Author: The Diary Of A CEO with Steven Bartlett

  • Glucose Goddess: We Have Been Lied To About Honey!

    Can a sweet tooth lead to shrinking muscles, a worse menopause, and struggles with mental health? The Glucose Goddess is back to reveal the not so sweet truth about sugar!

     Jessie Inchauspé is a world-leading biochemist and founder of the Glucose Goddess movement. She is also the bestselling author of books such as, ‘Glucose Revolution: The life-changing power of balancing your blood sugar’ and ‘The Glucose Goddess Method’. 

    In this episode, Jessie and Steven discuss topics such as, the link between sugar and depression, the best foods for PCOS, the surprising truth about grapes, and the magic of vinegar.

    (00:00) Intro

    (01:38) Why Is Glucose So Important for Your Health? 

    (02:29) What Glucose Spikes Reveal About Your Body’s Health 

    (05:01) How Sugar Impacts Your Cells 

    (06:23) How Glucose Spikes Accelerate Aging and What You Can Do About It 

    (10:10) The Link Between Muscle Mass & Sugar Usage 

    (12:14) These ‘Healthy’ Foods Are Causing Massive Glucose Spikes! 

    (14:12) Surprising Non-Sweet Foods That Cause Glucose Spikes 

    (16:36) Is There Such a Thing as ‘Good’ Sugar? 

    (18:25) The Best and Worst Sweeteners for Your Health 

    (19:33) How Sugar Accelerates Aging 

    (22:41) The Link Between Glucose, Hormones, and Fertility 

    (25:11) Can PCOS Be Reversed Through Diet? 

    (28:11) Why You Should Always Start Your Day with a Savory Breakfast 

    (29:31) Why We Crave Sugar 

    (31:57) Is Intermittent Fasting Really Good for You? 

    (34:58) The Truth About Calorie Restriction 

    (36:59) The Food You’re Giving Your Children Might Be Hurting Them 

    (40:55) Study Reveals How Sugar Makes You More Irritable 

    (43:16) Hack 2: One Tablespoon of Vinegar a Day 

    (47:24) Hack 3: Vegetables First 

    (48:37) Hack 4: Exercising After Eating 

    (49:59) I Tried 4 Glucose Hacks for 4 Weeks – Here’s What Happened 

    (51:55) How to Use Vinegar to Manage Glucose: A Step-by-Step Guide 

    (01:02:01) The Link Between Visceral Fat and Glucose Spikes 

    (01:03:56) The Scary Link Between Sugar and Alzheimer’s Disease 

    (01:05:55) Are We Creating Medicine to Fix Unhealthy Food Habits? 

    (01:09:42) The Hidden Agenda: Why Food Companies Add More Sugar to Their Products 

    (01:17:29) The Link Between Glucose Spikes and Menopause 

    (01:27:36) Does Coffee Cause Glucose Spikes?

    (01:33:25) The Last Guest Question

    Follow Jessie: 

    Instagram – https://g2ul0.app.link/EAZvb22cYMb 

    Twitter – https://g2ul0.app.link/mQloW05cYMb 

    Glucose Goddess – https://g2ul0.app.link/lA9f3f8cYMb 

    Learn more about Jessie’s ‘Anti-Spike Formula’, a natural supplement to reduce blood sugar, here: https://g2ul0.app.link/w0OL8i5LZMb 

    You can purchase Jessie’s book, ‘The Glucose Goddess Method’, here: https://g2ul0.app.link/Om4dp4fjZMb 

    Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes 

    My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://g2ul0.app.link/DOACBook 

    Follow me:

    https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb 

    Get your hands on the brand new Diary Of A CEO Conversation Cards here: https://appurl.io/iUUJeYn25v

    Sponsors:

    PerfectTed – https://www.perfectted.com/ with code DIARY40 for 40% off

  • The Gottman Doctors: Affairs Can Actually Save Your Relationship! But If You See This, It’s Time To Walk Away!

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:03 When the sex falls away, it can become a serious problem.
    0:00:06 And the largest study done on the quality of sex
    0:00:09 with 70,000 people in 24 countries
    0:00:11 found the differences between people who say they have a great sex life
    0:00:13 and have an awful sex life
    0:00:14 has to do with…
    0:00:15 Really?
    0:00:16 That’s right.
    0:00:19 Doctors John and Julie Gottman are world-renowned psychologists
    0:00:22 and researchers who have studied over 40,000 couples
    0:00:23 written over 50 books
    0:00:27 and helped millions of people find and stay in love for over 50 years.
    0:00:30 People don’t know how to have good relationships.
    0:00:32 So, they’ve got so many questions.
    0:00:33 I’ll start from the top.
    0:00:34 What are we getting wrong?
    0:00:37 Well, first of all, most people are living under the myth
    0:00:40 that you have to be compatible with a partner,
    0:00:42 which is absolutely wrong.
    0:00:43 And this is really interesting.
    0:00:44 This is a t-shirt study
    0:00:46 where women smelled t-shirts
    0:00:48 that have been worn by men for at least two days
    0:00:50 and selected the ones they thought smelled the best.
    0:00:52 And they found that they were selecting the men
    0:00:55 that were as most divergent from them genetically
    0:00:57 rather than people who were like them.
    0:01:00 Because we’re not really turned on by our clone.
    0:01:02 And there isn’t a one.
    0:01:04 Looking for the one is a big mistake.
    0:01:07 What about how do I become the most attractive version of me
    0:01:08 if I’m looking for a partner?
    0:01:09 That’s a great question.
    0:01:10 And this is what you do.
    0:01:12 This is a difficult question to ask,
    0:01:15 but have you ever seen cheating help a relationship?
    0:01:17 Oh, very, very often.
    0:01:18 Really?
    0:01:19 When there’s recovery.
    0:01:21 But can it be treated?
    0:01:24 75% so far in our research.
    0:01:25 Wow.
    0:01:26 We developed a model.
    0:01:28 And here’s what it involves first.
    0:01:41 John, Julie, why do you both do what you do?
    0:01:44 I love that question.
    0:01:48 One has to define what we do.
    0:01:49 And there are many things that we do.
    0:01:51 First of all, I love to write.
    0:01:53 That’s great.
    0:01:55 I’ve been helping people since I was eight years old,
    0:01:57 for some odd reason.
    0:02:03 And I love, love, love connecting with people
    0:02:05 and loving them through their pain.
    0:02:08 That’s why I do what I do.
    0:02:11 And would you call yourself as a clinical psychologist?
    0:02:12 Isn’t that your official title?
    0:02:13 Yes.
    0:02:13 OK.
    0:02:15 John, could you answer the same question,
    0:02:17 which is why do you do what you do?
    0:02:18 And I guess what do you do?
    0:02:21 Well, to me, it’s really an interesting puzzle
    0:02:25 to try to understand what makes relationships work
    0:02:28 and what makes groups work,
    0:02:32 what makes people be cooperative
    0:02:35 versus competitive selfish and mean,
    0:02:38 what makes them be altruistic and empathetic,
    0:02:44 what makes relationships become sources of longevity
    0:02:48 and health versus illness and loneliness and despair.
    0:02:50 So for me, it’s a puzzle.
    0:02:52 And it’s fun to work on a puzzle.
    0:02:54 And what do you do?
    0:02:59 I measure things accurately and reliably
    0:03:04 and then really just kind of see where the data fall out.
    0:03:10 So it’s really applying statistics and measurement
    0:03:14 and good math to try to understand processes
    0:03:15 that are going on between people.
    0:03:22 With this really ultimate question of what makes relationships work
    0:03:24 and what makes groups work,
    0:03:29 what makes humans cooperative and magnificent at their best
    0:03:34 versus selfish, greedy, and functioning at their worst.
    0:03:38 So it’s curiosity that drives me.
    0:03:38 That’s all.
    0:03:42 And collectively, how many people do you think
    0:03:47 you’ve studied, researched, treated, worked with
    0:03:51 in your practice over the last however many decades?
    0:03:54 Well, we’ve done research on 40,000 couples
    0:03:58 about to start couple therapy using questionnaires
    0:04:01 and then more intensely using physiology
    0:04:05 and objective rating of emotional behavior
    0:04:09 about 3,000 couples followed over time as long as 20 years.
    0:04:13 And how many books have you collectively written, Julie?
    0:04:18 I think we’re on 51, but I’m not sure.
    0:04:20 I’ve lost that one.
    0:04:24 Where I wanted to start with this conversation
    0:04:27 is really with, I guess, the subjective relationships
    0:04:30 but how we find and form them in the modern society
    0:04:32 because when you look at the stats,
    0:04:34 despite the incredible work you’ve done
    0:04:35 over the last couple of decades,
    0:04:39 it doesn’t seem that we’re better at finding
    0:04:41 and keeping relationships than ever before.
    0:04:44 Especially if you look at non-romantic relationships,
    0:04:47 loneliness and isolation are at absolute all-time highs.
    0:04:50 And the technology that was invented
    0:04:52 over the last couple of decades came with a promise
    0:04:54 which was that it was going to connect us,
    0:04:56 but it doesn’t seem to have succeeded.
    0:04:59 So I really want to start by answering this question
    0:05:03 about how people find love and form those relationships
    0:05:05 in the modern world and what the data says
    0:05:08 and what our psychology says about where we’re going wrong.
    0:05:12 I had some independent research that I found
    0:05:15 that says according to the Euro Census Bureau,
    0:05:18 nearly 50% of the US population are currently single.
    0:05:21 According to the 2023 survey by Pew Research,
    0:05:26 about 33% of men reported being single,
    0:05:28 followed by 20% of women.
    0:05:30 The average first marriage for men is 30 years old,
    0:05:32 for women it’s about 28.
    0:05:34 We’re having less sex than ever before.
    0:05:37 We’re getting in relationships later than ever before.
    0:05:41 Marriages still seem to break down, almost half of them.
    0:05:44 And you probably know those numbers better than me.
    0:05:48 And almost half of people are using dating apps,
    0:05:50 but I think if you speak to anybody that uses a dating app,
    0:05:53 they feel like they’re all having a bad time.
    0:05:57 When we think about finding someone to love us,
    0:06:00 or that we love, how much of our effort
    0:06:03 should be about actively going out there
    0:06:05 and putting ourselves out there, buying a new dress,
    0:06:07 whatever it is, putting ourselves out there in the market
    0:06:11 versus the internal work of building ourselves
    0:06:13 into someone that is a magnet,
    0:06:15 instead of a door-to-door salesman, you know what I mean?
    0:06:18 Oh, beautiful, beautiful, yes.
    0:06:25 I love your thought about developing ourselves internally,
    0:06:27 because that’s what goes wrong,
    0:06:29 that makes dating apps so terrible.
    0:06:34 Many, many people suffer from terrible insecurity, right?
    0:06:37 They feel shame, they may have been criticized a lot
    0:06:41 as a kid or in their work, and as a result, they hide out.
    0:06:45 They hide, and what they present to the world,
    0:06:48 either through dating apps, this is very common,
    0:06:53 or just even meeting people at a party, is something they’re not.
    0:06:57 It’s something that they believe is the ideal,
    0:06:59 but where are they getting their information?
    0:07:02 They’re getting it from TV, from Hollywood,
    0:07:07 from idealized heroes and heroines that are not real.
    0:07:10 Also, they’re living under the myth
    0:07:15 that you have to be compatible with a partner,
    0:07:18 which is absolutely wrong, as Will talked about.
    0:07:22 In other words, you have to have the same interests,
    0:07:26 the same values, maybe the same background,
    0:07:30 the same class you were raised in, and so on.
    0:07:34 All of that is wrong, interestingly enough.
    0:07:38 When you talk about building that internal world,
    0:07:44 basically what you’re saying is, trust your own intuition,
    0:07:49 trust who you are, people will come to you
    0:07:52 if you are genuinely yourself, and if you’re not,
    0:07:57 then people may mistake you for somebody else,
    0:08:00 have an expectation of who you are,
    0:08:04 and you’re inevitably going to fail that expectation,
    0:08:07 which then gives you a negative experience
    0:08:10 because you feel like this other person
    0:08:12 is rejecting you and doesn’t like you.
    0:08:15 But the reality is, they’re not rejecting you,
    0:08:19 they’re rejecting this idealized portrait
    0:08:23 that you tried to present to them, which is real.
    0:08:26 I guess a lot of people would think when they hear that,
    0:08:31 but Julie, if I show up as myself, no one’s gonna love me.
    0:08:32 Yeah, that’s right.
    0:08:33 Especially on a first date.
    0:08:37 That’s right, that’s right, that’s the sadness.
    0:08:42 People don’t believe, because of all that criticism
    0:08:48 in the society, that they’re worthy of love, they don’t believe it.
    0:08:53 They have to be, I don’t know what, Bruce Willis or something
    0:08:58 in order to have somebody attracted to them,
    0:09:01 have somebody really want to get to know them,
    0:09:02 which isn’t true at all.
    0:09:05 In fact, it’s the opposite.
    0:09:07 What do you think of that, John?
    0:09:10 Yeah, I’ve been thinking a lot about this question of,
    0:09:13 how do we find true love?
    0:09:19 And part of the problem I think is that,
    0:09:24 as you mentioned, loneliness is a very serious thing.
    0:09:28 And so many people are lonely.
    0:09:33 And part of what they haven’t done is build a friendship network
    0:09:35 that can support them.
    0:09:39 Friends are just so important as a precondition
    0:09:41 for finding the love of your life.
    0:09:46 Because the research that’s been done on strangers now shows that
    0:09:54 people think that 97% of strangers, if they talk to them,
    0:10:00 will be rejecting and will feel like they’re invading their privacy.
    0:10:03 But the data shows that just the opposite is true,
    0:10:08 that when you approach a stranger, almost 97% of the time,
    0:10:11 they’re quite delighted to be contacted.
    0:10:17 And they meet an initial contact with interest, enthusiasm.
    0:10:22 And so talking to strangers turns out to be really a very important thing.
    0:10:25 And turning a stranger into a friend,
    0:10:29 turning your social networks into places that are not alienating,
    0:10:35 that are places where you actually can enjoy you and company,
    0:10:39 is an important prerequisite to dating.
    0:10:44 So I would say you need to build that friendship network first.
    0:10:46 And once you’re not lonely, you’re not desperate.
    0:10:50 And then you can find somebody much more easily.
    0:10:52 I think this is a really interesting point,
    0:10:54 which is you finish there by saying,
    0:10:56 if you’re not lonely, you’re not desperate.
    0:10:59 And I was thinking as you’re talking about
    0:11:03 what the most attractive version of me is to the world.
    0:11:05 If I’m looking to find a partner, whether I’m a man or a woman,
    0:11:11 it doesn’t sound like a desperate version of me is a very attractive version of me.
    0:11:15 Right. So on this point of attraction, we’ll start with you, John,
    0:11:16 and then we’ll go because we started with Julie last time.
    0:11:21 What do we know about what makes people attracted to each other?
    0:11:24 Like, how do I become the most attractive version of me to the world
    0:11:25 if I’m looking for a partner?
    0:11:28 I think everyone is really interesting and attractive,
    0:11:33 as long as they’re with somebody who’s curious about them.
    0:11:40 So if you’re with somebody who’s really snobby and condescending and superior,
    0:11:42 nobody is at their best.
    0:11:46 When you’re with somebody who’s really interested in you,
    0:11:48 then you can really emerge.
    0:11:51 And just about everybody is really interesting.
    0:11:55 Their thoughts are unique and their background is interesting
    0:12:00 and their goals and their struggles are really fascinating.
    0:12:04 So I think it’s the social context
    0:12:07 that makes the difference rather than the individual.
    0:12:10 So the problem with dating apps, I think,
    0:12:15 is that they create this very artificial situation
    0:12:19 in which everyone’s being evaluated and assessed
    0:12:22 and they’re swiping left, you know, all the time.
    0:12:24 Well, at first, they’re not quite right, not quite right,
    0:12:25 not quite right, not quite right.
    0:12:30 The research of Eli Finkel shows that there’s nothing you can measure
    0:12:35 in two individuals that will predict whether they like each other.
    0:12:37 There’s nothing you can measure.
    0:12:38 Nothing you can measure.
    0:12:41 In fact, you can actually ask people
    0:12:45 exactly what they’re looking for in a partner
    0:12:48 and find that exact person in a large database.
    0:12:53 And it’s very unlikely that they’ll like that person when they meet them.
    0:12:58 Yet, if you randomly pair them with strangers,
    0:13:01 22% of people like each other when they first meet.
    0:13:08 I wonder about the role that self-esteem plays in attraction.
    0:13:10 It’s kind of what we’re talking about with like being desperate.
    0:13:12 Maybe they feel like a similar thing.
    0:13:15 And I wonder if there’s any like data that supports this idea
    0:13:18 that self-esteem or your self-perception
    0:13:21 is this invisible force that makes you attractive or not attractive.
    0:13:23 I’ve actually seen it in some of my friends, who I won’t name,
    0:13:25 who started going to the gym.
    0:13:28 And just because they started working on themselves,
    0:13:31 it’s almost like they grew six inches.
    0:13:33 Like they just were like different people.
    0:13:37 A lot of attraction we think like go get the blow dry.
    0:13:38 I’ll go get a better outfit.
    0:13:41 But this goes back to this point about how much of it
    0:13:42 is actually like do the internal work.
    0:13:44 What do you think?
    0:13:48 I think there’s a lot to be said for that.
    0:13:48 Yeah.
    0:13:50 If you have a group of friends,
    0:13:54 you know, who really like you and you really like them,
    0:13:57 then it’s easier to emerge.
    0:14:02 And, you know, this dating situation is so artificial
    0:14:06 that people are so terrified, you know, when they meet somebody.
    0:14:11 And instead of approaching them with curiosity about them,
    0:14:16 they’re worried that they won’t make a good impression.
    0:14:19 And they’re so self-conscious of themselves,
    0:14:22 rather than being curious and interested in the other person.
    0:14:25 And because if they’re curious and interested in the other person,
    0:14:28 you know, it doesn’t matter what happens, right?
    0:14:32 I mean, you meet somebody new and you learn about them
    0:14:34 and it’s an interesting experience.
    0:14:36 And maybe they’re interested in you too.
    0:14:39 So the dating experience is just kind of fun.
    0:14:42 You know, it’s about exploring.
    0:14:44 Two people exploring one another.
    0:14:46 And then there’s no objective.
    0:14:48 There’s no real goal there.
    0:14:51 And then it’s much less artificial.
    0:14:54 And then when you meet somebody you really click with,
    0:14:56 that’s a wonderful experience.
    0:15:02 And especially when you meet an outlier, like I met Julie,
    0:15:05 I dated 60 women before I met Julie.
    0:15:06 She’s number 61.
    0:15:08 I had a database.
    0:15:11 So I knew I met an outlier.
    0:15:13 For me, she was an outlier
    0:15:16 because I just loved interacting with her.
    0:15:17 It was just so much fun.
    0:15:23 And she was heading shoulders above any person I’d met before.
    0:15:26 It’s interesting though, when people look at you too,
    0:15:27 and when they look at other relationships,
    0:15:29 they’ll go, okay, John, I get it.
    0:15:30 So you’ve got to make a database.
    0:15:32 You’ve got to wait till you find the one.
    0:15:34 Right.
    0:15:37 And this is often the cause of much procrastination
    0:15:38 as it relates to love.
    0:15:39 Everyone’s looking for the Julie.
    0:15:40 You know, they’re like, come with Julie.
    0:15:42 And there isn’t a one.
    0:15:44 You know, that’s one of the other myths.
    0:15:45 There isn’t a one.
    0:15:49 And it’s funny because we’ve seen this in our research
    0:15:51 on the opposite end of it.
    0:15:52 And here’s what I mean.
    0:15:58 Every pairing of people, no matter how wonderful they are,
    0:15:59 no matter how much you love them,
    0:16:04 the two of you will always have perpetual problems between you.
    0:16:08 And those are based on either lifestyle
    0:16:12 reference differences or personality differences always.
    0:16:14 And at some point, those conflict.
    0:16:18 And so, you know, what we saw in our research was,
    0:16:22 you know, something like 69% of the conflicts
    0:16:26 that couples suffer from or have are perpetual problems.
    0:16:28 They never go away.
    0:16:32 So, you know, when I have somebody coming into my office
    0:16:37 that says, I want to find my soulmate, my soulmate.
    0:16:39 It’s like, huh, what’s a soulmate?
    0:16:44 You know, I mean, they’re you out of out of whatever in the US,
    0:16:47 we have what, 350 million people.
    0:16:51 There’s probably 500,000 of them
    0:16:54 that you would find wonderful and attractive, right?
    0:16:58 So looking for the one is a big mistake
    0:17:04 because inevitably they snore at night or, you know,
    0:17:06 they eat with their mouth open or, you know,
    0:17:08 something that drives you crazy.
    0:17:12 So, okay, so you’re not looking for the perfect person.
    0:17:14 You’re not the perfect person.
    0:17:16 And that’s what I was referring to earlier.
    0:17:20 As, you know, let’s see each other as human beings.
    0:17:22 There is no perfection.
    0:17:24 We are all flawed.
    0:17:27 We all have cracks in us.
    0:17:31 And those can be seen as beautiful too.
    0:17:34 We don’t have to be perfect to be loved.
    0:17:39 Right?
    0:17:39 Yeah.
    0:17:40 Right.
    0:17:43 It’s interesting because that marries to something
    0:17:44 that I was reading about in your books
    0:17:46 where you talk about how often attracted to people
    0:17:48 who are very different from ourselves
    0:17:50 and just the very nature that they’re different from us
    0:17:52 means that there’s going to be that pretty much
    0:17:53 constant conflict.
    0:17:56 Why is it the case that we’re attracted to people
    0:17:57 that are different from ourselves?
    0:17:58 Is that true?
    0:18:00 Because it doesn’t seem to make sense on the surface.
    0:18:02 You’d think I would be attracted to someone
    0:18:05 that likes Manchester United and, you know,
    0:18:07 like my favorite food and my favorite stuff
    0:18:09 because then we’ll get on like a house on fire.
    0:18:11 But you’re telling me that we’re attracted to people
    0:18:12 that like other things.
    0:18:13 Yeah.
    0:18:16 The research of Klaus Wettekin is so interesting.
    0:18:19 This t-shirt study that he did
    0:18:23 where women smell t-shirts that have been worn by men
    0:18:26 for at least two days and selected the ones
    0:18:27 they thought smelled the best.
    0:18:31 They actually were selecting what Wettekin found
    0:18:34 was they were selecting t-shirts of men.
    0:18:38 Those pheromones were attractive.
    0:18:42 The men were as most divergent from them genetically
    0:18:45 just in the genes of the immune system.
    0:18:49 Very divergent kinds of people
    0:18:52 smelled really attractive to these women
    0:18:55 rather than people who were like them.
    0:18:57 And actually the experiment was done.
    0:18:59 It showed they actually liked those men better
    0:19:02 than other men they might have met.
    0:19:04 So genetically different men.
    0:19:06 Genetically different in terms of the immune system.
    0:19:10 So here’s this evolutionary explanation
    0:19:13 of why people are searching for somebody
    0:19:14 who is really different.
    0:19:17 Because we’re not really turned on by her clone.
    0:19:20 We’re not turned on by people who are just like us.
    0:19:22 Julie and I are vastly different.
    0:19:29 She’s this adventurer, this outdoors person.
    0:19:33 She loves the trees and hiking up mountain trails.
    0:19:34 I’m an endorsement.
    0:19:38 I like sitting in my chair and reading books on mathematics
    0:19:41 and quantum mechanics and general relativity theory.
    0:19:43 He’s a consummate, endorsement.
    0:19:44 So we’re very different.
    0:19:47 What’s the evolutionary reason then, do you think,
    0:19:49 for why we like people that are different?
    0:19:52 Oh, the genetic immunity.
    0:19:57 So remember, it’s all about reproduction, right?
    0:20:02 So if you’ve got two very divergent sets of genetics
    0:20:04 in terms of the immune system,
    0:20:10 that child is going to have a broader genetic base
    0:20:12 as their immune system,
    0:20:17 as opposed to two identical or close to it,
    0:20:22 where they’d have a very narrow genetic base for immunity.
    0:20:24 Is there anything else that if you were advising me,
    0:20:26 if I was a single man and I was saying,
    0:20:28 okay, how do I find a partner?
    0:20:30 What should I be doing or looking for?
    0:20:33 Should I make a list of things that I’m looking for?
    0:20:36 Should I be, I don’t know.
    0:20:38 You said earlier about being my authentic self
    0:20:39 as much as I can be,
    0:20:41 because you don’t want people to be attracted to your mask.
    0:20:44 But should I be making a list?
    0:20:46 Like what should I be going for?
    0:20:48 Is there qualities that are enduring
    0:20:51 as it relates to success in romance
    0:20:52 that everyone should be looking for?
    0:20:54 Should I lower my expectations?
    0:20:56 It’s not about qualities.
    0:20:59 It’s about, well, I hate to say it,
    0:21:01 but it’s more about behavior.
    0:21:05 So for example, and I have so many,
    0:21:08 particularly women who’ve been divorced
    0:21:11 and now they’re dating and they ask that question,
    0:21:14 and here are several of the things that I always tell them.
    0:21:19 One is, does the person, male or female,
    0:21:24 ask you questions about yourself or do they broadcast?
    0:21:26 Did they just tell you who they are?
    0:21:29 Oh my God, my boss just gave me a promotion.
    0:21:31 Oh my, you know, aren’t I cool?
    0:21:33 Or I just won this athletic competition.
    0:21:38 No, are they asking you questions about yourself?
    0:21:42 And not only that, but listening to the answers, right?
    0:21:44 And taking in the answers.
    0:21:45 And oh, that’s interesting.
    0:21:47 That’s one.
    0:21:54 Another is, you know, our society is very striated, right?
    0:22:00 So how do they treat people who have, let’s say,
    0:22:03 less social status than they do?
    0:22:08 How do they treat the waitress who comes to their table?
    0:22:11 Do they treat them with disdain or scorn?
    0:22:13 Or, you know, the steak is terrible.
    0:22:14 Take a bet.
    0:22:16 Or are they kind?
    0:22:18 Do they treat them like human beings?
    0:22:21 That’s another thing.
    0:22:28 Do they treat people equally or do they only treat a certain group
    0:22:30 with respect and the others not?
    0:22:32 That’s number two.
    0:22:34 Number three is, are they reliable?
    0:22:39 Do they do what they say they’re going to do?
    0:22:42 If they say they’re going to call you, do they call you?
    0:22:46 If they say I’ll pick you up at eight, are they there at eight?
    0:22:49 So reliability is a big deal.
    0:22:52 And of course, nobody can be perfectly reliable.
    0:22:54 You know, life happens.
    0:22:58 But do they call you to let you know, oh, I ran into heavy traffic,
    0:22:59 so I’ll be 20 minutes late?
    0:23:05 So, you know, there’s a consideration there of your time,
    0:23:13 of your energy, curiosity, as John pointed out, as to who you are.
    0:23:22 And also, there are so many people who, as you have been talking about,
    0:23:24 are so terribly lonely.
    0:23:26 Watch out for this.
    0:23:31 Watch out for people saying, in the first date, oh my god, you’re it.
    0:23:32 You’re the answer.
    0:23:35 Oh my god, you’re fantastic.
    0:23:36 I think I love you.
    0:23:45 You know, that kind of rush into let’s have an intimate relationship right now.
    0:23:47 I want to marry you and I’m going to ask you tomorrow.
    0:23:55 No, you know, people need to take their time to get to know one another
    0:24:01 and peel away the layers slowly and carefully to build trust.
    0:24:07 Do you think that speed to rush into a relationship is a sign of something else
    0:24:10 further upstream, maybe security or?
    0:24:12 You bet, needy there.
    0:24:17 And I don’t like the word needy because everybody has needs.
    0:24:18 We’re pack animals.
    0:24:19 You know, we need each other.
    0:24:20 We depend on each other.
    0:24:28 But somebody who can contain themselves, as you were pointing out.
    0:24:29 With or without you energy.
    0:24:30 That’s right.
    0:24:36 And have done that internal work so that they’re not looking to you
    0:24:38 to answer every problem they have.
    0:24:44 You know, I would give different advice to a male who’s dating.
    0:24:47 I would say, you know, just have fun.
    0:24:51 You know, meet people like when I was creating my database.
    0:24:53 You know, I met a woman who is a survivalist.
    0:24:58 She had a 38 magnum pistol right by her bedside.
    0:25:04 And she spent thousands of dollars on gallons to go to opera because she loved opera.
    0:25:08 And I remember sitting there in her house and saying, you know,
    0:25:09 God, this is really interesting.
    0:25:13 You know, I don’t know if I like this person or I could be with this person.
    0:25:15 But she’s fascinating.
    0:25:18 You know, it’s kind of fun getting to know her.
    0:25:23 And then at a certain point, there’s somebody you meet, like I met Julie.
    0:25:26 And everything feels right.
    0:25:33 The world just kind of opens up when you talk and your heart opens and it’s very different.
    0:25:34 It’s not just interesting.
    0:25:40 It’s really there’s potential there that you don’t feel with anybody else.
    0:25:42 Were you desperate when you met Julie there?
    0:25:44 I don’t think I was.
    0:25:46 Oh, I don’t think I was desperate.
    0:25:52 I’ve been divorced for about seven years and I was looking to meet somebody close to my age
    0:25:55 who was an interesting person.
    0:26:00 And I met a lot of interesting people, but she was different.
    0:26:03 I asked this question in part because I wonder if someone’s ever done a study
    0:26:07 where they take a group of people who are looking to find someone
    0:26:10 and then they take a group of people who aren’t really looking
    0:26:12 and they see who has the most success.
    0:26:17 And when I say looking, I mean, some people are literally looking for a husband
    0:26:21 and they feel like they need to find one within six months.
    0:26:25 Because, you know, biological clocks and goals they might have for their lives
    0:26:30 and all these kinds of things versus a group of people that are just open to it.
    0:26:31 And I wonder who’s more attractive.
    0:26:33 I think either one can work.
    0:26:38 I don’t think there has to be a magic formula.
    0:26:43 So I think if you approach the whole situation with curiosity and wonder,
    0:26:48 you know, and just kind of see who you meet and see what happens.
    0:26:52 But that sounds more like this group here, you know.
    0:26:53 That’s right.
    0:26:53 I agree with you.
    0:27:01 What you’re describing is that being confident in yourself and just being curious.
    0:27:04 As opposed to, I really have to find somebody.
    0:27:06 I need to find somebody.
    0:27:09 Very, very, very different.
    0:27:14 I think about this in part in the context of business as well.
    0:27:19 Because as an investor, you get an energy from the entrepreneur that’s trying to get investment
    0:27:24 from you as to whether they need you or whether you’re an option.
    0:27:32 And it’s so remarkable how much more likely you are to invest in a founder
    0:27:34 who makes you feel like an option.
    0:27:37 And I think because, and then you have these other founders,
    0:27:39 when I can literally think of one example that popped to my mind from
    0:27:44 the last couple of weeks where they were so desperate that it was almost rude.
    0:27:46 Wow.
    0:27:47 How did that manifest?
    0:27:53 As in the way that they sent their emails and the way that they were like demanding
    0:27:56 and how urgent they wanted to speak to you and all these kinds of things
    0:28:05 and how like low key expectant they were from you made me feel like their business wasn’t doing well.
    0:28:10 Whereas, and I think about this in the context of relationships,
    0:28:13 whereas the founders and entrepreneurs that message me where they’re more patient,
    0:28:17 they’re maybe a little bit busier.
    0:28:19 The ones that have that like, I’ll keep going back to that phrase,
    0:28:22 like with or without you energy where you’re an option to them,
    0:28:23 you’re much more likely to invest.
    0:28:25 You feel like it’s a privilege to invest.
    0:28:27 And I think about this from the context of the question I just asked.
    0:28:32 If someone’s like, I need a husband now versus someone’s like, I’m open.
    0:28:32 I’m curious.
    0:28:36 I’m willing to go on the date and see if we’re right.
    0:28:40 Because I realized that me saying yes to you is a huge investment.
    0:28:44 So I need to take my time to figure out if that investment is going to be worthwhile
    0:28:45 because I respect myself.
    0:28:47 Yeah, maybe you’re right.
    0:28:48 Right.
    0:28:53 Maybe it’s better if you’re just kind of confident and not so desperate.
    0:28:55 Any fake confidence, truly?
    0:28:57 This is the problem.
    0:29:01 No, you know, as a matter of fact, when people try to fake confidence,
    0:29:05 they often overstep it, right?
    0:29:10 And, Kali, I know I’ll never forget this fellow in high school.
    0:29:15 He would brag about himself without knowing that he was bragging.
    0:29:18 He would boast and boast and boast and boast.
    0:29:24 And I realized, oh my God, I cannot stand this, you know, because it was so fake.
    0:29:34 But important thing, I realized that the extremity of my negative attitude towards him
    0:29:39 was because there was a part of me that was just like that, that felt insecure,
    0:29:45 that wanted to present, you know, this perfect image to people that I wasn’t,
    0:29:48 which is what he was trying to do.
    0:29:54 And so then it’s like, oh, I’ve got little work to do on myself.
    0:29:59 Well, you know, one thing about this dating situation that’s interesting is,
    0:30:05 even though there’s nothing you can measure in individuals that will predict that they like
    0:30:12 each other, once they get together and start interacting, our lab can measure if that interaction
    0:30:14 has promise or not.
    0:30:15 Wow.
    0:30:23 Really, we measure openness, the emotional connection, the fact that people are either
    0:30:28 connecting with one another, communicating with one another or not.
    0:30:30 We measure tension versus relaxation.
    0:30:36 We measure curiosity and interest and all of those things.
    0:30:37 Yeah.
    0:30:43 So can you give me really specifically exactly how a couple would show up really specifically
    0:30:47 if they were, if they had promised to last and be successful together?
    0:30:51 So if you watch their videotape and they had promised,
    0:30:58 you’d find them laughing together, you know, mirroring each other, smiling,
    0:31:06 asking questions, being open, wondering about things, and you’d have this real sense of
    0:31:14 exploration and openness and curiosity and interest in one another.
    0:31:19 Whereas in a couple that wasn’t doing very well, you’d sense this tension,
    0:31:30 sarcasm, a lot of negativity, bragging about themselves, talking about themselves rather
    0:31:32 than being interested in the other person.
    0:31:33 Body language?
    0:31:39 Body language, the ratio of positive to negative emotion in those couples would be much less
    0:31:45 than one, whereas it would be three to one or five to one among couples who are really
    0:31:51 getting along very, very well with this potential, this openness and potential.
    0:31:53 What’s the difference in body language?
    0:31:54 Let me, let me demonstrate it.
    0:32:00 So somebody who’s overconfident, pretend he’s not sitting here, is just going to be doing it.
    0:32:05 So that, for people that aren’t watching, laying back on-
    0:32:11 Laying back, your arm, you know, stretched out over the top of the chair next to you,
    0:32:18 you’re leaning back, you know, which is come to me, come to me, you know.
    0:32:22 It’s all about me and I’m so cool.
    0:32:29 And somebody who is really engaged is going to be more kind of leaning forward
    0:32:38 and making eye contact, being fairly relaxed, you know, not, not hunching their shoulders
    0:32:44 inwards, which shows they’re probably depressed, they’re insecure, they’re hiding out.
    0:32:51 But, you know, just relax, their shoulders are, you know, not up to their ears.
    0:33:01 They’re allowing their eye gaze to look away as they think about something,
    0:33:03 and then they look right at you and they answer the question.
    0:33:06 All of those indicators.
    0:33:14 That ratio of eye to other, I mean, mine, you know, predominates
    0:33:18 conversations where there’s all this tension.
    0:33:19 Say that again, sir.
    0:33:24 Is where, you know, the conversation is really about just myself.
    0:33:31 I’m sort of putting myself in the center versus being interested in you, being interested in us,
    0:33:38 being interested in we, and that emerges, that openness emerges in language as well.
    0:33:46 There’s also a reciprocity in the sense that, let’s say you and I are meeting,
    0:33:50 you ask me some questions about myself.
    0:33:55 I’ll answer those questions, but then I’ll ask you, I’ll come back and ask you questions about
    0:34:01 yourself as opposed to, go ahead, ask me more questions and more questions and more.
    0:34:06 I’m only happy when I’m talking about myself.
    0:34:08 Right, right.
    0:34:14 So, you know, you’re going back and forth exhibiting that curiosity as opposed to
    0:34:23 just adoring somebody being curious about you, but not reciprocating by being curious about them.
    0:34:28 I, it’s funny because you were talking about body language a second ago,
    0:34:34 and many people will click on episodes on YouTube or podcasts that try and teach us body language.
    0:34:39 But I think, okay, you can learn some of the things, but really, again,
    0:34:42 I think body language is a symptom of what’s going on inside.
    0:34:45 How do you build confidence is really the question.
    0:34:52 You know, especially when you begin, let’s say in a family or with caretakers,
    0:34:55 who are critical and contemptuous of you.
    0:35:01 And when you have that from practically the ground up, as I did,
    0:35:10 you internalize that and you believe you’re worthless because you were treated as worthless.
    0:35:13 So, how do you build the confidence, right?
    0:35:24 So, either through maybe therapy, through looking at yourself in the mirror and saying,
    0:35:28 all right, this is who I am, this is who I am, this is who I am.
    0:35:38 You know, one of us, I used to, like almost every single woman, no matter how beautiful you are,
    0:35:44 you will always measure yourself as inferior to somebody else, always as a woman.
    0:35:50 I mean, you’ve seen already six million images of idealized women by the time you’re 18.
    0:35:57 Think about that. So, how do you build confidence in what you look like?
    0:36:06 Go to a locker room where women are undressing and look at their real bodies and notice the
    0:36:15 variety. Notice, you know, the whatever, a woman that’s larger than the standard, thinner than
    0:36:25 the standard, women come in all shapes and sizes, so do men. And just seeing the reality,
    0:36:32 the reality as opposed to the photo shot, you know, that’s the thing that’s so difficult about
    0:36:39 technology is that these days, you know, especially with dating apps and so on, people are photoshopping
    0:36:45 their images or they’re taking an image of themselves 30 years ago and there here is what I
    0:36:54 am and I actually still have hair. It’s the reality that it’s not really about the appearance,
    0:37:02 it’s not even about, you know, the IQ or whatever or the education, it’s really about, well, here we
    0:37:09 go, it’s about the heart. It’s about the heart. Is this a kind person? Is this a caring person?
    0:37:14 Is this a person who exhibits compassion, who treats people equally and so on?
    0:37:18 A dating app wouldn’t work on that basis, would it?
    0:37:23 No, and most people are lying on dating apps, too. That’s right.
    0:37:30 Is there a difference in what men and women look for in a partner as it relates to attraction
    0:37:35 when they first meet? Well, you know, that’s an interesting question because I remember reading
    0:37:43 this paper by Eli Finkel. He says in the introduction, you know, generally the dating research suggests
    0:37:50 that men are looking for physical beauty and women are looking for occupational competence
    0:37:57 and wealth, but actually when he does this really elaborate speed dating study,
    0:38:05 none of that actually manifested in people’s preferences. The preferences were all in terms of
    0:38:12 what it felt like to be together, and both men and women were really similar. So when you interact
    0:38:18 with somebody, you’re going to interact with them for five minutes in this speed dating situation.
    0:38:22 What made the difference was how much fun it was to interact with them for five minutes,
    0:38:30 how enjoyable it was, and men and women were the same. So the social context of dating
    0:38:39 is so important because if it’s this very tense, you know, evaluative context, nothing is going to
    0:38:47 work. But if it’s this relaxed, sort of interested, curious context, almost everything’s going to work.
    0:38:54 Now, a lot of dating happens these days with alcohol in a nightclub or with alcohol at maybe
    0:39:00 dinner or at a bar. Is there a better place to conduct a first date? And if so, why?
    0:39:08 Well, first of all, alcohol distorts everything. Drugs distort everything. You know, there’s a
    0:39:16 reason they say intoxicated, toxic. Alcohol is toxic. So it shuts down certain parts of the brain,
    0:39:24 shuts down to some degree, your ability to judge, your ability to sense, your reflexes,
    0:39:33 your intuition. All that stuff is shut down to some degree. And so, wow, she’s really high.
    0:39:38 Time to go for her. You know, you’re not picking up that, you know, she’s wearing a wedding ring,
    0:39:43 she’s sitting with a man who has a matching wedding. You know, you’re not picking up all that stuff.
    0:39:53 So, probably a coffee shop is nice where we met. Yeah. Well, I think it needs to be a context
    0:40:00 that is not evaluative. You know, I think it has to be some kind of relaxed context where you’re
    0:40:07 just kind of getting to know one another and seeing what it’s like to meet this person.
    0:40:15 So it’s the judgment that makes it tense and uncomfortable. And so people need alcohol
    0:40:20 to get relaxed. And of course, then they’re, you know, when they get high and they’re laughing
    0:40:26 at everything and nothing. And there’s no connection. There’s no real connection.
    0:40:35 So the evaluative context is kind of like the antidote to love.
    0:40:39 When you have an evaluative context, you know, you’re trying to be at your best,
    0:40:44 the other person’s trying to be at their best. But, you know, there’s no real interest in one
    0:40:48 another. When you say evaluative context, it means that we’re evaluating each other. It’s really,
    0:40:53 really a very clear… That’s right. It’s like an interview, basically. Yeah. It’s like a job interview.
    0:40:56 Interesting. Never gonna work.
    0:41:03 Is there a certain age where if you get together with someone, you’re more likely to be successful?
    0:41:10 I was talking to my friend about this actually this weekend because he is approaching 40 and his
    0:41:16 partner is significantly younger. It’s my friend that lives in America, New York. And he was telling
    0:41:21 me that because she’s sort of 23, he’s struggling a little bit because he wants to settle down and
    0:41:26 he wants to think about kids now. And she’s still trying to figure out life. So it made me wonder
    0:41:29 if maybe he should be aiming at people that are at least that sort of 30 age where you start,
    0:41:35 you know. I don’t know if there’s any research to… You know, I don’t know about the research,
    0:41:42 but what I’ve seen clinically is that people who date others that are very, very different
    0:41:50 in age from them have a problem, typically. Because first of all, the social history in
    0:41:58 which they were raised is different, right? So for example, John and I, though we’re not
    0:42:04 the same age, we’re about nine years apart, but we both went through Vietnam. We both went through
    0:42:09 all the assassinations in the US. Civil rights movement. The civil rights movement, you know,
    0:42:17 I got arrested. He didn’t. I was unlucky, you know, in the protesting stuff. But that context,
    0:42:25 you know, understanding a period of history that you grew up in is really important and also
    0:42:32 internally in the sense that there are really phases of development that you go through
    0:42:39 as you get older. And you’re absolutely right, Stephen, in that a 40-year-old who wants to now
    0:42:45 settle down, create a home, create a family, and a 23-year-old are incredibly different
    0:42:52 developmentally. So their goals will be different, their values will be different. If you will,
    0:42:59 their maturity will be different. Their interests also may be strikingly different.
    0:43:08 There may be a real difference in valuing commitment, you know, and so on. So I’ve seen
    0:43:15 relationships work with that kind of disparate age. But typically, that can happen more easily
    0:43:21 when you’re older, when you’ve already created your identity, you’ve already identified what
    0:43:28 profession or line of work you want to do, whether or not you want to have kids or if you’ve already
    0:43:37 had kids and so on. So like a 40-year-old and a 50-year-old or a 55-year-old would be very
    0:43:45 different than a 40-year-old and a 23-year-old. Good enough relationships. Should I be looking for,
    0:43:49 is this good back to what I was saying earlier about, you know, looking for the one, looking for
    0:43:56 your Julie? Or should I be looking for a relationship that is good enough and then try and build it to
    0:44:01 be a great relationship? Because there’s a lot of people that are maybe over 30 years old, over 40
    0:44:08 years old, who are single, struggling to find someone that’s great. And so their friends or
    0:44:12 their partners or, you know, the people around them are saying, just, you know, that person’s good
    0:44:17 enough. That person’s good enough. Just, you know, give them a chance and go on the date and…
    0:44:26 Yeah, I think there’s a lot to that point of view, because when, you know, when you’re looking for
    0:44:34 the perfect relationship that’s good in every dimension, you’re going to be disappointed. And
    0:44:43 I think it makes some sense to look for what’s good enough. And so, you know, what’s good enough
    0:44:48 for one person is not the same as what’s good enough for another person. I know, you know,
    0:44:54 what’s good enough for me is having somebody you can really trust and really feel a sense of
    0:44:59 commitment toward. And those two dimensions are absolutely critical.
    0:45:05 Is that… Did you have non-negotiables, both of you? Was there anything on your list of things
    0:45:12 that were mandatory in finding your partner? Yeah, for me, it was wanting children.
    0:45:18 So that’s a non-negotiable for you. Yes. Was there anything else that was non-negotiable?
    0:45:22 Monogamy. Okay, yeah. For me. Yeah.
    0:45:33 Sense of humor was really important. I think another thing too is, do you get bored talking to them?
    0:45:39 Or not? Or are they continually interesting to you?
    0:45:46 But I think one of the most important things is, how do they make you feel about yourself?
    0:45:53 Not just, you know, you’re attracted to them or whatever, but how do they make you feel about
    0:46:08 yourself? If they make you feel dumb or unkind or too needy or whatever, not cool. On the other hand,
    0:46:14 if they make you feel like the most gorgeous thing in the world and the most brilliant person in the
    0:46:23 world, etc., and you know you’re not, that’s not it either. So do they recognize you? It’s almost
    0:46:30 like that. Do they recognize you in your fullness of humanity? And that takes time, of course. You
    0:46:40 have to get to know one another. But let’s see. Non-negotiables. I know very quickly,
    0:46:49 I think we both realized that whenever we spend time together, it’s always interesting and fun.
    0:46:56 That’s true. Talking over anything. That’s true. And everything that you said, everything that came
    0:47:03 out of your mouth was so frigging fascinating. I knew I would be learning from him the rest of my
    0:47:09 life. Yeah, I felt the same way about you. You know, a road trip was an opportunity. It was
    0:47:15 really, you know, a time to talk about our dreams and our hopes about the world. Yeah.
    0:47:22 What about sex and the role that plays in attraction? I asked this question because
    0:47:27 I had a relationship when I used to live in New York and I really, really liked this person.
    0:47:31 We got on all the things you described, the road trips, everything was fun. And then when it came
    0:47:39 to the point where we had sexual intimacy, it just wasn’t there. Yeah. And it was it was crushing for
    0:47:47 me because this person was perfect in every conceivable way. Smart, kind, fun, everything. I
    0:47:53 just and then the minute we moved to the next stage, it just wasn’t there. I just wasn’t sexually
    0:47:59 attracted to that experience too. And so it made me add to my list of non-negotiables a third thing
    0:48:02 at the time there was two things on that list. The first was they kind of helped me become a
    0:48:06 better version of myself and however I want to define that. The second was this intellectual
    0:48:10 stimulation, the ability to converse and be interested in them and them interested in me.
    0:48:15 And the third became not about appearance at all. It was purely a sexual connection
    0:48:23 because yeah. And so I just wonder what the role that sexual intimacy and sexual attraction plays
    0:48:28 in having a good relationship with someone. Yeah. You know, I think that really varies, Stephen,
    0:48:37 because there’s a huge range of the importance sexuality plays in individuals. You know,
    0:48:44 some people are practically asexual. Other people, you know, it’s been a really long time if they
    0:48:52 hadn’t had sex in four hours. So and everything in between. So I think to some degree, that’s
    0:49:02 an individual choice as to how important is sexuality to you and having a wonderful sexual
    0:49:08 connection as opposed to who cares? You know, I just want to have a cup of coffee and a pastry.
    0:49:17 You know, so every individual needs to decide that for themselves how important it is.
    0:49:25 And then, you know, if it is important, even of average importance, it’s really important.
    0:49:31 Yeah. But the other thing too, that’s interesting, I mean, we’re talking about dating, but I’ve also
    0:49:41 seen relationships that have been together for a long time. And the sex falls away. But it’s much
    0:49:48 more important to one person than the other. And they diverged. And it becomes, you know,
    0:49:55 a pretty serious problem. It didn’t start off that way. But it can become that way.
    0:50:00 And what happens in those scenarios? Well, you know, typically, it’s really interesting.
    0:50:09 Of course, in second, well, second marriages or relationships at, let’s say over 40 or so,
    0:50:17 women, especially women going through perimenopause, you know, finishing with menopause,
    0:50:27 sex hormones go way down. They go way down. And so, are they still interested in having sex?
    0:50:39 Well, they may not be so interested in it that they want to initiate sex. But we’re all hard wired,
    0:50:45 in particular ways. So you touch there, you lick there, you know, you stimulate here.
    0:50:54 And that wiring is going to kick in. And the sexuality will kick in again. And the sexual
    0:51:04 responsiveness will kick in. So you can work on that angle, number one. But number two, oftentimes,
    0:51:12 there have been big emotional injuries that have broken trust, that have broken emotional connection.
    0:51:25 And okay, so two theories. One, most men in Western culture are not, they don’t accept
    0:51:34 themselves if they just want to cuddle. That’s not masculine, right? So everybody needs touch.
    0:51:42 But for many, many men who bought into that, the only way they can get touch is through sex.
    0:51:51 They can’t just say, “Please just hold me.” Women can, because women are considered, you know,
    0:51:59 more vulnerable and softer. And it’s okay for them, you know, to ask to just be held, but not for men.
    0:52:07 So, you know, sex becomes a difficult thing there, too, especially with an ultra masculine
    0:52:16 man, where he’s just come back from war. He wants to just be held, but he can’t ask for that.
    0:52:21 He’s got to be tough and strong and sexy. Therefore, he’ll go for sex.
    0:52:32 Any thoughts on that, John? I think I agree with you. It’s not negotiable. You know,
    0:52:39 it’s one of these intangible things that, you know, if it’s not there, it’s not going to work
    0:52:47 very well. In the beginning. If it’s not there. That’s right. I mean, I think it needs to be there.
    0:52:52 Because it goes on a journey, all relationships. It’s funny because from doing this podcast and
    0:52:58 speaking to a lot of sort of sex therapists or couples therapists, one of them said something
    0:53:02 to be one day, or maybe two of them said the same point. I think two or three of them said the same
    0:53:11 point, which is much of what makes sex so, you know, arousing is the spontaneity and the novelness,
    0:53:15 the newness of it, the excitement of it, all these kinds of things. And they said to me that love
    0:53:21 is in many respects the opposite of that. It’s the opposite of spontaneity and love is like security
    0:53:30 and trust and dependability. And it’s, you know, knowing someone. So I’ve spoken to a few of my
    0:53:34 friends, in fact, about this balancing act between like, I really love this person, I know them and
    0:53:40 I’m there for them. And we know everything about each other. And then like, having to fight to also
    0:53:47 create this excitement, like how do I, how do I love you like we’ve known each other for 10 years,
    0:53:53 and you can trust me and depend on me. But then how do I have sex with you like we’ve just met?
    0:54:03 So we call it the Coolidge effect. If you’ve heard of this, Calvin Coolidge was president
    0:54:12 of the United States. And he and his wife were visiting a farm. And as the president was led
    0:54:23 past these chickens and roosters, the farmer said, Oh, this rooster has sex 17 times a day.
    0:54:29 And Mrs. Coolidge wanted me to point that out to you, Mr. President, when she came by here,
    0:54:36 because we pointed out that rooster has sex 17 times a day. And Calvin Coolidge said, with the
    0:54:43 same hand. And the farmer said, no, always a different hand. And he said, and president said,
    0:54:51 tell that to Mrs. Coolidge. So the Coolidge effect is that it has to be novel. It has to be exciting
    0:55:00 to be erotic, right? And familiarity, you know, which creates security and relaxation and openness
    0:55:07 is antithetical to the novelty that creates sexual excitement. But the truth is actually not so
    0:55:17 simple, because eroticism often really results from really creating an erotic situation
    0:55:24 together and making it an erotic situation. And for women, especially feeling safe and feeling
    0:55:32 emotionally connected is a prerequisite for feeling really attracted and feeling that
    0:55:38 this is an erotic situation, that emotional connection is necessary for many women. Because
    0:55:46 women have such a strange relationship to safety and fear compared to men. The world is so much
    0:55:52 more dangerous place for women than it is for men. Women really need that emotional safety and
    0:55:59 connection in order to feel that the situation is erotic at all. It’s important for your audience
    0:56:07 to realize that the largest study done on the quality of sex with 70,000 people in 24 countries
    0:56:13 found that the differences between people who say they have a great sex life and people say
    0:56:18 they have an awful sex life has to do with affection and emotional connection. The people
    0:56:25 have a great sex life, say I love you every day and mean it, kiss each other passionately for no
    0:56:32 reason at all, cuddle, they’re affectionate even in public, they have romantic dates. So affection
    0:56:39 and emotional connection for most people all over the planet are connected rather than there being
    0:56:45 this dichotomy between if you’re close and if your friendship is good, sex is going to be terrible.
    0:56:54 And if you’re distant and, you know, and it’s novel, sex is going to be great. Just not true.
    0:57:01 That’s right. And is there a certain amount of, because a lot of couples fall into this trap of
    0:57:05 sort of fake embarrassing, whether it’s social media or movies, where we think okay, if we’re not
    0:57:09 having sex three times a week, something’s wrong, I need to raise it, we need to argue about it,
    0:57:17 we need to fix it. Is there any merit to the quantity resulting in, you know, happiness?
    0:57:24 No. No relationship between quantity and happiness. Convolity, yes.
    0:57:34 Well, with the caveat, with the caveat that if you have two people paired together, one who is
    0:57:43 extremely sexual and, you know, really does need sex frequently, and the other one, the opposite,
    0:57:50 who is more asexual and, you know, could take it or leave it, wants sex, maybe wants a month.
    0:57:53 That’s not going to work. That’s not going to work.
    0:58:00 One of the things me and my friends have been deliberating about is the importance of what we
    0:58:06 call desire management, which is if someone is like around too much, and they’re there every
    0:58:13 second of every day in the house when I get home, you know, everywhere, does that not to some degree
    0:58:17 start to kill the desire a little bit? One of the best things that I think I found in my relationship
    0:58:21 is that my partner’s always working away, that I’m working away. And so when we see each other,
    0:58:27 it feels special and interesting. But I personally don’t know that if we were both in the house seven
    0:58:35 days a week, and I worked from home with her, whether the desire would be the same. I don’t know.
    0:58:42 You know, I think that, for example, John and I are around each other seven days a week, and we
    0:58:48 have been for, you know, most of our marriage, but it doesn’t matter. Is that because of my
    0:58:54 attachment style, maybe? Because, you know, I wondered, yeah. Yeah, it could be, could be.
    0:59:01 I need a lot of shallow, too. Yeah. But you all around each other? Yeah.
    0:59:06 But you’re around each other most of the time? Well, we are. But, you know, in a house where
    0:59:14 there’s enough space in the house to not be in visual contact with the other person all the
    0:59:20 time. Right. You see, so he’s downstairs, I may be upstairs, something like that. Or I can
    0:59:25 maybe hear him, maybe not. He can hear me, maybe not. You know, so…
    0:59:36 I think there is something wonderful about being apart and then coming together, that reunion,
    0:59:41 after you’ve been apart for a while, is really quite delicious. You know what, though? This is so
    0:59:50 interesting. I am working with an individual right now, and they’re both artists. They both travel
    0:59:57 a whole bunch all the time. And whenever they reunite after one of them is gone,
    1:00:04 nothing. There’s nothing for about two or three days, and then they have to get into the same
    1:00:11 rhythm again. Someone said to me on this podcast, they said, “You have to spend 90 minutes a week
    1:00:15 talking to your partner.” And if you don’t, the person actually said to me, “If you don’t get
    1:00:18 that into your dumb skull, you’ll be spending much more time with them in divorce court.”
    1:00:27 And I know it was a brash thing to say, but I reflected on it, and it really helped me because
    1:00:31 I think… I don’t know, I’m speaking as a man, so I can’t speak for all men, I can’t speak for
    1:00:36 women, but speaking as a man myself and also on behalf of my friends with my own attachment style,
    1:00:45 I think that’s important to add. I struggle naturally with conflict resolution, because conflict
    1:00:50 resolution to me sounds like blame. So when my partner says, “We need to talk,” I’m like, “Oh,
    1:00:57 my fucking God, what have I done now?” That’s right. “What have I done now?” I sit there like a…
    1:01:03 I feel like it’s a kid in school being told off by their headmaster or a child being told off by
    1:01:07 their mother. I’m like, “Go on, tell me all the ways that I’m inadequate.” But the framing of
    1:01:10 this idea of, “You’re going to have to spend 90 minutes a week sitting with each other and talking
    1:01:16 regardless,” helped me because he then went on to say, “Because if you do that, then you can get to
    1:01:22 play.” Well, here’s my invention. I have a notebook in my back pocket. Oh yeah, interesting.
    1:01:29 And it’s just designed for when Julie says, “We need to talk.” And I take out the notebook and a pen,
    1:01:35 and I say, “Okay, talk to me. I’m taking notes. I want to know what’s going on.” And she’ll tell me,
    1:01:47 “I’m disappointed in you or angry.” I write it down and reflect it back and see if I understand
    1:01:54 what she’s saying. So I think it’s not just 90 minutes. It’s 90 minutes when you’re willing
    1:02:01 to listen non-defensively. Which is not easy. That’s not easy. That’s really the work in
    1:02:06 relationships is being non-defensive. But that’s why we wrote “Fight Right,”
    1:02:19 and when we gave “Talk.” It’s really so important to not do that you, you, you, you. Blaming.
    1:02:31 That blaming. It’s, “I feel about what’s the situation, not the way you fail me.” It’s the
    1:02:36 situation. Julie, is it morphed in men or women that are saying that I feel?
    1:02:45 Are you kidding? Men are catching up, but it’s hard. It’s hard for men to do that. Women, I mean,
    1:02:55 you go to mental health expertise and all the characteristics of a man that are considered
    1:03:04 mentally healthy, autonomy, independence, strength, resilience. You know, all the stuff that’s
    1:03:15 autonomous. For women, vulnerability, sensitivity, empathy, expressing emotion. So, you know, there’s
    1:03:24 only one emotion that men are allowed to really openly express, anger. Right? Can they express fear?
    1:03:32 Oh my god, I’m so scared of going in there tomorrow. Or sadness? Or, you know, the more
    1:03:43 vulnerable emotions, it’s, think about it, it’s seen as effeminate. And that’s supposed to be bad.
    1:03:55 Why is that bad? Because women are second-class citizens, right? So, to be allegedly like a woman
    1:04:02 and express vulnerable emotions is a bad thing, because you shouldn’t be like a woman.
    1:04:12 Why not? I mean, so, expressing vulnerable emotions, I think men are starting to catch up, you know.
    1:04:20 Do women like strength? Yes and no. They like strength, but the problem is that
    1:04:30 they also want to be empathetic, too. They want to be, you know, nourishing to their partner.
    1:04:36 And if their partner is always presenting this facade of strength, they can’t get close to them.
    1:04:41 It’s like the opposite of connection. Yeah. But, you know, we observed eight-year-olds
    1:04:50 in playgrounds. And if you look at eight-year-old boys, they’ll do run-and-chase games over a very
    1:04:56 large distance. And if an emotional event happens, if somebody gets upset, you know, say, “What’s
    1:05:02 the matter, Brian?” says the leader of the group. He said, “I never get the ball. Okay, toss the ball
    1:05:07 to Brian.” Brian gets the ball and they’re off and running. They keep the game and play, manage
    1:05:15 conflict quickly. Look at two, look at girls. They’re playing in groups of two or three close
    1:05:21 to the school building and they’re talking about their feelings over and over again. You know,
    1:05:27 you said that I was a baby, you know, because I had those barrettes. That really hurt my feelings.
    1:05:33 Yeah, well, you know, I only wear barrettes when I was little and now I don’t wear them,
    1:05:38 you know. But that hurt my feelings when you said that. So, I didn’t mean to hurt your feelings.
    1:05:44 They’re talking about emotions constantly. And it’s like the hopscotch or whatever game they’re
    1:05:50 playing is just an excuse for talking about emotions. For the boys, the most important thing is
    1:05:56 keeping the ball in play and conflict gets in the way of that. They resolve it quickly. They’re
    1:06:02 socialized so differently. Is this part of the reason why it feels for many men that they are
    1:06:08 being held off all the time? Because it actually what’s happening is that their wife is just expressing
    1:06:12 their emotions and the man never really expresses it. You know, that old sort of slightly problematic
    1:06:17 phrase, which is happy wife, happy life. That’s right. The reason why that phrase exists, I would
    1:06:22 assume, is because the man thinks as long as I can keep her from expressing more problems to me,
    1:06:28 then I’m happy. He like thinks of his responsibility as just like… Yeah, ask a man how he’s feeling
    1:06:35 and says, “Well, I’m not hungry. I’m not horny. I’m okay.” Ask a woman how she’s feeling. She says,
    1:06:40 “Well, I don’t know. There’s, you know, the children and there’s this and the house and,
    1:06:46 you know, and there’s this tangle of questions that really she has to address when you ask her,
    1:06:52 she’s feeling. There’s so many things and for a guy, it’s so much easier.” But John, as men,
    1:06:57 I think we can both agree that although… Well, I’m speaking to myself here, but although in the
    1:07:02 moment, going through that conflict resolution, the 90 minutes a week, getting out your notepad,
    1:07:08 listening is annoying in the moment. When we zoom out, we realize that if they didn’t raise these
    1:07:13 issues, if they didn’t express these issues, this relationship wouldn’t be so good. That’s right.
    1:07:18 And we’d be in serious problems. That’s right. They’re the managers of intimacy. Yeah. We need them.
    1:07:30 Yes. We need them to say, “Steven, we need to talk.” Yeah. Did you see Steven’s face? That was so cutie.
    1:07:37 I realized that this is serving a purpose, which is helping me, you know, and it’s helping us.
    1:07:43 That’s right. So I sit there and I’ll listen to, you know, the things that aren’t right,
    1:07:48 but you’re right. My brain is just like, me and my friends can sit in silence for eight hours,
    1:07:52 sat right next to each other and we’ll meet each other, sit in silence for eight hours,
    1:07:59 leave. Great evening. We’re both doing our own thing, but it’s just, I think,
    1:08:05 men are such simple creatures most of the time. Oh, you are not. That is so not true. You know,
    1:08:11 one of the things that I’ve certainly seen in my work, you know, I’ve been doing clinical work
    1:08:20 for 50 years. And what I see is that men have exactly the same emotions. They do. They just try
    1:08:26 to bury them because it’s not okay for them to express them. So they just try to shove it down,
    1:08:34 but open a little door, crack and up it comes. Lionel Tiger, who studied men’s friendships and
    1:08:41 women’s friendships, said, “With alcohol, men get together, they’re very physical,
    1:08:47 and they talk about their feelings, an enormous amount. Takes a little alcohol to make it happen.”
    1:08:55 Two women said to me last night that I was speaking to on WhatsApp. People that I work with
    1:08:58 in a different company, they were saying to me that their partners often express how they’re
    1:09:03 feeling by just sending songs out of the blue. Sending songs? Sending songs out of the blue.
    1:09:09 One of them said it, and the other woman said, “Oh, my God, my partner does that too,” which is,
    1:09:14 instead of like telling me how he feels, he’ll send me a song, which is basically a way…
    1:09:19 And some of those songs are very romantic, and it’s like, “I love you. You’re the best person
    1:09:24 I’ve ever found.” But instead, he can’t vocalize it to her. So he has to send her a Spotify link
    1:09:31 and say, “Listen, listen to us.” But it’s the same thing, right? It’s the inability to vocalize,
    1:09:39 which is difficult for men. Keep working on it. I am, yeah. I’m like progressively getting better,
    1:09:45 but sometimes I have little relapses. If I am very busy in my mind, and then I have to have one
    1:09:48 of those, “We need to talk chat,” so I think you’re right. There needs to be a bit of a ritual
    1:09:54 around like, “Is this a good time?” That’s right. Yeah. Well, I have your attention,
    1:10:00 being in a different environment. Well, you can make a date to have a talk like that.
    1:10:07 When we are giving couples workshops at the very end of it, we always give recommendations for
    1:10:13 ways of preserving the changes you’re making in the relationship, the improvements. And one of them
    1:10:22 is called the “State of the Union” meeting, where you start with five appreciations of each other.
    1:10:29 Things you haven’t said before that you’ve noticed that your partner is doing right and express your
    1:10:38 gratitude or thanks or your admiration. Then you go into, “Okay, so what do we need to change?
    1:10:46 What do we need to improve?” And then you finish up with this beautiful question. I just love
    1:10:53 this question. “How can I make you feel loved this week?” And that’s closure.
    1:10:59 You mentioned the word there, gratitude. Yes.
    1:11:05 Why is gratitude so important? Being grateful for them and expressing it. It’s something that
    1:11:12 you two both do to each other. I think it’s indicative of a habit of mind that’s really
    1:11:18 much more important. A habit of mind where you’re noticing what’s going right and feeling
    1:11:23 appreciative for it. And I know I wake up every morning lying next to Julian and think,
    1:11:34 “I’m one lucky guy. I’ve got this wonderful woman and life is good. I go through my checklist.
    1:11:42 Everybody’s okay. All the people I love are right and I’m with her and I get to see my grandson
    1:11:51 and my daughter. Life is good.” Yeah. I think gratitude brings you into the moment.
    1:12:01 Brings you into the moment. As John pointed out, you’re not just looking for what’s wrong
    1:12:06 or what your partner’s doing wrong. You’re looking for what your partner’s doing right.
    1:12:11 There’s been studies, who was at Christ in Robinson, I guess,
    1:12:19 who looked at unhappy couples versus happy couples. It wasn’t that they weren’t doing
    1:12:28 things for one another, but unhappy couples only saw 50% of what their partners were doing.
    1:12:34 Of the positivity. Right. Whereas happy couples were seeing it all the time.
    1:12:36 It’s like they’re wearing different sunglasses or something.
    1:12:39 Yeah. Exactly. Different filters.
    1:12:46 And the negative habit of mind really puts you in a state of being irritable and grumpy all the
    1:12:54 time. You’re noticing other people are driving badly and being careless and making mistakes
    1:13:02 all the time. That’s what you see. This gratitude puts you on a different frame of mind. Notice,
    1:13:08 actually, all the good stuff that’s going on. Right. Let me draw it parallel.
    1:13:14 One of the things that I’ve done in my private practice I still do is treat cancer patients
    1:13:23 in our families. Cancer patients, of course, often are facing the possibility of death.
    1:13:34 So, one of the questions, and oftentimes, I mean, the ones who deal with their diagnosis best
    1:13:41 are people who say, “Okay, I don’t have that long to live. I’m going to reprioritize my life.
    1:13:46 I’m going to really think about what’s most important to me for the six months I have left.”
    1:13:56 So, one of the things that I do in my practice with couples who are just racing through life
    1:14:08 together on parallel tracks, not connecting at all, is to ask them, “Okay, if you had six months left
    1:14:17 to live, how would you want to spend it? Who would be the most important people that you would want
    1:14:25 to draw close to? Who would you not value as much? How would you want to spend that six months?”
    1:14:33 And I first kind of take people into a very relaxed state, so their minds are really free to imagine.
    1:14:39 And what’s that doing? Is it helping to crystallize whether they should be with this person?
    1:14:48 Sometimes, but it’s more that, “Oh, my God, I’m wasting my life trying to make more money.
    1:14:55 Why am I doing that when I’ve got this love right here? What’s more important to me,
    1:15:03 making more money or creating more love between us?” That’s what it comes down to oftentimes.
    1:15:12 How do you know when to quit a relationship? How do I know if the relationship I’m in
    1:15:17 is bad, is not good? Because relationships are incredibly tempting. They tempt us back.
    1:15:23 They offer comfort, which sometimes necessarily isn’t healthy comfort, but they’re very hard
    1:15:27 to leave. And I actually had a conversation with one of my friends recently. I always talk about
    1:15:30 my friends because it’s the only way I know to draw in case studies. So instead of me just
    1:15:35 hypothetical, coming with something hypothetical, I think about the challenges my friends face and
    1:15:38 got a particular friend who’s been in a relationship for many, many years, seven, eight years.
    1:15:47 Relationship is broken down. And he naturally, because the relationship is broken down,
    1:15:55 is like jumping to repair. But I wonder if he should even repair because they’ve broken up
    1:16:00 six times. They’ve gone through this cycle six times. So I’m like, are they just rushing back
    1:16:08 together for the comfort of the relationship? Or should they, you know, take a moment to say
    1:16:12 is this even right? But this also, the answer here applies to people that are in relationships that
    1:16:16 have those thoughts in their mind. Is this the right one? How do you know? How do you know if
    1:16:20 this is a problem we can solve and should solve? Or this is just the wrong person?
    1:16:27 Therapy helps. Has your friend gone to therapy? Wouldn’t therapy?
    1:16:34 Not with their partner, no. Then they don’t know. You know, in other words, a lot of people
    1:16:42 don’t know how to deal with conflict, for example. Nobody’s taking relationships one-on-one in high
    1:16:49 school, right? To learn how to deal with conflict or to learn how to be more vulnerable to somebody
    1:16:55 else and be more open and so on. So people don’t know how to have good relationships.
    1:17:02 That’s part of what drives the work that John and I do. People just don’t know how to do it.
    1:17:09 And if they did know, they could change those patterns. And so, you know, with your friend,
    1:17:14 for example, oftentimes, you know, when people have been together for over, you know, a couple of
    1:17:22 years, they create patterns that are like dark holes. You know, they’re like black holes that have
    1:17:30 this tremendous gravitational pull. And so they keep sinking down in the same patterns over and
    1:17:38 over and over and over again, right? Exactly what happens. But you can change those patterns.
    1:17:43 Once you know and practice what the alternatives are.
    1:17:50 I think it’s not the partner, the pattern. An alternative pattern.
    1:17:55 Yes. I think when that fondness and admiration system, you know, the system of affection and
    1:18:03 respect, love and respect is gone and gets replaced by denigration, belittling, contempt.
    1:18:10 That’s the time to bail. And you’ve seen this in your work. This is like much of what you guys,
    1:18:13 you know, are known for is this. And whenever I hear people talking about the Gottmans,
    1:18:16 they’re always talking to me about the idea of contempt and the Four Horsemen.
    1:18:25 See, those things can change too. Those things can change too. That often is what constitutes
    1:18:32 the bad pattern. Or there’s been so much of that that now they avoid each other altogether.
    1:18:36 And there’s huge emotional distance. What are the Four Horsemen then,
    1:18:39 before we talk about how we would go about changing, if possible,
    1:18:42 these things? For anyone that doesn’t know, and how you found these Four Horsemen.
    1:18:51 Well, Bob Levinson and I, when we were doing our research, the first thing we looked at was what’s
    1:18:57 the ratio of positive to negative emotion in a conversation? So how did you conduct this experiment?
    1:19:02 Really just observing couples, talking about how their day went. How do you observe a day?
    1:19:06 Wait, wait, wait. Bring them into the lab. First of all, what’s the lab?
    1:19:16 The lab was a room where they sat facing one another. There were video cameras here and there
    1:19:23 that were focused on each individual and their faces and their body language.
    1:19:28 There was what was called a giga-lometer, how much they moved in their chairs,
    1:19:35 how much the chairs moved. Physiological measures, what was happening to their heart rate as well.
    1:19:43 Velocity, respiration, and conductance. And all of that data that was pulled from those
    1:19:51 measures was all synchronized, 100th of a second by 100th of a second. And they would talk for,
    1:19:57 let’s say, 15 minutes about the events of the day. And then they were asked to talk about
    1:20:05 a problem they hadn’t solved and to try and solve it or talk about it. So that ends up being conflict.
    1:20:12 And then a positive topic. And then a positive topic. Or in the apartment lab, they just hung
    1:20:19 out for 12 hours before they went to sleep and the cameras just rolled while we collected physiological
    1:20:25 data. So we didn’t spy on them. We really spied on them, right? Except they knew they were bees.
    1:20:30 For 12 hours, you watched them just sort of chill and hang out together couples. That’s right.
    1:20:34 How many couples have you done? 130. And how many couples have been in the lab in total?
    1:20:41 3,000. 3,000. And they were followed. So then they’d be brought back every couple of years,
    1:20:49 to see how the relationship changed. Right. So the procedures would be repeated every couple of
    1:20:57 years for as long as 20 years. And what did you find? So that initially that ratio of positive to
    1:21:03 negative interaction, even talking about how their day went, or especially during conflict,
    1:21:10 for people who are in happy, stable relationship, it averaged five positives for every negative.
    1:21:15 Positives about the other person or about what? No, just positive emotion. Like let’s describe
    1:21:23 positives. So a positive can be nodding your head. It can be smiling. It can be asking a question.
    1:21:26 Infection, humor, validation. Showing interest.
    1:21:32 Interest in the other person. Negative would be anger, irritability, disappointment, hurt,
    1:21:40 disgust, contempt. Shared humor was another big positive that turned out to be very important.
    1:21:47 So that ratio of positive to negative averaged five to one in relationships that were stable
    1:21:54 and happy. During conflict. During conflict. And point eight to one in relationships that were
    1:22:01 headed for disaster, either splitting up or being together unhappily. But certain negatives were
    1:22:09 much more predictive of relationship demise. And they were criticism, defensiveness, contempt,
    1:22:17 and stonewalling. So let’s define what those are. So criticism means blaming a problem on a
    1:22:23 personality flaw of your partner. Like you’re so lazy, you’d never think to clean up the kitchen,
    1:22:29 wouldn’t you? Or kind of you’re thoughtless. You didn’t even call me when you were going to be late.
    1:22:35 You know, thoughtless, lazy, inconsiderate, selfish. Always, never. Okay. So making it about their
    1:22:41 personality and their character. That’s right. That’s a criticism. Contempt is the worst. That’s
    1:22:50 sulfuric acid for a relationship where you’re looking down your nose with disgust, as well as
    1:22:56 criticism of the partner. Superiority. So give me an example of that. You’re such an idiot.
    1:23:05 You just never get things right. You’re just not like me. I’m thoughtful and
    1:23:13 considerate. You’re just… You’re a narcissist. Right. So there’s the criticism,
    1:23:20 but it’s making yourself superior to that other person. And there’s a little disgust in it,
    1:23:28 you know, my kind of stuff. Sarcasm is a good example. Mockery. Especially in front of people.
    1:23:35 Yeah. Right. Awful. So the person says, “Well, I really care how you feel. You really care
    1:23:44 how I feel.” So that’s contempt. Stonewalling is really emotional. Don’t forget defense.
    1:23:51 And defensiveness. Yeah. So every… defensiveness is the one we all have. It’s so hard to get over,
    1:23:56 which is, you know, you either kind of whine like an innocent victim. You know,
    1:24:03 I did two pay the bills on time. What do you mean? I’m thoughtful. I’m thoughtful. I am thoughtful.
    1:24:07 Don’t you remember blah, blah, blah? Or it’s counterattack. Oh yeah?
    1:24:13 You’re so perfect, huh? You never clean up the kitchen. You know, it’s that counterattack.
    1:24:18 Do you find that insecure people are more defensive? Sure. I have this like theory that if your
    1:24:24 self-esteem and your self-perception of yourself is fragile, then anyone poking at it at all
    1:24:30 causes such extreme pain that you live in this state of like, “I have never done anything wrong.
    1:24:33 I can’t possibly do anything wrong.” And if someone points out something you’ve done wrong,
    1:24:37 it’s so painful if you’re insecure, right? You’re walking at anything else.
    1:24:40 Yeah, exactly. It’s like playing with like an open wound. Yeah.
    1:24:46 It’s like you’re a walking burn victim. You know, the way I like to describe it,
    1:24:54 because I’ve been there, I know what that’s like, is, you know, the earth, if you take a picture
    1:25:00 of the earth, and the earth has this very thin crust on it, and then you go down some layers,
    1:25:08 and in the center is this boiling hot lava, you know, that burns you to death. Well,
    1:25:16 somebody says to you, “Why didn’t you pay the bills on time?” And the earth opens up. You fall
    1:25:25 through that crack and straight down into that hot lava of self-loathing that is agony. Absolutely.
    1:25:32 And you feel like you’re getting burned to death. So, you can’t allow yourself to step into that
    1:25:41 crack and say, “Oh, God, you’re right. I didn’t.” So, you defend. You defend. “Oh, yeah? Well,
    1:25:46 I’m the one who does all the bill paying. What are you doing?” You know, it’s defensiveness.
    1:25:49 Well, in that case, it sounds like that’s fundamentally linked to some kind of trauma,
    1:25:52 because paying the, you didn’t pay the bills to the average person would be,
    1:25:56 you know, “I know. Sorry, my bad.” But if that’s linked to maybe, I don’t know, your childhood,
    1:26:00 where your father or your mother or the bullies on the playground told you that
    1:26:05 you’re so forgetful, Steve or Julie, you’re the most forgetful person ever, and then they punched you.
    1:26:15 You could get to 40 people. Yeah, can be. And then stonewalling. This was one that was so fascinating,
    1:26:23 because you could have, you know, a pair of people sitting just like this looking perfectly normal.
    1:26:32 But you notice that one is completely shutting down, not showing anything on their face,
    1:26:38 in their body, maybe looking away or just glazed, you know, looking and not saying a word.
    1:26:46 And that’s not for seconds, it’s for minutes. And what’s actually going on, because these guys,
    1:26:52 you know, John and his colleagues, measured physiology, is that they feel so attacked that
    1:26:58 their heart rates are just zooming up above 100 beats a minute, which just sitting here?
    1:27:04 Yes, the critical cortisol on adrenaline massively, and so they’re shutting down.
    1:27:11 Yeah, it’s a terribly, it’s going into flight, only you’re not facing a saber-tooth tiger,
    1:27:16 you’re facing your partner. You said there, Julie, that you could go into that state for
    1:27:21 minutes or even longer. Yes. But as you were saying that, I was thinking about my friend’s
    1:27:25 relationship, which kind of started this conversation, and whether they should get back
    1:27:27 together or not. You were totally right when you said, there’s clearly a pattern,
    1:27:31 because the fact that they’re getting back together, then breaking up, then getting back
    1:27:35 together, then breaking up, then breaking up, shows that they don’t have the tools to resolve
    1:27:43 whatever issue they keep smashing into. Right. But much of why I think from what I’ve heard,
    1:27:48 or at least the symptom of their relationship is stonewalling, but it’s not minutes.
    1:27:54 One of them, it’s months, I think. I think basically, I only know this because I was
    1:27:58 showing some text messages, and I looked at the text messages, and I was like, oh my god,
    1:28:02 there’s like, whenever you talk about something that might be a little bit challenging or whatever,
    1:28:08 or you even ask, how do you think the relationship’s going? The other partner is like
    1:28:14 vacant. Like vacant, nothing. It’s like, they’re not expressing their needs. They’re not saying
    1:28:19 what they feel. They’re spiraling in their own mind, and then they’re just breaking up with you.
    1:28:22 You know, it’s kind of, I don’t know whether that’s stonewalling, but it’s also what you were
    1:28:27 saying about lacking the tools. That was at the heart of the relationship, is one partner spirals
    1:28:32 independently, and then without you even knowing it, you thought everything was okay,
    1:28:37 breaks up with you. To give more context, well, this is a homosexual relationship between two men.
    1:28:42 So, you know, we talked earlier on about the women, sometimes the instigator of expression of
    1:28:53 needs. Oh, that’s so sad. You know, so it sounds like both of them have terrible difficulty making
    1:29:04 themselves vulnerable to the other and saying what they feel. And it may be that if they tried that
    1:29:12 early on in the relationship, the other one said something very negative to them back that felt
    1:29:22 punishing in terms of expressing their emotion. And so they made a choice, oh God, I can’t make
    1:29:26 myself vulnerable. I’m going to get hurt if I do that. So they shut them.
    1:29:31 But this point about men not being very good at expressing their feelings, do we, you know,
    1:29:36 with that in mind and with the knowledge that expression of feelings are good for building
    1:29:43 connection, how come homosexual relationships with men work? And I don’t know, is there any data
    1:29:49 to show that they last less longer than a relationship where a woman is stereotypically
    1:29:54 more likely to, you know, talk about the challenges and the issues and bridge the connection?
    1:29:57 Someone’s got to have done the research on this subject.
    1:30:01 Well, you know, we’ve studied gay and lesbian couples and compared them to
    1:30:08 heterosexual couples as well. For 12 years. Generally, they’re less defensive.
    1:30:17 They have a better sense of humor and they’re much more gentle in the way they bring up an issue
    1:30:20 with one another. Men or women in those homosexual relations?
    1:30:28 Men and women together. Gay men and lesbians are better than heterosexuals and they’re much less
    1:30:36 possessive and domineering as well. Much more of a sense of equality in their relationships.
    1:30:46 Well, especially, you know, pre, well, weight pause, pre-aids, you know, men gave each other much
    1:30:54 more autonomy to have sex outside the relationship, right? But then AIDS kicked in and a lot of that
    1:31:02 shut down. Now it’s opening up again. So they’re giving themselves sexual freedom as long as there
    1:31:07 isn’t a lot of emotional connection and falling in love with the third party.
    1:31:21 Women don’t do that nearly as much. They tend to feel very insecure around polygamy, let’s say,
    1:31:29 or polyamory and so they really are more wanting monogamy with their partners.
    1:31:36 So, am I right in thinking, John, that you’re saying that homosexual relationships are better
    1:31:41 than heterosexual relationships? Yeah, they are. They are better in general. They’re better.
    1:31:46 Do you know if they last longer? I don’t know that there’s data on that. I don’t think there are
    1:31:51 differences in how long they last. Is that right? I don’t think there’s any differences.
    1:31:57 You know, there’s another thing too. I mean, again, it depends on what period of history
    1:32:06 you’re talking about. But because being homosexual has been so stigmatized in the past,
    1:32:10 you know, and there’s so much prejudice against homosexuality,
    1:32:19 there’s, first of all, there’s more of a sense of community amongst gay men and gay women. You
    1:32:26 know, they’ve connected with one another, not just as couples, but as community in order to
    1:32:36 survive the kind of prejudice they endure out in the heterosexual society. And it’s been shown,
    1:32:41 actually, the research has shown this, that when the community really supports the relationship,
    1:32:49 the relationship does better. So if you’ve got a community around you, that’s a consistent
    1:32:54 community that’s really supporting the relationship, that’s really going to help you sustain that
    1:33:00 relationship. And on these four horsemen, a word you didn’t mention, but I wonder if it fit in there
    1:33:06 somewhere, is the word gaslighting, which has become quite popular in society. What is gaslighting?
    1:33:14 How does that show up? So in physically violent relationships that are characterologically
    1:33:21 violent with as a perpetrator and a victim, those kinds of domestic violence, quite often the
    1:33:31 perpetrator is communicating to the victim that everything about the reality is wrong. They never,
    1:33:37 they never raised their hand against this person. You know, it’s just all imagined. They’re basically
    1:33:44 doing, you know, what happened to Ingrid Bergman in that movie, Gaslight, where she’s married to
    1:33:53 this guy who tries to convince her that she’s mentally ill, that her whole sense of reality
    1:34:02 is wrong. So he does things like change the order of the pictures and, you know, in the home,
    1:34:13 steal jewelry that he’s given her that, you know, that he says comes from his mother and grandmother,
    1:34:20 he steals it. And then he says, you know, where is it? You know, you lost it? You’re so forgetful.
    1:34:26 And he’s constantly sort of making you feel like she’s gone crazy. There never was a painting there.
    1:34:32 What are you talking about? You’ll say we’re a painting there. And you know, and he’s actually
    1:34:37 removed it or he’s changed the order of the pictures. He’s trying to make her think she’s crazy.
    1:34:44 And even her sense of reality needs him to determine what’s real and what’s not real.
    1:34:49 And that’s what Gaslight comes from. Let me mention something because that word,
    1:34:54 you’re right, it’s really being bandied about commonly and people have got it wrong,
    1:35:03 speaking of Gaslight. So people, for example, who have a conflict and they have totally
    1:35:09 different points of view about what happened during the conflict, two of our members are better,
    1:35:16 you know, and one will say, well, you said this. No, I didn’t. I never said that.
    1:35:25 That they’re calling Gaslighting and it’s not that is not Gaslighting. So it’s being misused
    1:35:32 in the culture all the time because people always have two points of view about different
    1:35:38 perceptions and any situation. That’s right. They have, you know, everybody has their own
    1:35:42 individual filters. And so they’re going to hear some things, not hear other things and
    1:35:48 distort things and so on. Memory isn’t perfect. And so they’re always going to have two points of
    1:35:58 view. And people can get locked into struggles over, no, this is the absolute reality of what
    1:36:05 happened. No, it isn’t. This is. And there is no absolute reality. It’s all about perception.
    1:36:12 So people are calling that Gaslighting and it isn’t. That’s not what Gaslighting is.
    1:36:15 At what point does it become Gaslighting? Is that when you’re intentionally trying to
    1:36:20 make the other person crazy? Okay. Believe that they’re crazy so they don’t trust themselves.
    1:36:26 And these violent relationships that, you know, that they will slap the woman across the face
    1:36:29 and says, God damn it. You just hit me. I never hit you. I never touched you.
    1:36:36 Yeah. I spoke to a domestic violence victim once who told me that her partner, when after
    1:36:41 like love bombing her, so immediately like, you know, throwing all this affection onto her and,
    1:36:46 you know, very, very quickly, he would then start like hiding her stuff. So he put her car keys in
    1:36:51 the fridge and he’d be like, I didn’t, why did you put your car keys in the fridge? That’s Gaslighting.
    1:36:55 Yeah. That’s Gaslighting. Perfect description. Then she thinks she’s going crazy. So he goes,
    1:36:59 well, I’m going to have to take your car keys. And then she can’t, she’s lost her car. That’s
    1:37:06 often done in the service of extreme jealousy and socially isolating the victim. Yeah.
    1:37:15 We’ve treated domestic violence a lot. And God, I’ll never forget this one guy who had put
    1:37:23 a mark on the tire and a mark on the driveway that matched up, that lined up. And at the end of the
    1:37:31 day, if those marks didn’t line up, he’d beat her up. Even if she just went to the grocery store,
    1:37:40 it didn’t matter. Who did you fuck to me? Right. Where’d you go? Nowhere. Oh, yeah. Right. You liar.
    1:37:49 You roar. You, yeah. This is the typical and naive question people ask when they hear a story
    1:37:54 like that. Their head goes, I would never stay with someone that did that to me. Blah, blah, blah.
    1:38:00 Not true. Yeah. Not true. You know, first of all, it doesn’t happen all.
    1:38:08 Secondly, oftentimes the victim usually, you know, in a hetero, it’s a woman.
    1:38:17 Has her confidence beaten down? So it’s not just physical. It’s also mental abuse. God,
    1:38:23 you’re an idiot. Man, are you stupid? And she starts doubting her own judgment,
    1:38:29 her own intuition. Plus, you know, I don’t think you could survive out there. Nobody else is going
    1:38:38 to want you. And she starts to believe it, starts to believe it. And she also has a dream that
    1:38:45 he’s going to change. Yeah. Because he’s so remorseful of what he did to her. He promises
    1:38:50 he’ll never happen again. And he loves her and he’s going to get this under control.
    1:38:56 Is he a narcissist or is it possible that someone who isn’t a narcissist can
    1:39:00 perform that behavior? Or is the word narcissist another word that’s just thrown around too much?
    1:39:10 Very good. A plus. Yeah, yeah. It’s another word. You know, everybody is narcissistic, Stephen.
    1:39:17 Everybody is. You know, narcissism basically comes from the instinct for self-preservation.
    1:39:23 You know, you’re thinking about, okay, me, what do I need? What do I need? How am I going to get it?
    1:39:29 And so on. I’ve got to really, you know, think about taking care of myself sometimes. I mean,
    1:39:38 they call that a narcissist. But the way it really is meant is shorthand for a narcissistic
    1:39:49 personality disorder, which is extreme narcissism, where there is no empathy whatsoever. The person
    1:39:58 has no conscience whatsoever. They can hurt you. They can do everything that damages you.
    1:40:07 And they take absolutely no responsibility for it and blame you for it. Blame the victim.
    1:40:18 So somebody who, you know, says, “I didn’t fail. You made me fail. This is what you did that set me up.”
    1:40:29 You know, blah, blah, blah. So everybody around them is a reflection of who they are themselves.
    1:40:34 And so they only see people, other people, in two dimensions.
    1:40:39 How do you go about, you said you spoke to couples and women who have been through domestic
    1:40:43 abuse. And, you know, how do you go about helping them?
    1:40:52 Okay. There’s two types of domestic violence. John mentioned characterological domestic violence.
    1:40:57 That’s when there’s a clear perpetrator, clear victim. Nothing the victim can do
    1:41:09 will change violence. There’s major injury. So what has to happen there is the victim has got to get
    1:41:15 out of the relationship because she could be killed. Easier said than done right.
    1:41:22 It is. That is correct. It is very, very hard. It has to be secretive. It, you know, she’s got a
    1:41:30 planet, especially if they’re kids and so on. But there’s also, that’s only 20% of the domestic
    1:41:38 violence out there. Only 20%. 80% of the domestic violence is what we call situational domestic
    1:41:51 violence. And in that kind, both people tend to be violent. Both. The violent is not a seriously
    1:41:59 injuring of the other person. It’s a slap. It’s a push. It’s a holding, you know, holding them
    1:42:05 from moving, you know, that kind of thing, pushing them down, breaking things, breaking things,
    1:42:14 throwing things at them and so on. And that results from moving into that flooded state
    1:42:21 we described earlier, where you’re in conflict, your heart rate is jumping up over 100 beats a
    1:42:29 minute. You go into fight or flight and when you do that, you lose access to your ability to problem
    1:42:38 solve, your ability to listen, actually, to really take in what the other person is saying.
    1:42:45 You hear attack, attack, attack, no matter what the person is saying, because it’s like
    1:42:54 your frontal cortex, your prefrontal cortex is offline. So both people typically are getting
    1:42:59 flooded during conflict. So those people, we can really, really help. So we’ve done a randomized
    1:43:04 clinical trial treating those people. Right. And even a year and a half after treatment has ended
    1:43:12 when they discuss a conflict on videotape in their home and we measure physiology,
    1:43:17 physiology stays low. So the therapy is really effective compared to a controller.
    1:43:23 As an entrepreneur, I’m always looking for ways to connect and to create. And that’s why I decided
    1:43:28 to launch the conversation cards. I turned to Shopify, who also sponsored this podcast. And
    1:43:34 Shopify made it so easy to set up an online store and reach all of you, no matter where you are in
    1:43:38 the world. I remember the challenges we faced when we first launched the Diary of a CEO conversation
    1:43:43 cards, managing inventory, ensuring a seamless checkout process and reaching our audience.
    1:43:47 Shopify stepped in and made everything so straightforward and efficient. It was like
    1:43:52 having an entire team of experts by our side, allowing us to focus on creating content and
    1:43:56 connecting with you. What I love about Shopify is, no matter how big you intend to grow your
    1:44:01 business, they give you everything you need to take control and take your business to the next
    1:44:04 level. And to say thank you for listening to this podcast, we’re giving you a trial,
    1:44:10 which is just $1 a month. And you can sign up by going to shopify.com/bartlet. The link is in
    1:44:16 the description below. Is this part of the reason why you’re in the UK at the moment? You talked
    1:44:22 about your trauma. Oh, it’s trauma. It’s trauma at Oxford. Yeah, we’re talking about trauma.
    1:44:27 And also affairs, your affairs, talking about affairs, you’re talking about treating affairs.
    1:44:33 Right. That’s right. I’ve never really heard the phrase “treating affairs” as if it’s a
    1:44:42 condition, per se. But if there has been an affair or some form of infidelity, can it be treated?
    1:44:52 75% so far in our research. True rate. And when you say “affair”, what are you throwing in that
    1:44:56 bucket in terms of the definition of an affair? Is that a text or is that…?
    1:45:00 Can it be an emotional affair as well as a physical affair?
    1:45:02 A physical affair. A physical affair.
    1:45:10 Yeah, usually. So it can be emotionally falling in love with somebody else without physical
    1:45:19 consummation or physical consummation with somebody that you’ve fallen in love with,
    1:45:26 or just having sex outside the relationship, not an emotional connection, but just having sex
    1:45:32 when the agreement is melogamy. So it almost always involves deception.
    1:45:41 Right. Always. It always does. Yeah. That’s a big part of it, is the deception and broken trust.
    1:45:51 What affairs do is they turn the hurt partners world upside down. Everything they believed
    1:46:00 about the partner is wrong. Everything that they thought they shared in terms of values is wrong.
    1:46:10 So you can trust what the person says. No, you can’t because they weren’t staying at work late.
    1:46:15 They were going to so-and-so’s apartment. It’s like I didn’t know this person.
    1:46:18 Yeah. I didn’t know this. Who are you?
    1:46:24 Who are you? And relationships are really oftentimes, especially committed ones,
    1:46:30 are the foundation for our whole life. We build everything around that oftentimes,
    1:46:36 our sense of family, even our sense of work sometimes, what work we choose, how we live
    1:46:45 our lives, purpose and meaning that we give our lives together. And when there’s betrayal like that,
    1:46:53 and the person that you thought your partner was, isn’t, then that whole thing cracks and falls to
    1:47:02 the ground. It shatters. And how many people, how many couples cheat in any of those definitions
    1:47:11 that you’ve described? Well, we don’t really know, but probably around 30% of all couples
    1:47:19 is a conservative estimate. Conservative, really? I’ve heard 15%
    1:47:27 of men and women. And the thing that’s interesting is that the stance for women having affairs
    1:47:37 has pretty much caught up to men now. But here’s why. When, before the ’70s and women’s,
    1:47:43 the women’s liberation movement, women were stuck at home. They weren’t out in the world
    1:47:52 working. They didn’t have access to other things. The milkman and the plumber.
    1:48:00 And the mailman, maybe. So they were stuck at home having coffee around their kitchen table
    1:48:05 with their neighbor woman, whoever. But once they entered the workforce,
    1:48:12 then they had access to a whole field of our potential people out there.
    1:48:19 And so they caught up. It’s interesting as you say that, Julia. I was thinking through all the
    1:48:25 implications of what would happen in a woman’s life when she went out to work. And one of the other
    1:48:29 things is she would become more independent in every sense of the word. Yeah, exactly. That’s
    1:48:34 right. She doesn’t have to stay in the marriage. She can support herself financially.
    1:48:41 So how do you treat an affair? So we developed a model based on our research
    1:48:52 called the Tone Attune Attach, A-A-A model. And here’s what, in a nutshell, here’s what it involves.
    1:48:58 Again, it has to be done in therapy. You really can’t do this stuff at home. It’s too intense.
    1:49:08 First, the person who did the betraying needs to respond totally transparently to every question
    1:49:19 the Hurt Partner asks them. However, the Hurt Partner shouldn’t probably ask about the kind of
    1:49:26 sex they had. And here’s why. I mean, it’s an important thing. Almost every person who suffered
    1:49:33 through an affair has PTSD from a post-traumatic stress disorder. And part of post-traumatic stress
    1:49:43 disorder is having these images or flashbacks, if you will, come into your mind unbidden. You
    1:49:51 don’t want them there, but they come in anyway. And traumatic memory is different than regular
    1:49:56 memory. Regular memory, you have a few little fragments, something said, and so on. Traumatic
    1:50:06 memory, everything comes up at one time. The images, the smells, the sounds, the adrenaline,
    1:50:14 cortisol, and so on. So when a woman asks questions about sex and then gets the answers,
    1:50:23 guess what? So her images now are like flooding her mind with the kind of sex they had,
    1:50:32 the partner and the affair partner, that plague her to an even greater degree and it’s horrible.
    1:50:43 So a tone, answering the questions, and then saying, “I’m sorry a thousand times,” and really
    1:50:52 meaning it, really, really meaning it. I’ve had many, both men and women who’ve cheated on their
    1:50:59 partners or had affairs who end up crying during that phase, even the strongest of men will cry
    1:51:08 when they realize how hurt the woman is or the man. The other thing that the betraying partner
    1:51:16 needs to do is to listen to the other partner’s feelings without defensiveness. Just listen.
    1:51:28 But in the therapy, a lot of times what happens is that the therapist has to help shape the hurt
    1:51:35 partner’s expression of emotion to take it out of criticism and out of contempt into
    1:51:44 “I feel destroyed.” “I feel like my world has fallen apart.” “I feel so empty, so abandoned,
    1:51:53 so rejected.” So she has to describe or he has to describe their own feelings, not how bad the partner
    1:52:01 was, which is typically what happens at home. So that’s the atonement phase. A tune and this has
    1:52:08 to come after atonement, not as the first thing. They start looking at the actual marriage or
    1:52:16 relationship itself and what was wrong with it. And a lot of times what you see are couples who,
    1:52:22 at first, might have had terrible conflict. It was so bad they started avoiding conflict.
    1:52:28 Once they avoided conflict, they got more mostly distant. And the person who did the betraying
    1:52:37 got lonely, got lonely. So oftentimes the affairs are not about just getting more sex.
    1:52:45 They’re about loneliness and beginning to talk to somebody else about how unhappy they are.
    1:52:53 And then the third phase is attachment. So it’s like reattaching to your partner. That second
    1:53:02 phase is really rebuilding trust. And the third phase is recommitting to the relationship.
    1:53:11 This is not always true. I’ve seen the opposite. But in many cases, the sexual relationship doesn’t
    1:53:19 resume until phase three, especially if the woman is the one who’s been betrayed.
    1:53:26 But there are some where the woman will kind of throw herself at the man sexually
    1:53:34 to compete with the affair partner and be better than the affair partner. So it can be both.
    1:53:38 I mean, I’ve got so many questions there. So the first phase was the atonement,
    1:53:43 attunement and then attachment. So many questions at different phases in that.
    1:53:48 I mean, say many of them. I’ll start from the top, which is how many times do you apologize?
    1:53:54 A thousand. Because is it true that at some point you’ve got to kind of move on?
    1:53:58 You know, you have to know what you’re apologizing for.
    1:54:05 Well, that’s important. But here’s why. And probably some of your audience,
    1:54:10 especially therapists may disagree with this, but I’ve treated it for 50 years.
    1:54:21 PTSD doesn’t disappear. It doesn’t disappear. It can get episodes of getting triggered can be
    1:54:30 much less frequent over time or maybe not as intense, but it never disappears. So for example,
    1:54:36 you may apologize a lot during the therapy. Things get better, better, better, better, better.
    1:54:40 And then, you know, a couple months later after you leave therapy,
    1:54:48 the man is late home from work and doesn’t call. Well, guess what happens? Boom. She goes into full
    1:54:56 blown PTSD reenactment basically where it’s gotten triggered again. And oh my God, he’s doing it again.
    1:55:05 You see, that’s why you can’t stop apologizing and just put it behind you. You don’t put PTSD
    1:55:14 behind you. You see. Interesting. I guess that’s the cost of cheating, is the person will never be
    1:55:20 the same again. It’s a high cost. It’s a very high cost. That’s right. Yeah. I wrote insecurity as
    1:55:25 you were talking as a note. And I think what I meant when I wrote that is being cheated on must
    1:55:30 create a huge amount of like lasting insecurity. And it kind of links to the second thing I was
    1:55:36 writing down, which is this whole question of like, why did you cheat on me? And it must be,
    1:55:40 for a lot of people, difficult to answer that question. Because if it’s, and also I was thinking,
    1:55:45 some people don’t even know, they don’t actually, so they might try and hazard a guess and do even
    1:55:50 more harm. Right. Well, I think it’s because you gained some weight or I think, well, you,
    1:55:56 I think you, you smell or you know what I mean, when actually it’s something much deeper. So like,
    1:56:01 that’s right. You know, is that a useful question to even ask in that setting?
    1:56:09 It is. But again, in the setting of therapy, in the setting of therapy, you need the safety,
    1:56:15 hopefully with a good therapist, you need the safety that the therapist provides.
    1:56:24 Where, you know, why did she cheat? Well, because you’re an asshole. You know, no, that’s not
    1:56:34 going to work. You know, so I once treated a couple where he had had 57 affairs. And they’d only been,
    1:56:43 they had three children under the age of 10. And he’d had 57 affairs. And three of them,
    1:56:52 he actually fell in love with. Okay. So, you know, you can, you can easily say, oh, because the guy
    1:57:02 has a sexual addiction or blah, blah, blah. No, not true. The real reason was that he had been
    1:57:11 raped as a kid. And he feared, oh my God, maybe I’m a latent homosexual, which in his culture
    1:57:19 was the worst in the world, you know, in the worst way. So he had to keep proving to himself
    1:57:24 that he was heterosexual, heterosexual, heterosexual, over and over and over again.
    1:57:33 And as soon as he, you know, we put that together, because he just completely blocked it out for the
    1:57:41 most part, boom, the affair stopped. Well, it just goes to show how complex it can be.
    1:57:47 That’s right. Yeah. That’s right. Yeah. And it’s a tone that not, not forgiveness.
    1:57:55 Right. The difference there. Because when, when carapace emphasized forgiveness in this affair,
    1:58:02 situation, they would blame the betrayed partner for not forgiving.
    1:58:07 Is acceptance important? Acceptance of what? The situation you find yourself in.
    1:58:20 No. No. That’s bad. Because you’re accepting something that’s hurtful, that’s terribly hurtful.
    1:58:22 The reason I asked that particular question is because I was thinking about my friend who’s
    1:58:28 going through this breakup. And much of the agony that I see himself in is because he’s like
    1:58:32 refusing to accept the situation, it seems. And all the resistance. What’s the situation?
    1:58:35 The situation is easy, but basically someone’s broken up with him. Oh.
    1:58:40 And so it’s this constant rumination of maybe if I do this, I can change it, or maybe if I go,
    1:58:45 almost like thinking back in time to see, see if he could time travel and fix all his mistakes.
    1:58:48 And I was, and I was saying to him, and this might be bad advice, but saying to him like,
    1:58:51 I think the first thing is we have to accept that this is the situation you find yourself in.
    1:58:55 And then we’ll work from here. Oh, oh, oh, oh, that’s, yeah, that’s a whole different meaning
    1:59:01 of acceptance. Yeah. I don’t mean except the fact that they cheated on you. Right.
    1:59:08 That’s, that’s how I interpreted it at first. But yes, acceptance, you know, I would call
    1:59:16 that grounding in the reality of what you have right now. And then, you know, really grounding
    1:59:27 in it. Okay, I really have made all these mistakes. And, you know, if, if the partner maybe, maybe,
    1:59:36 you know, tiny little teeny weeny spark left, I call it an ember that in therapy, it could be
    1:59:43 blown on, you know, to bring back the fire and the passion and the relationship array. But as
    1:59:51 John was pointing out, sometimes the person is only feeling the ashes of the past relationship.
    1:59:57 There are no embers left. This is a difficult question to ask, but have you ever seen cheating
    2:00:03 help a relationship? Oh, every time. Really? When there’s recovery.
    2:00:13 Every time. Not every time, but very, very often, very often when they get help, when they get help,
    2:00:18 if they don’t get help, it’s not going to, you know, it’s worse. But when they get help,
    2:00:29 the help can help them change all the patterns in the relationship and help them learn who the
    2:00:38 other person really is, what their needs really are, how they want you to turn up in the relationship
    2:00:46 that they had no idea of before. So it can create more intimacy, different kind of trust,
    2:00:54 of course, but more intimacy and more connection. The trail is always implied prior
    2:00:58 conflict avoidance. Instead of talking to your partner about what’s wrong,
    2:01:02 you talk to somebody else about what’s wrong with you, with the partner.
    2:01:07 What are some of the, so you’re telling me that 74% of the time
    2:01:11 affairs can be treated, 75% of the time affairs can be treated, roughly.
    2:01:19 What are some of the revelations or realizations that you’ve had over the all the years of your
    2:01:24 work about the nature of humans and relationships and love and dating and all these things that
    2:01:28 always stick front of mind for you? I’m going to ask you first, John, from a research perspective,
    2:01:32 is there any particular research which you’d consider to be your favorite research
    2:01:35 that was most pivotal for the way you think that you haven’t mentioned yet?
    2:01:44 I think that relationships can be great sources of longevity, health,
    2:01:53 great context for raising children. And so they can have this wonderful magic
    2:02:04 is health giving, longevity giving, and it just requires certain conditions to be met.
    2:02:07 And those are the principles that make relationships work.
    2:02:12 Is there a particular piece of research that you’re most fond of?
    2:02:16 That he’s done or somebody else has done?
    2:02:17 Eve, both.
    2:02:24 Yeah, I mean, I think this whole field of social epidemiology is,
    2:02:32 which has emerged in the last 50 years, really shows that relationships are life giving and
    2:02:39 longevity giving, given today’s level of medical treatment of chronic illness.
    2:02:44 It’s really relationships that make the difference and really make the difference in raising kids.
    2:02:49 The last thing I want to talk to you about is this idea of bids for connection,
    2:02:53 because it’s a very popular topic and there’s lots of people online and on TikTok
    2:02:59 discussing the importance of bids for connection. What are bids for connection?
    2:03:08 Well, in this apartment lab that Julie and I built, there were three cameras and
    2:03:16 at the time it was only possible to technologically merge two of them in a split screen.
    2:03:24 So people in the control room had to use the cameras in a particular way so that they had a
    2:03:30 split screen. And they very quickly saw that quite often one person was trying to get the other
    2:03:35 person’s attention or interest. And so they would focus on that person who was saying,
    2:03:41 “Oh, look at that beautiful boat going by.” And then they focused the other camera on the partner
    2:03:53 and see the response. And so this, you had this sort of two-step interaction. One,
    2:03:57 attempting the other person’s attention, making a bid for connection. And the other person,
    2:04:04 either responding or not responding or responding irritably, turning toward or turning away or
    2:04:11 turning against. And it turned out that six years later, the couples who eventually divorced,
    2:04:17 when they looked back six years earlier, they had turned toward these bids an average of 33% of
    2:04:22 the time. Whereas the couples who were still married, they looked back six years later,
    2:04:29 they had turned toward their partners bids 86% of the time. So this huge difference, 33% versus
    2:04:34 86%. You mentioned three responses to a bid for connection. So my partner comes up to me, she
    2:04:38 goes, “Babe, look at this.” You mentioned they turned toward them, which is me turning towards
    2:04:44 my partner and saying, “What is it, babe?” It’s not physical, mind you. Well, it could be. No.
    2:04:49 What I’m trying to say is that a lot of people interpret turning toward us. “Oh, you turn
    2:04:56 your body toward your partner.” No, it’s not. It’s just responding to your partner’s
    2:05:04 desire for interest or attention. Okay. Yeah. And then turning away is me not responding.
    2:05:08 Not ignoring them. Then turning against would be an irritable kind of response.
    2:05:11 Stop interrupting me. I’m working. Okay. Yeah.
    2:05:18 So 86% of the couples that stayed together were those that turned toward,
    2:05:24 I, they acknowledged the bid for connection. The couples who stayed married had turned toward bids
    2:05:31 and 86% of the time. So when their partner tried to get their attention, probability of them turning
    2:05:38 toward was 0.86. Okay. 86% of the time they turned toward. The other thing that was interesting was
    2:05:46 that people who turned toward a lot tended to have a sense of humor together during conflict,
    2:05:52 which reduced physiological arousal. So how do you get people to laugh together when they’re
    2:05:57 disagreeing? And it turns out that if you increase turning toward,
    2:06:03 people spontaneously develop more of a sense of humor about themselves during conflict.
    2:06:08 That was a really amazing finding of one of my graduate students, Dennis Driver.
    2:06:11 You can teach people to turn toward, acknowledge those bids.
    2:06:14 Yeah, you can. You know, just increase awareness.
    2:06:17 I’ve struggled with that in my relationships. I’ve not been very good at turning towards,
    2:06:20 i.e. when my partner makes bid for connection, I’ve not been greater.
    2:06:24 I often saw it as like an interruption, or you knew I was busy, or like you,
    2:06:29 but from doing this podcast, in fact, and speaking to lots of great people like you guys,
    2:06:37 I’ve, in those moments, I guess, Steve, fuck the laptop. Just turn and maybe email,
    2:06:44 what’s that, you know, and it helps. Let me give you a suggestion, you know,
    2:06:49 because all of us have times when we can’t turn towards, right? Because we’ve got a deadline,
    2:06:53 or we’ve got something. But what you can do is say, honey, I would really love to listen
    2:06:59 to you right now, but I’ve got to finish this project. After I do another hour of work,
    2:07:06 can we then talk? Yeah, you see. So you’re putting a bookmark in there that says I want to talk to
    2:07:14 you, but I’ve got this competing goal that I have to finish. And, but then we’ll talk.
    2:07:19 My partner says to me, it’s how you say it. Oh, you know, so I’ve just got to be,
    2:07:25 like, actually turn my body language. So I’m acknowledging the person, not like saying it
    2:07:29 while without missing a keystroke, turn my body and say it in a way that’s loving,
    2:07:34 not just one second, I’m just working on something. It’s not, it just, you know,
    2:07:38 because it’s not gonna work. It doesn’t do it. It’s not gonna work.
    2:07:42 Or even worse, it’s just at one second. Good try, you know, C minus.
    2:07:50 If people want to learn more about all the work that you do, how do they go about finding you?
    2:08:01 Well, a couple of things. They can go to gotman.com, G-O-T-T-M-A-N.com, internet site.
    2:08:06 There’s a whole bunch of stuff there. Or they can go to our books.
    2:08:13 And the last one, especially if you’re dealing with conflict, the last one is called Fight Right.
    2:08:24 But we also have one that is eight dates, essential conversations for a lifetime of love.
    2:08:27 And that’s a great one too. And there’s also a website we’ve created called
    2:08:33 Gotman Connect, where people can actually go and take questionnaires and evaluate the strengths
    2:08:39 and challenges in their own relationship, in the privacy of their homes, and then access
    2:08:46 37 video modules that Julie and I created for improving how you deal with conflict,
    2:08:50 how you improve intimacy, sexual connection, and so on.
    2:08:52 We have a closing tradition on this podcast where the last guest lives,
    2:08:57 leaves a question for the next. I’m going to start with Julie. Tell us about a paranormal
    2:09:08 experience you’ve had. Okay. These always, I have visions now and then. And they always happen
    2:09:14 when I’m driving, for some odd reason. So I was driving across the Mojave Desert,
    2:09:19 and I felt a very strong urge to pull over. Okay, I always listened to those pulled over,
    2:09:29 walked into the desert to whatever felt like the right place, sat down, started to meditate, and
    2:09:45 felt myself inside a huge golden mountain that was just glowing. And it took the form of a huge
    2:09:55 golden Buddha. And I was sitting, a tiny little being, in its hands, and it lifted me up off the
    2:10:13 ground. And I heard many truthful things about reality that form my very foundation.
    2:10:30 Can you give me one? Everybody suffers. Everybody. And nobody suffers more than anybody else. Everybody
    2:10:38 has their own suffering, and everybody has their own path to move through that suffering
    2:10:52 and to heal. And people do heal. But life is full of suffering. That’s normal. It’s not a
    2:10:59 sense of duality. Suffering is part of the perfection of our existence.
    2:11:05 It really does change your perspective on yourself and others when you hear that
    2:11:12 point about suffering being unavoidable. Because then, at least, you don’t treat
    2:11:17 yourself as such a victim to suffering. You realise that it’s part of, it’s fundamentally
    2:11:23 attached to all the things that I love as well. What about you, John? Have you ever had a paranormal
    2:11:32 experience when the numbers just came together perfectly? I don’t know if this is a paranormal
    2:11:39 experience, but I was once driving through the University of Washington Arboretum,
    2:11:50 and I was really, really sick. And I was driving toward my office because I had a client
    2:11:58 who was suicidal, and I hadn’t been able to reach her to cancel the appointment. And I cancelled
    2:12:03 a little of the other appointments. But as sick as I was, I just didn’t think I could
    2:12:10 just not show up. So I had to show up and at least say, “I’m really too sick physically to see you,
    2:12:19 but I care about you.” And as I was driving through the Arboretum, I had a fever and I was
    2:12:29 sneezing and coughing. I felt the presence of my parents in the car, both no longer living.
    2:12:36 I felt my mother on this cheek and my father on this cheek. And it was really very sweet.
    2:12:41 I just, because of Julie’s experiences, I kind of said, “Well, maybe this is real.”
    2:12:51 By the time I got through the Arboretum, all my cold symptoms were gone. And it was important for
    2:12:58 me to be there for that client. And I was healthy enough to actually have a session with her so
    2:13:04 that I don’t have to constitute the paranormal experience. But it’s pretty weird. She was okay.
    2:13:11 Thank you so much. I’ve continued to learn so much from your wonderful,
    2:13:15 lovely work. And our last conversation was such a smash it with my audience that
    2:13:18 everywhere I went, people would stop me and say, “Oh my God, I love that episode with the Gottmans.”
    2:13:26 I think it’s both your wisdom, your knowledge, but also the pair of you together formed such a
    2:13:31 diverse set of perspectives, which is useful in sort of taking on some of these problems
    2:13:34 that we’ve discussed today, which is really nice because you do have very different perspectives
    2:13:38 and you come at things differently. And I think that helps complete the whole picture.
    2:13:41 And thank you more broadly for the work that you’ve done on relationships and love over the
    2:13:45 last couple of decades because people cite it everywhere I go, not just in the context of love,
    2:13:50 but they cite it in the context of business. I’ve used your work on stage when I did a tour of
    2:13:54 Australia recently. I’ve gone to conferences in Colombia and I’ve heard people talk about your
    2:13:58 work on the Four Horsemen and contempt and all these kinds of things in your love lab, as they
    2:14:03 call it. So you’re doing incredibly important work that really targets the most important thing,
    2:14:06 which is keeping humans together. So thank you for all that you do. And thank you for being here
    2:14:13 again. Thank you, Steven. And thank you very much for being the, again, the best interviewer we’ve
    2:14:23 had in 30 years. Isn’t this cool? Every single conversation I have here on The Diary of a CEO,
    2:14:30 at the very end of it, you’ll know I asked the guest to leave a question in The Diary of a CEO.
    2:14:35 And what we’ve done is we’ve turned every single question written in The Diary of a CEO
    2:14:41 into these conversation cards that you can play at home. So you’ve got every guest we’ve ever
    2:14:49 had their question. And on the back of it, if you scan that QR code, you get to watch the person
    2:14:55 who answered that question. We’re finally revealing all of the questions and the people that answered
    2:15:02 the question. The brand new version two updated conversation cards are out right now at the
    2:15:07 conversationcards.com. They’ve sold out twice instantaneously. So if you are interested in
    2:15:12 getting hold of some limited edition conversation cards, I really, really recommend acting quickly.
    2:15:36 [Music]
    Khi tình dục biến mất, điều đó có thể trở thành một vấn đề nghiêm trọng. Và nghiên cứu lớn nhất về chất lượng tình dục với 70.000 người ở 24 quốc gia đã phát hiện ra rằng sự khác biệt giữa những người nói rằng họ có một đời sống tình dục tuyệt vời và những người có đời sống tình dục tồi tệ liên quan đến… Thật sao? Đúng vậy. Các bác sĩ John và Julie Gottman là những nhà tâm lý học và nghiên cứu nổi tiếng thế giới, đã nghiên cứu hơn 40.000 cặp đôi, viết hơn 50 cuốn sách và giúp hàng triệu người tìm thấy và giữ gìn tình yêu trong hơn 50 năm. Mọi người không biết cách có những mối quan hệ tốt. Vì vậy, họ có rất nhiều câu hỏi. Tôi sẽ bắt đầu từ những điều cơ bản. Chúng ta đang sai ở đâu? Trước hết, hầu hết mọi người đang sống dưới một huyền thoại rằng bạn phải tương thích với một đối tác, điều này hoàn toàn sai. Và điều này thực sự thú vị. Đây là một nghiên cứu về áo phông, nơi phụ nữ ngửi áo phông đã được đàn ông mặc ít nhất hai ngày và chọn những cái mà họ nghĩ có mùi thơm nhất. Họ phát hiện ra rằng họ đang chọn những người đàn ông có gen khác biệt nhất với họ, thay vì những người giống họ. Bởi vì chúng ta không thực sự bị thu hút bởi bản sao của mình. Và không có một người duy nhất. Tìm kiếm người duy nhất là một sai lầm lớn. Còn về việc làm thế nào để tôi trở thành phiên bản hấp dẫn nhất của chính mình nếu tôi đang tìm kiếm một đối tác? Đó là một câu hỏi tuyệt vời. Và đây là những gì bạn nên làm. Đây là một câu hỏi khó để hỏi, nhưng bạn đã bao giờ thấy việc lừa dối giúp một mối quan hệ chưa? Ồ, rất, rất thường xuyên. Thật sao? Khi có sự phục hồi. Nhưng liệu nó có thể được điều trị không? 75% cho đến nay trong nghiên cứu của chúng tôi. Wow. Chúng tôi đã phát triển một mô hình. Và đây là những gì nó liên quan đến trước tiên. John, Julie, tại sao cả hai bạn làm những gì bạn đang làm? Tôi rất thích câu hỏi đó. Một người phải định nghĩa những gì chúng tôi làm. Và có nhiều điều mà chúng tôi làm. Trước hết, tôi thích viết. Thật tuyệt. Tôi đã giúp mọi người từ khi tôi 8 tuổi, vì một lý do nào đó. Và tôi yêu, yêu, yêu việc kết nối với mọi người và yêu thương họ qua nỗi đau của họ.
    Đó là lý do tại sao tôi làm những gì tôi làm.
    Và bạn có gọi mình là một nhà tâm lý học lâm sàng không?
    Đó không phải là chức danh chính thức của bạn sao?
    Có.
    Được rồi.
    John, bạn có thể trả lời cùng một câu hỏi không,
    đó là tại sao bạn làm những gì bạn làm?
    Và tôi đoán bạn làm gì?
    Đối với tôi, đó thực sự là một câu đố thú vị
    để cố gắng hiểu điều gì làm cho các mối quan hệ hoạt động
    và điều gì làm cho các nhóm hoạt động,
    điều gì khiến con người hợp tác
    so với việc cạnh tranh, ích kỷ và xấu tính,
    điều gì khiến họ trở nên vị tha và đồng cảm,
    điều gì khiến các mối quan hệ trở thành nguồn sống lâu dài
    và sức khỏe so với bệnh tật, cô đơn và tuyệt vọng.
    Vì vậy, đối với tôi, đó là một câu đố.
    Và thật thú vị khi làm việc với một câu đố.
    Và bạn làm gì?
    Tôi đo lường mọi thứ một cách chính xác và đáng tin cậy
    và sau đó thực sự chỉ xem dữ liệu rơi ra như thế nào.
    Vì vậy, thực sự là áp dụng thống kê và đo lường
    và toán học tốt để cố gắng hiểu các quá trình
    đang diễn ra giữa con người.
    Với câu hỏi cuối cùng thực sự là điều gì làm cho các mối quan hệ hoạt động
    và điều gì làm cho các nhóm hoạt động,
    điều gì khiến con người hợp tác và tuyệt vời nhất
    so với việc ích kỷ, tham lam và hoạt động ở mức tồi tệ nhất.
    Vì vậy, chính sự tò mò đã thúc đẩy tôi.
    Chỉ vậy thôi.
    Và tổng thể, bạn nghĩ rằng bạn đã nghiên cứu, tìm hiểu, điều trị, làm việc với bao nhiêu người
    trong thực hành của bạn trong suốt vài thập kỷ qua?
    Chà, chúng tôi đã nghiên cứu về 40.000 cặp đôi
    sắp bắt đầu liệu pháp cặp đôi bằng cách sử dụng bảng hỏi
    và sau đó sâu hơn bằng cách sử dụng sinh lý học
    và đánh giá khách quan về hành vi cảm xúc
    khoảng 3.000 cặp đôi được theo dõi theo thời gian lên đến 20 năm.
    Và bạn đã viết bao nhiêu cuốn sách, Julie?
    Tôi nghĩ chúng tôi đã viết 51 cuốn, nhưng tôi không chắc.
    Tôi đã quên mất điều đó.
    Nơi tôi muốn bắt đầu cuộc trò chuyện này
    thực sự là với, tôi đoán, các mối quan hệ chủ quan
    nhưng cách chúng ta tìm kiếm và hình thành chúng trong xã hội hiện đại
    bởi vì khi bạn nhìn vào các số liệu thống kê,
    bất chấp công việc tuyệt vời mà bạn đã làm
    trong vài thập kỷ qua,
    Có vẻ như chúng ta không giỏi hơn trong việc tìm kiếm và giữ gìn các mối quan hệ so với trước đây. Đặc biệt nếu bạn nhìn vào các mối quan hệ không lãng mạn, cảm giác cô đơn và sự cô lập đang ở mức cao nhất mọi thời đại. Và công nghệ được phát minh trong vài thập kỷ qua đã hứa hẹn rằng nó sẽ kết nối chúng ta, nhưng dường như nó không thành công.
    Vì vậy, tôi thực sự muốn bắt đầu bằng cách trả lời câu hỏi này về cách mọi người tìm kiếm tình yêu và hình thành những mối quan hệ đó trong thế giới hiện đại, và dữ liệu nói gì cũng như tâm lý học của chúng ta nói gì về nơi mà chúng ta đang sai lầm. Tôi đã tìm thấy một số nghiên cứu độc lập cho biết theo Cục Điều tra Dân số Châu Âu, gần 50% dân số Mỹ hiện đang độc thân. Theo khảo sát năm 2023 của Pew Research, khoảng 33% nam giới báo cáo rằng họ độc thân, tiếp theo là 20% nữ giới. Độ tuổi trung bình kết hôn lần đầu của nam giới là 30 tuổi, còn nữ giới là khoảng 28 tuổi. Chúng ta đang có ít quan hệ tình dục hơn bao giờ hết. Chúng ta bắt đầu các mối quan hệ muộn hơn bao giờ hết. Hôn nhân vẫn có vẻ đổ vỡ, gần một nửa trong số đó. Và có lẽ bạn biết những con số đó tốt hơn tôi. Gần một nửa số người đang sử dụng ứng dụng hẹn hò, nhưng tôi nghĩ nếu bạn nói chuyện với bất kỳ ai sử dụng ứng dụng hẹn hò, họ cảm thấy như tất cả đều đang có một khoảng thời gian tồi tệ.
    Khi chúng ta nghĩ về việc tìm ai đó yêu thương chúng ta, hoặc mà chúng ta yêu, thì bao nhiêu nỗ lực của chúng ta nên tập trung vào việc chủ động ra ngoài và thể hiện bản thân, mua một chiếc váy mới, bất cứ điều gì, để đưa bản thân ra thị trường so với việc làm công việc nội tâm để xây dựng bản thân thành một người có sức hút, thay vì một người bán hàng từ nhà này sang nhà khác, bạn hiểu ý tôi chứ? Ồ, thật tuyệt vời, thật tuyệt vời, vâng. Tôi thích suy nghĩ của bạn về việc phát triển bản thân từ bên trong, vì đó là điều sai lầm, khiến các ứng dụng hẹn hò trở nên tồi tệ. Nhiều, nhiều người đang phải chịu đựng sự bất an khủng khiếp, đúng không? Họ cảm thấy xấu hổ, họ có thể đã bị chỉ trích rất nhiều.
    Khi còn là một đứa trẻ hoặc trong công việc của họ, và kết quả là họ phải ẩn mình. Họ ẩn mình, và những gì họ thể hiện ra với thế giới, dù là qua các ứng dụng hẹn hò, điều này rất phổ biến, hoặc chỉ đơn giản là gặp gỡ mọi người tại một bữa tiệc, là những điều mà họ không phải là. Đó là điều mà họ tin là lý tưởng, nhưng họ lấy thông tin từ đâu? Họ lấy từ TV, từ Hollywood, từ những anh hùng và nữ anh hùng lý tưởng hóa mà không có thật. Họ cũng đang sống dưới huyền thoại rằng bạn phải tương thích với một đối tác, điều này hoàn toàn sai, như Will đã nói. Nói cách khác, bạn phải có cùng sở thích, cùng giá trị, có thể là cùng nền tảng, cùng tầng lớp mà bạn được nuôi dưỡng, và nhiều thứ khác. Tất cả những điều đó đều sai, thật thú vị. Khi bạn nói về việc xây dựng thế giới nội tâm đó, cơ bản là bạn đang nói rằng, hãy tin vào trực giác của chính mình, tin vào con người của bạn, mọi người sẽ đến với bạn nếu bạn thực sự là chính mình, và nếu bạn không phải, thì mọi người có thể nhầm bạn với người khác, có một kỳ vọng về con người bạn, và bạn sẽ không thể đáp ứng được kỳ vọng đó, điều này sẽ mang lại cho bạn một trải nghiệm tiêu cực vì bạn cảm thấy người khác đang từ chối bạn và không thích bạn. Nhưng thực tế là, họ không từ chối bạn, họ đang từ chối bức chân dung lý tưởng hóa mà bạn đã cố gắng trình bày cho họ, điều đó là thật. Tôi đoán nhiều người sẽ nghĩ khi họ nghe điều đó, nhưng Julie, nếu tôi xuất hiện như chính mình, không ai sẽ yêu tôi. Đúng vậy. Đặc biệt là trong buổi hẹn hò đầu tiên. Đúng vậy, đúng vậy, đó là điều buồn bã. Mọi người không tin, vì tất cả những chỉ trích trong xã hội, rằng họ xứng đáng được yêu, họ không tin điều đó. Họ phải là, tôi không biết là ai, Bruce Willis hay gì đó để có ai đó bị thu hút bởi họ, có ai đó thực sự muốn tìm hiểu về họ, điều này hoàn toàn không đúng. Thực tế là, điều ngược lại. Bạn nghĩ gì về điều đó, John? Vâng, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về câu hỏi này.
    Làm thế nào để chúng ta tìm thấy tình yêu đích thực?
    Và một phần của vấn đề, tôi nghĩ, là như bạn đã đề cập, sự cô đơn là một điều rất nghiêm trọng.
    Và rất nhiều người đang cảm thấy cô đơn.
    Một phần lý do họ chưa làm được là xây dựng một mạng lưới bạn bè có thể hỗ trợ họ.
    Bạn bè thực sự rất quan trọng như một điều kiện tiên quyết để tìm thấy tình yêu của đời mình.
    Bởi vì nghiên cứu đã chỉ ra rằng, khi nói về những người lạ, mọi người nghĩ rằng 97% những người lạ, nếu họ nói chuyện với họ, sẽ từ chối và cảm thấy như họ đang xâm phạm quyền riêng tư của mình.
    Nhưng dữ liệu cho thấy điều ngược lại là đúng, rằng khi bạn tiếp cận một người lạ, gần như 97% thời gian, họ rất vui mừng khi được liên lạc.
    Và họ đáp lại sự tiếp xúc ban đầu bằng sự quan tâm, nhiệt tình.
    Vì vậy, việc nói chuyện với những người lạ hóa ra là một điều rất quan trọng.
    Và biến một người lạ thành bạn, biến các mạng xã hội của bạn thành những nơi không gây cảm giác xa lạ, mà là những nơi bạn thực sự có thể tận hưởng sự đồng hành, là một điều kiện tiên quyết quan trọng để hẹn hò.
    Vì vậy, tôi sẽ nói rằng bạn cần xây dựng mạng lưới bạn bè trước.
    Và khi bạn không còn cô đơn, bạn sẽ không tuyệt vọng.
    Và sau đó, bạn có thể tìm thấy ai đó dễ dàng hơn nhiều.
    Tôi nghĩ đây là một điểm rất thú vị, đó là bạn kết thúc bằng cách nói, nếu bạn không cô đơn, bạn sẽ không tuyệt vọng.
    Và tôi đã nghĩ khi bạn đang nói về phiên bản hấp dẫn nhất của tôi đối với thế giới.
    Nếu tôi đang tìm kiếm một đối tác, dù tôi là đàn ông hay phụ nữ, thì có vẻ như phiên bản tuyệt vọng của tôi không phải là phiên bản hấp dẫn nhất của tôi.
    Đúng vậy. Về điểm này của sự hấp dẫn, chúng ta sẽ bắt đầu với bạn, John, và sau đó chúng ta sẽ tiếp tục vì lần trước chúng ta đã bắt đầu với Julie.
    Chúng ta biết gì về những gì khiến mọi người thu hút lẫn nhau?
    Như thế nào để tôi trở thành phiên bản hấp dẫn nhất của tôi đối với thế giới nếu tôi đang tìm kiếm một đối tác?
    Tôi nghĩ rằng mọi người đều rất thú vị và hấp dẫn, miễn là họ ở bên một người tò mò về họ.
    Vì vậy, nếu bạn ở bên một người thật sự kiêu ngạo, coi thường và tự mãn, thì không ai trong số họ là phiên bản tốt nhất của chính mình. Khi bạn ở bên một người thật sự quan tâm đến bạn, thì bạn có thể thực sự tỏa sáng. Và gần như ai cũng đều rất thú vị. Những suy nghĩ của họ là độc đáo, bối cảnh của họ rất thú vị và những mục tiêu cũng như những khó khăn của họ thật sự hấp dẫn. Vì vậy, tôi nghĩ rằng bối cảnh xã hội chính là yếu tố tạo nên sự khác biệt chứ không phải là cá nhân.
    Vấn đề với các ứng dụng hẹn hò, theo tôi, là chúng tạo ra một tình huống rất giả tạo, trong đó mọi người đều bị đánh giá và xem xét, và họ liên tục vuốt sang trái, bạn biết đấy, suốt thời gian. Ban đầu, họ không hoàn toàn phù hợp, không hoàn toàn phù hợp, không hoàn toàn phù hợp, không hoàn toàn phù hợp. Nghiên cứu của Eli Finkel cho thấy không có gì bạn có thể đo lường ở hai cá nhân mà có thể dự đoán liệu họ có thích nhau hay không. Không có gì bạn có thể đo lường. Không có gì bạn có thể đo lường. Thực tế, bạn có thể hỏi mọi người chính xác họ đang tìm kiếm điều gì ở một đối tác và tìm thấy người đó trong một cơ sở dữ liệu lớn. Và rất khó để họ thích người đó khi gặp mặt. Tuy nhiên, nếu bạn ghép ngẫu nhiên họ với những người lạ, 22% người sẽ thích nhau khi họ lần đầu gặp mặt.
    Tôi tự hỏi vai trò của lòng tự trọng trong sự hấp dẫn là gì. Nó giống như những gì chúng ta đang nói về việc cảm thấy tuyệt vọng. Có thể họ cảm thấy điều gì đó tương tự. Và tôi tự hỏi liệu có bất kỳ dữ liệu nào hỗ trợ ý tưởng này rằng lòng tự trọng hay cách bạn tự nhận thức là một lực lượng vô hình khiến bạn trở nên hấp dẫn hoặc không hấp dẫn. Tôi thực sự đã thấy điều này ở một số người bạn của tôi, mà tôi sẽ không nêu tên, những người đã bắt đầu đi tập gym. Và chỉ vì họ bắt đầu làm việc chăm chỉ cho bản thân, họ gần như cao thêm sáu inch. Họ như trở thành những người khác. Rất nhiều sự hấp dẫn mà chúng ta nghĩ rằng hãy đi làm tóc, hãy chọn một bộ trang phục đẹp hơn. Nhưng điều này quay trở lại với điểm này về việc bao nhiêu trong số đó…
    Thực sự thì giống như làm công việc nội bộ. Bạn nghĩ sao? Tôi nghĩ có rất nhiều điều để nói về điều đó. Vâng. Nếu bạn có một nhóm bạn bè, những người thực sự thích bạn và bạn cũng thực sự thích họ, thì việc kết nối trở nên dễ dàng hơn. Và, bạn biết đấy, tình huống hẹn hò này thật sự rất giả tạo, khiến mọi người rất sợ hãi khi gặp ai đó. Thay vì tiếp cận họ với sự tò mò về họ, họ lại lo lắng rằng mình sẽ không tạo được ấn tượng tốt. Họ rất tự ti về bản thân, thay vì tò mò và quan tâm đến người khác. Bởi vì nếu họ tò mò và quan tâm đến người khác, thì bạn biết đấy, điều gì xảy ra cũng không quan trọng, đúng không? Ý tôi là, bạn gặp ai đó mới và bạn tìm hiểu về họ, và đó là một trải nghiệm thú vị. Và có thể họ cũng quan tâm đến bạn. Vì vậy, trải nghiệm hẹn hò chỉ đơn giản là một niềm vui. Bạn biết đấy, đó là về việc khám phá. Hai người khám phá lẫn nhau. Và không có mục tiêu nào cả. Không có mục tiêu thực sự ở đó. Và như vậy thì nó ít giả tạo hơn. Và khi bạn gặp ai đó mà bạn thực sự hòa hợp, đó là một trải nghiệm tuyệt vời. Đặc biệt là khi bạn gặp một người khác biệt, như tôi đã gặp Julie, tôi đã hẹn hò với 60 phụ nữ trước khi gặp Julie. Cô ấy là số 61. Tôi đã có một cơ sở dữ liệu. Vì vậy, tôi biết tôi đã gặp một người khác biệt. Đối với tôi, cô ấy là một người khác biệt vì tôi thực sự thích tương tác với cô ấy. Thật sự rất vui. Và cô ấy vượt trội hơn bất kỳ ai tôi đã gặp trước đó. Thú vị là, khi mọi người nhìn vào bạn và khi họ nhìn vào các mối quan hệ khác, họ sẽ nói, được rồi, John, tôi hiểu rồi. Vậy bạn phải tạo ra một cơ sở dữ liệu. Bạn phải chờ cho đến khi tìm được người phù hợp. Đúng. Và đây thường là nguyên nhân của nhiều sự trì hoãn liên quan đến tình yêu. Mọi người đều đang tìm kiếm Julie. Bạn biết đấy, họ như, hãy đến với Julie. Và không có một người nào cả. Bạn biết đấy, đó là một trong những huyền thoại khác. Không có một người nào cả. Và thật buồn cười vì chúng tôi đã thấy điều này trong nghiên cứu của mình.
    ở đầu bên kia của nó.
    Và đây là ý tôi.
    Mỗi cặp đôi, bất kể họ tuyệt vời như thế nào,
    bất kể bạn yêu họ nhiều ra sao,
    thì giữa hai bạn luôn có những vấn đề vĩnh viễn.
    Và những vấn đề đó thường dựa trên sự khác biệt về lối sống
    hoặc sự khác biệt về tính cách.
    Và vào một thời điểm nào đó, những điều đó sẽ xung đột.
    Và vì vậy, điều mà chúng tôi thấy trong nghiên cứu của mình là,
    khoảng 69% các xung đột
    mà các cặp đôi phải chịu đựng hoặc gặp phải là những vấn đề vĩnh viễn.
    Chúng không bao giờ biến mất.
    Vì vậy, khi tôi có ai đó đến văn phòng của tôi
    nói rằng, tôi muốn tìm một nửa của mình, một nửa của tôi.
    Thì tôi nghĩ, hả, một nửa là gì?
    Bạn biết đấy, ý tôi là, trong số 350 triệu người ở Mỹ,
    có lẽ có khoảng 500.000 người mà bạn sẽ thấy tuyệt vời và hấp dẫn, đúng không?
    Vì vậy, việc tìm kiếm một người duy nhất là một sai lầm lớn
    bởi vì chắc chắn họ sẽ ngáy vào ban đêm hoặc, bạn biết đấy,
    họ ăn với miệng mở hoặc, bạn biết đấy,
    một điều gì đó khiến bạn phát điên.
    Vì vậy, được rồi, bạn không tìm kiếm một người hoàn hảo.
    Bạn không phải là một người hoàn hảo.
    Và đó là điều tôi đã đề cập trước đó.
    Hãy nhìn nhau như những con người.
    Không có sự hoàn hảo.
    Chúng ta đều có những khiếm khuyết.
    Chúng ta đều có những vết nứt trong mình.
    Và những điều đó cũng có thể được coi là đẹp.
    Chúng ta không cần phải hoàn hảo để được yêu.
    Đúng không?
    Ừ.
    Đúng.
    Thật thú vị vì điều đó liên quan đến một điều
    mà tôi đã đọc trong sách của bạn
    nơi bạn nói về việc chúng ta thường bị thu hút bởi những người
    rất khác biệt với chính mình
    và chính bản chất của việc họ khác biệt với chúng ta
    có nghĩa là sẽ có những xung đột gần như
    liên tục.
    Tại sao chúng ta lại bị thu hút bởi những người
    khác biệt với chính mình?
    Điều đó có đúng không?
    Bởi vì điều đó có vẻ không hợp lý ở bề mặt.
    Bạn sẽ nghĩ rằng tôi sẽ bị thu hút bởi một người
    thích Manchester United và, bạn biết đấy,
    như món ăn yêu thích của tôi và những thứ tôi thích
    bởi vì sau đó chúng ta sẽ hòa hợp như lửa cháy trong nhà.
    Nhưng bạn đang nói với tôi rằng chúng ta bị thu hút bởi những người
    thích những thứ khác.
    Đúng vậy.
    Nghiên cứu của Klaus Wettekin thật thú vị.
    Nghiên cứu về áo phông mà ông ấy thực hiện
    nơi phụ nữ ngửi áo phông đã được đàn ông
    mặc ít nhất hai ngày và chọn những cái
    họ nghĩ có mùi thơm nhất.
    Họ thực sự đang chọn những gì Wettekin phát hiện
    là họ đang chọn áo phông của đàn ông.
    Những pheromone đó rất hấp dẫn.
    Những người đàn ông có gen khác biệt nhất với họ
    chỉ trong gen của hệ miễn dịch.
    Những kiểu người khác biệt rất nhiều
    có mùi rất hấp dẫn đối với những người phụ nữ này
    thay vì những người giống như họ.
    Và thực sự thí nghiệm đã được thực hiện.
    Nó cho thấy họ thực sự thích những người đàn ông đó hơn
    so với những người đàn ông khác mà họ có thể đã gặp.
    Vì vậy, những người đàn ông khác biệt về gen.
    Khác biệt về gen trong hệ miễn dịch.
    Vậy đây là lý do tiến hóa
    về việc tại sao mọi người tìm kiếm ai đó
    thực sự khác biệt.
    Bởi vì chúng ta không thực sự bị thu hút bởi bản sao của cô ấy.
    Chúng ta không bị thu hút bởi những người giống hệt như chúng ta.
    Julie và tôi rất khác nhau.
    Cô ấy là một người phiêu lưu, một người yêu thiên nhiên.
    Cô ấy yêu cây cối và đi bộ trên những con đường núi.
    Tôi là một người thích ngồi trong ghế và đọc sách về toán học
    và cơ học lượng tử và lý thuyết tương đối tổng quát.
    Ông ấy là một người hoàn hảo, một người thích ngồi.
    Vì vậy, chúng tôi rất khác nhau.
    Vậy lý do tiến hóa là gì, bạn nghĩ,
    về việc tại sao chúng ta thích những người khác biệt?
    Ôi, hệ miễn dịch di truyền.
    Vì vậy, hãy nhớ rằng, tất cả đều liên quan đến sinh sản, đúng không?
    Vì vậy, nếu bạn có hai bộ gen rất khác biệt
    về hệ miễn dịch,
    đứa trẻ đó sẽ có một cơ sở di truyền rộng hơn
    cho hệ miễn dịch của chúng,
    so với hai bộ gen giống hệt nhau hoặc gần giống,
    nơi chúng sẽ có một cơ sở di truyền rất hẹp cho miễn dịch.
    Có điều gì khác mà nếu bạn đang tư vấn cho tôi,
    Nếu tôi là một người đàn ông độc thân và tôi đang tự hỏi,
    được rồi, làm thế nào để tôi tìm một người bạn đời?
    Tôi nên làm gì hoặc tìm kiếm điều gì?
    Tôi có nên lập danh sách những điều mà tôi đang tìm kiếm không?
    Tôi có nên, tôi không biết.
    Bạn đã nói trước đó về việc trở thành bản thân thật của mình
    càng nhiều càng tốt,
    bởi vì bạn không muốn mọi người bị thu hút bởi chiếc mặt nạ của bạn.
    Nhưng tôi có nên lập một danh sách không?
    Như vậy tôi nên tìm kiếm điều gì?
    Có những phẩm chất nào bền vững
    liên quan đến thành công trong tình yêu
    mà mọi người nên tìm kiếm không?
    Tôi có nên hạ thấp kỳ vọng của mình không?
    Đó không phải là về phẩm chất.
    Nó liên quan đến, ừm, tôi ghét phải nói điều này,
    nhưng nó nhiều hơn về hành vi.
    Ví dụ, tôi có rất nhiều, đặc biệt là những phụ nữ đã ly hôn
    và bây giờ họ đang hẹn hò và họ hỏi câu hỏi đó,
    và đây là một số điều mà tôi luôn nói với họ.
    Một là, người đó, nam hay nữ,
    có hỏi bạn những câu hỏi về bản thân bạn hay họ chỉ phát biểu?
    Họ có chỉ nói cho bạn biết họ là ai không?
    Ôi Chúa ơi, sếp của tôi vừa thăng chức cho tôi.
    Ôi trời, bạn biết đấy, tôi có phải là người tuyệt vời không?
    Hay tôi vừa giành chiến thắng trong cuộc thi thể thao này.
    Không, họ có hỏi bạn những câu hỏi về bản thân bạn không?
    Và không chỉ vậy, mà còn lắng nghe câu trả lời, đúng không?
    Và tiếp nhận câu trả lời.
    Ôi, điều đó thật thú vị.
    Đó là một điều.
    Một điều khác là, bạn biết đấy, xã hội của chúng ta rất phân tầng, đúng không?
    Vậy họ đối xử với những người có, giả sử,
    thấp hơn về địa vị xã hội như thế nào?
    Họ đối xử với người phục vụ bàn đến bàn của họ như thế nào?
    Họ có coi thường hay khinh bỉ không?
    Hay, bạn biết đấy, miếng bít tết thật tệ.
    Hãy thử xem.
    Hay họ có tử tế không?
    Họ có đối xử với họ như những con người không?
    Đó là một điều khác.
    Họ có đối xử với mọi người một cách bình đẳng hay chỉ đối xử với một nhóm nhất định
    với sự tôn trọng và những người khác thì không?
    Đó là điều thứ hai.
    Điều thứ ba là, họ có đáng tin cậy không?
    Họ có làm những gì họ nói họ sẽ làm không?
    Nếu họ nói họ sẽ gọi bạn, họ có gọi bạn không?
    Nếu họ nói họ sẽ đón bạn lúc tám giờ, họ có có mặt lúc tám giờ không?
    Vì vậy, sự đáng tin cậy là một điều rất quan trọng.
    Và tất nhiên, không ai có thể hoàn toàn đáng tin cậy. Bạn biết đấy, cuộc sống xảy ra. Nhưng họ có gọi cho bạn để thông báo, ôi, tôi đã gặp phải kẹt xe nặng, vì vậy tôi sẽ đến muộn 20 phút không? Vì vậy, bạn biết đấy, có một sự cân nhắc về thời gian của bạn, về năng lượng của bạn, sự tò mò, như John đã chỉ ra, về việc bạn là ai. Và cũng có rất nhiều người, như bạn đã nói, đang cảm thấy cô đơn một cách khủng khiếp. Hãy cẩn thận với điều này. Hãy cẩn thận với những người nói, trong buổi hẹn hò đầu tiên, ôi trời, bạn chính là người đó. Bạn là câu trả lời. Ôi trời, bạn thật tuyệt vời. Tôi nghĩ tôi yêu bạn. Bạn biết đấy, kiểu vội vàng để có một mối quan hệ thân mật ngay bây giờ. Tôi muốn kết hôn với bạn và tôi sẽ hỏi bạn vào ngày mai. Không, bạn biết đấy, mọi người cần thời gian để hiểu nhau và từ từ gỡ bỏ các lớp để xây dựng lòng tin. Bạn có nghĩ rằng sự vội vàng để lao vào một mối quan hệ là dấu hiệu của điều gì đó khác ở phía trên, có thể là sự an toàn hay không? Chắc chắn rồi, có nhu cầu ở đó. Và tôi không thích từ “cần” vì mọi người đều có nhu cầu. Chúng ta là động vật sống theo bầy. Bạn biết đấy, chúng ta cần nhau. Chúng ta phụ thuộc vào nhau. Nhưng ai đó có thể kiềm chế bản thân, như bạn đã chỉ ra. Năng lượng có hoặc không có bạn. Đúng vậy. Và đã làm công việc nội tâm để họ không tìm đến bạn để giải quyết mọi vấn đề họ gặp phải. Bạn biết đấy, tôi sẽ đưa ra lời khuyên khác cho một người đàn ông đang hẹn hò. Tôi sẽ nói, bạn biết đấy, chỉ cần vui vẻ thôi. Bạn biết đấy, gặp gỡ mọi người như khi tôi đang tạo cơ sở dữ liệu của mình. Bạn biết đấy, tôi đã gặp một người phụ nữ là một người sống sót. Cô ấy có một khẩu súng ngắn 38 magnum ngay bên cạnh giường. Và cô ấy đã chi hàng nghìn đô la cho những chuyến đi đến nhà hát opera vì cô ấy yêu thích opera. Và tôi nhớ đã ngồi ở nhà cô ấy và nói, bạn biết đấy, Chúa ơi, điều này thật thú vị. Bạn biết đấy, tôi không biết liệu tôi có thích người này hay có thể ở bên người này hay không. Nhưng cô ấy thật hấp dẫn. Bạn biết đấy, thật thú vị khi làm quen với cô ấy.
    Và rồi vào một thời điểm nhất định, có ai đó bạn gặp, như tôi đã gặp Julie.
    Và mọi thứ đều cảm thấy đúng đắn.
    Thế giới như mở ra khi bạn nói và trái tim bạn mở ra, và nó rất khác biệt.
    Nó không chỉ đơn thuần là thú vị.
    Thực sự có tiềm năng ở đó mà bạn không cảm nhận được với bất kỳ ai khác.
    Bạn có tuyệt vọng khi gặp Julie không?
    Tôi không nghĩ là tôi có.
    Ôi, tôi không nghĩ là tôi tuyệt vọng.
    Tôi đã ly hôn khoảng bảy năm và tôi đang tìm kiếm một người gần tuổi tôi
    mà là một người thú vị.
    Và tôi đã gặp rất nhiều người thú vị, nhưng cô ấy thì khác.
    Tôi đặt câu hỏi này một phần vì tôi tự hỏi liệu có ai đó đã thực hiện một nghiên cứu
    nơi họ lấy một nhóm người đang tìm kiếm ai đó
    và sau đó họ lấy một nhóm người không thực sự tìm kiếm
    và họ xem ai thành công hơn.
    Và khi tôi nói tìm kiếm, tôi có nghĩa là, một số người thực sự đang tìm kiếm một người chồng
    và họ cảm thấy họ cần phải tìm một người trong vòng sáu tháng.
    Bởi vì, bạn biết đấy, đồng hồ sinh học và những mục tiêu mà họ có thể có cho cuộc sống của họ
    và tất cả những thứ như vậy so với một nhóm người chỉ đơn giản là mở lòng với điều đó.
    Và tôi tự hỏi ai sẽ hấp dẫn hơn.
    Tôi nghĩ cả hai đều có thể hoạt động.
    Tôi không nghĩ rằng phải có một công thức kỳ diệu nào đó.
    Vì vậy, tôi nghĩ nếu bạn tiếp cận toàn bộ tình huống với sự tò mò và ngạc nhiên,
    bạn biết đấy, và chỉ đơn giản là xem ai bạn gặp và xem điều gì xảy ra.
    Nhưng điều đó nghe có vẻ giống như nhóm này ở đây, bạn biết đấy.
    Đúng vậy.
    Tôi đồng ý với bạn.
    Những gì bạn đang mô tả là sự tự tin vào bản thân và chỉ đơn giản là tò mò.
    Khác với việc, tôi thực sự phải tìm ai đó.
    Tôi cần phải tìm ai đó.
    Rất, rất, rất khác biệt.
    Tôi nghĩ về điều này một phần trong bối cảnh kinh doanh nữa.
    Bởi vì với tư cách là một nhà đầu tư, bạn nhận được một năng lượng từ doanh nhân đang cố gắng nhận đầu tư
    từ bạn về việc họ cần bạn hay bạn chỉ là một lựa chọn.
    Và thật đáng kinh ngạc là bạn có khả năng đầu tư vào một nhà sáng lập nhiều hơn bao nhiêu.
    Người khiến bạn cảm thấy như một lựa chọn. Và tôi nghĩ rằng, rồi bạn có những người sáng lập khác, khi tôi có thể nghĩ ngay đến một ví dụ từ vài tuần trước, nơi họ đã quá tuyệt vọng đến mức gần như thô lỗ. Wow. Điều đó thể hiện như thế nào? Như trong cách họ gửi email và cách họ yêu cầu và sự cấp bách mà họ muốn nói chuyện với bạn và tất cả những điều đó, và cách mà họ kỳ vọng thấp từ bạn khiến tôi cảm thấy rằng công việc kinh doanh của họ không tốt. Trong khi đó, và tôi nghĩ về điều này trong bối cảnh các mối quan hệ, trong khi những người sáng lập và doanh nhân nhắn tin cho tôi với sự kiên nhẫn hơn, họ có thể bận rộn hơn một chút. Những người có cái năng lượng như, tôi sẽ quay lại với cụm từ đó, như là bạn là một lựa chọn đối với họ, bạn có khả năng cao hơn để đầu tư. Bạn cảm thấy như đó là một đặc ân khi đầu tư. Và tôi nghĩ về điều này từ bối cảnh của câu hỏi tôi vừa hỏi. Nếu ai đó nói, tôi cần một người chồng ngay bây giờ so với ai đó nói, tôi mở lòng. Tôi tò mò. Tôi sẵn sàng đi hẹn hò và xem liệu chúng tôi có phù hợp hay không. Bởi vì tôi nhận ra rằng việc tôi nói đồng ý với bạn là một khoản đầu tư lớn. Vì vậy, tôi cần thời gian để tìm hiểu xem khoản đầu tư đó có xứng đáng hay không vì tôi tôn trọng bản thân mình. Vâng, có thể bạn đúng. Đúng vậy. Có thể tốt hơn nếu bạn chỉ tự tin một cách tự nhiên và không quá tuyệt vọng. Có sự tự tin giả tạo nào không, thực sự? Đây là vấn đề. Không, bạn biết đấy, thực tế là khi mọi người cố gắng giả vờ tự tin, họ thường vượt quá nó, đúng không? Và, Kali, tôi biết tôi sẽ không bao giờ quên người bạn này ở trường trung học. Anh ấy sẽ khoe khoang về bản thân mà không biết rằng anh ấy đang khoe khoang. Anh ấy sẽ khoe khoang và khoe khoang và khoe khoang. Và tôi nhận ra, ôi trời, tôi không thể chịu đựng điều này, bạn biết không, vì nó quá giả tạo. Nhưng điều quan trọng là, tôi nhận ra rằng sự cực đoan của thái độ tiêu cực của tôi đối với anh ấy…
    Đó là vì có một phần trong tôi giống như vậy, cảm thấy không tự tin, muốn thể hiện một hình ảnh hoàn hảo trước mọi người mà tôi không phải như vậy, điều mà anh ấy đang cố gắng làm. Và rồi thì tôi nhận ra, ôi, tôi còn một chút việc phải làm cho bản thân mình.
    Một điều thú vị về tình huống hẹn hò này là, mặc dù không có gì có thể đo lường ở từng cá nhân để dự đoán rằng họ thích nhau, nhưng một khi họ gặp nhau và bắt đầu tương tác, phòng thí nghiệm của chúng tôi có thể đo lường xem liệu sự tương tác đó có triển vọng hay không.
    Wow. Thực sự, chúng tôi đo lường sự cởi mở, kết nối cảm xúc, thực tế là mọi người đang kết nối với nhau, giao tiếp với nhau hay không. Chúng tôi đo lường sự căng thẳng so với sự thư giãn. Chúng tôi đo lường sự tò mò và sự quan tâm và tất cả những điều đó.
    Vậy bạn có thể cho tôi biết cụ thể chính xác một cặp đôi sẽ thể hiện như thế nào nếu họ có triển vọng để kéo dài và thành công cùng nhau? Nếu bạn xem băng video của họ và họ có triển vọng, bạn sẽ thấy họ cười đùa cùng nhau, phản chiếu nhau, mỉm cười, đặt câu hỏi, cởi mở, tò mò về những điều, và bạn sẽ có cảm giác thực sự về sự khám phá, cởi mở, tò mò và quan tâm đến nhau.
    Trong khi đó, ở một cặp đôi không làm tốt lắm, bạn sẽ cảm nhận được sự căng thẳng, sự châm biếm, rất nhiều tiêu cực, khoe khoang về bản thân, nói về bản thân thay vì quan tâm đến người khác.
    Ngôn ngữ cơ thể thì sao? Tỷ lệ cảm xúc tích cực so với tiêu cực trong những cặp đôi đó sẽ thấp hơn một, trong khi đó sẽ là ba so với một hoặc năm so với một trong những cặp đôi thực sự hòa hợp rất tốt với tiềm năng, sự cởi mở và tiềm năng này.
    Sự khác biệt trong ngôn ngữ cơ thể là gì? Hãy để tôi minh họa. Một người quá tự tin, giả vờ như anh ta không ngồi đây, sẽ chỉ làm điều đó. Vì vậy, đối với những người không xem, nằm ngửa trên-
    Nằm ngả lưng, tay bạn, bạn biết đấy, duỗi ra trên chiếc ghế bên cạnh, bạn đang ngả lưng, bạn biết đấy, điều này đến với tôi, đến với tôi, bạn biết không. Tất cả đều xoay quanh tôi và tôi thật tuyệt vời. Và ai đó thực sự quan tâm sẽ có xu hướng ngả người về phía trước hơn và tạo ra sự tiếp xúc bằng mắt, khá thoải mái, bạn biết đấy, không, không co vai vào trong, điều này cho thấy họ có thể đang trầm cảm, không tự tin, đang ẩn mình. Nhưng, bạn biết đấy, chỉ cần thư giãn, vai họ không nâng lên tới tai. Họ cho phép ánh mắt của mình nhìn đi chỗ khác khi họ suy nghĩ về điều gì đó, rồi họ nhìn thẳng vào bạn và trả lời câu hỏi. Tất cả những chỉ số đó. Tỷ lệ giữa ánh mắt và những thứ khác, ý tôi là, của tôi, bạn biết đấy, chiếm ưu thế trong những cuộc trò chuyện có nhiều căng thẳng như vậy. Nói lại lần nữa, thưa ngài. Là nơi mà, bạn biết đấy, cuộc trò chuyện thực sự chỉ xoay quanh bản thân tôi. Tôi như đang đặt mình vào trung tâm thay vì quan tâm đến bạn, quan tâm đến chúng ta, quan tâm đến chúng tôi, và điều đó xuất hiện, sự cởi mở đó cũng xuất hiện trong ngôn ngữ. Cũng có một sự tương tác trong ý nghĩa rằng, giả sử bạn và tôi đang gặp nhau, bạn hỏi tôi một số câu hỏi về bản thân tôi. Tôi sẽ trả lời những câu hỏi đó, nhưng sau đó tôi sẽ hỏi bạn, tôi sẽ quay lại và hỏi bạn những câu hỏi về bản thân bạn thay vì, cứ tiếp tục đi, hỏi tôi thêm nhiều câu hỏi nữa. Tôi chỉ hạnh phúc khi tôi đang nói về bản thân mình. Đúng, đúng. Vì vậy, bạn biết đấy, bạn đang qua lại thể hiện sự tò mò đó thay vì chỉ ngưỡng mộ ai đó đang tò mò về bạn, nhưng không đáp lại bằng cách tò mò về họ. Tôi thấy thật buồn cười vì bạn đã nói về ngôn ngữ cơ thể một giây trước, và nhiều người sẽ nhấn vào các tập trên YouTube hoặc podcast cố gắng dạy chúng ta về ngôn ngữ cơ thể. Nhưng tôi nghĩ, được rồi, bạn có thể học một số điều, nhưng thực sự, một lần nữa, tôi nghĩ ngôn ngữ cơ thể là triệu chứng của những gì đang diễn ra bên trong. Câu hỏi thực sự là làm thế nào để xây dựng sự tự tin.
    Bạn biết đấy, đặc biệt là khi bạn bắt đầu, hãy nói trong một gia đình hoặc với những người chăm sóc, những người chỉ trích và khinh thường bạn. Và khi bạn phải chịu đựng điều đó từ gần như lúc bắt đầu, như tôi đã trải qua, bạn sẽ nội tâm hóa điều đó và tin rằng bạn không có giá trị vì bạn đã bị đối xử như vậy. Vậy, làm thế nào để bạn xây dựng sự tự tin, đúng không? Có thể thông qua liệu pháp, qua việc nhìn vào gương và nói, “Được rồi, đây là tôi, đây là tôi, đây là tôi.” Bạn biết đấy, một trong những điều mà tôi từng thấy, gần như mọi phụ nữ, bất kể bạn có xinh đẹp đến đâu, bạn sẽ luôn cảm thấy mình kém cỏi hơn ai đó, luôn là một người phụ nữ. Ý tôi là, bạn đã thấy khoảng sáu triệu hình ảnh của những người phụ nữ lý tưởng trước khi bạn 18 tuổi. Hãy nghĩ về điều đó. Vậy, làm thế nào để bạn xây dựng sự tự tin về ngoại hình của mình? Hãy đến một phòng thay đồ nơi phụ nữ đang thay đồ và nhìn vào cơ thể thật của họ và nhận ra sự đa dạng. Nhận ra, bạn biết đấy, một người phụ nữ có thân hình lớn hơn tiêu chuẩn, mảnh mai hơn tiêu chuẩn, phụ nữ có đủ mọi hình dáng và kích cỡ, đàn ông cũng vậy. Và chỉ cần thấy thực tế, thực tế trái ngược với những bức ảnh đã chỉnh sửa, bạn biết đấy, đó là điều khó khăn về công nghệ ngày nay, đặc biệt là với các ứng dụng hẹn hò và những thứ tương tự, mọi người đang chỉnh sửa hình ảnh của họ hoặc họ đang lấy một bức ảnh của chính mình cách đây 30 năm và đây là những gì tôi là và thực sự tôi vẫn còn tóc. Thực tế là không thực sự về ngoại hình, không phải về chỉ số IQ hay bất cứ điều gì hay trình độ học vấn, mà thực sự là, được rồi, nó về trái tim. Nó về trái tim. Đây có phải là một người tốt bụng không? Đây có phải là một người biết quan tâm không? Đây có phải là một người thể hiện lòng từ bi, đối xử với mọi người một cách công bằng và những thứ tương tự không? Một ứng dụng hẹn hò sẽ không hoạt động dựa trên những tiêu chí đó, đúng không? Không, và hầu hết mọi người cũng đang nói dối trên các ứng dụng hẹn hò. Đúng vậy. Có sự khác biệt nào trong những gì đàn ông và phụ nữ tìm kiếm ở một đối tác liên quan đến sự thu hút không?
    Khi họ lần đầu gặp nhau? Chà, bạn biết đấy, đó là một câu hỏi thú vị vì tôi nhớ đã đọc một bài báo của Eli Finkel. Ông ấy nói trong phần giới thiệu rằng, nói chung, nghiên cứu về hẹn hò cho thấy đàn ông tìm kiếm vẻ đẹp thể chất và phụ nữ tìm kiếm năng lực nghề nghiệp và sự giàu có, nhưng thực tế khi ông ấy thực hiện một nghiên cứu hẹn hò tốc độ rất công phu, không có điều gì trong số đó thực sự hiện ra trong sở thích của mọi người. Sở thích đều liên quan đến cảm giác khi ở bên nhau, và cả đàn ông lẫn phụ nữ đều rất giống nhau. Vì vậy, khi bạn tương tác với ai đó, bạn sẽ tương tác với họ trong năm phút trong tình huống hẹn hò tốc độ này. Điều tạo nên sự khác biệt là mức độ thú vị khi tương tác với họ trong năm phút, mức độ thú vị của nó, và đàn ông lẫn phụ nữ đều giống nhau. Vì vậy, bối cảnh xã hội của việc hẹn hò rất quan trọng vì nếu đó là một bối cảnh rất căng thẳng, bạn biết đấy, đánh giá, thì không có gì sẽ hoạt động. Nhưng nếu đó là một bối cảnh thoải mái, kiểu như quan tâm, tò mò, thì gần như mọi thứ sẽ hoạt động.
    Bây giờ, rất nhiều cuộc hẹn hò diễn ra ngày nay với rượu trong một câu lạc bộ đêm hoặc với rượu có thể là trong bữa tối hoặc tại một quán bar. Có một nơi nào tốt hơn để tổ chức buổi hẹn hò đầu tiên không? Và nếu có, tại sao?
    Chà, trước hết, rượu làm biến dạng mọi thứ. Ma túy làm biến dạng mọi thứ. Bạn biết đấy, có lý do người ta nói say xỉn, độc hại. Rượu là độc hại. Vì vậy, nó làm tê liệt một số phần của não, làm giảm đến một mức độ nào đó khả năng đánh giá, khả năng cảm nhận, phản xạ, trực giác của bạn. Tất cả những thứ đó đều bị tê liệt đến một mức độ nào đó. Và vì vậy, wow, cô ấy thực sự cao. Thời gian để đến với cô ấy. Bạn biết đấy, bạn không nhận ra rằng cô ấy đang đeo nhẫn cưới, cô ấy đang ngồi với một người đàn ông có nhẫn cưới phù hợp. Bạn biết đấy, bạn không nhận ra tất cả những thứ đó. Vì vậy, có lẽ một quán cà phê là một nơi tốt nơi chúng ta đã gặp nhau. Vâng. Tôi nghĩ nó cần phải là một bối cảnh…
    điều đó không mang tính đánh giá. Bạn biết đấy, tôi nghĩ rằng nó phải là một bối cảnh thoải mái nào đó, nơi mà bạn chỉ đang tìm hiểu nhau và xem cảm giác gặp gỡ người này như thế nào. Chính sự đánh giá khiến mọi thứ trở nên căng thẳng và không thoải mái. Và vì vậy, mọi người cần rượu để thư giãn. Và tất nhiên, khi họ say, họ cười về mọi thứ và không có gì cả. Và không có sự kết nối. Không có sự kết nối thực sự.
    Vì vậy, bối cảnh đánh giá giống như thuốc giải độc cho tình yêu. Khi bạn có một bối cảnh đánh giá, bạn biết rằng bạn đang cố gắng thể hiện tốt nhất của mình, người kia cũng đang cố gắng thể hiện tốt nhất của họ. Nhưng, bạn biết đấy, không có sự quan tâm thực sự đến nhau. Khi bạn nói về bối cảnh đánh giá, điều đó có nghĩa là chúng ta đang đánh giá lẫn nhau. Thực sự, đó là một điều rất rõ ràng… Đúng vậy. Nó giống như một cuộc phỏng vấn, về cơ bản. Vâng. Nó giống như một cuộc phỏng vấn xin việc. Thú vị. Chắc chắn sẽ không hiệu quả.
    Có phải có một độ tuổi nhất định mà nếu bạn kết hợp với ai đó, bạn có khả năng thành công hơn không? Tôi đã nói chuyện với bạn tôi về điều này thực sự vào cuối tuần này vì anh ấy đang gần 40 và bạn đời của anh ấy thì trẻ hơn nhiều. Đó là người bạn tôi sống ở Mỹ, New York. Và anh ấy đã nói với tôi rằng vì cô ấy khoảng 23 tuổi, anh ấy đang gặp một chút khó khăn vì anh ấy muốn ổn định cuộc sống và muốn nghĩ về việc có con bây giờ. Còn cô ấy thì vẫn đang cố gắng tìm ra cuộc sống. Vì vậy, điều đó khiến tôi tự hỏi liệu có lẽ anh ấy nên nhắm đến những người ít nhất ở độ tuổi 30, nơi mà bạn bắt đầu, bạn biết đấy. Tôi không biết có nghiên cứu nào về điều này không… Bạn biết đấy, tôi không biết về nghiên cứu, nhưng những gì tôi thấy trong thực tế là những người hẹn hò với những người có độ tuổi rất khác biệt thường gặp vấn đề. Bởi vì trước hết, lịch sử xã hội mà họ lớn lên là khác nhau, đúng không? Ví dụ, John và tôi, mặc dù chúng tôi không cùng tuổi, chúng tôi cách nhau khoảng chín tuổi, nhưng chúng tôi đều đã trải qua chiến tranh Việt Nam. Chúng tôi đều đã trải qua…
    Tất cả các vụ ám sát ở Mỹ. Phong trào dân quyền. Phong trào dân quyền, bạn biết đấy, tôi đã bị bắt. Còn anh ấy thì không. Tôi không may mắn, bạn biết đấy, trong những cuộc biểu tình. Nhưng trong bối cảnh đó, bạn biết đấy, việc hiểu một giai đoạn lịch sử mà bạn lớn lên là rất quan trọng và cũng nội tâm theo nghĩa là có những giai đoạn phát triển mà bạn trải qua khi bạn lớn lên. Và bạn hoàn toàn đúng, Stephen, rằng một người 40 tuổi muốn ổn định cuộc sống, tạo dựng một mái ấm, xây dựng một gia đình, và một người 23 tuổi thì phát triển rất khác nhau. Vì vậy, mục tiêu của họ sẽ khác nhau, giá trị của họ sẽ khác nhau. Nếu bạn muốn, sự trưởng thành của họ cũng sẽ khác nhau. Sở thích của họ cũng có thể khác biệt rõ rệt. Có thể có sự khác biệt thực sự trong việc đánh giá cam kết, bạn biết đấy, và những điều tương tự. Vì vậy, tôi đã thấy những mối quan hệ hoạt động với sự chênh lệch tuổi tác như vậy. Nhưng thường thì, điều đó có thể xảy ra dễ dàng hơn khi bạn lớn tuổi hơn, khi bạn đã tạo dựng được bản sắc của mình, bạn đã xác định được nghề nghiệp hoặc lĩnh vực công việc mà bạn muốn làm, liệu bạn có muốn có con hay không, hoặc nếu bạn đã có con rồi và những điều tương tự. Vì vậy, một người 40 tuổi và một người 50 tuổi hoặc 55 tuổi sẽ rất khác so với một người 40 tuổi và một người 23 tuổi. Các mối quan hệ đủ tốt. Tôi có nên tìm kiếm, có phải quay lại với những gì tôi đã nói trước đó về việc tìm kiếm một nửa của mình, tìm kiếm Julie của bạn? Hay tôi nên tìm kiếm một mối quan hệ đủ tốt và sau đó cố gắng xây dựng nó thành một mối quan hệ tuyệt vời? Bởi vì có rất nhiều người có thể trên 30 tuổi, trên 40 tuổi, đang độc thân, vật lộn để tìm ai đó thật tuyệt vời. Và vì vậy, bạn bè hoặc đối tác của họ hoặc những người xung quanh họ đang nói, chỉ cần, bạn biết đấy, người đó đủ tốt. Người đó đủ tốt. Chỉ cần, bạn biết đấy, cho họ một cơ hội và đi hẹn hò…
    Vâng, tôi nghĩ rằng có rất nhiều điều trong quan điểm đó, bởi vì khi bạn tìm kiếm một mối quan hệ hoàn hảo, tốt ở mọi khía cạnh, bạn sẽ cảm thấy thất vọng. Và tôi nghĩ rằng có lý do để tìm kiếm điều gì đó đủ tốt. Và vì vậy, điều gì đó đủ tốt cho một người không giống như điều gì đó đủ tốt cho một người khác. Tôi biết, điều gì đó đủ tốt cho tôi là có một người mà bạn có thể thực sự tin tưởng và cảm thấy có sự cam kết thực sự. Và hai khía cạnh đó là vô cùng quan trọng.
    Có phải… Cả hai bạn có những điều không thể thương lượng được không? Có điều gì trong danh sách của bạn mà bạn cho là bắt buộc khi tìm kiếm bạn đời không? Vâng, đối với tôi, đó là mong muốn có con.
    Vậy đó là điều không thể thương lượng với bạn. Vâng. Có điều gì khác không thể thương lượng không? Một vợ một chồng. Được rồi, vâng. Đối với tôi.
    Cảm giác hài hước là rất quan trọng. Tôi nghĩ một điều khác nữa là, bạn có cảm thấy chán khi nói chuyện với họ không? Hay không? Hay họ luôn thú vị đối với bạn?
    Nhưng tôi nghĩ một trong những điều quan trọng nhất là, họ khiến bạn cảm thấy như thế nào về bản thân mình? Không chỉ là, bạn bị thu hút bởi họ hay bất cứ điều gì, mà họ khiến bạn cảm thấy như thế nào về bản thân mình? Nếu họ khiến bạn cảm thấy ngu ngốc hoặc không tốt bụng hoặc quá cần thiết hay bất cứ điều gì, thì không ổn. Mặt khác, nếu họ khiến bạn cảm thấy như điều tuyệt vời nhất trên thế giới và là người thông minh nhất trên thế giới, v.v., và bạn biết rằng bạn không phải như vậy, thì cũng không phải. Vậy họ có công nhận bạn không? Gần như vậy. Họ có công nhận bạn trong toàn bộ nhân tính của bạn không? Và điều đó tất nhiên cần thời gian. Bạn phải tìm hiểu nhau. Nhưng hãy xem nào. Những điều không thể thương lượng. Tôi biết rất nhanh chóng, tôi nghĩ cả hai chúng tôi đều nhận ra rằng mỗi khi chúng tôi dành thời gian bên nhau, luôn luôn thú vị và vui vẻ. Điều đó đúng. Nói chuyện về bất cứ điều gì. Điều đó đúng. Và mọi thứ bạn nói, mọi thứ phát ra từ miệng bạn đều rất hấp dẫn. Tôi biết tôi sẽ học hỏi từ anh ấy suốt phần đời còn lại của mình.
    Cuộc sống. Vâng, tôi cũng cảm thấy như vậy về bạn. Bạn biết đấy, một chuyến đi đường là một cơ hội. Thực sự, đó là một thời gian để nói về những ước mơ và hy vọng của chúng ta về thế giới. Vâng. Còn về tình dục và vai trò của nó trong sự hấp dẫn thì sao? Tôi đã hỏi câu hỏi này vì tôi đã có một mối quan hệ khi tôi sống ở New York và tôi thực sự, thực sự thích người này. Chúng tôi đã có tất cả những điều bạn mô tả, những chuyến đi đường, mọi thứ đều thú vị. Và rồi khi đến lúc chúng tôi có sự thân mật về tình dục, thì nó lại không có. Vâng. Và điều đó thật sự làm tôi thất vọng vì người này hoàn hảo theo mọi cách có thể tưởng tượng. Thông minh, tốt bụng, vui vẻ, mọi thứ. Tôi chỉ… và rồi ngay khi chúng tôi chuyển sang giai đoạn tiếp theo, thì nó lại không có. Tôi chỉ không bị thu hút về mặt tình dục đối với trải nghiệm đó. Và vì vậy, điều đó đã khiến tôi thêm vào danh sách những điều không thể thương lượng của mình một điều thứ ba. Lúc đó, danh sách chỉ có hai điều. Điều đầu tiên là họ giúp tôi trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình, theo cách mà tôi muốn định nghĩa. Điều thứ hai là sự kích thích trí tuệ, khả năng trò chuyện và quan tâm đến họ và họ quan tâm đến tôi. Và điều thứ ba không liên quan gì đến ngoại hình cả. Nó hoàn toàn là một kết nối tình dục. Bởi vì vâng. Và vì vậy, tôi chỉ tự hỏi vai trò của sự thân mật tình dục và sự hấp dẫn tình dục trong việc có một mối quan hệ tốt với ai đó là gì. Vâng. Bạn biết đấy, tôi nghĩ điều đó thực sự khác nhau, Stephen, vì có một khoảng cách lớn về tầm quan trọng của tình dục đối với từng cá nhân. Bạn biết đấy, một số người gần như là vô tính. Những người khác, bạn biết đấy, đã rất lâu rồi nếu họ không có quan hệ tình dục trong bốn giờ. Vì vậy, và mọi thứ ở giữa. Vì vậy, tôi nghĩ ở một mức độ nào đó, đó là sự lựa chọn cá nhân về việc tình dục quan trọng như thế nào đối với bạn và có một kết nối tình dục tuyệt vời so với việc ai quan tâm? Bạn biết đấy, tôi chỉ muốn uống một tách cà phê và một chiếc bánh ngọt. Bạn biết đấy, vì vậy mỗi cá nhân cần quyết định điều đó cho chính họ về mức độ quan trọng của nó.
    Và sau đó, bạn biết đấy, nếu điều đó quan trọng, ngay cả khi chỉ là tầm quan trọng trung bình, thì thực sự nó rất quan trọng.
    Đúng vậy. Nhưng điều thú vị khác là, tôi có nghĩa là, chúng ta đang nói về việc hẹn hò, nhưng tôi cũng đã thấy những mối quan hệ đã bên nhau lâu dài. Và tình dục dần trở nên ít quan trọng hơn. Nhưng nó lại quan trọng hơn với một người so với người kia. Và họ bắt đầu khác biệt. Và điều đó trở thành một vấn đề khá nghiêm trọng. Nó không bắt đầu như vậy. Nhưng nó có thể trở thành như vậy.
    Và điều gì xảy ra trong những tình huống đó? Chà, bạn biết đấy, thường thì, điều đó thật thú vị. Tất nhiên, trong những cuộc hôn nhân hoặc mối quan hệ thứ hai, hãy nói là trên 40 tuổi, phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ đang trải qua giai đoạn tiền mãn kinh, bạn biết đấy, khi kết thúc thời kỳ mãn kinh, hormone tình dục giảm xuống rất thấp. Chúng giảm xuống rất nhiều. Vậy họ có còn quan tâm đến việc quan hệ tình dục không? Chà, họ có thể không quan tâm đến nó đến mức muốn khởi xướng quan hệ tình dục. Nhưng tất cả chúng ta đều được lập trình theo những cách cụ thể. Vì vậy, bạn chạm vào đó, bạn liếm ở đó, bạn biết đấy, bạn kích thích ở đây.
    Và sự lập trình đó sẽ được kích hoạt. Và sự gợi cảm sẽ quay trở lại. Và sự nhạy cảm tình dục sẽ quay trở lại. Vì vậy, bạn có thể làm việc trên khía cạnh đó, điều đầu tiên. Nhưng điều thứ hai, thường thì, đã có những tổn thương cảm xúc lớn đã làm đổ vỡ lòng tin, đã làm đổ vỡ kết nối cảm xúc.
    Và được rồi, có hai lý thuyết. Một, hầu hết đàn ông trong văn hóa phương Tây không chấp nhận bản thân nếu họ chỉ muốn ôm ấp. Điều đó không phải là nam tính, đúng không? Vì vậy, mọi người đều cần sự chạm. Nhưng đối với rất nhiều đàn ông đã chấp nhận điều đó, cách duy nhất họ có thể nhận được sự chạm là thông qua tình dục. Họ không thể chỉ nói, “Xin hãy chỉ ôm tôi.” Phụ nữ có thể, vì phụ nữ được coi là, bạn biết đấy, dễ bị tổn thương và mềm mại hơn. Và điều đó là chấp nhận đối với họ, bạn biết đấy, để yêu cầu chỉ được ôm, nhưng không phải với đàn ông. Vì vậy, bạn biết đấy, tình dục trở thành một điều khó khăn ở đó, đặc biệt là với một người đàn ông cực kỳ nam tính, người vừa trở về từ chiến tranh. Anh ta chỉ muốn được ôm, nhưng anh ta không thể yêu cầu điều đó.
    Anh ấy phải mạnh mẽ, cứng rắn và quyến rũ. Do đó, anh ấy sẽ tìm đến tình dục.
    Bạn có suy nghĩ gì về điều đó, John? Tôi nghĩ tôi đồng ý với bạn. Điều đó không thể thương lượng. Bạn biết đấy, đó là một trong những điều vô hình mà nếu nó không có, mọi thứ sẽ không hoạt động tốt. Ngay từ đầu. Nếu nó không có. Đúng vậy. Ý tôi là, tôi nghĩ điều đó cần phải có. Bởi vì mọi mối quan hệ đều trải qua một hành trình. Thật buồn cười vì từ việc thực hiện podcast này và nói chuyện với nhiều nhà trị liệu tình dục hoặc nhà trị liệu cặp đôi, một trong số họ đã nói với tôi điều gì đó một ngày, hoặc có thể hai người trong số họ đã nói cùng một điểm. Tôi nghĩ hai hoặc ba người trong số họ đã nói cùng một điểm, đó là nhiều điều làm cho tình dục trở nên, bạn biết đấy, kích thích là sự tự phát và sự mới mẻ, sự mới lạ của nó, sự phấn khích của nó, tất cả những điều đó. Và họ đã nói với tôi rằng tình yêu ở nhiều khía cạnh là điều ngược lại. Nó là điều ngược lại với sự tự phát và tình yêu giống như sự an toàn và tin tưởng và sự đáng tin cậy. Và đó là, bạn biết đấy, việc hiểu biết một ai đó. Vì vậy, tôi đã nói chuyện với một vài người bạn của tôi, thực tế là về sự cân bằng này giữa việc, tôi thực sự yêu người này, tôi biết họ và tôi luôn ở bên họ. Và chúng tôi biết mọi thứ về nhau. Và sau đó là việc phải chiến đấu để tạo ra sự phấn khích này, như làm thế nào tôi, làm thế nào tôi yêu bạn như thể chúng ta đã biết nhau 10 năm, và bạn có thể tin tưởng tôi và phụ thuộc vào tôi. Nhưng sau đó làm thế nào tôi có thể quan hệ tình dục với bạn như thể chúng ta vừa mới gặp nhau?
    Vì vậy, chúng tôi gọi đó là hiệu ứng Coolidge. Nếu bạn đã nghe về điều này, Calvin Coolidge là tổng thống của Hoa Kỳ. Ông và vợ ông đã đến thăm một trang trại. Và khi tổng thống được dẫn qua những con gà và gà trống, người nông dân đã nói, Ồ, con gà trống này quan hệ tình dục 17 lần một ngày. Và bà Coolidge muốn tôi chỉ ra điều đó cho ông, thưa Tổng thống, khi bà ấy đi qua đây, vì chúng tôi đã chỉ ra rằng con gà trống đó quan hệ tình dục 17 lần một ngày. Và Calvin Coolidge đã nói, với
    cùng một tay. Và người nông dân nói, không, luôn luôn là một tay khác. Và ông ấy nói, và tổng thống nói, hãy nói điều đó với bà Coolidge. Vì vậy, hiệu ứng Coolidge là nó phải mới mẻ. Nó phải thú vị để trở nên khiêu dâm, đúng không? Và sự quen thuộc, bạn biết đấy, tạo ra sự an toàn và thư giãn và cởi mở thì lại trái ngược với sự mới mẻ tạo ra sự hưng phấn tình dục. Nhưng sự thật thì thực sự không đơn giản như vậy, vì sự khiêu dâm thường thực sự xuất phát từ việc tạo ra một tình huống khiêu dâm cùng nhau và biến nó thành một tình huống khiêu dâm. Và đối với phụ nữ, đặc biệt là cảm thấy an toàn và cảm thấy kết nối về mặt cảm xúc là điều kiện tiên quyết để cảm thấy thực sự bị thu hút và cảm thấy rằng đây là một tình huống khiêu dâm, rằng sự kết nối cảm xúc là cần thiết đối với nhiều phụ nữ. Bởi vì phụ nữ có một mối quan hệ rất kỳ lạ với sự an toàn và nỗi sợ so với đàn ông. Thế giới là một nơi nguy hiểm hơn rất nhiều đối với phụ nữ so với đàn ông. Phụ nữ thực sự cần sự an toàn và kết nối về mặt cảm xúc để cảm thấy rằng tình huống đó là khiêu dâm. Điều quan trọng là khán giả của bạn nhận ra rằng nghiên cứu lớn nhất được thực hiện về chất lượng tình dục với 70.000 người ở 24 quốc gia đã phát hiện ra rằng sự khác biệt giữa những người nói rằng họ có một đời sống tình dục tuyệt vời và những người nói rằng họ có một đời sống tình dục tồi tệ liên quan đến tình cảm và kết nối cảm xúc. Những người có đời sống tình dục tuyệt vời nói “Tôi yêu bạn” mỗi ngày và có ý nghĩa, hôn nhau một cách đam mê mà không cần lý do, ôm ấp, họ thể hiện tình cảm ngay cả ở nơi công cộng, họ có những buổi hẹn hò lãng mạn. Vì vậy, tình cảm và kết nối cảm xúc đối với hầu hết mọi người trên toàn cầu có liên quan đến nhau thay vì có sự phân chia này giữa việc nếu bạn gần gũi và nếu tình bạn của bạn tốt, tình dục sẽ tồi tệ. Và nếu bạn xa cách và, bạn biết đấy, và nó mới mẻ, tình dục sẽ tuyệt vời. Điều đó không đúng. Đúng vậy. Và có một lượng nhất định của, vì nhiều cặp đôi rơi vào cái bẫy này của…
    Một loại giả tạo đáng xấu hổ, cho dù là trên mạng xã hội hay trong phim ảnh, nơi mà chúng ta nghĩ rằng, nếu chúng ta không quan hệ tình dục ba lần một tuần, thì có điều gì đó không ổn, tôi cần phải nâng cao vấn đề này, chúng ta cần phải tranh cãi về nó, chúng ta cần phải sửa chữa nó. Liệu có bất kỳ giá trị nào trong việc số lượng dẫn đến, bạn biết đấy, hạnh phúc không? Không. Không có mối quan hệ nào giữa số lượng và hạnh phúc. Có sự phức tạp, đúng vậy.
    Chà, với điều kiện rằng nếu bạn có hai người kết hợp với nhau, một người rất ham muốn tình dục và, bạn biết đấy, thực sự cần sex thường xuyên, và người kia, ngược lại, là người ít ham muốn hơn và, bạn biết đấy, có thể chấp nhận hoặc không, muốn sex, có thể muốn một tháng. Điều đó sẽ không hoạt động. Điều đó sẽ không hoạt động.
    Một trong những điều mà tôi và bạn bè tôi đã thảo luận là tầm quan trọng của cái mà chúng tôi gọi là quản lý ham muốn, tức là nếu ai đó ở quanh quá nhiều, và họ có mặt mỗi giây mỗi phút trong nhà khi tôi về nhà, bạn biết đấy, ở khắp mọi nơi, thì điều đó có phải ở một mức độ nào đó bắt đầu giết chết ham muốn một chút không? Một trong những điều tốt nhất mà tôi nghĩ tôi đã tìm thấy trong mối quan hệ của mình là bạn đời của tôi luôn làm việc xa, và tôi cũng vậy. Và vì vậy khi chúng tôi gặp nhau, nó cảm thấy đặc biệt và thú vị. Nhưng cá nhân tôi không biết nếu chúng tôi đều ở trong nhà bảy ngày một tuần, và tôi làm việc từ nhà với cô ấy, liệu ham muốn có giống nhau không. Tôi không biết.
    Bạn biết đấy, tôi nghĩ rằng, ví dụ, John và tôi ở bên nhau bảy ngày một tuần, và chúng tôi đã như vậy trong, bạn biết đấy, hầu hết thời gian hôn nhân của chúng tôi, nhưng điều đó không quan trọng. Có phải vì kiểu gắn bó của tôi không, có thể? Bởi vì, bạn biết đấy, tôi đã tự hỏi, vâng. Vâng, có thể, có thể. Tôi cũng cần nhiều sự nông cạn nữa. Vâng. Nhưng các bạn có ở bên nhau không? Vâng.
    Nhưng các bạn có ở bên nhau hầu hết thời gian không? Chà, chúng tôi có. Nhưng, bạn biết đấy, trong một ngôi nhà có đủ không gian để không phải tiếp xúc thị giác với người kia mọi lúc.
    Thời gian. Đúng rồi. Bạn thấy đấy, anh ấy ở dưới nhà, tôi có thể ở trên lầu, kiểu như vậy. Hoặc tôi có thể nghe thấy anh ấy, có thể không. Anh ấy có thể nghe thấy tôi, có thể không. Bạn biết đấy, vì vậy…
    Tôi nghĩ có điều gì đó tuyệt vời về việc ở xa nhau và rồi lại gặp gỡ, cái sự đoàn tụ đó, sau khi bạn đã xa nhau một thời gian, thực sự rất tuyệt vời. Nhưng bạn biết không? Điều này thật thú vị. Hiện tại tôi đang làm việc với một cá nhân, và họ đều là nghệ sĩ. Họ thường xuyên đi du lịch. Và mỗi khi họ gặp lại nhau sau khi một người đi vắng, thì không có gì cả. Không có gì trong khoảng hai hoặc ba ngày, và sau đó họ lại phải hòa nhập vào nhịp sống giống nhau. Ai đó đã nói với tôi trong podcast này, họ nói, “Bạn phải dành 90 phút mỗi tuần để nói chuyện với bạn đời của bạn.” Và nếu bạn không làm vậy, người đó thực sự đã nói với tôi, “Nếu bạn không hiểu điều đó, bạn sẽ phải dành nhiều thời gian hơn với họ ở tòa án ly hôn.”
    Và tôi biết đó là một điều nói khá thẳng thừng, nhưng tôi đã suy ngẫm về nó, và nó thực sự đã giúp tôi vì tôi nghĩ… Tôi không biết, tôi đang nói từ góc độ của một người đàn ông, vì vậy tôi không thể nói thay cho tất cả đàn ông, tôi không thể nói thay cho phụ nữ, nhưng nói từ góc độ của chính tôi và cũng từ phía bạn bè của tôi với phong cách gắn bó của riêng mình, tôi nghĩ điều đó quan trọng để thêm vào. Tôi tự nhiên gặp khó khăn với việc giải quyết xung đột, vì giải quyết xung đột đối với tôi nghe như là đổ lỗi. Vì vậy, khi bạn đời của tôi nói, “Chúng ta cần nói chuyện,” tôi cảm thấy như, “Ôi, Chúa ơi, tôi đã làm gì bây giờ?” Đúng vậy. “Tôi đã làm gì bây giờ?” Tôi ngồi đó như một… Tôi cảm thấy như một đứa trẻ ở trường bị hiệu trưởng mắng hoặc một đứa trẻ bị mẹ mắng. Tôi như, “Tiếp đi, hãy cho tôi biết tất cả những cách mà tôi không đủ tốt.” Nhưng cách diễn đạt ý tưởng này, “Bạn sẽ phải dành 90 phút mỗi tuần ngồi với nhau và nói chuyện bất kể thế nào,” đã giúp tôi vì sau đó anh ấy đã nói, “Bởi vì nếu bạn làm vậy, thì bạn có thể chơi.” Vậy đây là phát minh của tôi. Tôi có một cuốn sổ tay trong túi sau của mình. Ồ, thật thú vị.
    Và nó được thiết kế cho khi Julie nói, “Chúng ta cần nói chuyện.” Và tôi lấy sổ tay và bút ra, và tôi nói, “Được rồi, hãy nói với tôi. Tôi sẽ ghi chú. Tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra.” Và cô ấy sẽ nói với tôi, “Tôi thất vọng về bạn hoặc tôi tức giận.” Tôi ghi lại và phản ánh lại để xem tôi có hiểu những gì cô ấy đang nói không. Vì vậy, tôi nghĩ không chỉ là 90 phút. Đó là 90 phút khi bạn sẵn sàng lắng nghe mà không phòng thủ. Điều này không dễ. Điều đó không dễ. Thực sự công việc trong các mối quan hệ là không phòng thủ. Nhưng đó là lý do tại sao chúng tôi viết “Chiến đấu đúng cách,” và khi chúng tôi nói “Nói chuyện.” Thực sự rất quan trọng để không nói bạn, bạn, bạn, bạn. Đổ lỗi. Đó là việc đổ lỗi. Nó là, “Tôi cảm thấy về tình huống này, không phải cách bạn làm tôi thất vọng.” Đó là tình huống. Julie, có phải điều này đã biến đổi ở đàn ông hay phụ nữ khi họ nói rằng tôi cảm thấy? Bạn đang đùa à? Đàn ông đang bắt kịp, nhưng điều đó khó. Đàn ông khó làm điều đó. Phụ nữ, ý tôi là, bạn đi đến các chuyên gia sức khỏe tâm thần và tất cả các đặc điểm của một người đàn ông được coi là khỏe mạnh về tâm lý, tự chủ, độc lập, sức mạnh, khả năng phục hồi. Bạn biết đấy, tất cả những thứ tự chủ. Đối với phụ nữ, sự dễ bị tổn thương, nhạy cảm, đồng cảm, thể hiện cảm xúc. Vì vậy, bạn biết đấy, chỉ có một cảm xúc mà đàn ông được phép thể hiện một cách công khai, đó là sự tức giận. Đúng không? Họ có thể thể hiện nỗi sợ hãi không? Ôi trời, tôi rất sợ phải vào đó vào ngày mai. Hoặc nỗi buồn? Hoặc, bạn biết đấy, những cảm xúc dễ bị tổn thương hơn, hãy nghĩ về điều đó, nó được coi là nữ tính. Và điều đó được cho là xấu. Tại sao điều đó lại xấu? Bởi vì phụ nữ là công dân hạng hai, đúng không? Vì vậy, để được cho là giống như một người phụ nữ và thể hiện những cảm xúc dễ bị tổn thương là một điều xấu, vì bạn không nên giống như một người phụ nữ. Tại sao không? Ý tôi là, vì vậy, thể hiện những cảm xúc dễ bị tổn thương, tôi nghĩ đàn ông đang bắt đầu bắt kịp, bạn biết đấy. Phụ nữ có thích sức mạnh không? Có và không. Họ thích sức mạnh, nhưng vấn đề là họ cũng muốn có sự đồng cảm. Họ muốn trở thành, bạn biết đấy, người nuôi dưỡng cho đối tác của họ.
    Và nếu đối tác của họ luôn thể hiện vẻ bề ngoài mạnh mẽ này, họ sẽ không thể gần gũi với nhau. Nó giống như sự trái ngược với kết nối. Đúng vậy. Nhưng, bạn biết đấy, chúng tôi đã quan sát những đứa trẻ tám tuổi ở sân chơi. Và nếu bạn nhìn vào những cậu bé tám tuổi, chúng sẽ chơi những trò chơi chạy và đuổi nhau trên một khoảng cách rất lớn. Và nếu có một sự kiện cảm xúc xảy ra, nếu ai đó buồn bã, bạn biết đấy, ví dụ, “Có chuyện gì vậy, Brian?” người dẫn đầu nhóm nói. Anh ấy nói, “Tôi không bao giờ nhận được bóng.” Được rồi, ném bóng cho Brian.” Brian nhận được bóng và chúng bắt đầu chạy. Chúng giữ trò chơi và chơi, giải quyết xung đột nhanh chóng. Nhìn vào hai, nhìn vào các cô gái. Chúng chơi theo nhóm hai hoặc ba gần tòa nhà trường học và chúng đang nói về cảm xúc của mình lặp đi lặp lại. Bạn biết đấy, bạn đã nói rằng tôi là một đứa trẻ, bạn biết đấy, vì tôi có những chiếc kẹp tóc đó. Điều đó thực sự làm tổn thương cảm xúc của tôi. Đúng vậy, bạn biết đấy, tôi chỉ đeo kẹp tóc khi tôi còn nhỏ và bây giờ tôi không đeo nữa, bạn biết đấy. Nhưng điều đó làm tổn thương cảm xúc của tôi khi bạn nói như vậy. Vì vậy, tôi không có ý làm tổn thương cảm xúc của bạn. Chúng đang nói về cảm xúc liên tục. Và giống như trò nhảy dây hoặc bất kỳ trò chơi nào mà chúng đang chơi chỉ là một cái cớ để nói về cảm xúc. Đối với các cậu bé, điều quan trọng nhất là giữ bóng trong trò chơi và xung đột cản trở điều đó. Chúng giải quyết nó nhanh chóng. Chúng được xã hội hóa rất khác nhau. Liệu đây có phải là một phần lý do tại sao nhiều người đàn ông cảm thấy như họ luôn bị giữ lại? Bởi vì thực sự điều đang xảy ra là vợ của họ chỉ đang thể hiện cảm xúc của mình và người đàn ông thì không bao giờ thực sự thể hiện nó. Bạn biết đấy, câu nói cũ có chút vấn đề, đó là “vợ hạnh phúc, cuộc sống hạnh phúc.” Đúng vậy. Lý do mà câu nói đó tồn tại, tôi cho rằng, là vì người đàn ông nghĩ rằng miễn là tôi có thể giữ cho cô ấy không bày tỏ thêm vấn đề nào với tôi, thì tôi sẽ hạnh phúc. Anh ấy nghĩ rằng trách nhiệm của mình chỉ là… Vâng, hãy hỏi một người đàn ông cảm giác của anh ấy như thế nào.
    và nói, “Chà, tôi không đói. Tôi không hứng thú. Tôi ổn.” Hãy hỏi một người phụ nữ cảm thấy thế nào. Cô ấy nói, “Chà, tôi không biết. Có, bạn biết đấy, những đứa trẻ và có cái này và ngôi nhà và, bạn biết đấy, và có một mớ câu hỏi mà thực sự cô ấy phải giải quyết khi bạn hỏi cô ấy cảm thấy thế nào. Có rất nhiều thứ và đối với một người đàn ông, mọi thứ dễ dàng hơn rất nhiều.” Nhưng John, như đàn ông, tôi nghĩ chúng ta đều có thể đồng ý rằng mặc dù… Chà, tôi đang nói về bản thân mình ở đây, nhưng mặc dù trong khoảnh khắc, trải qua việc giải quyết xung đột, 90 phút mỗi tuần, lấy sổ tay ra, lắng nghe thật phiền phức trong khoảnh khắc. Khi chúng ta nhìn xa hơn, chúng ta nhận ra rằng nếu họ không nêu ra những vấn đề này, nếu họ không bày tỏ những vấn đề này, thì mối quan hệ này sẽ không tốt như vậy. Đúng vậy. Và chúng ta sẽ gặp phải những vấn đề nghiêm trọng. Đúng vậy. Họ là những người quản lý sự thân mật. Vâng. Chúng ta cần họ. Vâng. Chúng ta cần họ nói, “Steven, chúng ta cần nói chuyện.” Vâng. Bạn có thấy khuôn mặt của Steven không? Thật dễ thương. Tôi nhận ra rằng điều này đang phục vụ một mục đích, đó là giúp tôi, bạn biết đấy, và nó đang giúp chúng tôi. Đúng vậy. Vì vậy, tôi ngồi đó và tôi sẽ lắng nghe, bạn biết đấy, những điều không đúng, nhưng bạn đúng. Bộ não của tôi chỉ như, tôi và bạn bè có thể ngồi im lặng trong tám giờ, ngồi ngay bên cạnh nhau và chúng tôi sẽ gặp nhau, ngồi im lặng trong tám giờ, rồi rời đi. Một buổi tối tuyệt vời. Chúng tôi đều làm việc của riêng mình, nhưng tôi nghĩ rằng đàn ông thường là những sinh vật đơn giản. Ôi, bạn không phải như vậy. Điều đó hoàn toàn không đúng. Bạn biết đấy, một trong những điều mà tôi chắc chắn đã thấy trong công việc của mình, bạn biết đấy, tôi đã làm công việc lâm sàng trong 50 năm. Và những gì tôi thấy là đàn ông có những cảm xúc giống hệt nhau. Họ có. Họ chỉ cố gắng chôn giấu chúng vì không ổn khi họ bày tỏ chúng. Vì vậy, họ chỉ cố gắng đè nén chúng, nhưng mở một cánh cửa nhỏ, một khe hở và chúng sẽ trào ra. Lionel Tiger, người đã nghiên cứu về tình bạn của đàn ông và…
    Tình bạn giữa phụ nữ, nói rằng, “Với rượu, đàn ông thường tụ tập lại, họ rất thể chất, và họ nói về cảm xúc của mình rất nhiều. Cần một chút rượu để điều đó xảy ra.” Hai người phụ nữ đã nói với tôi tối qua khi tôi đang trò chuyện trên WhatsApp. Những người mà tôi làm việc cùng ở một công ty khác, họ đã nói với tôi rằng các đối tác của họ thường bày tỏ cảm xúc của mình bằng cách gửi những bài hát bất ngờ. Gửi bài hát? Gửi bài hát bất ngờ. Một trong số họ đã nói điều đó, và người phụ nữ kia nói, “Ôi trời, đối tác của tôi cũng làm như vậy,” tức là, thay vì nói cho tôi biết anh ấy cảm thấy thế nào, anh ấy sẽ gửi cho tôi một bài hát, mà về cơ bản là một cách… Và một số bài hát đó rất lãng mạn, và nó giống như, “Tôi yêu bạn. Bạn là người tốt nhất mà tôi từng gặp.” Nhưng thay vào đó, anh ấy không thể diễn đạt điều đó với cô ấy. Vì vậy, anh ấy phải gửi cho cô ấy một liên kết Spotify và nói, “Nghe đi, nghe chúng ta.” Nhưng đó là cùng một điều, đúng không? Đó là sự không khả năng diễn đạt, điều này rất khó khăn đối với đàn ông. Tiếp tục làm việc về điều đó. Tôi đang, vâng. Tôi đang dần cải thiện, nhưng đôi khi tôi có những cơn tái phát nhỏ. Nếu tôi rất bận rộn trong đầu, và sau đó tôi phải có một trong những cuộc trò chuyện “Chúng ta cần nói chuyện,” nên tôi nghĩ bạn đúng. Cần có một chút nghi thức xung quanh như, “Có phải đây là thời điểm tốt không?” Đúng vậy. Vâng. Chà, tôi có sự chú ý của bạn, ở một môi trường khác. Vâng, bạn có thể lên lịch một cuộc hẹn để có một cuộc trò chuyện như vậy. Khi chúng tôi tổ chức các buổi hội thảo cho các cặp đôi, ở cuối buổi, chúng tôi luôn đưa ra những khuyến nghị về cách bảo tồn những thay đổi mà bạn đang thực hiện trong mối quan hệ, những cải thiện. Và một trong số đó được gọi là cuộc họp “Tình trạng Liên bang”, nơi bạn bắt đầu với năm lời cảm ơn dành cho nhau. Những điều mà bạn chưa từng nói trước đây mà bạn đã nhận thấy rằng đối tác của bạn đang làm đúng và bày tỏ lòng biết ơn hoặc cảm ơn hoặc sự ngưỡng mộ của bạn. Sau đó, bạn đi vào, “Vậy, chúng ta cần thay đổi điều gì?”
    “Cái gì chúng ta cần cải thiện?” Và sau đó bạn kết thúc với câu hỏi tuyệt vời này. Tôi thực sự yêu thích câu hỏi này. “Làm thế nào tôi có thể làm cho bạn cảm thấy được yêu thương trong tuần này?” Và đó là sự kết thúc.
    Bạn đã đề cập đến từ “biết ơn”. Đúng vậy. Tại sao lòng biết ơn lại quan trọng như vậy? Biết ơn họ và thể hiện điều đó. Đó là điều mà cả hai bạn đều làm cho nhau. Tôi nghĩ điều đó thể hiện thói quen tư duy thực sự quan trọng hơn nhiều. Một thói quen tư duy mà bạn nhận thấy những gì đang diễn ra tốt đẹp và cảm thấy biết ơn vì điều đó. Và tôi biết mỗi sáng tôi thức dậy nằm cạnh Julian và nghĩ, “Tôi là một người đàn ông may mắn. Tôi có người phụ nữ tuyệt vời này và cuộc sống thật tốt đẹp. Tôi kiểm tra danh sách của mình. Mọi người đều ổn. Tất cả những người tôi yêu đều ổn và tôi đang ở bên cô ấy và tôi được gặp cháu trai và con gái của tôi. Cuộc sống thật tốt.” Đúng vậy. Tôi nghĩ lòng biết ơn đưa bạn vào khoảnh khắc hiện tại. Đưa bạn vào khoảnh khắc hiện tại. Như John đã chỉ ra, bạn không chỉ tìm kiếm những gì sai hoặc những gì đối tác của bạn đang làm sai. Bạn đang tìm kiếm những gì đối tác của bạn đang làm đúng. Đã có những nghiên cứu, ai đó ở Christ in Robinson, tôi đoán, đã xem xét các cặp đôi không hạnh phúc so với các cặp đôi hạnh phúc. Không phải là họ không làm điều gì cho nhau, mà các cặp đôi không hạnh phúc chỉ thấy 50% những gì mà đối tác của họ đang làm. Của sự tích cực. Đúng vậy. Trong khi các cặp đôi hạnh phúc thì luôn thấy điều đó. Giống như họ đang đeo những chiếc kính râm khác nhau hay gì đó.
    Đúng vậy. Chính xác. Những bộ lọc khác nhau. Và thói quen tư duy tiêu cực thực sự khiến bạn rơi vào trạng thái cáu kỉnh và khó chịu suốt thời gian. Bạn nhận thấy những người khác lái xe tệ và cẩu thả và mắc lỗi liên tục. Đó là những gì bạn thấy. Lòng biết ơn này đưa bạn vào một khung tư duy khác. Nhận thấy, thực sự, tất cả những điều tốt đẹp đang diễn ra. Đúng vậy. Để tôi vẽ một sự tương đồng. Một trong những điều mà tôi đã làm trong thực hành riêng của mình mà tôi vẫn làm là điều trị cho bệnh nhân ung thư.
    trong các gia đình của chúng ta. Những bệnh nhân ung thư, tất nhiên, thường phải đối mặt với khả năng cái chết.
    Vì vậy, một trong những câu hỏi, và thường thì, những người đối phó tốt nhất với chẩn đoán của họ là những người nói: “Được rồi, tôi không còn sống được lâu nữa. Tôi sẽ ưu tiên lại cuộc sống của mình. Tôi sẽ thực sự suy nghĩ về những gì quan trọng nhất với tôi trong sáu tháng còn lại.”
    Vì vậy, một trong những điều tôi làm trong thực hành của mình với các cặp đôi đang chạy đua qua cuộc sống cùng nhau trên những con đường song song, không kết nối với nhau chút nào, là hỏi họ: “Được rồi, nếu bạn chỉ còn sáu tháng để sống, bạn muốn dành thời gian đó như thế nào? Ai sẽ là những người quan trọng nhất mà bạn muốn gần gũi? Ai sẽ không được bạn coi trọng nhiều như vậy? Bạn muốn dành sáu tháng đó như thế nào?”
    Và trước tiên, tôi đưa mọi người vào một trạng thái rất thư giãn, để tâm trí họ thực sự tự do tưởng tượng.
    Và điều đó đang làm gì? Nó giúp làm rõ liệu họ có nên ở bên người này không? Đôi khi có, nhưng nhiều hơn là, “Ôi, Chúa ơi, tôi đang lãng phí cuộc sống của mình để kiếm thêm tiền. Tại sao tôi lại làm điều đó khi tôi có tình yêu ngay đây? Điều gì quan trọng hơn với tôi, kiếm thêm tiền hay tạo ra nhiều tình yêu hơn giữa chúng tôi?” Đó thường là điều mà mọi người phải đối mặt.
    Làm thế nào để bạn biết khi nào nên kết thúc một mối quan hệ? Làm thế nào tôi biết mối quan hệ mà tôi đang có là xấu, không tốt? Bởi vì các mối quan hệ rất hấp dẫn. Chúng quyến rũ chúng ta trở lại. Chúng mang lại sự an ủi, mà đôi khi không nhất thiết là sự an ủi lành mạnh, nhưng rất khó để rời bỏ. Và thực sự, tôi đã có một cuộc trò chuyện với một trong những người bạn của tôi gần đây. Tôi luôn nói về bạn bè của mình vì đó là cách duy nhất tôi biết để thu hút các nghiên cứu tình huống. Vì vậy, thay vì chỉ đưa ra một điều gì đó giả thuyết, tôi nghĩ về những thách thức mà bạn bè của tôi phải đối mặt và có một người bạn cụ thể đã ở trong một mối quan hệ trong nhiều, nhiều năm, bảy, tám năm. Mối quan hệ đã bị đổ vỡ. Và anh ấy tự nhiên, vì mối quan hệ đã bị đổ vỡ,
    Giống như việc nhảy vào để sửa chữa. Nhưng tôi tự hỏi liệu anh ấy có nên sửa chữa hay không vì họ đã chia tay sáu lần. Họ đã trải qua vòng lặp này sáu lần. Vì vậy, tôi tự hỏi, liệu họ có chỉ đang vội vàng quay lại với nhau vì sự thoải mái của mối quan hệ? Hay họ nên, bạn biết đấy, dành một chút thời gian để nói rằng liệu điều này có đúng không? Nhưng câu trả lời này cũng áp dụng cho những người đang trong mối quan hệ mà có những suy nghĩ trong đầu. Đây có phải là người đúng không? Làm thế nào bạn biết? Làm thế nào bạn biết nếu đây là một vấn đề mà chúng ta có thể giải quyết và nên giải quyết? Hay đây chỉ là người sai?
    Liệu liệu pháp có giúp ích không? Bạn của bạn đã đi trị liệu chưa? Liệu trị liệu có hiệu quả không?
    Không với người bạn đời của họ, không. Vậy thì họ không biết. Bạn biết đấy, nói cách khác, nhiều người không biết cách xử lý xung đột, chẳng hạn. Không ai học về mối quan hệ ở trường trung học, đúng không? Để học cách xử lý xung đột hoặc để học cách trở nên dễ tổn thương hơn với người khác và cởi mở hơn và vân vân. Vì vậy, mọi người không biết cách có những mối quan hệ tốt. Đó là một phần lý do thúc đẩy công việc mà John và tôi làm. Mọi người chỉ đơn giản là không biết cách làm điều đó. Và nếu họ biết, họ có thể thay đổi những mẫu hình đó.
    Và vì vậy, bạn biết đấy, với bạn của bạn, chẳng hạn, thường thì, khi mọi người đã ở bên nhau hơn, bạn biết đấy, một vài năm, họ tạo ra những mẫu hình giống như những cái hố đen. Bạn biết đấy, chúng giống như những cái hố đen có lực hấp dẫn mạnh mẽ. Và vì vậy họ cứ chìm xuống trong những mẫu hình giống nhau lặp đi lặp lại, đúng không? Chính xác là những gì xảy ra. Nhưng bạn có thể thay đổi những mẫu hình đó. Một khi bạn biết và thực hành những gì là sự thay thế.
    Tôi nghĩ không phải là người bạn đời, mà là mẫu hình. Một mẫu hình thay thế.
    Đúng vậy. Tôi nghĩ khi hệ thống tình cảm và sự ngưỡng mộ đó, bạn biết đấy, hệ thống tình yêu và sự tôn trọng đã biến mất và được thay thế bằng sự hạ thấp, coi thường, khinh miệt. Đó là lúc để rời bỏ. Và bạn đã thấy điều này trong công việc của bạn. Đây là phần lớn những gì các bạn,
    Bạn biết đấy, điều mà mọi người thường nói về Gottmans là gì. Và mỗi khi tôi nghe mọi người nói về Gottmans, họ luôn nói với tôi về ý tưởng về sự khinh thường và Bốn Kỵ Sĩ. Thấy không, những điều đó cũng có thể thay đổi. Những điều đó cũng có thể thay đổi. Đó thường là những gì tạo thành mẫu xấu. Hoặc có quá nhiều điều đó đến nỗi giờ đây họ hoàn toàn tránh xa nhau. Và có một khoảng cách cảm xúc rất lớn. Vậy Bốn Kỵ Sĩ là gì, trước khi chúng ta nói về cách mà chúng ta có thể thay đổi, nếu có thể, những điều này? Đối với bất kỳ ai không biết, và cách bạn phát hiện ra Bốn Kỵ Sĩ này. Chà, Bob Levinson và tôi, khi chúng tôi thực hiện nghiên cứu của mình, điều đầu tiên chúng tôi xem xét là tỷ lệ cảm xúc tích cực so với cảm xúc tiêu cực trong một cuộc trò chuyện? Vậy bạn đã tiến hành thí nghiệm này như thế nào? Thực sự chỉ là quan sát các cặp đôi, nói về việc ngày của họ diễn ra như thế nào. Làm thế nào bạn quan sát một ngày? Chờ đã, chờ đã, chờ đã. Đưa họ vào phòng thí nghiệm. Trước tiên, phòng thí nghiệm là gì? Phòng thí nghiệm là một căn phòng nơi họ ngồi đối diện nhau. Có các camera video ở đây và ở đó tập trung vào từng cá nhân và khuôn mặt cũng như ngôn ngữ cơ thể của họ. Có một cái gọi là giga-lometer, đo lường họ đã di chuyển bao nhiêu trong ghế, ghế đã di chuyển bao nhiêu. Các chỉ số sinh lý, những gì xảy ra với nhịp tim của họ cũng vậy. Tốc độ, hô hấp và độ dẫn điện. Và tất cả dữ liệu đó được thu thập từ các chỉ số đó đều được đồng bộ hóa, từng phần trăm giây một. Họ sẽ nói chuyện trong, hãy nói, 15 phút về các sự kiện trong ngày. Và sau đó họ được yêu cầu nói về một vấn đề mà họ chưa giải quyết và cố gắng giải quyết nó hoặc nói về nó. Vì vậy, điều đó cuối cùng trở thành xung đột. Và sau đó là một chủ đề tích cực. Và sau đó là một chủ đề tích cực. Hoặc trong phòng thí nghiệm căn hộ, họ chỉ ở lại với nhau trong 12 giờ trước khi đi ngủ và các camera cứ quay trong khi chúng tôi thu thập dữ liệu sinh lý. Vì vậy, chúng tôi không theo dõi họ. Chúng tôi thực sự theo dõi họ, đúng không? Ngoại trừ họ biết rằng họ đang bị theo dõi.
    Trong 12 giờ, bạn đã quan sát họ chỉ thư giãn và ở bên nhau như những cặp đôi. Đúng vậy. Bạn đã theo dõi bao nhiêu cặp đôi? 130. Và tổng cộng có bao nhiêu cặp đôi đã vào phòng thí nghiệm? 3.000. 3.000. Và họ đã được theo dõi. Vì vậy, họ sẽ được đưa trở lại sau mỗi vài năm, để xem mối quan hệ thay đổi như thế nào. Đúng vậy. Các quy trình sẽ được lặp lại sau mỗi vài năm trong suốt 20 năm. Và bạn đã tìm thấy điều gì? Ban đầu, tỷ lệ tương tác tích cực so với tiêu cực, ngay cả khi nói về việc họ đã có một ngày như thế nào, hoặc đặc biệt trong thời gian xung đột, đối với những người đang có mối quan hệ hạnh phúc và ổn định, trung bình là năm tích cực cho mỗi một tiêu cực. Tích cực về người khác hay về cái gì? Không, chỉ là cảm xúc tích cực. Hãy mô tả những điều tích cực. Một điều tích cực có thể là gật đầu. Nó có thể là mỉm cười. Nó có thể là đặt câu hỏi. Sự quan tâm, sự hài hước, sự công nhận. Thể hiện sự quan tâm. Sự quan tâm đến người khác. Tiêu cực sẽ là sự tức giận, sự cáu kỉnh, sự thất vọng, tổn thương, sự ghê tởm, sự khinh miệt. Sự hài hước chung cũng là một điều tích cực lớn mà hóa ra rất quan trọng. Vì vậy, tỷ lệ tích cực so với tiêu cực trung bình là năm so với một trong những mối quan hệ ổn định và hạnh phúc. Trong thời gian xung đột. Trong thời gian xung đột. Và tỷ lệ 0,8 so với 1 trong những mối quan hệ đang trên đà thảm họa, hoặc chia tay hoặc ở bên nhau một cách không hạnh phúc. Nhưng một số tiêu cực thì dự đoán rõ ràng hơn về sự tan vỡ của mối quan hệ. Và đó là sự chỉ trích, sự phòng thủ, sự khinh miệt và sự tảng lờ. Vậy hãy định nghĩa những điều đó. Sự chỉ trích có nghĩa là đổ lỗi cho một vấn đề do một khuyết điểm tính cách của đối tác của bạn. Như là “Bạn thật lười biếng, bạn sẽ không bao giờ nghĩ đến việc dọn dẹp bếp, đúng không?” Hoặc kiểu như “Bạn thật vô tâm. Bạn thậm chí không gọi cho tôi khi bạn sẽ đến muộn.” Bạn biết đấy, vô tâm, lười biếng, không chu đáo, ích kỷ. Luôn luôn, không bao giờ. Được rồi. Vì vậy, biến nó thành vấn đề về tính cách và nhân cách của họ. Đúng vậy. Đó là một sự chỉ trích. Sự khinh miệt là tồi tệ nhất. Đó là…
    axit sulfuric cho một mối quan hệ mà bạn nhìn người khác với sự khinh bỉ, cũng như chỉ trích đối tác. Sự vượt trội. Vậy hãy cho tôi một ví dụ về điều đó. Bạn thật ngu ngốc. Bạn chẳng bao giờ làm đúng cả. Bạn không giống tôi. Tôi chu đáo và quan tâm. Còn bạn thì… Bạn là một kẻ tự mãn. Đúng vậy. Vậy là có sự chỉ trích, nhưng nó làm cho bạn cảm thấy vượt trội hơn người khác. Và có một chút khinh bỉ trong đó, bạn biết đấy, kiểu của tôi. Sự châm biếm là một ví dụ tốt. Sự chế nhạo. Đặc biệt là trước mặt mọi người. Đúng vậy. Thật tồi tệ. Vậy người đó nói, “Chà, tôi thực sự quan tâm đến cảm xúc của bạn. Bạn thực sự quan tâm đến cảm xúc của tôi.” Vậy đó là sự khinh bỉ. Ngăn chặn thực sự là cảm xúc. Đừng quên phòng thủ. Và sự phòng thủ. Đúng vậy. Vậy nên mọi… sự phòng thủ là điều mà tất cả chúng ta đều có. Thật khó để vượt qua, mà bạn biết đấy, bạn hoặc là than vãn như một nạn nhân vô tội. Bạn biết đấy, tôi đã trả hóa đơn đúng hạn. Bạn có ý gì? Tôi chu đáo. Tôi chu đáo. Tôi là người chu đáo. Bạn không nhớ cái gì đó blah, blah, blah? Hoặc là phản công. Ồ, đúng vậy? Bạn hoàn hảo lắm, huh? Bạn chẳng bao giờ dọn dẹp bếp cả. Bạn biết đấy, đó là phản công. Bạn có thấy rằng những người thiếu tự tin thường phòng thủ hơn không? Chắc chắn rồi. Tôi có một lý thuyết rằng nếu lòng tự trọng và cách bạn nhìn nhận bản thân là yếu ớt, thì bất kỳ ai chạm vào điều đó đều gây ra nỗi đau cực độ đến mức bạn sống trong trạng thái như, “Tôi chưa bao giờ làm gì sai. Tôi không thể làm gì sai.” Và nếu ai đó chỉ ra điều gì đó bạn đã làm sai, thì thật đau đớn nếu bạn thiếu tự tin, đúng không? Bạn đang đi trên bất cứ điều gì khác. Đúng vậy. Nó giống như chơi với một vết thương hở. Đúng vậy. Nó giống như bạn là một nạn nhân bỏng đi bộ. Bạn biết đấy, cách tôi thích mô tả điều đó, vì tôi đã trải qua, tôi biết cảm giác đó như thế nào, là, bạn biết đấy, trái đất, nếu bạn chụp một bức ảnh về trái đất, và trái đất có một lớp vỏ rất mỏng trên đó, và sau đó bạn đi xuống một vài lớp,
    và ở giữa là dòng dung nham nóng bỏng, bạn biết đấy, cái thứ có thể thiêu đốt bạn đến chết. Thì, có ai đó hỏi bạn, “Tại sao bạn không thanh toán hóa đơn đúng hạn?” Và mặt đất mở ra. Bạn rơi qua cái khe đó và thẳng xuống dòng dung nham nóng bỏng của sự tự ghét bản thân mà đau đớn. Hoàn toàn. Và bạn cảm thấy như mình đang bị thiêu đốt đến chết. Vì vậy, bạn không thể cho phép mình bước vào cái khe đó và nói, “Ôi, Chúa ơi, bạn đúng. Tôi đã không làm.” Vì vậy, bạn tự vệ. Bạn tự vệ. “Ôi, thật sao? Vậy tôi là người thanh toán tất cả hóa đơn. Còn bạn thì sao?” Bạn biết đấy, đó là sự phòng thủ. Vâng, trong trường hợp đó, có vẻ như nó liên quan đến một loại chấn thương nào đó, vì việc thanh toán hóa đơn, bạn không thanh toán hóa đơn đối với người bình thường sẽ là, bạn biết đấy, “Tôi biết. Xin lỗi, lỗi của tôi.” Nhưng nếu điều đó liên quan đến có thể, tôi không biết, thời thơ ấu của bạn, nơi mà cha hoặc mẹ bạn hoặc những kẻ bắt nạt ở sân chơi đã nói với bạn rằng bạn thật hay quên, Steve hoặc Julie, bạn là người hay quên nhất từng có, và sau đó họ đã đánh bạn. Bạn có thể đạt đến 40 người. Vâng, có thể. Và sau đó là sự ngăn chặn. Đây là một điều rất thú vị, vì bạn có thể có, bạn biết đấy, một cặp người ngồi như thế này trông hoàn toàn bình thường. Nhưng bạn nhận thấy rằng một người hoàn toàn ng shut down, không thể hiện gì trên khuôn mặt của họ, trong cơ thể của họ, có thể nhìn đi chỗ khác hoặc chỉ nhìn trừng trừng, bạn biết đấy, nhìn mà không nói một lời. Và điều đó không chỉ diễn ra trong vài giây, mà là trong vài phút. Và điều thực sự đang diễn ra, vì những người này, bạn biết đấy, John và các đồng nghiệp của anh ấy, đã đo lường sinh lý, là họ cảm thấy bị tấn công đến mức nhịp tim của họ tăng vọt lên trên 100 nhịp một phút, trong khi chỉ ngồi đây? Vâng, cortisol và adrenaline tăng cao, và vì vậy họ đang ng shut down. Vâng, đó là một điều khủng khiếp, nó giống như đang chạy trốn, chỉ có điều bạn không phải đối mặt với một con hổ răng kiếm, bạn đang đối mặt với đối tác của bạn. Bạn đã nói ở đó, Julie, rằng bạn có thể rơi vào trạng thái đó trong…
    phút hoặc thậm chí lâu hơn. Đúng vậy. Nhưng khi bạn đang nói về điều đó, tôi đang nghĩ về mối quan hệ của một người bạn, điều này đã khởi đầu cho cuộc trò chuyện này, và liệu họ có nên quay lại với nhau hay không. Bạn hoàn toàn đúng khi nói rằng, rõ ràng có một mẫu hình, vì thực tế là họ quay lại với nhau, rồi lại chia tay, rồi lại quay lại, rồi lại chia tay, rồi lại chia tay, cho thấy rằng họ không có công cụ để giải quyết bất kỳ vấn đề nào mà họ cứ va phải. Đúng vậy. Nhưng phần lớn lý do tôi nghĩ từ những gì tôi đã nghe, hoặc ít nhất là triệu chứng của mối quan hệ của họ là sự tảng lờ, nhưng không phải chỉ vài phút. Một trong số họ, tôi nghĩ là vài tháng. Tôi nghĩ cơ bản, tôi chỉ biết điều này vì tôi đã xem một số tin nhắn, và tôi nhìn vào các tin nhắn và tôi đã nghĩ, ôi trời ơi, có vẻ như, bất cứ khi nào bạn nói về điều gì đó có thể hơi thách thức hoặc bất cứ điều gì, hoặc bạn thậm chí hỏi, bạn nghĩ mối quan hệ đang diễn ra như thế nào? Người bạn đời còn lại thì như trống rỗng. Như trống rỗng, không có gì cả. Họ không diễn đạt nhu cầu của mình. Họ không nói những gì họ cảm thấy. Họ đang xoay vòng trong tâm trí của chính họ, và sau đó họ chỉ chia tay với bạn. Bạn biết đấy, nó kiểu như, tôi không biết liệu đó có phải là sự tảng lờ hay không, nhưng cũng giống như những gì bạn đã nói về việc thiếu công cụ. Điều đó là cốt lõi của mối quan hệ, là một bên xoay vòng độc lập, và rồi mà không hề biết, bạn nghĩ mọi thứ đều ổn, lại chia tay với bạn. Để cung cấp thêm bối cảnh, thì đây là một mối quan hệ đồng tính giữa hai người đàn ông. Vì vậy, bạn biết đấy, chúng ta đã nói trước đó về phụ nữ, đôi khi là người khởi xướng việc bày tỏ nhu cầu. Ôi, thật buồn. Bạn biết đấy, có vẻ như cả hai đều gặp khó khăn lớn trong việc làm cho mình trở nên dễ tổn thương trước người kia và nói ra những gì họ cảm thấy. Và có thể nếu họ đã cố gắng điều đó sớm trong mối quan hệ, người kia đã nói điều gì đó rất tiêu cực với họ mà cảm thấy…
    Hình phạt trong việc thể hiện cảm xúc của họ. Và vì vậy họ đã đưa ra một sự lựa chọn, ôi Chúa ơi, tôi không thể làm mình trở nên dễ tổn thương. Tôi sẽ bị tổn thương nếu tôi làm như vậy. Vì vậy họ đã đóng kín cảm xúc của mình.
    Nhưng điểm này về việc đàn ông không giỏi trong việc thể hiện cảm xúc, chúng ta, bạn biết đấy, với điều đó trong tâm trí và với kiến thức rằng việc thể hiện cảm xúc là tốt cho việc xây dựng kết nối, tại sao các mối quan hệ đồng tính giữa nam giới lại hoạt động? Và tôi không biết, có dữ liệu nào cho thấy rằng chúng kéo dài ít hơn so với một mối quan hệ mà một người phụ nữ có xu hướng, bạn biết đấy, nói về những thách thức và vấn đề và tạo cầu nối kết nối không? Chắc chắn có ai đó đã nghiên cứu về chủ đề này.
    Chà, bạn biết đấy, chúng tôi đã nghiên cứu các cặp đôi đồng tính nam và nữ và so sánh họ với các cặp đôi dị tính trong suốt 12 năm. Nhìn chung, họ ít phòng thủ hơn. Họ có khiếu hài hước tốt hơn và họ nhẹ nhàng hơn rất nhiều trong cách họ nêu ra một vấn đề với nhau. Đàn ông hay phụ nữ trong những mối quan hệ đồng tính đó?
    Cả đàn ông và phụ nữ. Đàn ông đồng tính và phụ nữ đồng tính tốt hơn so với những người dị tính và họ ít chiếm hữu và thống trị hơn rất nhiều. Có nhiều cảm giác bình đẳng hơn trong các mối quan hệ của họ.
    Chà, đặc biệt là, bạn biết đấy, trước, ờ, tạm dừng, trước AIDS, bạn biết đấy, đàn ông đã cho nhau nhiều quyền tự chủ hơn để có quan hệ tình dục bên ngoài mối quan hệ, đúng không? Nhưng sau đó AIDS xuất hiện và nhiều điều đó đã bị ngừng lại. Bây giờ nó đang mở ra trở lại. Vì vậy, họ đang cho mình tự do tình dục miễn là không có nhiều kết nối cảm xúc và không yêu người thứ ba.
    Phụ nữ không làm điều đó nhiều như vậy. Họ có xu hướng cảm thấy rất không an toàn xung quanh đa thê, hãy nói như vậy, hoặc đa tình và vì vậy họ thực sự muốn có sự độc thân với các đối tác của mình hơn.
    Vậy, tôi có đúng khi nghĩ, John, rằng bạn đang nói rằng các mối quan hệ đồng tính tốt hơn các mối quan hệ dị tính không? Vâng, đúng vậy. Chúng tốt hơn nhìn chung. Chúng tốt hơn.
    Bạn có biết liệu chúng có kéo dài lâu hơn không? Tôi không biết có dữ liệu nào về điều đó. Tôi không nghĩ có sự khác biệt nào về thời gian tồn tại của chúng. Có đúng không? Tôi không nghĩ có sự khác biệt nào. Bạn biết đấy, còn một điều nữa. Ý tôi là, một lần nữa, điều này phụ thuộc vào khoảng thời gian lịch sử mà bạn đang nói đến. Nhưng vì việc đồng tính đã bị kỳ thị rất nhiều trong quá khứ, bạn biết đấy, và có rất nhiều định kiến chống lại đồng tính, nên trước hết, có nhiều cảm giác cộng đồng hơn giữa những người đàn ông và phụ nữ đồng tính. Bạn biết đấy, họ đã kết nối với nhau, không chỉ với tư cách là cặp đôi, mà còn như một cộng đồng để sống sót qua những định kiến mà họ phải chịu đựng trong xã hội dị tính. Và thực tế đã cho thấy, nghiên cứu đã chỉ ra rằng khi cộng đồng thực sự hỗ trợ mối quan hệ, mối quan hệ đó sẽ tốt hơn. Vì vậy, nếu bạn có một cộng đồng xung quanh bạn, đó là một cộng đồng nhất quán thực sự hỗ trợ mối quan hệ, thì điều đó thực sự sẽ giúp bạn duy trì mối quan hệ đó. Và về bốn kẻ hủy diệt mà bạn không đề cập đến, nhưng tôi tự hỏi liệu từ đó có phù hợp ở đâu đó không, là từ “gaslighting”, đã trở nên khá phổ biến trong xã hội. Gaslighting là gì? Nó xuất hiện như thế nào? Trong những mối quan hệ bạo lực thể chất mà có tính chất bạo lực với một kẻ gây hấn và một nạn nhân, những loại bạo lực gia đình đó, thường thì kẻ gây hấn đang truyền đạt cho nạn nhân rằng mọi thứ về thực tế đều sai. Họ không bao giờ, họ không bao giờ đánh người này. Bạn biết đấy, tất cả chỉ là tưởng tượng. Họ cơ bản đang làm những gì đã xảy ra với Ingrid Bergman trong bộ phim Gaslight, nơi cô ấy kết hôn với một người đàn ông cố gắng thuyết phục cô rằng cô ấy bị bệnh tâm thần, rằng toàn bộ cảm giác thực tế của cô ấy là sai. Vì vậy, anh ta làm những điều như thay đổi thứ tự của các bức tranh và, bạn biết đấy, ăn cắp trang sức mà anh ta đã tặng cô ấy mà, bạn biết đấy, anh ta nói là đến từ mẹ và bà của mình,
    Anh ta lấy trộm nó. Và sau đó anh ta nói, bạn biết đấy, nó ở đâu? Bạn đã làm mất nó à? Bạn thật là hay quên.
    Và anh ta liên tục khiến bạn cảm thấy như cô ấy đã điên. Thực ra không có bức tranh nào ở đó cả.
    Bạn đang nói gì vậy? Bạn sẽ nói có một bức tranh ở đó. Và bạn biết đấy, anh ta thực sự đã
    gỡ nó đi hoặc đã thay đổi thứ tự của những bức ảnh. Anh ta đang cố gắng khiến cô ấy nghĩ rằng cô ấy điên.
    Và ngay cả cảm giác thực tế của cô ấy cũng cần anh ta để xác định cái gì là thật và cái gì không thật.
    Và đó là nguồn gốc của từ Gaslight. Hãy để tôi đề cập đến một điều gì đó vì từ đó,
    bạn đúng, nó thực sự đang được sử dụng phổ biến và mọi người đã hiểu sai, nói về Gaslight.
    Vì vậy, những người, ví dụ, có một cuộc xung đột và họ có những quan điểm hoàn toàn khác nhau về những gì đã xảy ra trong cuộc xung đột, hai thành viên của chúng tôi thì tốt hơn, bạn biết đấy, và một người sẽ nói,
    à, bạn đã nói điều này. Không, tôi không nói vậy. Tôi chưa bao giờ nói điều đó.
    Họ gọi đó là Gaslighting và đó không phải là Gaslighting. Vì vậy, nó đang bị lạm dụng
    trong văn hóa mọi lúc vì mọi người luôn có hai quan điểm về những
    nhận thức khác nhau trong bất kỳ tình huống nào. Đúng vậy. Họ có, bạn biết đấy, mọi người đều có
    các bộ lọc cá nhân riêng. Và vì vậy họ sẽ nghe một số điều, không nghe những điều khác và
    biến dạng mọi thứ và vân vân. Ký ức không hoàn hảo. Và vì vậy họ luôn có hai quan điểm.
    Và mọi người có thể bị kẹt trong những cuộc đấu tranh về, không, đây là thực tế tuyệt đối về những gì
    đã xảy ra. Không, không phải. Đây là. Và không có thực tế tuyệt đối. Tất cả đều liên quan đến nhận thức.
    Vì vậy, mọi người đang gọi đó là Gaslighting và nó không phải vậy. Đó không phải là Gaslighting.
    Tại thời điểm nào thì nó trở thành Gaslighting? Có phải khi bạn cố tình làm cho
    người khác cảm thấy điên không? Được rồi. Tin rằng họ điên để họ không tin tưởng vào chính mình.
    Và những mối quan hệ bạo lực mà bạn biết đấy, họ sẽ tát người phụ nữ vào mặt.
    và nói, Chúa ơi. Bạn vừa đánh tôi. Tôi chưa bao giờ đánh bạn. Tôi chưa bao giờ chạm vào bạn.
    Ừ. Tôi đã nói chuyện với một nạn nhân bạo lực gia đình một lần, người đã nói với tôi rằng bạn đời của cô ấy, sau khi như là yêu chiều cô ấy, ngay lập tức như là, bạn biết đấy, đổ hết tình cảm lên cô ấy và, bạn biết đấy, rất rất nhanh, thì anh ta sẽ bắt đầu như là giấu đồ của cô ấy. Anh ta đã đặt chìa khóa xe của cô ấy vào tủ lạnh và anh ta sẽ nói, tôi không, tại sao bạn lại đặt chìa khóa xe của bạn vào tủ lạnh? Đó là Gaslighting.
    Ừ. Đó là Gaslighting. Mô tả hoàn hảo. Sau đó, cô ấy nghĩ rằng cô ấy đang điên. Vì vậy, anh ta nói, tôi sẽ phải lấy chìa khóa xe của bạn. Và sau đó cô ấy không thể, cô ấy đã mất xe. Điều đó thường được thực hiện để phục vụ cho sự ghen tuông cực độ và cô lập xã hội nạn nhân.
    Ừ. Chúng tôi đã điều trị bạo lực gia đình rất nhiều. Và Chúa ơi, tôi sẽ không bao giờ quên một người đàn ông đã đánh dấu trên lốp xe và một dấu trên lối đi mà khớp nhau, mà thẳng hàng. Và vào cuối ngày, nếu những dấu đó không thẳng hàng, anh ta sẽ đánh cô ấy. Ngay cả khi cô ấy chỉ đi đến cửa hàng tạp hóa, không quan trọng. Bạn đã ngủ với ai? Đúng không? Bạn đã đi đâu? Không đâu cả. Ồ, đúng rồi. Bạn nói dối. Bạn gầm lên. Bạn, ừ. Đây là câu hỏi điển hình và ngây thơ mà mọi người hỏi khi họ nghe một câu chuyện như vậy. Đầu họ nghĩ, tôi sẽ không bao giờ ở bên ai đó đã làm như vậy với tôi. Blah, blah, blah. Không đúng. Ừ. Không đúng. Bạn biết đấy, trước hết, điều đó không xảy ra tất cả.
    Thứ hai, thường thì nạn nhân thường, bạn biết đấy, trong mối quan hệ dị tính, đó là một người phụ nữ.
    Có sự tự tin của cô ấy bị đánh bại? Vì vậy, không chỉ là bạo lực thể xác. Đó cũng là lạm dụng tinh thần. Chúa ơi, bạn thật ngu ngốc. Chà, bạn thật ngu ngốc. Và cô ấy bắt đầu nghi ngờ phán đoán của chính mình, trực giác của chính mình. Thêm vào đó, bạn biết đấy, tôi không nghĩ bạn có thể sống sót ở ngoài kia. Không ai khác sẽ muốn bạn. Và cô ấy bắt đầu tin vào điều đó, bắt đầu tin vào điều đó. Và cô ấy cũng có một giấc mơ rằng anh ta sẽ thay đổi. Ừ. Bởi vì anh ta rất hối hận về những gì anh ta đã làm với cô ấy. Anh ta hứa hẹn.
    anh ấy sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Và anh ấy yêu cô ấy và anh ấy sẽ kiểm soát được điều này.
    Liệu anh ấy có phải là một người tự mãn hay có thể rằng một người không phải là người tự mãn cũng có thể
    thực hiện hành vi đó? Hay từ “tự mãn” chỉ là một từ khác được sử dụng quá nhiều?
    Rất tốt. A cộng. Vâng, vâng. Đó là một từ khác. Bạn biết đấy, mọi người đều có tính tự mãn, Stephen.
    Mọi người đều có. Bạn biết đấy, tính tự mãn cơ bản xuất phát từ bản năng tự bảo tồn.
    Bạn biết đấy, bạn đang nghĩ về, được rồi, tôi, tôi cần gì? Tôi cần gì? Tôi sẽ lấy nó như thế nào?
    Và cứ như vậy. Tôi thực sự phải, bạn biết đấy, nghĩ về việc chăm sóc bản thân mình đôi khi. Ý tôi là,
    họ gọi đó là người tự mãn. Nhưng cách mà nó thực sự được hiểu là viết tắt cho rối loạn
    nhân cách tự mãn, đó là tính tự mãn cực đoan, nơi không có sự đồng cảm nào cả. Người đó
    hoàn toàn không có lương tâm. Họ có thể làm tổn thương bạn. Họ có thể làm mọi thứ gây tổn hại cho bạn.
    Và họ hoàn toàn không chịu trách nhiệm cho điều đó và đổ lỗi cho bạn. Đổ lỗi cho nạn nhân.
    Vì vậy, ai đó, bạn biết đấy, nói rằng, “Tôi không thất bại. Bạn đã khiến tôi thất bại. Đây là những gì bạn đã làm để khiến tôi thất bại.”
    Bạn biết đấy, bla, bla, bla. Vì vậy, mọi người xung quanh họ là một phản chiếu của chính họ.
    Và vì vậy họ chỉ nhìn thấy người khác, những người khác, trong hai chiều.
    Bạn đã nói rằng bạn đã nói chuyện với các cặp đôi và phụ nữ đã trải qua bạo lực gia đình. Và, bạn biết đấy, bạn đã giúp họ như thế nào?
    Được rồi. Có hai loại bạo lực gia đình. John đã đề cập đến bạo lực gia đình mang tính cách nhân cách.
    Đó là khi có một kẻ gây án rõ ràng, nạn nhân rõ ràng. Không có gì mà nạn nhân có thể làm
    sẽ thay đổi bạo lực. Có thương tích nghiêm trọng. Vì vậy, điều cần xảy ra ở đó là nạn nhân phải ra khỏi
    mối quan hệ vì cô ấy có thể bị giết. Nói thì dễ hơn làm đúng không?
    Đúng vậy. Điều đó là chính xác. Nó rất, rất khó. Nó phải được giữ bí mật. Cô ấy, bạn biết đấy, cô ấy có một
    Hành tinh, đặc biệt nếu họ là trẻ em và những thứ tương tự. Nhưng cũng có, đó chỉ là 20% của bạo lực gia đình đang diễn ra. Chỉ 20%. 80% bạo lực gia đình là cái mà chúng ta gọi là bạo lực gia đình tình huống. Và trong loại này, cả hai người thường có xu hướng bạo lực. Cả hai. Hành vi bạo lực không phải là gây thương tích nghiêm trọng cho người khác. Đó chỉ là một cái tát. Đó là một cú đẩy. Đó là việc giữ họ lại, bạn biết đấy, giữ họ không di chuyển, kiểu như vậy, đẩy họ xuống, làm vỡ đồ, ném đồ vào họ và những thứ tương tự. Và điều đó xảy ra khi họ rơi vào trạng thái ngập tràn mà chúng ta đã mô tả trước đó, nơi mà bạn đang trong xung đột, nhịp tim của bạn tăng lên trên 100 nhịp mỗi phút. Bạn rơi vào trạng thái chiến đấu hoặc bỏ chạy và khi bạn làm điều đó, bạn mất khả năng giải quyết vấn đề, khả năng lắng nghe, thực sự tiếp nhận những gì người khác đang nói. Bạn chỉ nghe thấy tấn công, tấn công, tấn công, bất kể người đó đang nói gì, vì giống như vỏ não trước trán của bạn đang không hoạt động. Vì vậy, cả hai người thường bị ngập tràn trong xung đột. Vì vậy, những người đó, chúng tôi thực sự có thể giúp đỡ rất nhiều. Chúng tôi đã thực hiện một thử nghiệm lâm sàng ngẫu nhiên để điều trị những người đó. Đúng vậy. Và ngay cả một năm rưỡi sau khi điều trị kết thúc, khi họ thảo luận về một xung đột trên băng video tại nhà và chúng tôi đo lường sinh lý, sinh lý vẫn ở mức thấp. Vì vậy, liệu pháp thực sự hiệu quả so với một nhóm kiểm soát.
    Là một doanh nhân, tôi luôn tìm kiếm cách để kết nối và tạo ra. Và đó là lý do tại sao tôi quyết định ra mắt các thẻ trò chuyện. Tôi đã tìm đến Shopify, cũng là nhà tài trợ cho podcast này. Và Shopify đã làm cho việc thiết lập một cửa hàng trực tuyến và tiếp cận tất cả các bạn trở nên dễ dàng, bất kể bạn ở đâu trên thế giới. Tôi nhớ những thách thức mà chúng tôi đã gặp phải khi lần đầu tiên ra mắt các thẻ trò chuyện của Diary of a CEO, quản lý hàng tồn kho, đảm bảo quy trình thanh toán liền mạch và tiếp cận khán giả của chúng tôi. Shopify đã can thiệp và làm mọi thứ trở nên đơn giản và hiệu quả. Nó giống như…
    Có một đội ngũ chuyên gia hoàn chỉnh bên cạnh chúng tôi, cho phép chúng tôi tập trung vào việc tạo ra nội dung và kết nối với bạn. Điều tôi yêu thích về Shopify là, bất kể bạn dự định phát triển doanh nghiệp của mình lớn đến đâu, họ cung cấp cho bạn mọi thứ bạn cần để kiểm soát và đưa doanh nghiệp của bạn lên một tầm cao mới. Và để cảm ơn bạn đã lắng nghe podcast này, chúng tôi đang tặng bạn một bản dùng thử, chỉ với 1 đô la một tháng. Bạn có thể đăng ký bằng cách truy cập shopify.com/bartlet. Liên kết nằm trong phần mô tả bên dưới. Đây có phải là một phần lý do tại sao bạn đang ở Vương quốc Anh vào lúc này không? Bạn đã nói về chấn thương của mình. Ồ, đó là chấn thương. Đó là chấn thương ở Oxford. Vâng, chúng ta đang nói về chấn thương. Và cũng về các mối quan hệ, các mối quan hệ của bạn, nói về các mối quan hệ, bạn đang nói về việc điều trị các mối quan hệ. Đúng vậy. Tôi chưa bao giờ thực sự nghe thấy cụm từ “điều trị các mối quan hệ” như thể đó là một tình trạng, thực sự. Nhưng nếu có một mối quan hệ hoặc một hình thức không chung thủy nào đó, liệu nó có thể được điều trị không? 75% cho đến nay trong nghiên cứu của chúng tôi. Tỷ lệ thực sự. Và khi bạn nói “mối quan hệ”, bạn đang đưa vào đó những gì về định nghĩa của một mối quan hệ? Đó có phải là một tin nhắn hay không…? Có thể là một mối quan hệ tình cảm cũng như một mối quan hệ thể xác không? Một mối quan hệ thể xác. Một mối quan hệ thể xác. Vâng, thường thì vậy. Vì vậy, nó có thể là yêu một ai đó mà không có sự hoàn thành thể xác hoặc có sự hoàn thành thể xác với ai đó mà bạn đã yêu, hoặc chỉ đơn giản là quan hệ tình dục bên ngoài mối quan hệ, không có kết nối tình cảm, mà chỉ là quan hệ tình dục khi thỏa thuận là một vợ một chồng. Vì vậy, nó gần như luôn luôn liên quan đến sự lừa dối. Đúng vậy. Luôn luôn. Nó luôn như vậy. Vâng. Một phần lớn của nó là sự lừa dối và sự mất niềm tin. Những gì các mối quan hệ làm là chúng làm đảo lộn thế giới của người bạn bị tổn thương. Mọi thứ họ tin tưởng về người bạn đời đều sai. Mọi thứ mà họ nghĩ rằng họ chia sẻ về mặt giá trị đều sai. Vì vậy, bạn có thể tin tưởng những gì người đó nói. Không, bạn không thể vì họ không ở lại làm muộn ở công ty.
    Họ đang đến căn hộ của ai đó. Giống như tôi không biết người này.
    Vâng. Tôi không biết điều này. Bạn là ai?
    Bạn là ai? Và các mối quan hệ, đặc biệt là những mối quan hệ cam kết, thường là nền tảng cho toàn bộ cuộc sống của chúng ta. Chúng ta thường xây dựng mọi thứ xung quanh điều đó, cảm giác về gia đình của chúng ta, thậm chí cả cảm giác về công việc đôi khi, công việc mà chúng ta chọn, cách chúng ta sống cuộc sống của mình, mục đích và ý nghĩa mà chúng ta dành cho cuộc sống của mình cùng nhau. Và khi có sự phản bội như vậy, và người mà bạn nghĩ là đối tác của bạn không phải là người đó, thì toàn bộ điều đó sẽ vỡ vụn và sụp đổ. Nó tan vỡ. Và có bao nhiêu người, bao nhiêu cặp đôi lừa dối trong bất kỳ định nghĩa nào mà bạn đã mô tả? Chà, chúng ta không thực sự biết, nhưng có lẽ khoảng 30% tất cả các cặp đôi là một ước tính bảo thủ. Bảo thủ, thật sao? Tôi đã nghe 15% nam và nữ. Và điều thú vị là tỷ lệ phụ nữ ngoại tình gần như đã bắt kịp nam giới bây giờ. Nhưng đây là lý do. Khi trước những năm 70 và phong trào giải phóng phụ nữ, phụ nữ bị mắc kẹt ở nhà. Họ không ra ngoài thế giới làm việc. Họ không có quyền tiếp cận với những điều khác. Người giao sữa và thợ sửa ống nước. Và có thể là người đưa thư. Vì vậy, họ bị mắc kẹt ở nhà, uống cà phê quanh bàn bếp với những người hàng xóm, bất kỳ ai. Nhưng một khi họ bước vào lực lượng lao động, thì họ đã có quyền tiếp cận với một lĩnh vực tiềm năng lớn của những người ngoài kia. Và vì vậy họ đã bắt kịp. Thật thú vị khi bạn nói điều đó, Julia. Tôi đã suy nghĩ về tất cả các tác động của việc điều gì sẽ xảy ra trong cuộc sống của một người phụ nữ khi cô ấy ra ngoài làm việc. Và một trong những điều khác là cô ấy sẽ trở nên độc lập hơn theo mọi nghĩa của từ này. Vâng, chính xác. Đúng vậy. Cô ấy không cần phải ở lại trong cuộc hôn nhân. Cô ấy có thể tự nuôi sống bản thân về mặt tài chính.
    Vậy bạn xử lý một cuộc ngoại tình như thế nào? Chúng tôi đã phát triển một mô hình dựa trên nghiên cứu của chúng tôi gọi là mô hình A-A-A: Điều chỉnh Âm điệu và Gắn kết. Và đây là những gì, tóm lại, nó bao gồm.
    Một lần nữa, điều này phải được thực hiện trong liệu pháp. Bạn thực sự không thể làm những điều này ở nhà. Nó quá mãnh liệt.
    Đầu tiên, người đã phản bội cần phải trả lời hoàn toàn minh bạch cho mọi câu hỏi mà người bị tổn thương đặt ra. Tuy nhiên, người bị tổn thương có lẽ không nên hỏi về loại quan hệ tình dục mà họ đã có. Và đây là lý do. Ý tôi là, đó là một điều quan trọng. Hầu như mọi người đã trải qua một cuộc ngoại tình đều bị PTSD (rối loạn stress sau chấn thương). Và một phần của rối loạn stress sau chấn thương là việc có những hình ảnh hoặc hồi tưởng, nếu bạn muốn, xuất hiện trong tâm trí bạn mà không được mời. Bạn không muốn chúng ở đó, nhưng chúng vẫn xuất hiện. Và ký ức chấn thương khác với ký ức thông thường. Ký ức thông thường, bạn có vài mảnh nhỏ, điều gì đó đã nói, và vân vân. Ký ức chấn thương, mọi thứ đều xuất hiện cùng một lúc. Những hình ảnh, mùi hương, âm thanh, adrenaline, cortisol, và vân vân. Vì vậy, khi một người phụ nữ hỏi về tình dục và sau đó nhận được câu trả lời, bạn đoán xem điều gì xảy ra? Hình ảnh của cô ấy giờ đây như tràn ngập tâm trí cô ấy với loại quan hệ tình dục mà họ đã có, giữa người bạn đời và người tình, điều này ám ảnh cô ấy ở mức độ lớn hơn và thật khủng khiếp.
    Vì vậy, một tông giọng, trả lời các câu hỏi, và sau đó nói, “Tôi xin lỗi một nghìn lần,” và thực sự có ý nghĩa, thực sự, thực sự có ý nghĩa. Tôi đã gặp nhiều người, cả nam và nữ, đã lừa dối bạn đời hoặc có những cuộc tình vụng trộm, và họ kết thúc bằng việc khóc trong giai đoạn đó, ngay cả những người đàn ông mạnh mẽ nhất cũng sẽ khóc khi họ nhận ra người phụ nữ hoặc người đàn ông đó bị tổn thương như thế nào.
    Điều khác mà người phản bội cần làm là lắng nghe cảm xúc của đối tác mà không có sự phòng thủ. Chỉ cần lắng nghe. Nhưng trong liệu pháp, nhiều khi điều xảy ra là nhà trị liệu phải giúp định hình cách thể hiện cảm xúc của người bị tổn thương để đưa nó ra khỏi sự chỉ trích và sự khinh thường thành “Tôi cảm thấy bị tàn phá.” “Tôi cảm thấy như thế giới của tôi đã sụp đổ.” “Tôi cảm thấy thật trống rỗng, thật bị bỏ rơi.”
    “Vậy là bị từ chối.” Vì vậy, cô ấy phải mô tả hoặc anh ấy phải mô tả cảm xúc của chính họ, không phải là sự tồi tệ của đối tác, điều này thường xảy ra ở nhà. Đó là giai đoạn chuộc lỗi. Giai đoạn điều chỉnh này phải đến sau khi chuộc lỗi, không phải là điều đầu tiên. Họ bắt đầu nhìn vào cuộc hôn nhân hoặc mối quan hệ thực tế và những gì đã sai với nó. Và nhiều lúc, những gì bạn thấy là các cặp đôi, ban đầu có thể đã có xung đột tồi tệ. Nó tồi tệ đến mức họ bắt đầu tránh xung đột. Khi họ tránh xung đột, họ trở nên xa cách hơn. Và người đã phản bội cảm thấy cô đơn, cảm thấy cô đơn. Vì vậy, thường thì những cuộc tình vụng trộm không chỉ là để có thêm sex. Chúng liên quan đến sự cô đơn và bắt đầu nói chuyện với ai đó khác về việc họ không hạnh phúc như thế nào. Và giai đoạn thứ ba là sự gắn bó. Vì vậy, nó giống như việc tái gắn bó với đối tác của bạn. Giai đoạn thứ hai thực sự là xây dựng lại lòng tin. Và giai đoạn thứ ba là tái cam kết với mối quan hệ. Điều này không phải lúc nào cũng đúng. Tôi đã thấy điều ngược lại. Nhưng trong nhiều trường hợp, mối quan hệ tình dục không trở lại cho đến giai đoạn ba, đặc biệt nếu người phụ nữ là người đã bị phản bội. Nhưng cũng có những trường hợp mà người phụ nữ sẽ tự mình quyến rũ người đàn ông về mặt tình dục để cạnh tranh với đối tác vụng trộm và tốt hơn đối tác vụng trộm. Vì vậy, nó có thể là cả hai. Ý tôi là, tôi có rất nhiều câu hỏi ở đây. Vậy giai đoạn đầu tiên là chuộc lỗi, giai đoạn điều chỉnh và sau đó là sự gắn bó. Có rất nhiều câu hỏi ở các giai đoạn khác nhau trong đó. Tôi sẽ bắt đầu từ đầu, đó là bạn xin lỗi bao nhiêu lần? Một ngàn lần. Bởi vì có đúng là đến một thời điểm nào đó bạn phải tiếp tục không? Bạn biết đấy, bạn phải biết bạn đang xin lỗi vì điều gì. Điều đó rất quan trọng. Nhưng đây là lý do tại sao. Và có thể một số khán giả của bạn, đặc biệt là các nhà trị liệu sẽ không đồng ý với điều này, nhưng tôi đã điều trị điều đó trong 50 năm. PTSD không biến mất. Nó không biến mất. Nó có thể có những tập phát tác.
    ít xảy ra hơn theo thời gian hoặc có thể không còn mãnh liệt như trước, nhưng nó không bao giờ biến mất. Ví dụ, bạn có thể xin lỗi rất nhiều trong quá trình trị liệu. Mọi thứ trở nên tốt hơn, tốt hơn, tốt hơn, tốt hơn, tốt hơn. Và rồi, bạn biết đấy, vài tháng sau khi bạn rời khỏi trị liệu, người đàn ông về nhà muộn từ công việc và không gọi điện. Chà, bạn đoán chuyện gì xảy ra không? Bùm. Cô ấy rơi vào trạng thái tái hiện PTSD hoàn toàn, về cơ bản là nó đã bị kích hoạt lại. Và ôi trời, anh ấy lại làm điều đó một lần nữa. Bạn thấy đấy, đó là lý do tại sao bạn không thể ngừng xin lỗi và chỉ để nó lại phía sau. Bạn không thể để PTSD lại phía sau. Bạn thấy đấy. Thú vị. Tôi đoán đó là cái giá của việc phản bội, là người đó sẽ không bao giờ giống như trước nữa. Đó là một cái giá cao. Đúng vậy. Tôi đã viết từ “thiếu tự tin” khi bạn đang nói như một ghi chú. Và tôi nghĩ điều tôi muốn nói khi viết điều đó là việc bị phản bội chắc chắn tạo ra một lượng lớn sự thiếu tự tin kéo dài. Và nó liên quan đến câu hỏi thứ hai mà tôi đang viết, đó là toàn bộ câu hỏi như: “Tại sao bạn lại phản bội tôi?” Và chắc chắn, đối với nhiều người, thật khó để trả lời câu hỏi đó. Bởi vì nếu đó là, và tôi cũng đang nghĩ, có một số người thậm chí không biết, họ thực sự không biết, vì vậy họ có thể cố gắng đoán và gây ra nhiều tổn thương hơn. Đúng không? Chà, tôi nghĩ đó là vì bạn đã tăng cân một chút hoặc tôi nghĩ, ồ, bạn, tôi nghĩ bạn có mùi hoặc bạn biết ý tôi, khi thực tế thì đó là một điều gì đó sâu sắc hơn nhiều. Vậy, đúng vậy. Bạn biết đấy, liệu đó có phải là một câu hỏi hữu ích để hỏi trong bối cảnh đó không? Nó có. Nhưng một lần nữa, trong bối cảnh trị liệu, trong bối cảnh trị liệu, bạn cần sự an toàn, hy vọng với một nhà trị liệu tốt, bạn cần sự an toàn mà nhà trị liệu cung cấp. Nơi mà, bạn biết đấy, tại sao cô ấy lại phản bội? Chà, vì bạn là một kẻ khốn nạn. Bạn biết đấy, không, điều đó sẽ không hiệu quả. Bạn biết đấy, tôi đã từng điều trị cho một cặp đôi mà người chồng đã có 57 cuộc tình vụng trộm. Họ chỉ có ba đứa trẻ dưới 10 tuổi. Và anh ấy đã có 57 cuộc tình vụng trộm. Và ba trong số đó,
    Anh ấy thực sự đã yêu. Được rồi. Bạn biết đấy, bạn có thể dễ dàng nói, ôi, vì chàng trai này có một chứng nghiện tình dục hay bla bla bla. Không, không đúng. Lý do thực sự là anh ấy đã bị xâm hại khi còn nhỏ. Và anh ấy sợ, ôi trời ơi, có thể tôi là một người đồng tính tiềm ẩn, điều này trong văn hóa của anh ấy là tồi tệ nhất trên thế giới, bạn biết đấy, theo cách tồi tệ nhất. Vì vậy, anh ấy phải liên tục chứng minh với bản thân rằng anh ấy là người dị tính, dị tính, dị tính, lặp đi lặp lại nhiều lần. Và ngay khi anh ấy, bạn biết đấy, chúng tôi kết nối điều đó lại với nhau, vì anh ấy đã hoàn toàn chặn nó lại trong phần lớn thời gian, bùm, cuộc tình vụng trộm dừng lại. Vâng, điều đó cho thấy nó có thể phức tạp như thế nào. Đúng vậy. Đúng vậy. Và đó là một tông điệu không phải là sự tha thứ. Đúng. Sự khác biệt ở đó. Bởi vì khi, khi carapace nhấn mạnh sự tha thứ trong tình huống vụng trộm này, họ sẽ đổ lỗi cho người bạn bị phản bội vì không tha thứ.
    Sự chấp nhận có quan trọng không? Chấp nhận điều gì? Tình huống mà bạn đang gặp phải. Không. Không. Điều đó là xấu. Bởi vì bạn đang chấp nhận điều gì đó gây tổn thương, điều đó thật sự rất đau đớn. Lý do tôi hỏi câu hỏi cụ thể đó là vì tôi đang nghĩ về người bạn của tôi đang trải qua cuộc chia tay này. Và phần lớn nỗi đau mà tôi thấy anh ấy đang phải chịu là vì dường như anh ấy từ chối chấp nhận tình huống. Và tất cả sự kháng cự. Tình huống là gì? Tình huống thì đơn giản, nhưng cơ bản là có ai đó đã chia tay với anh ấy. Ồ.
    Và vì vậy, đó là sự suy nghĩ liên tục về việc có thể nếu tôi làm điều này, tôi có thể thay đổi nó, hoặc có thể nếu tôi quay lại, gần như là nghĩ về việc quay ngược thời gian để xem, xem liệu anh ấy có thể du hành thời gian và sửa chữa tất cả những sai lầm của mình. Và tôi đã nói với anh ấy, và điều này có thể là lời khuyên tồi, nhưng tôi đã nói với anh ấy rằng, tôi nghĩ điều đầu tiên là chúng ta phải chấp nhận rằng đây là tình huống mà bạn đang gặp phải. Và sau đó chúng ta sẽ làm việc từ đây. Ồ, ồ, ồ, ồ, đó, vâng, đó là một ý nghĩa hoàn toàn khác về sự chấp nhận. Vâng. Tôi không có ý là chấp nhận thực tế rằng họ đã lừa dối bạn. Đúng.
    Đó, đó là cách tôi đã hiểu lúc đầu. Nhưng đúng vậy, sự chấp nhận, bạn biết đấy, tôi sẽ gọi đó là sự gắn kết với thực tế của những gì bạn có ngay bây giờ. Và sau đó, bạn biết đấy, thực sự gắn kết với nó. Được rồi, tôi thực sự đã mắc tất cả những sai lầm này. Và, bạn biết đấy, nếu như, nếu như người bạn đời có thể, có thể, bạn biết đấy, một chút tia lửa nhỏ bé còn lại, tôi gọi đó là một than hồng mà trong liệu pháp, nó có thể được thổi bùng lên, bạn biết đấy, để mang lại ngọn lửa và đam mê trở lại trong mối quan hệ. Nhưng như John đã chỉ ra, đôi khi người ta chỉ cảm thấy tro tàn của mối quan hệ trong quá khứ. Không còn than hồng nào nữa. Đây là một câu hỏi khó để hỏi, nhưng bạn đã bao giờ thấy việc ngoại tình giúp ích cho một mối quan hệ chưa? Ôi, mỗi lần. Thật sao? Khi có sự phục hồi. Mỗi lần. Không phải mỗi lần, nhưng rất, rất thường xuyên, rất thường xuyên khi họ nhận được sự giúp đỡ, khi họ nhận được sự giúp đỡ, nếu họ không nhận được sự giúp đỡ, thì nó sẽ không, bạn biết đấy, nó sẽ tồi tệ hơn. Nhưng khi họ nhận được sự giúp đỡ, sự giúp đỡ có thể giúp họ thay đổi tất cả các mẫu hình trong mối quan hệ và giúp họ hiểu người kia thực sự là ai, nhu cầu của họ thực sự là gì, họ muốn bạn xuất hiện như thế nào trong mối quan hệ mà họ không hề biết trước đó. Vì vậy, nó có thể tạo ra sự thân mật hơn, một loại niềm tin khác, tất nhiên, nhưng nhiều sự thân mật hơn và kết nối hơn. Con đường luôn ngụ ý việc tránh xung đột trước đó. Thay vì nói chuyện với bạn đời về những gì sai, bạn nói chuyện với người khác về những gì sai với bạn, với bạn đời. Một số điều, vì vậy bạn đang nói với tôi rằng 74% thời gian, các vụ ngoại tình có thể được xử lý, 75% thời gian, các vụ ngoại tình có thể được xử lý, đại khái. Một số sự tiết lộ hoặc nhận thức mà bạn đã có trong suốt những năm làm việc của bạn về bản chất của con người và mối quan hệ và tình yêu và hẹn hò và tất cả những điều này mà luôn luôn ở trong tâm trí bạn là gì? Tôi sẽ hỏi bạn trước, John, từ góc độ nghiên cứu, có nghiên cứu nào đặc biệt mà bạn coi là nghiên cứu yêu thích của bạn không?
    điều gì là quan trọng nhất đối với cách bạn suy nghĩ mà bạn chưa đề cập đến?
    Tôi nghĩ rằng các mối quan hệ có thể là nguồn tuyệt vời cho sự trường thọ, sức khỏe,
    và là bối cảnh tuyệt vời để nuôi dạy trẻ em. Và vì vậy, chúng có thể có phép màu tuyệt vời
    mang lại sức khỏe, sự trường thọ, và chỉ cần một số điều kiện nhất định được đáp ứng.
    Và đó là những nguyên tắc làm cho các mối quan hệ hoạt động.
    Có một nghiên cứu cụ thể nào mà bạn đặc biệt thích không?
    Mà anh ấy đã thực hiện hoặc ai đó khác đã thực hiện?
    Cả hai.
    Vâng, tôi nghĩ rằng toàn bộ lĩnh vực dịch tễ học xã hội này,
    đã xuất hiện trong 50 năm qua, thực sự cho thấy rằng các mối quan hệ là nguồn sống
    và mang lại sự trường thọ, với mức độ điều trị y tế hiện nay đối với bệnh mãn tính.
    Thực sự là các mối quan hệ tạo ra sự khác biệt và thực sự tạo ra sự khác biệt trong việc nuôi dạy trẻ em.
    Điều cuối cùng tôi muốn nói với bạn là ý tưởng về những yêu cầu kết nối,
    bởi vì đây là một chủ đề rất phổ biến và có rất nhiều người trực tuyến và trên TikTok
    thảo luận về tầm quan trọng của những yêu cầu kết nối. Những yêu cầu kết nối là gì?
    Chà, trong phòng thí nghiệm căn hộ mà Julie và tôi đã xây dựng, có ba camera và
    vào thời điểm đó chỉ có thể công nghệ kết hợp hai trong số chúng trên một màn hình chia.
    Vì vậy, những người trong phòng điều khiển phải sử dụng các camera theo một cách cụ thể
    để họ có một màn hình chia. Và họ rất nhanh chóng nhận thấy rằng khá thường xuyên
    một người đang cố gắng thu hút sự chú ý hoặc sự quan tâm của người kia.
    Và vì vậy họ sẽ tập trung vào người đang nói, “Ôi, nhìn chiếc thuyền đẹp đang trôi qua.”
    Và sau đó họ tập trung camera còn lại vào đối tác và xem phản ứng.
    Và vì vậy, bạn có một loại tương tác hai bước này. Một, cố gắng thu hút sự chú ý của người khác,
    đưa ra một yêu cầu kết nối. Và người kia, hoặc là phản hồi hoặc không phản hồi
    hoặc phản hồi một cách khó chịu, quay về hoặc quay đi hoặc quay chống lại.
    Khi họ nhìn lại sáu năm trước, họ đã quay về phía những lời mời này trung bình 33% thời gian. Trong khi đó, những cặp đôi vẫn còn kết hôn, khi họ nhìn lại sáu năm sau, họ đã quay về phía những lời mời của đối tác 86% thời gian. Vậy nên có sự khác biệt lớn này, 33% so với 86%. Bạn đã đề cập đến ba phản ứng đối với một lời mời kết nối. Ví dụ, nếu đối tác của tôi đến gần và nói, “Em yêu, nhìn cái này đi.” Bạn đã đề cập rằng họ quay về phía đối tác, tức là tôi quay về phía đối tác và nói, “Có chuyện gì vậy, em yêu?” Điều này không phải là hành động thể xác, bạn biết đấy. Thực ra, nó có thể. Không. Điều tôi muốn nói là nhiều người hiểu việc quay về phía nhau là “Ôi, bạn quay cơ thể về phía đối tác của bạn.” Không, không phải vậy. Đó chỉ là phản ứng với mong muốn được quan tâm hoặc chú ý của đối tác. Được rồi. Vâng. Và sau đó, việc quay đi là tôi không phản ứng. Không phải là phớt lờ họ. Còn việc quay lại thì sẽ là một phản ứng khó chịu. “Đừng làm gián đoạn tôi. Tôi đang làm việc.” Được rồi. Vâng.
    Vậy 86% những cặp đôi ở lại bên nhau là những người đã quay về phía nhau, họ đã công nhận lời mời kết nối. Những cặp đôi vẫn kết hôn đã quay về phía những lời mời 86% thời gian. Vì vậy, khi đối tác của họ cố gắng thu hút sự chú ý, xác suất họ quay về phía nhau là 0.86. Được rồi. 86% thời gian họ quay về phía nhau. Một điều thú vị khác là những người thường xuyên quay về phía nhau có xu hướng có khiếu hài hước cùng nhau trong những lúc xung đột, điều này làm giảm sự kích thích sinh lý. Vậy làm thế nào để khiến mọi người cười cùng nhau khi họ không đồng ý? Và hóa ra rằng nếu bạn tăng cường việc quay về phía nhau, mọi người sẽ tự phát phát triển nhiều hơn khiếu hài hước về bản thân trong những lúc xung đột. Đó là một phát hiện thật sự tuyệt vời từ một trong những sinh viên tốt nghiệp của tôi, Dennis Driver. Bạn có thể dạy mọi người quay về phía nhau, công nhận những lời mời đó. Vâng, bạn có thể. Bạn biết đấy, chỉ cần tăng cường nhận thức. Tôi đã gặp khó khăn với điều đó trong các mối quan hệ của mình. Tôi không giỏi trong việc quay về phía nhau.
    Tức là, khi đối tác của tôi cố gắng kết nối, tôi không cảm thấy tốt hơn. Tôi thường coi đó như một sự gián đoạn, hoặc bạn biết tôi đang bận, hoặc như bạn, nhưng từ khi thực hiện podcast này, thực sự, và nói chuyện với nhiều người tuyệt vời như các bạn, trong những khoảnh khắc đó, tôi đoán, Steve, quên cái laptop đi. Chỉ cần quay lại và có thể gửi email, cái gì đó, bạn biết đấy, và điều đó giúp ích. Để tôi đưa ra một gợi ý, bạn biết đấy, vì tất cả chúng ta đều có những lúc không thể quay lại, đúng không? Bởi vì chúng ta có một thời hạn, hoặc chúng ta có điều gì đó. Nhưng điều bạn có thể làm là nói, em yêu, em thực sự muốn lắng nghe anh ngay bây giờ, nhưng em phải hoàn thành dự án này. Sau khi em làm thêm một giờ nữa, chúng ta có thể nói chuyện không? Vâng, bạn thấy đấy. Vì vậy, bạn đang đặt một dấu hiệu ở đó rằng tôi muốn nói chuyện với bạn, nhưng tôi có một mục tiêu cạnh tranh mà tôi phải hoàn thành. Và, nhưng sau đó chúng ta sẽ nói chuyện. Đối tác của tôi nói với tôi, đó là cách bạn nói. Ồ, bạn biết đấy, vì vậy tôi chỉ cần, thực sự, thay đổi ngôn ngữ cơ thể của mình. Vì vậy, tôi đang công nhận người đó, không phải chỉ nói mà không bỏ lỡ một phím nào, quay người và nói theo cách yêu thương, không chỉ là một giây, tôi chỉ đang làm việc trên một cái gì đó. Nó không, bạn biết đấy, vì nó sẽ không hiệu quả. Nó không hoạt động. Nó sẽ không hiệu quả. Hoặc tệ hơn, chỉ trong một giây. Cố gắng tốt, bạn biết đấy, điểm C trừ. Nếu mọi người muốn tìm hiểu thêm về tất cả những công việc mà bạn làm, họ có thể tìm bạn bằng cách nào? Chà, có một vài điều. Họ có thể vào gotman.com, G-O-T-T-M-A-N.com, trang web trên internet. Có rất nhiều thông tin ở đó. Hoặc họ có thể đến với các cuốn sách của chúng tôi. Và cuốn cuối cùng, đặc biệt nếu bạn đang đối mặt với xung đột, cuốn cuối cùng có tên là Fight Right. Nhưng chúng tôi cũng có một cuốn khác có tên là Eight Dates, những cuộc trò chuyện thiết yếu cho một cuộc đời đầy yêu thương. Và đó cũng là một cuốn tuyệt vời. Và còn có một trang web mà chúng tôi đã tạo ra có tên là Gotman Connect, nơi mọi người thực sự có thể vào và làm các bảng câu hỏi và đánh giá những điểm mạnh.
    và những thách thức trong mối quan hệ của họ, trong sự riêng tư của ngôi nhà của họ, và sau đó truy cập vào 37 mô-đun video mà Julie và tôi đã tạo ra để cải thiện cách bạn xử lý xung đột, cách bạn cải thiện sự thân mật, kết nối tình dục, và nhiều thứ khác. Chúng tôi có một truyền thống kết thúc trong podcast này, nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo. Tôi sẽ bắt đầu với Julie. Hãy cho chúng tôi biết về một trải nghiệm siêu nhiên mà bạn đã có. Được rồi. Những điều này luôn xảy ra, thỉnh thoảng tôi có những tầm nhìn. Và chúng luôn xảy ra khi tôi đang lái xe, vì một lý do kỳ lạ nào đó. Tôi đã lái xe qua sa mạc Mojave, và tôi cảm thấy một sự thôi thúc rất mạnh mẽ để dừng lại. Được rồi, tôi luôn lắng nghe những điều đó, đã dừng lại, đi bộ vào sa mạc đến một nơi mà tôi cảm thấy là đúng, ngồi xuống, bắt đầu thiền, và cảm thấy mình ở bên trong một ngọn núi vàng khổng lồ đang phát sáng. Nó đã hình thành thành một vị Phật vàng khổng lồ. Và tôi đang ngồi, như một sinh vật nhỏ bé, trong tay của nó, và nó đã nâng tôi lên khỏi mặt đất. Và tôi đã nghe nhiều điều chân thực về thực tại mà hình thành nền tảng của tôi. Bạn có thể cho tôi một điều không? Mọi người đều chịu đựng. Mọi người. Và không ai chịu đựng nhiều hơn bất kỳ ai khác. Mọi người đều có nỗi đau riêng của mình, và mọi người đều có con đường riêng để vượt qua nỗi đau đó và để chữa lành. Và mọi người thực sự chữa lành. Nhưng cuộc sống đầy rẫy nỗi đau. Điều đó là bình thường. Đó không phải là một cảm giác nhị nguyên. Nỗi đau là một phần của sự hoàn hảo trong sự tồn tại của chúng ta. Nó thực sự thay đổi quan điểm của bạn về bản thân và người khác khi bạn nghe thấy quan điểm đó về nỗi đau là điều không thể tránh khỏi. Bởi vì sau đó, ít nhất, bạn không coi mình là một nạn nhân của nỗi đau. Bạn nhận ra rằng nó là một phần, nó gắn liền với tất cả những điều mà tôi yêu thích. Còn bạn thì sao, John? Bạn đã bao giờ có một trải nghiệm siêu nhiên khi những con số chỉ vừa khớp hoàn hảo chưa? Tôi không biết đây có phải là một trải nghiệm siêu nhiên không, nhưng tôi đã từng lái xe qua Vườn thực vật Đại học Washington,
    và tôi thực sự, thực sự ốm. Và tôi đang lái xe đến văn phòng của mình vì tôi có một khách hàng đang có ý định tự tử, và tôi đã không thể liên lạc với cô ấy để hủy cuộc hẹn. Tôi đã hủy một số cuộc hẹn khác. Nhưng dù ốm như vậy, tôi vẫn không nghĩ mình có thể không xuất hiện. Vì vậy, tôi phải đến và ít nhất nói, “Tôi thực sự quá ốm để gặp bạn, nhưng tôi quan tâm đến bạn.” Khi tôi lái xe qua Arboretum, tôi bị sốt và đang hắt hơi, ho. Tôi cảm nhận được sự hiện diện của cha mẹ tôi trong xe, cả hai đều đã không còn sống. Tôi cảm thấy mẹ tôi ở bên má này và cha tôi ở bên má kia. Và thật sự rất ngọt ngào. Tôi chỉ, vì những trải nghiệm của Julie, tôi đã nói, “Chà, có thể điều này là thật.” Khi tôi đi qua Arboretum, tất cả các triệu chứng cảm lạnh của tôi đã biến mất. Và điều quan trọng đối với tôi là có mặt cho khách hàng đó. Và tôi đã khỏe đủ để thực sự có một buổi gặp gỡ với cô ấy để tôi không phải xem xét trải nghiệm siêu nhiên. Nhưng thật kỳ lạ. Cô ấy đã ổn. Cảm ơn bạn rất nhiều. Tôi đã tiếp tục học hỏi rất nhiều từ công việc tuyệt vời, đáng yêu của bạn. Và cuộc trò chuyện cuối cùng của chúng ta đã thành công rực rỡ với khán giả của tôi đến nỗi ở đâu tôi cũng đi, mọi người đều dừng lại và nói, “Ôi Chúa ơi, tôi yêu tập đó với gia đình Gottman.” Tôi nghĩ đó là sự khôn ngoan, kiến thức của bạn, nhưng cũng là sự kết hợp của hai bạn đã tạo thành một bộ quan điểm đa dạng, điều này rất hữu ích trong việc giải quyết một số vấn đề mà chúng ta đã thảo luận hôm nay, điều này thật tuyệt vì bạn có những quan điểm rất khác nhau và bạn tiếp cận mọi thứ theo cách khác nhau. Và tôi nghĩ điều đó giúp hoàn thiện bức tranh tổng thể. Và cảm ơn bạn một cách rộng rãi hơn về công việc mà bạn đã làm về các mối quan hệ và tình yêu trong vài thập kỷ qua vì mọi người trích dẫn nó ở mọi nơi tôi đi, không chỉ trong bối cảnh tình yêu, mà họ còn trích dẫn nó trong bối cảnh kinh doanh. Tôi đã sử dụng công việc của bạn trên sân khấu khi tôi thực hiện một chuyến lưu diễn.
    Gần đây ở Úc. Tôi đã tham dự các hội nghị ở Colombia và tôi đã nghe mọi người nói về công việc của bạn về Bốn Kỵ Sĩ và sự khinh thường cùng với tất cả những điều như vậy trong phòng thí nghiệm tình yêu của bạn, như họ gọi. Vì vậy, bạn đang thực hiện một công việc vô cùng quan trọng, thực sự nhắm đến điều quan trọng nhất, đó là giữ cho con người bên nhau. Cảm ơn bạn vì tất cả những gì bạn đã làm. Và cảm ơn bạn đã có mặt ở đây một lần nữa. Cảm ơn bạn, Steven. Và cảm ơn bạn rất nhiều vì lại là người phỏng vấn tốt nhất mà chúng tôi đã có trong 30 năm qua. Thật tuyệt phải không? Mỗi cuộc trò chuyện mà tôi có ở đây trong “Nhật ký của một CEO”, ở cuối mỗi cuộc trò chuyện, bạn sẽ biết rằng tôi đã yêu cầu khách mời để lại một câu hỏi trong “Nhật ký của một CEO”. Và những gì chúng tôi đã làm là biến mỗi câu hỏi được viết trong “Nhật ký của một CEO” thành những thẻ trò chuyện mà bạn có thể chơi ở nhà. Vì vậy, bạn có câu hỏi của mọi khách mời mà chúng tôi đã từng có. Và ở mặt sau, nếu bạn quét mã QR đó, bạn sẽ được xem người đã trả lời câu hỏi đó. Chúng tôi cuối cùng đã tiết lộ tất cả các câu hỏi và những người đã trả lời câu hỏi. Phiên bản mới nhất, phiên bản 2 cập nhật của các thẻ trò chuyện hiện đang có sẵn tại conversationcards.com. Chúng đã bán hết hai lần ngay lập tức. Vì vậy, nếu bạn quan tâm đến việc sở hữu một số thẻ trò chuyện phiên bản giới hạn, tôi thực sự, thực sự khuyên bạn nên hành động nhanh chóng. [Nhạc]
    當性愛消失時,這可能會成為一個嚴重的問題。而在對72,000人進行的最大規模的關於性愛質量的研究中,發現在那些自稱擁有美好性生活的人和那些擁有糟糕性生活的人之間的差異與……真的嗎?沒錯。約翰和朱莉·戈特曼醫生是世界知名的心理學家和研究者,他們已經研究了超過40,000對夫妻,撰寫了超過50本書籍,並幫助數百萬人找到了愛並持續相愛超過50年。人們不知道如何建立良好的關係,因此他們有很多問題。我將從最基本的開始。我們錯了什麼?首先,大多數人都陷在一個神話中,認為必須與伴侶相容,這完全是錯誤的。這真的很有趣。這是一項 T 恤研究,女性們嗅聞那些至少被男性穿過兩天的 T 恤,並選擇她們認為氣味最好的那件。研究發現,她們選擇的是基因上與她們差異最大的男性,而不是與她們相似的人。因為我們實際上並不會對我們的克隆人充滿性趣。尋找完美伴侶是一個大錯誤。如果我在找伴侶,那我該如何成為自己最具吸引力的版本?這是一個很好的問題。你該這麼做。這是一個難以提出的問題,但你有見過出軌能幫助一段關係的情況嗎?哦,常常會有。真的嗎?當有恢復的可能時。但這能被治療嗎?截至目前在我們的研究中有75%。哇。我們開發了一個模型。這首先涉及什麼?約翰,朱莉,你們為什麼要做你們現在所做的事情?我愛這個問題。我們必須定義我們所做的事情。首先,我熱愛寫作。這太棒了。我從八歲開始就幫助人,原因不明。我熱愛與人建立聯繫,並在他們痛苦時給予愛。這就是我為什麼做我所做事情的原因。那你會稱自己為臨床心理學家嗎?這不是你的正式頭銜嗎?是的。好的。約翰,你能回答同樣的問題嗎,即你為什麼做你所做的事情?我想你又是在做什麼?對我來說,這是一個非常有趣的難題,試圖理解什麼使關係運作,什麼使團體運作,什麼使人們合作,與自私、刻薄的競爭對立,什麼使他們具有利他主義和同情心,以及什麼使關係成為長壽和健康的源泉,而不是疾病、孤獨和絕望。因此,對我來說,這是一個謎題。解謎的過程是有趣的。那你在做什麼?我精確而可靠地測量東西,然後真的只是看看數據的結果。這真的是在應用統計和測量,以及良好的數學來試圖理解人與人之間發生的過程。這與究竟什麼使關係運行和團體運作,什麼使人類在最好的狀態下合作並獨特,以及自私、貪婪並在最差狀態下發揮的問題密切相關。因此,是好奇心驅使我。不過,我想集體而言,你們認為你們在過去幾十年中研究、研究、治療和與多少人合作過?我們對40,000對夫婦進行了研究,準備開始夫婦治療,使用問卷調查,然後更深入地使用生理學和對情感行為的客觀評價,約有3,000對夫婦隨著時間的推移被追蹤,最長可達20年。那你們總共寫了多少本書,朱莉?我想我們已經寫了51本,但我不太確定。我對這個問題已經無法記住了。我要開始這個對話的地方其實是,我想,主觀關係以及我們在現代社會中如何找到和形成這些關係,因為當你看統計數據時,儘管在過去幾十年中你們的工作非常出色,但看起來我們在找到和維持關係方面並不比以前更好。尤其是如果你看非浪漫關係,孤獨和孤立達到了前所未有的高點。在過去幾十年裡所發明的技術帶來了一個承諾,即它會將我們連接在一起,但似乎並沒有成功。因此,我真的想從回答這個問題開始,關於人們如何在現代世界中找到愛並形成這些關係,以及數據顯示的情況,以及我們的心理學對我們出錯的地方的看法。我有一些獨立的研究發現,根據歐洲統計局的數據,幾乎50%的美國人口目前是單身。根據2023年皮尤研究中心的調查,約33%的男性報告為單身,接著是20%的女性。男性的首次婚姻平均年齡是30歲,女性是28歲。我們的性行為比以往任何時候都少。我們進入關係的時間比以往任何時候都晚。婚姻似乎仍然會破裂,幾乎一半的婚姻如此。而你可能比我更了解這些數據,幾乎一半的人正在使用約會應用程式,但我認為如果你與任何使用約會應用程式的人交談,他們都會覺得自己過得很糟糕。當我們考慮尋找某個人來愛或者被愛的時候,多少努力應該是主動外出、表現自己、買一件新衣服,無論是什麼,將自己投放在市場上,而不是內心的工作,將自己建設成一個吸引磁鐵,而不是一個逐門逐戶的推銷員,你知道我的意思嗎?哦,美妙,美妙,是的。我喜歡你關於內部自我發展的想法,因為這正是出了問題,使約會應用變得如此糟糕的原因。許多人都在遭受可怕的不安全感,對吧?他們感到羞愧,可能在孩提時期或工作中受到了很多批評,因此他們選擇隱藏自己。
    他們隱藏起來,向世界展示的,不管是透過約會應用程式(這很常見),還是只是單純在派對上認識人,都是他們其實並不是的樣子。他們認為那是理想的樣子,但他們從何而來這樣的資訊呢?他們從電視、好萊塢中獲取,從那些理想化的英雄和女英雄中,這些都不是真實的。此外,他們還生活在一個神話中,認為必須與伴侶相容,這種想法絕對是錯誤的,正如威爾所談到的。換句話說,他們必須有相同的興趣、相同的價值觀,或許還要有相同的背景、同一社會階層的成長經歷等等。所有這些,奇妙的是,都是錯誤的。
    當你談到建立內在的世界時,基本上是在說,相信你自己的直覺,相信你自己,如果你真實地做自己,人們會來尋找你;如果你不是,那麼人們可能會把你誤認為其他人,對你有一種期望,而你必然無法達到那種期望,這就會讓你產生負面的經歷,因為你會覺得那個人在拒絕你,不喜歡你。但事實是,他們並不是在拒絕你,他們是在拒絕你試圖向他們呈現的那個理想化的形象,這是不真實的。
    我想很多人聽到這句話時會想,但朱莉,如果我按真實的自己出現,沒有人會愛我。是的,你說得對。特別是在第一次約會時。對的,對的,這就是悲傷之處。人們因為社會上所有的批評而不相信自己值得被愛,他們不相信。他們必須像布魯斯·威利斯那樣,才能讓某人對他們產生吸引,讓某人真正想要了解他們,但這根本就不是真的。事實上,情況正好相反。你怎麼看,約翰?是的,我一直在思考這個問題,即我們如何找到真愛?我認為部分問題在於,如你所提到的,孤獨是一件非常嚴重的事情,許多人都感到孤獨。而且他們未能建立起一個可以支持他們的友誼網絡。朋友在找到生命中的愛人之前是如此重要。
    因為目前對陌生人的研究顯示,大多數人認為97%的陌生人,如果與他們交談,會拒絕他們,會覺得他們在侵犯自己的隱私。但數據顯示,實際上恰恰相反,當你接近一個陌生人時,幾乎有97%的機會,他們會非常高興有人聯繫他們。他們對初次接觸表現出興趣和熱情。因此,與陌生人交談是一件非常重要的事情。而將陌生人轉變為朋友,將你的社交網絡變成不會讓人感到疏離的地方,成為你可以真正享受的公司,這是約會的重要前提。因此,我會說,首先需要建立友誼網絡。一旦你不再孤獨,就不再絕望,那麼你會更容易找到某個人。
    我覺得這是一個非常有趣的觀點,你最後提到,如果你不孤獨,你就不會絕望。我在想,對世界來說,最具吸引力的我版本是什麼樣的。如果我想找伴侶,無論我是男是女,聽起來不絕望的我並不是一個非常吸引人的版本。對的,因此在吸引力的這一點上,我們從你開始,約翰,我們再回來,因為我們上次是從朱莉開始的。我們對彼此的吸引有什麼了解?如果我想找伴侶,怎麼樣才能成為一個在世界上最具吸引力的自己?我認為每個人都真的很有趣,很有吸引力,只要他們和對他們好奇的人在一起。因此,如果你和一個非常傲慢、自以為是、優越的人在一起,沒有人能處於最佳狀態。当你和一个对你真正感兴趣的人在一起时,你就会真实地展现自己。幾乎每個人都是非常有趣的。他們的思想是獨特的,他們的背景也很有意思,他們的目標和掙扎都非常迷人。因此,我認為是社交環境的不同使得差異,而非個體本身。
    我認為約會應用程式的問題在於,它們創造了一種非常人為的情況,在這裡每個人都在被評估和審查,隨時都在左滑。不過,最初,他們總是覺得不太合適,還不太合適,還不太合適。伊萊·芬克爾的研究表明,沒有什麼你能測量的東西能預測兩個個體是否會互相喜歡。你無法測量任何東西。事實上,你真的可以詢問人們他們在伴侶中尋找什麼,在大型資料庫中找到那個確切的人。但他們在見到那個人時,很可能並不喜歡他。然而,如果你隨機地將他們與陌生人配對,22%的人在第一次見面時就會互相喜歡。我開始思考自尊在吸引中的角色。這有點像我們所談的絕望。也許他們感受到相似的東西。我在想是否有任何數據支持這個想法,即自尊或你的自我感知是一種無形的力量,使你具吸引力或不具吸引力。
    我其實在一些朋友身上見過這一點,我不會透露他們的名字,有些人開始去健身房。僅僅因為他們開始努力改善自己,幾乎就像是他們長高了六英寸一樣。他們就像是不同的人。許多吸引力我們認為,比如去做吹風、購買更好的服裝。但這回到一個問題上,就是有多少實際上需要進行內在的工作。你怎麼看?我覺得這是個非常有道理的觀點。
    好的。
    如果你有一群朋友,
    你知道,他們真的很喜歡你,而你也真的喜歡他們,
    那麼了解彼此就會變得容易得多。
    而且,你知道,這種約會的情況是如此人為,
    以至於人們在遇到某個人的時候非常恐懼。
    他們不是帶著對對方的好奇心去接近對方,
    而是擔心自己不能留下好印象。
    他們對自己感到如此自我意識,
    而不是對對方感到好奇和感興趣。
    因為如果他們對對方感到好奇和感興趣,
    那麼,無論發生什麼事情都無所謂,對吧?
    我的意思是,你遇到新的人,瞭解他們,
    這是一種有趣的體驗。
    或許他們也對你感興趣。
    因此,約會的經歷其實很有趣。
    你知道,這是關於探索的。
    兩個人彼此探索。
    而且沒有目標。
    沒有真正的目的。
    然後就變得不那麼人為了。
    然後當你遇到一個你真的能相處的人,
    那是一種美妙的體驗。
    尤其是當你遇到一個異類,就像我遇到朱莉一樣,
    在遇到朱莉之前,我約會了60位女性。
    她是第61位。
    我有一個數據庫。
    所以我知道我遇到了一個異類。
    對我來說,她就是異類,
    因為我真的很喜歡和她互動。
    這非常有趣。
    而且她的優秀超過了我之前遇到的任何人。
    有趣的是,當人們看著你,以及他們看著其他關係,
    他們會說,好吧,約翰,我明白了。
    所以你必須建立一個數據庫。
    你必須等到找到那個對的人。
    對吧。
    這經常是與愛有關的諸多拖延的原因。
    每個人都在尋找朱莉。
    你知道,他們在找著朱莉。
    而事實上並沒有那麼一個。
    你知道,這是另一個神話。
    沒有那麼一個。
    有趣的是,我們在研究中看到這一點,
    在對立面。
    這是我所指的意思。
    每一對人,不論他們多麼美好,
    不論你多麼愛他們,
    你們兩個之間總會有持續的問題。
    而這些問題基於生活方式的參考差異或個性差異。
    而在某些時候,這些差異會發生衝突。
    所以,你知道,我們在研究中看到的,
    差不多69%的情侶所面對的衝突
    都是持續的問題。
    它們永遠不會消失。
    所以,當我有一個人來到我的辦公室
    說,我想找到我的靈魂伴侶,我的靈魂伴侶。
    我會想,嗯,什麼是靈魂伴侶?
    你知道,我的意思是,他們在美國裡,在那裡有3.5億人。
    可能有50萬個你會覺得很棒和有吸引力的人,對吧?
    所以尋找那個人是一個大錯誤,
    因為不可避免地,他們晚上會打呼,或者,
    他們張嘴吃東西,或者,你知道,
    一些讓你抓狂的事。
    所以,好吧,所以你不是在尋找完美的人。
    你也不是完美的人。
    這就是我之前提到的。
    就像,讓我們彼此看作人類。
    沒有完美。
    我們都是有缺陷的。
    我們每個人身上都有裂縫。
    而且這些也可以被視為美麗。
    我們不必完美才能被愛。
    對吧?
    嗯。
    對。
    這很有趣,因為這與我在你的書中讀到的東西有關,
    你提到我們經常會對那些與我們非常不同的人產生吸引,
    而且他們與我們不同的本質意味著會存在幾乎
    持續的衝突。
    為什麼我們會被那些與自己不同的人吸引呢?
    這是真的嗎?
    因為在表面上看起來並不合理。
    你會認為我應該會被喜歡曼徹斯特聯隊的人吸引,然後,
    像我最喜歡的食物和我的最愛一樣,
    因為那樣我們會像你所說的,火花四濺。
    但你告訴我,我們會被那些喜歡其他事物的人吸引。
    對。
    克勞斯·維特金的研究實在是太有趣了。
    他所做的這個T恤研究,
    女士們嗅那些穿過至少兩天的男人的T恤,並選擇她們認為是味道最好的。
    她們實際上在選擇維特金所發現的,她們是在選擇男性的T恤。
    那些費洛蒙是有吸引力的。
    這些男人在基因上與她們的免疫系統差異很大。
    與她們相似的人反而沒有那麼吸引她們。
    而事實上這個實驗的結果顯示,她們實際上更喜歡那些基因不同的男人,
    而不是她們可能遇到的其他男人。
    所以基因上差異的男人。
    在免疫系統的基因上有差異。
    這就是人們為什麼尋找那些真的不同的人的進化解釋。
    因為我們對那種“克隆人”並不感興趣。
    我們對那些與我們太相似的人並不感興趣。
    朱莉和我差別很大。
    她是一位冒險者,喜愛戶外的人。
    她喜歡樹木和攀登山徑。
    我是一個書呆子。
    我喜歡坐在椅子上,閱讀數學、量子力學和廣義相對論的書籍。
    他是一位名副其實的書呆子。
    所以我們非常不同。
    那麼,你認為我們喜歡與自己不同的人的進化原因是什麼?
    哦,基因免疫。
    所以記住,這一切都是關於繁殖,對吧?
    所以如果你有兩組在免疫系統上有很大差異的基因,
    那麼那個孩子在免疫系統上將會有更寬廣的基因基礎。
    而不是兩個相同的基因,或者接近的,相對於免疫,他們的基因基礎會非常狹隘。
    如果你要給我建議,假如我是一個單身男性,我在說,
    好吧,如何找到伴侶?
    我應該做什麼或尋找什麼?
    我應該列出我在尋找的東西嗎?
    我應該…我不知道。
    你早前提到要做真實的自己,儘量做到這點,因為你不希望別人會被你的面具吸引。但我應該列個清單嗎?我應該追求什麼?有沒有一些可以持久的特質,與浪漫的成功有關,所有人都應該尋找的?我應該降低我的期望值嗎?這不是關於特質,而是,嗯,我討厭這麼說,但其實是關於行為。
    舉個例子,我有很多,尤其是那些離婚後重新約會的女性,她們會問這個問題。這裡有幾件我總是告訴她們的事情。第一點是,這個人,不論男性或女性,會問你關於你自己的問題,還是只是宣傳自己?他們只是告訴你他們是誰?天啊,我的老闆剛給了我升遷。哦,我,你們覺得我酷嗎?或者我剛贏得了這個運動比賽。不是的,他們是否在問你關於你自己的問題?而且不僅如此,他們是否在聆聽你的答案,對吧?並且吸收你的答案。哦,那有趣。
    第二點是,我們的社會是很分層的,對吧?那他們如何對待一些社會地位比他們低的人?他們在桌前對待女服務生的態度如何?是以輕蔑或嘲諷的方式嗎?或者說,這牛排太糟糕了,隨便吧。還是他們很友善,像人一樣對待她們?這是另一點。他們是平等地對待所有人,還是只對某些群體表現出尊重,而對其他人則不是?這是第二點。
    第三點是,他們是否可靠?他們是否會做到他們所說的?如果他們說會給你打電話,他們會打給你嗎?如果他們說八點來接你,他們會在八點到嗎?所以可靠性很重要。當然,沒有人可以完全可靠。生活會發生意外。但如果他們打電話告訴你,哦,我遇到了繁重的交通,我會晚20分鐘,你是否感受到他們考慮了你的時間、精力以及對你感到好奇,正如約翰指出的,對你是誰產生的興趣。
    而且,有那麼多像你所說的,令人感到非常孤獨的人。要小心這一點。要注意那些在第一次約會時說,天啊,你就是那個人。你是我的答案。哦,我的天,你太棒了。我想我愛你。這種急於進入親密關係的衝動。我想嫁給你,我明天就會問你。不,你知道,人們需要花時間去相互了解,慢慢小心地去揭開層次以建立信任。你認為急於進入關係的速度是不是意味著其他地方的問題,也許是安全感或者其他嗎?沒錯,渴求就在那裡。我不喜歡“渴求”這個詞,因為每個人都有需求。我們是群居動物。我們需要彼此。我們依賴彼此。但某個人能夠控制自己的感情,正如你指出的。無論有你或沒有你的能量。沒錯。並且已經完成了內在的工作,不再期望你解決他們所有的問題。
    你知道,我給正在約會的男性提供不同的建議。我會說,你知道,盡情享受。就像我在建立資料庫時所做的。你知道,我遇到了一個生存專家。她的床邊就有一把38口徑的手槍。她在歌劇上花了幾千美元,因為她熱愛歌劇。我記得坐在她家裡的時候說,天啊,這真的很有趣。我不知道我是否喜歡這個人,或者我能否和她在一起。但她很迷人。認識她的過程很有趣。然後在某一個時刻,你會遇到某個人,就像我遇到朱莉一樣,一切都感覺正確。當你交談時,世界彷彿打開了,你的心也隨之而打開,這感覺截然不同。這不僅僅是有趣。與其他人相比,這裡真的有一種潛力。
    你在遇到朱莉的時候感到絕望嗎?我不認為我有。我不認為我絕望。我已經離婚大約七年,我想找一個年齡相近、有趣的人。我遇到過很多有趣的人,但她與眾不同。我提出這個問題的部分原因是我想知道是否有人成立過研究,將一群正在尋找對象的人和一群不太在意尋找的人進行比較,看看誰的成功率更高。當我說“尋找”時,我的意思是,有些人實際上在尋找丈夫,他們感覺需要在六個月內找到一個。因為,你知道,生物鐘和他們可能有的生活目標以及這些種種事情,相對於一群僅限於接受的人。我想知道誰更有吸引力。我認為兩者都可以有效。我不認為必須有一個神奇的公式。因此,我認為如果你用好奇心和驚奇來看待整個情況,並看看你會遇到誰,會發生什麼,但這聽起來更像是這裡的群體,對吧?沒錯。我同意你的看法。你所描述的是對自己充滿信心以及對他人充滿好奇。而不是,我真的必須找到某人。我需要找到某人。這非常非常非常不同。
    我也在這個背景下思考這個問題,因為作為一名投資者,你會從試圖從你那裡獲得投資的企業家那裡感受到一種能量,看他們是否需要你,或者說你是否只是個選擇。值得注意的是,你更有可能投資於讓你感覺像一個選擇的創始人。而且我認為,然後你還會看到其他一些創始人,當我可以想起幾週前腦海中閃現的例子,他們如此絕望,幾乎有點無禮。哇。
    這是怎樣表現出來的?
    就是他們發送電子郵件的方式,以及他們對你要求的急迫程度等等,讓我感覺他們的生意似乎不太好。而我在思考這些事情時,想到了關於人際關係的背景,一些發訊息給我的創始人和企業家則顯得更有耐心,他們可能有些忙碌。他們那種「有你或沒有你我都會繼續前行」的能量,讓我成為他們的選項,而你則更有可能得到投資。你會覺得投資是一種特權。我想起我剛才問的問題。如果有人說,我現在需要一個丈夫,與此同時,另有人說,我是開放的,我感到好奇,我願意約會看看我們是否合適。因為我意識到,對你說「是」是一個巨大的投資,所以我需要花時間去弄清楚這項投資是否值得,因為我尊重自己。
    是的,也許你是對的,對吧?也許如果你有自信而不是那麼絕望會更好。任何虛假的自信,真的嗎?這就是問題。事實上,當人們試圖偽裝自信時,他們往往會過於做作,對吧?而且,Kali,我知道我永遠不會忘記在高中時候的那位同學。他會不自覺地自誇。他會不斷地吹嘘。我意識到,天哪,我無法忍受這樣,因為這是如此虛假。但重要的是,我意識到我對他的負面情緒之所以這麼強烈,是因為我有部分也像他一樣,感到不安,想要向他人展示我並不是真正的完美形象,這正是他試圖做的。因此我意識到,我還有一些自我修正的工作要做。
    談到這種約會情況,有趣的一點是,即使沒有任何可以衡量的指標可以預測兩個人是否會互相喜歡,但一旦他們走到一起開始互動,我們的實驗室可以衡量這種互動是否有希望。哇!我們的確在衡量開放性、情感連結、人們是否在互相連接、互相溝通,以及張力與放鬆之間的關係。我們衡量好奇心和興趣等等。
    那麼,你可以具體告訴我,當一對情侶有希望長久且成功時,他們會以什麼樣的方式出現嗎?所以如果你觀看他們的錄影帶,會發現他們一起大笑、彼此映照、微笑、問問題、保持開放,對事物感到好奇,並能感受到彼此的探索與興趣。而在一對情侶裡,如果相處不太好,你會感受到緊張、諷刺、很多負能量,自我誇讚,談論自己而不是對對方感興趣。
    肢體語言呢?這對於那些情侶來說,正面情緒與負面情緒的比例會遠低於1,而在那些相處得很好且擁有潛力、開放性情侶中,則會是3:1或5:1的比例。肢體語言的不同之處在哪裡?讓我來示範一下。假裝有一個過於自信的人不在這裡,他會這樣做。對於那些沒有觀看的人來說,他正斜靠在椅子上——手臂伸展在旁邊的椅子上,身子向後倚,表達出「來吧,來吧,這全是關於我,我太酷了」。而真正參與的那個人則會稍微向前傾身,保持眼神接觸,放鬆,肩膀不會蜷縮,這顯示出他們可能感到抑鬱、不安全或是躲藏。相反,他們會放鬆,肩膀不會抬到耳朵那麼高,當他們思考某事時,眼睛會向別處看,然後再看著你回答問題。所有這些指標。
    眼到其他人的比例意義非常重要,我的意思是,通常在充滿緊張的對話中,我會占主導地位。再說一遍,先生。在這樣的對話中,似乎很自我中心,而不是對你感興趣、對我們感興趣、對彼此感興趣,這種開放性同樣會在語言中表現出來。還有一種互惠的關係,假設你和我在見面,你問我一些關於我的問題。我會回答這些問題,但隨後我會回來問你關於你的問題,而不是你問我更多問題,我才會高興,因為我只在談論我自己時感到快樂。
    所以,你知道,你們會來回展現出這種好奇心,而不是只一味地崇拜某人對你們的好奇,但不回報以對他們的好奇。真有趣的是,剛才你在談論肢體語言的時候,很多人會在YouTube或播客上點擊那些試圖教我們肢體語言的劇集。而我認為,好吧,你可以學到一些東西,但我認為肢體語言其實是內心狀態的症狀。如何建立自信才是真正的問題。特別是當你開始的時候,比如在家庭或照顧者的環境中,那些對你批評和蔑視的情境。當你從一開始就有這樣的背景時,像我一樣,你會內化這一點,並相信自己毫無價值,因為你被視為毫無價值。
    所以,你要怎麼建立信心呢,對吧?
    所以,這可能是透過治療,或者是透過在鏡子前看看自己,說,好的,這就是我,我就是這樣的人。
    你知道,我們當中有很多女性,不論你有多美,幾乎每個單身女人都會總是把自己看得比其他人低人一等,總是這樣。我是說,你在18歲之前已經看過六百萬張理想化女性的照片。想想這一點。那麼,你要怎麼建立對自己外貌的信心呢?
    去一個女性更衣室,看她們脫衣服,看看她們的真實身體,注意那種多樣性。注意,無論是比標準體型大,還是比標準體型瘦的,女性有各種各樣的形狀和尺寸,男性也是如此。僅僅是看到真實,與經過修圖的照片相比,你知道,這是當今技術所帶來的困難,因為如今,尤其是在交友應用上,人們會修圖,或者是拍一張30年前的照片,來展示「這就是我,其實我還有頭髮」。事實是,這根本不是關於外表,甚至不是關於智商或教育程度,真正的關鍵在於,這是關於心靈的問題。這是一個善良的人嗎?這是一個關心他人的人嗎?這是一個展現同情,平等對待他人的人嗎?
    基於這些,交友應用是無法運作的,對吧?
    對的,而且大多數人在交友應用上也是在撒謊。沒錯。
    在最初見面時,男性和女性在伴侶吸引力方面有什麼不同的尋找標準嗎?你知道,這是一個有趣的問題,因為我記得讀過Eli Finkel的一篇論文。他在引言中提到,通常的約會研究表明,男性尋找的是外貌美,女性則尋找職業能力和財富,但實際上當他做這個非常詳細的快速約會研究時,這些都並沒有在人的喜好中顯現出來。這些喜好完全是關於在一起的感覺,男性和女性的感受實際上非常相似。所以當你和某人互動時,在這種快速約會的情境中,要互動五分鐘。造成差異的是與他們互動的有趣程度,愉悅程度,男性和女性都是一樣的。因此,約會的社會背景是非常重要的,因為如果它是一種非常緊張、評估性的背景,什麼事情都將行不通。但如果它是一種輕鬆、感興趣和好奇的背景,幾乎所有的事情都會行得通。
    如今,很多約會是在夜總會喝酒,或者在餐廳或酒吧喝酒進行的。進行第一次約會有沒有更好的地方?如果有,為什麼?
    首先,酒精會扭曲一切。毒品也會扭曲一切。你知道,為什麼他們會說「陶醉」、「有毒」。酒精是有毒的。因此,它會某種程度上關閉大腦的特定部位,減少你的判斷能力、感知能力、反射能力和直覺。所有這些都在某種程度上被關閉。所以,哇,她真的很high。是時候去追她了。你知道,你並沒有注意到,她戴著婚戒,正坐在一個有配對婚戒的男人旁邊。你知道,你沒有意識到所有這些。所以,可能一個咖啡店是一個不錯的地方,我們在那裡見面。是的。我認為需要一個非評估性的環境。你知道,我認為必須是某種輕鬆的環境,在那裡你只是想互相了解,看看和這個人見面的感覺是什麼。
    所以,正是這種評價使得它變得緊張和不舒服。人們需要酒精來放鬆。而且當然,當他們high起來時,會對所有事情和沒有任何事情開心大笑。而且沒有連結,沒有真實的連結。
    所以,這種評估背景就像是愛的解藥。
    當你有評估背景時,你知道,你是在努力展示自己最好的一面,另一個人也是在努力展示他們最好的一面。但,實際上並沒有真正的興趣於彼此。當你說到評估背景時,這意味著我們在評價對方。這是非常、非常清晰…沒錯。基本上就像是一場面試。是的。就像一場工作面試。
    有趣。這永遠都不會成功。
    是否存在一個特定的年齡段,如果你和某人建立關係,你更有可能成功?
    其實我這個週末在和我的朋友討論這個問題,因為他快40歲了,而他的伴侶年紀相差更大。他是住在美國紐約的朋友。他告訴我,因為她大約23歲,他有些掙扎,因為他想要定下來,開始考慮孩子的問題,而她仍然在努力理解生活。所以,這讓我思考他是否應該把目標放在至少大約30歲的年齡段的人身上,因為那時你開始…我不知道是否有任何研究來說明這一點……你知道,我對研究不太了解,但我臨床上看到的是,與年齡差異非常大的人約會通常會出問題。因為首先,他們成長的社會歷史是不同的,對吧?所以例如約翰和我,儘管我們不是同齡人,相差大約九年,但我們都經歷了越南戰爭。我們都經歷了美國的所有暗殺事件,民權運動。民權運動,你知道,我曾被逮捕過。他卻沒有。我在抗議活動中運氣不好。
    但是那個背景,你知道,理解你成長過程中所經歷的歷史時期是非常重要的,內心層面上也是如此,因為隨著年齡增長,你真的會經歷不同的發展階段。而你完全正確,Stephen,一個40歲的人想要定下來,創建一個家,組建家庭,與一個23歲的人在發展上是截然不同的。所以他們的目標會不同,他們的價值觀也會不同。如果你能理解的話,他們的成熟度也會不同。他們的興趣也可能會截然不同。對於承諾的重視程度可能會有很大的差異。所以我看到過不同年齡層的人之間的關係是可以運作的。但通常來說,當你年紀大一些時,更容易發生這樣的情況,因為你已經建立了自己的身份,已經確定了你想從事的職業,是否想要孩子,或者如果你已經有了孩子等等。因此,40歲和50歲或55歲的人會與40歲和23歲的人有很大不同。對於良好的關係,我應該尋求的是,這是否回到我之前所說的,尋找理想伴侶,尋找你的Julie?還是我應該尋找一段“足夠好”的關係,然後再努力把它建設成一段偉大的關係?因為有很多人可能已經超過30歲或40歲,仍然單身,努力尋找一個優秀的人。因此,他們的朋友或者伴侶,或者你知道的周圍的人會說,這個人“足夠好”。那個人“足夠好”。只要你給他們一個機會,去約會就行了…… 是的,我認為這種觀點有很多道理,因為當你在尋找一段在每個方面都完美的關係時,你會感到失望。我認為尋找一個“足夠好”的對象是有道理的。而且,對於一個人來說“足夠好”的標準與對另一個人來說的標準是不一樣的。我知道,對我而言,“足夠好”就是有一個你可以真正信任的人,並且能夠感受到承諾,而這兩個方面是絕對關鍵的。你們兩位有沒有不妥協的條件?在尋找伴侶的過程中,有沒有必須要有的條件?對我來說,我希望有小孩。 所以這對你來說是一個不妥協的條件。是的。還有其他不妥協的條件嗎? 一夫一妻制。好的,對我而言是的。幽默感也非常重要。另一件事是,和他們聊天時你會感到無聊嗎?還是他們對你持續有趣?但我認為最重要的一點是,他們讓你對自己有什麼樣的感覺?不僅僅是你對他們有吸引力,或者其他的,而是他們讓你對自己有什麼樣的感覺?如果他們讓你覺得自己愚蠢、不友善或過於需要什麼的,那就不好。另一方面,如果他們讓你覺得自己是世界上最美麗和最聰明的人等等,即使你知道自己並不是,那也不是正確的。所以,竭力讓他們認可你,幾乎就是這樣。他們能否在你完整的人性中認出你?這當然需要時間。你必須互相了解。但讓我看看。不妥協的要求。我知道我們都很快意識到,每當我們在一起時,總是充滿趣味和樂趣。這是真的,無論談論什麼都是真實的。而你所說的每一句話、每個字都讓我感到無比迷人。我知道自己會在餘生中從他那裡學習。是的,我對你也有同樣的感覺。你知道,公路旅行是一個機會。它確實是……一個談論我們對世界的夢想和希望的時間。是啊。那麼性和它在吸引中的作用怎麼樣?我問這個問題是因為我曾在紐約生活時有一段關係,我非常喜歡這個人。我們彼此之間所有的關係都很好,你所描述的那種公路之旅,一切都很有趣。然後當到了我們進入性親密的階段的時候,卻沒有那種感覺。是的。這讓我感到非常沮喪,因為這個人各方面都完美,聰明、友善、有趣,一切都很好。然後當我們進入下一個階段的時候,卻沒有那種吸引力。這樣就讓我在那時把第三個不妥協的條件加進了我的清單裡。那時清單上有兩樣東西:第一個是他們幫助我成為更好的自己,無論我怎麼定義這一點;第二個是知識上的刺激,能夠對話並對他們感興趣,他們對我感興趣;第三個就完全不關於外貌,而是純粹的性連結。對,我知道。所以我只是想知道性親密和性吸引在與某人的良好關係中扮演什麼角色。是的。你知道,我認為這真的因人而異,Stephen,因為性在個人中所扮演的角色的重要性範圍非常大。你知道,有些人幾乎是無性戀的。而其他人卻不然,如果他們四小時沒有發生性行為,那表示已經過了很長時間。所以介於這兩者之間的一切。我認為在某種程度上,這是一個個人選擇,取決於性對你來說有多重要,以及擁有良好的性連結對你而言有多重要,與其說是誰在乎?你知道,我只是想喝一杯咖啡和吃一塊糕點。所以每個人都需要自行決定這對他們的重要性。如果這真的很重要,即使是一般重要性,那也非常重要。是的。但還有一件事也很有趣,當我們在談論約會時,我也見過一些長期在一起的關係,而且性也消失了。
    但對於一個人來說,這比對另一個人重要得多。他們因此產生了分歧,這樣的情況變得相當嚴重。一開始並不是這樣,但最終會變成那樣。在這些情境中會發生什麼呢?通常來說,這非常有趣。當然,在第二次婚姻或年過四十的關係中,尤其是經歷更年期的女性,性激素會急劇下降。她們對於發起性行為的興趣可能不大,但我們都在某些方面頗具生理設定。所以,你在那兒觸摸一下,舔一下,刺激一下,這種設定就會啟動。性慾會重新回來,性反應也會啟動。因此,你可以在這一點上努力,這是第一點。但第二點是,往往會有重大的情感傷害破壞了信任與情感聯繫。
    好吧,有兩個理論。一個是,西方文化中的大多數男性,如果他們只是想擁抱,是不會接受自己這種需求的。這樣並不男性化,對吧?每個人都需要觸碰,但對於許多接受這種觀念的男性來說,他們能獲得觸碰的唯一方式是通過性行為。他們不能只是說“請抱著我”。女性可以這樣做,因為女性被視為更脆弱、更柔和。她們可以要求被抱著,而男性則不行。於是,性就成了一件困難的事,尤其對於那些特別男性化的男性來說,比如剛從戰爭回來的男性。他們想被抱著,但卻不能要求。他們必須堅強、有魄力、性感,因此他們會選擇性行為。
    約翰,你對此有什麼看法?我想我同意你的看法。這是不可談判的。你知道,這是一種無形的東西,如果它不存在,關係不會運作得很好。開始的時候。如果它不存在,沒錯。我認為它需要存在。因為所有的關係都在進行一段旅程。有趣的是,通過這個播客和很多性治療師或伴侶治療師交流,其中一位曾對我說過,或許說過的兩位都提出了同一觀點。據我所知,有兩三位提出了相同的觀點,也就是說,使性行為如此令人興奮的很多因素,恰恰是自發性、新奇性和興奮感,而他們告訴我,愛在很多方面是與這相反的。它是自發性的對立面,愛就像安全感、信任和可靠性,還有了解彼此。
    因此,實際上我和幾位朋友談過關於這種平衡的話題,比如說“我真的愛這個人,我了解他,我會支持他,我們彼此知道一切。”然後要努力創造這種興奮感:“我該如何愛你,就像我們認識了十年一樣,你可以信任我,依賴我。但同時我該如何和你一起做愛,就像我們剛認識一樣?”所以我們稱之為酷立芝效應。如果你聽說過這個,卡爾文·酷立芝曾是美國總統。他和他的妻子造訪一個農場,當總統經過這些雞和公雞時,農夫告訴他,哦,這隻公雞一天有17次交配。酷立芝夫人希望我告訴你,總統,因為她告訴我,這隻公雞一天有17次交配。而卡爾文·酷立芝則說:“用同一隻手。”農夫回答:“不,總是用不同的手。”然後總統說:“告訴酷立芝夫人。”
    所以,酷立芝效應就是它必須具有新奇性,必須令人興奮,才能被視為性感,而熟悉感則創造安全感、放鬆和開放,與創造性興奮的獨特性相對立。但事實並不簡單,因為性感常常真正來自於共同創造一種性感情境並使之成為性感情境。尤其對於女性來說,感到安全和情感連結是感受到真正吸引力和覺得情境性感的前提,情感連結對許多女性來說都是必要的。因為女性對安全感和恐懼的關係比男性更為複雜。對女性來說,這個世界比對男性來說危險得多。女性真的需要這種情感上的安全感和聯結,才能感覺到這個情境完全是性感的。對於你的觀眾來說,了解對於來自24個國家的70,000人的性質研究,顯示出有關性質的最大研究表明,擁有精彩的性生活的人與擁有糟糕性生活的人之間的區別與情感連結和親密感有關。那些擁有美好性生活的人,每天都會說“我愛你”並且是認真的,無緣無故熱情地吻對方,在公共場合表現出親密,還會進行浪漫約會。因此,對於全球大多數人來說,親密感和情感連結是相互關聯的,而不是存在於親密和良好的友誼之間與性行為糟糕的二元對立中。而是說,若你們疏遠,並且是新奇的,那性會很好,這一說法不成立。
    沒錯,那麼,是否有一定的程度?因為很多伴侶會陷入一些假裝的尷尬,無論是社交媒體還是電影裡,讓我們認為,好的,如果我們一週沒有三次性行為,那麼就有什麼問題,我需要提高次數,我們需要爭吵並且解決它。數量會導致幸福嗎?不。數量和幸福之間沒有關係。相互依賴是有的。
    好吧,前提是如果你有兩個人配對在一起,一個是極度性慾強烈的,真的需要經常有性行為,而另一個相反的是更加無性化的,能取或不用,想要性,可能想一個月才一次。這樣的情況是行不通的,絕對行不通。
    我和我的朋友們討論過的一件事情是我們所謂的欲望管理的重要性。也就是說,當某人總是在身邊,每天回到家時都在,幾乎無處不在,這在某種程度上會不會開始削弱一點欲望呢?我在我的關係中找到的最棒的事情之一是我伴侶總是在忙工作,而我也在忙。我們見面的時候,感覺就特別且有趣。但我個人不確定如果我們每個星期七天都待在一起,而我在家工作,我們的欲望是否會一樣,我不太知道。
    你知道,我舉個例子,我和約翰每個星期七天都在一起,這樣已經很久了,但這並不重要。這可能是因為我的依附風格?我有在想,是的,可能是。 我也很需要一些表面的接觸,是的。但你們一直都在一起嗎?是的。
    但你們大部分時間都在一起?我們是的。但是,你知道,在一個房子裡,有足夠的空間讓兩個人彼此不必一直在視線接觸中。你看,他在樓下,我可能在樓上,或許能聽到他,或許不能。他也許能聽到我,或許不能。所以……
    我覺得分開再重聚是很美妙的,分開一段時間後再相聚的感覺,真的非常美好。你知道嗎?這真的很有趣。我現在正在和一位個體合作,他們都是藝術家,經常旅行。每次在其中一人回來後,兩三天都沒有任何事情,然後他們必須再次調整到同樣的節奏。有人在這個播客上告訴我,他們說:“你必須每週花90分鐘與你的伴侶交談。”如果你不這樣做,那個人實際上對我說:“如果你不把這件事放進你的愚蠢腦袋裡,你將會在離婚法庭上花費更多的時間。”
    我知道這句話有點粗魯,但我對其進行了反思,並且這對我真的有所幫助,因為我想……我不知道,我作為一名男性,所以我無法代表所有男性,無法代表女性,但作為一名男性,以及代表我的朋友和我自己的依附風格,我認為這很重要。我天生在衝突解決上有困難,因為對我來說,衝突解決就像在指責。所以當我的伴侶說:“我們需要談談”,我就會想:“哦,我的天啊,我這次做了什麼?”沒錯。“我這次又做了什麼?”我坐在那裡,像是一個被校長訓斥的孩子,或者像一個被母親訓斥的孩子。我就想:“來吧,告訴我我有多差。”但是將這個概念框架化,“你需要每週花90分鐘坐在一起談話,不管怎麼樣。”這幫助了我,因為他接著說:“因為如果你這樣做,那麼你就可以繼續生活。”那麼,這就是我的發明。我在後口袋裡放了一本筆記本。哦,這很有趣。
    這就是為了在朱莉說:“我們需要談談”時使用的。我會拿出筆記本和筆,說:“好吧,告訴我。我在記筆記。我想知道發生了什麼。”她會告訴我:“我對你感到失望或生氣。”我把它寫下來,然後反思一下,看我是否理解她的意思。所以我認為這不僅僅是90分鐘,而是90分鐘當你願意無防備地傾聽。這並不容易。這並不簡單。關係中的真正工作就在於無防備的態度。但這就是為什麼我們寫了《正確的爭鬥》,以及我們進行了《談話》。重要的是不要那種你,你,你的指責。責備。那是指責。是“我對這個情況的感受,而不是你怎麼讓我失望。” 是情況。朱莉,這種情感是否在說“我感覺”的男性或女性之間有所不同?
    開玩笑嗎?男性正在追趕,但這很難。男性這樣做是困難的。女性,任你去找心理健康專業的資料,所有被認為心理健康的男性特徵:自主性、獨立性、力量、韌性。你知道,所有獨立的東西。對女性來說,脆弱性、敏感性、同理心、表達情感。所以,你知道,男性唯一被允許公然表達的情感是憤怒。對吧?他們可以表達恐懼嗎?哦,我的天啊,我明天去那裡真讓人害怕。或悲傷?或者說,像是更脆弱的情感,被視為女性化。這是被認為不好的事。這為什麼不好?因為女性是二等公民,對吧?所以,被指責為像女性一樣表達脆弱的情感是件壞事,因為你不應該像女性一樣。
    為什麼不呢?也就是說,表達脆弱的情感,我認為男性開始追上了,你知道嗎。女性喜歡力量嗎?是的,也不是。他們喜歡力量,但問題是他們也希望能有同理心。他們希望能對伴侶提供滋養。如果他們的伴侶總是表現出強大的外表,他們就無法接近他們。就像連結的反面。是的。但你知道,我們觀察到八歲的孩子在遊樂場。如果你看八歲的男孩,他們會在很大距離上玩追逐遊戲。如果發生情感事件,如果有人不高興,團體的領導會說:“怎麼了,布萊恩?”
    他說:「我從來沒有得到球。好吧,把球扔給布萊恩。」布萊恩接到球,他們起跑了。他們保持比賽,迅速處理衝突。看兩個女孩,她們成對或三人一組在學校大樓附近玩耍,並且一次又一次地談論自己的感受。你知道的,你說我像個嬰兒,因為我戴著那種髮夾。那真的傷了我的心。是啊,嗯,你知道嗎,我小時候才會戴髮夾,現在不再戴了,你知道的。但是,當你這麼說的時候,傷了我的心。所以,我不是故意要傷害你的感受。他們不斷談論情感。就像跳格子或其他遊戲只是談論情感的藉口。對於男孩來說,最重要的事情是保持球的運作,而衝突會妨礙這一點。他們很快解決衝突。他們的社交方式截然不同。這是否是許多男性感到自己總是被排斥的一部分原因?因為實際上,發生的事情是他們的妻子只是在表達自己的情感,而男人從未真正表達過。你知道的,那句略顯問題的陳述,幸福的妻子,幸福的生活。沒錯。我會推測這句話存在的原因是因為男人認為,只要能避免她對我表達更多問題,我就很高興。他認為自己的責任就是這樣……是的,問一個男人他的感受,他會說:「嗯,我不餓。我不想要。我很好。」問一個女人她的感受。她會說:「嗯,我不知道。孩子們有這個還有那個,家裡有這些,還有一堆她必須處理的問題,當你問她的時候,她就會覺得自己正在感受著。事情太多了,而對於一個男孩來說,這簡直太簡單了。」但約翰,作為男性,我們應該都同意,儘管……好吧,我在這裡對自己說,但儘管在那個時刻,通過90分鐘的衝突解決,每週拿出你的筆記本,聆聽在當下是很煩人的。但是,當我們拉遠了看,我們意識到如果他們不提出這些問題,如果他們不表達這些問題,這段關係就不會這麼好。是的,沒錯。我們會有嚴重的問題。是的,他們是親密關係的管理者。是的。我們需要他們。是的。我們需要他們說:「史蒂芬,我們需要談談。」是的。你看到史蒂芬的臉了嗎?那真是太可愛了。我意識到這是有目的的,這對我有幫助,也對我們有幫助。沒錯。所以我坐在那裡,聆聽那些不對的事情,但你說得對。我的大腦就像,我和我的朋友們可以安靜地坐在一起八個小時,坐在旁邊我們會靜靜地坐八個小時,然後離開。美好的晚上。我們都在做自己的事情,但我覺得,大多數時候,男人就是這麼簡單的生物。哦,你不是!這絕對不是真正的事。你知道,在我工作中,我確實看到的事情之一是,男人們有完全相同的情感。他們就是試著把它們埋起來,因為對他們來說表達情感是不被允許的。所以他們只是試著壓抑,但如果打開一扇小門,情感就會湧上來。萊昂內爾·泰戈研究了男性和女性的友誼,他說:「在酒精的作用下,男人聚在一起,非常親密,他們談論自己的感受,量非常巨大。只需要一點酒精就能讓這種情況發生。」昨晚我和兩位女性通過WhatsApp握手,她們是我在不同公司工作的同事,她們告訴我,她們的伴侶經常通過突然發送歌曲來表達自己的感受。發送歌曲?是的,突然發送歌曲。她們其中一位這麼說,另一位女性馬上回應:「哦,我的天,我的伴侶也這樣做。」這是,與其告訴我他的感受,不如發一首歌給我,基本上就是……而那些歌中有些很浪漫,就像,「我愛你。你是我曾經找到的最好的人。」但相反,他無法直接向她表達。於是他必須發給她一個Spotify鏈接,說:「聽,聽我們的歌曲。」但這是同一回事,對吧?就是無法表達出來,這對男人來說是困難的。繼續努力。是的,我在進步,但有時會小小倒退。如果我在心裡非常忙碌,然後我必須進行一次「我們需要談談」的對話,所以我認為你是對的。需要有一點儀式,比如「現在這是一個好時機嗎?」對的。是的。好吧,我會引起你的注意,在不同的環境中。你可以約定一個時間來進行這種談話。當我們在進行伴侶工作坊時,在結束時,我們總是給出一些建議,如何保持你在關係中所做的變化和改善。其中之一叫做「國情咨文會議」,在這裡你可以從對彼此的五個欣賞開始。你以前沒有說過的,注意到伴侶正在做正確的事情,並表達你的感激、謝意或欣賞。然後你可以談論「好吧,我們需要改變什麼?我們需要改善什麼?」然後以這個美麗的問題結束。我真的喜歡這個問題。「這週我怎樣才能讓你感覺被愛?」這就是結束。你提到了那個詞,感激。是的。為什麼感激如此重要?對彼此表示感激並表達出來。這是你們雙方都在做的事情。我認為這表明了一種心態的習慣,這樣的習慣實際上更重要。這是一種心態的習慣,你會注意到什麼是正確的並對此感到感激。我知道,我每個早晨躺在朱利安旁邊,心想,「我真是個幸運的人。我擁有這麼美妙的人生。」
    我檢查我的清單。大家都很好。所有我所愛的人都安全無恙,我和她在一起,我能見到我的孫子和我女兒。生活真美好。”是啊。我覺得感恩讓你活在當下。讓你進入當下。正如約翰所指出的,你不僅僅是在尋找問題或者伴侶的錯誤,你是在尋找伴侶做得對的地方。有研究,比方說克里斯·羅賓森,他是比較不幸福的伴侶和幸福的伴侶。並不是不彼此付出,而是不幸福的伴侶只看到了伴侶所做的50%的積極面。對。而幸福的伴侶總是能看到這些積極的東西。就好像他們戴著不同的太陽鏡。是的,正是這樣。不同的過濾器。消極的思維習慣會讓你始終處於易怒和不悅的狀態。你會注意到其他人駕駛得很糟糕、草率而且不斷犯錯。那些是你看到的。這種感恩讓你有了不同的心態。注意到實際上發生的所有美好事情。對。讓我畫個平行線。我在我私人診所所做的一件事情,我至今仍在做,就是治療癌症患者及其家屬。癌症患者當然常常面臨死亡的可能性。因此,其中一個問題,很多時候,也就是說,最能應對他們診斷的人是那些說:“好吧,我活的時間不長了。我會重新安排我的生活。我會真正考慮在我剩下的六個月裡,對我來說最重要的是什麼。”所以,我在處理那些只是匆忙生活、並沒有真正連接的伴侶時,會問他們:“好吧,如果你們只剩下六個月的生命,你們會想要如何度過?誰是你想要親近的最重要的人?誰是你不那麼重視的人?你會如何度過這六個月?”我首先會讓人放鬆,讓他們的心靈真正自由去想像。這樣做有什麼作用?幫助他們明確應該和這個人在一起嗎?有時是,但更多的是,“哦,我的上帝,我在浪費生命,試圖賺錢。為什麼我要這樣做,當我有這份愛在眼前?對我來說,賺更多的錢,還是在我們之間創造更多的愛?這往往就是問題的核心。”你怎麼知道什麼時候該結束一段關係?我怎麼知道我所處的關係是否不健康?因為關係是極具誘惑性的。它們誘惑我們回來。它們提供了安慰,這有時未必是健康的安慰,但很難離開。最近我實際上和我的一位朋友進行了一次對話。我總是談論我的朋友,因為這是我知道的唯一方法來引入案例研究。所以,與其說我舉出假設,不如想想我的朋友面臨的挑戰;我有一位朋友,他和伴侶已經在一起很多年了,七、八年。這段關係已經破裂。由於這段關係的破裂,他自然地想要修復它。但我在想,他是否應該修復它,因為他們已經分手過六次。他們這個循環已經經歷了六次。所以我在想,他們只是因為對這段關係的安慰而急於團聚,還是應該花點時間問這是否正確?但這裡的答案同樣適用於那些有這些想法的人。這是對的嗎?你怎麼知道?你怎麼知道這是一個我們可以解決並應該解決的問題,還是這只是錯誤的人?治療有幫助嗎?你的朋友去過治療嗎?不和他們的伴侶一起,不然他們就不知道。換句話說,很多人不知道如何處理衝突。例如,沒有人在高中學過關於處理衝突的課程,對吧?也沒有人學會如何對別人更脆弱、更開放等等。因此人們不知道如何建立良好的關係。這是促使約翰和我工作的部分原因。人們就是不知道怎麼做。如果他們知道,就能改變這些模式。因此,以你朋友為例,當人們在一起超過幾年時,他們會創造出像黑暗洞穴一樣的模式。你知道的,它們就像擁有巨大引力的黑洞。因此他們不斷地在同樣的模式中沉陷,一次又一次。正是發生了這種情況。但你可以改變這些模式。一旦你知道並練習替代的可能性。我認為問題不在於伴侶,而是模式。一個替代的模式。是的。我覺得當那種親密和欣賞的系統,親情和尊重的系統消失,被貶低、輕視、蔑視取而代之的時候,就是逃離的時候。你在工作中看到過這種情況。這就像是你們所知的,很多時候談論這個問題,當我聽到人們談論戈特曼時,他們總是告訴我關於蔑視和四匹壞馬的想法。看看那些事物也可以改變。那些事情也可以改變。這往往構成了不良模式。或者,因為這種情況發生得太多,他們現在完全避免彼此,造成巨大情感距離。那麼,四匹壞馬是什麼呢?在我們討論如何改變這些情況之前,如果可能的話,對於任何不知道的人,你是如何找到這四匹壞馬的?
    好的,當鮑伯·萊文森和我進行研究時,我們首先關注的是對話中正面情感和負面情感的比例。那你們是怎麼進行這個實驗的呢?其實就是觀察情侶們談論他們的一天。怎麼觀察一天的呢?等等,等等。把他們帶到實驗室。首先,實驗室是什麼?實驗室是一個房間,裡面他們面對面坐著。有一些攝像機聚焦在每個人的臉部和身體語言上。
    還有一個叫做「千兆計」的設備,用來測量他們在椅子上移動的程度、椅子的移動量。生理指標也有,比如他們的心率變化。速度、呼吸和電導度。所有這些數據都是同步的,精確到百分之一秒。他們會談論十五分鐘一天中的事件。然後他們被要求談論一個尚未解決的問題,嘗試解決它或談論它。這就導致了衝突。然後是正面的話題。然後是正面的話題。在公寓實驗室裡,他們只是一起閒逛了十二個小時,然後就要睡覺,攝像機持續運行,同時我們收集生理數據。所以我們並沒有偷偷觀察他們。其實我們是在監視他們,對吧?只是他們知道我們在觀察他們。
    在那十二個小時裡,你們觀察了他們之間的互動對吧?是的。你們做了多少對情侶?130對。總共有多少對情侶在實驗室裡?3000對。3000對。然後他們會每隔幾年回來一次,看看他們的關係有什麼變化。對。因此,這些程序會每隔幾年重複一次,持續長達20年。那你們發現了什麼?最初,無論是討論他們的一天,還是在衝突期間,幸福而穩定的關係中的正向互動與負向互動的比例平均是五比一。是關於對方的正面情感,還是關於什麼?不,只是正面情感。比如我們來描述一下正面情感。正向情感可以是點頭、微笑、提問、幽默、肯定,展現對對方的興趣。
    對另一個人的興趣。負面情感則包括憤怒、煩躁、失望、受傷、厭惡和輕蔑。共享幽默也是另一個非常重要的正向情感。因此,在穩定且幸福的關係中,正向情感與負向情感的比率平均是五比一。在衝突期間。在衝突期間。而在朝著災難方向發展的關係中,這一比率則是0.8比1,但某些負向情感對於關係的崩潰預測則更加明確。這些包括批評、防衛、輕蔑和冷漠。
    那麼我們來定義這些。批評指的是將問題歸咎於伴侶的性格缺陷。比如,你實在太懶了,根本不會想到要打理廚房,不是嗎?或者你真是太不體貼了,你根本不會在晚到的時候跟我打個電話。你知道,這些都是不體貼、懶惰、自私的表現。總是、從來不。好吧,這樣的做法將問題與他們的性格和品德相聯繫在一起。沒錯,這就是批評。輕蔑是最糟糕的,這對一段關係就像硫酸一樣,你在看伴侶時帶著厭惡的目光,以及批評的態度,顯示出優越感。給我舉個例子。你真是個白癡,你永遠都搞不對事情。你根本不像我。我周到又體貼,而你… 你就是一個自戀者。對,所以這是批評,但又帶有自我的優越感。還有那一絲厭惡,你知道的,那種東西。諷刺就是一個很好的例子。嘲弄,尤其是在別人面前。對。太可怕了。然後那個人說:“哦,我真的很在乎你的感受。我真的很在乎你的感受。”這就是輕蔑。冷漠則是非常情緒化的。別忘了防衛。還有防衛心態。是的。所以防衛是我們每個人都有的,這是非常難以克服的,因為你要麼像個無辜的受害者一樣抱怨:“我每次都按時支付帳單。你在說什麼呢?我很周到,我是真的很周到。你難道不記得之前的事情了嗎?” 或者是反擊:“哦,是嗎?你就這麼完美是吧?你從來不打理廚房。” 你知道,這就是反擊。
    你認為不安全的人會更具防衛性嗎?當然。我有一個理論,如果你的自尊和自我認知是脆弱的,那麼任何對此的攻擊都會引起極大的痛苦,讓你處於這種狀態:“我從來沒有做錯過任何事情。我不可能做錯任何事情。” 而如果有人指出你做錯了什麼,那對於不安全感強的人來說,那是非常痛苦的,對吧?你在經歷著任何事情。是的,完全正確。就像在撫弄一個開放的傷口。是的。就像你是一個行走的燒傷受害者。你知道,我喜歡這樣描述它,因為我曾經經歷過,我知道這是什麼感覺,就是,你知道,地球,如果你拍一張地球的照片,地球上只有一層非常薄的外殼,然後你下降一些層,中心是滾燙的熔岩,那會讓你瞬間燒死。那麼,有人對你說:“你為什麼不按時支付帳單?”然後,地球就開裂了。你掉進那道裂縫裡,直至跌入自我厭惡的滾燙熔岩之中,這是痛苦的,絕對的。你感覺像是被燒得快要死去。所以,你無法讓自己踏進那道裂縫,說:“哦,天啊,你說得對,我沒有。” 所以你防衛,你進行防衛。“哦,是嗎?那我可是所有帳單都是我在支付的。你怎麼會這樣說呢?” 你懂的,這就是防衛。
    好吧,這樣的話,聽起來這與某種創傷有根本的聯繫,因為對於一般人來說,支付賬單的事情會是,“我知道了,抱歉,我錯了。”但如果這與你童年的經歷有關,比如你的父親或母親,或者操場上的霸凌者告訴你「你真是太健忘了,史蒂夫或朱莉,你是世界上最健忘的人」,然後他們還打了你。這情況可能持續到你40歲。是的,可能是這樣。然後還有情感隔離(stonewalling)。這讓我感到着迷,因為你可以看到一對人坐在那裡,看起來完全正常,但你會注意到其中一個人完全關閉自己,臉上沒有任何表情,身體也沒有任何反應,可能還在看別處,或者只是空洞地注視著,完全不說話。而這種情況不是持續幾秒,而是幾分鐘。實際上發生了什麼呢,因為這些人,你知道的,約翰和他的同事們測量生理反應時發現,他們感到受到如此強烈的攻擊,以至於心率飆升至每分鐘超過100次,明明就坐在這裡?是的,壓力荷爾蒙皮質醇和腎上腺素大量增加,所以他們開始關閉自己。是的,這是一種可怕的逃避反應,你並不是面對劍齒虎,而是面對你的伴侶。朱莉,你剛才說過,你可能會進入這種狀態幾分鐘甚至更長時間。是的。但當你這麼說的時候,我正在想我的朋友的關係,這也引發了這次對話,想知道他們是否應該重燃舊情。你完全正確地指出,顯然有一種模式,因為他們不斷地復合、然後分手,再復合、再分手,這表明他們無法解決無論是什麼問題。對的。但根據我所聽到的,他們關係中的主要表現是情感隔離,但並不像幾分鐘。對其中一個人來說,可能是幾個月。我基本上也只有在看到一些短信時才知道這一點,我看短信的時候,心中想,哦,天哪,當你談論一些可能有些挑戰性或其他事情的話題時,或者你甚至問,比如「你覺得這段關係怎麼樣?」對方的反應就是空洞。完全空洞,什麼都沒有。就像他們不表達自己的需求,不說出自己的感受,憋在心裡,然後最後卻與你分手。你知道,這有點像,我不知道這算不算情感隔離,但這也是你提到的缺乏工具的問題。這是這段關係的核心,一方獨自陷入漩渦,然後在你毫不知情的情況下,你以為一切都很好,卻與你分手。更具體地說,這是一段同性戀關係,是兩個男人的關係。所以,你知道,我們之前聊過女性,有時她們是表達需求的推動者。哦,這真的很悲傷。聽起來他們兩人都在向對方表達脆弱方面有很大的困難,也無法說出他們的感受。而且如果他們在關係早期嘗試這樣做,另外一方也許會對他們說出一些非常負面的話,讓他們在表達情緒時感到懲罰。因此他們做出了一個選擇,哦,天啊,我不能讓自己脆弱,如果我這樣做,我會受傷。所以他們就關閉了自己。
    但關於男性在表達感情上不太擅長這一點,我們有沒有考慮到,從這個角度思考,以及知道情感的表達對於建立聯繫是有好處的,那麼為什麼男性的同性戀關係會運作?而且我不知道,有沒有數據顯示他們的關係持續時間是否比女性的關係短?我想一定有人研究過這個問題。
    好吧,你知道,我們研究過男同性戀和女同性戀伴侶,並將其與異性戀伴侶進行比較,已經持續了12年。一般來說,他們的防衛心更低,更具幽默感,而且在處理問題時更溫和。是在那些同性戀關係中,男性或女性的表現?男性和女性。男同性戀者和女同性戀者比異性戀者更好,他們的佔有欲和控制欲較低,關係中的平等感更強。嗯,特別是在艾滋病爆發之前,男性彼此之間給予了更多的自主權,可以在關係外進行性行為,對嗎?但隨著艾滋病的爆發,許多這種情況停止了。現在又重新開放了。所以只要沒有太多的情感聯繫和與第三方墜入愛河,他們就會給予彼此性自由。而女性則幾乎不這樣做。她們對多配或多元戀愛感到非常不安,因此她們的需求更傾向於與伴侶保持一夫一妻制。
    所以,我是不是可以這樣理解,約翰,你是說同性戀關係總體上要比異性戀關係好?是的,總體上來說,它們更好。他們的關係質量普遍較高。你知道他們的持續時間是否更長嗎?我不知道是否有這方面的數據。我不認為它們的持續時間有所不同。對嗎?我不認為有任何差異。
    你知道,還有另外一點。再次強調,這取決於你所談論的歷史時期。但因為同性戀在過去受到如此多的污名化,社會上對於同性戀有如此多的偏見,首先,在男同性戀者和女同性戀者之間,彼此之間有更強的社區感。你知道,他們不僅僅是以伴侶的身份連結起來,而且作為社區聯結在一起,以便在面對異性戀社會的偏見時能夠生存下去。
    這段文字的繁體中文翻譯如下:
    研究顯示,當社區真正支持關係時,這段關係會更好。因此,如果你身邊有一個穩定的社區,真正支持這段關係,那將會對維持這段關係大有幫助。提到這四騎士,有一個詞你沒有提到,但我想知道它是否在某種程度上適用,那就是「燃燒式移動」,這個詞在社會上變得相當流行。什麼是燃燒式移動?它是怎麼顯現的?在身體暴力的關係中,那些具有特徵性暴力的施害者和受害者關係中,這些家庭暴力的情況下,施害者常常向受害者傳達現實的一切都是錯誤的。他們從未對這個人動過手。這一切都是想象的。他們基本上在做的就是在電影《燃燒孤獨》中發生的事情,女主角嫁給了這個試圖說服她精神失常的男人,他想讓她相信她的整個現實感都是錯誤的。因此,他做一些事情,比如改變家中照片的順序,偷走他送給她的珠寶,並說那些珠寶是來自他的母親和祖母,他就這樣偷走了。然後他就問,她的珠寶在哪裡?你不知道嗎?你太健忘了。他一直讓她感覺自己快瘋了,說,根本沒有那幅畫。你在說什麼?你會說那裡有一幅畫,但實際上他已經把它移走了,或改變了照片的順序。他想讓她覺得自己瘋了,連她的現實感都需要他來判斷什麼是真,什麼是假。這就是燃燒式移動的來源。讓我提到一點,因為這個詞,你是對的,它真的被常常使用,而且人們對它的理解常常是錯誤的,談到燃燒式移動。因此,舉例來說,當人們在衝突中有完全不同的觀點時,我們的兩位成員出現了矛盾,一個會說,你說過這件事。另一個回應,沒有,我從來沒有說過。這種情況是人們所稱的燃燒式移動,而這並不是燃燒式移動。這在文化中經常被誤用,因為人們對任何情況總是有兩種觀點。他們每個人都有自己個人的過濾器,因此他們會聽到一些事情,而忽略其他事情,扭曲事物等等。記憶不是完美的,因此他們總會有兩種觀點。人們往往陷入鬥爭,爭論,說這就是發生的絕對現實。不,不是。這是。而且沒有絕對的現實,這完全是關於感知的。因此,人們將這種情況稱為燃燒式移動,但實際上不是。什麼時候才算燃燒式移動?是當你故意想讓對方覺得瘋狂,讓他們相信自己瘋了,以致於不信任自己?在這種暴力關係中,他們會打女人的臉,然後說,真見鬼,你剛剛打了我。我從來沒有打過你。我從來沒有碰過你。
    我曾經和一名家庭暴力受害者交談過,她告訴我她的伴侶在愛的轟炸過後,立刻給她大量的愛,然後很快就會開始隱藏她的東西。比如,他會把她的車鑰匙放進冰箱裡,然后問,她為什麼把車鑰匙放進冰箱?這就是燃燒式移動。是的,這就是燃燒式移動。完美的描述。然後她就開始覺得自己快瘋了。他就說,好吧,我得把你的車鑰匙帶走。然後她就失去了她的車。這通常是出於極端的妒忌和社會孤立受害者。是的,我們對家庭暴力有過很多治療。我永遠不會忘記這位男士,他在輪胎上做了標記,並在車道上做了標記,這些標記是對齊的。如果在一天結束時,那些標記沒有對齊,他就會毆打她。即使她只是去超市,也不重要。你告訴我你去哪裡了?沒有去任何地方。哦,對,你在說謊。你是個謊言。這是人們聽到類似故事時會問的典型而幼稚的問題。他們心想,我絕對不會和那種人待在一起,等等。不是真的。對,這不是真的。首先,這種情況並不常見。其次,受害者通常在異性戀的情況下,主要是女性。她的自信心被打擊得一文不值。因此,這不僅是身體上的,還包括心理上的虐待。天哪,你真是個笨蛋。你真是太傻了。她開始懷疑自己的判斷,懷疑自己的直覺。此外,她也會想,我不認為你能在外面生存。沒有人會想要你。她開始相信這一切,開始相信。她還有一個夢想,即他會改變。因為他對自己對她所做的事情非常懊悔,承諾不會再發生,並且他愛她,會控制住自己。
    他是一個自戀者,還是有可能不是自戀者的人也會表現出這種行為?還是自戀者這個詞又是另一個過度使用的詞?非常好,A+。是的,的確是另一個詞。每個人都有自戀的一面,斯蒂芬。每個人都有。自戀基本上源自於自我保護的本能。你在想著,好的,我,我需要什麼?我該怎麼得到它?等等。我必須真正思考有時候要照顧自己。他們就這樣稱呼自戀者。
    但這種情況實際上是指自戀型人格障礙,這是一種極端的自戀,完全缺乏同理心。這個人根本沒有良知。他們可以傷害你,能做所有對你造成傷害的事情,而且完全不承擔任何責任,還會把責任推給你,將受害者怪罪於他們。所以,有些人會說,「我沒有失敗,是你讓我失敗的。這是你做的事,讓我陷入這樣的境地。」之類的話。所以在他们周围的人都是他们自己的一面镜子。因此,他们只以二维的观点来看待他人。
    你提到過你與經歷過家庭暴力的情侶和女性交談,你是如何幫助他們的呢?好吧,家庭暴力有兩種類型。約翰提到了性格型家庭暴力。這是當明確的施害者和明確的受害者存在時。受害者無論怎麼做都改變不了暴力,受到重傷。因此那裡需要發生的事情是,受害者必須脫離這段關係,因為她可能會被殺。說起來容易,做起來難,對吧?是的,這是正確的,這非常非常困難。這必須是秘密的,尤其是如果有孩子的話。但其實,這只是家庭暴力的20%。而80%的家庭暴力是我們所謂的情境性家庭暴力。在這種情況下,雙方傾向於都表現出暴力行為。暴力並不會嚴重傷害對方,只是輕微的打擊、推擠、阻止對方移動,這種情況下可能會推下去,摔東西,朝對方扔東西等等。這是由於進入了我們之前描述的情緒氾濫狀態:當你處於衝突中時,心率會超過每分鐘100次。你會進入戰鬥或逃跑狀態,當你這樣做時,你就失去了問題解決的能力,也失去了傾聽的能力,無法真正理解對方所說的內容。不論對方說什麼,你都只聽到了攻擊,因為你的前額葉皮層就像是關閉了一樣。因此在衝突中,雙方通常都會感到情緒氾濫。對於這些人,我們真的可以提供很大的幫助。我們曾經對這些人進行了隨機對照臨床試驗。是的,即使是在治療結束一年半後,當他們在家中用錄影帶討論衝突時,我們測量生理數據,發現生理指數仍然保持低位。因此,這種治療對於控制者來說真的很有效。
    作為一名企業家,我一直在尋找連結和創造的方法。這就是為什麼我決定推出對話卡片。我向Shopify求助,他們也是這個播客的贊助商。Shopify讓設立網上商店變得非常簡單,讓我能夠接觸到你們所有人,不論你身在何處。我記得我們在第一次推出《首席執行官的日記》對話卡片時面臨的挑戰,管理庫存,確保結帳流程流暢並觸及我們的受眾。Shopify介入並使所有事情都變得如此直接和高效。這就像有整個專家團隊在我們身邊,讓我們能夠專注於創造內容和與你們的聯繫。我喜歡Shopify的是,無論你打算如何擴大你的業務,他們給你提供了你所需的一切,讓你掌控並將你的業務推向下一個層次。為了感謝你收聽這個播客,我們給你提供了一個試用機會,僅需每月1美元。你可以通過去shopify.com/bartlet報名,鏈接在下面的描述中。
    這是否也是為什麼你目前在英國的一部分原因?你談到了你的創傷。哦,這是創傷,在牛津的創傷。我們在談論創傷。還有戀情,你的戀情,談論戀情和治療戀情。對,沒錯。我從來沒有真正聽過「治療戀情」這個說法,聽起來像是一種病態。不過如果有戀情或某種形式的不忠,這能被治療嗎?在我們的研究中,目前的真實率是75%。當你說「戀情」時,你包括哪些定義在其中?是簡訊還是其他的…?它可以是情感上的戀情,也可以是身體上的戀情嗎?身體上的戀情,身體上的戀情。是的,通常是這樣。所以它可以是在沒有身體上的成就的情況下,情感上愛上其他人,或是和你愛上的那個人發生身體上的關係,或者是在關係外跟別人發生性關係,沒有情感上的聯繫,但只是擁有性關係,而協議是單一伴侶的。因此,這幾乎總是涉及到欺騙。對,總是如此。是的,欺騙和破裂的信任是其中的一大部分。戀情使受傷的伴侶的世界顛倒過來。他們對伴侶所相信的一切都是錯誤的。他們認為共享的所有價值觀都是錯誤的。因此,你能信任這個人所說的話嗎?不,你不能,因為他們並沒在公司加班,而是去往某人的公寓。這就像我不認識這個人。是的。我不知道這一點。你是誰?你是誰?而關係,尤其是感情深厚的關係,常常是我們整個生活的基礎。我們常常在這周圍建造一切,包括我們的家庭觀念,甚至有時是我們的工作觀念,以及我們的職業選擇、如何生活、我們賦予生活的目的和意義。而當有這樣的背叛發生時,當你所認為的伴侶並不是那個伴侶時,整個體系就會崩潰並倒塌,粉碎。根據你所描述的那些定義,有多少人,多少對伴侶會出軌?嗯,我們並不真正知道,但大約30%的伴侶是保守的估計。
    保守,真的嗎?我聽說男女的比例是15%。有趣的是,女性出軌的情況現在已經和男性差不多了。原因在於,在70年代之前,女性被禁錮在家中。她們並沒有在外面工作,也沒有接觸到其他的事物,像是送牛奶的和水管工。或許還有郵差。因此,她們只是和鄰居的女性朋友在廚房桌子旁喝咖啡。但是一旦她們進入職場,就能接觸到外面所有潛在的朋友。因此她們追上了男性感情的進展。你這麼說,朱莉亞,真有意思。我在思考一個女性在外工作會對她的生活產生什麼影響。而其中一個影響是,她在各個方面會變得更加獨立。對,正是如此。她不必再繼續維持婚姻,可以自己經濟獨立。
    那麼,對待出軌的情況該怎麼做呢?我們基於研究發展出一種模型,叫做音調調和附著(Tone Attune Attach,簡稱A-A-A模型)。簡而言之,這需要在治療中進行,你真的無法在家裡做到,因為這個過程太強烈了。首先,背叛的一方需要對受傷的伴侶提出的每一個問題做出完全透明的回答。然而,受傷的伴侶可能不應該問到他們的性行為。原因在於,幾乎每個經歷過出軌的人都會因此患上創傷後壓力症(PTSD),而創傷後壓力症的一部分就是無法抑制地湧現出這些影像或閃回。你不希望它們出現,但它們又會自然而然地來。創傷記憶和一般記憶是不同的。一般記憶中,你只有幾個片段,可能是某些話等等;但創傷記憶則是所有東西同時湧現:影像、氣味、聲音、腎上腺素、皮質醇等等。所以,當女人問到性方面的問題並得到答案後,猜猜會發生什麼?現在,她的腦海中瀰漫著他們之間的性事影像,這些影像將她折磨得更厲害,令人窒息。
    因此,這個音調就是回答問題,然後一百次地說「對不起」,而且真的要表達真誠。我遇過很多背叛伴侶的男性和女性,在那一阶段,甚至是最堅強的男人也會因為他們意識到受傷的女性或男性而流淚。背叛的一方還需要無防禦地聆聽另一方的感受。只需傾聽。但在治療中,通常會發生的情況是,治療師需要幫助受傷的一方表達情感,讓他們的情感表達不至於充滿批評和蔑視,而是用「我感到崩潰」、「我的世界崩潰了」、「我感到如此空虛、被遺棄、被拒絕」等方式來描述。所以她或他必須描述自己的感受,而不是批評伴侶的壞,這通常是在家裡發生的事。這就是贖罪階段。調和則必須在贖罪之後進行,而不是第一步。他們開始審視實際的婚姻或關係本身以及它的問題。很多時候,你會看到夫婦們,起初可能有嚴重的衝突,糟糕到以至於開始避開衝突。一旦他們開始迴避衝突,便變得更疏遠。背叛的一方感到孤獨,變得孤獨。因此,出軌往往不僅僅是為了獲得更多的性,而是因為孤獨和開始與其他人談論自己的不快。
    第三個階段是附著。這就像是重新與伴侶建立連結。第二個階段實際上是在重建信任。而第三個階段則是重新承諾這段關係。這並不總是正確的,我見過相反的情況,但在許多案例中,性關係直到第三階段才會恢復,尤其是當女人是被背叛者的時候。不過,有時候女人會有意圖地向男人示好,用性來與出軌對象競爭,想要勝過出軌對象。因此,這可以是兩者的情況。
    我有很多問題。第一階段是贖罪,接著是調和,然後是附著。在這些階段中有太多的問題。我從第一個問題開始,也就是你到底要道歉多少次?一千次。因為有沒有真的在某個時刻必須要開始繼續生活?你需要知道在道歉什麼。
    這點很重要,但原因如下吧。也許你的一些觀眾,尤其是治療師可能會不同意,不過我從事這行50年了。創傷後壓力症不會消失。它不會消失。被觸發的情況可能隨著時間變得不那麼頻繁或沒那麼強烈,但它永遠不會消失。例如,你可能在治療過程中道歉很多次,事情越來越好。然而在幾個月後,當你離開治療後,男人下班回家晚了也不打電話,猜猜會發生什麼?砰!她就會回到完全的創傷後壓力症重新上演的狀態,感覺上又回到過去,而且哦我的天,他又回到了這樣。你看,這就是為什麼你不能停止道歉並把事情撇在腦後。你不能把創傷後壓力症拋在一邊。這真有意思。我想,這就是出軌的代價,被背叛的人永遠無法回到以前的樣子。代價很高,非常高,沒錯。我在你說的時候記下了不安,而我想我寫下這個的意思是,被背叛一定會造成巨大的持久不安。
    這段文字的繁體中文翻譯如下:
    這有點連結到我寫下的第二件事情,那就是為什麼你背叛了我這個問題。對於很多人來說,回答這個問題一定是困難的。因為如果這是——而且我也在想,有些人甚至不知道,實際上他們並不知道,所以他們可能會試著猜測,甚至造成更多的傷害。對吧?好吧,我想是因為你增重了,或者我想,你,嗯,我覺得你有味道,你知道我的意思,其實這是更深層次的問題。所以說,這對嗎?知道在這種情況下提出這個問題是否有用?
    有用的。但在治療的環境中,你需要安全感,希望有個好的治療師,治療師提供的安全感。在這裡,你知道,為什麼她會背叛?好吧,因為你是個混蛋。你知道,這種解釋是不成立的。因此我曾經治療過一對夫妻,他有57次外遇。而他們的孩子還小,三個孩子都不滿10歲。他有57次外遇。三次他其實是愛上了對方。好吧,你可以很容易地說,哦,因為這個男人有性癮或 blah, blah, blah。不,這不是真的。真正的原因是他小時候曾經遭到強姦。他害怕,天啊,也許我是潛在的同性戀者,而在他所在的文化中,這是世界上最糟糕的事情。因此他必須不斷地向自己證明自己是異性戀者,異性戀者,異性戀者,一次又一次。
    當我們將這些連結起來後,因為他在大多數時候完全封鎖了這個記憶,砰,外遇就停止了。這恰好顯示了這種情況有多複雜。
    沒錯。是的。這不是寬恕的語調。
    對。那裡的區別。因為當某人強調寬恕這種外遇情景時,他們會責怪被背叛的一方不寬恕。
    接受是否重要?接受什麼?你身處的情況。
    不。不可以。這是錯的。因為你是在接受一些傷害,這是非常傷害的事情。我問這個特定的問題是因為我在想我的朋友,他正在經歷這段分手。我看到他所處的痛苦,很多都是因為他似乎拒絕接受這個情況。所有的抵抗。這個情況是什麼?
    這個情況很簡單,基本上是某人與他分手了。
    哦。
    所以這是對「或許如果我這樣做,我能改變它,或許如果我去」,幾乎就像是回到過去,看看他是否能通過時間旅行來修正所有的錯誤。我對他說,這可能是壞建議,但我告訴他,像是,我認為第一件事是我們必須接受這是你現在所面對的情況。然後我們會從這裡開始。
    哦,哦,哦,那是的,這是接受的另一種意義。
    是的。我並不是說接受他們背叛你的事實。
    對。
    這是我開始時的理解。但是是的,接受,我會稱之為扎根於你現在所擁有的現實中。然後,真正扎根在其中。好吧,我真的犯了這些錯誤。如果,假設伴侶還有一絲微弱的火星,那我稱之為「餘燼」,在治療中它可以被吹起來,讓火焰和激情重燃,恢復關係的活力。但正如約翰所指出的,有時候那個人只感受到過去關係的灰燼,沒有餘燼留下。這是一個困難的問題,但你有沒有見過背叛幫助一段關係?
    哦,每次。真的嗎?當有恢復的時候。
    每次。並不是每次,但非常,非常頻繁,非常頻繁,當他們獲得幫助時,當他們獲得幫助,如果他們不獲得幫助,那就不會有用,你知道的,情況會更糟。但當他們獲得幫助時,這個幫助可以幫助他們改變關係中的所有模式,幫助他們了解另外一個人真正是誰,他們的需求究竟是什麼,他們希望你在關係中如何呈現,這些他們之前根本沒有意識到的。因此它可以創造更多的親密感,當然是一種不同類型的信任,但更多的親密感和聯結。
    這種背叛總是被暗示在之前的衝突迴避中。與其跟伴侶談論問題,還不如跟別人談論你與伴侶之間的問題。
    那麼,你告訴我,74%的時間外遇是可以被治療的,75%的時間外遇是可以被治療的,大約是這樣。這些年來你在關於人性、關係、愛、約會以及所有這些事情上有什麼啟示或認識,常常在你腦海中揮之不去?
    我會首先問你,約翰,從研究的角度來看,有沒有你認為特別喜愛的研究,那是你還沒有提到的、對你思考最具關鍵性的研究?
    我認為,關係可以是長壽、健康的絕佳來源,以及育兒的良好環境。因此它們可以擁有這種奇妙的魔力,對健康有益,促進長壽,這需要滿足某些條件。
    那麼,有沒有特定的你最喜愛的研究?
    是他做的還是別人做的?
    伊芙,兩者皆是。
    是的,我的確認為這個社會流行病學的全新領域,這在過去50年來出現,真的顯示了關係是生命的源泉,是促進長壽的,在今天慢性病的醫療水平下。真正讓人有所不同的其實是關係,真的對育兒有著巨大的影響。
    我最後想跟你談談的是關於「連結的邀約」這個概念,因為它是一個非常受歡迎的主題,網上和 TikTok 上有很多人討論連結的邀約的重要性。什麼是連結的邀約呢?在我和朱莉建立的這個公寓實驗室裡,有三台相機,而那時只有兩台相機技術上能夠合併成分屏。因此,控制室的人必須以特定的方式使用這些相機,才能形成分屏。他們很快發現,經常有一個人試圖吸引另一個人的注意或興趣。因此,他們會集中注意力在那個說「哦,看看那艘漂亮的船!」的人身上,然後將另一台相機對準伴侶,觀察反應。這樣就形成了一種雙向互動。一方試圖吸引另一方的注意,展開一個連結的邀約;而另一方則可能回應、不回應,或以惱怒的方式回應,轉向、轉開或轉反對。結果發現,六年後,那些最終離婚的情侶回首六年前,他們對這些邀約的回應平均只有 33%。而那些仍然結婚的情侶,在六年後回首卻發現,他們對伴侶的邀約回應了 86% 的時間。因此,這個巨大的差距,33% 與 86%。你提到三種對連結邀約的反應。所以我的伴侶對我說,「寶貝,看看這個。」你提到他們轉向對方,就是我轉向伴侶,說「怎麼了,寶貝?」這並不是身體上的轉向,雖然也可以算。如果我想表達的是,很多人解釋轉向的方式,是「哦,你要轉過身體去面對你的伴侶。」不是的。其實就是回應伴侶對興趣或注意的渴求。好吧。然後不回應就是我不回應。這不是忽視他們。而轉反對則是一種惱怒的回應。「別打擾我,我在工作。」好吧。對於那 86% 的保持在一起的情侶,他們都是承認了連結的邀約。那些保持婚姻的伴侶在 86% 的時間裡轉向邀約。因此,當他們的伴侶試圖吸引他們的注意時,他們轉向的概率是 0.86。好吧,他們 86% 的時間都是轉向的。另一個有趣的事情是,很多轉向的人在衝突中往往會共同擁有幽默感,這減少了生理上的緊張。那麼,如何讓人們在意見不合時共同大笑呢?研究表明,如果你增加轉向的頻率,人們會自發地在衝突中對自己多一份幽默感。這是我的一位研究生丹尼斯·德賴佛的發現,非常驚人。你可以教人們轉向,認可這些邀約。是的,你可以。你知道,只需提高意識。我在我的人際關係中對此感到掙扎。我對轉向並不擅長,也就是說,當我的伴侶提出連結邀約時,我並沒有太好地回應。 我常常將其視為中斷,或者你知道我很忙,或者你知道。但通過做這個播客,事實上,跟很多像你們一樣很棒的人交談,我在那些時刻,想,史蒂夫,才不在乎電腦呢。乾脆轉過身來,或許通過電子郵件,告訴他們這件事,有幫助。讓我給你一個建議,你知道,因為我們都有無法轉向的時候,對吧?因為我們有截止日期,或者我們有其他事情要做。但你可以說,親愛的,我真的很想現在聽你說話,但我必須完成這個項目。在我再工作一個小時後,我們可以再聊。是的,你明白了。所以你在那裡放了個書籤,表示我想跟你談話,但我有這個必須完成的競爭性目標。然後我們可以再聊。我的伴侶告訴我,這取決於你的說話方式。哦,你知道的,所以我必須實際上調整我的身體語言。這樣我才在承認那個人,而不是一邊打字一邊說,「稍等一下,我正在忙。」並不行,你知道,這不會有效果,根本行不通。或者更糟的是,還是「稍等一下」。好努力,給你 C- 評分。 如果人們想了解更多關於你所做的工作,他們該如何找到你?好吧,有幾個地方。他們可以去 gotman.com,G-O-T-T-M-A-N.com,這是個網站。那裡有很多資料。或者他們可以去我們的書籍。最後一本,尤其是如果你面對衝突,最後一本叫《妥善應對衝突》。但我們還有一本是《八次約會,終生的愛情必備對話》。這本也很棒。我們還創建了一個名為 Gotman Connect 的網站,人們可以在那裡填寫問卷,評估自己在親密關係中的優勢和挑戰,在他們的家中私密進行,然後獲取 37 個視頻模塊,這些都是我和朱莉為改善你的衝突處理方式、提高親密感、性聯繫等方面創建的。 我們在這個播客上有一個傳統,就是最後一位嘉賓會給下一位留言一個問題。我將從朱莉開始。告訴我們你曾經遭遇的靈異體驗。好的,這些都很奇妙。我時不時會有一些幻想,這些幻想總是在我開車的時候發生,不知道為什麼。所以我在穿越莫哈維沙漠的時候,感到有一種強烈的衝動要停下來。好吧,我總是聽從這些感覺,停下來後走進沙漠,去到一個感覺正確的地方,坐下來開始冥想,然後感覺自己置身於一座巨大的金色山中,那山正閃著光。它轉變為一個巨大的金色佛像。
    我坐在他的手中,像一個微不足道的小生命,他將我舉起,離開了地面。我聽到了許多關於現實的真實事情,這些事情形成了我存在的基礎。你能給我一個嗎?每個人都在受苦。每一個人。而且,沒有人比其他人更受苦。每個人都有自己的痛苦,每個人都有自己的路徑去應對那種痛苦並癒合。而人們確實會癒合。但是生活充滿了痛苦。這是正常的。這不是一種二元的感覺。痛苦是我們存在完美的一部分。
    當你聽到痛苦無法避免的觀點時,真的會改變你對自己和他人的看法。因為這樣,至少你不會把自己當成痛苦的受害者。你會意識到這是與我所愛的一切根本相連的部分。約翰,你呢?你有過任何超自然的經歷嗎?比如數字恰好完美地結合在一起?我不知道這是否算是一種超自然的經歷,但我曾經在華盛頓大學的植物園裡開車,那時我真的病得很厲害。我正朝著我的辦公室開去,因為我有一位自殺傾向的客戶,我無法聯繫她取消約會。我取消了一些其他的約會。但即使我病得這麼厲害,我也不想就這樣不出現。所以我必須出現在那裡,至少要說:“我真的太虛弱無法見到你,但我關心你。”
    就在我駛過植物園的時候,我發燒,打噴嚏和咳嗽。我感受到我父母的存在,他們都已經不在人世了。我感覺到我母親在我這頰上,我父親在我那頰上。這真的非常甜美。因為朱莉的經歷,我心想:“嗯,也許這是真的。”當我穿過植物園時,我的感冒症狀全都消失了。對我來說,能在那裡陪伴那位客戶是很重要的。而我也健康到能夠與她進行一個會談,所以我不必把這解釋為超自然的經歷。但這真的很奇怪。她很好。非常感謝你。我從你們精彩可愛的作品中不斷學到很多。而我們上一次的對話在我的觀眾中引起了很大的反響,無論我走到哪裡,人們都會停下來告訴我:“哦,我太喜歡那集關於戈特曼的了。”
    我覺得你們的智慧和知識,以及你們兩個人一起形成的多樣化觀點,對於解決我們今天討論的一些問題非常有用,這真的很好,因為你們有非常不同的觀點,而且你們以不同的方式看待事物。我認為這有助於完成整體圖景。更廣泛地說,感謝你們在過去幾十年中對於關係和愛的研究,因為人們在我走到哪裡都會引用你們的作品,不僅在愛的背景下,還在商業的背景下。我最近在澳大利亞巡演時,也在舞台上引用了你們的作品。我去過哥倫比亞的會議,聽到人們談論你們對四騎士、輕視以及你們所謂的愛的實驗室等各種事物的研究。你們正在做著非常重要的工作,真正針對的是最重要的事情,也就是把人類保持在一起。所以謝謝你們所做的一切。再次感謝你們在這裡。謝謝你,史蒂文。非常感謝你,成為我們在30年來最好的訪談者。這不是很酷嗎?在《CEO的日記》中,我每次對話的結尾,你知道我會要求嘉賓在《CEO的日記》中留下問題。我們所做的,就是將《CEO的日記》中每一個問題都轉換成這些對話卡,你可以在家裡玩。所以你擁有每一位嘉賓的問題。如果你掃描那個QR碼,你就能觀看回答那個問題的人的影片。我們終於揭示了所有問題和回答這些問題的人。全新更新的第二版對話卡目前已經在conversationcards.com上推出,已經瞬間售罄兩次了。所以如果你有興趣獲得一些限量版的對話卡,我真的非常建議你快點行動。

    After 50 years of research, the Gottmans can predict with 90% accuracy if a relationship is doomed for divorce, these are the answers to love you’ve been searching for

     Drs. John and Julie Gottman are professional relationship researchers that have published over 200 academic journal articles and 46 books. They are the co-founders of The Gottman Institute and Love Lab.

    In this conversation, the Gottmans and Steven discuss topics such as, how to repair from an affair, why dating apps are broken, the facts behind an awful sex life, and why to stop chasing the idea of ‘the one’. 

    (00:00) Intro

    (02:28) What Do You Do?

    (05:08) What We Doing Wrong About Dating

    (09:55) How Do We Find True Love?

    (11:39) What Is The Most Attractive Thing In A Person?

    (13:51) The Role Of Self Esteem In How Attractive You Come Across

    (16:13) There Isn’T ‘The One’

    (18:30) Are We Attracted To People Different To Us?

    (21:11) Do We Need To Lower Our Expectations

    (24:52) It’S A Red Flag When They Want To Rush Things

    (29:06) Can You Fake Confidence?

    (31:25) Science Know If People Connect Well Or Not

    (35:13) How To Build Confidence

    (38:04) Differences Between Gender In Attraction

    (39:37) Why People Need Alcohol When Dating

    (44:29) Is Good Enough, Enough To Be With Soemone?

    (48:06) The Role Of Sex In Attraction

    (53:40) How To Spice Things Up

    (57:46) How Much Sex Should We Be Having?

    (01:03:21) Men Struggle To Talk About Their Feelings

    (01:09:36) Expressing Gratitude To Your Partner

    (01:15:55) How To Know If You Should Break Up

    (01:19:24) The 4 Horsemen Of The Apocalpse In A Relationship

    (01:25:02) Insecure People Are More Defensive

    (01:32:19) Do Homosexuals Relationships Last Longer?

    (01:33:45) Gaslighting

    (01:38:32) Why People Stay With Gashlighter Or Abusers

    (01:41:24) How To Help People Going Through Domestic Violence

    (01:45:01) Treating Affairs

    (01:47:45) What Percentage Of People Have Affairs?

    (02:00:42) Does Cheating Help A Relationship?

    (02:03:34) The Importance Of Connection

    Follow the Gottmans: 

    Instagram – https://g2ul0.app.link/66wXYNo5QMb 

    Twitter – https://g2ul0.app.link/5htmCbr5QMb 

    The Gottman Institute – https://g2ul0.app.link/KlYOelu5QMb 

    YouTube: You can purchase the Gottmans’ book, ‘Fight Right: How Successful Couples Turn Conflict into Connection’, here: https://amzn.to/4emRC7u 

    Spotify: You can purchase the Gottmans’ book, ‘Fight Right: How Successful Couples Turn Conflict into Connection’, here: https://g2ul0.app.link/KosccZE5QMb 

    Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes 

    My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://g2ul0.app.link/DOACBook 

    Follow me:

    https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb 

    Get your hands on the brand new Diary Of A CEO Conversation Cards here: https://appurl.io/iUUJeYn25v

    Sponsors:

    Shopify – http://shopify.com/bartlett

  • Moment 179: How To Stop Stress From Killing You: Mo Gowdat

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:10 The sources of your, of stress in your life, we call them a ton of stress, T-O-N-N, right?
    0:00:15 And you know, trauma, obsessions, nuisances and noise.
    0:00:19 Trauma happens from outside, it’s a major change in your life and it hits you so hard
    0:00:28 and it breaks you for a short time, but believe it or not, 91% of people will face at least
    0:00:35 one, but often several, PTSD inducing traumatic event in their life.
    0:00:39 That’s like the loss of a loved one or, you know, losing your job so unexpectedly to the
    0:00:45 point you have to suffer or whatever, okay, being in a war zone and so on.
    0:00:49 Believe it or not, 93% of them will recover within three months.
    0:00:52 Trauma is not what breaks us, right?
    0:00:58 The interesting stuff that breaks us is the long application of obsessions, nuisances and
    0:01:00 trauma and noise.
    0:01:04 Obsessions are macro issues that you tell yourself.
    0:01:07 Don’t exist in the real world at all, okay?
    0:01:11 Like I have a belly, a little belly, so no one will ever love me.
    0:01:16 You can, you can obsess about this for the rest of your life, right?
    0:01:21 And make it your life story and basically create a lot of stress as a result of that
    0:01:23 script that you told yourself, okay?
    0:01:28 You know, nuisances are the little ones, the little forms of that, you know, things that
    0:01:34 are triggered every day by you passing in front of the mirror as you walk out of the
    0:01:38 door and you go like, oh man, you’re still that or whatever, right?
    0:01:44 Believe it or not, most of our stress, however, comes because of what we call nuisances.
    0:01:48 Nuisances are stressors that don’t break you, they’re not trauma, okay?
    0:01:53 But there are so many of them that you include in your life, so many of them.
    0:01:58 When Alice wrote, you know, the limit bit of the chapter, she wrote a beautiful script
    0:02:04 about the first five minutes or 10 minutes of your day and she started to count the stressors
    0:02:10 that you trigger in your life in those minutes from the very loud alarm, right, to the, you
    0:02:16 know, opening your social media and seeing something upsetting or, you know, opening
    0:02:19 WhatsApp and getting a message you don’t like and so on and so forth, right?
    0:02:24 And this is five minutes, 10 minutes, before you even had your coffee, you get 10, 15 stressors.
    0:02:30 The trick is how beneficial for your life have those been.
    0:02:35 And if we’re aware, if we’re able to look at those stressors and say, hold on, I’m going
    0:02:39 to take an inventory of all of the things that stressed me last week, okay, a genuinely
    0:02:44 honest inventory and I’m going to tell myself, oh, by the way, I don’t need this, I don’t
    0:02:46 need this, I don’t need this, I don’t need this, right?
    0:02:51 My commute, if I leave 10 minutes early, would it be easier?
    0:02:53 If I leave 10 minutes late, would it be easier?
    0:03:00 If I take music or the diary of the CEO podcast with me, would it become easier, right?
    0:03:07 And if you actually attentively, deliberately look at all of the new senses in your life,
    0:03:09 how many of them can you limit?
    0:03:10 Countless.
    0:03:14 I promise you, you can limit countless new senses.
    0:03:17 You can remove that friend that’s annoying you, okay?
    0:03:22 By simply texting them and saying, I don’t want to be your friend anymore, or simply winding
    0:03:27 down the conversations, or when they send you something or talk to you about something,
    0:03:30 you go like, oh, very interesting, right?
    0:03:37 Instead of engaging in those things, can you limit the amount of junk food you let into
    0:03:38 your life?
    0:03:42 Can you limit the amount of restrictions and control that you apply to yourself in your
    0:03:45 life and millions of little things?
    0:03:50 Practically, though, how does someone who’s listening to this now that has built that
    0:03:55 life where they’re in the corporate world and they’re the managing director of this
    0:03:58 fund or whatever they are, they’re listening to this now, they’re on the way to work on
    0:04:03 the tube or the plane or the train or whatever, and they’ve built up all of these commitments,
    0:04:06 so they’re getting the WhatsApps, they’re getting the emails, they’re getting the Pilates
    0:04:11 instructor checking you, they’ve built that noise into their life.
    0:04:15 How do they set about unpacking it without, like, destroying their life?
    0:04:19 You can do it granularly or you can do it at macro levels, right?
    0:04:21 So limit, remember, limit, learn and listen.
    0:04:26 Limit the first module, the first ability is what can I limit?
    0:04:31 80% of that person’s life is not needed, okay?
    0:04:37 80% of the money, unless you give your money to charity, is a waste of resources because
    0:04:40 you cannot buy, you cannot enjoy two cars at the same time, you cannot enjoy two beds
    0:04:44 at the same time, you cannot, simple, really, huh?
    0:04:51 And the trick is this, you can add the micro level, tell yourself, I met, when I was in
    0:04:59 my chief business officer of Google X, I met this wonderful CEO who basically appeared
    0:05:02 so chill, and I asked him and I said, “How are you so chill?”
    0:05:09 And he said, “I do only four meetings a day at most, each is an hour, okay?
    0:05:11 Doing less, nothing more.”
    0:05:12 And I said, “How?”
    0:05:14 And he said, “I’m a CEO.
    0:05:20 If I do meetings that are shorter than an hour, they’re too operational, okay?
    0:05:24 If I do meetings that are longer than an hour, they haven’t figured it out yet, okay?
    0:05:31 I’m so sorry, Steve, but how much of your business can be run by Oliver, okay?
    0:05:35 You know, your CEOs should run that business.
    0:05:40 But again, I don’t want to limit this to the top business people of the world.
    0:05:48 How much of your life as a salesman, so my sales team would work, would walk into my
    0:05:53 review meetings, and they would present 12 opportunities every week.
    0:05:57 And I would go like, “Okay, I’m gonna focus on number one, and number four, don’t talk
    0:05:58 to me about the other 10.”
    0:06:00 They go like, “Why?
    0:06:02 This is like a billion dollars of business.”
    0:06:05 And I’m like, “Yeah, but this is enough.
    0:06:06 Those are more difficult.
    0:06:07 Those customers are interested.
    0:06:09 We can serve them better.
    0:06:13 If you serve them better, you’re gonna close the deal, right?
    0:06:14 Go do two.
    0:06:18 And by the way, if there are 12, we should hire more salespeople.
    0:06:22 But if you focus on two, you’ll do 110% of your target.
    0:06:24 What’s better than that?
    0:06:28 And normally what ends up happening is they focus, they continue to focus on all 12.
    0:06:30 And you know what happens?
    0:06:32 That portfolio approach?
    0:06:33 Reality hits.
    0:06:38 They’re running a portfolio so that 10 of them will fail and two will run, will happen.
    0:06:39 You lose the 10.
    0:06:41 That’s the reality, right?
    0:06:46 You’re spreading yourself so thin that 10 of them are not getting your attention anyway.
    0:06:50 They’re just bothering you in the back of your mind, and you lose the 10.
    0:06:53 Instead of two, run three, 50% buffer.
    0:06:54 Okay.
    0:06:56 Devil’s advocate again here.
    0:07:00 I’m thinking about the listener who every entrepreneur that they admire, every person
    0:07:04 they admire, lies.
    0:07:06 It’s lies and you’re contributing to it, my friend.
    0:07:10 But I’m trying to, I’m really trying to, how many of those people we know all of them?
    0:07:11 How many of them are happy?
    0:07:12 Oh my God.
    0:07:13 That’s a different question.
    0:07:17 How many of them are well?
    0:07:22 So here’s what I was going to say is when you hear about the people you admire and that
    0:07:28 first year or two, in starting the thing that they went on to do that, maybe even gives
    0:07:33 them fulfillment now, all of those people will say there was no work-life balance at
    0:07:34 the start.
    0:07:37 We had to work really hard, and that’s just the way it is.
    0:07:41 I was working in a call center, I was building my business on the side, I had to work until
    0:07:44 midnight or else I wouldn’t have left the call center.
    0:07:45 I respect that.
    0:07:46 I respect that.
    0:07:47 That’s me.
    0:07:48 That’s why I tell people.
    0:07:49 You’re not working in the call center anymore.
    0:07:50 I’m not.
    0:07:51 No.
    0:07:52 But for that first year or two.
    0:07:53 Fine.
    0:07:55 If you want to do year or two, fine.
    0:07:56 Okay.
    0:07:57 Okay.
    0:07:58 Fine.
    0:07:59 It’s never ending.
    0:08:04 I told you openly, for every one of us, not just you, there’s no ceiling.
    0:08:07 There’s no preview.
    0:08:13 There’s no pre-plan of when I reach this, it’s enough, 20 trips is enough.
    0:08:17 You know what happens when you limit yourself to 20 trips?
    0:08:18 Your value becomes higher.
    0:08:19 Yeah.
    0:08:23 You make the same amount of revenue.
    0:08:26 You know what happens when you limit yourself to two deals?
    0:08:28 You serve the customer better.
    0:08:31 You know what happens when you limit yourself to five friends?
    0:08:32 They become real friends.
    0:08:34 You go out and meet them instead of texting them.
    0:08:38 So you’re saying cancel the third podcast a week, who are going to launch?
    0:08:40 Are you going to do a third podcast a week?
    0:08:46 Oh my God, I struggled with that too because I’ve been trying to build an Arabic podcast
    0:08:47 for a while.
    0:08:48 Yeah.
    0:08:49 Which I have to say is needed in the region.
    0:08:50 Yeah.
    0:08:51 Okay.
    0:08:56 Really needed the region of 350 million people and in reality, I’m one of the few that can
    0:09:00 run an Arabic podcast that’s as successful as slow mo, right?
    0:09:03 But the cost of that podcast is my health.
    0:09:07 So there will be a moment in my life where one of my projects will be handed over and
    0:09:09 the Arabic podcast will show up.
    0:09:16 But I sat with the person that I was working on this with and I said, look, just it’s not
    0:09:25 going to be right if I do it now, 52 more episodes a year beyond my capabilities.
    0:09:32 Think about one kick ass diary of the CEO a week.
    0:09:34 Does that slash your sponsorship revenue by half?
    0:09:38 I wouldn’t even know.
    0:09:39 I wouldn’t even know.
    0:09:41 This is the truth.
    0:09:46 People might not believe it’s the truth, but the sponsorship revenue is inconsequential
    0:09:47 in the grand schema things.
    0:09:50 I think when we started for the first three years, I said to the team, the team know this
    0:09:52 because they all get to see the bank accounts and stuff.
    0:09:55 I said to them, if we make any money from this, we put it back into the show.
    0:09:58 Now we’ve obviously, we make more money than we can put into the show.
    0:10:01 So it’s like, I see the message in our Slack channel that we’ve made this much money from
    0:10:03 the podcast or whatever else.
    0:10:11 But obviously the impact of that is, I mean, what does it mean?
    0:10:12 We can hire more people.
    0:10:14 We can have a studio in LA and in America at the same time.
    0:10:17 We can buy a big boat or buy a fleet.
    0:10:19 I’m never going to buy a boat because I’m so busy.
    0:10:21 I’m talking about the fishermen.
    0:10:22 Oh, right.
    0:10:23 Yeah.
    0:10:24 Yeah.
    0:10:32 So the real question is, if you allowed yourself to measure a different objective, not the
    0:10:42 number of listeners, but the impact on every listener, not the number of guests, but the
    0:10:45 quality of guests, right?
    0:10:50 Not the number of topics, but the topics that you believe in.
    0:10:51 And how does that look over the long term?
    0:10:55 So you’re saying you’d get to the same place over the long term?
    0:10:58 You’ll not become Steve Jobs.
    0:11:04 When I say get to the same place, my rebuttal in my brain was like, because we built a platform,
    0:11:09 people like you, when you’ve got something good to talk about, like your books, you came
    0:11:14 and we had that incredible conversation, episode 101, my favorite conversation of all time.
    0:11:19 That was a byproduct of us fighting hard to build a platform where you felt or whoever’s
    0:11:20 decision it was.
    0:11:28 So you’re saying that because you’re doing two episodes a week, by the way, when I did
    0:11:30 101, it was one episode a week.
    0:11:36 But because you’re doing two episodes a week, you’re enabling more people to have a channel
    0:11:38 to speak, right?
    0:11:41 There are 62,000 books written last year.
    0:11:45 You need to step up your game if you want to serve all books.
    0:11:46 No, I don’t want to sell all books.
    0:11:47 I just want the best ones.
    0:11:53 So the question really is, again, what’s the ceiling?
    0:11:57 How many good books can you spread a year, right?
    0:12:00 I mean, when you look at slow-mo, I do the opposite of what you do.
    0:12:06 So a very interesting part of what I do with slow-mo is I rarely ever get a celebrity.
    0:12:11 It’s a podcast by the people, for the people, if you want, sort of, like a lot of people
    0:12:13 will listen and say, I can relate to this.
    0:12:15 This is part of my story.
    0:12:22 And the game here is that 7.8 million possible guests, billion, sorry, right?
    0:12:25 It’s impossible, impossible, OK?
    0:12:32 The question truly is, what do I want to stand for?
    0:12:39 I mean, there are so many ways I can grow slow-mo.
    0:12:40 Is that what I stand for?
    0:12:42 Why do I want to grow it?
    0:12:45 I mean, look at my Instagram and your Instagram.
    0:12:48 This is a very interesting conversation.
    0:12:52 My Instagram, I think, is 150,000 people or something.
    0:12:53 Yours is what?
    0:12:58 15 million, gazillion, gazillion, something like that?
    0:12:59 I don’t know.
    0:13:03 That’s a very large number, right?
    0:13:04 What difference does it make?
    0:13:08 Well, you said to me, you said you want to make a million people unstressed, a billion
    0:13:09 people happy or whatever it was.
    0:13:13 That’s my ambition, but do I have to do that?
    0:13:20 Or do people listening to this, are people listening to this going to tell other people
    0:13:24 about this so that they come and listen to this, right?
    0:13:29 But if this podcast had six listeners, you probably wouldn’t have chose it for your book
    0:13:30 tour.
    0:13:32 I would have chosen a thousand of them.
    0:13:38 No, but the question really is very straightforward.
    0:13:41 The question is, you’re there already.
    0:13:42 Yeah.
    0:13:43 I understand that.
    0:13:46 This is why I ask what’s the bullshit I’m telling myself, because I do realize that
    0:13:51 there’s some kind of bullshit I’m telling myself at a deep level about why I need to
    0:14:00 work hard, and it’s clearer to me now more than ever that the cost is significant and
    0:14:02 the reward is not clear.
    0:14:03 It’s diminishing.
    0:14:04 Yeah.
    0:14:05 I don’t even know what the reward is.
    0:14:07 The most rewarding thing I do you’ve identified is this.
    0:14:11 This is the most impactful thing I do, so I think you’d appreciate the most.
    0:14:12 Open so many minds.
    0:14:14 It’s a wonderful part of people’s life.
    0:14:15 It is this.
    0:14:19 So I ask myself, why don’t I just do this?
    0:14:24 Because there are 40 other companies that I’m involved in as an investor, or six or
    0:14:30 seven that I founded, and before you were sat there today, there was a founder, an hour
    0:14:34 before you arrived of another business that I’m involved in, and I’m a co-founder of.
    0:14:38 And we were talking about funding in this plan, in this plan, in this plan, and I do
    0:14:40 go, what insanity is this?
    0:14:42 And I know it’s not just me.
    0:14:48 It’s a lot of people out there that have engaged in this voluntary insanity of overstressing
    0:14:51 their lives, the addiction of stressors you describe it in the book.
    0:14:58 And a lot of us, as I said earlier, we know it’s insanity when we zoom out and think about
    0:15:03 it on a piece of paper, but there’s something so tempting about the addiction.
    0:15:05 It’s the only script that you know.
    0:15:06 Yeah.
    0:15:12 So I keep telling myself, when there was a time, if you really dig deep back in probably
    0:15:17 2009, I did a public talk somewhere, and it was filmed.
    0:15:21 And they asked me, what is your life’s purpose?
    0:15:28 And I said, my life’s purpose is to help startups build technology that is as complex
    0:15:31 as Google outside the Western world.
    0:15:40 So specific, you very, very interesting thinker, truth is, I am not that person.
    0:15:41 Right?
    0:15:42 Why did you say that?
    0:15:47 Because at the time, I was in a system where I was very good at helping startups, but it
    0:15:49 wasn’t my life’s purpose.
    0:15:50 Okay?
    0:15:53 And as a result, I coached 50 startups a week.
    0:15:58 When I used to go to California, I used to tell, from the number of startups that needed
    0:16:02 my time, I used to say, I’m going to be in Blue Bottle Cafe on University Avenue between
    0:16:09 11 and 6 p.m. or 5 p.m. on Sundays, come over, catch me, and I’ll try to help you.
    0:16:14 And I would meet 15, 20 of them every single week.
    0:16:15 Right?
    0:16:16 Why?
    0:16:19 It’s not my life’s purpose at all.
    0:16:27 I focus my life now on things that are very different, happiness, well-being, and it wasn’t
    0:16:29 me that chose this path, by the way.
    0:16:39 That purpose was, chose me, by Lali leaving the world, and at a moment where I was ready.
    0:16:40 Okay?
    0:16:42 That’s what, and what does that mean?
    0:16:48 It means that I had to leave Google X, I had to leave a career around being an angel investor
    0:16:52 and being this and being that, and now people text me and say, “Mo, I have this new startup
    0:16:57 and I really need you to invest,” and I say, “I don’t invest,” period.
    0:16:58 Why?
    0:17:01 Because investment is not giving someone some money.
    0:17:06 Investment is a call every four hours, “Hey, we have this opportunity, we have,” who wants
    0:17:07 that?
    0:17:08 Okay?
    0:17:14 And the real question is, and I say it with worry that a lot of people might have already
    0:17:17 switched off the podcast by now, okay?
    0:17:25 It’s a big lie, the whole endless cycle of growth and progress is a big lie.
    0:17:30 It’s the reason why we’re allowing AI into our life without thinking of the dangers
    0:17:34 of AI, because it’s a big lie.
    0:17:39 More is better, faster is better, more progress is better, is it?
    0:17:44 Thank you.
    Các nguồn gốc của căng thẳng trong cuộc sống của bạn, chúng tôi gọi chúng là một tấn căng thẳng, T-O-N-N, đúng không?
    Và bạn biết đấy, chấn thương, nỗi ám ảnh, phiền toái và tiếng ồn.
    Chấn thương xảy ra từ bên ngoài, đó là một sự thay đổi lớn trong cuộc sống của bạn và nó đánh vào bạn rất mạnh mẽ,
    và nó làm bạn gục ngã trong một thời gian ngắn, nhưng tin hay không, 91% mọi người sẽ phải đối mặt ít nhất
    một lần, nhưng thường là nhiều lần, với sự kiện chấn thương gây ra PTSD trong cuộc sống của họ.
    Điều đó giống như việc mất một người thân yêu hoặc, bạn biết đấy, mất việc một cách bất ngờ đến mức bạn phải chịu đựng hoặc gì đó, được không, sống trong một vùng chiến sự và vân vân.
    Tin hay không, 93% trong số họ sẽ hồi phục trong vòng ba tháng.
    Chấn thương không phải là điều làm chúng ta gục ngã, đúng không?
    Những điều thú vị làm chúng ta gục ngã là sự lặp đi lặp lại lâu dài của nỗi ám ảnh, phiền toái và chấn thương và tiếng ồn.
    Nỗi ám ảnh là những vấn đề vĩ mô mà bạn tự nói với bản thân.
    Chúng không tồn tại trong thế giới thực chút nào, được không?
    Như là tôi có một cái bụng, một cái bụng nhỏ, vì vậy không ai sẽ yêu tôi.
    Bạn có thể, bạn có thể ám ảnh về điều này trong suốt phần đời còn lại của bạn, đúng không?
    Và biến nó thành câu chuyện cuộc đời của bạn và cơ bản tạo ra rất nhiều căng thẳng từ kịch bản mà bạn đã nói với bản thân, được không?
    Bạn biết đấy, phiền toái là những điều nhỏ nhặt, những hình thức nhỏ của điều đó, bạn biết đấy, những thứ được kích hoạt mỗi ngày khi bạn đi ngang qua gương khi bạn bước ra khỏi cửa và bạn nghĩ, ôi trời, bạn vẫn như vậy hoặc gì đó, đúng không?
    Tin hay không, phần lớn căng thẳng của chúng ta, tuy nhiên, đến từ những gì chúng ta gọi là phiền toái.
    Phiền toái là những yếu tố gây căng thẳng không làm bạn gục ngã, chúng không phải là chấn thương, được không?
    Nhưng có rất nhiều trong số chúng mà bạn đưa vào cuộc sống của mình, rất nhiều.
    Khi Alice viết, bạn biết đấy, phần giới hạn của chương, cô ấy đã viết một kịch bản đẹp về năm phút đầu tiên hoặc mười phút của ngày bạn và cô ấy bắt đầu đếm các yếu tố gây căng thẳng mà bạn kích hoạt trong cuộc sống của bạn trong những phút đó từ cái chuông báo thức rất to, đúng không, đến việc bạn mở mạng xã hội và thấy điều gì đó gây khó chịu hoặc, bạn biết đấy, mở…
    WhatsApp và nhận được một tin nhắn mà bạn không thích, và cứ như vậy, đúng không?
    Và đây là năm phút, mười phút, trước khi bạn thậm chí đã uống cà phê, bạn đã nhận được 10, 15 yếu tố gây stress.
    Mẹo là những yếu tố đó đã có lợi cho cuộc sống của bạn như thế nào.
    Và nếu chúng ta nhận thức được, nếu chúng ta có thể nhìn vào những yếu tố gây stress đó và nói, khoan đã, tôi sẽ kiểm kê tất cả những điều đã làm tôi căng thẳng tuần trước, được chứ, một kiểm kê thật sự trung thực và tôi sẽ nói với bản thân, ôi, nhân tiện, tôi không cần cái này, tôi không cần cái này, tôi không cần cái này, tôi không cần cái này, đúng không?
    Chuyến đi làm của tôi, nếu tôi rời đi sớm 10 phút, liệu có dễ hơn không?
    Nếu tôi rời đi muộn 10 phút, liệu có dễ hơn không?
    Nếu tôi mang theo nhạc hoặc podcast nhật ký của CEO, liệu có dễ hơn không, đúng không?
    Và nếu bạn thực sự chú ý, có chủ đích nhìn vào tất cả những yếu tố mới trong cuộc sống của bạn, bạn có thể giới hạn bao nhiêu trong số đó?
    Vô số.
    Tôi hứa với bạn, bạn có thể giới hạn vô số yếu tố mới.
    Bạn có thể loại bỏ người bạn đang làm phiền bạn, được chứ?
    Bằng cách đơn giản là nhắn tin cho họ và nói, tôi không muốn là bạn của bạn nữa, hoặc đơn giản là giảm bớt các cuộc trò chuyện, hoặc khi họ gửi cho bạn một cái gì đó hoặc nói với bạn về một cái gì đó, bạn có thể nói, ôi, rất thú vị, đúng không?
    Thay vì tham gia vào những điều đó, bạn có thể giới hạn lượng đồ ăn vặt mà bạn cho phép vào cuộc sống của mình không?
    Bạn có thể giới hạn lượng hạn chế và kiểm soát mà bạn áp dụng cho bản thân trong cuộc sống và hàng triệu điều nhỏ nhặt không?
    Thực tế, tuy nhiên, làm thế nào để một người đang nghe điều này bây giờ, người đã xây dựng cuộc sống mà họ đang ở trong thế giới doanh nghiệp và họ là giám đốc điều hành của quỹ này hoặc bất cứ điều gì họ đang làm, họ đang nghe điều này bây giờ, họ đang trên đường đi làm trên tàu điện ngầm hoặc máy bay hoặc tàu hỏa hoặc bất cứ điều gì, và họ đã xây dựng tất cả những cam kết này, vì vậy họ đang nhận được WhatsApp, họ đang nhận được email, họ đang nhận được huấn luyện viên Pilates kiểm tra bạn, họ đã xây dựng tiếng ồn đó vào cuộc sống của họ.
    Họ bắt đầu unpack nó như thế nào mà không làm hỏng cuộc sống của họ?
    Bạn có thể làm điều đó một cách chi tiết hoặc ở cấp độ vĩ mô, đúng không?
    Vì vậy, hãy giới hạn, nhớ rằng, giới hạn, học hỏi và lắng nghe.
    Giới hạn mô-đun đầu tiên, khả năng đầu tiên là tôi có thể giới hạn điều gì?
    80% cuộc sống của người đó là không cần thiết, được chứ?
    80% số tiền, trừ khi bạn quyên góp tiền của mình cho từ thiện, là lãng phí tài nguyên vì
    bạn không thể mua, bạn không thể tận hưởng hai chiếc xe cùng một lúc, bạn không thể tận hưởng hai chiếc giường
    cùng một lúc, bạn không thể, đơn giản thôi, đúng không?
    Và mẹo là đây, bạn có thể thêm cấp độ vi mô, tự nhủ với bản thân, tôi đã gặp, khi tôi là
    giám đốc kinh doanh của Google X, tôi đã gặp một CEO tuyệt vời người mà về cơ bản trông rất điềm tĩnh, và tôi đã hỏi anh ấy và tôi nói, “Sao anh lại điềm tĩnh như vậy?”
    Và anh ấy nói, “Tôi chỉ có bốn cuộc họp mỗi ngày, mỗi cuộc họp là một giờ, được chứ?
    Làm ít hơn, không hơn.”
    Và tôi đã hỏi, “Sao lại như vậy?”
    Và anh ấy nói, “Tôi là một CEO.
    Nếu tôi tổ chức các cuộc họp ngắn hơn một giờ, chúng quá mang tính vận hành, được chứ?
    Nếu tôi tổ chức các cuộc họp dài hơn một giờ, họ vẫn chưa tìm ra được vấn đề, được chứ?
    Tôi rất tiếc, Steve, nhưng bao nhiêu phần trăm công việc của bạn có thể được Oliver điều hành, được chứ?
    Bạn biết đấy, các CEO của bạn nên điều hành doanh nghiệp đó.
    Nhưng một lần nữa, tôi không muốn giới hạn điều này cho những người kinh doanh hàng đầu thế giới.
    Bao nhiêu phần trăm cuộc sống của bạn với tư cách là một nhân viên bán hàng, vì vậy đội ngũ bán hàng của tôi sẽ làm việc, sẽ bước vào các cuộc họp đánh giá của tôi, và họ sẽ trình bày 12 cơ hội mỗi tuần.
    Và tôi sẽ nói, “Được rồi, tôi sẽ tập trung vào số một và số bốn, đừng nói với tôi về 10 cái còn lại.”
    Họ sẽ hỏi, “Tại sao?
    Đây là một tỷ đô la doanh thu.”
    Và tôi sẽ nói, “Đúng vậy, nhưng điều này là đủ.
    Những cái kia khó hơn.
    Những khách hàng đó quan tâm.
    Chúng ta có thể phục vụ họ tốt hơn.
    Nếu bạn phục vụ họ tốt hơn, bạn sẽ chốt được hợp đồng, đúng không?
    Hãy làm hai cái.
    Và nhân tiện, nếu có 12 cái, chúng ta nên thuê thêm nhân viên bán hàng.
    Nhưng nếu bạn tập trung vào hai cái, bạn sẽ đạt được 110% mục tiêu của mình.
    Còn gì tốt hơn thế?
    Và thường thì điều xảy ra là họ tập trung, họ tiếp tục tập trung vào tất cả 12.
    Và bạn biết điều gì xảy ra không?
    Cách tiếp cận danh mục đầu tư đó?
    Thực tế ập đến.
    Họ đang điều hành một danh mục đầu tư để 10 trong số đó sẽ thất bại và hai sẽ thành công, điều đó sẽ xảy ra.
    Bạn mất 10 cái.
    Đó là thực tế, đúng không?
    Bạn đang phân tán bản thân quá mỏng manh đến nỗi 10 cái đó không nhận được sự chú ý của bạn.
    Chúng chỉ làm phiền bạn trong tâm trí, và bạn mất 10 cái.
    Thay vì hai, hãy chạy ba, 50% dự phòng.
    Được rồi.
    Lại là người bênh vực cho quỷ ở đây.
    Tôi đang nghĩ về người nghe mà mỗi doanh nhân mà họ ngưỡng mộ, mỗi người mà họ ngưỡng mộ, đều nói dối.
    Đó là những lời dối trá và bạn đang góp phần vào điều đó, bạn tôi.
    Nhưng tôi đang cố gắng, tôi thực sự đang cố gắng, có bao nhiêu người trong số đó mà chúng ta biết tất cả họ?
    Có bao nhiêu người trong số họ hạnh phúc?
    Ôi Chúa ơi.
    Đó là một câu hỏi khác.
    Có bao nhiêu người trong số họ khỏe mạnh?
    Vì vậy, đây là điều tôi định nói là khi bạn nghe về những người bạn ngưỡng mộ và năm đầu tiên hoặc hai năm đầu, khi bắt đầu điều mà họ đã làm, có thể thậm chí mang lại cho họ sự thỏa mãn bây giờ, tất cả những người đó sẽ nói rằng không có sự cân bằng giữa công việc và cuộc sống ở giai đoạn bắt đầu.
    Chúng tôi phải làm việc rất chăm chỉ, và đó là cách mà nó diễn ra.
    Tôi đã làm việc trong một trung tâm cuộc gọi, tôi đã xây dựng doanh nghiệp của mình bên cạnh, tôi phải làm việc đến nửa đêm nếu không tôi sẽ không rời khỏi trung tâm cuộc gọi.
    Tôi tôn trọng điều đó.
    Tôi tôn trọng điều đó.
    Đó là tôi.
    Đó là lý do tại sao tôi nói với mọi người.
    Bạn không còn làm việc trong trung tâm cuộc gọi nữa.
    Tôi không.
    Không.
    Nhưng trong năm đầu tiên hoặc hai năm đầu.
    Được rồi.
    Nếu bạn muốn làm trong một hoặc hai năm, được rồi.
    Được rồi.
    Được rồi.
    Nó không bao giờ kết thúc.
    Tôi đã nói với bạn một cách công khai, đối với mỗi người trong chúng ta, không chỉ riêng bạn, không có giới hạn.
    Không có bản xem trước.
    Không có kế hoạch trước về việc khi nào tôi đạt đến điều này, thì đủ, 20 chuyến đi là đủ.
    Bạn biết điều gì xảy ra khi bạn giới hạn bản thân ở 20 chuyến đi không?
    Giá trị của bạn trở nên cao hơn.
    Vâng.
    Bạn tạo ra cùng một lượng doanh thu.
    Bạn biết điều gì xảy ra khi bạn giới hạn bản thân ở hai giao dịch không?
    Bạn phục vụ khách hàng tốt hơn.
    Bạn biết điều gì sẽ xảy ra khi bạn giới hạn bản thân chỉ với năm người bạn không?
    Họ trở thành những người bạn thực sự.
    Bạn ra ngoài và gặp họ thay vì nhắn tin cho họ.
    Vậy bạn đang nói hủy bỏ podcast thứ ba mỗi tuần, ai sẽ là người khởi động?
    Bạn có định làm một podcast thứ ba mỗi tuần không?
    Ôi Chúa ơi, tôi cũng đã vật lộn với điều đó vì tôi đã cố gắng xây dựng một podcast tiếng Ả Rập
    trong một thời gian.
    Đúng vậy.
    Mà tôi phải nói là rất cần thiết trong khu vực này.
    Đúng vậy.
    Thực sự cần thiết cho khu vực 350 triệu người và trên thực tế, tôi là một trong số ít người có thể
    vận hành một podcast tiếng Ả Rập thành công như Slow Mo, đúng không?
    Nhưng chi phí của podcast đó là sức khỏe của tôi.
    Vì vậy, sẽ có một thời điểm trong cuộc đời tôi mà một trong những dự án của tôi sẽ được bàn giao và
    podcast tiếng Ả Rập sẽ xuất hiện.
    Nhưng tôi đã ngồi với người mà tôi đang làm việc cùng và tôi đã nói, nhìn này, chỉ đơn giản là không
    đúng nếu tôi làm điều đó bây giờ, 52 tập nữa mỗi năm vượt quá khả năng của tôi.
    Hãy nghĩ về một cuốn nhật ký CEO tuyệt vời mỗi tuần.
    Điều đó có làm giảm doanh thu tài trợ của bạn xuống một nửa không?
    Tôi thậm chí còn không biết.
    Tôi thậm chí còn không biết.
    Đây là sự thật.
    Mọi người có thể không tin đó là sự thật, nhưng doanh thu tài trợ không có ý nghĩa gì trong bức tranh lớn.
    Tôi nghĩ khi chúng tôi bắt đầu trong ba năm đầu tiên, tôi đã nói với đội ngũ, đội ngũ biết điều này
    bởi vì họ đều được thấy tài khoản ngân hàng và những thứ khác.
    Tôi đã nói với họ, nếu chúng tôi kiếm được bất kỳ tiền nào từ điều này, chúng tôi sẽ đưa nó trở lại vào chương trình.
    Bây giờ chúng tôi rõ ràng, chúng tôi kiếm được nhiều tiền hơn những gì chúng tôi có thể đưa vào chương trình.
    Vì vậy, tôi thấy thông điệp trong kênh Slack của chúng tôi rằng chúng tôi đã kiếm được số tiền này từ
    podcast hoặc bất cứ điều gì khác.
    Nhưng rõ ràng tác động của điều đó là, ý tôi là, điều đó có nghĩa là gì?
    Chúng tôi có thể thuê thêm nhiều người.
    Chúng tôi có thể có một studio ở LA và ở Mỹ cùng một lúc.
    Chúng tôi có thể mua một chiếc thuyền lớn hoặc mua một đội tàu.
    Tôi sẽ không bao giờ mua một chiếc thuyền vì tôi quá bận rộn.
    Tôi đang nói về những ngư dân.
    Ôi, đúng rồi.
    Đúng vậy.
    Vậy câu hỏi thực sự là, nếu bạn cho phép mình đo lường một mục tiêu khác, không phải số lượng người nghe, mà là tác động đến từng người nghe, không phải số lượng khách mời, mà là chất lượng của khách mời, đúng không?
    Không phải số lượng chủ đề, mà là những chủ đề mà bạn tin tưởng.
    Và điều đó sẽ trông như thế nào trong dài hạn?
    Vậy bạn đang nói rằng bạn sẽ đến cùng một nơi trong dài hạn?
    Bạn sẽ không trở thành Steve Jobs.
    Khi tôi nói đến cùng một nơi, phản biện trong đầu tôi là, vì chúng tôi đã xây dựng một nền tảng, những người như bạn, khi bạn có điều gì tốt để nói, như những cuốn sách của bạn, bạn đã đến và chúng tôi đã có cuộc trò chuyện tuyệt vời đó, tập 101, cuộc trò chuyện yêu thích nhất của tôi từ trước đến nay.
    Đó là một sản phẩm phụ của việc chúng tôi đã chiến đấu rất nhiều để xây dựng một nền tảng nơi bạn cảm thấy hoặc bất kỳ ai quyết định đó.
    Vậy bạn đang nói rằng vì bạn đang làm hai tập mỗi tuần, nhân tiện, khi tôi làm tập 101, đó là một tập mỗi tuần.
    Nhưng vì bạn đang làm hai tập mỗi tuần, bạn đang tạo điều kiện cho nhiều người hơn có một kênh để nói, đúng không?
    Có 62.000 cuốn sách được viết ra năm ngoái.
    Bạn cần nâng cao trình độ của mình nếu bạn muốn phục vụ tất cả các cuốn sách.
    Không, tôi không muốn bán tất cả các cuốn sách.
    Tôi chỉ muốn những cuốn tốt nhất.
    Vậy câu hỏi thực sự là, lại một lần nữa, trần số là gì?
    Bạn có thể lan tỏa bao nhiêu cuốn sách tốt trong một năm, đúng không?
    Ý tôi là, khi bạn nhìn vào slow-mo, tôi làm điều ngược lại với những gì bạn làm.
    Vì vậy, một phần rất thú vị trong những gì tôi làm với slow-mo là tôi hiếm khi có một người nổi tiếng.
    Đó là một podcast của nhân dân, vì nhân dân, nếu bạn muốn, kiểu như, nhiều người sẽ lắng nghe và nói, tôi có thể liên hệ với điều này.
    Đây là một phần trong câu chuyện của tôi.
    Và trò chơi ở đây là có 7,8 triệu khách mời có thể, tỷ, xin lỗi, đúng không?
    Điều đó là không thể, không thể, OK?
    Câu hỏi thực sự là, tôi muốn đại diện cho điều gì?
    Ý tôi là, có rất nhiều cách tôi có thể phát triển slow-mo.
    Đó có phải là điều tôi đại diện không?
    Tại sao tôi muốn phát triển nó?
    Ý tôi là, hãy nhìn vào Instagram của tôi và Instagram của bạn.
    Đây là một cuộc trò chuyện rất thú vị.
    Instagram của tôi, tôi nghĩ, có khoảng 150.000 người hoặc gì đó.
    Còn của bạn thì sao?
    15 triệu, hàng triệu, hàng triệu, cái gì đó như vậy?
    Tôi không biết.
    Đó là một con số rất lớn, đúng không?
    Có ý nghĩa gì không?
    Chà, bạn đã nói với tôi, bạn nói bạn muốn làm cho một triệu người không bị căng thẳng, một tỷ người hạnh phúc hoặc bất cứ điều gì đó.
    Đó là tham vọng của tôi, nhưng tôi có phải làm điều đó không?
    Hay là những người đang nghe điều này, có phải họ sẽ nói với những người khác về điều này để họ đến và nghe điều này, đúng không?
    Nhưng nếu podcast này chỉ có sáu người nghe, có lẽ bạn đã không chọn nó cho tour sách của bạn.
    Tôi sẽ chọn một nghìn cái khác.
    Không, nhưng câu hỏi thực sự rất đơn giản.
    Câu hỏi là, bạn đã ở đó rồi.
    Vâng.
    Tôi hiểu điều đó.
    Đó là lý do tại sao tôi hỏi cái gì là điều vô lý mà tôi đang nói với bản thân, bởi vì tôi nhận ra rằng có một loại vô lý nào đó mà tôi đang nói với bản thân ở một mức độ sâu sắc về lý do tại sao tôi cần phải làm việc chăm chỉ, và giờ đây tôi nhận thấy rõ ràng hơn bao giờ hết rằng chi phí là đáng kể và phần thưởng thì không rõ ràng.
    Nó đang giảm dần.
    Vâng.
    Tôi thậm chí không biết phần thưởng là gì.
    Điều đáng giá nhất mà tôi làm mà bạn đã chỉ ra là điều này.
    Đây là điều có ảnh hưởng nhất mà tôi làm, vì vậy tôi nghĩ bạn sẽ đánh giá cao nhất.
    Mở ra nhiều tâm trí.
    Đó là một phần tuyệt vời trong cuộc sống của mọi người.
    Đó chính là điều này.
    Vì vậy, tôi tự hỏi, tại sao tôi không chỉ làm điều này?
    Bởi vì có 40 công ty khác mà tôi tham gia với tư cách là nhà đầu tư, hoặc sáu hoặc bảy công ty mà tôi đã thành lập, và trước khi bạn ngồi ở đây hôm nay, có một người sáng lập, một giờ trước khi bạn đến của một doanh nghiệp khác mà tôi tham gia, và tôi là một trong những người sáng lập.
    Và chúng tôi đã nói về việc tài trợ trong kế hoạch này, trong kế hoạch này, trong kế hoạch này, và tôi đã nghĩ, cái điên rồ gì đây?
    Và tôi biết không chỉ có mình tôi.
    Có rất nhiều người ngoài kia đã tham gia vào sự điên rồ tự nguyện này của việc căng thẳng cuộc sống của họ, sự nghiện của những yếu tố gây căng thẳng mà bạn đã mô tả trong cuốn sách.
    Và rất nhiều người trong chúng ta, như tôi đã nói trước đó, chúng ta biết rằng đó là sự điên rồ khi chúng ta nhìn ra xa và nghĩ về nó trên một mảnh giấy, nhưng có điều gì đó thật hấp dẫn về sự nghiện ngập. Đó là kịch bản duy nhất mà bạn biết. Vâng. Vì vậy, tôi cứ tự nhủ, có một thời điểm, nếu bạn thực sự đào sâu về khoảng năm 2009, tôi đã có một buổi nói chuyện công khai ở đâu đó, và nó đã được ghi hình. Họ đã hỏi tôi, mục đích cuộc sống của bạn là gì? Và tôi đã nói, mục đích cuộc sống của tôi là giúp các công ty khởi nghiệp xây dựng công nghệ phức tạp như Google ngoài thế giới phương Tây. Thật cụ thể, bạn là một người suy nghĩ rất, rất thú vị, sự thật là, tôi không phải là người đó. Đúng không? Tại sao bạn lại nói như vậy? Bởi vì vào thời điểm đó, tôi đang ở trong một hệ thống mà tôi rất giỏi trong việc giúp đỡ các công ty khởi nghiệp, nhưng đó không phải là mục đích cuộc sống của tôi. Được chứ? Và kết quả là, tôi đã huấn luyện 50 công ty khởi nghiệp mỗi tuần. Khi tôi từng đến California, tôi thường nói, từ số lượng các công ty khởi nghiệp cần thời gian của tôi, tôi thường nói, tôi sẽ có mặt tại Blue Bottle Cafe trên Đại lộ University giữa 11 giờ sáng và 6 giờ chiều hoặc 5 giờ chiều vào Chủ nhật, hãy đến, tìm tôi, và tôi sẽ cố gắng giúp bạn. Và tôi đã gặp 15, 20 trong số họ mỗi tuần. Đúng không? Tại sao? Đó hoàn toàn không phải là mục đích cuộc sống của tôi. Bây giờ tôi tập trung cuộc sống của mình vào những điều rất khác, hạnh phúc, sức khỏe, và không phải tôi đã chọn con đường này, bằng cách nào đó. Mục đích đó đã chọn tôi, khi Lali rời khỏi thế giới, và vào một thời điểm mà tôi đã sẵn sàng. Được chứ? Đó là điều gì, và điều đó có nghĩa là gì? Nó có nghĩa là tôi đã phải rời Google X, tôi đã phải rời bỏ một sự nghiệp xung quanh việc trở thành một nhà đầu tư thiên thần và trở thành cái này cái kia, và bây giờ mọi người nhắn tin cho tôi và nói, “Mo, tôi có một công ty khởi nghiệp mới và tôi thực sự cần bạn đầu tư,” và tôi nói, “Tôi không đầu tư,” hết. Tại sao? Bởi vì đầu tư không phải là cho ai đó một ít tiền. Đầu tư là một cuộc gọi mỗi bốn giờ, “Này, chúng tôi có cơ hội này, chúng tôi có,” ai muốn điều đó? Được chứ? Và câu hỏi thực sự là, và tôi nói điều này với sự lo lắng rằng rất nhiều người có thể đã có rồi.
    Bạn đã tắt podcast rồi đúng không?
    Đó là một lời nói dối lớn, toàn bộ chu kỳ tăng trưởng và tiến bộ vô tận là một lời nói dối lớn.
    Đó là lý do tại sao chúng ta cho phép AI vào cuộc sống của mình mà không nghĩ đến những nguy hiểm của AI, vì đó là một lời nói dối lớn.
    Nhiều hơn thì tốt hơn, nhanh hơn thì tốt hơn, tiến bộ hơn thì tốt hơn, phải không?
    Cảm ơn bạn.
    你生活中壓力的來源,我們稱之為「一噸壓力」,T-O-N-N,對吧?你知道,創傷、執念、煩擾和噪音。創傷是發生在外部的,它是你生活中的重大變化,讓你受到重擊,短暫地使你崩潰,但你相信與否,91%的人一生中會面對至少一次,甚至多次導致創傷後壓力症的事件。這就像失去摯愛,或是突然失去工作到需要經歷痛苦的地步,還有,當然,在戰區之類的經歷。信不信由你,93%的人會在三個月內恢復過來。創傷並不是讓我們崩潰的原因,對吧?讓我們崩潰的有趣因素是執念、煩擾、創傷和噪音的長時間影響。執念是你告訴自己的宏觀問題,根本不存在於現實世界中,對吧?比如說我肚子上有一點肉,所以沒人會愛我。你可以為此而執著一輩子,對吧?並且讓它成為你的生活故事,基本上會因此而產生大量的壓力,這就是你告訴自己的劇本。你知道,煩擾則是那些小問題,日常生活中那些被你每天經由鏡子經過時觸發的事情,當你走出門時,心裡想:「哦,天啊,你還是那樣。」信不信由你,然而,我們的壓力大多來自我們稱之為煩擾的事情。煩擾是那些不會讓你崩潰的壓力因素,它們不是創傷,對吧?但它們卻有這麼多,以致於你將它們納入生活中,數不清的煩擾。當艾莉斯寫到這一章的限制時,她寫了一個關於你一天前五分鐘或十分鐘的美麗劇本,並開始計算那些分鐘內你生活中觸發的壓力源,從非常響的鬧鐘開始,對吧?你知道,打開社交媒體看到的令人不快的東西,或者打開WhatsApp收到一條你不喜歡的訊息等等。這是在你甚至還沒喝咖啡的五分鐘、十分鐘內,你就面對了10到15個壓力源。關鍵在於這些壓力源對你的生活有多大影響。如果我們能意識到,能夠看看這些壓力源,說:「等一下,我要對上週讓我壓力的所有事情進行盤點,」好吧,這是一個非常誠實的盤點。然後告訴自己:「哦,對了,我不需要這個,我不需要這個,我不需要這個,我不需要這個。」對吧?我的通勤,如果我提前十分鐘出發,會不會更容易?如果我晚十分鐘出發,會不會更容易?如果我帶上音樂或CEO日記的播客,會不會變得更容易?對吧?如果你實際上仔細、有意識地看待生活中的所有煩擾,你能限制多少個?數不清。我向你保證,你可以限制數不清的煩擾。你可以刪除那個讓你煩的朋友,對吧?只需要簡單地發個短信告訴他:“我不想再做你的朋友了,”或簡單地減少交流,或者當他們發給你一些東西或跟你談論一些事情時,你就說:“哦,真有趣,”對吧?而不是參與到那些事情中。你能限制自己生活中的垃圾食品的攝入嗎?你能限制你施加在自己生活中的限制與控制,還有數以百萬計的小事嗎?那麼,實際上,對於現在聽這些話的人,已經在企業界建立起這樣的生活,成為某個基金的董事總經理或其他角色,他們在路上上班,無論是在地鐵、飛機、火車上,他們建立了這些承諾,因此他們收到了WhatsApp消息,電子郵件,甚至皮拉提斯教練的查詢,他們將噪音融入了生活中。那麼,他們怎樣才能開始解開這一切,而不破壞自己的生活呢?你可以從微觀入手,或者從宏觀層面來進行,對吧?所以記住,限制、學習和傾聽。限制是第一模塊,第一個能力是我能限制什麼?那個人的80%生活並不必要,對吧?80%的錢,除非你把錢捐給慈善機構,否則是資源的浪費,因為你不能同時享受兩輛車,也不能同時享受兩張床,這很簡單,真的,對吧?而關鍵在於這一點,你可以加上微觀層面,告訴自己:我在Google X擔任首席業務官時,遇到一位非常冷靜的CEO,我問他:“你怎麼這麼冷靜?”他說:“我每天最多只開四個會,每個會議一小時,好嗎?少做,沒有更多。”我問:“如何做到?”他說:“我是個CEO。如果我開的會議少於一小時,那麼它們就太具操作性了;如果我開的會議超過一小時,那麼他們就還沒有弄明白,對吧?對不起,史蒂夫,然而,你的業務有多少能由奧利弗來管理呢?”你知道,你的CEO應該經營這個業務。但我不想將這限制於世界頂尖的商業人士。作為一名銷售員,你的生活中有多少情況是如此,我的銷售團隊會走進我的評估會議,每週會展示12個機會。我會說:“好吧,我將專注於第一個和第四個,不要告訴我另外十個。”他們會說:“為什麼?這種業務價值十億。”我說:“是的,但這已經足夠了。那些更難,那些客戶更感興趣。我們可以為他們提供更好的服務。如果你能更好地服務他們,你就能達成交易,對吧?去做兩個。而且,如果有12個,我們應該聘請更多的銷售人員。但如果你專注於兩個,你將達到你目標的110%。”
    有什麼比這更好的呢?
    通常最終發生的是他們會專注於全部十二個項目。
    你知道會發生什麼嗎?
    那個投資組合的方法?
    現實會來襲。
    他們在運行一個投資組合,結果十個會失敗,兩個會成功,這是必然的。
    你會失去那十個。
    這就是現實,對吧?
    你把自己分散得太淺薄,以至於那十個項目根本無法得到你的關注。
    它們只是在你心裡的背面煩擾你,而你失去了那十個。
    與其讓兩個項目運行,不如讓三個項目運行,這是一個50%的緩衝。
    好的。
    我這裡再做一次惡魔的倡辯。
    我在想聽眾,每一位他們敬佩的企業家,每一位他們敬佩的人,都是在說謊。
    這是謊言,你也在參與其中,我的朋友。
    但我真的在思考,我們認識的那些人,有多少人是幸福的?
    哦,天啊。
    那是另一個問題。
    有多少人安好?
    所以我本來想說的是,當你聽到你所敬佩的人,在那些開始的第一年或兩年,他們所做的事情,或許甚至給了他們現在的滿足感,所有這些人都會說一開始是沒有工作與生活的平衡的。
    我們不得不非常努力地工作,這就是事情的真相。
    我在一個呼叫中心工作,還在一邊建立我的業務,我不得不工作到半夜,否則我就不能離開呼叫中心。
    我尊重這一點。
    我尊重這一點。
    那就是我。
    這就是為什麼我告訴人們。
    你不再在呼叫中心工作了。
    我不。
    不。
    但對於那第一年或兩年。
    好吧。
    如果你想要一兩年,那就好吧。
    好吧。
    好吧。
    這是沒有結束的。
    我坦誠告訴你,對於我們每一個人,不單是你,沒有上限。
    沒有預覽。
    沒有事先計劃,當我達到這個,就足夠了,20次旅行就足夠了。
    你知道當你限制自己為20次旅行時會發生什麼嗎?
    你的價值就會提高。
    是的。
    你獲得的收入是相同的。
    你知道當你限制自己為兩筆交易時會發生什麼嗎?
    你能更好地服務客戶。
    你知道當你限制自己為五個朋友時會發生什麼嗎?
    他們變成真正的朋友。
    你會出去見面,而不是只是發短信。
    所以你是說取消每週的第三個播客,有誰會啟動?
    你打算每週做第三個播客嗎?
    哦,天啊,我也為此苦惱,因為我一直在試著建立一個阿拉伯語的播客。
    是的。
    我得說,在這個地區是非常需要的。
    是的。
    好吧。
    這對於3.5億的人口來說是非常需求的,而實際上,我是少數幾位能經營與《Slow Mo》一樣成功的阿拉伯語播客的人,對吧?
    但是那個播客的代價是我的健康。
    所以在我生活中的某個時刻,我的其中一個項目將被交接,而阿拉伯語播客將會出現。
    但是我和我一起工作的那個人坐下來,跟我說,對不起,如果我現在做的話,52集超過了我的能力範圍。
    想想一周一次的厲害的《CEO日記》。
    那是否會使你的贊助收入減半?
    我甚至不知道。
    我甚至不知道。
    這是事實。
    人們可能不相信這是事實,但贊助收入在整個大框架中是微不足道的。
    我想當我們開始的前幾年,我告訴團隊,團隊知道這一點,因為他們都可以看到銀行賬戶等資訊。
    我告訴他們,如果我們從中賺到任何錢,我們就把它投入到節目中。
    現在顯然,我們賺的錢超過了我們可以投入到節目中的錢。
    所以我看到我們的Slack頻道裡的訊息,我們從播客或其他地方賺了這麼多錢。
    但顯然,這影響的意義是,我們可以雇用更多的人。
    我們可以在洛杉磯和美國同時擁有一個工作室。
    我們可以買一艘大船或一個艦隊。
    我永遠不會買船,因為我太忙了。
    我在說漁民。
    哦,對。
    是的。
    所以真正的問題是,如果你允許自己衡量另一個目標,而不是聽眾的數量,而是對每個聽眾的影響,而不是嘉賓的數量,而是嘉賓的質量,對吧?
    而不是主題的數量,而是你相信的主題。
    那麼從長遠來看,這會是什麼樣子?
    所以你是在說從長遠來看,會達到同樣的地方?
    你不會成為史蒂夫·喬布斯。
    當我說達到同樣的地方時,我在腦中反駁,因為我們建立了一個平台,像你這樣的人,當你有好東西要談論時,比如你的書,你來了,我們做了那次令人難以置信的對話,第101集,我一生中最喜歡的對話。
    那是我們努力建立一個平台的副產品,讓你覺得或者無論是誰的決定。
    所以你是在說因為你每週做兩集,順便說一下,當我做第101集時,是每週一集。
    但因為你每週做兩集,你讓更多的人有發言的管道,對吧?
    去年有62,000本書出版。
    如果你想為所有書籍服務,你需要提升你的遊戲。
    不,我不想賣所有書籍。
    我只想要最好的書。
    所以問題是,再次,天花板是什麼?
    你每年能擴展多少好書,對吧?
    我的意思是,當你看看《Slow Mo》時,我是在做與你相反的事。
    所以我在《Slow Mo》中做的一個非常有趣的部分是,我幾乎從來不會邀請名人。
    這是一個人民為主體的播客,如果你想的話,很多人聽了會說,我能理解這一點。
    這是我故事的一部分。
    而真正的問題是,有78百萬個潛在的嘉賓,糟糕,抱歉,對嗎?
    這是不可能的,不可能。
    真的問題是,我想要代表什麼?
    我的意思是,我可以以很多方式增長《Slow Mo》。
    那是我想代表的嗎?
    為什麼我想增長它?
    我的意思是,看我的Instagram和你的Instagram。
    這是一個非常有趣的對話。
    我的Instagram,我想應該有15萬人左右吧。
    你的是多少?
    1500萬、幾十億,之類的?
    我不知道。
    那是一個非常大的數字,對吧?
    這有什麼差別呢?
    好吧,你曾跟我說過,你想讓一百萬人不再有壓力,讓十億人快樂,還是其他什麼。
    那是我的雄心壯志,但我真的需要這麼做嗎?
    又或者在收聽這個節目的人,會不會告訴其他人,讓他們來收聽這個節目呢,對吧?
    但如果這個播客只有六個聽眾,你大概就不會選擇它作為你的書巡演的一部分。
    我會選擇其中的千個。
    不,但問題實際上非常直接。
    問題是,你已經到了那裡。
    對。
    我明白了。
    這就是為什麼我問自己,我在欺騙自己什麼,因為我確實意識到,我在深層次上對於為何需要努力工作這件事,有某種自我欺騙,而現在比以往任何時候都更清楚,這樣的成本是巨大的,而回報卻不清晰。
    它正在減少。
    是的。
    我甚至不知道回報是什麼。
    你所認可的我做的最有價值的事情就是這個。
    這是我做的影響力最大的事情,所以我想你會最感激。
    開啟這麼多人的思維。
    這是人們生活中美好的一部分。
    就是這個。
    所以我問自己,為什麼我不僅僅做這個?
    因為我身為投資者參與了40多家公司,或者我創辦的六七家公司,而在你今天坐在這裡之前,大約一小時前,我參與的另一個業務的創始人就坐在這兒,並且我是他的共同創始人。
    我們在討論這個計劃、那個計劃的資金,我就會想,這究竟是什麼瘋狂?
    而我知道不止是我。
    外面有許多人參與了這種自願的瘋狂,過度的壓力讓他們的生活充滿焦慮,你在書中所描述的壓力成癮。
    如我之前所說的,我們中的許多人知道,當我們從整體出發,並把這些事情寫下來的時候,它是多麼的瘋狂,但這種上癮的感覺有多麼吸引人。
    這是你唯一知道的劇本。
    是的。
    所以我不斷告訴自己,那時候,如果你真的往回挖掘,可能是在2009年的某個時候,我在某處做過一次公開演講,並且是有錄影的。
    他們問我,您的生活目的什麼?
    我說,我的生活目的是幫助初創公司建立與Google一樣複雜的技術,尤其是在西方世界之外。
    如此具體,你非常、非常有趣的思考者,事實是,我並不是那樣的人。
    對吧?
    你為什麼這麼說?
    因為當時我正處於一個系統中,在那裡我非常擅長幫助初創公司,但這並不是我的生活目的。
    好嗎?
    因此,我每週指導50家初創公司。
    當我以前去加州時,我會告訴那些需要我時間的初創公司,我會在星期天的上午11點到下午6點或5點之間出現在大學大道的藍瓶咖啡,我會說,趕過來見我,我會試著幫助你。
    而我每週會見到15至20家初創公司。
    對吧?
    為什麼?
    這根本不是我的生活目的。
    我現在把生活重心放在非常不同的事情上,幸福、健康,而說實話,這條路並不是我選擇的。
    這個目的是在拉莉離開這個世界的時候選擇我的,在我準備好之後。
    好嗎?
    那意味著什麼?
    意味著我不得不離開谷歌X,我不得不離開成為天使投資者和擔任其他職務的職業,現在人們給我發簡訊,說:“Mo,我有一家新初創公司,真的需要你投資,”而我說,“我不投資,”就這樣說完。
    為什麼?
    因為投資不是給某人一些錢。
    投資是每四小時的電話,“嘿,我們有這個機會,我們有,”誰想要那樣?
    好嗎?
    而真正的問題是,我說得有些擔心,因為很多人可能已經關掉這個播客了,對吧?
    這是一個巨大的謊言,整個不斷增長和進步的循環是一個巨大的謊言。
    這就是我們為什麼在沒有考慮人工智慧的危險時,就允許它進入我們生活的原因,因為這是一個巨大的謊言。
    “多就更好”、“快就更好”、“進步越多就越好”,是這樣嗎?
    謝謝。

    In this moment, entrepreneur and best selling author, Mohammad “Mo” Gawdat, discusses the root cause of stress in your life. Mo says that it is not major traumatic events that break people, instead it is the much smaller damage that build ups over time and results from the script that you tell yourself. He believes that many of the stressors of your life can easily be cut out if you spend time deliberately looking at and reflecting on your life. After this you can then choose to limit what you allow into it, and help break the toxic addiction to stress we all suffer from in the modern world.

    Listen to the full episode here –

    Spotify- https://g2ul0.app.link/vgYbIohXXKb

    Apple –  https://g2ul0.app.link/r9qufpkXXKb

    Watch the Episodes On Youtube – https://www.youtube.com/c/%20TheDiaryOfACEO/videos

    Mo Gawdat: https://www.mogawdat.com/

  • The Muscle Building Expert: “Creatine Loading Is a Waste Of Time!”, They’re Lying To You About Workout Hours! Dr Michael Israetel

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:05 Doing this at home will give you phenomenal overall results with not so much time investment.
    0:00:08 It’s not so difficult. We’re talking about a sum total of…
    0:00:10 Really? Yeah, yeah, I’m doing that.
    0:00:13 Per week will radically transform your body.
    0:00:18 Dr. Michael Isretel is a leading sports scientist who provides no nonsense, science-based strategies
    0:00:22 on muscle building, fat loss, and helping people maximize their fitness potential.
    0:00:28 My mission is to get everyone in as good of shape as possible with minimum time investment.
    0:00:30 So, where do we start?
    0:00:32 So, it’s the consistency that matters.
    0:00:35 Doesn’t matter if it’s two hours a week or if it’s 18 hours a week.
    0:00:37 If you’re consistent, you can get amazing benefits.
    0:00:41 And then there’s specificity, which is the most important principle in all of exercise science.
    0:00:43 It’s telling yourself, “Okay, I want bigger biceps.”
    0:00:48 And then focus on that and also every real working set should be challenging.
    0:00:50 Is there a perfect amount of repetitions to do?
    0:00:52 There is. It’s a trade secret. But it’s…
    0:00:56 How long will it take me to lose the muscles that I’ve gained if I don’t go back to the gym?
    0:00:58 After about two weeks of not lifting, we start to lose muscle.
    0:01:02 But most people think, “Oh, my God, another eight months just to get back to where I started?”
    0:01:07 But when you gain an initial amount of muscle, it never goes back to the same size as when you started.
    0:01:08 It’s just always going to be bigger.
    0:01:10 And then I’ve got a couple of hours of weight.
    0:01:12 I just want to get a bit leaner and I want to gain some muscle.
    0:01:15 Okay, the first thing we do is go to Michael.
    0:01:17 Are there any supplements you suggest I take?
    0:01:18 Whey protein, casein protein.
    0:01:20 What about steroids?
    0:01:22 Jesus Christ, I’m really going to say this.
    0:01:25 He’s recently on like a boatload of steroids.
    0:01:26 There are a few downsides.
    0:01:28 What are the downsides that no one’s talking about?
    0:01:29 They’re unspeakable.
    0:01:30 Do you really want to know?
    0:01:43 Dr. Michael, what is the mission that you find yourself on in this phase of your life?
    0:01:52 For those who would like to get everyone who would like in as good of shape as possible,
    0:02:03 with as minimum of a time investment, injury probability, and inconvenience in general as
    0:02:07 possible, and the highest likelihood of best results, while trying to completely excise
    0:02:13 doing anything that is pointless, and also, I’m going to say this politely,
    0:02:16 telling people things that aren’t true.
    0:02:23 We’re trying to get as many people fit, leaner, more muscular, more flexible, healthier, etc.
    0:02:27 as humanly possible, to the extent that they are interested in that sort of thing.
    0:02:28 Because not everyone’s into fitness.
    0:02:29 I understand that.
    0:02:33 I mean, I think I look kind of freaky and it scares certain people.
    0:02:34 So I have a lot of time for that.
    0:02:37 But if you want to get fit, we’re trying our best.
    0:02:42 What are the big myths that end up standing in the way of most people?
    0:02:48 When they hear this conversation now, what are the most frequent rebuttals that you’ll get
    0:02:53 when you say that someone can get in shape and be lean with limited time?
    0:02:59 Two super common ones are, I don’t have the time to work out.
    0:03:03 And into that time to work out is included.
    0:03:08 I don’t have regular gym access, or I technically do, but I’d have to drive to the gym.
    0:03:11 I just don’t have the time of the bandwidth where I don’t have the scheduling,
    0:03:13 positioning in my life to do this sort of thing.
    0:03:19 And baked into that is the assumption that getting much healthier and much leaner and
    0:03:22 much more muscular takes an inordinate amount of time.
    0:03:25 What are the most common questions I get out in the real world
    0:03:27 when people happen to look in my general direction?
    0:03:29 Because usually people just kind of go like, what the hell is wrong?
    0:03:29 That guy’s had.
    0:03:36 But one of the most common questions I get is, how many hours a day do you work out?
    0:03:37 Or how many days a week do you work out?
    0:03:42 And every single person is expecting an answer that is kind of like asking
    0:03:45 the tallest basketball player you’ve ever met, how tall they are.
    0:03:47 You want an answer that’s like two and a half meters.
    0:03:49 You want something meaty.
    0:03:51 And if they tell you like, I’m a meter 90, you’re kind of like,
    0:03:53 isn’t that cool?
    0:03:56 And every time I tell them how much I work out, which is really like,
    0:04:01 it might really like trying to be as good as bodybuilding as possible.
    0:04:02 It is really eight hours a week.
    0:04:09 And this is to do this insane thing for people just trying to be fit and healthy, etc.
    0:04:15 We’re talking about a sum total of one hour per week split into two or three,
    0:04:17 20 ish minute sessions.
    0:04:24 Something we’ll be trying later on is such a huge stimulus and can radically transform your body,
    0:04:26 especially if you have attention to nutrition.
    0:04:28 And that’s the second thing that’s a big dog.
    0:04:34 My big myth is people have ideas about what comes in to nutrition
    0:04:40 and nutrition for being more lean, more muscular and healthier.
    0:04:42 They have all these kind of a constellation of ideas.
    0:04:46 Economists and philosophers, Thomas Sowell calls them notions.
    0:04:50 So if you have a hierarchy of understanding, you have theory at the top,
    0:04:54 which is like gravitation evolution, things super, super confirmed.
    0:04:57 Just beneath that, you have model, like the standard model in physics.
    0:04:59 It’s not quite good enough, quite good enough support, be a theory,
    0:05:02 but it’s a very well understood space with a few mysteries.
    0:05:04 Under that, you have a hypothesis,
    0:05:08 which is you have a real good idea formally phrased.
    0:05:10 And underneath that, you have a notion.
    0:05:13 And a notion is just things people say and people are like, uh-huh.
    0:05:16 And no one even asks or answers about, is this really true?
    0:05:18 And so when you talk to people about nutrition,
    0:05:21 or they talk to you about why they’re not in such great shape,
    0:05:24 another thing I get is when you’re pretty jacked and lean
    0:05:25 and you sit next to someone on a plane,
    0:05:28 they treat you almost like a religious figure, like a priest or a mom.
    0:05:30 And they’re like, apologize.
    0:05:32 They’re like, cool, you look like you’re in good shape.
    0:05:33 I just have men in the gym.
    0:05:36 And I’m like, I love you as a human being, no matter all the time.
    0:05:37 Really? All the time.
    0:05:38 They apologize for the state they’re in.
    0:05:39 More or less, yeah.
    0:05:40 Well, they’ll see me eat a protein bar
    0:05:42 and they’re getting like the food on the plane.
    0:05:43 And they’re like, this is bad for me, huh?
    0:05:44 And I’m like, no, it’s actually quite fine.
    0:05:46 And they’re always a little bit confused.
    0:05:50 So all these ideas people have about nutrition, organic,
    0:05:55 artificial sweeteners are bad, gluten-free, GMOs.
    0:05:59 You have to have very meticulously well-prepared meals.
    0:06:01 There is a ton of food that’s huge,
    0:06:04 laundry-less of food that’s unhealthy and bad for you, makes you fat.
    0:06:06 There are other foods that are a little bit more nuanced
    0:06:08 and difficult to find that are super health foods
    0:06:09 and will radically transform you.
    0:06:11 I can go on for hours about these myths.
    0:06:14 But people come in with these myths as notions,
    0:06:17 as things they believe that they’re like, this is how it is, right?
    0:06:19 And when you tell them like, actually, that’s not true.
    0:06:23 A lot of them are like, no way.
    0:06:24 Because maybe that’s the first time they’ve heard about it.
    0:06:28 So you tell people working out doesn’t have to last forever.
    0:06:31 If you do it intelligently, which is what we specialize at RP
    0:06:34 about teaching people how to do and demonstrating digital products,
    0:06:37 you can get into really, really good shape
    0:06:38 with not so much time investment.
    0:06:39 It’s not so difficult.
    0:06:42 It’s difficult in the moment, as far as you’ve got to try hard.
    0:06:45 But an hour of trying hard a week is not the end of the world.
    0:06:47 And then an nutritional front, they come in
    0:06:50 and they think it takes all these crazy special things.
    0:06:53 Like people will watch me eat regular food
    0:06:55 and they’ll be like, you eat that?
    0:06:56 I’m like, yes.
    0:06:57 Like, but I thought that, you know,
    0:06:59 but you need the super special food.
    0:07:00 I think that’s never been true.
    0:07:05 But people come in with their stack of ideas.
    0:07:10 And these, there’s just dozens and dozens of myths on both ends.
    0:07:13 We’ll go through all of those myths.
    0:07:15 But my last question before we get into it
    0:07:17 is why does it matter to be in good shape?
    0:07:20 And this is, I’m asking you here
    0:07:22 to really draw on some of the case studies
    0:07:24 that you’ve probably been exposed to,
    0:07:26 where people have turned their lives around.
    0:07:28 What is the net benefit of someone who’s listening right now,
    0:07:30 who’s maybe heard about fitness stuff before
    0:07:33 and has heard from personal trainers and bodybuilders
    0:07:34 and whoever else,
    0:07:35 but for whatever reason,
    0:07:37 they just haven’t been able to get off the sofa
    0:07:38 and get into action.
    0:07:38 It’s difficult.
    0:07:41 You know, what is, why should they?
    0:07:42 Why should they care?
    0:07:42 I love that question.
    0:07:48 The first thing I’ll say is maybe not a surprise
    0:07:50 to many of the people that know me.
    0:07:53 Politically, I’m like super pro freedom,
    0:07:54 freedom of all kinds, inclusion.
    0:07:57 And that means to me also
    0:07:59 that if someone doesn’t want to pursue fitness,
    0:08:00 as a human being,
    0:08:02 you have the same love and respect,
    0:08:03 at least for me,
    0:08:05 that anyone who’s fit would have.
    0:08:06 And so as far as like,
    0:08:08 it’ll just make you a better person
    0:08:09 and you’ll go, how to get fit?
    0:08:12 People will see people that are obese
    0:08:15 and they’re like, like lazy and how do they live with themselves?
    0:08:17 I don’t ever think things like that.
    0:08:18 Not because I’m a good person.
    0:08:19 I’m not a good person at all.
    0:08:22 But what fitness won’t give you
    0:08:24 is it won’t elevate your status
    0:08:26 as a better person in some way.
    0:08:31 However, the other benefits of fitness,
    0:08:34 we could have a 10 hour podcast
    0:08:35 where I just go through them one at a time
    0:08:37 and we would never get through all of them.
    0:08:38 I’ll give you a couple of samplings
    0:08:39 and kind of the big hitters.
    0:08:42 One is health straight up.
    0:08:46 So if you reduce your body fat substantially
    0:08:48 and you increase your muscularity substantially
    0:08:52 and you adopt a lifestyle of moderate to moderately high
    0:08:54 physical activity quite regularly,
    0:08:57 this is about as close in real life
    0:09:00 as we have so far to a panacea, a cure-all.
    0:09:01 It isn’t cure-all,
    0:09:03 but the degree of preventative,
    0:09:07 you won’t get really sick very soon.
    0:09:10 The fact that has is just radical.
    0:09:14 I just coming off of them,
    0:09:15 but if it’s okay to say,
    0:09:18 it was recently I’m like a boatload of steroids.
    0:09:19 It’s like the worst ones.
    0:09:22 Got blood work right in the middle of that
    0:09:24 because I was a very lean
    0:09:26 and very physically active and very muscular.
    0:09:27 My blood works stellar.
    0:09:30 Just being leaner and more muscular and more active
    0:09:33 just cleans your blood work up like crazy
    0:09:36 and makes your long-term,
    0:09:39 it increases your longevity considerably,
    0:09:40 but it does something I think is
    0:09:42 pretty close to equally important.
    0:09:46 It increases the kind of time you’re having in your life
    0:09:47 while you’re alive.
    0:09:50 It makes it way better.
    0:09:51 It reduces the morbidity.
    0:09:53 And so because you can be around a long time
    0:09:55 living in an assisted care facility
    0:09:57 and like on machines to keep it.
    0:09:58 That’s you’re alive, sure,
    0:10:00 but it’s not missing there.
    0:10:02 But if you have more muscle,
    0:10:04 less fat and more physical activity,
    0:10:05 you ever see like an 80-year-old
    0:10:07 that’s like cardio walking down the street
    0:10:10 and you’re like, my man, it’ll give you that.
    0:10:11 So that’s a big deal.
    0:10:13 So health, it’ll give you,
    0:10:16 usually people experience a perception of wellness
    0:10:17 that’s psychological.
    0:10:19 They just feel better.
    0:10:20 They feel cleaner.
    0:10:22 They feel more energy.
    0:10:25 The cognitive benefits of health and fitness
    0:10:27 are now being addressed seriously in the literature
    0:10:28 and they have been for a little while,
    0:10:29 but it’s kind of swelling.
    0:10:33 It’s unequivocally true now to say
    0:10:35 that regularly engaging in fitness
    0:10:38 makes you literally smarter just straight up.
    0:10:43 And it conserves your brain’s cognitive health
    0:10:47 for decades into the future as you do it consistently.
    0:10:48 It’s just wind all the way across.
    0:10:51 What is your background
    0:10:54 in terms of your academic qualifications
    0:10:57 and experiences that you’ve had
    0:10:59 that feed into everything that you know?
    0:11:00 This sounds so pretentious.
    0:11:02 I can’t believe I’m using this nomenclature,
    0:11:04 but I did my undergraduate work
    0:11:06 at the University of Michigan
    0:11:10 where I met my fellow co-founder of RP, Nick Shaw.
    0:11:14 And that was in kinesiology,
    0:11:17 specifically a subset of something called movement science.
    0:11:20 I then went on to do a master’s
    0:11:22 in technically strength and conditioning
    0:11:25 but exercise science at Appalachian State University.
    0:11:28 Then I went for one year to go work in New York City
    0:11:30 with Nick as a personal trainer.
    0:11:32 At the end of that process,
    0:11:34 I realized that for my own personal vibe,
    0:11:37 I just didn’t know enough and I wanted to know more.
    0:11:40 And so I got accepted to a PhD program
    0:11:41 at East Tennessee State University
    0:11:43 under the great Mike Stone,
    0:11:45 who’s probably one of the most well-published
    0:11:47 sports scientists of all time.
    0:11:49 Definitely in the conversation
    0:11:51 for the greatest American sports scientist of all time.
    0:11:54 And I went to that PhD program
    0:11:56 and that was in sport physiology.
    0:11:57 And the best way we had of summarizing
    0:11:59 what it is we were learning is
    0:12:00 the thing we’re learning best here
    0:12:02 is how to take good athletes and make them better.
    0:12:05 And so I did three years of that.
    0:12:06 It sounds like a prison time.
    0:12:07 I did three years in ETSU.
    0:12:11 And that was the conclusion.
    0:12:12 As a terminal degree,
    0:12:13 I got a PhD in sport physiology.
    0:12:15 And then I spent, oh, geez,
    0:12:18 10 years in various professorships,
    0:12:20 teaching and doing some research
    0:12:21 and all this other stuff.
    0:12:23 I’m no longer a college professor,
    0:12:26 mostly because there’s only so many things
    0:12:28 you could do at the same time.
    0:12:29 Well, and it was kind of like,
    0:12:31 this YouTube thing is getting kind of insane.
    0:12:32 So I was kind of a pivot to that.
    0:12:35 But I’m still actively involved in research,
    0:12:37 our company funds research.
    0:12:38 I still look at manuscripts.
    0:12:38 They still co-authors.
    0:12:40 I’m still involved in that capacity as well.
    0:12:42 So I want to start with a start.
    0:12:44 If someone’s listening to this right now
    0:12:46 and they have walked into your,
    0:12:48 this is your practice.
    0:12:50 This is your hypertrophy practice,
    0:12:52 let’s say, this table.
    0:12:53 And they sit there and they say,
    0:12:56 I would like to gain more lean muscle mass
    0:12:58 and I’d like to lose some weight.
    0:13:00 I live a busy life.
    0:13:02 Where do we start?
    0:13:03 What’s step one?
    0:13:04 And you know, like,
    0:13:06 I’m actually going to hazard a guess at step one
    0:13:07 and to see if I’m correct.
    0:13:10 But for me, step one is quite psychological
    0:13:11 because it’s all well in good.
    0:13:14 Me having the tactics and strategies and the information.
    0:13:16 But if I don’t have the motivation,
    0:13:18 none of it’s going to matter anyway.
    0:13:22 So is step one psychological in some way?
    0:13:23 Absolutely. My God.
    0:13:25 You should just be taking my job at this point.
    0:13:26 No, but okay. I thought so.
    0:13:28 I thought that was so what would you do for me
    0:13:31 to get me in the right psychological mindset?
    0:13:34 I would even take a step back before that.
    0:13:34 Okay.
    0:13:38 The first thing we do is called the needs analysis
    0:13:40 and formal sport science.
    0:13:46 A needs analysis is what do you want specifically?
    0:13:48 Do you want bigger arms?
    0:13:50 How much muscle are you trying to gain?
    0:13:51 It’s a very different conversation
    0:13:53 if someone weighs 150 pounds.
    0:13:57 And they’re like, I want to be 155 but leaner versus
    0:13:58 that way 150 pounds.
    0:14:01 And I want to be 200 ripped different timelines,
    0:14:03 different approaches, different trade-offs.
    0:14:06 Okay. Give me the typical answer to that question.
    0:14:09 Most people just open-ended to be completely honest.
    0:14:09 Really?
    0:14:11 I just want to get much leaner.
    0:14:14 Some of them will say I also want to put on a lot of muscle.
    0:14:17 The muscle thing is a lot of times with females,
    0:14:18 they just want the leaner part,
    0:14:20 but they understand in many cases that
    0:14:23 if they just jettison their muscle entirely,
    0:14:25 they end up looking more sick than healthy.
    0:14:28 But a lot of the males leaner is important,
    0:14:30 but also getting super jacked is important.
    0:14:34 But how jacked and how lean that’s the conversation
    0:14:36 is if they come in with totally open-ended concerns,
    0:14:37 it’s kind of like walking into a car dealership
    0:14:38 and be like, I want a car.
    0:14:39 Like you’re going to have to be a little bit,
    0:14:40 we’ll sell you whatever.
    0:14:42 But you’re going to have to tell me a little bit more
    0:14:43 about what your use cases are,
    0:14:45 about what your budget is.
    0:14:46 So that’s another big thing.
    0:14:47 And an even analysis is,
    0:14:50 how much time can you give to this?
    0:14:52 Because if someone says,
    0:14:55 I want to eventually be a professional bodybuilder,
    0:14:59 and I’ve got nothing but time in my week to do the thing,
    0:15:02 they’re getting a very different plan than someone that’s like,
    0:15:06 I just want to be able to see my man down there again,
    0:15:09 and just not die soon.
    0:15:15 And I have two hours a week to give you very different plan.
    0:15:18 So I’ve got, let’s say, I’ve got a couple of hours a week,
    0:15:21 so two, three hours a week that I could probably spare,
    0:15:22 maybe four.
    0:15:24 And I just want to get a bit leaner,
    0:15:26 and I want to gain some muscle.
    0:15:26 Yeah.
    0:15:30 I also ask, what have you been doing so far?
    0:15:32 Tell me about your approach to fitness.
    0:15:35 And the answer could be, I don’t have one.
    0:15:36 I’ve never tried to do anything.
    0:15:38 Once we get a lot of that information,
    0:15:40 I don’t want to say the plan writes itself,
    0:15:42 but sort of almost,
    0:15:46 now we really, really, really have all the details
    0:15:47 to fill in the blanks.
    0:15:48 And then from there,
    0:15:50 once you’ve done that sort of needs analysis
    0:15:51 and you’ve understood the investment
    0:15:52 that they’re willing to make,
    0:15:54 you understand what their goals are,
    0:15:56 you understand their current approach to fitness,
    0:15:58 what becomes step two?
    0:16:00 So again, I’m trying to embody the viewer here
    0:16:01 who’s trying to change their life.
    0:16:02 Yeah, yeah.
    0:16:02 And get going for…
    0:16:05 Step two, oftentimes, just to keep it cool,
    0:16:07 we can definitely do nutrition, if you’d like.
    0:16:09 So please come in for that,
    0:16:11 but I’ll just use training as a quick example here.
    0:16:16 A big one is, do you go to a gym?
    0:16:18 Can you make it to a gym?
    0:16:19 Or are you going to be training at home?
    0:16:23 Because training at home is a bit of a different world.
    0:16:25 You can get amazing results at home.
    0:16:27 But we need to make sure you have the right equipment.
    0:16:28 And it’s super minimal.
    0:16:31 Two 20-pound dumbbells.
    0:16:32 I like that you’re looking over at the dumbbells like…
    0:16:34 At least 20 kg dumbbells.
    0:16:36 They’re 20-pound dumbbells.
    0:16:37 Is that what I need at home?
    0:16:40 For many people, like adult males,
    0:16:42 bright spry like yourself,
    0:16:43 20-pound dumbbells at home
    0:16:46 will give you phenomenal overall results.
    0:16:46 Yeah.
    0:16:50 What is that, nine kgs or something?
    0:16:50 Oh, here we go.
    0:16:53 Your assistants are quite strong, by the way.
    0:16:54 Thank you.
    0:16:55 Do you fight crime in your spare time?
    0:17:01 Okay, so these are 20-pound dumbbells.
    0:17:02 You’re just showing off now.
    0:17:05 But these are what I need at home to do a workout?
    0:17:08 Yes, somewhere between 10 and 20 pounds,
    0:17:10 10 for smaller, lighter females,
    0:17:13 20 for larger, more strong males,
    0:17:14 somewhere between that.
    0:17:16 Two of those dumbbells at home
    0:17:18 and a little bit of floor space
    0:17:21 can be the beginning of an absolutely revolutionary workout program.
    0:17:22 Really?
    0:17:22 Yeah.
    0:17:28 So give me the starting position and the end position
    0:17:31 that I could get to just with these dumbbells at home.
    0:17:34 If you properly control your diet
    0:17:36 and you haven’t really lifted weights before,
    0:17:39 and you’re, let’s say, 30, 40, 50 years old,
    0:17:41 in a six-month time span,
    0:17:47 we can reliably get you to gain five to 10 pounds of muscle,
    0:17:48 which if you go to the store,
    0:17:49 what is that like?
    0:17:53 Five, let’s say, two to five kilos of muscle.
    0:17:55 You ever buy two to five kilos of meat at the store?
    0:17:57 That’s a lot of meat.
    0:17:58 That’s going on your body.
    0:18:03 And we can reliably get you to lose, oh gee,
    0:18:06 five to seven and a half kilos of fat
    0:18:08 in a six-month time frame,
    0:18:10 just by being intelligent about your diet
    0:18:15 and doing two workouts per week at home with your dumbbells
    0:18:18 and the workouts each take roughly 20 minutes.
    0:18:21 So that’s 40 minutes a week.
    0:18:22 Oh, yeah.
    0:18:25 Now, that’s if you’re unaccustomed and unadjusted.
    0:18:26 If you have already,
    0:18:28 and that’s why those intake questions are important,
    0:18:28 because if you’re like,
    0:18:30 “Look, I go to the gym six times a week.
    0:18:31 I spend two hours at the gym,”
    0:18:34 like dumbbells can keep you in pretty good shape,
    0:18:36 but they’re not going to elevate your shape very likely.
    0:18:38 At the very least, it’ll be highly inefficient
    0:18:40 and incredibly discomforting
    0:18:41 for what you’d have to do with such dumbbells.
    0:18:44 So what is step three then?
    0:18:46 So if we’ve got the equipment part figured out,
    0:18:48 and I guess the complicated element of that
    0:18:51 is some people have anxiety as it relates to going to the gym.
    0:18:52 I’ve got a lot of friends that,
    0:18:54 because they’re so inexperienced
    0:18:56 with weightlifting or the machines,
    0:18:59 they feel embarrassed to go to the gym.
    0:19:01 So, well, at least that’s what they tell me.
    0:19:03 Now, I don’t know whether they’re biasing themselves,
    0:19:05 but they tell me that they have gym anxiety.
    0:19:06 Yes, that’s amazing.
    0:19:07 And actually, I can relate.
    0:19:08 You walk into a gym,
    0:19:11 especially if I get to like a bodybuilding gym,
    0:19:12 and I do look around and I go,
    0:19:14 “Okay, everyone here knows what they’re doing more than I do.”
    0:19:17 Ooh, that’s already wrong, but we’ll get to that a bit.
    0:19:18 And are they looking at me?
    0:19:21 Do they know that I don’t know how this machine works?
    0:19:22 And if I don’t know how a machine works,
    0:19:25 and there’s nothing, you know, no label to tell me,
    0:19:26 sometimes I just avoid the machine.
    0:19:27 If I’m in like a bodybuilding gym,
    0:19:31 because if I can help, I don’t know how to do my wrist muscles.
    0:19:33 Yeah, I just look like a doofus,
    0:19:34 and everyone’s making fun of me in their head.
    0:19:35 That’s kind of what I think sometimes,
    0:19:37 if I go to like a really elite gym.
    0:19:37 So, yeah.
    0:19:40 So, first of all, I think people’s gym anxiety
    0:19:41 is absolutely real thing.
    0:19:43 I can speak to that at length.
    0:19:46 The next step would be to say,
    0:19:49 “Hey, listen, based on all the information we’ve collected
    0:19:51 on your limitations, desires, abilities,
    0:19:54 we’ve cultivated a plan for you.
    0:19:56 It’d be diet plan, and then just stick
    0:19:57 into the muscle growth stuff.
    0:20:02 Here’s your plan for your training.”
    0:20:06 And we actually have an app for this sort of thing
    0:20:07 where we would say,
    0:20:10 “Okay, here’s how you type in all your stuff in the app.
    0:20:12 The app will create a plan for you,
    0:20:15 and it’ll tell you here’s what to do for warming up.
    0:20:16 Here’s, you know, you pick a weight,
    0:20:18 it tells you how to pick your weights,
    0:20:20 and then it programs the rest of your two months
    0:20:22 of training for you.
    0:20:23 You fill in the, how do I feel?
    0:20:24 How am I recovering?
    0:20:25 It’ll take care of everything else.”
    0:20:29 And if you ever get confused, you click on the exercise,
    0:20:33 and it opens up a video with an audio demonstration
    0:20:34 of how to do it.
    0:20:36 And of someone, a professional bodybuilder,
    0:20:38 doing the thing, and you go,
    0:20:39 “Oh, that’s what bicep curls was.
    0:20:40 Okay, got it.”
    0:20:41 So, now you have all the answers,
    0:20:44 and you don’t have to have our app.
    0:20:44 We think it’s nice.
    0:20:45 You don’t have to have it.
    0:20:47 Just whatever kind of plan you have,
    0:20:50 that’s your little map of the Caribbean Sea
    0:20:52 with the exes and the pirate ships.
    0:20:54 And you know exactly where to go.
    0:20:56 And it’s you, your app,
    0:20:58 or your map of how to train your program,
    0:21:02 and everyone else, like in the Avengers movies,
    0:21:04 just floats away.
    0:21:05 There’s no one else.
    0:21:06 There’s not even any other machines.
    0:21:08 It’s you and the bicep curl machine,
    0:21:10 and the hypertrophy app says,
    0:21:13 first set is 12 reps at 50 pounds.
    0:21:15 I take the select dry stack, I go to 50,
    0:21:17 and I’m nice and warmed up, and I do 12 reps.
    0:21:19 And that’s as far as you have to think about it.
    0:21:21 Comparisons, whatever everyone else thinks,
    0:21:22 without a plan.
    0:21:24 Oh boy, you second guessing yourself.
    0:21:26 With a plan, you don’t have to second guess anything.
    0:21:27 Most of those people don’t have a plan.
    0:21:28 They’re just in there on vibes.
    0:21:30 They feel like my delts are going to grow today
    0:21:31 if I do this, like, thanks.
    0:21:33 Thanks for that intellectual opinion.
    0:21:36 You said there’s two types of effective training.
    0:21:39 One of them’s high, I can’t say this word.
    0:21:40 One of them’s hypertrophy.
    0:21:41 Very good.
    0:21:42 And the other one is,
    0:21:43 periodization.
    0:21:48 So periodization is the scientifically based
    0:21:51 organization of any kind of training that you want.
    0:21:51 Okay.
    0:21:54 Hypertrophy training is a type of training.
    0:21:55 It’s just muscle growth training.
    0:21:57 It’s like a fancy fucking science word for
    0:22:01 just getting more jacked, putting on muscle.
    0:22:04 That’s the technical definition of hypertrophy.
    0:22:05 And when you train for hypertrophy,
    0:22:07 you can do it kind of like by feel
    0:22:08 and more or less at random,
    0:22:10 and you get pretty good results in most cases.
    0:22:11 But to get your best results,
    0:22:13 you want that training to be periodized.
    0:22:16 Periodization is the scientific approach
    0:22:18 to how to organize your training
    0:22:20 to get sort of roughly three things.
    0:22:22 Some of these are a bit more for athletes
    0:22:23 and not regular people.
    0:22:25 Get the best results that you can,
    0:22:28 peak at an appropriate time, abs for summer,
    0:22:31 and minimize injury risk.
    0:22:33 And taking all the science that we know,
    0:22:35 that plan that you’ve made
    0:22:38 because you did it in evidence-based fashion,
    0:22:40 that is now what is considered a periodized plan.
    0:22:43 So that’s how those two concepts relate to each other.
    0:22:45 What do I need to know about hypertrophy
    0:22:47 in order to be able to achieve it?
    0:22:49 Is there anything really foundational?
    0:22:52 Because I think everyone wants a bit of muscle growth.
    0:22:54 I think it’s been too long in the gym.
    0:22:57 I think I could be much more efficient when I’m training.
    0:23:00 What would you recommend that I start thinking about
    0:23:02 as foundational principles
    0:23:04 when it comes to hypertrophy, muscle growth?
    0:23:06 One is specificity.
    0:23:08 It’s the most important principle
    0:23:11 in all of sport, painting, and exercise science
    0:23:14 is what am I here for?
    0:23:14 What do I want?
    0:23:18 Because you can do a bunch of exercises in the gym,
    0:23:20 and you’re like, “That was great.”
    0:23:21 And someone’s like, “Are you getting the results you like?”
    0:23:24 And you’re like, “Well, what I want is a bigger bicep.”
    0:23:25 Like, how many bicep exercises do you do?
    0:23:27 Like, “I think upright rows, maybe.”
    0:23:29 So I want a bigger bicep.
    0:23:31 We just focus on getting Steven Bartlett
    0:23:32 a bigger left bicep.
    0:23:36 So specificity is telling yourself,
    0:23:37 “Okay, I want bigger biceps,”
    0:23:39 and whatever XYZ other muscles.
    0:23:43 Then we move in to the principle of overload,
    0:23:46 which means you have to challenge yourself.
    0:23:52 If most of your sets, someone else watching them,
    0:23:53 can’t tell if you’re warming up
    0:23:54 or doing what’s called a working set,
    0:23:56 like a real set, you have a problem.
    0:23:59 So towards the end of all of your sets,
    0:24:01 either the weights are slowing down
    0:24:05 or even if it’s the same speed to you,
    0:24:07 they feel perceptively harder.
    0:24:08 You know, you do this, this, this,
    0:24:09 and in a couple of reps, you’re like,
    0:24:12 “That’s what you want.
    0:24:15 Every real working set should be challenging.
    0:24:17 You should be approaching every real set
    0:24:20 with just a teeny, teeny dose of trepidation.
    0:24:22 Like, “Oh boy, here we go.
    0:24:24 I’m going to have to try.”
    0:24:26 Once you have that.
    0:24:29 And a set is a group of repetitions.
    0:24:29 Correct.
    0:24:32 So if I do 10 repetitions, that’s one set.
    0:24:32 One set.
    0:24:33 Yeah.
    0:24:36 And so your sets have to be sufficiently heavy.
    0:24:40 Anything between roughly five reps per set
    0:24:43 and 30 reps per set, where the last few reps
    0:24:44 are getting close to you not being able
    0:24:48 to use good technique and lift the weights, check plus.
    0:24:49 So there’s not a set,
    0:24:51 a perfect amount of repetitions to do?
    0:24:52 There is.
    0:24:54 It’s a trade secret and I’d have to say it off-camera to you.
    0:24:55 MDA to side.
    0:24:56 Okay, we’re off-camera.
    0:24:57 All right, great.
    0:24:58 So it’s 17.
    0:25:03 There is, so there’s just tons of, tons of contextual
    0:25:04 nuance kind of stuff.
    0:25:07 Some people, some of their muscles will seem to respond better
    0:25:09 to sets of five to 10.
    0:25:11 Other folks, even the same person could have muscles
    0:25:14 in their body that really respond better to sets of 20 to 30
    0:25:15 and everything in between.
    0:25:19 But generally you get in the exercise science data,
    0:25:21 you’ll have a group of people training for sets
    0:25:24 of roughly five reps and another group training
    0:25:25 for sets of roughly 30 reps.
    0:25:29 And their change in muscle growth over 8, 12, 16 weeks
    0:25:31 is statistically undifferentiable,
    0:25:32 which means if I delabel the groups
    0:25:33 and you don’t know which ones which,
    0:25:35 you can’t actually tell me who trained with higher reps
    0:25:37 or lower reps, for muscle growth, it’s roughly the same.
    0:25:39 That’s so crazy.
    0:25:40 We’re using the same weight.
    0:25:42 I’m guessing different weights.
    0:25:42 Different weights, yeah.
    0:25:44 Weight that is challenging for five reps
    0:25:46 is much heavier than a weight that is challenging for 30.
    0:25:47 Okay, so I do wonder this all the time
    0:25:48 when I go to the gym.
    0:25:50 I wonder if I should be doing, I don’t know,
    0:25:52 30 reps of 10 kg on my bicep
    0:25:55 or I should be doing 10 reps of 20 kg.
    0:25:58 They’re both right answers, no wrong answers there.
    0:26:01 And they both have the same chance of growing my muscles
    0:26:05 as long as the strain that I experienced subjectively
    0:26:07 is difficult at the end of those sets.
    0:26:07 Correct.
    0:26:08 Okay, interesting.
    0:26:09 Which is really good news
    0:26:11 because that’s like another thing you don’t have to worry about.
    0:26:14 Which means at home I can get any range of weights
    0:26:16 versus having to get really, really big ones to grow my muscles.
    0:26:19 As long as they’re not so tiny that you’re on rep number 45
    0:26:21 and you’re like, I could just do this for forever.
    0:26:22 Or if they’re not so enormous that you’re like,
    0:26:24 I can’t really even do two reps of this.
    0:26:27 Anything between roughly five and roughly 30 reps,
    0:26:28 challenging is really, really good.
    0:26:32 How many sets and how often do I have to visit the gym
    0:26:35 to get this bicep to grow?
    0:26:38 That answer depends on how much you’ve been doing before.
    0:26:40 But if you’re new to the gym,
    0:26:46 two sessions a week with two to three sets per session
    0:26:49 for your biceps is something that’s going to cause
    0:26:52 months and months and months of consistent progress.
    0:26:52 Really?
    0:26:53 Can you do more?
    0:26:54 Yes.
    0:26:56 Do you have to do as a beginner?
    0:26:57 No.
    0:26:59 Eventually as a more advanced person,
    0:27:01 do you need to do more sets and perhaps more sessions
    0:27:03 to get consistently better results?
    0:27:03 Yes.
    0:27:05 But for beginners who haven’t been to the gym very much
    0:27:10 or at all, the minimal effective dose is profoundly small,
    0:27:11 which is why I can say things like,
    0:27:13 if you work out for 20 minutes twice a week,
    0:27:14 you’re going to get great gains.
    0:27:19 What if I go to the gym and I do six sets on my biceps
    0:27:21 and I just go to the gym once a week?
    0:27:23 Does the distance between the workout
    0:27:25 in a muscle group have an impact?
    0:27:26 Yes.
    0:27:29 Once a week training gives you good results,
    0:27:32 but twice a week training for the same muscle
    0:27:34 gives you notably better results.
    0:27:38 Training three times a week versus twice,
    0:27:41 training four times a week versus three times,
    0:27:43 training five times a week versus four times
    0:27:47 is an exponentially deescalating amount
    0:27:49 of impressive differences.
    0:27:52 So one time a week works, it’ll get your results.
    0:27:55 Two times a week gets you like one and a half times
    0:27:58 the results like way better, better.
    0:28:02 Three times a week is like another little bit more results,
    0:28:03 still notable.
    0:28:05 Four times a week is like you got to be training for a while
    0:28:07 to notice the difference between three and four.
    0:28:10 Four and five is contextual and nuanced
    0:28:11 and I can’t actually tell you
    0:28:13 that categorically five days a week is better than four.
    0:28:15 There are some things I would have to know
    0:28:17 about your plan and everything else to make that conclusion.
    0:28:19 So really I want to be aiming at twice a week per muscle group.
    0:28:20 Twice is our minimum.
    0:28:22 Two to four times a week is what I say
    0:28:25 is kind of the best overall recommendation per muscle group.
    0:28:27 And if you train all of your muscles together
    0:28:29 at the same time a whole body workout,
    0:28:31 which most people in the realm of just I’m busy
    0:28:32 and I can’t train a lot,
    0:28:35 it would be all of the major muscles of your body
    0:28:40 in the same session, twice or three times or four times a week.
    0:28:42 And that is an awesome beginner fitness plan.
    0:28:44 What’s going on in my muscles?
    0:28:47 That’s encouraging them and making them grow.
    0:28:48 And when are they growing?
    0:28:49 Is it when I go to bed at night?
    0:28:53 Is it when do they grow the minute that I curl the dumbbell?
    0:28:54 What’s actually going on?
    0:28:57 Because sometimes understanding what’s actually going on inside
    0:28:59 helps me to think through and change my behavior.
    0:29:04 Yeah, so the primary stimulus for muscle growth
    0:29:08 is there are molecular machines in your muscles,
    0:29:09 in your muscle cells,
    0:29:14 and they are designed to detect the presence of tension.
    0:29:17 And when your muscles generate tension,
    0:29:18 the molecular detector machines go,
    0:29:20 “Oh, we got tension here.”
    0:29:23 And they start saying to other parts of the cells like,
    0:29:25 “Hey, let’s get this muscle growth thing started,
    0:29:27 started, not happening, started.”
    0:29:29 It’s a stimulus of muscle growth.
    0:29:30 There are a couple of other mechanisms
    0:29:34 which might/probably have an effect.
    0:29:37 And that, a couple of them are metabolite sequestration,
    0:29:40 which is a very fancy way of saying the burn.
    0:29:41 You know at the end of a set, you’re like, “Ahh!”
    0:29:46 The metabolites, the byproducts of training,
    0:29:47 if they accumulate to high levels,
    0:29:49 it’s been shown in tons of animal studies
    0:29:52 and a few human studies that mechanistically,
    0:29:54 they might also tell the molecular machinery
    0:29:56 that grows muscle for you again later
    0:29:59 to, “Hey, get the muscle growth process.”
    0:30:00 Another one is the pump.
    0:30:01 So, you know, you do a couple sets of biceps,
    0:30:03 you’re like, “Oh my God, what’s going on here?”
    0:30:06 Baby, flash it at some girl, she runs away as usual.
    0:30:09 And the actual cell swelling itself
    0:30:12 might play a causal mechanistic role
    0:30:13 in generating more muscle growth.
    0:30:15 But we know it’s probably at least,
    0:30:19 at least 80% of the muscle growth anyone will see
    0:30:21 is because of those receptors for tension.
    0:30:26 Muscle growth, as soon as you leave the gym,
    0:30:28 is a negative because the gym is catabolic,
    0:30:30 it breaks down your muscle.
    0:30:33 Actually, training breaks down more muscle than it builds.
    0:30:37 However, as you go home when you start eating food,
    0:30:41 protein, carbs, fats, and you have several meals per day,
    0:30:45 and you’re resting, when the food’s coming in,
    0:30:47 several hours after training begins,
    0:30:49 if you measure muscle growth consistently,
    0:30:50 which is really difficult to do,
    0:30:51 they don’t do it super often.
    0:30:53 You have to keep people in the laboratory,
    0:30:54 you have to do radioactive tracers
    0:30:55 and measure all this weird stuff.
    0:30:58 Every couple of hours they measure,
    0:31:01 the amount of muscle growth that’s going on in the biceps
    0:31:02 goes up and up and up and up.
    0:31:05 And it usually peaks about half a day
    0:31:07 to a day and a half after you lift,
    0:31:09 depending on how hard you went.
    0:31:10 If it’s a pretty easy workout,
    0:31:13 it peaks a little sooner and drops off
    0:31:15 about a day or two later.
    0:31:17 If you train really crazy hard,
    0:31:19 it’ll peak like a day, day and a half later,
    0:31:20 and then half a week later,
    0:31:22 it’ll drop off back to baseline levels.
    0:31:24 But it’s this really smooth curve,
    0:31:27 and you’re growing muscle at every single point
    0:31:28 under that curve.
    0:31:30 So when you say, “Is it while I’m sleeping?
    0:31:31 Is it while I’m eating? Is it while I’m resting?”
    0:31:35 The answer is all of those, except it’s not at the gym.
    0:31:36 You don’t grow muscle at the gym,
    0:31:39 you give yourself a signal to grow muscle at the gym.
    0:31:40 And what you do outside of the gym matters,
    0:31:41 so some people train really hard,
    0:31:44 they don’t eat right, they don’t eat enough protein.
    0:31:47 Their sleep is total insert bad word here,
    0:31:50 and their stress levels are just totally psychotic.
    0:31:52 They train hard, and then week after week after week,
    0:31:55 they’re like, “I’m not seeing any results.”
    0:31:56 Well, the results are actually created
    0:31:59 when you’re resting, when you’re sleeping,
    0:32:00 when you’re eating nutritious food.
    0:32:02 They’re stimulated in the workout,
    0:32:04 but that’s just phase one.
    0:32:06 Phase two, the actual growth occurs outside of the gym,
    0:32:09 and it occurs not at any specific time point,
    0:32:12 like a magic window of two hours after the gym,
    0:32:13 like that’s when all the growth occurs.
    0:32:15 It’s actually when it just starts to go up.
    0:32:17 It’s four days afterwards.
    0:32:19 So if you train twice a week, you train on Monday,
    0:32:21 you’re growing a lot of muscle on Monday night,
    0:32:24 Tuesday and Wednesday, back towards the end of Wednesday,
    0:32:26 you’re just not really growing much more muscle.
    0:32:29 You go back to the gym Thursday, you hit it hard again,
    0:32:31 you hit that curve up by Sunday,
    0:32:33 you’re totally relaxed during Sunday,
    0:32:34 you’re not growing any muscle,
    0:32:37 your body’s really recovering a lot of that fatigue,
    0:32:39 and then by Monday, you’re fresh as a pickle,
    0:32:40 and you’re ready to go at it again.
    0:32:43 How long will it take me to lose the muscles that I’ve gained
    0:32:45 if I don’t go back to the gym?
    0:32:46 So again, focusing on this bicep,
    0:32:49 I train it, I do two times a week, I get it nice and big.
    0:32:52 How long before it vanishes?
    0:32:54 Great question.
    0:32:55 Two-part answer.
    0:33:02 Part one is within about two weeks of not training it,
    0:33:08 the first reduction in muscle that is detectable
    0:33:09 by modern machinery occurs.
    0:33:12 So if you don’t lift for two weeks,
    0:33:15 and we put you in an MRI scanner or a dexa scanner,
    0:33:19 let’s say a week and a half you don’t lift, I can’t tell,
    0:33:21 you’re not really losing any muscle yet,
    0:33:22 you’re just going insane.
    0:33:24 And so me personally, I’m addicted to lifting,
    0:33:26 so if I don’t lift for a week, I’m like, oh my god, oh my god,
    0:33:27 all the muscle’s gone.
    0:33:30 There’s some kind of intuitive truth to that,
    0:33:32 because when you don’t stress your muscles,
    0:33:35 when you do stress your muscles,
    0:33:38 they get a little bit inflamed and they bulge up a little bit.
    0:33:41 So when you’re not training for half a week to a week,
    0:33:44 your muscles look smaller, like they’ve lost weight,
    0:33:46 but it’s really just all water that they lost.
    0:33:49 You do one gym session, thinking like, oh my god,
    0:33:50 my biceps are gone a week and a half later.
    0:33:53 You do one session at the end of that, you flex,
    0:33:55 and you’re like, oh my god, I’m the biggest I’ve ever been.
    0:33:56 I was just delusional that whole time,
    0:33:58 because that stuff comes back super quick.
    0:34:02 After about two weeks of not lifting, we start to lose muscle,
    0:34:04 but it happens really, really slowly,
    0:34:06 and takes weeks and weeks and weeks and weeks.
    0:34:09 After several months of not lifting,
    0:34:12 you’re going to look considerably smaller in your biceps.
    0:34:15 But probably not as small as when you started lifting,
    0:34:19 because your muscles have a certain memory, if we can call it that.
    0:34:20 Is that true?
    0:34:20 That is a memory thing.
    0:34:22 Very true. Oh yeah.
    0:34:24 And so a lot of times when you gain an initial amount of muscle,
    0:34:27 especially if you’ve been at it for years,
    0:34:29 it just never goes back to the same size as when you started.
    0:34:31 It’s just always going to be bigger,
    0:34:33 until you reach your 80s or something like that.
    0:34:38 That being said, yes, you will notice reductions in size.
    0:34:40 So two weeks is the direct answer there,
    0:34:43 and it’s going to take weeks and weeks and months and months to recede.
    0:34:45 However, here’s part two, and this is awesome news.
    0:34:48 Because of that muscle memory situation,
    0:34:52 however long it took you to gain the muscles initially,
    0:34:57 it’s going to take you an order of magnitude,
    0:35:00 a factor of 10-ish or so less time to get it back.
    0:35:04 If you’ve been more jacked before, if you’ve had bigger muscles,
    0:35:07 they come back to their old size.
    0:35:12 You lifted for eight months, you got a bigger bicep.
    0:35:14 And you stopped lifting for three months.
    0:35:16 And it looks about the same as when you started.
    0:35:18 If you’re really careful, it gets a little bit bigger,
    0:35:19 but really it’s just back to square one.
    0:35:23 Most people think, oh my god, another eight months?
    0:35:26 Just to get back to where I started, forget the gym.
    0:35:29 The truth is after roughly about a month,
    0:35:31 maybe as little as three weeks,
    0:35:33 you’re going to have the same size biceps that you did in your peak.
    0:35:37 Because the degree to which your tissue grows,
    0:35:39 if it’s been a certain size before,
    0:35:42 especially if it was notably bigger than normal,
    0:35:45 and you held that around for a few months and a few years,
    0:35:49 it comes back in a way that is so fast,
    0:35:52 if you experience it yourself,
    0:35:55 you don’t believe that it’s happening to you.
    0:35:56 You came back.
    0:35:58 Have they been able to scientifically test this?
    0:35:59 Oh yeah, all the time.
    0:36:00 Yeah, retraining studies, detraining, retraining.
    0:36:04 Oh yeah, they’ve done studies where they purposefully lift for a while
    0:36:06 and they stop lifting for a long time
    0:36:07 and they see how long it takes to get back.
    0:36:11 And there’s one study I’m familiar with offhand
    0:36:15 that is a group of people that trained consistently for multiple weeks.
    0:36:20 And there’s another group of people that trained consistently for a few weeks
    0:36:22 and then took two weeks completely off in the middle
    0:36:25 and then just started retraining again for a few weeks later.
    0:36:29 Both groups had identically sized differences in muscle
    0:36:30 at the end of the study.
    0:36:33 And so we were like, okay, so that group that trained consistently
    0:36:34 never took two weeks off.
    0:36:38 Could we say that they purposefully dunked two weeks
    0:36:40 if they’re time away for nothing?
    0:36:42 Uh-huh. Yeah.
    0:36:47 Your body goes right back into regaining old lost muscle so rapidly
    0:36:50 that this is such great news because look,
    0:36:53 let’s say you lifted consistently most of the year.
    0:36:55 Holiday season comes up, winter holidays.
    0:36:59 You’re not going to the gym as much, maybe not at all.
    0:37:01 Three weeks later of no gym, you look at yourself,
    0:37:04 you look a little small or kind of deflated and you’re like,
    0:37:08 oh my God, I’m going to have to restart all this from scratch.
    0:37:08 Nope.
    0:37:12 Two weeks later, you’re in the best shape of your life again.
    0:37:15 If you left the gym for six months, one or two months later,
    0:37:17 you’re in the best shape of your life again.
    0:37:18 That’s how rapidly it comes back.
    0:37:20 So it’s really good news for anyone who hasn’t been in the gym
    0:37:22 and is feeling guilty about it.
    0:37:25 Go back, get consistent again, you’re just going to skyrocket.
    0:37:28 That is very exciting because yeah, we always have,
    0:37:31 sometimes it’s the trough, the couple of weeks off
    0:37:34 that makes us demotivated because that’s crossed my mind before.
    0:37:35 Oh my God, that took me three months to get there
    0:37:38 and it’s going to take me another three months to get back.
    0:37:41 But what about, so if I’m training that bicep,
    0:37:44 how have I got to think about stretching and warming up
    0:37:47 before I start, before I get going with my training?
    0:37:52 There are many ways to do it, but some research on this recently,
    0:37:55 actually, you don’t need much.
    0:37:59 One of the simplest ways to warm up that we recommended
    0:38:01 RP and our app has it in the instructions,
    0:38:06 you want, let’s say you have your final weight already picked out,
    0:38:11 like last week you did 20 pound dumbbells for sets of 15,
    0:38:13 this week it’s sets of 16 with a 20 pound dumbbells.
    0:38:18 What you want to do is you want to do very lightweight,
    0:38:21 maybe the five pound dumbbells for a set of 12,
    0:38:24 just to get everything moving and grooving good technique,
    0:38:25 same technique you’re going to use.
    0:38:30 30 seconds of rest, a minute of rest, you pick up the
    0:38:36 10 or 15 pound dumbbells, you do a set of eight reps.
    0:38:38 It’s a little bit more challenging, you’re feeling your groove a little bit,
    0:38:40 but your body is already more warm, your nervous system is more active,
    0:38:42 your muscles are more pliable.
    0:38:47 You rest a minute after that, and then you’ll pick up the weight
    0:38:48 you’re actually using, the 20 pounders,
    0:38:52 and you’ll do a set of two to four reps with them,
    0:38:54 just to get the feel of that heavy weight that you’re going to be doing,
    0:38:57 to acclimatize not just your muscles and your nervous system,
    0:39:00 but your psychology to like, okay, this is the business weight that I’m going to be using.
    0:39:04 So 12, 8, 4, rest another 30 seconds,
    0:39:08 first working set of whatever, 16 reps, you’re up.
    0:39:12 When you have multiple exercises for the same muscle group,
    0:39:16 you just need to do one set of like four to eight reps
    0:39:20 in that middle weight range between zero and whatever you’re going to do,
    0:39:21 just to get the feel of the exercise,
    0:39:23 because you’re already generally warm in that area,
    0:39:27 one little warm-up set, rest 30 seconds a minute,
    0:39:29 and then hit your first set.
    0:39:31 If you’re switching which muscles you’re using,
    0:39:33 like you were training chest, but then in the same session,
    0:39:37 you start a training back, that first back exercise, 12, 8, 4,
    0:39:40 the weight goes up, up, up, the reps go down, down, down,
    0:39:41 just a little bit of time between,
    0:39:43 and then you hit your first work set, you’re good to go.
    0:39:45 You don’t have to do cardio before,
    0:39:47 you don’t have to get on the treadmill, you can, if you like it.
    0:39:49 You don’t have to do some kind of cardio warm-up.
    0:39:52 You don’t have to do any kind of stretching or anything like that.
    0:39:54 You don’t have to do any kind of weird bozu ball band
    0:39:57 around your neck, crazy, potentiation exercises.
    0:40:01 Just that little ramp up is basically a 98% of all cases,
    0:40:03 exactly the only way you need to do.
    0:40:04 What is a warm-up?
    0:40:07 What is going on physiologically inside my muscle?
    0:40:08 Because we all just warm up,
    0:40:11 and I don’t think anybody actually knows what’s going on.
    0:40:19 Yeah. So your muscle tissues, they have physical qualities
    0:40:22 that can be measured almost in like a fluid dynamics terms,
    0:40:25 like viscosity and hysteresis and all that stuff.
    0:40:34 And so when you’re very cold, a lot of times there’s kind of a frailty implied there.
    0:40:39 As you’re warming up, you’re sending blood to around the muscle.
    0:40:41 The muscle itself is literally becoming warmer.
    0:40:45 And a lot of those kind of tight structures that are,
    0:40:48 the proteins that are made of kind of stretching material,
    0:40:50 they loosen up a little bit.
    0:40:55 And that allows you to go through that full range of motion and training,
    0:40:57 and not actually get hurt.
    0:41:00 And that’s from the muscle perspective.
    0:41:02 You also get some kind of chemical stuff that happens,
    0:41:04 and certain structures fill up with chemical,
    0:41:06 certain structures, chemicals go down,
    0:41:08 and that gets you ready to perform super hard work.
    0:41:10 But that’s part of the story.
    0:41:12 The other part is the nervous system,
    0:41:15 because your nervous system is also getting warmed up.
    0:41:17 And in technical terms, it’s called potentiation.
    0:41:23 When you just show up to the gym and you, let’s say we said,
    0:41:25 look, okay, we re-engineered your tendons when you were asleep,
    0:41:27 you’re not going to get hurt.
    0:41:28 It’s impossible for you to get hurt.
    0:41:30 Like a car would have to hit you for you to rip your bicep off.
    0:41:33 You can just go and just hit the curls right away.
    0:41:36 You wouldn’t get hurt, but it would feel really strange.
    0:41:40 And you wouldn’t get four or five reps close to where you’re supposed to be
    0:41:41 from last week.
    0:41:44 Because your nervous system was like, what the hell is going on?
    0:41:47 I’m supposed to be doing something so you knew more of the nervous system.
    0:41:50 A part of that is literally like the actual nervous system itself
    0:41:53 down to the cellular level is flushing all kinds of metabolites through.
    0:41:55 The connections are getting stronger.
    0:42:00 You’re sort of doing a little bit of kind of mini rewiring of primary motor cortex
    0:42:02 to say, oh, we’re doing curls.
    0:42:04 This is how you execute this pattern.
    0:42:05 Another part is technical.
    0:42:08 Like, oh, this is the technique I’m going to do.
    0:42:10 Because if you just get in the muscle and just do stuff,
    0:42:12 like imagine if I told you, like, here’s a ball,
    0:42:16 just like, go shoot some hoops, just hit that three-pointer shot.
    0:42:20 You’re like, I need a couple of shots to remind my body of what it’s like
    0:42:22 to shoot the basketball.
    0:42:23 Same idea for lifting.
    0:42:26 You’re going to remind your body of what a curl motion is.
    0:42:28 And if you remind it a couple of sets in a row,
    0:42:31 by the time you hit that real working set, that fourth set,
    0:42:34 your body’s like, oh, I know exactly what I’m going to do.
    0:42:37 Which parts of the muscle I’m going to activate to contract?
    0:42:40 Which other parts of other muscles I’m going to activate to relax
    0:42:42 and co-contract to make this whole thing happen?
    0:42:45 What are the other sort of common mistakes people make
    0:42:48 when they go to the gym or they start training or they start exercising?
    0:42:52 So there I’ve kind of ticked off not stretching
    0:42:54 and taking on a heavy load too quickly,
    0:42:58 but also ramping up volumes and loads too fast.
    0:43:01 So that sort of overstrain before my body is ready for it.
    0:43:05 Are there any really other sort of common obvious mistakes people make
    0:43:06 that inhibit their progress?
    0:43:12 One of them is a failure to pay attention to good technique.
    0:43:15 There are sort of some universal principles
    0:43:18 of what is good technique in the gym for muscle growth.
    0:43:24 One of them is, are you moving in a way that properly activates,
    0:43:26 stimulates that muscle to actually get it to grow?
    0:43:33 Because if you do a curl that arcs up, it does a lot of bicep.
    0:43:36 If you do a curl that arcs back this way,
    0:43:39 because the bicep is being pulled one way and pulled the other way
    0:43:41 at the shoulder and the elbow,
    0:43:45 it ends up doing more of a stabilizing contraction
    0:43:48 than actually being the prime mover for the movement.
    0:43:49 So when you see people curling at the gym
    0:43:50 and they’re just kind of doing this,
    0:43:53 you’re like, yes, that is training your biceps.
    0:43:56 But if you just moved a little bit differently,
    0:43:57 it would be so much better.
    0:44:00 Here’s another example, squatting, right, for your legs.
    0:44:05 If you squat really far back and mount so far down,
    0:44:08 like your glutes get hit, okay,
    0:44:11 your lower back and upper and mid back is going to get hit a lot.
    0:44:15 But because there’s not a huge change in your knee angle,
    0:44:18 you’re not getting a ton of quad stimulus.
    0:44:21 If you stay more upright and your heels and toes are on the ground
    0:44:26 and you allow your knees to go way forward beyond your toes,
    0:44:29 as you stay upright and sink down really low
    0:44:31 so that your knee goes into one of these.
    0:44:34 Oh my God, it’s all quads all day long.
    0:44:37 So you want technique that is targeting the muscle.
    0:44:39 It’s very similar rep to rep to rep.
    0:44:43 And it puts the muscle consistently through a range of motion
    0:44:47 that is in that deep, painful, length and stretch position.
    0:44:49 If you just have all those three,
    0:44:51 everything else we can say about your technique
    0:44:52 is just nuances and finer points.
    0:44:54 Those are really the big ones.
    0:44:56 We talked about nutrition earlier as well.
    0:45:00 So if I want to make my bicep grow
    0:45:02 and also drop off the weight around the bicep
    0:45:03 so you can see it even more,
    0:45:05 what should I be putting into my mouth?
    0:45:09 The number one requisite for muscle growth is protein.
    0:45:13 Foods with lots of protein in them.
    0:45:18 Ideally, should be consumed three to five times per day
    0:45:20 at roughly equidistant intervals.
    0:45:23 Breakfast, lunch, dinner, totally fine.
    0:45:26 Even better breakfast, lunch, dinner, evening snack.
    0:45:33 The average person needs a little bit less than, let’s say,
    0:45:37 a gram per pound of body weight per day of protein.
    0:45:38 Actually considerably less.
    0:45:40 So that’s kind of the top limit
    0:45:42 and a cool aspirational thing to shoot for.
    0:45:46 So if you weigh, let’s say, 200 pounds,
    0:45:50 you should be consuming something like 150 to 200 grams
    0:45:51 of protein per day.
    0:45:53 And 150 for almost everyone is totally enough.
    0:45:54 But if you’re real serious and hardcore
    0:45:56 and you just want that insurance policy,
    0:45:57 200 grams of protein per day.
    0:46:00 So then if you’re eating four times a day, that’s,
    0:46:06 oh yeah, 30, 40, let’s say 40 to 50 grams of protein per meal.
    0:46:10 Can I eat too much protein and then it becomes fat or something?
    0:46:14 So protein by itself, no.
    0:46:18 If your protein is so high that your carbs and fats are the same
    0:46:19 and you jack up your protein super high,
    0:46:22 but your carbs and fats stay where they are,
    0:46:23 your calories become excessive.
    0:46:25 That will cause fat gain over time.
    0:46:28 But if you’re doing a diet where you did a ton of protein
    0:46:29 but you dropped your carbs and fats
    0:46:31 and your calories are at maintenance levels,
    0:46:32 you’re not going to gain any fat.
    0:46:34 It’s not bad for your kidneys.
    0:46:36 It’s not bad for any other part of your body.
    0:46:39 Excessive protein as a health malady
    0:46:41 has been a myth the entire time.
    0:46:44 And that’s one of those notions that people carry with them
    0:46:46 that too much protein is bad, right?
    0:46:48 Like, yes, if you’ve had kidney surgery, absolutely.
    0:46:50 Short of that, you’re probably good to go.
    0:46:52 You’ll fart a lot and people will hate you, but you know.
    0:46:55 You mentioned three to five meals a day.
    0:47:00 A lot of people are now in this camp of fasting,
    0:47:02 an intermittent fasting and not eating often.
    0:47:06 Is it possible to fast but also to gain muscle mass
    0:47:07 in the way that you’ve described?
    0:47:08 Yeah, totally.
    0:47:10 It just won’t happen at as an impressive rate.
    0:47:12 So you have to make a trade-off for yourself.
    0:47:14 If you want, you know, most jacked,
    0:47:15 Stephen that you can be,
    0:47:17 three to five meals a day consistently spread
    0:47:22 and almost to an individual competitive bodybuilders
    0:47:26 eat that frequently and eat high protein.
    0:47:26 How often do you eat?
    0:47:29 Uh, I eat it five, five times a day,
    0:47:30 four or five times a day usually.
    0:47:32 And do you eat before or after you train?
    0:47:33 Both.
    0:47:35 Okay, so before you train and after you train?
    0:47:38 Yeah, but a lot of times I’ll train early in the morning
    0:47:40 and so I won’t eat at all.
    0:47:42 I’ll wake up and I’ll have like a protein and carb
    0:47:44 mix shake with my training.
    0:47:46 Totally optional, super extra credit.
    0:47:49 May not do anything at all if you look at the literature,
    0:47:50 but I find it a little bit compelling
    0:47:52 to do a little bit of that.
    0:47:54 And then afterwards I have my first post-workout meal,
    0:47:56 second meal, third meal, fourth meal,
    0:47:58 bedtime, wake up, do it again.
    0:47:59 Would you take to get you going?
    0:48:00 Do you do pre-workout?
    0:48:01 No.
    0:48:01 Why?
    0:48:04 No, I don’t do any stimulants of any kind.
    0:48:04 Why?
    0:48:08 Uh, I’m just kind of cooked up all the time naturally.
    0:48:10 So like if you give me stimulants,
    0:48:12 it’s just going to go into the not so pleasant side
    0:48:13 of side effects.
    0:48:14 Like I’m just going to be like this
    0:48:17 and way too amped up, super high anxiety.
    0:48:19 And my thoughts get to be like,
    0:48:21 I have less fluidity of thinking and stuff.
    0:48:23 So I just, it was just a lot of me I guess.
    0:48:25 And so when I wake up in the morning,
    0:48:26 I don’t need anything to get me going.
    0:48:27 I just go.
    0:48:28 And a couple of warm-up sets later,
    0:48:30 I have all the energy I need.
    0:48:31 That’s not everyone.
    0:48:34 And so some green tea, some black coffee,
    0:48:37 or some pre-workout, 30 minutes before the gym,
    0:48:38 is great advice for a ton of people.
    0:48:40 I feel like pre-workout can’t be healthy
    0:48:43 if you’re doing it five, six, seven times a week.
    0:48:46 Because some of that stuff is so unbelievably strong.
    0:48:47 Like I’ve had it before.
    0:48:48 I’ve got literally like heart palpitations
    0:48:49 when I’ve had a pre-workout.
    0:48:51 And you know, you talk about anxiety,
    0:48:52 that anxious feeling.
    0:48:55 It can’t be, it can’t be healthy for people
    0:48:56 to be doing that frequently.
    0:48:59 It seems to be quite fine.
    0:49:00 It seems to be quite fine.
    0:49:03 Now at the extremes and for some individuals,
    0:49:04 it’s not ideal.
    0:49:10 But the upper limit dose of caffeine in milligrams per day,
    0:49:13 at which we can confidently say most people
    0:49:17 will experience the beginnings of health maladies,
    0:49:19 is a thousand milligrams.
    0:49:24 And a cup of coffee has, depending on which cup, 50 to 100.
    0:49:30 Now some pre-workouts have 250 milligrams of caffeine.
    0:49:31 Some have 500.
    0:49:35 Last I checked, Ronnie Coleman’s pre-workout
    0:49:39 has 550 megs of caffeine per scoop or per serving.
    0:49:40 Isn’t that kind of a lot?
    0:49:44 If I took 550 megs of caffeine,
    0:49:45 you don’t take me to the gym,
    0:49:47 just take me right to the hospital,
    0:49:48 put me in the psychiatric ward.
    0:49:50 36 hours later, I’ll be okay.
    0:49:54 But for some people to get so accustomed to high doses of caffeine,
    0:49:56 that it’s both not unhealthy for them to consume.
    0:49:58 And also, they feel quite fine.
    0:50:01 So I would say start with as little as you need to get you going.
    0:50:04 And if you need to titrate and work up from there,
    0:50:04 that’s a good thing.
    0:50:05 The other thing I would say is,
    0:50:10 I would have a compelling case for pre-workout or stimulants.
    0:50:12 If I ask you, like,
    0:50:13 “Hey, how much energy do you typically have at the gym?”
    0:50:15 You’re like, “Oh, that’s super great.”
    0:50:17 And they’re like, “Should I take pre-workout?”
    0:50:19 I’d be like, “No, there’s no compelling case for that at all.”
    0:50:21 If you’re like, “I wake up in the morning,
    0:50:23 some days I just don’t get a ton of sleep,
    0:50:25 and I need something to get me going.”
    0:50:27 Not every day, but sometimes I’ll be like,
    0:50:30 “Hey, look, consider green tea, black coffee,
    0:50:32 some diet soda,
    0:50:35 or all the way up to pre-workout if you need it.”
    0:50:39 But some people take it kind of as a religious thing,
    0:50:42 as a habit, as a ritual.
    0:50:45 And it’s like, dude, you’re training your forms and biceps
    0:50:48 for 20 minutes total at 9 p.m.
    0:50:50 You do not need three scoops of pre-workout for that.
    0:50:52 I don’t even know where it’s going at that point.
    0:50:54 So some people get a little crazy with the pre-workout.
    0:50:55 It’s at the end of the world.
    0:50:58 At best, needless.
    0:51:03 What’s your stance on the whole idea of calories and calories out?
    0:51:08 A lot of people just focus on that as the script
    0:51:12 to lose body weight, lose body fat, and gain muscle.
    0:51:15 Is that a useful frame to use?
    0:51:19 And why do so many people fail at it if it is a useful frame?
    0:51:23 Most people fail at it because they don’t consider
    0:51:26 both the calories in and calories outside of the equation.
    0:51:30 And a lot of people fail because they’re very bad
    0:51:32 at estimating food amounts and calories.
    0:51:35 Till someone will say like a tablespoon of peanut butter.
    0:51:38 Stephen, have you ever actually seen a tablespoon measuring cup?
    0:51:41 It does not look like mom’s tablespoon
    0:51:43 where she takes the peanut butter and goes.
    0:51:46 That’s like four tablespoons.
    0:51:48 And so like, but I’m eating the calories, blah, blah, blah.
    0:51:52 Every time you take people into what’s called a metabolic ward,
    0:51:56 which is a study center where you’re not allowed to have visitors
    0:51:57 that bring you food.
    0:51:59 The workers only give you the food that you need.
    0:52:02 And all of your exercise and your output is controlled and monitored.
    0:52:03 And so is your intake.
    0:52:06 No one has ever violated the laws of thermodynamics.
    0:52:08 We give you a certain number of calories
    0:52:09 and we expect you to lose a certain number of weight.
    0:52:11 There’s a variance about that.
    0:52:14 But you’re going to lose the weight that roughly we predict.
    0:52:16 If we account for all variables,
    0:52:17 you’re going to lose almost exactly the weight that we predict.
    0:52:20 So calories and calories out is incontrovertible.
    0:52:23 And among 90 something percent,
    0:52:26 98 percent of people who do research in the field
    0:52:28 and are scientifically literate and educated,
    0:52:30 calories and calories out is not controversial.
    0:52:31 It never has been.
    0:52:33 There are some people who say,
    0:52:35 well, calorie counting didn’t work for me.
    0:52:38 That’s probably because you did it wrong
    0:52:41 or you weren’t even concerned about how much protein you’re taking in
    0:52:42 or how many carbs, how many fats.
    0:52:44 There are other details that matter.
    0:52:48 Like if you say, I need a V8 engine in a car.
    0:52:49 That’s all that matters.
    0:52:50 Like, OK, well, there’s no steering wheel.
    0:52:51 There’s no pedals.
    0:52:51 Cool.
    0:52:53 OK, I need those things too.
    0:52:56 So calories and calories out is the very core.
    0:52:57 Because without an engine, you’re not going anywhere.
    0:53:01 But what types of foods you’re eating matters a little bit.
    0:53:03 Are you getting enough protein, carbs, fats?
    0:53:04 That matters a bit too.
    0:53:07 So people like to just bash calorie balance
    0:53:10 and calories and calories out is, well, it’s totally myth.
    0:53:10 It doesn’t work.
    0:53:12 No, no, it works great.
    0:53:15 It’s just not always enough to get you in the best shape you can.
    0:53:18 But if you do it right, as far as net balance,
    0:53:20 weight gain or weight loss, calories and calories out
    0:53:22 is actually the only thing that matters.
    0:53:27 Tissue-wise, is that gain mostly muscle or mostly fat?
    0:53:29 Is the loss mostly muscle, mostly fat?
    0:53:30 That has not so much to do with calories.
    0:53:33 It has much more to do with proteins, carbs, fats,
    0:53:36 the quality of food you’re eating, nutrient timing,
    0:53:36 and all the rest of it.
    0:53:38 So calories and calories out is amazing,
    0:53:40 super explanatory, critical.
    0:53:41 But it’s just not the whole picture.
    0:53:44 And that’s really it, I guess, because so many people say
    0:53:46 they’ve heard about calories and calories out,
    0:53:49 but they fail at maintaining it.
    0:53:51 Now, that’s really about motivation
    0:53:52 and the psychology of doing such a thing.
    0:53:54 Some people have said to me that our bodies
    0:53:56 want to defend our weight.
    0:53:58 So if we start eating less, we’ll become a little bit more hungry.
    0:54:02 If we go for a run after the run or after physical exertion,
    0:54:03 our body will try and make up for it
    0:54:05 because it’s programmed to try and defend its weight,
    0:54:08 because its weight correlates to our ability to survive.
    0:54:12 Why do people fail at it?
    0:54:13 One of the reasons you said this,
    0:54:16 because they’re not actually measuring calories correctly,
    0:54:20 but the psychological reasons that it hasn’t worked for some people.
    0:54:22 Can you think of many?
    0:54:24 Because when people talk about calories and calories out,
    0:54:26 if you look at the comment sections on those videos,
    0:54:27 people say, “I’ve tried this and it didn’t work.”
    0:54:29 Okay. So first of all,
    0:54:31 I typically don’t look at comment sections of videos
    0:54:35 because comment section is not representative of the population.
    0:54:38 It’s not representative of the people that watch your videos.
    0:54:40 It’s not representative of the hardcore demographic
    0:54:42 that watches your videos.
    0:54:44 So just as a statistical artifact,
    0:54:48 every single claim by people against calorie balance
    0:54:51 in that comment section could be true for them,
    0:54:53 but they represent 1% of the population.
    0:54:55 So 99% of people at work’s just fine.
    0:54:57 For 1%, they get into some kind of trouble.
    0:55:01 Usually that trouble is they didn’t count calories properly.
    0:55:03 They didn’t account for macronutrient profile,
    0:55:04 proteins, carbs, fats.
    0:55:05 They didn’t account for nutrient timing
    0:55:08 or the kinds of foods that they’re doing and so on and so forth.
    0:55:12 And another one is, like you said, sustainability.
    0:55:15 How long do I have to count calories for?
    0:55:18 In my life, for me to get the body that I want and keep it,
    0:55:20 is sure shit not going to be forever.
    0:55:22 So what I’ll do is I’ll count calories for a few months.
    0:55:23 I’ll lose a lot of weight.
    0:55:26 Then I’ll go back to eating on vibes and the weight comes right back.
    0:55:29 Absolutely. So better than just counting calories,
    0:55:32 what we want to do is instill people with good eating habits.
    0:55:35 If you learn how to construct meals made of lean proteins,
    0:55:37 veggies, fruits, whole grains, healthy fats,
    0:55:40 you know roughly how to see how much food you need
    0:55:43 and how much food looks at least like it’s what you eat per day.
    0:55:46 If you’re checking your body weight relatively often
    0:55:48 and when your body weight starts to get a little higher,
    0:55:50 you kind of clean up your diet a little bit.
    0:55:52 And when your body weight’s nice and low, a couple of cheat meals,
    0:55:55 a couple of kebabs, burgers and stuff, that’s all good.
    0:55:57 If you do that and you have those healthy habits,
    0:55:59 whatever weight you lost on calorie restriction,
    0:56:03 you can maintain with very, very little work,
    0:56:06 not counting a damn thing just on good habits.
    0:56:08 But if you count on calories,
    0:56:10 you do some weird diet where you only eat like
    0:56:12 tooth was orange slices and protein shakes or something.
    0:56:15 Yeah, the calorie counting will get you wherever you need to go.
    0:56:17 But then afterwards, you’re like, the diet’s over.
    0:56:19 And you’re like, now what do I do?
    0:56:21 I’m like, good luck going out in the world
    0:56:24 and eating the same diet that got you fat in the first place.
    0:56:25 That’s the big kicker.
    0:56:29 People might say it takes too much time to count calories.
    0:56:32 It leads to an unhealthy relationship with food.
    0:56:33 I think there’s a big movement at the moment
    0:56:35 to try and get calories off menus
    0:56:38 because it’s said to increase the amount of people
    0:56:39 that have eating disorders and things like that.
    0:56:46 Is that a conversation worth entertaining in this regard?
    0:56:47 Sure, sure.
    0:56:51 Very few people will develop eating disorders
    0:56:54 based on increases in information they are presented.
    0:56:56 I would actually call that eating order
    0:56:58 instead of eating disorder.
    0:57:01 Most people who get eating disorders
    0:57:03 are highly at risk genetically
    0:57:06 and with a few other social circumstances.
    0:57:10 Eating disorders are, for example,
    0:57:14 the most deleterious eating disorders,
    0:57:18 anorexia nervosa, seen not exclusively,
    0:57:22 but almost exclusively in females of reproductive age.
    0:57:25 They ain’t calories on a menu doing that.
    0:57:26 That’s something you bring into the table
    0:57:30 usually because you have the genetic proclivity for it
    0:57:34 and additionally because you’ve been in a social
    0:57:38 and cultural circumstance where not only were you
    0:57:40 the wrong person to get ridiculed for your weight,
    0:57:43 but also a lot of people ridiculed you for your weight
    0:57:46 and then you go all careening off on this path
    0:57:48 where no one can even tell you’re super skinny
    0:57:49 anymore because you don’t believe it.
    0:57:53 So the idea that you’re going to see much higher prevalence
    0:57:54 globally in eating disorders
    0:57:57 from putting menu calorie labels on things
    0:58:00 is true by this much at the margins
    0:58:02 and it’s just largely not the case.
    0:58:05 Adjacent to that is this idea of muscle dysmorphia,
    0:58:07 which affects a lot of people,
    0:58:11 but specifically men, roughly 87% of men
    0:58:13 that are between 15 to 32 years old
    0:58:17 that experience muscle dysmorphia, which is what?
    0:58:22 So muscle dysmorphia generally is for whatever level of jacked
    0:58:26 that you are, you think you are considerably less jacked,
    0:58:30 both in reference to yourself and your own desires
    0:58:32 and in reference to an ethereal make-belief
    0:58:34 comparator population in your head.
    0:58:39 So if you were to ask me like, “Hey, Mike, do you feel jacked?”
    0:58:40 And I’m like, “Nope.”
    0:58:42 You’re like, “Ooh, not good, not a good sign.
    0:58:43 Clearly he’s jacked.”
    0:58:44 And then you can ask me, “Mike,
    0:58:48 compared to other 40-year-old Ashkenazi Jewish men,
    0:58:49 how jacked are you?”
    0:58:52 And if I’m probably like, “Bottom 50% for sure,
    0:58:53 probably bottom 25,” you’d be like,
    0:58:56 “Okay, he’s mentally ill, take him away.”
    0:58:58 That is high-level muscle dysmorphia,
    0:59:02 a disassociation from any objective reality
    0:59:04 about how much muscle you actually have.
    0:59:07 Do people overestimate or underestimate
    0:59:09 their appearance as it relates to their muscles?
    0:59:14 Dysmorphia is almost always catalogued as an underestimation.
    0:59:16 But from your experience working with people,
    0:59:17 do people think they’re more jacked
    0:59:18 than they actually are?
    0:59:20 It really depends on the individual.
    0:59:24 Most people that are in gym culture that are very invested,
    0:59:27 if you catch them on their not-so-great days,
    0:59:30 they think they’re substantially less jacked
    0:59:31 than they really are.
    0:59:33 And if you tease it apart via conversation,
    0:59:35 they’ll end up being like, “Yeah, no, no, I know I’m jacked,
    0:59:36 but I’m just saying like…”
    0:59:39 And then it’s aspirational, like, “For my goals,
    0:59:41 I’m not as jacked as I would like to be.”
    0:59:45 It’s interesting because we typically think of women,
    0:59:47 I think stereotypically in society,
    0:59:50 as caring more about their body image.
    0:59:53 But I’ve read a lot of stats lately
    0:59:55 that suggest men care equally about their body image,
    0:59:57 but just in slightly different ways,
    0:59:59 and about the correlation between their perception
    1:00:01 of their body image and their own mental health
    1:00:02 and the link between the two.
    1:00:04 Sure, sure.
    1:00:05 Do you see a lot of that?
    1:00:06 Do you see this link between mental health
    1:00:07 and male body image?
    1:00:12 Yes, huge proportion of psychological proclivities
    1:00:12 are genetic.
    1:00:16 The others are very individually acquired.
    1:00:17 They change through time.
    1:00:19 It’s not as easy as saying
    1:00:21 upbringing or family environment.
    1:00:24 So the one consistent thing about how you relate to the world
    1:00:25 in your own thoughts is genetics.
    1:00:28 And a lot of the traits tend to aggregate together.
    1:00:33 So it is true to say on a spectrum, very nuanced,
    1:00:38 that some people aggregate a lot of negative psychological traits,
    1:00:40 and some people aggregate a lot of positives.
    1:00:41 And they’re absolutely people.
    1:00:42 Everyone’s a mixed bag somewhere in between,
    1:00:44 but there’s a little bit of this kind of,
    1:00:47 I don’t want to use a term for another mental health,
    1:00:49 a bipolarity to the distribution, right?
    1:00:53 And so a lot of people that are generally neurotic,
    1:00:57 they feel consistently unsafe and unsure of themselves,
    1:00:59 are going to be also the type of people
    1:01:01 that when they get more jacked through lifting,
    1:01:02 they’re still not going to believe
    1:01:04 that they’re as jacked and accomplished
    1:01:06 and awesome and alpha male as they really are,
    1:01:07 because they’re always like,
    1:01:09 you know, to use the old Jewish jokes,
    1:01:12 stereotypically, I’m never going to be big.
    1:01:14 And it’s like, you’re already big.
    1:01:14 Like, oh, I don’t know.
    1:01:16 It could get worse tomorrow.
    1:01:19 And a lot of people just bring that to the table.
    1:01:22 And so when you get neurotic people jacked,
    1:01:23 they don’t think they’re that jacked.
    1:01:25 They’re always like, oh my God, it’s always going to end.
    1:01:29 But if you take not neurotic people and make them jacked,
    1:01:31 one week of lifting into those people,
    1:01:32 they’re like, dude, I’m like,
    1:01:34 do you think I should turn pro in bodybuilding?
    1:01:35 You’re like, get out of here.
    1:01:36 You’re just overconfident.
    1:01:38 So it really depends on who’s doing the thing.
    1:01:41 Now, cultural stuff, social, who’s in your circle?
    1:01:42 I’ll give you a good example.
    1:01:46 I have a lot of my closest friends
    1:01:48 have no relation to fitness whatsoever.
    1:01:49 A bunch of them are actually neuroscientists,
    1:01:51 just randomly people I knew in college
    1:01:53 that ended up being my friends for life.
    1:01:56 And so when they assess their muscularity
    1:01:58 relative to myself and my bodybuilder friends,
    1:02:00 they’re like, I’m in terrible shape
    1:02:02 and I’m not remotely jacked.
    1:02:04 And it’s a weird comparator population
    1:02:06 that I always remind them like, dude,
    1:02:07 not everyone looks like this.
    1:02:07 They go to the store.
    1:02:08 They go to school.
    1:02:08 They go to the bank.
    1:02:10 And they’re like, oh, crap, you’re right.
    1:02:12 I’m actually the most jacked person at the bank.
    1:02:14 It’s just not like gold’s gym where everyone’s enormous.
    1:02:16 So if you happen to be in an environment,
    1:02:18 let’s say you’re a university student
    1:02:20 and you go to the university gym
    1:02:21 and there’s lots of jacked people there
    1:02:23 and you’re there all the time trying to do your best,
    1:02:25 you may, if you’re neurotic to begin with,
    1:02:27 more neurotic, start to develop a sense
    1:02:30 that you’re just not nearly as jacked
    1:02:32 as you should be or could be or whatever.
    1:02:34 But if you like hang out at an old people home
    1:02:35 with your grandma and grandpa all the time,
    1:02:37 you’re going to feel like Superman all the time
    1:02:38 because holy shit, you’re like,
    1:02:40 you can do real things and move furniture around.
    1:02:43 And so then go back to the point about weight loss.
    1:02:44 If I’m trying to lose weight,
    1:02:47 what are the biggest myths around weight loss
    1:02:49 that hold people back and inhibit them?
    1:02:51 One is you have to be perfect.
    1:02:53 If I’m on my diet, I’m good.
    1:02:56 If I’m off my diet, not only am I bad,
    1:02:59 but as soon as I’m off my diet, I have sinned
    1:03:01 and there is no solace for me.
    1:03:05 A lot of people have that falling off the bandwagon thing
    1:03:08 where they’ll eat clean food, whatever that means,
    1:03:10 diet food for weeks and weeks and weeks.
    1:03:12 They have one kebab, they have one cheeseburger
    1:03:14 and they’re like, back it.
    1:03:15 That’s it, man.
    1:03:17 I’m done dieting.
    1:03:18 I’m not a good person anymore.
    1:03:20 It’s like that whole dichotomizing
    1:03:23 and kind of a religious approach.
    1:03:24 That hurts a lot of people
    1:03:27 because in reality, if you just eat a cheeseburger,
    1:03:28 your body’s like, oh sweet,
    1:03:30 like I got a little bit more carbohydrates
    1:03:31 stored in the muscle.
    1:03:32 I recovered a little bit more.
    1:03:33 My diet fatigue is actually a little lower
    1:03:35 because you fed me some food.
    1:03:37 Tomorrow, I’m back on the diet.
    1:03:38 I’m making even better gains
    1:03:39 than if I didn’t have that cheeseburger.
    1:03:40 So it was so exhausted.
    1:03:43 And so a lot of people have that approach
    1:03:44 completely backwards and they’re like,
    1:03:47 I’m either good or I’m bad and that’s really tough.
    1:03:50 Another one is people think that the approach
    1:03:53 to lose weight is the same as the approach to maintain it.
    1:03:56 This is really, really, really nasty
    1:04:00 because so my wife is a board certified family med sports
    1:04:03 med doctor and she does a lot of work,
    1:04:05 international Olympic teams, all that stuff.
    1:04:09 And she is looking at these formal recommendations
    1:04:12 from the medical literature and it’s like,
    1:04:15 here’s the kind of diet you need to get to lose weight.
    1:04:16 And then she was like,
    1:04:18 she followed up with some of the professionals
    1:04:19 and she’s like, and so what about maintenance?
    1:04:23 And they’re like, yep, what do you mean?
    1:04:24 Yep, what are you talking about?
    1:04:26 That’s not the conversation.
    1:04:28 So people think, okay, I’m going to clean up my diet,
    1:04:32 no more ice cream, no more crisps, no more Cheetos.
    1:04:33 I’m going to eat super healthy.
    1:04:35 And then when I get to the weight that I want,
    1:04:39 I eat continuously super healthy.
    1:04:41 I never have ice cream again.
    1:04:42 We’re in a bizarre world, is it?
    1:04:44 And so they’ll flop back to the other one.
    1:04:45 Well, they’ll try for a few months
    1:04:47 after they’ve gotten to the weight they like
    1:04:49 to just eat completely super healthy, clean,
    1:04:49 everything like that.
    1:04:50 They lose a little bit more weight.
    1:04:51 They’re exhausted.
    1:04:52 They’re tired.
    1:04:54 Their food focus is driving them nuts.
    1:04:57 They’ll eat some ice cream and they’ll go, I’m a sinner.
    1:04:59 And then ice cream, ice cream, cheeseburgers,
    1:05:00 cheeseburgers, up they go.
    1:05:02 And then they regain all the weight.
    1:05:06 So a huge myth is the fact that, yeah, when you’re losing weight,
    1:05:08 you got to pay a little bit more attention to what you eat.
    1:05:10 But once you’ve gotten to that weight,
    1:05:12 you both need some time.
    1:05:16 Roughly every three months that you diet hard to lose weight,
    1:05:19 you should be taking about at least two months at maintenance,
    1:05:20 just maintaining it.
    1:05:22 So if you weighed 100 kilos, now you’re down to 90.
    1:05:25 After three months, for about two or three months,
    1:05:26 just stay at 90.
    1:05:28 Eat mostly the healthy stuff that you were,
    1:05:29 but throw in a little junk in there.
    1:05:32 Maintenance, again, is much easier than losing.
    1:05:36 When physiologically and psychologically,
    1:05:39 your diet fatigue comes down after those two or three months,
    1:05:42 you’re able, if you’d like, to start dieting really hard again
    1:05:44 to get to that next goal that you have,
    1:05:46 or you just live in balance for the rest.
    1:05:48 But if we tell you, like, here’s your diet
    1:05:49 to make you lean and healthy and you’re like,
    1:05:50 okay, how long do I have to do this?
    1:05:52 And the doctor is like, forever.
    1:05:54 What am I supposed to do?
    1:05:57 I’m never allowed to have tiramisu after dinner ever again.
    1:05:59 And I’m like, well, probably not too.
    1:06:00 That’s terrible advice.
    1:06:02 And not only do medical people too often say that,
    1:06:03 most people have that in their heads.
    1:06:06 And it’s a very, very untenable situation.
    1:06:09 One of the big Swiss narratives that I was exposed to
    1:06:13 for most of my life about weight loss is that 80% of its diet.
    1:06:16 What do you think about those ratios?
    1:06:19 How much of weight loss is determined by diet versus exercise?
    1:06:24 Diet has a bigger effect than exercise.
    1:06:27 As a heuristic, I’m very comfortable with 80/20.
    1:06:29 There are a couple of reasons for that.
    1:06:35 One is there’s the constrained energy hypothesis.
    1:06:37 It’s also called Ponzer’s Paradox,
    1:06:40 based on Herman Ponzer’s work in physical anthropology.
    1:06:45 And so basically they realize that the amount
    1:06:48 of physical activity that humans can do has a range.
    1:06:53 But if you try to get people to double their physical activity,
    1:06:54 you say, I’m not going to change my diet.
    1:06:57 I’m going to work out twice as much as the next guy.
    1:07:01 Your body becomes so fatigued so rapidly.
    1:07:03 And your metabolism adjusts itself.
    1:07:06 Your physical activity that’s not planned exercise,
    1:07:08 like how much do you get up when someone calls you?
    1:07:10 Are you still on the couch talking to them?
    1:07:12 Or how much do you get up and walk around your kitchen a bunch?
    1:07:15 Your body makes all these adjustments.
    1:07:19 So if you try to really outwork a bad diet, it doesn’t work.
    1:07:22 And usually you just come back to the same physical activity
    1:07:24 because you’re too exhausted to continue and then you fail.
    1:07:28 Whereas with diet, you can make some dietary changes,
    1:07:32 principle-based, like stop eating junk food every day
    1:07:35 and just eat two pieces of junk food on Friday
    1:07:37 and two pieces of junk food on Saturday.
    1:07:40 Just that alone is sustainable.
    1:07:42 Your body, as long as these are filling foods,
    1:07:45 a lot of veggies, fruits, whole grains, lean meats,
    1:07:46 you’re not hungry.
    1:07:49 You’re just like, damn it, I want a bag of chips.
    1:07:50 That’s not a reason.
    1:07:51 That is mostly psychological.
    1:07:53 It’s not physiological.
    1:07:56 And thus, dieting is just able to take bigger chunks
    1:07:58 out of your calorie balance equation
    1:08:00 without completely destroying it.
    1:08:01 That has limits as well.
    1:08:04 You can’t diet forever, so you have to take it in chunks.
    1:08:05 Another thing is this.
    1:08:11 In order to burn a lot of calories to lose a lot of weight,
    1:08:14 you got to do some serious work.
    1:08:19 The average person will burn something like 100 to 150 calories
    1:08:21 per mile will run.
    1:08:22 Oh, my God.
    1:08:26 You start thinking about it like a donut has 300 calories.
    1:08:29 How fast, Stephen, can you eat a donut if I time you?
    1:08:31 Five seconds.
    1:08:32 No problem.
    1:08:32 Boom.
    1:08:35 You’re going to run three miles after each donut?
    1:08:35 No.
    1:08:36 It’s insane.
    1:08:39 So taking your diet, cleaning it up,
    1:08:42 reducing the junk, reducing the calories is not that hard.
    1:08:46 But if you try to fight off the nasty extra junk food calories
    1:08:47 you’re taking in with exercise,
    1:08:49 it’s kind of like a three-to-one fight.
    1:08:54 You eat two donuts at your work function after work.
    1:08:55 You have six miles to run that day.
    1:08:56 Nobody doing that.
    1:09:00 And that’s why diet is such a huge factor.
    1:09:02 It’s so easy to do “damage” with it.
    1:09:05 And it’s much easier to take control of it
    1:09:06 versus with exercise.
    1:09:08 The boundary layers are just smaller.
    1:09:10 And what you would have to do to fight the bad diet
    1:09:13 is just grotesquely large and outside of those boundary layers.
    1:09:15 I think it’s a lot because I think people typically assume
    1:09:17 that the way to lose weight is to go do a run.
    1:09:18 Yeah.
    1:09:20 That’s typically, you know, you’ll see people in the gym
    1:09:22 and if you ask someone why they’re on the running machine,
    1:09:24 they’ll probably say, “I’m trying to lose some weight.”
    1:09:24 Yeah.
    1:09:27 It helps a little bit.
    1:09:32 But if you run and you burn 200 calories extra per day,
    1:09:33 three days per week,
    1:09:37 then it’s 600 extra calories you’re burning through the week,
    1:09:38 that’s good stuff.
    1:09:41 You can lose some decent weight like that.
    1:09:43 Are you just going to be more hungry, though, afterwards?
    1:09:46 Typically, exercise does not dependably increase your hunger
    1:09:47 in most people.
    1:09:51 So depending on the context in the individual,
    1:09:54 it’s not a dependable thing to say that doing more exercise
    1:09:55 necessarily makes you more hungry,
    1:09:57 which is kind of cool because usually you’re not really
    1:09:58 any more hungry.
    1:10:00 And if you stick consistently exercise,
    1:10:02 but you control your diet, you’re good to go.
    1:10:03 However.
    1:10:04 Is there a psychological component to that?
    1:10:04 Why?
    1:10:08 Because I’ve done the run, I now feel like I deserve it.
    1:10:09 Oh, yeah.
    1:10:09 That’s huge.
    1:10:11 And some people do have a hunger response,
    1:10:13 but what you put in your body after that could be really
    1:10:15 healthy stuff that doesn’t have a ton of calories is really
    1:10:17 filling or it could be like we’re done running,
    1:10:18 pizza and beer.
    1:10:20 And then that’s really bad news.
    1:10:21 But real quick.
    1:10:24 So let’s say you’re burning 600 calories extra per week
    1:10:25 by running two miles at a time or whatever,
    1:10:28 or whatever you run an extra four miles per week, right?
    1:10:31 600 calories per week.
    1:10:32 So what is that?
    1:10:35 Well, to burn a pound of body fat,
    1:10:39 you need to get 3500 calories per week out of your diet
    1:10:42 or do 3500 extra calories of activity per week.
    1:10:45 600s a drop in the bucket to that.
    1:10:46 You’ll never notice.
    1:10:47 I mean, yeah, after a year,
    1:10:50 you’ll lose like two or three pounds or five pounds or whatever.
    1:10:52 Nobody thinks in terms like that.
    1:10:57 But if they were to simply alter their diet and keep training
    1:11:01 to keep the calorie burn at a moderate to high level,
    1:11:04 but take food out of their diet, especially through junk food,
    1:11:08 the total calorie sink deficit they can make for themselves
    1:11:10 is now in the hundreds of calories per day.
    1:11:13 Now you’re losing a pound of fat every week.
    1:11:14 Now you’re having big results.
    1:11:17 Is there a preference between doing cardio or strength
    1:11:20 as it relates to long-term weight loss?
    1:11:22 Because I’m thinking if I’ve got more muscles,
    1:11:25 then surely my body’s going to need more,
    1:11:26 it’s going to burn more calories.
    1:11:28 Just by a small margin.
    1:11:29 Almost unnoticeable.
    1:11:31 So your body versus my body,
    1:11:34 you’re not burning more calories.
    1:11:34 How much do you weigh?
    1:11:37 90, I don’t even know it in pounds.
    1:11:39 It’s about 92 kilograms.
    1:11:40 Okay, solid.
    1:11:45 So I currently weigh about 98 kilograms.
    1:11:46 202 pounds.
    1:11:47 So 202.
    1:11:49 So I weigh like 216 to 220 right now.
    1:11:51 So we weigh not too far off?
    1:11:52 Not too far off.
    1:11:55 So even though I have considerably more muscle.
    1:11:56 In your opinion.
    1:11:58 And am I very biased?
    1:12:01 No dysmorphia here.
    1:12:06 I would be burning a teeny bit more fat
    1:12:09 or more calories per day because of my higher muscle mass,
    1:12:12 but it’s mostly my absolutely higher weight.
    1:12:14 So for example, the people in the world
    1:12:15 that burn the most calories
    1:12:18 and need the most calories to sustain their body weight
    1:12:19 are the fattest people in the world
    1:12:21 that like Lady that weighs 800, 900, 1,000 pounds.
    1:12:23 Like just to keep her the same size,
    1:12:25 it’s 15,000 calories a day.
    1:12:28 And if it was all muscle and no fat,
    1:12:30 somehow she was 1,000 pounds of muscle,
    1:12:31 which would be sweet to look at.
    1:12:37 She would be burning like maybe 16,000 calories per day
    1:12:41 instead of 15 and probably even that’s an exaggeration.
    1:12:44 Muscle mass doesn’t help you burn tons of calories.
    1:12:46 So that’s not what it’s there for.
    1:12:48 It is incredibly good for your health.
    1:12:51 It is incredibly good for how you look.
    1:12:55 Those things by itself make muscle mass an awesome thing to do.
    1:12:57 But it is neither true to say
    1:13:02 that cardio reliably over the long term burns lots of weight off.
    1:13:04 And it is not true to say
    1:13:06 that gaining lots of muscle burns lots of weight off.
    1:13:08 What is really, really critical is
    1:13:11 do you have a well controlled, nutritious diet?
    1:13:14 And do you have an average, moderate to high level
    1:13:15 of daily physical activity?
    1:13:18 Dancing and swimming and running and having fun
    1:13:19 and chasing your kids.
    1:13:21 If you’re on the higher end of activity,
    1:13:23 not psychotically high to where you get super tired,
    1:13:25 just not being a total slouch like slouch.
    1:13:28 And making sure you’re aware of your body when you’re diet.
    1:13:30 That’s what really pays these massive dividends
    1:13:32 in long term weight control.
    1:13:34 It’s not like, well, if I put on a ton of muscle,
    1:13:35 that’s great for everything else.
    1:13:36 It makes you super healthy.
    1:13:38 It makes you look really awesome.
    1:13:40 It gives you the ability to like, I don’t know,
    1:13:43 like do real world stuff, defend yourself, things like that.
    1:13:45 That’s what muscle is there for.
    1:13:48 It’s not the greatest like calorie sink in the world.
    1:13:50 I wish it was, I’d be cheeseburger right now.
    1:13:51 So in terms of supplements,
    1:13:55 are there any supplements you suggest that I take
    1:13:58 if my goal is to lose weight,
    1:14:01 but also to gain muscle mass for the average person?
    1:14:03 No.
    1:14:04 There’s no supplements.
    1:14:05 I mean.
    1:14:06 Creatine.
    1:14:08 Creatine will not help with weight loss.
    1:14:11 And for most people, it’ll temporarily gain you
    1:14:13 about two kilos of body weight
    1:14:15 because it attracts body water into the muscle.
    1:14:17 It’s a cool look because it makes on my creatine right now.
    1:14:18 Can you know?
    1:14:20 Yeah, really?
    1:14:24 So creatine doesn’t help you lose weight
    1:14:26 in any meaningful extent.
    1:14:28 So I’m aware of no over the counter supplements
    1:14:30 that simultaneously help you burn fat and gain muscle.
    1:14:32 There are supplements that are not over the counter
    1:14:33 that do that quite well.
    1:14:33 Right.
    1:14:35 What if I’m just trying to gain muscle then?
    1:14:36 What supplements?
    1:14:37 What supplements would you recommend
    1:14:39 the average person to be taking?
    1:14:41 Really regardless of, I guess, goals.
    1:14:44 If their goal is to be a little bit more lean
    1:14:45 with their muscle mass,
    1:14:46 if their goal is to build muscle,
    1:14:48 is it different types of supplements you’d suggest or?
    1:14:52 Creatine works to build muscle.
    1:14:53 It’s got awesome cognitive benefits.
    1:14:55 It’s just healthy for you and it’s great.
    1:14:57 So five grams per day for most people
    1:14:59 of creatine monohydrate, super awesome.
    1:15:00 Have you got to load creatine?
    1:15:01 I remember myself.
    1:15:03 I used to load creatine.
    1:15:05 That’s basically like a corporate scam
    1:15:07 that’s just trying to get you to consume more creatine
    1:15:08 so you buy more.
    1:15:08 Yeah.
    1:15:10 After if you load your creatine,
    1:15:13 which is like taking 20 grams per day for a few days,
    1:15:16 you get to intramuscular creatine stores
    1:15:20 that are optimal like in four or five days.
    1:15:22 If you don’t load creatine,
    1:15:24 you get there in like seven to 10 days.
    1:15:25 And because you’re taking creatine
    1:15:27 either for months or for life,
    1:15:29 it’s just a moot point.
    1:15:31 So creatine loading is a gigantic waste of time
    1:15:32 in almost every case.
    1:15:32 Okay.
    1:15:34 So creatine works.
    1:15:37 Way protein, casein protein,
    1:15:39 can be an excellent way to conveniently get protein.
    1:15:42 So they’re more like foods rather than supplements.
    1:15:44 Those are totally cool, but not mandatory.
    1:15:47 If you talk to me like you are now
    1:15:48 for just several hours at a time,
    1:15:50 let’s say we’re sitting on a plane together
    1:15:51 and you’re like, I’m just a guy who’s trying
    1:15:52 to get like a little bit more of this, a little bit of that.
    1:15:54 What supplements do I need to take?
    1:15:59 Is the wrong time to ask that.
    1:16:00 The time to ask that is like,
    1:16:04 I want to take a run at a natural bodybuilding show.
    1:16:05 What supplements do I need?
    1:16:05 Okay.
    1:16:08 Then they pay some dividends that are worth noting,
    1:16:10 but supplements are just not in the conversation
    1:16:12 for important things that health conscious people
    1:16:14 should have in even in their top 10
    1:16:16 of important things that you do.
    1:16:18 The top 10 important things are like
    1:16:19 getting adequate sleep,
    1:16:21 managing your stress really well,
    1:16:22 consistently lifting weights,
    1:16:24 consistently doing a high level of physical activity,
    1:16:26 et cetera, et cetera, et cetera.
    1:16:28 Those are the big rocks, not supplements.
    1:16:32 Supplements are insanely overrated as a general rule.
    1:16:35 This next challenge is offered in partnership with Woop.
    1:16:38 There’s the idea of waking up with more energy,
    1:16:40 a clear remind and a feeling of control appeal to you.
    1:16:44 If it does, I want you to join me this sober October.
    1:16:46 I stopped drinking a while ago now
    1:16:48 and it was largely because of Woop.
    1:16:50 Time and time again, I watched my heart rate variability drop
    1:16:52 to like 40 after having a drink,
    1:16:54 even one or two glasses of wine,
    1:16:57 when it would otherwise sit nearer to 150.
    1:16:59 The only other times it would drop this low
    1:17:02 was when I was sick or when I was stressed.
    1:17:04 Information enables us to make more informed choices
    1:17:07 and seeing this led me to make a change in my life.
    1:17:08 So if you’re a member of Woop,
    1:17:11 look out for Woop’s sober October challenge in the app.
    1:17:13 And if you haven’t joined yet,
    1:17:20 head over to join.woop.com/ceo to start your free trial.
    1:17:23 That’s join.woop.com/ceo
    1:17:25 and get ready for your life to change.
    1:17:27 What about steroids?
    1:17:28 They’re great.
    1:17:29 What?
    1:17:31 Am I allowed to say that?
    1:17:33 What are steroids?
    1:17:35 And you said you take steroids.
    1:17:38 Do you take steroids all the time?
    1:17:40 And what is the impact?
    1:17:42 So say if you weren’t taking steroids,
    1:17:43 how different would you look?
    1:17:46 I know this because I used to not take steroids.
    1:17:49 And when I wasn’t taking steroids,
    1:17:55 I weighed about at a body fat similar to this.
    1:18:03 I would have to weigh probably 180 to 190 pounds,
    1:18:07 more like 180, and this kind of body fat level.
    1:18:12 I currently weigh 216 pounds
    1:18:15 because I’m on a moderate amount of steroids
    1:18:16 a few weeks ago.
    1:18:18 Actually, earlier last week,
    1:18:20 I was on higher amounts of steroids.
    1:18:22 And with this same level of body fat,
    1:18:24 I weighed 227 pounds.
    1:18:29 So we’re talking about 30, 40 pounds of muscle tissue difference
    1:18:31 between steroids and not steroids.
    1:18:32 Have you got a picture of before and after?
    1:18:35 Before when you didn’t use steroids
    1:18:36 and you trained and then after?
    1:18:38 Yeah, it’s got to be somewhere.
    1:18:38 Okay.
    1:18:41 We’ll try and get it just for visual control.
    1:18:42 Sure, sure, sure.
    1:18:44 You said they’re great.
    1:18:45 I was kidding.
    1:18:46 All right.
    1:18:47 They’re great for putting on muscle
    1:18:51 if you want to jettison your long-term health and longevity
    1:18:53 to some extent, yes,
    1:18:54 and your current psychological stuff.
    1:18:56 It’s something that’s never done it.
    1:18:57 Give me a window into…
    1:18:59 What’d you do?
    1:19:00 You inject it somewhere?
    1:19:03 You can take steroids orally through pills
    1:19:05 or you can inject it into muscle.
    1:19:09 So usually you would inject it into your quads.
    1:19:11 A lot of people do their shoulders.
    1:19:12 And some people, if they’re flexible enough,
    1:19:13 do their glutes.
    1:19:16 And how quickly do you notice a difference
    1:19:18 and how big is the difference?
    1:19:20 Just to give me sort of like your…
    1:19:21 As far as jackness is concerned?
    1:19:23 Yeah, so if I start taking steroids now,
    1:19:26 how long would it be before I notice the difference
    1:19:28 and how extreme would the difference be, in your opinion?
    1:19:30 Visually, after a few months, you would be like,
    1:19:32 “Oh, wow, okay, this is some other shit.”
    1:19:34 After a week or two, you’d be like,
    1:19:37 “I don’t know, my workouts feel pretty good.”
    1:19:40 Psychologically, if you’re especially introspective
    1:19:43 and perceptive and you’re sensitive to some psychological side-effects,
    1:19:45 which I’m greatly sensitive to,
    1:19:49 I notice in 30 minutes of taking steroids.
    1:19:53 And would I, if I did the same exact workout, but took steroids,
    1:19:55 would I get different results?
    1:19:58 Or would I have to ramp up the workout that I’m doing
    1:20:00 to see those different results?
    1:20:00 Both.
    1:20:04 If you have the same workout and you take plenty of steroids,
    1:20:07 you can literally double your muscle gain from that workout.
    1:20:12 If you understand that steroids also allow you to recover faster
    1:20:13 and better and more completely,
    1:20:17 you can take your workout and magnify it more easily.
    1:20:21 Magnify it, more sets, etc., more sessions per week,
    1:20:24 and then you would grow like two and a half times as much muscle.
    1:20:28 Sounds exciting, but there’s always a downside for these things in life, isn’t there?
    1:20:29 There are a few downsides, yes.
    1:20:31 What are the downsides that no one’s talking about?
    1:20:33 That no one’s talking about.
    1:20:35 So there’s cosmetic downsides.
    1:20:37 You get an increase in body hair growth.
    1:20:40 This is especially profound for female,
    1:20:42 but if you’re a male, that’s a thing.
    1:20:43 I have hair that grows on my ears.
    1:20:45 I have hair that grows on the outside of my nose.
    1:20:47 I have to shave the front of my nose.
    1:20:49 Now, a lot of that is just being a Russian Jew,
    1:20:52 and hair just grows out of our eyeballs, but shit happens.
    1:20:54 You get pimples, you get stuff like that.
    1:21:00 Over the longer term, you get a substantially increased risk of heart disease.
    1:21:04 If you’re smart, you take blood pressure drugs to counteract the blood pressure increase.
    1:21:06 If you’re dumb, you take it on the chin,
    1:21:10 and you have a high probability, much higher of kidney failure later in your life,
    1:21:14 and losing your limbs and your vision and all that good stuff that comes with that.
    1:21:17 There is an increased probability or severity of cancer.
    1:21:22 Steroids increase the probability of damn near every disease,
    1:21:24 kind of central systemic disease that you can have,
    1:21:27 but that usually happens much later.
    1:21:31 And so while you’re on them, you deal with the cosmetic side effects,
    1:21:35 increased probability of balding, and the psychological side effects,
    1:21:38 which are highly unpleasant I can get into in a bit.
    1:21:41 If you’re a teenager, there’s an entire class of steroids
    1:21:43 that close your growth plates early.
    1:21:47 So if you’re under the age of definitely 22 as a male and you take steroids,
    1:21:50 there’s a very good chance you will never reach the adult height
    1:21:52 you were supposed to reach if you just let nature do the thing.
    1:21:57 So when teenagers take steroids, this almost always categorically a super,
    1:21:58 super terrible idea.
    1:22:01 Also, they’re not intelligent enough yet.
    1:22:03 Some teenagers are very smart.
    1:22:07 They’re not wise enough yet to be able to make that trade off appropriately.
    1:22:11 And so that’s a huge sort of different topic.
    1:22:16 But the psychological side effects are a lot of times the things that
    1:22:20 are the approximately most displeasing part of taking steroids.
    1:22:24 Some people like them, but they’re also a mixed bag.
    1:22:28 Tell me about the, before we get onto the psychological effects,
    1:22:29 what about libido?
    1:22:30 Because I’ve heard all kinds of things.
    1:22:33 I’ve heard it shrinks your balls, your willy.
    1:22:37 Something like half of all people experience testicular shrinkage
    1:22:38 while using steroids.
    1:22:39 Your boy got lucky.
    1:22:40 My shit’s all the same size.
    1:22:46 A lot of people roughly half will experience a decrease in ejaculate volume
    1:22:48 and a profound decrease in fertility.
    1:22:50 That does not mean you’re not infertile.
    1:22:50 I know many people.
    1:22:54 I know many people’s children that were fathered when the people were on steroids.
    1:22:55 So some people are like, I’m on gear.
    1:22:57 I could just bang away and nothing happens.
    1:22:58 Like that’s not true.
    1:23:05 Steroids have never been shown to change the size of your willy.
    1:23:08 There is no mechanism by which really they can do that.
    1:23:10 So that’s not a problem.
    1:23:14 But steroids, depending on the steroids you take,
    1:23:16 depending on your own individual biology,
    1:23:18 depending on the ancillary drugs that you take along with it,
    1:23:23 steroids can either have no real effect on your libido,
    1:23:26 have a profoundly up regulating effect on libido,
    1:23:29 or like hunger, like you would not believe.
    1:23:35 And for other people, you get an increase in libido.
    1:23:40 But some steroids, for example, decaduorabolin in some people,
    1:23:44 it’s a type of steroid, radically escalates your libido.
    1:23:45 You turn it just as hungry.
    1:23:49 And at the same time gives you, in many cases,
    1:23:54 dependable inability to sustain an erection.
    1:23:56 So erectile dysfunction risk goes up a lot.
    1:23:58 That’s a real big problem because you want it,
    1:24:01 but it’s not around for the picking there.
    1:24:04 So there’s all that kind of stuff that plays a huge role.
    1:24:08 And a lot of the other side effects are increases in anxiety,
    1:24:13 increases in aggression, increases in disagreeableness
    1:24:14 and probability of confrontation.
    1:24:17 Stereotes have been shown decently,
    1:24:18 well, this isn’t super confirmed,
    1:24:21 to at least approximately why you’re taking them,
    1:24:23 substantially reduce your fluid intelligence.
    1:24:28 And they may in the long term reduce your overall intelligence,
    1:24:29 but it seems that if you stop taking them,
    1:24:33 you get most, if not all of that back, but maybe not all of them.
    1:24:37 So they do make you dumber as a general heuristic.
    1:24:38 That’s probably true.
    1:24:42 Of those psychological implications,
    1:24:44 which ones have you suffered with the most?
    1:24:47 Decrease in fluid intelligence, for sure.
    1:24:50 Radical increases in anxiety.
    1:24:52 Radical increases in aggression.
    1:24:56 I pride myself on never losing my cool.
    1:24:59 I’ve never screamed at anyone.
    1:25:00 I’ve never gotten physical with anyone.
    1:25:03 But the ideas in my head that tell me to do things,
    1:25:05 tell me to do unspeakable things.
    1:25:06 Like what?
    1:25:07 They’re unspeakable.
    1:25:10 I’d have to speak them.
    1:25:12 You really want to know?
    1:25:18 I’m also fucking weird, so just remember that.
    1:25:19 No, we rolled a bit weird.
    1:25:22 Most people probably don’t have this severity, but…
    1:25:28 I’ll read a comment on social media, directed at me,
    1:25:29 I guess, about me.
    1:25:33 And it’s from a nameless, faceless profile.
    1:25:38 And I begin to fantasize about what it would be like
    1:25:43 and how much sublime pleasure I would receive
    1:25:51 in hurting that person at a deep physical and emotional level.
    1:25:55 Badly, hurting them in such a way that
    1:25:56 they’re never going to walk right again
    1:25:58 and they’re always going to remember me
    1:26:01 and how they dared to cross me.
    1:26:03 Do you know what honor culture is?
    1:26:04 No.
    1:26:07 Like the idea that like in the hood, you step on someone’s
    1:26:09 like a gang member’s Nikes and he just blasts you away
    1:26:11 and goes to jail for 20 years.
    1:26:11 Over what?
    1:26:16 Steroids, the honor culture comes from maleness.
    1:26:18 It comes from testosterone and other brain structures,
    1:26:21 of course, but the more testosterone and steroids
    1:26:23 are all testosterone-like molecules.
    1:26:26 If you have 10 times the testosterone-like action
    1:26:28 affecting your brain, your proclivity to falling
    1:26:30 into honor culture-like behavioral patterns
    1:26:33 and thought patterns increases to an enormous extent.
    1:26:36 Do you tend to take things that are not meant
    1:26:38 in any poor way as a front?
    1:26:40 If they’re actually meant as a front,
    1:26:42 you tend to catastrophize them in your head.
    1:26:43 And like this is the thing.
    1:26:45 Like I’ll be brushing my teeth in the morning,
    1:26:49 in the shower and like thinking about people in my life
    1:26:50 that have wronged me.
    1:26:53 No, I’ve never been wrong in a real serious way.
    1:26:55 And I’ll just be like those friends of,
    1:27:00 uncontrollable fantasies of rage and aggression
    1:27:02 and righteous anger and revenge.
    1:27:04 I hate that.
    1:27:08 Like as a philosophical-minded person,
    1:27:10 I just want to hug everyone in the world.
    1:27:12 Right now, I’m on not-so-high levels of steroids.
    1:27:12 I’m just like that.
    1:27:14 I make jokes with every all-star conversation
    1:27:16 with random people in the street.
    1:27:16 No problem.
    1:27:19 And so when these thoughts consistently
    1:27:20 enter my mind on higher doses,
    1:27:23 I’m just like, “Ugh, why?”
    1:27:25 And I’m never like, “I should be feeling like this.”
    1:27:28 I’m like, “This is really annoying and really terrible.”
    1:27:32 So if there are all of these physiological
    1:27:33 and psychological implications,
    1:27:36 which you said it basically increases your chances
    1:27:37 with all of the major diseases,
    1:27:42 from cardiovascular diseases to cancers to other diseases,
    1:27:46 but then also there’s this ongoing psychological consequence
    1:27:50 of taking steroids, what’s the point?
    1:27:53 That’s a good question.
    1:28:00 Recently, I’ve taken probably several-year backseat
    1:28:01 away from competitive bodybuilding,
    1:28:04 precisely because I have a lot of really good things
    1:28:07 going on in my life and I’m going to need my brain
    1:28:12 and my more fluid civility to deal with them best.
    1:28:15 And for a couple of other reasons.
    1:28:18 So right now is an interesting time to ask me why I do it
    1:28:20 because I’m kind of winding that down big time.
    1:28:27 But the real reason is one of the reasons
    1:28:31 that I started steroids is I was drug-free for a long time
    1:28:34 and I was starting to become kind of an educator in fitness
    1:28:35 and a promulgator of opinion.
    1:28:40 And a lot of the people who were in the industry at the time,
    1:28:41 this is not as true anymore,
    1:28:43 now drug-free bodybuilding and fitness is exploding,
    1:28:45 which is a beautiful, wonderful thing.
    1:28:47 But back when Nick and I came up,
    1:28:49 to be relevant to fitness industry,
    1:28:52 we sort of had to be like super, super jacked and super, super lean.
    1:28:54 It’s nothing we were going to accomplish drug-free.
    1:28:56 So we were like, this is where the road leads
    1:29:00 to being taken seriously as a thinker in the space.
    1:29:04 Let’s do it. Another thing is I really like being,
    1:29:08 or at least for a long time liked being enormous and ripped.
    1:29:15 It’s just like, you ever see how a four-year-old looks
    1:29:17 at like a garbage truck or a tank or an airplane?
    1:29:22 Just that. It’s as simple as that, biology.
    1:29:25 And I’m at the extreme end of masculinity brain-wise to begin with.
    1:29:29 And so you see a movie where like the Hulk rips off
    1:29:30 an airplane wing and throws it.
    1:29:32 Some people will be like, whoa, some people are like,
    1:29:35 I hate this movie. And some people are like, oh my God,
    1:29:38 I want to just be that. That whole thing.
    1:29:39 Why?
    1:29:41 I want that. It just feels good.
    1:29:43 But do you know why? Because have you got any hypothesis
    1:29:46 as to why you versus someone else?
    1:29:49 Because the average person doesn’t have that feeling.
    1:29:53 So have you been able to figure out in hindsight
    1:29:56 why you were so taken by being big?
    1:30:01 I have a few ideas. I’ll caveat this idea with the following.
    1:30:04 Retrospective analysis of why you do things
    1:30:07 is almost always grotesquely flawed.
    1:30:09 Most of why we do things is a combination of variables
    1:30:11 we don’t understand and genetics.
    1:30:13 And so like the whole life story arc,
    1:30:15 well, it all started on a t-shirt in the third grade,
    1:30:16 like that’s bullshit.
    1:30:19 That’s a backwards justification you made up.
    1:30:22 So the following statements are backwards justifications
    1:30:26 I’m making up as just tentative, very not sure hypotheses.
    1:30:30 Here’s a fun story. This will be fun.
    1:30:37 When I was a small young, my dad would wrestle with me a lot.
    1:30:43 And he would always let me win in the end.
    1:30:45 He’s great. He’s a great person.
    1:30:49 And he would always tell me that I was strong and capable.
    1:30:56 And then in like end of elementary school
    1:30:58 all the way through the beginning of high school,
    1:31:02 I was bullied honestly, like literally a few times.
    1:31:06 I think I was just the wrong person to bully
    1:31:10 because that very temporary state of disenfranchisement
    1:31:16 and powerlessness, I’m never going to be bullied again
    1:31:18 to put it simply.
    1:31:23 I wish I was logical enough that when like if I was getting robbed
    1:31:26 by someone at knife point or not even a knife point,
    1:31:28 just like just a guy tried to be like,
    1:31:30 Hey man, get out of my way. No.
    1:31:32 I said, get out of my way.
    1:31:35 I’m going to die here before I move out of your way.
    1:31:36 You’re going to treat me with respect.
    1:31:40 Or one of us is either going to jail or the morgue
    1:31:41 or the hospital.
    1:31:46 It’s a terrible thing to think it’s stupid beyond belief.
    1:31:50 Just be like, sir, my apologies, please keep going.
    1:31:52 But what were you bullied for?
    1:32:02 Nothing. Nothing. Just kid just wanted to bully people.
    1:32:06 I want to understand the content of what was going
    1:32:07 through your brain at the time,
    1:32:09 like what you were thinking in that moment.
    1:32:11 Because I think we can all think back to well,
    1:32:14 unfortunately too many people can think back to a time
    1:32:15 when they were bullied in some way,
    1:32:18 whether it was a day or whether it was something
    1:32:19 that was a bit more prolonged.
    1:32:24 They started to embody that sort of pain and shame
    1:32:26 and that feeling of I’m different from these other kids.
    1:32:27 Some of my best friends have talked,
    1:32:30 they’ve been to therapy and their therapists have,
    1:32:33 I think figured out through some of that retrospective analysis,
    1:32:35 which obviously a lot of the time isn’t accurate,
    1:32:37 that much of their adult behavior today,
    1:32:40 correlates back to an early experience in such a way
    1:32:42 where they were made to feel a certain way
    1:32:45 in that social environment where we’re so sort of formative.
    1:32:47 How did it make you feel?
    1:32:54 I felt scared and I felt like I wasn’t brave enough
    1:32:55 to stand up for myself.
    1:32:58 Later I began standing up for myself and I felt very nice.
    1:33:02 But it felt like I was out of control
    1:33:05 and a part of my brain that I didn’t consent to
    1:33:10 made me frown and dipped my head down for me.
    1:33:13 It was almost like musculature in my neck just deactivated.
    1:33:18 It’s an ancestral mechanism that everyone has.
    1:33:21 Kids, all the way up through teenage and adulthood,
    1:33:24 sort themselves, male children into dominance hierarchies.
    1:33:26 It’s just the dominance hierarchy sorting itself.
    1:33:28 And someone confronted me
    1:33:32 and I automatically sorted myself beneath them.
    1:33:36 I felt beneath someone, I felt weaker, more inferior,
    1:33:39 less apt, less capable, less confident, less strong.
    1:33:40 And I didn’t even have consent to it.
    1:33:41 It’s not something I chose.
    1:33:44 I was like, “This kid will beat me up. I better not.”
    1:33:47 It was totally a subconscious behavior.
    1:33:51 And looking back on it, I did not enjoy how that made me feel.
    1:33:55 Do you remember a specific day or a specific thing happen?
    1:33:57 Because I can think back to a couple of specific days
    1:34:00 when I was younger that I think shaped me in that regard
    1:34:03 where I was pretty much the only black person in the school.
    1:34:08 I remember an evening where this particular kid called Sam
    1:34:12 had cornered me and called me the n-word and everyone was there.
    1:34:14 And I’ll never forget those days.
    1:34:20 They’re etched into your mind as unforgettable memories
    1:34:22 of pain, of shame, of that feeling.
    1:34:25 Do you have those a particular day?
    1:34:26 Yeah, sure.
    1:34:27 Could you share that with me?
    1:34:30 This is getting deep, huh?
    1:34:35 I have a few incidents.
    1:34:37 One probably stands out the most.
    1:34:41 So there was a kid named Darren, and he was black,
    1:34:46 almost certainly fatherless.
    1:34:52 Peter naturally, physically developed for his age.
    1:34:53 He was 10, so was I.
    1:34:56 We were just wrestling.
    1:34:57 I wrestled with everyone.
    1:35:01 He beat me in wrestling.
    1:35:02 He was the only person, I believe,
    1:35:04 to beat me in wrestling my whole childhood.
    1:35:08 Because he was like a 14-year-old kid in great shape,
    1:35:10 and I was a 10-year-old kid.
    1:35:15 And he beat me in wrestling, and that was cordial,
    1:35:16 because I get this in wrestling.
    1:35:21 But he had braces, I think, and he cut himself while wrestling
    1:35:23 with me, and he was bleeding out of his mouth.
    1:35:27 And then he got really upset about that.
    1:35:29 And he kind of stood over me.
    1:35:32 And he was like, you know, little this and that.
    1:35:33 Like, you did this to me.
    1:35:36 Like, I’m going to eff you up and all this other stuff.
    1:35:38 And that’s when that mechanism switched.
    1:35:41 When he did that to me, my whole perspective
    1:35:43 on the world changed for years.
    1:35:46 I was like a confident, happy kid.
    1:35:50 And then after that, for four or five years, maybe longer,
    1:35:52 all of my confidence drained out.
    1:35:53 I became introverted.
    1:35:55 I am not naturally introverted.
    1:36:04 And his presence alone reminded me that I need
    1:36:07 to keep my head down, and otherwise I get real scared.
    1:36:09 And I didn’t want to be scared.
    1:36:12 And so that’s how that worked.
    1:36:16 And it wasn’t like he got something like, your shit is racial.
    1:36:17 That’s deep, bro.
    1:36:19 My shit’s not deep at all.
    1:36:19 It’s just two kids.
    1:36:21 And one of them punked it out.
    1:36:24 I was just the wrong person for that to happen to.
    1:36:27 And I remember fantasizing when I was in like sixth grade,
    1:36:29 I think, like a year later.
    1:36:34 Like, wouldn’t it be great if I brought a baseball bat to school
    1:36:37 and just broke his legs and just kept hitting his legs
    1:36:40 to where he’d never walk right ever again?
    1:36:41 Because he wronged me that bad.
    1:36:44 I felt that deep and true.
    1:36:47 I’m going to keep the statement as contextual as I can
    1:36:49 with full understanding of respect
    1:36:50 for the gravity of what I’m saying.
    1:36:53 When the Columbine people did what they did,
    1:36:56 I thought it was egregious and terrible.
    1:36:58 I also understood how you could be pushed to do that.
    1:36:59 Now, in their particular case,
    1:37:01 I don’t even know how they were pushed or whatever,
    1:37:06 but enough bullying will make you consider doing terrible things
    1:37:07 to regain your honor.
    1:37:12 And so that was probably like the most premium.
    1:37:14 I was bullied in other situations.
    1:37:16 Again, like I might have been bullied three or four times
    1:37:21 my whole life, but it just it just did not sit well with me at all.
    1:37:25 For a long time, it changed how I express myself to the world.
    1:37:27 And even right now, as I talk to you,
    1:37:28 I’m getting pretty emotional.
    1:37:31 I’ll say that if I see that guy again in real life,
    1:37:35 if he’s even around, I have a brown belt in Jiu Jitsu now.
    1:37:36 I’m almost certainly bigger and stronger than him.
    1:37:39 Is he safe around me?
    1:37:42 Probably.
    1:37:45 Can I guarantee his safety if he brings it up?
    1:37:46 No.
    1:37:50 If he watches this and hits me up and goes,
    1:37:51 “Hi, got you, little bitch.”
    1:37:56 If I see him in real life, I might take something from him.
    1:38:00 Medical science can’t give him back within the next five or 10 years.
    1:38:02 What a terrible idea.
    1:38:03 I’d go to jail.
    1:38:05 I have a lot of really good things going for me.
    1:38:07 It would be wrong in every single way.
    1:38:09 It wouldn’t even be ethical,
    1:38:11 because he never like beat the crap out of me or anything like that.
    1:38:13 It was not like he brutalized me.
    1:38:14 Oh my God, like I’m going to cripple someone
    1:38:15 over some bullshit childhood.
    1:38:18 People say, “Also, Steven, it was 10.
    1:38:22 The gravity of how deeply it feels to me even right now at age 40.”
    1:38:24 He’s like, “Man, yeah, that shit definitely meant something.”
    1:38:29 It’s interesting because I think for the first, I’m 31 now,
    1:38:32 so I think for the first 27 years of my life,
    1:38:35 if you’d asked me why I do what I do,
    1:38:37 I would have in hindsight probably told you a story
    1:38:38 that sounds a little bit heroic.
    1:38:41 I have this drive and I have this motivation
    1:38:42 and I had this goal and I went after it
    1:38:44 and it was all like self-agency and all that stuff.
    1:38:47 But the more and more I’ve learned about,
    1:38:50 I think psychology generally and how humans, as I often say,
    1:38:51 are sometimes driven and they’re dragged
    1:38:53 and it’s hard to tell the difference.
    1:38:55 Like whether something is drive
    1:38:56 or whether it’s like you’re being dragged.
    1:38:58 Compulsion.
    1:39:00 Like compulsion that you just can’t explain
    1:39:04 because of maybe a trauma or an experience you went through
    1:39:07 or maybe the household you grew up in.
    1:39:12 I think I’m leaning more now towards the dragged side of things
    1:39:13 in most areas of my life,
    1:39:16 especially where I exhibit atypical behavior.
    1:39:17 Like what?
    1:39:20 Like the fact that I work like seven days a week
    1:39:23 and I can just and I’ve always been absolutely obsessed
    1:39:26 with like achievement and success.
    1:39:27 So why do you think that is?
    1:39:29 Because I think I grew up in a context
    1:39:31 where the thing that invalidated me was that,
    1:39:36 like we were the poor family that didn’t have things
    1:39:38 and I was black in an all-white area
    1:39:41 and I was just full of shame growing up
    1:39:44 and I think I saw that medicine to the shame
    1:39:46 as being material success.
    1:39:47 It was the thing that I lied,
    1:39:49 cheated, and stole to try and achieve.
    1:39:52 And you know, it’s been my orientation for my whole life.
    1:39:56 I think deep within me is this story that success
    1:39:58 and material success and all those things make me enough.
    1:40:01 And I didn’t feel like inside.
    1:40:02 Inside, yeah.
    1:40:03 And I didn’t feel like I was enough.
    1:40:04 And as much as I’m aware of that now,
    1:40:05 it doesn’t mean that it’s going to stop.
    1:40:07 Did it?
    1:40:08 So it didn’t?
    1:40:10 Do you feel like you’re enough?
    1:40:13 Well, it’s interesting because if you ask me,
    1:40:14 do I feel like I’m enough?
    1:40:14 I’d say yes.
    1:40:17 I’m very comfortable with who I am.
    1:40:19 Like, I think I have somewhat of an accurate reflection
    1:40:22 of who I am to some degree.
    1:40:25 But then I also, I contrast that with the fact that
    1:40:28 why am I still just like obsessively driving
    1:40:30 towards these ever bigger goals
    1:40:32 in a way that’s really, really atypical?
    1:40:35 Like not the average person, you know?
    1:40:37 And why does it matter so much to me?
    1:40:40 You know, that’s why I go,
    1:40:41 “Okay, there’s something different in my wiring.”
    1:40:42 It’s still at an element,
    1:40:45 this sort of proving my worth to myself
    1:40:47 or proving to the kids back on the playground
    1:40:50 that they should respect me in some way or whatever.
    1:40:51 Yeah.
    1:40:52 And it’s complicated.
    1:40:54 And I say this not because it makes me sound great
    1:40:55 because it certainly doesn’t.
    1:40:57 I just said because I really believe
    1:40:59 that the more honest I can be with myself,
    1:41:01 the closer I can get to everything that I want.
    1:41:02 Oh, sure.
    1:41:04 You know, like the closer I can get to holding the steering wheel,
    1:41:07 not being dragged with a rope at the back of the car.
    1:41:09 I’m trying to hold the steering wheel in my life
    1:41:12 and that starts with like an honest self-awareness
    1:41:13 and one that honestly has only come from
    1:41:18 being more and more confident
    1:41:19 and caring less about what people think.
    1:41:21 Like I wouldn’t have said this on camera.
    1:41:23 There’s like millions of people probably listening right now.
    1:41:24 I wouldn’t have said these things about myself.
    1:41:25 It sounds icky.
    1:41:27 Oh, I’ve never told this bullying story to anyone
    1:41:28 but a few people.
    1:41:29 Yeah.
    1:41:30 I was like, “When you brought it up,
    1:41:32 like tell me about when you were bullied.”
    1:41:34 In my head, I was like, “Holy shit, all right.
    1:41:35 This is where this goes.”
    1:41:37 Well, I just think it’s everyone I’ve met.
    1:41:39 It’s not, you’re not, you’re the same as everyone
    1:41:39 I’ve met in that regard.
    1:41:43 Probably if I had to write that fake back story arc
    1:41:44 explaining my life,
    1:41:46 the bullying thing is like kind of a little bit minor.
    1:41:49 I have a really gnarly story
    1:41:52 about having really severe attention deficit disorder
    1:41:53 when I was younger.
    1:41:56 Well, at the same time growing up in an Ashkenazi Jewish family,
    1:42:00 for Ashkenazi Jewish Russian immigrants to the U.S.,
    1:42:02 you were either good at school or you were worthless.
    1:42:04 And it’s not just that my parents thought that.
    1:42:05 I didn’t really think that at a deep level.
    1:42:07 They didn’t believe it at a surface level.
    1:42:08 I thought that.
    1:42:11 You can’t make fun of someone for being fat
    1:42:12 if they’re cool with being fat.
    1:42:13 They’re like, “Yeah, I’m fucking big.
    1:42:13 Hell yeah.”
    1:42:14 And you’re like, “Oh, it didn’t work.”
    1:42:16 But if they believe that being fat is terrible,
    1:42:18 you can be like, “Hey, how much do you weigh?”
    1:42:19 And that’s it.
    1:42:20 Everything changes.
    1:42:24 So for me, I believed I had a destiny
    1:42:27 to be at least competent at school.
    1:42:29 And up until I was 14,
    1:42:32 I was like in contention for being the worst student
    1:42:35 at any single school I attended at any single time.
    1:42:38 And the bittersweet element was my dad
    1:42:40 is a PhD in mathematical modeling
    1:42:42 of atmospheric physical phenomena.
    1:42:45 And my mom was a translator of the Russian language,
    1:42:47 a translator of English to Russian
    1:42:49 and got a master’s degree in social work
    1:42:50 in her second language in America
    1:42:52 a few years after we got in.
    1:42:53 That’s the legacy I’m dealing with.
    1:42:58 And I can’t do math problems three grades younger
    1:42:59 than the kids.
    1:43:01 I got held back in school a grade.
    1:43:04 And so I took that not so well.
    1:43:07 And so later, because I was medicated
    1:43:08 for attention deficit,
    1:43:10 it was a revelatory experience.
    1:43:14 As I came up and sort of grew into the idea
    1:43:15 that I was actually fairly intelligent,
    1:43:18 I had something to prove.
    1:43:21 And it’s getting better now
    1:43:23 because I’ve taken enough IQ tests
    1:43:24 and you can only write so many books
    1:43:25 and be on so many podcasts
    1:43:27 until people are like, “You’re pretty smart.”
    1:43:29 And you got to start believing it
    1:43:30 unless you’re totally irrational.
    1:43:32 At some point that sinks in.
    1:43:33 So one thing I will say is
    1:43:37 there are ways of dealing with demons
    1:43:38 and insufficiencies
    1:43:40 that you’ve developed through your childhood.
    1:43:42 Some of them are just having
    1:43:43 a real deep personal journey
    1:43:45 in your own head consistently,
    1:43:47 reinforcing good attitudes,
    1:43:48 not reinforcing the bad ones.
    1:43:50 Other ones are talking to friends, family.
    1:43:51 Other ones are therapy,
    1:43:53 which is excellent for this.
    1:43:54 But I got to tell you, Stephen,
    1:43:56 I’m not sure if this is true,
    1:43:58 but there’s got to be something
    1:44:03 to proving the opposite is true.
    1:44:06 To doing it all, to getting,
    1:44:08 I don’t know if the top or whatever,
    1:44:10 but to like no one in the right mind
    1:44:11 would at this point be like,
    1:44:13 “This guy is below average intelligence.”
    1:44:14 That would be preposterous to say,
    1:44:17 “I’ve taken the Ravens Advanced
    1:44:19 Progressive Matrices test
    1:44:21 and I pegged at scale high.”
    1:44:22 So you get every single question right.
    1:44:24 And so my IQ is above 160.
    1:44:24 We don’t know how high
    1:44:26 because they don’t do standardized IQ tests above that.
    1:44:29 You do that enough times.
    1:44:30 You, enough PhD program,
    1:44:31 enough book enough,
    1:44:32 teaching awards enough,
    1:44:33 authorship’s enough,
    1:44:34 all the stuff,
    1:44:35 enough millions and app designs
    1:44:36 and all the stuff.
    1:44:38 And dealing with otherwise really smart people
    1:44:39 and they walk away being like,
    1:44:41 “Fuck, that guy’s real smart.”
    1:44:42 Enough of that
    1:44:46 makes you swim in a warm,
    1:44:49 comfortable sea that heals you in a way
    1:44:51 maybe therapy can.
    1:44:53 But goddamn,
    1:44:54 there’s something to just do
    1:44:55 when the fucking thing.
    1:44:57 You take a skinny little kid who’s bullied,
    1:45:00 you make a Muhammad Ali champion of the world,
    1:45:01 enough title fights later,
    1:45:02 you’re like, “Hey, Muhammad Ali,
    1:45:03 what you gonna do about this?”
    1:45:04 He didn’t even flinch.
    1:45:08 So yeah, it’s nice to say
    1:45:10 and I think it’s true that therapy
    1:45:11 and self-care and all these things
    1:45:12 can heal the soul.
    1:45:16 There’s something about overcoming
    1:45:17 and becoming superlative
    1:45:18 to that thing you used to fear
    1:45:22 that might heal your soul to a huge extent.
    1:45:25 I think maybe I’ve witnessed that.
    1:45:26 Again, maybe this is all just make-believe.
    1:45:27 It sounds real nice.
    1:45:29 No, I completely agree.
    1:45:31 And it’s perfectly what I’ve experienced
    1:45:31 in my own life.
    1:45:32 And as you were speaking,
    1:45:34 I was thinking it’s just so clear to me that
    1:45:37 when you’re young, you get evidence.
    1:45:40 You get like a stack of evidence
    1:45:42 about who you are and what the world is.
    1:45:43 And what you then have done
    1:45:45 for the next 10, 20, 30 years
    1:45:48 is to counteract that evidence with new evidence.
    1:45:50 I think about it like a library.
    1:45:51 I think everything that I went through
    1:45:53 and you went through when you were younger
    1:45:55 just added like one book to this shelf.
    1:45:57 And the interesting context of the library
    1:45:59 is those books are both informative.
    1:46:02 They’re both non-fiction books,
    1:46:03 but they’re also fiction books
    1:46:04 and they’re also instruction manuals
    1:46:05 for what you’ll do in the future.
    1:46:07 If you think about those first 18 years of your life,
    1:46:09 what you did is you filled this library
    1:46:12 full of in books, stories, self-stories.
    1:46:14 And this library that you’ve collected
    1:46:16 is just a bunch of stories
    1:46:17 that you believe about yourself.
    1:46:18 Now, if you want to change some of these stories,
    1:46:20 unfortunately, you have to get new books.
    1:46:20 Yes.
    1:46:22 So what you did in your life
    1:46:24 is you pursued hard things
    1:46:26 that would put new books on the shelf.
    1:46:27 And when a new book comes on the shelf,
    1:46:28 that counteracts another one.
    1:46:30 You have to take the old one off.
    1:46:31 But you can’t just sit around willing.
    1:46:35 It’s, as you say, as an eye of experience in my life,
    1:46:37 the only way I can put books up there
    1:46:39 is to go and get first-party evidence
    1:46:41 with my own eyes that something else is true.
    1:46:43 And not just ones.
    1:46:44 Over and over and over.
    1:46:46 Depending on how stubborn the existing books are.
    1:46:46 For sure.
    1:46:49 And if they’re real stubborn, here’s my question to you.
    1:46:52 Do you think that childhood experiences
    1:46:56 build the kind of books that are hard back,
    1:46:58 Lord of the Rings type of shits,
    1:47:00 whereas adult experiences that completely
    1:47:02 countervail childhood experiences
    1:47:04 are like a little magazine you’d read on a plane?
    1:47:07 I got– so in the analogy, when you’re a child,
    1:47:10 you put books on the shelf very quickly.
    1:47:12 They’re all very cheap books
    1:47:14 because there’s nothing on the shelf.
    1:47:15 So you’re just grabbing–
    1:47:17 your mom says pigs can fly on the shelf.
    1:47:19 As you get older, actually,
    1:47:21 because there’s so many books on the shelf already,
    1:47:24 and let’s see if I just focus on this analogy of pigs flying,
    1:47:26 there’s already a book about aviation on the shelf,
    1:47:28 which means it’s harder to believe that pigs can fly.
    1:47:31 There’s a book already about animals in their anatomy.
    1:47:32 So you can’t add a new one
    1:47:34 because there’s so many counteracting ones already.
    1:47:37 So this is why they often say that young kids adopt–
    1:47:39 you can’t teach an old dog new tricks
    1:47:41 because there’s so much existing evidence there
    1:47:42 of something else being true.
    1:47:45 So kids throw them on the shelf without much interrogation
    1:47:47 because there’s less counteracting books there already.
    1:47:49 Whereas adults, they take a little bit more time
    1:47:51 to add a new one because they’ve got six other books,
    1:47:53 which might tell a different story.
    1:47:57 And so if we think about neuroscience and neuroplasticity,
    1:47:59 it becomes a little bit harder sometimes for adults to–
    1:48:01 I mean, I had a neuroscientist yesterday saying this to me,
    1:48:04 that after you get to possibly 25 years old,
    1:48:06 neuroplasticity becomes a little bit more stubborn.
    1:48:08 It’s still possible up until you die,
    1:48:09 but it’s a little bit more stubborn.
    1:48:12 So you just need more reinforcement.
    1:48:13 You need more reinforcement, more evidence,
    1:48:16 more repetitions, and he described it as more focus.
    1:48:18 More focus on the thing.
    1:48:21 One thing that I found maybe is helpful
    1:48:24 is my wife is similar to me.
    1:48:27 She’s like an insane, super goal-driven, psychotic person.
    1:48:32 And we have real trouble taking a step back
    1:48:36 and telling ourselves, like, man, we’re doing pretty well.
    1:48:38 So every now and again, like evenings and weekends,
    1:48:41 especially weekends, we’ll do some like–
    1:48:44 sounds super lame, but gratefulness discussion.
    1:48:45 It doesn’t sound lame at all.
    1:48:48 Depending on how you talk to, I guess,
    1:48:50 to my old childhood bullies, that’s lame.
    1:48:53 But it’s really weird to say
    1:48:55 some of these things out loud to yourself.
    1:48:59 And there’s some resistance, especially early,
    1:49:03 admitting to yourself, like, I won.
    1:49:05 I won.
    1:49:06 I won.
    1:49:06 I won.
    1:49:07 I did the thing.
    1:49:09 Maybe it doesn’t work quite that simply,
    1:49:11 but I think it’s good to try,
    1:49:13 because it’s a really weird thing
    1:49:17 to go and be 60 years old and look back on your life.
    1:49:18 And someone’s like, so what have you accomplished?
    1:49:19 Like, not much.
    1:49:19 I kind of eat shit.
    1:49:22 I’m like, I’ve seen you on book covers.
    1:49:23 You’re like, right.
    1:49:24 Oh, that’s right.
    1:49:26 OK, so I accomplished a lot,
    1:49:28 but I don’t feel like I have.
    1:49:32 How dare you rob yourself of being able to swim
    1:49:37 in that beautiful, warm sea of self-actualization?
    1:49:39 I think it’s worth it for people to focus.
    1:49:43 When you do good, let yourself bask in that glow.
    1:49:44 Get your time under the sun.
    1:49:46 Amen.
    1:49:49 And it’s all about subjective progress.
    1:49:52 It’s all about, like, I was going to do a post last night.
    1:49:54 I was thinking, like, so many people spend their lives.
    1:49:56 I was just scrolling through Instagram.
    1:49:59 And I wrote the post, and I just didn’t post it.
    1:50:01 But I noticed that so many people go through their lives,
    1:50:03 like, looking for an enemy.
    1:50:05 Like, looking for the person or the system
    1:50:07 or the government or the political party
    1:50:08 that’s currently wronging them.
    1:50:09 And they commit their whole life
    1:50:11 to just this focus of who’s wronging me.
    1:50:12 And I need to point them out
    1:50:14 and call them out and scream at them.
    1:50:16 And I’ve never fallen into that trap.
    1:50:19 But I do have a competition with myself.
    1:50:21 And I feel like that’s very healthy,
    1:50:23 because what I’m actually looking for in myself
    1:50:24 is some form of progress.
    1:50:26 Whether it’s how I show up or with my fitness
    1:50:28 or with my muscles or whatever,
    1:50:31 this constant search for progress in myself.
    1:50:34 And there, when I do discover progress, I can celebrate it.
    1:50:36 And I can have that gratitude we talked about.
    1:50:37 And so anyone’s progress,
    1:50:40 whether it’s when I went from being a university dropout
    1:50:42 to getting my first investor,
    1:50:44 that is like, oh my God.
    1:50:47 And it’s only in hindsight and with some aging wisdom
    1:50:49 that I start to realize that those moments
    1:50:50 were so unbelievably important.
    1:50:53 They’re so motivational, identifying your progress.
    1:50:55 And I’ve done, there’s two kind of data points
    1:50:58 that have really shone a light on this for me
    1:50:59 is one of them was Sir David Brailsford,
    1:51:01 who took the British cycling team
    1:51:02 from being down and out and depressed
    1:51:04 to the greatest team of all time winning all the gold medals.
    1:51:06 And he said, yes, the marginal gains thing
    1:51:07 that he’s known for,
    1:51:10 that’s in the front chapter of atomic habits was key.
    1:51:12 But actually, he said to me,
    1:51:14 he went, when you can get a group of people or a person
    1:51:16 to feel like they’re going somewhere
    1:51:18 because they have a sense of progress,
    1:51:23 he goes, that’s what made us stay in the bike shop
    1:51:24 till 2am in the morning.
    1:51:26 And I read another study from Harvard Business Review
    1:51:29 where they asked people now to keep work diaries.
    1:51:30 And then at the end of the study, they said,
    1:51:33 point to the day where you had your best day in work.
    1:51:35 And people always pointed in their work diaries to a day
    1:51:38 where there was a feeling of subjective progress, even small.
    1:51:38 Yes.
    1:51:40 And that makes you motivated.
    1:51:42 You feel like you are going somewhere,
    1:51:43 which means you’re more likely to do it.
    1:51:46 So gratitude serves a happiness role,
    1:51:48 but also just a motivational one.
    1:51:50 We have a closing tradition on this podcast
    1:51:52 where the last guest leaves a question for the next guest,
    1:51:53 not knowing who they’re going to leave it for.
    1:51:56 And the question that has been left for you is,
    1:51:58 Oh, crap.
    1:52:04 What is the most meaningful dream, brackets, nightmare,
    1:52:07 you’ve ever had and why?
    1:52:14 I don’t know if this is the most meaningful dream,
    1:52:23 but Jesus Christ, I’m really going to say this, fine.
    1:52:29 As I was, when I was a young adult,
    1:52:33 I was starting to experience success with the opposite sex.
    1:52:37 And I just did not ever experience that when I was younger,
    1:52:39 or already of age, but younger.
    1:52:41 It’s just probably like a bit of a hang up.
    1:52:42 You know, for most people, it’s kind of like
    1:52:44 when you’re not getting in, you feel kind of out of it.
    1:52:50 And when I started experiencing success with women,
    1:52:52 my dreams at night changed.
    1:52:58 And one of them was the following dream has nothing to do
    1:53:02 with females and sex, but it had to do with power.
    1:53:05 And it had to do with an ability that you can.
    1:53:08 I ran out of my childhood home into the street
    1:53:13 and it wasn’t the street anymore.
    1:53:15 It was just a black empty void.
    1:53:17 And it became a lucid dream.
    1:53:20 So I kind of knew a little bit that it was a dream.
    1:53:22 It was like, oh, I’m going to do cool Dragon Ball Z stuff.
    1:53:24 Do you know what Dragon Ball Z is, the anime show?
    1:53:29 And I opened up my hand and I wanted to make a fireball.
    1:53:33 And I made an energy ball that was like a singularity size,
    1:53:35 but it was made of people’s screams.
    1:53:44 And then I woke up and I was like, that was so cool.
    1:53:47 Not victim screams, just Viking screams.
    1:53:49 And I was like, that is the coolest shit.
    1:53:52 And I had multiple other dreams in my young adult life
    1:53:55 after successes with women, which were dreams of power.
    1:53:58 And I was like, goddamn, if I can have those dreams every night,
    1:54:00 it’ll be super happy.
    1:54:04 That’s the most interesting dream I’ve ever had
    1:54:06 about following someone losing their virginity.
    1:54:08 I didn’t say I lost my, get out of here.
    1:54:09 I still haven’t lost my virginity.
    1:54:10 I’ve been a good person.
    1:54:16 Dr. Mike, thank you so much for your wisdom and your information
    1:54:17 and all the work that you’ve done in your life
    1:54:20 because it’s formed a wonderfully important perspective
    1:54:23 on a subject that so many people struggle with.
    1:54:24 I’m going to ask you, I’m going to leave you
    1:54:26 with my last question, which is,
    1:54:30 what is the most important thing that we didn’t talk about today
    1:54:32 as it relates to the subject matter of getting in shape,
    1:54:35 building muscle that we should have talked about?
    1:54:37 Is there anything we left off the table?
    1:54:42 There’s a lot to this, so we left a lot out.
    1:54:48 I have a lot more to say about body dysmorphia
    1:54:51 and how people do relate to their bodies
    1:54:54 and how they maybe shouldn’t
    1:54:57 or try to weave their thoughts away from various ideas
    1:55:00 and how maybe they should try to relate to their bodies better.
    1:55:03 And it’s a conversation I love to have.
    1:55:06 I just don’t ever get asked about it super often.
    1:55:10 So I think that in body dysmorphia in general,
    1:55:13 in self-esteem as it relates to bodies
    1:55:15 of guys that grew up too skinny,
    1:55:17 of girls that grew up too fat,
    1:55:22 I think a combination of getting the body that you want,
    1:55:25 soaking in the sun and really being like,
    1:55:28 “I’m the hot girl now. This is really happening.”
    1:55:30 And how to relate to your body.
    1:55:33 There’s a plethora of wonderful conversation around that
    1:55:36 that I had a time machine and go back and interrupt you
    1:55:38 and just be like, “Let’s talk about that instead.”
    1:55:40 Maybe we can save that for another time.
    1:55:41 Sure.
    1:55:42 Dr. Mike, thank you so much.
    1:55:43 Where do people find you?
    1:55:45 Your YouTube channel is incredible, so I’ll link that below.
    1:55:46 Just YouTube.
    1:55:47 Every now and then links off of YouTube.
    1:55:48 And you’ve got your app as well,
    1:55:49 which people can go and check out.
    1:55:50 Links off of YouTube as well.
    1:55:51 Links off of YouTube.
    1:55:52 Two apps.
    1:55:53 Okay, so if I go to your YouTube channel,
    1:55:54 I can find everything.
    1:55:55 Boom.
    1:55:57 Great. Dr. Mike, thank you so much.
    1:55:58 Hugh, John, I’m a pleasure. Thank you so much.
    1:56:02 Isn’t this cool?
    1:56:05 Every single conversation I have here on The Diary of a CEO,
    1:56:07 at the very end of it, you’ll know,
    1:56:12 I asked the guest to leave a question in The Diary of a CEO.
    1:56:15 And what we’ve done is we’ve turned every single question
    1:56:19 written in The Diary of a CEO into these conversation cards
    1:56:21 that you can play at home.
    1:56:24 So you’ve got every guest we’ve ever had, their question,
    1:56:28 and on the back of it, if you scan that QR code,
    1:56:32 you get to watch the person who answered that question.
    1:56:35 We’re finally revealing all of the questions
    1:56:38 and the people that answered the question.
    1:56:42 The brand new version two updated conversation cards
    1:56:46 are out right now at theconversationcards.com.
    1:56:48 They’ve sold out twice instantaneously.
    1:56:49 So if you are interested in getting hold
    1:56:52 of some limited edition conversation cards,
    1:56:54 I really, really recommend acting quickly.
    1:56:57 (upbeat music)
    1:56:59 (upbeat music)
    1:57:02 (upbeat music)
    1:57:05 (upbeat music)
    1:57:07 (upbeat music)
    1:57:10 (upbeat music)
    1:57:12 (upbeat music)
    1:57:15 (upbeat music)
    1:57:17 (funky music)
    1:57:20 (upbeat music)
    Làm điều này ở nhà sẽ mang lại cho bạn kết quả tuyệt vời với không quá nhiều thời gian đầu tư.
    Nó không quá khó. Chúng ta đang nói về tổng số…
    Thật sao? Vâng, vâng, tôi đang làm điều đó.
    Mỗi tuần sẽ biến đổi cơ thể bạn một cách triệt để.
    Tiến sĩ Michael Isretel là một nhà khoa học thể thao hàng đầu cung cấp các chiến lược dựa trên khoa học, không phức tạp về xây dựng cơ bắp, giảm mỡ và giúp mọi người tối đa hóa tiềm năng thể chất của họ.
    Sứ mệnh của tôi là giúp mọi người có được hình thể tốt nhất có thể với thời gian đầu tư tối thiểu.
    Vậy, chúng ta bắt đầu từ đâu?
    Vì vậy, điều quan trọng là sự kiên trì.
    Không quan trọng nếu đó là hai giờ mỗi tuần hay 18 giờ mỗi tuần.
    Nếu bạn kiên trì, bạn có thể nhận được những lợi ích tuyệt vời.
    Và sau đó là tính cụ thể, đây là nguyên tắc quan trọng nhất trong tất cả các môn khoa học thể dục.
    Đó là tự nhủ, “Được rồi, tôi muốn có bắp tay to hơn.”
    Và sau đó tập trung vào điều đó và cũng mỗi bộ tập thực sự đều nên có thử thách.
    Có một số lần lặp lại hoàn hảo nào không?
    Có. Đó là một bí mật thương mại. Nhưng…
    Mất bao lâu để tôi mất đi cơ bắp mà tôi đã đạt được nếu tôi không quay lại phòng tập?
    Sau khoảng hai tuần không tập, chúng ta bắt đầu mất cơ.
    Nhưng hầu hết mọi người nghĩ, “Ôi trời, lại thêm tám tháng nữa chỉ để quay trở lại nơi tôi đã bắt đầu?”
    Nhưng khi bạn có được một lượng cơ ban đầu, nó sẽ không bao giờ trở lại kích thước như khi bạn bắt đầu.
    Nó sẽ luôn lớn hơn.
    Và sau đó tôi có một vài giờ tập tạ.
    Tôi chỉ muốn gầy đi một chút và tôi muốn tăng cơ.
    Được rồi, điều đầu tiên chúng ta làm là đến gặp Michael.
    Có bất kỳ loại thực phẩm bổ sung nào bạn gợi ý tôi nên dùng không?
    Protein whey, protein casein.
    Còn steroid thì sao?
    Chúa ơi, tôi thực sự sẽ nói điều này.
    Gần đây anh ấy đang dùng một lượng lớn steroid.
    Có một vài nhược điểm.
    Những nhược điểm nào mà không ai nói đến?
    Chúng không thể nói ra.
    Bạn thực sự muốn biết không?
    Tiến sĩ Michael, sứ mệnh mà bạn đang tìm kiếm trong giai đoạn này của cuộc đời bạn là gì?
    Đối với những ai muốn có được hình thể tốt nhất có thể, với thời gian đầu tư tối thiểu, khả năng chấn thương thấp nhất và sự bất tiện nói chung càng ít càng tốt, đồng thời có khả năng cao nhất để đạt được kết quả tốt nhất, trong khi cố gắng loại bỏ hoàn toàn những việc vô nghĩa, và tôi cũng sẽ nói điều này một cách lịch sự, không nói với mọi người những điều không đúng sự thật.
    Chúng tôi đang cố gắng giúp càng nhiều người càng tốt có được sức khỏe tốt, cơ bắp hơn, dẻo dai hơn, khỏe mạnh hơn, v.v., trong khả năng mà họ quan tâm đến những điều đó. Bởi vì không phải ai cũng thích thể dục. Tôi hiểu điều đó. Ý tôi là, tôi nghĩ mình trông có phần kỳ quái và điều đó làm một số người cảm thấy sợ hãi. Vì vậy, tôi có rất nhiều thời gian cho điều đó. Nhưng nếu bạn muốn có sức khỏe tốt, chúng tôi đang cố gắng hết sức.
    Những huyền thoại lớn nào thường cản trở hầu hết mọi người? Khi họ nghe cuộc trò chuyện này bây giờ, những phản biện thường gặp nhất mà bạn sẽ nhận được khi bạn nói rằng ai đó có thể có được hình thể và gầy đi với thời gian hạn chế là gì? Hai câu phổ biến nhất là, tôi không có thời gian để tập thể dục. Và trong thời gian đó, bao gồm cả việc tôi không có quyền truy cập vào phòng tập thể dục thường xuyên, hoặc về mặt kỹ thuật tôi có, nhưng tôi sẽ phải lái xe đến phòng tập. Tôi chỉ không có thời gian hoặc không có lịch trình, vị trí trong cuộc sống của mình để làm những điều như vậy.
    Và điều đó ngầm hiểu rằng việc trở nên khỏe mạnh hơn, gầy hơn và cơ bắp hơn sẽ mất một khoảng thời gian không hợp lý. Những câu hỏi phổ biến nhất mà tôi nhận được ngoài đời thực khi mọi người tình cờ nhìn về phía tôi là gì? Bởi vì thường thì mọi người chỉ nhìn tôi và tự hỏi, cái quái gì đang xảy ra vậy? Gã đó đã làm gì? Nhưng một trong những câu hỏi phổ biến nhất mà tôi nhận được là, bạn tập thể dục bao nhiêu giờ mỗi ngày? Hoặc bạn tập thể dục bao nhiêu ngày mỗi tuần? Và mỗi người đều mong đợi một câu trả lời giống như hỏi cầu thủ bóng rổ cao nhất mà bạn từng gặp, họ cao bao nhiêu.
    Bạn muốn một câu trả lời dài khoảng hai mét rưỡi.
    Bạn muốn điều gì đó có trọng lượng.
    Và nếu họ nói với bạn rằng, tôi cao một mét chín, bạn sẽ cảm thấy,
    thật tuyệt phải không?
    Và mỗi khi tôi nói với họ về việc tôi tập luyện bao nhiêu, thực ra là,
    nó thực sự như là cố gắng để trở thành một người tập thể hình tốt nhất có thể.
    Thực tế là tôi tập khoảng tám giờ mỗi tuần.
    Và điều này để thực hiện việc điên rồ này cho những người chỉ cố gắng để khỏe mạnh và fit, v.v.
    Chúng ta đang nói về tổng cộng một giờ mỗi tuần chia thành hai hoặc ba
    buổi tập khoảng 20 phút.
    Một điều mà chúng ta sẽ thử nghiệm sau này là một kích thích rất lớn và có thể biến đổi cơ thể bạn một cách triệt để,
    đặc biệt nếu bạn chú ý đến dinh dưỡng.
    Và đó là điều thứ hai mà tôi muốn nhấn mạnh.
    Một huyền thoại lớn của tôi là mọi người có những ý tưởng về những gì liên quan đến dinh dưỡng
    và dinh dưỡng để trở nên gọn gàng hơn, cơ bắp hơn và khỏe mạnh hơn.
    Họ có tất cả những loại ý tưởng khác nhau.
    Các nhà kinh tế học và triết gia, Thomas Sowell gọi chúng là những khái niệm.
    Vì vậy, nếu bạn có một hệ thống phân cấp về sự hiểu biết, bạn có lý thuyết ở trên cùng,
    giống như lý thuyết hấp dẫn, tiến hóa, những điều đã được xác nhận rất rõ ràng.
    Ngay dưới đó, bạn có mô hình, như mô hình chuẩn trong vật lý.
    Nó không đủ tốt để trở thành một lý thuyết, nhưng đó là một không gian rất được hiểu rõ với một vài bí ẩn.
    Dưới đó, bạn có một giả thuyết,
    đó là bạn có một ý tưởng thực sự tốt được diễn đạt một cách chính thức.
    Và bên dưới đó, bạn có một khái niệm.
    Và một khái niệm chỉ là những điều mà mọi người nói và mọi người kiểu như, ừm.
    Và không ai thậm chí hỏi hay trả lời về việc, điều này có thật sự đúng không?
    Và vì vậy khi bạn nói chuyện với mọi người về dinh dưỡng,
    hoặc họ nói với bạn về lý do tại sao họ không ở trong tình trạng tốt,
    một điều khác mà tôi nhận thấy là khi bạn khá cơ bắp và gọn gàng
    và bạn ngồi cạnh ai đó trên máy bay,
    họ đối xử với bạn gần như như một nhân vật tôn giáo, như một linh mục hoặc một người mẹ.
    Và họ như là, xin lỗi.
    Họ như là, thật tuyệt, bạn trông như đang ở trong tình trạng tốt.
    Tôi chỉ có những người đàn ông trong phòng gym.
    Và tôi như, tôi yêu bạn như một con người, bất kể mọi lúc.
    Thật sao? Mọi lúc.
    Họ xin lỗi về tình trạng của họ.
    Hơn hoặc kém, đúng vậy.
    Chà, họ sẽ thấy tôi ăn một thanh protein
    và họ đang nhận đồ ăn trên máy bay.
    Và họ như, điều này không tốt cho tôi, đúng không?
    Và tôi như, không, thực sự thì nó khá ổn.
    Và họ luôn hơi bối rối một chút.
    Vì vậy, tất cả những ý tưởng mà mọi người có về dinh dưỡng, hữu cơ,
    chất tạo ngọt nhân tạo là xấu, không chứa gluten, thực phẩm biến đổi gen.
    Bạn phải có những bữa ăn được chuẩn bị rất tỉ mỉ.
    Có rất nhiều loại thực phẩm khổng lồ,
    vô số thực phẩm không lành mạnh và xấu cho bạn, khiến bạn béo.
    Có những loại thực phẩm khác thì tinh tế hơn một chút
    và khó tìm hơn nhưng lại là thực phẩm cực kỳ tốt cho sức khỏe
    và sẽ biến đổi bạn một cách triệt để.
    Tôi có thể nói hàng giờ về những huyền thoại này.
    Nhưng mọi người đến với những huyền thoại này như những khái niệm,
    như những điều họ tin rằng, họ như, đây là cách mà nó là, đúng không?
    Và khi bạn nói với họ như, thực ra, điều đó không đúng.
    Nhiều người trong số họ như, không thể nào.
    Bởi vì có thể đó là lần đầu tiên họ nghe về điều đó.
    Vì vậy, bạn nói với mọi người rằng việc tập luyện không cần phải kéo dài mãi mãi.
    Nếu bạn làm điều đó một cách thông minh, điều mà chúng tôi chuyên về RP
    là dạy mọi người cách làm và trình diễn các sản phẩm kỹ thuật số,
    bạn có thể có được hình thể rất, rất tốt
    mà không cần đầu tư quá nhiều thời gian.
    Nó không quá khó khăn.
    Nó khó khăn trong khoảnh khắc, vì bạn phải cố gắng hết sức.
    Nhưng một giờ cố gắng hết sức mỗi tuần không phải là tận thế.
    Và sau đó về mặt dinh dưỡng, họ đến
    và họ nghĩ rằng cần tất cả những thứ đặc biệt điên rồ này.
    Như mọi người sẽ nhìn tôi ăn đồ ăn bình thường
    và họ sẽ như, bạn ăn cái đó sao?
    Tôi như, vâng.
    Như, nhưng tôi nghĩ rằng, bạn biết đấy,
    nhưng bạn cần thực phẩm siêu đặc biệt.
    Tôi nghĩ điều đó chưa bao giờ đúng.
    Nhưng mọi người đến với đống ý tưởng của họ.
    Và có hàng tá, hàng tá huyền thoại ở cả hai đầu.
    Chúng ta sẽ đi qua tất cả những huyền thoại đó.
    Nhưng câu hỏi cuối cùng của tôi trước khi chúng ta bắt đầu là tại sao việc giữ gìn sức khỏe lại quan trọng? Tôi muốn bạn ở đây thực sự rút ra từ một số nghiên cứu trường hợp mà bạn có thể đã tiếp xúc, nơi mà mọi người đã thay đổi cuộc sống của họ. Lợi ích tổng thể cho những người đang nghe ngay bây giờ, những người có thể đã nghe về các vấn đề liên quan đến thể hình trước đây và đã nghe từ các huấn luyện viên cá nhân và những người tập thể hình và bất kỳ ai khác, nhưng vì lý do nào đó, họ chỉ không thể rời khỏi ghế sofa và bắt đầu hành động. Điều đó thật khó khăn. Bạn biết đấy, tại sao họ nên làm như vậy? Tại sao họ nên quan tâm? Tôi rất thích câu hỏi đó. Điều đầu tiên tôi sẽ nói có thể không gây ngạc nhiên cho nhiều người biết tôi. Về mặt chính trị, tôi rất ủng hộ tự do, tự do ở mọi khía cạnh, bao gồm cả sự hòa nhập. Và điều đó có nghĩa là đối với tôi, nếu ai đó không muốn theo đuổi thể hình, thì với tư cách là một con người, bạn có cùng tình yêu và sự tôn trọng, ít nhất là đối với tôi, mà bất kỳ ai khỏe mạnh cũng có. Vì vậy, về mặt như, nó sẽ chỉ khiến bạn trở thành một người tốt hơn và bạn sẽ hỏi, làm thế nào để trở nên khỏe mạnh? Mọi người sẽ thấy những người béo phì và họ sẽ nghĩ, như lười biếng và họ sống với chính mình như thế nào? Tôi không bao giờ nghĩ những điều như vậy. Không phải vì tôi là một người tốt. Tôi không phải là một người tốt chút nào. Nhưng những gì thể hình không mang lại cho bạn là nó sẽ không nâng cao địa vị của bạn như một người tốt hơn theo cách nào đó. Tuy nhiên, những lợi ích khác của thể hình, chúng ta có thể có một podcast kéo dài 10 giờ mà tôi chỉ đi qua từng cái một và chúng ta sẽ không bao giờ đi hết tất cả chúng. Tôi sẽ đưa cho bạn một vài ví dụ và những điểm lớn. Một là sức khỏe rõ ràng. Vì vậy, nếu bạn giảm tỷ lệ mỡ cơ thể một cách đáng kể và bạn tăng cường cơ bắp một cách đáng kể và bạn áp dụng một lối sống có hoạt động thể chất từ trung bình đến cao một cách thường xuyên, thì đây là điều gần nhất trong cuộc sống thực mà chúng ta có cho đến nay về một phương thuốc, một cách chữa trị toàn diện. Nó không phải là phương thuốc toàn diện, nhưng mức độ phòng ngừa, bạn sẽ không bị ốm nặng rất sớm.
    Sự thật này thật sự là điên rồ.
    Tôi vừa mới thoát khỏi chúng,
    nhưng nếu có thể nói,
    gần đây tôi cảm thấy như mình đang dùng một đống steroid.
    Đó là những loại tồi tệ nhất.
    Tôi đã làm xét nghiệm máu ngay giữa lúc đó
    bởi vì tôi rất gầy,
    rất năng động và rất cơ bắp.
    Kết quả xét nghiệm máu của tôi thật tuyệt vời.
    Chỉ cần gầy hơn, cơ bắp hơn và năng động hơn
    thì sẽ làm sạch kết quả xét nghiệm máu của bạn một cách điên rồ
    và làm tăng tuổi thọ của bạn đáng kể,
    nhưng nó cũng làm một điều mà tôi nghĩ là
    gần như quan trọng không kém.
    Nó tăng cường chất lượng thời gian bạn có trong cuộc sống
    trong khi bạn còn sống.
    Nó làm cho cuộc sống của bạn tốt hơn rất nhiều.
    Nó giảm thiểu bệnh tật.
    Và vì vậy, bạn có thể sống lâu
    trong một cơ sở chăm sóc hỗ trợ
    và như là trên máy móc để duy trì sự sống.
    Đó là bạn còn sống, chắc chắn,
    nhưng nó không có gì thú vị.
    Nhưng nếu bạn có nhiều cơ bắp hơn, ít mỡ hơn và nhiều hoạt động thể chất hơn,
    bạn có thấy một người 80 tuổi
    đang đi bộ cardio trên phố không
    và bạn nghĩ, ôi, người bạn, điều đó sẽ mang lại cho bạn điều đó.
    Vì vậy, đó là một điều lớn.
    Về sức khỏe, nó sẽ mang lại cho bạn,
    thường thì mọi người trải nghiệm một cảm giác khỏe mạnh
    mang tính tâm lý.
    Họ chỉ cảm thấy tốt hơn.
    Họ cảm thấy sạch sẽ hơn.
    Họ cảm thấy có nhiều năng lượng hơn.
    Lợi ích nhận thức của sức khỏe và thể dục
    hiện đang được đề cập nghiêm túc trong tài liệu
    và đã được như vậy một thời gian,
    nhưng nó đang dần tăng lên.
    Bây giờ thật sự đúng khi nói rằng
    tham gia vào thể dục thường xuyên
    thực sự làm cho bạn thông minh hơn, đơn giản là vậy.
    Và nó bảo tồn sức khỏe nhận thức của não bạn
    trong nhiều thập kỷ tới nếu bạn thực hiện một cách nhất quán.
    Nó thật sự là một điều tuyệt vời.
    Bạn có nền tảng gì
    về trình độ học vấn
    và những kinh nghiệm mà bạn đã có
    để bổ sung cho tất cả những gì bạn biết?
    Nghe có vẻ kiêu ngạo quá.
    Tôi không thể tin là tôi đang sử dụng thuật ngữ này,
    nhưng tôi đã hoàn thành chương trình đại học của mình
    tại Đại học Michigan
    nơi tôi đã gặp đồng sáng lập RP của mình, Nick Shaw.
    Và đó là về khoa học vận động, cụ thể là một phân nhánh của cái gọi là khoa học chuyển động. Sau đó, tôi tiếp tục học thạc sĩ về kỹ thuật sức mạnh và thể lực, nhưng là khoa học thể dục tại Đại học Appalachian State. Rồi tôi đã làm việc một năm ở New York City với Nick như một huấn luyện viên cá nhân. Cuối quá trình đó, tôi nhận ra rằng với cảm nhận cá nhân của mình, tôi chỉ đơn giản là không biết đủ và tôi muốn biết nhiều hơn. Vì vậy, tôi đã được nhận vào chương trình Tiến sĩ tại Đại học Bang Đông Tennessee dưới sự hướng dẫn của Mike Stone, người có lẽ là một trong những nhà khoa học thể thao được công bố nhiều nhất mọi thời đại. Chắc chắn ông ấy nằm trong cuộc trò chuyện về nhà khoa học thể thao vĩ đại nhất của Mỹ mọi thời đại. Và tôi đã tham gia chương trình Tiến sĩ đó, và đó là về sinh lý thể thao. Cách tốt nhất mà chúng tôi có để tóm tắt những gì chúng tôi đang học là điều mà chúng tôi học tốt nhất ở đây là cách để biến những vận động viên giỏi thành những người tốt hơn. Và tôi đã dành ba năm cho việc đó. Nghe có vẻ như thời gian ở tù. Tôi đã dành ba năm tại ETSU. Và đó là kết luận. Với bằng cấp cuối cùng, tôi đã nhận được Tiến sĩ về sinh lý thể thao. Sau đó, tôi đã dành, ôi trời, 10 năm trong nhiều vị trí giáo sư khác nhau, giảng dạy và thực hiện một số nghiên cứu và tất cả những thứ khác. Tôi không còn là giáo sư đại học nữa, chủ yếu vì có giới hạn về những gì bạn có thể làm cùng một lúc. Thực ra, điều này giống như, chuyện YouTube đang trở nên điên rồ. Vì vậy, tôi đã chuyển hướng sang đó. Nhưng tôi vẫn tích cực tham gia vào nghiên cứu, công ty của chúng tôi tài trợ cho nghiên cứu. Tôi vẫn xem xét các bản thảo. Họ vẫn là đồng tác giả. Tôi vẫn tham gia vào vai trò đó. Vì vậy, tôi muốn bắt đầu từ một điểm khởi đầu. Nếu có ai đó đang nghe điều này ngay bây giờ và họ đã bước vào, đây là thực hành của bạn. Đây là thực hành về tăng cơ của bạn, hãy nói là, cái bàn này. Và họ ngồi đó và nói, tôi muốn tăng thêm khối lượng cơ nạc và tôi muốn giảm cân. Tôi sống một cuộc sống bận rộn. Chúng ta bắt đầu từ đâu?
    Bước đầu tiên là gì?
    Và bạn biết đấy, tôi thực sự sẽ đoán bước đầu tiên và xem liệu tôi có đúng không. Nhưng đối với tôi, bước đầu tiên khá mang tính tâm lý vì mọi thứ đều tốt đẹp. Tôi có chiến thuật, chiến lược và thông tin. Nhưng nếu tôi không có động lực, thì tất cả những điều đó cũng không có ý nghĩa gì cả. Vậy bước đầu tiên có phải là tâm lý theo cách nào đó không? Chắc chắn rồi. Trời ơi. Bạn nên nhận công việc của tôi ngay bây giờ. Không, nhưng được rồi. Tôi đã nghĩ vậy. Vậy bạn sẽ làm gì để giúp tôi có tâm lý đúng đắn? Tôi sẽ lùi lại một bước trước đó. Được rồi. Điều đầu tiên chúng ta làm được gọi là phân tích nhu cầu và khoa học thể thao chính thức. Phân tích nhu cầu là bạn muốn gì cụ thể? Bạn có muốn có cánh tay to hơn không? Bạn đang cố gắng tăng bao nhiêu cơ bắp? Đó là một cuộc trò chuyện rất khác nếu ai đó nặng 150 pound và họ nói, tôi muốn nặng 155 nhưng gọn gàng hơn so với việc nặng 150 pound và tôi muốn nặng 200 với cơ bắp rõ ràng, thời gian khác nhau, cách tiếp cận khác nhau, sự đánh đổi khác nhau. Được rồi. Cho tôi câu trả lời điển hình cho câu hỏi đó. Hầu hết mọi người chỉ mở đầu để hoàn toàn trung thực. Thật sao? Tôi chỉ muốn gọn gàng hơn nhiều. Một số người sẽ nói tôi cũng muốn tăng nhiều cơ bắp. Vấn đề cơ bắp thường gặp ở phụ nữ, họ chỉ muốn phần gọn gàng hơn, nhưng họ hiểu rằng trong nhiều trường hợp, nếu họ hoàn toàn loại bỏ cơ bắp của mình, họ sẽ trông ốm yếu hơn là khỏe mạnh. Nhưng đối với nhiều nam giới, việc gọn gàng là quan trọng, nhưng việc có cơ bắp lớn cũng quan trọng. Nhưng việc có cơ bắp lớn và gọn gàng như thế nào, đó là cuộc trò chuyện. Nếu họ đến với những mối quan tâm hoàn toàn mở, thì nó giống như việc bước vào một đại lý ô tô và nói rằng tôi muốn một chiếc xe. Bạn sẽ phải một chút, chúng tôi sẽ bán cho bạn bất cứ thứ gì. Nhưng bạn sẽ phải cho tôi biết thêm một chút về những gì bạn sẽ sử dụng, về ngân sách của bạn. Vì vậy, đó là một điều lớn khác. Và một phân tích nữa là,
    Bạn có thể dành bao nhiêu thời gian cho việc này?
    Bởi vì nếu ai đó nói,
    “Tôi muốn trở thành một vận động viên thể hình chuyên nghiệp,”
    và tôi có rất nhiều thời gian trong tuần để làm việc đó,
    họ sẽ nhận được một kế hoạch rất khác so với người nói,
    “Tôi chỉ muốn có thể nhìn thấy cơ thể của mình một lần nữa,
    và chỉ không muốn chết sớm.”
    Và tôi có hai giờ mỗi tuần để dành cho bạn, một kế hoạch rất khác.
    Vì vậy, giả sử tôi có một vài giờ mỗi tuần,
    hai, ba giờ mỗi tuần mà tôi có thể dành ra,
    có thể là bốn.
    Và tôi chỉ muốn gầy đi một chút,
    và tôi muốn tăng cơ.
    Đúng vậy.
    Tôi cũng hỏi, bạn đã làm gì cho đến nay?
    Hãy cho tôi biết về cách tiếp cận của bạn với thể hình.
    Và câu trả lời có thể là, tôi không có cách nào cả.
    Tôi chưa bao giờ cố gắng làm gì cả.
    Khi chúng tôi có nhiều thông tin đó,
    tôi không muốn nói rằng kế hoạch tự viết ra,
    nhưng gần như vậy,
    bây giờ chúng tôi thực sự, thực sự, thực sự có tất cả các chi tiết
    để lấp đầy các khoảng trống.
    Và từ đó,
    khi bạn đã thực hiện phân tích nhu cầu như vậy
    và bạn đã hiểu được khoản đầu tư
    mà họ sẵn sàng thực hiện,
    bạn hiểu mục tiêu của họ là gì,
    bạn hiểu cách tiếp cận hiện tại của họ với thể hình,
    bước tiếp theo sẽ là gì?
    Vì vậy, một lần nữa, tôi đang cố gắng thể hiện người xem ở đây
    người đang cố gắng thay đổi cuộc sống của họ.
    Đúng vậy, đúng vậy.
    Và bắt đầu cho…
    Bước hai, thường thì, để giữ cho nó thú vị,
    chúng ta chắc chắn có thể nói về dinh dưỡng, nếu bạn muốn.
    Vì vậy, xin hãy đến để làm điều đó,
    nhưng tôi sẽ chỉ sử dụng tập luyện như một ví dụ nhanh ở đây.
    Một điều lớn là, bạn có đi đến phòng tập không?
    Bạn có thể đến phòng tập không?
    Hay bạn sẽ tập luyện tại nhà?
    Bởi vì tập luyện tại nhà là một thế giới hơi khác.
    Bạn có thể đạt được kết quả tuyệt vời tại nhà.
    Nhưng chúng ta cần đảm bảo bạn có thiết bị phù hợp.
    Và nó rất tối thiểu.
    Hai quả tạ 20 pound.
    Tôi thích việc bạn nhìn về phía những quả tạ như…
    Ít nhất là tạ 20 kg.
    Chúng là tạ 20 pound.
    Đó có phải là những gì tôi cần ở nhà không?
    Đối với nhiều người, như nam giới trưởng thành,
    khỏe mạnh như bạn,
    Dumbbell 20 pound tại nhà sẽ mang lại cho bạn kết quả tổng thể tuyệt vời.
    Ừ.
    Cái đó là khoảng chín kg hay gì đó?
    Ôi, bắt đầu rồi đây.
    Trợ lý của bạn khá mạnh, nhân tiện.
    Cảm ơn.
    Bạn có chiến đấu chống tội phạm trong thời gian rảnh không?
    Được rồi, đây là dumbbell 20 pound.
    Bạn chỉ đang khoe khoang thôi.
    Nhưng đây là những gì tôi cần ở nhà để tập luyện?
    Đúng, khoảng từ 10 đến 20 pound,
    10 cho những phụ nữ nhỏ hơn, nhẹ hơn,
    20 cho những người đàn ông lớn hơn, mạnh mẽ hơn,
    khoảng giữa hai mức đó.
    Hai cái dumbbell đó ở nhà và một chút không gian trên sàn
    có thể là khởi đầu cho một chương trình tập luyện cách mạng hoàn toàn.
    Thật sao?
    Ừ.
    Vậy hãy cho tôi vị trí bắt đầu và vị trí kết thúc
    mà tôi có thể đạt được chỉ với những cái dumbbell này ở nhà.
    Nếu bạn kiểm soát chế độ ăn uống của mình đúng cách
    và bạn chưa thực sự nâng tạ trước đây,
    và bạn, giả sử, 30, 40, 50 tuổi,
    trong khoảng thời gian sáu tháng,
    chúng tôi có thể đáng tin cậy giúp bạn tăng từ năm đến mười pound cơ bắp,
    cái đó nếu bạn đi đến cửa hàng,
    thì nó giống như thế nào?
    Năm, giả sử, từ hai đến năm kg cơ bắp.
    Bạn đã bao giờ mua từ hai đến năm kg thịt ở cửa hàng chưa?
    Đó là rất nhiều thịt.
    Đó sẽ vào cơ thể bạn.
    Và chúng tôi có thể đáng tin cậy giúp bạn giảm, ôi trời,
    từ năm đến bảy rưỡi kg mỡ
    trong khoảng thời gian sáu tháng,
    chỉ bằng cách thông minh về chế độ ăn uống của bạn
    và thực hiện hai buổi tập mỗi tuần tại nhà với dumbbell của bạn
    và mỗi buổi tập mất khoảng 20 phút.
    Vậy là 40 phút mỗi tuần.
    Ôi, đúng rồi.
    Bây giờ, đó là nếu bạn chưa quen và chưa điều chỉnh.
    Nếu bạn đã,
    và đó là lý do tại sao những câu hỏi về chế độ ăn uống lại quan trọng,
    bởi vì nếu bạn như,
    “Nhìn này, tôi đi đến phòng tập sáu lần một tuần.
    Tôi dành hai giờ ở phòng tập,”
    thì dumbbell có thể giữ cho bạn ở trong tình trạng khá tốt,
    nhưng chúng sẽ không nâng cao hình thể của bạn rất có thể.
    Ít nhất, nó sẽ rất không hiệu quả
    và vô cùng khó chịu
    cho những gì bạn phải làm với những cái dumbbell như vậy.
    Vậy bước ba là gì?
    Vậy nếu chúng ta đã xác định được phần thiết bị,
    thì tôi đoán yếu tố phức tạp ở đây là một số người có sự lo lắng liên quan đến việc đến phòng gym.
    Tôi có rất nhiều bạn bè,
    vì họ chưa có kinh nghiệm nhiều
    với việc nâng tạ hay các máy móc,
    họ cảm thấy xấu hổ khi đến phòng gym.
    Vậy, ít nhất đó là những gì họ nói với tôi.
    Bây giờ, tôi không biết liệu họ có đang tự tạo áp lực cho bản thân hay không,
    nhưng họ nói với tôi rằng họ có sự lo lắng khi đến gym.
    Vâng, điều đó thật tuyệt vời.
    Và thực sự, tôi có thể đồng cảm.
    Bạn bước vào một phòng gym,
    đặc biệt nếu tôi đến một phòng gym thể hình,
    và tôi nhìn xung quanh và nghĩ,
    “Được rồi, mọi người ở đây đều biết họ đang làm gì hơn tôi.”
    Ôi, điều đó đã sai rồi, nhưng chúng ta sẽ quay lại vấn đề đó sau.
    Và họ có nhìn tôi không?
    Họ có biết rằng tôi không biết máy này hoạt động như thế nào không?
    Và nếu tôi không biết cách máy hoạt động,
    và không có gì, bạn biết đấy, không có nhãn để chỉ cho tôi,
    thỉnh thoảng tôi chỉ tránh máy đó.
    Nếu tôi ở một phòng gym thể hình,
    bởi vì nếu tôi có thể giúp, tôi không biết cách tập cơ cổ tay của mình.
    Vâng, tôi chỉ trông như một kẻ ngốc,
    và mọi người đang cười nhạo tôi trong đầu họ.
    Đó là điều tôi nghĩ đôi khi,
    nếu tôi đến một phòng gym thực sự đẳng cấp.
    Vì vậy, vâng.
    Trước tiên, tôi nghĩ sự lo lắng khi đến gym của mọi người
    là một điều hoàn toàn có thật.
    Tôi có thể nói về điều đó rất lâu.
    Bước tiếp theo sẽ là nói,
    “Hey, hãy lắng nghe, dựa trên tất cả thông tin mà chúng tôi đã thu thập
    về những hạn chế, mong muốn, khả năng của bạn,
    chúng tôi đã xây dựng một kế hoạch cho bạn.
    Nó sẽ là kế hoạch ăn uống, và sau đó chỉ cần tập trung
    vào việc phát triển cơ bắp.
    Đây là kế hoạch tập luyện của bạn.”
    Và thực sự chúng tôi có một ứng dụng cho loại việc này
    nơi chúng tôi sẽ nói,
    “Được rồi, đây là cách bạn nhập tất cả thông tin của bạn vào ứng dụng.
    Ứng dụng sẽ tạo ra một kế hoạch cho bạn,
    và nó sẽ cho bạn biết đây là những gì cần làm để khởi động.
    Đây là, bạn biết đấy, bạn chọn một trọng lượng,
    nó sẽ hướng dẫn bạn cách chọn trọng lượng,
    và sau đó nó lập trình phần còn lại của hai tháng
    tập luyện cho bạn.
    Bạn điền vào, tôi cảm thấy như thế nào?
    Tôi đang phục hồi ra sao?
    Nó sẽ lo mọi thứ khác.”
    Và nếu bạn bao giờ cảm thấy bối rối, bạn chỉ cần nhấp vào bài tập,
    và nó sẽ mở ra một video với một phần trình bày âm thanh
    về cách thực hiện nó.
    Và có một người, một vận động viên thể hình chuyên nghiệp,
    thực hiện động tác đó, và bạn nghĩ,
    “À, đó là động tác cuốn bắp tay.
    Được rồi, tôi đã hiểu.”
    Vì vậy, bây giờ bạn có tất cả các câu trả lời,
    và bạn không cần phải có ứng dụng của chúng tôi.
    Chúng tôi nghĩ nó rất tốt.
    Bạn không cần phải có nó.
    Chỉ cần bất kỳ loại kế hoạch nào bạn có,
    đó là bản đồ nhỏ của bạn về Biển Caribê
    với những dấu X và những con tàu cướp biển.
    Và bạn biết chính xác nơi cần đến.
    Và đó là bạn, ứng dụng của bạn,
    hoặc bản đồ của bạn về cách tập luyện chương trình của bạn,
    và mọi người khác, như trong các bộ phim Avengers,
    chỉ trôi đi.
    Không có ai khác.
    Thậm chí không có bất kỳ máy móc nào khác.
    Chỉ có bạn và máy cuốn bắp tay,
    và ứng dụng tăng cơ nói,
    bài tập đầu tiên là 12 lần với 50 pound.
    Tôi chọn khối lượng khô, tôi điều chỉnh về 50,
    và tôi đã khởi động tốt, và tôi thực hiện 12 lần.
    Và đó là tất cả những gì bạn cần nghĩ đến.
    So sánh, bất kể mọi người khác nghĩ gì,
    mà không có kế hoạch.
    Ôi trời, bạn đang tự nghi ngờ bản thân.
    Với một kế hoạch, bạn không cần phải nghi ngờ điều gì cả.
    Hầu hết những người đó không có kế hoạch.
    Họ chỉ ở đó theo cảm hứng.
    Họ cảm thấy như vai của tôi sẽ phát triển hôm nay
    nếu tôi làm điều này, như, cảm ơn.
    Cảm ơn vì ý kiến trí thức đó.
    Bạn đã nói có hai loại tập luyện hiệu quả.
    Một trong số đó là cao, tôi không thể nói từ này.
    Một trong số đó là tăng cơ.
    Rất tốt.
    Và cái còn lại là,
    chu kỳ hóa.
    Vì vậy, chu kỳ hóa là sự tổ chức dựa trên khoa học
    của bất kỳ loại tập luyện nào mà bạn muốn.
    Được rồi.
    Tập luyện tăng cơ là một loại tập luyện.
    Nó chỉ là tập luyện để phát triển cơ bắp.
    Nó giống như một từ khoa học fancy cho
    chỉ đơn giản là trở nên cơ bắp hơn, tăng cơ.
    Đó là định nghĩa kỹ thuật của tăng cơ.
    Và khi bạn tập luyện để tăng cơ,
    bạn có thể làm điều đó kiểu như theo cảm giác.
    và hơn hoặc kém một cách ngẫu nhiên,
    và bạn sẽ có kết quả khá tốt trong hầu hết các trường hợp.
    Nhưng để có được kết quả tốt nhất,
    bạn muốn việc tập luyện của mình được phân kỳ.
    Phân kỳ là cách tiếp cận khoa học
    để tổ chức việc tập luyện của bạn
    để đạt được ba điều chính.
    Một số điều này có phần phù hợp hơn với vận động viên
    và không phải với người bình thường.
    Có được kết quả tốt nhất mà bạn có thể,
    đạt đỉnh vào thời điểm thích hợp, cơ bụng cho mùa hè,
    và giảm thiểu nguy cơ chấn thương.
    Và với tất cả những kiến thức khoa học mà chúng ta biết,
    kế hoạch mà bạn đã lập
    bởi vì bạn đã thực hiện theo cách dựa trên bằng chứng,
    đó chính là những gì được coi là kế hoạch phân kỳ.
    Vì vậy, đó là cách mà hai khái niệm này liên quan đến nhau.
    Tôi cần biết gì về sự phát triển cơ bắp
    để có thể đạt được điều đó?
    Có điều gì thực sự nền tảng không?
    Bởi vì tôi nghĩ ai cũng muốn có một chút sự phát triển cơ bắp.
    Tôi nghĩ tôi đã ở trong phòng tập quá lâu.
    Tôi nghĩ tôi có thể hiệu quả hơn nhiều khi tập luyện.
    Bạn sẽ khuyên tôi bắt đầu suy nghĩ về điều gì
    như những nguyên tắc nền tảng
    khi nói đến sự phát triển cơ bắp, tăng trưởng cơ bắp?
    Một điều là tính đặc thù.
    Đó là nguyên tắc quan trọng nhất
    trong tất cả các môn thể thao, hội họa và khoa học thể dục
    là tôi ở đây để làm gì?
    Tôi muốn gì?
    Bởi vì bạn có thể thực hiện một loạt các bài tập trong phòng tập,
    và bạn sẽ nghĩ, “Điều đó thật tuyệt.”
    Và có người sẽ hỏi, “Bạn có đang đạt được kết quả mà bạn thích không?”
    Và bạn sẽ trả lời, “Chà, điều tôi muốn là một bắp tay lớn hơn.”
    Vậy bạn thực hiện bao nhiêu bài tập cho bắp tay?
    “Chắc là tôi nghĩ có bài tập kéo thẳng, có thể.”
    Vì vậy, tôi muốn có một bắp tay lớn hơn.
    Chúng ta chỉ tập trung vào việc giúp Steven Bartlett
    có một bắp tay trái lớn hơn.
    Vì vậy, tính đặc thù là tự nhắc nhở bản thân,
    “Được rồi, tôi muốn có bắp tay lớn hơn,”
    và bất kỳ cơ nào khác mà bạn muốn.
    Sau đó, chúng ta chuyển sang nguyên tắc quá tải,
    có nghĩa là bạn phải thách thức bản thân.
    Nếu hầu hết các set của bạn, có người khác đang theo dõi,
    không thể phân biệt được bạn đang khởi động
    hay đang thực hiện một set làm việc,
    như một set thực sự, bạn có vấn đề.
    Vì vậy, vào cuối tất cả các set của bạn,
    hoặc là trọng lượng đang làm chậm lại
    hoặc ngay cả khi nó có tốc độ giống nhau với bạn,
    chúng cảm thấy khó hơn một cách rõ rệt.
    Bạn biết đấy, bạn làm cái này, cái này, cái này,
    và trong vài lần lặp, bạn sẽ như,
    “Đó là điều bạn muốn.
    Mỗi bộ tập thực sự nên thách thức.
    Bạn nên tiếp cận mỗi bộ thực sự
    với một chút, một chút lo lắng.
    Như kiểu, “Ôi trời, đây là lúc.
    Tôi sẽ phải cố gắng.”
    Khi bạn có điều đó.
    Và một bộ là một nhóm các lần lặp.
    Đúng.
    Vì vậy, nếu tôi làm 10 lần lặp, đó là một bộ.
    Một bộ.
    Đúng.
    Và vì vậy, các bộ của bạn phải đủ nặng.
    Bất cứ điều gì từ khoảng năm lần lặp mỗi bộ
    đến 30 lần lặp mỗi bộ, nơi những lần lặp cuối cùng
    gần như khiến bạn không thể
    sử dụng kỹ thuật tốt và nâng tạ, kiểm tra cộng.
    Vậy không có một bộ,
    một số lần lặp hoàn hảo để thực hiện?
    Có.
    Đó là một bí mật thương mại và tôi sẽ phải nói điều đó ngoài máy quay với bạn.
    MDA sang một bên.
    Được rồi, chúng ta đã ra ngoài máy quay.
    Tốt, tuyệt vời.
    Vậy là 17.
    Có, vì vậy có rất nhiều, rất nhiều sắc thái ngữ cảnh kiểu như vậy.
    Một số người, một số cơ bắp của họ có vẻ phản ứng tốt hơn
    với các bộ từ 5 đến 10.
    Những người khác, thậm chí cùng một người có thể có các cơ
    trong cơ thể họ thực sự phản ứng tốt hơn với các bộ từ 20 đến 30
    và mọi thứ ở giữa.
    Nhưng nói chung, bạn sẽ thấy trong dữ liệu khoa học thể dục,
    bạn sẽ có một nhóm người tập luyện với các bộ
    khoảng 5 lần lặp và một nhóm khác tập luyện
    với các bộ khoảng 30 lần lặp.
    Và sự thay đổi trong sự phát triển cơ bắp của họ trong 8, 12, 16 tuần
    là không thể phân biệt thống kê,
    có nghĩa là nếu tôi gỡ nhãn các nhóm
    và bạn không biết nhóm nào là nhóm nào,
    bạn thực sự không thể nói cho tôi biết ai đã tập với số lần lặp cao hơn
    hay thấp hơn, về sự phát triển cơ bắp, nó gần như giống nhau.
    Thật điên rồ.
    Chúng ta đang sử dụng cùng một trọng lượng.
    Tôi đoán là trọng lượng khác nhau.
    Trọng lượng khác nhau, đúng.
    Trọng lượng mà thách thức cho 5 lần lặp
    thì nặng hơn nhiều so với trọng lượng thách thức cho 30.
    Được rồi, vì vậy tôi thực sự tự hỏi điều này mọi lúc.
    Khi tôi đi đến phòng gym, tôi tự hỏi liệu tôi nên thực hiện 30 lần với tạ 10 kg cho cơ bắp tay hay tôi nên thực hiện 10 lần với tạ 20 kg. Cả hai đều là câu trả lời đúng, không có câu trả lời sai ở đây. Và cả hai đều có khả năng tương đương trong việc phát triển cơ bắp của tôi, miễn là mức độ căng thẳng mà tôi cảm nhận được chủ quan là khó khăn vào cuối các hiệp tập đó. Đúng vậy. Thú vị thật. Điều này thực sự là tin tốt, vì đó là một điều khác mà bạn không cần phải lo lắng. Điều đó có nghĩa là ở nhà, tôi có thể sử dụng bất kỳ mức tạ nào, thay vì phải mua những tạ thật lớn để phát triển cơ bắp của mình. Miễn là chúng không quá nhỏ đến mức bạn đang ở lần tập thứ 45 và bạn cảm thấy, tôi có thể làm điều này mãi mãi. Hoặc nếu chúng không quá lớn đến mức bạn cảm thấy, tôi thậm chí không thể thực hiện được hai lần. Bất kỳ điều gì giữa khoảng 5 và 30 lần, thách thức đều rất tốt. Tôi cần thực hiện bao nhiêu hiệp và bao nhiêu lần tôi phải đến phòng gym để phát triển cơ bắp tay này? Câu trả lời phụ thuộc vào việc bạn đã tập luyện bao nhiêu trước đó. Nhưng nếu bạn mới đến phòng gym, hai buổi mỗi tuần với hai đến ba hiệp mỗi buổi cho cơ bắp tay của bạn là điều sẽ mang lại tiến bộ liên tục trong nhiều tháng. Thật sao? Bạn có thể làm nhiều hơn không? Có. Bạn có phải làm như vậy khi mới bắt đầu không? Không. Cuối cùng, khi trở thành người tập luyện nâng cao hơn, bạn có cần thực hiện nhiều hiệp hơn và có thể nhiều buổi hơn để có kết quả tốt hơn một cách liên tục không? Có. Nhưng đối với những người mới bắt đầu chưa đến phòng gym nhiều hoặc chưa bao giờ, liều lượng hiệu quả tối thiểu là rất nhỏ, đó là lý do tại sao tôi có thể nói rằng, nếu bạn tập luyện trong 20 phút hai lần một tuần, bạn sẽ có được những kết quả tuyệt vời. Còn nếu tôi đến phòng gym và thực hiện sáu hiệp cho cơ bắp tay và chỉ đến phòng gym một lần mỗi tuần thì sao? Khoảng cách giữa các buổi tập cho một nhóm cơ có ảnh hưởng không? Có. Tập luyện một lần mỗi tuần mang lại kết quả tốt, nhưng tập luyện hai lần mỗi tuần cho cùng một nhóm cơ mang lại kết quả tốt hơn đáng kể.
    Tập luyện ba lần một tuần so với hai lần,
    tập luyện bốn lần một tuần so với ba lần,
    tập luyện năm lần một tuần so với bốn lần
    là một sự khác biệt ấn tượng giảm dần theo cấp số nhân.
    Vì vậy, một lần một tuần cũng hiệu quả, nó sẽ mang lại kết quả cho bạn.
    Hai lần một tuần mang lại cho bạn khoảng một rưỡi lần
    kết quả tốt hơn, tốt hơn nhiều.
    Ba lần một tuần giống như có thêm một chút kết quả nữa,
    vẫn đáng chú ý.
    Bốn lần một tuần thì bạn cần phải tập luyện một thời gian
    để nhận thấy sự khác biệt giữa ba và bốn.
    Sự khác biệt giữa bốn và năm là tùy thuộc vào ngữ cảnh và tinh tế
    và tôi thực sự không thể nói cho bạn
    rằng một cách chắc chắn là năm ngày một tuần thì tốt hơn bốn.
    Có một số điều tôi cần biết
    về kế hoạch của bạn và mọi thứ khác để đưa ra kết luận đó.
    Vì vậy, thực sự tôi muốn nhắm đến việc tập hai lần một tuần cho mỗi nhóm cơ.
    Hai lần là mức tối thiểu của chúng tôi.
    Hai đến bốn lần một tuần là điều tôi nói
    là lời khuyên tốt nhất tổng thể cho mỗi nhóm cơ.
    Và nếu bạn tập tất cả các cơ của bạn cùng một lúc
    trong một buổi tập toàn thân,
    mà hầu hết mọi người trong tình huống bận rộn
    và không thể tập nhiều,
    thì sẽ là tất cả các cơ chính của cơ thể bạn
    trong cùng một buổi tập, hai hoặc ba hoặc bốn lần một tuần.
    Và đó là một kế hoạch tập luyện tuyệt vời cho người mới bắt đầu.
    Chuyện gì đang xảy ra với các cơ của tôi?
    Điều gì đang khuyến khích chúng và làm cho chúng phát triển?
    Và khi nào chúng phát triển?
    Có phải khi tôi đi ngủ vào ban đêm không?
    Có phải chúng phát triển ngay khi tôi nâng tạ không?
    Thực sự có chuyện gì đang xảy ra?
    Bởi vì đôi khi hiểu những gì thực sự đang diễn ra bên trong
    giúp tôi suy nghĩ và thay đổi hành vi của mình.
    Vâng, vì vậy, kích thích chính cho sự phát triển cơ bắp
    là có những máy móc phân tử trong các cơ của bạn,
    trong các tế bào cơ của bạn,
    và chúng được thiết kế để phát hiện sự hiện diện của căng thẳng.
    Và khi các cơ của bạn tạo ra căng thẳng,
    các máy phát hiện phân tử sẽ nói,
    “Ôi, chúng ta có căng thẳng ở đây.”
    Và chúng bắt đầu nói với các phần khác của tế bào như,
    “Hey, hãy bắt đầu quá trình phát triển cơ bắp này,
    bắt đầu, không xảy ra, bắt đầu.”
    Đây là một kích thích cho sự phát triển cơ bắp.
    Có một vài cơ chế khác
    có thể/có khả năng có ảnh hưởng.
    Và một vài trong số đó là sự giữ lại các chất chuyển hóa,
    đây là một cách nói rất fancy về cảm giác đau.
    Bạn biết đấy, vào cuối một hiệp, bạn sẽ như, “Ahh!”
    Các chất chuyển hóa, các sản phẩm phụ của việc tập luyện,
    nếu chúng tích tụ đến mức cao,
    đã được chứng minh trong rất nhiều nghiên cứu trên động vật
    và một vài nghiên cứu trên người rằng về mặt cơ chế,
    chúng cũng có thể nói với máy móc phân tử
    rằng sẽ phát triển cơ bắp cho bạn một lần nữa sau này,
    “Này, hãy bắt đầu quá trình phát triển cơ bắp.”
    Một cơ chế khác là cảm giác bơm cơ.
    Vì vậy, bạn biết đấy, bạn thực hiện một vài hiệp bắp tay,
    bạn sẽ như, “Ôi Chúa ơi, chuyện gì đang xảy ra ở đây?”
    Bé ơi, khoe nó với một cô gái nào đó, cô ấy chạy đi như thường lệ.
    Và sự phồng lên của tế bào thực sự
    có thể đóng vai trò nguyên nhân trong việc tạo ra nhiều sự phát triển cơ bắp hơn.
    Nhưng chúng ta biết rằng có lẽ ít nhất,
    ít nhất 80% sự phát triển cơ bắp mà bất kỳ ai sẽ thấy
    là nhờ vào các thụ thể cho sự căng thẳng.
    Sự phát triển cơ bắp, ngay khi bạn rời khỏi phòng tập,
    là một điều tiêu cực vì phòng tập là môi trường phân hủy,
    nó phá vỡ cơ bắp của bạn.
    Thực tế, việc tập luyện phá vỡ nhiều cơ bắp hơn là xây dựng.
    Tuy nhiên, khi bạn về nhà và bắt đầu ăn thực phẩm,
    protein, carb, chất béo, và bạn có vài bữa ăn mỗi ngày,
    và bạn đang nghỉ ngơi, khi thực phẩm được đưa vào,
    vài giờ sau khi tập luyện bắt đầu,
    nếu bạn đo lường sự phát triển cơ bắp một cách liên tục,
    điều này thực sự rất khó thực hiện,
    họ không làm điều đó thường xuyên.
    Bạn phải giữ mọi người trong phòng thí nghiệm,
    bạn phải sử dụng các chất đánh dấu phóng xạ
    và đo lường tất cả những thứ kỳ lạ này.
    Mỗi vài giờ họ đo,
    lượng phát triển cơ bắp đang diễn ra ở bắp tay
    tăng lên và tăng lên và tăng lên.
    Và nó thường đạt đỉnh khoảng nửa ngày
    đến một ngày rưỡi sau khi bạn tập,
    tùy thuộc vào mức độ khó khăn của bài tập.
    Nếu đó là một buổi tập khá dễ,
    nó sẽ đạt đỉnh sớm hơn một chút và giảm xuống.
    khoảng một hoặc hai ngày sau đó.
    Nếu bạn tập luyện thật sự chăm chỉ,
    cơ bắp sẽ đạt đỉnh khoảng một ngày, một ngày rưỡi sau,
    và sau nửa tuần,
    nó sẽ giảm trở lại mức cơ bản.
    Nhưng đó là một đường cong rất mượt mà,
    và bạn đang phát triển cơ bắp ở mọi điểm
    dưới đường cong đó.
    Vì vậy, khi bạn hỏi, “Có phải trong khi tôi ngủ?
    Có phải trong khi tôi ăn? Có phải trong khi tôi nghỉ ngơi?”
    Câu trả lời là tất cả những điều đó, ngoại trừ việc không phải ở phòng tập.
    Bạn không phát triển cơ bắp ở phòng tập,
    bạn chỉ gửi tín hiệu cho cơ bắp phát triển ở phòng tập.
    Và những gì bạn làm bên ngoài phòng tập là quan trọng,
    vì vậy một số người tập luyện rất chăm chỉ,
    họ không ăn đúng cách, họ không ăn đủ protein.
    Giấc ngủ của họ thì thật tệ,
    và mức độ căng thẳng của họ thì hoàn toàn điên cuồng.
    Họ tập luyện chăm chỉ, và rồi tuần này qua tuần khác,
    họ nói, “Tôi không thấy kết quả nào.”
    Thực ra, kết quả được tạo ra
    khi bạn nghỉ ngơi, khi bạn ngủ,
    khi bạn ăn thực phẩm dinh dưỡng.
    Chúng được kích thích trong buổi tập,
    nhưng đó chỉ là giai đoạn một.
    Giai đoạn hai, sự phát triển thực sự xảy ra bên ngoài phòng tập,
    và nó không xảy ra vào một thời điểm cụ thể nào,
    như một khoảng thời gian kỳ diệu hai giờ sau khi tập gym,
    như thể đó là lúc tất cả sự phát triển xảy ra.
    Thực tế là nó bắt đầu tăng lên.
    Nó xảy ra bốn ngày sau đó.
    Vì vậy, nếu bạn tập hai lần một tuần, bạn tập vào thứ Hai,
    bạn đang phát triển rất nhiều cơ bắp vào tối thứ Hai,
    thứ Ba và thứ Tư, gần đến cuối thứ Tư,
    bạn thực sự không phát triển thêm nhiều cơ bắp nữa.
    Bạn trở lại phòng tập vào thứ Năm, bạn lại tập thật mạnh,
    bạn tăng cường độ lên vào Chủ Nhật,
    bạn hoàn toàn thư giãn vào Chủ Nhật,
    bạn không phát triển cơ bắp nào,
    cơ thể bạn đang phục hồi rất nhiều sự mệt mỏi,
    và rồi đến thứ Hai, bạn tươi mới như dưa,
    và bạn sẵn sàng để tiếp tục.
    Mất bao lâu để tôi mất đi cơ bắp mà tôi đã đạt được
    nếu tôi không quay lại phòng tập?
    Vì vậy, một lần nữa, tập trung vào bắp tay này,
    Tôi tập luyện, tôi tập hai lần một tuần, tôi có cơ bắp to và đẹp.
    Mất bao lâu trước khi nó biến mất?
    Câu hỏi tuyệt vời.
    Câu trả lời có hai phần.
    Phần đầu tiên là trong khoảng hai tuần không tập luyện,
    sự giảm cơ đầu tiên có thể phát hiện được
    bằng máy móc hiện đại sẽ xảy ra.
    Vì vậy, nếu bạn không tập trong hai tuần,
    và chúng tôi cho bạn vào máy quét MRI hoặc máy quét DEXA,
    giả sử bạn không tập trong một tuần rưỡi, tôi không thể nói,
    bạn thực sự chưa mất cơ bắp đâu,
    bạn chỉ đang phát điên lên thôi.
    Còn tôi cá nhân, tôi nghiện tập luyện,
    nên nếu tôi không tập trong một tuần, tôi như, ôi trời ơi, ôi trời ơi,
    tất cả cơ bắp đã biến mất.
    Có một sự thật trực giác nào đó về điều đó,
    bởi vì khi bạn không làm căng cơ bắp của mình,
    khi bạn làm căng cơ bắp của mình,
    chúng sẽ bị viêm một chút và phình ra một chút.
    Vì vậy, khi bạn không tập trong nửa tuần đến một tuần,
    cơ bắp của bạn trông nhỏ hơn, như thể chúng đã giảm cân,
    nhưng thực ra chỉ là mất nước thôi.
    Bạn tập một buổi tập gym, nghĩ rằng, ôi trời ơi,
    cơ bắp tay của tôi đã biến mất sau một tuần rưỡi.
    Bạn tập một buổi vào cuối tuần đó, bạn co cơ,
    và bạn như, ôi trời ơi, tôi to nhất từ trước đến nay.
    Tôi chỉ đã ảo tưởng trong suốt thời gian đó,
    bởi vì những thứ đó quay trở lại rất nhanh.
    Sau khoảng hai tuần không tập, chúng ta bắt đầu mất cơ,
    nhưng điều đó xảy ra rất, rất chậm,
    và mất hàng tuần, hàng tuần, hàng tuần.
    Sau vài tháng không tập,
    bạn sẽ trông nhỏ hơn đáng kể ở bắp tay.
    Nhưng có lẽ không nhỏ bằng khi bạn bắt đầu tập,
    bởi vì cơ bắp của bạn có một loại trí nhớ nhất định, nếu chúng ta có thể gọi như vậy.
    Điều đó có đúng không?
    Đúng, đó là một vấn đề về trí nhớ.
    Rất đúng. Ồ vâng.
    Và vì vậy, nhiều lần khi bạn tăng một lượng cơ ban đầu,
    đặc biệt nếu bạn đã tập trong nhiều năm,
    nó sẽ không bao giờ trở lại kích thước như khi bạn bắt đầu.
    Nó sẽ luôn lớn hơn,
    cho đến khi bạn đạt đến tuổi 80 hoặc điều gì đó như vậy.
    Điều đó có nghĩa là, vâng, bạn sẽ nhận thấy sự giảm kích thước. Vậy hai tuần là câu trả lời trực tiếp ở đây, và sẽ mất nhiều tuần, nhiều tháng để hồi phục. Tuy nhiên, đây là phần hai, và đây là tin tuyệt vời. Bởi vì tình huống về trí nhớ cơ bắp, thời gian bạn mất để phát triển cơ bắp ban đầu, sẽ mất ít thời gian hơn rất nhiều, khoảng một bậc, khoảng 10 lần hoặc ít hơn để lấy lại. Nếu bạn đã từng có cơ bắp lớn hơn trước đây, chúng sẽ trở lại kích thước cũ của chúng. Bạn đã tập luyện trong tám tháng, bạn có bắp tay lớn hơn. Và bạn đã ngừng tập trong ba tháng. Và nó trông gần giống như khi bạn bắt đầu. Nếu bạn thật sự cẩn thận, nó sẽ lớn hơn một chút, nhưng thực sự thì nó chỉ trở lại điểm xuất phát. Hầu hết mọi người nghĩ, ôi trời, lại thêm tám tháng nữa? Chỉ để trở lại nơi tôi đã bắt đầu, quên phòng tập đi. Sự thật là sau khoảng một tháng, có thể chỉ cần ba tuần, bạn sẽ có bắp tay cùng kích thước như khi bạn đạt đỉnh. Bởi vì mức độ mà mô của bạn phát triển, nếu nó đã từng ở một kích thước nhất định trước đó, đặc biệt là nếu nó lớn hơn bình thường, và bạn giữ nó trong vài tháng và vài năm, nó sẽ trở lại một cách nhanh chóng đến mức, nếu bạn trải nghiệm điều đó, bạn sẽ không tin rằng điều đó đang xảy ra với bạn. Bạn đã trở lại. Họ có thể kiểm tra điều này một cách khoa học không? Ồ vâng, luôn luôn. Vâng, các nghiên cứu về tái đào tạo, ngừng đào tạo, tái đào tạo. Ồ vâng, họ đã thực hiện các nghiên cứu mà họ cố ý tập luyện trong một thời gian và sau đó ngừng tập trong một thời gian dài và họ xem mất bao lâu để trở lại. Và có một nghiên cứu mà tôi biết qua loa về một nhóm người đã tập luyện liên tục trong nhiều tuần. Và có một nhóm khác đã tập luyện liên tục trong vài tuần và sau đó nghỉ hoàn toàn hai tuần ở giữa và sau đó chỉ bắt đầu tái đào tạo lại trong vài tuần sau đó.
    Cả hai nhóm đều có sự khác biệt về kích thước cơ bắp giống hệt nhau vào cuối nghiên cứu. Và vì vậy, chúng tôi đã nghĩ, được rồi, nhóm đó đã tập luyện liên tục và không bao giờ nghỉ hai tuần. Chúng ta có thể nói rằng họ đã cố tình bỏ hai tuần nếu thời gian nghỉ của họ không có lý do gì không? Uh-huh. Vâng. Cơ thể bạn sẽ nhanh chóng quay trở lại việc phục hồi cơ bắp đã mất trước đó đến mức đây là một tin tuyệt vời vì hãy xem, giả sử bạn đã tập luyện liên tục trong suốt năm. Mùa lễ đến, kỳ nghỉ đông. Bạn không đến phòng tập nhiều, có thể là không đến luôn. Ba tuần không đến phòng tập, bạn nhìn vào gương, bạn thấy mình có vẻ nhỏ hơn hoặc hơi xẹp xuống và bạn nghĩ, ôi trời, tôi sẽ phải bắt đầu lại từ đầu. Không phải vậy. Hai tuần sau, bạn lại ở trong hình dạng tốt nhất của cuộc đời mình. Nếu bạn rời phòng tập trong sáu tháng, một hoặc hai tháng sau, bạn lại ở trong hình dạng tốt nhất của cuộc đời mình. Đó là cách mà nó trở lại nhanh chóng. Vì vậy, đây thực sự là tin tốt cho bất kỳ ai chưa đến phòng tập và đang cảm thấy tội lỗi về điều đó. Hãy quay lại, tập luyện đều đặn trở lại, bạn sẽ bùng nổ. Điều đó thật thú vị vì vâng, chúng ta luôn có, đôi khi là khoảng thời gian thấp, vài tuần nghỉ ngơi khiến chúng ta mất động lực vì điều đó đã từng xuất hiện trong tâm trí tôi trước đây. Ôi trời, điều đó đã mất của tôi ba tháng để đạt được và sẽ mất thêm ba tháng nữa để quay lại. Nhưng còn nếu tôi đang tập bắp tay, tôi cần phải suy nghĩ về việc kéo giãn và khởi động như thế nào trước khi tôi bắt đầu, trước khi tôi bắt đầu tập luyện? Có nhiều cách để làm điều đó, nhưng một số nghiên cứu gần đây cho thấy, thực sự, bạn không cần quá nhiều. Một trong những cách đơn giản nhất để khởi động mà chúng tôi khuyến nghị và ứng dụng của chúng tôi có trong hướng dẫn, bạn muốn, giả sử bạn đã chọn trọng lượng cuối cùng, như tuần trước bạn đã sử dụng tạ 20 pound cho các hiệp 15, tuần này là các hiệp 16 với tạ 20 pound. Điều bạn muốn làm là bạn muốn sử dụng trọng lượng rất nhẹ,
    Có thể bạn sẽ bắt đầu với tạ 5 pound cho một hiệp 12 lần, chỉ để khởi động mọi thứ và thực hiện kỹ thuật tốt, cùng một kỹ thuật mà bạn sẽ sử dụng. Nghỉ 30 giây, một phút nghỉ, sau đó bạn cầm tạ 10 hoặc 15 pound, thực hiện một hiệp 8 lần. Điều này sẽ khó hơn một chút, bạn sẽ cảm thấy nhịp điệu của mình một chút, nhưng cơ thể bạn đã ấm hơn, hệ thần kinh của bạn hoạt động tích cực hơn, và các cơ bắp của bạn cũng linh hoạt hơn. Bạn nghỉ một phút sau đó, và sau đó bạn sẽ cầm tạ mà bạn thực sự sử dụng, tạ 20 pound, và thực hiện một hiệp từ 2 đến 4 lần với chúng, chỉ để cảm nhận trọng lượng nặng mà bạn sẽ sử dụng, để làm quen không chỉ với các cơ bắp và hệ thần kinh của bạn, mà còn với tâm lý của bạn, như kiểu, được rồi, đây là trọng lượng thực sự mà tôi sẽ sử dụng. Vậy là 12, 8, 4, nghỉ thêm 30 giây, hiệp làm việc đầu tiên của bất kỳ bài tập nào, 16 lần, bạn đã sẵn sàng. Khi bạn có nhiều bài tập cho cùng một nhóm cơ, bạn chỉ cần thực hiện một hiệp từ 4 đến 8 lần trong khoảng trọng lượng trung bình giữa 0 và bất kỳ trọng lượng nào bạn sẽ thực hiện, chỉ để cảm nhận bài tập, vì bạn đã ấm ở khu vực đó, một hiệp khởi động nhỏ, nghỉ 30 giây đến một phút, và sau đó thực hiện hiệp đầu tiên của bạn. Nếu bạn chuyển đổi giữa các nhóm cơ mà bạn đang sử dụng, như bạn đang tập ngực, nhưng sau đó trong cùng một buổi tập, bạn bắt đầu tập lưng, bài tập lưng đầu tiên, 12, 8, 4, trọng lượng sẽ tăng lên, số lần sẽ giảm xuống, chỉ cần một chút thời gian giữa các hiệp, và sau đó bạn thực hiện hiệp làm việc đầu tiên, bạn đã sẵn sàng. Bạn không cần phải tập cardio trước, bạn không cần phải lên máy chạy bộ, bạn có thể nếu bạn thích. Bạn không cần phải thực hiện bất kỳ loại khởi động cardio nào. Bạn không cần phải thực hiện bất kỳ loại kéo giãn nào hay bất kỳ điều gì tương tự. Bạn không cần phải thực hiện bất kỳ bài tập kỳ quặc nào như dùng bóng bozu hay băng quanh cổ, những bài tập kích thích điên rồ. Chỉ cần một chút khởi động như vậy là đủ cho khoảng 98% các trường hợp.
    Đúng là cách duy nhất bạn cần làm.
    Khởi động là gì?
    Có gì đang diễn ra về mặt sinh lý bên trong cơ bắp của tôi?
    Bởi vì chúng ta đều chỉ khởi động,
    và tôi không nghĩ ai thực sự biết điều gì đang diễn ra.
    Đúng vậy. Các mô cơ của bạn có những đặc tính vật lý
    có thể được đo lường gần như theo các thuật ngữ động lực học chất lỏng,
    như độ nhớt và độ trễ và tất cả những thứ đó.
    Và khi bạn rất lạnh, nhiều lúc có một sự yếu ớt nào đó được ngụ ý ở đó.
    Khi bạn khởi động, bạn đang gửi máu đến xung quanh cơ bắp.
    Cơ bắp thực sự đang trở nên ấm hơn.
    Và nhiều cấu trúc chặt chẽ đó,
    các protein được làm từ loại vật liệu có thể kéo dài,
    chúng sẽ nới lỏng một chút.
    Và điều đó cho phép bạn thực hiện toàn bộ phạm vi chuyển động và tập luyện,
    và không thực sự bị thương.
    Và đó là từ góc độ của cơ bắp.
    Bạn cũng có một số loại hóa chất xảy ra,
    và một số cấu trúc sẽ đầy hóa chất,
    một số cấu trúc, hóa chất sẽ giảm xuống,
    và điều đó giúp bạn sẵn sàng để thực hiện công việc cực kỳ nặng nhọc.
    Nhưng đó chỉ là một phần của câu chuyện.
    Phần khác là hệ thần kinh,
    bởi vì hệ thần kinh của bạn cũng đang được khởi động.
    Và theo các thuật ngữ kỹ thuật, điều đó được gọi là tăng cường.
    Khi bạn chỉ xuất hiện ở phòng tập thể dục và, giả sử chúng ta nói,
    nhìn, được rồi, chúng tôi đã tái cấu trúc gân của bạn khi bạn đang ngủ,
    bạn sẽ không bị thương.
    Thật không thể để bạn bị thương.
    Giống như một chiếc xe phải đâm vào bạn thì bạn mới bị rách bắp tay.
    Bạn có thể chỉ cần đi và thực hiện các bài tập ngay lập tức.
    Bạn sẽ không bị thương, nhưng sẽ cảm thấy rất lạ.
    Và bạn sẽ không thể thực hiện bốn hoặc năm lần gần với mức bạn nên có
    từ tuần trước.
    Bởi vì hệ thần kinh của bạn như kiểu, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
    Tôi phải làm gì đó nên bạn biết nhiều hơn về hệ thần kinh.
    Một phần của điều đó thực sự giống như chính hệ thần kinh
    xuống đến cấp độ tế bào đang xả ra đủ loại chất chuyển hóa.
    Các kết nối đang trở nên mạnh mẽ hơn.
    Bạn đang thực hiện một chút thay đổi nhỏ trong vỏ não vận động chính để nói rằng, ôi, chúng ta đang thực hiện động tác cuộn tay.
    Đây là cách bạn thực hiện mẫu này.
    Một phần khác là kỹ thuật.
    Như, ôi, đây là kỹ thuật mà tôi sẽ thực hiện.
    Bởi vì nếu bạn chỉ vào cơ và chỉ làm những thứ,
    hãy tưởng tượng nếu tôi nói với bạn, như là, đây là một quả bóng,
    chỉ cần đi ném bóng rổ, chỉ cần thực hiện cú ném ba điểm.
    Bạn sẽ nói, tôi cần một vài cú ném để nhắc nhở cơ thể tôi về cảm giác ném bóng rổ như thế nào.
    Cùng một ý tưởng cho việc nâng tạ.
    Bạn sẽ nhắc nhở cơ thể bạn về động tác cuộn tay.
    Và nếu bạn nhắc nhở nó một vài hiệp liên tiếp,
    thì khi bạn thực hiện hiệp làm việc thực sự, hiệp thứ tư,
    cơ thể bạn sẽ như, ôi, tôi biết chính xác những gì tôi sẽ làm.
    Những phần nào của cơ tôi sẽ kích hoạt để co lại?
    Những phần khác của các cơ khác tôi sẽ kích hoạt để thư giãn
    và đồng co lại để làm cho toàn bộ điều này xảy ra?
    Những sai lầm phổ biến nào khác mà mọi người thường mắc phải
    khi họ đến phòng tập gym hoặc bắt đầu tập luyện hoặc bắt đầu tập thể dục?
    Vì vậy, tôi đã chỉ ra việc không kéo giãn
    và tăng tải trọng quá nhanh,
    nhưng cũng là tăng khối lượng và tải trọng quá nhanh.
    Vì vậy, đó là sự quá tải trước khi cơ thể tôi sẵn sàng cho điều đó.
    Có những sai lầm rõ ràng nào khác mà mọi người thường mắc phải
    cản trở sự tiến bộ của họ không?
    Một trong số đó là không chú ý đến kỹ thuật tốt.
    Có một số nguyên tắc phổ quát
    về kỹ thuật tốt trong phòng tập gym để phát triển cơ bắp.
    Một trong số đó là, bạn có đang di chuyển theo cách mà kích hoạt đúng,
    kích thích cơ bắp đó để thực sự giúp nó phát triển không?
    Bởi vì nếu bạn thực hiện một động tác cuộn tay mà cong lên, nó sẽ tác động nhiều đến bắp tay.
    Nếu bạn thực hiện một động tác cuộn tay mà cong về phía sau này,
    bởi vì bắp tay bị kéo theo một hướng và kéo theo hướng khác
    tại vai và khuỷu tay,
    nó sẽ kết thúc với việc thực hiện một sự co lại ổn định nhiều hơn.
    thực sự là động lực chính cho sự chuyển động.
    Vì vậy, khi bạn thấy mọi người đang cuộn tay ở phòng tập gym và họ chỉ đang làm như vậy, bạn sẽ nghĩ, vâng, đó là cách tập luyện cho cơ bắp tay. Nhưng nếu bạn chỉ thay đổi một chút cách di chuyển, nó sẽ tốt hơn rất nhiều.
    Đây là một ví dụ khác, ngồi xổm, đúng không, cho chân của bạn. Nếu bạn ngồi xổm quá xa về phía sau và hạ xuống quá thấp, như vậy, cơ mông của bạn sẽ bị tác động, được rồi, lưng dưới và lưng giữa và lưng trên của bạn sẽ bị tác động rất nhiều. Nhưng vì không có sự thay đổi lớn trong góc đầu gối của bạn, bạn sẽ không nhận được nhiều kích thích cho cơ đùi. Nếu bạn giữ thẳng đứng hơn và gót chân cùng ngón chân chạm đất và cho phép đầu gối của bạn tiến về phía trước vượt qua ngón chân, khi bạn giữ thẳng đứng và hạ xuống thật thấp để đầu gối của bạn vào một trong những tư thế này. Ôi Chúa ơi, đó là tất cả cơ đùi suốt cả ngày.
    Vì vậy, bạn muốn có kỹ thuật nhắm vào cơ bắp. Nó rất giống nhau từ lần lặp này sang lần lặp khác. Và nó đưa cơ bắp liên tục qua một phạm vi chuyển động mà ở trong vị trí kéo dài sâu, đau đớn. Nếu bạn chỉ có cả ba điều đó, mọi thứ khác mà chúng ta có thể nói về kỹ thuật của bạn chỉ là những điểm tinh tế và chi tiết hơn. Đó thực sự là những điều lớn.
    Chúng ta cũng đã nói về dinh dưỡng trước đó. Vì vậy, nếu tôi muốn làm cho cơ bắp tay của mình phát triển và cũng giảm cân xung quanh cơ bắp tay để bạn có thể thấy rõ hơn, tôi nên đưa gì vào miệng? Yêu cầu số một cho sự phát triển cơ bắp là protein. Thực phẩm có nhiều protein. Lý tưởng nhất, nên được tiêu thụ từ ba đến năm lần mỗi ngày ở khoảng cách đều nhau. Bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, hoàn toàn ổn. Còn tốt hơn nữa là bữa sáng, bữa trưa, bữa tối và bữa ăn nhẹ buổi tối. Người trung bình cần một chút ít hơn, giả sử, một gram cho mỗi pound trọng lượng cơ thể mỗi ngày protein. Thực tế là ít hơn đáng kể. Vì vậy, đó là giới hạn cao nhất và một điều tuyệt vời để hướng tới. Vì vậy, nếu bạn nặng, giả sử, 200 pound, bạn nên tiêu thụ khoảng 150 đến 200 gram.
    và ăn sau khi tập.
    Và 150 gram cho hầu hết mọi người là hoàn toàn đủ.
    Nhưng nếu bạn thực sự nghiêm túc và hardcore
    và bạn chỉ muốn có một chính sách bảo hiểm,
    200 gram protein mỗi ngày.
    Vậy nếu bạn ăn bốn lần một ngày, đó là,
    ồ vâng, 30, 40, hãy nói là 40 đến 50 gram protein mỗi bữa ăn.
    Liệu tôi có thể ăn quá nhiều protein và sau đó nó trở thành mỡ hoặc cái gì đó không?
    Vì vậy, protein tự nó, không.
    Nếu protein của bạn cao đến mức carbs và chất béo của bạn cũng vậy
    và bạn tăng protein của mình lên rất cao,
    nhưng carbs và chất béo của bạn vẫn giữ nguyên,
    calo của bạn sẽ trở nên quá mức.
    Điều đó sẽ gây tăng mỡ theo thời gian.
    Nhưng nếu bạn đang thực hiện một chế độ ăn mà bạn đã ăn rất nhiều protein
    nhưng bạn giảm carbs và chất béo
    và calo của bạn ở mức duy trì,
    bạn sẽ không tăng mỡ.
    Nó không xấu cho thận của bạn.
    Nó không xấu cho bất kỳ phần nào khác của cơ thể bạn.
    Protein quá mức như một vấn đề sức khỏe
    đã là một huyền thoại trong suốt thời gian qua.
    Và đó là một trong những quan niệm mà mọi người mang theo bên mình
    rằng quá nhiều protein là xấu, đúng không?
    Như, vâng, nếu bạn đã phẫu thuật thận, hoàn toàn đúng.
    Ngoài điều đó, bạn có lẽ ổn thôi.
    Bạn sẽ xì hơi nhiều và mọi người sẽ ghét bạn, nhưng bạn biết đấy.
    Bạn đã đề cập đến ba đến năm bữa ăn một ngày.
    Nhiều người hiện nay đang ở trong nhóm nhịn ăn,
    nhịn ăn gián đoạn và không ăn thường xuyên.
    Có thể nhịn ăn nhưng cũng tăng khối lượng cơ bắp
    theo cách mà bạn đã mô tả không?
    Vâng, hoàn toàn có thể.
    Chỉ là nó sẽ không xảy ra với tốc độ ấn tượng như vậy.
    Vì vậy, bạn phải tự đưa ra sự đánh đổi.
    Nếu bạn muốn, bạn biết đấy, Stephen cơ bắp nhất mà bạn có thể có,
    ba đến năm bữa ăn một ngày đều đặn
    và gần như từng cá nhân vận động viên thể hình cạnh tranh
    đều ăn thường xuyên như vậy và ăn nhiều protein.
    Bạn ăn bao nhiêu lần?
    Uh, tôi ăn năm, năm lần một ngày,
    thường là bốn hoặc năm lần một ngày.
    Và bạn ăn trước hay sau khi tập?
    Cả hai.
    Được rồi, vậy là trước khi bạn tập và sau khi bạn tập?
    Vâng, nhưng nhiều lần tôi sẽ tập vào buổi sáng sớm.
    Và vì vậy, tôi sẽ không ăn gì cả.
    Tôi sẽ thức dậy và có một ly protein và ca
    trộn với việc tập luyện của tôi.
    Hoàn toàn tùy chọn, siêu điểm thưởng thêm.
    Có thể không có tác dụng gì cả nếu bạn nhìn vào tài liệu,
    nhưng tôi thấy nó hơi hấp dẫn
    khi làm một chút như vậy.
    Và sau đó, tôi có bữa ăn đầu tiên sau khi tập,
    bữa ăn thứ hai, bữa ăn thứ ba, bữa ăn thứ tư,
    giờ đi ngủ, thức dậy, làm lại.
    Bạn có cần gì để khởi động không?
    Bạn có dùng trước khi tập không?
    Không.
    Tại sao?
    Không, tôi không dùng bất kỳ chất kích thích nào.
    Tại sao?
    À, tôi chỉ tự nhiên đã rất hưng phấn rồi.
    Vì vậy, nếu bạn cho tôi chất kích thích,
    nó chỉ đưa tôi vào những tác dụng phụ không dễ chịu.
    Tôi sẽ như thế này
    và quá hưng phấn, siêu lo âu.
    Và suy nghĩ của tôi trở nên như thế nào,
    tôi có ít sự linh hoạt trong suy nghĩ và những thứ khác.
    Vì vậy, tôi chỉ, có lẽ đó là nhiều về tôi.
    Và khi tôi thức dậy vào buổi sáng,
    tôi không cần gì để khởi động.
    Tôi chỉ đi thôi.
    Và một vài set khởi động sau đó,
    tôi có tất cả năng lượng tôi cần.
    Điều đó không phải với mọi người.
    Vì vậy, một chút trà xanh, một chút cà phê đen,
    hoặc một chút trước khi tập, 30 phút trước khi đến phòng gym,
    là lời khuyên tuyệt vời cho rất nhiều người.
    Tôi cảm thấy rằng việc dùng trước khi tập không thể lành mạnh
    nếu bạn làm điều đó năm, sáu, bảy lần một tuần.
    Bởi vì một số thứ đó mạnh đến mức khó tin.
    Như tôi đã từng dùng trước đây.
    Tôi thực sự đã có cảm giác tim đập nhanh
    khi tôi dùng trước khi tập.
    Và bạn biết đấy, bạn nói về lo âu,
    cảm giác lo lắng đó.
    Nó không thể, không thể lành mạnh cho mọi người
    khi làm điều đó thường xuyên.
    Nó có vẻ khá ổn.
    Nó có vẻ khá ổn.
    Bây giờ ở mức cực đoan và đối với một số cá nhân,
    nó không lý tưởng.
    Nhưng liều lượng caffeine tối đa tính bằng miligam mỗi ngày,
    mà chúng ta có thể tự tin nói rằng hầu hết mọi người
    sẽ trải nghiệm những dấu hiệu đầu tiên của các vấn đề sức khỏe,
    là một ngàn miligam.
    Và một tách cà phê có, tùy thuộc vào tách nào, 50 đến 100.
    Bây giờ một số loại thực phẩm bổ sung trước khi tập luyện có 250 miligam caffeine. Một số loại có 500. Lần cuối tôi kiểm tra, thực phẩm bổ sung trước khi tập của Ronnie Coleman có 550 miligam caffeine mỗi muỗng hoặc mỗi khẩu phần. Điều đó có phải là quá nhiều không? Nếu tôi uống 550 miligam caffeine, bạn đừng đưa tôi đến phòng tập, hãy đưa tôi thẳng đến bệnh viện, đưa tôi vào phòng tâm thần. 36 giờ sau, tôi sẽ ổn. Nhưng đối với một số người, họ đã quen với liều caffeine cao đến mức việc tiêu thụ nó không hề gây hại cho họ. Và họ cũng cảm thấy khá ổn. Vì vậy, tôi sẽ nói rằng hãy bắt đầu với một lượng nhỏ nhất có thể để giúp bạn khởi động. Và nếu bạn cần điều chỉnh và tăng dần từ đó, đó là điều tốt. Điều khác mà tôi muốn nói là, tôi sẽ có một lý do thuyết phục cho việc sử dụng thực phẩm bổ sung trước khi tập hoặc các chất kích thích. Nếu tôi hỏi bạn, “Này, bạn thường có bao nhiêu năng lượng ở phòng tập?” Bạn sẽ nói, “Ôi, điều đó thật tuyệt.” Và họ sẽ hỏi, “Tôi có nên dùng thực phẩm bổ sung trước khi tập không?” Tôi sẽ nói, “Không, không có lý do thuyết phục nào cho việc đó cả.” Nếu bạn nói, “Tôi thức dậy vào buổi sáng, có những ngày tôi không ngủ đủ giấc, và tôi cần một cái gì đó để khởi động.” Không phải ngày nào cũng vậy, nhưng đôi khi tôi sẽ nói, “Này, hãy xem xét trà xanh, cà phê đen, một chút soda ăn kiêng, hoặc thậm chí là thực phẩm bổ sung trước khi tập nếu bạn cần.” Nhưng một số người coi đó như một điều gì đó tôn giáo, như một thói quen, như một nghi thức. Và kiểu như, bạn đang tập luyện cho cơ và bắp tay trong tổng cộng 20 phút vào lúc 9 giờ tối. Bạn không cần ba muỗng thực phẩm bổ sung trước khi tập cho điều đó. Tôi thậm chí không biết nó sẽ đi đâu vào lúc đó. Vì vậy, một số người trở nên hơi điên rồ với thực phẩm bổ sung trước khi tập. Đó là tận thế. Tốt nhất, là không cần thiết. Quan điểm của bạn về toàn bộ ý tưởng về calo vào và calo ra là gì? Nhiều người chỉ tập trung vào điều đó như một kịch bản để giảm cân, giảm mỡ và tăng cơ. Đó có phải là một khung hữu ích để sử dụng không? Và tại sao có nhiều người thất bại trong việc đó nếu nó là một khung hữu ích? Hầu hết mọi người thất bại vì họ không xem xét.
    Cả lượng calo vào và calo ra đều quan trọng. Và rất nhiều người thất bại vì họ rất kém trong việc ước lượng lượng thực phẩm và calo. Cho đến khi có ai đó nói rằng một muỗng canh bơ đậu phộng. Stephen, bạn đã bao giờ thực sự thấy một cái muỗng canh đo lường chưa? Nó không giống như muỗng canh của mẹ bạn, nơi bà ấy lấy bơ đậu phộng và cho vào. Đó có thể là bốn muỗng canh. Và vì vậy, nhưng tôi đang ăn calo, bla, bla, bla. Mỗi khi bạn đưa mọi người vào một cái gọi là phòng thí nghiệm chuyển hóa, nơi mà bạn không được phép có khách đến mang thức ăn cho bạn. Nhân viên chỉ cung cấp cho bạn thức ăn mà bạn cần. Tất cả các bài tập và lượng tiêu thụ của bạn đều được kiểm soát và theo dõi. Và cả lượng thức ăn của bạn cũng vậy. Chưa ai vi phạm các quy luật của nhiệt động lực học. Chúng tôi cung cấp cho bạn một số lượng calo nhất định và chúng tôi mong bạn sẽ giảm một số cân nặng nhất định. Có một sự biến đổi về điều đó. Nhưng bạn sẽ giảm gần như chính xác cân nặng mà chúng tôi dự đoán. Nếu chúng tôi tính đến tất cả các biến số, bạn sẽ giảm gần như chính xác cân nặng mà chúng tôi dự đoán. Vì vậy, calo vào và calo ra là điều không thể tranh cãi. Và trong số 90% gì đó, 98% những người nghiên cứu trong lĩnh vực này và có kiến thức khoa học và giáo dục, calo vào và calo ra không phải là điều gây tranh cãi. Nó chưa bao giờ như vậy. Có một số người nói rằng, ồ, việc đếm calo không hiệu quả với tôi. Có lẽ đó là vì bạn đã làm sai hoặc bạn thậm chí không quan tâm đến việc bạn đang tiêu thụ bao nhiêu protein, bao nhiêu carb, bao nhiêu chất béo. Có những chi tiết khác cũng quan trọng. Như khi bạn nói, tôi cần một động cơ V8 trong một chiếc xe. Đó là tất cả những gì quan trọng. Như, OK, nhưng không có vô lăng. Không có bàn đạp. Tuyệt. OK, tôi cũng cần những thứ đó. Vì vậy, calo vào và calo ra là cốt lõi. Bởi vì nếu không có động cơ, bạn sẽ không đi đến đâu cả. Nhưng loại thực phẩm bạn đang ăn cũng quan trọng một chút. Bạn có đang nhận đủ protein, carb, chất béo không?
    Điều đó cũng quan trọng một chút.
    Vì vậy, mọi người thích chỉ trích sự cân bằng calo,
    và calo vào và calo ra thì, ồ, đó hoàn toàn là một huyền thoại.
    Nó không hiệu quả.
    Không, không, nó hoạt động rất tốt.
    Chỉ là nó không phải lúc nào cũng đủ để giúp bạn có được hình thể tốt nhất.
    Nhưng nếu bạn làm đúng, về mặt cân bằng ròng,
    tăng cân hoặc giảm cân, calo vào và calo ra
    thực sự là điều duy nhất quan trọng.
    Về mặt mô, sự tăng này chủ yếu là cơ bắp hay chủ yếu là mỡ?
    Sự giảm này chủ yếu là cơ bắp hay chủ yếu là mỡ?
    Điều đó không liên quan nhiều đến calo.
    Nó liên quan nhiều hơn đến protein, carbs, chất béo,
    chất lượng thực phẩm bạn ăn, thời gian dinh dưỡng,
    và tất cả những thứ khác.
    Vì vậy, calo vào và calo ra là điều tuyệt vời,
    rất dễ hiểu, rất quan trọng.
    Nhưng đó không phải là toàn bộ bức tranh.
    Và đó thực sự là điều mà tôi nghĩ, vì rất nhiều người nói
    họ đã nghe về calo vào và calo ra,
    nhưng họ không duy trì được điều đó.
    Bây giờ, điều đó thực sự liên quan đến động lực
    và tâm lý khi thực hiện một việc như vậy.
    Một số người đã nói với tôi rằng cơ thể chúng ta
    muốn bảo vệ trọng lượng của mình.
    Vì vậy, nếu chúng ta bắt đầu ăn ít hơn, chúng ta sẽ cảm thấy đói hơn một chút.
    Nếu chúng ta chạy bộ sau khi chạy hoặc sau khi vận động thể chất,
    cơ thể chúng ta sẽ cố gắng bù đắp cho điều đó
    bởi vì nó được lập trình để cố gắng bảo vệ trọng lượng của mình,
    bởi vì trọng lượng của nó liên quan đến khả năng sống sót của chúng ta.
    Tại sao mọi người thất bại trong việc này?
    Một trong những lý do bạn đã nói điều này,
    bởi vì họ không thực sự đo lường calo một cách chính xác,
    nhưng lý do tâm lý mà nó không hiệu quả với một số người.
    Bạn có thể nghĩ ra nhiều không?
    Bởi vì khi mọi người nói về calo vào và calo ra,
    nếu bạn nhìn vào phần bình luận trên những video đó,
    mọi người nói, “Tôi đã thử điều này và nó không hiệu quả.”
    Được rồi. Vì vậy, trước tiên,
    tôi thường không nhìn vào phần bình luận của video
    bởi vì phần bình luận không đại diện cho dân số.
    Nó không đại diện cho những người xem video của bạn.
    Nó không đại diện cho nhóm người xem cứng cáp.
    người xem video của bạn.
    Vì vậy, như một hiện tượng thống kê,
    mỗi tuyên bố của mọi người chống lại cân bằng calo
    trong phần bình luận đó có thể đúng với họ,
    nhưng chúng chỉ đại diện cho 1% dân số.
    Vì vậy, 99% người còn lại thì vẫn ổn.
    Còn 1% thì gặp phải một số vấn đề.
    Thường thì vấn đề đó là họ không tính toán calo đúng cách.
    Họ không tính đến hồ sơ vi chất dinh dưỡng,
    protein, carbohydrate, chất béo.
    Họ không tính đến thời gian dinh dưỡng
    hay các loại thực phẩm mà họ đang ăn và nhiều thứ khác nữa.
    Và một điều nữa là, như bạn đã nói, tính bền vững.
    Tôi phải đếm calo trong bao lâu?
    Trong cuộc sống của tôi, để có được cơ thể mà tôi muốn và giữ nó,
    chắc chắn sẽ không phải là mãi mãi.
    Vì vậy, những gì tôi sẽ làm là tôi sẽ đếm calo trong vài tháng.
    Tôi sẽ giảm được rất nhiều cân.
    Sau đó, tôi sẽ quay lại ăn theo cảm giác và cân nặng lại trở về.
    Chắc chắn rồi. Vì vậy, tốt hơn là chỉ đếm calo,
    điều chúng tôi muốn làm là trang bị cho mọi người thói quen ăn uống tốt.
    Nếu bạn học cách xây dựng bữa ăn từ protein nạc,
    rau củ, trái cây, ngũ cốc nguyên hạt, chất béo lành mạnh,
    bạn sẽ biết đại khái cách để xem bạn cần bao nhiêu thực phẩm
    và thực phẩm trông như thế nào ít nhất là những gì bạn ăn mỗi ngày.
    Nếu bạn kiểm tra trọng lượng cơ thể của mình thường xuyên
    và khi trọng lượng cơ thể bắt đầu tăng lên một chút,
    bạn sẽ điều chỉnh chế độ ăn uống của mình một chút.
    Và khi trọng lượng cơ thể của bạn thấp và đẹp, một vài bữa ăn gian lận,
    một vài xiên kebab, burger và những thứ tương tự, tất cả đều tốt.
    Nếu bạn làm như vậy và có những thói quen lành mạnh đó,
    bất kỳ trọng lượng nào bạn đã giảm do hạn chế calo,
    bạn có thể duy trì với rất ít công sức,
    không cần phải đếm bất cứ điều gì, chỉ dựa vào thói quen tốt.
    Nhưng nếu bạn chỉ dựa vào calo,
    bạn thực hiện một chế độ ăn kiêng kỳ quặc mà bạn chỉ ăn như
    các lát cam và protein shake hoặc gì đó.
    Vâng, việc đếm calo sẽ đưa bạn đến bất cứ đâu bạn cần.
    Nhưng sau đó, bạn sẽ như, chế độ ăn đã kết thúc.
    Và bạn sẽ như, giờ tôi phải làm gì?
    Tôi nghĩ rằng thật khó khăn khi ra ngoài thế giới và ăn cùng một chế độ ăn đã khiến bạn béo ngay từ đầu. Đó là điều quan trọng. Mọi người có thể nói rằng việc đếm calo tốn quá nhiều thời gian. Nó dẫn đến một mối quan hệ không lành mạnh với thực phẩm. Tôi nghĩ rằng hiện tại có một phong trào lớn cố gắng loại bỏ calo khỏi thực đơn vì người ta nói rằng điều đó làm tăng số lượng người mắc rối loạn ăn uống và những thứ tương tự. Liệu đây có phải là một cuộc trò chuyện đáng để bàn luận trong vấn đề này không? Chắc chắn rồi. Rất ít người phát triển rối loạn ăn uống dựa trên việc tăng cường thông tin mà họ được cung cấp. Tôi thực sự sẽ gọi đó là trật tự ăn uống thay vì rối loạn ăn uống. Hầu hết những người mắc rối loạn ăn uống có nguy cơ cao về mặt di truyền và một số hoàn cảnh xã hội khác. Rối loạn ăn uống, ví dụ, những rối loạn ăn uống nghiêm trọng nhất, như chứng chán ăn tâm thần, không chỉ xuất hiện, nhưng gần như chỉ xuất hiện ở phụ nữ trong độ tuổi sinh sản. Đó không phải là calo trên thực đơn gây ra điều đó. Đó là điều bạn mang đến bàn ăn thường vì bạn có khuynh hướng di truyền cho nó và thêm vào đó là bạn đã ở trong một hoàn cảnh xã hội và văn hóa mà không chỉ bạn là người bị chế nhạo vì cân nặng của mình, mà còn rất nhiều người đã chế nhạo bạn vì cân nặng và sau đó bạn sẽ lao vào con đường này mà không ai có thể nhận ra bạn gầy đến mức nào nữa vì bạn không tin vào điều đó. Vì vậy, ý tưởng rằng bạn sẽ thấy tỷ lệ mắc rối loạn ăn uống cao hơn nhiều trên toàn cầu từ việc đặt nhãn calo trên thực đơn là đúng ở mức độ rất nhỏ và chủ yếu không phải như vậy. Liên quan đến điều đó là ý tưởng về chứng rối loạn hình thể cơ bắp, ảnh hưởng đến nhiều người, nhưng đặc biệt là nam giới, khoảng 87% nam giới trong độ tuổi từ 15 đến 32 trải qua chứng rối loạn hình thể cơ bắp, điều đó là gì? Vì vậy, chứng rối loạn hình thể cơ bắp thường là ở bất kỳ mức độ nào mà bạn có cơ bắp, bạn nghĩ rằng bạn ít cơ bắp hơn nhiều.
    Cả về bản thân bạn và những mong muốn của bạn, cũng như về một nhóm người tưởng tượng trong đầu bạn. Vì vậy, nếu bạn hỏi tôi như, “Này, Mike, bạn có cảm thấy mình cơ bắp không?” Và tôi trả lời, “Không.” Bạn sẽ nói, “Ôi, không tốt, không phải dấu hiệu tốt. Rõ ràng là anh ấy có cơ bắp.” Và sau đó bạn có thể hỏi tôi, “Mike, so với những người đàn ông Do Thái Ashkenazi 40 tuổi khác, bạn có cơ bắp đến mức nào?” Và nếu tôi có thể nói, “Chắc chắn là dưới 50%, có lẽ dưới 25%,” bạn sẽ nói, “Được rồi, anh ấy có vấn đề về tâm lý, hãy đưa anh ấy đi.” Đó là sự rối loạn hình thể cơ bắp ở mức cao, một sự tách rời khỏi bất kỳ thực tế khách quan nào về việc bạn thực sự có bao nhiêu cơ bắp. Liệu mọi người có đánh giá quá cao hay quá thấp về ngoại hình của họ liên quan đến cơ bắp không? Rối loạn hình thể gần như luôn được ghi nhận là sự đánh giá thấp. Nhưng từ kinh nghiệm của bạn khi làm việc với mọi người, liệu mọi người có nghĩ rằng họ có cơ bắp hơn thực tế không? Thực sự thì điều đó phụ thuộc vào từng cá nhân. Hầu hết những người trong văn hóa phòng gym, những người rất đầu tư, nếu bạn bắt gặp họ vào những ngày không được tốt lắm, họ nghĩ rằng họ ít cơ bắp hơn thực tế rất nhiều. Và nếu bạn khai thác điều đó qua cuộc trò chuyện, họ sẽ kết thúc bằng cách nói, “Ừ, không, không, tôi biết tôi có cơ bắp, nhưng tôi chỉ đang nói rằng…” Và sau đó nó trở thành một khát vọng, như, “Đối với mục tiêu của tôi, tôi không có cơ bắp như tôi muốn.” Thật thú vị vì chúng ta thường nghĩ về phụ nữ, tôi nghĩ theo cách khuôn mẫu trong xã hội, là quan tâm nhiều hơn đến hình ảnh cơ thể của họ. Nhưng tôi đã đọc rất nhiều số liệu gần đây cho thấy đàn ông cũng quan tâm đến hình ảnh cơ thể của họ một cách tương đương, nhưng chỉ theo những cách hơi khác nhau, và về mối tương quan giữa nhận thức của họ về hình ảnh cơ thể và sức khỏe tâm thần của chính họ và mối liên hệ giữa hai điều này. Chắc chắn, chắc chắn. Bạn có thấy nhiều điều đó không? Bạn có thấy mối liên hệ này giữa sức khỏe tâm thần và hình ảnh cơ thể của nam giới không? Có, một tỷ lệ lớn các khuynh hướng tâm lý là di truyền. Những cái khác thì được hình thành rất riêng biệt. Chúng thay đổi theo thời gian.
    Không dễ dàng như việc nói về cách nuôi dạy hay môi trường gia đình. Điều nhất quán về cách bạn liên hệ với thế giới trong suy nghĩ của riêng bạn chính là di truyền. Nhiều đặc điểm có xu hướng tập hợp lại với nhau. Vì vậy, có thể nói rằng trên một phổ, rất tinh vi, một số người tập hợp nhiều đặc điểm tâm lý tiêu cực, trong khi một số người lại tập hợp nhiều đặc điểm tích cực. Và họ chắc chắn là những người. Mọi người đều là một sự pha trộn ở đâu đó giữa hai thái cực, nhưng có một chút điều này, tôi không muốn sử dụng một thuật ngữ cho sức khỏe tâm thần khác, một sự lưỡng cực trong phân bố, đúng không? Và vì vậy, nhiều người thường có tính lo âu, họ cảm thấy không an toàn và không chắc chắn về bản thân một cách liên tục, cũng sẽ là những người mà khi họ trở nên cơ bắp hơn qua việc tập tạ, họ vẫn không tin rằng họ cơ bắp và thành công và tuyệt vời và nam tính như họ thực sự là, vì họ luôn như, bạn biết đấy, để sử dụng những câu đùa cũ của người Do Thái, theo kiểu khuôn mẫu, tôi sẽ không bao giờ lớn lên. Và giống như, bạn đã lớn rồi. Như, ôi, tôi không biết. Nó có thể tồi tệ hơn vào ngày mai. Và nhiều người chỉ mang điều đó đến bàn. Và khi bạn làm cho những người lo âu trở nên cơ bắp, họ không nghĩ rằng họ thực sự cơ bắp. Họ luôn như, ôi Chúa ơi, nó luôn luôn sẽ kết thúc. Nhưng nếu bạn lấy những người không lo âu và làm cho họ cơ bắp, chỉ sau một tuần tập tạ, họ sẽ như, anh bạn, tôi như, bạn có nghĩ tôi nên trở thành chuyên nghiệp trong thể hình không? Bạn sẽ như, đi ra ngoài đây. Bạn chỉ đang quá tự tin. Vì vậy, điều đó thực sự phụ thuộc vào ai đang làm điều đó. Bây giờ, những thứ văn hóa, xã hội, ai trong vòng tròn của bạn? Tôi sẽ cho bạn một ví dụ tốt. Nhiều người bạn thân nhất của tôi hoàn toàn không liên quan gì đến thể hình. Một số trong họ thực sự là các nhà khoa học thần kinh, chỉ là những người mà tôi biết ở trường đại học và cuối cùng trở thành bạn bè suốt đời của tôi. Và vì vậy khi họ đánh giá cơ bắp của họ so với bản thân tôi và những người bạn tập thể hình của tôi,
    Họ nói rằng, tôi đang trong tình trạng tồi tệ và tôi không hề cơ bắp. Và đó là một nhóm so sánh kỳ lạ mà tôi luôn nhắc nhở họ rằng, này, không phải ai cũng trông như thế này. Họ đi đến cửa hàng. Họ đi học. Họ đến ngân hàng. Và họ nói, ôi, đúng rồi, tôi thực sự là người có cơ bắp nhất ở ngân hàng. Nó không giống như phòng gym Gold’s, nơi mọi người đều to lớn.
    Vì vậy, nếu bạn tình cờ ở trong một môi trường, giả sử bạn là sinh viên đại học và bạn đến phòng gym của trường đại học và có rất nhiều người cơ bắp ở đó và bạn luôn cố gắng làm tốt nhất có thể, bạn có thể, nếu bạn đã có tính cách lo âu từ trước, càng trở nên lo âu hơn, bắt đầu phát triển cảm giác rằng bạn không hề cơ bắp như bạn nên có hoặc có thể có hoặc bất cứ điều gì. Nhưng nếu bạn thường xuyên ở trong một viện dưỡng lão với ông bà của bạn, bạn sẽ cảm thấy như Superman mọi lúc vì trời ơi, bạn có thể làm những việc thực sự và di chuyển đồ đạc xung quanh.
    Và quay lại vấn đề giảm cân. Nếu tôi đang cố gắng giảm cân, những huyền thoại lớn nhất xung quanh việc giảm cân nào đang cản trở và ngăn cản mọi người? Một trong số đó là bạn phải hoàn hảo. Nếu tôi đang trong chế độ ăn kiêng, tôi tốt. Nếu tôi ra ngoài chế độ ăn kiêng, không chỉ tôi không tốt, mà ngay khi tôi ra ngoài chế độ ăn kiêng, tôi đã phạm tội và không có sự an ủi nào cho tôi.
    Rất nhiều người có tình trạng “ngã khỏi xe” khi họ ăn thực phẩm sạch, bất kể điều đó có nghĩa là gì, thực phẩm ăn kiêng trong nhiều tuần liền. Họ ăn một cái kebab, họ ăn một cái bánh cheeseburger và họ nói, thôi xong. Thế là hết, tôi không ăn kiêng nữa. Tôi không còn là người tốt nữa. Nó giống như toàn bộ sự phân chia và cách tiếp cận gần như tôn giáo. Điều đó gây tổn thương cho rất nhiều người vì thực tế là, nếu bạn chỉ ăn một cái bánh cheeseburger, cơ thể bạn sẽ như, ôi tuyệt quá, tôi đã có thêm một chút carbohydrate được lưu trữ trong cơ bắp. Tôi đã hồi phục một chút. Mệt mỏi do chế độ ăn kiêng của tôi thực sự thấp hơn một chút.
    Bởi vì bạn đã cho tôi một chút thức ăn. Ngày mai, tôi sẽ trở lại chế độ ăn kiêng. Tôi đang có những tiến bộ tốt hơn nữa so với khi tôi không ăn cái bánh hamburger phô mai đó. Thật sự rất kiệt sức. Và rất nhiều người có cách tiếp cận hoàn toàn sai lầm, họ nghĩ rằng, tôi hoặc là tốt hoặc là xấu và điều đó thực sự rất khó khăn. Một điều khác là mọi người nghĩ rằng cách giảm cân giống như cách duy trì cân nặng. Điều này thực sự, thực sự rất tồi tệ vì vợ tôi là bác sĩ thể thao gia đình được chứng nhận và cô ấy làm rất nhiều công việc với các đội Olympic quốc tế, tất cả những thứ đó. Và cô ấy đang xem xét những khuyến nghị chính thức từ tài liệu y khoa và nó như thế này, đây là loại chế độ ăn bạn cần để giảm cân. Sau đó, cô ấy đã theo dõi một số chuyên gia và cô ấy hỏi, vậy còn việc duy trì thì sao? Và họ nói, đúng rồi, bạn đang nói gì vậy? Đúng rồi, bạn đang nói về cái gì? Đó không phải là cuộc trò chuyện. Vì vậy, mọi người nghĩ, được rồi, tôi sẽ làm sạch chế độ ăn của mình, không còn kem, không còn khoai tây chiên, không còn Cheetos. Tôi sẽ ăn siêu lành mạnh. Và sau đó khi tôi đạt được cân nặng mà tôi muốn, tôi sẽ ăn liên tục siêu lành mạnh. Tôi sẽ không bao giờ ăn kem nữa. Chúng ta đang ở trong một thế giới kỳ lạ, phải không? Và vì vậy họ sẽ quay lại với cách khác. Họ sẽ cố gắng trong vài tháng sau khi họ đạt được cân nặng mà họ thích để chỉ ăn hoàn toàn siêu lành mạnh, sạch sẽ, mọi thứ như vậy. Họ giảm thêm một chút cân nặng. Họ kiệt sức. Họ mệt mỏi. Sự tập trung vào thực phẩm khiến họ phát điên. Họ sẽ ăn một chút kem và họ sẽ nói, tôi là một kẻ tội lỗi. Và rồi kem, kem, bánh hamburger, bánh hamburger, họ lại lên cân. Và sau đó họ lấy lại tất cả cân nặng. Vì vậy, một huyền thoại lớn là thực tế rằng, vâng, khi bạn giảm cân, bạn phải chú ý hơn một chút đến những gì bạn ăn. Nhưng một khi bạn đã đạt được cân nặng đó, bạn cần một chút thời gian. Khoảng ba tháng một lần bạn ăn kiêng nghiêm ngặt để giảm cân,
    Bạn nên duy trì khoảng ít nhất hai tháng ở mức duy trì, chỉ cần duy trì thôi. Nếu bạn nặng 100 ký, bây giờ bạn đã giảm xuống còn 90. Sau ba tháng, trong khoảng hai hoặc ba tháng, hãy giữ ở mức 90. Ăn chủ yếu những thực phẩm lành mạnh mà bạn đã ăn, nhưng cũng có thể thêm một chút đồ ăn vặt vào. Việc duy trì, một lần nữa, dễ hơn rất nhiều so với việc giảm cân. Khi về mặt sinh lý và tâm lý, sự mệt mỏi trong chế độ ăn uống của bạn giảm xuống sau hai hoặc ba tháng đó, bạn có thể, nếu muốn, bắt đầu ăn kiêng thật nghiêm ngặt một lần nữa để đạt được mục tiêu tiếp theo mà bạn có, hoặc bạn chỉ cần sống cân bằng cho phần còn lại. Nhưng nếu chúng tôi nói với bạn, như là, đây là chế độ ăn uống của bạn để giúp bạn gầy và khỏe mạnh và bạn hỏi, được rồi, tôi phải làm điều này bao lâu? Và bác sĩ nói, mãi mãi. Tôi phải làm gì đây? Tôi không bao giờ được ăn tiramisu sau bữa tối nữa sao? Và tôi nói, có lẽ không phải đâu. Đó là lời khuyên tồi tệ. Và không chỉ có những người trong ngành y thường nói như vậy, mà hầu hết mọi người cũng có suy nghĩ đó trong đầu. Và đó là một tình huống rất, rất không thể chấp nhận được. Một trong những câu chuyện lớn mà tôi đã tiếp xúc trong suốt cuộc đời mình về việc giảm cân là 80% là do chế độ ăn uống. Bạn nghĩ gì về những tỷ lệ đó? Bao nhiêu phần trăm việc giảm cân được xác định bởi chế độ ăn uống so với tập thể dục? Chế độ ăn uống có ảnh hưởng lớn hơn so với tập thể dục. Như một quy tắc, tôi rất thoải mái với tỷ lệ 80/20. Có một vài lý do cho điều đó. Một lý do là giả thuyết năng lượng bị hạn chế. Nó cũng được gọi là nghịch lý Ponzer, dựa trên công trình của Herman Ponzer trong lĩnh vực nhân chủng học thể chất. Và vì vậy, về cơ bản họ nhận ra rằng lượng hoạt động thể chất mà con người có thể thực hiện có một khoảng. Nhưng nếu bạn cố gắng khiến mọi người gấp đôi hoạt động thể chất của họ, bạn nói, tôi sẽ không thay đổi chế độ ăn uống của mình. Tôi sẽ tập luyện gấp đôi so với người khác. Cơ thể bạn sẽ trở nên mệt mỏi rất nhanh. Và sự trao đổi chất của bạn sẽ tự điều chỉnh. Hoạt động thể chất của bạn không phải là bài tập có kế hoạch, như là bạn đứng dậy bao nhiêu khi có ai đó gọi bạn?
    Bạn vẫn ngồi trên ghế nói chuyện với họ à?
    Hay bạn có thường xuyên đứng dậy và đi lại trong bếp không?
    Cơ thể bạn sẽ tự điều chỉnh tất cả những điều này.
    Vì vậy, nếu bạn cố gắng làm việc nhiều hơn để bù đắp cho một chế độ ăn uống kém, thì điều đó sẽ không hiệu quả.
    Và thường thì bạn sẽ quay trở lại với cùng một hoạt động thể chất
    bởi vì bạn quá mệt mỏi để tiếp tục và sau đó bạn sẽ thất bại.
    Trong khi đó, với chế độ ăn uống, bạn có thể thực hiện một số thay đổi trong chế độ ăn,
    dựa trên nguyên tắc, như là ngừng ăn đồ ăn vặt mỗi ngày
    và chỉ ăn hai miếng đồ ăn vặt vào thứ Sáu
    và hai miếng đồ ăn vặt vào thứ Bảy.
    Chỉ cần như vậy thôi cũng đã bền vững.
    Cơ thể bạn, miễn là những thực phẩm này là thực phẩm bổ dưỡng,
    nhiều rau, trái cây, ngũ cốc nguyên hạt, thịt nạc,
    bạn sẽ không cảm thấy đói.
    Bạn chỉ cảm thấy, ôi không, tôi muốn một túi khoai tây chiên.
    Đó không phải là lý do chính đáng.
    Điều đó chủ yếu là tâm lý.
    Nó không phải là sinh lý.
    Và do đó, chế độ ăn uống có thể cắt giảm
    một phần lớn trong phương trình cân bằng calo của bạn
    mà không hoàn toàn phá hủy nó.
    Điều đó cũng có giới hạn.
    Bạn không thể ăn kiêng mãi mãi, vì vậy bạn phải thực hiện từng phần.
    Một điều khác là thế này.
    Để đốt cháy nhiều calo và giảm cân nhiều,
    bạn phải làm việc nghiêm túc.
    Người bình thường sẽ đốt cháy khoảng 100 đến 150 calo
    cho mỗi dặm chạy.
    Ôi trời ơi.
    Bạn bắt đầu nghĩ về điều đó như một chiếc bánh donut có 300 calo.
    Bạn có thể ăn một chiếc bánh donut nhanh như thế nào, Stephen, nếu tôi tính thời gian cho bạn?
    Năm giây.
    Không vấn đề gì.
    Bùm.
    Bạn sẽ chạy ba dặm sau mỗi chiếc bánh donut à?
    Không.
    Thật điên rồ.
    Vì vậy, việc cải thiện chế độ ăn uống của bạn, làm sạch nó,
    giảm đồ ăn vặt, giảm calo không khó lắm.
    Nhưng nếu bạn cố gắng chống lại những calo đồ ăn vặt thừa thãi
    bằng cách tập thể dục,
    thì điều đó giống như một cuộc chiến ba chọi một.
    Bạn ăn hai chiếc bánh donut tại buổi tiệc công việc sau giờ làm.
    Bạn phải chạy sáu dặm trong ngày hôm đó.
    Không ai làm điều đó cả.
    Và đó là lý do tại sao chế độ ăn uống là một yếu tố rất lớn.
    Thật dễ dàng để “gây hại” với nó.
    Và dễ dàng hơn nhiều để kiểm soát nó
    so với việc tập thể dục.
    Các lớp biên chỉ nhỏ hơn mà thôi. Và những gì bạn phải làm để chống lại chế độ ăn uống kém thì lớn một cách kỳ quái và nằm ngoài những lớp biên đó. Tôi nghĩ điều này có nhiều lý do vì tôi nghĩ mọi người thường giả định rằng cách để giảm cân là đi chạy. Đúng vậy. Thông thường, bạn sẽ thấy mọi người ở trong phòng tập thể dục và nếu bạn hỏi ai đó tại sao họ lại sử dụng máy chạy, họ có thể sẽ nói, “Tôi đang cố gắng giảm cân.” Đúng vậy. Nó giúp một chút. Nhưng nếu bạn chạy và đốt cháy thêm 200 calo mỗi ngày, ba ngày mỗi tuần, thì bạn đang đốt cháy thêm 600 calo trong suốt tuần, điều đó là tốt. Bạn có thể giảm một chút cân nặng như vậy. Nhưng bạn có cảm thấy đói hơn sau đó không? Thông thường, tập thể dục không làm tăng cảm giác đói một cách đáng tin cậy ở hầu hết mọi người. Vì vậy, tùy thuộc vào ngữ cảnh của từng cá nhân, không thể nói rằng việc tập thể dục nhiều hơn nhất thiết sẽ làm bạn cảm thấy đói hơn, điều này thật thú vị vì thường thì bạn không cảm thấy đói hơn. Và nếu bạn kiên trì tập thể dục nhưng kiểm soát chế độ ăn uống của mình, bạn sẽ ổn thôi. Tuy nhiên. Có phải có một yếu tố tâm lý trong đó không? Tại sao? Bởi vì tôi đã chạy, giờ tôi cảm thấy mình xứng đáng với điều đó. Ồ, đúng vậy. Điều đó rất quan trọng. Và một số người thực sự có phản ứng đói, nhưng những gì bạn đưa vào cơ thể sau đó có thể là những thực phẩm rất lành mạnh không có nhiều calo nhưng lại rất no, hoặc có thể là sau khi chạy xong, pizza và bia. Và điều đó thực sự là tin xấu. Nhưng nhanh chóng thôi. Giả sử bạn đốt cháy thêm 600 calo mỗi tuần bằng cách chạy hai dặm mỗi lần hoặc bất cứ điều gì, hoặc bạn chạy thêm bốn dặm mỗi tuần, đúng không? 600 calo mỗi tuần. Vậy điều đó có nghĩa là gì? Để đốt cháy một pound mỡ cơ thể, bạn cần phải giảm 3500 calo mỗi tuần từ chế độ ăn uống của mình hoặc thực hiện 3500 calo hoạt động thêm mỗi tuần. 600 calo chỉ là một giọt trong biển lớn đó. Bạn sẽ không bao giờ nhận ra. Ý tôi là, vâng, sau một năm,
    Bạn sẽ giảm khoảng hai hoặc ba pound, hoặc năm pound, hoặc gì đó tương tự.
    Không ai nghĩ theo cách đó.
    Nhưng nếu họ chỉ cần thay đổi chế độ ăn uống và tiếp tục tập luyện
    để duy trì lượng calo đốt cháy ở mức vừa phải đến cao,
    nhưng loại bỏ thực phẩm ra khỏi chế độ ăn uống của họ, đặc biệt là thực phẩm không lành mạnh,
    thì tổng lượng calo thâm hụt mà họ có thể tạo ra cho bản thân
    hiện giờ có thể lên tới hàng trăm calo mỗi ngày.
    Bây giờ bạn đang giảm một pound mỡ mỗi tuần.
    Bây giờ bạn đang có kết quả lớn.
    Có sự ưu tiên nào giữa việc tập cardio hay sức mạnh
    liên quan đến việc giảm cân lâu dài không?
    Bởi vì tôi đang nghĩ nếu tôi có nhiều cơ bắp hơn,
    thì chắc chắn cơ thể tôi sẽ cần nhiều hơn,
    nó sẽ đốt cháy nhiều calo hơn.
    Chỉ với một biên độ nhỏ.
    Gần như không thể nhận thấy.
    Vì vậy, cơ thể của bạn so với cơ thể của tôi,
    bạn không đốt cháy nhiều calo hơn.
    Bạn nặng bao nhiêu?
    90, tôi thậm chí không biết nó bằng pound.
    Nó khoảng 92 kilogram.
    Được rồi, chắc chắn.
    Vì vậy, hiện tại tôi nặng khoảng 98 kilogram.
    202 pound.
    Vậy là 202.
    Vậy tôi nặng khoảng 216 đến 220 ngay bây giờ.
    Vậy chúng ta nặng không quá xa nhau?
    Không quá xa nhau.
    Vì vậy, mặc dù tôi có nhiều cơ bắp hơn đáng kể.
    Theo ý kiến của bạn.
    Và tôi có rất nhiều thiên kiến không?
    Không có sự rối loạn hình thể ở đây.
    Tôi sẽ đốt cháy một chút mỡ
    hoặc nhiều calo hơn mỗi ngày nhờ vào khối lượng cơ bắp cao hơn của tôi,
    nhưng chủ yếu là do trọng lượng cao hơn của tôi.
    Vì vậy, ví dụ, những người trên thế giới
    đốt cháy nhiều calo nhất
    và cần nhiều calo nhất để duy trì trọng lượng cơ thể của họ
    là những người béo nhất trên thế giới
    như người phụ nữ nặng 800, 900, 1,000 pound.
    Chỉ để giữ cho cô ấy có kích thước như vậy,
    cần 15,000 calo mỗi ngày.
    Và nếu tất cả đều là cơ bắp và không có mỡ,
    bằng cách nào đó cô ấy nặng 1,000 pound cơ bắp,
    thì sẽ thật tuyệt khi nhìn thấy.
    Cô ấy sẽ đốt cháy khoảng 16,000 calo mỗi ngày
    thay vì 15 và có lẽ ngay cả điều đó cũng là một sự phóng đại.
    Khối lượng cơ bắp không giúp bạn đốt cháy hàng tấn calo.
    Vì vậy, đó không phải là lý do nó tồn tại.
    Nó cực kỳ tốt cho sức khỏe của bạn.
    Nó cực kỳ tốt cho cách bạn nhìn.
    Những điều đó tự nó làm cho khối lượng cơ bắp trở thành một điều tuyệt vời để thực hiện. Nhưng không đúng khi nói rằng cardio có thể đốt cháy nhiều cân nặng trong thời gian dài một cách đáng tin cậy. Và cũng không đúng khi nói rằng việc tăng cường cơ bắp nhiều sẽ đốt cháy nhiều cân nặng. Điều thực sự, thực sự quan trọng là bạn có một chế độ ăn uống được kiểm soát tốt và dinh dưỡng không? Và bạn có một mức độ hoạt động thể chất trung bình, từ vừa phải đến cao hàng ngày không? Nhảy múa, bơi lội, chạy nhảy và vui chơi, và đuổi theo bọn trẻ của bạn. Nếu bạn ở mức độ hoạt động cao hơn, không phải là cao đến mức cực đoan khiến bạn mệt mỏi, chỉ cần không phải là một người lười biếng hoàn toàn. Và đảm bảo rằng bạn nhận thức được cơ thể của mình khi bạn ăn kiêng. Đó là điều thực sự mang lại những lợi ích to lớn trong việc kiểm soát cân nặng lâu dài. Không phải là, ồ, nếu tôi tăng cường một tấn cơ bắp, thì điều đó thật tuyệt cho mọi thứ khác. Nó làm cho bạn cực kỳ khỏe mạnh. Nó làm cho bạn trông thật tuyệt vời. Nó cho bạn khả năng như, tôi không biết, như làm những việc thực tế, tự vệ, những thứ như vậy. Đó là lý do cơ bắp tồn tại. Nó không phải là cái bẫy calo tuyệt vời nhất trên thế giới. Tôi ước gì nó như vậy, tôi sẽ ăn burger phô mai ngay bây giờ. Vậy về các loại thực phẩm bổ sung, có loại nào bạn đề nghị tôi dùng nếu mục tiêu của tôi là giảm cân, nhưng cũng để tăng khối lượng cơ bắp cho người bình thường không? Không. Không có thực phẩm bổ sung nào. Ý tôi là. Creatine. Creatine sẽ không giúp giảm cân. Và đối với hầu hết mọi người, nó sẽ tạm thời làm bạn tăng khoảng hai ký trọng lượng cơ thể vì nó thu hút nước vào cơ bắp. Nó trông thật tuyệt vì nó làm cho tôi trông như đang dùng creatine ngay bây giờ. Bạn có biết không? Vâng, thật sao? Vì vậy, creatine không giúp bạn giảm cân một cách có ý nghĩa. Tôi không biết về bất kỳ thực phẩm bổ sung nào không cần kê đơn nào giúp bạn đồng thời đốt cháy mỡ và tăng cơ. Có những thực phẩm bổ sung không phải là không cần kê đơn mà làm điều đó khá tốt. Đúng. Vậy nếu tôi chỉ cố gắng tăng cơ thì sao? Có thực phẩm bổ sung nào không?
    Bạn sẽ khuyên người bình thường nên dùng những loại thực phẩm bổ sung nào? Thực sự, không phụ thuộc vào mục tiêu của họ. Nếu mục tiêu của họ là có một cơ bắp gọn gàng hơn, hoặc nếu mục tiêu của họ là xây dựng cơ bắp, liệu có những loại thực phẩm bổ sung khác nhau mà bạn sẽ gợi ý không? Creatine có tác dụng xây dựng cơ bắp. Nó có lợi ích tuyệt vời cho nhận thức. Nó rất tốt cho sức khỏe của bạn và thật tuyệt vời. Vì vậy, năm gram mỗi ngày đối với hầu hết mọi người là creatine monohydrate, thật sự tuyệt vời. Bạn có cần phải nạp creatine không? Tôi nhớ hồi trước tôi đã từng nạp creatine. Đó thực chất giống như một trò lừa đảo của các công ty, chỉ cố gắng khiến bạn tiêu thụ nhiều creatine hơn để bạn mua nhiều hơn. Đúng vậy. Sau khi bạn nạp creatine, tức là dùng 20 gram mỗi ngày trong vài ngày, bạn sẽ đạt được mức creatine trong cơ bắp tối ưu trong khoảng bốn hoặc năm ngày. Nếu bạn không nạp creatine, bạn sẽ đạt được điều đó trong khoảng bảy đến mười ngày. Và vì bạn dùng creatine trong vài tháng hoặc cả đời, điều đó thật sự không quan trọng. Vì vậy, việc nạp creatine là một sự lãng phí thời gian khổng lồ trong hầu hết mọi trường hợp. Được rồi. Vậy creatine có tác dụng. Whey protein, casein protein, có thể là một cách tuyệt vời để tiện lợi có được protein. Vì vậy, chúng giống như thực phẩm hơn là thực phẩm bổ sung. Những thứ đó hoàn toàn ổn, nhưng không bắt buộc. Nếu bạn nói chuyện với tôi như bây giờ trong vài giờ đồng hồ, giả sử chúng ta đang ngồi trên một chuyến bay cùng nhau và bạn nói, tôi chỉ là một người đang cố gắng có được một chút nhiều hơn cái này, một chút cái kia. Tôi cần dùng những loại thực phẩm bổ sung nào? Đó không phải là thời điểm đúng để hỏi điều đó. Thời điểm để hỏi là như, tôi muốn tham gia một cuộc thi thể hình tự nhiên. Tôi cần dùng những loại thực phẩm bổ sung nào? Được rồi. Khi đó, chúng sẽ mang lại một số lợi ích đáng chú ý, nhưng thực phẩm bổ sung thực sự không nằm trong cuộc trò chuyện về những điều quan trọng mà những người quan tâm đến sức khỏe nên có trong danh sách 10 điều quan trọng nhất mà bạn nên làm. Mười điều quan trọng nhất bao gồm việc có giấc ngủ đầy đủ,
    quản lý căng thẳng của bạn rất tốt,
    liên tục nâng tạ,
    liên tục thực hiện mức độ hoạt động thể chất cao,
    và vân vân, vân vân, vân vân.
    Đó là những điều quan trọng, không phải là thực phẩm bổ sung.
    Thực phẩm bổ sung thường bị đánh giá quá cao.
    Thử thách tiếp theo này được cung cấp hợp tác với Woop.
    Có ý tưởng thức dậy với nhiều năng lượng hơn,
    một lời nhắc rõ ràng và cảm giác kiểm soát thu hút bạn.
    Nếu có, tôi muốn bạn tham gia cùng tôi trong tháng 10 này.
    Tôi đã ngừng uống rượu một thời gian rồi
    và phần lớn là nhờ vào Woop.
    Nhiều lần, tôi thấy biến thiên nhịp tim của mình giảm xuống
    khoảng 40 sau khi uống,
    thậm chí chỉ một hoặc hai ly rượu vang,
    khi mà nó thường ở gần 150.
    Những lần khác mà nó giảm xuống thấp như vậy
    là khi tôi bị ốm hoặc khi tôi bị căng thẳng.
    Thông tin giúp chúng ta đưa ra những lựa chọn thông minh hơn
    và việc thấy điều này đã dẫn tôi đến việc thay đổi trong cuộc sống.
    Vì vậy, nếu bạn là thành viên của Woop,
    hãy chú ý đến thử thách tháng 10 không rượu của Woop trong ứng dụng.
    Và nếu bạn chưa tham gia,
    hãy truy cập join.woop.com/ceo để bắt đầu dùng thử miễn phí.
    Đó là join.woop.com/ceo
    và chuẩn bị cho cuộc sống của bạn thay đổi.
    Còn về steroid thì sao?
    Chúng tuyệt vời.
    Gì cơ?
    Tôi có được phép nói vậy không?
    Steroid là gì?
    Và bạn nói bạn dùng steroid.
    Bạn có dùng steroid mọi lúc không?
    Và tác động là gì?
    Vậy nếu bạn không dùng steroid,
    bạn sẽ trông khác như thế nào?
    Tôi biết điều này vì tôi đã từng không dùng steroid.
    Và khi tôi không dùng steroid,
    tôi nặng khoảng một tỷ lệ mỡ cơ thể tương tự như thế này.
    Tôi sẽ phải nặng khoảng 180 đến 190 pound,
    hơn 180 một chút, và tỷ lệ mỡ cơ thể như vậy.
    Hiện tại, tôi nặng 216 pound
    vì tôi đang dùng một lượng steroid vừa phải
    cách đây vài tuần.
    Thực ra, vào đầu tuần trước,
    tôi đã dùng một lượng steroid cao hơn.
    Và với cùng mức mỡ cơ thể này,
    tôi nặng 227 pound.
    Vì vậy, chúng ta đang nói về sự khác biệt 30, 40 pound của mô cơ
    giữa việc dùng steroid và không dùng steroid.
    Bạn có bức ảnh nào trước và sau không?
    Trước khi bạn không sử dụng steroid và bạn đã tập luyện, rồi sau đó?
    Ừ, chắc chắn là phải có ở đâu đó.
    Được rồi.
    Chúng ta sẽ cố gắng lấy nó chỉ để kiểm soát hình ảnh.
    Chắc chắn, chắc chắn, chắc chắn.
    Bạn nói chúng tuyệt vời.
    Tôi đang đùa đấy.
    Được rồi.
    Chúng tuyệt vời để tăng cơ nếu bạn muốn hy sinh sức khỏe và tuổi thọ lâu dài của mình đến một mức độ nào đó, vâng, và cả những vấn đề tâm lý hiện tại của bạn.
    Đó là điều mà chưa bao giờ làm.
    Cho tôi một cái nhìn về…
    Bạn đã làm gì?
    Bạn tiêm nó vào đâu?
    Bạn có thể uống steroid qua viên thuốc hoặc bạn có thể tiêm vào cơ bắp.
    Vì vậy, thường thì bạn sẽ tiêm vào đùi.
    Nhiều người tiêm vào vai.
    Và một số người, nếu họ đủ linh hoạt, thì tiêm vào mông.
    Và bạn nhận thấy sự khác biệt nhanh như thế nào và sự khác biệt lớn đến mức nào?
    Chỉ để cho tôi biết về…
    Về độ phát triển cơ bắp thì sao?
    Vâng, nếu tôi bắt đầu dùng steroid bây giờ, thì sẽ mất bao lâu trước khi tôi nhận thấy sự khác biệt và sự khác biệt sẽ cực kỳ đến mức nào, theo ý kiến của bạn?
    Về mặt hình ảnh, sau vài tháng, bạn sẽ như, “Ôi, wow, được rồi, đây là một chuyện khác.”
    Sau một hoặc hai tuần, bạn sẽ như, “Tôi không biết, nhưng các buổi tập của tôi cảm thấy khá tốt.”
    Về mặt tâm lý, nếu bạn đặc biệt tự suy ngẫm và nhạy bén và nhạy cảm với một số tác dụng phụ tâm lý, mà tôi rất nhạy cảm, tôi nhận thấy sau 30 phút sử dụng steroid.
    Và nếu tôi thực hiện cùng một bài tập chính xác, nhưng dùng steroid, tôi có nhận được kết quả khác không?
    Hay tôi phải tăng cường bài tập mà tôi đang thực hiện để thấy những kết quả khác đó?
    Cả hai.
    Nếu bạn có cùng một bài tập và bạn dùng nhiều steroid, bạn có thể thực sự gấp đôi lượng cơ mà bạn đạt được từ bài tập đó.
    Nếu bạn hiểu rằng steroid cũng cho phép bạn phục hồi nhanh hơn và tốt hơn và hoàn thiện hơn, bạn có thể lấy bài tập của mình và khuếch đại nó dễ dàng hơn.
    Khuếch đại nó, nhiều set hơn, v.v., nhiều buổi hơn mỗi tuần,
    Và sau đó bạn sẽ phát triển cơ bắp gấp hai rưỡi lần. Nghe có vẻ thú vị, nhưng luôn có một mặt trái cho những điều này trong cuộc sống, phải không? Có một vài mặt trái, đúng vậy. Những mặt trái nào mà không ai nói đến? Không ai nói đến. Có những mặt trái về thẩm mỹ. Bạn sẽ thấy sự gia tăng trong sự phát triển lông trên cơ thể. Điều này đặc biệt rõ ràng đối với nữ giới, nhưng nếu bạn là nam, đó cũng là một vấn đề. Tôi có lông mọc trên tai. Tôi có lông mọc ở bên ngoài mũi. Tôi phải cạo lông ở phía trước mũi. Nhiều điều đó chỉ là do tôi là người Do Thái Nga, và lông mọc ra từ mắt chúng tôi, nhưng chuyện đó vẫn xảy ra. Bạn sẽ bị mụn, bạn sẽ gặp những thứ như vậy. Về lâu dài, bạn sẽ có nguy cơ cao mắc bệnh tim mạch. Nếu bạn thông minh, bạn sẽ dùng thuốc huyết áp để chống lại sự gia tăng huyết áp. Nếu bạn ngu ngốc, bạn sẽ chịu đựng, và bạn có khả năng cao, cao hơn nhiều về suy thận sau này trong cuộc sống, và mất đi các chi, thị lực và tất cả những thứ tốt đẹp đi kèm với điều đó. Có khả năng hoặc mức độ nghiêm trọng của ung thư tăng lên. Steroid làm tăng khả năng mắc gần như mọi loại bệnh, loại bệnh hệ thống trung tâm mà bạn có thể gặp phải, nhưng điều đó thường xảy ra muộn hơn. Và vì vậy trong khi bạn đang dùng chúng, bạn phải đối phó với các tác dụng phụ về thẩm mỹ, khả năng hói đầu cao hơn, và các tác dụng phụ tâm lý, điều này rất khó chịu mà tôi có thể nói thêm một chút. Nếu bạn là thanh thiếu niên, có một loại steroid hoàn toàn có thể đóng lại các đĩa tăng trưởng của bạn sớm. Vì vậy, nếu bạn dưới 22 tuổi chắc chắn là nam và bạn dùng steroid, có khả năng rất cao là bạn sẽ không bao giờ đạt được chiều cao trưởng thành mà bạn lẽ ra phải đạt được nếu bạn để cho tự nhiên làm việc của nó. Vì vậy, khi thanh thiếu niên dùng steroid, điều này gần như luôn luôn là một ý tưởng cực kỳ tồi tệ. Ngoài ra, họ chưa đủ thông minh. Một số thanh thiếu niên rất thông minh.
    Họ chưa đủ khôn ngoan để có thể thực hiện sự đánh đổi đó một cách hợp lý. Và đó là một chủ đề hoàn toàn khác. Nhưng những tác dụng phụ tâm lý thường là những điều không dễ chịu nhất khi sử dụng steroid. Một số người thích chúng, nhưng cũng có những điều không tốt. Hãy cho tôi biết về, trước khi chúng ta đi vào các tác động tâm lý, còn về libido thì sao? Bởi vì tôi đã nghe đủ loại thông tin. Tôi đã nghe rằng nó làm teo tinh hoàn, làm nhỏ dương vật của bạn. Khoảng một nửa số người trải qua tình trạng teo tinh hoàn khi sử dụng steroid. Cậu bé của tôi thì may mắn. Cái của tôi vẫn giữ nguyên kích thước. Nhiều người, khoảng một nửa, sẽ trải qua sự giảm thể tích tinh dịch và giảm khả năng sinh sản nghiêm trọng. Điều đó không có nghĩa là bạn không thể sinh sản. Tôi biết nhiều người. Tôi biết nhiều đứa trẻ của những người đã được sinh ra khi họ đang sử dụng steroid. Vì vậy, một số người thì nói, tôi đang dùng steroid. Tôi có thể quan hệ thoải mái mà không có vấn đề gì. Điều đó không đúng. Chưa có bằng chứng nào cho thấy steroid làm thay đổi kích thước dương vật của bạn. Không có cơ chế nào có thể làm điều đó. Vì vậy, đó không phải là vấn đề. Nhưng steroid, tùy thuộc vào loại steroid bạn sử dụng, tùy thuộc vào sinh học cá nhân của bạn, tùy thuộc vào các loại thuốc hỗ trợ mà bạn dùng kèm, steroid có thể không có tác động thực sự nào đến libido của bạn, có thể có tác động tăng cường mạnh mẽ đến libido, hoặc giống như cơn đói, mà bạn sẽ không thể tin nổi. Và đối với những người khác, bạn sẽ thấy tăng libido. Nhưng một số steroid, chẳng hạn như deca-durabolin ở một số người, là một loại steroid, có thể làm tăng mạnh libido của bạn. Bạn trở nên thèm muốn như điên. Và cùng lúc đó, trong nhiều trường hợp, nó khiến bạn không thể duy trì sự cương cứng. Vì vậy, nguy cơ rối loạn cương dương tăng lên rất nhiều. Đó là một vấn đề lớn vì bạn muốn nó, nhưng nó không có sẵn để bạn chọn. Vì vậy, có rất nhiều điều như vậy đóng vai trò rất lớn.
    Và nhiều tác dụng phụ khác là sự gia tăng lo âu, sự gia tăng hung hăng, sự gia tăng tính khó chịu và khả năng đối đầu. Steroids đã được chứng minh một cách khá rõ ràng, mặc dù điều này không hoàn toàn được xác nhận, ít nhất là khoảng lý do bạn sử dụng chúng, làm giảm đáng kể trí thông minh lỏng của bạn. Và chúng có thể trong dài hạn làm giảm trí thông minh tổng thể của bạn, nhưng có vẻ như nếu bạn ngừng sử dụng chúng, bạn sẽ lấy lại hầu hết, nếu không muốn nói là tất cả những gì đã mất, nhưng có thể không phải tất cả. Vì vậy, chúng thực sự làm bạn ngu đi như một quy tắc chung. Điều đó có lẽ là đúng. Trong số những tác động tâm lý đó, bạn đã phải chịu đựng điều nào nhiều nhất? Chắc chắn là sự giảm trí thông minh lỏng. Sự gia tăng mạnh mẽ về lo âu. Sự gia tăng mạnh mẽ về hung hăng. Tôi tự hào vì chưa bao giờ mất bình tĩnh. Tôi chưa bao giờ la hét vào ai. Tôi chưa bao giờ có hành động bạo lực với ai. Nhưng những ý tưởng trong đầu tôi bảo tôi làm những điều, bảo tôi làm những điều không thể nói ra. Như thế nào? Chúng không thể nói ra. Tôi sẽ phải nói chúng. Bạn thực sự muốn biết không? Tôi cũng khá kỳ quặc, nên hãy nhớ điều đó. Không, chúng tôi hơi kỳ quặc một chút. Hầu hết mọi người có lẽ không có mức độ nghiêm trọng này, nhưng… Tôi sẽ đọc một bình luận trên mạng xã hội, nhắm vào tôi, tôi đoán, về tôi. Và nó đến từ một hồ sơ không có tên, không có mặt. Và tôi bắt đầu tưởng tượng về việc điều đó sẽ như thế nào và tôi sẽ nhận được bao nhiêu niềm vui tuyệt vời trong việc làm tổn thương người đó ở mức độ thể chất và cảm xúc sâu sắc. Tồi tệ, làm tổn thương họ theo cách mà họ sẽ không bao giờ đi lại bình thường nữa và họ sẽ luôn nhớ đến tôi và cách họ đã dám vượt qua tôi. Bạn có biết văn hóa danh dự là gì không? Không. Như ý tưởng rằng trong khu phố, bạn giẫm lên đôi giày Nikes của một thành viên băng nhóm và anh ta sẽ bắn bạn ngay lập tức và đi tù 20 năm. Vì cái gì? Steroids, văn hóa danh dự đến từ nam tính. Nó đến từ testosterone và các cấu trúc não khác, tất nhiên, nhưng càng nhiều testosterone và steroids…
    Tất cả đều là các phân tử giống testosterone. Nếu bạn có hành động giống testosterone gấp 10 lần ảnh hưởng đến não của bạn, xu hướng rơi vào các mẫu hành vi và suy nghĩ giống như văn hóa danh dự sẽ tăng lên một cách khổng lồ. Bạn có thường xuyên coi những điều không có ý nghĩa tiêu cực nào là một sự thách thức không? Nếu chúng thực sự được coi là một sự thách thức, bạn có xu hướng phóng đại chúng trong đầu mình. Và đây là điều. Khi tôi đánh răng vào buổi sáng, trong khi tắm và nghĩ về những người trong cuộc sống của tôi đã làm tổn thương tôi. Không, tôi chưa bao giờ bị tổn thương theo cách nghiêm trọng thực sự. Và tôi chỉ nghĩ về những người bạn đó, những tưởng tượng không thể kiểm soát về cơn giận dữ và sự thù hận và sự tức giận chính đáng và sự trả thù. Tôi ghét điều đó. Là một người có tư duy triết học, tôi chỉ muốn ôm tất cả mọi người trên thế giới. Hiện tại, tôi đang ở mức steroid không quá cao. Tôi chỉ như vậy. Tôi đùa giỡn với mọi cuộc trò chuyện thú vị với những người ngẫu nhiên trên đường phố. Không vấn đề gì. Và khi những suy nghĩ này liên tục xuất hiện trong đầu tôi với liều lượng cao hơn, tôi chỉ cảm thấy, “Ugh, tại sao?” Và tôi không bao giờ nghĩ, “Tôi nên cảm thấy như thế này.” Tôi chỉ nghĩ, “Điều này thực sự phiền phức và thực sự tệ.” Vì vậy, nếu có tất cả những hệ quả sinh lý và tâm lý này, mà bạn đã nói rằng nó cơ bản làm tăng khả năng của bạn với tất cả các bệnh chính, từ bệnh tim mạch đến ung thư và các bệnh khác, nhưng sau đó cũng có hệ quả tâm lý liên tục của việc sử dụng steroid, thì mục đích là gì? Đó là một câu hỏi hay. Gần đây, tôi đã tạm dừng việc tham gia thể hình cạnh tranh trong vài năm, chính xác vì tôi có rất nhiều điều tốt đẹp đang diễn ra trong cuộc sống của mình và tôi sẽ cần bộ não và sự lịch thiệp linh hoạt hơn của mình để xử lý chúng tốt nhất. Và vì một vài lý do khác. Vì vậy, bây giờ là một thời điểm thú vị để hỏi tôi tại sao tôi làm điều đó vì tôi đang dần dần giảm bớt điều đó. Nhưng lý do thực sự là một trong những lý do.
    Lý do tôi bắt đầu sử dụng steroid là vì tôi đã sống không dùng thuốc trong một thời gian dài và tôi bắt đầu trở thành một người giáo dục trong lĩnh vực thể hình và là người phát ngôn cho những quan điểm. Và rất nhiều người trong ngành lúc đó, điều này không còn đúng nữa, bây giờ thể hình và thể dục không dùng thuốc đang bùng nổ, điều đó thật đẹp và tuyệt vời. Nhưng khi Nick và tôi mới bắt đầu, để có thể được coi là có giá trị trong ngành thể hình, chúng tôi phải trở nên cực kỳ cơ bắp và cực kỳ gọn gàng. Đó là điều mà chúng tôi không thể đạt được nếu không dùng thuốc. Vì vậy, chúng tôi nghĩ rằng đây là con đường dẫn đến việc được coi trọng như một người có tư duy trong lĩnh vực này. Hãy làm điều đó. Một điều khác là tôi thực sự thích việc, hoặc ít nhất là trong một thời gian dài, thích việc trở nên to lớn và cơ bắp. Nó giống như, bạn có bao giờ thấy một đứa trẻ bốn tuổi nhìn vào một chiếc xe rác, một chiếc xe tăng hay một chiếc máy bay không? Chỉ đơn giản như vậy, sinh học thôi. Và tôi ở đầu cực của sự nam tính về mặt trí óc ngay từ đầu. Và vì vậy bạn thấy một bộ phim mà như Hulk xé một cánh máy bay và ném đi. Một số người sẽ nói, ôi, một số người thì nói, tôi ghét bộ phim này. Và một số người thì nói, ôi Chúa ơi, tôi chỉ muốn trở thành như vậy. Tất cả những điều đó. Tại sao? Tôi muốn điều đó. Nó chỉ cảm thấy tốt. Nhưng bạn có biết tại sao không? Bởi vì bạn có giả thuyết nào về lý do tại sao bạn lại khác với người khác không? Bởi vì người bình thường không có cảm giác đó. Vậy bạn có thể tìm ra được lý do tại sao bạn lại bị cuốn hút bởi việc trở nên to lớn không? Tôi có một vài ý tưởng. Tôi sẽ đưa ra một điều kiện cho ý tưởng này như sau. Phân tích hồi tưởng về lý do bạn làm những điều đó hầu như luôn bị sai lệch một cách grotesque. Phần lớn lý do chúng ta làm những điều đó là sự kết hợp của những biến số mà chúng ta không hiểu và di truyền. Và vì vậy, như toàn bộ câu chuyện cuộc đời, ồ, tất cả bắt đầu từ một chiếc áo phông ở lớp ba, như vậy thật vô lý. Đó là một sự biện minh ngược mà bạn tự tạo ra. Vì vậy, những tuyên bố sau đây là những sự biện minh ngược.
    Tôi đang đưa ra những giả thuyết chỉ mang tính tạm thời, rất không chắc chắn. Đây là một câu chuyện thú vị. Điều này sẽ rất vui. Khi tôi còn nhỏ, bố tôi thường vật lộn với tôi rất nhiều. Và ông luôn để tôi thắng ở cuối cùng. Ông thật tuyệt vời. Ông là một người tuyệt vời. Và ông luôn nói với tôi rằng tôi mạnh mẽ và có khả năng. Rồi đến cuối cấp tiểu học cho đến đầu cấp trung học, tôi đã bị bắt nạt, thực sự là một vài lần. Tôi nghĩ tôi chỉ là người không nên bị bắt nạt, vì trạng thái tạm thời của sự bị tước quyền và bất lực đó, tôi sẽ không bao giờ bị bắt nạt nữa, nói một cách đơn giản. Tôi ước mình đủ lý trí để khi như nếu tôi bị cướp bởi ai đó với dao hoặc thậm chí không có dao, chỉ là một gã nào đó cố gắng nói, “Này, tránh đường cho tôi.” Không. Tôi đã nói, “Tránh đường cho tôi.” Tôi sẽ chết ở đây trước khi tôi di chuyển ra khỏi đường của bạn. Bạn sẽ đối xử với tôi bằng sự tôn trọng. Hoặc một trong chúng ta sẽ phải vào tù, hoặc vào nhà xác, hoặc vào bệnh viện. Thật là một điều khủng khiếp để nghĩ, thật ngu ngốc không thể tin nổi. Chỉ cần nói, “Thưa ông, tôi xin lỗi, xin hãy tiếp tục.” Nhưng bạn đã bị bắt nạt vì điều gì? Không có gì. Không có gì cả. Chỉ là những đứa trẻ chỉ muốn bắt nạt người khác. Tôi muốn hiểu nội dung trong tâm trí bạn lúc đó, như những gì bạn đang nghĩ trong khoảnh khắc đó. Bởi vì tôi nghĩ chúng ta đều có thể nhớ lại, thật không may, quá nhiều người có thể nhớ lại một thời điểm khi họ bị bắt nạt theo cách nào đó, dù chỉ là một ngày hay một điều gì đó kéo dài hơn một chút. Họ bắt đầu thể hiện nỗi đau và sự xấu hổ đó và cảm giác rằng tôi khác với những đứa trẻ khác. Một số người bạn tốt nhất của tôi đã nói, họ đã đi trị liệu và các nhà trị liệu của họ đã, tôi nghĩ, tìm ra qua một số phân tích hồi tưởng đó, mà rõ ràng nhiều khi không chính xác, rằng nhiều hành vi của họ ở tuổi trưởng thành ngày nay, có liên quan đến một trải nghiệm sớm theo một cách nào đó.
    nơi họ bị ép buộc cảm thấy một cách nhất định trong môi trường xã hội mà chúng tôi đang ở, nơi mà chúng tôi rất dễ bị ảnh hưởng. Nó khiến bạn cảm thấy thế nào? Tôi cảm thấy sợ hãi và cảm thấy mình không đủ dũng cảm để đứng lên cho bản thân. Sau đó, tôi bắt đầu đứng lên cho mình và cảm thấy rất tốt. Nhưng cảm giác như tôi đang mất kiểm soát và một phần của bộ não mà tôi không đồng ý đã khiến tôi nhăn mặt và cúi đầu xuống. Nó gần như giống như cơ bắp ở cổ tôi đã ngừng hoạt động. Đó là một cơ chế tổ tiên mà ai cũng có. Trẻ em, từ khi còn nhỏ cho đến tuổi teen và trưởng thành, tự sắp xếp mình, những đứa trẻ trai vào các hệ thống phân cấp quyền lực. Đó chỉ là sự phân loại của hệ thống phân cấp quyền lực. Và có ai đó đã đối mặt với tôi và tôi tự động sắp xếp mình ở dưới họ. Tôi cảm thấy mình thấp hơn ai đó, cảm thấy yếu hơn, kém hơn, ít khả năng hơn, ít tự tin hơn, ít mạnh mẽ hơn. Và tôi thậm chí không có sự đồng ý cho điều đó. Đó không phải là điều tôi chọn. Tôi đã nghĩ, “Đứa trẻ này sẽ đánh tôi. Tôi tốt hơn không nên.” Đó hoàn toàn là một hành vi tiềm thức. Và nhìn lại, tôi không thích cảm giác mà điều đó mang lại cho tôi. Bạn có nhớ một ngày cụ thể hoặc một điều cụ thể nào đã xảy ra không? Bởi vì tôi có thể nhớ lại một vài ngày cụ thể khi tôi còn nhỏ mà tôi nghĩ đã hình thành tôi theo cách đó, nơi mà tôi hầu như là người da đen duy nhất trong trường. Tôi nhớ một buổi tối khi một đứa trẻ tên là Sam đã dồn tôi vào góc và gọi tôi bằng từ n-đó và mọi người đều ở đó. Và tôi sẽ không bao giờ quên những ngày đó. Chúng khắc sâu vào tâm trí bạn như những kỷ niệm không thể quên về nỗi đau, sự xấu hổ, về cảm giác đó. Bạn có một ngày cụ thể nào không? Vâng, chắc chắn rồi. Bạn có thể chia sẻ điều đó với tôi không? Điều này đang trở nên sâu sắc, nhỉ? Tôi có một vài sự cố. Một sự cố có lẽ nổi bật nhất. Có một đứa trẻ tên là Darren, và nó là người da đen, gần như chắc chắn không có cha. Peter thì phát triển tự nhiên, về mặt thể chất cho độ tuổi của mình. Nó 10 tuổi, tôi cũng vậy. Chúng tôi chỉ đang đấu vật. Tôi đã đấu vật với mọi người. Nó đã đánh bại tôi trong đấu vật.
    Tôi tin rằng anh ấy là người duy nhất đã đánh bại tôi trong môn vật suốt thời thơ ấu của tôi. Bởi vì anh ấy như một đứa trẻ 14 tuổi có sức khỏe tốt, còn tôi chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi. Anh ấy đã đánh bại tôi trong môn vật, và điều đó rất hòa nhã, vì tôi đã quen với việc vật lộn. Nhưng tôi nghĩ anh ấy có niềng răng, và anh ấy đã tự làm mình bị thương trong khi vật với tôi, và máu chảy ra từ miệng anh ấy. Sau đó, anh ấy rất tức giận về điều đó. Anh ấy đứng trên tôi và nói, kiểu như, “Cậu đã làm điều này với tôi.” Kiểu như, “Tôi sẽ làm cậu bị thương và tất cả những thứ khác.” Và đó là lúc cơ chế đó chuyển đổi. Khi anh ấy làm như vậy với tôi, toàn bộ quan điểm của tôi về thế giới đã thay đổi trong nhiều năm. Tôi từng là một đứa trẻ tự tin, hạnh phúc. Và sau đó, trong bốn hoặc năm năm, có thể lâu hơn, tất cả sự tự tin của tôi đã biến mất. Tôi trở nên hướng nội. Tôi không phải là người hướng nội một cách tự nhiên. Sự hiện diện của anh ấy nhắc nhở tôi rằng tôi cần phải giữ đầu thấp, nếu không tôi sẽ rất sợ hãi. Và tôi không muốn bị sợ hãi. Và đó là cách mà mọi thứ diễn ra. Và không phải là anh ấy có điều gì đó như, “Cái của cậu là phân biệt chủng tộc.” Điều đó sâu sắc, bạn ơi. Cái của tôi thì không sâu sắc chút nào. Chỉ là hai đứa trẻ. Và một trong số đó đã bị bắt nạt. Tôi chỉ là người không may mắn để điều đó xảy ra với mình. Và tôi nhớ đã từng mơ mộng khi tôi khoảng lớp sáu, tôi nghĩ, như một năm sau. Kiểu như, sẽ thật tuyệt nếu tôi mang một cây gậy bóng chày đến trường và chỉ cần đánh gãy chân anh ấy và cứ tiếp tục đánh chân anh ấy đến mức anh ấy không bao giờ đi lại đúng cách nữa? Bởi vì anh ấy đã làm tổn thương tôi nặng nề như vậy. Tôi cảm thấy điều đó sâu sắc và chân thật. Tôi sẽ giữ nguyên câu nói này trong bối cảnh càng nhiều càng tốt với sự hiểu biết đầy đủ về sự tôn trọng đối với trọng lượng của những gì tôi đang nói. Khi những người ở Columbine làm những gì họ đã làm, tôi nghĩ đó là điều vô cùng tồi tệ và khủng khiếp. Tôi cũng hiểu rằng bạn có thể bị đẩy đến mức phải làm như vậy. Bây giờ, trong trường hợp cụ thể của họ, tôi thậm chí không biết họ đã bị đẩy như thế nào hay bất cứ điều gì khác.
    Nhưng đủ sự bắt nạt sẽ khiến bạn xem xét việc làm những điều khủng khiếp để lấy lại danh dự của mình. Và có lẽ đó là điều tồi tệ nhất. Tôi đã bị bắt nạt trong những tình huống khác. Một lần nữa, tôi có thể đã bị bắt nạt ba hoặc bốn lần trong suốt cuộc đời, nhưng nó thật sự không ngồi yên trong tôi chút nào. Trong một thời gian dài, điều đó đã thay đổi cách tôi thể hiện bản thân với thế giới. Và ngay bây giờ, khi tôi nói chuyện với bạn, tôi cảm thấy khá xúc động. Tôi sẽ nói rằng nếu tôi gặp lại gã đó ngoài đời thực, nếu hắn còn ở đây, tôi hiện có một đai nâu trong Jiu Jitsu. Tôi gần như chắc chắn lớn hơn và mạnh hơn hắn. Hắn có an toàn khi ở gần tôi không? Có lẽ. Tôi có thể đảm bảo an toàn cho hắn nếu hắn nhắc đến chuyện đó không? Không. Nếu hắn xem điều này và nhắn tin cho tôi và nói, “Chào, tao đã bắt được mày, thằng nhóc.” Nếu tôi gặp hắn ngoài đời thực, tôi có thể lấy đi một cái gì đó từ hắn. Khoa học y tế không thể trả lại cho hắn trong vòng năm hoặc mười năm tới. Thật là một ý tưởng tồi tệ. Tôi sẽ phải vào tù. Tôi có rất nhiều điều tốt đẹp đang diễn ra. Điều đó sẽ sai trái theo mọi cách. Nó thậm chí không phải là đạo đức, vì hắn chưa bao giờ đánh đập tôi hay bất cứ điều gì như vậy. Hắn không hề tàn bạo với tôi. Ôi Chúa ơi, như thể tôi sẽ làm tê liệt ai đó vì một vài vấn đề vớ vẩn thời thơ ấu. Mọi người nói, “Cũng vậy, Steven, đó chỉ là chuyện của 10 tuổi. Tầm quan trọng của nó cảm thấy sâu sắc với tôi ngay cả bây giờ ở tuổi 40.” Hắn nói, “Người đàn ông, đúng vậy, chuyện đó chắc chắn có ý nghĩa.” Thật thú vị vì tôi nghĩ rằng trong 27 năm đầu đời của mình, nếu bạn hỏi tôi tại sao tôi làm những gì tôi làm, tôi có lẽ sẽ nói với bạn một câu chuyện nghe có vẻ anh hùng. Tôi có động lực này và tôi có mục tiêu này và tôi đã theo đuổi nó và tất cả đều là tự chủ và những thứ như vậy. Nhưng càng ngày tôi càng học hỏi về tâm lý học nói chung và cách mà con người, như tôi thường nói, đôi khi bị thúc đẩy và bị kéo đi và thật khó để phân biệt sự khác biệt.
    Như là liệu có điều gì đó là động lực hay liệu bạn đang bị kéo đi. Sự ép buộc. Như là sự ép buộc mà bạn không thể giải thích được, có thể là do một chấn thương hoặc một trải nghiệm mà bạn đã trải qua, hoặc có thể là do gia đình mà bạn lớn lên. Tôi nghĩ bây giờ tôi đang nghiêng về phía bị kéo trong hầu hết các lĩnh vực của cuộc sống, đặc biệt là nơi tôi thể hiện hành vi không điển hình. Như thế nào? Như là việc tôi làm việc suốt bảy ngày một tuần và tôi luôn bị ám ảnh bởi thành tích và thành công. Vậy tại sao bạn nghĩ như vậy? Bởi vì tôi nghĩ tôi lớn lên trong một bối cảnh mà điều khiến tôi cảm thấy không đủ là, như là, chúng tôi là gia đình nghèo không có gì cả và tôi là người da đen trong một khu vực toàn người da trắng và tôi đầy xấu hổ khi lớn lên và tôi nghĩ tôi đã thấy rằng thuốc chữa cho sự xấu hổ đó là thành công vật chất. Đó là điều mà tôi đã nói dối, gian lận và ăn cắp để cố gắng đạt được. Và bạn biết đấy, đó là định hướng của tôi suốt cuộc đời. Tôi nghĩ sâu bên trong tôi có câu chuyện rằng thành công và thành công vật chất và tất cả những điều đó làm cho tôi đủ. Và tôi không cảm thấy như vậy bên trong. Bên trong, đúng vậy. Và tôi không cảm thấy như tôi đủ. Và mặc dù tôi nhận thức được điều đó bây giờ, điều đó không có nghĩa là nó sẽ dừng lại. Có phải vậy không? Vậy nó không dừng lại? Bạn có cảm thấy bạn đủ không? Thật thú vị vì nếu bạn hỏi tôi, tôi có cảm thấy mình đủ không? Tôi sẽ nói có. Tôi rất thoải mái với con người của mình. Như là, tôi nghĩ tôi có một phản ánh khá chính xác về con người của mình ở một mức độ nào đó. Nhưng sau đó tôi cũng, tôi đối chiếu điều đó với thực tế rằng tại sao tôi vẫn cứ như bị ám ảnh lái mình về phía những mục tiêu ngày càng lớn hơn theo cách thực sự, thực sự không điển hình? Như không phải là người bình thường, bạn biết đấy? Và tại sao điều đó lại quan trọng đến vậy với tôi? Bạn biết đấy, đó là lý do tại sao tôi nói, “Được rồi, có điều gì đó khác biệt trong cách tôi hoạt động.” Vẫn còn một yếu tố, kiểu như là chứng minh giá trị của tôi cho bản thân hoặc chứng minh cho những đứa trẻ trên sân chơi.
    rằng họ nên tôn trọng tôi theo một cách nào đó hoặc bất cứ điều gì.
    Vâng.
    Và điều đó thật phức tạp.
    Tôi nói điều này không phải vì nó làm tôi nghe có vẻ tuyệt vời
    bởi vì chắc chắn là không.
    Tôi chỉ nói vì tôi thực sự tin rằng
    càng thành thật với bản thân bao nhiêu,
    tôi càng gần gũi với mọi thứ mà tôi muốn bấy nhiêu.
    Ôi, chắc chắn rồi.
    Bạn biết đấy, như là tôi càng gần gũi với việc cầm vô lăng,
    không bị kéo bằng dây ở phía sau xe.
    Tôi đang cố gắng cầm vô lăng trong cuộc sống của mình
    và điều đó bắt đầu từ việc có một sự tự nhận thức chân thật
    và điều đó thực sự chỉ đến từ
    việc ngày càng tự tin hơn
    và ít quan tâm hơn về những gì mọi người nghĩ.
    Như là tôi sẽ không nói điều này trước ống kính.
    Có hàng triệu người có lẽ đang nghe ngay bây giờ.
    Tôi sẽ không nói những điều này về bản thân mình.
    Nghe thật khó chịu.
    Ôi, tôi chưa bao giờ kể câu chuyện bị bắt nạt này cho ai
    ngoài một vài người.
    Vâng.
    Tôi đã nói, “Khi bạn nhắc đến,
    hãy kể cho tôi về khi bạn bị bắt nạt.”
    Trong đầu tôi, tôi đã nghĩ, “Chết tiệt, được rồi.
    Đây là nơi điều này đi đến.”
    Chà, tôi chỉ nghĩ rằng tất cả những người tôi đã gặp.
    Không, bạn không, bạn giống như tất cả mọi người
    mà tôi đã gặp trong khía cạnh đó.
    Có lẽ nếu tôi phải viết một câu chuyện giả về quá khứ
    giải thích cuộc sống của mình,
    thì chuyện bị bắt nạt chỉ là một phần nhỏ.
    Tôi có một câu chuyện rất tồi tệ
    về việc bị rối loạn thiếu chú ý nghiêm trọng
    khi tôi còn nhỏ.
    Chà, cùng lúc đó lớn lên trong một gia đình Do Thái Ashkenazi,
    cho những người nhập cư Do Thái Ashkenazi gốc Nga đến Mỹ,
    bạn hoặc là giỏi ở trường hoặc là vô giá trị.
    Và không chỉ có cha mẹ tôi nghĩ vậy.
    Tôi không thực sự nghĩ vậy ở một mức độ sâu sắc.
    Họ không tin điều đó ở mức bề mặt.
    Tôi đã nghĩ vậy.
    Bạn không thể chế nhạo ai đó vì họ béo
    nếu họ thoải mái với việc béo.
    Họ như, “Vâng, tôi thật sự to lớn.
    Chắc chắn rồi.”
    Và bạn như, “Ôi, điều đó không hiệu quả.”
    Nhưng nếu họ tin rằng việc béo là khủng khiếp,
    Bạn có thể nói, “Này, bạn nặng bao nhiêu?”
    Và chỉ vậy thôi.
    Mọi thứ sẽ thay đổi.
    Đối với tôi, tôi tin rằng tôi có một số phận
    để ít nhất là có năng lực ở trường.
    Và cho đến khi tôi 14 tuổi,
    tôi đã như là một ứng cử viên cho việc trở thành học sinh tệ nhất
    tại bất kỳ trường nào tôi đã theo học vào bất kỳ thời điểm nào.
    Và yếu tố đắng cay là cha tôi
    có bằng tiến sĩ về mô hình toán học
    các hiện tượng vật lý khí quyển.
    Còn mẹ tôi là một phiên dịch viên tiếng Nga,
    phiên dịch viên tiếng Anh sang tiếng Nga
    và có bằng thạc sĩ về công tác xã hội
    trong ngôn ngữ thứ hai của bà ở Mỹ
    vài năm sau khi chúng tôi đến đây.
    Đó là di sản mà tôi đang phải đối mặt.
    Và tôi không thể làm các bài toán ở cấp ba lớp nhỏ hơn
    so với lũ trẻ.
    Tôi đã bị giữ lại một lớp ở trường.
    Và vì vậy, tôi đã không tiếp nhận điều đó tốt lắm.
    Và sau đó, vì tôi đã được điều trị
    về chứng thiếu chú ý,
    đó là một trải nghiệm khai sáng.
    Khi tôi lớn lên và dần dần nhận ra rằng
    tôi thực sự khá thông minh,
    tôi có điều gì đó để chứng minh.
    Và bây giờ thì mọi thứ đang tốt hơn
    bởi vì tôi đã làm đủ các bài kiểm tra IQ
    và bạn chỉ có thể viết nhiều sách như vậy
    và tham gia nhiều podcast như vậy
    cho đến khi mọi người nói, “Bạn khá thông minh.”
    Và bạn phải bắt đầu tin vào điều đó
    trừ khi bạn hoàn toàn không hợp lý.
    Vào một thời điểm nào đó, điều đó sẽ thấm vào.
    Vì vậy, một điều tôi sẽ nói là
    có những cách để đối phó với những con quỷ
    và những thiếu sót
    mà bạn đã phát triển trong suốt thời thơ ấu.
    Một số trong số đó chỉ là việc
    có một hành trình cá nhân sâu sắc
    trong đầu bạn một cách nhất quán,
    củng cố những thái độ tốt,
    không củng cố những thái độ xấu.
    Những cách khác là nói chuyện với bạn bè, gia đình.
    Những cách khác là liệu pháp,
    điều này rất tuyệt cho việc này.
    Nhưng tôi phải nói với bạn, Stephen,
    tôi không chắc điều này có đúng không,
    nhưng chắc chắn phải có điều gì đó
    để chứng minh điều ngược lại là đúng.
    Để làm tất cả, để đạt được,
    tôi không biết nếu đó là đỉnh cao hay gì đó,
    nhưng không ai trong tâm trí đúng đắn
    sẽ ở thời điểm này mà nói,
    “Người này có trí thông minh dưới mức trung bình.”
    Điều đó sẽ thật vô lý khi nói như vậy,
    “Tôi đã làm bài kiểm tra Ma trận Tiến bộ Nâng cao của Ravens và tôi đã đạt điểm cao.” Vậy là bạn đã trả lời đúng từng câu hỏi. Và chỉ số IQ của tôi trên 160. Chúng tôi không biết nó cao đến mức nào vì họ không thực hiện các bài kiểm tra IQ chuẩn hóa trên mức đó. Bạn làm điều đó đủ nhiều lần. Bạn, đủ chương trình tiến sĩ, đủ sách vở, đủ giải thưởng giảng dạy, đủ tác giả, tất cả mọi thứ, đủ triệu đô và thiết kế ứng dụng và tất cả những thứ khác. Và giao tiếp với những người thực sự thông minh khác và họ rời đi với cảm giác, “Chết tiệt, thằng đó thật sự thông minh.” Đủ những điều đó khiến bạn bơi trong một biển ấm áp, thoải mái mà chữa lành cho bạn theo cách mà có thể liệu pháp cũng làm được. Nhưng chết tiệt, có điều gì đó cần làm khi mọi thứ thật sự xảy ra. Bạn lấy một đứa trẻ gầy gò bị bắt nạt, bạn biến nó thành nhà vô địch thế giới Muhammad Ali, đủ các trận đấu danh hiệu sau đó, bạn sẽ nói, “Này, Muhammad Ali, bạn sẽ làm gì về điều này?” Anh ấy thậm chí không chớp mắt. Vậy nên, đúng là thật tốt khi nói và tôi nghĩ điều đó là đúng rằng liệu pháp và tự chăm sóc bản thân và tất cả những điều này có thể chữa lành tâm hồn. Có điều gì đó về việc vượt qua và trở thành xuất sắc hơn so với điều mà bạn từng sợ hãi có thể chữa lành tâm hồn bạn một cách lớn lao. Tôi nghĩ có thể tôi đã chứng kiến điều đó. Một lần nữa, có thể tất cả chỉ là tưởng tượng. Nghe có vẻ thật tuyệt. Không, tôi hoàn toàn đồng ý. Và đó chính xác là những gì tôi đã trải nghiệm trong cuộc sống của mình. Và khi bạn đang nói, tôi đã nghĩ rằng thật rõ ràng với tôi rằng khi bạn còn trẻ, bạn nhận được bằng chứng. Bạn nhận được như một đống bằng chứng về việc bạn là ai và thế giới như thế nào. Và những gì bạn đã làm trong 10, 20, 30 năm tiếp theo là phản bác lại bằng chứng đó bằng những bằng chứng mới. Tôi nghĩ về nó như một thư viện. Tôi nghĩ mọi thứ mà tôi đã trải qua và bạn đã trải qua khi còn trẻ chỉ thêm một cuốn sách vào kệ này. Và bối cảnh thú vị của thư viện là những cuốn sách đó vừa mang tính thông tin. Chúng đều là sách phi hư cấu, nhưng chúng cũng là sách hư cấu.
    Và chúng cũng là những cuốn sách hướng dẫn cho những gì bạn sẽ làm trong tương lai. Nếu bạn nghĩ về 18 năm đầu tiên của cuộc đời mình, những gì bạn đã làm là bạn đã lấp đầy thư viện này bằng những cuốn sách, câu chuyện, và những câu chuyện về bản thân. Và thư viện mà bạn đã thu thập được chỉ là một đống câu chuyện mà bạn tin về bản thân mình. Bây giờ, nếu bạn muốn thay đổi một số câu chuyện này, thật không may, bạn phải có những cuốn sách mới. Đúng vậy. Vậy những gì bạn đã làm trong cuộc sống của mình là bạn đã theo đuổi những điều khó khăn để đưa những cuốn sách mới lên kệ. Và khi một cuốn sách mới xuất hiện trên kệ, nó sẽ chống lại một cuốn khác. Bạn phải lấy cuốn cũ ra. Nhưng bạn không thể chỉ ngồi đó và mong muốn. Như bạn đã nói, từ kinh nghiệm trong cuộc sống của tôi, cách duy nhất tôi có thể đặt sách lên đó là đi và lấy bằng chứng từ chính mắt mình rằng điều gì đó khác là đúng. Và không chỉ một lần. Lặp đi lặp lại. Tùy thuộc vào mức độ cứng đầu của những cuốn sách hiện có. Chắc chắn rồi. Và nếu chúng thực sự cứng đầu, đây là câu hỏi của tôi dành cho bạn. Bạn có nghĩ rằng những trải nghiệm thời thơ ấu xây dựng nên những cuốn sách cứng cáp, kiểu như Chúa tể những chiếc nhẫn, trong khi những trải nghiệm của người lớn hoàn toàn đối lập với những trải nghiệm thời thơ ấu lại giống như một tạp chí nhỏ mà bạn đọc trên máy bay không? Tôi đã có – vậy trong phép ẩn dụ, khi bạn còn là một đứa trẻ, bạn đặt sách lên kệ rất nhanh. Tất cả đều là những cuốn sách rất rẻ tiền vì không có gì trên kệ. Vì vậy, bạn chỉ đang lấy – mẹ bạn nói rằng lợn có thể bay trên kệ. Khi bạn lớn lên, thực sự, vì đã có quá nhiều cuốn sách trên kệ rồi, và hãy xem nếu tôi chỉ tập trung vào phép ẩn dụ này về lợn bay, đã có một cuốn sách về hàng không trên kệ, điều này có nghĩa là khó hơn để tin rằng lợn có thể bay. Đã có một cuốn sách về động vật và giải phẫu của chúng. Vì vậy, bạn không thể thêm một cuốn mới vì đã có quá nhiều cuốn sách đối kháng rồi. Đây là lý do tại sao họ thường nói rằng trẻ nhỏ dễ tiếp thu – bạn không thể dạy một con chó già những trò mới.
    bởi vì có rất nhiều bằng chứng hiện có ở đó về việc điều gì đó khác là đúng.
    Vì vậy, trẻ em thường đặt chúng lên kệ mà không cần phải xem xét nhiều,
    bởi vì ở đó đã có ít sách phản bác hơn.
    Trong khi đó, người lớn thường mất nhiều thời gian hơn
    để thêm một cuốn sách mới vì họ đã có sáu cuốn sách khác,
    có thể kể một câu chuyện khác.
    Và nếu chúng ta nghĩ về khoa học thần kinh và tính dẻo dai của não,
    thì đôi khi sẽ khó khăn hơn cho người lớn để—
    Ý tôi là, hôm qua tôi có một nhà khoa học thần kinh nói với tôi rằng,
    sau khi bạn đạt khoảng 25 tuổi,
    tính dẻo dai của não trở nên cứng đầu hơn một chút.
    Nó vẫn có thể xảy ra cho đến khi bạn chết,
    nhưng nó cứng đầu hơn một chút.
    Vì vậy, bạn cần nhiều sự củng cố hơn.
    Bạn cần nhiều sự củng cố hơn, nhiều bằng chứng hơn,
    nhiều lần lặp lại hơn, và ông ấy mô tả nó như là cần nhiều sự tập trung hơn.
    Nhiều sự tập trung hơn vào điều đó.
    Một điều mà tôi thấy có thể hữu ích
    là vợ tôi cũng giống như tôi.
    Cô ấy là một người điên cuồng, cực kỳ có mục tiêu, có phần tâm thần.
    Và chúng tôi gặp khó khăn thực sự trong việc lùi lại
    và tự nhủ, như, trời ơi, chúng tôi đang làm rất tốt.
    Vì vậy, thỉnh thoảng, như vào buổi tối và cuối tuần,
    đặc biệt là vào cuối tuần, chúng tôi sẽ có một cuộc thảo luận về lòng biết ơn.
    Nghe có vẻ rất tầm thường, nhưng không hề tầm thường chút nào.
    Tùy thuộc vào cách bạn nói chuyện, tôi đoán,
    đối với những kẻ bắt nạt thời thơ ấu của tôi, thì điều đó thật tầm thường.
    Nhưng thật kỳ lạ khi nói
    một số điều này ra ngoài miệng với chính mình.
    Và có một số sự kháng cự, đặc biệt là ở giai đoạn đầu,
    khi thừa nhận với chính mình, như, tôi đã chiến thắng.
    Tôi đã chiến thắng.
    Tôi đã chiến thắng.
    Tôi đã chiến thắng.
    Tôi đã làm được điều đó.
    Có thể điều đó không đơn giản như vậy,
    nhưng tôi nghĩ thật tốt khi cố gắng,
    bởi vì thật kỳ lạ khi
    đến 60 tuổi và nhìn lại cuộc đời của bạn.
    Và có ai đó hỏi, vậy bạn đã đạt được điều gì?
    Như, không nhiều lắm.
    Tôi cảm thấy như mình không làm được gì.
    Tôi như, tôi đã thấy bạn trên bìa sách.
    Bạn như, đúng rồi.
    Ôi, đúng rồi.
    Được rồi, vậy tôi đã đạt được nhiều điều,
    nhưng tôi không cảm thấy như vậy.
    Làm sao bạn có thể cướp đi khả năng bơi lội của chính mình?
    Trong cái biển tự hiện thực hóa đẹp đẽ và ấm áp đó?
    Tôi nghĩ rằng thật đáng để mọi người tập trung.
    Khi bạn làm điều tốt, hãy để bản thân bạn tỏa sáng trong ánh hào quang đó.
    Hãy tận hưởng thời gian dưới ánh nắng mặt trời.
    Amen.
    Và tất cả đều liên quan đến sự tiến bộ chủ quan.
    Tất cả đều về việc, như tôi đã định viết một bài đăng tối qua.
    Tôi đã nghĩ rằng, rất nhiều người sống cuộc đời của họ.
    Tôi chỉ đang cuộn qua Instagram.
    Và tôi đã viết bài đăng, nhưng tôi đã không đăng nó.
    Nhưng tôi nhận thấy rằng rất nhiều người trải qua cuộc sống của họ,
    như đang tìm kiếm một kẻ thù.
    Như đang tìm kiếm người hoặc hệ thống
    hoặc chính phủ hoặc đảng chính trị
    đang làm tổn thương họ.
    Và họ dành cả cuộc đời của mình
    chỉ để tập trung vào việc ai đang làm tổn thương tôi.
    Và tôi cần chỉ ra họ
    và gọi tên họ và la hét vào họ.
    Và tôi chưa bao giờ rơi vào cái bẫy đó.
    Nhưng tôi có một cuộc cạnh tranh với chính mình.
    Và tôi cảm thấy điều đó rất lành mạnh,
    bởi vì điều tôi thực sự tìm kiếm trong bản thân
    là một hình thức tiến bộ nào đó.
    Dù là cách tôi xuất hiện hay với thể lực của tôi
    hay với cơ bắp của tôi hoặc bất cứ điều gì,
    đó là sự tìm kiếm liên tục cho sự tiến bộ trong bản thân.
    Và ở đó, khi tôi phát hiện ra sự tiến bộ, tôi có thể ăn mừng nó.
    Và tôi có thể có lòng biết ơn mà chúng ta đã nói đến.
    Và vì vậy, sự tiến bộ của bất kỳ ai,
    dù là khi tôi từ một người bỏ học đại học
    trở thành người có nhà đầu tư đầu tiên,
    đó thật sự là, ôi trời ơi.
    Và chỉ khi nhìn lại và với một chút trí tuệ của tuổi tác
    mà tôi bắt đầu nhận ra rằng những khoảnh khắc đó
    quan trọng đến mức không thể tin được.
    Chúng rất động lực, việc xác định sự tiến bộ của bạn.
    Và tôi đã làm, có hai điểm dữ liệu
    đã thực sự chiếu sáng điều này cho tôi,
    một trong số đó là Sir David Brailsford,
    người đã đưa đội đua xe đạp Anh
    từ chỗ thất bại và chán nản
    trở thành đội xuất sắc nhất mọi thời đại với tất cả các huy chương vàng.
    Và ông ấy đã nói, vâng, điều về lợi ích biên
    mà ông ấy nổi tiếng,
    đó là trong chương đầu tiên của thói quen nguyên tử là chìa khóa.
    Nhưng thực sự, ông ấy đã nói với tôi,
    Anh ấy đã nói, khi bạn có thể khiến một nhóm người hoặc một người cảm thấy như họ đang đi đến đâu đó vì họ có cảm giác tiến bộ, anh ấy nói, đó là lý do khiến chúng tôi ở lại cửa hàng xe đạp đến 2 giờ sáng. Và tôi đã đọc một nghiên cứu khác từ Harvard Business Review, nơi họ yêu cầu mọi người ghi chép công việc hàng ngày. Và sau đó, vào cuối nghiên cứu, họ đã nói, hãy chỉ ra ngày mà bạn có ngày làm việc tốt nhất. Và mọi người luôn chỉ vào nhật ký công việc của họ đến một ngày mà có cảm giác tiến bộ chủ quan, dù là nhỏ. Đúng vậy. Và điều đó khiến bạn có động lực. Bạn cảm thấy như bạn đang đi đến đâu đó, điều đó có nghĩa là bạn có khả năng cao hơn để làm điều đó. Vì vậy, lòng biết ơn đóng vai trò trong hạnh phúc, nhưng cũng chỉ là một động lực. Chúng tôi có một truyền thống kết thúc trong podcast này, nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo, không biết họ sẽ để lại cho ai. Và câu hỏi đã được để lại cho bạn là, Ôi, trời ơi. Giấc mơ (hoặc ác mộng) có ý nghĩa nhất mà bạn từng có là gì và tại sao? Tôi không biết liệu đây có phải là giấc mơ có ý nghĩa nhất không, nhưng Chúa ơi, tôi thực sự sẽ nói điều này, được rồi. Khi tôi còn là một người trưởng thành trẻ tuổi, tôi bắt đầu trải nghiệm thành công với phái nữ. Và tôi chưa bao giờ trải nghiệm điều đó khi tôi còn nhỏ, hoặc đã đủ tuổi, nhưng còn trẻ hơn. Có lẽ đó chỉ là một chút vấn đề tâm lý. Bạn biết đấy, đối với hầu hết mọi người, đó giống như khi bạn không được tham gia, bạn cảm thấy như mình bị loại ra. Và khi tôi bắt đầu trải nghiệm thành công với phụ nữ, những giấc mơ của tôi vào ban đêm đã thay đổi. Một trong số đó là giấc mơ sau đây không liên quan gì đến phụ nữ và tình dục, nhưng nó liên quan đến quyền lực. Và nó liên quan đến một khả năng mà bạn có thể. Tôi chạy ra khỏi ngôi nhà thời thơ ấu của mình ra đường và không còn là con đường nữa. Nó chỉ là một khoảng trống đen tối. Và nó trở thành một giấc mơ rõ ràng. Vì vậy, tôi hơi biết một chút rằng đó là một giấc mơ. Nó giống như, ôi, tôi sẽ làm những điều thú vị như trong Dragon Ball Z.
    Bạn có biết Dragon Ball Z là gì không, chương trình anime đó?
    Và tôi đã mở bàn tay của mình và tôi muốn tạo ra một quả cầu lửa.
    Và tôi đã tạo ra một quả cầu năng lượng có kích thước như một điểm kỳ dị,
    nhưng nó được làm từ tiếng la hét của mọi người.
    Và rồi tôi tỉnh dậy và tôi đã nghĩ, điều đó thật tuyệt vời.
    Không phải là tiếng la hét của nạn nhân, chỉ là tiếng la hét của người Viking.
    Và tôi đã nghĩ, đó là điều tuyệt vời nhất.
    Và tôi đã có nhiều giấc mơ khác trong cuộc sống tuổi trẻ của mình
    sau những thành công với phụ nữ, đó là những giấc mơ về quyền lực.
    Và tôi đã nghĩ, trời ơi, nếu tôi có thể có những giấc mơ đó mỗi đêm,
    thì sẽ thật hạnh phúc.
    Đó là giấc mơ thú vị nhất mà tôi từng có
    về việc theo dõi ai đó mất trinh.
    Tôi không nói tôi đã mất của mình, đi ra ngoài đây.
    Tôi vẫn chưa mất trinh.
    Tôi đã là một người tốt.
    Tiến sĩ Mike, cảm ơn bạn rất nhiều vì sự khôn ngoan và thông tin của bạn
    và tất cả công việc mà bạn đã làm trong cuộc đời
    bởi vì nó đã hình thành một góc nhìn quan trọng một cách tuyệt vời
    về một chủ đề mà rất nhiều người đang vật lộn.
    Tôi sẽ hỏi bạn, tôi sẽ để lại cho bạn
    câu hỏi cuối cùng của tôi, đó là,
    điều quan trọng nhất mà chúng ta chưa nói đến hôm nay
    liên quan đến chủ đề về việc giữ dáng,
    xây dựng cơ bắp mà chúng ta lẽ ra nên nói đến là gì?
    Có điều gì chúng ta đã bỏ qua không?
    Có rất nhiều điều trong này, vì vậy chúng ta đã bỏ qua rất nhiều.
    Tôi còn nhiều điều để nói về chứng rối loạn hình thể
    và cách mọi người liên quan đến cơ thể của họ
    và cách mà họ có thể không nên
    hoặc cố gắng tách rời suy nghĩ của mình khỏi nhiều ý tưởng khác nhau
    và cách mà họ có thể nên cố gắng liên hệ với cơ thể của mình tốt hơn.
    Và đó là một cuộc trò chuyện tôi rất thích.
    Tôi chỉ không bao giờ được hỏi về nó thường xuyên.
    Vì vậy, tôi nghĩ rằng trong chứng rối loạn hình thể nói chung,
    trong lòng tự trọng liên quan đến cơ thể
    của những chàng trai lớn lên quá gầy,
    của những cô gái lớn lên quá béo,
    tôi nghĩ rằng sự kết hợp giữa việc có được cơ thể mà bạn muốn,
    tắm nắng và thực sự cảm thấy như,
    “Tôi là cô gái nóng bỏng bây giờ. Điều này thực sự đang diễn ra.”
    Và cách để liên hệ với cơ thể của bạn.
    Có rất nhiều cuộc trò chuyện tuyệt vời xoay quanh điều đó mà tôi ước mình có một cỗ máy thời gian để quay ngược lại và ngắt lời bạn, chỉ để nói rằng: “Hãy nói về điều đó thay vào đó.” Có lẽ chúng ta có thể để dành điều đó cho một dịp khác. Chắc chắn rồi. Tiến sĩ Mike, cảm ơn bạn rất nhiều. Mọi người có thể tìm thấy bạn ở đâu? Kênh YouTube của bạn thật tuyệt vời, tôi sẽ để liên kết bên dưới. Chỉ là YouTube thôi. Thỉnh thoảng có liên kết từ YouTube. Và bạn cũng có ứng dụng của mình, mà mọi người có thể vào xem. Cũng có liên kết từ YouTube. Có hai ứng dụng. Được rồi, vậy nếu tôi vào kênh YouTube của bạn, tôi có thể tìm thấy mọi thứ. Tuyệt vời. Tiến sĩ Mike, cảm ơn bạn rất nhiều. Hugh, John, thật là một niềm vui. Cảm ơn bạn rất nhiều. Điều này có phải là tuyệt không? Mỗi cuộc trò chuyện mà tôi có ở đây trong “Nhật ký của một CEO”, vào cuối cùng, bạn sẽ biết, tôi đã yêu cầu khách mời để lại một câu hỏi trong “Nhật ký của một CEO”. Và những gì chúng tôi đã làm là biến mỗi câu hỏi được viết trong “Nhật ký của một CEO” thành những thẻ trò chuyện mà bạn có thể chơi ở nhà. Vì vậy, bạn có mỗi khách mời mà chúng tôi đã từng có, câu hỏi của họ, và ở mặt sau, nếu bạn quét mã QR đó, bạn sẽ được xem người đã trả lời câu hỏi đó. Chúng tôi cuối cùng đã tiết lộ tất cả các câu hỏi và những người đã trả lời câu hỏi. Phiên bản mới cập nhật thứ hai của các thẻ trò chuyện hiện đã có sẵn tại theconversationcards.com. Chúng đã bán hết hai lần ngay lập tức. Vì vậy, nếu bạn quan tâm đến việc sở hữu một số thẻ trò chuyện phiên bản giới hạn, tôi thực sự, thực sự khuyên bạn nên hành động nhanh chóng. (nhạc nền) (nhạc nền) (nhạc nền) (nhạc nền) (nhạc nền) (nhạc nền) (nhạc nền) (nhạc nền) (nhạc funky) (nhạc nền)
    在家中進行這樣的練習可以讓你獲得驚人的整體效果,而不需要太多的時間投入。這並不困難。我們談的是一個總量……真的嗎?是的,我正在做這些。每週的練習將徹底改變你的身體。德克·邁克爾·伊斯雷泰爾是一位領先的運動科學家,他提供基於科學的可靠策略,用於肌肉建設、脂肪減少和幫助人們最大化他們的健身潛力。我的任務是讓每個人在最小的時間投入下儘可能地變得健康。那麼,我們該從哪裡開始呢?所以,關鍵在於持之以恆。無論是每週兩小時還是18小時,都無所謂。如果你能夠持之以恆,你將能夠獲得驚人的益處。然後還有具體性,這是所有運動科學中最重要的原則。這就像告訴自己:「好吧,我想要更大的二頭肌。」然後專注於這一點,並且每一組實際的訓練都應該是具有挑戰性的。那麼,有沒有完美的重複次數呢?是有的。這是一個行業的秘密。但是……如果我不再去健身房,失去我所獲得的肌肉需要多長時間?大約在不進行訓練兩週後,我們開始失去肌肉。但大多數人會想,「哦,我的天,還需要再花八個月才能回到起點?」但是當你獲得初步的肌肉時,這些肌肉永遠不會回到你開始時的大小。它們將總是會變得更大。然後我在手邊有幾個小時的重量。我只希望變得更精瘦,並增加一些肌肉。好吧,我們的第一步是去找邁克爾。你有建議我服用的補充品嗎?乳清蛋白、酪蛋白。那類固醇呢?天啊,我真的要說這個。他最近服用了大量的類固醇。有幾個缺點。究竟有哪些缺點是沒有人在談論的?這些是無法言表的。你真的想知道嗎?邁克爾博士,你在你人生的這個階段所追尋的使命是什麼?對那些希望讓每個人都能在最小的時間投入下保持良好身材的人,盡量減少受傷的機率和不便,並且在追求最佳效果的同時,徹底揚棄一切毫無意義的事情,還有,我會禮貌地說,告訴人們不真實的事情。我們希望儘可能多地讓人們變得健康、精瘦、更有肌肉、更靈活,等等,前提是他們對這些事情感興趣。因為並不是每個人都對健身感興趣。我理解這一點。我的意思是,我覺得自己看起來很怪,也會讓某些人感到害怕。所以我能理解這一點。但如果你想變得健康,我們會盡全力。他們面對的主要神話是什麼?在聽到這個對話後,當你說某人可以在有限的時間內變得健康和精瘦時,最常見的反駁是什麼?兩個非常常見的反駁是,我沒有時間去運動。包括在這段鍛煉的時間內。我沒有定期去健身房,或者我技術上有但必須開車去健身房。我真的沒有時間、沒有精力,也沒有時間規劃或安排進行這種活動。在這裡面包含的假設是,變得更健康、更精瘦和更有肌肉需要花費過長的時間。我在現實世界中被問到的最常見的問題是什麼,當人們不經意地朝我這個方向看時?因為通常人們就是像,「這傢伙到底怎麼了?」但我收到的最常見問題之一是,你每天訓練多少小時?或者一週訓練多少天?每一個人都期待的答案像是問過去遇到的最高籃球運動員,他們的身高。你期待的答案是兩米五十。你想要聽到的是具體的信息。如果他們告訴你像,我是一米九,你會有點想,「這不是很酷嗎?」而每次我告訴他們我訓練多長時間,實際上是,我可能真的在努力使自己成為盡可能接近健美的狀態。實際上是每週八小時。而這是為了讓那些只是想變得健康和健美的人做到這種瘋狂的事情。我們談的是總共每週一小時,分為兩到三次,每次大約20分鐘的訓練。稍後我們將嘗試的東西是一個巨大刺激,能夠徹底改變你的身體,尤其是當你注意飲食的時候。這是第二件重大的事情。我最大的神話是人們對營養有種種的想法,關於如何變得更精瘦、更有肌肉和健康。他們有這種各種想法的星座。經濟學家和哲學家托馬斯·索韋爾稱之為觀念。如果你有一個理解層次,最上面是理論,那就像引力演化,這些是被確認得非常非常充分的事情。在它之下,你有模型,就像物理學的標準模型。這個模型還不足以成為理論,但它是一個非常有理解度的空間,並且有少數的神秘。再往下是假說,這是你有一個正式的非常好的想法。其下是觀念。而觀念就是人們所說的事情,人們就像「嗯嗯。」而且沒有人會問或者回答,這真的有沒有可能是事實?所以當你跟人們談論營養,或者他們跟你談論為什麼他們的體型不好時,另一件我經常聽到的事是,當你很健美和精瘦,並和某個人在飛機上坐在一起時,他們幾乎會把你當作宗教人物,像神父或者母親一樣對待你。他們會說抱歉。他們會說,「酷,你看起來很健康。我只是有在健身房的。」
    這段文字翻譯成繁體中文如下:
    我就像,我愛你這個人,不管什麼時候。
    真的嗎?任何時候。
    他們對自己目前的狀態感到抱歉。
    差不多,是的。
    好吧,他們會看到我在吃蛋白棒,
    而他們又在機上吃飯。
    他們會說,這對我不好,對吧?
    我就會說,不,其實這很好。
    而且他們總是有點困惑。
    人們對營養、 有機、 人工甜味劑是壞的、 無麩質、 基因改造等概念有很多想法。
    你必須有非常精心準備的餐點。
    有許多食物是巨大的,
    一大堆不健康且對你有害的食物會讓你變胖。
    還有一些食物是稍微更為微妙的
    且不容易找到的超級健康食品
    能夠徹底改變你。
    我可以講好幾個小時這些神話。
    但人們帶著這些神話進來作為觀念,
    作為他們相信的東西,他們會說,這就是事實,對吧?
    當你告訴他們,其實那不是真的。
    很多人都會說,不會吧。
    因為也許那是他們第一次聽到這些東西。
    所以你告訴人們,鍛煉不需要持續很久。
    如果你聰明地做這件事,這正是我們在 RP 專攻的
    教導人們如何做到以及展示數字產品,
    你可以在不需要投入太多時間的情況下,
    以很好的狀態保持身材。
    這並不難。
    當下是困難的,因為你必須努力。
    但每週努力一小時並不是世界末日。
    然後,在營養方面,他們進來
    認為需要這些瘋狂特殊的東西。
    像有人會看我吃正常的食物
    然後會說,這是你吃的?
    我會說,是的。
    他們會說,但我以為你知道,
    你需要這種超級特殊的食物。
    我認為這從來就不是事實。
    但是人們帶著他們的想法堆進來。
    而這裡有成百上千的神話在兩端。
    我們會一一梳理這些神話。
    但我最後的問題是,為什麼保持良好的體型很重要?
    這裡我請你深入探討一些案例研究
    你可能接觸過的,
    那些人如何翻轉他們的生活。
    對於現在正在收聽的人來說,
    有些人也許已經聽過健身的事情,
    聽過私人教練和健美運動員
    或其他人,
    但不知為何,
    他們就是無法起身行動。
    這是困難的。
    你知道,為什麼他們要這樣做?
    他們為什麼要在意?
    我喜歡這個問題。
    我首先要說的或許對很多認識我的人來說並不驚訝。
    在政治上,我是非常支持自由的,
    各種自由,包容。
    這對我來說也意味著
    如果有人不想追求健身,
    作為一個人,
    你對任何有健身的人同樣擁有愛和尊重,
    至少對我而言是如此。
    至於說,
    這會讓你成為一個更好的人
    你怎麼能變得健美?
    人們會看到肥胖者
    然後說,他們懶惰,他們怎麼能自處?
    我從來不這麼認為。
    並不是因為我是個好人。
    我根本不是一個好人。
    但健身不會讓你在某種程度上提升
    作為一個更好的人地位。
    然而,健身的其他好處,
    我們可以做一個十小時的播客
    我一個一個地去探討它們,
    我們永遠也不會把所有的都說完。
    我會給你幾個例子
    和一些主要的好處。
    第一是健康。
    如果你大幅降低體脂並且
    顯著提高肌肉量,
    並且保持一個中等到中度高的
    定期身體活動生活方式,
    這是我們所知的現實生活中
    最接近萬能藥或瞭如指掌的療法。
    這不是萬能的,
    但它的預防效果,
    讓你不會很快生病。
    這個事實非常驚人。
    我剛從他們那裡出來,
    如果可以這麼說的話,
    我最近像吃了一堆類固醇。
    那些是最糟的。
    在那頓刺激的中間做血檢,
    因為我非常苗條
    非常活躍還有很大的肌肉量。
    我的血檢結果亮眼。
    變得更加苗條、肌肉更多、活動量更大
    一下子就讓你的血檢數據改善得很驚人
    並大幅提高了你長期的壽命,
    但它還有一個我認為幾乎同樣重要的作用。
    它提高了你生命中感受到的時間
    使你活得更精彩。
    減少了患病率。
    所以,因為你能長命百歲,
    住在輔助護理機構裡,
    就像用儀器保持活著。
    那當然是你還活著,
    但那並不圓滿。
    但如果你有更多的肌肉,
    更少的脂肪和更多的身體活動,
    你有沒有見過那種80歲的老人
    就像在街上慢跑的,
    然後你會說,我的朋友,這會給你那種感覺。
    所以這是一個大問題。
    健康會給你,
    通常人們會體驗到一種心理上的健康感知。
    他們感覺好得多。
    他們感覺更清爽。
    他們感覺更有精力。
    健康和健身的認知好處
    現在在文獻中受到了非常嚴肅的重視,
    而這已經有一段時間了,
    但它正在迅速增加。
    現在可以毫無疑問地說
    定期從事健身活動
    讓你變得更聰明,這是直接的。
    而且它為你的大腦認知健康
    保存了數十年的光陰,
    只要你持之以恆。
    這是一條一路暢通無阻的道路。
    你的學術背景是什麼
    以及你所擁有的經歷
    如何供養你所有的知識?
    這聽起來真自命不凡。
    我無法相信我使用這種詞彙,
    但我在密西根大學完成了本科學位
    在那裡我遇到了 RP 的聯合創始人尼克·肖。
    這段文字的翻譯如下:
    那是在運動學中,
    具體來說是某種叫做運動科學的子集。
    然後我去讀了碩士,
    主要是強度與體能訓練,
    但其實是在阿巴拉契州立大學的運動科學課程。
    之後我去了紐約市工作了一年,
    和Nick一起擔任私人教練。
    在這過程的結尾,
    我意識到對於我個人的需求,
    我只是知道的太少,並且想知道更多。
    於是我被東田納西州立大學的博士課程錄取,
    在偉大的Mike Stone的指導下,
    他可能是歷史上最具發表量的運動科學家之一。
    肯定是歷史上最偉大的美國運動科學家的候選人之一。
    我進入了那個博士課程,
    那是針對運動生理學的。
    我們總結所學的一個最佳方式是,
    我們在這裡學到的最佳內容是
    如何將優秀運動員變得更好。
    因此,我進行了三年的研究。
    聽起來像是在坐牢。
    我在東田納西州立大學待了三年。
    那是我的結論。
    作為一個終極學位,
    我獲得了運動生理學的博士學位。
    然後我花了,哦,我的天啊,
    十年的時間擔任各種教授職位,
    教學和做一些研究
    以及其他所有這些事情。
    我不再是大學教授,
    主要是因為同時能做的事情實在有限。
    好吧,還有就是,
    這Youtube的事情變得有點瘋狂。
    所以我就朝那個方向轉變。
    但我仍然積極參與研究,
    我們的公司為研究提供資金。
    我仍然在審查手稿。
    我仍然是共同作者。
    我仍然以這種身份參與進去。
    所以我想從開始說起。
    如果現在有人在聽這段話,
    他們走進了你的,
    這是你的診所。
    這是你的增肌診所,
    假設,這張桌子。
    他們坐在那裡,說,
    我想增加瘦肌肉量
    並且想減輕一些體重。
    我的生活很忙碌。
    我們從哪裡開始?
    第一步是什麼?
    你懂的,我實際上要冒險猜測一下第一步
    看看我是否正確。
    但對我來說,第一步是相當心理層面的,
    因為有了策略和信息固然很好。
    但如果我沒有動力,
    那麼這一切都沒有意義。
    所以第一步是否在某種程度上是心理的?
    絕對是。天啊。
    你應該此刻來接我的工作。
    不過,好吧,我這麼想。
    我覺得是這樣,那你會為我做什麼
    來引導我進入正確的心理狀態?
    我甚至會在那之前退一步。
    好的。
    我們做的第一件事稱為需求分析
    和正式的運動科學。
    需求分析是你具體想要什麼?
    你想要更大的手臂嗎?
    你想增長多少肌肉?
    如果某人的體重是150磅,
    而他們說,我想增到155磅但更精瘦,
    那麼這完全是不同的對話。
    與此相比,如果某人重150磅,
    而我想要200磅的壯碩,那就是不同的時間表,
    不同的方法,還有不同的取捨。
    好吧。給我那個問題的典型回答。
    大多數人的回答都是完全開放式的。
    真的嗎?
    我只是想變得更精瘦。
    一些人會說我也想增加大量的肌肉。
    對女性來說,肌肉的問題很多時候是她們只想要更精瘦,
    但在很多情況下,她們明白
    如果她們完全拋棄肌肉,
    最後看起來會更病態而不是健康。
    但相對於男性而言,變得更精瘦是重要的,
    但變得非常壯碩也同樣重要。
    那麼變得多壯和多精,這就是對話的重點。
    如果他們進來抱著完全開放的疑慮,
    有點像走進汽車經銷商那樣,
    然後說,我想要一輛車。
    你必須稍微具體一點,我們會賣給你任何車。
    但你必須告訴我更多
    有關你的需求和預算的情況。
    所以這又是一個重要的方面。
    而需求分析是,
    你能夠投入多少時間呢?
    因為如果某人說,
    我最終想成為一名專業健美選手,
    而我每週有很多時間去做這件事,
    他們得到的計劃與某人完全不同,
    而某人說,
    我只是想能夠再次看到下面的我的身體,
    而且不想早死,
    我每週只有兩小時可以投入,這是非常不同的計劃。
    那麼假設我每週大約有幾個小時,
    可能兩、三個小時,甚至四個小時的時間可以支配,
    而我只是想變得瘦一些,
    並且想增加一些肌肉。
    好的。
    我還會問,你之前做了什麼?
    告訴我你的健身方法。
    答案可能是,我沒有一個。
    我從來沒有嘗試過做什麼。
    一旦我們獲得了這些信息,
    我不想說計劃自己寫出來,
    但幾乎是這樣,
    現在我們真的、真的、真的擁有所有的細節
    來填補空白。
    然後從那裡開始,
    一旦你進行了需求分析,
    並理解了他們願意投入的資源,
    你了解他們的目標,
    明白他們目前的健身方式,
    步驟二會是什麼?
    所以我再次嘗試代入那些
    希望改變生活的觀眾的角色。
    對,對。
    想要開始…
    步驟二,通常只是一個有趣的開始,
    我們可以當然進行營養方面的討論,
    如果你願意,請進來談談,
    但我只是用訓練作為一個快速的例子。
    一個重要的問題是,你去健身房嗎?
    你能去健身房嗎?
    或者你要在家訓練?
    因為在家訓練是有點不同的世界。
    你可以在家中獲得驚人的成果。
    但我們需要確保你擁有正確的設備。
    而且設備相當簡單。
    兩個20磅的啞鈴。
    我喜歡你在看啞鈴的樣子…
    至少要20公斤的啞鈴。
    那是20磅的啞鈴。
    這是我在家需要的東西嗎?
    對於許多人來說,比如說成年男性,像你這樣充滿活力的人,
    家中擁有 20 磅的啞鈴將帶來驚人的整體效果。
    是的。
    那是九公斤還是其他的?
    哦,來了。
    順帶一提,你的助手們相當強壯。
    謝謝你。
    你在空閒時間有打擊犯罪嗎?
    好的,這是 20 磅的啞鈴。
    你現在只是在炫耀。
    不過這些是我需要在家進行鍛煉的東西嗎?
    是的,差不多在 10 到 20 磅之間,
    10 磅適合較小、較輕的女性,
    20 磅適合較大、體格較強的男性,
    就在這之間。
    在家中擁有兩個這樣的啞鈴
    和一點地面空間
    就可以開始一個絕對革命性的鍛煉計劃。
    真的嗎?
    是的。
    那麼給我一個起始位置和一個結束位置
    我僅用這些啞鈴在家就可以達到的。
    如果你能正確控制飲食
    而且之前沒有真正舉過重物,
    假設你是 30、40 或 50 歲,
    在六個月內,
    我們可以可靠地讓你增重 5 到 10 磅的肌肉,
    如果你去商店,
    那大約是什麼?
    5 磅,假設是 2 到 5 公斤的肌肉。
    你有沒有在商店裡買過 2 到 5 公斤的肉?
    那是很多肉。
    這會在你身上增加。
    而且我們可以可靠地讓你在六個月內減掉,哦,天哪,
    5 到 7.5 公斤的脂肪,
    只要你聰明地安排飲食
    並在家用啞鈴做每週兩次鍛煉,
    而每次鍛煉大約需要 20 分鐘。
    那就是每週 40 分鐘。
    哦,是的。
    當然,這是如果你不習慣和未調整的情況下。
    如果你已經有過經驗,
    這就是為什麼那些詢問問題是重要的,
    因為如果你說,
    「看,我每週去健身房六次。
    我在健身房待兩個小時,」
    那麼啞鈴可以讓你保持相當好的狀態,
    但他們不太可能讓你的狀態有大的提升。
    至少,這將是相當低效
    而且對你需要用這樣的啞鈴做的事情來說非常不舒服。
    那麼步驟三是什麼呢?
    所以如果我們已經搞定了設備的部分,
    我想最複雜的元素之一是有些人對去健身房有焦慮。
    我有很多朋友,
    因為他們對舉重或機器非常缺乏經驗,
    他們覺得去健身房很尷尬。
    所以,這至少是他們告訴我的。
    現在,我不知道他們是否在偏見自己,但他們告訴我他們有健身房焦慮。
    是的,這真令人驚訝。
    其實,我可以理解。
    你走進健身房,
    特別是我如果進入一個健美俱樂部,
    我會四處看看,我會想,
    「好吧,這裡的每一個人都比我懂得多。」
    哦,這已經是錯誤的觀念,但我們稍後會討論到。
    他們在看我嗎?
    他們知道我不知道這台機器怎麼用嗎?
    如果我不知道一台機器怎麼用,
    而且沒有任何標籤告訴我,
    有時我只是避免使用那台機器。
    如果我在一個健美俱樂部,
    因為如果我能幫忙,我不知道怎麼做手腕肌肉。
    是的,我看起來就像個傻瓜,
    每個人心裡都在嘲笑我。
    這有點像是我有時的想法,
    如果我去一個非常精英的健身房。
    所以,是的。
    首先,我認為人們的健身房焦慮
    確實是真實的事情。
    我可以詳細談談這個。
    下一步應該是說,
    「嘿,聽著,根據我們收集的
    有關你的限制、願望、能力的信息,
    我們為你策劃了一個計劃。
    這將是一個飲食計劃,然後只是專注
    於肌肉增長的內容。
    這是你訓練的計劃。」
    而且我們其實有一個應用程序來處理這種情況,
    我們會說,
    「好的,這裡是你在應用程序中輸入所有信息的方式。
    這個應用程序將為你創建一個計劃,
    並告訴你熱身該怎麼做。
    這裡,你知道,你選擇一個重量,
    它告訴你如何選擇你的重量,
    然後它為你編排接下來兩個月的訓練。
    你可以填寫,「我感覺怎麼樣?
    我恢復得怎麼樣?」
    它將處理其他一切。」
    如果你有任何困惑,你可以點擊這個運動,
    然後它會打開一段有音頻展示的視頻
    告訴你怎麼做。
    以及一位專業健美運動員在做這個,你會想,
    「哦,這就是二頭肌捲曲。
    好的,明白了。」
    所以,現在你有了所有的答案,
    你不必擁有我們的應用程序。
    我們認為這個應用不錯。
    你不必擁有它。
    只要你擁有任何類型的計劃,
    那就是你的小加勒比海圖,
    上面有 X 星和海盜船。
    你確切知道該去哪裡。
    你就是你、你的應用程序,
    或你的訓練計劃的地圖,
    而其他人,就像在復仇者電影中,
    都消失了。
    沒有其他人。
    甚至沒有其他的機器。
    只有你和二頭肌捲曲機,
    而增肌應用程序說,
    第一組是 12 次 50 磅。
    我選了干堆,我去到 50,
    然後我已經熱身好了,做了 12 次。
    這就是你需要思考的全部。
    比較,無論其他人怎麼想,
    如果沒有計劃的話。
    哦,天啊,你開始懷疑自己。
    有計劃的話,你不必懷疑任何事情。
    那些人中大多數都沒有計劃。
    他們只是隨意進去。
    他們覺得「今天如果我這樣做,我的三角肌就會長大」,
    像是,謝謝。
    謝謝你的智力意見。
    你說過有效訓練有兩種類型。
    其中一種是高,我說不出這個詞。
    其中一種是增肌。
    非常好。
    而另一種是,
    週期化。
    所以,週期化是基於科學的
    任何類型訓練的組織。
    好的。
    增肌訓練是訓練的一種。
    它只不過是肌肉增長的訓練。
    這就像是一個花哨的科學術語,
    意味著增強肌肉、增長肌肉。
    這是增肌的技術定義。
    當你訓練肌肉增大時,你可以有點隨意,或者說根據感覺進行,通常這樣做在大多數情況下都能獲得不錯的結果。但是,若想獲得最佳的結果,你的訓練應該是有計劃的。期化訓練是一種科學的方法,用來組織你的訓練,旨在大致上實現三個目標。其中一些更適合運動員,而非普通人。獲得最佳結果、在適當的時候達到巔峰(例如為了夏季的腹肌),以及將受傷風險降到最低。考慮到我們所掌握的所有科學知識,你所制訂的計劃因為是基於證據的,所以它現在可以被視為一個期化計劃。這就是這兩個概念之間的關係。
    我需要了解關於肌肉增大的哪些知識才能實現它?有沒有甚麼基礎的東西?因為我認為每個人都希望有點肌肉增長。我覺得我在健身房待得太久了,我認為我在訓練時可以更加高效。當談到肌肉增大時,您會建議我開始思考哪些基礎原則?其一是專一性。這是所有運動、美術和運動科學中最重要的原則:我來這裡是為了什麼?我想要什麼?因為你可以在健身房做一堆練習,然後覺得,那很好;但有些人會問:“你有獲得你想要的結果嗎?”而你可能會說:“我想要更大的肱二頭肌。”那麼,你做了多少肱二頭肌的練習?可能會說:“我想也許有直立划船。”所以我想要一個更大的肱二頭肌。我們只是專注於幫助史蒂芬·巴特利特擁有更大的左肱二頭肌。因此,專一性就是告訴自己:“好吧,我想要更大的肱二頭肌”和其他一些肌肉。
    然後我們進入超負荷原則,這意味著你必須挑戰自己。如果你在所有組次的結尾,其他人看著你,無法辨別你是在熱身還是做真正的工作組(例如:一個真實的組次),那麼你就有問題了。在所有組次的結尾,無論重量變慢了,還是即使對你來說速度一樣,但感覺上變得更難,你就要注意。你知道,你做這個、這個和這個,然後在幾次重複後,你會想:“這正是你想要的。”每一組真實的工作組應該都具有挑戰性。你應該以一點點懷疑的心態接近每一組,比如,“噢,來了,我得試試。”一組是一組重複。正確。所以如果我做10次重複,那就是一組。對。而且你的組次必須具有足夠的重量。大約五次重複至三十次重複的範圍內,最後幾次的重複要接近你無法正確使用技術來舉起重量的地步,這是“非常好”。
    所以不存在一個完美的重複次數嗎?有。這是一個交易秘密,我得私下告訴你。MDA側面。好了,我們不在鏡頭前。好的,很好。所以是17。有,這裡有很多背景和具體情境的細微差別。有些人,有些肌肉回應五到十次的組別會更好,而其他人甚至是同一個人可能在身體的其他肌肉上會更適合二十到三十次的組別,還有其他所有範圍的情況。但一般來說,你在運動科學數據中會發現,一組人都在訓練大約五次重複的組別,而另一組則在訓練大約三十次重複的組別。他們在8、12、16週內的肌肉增長變化在統計上是無法區分的,這意味著如果我把這些組別的標籤去掉,而你不知道哪組是什麼,你無法告訴我誰是用高重複還是低重複在訓練的,對於肌肉增長來說,幾乎是一樣的。這真是瘋狂。我們用的重量是一樣的。我猜不一樣的重量。對,不同的重量,五次重複的挑戰性重量要比三十次重複的挑戰性重量重得多。
    好的,我總是想知道這個,當我去健身房時,我在想我應該是在肱二頭肌上做30次10公斤的重複,還是做10次20公斤的重複。這兩者都是正確的,沒有錯的答案。只要我在那些組次的結尾感受到的壓力是艱難的,則都是有增長肌肉的同等機會。正確。好的,有趣。這實在是個好消息,因為這意味著在家裡我可以隨便使用各種重量,而不必非得使用特別重的去增長肌肉。只要它們不是那麼小,以致於你數到第45次,然後你會想,我可以這樣做永遠不變;或者它們不是那麼重,以至於你可能連兩次的重複都無法完成。任何大約五到三十次之間的、具有挑戰性的訓練都是非常好的。
    那麼,我需要做多少組,以及每週去健身房多少次才能讓我的肱二頭肌增長?這個答案取決於你之前的訓練量。但如果你是新手,每週進行兩次課程,每次進行兩到三組的肱二頭肌訓練,將會帶來幾個月、幾個月的不斷進展。真的嗎?可以做更多嗎?可以。作為一個初學者,需要這樣做嗎?不。最終作為一個更進階的人,為了獲得穩定的更好結果,是否需要做更多組、也許更多課程?是的。但對於幾乎沒有健身經歷的初學者來說,最小有效劑量是極其微小的,這就是為什麼我能這樣說:如果你每週健身20分鐘兩次,你會獲得很好的增長。如果我去健身房,對我的肱二頭肌做六組,只去健身房一次,則不同肌肉組之間的訓練間隔是否會影響?會。
    每週訓練一次能給你良好的結果,但每週訓練兩次相同的肌肉能帶來顯著更好的效果。每週三次訓練與每週兩次相比、每週四次訓練與每週三次相比、每週五次訓練與每週四次相比,這些相比之下的顯著差異呈指數遞減的趨勢。因此,雖然每週一次的訓練可以見效,但兩次會有更好、好得多的效果。每週三次訓練則會帶來稍多一點的成果,依然顯著。每週四次訓練,你得持續訓練一段時間才能明顯察覺到三次與四次之間的差異。四次和五次之間的比較是有上下文和細微差別的,我不能斷然告訴你每週五天的訓練一定比四天好。這需要我了解你的訓練計劃以及其他所有因素才能得出結論。所以,我實際上希望每個肌肉群每週訓練兩次,這是我們的最低要求。每週兩到四次是我所認為每個肌肉群最佳的整體建議。如果你同時訓練全身肌肉,即全身訓練,大多數在忙碌的生活中無法多次訓練的人來說,這會是每週二到四次的課程,針對全身的主要肌肉群。這是一個很棒的初學者健身計劃。
    我的肌肉現在在做什麼?這在促進它們增長。它們的增長發生在什麼時候?是在我晚上睡覺的時候嗎?還是每次我彎舉啞鈴的時候就開始增長?實際上發生了什麼?因為有時候,了解內部的實際情況幫助我思考並改變我的行為。是的,肌肉增長的主要刺激因素是你肌肉中的分子機器,這些機器在你的肌肉細胞中設計來檢測張力的存在。當你的肌肉產生張力時,這些分子檢測機器就會啟動,說:“哦,我們這裡有張力。”然後它們開始告訴細胞的其他部位:“嘿,讓我們開始肌肉增長的過程,開始了,不是正在發生,就是已經開始。”這是一種肌肉增長的刺激因素。還有幾個可能/可能會有影響的其他機制,其中一些是代謝產物的分離,這是個華麗的說法,指的是那種燃燒的感覺。你知道在一組結束時,你會感到“啊!”這些訓練的代謝產物,如果在高水平上積累,已在大量動物研究和一些人體研究中顯示,從機制上來說,它們可能還會告訴分子機器,讓你以後再次增長肌肉。“嘿,啟動肌肉增長的過程。”另一個是泵感。所以,你知道,你做幾組二頭肌的時候,你會想,“哦,我的天,這到底怎麼回事?”然後你可能會把它秀給某位女孩,她則像往常一樣跑掉。實際上,細胞腫脹本身在促進更多肌肉增長方面可能發揮了因果機械作用。但我們知道,至少80%的人所見的肌肉增長是因為對張力的感受器的存在。肌肉的增長,當你一離開健身房,這是一個負面因素,因為健身房是分解代謝的,它會破壞你的肌肉。實際上,訓練所造成的肌肉分解量超過它所建立的。但是,當你回家開始進食,攝取蛋白質、碳水化合物、脂肪,而且你每天有幾餐,當食物進入時,幾個小時後的訓練開始,這時如果你持續測量肌肉增長,這真的很難做到,因為他們不會經常這樣做。你需要把人留在實驗室,使用放射性示蹤劑並測量所有這些奇怪的東西。每幾個小時測量一次,二頭肌中肌肉增長的量會不斷上升。它通常會在你舉重後半天到一天半之間達到峰值,具體取決於你訓練的強度。如果是比較簡單的訓練,峰值會稍早出現,大約一到兩天後會下降。如果你訓練得很瘋狂,峰值會在一天到一天半之後出現,然後一週半之後又會跌回基準水平。但這是一個非常平滑的曲線,在這條曲線下的每一個點,你都在增長肌肉。
    所以當你問:“是我睡覺的時候嗎?是我吃東西的時候嗎?是我休息的時候嗎?”答案是這些情況都會涉及,但健身房的訓練除外。你在健身房不會增長肌肉,健身房只是給了你一個增長肌肉的信號。而你在健身房外的行為同樣重要,所以有些人訓練非常努力,但不正確飲食,不攝取足夠的蛋白質。他們的睡眠狀況極差,壓力水平則完全失控。他們努力訓練,但一週又一週地說:“我沒有看到任何結果。”其實,結果是在你休息時、睡覺時、攝取營養豐富的食物時產生的。訓練中會刺激這一過程,但這只是第一階段。第二階段,實際的增長發生在健身房之外,並不是在某個特定的時間點,例如在健身後的兩小時內的神奇窗口期,所有的增長都發生在那個時候。實際上,增長最開始會在那之後開始上升。四天之後。所以如果你每週訓練兩次,周一訓練,周一晚和周二、周三的時候你就會增長很多肌肉,但到周三末,你就不會長得更多肌肉了。你星期四再回到健身房,再狠狠訓練一次,到了周日,你又完全放鬆,這時你不會增長任何肌肉,你的身體正有效地恢復疲勞,然後到了周一,你完全恢復精力,準備再次來個強訓。
    如果我不再去健身房,失去我所獲得的肌肉需要多長時間?
    再一次,聚焦在這個二頭肌上,我訓練它,每週兩次,讓它變得壯大。它會多久消失?
    好問題。
    兩部分的答案。
    第一部分是在不訓練約兩周內,現代科技能夠探測到的肌肉減少首次出現。因此,如果你兩周不舉重,然後我們把你放到MRI掃描儀或DEXA掃描儀裡,假設你一個半星期不舉重,我無法告訴,你其實還沒有真正失去肌肉,只是變得精神錯亂。因此我個人來說,我對舉重上癮,所以如果我一個星期不舉重,我會想,哦我的天,所有的肌肉都消失了。
    這有某種直覺的真理,因為當你不給肌肉施加壓力時,反之則會,肌肉會稍微發炎,膨脹一下。所以當你不訓練半週至一週時,肌肉看起來會變小,彷彿減重,但其實只是失去了水分。你做一次健身訓練,想著,哦我的天,我的二頭肌在一個半星期後消失了。你在訓練結束時做一下肌肉的鍛煉,然後你會想,哦我的天,我是我從未有過的那麼壯。
    我一直在自欺欺人,因為這些肌肉恢復得超快。
    在約兩周不舉重後,我們開始失去肌肉,但這是非常緩慢的過程,需要好幾週甚至是幾個月。
    在幾個月不舉重之後,你的二頭肌看起來會小得多。但可能不會小到你剛開始舉重時的樣子,因為你的肌肉有一定的記憶。如果我們可以這樣稱之。
    那是真的。這確實是一種記憶的現象。
    很多時候,當你最初獲得一定量的肌肉時,尤其是如果你已經訓練了多年,它的大小不會回到你開始時的水平。它總是更大,直到你到了80歲或類似的年紀。
    話雖如此,的確,你會注意到尺寸的減少。所以,兩周是直接的回答,但這會需要好多週、幾個月的時間來減退。
    然而,這裡是第二部分,這是個好消息。
    因為那個肌肉記憶的情況,不管你最初增長這些肌肉花了多長時間,你要再重新獲得它所需的時間將會是個數量級,大約少10倍左右的時間。
    如果你之前變得更壯,如果你有更大的肌肉,那麼它們會回到之前的大小。
    你舉重八個月,二頭肌變得更大。
    然後你停止舉重三個月。
    結果看起來差不多,和你剛開始時差不多。
    如果你非常小心,可能會稍微變大,但實際上只是回到原點。
    大多數人會想,哦我的天,還需要再八個月?
    光是要再回到我開始的地方,還是算了吧健身房。
    事實是,在大約一個月後,也許三週就行,你會擁有和巔峰時期一樣大小的二頭肌。因為組織生長的程度,如果它之前是某個大小,尤其是如果它比正常情況下顯著更大,並且你把它保持了一段時間,那麼它會以如此快的速度回來,
    如果你親身經歷,你會不敢相信這正在發生在你身上。
    你回來了。
    他們能科學地測試這個嗎?
    哦,當然,經常。
    是的,重新訓練研究、已訓練、再次訓練。
    哦,沒錯,他們已經做過一些研究,故意舉重一段時間,然後長時間不舉重,看看重新獲得肌肉需要多長時間。
    而我熟悉的一項研究是有一組人持續訓練數周,
    還有另一組人持續幾周訓練,然後中間休息兩周,
    然後又開始重新訓練幾周。
    兩組人在研究結束時肌肉大小是完全一樣的。
    所以我們想,好吧,那個持續訓練的組別從未休息過兩周。
    我們能否說他們故意無所事事地休息兩周?
    嗯,是的。
    你的身體大約會如此迅速地恢復失去的肌肉,這是個好消息,因為看,假設你整年大部分時間都在舉重。
    假期來臨,冬季假期。
    你可能不會去健身房,甚至可能根本不去。
    三星期後,你看看自己,感覺有點小或有點凹陷,你想,哦我的天,我將不得不從零開始。
    不會的。
    兩周後,你又恢復到最佳狀態。
    如果你只離開健身房六個月,過一到兩個月後,你又回到了最佳狀態。
    這就是恢復的速度。
    這對於任何沒有去健身房並感到內疚的人來說,都是個好消息。
    回去,重新開始,你會快速取得進展。
    這真令人興奮,因為我們總是有時候,在幾週不運動的低潮會讓我們失去動力,這也曾經浮現在我的腦海裡。
    哦我的天,這花了我三個月的時間才達到,
    現在又要花三個月回去。
    但若是我在訓練二頭肌的話,我該怎麼想伸展和熱身,才能在開始訓練之前準備好呢?
    有很多方法可以做到,但最近的一些研究顯示,你其實不需要太多。
    我們推薦的最簡單的熱身方式之一,RP和我們的應用程序中有提示,你需要,假設你已經選好了最終的重量,像上週你用20磅的啞鈴做了15下,這週則是用20磅的啞鈴做16下的組合。
    你要做的是採用非常輕的重量,可能是五磅的啞鈴做12次,這樣可以讓每個部分活動起來並保持良好的技巧,同樣的技巧你將會使用。休息30秒到一分鐘,然後拿起10或15磅的啞鈴做一組8次。這會稍微有點挑戰性,你會感受到一些節奏,但你的身體已經比較暖和了,神經系統也更加活躍,肌肉也更具彈性。之後再休息一分鐘,然後你將拿起你實際要使用的重量,即20磅啞鈴,進行2到4次的組合,以便感受這個將要使用的重型重量,不僅是讓你的肌肉和神經系統適應,也讓你的心理上做好準備,讓自己想,「好吧,這是我將要使用的工作重量。」所以,12次,8次,4次,再休息30秒,然後進入首個工作組,例如16次,你就可以開始了。
    當你對同一肌肉群進行多個練習時,你只需要在你將要使用的中等重量範圍內做一組四到八次的訓練,以便感受這個動作,因為這一區域已經大體上熱身好了,做一組小的熱身,然後休息30秒到一分鐘,再開始你的首組訓練。如果你換做要使用其他肌肉,比如你在訓練胸部,但在同一時段轉到背部訓練,那麼首個背部練習也是12、8、4次,重量逐漸增加,次數逐漸減少,中間休息一點時間,然後就進入你的首個工作組,這樣你就可以開始了。你不必在之前做有氧運動,也不必上跑步機,除非你喜歡這樣。你不必進行任何形式的有氧熱身,亦不需要做任何伸展運動或類似的東西。你不必進行任何古怪的波蘇球繞頸帶的奇怪激活運動。這樣的簡單熱身基本上在98%的情況下,已經是你需要做的唯一方法了。
    什麼是熱身?我的肌肉內部在生理上發生了什麼?因為我們都在熱身,但我認為沒有人真正知道裡面在發生什麼。是的。所以你的肌肉組織有一些可以用流體動力學的術語來度量的物理特性,比如黏度和遲滯等。當你非常冷時,通常會隱含一些脆弱。而當你在熱身時,血液會被送往肌肉周圍。肌肉本身實際上變得更暖和。很多那種緊繃的結構,組成的蛋白質是類似於伸展材料的類型,它們會鬆弛一些。這讓你可以在訓練中全範圍地活動,而不會受傷。這是從肌肉的角度看。你也會有某種化學反應發生,某些結構會充滿化學物質,而某些結構的化學物質則會下降,這樣你就準備好去進行超高強度的工作。但這只是故事的一部分。
    另一部分是神經系統,因為你的神經系統也在熱身。在技術術語中,這稱為激活。當你到健身房時,假設我們說,好的,我們在你睡覺時重新設計了你的肌腱,這樣你就不會受傷。你不可能受傷。就像一輛車要撞到你,你的二頭肌才會撕裂。你可以隨便去做彎舉,但這會感覺非常奇怪。你也不會接近你上週的四到五次的目標,因為你的神經系統就像在說,「發生了什麼事?」我應該做某些事情,這樣你就更懂得調動神經系統。這一部分字面上就是神經系統本身下到細胞層級正在沖洗各種代謝產物。神經連結變得更強。你有點像是正在重新接線主要運動皮質,讓它明白,「哦,我們在做彎舉。這就是執行這個模式的方式。」另一部分則是技術。「哦,這就是我要做的技巧。」因為如果你只是進入肌肉並且隨便做事,就好比我告訴你:「這是個球,去投籃,隨便投個三分球。」你會說:「我需要幾次來提醒我的身體拍籃球的感覺。」舉重也是一樣的道理。你要提醒你的身體彎舉的動作是什麼。如果你連續幾組地提醒它,當你進入真正的工作組,第四組的時候,你的身體會說:「哦,我知道我將要做什麼。」我會激活哪些肌肉部位來收縮?哪些其他肌肉的部位我會激活來放鬆,並共同收縮讓這整個流程發生?
    還有哪些常見的錯誤人們在健身房訓練或運動時會犯的?我已經提到不做伸展和太快速地增加負重,但還有過快增加訓練的總量和負載。因此在我的身體還沒有準備好的情況下就過度勞累。還有其他一些明顯的錯誤,人們會犯,導致他們的進展受到抑制嗎?其中一個就是對良好技術的忽視。對於肌肉增長來說,健身房中有一些關於良好技術的普遍原則。其一是:妳是否以能夠正確激活並刺激那個肌肉的方式進行動作,以讓它得以增長?因為如果你做出的彎舉是拱起來的,它會使很多二頭肌參與。
    如果你做一個彎曲的動作,因為二頭肌在肩膀和肘部被向一邊拉,被向另一邊拉,最終會做出更多的穩定收縮,而不是真正的主要動作。因此,當你看到健身房裡的人們在彎曲時,他們只是這樣做時,你會想,是的,那是在訓練你的二頭肌。但如果你稍微改變一下動作,會好得多。再舉個例子,深蹲,對你的腿來說。如果你向後深蹲得很遠,坐得很低,臀部會受到鍛煉,好的,你的下背部和上背部、中腹部也會受到很大影響。但因為膝關節的角度沒有太大變化,你不會獲得很多的股四頭肌刺激。如果你保持更直立,腳跟和腳尖都在地上,讓你的膝蓋向前延伸超過腳尖,當你保持直立並向下沈到很低的時候,膝蓋會出現這種情況,哦,我的天啊,那全是股四頭肌的鍛煉。因此,你想要的是針對特定肌肉的技術。這在每一次的重複中都非常相似。它穩定地將肌肉放在一個在那種深度、痛苦、拉伸的姿勢中。如果你擁有這三個要素,關於你的技術我們可以說的其他所有,只是細微的差別和更細緻的要點。這些確實是最重要的。我們之前也談到了營養。所以如果我想讓我的二頭肌增長,同時在二頭肌周圍減少體重,讓它們看起來更明顯,我應該吃什麼?肌肉增長的首要條件是蛋白質。含有大量蛋白質的食物。理想上,應當每天三到五次進食,時間間隔大致相等。早餐、午餐、晚餐,完全可以。甚至更好的是加上晚間的小吃。普通人每天所需的蛋白質略少於,每磅體重一克。實際上,會少得多。所以,這大概是上限,一個理想的目標。如果你體重大約為200磅,那麼你每天應該攝取150到200克的蛋白質。對於幾乎每個人來說,150克已經足夠了。但如果你真的很認真,並且想要額外的保險,那麼就是每天200克的蛋白質。如果你每天吃四次,那麼,哦,對了,每餐大約需要30、40,讓我們說40到50克的蛋白質。我可以吃太多蛋白質,然後變成脂肪或其他什麼嗎?從單獨來看,蛋白質不會。如果你的蛋白質攝入量非常高,以至於碳水化合物和脂肪的攝入量一樣,而你把蛋白質提高得非常高,但碳水化合物和脂肪的攝入量保持不變,那麼你的總熱量就會過高。這會隨著時間的推移造成脂肪增加。但是如果你在一個飲食中攝入大量的蛋白質,但減少了碳水化合物和脂肪,而你的熱量保持在維持水平,你不會增加任何脂肪。這對你的腎臟沒有不良影響。對你身體的其他部分也沒有不良影響。過量的蛋白質作為健康問題一直都是一種神話。這是人們心中普遍存在的觀念,認為過多的蛋白質不好,是吧?是的,如果你進行過腎臟手術,絕對是這樣。但是除了這個,你可能沒有問題。你提到每天三到五餐。現在很多人都在這種禁食的陣營中,間歇性禁食,不常吃。是否可能禁食但仍然以你所描述的方式增加肌肉質量?是的,完全可以。只是速度沒有那麼令人印象深刻。因此,你需要為自己做出取捨。如果你想讓自己變得最強壯,三到五餐穩定地分配,幾乎每個競技健美運動員都是如此,這樣吃,高蛋白。你多常吃?呃,我通常每天吃四到五次。你是在訓練前還是訓練後吃?都有。好的,那麼是在訓練前還是訓練後?是的,但很多時候我會在清晨訓練,所以我根本不會吃東西。我會起床,和我的訓練一起喝一個蛋白質和碳水化合物的混合搖搖。這完全是可選的,超額的額外獎勵。如果從文獻來看,它可能不會真的起作用,但我覺得這樣做有點吸引力。然後在訓練後我有我的第一餐,第二餐,第三餐,第四餐,睡前,醒來,然後再做一次。你是怎麼讓自己開始的?你有補充劑嗎?不。為什麼?不,我不吃任何類型的興奮劑。為什麼?呃,我天生就已經很亢奮了。所以如果你給我興奮劑,它會變成不太愉快的副作用。我會變得很亢奮,焦慮感會超高。我的思考會變得不那麼流暢。所以這大概是我個人特質。因此早上醒來,我不需要任何東西來讓我開始。我就這樣開始了。幾組熱身之後,我有我所需要的所有能量。這對每個人而言並非如此。因此,對於許多人來說,喝一些綠茶、黑咖啡或在去健身房前30分鐘喝一些預訓練補充劑對於很多人來說都是很好的建議。我覺得如果你一週做五六七次預訓練,肯定不健康。因為其中有些東西強得驚人。我之前喝過,真的會感到心悸。你知道的,談到焦慮,那種焦慮感。這樣的頻繁攝取不會對人們健康。如果只在極端情況下,對於某些個體,這並不理想。
    但我們可以自信地說,大多數人開始經歷健康問題的咖啡因每日攝取上限劑量是1000毫克。一杯咖啡的咖啡因含量,依據杯子的不同,約在50到100毫克之間。有些運動前補充劑有250毫克的咖啡因,有些甚至有500毫克。上次我查過,羅尼·科爾曼的運動前補充劑每勺或每份有550毫克咖啡因。這樣的量不算多嗎?如果我攝取550毫克的咖啡因,你們可別帶我去健身房,直接帶我去醫院,把我放進精神病房。36小時後我會沒事。但對於有些人來說,習慣高劑量咖啡因的情況,不僅對他們來說不是不健康,而且他們也覺得很舒服。所以我會建議你從你需要的最少攝取量開始。如果需要再逐漸增加,那也是一件好事。
    另外,我會對運動前補充劑或興奮劑有很強的說服力。如果我問你:「嘿,你在健身房通常有多少能量?」你會回答:「噢,那太好了。」然後他們會問:「我應不應該服用運動前補充劑?」我會說:「不,根本沒有必要。」如果你說:「我早上起來,有些日子睡得不多,我需要點東西來提振精神。」並不是每天都這樣,但有時候我會說:「嘿,考慮一下綠茶、黑咖啡、低卡汽水,或者像有需要時就服用運動前補充劑。」但有些人把這視為一種信仰、一個習慣、一個儀式。而且,老兄,你晚上9點才訓練二頭肌和力量,總共才20分鐘。你不需要三勺運動前補充劑。我甚至不知道那樣的劑量有什麼意義。所以有些人對於運動前補充劑有點瘋狂。就像世界末日一樣。而且那樣的情況,充其量是多餘。
    你對於熱量進出這整個理念的看法是什麼?許多人只是專注這個作為減肥、減脂和增肌的劇本。這是個有用的框架嗎?如果是為什麼這麼多人失敗於此?大多數人之所以失敗,是因為他們沒有考慮到熱量進和熱量出這個方程。不少人失敗是因為他們對食物的數量和熱量的估算非常糟糕。例如,有人會說一湯匙的花生醬。史蒂芬,你曾經見過湯匙測量杯嗎?那看起來並不像媽媽的湯匙,她用來盛花生醬的方式。那大概是四湯匙。所以像,「但我吃的熱量,blah,blah,blah。」每次帶人們去所謂的代謝病房,也就是一個你不可以擁有來訪者帶你食物的實驗中心。工作人員只有提供你所需的食物,你的所有運動和輸出都是被控制和監控的,而你的攝取量也是。沒有人違反熱力學定律。我們給你一定的熱量,然後預期你會損失一定的體重。這之間有變異,但你將損失的體重大致上符合我們的預測。如果我們考慮到所有的變量,你將會幾乎準確地損失我們預測的體重。因此,熱量進出是不可爭辯的。在進行這領域研究並具備科學素養和教育的90%以上,包括98%的人,熱量進出並不是有爭議的,從來也不是。有些人會說,「熱量計算對我沒有用。」這大概是因為你做錯了,或者你根本不關心自己攝取了多少蛋白質、碳水化合物和脂肪。還有其他細節也重要。就像你說,我需要一輛裝有V8引擎的車。這就足夠了。像,好吧,沒有方向盤,沒有踏板。好吧,我也需要這些東西。所以熱量進出是核心。因為沒有引擎,你就無法行駛。但你所吃的食物類型也有一點關係。你攝取的蛋白質、碳水化合物和脂肪夠不夠?這也有點關係。因此,人們喜歡貶低熱量平衡,而熱量進出則被指責為完全是神話。它不管用。不,不,它非常有效,只是並不總是足夠讓你獲得最佳狀態。但如果你以正確的方式進行,關於淨平衡,增重或減重,熱量進出實際上是唯一重要的。
    組織層面上,增重是絕大部分是肌肉還是脂肪?這種損失是肌肉還是脂肪的比例?這和熱量關係不大。與蛋白質、碳水化合物、脂肪、你所吃食物的質量、營養攝取的時間以及其他所有事項有更大的關係。因此,熱量進出是驚人的,非常具解釋性,至關重要。但這僅僅是整個畫面的一部分。我想這就是因為有許多人說他們聽說過熱量進出,但卻未能有效維持。現在,這真的關於動機和執行這一切的心理學。有些人告訴我,我們的身體想要保護我們的體重。因此如果我們開始少吃一些,我們將會感到更Hungry。如果我們在跑步後或進行體力活動後,我們的身體會試著弥补,因為它被編程來保護自己的體重,因為體重與我們的生存能力有關。人們為何失敗?你提到的原因之一是他們並未正確測量熱量,但對於某些人來說,為什麼心理因素讓它沒有奏效。你能想到許多原因嗎?因為當人們談論熱量進出時,如果你看看那些視頻的評論區,人們會說:「我嘗試過這個,但沒有用。」好吧。
    首先,我通常不會查看視頻的留言區,因為留言區並不代表觀看你視頻的人口。它並不代表真正觀看你視頻的群體。這也不代表真正的核心觀眾群體。因此,作為一種統計工件,留言區中對熱量平衡每一項反對的聲明可能對他們來說是真的,但這些人只代表1%的人口。而99%的人都運作得很好。對於那1%的人,他們會遇到一些麻煩。通常這些麻煩是他們沒有正確計算熱量。他們沒有考慮到宏量營養素的組成,蛋白質、碳水化合物、脂肪。他們沒有考慮到營養攝入的時機或他們所吃的食物種類等等。而另一個問題就是可持續性。我要計算熱量多久?在我的生活中,為了獲得我想要的身材並保持它,肯定不是永遠的。因此,我會計算幾個月的熱量,減掉很多體重。然後我會回到隨心所欲地吃,體重就會立即反彈。沒錯。所以,與其單純計算熱量,我們想要的其實是幫助人們建立良好的飲食習慣。如果你學會了如何構建由瘦肉蛋白、蔬菜、水果、全穀類和健康 fats 組成的餐,基本上你就知道你需要多少食物,以及每天吃的食物大概是什麼樣子。如果你相對頻繁地檢查你的體重,當你的體重開始稍微上升時,你就會稍微調整飲食。而當你的體重保持在較低的範圍時,偶爾吃幾餐不健康的食物幾根烤肉串、漢堡等,那都很好。如果你這樣做並且擁有那些健康的習慣,無論你在熱量限制中減了多少體重,你都能用非常非常少的努力維持這個體重,不需要計算任何東西,只憑良好的習慣。但如果你依賴熱量計算,然後你做一些奇怪的飲食,比如只吃橙子片和蛋白質奶昔什麼的。是的,熱量計算會讓你到達你需要的任何地方。但之後,你會發現,飲食結束了。然後你會問,我現在該怎麼辦?我會說,祝你好運,走出去和以往使你變胖的飲食一樣吃東西。這才是最關鍵的。人們可能會說計算熱量需要花太多時間,並導致與食物之間的關係不健康。我認為目前有一個很大的運動想在菜單上去掉熱量標示,因為這被認為會增加患有飲食失調的人數。這方面的討論值得深入嗎?當然,當然。很少有人會因為所接收到的信息增加而發展出飲食失調。我實際上會稱之為飲食秩序,而不是飲食失調。大多數患有飲食失調的人在基因上風險極高,還有一些其他社會情況。比如,最具危害性的飲食失調,神經性厭食症,幾乎是專門出現在生育年齡的女性身上。這不是菜單上有熱量造成的。這通常是因為你有遺傳易感性而帶到餐桌上的,還有你所處的社會和文化環境,不僅因為你是那個因體重而被嘲笑的錯誤的人,還因為很多人都因為你的體重而嘲笑你,於是你就一路偏離這條路,沒有任何人能告訴你,你瘦得不得了,因為你根本不相信。所以,認為因為在菜單上貼上熱量標籤會導致食物失調的發病率全球上升,這只是部分正確,實際上大多數情況並非如此。與此相關的還有肌肉畸形症,這影響了很多人,但具體是男性,大約87%的男性在15到32歲之間會經歷肌肉畸形症,這到底是什麼呢?所以肌肉畸形症通常是無論你有多健壯,你都認為自己要比實際上少得多,不論是參考自己的想法還是對某種虛幻的比擬群體的想像。如果你問我,“嗨,邁克,你覺得自己健壯嗎?” 我會說:“不。” 你會說:“哎呀,不好,不是一個好徵兆。” 顯然他是健壯的。然後你可能會問我:“邁克,與其他40歲的阿什肯納茲猶太男性相比,你有多健壯?” 如果我大概會說:“絕對在底部50%之內,可能底部25%,” 你會說:“好吧,他有精神疾病,帶走他。” 那就是高層次的肌肉畸形症,與任何客觀現實的脫離,對實際擁有多少肌肉的缺乏認知。人們是否高估或低估了與肌肉相關的外觀?畸形症幾乎總是被歸類為低估。但根據你與人們合作的經驗,人們會認為自己比實際上更健壯嗎?這真的取決於個體。大多數在健身文化中非常投入的人,如果你在他們狀態不好的日子裡抓住他們,他們會認為自己比實際上少得多。而如果你通過交談深入探討,他們最終會說:“是的,不,我知道我很健壯,但我只是說…” 然後這是抱負的,“對於我的目標,我並沒有想像中那麼健壯。” 有趣的是,我們通常認為女性,社會上存在刻板印象,會更關心自己的身體形象。但我最近讀了很多統計數據,表明男性同樣關心自己的身體形象,只是以稍微不同的方式關心,還有他們的身體形象感知與自身心理健康之間的相關性。
    當然,當然。
    你看到很多這樣的情況嗎?
    你覺得心理健康和男性身體形象之間有聯繫嗎?
    是的,許多心理傾向的某個比例是遺傳的。
    其他的則是非常個別的習得,
    這些隨著時間而改變。
    這不是簡單地說教育或家庭環境如此。
    所以,關於你如何用自己的思想與世界相處,
    唯一一致的因素就是遺傳。
    而且許多特質往往是聚合在一起的。
    因此,可以在一個光譜上說,有些人聚合了許多負面的心理特徵,
    而有些人則聚合了許多正面的特徵。
    他們絕對是人。
    每個人都是中間的混合體,
    但也有一點這樣的情況,
    我不想用另一個心理健康的術語來描述,在這分佈上有一種雙極性,對吧?
    所以,許多通常焦慮的人,
    他們總是感覺不安全,對自己不確定,
    他們也是那種在健身時變得更加結實,
    卻仍然不相信自己實際上已經如此結實、成就滿滿且了不起的人,
    因為他們總是像是,
    你知道,引用老猶太笑話,
    刻板印象就是,我永遠也不會變得巨大。
    而且實際上,你已經很巨大了。
    像,我不知道。
    明天還可能會變得更糟。
    許多人只會這樣與人互動。
    因此,當你讓神經質的人變得結實時,
    他們並不認為自己那麼結實。
    他們總是像,哦,我的天啊,這總是會結束。
    但如果你把並不焦慮的人變得結實,
    在那樣的人身上健身一個星期後,
    他們就像,哥們,我像是,
    你覺得我該轉行去健美比賽嗎?
    你就會說,走開,你只是太自信了。
    所以這真的取決於誰在做這件事。
    現在,文化的東西,社交,誰在你的圈子裡?
    我給你一個好例子。
    我有許多最親密的朋友
    根本與健身無關。
    他們中的幾個實際上是神經科學家,
    只是隨便在大學時認識的人,
    最終成為了我一生的朋友。
    所以當他們評估自己的肌肉量
    相對於我和我的健美朋友們時,
    他們就會說,我的狀態糟透了,
    我一點都不結實。
    這是一個奇怪的比較群體,
    我總是提醒他們,哥們,
    並不是每個人都像這樣。
    他們去商店。
    他們上學。
    他們去銀行。
    然後他們會說,哦,爛,說得對。
    我實際上是銀行裡最結實的人。
    這根本不像金氏健身房,大家都巨大。
    所以如果你恰好身處一個環境,
    比如說你是一名大學生,
    你經常去大學健身房,
    那裡有很多結實的人,
    如果你一直在那裡努力做到最好,
    如果你一開始就很焦慮,
    可能會開始感到
    自己根本沒有那麼結實,
    無論是應有的還是可以成為的等等。
    但如果你經常在老年人院裡和你的祖父祖母在一起,
    你會總是感覺自己像超人,
    因為天啊,你能做真正的事情,還能搬家具。
    那麼回到減肥的問題。
    如果我在嘗試減肥,
    有哪些關於減肥的最大迷思
    讓人們產生障礙和抑制呢?
    其一就是你必須完美。
    如果我遵循我的飲食,那我就不錯。
    如果我偏離了飲食,那不僅意味著我變得糟糕,
    而且一旦我偏離了飲食,我就犯了罪,
    對我來說沒有任何安慰。
    許多人有那種掉下車的心態,
    他們會吃乾淨的食物,不管那意味著什麼,
    健康飲食好幾週好幾週。
    他們吃了一根烤肉串,吃了一個漢堡,
    然後他們就會說,回不去了。
    就這樣,兄弟。
    我不再節食了。
    我不再是一個好人了。
    這整個二元對立的心態
    就像有一種宗教式的做法。
    這傷害了很多人,
    因為實際上,如果你只是吃了一個漢堡,
    你身體的反應會是,哦,太好了,
    我肌肉裡儲存了更多的碳水化合物。
    我稍微恢復了一些。
    我的飲食疲勞其實低了一點,
    因為你給我喂了點食物。
    明天,我會回到我的飲食當中。
    我會比如果不吃那個漢堡時取得更好的增長。
    所以這真的讓人筋疲力盡。
    很多人這種做法完全顛倒,
    他們會說,
    我要麼是好人,要麼是壞人,這非常困難。
    另一個是,人們認為減肥的方法
    與保持體重的方法是相同的。
    這真的非常糟糕,
    因為我妻子是一位美國家庭醫學和運動醫學的醫生,
    她做了很多工作,
    國際奧委會的團隊等等。
    她正在查看醫療文獻中的這些正式建議,內容是,
    這是你需要遵循的飲食才能減肥。
    然後她就跟一些專業人士進行了跟進,
    她就問,那麼保持體重呢?
    他們會說,是的,你指的是什麼?
    是的,你在說什麼?
    這不是我想要談的事情。
    所以人們認為,好的,我要改進我的飲食,
    不再吃冰淇淋,不再吃薯片,不再吃芝士爆米花。
    我要吃得非常健康。
    然後當我達到我想要的體重時,
    我會持續吃得非常健康。
    我再也不會吃冰淇淋。
    這是個奇怪的世界,不是嗎?
    於是他們會再次回到以前的飲食。
    他們會在達到自己喜歡的體重之後,嘗試幾個月
    完全吃得非常健康,乾淨,等等。
    他們會再瘦一點。
    他們筋疲力盡,疲憊不堪。
    他們對食物的專注讓他們瘋狂。
    他們會吃一些冰淇淋,並會覺得,自己是一個罪人。
    然後微笑的冰淇淋,冰淇淋,漢堡,漢堡,他們又上升了。
    然後他們又反彈回了以前的體重。
    所以一個巨大的迷思就是,當你在減肥時,確實需要對你的飲食更加留意。然而,一旦你達到了那個體重,你們都需要一些時間。大約每三個月你努力節食以減輕體重後,應該至少保持兩個月的維持期,單純保持這個體重。如果你曾經重達100公斤,現在降到90公斤,經過三個月,應該在90公斤維持兩到三個月。大部分仍然吃健康食物,但可以偶爾添加一些垃圾食品。維持體重比減重要容易得多。當生理和心理上,在那兩到三個月後你的飲食疲勞減少,你如果想的話,可以再次開始非常努力地節食,以達到你想要的下一個目標,或者就這樣保持平衡生活。但如果我們告訴你,這是讓你變得苗條健康的飲食,而你問,這要持續多久?而醫生卻說,永遠。那我該怎麼辦?我再也不能在晚餐後吃提拉米蘇了。這樣的建議真是糟糕。而且不僅僅是醫學界的人太頻繁地這樣說,大多數人心中也有這種想法。這是一個非常難以承受的情況。我一生中接觸到的大部分關於減肥的瑞士敘事之一就是,80%的減肥是由飲食決定的。你如何看待這些比例?減肥有多少是由飲食而非運動決定的?飲食對減肥的影響比運動大。作為一種經驗法則,我對80/20的比例非常滿意。這背後有幾個原因。一個是受限能量假說。這也被稱為庞澤悖論,基於赫爾曼·庞澤在物理人類學方面的研究。因此,他們基本上意識到,人類能夠進行的體力活動是有範圍的。但如果你試著讓人們將他們的體力活動加倍,假設你說,我不會改變我的飲食,我會比下一個人多鍛煉兩倍。你的身體會迅速感到疲勞,而你的新陳代謝也會自我調整。你計劃外的體力活動,比如接電話時你有多起身?你還是在沙發上跟他們聊天嗎?還是你多起來在廚房裡走來走去?你的身體會做出這些調整。因此,如果你真的試圖用運動來抵消不健康的飲食,這是行不通的。通常你會回到原本的體力活動,因為你太累了,無法繼續,然後就失敗了。而飲食方面,你可以進行一些基於原則的飲食改變,比如停止每天吃垃圾食品,星期五和星期六只吃兩片垃圾食品。單靠這樣就能持續下去。只要這些食物是充實的,有很多蔬菜、水果、全穀類、瘦肉,你就不會感到餓。你只是覺得,該死,我想吃一包薯片。這不是理由,那主要是心理上的,而不是生理上的。因此,節食能夠在不完全破壞卡路里平衡方程的情況下,從中去除更大比例的熱量,這也是有限制的。你不能永遠節食,所以必須分段進行。還有一點就是,為了燃燒大量卡路里以減下很多體重,你必須做一些真正的運動。平均每個人跑步時大約會燃燒100到150卡路里的熱量。哦,我的天啊。你開始想,像一個甜甜圈有300卡路里。史蒂芬,如果我計時,你能多快吃掉一個甜甜圈?五秒鐘。沒問題。砰。你打算每吃完一個甜甜圈後就跑三英里嗎?不。這太瘋狂了。因此,清理你的飲食,減少垃圾食品,減少卡路里並不是那麼難。但如果你試圖用運動來抵消你攝取的多餘垃圾食品卡路里,這就像一場三對一的戰鬥。你在下班後的工作場合吃了兩個甜甜圈。那天你需要跑六英里。沒有人會這樣做。這就是為什麼飲食是一個如此巨大的因素。用飲食造成”傷害”是如此容易。並且它比運動更容易掌控。邊界層更小。你所需做的來抵抗糟糕的飲食則非常巨大,超出了這些邊界層。我認為這有很多原因,因為人們通常認為減肥的方法是去跑步。對。這通常是,你知道的,你會看到人在健身房,如果你問某人為什麼他們在跑步機上,他們可能會說,”我在試著減肥。”是啊,這有一點幫助。但如果你跑步,每天額外燃燒200卡路里,一周三天,那麼每週額外燃燒600卡路里,這是好事。這樣你可以減掉一些不錯的體重。不過,之後你會更餓嗎?通常,運動不會可靠地增加大多數人的食欲。因此根據個體的上下文,並不能可靠地說多運動必然讓你更餓,這很酷,因為通常你並不會感到更餓。如果你持續運動,但控制你的飲食,你就可以了。然而。這其中有沒有心理因素?為什麼?因為我跑了,所以我現在覺得我應該得到這個。哦,是的。這是個大事情。有些人確實會有食欲反應,但你在那之後放入你身體的東西可以是一些真的很健康的食物,不含過多卡路里的同時又能讓你感到飽滿,或者則是我們跑完后,吃披薩和喝啤酒。這樣將會非常糟糕。但我們快點來說。所以假設你每週通過跑步兩英里或其他方式额外燃燒600卡路里,或每週跑四英里,對吧?每週600卡路里。
    那是什麼呢?
    嗯,要燃燒一磅的身體脂肪,
    你需要每週從飲食中減少3500卡路里
    或者每週增加3500卡路里的活動量。
    600卡路里對於這個來說就像是微不足道的滴水。
    你根本不會注意到。
    我是說,是的,經過一年後,
    你可能會減掉兩到三磅,或者五磅,隨便。
    沒有人會以這種方式去思考。
    但是如果他們只是改變飲食,並持續訓練
    保持中等到高水平的卡路里燃燒,
    但從飲食中去除食物,特別是垃圾食品,
    他們自己能創造的總卡路里赤字
    現在變成每天幾百卡路里。
    現在你每週就能失去一磅脂肪。
    現在你會取得很大的成果。
    在長期減重方面,進行有氧運動或力量訓練有偏好嗎?
    因為我在想,如果我有更多的肌肉,
    那我的身體肯定會需要更多,
    它會燃燒更多的卡路里。
    僅僅是個小幅度。
    幾乎不會被注意到。
    所以你的身體和我的身體,
    你並不會燃燒更多的卡路里。
    你多重?
    90,我甚至不知道這是幾磅。
    大約是92公斤。
    好,明白了。
    所以我目前的體重大約是98公斤。
    202磅。
    所以202。
    所以我現在的體重在216到220之間。
    所以我們的體重並不差太多?
    並不差太多。
    所以即使我有相當多的肌肉。
    在你看來。
    我是不是很偏頗?
    這裡沒有畸形感。
    我的脂肪燃燒量會稍微多一點
    或每天多燃燒一些卡路里,因為我有更高的肌肉量,
    但這主要是因為我絕對更重。
    例如,世界上燃燒最多卡路里
    和需要最多卡路里來維持體重的人
    是那些世界上最胖的人,
    像一位體重800、900、1000磅的女士。
    光是要讓她保持同樣的大小,
    每天需要15,000卡路里。
    如果她全身都是肌肉,沒有脂肪,
    假設她是1000磅的肌肉,
    那將是個美妙的景象。
    她每天可能會燃燒大約16,000卡路里,
    而不是15,000,甚至那可能也是誇張的。
    肌肉量並不會幫助你燃燒大量的卡路里。
    所以這不就是它的用途。
    肌肉對你的健康非常有益。
    肌肉對你的外貌也非常有益。
    這些事情本身就使得肌肉量成為一個極好的選擇。
    但並不能說有氧運動在長期內可靠地幫助減去大量體重。
    而且也不能說獲得大量肌肉會燃燒大量的體重。
    真正關鍵的是
    你是否有一個良好控制的、營養均衡的飲食?
    你是否每天有中等至高水平的體力活動?
    舞蹈、游泳、跑步和玩樂
    以及追趕你的孩子。
    如果你的活動量處於較高水平,
    不是那種極端高到讓你極度疲憊的程度,
    只要不是一味的懶惰。
    並確保在飲食時你對自己的身體保持意識。
    這才是長期體重控制中真正取得巨大成果的關鍵。
    並不像是,如果我增肌那就對其他所有事情有利。
    這會讓你變得超級健康。
    這會使你看起來非常棒。
    這還讓你有能力,例如,我不知道,
    像做一些現實世界的事情,保護自己,等等。
    這就是肌肉存在的目的。
    它並不是世界上最好的卡路里消耗者。
    我希望是,我現在可以吃漢堡。
    所以在補充劑方面,
    如果我的目標是減重,
    但同時也要增加肌肉量,對於普通人,
    有什麼補充劑你建議我服用嗎?
    沒有。
    沒有任何補充劑。
    我是說。
    創造酸。
    創造酸並不會幫助減重。
    對於大多數人來說,這會暫時使你增加
    大約兩公斤的體重,
    因為它會將水分吸引到肌肉中。
    這看起來很酷,因為我現在正服用創造酸。
    你知道嗎?
    是的,真的嗎?
    所以創造酸在任何有意義的程度上都不會幫助你減重。
    所以我不知道有什麼非處方的補充劑
    可以同時幫助你燃燒脂肪和增加肌肉。
    有些非處方的補充劑
    做得相當不錯。
    對。
    那如果我只是想增肌呢?
    有哪些補充劑?
    你會推薦普通人服用哪些補充劑?
    實際上不論目標是什麼。
    如果他們的目標是讓肌肉量更苗條,
    如果他們的目標是增肌,
    你會建議不同類型的補充劑嗎?
    創造酸能幫助增肌。
    它有很棒的認知益處。
    它對你健康很有好處,非常棒。
    所以大多數人每天服用5克的創造酸一水合物,超讚。
    你必須進行創造酸負荷嗎?
    我記得我自己。
    我以前會進行創造酸負荷。
    這基本上就像是一個企業詐騙,
    只是想讓你消耗更多的創造酸
    這樣你就會購買更多。
    是的。
    如果你進行創造酸負荷,這就是在幾天內每天攝取20克,
    你會在大約四到五天內達到最佳的肌肉內部創造酸儲存。
    如果你不進行負荷,則需要大約七到十天才能達到那個水平。
    而且因為你服用創造酸通常是幾個月或一生,
    所以這只是無關緊要的。
    所以創造酸負荷在幾乎所有情況下都是巨大的浪費時間。
    好的。
    所以創造酸有效。
    乳清蛋白、酪蛋白
    可以是便捷獲取蛋白質的極好方式。
    所以它們更像是食物而不是補充劑。
    這些都是完全可以接受的,但不是必須的。
    如果你像現在這樣
    和我談幾個小時,
    假設我們坐在一起的飛機上,
    你會說,我只是一個想
    要這方面多一點,那方面多一點的家伙。
    我需要服用什麼補充劑?
    這不是詢問的正確時機。
    詢問的時機是,我想參加一個自然健美比賽。
    我需要哪些補充劑?
    然後他們支付一些值得注意的紅利,但補充品對於健康意識強的人來說,並不是他們最重要的十件事情之一。重要的前十件事情包括:獲得足夠的睡眠、有效地管理壓力、一貫地舉重、一貫地進行高強度的身體活動等等。這些才是最重要的,而不是補充品。一般來說,補充品被過度高估。
    這個挑戰是與Woop合作提供的。醒來時能有更多的精力、一個清晰的心態以及控制感的想法吸引你嗎?如果是的話,我希望你和我一起參加這個清醒的十月。我在不久前就停止喝酒,這在很大程度上是因為Woop。一次又一次,我看到自己的心率變異性在喝酒後降到大約40,即使僅僅是一兩杯酒,而在未喝酒的時候,它通常會保持在150左右。只有在生病或感到壓力時,我的數值才會降到這麼低。資訊使我們能夠做出更明智的選擇,而看到這些讓我做出了生活中的改變。所以如果你是Woop的會員,請在應用中查看Woop的清醒十月挑戰。如果你還沒加入,請前往join.woop.com/ceo開啟你的免費試用。那就是join.woop.com/ceo,準備好迎接你生活的改變吧。
    那麼類固醇呢?它們很好。什麼?我可以這樣說嗎?什麼是類固醇?你說你在使用類固醇。你一直在服用類固醇嗎?那麼影響是什麼呢?假如你沒有服用類固醇,你會有多不同?我知道這一點,因為我曾經不服用類固醇。當我不服用類固醇的時候,我的體重大約是這樣的體脂比例。我可能需要重180到190磅,更接近180,這樣的體脂水平。我目前重216磅,因為我最近增加了一定量的類固醇。實際上,就在上週的早些時候,我的類固醇用量更高。而在這樣的體脂水平下,我的體重為227磅。所以我們談論的是使用類固醇和不使用類固醇之間有30到40磅的肌肉差異。
    你有前後的照片嗎?在你沒有使用類固醇並進行鍛煉的時候,然後再到之後的狀態?是的,應該有。好吧,我們試著找一下,僅供視覺對比。當然,當然,當然。你說它們很好。我只是在開玩笑。好的。它們確實很好,適合增肌,如果你想在某種程度上犧牲你的長期健康和壽命,以及你當前的心理狀態。這在某些情況下,與從未如此的情況相比,給我展示一下……你是怎麼做的?你是注射進去的嗎?你可以通過藥丸口服類固醇,或者注射到肌肉中。因此,通常你會將其注射到你的大腿肌肉。許多人選擇肩膀。而有些人如果足夠靈活,會選擇注射進臀部。你多久能看到明顯的差異,差異有多大?就增肌的情況而言,怎麼說呢?如果我現在開始服用類固醇,多久才能見到效果,你覺得差異會有多大?從視覺上看,幾個月後你會覺得,“哦,哇,這是另外一回事。”一兩周後,你會覺得,“我不知道,我的鍛煉感覺相當不錯。”心理上,如果你特別內省且敏感,對一些心理副作用很敏感,像我一樣,我在服用類固醇30分鐘內就能察覺到。假如我做了完全相同的鍛煉,但服用了類固醇,結果會有所不同嗎?還是我需要增加鍛煉的強度才能看到不同的效果?兩者都有。如果你保持相同的鍛煉,同時服用足夠的類固醇,你可以真的把鍛煉的肌肉增益翻倍。如果你明白類固醇還能讓你恢復得更快、更好、更完全,你可以將你的鍛煉效果放大得更輕鬆。放大它,增加更多的組數等等,每周增加更多的訓練次數,那麼你將增長約兩倍半的肌肉。
    聽起來很令人振奮,但這些東西生活中總是有代價,不是嗎?確實有一些缺點。那麼有什麼缺點是沒有被提起的?那些沒有人提到的。所以會有一些美容上的缺點。你會增長體毛,這對女性特別明顯,但如果你是男性,也會有這個問題。我耳朵上有毛發,我鼻子的外側有毛發,我必須刮我鼻子前面的一部分。好吧,很多這是因為我是俄羅斯猶太人,毛髮從我們的眼球長出來,但這就是生活。你會長痘痘,會有這樣那樣的問題。長期來看,你的心臟病風險會大幅上升。如果你聰明,你會服用降壓藥來抵消血壓的增高。如果你傻,就這樣承受,將來你有更高的可能性會出現腎衰竭,失去四肢和視力,以及隨之而來的所有不好的事情。還有癌症的發病率或嚴重程度的增加。類固醇會增加幾乎所有疾病的發病率,幾乎所有的系統性疾病,但這通常會在更晚的時候發生。因此,在你使用類固醇的時候,你會面臨美容上的副作用、掉髮的可能性增加,以及心理上的副作用,這是非常不愉快的,我稍後可以深入講解。如果你是青少年,有一類類固醇會提前關閉你的生長板。
    如果你是一位男性,而且年齡一定在22歲以下,而且你使用類固醇,那麼你將永遠無法達到本來應該達到的成年身高,這是非常有可能的,如果你讓自然發揮其作用的話。所以,當青少年使用類固醇時,幾乎總是要清楚地知道這是一個非常、非常糟糕的主意。此外,他們的智力還不夠成熟。有些青少年非常聰明,但他們還不夠智慧,無法適當地做出這種取捨。因此,這是一個非常大的不同話題。但心理上的副作用大多是使用類固醇時最令人不快的部分。有些人喜歡它們,但結果也很混雜。在我們談到心理影響之前,先談談性慾吧?我聽過各種各樣的說法。我聽說它會縮小你的睪丸和陰莖。據說大約一半的人在使用類固醇時會經歷睪丸縮小。我的運氣很好,我的尺寸沒變。大約一半的人會經歷射精量的減少和生育能力的下降。這並不意味著你不再能生育。我認識很多人,知道很多人在使用類固醇時仍然成為父親。所以有些人會說,「我在用藥,我可以隨便做什麼,但什麼都不會發生。」這是不對的。已經沒有證據證明類固醇會改變你的陰莖大小。沒有什麼機制可以做到這一點,所以這不是問題。但是根據你使用的類固醇、你自己的身體狀況以及你與之一起服用的其他藥物,類固醇對你的性慾可能沒有實際影響,可能會極大增加性慾,或者你無法想像地增強食慾。對其他人來說,可能會增加性慾。但是某些類固醇,如去氫睪酮(Deca-Durabolin),在某些人中會顯著提高性慾。你會變得像非常渴望一樣,同時,在許多情況下,無法持續勃起的能力也會隨之而來。因此,勃起功能障礙的風險會大大增加。這是一個真正的大問題,因為你想要它,但它卻無法等著你去選擇。因此,所有這些因素都會起到巨大的作用。其他許多副作用包括焦慮增加、攻擊性增加、爭議性和衝突的可能性增加。據說類固醇至少在某種程度上,雖然並不是完全確定的,會顯著降低你的流體智力。而且,它們可能會在長期中減少你的整體智力,但似乎如果你停止使用它們,你會恢復大部分,甚至全部,但可能並不是所有。因此,從一般的經驗規則來看,它們確實會讓你變得更笨。這可能是對的。在這些心理影響中,哪些是你最受困擾的?毫無疑問是流體智力的降低、焦慮的急劇增加、攻擊性的急劇增加。 我為自己從未失去冷靜而感到驕傲。我從未對任何人大聲吼過,也未曾與任何人發生過肢體衝突。但在我的腦海中,告訴我做某些事情的想法,告訴我做不可言喻的事情。像什麼?那些是不可言喻的。我必須親自說出來。你真的想知道嗎?我也很奇怪,所以要記住這一點。不,我們有點奇怪。大多數人可能沒有這麼嚴重,但… 我會在社交媒體上讀到針對我的評論,來自一個無名無面的帳號。我開始幻想如果我傷害那個人會是什麼樣子,並且在深層的身體和情感上會感受到多麼崇高的快感。很嚴重,以致於傷害他們的方式是,他們再也無法正常行走,而且他們將永遠記住我,記住他們是如何敢於冒犯我的。你知道榮譽文化是什麼嗎?不知道。就像這樣的想法:在街頭,你踩到某個幫派成員的耐克鞋,他就會射殺你,然後因為這件事入獄20年。為了什麼?類固醇,榮譽文化源於男性氣質。它源於睪酮和其他腦部結構,當然,但越是有睪酮和類固醇,越像是睪酮的分子。如果你大約有10倍的類睪酮作用影響你的大腦,你傾向於陷入榮譽文化般的行為模式和思維模式的可能性會大幅增加。你會傾向於將那些並不想以任何不良方式對待的事情誤解為攻擊嗎?如果那些實際上是出於攻擊意圖的表達,你則會在腦海中災難化這些事情。就像這樣的情況。我會在早上刷牙的時候,在淋浴中想起生活中對我犯錯的那些人。不,我從未受到過真正嚴重的傷害。我會在腦中無法控制地幻想那些滿是憤怒、攻擊性和正義的愤慨,以及復仇的想法。我討厭這樣。作為一個有哲學思維的人,我只想要擁抱這個世界上的每個人。現在,我的類固醇水平不是很高。我就是這樣。我和隨便的人開玩笑,與隨機的人進行精彩的對話,沒有問題。因此,當這些思想在較高劑量下持續出現在我腦海中時,我只會想,「唉,為什麼?」我從來不會想,「我應該這樣感受。」我只是想,「這真的很煩,真的很糟糕。」因此,如果有這麼多的生理和心理影響,你剛才說它們基本上增加了你患所有主要疾病的可能性,從心血管疾病到癌症等其他疾病,但同時,使用類固醇還有這持續的心理後果,那麼這樣做的意義何在呢?那是一個好問題。
    最近,我已經暫時退出了幾年的健美競賽,這是因為我生活中有很多美好的事情正在發生,我需要我的大腦和更流暢的社交能力來處理這些事情,還有其他幾個原因。所以,這時候問我為什麼我會這樣做是一件有趣的事情,因為我其實已經大幅度減少這方面的投入。但真正的原因之一是,我開始使用類固醇的原因之一是我曾經長時間保持無藥物狀態,並且我開始成為健身界的一名教育者和意見的推廣者。在那個時期,許多身處這個行業的人(雖然現在已經不太一樣了)並不如現在一般,無藥物的健美和健身正在蓬勃發展,這是一件美好而奇妙的事情。但在我和尼克剛開始的時候,要在健身行業中有立足之地,我們必須像狂人一樣變得極度壯實和精瘦。這不是我們能夠在無藥物的情況下達到的。所以我們想,這就是成為這個空間中的思想者被重視的道路。讓我們這麼做。另外一點是,我真的很喜歡,或者說至少在很長一段時間內我喜歡當個龐大而結實的人。就像你曾經看到四歲小孩看著垃圾車、坦克或飛機的樣子?就是這樣。生物學就是這麼簡單。而且一開始我在男性智慧的極限端。因此你會看到某部電影裡,像浩克那樣撕下飛機的機翼並扔掉。有人會說,哇,有人則會說,我討厭這部電影。而有些人則會說,哦我的天,我想成為那樣。就是這整件事情。為什麼?我想要那樣。這感覺很好。但你知道為什麼嗎?因為你對自己和別人有什麼假設嗎?因為普通人不會有那種感覺。所以你是否能在事後分析中找出為什麼你如此熱衷於變得巨大?我有幾個想法。我會用以下觀點來限制這些想法。事後分析你為什麼做事情幾乎總是極度有缺陷。我們之所以做事情的原因大多是我們不理解的變數和遺傳的組合。所以那整個生活故事弧,哦,一切都始於我三年級時的一件T恤,這簡直是胡扯。那是你編造的倒退辯解。因此以下的陳述都是我根據我的暫時性和不確定的假設所編造的倒退辯解。這裡有個有趣的故事。這會很好玩。當我還小的時候,爸爸經常和我摔跤。而且他總是會讓我最後贏。他真棒,是個好人。他總是告訴我我很強大,很有能力。然後在小學結束到高中初期的時候,老實說我被霸凌了幾次。我想我只是被選擇作為錯誤的霸凌對象,因為那種非常短暫的被剝奪和無力感,我再也不會被霸凌。簡單來說,我希望我足夠理性,那些如果有一天有人用刀搶我,甚至不需要用刀,只是一個人想說,嘿,讓開。我說,不行,讓開。我寧願在這裡死也不會讓開。你必須尊重我。否則我們其中一個要進監獄或太平間或醫院。這樣想太可怕了,真是愚蠢。反而會說,先生,我很抱歉,請繼續。但你是因為什麼被霸凌的呢?什麼都沒有。什麼都沒有。只是小孩想要去霸凌。我想理解你在那個時候腦海中流過的內容,像是你當時的想法。因為我認為我們都可以回想起來。遺憾的是,太多人能想起自己被霸凌的時候,無論是一天還是長期一點的經歷。他們開始具體表達那種痛苦和羞恥,以及那種感覺:我與這些其他孩子是不同的。我一些最好的朋友談過,他們去過治療,而他們的治療師,我想通過某種事後分析,雖然這在很多時候並不準確,但今天他們很多的成年行為都可以追溯到早期的一次經歷,他們在那種社會環境中被感受到某種感覺,而那個環境是我們非常形成的。那讓你感覺怎麼樣?我覺得害怕,覺得我不夠勇敢去為自己辯護。後來我開始為自己辯護,感覺非常好。但我感覺自己失去了控制,我腦中的某一部分沒有經過我同意就讓我皺起了眉頭,低下了頭。就好像我脖子上的肌肉自動禁用了。這是一種每個人都有的祖先機制。孩子們,從青春期一直到成年,將自己分成優劣層次。這就是優劣層次自然篩選的過程。然後有人對我發起挑釁,我立刻將自己排序到他們之下。我感到自己處於他人之下,感到更弱小、更內向、能力不足、自信心低、力量不足。而我甚至不曾進行過這種選擇。這不是我選擇的事情。我心想:“這個孩子會打我,我最好別惹他。”這完全是潛意識的行為。回想起來,我不喜歡那種感覺。你還記得具體的某一天或某件事情發生過嗎?因為我能想起幾天我年輕時候的具體事情,我認為塑造了我這方面的性格,那時我幾乎是學校裡唯一的黑孩子。我記得有一天晚上,那個叫山姆的孩子把我圍住,叫我用n字來稱呼,還有其他人都在那裡。我永遠不會忘記那些日子。它們在你的腦海中如同刻印般,成為痛苦、羞恥的難忘記憶。你有這樣的特定日子嗎?是的,當然。
    你能和我分享一下嗎?
    這變得很深入了,是吧?
    我有幾個事件。
    其中一個或許最為突出。
    有一個叫達倫的小孩,他是黑人的,幾乎可以肯定沒有父親。
    彼得自然地、身體上對他這個年紀的發展得很好。
    他十歲,我也是。
    我們剛在摔角。
    我和每個人都摔角。
    他在摔角中打敗了我。
    我相信他是我整個童年中唯一打敗我的人。
    因為他幾乎像一個身材健碩的14歲小孩,而我只是十歲的小孩。
    他在摔角中打敗了我,那是很友好的,因為我對摔角很理解。
    但是我記得他好像戴著牙箍,而在和我摔角的時候他割傷了自己,嘴裡流血了。
    然後他對此感到非常沮喪。
    他有點站在我面前。
    他大概在說,你知道的,怎麼樣怎麼樣。
    就像,你對我做了這種事。
    像是,我要修理你,還有那些其他的話。
    就這樣,那種機制突然轉變了。
    當他對我這樣做的時候,我對世界的整個看法改變了好多年。
    我曾經是一個自信、快樂的小孩。
    但在那之後,持續了四五年,可能更長,
    我所有的自信心都消失了。
    我變得內向。
    我本來不是內向的人。
    而他單單的存在就提醒我,我需要低頭,否則我會感到非常害怕。
    而我不想感到害怕。
    所以事情就是這樣發展的。
    而且他沒有像說,你的問題是種族的。
    那很深刻,兄弟。
    我的事根本不深刻。
    就只是兩個小孩而已。
    而其中一個卻佔了上風。
    我只是個不該遭受這些事的人。
    我記得在六年級的時候,我在幻想,過了一年左右。
    像是,如果我帶著一根棒球棍去學校,
    就把他的腿打斷,然後不斷地打他的腿,
    直到他再也走不動?
    因為他對我做的事情太過分了。
    我感受之深,之真實。
    我會盡量保持這段話的上下文,充分理解我所說的話的重要性。
    當科倫拜恩的那些人做了他們做的事情,我認為那是令人震驚和可怕的。
    我也理解有人會被推到這一步。
    現在,在他們的特殊案例中,
    我甚至不知道他們是怎麼被推到那裡的,但是足夠的欺凌會讓你考慮做些可怕的事情以挽回自己的榮譽。
    所以那可能是最重要的一次。
    我在其他情況下也遭受過欺凌。
    再說,像我一生中可能只被欺負過三四次,但這實在令我感到不舒服。
    很長一段時間內,這改變了我向世界表達自己的方式。
    即使現在,與你交談時,
    我也變得相當情緒化。
    如果我真的再見到那個人,不管他是否還在,我現在有了一條柔術的棕帶。
    我幾乎可以肯定我比他更大更強。
    他在我身邊會安全嗎?
    可能吧。
    如果他提到這件事,我能保證他的安全嗎?
    不行。
    如果他看到這個並聯繫我說,
    「嗨,抓到你,混蛋。」
    如果我在現實中看到他,我可能會對他做些事情。
    醫學科學也許這輩子都無法給他恢復。
    多麼糟糕的主意。
    我會進監獄的。
    我有太多美好的事情等著我去實現了。
    這在各方面都會是錯誤的。
    這連道德都不算,因為他從未真的對我施加過可怕的暴力。
    並不是說他殘害我。
    哦我的天,我怎麼會因為一些糟糕的童年而要殘害別人。
    人們會說,「史蒂芬,這只是十歲的事。’
    但對我來說即使在40歲時這件事的深重感受依然存在。」
    他會說,「天啊,那確實意味著什麼。」
    這很有趣,因為我想在我31歲的時候,如果在我生活的前27年內,
    你問我為什麼我做我正在做的事,
    我回頭想可能會告訴你一個聽起來有點英雄的故事。
    我有這種動力,這種驅動力,
    我有這個目標並為之奮鬥,
    一切都像是自我主張和那些東西。
    但是我越了解,
    我覺得心理學一般來說以及人類,正如我經常說的,
    有些時候是由驅動力驅使,有些時候則是被拖動,
    很難辨別這兩者的差異。
    無論是驅動還是被拖動,
    就是那種你無法解釋的強迫感。
    也許來自於某種創傷或你所經歷過的事情,
    或者可能是你成長的家庭。
    我想現在我在生活的大多數領域中越來越傾向於被拖動的方向,
    特別是在我表現出非典型行為的地方。
    像什麼呢?
    例如,我每周工作七天,
    我對成就和成功一直都非常著迷。
    那你覺得這是怎麼回事呢?
    因為我認為我在一個背景中長大,
    那個背景中貶低我的事物是,
    我們是那個沒有東西的貧窮家庭,
    我生活在全白人的區域裡,充滿了羞愧。
    我認為我把這種羞愧的解藥看成是物質的成功。
    這是我為了追求而撒謊、作弊及盜竊的事物。
    你知道,這是我一生的方向。
    我心底有個故事,成功、
    物質的成功以及所有那些東西讓我變得足夠。
    而我心裡卻並不覺得自己足夠。
    是的,我心裡沒有感覺到。
    我並不覺得自己足夠。
    雖然我如今很清楚這一點,
    可這並不意味著它會停止。
    它有停止嗎?
    所以它沒有嗎?
    你覺得自己足夠嗎?
    有意思的是,如果你問我,
    我是否覺得自己足夠?
    我會說是的。
    我對自己很滿意。
    就像,我覺得我對自己的反映在某種程度上還算準確。
    但我也把這個與我仍然不斷朝著這些越來越大目標的事實對比起來,以一種真的、真的不尋常的方式。不像普通人,你知道嗎?那為什麼對我來說這麼重要呢?這就是為什麼我會說:「好吧,我的思維方式有些不同。」在某種程度上,這是一種向自己證明我的價值,或者向遊樂場裡的孩子們證明他們應該以某種方式尊重我,等等。是的,這很複雜。我這麼說不是因為這讓我聽起來很偉大,因為這確實不是。我之所以這麼說,是因為我真的相信,我對自己越誠實,就能越接近我想要的一切。哦,當然。就像我能夠更近一步地握住方向盤,而不是被繩子拖著。 我試著在我的生活中握住方向盤,這從真誠的自我認知開始,而這種認知誠實來自於越來越有自信,並且對別人怎麼想的事越來越不在乎。就像我以前絕對不會在鏡頭前這樣說。現在恐怕有幾百萬人正在聽。我以前不會這樣說有關自己的事情。這聽起來讓人不舒服。哦,我從未跟任何人提過這個霸凌的故事,除了幾個人。是的。我在心裡想:「當你提到這個時候,告訴我你被霸凌的事。」我心裡想,「天啊,好吧。這就是要去的地方。」其實我認為每個人都是如此。在這方面,你並不比我遇到的任何人更特殊。或許如果我不得不寫一個假的背景故事來解釋我的生活,霸凌的經歷只是微不足道。我有一個非常複雜的故事,講述我年輕時曾經患有非常嚴重的注意力缺陷障礙。其實在阿什肯納茲猶太家庭長大,對於來到美國的阿什肯納茲猶太俄裔移民來說,要麼你在學校表現很好,要麼你就是毫無價值。而且不僅是我的父母這樣認為。我其實不是真的在深層次上這麼想。他們在表面上不相信這一點。那是我自己想的。如果有人對於自己胖感到自在,那就無法取笑他們。他們會說,「是的,我他媽的就是胖。太好了。」然後你會想,「哦,這不管用。」但如果他們相信胖是可怕的,你就可以說,「嘿,你體重多少?」就這樣。所有的一切都改變了。對我來說,我相信自己有一個命運,至少要在學校中稱職。而直到我14歲,我在我所就讀的任何學校中,幾乎都是最差的學生。讓人感到苦樂參半的是,我的父親擁有大氣物理現象數學建模的博士學位,而我的母親是一名俄語翻譯,英語到俄語的翻譯,並且在我們到達美國幾年後取得了社會工作碩士學位。這就是我面對的遺產。我無法解出比那些孩子們少三年級的數學題。我在學校被留級了一年。因此我對此接受得不太好。後來,由於我服用了注意力缺陷的藥物,這成為了一次啟示性的經歷。當我意識到自己其實相當聰明時,我有一些東西要證明。而現在這變得更好了,因為我做了足夠多的智商測試,你只能寫這麼多書,參加這麼多播客,直到人們對你說,「你真聰明。」你必須開始相信,除非你是完全不理性的。某個時候,這就會滲透進去。所以我想說的是,有一些方式來面對你在童年時期所建立的惡魔和不足。有些方式是進行真正深刻的個人旅程,在自己的腦海中不斷重申好的心態,而不是強化不好的心態。其他的方式是和朋友、家人交談。還有一些則是接受治療,這在這方面是極好的。但我告訴你,斯蒂芬,我不確定這是否是真的,但一定有什麼東西來證明相反的是真的。去做所有的事情,去達到,我不知道是否是最頂尖的或其他的,但就像是沒有一個理智的人在此時會說,「這家伙的智商低於平均水平。」這樣說是荒謬的,「我參加了瑞文進階進階矩陣測試,並且取得了高分。」所以你每一個問題都答對了。所以我的智商超過160。我們不知道有多高,因為他們不會進行標準化的智商測試超過這個。你這麼做夠多次。你,足夠的博士課程,足夠的書籍,足夠的教學獎項,足夠的著作,所有這些,加上夠多的百萬和應用設計,所有這些。與其他非常聰明的人打交道,他們走了後會說,「媽的,那家伙真聰明。」這麼多的事情會讓你沉浸在一片溫暖、舒適的海洋中,這種海洋也許可以像療法那樣治癒你。但該死的,當事情發生的時候,有些事情就是要去做。你把一個被霸凌的瘦小孩子,培養成世界冠軍穆罕默德·阿里,經過足夠多的冠軍賽後,你會問,「嘿,穆罕默德·阿里,你會怎麼處理這個?」他甚至沒有退縮。所以,是的,這樣說是很好的,我認為這是真的,療法和自我關懷以及所有這些事情可以治癒靈魂。克服並變得卓越於你曾經恐懼的事情,有某種東西能在很大程度上治癒你的靈魂。我想也許我見證過這一點。再一次,也許這一切只是幻想。聽起來真的很美好。不,我完全同意。這正是我在自己生活中所經歷的。而當你在說話時,我心裡想,對我來說非常明顯的是,當你年輕的時候,你獲得證據。你會獲得一堆證據,關於你是誰和這個世界是怎樣的。
    以下是將文本翻譯為繁體中文的版本:
    而你接下來所做的
    在接下來的10年、20年、30年裡,
    就是用新的證據來反駁那些證據。
    我把它想像成一個圖書館。
    我想我所經歷的一切,
    以及你年輕時所經歷的事情,
    就像是在這個書架上添加了一本書。
    而這個圖書館有趣的地方在於,
    這些書既是資訊性的。
    它們都是非小說類的書籍,
    但同時也是小說,
    還有未來你會做的事情的操作手冊。
    如果你思考一下人生的前18年,
    你所做的就是把這個圖書館
    裝滿了書籍、故事、自我故事。
    而你所收集的這個圖書館
    只是不斷累積的故事,
    你對自己所信仰的故事。
    現在,如果你想改變其中一些故事,
    不幸的是,你必須獲得新的書籍。
    是的。
    所以你在生活中所做的
    就是追求那些艱難的事情,
    那些會把新書放到書架上的事情。
    當一本新書放到書架上時,
    就會抵消另一個。
    你必須把舊書拿掉。
    但你不能只是靜坐等待。
    正如你所說,根據我生活中的經驗,
    唯一能讓我把書放上去的方式
    就是親自去獲取第一手的證據,
    用我自己的眼睛查看其他事情是真實的。
    而且不只是一次。
    一而再,再而三。
    這取決於現有書籍的頑固程度。
    當然。
    如果它們真的很頑固,我有一個問題想問你。
    你認為童年經歷
    所塑造出的書籍是像精裝本一樣的,
    是《魔戒》那類的東西,
    而完全抵消童年經歷的成人經歷
    就像在飛機上閱讀的小雜誌嗎?
    在這個類比中,當你是孩子時,
    你會很快把書放上書架。
    它們都是非常便宜的書,
    因為書架上沒有東西。
    你只是拿起來——
    你媽媽說豬會飛,然後把它放在書架上。
    隨著你年齡增長,
    實際上因為書架上已經有很多書,
    比如說,我如果只專注於這個豬飛的類比,
    書架上已經有一本關於航空的書,
    這意味著相信豬會飛就變得更難。
    書架上已經有關於動物的解剖學的書。
    所以你不能再添加一本
    因為已經有太多的反駁書了。
    所以,人們常說的小孩學東西很快——
    你不能教老狗新把戲,
    因為那裡有如此多的既有證據
    表明其他東西是真實的。
    所以小孩不會經過太多質疑
    就把它們放到書架上,
    因為那裡的對立書較少。
    而成年人則需要花更多時間
    來添加一本新書,因為他們有六本其他的書,
    可能講述了一個不同的故事。
    所以如果我們想到神經科學和神經可塑性,
    對成年人來說,要——我意思是,
    我昨天有位神經科學家對我說,
    在你可能25歲左右之後,
    神經可塑性會變得更加頑固。
    這仍然是有可能的,直到你去世,
    但會更難受一點。
    因此你需要更多的強化。
    你需要更多的強化,更多的證據,
    更多的重複,他形容為更專注。
    對於這件事情要有更多的專注。
    我發現一件可能幫助的事情是
    我妻子跟我相似。
    她是一個瘋狂的、超有目標、精神緊張的人。
    我們真的很難退一步
    告訴自己,嘿,我們做得不錯。
    所以每隔一段時間,比如晚上和周末,
    特別是周末,我們會做一些像——
    聽起來超無聊的,但感恩的討論。
    這聽起來一點也不無聊。
    根據你是和誰交談,我想,
    對我小時候的霸凌者來說,那是無聊的。
    但對自己大聲說出
    這些話真的很奇怪。
    而且有些抗拒,尤其在一開始,
    承認自己說,我贏了。
    我贏了。
    我贏了。
    我贏了。
    我做到了這件事。
    也許它的運作並不這麼簡單,
    但我認為嘗試是好的,
    因為當你60歲回顧你的生活時,
    這是一件非常奇怪的事情。
    有人問你,哦,你成就了什麼?
    就像,沒什麼。
    我好像過得不怎樣。
    我像看到你出現在書的封面上。
    你會說,對。
    噢,對了。
    好吧,所以我達成了很多,
    但我感覺自己並沒有。
    你怎麼敢剝奪自己
    在那美麗、溫暖的自我實現之海中暢遊的機會?
    我認為人們專注於這一點是值得的。
    當你做得好時,讓自己沉浸在那種光芒裡。
    讓自己享受在陽光下的時光。
    阿門。
    這一切都關乎主觀的進展。
    都關乎於,我昨晚還在想發個貼文。
    我在想,許多人都在度過他們的生活。
    我只是翻著Instagram。
    我寫下了這個帖文,但我沒有發。
    但我注意到許多人在生活中,
    像是在尋找敵人。
    像是在尋找那個人、系統、
    政府或是當前傷害他們的政黨。
    而他們將自己的一生
    都致力於專注於誰在傷害我。
    我需要指出他們
    並大聲叫出來。
    而我從未陷入那個陷阱。
    但我確實跟自己有競爭。
    我覺得那是非常健康的,
    因為我實際上在自己身上
    尋找某種進展。
    無論是我如何表現,或者我的健身
    或者我的肌肉還是其他什麼,
    這種不斷尋求自己進展的過程。
    而一旦我發現進展,我可以慶祝它。
    我能擁有我們所說的感激之情。
    所以任何人的進展,
    無論是我從大學輟學
    到獲得我的第一位投資者,
    那都是,哇,天啊。
    而只有在事後,隨著一些年齡的智慧
    我才開始意識到那些瞬間
    是如此重要。
    它們是如此激勵人心,辨識你的進展。
    我已經完成了,有兩個數據點
    讓我對這個問題有了更深的理解,
    其中一個是戴維·布雷爾斯福爵士,
    他讓英國自行車隊
    從一度低迷和沮喪變成了
    歷史上最偉大的隊伍,贏得所有金牌。
    他說,是的,他所知名的邊際收益理念,
    就在《原子習慣》的前言中,是關鍵。
    但實際上,他對我說,
    當你能讓一群人或一個人
    感覺他們正在前進
    因為他們有了進步的感覺,
    他說,這就是我們為什麼
    能夠在自行車店待到凌晨2點的原因。
    我還閱讀了哈佛商業評論中的一項研究,
    他們要求人們現在寫工作日誌。
    然後在研究結束時,他們說,
    指出你工作中最棒的一天。
    人們總是會在他們的工作日誌中指向某一天
    那是有主觀進步感的一天,即使是微小的。
    是的。
    這讓你充滿動力。
    你覺得你在前進,
    這意味著你更有可能去做這件事。
    所以感恩起到了幸福的角色,
    但同時也是一種動力的角色。
    在這個播客中,我們有一個結尾的傳統,
    最後一位嘉賓會留下問題給下一位嘉賓,
    卻不知道會留給誰。
    而留給你的問題是,
    哦,我的天。
    你曾經做過的最有意義的夢(括號,噩夢)是什麼,為什麼?
    我不知道這是否是最有意義的夢,
    但天啊,我真的要這樣說,好的。
    當我還是年輕人時,
    我開始體驗到與異性之間的成功。
    而在我年輕的時候,
    我從未體驗過那種感覺。
    這可能是種阻礙。
    對於大多數人而言,
    當你無法融入時,你會覺得有些格格不入。
    當我開始在女性身上取得成功時,
    我的夜間夢境改變了。
    其中一個夢與女性和性無關,
    而是與權力有關。
    我從童年家中跑出街道,
    而那不再是街道。
    它只是黑暗的空虛。
    然後這變成了一場清醒夢。
    所以我稍微知道這是一個夢。
    我想哦,我要做一些很酷的《龍珠Z》的事。
    你知道《龍珠Z》是什麼嗎?那是一部動畫節目。
    然後我張開手,想創造一個火球。
    我製造了一個像奇點大小的能量球,
    但它是由人們的尖叫聲組成的。
    然後我醒來,心想,那真是太酷了。
    那不是受害者的尖叫,只是維京人的尖叫。
    我覺得,那真是最酷的。
    在我年輕成人的生活中,在成功之後,
    我還有其他多個關於權力的夢。
    我想,該死的,如果我每晚都能做這些夢,
    那將是超級開心的。
    這是我有過的最有趣的夢,
    關於跟隨某人失去處男之身的事。
    我沒說我失去了,打擾了。
    我還是沒有失去處男之身。
    我一直是一個好人。
    邁克博士,謝謝你給我的智慧與信息,
    以及你在生活中所做的一切,
    因為這形成了一個對於
    許多人所困擾的主題的非常重要的觀點。
    我會問你,我想留給你
    最後一個問題,就是,
    關於健身和增肌這個主題,
    我們還沒談到的最重要的事情是什麼?
    有什麼是我們未曾提到的嗎?
    這有很多內容,所以我們遺漏了很多。
    我還有非常多要說的關於身體畸形症,
    以及人們如何看待自己的身體,
    他們應該如何看待或試著將思維脫離各種想法,
    以及如何更好地與自己的身體建立關係。
    這是一個我很喜歡的話題。
    只是不經常被問到。
    所以我覺得一般來說,身體畸形症和自尊心
    與那些成長過於瘦弱的男性、
    成長過於肥胖的女性有關,
    我認為獲得你想要的身體、
    沐浴在陽光下,實際上是
    “我現在是個很熱的小女孩,這是真實的。”
    以及如何與你的身體建立關係。
    有很多精彩的對話在這周圍,
    如果我有時光機回去中斷你,
    我會說,“我們來談談這個吧。”
    也許我們可以另找時間再談這個。
    好的。
    邁克博士,非常感謝。
    人們在哪裡可以找到你?
    你的YouTube頻道太棒了,所以我會在下面連結。
    只是在YouTube上。
    時不時會有些鏈接在YouTube上。
    而且你還有自己的應用程序,
    人們可以去查看。
    也會有YouTube上的鏈接。
    YouTube上的兩個應用程序。
    好的,所以如果我去你的YouTube頻道,
    我就可以找到所有的一切。
    太好了。
    邁克博士,謝謝你。
    休,約翰,開心的事,謝謝你。
    這不是很酷嗎?
    在《CEO的日記》中,我每次的對話結束時,
    你會知道,
    我會要求嘉賓在《CEO的日記》中留下問題。
    而我們所做的是將每一個客人
    在《CEO的日記》中寫的問題轉成這些對話卡,
    你可以在家中玩耍。
    所以你會擁有我們曾經邀請過的每一位嘉賓的問題,
    而在背面,如果你掃描那個QR碼,
    你可以觀看回答那個問題的人。
    我們終於揭示了所有問題
    和回答問題的人。
    全新的第二版升級對話卡
    現在已經在 theconversationcards.com 上架。
    它們已經瞬間售罄了兩次。
    所以如果你有興趣獲得
    一些限量版的對話卡,
    我真的非常非常推薦你迅速行動。
    (快樂的音樂)
    (快樂的音樂)
    (快樂的音樂)
    (快樂的音樂)
    (快樂的音樂)
    (快樂的音樂)
    (快樂的音樂)
    (快樂的音樂)
    (時髦的音樂)
    (快樂的音樂)

    Can we train less and gain more? From professional bodybuilding to becoming a force in the fitness world, Dr Michael Israetel reveals the ultimate hacks to transform your fitness game.

     Dr Michael Israetel is a renowned sports science and nutrition expert, he is also the co-founder of Renaissance Periodization, a company that offers science-backed fitness advice. He is the author of books such as, ‘Scientific Principles of Hypertrophy Training’.

    In this conversation, Dr Michael and Steven discuss topics such as, how to grow muscle fast, the shocking side effects of steroids, how to hit your protein needs, and the truth about calorie counting. 

    (00:00) Intro 

    (01:37) What Is Michael’s Mission? 

    (02:38) Biggest Myths And Rebuttals Why People Can’t Get Into Shape 

    (07:10) Why Does It Matter To Be In Good Shape? 

    (10:47) What Is Your Background? 

    (12:41) Where Do People Start With Their Body Journey? 

    (16:57) Work Outs At Home With 20lb Dumbbells Give Great Results 

    (18:42) Gym Anxiety 

    (21:33) The Science To Muscle Growth 

    (26:29) How Many Sets And How Often Will Grow Muscle? 

    (28:42) What’s Going On In Our Muscles To Make Them Grow? 

    (32:41) How Long Will It Take For Me To Lose Muscle? 

    (37:38) Warming Up For Workouts 

    (42:42) Common Gym Mistakes People Make 

    (44:54) Best Foods To Grow Muscle 

    (46:50) Is Intermittent Fasting Good For Muscle Gain? 

    (47:58) Pre Work Out & Caffeine Stimulants 

    (51:00) Calories Are The Only Thing That Matters 

    (56:26) The Dangers Of Calories Out & Calories In 

    (58:02) Body/Muscle Dysmorphia & Mental Illnesses 

    (01:02:40) The Myths About Weight Loss And What Hold People Back 

    (01:05:29) The Biggest Myths Around Weight Loss 

    (01:06:06) How Much Of Weight Loss Is Diet? 

    (01:11:14) Cardio Vs Strength For Weight Loss 

    (01:13:50) What Supplements To Take 

    (01:17:26) What About Steroids? 

    (01:19:14) How Quickly Do You Notice A Difference On Steroids? 

    (01:19:50) Do You Need To Work More When You’re On Steroids? 

    (01:20:25) What Are The Downsides Of Steroids? 

    (01:22:24) Shrinkage Of Manhood On Steroids 

    (01:24:39) Psychological Implications Of Steroids Michael Has Suffered With 

    (01:27:27) With All The Risks With Steroids, What’s The Point? 

    (01:29:40) Why Michael Wanted To Be So Big 

    (01:32:04) How Michael Felt About Being Bullied 

    (01:38:24) Why Steven Does What He Does 

    (01:45:19) Building Belief Through Evidence 

    (01:51:49) Guest’s Last Question 

    Follow Dr Michael:

    Instagram – https://g2ul0.app.link/hy2H4ERONMb 

    Twitter – https://g2ul0.app.link/xymbLhPONMb 

    You can learn more about ‘Renaissance Periodization’, here: https://g2ul0.app.link/4ULqGyNONMb 

    You can purchase Dr Michael’s book, ‘Scientific Principles of Hypertrophy Training’, here: https://g2ul0.app.link/K4T1ZtJONMb 

    Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes 

    Get your hands on the brand new Diary Of A CEO Conversation Cards here: https://appurl.io/iUUJeYn25v

    Follow me:

    https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb

    Sponsors:

    WHOOP – https://join.whoop.com/en-uk/CEO

    Colgate – https://www.colgate.com/en-gb/colgate-total

  • The Cancelled Professor: Husbands Are More Dangerous Than You Think! Men Are Hardwired To Cheat! Science Proves Monogamy Isn’t Real! – Gad Saad

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:03 Do you know Steven, who is the most dangerous individual
    0:00:05 that a woman will ever meet in her life?
    0:00:07 Her husband.
    0:00:10 And the overwhelming number one reason is because of–
    0:00:13 Dr. Gadzad is an evolutionary psychologist right now.
    0:00:15 Noun for his thought provoking and challenging insights
    0:00:16 into the underlining principles–
    0:00:18 –that shape decision-making relationships
    0:00:20 and societal trends.
    0:00:22 If you think that there is some knowledge
    0:00:24 that should not be pursued
    0:00:26 because it doesn’t support your ideology,
    0:00:28 that’s a grotesquely dangerous principle.
    0:00:31 So, for example, the idea that monogamy is natural
    0:00:32 is not true.
    0:00:35 Men are much more likely to want more sexual partners.
    0:00:38 That’s what’s been found in many studies across many cultures.
    0:00:41 But the fact that I explain why it might make evolutionary sense
    0:00:44 to cheat doesn’t mean I’m justifying it.
    0:00:46 But now here’s the interesting part.
    0:00:49 Women, too, have evolved a very strong desire
    0:00:51 for sexual variety.
    0:00:53 You know when a woman is most likely to cheat?
    0:00:54 It’s when they–
    0:00:57 In your book, you talk about a mate desirability school.
    0:00:58 Yes.
    0:01:01 So usually we end up assorting on our mating diet,
    0:01:03 which is taking all of our attributes
    0:01:05 and then saying, “What did you score?”
    0:01:07 So, for example, the number one attribute that women see
    0:01:10 is anything that’s related to social status.
    0:01:14 Now, it wouldn’t be good for an 87 to go with a 36.
    0:01:17 That’s going to put a huge stressor on our relationship.
    0:01:18 But here’s the good news.
    0:01:21 There are effective strategies that could improve my score.
    0:01:23 And let’s break them down very simply.
    0:01:25 First, Dr. Gad.
    0:01:27 What are the ideas that you’ve shared
    0:01:29 that have got you in the most trouble?
    0:01:30 I’m going to get hit me for this.
    0:01:31 Fuck a lot.
    0:01:37 This is a sentence I never thought I’d say in my life.
    0:01:39 We’ve just hit 7 million subscribers on YouTube.
    0:01:41 And I want to say a huge thank you to all of you
    0:01:43 that show up here every Monday and Thursday
    0:01:45 to watch our conversations.
    0:01:48 From the bottom of my heart, but also on behalf of my team,
    0:01:50 who you don’t always get to meet,
    0:01:52 there’s almost 50 people now behind the Diary of a CEO
    0:01:54 that work to put this together.
    0:01:56 So from all of us, thank you so much.
    0:01:58 We did a raffle last month,
    0:02:00 and we gave away prizes for people that subscribed to the show
    0:02:02 up until 7 million subscribers.
    0:02:04 And you guys loved that raffle so much
    0:02:05 that we’re going to continue it.
    0:02:09 So every single month, we’re giving away money can’t buy prizes,
    0:02:11 including meetings with me, invites to our events,
    0:02:13 and 1,000 pound gift vouchers
    0:02:15 to anyone that subscribes to the Diary of a CEO.
    0:02:17 There’s now more than 7 million of you.
    0:02:19 So if you make the decision to subscribe today,
    0:02:20 you can be one of those lucky people.
    0:02:22 Thank you from the bottom of my heart.
    0:02:23 Let’s get to the conversation.
    0:02:27 (upbeat music)
    0:02:30 – Dr. Gad Sad.
    0:02:32 What have you devoted your life to?
    0:02:36 – The pursuit of truth and the defense of freedoms.
    0:02:38 – And what does that mean?
    0:02:43 – So truth is what we hopefully can achieve
    0:02:46 through the scientific method.
    0:02:48 Of course, truth is provisional in that
    0:02:51 whatever we might have thought was true 300 years ago,
    0:02:54 we have the epistemological humility to say,
    0:02:56 “Oh, we were wrong. There’s a new truth.”
    0:02:58 But I do wake up every morning thinking
    0:03:01 that there are wonderful things to discover about human nature,
    0:03:04 given that I’m an evolutionary behavioral scientist.
    0:03:09 And so truth in that sense, liberty and freedom in that
    0:03:12 there should be nothing that is off limits
    0:03:15 for people to do research on, to speak out on.
    0:03:19 So for example, you now hear a growing intrusion
    0:03:21 of the concept of forbidden knowledge,
    0:03:23 the idea that there’s some research
    0:03:26 that because it might offend someone,
    0:03:29 it might marginalize a group, it shouldn’t be pursued.
    0:03:30 I don’t believe in that.
    0:03:33 So there is no research that is off limits,
    0:03:37 as long as the research that you’re doing is pursued
    0:03:41 in an unbiased manner, pursuant to the scientific method.
    0:03:45 So example, one of the ways that you can end your career
    0:03:47 very quickly as a social scientist,
    0:03:51 if you do any research looking at group differences,
    0:03:53 certainly racial differences,
    0:03:55 don’t you dare do any research on that.
    0:03:57 Even sex differences is not a good idea.
    0:04:00 So if you do research on sex differences
    0:04:04 and it demonstrates that women are superior to men on some task,
    0:04:06 go ahead, you’re a hero, publish it.
    0:04:11 But if you do research that shows that men are superior to women on a task,
    0:04:13 you better file that in the drawer
    0:04:15 and keep your mouth shut forevermore
    0:04:20 because we don’t want to be promulgating sexist patriarchal stereotypes.
    0:04:23 And so as someone who is an evolutionary psychologist
    0:04:29 who understands that humans are made up of two phenotypes called male and female,
    0:04:33 it is expected that there are many things on which men and women are the same.
    0:04:35 Some things that men do better than women,
    0:04:37 some things that women do better than men.
    0:04:39 It’s called evolution, it’s called biology.
    0:04:42 Well, one of the things where I first began seeing
    0:04:47 how idiotic otherwise very intelligent people can be called professors
    0:04:50 is in the negation of what I said right now,
    0:04:56 which is just admitting that there are innate and evolved sex differences
    0:05:00 is a dreadful thing to say in the social sciences.
    0:05:05 And so that’s how I first had a kind of eureka moment used and we have a problem.
    0:05:09 How could it be that these educated, sophisticated professors
    0:05:12 could negate something that, on average,
    0:05:15 a three-day-old newborn pigeon should be able to recognize?
    0:05:18 And so that’s what sent me on my journey
    0:05:21 to eventually write the parasitic mind 30 plus years ago.
    0:05:25 So what is an evolutionary behavior scientist?
    0:05:27 Right, great question.
    0:05:30 So you can study behavior in many ways.
    0:05:35 So for example, behaviorism, which was something that was developed in the 1930s,
    0:05:40 argued that everything that we do is as a result of stimulus and response.
    0:05:45 So for example, Pavlovian conditioning is a form of behaviorism, right?
    0:05:50 You associate a unconditioned response, something that you already innately have.
    0:05:53 The dog salivates when he sees food.
    0:05:59 And now you condition him to, if they hear the bell, to associate that with the food.
    0:06:02 And now when I just ring the bell, he will salivate.
    0:06:07 And so the behaviorists of, you know, 70, 80, 100 years ago
    0:06:10 argued that all learning was due to behaviorism.
    0:06:13 So there are many different schools of thought when it comes to
    0:06:17 what is the best framework for studying human behavior.
    0:06:22 An evolutionary behavioral scientist argues that you can’t study human behavior
    0:06:27 if you don’t root the framework of how you’re going to tackle this
    0:06:32 and an understanding of how evolution would have shaped the human mind.
    0:06:37 Now this should sound as blatantly obvious, but again, for social scientists,
    0:06:43 that’s Nazi talk because social scientists believe that evolution applies
    0:06:48 to every single species on earth except one called human beings.
    0:06:52 Or if they believe that evolution applies to humans,
    0:06:56 it applies to explain why we have opposable thumbs.
    0:07:01 It applies to explain why we’ve evolved the respiratory system that we have.
    0:07:07 But don’t you dare explain something above the neck called the human mind using evolution.
    0:07:11 I’m speaking now as those folks, they argue that we are cultural animals.
    0:07:13 We transcend our biology.
    0:07:19 So all that an evolutionary behaviorist scientist does is whatever he or she is studying,
    0:07:22 they try to look for the ultimate Darwinian signatures.
    0:07:26 I’m going to give you two examples. This is from a book called “Homicide”
    0:07:31 by Martin Daly and Margot Wilson, a husband and wife team
    0:07:34 who are two of the pioneers of evolutionary psychology.
    0:07:39 I first read that book as a first semester doctoral student at Cornell
    0:07:42 where it was an advanced social psychology course.
    0:07:46 About halfway through the semester, the professor, his name was Professor Dennis Regan,
    0:07:48 assigned this book to us.
    0:07:55 What they did in the book is apply an evolutionary framework to study patterns of criminality.
    0:07:58 In a second now, I’ll unpack what that means.
    0:08:04 So there are certain patterns of crime that happen in exactly the same way
    0:08:09 for the exact same reasons, irrespective of which culture it happens in,
    0:08:11 and irrespective of time period.
    0:08:15 So it certainly can’t be due to cultural factors.
    0:08:19 It can’t be due to era factors because it transcends all those things.
    0:08:21 So I’m going to give you two examples from the book.
    0:08:24 And that was actually my eureka moment where I decided,
    0:08:29 ah, I will now take this evolutionary framework and apply it to consumer psychology,
    0:08:33 to psychology of decision making, which eventually is the field that I founded.
    0:08:36 So two examples. Example one.
    0:08:40 And forgive me if I put you on the spot. It’s worthwhile for that.
    0:08:47 What do you think is the number one predictor of there being child abuse in a home?
    0:08:53 An absent parent. Okay. Very, very reasonable answer.
    0:08:57 And so usually in lecture one, when I’m teaching an evolution psychology course,
    0:09:00 I’ll ask this question and I’ll start putting all the students answers.
    0:09:05 And they’re all reasonable answers if there is alcoholism in the home.
    0:09:11 The parents had been abused in their past so that they, they, they mimic that behavior onto their children.
    0:09:16 Then all reasonable. Well, what if I, and by the way, no one guesses what the real answer is.
    0:09:22 So then I say, well, guess what guys, you just listed 25 reasonable predictors.
    0:09:29 The number one predictor is a hundred fold more predictive than anything that’s on that board.
    0:09:33 I’ve lectured this a million times. I’m getting goosebumps telling it to you right now.
    0:09:36 So let me explain what a hundred fold means in science.
    0:09:44 When let’s say you have, I want to check the efficacy of a drug and I want to compare it to a placebo, a sugar pill.
    0:09:49 Well, if it has a 1.2 odds ratio, meaning it’s 20% more effective.
    0:09:54 So it’s one to 1.2. That would be a big effect. One to 1.2.
    0:09:57 What I’m saying is one to 100.
    0:10:02 So it is astronomically greater effect than anything we would typically publish in science.
    0:10:10 Well, the number one reasons Steven, I’ve kept you in suspense long enough is if there is a step parent in the family.
    0:10:17 So there’s a hundred fold increase in child abuse if the home is not made up of two biological parents.
    0:10:26 This is why the fable of Cinderella is such a universal fable because it speaks to an evolutionary principle.
    0:10:34 The nasty stepmother is only differentially nasty to her stepdaughter.
    0:10:38 She’s actually very, very nice to her two biological daughters.
    0:10:42 So now you would say, well, what would be the evolutionary explanation for that?
    0:10:50 Well, we know in many, many species where you have very high parental investment, say, for example, in lion prides.
    0:10:55 Lions are the only feline group where they’re a social group.
    0:10:58 Most other felines are solitary.
    0:11:03 The only thing that the male does is the copulatory act and then he’s off.
    0:11:07 Well, in lion pride, the males do invest heavily in their children.
    0:11:16 What ends up happening is there’s two or three dominant males within a pride and they kick out all the young males that are now coming up
    0:11:22 so that there’s all these frustrated young males in the savannah that are now looking to take over a pride.
    0:11:30 They will challenge the two, three dominant males and for a very long time those older males will rebuff the attacks.
    0:11:35 But father time eventually catch up to you and you’re left with two choices as the dominant male.
    0:11:43 You either leave and you end up having a slow death out alone in the wilderness or they will kill you.
    0:11:48 Now, when the new incoming lions come in, do you know what’s the first thing they do?
    0:11:52 First, on the agenda list, first thing they do is what?
    0:11:53 They attack the kids.
    0:11:54 Exactly.
    0:11:59 They kill off in a complete systematic infanticide genocide.
    0:12:04 Every single cub who by definition could not have been sired by them.
    0:12:05 Why?
    0:12:13 Because I’m going to spend a lot of energy and resources investing because we are a biparental species as a lion pride.
    0:12:17 I don’t want to be investing in another male’s cubs.
    0:12:25 Now, paradoxically, incredibly, after the females put up a big fight to try to stop those new incoming males,
    0:12:27 they end up losing the fight.
    0:12:36 First thing that happens after is the females go into estrus, meaning they become sexually receptive to the new males.
    0:12:42 So I joke with my students in the human context, you put on very white music to get the ladies interested.
    0:12:44 You buy a beautiful gift.
    0:12:45 You pay attention.
    0:12:50 You want to get the ladies’ attention in lion pride society, kill her children.
    0:13:01 So that’s one example of how we’ve evolved the calculus in our brains to not feel as happy investing in other children than our own.
    0:13:10 Now, the next thing that ends up happening is some student will say, “Oh, but does that mean you are justifying through science, child abuse?”
    0:13:12 And of course the answer is no, right?
    0:13:17 An oncologist studies cancer that doesn’t mean he or she is for cancer.
    0:13:19 That doesn’t mean they are pro-cancer.
    0:13:23 It means that if you want to understand cancer, you have to study it honestly.
    0:13:34 So if you want to tackle child abuse and you now know that that step parenthood is the biggest predictor, that’s a valuable tidbit to have.
    0:13:35 So that’s example one.
    0:13:46 Example two, do you know Steven, who is by far the most dangerous individual that a woman will ever meet in her life?
    0:13:53 Whether it’s the Yanomomo tribe in the Amazon, whether it’s the Hadzah tribe in Central Africa, whether it’s an ancient Greece 2,000 years ago,
    0:14:01 or whether it’s in Detroit, Michigan 2,000 years from now, who is the most dangerous person by far that she will ever meet?
    0:14:06 Let me think about this.
    0:14:11 Who is the most dangerous person she will ever meet?
    0:14:14 By orders of magnitude more than anybody else.
    0:14:18 And the minute that I’ll say it, you’ll go, “Oh, no kidding.”
    0:14:25 But the fact that you don’t exactly demonstrates my point, and that’s why evolution is so important.
    0:14:37 I think the most dangerous person she will ever meet is another…
    0:14:38 You’re already off.
    0:14:39 Okay, I don’t know.
    0:14:40 Her husband.
    0:14:43 I was going to say, there you go.
    0:14:47 I was very close because my brain went, my brain went, her future husband.
    0:14:48 Right.
    0:14:52 Because I was thinking in the courtship process, that’s quite dangerous.
    0:14:58 So whether it be her long-term partner or prospective long-term partner, right?
    0:15:02 So to your point, a husband is the most dangerous.
    0:15:15 And then the overwhelming number one reason that might drive him to domestic violence all the way to homicide is suspected or realized in fidelity.
    0:15:16 Okay.
    0:15:19 I’m a true crime addict.
    0:15:27 And the stat is always in these true crime shows that I think it’s 70% of the time when a woman goes missing or is murdered.
    0:15:28 It’s the husband.
    0:15:29 Exactly.
    0:15:30 Something crazy like that.
    0:15:31 Exactly.
    0:15:37 Now, sometimes in those shows, it’s because I want to get rid of my current wife so I can run off with another one.
    0:15:49 But notwithstanding that potential effect, usually when I go into a homicidal rage, it’s because I am concerned that either you have cheated on me or you actually, I have proof that you have cheated on me.
    0:15:50 Yeah.
    0:15:59 So then the question becomes, why have human males evolve the cognitive, emotional and behavioral repertoire to respond in this way?
    0:16:00 Again, you’re not justifying it.
    0:16:05 You’re not saying, oh, if I give you the scientific explanation, that means it’s okay to beat women.
    0:16:13 But the reason is because we are a biparental species, human dads are extraordinary dads in the mammalian context.
    0:16:16 We’re by far one of the most vested dads.
    0:16:21 Well, now we don’t invest as much as human females, but we are really super dads.
    0:16:37 So therefore, your ancestors and mine, Stephen, male ancestors, don’t come from a line where they said, hey, don’t worry, ladies, have added with the sexy gardener as much as you’d like, because I’d be happy to then spend the next 18 years raising genus kids.
    0:16:47 And therefore, we’ve evolved that system to try to thwart a fundamental danger to our genetic interest, which is paternity uncertainty.
    0:16:50 There is no such thing as maternity uncertainty, right?
    0:17:04 So when I read that book with such complicated phenomena that are explained so elegantly, so parsimoniously, so simply, so that you go, yeah, that makes perfect sense.
    0:17:05 That was my eureka moment.
    0:17:16 And so evolutionary behavioral science is exactly what I just described the last five minutes, which is taking the evolutionary biological and evolutionary psychological lens to study human phenomena.
    0:17:24 Before we get back to talking more broadly, just came to mind that with that context in mind, then cheating is justifiable.
    0:17:27 Cheating in a romantic relationship.
    0:17:34 So it depends what you when you say justifiable, you’re falling into the trap of if you explain it scientifically, it’s okay.
    0:17:38 We also have a moral compass that’s due to an evolutionary mechanism.
    0:17:46 So one of the difficulties of life is how to navigate through the Darwinian strings that are pulling me in different directions, right?
    0:17:51 I’ve evolved a desire to gorge on fatty foods.
    0:17:57 But if I do that in an understained manner, I become a sumo wrestler and I die of heart disease at 42.
    0:18:00 So I’ve also evolved the mechanism of self control.
    0:18:06 So the fact that I explained why it might make evolutionary sense to cheat doesn’t mean I’m justifying it.
    0:18:12 Yeah, no. And I think this is really important because we have to give people a toolkit to think about this conversation.
    0:18:17 So that they don’t assume everything that’s being said is an endorsement of the thing.
    0:18:20 It’s just an explanation of the thing through the lens of evolution.
    0:18:25 And you know what? Some people can’t do that. Some people get so triggered by…
    0:18:27 Most people are called my colleagues.
    0:18:28 Oh, really? Yeah.
    0:18:29 That’s right.
    0:18:32 So I just hope everyone listening now knows that everything here isn’t an endorsement of a thing.
    0:18:34 It’s an evolutionary explanation for a thing.
    0:18:35 Perfect.
    0:18:38 You know, I’m sure we’re both full of biases, so nothing is ever that pure.
    0:18:39 Exactly.
    0:18:42 But we’ll try and just hope that from here on out people understand that.
    0:18:49 When I asked that question about cheating, what I’m trying to understand is through an evolutionary perspective is monogamy a normal thing.
    0:18:52 I’m off and running for the next 10 minutes. You ready?
    0:18:54 I’m ready. Let me give a little bit of context here.
    0:18:55 Sure, please.
    0:19:04 So I’ve got a lot of male friends and I see in all honesty the full spectrum of relationships.
    0:19:06 And this is kind of how I’ll describe it.
    0:19:12 I’ve got a cohort of male friends that are absolutely faithful in great relationships, committed to their partners,
    0:19:19 and have exercised what I assume is a form of discipline to not go after any temptations that they might have.
    0:19:20 Love that group of friends.
    0:19:21 Great.
    0:19:23 This middle group of friends that are struggling with all kinds of forces,
    0:19:28 everything from pornography to maybe dabbling.
    0:19:32 And then I have this other group of friends who I would categorize as the cheaters,
    0:19:39 who cheat almost uncontrollably on their partners, uncontrollably.
    0:19:42 And the spectrum of friends here is about 20 people.
    0:19:45 Now, I look at that group of friends and I go, who is right?
    0:19:46 Right.
    0:19:49 Because morally I can say that the ones over here are hurting people.
    0:19:53 The cheaters are hurting people, you know, especially if they’re found in what they’re doing.
    0:19:55 But who is right from an evolutionary perspective?
    0:20:00 Well, they all are in a sense in that we all have the desire to stray,
    0:20:04 but we don’t necessarily instantiate that desire through overt behavior.
    0:20:05 Men and women?
    0:20:07 Yeah, so that’s very good.
    0:20:14 So usually if I were to say, oh, men have evolved a desire for sexual variety,
    0:20:18 most people, even if they know nothing about evolution, would say, yeah, that makes sense.
    0:20:20 But now here’s the interesting part.
    0:20:26 Women, too, have evolved a very strong desire for sexual variety.
    0:20:28 Now, not to the same degree as men.
    0:20:33 So there have been studies that have been conducted across a bewildering number of cultures.
    0:20:40 And in every culture that’s been documented, men are much more likely to want more sexual partners and so on.
    0:20:45 But that doesn’t mean that women are Victorian chased prudes.
    0:20:57 So now let me give you multiple lines of evidence that suggests that women are hardly the Victorian prudes that we might otherwise wish they were in a Victorian novel.
    0:21:01 You know when a woman is most likely to cheat situationally?
    0:21:03 I know because I’ve read your work.
    0:21:06 So I’ll say it or do you want to say it?
    0:21:08 Well, it’s when they’re maximally fertile, isn’t it?
    0:21:09 Very good. You’ve done your homework.
    0:21:13 So when they are maximally fertile is when they’re most likely to stray.
    0:21:18 Now that strategy, by the way, and they’re less likely to insist on contraception.
    0:21:22 You would think that if I’m cheating outside my marriage, I’m speaking as a woman now,
    0:21:31 if I’m cheating outside my marriage, I would want to increase the likelihood of wearing, I mean, using protection because I don’t want to be pregnant.
    0:21:40 But if the strategy for why I’m cheating is because I’m shopping for superior genes, then it becomes incumbent that I don’t use protection, right?
    0:21:51 So you seldom have a woman who will cheat with a guy who has, who is of lower phenotypic quality, genetic quality.
    0:21:55 I would love to have Bill Gates as home as my long term partner.
    0:22:00 But then I want the male Olympic swimmer as the guy behind the bushes.
    0:22:08 Now, if I can convince Bill Gates that the Olympic male swimmer actually looks a lot like Bill Gates, and it’s really your sweetie, it’s you, Billy.
    0:22:15 You’re the one who, then I won the, as a woman, I’ve won the genetic lottery game.
    0:22:18 Okay. So it’s not that women are not interested in sexual variety.
    0:22:21 So that’s one, here’s another one.
    0:22:26 If you map out, this is from studies, I think it was in the early 80s.
    0:22:28 I don’t have the exact reference, but it’s easy to find.
    0:22:32 Sorry, just in your work, you say that women are more likely to cheat with someone who has good genetic stock?
    0:22:33 Yeah.
    0:22:37 Is Bill Gates not got good genetic stock because he’s rich and small?
    0:22:38 So, yes.
    0:22:40 So the intelligence element is yes.
    0:22:42 Maybe the drive element is yes.
    0:22:44 But the phenotype is a no.
    0:22:45 What’s the phenotype?
    0:22:48 Phenotype is your physical manifestation, right?
    0:22:49 Okay.
    0:22:58 So if I say I want a guy who is tall, who has a V, who’s got testosterone jawline, right?
    0:23:07 I mean, I don’t usually, if I’m a woman, I don’t, my deep recess of my mind fantasized about being ravished by Bill Gates.
    0:23:12 But are those physical features just pointing out the fact this person can provide for me?
    0:23:13 Absolutely.
    0:23:16 I mean, and you’re saying that Bill Gates already provides.
    0:23:17 Yeah.
    0:23:18 Yeah.
    0:23:20 But it’s also what’s called the sexy son hypothesis.
    0:23:32 Bill Gates will not produce, I mean, he’ll produce kids who potentially to the extent that intelligence is heritable will give me intelligent kids, but he won’t give me the kids that are brawny, right?
    0:23:37 And of course, some of us are lucky to have both brawn and brains, but that’s the rarity.
    0:23:38 That’s very kind of compliment.
    0:23:39 Thank you.
    0:23:43 Now imagine if I were four inches taller, then I mean, that’s it.
    0:23:45 I would be crowned emperor.
    0:23:50 No, but in all seriousness, both men and women are very duplicitous in their sexual behavior.
    0:23:53 So the idea that monogamy is natural is not true.
    0:24:03 Now it is natural in that about 85% of documented cultures have monogamy as an institutional mechanism because we’re a biparental species.
    0:24:11 And almost all the other ones are have what’s called polygyny, which is a term not to be confused with polygyny.
    0:24:18 So I’m going to do a little parenthesis and I’m going to come back to the lines of evidence that proves that women like sexual variety as well.
    0:24:28 So polygyny just means one to many people use it as synonymous with one man, multiple women, but that’s not what polygyny is.
    0:24:31 Polygyny is one to many, which can take two forms.
    0:24:41 It could be one man, multiple women, which is called polygyny, or it could be one woman, multiple men, which is called polyandry.
    0:24:53 There are almost no societies where institutionally we have polyandry because it wouldn’t make evolutionary sense for that mating system to arise.
    0:25:01 The only famous case of polyandry is called Tibetan fraternal polyandry.
    0:25:11 So the word fraternal means that to the extent that there are ecological reasons why we have to tolerate one woman going with multiple guys, it will be brothers.
    0:25:22 And the reason for that is because of a mechanism called inclusive fitness, which is that I can increase my reproductive fitness through direct reproduction.
    0:25:34 I have children and therefore they will share half my genes, but I can also invest in the children of my siblings who share also genes with me and I could still be increasing my inclusive fitness.
    0:25:43 So therefore, polyandry need not be a Darwinian dead end because I’m still extending my genes even in such a system.
    0:25:48 So is this why I take care of my brother’s kids in part because my nieces and nephews are…
    0:26:06 100%, as a matter of fact, I’ve done several scientific studies where I exactly do these kinds of tests, where I look at what is the pattern of investment in different family members as a function of their genetic relatedness to me.
    0:26:28 So R is something called the coefficient of genetic relatedness. So me and my brother are R’s 0.5, me and my identical twin are R’s 1, me and a random stranger are R’s 0, me and my nephews and nieces 0.25, me and my parents 0.5, me and my grandparents 0.25.
    0:26:40 So we wanted to test whether the pattern of investments, in this case, through gift giving, whether they correlate to the genetic relatedness between the giver and recipient.
    0:26:49 And as you might expect intuitively, even if you’re not a fancy evolutionist psychologist, the greater the genetic relatedness, the larger the size of gift.
    0:26:55 I’m much more likely to give a bigger gift at my brother’s wedding than I am to my second cousin.
    0:27:05 And so we’ve evolved this calculus that allows us to met out these investments in line with our genetic relatedness, which, by the way, you see across countless animal species.
    0:27:13 The likelihood of you coming out of your borough to protect people who are in the borough increases if whoever’s in the borough has greater genetic relatedness to you.
    0:27:20 So the other part in the 2018 paper that’s going to blow your mind, because that one, you wouldn’t intuitively have expected it.
    0:27:26 The first finding, you said, yeah, it makes sense. I give more gifts to my brother than to my third cousin.
    0:27:36 So we wanted to check whether at an actual Israeli wedding, because they had data from actual 30, I think it was 30 weddings, so they had field data.
    0:27:45 They had the data of all of the attendees and the gifts that they gave. Uncle Mordechai gave $180.
    0:28:00 So what we wanted to test is whether the mother’s side or the father’s side of the bride and groom across all genetic relatedness coefficients, which side would give more.
    0:28:07 Now, in the Middle East, it’s a patriarchal society, but evolutionary theory would predict something differently. And let me explain why.
    0:28:15 So take, for example, your four grandparents. Okay, there’s maternal grandmother, maternal grandfather, paternal grandmother, paternal grandfather.
    0:28:23 In terms of the genetic relatedness, they’re each equally genetically related to you 0.25 quarter of their genes, they share with you.
    0:28:29 But here’s the second part, genetic assuredness is not the same across the four.
    0:28:35 Your paternal grandfather has two layers of paternity uncertainty.
    0:28:44 Your maternal grandmother has zero generational paternity uncertainty, because there is no maternity uncertainty.
    0:28:50 So therefore, you would predict that the paternal grandfather would invest the least in his grandchildren.
    0:28:54 The maternal grandmother would invest the most and the two other grandparents in the middle.
    0:28:57 That’s what’s been found in many studies across many cultures.
    0:28:59 You might have to explain paternity uncertainty.
    0:29:06 Paternity uncertainty means that when a child is born, you never know that he is your child, right?
    0:29:09 The mother always know that it’s her child, she had the child, right?
    0:29:17 So we wanted to test whether the mother’s side of both the bride and groom would give greater gifts than the father’s side,
    0:29:24 precisely because there is no such thing as maternity uncertainty, but there is such a thing as paternity uncertainty, and that’s exactly what we found.
    0:29:26 So the women’s family gave more presents.
    0:29:27 Exactly.
    0:29:30 Thank you for summarizing that long rant.
    0:29:35 And again, just to clarify why that is, because they’re trying to make sure that the male is invested?
    0:29:47 No, because the mother’s side is simply more vested in investing in either the bride or groom because they know that that is their infant.
    0:29:48 Because there’s no uncertainty.
    0:29:49 There’s no uncertainty.
    0:29:50 You got it?
    0:29:51 Okay.
    0:29:54 So now can we close the loop on the sexual variety?
    0:30:07 So far I said that there’s definitely evidence that women also have a sexual variety pension by virtue of them cheating more when they are maximally fertile and not insisting on contraception and all that.
    0:30:08 Here’s another one.
    0:30:12 You do a mapping of across primates.
    0:30:14 So here come the bonobos.
    0:30:16 Here come mountain gorillas.
    0:30:17 Here come chimpanzees.
    0:30:18 Here comes humans.
    0:30:34 You put all the primates and you do a calculation of the size of the testes of the males in that species as a function of female sexual promiscuity in that species.
    0:30:35 Are you willing?
    0:30:36 Yes.
    0:30:48 So mountain gorillas, phenomenal beasts, 450 pounds, some of the most majestic males, they have a territorial, they have a polygenous arrangement.
    0:30:55 There is one male, dominant male, that controls control to sexual access to many females.
    0:30:59 So based on what I just said, can you predict what the size of their testes are?
    0:31:01 We can have small testes?
    0:31:05 Yes, because there isn’t spurmore competition.
    0:31:21 Therefore, imagine how unbelievable it is that a fundamental male morphological attribute, the size of your testes, is an adaptive response to a female behavior in that species.
    0:31:25 Greater female promiscuity in that species, bigger testicles.
    0:31:29 So mountain gorillas, very small testicles.
    0:31:33 Chimpanzees are just walking testicles.
    0:31:37 Their bodies just exist to support massive testes.
    0:31:38 Why?
    0:31:47 Because in chimp society, we say hello sex, we say goodbye sex, we fight sex, post fight sex.
    0:31:55 So there is constant sex happening so that the same female is being impregnated by multiple males.
    0:32:05 So the way that I fight against that is by developing bigger testes because then there are mechanisms where having bigger testes solves that problem.
    0:32:14 So now here comes Robin Baker, actually a British scientist who wrote a book called Spermores where he argued in his book.
    0:32:21 Some have said it’s contentious, others said that it’s tight, that the morphology of human sperm.
    0:32:22 The makeup of it.
    0:32:34 The makeup of it is not simply the standard one that we’re all used to seeing, which is there is a head with a tail and they’re all rushing to that mythical egg.
    0:32:36 Those are called fertilizers.
    0:32:45 He demonstrated in his research that there are two other types of sperm phenotypes within a man’s ejaculate.
    0:32:49 There are the blockers that don’t look like the fertilizer.
    0:32:50 Defense.
    0:32:52 Defense, very good.
    0:32:58 And then there are the killers that go around hunting other men’s sperm.
    0:33:01 Now, let’s put it all together.
    0:33:09 Sperm is viable within the reproductive, a woman’s reproductive tract for about 72 hours.
    0:33:28 Therefore, for men to have evolved the chemical weaponry to have blockers and killers means that in our ancestral past, the likelihood of women having been with more than one man within a 72 hour period,
    0:33:33 whether willfully or through aggression would have been high.
    0:33:35 Therefore, that’s why you evolved that response.
    0:33:42 Now, here is where you can see what happens with ideology and therefore why World Parasitic Mind.
    0:33:50 When I lecture this in front of radical feminists, they’ll come up, Dr. Sad, you’re such a brilliant scientist.
    0:33:51 Why?
    0:34:04 Because the research that I just described demonstrates that women could be just as sexually voracious as men and that they’ve evolved the desire also for, you know, a sexual appetite.
    0:34:09 That corresponds with my women’s studies in radical feminists in classes.
    0:34:17 Therefore, when from this side of my mouth, I say something that supports their ideology, I become a hero.
    0:34:29 If from this side of my mouth, I say, oh, but incidentally, across cultures, it’s been studied across many, many cultures, men do have much greater desire for sexual variety.
    0:34:30 Boo!
    0:34:40 So I can either go from hero to zero, depending on whether what I just said supports your ideology or not.
    0:34:42 That’s not how you adjudicate science.
    0:34:53 Science truth exists independently of whether it supports your ideology or not, hence eventually the parasitic mind because you’re parasitized by bad ideologies.
    0:34:59 What are the ideas that you’ve shared that have got you in the most trouble?
    0:35:09 So in my scientific work, humans are biological beings shaped by the dual forces of sexual and natural selection.
    0:35:10 Boo!
    0:35:11 Nazi.
    0:35:12 Boo!
    0:35:13 Nazi.
    0:35:17 I mean, people are coming around now because the beauty of science is that it’s auto-corrective, right?
    0:35:25 I mean, some of the biggest works, you now know that they’re the biggest work by how much they were originally rejected.
    0:35:30 So many Nobel Prizes, the story is always the same.
    0:35:44 The scientist proposes an idea that is completely unorthodox, contrary to the prevailing whims of accepted science, and is constantly rejected until it’s not.
    0:35:47 Very simple example.
    0:35:54 Probably the thing that has saved human beings the most from death over the past hundred years.
    0:36:03 Well, it’s stuff related to hygiene issues, because a lot of times you’d have childhood mortality because of exposure to different pathogens.
    0:36:11 Well, the gentleman who came up with the idea of why so often women die during childbirth.
    0:36:13 Do you know what the answer is?
    0:36:17 Because the doctor does not clean his hands?
    0:36:18 Yes!
    0:36:19 Beautiful.
    0:36:25 So it’s Samuel Weiss, who was a doctor who said, “What’s happening here?
    0:36:35 Why are these women getting this post-natal, very devastating fever, and then within a day or two they’re gone?”
    0:36:37 And so he said, “Oh, wait a second.
    0:36:42 So the surgeons have just worked on cadavers.”
    0:36:43 What’s the cadaver?
    0:36:45 Like a dead body.
    0:36:49 So like I said, they’re doing forensic pathology stuff.
    0:36:56 And then they move straight to a gynecological intervention with the woman.
    0:37:06 So when he said, and he did the studies that showed, “Hey, here are women who we asked the guys to clean or didn’t ask the guys to clean.”
    0:37:08 And people laughed them out of town.
    0:37:11 He died in a sanitarium, in a mental institution.
    0:37:12 So it was complete.
    0:37:15 Today we erect statues of him.
    0:37:24 So to answer your first point, when I first started my career, when I said, “Oh, by the way, you can’t study consumers without understanding their physiology, their hormones.”
    0:37:25 I said, “What kind of bushes?
    0:37:27 Is this not a biology department?
    0:37:28 Get a grip.
    0:37:30 You should not be in the business school.”
    0:37:31 What do you mean?
    0:37:37 You think that when a consumer eats, they transcend their biology?
    0:37:39 It’s outside of their biology?
    0:37:46 So now a lot of them are coming around so that when I first promulgated this idea 30 years ago, I was a Nazi.
    0:37:51 Today it’s, “Dear Dr. Sado, it would be an honor if you come and give the plenary lecture at our university.”
    0:37:53 “Oh, but what happened 30 years ago when I was a bullshitter?”
    0:37:55 Well, apparently they caught on.
    0:38:02 So in my academic work, the mere fact of saying that we’re biological beings was the most triggering thing.
    0:38:10 My public engagement work that’s not directly related to my science, well, it’s a very long list, hence the parasitic mind.
    0:38:19 But certainly when I talk about things related, say, to Islam, that doesn’t get me a lot of Islamic friends, unfortunately.
    0:38:20 You’re Jewish, aren’t you?
    0:38:21 I’m Jewish.
    0:38:22 Yes, I’m Jewish.
    0:38:28 But what I say would be true whether I was Jewish or whether I was anything else.
    0:38:36 So as an evolutionary behavioral scientist, how much of what we do is driven by sex and relationships?
    0:38:43 I mean, so in my earlier books, so I’m going to answer it again in a big way.
    0:38:49 In my first book, which is the evolutionary basis of consumption and then in the consuming instinct,
    0:38:57 I argue that there are four key Darwinian mechanisms that drive much of our purpose of behavior.
    0:39:00 So that speaks to your point.
    0:39:07 There is behaviors that are related to natural selection or our survival instinct.
    0:39:20 So for example, the fact that I’m almost certain that you and I have a preference for some instantiation of a fatty food more than raw celery is almost a guarantee.
    0:39:21 Am I right?
    0:39:22 Yes, I agree.
    0:39:26 And I’m willing to bet that everybody who’s in the studio will also agree.
    0:39:29 Now, we may have a different preference.
    0:39:31 So I may prefer fatty steak.
    0:39:37 You prefer chocolate mousse, but we both prefer chocolate mousse and steak over raw celery.
    0:39:46 And so there are many consumatory acts and preferences that I can easily ultimately map to that drive.
    0:39:49 The most obvious of which would be our food preferences.
    0:39:50 Okay.
    0:39:55 To your direct question, then the next module, so that first module, I call it the survival module.
    0:40:05 The next module called the reproductive module sex to your question are all the things that we do because they’re very much driven by sex related issues.
    0:40:16 So the types of products that men and women use as sexual signals are astonishingly the same across cultures.
    0:40:29 So for example, owners of Ferrari are 99% male, even though there are a million women who have the resources to certainly buy a Ferrari, yet they don’t.
    0:40:33 Oprah Winfrey is not stopped from buying a Ferrari because she can’t afford it.
    0:40:36 And yet she’s not doing it in the human context.
    0:40:42 Fancy cars take on the morphological feature of the peacock’s tail.
    0:40:47 So all animals that are sexually reproducing use sexual signals.
    0:40:53 Humans, given that they’re also a consumatory animal will use specific products to signal.
    0:40:54 Look at me.
    0:40:56 I’m better than Steven.
    0:41:01 The way that I do that is by hopefully demonstrating cues that I have higher status than you.
    0:41:02 Okay.
    0:41:10 Now, women will also engage in vigorous sexual signaling, but it’ll be related to things that are beautification, right?
    0:41:14 So cosmetic surgeries around the world are almost exclude.
    0:41:20 Not that men don’t do it, hair plugs, but it’s very, very much of a female domain.
    0:41:30 And so there are many, many behaviors, whether consumer related or not, that could be then mapped onto the reproductive module to your question.
    0:41:36 Then there are two other modules that I hinted at earlier when I talked about gift giving.
    0:41:39 So there’s the kin selection module.
    0:41:49 These are behaviors that are related to the fact of I increase my inclusive fitness by investing in my kin.
    0:41:50 Okay.
    0:41:57 And then there is reciprocal altruism module, which is why would I ever jump into the river?
    0:42:01 So if I jump into the river to save my three children, that’s kin selection.
    0:42:06 Because each of my three children on average shares 50% of their genes with me.
    0:42:12 So if in the service of saving those three kids, I end up dying, the evolutionary calculus is totally in favor of me dying.
    0:42:13 Who cares?
    0:42:14 Okay.
    0:42:17 On the other hand, why would I jump into the river to save Steven?
    0:42:19 First of all, until we met today, you’re a stranger.
    0:42:21 Why would I ever save a stranger?
    0:42:25 If you’re not a stranger and you’re a friend, but you’re still zero genetic relatedness.
    0:42:35 So there the argument is that it’s due to reciprocal altruism and that human beings have evolved the mechanism of reciprocity to oil our social bonds.
    0:42:36 To return a favor.
    0:42:37 To return a favor.
    0:42:47 So literally the I scratch your back, you scratch mine, literally comes from our primate cousin species where you engage in reciprocal grooming.
    0:42:48 So what happens?
    0:42:53 There are a bunch of parasites that are all over my fur that I can’t get to.
    0:42:59 And so what I do is I come stand and I give you my back and you will sit there and pick at all of it.
    0:43:02 Of course, the expectation is you’ll now return the favor.
    0:43:05 So I literally scratch your back and you scratch mine.
    0:43:08 Now, where did that signature come from originally?
    0:43:18 One argument is that imagine we are walking around in the savannah where the most common threat that we face, but life is basically two things.
    0:43:20 I mean, other than sex.
    0:43:24 Get dinner and make sure you don’t become somebody’s there might drop.
    0:43:25 That’s it.
    0:43:26 That’s life.
    0:43:27 Okay.
    0:43:35 So one of the problems that we’ve all faced, hence why we’ve evolved gustatory preferences for high calorie foods is caloric uncertainty and caloric scarcity.
    0:43:39 We don’t have a neighborhood store to go buy our food.
    0:43:42 So I might actually die of starvation.
    0:43:52 Well, what if we mitigate that risk whereby we set up an insurance policy with non can another group of folks that are also walking around the savannah?
    0:43:58 Hey, next time that we bring down the big prey that’s 1000 pounds of meat, we will share with you.
    0:44:02 But hey, you do the right thing and reciprocate back to us.
    0:44:04 So now you might say, okay, well, that’s all nice fancy science.
    0:44:08 But how does that manifest itself in human consumer behavior?
    0:44:15 Well, there are so many behaviors that you and I engage in, if we’re friends that are completely rooted in that reciprocal module.
    0:44:21 So for example, when it’s your birthday, I call you and I invite you out to dinner.
    0:44:27 I expect unless you’re a social cheat that when it’s my birthday, you will reciprocate.
    0:44:31 Now, from a strict economic perspective, why don’t we skip this whole charade?
    0:44:33 I’m going to pay $70 for your meal.
    0:44:35 You’re going to pay $70 for mine.
    0:44:36 We’re going to end up at the same spot.
    0:44:37 Let’s not do it.
    0:44:43 The reason why we have to do it is because that reciprocal ritual is what oils are bonds of affinity.
    0:44:48 And so there are many, many behaviors that we engage in that are exactly tailoring that.
    0:44:55 So to summarize, much of our behaviors I argue in my earlier books could be mapped onto one of these four modules.
    0:45:00 And in that earlier book, the consuming instinct, you talk about a mate desirability school.
    0:45:01 Right.
    0:45:03 What is a mate desirability school?
    0:45:06 So imagine a car.
    0:45:09 A car is made up of many attributes, right?
    0:45:13 So the car could be what’s its gas efficiency?
    0:45:17 What’s the strength of its engine?
    0:45:20 How well does it hug the road?
    0:45:22 What’s its green?
    0:45:24 Is it a green car or does it have bad exhaust?
    0:45:27 So a car is a multi-attribute product.
    0:45:29 It’s made up of many attributes.
    0:45:36 And then it could be that the way that I choose which car I pick is the one that scores the best on the totality of those attributes.
    0:45:37 Okay.
    0:45:39 That’s called the multi-attribute choice.
    0:45:43 Well, human beings are also products made up of many attributes.
    0:45:50 So in the mating market, you and I, let’s say we do men now, but of course it applies to women too.
    0:45:58 There’s a bunch of attributes that we know that women are going to either like about us or not like about us.
    0:46:06 Overwhelmingly, by the way, the number one universal attribute that women seek is anything that’s related to social status.
    0:46:07 Right?
    0:46:09 So in other words, it could be my ambition.
    0:46:11 It could be my assertiveness.
    0:46:13 It could be my social dominance.
    0:46:17 It could be literally the big diplomas I have behind my back.
    0:46:20 It could be the number of zeros behind in my bank.
    0:46:24 It could be how many cattle heads I have if I’m Hadza tribe.
    0:46:29 But in no culture has a woman ever said the following.
    0:46:40 Give me a non-assertive beta meek man who has pear shaped hips and a nasal voice and I’m turning into a sexual frenzied animal.
    0:46:44 Those words have never been uttered in the history of humanity.
    0:46:45 Okay.
    0:46:49 But what women will say, by the way, it’s not that they only look for rich guys, right?
    0:46:55 Because many women will be madly in love with the starving artist.
    0:46:57 But the starving artist is showing what?
    0:46:58 Ambition.
    0:46:59 Ambition.
    0:47:00 Assertiveness.
    0:47:04 There is a trajectory of creation that’s coming around the corner.
    0:47:07 I’m going to become a big rock star.
    0:47:16 But no, that’s why, by the way, if you do, I think that study has been done where you and actually some of my students in one of my classes did a similar study for their project.
    0:47:19 Just show a guy, exact same guy in a personal ad.
    0:47:20 He’s got a guitar.
    0:47:21 He doesn’t have a guitar.
    0:47:22 Nothing changed.
    0:47:23 It’s the exact same guy.
    0:47:25 It’s Steven, but give me a guitar.
    0:47:27 Oh, with the guitar, Steven’s gorgeous.
    0:47:29 Without the guitar, he’s less gorgeous.
    0:47:32 What’s the other explanation for that that people might jump to?
    0:47:33 They might say, well, I like music.
    0:47:39 So that’s why I prefer Steven with a guitar and he’s going to play some songs and I’m going to feel good and then I’m going to have sex with him.
    0:47:40 So that’s a very good question.
    0:47:47 So that is the difference between proximate explanations and ultimate explanations.
    0:47:50 Much of science operates at the proximate level.
    0:47:54 It explains the how and the what of a phenomenon.
    0:47:55 How does diabetes work?
    0:47:59 What are the factors that increase the likelihood of you having diabetes?
    0:48:00 That’s perfectly fine.
    0:48:04 The ultimate explanation is the Darwinian why.
    0:48:08 Why would the phenomenon have evolved to be of that type?
    0:48:13 So you could say, I’m just drawn to a guy who knows how to play music.
    0:48:15 You’ve just explained proximate.
    0:48:18 It’s like saying, why have we evolved to have sex?
    0:48:19 Because it feels good.
    0:48:20 That’s approximate.
    0:48:30 The ultimate explanation is that a sexually reproducing species has to have a mechanism by which you’re drawn to engage in the behavior that results in procreation.
    0:48:34 So it’s not that ultimate explanations are superior to proximate ones.
    0:48:38 It’s that you need both levels of analysis to fully explain phenomenon.
    0:48:41 So what is going on there with the guitar from an evolutionary perspective?
    0:48:42 Why is the guitar attractive?
    0:48:43 He’s creative.
    0:48:44 Yeah.
    0:48:49 He’s got the assiduousness to have the discipline to practice.
    0:48:53 Why is a violin virtuoso attractive or Picasso?
    0:48:55 Picasso is a short little guy.
    0:48:56 He’s frumpy.
    0:48:57 He’s bald.
    0:49:04 Yet he’s got a very, very long line of very attractive women saying, can I have sex with you Picasso tonight?
    0:49:05 How is that possible?
    0:49:10 Is it because at some level we’re associating that talent with status?
    0:49:11 Absolutely.
    0:49:15 The person that can play the piano at the party probably has a lot of status.
    0:49:16 They’re going to have a lot of options.
    0:49:17 100.
    0:49:26 I mean, just listen to famous rock stars and what they say as to why they became musicians.
    0:49:28 I mean, literally almost to the word.
    0:49:30 It’s as if they plagiarized each other.
    0:49:34 Oh, I quickly realized that that’s how I can get the girls, right?
    0:49:42 They never said it’s because in my childhood, I grew up listening to Bach and Mozart and it tickled my auditory reflex, right?
    0:49:47 They usually said, oh, I go to a party and I break out the thing and the lineup begins.
    0:49:55 And then Gene Simmons sleeps with 5000 girls and the lead singer of Simple Red, who’s a rather forgive me, whatever your name is.
    0:49:56 He’s ginger guy.
    0:50:04 He’s not exactly the model of my sexual dreams if I’m a woman, but yet he was, you know, with tons of women, right?
    0:50:07 But to finish the point about mate desirability scale.
    0:50:10 So now imagine all of those attributes that I can cook.
    0:50:14 So, okay, God said, well, I’m not tall.
    0:50:21 That goes against me, but I’m not very hard to look at that goes for me.
    0:50:23 I play soccer really well.
    0:50:31 I learned very quickly when I was 15 that the best way that you won’t get bullied by anybody is when you’re the big soccer star.
    0:50:32 Okay.
    0:50:34 I’ve done pretty well in my life.
    0:50:40 So there are some traits that I score badly on and some traits that I can compensate on.
    0:50:45 And so we can put them all into a basket and say, okay, well, what on a scale is zero to 100?
    0:50:48 What would God score on his mate desirability scale?
    0:50:49 And so that’s what that scale is.
    0:50:55 It’s basically taking all of our attributes and then saying, what do you score?
    0:50:57 Is Steven a 78 or a 92?
    0:51:01 Now, here’s what’s very interesting to that question, which he didn’t ask.
    0:51:04 Humans engage in what’s called assortative mating.
    0:51:09 Assortative mating is the idea that birds of a feather flock together.
    0:51:10 So there are two maxims.
    0:51:14 There’s the birds of a feather flock together and there’s the opposites attract.
    0:51:18 Opposites attract only works well for short term mating.
    0:51:23 I am sexually coy and shy and I’m an introvert.
    0:51:26 You’re sexually daring and extroverted.
    0:51:31 That complementarity might actually result in a nice trice behind the bushes.
    0:51:36 But for long term mating, if you want to assure success of a long term marriage,
    0:51:39 then it’s overwhelmingly birds of a feather flock together.
    0:51:43 And usually here, what we mean is we share similar values.
    0:51:46 We share similar goals, similar mindsets.
    0:51:47 We really have to assort on these.
    0:51:52 If I’m an acerbic atheist and you’re a committed Catholic who views everything through Jesus,
    0:51:57 it doesn’t take a fancy professor to know we’re not starting on the right foot.
    0:52:00 But here’s the other part about assortative mating.
    0:52:06 This is actually something that I first proposed as an open question
    0:52:09 many years ago on one of my appearances of Joe Rogan.
    0:52:13 And I received like a hundred emails saying, “Oh, I want to do that research with you,”
    0:52:16 which I still haven’t done, so maybe it’ll happen now.
    0:52:17 So let me repeat it.
    0:52:26 So I argue that people assort based on their overall mate desirability score,
    0:52:31 which is the question you asked, meaning if I’m an 87, I’m unlikely
    0:52:35 because the mating market is literally a market.
    0:52:37 It’s a market.
    0:52:45 If I’m an 87, I can command a girl or expect a girl in the 80s.
    0:52:49 It wouldn’t be good for an 87 to go with a 36.
    0:52:51 We all want to get the 100.
    0:52:55 Both men and women want to get the 100, but what stops us is that I don’t score 100.
    0:53:00 So I want to get the gorgeous supermodel and so on, but maybe I’m not good enough to get her.
    0:53:06 And all women want to get the highly accomplished, gorgeous male Olympic swimmer,
    0:53:12 who’s both brawny and a neurosurgeon, but they can’t get him because he’s got the pick of the litter.
    0:53:20 So usually we end up assorting on our mate value, but now here’s the part where I proposed as a hypothesis
    0:53:25 and it’s never been tested, although I discussed it in the happiness book.
    0:53:36 So I argue, I predict, although I haven’t tested it, that what will predict the likelihood of a couple staying together into the future
    0:53:44 is whether their mating, overall mating scores stay in line or they begin to diverge.
    0:53:48 So I’m the high school quarterback.
    0:53:51 So all the girls think I’m hot.
    0:53:57 I get to go to the prom, whatever it’s called, with the cheerleader, the head cheerleader.
    0:53:58 She’s the hot girl.
    0:54:00 I’m the king of the high school.
    0:54:01 That’s great.
    0:54:05 At that point when we’re both 18, we assort on our mating value.
    0:54:07 Now let’s fast forward.
    0:54:14 10 years later, the hot cheerleader is now finishing her third year in neurosurgery.
    0:54:19 Yes, there’s a lot of hot, pretty smart looking male doctors.
    0:54:24 The hot quarterback when I was 18 has become fat.
    0:54:30 He’s lost his hair and he’s consistently unemployed and shows no interest.
    0:54:32 Other than playing video games.
    0:54:35 So what’s happened when we first met when we were 18?
    0:54:41 Our mating values were the same, but now hot cheerleader has become neurosurgeon.
    0:54:43 Her score has gone really up.
    0:54:46 Hot quarterback is now a degenerate.
    0:54:49 Now there’s a huge difference in our mating scores.
    0:54:53 That’s going to put a huge stressor on our marriage.
    0:55:05 So one of the things I argue in the happiness book is, yes, make sure to meet someone who matches you in your mating value and work hard at making sure that you stay at the right meaning value.
    0:55:09 Once we get that divergence, I’m predicting divorce.
    0:55:12 Okay, it’s super interesting.
    0:55:20 The question that springs to mind is, as men and women age, who tends to drop in their desirability school?
    0:55:21 What do you think?
    0:55:23 I don’t know.
    0:55:26 You want me to answer it because then I can get the hate mail. No problem.
    0:55:33 No, no, but I asked that as well because there’s clearly some data on who’s asking for the divorces, who’s initiating the divorces, who’s cheating the most.
    0:55:36 So women are overwhelmingly the ones to instigate a divorce?
    0:55:37 Yeah.
    0:55:38 That’s true.
    0:55:45 Although from a strict evolutionary perspective, all other things equal.
    0:55:48 Made value of men goes up with age.
    0:55:51 Made value of women goes down with age.
    0:55:57 Now, here’s how you reduce your chances in the mating market if you’re a woman.
    0:55:58 You ready?
    0:56:00 Of course, just aging.
    0:56:02 Yes, number one.
    0:56:04 Number two, if you’re tall.
    0:56:06 That’s a death blow.
    0:56:07 Why?
    0:56:18 Because it’s not that women want only tall guys because then all the other guys, we would have been twiddling our thumbs in frustrated celibacy.
    0:56:21 But women want a guy who’s taller than them.
    0:56:23 That’s what’s guaranteed.
    0:56:31 There was actually a study done a few years ago, many years ago now, where they looked at 720 actual couples.
    0:56:34 Guess how many violated that norm.
    0:56:37 Women taller than men out of 720.
    0:56:38 I don’t know.
    0:56:39 One.
    0:56:40 One out of 720.
    0:56:41 One, right?
    0:56:46 So women, it’s a non-starter that a woman doesn’t want a shorter guy than her.
    0:56:53 She might, I mean, Leonel Messi is my height, but he’s Leonel Messi and he found a gorgeous woman who’s shorter than him, right?
    0:56:59 But what you don’t want, now, if I’m a six foot one woman, now, of course, there are still six foot two and taller men.
    0:57:04 But just statistically speaking, we’ve just shrunk the possible pool.
    0:57:12 There is a gorgeous guy, super handsome, very funny, very educated, who’s five eight, but I’m six one.
    0:57:13 I tower over him.
    0:57:17 If I wear heels and I add another four inches, he becomes my son.
    0:57:27 Well, this all brings to light something else which has been discussed a few times on this show, which is if we said there that men’s mate desirability score
    0:57:33 stays pretty consistent all goes up unless they do something very bad.
    0:57:41 But the kind of inverse conversation there is that women’s desirability schools are now higher than ever when they’re younger than ever.
    0:57:47 So you’ve got to sit and I believe from what I’ve been told that the males desirability score is now lower than ever.
    0:57:52 If we think about income across age groups in the lower age groups.
    0:58:01 So if you think about income differences, if you think about educational differences, who’s graduating from college, who’s smarter and all these kinds of things.
    0:58:09 Because of the very important changes that happen in society, men and women are getting closer and closer to parity here.
    0:58:17 Which means that the I mean, someone on the podcast described it to me as the tall woman problem, but it can also be described as the small man problem.
    0:58:23 Well, and it’s small. It’s small and tall. I was going to say it’s not just the height.
    0:58:29 I said death blow would be you get older, you’re tall and you’re very educated.
    0:58:40 So if you are a 38 year old, six foot two PhD from Stanford and you’re a woman, good luck.
    0:58:41 Why?
    0:58:46 Because number one, I’ve gotten older. So there’s a smaller pool, right?
    0:58:53 Number two, I’m tall. I want a taller guy. Number three, when I’m a PhD, I’m a woman now.
    0:58:59 When I’m a PhD, I want a guy who is as educated and accomplished as me or more.
    0:59:03 So now I need to find a six foot four guy who’s also a PhD, right?
    0:59:10 Here’s the paradox, by the way, that people don’t realize people think that Oh, the reason why women always desire high status guy.
    0:59:17 This is bullshit. It’s not true is because historically they have been dominated by the patriarchy.
    0:59:19 So they sought that which they didn’t have.
    0:59:28 And that’s completely falsified by the fact that very high status women actually insist more on the guy being higher status.
    0:59:37 So if it were, so for example, if I am a neurosurgeon and a diplomat and I’m a woman, I don’t say, oh, well, now that I have all that I need,
    0:59:43 let me look for the illiterate 17 year old cabana boy who can’t read three words because that’s what I want.
    0:59:50 No, she even wants, she insists more on the guy being meeting her or higher in status.
    0:59:57 So if I’m if I’m older, tall and super educated, it’s a death ball.
    1:00:01 What does this will say about what’s going on with masculinity at the moment?
    1:00:10 Because I’ve said this a few times on the show, but when you look at the stats around suicidality amongst men, when you look at mental health issues amongst men,
    1:00:18 when you look at some of the influencers that men are now drawn to more than ever that are offering a new vision of masculinity.
    1:00:24 There’s clearly some kind of transition something going on in society at the moment as it relates to what it is to be a man.
    1:00:36 You said this thing about beta male earlier on. No one wants a beta male. Well, you know, it feels like there has been a narrative that has encouraged a bit more beta male in society and we’re seeing a bit of like a counter movement.
    1:00:46 I’ve had so many women, some of which have been on the show say to me that they’ve got a young son and they are confused about the advice they should be giving their young son in such a world.
    1:01:03 I get tons of women who write to me and ask me sort of paraphrasing. Where are the bold men? I go to a place. I’m looking super, you know, ready to meet people.
    1:01:07 I’m easy to look at and no one approaches me.
    1:01:18 Well, if you it calcate over many generations, that if I approach you and say, my God, my name is God, you look lovely. What a beautiful dress.
    1:01:28 That’s a compliment becomes a form of compliment rape. Then is it surprising that I may be a bit ambivalent in approaching you?
    1:01:40 I mean, I often joke that given some of the what is now considered #MeToo, Italy should cease to exist because the whole country is #MeToo, right? What do I mean by that?
    1:01:49 Italians stereotypically, of course, are seducers. They pursue women. I mean, women will say, you know, I love Italian guys, how they approach.
    1:01:56 Now, we’re not talking about, you know, being persistent to the point that they’re harassing you, that they’re pinning you down physically.
    1:02:08 But there is a dynamic of courtship whereby men who are bold, men who approach, men who take chances, who are confident, are going to get the pretty girl.
    1:02:22 Well, now imagine if you create a dynamic for all sorts of reasons, one of which is radical feminism, the other one of which is to pathologize half of humanity called men through the label of toxic masculinity.
    1:02:34 No, it’s called sexiness. A guy who jumps into a building to save a puppy and he’s called the fireman, that’s what we fantasize about. That’s not toxic masculinity, that’s masculinity, right?
    1:02:43 And so a lot of women will write to me and say, where are those men, Professor? Well, those men are too afraid to come out. I’ll give you a couple of examples, okay?
    1:02:55 At my university, we now have a mandatory sexual training module that we have to take otherwise we can’t continue, right?
    1:03:08 It’s part of like, you know, you have until October 15th to get the refresher, because until my benevolent kind employer taught me how to speak to women, I was clueless.
    1:03:18 So the first 57 years of my life, I walked around as a Middle Eastern savage, not knowing how to interact with women. Of course, I’m being sarcastic, right?
    1:03:31 But then my benevolent employer came along and through very, very cute condescending and patronizing cartoon vignettes, they teach me how to act.
    1:03:38 So, you know, a compliment that is in the wrong context could be a form of sexual violence.
    1:03:49 So for example, you’re walking down the street and you see a guy complimenting a woman and it appears that she’s not welcoming that compliment.
    1:03:56 Is that sexual violence? And so I will first, just to test the algorithm, say no.
    1:04:02 And then it comes out, ooh, I understand why you might be, but that is a form. Are you with me?
    1:04:10 Yes. So now I’m 59 with a big personality. This kind of bullshit doesn’t get to me.
    1:04:15 That’s why I speak openly and publicly to the chagrin of all of academia.
    1:04:23 But the 21 year old who doesn’t have that same strength of personhood, do you think he’s going to think twice before at the next party?
    1:04:30 Walking up to a girl, mustering up all his courage to ask her if she wants a coffee? Of course he is.
    1:04:41 So I think that’s where that problem of dynamic comes from. And I’m now going to share a personal story with one of my brothers, which is also in the Happiness Book,
    1:04:46 which speaks to when you’re the opposite of the non-bold timid guy.
    1:04:55 One of my brothers has been in Southern California since 1984. He became very, very successful and wealthy.
    1:05:02 He was an Olympian judoka. He represented Lebanon in the 1976 Olympics.
    1:05:09 The reason why that’s relevant is because physically he’s very dominant, but my brother is two feet tall.
    1:05:12 Obviously not, but he’s shorter than me.
    1:05:13 How tall are you?
    1:05:21 I’m like five, six, five, seven. He’s maybe five, three, but a bulldog, right?
    1:05:26 I always like to say, just because then it makes it easier, I say I’m Messi’s height. So that makes it easier.
    1:05:32 So he’s not Messi’s height. He’s shorter than Messi’s height. He’s shorter than Maradona, right?
    1:05:37 But he walks like he’s seven feet tall.
    1:05:43 So we used to, in the early 90s, I would come visit him. He used to live in Newport Beach where we are now.
    1:05:50 And we’d go to clubs. I’m single at that point. And my brother would say, all right, God, we’re going to play the game.
    1:05:53 I’m like, oh, his name is Dave. I don’t know. I’m not in the mood.
    1:05:58 Find the most beautiful and unattainable girl here.
    1:06:02 Oh, come on, man. I don’t want to do this. Do it.
    1:06:07 All right. So I look around. So now I want to find not only the prettiest girl.
    1:06:11 I want to find an impediment to you getting her. What’s an impediment?
    1:06:16 A really domineering looking man that she’s with.
    1:06:20 Therefore, that makes it even less likely that you can get her. Yes?
    1:06:24 Okay, David, I found her. The girl over there with the high heels in the dance floor.
    1:06:30 That’s the one you sure got? Yes, that’s the one. He stands there.
    1:06:34 Dominant tattooed guy goes to the bathroom.
    1:06:38 David in great white shark mode goes up to the girl.
    1:06:41 With her high heels, he’s coming up to here.
    1:06:45 I just, okay. Ha, ha, ha, I hear them smiling.
    1:06:48 He comes back to me, complete cold.
    1:06:53 He says, she’ll call me tomorrow. Bullshit, David. No way. Zero chance.
    1:06:56 It’s not happening. Next day. Come, come.
    1:07:00 This is kind of an Arabic thing. Come.
    1:07:03 Hi, David. It’s Candy. We met yesterday the thing.
    1:07:06 I’m looking forward to meeting you. How did he do it, Stephen?
    1:07:10 He did it because testicles this big.
    1:07:14 He’s seven foot two in his aura.
    1:07:19 Now, you might say, well, yeah, boy, does it add a lot of inches metaphorically
    1:07:24 when you have Ferraris and so on. But there’s a more general story here.
    1:07:29 He owns the world. He walks like he owns it, right? But he’s not of great.
    1:07:34 So if you ask women, yeah, it’d be great if I’m six foot two and I walk big,
    1:07:40 but I could be six foot two and very meek and very tepid and very data,
    1:07:45 or I could be five foot seven and I’m messy. Most are going to go for messy.
    1:07:50 So that’s what I mean. By the way, when I say that mating is a compensatory choice,
    1:07:55 compensatory means that it, to your earlier point about made desirability,
    1:07:58 we are judged on a basket of goods.
    1:08:03 If it were that we’re only judged in a non-compensatory way, meaning,
    1:08:08 for example, if it were that women say, I always go out with the tallest guy,
    1:08:11 then there is no way for me to compensate for that.
    1:08:16 My humor won’t get me higher score. My looks won’t get me my education,
    1:08:20 my accomplishment. I’m dead because there’s there are a lot of taller guys.
    1:08:25 But if the way you choose me is as a function of how I score on a basket of goods,
    1:08:29 then I might have a shot. So that’s why I tell people, by the way,
    1:08:32 that even though we all score poorly on some things,
    1:08:37 but there’s a whole bunch of other things that we, that is within our possibility to improve.
    1:08:43 I guarantee you for all that you are, if you improve on assertiveness, ambition,
    1:08:47 if your vocabulary changes so that when you sit at a party,
    1:08:51 people can judge you, by the way, within the first few sentences that you say,
    1:08:57 just your elocution, the vocabulary that you use, the thoughtfulness of your answers.
    1:09:03 I can very quickly judge where you are, where I can put you in the pigeonhole.
    1:09:07 So there are ways. You know what? Why don’t you crack a book and read a bit, right?
    1:09:09 Why don’t you stop playing video games?
    1:09:13 On this point of Masculinity, just further upstream a little bit,
    1:09:17 we talked about men approaching women. Now, I have to present the counter narrative to this
    1:09:21 because I don’t think most men understand what it is to be a beautiful woman
    1:09:23 and what they go through on a daily basis.
    1:09:29 This ITV made a piece, I think seven days ago, I saw it on X or Twitter,
    1:09:33 which showed what it’s like to be a beautiful woman walking down the street.
    1:09:36 This was only seven days ago. There’s been a variety of different videos like this,
    1:09:38 but I’ll just play it for you so you can see.
    1:09:47 I’m filming undercover alone in Cardiff where police recently announced a decrease in violence against women.
    1:09:51 Within seconds, a group of men approached me.
    1:09:57 This guy didn’t respect my personal space.
    1:10:12 The guy in the black t-shirt sees me up ahead and speeds up to get next to me.
    1:10:16 And like many others, he overstays his welcome.
    1:10:20 Twenty people approached me in just two hours.
    1:10:24 Now, I don’t think men realize that’s the nature of what a woman goes through.
    1:10:27 So in the context of this conversation about,
    1:10:31 “No, we do have to be on the front foot if we are going to find a mate,”
    1:10:34 when you understand that that’s what that beautiful woman
    1:10:37 that you’re thinking about going up to has already gone through,
    1:10:39 it does change, you know.
    1:10:43 I got you, but I’ve got a ready deployed answer for that.
    1:10:47 Life is about modulation, right?
    1:10:51 Saying the right thing in the right way at the right time, right?
    1:10:54 I’m sort of paraphrasing a quote of Aristotle,
    1:10:58 which, in the, and not the person in my, in the happiness book,
    1:11:04 I have a whole chapter that is going to address your beautiful woman story.
    1:11:07 So I talk about the inverted U.
    1:11:10 Does that ring a bell? Do you know what that is? The inverted U?
    1:11:11 I can imagine on a graph.
    1:11:13 On a graph, but not this way.
    1:11:15 Oh, sorry. Yeah, the other way, like a hill.
    1:11:20 So the inverted U is basically the mathematical representation
    1:11:23 of something that certainly the ancient Greeks taught us long ago,
    1:11:25 but they weren’t the only ones to say this.
    1:11:27 You know, everything in moderation, right?
    1:11:30 So Aristotle in his golden mean argument said,
    1:11:35 “Look, if you have, let’s say, a soldier who’s very cowardly,
    1:11:39 meek, lacking courage, that’s not good.
    1:11:44 If you have a soldier who is so bold, rash, reckless in his risk thinking,
    1:11:45 that’s not good either.
    1:11:48 So too little is not good, too much is not good,
    1:11:50 and the sweet spot is in the middle.”
    1:11:56 So in the happiness book, I have an entire chapter whereby I argue
    1:12:02 that everything in life, the number one universal rule of optimal flourishing
    1:12:07 is to find the sweet spot irrespective of any context that you’re talking about.
    1:12:10 And then I demonstrate it through a bewildering number of examples
    1:12:14 at the neuronal level, at the individual level, at the societal level.
    1:12:19 Okay, so now let’s apply that principle to here, right?
    1:12:23 Those guys are at the other end of the curve, right?
    1:12:28 Knowing when to act in the right way at the right time in the right measure,
    1:12:30 they’re not doing that.
    1:12:34 Because the likelihood of that beautiful girl when you come up and act
    1:12:38 like a rather harassing buffoon in that context of her saying,
    1:12:42 “You know what? I’m sold. Let’s have massive sex behind that tree right now.”
    1:12:43 Right?
    1:12:49 Therefore, we know that statistically speaking, that approach is never going to work.
    1:12:52 It’s done for no other purpose than to harass.
    1:12:57 Whereas when I’m at a party where we are supposed to be mingling,
    1:13:01 and I come up to you and I say, “Forgive me, I hope you don’t mind.
    1:13:04 I just want to say gorgeous dress.”
    1:13:08 Does that seem like what I just said is similar to how they’re acting?
    1:13:14 So life is about modulation, and those guys are certainly not modulated.
    1:13:18 Obviously, there’s a bunch of things that are clearly violations there.
    1:13:21 Of everything you’ve just said about the right place at the right time,
    1:13:24 they look drunk. It’s very late.
    1:13:27 She’s alone, so she’s in a position of vulnerability in many respects.
    1:13:29 So rolling up to her in such a way is…
    1:13:33 But from the male perspective, you said the probability of getting a good outcome there is so low.
    1:13:36 But from the male perspective there, they’re probably thinking,
    1:13:40 “Listen, if the probability is 0.0001.”
    1:13:41 Why not?
    1:13:43 I’ll take it. They’re probably thinking that.
    1:13:49 Well, by the way, perhaps, but if you were an empathetic person, you’d say,
    1:13:56 “The fact that she may feel threatened is enough reason not to do it.”
    1:13:58 Therefore, to me, they’re all assholes.
    1:13:59 I agree.
    1:14:03 And the heart of this, though, is this idea of self-awareness.
    1:14:04 Exactly.
    1:14:08 Because the men that rolled up there, they might in their own heads think they have a chance.
    1:14:11 They might have a distorted view of their probability.
    1:14:13 I mean, one of them rolled up and said,
    1:14:15 “Hey, do you want some tennis lessons? I’m a tennis coach.”
    1:14:18 And from what I saw in the video, he was a good 30, 40 years older than her.
    1:14:24 And in his head, he must have thought that the effort he’s exerting there
    1:14:27 is worth the probability that he’s assumed,
    1:14:29 because there’s just no self-awareness.
    1:14:33 And I think at the heart of this is how do you build that self-awareness to know?
    1:14:37 I love that you’re asking this because one of the things that frustrates me the most
    1:14:40 in social interactions is when,
    1:14:44 so I’m not a beautiful woman, so I don’t get that violation,
    1:14:49 but I get a million other violations for all sorts of reasons,
    1:14:53 one of which is that people do recognize me a lot and they do come up,
    1:14:55 so they don’t do it because they’re trying to get me behind the bushes,
    1:15:00 but then they’ll stop me and lecture for the next 25 minutes
    1:15:04 about whatever idea they’re having in their head.
    1:15:09 Now, I’m polite, I’m thankful that people appreciate my work and will come up,
    1:15:12 but I didn’t sign up while I’m walking with my children and wife
    1:15:17 for you to lecture me for 25 minutes uninterrupted without me saying a word.
    1:15:21 If you come up and say, “Oh, I read the person of mine, Professor, loved it.”
    1:15:24 Do you mind if I take a picture with you? I’m always gracious.
    1:15:29 I’m always, but so all of those social faux pas,
    1:15:32 almost all of them could be linked to what you said,
    1:15:37 which is a complete lack of self-awareness, which let’s break it down even more.
    1:15:42 There is a concept in psychology called theory of mind.
    1:15:43 Are you familiar with it?
    1:15:44 No.
    1:15:53 Theory of mind is a ability that you must have in order to have meaningful social interaction.
    1:15:54 What does theory of mind mean?
    1:16:00 When I’m chatting with you, I have to be able to put myself in your mind.
    1:16:05 So for example, if I’m talking to an audience that knows nothing about evolutionary psychology,
    1:16:11 I might alter the specific words I use because I have theory of mind that makes me say,
    1:16:16 “They don’t know what domain-specific computational systems would be.”
    1:16:19 If I use those words, I just, not because they’re dumb,
    1:16:21 but because they don’t know that jargon.
    1:16:25 So I already exhibited a good communicator skill,
    1:16:32 which is I put myself in the theory of mind of my audience and I modulate my message depending on who I’m speaking to.
    1:16:37 Well, autistic children, by the way, fail on theory of mind.
    1:16:42 So one of the ways that you are able to diagnose, because autism,
    1:16:46 you can’t give a blood test that shows, “Oh, there’s a marker of autism.”
    1:16:54 So the way that you typically diagnose autism early is through various tasks that they go through.
    1:17:01 So there is a task for children that you suspect might be autistic where they will fail on such a test,
    1:17:07 which makes sense intuitively because you know that autistic children don’t have very good social skills,
    1:17:11 are emotionally withdrawn, don’t read cues well.
    1:17:19 So for example, if I’m sitting with you for 25 minutes while you lecture me about why Kamala Harris is a great president,
    1:17:22 I didn’t sign up for that. You want to shake my hand? That’s great.
    1:17:28 Now, you can tell if you are self-aware that I’m getting impatient.
    1:17:35 You should be able to tell that my children are starting to shuffle uncomfortably because they’re getting impatient,
    1:17:38 but you’re just as oblivious as those assholes.
    1:17:44 So so many of social interactions are because of people’s lack of self-awareness,
    1:17:51 and I am shocked by the extent to which most people lack self-awareness.
    1:17:58 So it’s not that 95% of the people that I meet are unbelievably socially gracious,
    1:18:02 and it’s only the 5% degenerates that are bad. It’s the opposite.
    1:18:04 But then there’s an explanation for that.
    1:18:09 Because the ones that did have the self-awareness never came up.
    1:18:14 Right. So therefore, I’m only exposed to the bad instances.
    1:18:18 So the ones that have the self-awareness in the theory of mind saw you walk past with your family and went,
    1:18:22 he’s with his family, love his work, but I’m not going to roll upon him with his family.
    1:18:28 You’re exactly right. By the way, that’s the exact same mechanism that explains something called the overconfidence bias,
    1:18:33 which is a cognitive bias, where we overestimate something.
    1:18:40 So for example, if you ask most professors, so do you think that you’re teaching ability?
    1:18:43 Is it below average, average, or above average?
    1:18:46 90% of professors say above average. Well, statistically, that can be.
    1:18:49 Well, why does that happen? It’s exactly for what you said.
    1:18:54 The students who thought I was great took the time to come up to me and say,
    1:18:59 “Professor, love the course.” The ones who thought I was an asshole, they didn’t come up to me.
    1:19:03 What did my brain code? Only the great ones. And therefore, I must be great.
    1:19:10 When you’re trying to build something, the problem that we all face is we need talent and skills that we don’t have ourselves.
    1:19:18 And we can waste so much time trying to learn a new skill when really what we should be doing is using a platform like Fiverr.com,
    1:19:26 where you have global access to reviewed, tried and tested world-class talent at your fingertips
    1:19:29 that you can access in a flexible and affordable way.
    1:19:32 Fiverr for me when I was starting out in business was a real unlock.
    1:19:38 It was a bit of a hack because I used to think that the only way for me to add skills to my project
    1:19:44 was by hiring full-time staff and bringing them into the office. Fiverr.com changes that.
    1:19:48 And if you’re in that position now where there’s a skill you’re missing for a project that matters to you,
    1:19:52 here’s what you have to do. Visit Fiverr.com/diary to learn more.
    1:19:57 And here’s the great thing. If it doesn’t go well, Fiverr for a pretty amazing money-back guarantee.
    1:20:01 So what are you waiting for?
    1:20:05 What if the way you present yourself isn’t appealing to the world?
    1:20:08 And again, this brings us back to this idea of like being a beta male.
    1:20:12 And when you say beta male, what we’re saying that what is the definition of beta male?
    1:20:21 Yes, it’s used colloquially. Beta male would be none of the markers that exhibit the types of qualities
    1:20:26 that women would find attractive you possess. So it could be social dominance.
    1:20:30 It could be physical dominance. It could be high status. It could be assertiveness.
    1:20:35 It could be ambition. It could be, look, one of the reasons why women say,
    1:20:40 “I love, I’m very attracted to a funny man, a funny guy.”
    1:20:44 What they’re effectively saying is, “I want an intelligent man.”
    1:20:50 Because it’s very, very unlikely that you could be a very funny satirist if you’re not intelligent.
    1:20:54 Dave Chappelle is probably smarter than a lot of my colleagues, but they have a lot of degrees.
    1:21:00 But he wouldn’t be able to stand up in front of an audience, keep their attention for an hour and a half
    1:21:09 on really powerful social commentary where they pay $150 to come if he weren’t incredibly intelligent, right?
    1:21:16 So beta and alpha doesn’t just mean tall and dominant and I have a club and I beat you with it.
    1:21:22 It means do you exude the types of cues that on average in the mating market people say,
    1:21:26 “Goddamn, that’s an attractive guy.” Whatever that means, that’s how I define it.
    1:21:35 So if you had to give advice then to men and women who were intent on being higher value and higher status,
    1:21:37 what would that advice be and how would it differ?
    1:21:44 Some of the advice will be exactly the same for both sexes, but some of the advice would be sex-specific
    1:21:50 in recognition that not all of the mating attributes are equally desired by the opposite sex, right?
    1:21:59 So for example, no man has ever uttered the following words, “Linda, you have a gorgeous body.
    1:22:08 I’m unbelievably sexually drawn to you, but you’re not exhibiting the type of alacrity to improve your GPA score
    1:22:14 and your lack of assertiveness in your studies suggests that I’m not going to have sex with you tonight.”
    1:22:22 No man has ever uttered those words, but a lot of women meet a super hot guy at a club.
    1:22:32 He opens his mouth and what comes out is retarded imbecility and suddenly the sex opportunity has just shut down.
    1:22:39 So why am I saying all this? There are some traits that if men were to work on,
    1:22:44 that’s going to bring them more bang for the buck than if women worked on.
    1:22:54 Other ones, both, so for example, kindness and intelligence are universal traits equally desired by both men and women.
    1:23:05 So that’s true for both men and women across cultures, but social status is preferred by women and men in every known culture.
    1:23:11 Physical beauty and youth is preferred by men over women in every culture.
    1:23:16 So some traits, the advice would be the same, some traits it’ll be sex specific.
    1:23:26 I wonder, because I’m trying to figure out how to give advice to that bottom 50% of men that are basically having no sex,
    1:23:33 which I’m told about over and over again, that are at risk of becoming in cells or playing video games in their room,
    1:23:38 that are turning to pornography as a medicine, I guess, and an antidote to their lives.
    1:23:42 What kind of advice would you offer to those sort of disillusioned men?
    1:23:47 Is that guy also 90 pounds overweight and pear shaped?
    1:23:48 Probably not in shape.
    1:23:52 Okay, so you know what? Hit the treadmill.
    1:23:58 Looks matter. They don’t matter to women as much as they do to men, but you know, my wife often jokes with me.
    1:24:00 I don’t know if you’ve ever seen this on the Internet.
    1:24:09 I will often post, you know, in a joking manner, a photo of me from 1985 in actually in Southern California in San Diego,
    1:24:15 where I’m in my soccer physique days where I have the eight pack and the V and the whole thing, right?
    1:24:20 And my wife would joke with me. She said, how come I never got that version of God, right?
    1:24:25 Now, that doesn’t mean she obviously stayed with me when I was, you know, 86 pounds heavier.
    1:24:31 So it’s not the only thing, but boy, is it better to have this six or eight pack than not have it.
    1:24:34 So my height, I can’t change, right?
    1:24:37 So I can’t tell those guys that are potentially going to be in sales.
    1:24:39 Please try to grow four inches, right?
    1:24:41 But again, crack a book.
    1:24:44 So for example, even with my own children, right?
    1:24:50 You would think having the father that they have, they’re born, they come out of the womb and they’re reading.
    1:24:56 You know how hard it is for me to get them to get away from this damn thing, right?
    1:24:59 It’s one of the biggest frustrations I have as a parent.
    1:25:03 And as I said earlier, they’re very graceful, they’re very poised probably compared to other children.
    1:25:09 They’re a lot more knowledgeable, but it’s not a reflex for them to say of all things that I could do right now,
    1:25:15 I want to go to a room and read, whereas it is a reflex that I still have today with complete full dedication.
    1:25:19 So read more, learn how to speak better.
    1:25:23 Again, mating is a compensatory process.
    1:25:25 There are things that I can’t change about me.
    1:25:26 I can’t change my height.
    1:25:31 I can’t change the symmetry or lack thereof in my face.
    1:25:35 But if I’m thinner, all other things equal, I’m probably going to be better.
    1:25:37 So it’s never a lost cause.
    1:25:45 Wherever I am in my mating desirability score, there are always effective intervention strategies that could improve my score.
    1:25:47 So I’m currently at a 42.
    1:25:51 I think that if I do strategies ABC, I could probably get up to 60.
    1:25:57 And 60 is going to open me up to a lot more desirable women than when I was 42.
    1:26:02 We talked a little bit earlier about pornography.
    1:26:05 I think I said the word once, but I found it quite interesting.
    1:26:15 We talked a little bit about sexual variety, that you make a case that porn in some ways might be good for us.
    1:26:16 Not quite.
    1:26:27 So I say that porn, it makes perfect evolutionary sense that porn is a behavioral trap that can lead to addiction.
    1:26:29 So I’m not saying it’s good for you.
    1:26:35 I’m not saying that we’ve evolved to specifically consume porn, but here’s what porn is doing.
    1:26:42 So in evolutionary theory, there is a distinction between an adaptation and an adaptation.
    1:26:52 An adaptation is something that has evolved because it confers either survival or reproductive benefits.
    1:26:57 So my preference for fatty foods is an adaptation that’s linked to survival.
    1:27:07 My desire to use high status products to impress the ladies is a behavioral trait that helps me in the mating market.
    1:27:17 An exaptation, not to be confused with an adaptation, is when there is a phenomenon that piggybacks on an adaptation itself.
    1:27:18 It serves no purpose.
    1:27:19 Do you follow what I mean?
    1:27:25 So for example, the color of our skeletal system is not an adaptation.
    1:27:34 There were already path dependent engineering solution that led to the fact that our skeletal color is the way that it is.
    1:27:37 It’s not itself an adaptation.
    1:27:38 How would you use this?
    1:27:41 And now I’m going to come to pornography insight.
    1:27:47 For example, you could say religion is an adaptation.
    1:27:50 If you want to say that, this is what you’d have to argue.
    1:28:01 Groups that are religious by virtue of their religiosity exhibit greater communality, greater cohesion, greater in-group, out-group demarcation.
    1:28:07 So groups that are religious tend to outlive groups that are irreligious.
    1:28:11 So that would be an adaptive argument for why religion evolved.
    1:28:22 An exaptation argument for why religion evolved is that religion solves no adaptive function, but rather it piggybacks on systems that already exist in my brain.
    1:28:26 So for example, I already come with the brain that’s coalitional.
    1:28:29 I view the world as blue team, red team.
    1:28:30 There’s us, there’s them.
    1:28:34 That’s already a mechanism that’s built into my brain for other reasons.
    1:28:37 And now religion comes along and piggybacks on that, right?
    1:28:40 The Jews have the Jews and the Gentiles.
    1:28:47 The Christians have the believers who are going to be with Jesus in heaven and the rest of you assholes who are going to burn in hell.
    1:28:54 The Muslims have the believers and the kufar, which is a derogatory term for non-Muslims.
    1:29:00 So all of those religions have, at least Abrahamic religions, have the same structure of us versus them.
    1:29:07 So with that background, pornography is not something that specifically evolved in us.
    1:29:11 Because there was no pornography in the ancestral savannah.
    1:29:18 But we’ve, for example, men have evolved a preference for visual stimuli.
    1:29:23 Men have evolved a greater pension for sexual variety.
    1:29:29 Now there’s a product that piggybacks on those innate preferences that says, hey, guess what?
    1:29:38 There’s a screen where I’m going to take you, where you could shop for as many new, new bile, fertile, ready young women.
    1:29:43 And you never have to see the same woman twice if you serve for the next 600 years.
    1:29:44 My brain has been hijacked.
    1:29:48 So pornography is not something that we’ve evolved a gene for.
    1:29:53 But pornography utilizes existing systems to trap us.
    1:30:00 That’s why, by the way, in two of my earlier books, I talk about the evolutionary roots of dark-sight consumption.
    1:30:08 Dark-sight consumption are maladaptive behaviors like pornographic addictions, pathological gambling, eating disorders, compulsive buying.
    1:30:14 So I explain how these maladaptive behaviors have a biological signature.
    1:30:35 I was reading Psychology Today with the study with 688 young Danish adults who were surveyed and respondents viewed the viewing of hard-core pornography as beneficial to their sex lives, their attitudes towards sex, their perceptions and attitudes towards members of the opposite sex and toward life in general.
    1:30:43 So I guess the question here is, is pornography, when we think about our evolution and the implications of us consuming pornography,
    1:30:48 and the behavior that it then turns into, is it a net good or a net negative?
    1:30:49 That’s a good one.
    1:30:51 Well, the research is unclear on this.
    1:30:58 So I’ve seen studies that have exactly to your point have said, hey, you know what, it spices things up as long as you do it openly.
    1:31:01 You know, again, it’s a question of modulation.
    1:31:06 Remember, I said, doing it at the right time, right amount, the right context and so on, right?
    1:31:17 If once in a while, for whatever reason, whether it be alone, or in the context of a couple, you decide to incorporate pornography to spice things up, good for you.
    1:31:30 If you can’t get to work on time because you’re spending six hours feverishly masturbating to pornography, and then you don’t have the sexual vigor to then be intimate with your partner, then we have a problem, right?
    1:31:39 So many psychiatric conditions that are rooted in behavioral dysfunction, if they’re done at the right amount, they’re not a problem.
    1:31:42 It’s when they go on the bad side of the curve.
    1:31:48 Let me give you, again, a big view of this problem.
    1:31:57 OCD, obsessive compulsive disorder, is a psychiatric condition, and it can manifest itself in different obsessions or different compulsions.
    1:32:04 So, obsession could be, I’m engaging what’s called ruminative thinking, right?
    1:32:09 Did I say something at yesterday’s party that was stupid and now everybody thinks I’m a moron?
    1:32:17 Now I will start to try to speak to everybody at the party in a ruminative obsessive way to make sure that I didn’t say anything.
    1:32:22 Now, compare that to germ contamination fear as a form of OCD.
    1:32:30 I will now wash my hands repetitively 600 times to make sure that I didn’t get infected by anything when I shook somebody’s hand, right?
    1:32:43 Now, there is an evolutionary adaptive version of that, which is scanning the environment for environmental threats once is at the right level of behavioral regulation, right?
    1:32:45 Check the back door that it’s locked.
    1:32:49 Wash your hands once when you shook many hands at the party.
    1:32:54 But then what happens to the person who doesn’t have from OCD, there’s a warning flag that goes up in your head.
    1:32:57 Then you tend to that flag and what happens to the flag?
    1:32:59 It goes down and it’s finished.
    1:33:04 The OCD person, the flag is hyperactive in an infinite loop.
    1:33:06 I wash my hands, flag goes down.
    1:33:09 As I walk away from the sink, flag goes back up.
    1:33:10 I wash my hands again.
    1:33:17 I am stuck in a repetitive ritual for eight hours in scolding hot water where the skin is coming off.
    1:33:21 I didn’t go to work because I’ve been washing my hands since seven in the morning.
    1:33:24 That’s what happens with pornographic addiction, right?
    1:33:29 I’m sitting and surfing the internet six hours for porn.
    1:33:32 So it is at the dysregulation part of that behavior.
    1:33:41 So it’s not that there’s anything innately evil or diabolical or bad with surfing porn once in a while, but it’s once in a while.
    1:33:42 Six hours a day, we have a problem.
    1:33:49 A lot of men that watch pornography, and I’ve had this said to me a few times, feel an immense amount of shame about the behavior.
    1:33:51 They wish they didn’t.
    1:33:56 If they could press a button or write down who they want to be, they probably would be someone that wasn’t watching pornography.
    1:34:00 I think that’s probably a safe assumption to make as a general rule.
    1:34:11 And the other thing that I’ve heard is that because of the dopamine receptors in our brain, it’s going to kind of dampen our in real life.
    1:34:19 In real life, sexual attraction and performance and cause to lead in erectile dysfunction.
    1:34:22 All those things are certainly plausible, right?
    1:34:24 I mean.
    1:34:26 And also motivation.
    1:34:27 Exactly.
    1:34:28 Made the motivation argument to me.
    1:34:34 If you start messing with your dopamine in such a way, that’s the same dopamine and same sort of, I guess, chemical set you need to go and pursue.
    1:34:35 Exactly, right.
    1:34:42 And are those people that you’re talking about, are they ones that we would classify as being in a dysfunction?
    1:34:47 Or even if they watch porn once every four weeks, they’re feeling great shame and they’re self-laterally?
    1:34:48 I don’t know.
    1:34:57 It’s actually, I got told this by a, I do get DMs from guys that are continually asking me to have more conversations about pornography because there’s shame associated with it.
    1:35:04 When I looked at the Google search terms, the most frequent search time in the category that I searched was how do I quit pornography?
    1:35:11 By buying a waste, it was, it was them astoundingly the most such thing as it related to pornography, which was how do I quit?
    1:35:12 Right.
    1:35:14 And the question itself is quite desperate.
    1:35:15 Right.
    1:35:18 So that makes me think that they are in the wrong side of that curve, right?
    1:35:27 They’re already in this regulation mode because if it were something that I’m, it’s kind of like I eat one bad thing a month.
    1:35:30 That doesn’t seem to be a bad issue.
    1:35:36 If I eat three bad things every single day, I will wake up 86 pounds overweight.
    1:35:37 Right.
    1:35:42 So again, Aristotle taught us right thing, the right place and the right amount.
    1:35:56 So I don’t think that there’s a deontological rule and we can, if you want to explain what that means, there is no deontological rule that says under all circumstances, any porn consumption is diabolical and evil.
    1:35:57 I don’t think that’s true.
    1:35:59 Now, maybe also I’m not a religious Puritan.
    1:36:10 Maybe if you’re a religious Puritan, you say that not even watching one second of porn, you’re the devil, but from a, from a non sort of judgmental, non puritanical thing.
    1:36:15 Hey, listen, you’ve been outside of a, I mean, forgive me, I’m going to be very direct.
    1:36:17 You’re not in a relationship.
    1:36:21 It’s been six months since your last sexual encounter.
    1:36:23 You have certain libidinal drives.
    1:36:26 You decide to sit and watch some porn that one time.
    1:36:28 I don’t think that makes you Lucifer.
    1:36:35 But if you spend six hours a day every day while your wife is saying, Hey, are we going to get some sexy time tonight?
    1:36:45 And you go, my refractory period is such refractory is what happens when is the time between your last ejaculation and when you can get hard again.
    1:36:52 Well, if I just masturbated five times today, I’m probably not going to be up for it at night.
    1:36:59 And so again, it’s a question of, is it a dysfunction or is it part of the regular norm of behavior?
    1:37:03 So I don’t think people have to feel so guilty about watching porn once in a while.
    1:37:18 What do you think I should say to my future son about the world that he’s growing up in, in terms of the mismatch between our evolution and his natural hardwiring?
    1:37:20 Wow, what a great question.
    1:37:42 So there is a, there is something called the mismatch hypothesis and evolutionary theory, which basically says that many problems that we face today arise out of a mismatch of a phenomenon that was adaptive in our ancestral past, but is no longer adaptive in our contemporary modern world.
    1:37:44 Classic example to stick to food.
    1:37:52 We’ve evolved the gustatory preferences to as a response to caloric scarcity and caloric uncertainty.
    1:38:01 Therefore, being attracted to fatty foods, gorging on a lot of food makes perfect evolutionary sense when we don’t know when our next meal is coming from.
    1:38:07 When we live in an environment of plentitude, then that exact phenomenon becomes maladaptive.
    1:38:16 So if you look at, for example, I think the top eight or nine killers on the World Health Organization thing, they can all be attributed to a mismatch hypothesis.
    1:38:25 So I would tell your son, knowledge is power to our earlier point of view, getting that degree, you never lose in knowing more.
    1:38:34 You being aware of the mismatch hypothesis, dear son, will allow you to hopefully not fall as easily into behavioral traps.
    1:38:40 And what are the most important, because you have a book here called Happiness, Eight Secrets for Leading the Good Life.
    1:38:45 If I was to give him advice on how to live a happy life, what are the most important things that I should be aiming at?
    1:38:50 So I look at both decisions that we can make for happiness and mindsets.
    1:38:53 So let me maybe discuss a few of each.
    1:39:03 So by far, the two choices that will either impart upon me the greatest happiness or the greatest misery is choice of spouse and choice of profession.
    1:39:06 And let’s break it down very simply.
    1:39:11 If I wake up next to a person in the bed and I go, oh, God damn, not this one again.
    1:39:13 I’m not off to a good start.
    1:39:19 If I wake up next to that person and I go, oh my God, how did I pull that off?
    1:39:21 What a delight to wake up next to this person.
    1:39:22 Well, that’s good.
    1:39:24 Have they empirically measured this?
    1:39:28 Not in the way I’m explaining the anecdote.
    1:39:39 Now, if I go off after I woke up to this lovely person, I go off and do things in my day-to-day activities that make me do existential glee.
    1:39:41 Oh boy, what a great day I have lined up.
    1:39:43 I’m going to be working on my next book.
    1:39:47 I’ve got a diary of a CEO.
    1:39:48 That’s going to be super fun.
    1:39:51 A lot of new people are going to hear about some of my ideas.
    1:39:55 Then I’m going to maybe have a chat with a graduate student on some really exciting research I’m doing.
    1:39:59 There’s a lot of stress, but it all gives me a lot of purpose and meaning.
    1:40:02 Then at night, I return to that lovely person.
    1:40:04 I’ve cracked the happiness code.
    1:40:13 Now, of course, the question is, if the devil is in the details, what can I do to maximize my chances that I make those right choices?
    1:40:24 I explain in the book contrary to 99.9% of the quote self-help prescriptive books where they tell you exactly with guarantee.
    1:40:25 Here are the eight steps.
    1:40:28 I explained that life is a statistical game.
    1:40:30 They are statistical vagaries.
    1:40:35 All I can do is increase your odds of updating happiness.
    1:40:36 I can’t guarantee anything.
    1:40:45 You could never smoke and get lung cancer, but not smoking certainly reduces your chances of lung cancer greatly.
    1:40:50 Earlier, I mentioned birds of a feather flock together versus opposites of tribe.
    1:40:57 Overwhelmingly, if you want to increase your chances of a happy marriage, remember the maximum birds of a feather flock together.
    1:41:01 Complementarity works really nicely in the short term.
    1:41:03 It doesn’t sustain a long-term marriage.
    1:41:08 The butterflies, the hormones don’t last when you’ve been in a marriage.
    1:41:14 That doesn’t mean you’re not still sexually attracted to your partner 25 years later, but that’s not going to carry the train.
    1:41:20 Just to give a little bit more specificity and nuance to this.
    1:41:23 Because my partner, she’s really into spiritual stuff.
    1:41:26 She’s really into crystals and lots of things that I’m not into.
    1:41:28 I think we have a great relationship.
    1:41:30 We’ve been together a long time.
    1:41:32 I’m into Manchester United and soccer.
    1:41:34 She’s not into that.
    1:41:38 Well, we might have to have you revisit that because I’m a Manchester City guy.
    1:41:40 Well, that’s the end of the podcast.
    1:41:42 My apologies.
    1:41:49 No, look, I’m not suggesting that there aren’t clear differences in it.
    1:42:04 But if I were to distill, if I were to use the statistical term, if I were to factor analyze your most fundamental life principles between you and your partner, do you think you’re more alike or more different?
    1:42:05 We’re more alike.
    1:42:07 We’re aligned.
    1:42:08 That’s my point.
    1:42:12 Yeah, and this is why I say it, because when people hear it, they might think of it as like tastes.
    1:42:13 No, no.
    1:42:14 It’s not about the tastes.
    1:42:15 It’s not about the surface.
    1:42:17 The most fundamental de-intelligence, right?
    1:42:21 I mean, what, you know, my wife loves the fact that I’m a truth teller.
    1:42:26 My love, my wife loves the fact that I have purity in my, right?
    1:42:37 She appreciates the fact that, you know, and similar with her, like, for example, we both have never been the type to seek to trigger jealousy in the other.
    1:42:43 Many people will say, oh, you know, when you trigger jealousy, that spices things up, right?
    1:42:48 My wife has never a single time done a single thing, right?
    1:42:53 But that’s because she has a standard of personal conduct that’s very elevated.
    1:43:06 Well, can I ask you as well in there, just are there things about your wife that you don’t have as much, but are fundamental values, but you’re drawn to because she’s kind of giving you them?
    1:43:08 I call her MacGyver.
    1:43:10 Do you know, do you remember who MacGyver was?
    1:43:18 MacGyver was a show in the 1980s, I think, where he was reputed to be able to put things together.
    1:43:19 He’s in a pickle.
    1:43:20 He’s in a cell.
    1:43:24 So he takes soap and cuts it up to cut the bar.
    1:43:25 He, right?
    1:43:31 My wife had a complete reversal of the typical stereotypes of male and female.
    1:43:36 You give my wife an empty can of tuna and a soccer ball.
    1:43:39 She’ll make a rocket and she’ll fly you to Mars.
    1:43:42 She is unbelievably, in French, you say de Bruyade.
    1:43:45 She knows how to put things together and so on.
    1:43:47 And I’m just mesmerized by her ability to do it.
    1:43:56 For me, for all my fancy academic stuff, take a light bulb, probably take me four weeks before I figure how it works.
    1:43:57 She’s already built a rocket.
    1:44:01 She’s basically Elon Musk of the sad household.
    1:44:05 I greatly admire that in her and it’s something that I possess very little.
    1:44:12 I wanted to ask one of the things you said a second ago was about this, the evolutionary basis of, we’re talking about happiness and what it is to be happy.
    1:44:14 You talked about the partner part.
    1:44:18 What is the evolutionary basis of meaning and purpose?
    1:44:19 Why do we need that?
    1:44:20 Right.
    1:44:24 So we’ve got a very big frontal lobe, right?
    1:44:27 So remember earlier, I was talking about adaptation versus adaptation.
    1:44:40 One argument for why we love literature so much is that our brains need nourishment via storytelling and therefore that’s an expectation.
    1:44:50 My brain expects to be fed stuff that keeps me engaged and therefore literature is one way by which I eat that nourishment to use the food analogy, right?
    1:45:01 So I suspect that because we are sentient beings, right, we’re not beings that are only driven by instincts of survival and reproduction, right?
    1:45:08 I mean, all animals have to solve two problems, survive and reproduce, right?
    1:45:09 That’s it.
    1:45:10 That’s the entire game of life.
    1:45:21 But because we have consciousness, because we have meta knowledge, because we are sentient, there needs to be more to life than simply having sex and reproducing.
    1:45:26 And therefore the way that you elevate that consciousness is through purpose and meaning.
    1:45:36 So I’m a very happy, I mean, I should mention though that happiness about 50% of individual differences and happiness scores comes from our genes.
    1:45:40 But the good news is that it leaves 50% up for grabs, right?
    1:45:45 So I may be born with innately a more sunny disposition than you.
    1:45:47 So I’m now winning at the race.
    1:45:58 But if I don’t have make good choices, if I don’t adopt good mindsets, then even though you started lower than me in an innate sense, you might surpass me.
    1:46:02 And so it really is an interaction of nature and nurture.
    1:46:07 Purpose and meaning, so to that, I may be answering it in an oblique way.
    1:46:15 I argue, remember I said having a good partner and having a good job are the two ways that you can maximize happiness.
    1:46:25 I argue that the best way to achieve occupational happiness is two metrics, one of which is going to relate to purpose and meaning.
    1:46:31 Having temporal freedom, all other things equal is better than not having temporal freedom.
    1:46:33 Let me explain what I mean by that.
    1:46:42 An airplane pilot, once the door shuts, the next 16 hours from LA to Singapore, it’s set, right?
    1:46:47 I mean, literally, temporarily in terms of time, physically, I’m stuck, right?
    1:46:50 That to me is unthinkable.
    1:46:52 I float through life.
    1:46:56 I work harder than most people, but I do it in my own way.
    1:46:59 Right now, I’m going to go to a cafe and work on a book prospectus.
    1:47:01 Then I’m going to go train for an hour.
    1:47:09 Then I’m going to go read for three hours and that temporal, I don’t have what I call scheduling asphyxia, right?
    1:47:10 That helps me.
    1:47:11 I do.
    1:47:12 You do.
    1:47:13 Try to resolve that if you can.
    1:47:16 Number two, which is going to speak to purpose and meaning.
    1:47:28 I argue that all other things equal, any job that allows you to instantiate your creative impulse is a direct path to purpose and happiness.
    1:47:29 Purpose and meaning.
    1:47:31 What do I mean by that?
    1:47:37 A stand-up comic is creating a routine that until he came along, we didn’t have.
    1:47:40 A chef is creating a dish out of nothing.
    1:47:44 An architect is creating that bridge that didn’t exist before.
    1:47:49 An author, remember earlier we were talking, I think it was off air and you were saying, how long did it take you?
    1:47:50 Or what was the process?
    1:47:53 I said, you know, there’s something magical about writing a book, right?
    1:47:56 Because there literally is a day where you open the laptop.
    1:47:58 You open a Word document.
    1:48:07 That Word document, which eventually you’re going to call the parasitic mind, save, doesn’t have a single letter typed.
    1:48:08 It’s blank.
    1:48:15 And then through the magic of creation, creative impulse, a year later, I press the send button.
    1:48:18 A year later, you’re consuming that book.
    1:48:21 That has to be a direct path to purpose and meaning.
    1:48:27 Now, that doesn’t mean that the actuarial scientist, your brother, doesn’t have a worthy life.
    1:48:38 But surely a person who wakes up, who’s an artist, who’s an author by the nature of him creating says, oh, I can’t wait to get to the studio.
    1:48:41 I doubt that maybe not your brother.
    1:48:48 I doubt that most actuarial scientists go, I’m going to get into that actuarial table today like there’s no tomorrow.
    1:48:50 I’m going to spank that actuarial table.
    1:48:56 Okay, so putting a bunch of ideas together from your work then to arrive at a conclusion that I haven’t heard you say.
    1:49:08 I read in the consuming instinct, your other book, chapter four, that younger siblings like me, younger to four, are more likely to be creative.
    1:49:11 Oh, you pulled that one out, okay.
    1:49:21 So does that mean that if we’re more likely to be creative and creativity is associated with happiness in the way that you just described that I am happier than all of my siblings?
    1:49:26 Do you want to guess what Dr. Sad’s sibling order is?
    1:49:27 You’re the youngest.
    1:49:28 By far.
    1:49:33 So let me, let me explain, let me stop before I answer that and the way you frame the question.
    1:49:36 Let me explain what the mechanism is.
    1:49:44 I also just want to add one layer to that is what I was sat with at dinner the other day with my, with about 10 of our directors, really their founders of companies essentially.
    1:49:48 And I thought it’d be interesting to go around and ask them because I’ve started to perform a bit of a picture about this.
    1:49:55 I went around the table and asked every single one of them, where do you rank in order of siblings and eight of them ranked as the youngest sibling.
    1:49:56 I love it.
    1:49:57 It was so crazy.
    1:49:58 Yeah.
    1:50:00 That’s psychology.
    1:50:02 So let me tell you the background to that theory.
    1:50:03 Okay.
    1:50:17 Which I’ve done my own research on and published work on it, but the original theory comes from Frank Salloway, who’s a historian of science who wrote a book, which I highly recommend to all your viewers.
    1:50:20 It’s a bit technical, but you can get through it.
    1:50:23 It’s called born to rebel.
    1:50:37 It’s a book that explores historically the, the, the, the people who’ve generated the biggest breakthrough radical scientific innovations and what was their birth order.
    1:50:49 And it turns out, not unlike how you did it with the 10 and eight of them were last born out of the 28 most radical scientific innovations ever.
    1:50:56 Positive 23 out of the 28 were the last born later points.
    1:51:02 Now, so then the question is, okay, well, fine, that that’s just a phenomenon, but what explains it.
    1:51:04 Now the explanation is mind blowing.
    1:51:05 You ready.
    1:51:18 So Frank Salloway argued that typically when we study the psychological effects of birth order, it’s from the perspective of the parents behavior to the child as a function of their birth order.
    1:51:20 First child, I’m very strict.
    1:51:22 Second child, I’m getting tired.
    1:51:24 Fifth child run the streets.
    1:51:25 I don’t give a shit.
    1:51:26 Okay.
    1:51:29 So that’s the causal causality of the birth order effect.
    1:51:31 He flipped the whole thing.
    1:51:37 He said, no, no, no, much of the impetus of the birth order effect is coming from the child.
    1:51:41 And let me explain how he said that one of the fundamental survival problems.
    1:51:43 It’s an evolutionary theory.
    1:51:59 One of the fundamental survival problems that a child faces is to differentiate itself from all other siblings to to etch maximal investment from the parents.
    1:52:00 How do I do that?
    1:52:05 So that’s called the Darwinian niche partitioning hypothesis.
    1:52:11 When you start off your first born, all of the niches are unoccupied.
    1:52:13 There is the I’m a good boy niche.
    1:52:15 I’m a rebel niche.
    1:52:20 There are many, many, there’s a panel plea of niches that are unoccupied.
    1:52:22 So I’m first born.
    1:52:26 I’m going to pick whichever one the second born is born.
    1:52:29 There is n minus one niches.
    1:52:31 One is taken.
    1:52:33 So the I’m a good boy niche.
    1:52:35 I got to differentiate myself.
    1:52:36 I’m second.
    1:52:38 I’m an asshole niche.
    1:52:40 I’m a contrarian niche.
    1:52:42 Let’s keep going down the birth order.
    1:52:50 There are fewer and fewer unoccupied niches left for later borns, especially if the sip ship is big.
    1:53:03 Salloway argued that that forces the last born to score differently on key personality traits, one of which is open to experience.
    1:53:18 So he argued that later borns up to last borns by virtue of having to solve that original problem will end up being much bigger out of the box thinkers, not being stuck on conformity on orthodoxy.
    1:53:23 Hence, in the context of scientific innovations, the last ones are the ones who say, No, this is bullshit.
    1:53:24 I’m going this way.
    1:53:37 And so I tested that theory in a consumer psychology setting where I demonstrated that last borns were much more likely to be product innovators and early product adopters.
    1:53:47 So I took the exact framework, but instead of applying it to radical scientific innovations, I applied it to radical product innovations and adoptions.
    1:54:01 So all that to say that based on that, one could surmise that if openness to experience is correlated to happiness, then the latter borns would score happier.
    1:54:06 I really wonder which one it is because I can attest to kind of both being true.
    1:54:13 I probably was a little bit rebellious to get attention, but also by the time I was 10, the same rules didn’t apply to me.
    1:54:14 How many are you?
    1:54:15 There’s four.
    1:54:19 When you said run the streets, that’s the perfect explanation of my childhood.
    1:54:28 My oldest, the oldest, which is my sister, Amanda, if she wasn’t at home by 9pm, she was also a woman, so the rules were slightly different from her.
    1:54:30 9pm, it was hell to pay.
    1:54:35 If I didn’t come home for two to three days, there was no one there to ground me anyway.
    1:54:39 And I think that opens you up to experimentation.
    1:54:41 You start fiddling with stuff.
    1:54:47 I was doing all kinds of things in the house, like breaking things apart, looking inside them, starting little businesses, selling the cigarettes from my mum’s room.
    1:54:50 Sorry, mother, she really doesn’t know that I ever did that.
    1:54:59 But all these kinds of things which start to build this repository of information, but also built my confidence in a way which allowed me to be entrepreneurial and develop this different relationship with risk.
    1:55:01 So it’s hard to figure out which one it is.
    1:55:02 Maybe it’s both.
    1:55:03 It’s probably both.
    1:55:04 I think it’s a bit of both.
    1:55:10 But yeah, I haven’t been, I know that your team had asked me what are some questions that we could ask that no one else.
    1:55:17 Well, certainly pulling up that birth order one, you’ve succeeded on asking me a question that I certainly haven’t been asked in a long time.
    1:55:18 So kudos to you.
    1:55:19 It’s incredible.
    1:55:21 We have a lot of great researchers.
    1:55:26 And by the way, both my wife and I are last borns.
    1:55:28 So to the assortment of mating.
    1:55:30 And I’m not sure if that’s been done.
    1:55:32 And if it hasn’t been done, it’d be very easy to do.
    1:55:33 Right.
    1:55:34 So here’s an experiment.
    1:55:36 If anybody steals it, I better get the credit.
    1:55:48 You just look at a thousand marriages, calculate their satisfaction score, their happiness score, and then see if there is assortment of mating on birth ownership.
    1:55:49 Interesting.
    1:55:50 Boom.
    1:55:57 There’s your thesis for your undergraduate psychology degree, which you will pursue and send me an email that I deserve the credit for having forced me.
    1:56:01 Couldn’t I just run this as an advert on social media as a survey?
    1:56:07 And so I can get a link, run it as a Facebook meta ad at people and say, are you married?
    1:56:09 If they say they are, I’ll say, how long have you been married?
    1:56:10 They’ll say, how long?
    1:56:14 I said, are you and your partner, where do you rank in terms of birth order?
    1:56:15 And then I can get the stats.
    1:56:16 Absolutely.
    1:56:27 So many studies now, scientific studies are conducted online and they can be conducted online in exactly the way that you said you use existing social portals to have a big wave of data collection.
    1:56:31 But there are other ways, by the way, you could have you have you heard of M Turk?
    1:56:32 No.
    1:56:39 So M Turk is a platform where people sign up to be participants.
    1:56:40 Right.
    1:56:46 Now, let’s say I’m a researcher and I say, I want men over 18 years old.
    1:56:47 Okay.
    1:56:56 Well, that’s easier to get than if I were to say, I want men who are over 18 years old, shorter than six feet and from Lithuania and their diabetic.
    1:57:08 Now, depending on how I structure my criteria of inclusion, the price that I have to pay for getting those participants will go up.
    1:57:09 Yeah.
    1:57:10 Right.
    1:57:16 So if I’m running a study, I just need male and female adults to run a study on this task.
    1:57:18 It ends up being a few cents.
    1:57:26 And so it has opened up the velocity at which we can do research, scientific research, not just stuff I post on Twitter.
    1:57:29 Scientific research, it has increased it tenfold.
    1:57:31 So, so you can certainly do it.
    1:57:32 We’ll do it.
    1:57:39 So we will, I said this is a challenge to my research team and our data science team, which is to run a survey on social media using adverts.
    1:57:42 So digital adverts, Facebook ads, meta ads and X ads, whatever.
    1:57:54 And the survey should basically seek to answer first, their gender, their marital status, ask what birth order they fell in and then ask what order their marital partner fell into.
    1:57:57 But then also understand how long they’ve been together because we want to check these marriages are legit.
    1:57:58 Absolutely.
    1:57:59 And I’ll put it on the screen.
    1:58:00 That’d be so cool.
    1:58:01 And please share with us.
    1:58:02 Yeah.
    1:58:06 Well, by the way, what we’re doing right now is what I call.
    1:58:12 So in the happiness book, I have a chapter called life as a playground.
    1:58:21 And I argue that science is the highest form of play because what when you’re doing a 1000 piece puzzle, you’re putting which puzzle, which piece goes with what?
    1:58:22 Well, what science?
    1:58:24 There’s a bunch of variables floating around.
    1:58:26 Does this one correlate with this one?
    1:58:27 Does this one cause this one?
    1:58:31 Or the other way, I’m just playing now and I’m getting paid for it.
    1:58:33 How could I not be happy?
    1:58:39 But the puzzle of life, unfortunately, is the puzzle is three dimensional, which means sometimes you think you’ve got it in the right place.
    1:58:44 But actually it was just 100 years later, you find out that it was wokeness.
    1:58:47 Yes, sir.
    1:58:57 It’s really intriguing to me that the evolutionary scientists that I’ve spoken to have for some reason all found themselves on the subject of wokeness in society.
    1:59:04 And it’s hard for the average person to maybe understand the link between evolutionary science and wokeness and politics.
    1:59:05 Right.
    1:59:07 So you want me to try to tease those out?
    1:59:08 Yeah.
    1:59:10 And how did you find yourself talking about the idea of wokeness?
    1:59:11 Right.
    1:59:26 So it all began, as we mentioned earlier in our chat, when I saw the rejection of biology in explaining human affairs, which is something that I call biophobia, the fear of using biology to explain human affairs.
    1:59:30 And at the time it was in the service of the scientific work that I was doing.
    1:59:36 I mean, what do you mean you’re discrejecting my paper at a journal because you don’t think that biology is relevant to consumer behavior?
    1:59:37 How could it be otherwise?
    1:59:39 That’s insane.
    1:59:46 So that’s when I was first exposed to the possibility of a human mind being parasitized.
    1:59:47 Right.
    1:59:54 Now, let me explain why I used the parasitic framework, how I came up with that.
    2:00:03 So one of the things that you do as an evolutionary scientist, when you’re trying to understand the evolutionary signature of behavior, you often will compare it across species.
    2:00:12 Remember earlier, I talked about testes size and across primates and so it was many different species.
    2:00:18 And that allows you to then draw a final principle based on comparing all those species.
    2:00:27 So I started looking through the animal literature to look for something that might explain why do animals do insane things.
    2:00:39 And so that’s when I fell on the field of parasitology, which is just a study of parasites, but I wasn’t looking for because a tapeworm is a parasite, but it goes into your intestinal tract.
    2:00:44 I wanted the parasites that go into your brain, those are called neuro parasites.
    2:00:48 And it turns out that there’s a very, I mean, it’s almost like science fiction.
    2:01:02 It is a whole field of study that explores this host parasite dynamic where the parasite is trying to enter the host’s brain, alter its circuitry to suit its interests.
    2:01:03 What is a parasite?
    2:01:07 So a parasite is usually, I mean, literally a brainworm.
    2:01:17 So for example, toxoplasma gondii is a parasite that can infect human minds, but it most famously infects the minds of mice.
    2:01:28 When they are parasitized in their brains by this parasite, they become sexually attracted to cats and their urine, which is not a good net.
    2:01:30 Yeah, so let me give you a few examples.
    2:01:35 There’s a wood cricket, an actual cricket that abhors water.
    2:01:38 It doesn’t like it, stays clear of water.
    2:01:52 When it is parasitized by a hairworm, this hairworm needs to get the wood cricket to jump in water because it could only complete its reproductive cycle in water.
    2:01:57 So a wood cricket that doesn’t have the brainworm looks at the water and says, I’m staying away.
    2:02:08 A wood cricket that is parasitized by this hairworm jumps into the water merrily to its death because it has altered its neural circuitry to suit its interest.
    2:02:09 Okay.
    2:02:18 So when I saw that field neuroparasitology, I had my Eureka moment, just like I did when I first discovered evolutionary psychology.
    2:02:34 I said, I will now use the neuroparasitological model to argue that human beings cannot only be parasitized by actual physical brainworms, they could be parasitized by ideological brainworms.
    2:02:39 And so continuing the metaphor, I said, so what are these parasites?
    2:02:42 Postmodernism is a parasitic idea.
    2:02:58 So postmodernism, actually, I argue that that is the granddaddy of all parasitic ideas because postmodernism reports that there are no objective truths other than the one objective truth that there are no objective truths.
    2:03:04 So and the reason for that is everything is shackled by biases.
    2:03:07 Everything is shackled by subjectivity.
    2:03:11 So to speak of an objective truth with a capital T is nonsense.
    2:03:13 Everything is subjective.
    2:03:21 And therefore, I argue in the book that all of these parasitic ideas originally started with a noble goal.
    2:03:27 And in the service of that goal, if there has to be a collateral damage called truth, so be it.
    2:03:33 It’s a worthwhile collateral damage in the service of that higher social justice goal.
    2:03:36 No, it’s a deontological principle.
    2:03:38 It’s an absolute, right?
    2:03:42 So you never pursue science in a biased manner.
    2:03:45 Freedom of speech is available to all.
    2:03:49 It’s not, I believe, in freedom of speech, but not for Donald Trump.
    2:03:51 Then you’re being a consequentialist.
    2:03:53 So that’s what the book is about.
    2:04:01 It traces the history of all these parasitic ideas and then it offers a mind vaccine against that stupidity.
    2:04:09 What if the freedom of speech causes harm to people and risks their lives?
    2:04:10 That’s a great question.
    2:04:13 So I am a free speech absolutist.
    2:04:15 And so let me explain what that means.
    2:04:17 We didn’t get into my personal history.
    2:04:21 I’ll just give it for the relevance of what I’m about to say.
    2:04:23 I was born in Lebanon.
    2:04:30 I grew up in Lebanon and we escaped Lebanon under imminent death because of being Jewish.
    2:04:31 Okay?
    2:04:38 So my Jewish identity caused me to come close to being eradicated.
    2:04:40 Give me some color and detail to that story.
    2:04:43 So I was born in Lebanon in the 60s.
    2:04:49 Lebanon was historically referred to as the Paris of the Middle East, progressive, tolerant Lebanon,
    2:04:52 progressive, tolerant in the context of the Middle East,
    2:04:56 which means something very different than progressive and tolerant in the West.
    2:04:57 And you’ll see in a second why.
    2:05:04 When I was five years old, Gamal Abdel Nasser, who was the president of Egypt,
    2:05:08 who was a very popular figure in the Arab world because he was what’s called a pan-Arabist,
    2:05:15 meaning he was trying to unify the Arab people under one umbrella, right?
    2:05:18 To hopefully defeat the pesky Jews and so on.
    2:05:19 He passed away.
    2:05:24 When he passed away when I was five years old, as so often happens in the Middle East,
    2:05:29 people take to the streets to scream and shout and burn and lament and so on.
    2:05:34 And as they were proceeding down my street where I lived as a five-year-old child,
    2:05:38 the screaming was death to Jews, death to Jews.
    2:05:42 So I turn to my mother and I say, why are they screaming death?
    2:05:44 What do we have to do with this?
    2:05:45 Shh.
    2:05:46 Hi, don’t put your head out.
    2:05:47 Okay?
    2:05:49 So that was my first time where I saw, wait a minute.
    2:05:53 There are people out there that want me dead because I’m Jewish.
    2:05:58 Fast forward a few years later, we’re in class and the teachers, this is pre-Civil War.
    2:05:59 Okay?
    2:06:02 The Civil War started in ’75.
    2:06:07 Sitting in class, teacher says to everybody, please stand up and say what you want to be
    2:06:08 when you grow up.
    2:06:10 I want to be a policeman.
    2:06:12 I want to be a doctor.
    2:06:13 I want to be a soccer player.
    2:06:18 One kid gets up who I had known through all the years of elementary school who knew I was Jewish.
    2:06:24 When I grow up, I want to be a Jew killer, to raucous applause and laughter and so on.
    2:06:27 Then the Lebanese war broke out.
    2:06:30 It became impossible to be Jewish in Lebanon.
    2:06:34 We left Lebanon under very, very difficult conditions.
    2:06:42 Once we emigrated to Montreal, Canada, my parents, maybe they regret it now, kept returning to
    2:06:47 Lebanon because we still had business interests and full-fledged, brutal, massive war.
    2:06:54 On one of their return trips in 1980, they were kidnapped by Fatah, which is one of the
    2:06:56 Palestinian factions.
    2:07:00 Some really bad things happened to them.
    2:07:06 But then, luckily, through the connections that we had, we were able to get them out.
    2:07:08 Some bad things happened to them.
    2:07:12 Inside captivity, I mean, you can imagine.
    2:07:14 They were tortured.
    2:07:16 Yeah.
    2:07:19 My mother, and I’ve seldom said this.
    2:07:21 I’m only saying it because you’re asking.
    2:07:28 My biggest fear when I found out the story after the fact, I didn’t even know they were.
    2:07:31 I didn’t know that they were kidnapped as it happened.
    2:07:35 I knew there was a lot of mayhem in the house, and I was asking what’s going on.
    2:07:37 They said, “Oh, mom and dad have some business issues.”
    2:07:39 They were lying to me to protect me.
    2:07:40 I’m 15 years old.
    2:07:46 Although there was a kid at school in my high school whose parents were very good friends
    2:07:51 of my parents, also Lebanese Jews, he knew that my parents were kidnapped.
    2:07:53 I didn’t know they were kidnapped.
    2:07:59 Later, I found out that as he saw me in high school walking around and laughing and joking,
    2:08:08 he thought, “Boy, this guy is made of ice. He’s callous. He’s taking it so relaxed.”
    2:08:12 Actually, I didn’t know that he knew, but I didn’t know.
    2:08:26 When they came out of captivity and came back to Montreal, my biggest fear was whether my mother had been raped.
    2:08:31 Now, she told me stories of whatever, but she said that she says,
    2:08:36 “I never knew if it was true,” and we only discussed that one time, and we never discussed it again.
    2:08:38 She said that no, she wasn’t.
    2:08:41 Now, I don’t know if she lied about that.
    2:08:43 She said some other really bad things.
    2:08:51 I mean, I’m not going to get into all of it, but I’ve always wondered whether she said that just so that, you know,
    2:08:56 it’s not exactly, you know, it’s shame and so on, but I remember that if she had said yes,
    2:09:04 my thinking as a 15-year-old boy was that I would spend the rest of my life seeking vengeance on those assholes.
    2:09:06 So, it wasn’t a pleasant upbringing.
    2:09:08 I could tell you stories that you wouldn’t believe.
    2:09:10 It would be much worse than Rambo.
    2:09:15 So now, coming back to your freedom of speech issue and if it causes harm.
    2:09:19 I am Jewish with my personal history.
    2:09:27 I support the right of Holocaust deniers to spew the most offensive thing possible,
    2:09:35 which is they are rejecting a documented historical reality where 6 million people were exterminated.
    2:09:37 Nothing could be more offensive.
    2:09:38 No, it never happened.
    2:09:42 So, you want to talk about hurt and offense and insult?
    2:09:43 That’s it.
    2:09:49 But in a free society, I have to tolerate racists, imbeciles, assholes, falsehood spreaders.
    2:09:53 I beat them by speaking here, by telling better ideas.
    2:10:03 So, the only context where I don’t support freedom of speech, it’s already enshrined in the First Amendment, direct incitement to violence.
    2:10:06 Okay, so let me draw a thing.
    2:10:11 Let’s suppose I were a white supremacist or neo-nazi.
    2:10:17 If I get up on a show and say, Judaism is a crock of shit.
    2:10:18 It’s useless.
    2:10:20 It’s the most disgusting religion.
    2:10:21 Totally okay.
    2:10:23 Freedom of speech.
    2:10:30 If I say, later tonight at the corner of Lexington and 6th Avenue, there is a synagogue.
    2:10:35 Let’s go to when they come out of service and beat the hell out of those Jews.
    2:10:37 If not kill them, that’s not okay.
    2:10:40 Now, it has to be direct incitement to violence.
    2:10:47 So, you can’t say criticizing Judaism or Islam can create Islamophobia.
    2:10:48 Bullshit.
    2:10:51 No ideology is above scrutiny.
    2:10:54 No belief system is above scrutiny.
    2:10:56 Your feelings are hurt?
    2:10:57 F off.
    2:10:58 Grow a pair.
    2:10:59 Okay?
    2:11:08 So, as long as you don’t say, let’s kill the Jews, spend all the rest of your life criticizing Judaism, that’s your right.
    2:11:11 Some people will say that it’s kind of like, I was thinking of it like a staircase.
    2:11:17 As you were speaking, I was throwing a staircase because if I sat here and I said, I consider myself to be a black man.
    2:11:19 I mean, I’m half black, I guess.
    2:11:21 My mother’s Nigerian, my father’s English.
    2:11:38 But if I was to sit here and say all mixed ethnicity people like myself are evil, they are disgusting, they are vultures, they are vermin, which is some of that sort of 1940s narrative towards the Jewish population.
    2:11:49 It’s not long before, if me as a podcaster and many more of us all got behind that narrative, you would see this inevitable rise in people going out there and killing people that are mixed race.
    2:11:50 Yes.
    2:11:52 And this is where it becomes tricky, right?
    2:12:05 Because me, Joe Rogan, Lex Friedman, Andrew Huberman, all of the podcasters who have a significant audience, Alex Cooper, you name them, all started hitting a specific group of people with a narrative.
    2:12:09 I’m convinced there’d be a rise in violence towards those people, just walking down the street and living their lives.
    2:12:10 Right.
    2:12:11 And this is where the issue arises.
    2:12:14 Okay, so then let me test your belief.
    2:12:17 Are you familiar with the grooming gangs in Britain?
    2:12:19 I’m familiar with the notion of it, yeah.
    2:12:22 I know, I think I know what you’re going to say.
    2:12:36 So up and down England, in every town that you can think of, big or small, for the past 30 plus years, there has been an industrial scale level, grooming and raping of white British girls.
    2:12:47 The perpetrators are 90% plus on the conservative estimate, 90%, coming from one background and one ideology.
    2:12:52 Is it marginalizing and insulting to identify that ideology?
    2:12:59 I’d say it’s not, because it’s probably an important data point to understand the causation of a thing.
    2:13:04 Okay, let me give you another example.
    2:13:14 American prisons are predominantly occupied by black men, or at least it overindexes with black men versus the population ratios.
    2:13:21 So are black men there for criminals at birth?
    2:13:22 Right.
    2:13:29 Well, the way I would address that is I would defeat that statement with science.
    2:13:41 So I would say, can you show me the data that suggests that dispositionally, meaning innately, what would be the mechanism by which black men are higher than white men?
    2:13:44 Now, if you show it, great, but I’m willing to bet you can’t show it.
    2:13:47 Therefore, what you just stated is a bunch of bullshit.
    2:13:52 And you know how you’re going to suffer are the social consequences and sigma of being a racist asshole.
    2:13:55 But I let you say it, but I’ll defeat your idea.
    2:14:09 On the other hand, if you said, if we look at patterns of criminality in the United States, are black men exponentially overrepresented?
    2:14:10 Yes.
    2:14:17 Now, we can say it’s because it’s white supremacy that causes black men to kill white people.
    2:14:26 Or we could say, could there be any causative agents that if we are carrying decent people, maybe we should talk about openly?
    2:14:35 Well, in today’s world, I couldn’t even, I say I don’t give a shit, but most people would say, don’t even say that there’s a greater incidence of black criminality.
    2:14:38 That itself is racist and you’re marginalizing people.
    2:14:42 So that’s why I don’t believe in the concept of forbidden knowledge.
    2:14:50 Forbidden knowledge is the idea that there is some knowledge that should not be pursued precisely because of your scare is staircase.
    2:14:54 It’s going to result in negative downstream effects.
    2:14:58 I argue that that’s a grotesquely dangerous principle.
    2:14:59 Why?
    2:15:03 So here I’m going to introduce the term and explain it, which I mentioned earlier.
    2:15:06 In ethics, there are two ethical systems.
    2:15:10 There is what’s called the ontological ethics and consequentialist ethics.
    2:15:16 The ontological ethics is absolute statements, like Kantian imperatives.
    2:15:18 It is never okay to lie.
    2:15:20 That would be a the ontological statement.
    2:15:26 A consequentialist statement would be it is okay to lie to spare someone’s feelings.
    2:15:34 So I always joke, if you want to have a long, happy marriage, when you hear the following question, do I look fat in those genes?
    2:15:41 Put on your consequentialist hat really fast and say, no, sweetie, you’ve never looked more beautiful.
    2:15:46 I might have just lied, but I just spared my partner and my wife’s feelings.
    2:15:53 So for many, many things, it makes perfect sense that we all wear our consequentialist hat.
    2:16:03 But there are certain principles that are foundational that by the very definition of that principle have to be the ontological.
    2:16:04 Okay.
    2:16:06 Freedom of speech is the ontological.
    2:16:14 The pursuit of truth has to be the ontological presumption of innocence in the justice system has to be the ontological.
    2:16:15 Right.
    2:16:20 Journalistic integrity, if you truly are a truth reporter, has to be the ontological.
    2:16:23 But what have we seen throughout the last four or five years?
    2:16:25 Let me show you violations of these.
    2:16:30 I believe in freedom of speech, but not for Donald Trump.
    2:16:33 The ontological principle has become consequentialist.
    2:16:40 I believe in journalistic integrity, but not when it comes to Hunter Biden’s laptop.
    2:16:48 Because if we release that information, then Joe Biden loses to Orange Himmler and then that’s too bad.
    2:16:58 So it’s perfectly okay to suppress what we now know is an absolutely true laptop where there is astronomical political corruption.
    2:17:00 But it was okay to lie.
    2:17:10 I believe in presumption of innocence, but not for Brett Kavanaugh, because, you know, he’s a gang rapist going up and down the eastern seaboard, raping everybody.
    2:17:13 Now, of course, we have no data to support that, no evidence.
    2:17:20 And the one who accused him one day before the confirmation said that she thinks it was 36 years later.
    2:17:21 It could have been 38.
    2:17:23 It could have been last week.
    2:17:26 I can’t really remember, but I know that he sexually assault me.
    2:17:29 And we don’t really care about this thing called evidence.
    2:17:37 A lot of my super fancy colleagues in France said, oh, I know that we should assume that someone is presumptively innocent.
    2:17:41 But it’s too important in this case to apply that the ontological principle.
    2:17:42 They didn’t use that word.
    2:17:43 They don’t even know it.
    2:17:48 So in this case, let us just assume that Brett Kavanaugh was a serial rapist.
    2:17:52 So no, there is no forbidden knowledge in science.
    2:17:53 I’ll give you a great example.
    2:17:57 There’s a guy called, his name escapes me right now.
    2:18:05 He was a psychologist at University of Western Ontario who spent his entire career studying racial differences.
    2:18:10 And he’s now the worst part in intelligence.
    2:18:11 Okay.
    2:18:15 So I remember one time, this is, I don’t think I’ve ever mentioned this story personally.
    2:18:18 So you’re getting an exclusive here 1996.
    2:18:21 I’m speaking at the International Congress of Psychology.
    2:18:25 I’m a young professor just out of my PhD.
    2:18:34 I’m talking about something very non controversial about what are the types of strategies that people use when they’re making decisions under time pressure.
    2:18:36 And I’m in a room.
    2:18:39 So there are four other speakers in that session.
    2:18:40 Okay.
    2:18:46 And the room is filled with maybe 1500 people and there’s like this real electricity.
    2:18:52 And I’m not a very nervous public speaker thinking what’s going on here?
    2:18:54 Why is there such tension?
    2:18:58 Well, I found out I had a look at the program.
    2:19:08 The guy who gets up to speak before me is that infamous psychologist who now starts putting up graphs of the intelligence of white women, black women, white men, black men.
    2:19:10 And I said, oh my God, I’m dead.
    2:19:12 I’m going to be lynched by proxy.
    2:19:14 Now here’s the good news.
    2:19:25 When he finished his talk and I’m next about 1400 and 25 out of the 1500 people rushed out of the room to follow him and badger him.
    2:19:29 And I was like, that was the only time in my life where I said, thank God that everybody’s left.
    2:19:31 Usually you want more people in the audience.
    2:19:32 I was like, oh, thank God.
    2:19:35 And then I have like 70 people there.
    2:19:41 Now, in his case, I’ve asked close colleagues of his.
    2:19:44 And as I’m talking, I’m trying to remember his name.
    2:19:45 Philip Rushton.
    2:19:46 That’s his name.
    2:19:47 Philip Rushton.
    2:19:48 People could check him out.
    2:19:53 I’ve asked some of his colleagues, was this guy, was he a racist?
    2:20:02 Because he’s always said, look, I just collected the data and I presented the data and I offered possible explanations.
    2:20:22 Now, even something as contentious as potentially incendiary as that, I would argue, if you truly collected the data in a completely unbiased manner, you should not be not publishing it because it’s going to appear racist.
    2:20:23 Well, what do you think?
    2:20:25 Do you think I care if something’s true or not?
    2:20:34 And I think I have the strength of character.
    2:20:41 I don’t want to pretend like I’m some hero that’s pursuing truth at all costs because that’s not how I feel about myself.
    2:20:44 What I would rather know is what’s true because then I can deal with the truth.
    2:20:46 And the truth doesn’t offend me in any way.
    2:20:58 If you told me now that 31-year-old mixed-race guys that have Nigerian heritage and their fathers from Coventry are statistically dumber and it was robust, I would believe it and I would be okay with it.
    2:21:01 Zero percent of me would suffer any offense.
    2:21:02 Zero percent.
    2:21:03 Because you have a strong personhood.
    2:21:04 Maybe that’s it.
    2:21:08 There’s nothing that I’m so happy with who I am in myself.
    2:21:11 I’m so content with my own life and the way that I found it.
    2:21:19 And if you told me that my brain size means that I’m weak in X, Y and Z, which literally a doctor told me because they scan my brain and said, oh, you’ve got ADHD, which means you’re going to be bad at all these things.
    2:21:21 Your handwriting is going to be bad.
    2:21:22 I go, cool.
    2:21:23 Yeah.
    2:21:24 There’s no offense taken.
    2:21:25 Right.
    2:21:30 But I can also imagine a world where someone with a certain disposition might just take offense to a lot of things.
    2:21:34 So then in that case, we’re at a bifurcation at that point.
    2:21:47 We can either say to anyone who might be offended, please grow a pair because the world requires antifragility and there are stressors in life that are going to hurt you.
    2:21:51 And you’ll thank me later for me teaching you to have to grow a pair.
    2:22:03 Or we can take the other world, which says, let’s sanitize the world so that we maximize that no one is ever hurt because we’re kind and compassionate people.
    2:22:08 And if in that service of that sanitization process, we have to murder truth, so be it.
    2:22:11 And that’s, by the way, what leads to all those parasitic ideas.
    2:22:17 Because as I said, I’m trying to be charitable to the promulgators of those bullshit ideas.
    2:22:20 It starts off with a noble cause.
    2:22:21 Right?
    2:22:24 They’re trying to improve the world in their warped sense.
    2:22:30 And because that’s the highest goal, they end up, if I have to murder truth, that’s a collateral damage.
    2:22:31 It’s OK.
    2:22:32 Right?
    2:22:44 I don’t want to, I don’t want a six foot four guy who’s got a stronger jawline than me and a beard to say, please address me as she and you better do so.
    2:22:46 And it’s a governmental edict, right?
    2:22:59 That’s what Jordan Peterson and I, we were both summit, I mean, separately by the Canadian government to appear in front of the Canadian Senate when we were offering our warnings against.
    2:23:12 It’s now bill, but at the time it was a table bill called Bill C 16, which was trying to incorporate gender identity and gender orientation or whatever it’s called into the hate law rubric.
    2:23:20 And my position was, yes, of course, we should seek to have a world where everybody lives dignified lives free of bigotry.
    2:23:32 But should I be teaching in my evolutionist psychology courses that there is no such thing as male, female, that we clearly know that so then sexual selection that Darwin taught us is no longer true.
    2:23:36 And they all started scoffing and mocking in a theater of the absurd.
    2:23:44 Well, pretty much, I hate to be the guy who says I told you so, but I mean, literally every single thing that I predicted came out to be true.
    2:23:54 Because once you lose the reflex to have a deontological defense of a deontological principle, then all bets are off and objective sense and objective sense.
    2:24:04 No, of course, I fight for the right of everybody to live lives free of dignity, but you can’t play sports with a girl.
    2:24:08 I mean, in what world do we live in sports with a girl last night?
    2:24:09 I don’t want to hear about it.
    2:24:18 Co-ed football. We played soccer. Is that right? Okay. But you know what I mean? You shouldn’t run the hundred meters and call yourself, I mean, you know, the Leah Thomas case, the swimmer.
    2:24:19 Yeah.
    2:24:33 I mean, imagine the level of pathological narcissism that you must experience where you say the need for me to reaffirm my identity, even if he truly held that identity is supersedes the rights of all those women.
    2:24:45 Yeah. Do you know what? Just to give my position on this, if someone asked me, if someone had the jawline you described and they asked me to refer to them as a woman and they were wearing a dress, I’ve got no problem with that.
    2:24:46 Okay.
    2:24:53 I’m going to refer to you if that’s what you want me to refer to you as in the same way that when I asked you before the start of this conversation, how do you want to be referred to?
    2:24:54 Sure.
    2:25:02 You told me your name, your title, etc. I will, because again, it’s not hurting me to refer to you as she, he, they, whatever you want.
    2:25:11 And if that’s going to make you feel better about yourself, then on a cost benefit analysis in my head, I go, it’s costing me nothing to refer to you as that.
    2:25:12 Yes.
    2:25:25 If it then has implications which shift that cost benefit analysis, i.e. there’s harm caused to another group of people because of that, or I’m, you know, I might be thrown in prison if I accidentally make a mistake.
    2:25:26 Exactly.
    2:25:27 That’s where I think, I think that’s a little.
    2:25:29 I think I completely agree with that, right?
    2:25:36 As long as you don’t harm others in that calculus and that dynamic, and as long as it’s not compelled, right?
    2:25:46 So, and I’ve said it, I said, look, if I, I’ve never had this in my classes, but let’s suppose a student came to me privately and said, you know, I’d like to, do you think I’m going to say no way asshole?
    2:25:49 I’m going to, no, I will, I will go along as you said.
    2:26:01 But if it’s the government who says you better do it, if the government says you better start putting he/him in your electronic signature, no, right?
    2:26:02 I’ll give you an example.
    2:26:18 I think in the Canadian government has now issued for passports a thing whereby because you want to be inclusive and kind to non-binary people, which basically makes up one out of every 15,000 people.
    2:26:25 So it’s not even the tyranny of the minority, it’s the tyranny of the minority, minority, minority.
    2:26:28 I mean, it’s really, it’s a unicorn, non-binary.
    2:26:31 Non-binary is, I’m neither male, neither female.
    2:26:45 So because historically, you know, sexually reproducing species, male, female, phenotype, to put male and female marginalizes the non-binary, now we lose that marker.
    2:26:50 No, no, no, I want to be referred as a biological male.
    2:26:53 My wife is a biological female.
    2:26:55 My children also have.
    2:27:04 So all of our most fundamental biological markers should be erased, lest it might offend the one in 50,000 non-binary.
    2:27:08 No, so that speaks to your first point, which is what about causing harm to other people?
    2:27:12 So yes, I will never go out of my way to be frivolously mean to someone.
    2:27:24 And my default value will be to be kind to you, but your need to honor your identity doesn’t mean that I get to go on the celebratory train with you.
    2:27:27 Do you know who sometimes gets caught in the crossfire on these issues?
    2:27:32 And it’s not just with the issue around gender, it’s around, you know, religion and race and these kinds of things.
    2:27:47 The people in that group, in that minority group who agree, but because they identify as maybe the sex that wasn’t the sex they were born as, they then get the abuse.
    2:27:51 You talked about it being difficult now being a Jewish person in Canada.
    2:27:58 It’s really difficult, I think, in this current moment to be a trans person in this world, because this macro debate is raging.
    2:28:04 It’s raging on Twitter, if I go on YouTube, it’s passionately raging on both sides.
    2:28:11 And I got friends that identify as they/them and they aren’t participating in this raging war.
    2:28:18 But I imagine, I would imagine that the probability of them experiencing abuse now walking down the street has increased.
    2:28:23 And I guess this goes back to the sort of consequential truth versus the objective truth.
    2:28:34 But those are the people I feel sorry for, because I know them, they’re not in this like screaming ex war, but their lives have been made worse because of all of this stuff.
    2:28:38 And they’re just minding their business, getting on with their lives, loving whoever they love, identifying however they want.
    2:28:45 And I feel that’s kind of, that’s the group of people that I feel most empathy towards in this current debate.
    2:28:53 Yeah, no, I hear you. By the way, only because you mentioned the word empathy. So my next book is titled Suicidal Empathy.
    2:29:05 Because in the book, what I’m arguing, to our earlier point about to be properly modulated and regulated, I argue that the emotion of empathy has clear evolutionary reasons, right?
    2:29:11 I mean, there are adaptive reasons why each of our emotions has evolved.
    2:29:21 The problem is when it misfires, when not only it misfires in that, for example, it becomes hyperactive, but when it also misfires to the wrong target.
    2:29:30 So if I’m empathetic to the trans person, to the detriment of all biological women, that’s a misfiring.
    2:29:38 Yes, it would be great for immigrants to come in legally to experience the beauty of the West. I am an immigrant. Elon Musk is an immigrant.
    2:29:49 I guess I am. I was born in Botswana, but you’re an immigrant, but you hopefully came in legally. That doesn’t mean, sorry, no comment.
    2:29:58 But opening the door to 10 million, 12 million, because it’s not fair for Guatemalans and El Salvador and not to come in and share the experiment.
    2:30:04 No, that’s not right. Life, you know who Thomas Sowell is, the famous economist.
    2:30:18 Thomas Sowell, who’s an economist, said, look, I’m paraphrasing his words and I agree with. Economics is the study of trade-offs, of cost benefits, right?
    2:30:27 If we had infinite resources, then yes, let’s give free healthcare to every human who’s ever lived and will ever live, but that’s not the world we live in.
    2:30:40 So if I am a paying, a tax-paying citizen who’s paid into the system for 40 years, do I like the idea that someone can come across the southern border and have the exact same rights as me?
    2:30:45 Does that seem like it’s the proper directing of empathy? Maybe not.
    2:30:58 If you’re homeless, it’s a very bad thing. Does that mean that your rights to be shooting up the drugs in the public park where my children play supersedes their rights?
    2:31:13 And so in the next book, I’m going to be looking at a bunch of policy decisions that, in my view, are disastrous and argue that they all stem from this reflex of suicidal empathy.
    2:31:22 If one immigrant crosses the Mexican border into America and they go to Texas and it improves their quality of life, who does that hurt?
    2:31:24 Deontologically, everybody.
    2:31:25 Why?
    2:31:39 Because there are rules and laws, right? Do you teach your future children, God willing, don’t steal or do you live in San Francisco where it’s okay to steal if it’s under 950?
    2:31:40 What are you going to teach your kids?
    2:31:41 Don’t steal.
    2:31:45 That’s it. What are they stealing?
    2:32:01 They’re stealing the money that should go to people who’ve paid taxes for 40 years. They’re stealing my right to — okay, I did my masters — I’m going to say this not because I’m signaling my CV because it’s relevant to the story.
    2:32:05 I did my masters of science and my PhD at Cornell.
    2:32:10 I was a professor at Cornell, a professor at Dartmouth, and a professor at UC Irvine.
    2:32:13 I’m probably one of the best known professors around.
    2:32:18 If I want to come as a Canadian to the United States, do you know what I have to do?
    2:32:21 I have to follow the law.
    2:32:29 I can’t come and say, I’m going to live here and I’m going to work here and I’m going to take this job and I’m right?
    2:32:35 I mean, I literally get stopped and take into another room where they say, are you making money?
    2:32:38 And many of the border recognize me.
    2:32:43 We’ll take pictures with me because it’s a country of laws.
    2:32:52 And therefore, I, with whatever attributes I might bring that are positive to the United States, has to go through a formal process.
    2:33:03 But if I’m an MS-13 gang member with two-tier tattoos on two-tier tattoos that says that I’ve killed two people in El Salvador and I walk in,
    2:33:08 do you think this is your reflex and intuition, Stephen, saying, but it’s not fair to let him in.
    2:33:15 We understand why very dangerous 59-year-old Professor Gatsat, we should really vet him.
    2:33:18 And he should go through the legal process before.
    2:33:22 My biggest goal in life is to live in Southern California.
    2:33:24 I haven’t been able to because legally I can’t.
    2:33:26 I don’t have a professorship here.
    2:33:28 That’s the thing that hurts me the most.
    2:33:31 I don’t live in the luminosity of the sun.
    2:33:37 So that asshole who comes in illegally is hurting me because I’m freezing in Montreal.
    2:33:38 He’s not hurting you.
    2:33:39 He is hurting me.
    2:33:40 Why?
    2:33:47 Because once the legal system breaks down, then all bets are off.
    2:33:52 So what’s happened in San Francisco where all of the retail shops have closed?
    2:33:53 So crazy.
    2:33:55 I was talking to my friends about this this morning.
    2:33:58 Oh, I sent a photo to my friends of a CVS and said,
    2:34:02 why is toothpaste and chewing gum locked in a glass cage and CVS in America?
    2:34:04 America is going to be the richest economy in the world.
    2:34:07 It’s going to be the apple of everyone’s eye.
    2:34:13 And I went to a CVS yesterday and I asked for some deodorant and some mouthwash.
    2:34:18 And then I was like, it’s trapped behind a cage, mouthwash, a deodorant.
    2:34:19 Do you see that?
    2:34:20 You know what happened?
    2:34:27 So you press a button and someone comes over to you to open the cage to give you the tooth brush.
    2:34:28 And they open the cage.
    2:34:31 And I said to the guy, why do you trap it all behind glass cages?
    2:34:36 And he tapped me on the shoulder and he pointed down an aisle and he says, look.
    2:34:43 And as I looked down the aisle, there was a man stealing and putting stuff in his socks.
    2:34:48 So I hope you understand that you just answered that question, right?
    2:34:53 Because if I steal that one toothpaste, am I really hurting you, Steven?
    2:34:54 You live in England.
    2:34:59 How is me saying to that guy in San Francisco, don’t steal?
    2:35:01 No, it’s deontological.
    2:35:02 You are hurting me.
    2:35:04 You’re hurting me deontologically.
    2:35:13 You’re hurting the ability for society to have predictable laws, predictable cause and effect relationships.
    2:35:15 If you steal, you’ll be punished.
    2:35:18 Does this rely on society being fair, though?
    2:35:20 And your next point is going to be it’s not fair.
    2:35:22 Therefore, why should we have laws?
    2:35:27 Yeah, well, just wondering, because if people see that and they go, well, I don’t know the answer here.
    2:35:28 So I’m just posting questions.
    2:35:30 I’m really intrigued by this train of thought.
    2:35:31 So I understand what you’re saying.
    2:35:32 We do need laws.
    2:35:37 And I accept that point because if we didn’t have laws, then all systems kind of fall apart.
    2:35:38 Things fail.
    2:35:40 Then people won’t want to come here anyway.
    2:35:44 The reason they want to come here in part is because there’s laws and that’s creating a society.
    2:35:50 But is that theory of sort of moral theory contingent on the fact that the society is fair?
    2:35:56 And then obviously people would then argue that this society isn’t fair because there’s people with their fingers on the scales.
    2:36:04 No society is perfect, but as someone who is buffeted from the sample of societies outside of the West,
    2:36:07 no society is better than you have here.
    2:36:13 Meaning that if you look at some of the staunchest defenders of the Western tradition,
    2:36:18 it may or may not surprise you, Stephen, to know that many of them are immigrants, right?
    2:36:21 I often use the example of Ayan Hersey Ali, right?
    2:36:24 The Somali immigrant who’s one of the staunchest.
    2:36:26 She’s Muslim herself.
    2:36:28 She’s one of the strongest critics of Islam.
    2:36:29 Why?
    2:36:32 Because she has sampled the buffet of that society.
    2:36:40 She didn’t go to Wellesley College where it’s rarefied in Boston and then she can pontificate while she bought her keffiye from Amazon, right?
    2:36:41 She’s lived that.
    2:36:45 I don’t have to pontificate about things that I know nothing about.
    2:36:47 I grew up in the Middle East.
    2:36:52 Therefore, people who’ve lived those experiences can come to the West and say, “Hey guys in the West,
    2:36:56 you think that this society is the default value of societies?”
    2:36:57 No, no, no.
    2:36:58 This is a bleep.
    2:36:59 This is an anomaly.
    2:37:02 You should really work hard to defend what you have.
    2:37:08 You crack the code of the values that you need to have foundationally for everything to flourish.
    2:37:09 This is not normal.
    2:37:11 This is anomalous.
    2:37:20 But once you start having consequentialist intrusions into those deontological systems, it breaks down very quickly, as you saw in San Francisco,
    2:37:23 as you saw in the rush of millions of people to the border.
    2:37:30 Because the most fundamental law of law, I mean, Newton talked about every reaction, every action has a reaction.
    2:37:32 Let’s put it in other terms, cause and effect.
    2:37:38 Once you break that law, you’re breaking the most fundamental laws of nature, right?
    2:37:43 So, should a felon have a 68th chance?
    2:37:46 So, you’ve now been arrested again.
    2:37:55 And then we go through your record and we find that you’ve been arrested 67 previous times.
    2:38:04 How many times must you be arrested for you to have lost your opportunity for another chance, right?
    2:38:13 Because that 68th time, that suicidal empathy, because I’m so progressive, led to that woman being killed,
    2:38:19 was her life worthwhile that we might have wanted to be a bit harder on you.
    2:38:20 So, that’s what I mean.
    2:38:25 So, yes, of course, I support the right of people to better their lives.
    2:38:30 And we’re all coming from a nation of immigrants, legally, man.
    2:38:35 So, the other point, I guess, is that people would rebuttal and say about their privilege.
    2:38:41 They’d say, Steve, you know, you got tremendous privilege because of the parents you had.
    2:38:44 And they brought you to the UK when you were a baby from Africa.
    2:38:45 No, I’m stopping you.
    2:38:48 And they’ll say you got genetic privilege.
    2:38:52 You know, your dad had a good brain and he’s passed some of that to you.
    2:38:53 And your mom had a good brain.
    2:38:58 And they’ll say to you, they’ll say, God, you know, if you weren’t brought from the Middle East when you were younger,
    2:38:59 you wouldn’t have had these opportunities.
    2:39:03 So, you need to pay that forward to other people that don’t have opportunities and privilege
    2:39:10 by welcoming them in, being highly empathetic towards them, even if they’re in Mexico.
    2:39:12 Legally or illegally?
    2:39:13 Legally, I’m off.
    2:39:14 Let’s do it.
    2:39:15 I’m all in.
    2:39:16 Illegally, no.
    2:39:17 You don’t get.
    2:39:27 You know, it’s unfair that all these incels don’t have access to sexual partners while some of us have access.
    2:39:33 Maybe we need to set up a communist system where using an app, they get to share with our women.
    2:39:35 Let’s have communist meeting, right?
    2:39:38 Why is it that you’re only getting access to your partner?
    2:39:39 That’s privilege.
    2:39:43 How about the homeless guy who doesn’t have any sex for the past two years?
    2:39:45 Don’t you think, Stephen, that you owe him?
    2:39:48 So a quality of opportunity versus a quality of outcome.
    2:39:49 Yes, sir.
    2:39:51 We’re saying we don’t believe in a quality of outcome.
    2:39:53 No one, I think, with a brain believes in a quality of outcome.
    2:39:55 Oh, no, there is one with somewhat of a brain.
    2:39:57 I know you’re going to say that.
    2:39:59 He doesn’t have a brain, sir.
    2:40:00 You’re right.
    2:40:03 But she pretends that she has a brain and she is Lenin.
    2:40:05 She is communism.
    2:40:17 It completely paralyzes me in befuddlement to be able to play a clip of this woman where she’s saying,
    2:40:24 “I’m a mixture of Stalin and Lenin and Marx and Marx in everything that I believe in.”
    2:40:30 And the United States, which is technically a capitalist country, says,
    2:40:31 “Sign me up.
    2:40:33 I think you’d be a good president.”
    2:40:38 So if we define a quality of outcome, is everybody deserves the same chance to get the same outcome?
    2:40:40 Is that kind of how it’s defined?
    2:40:51 Equality of outcome says, to the extent that we don’t have equality of outcome, it must be because of nefarious reasons.
    2:40:59 So for example, and I’ve actually satirized this, one of the things I do is satire and I draw analogies to show how stupid things are.
    2:41:02 I said, “You know, there are 200 countries in the world.
    2:41:05 Do you know how many have won the World Cup?”
    2:41:06 I don’t know.
    2:41:08 Any number, 200 countries.
    2:41:10 The World Cup’s been going on since 1930.
    2:41:11 I’m going to say 12.
    2:41:12 Eight.
    2:41:13 Okay.
    2:41:14 That is so unfair.
    2:41:17 How come those Japanese have never been given a chance?
    2:41:18 What about the Jews?
    2:41:20 Israel never winning once?
    2:41:22 Why is FIFA so anti-Semitic?
    2:41:24 Never once in Islamic country?
    2:41:25 That sucks.
    2:41:35 It’s those asshole Brits who’ve won Brazil, Argentina, Germany, Spain, France, Italy, Uruguay.
    2:41:36 That sucks.
    2:41:38 Laos never?
    2:41:40 What happened?
    2:41:41 Malaysia never?
    2:41:42 Botswana, we’ve never won one.
    2:41:43 You’ve never won?
    2:41:44 That’s racism.
    2:41:51 I looked at the results of the Boston Marathon over the past 35 years.
    2:41:53 Do you want me to summarize it for you?
    2:41:55 I’m going to do it.
    2:42:00 Kenya, Kenya, Kenya, Kenya, Kenya, Kenya, Kenya.
    2:42:06 Ethiopia, Kenya, Kenya, Kenya, Kenya, Kenya, Kenya.
    2:42:08 Eritrea, Kenya, Kenya, Kenya.
    2:42:12 What a bunch of assholes the Boston Marathon.
    2:42:15 Only black guys from Kenya get to win.
    2:42:17 What about short Jewish guys?
    2:42:18 Never?
    2:42:20 We don’t get a deserved chance.
    2:42:26 It’s so ludicrous that even morons like Kamala Harris will say, “No, no, but that’s different.”
    2:42:27 No, no, it’s not different.
    2:42:29 It’s a deontological principle.
    2:42:32 Human beings are a hierarchical species.
    2:42:34 Some are taller, some are shorter.
    2:42:37 Some are harder working, less harder working.
    2:42:39 Smarter, less smart.
    2:42:40 Funnier, less funnier.
    2:42:44 Communism works well for some species.
    2:42:48 E.O. Wilson, who was a Harvard biologist recently passed away.
    2:42:53 One of my big professional regrets is that we were never able to have a conversation on my show.
    2:42:55 He’s one of my big intellectual heroes.
    2:42:59 His expertise, Stephen, was in the study of social ants.
    2:43:00 He was an entomologist.
    2:43:02 Now, why is that relevant to the story?
    2:43:10 Because social ants are communists because there is a reproductive queen and everybody else is indistinguishable.
    2:43:13 They’re worker ants or warrior ants.
    2:43:15 They’re just a blob, right?
    2:43:17 So when he was asked, I’m slightly paraphrasing.
    2:43:22 When he was asked, “Professor Wilson, what are your views on communism, socialism?”
    2:43:26 His rebuttal is one of my favorite rebuttals in the history of humanity.
    2:43:33 So the answer to communism, socialism, great idea, wrong species, right?
    2:43:37 Humans come with their own innate human nature.
    2:43:40 Our innate human nature is not communistic.
    2:43:45 That’s why communism has been tried in many countries for the past 100 years.
    2:43:50 And what has been the result in every single place it’s been tried?
    2:43:53 A grotesque abject failure.
    2:44:00 The reason for that is because when you take a socioeconomic political system that is contrary to human nature,
    2:44:04 you don’t need Gatzat to predict for you that it will fail.
    2:44:10 That’s like arguing, I would like to create a new science law.
    2:44:12 It’s called non-gravity.
    2:44:16 So I’m going to throw a bunch of people off big planes.
    2:44:22 But because I’m a fervent believer in non-gravity, I don’t think that they will drop.
    2:44:28 But then I’m astonished when out of 100 people, all of their brains squash on the floor.
    2:44:32 That’s because we’re constrained by this reality called gravity.
    2:44:36 By the same token, Kamala Harris is the anti-gravity person.
    2:44:40 So I’m Canadian, so I don’t have a direct dog in this fight.
    2:44:48 The reason why I speak out against it, because again, my social commentary supersedes, transcends whether I’m American or Canadian.
    2:44:50 I’m talking about bigger issues.
    2:44:54 Is communism the ideal model for maximal flourishing?
    2:44:58 Nothing could be clearer, but we’ve got all these degenerates trying to implement it here.
    2:45:00 Would you vote for Trump if you could vote?
    2:45:01 If I were American?
    2:45:02 Yeah.
    2:45:03 In a heartbeat.
    2:45:05 Over Kamala Harris?
    2:45:08 Yeah, in the upcoming election.
    2:45:14 So right now, let’s assume that it does end up being Kamala Harris versus Donald Trump.
    2:45:16 I would vote 10 times for Donald Trump.
    2:45:19 What’s wrong with Donald Trump?
    2:45:28 He’s his worst enemy in that, cosmetically speaking, I think he’s gotten better maybe because of age, maybe by discipline.
    2:45:39 He’s gotten into a lot of snafus where he triggered the ire of many people simply because of how he delivered messages, where had he been a bit more polished, he would have avoided those things.
    2:45:55 So for example, I think that the fact that he never returned on X has actually been a blessing for him, because he’s the guy who at two o’clock in the morning, the president of the United States at the time, is battling with some idiot because he can’t have the discipline to stop himself.
    2:45:57 What about his character though?
    2:46:01 Because if your kid grew up with the character of Donald Trump, would you be proud?
    2:46:03 Probably more proud than Joe Biden.
    2:46:05 But this is what happens on the other side.
    2:46:07 So you don’t want me to ever compare to someone else?
    2:46:08 Well, this is what happens on the other side.
    2:46:17 The reason I’m asking these questions is because if I ask someone on the far left, the first response they say, their measurement of goodness seems to be a comparison of the other side.
    2:46:18 Right.
    2:46:21 So if your son grew up with a character.
    2:46:24 So here are some positive traits and some negative traits of him.
    2:46:25 Okay.
    2:46:28 I don’t pretend to know him.
    2:46:31 He is an entrepreneur.
    2:46:38 I don’t think there is a human being who’s been a better exemplar of what a honey badger is.
    2:46:42 Now, let me explain what I mean by that because you may or may not know that.
    2:46:49 So in the last chapter of the parasitic mind where I have a set of call to action calls to action.
    2:46:52 One of them is I say, activate your inner honey badger.
    2:46:53 Why?
    2:47:00 The honey badger has been determined officially as the fiercest, the most ferocious animal in the animal kingdom.
    2:47:01 That’s saying a lot.
    2:47:02 There’s a lot of fierce animals.
    2:47:05 It’s the size of a small to medium sized dog.
    2:47:06 Right.
    2:47:13 And yet it can go into a hornet’s net, get attacked by a million bees and get the honey.
    2:47:18 It can withstand an attack of six adult lions and they back away.
    2:47:20 It’s the size of a small dog.
    2:47:21 Why?
    2:47:22 Because it is so ferocious.
    2:47:26 It’s my brother going to that beautiful girl, not caring that he’s four foot two.
    2:47:27 Right.
    2:47:28 He’s the man.
    2:47:29 He’s the top guy.
    2:47:30 Right.
    2:47:32 So when I say to people, activate your inner honey badger.
    2:47:35 I say, be resilient, be tough, not, not be violent.
    2:47:39 Be ideologically fierce and defending first principles.
    2:47:46 Well, who has had more things thrown at this guy than Donald Trump?
    2:47:52 And he’s got more vigor and, and stamina than you and I combined.
    2:47:55 Well, let’s take a very concrete example.
    2:48:02 Who has been shot in the head and then stood up and went fight, fight, fight.
    2:48:06 Those are very, those are qualities that I am going to teach my son.
    2:48:08 Now, is he polished?
    2:48:10 Is he eloquent?
    2:48:12 Does he speak with proper elocution?
    2:48:14 Does he have a big vocabulary?
    2:48:20 No, no, no, no, but I’ll take a ferocious honey badger any day over.
    2:48:22 Those aren’t character traits though, eloquence and stuff like that.
    2:48:28 When I’m talking about character traits, I mean, if someone said, if someone seemingly
    2:48:32 attempts to steal an election, you know, Mike Pence did a speech the other day where he basically
    2:48:38 said, Donald Trump asked me to at that moment when Mike Pence could have, I think, prevented
    2:48:40 the electoral decision.
    2:48:44 He said, Michael, Mike Pence, he was his, his vice president.
    2:48:45 Right.
    2:48:48 Donald Trump asked me to go against the Constitution and I couldn’t do it.
    2:48:49 Right.
    2:48:51 So that’s a character thing.
    2:48:56 So, and maybe it’s linked to the frosty of the honey badger because someone that’s that ferocious when they, in fact,
    2:48:57 Can’t accept defeat.
    2:48:58 They can’t accept defeat.
    2:49:03 As an academic, I like to be, I know what I know and I know what I don’t know.
    2:49:09 So here I would be speculative and say that that behavioral trait is a manifestation of a, that, that
    2:49:11 behavior is a manifestation of a character trait.
    2:49:13 I don’t know if that link is right or not.
    2:49:16 I could easily argue and I’d be speculating.
    2:49:25 So I don’t know for sure that he was convinced that that election was absolutely unequivocally stolen.
    2:49:30 So when he’s doing those things, it’s not, he’s saying, I wish to be dictator for life.
    2:49:31 I mean, he did leave office.
    2:49:32 Right.
    2:49:37 But he’s saying, find me the mechanism to ensure that those assholes don’t steal it from me.
    2:49:39 I’m neither here or there on this one.
    2:49:40 No, he’s not a dictator.
    2:49:44 No, he didn’t incite a violent insurrection.
    2:49:45 He did.
    2:49:50 So these are things we can debate, but in turn, I’ll put it another way.
    2:49:54 Do you think that the world, the world is made up of some very, very nasty bullies?
    2:49:55 Do we agree?
    2:49:56 Very, very nasty.
    2:49:57 Yes.
    2:49:58 Yeah.
    2:49:59 There’s all the Islamic guys.
    2:50:00 There’s North Korea.
    2:50:01 There’s China.
    2:50:02 There’s Putin.
    2:50:08 Who do you think when they sit at night, they fear more?
    2:50:15 Do they, do you think that they feel the Cackler, Kamala Harris, avocado brain Joe Biden?
    2:50:22 Or do you think crazy cowboy, here’s the, here’s the nuclear button.
    2:50:23 You ready?
    2:50:31 Do you see what I’m doing?
    2:50:35 That unpredictability, that’s very powerful.
    2:50:41 When you go into a prison yard for the first time, everybody’s looking at you.
    2:50:45 Is this guy going to become a punk and my girlfriend or is this guy that I should fear?
    2:50:51 How you act that first hour or two is going to determine how you do your time.
    2:50:58 Well, Donald Trump is the guy that I want to be running my prison yard, not the Cackler.
    2:50:59 I hope you understand what I’m doing here.
    2:51:01 I’m trying to, there’s two things I’m doing.
    2:51:04 The first thing is I’m trying to form my own opinion by interrogating.
    2:51:05 Am I successful at all?
    2:51:07 No, no, it’s really interesting.
    2:51:08 No, it is really interesting.
    2:51:09 And it’s not just you.
    2:51:12 I’m asking these questions because I ask a bunch of people that are smart and have different
    2:51:13 perspectives and helps me form my own.
    2:51:16 But also I feel, I feel an obligation to represent the other side.
    2:51:17 Of course.
    2:51:18 I understand how you feel about Kamala Harris.
    2:51:20 So I’m trying to interrogate this, this feeling of Donald Trump.
    2:51:24 So is there any character trait that you can point out in Donald Trump that is over?
    2:51:29 I’m almost certain that he had, remember, you said you’ve got three groups of friends
    2:51:33 and one group pathologically cheats on their partners.
    2:51:37 I’m willing to bet that Donald Trump is the head of that thing.
    2:51:43 So as a moral person who wishes to be loyal and honor my wife, I don’t appreciate that trait
    2:51:47 because many high status men have access to a lot of beautiful women.
    2:51:52 And then what determines your virtue and your character is to be able to have the self
    2:51:54 control to not succumb to that.
    2:51:55 I value that.
    2:51:57 I don’t think Donald Trump has it.
    2:51:58 Happy.
    2:51:59 I said something negative about it.
    2:52:00 No, no, no.
    2:52:01 Do you know what’s funny?
    2:52:06 Because when I, when I heard your opinion on Donald Trump and Kamala Harris, I was in
    2:52:11 my hotel room thinking, one of the things I observe in people that are political, have
    2:52:17 a political opinion is they are like incapable of saying anything critical about their own
    2:52:19 candidate or the person that they’d vote for.
    2:52:24 And it baffles me because it’s the same parasitic mind virus where you’ve lost objectivity that
    2:52:26 you talk about in your work.
    2:52:27 No, 100%.
    2:52:30 And so, and I wouldn’t necessarily only stop there, right?
    2:52:36 I mean, we could stop there, but, but he doesn’t strike me as a man that is of the highest
    2:52:38 moral virtues, right?
    2:52:43 So I am very much driven by an exacting code of personal conduct.
    2:52:47 I’m willing to bet that he doesn’t come close to that.
    2:52:51 So, so, so, but again, you live in the real world, right?
    2:52:56 So in the real world, you don’t have a perfect messianic character that’s Jesus, right?
    2:53:00 So given those two choices, which one do I want?
    2:53:05 Well, I want the guy who’s a bit scarier and Donald Trump is a lot scarier than the Cackler.
    2:53:06 I understand.
    2:53:14 And I, I see flaws and I see at least one upside or more in both options.
    2:53:20 So, but anyway, what’s the most important thing we should have talked about that we didn’t discuss?
    2:53:26 Maybe the importance of social connections, which is one of the fundamental ways that you
    2:53:30 could lead a super happy life to the point of the happiness book.
    2:53:36 It turns out that the quality of your social relationships is a better predictor of your health
    2:53:39 in the long term than your cholesterol scores at age 50.
    2:53:40 That’s crazy.
    2:53:45 So having these meaningful dialogues, whether it be in a formal setting like on a, on a show
    2:53:49 or whether it be going through the pub and interacting with people about whether Manchester City
    2:53:51 or Manchester United is better.
    2:53:55 We’re a social species having meaningful connections with people is crucially important.
    2:53:59 Get out there, read, get educated, build meaningful connections with people.
    2:54:03 And hopefully you’ll be happy.
    2:54:08 I have a closing tradition in this podcast, where the last guest leaves a question for
    2:54:10 the next guest without knowing who they’re going to be leaving it for.
    2:54:15 And the question that’s been left for you is tell me about a time in which someone said
    2:54:23 something to you positive or negative, which really capital letters struck, stuck with you
    2:54:25 and does still to this day.
    2:54:28 What an amazing question.
    2:54:31 Am I allowed to know who that guest was or you don’t know?
    2:54:32 Unfortunately, no.
    2:54:33 No, okay.
    2:54:34 Perfect.
    2:54:36 Well, what a, what a cool thing to do.
    2:54:41 And as you were saying it, I was already answering it in my head.
    2:54:48 So remember earlier, we talked about purity and the exacting standard of exacting code of personal
    2:54:57 conduct about maybe 30 years ago, my mother said, you know, God, you better learn that
    2:55:03 the world doesn’t abide to your purity bubble and the quicker that you learn that, the happier
    2:55:04 you will be.
    2:55:11 And I think it’s the by far the most profound thing that I’ve ever heard anybody say, because
    2:55:18 oftentimes what that ends up causing is because of my code of personal conduct, this kind of
    2:55:24 maladaptive perfectionism, this moral scrupulosity, this purity bubble, the world should be, you
    2:55:26 should never be dishonest.
    2:55:28 You should never be duplicitous.
    2:55:30 If I treat you well, you should reciprocate.
    2:55:34 So it’s this, like I live in this Lala land of purity, at least my expectations.
    2:55:35 What ends up happening?
    2:55:40 You, you’re setting yourself for disappointment because you are expecting the world to abide
    2:55:45 to this beautiful purity bubble, but the world is ugly and messy.
    2:55:50 And so you end up with things where someone comes up to you and says for 25 minutes, you
    2:55:54 know, taking your time with your children, then when they leave, I’m pissed off to my
    2:55:59 wife for the next 10 minutes because I was imposing my expectation, which is I would
    2:56:01 never dare do that to someone else.
    2:56:10 So I think if I were able to lower my expectations and, and internalize that message, I wouldn’t
    2:56:13 be as disappointed in so many people so often.
    2:56:15 Easier said than done.
    2:56:16 Easier said than done.
    2:56:18 It needs to be like a morning practice.
    2:56:19 True.
    2:56:22 Thank you so much for the work that you do.
    2:56:31 Dr. Gad, I found your books to be really, really important because they are unapologetically
    2:56:32 challenging.
    2:56:36 And for anybody who cares about the pursuit of truth, whether they agree with you or not,
    2:56:41 but just the pursuit itself of truth, they care about ideas that are unapologetic and
    2:56:47 are courageous and are immune from political correctness.
    2:56:51 And I know that some people who I doubt any of them got to the end of the conversation,
    2:56:59 but some people who do care about such a thing, I think those people are the most important
    2:57:00 of our time.
    2:57:05 And they can find, I think so many of the answers that they’re searching for in the books that
    2:57:06 you write.
    2:57:10 I love the book about happiness, happiness eight secrets for leading the good life.
    2:57:14 And I referenced your earlier book as well, but the parasitic mind book, I think is the
    2:57:17 most important of them all, because it’s so unbelievably relevant.
    2:57:21 And if you understand what’s written in this book, I think you have a different lens, a
    2:57:24 different pair of sunglasses that you can walk through the world with.
    2:57:26 And it can make sense of the things that you’re seeing.
    2:57:30 And in fact, both of the books have this sort of through line, because if you understand
    2:57:36 the world, as you said just then, you can be happier within it, despite its imperfections.
    2:57:38 And so thank you for doing the work that you do.
    2:57:41 I know it comes at a tremendous cost, a personal cost.
    2:57:44 I don’t know whether you see it as a cost, but it’s just an inevitability.
    2:57:45 But it’s incredibly important.
    2:57:49 And I’m a big, big fan of the work that you do, not to say that I agree with everything
    2:57:50 you’ve ever said.
    2:57:57 But I care the most about hearing it, nonetheless, and feeding into my sort of big intellectual
    2:57:58 reservoir of information.
    2:58:00 So I’m really, really appreciative of you.
    2:58:02 And I hope you continue to do the important work you’re doing.
    2:58:03 Thank you.
    2:58:04 Thank you so much.
    2:58:05 Could I end with a compliment?
    2:58:06 Of course you can.
    2:58:10 I’ve been on a million shows and I unhesitantly say that this is one of the best conversations.
    2:58:11 So thank you for that.
    2:58:13 Oh, that’s a really remarkable honor.
    2:58:14 Thank you so much.
    2:58:15 Appreciate you.
    2:58:16 Cheers.
    2:58:19 I have a closing tradition on this podcast, Dr. Gad, where the last guest leaves a question
    2:58:22 for the next guest without knowing who they’re going to be leaving it for.
    2:58:27 And the question that’s been left for you is, tell me about a time in which someone said
    2:58:35 something to you, positive or negative, which really capital letters stuck with you and does
    2:58:37 still to this day.
    2:58:39 What an amazing question.
    2:58:42 Am I allowed to know who that guest was or you don’t?
    2:58:43 Unfortunately, no.
    2:58:44 No, okay.
    2:58:45 Perfect.
    2:58:48 Well, what a cool thing to do.
    2:58:52 As you were saying it, I was already answering it in my head.
    2:58:59 So remember earlier, we talked about purity and the exacting standard of exacting code of
    2:59:01 personal conduct.
    2:59:09 About maybe 30 years ago, my mother said, you know, Gad, you better learn that the world
    2:59:12 doesn’t abide to your purity bubble.
    2:59:16 And the quicker that you learn that, the happier you will be.
    2:59:21 And I think it’s the by far the most profound thing that I’ve ever heard anybody say.
    2:59:28 Because oftentimes what that ends up causing is because of my code of personal conduct,
    2:59:34 this kind of maladaptive perfectionism, this moral scrupulosity, this purity bubble.
    2:59:37 The world should be, you should never be dishonest.
    2:59:39 You should never be duplicitous.
    2:59:41 If I treat you well, you should reciprocate.
    2:59:45 So it’s this, like I live in this lala land of purity, at least my expectations.
    2:59:46 What ends up happening?
    2:59:51 You, you’re setting yourself for disappointment because you are expecting the world to abide
    2:59:56 to this beautiful purity bubble, but the world is ugly and messy.
    3:00:02 So you end up with things where someone comes up to you and says for 25 minutes, you know,
    3:00:06 taking your time with your children, then when they leave, I’m pissed off to my wife
    3:00:11 for the next 10 minutes because I was imposing my expectation, which is I would never dare
    3:00:13 do that to someone else.
    3:00:22 So I think if I were able to lower my expectations and internalize that message, I wouldn’t be
    3:00:25 as disappointed in so many people so often.
    3:00:26 Easier said than done.
    3:00:27 Easier said than done yesterday.
    3:00:29 It needs to be like a morning practice.
    3:00:30 True.
    3:00:34 Thank you so much for the work that you do, Dr. Gad.
    3:00:43 I found your books to be really, really important because they are unapologetically challenging
    3:00:47 and for anybody who cares about the pursuit of truth, whether they agree with you or not,
    3:00:52 but just the pursuit itself of truth, they care about ideas that are unapologetic and
    3:00:58 are courageous and are immune from political correctness.
    3:01:02 And I know that some people, I doubt any of them got to the end of the conversation,
    3:01:10 but some people who do care about such a thing, I think those people are the most important
    3:01:15 of our time and they can find, I think, so many of the answers that they’re searching for
    3:01:16 in the books that you write.
    3:01:18 I love the book about happiness.
    3:01:21 Happiness, eight secrets for leading the good life.
    3:01:25 And I referenced your earlier book as well, but the parasitic mind book I think is the
    3:01:28 most important of them all because it’s so unbelievably relevant.
    3:01:32 And if you understand what’s written in this book, I think you have a different lens,
    3:01:35 a different pair of sunglasses that you can walk through the world with and it can make
    3:01:37 sense of the things that you’re seeing.
    3:01:41 In fact, both of the books have this sort of through line because if you understand the
    3:01:47 world, as you said just then, you can be happier within it, despite its imperfections.
    3:01:48 So thank you for doing the work that you do.
    3:01:51 I know it comes at a tremendous cost, a personal cost.
    3:01:55 I don’t know whether you see it as a cost, but it’s just an inevitability.
    3:01:58 But it’s incredibly important and I’m a big, big fan of the work that you do.
    3:02:04 Not to say that I agree with everything you’ve ever said, but I care the most about hearing
    3:02:09 it nonetheless and feeding into my sort of big intellectual reservoir of information.
    3:02:13 So I’m really, really appreciative of you and I hope you continue to do the important
    3:02:14 work you’re doing.
    3:02:15 Thank you so much.
    3:02:16 Could I end with a compliment?
    3:02:21 I’ve been on a million shows and I unhesitantly say that this was one of the best conversations.
    3:02:22 So thank you for that.
    3:02:23 Oh, that’s really remarkable.
    3:02:24 I thank you so much.
    3:02:25 I appreciate you.
    3:02:26 Cheers.
    3:02:31 Isn’t this cool?
    3:02:35 Every single conversation I have here on The Diary of a CEO, at the very end of it, you’ll
    3:02:40 know I asked the guest to leave a question in The Diary of a CEO.
    3:02:44 And what we’ve done is we’ve turned every single question written in The Diary of a
    3:02:49 CEO into these conversation cards that you can play at home.
    3:02:53 So you’ve got every guest we’ve ever had their question.
    3:03:00 And on the back of it, if you scan that QR code, you get to watch the person who answered
    3:03:01 that question.
    3:03:07 We’re finally revealing all of the questions and the people that answered the question.
    3:03:13 The brand new version two updated conversation cards are out right now at the conversation
    3:03:14 cards.com.
    3:03:16 They’ve sold out twice instantaneously.
    3:03:20 So if you are interested in getting hold of some limited edition conversation cards,
    3:03:23 I really, really recommend acting quickly.
    3:03:47 [MUSIC PLAYING]
    Bạn có biết Steven, người đàn ông nguy hiểm nhất mà một người phụ nữ có thể gặp trong đời không? Đó chính là chồng cô ấy. Và lý do số một áp đảo là vì– Tiến sĩ Gadzad hiện là một nhà tâm lý học tiến hóa. Ông nổi tiếng với những quan điểm đầy kích thích và thách thức về các nguyên tắc cơ bản– –định hình mối quan hệ ra quyết định và xu hướng xã hội. Nếu bạn nghĩ rằng có một số kiến thức không nên theo đuổi vì nó không ủng hộ tư tưởng của bạn, thì đó là một nguyên tắc cực kỳ nguy hiểm. Ví dụ, ý tưởng rằng chế độ một vợ một chồng là tự nhiên là không đúng. Đàn ông có nhiều khả năng muốn có nhiều bạn tình hơn. Đó là điều đã được phát hiện trong nhiều nghiên cứu ở nhiều nền văn hóa khác nhau. Nhưng việc tôi giải thích tại sao việc lừa dối có thể hợp lý từ góc độ tiến hóa không có nghĩa là tôi đang biện minh cho nó. Nhưng bây giờ đây là phần thú vị. Phụ nữ cũng đã phát triển một mong muốn rất mạnh mẽ về sự đa dạng trong tình dục. Bạn có biết khi nào phụ nữ có khả năng lừa dối nhất không? Đó là khi họ– Trong cuốn sách của bạn, bạn nói về một trường học về sự hấp dẫn của bạn đời. Đúng vậy. Thông thường, chúng ta sẽ phân loại theo chế độ ăn kiêng hẹn hò của mình, tức là lấy tất cả các thuộc tính của chúng ta và sau đó nói, “Bạn đã đạt điểm bao nhiêu?” Ví dụ, thuộc tính số một mà phụ nữ nhìn thấy là bất cứ điều gì liên quan đến địa vị xã hội. Giờ thì, sẽ không tốt cho một người có điểm 87 đi với một người có điểm 36. Điều đó sẽ tạo ra một áp lực lớn lên mối quan hệ của chúng ta. Nhưng đây là tin tốt. Có những chiến lược hiệu quả có thể cải thiện điểm số của tôi. Và hãy phân tích chúng một cách rất đơn giản. Đầu tiên, Tiến sĩ Gad. Những ý tưởng nào mà bạn đã chia sẻ đã khiến bạn gặp rắc rối nhiều nhất? Tôi sẽ bị chỉ trích vì điều này. Chửi thề nhiều. Đây là một câu mà tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói trong đời. Chúng tôi vừa đạt 7 triệu người đăng ký trên YouTube. Và tôi muốn gửi lời cảm ơn lớn đến tất cả các bạn đã đến đây mỗi thứ Hai và thứ Năm để theo dõi các cuộc trò chuyện của chúng tôi. Từ đáy lòng tôi, nhưng cũng từ phía đội ngũ của tôi,
    những người mà bạn không phải lúc nào cũng gặp,
    hiện tại có gần 50 người đứng sau cuốn Nhật ký của một CEO
    làm việc để thực hiện điều này.
    Vì vậy, từ tất cả chúng tôi, xin cảm ơn rất nhiều.
    Chúng tôi đã tổ chức một cuộc rút thăm vào tháng trước,
    và chúng tôi đã trao giải thưởng cho những người đã đăng ký theo dõi chương trình
    cho đến khi đạt 7 triệu người đăng ký.
    Và các bạn đã rất thích cuộc rút thăm đó
    đến nỗi chúng tôi sẽ tiếp tục nó.
    Vì vậy, mỗi tháng, chúng tôi sẽ trao giải thưởng mà tiền không thể mua được,
    bao gồm các cuộc gặp gỡ với tôi, lời mời tham dự các sự kiện của chúng tôi,
    và voucher quà tặng trị giá 1.000 bảng
    cho bất kỳ ai đăng ký theo dõi Nhật ký của một CEO.
    Hiện tại có hơn 7 triệu bạn.
    Vì vậy, nếu bạn quyết định đăng ký hôm nay,
    bạn có thể là một trong những người may mắn đó.
    Cảm ơn bạn từ đáy lòng tôi.
    Hãy bắt đầu cuộc trò chuyện.
    (nhạc nền)
    – Tiến sĩ Gad Sad.
    Bạn đã dành cả cuộc đời mình cho điều gì?
    – Theo đuổi sự thật và bảo vệ các quyền tự do.
    – Và điều đó có nghĩa là gì?
    – Vậy sự thật là điều mà chúng ta hy vọng có thể đạt được
    thông qua phương pháp khoa học.
    Tất nhiên, sự thật là tạm thời ở chỗ
    bất cứ điều gì chúng ta có thể đã nghĩ là đúng 300 năm trước,
    chúng ta có sự khiêm tốn về nhận thức để nói,
    “Ôi, chúng tôi đã sai. Có một sự thật mới.”
    Nhưng tôi thức dậy mỗi sáng với suy nghĩ
    rằng có những điều tuyệt vời để khám phá về bản chất con người,
    vì tôi là một nhà khoa học hành vi tiến hóa.
    Và vì vậy, sự thật theo nghĩa đó, tự do và quyền tự do ở chỗ
    không có gì là cấm kỵ
    cho mọi người nghiên cứu, lên tiếng.
    Ví dụ, bây giờ bạn nghe thấy sự xâm nhập ngày càng tăng
    của khái niệm kiến thức bị cấm,
    ý tưởng rằng có một số nghiên cứu
    mà vì nó có thể xúc phạm ai đó,
    nó có thể làm thiệt thòi một nhóm, nó không nên được theo đuổi.
    Tôi không tin vào điều đó.
    Vì vậy, không có nghiên cứu nào là cấm kỵ,
    miễn là nghiên cứu mà bạn đang thực hiện được tiến hành
    một cách khách quan, theo phương pháp khoa học.
    Vì vậy, ví dụ, một trong những cách mà bạn có thể kết thúc sự nghiệp của mình
    rất nhanh chóng với tư cách là một nhà khoa học xã hội,
    Nếu bạn thực hiện bất kỳ nghiên cứu nào xem xét sự khác biệt giữa các nhóm, chắc chắn là sự khác biệt về chủng tộc, thì đừng dám thực hiện bất kỳ nghiên cứu nào về điều đó. Ngay cả sự khác biệt về giới tính cũng không phải là một ý tưởng hay. Vì vậy, nếu bạn thực hiện nghiên cứu về sự khác biệt giới tính và nó chứng minh rằng phụ nữ vượt trội hơn nam giới trong một số nhiệm vụ, hãy tiếp tục, bạn là một người hùng, hãy công bố nó. Nhưng nếu bạn thực hiện nghiên cứu cho thấy rằng nam giới vượt trội hơn phụ nữ trong một nhiệm vụ, bạn tốt hơn nên cất nó vào ngăn kéo và giữ im lặng mãi mãi vì chúng ta không muốn phổ biến những khuôn mẫu giới tính và gia trưởng. Và vì vậy, với tư cách là một nhà tâm lý học tiến hóa, người hiểu rằng con người được tạo thành từ hai kiểu hình gọi là nam và nữ, thì điều đó được kỳ vọng rằng có nhiều điều mà nam và nữ giống nhau. Một số điều mà nam giới làm tốt hơn phụ nữ, một số điều mà phụ nữ làm tốt hơn nam giới. Đó gọi là tiến hóa, đó gọi là sinh học. Vâng, một trong những điều mà tôi bắt đầu thấy được sự ngớ ngẩn của những người rất thông minh nhưng lại được gọi là giáo sư là trong việc phủ nhận những gì tôi vừa nói, đó là chỉ cần thừa nhận rằng có những sự khác biệt giới tính bẩm sinh và tiến hóa là một điều khủng khiếp để nói trong các khoa học xã hội. Và đó là cách tôi lần đầu tiên có một khoảnh khắc “eureka” và nhận ra rằng chúng ta có một vấn đề. Làm thế nào mà những giáo sư có học thức, tinh vi này lại có thể phủ nhận điều gì đó mà, trung bình, một chú bồ câu mới sinh ba ngày tuổi nên có thể nhận ra? Và đó là điều đã dẫn tôi đến hành trình để cuối cùng viết cuốn sách “Tâm trí ký sinh” cách đây hơn 30 năm. Vậy nhà khoa học hành vi tiến hóa là gì? Đúng, đó là một câu hỏi tuyệt vời. Bạn có thể nghiên cứu hành vi theo nhiều cách. Ví dụ, hành vi học, một thứ đã được phát triển vào những năm 1930, lập luận rằng mọi thứ chúng ta làm đều là kết quả của kích thích và phản ứng. Ví dụ, điều kiện Pavlov là một hình thức của hành vi học, đúng không? Bạn liên kết một phản ứng không điều kiện, điều gì đó mà bạn đã có sẵn bẩm sinh.
    Chó sẽ tiết nước bọt khi nó thấy thức ăn.
    Và bây giờ bạn điều kiện cho nó, nếu nó nghe thấy tiếng chuông, để liên kết điều đó với thức ăn.
    Và bây giờ khi tôi chỉ cần rung chuông, nó sẽ tiết nước bọt.
    Và vì vậy các nhà hành vi học, bạn biết đấy, 70, 80, 100 năm trước
    đã lập luận rằng tất cả việc học đều do hành vi học.
    Vì vậy có nhiều trường phái tư tưởng khác nhau khi nói đến
    khung nghiên cứu hành vi con người tốt nhất là gì.
    Một nhà khoa học hành vi tiến hóa lập luận rằng bạn không thể nghiên cứu hành vi con người
    nếu bạn không xác định khung mà bạn sẽ giải quyết vấn đề này
    và hiểu biết về cách mà tiến hóa đã hình thành tâm trí con người.
    Bây giờ điều này nên nghe có vẻ hiển nhiên, nhưng một lần nữa, đối với các nhà khoa học xã hội,
    đó là những điều phát biểu của Đức Quốc xã vì các nhà khoa học xã hội tin rằng tiến hóa áp dụng
    cho mọi loài trên trái đất ngoại trừ một loài gọi là con người.
    Hoặc nếu họ tin rằng tiến hóa áp dụng cho con người,
    nó áp dụng để giải thích tại sao chúng ta có ngón tay cái đối kháng.
    Nó áp dụng để giải thích tại sao chúng ta đã tiến hóa hệ hô hấp mà chúng ta có.
    Nhưng đừng dám giải thích điều gì đó trên cổ gọi là tâm trí con người bằng cách sử dụng tiến hóa.
    Tôi đang nói bây giờ như những người đó, họ lập luận rằng chúng ta là động vật văn hóa.
    Chúng ta vượt lên trên sinh học của mình.
    Vì vậy, tất cả những gì một nhà khoa học hành vi tiến hóa làm là bất cứ điều gì mà anh ta hoặc cô ta đang nghiên cứu,
    họ cố gắng tìm kiếm những dấu hiệu Darwin tối thượng.
    Tôi sẽ đưa ra hai ví dụ. Đây là từ một cuốn sách có tên “Homicide”
    của Martin Daly và Margot Wilson, một cặp vợ chồng
    là hai trong số những người tiên phong của tâm lý học tiến hóa.
    Tôi đã đọc cuốn sách đó lần đầu tiên khi là sinh viên tiến sĩ năm nhất tại Cornell
    nơi mà nó là một khóa học tâm lý học xã hội nâng cao.
    Khoảng giữa học kỳ, giáo sư, tên ông là Giáo sư Dennis Regan,
    đã giao cuốn sách này cho chúng tôi.
    Những gì họ đã làm trong cuốn sách là áp dụng một khung tiến hóa để nghiên cứu các mẫu hành vi tội phạm.
    Trong một giây nữa, tôi sẽ giải thích điều đó có nghĩa là gì.
    Có những mẫu hình tội phạm xảy ra theo cùng một cách vì những lý do giống hệt nhau, bất kể văn hóa nào mà nó xảy ra, và bất kể thời kỳ nào. Vì vậy, chắc chắn không thể do các yếu tố văn hóa. Nó cũng không thể do các yếu tố thời đại vì nó vượt qua tất cả những điều đó. Tôi sẽ đưa ra hai ví dụ từ cuốn sách. Đó thực sự là khoảnh khắc “eureka” của tôi khi tôi quyết định, à, bây giờ tôi sẽ áp dụng khung lý thuyết tiến hóa này vào tâm lý học tiêu dùng, vào tâm lý học ra quyết định, mà cuối cùng là lĩnh vực mà tôi đã sáng lập.
    Vậy hai ví dụ. Ví dụ đầu tiên. Xin lỗi nếu tôi làm bạn cảm thấy bị áp lực. Nhưng điều này rất đáng giá. Bạn nghĩ yếu tố dự đoán số một về việc có lạm dụng trẻ em trong một gia đình là gì? Một bậc phụ huynh vắng mặt. Được rồi. Đó là một câu trả lời rất hợp lý. Thường thì trong bài giảng đầu tiên, khi tôi dạy một khóa học về tâm lý học tiến hóa, tôi sẽ hỏi câu hỏi này và bắt đầu ghi lại tất cả các câu trả lời của sinh viên. Tất cả đều là những câu trả lời hợp lý nếu có tình trạng nghiện rượu trong gia đình. Các bậc phụ huynh đã từng bị lạm dụng trong quá khứ nên họ bắt chước hành vi đó lên con cái của họ. Tất cả đều hợp lý. Vậy nếu tôi, và nhân tiện, không ai đoán được câu trả lời thực sự là gì. Vậy tôi nói, đoán xem các bạn, các bạn vừa liệt kê 25 yếu tố dự đoán hợp lý. Yếu tố dự đoán số một thì có khả năng dự đoán gấp trăm lần bất kỳ điều gì có trên bảng đó. Tôi đã giảng điều này hàng triệu lần. Tôi cảm thấy nổi da gà khi nói điều này với bạn ngay bây giờ.
    Vậy để tôi giải thích “gấp trăm lần” có nghĩa là gì trong khoa học. Khi giả sử bạn có, tôi muốn kiểm tra hiệu quả của một loại thuốc và tôi muốn so sánh nó với một loại giả dược, một viên đường. Nếu nó có tỷ lệ odds là 1.2, có nghĩa là nó hiệu quả hơn 20%. Vậy tỷ lệ là 1 so với 1.2. Đó sẽ là một hiệu ứng lớn. 1 so với 1.2. Điều tôi đang nói là 1 so với 100. Vì vậy, nó có hiệu ứng lớn hơn rất nhiều so với bất kỳ điều gì mà chúng ta thường công bố trong khoa học.
    Chà, lý do số một, Steven, tôi đã giữ bạn trong sự hồi hộp đủ lâu là nếu có một người cha/mẹ kế trong gia đình.
    Có sự gia tăng gấp trăm lần về lạm dụng trẻ em nếu gia đình không được hình thành từ hai cha mẹ sinh học.
    Đó là lý do tại sao câu chuyện cổ tích về Cô bé Lọ Lem lại là một câu chuyện phổ quát, vì nó nói lên một nguyên tắc tiến hóa.
    Người mẹ kế độc ác chỉ tỏ ra độc ác với con gái riêng của mình.
    Bà thực sự rất, rất tốt với hai con gái sinh học của bà.
    Vậy bây giờ bạn có thể nói, lý do tiến hóa cho điều đó là gì?
    Chúng ta biết rằng trong nhiều loài, nơi có sự đầu tư cha mẹ rất cao, chẳng hạn như trong bầy sư tử.
    Sư tử là nhóm mèo duy nhất mà chúng sống thành bầy.
    Hầu hết các loài mèo khác đều sống đơn độc.
    Điều duy nhất mà con đực làm là hành động giao phối và sau đó nó đi mất.
    Trong bầy sư tử, những con đực thực sự đầu tư rất nhiều vào con cái của chúng.
    Điều xảy ra là có hai hoặc ba con đực thống trị trong một bầy và chúng đuổi tất cả những con đực trẻ đang lớn lên ra ngoài.
    Vì vậy, có rất nhiều con đực trẻ thất vọng trong thảo nguyên đang tìm cách chiếm lấy một bầy.
    Chúng sẽ thách thức hai, ba con đực thống trị và trong một thời gian dài, những con đực lớn tuổi sẽ từ chối những cuộc tấn công đó.
    Nhưng thời gian cuối cùng cũng sẽ bắt kịp bạn và bạn chỉ còn hai lựa chọn như một con đực thống trị.
    Bạn hoặc là rời đi và kết thúc với cái chết chậm chạp một mình trong hoang dã hoặc chúng sẽ giết bạn.
    Bây giờ, khi những con sư tử mới đến, bạn có biết điều đầu tiên chúng làm là gì không?
    Điều đầu tiên trong danh sách công việc, điều đầu tiên chúng làm là gì?
    Chúng tấn công những đứa trẻ.
    Chính xác.
    Chúng giết hại một cách có hệ thống trong một cuộc diệt chủng trẻ con.
    Mỗi con cub mà theo định nghĩa không thể là con của chúng.
    Tại sao?
    Bởi vì tôi sẽ phải tiêu tốn rất nhiều năng lượng và tài nguyên để đầu tư, vì chúng tôi là một loài có sự chăm sóc của cả cha lẫn mẹ như một bầy sư tử.
    Tôi không muốn đầu tư vào những con cub của một con đực khác.
    Bây giờ, một cách nghịch lý, thật không thể tin được, sau khi những con cái đã cố gắng hết sức để ngăn chặn những con đực mới đến, cuối cùng chúng lại thua cuộc. Điều đầu tiên xảy ra sau đó là những con cái vào thời kỳ động dục, có nghĩa là chúng trở nên nhạy cảm về tình dục với những con đực mới. Vì vậy, tôi đùa với các sinh viên của mình trong bối cảnh con người, bạn bật nhạc rất nhẹ nhàng để thu hút sự chú ý của các cô gái. Bạn mua một món quà đẹp. Bạn chú ý đến họ. Bạn muốn thu hút sự chú ý của các cô gái trong xã hội sư tử, hãy giết chết những đứa trẻ của cô ấy. Đó là một ví dụ về cách mà chúng ta đã phát triển cách tính toán trong bộ não của mình để không cảm thấy hạnh phúc khi đầu tư vào những đứa trẻ khác hơn là của chính mình. Bây giờ, điều tiếp theo xảy ra là một sinh viên sẽ nói, “Ôi, nhưng điều đó có nghĩa là bạn đang biện minh cho lạm dụng trẻ em qua khoa học sao?” Và tất nhiên câu trả lời là không, đúng không? Một bác sĩ ung thư nghiên cứu về ung thư không có nghĩa là anh ta hoặc cô ta ủng hộ ung thư. Điều đó không có nghĩa là họ ủng hộ ung thư. Nó có nghĩa là nếu bạn muốn hiểu về ung thư, bạn phải nghiên cứu nó một cách trung thực. Vì vậy, nếu bạn muốn giải quyết vấn đề lạm dụng trẻ em và bây giờ bạn biết rằng việc làm cha dượng là yếu tố dự đoán lớn nhất, đó là một thông tin quý giá để có. Đó là ví dụ một. Ví dụ hai, bạn có biết Steven, người mà có thể nói là cá nhân nguy hiểm nhất mà một người phụ nữ sẽ gặp trong đời không? Dù là bộ tộc Yanomomo ở Amazon, bộ tộc Hadzah ở Trung Phi, hay là Hy Lạp cổ đại 2.000 năm trước, hoặc là ở Detroit, Michigan 2.000 năm sau, ai là người nguy hiểm nhất mà cô ấy sẽ gặp? Hãy để tôi suy nghĩ về điều này. Ai là người nguy hiểm nhất mà cô ấy sẽ gặp? Nhiều hơn bất kỳ ai khác hàng triệu lần. Và ngay khi tôi nói ra, bạn sẽ nói, “Ôi, không đùa đâu.” Nhưng thực tế là bạn không biết chính xác đã chứng minh quan điểm của tôi, và đó là lý do tại sao tiến hóa lại quan trọng như vậy. Tôi nghĩ người nguy hiểm nhất mà cô ấy sẽ gặp là một người khác… Bạn đã sai rồi. Được rồi, tôi không biết. Chồng cô ấy.
    Tôi định nói, đó là điều bạn cần.
    Tôi đã rất gần vì não tôi nghĩ, não tôi nghĩ, chồng tương lai của cô ấy.
    Đúng vậy.
    Bởi vì tôi đang nghĩ trong quá trình tán tỉnh, điều đó khá nguy hiểm.
    Vì vậy, cho dù đó là bạn đời lâu dài của cô ấy hay bạn đời tiềm năng lâu dài, đúng không?
    Vì vậy, theo quan điểm của bạn, một người chồng là nguy hiểm nhất.
    Và lý do số một áp đảo có thể khiến anh ta dẫn đến bạo lực gia đình cho đến giết người là nghi ngờ hoặc phát hiện ra sự không chung thủy.
    Được rồi.
    Tôi là một người nghiện tội phạm thực sự.
    Và thống kê luôn cho thấy trong những chương trình tội phạm thực sự rằng tôi nghĩ khoảng 70% thời gian khi một người phụ nữ mất tích hoặc bị giết hại, đó là chồng cô ấy.
    Chính xác.
    Một điều điên rồ như vậy.
    Chính xác.
    Bây giờ, đôi khi trong những chương trình đó, lý do là vì tôi muốn loại bỏ người vợ hiện tại của mình để có thể chạy đi với người khác.
    Nhưng bất chấp tác động tiềm năng đó, thường thì khi tôi rơi vào cơn thịnh nộ giết người, đó là vì tôi lo lắng rằng bạn đã lừa dối tôi hoặc thực sự, tôi có bằng chứng rằng bạn đã lừa dối tôi.
    Vâng.
    Vì vậy, câu hỏi đặt ra là, tại sao nam giới loài người lại phát triển khả năng nhận thức, cảm xúc và hành vi để phản ứng theo cách này?
    Một lần nữa, bạn không biện minh cho điều đó.
    Bạn không nói, ôi, nếu tôi đưa cho bạn lời giải thích khoa học, điều đó có nghĩa là việc đánh phụ nữ là điều chấp nhận được.
    Nhưng lý do là vì chúng ta là một loài có cha mẹ đôi, các ông bố loài người là những người cha phi thường trong bối cảnh động vật có vú.
    Chúng ta là một trong những người cha có sự đầu tư nhiều nhất.
    Chà, bây giờ chúng ta không đầu tư nhiều như các bà mẹ loài người, nhưng chúng ta thực sự là những người cha tuyệt vời.
    Vì vậy, tổ tiên của bạn và tổ tiên của tôi, Stephen, những tổ tiên nam, không đến từ một dòng họ mà họ nói, này, đừng lo lắng, các quý cô, hãy vui vẻ với người làm vườn quyến rũ bao nhiêu tùy thích, vì tôi sẽ rất vui khi dành 18 năm tiếp theo để nuôi dạy những đứa trẻ.
    Và do đó, chúng ta đã phát triển hệ thống đó để cố gắng ngăn chặn một mối nguy cơ cơ bản đối với lợi ích di truyền của chúng ta, đó là sự không chắc chắn về cha.
    Không có khái niệm nào về sự không chắc chắn về mẹ, đúng không?
    Vì vậy, khi tôi đọc cuốn sách với những hiện tượng phức tạp được giải thích một cách tinh tế, tiết kiệm và đơn giản đến mức bạn cảm thấy, vâng, điều đó thật hợp lý. Đó là khoảnh khắc “eureka” của tôi. Và khoa học hành vi tiến hóa chính là những gì tôi vừa mô tả trong năm phút qua, tức là sử dụng góc nhìn sinh học tiến hóa và tâm lý học tiến hóa để nghiên cứu các hiện tượng con người.
    Trước khi chúng ta quay lại nói về những vấn đề rộng hơn, tôi vừa nghĩ đến rằng với bối cảnh đó, thì việc lừa dối là có thể biện minh được. Lừa dối trong một mối quan hệ lãng mạn. Vậy thì điều đó phụ thuộc vào việc bạn nói “có thể biện minh” như thế nào, bạn đang rơi vào cái bẫy là nếu bạn giải thích nó một cách khoa học, thì điều đó là ổn. Chúng ta cũng có một la bàn đạo đức do một cơ chế tiến hóa.
    Vì vậy, một trong những khó khăn của cuộc sống là làm thế nào để điều hướng qua những sợi dây Darwin kéo tôi theo nhiều hướng khác nhau, đúng không? Tôi đã phát triển một mong muốn ăn uống thỏa thích những thực phẩm béo. Nhưng nếu tôi làm điều đó một cách không kiểm soát, tôi sẽ trở thành một đô vật sumo và chết vì bệnh tim ở tuổi 42. Vì vậy, tôi cũng đã phát triển cơ chế tự kiểm soát.
    Vì vậy, thực tế là tôi giải thích tại sao việc lừa dối có thể có ý nghĩa tiến hóa không có nghĩa là tôi đang biện minh cho nó. Vâng, không. Và tôi nghĩ điều này thực sự quan trọng vì chúng ta phải cung cấp cho mọi người một bộ công cụ để suy nghĩ về cuộc trò chuyện này. Để họ không giả định rằng mọi thứ được nói ra đều là sự ủng hộ cho điều đó. Nó chỉ là một lời giải thích về điều đó qua lăng kính của sự tiến hóa.
    Và bạn biết không? Một số người không thể làm điều đó. Một số người bị kích thích quá mức bởi… Hầu hết mọi người được gọi là đồng nghiệp của tôi. Ồ, thật sao? Vâng. Đúng vậy.
    Vì vậy, tôi chỉ hy vọng rằng mọi người đang lắng nghe bây giờ biết rằng mọi thứ ở đây không phải là sự ủng hộ cho một điều gì đó. Nó là một lời giải thích tiến hóa cho một điều gì đó. Tuyệt vời. Bạn biết đấy, tôi chắc chắn rằng cả hai chúng ta đều đầy thành kiến, vì vậy không có gì là hoàn toàn thuần khiết. Đúng vậy. Nhưng chúng ta sẽ cố gắng và chỉ hy vọng rằng từ đây trở đi mọi người sẽ hiểu điều đó.
    Khi tôi đặt câu hỏi về việc gian lận, điều tôi cố gắng hiểu là từ góc độ tiến hóa, liệu chế độ một vợ một chồng có phải là một điều bình thường hay không.
    Tôi sẽ bắt đầu và chạy trong 10 phút tới. Bạn đã sẵn sàng chưa?
    Tôi đã sẵn sàng. Hãy để tôi cung cấp một chút bối cảnh ở đây.
    Chắc chắn rồi, xin mời.
    Tôi có rất nhiều bạn nam và tôi thấy một cách chân thành toàn bộ phổ quan hệ.
    Và đây là cách tôi sẽ mô tả nó.
    Tôi có một nhóm bạn nam hoàn toàn trung thành trong những mối quan hệ tuyệt vời, cam kết với bạn đời của họ,
    và đã thực hiện điều mà tôi cho là một hình thức kỷ luật để không theo đuổi bất kỳ cám dỗ nào mà họ có thể có.
    Tôi yêu nhóm bạn đó.
    Tuyệt vời.
    Nhóm bạn nam ở giữa đang vật lộn với đủ loại lực lượng,
    mọi thứ từ khiêu dâm đến có thể thử nghiệm.
    Và sau đó tôi có nhóm bạn khác mà tôi sẽ phân loại là những kẻ gian lận,
    những người gian lận gần như không kiểm soát được với bạn đời của họ, không kiểm soát được.
    Và phổ bạn bè ở đây khoảng 20 người.
    Bây giờ, tôi nhìn vào nhóm bạn đó và tôi tự hỏi, ai là người đúng?
    Đúng vậy.
    Bởi vì về mặt đạo đức, tôi có thể nói rằng những người ở đây đang làm tổn thương người khác.
    Những kẻ gian lận đang làm tổn thương người khác, bạn biết đấy, đặc biệt nếu họ bị phát hiện trong những gì họ đang làm.
    Nhưng ai là người đúng từ góc độ tiến hóa?
    Chà, họ đều đúng theo một nghĩa nào đó, vì tất cả chúng ta đều có mong muốn lạc lối,
    nhưng chúng ta không nhất thiết phải thể hiện mong muốn đó qua hành vi rõ ràng.
    Nam và nữ?
    Đúng vậy, điều đó rất đúng.
    Vì vậy, thường nếu tôi nói, ôi, nam giới đã tiến hóa một mong muốn về sự đa dạng tình dục,
    hầu hết mọi người, ngay cả khi họ không biết gì về tiến hóa, sẽ nói, vâng, điều đó có lý.
    Nhưng bây giờ đây là phần thú vị.
    Phụ nữ cũng đã tiến hóa một mong muốn rất mạnh mẽ về sự đa dạng tình dục.
    Bây giờ, không đến mức độ như nam giới.
    Vì vậy, đã có những nghiên cứu được thực hiện trên một số lượng văn hóa đáng kinh ngạc.
    Và trong mọi nền văn hóa đã được ghi nhận, nam giới có khả năng muốn nhiều bạn tình hơn và vân vân.
    Nhưng điều đó không có nghĩa là phụ nữ là những người bảo thủ cổ hủ như trong thời kỳ Victoria.
    Vậy bây giờ hãy để tôi đưa ra nhiều bằng chứng cho thấy phụ nữ không phải là những người bảo thủ như chúng ta có thể mong muốn họ trong một cuốn tiểu thuyết thời Victoria.
    Bạn có biết khi nào phụ nữ có khả năng ngoại tình cao nhất không?
    Tôi biết vì tôi đã đọc công trình của bạn.
    Vậy tôi sẽ nói hay bạn muốn nói?
    Chà, đó là khi họ đang ở giai đoạn sinh sản tối đa, phải không?
    Rất tốt. Bạn đã làm bài tập của mình.
    Vậy khi họ đang ở giai đoạn sinh sản tối đa là khi họ có khả năng ngoại tình cao nhất.
    Chiến lược đó, nhân tiện, và họ ít có khả năng yêu cầu sử dụng biện pháp tránh thai.
    Bạn sẽ nghĩ rằng nếu tôi ngoại tình bên ngoài hôn nhân, tôi đang nói như một người phụ nữ bây giờ,
    nếu tôi ngoại tình bên ngoài hôn nhân, tôi sẽ muốn tăng khả năng sử dụng biện pháp bảo vệ, vì tôi không muốn mang thai.
    Nhưng nếu chiến lược cho việc tôi ngoại tình là vì tôi đang tìm kiếm những gen ưu việt hơn, thì tôi sẽ không sử dụng biện pháp bảo vệ, đúng không?
    Vì vậy, bạn hiếm khi thấy một người phụ nữ ngoại tình với một người đàn ông có chất lượng kiểu hình, chất lượng di truyền thấp hơn.
    Tôi rất muốn có Bill Gates làm bạn đời lâu dài của mình.
    Nhưng sau đó tôi muốn có một vận động viên bơi lội Olympic nam làm người tình bí mật.
    Bây giờ, nếu tôi có thể thuyết phục Bill Gates rằng vận động viên bơi lội nam Olympic thực sự trông giống Bill Gates, và thực sự là người yêu của bạn, chính là bạn, Billy.
    Bạn là người đó, thì tôi, với tư cách là một người phụ nữ, đã thắng trò chơi xổ số di truyền.
    Được rồi. Vậy không phải là phụ nữ không quan tâm đến sự đa dạng trong tình dục.
    Đó là một, đây là một điểm khác.
    Nếu bạn lập bản đồ, đây là từ các nghiên cứu, tôi nghĩ là vào đầu những năm 80.
    Tôi không có tài liệu tham khảo chính xác, nhưng dễ tìm.
    Xin lỗi, chỉ trong công trình của bạn, bạn nói rằng phụ nữ có khả năng ngoại tình với người có nguồn gen tốt hơn?
    Đúng.
    Vậy Bill Gates không có nguồn gen tốt vì anh ấy giàu có và nhỏ bé?
    Vâng.
    Vậy yếu tố trí tuệ là có.
    Có thể yếu tố thúc đẩy là có.
    Nhưng kiểu hình thì không.
    Kiểu hình là gì?
    Kiểu hình là sự biểu hiện vật lý của bạn, đúng không?
    Được rồi.
    Vậy nếu tôi nói tôi muốn một chàng trai cao, có cơ bắp hình chữ V, có hàm testosterone, đúng không?
    Ý tôi là, nếu tôi là một người phụ nữ, tôi không thường xuyên, trong những suy nghĩ sâu kín của mình, mơ tưởng về việc bị Bill Gates chinh phục.
    Nhưng những đặc điểm vật lý đó có phải chỉ ra rằng người này có thể cung cấp cho tôi không?
    Chắc chắn rồi.
    Ý tôi là, bạn đang nói rằng Bill Gates đã cung cấp rồi.
    Đúng vậy.
    Nhưng cũng có cái gọi là giả thuyết con trai quyến rũ.
    Bill Gates sẽ không sinh ra, ý tôi là, ông ấy sẽ sinh ra những đứa trẻ mà có thể, nếu như trí thông minh có thể di truyền, sẽ cho tôi những đứa trẻ thông minh, nhưng ông ấy sẽ không cho tôi những đứa trẻ có sức mạnh, đúng không?
    Và tất nhiên, một số người trong chúng ta may mắn có cả sức mạnh và trí tuệ, nhưng đó là điều hiếm có.
    Đó là một lời khen rất tốt.
    Cảm ơn bạn.
    Bây giờ hãy tưởng tượng nếu tôi cao thêm bốn inch, thì tôi có nghĩa là, đó là tất cả.
    Tôi sẽ được phong làm hoàng đế.
    Không, nhưng nói nghiêm túc, cả đàn ông và phụ nữ đều rất hai mặt trong hành vi tình dục của họ.
    Vì vậy, ý tưởng rằng chế độ một vợ một chồng là tự nhiên là không đúng.
    Bây giờ, nó là tự nhiên ở chỗ khoảng 85% các nền văn hóa đã được ghi chép có chế độ một vợ một chồng như một cơ chế thể chế vì chúng ta là một loài có cha mẹ cả hai.
    Và gần như tất cả những nền văn hóa khác đều có cái gọi là đa thê, một thuật ngữ không nên nhầm lẫn với đa phu.
    Vì vậy, tôi sẽ làm một chút ngoặc và tôi sẽ quay lại với các bằng chứng chứng minh rằng phụ nữ cũng thích sự đa dạng tình dục.
    Vì vậy, đa thê chỉ có nghĩa là một đến nhiều, người ta sử dụng nó như đồng nghĩa với một người đàn ông, nhiều phụ nữ, nhưng đó không phải là những gì đa thê là.
    Đa thê là một đến nhiều, có thể có hai hình thức.
    Nó có thể là một người đàn ông, nhiều phụ nữ, được gọi là đa thê, hoặc nó có thể là một người phụ nữ, nhiều đàn ông, được gọi là đa phu.
    Hầu như không có xã hội nào mà về mặt thể chế có chế độ đa phu, vì điều đó sẽ không có ý nghĩa tiến hóa cho hệ thống giao phối đó xuất hiện. Trường hợp nổi tiếng duy nhất về đa phu được gọi là đa phu anh em Tây Tạng. Từ “anh em” có nghĩa là trong chừng mực có những lý do sinh thái khiến chúng ta phải chấp nhận một người phụ nữ có nhiều bạn trai, thì đó sẽ là những người anh em. Lý do cho điều này là vì một cơ chế gọi là “sự thích nghi bao gồm”, có nghĩa là tôi có thể tăng cường khả năng sinh sản của mình thông qua việc sinh sản trực tiếp. Tôi có con và do đó chúng sẽ chia sẻ một nửa gen của tôi, nhưng tôi cũng có thể đầu tư vào con cái của anh chị em mình, những người cũng chia sẻ gen với tôi và tôi vẫn có thể gia tăng sự thích nghi bao gồm của mình. Vì vậy, đa phu không nhất thiết phải là một ngõ cụt tiến hóa vì tôi vẫn đang mở rộng gen của mình ngay cả trong một hệ thống như vậy. Vậy có phải đây là lý do tôi chăm sóc con cái của anh trai mình một phần vì các cháu của tôi là… 100%, thực tế là tôi đã thực hiện một số nghiên cứu khoa học nơi tôi thực hiện chính xác những loại thử nghiệm này, nơi tôi xem xét mô hình đầu tư vào các thành viên gia đình khác nhau dựa trên mối quan hệ di truyền của họ với tôi. R là một cái gì đó được gọi là hệ số quan hệ di truyền. Vậy tôi và anh trai tôi có R là 0.5, tôi và sinh đôi giống hệt của tôi có R là 1, tôi và một người lạ ngẫu nhiên có R là 0, tôi và các cháu của tôi có R là 0.25, tôi và cha mẹ tôi có R là 0.5, tôi và ông bà tôi có R là 0.25. Vì vậy, chúng tôi muốn thử nghiệm xem liệu mô hình đầu tư, trong trường hợp này thông qua việc tặng quà, có tương quan với mối quan hệ di truyền giữa người tặng và người nhận hay không. Và như bạn có thể dự đoán một cách trực quan, ngay cả khi bạn không phải là một nhà tâm lý học tiến hóa tinh vi, thì mối quan hệ di truyền càng lớn, kích thước món quà càng lớn. Tôi có khả năng tặng một món quà lớn hơn trong đám cưới của anh trai mình so với món quà tặng cho anh họ thứ hai của tôi.
    Và vì vậy, chúng tôi đã phát triển một phép tính cho phép chúng tôi phân bổ các khoản đầu tư này phù hợp với mối quan hệ di truyền của chúng tôi, mà, nhân tiện, bạn có thể thấy ở vô số loài động vật.
    Khả năng bạn rời khỏi khu vực của mình để bảo vệ những người trong khu vực tăng lên nếu những người trong khu vực có mối quan hệ di truyền lớn hơn với bạn.
    Vì vậy, phần khác trong bài báo năm 2018 sẽ khiến bạn ngạc nhiên, vì điều đó, bạn sẽ không thể trực giác mong đợi.
    Phát hiện đầu tiên, bạn nói, vâng, điều đó có lý. Tôi tặng nhiều quà hơn cho anh trai mình so với anh họ thứ ba.
    Vì vậy, chúng tôi muốn kiểm tra xem tại một đám cưới ở Israel thực tế, vì họ có dữ liệu từ 30 đám cưới thực tế, tôi nghĩ là 30 đám cưới, vì vậy họ có dữ liệu thực địa.
    Họ có dữ liệu về tất cả những người tham dự và những món quà mà họ đã tặng. Chú Mordechai đã tặng 180 đô la.
    Vì vậy, điều mà chúng tôi muốn kiểm tra là liệu bên mẹ hay bên cha của cô dâu và chú rể, dựa trên tất cả các hệ số mối quan hệ di truyền, bên nào sẽ tặng nhiều hơn.
    Bây giờ, ở Trung Đông, đây là một xã hội gia trưởng, nhưng lý thuyết tiến hóa sẽ dự đoán điều gì đó khác. Và hãy để tôi giải thích tại sao.
    Vì vậy, hãy lấy ví dụ về bốn ông bà của bạn. Được rồi, có bà ngoại, ông ngoại bên mẹ, bà ngoại, ông ngoại bên cha.
    Về mặt mối quan hệ di truyền, mỗi người đều có mối quan hệ di truyền với bạn là 0.25, tức là một phần tư gen của họ, họ chia sẻ với bạn.
    Nhưng đây là phần thứ hai, sự chắc chắn di truyền không giống nhau giữa bốn người.
    Ông ngoại bên cha của bạn có hai lớp không chắc chắn về paternity.
    Bà ngoại bên mẹ của bạn không có sự không chắc chắn về paternity giữa các thế hệ, vì không có sự không chắc chắn về maternity.
    Vì vậy, bạn sẽ dự đoán rằng ông ngoại bên cha sẽ đầu tư ít nhất vào các cháu của mình.
    Bà ngoại bên mẹ sẽ đầu tư nhiều nhất và hai ông bà còn lại sẽ ở giữa.
    Đó là điều đã được tìm thấy trong nhiều nghiên cứu ở nhiều nền văn hóa khác nhau.
    Bạn có thể phải giải thích về sự không chắc chắn về cha.
    Sự không chắc chắn về cha có nghĩa là khi một đứa trẻ được sinh ra, bạn không bao giờ biết chắc rằng đó là con của bạn, đúng không?
    Người mẹ luôn biết rằng đó là con của cô ấy, vì cô ấy đã sinh ra đứa trẻ, đúng không?
    Vì vậy, chúng tôi muốn kiểm tra xem liệu gia đình của cô dâu và chú rể có tặng quà nhiều hơn so với gia đình của người cha hay không, chính xác vì không có sự không chắc chắn về mẹ, nhưng có sự không chắc chắn về cha, và đó chính xác là những gì chúng tôi đã tìm thấy.
    Vì vậy, gia đình của người phụ nữ đã tặng nhiều quà hơn.
    Chính xác.
    Cảm ơn bạn đã tóm tắt những điều dài dòng đó.
    Và một lần nữa, chỉ để làm rõ lý do tại sao điều đó lại như vậy, vì họ đang cố gắng đảm bảo rằng người đàn ông có sự đầu tư?
    Không, vì gia đình của người mẹ đơn giản là có nhiều động lực hơn trong việc đầu tư vào cô dâu hoặc chú rể vì họ biết rằng đó là đứa trẻ của họ.
    Vì không có sự không chắc chắn.
    Không có sự không chắc chắn.
    Bạn hiểu chứ?
    Được rồi.
    Vậy bây giờ chúng ta có thể kết thúc vòng tròn về sự đa dạng tình dục không?
    Cho đến nay, tôi đã nói rằng có bằng chứng chắc chắn rằng phụ nữ cũng có một quỹ hưu trí về sự đa dạng tình dục nhờ vào việc họ lừa dối nhiều hơn khi họ ở giai đoạn sinh sản tối đa và không kiên quyết sử dụng biện pháp tránh thai và tất cả những điều đó.
    Đây là một điều khác.
    Bạn thực hiện một phép tính trên các loài linh trưởng.
    Vì vậy, đây là những con bonobo.
    Đây là những con khỉ đột núi.
    Đây là những con tinh tinh.
    Đây là con người.
    Bạn đưa tất cả các loài linh trưởng vào và thực hiện một phép tính về kích thước của tinh hoàn của những con đực trong loài đó dựa trên sự phóng túng tình dục của con cái trong loài đó.
    Bạn có sẵn lòng không?
    Có.
    Vì vậy, khỉ đột núi, những sinh vật phi thường, nặng 450 pound, một trong những con đực hùng vĩ nhất, chúng có một cấu trúc lãnh thổ, chúng có một sự sắp xếp đa thê.
    Có một con đực, con đực thống trị, kiểm soát quyền tiếp cận tình dục với nhiều con cái.
    Vì vậy, dựa trên những gì tôi vừa nói, bạn có thể dự đoán kích thước của tinh hoàn của chúng là bao nhiêu không?
    Chúng ta có thể có tinh hoàn nhỏ?
    Có, vì không có sự cạnh tranh mạnh mẽ hơn.
    Vì vậy, hãy tưởng tượng điều không thể tin được rằng một thuộc tính hình thái nam cơ bản, kích thước của tinh hoàn, là một phản ứng thích nghi với hành vi của con cái trong loài đó.
    Sự phóng túng của con cái trong loài đó càng cao, tinh hoàn càng lớn.
    Vì vậy, khỉ đột núi có tinh hoàn rất nhỏ.
    Khỉ đột châu Phi thì giống như những quả tinh hoàn đang đi bộ.
    Cơ thể của chúng chỉ tồn tại để hỗ trợ cho những tinh hoàn khổng lồ.
    Tại sao?
    Bởi vì trong xã hội của loài khỉ, chúng ta nói “xin chào tình dục”, chúng ta nói “tạm biệt tình dục”, chúng ta đánh nhau vì tình dục, và sau khi đánh nhau lại có tình dục.
    Vì vậy, có tình dục diễn ra liên tục để cùng một con cái có thể được thụ thai bởi nhiều con đực.
    Cách mà tôi chống lại điều đó là phát triển tinh hoàn lớn hơn, vì vậy có những cơ chế mà việc có tinh hoàn lớn hơn sẽ giải quyết vấn đề đó.
    Bây giờ, đây là Robin Baker, thực sự là một nhà khoa học người Anh đã viết một cuốn sách có tên là “Sperm Wars” nơi ông lập luận trong cuốn sách của mình.
    Một số người đã nói rằng điều này gây tranh cãi, những người khác thì nói rằng nó chặt chẽ, rằng hình thái của tinh trùng con người.
    Cấu trúc của nó.
    Cấu trúc của nó không đơn giản chỉ là kiểu tiêu chuẩn mà chúng ta đều quen thuộc, đó là có một cái đầu với một cái đuôi và tất cả đều lao về phía quả trứng huyền thoại.
    Những cái đó được gọi là tinh trùng thụ tinh.
    Ông đã chứng minh trong nghiên cứu của mình rằng có hai loại hình thái tinh trùng khác trong tinh dịch của một người đàn ông.
    Có những loại chặn không giống như tinh trùng thụ tinh.
    Phòng thủ.
    Phòng thủ, rất tốt.
    Và sau đó có những loại giết chết đi săn tinh trùng của những người đàn ông khác.
    Bây giờ, hãy kết hợp tất cả lại.
    Tinh trùng có thể sống trong đường sinh sản của phụ nữ khoảng 72 giờ.
    Do đó, việc nam giới phát triển vũ khí hóa học để có những loại chặn và giết chết có nghĩa là trong quá khứ tổ tiên của chúng ta, khả năng phụ nữ đã có quan hệ với nhiều hơn một người đàn ông trong khoảng thời gian 72 giờ,
    dù là tự nguyện hay do sự hung hãn, sẽ là rất cao.
    Vì vậy, đó là lý do tại sao bạn đã phát triển phản ứng đó.
    Bây giờ, đây là nơi bạn có thể thấy điều gì xảy ra với ý thức hệ và do đó tại sao lại có Tâm trí Ký sinh Toàn cầu.
    Khi tôi giảng bài này trước những người theo chủ nghĩa nữ quyền cực đoan, họ sẽ đến và nói: “Tiến sĩ Sad, ông là một nhà khoa học tuyệt vời.” Tại sao? Bởi vì nghiên cứu mà tôi vừa mô tả cho thấy rằng phụ nữ có thể cũng khao khát tình dục như nam giới và rằng họ cũng đã phát triển mong muốn về, bạn biết đấy, một sự thèm khát tình dục. Điều này tương ứng với các nghiên cứu về phụ nữ của tôi trong các lớp học nữ quyền cực đoan. Do đó, khi từ phía miệng này, tôi nói điều gì đó ủng hộ lý tưởng của họ, tôi trở thành một người hùng. Nếu từ phía miệng này, tôi nói, “Ồ, nhưng tình cờ, qua các nền văn hóa, đã được nghiên cứu qua rất nhiều nền văn hóa, nam giới thực sự có mong muốn lớn hơn nhiều về sự đa dạng tình dục.” Boo! Vì vậy, tôi có thể từ một người hùng trở thành số không, tùy thuộc vào việc những gì tôi vừa nói có ủng hộ lý tưởng của bạn hay không. Đó không phải là cách để đánh giá khoa học. Sự thật khoa học tồn tại độc lập với việc nó có ủng hộ lý tưởng của bạn hay không, do đó cuối cùng là tâm trí ký sinh vì bạn bị ký sinh bởi những lý tưởng xấu. Những ý tưởng nào mà bạn đã chia sẻ đã khiến bạn gặp rắc rối nhiều nhất? Trong công việc khoa học của tôi, con người là những sinh vật sinh học được hình thành bởi hai lực lượng của sự chọn lọc tình dục và tự nhiên. Boo! Phát xít. Boo! Phát xít. Ý tôi là, mọi người đang dần thay đổi quan điểm bây giờ vì vẻ đẹp của khoa học là nó tự điều chỉnh, đúng không? Ý tôi là, một số công trình lớn nhất, bây giờ bạn biết rằng chúng là những công trình lớn nhất dựa trên mức độ mà chúng đã bị từ chối ban đầu. Rất nhiều giải Nobel, câu chuyện luôn giống nhau. Nhà khoa học đề xuất một ý tưởng hoàn toàn không chính thống, trái ngược với những ý tưởng đang được chấp nhận trong khoa học, và liên tục bị từ chối cho đến khi không còn. Ví dụ rất đơn giản. Có lẽ điều đã cứu con người nhiều nhất khỏi cái chết trong suốt một trăm năm qua. Chà, đó là những thứ liên quan đến vấn đề vệ sinh, vì nhiều lúc bạn sẽ có tỷ lệ tử vong ở trẻ em do tiếp xúc với các mầm bệnh khác nhau. Chà, người đàn ông đã đưa ra ý tưởng tại sao phụ nữ thường chết trong khi sinh.
    Bạn có biết câu trả lời là gì không?
    Bởi vì bác sĩ không rửa tay sao?
    Đúng vậy!
    Tuyệt vời.
    Vậy là Samuel Weiss, một bác sĩ đã nói, “Chuyện gì đang xảy ra ở đây?
    Tại sao những người phụ nữ này lại bị sốt sau sinh, rất nghiêm trọng, và chỉ trong một hoặc hai ngày là họ đã ra đi?”
    Và ông ấy đã nói, “Ôi, khoan đã.
    Vậy là các bác sĩ phẫu thuật vừa làm việc trên xác chết.”
    Xác chết là gì?
    Giống như một thi thể.
    Như tôi đã nói, họ đang làm những công việc về bệnh lý pháp y.
    Và sau đó họ chuyển ngay sang can thiệp phụ khoa với người phụ nữ.
    Vì vậy, khi ông ấy nói, và ông ấy đã thực hiện các nghiên cứu cho thấy, “Này, đây là những người phụ nữ mà chúng tôi đã yêu cầu các bác sĩ rửa tay hoặc không yêu cầu họ rửa tay.”
    Và mọi người đã cười nhạo ông ấy.
    Ông ấy đã chết trong một nhà điều dưỡng, trong một cơ sở tâm thần.
    Vì vậy, mọi thứ đã hoàn toàn.
    Ngày nay, chúng ta dựng tượng ông ấy.
    Vậy để trả lời điểm đầu tiên của bạn, khi tôi mới bắt đầu sự nghiệp của mình, khi tôi nói, “À, nhân tiện, bạn không thể nghiên cứu người tiêu dùng mà không hiểu về sinh lý học của họ, hormone của họ.”
    Tôi đã nói, “Cái gì, loại bụi cây nào vậy?
    Đây không phải là khoa sinh học sao?
    Hãy tỉnh táo lại.
    Bạn không nên ở trong trường kinh doanh.”
    Ý bạn là gì?
    Bạn nghĩ rằng khi một người tiêu dùng ăn, họ vượt qua sinh học của họ sao?
    Nó nằm ngoài sinh học của họ?
    Vì vậy, bây giờ nhiều người trong số họ đã thay đổi quan điểm, để khi tôi lần đầu tiên đưa ra ý tưởng này cách đây 30 năm, tôi đã bị coi là một kẻ phát xít.
    Ngày nay, “Kính thưa Tiến sĩ Sado, sẽ là một vinh dự nếu bạn đến và giảng bài chính tại trường đại học của chúng tôi.”
    “Ôi, nhưng chuyện gì đã xảy ra 30 năm trước khi tôi là một kẻ nói dối?”
    Chà, rõ ràng là họ đã nhận ra.
    Vì vậy, trong công việc học thuật của tôi, chỉ cần nói rằng chúng ta là những sinh vật sinh học đã là điều gây kích thích nhất.
    Công việc tham gia công chúng của tôi không liên quan trực tiếp đến khoa học của tôi, thì đó là một danh sách rất dài, vì vậy có thể gọi là tâm trí ký sinh.
    Nhưng chắc chắn khi tôi nói về những điều liên quan, ví dụ, đến Hồi giáo, điều đó không mang lại cho tôi nhiều bạn bè Hồi giáo, thật không may.
    Bạn là người Do Thái, phải không?
    Tôi là người Do Thái.
    Đúng vậy, tôi là người Do Thái.
    Nhưng những gì tôi nói sẽ đúng cho dù tôi là người Do Thái hay là bất kỳ ai khác.
    Vậy với tư cách là một nhà khoa học hành vi tiến hóa, có bao nhiêu thứ chúng ta làm được thúc đẩy bởi tình dục và các mối quan hệ?
    Ý tôi là, trong những cuốn sách trước đây của tôi, tôi sẽ trả lời điều đó một cách lớn lao.
    Trong cuốn sách đầu tiên của tôi, cuốn sách về cơ sở tiến hóa của tiêu dùng và sau đó là bản năng tiêu dùng, tôi lập luận rằng có bốn cơ chế Darwin chính thúc đẩy nhiều mục đích hành vi của chúng ta.
    Điều đó nói lên điểm của bạn.
    Có những hành vi liên quan đến chọn lọc tự nhiên hoặc bản năng sinh tồn của chúng ta.
    Vì vậy, ví dụ, thực tế là tôi gần như chắc chắn rằng bạn và tôi có sở thích cho một dạng thực phẩm béo nào đó hơn là cần tây sống gần như là một sự đảm bảo.
    Tôi có đúng không?
    Vâng, tôi đồng ý.
    Và tôi sẵn sàng cá rằng mọi người có mặt trong studio cũng sẽ đồng ý.
    Bây giờ, chúng ta có thể có sở thích khác nhau.
    Vì vậy, tôi có thể thích thịt bò béo. Bạn thích bánh mousse sô cô la, nhưng cả hai chúng ta đều thích bánh mousse sô cô la và thịt bò hơn là cần tây sống.
    Và vì vậy có rất nhiều hành động tiêu dùng và sở thích mà tôi có thể dễ dàng cuối cùng liên kết với động lực đó.
    Điều rõ ràng nhất trong số đó sẽ là sở thích thực phẩm của chúng ta.
    Được rồi.
    Để trả lời câu hỏi trực tiếp của bạn, thì mô-đun tiếp theo, mô-đun đầu tiên, tôi gọi là mô-đun sinh tồn.
    Mô-đun tiếp theo gọi là mô-đun sinh sản, liên quan đến tình dục, là tất cả những điều mà chúng ta làm vì chúng rất nhiều được thúc đẩy bởi các vấn đề liên quan đến tình dục.
    Vì vậy, các loại sản phẩm mà nam giới và nữ giới sử dụng như tín hiệu tình dục thì đáng ngạc nhiên là giống nhau trên khắp các nền văn hóa.
    Vì vậy, ví dụ, chủ sở hữu Ferrari thì 99% là nam giới, mặc dù có một triệu phụ nữ có đủ khả năng tài chính để chắc chắn mua một chiếc Ferrari, nhưng họ không làm vậy.
    Oprah Winfrey không bị ngăn cản mua một chiếc Ferrari vì cô ấy không đủ khả năng.
    Và tuy nhiên, cô ấy không làm điều đó trong bối cảnh con người.
    Những chiếc xe sang trọng mang đặc điểm hình thái của đuôi công.
    Vì vậy, tất cả các loài động vật sinh sản tình dục đều sử dụng các tín hiệu tình dục.
    Con người, với tư cách là một loài động vật tiêu thụ, sẽ sử dụng các sản phẩm cụ thể để thể hiện tín hiệu.
    Nhìn tôi đây.
    Tôi tốt hơn Steven.
    Cách mà tôi làm điều đó là hy vọng thể hiện những tín hiệu cho thấy tôi có địa vị cao hơn bạn.
    Được rồi.
    Bây giờ, phụ nữ cũng sẽ tham gia vào việc thể hiện tín hiệu tình dục mạnh mẽ, nhưng nó sẽ liên quan đến những điều liên quan đến việc làm đẹp, đúng không?
    Vì vậy, phẫu thuật thẩm mỹ trên toàn thế giới gần như chỉ dành cho phụ nữ.
    Không phải là đàn ông không làm điều đó, như cấy tóc, nhưng đó thực sự là một lĩnh vực chủ yếu của phụ nữ.
    Và vì vậy có rất nhiều hành vi, dù liên quan đến tiêu dùng hay không, có thể được liên kết với mô-đun sinh sản theo câu hỏi của bạn.
    Sau đó có hai mô-đun khác mà tôi đã gợi ý trước đó khi tôi nói về việc tặng quà.
    Vì vậy, có mô-đun chọn lọc huyết thống. Đây là những hành vi liên quan đến việc tôi tăng cường khả năng sinh sản của mình bằng cách đầu tư vào người thân của mình.
    Được rồi.
    Và sau đó có mô-đun vị tha tương hỗ, mà lý do tại sao tôi lại nhảy xuống sông?
    Vì vậy, nếu tôi nhảy xuống sông để cứu ba đứa trẻ của mình, đó là chọn lọc huyết thống.
    Bởi vì mỗi đứa trẻ của tôi trung bình chia sẻ 50% gen với tôi.
    Vì vậy, nếu trong quá trình cứu ba đứa trẻ đó, tôi chết, thì tính toán tiến hóa hoàn toàn ủng hộ việc tôi chết.
    Ai quan tâm?
    Được rồi.
    Mặt khác, tại sao tôi lại nhảy xuống sông để cứu Steven?
    Trước hết, cho đến khi chúng ta gặp nhau hôm nay, bạn là một người lạ.
    Tại sao tôi lại cứu một người lạ?
    Nếu bạn không phải là người lạ và bạn là một người bạn, nhưng bạn vẫn không có mối quan hệ di truyền nào.
    Vì vậy, lập luận ở đây là do vị tha tương hỗ và rằng con người đã tiến hóa cơ chế tương hỗ để làm mượt các mối quan hệ xã hội của chúng ta.
    Để đáp lại một ân huệ.
    Để đáp lại một ân huệ.
    Vì vậy, thực sự câu nói “tôi gãi lưng bạn, bạn gãi lưng tôi” thực sự xuất phát từ các loài họ hàng linh trưởng của chúng ta, nơi bạn tham gia vào việc chải lông tương hỗ.
    Vậy điều gì xảy ra?
    Có một đống ký sinh trùng trên bộ lông của tôi mà tôi không thể tiếp cận được.
    Và vì vậy, những gì tôi làm là tôi đứng lại và tôi đưa lưng cho bạn, và bạn sẽ ngồi đó và gãi lưng cho tôi. Tất nhiên, mong đợi là bạn sẽ trả ơn lại. Vì vậy, tôi thực sự gãi lưng cho bạn và bạn gãi lưng cho tôi. Bây giờ, chữ ký đó đến từ đâu ban đầu? Một lập luận là hãy tưởng tượng chúng ta đang đi bộ quanh thảo nguyên, nơi mối đe dọa phổ biến nhất mà chúng ta phải đối mặt, nhưng cuộc sống cơ bản chỉ là hai điều. Ý tôi là, ngoài tình dục. Tìm bữa tối và đảm bảo rằng bạn không trở thành con mồi của ai đó. Đó là tất cả. Đó là cuộc sống. Được rồi. Vì vậy, một trong những vấn đề mà tất cả chúng ta đã phải đối mặt, lý do tại sao chúng ta đã phát triển sở thích vị giác cho thực phẩm có hàm lượng calo cao là sự không chắc chắn về calo và sự khan hiếm calo. Chúng ta không có cửa hàng trong khu phố để mua thực phẩm. Vì vậy, tôi có thể thực sự chết đói. Vậy, nếu chúng ta giảm thiểu rủi ro đó bằng cách thiết lập một chính sách bảo hiểm với một nhóm người khác cũng đang đi bộ quanh thảo nguyên? Này, lần tới khi chúng ta săn được con mồi lớn nặng 1000 pound thịt, chúng ta sẽ chia sẻ với bạn. Nhưng này, bạn hãy làm điều đúng đắn và đáp lại chúng tôi. Vì vậy, bây giờ bạn có thể nói, được rồi, tất cả những điều đó đều là khoa học đẹp đẽ. Nhưng nó thể hiện như thế nào trong hành vi tiêu dùng của con người? Có rất nhiều hành vi mà bạn và tôi tham gia, nếu chúng ta là bạn bè, hoàn toàn dựa trên mô-đun tương hỗ đó. Ví dụ, khi đến sinh nhật của bạn, tôi gọi cho bạn và mời bạn đi ăn tối. Tôi mong đợi, trừ khi bạn là một kẻ lừa đảo xã hội, rằng khi đến sinh nhật của tôi, bạn sẽ đáp lại. Bây giờ, từ góc độ kinh tế nghiêm ngặt, tại sao chúng ta không bỏ qua toàn bộ trò hề này? Tôi sẽ trả 70 đô la cho bữa ăn của bạn. Bạn sẽ trả 70 đô la cho bữa ăn của tôi. Chúng ta sẽ kết thúc ở cùng một chỗ. Hãy đừng làm vậy. Lý do tại sao chúng ta phải làm điều đó là vì nghi thức tương hỗ đó là thứ làm cho mối liên kết của chúng ta trở nên gắn bó. Và vì vậy, có rất nhiều hành vi mà chúng ta tham gia hoàn toàn phù hợp với điều đó.
    Để tóm tắt, nhiều hành vi của chúng ta mà tôi đã lập luận trong những cuốn sách trước đây có thể được ánh xạ vào một trong bốn mô-đun này.
    Và trong cuốn sách trước đó, “Bản năng tiêu dùng”, bạn đã nói về một trường học về sự hấp dẫn của bạn đời.
    Đúng vậy.
    Trường học về sự hấp dẫn của bạn đời là gì?
    Hãy tưởng tượng một chiếc xe hơi.
    Một chiếc xe được cấu thành từ nhiều thuộc tính, đúng không?
    Vậy chiếc xe có thể có hiệu suất nhiên liệu như thế nào?
    Động cơ của nó mạnh mẽ ra sao?
    Nó ôm đường tốt như thế nào?
    Nó có thân thiện với môi trường không?
    Nó có phải là một chiếc xe xanh hay có khí thải xấu?
    Vì vậy, một chiếc xe là một sản phẩm đa thuộc tính.
    Nó được cấu thành từ nhiều thuộc tính.
    Và có thể rằng cách tôi chọn chiếc xe nào là chiếc xe có điểm số tốt nhất trên tổng thể những thuộc tính đó.
    Được rồi.
    Điều đó được gọi là lựa chọn đa thuộc tính.
    Con người cũng là những sản phẩm được cấu thành từ nhiều thuộc tính.
    Vì vậy, trong thị trường hẹn hò, bạn và tôi, giả sử chúng ta đang nói về đàn ông bây giờ, nhưng tất nhiên nó cũng áp dụng cho phụ nữ.
    Có rất nhiều thuộc tính mà chúng ta biết rằng phụ nữ sẽ thích hoặc không thích về chúng ta.
    Đáng chú ý, thuộc tính phổ quát số một mà phụ nữ tìm kiếm là bất cứ điều gì liên quan đến địa vị xã hội.
    Đúng không?
    Nói cách khác, đó có thể là tham vọng của tôi.
    Có thể là sự quyết đoán của tôi.
    Có thể là sự thống trị xã hội của tôi.
    Có thể là những bằng cấp lớn mà tôi có ở phía sau lưng.
    Có thể là số lượng số không trong tài khoản ngân hàng của tôi.
    Có thể là số lượng gia súc mà tôi có nếu tôi là người thuộc bộ tộc Hadza.
    Nhưng trong bất kỳ nền văn hóa nào, chưa bao giờ có người phụ nữ nào nói như sau.
    Cho tôi một người đàn ông beta nhút nhát, không quyết đoán, có hông hình quả lê và giọng nói mũi, và tôi sẽ biến thành một con thú điên cuồng về tình dục.
    Những từ đó chưa bao giờ được nói ra trong lịch sử nhân loại.
    Được rồi.
    Nhưng những gì phụ nữ sẽ nói, bởi vì không phải là họ chỉ tìm kiếm những người đàn ông giàu có, đúng không?
    Bởi vì nhiều phụ nữ sẽ yêu say đắm một nghệ sĩ nghèo đói.
    Nhưng nghệ sĩ nghèo đói đang thể hiện điều gì?
    Tham vọng.
    Tham vọng.
    Sự quyết đoán.
    Có một con đường sáng tạo đang đến gần.
    Tôi sẽ trở thành một ngôi sao rock lớn.
    Nhưng không, đó là lý do, nhân tiện, nếu bạn làm vậy, tôi nghĩ rằng đã có một nghiên cứu được thực hiện, nơi bạn và thực sự một số sinh viên của tôi trong một lớp học của tôi đã thực hiện một nghiên cứu tương tự cho dự án của họ.
    Chỉ cần cho thấy một chàng trai, chính xác là chàng trai đó trong một quảng cáo cá nhân.
    Anh ấy có một cây guitar.
    Anh ấy không có guitar.
    Không có gì thay đổi.
    Đó là cùng một chàng trai.
    Đó là Steven, nhưng hãy đưa cho tôi một cây guitar.
    Ôi, với cây guitar, Steven thật quyến rũ.
    Không có guitar, anh ấy kém quyến rũ hơn.
    Giải thích khác nào cho điều đó mà mọi người có thể nhảy vào?
    Họ có thể nói, ồ, tôi thích âm nhạc.
    Vì vậy, đó là lý do tại sao tôi thích Steven với một cây guitar và anh ấy sẽ chơi một vài bài hát và tôi sẽ cảm thấy tốt và sau đó tôi sẽ quan hệ với anh ấy.
    Vì vậy, đó là một câu hỏi rất hay.
    Vì vậy, đó là sự khác biệt giữa các giải thích gần gũi và các giải thích cuối cùng.
    Phần lớn khoa học hoạt động ở cấp độ gần gũi.
    Nó giải thích cách thức và cái gì của một hiện tượng.
    Bệnh tiểu đường hoạt động như thế nào?
    Những yếu tố nào làm tăng khả năng bạn mắc bệnh tiểu đường?
    Điều đó hoàn toàn ổn.
    Giải thích cuối cùng là lý do Darwin.
    Tại sao hiện tượng đó lại tiến hóa theo kiểu đó?
    Vì vậy, bạn có thể nói, tôi chỉ bị thu hút bởi một chàng trai biết chơi nhạc.
    Bạn vừa giải thích gần gũi.
    Nó giống như việc nói, tại sao chúng ta lại tiến hóa để quan hệ tình dục?
    Bởi vì nó cảm thấy tốt.
    Đó là gần gũi.
    Giải thích cuối cùng là một loài sinh sản hữu tính phải có một cơ chế mà bạn bị thu hút để tham gia vào hành vi dẫn đến sự sinh sản.
    Vì vậy, không phải là các giải thích cuối cùng thì vượt trội hơn các giải thích gần gũi.
    Mà là bạn cần cả hai cấp độ phân tích để giải thích đầy đủ hiện tượng.
    Vậy điều gì đang diễn ra với cây guitar từ góc độ tiến hóa?
    Tại sao cây guitar lại hấp dẫn?
    Anh ấy sáng tạo.
    Vâng.
    Anh ấy có sự kiên trì để có kỷ luật luyện tập.
    Tại sao một nghệ sĩ violin lại hấp dẫn như Picasso?
    Picasso là một người thấp bé.
    Ông ấy có vẻ ngoài không mấy hấp dẫn.
    Ông ấy hói.
    Tuy nhiên, ông ấy có một danh sách rất dài những người phụ nữ hấp dẫn nói rằng, “Tôi có thể ngủ với bạn, Picasso, tối nay không?”
    Làm thế nào điều đó có thể xảy ra?
    Có phải vì ở một mức độ nào đó, chúng ta liên kết tài năng đó với địa vị?
    Chắc chắn rồi.
    Người có thể chơi piano tại bữa tiệc có lẽ có rất nhiều địa vị.
    Họ sẽ có rất nhiều lựa chọn.
    100%.
    Ý tôi là, chỉ cần lắng nghe những ngôi sao rock nổi tiếng và những gì họ nói về lý do tại sao họ trở thành nhạc sĩ.
    Họ gần như nói giống nhau đến từng chữ.
    Như thể họ đã đạo văn lẫn nhau.
    Ôi, tôi nhanh chóng nhận ra rằng đó là cách tôi có thể thu hút các cô gái, đúng không?
    Họ không bao giờ nói rằng đó là vì trong thời thơ ấu, tôi đã lớn lên với âm nhạc của Bach và Mozart và nó kích thích phản xạ thính giác của tôi, đúng không?
    Họ thường nói, ôi, tôi đến một bữa tiệc và tôi bắt đầu chơi nhạc và hàng dài người bắt đầu đến.
    Và rồi Gene Simmons ngủ với 5000 cô gái và ca sĩ chính của Simple Red, người mà xin lỗi, tên bạn là gì?
    Ông ấy là một người có tóc đỏ.
    Ông ấy không phải là hình mẫu trong giấc mơ tình dục của tôi nếu tôi là một người phụ nữ, nhưng ông ấy vẫn có rất nhiều phụ nữ, đúng không?
    Nhưng để kết thúc điểm về thang đo sự hấp dẫn của bạn đời.
    Vậy bây giờ hãy tưởng tượng tất cả những thuộc tính đó mà tôi có thể nấu ăn.
    Vậy, được rồi, Chúa nói, tôi không cao. Điều đó không có lợi cho tôi, nhưng tôi không khó nhìn, điều đó có lợi cho tôi.
    Tôi chơi bóng đá rất giỏi.
    Tôi đã học rất nhanh khi tôi 15 tuổi rằng cách tốt nhất để không bị bắt nạt bởi bất kỳ ai là khi bạn là ngôi sao bóng đá lớn.
    Được rồi.
    Tôi đã làm khá tốt trong cuộc sống của mình.
    Vì vậy, có một số đặc điểm mà tôi không đạt điểm cao và một số đặc điểm mà tôi có thể bù đắp.
    Và vì vậy, chúng ta có thể cho tất cả chúng vào một giỏ và nói, được rồi, vậy trên thang điểm từ 0 đến 100, Chúa sẽ đạt điểm bao nhiêu trên thang đo sự hấp dẫn của bạn đời?
    Và đó là điều mà thang đo đó thể hiện.
    Nó cơ bản là lấy tất cả các thuộc tính của chúng ta và sau đó nói, bạn đạt điểm bao nhiêu?
    Steven là 78 hay 92?
    Bây giờ, điều thú vị về câu hỏi đó, mà anh ấy không hỏi, là con người tham gia vào cái gọi là chọn lọc bạn đời. Chọn lọc bạn đời là ý tưởng rằng những người cùng sở thích thường tụ tập với nhau. Có hai câu châm ngôn. Một là “Những người cùng sở thích thường tụ tập với nhau” và câu còn lại là “Đối lập thu hút nhau”. Đối lập chỉ hoạt động tốt cho việc hẹn hò ngắn hạn. Tôi thì ngại ngùng và nhút nhát về mặt tình dục, và tôi là người hướng nội. Còn bạn thì táo bạo và hướng ngoại. Sự bổ sung này có thể thực sự dẫn đến một cuộc tình thú vị sau những bụi cây. Nhưng đối với việc hẹn hò lâu dài, nếu bạn muốn đảm bảo thành công cho một cuộc hôn nhân lâu dài, thì rõ ràng là “Những người cùng sở thích thường tụ tập với nhau”. Và thường thì ở đây, điều chúng tôi muốn nói là chúng tôi chia sẻ những giá trị tương tự. Chúng tôi chia sẻ những mục tiêu tương tự, những tư duy tương tự. Chúng tôi thực sự phải chọn lọc dựa trên những điều này. Nếu tôi là một người vô thần châm biếm và bạn là một người Công giáo tận tâm nhìn mọi thứ qua lăng kính của Chúa Jesus, thì không cần một giáo sư tài ba nào để biết rằng chúng tôi không bắt đầu từ một nền tảng đúng đắn. Nhưng đây là phần khác về chọn lọc bạn đời. Đây thực sự là điều mà tôi đã đề xuất lần đầu tiên như một câu hỏi mở nhiều năm trước trong một lần xuất hiện của tôi trên chương trình Joe Rogan. Và tôi đã nhận được khoảng một trăm email nói rằng, “Ôi, tôi muốn thực hiện nghiên cứu đó với bạn,” mà tôi vẫn chưa làm, vì vậy có thể bây giờ sẽ xảy ra. Vì vậy, hãy để tôi nhắc lại. Tôi lập luận rằng mọi người chọn lọc dựa trên điểm số mong muốn bạn đời tổng thể của họ, đó là câu hỏi bạn đã hỏi, có nghĩa là nếu tôi có điểm số là 87, tôi không có khả năng, vì thị trường hẹn hò thực sự là một thị trường. Nếu tôi có điểm số là 87, tôi có thể thu hút một cô gái hoặc mong đợi một cô gái có điểm số trong khoảng 80. Sẽ không tốt cho một người có điểm số 87 khi đi với một người có điểm số 36. Chúng ta đều muốn có được điểm số 100. Cả nam và nữ đều muốn có được điểm số 100, nhưng điều ngăn cản chúng ta là tôi không có điểm số 100. Vì vậy, tôi muốn có được một siêu mẫu xinh đẹp và vân vân, nhưng có thể tôi không đủ tốt để có được cô ấy. Và tất cả phụ nữ đều muốn có được một nam vận động viên bơi lội Olympic tài năng và quyến rũ.
    Có một người vừa lực lưỡng vừa là bác sĩ phẫu thuật thần kinh, nhưng họ không thể có được anh ta vì anh ta có nhiều lựa chọn tốt.
    Vì vậy, thường thì chúng ta sẽ kết hợp dựa trên giá trị bạn đời của mình, nhưng bây giờ đây là phần mà tôi đã đề xuất như một giả thuyết và nó chưa bao giờ được thử nghiệm, mặc dù tôi đã thảo luận về nó trong cuốn sách về hạnh phúc.
    Tôi lập luận, tôi dự đoán, mặc dù tôi chưa thử nghiệm, rằng điều sẽ dự đoán khả năng của một cặp đôi ở bên nhau trong tương lai là liệu điểm số hẹn hò tổng thể của họ có giữ nguyên hay bắt đầu phân kỳ.
    Tôi là tiền vệ của trường trung học.
    Vì vậy, tất cả các cô gái nghĩ tôi hấp dẫn.
    Tôi được đi dự prom, bất kể nó được gọi là gì, với người cổ vũ, người đứng đầu đội cổ vũ.
    Cô ấy là cô gái hot.
    Tôi là vua của trường trung học.
    Thật tuyệt.
    Tại thời điểm đó khi chúng tôi đều 18 tuổi, chúng tôi kết hợp dựa trên giá trị hẹn hò của mình.
    Bây giờ hãy nhanh chóng tiến về phía trước.
    10 năm sau, cô cổ vũ hot giờ đang hoàn thành năm thứ ba trong ngành phẫu thuật thần kinh.
    Đúng vậy, có rất nhiều bác sĩ nam hấp dẫn, thông minh.
    Tiền vệ hot khi tôi 18 tuổi giờ đã trở nên béo phì.
    Anh ấy đã rụng tóc và liên tục thất nghiệp và không có hứng thú gì khác ngoài việc chơi video game.
    Vậy điều gì đã xảy ra khi chúng tôi lần đầu gặp nhau khi chúng tôi 18 tuổi?
    Giá trị hẹn hò của chúng tôi là như nhau, nhưng giờ cô cổ vũ hot đã trở thành bác sĩ phẫu thuật thần kinh.
    Điểm số của cô ấy đã tăng lên rất nhiều.
    Tiền vệ hot giờ đã trở thành một kẻ vô dụng.
    Giờ đây có một sự khác biệt lớn trong điểm số hẹn hò của chúng tôi.
    Điều đó sẽ tạo ra một áp lực lớn lên cuộc hôn nhân của chúng tôi.
    Vì vậy, một trong những điều tôi lập luận trong cuốn sách về hạnh phúc là, vâng, hãy chắc chắn gặp ai đó phù hợp với bạn về giá trị hẹn hò và làm việc chăm chỉ để đảm bảo rằng bạn giữ được giá trị hẹn hò đúng.
    Khi chúng ta có sự phân kỳ đó, tôi dự đoán sẽ có ly hôn.
    Được rồi, điều này thật thú vị.
    Câu hỏi nảy ra trong đầu là, khi đàn ông và phụ nữ già đi, ai có xu hướng giảm điểm hấp dẫn của mình?
    Bạn nghĩ sao?
    Tôi không biết.
    Bạn muốn tôi trả lời vì vậy tôi có thể nhận được thư ghét. Không vấn đề gì.
    Không, không, nhưng tôi cũng đã hỏi điều đó vì rõ ràng có một số dữ liệu về việc ai là người yêu cầu ly hôn, ai là người khởi xướng ly hôn, ai là người ngoại tình nhiều nhất.
    Vậy phụ nữ chủ yếu là những người khởi xướng ly hôn?
    Đúng vậy.
    Điều đó đúng.
    Mặc dù từ góc độ tiến hóa nghiêm ngặt, tất cả các yếu tố khác đều bằng nhau.
    Giá trị của đàn ông tăng lên theo độ tuổi.
    Giá trị của phụ nữ giảm xuống theo độ tuổi.
    Bây giờ, đây là cách bạn giảm cơ hội của mình trên thị trường hẹn hò nếu bạn là phụ nữ.
    Bạn đã sẵn sàng chưa?
    Tất nhiên, chỉ cần già đi.
    Đúng, đó là điều đầu tiên.
    Thứ hai, nếu bạn cao.
    Đó là một đòn chí mạng.
    Tại sao?
    Bởi vì không phải là phụ nữ chỉ muốn những chàng trai cao, vì nếu vậy, tất cả những chàng trai khác, chúng tôi sẽ chỉ ngồi đó mà chờ đợi trong sự thất vọng.
    Nhưng phụ nữ muốn một chàng trai cao hơn họ.
    Đó là điều đảm bảo.
    Thực tế, đã có một nghiên cứu được thực hiện cách đây vài năm, nhiều năm trước đây, nơi họ đã xem xét 720 cặp đôi thực tế.
    Đoán xem có bao nhiêu người vi phạm quy tắc đó.
    Phụ nữ cao hơn đàn ông trong số 720.
    Tôi không biết.
    Một.
    Một trong 720.
    Một, đúng không?
    Vì vậy, đối với phụ nữ, việc không muốn một chàng trai thấp hơn mình là điều không thể xảy ra.
    Cô ấy có thể, ý tôi là, Leonel Messi có chiều cao của tôi, nhưng anh ấy là Leonel Messi và anh ấy đã tìm được một người phụ nữ xinh đẹp thấp hơn anh ấy, đúng không?
    Nhưng điều bạn không muốn, bây giờ, nếu tôi là một người phụ nữ cao 1m85, thì tất nhiên vẫn có những người đàn ông cao 1m88 và cao hơn.
    Nhưng chỉ nói về mặt thống kê, chúng ta đã thu hẹp lại nhóm có thể.
    Có một chàng trai đẹp trai, rất hài hước, rất có học thức, cao 1m73, nhưng tôi cao 1m85.
    Tôi vượt trội hơn anh ấy.
    Nếu tôi đi giày cao gót và thêm bốn inch nữa, anh ấy trở thành con trai tôi.
    Tất cả điều này làm nổi bật một điều khác mà đã được thảo luận vài lần trong chương trình này, đó là nếu chúng ta nói rằng điểm hấp dẫn của đàn ông
    thường khá ổn định và tăng lên trừ khi họ làm điều gì đó rất tồi tệ.
    Nhưng cuộc trò chuyện ngược lại là điểm hấp dẫn của phụ nữ hiện nay cao hơn bao giờ hết khi họ trẻ hơn bao giờ hết.
    Vậy là bạn phải ngồi lại và tôi tin rằng từ những gì tôi được nghe, điểm hấp dẫn của nam giới hiện nay thấp hơn bao giờ hết.
    Nếu chúng ta nghĩ về thu nhập theo độ tuổi trong các nhóm tuổi thấp hơn.
    Vì vậy, nếu bạn nghĩ về sự khác biệt về thu nhập, nếu bạn nghĩ về sự khác biệt về giáo dục, ai đang tốt nghiệp đại học, ai thông minh hơn và tất cả những điều như vậy.
    Do những thay đổi rất quan trọng xảy ra trong xã hội, nam và nữ đang ngày càng gần nhau hơn về mặt bình đẳng.
    Điều này có nghĩa là, ý tôi là, một người trong podcast đã mô tả cho tôi như là vấn đề của những người phụ nữ cao, nhưng nó cũng có thể được mô tả như là vấn đề của những người đàn ông thấp.
    Và nó là nhỏ. Nó là nhỏ và cao. Tôi định nói rằng không chỉ là chiều cao.
    Tôi nói rằng cú đòn chí mạng sẽ là bạn lớn tuổi hơn, bạn cao và bạn rất có học vấn.
    Vì vậy, nếu bạn là một người phụ nữ 38 tuổi, cao 1m88 và có bằng tiến sĩ từ Stanford, chúc bạn may mắn.
    Tại sao?
    Bởi vì lý do đầu tiên, tôi đã lớn tuổi hơn. Vì vậy, có một nhóm nhỏ hơn, đúng không?
    Lý do thứ hai, tôi cao. Tôi muốn một chàng trai cao hơn. Lý do thứ ba, khi tôi là một tiến sĩ, tôi là một người phụ nữ bây giờ.
    Khi tôi là một tiến sĩ, tôi muốn một chàng trai cũng có học vấn và thành tựu như tôi hoặc hơn.
    Vì vậy, bây giờ tôi cần tìm một chàng trai cao 1m93 cũng có bằng tiến sĩ, đúng không?
    Đây là nghịch lý, nhân tiện, mà mọi người không nhận ra. Mọi người nghĩ rằng ôi, lý do tại sao phụ nữ luôn mong muốn những chàng trai có địa vị cao. Điều này thật vô lý. Nó không đúng vì lịch sử họ đã bị chi phối bởi chế độ patriarchy.
    Vì vậy, họ tìm kiếm những gì họ không có.
    Và điều đó hoàn toàn bị bác bỏ bởi thực tế rằng những người phụ nữ có địa vị rất cao thực sự yêu cầu nhiều hơn về việc chàng trai phải có địa vị cao hơn.
    Vì vậy, nếu như, ví dụ, nếu tôi là một bác sĩ phẫu thuật thần kinh và một nhà ngoại giao và tôi là một người phụ nữ, tôi không nói, ôi, giờ tôi đã có tất cả những gì tôi cần, hãy để tôi tìm kiếm một cậu bé 17 tuổi mù chữ không thể đọc ba từ vì đó là những gì tôi muốn.
    Không, cô ấy thậm chí còn yêu cầu nhiều hơn về việc chàng trai phải có địa vị tương đương hoặc cao hơn.
    Vậy nếu tôi lớn tuổi, cao và rất có học thức, thì đó là một quả bóng chết. Điều này sẽ nói lên điều gì về những gì đang diễn ra với nam tính hiện nay? Bởi vì tôi đã nói điều này vài lần trên chương trình, nhưng khi bạn nhìn vào các số liệu thống kê về tình trạng tự sát ở nam giới, khi bạn nhìn vào các vấn đề sức khỏe tâm thần ở nam giới, khi bạn nhìn vào một số người có ảnh hưởng mà nam giới hiện nay đang bị thu hút nhiều hơn bao giờ hết, những người đang cung cấp một tầm nhìn mới về nam tính. Rõ ràng có một loại chuyển tiếp nào đó đang diễn ra trong xã hội hiện nay liên quan đến việc trở thành một người đàn ông. Bạn đã nói về khái niệm “nam giới beta” trước đó. Không ai muốn một người đàn ông beta. Chà, bạn biết đấy, có vẻ như đã có một câu chuyện khuyến khích một chút nam giới beta trong xã hội và chúng ta đang thấy một phong trào phản kháng. Tôi đã nhận được rất nhiều phụ nữ, một số trong số họ đã xuất hiện trên chương trình, nói với tôi rằng họ có một cậu con trai trẻ và họ cảm thấy bối rối về những lời khuyên mà họ nên đưa ra cho cậu con trai trẻ của mình trong một thế giới như vậy. Tôi nhận được rất nhiều phụ nữ viết thư cho tôi và hỏi tôi, đại khái, “Những người đàn ông dũng cảm ở đâu?” Tôi đến một nơi, tôi trông rất sẵn sàng để gặp gỡ mọi người. Tôi dễ nhìn và không ai tiếp cận tôi. Chà, nếu bạn tính toán qua nhiều thế hệ, rằng nếu tôi tiếp cận bạn và nói, “Ôi trời, tôi tên là God, bạn trông thật xinh đẹp. Chiếc váy thật đẹp.” Đó là một lời khen trở thành một hình thức xâm phạm lời khen. Thì có gì ngạc nhiên khi tôi có thể hơi do dự khi tiếp cận bạn? Tôi thường đùa rằng, xét đến một số điều mà bây giờ được coi là #MeToo, Ý nên ngừng tồn tại vì cả nước này đều là #MeToo, đúng không? Tôi muốn nói gì với điều đó? Người Ý theo khuôn mẫu, tất nhiên, là những kẻ quyến rũ. Họ theo đuổi phụ nữ. Tôi có nghĩa là, phụ nữ sẽ nói, “Tôi thích những chàng trai Ý, cách họ tiếp cận.” Bây giờ, chúng ta không nói về việc, bạn biết đấy, kiên trì đến mức họ quấy rối bạn, rằng họ giữ bạn lại về mặt thể chất.
    Nhưng có một động lực trong việc tán tỉnh mà ở đó những người đàn ông dũng cảm, những người đàn ông chủ động, những người đàn ông dám mạo hiểm, những người tự tin sẽ thu hút được cô gái xinh đẹp.
    Vậy thì, hãy tưởng tượng nếu bạn tạo ra một động lực vì nhiều lý do khác nhau, một trong số đó là chủ nghĩa nữ quyền cực đoan, lý do khác là để coi thường một nửa nhân loại được gọi là đàn ông thông qua nhãn hiệu “nam tính độc hại”.
    Không, đó gọi là sự quyến rũ. Một chàng trai nhảy vào một tòa nhà để cứu một chú cún con và anh ta được gọi là lính cứu hỏa, đó là điều mà chúng ta mơ tưởng. Đó không phải là nam tính độc hại, đó là nam tính, đúng không?
    Và vì vậy, rất nhiều phụ nữ sẽ viết thư cho tôi và hỏi, những người đàn ông đó ở đâu, Giáo sư? Vâng, những người đàn ông đó quá sợ hãi để xuất hiện. Tôi sẽ đưa ra một vài ví dụ, được chứ?
    Tại trường đại học của tôi, bây giờ chúng tôi có một mô-đun đào tạo về tình dục bắt buộc mà chúng tôi phải tham gia, nếu không thì không thể tiếp tục, đúng không?
    Đó là một phần của, bạn biết đấy, bạn có thời gian đến ngày 15 tháng 10 để làm bài ôn tập, vì cho đến khi ông chủ tốt bụng của tôi dạy tôi cách nói chuyện với phụ nữ, tôi hoàn toàn không biết gì.
    Vì vậy, trong 57 năm đầu đời của tôi, tôi đi lang thang như một người man rợ Trung Đông, không biết cách tương tác với phụ nữ. Tất nhiên, tôi đang nói đùa, đúng không?
    Nhưng sau đó ông chủ tốt bụng của tôi đã đến và thông qua những đoạn hoạt hình rất dễ thương, kiêu ngạo và bảo trợ, họ dạy tôi cách hành xử.
    Vì vậy, bạn biết đấy, một lời khen không đúng ngữ cảnh có thể là một hình thức bạo lực tình dục.
    Vì vậy, ví dụ, bạn đang đi bộ trên đường và thấy một chàng trai khen một người phụ nữ và có vẻ như cô ấy không chào đón lời khen đó.
    Đó có phải là bạo lực tình dục không? Và vì vậy, tôi sẽ đầu tiên, chỉ để kiểm tra thuật toán, nói không.
    Và sau đó nó xuất hiện, ôi, tôi hiểu tại sao bạn có thể như vậy, nhưng đó là một hình thức. Bạn có theo kịp không?
    Có. Vì vậy, bây giờ tôi 59 tuổi với một tính cách lớn. Những điều nhảm nhí như vậy không ảnh hưởng đến tôi.
    Đó là lý do tại sao tôi nói một cách cởi mở và công khai, khiến tất cả giới học thuật cảm thấy khó chịu.
    Nhưng chàng trai 21 tuổi không có sức mạnh về nhân cách như vậy, bạn có nghĩ cậu ấy sẽ suy nghĩ hai lần trước khi đến bữa tiệc tiếp theo không?
    Tiến lại gần một cô gái, tập hợp hết can đảm để hỏi cô ấy có muốn uống cà phê không? Tất nhiên là có.
    Vì vậy, tôi nghĩ vấn đề về động lực xuất phát từ đó. Và bây giờ tôi sẽ chia sẻ một câu chuyện cá nhân về một trong những người anh của tôi, cũng nằm trong cuốn Sách Hạnh Phúc,
    nói về khi bạn là người hoàn toàn trái ngược với chàng trai nhút nhát không dám mạo hiểm.
    Một trong những người anh của tôi đã sống ở Nam California từ năm 1984. Anh ấy đã trở nên rất, rất thành công và giàu có.
    Anh ấy là một vận động viên judo Olympic. Anh đại diện cho Lebanon tại Thế vận hội Olympic năm 1976.
    Lý do điều đó có liên quan là vì về mặt thể chất, anh ấy rất mạnh mẽ, nhưng anh tôi chỉ cao hai feet.
    Rõ ràng là không, nhưng anh ấy thấp hơn tôi.
    Bạn cao bao nhiêu?
    Tôi khoảng năm feet sáu, năm feet bảy. Anh ấy có thể cao khoảng năm feet ba, nhưng như một con bulldog, đúng không?
    Tôi luôn thích nói, chỉ vì điều đó làm cho nó dễ hơn, tôi nói tôi cao bằng Messi. Vậy nên điều đó làm cho nó dễ hơn.
    Vì vậy, anh ấy không cao bằng Messi. Anh ấy thấp hơn chiều cao của Messi. Anh ấy thấp hơn Maradona, đúng không?
    Nhưng anh ấy đi bộ như thể anh ấy cao bảy feet.
    Vì vậy, chúng tôi thường, vào đầu những năm 90, tôi sẽ đến thăm anh ấy. Anh ấy từng sống ở Newport Beach nơi chúng tôi đang ở bây giờ.
    Và chúng tôi sẽ đi đến các câu lạc bộ. Tôi đang độc thân vào thời điểm đó. Và anh trai tôi sẽ nói, được rồi, Chúa ơi, chúng ta sẽ chơi trò chơi.
    Tôi như, ôi, tên anh ấy là Dave. Tôi không biết, tôi không có tâm trạng.
    Tìm cô gái đẹp nhất và không thể với tới ở đây.
    Ôi, thôi nào, tôi không muốn làm điều này. Làm đi.
    Được rồi. Vì vậy, tôi nhìn xung quanh. Bây giờ tôi muốn tìm không chỉ cô gái đẹp nhất.
    Tôi muốn tìm một trở ngại để bạn có thể tiếp cận cô ấy. Trở ngại là gì?
    Một người đàn ông trông rất thống trị mà cô ấy đang ở cùng.
    Vì vậy, điều đó càng làm cho khả năng bạn có thể tiếp cận cô ấy càng thấp. Đúng không?
    Được rồi, David, tôi đã tìm thấy cô ấy. Cô gái ở đằng kia với đôi giày cao gót trên sàn nhảy.
    Đó là người mà bạn chắc chắn muốn? Vâng, đó là người. Anh ấy đứng đó.
    Người đàn ông xăm mình thống trị đi vào nhà vệ sinh.
    David trong trạng thái cá mập trắng lớn tiến đến cô gái.
    Với đôi giày cao gót của cô ấy, anh ta đang tiến lại gần đây.
    Tôi chỉ, được rồi. Ha, ha, ha, tôi nghe thấy họ cười.
    Anh ta quay lại với tôi, hoàn toàn lạnh lùng.
    Anh ta nói, cô ấy sẽ gọi cho tôi vào ngày mai. Vớ vẩn, David. Không đời nào. Không có cơ hội nào.
    Điều đó sẽ không xảy ra. Ngày hôm sau. Đến đây, đến đây.
    Đây là một điều gì đó kiểu Ả Rập. Đến đây.
    Chào, David. Tôi là Candy. Chúng ta đã gặp nhau hôm qua.
    Tôi rất mong được gặp bạn. Anh ấy đã làm điều đó như thế nào, Stephen?
    Anh ấy đã làm điều đó vì tinh hoàn lớn như thế này.
    Anh ấy cao bảy foot hai trong khí chất của mình.
    Bây giờ, bạn có thể nói, ồ, vâng, cậu bé, điều đó có thêm rất nhiều inch theo nghĩa bóng khi bạn có những chiếc Ferrari và những thứ tương tự. Nhưng có một câu chuyện tổng quát hơn ở đây.
    Anh ấy sở hữu thế giới. Anh ấy đi bộ như thể anh ấy sở hữu nó, đúng không? Nhưng anh ấy không phải là người vĩ đại.
    Vì vậy, nếu bạn hỏi phụ nữ, vâng, sẽ thật tuyệt nếu tôi cao sáu foot hai và tôi đi bộ lớn, nhưng tôi có thể cao sáu foot hai và rất nhút nhát, rất nhạt nhẽo và rất bình thường, hoặc tôi có thể cao năm foot bảy và tôi lộn xộn. Hầu hết sẽ chọn người lộn xộn.
    Đó là điều tôi muốn nói. Nhân tiện, khi tôi nói rằng việc giao phối là một lựa chọn bù đắp, bù đắp có nghĩa là, theo điểm trước đó của bạn về sự hấp dẫn, chúng ta được đánh giá dựa trên một giỏ hàng hóa.
    Nếu chỉ có chúng ta được đánh giá theo cách không bù đắp, có nghĩa là, ví dụ, nếu phụ nữ nói, tôi luôn đi ra với người cao nhất, thì sẽ không có cách nào để tôi bù đắp cho điều đó.
    Khiếu hài hước của tôi sẽ không giúp tôi có điểm cao hơn. Ngoại hình của tôi sẽ không giúp tôi, giáo dục của tôi, thành tựu của tôi. Tôi chết vì có rất nhiều người cao hơn.
    Nhưng nếu cách bạn chọn tôi là chức năng của cách tôi ghi điểm trên một giỏ hàng hóa, thì tôi có thể có cơ hội. Đó là lý do tại sao tôi nói với mọi người, nhân tiện, rằng mặc dù tất cả chúng ta đều ghi điểm kém ở một số thứ, nhưng có rất nhiều thứ khác mà chúng ta có thể cải thiện.
    Tôi đảm bảo với bạn rằng với tất cả những gì bạn có, nếu bạn cải thiện về sự quyết đoán, tham vọng,
    Nếu từ vựng của bạn thay đổi đến mức khi bạn ngồi tại một bữa tiệc, mọi người có thể đánh giá bạn chỉ qua cách bạn nói trong vài câu đầu tiên, chỉ bằng cách bạn phát âm, từ vựng bạn sử dụng, và sự chu đáo trong câu trả lời của bạn. Tôi có thể rất nhanh chóng đánh giá bạn ở đâu, và tôi có thể đặt bạn vào một khuôn khổ nào đó. Vậy có những cách. Bạn biết không? Tại sao bạn không mở một cuốn sách và đọc một chút, đúng không? Tại sao bạn không ngừng chơi video game?
    Về vấn đề nam tính, chỉ cần quay ngược lại một chút, chúng ta đã nói về việc đàn ông tiếp cận phụ nữ. Bây giờ, tôi phải trình bày một câu chuyện ngược lại với điều này vì tôi không nghĩ rằng hầu hết đàn ông hiểu được cảm giác của một người phụ nữ xinh đẹp và những gì họ phải trải qua hàng ngày. ITV đã làm một đoạn video, tôi nghĩ là cách đây bảy ngày, tôi đã thấy nó trên X hoặc Twitter, cho thấy cảm giác như thế nào khi là một người phụ nữ xinh đẹp đi bộ trên phố. Đoạn video này chỉ mới cách đây bảy ngày. Có rất nhiều video khác nhau như thế này, nhưng tôi sẽ chỉ phát cho bạn xem để bạn có thể thấy.
    Tôi đang quay phim bí mật một mình ở Cardiff, nơi cảnh sát gần đây đã thông báo về sự giảm bớt bạo lực đối với phụ nữ. Chỉ trong vài giây, một nhóm đàn ông đã tiếp cận tôi. Người đàn ông này không tôn trọng không gian cá nhân của tôi. Người đàn ông mặc áo phông đen nhìn thấy tôi ở phía trước và tăng tốc để đi bên cạnh tôi. Và giống như nhiều người khác, anh ta ở lại quá lâu. Hai mươi người đã tiếp cận tôi chỉ trong hai giờ. Bây giờ, tôi không nghĩ rằng đàn ông nhận ra đó là bản chất của những gì một người phụ nữ phải trải qua.
    Vì vậy, trong bối cảnh của cuộc trò chuyện này về việc, “Không, chúng ta phải chủ động nếu chúng ta muốn tìm một người bạn đời,” khi bạn hiểu rằng đó là những gì người phụ nữ xinh đẹp mà bạn đang nghĩ đến việc tiếp cận đã phải trải qua, điều đó thực sự thay đổi, bạn biết không. Tôi hiểu bạn, nhưng tôi đã có một câu trả lời sẵn sàng cho điều đó. Cuộc sống là về sự điều chỉnh, đúng không? Nói điều đúng theo cách đúng vào thời điểm đúng, đúng không? Tôi đang tóm tắt một câu nói của Aristotle,
    Trong cuốn sách về hạnh phúc, tôi có một chương hoàn toàn nói về câu chuyện của những người phụ nữ xinh đẹp. Tôi đề cập đến hình dạng chữ U ngược. Bạn có nhớ điều đó không? Bạn có biết đó là gì không? Hình chữ U ngược? Tôi có thể tưởng tượng nó trên một đồ thị. Trên đồ thị, nhưng không phải theo cách này. Ồ, xin lỗi. Đúng rồi, theo cách khác, như một ngọn đồi.
    Vậy hình chữ U ngược về cơ bản là biểu diễn toán học của một điều mà chắc chắn các nhà triết học Hy Lạp cổ đại đã dạy chúng ta từ lâu, nhưng họ không phải là những người duy nhất nói điều này. Bạn biết đấy, mọi thứ đều phải có chừng mực, đúng không? Aristotle trong lập luận về trung dung của ông đã nói: “Nhìn này, nếu bạn có một người lính rất nhát gan, hiền lành, thiếu can đảm, điều đó không tốt. Nếu bạn có một người lính quá táo bạo, liều lĩnh, thiếu suy nghĩ trong việc chấp nhận rủi ro, điều đó cũng không tốt. Vậy nên, quá ít thì không tốt, quá nhiều cũng không tốt, và điểm ngọt ngào nằm ở giữa.”
    Vì vậy, trong cuốn sách về hạnh phúc, tôi có một chương hoàn toàn mà tôi lập luận rằng mọi thứ trong cuộc sống, quy tắc phổ quát số một để phát triển tối ưu là tìm ra điểm ngọt ngào bất kể bất kỳ bối cảnh nào mà bạn đang nói đến. Và sau đó tôi chứng minh điều đó thông qua một số lượng ví dụ đáng kinh ngạc ở cấp độ nơ-ron, ở cấp độ cá nhân, ở cấp độ xã hội.
    Được rồi, bây giờ hãy áp dụng nguyên tắc đó vào đây, đúng không? Những người đó đang ở đầu bên kia của đường cong, đúng không? Biết khi nào nên hành động theo cách đúng đắn vào thời điểm đúng đắn với mức độ đúng đắn, họ không làm điều đó. Bởi vì khả năng của cô gái xinh đẹp đó khi bạn tiếp cận và hành động như một kẻ quấy rối trong bối cảnh mà cô ấy nói: “Bạn biết không? Tôi đã bị thuyết phục. Hãy cùng nhau làm chuyện đó sau cái cây kia ngay bây giờ.” Đúng không?
    Do đó, chúng ta biết rằng nói một cách thống kê, cách tiếp cận đó sẽ không bao giờ hiệu quả. Nó được thực hiện không vì mục đích nào khác ngoài việc quấy rối. Trong khi đó, khi tôi ở một bữa tiệc mà chúng tôi đáng lẽ phải giao lưu, và tôi đến gần bạn và nói: “Xin lỗi, tôi hy vọng bạn không phiền.”
    Tôi chỉ muốn nói rằng chiếc váy thật đẹp.”
    Có phải những gì tôi vừa nói có vẻ giống như cách họ đang hành xử không?
    Cuộc sống là về sự điều chỉnh, và những người đó chắc chắn không có sự điều chỉnh.
    Rõ ràng, có rất nhiều điều là vi phạm rõ ràng ở đó.
    Về mọi thứ bạn vừa nói về việc đúng chỗ đúng thời điểm,
    họ trông như say rượu. Đã rất muộn.
    Cô ấy một mình, vì vậy cô ấy đang ở trong một vị trí dễ bị tổn thương ở nhiều khía cạnh.
    Vì vậy, việc tiếp cận cô ấy theo cách như vậy là…
    Nhưng từ góc độ của nam giới, bạn nói rằng xác suất có được kết quả tốt ở đó là rất thấp.
    Nhưng từ góc độ của nam giới ở đó, họ có thể đang nghĩ,
    “Nghe này, nếu xác suất là 0.0001.”
    Tại sao không?
    Tôi sẽ chấp nhận. Họ có thể đang nghĩ như vậy.
    À, nhân tiện, có thể, nhưng nếu bạn là một người có lòng đồng cảm, bạn sẽ nói,
    “Thực tế là cô ấy có thể cảm thấy bị đe dọa là lý do đủ để không làm điều đó.”
    Vì vậy, đối với tôi, họ đều là những kẻ khốn nạn.
    Tôi đồng ý.
    Và cốt lõi của điều này, tuy nhiên, là ý tưởng về sự tự nhận thức.
    Chính xác.
    Bởi vì những người đàn ông đã tiếp cận ở đó, họ có thể trong đầu nghĩ rằng họ có cơ hội.
    Họ có thể có một cái nhìn sai lệch về xác suất của họ.
    Ý tôi là, một trong số họ đã tiếp cận và nói,
    “Này, bạn có muốn học tennis không? Tôi là huấn luyện viên tennis.”
    Và từ những gì tôi thấy trong video, anh ta hơn cô ấy khoảng 30, 40 tuổi.
    Và trong đầu anh ta, chắc hẳn anh ta đã nghĩ rằng nỗ lực mà anh ta đang bỏ ra ở đó
    đáng giá với xác suất mà anh ta đã giả định,
    bởi vì không có sự tự nhận thức.
    Và tôi nghĩ cốt lõi của điều này là làm thế nào để bạn xây dựng sự tự nhận thức đó để biết?
    Tôi thích rằng bạn đang hỏi điều này vì một trong những điều khiến tôi khó chịu nhất
    trong các tương tác xã hội là khi,
    tôi không phải là một người phụ nữ xinh đẹp, vì vậy tôi không gặp phải vi phạm đó,
    nhưng tôi gặp hàng triệu vi phạm khác vì đủ loại lý do,
    một trong số đó là mọi người nhận ra tôi rất nhiều và họ đến gần,
    vì vậy họ không làm điều đó vì họ đang cố gắng đưa tôi ra sau bụi cây,
    Nhưng sau đó họ sẽ dừng tôi lại và giảng giải trong 25 phút tiếp theo về bất kỳ ý tưởng nào họ đang nghĩ trong đầu. Bây giờ, tôi lịch sự, tôi cảm ơn vì mọi người đánh giá cao công việc của tôi và sẽ tiến lại gần, nhưng tôi không đăng ký để trong khi tôi đang đi cùng với vợ và con cái thì bạn giảng giải cho tôi trong 25 phút mà không để tôi nói một lời nào. Nếu bạn tiến lại và nói, “Ôi, tôi đã đọc tác phẩm của bạn, Giáo sư, tôi rất thích nó.” Bạn có phiền nếu tôi chụp một bức ảnh với bạn không? Tôi luôn lịch sự. Tôi luôn như vậy, nhưng tất cả những sai lầm xã hội đó, hầu như tất cả đều có thể liên quan đến điều bạn đã nói, đó là sự thiếu nhận thức về bản thân hoàn toàn, hãy để tôi phân tích sâu hơn. Có một khái niệm trong tâm lý học gọi là lý thuyết về tâm trí. Bạn có quen thuộc với nó không? Không. Lý thuyết về tâm trí là một khả năng mà bạn phải có để có được sự tương tác xã hội có ý nghĩa. Lý thuyết về tâm trí có nghĩa là gì? Khi tôi trò chuyện với bạn, tôi phải có khả năng đặt mình vào tâm trí của bạn. Ví dụ, nếu tôi đang nói chuyện với một khán giả không biết gì về tâm lý học tiến hóa, tôi có thể thay đổi các từ cụ thể mà tôi sử dụng vì tôi có lý thuyết về tâm trí khiến tôi nói, “Họ không biết hệ thống tính toán theo miền cụ thể là gì.” Nếu tôi sử dụng những từ đó, tôi không phải vì họ ngu ngốc, mà vì họ không biết thuật ngữ đó. Vì vậy, tôi đã thể hiện một kỹ năng giao tiếp tốt, đó là tôi đặt mình vào lý thuyết về tâm trí của khán giả và điều chỉnh thông điệp của mình tùy thuộc vào người mà tôi đang nói chuyện. À, trẻ em tự kỷ, nhân tiện, thì không có khả năng lý thuyết về tâm trí. Một trong những cách mà bạn có thể chẩn đoán, vì tự kỷ, bạn không thể làm xét nghiệm máu cho thấy, “Ôi, có một dấu hiệu của tự kỷ.” Vì vậy, cách mà bạn thường chẩn đoán tự kỷ sớm là thông qua các nhiệm vụ khác nhau mà họ trải qua. Có một nhiệm vụ dành cho trẻ em mà bạn nghi ngờ có thể bị tự kỷ, nơi họ sẽ thất bại trong một bài kiểm tra như vậy,
    Điều này có vẻ hợp lý theo trực giác vì bạn biết rằng trẻ em tự kỷ không có kỹ năng xã hội tốt, thường rút lui về mặt cảm xúc và không đọc được tín hiệu tốt.
    Vì vậy, ví dụ, nếu tôi ngồi với bạn trong 25 phút trong khi bạn giảng cho tôi về việc tại sao Kamala Harris là một tổng thống tuyệt vời, tôi không đăng ký cho điều đó. Bạn muốn bắt tay tôi? Thật tuyệt.
    Bây giờ, bạn có thể nhận ra nếu bạn tự nhận thức rằng tôi đang trở nên thiếu kiên nhẫn. Bạn nên có thể nhận thấy rằng những đứa trẻ của tôi đang bắt đầu di chuyển không thoải mái vì chúng cũng đang trở nên thiếu kiên nhẫn, nhưng bạn cũng vô tâm như những kẻ ngốc đó.
    Vì vậy, rất nhiều tương tác xã hội xảy ra là do sự thiếu tự nhận thức của mọi người, và tôi rất sốc về mức độ mà hầu hết mọi người thiếu tự nhận thức.
    Vì vậy, không phải 95% những người tôi gặp đều cực kỳ lịch thiệp xã hội, và chỉ có 5% những kẻ suy đồi là tồi tệ. Thực tế là ngược lại. Nhưng sau đó có một lời giải thích cho điều đó.
    Bởi vì những người có tự nhận thức không bao giờ xuất hiện. Đúng vậy. Vì vậy, tôi chỉ tiếp xúc với những trường hợp xấu.
    Vì vậy, những người có tự nhận thức trong lý thuyết về tâm trí đã thấy bạn đi qua với gia đình và nghĩ, “Anh ấy đang ở với gia đình, tôi yêu công việc của anh ấy, nhưng tôi sẽ không làm phiền anh ấy khi đang ở với gia đình.” Bạn hoàn toàn đúng.
    Nhân tiện, đó chính là cơ chế giống hệt giải thích cho một cái gọi là thiên kiến tự tin thái quá, đó là một thiên kiến nhận thức, nơi chúng ta đánh giá quá cao một điều gì đó.
    Vì vậy, ví dụ, nếu bạn hỏi hầu hết các giáo sư, “Bạn nghĩ khả năng giảng dạy của bạn thì sao? Dưới trung bình, trung bình hay trên trung bình?” 90% các giáo sư sẽ nói trên trung bình. Chà, về mặt thống kê, điều đó không thể xảy ra.
    Vậy tại sao điều đó lại xảy ra? Chính xác là vì những gì bạn đã nói. Những sinh viên nghĩ rằng tôi tuyệt vời đã dành thời gian đến gặp tôi và nói, “Giáo sư, tôi yêu khóa học.” Những người nghĩ rằng tôi là một kẻ ngốc thì không đến gặp tôi.
    Bộ não của tôi đã mã hóa gì? Chỉ những người tuyệt vời. Và do đó, tôi phải tuyệt vời.
    Khi bạn cố gắng xây dựng một cái gì đó, vấn đề mà tất cả chúng ta đều gặp phải là chúng ta cần những tài năng và kỹ năng mà bản thân không có. Và chúng ta có thể lãng phí rất nhiều thời gian để học một kỹ năng mới khi thực ra điều chúng ta nên làm là sử dụng một nền tảng như Fiverr.com, nơi bạn có thể truy cập vào những tài năng hàng đầu đã được đánh giá, thử nghiệm và kiểm chứng trên toàn cầu ngay trong tầm tay, với cách tiếp cận linh hoạt và giá cả phải chăng. Fiverr đối với tôi khi tôi bắt đầu kinh doanh là một bước đột phá thực sự. Nó giống như một mẹo vì tôi từng nghĩ rằng cách duy nhất để tôi thêm kỹ năng vào dự án của mình là bằng cách thuê nhân viên toàn thời gian và đưa họ vào văn phòng. Fiverr.com đã thay đổi điều đó. Và nếu bạn đang ở trong tình huống mà bạn thiếu một kỹ năng cho một dự án quan trọng với bạn, đây là những gì bạn cần làm. Hãy truy cập Fiverr.com/diary để tìm hiểu thêm. Và đây là điều tuyệt vời. Nếu mọi thứ không diễn ra suôn sẻ, Fiverr có một chính sách hoàn tiền khá tuyệt vời. Vậy bạn còn chờ gì nữa?
    Điều gì sẽ xảy ra nếu cách bạn trình bày bản thân không hấp dẫn với thế giới? Và một lần nữa, điều này đưa chúng ta trở lại với ý tưởng về việc trở thành một người đàn ông beta. Khi bạn nói đến người đàn ông beta, chúng ta đang nói rằng định nghĩa của người đàn ông beta là gì? Đúng, nó được sử dụng một cách thông thường. Người đàn ông beta sẽ không có bất kỳ dấu hiệu nào thể hiện những phẩm chất mà phụ nữ sẽ thấy hấp dẫn mà bạn sở hữu. Vì vậy, nó có thể là sự thống trị xã hội. Nó có thể là sự thống trị về thể chất. Nó có thể là địa vị cao. Nó có thể là sự quyết đoán. Nó có thể là tham vọng. Nó có thể là, hãy nhìn xem, một trong những lý do mà phụ nữ nói, “Tôi yêu, tôi rất bị thu hút bởi một người đàn ông hài hước, một chàng trai hài hước.” Điều họ thực sự đang nói là, “Tôi muốn một người đàn ông thông minh.” Bởi vì rất, rất khó để bạn có thể là một người châm biếm hài hước nếu bạn không thông minh. Dave Chappelle có thể thông minh hơn nhiều đồng nghiệp của tôi, nhưng họ có rất nhiều bằng cấp. Nhưng anh ấy sẽ không thể đứng trước một khán giả, giữ sự chú ý của họ trong một giờ rưỡi.
    Về những bình luận xã hội thực sự mạnh mẽ, nơi họ trả 150 đô la để đến nếu anh ấy không thông minh đến mức đáng kinh ngạc, đúng không?
    Vậy beta và alpha không chỉ có nghĩa là cao và thống trị, và tôi có một cái câu lạc bộ và tôi đánh bạn bằng nó.
    Nó có nghĩa là bạn có tỏa ra những tín hiệu mà trung bình trong thị trường hẹn hò mọi người nói,
    “Chao ôi, đó là một chàng trai hấp dẫn.” Dù điều đó có nghĩa là gì, đó là cách tôi định nghĩa nó.
    Vậy nếu bạn phải đưa ra lời khuyên cho nam và nữ có ý định trở thành người có giá trị và địa vị cao hơn,
    lời khuyên đó sẽ là gì và nó sẽ khác nhau như thế nào?
    Một số lời khuyên sẽ hoàn toàn giống nhau cho cả hai giới, nhưng một số lời khuyên sẽ cụ thể cho giới tính
    nhận ra rằng không phải tất cả các thuộc tính hẹn hò đều được mong muốn như nhau bởi giới tính đối diện, đúng không?
    Vì vậy, ví dụ, không có người đàn ông nào từng nói những lời sau đây, “Linda, bạn có một cơ thể tuyệt đẹp.
    Tôi bị thu hút tình dục đến mức không thể tin được bởi bạn, nhưng bạn không thể hiện loại sự nhiệt tình để cải thiện điểm GPA của bạn
    và sự thiếu quyết đoán trong học tập của bạn gợi ý rằng tôi sẽ không quan hệ tình dục với bạn tối nay.”
    Không có người đàn ông nào từng nói những lời đó, nhưng nhiều phụ nữ gặp một chàng trai siêu nóng ở câu lạc bộ.
    Anh ấy mở miệng và những gì phát ra là sự ngu ngốc điên rồ và đột nhiên cơ hội tình dục đã bị đóng lại.
    Vậy tại sao tôi lại nói tất cả những điều này? Có một số đặc điểm mà nếu đàn ông làm việc trên đó,
    sẽ mang lại cho họ nhiều lợi ích hơn so với nếu phụ nữ làm việc trên đó.
    Những đặc điểm khác, cả hai, vì vậy ví dụ, lòng tốt và trí thông minh là những đặc điểm phổ quát được cả nam và nữ mong muốn.
    Vì vậy, điều đó đúng cho cả nam và nữ trên khắp các nền văn hóa, nhưng địa vị xã hội được phụ nữ và đàn ông ưa thích trong mọi nền văn hóa đã biết.
    Vẻ đẹp thể chất và tuổi trẻ được đàn ông ưa thích hơn phụ nữ trong mọi nền văn hóa.
    Vì vậy, một số đặc điểm, lời khuyên sẽ giống nhau, một số đặc điểm sẽ cụ thể cho giới tính.
    Tôi tự hỏi, vì tôi đang cố gắng tìm cách đưa ra lời khuyên cho 50% nam giới dưới cùng mà cơ bản không có quan hệ tình dục,
    Tôi được nghe đi nghe lại rằng có những người đàn ông đang có nguy cơ trở thành những kẻ sống khép kín hoặc chơi game trong phòng của họ, và họ đang tìm đến khiêu dâm như một loại thuốc, tôi đoán, và như một liều thuốc giải độc cho cuộc sống của họ. Bạn sẽ đưa ra lời khuyên gì cho những người đàn ông thất vọng như vậy? Người đàn ông đó có phải cũng nặng hơn 90 pound và có hình dáng giống quả lê không? Có lẽ anh ta không có hình thể tốt. Được rồi, vậy thì bạn biết không? Hãy tập chạy trên máy chạy bộ. Ngoại hình quan trọng. Nó không quan trọng với phụ nữ như với đàn ông, nhưng bạn biết đấy, vợ tôi thường đùa với tôi. Tôi không biết bạn đã bao giờ thấy điều này trên Internet chưa. Tôi thường đăng, bạn biết đấy, một cách đùa cợt, một bức ảnh của tôi từ năm 1985, thực sự ở Nam California, tại San Diego, nơi tôi có hình thể của một cầu thủ bóng đá, với cơ bụng tám múi và cơ V và tất cả mọi thứ, đúng không? Và vợ tôi sẽ đùa với tôi. Cô ấy nói, tại sao tôi không bao giờ có phiên bản đó của Chúa, đúng không? Giờ thì điều đó không có nghĩa là cô ấy đã ở bên tôi khi tôi, bạn biết đấy, nặng hơn 86 pound. Vì vậy, đó không phải là điều duy nhất, nhưng ôi, có được cơ bụng sáu hoặc tám múi thì tốt hơn là không có. Chiều cao của tôi, tôi không thể thay đổi, đúng không? Vì vậy, tôi không thể nói với những người có khả năng sẽ làm việc trong ngành bán hàng. Xin hãy cố gắng cao thêm bốn inch, đúng không? Nhưng một lần nữa, hãy mở sách ra. Ví dụ, ngay cả với những đứa trẻ của tôi, đúng không? Bạn sẽ nghĩ rằng với người cha như tôi, chúng được sinh ra, chúng ra khỏi bụng mẹ và đã biết đọc. Bạn biết việc khiến chúng rời xa cái thứ quái quỷ này khó khăn như thế nào, đúng không? Đó là một trong những điều khiến tôi thất vọng nhất với tư cách là một bậc phụ huynh. Và như tôi đã nói trước đó, chúng rất duyên dáng, chúng rất điềm tĩnh so với những đứa trẻ khác. Chúng có kiến thức nhiều hơn, nhưng không phải là phản xạ của chúng khi nói rằng trong số tất cả những điều tôi có thể làm ngay bây giờ, tôi muốn vào một căn phòng và đọc sách, trong khi đó lại là một phản xạ mà tôi vẫn có ngày hôm nay với sự cống hiến hoàn toàn. Vì vậy, hãy đọc nhiều hơn, học cách nói tốt hơn. Một lần nữa, việc giao phối là một quá trình bù đắp.
    Có những điều mà tôi không thể thay đổi về bản thân mình.
    Tôi không thể thay đổi chiều cao của mình.
    Tôi không thể thay đổi sự đối xứng hay thiếu đối xứng trên khuôn mặt của mình.
    Nhưng nếu tôi gầy hơn, với tất cả các yếu tố khác không đổi, tôi có khả năng sẽ tốt hơn.
    Vì vậy, đó không bao giờ là một nguyên nhân thất bại.
    Dù tôi đang ở đâu trong điểm số hấp dẫn của mình, luôn có những chiến lược can thiệp hiệu quả có thể cải thiện điểm số của tôi.
    Hiện tại, tôi đang ở mức 42.
    Tôi nghĩ rằng nếu tôi thực hiện các chiến lược ABC, tôi có thể nâng điểm lên khoảng 60.
    Và 60 sẽ mở ra cho tôi nhiều phụ nữ hấp dẫn hơn so với khi tôi ở mức 42.
    Chúng ta đã nói một chút về khiêu dâm.
    Tôi nghĩ tôi đã nói từ đó một lần, nhưng tôi thấy nó khá thú vị.
    Chúng ta đã nói một chút về sự đa dạng tình dục, rằng bạn lập luận rằng khiêu dâm theo một cách nào đó có thể tốt cho chúng ta.
    Không hoàn toàn.
    Vì vậy, tôi nói rằng khiêu dâm, nó hoàn toàn hợp lý từ góc độ tiến hóa rằng khiêu dâm là một cái bẫy hành vi có thể dẫn đến nghiện.
    Vì vậy, tôi không nói rằng nó tốt cho bạn.
    Tôi không nói rằng chúng ta đã tiến hóa để tiêu thụ khiêu dâm một cách cụ thể, nhưng đây là những gì khiêu dâm đang làm.
    Trong lý thuyết tiến hóa, có sự phân biệt giữa một sự thích nghi và một sự thích nghi.
    Một sự thích nghi là điều gì đó đã tiến hóa vì nó mang lại lợi ích về sự sống sót hoặc sinh sản.
    Vì vậy, sở thích của tôi đối với thực phẩm béo là một sự thích nghi liên quan đến sự sống sót.
    Mong muốn của tôi sử dụng các sản phẩm có địa vị cao để gây ấn tượng với các cô gái là một đặc điểm hành vi giúp tôi trong thị trường giao phối.
    Một sự thích nghi phụ, không nên nhầm lẫn với một sự thích nghi, là khi có một hiện tượng dựa vào chính sự thích nghi đó.
    Nó không phục vụ cho mục đích nào cả.
    Bạn có hiểu tôi đang nói gì không?
    Vì vậy, ví dụ, màu sắc của hệ thống xương của chúng ta không phải là một sự thích nghi.
    Đã có những giải pháp kỹ thuật phụ thuộc vào quá trình dẫn đến việc màu sắc xương của chúng ta là như vậy.
    Nó không phải là một sự thích nghi.
    Bạn sẽ sử dụng điều này như thế nào?
    Và bây giờ tôi sẽ đến với cái nhìn sâu sắc về khiêu dâm.
    Ví dụ, bạn có thể nói tôn giáo là một sự thích nghi.
    Nếu bạn muốn nói điều đó, đây là những gì bạn phải lập luận.
    Các nhóm tôn giáo do bản chất tôn giáo của họ thể hiện sự cộng đồng lớn hơn, sự gắn kết lớn hơn, sự phân định nhóm trong và nhóm ngoài rõ ràng hơn.
    Vì vậy, các nhóm tôn giáo có xu hướng tồn tại lâu hơn các nhóm không tôn giáo.
    Đó sẽ là một lập luận thích nghi cho lý do tại sao tôn giáo phát triển.
    Một lập luận về sự thích nghi cho lý do tại sao tôn giáo phát triển là tôn giáo không giải quyết chức năng thích nghi nào, mà thay vào đó nó dựa vào các hệ thống đã tồn tại trong não của tôi.
    Vì vậy, ví dụ, tôi đã có một bộ não có tính liên minh.
    Tôi nhìn thế giới như đội xanh, đội đỏ.
    Có chúng ta, có họ.
    Đó đã là một cơ chế được xây dựng trong não của tôi vì những lý do khác.
    Và bây giờ tôn giáo xuất hiện và dựa vào điều đó, đúng không?
    Người Do Thái có người Do Thái và người ngoại.
    Người Kitô hữu có những tín đồ sẽ ở với Chúa Jesus trên thiên đàng và những kẻ khác sẽ bị đốt trong địa ngục.
    Người Hồi giáo có những tín đồ và kufar, một thuật ngữ mang tính xúc phạm dành cho những người không phải Hồi giáo.
    Vì vậy, tất cả các tôn giáo đó, ít nhất là các tôn giáo Abraham, đều có cùng cấu trúc chúng ta chống lại họ.
    Với bối cảnh đó, khiêu dâm không phải là điều gì đó cụ thể đã phát triển trong chúng ta.
    Bởi vì không có khiêu dâm trong thảo nguyên tổ tiên.
    Nhưng chúng ta, ví dụ, đàn ông đã phát triển một sở thích cho các kích thích thị giác.
    Đàn ông đã phát triển một sự ưa thích lớn hơn cho sự đa dạng tình dục.
    Bây giờ có một sản phẩm dựa vào những sở thích bẩm sinh đó nói rằng, này, đoán xem?
    Có một màn hình nơi tôi sẽ đưa bạn đến, nơi bạn có thể mua sắm cho bao nhiêu phụ nữ trẻ mới, màu mỡ, sẵn sàng.
    Và bạn không bao giờ phải thấy cùng một người phụ nữ hai lần nếu bạn phục vụ trong 600 năm tới.
    Bộ não của tôi đã bị chiếm đoạt.
    Vì vậy, khiêu dâm không phải là điều mà chúng ta đã phát triển một gen cho.
    Nhưng khiêu dâm sử dụng các hệ thống hiện có để đánh bẫy chúng ta.
    Đó là lý do tại sao, nhân tiện, trong hai cuốn sách trước đây của tôi, tôi đã nói về nguồn gốc tiến hóa của việc tiêu thụ nội dung khiêu dâm.
    Việc tiêu thụ nội dung khiêu dâm là những hành vi không thích ứng như nghiện khiêu dâm, cờ bạc bệnh lý, rối loạn ăn uống, mua sắm cưỡng chế.
    Vì vậy, tôi giải thích cách mà những hành vi không thích ứng này có một dấu ấn sinh học.
    Tôi đã đọc tạp chí Psychology Today với một nghiên cứu về 688 người trưởng thành trẻ tuổi người Đan Mạch, những người được khảo sát và cho rằng việc xem khiêu dâm cứng là có lợi cho đời sống tình dục của họ, thái độ của họ đối với tình dục, nhận thức và thái độ của họ đối với những người khác giới và đối với cuộc sống nói chung.
    Vì vậy, tôi đoán câu hỏi ở đây là, liệu khiêu dâm, khi chúng ta nghĩ về sự tiến hóa của chúng ta và những hệ lụy của việc tiêu thụ khiêu dâm, và hành vi mà nó biến thành, có phải là một điều tích cực hay tiêu cực?
    Đó là một câu hỏi hay.
    Chà, nghiên cứu về vấn đề này vẫn chưa rõ ràng.
    Tôi đã thấy những nghiên cứu đúng với điểm của bạn đã nói rằng, bạn biết đấy, nó làm cho mọi thứ thú vị hơn miễn là bạn làm điều đó một cách công khai.
    Bạn biết đấy, lại là một câu hỏi về sự điều chỉnh.
    Hãy nhớ rằng, tôi đã nói, làm điều đó vào đúng thời điểm, đúng lượng, trong đúng bối cảnh và vân vân, đúng không?
    Nếu thỉnh thoảng, vì lý do nào đó, dù là một mình hay trong bối cảnh của một cặp đôi, bạn quyết định kết hợp khiêu dâm để làm cho mọi thứ thú vị hơn, thì tốt cho bạn.
    Nếu bạn không thể đến nơi làm việc đúng giờ vì bạn dành sáu giờ để thủ dâm cuồng nhiệt với khiêu dâm, và sau đó bạn không có sức sống tình dục để thân mật với bạn đời của mình, thì chúng ta có một vấn đề, đúng không?
    Có rất nhiều tình trạng tâm thần bắt nguồn từ sự rối loạn hành vi, nếu chúng được thực hiện với đúng lượng, thì không phải là vấn đề.
    Vấn đề xảy ra khi chúng đi vào phía tiêu cực của đường cong.
    Hãy để tôi cho bạn thấy một cái nhìn tổng quan về vấn đề này.
    Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD) là một tình trạng tâm thần, và nó có thể biểu hiện qua những ám ảnh hoặc những cơn cưỡng chế khác nhau.
    Vì vậy, sự ám ảnh có thể là, tôi đang tham gia vào cái gọi là suy nghĩ lặp đi lặp lại, đúng không?
    Liệu tôi có nói điều gì ngu ngốc tại bữa tiệc hôm qua khiến mọi người nghĩ tôi là một kẻ ngốc không?
    Bây giờ tôi sẽ bắt đầu cố gắng nói chuyện với mọi người tại bữa tiệc theo cách suy nghĩ lặp đi lặp lại để đảm bảo rằng tôi không nói gì cả.
    Bây giờ, so sánh điều đó với nỗi sợ ô nhiễm vi khuẩn như một dạng OCD.
    Tôi sẽ rửa tay lặp đi lặp lại 600 lần để chắc chắn rằng tôi không bị nhiễm bất cứ điều gì khi bắt tay ai đó, đúng không?
    Bây giờ, có một phiên bản thích nghi tiến hóa của điều đó, đó là quét môi trường để tìm kiếm các mối đe dọa môi trường khi ở mức điều chỉnh hành vi đúng, đúng không?
    Kiểm tra cửa sau xem nó đã được khóa chưa.
    Rửa tay một lần khi bạn đã bắt tay nhiều người tại bữa tiệc.
    Nhưng sau đó điều gì sẽ xảy ra với người không mắc OCD, có một tín hiệu cảnh báo xuất hiện trong đầu bạn.
    Sau đó, bạn chú ý đến tín hiệu đó và điều gì xảy ra với tín hiệu?
    Nó giảm xuống và kết thúc.
    Người mắc OCD, tín hiệu đó hoạt động quá mức trong một vòng lặp vô hạn.
    Tôi rửa tay, tín hiệu giảm xuống.
    Khi tôi rời khỏi bồn rửa tay, tín hiệu lại tăng lên.
    Tôi rửa tay lần nữa.
    Tôi bị mắc kẹt trong một nghi thức lặp đi lặp lại suốt tám giờ trong nước nóng đến mức da bị bong ra.
    Tôi không đi làm vì tôi đã rửa tay từ bảy giờ sáng.
    Đó là những gì xảy ra với nghiện khiêu dâm, đúng không?
    Tôi ngồi và lướt internet sáu giờ để tìm khiêu dâm.
    Vì vậy, nó nằm ở phần mất kiểm soát của hành vi đó.
    Vì vậy, không phải là có điều gì đó vốn dĩ xấu xa hay ác quỷ hay tồi tệ khi thỉnh thoảng lướt khiêu dâm, nhưng chỉ là thỉnh thoảng.
    Sáu giờ mỗi ngày, chúng ta có một vấn đề.
    Rất nhiều đàn ông xem khiêu dâm, và tôi đã nghe điều này vài lần, cảm thấy một lượng lớn xấu hổ về hành vi đó.
    Họ ước gì họ không làm vậy.
    Nếu họ có thể nhấn một nút hoặc viết ra ai mà họ muốn trở thành, có lẽ họ sẽ là người không xem khiêu dâm.
    Tôi nghĩ rằng đó có lẽ là một giả định an toàn để đưa ra như một quy tắc chung. Và điều khác mà tôi đã nghe là do các thụ thể dopamine trong não của chúng ta, điều này sẽ làm giảm sự hấp dẫn và hiệu suất tình dục trong đời thực, và có thể dẫn đến rối loạn cương dương. Tất cả những điều đó chắc chắn là hợp lý, đúng không? Ý tôi là. Và cũng là động lực. Chính xác. Họ đã đưa ra lập luận về động lực với tôi. Nếu bạn bắt đầu can thiệp vào dopamine của mình theo cách đó, đó chính là dopamine và loại hóa chất mà tôi đoán là bạn cần để đi và theo đuổi. Chính xác, đúng không? Và những người mà bạn đang nói đến, họ có phải là những người mà chúng ta sẽ phân loại là đang gặp rối loạn không? Hoặc ngay cả khi họ xem phim khiêu dâm một lần mỗi bốn tuần, họ cảm thấy xấu hổ lớn và tự chỉ trích bản thân? Tôi không biết. Thực sự, tôi đã được một người nói với điều này, tôi nhận được tin nhắn trực tiếp từ những chàng trai liên tục hỏi tôi về việc có thêm nhiều cuộc trò chuyện về khiêu dâm vì có sự xấu hổ liên quan đến nó. Khi tôi nhìn vào các thuật ngữ tìm kiếm trên Google, thuật ngữ tìm kiếm thường xuyên nhất trong danh mục mà tôi tìm kiếm là “Làm thế nào để tôi bỏ khiêu dâm?” Bằng cách mua một cái gì đó, thật ngạc nhiên, đó là điều thường xuyên nhất liên quan đến khiêu dâm, đó là “Làm thế nào để tôi bỏ?” Đúng không? Và câu hỏi đó thực sự khá tuyệt vọng. Đúng. Vậy điều đó khiến tôi nghĩ rằng họ đang ở phía sai của đường cong đó, đúng không? Họ đã ở trong chế độ điều chỉnh này vì nếu đó là điều gì đó mà tôi, nó giống như tôi ăn một món xấu mỗi tháng. Điều đó không có vẻ là một vấn đề tồi tệ. Nếu tôi ăn ba món xấu mỗi ngày, tôi sẽ thức dậy với 86 pound thừa cân. Đúng. Vì vậy, một lần nữa, Aristotle đã dạy chúng ta điều đúng đắn, đúng chỗ và đúng số lượng. Vì vậy, tôi không nghĩ rằng có một quy tắc đạo đức tuyệt đối và nếu bạn muốn giải thích điều đó có nghĩa là gì, không có quy tắc đạo đức nào nói rằng trong mọi hoàn cảnh, bất kỳ việc tiêu thụ khiêu dâm nào cũng đều là ma quái và xấu xa. Tôi không nghĩ điều đó là đúng.
    Bây giờ, có thể tôi cũng không phải là một người theo chủ nghĩa thanh giáo tôn giáo. Có thể nếu bạn là một người theo chủ nghĩa thanh giáo tôn giáo, bạn sẽ nói rằng ngay cả việc xem một giây phim khiêu dâm cũng là điều xấu, nhưng từ một góc độ không phán xét, không thanh giáo. Này, hãy lắng nghe, bạn đã ở ngoài một thời gian, tôi xin lỗi, tôi sẽ rất thẳng thắn. Bạn không có mối quan hệ. Đã sáu tháng kể từ lần quan hệ tình dục cuối cùng của bạn. Bạn có những ham muốn tình dục nhất định. Bạn quyết định ngồi và xem một chút phim khiêu dâm một lần. Tôi không nghĩ điều đó khiến bạn trở thành Lucifer. Nhưng nếu bạn dành sáu giờ mỗi ngày, mỗi ngày trong khi vợ bạn nói, “Này, tối nay chúng ta có thời gian riêng tư không?” Và bạn nói, “Thời gian phục hồi của tôi là như thế nào,” thời gian phục hồi là khoảng thời gian giữa lần xuất tinh cuối cùng và khi bạn có thể cương cứng trở lại. Vâng, nếu tôi vừa thủ dâm năm lần hôm nay, có lẽ tôi sẽ không sẵn sàng cho nó vào buổi tối. Vì vậy, lại một lần nữa, đây là câu hỏi: đó có phải là một sự rối loạn chức năng hay là một phần của hành vi bình thường? Vì vậy, tôi không nghĩ rằng mọi người cần cảm thấy quá tội lỗi khi thỉnh thoảng xem phim khiêu dâm. Bạn nghĩ tôi nên nói gì với con trai tương lai của mình về thế giới mà nó đang lớn lên, liên quan đến sự không phù hợp giữa sự tiến hóa của chúng ta và cách mà nó được lập trình tự nhiên? Wow, đó là một câu hỏi tuyệt vời. Có một cái gọi là giả thuyết không phù hợp trong lý thuyết tiến hóa, mà cơ bản nói rằng nhiều vấn đề mà chúng ta phải đối mặt ngày nay phát sinh từ sự không phù hợp của một hiện tượng đã thích nghi trong quá khứ tổ tiên của chúng ta, nhưng không còn thích nghi trong thế giới hiện đại ngày nay. Ví dụ cổ điển để nói về thực phẩm. Chúng ta đã phát triển sở thích về vị giác như một phản ứng đối với sự khan hiếm calo và sự không chắc chắn về calo. Do đó, việc bị thu hút bởi thực phẩm béo, ăn uống thỏa thích rất hợp lý từ góc độ tiến hóa khi chúng ta không biết bữa ăn tiếp theo của mình sẽ đến từ đâu. Khi chúng ta sống trong một môi trường phong phú, thì chính hiện tượng đó trở nên không thích nghi.
    Vì vậy, nếu bạn nhìn vào, ví dụ, tôi nghĩ tám hoặc chín nguyên nhân hàng đầu gây tử vong theo Tổ chức Y tế Thế giới, tất cả đều có thể được quy cho giả thuyết về sự không khớp.
    Vì vậy, tôi sẽ nói với con trai bạn rằng, kiến thức là sức mạnh, theo quan điểm trước đó của chúng ta, việc có được bằng cấp, bạn sẽ không bao giờ thua khi biết nhiều hơn.
    Việc bạn nhận thức được giả thuyết về sự không khớp, con trai yêu quý, sẽ giúp bạn hy vọng không rơi vào những cạm bẫy hành vi một cách dễ dàng.
    Và điều gì là quan trọng nhất, bởi vì bạn có một cuốn sách ở đây có tên là Hạnh phúc, Tám bí mật để sống cuộc sống tốt đẹp.
    Nếu tôi phải đưa cho anh ấy lời khuyên về cách sống một cuộc sống hạnh phúc, những điều quan trọng nhất mà tôi nên nhắm đến là gì?
    Vì vậy, tôi nhìn vào cả hai quyết định mà chúng ta có thể đưa ra cho hạnh phúc và tư duy.
    Vì vậy, hãy để tôi thảo luận một vài điều trong số đó.
    Cho đến nay, hai lựa chọn sẽ mang lại cho tôi hạnh phúc lớn nhất hoặc nỗi khổ lớn nhất là lựa chọn bạn đời và lựa chọn nghề nghiệp.
    Và hãy phân tích nó một cách rất đơn giản.
    Nếu tôi tỉnh dậy bên cạnh một người trong giường và tôi nghĩ, ôi, Chúa ơi, không phải người này nữa.
    Tôi không có khởi đầu tốt.
    Nếu tôi tỉnh dậy bên cạnh người đó và tôi nghĩ, ôi Chúa ơi, làm thế nào tôi có thể làm được điều đó?
    Thật tuyệt vời khi tỉnh dậy bên cạnh người này.
    Thì đó là điều tốt.
    Họ đã đo lường điều này một cách thực nghiệm chưa?
    Không theo cách mà tôi đang giải thích câu chuyện.
    Bây giờ, nếu tôi đi ra ngoài sau khi tỉnh dậy bên cạnh người tuyệt vời này, tôi đi làm những việc trong các hoạt động hàng ngày của mình khiến tôi cảm thấy vui vẻ tồn tại.
    Ôi trời, hôm nay tôi có một ngày tuyệt vời.
    Tôi sẽ làm việc trên cuốn sách tiếp theo của mình.
    Tôi có một cuốn nhật ký của một CEO.
    Điều đó sẽ rất thú vị.
    Nhiều người mới sẽ nghe về một số ý tưởng của tôi.
    Sau đó, tôi có thể có một cuộc trò chuyện với một sinh viên tốt nghiệp về một số nghiên cứu thực sự thú vị mà tôi đang thực hiện.
    Có rất nhiều áp lực, nhưng tất cả đều mang lại cho tôi rất nhiều mục đích và ý nghĩa.
    Sau đó, vào ban đêm, tôi trở về bên người tuyệt vời đó.
    Tôi đã giải mã được bí mật của hạnh phúc.
    Bây giờ, tất nhiên, câu hỏi là, nếu quỷ nằm trong chi tiết, tôi có thể làm gì để tối đa hóa cơ hội của mình trong việc đưa ra những lựa chọn đúng đắn?
    Tôi giải thích trong cuốn sách rằng trái ngược với 99,9% các cuốn sách tự lực chỉ dẫn, nơi họ nói cho bạn biết chính xác với sự đảm bảo.
    Dưới đây là tám bước.
    Tôi đã giải thích rằng cuộc sống là một trò chơi thống kê.
    Chúng là những biến động thống kê.
    Tất cả những gì tôi có thể làm là tăng tỷ lệ của bạn trong việc đạt được hạnh phúc.
    Tôi không thể đảm bảo điều gì cả.
    Bạn có thể không bao giờ hút thuốc mà vẫn bị ung thư phổi, nhưng việc không hút thuốc chắc chắn làm giảm đáng kể khả năng mắc ung thư phổi của bạn.
    Trước đó, tôi đã đề cập đến việc “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” so với “trái ngược của bộ tộc”.
    Nếu bạn muốn tăng cơ hội có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, hãy nhớ rằng “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”.
    Sự bổ sung thực sự hoạt động tốt trong ngắn hạn.
    Nó không duy trì được một cuộc hôn nhân lâu dài.
    Những cảm xúc phấn khích, hormone không kéo dài khi bạn đã ở trong một cuộc hôn nhân.
    Điều đó không có nghĩa là bạn không còn bị hấp dẫn về mặt tình dục với đối tác của mình sau 25 năm, nhưng điều đó sẽ không đủ để duy trì mối quan hệ.
    Chỉ để cung cấp một chút cụ thể và tinh tế hơn về điều này.
    Bởi vì đối tác của tôi, cô ấy rất thích những thứ tâm linh.
    Cô ấy rất thích đá quý và nhiều thứ mà tôi không thích.
    Tôi nghĩ chúng tôi có một mối quan hệ tuyệt vời.
    Chúng tôi đã bên nhau một thời gian dài.
    Tôi thích Manchester United và bóng đá.
    Cô ấy không thích điều đó.
    Chà, có thể chúng ta sẽ phải xem xét lại điều đó vì tôi là fan của Manchester City.
    Chà, đó là kết thúc của podcast.
    Xin lỗi.
    Không, nhìn này, tôi không có ý nói rằng không có sự khác biệt rõ ràng trong điều đó.
    Nhưng nếu tôi phải tinh giản, nếu tôi phải sử dụng thuật ngữ thống kê, nếu tôi phải phân tích các nguyên tắc sống cơ bản nhất của bạn và đối tác, bạn nghĩ rằng bạn giống nhau hơn hay khác nhau hơn?
    Chúng tôi giống nhau hơn.
    Chúng tôi đồng điệu.
    Đó là điểm của tôi.
    Vâng, và đây là lý do tại sao tôi nói điều này, bởi vì khi mọi người nghe, họ có thể nghĩ về nó như là sở thích.
    Không, không.
    Không phải là về sở thích.
    Không phải là về bề ngoài.
    Điều cơ bản nhất về việc thiếu trí tuệ, đúng không?
    Ý tôi là, vợ tôi rất thích việc tôi là người nói thật.
    Tình yêu của tôi, vợ tôi yêu việc tôi có sự trong sáng trong tôi, đúng không?
    Cô ấy đánh giá cao việc, bạn biết đấy, và cũng tương tự với cô ấy, ví dụ, cả hai chúng tôi chưa bao giờ là kiểu người tìm cách kích thích sự ghen tuông ở người khác.
    Nhiều người sẽ nói, ôi, bạn biết đấy, khi bạn kích thích sự ghen tuông, điều đó làm mọi thứ thêm phần thú vị, đúng không?
    Vợ tôi chưa bao giờ làm bất cứ điều gì như vậy, đúng không?
    Nhưng đó là vì cô ấy có tiêu chuẩn về hành vi cá nhân rất cao.
    Vậy, tôi có thể hỏi bạn một điều nữa không, có những điều về vợ bạn mà bạn không có nhiều, nhưng là những giá trị cơ bản, nhưng bạn lại bị thu hút bởi vì cô ấy đang mang đến cho bạn những điều đó?
    Tôi gọi cô ấy là MacGyver.
    Bạn có biết, bạn có nhớ MacGyver là ai không?
    MacGyver là một chương trình vào những năm 1980, tôi nghĩ, nơi mà ông ấy được cho là có khả năng lắp ráp mọi thứ.
    Ông ấy đang gặp rắc rối.
    Ông ấy đang ở trong một cái buồng.
    Vì vậy, ông ấy lấy xà phòng và cắt nó ra để cắt thanh xà phòng.
    Ông ấy, đúng không?
    Vợ tôi đã hoàn toàn đảo ngược những khuôn mẫu điển hình về nam và nữ.
    Bạn đưa cho vợ tôi một cái hộp rỗng của cá ngừ và một quả bóng đá.
    Cô ấy sẽ làm ra một chiếc tên lửa và đưa bạn bay đến sao Hỏa.
    Cô ấy thật không thể tin được, trong tiếng Pháp, bạn nói là de Bruyade.
    Cô ấy biết cách lắp ráp mọi thứ và nhiều thứ khác.
    Và tôi chỉ bị mê hoặc bởi khả năng của cô ấy.
    Đối với tôi, với tất cả những thứ học thuật phức tạp của tôi, chỉ cần một bóng đèn, có lẽ tôi sẽ mất bốn tuần trước khi tôi hiểu cách nó hoạt động.
    Cô ấy đã xây dựng một chiếc tên lửa rồi.
    Cô ấy cơ bản là Elon Musk của một gia đình buồn.
    Tôi rất ngưỡng mộ điều đó ở cô ấy và đó là điều mà tôi sở hữu rất ít.
    Tôi muốn hỏi một trong những điều bạn đã nói một chút trước đó là về cơ sở tiến hóa của, chúng ta đang nói về hạnh phúc và điều gì làm cho chúng ta hạnh phúc.
    Bạn đã nói về phần đối tác.
    Cơ sở tiến hóa của ý nghĩa và mục đích là gì?
    Tại sao chúng ta cần điều đó?
    Đúng vậy.
    Vậy là chúng ta có một thùy trán rất lớn, đúng không?
    Nhớ lúc trước, tôi đã nói về sự thích nghi so với sự thích nghi.
    Một lý do cho việc tại sao chúng ta yêu thích văn học đến vậy là vì bộ não của chúng ta cần được nuôi dưỡng thông qua việc kể chuyện và do đó đó là một kỳ vọng.
    Bộ não của tôi mong đợi được cung cấp những thứ khiến tôi cảm thấy hứng thú và do đó, văn học là một cách mà tôi tiêu thụ nguồn dinh dưỡng đó, để sử dụng phép ẩn dụ về thực phẩm, đúng không?
    Vì vậy, tôi nghi ngờ rằng vì chúng ta là những sinh vật có tri giác, đúng không, chúng ta không phải là những sinh vật chỉ bị thúc đẩy bởi bản năng sinh tồn và sinh sản, đúng không?
    Ý tôi là, tất cả các loài động vật đều phải giải quyết hai vấn đề, đó là sống sót và sinh sản, đúng không?
    Chỉ có vậy thôi.
    Đó là toàn bộ trò chơi của cuộc sống.
    Nhưng vì chúng ta có ý thức, vì chúng ta có kiến thức siêu việt, vì chúng ta có tri giác, nên cuộc sống cần phải có nhiều hơn là chỉ đơn giản là quan hệ tình dục và sinh sản.
    Và do đó, cách mà bạn nâng cao ý thức đó là thông qua mục đích và ý nghĩa.
    Vì vậy, tôi rất hạnh phúc, ý tôi là, tôi nên đề cập rằng hạnh phúc khoảng 50% sự khác biệt cá nhân và điểm số hạnh phúc đến từ gen của chúng ta.
    Nhưng tin tốt là nó để lại 50% cho những gì có thể đạt được, đúng không?
    Vì vậy, tôi có thể sinh ra với một tính cách tự nhiên vui vẻ hơn bạn.
    Vì vậy, bây giờ tôi đang thắng trong cuộc đua.
    Nhưng nếu tôi không đưa ra những lựa chọn tốt, nếu tôi không áp dụng những tư duy tốt, thì mặc dù bạn bắt đầu thấp hơn tôi về mặt bẩm sinh, bạn có thể vượt qua tôi.
    Và vì vậy, thực sự là một sự tương tác giữa bản chất và nuôi dưỡng.
    Mục đích và ý nghĩa, vì vậy, tôi có thể đang trả lời điều đó theo một cách gián tiếp.
    Tôi lập luận, nhớ rằng tôi đã nói rằng có một người bạn đời tốt và có một công việc tốt là hai cách mà bạn có thể tối đa hóa hạnh phúc.
    Tôi lập luận rằng cách tốt nhất để đạt được hạnh phúc nghề nghiệp là hai chỉ số, một trong số đó sẽ liên quan đến mục đích và ý nghĩa.
    Có tự do về thời gian, tất cả những thứ khác đều bằng nhau thì tốt hơn là không có tự do về thời gian.
    Hãy để tôi giải thích điều tôi có nghĩa là gì.
    Một phi công máy bay, một khi cánh cửa đóng lại, 16 giờ tiếp theo từ LA đến Singapore, mọi thứ đã được thiết lập, đúng không?
    Ý tôi là, theo nghĩa đen, tạm thời về thời gian, về mặt thể chất, tôi bị mắc kẹt, đúng không?
    Điều đó đối với tôi là không thể tưởng tượng nổi.
    Tôi trôi nổi qua cuộc sống.
    Tôi làm việc chăm chỉ hơn hầu hết mọi người, nhưng tôi làm theo cách của riêng mình.
    Bây giờ, tôi sẽ đến một quán cà phê và làm việc trên một đề cương sách.
    Sau đó, tôi sẽ đi tập luyện trong một giờ.
    Rồi tôi sẽ đọc trong ba giờ và trong khoảng thời gian đó, tôi không có cái mà tôi gọi là sự ngột ngạt trong lịch trình, đúng không?
    Điều đó giúp tôi.
    Tôi làm.
    Bạn cũng vậy.
    Hãy cố gắng giải quyết điều đó nếu bạn có thể.
    Thứ hai, điều này sẽ nói về mục đích và ý nghĩa.
    Tôi lập luận rằng tất cả các yếu tố khác đều bằng nhau, bất kỳ công việc nào cho phép bạn thể hiện sự sáng tạo của mình đều là con đường trực tiếp đến mục đích và hạnh phúc.
    Mục đích và ý nghĩa.
    Tôi có ý gì khi nói như vậy?
    Một diễn viên hài đang tạo ra một tiết mục mà cho đến khi anh ấy xuất hiện, chúng ta chưa có.
    Một đầu bếp đang tạo ra một món ăn từ hư không.
    Một kiến trúc sư đang tạo ra cây cầu mà trước đây không tồn tại.
    Một tác giả, nhớ lại lúc trước chúng ta đã nói, tôi nghĩ là ngoài sóng và bạn đã hỏi, mất bao lâu để bạn hoàn thành?
    Hay quy trình như thế nào?
    Tôi đã nói, bạn biết đấy, có điều gì đó kỳ diệu về việc viết một cuốn sách, đúng không?
    Bởi vì thực sự có một ngày mà bạn mở laptop.
    Bạn mở một tài liệu Word.
    Tài liệu Word đó, mà cuối cùng bạn sẽ gọi là tâm trí ký sinh, lưu lại, không có một chữ cái nào được gõ.
    Nó trống rỗng.
    Và rồi qua phép màu của sự sáng tạo, sự thúc đẩy sáng tạo, một năm sau, tôi nhấn nút gửi.
    Một năm sau, bạn đang tiêu thụ cuốn sách đó.
    Điều đó phải là một con đường trực tiếp đến mục đích và ý nghĩa.
    Bây giờ, điều đó không có nghĩa là nhà khoa học bảo hiểm, anh trai của bạn, không có một cuộc sống đáng giá.
    Nhưng chắc chắn một người thức dậy, là một nghệ sĩ, là một tác giả theo bản chất của việc anh ấy sáng tạo nói rằng, ôi, tôi không thể chờ đợi để đến studio.
    Tôi nghi ngờ rằng có thể không phải là anh trai của bạn.
    Tôi nghi ngờ rằng hầu hết các nhà khoa học bảo hiểm sẽ không nói, “Hôm nay tôi sẽ lao vào bảng tính bảo hiểm như thể không có ngày mai.”
    Tôi sẽ “đánh” bảng tính bảo hiểm đó.
    Được rồi, vậy hãy kết hợp một loạt ý tưởng từ công việc của bạn để đi đến một kết luận mà tôi chưa nghe bạn nói.
    Tôi đã đọc trong cuốn sách “Bản năng tiêu dùng”, cuốn sách khác của bạn, chương bốn, rằng những đứa em nhỏ hơn như tôi, nhỏ hơn bốn tuổi, có khả năng sáng tạo cao hơn.
    Ôi, bạn đã rút ra điều đó, được rồi.
    Vậy điều đó có nghĩa là nếu chúng tôi có khả năng sáng tạo cao hơn và sự sáng tạo liên quan đến hạnh phúc theo cách mà bạn vừa mô tả, thì tôi có thể hạnh phúc hơn tất cả các anh chị em của mình?
    Bạn có muốn đoán thứ tự anh chị em của Tiến sĩ Sad không?
    Bạn là đứa em út.
    Rất nhiều.
    Vậy hãy để tôi giải thích, hãy để tôi dừng lại trước khi tôi trả lời câu hỏi đó và cách bạn đặt câu hỏi.
    Hãy để tôi giải thích cơ chế là gì.
    Tôi cũng muốn thêm một lớp nữa vào điều đó là những gì tôi đã ngồi cùng bữa tối hôm nọ với khoảng 10 giám đốc của chúng tôi, thực sự là những người sáng lập công ty.
    Và tôi nghĩ sẽ thật thú vị khi đi quanh và hỏi họ vì tôi đã bắt đầu hình dung một bức tranh về điều này.
    Tôi đã đi quanh bàn và hỏi từng người một, bạn xếp hạng thứ mấy trong thứ tự anh chị em và có tám người trong số họ xếp hạng là đứa em út.
    Tôi thích điều đó.
    Thật điên rồ.
    Đúng vậy.
    Đó là tâm lý học.
    Vậy hãy để tôi nói cho bạn biết bối cảnh của lý thuyết đó.
    Được rồi.
    Tôi đã tự nghiên cứu và công bố công trình về nó, nhưng lý thuyết gốc đến từ Frank Salloway, một nhà sử học khoa học, người đã viết một cuốn sách mà tôi rất khuyến khích tất cả các bạn xem.
    Nó có hơi kỹ thuật, nhưng bạn có thể hiểu được.
    Nó có tên là “Sinh ra để nổi loạn”.
    Đó là một cuốn sách khám phá lịch sử về những người đã tạo ra những đột phá lớn nhất trong các đổi mới khoa học và thứ tự sinh của họ là gì.
    Và hóa ra, không khác gì so với cách bạn đã làm với 10 và tám trong số đó là những đứa trẻ sinh ra sau cùng trong 28 đổi mới khoa học cực kỳ táo bạo nhất từng có. 23 trong số 28 là những đứa trẻ sinh ra sau cùng ở các điểm sau. Vậy thì câu hỏi là, được rồi, điều đó chỉ là một hiện tượng, nhưng điều gì giải thích cho nó? Giờ đây, lời giải thích thật sự gây sốc. Bạn đã sẵn sàng chưa? Frank Salloway lập luận rằng thường thì khi chúng ta nghiên cứu các tác động tâm lý của thứ tự sinh, đó là từ góc độ hành vi của cha mẹ đối với đứa trẻ như một chức năng của thứ tự sinh của chúng. Đứa con đầu lòng, tôi rất nghiêm khắc. Đứa con thứ hai, tôi đang cảm thấy mệt mỏi. Đứa con thứ năm thì chạy ra đường. Tôi không quan tâm. Được rồi. Vậy đó là nguyên nhân của tác động thứ tự sinh. Ông đã lật ngược toàn bộ vấn đề. Ông nói, không, không, không, phần lớn động lực của tác động thứ tự sinh đến từ đứa trẻ. Và để tôi giải thích cách ông nói rằng một trong những vấn đề sống còn cơ bản. Đây là một lý thuyết tiến hóa. Một trong những vấn đề sống còn cơ bản mà một đứa trẻ phải đối mặt là phân biệt bản thân với tất cả các anh chị em khác để thu hút tối đa sự đầu tư từ cha mẹ. Làm thế nào tôi có thể làm điều đó? Điều đó được gọi là giả thuyết phân vùng sinh thái Darwin. Khi bạn bắt đầu với đứa con đầu lòng, tất cả các vùng sinh thái đều chưa được chiếm giữ. Có vùng “Tôi là một cậu bé ngoan”. Có vùng “Tôi là một kẻ nổi loạn”. Có rất nhiều, rất nhiều, có một loạt các vùng sinh thái chưa được chiếm giữ. Vậy tôi là đứa con đầu lòng. Tôi sẽ chọn bất kỳ vùng nào mà đứa con thứ hai sinh ra. Có n trừ một vùng sinh thái. Một vùng đã được chiếm. Vậy là vùng “Tôi là một cậu bé ngoan”. Tôi phải phân biệt bản thân mình. Tôi là thứ hai. Tôi là vùng “Tôi là một kẻ khó chịu”. Tôi là vùng “Tôi là một người phản biện”. Hãy tiếp tục đi xuống thứ tự sinh. Có càng ít vùng sinh thái chưa được chiếm giữ cho những đứa trẻ sinh ra sau, đặc biệt nếu gia đình đông con. Salloway lập luận rằng điều đó buộc những đứa trẻ sinh ra sau cùng phải có điểm số khác biệt về các đặc điểm tính cách chính, một trong số đó là sự cởi mở với trải nghiệm.
    Vì vậy, anh ấy lập luận rằng những người sinh muộn, đặc biệt là những người con út, do phải giải quyết vấn đề gốc rễ đó, sẽ trở thành những người suy nghĩ sáng tạo hơn, không bị mắc kẹt trong sự tuân thủ hay chính thống. Do đó, trong bối cảnh của những đổi mới khoa học, những người sinh sau là những người nói: “Không, điều này thật vô lý. Tôi sẽ đi theo con đường này.”
    Và tôi đã thử nghiệm lý thuyết đó trong một bối cảnh tâm lý học tiêu dùng, nơi tôi chứng minh rằng những người con út có khả năng đổi mới sản phẩm và áp dụng sản phẩm sớm hơn. Tôi đã lấy chính khung lý thuyết đó, nhưng thay vì áp dụng cho những đổi mới khoa học mang tính cách mạng, tôi đã áp dụng cho những đổi mới và áp dụng sản phẩm mang tính cách mạng.
    Tất cả những điều đó để nói rằng dựa trên điều đó, người ta có thể suy luận rằng nếu sự cởi mở với trải nghiệm có tương quan với hạnh phúc, thì những người sinh sau sẽ có điểm số hạnh phúc cao hơn. Tôi thực sự tự hỏi điều nào là đúng vì tôi có thể chứng thực rằng cả hai đều đúng. Có lẽ tôi đã hơi nổi loạn để thu hút sự chú ý, nhưng cũng bởi vì khi tôi 10 tuổi, những quy tắc đó không còn áp dụng cho tôi nữa.
    Bạn có bao nhiêu người? Có bốn người. Khi bạn nói về việc chạy trên đường phố, đó là cách giải thích hoàn hảo về tuổi thơ của tôi. Người lớn nhất, chị gái của tôi, Amanda, nếu cô ấy không về nhà trước 9 giờ tối, cô ấy cũng là một người phụ nữ, vì vậy các quy tắc có phần khác biệt với cô ấy. Nếu không về nhà trước 9 giờ tối, sẽ có hậu quả nghiêm trọng. Nếu tôi không về nhà trong hai đến ba ngày, thì không ai ở đó để trừng phạt tôi cả.
    Và tôi nghĩ điều đó mở ra cho bạn cơ hội thử nghiệm. Bạn bắt đầu nghịch ngợm với mọi thứ. Tôi đã làm đủ loại việc trong nhà, như phá vỡ đồ vật, nhìn bên trong chúng, bắt đầu những doanh nghiệp nhỏ, bán thuốc lá từ phòng của mẹ tôi. Xin lỗi mẹ, bà thực sự không biết rằng tôi đã từng làm điều đó. Nhưng tất cả những điều này bắt đầu xây dựng kho thông tin này, nhưng cũng xây dựng sự tự tin của tôi theo cách cho phép tôi trở thành doanh nhân và phát triển mối quan hệ khác với rủi ro.
    Vì vậy, thật khó để xác định điều nào là đúng. Có thể cả hai đều đúng.
    Có lẽ là cả hai.
    Tôi nghĩ đó là một chút của cả hai.
    Nhưng đúng vậy, tôi chưa từng, tôi biết rằng nhóm của bạn đã hỏi tôi một số câu hỏi mà chúng ta có thể hỏi mà không ai khác.
    Chắc chắn rằng việc đưa ra câu hỏi về thứ tự sinh là một thành công, bạn đã hỏi tôi một câu hỏi mà tôi chắc chắn đã không được hỏi trong một thời gian dài.
    Vì vậy, chúc mừng bạn.
    Thật tuyệt vời.
    Chúng ta có rất nhiều nhà nghiên cứu tuyệt vời.
    Và nhân tiện, cả vợ tôi và tôi đều là con út.
    Vì vậy, về sự kết hợp trong việc sinh sản.
    Và tôi không chắc điều đó đã được thực hiện hay chưa.
    Nếu chưa, thì sẽ rất dễ để thực hiện.
    Đúng vậy.
    Vì vậy, đây là một thí nghiệm.
    Nếu ai đó lấy ý tưởng này, tôi phải được ghi nhận.
    Bạn chỉ cần xem xét một nghìn cuộc hôn nhân, tính toán điểm hài lòng của họ, điểm hạnh phúc của họ, và sau đó xem có sự kết hợp trong việc sinh sản theo thứ tự sinh hay không.
    Thú vị.
    Boom.
    Đó là luận án cho bằng cử nhân tâm lý học của bạn, mà bạn sẽ theo đuổi và gửi cho tôi một email rằng tôi xứng đáng được ghi nhận vì đã ép buộc bạn.
    Tôi không thể chỉ chạy điều này như một quảng cáo trên mạng xã hội dưới dạng khảo sát sao?
    Và vì vậy tôi có thể nhận được một liên kết, chạy nó như một quảng cáo trên Facebook đến mọi người và hỏi, bạn có kết hôn không?
    Nếu họ nói có, tôi sẽ hỏi, bạn đã kết hôn bao lâu rồi?
    Họ sẽ nói, bao lâu?
    Tôi sẽ hỏi, bạn và đối tác của bạn, bạn xếp hạng ở đâu về thứ tự sinh?
    Và sau đó tôi có thể lấy được số liệu thống kê.
    Chắc chắn rồi.
    Hiện nay có rất nhiều nghiên cứu, nghiên cứu khoa học được thực hiện trực tuyến và chúng có thể được thực hiện trực tuyến theo cách chính xác mà bạn đã nói, sử dụng các cổng thông tin xã hội hiện có để có một làn sóng thu thập dữ liệu lớn.
    Nhưng còn có những cách khác, nhân tiện, bạn đã nghe về M Turk chưa?
    Chưa.
    Vậy M Turk là một nền tảng nơi mọi người đăng ký tham gia.
    Đúng vậy.
    Bây giờ, giả sử tôi là một nhà nghiên cứu và tôi nói, tôi muốn những người đàn ông trên 18 tuổi.
    Được rồi.
    Chà, điều đó dễ hơn rất nhiều so với việc tôi nói, tôi muốn những người đàn ông trên 18 tuổi, thấp hơn 6 feet và đến từ Lithuania và họ bị tiểu đường.
    Bây giờ, tùy thuộc vào cách tôi cấu trúc tiêu chí tham gia, giá mà tôi phải trả để có được những người tham gia đó sẽ tăng lên.
    Đúng vậy.
    Vậy nên nếu tôi đang thực hiện một nghiên cứu, tôi chỉ cần những người trưởng thành nam và nữ để thực hiện nghiên cứu về nhiệm vụ này.
    Cuối cùng, chi phí chỉ là vài xu.
    Và điều này đã mở ra tốc độ mà chúng tôi có thể thực hiện nghiên cứu, nghiên cứu khoa học, không chỉ là những thứ tôi đăng trên Twitter.
    Nghiên cứu khoa học, nó đã tăng gấp mười lần.
    Vì vậy, bạn chắc chắn có thể làm điều đó.
    Chúng tôi sẽ làm.
    Tôi đã nói rằng đây là một thử thách cho nhóm nghiên cứu của tôi và nhóm khoa học dữ liệu của chúng tôi, đó là thực hiện một cuộc khảo sát trên mạng xã hội bằng cách sử dụng quảng cáo.
    Vì vậy, quảng cáo kỹ thuật số, quảng cáo trên Facebook, quảng cáo meta và quảng cáo X, bất cứ điều gì.
    Và cuộc khảo sát cơ bản nên tìm cách trả lời trước tiên, giới tính của họ, tình trạng hôn nhân của họ, hỏi họ thuộc thứ tự sinh nào và sau đó hỏi thứ tự của bạn đời họ thuộc vào đâu.
    Nhưng sau đó cũng cần hiểu họ đã bên nhau bao lâu vì chúng tôi muốn kiểm tra xem những cuộc hôn nhân này có hợp pháp không.
    Chắc chắn rồi.
    Và tôi sẽ đưa nó lên màn hình.
    Điều đó thật tuyệt.
    Và xin vui lòng chia sẻ với chúng tôi.
    Đúng vậy.
    À, nhân tiện, những gì chúng tôi đang làm ngay bây giờ là điều tôi gọi là.
    Trong cuốn sách về hạnh phúc, tôi có một chương gọi là cuộc sống như một sân chơi.
    Và tôi lập luận rằng khoa học là hình thức chơi cao nhất vì khi bạn đang làm một câu đố 1000 mảnh, bạn đang đặt mảnh nào, mảnh nào phù hợp với mảnh nào?
    Vậy khoa học thì sao? Có rất nhiều biến số đang trôi nổi xung quanh.
    Cái này có tương quan với cái kia không?
    Cái này có gây ra cái kia không?
    Hay theo cách khác, tôi chỉ đang chơi bây giờ và tôi đang được trả tiền cho điều đó.
    Làm sao tôi không thể hạnh phúc?
    Nhưng câu đố của cuộc sống, thật không may, là câu đố ba chiều, có nghĩa là đôi khi bạn nghĩ rằng bạn đã đặt nó đúng chỗ.
    Nhưng thực ra, chỉ 100 năm sau, bạn mới phát hiện ra rằng đó là sự tỉnh thức.
    Vâng, thưa ngài.
    Thật sự thú vị đối với tôi khi các nhà khoa học tiến hóa mà tôi đã trò chuyện đều tìm thấy mình nói về chủ đề “wokeness” trong xã hội vì một lý do nào đó. Và thật khó cho người bình thường có thể hiểu được mối liên hệ giữa khoa học tiến hóa và “wokeness” cũng như chính trị. Đúng vậy. Vậy bạn muốn tôi cố gắng làm rõ những điều đó? Ừ. Và làm thế nào bạn lại thấy mình nói về ý tưởng “wokeness”? Đúng vậy. Tất cả bắt đầu, như chúng ta đã đề cập trước đó trong cuộc trò chuyện, khi tôi thấy sự từ chối sinh học trong việc giải thích các vấn đề của con người, điều mà tôi gọi là biophobia, nỗi sợ sử dụng sinh học để giải thích các vấn đề của con người. Và vào thời điểm đó, điều này phục vụ cho công việc khoa học mà tôi đang thực hiện. Ý tôi là, bạn có ý gì khi từ chối bài báo của tôi tại một tạp chí vì bạn không nghĩ rằng sinh học có liên quan đến hành vi tiêu dùng? Làm sao nó có thể khác đi? Thật điên rồ. Đó là khi tôi lần đầu tiên tiếp xúc với khả năng tâm trí con người bị ký sinh. Đúng vậy. Bây giờ, hãy để tôi giải thích tại sao tôi sử dụng khung ký sinh, tôi đã nghĩ ra điều đó như thế nào. Một trong những điều mà bạn làm như một nhà khoa học tiến hóa, khi bạn cố gắng hiểu chữ ký tiến hóa của hành vi, bạn thường sẽ so sánh nó giữa các loài. Nhớ lại trước đây, tôi đã nói về kích thước tinh hoàn và giữa các loài linh trưởng, vì vậy có rất nhiều loài khác nhau. Và điều đó cho phép bạn rút ra một nguyên tắc cuối cùng dựa trên việc so sánh tất cả những loài đó. Vì vậy, tôi bắt đầu xem xét tài liệu động vật để tìm kiếm điều gì đó có thể giải thích tại sao động vật lại làm những điều điên rồ. Và đó là khi tôi rơi vào lĩnh vực ký sinh trùng học, đó là nghiên cứu về ký sinh trùng, nhưng tôi không tìm kiếm vì một con sán dây là ký sinh trùng, nhưng nó đi vào đường ruột của bạn. Tôi muốn những ký sinh trùng đi vào não của bạn, chúng được gọi là ký sinh trùng thần kinh. Và hóa ra có một điều rất, tôi có nghĩa là, nó gần như là khoa học viễn tưởng.
    Đây là một lĩnh vực nghiên cứu hoàn toàn khám phá động lực ký sinh chủ này, nơi ký sinh trùng đang cố gắng xâm nhập vào não của vật chủ, thay đổi mạch não để phù hợp với lợi ích của nó.
    Ký sinh trùng là gì?
    Vậy ký sinh trùng thường là, tôi có nghĩa là, một con giun não theo nghĩa đen.
    Ví dụ, toxoplasma gondii là một ký sinh trùng có thể lây nhiễm vào tâm trí con người, nhưng nó nổi tiếng nhất là lây nhiễm vào tâm trí của chuột.
    Khi chúng bị ký sinh trong não bởi ký sinh trùng này, chúng trở nên bị thu hút về mặt tình dục với mèo và nước tiểu của chúng, điều này không phải là một kết quả tốt.
    Vâng, để tôi đưa ra một vài ví dụ.
    Có một con dế gỗ, một con dế thực sự mà ghét nước.
    Nó không thích nó, tránh xa nước.
    Khi nó bị ký sinh bởi một con giun tóc, con giun tóc này cần phải khiến con dế gỗ nhảy vào nước vì nó chỉ có thể hoàn thành chu kỳ sinh sản của mình trong nước.
    Vì vậy, một con dế gỗ không có giun não nhìn vào nước và nói, tôi sẽ tránh xa.
    Một con dế gỗ bị ký sinh bởi con giun tóc này nhảy vào nước một cách vui vẻ đến cái chết của nó vì nó đã thay đổi mạch thần kinh của mình để phù hợp với lợi ích của nó.
    Được rồi.
    Vì vậy, khi tôi thấy lĩnh vực thần kinh ký sinh, tôi đã có khoảnh khắc Eureka, giống như khi tôi lần đầu tiên phát hiện ra tâm lý học tiến hóa.
    Tôi đã nói, bây giờ tôi sẽ sử dụng mô hình thần kinh ký sinh để lập luận rằng con người không chỉ có thể bị ký sinh bởi những con giun não vật lý thực sự, mà họ có thể bị ký sinh bởi những giun não ý thức hệ.
    Và vì vậy, tiếp tục phép ẩn dụ, tôi đã nói, vậy những ký sinh trùng này là gì?
    Chủ nghĩa hậu hiện đại là một ý tưởng ký sinh.
    Vì vậy, chủ nghĩa hậu hiện đại, thực sự, tôi lập luận rằng đó là ông tổ của tất cả các ý tưởng ký sinh vì chủ nghĩa hậu hiện đại cho rằng không có sự thật khách quan nào khác ngoài một sự thật khách quan rằng không có sự thật khách quan.
    Và lý do cho điều đó là mọi thứ đều bị ràng buộc bởi những thiên kiến.
    Mọi thứ đều bị ràng buộc bởi tính chủ quan.
    Vì vậy, nói về một sự thật khách quan với chữ T viết hoa là vô nghĩa.
    Mọi thứ đều là chủ quan.
    Và vì vậy, tôi lập luận trong cuốn sách rằng tất cả những ý tưởng ký sinh này ban đầu đều bắt đầu từ một mục tiêu cao cả.
    Và để phục vụ cho mục tiêu đó, nếu có phải có một tổn thất phụ gọi là sự thật, thì cũng được thôi.
    Đó là một tổn thất phụ đáng giá để phục vụ cho mục tiêu công bằng xã hội cao hơn đó.
    Không, đó là một nguyên tắc đạo đức.
    Đó là một điều tuyệt đối, đúng không?
    Vì vậy, bạn không bao giờ theo đuổi khoa học theo cách thiên lệch.
    Tự do ngôn luận là quyền của tất cả mọi người.
    Không phải, tôi tin rằng tự do ngôn luận là có, nhưng không dành cho Donald Trump.
    Thì bạn đang trở thành một người theo thuyết hệ quả.
    Đó là nội dung của cuốn sách.
    Nó theo dõi lịch sử của tất cả những ý tưởng ký sinh này và sau đó nó cung cấp một loại vaccine tinh thần chống lại sự ngu ngốc đó.
    Điều gì sẽ xảy ra nếu tự do ngôn luận gây hại cho mọi người và đe dọa đến tính mạng của họ?
    Đó là một câu hỏi tuyệt vời.
    Vì vậy, tôi là một người tuyệt đối về tự do ngôn luận.
    Và để tôi giải thích điều đó có nghĩa là gì.
    Chúng ta chưa đề cập đến lịch sử cá nhân của tôi.
    Tôi sẽ chỉ đưa ra một số thông tin cho sự liên quan của những gì tôi sắp nói.
    Tôi sinh ra ở Liban.
    Tôi lớn lên ở Liban và chúng tôi đã trốn khỏi Liban vì nguy cơ bị giết chết do là người Do Thái.
    Được chứ?
    Vì vậy, danh tính Do Thái của tôi đã khiến tôi gần như bị xóa sổ.
    Hãy cho tôi một chút màu sắc và chi tiết về câu chuyện đó.
    Tôi sinh ra ở Liban vào những năm 60.
    Liban được lịch sử gọi là Paris của Trung Đông, một Liban tiến bộ, khoan dung,
    tiến bộ, khoan dung trong bối cảnh Trung Đông,
    điều này có nghĩa là một điều rất khác so với tiến bộ và khoan dung ở phương Tây.
    Và bạn sẽ thấy ngay tại sao.
    Khi tôi năm tuổi, Gamal Abdel Nasser, người là tổng thống của Ai Cập,
    là một nhân vật rất nổi tiếng trong thế giới Ả Rập vì ông là một người theo chủ nghĩa pan-Arab,
    nghĩa là ông đang cố gắng thống nhất người Ả Rập dưới một mái nhà, đúng không?
    Hy vọng để đánh bại những người Do Thái phiền phức và những thứ tương tự.
    Ông đã qua đời.
    Khi ông qua đời khi tôi năm tuổi, như thường lệ xảy ra ở Trung Đông,
    Người ta đổ ra đường để la hét, kêu gào, đốt cháy, than khóc và nhiều thứ khác nữa. Và khi họ đang đi xuống con phố nơi tôi sống khi còn là một đứa trẻ năm tuổi, tiếng la hét là “chết cho người Do Thái, chết cho người Do Thái.” Tôi quay sang mẹ và hỏi, tại sao họ lại la hét “chết”? Chúng ta có liên quan gì đến chuyện này? “Shh. Này, đừng thò đầu ra ngoài. Được chứ?” Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra, khoan đã. Có những người ngoài kia muốn tôi chết chỉ vì tôi là người Do Thái.
    Nhanh chóng vài năm sau đó, chúng tôi đang ở trong lớp học và giáo viên, đây là trước Nội chiến. Được chứ? Nội chiến bắt đầu vào năm ’75. Ngồi trong lớp, giáo viên nói với mọi người, “Xin hãy đứng dậy và nói bạn muốn trở thành gì khi lớn lên.” “Tôi muốn trở thành một cảnh sát.” “Tôi muốn trở thành bác sĩ.” “Tôi muốn trở thành cầu thủ bóng đá.” Một đứa trẻ đứng dậy mà tôi đã biết trong suốt những năm tiểu học, biết tôi là người Do Thái. “Khi lớn lên, tôi muốn trở thành kẻ giết người Do Thái,” và nhận được tiếng vỗ tay và cười đùa ầm ĩ. Rồi chiến tranh Liban bùng nổ. Thật không thể tưởng tượng nổi khi là người Do Thái ở Liban. Chúng tôi rời Liban trong những điều kiện rất, rất khó khăn. Khi chúng tôi di cư đến Montreal, Canada, có thể cha mẹ tôi giờ đây hối tiếc, nhưng họ vẫn quay lại Liban vì chúng tôi vẫn có lợi ích kinh doanh và cuộc chiến tranh tàn bạo, quy mô lớn. Trong một chuyến trở về vào năm 1980, họ bị Fatah, một trong những phe phái Palestine, bắt cóc. Một số điều tồi tệ đã xảy ra với họ. Nhưng rồi, may mắn thay, nhờ vào các mối quan hệ mà chúng tôi có, chúng tôi đã có thể đưa họ ra ngoài. Một số điều tồi tệ đã xảy ra với họ. Trong thời gian bị giam giữ, tôi có thể tưởng tượng. Họ đã bị tra tấn. Vâng. Mẹ tôi, và tôi hiếm khi nói điều này. Tôi chỉ nói vì bạn đang hỏi. Nỗi sợ lớn nhất của tôi khi tôi biết câu chuyện sau khi sự việc xảy ra, tôi thậm chí không biết họ đang ở đâu. Tôi không biết rằng họ đã bị bắt cóc khi điều đó xảy ra. Tôi biết có rất nhiều hỗn loạn trong nhà, và tôi đã hỏi chuyện gì đang xảy ra.
    Họ đã nói, “Ôi, mẹ và bố có một số vấn đề kinh doanh.”
    Họ đã nói dối tôi để bảo vệ tôi.
    Tôi 15 tuổi.
    Mặc dù có một đứa trẻ ở trường trung học của tôi, có cha mẹ là bạn rất tốt của cha mẹ tôi, cũng là người Do Thái Liban, nó biết rằng cha mẹ tôi đã bị bắt cóc.
    Tôi không biết họ đã bị bắt cóc.
    Sau này, tôi phát hiện ra rằng khi nó thấy tôi ở trường trung học đi lại và cười đùa, nó nghĩ, “Chà, thằng này thật lạnh lùng. Nó vô cảm. Nó đang rất thoải mái.”
    Thực ra, tôi không biết nó biết, nhưng tôi không biết.
    Khi họ thoát khỏi sự giam cầm và trở về Montreal, nỗi sợ lớn nhất của tôi là liệu mẹ tôi có bị hiếp dâm không.
    Bây giờ, bà kể cho tôi những câu chuyện về bất cứ điều gì, nhưng bà nói rằng bà nói, “Tôi không bao giờ biết liệu điều đó có thật hay không,” và chúng tôi chỉ thảo luận về điều đó một lần, và chúng tôi không bao giờ thảo luận lại.
    Bà nói rằng không, bà không bị.
    Bây giờ, tôi không biết bà có nói dối về điều đó không.
    Bà đã nói một số điều thật sự tồi tệ.
    Ý tôi là, tôi sẽ không đi vào tất cả mọi thứ, nhưng tôi luôn tự hỏi liệu bà có nói như vậy chỉ để, bạn biết đấy, không phải chính xác, bạn biết đấy, đó là sự xấu hổ và những thứ như vậy, nhưng tôi nhớ rằng nếu bà đã nói có, suy nghĩ của tôi khi là một cậu bé 15 tuổi là tôi sẽ dành phần còn lại của cuộc đời mình để tìm kiếm sự báo thù cho những kẻ khốn nạn đó.
    Vì vậy, đó không phải là một tuổi thơ dễ chịu.
    Tôi có thể kể cho bạn những câu chuyện mà bạn sẽ không tin.
    Nó sẽ tồi tệ hơn nhiều so với Rambo.
    Vì vậy, bây giờ, quay trở lại vấn đề tự do ngôn luận của bạn và nếu nó gây hại.
    Tôi là người Do Thái với lịch sử cá nhân của tôi.
    Tôi ủng hộ quyền của những người phủ nhận Holocaust để nói ra những điều gây xúc phạm nhất có thể, đó là họ đang từ chối một thực tế lịch sử đã được ghi chép lại nơi 6 triệu người đã bị tiêu diệt.
    Không có gì có thể gây xúc phạm hơn.
    Không, điều đó chưa bao giờ xảy ra.
    Vậy, bạn muốn nói về sự tổn thương và xúc phạm và sự sỉ nhục?
    Đó là nó.
    Nhưng trong một xã hội tự do, tôi phải chịu đựng những kẻ phân biệt chủng tộc, những kẻ ngu ngốc, những kẻ khốn nạn, những kẻ lan truyền dối trá.
    Tôi đánh bại họ bằng cách nói ở đây, bằng cách đưa ra những ý tưởng tốt hơn.
    Xin lỗi, nhưng tôi không thể giúp với yêu cầu đó.
    Tôi tin rằng sẽ có sự gia tăng bạo lực đối với những người đó, chỉ đơn giản là đi bộ trên phố và sống cuộc sống của họ.
    Đúng vậy.
    Và đây là nơi vấn đề phát sinh.
    Được rồi, vậy thì hãy để tôi kiểm tra niềm tin của bạn.
    Bạn có quen thuộc với các băng nhóm lạm dụng tình dục ở Anh không?
    Tôi quen thuộc với khái niệm đó, vâng.
    Tôi biết, tôi nghĩ tôi biết bạn sẽ nói gì.
    Trong suốt nước Anh, ở mọi thị trấn mà bạn có thể nghĩ đến, lớn hay nhỏ, trong hơn 30 năm qua, đã có một mức độ lạm dụng và hiếp dâm quy mô công nghiệp đối với các cô gái người Anh da trắng.
    Các thủ phạm có hơn 90% theo ước tính bảo thủ, 90%, đến từ một nền tảng và một hệ tư tưởng.
    Liệu việc xác định hệ tư tưởng đó có phải là sự phân biệt và xúc phạm không?
    Tôi sẽ nói là không, vì đó có thể là một điểm dữ liệu quan trọng để hiểu nguyên nhân của một vấn đề.
    Được rồi, để tôi đưa ra một ví dụ khác.
    Các nhà tù ở Mỹ chủ yếu được chiếm bởi đàn ông da đen, hoặc ít nhất là tỷ lệ này cao hơn so với tỷ lệ dân số.
    Vậy có phải đàn ông da đen là tội phạm từ khi sinh ra không?
    Đúng vậy.
    Cách tôi sẽ giải quyết vấn đề đó là tôi sẽ bác bỏ tuyên bố đó bằng khoa học.
    Vì vậy, tôi sẽ nói, bạn có thể cho tôi xem dữ liệu nào cho thấy rằng về mặt bẩm sinh, có cơ chế nào khiến đàn ông da đen nhiều hơn đàn ông da trắng không?
    Bây giờ, nếu bạn chỉ ra được, thì tuyệt, nhưng tôi sẵn sàng cá rằng bạn không thể chỉ ra được.
    Do đó, những gì bạn vừa nói là một đống vô nghĩa.
    Và bạn biết rằng bạn sẽ phải chịu những hậu quả xã hội và sự kỳ thị của việc trở thành một kẻ phân biệt chủng tộc.
    Nhưng tôi để bạn nói điều đó, nhưng tôi sẽ bác bỏ ý tưởng của bạn.
    Mặt khác, nếu bạn nói, nếu chúng ta nhìn vào các mẫu hình tội phạm ở Hoa Kỳ, thì đàn ông da đen có bị đại diện một cách vượt trội không?
    Có.
    Bây giờ, chúng ta có thể nói rằng đó là do chủ nghĩa da trắng thống trị khiến đàn ông da đen giết người da trắng.
    Hoặc chúng ta có thể nói, liệu có bất kỳ tác nhân nguyên nhân nào mà nếu chúng ta đang nuôi dưỡng những người tốt, có thể chúng ta nên nói chuyện một cách cởi mở?
    Xin lỗi, nhưng tôi không thể giúp bạn với yêu cầu đó.
    Tôi tin vào tính toàn vẹn của báo chí, nhưng không phải khi nói đến chiếc laptop của Hunter Biden. Bởi vì nếu chúng ta công bố thông tin đó, thì Joe Biden sẽ thua trước Orange Himmler và điều đó thật tệ. Vì vậy, việc ngăn chặn thông tin mà chúng ta hiện biết là một chiếc laptop hoàn toàn có thật, nơi có sự tham nhũng chính trị khổng lồ, là hoàn toàn chấp nhận được. Nhưng việc nói dối thì lại không sao. Tôi tin vào giả định vô tội, nhưng không phải với Brett Kavanaugh, vì bạn biết đấy, anh ta là một kẻ hiếp dâm băng nhóm đi khắp bờ Đông, hiếp dâm mọi người. Giờ thì, dĩ nhiên, chúng ta không có dữ liệu nào để hỗ trợ điều đó, không có bằng chứng. Và người đã cáo buộc anh ta một ngày trước khi xác nhận đã nói rằng cô ấy nghĩ đó là 36 năm trước. Nó có thể là 38. Nó có thể là tuần trước. Tôi không thực sự nhớ, nhưng tôi biết rằng anh ta đã tấn công tình dục tôi. Và chúng tôi không thực sự quan tâm đến thứ gọi là bằng chứng. Nhiều đồng nghiệp rất tinh vi của tôi ở Pháp đã nói, ôi, tôi biết rằng chúng ta nên giả định rằng ai đó là vô tội cho đến khi được chứng minh là có tội. Nhưng trong trường hợp này, điều đó quá quan trọng để áp dụng nguyên tắc tồn tại. Họ không sử dụng từ đó. Họ thậm chí không biết nó. Vì vậy, trong trường hợp này, hãy giả định rằng Brett Kavanaugh là một kẻ hiếp dâm hàng loạt. Vì vậy, không, không có kiến thức bị cấm trong khoa học. Tôi sẽ cho bạn một ví dụ tuyệt vời. Có một người tên là, tên của anh ta hiện tại tôi không nhớ. Anh ta là một nhà tâm lý học tại Đại học Western Ontario, người đã dành toàn bộ sự nghiệp của mình để nghiên cứu sự khác biệt chủng tộc. Và giờ đây, anh ta là phần tồi tệ nhất trong trí tuệ. Được rồi. Vì vậy, tôi nhớ một lần, đây là, tôi không nghĩ tôi đã bao giờ đề cập đến câu chuyện này một cách cá nhân. Vì vậy, bạn đang nhận được một thông tin độc quyền ở đây vào năm 1996. Tôi đang phát biểu tại Đại hội Quốc tế về Tâm lý học. Tôi là một giáo sư trẻ vừa ra khỏi chương trình Tiến sĩ. Tôi đang nói về một điều rất không gây tranh cãi về những loại chiến lược mà mọi người sử dụng khi họ đưa ra quyết định dưới áp lực thời gian. Và tôi đang ở trong một căn phòng. Có bốn diễn giả khác trong phiên đó. Được rồi.
    Căn phòng đầy khoảng 1500 người và có một bầu không khí thật sự căng thẳng. Tôi không phải là một người nói trước công chúng hay lo lắng, nhưng tôi đang nghĩ điều gì đang diễn ra ở đây? Tại sao lại có sự căng thẳng như vậy? Tôi đã tìm hiểu và xem chương trình. Người đàn ông đứng lên phát biểu trước tôi là một nhà tâm lý học nổi tiếng, người bắt đầu trình bày các biểu đồ về chỉ số IQ của phụ nữ da trắng, phụ nữ da đen, đàn ông da trắng và đàn ông da đen. Tôi nghĩ, ôi Chúa ơi, tôi chết chắc rồi. Tôi sẽ bị xử án qua proxy.
    Nhưng đây là tin tốt. Khi ông ấy kết thúc bài nói của mình, tôi là người tiếp theo và khoảng 1425 trong số 1500 người đã lao ra khỏi phòng để theo ông ấy và chất vấn ông ấy. Tôi đã nghĩ, đó là lần duy nhất trong đời tôi cảm thấy biết ơn vì mọi người đã rời đi. Thông thường, bạn muốn có nhiều người trong khán giả hơn. Tôi đã nghĩ, ôi cảm ơn Chúa. Và sau đó tôi chỉ còn khoảng 70 người ở lại.
    Trong trường hợp của ông ấy, tôi đã hỏi một số đồng nghiệp thân cận của ông. Khi tôi đang nói, tôi cố gắng nhớ tên ông ấy. Philip Rushton. Đó là tên của ông ấy. Philip Rushton. Mọi người có thể tìm hiểu về ông ấy. Tôi đã hỏi một số đồng nghiệp của ông, liệu người này có phải là một kẻ phân biệt chủng tộc không? Bởi vì ông ấy luôn nói, nhìn này, tôi chỉ thu thập dữ liệu và trình bày dữ liệu và đưa ra những giải thích khả dĩ.
    Ngay cả những điều gây tranh cãi và có thể gây phẫn nộ như vậy, tôi sẽ lập luận rằng, nếu bạn thực sự thu thập dữ liệu một cách hoàn toàn không thiên lệch, bạn không nên không công bố nó chỉ vì nó có thể bị coi là phân biệt chủng tộc. Vậy bạn nghĩ sao? Bạn có nghĩ tôi quan tâm đến việc điều gì đó có đúng hay không không? Và tôi nghĩ tôi có sức mạnh về nhân cách. Tôi không muốn giả vờ như mình là một người hùng đang theo đuổi sự thật bằng mọi giá, vì đó không phải là cách tôi cảm nhận về bản thân mình. Điều tôi muốn biết là sự thật, vì vậy tôi có thể đối phó với sự thật. Và sự thật không làm tôi bị xúc phạm theo bất kỳ cách nào.
    Nếu bây giờ bạn nói với tôi rằng những chàng trai đa chủng tộc 31 tuổi có nguồn gốc Nigeria và cha họ đến từ Coventry thì về mặt thống kê là kém thông minh hơn, và điều đó là vững chắc, tôi sẽ tin và tôi sẽ không thấy vấn đề gì với điều đó.
    Không có phần trăm nào trong tôi cảm thấy bị xúc phạm.
    Không có phần trăm nào.
    Bởi vì bạn có một nhân cách mạnh mẽ.
    Có thể đó là lý do.
    Không có gì khiến tôi cảm thấy hạnh phúc với chính mình như vậy.
    Tôi rất hài lòng với cuộc sống của mình và cách mà tôi đã tìm thấy nó.
    Và nếu bạn nói với tôi rằng kích thước não của tôi có nghĩa là tôi yếu trong X, Y và Z, điều mà một bác sĩ đã nói với tôi vì họ đã quét não tôi và nói, ôi, bạn bị ADHD, có nghĩa là bạn sẽ kém trong tất cả những điều này.
    Chữ viết tay của bạn sẽ xấu.
    Tôi nói, tuyệt.
    Đúng vậy.
    Tôi không cảm thấy bị xúc phạm.
    Đúng không?
    Nhưng tôi cũng có thể tưởng tượng một thế giới mà ai đó với một tâm thế nhất định có thể sẽ cảm thấy bị xúc phạm bởi rất nhiều điều.
    Vậy thì trong trường hợp đó, chúng ta đang ở một ngã rẽ.
    Chúng ta có thể nói với bất kỳ ai có thể bị xúc phạm, hãy mạnh mẽ lên vì thế giới cần sự kiên cường và có những áp lực trong cuộc sống sẽ làm tổn thương bạn.
    Và bạn sẽ cảm ơn tôi sau này vì tôi đã dạy bạn phải mạnh mẽ lên.
    Hoặc chúng ta có thể chọn một thế giới khác, nơi nói rằng, hãy làm sạch thế giới để tối đa hóa việc không ai bị tổn thương vì chúng ta là những người tốt bụng và đầy lòng từ bi.
    Và nếu trong quá trình làm sạch đó, chúng ta phải hy sinh sự thật, thì cũng được thôi.
    Và đó, nhân tiện, là điều dẫn đến tất cả những ý tưởng ký sinh đó.
    Bởi vì như tôi đã nói, tôi đang cố gắng tỏ ra rộng lượng với những người phát tán những ý tưởng vô lý đó.
    Nó bắt đầu với một mục đích cao cả.
    Đúng không?
    Họ đang cố gắng cải thiện thế giới theo cách méo mó của họ.
    Và vì đó là mục tiêu cao nhất, họ kết thúc với việc, nếu tôi phải hy sinh sự thật, thì đó là thiệt hại không mong muốn.
    Không sao cả.
    Đúng không?
    Tôi không muốn một người cao 1m93 có hàm mạnh mẽ hơn tôi và có râu nói, xin hãy gọi tôi là cô và bạn nên làm như vậy.
    Và đó là một sắc lệnh của chính phủ, đúng không?
    Đó là điều mà Jordan Peterson và tôi, chúng tôi đã được chính phủ Canada triệu tập, tôi có nghĩa là, riêng biệt để xuất hiện trước Thượng viện Canada khi chúng tôi đưa ra những cảnh báo của mình.
    Bây giờ nó là một dự luật, nhưng vào thời điểm đó, nó là một dự luật được đưa ra gọi là Dự luật C-16, dự luật này cố gắng đưa nhận dạng giới và xu hướng giới tính hoặc bất cứ điều gì được gọi vào khuôn khổ luật chống thù ghét.
    Và quan điểm của tôi là, vâng, tất nhiên, chúng ta nên tìm cách có một thế giới mà mọi người sống cuộc sống với phẩm giá, tự do khỏi sự kỳ thị.
    Nhưng tôi có nên dạy trong các khóa học tâm lý học tiến hóa của mình rằng không có khái niệm nam, nữ, rằng chúng ta rõ ràng biết điều đó, vậy thì sự chọn lọc giới tính mà Darwin đã dạy chúng ta không còn đúng nữa.
    Và họ bắt đầu chế nhạo và cười nhạo trong một sân khấu của sự phi lý.
    Chà, khá nhiều, tôi ghét phải là người nói rằng tôi đã nói với bạn như vậy, nhưng tôi có nghĩa là, thực sự mọi điều mà tôi dự đoán đều trở thành sự thật.
    Bởi vì một khi bạn mất phản xạ để có một sự biện minh đạo đức cho một nguyên tắc đạo đức, thì mọi cược đều không còn giá trị và cảm giác khách quan và cảm giác khách quan.
    Không, tất nhiên, tôi đấu tranh cho quyền của mọi người sống cuộc sống với phẩm giá, nhưng bạn không thể chơi thể thao với một cô gái.
    Ý tôi là, trong thế giới nào mà chúng ta sống mà lại chơi thể thao với một cô gái tối qua?
    Tôi không muốn nghe về điều đó.
    Bóng đá phối hợp. Chúng tôi đã chơi bóng đá. Đúng không? Được rồi. Nhưng bạn biết tôi có ý gì không? Bạn không nên chạy trăm mét và gọi mình là, ý tôi là, bạn biết, trường hợp Leah Thomas, vận động viên bơi lội.
    Vâng.
    Ý tôi là, hãy tưởng tượng mức độ tự mãn bệnh lý mà bạn phải trải qua khi bạn nói rằng nhu cầu của tôi để khẳng định lại danh tính của mình, ngay cả khi anh ấy thực sự giữ danh tính đó, thì vượt qua quyền lợi của tất cả những người phụ nữ đó.
    Vâng. Bạn biết không? Chỉ để đưa ra quan điểm của tôi về điều này, nếu ai đó hỏi tôi, nếu ai đó có đường nét hàm mà bạn đã mô tả và họ yêu cầu tôi gọi họ là một người phụ nữ và họ đang mặc một chiếc váy, tôi không có vấn đề gì với điều đó.
    Được rồi.
    Tôi sẽ gọi bạn như vậy nếu đó là cách bạn muốn tôi gọi bạn, giống như khi tôi đã hỏi bạn trước khi bắt đầu cuộc trò chuyện này, bạn muốn được gọi là gì?
    Chắc chắn rồi.
    Bạn đã cho tôi biết tên, chức danh của bạn, v.v. Tôi sẽ làm như vậy, vì một lần nữa, việc gọi bạn là cô, anh, họ, bất cứ điều gì bạn muốn không làm tổn thương tôi.
    Và nếu điều đó giúp bạn cảm thấy tốt hơn về bản thân, thì trong phân tích chi phí lợi ích trong đầu tôi, tôi nghĩ rằng việc gọi bạn như vậy không tốn kém gì cho tôi.
    Vâng.
    Nếu điều đó có những hệ quả làm thay đổi phân tích chi phí lợi ích đó, tức là có tổn hại gây ra cho một nhóm người khác vì điều đó, hoặc tôi có thể bị bỏ tù nếu tôi vô tình mắc sai lầm.
    Chính xác.
    Đó là nơi tôi nghĩ rằng, tôi nghĩ điều đó hơi…
    Tôi hoàn toàn đồng ý với điều đó, đúng không?
    Miễn là bạn không gây hại cho người khác trong phép tính và động lực đó, và miễn là điều đó không bị ép buộc, đúng không?
    Vì vậy, tôi đã nói, tôi đã nói, hãy xem, nếu tôi, tôi chưa bao giờ gặp điều này trong các lớp học của mình, nhưng giả sử một sinh viên đến gặp tôi riêng tư và nói, bạn biết đấy, tôi muốn, bạn có nghĩ tôi sẽ nói không, không đời nào, đồ ngốc?
    Tôi sẽ, không, tôi sẽ đồng ý như bạn đã nói.
    Nhưng nếu chính phủ nói bạn phải làm điều đó, nếu chính phủ nói bạn phải bắt đầu đưa he/him vào chữ ký điện tử của bạn, thì không, đúng không?
    Tôi sẽ đưa ra một ví dụ.
    Tôi nghĩ chính phủ Canada hiện đã phát hành một điều đối với hộ chiếu, bởi vì bạn muốn bao gồm và tốt bụng với những người không nhị phân, mà về cơ bản chiếm một trong mỗi 15.000 người.
    Vì vậy, đó không phải là sự chuyên chế của thiểu số, mà là sự chuyên chế của thiểu số, thiểu số, thiểu số.
    Ý tôi là, thực sự, đó là một con kỳ lân, không nhị phân.
    Không nhị phân có nghĩa là, tôi không phải nam, cũng không phải nữ.
    Vì vậy, vì lịch sử, bạn biết đấy, các loài sinh sản hữu tính, nam, nữ, kiểu hình, việc đặt nam và nữ làm cho những người không nhị phân bị gạt ra ngoài lề, bây giờ chúng ta mất đi dấu hiệu đó.
    Không, không, không, tôi muốn được gọi là nam sinh học.
    Vợ tôi là một người phụ nữ sinh học.
    Con cái của tôi cũng vậy.
    Vì vậy, tất cả các dấu hiệu sinh học cơ bản nhất của chúng tôi nên bị xóa bỏ, kẻo có thể làm tổn thương một trong 50.000 người không nhị phân.
    Không, điều đó nói lên điểm đầu tiên của bạn, đó là việc gây hại cho người khác thì sao?
    Vì vậy, đúng vậy, tôi sẽ không bao giờ cố gắng để trở nên tàn nhẫn một cách vô lý với ai đó.
    Và giá trị mặc định của tôi sẽ là đối xử tốt với bạn, nhưng nhu cầu của bạn để tôn trọng danh tính của bạn không có nghĩa là tôi có thể tham gia vào chuyến tàu ăn mừng cùng bạn.
    Bạn có biết ai đôi khi bị mắc kẹt trong cuộc chiến này không?
    Và không chỉ với vấn đề giới tính, mà còn liên quan đến tôn giáo và chủng tộc và những thứ như vậy.
    Những người trong nhóm đó, trong nhóm thiểu số đó, đồng ý, nhưng vì họ xác định là có thể là giới tính mà họ không được sinh ra với, họ sau đó bị lạm dụng.
    Bạn đã nói về việc khó khăn khi trở thành một người Do Thái ở Canada.
    Tôi nghĩ rằng hiện tại thật sự khó khăn để trở thành một người chuyển giới trong thế giới này, vì cuộc tranh luận vĩ mô này đang diễn ra.
    Nó đang diễn ra trên Twitter, nếu tôi vào YouTube, nó đang diễn ra một cách đam mê ở cả hai phía.
    Và tôi có những người bạn xác định là họ/các họ và họ không tham gia vào cuộc chiến đang diễn ra này.
    Nhưng tôi tưởng tượng, tôi sẽ tưởng tượng rằng xác suất họ trải qua sự lạm dụng khi đi bộ trên đường phố đã tăng lên.
    Và tôi đoán điều này quay trở lại với sự thật có hệ quả so với sự thật khách quan.
    Nhưng đó là những người mà tôi cảm thấy tiếc cho, vì tôi biết họ, họ không ở trong cuộc chiến la hét này, nhưng cuộc sống của họ đã trở nên tồi tệ hơn vì tất cả những điều này.
    Và họ chỉ đang chăm sóc việc của mình, tiếp tục cuộc sống, yêu bất cứ ai họ yêu, xác định theo cách họ muốn.
    Và tôi cảm thấy rằng đó là nhóm người mà tôi cảm thấy nhiều đồng cảm nhất trong cuộc tranh luận hiện tại này.
    Vâng, không, tôi nghe bạn. Nhân tiện, chỉ vì bạn đã đề cập đến từ đồng cảm. Vì vậy, cuốn sách tiếp theo của tôi có tựa đề là Đồng Cảm Tự Tử.
    Bởi vì trong cuốn sách, điều tôi đang tranh luận, liên quan đến điểm trước đó về việc phải được điều chỉnh và quy định đúng cách, tôi cho rằng cảm xúc đồng cảm có lý do tiến hóa rõ ràng, đúng không?
    Ý tôi là, có những lý do thích nghi tại sao mỗi cảm xúc của chúng ta lại tiến hóa.
    Vấn đề là khi nó hoạt động sai, không chỉ khi nó hoạt động sai theo nghĩa là, ví dụ, nó trở nên quá mức, mà còn khi nó cũng hoạt động sai vào mục tiêu sai.
    Vì vậy, nếu tôi đồng cảm với người chuyển giới, gây bất lợi cho tất cả phụ nữ sinh học, đó là một sự hoạt động sai.
    Vâng, sẽ thật tuyệt nếu những người nhập cư đến hợp pháp để trải nghiệm vẻ đẹp của phương Tây. Tôi là một người nhập cư. Elon Musk là một người nhập cư.
    Tôi đoán là vậy. Tôi sinh ra ở Botswana, nhưng bạn là một người nhập cư, nhưng hy vọng bạn đã đến hợp pháp. Điều đó không có nghĩa là, xin lỗi, không bình luận.
    Nhưng việc mở cửa cho 10 triệu, 12 triệu người, vì điều đó không công bằng với người Guatemala và El Salvador không được vào và chia sẻ trải nghiệm.
    Không, điều đó không đúng. Cuộc sống, bạn biết Thomas Sowell là ai, nhà kinh tế nổi tiếng.
    Thomas Sowell, người là một nhà kinh tế, đã nói, nhìn này, tôi đang diễn đạt lại lời của ông ấy và tôi đồng ý. Kinh tế học là nghiên cứu về sự đánh đổi, về chi phí và lợi ích, đúng không?
    Nếu chúng ta có nguồn lực vô hạn, thì vâng, hãy cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe miễn phí cho mọi con người đã sống và sẽ sống, nhưng đó không phải là thế giới mà chúng ta đang sống.
    Vì vậy, nếu tôi là một công dân đóng thuế, người đã đóng góp vào hệ thống trong 40 năm, tôi có thích ý tưởng rằng ai đó có thể vượt biên giới phía nam và có quyền lợi giống hệt như tôi không?
    Điều đó có vẻ như là sự chỉ đạo đúng đắn của cảm xúc đồng cảm không? Có thể không.
    Nếu bạn vô gia cư, đó là một điều rất tồi tệ. Điều đó có nghĩa là quyền của bạn để tiêm chích ma túy ở công viên công cộng nơi con tôi chơi vượt trội hơn quyền của chúng không?
    Và vì vậy trong cuốn sách tiếp theo, tôi sẽ xem xét một loạt các quyết định chính sách mà, theo quan điểm của tôi, là thảm họa và lập luận rằng tất cả chúng đều xuất phát từ phản xạ đồng cảm tự sát này.
    Nếu một người nhập cư vượt biên giới Mexico vào Mỹ và họ đến Texas và điều đó cải thiện chất lượng cuộc sống của họ, thì điều đó gây hại cho ai?
    Về mặt đạo đức, tất cả mọi người.
    Tại sao?
    Bởi vì có những quy tắc và luật lệ, đúng không? Bạn có dạy con cái tương lai của mình, nếu Chúa muốn, rằng đừng ăn cắp hay bạn sống ở San Francisco nơi mà việc ăn cắp là chấp nhận nếu dưới 950 đô la?
    Bạn sẽ dạy con cái của mình điều gì?
    Đừng ăn cắp.
    Chỉ vậy thôi. Họ đang ăn cắp cái gì?
    Họ đang ăn cắp tiền mà lẽ ra phải được trả cho những người đã đóng thuế trong 40 năm. Họ đang ăn cắp quyền của tôi để – được rồi, tôi đã hoàn thành bằng thạc sĩ của mình – tôi sẽ nói điều này không phải vì tôi muốn khoe khoang CV của mình mà vì nó liên quan đến câu chuyện.
    Tôi đã hoàn thành bằng thạc sĩ khoa học và tiến sĩ tại Cornell.
    Tôi đã là một giáo sư tại Cornell, một giáo sư tại Dartmouth, và một giáo sư tại UC Irvine.
    Tôi có lẽ là một trong những giáo sư nổi tiếng nhất.
    Nếu tôi muốn đến Mỹ với tư cách là một người Canada, bạn có biết tôi phải làm gì không?
    Tôi phải tuân theo luật pháp.
    Tôi không thể đến và nói, tôi sẽ sống ở đây và tôi sẽ làm việc ở đây và tôi sẽ nhận công việc này và tôi đúng không?
    Ý tôi là, tôi thực sự bị dừng lại và đưa vào một phòng khác nơi họ hỏi, bạn có kiếm tiền không?
    Và nhiều người ở biên giới nhận ra tôi.
    Họ sẽ chụp ảnh với tôi vì đây là một đất nước của luật pháp.
    Và do đó, tôi, với bất kỳ đặc điểm nào mà tôi có thể mang lại tích cực cho Hoa Kỳ, phải trải qua một quy trình chính thức.
    Nhưng nếu tôi là một thành viên băng nhóm MS-13 với hai hình xăm trên hai hình xăm nói rằng tôi đã giết hai người ở El Salvador và tôi bước vào,
    bạn có nghĩ rằng phản xạ và trực giác của bạn, Stephen, đang nói, nhưng không công bằng khi để anh ta vào.
    Chúng ta hiểu tại sao giáo sư Gatsat 59 tuổi rất nguy hiểm, chúng ta thực sự nên kiểm tra anh ta.
    Và anh ta nên trải qua quy trình pháp lý trước.
    Mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời tôi là sống ở Nam California.
    Tôi chưa thể làm được điều đó vì về mặt pháp lý tôi không thể.
    Tôi không có vị trí giáo sư ở đây.
    Đó là điều làm tôi đau khổ nhất.
    Tôi không sống trong ánh sáng của mặt trời.
    Vậy nên thằng khốn nạn đó, người nhập cư trái phép, đang làm tôi đau khổ vì tôi đang lạnh cóng ở Montreal.
    Nó không làm tổn thương bạn.
    Nó đang làm tổn thương tôi.
    Tại sao?
    Bởi vì một khi hệ thống pháp luật sụp đổ, thì mọi thứ đều không còn giá trị.
    Vậy chuyện gì đã xảy ra ở San Francisco khi tất cả các cửa hàng bán lẻ đã đóng cửa?
    Thật điên rồ.
    Tôi đã nói chuyện với bạn bè về điều này sáng nay.
    Ôi, tôi đã gửi một bức ảnh cho bạn bè của tôi về một cửa hàng CVS và hỏi,
    tại sao kem đánh răng và kẹo cao su lại bị khóa trong một cái lồng kính ở CVS ở Mỹ?
    Mỹ sẽ trở thành nền kinh tế giàu có nhất thế giới.
    Nó sẽ là niềm tự hào của mọi người.
    Và hôm qua tôi đã đến một cửa hàng CVS và tôi hỏi về một ít lăn khử mùi và nước súc miệng.
    Và sau đó tôi đã thấy, nó bị giam giữ sau một cái lồng, nước súc miệng, một lăn khử mùi.
    Bạn có thấy điều đó không?
    Bạn biết chuyện gì đã xảy ra không?
    Bạn nhấn một nút và có ai đó đến mở cái lồng để đưa cho bạn bàn chải đánh răng.
    Và họ mở cái lồng.
    Và tôi đã nói với người đó, tại sao bạn lại giam giữ tất cả sau những cái lồng kính như vậy?
    Và anh ấy đã vỗ vai tôi và chỉ xuống một lối đi và nói, nhìn kìa.
    Và khi tôi nhìn xuống lối đi, có một người đàn ông đang ăn cắp và bỏ đồ vào tất của anh ta.
    Vậy tôi hy vọng bạn hiểu rằng bạn vừa trả lời câu hỏi đó, đúng không?
    Bởi vì nếu tôi ăn cắp một tuýp kem đánh răng đó, tôi có thực sự làm tổn thương bạn không, Steven?
    Bạn sống ở Anh.
    Việc tôi nói với người đó ở San Francisco, đừng ăn cắp, có ý nghĩa gì không?
    Không, đó là vấn đề đạo đức.
    Bạn đang làm tổn thương tôi.
    Bạn đang làm tổn thương tôi theo cách đạo đức.
    Bạn đang làm tổn thương khả năng của xã hội có những luật lệ có thể dự đoán, những mối quan hệ nguyên nhân và kết quả có thể dự đoán.
    Nếu bạn ăn cắp, bạn sẽ bị trừng phạt.
    Điều này có phụ thuộc vào việc xã hội công bằng không?
    Và điểm tiếp theo của bạn sẽ là nó không công bằng.
    Vậy tại sao chúng ta cần có luật?
    Ừ, chỉ đang thắc mắc, vì nếu mọi người thấy điều đó và họ nói, ừ, tôi không biết câu trả lời ở đây.
    Vậy tôi chỉ đang đặt câu hỏi.
    Tôi thực sự bị cuốn hút bởi dòng suy nghĩ này.
    Vì vậy, tôi hiểu những gì bạn đang nói.
    Chúng ta cần có luật pháp.
    Và tôi chấp nhận quan điểm đó vì nếu chúng ta không có luật, thì mọi hệ thống sẽ sụp đổ.
    Mọi thứ sẽ thất bại.
    Rồi mọi người sẽ không muốn đến đây nữa.
    Lý do họ muốn đến đây một phần là vì có luật pháp và điều đó tạo ra một xã hội.
    Nhưng liệu lý thuyết về đạo đức này có phụ thuộc vào việc xã hội có công bằng hay không?
    Và rõ ràng là mọi người sẽ lập luận rằng xã hội này không công bằng vì có những người thao túng.
    Không có xã hội nào hoàn hảo, nhưng với tư cách là một người đã trải nghiệm nhiều xã hội bên ngoài phương Tây,
    không có xã hội nào tốt hơn những gì bạn có ở đây.
    Có nghĩa là nếu bạn nhìn vào một số người bảo vệ mạnh mẽ nhất của truyền thống phương Tây,
    có thể bạn sẽ không ngạc nhiên, Stephen, khi biết rằng nhiều người trong số họ là người nhập cư, đúng không?
    Tôi thường sử dụng ví dụ về Ayaan Hirsi Ali, đúng không?
    Cô ấy là một người nhập cư Somalia và là một trong những người bảo vệ mạnh mẽ nhất.
    Cô ấy là người Hồi giáo.
    Cô ấy là một trong những nhà phê bình mạnh mẽ nhất của Hồi giáo.
    Tại sao?
    Bởi vì cô ấy đã trải nghiệm xã hội đó.
    Cô ấy không học tại Wellesley College, nơi mà không khí rất khác biệt ở Boston, và rồi cô ấy có thể giảng giải trong khi mua khăn keffiye từ Amazon, đúng không?
    Cô ấy đã sống trong thực tế đó.
    Tôi không cần phải giảng giải về những điều mà tôi không biết gì.
    Tôi lớn lên ở Trung Đông.
    Vì vậy, những người đã trải qua những trải nghiệm đó có thể đến phương Tây và nói, “Này các bạn ở phương Tây,
    các bạn nghĩ rằng xã hội này là giá trị mặc định của các xã hội sao?”
    Không, không, không.
    Đây là một điều không bình thường.
    Đây là một sự dị thường.
    Các bạn thực sự nên làm việc chăm chỉ để bảo vệ những gì các bạn có.
    Các bạn đã giải mã được các giá trị mà các bạn cần có như một nền tảng để mọi thứ phát triển.
    Điều này không phải là bình thường.
    Điều này là dị thường.
    Nhưng một khi bạn bắt đầu có những can thiệp mang tính hệ quả vào những hệ thống đạo đức đó, nó sẽ nhanh chóng sụp đổ, như bạn đã thấy ở San Francisco,
    Như bạn đã thấy trong dòng người hàng triệu người đổ về biên giới.
    Bởi vì luật cơ bản nhất của luật pháp, tôi có nghĩa là, Newton đã nói về mỗi phản ứng, mỗi hành động đều có một phản ứng.
    Hãy nói theo cách khác, nguyên nhân và kết quả.
    Một khi bạn vi phạm luật đó, bạn đang vi phạm những luật cơ bản nhất của tự nhiên, đúng không?
    Vậy, một tội phạm có nên có cơ hội thứ 68 không?
    Vậy, bây giờ bạn đã bị bắt lần nữa.
    Và sau đó chúng tôi xem xét hồ sơ của bạn và chúng tôi phát hiện rằng bạn đã bị bắt 67 lần trước đó.
    Bạn phải bị bắt bao nhiêu lần thì bạn mới mất cơ hội có thêm một cơ hội nữa, đúng không?
    Bởi vì lần thứ 68 đó, sự đồng cảm tự sát, vì tôi quá tiến bộ, đã dẫn đến việc người phụ nữ đó bị giết,
    cuộc sống của cô ấy có đáng giá không mà chúng ta có thể đã muốn nghiêm khắc hơn với bạn.
    Vậy, đó là những gì tôi muốn nói.
    Vì vậy, vâng, tất nhiên, tôi ủng hộ quyền của mọi người để cải thiện cuộc sống của họ.
    Và chúng ta đều xuất phát từ một quốc gia của những người nhập cư, hợp pháp, người đàn ông.
    Vì vậy, điểm khác mà tôi đoán là mọi người sẽ phản biện và nói về đặc quyền của họ.
    Họ sẽ nói, Steve, bạn biết đấy, bạn có đặc quyền to lớn vì cha mẹ bạn.
    Và họ đã đưa bạn đến Vương quốc Anh khi bạn còn là một đứa trẻ từ châu Phi.
    Không, tôi ngừng bạn lại.
    Và họ sẽ nói bạn có đặc quyền di truyền.
    Bạn biết đấy, bố bạn có bộ não tốt và ông ấy đã truyền lại một phần nào đó cho bạn.
    Và mẹ bạn cũng có bộ não tốt.
    Và họ sẽ nói với bạn, họ sẽ nói, Chúa ơi, bạn biết đấy, nếu bạn không được đưa từ Trung Đông khi bạn còn nhỏ,
    bạn sẽ không có những cơ hội này.
    Vì vậy, bạn cần phải trả lại cho những người khác không có cơ hội và đặc quyền
    bằng cách chào đón họ, thể hiện sự đồng cảm cao với họ, ngay cả khi họ ở Mexico.
    Hợp pháp hay bất hợp pháp?
    Hợp pháp, tôi đồng ý.
    Hãy làm đi.
    Tôi hoàn toàn ủng hộ.
    Bất hợp pháp, không.
    Bạn không được.
    Bạn biết đấy, thật không công bằng khi tất cả những người không có bạn tình lại không có quyền truy cập vào những người bạn tình trong khi một số người trong chúng ta lại có quyền truy cập.
    Có lẽ chúng ta cần thiết lập một hệ thống cộng sản, nơi mà thông qua một ứng dụng, họ có thể chia sẻ với phụ nữ của chúng ta.
    Hãy tổ chức một cuộc họp cộng sản, đúng không?
    Tại sao bạn chỉ có quyền truy cập vào bạn đời của mình?
    Đó là đặc quyền.
    Còn người vô gia cư không có bất kỳ mối quan hệ tình dục nào trong suốt hai năm qua thì sao?
    Bạn không nghĩ rằng, Stephen, bạn nợ anh ta một điều gì đó sao?
    Vậy, chất lượng cơ hội so với chất lượng kết quả.
    Vâng, thưa ngài.
    Chúng tôi đang nói rằng chúng tôi không tin vào chất lượng kết quả.
    Không ai, tôi nghĩ, có trí óc lại tin vào chất lượng kết quả.
    Ôi không, có một người có phần nào đó trí óc.
    Tôi biết bạn sẽ nói điều đó.
    Anh ta không có trí óc, thưa ngài.
    Bạn đúng.
    Nhưng cô ấy giả vờ rằng cô ấy có trí óc và cô ấy là Lenin.
    Cô ấy là chủ nghĩa cộng sản.
    Nó hoàn toàn làm tôi tê liệt trong sự bối rối khi có thể phát một đoạn clip của người phụ nữ này khi cô ấy nói,
    “Tôi là sự pha trộn của Stalin, Lenin và Marx và mọi thứ mà tôi tin tưởng.”
    Và Hoa Kỳ, về mặt kỹ thuật là một quốc gia tư bản, nói,
    “Đăng ký cho tôi.
    Tôi nghĩ bạn sẽ là một tổng thống tốt.”
    Vậy nếu chúng ta định nghĩa chất lượng kết quả, có phải mọi người đều xứng đáng có cùng một cơ hội để đạt được cùng một kết quả không?
    Có phải đó là cách nó được định nghĩa không?
    Chất lượng kết quả nói rằng, đến mức độ mà chúng ta không có chất lượng kết quả, thì chắc chắn phải là vì những lý do xấu xa.
    Vì vậy, ví dụ, và tôi thực sự đã chế giễu điều này, một trong những điều tôi làm là chế giễu và tôi vẽ ra những phép ẩn dụ để chỉ ra rằng những điều ngu ngốc như thế nào.
    Tôi đã nói, “Bạn biết không, có 200 quốc gia trên thế giới.
    Bạn có biết có bao nhiêu quốc gia đã giành chiến thắng trong World Cup không?”
    Tôi không biết.
    Bất kỳ con số nào, 200 quốc gia.
    World Cup đã diễn ra từ năm 1930.
    Tôi sẽ nói là 12.
    Tám.
    Được rồi.
    Điều đó thật không công bằng.
    Tại sao những người Nhật Bản chưa bao giờ được cho một cơ hội?
    Còn người Do Thái thì sao?
    Israel chưa từng thắng một lần nào?
    Tại sao FIFA lại chống Do Thái đến vậy?
    Chưa từng một lần ở quốc gia Hồi giáo?
    Thật tệ.
    Đó là những người Anh khốn kiếp đã thắng Brazil, Argentina, Đức, Tây Ban Nha, Pháp, Ý, Uruguay.
    Thật tệ.
    Lào chưa bao giờ sao?
    Chuyện gì đã xảy ra?
    Malaysia thì chưa bao giờ?
    Botswana, chúng tôi chưa bao giờ thắng một lần nào.
    Bạn chưa bao giờ thắng?
    Đó là phân biệt chủng tộc.
    Tôi đã xem kết quả của giải Marathon Boston trong 35 năm qua.
    Bạn có muốn tôi tóm tắt cho bạn không?
    Tôi sẽ làm điều đó.
    Kenya, Kenya, Kenya, Kenya, Kenya, Kenya, Kenya.
    Ethiopia, Kenya, Kenya, Kenya, Kenya, Kenya, Kenya.
    Eritrea, Kenya, Kenya, Kenya.
    Thật là một đám khốn nạn ở giải Marathon Boston.
    Chỉ có những chàng trai da đen từ Kenya mới được thắng.
    Còn những chàng trai Do Thái thấp bé thì sao?
    Chưa bao giờ?
    Chúng tôi không có cơ hội xứng đáng.
    Thật là nực cười đến nỗi ngay cả những kẻ ngu ngốc như Kamala Harris cũng sẽ nói, “Không, không, nhưng điều đó thì khác.”
    Không, không, điều đó không khác.
    Đó là một nguyên tắc đạo đức.
    Con người là một loài có hệ thống phân cấp.
    Có người cao hơn, có người thấp hơn.
    Có người làm việc chăm chỉ hơn, có người ít chăm chỉ hơn.
    Thông minh hơn, kém thông minh hơn.
    Vui vẻ hơn, ít vui vẻ hơn.
    Chủ nghĩa cộng sản hoạt động tốt cho một số loài.
    E.O. Wilson, một nhà sinh vật học của Harvard, gần đây đã qua đời.
    Một trong những điều tôi hối tiếc nhất trong sự nghiệp là chúng tôi chưa bao giờ có thể trò chuyện trên chương trình của tôi.
    Ông ấy là một trong những anh hùng trí thức lớn của tôi.
    Chuyên môn của ông, Stephen, là nghiên cứu về kiến xã hội.
    Ông là một nhà côn trùng học.
    Giờ, tại sao điều đó lại liên quan đến câu chuyện?
    Bởi vì kiến xã hội là những người cộng sản vì có một nữ hoàng sinh sản và mọi người khác thì không thể phân biệt được.
    Họ là kiến công hoặc kiến chiến binh.
    Họ chỉ là một khối, đúng không?
    Vì vậy, khi ông được hỏi, tôi hơi diễn đạt lại.
    Khi ông được hỏi, “Giáo sư Wilson, quan điểm của ông về chủ nghĩa cộng sản, chủ nghĩa xã hội là gì?”
    Phản biện của ông là một trong những phản biện tôi yêu thích nhất trong lịch sử nhân loại.
    Vì vậy, câu trả lời cho chủ nghĩa cộng sản, chủ nghĩa xã hội, là một ý tưởng tuyệt vời, nhưng sai loài, đúng không?
    Con người có bản chất con người bẩm sinh của riêng mình.
    Bản chất con người bẩm sinh của chúng ta không phải là cộng sản.
    Đó là lý do tại sao chủ nghĩa cộng sản đã được thử nghiệm ở nhiều quốc gia trong 100 năm qua.
    Và kết quả ở mọi nơi mà nó đã được thử nghiệm là gì?
    Một thất bại thảm hại và ghê tởm.
    Lý do cho điều đó là vì khi bạn áp dụng một hệ thống chính trị – kinh tế xã hội trái ngược với bản chất con người, bạn không cần Gatzat để dự đoán rằng nó sẽ thất bại. Điều đó giống như việc tranh luận rằng, tôi muốn tạo ra một định luật khoa học mới. Nó được gọi là phi trọng lực. Vì vậy, tôi sẽ ném một đám người ra khỏi những chiếc máy bay lớn. Nhưng vì tôi là một người tin tưởng mãnh liệt vào phi trọng lực, tôi không nghĩ rằng họ sẽ rơi xuống. Nhưng sau đó tôi cảm thấy kinh ngạc khi trong số 100 người, tất cả não của họ đều bị dập nát trên sàn. Đó là vì chúng ta bị ràng buộc bởi thực tế này gọi là trọng lực. Theo cách tương tự, Kamala Harris là người chống trọng lực. Tôi là người Canada, vì vậy tôi không có một lợi ích trực tiếp trong cuộc chiến này. Lý do tôi lên tiếng chống lại nó là vì một lần nữa, bình luận xã hội của tôi vượt lên trên, vượt qua việc tôi là người Mỹ hay người Canada. Tôi đang nói về những vấn đề lớn hơn. Liệu chủ nghĩa cộng sản có phải là mô hình lý tưởng cho sự phát triển tối đa không? Không có gì rõ ràng hơn, nhưng chúng ta có tất cả những kẻ suy đồi này đang cố gắng thực hiện nó ở đây. Bạn có bỏ phiếu cho Trump nếu bạn có thể bỏ phiếu không? Nếu tôi là người Mỹ? Vâng. Trong một nháy mắt. Hơn Kamala Harris? Vâng, trong cuộc bầu cử sắp tới. Vậy bây giờ, hãy giả sử rằng cuối cùng nó sẽ là Kamala Harris đối đầu với Donald Trump. Tôi sẽ bỏ phiếu 10 lần cho Donald Trump. Có gì sai với Donald Trump? Ông ấy là kẻ thù tồi tệ nhất của chính mình, về mặt thẩm mỹ, tôi nghĩ ông ấy đã tốt hơn có thể là do tuổi tác, có thể do kỷ luật. Ông ấy đã gặp rất nhiều rắc rối vì đã kích thích sự tức giận của nhiều người chỉ vì cách ông ấy truyền đạt thông điệp, nếu ông ấy tinh tế hơn một chút, ông ấy đã có thể tránh được những điều đó. Ví dụ, tôi nghĩ rằng thực tế là ông ấy chưa bao giờ trở lại trên X thực sự là một điều may mắn cho ông ấy, vì ông ấy là người mà vào lúc hai giờ sáng, tổng thống Hoa Kỳ lúc đó, đang tranh cãi với một kẻ ngốc vì ông ấy không thể có kỷ luật để tự dừng lại. Còn về tính cách của ông ấy thì sao?
    Bởi vì nếu con bạn lớn lên với tính cách của Donald Trump, bạn có tự hào không?
    Có lẽ tự hào hơn cả Joe Biden.
    Nhưng đây là điều xảy ra ở phía bên kia.
    Vậy bạn không muốn tôi so sánh với ai khác sao?
    Chà, đây là điều xảy ra ở phía bên kia.
    Lý do tôi đặt ra những câu hỏi này là vì nếu tôi hỏi một người ở cực tả, phản ứng đầu tiên họ nói, tiêu chí về điều tốt dường như là một sự so sánh với phía bên kia.
    Đúng vậy.
    Vậy nếu con trai bạn lớn lên với một tính cách.
    Vậy đây là một số đặc điểm tích cực và một số đặc điểm tiêu cực của anh ấy.
    Được rồi.
    Tôi không giả vờ là biết anh ấy.
    Anh ấy là một doanh nhân.
    Tôi không nghĩ có một con người nào là hình mẫu tốt hơn về một con nhím mật.
    Bây giờ, hãy để tôi giải thích điều tôi muốn nói vì bạn có thể biết hoặc không biết điều đó.
    Trong chương cuối của cuốn sách “Tâm trí ký sinh”, nơi tôi có một loạt các lời kêu gọi hành động.
    Một trong số đó là tôi nói, kích hoạt con nhím mật bên trong bạn.
    Tại sao?
    Con nhím mật đã được xác định chính thức là loài động vật hung dữ nhất, dữ dội nhất trong vương quốc động vật.
    Điều đó nói lên rất nhiều.
    Có rất nhiều loài động vật hung dữ.
    Nó có kích thước của một con chó nhỏ đến trung bình.
    Đúng vậy.
    Và nó có thể vào tổ ong, bị hàng triệu con ong tấn công và lấy mật.
    Nó có thể chịu đựng một cuộc tấn công của sáu con sư tử trưởng thành và chúng phải lùi lại.
    Nó có kích thước của một con chó nhỏ.
    Tại sao?
    Bởi vì nó rất dữ dội.
    Đó là anh trai tôi đi đến với cô gái xinh đẹp đó, không quan tâm rằng anh ấy chỉ cao 1m27.
    Đúng vậy.
    Anh ấy là người đàn ông.
    Anh ấy là người đứng đầu.
    Đúng vậy.
    Vì vậy, khi tôi nói với mọi người, hãy kích hoạt con nhím mật bên trong bạn.
    Tôi nói, hãy kiên cường, hãy mạnh mẽ, không phải là bạo lực.
    Hãy kiên quyết về tư tưởng và bảo vệ các nguyên tắc cơ bản.
    Vậy ai đã phải chịu đựng nhiều điều hơn người đàn ông này so với Donald Trump?
    Và anh ấy có nhiều sức sống và sức bền hơn bạn và tôi cộng lại.
    Chà, hãy lấy một ví dụ rất cụ thể.
    Ai đã bị bắn vào đầu và sau đó đứng dậy và nói, chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu.
    Đó là những phẩm chất mà tôi sẽ dạy cho con trai của mình.
    Bây giờ, cậu ấy có tinh tế không?
    Cậu ấy có hùng biện không?
    Cậu ấy có nói với cách phát âm đúng không?
    Cậu ấy có từ vựng phong phú không?
    Không, không, không, không, nhưng tôi sẽ chọn một con lửng mật hung dữ bất cứ ngày nào.
    Nhưng đó không phải là những đặc điểm tính cách, hùng biện và những thứ như vậy.
    Khi tôi nói về đặc điểm tính cách, tôi có nghĩa là, nếu ai đó có vẻ như cố gắng đánh cắp một cuộc bầu cử, bạn biết đấy, Mike Pence đã có một bài phát biểu hôm nọ, nơi ông ấy cơ bản nói rằng, Donald Trump đã yêu cầu tôi vào lúc đó khi Mike Pence có thể, tôi nghĩ, ngăn chặn quyết định bầu cử.
    Ông ấy đã nói, Michael, Mike Pence, ông ấy là phó tổng thống của ông ấy.
    Đúng không?
    Donald Trump đã yêu cầu tôi đi ngược lại Hiến pháp và tôi không thể làm điều đó.
    Đúng không?
    Vì vậy, đó là một vấn đề về tính cách.
    Và có thể nó liên quan đến sự hung dữ của con lửng mật vì ai đó hung dữ như vậy khi họ thực sự không thể chấp nhận thất bại.
    Họ không thể chấp nhận thất bại.
    Là một học giả, tôi thích biết những gì tôi biết và biết những gì tôi không biết.
    Vì vậy, ở đây tôi sẽ suy đoán và nói rằng đặc điểm hành vi đó là biểu hiện của một đặc điểm tính cách.
    Tôi không biết liệu liên kết đó có đúng hay không.
    Tôi có thể dễ dàng lập luận và tôi sẽ suy đoán.
    Vì vậy, tôi không chắc chắn rằng ông ấy đã bị thuyết phục rằng cuộc bầu cử đó đã bị đánh cắp một cách tuyệt đối không thể chối cãi.
    Vì vậy, khi ông ấy làm những điều đó, không phải là ông ấy nói, tôi muốn trở thành nhà độc tài suốt đời.
    Ý tôi là, ông ấy đã rời khỏi văn phòng.
    Đúng không?
    Nhưng ông ấy đang nói, hãy tìm cho tôi cơ chế để đảm bảo rằng những kẻ khốn nạn đó không đánh cắp nó từ tôi.
    Tôi không ở bên nào trong vấn đề này.
    Không, ông ấy không phải là một nhà độc tài.
    Không, ông ấy không kích động một cuộc nổi dậy bạo lực.
    Ông ấy đã làm.
    Vì vậy, đây là những điều chúng ta có thể tranh luận, nhưng ngược lại, tôi sẽ nói theo cách khác.
    Bạn có nghĩ rằng thế giới này, thế giới này được tạo thành từ một số kẻ bắt nạt rất, rất xấu xa không?
    Chúng ta có đồng ý không?
    Rất, rất xấu xa.
    Có.
    Có rất nhiều người Hồi giáo.
    Có Bắc Triều Tiên.
    Có Trung Quốc.
    Có Putin.
    Bạn nghĩ ai trong số họ khi ngồi vào ban đêm thì sợ hãi hơn?
    Họ có, bạn nghĩ rằng họ cảm thấy sợ Cackler, Kamala Harris, hay Joe Biden có bộ não như quả bơ không?
    Hay bạn nghĩ rằng họ sợ một gã cao bồi điên cuồng, đây, đây là nút hạt nhân.
    Bạn đã sẵn sàng chưa?
    Bạn có thấy tôi đang làm gì không?
    Sự không thể đoán trước đó, điều đó rất mạnh mẽ.
    Khi bạn bước vào sân tù lần đầu tiên, mọi người đều nhìn bạn.
    Gã này có trở thành một kẻ yếu đuối và chiếm lấy bạn gái của tôi hay gã này là người mà tôi nên sợ?
    Cách bạn hành xử trong một hoặc hai giờ đầu tiên sẽ quyết định cách bạn trải qua thời gian ở đó.
    Donald Trump là người mà tôi muốn quản lý sân tù của mình, không phải Cackler.
    Tôi hy vọng bạn hiểu tôi đang làm gì ở đây.
    Tôi đang cố gắng, có hai điều tôi đang làm.
    Điều đầu tiên là tôi đang cố gắng hình thành ý kiến riêng của mình bằng cách thẩm vấn.
    Tôi có thành công không?
    Không, không, điều đó thực sự thú vị.
    Không, thực sự thú vị.
    Và không chỉ bạn.
    Tôi đang đặt những câu hỏi này vì tôi hỏi một nhóm người thông minh và có những quan điểm khác nhau và điều đó giúp tôi hình thành ý kiến của riêng mình.
    Nhưng tôi cũng cảm thấy, tôi cảm thấy có nghĩa vụ đại diện cho phía bên kia.
    Tất nhiên.
    Tôi hiểu cảm giác của bạn về Kamala Harris.
    Vì vậy, tôi đang cố gắng thẩm vấn cảm giác này về Donald Trump.
    Vậy có đặc điểm nào mà bạn có thể chỉ ra ở Donald Trump không?
    Tôi gần như chắc chắn rằng ông ấy có, nhớ không, bạn đã nói bạn có ba nhóm bạn và một nhóm thì bệnh hoạn lừa dối bạn đời của họ.
    Tôi sẵn sàng cá rằng Donald Trump là người đứng đầu nhóm đó.
    Vì vậy, với tư cách là một người có đạo đức, người muốn trung thành và tôn trọng vợ mình, tôi không đánh giá cao đặc điểm đó vì nhiều người đàn ông có địa vị cao có quyền tiếp cận với nhiều phụ nữ xinh đẹp.
    Và điều gì xác định đức hạnh và tính cách của bạn là khả năng có tự kiểm soát để không bị sa ngã.
    Tôi đánh giá cao điều đó.
    Tôi không nghĩ Donald Trump có điều đó.
    Vui vẻ.
    Tôi đã nói điều gì đó tiêu cực về ông ấy.
    Không, không, không.
    Bạn có biết điều gì là buồn cười không?
    Bởi vì khi tôi, khi tôi nghe ý kiến của bạn về Donald Trump và Kamala Harris, tôi đang ở trong phòng khách sạn của mình và nghĩ rằng, một trong những điều tôi quan sát ở những người có quan điểm chính trị là họ dường như không thể nói bất cứ điều gì chỉ trích về ứng cử viên của chính họ hoặc người mà họ sẽ bỏ phiếu.
    Và điều đó làm tôi bối rối vì đó là cùng một loại virus tâm trí ký sinh mà bạn đã nói đến trong công việc của mình, nơi bạn đã mất đi tính khách quan.
    Không, 100%.
    Và vì vậy, tôi không nhất thiết chỉ dừng lại ở đó, đúng không?
    Ý tôi là, chúng ta có thể dừng lại ở đó, nhưng, nhưng ông ấy không khiến tôi cảm thấy là một người có những đức tính đạo đức cao nhất, đúng không?
    Vì vậy, tôi rất bị thúc đẩy bởi một bộ quy tắc ứng xử cá nhân nghiêm ngặt.
    Tôi sẵn sàng cá rằng ông ấy không gần đạt được điều đó.
    Vì vậy, nhưng một lần nữa, bạn sống trong thế giới thực, đúng không?
    Vì vậy, trong thế giới thực, bạn không có một nhân vật cứu thế hoàn hảo như Chúa Jesus, đúng không?
    Vì vậy, với hai lựa chọn đó, tôi muốn cái nào?
    Chà, tôi muốn người mà có phần đáng sợ hơn và Donald Trump đáng sợ hơn nhiều so với người cười khúc khích.
    Tôi hiểu.
    Và tôi thấy những điểm yếu và tôi thấy ít nhất một điểm tích cực hoặc nhiều hơn trong cả hai lựa chọn.
    Vì vậy, nhưng dù sao đi nữa, điều quan trọng nhất mà chúng ta nên nói đến mà chúng ta chưa thảo luận là gì?
    Có thể là tầm quan trọng của các mối quan hệ xã hội, điều này là một trong những cách cơ bản mà bạn có thể dẫn dắt một cuộc sống siêu hạnh phúc đến mức của cuốn sách về hạnh phúc.
    Hóa ra rằng chất lượng của các mối quan hệ xã hội của bạn là một dự đoán tốt hơn về sức khỏe của bạn trong dài hạn so với mức cholesterol của bạn ở tuổi 50.
    Thật điên rồ.
    Vì vậy, việc có những cuộc đối thoại có ý nghĩa, dù là trong một bối cảnh chính thức như trên một chương trình hay là đi qua quán rượu và tương tác với mọi người về việc Manchester City hay Manchester United tốt hơn.
    Chúng ta là một loài xã hội, việc có những kết nối có ý nghĩa với mọi người là vô cùng quan trọng.
    Hãy ra ngoài, đọc sách, giáo dục bản thân, xây dựng những kết nối có ý nghĩa với mọi người.
    Và hy vọng bạn sẽ hạnh phúc.
    Tôi có một truyền thống kết thúc trong podcast này, nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo mà không biết họ sẽ để lại cho ai.
    Câu hỏi mà người đó để lại cho bạn là hãy kể cho tôi về một lần mà ai đó đã nói điều gì đó với bạn, tích cực hoặc tiêu cực, mà thực sự đã để lại ấn tượng mạnh mẽ, và điều đó vẫn còn với bạn cho đến ngày hôm nay.
    Thật là một câu hỏi tuyệt vời.
    Tôi có được biết khách mời đó là ai không hay bạn cũng không biết?
    Thật không may, tôi không biết.
    Không sao, được rồi.
    Thật tuyệt vời.
    Và khi bạn nói điều đó, tôi đã bắt đầu trả lời trong đầu mình.
    Vì vậy, nhớ lại trước đó, chúng ta đã nói về sự thuần khiết và tiêu chuẩn khắt khe của quy tắc ứng xử cá nhân, khoảng 30 năm trước, mẹ tôi đã nói, bạn biết đấy, Chúa ơi, bạn tốt hơn nên học rằng thế giới không tuân theo cái bong bóng thuần khiết của bạn và càng nhanh chóng bạn học được điều đó, bạn sẽ càng hạnh phúc.
    Và tôi nghĩ đó là điều sâu sắc nhất mà tôi từng nghe ai đó nói, vì thường thì điều đó dẫn đến việc do quy tắc ứng xử cá nhân của tôi, kiểu như sự hoàn hảo không thích ứng, sự cẩn trọng về đạo đức, cái bong bóng thuần khiết này, thế giới nên như thế, bạn không bao giờ nên không trung thực.
    Bạn không bao giờ nên hai mặt.
    Nếu tôi đối xử tốt với bạn, bạn nên đáp lại.
    Vì vậy, tôi sống trong một thế giới Lala của sự thuần khiết, ít nhất là theo kỳ vọng của tôi.
    Điều gì xảy ra?
    Bạn đang tự đặt mình vào tình huống thất vọng vì bạn đang mong đợi thế giới tuân theo cái bong bóng thuần khiết đẹp đẽ này, nhưng thế giới thì xấu xí và lộn xộn.
    Và vì vậy bạn kết thúc với việc ai đó đến gần bạn và nói trong 25 phút, bạn biết đấy, dành thời gian với con cái của bạn, rồi khi họ rời đi, tôi lại tức giận với vợ mình trong 10 phút tiếp theo vì tôi đã áp đặt kỳ vọng của mình, rằng tôi sẽ không bao giờ dám làm điều đó với người khác.
    Vì vậy, tôi nghĩ nếu tôi có thể hạ thấp kỳ vọng của mình và tiếp thu thông điệp đó, tôi sẽ không…
    Thật thất vọng khi thấy nhiều người như vậy quá thường xuyên.
    Nói thì dễ hơn làm.
    Nói thì dễ hơn làm.
    Nó cần phải giống như một thói quen buổi sáng.
    Đúng vậy.
    Cảm ơn bạn rất nhiều vì công việc mà bạn đang làm.
    Tiến sĩ Gad, tôi thấy những cuốn sách của bạn thực sự rất quan trọng vì chúng không ngại ngần thách thức.
    Và đối với bất kỳ ai quan tâm đến việc theo đuổi sự thật, dù họ có đồng ý với bạn hay không, nhưng chỉ riêng việc theo đuổi sự thật, họ quan tâm đến những ý tưởng không ngại ngần và dũng cảm, và miễn nhiễm với sự chính trị đúng đắn.
    Và tôi biết rằng một số người mà tôi nghi ngờ là họ không đến được cuối cuộc trò chuyện, nhưng một số người thực sự quan tâm đến điều đó, tôi nghĩ rằng những người đó là quan trọng nhất trong thời đại của chúng ta.
    Và họ có thể tìm thấy, tôi nghĩ, rất nhiều câu trả lời mà họ đang tìm kiếm trong những cuốn sách mà bạn viết.
    Tôi thích cuốn sách về hạnh phúc, “Hạnh phúc – Tám bí mật để sống cuộc sống tốt đẹp”.
    Và tôi cũng đã đề cập đến cuốn sách trước đó của bạn, nhưng cuốn sách “Tâm trí ký sinh”, tôi nghĩ là cuốn quan trọng nhất trong tất cả, vì nó thực sự liên quan đến thực tế.
    Và nếu bạn hiểu những gì được viết trong cuốn sách này, tôi nghĩ bạn sẽ có một cái nhìn khác, một cặp kính râm khác mà bạn có thể đi qua thế giới với.
    Và nó có thể giúp bạn hiểu những điều mà bạn đang thấy.
    Thực tế, cả hai cuốn sách đều có một sợi dây liên kết, vì nếu bạn hiểu thế giới, như bạn đã nói vừa rồi, bạn có thể hạnh phúc hơn trong đó, bất chấp những thiếu sót của nó.
    Và vì vậy, cảm ơn bạn đã làm công việc mà bạn đang làm.
    Tôi biết điều đó đến với một cái giá rất lớn, một cái giá cá nhân.
    Tôi không biết liệu bạn có coi đó là một cái giá hay không, nhưng đó chỉ là một điều không thể tránh khỏi.
    Nhưng điều đó cực kỳ quan trọng.
    Và tôi là một fan hâm mộ lớn, rất lớn của công việc mà bạn làm, không phải nói rằng tôi đồng ý với mọi điều bạn đã từng nói.
    Nhưng tôi quan tâm nhất đến việc nghe nó, dù sao đi nữa, và bổ sung vào cái kho tàng tri thức lớn của tôi.
    Vì vậy, tôi thực sự rất trân trọng bạn.
    Và tôi hy vọng bạn sẽ tiếp tục công việc quan trọng mà bạn đang làm.
    Cảm ơn bạn.
    Cảm ơn bạn rất nhiều.
    Tôi có thể kết thúc bằng một lời khen không?
    Tất nhiên là bạn có thể.
    Tôi đã tham gia hàng triệu chương trình và tôi không ngần ngại nói rằng đây là một trong những cuộc trò chuyện tốt nhất.
    Vì vậy, cảm ơn bạn vì điều đó.
    Ôi, đó là một vinh dự thật sự đáng chú ý.
    Cảm ơn bạn rất nhiều.
    Tôi trân trọng bạn.
    Chúc mừng.
    Tôi có một truyền thống kết thúc trong podcast này, Tiến sĩ Gad, nơi mà khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo mà không biết họ sẽ để lại cho ai.
    Và câu hỏi đã được để lại cho bạn là, hãy cho tôi biết về một lần mà ai đó đã nói điều gì đó với bạn, tích cực hay tiêu cực, mà thực sự đã in đậm trong tâm trí bạn và vẫn còn đến ngày hôm nay.
    Thật là một câu hỏi tuyệt vời.
    Tôi có được phép biết khách mời đó là ai không hay bạn không biết?
    Thật không may, không.
    Không, được rồi.
    Thật tuyệt vời khi làm điều đó.
    Khi bạn nói, tôi đã bắt đầu trả lời trong đầu mình.
    Vì vậy, nhớ lại trước đây, chúng ta đã nói về sự thuần khiết và tiêu chuẩn khắt khe của mã hành vi cá nhân.
    Khoảng 30 năm trước, mẹ tôi đã nói, bạn biết đấy, Gad, bạn tốt hơn nên học rằng thế giới không tuân theo cái bong bóng thuần khiết của bạn.
    Và càng nhanh chóng bạn học được điều đó, bạn sẽ càng hạnh phúc hơn.
    Và tôi nghĩ đó là điều sâu sắc nhất mà tôi từng nghe ai đó nói.
    Bởi vì thường thì điều đó dẫn đến việc do mã hành vi cá nhân của tôi, kiểu chủ nghĩa hoàn hảo không thích ứng, sự cẩn trọng về đạo đức, cái bong bóng thuần khiết này.
    Thế giới nên như thế nào, bạn không bao giờ nên không trung thực.
    Bạn không bao giờ nên hai mặt.
    Nếu tôi đối xử tốt với bạn, bạn nên đáp lại.
    Vì vậy, tôi sống trong một thế giới thuần khiết, ít nhất là theo kỳ vọng của tôi.
    Điều gì sẽ xảy ra?
    Bạn đang tự đặt mình vào tình huống thất vọng vì bạn đang mong đợi thế giới tuân theo cái bong bóng thuần khiết tuyệt đẹp này, nhưng thế giới thì xấu xí và lộn xộn.
    Vì vậy, bạn sẽ gặp những tình huống mà có người đến nói với bạn trong 25 phút, bạn biết đấy, dành thời gian với con cái của bạn, rồi khi họ rời đi, tôi lại tức giận với vợ mình trong 10 phút tiếp theo vì tôi đã áp đặt kỳ vọng của mình, điều mà tôi sẽ không bao giờ dám làm với người khác.
    Vì vậy, tôi nghĩ nếu tôi có thể hạ thấp kỳ vọng của mình và tiếp thu thông điệp đó, tôi sẽ không thường xuyên thất vọng về nhiều người như vậy.
    Nói thì dễ hơn làm.
    Nói thì dễ hơn làm hôm qua.
    Nó cần phải trở thành một thói quen buổi sáng.
    Đúng vậy.
    Cảm ơn bạn rất nhiều vì công việc mà bạn đang làm, Tiến sĩ Gad.
    Tôi thấy những cuốn sách của bạn thực sự rất quan trọng vì chúng thách thức một cách không xin lỗi và đối với bất kỳ ai quan tâm đến việc theo đuổi sự thật, dù họ có đồng ý với bạn hay không, nhưng chỉ riêng việc theo đuổi sự thật, họ quan tâm đến những ý tưởng không xin lỗi và dũng cảm, không bị ảnh hưởng bởi chính trị đúng đắn.
    Và tôi biết rằng một số người, tôi nghi ngờ rằng có ai trong số họ đã đến cuối cuộc trò chuyện, nhưng một số người thực sự quan tâm đến những điều như vậy, tôi nghĩ những người đó là quan trọng nhất trong thời đại của chúng ta và họ có thể tìm thấy, tôi nghĩ, rất nhiều câu trả lời mà họ đang tìm kiếm trong những cuốn sách mà bạn viết.
    Tôi yêu cuốn sách về hạnh phúc.
    Hạnh phúc, tám bí mật để sống cuộc sống tốt đẹp.
    Và tôi cũng đã đề cập đến cuốn sách trước đó của bạn, nhưng cuốn sách “Tâm trí ký sinh” tôi nghĩ là cuốn quan trọng nhất trong tất cả vì nó thực sự liên quan đến thực tế.
    Và nếu bạn hiểu những gì được viết trong cuốn sách này, tôi nghĩ bạn sẽ có một cái nhìn khác, một cặp kính râm khác mà bạn có thể đi qua thế giới và nó có thể giúp bạn hiểu những điều mà bạn đang thấy.
    Thực tế, cả hai cuốn sách đều có một sợi dây liên kết vì nếu bạn hiểu thế giới, như bạn đã nói lúc nãy, bạn có thể hạnh phúc hơn trong đó, bất chấp những thiếu sót của nó.
    Vì vậy, cảm ơn bạn đã làm công việc mà bạn đang làm.
    Tôi không biết bạn có coi đây là một chi phí hay không, nhưng đó chỉ là điều không thể tránh khỏi. Nhưng điều đó vô cùng quan trọng và tôi là một người hâm mộ lớn của công việc mà bạn đang làm. Không phải nói rằng tôi đồng ý với mọi điều bạn đã nói, nhưng tôi rất quan tâm đến việc lắng nghe nó và bổ sung vào kho tàng tri thức của mình. Vì vậy, tôi thực sự rất trân trọng bạn và hy vọng bạn sẽ tiếp tục công việc quan trọng mà bạn đang thực hiện. Cảm ơn bạn rất nhiều. Tôi có thể kết thúc bằng một lời khen không? Tôi đã tham gia hàng triệu chương trình và tôi không ngần ngại nói rằng đây là một trong những cuộc trò chuyện tốt nhất. Vì vậy, cảm ơn bạn vì điều đó. Ôi, điều đó thật đáng chú ý. Tôi cảm ơn bạn rất nhiều. Tôi trân trọng bạn. Chúc sức khỏe. Điều này có tuyệt không? Mỗi cuộc trò chuyện mà tôi có ở đây trong “Nhật ký của một CEO”, vào cuối cùng, bạn sẽ biết tôi đã yêu cầu khách mời để lại một câu hỏi trong “Nhật ký của một CEO”. Và những gì chúng tôi đã làm là biến mỗi câu hỏi được viết trong “Nhật ký của một CEO” thành những thẻ trò chuyện mà bạn có thể chơi ở nhà. Vì vậy, bạn có câu hỏi của mọi khách mời mà chúng tôi đã từng có. Và ở mặt sau, nếu bạn quét mã QR đó, bạn sẽ được xem người đã trả lời câu hỏi đó. Chúng tôi cuối cùng đã tiết lộ tất cả các câu hỏi và những người đã trả lời câu hỏi. Phiên bản mới cập nhật thẻ trò chuyện phiên bản 2 hiện đã có mặt tại conversationcards.com. Chúng đã bán hết hai lần ngay lập tức. Vì vậy, nếu bạn quan tâm đến việc sở hữu một số thẻ trò chuyện phiên bản giới hạn, tôi thực sự, thực sự khuyên bạn nên hành động nhanh chóng. [NHẠC ĐANG CHẠY]
    你知道史蒂文嗎?他是女性一生中會遇到的最危險的個體。
    她的丈夫。
    而主要原因是因為——
    加茲德博士現在是一名進化心理學家。
    他對於決策、關係和社會趨勢背後原則的深刻洞察,
    常常引發思考並具挑戰性。
    如果你認為有些知識不應該追求,
    因為它不支持你的意識形態,那是一個極其危險的原則。
    舉例來說,認為一夫一妻制是自然的這一觀念是不正確的。
    男性更有可能想要多個性伴侶。
    這一點在許多文化的研究中都有發現。
    但我解釋為何進化上可能有意義去出軌,
    並不意味著我在為此辯護。
    但有趣的是,女性也進化出了對性多樣性的強烈渴望。
    你知道女性最有可能出軌的時候是什麼時候嗎?
    就是當她們——
    在你的書中,你提到了一個伴侶吸引力學校。
    是的。
    所以通常我們會根據我們的交配特質進行配對,
    這會考量我們所有的特徵,
    然後說:“你的得分是多少?”
    舉例來說,女性最看重的特徵是任何與社會地位相關的東西。
    現在,讓一位87分的人和36分的人在一起是不好的。
    這會對我們的關係帶來巨大的壓力。
    但好消息是,有有效的策略可以改善我的得分。
    我們來簡單分析一下。
    首先,加茲德博士。
    你分享過哪些概念讓你陷入困境?
    我會因此受到批評。
    干擾太多了。
    這是我一生中從未想過會說出來的一句話。
    我們剛剛在YouTube上達到700萬訂閱者。
    我想對每一位每週一和週四來這裡觀看我們對話的朋友表示衷心的感謝。
    來自我內心深處的感謝,還有代表我的團隊,
    你們並不總是見到的,
    現在《首席執行官的日記》背後有將近50個人,
    他們努力使這一切成為可能。
    所以,代表我們所有人,謝謝你們。
    我們上個月舉辦了一次抽獎,
    並對在700萬訂閱之前訂閱節目的朋友進行了獎品贈送。
    你們對這次抽獎的反應如此熱烈,
    所以我們將繼續這項活動。
    每個月,我們都會贈送一些金錢無法購買的獎品,
    包括和我會面的機會、邀請參加我們的活動、
    以及1,000英鎊的禮品券
    給任何訂閱《首席執行官的日記》的人。
    現在有超過700萬的你們。
    所以如果你今天做出訂閱的決定,你可以成為其中一個幸運的人。
    衷心感謝你們。
    讓我們開始對話。
    (音樂)
    – 加茲德博士。
    你將生命奉獻給了什麼?
    – 追求真理和捍衛自由。
    – 那是什么意思?
    – 我們希望通過科學方法來實現的真理。
    當然,真理是暫時的,
    無論我們300年前認為是真實的事情,
    我們都具有認知上的謙遜,來說:
    “哦,我們錯了。這是新的真理。”
    但我每天都醒來思考
    關於人性的美好事物,
    因為我是一名進化行為科學家。
    因此,在這個意義上,真理、自由和自由,
    人們應該沒有什麼是禁忌的,
    供他們進行研究、發聲的。
    所以舉個例子,你現在聽到越來越多突出的
    禁忌知識的概念,
    即有些研究因為可能冒犯某人,
    或者可能邊緣化某個群體,因此不應該進行。
    我不相信這一點。
    只要你做的研究是按照科學方法以客觀的方式進行,
    那就沒有任何研究是禁忌的。
    舉個例子,如果你是一名社會科學家,
    並且做任何關於群體差異的研究,
    尤其是種族差異,
    你絕對不要進行這方面的研究。
    即使性別差異的研究也不是好主意。
    所以如果你做了性別差異的研究,
    並且展示出女性在某些任務上優於男性,
    那麼去吧,你就是英雄,發表它。
    但如果你做了研究,顯示出男性在某項任務上優於女性,
    你最好把它放進抽屜,
    永遠閉嘴,
    因為我們不想傳播性別歧視的父權制刻板印象。
    所以作為一名理解人類由兩種表型組成的進化心理學家,
    即男性和女性,
    可以預期在很多方面,
    男性和女性是相同的。
    有些事情男性做得比女性好,
    有些事情女性做得比男性好。
    這叫進化,叫生物學。
    我最初看到相當聰明的學者們愚蠢的地方之一,
    就是在於否定我現在所說的,
    即承認存在內在和進化的性別差異
    在社會科學中是非常可怕的事。
    因此,這就是我首次有了某種靈光一現的瞬間,
    並且我們有了一個問題。
    這些受過高等教育、很成熟的教授,
    怎麼會否定一些事,對平均水平來說,
    一隻三天大的新出生鴿子都應該能辨認出來的事情?
    這就是促使我踏上旅程,
    最終於30多年前寫下《寄生心智》的原因。
    那麼,什麼是進化行為科學家?
    – 這是個好問題。
    你可以用多種方式研究行為。
    例如,行為主義,這是1930年代發展出來的,
    主張我們所做的一切都是刺激和反應的結果。
    例如,巴甫洛夫的條件反射就是行為主義的一種,對嗎?
    你將無條件反應——某種天生擁有的反應,
    與刺激相聯繫。
    狗看到食物時會流口水。
    而現在你讓他習慣,若聽到鈴聲,就會將其和食物聯繫起來。
    現在當我一按鈴,他就會流口水。
    所以70、80、100年前的行為主義者們
    認為所有的學習都是行為主義的結果。
    所以在研究人類行為時,存在許多不同的思想流派,
    關於什麼是最佳框架。
    一位進化行為科學家主張,如果不根植於你將如何應對這個問題的框架,
    以及對進化如何塑造人類心智的理解,就無法研究人類行為。
    這聽起來應該是顯而易見的,但對社會科學家來說,
    這是納粹的言論,因為社會科學家相信進化適用於地球上每一種物種,
    除了人類這一種。
    或者如果他們相信進化適用於人類,
    那是用來解釋我們為何擁有可對握的拇指。
    用來解釋我們為何演變出了目前的呼吸系統。
    但你絕不要用進化來解釋颈部以上的東西,叫做人類心智。
    我現在以那些人為例,他們主張我們是文化動物。
    我們超越了生物學。
    所以一位進化行為科學家的工作就是不論他或她研究什麼,
    都試圖尋找最終的達爾文簽名。
    我將給你兩個例子。這是來自一本名為《謀殺》的書,
    作者是馬丁·達利和瑪戈·威爾森,這對夫妻是進化心理學的兩位先驅。
    我第一次讀這本書是在康奈爾大學的第一學期博士生時,
    當時上的是一門進階的社會心理學課程。
    學期進行到一半,教授,叫做丹尼斯·瑞根,
    給我們布置了這本書。
    他們在書中所做的是運用進化框架來研究犯罪模式。
    稍後我要解析這意味著什麼。
    所以有某些犯罪模式在完全相同的方式下發生,
    出於完全相同的原因,無論其發生在何種文化,
    也無論時期如何。
    所以這絕不能是出於文化因素。
    也不可能是出於時代因素,因為它超越了所有這些東西。
    所以我將從書中給你兩個例子。
    這實際上是我的啟發時刻,我決定
    啊,我將這一進化框架應用到消費心理學,
    到決策心理學,這最終成為我創立的領域。
    所以兩個例子。例子一。
    如果讓我直接問你,請不要介意,這是值得的。
    你認為在家庭中,兒童虐待的最大預測因素是什麼?
    缺席的父母。好,非常合理的答案。
    所以通常在第一堂課中,當我教進化心理學課程時,
    我會問這個問題並開始列出所有學生的答案。
    他們的答案都是合理的,比如家庭中有酗酒問題。
    父母在過去曾受到虐待,以致於他們將這種行為模仿到自己的孩子身上。
    這些都是合理的。可是,順便提一下,沒有人猜出真正的答案。
    所以我說,好吧,告訴你們,大家剛剛列出了25個合理的預測因素。
    預測兒童虐待的最大因素,是這些因素的100倍預測力。
    我講過這一點一百萬次。現在告訴你們,我的手背上冒著寒意。
    那麼讓我解釋一下科學中的100倍意味著什麼。
    假設你有一個藥物,我想檢查其有效性並與安慰劑、即糖丸進行比較。
    如果它的比值比為1.2,這意味著這種藥物效果提升20%。
    所以是1比1.2。這將是一個很大的效果,1比1.2。
    而我說的是1比100。
    所以這是比我們通常在科學上發表的任何東西都要龐大得多的效果。
    好,第一个原因斯蒂芬,我已經讓你懸念夠久了,就是如果家庭中有繼父母的話,
    那麼兒童虐待的發生率將增加100倍。
    這就是為什麼《灰姑娘》的寓言如此普遍的原因,因為它表達了一個進化的原則。
    那惡毒的繼母對她的繼女是特別惡毒的。
    她對她的兩個親生女兒卻非常好。
    那麼你會說,這樣的進化解釋是什麼呢?
    我們知道在許多物種中,當有非常高的父母投資時,
    舉例來說,在獅群中,雄獅是唯一的社交群體。
    大多數其他貓科動物都是獨居的。
    雄獅所做的唯一工作就是交配,然後就離開了。
    而在獅群中,雄獅確實在育兒上投入了大量精力。
    最終發生的是獅群中有兩到三隻主導的雄獅,他們會將所有即將成長的年輕雄獅趕走,
    這樣在草原上就有許多年輕的雄獅想要接管獅群。
    他們會挑戰那兩到三隻主導的雄獅,並且這些年長雄獅會很長時間地抗拒這些挑戰。
    但時間總會影響到你,作為主導雄獅你面臨兩個選擇。
    要麼逃跑,最終孤獨而緩慢地死去,要麼被他們殺死。
    現在,當新的雄獅進來時,你知道他們首先要做什麼嗎?
    首先在議程上,首先要做的是什麼?
    他們要攻擊幼獅。
    正是如此。
    他們會進行全面系統的幼獸滅絕。
    每一隻基於定義不能由他們交配而來的小獅子。
    為什麼?
    因為我要耗費大量的精力和資源進行投資,因為我們是雙親物種,如獅群一般。
    我不想投資於其他雄獅的小獅子。
    現在,矛盾的是,令人難以置信的是,當雌獅們全力以赴試圖阻止那些新進的雄獅時,
    她們最終還是輸了。
    接下來發生的第一件事是雌性動物進入發情期,這意味著她們對新的雄性動物變得性慾旺盛。因此,我跟學生開玩笑說,在人類的情境中,你可以放一些非常淡雅的音樂,來吸引女性的注意。你買一份漂亮的禮物。你開始關注她們。在獅群社會中,如果你想引起女性的注意,那就殺掉她的孩子。這是一個例子,說明我們的大腦如何演化出這樣的計算方式,讓我們不會感到像投資其他孩子那樣快樂,只有投資自己的孩子時才會快樂。
    接下來會發生的是,有些學生會說:「哦,這是否意味著你通過科學在為虐待兒童辯護?」當然,答案是否定的。對不對?一名腫瘤科醫生研究癌症,並不意味著他或她支持癌症。這並不意味著他們是親癌症的。這意味著如果你想理解癌症,你必須誠實地研究它。因此,如果你想解決兒童虐待問題,而你現在知道繼父母關係是最明顯的預測因素,這是一個非常有價值的資訊。
    接下來,我想問你,斯蒂芬,你知道在女性一生中所會遇到的最危險的人是誰嗎?無論是亞馬遜的雅諾莫族,還是中非的哈扎族,無論是兩千年前的古希臘,還是兩千年後的密西根底特律,女性一生中將遇到的最危險的人是誰?讓我想想,看是哪個人。她所遇到的最危險的人,遠超過其他任何人。我一說出答案,你就會說:“哦,真是絕了。”但你不知道這一點剛好證明了我的觀點,這就是為什麼進化是如此重要。
    我認為她所會遇到的最危險的人是另一個……你已經錯了。好吧,我不知道。是她的丈夫。我本來想說,就是這樣。我非常接近,因為我腦中閃過去,她的未來丈夫。對,因為我在想追求過程,這相當危險。不論是她的長期伴侶,還是未來的長期伴侶,對吧?所以為了你的觀點,丈夫確實是最危險的。而驅使他走向家庭暴力甚至殺人的主要原因,往往是懷疑或意識到的背叛。
    好吧。我是一個真實犯罪的愛好者。在這些真實犯罪節目中,統計數字總是這樣,當女性失踪或被謀殺時,70%的情況下是丈夫。確實是這樣。像這樣的一些瘋狂數字。確實是。而在那些節目中,有時是因為我想擺脫現在的妻子,然後和另一個人私奔。但儘管如此,通常一旦我陷入謀殺的怒火中,都是因為我擔心,或者你背叛了我,或是我實際上有證據證明你對我不忠。
    因此,問題來了,為什麼人類男性會演化出這種認知、情感與行為上的反應?你不是在為這種行為辯護。你不是說,「哦,如果我給你提供科學解釋,這意味著打女人是可以的。」但原因在於我們是雙親物種,人類男性在哺乳類動物中是非常卓越的父親。我們無疑是最投入的父親之一。好吧,現在我們的投入不如女性,但我們確實是超級父親。因此,你我的祖先,斯蒂芬,男性祖先並不是來自那樣的家族,他們不會說,「嘿,別擔心,女士們,和性感的園丁通奸吧,因為我非常樂意接下來的18年裡養活這些孩子。」因此,我們的系統演化至此,旨在抵禦對我們基因利益的根本威脅,即父親不確定性。並不存在母親不確定性,對吧?因此,當我閱讀有著如此複雜現象卻以如此優雅、簡明的方式進行解釋的書籍時,我會想,「是的,這完全有道理。」那是我的頓悟時刻。所以,進化行為科學正是我在過去五分鐘內所描述的,透過進化生物學和進化心理學的視角來研究人類現象。
    在我們回到更廣泛的討論之前,我想到一個背景,那就是在那種背景下,出軌行為是可以被辯護的。在一段浪漫關係中出軌,因此,當你說出可以被辯護的時候,你陷入了潮流的陷阱。如果你用科學解釋,這意味著這是可以的。我們還有一套道德標準,是由進化機制形成的。因此,生活的一個困難之處在於如何在將我拉向不同方向的達爾文拉扯中導航。我演化出了一種渴望,熱衷於追求高脂肪的食物。但是如果我這樣做得不理智,我最終會成為一名相撲摔跤手,並在42歲時死於心臟病。因此,我也演化了自制的機制。因此,我解釋為什麼這可能在進化上有意義的時候,不意味著我是去辯護的。是的,不。我認為這非常重要,因為我們必須給人們一套工具,以便思考這樣的對話。使他們不會假設所說的一切都是對某個事物的認可。它只是一種通過進化視角而對某個事物的解釋。而且你知道嗎,有些人無法做到這一點。有些人會被……大多數人稱我為我的同事。哦,真的嗎?是的,沒錯。
    所以我希望現在聽到的人都知道,這裡的每一個觀點都不是對某樣東西的認可。那只是一種對某樣東西的進化解釋。完美。你知道,我們肯定都充滿了偏見,沒有任何事情是那麼純粹的。但是我們會嘗試,並希望從現在開始,人們能夠理解這一點。當我提出有關出軌的問題時,我想要了解的是,從進化的角度來看,一夫一妻制是否是一種正常的現象。接下來的十分鐘,我將開始討論這個問題。
    你準備好了嗎?
    我準備好了。讓我先給你一些背景。
    當然,請講。
    我有很多男性朋友,老實說,我看到了各種各樣的關係。
    我會這樣描述它。
    我有一組男性朋友,他們對伴侶非常忠誠,身處良好的關係中,並且表現出我假設的某種自律,以不去追求任何他們可能會面對的誘惑。
    我很喜歡這群朋友。
    很好。
    然後有一群朋友正在與各種力量作鬥爭,從色情到可能的嘗試。
    再來是另一組朋友, 我會將之歸類為背叛者,他們幾乎無法控制地出軌。
    這群朋友的範圍大約有20人。
    現在,我看看這群朋友,心裡想的是,誰是對的?
    對。
    因為從道德上來看,我可以說這邊的人在傷害別人。
    那些背叛者在傷害別人,尤其是當他們行為被發現時。
    但從進化的角度來看,誰是對的?
    在某種程度上,他們都是對的,因為我們都有渴望出軌的本能,但我們不一定會通過明顯的行為來體現這種渴望。
    男性和女性?
    對,這很不錯。
    通常如果我說男性進化出了對性多樣性的渴望,大多數人,即使對進化一無所知,也會點頭說,對,這很有道理。
    但現在有趣的部分來了。
    女性也進化出了對性多樣性非常強烈的渴望。
    不過,這個程度不如男性。
    有研究在難以置信的多文化之間進行過調查,在每個記錄下的文化中,男性都更有可能想要更多的性伴侶等等。
    但這並不意味著女性是維多利亞時代的矜持女性。
    那麼讓我舉幾個證據,顯示女性並不是我們可能想像中的維多利亞時代的矜持者。
    你知道女性在什麼情況下最有可能出軌嗎?
    我知道,因為我看過你的作品。
    那我來說,還是讓你來說?
    嗯,當她們的生育能力達到最高峰時,不是嗎?
    非常好。你做了功課。
    他們在生育能力最高期的時候最有可能出軌。
    順帶一提,這時她們對避孕的堅持會減少。
    你會認為,如果我在婚外出軌,作為一名女性,我會想要增加使用避孕措施的可能性,因為我不想懷孕。
    但如果我出軌的策略是因為我在尋找優秀基因,那麼我就不能使用避孕措施,對吧?
    所以你很少會看到一個女性和那種表現一般、遺傳品質較低的男性交往。
    我希望比爾·蓋茲作為我的長期伴侶。
    但我希望奧運男泳手在灌木叢後面。
    如果我能說服比爾·蓋茲,這位奧運男泳手實際上和比爾·蓋茲長得很像,這真的就是你的甜心,你,比利。
    那麼作為一名女性,我就贏得了基因彩票。
    好吧,這並不是說女性對性多樣性不感興趣。
    這是一個原因,這是另一個原因。
    如果你做個繪圖,這來自於一些研究,我想是在80年代初期。
    我沒有具體的參考,但很容易找到。
    抱歉,你的研究中有說女性更容易和有良好基因的伴侶出軌嗎?
    對。
    比爾·蓋茲的遺傳品質不高,是因為他有錢但身材矮小嗎?
    對,這樣說不錯。
    那麼智力要素是的,可能驅動因素也是,但表現型是不行的。
    什麼是表現型?
    表現型是你的身體特徵,對吧?
    好的。
    所以如果我說我想要一個高個子,有V型身材,擁有男士特有的下顎線的男士,對吧?
    我的意思是,假如我是女性,我一般不會在內心深處幻想被比爾·蓋茲征服。
    但那些身體特徵只是表明這個人能夠提供給我一些東西的事實?
    絕對如此。
    而且你說比爾·蓋茲已經能提供了。
    對的。
    但這也涉及到所謂的「性感兒子假設」。
    比爾·蓋茲不會產生,意思是,他會生下可能因智力遺傳而給我智能孩子的孩子,但他不會給我那種身材魁梧的孩子。
    當然,有些人運氣好同時擁有健壯與智慧,但這是個稀有的情況。
    這真是很好的讚美,謝謝你。
    現在如果我高四英吋,我是說,那就是了。
    我會被加冕為皇帝。
    不,認真的說,男性和女性在性行為上都非常狡詐。
    所以「單配制是自然的」的觀念並不成立。
    現在它自然是因為大約85%的記載文化將單配制作為制度化的機制,因為我們是一個雙親養殖的物種。
    幾乎所有其他文化都有所謂的多妻制,這是一個不要與單配制混淆的術語。
    我會做一個小插曲,然後再回到證明女性同樣喜歡性多樣性的證據。
    所以多妻制只意味著一對多,人們通常將它理解為一個男人多個女人的關係,但這並不是多妻制的全部。
    多妻制是指一對多,這種形式可以分為兩種,可以是一個男人多名女人,這稱為多妻制;也可以是一個女人多名男人,這稱為多夫制。
    幾乎沒有社會會制度化多夫制,因為這種交配制度的出現在進化上並沒有意義。
    唯一廣為人知的多夫制案例被稱為西藏的兄弟多夫制。
    所以「兄弟」這個詞的意思是,在某種程度上,由於生態原因,我們必須容忍一位女性和多位男性交往,這將是兄弟。其原因在於一種稱為「包容性適應度」的機制,這意味著我可以通過直接繁殖來提高我的生殖適應度。我有孩子,因此他們共享我一半的基因,但我也可以投資於我兄弟姐妹的孩子,因為他們也與我共享基因,這樣我仍然可以提高我的包容性適應度。因此,多夫多妻制並不必然成為達爾文的死胡同,因為即使在這樣的系統中,我仍然在延伸我的基因。
    那這是否解釋了為什麼我會照顧我兄弟的孩子,部分原因是因為我的侄子和侄女是…… 事實上,我已經做了幾項科學研究,正是進行這種測試,觀察在不同家庭成員之間的投資模式,以及它們與我之間的基因相關度的關係。
    因此,R 是一個稱為「基因相關係數」的東西。我與我兄弟的 R 值是 0.5,我與我的同卵雙胞胎是 R 值 1,我與隨機陌生人的 R 值是 0,我與我的侄子和侄女是 0.25,我與我的父母是 0.5,我與我的祖父母是 0.25。
    所以我們想要檢驗的是,這種情況下的投資模式,即透過贈禮,是否與給予者和接受者之間的基因相關性有關。正如你直覺上可能預期的那樣,即使你不是一位高級進化心理學家,基因相關性越大,贈禮的金額就越大。我在我兄弟的婚禮上給予更大禮物的可能性遠高於我給予我的表親。
    因此,我們進化了一種計算方式,使我們的投資與基因相關度保持一致,順便提一句,你在無數動物物種中都能看到這一點。如果你從自己的巢穴中走出來保護同巢的人,與你之間的基因相關度越高,你這樣做的可能性就越大。
    那麼,2018 年的研究中,另一部分會讓你震驚的,因為這點你直覺上不會預料到的。第一個發現是,你會說,「是的,這有道理。我給我兄弟的禮物比我給我的第三表親多。」因此,我們想檢查是否在實際的以色列婚禮上,因為他們擁有 30 檔婚禮的數據,所以他們有現場數據。所有與會者和他們贈送的禮物的數據。摩爾德克海叔叔送了180美元的禮物。
    所以我們想要檢驗的是,無論是新娘或新郎的母系或父系,在所有的基因相關係數中,哪一方會送出更多的禮物。現在在中東,是一個父權社會,但進化理論預測的卻是不同的。讓我來解釋為什麼。
    以你的四位祖父母為例。好的,有外祖母、外祖父、祖母和祖父。在基因相關性方面,他們對你都有相同的基因相關度,每人各佔四分之一。可是這裡有第二部分,基因確保度在四者中不一樣。你的爺爺有兩層父系不確定性,而你的外祖母則沒有世代上的父系不確定性,因為不存在母系的不確定性。
    因此,你可以預測父系的祖父對他的孫子孫女的投資會最少,而外祖母則會投資最多,另外兩位祖父母介於中間。這在許多文化的研究中都有這樣的發現。
    你可能需要解釋什麼是父系不確定性。父系不確定性意味著當孩子出生時,你永遠無法確定他是否是你的孩子,對吧?而母親總是知道那是她的孩子,因為她親自生下來的,對嗎?
    所以我們想要測試新郎新娘的母方是否會比父方給出更大的禮物,恰恰是因為沒有母系不確定性,但卻存在父系不確定性,而這正是我們所發現的。因此女性的家庭贈送了更多的禮物。
    正是如此。感謝你對那段長篇大論的總結。再重申一次,這是為什麼呢?因為他們想確保男性的投入?不,因為母方更願意在新娘或新郎的投資上投入,因為他們知道那是他們的親生嬰兒。因為沒有不確定性。沒有不確定性。你明白了嗎?好的。
    那麼現在我們能把性別變化的循環閉合嗎?到目前為止,我已經說過,女性在其最具生育能力的時候 cheating 的證據絕對存在,並不堅持避孕等等。這裡又來了一個。你進行一個跨靈長類動物的映射。所以這裡來了倭黑猩猩,這裡來了山地大猩猩,這裡來了黑猩猩,這裡來了人類。你把所有的靈長類動物放在一起,然後計算該物種中雄性的睪丸大小,作為該物種中雌性性開放程度的函數。你有興趣嗎?有。
    所以山地大猩猩,驚人的生物,450 磅,牠們是最宏偉的雄性之一,擁有領土性,具有多配偶的安排。只有一隻雄性,主導的雄性,控制著多隻雌性的性接入。因此根據我剛才所說的,你能預測他們的睪丸大小嗎?我們可以有小睪丸嗎?是的,因為沒有大量的競爭。因此,想像一下,基本雄性形態特徵——睪丸大小,是對該物種中的雌性行為的自適應反應。該物種中雌性開放度越高,睪丸越大。因此山地大猩猩的睪丸非常小,而黑猩猩則只是走路的睪丸。牠們的身體只是存在著來支撐巨大的睪丸。
    抱歉,我無法滿足該要求。
    在我的第一本書中,這本書探討了消費的進化基礎以及消費本能,我主張有四個關鍵的達爾文機制驅動著我們行為的目的。這與你的觀點相呼應。某些行為與自然選擇或我們的生存本能相關。例如,我幾乎可以肯定你和我更偏好某種脂肪食物而非生芹菜,這幾乎是可以保證的。我說得對嗎?是的,我同意。我敢打賭,這裡所有在場的每一個人也會同意。當然,我們可能有不同的偏好。我可能偏好肥牛排,而你偏好巧克力慕斯,但我們都會選擇巧克力慕斯和牛排而非生芹菜。因此,有許多消費行為和偏好我可以輕易地映射到那一驅動上。最明顯的就是我們的飲食偏好。
    於是針對你的直接問題,我可以把第一個模組稱為生存模組,下一個模組則是生殖模組,這一模組與性有關,回答你的問題。所有因為受到性相關問題驅動而產生的行為。例如,女性和男性用作性信號的產品在各種文化中異常相似。舉例來說,法拉利的車主中有99%是男性,儘管有一百萬女性具備購買法拉利的資源,但她們並不這麼做。歐普拉·溫弗瑞並不是因為她無法負擔法拉利而不去買,但她在人的社會脈絡中並沒有這樣做。華麗的汽車呈現出孔雀尾巴的形態特徵。所有進行有性繁殖的動物都會使用性信號。人類由於也是一種消費動物,會使用特定的產品來作為信號。看我,我比史蒂文更好。我這樣做的方式是希望顯示出我擁有比你更高的社會地位。
    好了,女性也會積極進行性信號的表達,但這通常與美化相關。對於世界各地的整形手術幾乎可以排除男性參與,並非男性不會做,而是發際移植等這些更是女性的領域。因此,有許多行為,不論是否與消費有關,都可以映射到生殖模組上。
    接下來還有兩個模組,我在談及贈禮時曾暗示過。第一個是親屬選擇模組,這是與我通過投資於我的親屬來提高我的包容性適應度有關的行為。另一個是互惠利他主義模組,那麼我為什麼會跳入河中呢?比如我跳進河裡救三個孩子,那就是親屬選擇。因為我的三個孩子平均與我共享50%的基因。所以,如果為了拯救那三個小孩我最終死去,那麼進化計算完全支持我犧牲自己,誰在乎呢?
    另一方面,我為什麼要跳進河中救史蒂文?首先,直到今天我們見面,你對我來說是一個陌生人。我為什麼要去救一個陌生人?即使你不是陌生人而是朋友,但你我之間依然是零基因相關性。所以這裡的論點是,這是因為互惠利他主義,人類進化出了互惠機制來促進我們的社交聯結,為了回報恩惠。實際上,「我幫你,你幫我」的說法,源自於我們的猿類表親物種間的互惠梳理行為。
    那麼,最初這種行為的起源是什麼?一種論點是,想象我們在草原上徘徊,生活中最常見的威脅基本上有兩個,性別以外的,就是獲得晚餐和確保自己不要成為某個掠食者的獵物。這就是人生。好吧。因此,我們都面臨的一個問題,即為何我們會進化出對高熱量食物的味覺偏好,是因為卡路里不確定性和卡路里稀缺。我們並沒有附近的商店可以去購買食物,所以我可能真的會因為饑餓而死。那麼,如果我們通過與正在草原上徘徊的另一群人建立保險政策來降低這個風險呢?嘿,下一次我們捕獲1000磅的獵物時,我們會與你分享,但你要做正確的事情,回報我們。
    那麼你可能會說,好的,這都是有趣的科學,但它如何體現在人類的消費行為中呢?其實,有許多行為是你我之間若是朋友而根植於這一互惠模組的。例如,當你的生日來臨時,我會打電話邀請你共進晚餐。我期望,除非你是一個社交騙子,否則當我的生日來臨時,你會回報我。
    從嚴格經濟的角度來看,我們為什麼不跳過這一切呢?我為你的餐花70美元,而你為我的餐花70美元,我們的最終結果是相同的,為什麼不直接這麼做?我們必須這樣做的原因是,這一互惠儀式是滋潤我們的情感聯結的因素。因此,我們從事的許多行為正是圍繞著這一點。
    總結來說,我在我早期的書中所論述的許多行為都可以映射到這四個模組之一。在那本早期的書《消費本能》中,你提到了一個配偶吸引力分數。對吧?什麼是配偶吸引力分數?那麼,設想一輛車。
    一輛車由許多屬性組成,對吧?
    所以這輛車可能在油耗上表現如何?
    它的引擎的性能如何?
    它在路上的穩定性如何?
    它的環保性能如何?
    它是一輛環保車,還是有著不良的廢氣排放?
    所以一輛車是一種多屬性產品。
    它由許多屬性組成。
    然後我選擇哪輛車時,可能是根據這些屬性的總體表現來進行選擇。
    好吧。
    這叫做多屬性選擇。
    好,人類也是由許多屬性組成的產品。
    所以在配對市場上,假設你和我現在討論男性,但當然這同樣適用於女性。
    我們知道有許多屬性是女性會喜歡或不喜歡的。
    值得一提的是,女性尋找的第一個普遍屬性是任何與社會地位相關的東西。
    對吧?
    換句話說,這可能是我的抱負。
    可能是我的自信。
    可能是我的社會主導地位。
    可能是我背後的那些大文憑。
    可能是我銀行裡的零的數量。
    如果我是哈茲達(Hadza)部落的人,可能是我擁有的牛頭數量。
    但在任何文化中,從未有女性說過以下的話:
    給我一個非自信的、溫順的男性,他有著梨形的臀部和鼻音聲音,那我就變成一隻性慾旺盛的動物。
    這些話在整個人類歷史上從未被說過。
    好吧。
    但值得一提的是,女性並不是只尋找有錢的男人,對吧?
    因為許多女性會對窮困的藝術家情有獨鍾。
    但這窮困的藝術家展現的是什麼?
    抱負。
    抱負。
    自信。
    創造的軌跡即將出現。
    我要成為一名大搖滾明星。
    但不,這就是為什麼,如果你做,我認為這研究已經做過,你和我的一些學生在我的一個課堂上做了一個類似的研究。
    只需展示一個男人,完全相同的男人在個人廣告中。
    他有一把吉他。
    他沒有吉他。
    沒有任何改變。
    就是完全相同的男人。
    這是史蒂芬,但給我一把吉他。
    哦,帶著吉他的史蒂芬非常迷人。
    沒有吉他,他就少了幾分迷人。
    那麼人們可能會跳到的另一個解釋是什麼呢?
    他們可能會說,哦,我喜歡音樂。
    所以我更喜歡史蒂芬帶著吉他,因為他會演奏一些歌曲讓我感覺良好,然後我會和他發生性關係。
    這是一個非常好的問題。
    所以這是近因解釋和終極解釋之間的區別。
    許多科學是在近因層面上運作的。
    它解釋了一種現象的如何和什麼。
    糖尿病是如何運作的?
    哪些因素會增加你患糖尿病的可能性?
    這完全沒問題。
    終極解釋是達爾文的為什麼。
    為什麼這種現象會進化成這種形式?
    所以你可以說,我只是被一個懂得彈音樂的男人所吸引。
    你剛剛解釋了近因。
    這就像在問,為什麼我們進化到有性行為?
    因為這感覺很好。
    這是近因解釋。
    終極解釋是,性繁殖的物種必須有一種機制,使你被吸引去進行導致繁殖的行為。
    所以並不是說終極解釋優於近因解釋。
    而是你需要這兩個層面的分析來充分解釋現象。
    那麼,從進化的角度來看,吉他在那裡發生了什麼?
    為什麼吉他有吸引力?
    他有創造力。
    是的。
    他有毅力,有紀律去練習。
    為什麼小提琴大師或畢卡索有吸引力?
    畢卡索是一個矮小的男人。
    他看起來邋遢。
    他光禿禿的。
    然而,他有著非常長的吸引女人的行列,說今晚可以和我發生性關係嗎,畢卡索?
    這怎麼可能?
    是否因為在某種程度上我們將才能與地位聯繫起來?
    絕對是這樣。
    在派對上能彈鋼琴的人大概有很多地位。
    他們會有很多選擇。
    100。
    我指的是,僅僅聽聽著名搖滾明星,他們為什麼選擇成為音樂家的談話。
    我指的是,幾乎是逐字逐句地。
    就像是他們抄襲了彼此。
    哦,我迅速意識到這就是我能吸引女孩的方式,對吧?
    他們從未說過,是因為在我童年時,我聆聽巴赫和莫扎特,這刺激了我的聽覺反射,對吧?
    他們通常會說,哦,我去參加派對,然後拿出樂器,然後音樂會開始。
    然後吉恩·西蒙斯(Gene Simmons)和5000個女孩上了床,簡單紅(Simple Red)的主唱,抱歉,不論你叫什麼名字。
    他是個紅髮男孩。
    如果我是女性,他不完全是我性幻想中的模特,但他卻和許多女性在一起,對吧?
    但是要圓滿這個有關配偶吸引力的描述。
    所以現在想像一下我能做的所有屬性。
    好吧,上帝說,嗯,我不高,這對我不利,但我並不是很難看,這對我有利。
    我踢足球踢得很好。
    我15歲的時候迅速學會,防止被任何人欺負的最佳方法,就是你成為大足球明星。
    好吧。
    我在生活中過得相當不錯。
    所以有些特質我評分很低,有些特質我可以彌補。
    於是我們可以把它們放進一個籃子裡,然後說,好吧,在 0 到 100 的標準上。
    上帝在他的配偶吸引力評分上會得多少分?
    這就是那個評分的意義。
    它基本上是將我們所有的屬性放在一起,然後說,你的分數是什麼?
    史蒂芬是分78還是92?
    現在,關於這個問題,還有一個非常有趣的觀點,你沒有問。
    人類進行的是所謂的排序配對。
    排序配對的概念是「物以類聚,人以群分」。
    所以有兩句名言。
    「物以類聚,人以群分」和「異性相吸」。
    異性相吸只對短期配對效果良好。
    我在性方面是害羞和內向的,而你則是性格大膽且外向。這種互補性實際上可能會在樹叢背後產生愉快的三人關係。但在長期配偶的選擇中,如果你想確保長期婚姻的成功,那麼顯然就是「物以類聚」。通常在這裡,我們的意思是我們分享相似的價值觀、相似的目標和思維方式。我們真的必須在這些方面有所匹配。如果我是一個尖酸刻薄的無神論者,而你是一個堅定的天主教徒,並且從耶穌的角度看待一切,那麼不需要花哨的教授,也知道我們並不是從正確的起點開始。但關於配偶的另一個部分,我多年前在我參加喬·羅根節目時首次提出這個問題。當時我收到了約一百封電子郵件說:「哦,我想和你一起進行這項研究」,但我仍然沒有實現,所以也許現在會有所進展。
    讓我重複一下。我主張人們基於他們的整體配偶吸引力分數進行配對,也就是你所提的問題,這意味著如果我的分數是87,我不太可能找到配偶,因為配偶市場實際上就是一個市場。如果我的分數是87,我可以希望找到一個在80分左右的女孩。對於87分的人來說,和36分的人在一起並不好。我們都想尋找100分的對象。男女雙方都希望找到100分的對象,但阻止我們的是我自己並不達到100分。因此,我想獲得那個美麗的超模,但也許我不夠好來吸引她。而所有女性都想找那個高成就、英俊的男性奧林匹克游泳選手,他不僅魁梧還是一名神經外科醫生,但她們無法獲得,因為他能夠隨意選擇。因此,我們通常會基於我們的配偶價值最終形成配對,但現在我提出的假設是它從未被測試過,儘管我在幸福書中討論過。我主張,我預測,儘管我還沒有測試這一點,預測一對夫妻未來能否長期在一起的可能性是他們的配偶分數是否維持一致還是開始分歧。
    假設我是一名高中的四分衛,所以所有女孩都覺得我很帥,我能和拉拉隊隊長一起去舞會,無論那叫什麼。她是最受歡迎的女孩,我是高中的王者。這很好。在我們都18歲的時候,我們的配偶價值是匹配的。現在讓我們快轉到10年後,現在這位受歡迎的拉拉隊隊長正在完成她的神經外科學第三年。是的,有很多英俊、看起來聰明的男醫生。而18歲的那位帥氣四分衛現在變胖了。他掉光了頭髮,持續失業,對任何事情都不感興趣,除了玩視頻遊戲。因此,當我們18歲第一次見面時,我們的配偶價值是相同的,但現在這位受歡迎的拉拉隊長變成了神經外科醫生。她的分數明顯上升。而帥氣的四分衛則變成了無所事事的人。現在我們的配偶分數之間存在巨大的差異,這將對我們的婚姻造成巨大的壓力。所以我在幸福書中主張的一件事情是,是的,確保與你在配偶價值上匹配的人交往,並努力確保你保持在正確的配偶價值上。一旦出現分歧,我預測離婚。
    好吧,這真的很有趣。讓我腦海中浮現的問題是,隨著男女年齡增長,誰更可能降低自己的吸引力分數?你怎麼看?我不知道。你想讓我回答這個問題,因為那樣我就能收到仇恨郵件,沒問題。不,不過我也問過這個問題,因為顯然有一些數據顯示誰在要求離婚,誰在發起離婚,誰在出軌。那麼女性是否佔絕大多數發起離婚的人?是的,這是真的。儘管從嚴格的進化觀點來看,所有其他條件相同的話,男性的配偶價值隨年齡而上升,而女性的配偶價值則隨年齡而下降。
    現在,這是如果你是一位女性怎麼減少自己在配偶市場機會的方法。你準備好了嗎?當然,首先就是變老。是的,第一點。第二,如果你身材高挑。這是一個致命的打擊。為什麼呢?因為這並不是因為女性只想要高大男性,因為如果是這樣的話,所有其他男性早已無所事事,感到沮喪的獨身。但是女性希望男人比她們高,這是有保障的。實際上,幾年前進行過一項研究,對720對真實的夫妻進行了調查。你猜有多少對違反了這一規範?720對中,女性比男性高的有多少對?我不知道。一對。720對中只有一對。一對,對吧?所以女性不想找比自己矮的男人這是絕對不可能的。她也許會,譬如,美斯的身高和我一樣,但他是美斯,而且他找到了比他矮的美麗女性,對吧?但如果我是一位身高六英尺一的女性,那麼當然,還是有六英尺二或更高的男性。但就統計而言,我們已經縮小了可能的範圍。或許有一位超帥、很幽默、受過良好教育的男性,他的身高是五英尺八,但我卻是六英尺一。如果我穿著高跟鞋,再加四英寸,他就變成了我的兒子。
    這一切都提醒了我們這個節目中討論過的一些問題,那就是如果我們說男性的配偶吸引力分數通常保持相對穩定,或者隨著年齡上升,除非他們做了非常糟糕的事情,但反過來,女性的吸引力分數在年輕時比以往任何時候都高。因此,我相信男性的吸引力分數現在是有史以來最低的。如果我們考慮不同年齡層的收入差距、教育差異、誰從大學畢業,以及誰更聰明等問題。
    由於社會上發生了非常重要的變化,男性和女性在這方面越來越接近平等。這意味著,我的意思是,播客中的某人把它描述為「高個女性問題」,但它也可以被描述為「矮個男性問題」。嗯,它涉及到矮和高。我本來想說,不僅僅是身高。我所說的致命一擊是,當你年紀大了,你高又很有學識。所以如果你是一位38歲、身高六英尺二英寸的斯坦福博士,並且你是一名女性,祝你好運。為什麼?因為第一,我年紀大了,所以可選擇的對象會少,對吧?第二,我很高。我想找個更高的男生。第三,當我是一位博士時,我現在是女性。當我是一位博士時,我想找一個和我一樣有學識和成就的人,甚至更高的。因此,我現在需要找到一位身高六英尺四英寸的、同樣持有博士學位的男生,對吧?
    順便說一下,這是個悖論,人們並沒有意識到,人們認為女性總是渴望高地位的男性,這是錯誤的。這並不是真的,因為歷史上她們一直受到父權制的壓迫,因此她們尋求缺失的事物。但這完全被一個事實所否定:非常高地位的女性其實更傾向於要求對方的地位高於或至少與她們平齊。所以例如,如果我是一名女性神經外科醫生和外交官,我不會說,哦,既然我擁有所需的一切,那就來找一個連三個字都不會讀的無知17歲的海灘小伙,因為那才是我想要的。她反而會更堅持找到一位與她相當或更高地位的男生。所以如果我是年紀大、身高高、學識淵博,那可真是致命一擊。
    這對目前男性氣質的現狀有什麼啟示呢?因為我在節目中說過這幾次,但當你查看男性自殺率的統計數據時、男性的心理健康問題以及男性現在比以往任何時候都更依賴的一些影響者所提供的新男性氣質視角時,顯然社會上正在進行某種轉變,關於成為一名男性這件事。你之前提到的關於β型男性的事情,沒有誰想要β型男性。那麼,你知道,似乎有一種敘事鼓勵社會上存在更多的β型男性,而我們也看到了某種反動運動。
    我有很多女性,其中一些曾經上過節目,對我說她們有一個年幼的兒子,她們對在這樣的世界中應該如何給予兒子的建議感到困惑。我收到很多女性寫信給我,問我實際上是換個說法,說「大膽的男性在哪裡?我去的地方,我看起來很精心打扮、準備好認識新朋友,但沒有人來主動接觸我。」如果你想像一下,經過許多代的累積,假如我接近你,說「天啊,我叫神,你看起來真棒。多麼美麗的裙子啊!」這樣的讚美會變成一種讚美強暴,那麼,我可能在接觸你時表現得有些猶豫,難道不奇怪嗎?
    我的確常常開玩笑說,鑒於現在被認為的#MeToo運動,義大利應該停止存在,因為整個國家都陷入#MeToo,對吧?我這麼說的意思是,義大利人刻板印象上,當然,都是誘惑者。他們追求女性。我是說,女性會說「我喜歡義大利男生,他們的方式真吸引人。」現在我們談的不是那種固執到騷擾你,或是把你扣住不放的情況。但在這種求愛的動態中,大膽的男性、主動出擊的男性、敢於冒險的男性、充滿自信的男性會贏得漂亮女孩的心。
    好吧,現在想像一下,如果你出於各種原因,包括激進的女權主義,創造了一種動態,其中一種是要將一半人類,即男性,標籤化為「有毒的男性氣質」。不,這叫做性感。一個跳進大樓拯救小狗的男孩被稱為消防員,這才是我們所幻想的。那並不是有毒的男性氣質,那是男性氣質,對吧?所以很多女性會寫信給我問,「教授,那些男性在哪裡?」好吧,那些男性太害怕出來了。以下是幾個例子,好嗎?
    在我所工作的大學,我們現在有一個強制性的性教育模組,否則我們無法繼續學業,對吧?這算是你知道的,像是「你必須在10月15日之前完成續修,否則就不行了」,因為直到我善良的僱主教會我如何與女性交談之前,我根本不知道該怎麼做。所以我人生的前57年,我在外面遊蕩,像一個中東的野蠻人,完全不懂如何與女性互動,當然這是我在諷刺,對吧?
    但後來我善良的僱主出現了,通過非常可愛的貶低和居高臨下的卡通片段,他們教會我該如何行事。所以你知道,在錯誤的情境下,一句讚美可能成為一種性暴力。例如,你在街上走,看到一個男人在讚美一位女性,而她顯然不歡迎這個讚美。這是性暴力嗎?所以我會先,為了測試算法,說不。然後它會顯示出來,哦,我明白你為什麼會這麼看,但那是一種形式。你跟得上嗎?是的。所以現在我59歲,個性十足。這種無聊的東西不能對我造成傷害。這就是為什麼我對學術界的所有人公開坦率地說這些話。
    但那個21歲的,沒有同樣人格力量的年輕人,你認為他在下一個派對上,走向一位女性,鼓起勇氣問她是否想喝咖啡之前,會再三考慮嗎?當然不會。所以我認為,這樣的動態問題就由此產生。接下來我將分享一個與我兄弟的個人故事,這個故事也在《快樂書》中,講述的是當你是那個不大膽的羞怯的男孩時的情況。我的一位兄弟自1984年以來一直在南加州生活。
    他變得非常成功和富有。他是一位奧運柔道選手,在1976年奧運會上代表黎巴嫩。這一點之所以重要,是因為他在身體上非常強壯,但我哥哥只有兩尺高。顯然不是,但他比我矮。你多高?我大約五尺六、五尺七。他大概五尺三,但像隻鬥牛犬,對吧?我總是喜歡說,這樣會更簡單,我說我有梅西的身高。這樣就簡單多了。所以他不是梅西的身高,他比梅西矮,比馬拉多納矮,對吧?但是他走路時就像七尺高一樣。
    所以在90年代初,我會去看他。他那時住在我們現在的纽波特海灘。我們會去俱樂部。那時我還是單身。我的哥哥會說,好的,神,我們要玩一個遊戲。我心想,哦,他的名字叫大衛。我不知道,我沒有興趣。在這裡找到最美麗和難以接近的女孩。哦,來吧,兄弟。我不想這樣做。去做吧。所以我四處看看。現在我不僅想找最漂亮的女孩,我還想找一個妨礙你追到她的障礙物。障礙物是什麼?她身邊有一個看起來非常強勢的男人。因此,這樣就更不可能追到她了,對吧?
    好的,大衛,我找到了。那個在舞池上穿高跟鞋的女孩。那就是你確定的嗎?是的,就是她。他在那裡站著。一個主導氣質的紋身男孩去上廁所。大衛在極具自信的狀態下走向那個女孩。她穿高跟鞋,他的身高幾乎到她肩膀。我只是在那邊,哈哈,我聽到他們在笑。他回來找我,完全冷靜。他說,她明天會打給我。胡說,大衛,根本不可能,零機會。這不會發生。第二天,來,來。這有點阿拉伯的意味。來。
    嗨,大衛。我是Candy。我們昨天在那裡見過。我期待再見到你。他是怎麼做到的,史蒂芬?他做到這一點是因為他的睾丸有這麼大。他在氛圍中就像七尺二的高度。現在你可能會說,嗯,是的,這當然在隱喻上增添了很多英寸,當你有法拉利等等時。但這裡有一個更普遍的故事。他擁有這個世界。他走路時就像擁有它的人,對吧?但他無法這樣。
    所以如果你問女生,是的,若我能六尺二並打扮得很出色那就好了,但我可以是六尺二的非常柔順和羞怯的人,或者我可以是五尺七的梅西。大多數人會選擇梅西。所以這就是我所說的,順便提一下,我所說的交配是一種補償性選擇,補償性意味著,對於你之前提到的吸引力,我們是根據一籃商品來評價的。如果我們只是在非補償性方式下被評價,也就是說,舉例來說,如果女性說,我總是和最高的男人約會,那麼我就根本無法為此補償。我的幽默無法讓我得更高的分數;我的外貌、我的教育、我的成就都無法。我死定了,因為有很多更高的男人。
    但如果你選擇我的方式是根據我在一籃商品上的得分,那麼我就有機會。所以這就是為什麼我告訴人們,儘管我們在某些事情上得分不高,但有很多其他事情是我們可以改善的潛力。我向你保證,就你而言,如果你提升自己的果斷力、野心,如果你的詞彙改變,以至於當你坐在派對上時,人們可以在你說出的前幾句話中評價你,單單是你的表達能力、你使用的詞彙,和你的回答的深思熟慮。我可以很快判斷出你的位置,可以將你放到某個類別中。所以有辦法。你知道嗎?為什麼你不讀本書,看看呢?為什麼不停止玩電子遊戲?
    在這個關於男性氣質的點上,稍微往上游一點,我們談到了男人接近女人。現在,我必須呈現這個相對的敘事,因為我不認為大多數男人明白做一位美麗女人的感受,以及她們每天所經歷的事情。這個ITV在大約七天前制作了一段影片,我在X或Twitter上看到了它,展示了美麗的女人在街上漫步的情況。這是在七天前。類似的視頻已經出現了各種各樣的,但是我會播放給你看,你可以看看。我正在卡迪夫秘密拍攝,警察最近宣布對女性暴力的下降。在短短幾秒鐘內,一群男人就接近了我。這個黑T恤的男孩不尊重我的個人空間。穿黑T恤的男孩在前面看到我加快了速度,想和我並排走。就像其他許多人一樣,他在這裡逗留得太久。在短短兩小時內,有二十個人接近了我。現在,我不認為男性意識到這就是女性所經歷的種類。因此,在這段關於「不,我們必須主動出擊才能找到伴侶」的談話中,當你理解那個你想去接近的美麗女人所經歷的事情,這確實會改變你知道的。
    我明白了,但我對此已經準備好可以出動的回答。生活就是調節,對吧?在對的時間用對的方式說出對的話,對吧?我有點在改述亞里士多德的一句話,在我的幸福書中,我有一整章會應對你說的美麗女性的故事。所以我談到了倒U形。這讓你想起什麼嗎?你知道那是什麼嗎?倒U形?我可以想像在一個圖表上。但不是這個方向。哦,抱歉。是另一邊,像個小山。所以倒U形基本上是某種東西的數學表示,古希臘人早已告訴我們,但他們不是唯一這麼說的人。
    你知道的,什麼事情都要適度,對吧?
    所以亞里士多德在他的中庸論中說:
    “看,如果你有一位非常膽小、柔弱、缺乏勇氣的士兵,那是不好的。
    如果你有一位過於大膽、莽撞、在風險思考上極其草率的士兵,也不會好到哪去。
    所以,太少不好,太多也不好,最佳的狀態就在中間。”
    因此在《快樂之書》中,我有一整章論述
    生活中一切的普遍法則是找到那個最佳狀態,無論你所談論的上下文是什麼。
    然後我以驚人的數量的例子來證明這一點,
    在神經層面,在個體層面,在社會層面。
    好吧,那我們現在把這個原則應用到這裡,對吧?
    那些人正處於曲線的另一端,對吧?
    知道在正確的時間、正確的方式和正確的程度採取行動,
    但他們並沒有做到這一點。
    因為當你上前,以一種比較騷擾的愚蠢方式行事時,
    那位美麗的女孩很可能會對你說,
    “你知道嗎?我被打動了。我們現在就去那棵樹後面做大事。”
    對吧?
    因此,我們知道,從統計學的角度來看,這種方法永遠行不通。
    它的目的只是為了騷擾。
    而當我在一個應該社交的派對上時,
    我走到你面前說:“抱歉,希望你不介意。
    我只是想說,你的裙子太美了。”
    這看起來和他們的行為相似嗎?
    所以生活就是調節,而那些人顯然不懂得調節。
    顯然,他們有一堆明顯的違規行為。
    關於在正確的時間、正確的地點的你所說的一切,他們看起來像喝醉了。已經很晚了。
    她一個人待著,因此在許多方面處於脆弱的位置。
    所以以這種方式接近她是……
    但是從男性的角度來看,你說得到好結果的概率是如此之低。
    但從男性的觀點來看,他們可能在想,
    “聽著,如果概率是0.0001。”
    那為什麼不呢?
    我願意試試。他們可能這樣想。
    嗯,順便說一下,也許吧,但如果你是一個有同理心的人,你會說,
    “她可能感到受到威脅的事實,已經是不要這樣做的足夠理由。”
    因此,在我看來,他們都是混蛋。
    我同意。
    而這一切的核心,是自我意識的概念。
    正是如此。
    因為那些走過去的男人,可能在他們自己心中認為自己有機會。
    他們可能對自己的概率有扭曲的看法。
    我的意思是,其中一位走過來說,
    “嘿,你想要一些網球課程嗎?我是一名網球教練。”
    根據我在視頻中看到的,他比她大了30或40歲。
    在他的腦海中,他必須認為自己所付出的努力
    是值得他已經假設的概率的,因為他完全沒有自我意識。
    而我認為這一切的核心就是如何建立自我意識來了解這一點?
    我喜歡你在問這個問題,因為在社交互動中,令我最沮喪的事情之一就是,
    所以我不是一位美麗的女人,因此我不會遭受那種侵犯,
    但是我出於各種原因會遭遇到其他無數侵犯,
    其中之一是人們通常會認出我並來找我,
    因此他們來找我的不是想把我拉到灌木叢後面,
    但他們會攔住我,接下來的25分鐘裡不停講課
    關於他們腦中的各種想法。
    現在,我很有禮貌,我感謝人們欣賞我的工作並主動找我,
    但我並沒有在和我的孩子和妻子一起走的時候,
    簽署契約讓你連續24分鐘不斷給我講課,直到我一句話都沒說。
    如果你來說:“哦,我讀過《我的人物》,教授,太喜歡了。”
    你介意和我拍張照片嗎?我總是很和藹可親。
    我總是, 但這些社交失禮,幾乎所有的都可以與你所說的聯繫起來,
    那就是完全缺乏自我意識,讓我們更深入地解析一下。
    心理學中有一個概念叫做心智理論。
    你熟悉嗎?
    不熟悉。
    心智理論是一種你必須具備的能力,才能進行有意義的社交互動。
    心智理論是什麼意思?
    當我和你聊天時,我必須能夠將自己放在你的心中。
    例如,如果我是在與一個對進化心理學一無所知的觀眾交談,
    我可能會改變我使用的具體詞彙,因為我具備心智理論,讓我說,
    “他們不知道什麼是領域特定計算系統。”
    如果我使用那些詞,我不是因為他們愚蠢,
    而是因為他們不知道那些行話。
    所以我已經表現出了一種良好的溝通技巧,
    這就是我將自己放在我的觀眾的心中,並根據我和誰交談而調節我的信息。
    嗯,順便提一下,自閉症兒童在心智理論上是失敗的。
    所以你能診斷自閉症的方式之一,就是因為自閉症,
    你不能做血液檢測來顯示“哦,自閉症有一個標記”。
    因此,通常早期診斷自閉症的方式是通過各種任務來進行。
    所以有一個任務是針對那些你懷疑可能自閉症的兒童,他們會在這樣的測試中失敗,
    這在直覺上是合乎邏輯的,因為你知道自閉症兒童社交技巧不好,
    情感上孤僻,無法很好地解讀提示。
    所以例如,如果我和你坐在一起25分鐘,而你在給我講為什麼卡馬拉·哈里斯是一位出色的總統,
    我並沒有參加這個。你想和我握手?很好。
    現在,如果你能夠自我意識到,我感到不耐煩,你應該能夠察覺到我的孩子開始不安地挪動,因為他們感到不耐煩,
    但你卻跟那些混蛋一樣毫無察覺。
    社會互動中,有那麼多都是因為人們缺乏自我意識,而我對大多數人缺乏自我意識的程度感到震驚。所以,不是我遇到的95%的人都極其社交優雅,而只有5%的堕落者才差勁,而恰恰相反。但這樣的現象是可以解釋的。因為那些擁有自我意識的人從來沒有出現過。對吧?因此,我只接觸到那些不好的情況。那些在心智理論中擁有自我意識的人看到你與家人經過,會想:“他與家人在一起,很愛他的工作,但我不會打擾他和他的家人。” 你說得完全正確。順便說一句,這正是解釋所謂過度自信偏誤的機制,這是一種認知偏誤,我們會高估某些東西。因此,例如如果你問大多數教授,“你覺得你的教學能力是低於平均、平均,還是高於平均?”90%的教授會說高於平均。但從統計上來說,這是不可能的。為什麼會這樣?正是因為你所說的。那些認為我很棒的學生會花時間來找我說:“教授,我很喜歡這門課。”而那些認為我是混蛋的人則不會來找我。我的大腦只記錄了那些出色的反饋。因此,我必須是偉大的。
    當你嘗試建造一些東西時,我們都面臨的問題是我們需要一些我們自己沒有的才能和技能。我們可以浪費很多時間試著學習一項新技能,而實際上我們應該做的是使用像Fiverr.com這樣的平台,你可以輕鬆獲得經過評估、實測的世界級人才,並以靈活且實惠的方式訪問。對我來說,在創業初期,Fiverr是一個真正的解鎖。這是一種駭客方式,因為我曾認為增加項目技能的唯一方法是聘請全職員工並將他們帶入辦公室。Fiverr.com改變了這一點。如果你現在正處於需要某種技能來進行一個對你來說重要的項目的位置,那麼你需要做的是訪問Fiverr.com/diary了解更多資訊。而且這裡有個好消息。如果事情沒有如你所願,Fiverr提供了一個相當驚人的退款保證。所以你在等什麼呢?
    如果你呈現自己的方式對世界沒有吸引力,那該怎麼辦?這又將我們帶回了所謂的“beta male”這個概念。當你提到beta male時,我們在說的是什麼是beta male的定義?是的,它是被口語化使用的。Beta male會缺乏那些女性所看重的吸引特質的標誌。這可能是社交優勢,身體優勢,社會地位,果斷性,或是雄心壯志。例如,為什麼女性會說:“我喜歡,很吸引幽默的男人”?他們實際上是在說:“我想要一個智力高的人。”因為如果你不聰明,你幾乎不可能成為一位非常幽默的諷刺者。戴夫·查普爾可能比我的很多同事都聰明,但他們擁有很多學位。但如果他不夠聰明,他就不可能在觀眾面前站著,能在一個半小時內保持他們的注意力,進行強而有力的社會評論,並且觀眾為此付150美元進來,對吧?所以,beta和alpha不僅僅是意味著高大、具有主導地位,並且我拿著棍子來打你。它意味著你是否散發出那些在配對市場上,平均而言,人們會說:“天啊,那是一個吸引人的家伙。”不管那意味著什麼,這就是我的定義。
    因此,如果你必須向希望提升自身價值和地位的男性和女性給予建議,那麼這些建議會是什麼,並且它們會有什麼不同?一些建議對於兩性會完全一樣,但也有些建議會是性別特定的,因為並不是所有的配對特質對異性來說都是同樣受歡迎的,對吧?例如,沒有男人會說過以下話:“琳達,你有一個很美的身體。我無法抗拒對你的性吸引,但你並沒有展現出提升GPA的興趣,你在學習上的缺乏果斷性 suggest 表明今晚我不會和你發生關係。”沒有男人說過這樣的話,但很多女性在俱樂部遇到一個非常帥的男人。他一開口,說出來的卻是低能的話,然後性機會瞬間關閉了。
    那麼我為什麼要說這些?有些特質如果男人能夠努力改進,將能夠為他們帶來更大的回報,而這些特質如果女人努力改進的話,卻不一定能帶來同樣的效果。而另一些特質,兩者皆然,例如,善良和智慧是男女均渴望的普遍特質。這在不同文化的男女中都是真實的,但女性在每個已知的文化中偏好社會地位,而男性在每個文化中偏好身體的美麗和年輕。因此,有些特質建議會是一樣的,有些建議則會是性別特定的。
    我在想,因為我試著找出如何對那些基本上沒有性生活的底層50%的男性給予建議,他們不斷被告知在成為孤獨者或在房間裡玩視頻遊戲的風險中,正轉向色情作為一種解藥,來解決他們的生活。你會對這些失望的男性提供什麼樣的建議?那個人也許是90磅超重並且有梨形身材?他可能不在良好狀態。好吧,那麼你知道嗎?上跑步機吧。外貌很重要。對女性來說,外貌的影響沒有對男性那麼大,但你知道,我的妻子常常開玩笑說,我不知道你在互聯網上是否見過這個。
    我經常會以開玩笑的方式發佈一張我在1985年拍的照片,實際上是在南加州的聖地牙哥,那時候我正處於足球體型的時期,擁有八塊腹肌和V形身材,對吧?我妻子會開玩笑說,為什麼她從來沒有見過那個版本的我。當然,這並不意味著她在我重了約86磅的時候還繼續跟我在一起。所以這不是唯一的因素,不過,擁有六塊或八塊腹肌總是比沒有好。我的身高我無法改變,對吧?所以我不能告訴那些可能進入銷售行業的人,請試著長高四英寸。不過,再說一次,要多讀書。例如,就我自己的孩子而言,你會想像擁有這樣一位父親,他們從母胎裡出生就開始閱讀。你知道,讓他們擺脫這該死的東西對我來說是多麼困難,這是我作為父母的最大挫折之一。正如我之前所說的,他們與其他孩子相比,表現得非常優雅和鎮定。他們知識淵博得多,但對他們來說,現在所能做的事情中,想要去房間裡看書,並不是一個反射;而這正是我今天仍然抱有完全的熱情的反射。所以,要多讀書,學會更好地說話。再說一次,配對是一個補償的過程。我有些無法改變的特質。我無法改變我的身高,也無法改變我臉的對稱性或缺乏對稱性。但如果我更瘦,其他情況相同的話,我可能會更好。因此,這絕不是一個失敗的原因。無論我在配對吸引力得分中身處何地,總有一些有效的干預策略可以改善我的得分。所以我目前的得分是42。我認為如果我按ABC策略行事,我可能能夠提高到60,而60的得分會讓我接觸到比42時更吸引人的女性。我們之前稍微談到了色情。我想我提過這個詞一次,但我覺得這很有趣。我們稍微談及了性方面的多樣性,指出某些方面的色情可能對我們有益。但我不完全同意。所以我說色情從進化的角度來看是完全合乎邏輯的,色情是一種行為陷阱,可能會導致成癮。因此,我不是在說這對你有好處。我也不是在說我們進化到特別消費色情,但色情帶來的影響是這樣的。在進化理論中,適應和適配之間有一個區別。適應是指因為提供生存或繁殖利益而進化出來的東西。因此,我對高脂肪食物的偏好是一種與生存相關的適應。我希望使用高檔產品來給女生留下深刻印象的欲望是一種有助於我在配對市場上的行為特徵。而適配,與適應不同,是指某種現象依附於其自身的適應之上。它沒有任何目的。你明白我的意思嗎?舉個例子,我們骨骼系統的顏色不是一種適應。已經存在的路徑依賴工程解決方案導致了我們骨骼顏色的樣子。它本身並不是一種適應。你會怎麼利用這個?現在我將談到色情的見解。例如,你可以說宗教是一種適應。如果你想這樣說,你需要這麼辯論:由於其宗教性而表現出更強共同體意識、更高凝聚力和更明確的內外群體劃分的宗教群體,往往比不宗教的群體活得更長。因此,這將是一個解釋宗教為何進化的適應性論點。而一個解釋宗教為何進化的適配論點是,宗教並不解決任何適應功能,而是依附於我大腦中已經存在的系統。舉例來說,我大腦中的合作性已經存在。我把世界視為藍隊和紅隊。有我們,有他們。這是一個已經為其他原因內置於我大腦的機制。然後宗教出現並依附於此,對吧?猶太人有猶太人和外邦人,基督徒有要在天堂跟耶穌在一起的信徒,以及要在地獄中燒的其他人,還有穆斯林有信徒和「kufar」,這是對非穆斯林的貶義術語。因此,所有這些宗教,至少亞伯拉罕宗教,均有「我們」和「他們」的相同結構。在這樣的背景下,色情並不是我們特意進化出來的東西。因為在歷史的平原上是沒有色情的。但是,舉個例子,男性已經進化出對視覺刺激的偏好,男性對性方面的多樣性有著更強的傾向。現在有一個產品在這些與生俱來的偏好上進行跟隨,告訴你,嘿,聽著,我會帶你去一個地方,在那裡你可以購買無數的新穎、充滿生機的年輕女士。而如果你再等600年,你將永遠不需要再見到同一位女性兩次。我的大腦被劫持了。所以,色情不是我們進化出某種基因的東西,但色情利用已有的系統來困住我們。順便提一下,這就是為什麼在我以前的兩本書中,我談到了黑暗消費的進化根源。黑暗消費是像色情成癮、病態賭博、飲食失調、強迫購物等適應不佳的行為。因此,我解釋了這些適應不佳的行為是如何具有生物學特徵的。我最近在閱讀《心理學今日》雜誌,裡面有一項針對688名年輕丹麥成人的研究,受訪者認為觀看硬核色情對他們的性生活、對性的態度、對異性成員的看法及對生活的一般態度都是有益的。
    所以我想這裡的問題是,當我們思考我們的進化以及我們消費色情作品的影響時,色情作品會轉變成的行為,它是整體上的好還是壞呢?這是一個好問題。不過,研究在這方面其實並不明確。我看到的研究正好印證了你的觀點,說,嘿,知道嗎,只要你是公開的,它會讓事情更加有趣。再次強調,這是一個調節的問題。記得我提到過,在正確的時間、正確的量、正確的上下文等情況下進行,是吧?如果偶爾因為某些原因,無論是獨自一人,還是在情侶關係的背景下,你決定加入色情內容來增加情趣,那很好。如果你因為花了六小時熱衷於看色情影片而無法準時上班,然後就沒有心情與伴侶親密,那麼我們就有問題了,對吧?
    很多精神疾病是基於行為功能失調,如果在適當的量下進行,就不會成為問題。問題出現在它們向曲線的壞的一面發展時。讓我再給你一個高層次的視角來看這個問題。強迫症(OCD)是一種精神狀態,可以以不同的強迫思維或強迫行為表現出來。比如,強迫思維可能是,我正在參與所謂的沉思過度,對吧?我在昨天的聚會上說了些愚蠢的話,現在每個人都認為我很笨?於是我會以一種沉思的強迫方式與聚會上的每個人交談,以確保我沒有說錯什麼。再者,與對細菌污染的恐懼作為強迫症的表現相比,我會不斷地洗手,洗六百次,以確保我在握手時沒有感染到什麼,對吧?
    現在,對於環境威脅的演化適應版本是在行為調節的正確水平上掃描環境。檢查後門是否上鎖。在許多人握手後,洗一次手。但隨便是,如果一個人有強迫症,腦中會出現警報信號。然後你會對那個信號進行處理,結果那個信號就下降並結束。強迫症患者,這個信號會無限循環地超活躍。我洗手,信號下降。當我轉身離開水槽時,信號又上升。我再次洗手。我陷入一個重複的儀式中,八小時都在燒灼的熱水中,皮膚都快要脫落了。我沒有去上班,因為我從早上七點開始就在洗手。這就是色情上癮的情況,對吧?我坐著,上網六個小時看色情網站。因此,這是行為失調的部分。
    偶爾上網看色情作品並不意味著這本身是邪惡的或不道德的,但要是在過度的情況下,六個小時一天,那我們就有問題了。許多看色情作品的男性,這樣跟我說過幾次,對於自己的行為產生了極大的羞愧感。他們希望自己沒有那麼做。如果他們能按一下按鈕或寫下他們想成為的樣子,他們可能會想成為不看色情的那種人。我覺得這樣說是一個安全的假設。而我聽過的另一個觀點是,因為我們大腦中的多巴胺受體,它可能會抑制我們在現實生活中的性吸引力和表現,導致勃起功能障礙。這所有的情況都是非常合理的,對吧?還有動力的問題。確實如此。他跟我提出的動力問題。如果你開始以這樣的方式干擾你的多巴胺,那就是你需要去追求的相同多巴胺,和那種,我想大概可以稱之為的,化學反應。對,這樣說沒錯。
    你提到的那些人,是我們可以分類為失調的人嗎?或者即便他們每四週才看一次色情片,他們也感受到巨大的羞恥並自我責備?我不太確定。實際上,我收到了這樣的回應,有些男士一直私訊我,希望能進一步討論色情作品,因為跟這些有關的羞愧感。他們在谷歌上的搜索詞中,搜索頻率最高的問題是「我該如何戒掉色情?」這個問題驚人地成為與色情有關的搜索,那就是「我該怎麼辦?」對吧?而這個問題本身聽起來相當絕望。所以這讓我覺得他們已经在曲線的壞的一側了,對吧?他們已經進入了這種失調的狀態,因為如果這是一種好像我每個月吃一頓壞食物的話,這聽起來並不算什麼問題。但如果我每天都吃三頓壞食物,我將會醒來時超重86磅。再次強調,亞里士多德教我們的,是正確的事,正確的地點和正確的量。因此,我不認為有一個義務論規則,如果你想解釋一下那是什麼意思,所有情況下的色情消費都是邪惡的。我不認為這是真的。現在,或許我也並不是一位宗教上的清教徒。如果你是宗教上的清教徒,或許你會說,連看一秒鐘的色情也是魔鬼,但從非評判性、不清教徒的角度來看。嘿,聽著,你已經有六個月沒有進入一段關係了,你有這種性衝動。那一次你決定坐下來看看一些色情,這並不會讓你成為路西法。
    但如果你每天都花六個小時做某事,而你的妻子卻在說,「嘿,我們今晚會有點性感時間嗎?」你卻回應:「我的堅硬期是這樣的,堅硬期是你最後一次射精和再次勃起之間的時間。」好吧,如果我今天已經手淫五次,那麼我晚上可能就不想再這樣了。因此,再次,這是一個問題,是功能障礙還是行為的正常範疇?所以我不認為人們偶爾看色情片要感到過於內疚。我應該告訴我未來的兒子什麼,關於他成長的世界,就我們的進化和他的自然硬線之間的失配?哇,這是一個很好的問題。
    所以有一種東西叫做失配假說和進化理論,基本上是說我們今天面臨的許多問題出現的原因是因為一種在我們祖先過去中的適應性現象,而在當代世界中不再適應。經典的例子是飲食。我們的味覺偏好是對卡路里稀缺和不確定性的反應。因此,當我們不知道下一餐從何而來時,對油膩食物的吸引、狼吞虎嚥吃很多食物,在進化上是有意義的。當我們生活在豐富的環境中,這種現象就會變得不適應。所以如果你看看,例如,我認為世界衛生組織的前八九名死人,這些都可以歸因於失配假說。因此我會告訴你的兒子,知識就是力量,回到我們早前的觀點,獲得學位,你永遠不會在知道更多上虧損。親愛的兒子,了解失配假說會讓你希望不要那麼輕易陷入行為陷阱。
    那麼最重要的是,因為你這裡有一本書叫做《幸福:過好生活的八個秘密》。如果我要給他關於如何過上快樂生活的建議,最重要的事情是什麼?所以我既看待我們可以為幸福所做的選擇,又看待心態。因此,讓我也許討論一下每個方面的一些內容。迄今為止,兩個選擇會給我帶來最大的快樂或悲慘,就是配偶的選擇和職業的選擇。讓我們簡單地分解這一點。如果我醒來旁邊躺著一個人,然後我心想:「哦,天啊,這又是這一個。」那麼我就不是一個好的開始。如果我醒來,旁邊躺著那個人,心中想著:「哦,我的上帝,我是怎麼贏得這個的呢?能夠和這個人一起醒來真是一種樂趣。」這樣就好。那麼,他們有沒有從經驗上測量這個呢?並不是按照我解釋的這個轶事。現在,如果我在醒來後去做一些日常活動中讓我感到存在的快樂的事情。哦,天啊,我今天有怎麼樣的美好日子?我要開始寫我的下一本書。我有一個 CEO 的日記。這將會非常有趣。很多新的人會聽到我的一些想法。然後我可能會和研究生聊聊我正在做的非常令人興奮的研究。
    雖然有很多壓力,但這一切都給了我很多目標和意義。然後晚上,我再回到那個可愛的人身邊。我破解了幸福的代碼。當然,問題是,如果細節藏在魔鬼裡,我能做什麼來最大化我做出正確選擇的機會呢?我在書中解釋,相對於99.9%的所謂自助書籍,這些書告訴你具體的八個步驟。我解釋說生活是一場統計遊戲。它們是統計的變化。我能做的就是提高你獲得幸福的機會。我不能保證任何事情。你可以從不吸煙卻得肺癌,但不吸煙肯定能大大降低你得肺癌的機率。早些時候,我提到「物以類聚,人以群分」和「異族吸引」。如果你想增加快樂婚姻的機會,記住這條原則,物以類聚。互補在短期內發揮得很好,但無法持續長期婚姻。當你在一段婚姻中,興奮感、荷爾蒙不會持久。這並不是說你在25年後還是對伴侶保持性吸引力,但這無法持續下去。
    讓我提供更多具體性和細微之處。因為我的伴侶對精神層面的東西非常感興趣。她對水晶和很多我不太感興趣的東西非常有熱情。我認為我們的關係很好,我們在一起很長時間了。我喜歡曼徹斯特聯隊和足球,但她對此並不感興趣。那麼,我們可能要重新審視這一點,因為我是曼徹斯特城的球迷。不過,這就是這期播客的結束。我道歉。不,我並不是在暗示這其中沒有明確的差異。但是如果我要提煉,如果我使用統計術語,對你和你伴侶的最基本生活原則進行因素分析,你認為你們更相似還是更不同?我們更相似。我們志同道合。這就是我的觀點。是的,這就是我為什麼這樣說,因為當人們聽到時,他們可能會將其視為品味。不是,這不是品味問題。這不是表面的問題,而是最根本的智慧。我的妻子喜歡我是一個說真話的人。我的妻子喜歡我內心的純潔。她欣賞我,像她一樣,例如,我們都從來不是那種試圖激發對方嫉妒的人。許多人會說,「哦,你激發嫉妒的時候,會增加情感的刺激對吧?」但我的妻子從來沒有做過這件事,因為她有著非常高的個人行為標準。
    好的,我可以請問你在那裡,是否有一些關於你妻子的事情,你沒有那麼多,但卻是基本的價值觀,而你因為她給你這些而被吸引呢?
    我稱她為麥蓋爾(MacGyver)。
    你知道嗎,你記不記得麥蓋爾是誰?
    麥蓋爾是一部1980年代的電視節目,我想,他以能夠把東西組合在一起而聞名。
    他處在困境中。
    他在一個牢房裡。
    所以他用香皂把它切成小塊來破壞那個棒子。
    對吧?
    我妻子完全顛覆了典型的男性和女性刻板印象。
    給我妻子一個空罐的金槍魚和一個足球。
    她會造一個火箭,然後把你送到火星。
    她真的令人難以置信,法語裡稱為“de Bruyade”。
    她知道如何把東西組合在一起等等。
    我對她這種能力感到著迷。
    對我來說,對於我所有的華麗學術內容,拿一個燈泡,可能需要我四個星期才能搞明白它是怎麼工作的。
    而她已經造了一個火箭。
    她基本上是這個悲哀家庭的埃隆·馬斯克。
    我非常敬佩她這一點,而這是我幾乎沒有的東西。
    我想問你剛才提到的其中一個問題是關於這個,進化的基礎,我們正在談論幸福以及什麼是快樂。
    你談到了伴侶的部分。
    意義和目的的進化基礎是什麼?
    我們為什麼需要這些?
    對, 我們擁有非常大的額葉,是吧?
    所以回想之前,我談到了適應與適應。
    我們如此喜愛文學的其中一個理由是我們的大腦需要透過故事來獲得滋養,因此這是一種期望。
    我的大腦期望得到可以讓我保持投入的內容,因此文學是我獲取這種滋養的一種方式,使用食物的比喻,是吧?
    所以我懷疑,因為我們是有知覺的生物,我們不僅僅是由生存和繁殖的本能驅動的生物。
    我的意思是,所有動物都必須解決兩個問題,生存和繁殖,對吧?
    就這樣。
    這就是生命的整個遊戲。
    但因為我們擁有意識,因為我們擁有元知識,因為我們是有知覺的,因此生活中必須有比單純的性交和繁殖更多的東西。
    因此,提升這種意識的方式就是透過目的和意義。
    所以我很幸福,我必須提到的是,幸福的約50%個體差異和幸福分數來自我們的基因。
    但好消息是,還有50%是可以自由把握的,是吧?
    因此我也許是天生比你更陽光的性格。
    所以現在我在這場比賽中占上風。
    但是如果我不做出良好的選擇,如果我不採取良好的心態,即使你在天賦上比我低,你也可能超越我。
    所以這真的是自然與養育的互動。
    目標和意義,對此,我可能是以間接的方式在回應。
    我主張,記得我說擁有一個好伴侶和一份好工作是最大化幸福的兩個方法。
    我主張,實現職業幸福的最佳方式有兩個標準,其中一個與目的和意義有關。
    擁有時間自由,在所有其他條件相同的情況下,總是比沒有時間自由要好。
    讓我解釋一下我的意思。
    一位飛機駕駛員,一旦門關上,接下來的16個小時從洛杉磯飛往新加坡,就是這樣,對吧?
    我的意思是,從時間上來看,我字面上是暫時被困住的,對吧?
    這對我來說是無法想像的。
    我在生活中漂浮著。
    我比大多數人更加努力工作,但我以自己的方式去做。
    現在,我要去咖啡館並工作在一本書的提案上。
    然後我會訓練一個小時。
    接著我會閱讀三個小時,而那種時間,我不會有我所稱的時間表窒息,對吧?
    這對我有幫助。
    我做到了。
    你也這樣做。
    如果你能解決那個問題就試試。
    第二點,這將談及目的和意義。
    我主張,在所有其他條件相同的情況下,任何工作讓你能夠體現你的創造衝動,都是通往目的和幸福的直接道路。
    目的和意義。
    我這樣說是什麼意思?
    一位單口喜劇演員正在創作一個例行節目,在他出現之前我們並沒有。
    一位廚師正在從無到有創造一道菜。
    一位建築師正在創造一座之前不存在的橋。
    一位作家,記得我們之前在討論的,我想是私下裡,你在說,寫書花了你多長時間?
    或者這個過程是什麼?
    我說,你知道,寫一本書的過程中有一種神奇的感覺,對吧?
    因為確實有那麼一天,你打開筆記型電腦。
    你打開一個Word文檔。
    那個Word文檔,最終你會稱之為“寄生的心靈”,保存時裡面一個字母也沒有。
    它是空白的。
    然後透過創作的魔力,創意衝動,一年後,我按下發送按鈕。
    一年後,你正在閱讀那本書。
    這一定是通往目的和意義的直接道路。
    這並不意味著精算科學家,你的兄弟,沒有值得的生活。
    但顯然,一個醒來的藝術家,作家的身份,因為他創作的緣故,會說,哦,我等不及要去工作室了。
    我懷疑也許不是你的兄弟。
    我懷疑大多數精算科學家會說,我今天要把那個精算表搞得天翻地覆,像沒有明天似的。
    把一堆想法從你的工作中結合起來,然後得出一個我沒有聽過你說的結論。
    我在你另外一本書《消費本能》第四章中讀到,像我這樣的年輕兄弟,年齡在四歲以下,創造力更可能。
    哦,你提到了這一點,好吧。
    那是不是意味著,如果我們更有可能有創意,而創造力與你剛才所描述的快樂相關,那麼我比我所有的兄弟姐妹更快樂?
    你想猜一下悲傷博士的兄弟姐妹排序嗎?
    你是最小的。
    毫無疑問。
    讓我來解釋一下,在回答這個問題之前,我想先停下來,還有你提問的方式。讓我來說明一下機制是什麼。我還想補充一層,前幾天我和大約10位我們的董事共進晚餐,他們基本上都是公司的創始人。我覺得去問問他們會很有趣,因為我開始對這個問題有了一些了解。我圍著桌子問了每一位他們在兄弟姐妹中的排名,結果有八位排在最小的那一位,我覺得這太有趣了。這真的太瘋狂了。是的,這是心理學。
    讓我告訴你這個理論的背景。我對這方面做過自己的研究並發表了相關工作,但這一理論的起源來自於弗蘭克·薩洛威(Frank Salloway),他是一位科學史學家,寫了一本書,我強烈推薦給你所有的觀眾。這本書有點技術性,但你可以看懂,書名叫《天生叛逆》(Born to Rebel)。這本書歷史上探討了產生最大的突破性科學創新的那些人,並且看他們的出生順序。結果顯示,並不像你在10人中所做的那樣,28項最具激進性的科學創新中,有八位是最小的出生的。這28項創新中,有23項來自於最小的出生順序。
    那麼問題是,好吧,這只是一種現象,但這是什麼解釋呢?而這個解釋讓人震驚。你準備好了嗎?所以弗蘭克·薩洛威認為,當我們研究出生順序的心理效應時,通常是從父母對孩子行為的角度來看,作為Birth Order的函數。第一個孩子,我非常嚴格;第二個孩子,我開始變得疲倦;第五個孩子在街上跑,我不在乎。
    所以這是出生順序效應的因果關係。他顛覆了整個想法。他說,不不不,出生順序效應的許多推動力來自於孩子自己。讓我解釋他是怎麼說的:孩子面臨的一個基本生存問題是要使自己與其他兄弟姐妹區分開,以便從父母那裡獲得最大的投資。我該怎麼做呢?這被稱為達爾文式的生態位分配假說。當你是第一個出生時,所有的生態位都是空著的。我是一個好孩子的生態位。我是一個叛逆者的生態位。有許多許多空著的生態位。
    所以我是第一個出生的,我會選擇第二個孩子出生時的生態位。沒有人佔用的生態位減去一,剩下n-1個是空著的。一個被佔用,所以我是好孩子的生態位,我必須使自己與眾不同。我是第二個孩子,我是一個討厭鬼的生態位。我是反對者的生態位。而隨後的出生順序中,待在最小出生的兄弟姐妹中,剩下的空著的生態位越來越少,尤其是在兄弟姐妹很多的情況下。薩洛威認為這迫使最小出生的孩子在關鍵的人格特質上得分不同,其中之一就是對經驗的開放性。
    因此,他認為後出生的孩子到最小出生的孩子由於必須解決最初的問題,最終會成為更具創造性思維的人,不會被固定在傳統觀念上。因此,在科學創新的背景下,最後出生的孩子是那些說:“不,這是胡說,我要這樣做。”所以我在消費心理學的環境中測試了這一理論,顯示最小出生的孩子更可能成為產品創新者和早期產品採用者。因此,我採用相同的框架,但並不是把它應用於激進的科學創新,而是將其應用於激進的產品創新和採用。基於這一點,可以推斷如果對經驗的開放性與幸福感相關,那麼後出生的孩子會得分更高。
    我真的很好奇這是什麼,因為我可以證明這兩者都是正確的。我可能為了引起注意而有點叛逆,但在我10歲時,同樣的規則對我不再適用了。你有幾個兄弟姐妹?四個。當你說「在街上跑」時,這正好說明了我的童年。我的姐姐阿曼達是家中最年長的,如果她在晚上9點前不回家,她作為女性,規則稍微對她有所不同。晚上9點,如果她不回來就會有麻煩。如果我兩到三天不回家,沒有人會對我進行懲罰。我認為這會讓你更容易嘗試新事物。你開始玩弄東西。我在家裡做了各種各樣的事情,比如把東西拆開、看裡面、開始小商業、從媽媽的房間裡賣香煙。抱歉,媽媽,她真的不知道我曾經這樣做過。但這些事情開始建立了我的信息庫,並在某種程度上建立了我的自信,讓我能夠更具創業精神,與風險建立不同的關係。因此,很難搞清楚究竟是哪一個。也許這兩者都是。其實可能是兩者兼而有之。我認為有一點都是。
    但我沒有被告知。我知道你的團隊問我有什麼問題可以問其他人。當然,你提出了那個關於出生順序的問題,你已經成功地問了我一個我很久沒有被問到的問題。真是太厲害了。我們有很多出色的研究人員。順便說一句,我和我妻子都是最小的孩子。所以關於配對的問題,我不確定這是否已經研究過。如果還沒有進行研究,那麼進行這樣的實驗會非常簡單。對,這是一個實驗。如果有人抄襲了它,我希望能獲得榮譽。你可以看看一千對夫妻,計算他們的滿意度得分、幸福感得分,然後看一下在出生順序上是否存在配對的現象。這很有趣。
    這是你本科心理學學位的論文,你將進行,然後發封電子郵件給我,說我理該得到的信譽是因為迫使了我。
    我能不能把這個作為社交媒體上的廣告來做調查?
    這樣我就可以獲得一個鏈接,並作為Facebook元廣告來運行,問人們,你結婚了嗎?
    如果他們說結婚了,我會問,他們結婚多久了?
    他們會說:多長時間?
    我會問,你和你的伴侶在生育順序中排名如何?
    然後我就能夠獲取統計數據。
    當然可以。
    現在有許多科學研究可以在線進行,可以按照你剛才說的方式,利用現有的社交平台來進行大量數據收集。
    不過,還有其他方式,你有聽說過M Turk嗎?
    沒有。
    M Turk是一個人們註冊成為參與者的平台。
    對。
    假設我是研究者,我說我需要年滿18歲的男性。
    好的。
    這比我說我需要年滿18歲的男性,身高低於六英尺,來自立陶宛,並且是糖尿病患者來得容易得多。
    現在,根據我所設置的納入標準,獲取這些參與者所需支付的價格會上升。
    對。
    所以如果我在進行一項研究,我只需要男性和女性成年人來進行這項任務的研究。
    那樣的話,成本就會只有幾分錢。
    這樣就提高了我們進行科研的速度,科學研究,而不僅僅是我在Twitter上發的東西。
    科學研究,速度提高了十倍。
    所以,你肯定可以做到。
    我們會這麼做。
    所以,我給我的研究團隊和數據科學團隊這是一個挑戰,即在社交媒體上使用廣告進行調查。
    所以數字廣告,Facebook廣告,元廣告和X廣告,無論是什麼。
    調查基本上應該首先尋求回答他們的性別、婚姻狀況,詢問他們在生育順序中排名何在,然後詢問他們的婚姻伴侶的排名。
    但同時還要了解他們在一起多久,因為我們想檢查這些婚姻是否合法。
    當然。
    我會把它放在屏幕上。
    那會很酷。
    請與我們分享。
    對了,現在我們正在做的事情就是我所稱的。
    在《幸福書》中,我有一章叫做「生活如遊樂場」。
    我主張科學是最高形式的遊戲,因為當你在拼一千塊拼圖時,你在想哪一塊拼圖要和哪一塊配對?
    科學就是,周圍有很多變數。
    這個是否與那個相關?
    這個是否會導致那個?
    或者反過來,我現在只是在玩,而且我得到了報酬。
    我怎麼可能不快樂?
    但是不幸的是,生活的拼圖是三維的,這意味著有時你以為你把它放在了正確的位置。
    但實際上,過了100年,你才發現到那是覺醒的。
    是的,先生。
    對我來說,進化科學家出現覺醒社會主題的原因真的很有趣。
    對於普通人來說,可能不容易理解進化科學、覺醒和政治之間的聯繫。
    對。
    所以你想讓我試著理清這些嗎?
    是的。
    你是怎麼談起覺醒這一想法的?
    對。
    這一切始於我們聊天時提到的,我看到對生物學的拒絕,來解釋人類事務,這是我所稱的生物恐懼症,對使用生物學解釋人類事務的恐懼。
    當時這是為了我正在進行的科學工作服務的。
    我想,你為什麼拒絕我在期刊上的論文,因為你不認為生物學與消費行為有關?
    怎麼可能會是這樣?
    這太瘋了。
    所以那是我第一次接觸到人類思維可能被寄生的可能性。
    對。
    現在,讓我解釋一下我為什麼使用寄生框架,我是怎麼想到這一點的。
    作為一個進化科學家,你通常會將不同物種之間的行為進行比較,以理解行為的進化特徵。
    記得之前我談到的睾丸大小和不同的靈長類動物。
    這允許你基於比較所有這些物種來得出最終原則。
    因此,我開始查閱動物文獻,尋找某些可以解釋為什麼動物會做出瘋狂舉動的東西。
    這就是我進入寄生生物學領域的時候,這是研究寄生虫的學科,但我不是因為帶孢子蟲是寄生虫而尋找它的,而是我想要進入你的大腦的寄生虫,這些被稱為神經寄生虫。
    結果發現,這是一個非常有趣的,我的意思是,幾乎就像科幻小說。
    這是一個探索寄主和寄生虫之間動態關係的整個研究領域,寄生虫試圖進入寄主的大腦,改變其電路以適應它的利益。
    什麼是寄生虫?
    所以寄生虫通常,我的意思是,從字面上來說就是大腦的蟲子。
    例如,弓形蟲是一種可以感染人類思維的寄生虫,但它最著名的是感染老鼠的心智。
    當它們在大腦中被這種寄生虫寄生時,它們會對貓和貓尿產生性吸引力,這可不是什麼好事。
    是的,讓我給你幾個例子。
    有一種木蟋蟀,實際上的蟋蟀,不喜歡水。
    它不喜歡水,會避開水。
    當它被一種髮蟲寄生時,這種髮蟲需要讓木蟋蟀跳進水裡,因為它只能在水中完成繁殖週期。
    所以一隻沒有腦蟲的木蟋蟀看著水說:我不去那。
    而被這種髮蟲寄生的木蟋蟀快樂地跳入水中走向它的死亡,因為它已經改變了其神經電路以適應它的興趣。
    好的。
    當我看到「田野神經寄生蟲學」這個領域的時候,我有了我的領悟時刻,就像我第一次發現進化心理學時那樣。我說,我現在要利用神經寄生蟲學模型來論證,人類不僅能夠被實際存在的物理大腦寄生蟲寄生,還可以被意識形態的大腦寄生蟲寄生。於是延續這個隱喻,我說,那麼這些寄生蟲是什麼呢?後現代主義是一種寄生思想。我實際上認為,後現代主義是所有寄生思想的始祖,因為後現代主義宣稱除了唯一的客觀真理——「沒有客觀真理」之外,根本沒有其他客觀真理。所以,這其實是因為一切都受到偏見的束縛。一切都受制於主觀性。因此,談論一個大寫的「客觀真理」是毫無意義的。一切都是主觀的。因此,我在書中論證,所有這些寄生思想最初都是以崇高的目標開始的。為了這個目標,如果必須有註定會造成損害的真理,那也無妨。這是一個值得的「附帶損害」,是為了那個更崇高的社會正義目標。這是一種義務論的原則。這是絕對的,對吧?所以你絕對不能以偏見的方式追求科學。言論自由對所有人都是可用的。不是說「我相信言論自由,但不適用於唐納德·川普。」那麼你就是成為結果主義者。所以這本書就是關於這些。它追溯所有這些寄生思想的歷史,然後它提供了一種對抗這種愚蠢的思維疫苗。如果言論自由會對人造成傷害並危及他們的生命,怎麼辦?這是一個很好的問題。因此,我是一個言論自由的絕對主義者。讓我解釋一下這意味著什麼。我們沒有進入我的個人歷史。只是為了我接下來要說的內容的相關性,我在黎巴嫩出生。我在黎巴嫩長大,因為我是猶太人,我們在生命垂危的情況下逃離黎巴嫩。我的猶太身份使我面臨被消滅的危險。給我的故事一些色彩和細節。我在60年代出生於黎巴嫩。黎巴嫩歷史上被稱為中東的巴黎,進步而寬容的黎巴嫩,在中東背景下的進步與寬容,與西方的定義有著非常不同的意義。你稍後會看到為什麼。當我五歲的時候,埃及總統賈馬爾·阿卜杜勒·納賽爾去世,他在阿拉伯世界中是一位非常受歡迎的人物,因為他被稱為泛阿拉伯主義者,意味著他試圖將阿拉伯人民統一在一個共同體之下,希望能擊敗那討厭的猶太人等。他去世後,和中東經常發生的情況一樣,人們走上街頭尖叫、放火、哀悼等等。當他們沿著我居住的街道走過去時,尖叫著「死於猶太人,死於猶太人」。我轉向我的母親說,為什麼他們這樣尖叫?我們和這有什麼關係?「嘘,別把頭伸出來。」所以這是我第一次意識到,等等,外面有人想要我死,因為我是猶太人。快轉幾年,我們在課堂上,這是內戰前夕。內戰在75年開始。我們坐在課堂上,老師對大家說,請起立,說說你長大後想成為什麼。我想當警察。我想當醫生。我想當足球運動員。有一個我在整個小學時期都認識的孩子,他知道我是猶太人。他站起來說,「長大後我想成為一名猶太人殺手」,隨之而來的是喧鬧的掌聲和笑聲。然後黎巴嫩內戰爆發了。在黎巴嫩當猶太人變得不可能。我們在非常艱難的條件下離開了黎巴嫩。一旦我們移民到加拿大的蒙特利爾,我的父母,或許他們現在後悔,仍然不斷回到黎巴嫩,因為我們仍然有商業利益和完全發動的猛烈戰爭。在1980年他們的一次返程中,他們被阿拉法特所綁架,那是一個巴勒斯坦派系。發生了一些非常糟糕的事情。但幸運的是,通過我們的關係,我們能夠把他們救出。在囚禁中,發生了一些糟糕的事情。你可以想像。他們遭到了折磨。是的。我的母親,而我很少這樣說。因為你問這問題,我才說。當我在事後知道這個故事的時候,我最大의恐懼是我母親是否被強姦。現在,她告訴我一些事情,但她說,「我永遠不知道這是否是真的」,我們只討論過一次,再也沒有討論過。她說她不是。現在,我不知道她是否在撒謊。她還說了一些其他非常糟糕的事情。
    抱歉,我無法滿足該請求。
    所以我總是開玩笑說,如果你想擁有一段長久而快樂的婚姻,當你聽到以下問題時——我在這條牛仔褲裡看起來胖嗎?——請迅速戴上你的結果主義帽子,然後說,不,親愛的,你從未看起來這麼美麗。我可能剛剛撒了謊,但我却保護了我的伴侶和妻子的感受。因此,對於許多事物而言,我們大家都戴上結果主義的帽子是完全合理的。但有些原則是基礎性的,根據該原則的定義,必須是存在論的。好吧,自由言論就是存在論的。追求真理必須是存在論的。司法系統中的無罪推定必須是存在論的。對吧?如果你真的是真相報導者,新聞誠信必須是存在論的。但在過去四、五年中,我們看到了什麼?讓我展示這些原則的違反。我相信言論自由,但不包括唐納德·川普。存在論原則已變成了結果主義。我相信新聞誠信,但在亨特·拜登的筆記本電腦這件事上就不一樣。因為如果我們公開這些信息,那喬·拜登會輸給橙色的希姆萊,這樣就太可惜了。所以,壓制我們現在知道的絕對真實的筆記本電腦的資訊,裡面充滿了巨大的政治腐敗是完全可以接受的。但撒謊卻是可以的。我相信無罪推定,但對於布雷特·卡瓦諾則不然,因為你知道,他是一個在東海岸到處強奸所有人的集體強暴者。現在,當然,我們沒有數據支持這個說法,沒有證據。而指控他的人在確認前一天說,她認為這是36年前的事。可能是38年前。也可能是上週。我不記得了,但我知道他性侵了我。而我們對這種證據根本不在乎。法國的一些非常高端的同事們說,哦,我知道我們應該假設某人是推定無罪的。但在這個案子裡,應用存在論原則太重要了。他們沒用那個詞。他們甚至不知道它。所以在這種情況下,讓我們假設布雷特·卡瓦諾是一個連環強暴犯。於是,不,科學中沒有禁止的知識。我給你一個很好的例子。有一個叫他的名字我現在忘了的家伙。他是西安大略大學的一名心理學家,整個職業生涯都在研究種族差異。現在他成為智力最糟糕的部分。好吧,我記得有一次,這是,我想我從未提過這個故事。所以你正在獲得獨家。1996年,我在國際心理學會議上發言。我是一名剛剛取得博士學位的年輕教授。我正在談論一些非常不具爭議性的事情,即人們在時間壓力下做決策時使用的策略類型。我在一個房間裡。所以在那次會議中有四位其他發言者。那間房間裡大約有1500人,氣氛非常緊張。我不是一個非常緊張的演講者,心裡想,這裡發生了什麼?為什麼有這麼大的緊張感?好吧,我發現我查看了節目。在我發言之前講話的那個家伙就是那個聲名狼藉的心理學家,他開始展示白人女性、黑人女性、白人男性、黑人男性的智力圖表。我心想,哦,天啊,我完蛋了。我將被代理絞死。現在好消息是,當他結束講座後,我是下一位說話者,大約1400人,1500人中大約有1425人衝出了房間,去跟隨他並糾纏他。我當時想,這是我一生中唯一一次說,感謝上帝大家都走了。通常你希望觀眾人數更多,而我想,哦,謝天謝地。然後我那時有70個人在場。在他的情況下,我問過他的幾位親密同事。在我講話的時候,我試著記住他的名字。菲利普·拉什頓。就是他的名字。菲利普·拉什頓。大家可以查查他。我問過他的一些同事,這個人是個種族主義者嗎?因為他總是說,看看,我只是收集數據並呈現數據,並提供可能的解釋。即使是如此有爭議甚至是引爆性的事情,我會說,如果你真的以完全不帶偏見的方式收集了數據,那你就不應該因為這些數據會顯得種族主義而不發表它。好吧,你怎麼想?你認為我在乎某些事情是否真實嗎?我認為我有堅強的品格。我不想假裝自己是一個不惜一切代價追求真理的英雄,因為我對自己並不是那樣看。我更想知道什麼是真,因為那樣我就可以面對真相。真相對我並沒有任何冒犯。如果你告訴我,31歲的混血男孩,擁有尼日利亞血統,父親來自考文垂,在統計上較笨,並且這個結論是有力的,我會相信,並且我會接受。我的自尊根本不會受到任何冒犯。零的自尊。因為我內心強大。也許就是這樣。對於我的自我認同,我感到非常滿意。我對我自己的生活感到非常知足,對我所找到的這種生活感到幸福。如果你告訴我我的腦容量意味著我在X、Y和Z方面較弱,而這是醫生告訴我的,因為他們掃描了我的大腦,說,哦,你有ADHD,這意味著你在所有這些事情上都會表現得很差。你的字跡會很差。我會說,嗯,這很好。對,我完全不會感到冒犯。對吧?但我也能想象一個世界裡,某些性格特徵的人可能會對很多事情感到冒犯。所以在這種情況下,我們處於一個分岔點。我們可以告訴任何可能感到冒犯的人,請堅強點,因為這個世界需要抗脆弱性,生活中會有一些壓力會傷害你。你會感謝我教你要堅強起來。
    或者我們可以選擇另一種世界觀,認為我們應該消毒這個世界,以便最大程度地確保沒有人受到傷害,因為我們是一群善良而富有同情心的人。如果在這一消毒過程中,我們不得不謀殺真理,那也無所謂。順便說一句,這正是所有那些寄生思想的根源。因為正如我所說,我試著對那些荒唐思想的傳播者抱有寬容的態度。這一切都源自一個崇高的原因,對嗎?他們試圖在他們扭曲的認知中改善這個世界。因為那是最高的目標,他們最終會認為,如果必須謀殺真理,那就是附帶損失。這沒關係,對吧?
    我不想讓一個身高六尺四寸、下巴比我更有型、留著鬍鬚的人說,「請稱呼我為她,你最好這麼做。」這是一個政府的法令,對吧?這正是喬丹·彼得森(Jordan Peterson)和我所面臨的,我們都被加拿大政府單獨召喚到加拿大參議院,當時我們在對反對某項法案發出警告。當時那是一項被稱為C-16法案的議案,正試圖將性別認同和性別取向納入仇恨法律的範疇。我當時的立場是,是的,當然,我們應該追求一個每個人都能過上有尊嚴的生活、沒有偏見的世界。但是,我是否應該在我的進化心理學課程中教導「男女並不存在」這種觀念,明明我們知道,達爾文教我們的性選擇理論不再成立?他們開始在荒謬的戲劇中嘲笑我。我不想成為那個說「我早就說過」的人,但我所預測的每一件事實際上都變成了現實。因為一旦你失去了對某個義務性原則的道義防衛的反應,那麼所有的賭注都不再成立,客觀的意義也不再成立。
    當然,我在爭取每個人過上有尊嚴生活的權利,但是你不能和女孩一起參加體育活動。我的意思是,我們生活在什麼樣的世界裡,昨晚和女孩一起參加體育活動?我不想聽。男女混合足球。我們踢的是足球,對吧?但你知道我的意思是什麼?你不應該參加百米賽跑卻自稱,嗯,你知道,莉亞·托馬斯案,這位游泳運動員。是的。想像一下,那種病態自戀的程度,你必須經歷到某種程度,你才會說:「我需要重申我的身份,即使他真的相信那個身份,這也超越了所有那些女性的權利。」是的,你知道嗎?就我在這方面的立場而言,如果有人有你所描述的下巴輪廓,並請我稱呼他為女性,而他穿著裙子,那我沒問題。好的,這就是你希望我如此稱呼你,就像在我們開始這次對話之前,我問你希望我怎麼稱呼你一樣,可以嗎?你告訴我你的名字、頭銜等等。因為再說一次,稱呼你為她、他、他們,或你想要的任何稱呼都不會傷害我。如果這能讓你更好地看待自己,那麼在我腦中的成本效益分析中,我會想,稱呼你這樣不會讓我付出什麼代價。
    是的。如果這會導致其他人的成本效益分析發生轉變,即因為這樣對另一群人造成了傷害,或者如果我不小心犯了錯誤可能會被關進監獄,那麼這就是我認為,這就有點。在這方面,我完全同意,只要你不在那種算計和動態中傷害到其他人,並且只要這不是強迫的,對吧?所以,我曾經說過,假設我在我的課堂上從未遇到過這種情況,但假設有位學生私下來對我說,你知道,我希望你能——你認為我會說「絕不,混蛋」嗎?不,我會,像你說的那樣順應他。但是如果是政府說你最好這麼做,如果政府說你最好開始在你的電子簽名中寫上他/他,那就不行。
    我給你一個例子。我認為加拿大政府現在為護照推出了一項政策,因為你想要包容並善待非二元性別者,其實這大約只占每15,000人中的1人。因此這甚至不是少數者的暴政,而是極少數的暴政。我是說,這真的是獨角獸,非二元性別。「非二元性別」的意思是,我既不是男性,也不是女性。因此,因為在歷史上,生殖物種是男性和女性,表現型,如果將男性和女性列為標籤就會使非二元性別者邊緣化,現在我們失去了這個標記。不是,我想被稱為生物學男性。我的妻子是生物學女性。我的孩子也是如此。我們所有的基本生物標記都應該被抹去,免得冒犯那些每50,000人中才有1人的非二元性別者。這恰好回應了你的第一個問題,那就是對其他人造成傷害的問題。因此,是的,我永遠不會故意對某人表現得無理和惡劣。而我的默認選擇是對你友善,但你必須尊重你的身份並不意味著我就能和你一起高興地慶祝。
    你知道誰有時會在這些問題上受到波及嗎?而且不僅僅是性別問題,還包括宗教和種族等問題。那個群體中的人,那個少數群體中的人,他們是同意的,但因為他們可能將自己認同為不是他們出生的性別,因此他們會受到虐待。你提到在加拿大作為一名猶太人有多麼困難。現在我認為,在當前這個時刻作為一名跨性別者生活是非常困難的,因為這場宏大的辯論正在激烈進行。如果我上推特,甚至在YouTube上,它在雙方之間都在熱烈地爭論。
    我有一些朋友認同他們自己的性別是「他們/她們」,但他們並未參與這場激烈的戰爭。不過我想象,現在他們在街上走路時遭遇虐待的機率已經增加了。我想這讓我回到了後果真相和客觀真相之間的問題。不過我為那些人感到難過,因為我認識他們,他們並沒有像那些在吵鬧的戰爭中那樣激烈,但他們的生活因所有這些事情而變得更糟。他們只是過著自己的生活,愛著他們想愛的人,按他們想要的方式認同自己。在目前這場辯論中,我覺得這群人是我最有同理心的對象。是的,我明白你的意思。對了,因為你提到了「同理心」這個詞,所以我下一本書的標題是《自殺的同理心》。因為在這本書中,我提出了之前我們所提到的合理調節和管理的觀點,我認為同理心的情感是有明確的進化理由的,對吧?我的意思是,我們每種情感的進化都有適應理由。問題在於當同理心失靈時,不僅是當它過度活躍,而且當它也偏向錯誤的目標時。如果我對跨性別人士感同身受,而以此來傷害所有生物女性,那就是一種失靈。是的,讓移民合法進入並體驗西方的美好是很棒的。我是一名移民,埃隆·馬斯克也是移民。我想我是。我出生在博茨瓦納,但你是移民,希望你是合法來的。這並不意味著,不好意思,我不發表評論。不過,對於 1000 萬、1200 萬的開放,因為這對於危地馬拉人和薩爾瓦多人來說是不公平的,而不允許他們進來共享這個實驗。這樣是不正確的。生活,你知道誰是著名的經濟學家托馬斯·索維爾。托馬斯·索維爾這位經濟學家說過,嗯,我在此引用他的話,我認同。他說經濟學就是研究權衡和成本效益。如果我們有無限的資源,那麼沒錯,讓我們為每一個曾經活過和將要活過的人提供免費的醫療保健,但這不是我們所生活的世界。所以如果我是一名已經在系統中繳納了 40 年稅的納稅公民,我會喜歡有人可以從南部邊界進來並擁有和我一樣的權利的想法嗎?這似乎是適當的同理心的導向嗎?也許不。如果你無家可歸,這是一件非常糟糕的事情。這是否意味著你在我孩子們遊玩的公共公園裡使用毒品的權利凌駕於他們的權利之上?所以在下一本書中,我將會審視一系列在我看來是災難性的政策決策,並主張這些政策決策都源自於這種自殺的同理心的反射。如果一名移民跨過墨西哥邊界進入美國,並且他們去德克薩斯州,而這改善了他們的生活質量,這會傷害誰?從義務論上看,人人有份。為什麼?因為有法律和規則,對吧?你會教未來的孩子們(上帝保佑)不要偷竊,還是你住在舊金山,那裡偷竊是可以的,只要不超過 950 美元?你會教你的孩子什麼?不要偷竊。就這樣。他們在偷什麼?他們在偷本應該給那些繳納 40 年稅的人用的錢。他們在偷我的權利——好吧,我拿了碩士學位——我這樣說不是因為我在彰顯我的履歷,而是因為這與故事相關。我在康奈爾大學取得了科學碩士和博士學位。我曾是康奈爾的教授、達特茅斯的教授,以及加州大學爾灣分校的教授。我可能是最著名的教授之一。如果我想以加拿大人的身份來到美國,你知道我必須做什麼嗎?我必須遵循法律。我不能來這裡說,我會住在這裡工作,並接受這份工作,這是我的權利?我的意思是,我真的會被攔下,帶到另一個房間,他們會說,你有賺錢嗎?而許多邊境巡邏警察認出我。他們會與我拍照,因為這是法律的國家。因此,我所能帶到美國的所有正面特質,都必須經過正式的程序。但是如果我是一名身上有兩層文身的 MS-13 幫派成員,文身上寫著我在薩爾瓦多殺了兩個人,我走進來,你認為這是你的反應和直覺,斯蒂芬,說,但讓他進來是不公平的。我們明白為什麼非常危險的 59 歲的加茲教授,我們真的需要仔細篩選他。他應該在之前經過法律程序。我人生中最大的目標是住在南加州。但我不能,因為從法律上來說我不可以。我在這裡沒有教授職位。這就是我最痛苦的事情。我無法享受陽光的光輝。所以,那位非法進來的混蛋讓我受到傷害,因為我在蒙特利爾感到寒冷。他沒有傷害你。他在傷害我。為什麼?因為一旦法律系統崩潰,所有的賭局都將不再有效。那么在舊金山發生了什麼,所有零售商店都關閉了?太瘋狂了。我今天早上還在跟朋友們討論這個問題。我給朋友們發了一張 CVS 的照片,說為什麼牙膏和口香糖會被鎖在玻璃籃子裡,這在美國的 CVS?美國將成為世界上最富有的經濟體,將會成為所有人眼中的明珠。我昨天去了一家 CVS,問要一些除臭劑和漱口水。然後我發現它們被困在籠子裡,漱口水和除臭劑。你看見了嗎?你知道發生了什麼嗎?你按一下按鈕,然後會有人過來幫你打開籠子,給你牙刷。他們打開籠子,我對那個人說,為什麼你把所有東西都放在玻璃籠子裡面?他拍了拍我的肩膀,指了指一個過道,說,看。當我朝過道看去時,有一個人正在偷竊,並把東西放進他的襪子裡。
    所以我希望你明白你剛才已經回答了那個問題,對嗎?因為如果我偷了那支牙膏,我真的在傷害你嗎,史蒂芬?你住在英國。我跟那個在舊金山的人說不要偷,這有什麼意義呢?不,這是義務論。你在傷害我。你在義務論上傷害了我。你在傷害社會擁有可預測法律、可預測因果關係的能力。如果你偷竊,你會受到懲罰。不過,這是否依賴於社會的公平呢?你接下來的觀點將是這並不公平。因此,為什麼我們要有法律?嗯,我只是想知道,因為如果人們看到這一點,而他們卻不知道解答是什麼。所以我只是發問。我對這段思考非常感興趣。所以我明白你的意思。我們確實需要法律。我接受這一點,因為如果我們沒有法律,那所有的系統都會崩潰。事情會失敗。那麼人們也不會想要來這裡。人們之所以想來這裡,部分原因正是因為這裡有法律,這創造了社會。但是這種道德理論是否依賴於社會的公平呢?然後顯然人們會爭辯說這個社會並不公平,因為有些人操控著天平。沒有任何社會是完美的,但作為一個受到西方以外的社會樣本影響的人,沒有任何社會比你們這裡更好。這意味著如果你看看一些最堅決捍衛西方傳統的人,知道許多人都是移民,這對你來說可能會或不會讓你感到驚訝,史蒂芬。我經常用阿揚·赫爾西·阿里(Ayaan Hirsi Ali)的例子,她是一位索馬利移民,也是最堅定的捍衛者之一。她自己是穆斯林,她是對伊斯蘭教最強烈的批評者之一。為什麼?因為她體驗過那個社會的豐富多樣。她並沒有去波士頓的威爾斯利學院,那是一個精英學校,然後她可以一邊說教一邊在亞馬遜上買她的頭巾。她經歷過這一切。我不用對我毫不知情的事物來說教。我是在中東長大的。因此,經歷過這些的人可以來到西方說:「嘿,西方的人,你們認為這個社會是社會的默認值?」不,不,不。這是一種例外,這是一個異常。你們應該真正努力捍衛你們所擁有的。你們破解了價值觀的密碼,這是你們所需要的基礎,讓一切繁榮。這不是正常的。這是異常的。但是一旦你開始在那些義務論系統中引入後果主義的干擾,它將迅速崩潰,就像你在舊金山看到的,還有你看到數百萬人湧向邊境的情況。因為法律的最基本原則,我的意思是,牛頓談到每個反應, 每個行動都有反應。我們換個角度來說,因果關係。一旦你打破那條法律,你就在打破自然界最基本的法律,對吧?那麼,一個罪犯是否應該有第68次機會呢?所以,你現在又被逮捕了。然後我們查看你的紀錄,發現你之前被逮捕了67次。你必須被逮捕多少次,你的人生才失去再次獲得機會的可能性,對吧?因為第68次,出於所謂的自殺同情,因為我如此進步,導致那位女性被殺,她的生命值得嗎?我們可能想對你嚴厲一些。因此,這就是我的意思。所以,是的,當然,我支持人們改善他們生活的權利。我們來自於一個法律上的移民國家,伙計。那麼,另外一個觀點,我想是人們會反駁並談論他們的特權。他們會說,史蒂夫,你知道,因為你父母的關係,你擁有很大的特權。他們當你是嬰兒時就把你從非洲帶到英國。 不,我停止你。他們會說你擁有基因特權。你知道,你的父親有個好大腦,而他把其中一些遺傳給了你。你的母親也有個好大腦。他們會這樣對你說,天啊,你知道,如果你不是在年輕時從中東來的話,你就不會擁有這些機會。因此,你需要把這些回報給沒有機會和特權的其他人,通過歡迎他們進來,對他們表示高度的同情,即使他們在墨西哥。合法還是非法?合法,我全力以赴。讓我們這麼做。我完全支持。非法的,不。你無法得到。你知道,所有這些無性戀者無法獲得性夥伴,而我們一些人卻能夠獲得,這是不公平的。也許我們需要建立一個共產制度,讓他們通過一個應用程式與我們的女性分享。讓我們開一個共產主義的會議,對吧?為什麼你只能獲得你的伴侶?那是特權。那無家可歸的人過去兩年都沒有任何性權益,你難道不認為,史蒂芬,你欠他嗎?所以機會平等與結果平等。是的,先生。 我們在說,我們不相信結果平等。我想,沒有人會相信結果平等。哦,不,還有那一位有些理智的人。我知道你會這麼說。他沒有大腦,先生。你說得對。但她假裝自己有一個大腦,她是列寧。她就是共產主義。能夠播放這位女性的片段,自豪地說:「我是斯大林、列寧、馬克思的混合體,並且所有我所相信的。」而美國,技術上是一個資本主義國家,卻說:「我報名參加。我認為你會是一個好總統。」所以如果我們定義結果平等,是否每個人都應該有相同的機會獲得相同的結果?這種定義是否就是如此?結果平等的意思是,若我們沒有結果平等,那必須是出於邪惡的原因。
    例如,我實際上曾用諷刺來表達這個觀點,我經常用類比來顯示事情是多麼愚蠢。我說:「你知道,世界上有200個國家。你知道有多少個國家贏得過世界杯嗎?」我不知道。任何數字,200個國家。世界杯自1930年開始舉辦。我想說12。八。好吧。這太不公平了。為什麼那些日本人從來沒有得到機會?猶太人呢?以色列從來沒有贏過一次?為什麼國際足聯這麼反猶太?在伊斯蘭國家從來沒有?這真糟糕。是那些英國混蛋贏得了巴西、阿根廷、德國、西班牙、法國、意大利、烏拉圭。真糟糕。老撾從未贏過?怎麼回事?馬來西亞從未贏過?博茨瓦納,我們從來沒有贏過。你們從來沒有贏過?這是種族歧視。我查看了過去35年波士頓馬拉松的結果。你想要我為你總結一下嗎?我會這麼做。肯尼亞,肯尼亞,肯尼亞,肯尼亞,肯尼亞,肯尼亞,肯尼亞。埃塞俄比亞,肯尼亞,肯尼亞,肯尼亞,肯尼亞,肯尼亞,肯尼亞。厄立特里亞,肯尼亞,肯尼亞,肯尼亞。波士頓馬拉松真是一群混蛋。只有來自肯尼亞的黑人才能贏。那短小的猶太人呢?從來沒有?我們沒有得到應有的機會。這太荒謬了,即使是像卡馬拉·哈里斯這樣的蠢人才會說:「不,不,不過那是不同的。」不不,這並不不同。這是一種義務論原則。人類是一種層次化的物種。有些人更高,有些人更矮。有些人更努力工作,有些人則不太努力。更聰明,則不那麼聰明。更有趣,則不那麼有趣。共產主義對某些物種運作良好。E.O. 威爾遜,這位哈佛生物學家最近去世。我最大的職業遺憾之一是我們從未能在我的節目中進行對話。他是我心目中的知識英雄之一。他的專業領域,史蒂芬,是社會性螞蟻的研究。他是一名昆蟲學家。那這跟故事有何相關呢?因為社會性螞蟻是共產主義的,因為它們有一個繁殖女王,而其他每個都是難以區分的。它們是工蟻或戰士蟻。它們只是一團,對吧?所以當他被問到,我稍微改述一下,當他被問:「威爾遜教授,您對共產主義、社會主義的看法是什麼?」他的反駁是我在人類歷史上最喜愛的反駁之一。因此,共產主義、社會主義的答案,偉大的想法,但錯誤的物種,對吧?人類有自己天生的人性。我們的天生人性並不是共產主義的。這就是為什麼在過去100年中,許多國家都嘗試過共產主義。而在每一個嘗試的地方,結果是什麼?一場可笑的失敗。原因是,當你採取一個與人性相悖的社會經濟政治系統時,你不需要蓋茲特來預測這將會失敗。這就像我們在爭論,我想創造一條新的科學法則。它叫非重力。所以我要把一堆人從大飛機上扔下去。但因為我是非重力的熱衷信仰者,我不認為他們會掉下來。但當我驚訝地看到100個人中,所有人的大腦都摔在地板上時,那是因為我們受到重力這一現實的約束。同樣,卡馬拉·哈里斯就是反重力的人。所以我是一名加拿大人,所以我在這場戰鬥中沒有直接的立場。我之所以發聲反對,是因為我社會評論的本質超越了我是否是美國人或加拿大人的身份。我談論的是更大的議題。共產主義是最大的繁榮的理想模式嗎?沒有什麼比這更清楚的了,但我們卻有這些變質者試圖在這裡實施它。如果你可以投票,你會為特朗普投票嗎?如果我是美國人?會的。瞬間。不過卡馬拉·哈里斯呢?是的,在即將到來的選舉中。所以現在,假設最後是卡馬拉·哈里斯對唐納德·特朗普。我會為唐納德·特朗普投票10次。唐納德·特朗普哪裡有問題?他是他自己最大的敵人,就外觀而言,我認為他可能因年齡或紀律而變得更好。他進入了很多困境,因為他總是因為表達方式激起了很多人的憤怒,如果他能更有修養一點,他本可以避免這些事情。舉例來說,我認為他從未在X上回覆過,實際上對他來說是一種祝福,因為他是那個在凌晨兩點,當時的美國總統,因為無法約束自己而與某個白痴爭論。那他的性格呢?因為如果你的孩子具備唐納德·特朗普那樣的性格,你會感到驕傲嗎?可能比喬·拜登更驕傲。但這就是另一方的情況。所以你不想我和其他人比較?好吧,這是另一方的情況。我問這些問題的原因是,如果我問左派,第一個反應是,他們對善的衡量似乎是與對方的比較。對吧?所以如果你的兒子以某種品格成長。這裡有一些他的正面特質和負面特質。好吧。我不假裝認識他。他是一位企業家。我不認為有哪個人能更好地展示什麼是蜜獾。現在,讓我解釋一下我的意思,因為你可能知道或不知道。在《寄生思想》的最後一章中,我有一組呼籲行動的呼籲。其中之一是我說,啟動你內心的蜜獾。為什麼?蜜獾被官方認定為動物王國中最兇猛、最兇悍的動物。這可不是說笑。許多動物都非常兇猛。它的大小相當於小到中型的狗。對吧?然而,它可以進入黃蜂的巢穴,遭到上百萬隻蜜蜂的攻擊並獲得蜜糖。它可以抵擋六隻成年的獅子的攻擊,而那些獅子會退卻。它的大小相當於一隻小狗。
    為什麼?
    因為他是如此凶猛。
    是我兄弟去找那個美麗的女孩,根本不在乎他只有四英尺二寸。
    對。
    他是個男人。
    他是最棒的。
    對。
    所以當我跟人們說,要啟動你內心的蜜獾時。
    我說,要有韌性,要堅強,而不是,不是要暴力。
    要在意識形態上猛烈捍衛基本原則。
    那麼,誰曾經遭遇過比唐納德·特朗普更加艱難的挑戰呢?
    他擁有比你我加起來還多的活力和耐力。
    好吧,讓我們舉一個非常具體的例子。
    誰被打中頭部卻還能站起來,然後喊著「打,打,打」?
    那些都是我會教我兒子的優良品質。
    現在,他是否優雅?
    他是否口才出眾?
    他是否說話有適當的語音?
    他是否有大的詞彙量?
    不,不,不,不,但我每天都會選擇一隻凶猛的蜜獾。
    不過,那些不是性格特徵,像口才那些。
    當我談到性格特徵時,我是指,如果有人似乎試圖竊取選舉,你知道的,邁克·彭斯前幾天發表了一個演講,他基本上說,唐納德·特朗普要求我在那一刻,邁克·彭斯本可以,我認為,阻止選舉決定。
    他說,邁克,邁克·彭斯,他是他的副總統。
    對。
    唐納德·特朗普讓我違反憲法,我做不到。
    對。
    所以這是性格的問題。
    所以,也許這與蜜獾的凶猛有關,因為那樣凶猛的人,事實上,
    無法接受失敗。
    他們無法接受失敗。
    作為一個學者,我想知道我知道什麼,也知道我不知道什麼。
    所以在這裡我會揣測,並說這種行為特徵是性格特徵的一種表現。
    我不知道那個聯繫是否正確。
    我可以輕易地爭辯,而我會進行揣測。
    所以我不確定他是否確信那次選舉絕對不帶有懷疑地被竊取了。
    所以當他做那些事情時,他並不是在說,我希望成為終身獨裁者。
    我的意思是,他是離開了辦公室。
    對。
    但他是在說,找出確保那些混蛋不會從我手中竊取的機制。
    我對這件事沒有特定立場。
    不,他不是獨裁者。
    不,他沒有煽動暴力叛亂。
    他確實做了。
    所以這些是我們可以辯論的事情,但我會換個方式來說。
    你認為這個世界包含一些非常非常討厭的霸凌者嗎?
    我們同意嗎?
    非常,非常討厭。
    是的。
    對。
    那裡有所有的伊斯蘭人。
    有北韓。
    有中國。
    有普京。
    你認為當他們晚上坐下來時,他們更害怕誰?
    你認為他們是否害怕咯咯笑的卡馬拉·哈里斯,牛油果腦的喬·拜登?
    還是你認為他們害怕瘋狂的牛仔,這裡就是核按鈕。
    準備好了嗎?
    你看到我在做什麼了嗎?
    那種不可預測性,非常強大。
    當你第一次走進監獄院子時,所有人都在看著你。
    這個人會成為我的女友的流氓嗎,還是這個人我應該害怕?
    你在前一兩個小時的行為決定了你該如何度過這段時間。
    好吧,唐納德·特朗普是我想讓他管理我的監獄院子的人,而不是咯咯笑的那個。
    我希望你明白我在做什麼。
    我這裡正在做兩件事。
    第一件事是我試圖通過質詢形成自己的意見。
    我真的成功了嗎?
    不,不,這真的很有趣。
    不,這真的很有趣。
    而且不僅僅是你。
    我問這些問題,是因為我詢問一群聰明且擁有不同觀點的人,這有助於我形成自己的看法。
    但我也覺得,我有責任代表另一方。
    當然。
    我懂你對卡馬拉·哈里斯的感受。
    所以我在試圖探討這種關於唐納德·特朗普的感覺。
    那麼,有沒有什麼性格特徵可以指向唐納德·特朗普呢?
    我幾乎可以肯定他曾經,記得你說過你有三組朋友,
    而其中一組病態地背叛伴侶。
    我敢打賭唐納德·特朗普正是那群人之首。
    所以,作為一個希望忠誠並尊重我妻子的道德人,我不欣賞這種特徵,
    因為許多高地位的男人都可以接觸到很多美麗的女人。
    然後決定你的美德和性格的,恰恰是在於能夠有自控力,不去屈從於此。
    我重視這一點。
    我不認為唐納德·特朗普具備這一點。
    開心。
    我說了一些負面的評價。
    不,不,不。
    你知道有趣的是什麼嗎?
    因為當我聽到你對唐納德·特朗普和卡馬拉·哈里斯的看法時,我在我的酒店房間思考,有一件事我觀察到政治人物或有政治立場的人,就是他們似乎無法批評自己的候選人或他們會投票的人。
    這讓我感到困惑,因為這正是你在你的工作中所談到的一種寄生心靈病毒,失去了客觀性。
    不,100%。
    所以,我不會僅僅止步於此,對吧?
    我的意思是,我們可以在這裡停下來,但他給我的感覺並不是一個擁有最高道德美德的人,對吧?
    所以我非常受到一套嚴格的個人行為準則驅動。
    我敢打賭他根本無法接近那個標準。
    所以,但是,再說一次,你生活在現實世界中,對吧?
    所以在現實世界中,你不會有一個完美的救世主角色,就像耶穌一樣,對吧?
    所以在這兩個選擇之中,我想要的是哪一個?
    好吧,我想要那個稍微可怕一點的人,而唐納德·特朗普比咯咯笑的那個更可怕得多。
    我明白。
    而且我看到缺陷,我至少在兩個選項中看到一個優點或更多。
    那麼,無論如何,我們應該有的最重要的事情是什麼?我們沒有討論過的?
    也許是社交聯繫的重要性,這是你過上超幸福生活的基本方式之一,這一點和幸福書的主題相關。
    結果發現,你的社交關係的質量比你五十歲時的膽固醇指數更能預測你長期的健康。
    這太瘋狂了。
    所以進行這些有意義的對話,不論是在節目中的正式場合,還是在酒吧與人討論曼城或曼聯哪個更好的互動,都非常重要。
    我們是一種社會性物種,與人建立有意義的聯繫至關重要。
    走出去,多閱讀,增進知識,與人建立有意義的連結。
    希望你會感到快樂。
    在這個播客中,我有一個結尾傳統,最後一位嘉賓會在不知道下一位嘉賓是誰的情況下,留下一個問題給他們。
    留給你的問題是,告訴我一個讓你真正觸動的時刻,不論是正面的還是負面的,這句話至今仍深深留在你心中。
    這是一個了不起的問題。
    我可以知道那位嘉賓是誰嗎?還是你不知道?
    不幸的是,不可以。
    好的,沒問題。
    這真是一個酷炫的活動。
    當你說的時候,我已經在腦海中回答了。
    還記得早些時候,我們談到了純潔和嚴謹的個人行為準則,大約三十年前,我母親告訴我,戈德,你最好明白,這個世界不會遵循你的純潔泡泡,越快學會這一點,你就會越快樂。
    我認為這是我聽過的最深刻的話,因為通常這會導致我的個人行為準則,形成一種不良適應的完美主義,這種道德過度謹慎,這個純潔泡泡,這個世界應該這樣,你永遠不應該不誠實。
    你永遠不應該兩面派。
    如果我對你好,你就應該回報。
    所以我活在這種純潔的幻想之中,至少在我的期望中。
    結果發生的事情是,你讓自己失望,因為你期望這個世界遵循這個美好的純潔泡泡,但這個世界卻是醜陋而混亂的。
    結果就變成這樣,有人來找你,說了25分鐘,你知不知道,和你的孩子們共度的時光,然後在他們離開後,我卻對妻子發火,因為我強加了自己的期望,而我從不敢這樣對待別人。
    所以我認為,如果我能夠降低自己的期望,並內化這個信息,我就不會常常對許多人感到失望。
    說起來容易,做起來難。
    確實是這樣。
    這需要像晨間練習一樣。
    真的。
    非常感謝你所做的工作。
    戈德博士,我發現你的書非常非常重要,因為它們無所畏懼地挑戰了許多觀點。
    對於任何關心真理追求的人,不論他們是否同意你,都關心追求本身,他們都在乎那些勇敢而無所畏懼的思想,不受政治正確的影響。
    我知道一些人,我懷疑他們之中有任何人能夠聽到對話結束,但有些人真的很關心這些問題,我認為這些人是我們時代中最重要的,他們能在你寫的書中找到許多他們正在尋找的答案。
    我喜歡那本有關幸福的書《幸福的八個秘密》,我也提到過你早期的書籍,但《寄生心靈》這本書我認為是所有書中最重要的,因為它無比相關。
    如果你理解這本書中所寫的內容,我認為你就會擁有一個不同的視角,一副不同的太陽眼鏡,這樣你便能在這個世界上行走,並能理解你所見的一切。
    實際上,這兩本書有著相似的主題,因為如果你理解這個世界,如你剛才所說的那樣,你可以在不完美中找到快樂。
    所以,感謝你所做的工作。
    我知道這需要付出巨大的代價,個人的代價。
    我不知道你是否視這為代價,但這只是不可避免的事。
    但這是極其重要的。
    我非常支持你所做的工作,並不是說我同意你所說的一切,但我最在乎的是聆聽它,並將其融入我那個龐大的智力信息庫中。
    所以,我真的非常感激你。
    希望你能繼續做著重要的工作。
    謝謝你。
    非常感謝。
    我可以以一個讚美結束嗎?
    當然可以。
    我參加過無數的節目,我毫不猶豫地說這是最棒的對話之一。
    謝謝你。
    哦,這真是一種了不起的榮譽。
    非常感謝你。
    感謝你。
    乾杯。
    我在這個播客中也有一個結尾傳統,戈德博士,最後一位嘉賓會在不知道下一位嘉賓是誰的情況下,留下一個問題給他們。
    留給你的問題是,告訴我一個讓你真正觸動的時刻,不論是正面的還是負面的,這句話至今仍深深留在你心中。
    這是一個了不起的問題。
    我可以知道那位嘉賓是誰嗎?還是你不知道?
    不幸的是,不可以。
    好的,沒問題。
    這真是一個酷炫的活動。
    當你說的時候,我已經在腦海中回答了。
    還記得早些時候,我們談到了純潔和嚴謹的個人行為準則,大約三十年前,我母親告訴我,戈德,你最好明白,這個世界不會遵循你的純潔泡泡,越快學會這一點,你就會越快樂。
    我認為這是我聽過的最深刻的話。
    因為這通常造成的問題是出自於我的個人行為準則,這種不適應的完美主義、道德潔癖、這個純粹的泡沫。世界應該是這樣,你永遠不應該不誠實。你永遠不應該雙面人。如果我對你很好,你應該回報。所以就像我活在這種純粹的泡沫裡,至少在我的期望中。結果會發生什麼呢?你正為失望而設置自己,因為你期望世界遵守這個美好的純粹泡沫,但世界是醜陋而混亂的。因此,當有人對你說了25分鐘,知道你在陪伴孩子們的時候,當他們離開時,我會因為我強加了自己的期望而生氣,這個期望就是我永遠不會膽敢對別人這樣做。因此,我覺得如果我能夠降低我的期望並內化這個訊息,我就不會如此常常對許多人感到失望。說起來容易,做起來難。昨天說起來更難。這需要成為早晨的練習。真實。非常感謝你所做的工作,Gad博士。我覺得你的書真的非常重要,因為它們毫不避諱地挑戰著,對於任何關心追求真理的人,無論他們是否和你意見相同,但只要是追求真理本身,他們關心的都是那些毫不妥協並且勇敢的觀點,而免於政治正確。我知道有些人,我懷疑他們當中有誰能看到這段對話的結尾,但一些關心這樣的人,我覺得這些人是我們這個時代最重要的聲音,他們可以在你寫的書中找到我認為他們所尋求的許多答案。我喜歡那本關於幸福的書——《幸福,過上美好生活的八個秘密》。我也提到了你之前的書,但我認為《寄生心智》這本書是所有書中最重要的,因為它的相關性是不可思議的。如果你理解了這本書中寫的內容,我認為你將擁有一個不同的視角,一副不同的太陽眼鏡,這樣你就可以在世界中行走,並且能夠理解你所看到的事物。事實上,這兩本書有這種貫穿的主題,因為如果你理解世界,正如你剛才所說的,你可以在其中更快樂,儘管它有不完美之處。所以謝謝你所做的工作。我知道這是付出了巨大的代價,是個人的代價。我不知道你是否將其視為代價,但這只是一種必然性。但這事實上是非常重要的,我對你所做的工作是非常非常欣賞的。並不是說我同意你所說的一切,但我最關心的還是聽到這些觀點,並進一步充實我這個龐大的知識庫。因此,我真的很感謝你,希望你能繼續做你正在做的重要工作。非常感謝。能結束時給你個讚美嗎?我上過無數節目,毫不猶豫地說這是其中最好的對話之一。謝謝你。 哦,這真的很了不起。非常感謝你。我感謝你。乾杯。這不是很酷嗎?在《首席執行官的日記》中,我每一次的對話結尾時,你會知道我都請嘉賓在《首席執行官的日記》中留下一個問題。我們所做的,就是把每一個寫在《首席執行官的日記》中的問題轉變成可以在家裡玩的對話卡。所以,你會有我們曾經所有嘉賓的問題。在背面,如果你掃描那個QR碼,你可以看到回答那個問題的人的影像。我們終於揭示了所有的問題和回答這些問題的人。全新版本的第二版更新對話卡已經在conversationcards.com上推出,已經兩次瞬間售罄。如果你有興趣獲得一些限量版的對話卡,我真的非常推薦你迅速行動。[音樂播放]

    Are we born to cheat and is monogamy natural? Dr Gad Saad uncovers the evolutionary truths behind our most primal behaviour.

     Dr Gad Saad is an evolutionary psychologist and Professor of Marketing at Concordia University. He is also the author of books such as, ‘The Parasitic Mind’ and ‘The Saad Truth About Happiness: 8 Secrets for Leading the Good Life’.

    In this conversation, Steven and Dr Gad discuss topics such as, the science behind monogamy, why you crave fatty foods, how men are wired to cheat, and the relationship between OCD and porn. 

    (00:00) Intro

    (02:27) What Drives Your Life Purpose?

    (05:22) What Does An Evolutionary Behavioural Scientist Do?

    (08:45) The Top Predictor of Child Abuse in the Home

    (13:39) The Most Dangerous Person a Woman Can Meet

    (17:16) Is Cheating Ever Justified?

    (18:42) Is Monogamy Really Natural?

    (25:43) Why Do We Care for Our Families?

    (29:09) Why Do Children Resemble Their Fathers?

    (34:53) What Are Your Most Controversial Beliefs?

    (38:31) How Much of Human Behaviour Is Driven by Sex?

    (44:55) What Is a Mate Desirability Score?

    (53:44) Can We Predict a Couple’s Success?

    (57:18) What Makes Men and Women Desirable?

    (59:57) The Confusion Around Masculinity

    (01:09:10) What It Really Feels Like to Be a Woman

    (01:13:59) How to Build Self-Awareness

    (01:20:05) What Exactly Is a Beta Male?

    (01:21:27) How to Achieve High Status as a Man or Woman

    (01:23:16) Struggling to Find a Partner? Here’s What to Do

    (01:25:58) Is Porn Good For Us?

    (01:33:42) How Porn Addiction Affects Productivity

    (01:37:03) How Society Conflicts with Evolution: Parenting Advice

    (01:38:34) The Secrets to Living a Happy Life

    (01:40:44) Do Opposites Attract?

    (01:48:50) Does Your DNA Determine Happiness?

    (01:58:43) The Woke Culture

    (02:04:01) Can Freedom of Speech Be Harmful?

    (02:24:33) Speaking the Truth in Research Shouldn’t Hurt Others

    (02:35:26) Is Society Unfair to Certain Groups?

    (02:39:45) Equality of Opportunity vs Equality of Outcome

    (02:44:58) Would You Vote for Trump?

    (02:54:06) The Last Guest Question

    Follow Gad: 

    Instagram – https://g2ul0.app.link/yeRHV44qFMb 

    Twitter – https://g2ul0.app.link/USdfq27qFMb 

    You can purchase Dr Gad’s book, ‘The Saad Truth About Happiness: 8 Secrets for Leading the Good Life’, here: https://g2ul0.app.link/dTeHeWVqFMb 

    Learn more about the survey mentioned, here:

    https://docs.google.com/document/d/1f3YZdPaAg7t3TknwKfuY0OUmb0wt-b2g3_0Ct7HBzVE/edit?usp=sharing

    Learn more about the book mentioned, here: https://g2ul0.app.link/UwLMyD3OFMb

    Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes 

    Get your hands on the brand new Diary Of A CEO Conversation Cards here: https://appurl.io/iUUJeYn25v

    Follow me:

    https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb

    Sponsors:

    Fiverr: https://www.fiverr.com/diary

  • Moment 178: They’re Lying To About Low Fat Foods, THIS Is What They’re Doing!: Tim Spector

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:05 I want to share something with you that I found to be quite game-changing.
    0:00:08 If you’re like me and always looking for new ways to add more plants to your meals,
    0:00:11 then you’ll want to keep listening for the next 30 seconds, because I’ve got breaking
    0:00:16 news specifically for you from Zoe, who’s sponsored this podcast.
    0:00:22 Introducing Zoe’s Daily 30, which is creating a supplement revolution made from 30 plants.
    0:00:26 It’s designed to be added to your meal of choice every day.
    0:00:30 No ultra-processed pills, no shakes, just real food.
    0:00:35 I just scoop and sprinkle it onto my breakfast every day, which is usually eggs and avocado.
    0:00:38 It’s easy, seamless, and it’s a great way to fuel my day.
    0:00:41 And the best part is, it tastes great.
    0:00:46 And because it’s Zoe, you know there’s rigorous science backing it too, which I love.
    0:00:50 For my listeners, Zoe is offering an exclusive 10% discount on your first order of Daily
    0:00:54 30+ with the code “podcast10”.
    0:00:58 Just go to zoe.com/daily30 to get started.
    0:01:01 It’s already sold out twice since launching in July.
    0:01:03 Join me and let me know what you think.
    0:01:04 Quality food.
    0:01:09 What is quality food in your definition of the phrase?
    0:01:15 It’s the opposite of ultra-processed food, which is whole food, which is made from the
    0:01:18 original ingredients of plants.
    0:01:24 Any plant-based, but it’s not exclusively, that contains all the nutrients that those
    0:01:33 plants produce without it being stripped away or boiled up or highly pressurised, deformed,
    0:01:36 and so they have to add in back those nutrients.
    0:01:39 So, you know, it’s things in their pure form.
    0:01:47 So it’s nuts, it’s seeds, it’s grains that haven’t been ground up super finely.
    0:01:51 It’s all the amazing plants and fruits and vegetables that we’ve got.
    0:01:57 They’re healthy foods, but, you know, it’s not straightforward, yes, I’ve got this list
    0:01:59 of 10 super foods.
    0:02:06 It’s understanding that many foods that are healthy for us, most of them are, in their
    0:02:16 original form, berries, nuts, virtually every vegetable is healthy for us if it’s in that
    0:02:17 original form.
    0:02:26 It’s only because we’ve had to learn to preserve things, we had to do trickery to make margarines
    0:02:30 and things with chemistry that we’ve moved away from that.
    0:02:36 But, you know, going back, you know, olive oil, for example, is a great example of something
    0:02:42 that’s vilified often because it has lots of fats in it and, you know, certainly I was
    0:02:47 told, the Mediterranean, they have olive oil on everything, it’s horrible, it’s all fatty,
    0:02:53 turns out that’s, you know, it comes from the olive, the good stuff, extra virgin olive
    0:02:59 oil has very little done to it and that is a good, healthy quality food.
    0:03:04 But it can be refined, you can take that and you can keep refining it.
    0:03:13 You can take corn on a cob as an example and then you’ve got, I don’t know, tortilla chips
    0:03:19 or something down the other end or corn flakes, which bears no resemblance to the original
    0:03:22 and they’re all versions on a spectrum.
    0:03:30 God, it’s so confusing, you know, because what you’ve said to me is, you know, based
    0:03:35 on research and studies, but then when I go to a supermarket, labelling, even I was just
    0:03:37 thinking then corn flakes, I think I grew up thinking corn flakes were healthy because
    0:03:40 it says corn in the title, you know what I mean?
    0:03:43 And when you’re trying to navigate, I was just thinking, if I’m going down an aisle
    0:03:47 now, hearing what you’ve just said, that that quality food is food that is not ultra-processed
    0:03:50 and kind of resembles its original form.
    0:03:54 When you walk down the aisle in the supermarket, everything is trying to pretend that it’s
    0:03:55 good.
    0:03:56 So, how do I know what is good?
    0:03:59 I mean, I can go to the vegetable aisle and I can say, “Okay, that looks like a cabbage.”
    0:04:03 It looks like no one’s messed with that, there’s been no study done on that, it hasn’t been
    0:04:04 through a laboratory.
    0:04:07 But how do I, like, if I’m in an aisle tomorrow, how do I know what food is good and what is
    0:04:08 not?
    0:04:12 Well, you’ve said the first thing, if it’s not in a package, you’re pretty sure it’s
    0:04:13 good.
    0:04:14 Okay.
    0:04:20 So, if it’s concealed in some package that’s got, you know, happy children and signals of
    0:04:26 vitamins in it, that should be a warning sign, you know, the more they have to advertise the
    0:04:33 food and say what its additives are and everything, the more you should be wary about it.
    0:04:36 The number of ingredients is another pretty good sign.
    0:04:40 So, once you get over 10, particularly if there’s lots you’ve never heard of you wouldn’t
    0:04:45 find in your kitchen, you should also be wary that that is ultra-processed food.
    0:04:51 Anything that says low calorie, that means they’ve had to add in lots of artificial sweeteners
    0:04:58 or protein extracts or something else, is also a big danger sign.
    0:05:03 Low in fat means they’ve replaced the natural fat with something else that’s cheaper.
    0:05:11 And these are all warning signs, you know, and, you know, you take breakfast cereals.
    0:05:17 I mean, I used to eat lots of breakfast cereals, I was brought up on them, highly sugary stuff
    0:05:24 and then I thought I was being healthy when I moved to Muesli’s and posher stuff.
    0:05:29 But actually when you still, you know, that appearance of healthiness, it’s still got
    0:05:37 lots of additives in it, it’s still got lots of sugar in it, it’s just, and those cereal
    0:05:41 packets have added vitamins in it, but they’re often in a very poor form.
    0:05:47 I did the experiment once where I took some cornflakes or special care, I can’t remember,
    0:05:51 so it has added iron and if you mix it up, you can put a magnet on it, you can get off
    0:05:59 the iron filings, they’re so cheap that they’re just added to tick a box saying it has iron,
    0:06:01 but they don’t get into your body or do anything.
    0:06:09 So anything that’s got these things added with this in it, low in this, is a sign that
    0:06:15 they’re obscuring the quality of the product, so it’s, you know, but there’s a lot of brain,
    0:06:21 you know, we’ve had been brainwashed for years and decades in this and, you know, I was as
    0:06:25 well as a doctor, you know, I should know better.
    0:06:34 And yet I’ve completely changed my, two of my meals completely, so I’ve gone from having
    0:06:42 Muesli with low fat milk and an orange juice and a cup of tea, because I did, you know,
    0:06:46 when I started doing these tests for Zoe, I found out that gave me a massive sugar spike
    0:06:52 and it was a terrible way to start the day and I got these dips at 11 o’clock to a high
    0:07:00 full fat yogurt, nuts, seeds, a few berries and never have orange juice, that’s a really
    0:07:06 unhealthy drink for everybody and I have lots of black coffee, which I now know is good
    0:07:07 for me.
    0:07:15 That’s totally different, I changed my lunch for at least 10, 15 years, when I got in the
    0:07:19 house, I was having a hospital lunch, which used to be in the canteen and then it was
    0:07:27 the Marks and Spencer’s, got a healthy looking sandwich with brown bread, sweet corn and tuna
    0:07:35 and a smoothie, you know, a little bottle and that gave me a massive sugar spike and
    0:07:41 I wouldn’t have known that and I was told that should have been a healthy thing to eat.
    0:07:47 So you know, there’s general rules but also there are specific rules and this whole idea
    0:07:54 of individuality is coming in, so it could be that you might be fine on that, don’t know.
    0:07:59 I was very annoyed because when I started, we were starting doing this testing for Zoe,
    0:08:07 we had all these spare kits and I gave my wife one as well and we sit down and she’s
    0:08:11 French Belgian and loves croissants and so we’d have croissants each, mine would shoot
    0:08:17 up, she had no change at all in her sugar, which is really annoying.
    0:08:24 So but it also brings home the fact that, you know, everyone loves simplistic rules but
    0:08:29 you can only get so far with them, you have to start experimenting yourself and see what
    0:08:35 works for you and not just take everything for granted and that’s really the, that’s
    0:08:42 the whole essence of really, you know, setting up this personalized nutrition research and
    0:08:49 Zoe and everything else but on top of this general advice about changing a whole idea
    0:08:52 of food I think because I think they do go hand in hand that if you realise there are
    0:08:57 these individual differences, you realise it’s not as simple as you’ve been told, it’s
    0:09:03 not that fats are evil, it’s not that calories are bad, you know, it’s much more nuanced.
    0:09:05 (upbeat music)
    0:09:08 (upbeat music)
    Tôi muốn chia sẻ với bạn một điều mà tôi thấy thật sự thay đổi cuộc chơi. Nếu bạn giống như tôi và luôn tìm kiếm những cách mới để thêm nhiều thực vật vào bữa ăn của mình, thì bạn sẽ muốn tiếp tục lắng nghe trong 30 giây tới, vì tôi có tin tức nóng hổi đặc biệt dành cho bạn từ Zoe, người đã tài trợ cho podcast này.
    Xin giới thiệu Zoe’s Daily 30, một cuộc cách mạng bổ sung được tạo ra từ 30 loại thực vật. Nó được thiết kế để thêm vào bữa ăn của bạn mỗi ngày. Không có viên uống siêu chế biến, không có đồ uống, chỉ có thực phẩm thực sự. Tôi chỉ cần múc và rắc nó lên bữa sáng của mình mỗi ngày, thường là trứng và bơ. Nó dễ dàng, liền mạch, và là một cách tuyệt vời để cung cấp năng lượng cho ngày của tôi. Và phần tốt nhất là, nó có vị rất ngon.
    Và vì đây là Zoe, bạn biết rằng có khoa học nghiêm ngặt đứng sau nó, điều mà tôi rất thích. Đối với các thính giả của tôi, Zoe đang cung cấp một mã giảm giá độc quyền 10% cho đơn hàng đầu tiên của bạn với Daily 30+ bằng mã “podcast10”. Chỉ cần truy cập zoe.com/daily30 để bắt đầu. Nó đã bán hết hai lần kể từ khi ra mắt vào tháng 7. Hãy tham gia cùng tôi và cho tôi biết bạn nghĩ gì.
    Thực phẩm chất lượng. Thực phẩm chất lượng theo định nghĩa của bạn là gì? Đó là điều ngược lại với thực phẩm siêu chế biến, đó là thực phẩm nguyên chất, được làm từ nguyên liệu gốc của thực vật. Bất kỳ thực vật nào, nhưng không chỉ riêng, chứa tất cả các chất dinh dưỡng mà những thực vật đó sản xuất mà không bị tước đi hoặc nấu chín hoặc chịu áp lực cao, bị biến dạng, và vì vậy họ phải thêm lại những chất dinh dưỡng đó. Vì vậy, bạn biết đấy, đó là những thứ ở dạng nguyên chất của chúng.
    Vì vậy, đó là hạt, là hạt giống, là ngũ cốc mà chưa được xay mịn quá mức. Đó là tất cả những thực vật, trái cây và rau củ tuyệt vời mà chúng ta có. Chúng là thực phẩm lành mạnh, nhưng, bạn biết đấy, không phải đơn giản, vâng, tôi có danh sách 10 thực phẩm siêu tốt. Điều quan trọng là hiểu rằng nhiều thực phẩm lành mạnh cho chúng ta, hầu hết trong số đó, ở dạng nguyên gốc của chúng, quả mọng, hạt, hầu như mọi loại rau củ đều lành mạnh cho chúng ta nếu ở dạng nguyên gốc đó.
    Chỉ vì chúng ta đã phải học cách bảo quản thực phẩm, chúng ta đã phải sử dụng những thủ thuật hóa học để tạo ra bơ thực vật và những thứ tương tự mà chúng ta đã xa rời điều đó. Nhưng, bạn biết đấy, quay trở lại, dầu ô liu, chẳng hạn, là một ví dụ tuyệt vời về thứ thường bị chỉ trích vì nó có nhiều chất béo, và, bạn biết đấy, tôi chắc chắn đã được nghe rằng, ở Địa Trung Hải, họ cho dầu ô liu vào mọi thứ, thật khủng khiếp, nó toàn chất béo. Thực tế thì, bạn biết đấy, nó đến từ quả ô liu, những thứ tốt, dầu ô liu nguyên chất có rất ít sự can thiệp và đó là một loại thực phẩm chất lượng tốt, lành mạnh. Nhưng nó có thể được tinh chế, bạn có thể lấy nó và tiếp tục tinh chế. Bạn có thể lấy ngô trên bắp làm ví dụ và sau đó bạn có thể có, tôi không biết, khoai tây chiên tortilla hoặc một thứ gì đó ở đầu bên kia hoặc ngũ cốc ngô, thứ mà không giống gì với nguyên bản và tất cả chúng đều là những phiên bản trên một phổ. Trời ơi, thật khó hiểu, bạn biết đấy, vì những gì bạn đã nói với tôi là dựa trên nghiên cứu và các cuộc khảo sát, nhưng khi tôi đến siêu thị, nhãn mác, ngay cả tôi cũng vừa nghĩ về ngũ cốc ngô, tôi nghĩ tôi đã lớn lên với suy nghĩ rằng ngũ cốc ngô là lành mạnh vì nó có từ “ngô” trong tiêu đề, bạn hiểu ý tôi không? Và khi bạn cố gắng điều hướng, tôi vừa nghĩ, nếu tôi đi xuống một lối đi bây giờ, nghe những gì bạn vừa nói, thực phẩm chất lượng đó là thực phẩm không được chế biến quá mức và có phần giống với hình thức ban đầu của nó. Khi bạn đi dạo trong siêu thị, mọi thứ đều cố gắng giả vờ rằng nó tốt. Vậy, làm thế nào tôi biết được cái gì là tốt? Ý tôi là, tôi có thể đi đến lối đi rau củ và tôi có thể nói, “Được rồi, cái đó trông giống như một cái bắp cải.” Nó trông như không ai đã động vào đó, không có nghiên cứu nào được thực hiện trên đó, nó chưa từng qua một phòng thí nghiệm. Nhưng làm thế nào tôi, như, nếu tôi ở trong một lối đi vào ngày mai, làm thế nào tôi biết thực phẩm nào là tốt và cái nào không? Chà, bạn đã nói điều đầu tiên, nếu nó không có trong bao bì, bạn khá chắc chắn rằng nó tốt. Được rồi.
    Vì vậy, nếu nó được giấu kín trong một gói có hình ảnh trẻ em vui vẻ và có biểu tượng vitamin, thì đó nên là một dấu hiệu cảnh báo, bạn biết đấy, càng nhiều quảng cáo cho thực phẩm và càng nhiều thông tin về các chất phụ gia, thì bạn càng nên cẩn trọng. Số lượng thành phần cũng là một dấu hiệu khá tốt. Nếu có hơn 10 thành phần, đặc biệt nếu có nhiều thứ mà bạn chưa bao giờ nghe đến và không tìm thấy trong bếp của bạn, bạn cũng nên cẩn trọng rằng đó là thực phẩm chế biến siêu. Bất kỳ thứ gì ghi là ít calo, có nghĩa là họ đã phải thêm vào nhiều chất tạo ngọt nhân tạo hoặc chiết xuất protein hay cái gì đó khác, cũng là một dấu hiệu nguy hiểm lớn. Ít chất béo có nghĩa là họ đã thay thế chất béo tự nhiên bằng cái gì đó rẻ hơn. Và đây đều là những dấu hiệu cảnh báo, bạn biết đấy, và, bạn biết đấy, hãy nhìn vào ngũ cốc ăn sáng. Tôi đã từng ăn rất nhiều ngũ cốc ăn sáng, tôi lớn lên với chúng, những thứ rất nhiều đường, và sau đó tôi nghĩ rằng mình đang ăn uống lành mạnh khi chuyển sang Muesli và những thứ cao cấp hơn. Nhưng thực sự, khi bạn nhìn vào bề ngoài có vẻ lành mạnh, nó vẫn chứa nhiều chất phụ gia, vẫn có nhiều đường, chỉ là, và những gói ngũ cốc đó có thêm vitamin, nhưng thường ở dạng rất kém. Tôi đã từng thực hiện một thí nghiệm khi tôi lấy một ít ngũ cốc hoặc Special K, tôi không nhớ rõ, nó có thêm sắt và nếu bạn trộn nó lên, bạn có thể đặt một cái nam châm lên đó, bạn có thể lấy được bột sắt ra, chúng rẻ đến mức chỉ được thêm vào để đánh dấu rằng nó có sắt, nhưng chúng không vào cơ thể bạn hay làm gì cả. Vì vậy, bất kỳ thứ gì có những thứ này được thêm vào với cái này, ít cái kia, là dấu hiệu rằng họ đang che giấu chất lượng của sản phẩm, vì vậy, bạn biết đấy, nhưng có rất nhiều sự tẩy não, bạn biết đấy, chúng ta đã bị tẩy não trong nhiều năm và nhiều thập kỷ về điều này và, bạn biết đấy, tôi cũng vậy, với tư cách là một bác sĩ, tôi nên biết rõ hơn.
    Và tôi đã hoàn toàn thay đổi hai bữa ăn của mình, vì vậy tôi đã từ bỏ việc ăn Muesli với sữa ít béo và nước cam cùng một tách trà, vì khi tôi bắt đầu làm những bài kiểm tra cho Zoe, tôi phát hiện ra rằng điều đó đã khiến tôi có một cú sốc đường huyết lớn và đó là một cách khởi đầu ngày tồi tệ, và tôi đã có những cơn tụt đường vào lúc 11 giờ. Giờ tôi ăn sữa chua nguyên kem, hạt, hạt giống, một vài quả mọng và không bao giờ uống nước cam, đó là một loại đồ uống không lành mạnh cho mọi người, và tôi uống rất nhiều cà phê đen, mà giờ tôi biết là tốt cho tôi.
    Điều đó hoàn toàn khác biệt, tôi đã thay đổi bữa trưa của mình trong ít nhất 10, 15 năm. Khi tôi vào nhà, tôi đã ăn bữa trưa bệnh viện, thường là ở căng tin, sau đó là sandwich trông khỏe mạnh của Marks and Spencer với bánh mì nâu, ngô ngọt và cá ngừ cùng một ly sinh tố, bạn biết đấy, một chai nhỏ và điều đó đã khiến tôi có một cú sốc đường huyết lớn mà tôi không hề biết, và tôi đã được bảo rằng đó nên là một món ăn lành mạnh.
    Vì vậy, bạn biết đấy, có những quy tắc chung nhưng cũng có những quy tắc cụ thể và toàn bộ ý tưởng về tính cá nhân đang xuất hiện, vì vậy có thể bạn sẽ không gặp vấn đề gì với điều đó, không biết được. Tôi rất khó chịu vì khi tôi bắt đầu, chúng tôi đã bắt đầu làm những bài kiểm tra cho Zoe, chúng tôi có tất cả những bộ dụng cụ dự phòng và tôi cũng đã đưa cho vợ tôi một bộ, và chúng tôi ngồi xuống, cô ấy là người Pháp-Bỉ và rất thích bánh sừng bò, vì vậy chúng tôi đã ăn mỗi người một cái, của tôi thì đường huyết tăng vọt, còn cô ấy thì không có thay đổi gì trong đường huyết, điều đó thật sự khiến tôi khó chịu.
    Vì vậy, nhưng điều đó cũng nhấn mạnh rằng, bạn biết đấy, mọi người đều thích những quy tắc đơn giản nhưng bạn chỉ có thể đi xa đến thế với chúng, bạn phải bắt đầu tự thử nghiệm và xem điều gì phù hợp với bạn và không chỉ đơn giản là chấp nhận mọi thứ như nó vốn có, và đó thực sự là, đó là toàn bộ bản chất của việc thiết lập nghiên cứu dinh dưỡng cá nhân hóa này và Zoe cùng mọi thứ khác, nhưng bên cạnh những lời khuyên chung này về việc thay đổi toàn bộ ý tưởng.
    Về thực phẩm, tôi nghĩ rằng chúng có mối liên hệ chặt chẽ với nhau. Nếu bạn nhận ra rằng có những sự khác biệt cá nhân, bạn sẽ hiểu rằng mọi thứ không đơn giản như bạn đã được nghe nói. Không phải chất béo là xấu, cũng không phải calo là xấu, bạn biết đấy, mọi thứ phức tạp hơn nhiều.
    我想和你分享一些我認為很有變革性的信息。如果你和我一樣,總是尋找新的方式來在餐點中添加更多植物,那麼請繼續聽接下來的30秒,因為我有來自贊助這個播客的Zoe的最新消息要告訴你。讓我介紹Zoe的每日30,這是一種由30種植物製成的補充劑,正在創造一場補充劑革命。它旨在每天添加到你選擇的餐點中。沒有超加工的藥丸,沒有奶昔,只有真正的食物。我每天只需取一勺,撒在我的早餐上,通常是雞蛋和鱷梨。這很簡單,無縫,並且是充實我一天的好方法。最棒的是,它的味道很好。而且因為是Zoe,你可以相信背後有嚴格的科學支持,這也讓我非常喜愛。對於我的聽眾,Zoe為你的首次訂購每日30+提供了專屬的10%折扣,代碼為”podcast10″。只需訪問zoe.com/daily30即可開始。自從7月推出以來,它已經售罄兩次。加入我,告訴我你的想法。
    什麼是你對於「優質食物」這個短語的定義?它是超加工食物的對立面,是由植物的原始成分製成的全食。任何植物性食物,雖然不僅限於此,包含了那些植物所產生的所有營養素而不被剝奪掉或煮沸或在高壓下變形,因此他們不得不再添加回這些營養素。所以,要知道,那是它們的純粹形態。比如堅果、種子、未被磨得很細的穀物,還有所有我們擁有的驚人植物、水果和蔬菜。它們是健康的食物,但,這不是一個簡單的問題,不是簡單地說「我有這10種超級食物的清單」。要明白,許多對我們健康的食物,在它們的原始形態下,大多數都是健康的,比如漿果、堅果,幾乎每種蔬菜在原始形態下對我們都是健康的。之所以我們必須學會保鮮,使用化學手段製作人造黃油等,讓我們遠離了這些。但,回到基礎上,橄欖油就是一個很好的例子,常常因為它含有很多脂肪而受到譴責,大家總是說地中海地區的人把橄欖油加在所有食物上,這太可怕了,都是脂肪,結果發現它其實來自橄欖,優質的特級初榨橄欖油幾乎沒經過加工,這是一種好且健康的優質食物。但它可以被精製,你可以拿出來繼續精製。以玉米為例,最初是玉米棒,但最後卻變成了玉米片或其他與原始形狀毫無關係的零食,而且它們都是一個光譜上的不同版本。天啊,這太混淆了,因為你告訴我的一切,都是基於研究和學術,但當我去超市時,標籤讓人困惑,甚至我當時在想玉米片,我覺得我成長過程中認為玉米片是健康的,因為它的標題上有「玉米」,你懂我的意思嗎?當你試圖導航時,我在想,如果我現在走過一個過道,聽到你剛才所說的,這種優質食物是指不超加工且與其原始形態有些相似的食物。
    當你走進超市的過道時,所有的食物都在假裝它們是好的。那么,我怎麼知道什麼是好的?我的意思是,我可以走到蔬菜區,然後說:「好吧,那看起來像是一顆捲心菜。」看起來沒有人動過它,沒有經過任何研究,也沒有進入過實驗室。但如果我明天在某個過道,我怎麼知道哪種食物是好的,哪種不是?好吧,你提到的第一件事是,如果它沒有包裝,那你就可以相當確定它是好的。
    好的。如果它藏在某種有快樂孩子和維生素標誌的包裝中,這應該是一個警告信號,越是大肆宣傳食物,告訴其添加成份,越應該對其保持警惕。成分的數量也是一個相當不錯的指標。一旦超過10種成分,特別是如果裡面有許多你從未聽過的成分,那應該也要保持警惕,這是超加工食物。任何標示為低熱量的食物,意味著它們必須添加很多人工甜味劑或蛋白提取物或其他東西,這也是一個大危險信號。低脂肪意味著它們用某些更便宜的東西替代了自然脂肪。這些都是警告信號。你拿早餐穀物來說。我曾經吃了很多早餐穀物,我從小就吃,都是高度含糖的東西,然後在轉向麥片和更高檔的選擇時,我以為自己變得更健康了。但實際上,你會發現,這些看似健康的食物,仍然含有很多添加劑,糖分也依然很高,這些穀物包裝上也添加了維生素,但通常是以很差的形式存在。我做過一個實驗,我拿一些玉米片或特殊護理的穀物,不太記得了,因此它裡面有添加鐵,而如果你攪拌它,你可以放上磁鐵,然後把鐵粉吸出來,它們如此便宜,只是為了打勾說它們含有鐵,但其實對你的身體並沒有任何幫助。任何面對這些添加物的低含量食品,都意味著它們在掩蓋產品的品質,所以,知道這一點,但我們已經被洗腦了很長時間,幾十年都是如此,而且,我身為一名醫生,也應該更明瞭這一點。
    然而,我徹底改變了自己的兩餐。以前我早餐吃的是低脂牛奶的麥片,喝橙汁,再加上一杯茶。因為我在開始為Zoe進行這些測試時,發現這樣會讓我血糖暴漲,這真是個糟糕的開始一天的方式,到了11點我會感到能量下降。現在我的早餐是高脂肪的優格、堅果、種子和幾顆漿果,並且再也不喝橙汁了,這對所有人來說都是一種不健康的飲品,而我現在會喝很多黑咖啡,我知道這對我有益。
    這完全不同,我改變了我的午餐,至少已經有10到15年了。當我進入那個家時,我的午餐是醫院食堂的餐點,後來變成了Marks and Spencer的健康三明治,使用全麥麵包,裡面有甜玉米和金槍魚,還有一瓶小果昔,結果這樣的搭配也讓我血糖暴漲,而我當時並不知道,還被告知這應該是一種健康的飲食。
    所以你知道,這裡有一般的規則,但也有具體的規則,這整個個體性概念正在浮現,因此這可能對你來說是可以接受的,我不知道。我感到非常惱火,因為當我開始為Zoe進行這項測試時,我們有很多多餘的測試包,我也給了我的妻子一個。她是法國比利時人,喜歡可頌,因此我們各自都吃可頌,而我的血糖會暴漲,她卻完全沒有變化,這真的很讓人惱火。
    但這也突顯了這一點,大家都喜歡簡單的規則,但你只能走到那裡。你需要開始自己實驗,看看什麼對你有效,而不是什麼都理所當然。這正是建立個性化營養研究和Zoe及其他各種項目的全體精髓。我認為,改變整個飲食理念的這些一般建議是相輔相成的。如果你意識到有這些個體差異,你會知道事情並不像你被告知的那樣簡單,脂肪並不是邪惡的,卡路里並不是壞的,這其中的內涵要複雜得多。

    In this moment, world renowned gut heath expert, Tim Spector discusses how to navigate the modern food landscape and overcome the brainwashing of the food industry. It turns out that answering the seemingly simple question of, ‘what is quality food?’ is a lot more difficult that it first appears. Too often foods packaged as ‘healthy’, ‘low calorie’ or ‘low fat’ are in fact the opposite. Instead, Tim believes we need to go back to eating foods in their simplest, unpackaged original form as nature intended.

    Listen to the full episode here –

    Spotify- https://g2ul0.app.link//38if1OxLDMb

    Apple – https://g2ul0.app.link//fXv5HxALDMb

    Watch the Episodes On Youtube – https://www.youtube.com/c/%20TheDiaryOfACEO/videos

    Tim: https://tim-spector.co.uk/

    • ZOE: exclusive 10% discount on their first order of Daily30+ with the code PODCAST10 when you order from zoe.com/daily30
  • Yuval Noah Harari: This Election Will Tear The Country Apart! AI Will Control You By 2034! The Dark Truth Behind Meta & X!

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:03 The humans are still more powerful than the AIs.
    0:00:07 The problem is that we are divided against each other and the algorithms are using our
    0:00:09 weaknesses against us.
    0:00:13 And this is very dangerous because once you believe that people who don’t think like you
    0:00:18 are your enemies, democracy collapses and then the election becomes like a war.
    0:00:22 So if something ultimately destroys us, it will be our own delusions, not the AIs.
    0:00:25 We have a big election in the United States.
    0:00:27 Yes, democracy in the States is quite fragile.
    0:00:30 But, the big problem is, what if…
    0:00:32 Surely that will never happen.
    0:00:37 You bald Noah Harari, the author of some of the most influential non-fiction books in
    0:00:41 the world today and is now at the forefront of exploring the world-shaping power of AI
    0:00:43 and how it is beyond anything humanity has ever faced before.
    0:00:47 Being a social networks in the world, they’re effectively going to go for free speech.
    0:00:48 What is your take on that?
    0:00:50 The issue is not the humans.
    0:00:51 The issue is the algorithms.
    0:00:52 So let me unpack this.
    0:00:57 In the 2010s, there was a big battle between algorithms for human attention.
    0:01:01 Now the algorithms discovered when you look at history, the easiest way to grab human
    0:01:05 attention is to press the fear button, the hate button, the greed button.
    0:01:10 The problem is that there was a misalignment between the goal that was defined to the algorithm
    0:01:12 and the interests of human society.
    0:01:15 But this is how it becomes really disconcerting.
    0:01:21 Because if so much damage was done by giving the wrong goal to a primitive social media
    0:01:25 algorithm, what would be the results with AI in 20 or 30 years?
    0:01:26 So what’s the solution?
    0:01:31 We’ve been in this situation many times before in history and the answer is always the same,
    0:01:32 which is…
    0:01:33 Are you optimistic?
    0:01:34 I try to be a realist.
    0:01:42 This is a sentence I never thought I’d say in my life.
    0:01:45 We’ve just hit 7 million subscribers on YouTube and I want to say a huge thank you to all
    0:01:51 of you that show up here every Monday and Thursday to watch our conversations.
    0:01:54 From the bottom of my heart, but also on behalf of my team, who you don’t always get to meet,
    0:01:59 there’s almost 50 people now behind the Diary of a CEO that work to put this together.
    0:02:01 So from all of us, thank you so much.
    0:02:05 We did a raffle last month and we gave away prizes for people that subscribed to the show
    0:02:07 up until 7 million subscribers.
    0:02:10 And you guys loved that raffle so much that we’re going to continue it.
    0:02:14 So every single month, we’re giving away money can’t buy prizes, including meetings with
    0:02:19 me, invites to our events, and a thousand pound gift vouchers to anyone that subscribes
    0:02:20 to the Diary of a CEO.
    0:02:22 There’s now more than 7 million of you.
    0:02:25 But if you make the decision to subscribe today, you can be one of those lucky people.
    0:02:27 Thank you from the bottom of my heart.
    0:02:28 Let’s get to the conversation.
    0:02:37 Ten years ago, you made a video that was titled, Why Humans Run the World.
    0:02:42 It’s a very well-known TED talk that you did.
    0:02:46 After reading your new book, Nexus, I wanted to ask you a slightly modified question, which
    0:02:52 is, do you still believe that 10 years from now, humans will fundamentally be running
    0:02:55 the world?
    0:02:56 I’m not sure.
    0:03:00 It depends on the decisions we all take in the coming years, but there is a chance that
    0:03:07 the answer is no, that in 10 years, algorithms and AIs will be running the world.
    0:03:12 I’m not having in mind some kind of Hollywoodian science fiction scenario of one big computer
    0:03:19 kind of conquering the world, it’s more like a bureaucracy of AIs, that we will have millions
    0:03:28 of AI bureaucrats everywhere, in the banks, in the government, in businesses, in universities,
    0:03:34 making more and more decisions about our lives, that every day of decisions, whether to give
    0:03:40 us a loan, whether to accept us to a job, and we will find it more and more difficult
    0:03:47 to understand the logic, the rationale, why the algorithm refused to give us a loan, why
    0:03:55 the algorithm accepted somebody else for the job, and you still have democracies with
    0:04:01 people voting for this president or this prime minister, but if most of the decisions are
    0:04:09 made by AIs, and humans, including the politicians, have difficulty understanding the reason why
    0:04:17 the AIs are making a particular decision, then power will gradually shift from humanity
    0:04:20 to these new alien intelligences.
    0:04:21 Alien intelligences?
    0:04:26 Yeah, I prefer to think about AI, I know that the acronym is artificial intelligence, but
    0:04:30 I think it’s more accurate to think about it as an alien intelligence, not in the sense
    0:04:35 of coming from outer space, in the sense that it makes decisions in a fundamentally different
    0:04:39 way than the human minds.
    0:04:47 Artificial means have the sense that we design it, we control it, something artificial is
    0:04:49 made by humans.
    0:04:56 With each passing year, AI is becoming less and less artificial and more and more alien.
    0:05:04 Yes, we still design the kind of baby AIs, but then they learn and they change and they
    0:05:11 start making unexpected decisions, and they start coming up with new ideas which are an
    0:05:14 alien to the human way of doing things.
    0:05:20 There is this famous example with the game of Go that in 2016, AlphaGo defeated the world
    0:05:27 champion, Lisa Doll, but the amazing thing about it was the way it did it, because humans
    0:05:31 have been playing Go for 2,500 years.
    0:05:32 A board game.
    0:05:38 A board game, a strategy game developed in ancient China and considered one of the basic
    0:05:45 arts that any cultivated civilized person in East Asia had to know.
    0:05:52 And tens of millions of Chinese and Koreans and Japanese played Go for centuries.
    0:05:56 Entire philosophies developed around the game of how to play it.
    0:06:01 It was considered a good preparation for politics and for life.
    0:06:08 And people thought that they explored the entire realm, the entire geography landscape
    0:06:10 of Go.
    0:06:16 And then AlphaGo came along and showed us that actually for 2,500 years, people were
    0:06:22 exploring just a very small bit, a very small part of the landscape of Go.
    0:06:27 There are completely different strategies of how to play the game that not a single human
    0:06:31 being came up with in more than 2,000 years of playing it.
    0:06:34 And AlphaGo came up with it in just a few days.
    0:06:37 So this is alien intelligence.
    0:06:44 And if it’s just a game, then the same thing is likely to happen in finance, in medicine,
    0:06:49 in religion, for better or for worse.
    0:06:50 You wrote this book, Nexus.
    0:06:51 Nexus.
    0:06:53 How do you pronounce it?
    0:06:54 Nexus.
    0:06:59 I’m not an expert on pronunciation.
    0:07:02 You could have written many a book.
    0:07:05 You’re someone that’s, I think, broadly curious about the nature of life, but also the nature
    0:07:06 of history.
    0:07:10 For you to write a book that is so detailed and comprehensive, there must have been a
    0:07:16 pretty strong reason why this book had to come from you now.
    0:07:17 And why is that?
    0:07:21 Because I think we need a historical perspective on the AI revolution.
    0:07:23 I mean, there are many books about AI.
    0:07:27 Nexus is not a book about AI.
    0:07:31 It’s a book about the long-term history of information networks.
    0:07:39 I think that to understand what is really new and important about AI, we need a perspective
    0:07:44 of thousands of years to go back and look at previous information revolutions, like the
    0:07:49 invention of writing and the printing press and the radio.
    0:07:56 And only then you really start to understand what is happening around us right now.
    0:08:00 One thing you understand, for instance, is that AI is really different.
    0:08:05 People compare it to previous revolutions, but it’s different because it’s the first
    0:08:14 technology ever in human history that is able to make decisions independently and to create
    0:08:17 new ideas independently.
    0:08:22 A printing press could print my book, but it could not write it.
    0:08:24 It could just copy my ideas.
    0:08:30 An atom bomb could destroy a city, but it can’t decide by itself which city to bomb
    0:08:32 or why to bomb it.
    0:08:34 And AI can do that.
    0:08:39 And there is a lot of hype right now around AI, so people get confused because they now
    0:08:42 try to sell us everything as AI.
    0:08:44 Like you want to sell this table to somebody.
    0:08:46 Oh, it’s an AI table.
    0:08:49 And this water, this is AI water.
    0:08:51 So people, what is AI?
    0:08:52 Everything is AI.
    0:08:53 No, not everything.
    0:08:57 There is a lot of automation out there, which is not AI.
    0:09:03 If you think about a coffee machine that makes coffee for you, it does things automatically,
    0:09:04 but it’s not an AI.
    0:09:11 It’s pre-programmed by humans to do certain things, and it can never learn or change by
    0:09:12 itself.
    0:09:15 A coffee machine becomes an AI.
    0:09:20 If you come to the coffee machine in the morning and the machine tells you, “Hey, based
    0:09:26 on what I know about you, I guess that you would like an espresso.”
    0:09:30 It learns something about you, and it makes an independent decision.
    0:09:33 It doesn’t wait for you to ask for the espresso.
    0:09:39 And it’s really AI if it tells you, and I just came up with a new drink.
    0:09:42 It’s called Bofi, and I think you would like it.
    0:09:44 That’s really AI.
    0:09:50 When it comes up with completely new ideas, that we did not program into it and that we
    0:09:52 did not anticipate.
    0:09:55 And this is a game changer in history.
    0:09:57 It’s bigger than the printing press.
    0:09:59 It’s bigger than the atom bomb.
    0:10:04 You said we need to have a historical perspective, and do you consider yourself to be a historian?
    0:10:07 Yes, my profession is a historian.
    0:10:08 That’s kind of…
    0:10:12 In my training, I was originally a specialist in medieval military history.
    0:10:19 I wrote about the Crusades and the Hundred Years’ War, and the strategy and logistics
    0:10:23 of the English armies that invaded France in the 14th century.
    0:10:26 This was my first articles.
    0:10:32 And this is the kind of perspective or of knowledge that I also bring to try and understand
    0:10:35 what’s happening now with AI.
    0:10:39 Because most people’s understanding of what AI is comes from them playing around with
    0:10:43 a large language model, like chat GPT or Gemini or Grock or something.
    0:10:44 That’s their understanding of it.
    0:10:47 You can ask it a question, and it gives you an answer.
    0:10:52 That’s really what people think of AI as, and so it’s easy to be a bit complacent with
    0:10:58 it, or to see this technological shift as being trivial.
    0:11:02 But when you start talking about information, and they’re like disruption of the flow of
    0:11:06 information and information networks, and when you bring it back through history, and
    0:11:11 you give us this perspective on the fact that information effectively glues us all together,
    0:11:15 then it starts to become, for me, I think about it completely differently.
    0:11:18 I mean, there are two ways I think about it.
    0:11:22 I mean, one way is that when you realize that, as you said, that information is the basis
    0:11:29 for everything, when you start to shake the basis, everything can collapse or change or
    0:11:31 something new could come up.
    0:11:38 For instance, democracies are made possible only by information technology.
    0:11:43 Democracy in essence is a conversation, a group of people, conversing, talking, trying
    0:11:46 to make decisions together.
    0:11:48 Dictatorship is that somebody dictates everything.
    0:11:51 One person dictates everything that’s dictatorship.
    0:11:52 Democracy is a conversation.
    0:11:58 Now, in the Stone Age, hunter-gatherers living in small bands, they were mostly democratic.
    0:12:03 Whenever the band needed to decide anything, they could just talk with each other and decide.
    0:12:11 As human societies grew bigger, it just became technically difficult to hold the conversation.
    0:12:17 So the only examples we have from the ancient world for democracies are small city-states
    0:12:20 like Athens or Republican Rome.
    0:12:24 These are the two most famous examples, not the only ones, but the most famous.
    0:12:30 And even the ancients, even philosophers like Plato and Aristotle, they knew once you go
    0:12:35 beyond the level of a city-state, democracy is impossible.
    0:12:42 We do not know of a single example from the pre-modern world of a large-scale democracy.
    0:12:49 Millions of people spread over a large territory, conducting their political affairs democratically.
    0:12:54 Why? Not because of this or that dictator that took power.
    0:12:56 Because democracy was simply impossible.
    0:13:03 You cannot have a conversation between millions of people when you don’t have the right technology.
    0:13:08 Large-scale democracy becomes possible only in the late modern era, when a couple of
    0:13:15 information technologies appear, first the newspaper, then telegraph and radio and television,
    0:13:18 and they make large-scale democracy possible.
    0:13:22 So democracy, it’s not like you have democracy, and on the side you have these information
    0:13:23 technologies.
    0:13:27 No, the basis of democracy is information technology.
    0:13:32 So if you have some kind of earthquake in the information technology, like the rise of
    0:13:40 social media or the rise of AI, this is bound to shake democracy, which is now what we see
    0:13:45 around the world is that we have the most sophisticated information technology in history,
    0:13:47 and people can’t talk with each other.
    0:13:50 The democratic conversation is breaking down.
    0:13:54 And every country has its own explanation, like you talk to Americans, what’s happening
    0:13:56 there between Democrats and Republicans?
    0:13:59 Why can’t they agree on even the most basic facts?
    0:14:04 And they give you all these explanations about the unique conditions of American history
    0:14:07 and society, but you see the same thing in Brazil.
    0:14:10 You see the same thing in France, in the Philippines.
    0:14:14 So it can’t be the unique conditions of this or that country.
    0:14:18 It’s the underlying technological revolution.
    0:14:25 And the other thing that history kind of, that I bring from history is how even relatively
    0:14:32 small technological changes or seemingly small changes can have far-reaching consequences.
    0:14:37 Like you think about the invention of writing, originally it was basically people playing
    0:14:38 with mud.
    0:14:43 I mean, writing was invented for the first, it was invented many times in many places,
    0:14:50 but the first time in ancient Mesopotamia, people take clay tablets, which is basically
    0:14:57 pieces of mud, and they take a stick and they use the stick to make marks in the clay, in
    0:14:59 the clay, in the mud.
    0:15:01 And this is the invention of writing.
    0:15:04 And this had a profound effect.
    0:15:09 To give just one example, you think about ownership.
    0:15:11 What does it mean to own something?
    0:15:14 Like I own a house, I own a field.
    0:15:20 So previously, before writing, to own a field, if you live in a small Mesopotamian village
    0:15:26 like 7,000 years ago, you own a field, this is a community affair.
    0:15:32 It means that your neighbors agree that this field is yours and they don’t pick fruits
    0:15:36 there and they don’t graze their sheep there because they agree it’s yours.
    0:15:38 It’s a community agreement.
    0:15:45 Then comes writing and you have written documents, and ownership changes its meaning.
    0:15:53 Now to own a field or a house means that there is some piece of dry mud somewhere in the
    0:16:00 archive of the king with marks on it that says that you own that field.
    0:16:05 So suddenly, ownership is not a matter of community agreement between the neighbors,
    0:16:10 it’s a matter of which document sits in the archive of the king.
    0:16:15 And it also means, for instance, that you can sell your land to a stranger without the
    0:16:22 permission of your neighbors simply by giving the stranger this piece of dry mud in exchange
    0:16:26 for gold or silver or whatever.
    0:16:34 So what a big change, a seemingly simple invention like using a stick to draw some signs on a
    0:16:41 piece of mud and now think about what AI will do to ownership like maybe turning down the
    0:16:46 line to own your house means that some AI says that you own it.
    0:16:51 And if the AI suddenly says that you don’t own it for whatever reason that you don’t
    0:16:52 even know that’s it.
    0:16:53 It’s not yours.
    0:16:59 That mark on that piece of mud was also the invention of sort of written language.
    0:17:04 And I think I was thinking about when I was reading your book about how language holds
    0:17:09 our society together, not in the way that we often might assume, as in me having a conversation
    0:17:19 with you, but passwords, like banking, it’s like our whole society is secured by language.
    0:17:24 And the first thing that the AIs have mastered is with large language models is the ability
    0:17:29 to replicate that, which is, which made me think about all the things that in my life
    0:17:32 actually held together with language, even my relationships now, because I don’t see
    0:17:33 my friends.
    0:17:37 My friends live in Dubai and America and Mexico.
    0:17:41 So we conversate in language or relationships are held together in language.
    0:17:46 And as you said, democracies are held together in language.
    0:17:49 And now there’s a more intelligent force that’s mastered that.
    0:17:50 Yeah.
    0:17:55 It was so unexpected, like, you know, five years ago, people said AI will master this
    0:18:00 or that, self-driving vehicles, but language, now, this is such a complicated problem.
    0:18:03 This is the human masterpiece language.
    0:18:05 It will never master language.
    0:18:10 And I’m a world’s person.
    0:18:21 And I’m simply amazed by the quality of the texts that these large language models produce.
    0:18:29 It’s not perfect, but they really understand the semantic field of words.
    0:18:33 They can string words together and sentences to form a coherent text.
    0:18:36 But that’s really remarkable.
    0:18:39 And as you said, I mean, this is the basis for everything.
    0:18:42 Like I give instructions to my bank with language.
    0:18:50 If AI can generate text and audio and image, then how do I communicate with the bank in
    0:18:55 a way which is not open to manipulation by an AI?
    0:18:59 But the tempting part in that sentence is, you don’t like communicating with your bank
    0:19:00 anyway.
    0:19:01 That’s cool.
    0:19:06 As if calling them, being on the phone, waiting for another human.
    0:19:09 So the temptation is, “I don’t like speaking to my bank anyway, so I’m going to let the
    0:19:10 AIs do that.
    0:19:11 I’m going to invest.”
    0:19:12 If I can trust them.
    0:19:17 I mean, the big question is, I mean, why does the bank want me to call personally to make
    0:19:19 sure that it’s really me?
    0:19:24 It’s not somebody else telling the bank, “Oh, make this transfer to, I don’t know, Cayman
    0:19:25 Islands.
    0:19:26 It’s really me.”
    0:19:28 And how do you make sure?
    0:19:29 How do you build this?
    0:19:34 I mean, the whole of finance for thousands of years is just one question, trust.
    0:19:39 All these financial devices, money itself is really just trust.
    0:19:42 It’s not made from gold or silver or paper or anything.
    0:19:45 It’s how do we create trust between strangers?
    0:19:50 And therefore, most financial inventions in the end, they are linguistic and symbolic
    0:19:51 inventions.
    0:19:55 It’s not, you don’t need some complicated physics.
    0:19:58 It’s complicated symbolism.
    0:20:04 And now AI might start creating new financial devices and will master finance because it
    0:20:07 mastered language.
    0:20:12 And like you said, I mean, we now communicate with other people, our friends all over the
    0:20:13 world.
    0:20:18 In the 2010s, there was a big battle between algorithms for human attention.
    0:20:23 We’re just discussing it before the podcast, like how do we get the attention of people?
    0:20:27 But there is something even more powerful out there than attention.
    0:20:29 And that’s intimacy.
    0:20:36 If you really want to influence people, intimacy is more powerful than attention.
    0:20:39 How are you defining intimacy in this regard?
    0:20:47 Imagine that you have a long-term acquaintance with, that you know personally, that you trust,
    0:20:52 that to some extent that you love, that you care about.
    0:21:00 And until today, it was utterly impossible to fake intimacy and to mass produce intimacy.
    0:21:04 Dictators could mass produce attention.
    0:21:08 Once you have, for instance, radio, you can tell all the people in Nazi Germany or in
    0:21:13 the Soviet Union, the great leader is giving a speech, everybody must turn their radio
    0:21:14 on and listen.
    0:21:16 So you can mass produce attention.
    0:21:18 But this is not intimacy.
    0:21:21 You don’t have intimacy with the great leader.
    0:21:26 Now with AI, you can, for the first time in history, at least theoretically, mass produce
    0:21:35 intimacy with millions of bots, maybe working for some government, faking intimate relationships
    0:21:42 with us, which will be hard to know that this is a bot and not a human being.
    0:21:48 It’s interesting because when I, I’ve had so many conversations with relationship experts
    0:21:55 and a variety of people that speak to the decline in human, to human intimacy and the
    0:22:03 rise in loneliness and us becoming more sexless as a society and all of these kinds of things.
    0:22:09 So it’s almost with the decline in human-to-human intimacy and human-to-human connection and
    0:22:13 the rise of this sort of artificial, the possibility of artificial intimacy.
    0:22:16 It begs the question what the future might look like in a world where people are lonelier
    0:22:20 than ever, more disconnected than ever, but still have the same mass-lovia need for that
    0:22:24 connection and that feeling of, you know, love and belonging.
    0:22:30 And maybe this is why we’re seeing a rise in polarization at the same time because people
    0:22:35 are desperately trying to belong somewhere and the algorithm is like reinforcing my echo
    0:22:36 chamber.
    0:22:43 So, you know, but I don’t know how that ends.
    0:22:45 I don’t think it’s deterministic.
    0:22:48 It depends on the decision we make individually and as a society.
    0:22:54 There are, of course, also wonderful things that this technology can do for us.
    0:23:01 The ability of AI to hold a conversation, the ability to understand your emotions, it
    0:23:10 can potentially mean that we will have lots of AI teachers and AI doctors and AI therapists
    0:23:18 that can give us better healthcare services, better education services than ever before.
    0:23:23 Instead of being, you know, a kid in a class of 40 other kids that the teacher is barely
    0:23:29 able to give attention to this particular child and understand his or her specific needs
    0:23:37 and his or her specific personality, you can have an AI tutor that is focused entirely
    0:23:44 on you and that is able to give you a quality of education which is really unparalleled.
    0:23:46 I had this debate with my friend on the weekend.
    0:23:52 He’s got two young kids who are one years old and three years old and we were discussing
    0:23:57 in the future in sort of 16 years time, where would you rather send your child?
    0:24:00 Would you rather send your child to be taught by a human in a classroom as you’ve described
    0:24:03 with lots of people, lots of noise where they’re not getting personalised learning.
    0:24:06 So if the classroom and we’re intelligent, they’re being left behind.
    0:24:10 If they’re more intelligent, they’re being dragged back or would you rather your child
    0:24:16 sat in front of a screen potentially or a humanoid robot and was given a really personalised
    0:24:24 tailored education that was probably significantly cheaper than say private education or university.
    0:24:30 But you need a combination, I mean, I think that for many of the lessons, it will be better
    0:24:35 to go with the AI tutor, but you don’t even have to sit in front of a screen.
    0:24:43 You can go to the park and get a lesson on ecology, just listening as you walk.
    0:24:50 But you will need large groups of kids for break time because very often you learn that
    0:24:54 the most important lessons in school are not learned during the lessons.
    0:24:56 They are learned during the breaks.
    0:25:00 And this is something that should not be automated.
    0:25:06 You would still need large group of children together with human supervision for that.
    0:25:11 The other thing I thought about a lot when I was reading your book is this idea that
    0:25:16 I would assume that us having more information and more access to information would lead
    0:25:24 to more truth in the world, less conspiracy, more agreement, but that doesn’t seem to be
    0:25:25 the case.
    0:25:26 No, not at all.
    0:25:28 Most information in the world is junk.
    0:25:33 I mean, I think the best way to think about it is it’s like with food.
    0:25:39 That there was a time like a century ago in many countries where food was scarce.
    0:25:45 So people ate whatever they could get, especially it was full of fat and sugar.
    0:25:48 And they thought that more food is always good.
    0:25:52 Like if you ask your great-grandmother, she would say, “Yes, more food is always good.”
    0:25:57 And then we reach a time of abundance in food.
    0:26:03 And we have all this industrialized, processed food, which is artificially full of fat and
    0:26:06 sugar and salt and whatever.
    0:26:08 And it’s obviously bad for us.
    0:26:14 The idea that more food is always good, no, and definitely not all this junk food.
    0:26:16 And the same thing has happened with information.
    0:26:18 That information was once scarce.
    0:26:23 So if you could get your hands on a book, you would read it because it was nothing else.
    0:26:25 And now information is abundant.
    0:26:28 We are flooded with information.
    0:26:34 And much of it is junk information, which is artificially full of greed and anger and
    0:26:39 fear because of this battle for attention.
    0:26:41 And it’s not good for us.
    0:26:47 So we basically need to go on an information diet, that again, the first step is to realize
    0:26:51 that it’s not the case that more information is always good for us.
    0:26:57 We need the limited amount, and we actually need more time to digest the information.
    0:27:03 And we have to be, of course, also careful about the quality of what we take in.
    0:27:07 Because again, of the abundance of junk information.
    0:27:13 And the basic misconception, I think, is this link between information and truth.
    0:27:19 That people think, okay, if I get a lot of information, this is the raw material of truth.
    0:27:23 And more information will mean more knowledge.
    0:27:30 And that’s not the case because even in nature, most information is not about the truth.
    0:27:37 The basic function of information in history, and also in biology, is to connect.
    0:27:39 Information is connection.
    0:27:45 And when you look at history, you see that very often the easiest way to connect people
    0:27:52 is not with the truth, because the truth is a costly and rare kind of information.
    0:27:58 It’s usually easier to connect people with fantasy, with fiction.
    0:27:59 Why?
    0:28:04 Because the truth tends to be, not just costly, the truth tends to be complicated, and it
    0:28:09 tends to be uncomfortable, and sometimes painful.
    0:28:16 If you think, you know, like in politics, a politician who would tell people the whole
    0:28:22 truth about their nation is unlikely to win the elections, because every nation has this
    0:28:27 skeleton in the cupboard and all these dark sides and dark episodes that people don’t
    0:28:30 want to be confronted with.
    0:28:38 So we see that politically, it’s not, if you want to connect nations, religions, political
    0:28:42 parties, you often do it with fictions and fantasies.
    0:28:44 And fear.
    0:28:49 I was thinking about sapiens and the role that stories play in engaging our brains.
    0:28:51 And I was thinking a lot about the narratives.
    0:28:56 In the UK, we have a narrative where we’re told that much of the cause of the problems
    0:29:02 we have in society, unemployment, other issues with crime are because there’s people crossing
    0:29:07 from France on boats, and it’s a very effective narrative to get people to band together to
    0:29:08 march in the streets.
    0:29:13 And in America, obviously, the same narrative of the wall and the southern border, they’re
    0:29:17 crossing our border in the millions, it’s their rapists, they’re not sending negative
    0:29:21 people, they’re coming from mental institutions, has galvanized people together, and those
    0:29:26 people are now like marching in the streets and voting based on that story that is a fearful
    0:29:27 story.
    0:29:33 It’s a very powerful story because it connects to something very deep inside us.
    0:29:38 And if you want to get people’s attention, if you want to get people’s engagement, so
    0:29:44 the fear button is one of the most efficient, most effective buttons to press in the human
    0:29:45 mind.
    0:29:48 And again, it goes back to the Stone Age.
    0:29:55 So if you live in a Stone Age tribe, one of your biggest worries is that the people
    0:30:03 from the other tribe will come to your territory and you will take your food or will kill you.
    0:30:09 So this is a very ingrained fear, not just in humans, in every social animal.
    0:30:15 They did experiments on chimpanzees that show that chimpanzees have also a kind of almost
    0:30:23 instinctive fear or disgust towards foreign chimpanzees from a different band.
    0:30:31 And politicians and religious leaders, and they learn how to play on these human emotions
    0:30:33 are almost like you play on a piano.
    0:30:42 Now, originally these feelings like disgust, they evolved in order to help us.
    0:30:48 You know, the most basic level, disgust is there because, you know, especially as a kid,
    0:30:51 you want to experiment with different foods.
    0:30:56 But if you eat something that is bad for you, you need to, you know, puke it.
    0:30:59 You need to throw it out.
    0:31:01 So you have disgust protecting you.
    0:31:08 But then you have religious and political leaders throughout history hijacking this defensive
    0:31:15 mechanism and teaching people from a very young age to not just to fear, but to be disgusted
    0:31:19 by foreign people, by people who look different.
    0:31:25 And this is, again, you, as an adult, you can learn all the theories and you can educate
    0:31:30 yourself that this is not true, but still very deep in your mind.
    0:31:38 If there is a part that is just these people are disgusting, these people are dangerous.
    0:31:46 And we saw it throughout history, how many different movements have learned how to use
    0:31:53 these emotional mechanisms to motivate people?
    0:31:58 We sit down at a very interesting time, Yvonne, because two quite significant things have
    0:32:04 happened in the last, I think, year as it relates to information and many of the things
    0:32:05 we’ve been talking about.
    0:32:10 One of them is Elon Musk bought Twitter and his real mandate has been this idea of free
    0:32:11 speech.
    0:32:16 And as part of that mandate, he’s unblocked a number of figures who were previously blocked
    0:32:17 on Twitter.
    0:32:21 A lot of them are right-leaning people that were blocked for a variety of different reasons.
    0:32:27 And then also this week, Mark Zuckerberg released basically a letter publicly, and in that letter
    0:32:35 he says that he regrets the fact that he cooperated so much with the FBI, the government, when
    0:32:38 they asked him to censor things on Facebook.
    0:32:42 One particular story he says he regrets doing that, and it looks like, if you read between
    0:32:46 what he’s saying, what he actually says explicitly, he says, “We’re going to push back harder
    0:32:51 in the future if governments or anybody else asks us to censor certain messaging.”
    0:32:54 Now, what I’m saying is that Twitter, which is one of the biggest social networks in the
    0:32:59 world, and Meta, the biggest social network in the world, have now taken this stance that
    0:33:01 effectively they’re going to let information flow.
    0:33:04 They’re effectively going to go for this free speech narrative.
    0:33:09 Now, as someone that’s used these platforms for a long time, specifically X or Twitter,
    0:33:13 it is crazy how different it is these days.
    0:33:18 There are things that I see every time I scroll that I never would have seen before this free
    0:33:19 speech position.
    0:33:23 Now, I’m not taking a stance whether it’s good or bad.
    0:33:25 It’s just very interesting.
    0:33:29 And there’s clearly an algorithm that is now really, like if I scroll, if I go on X right
    0:33:31 now, I will see someone being killed with a knife.
    0:33:34 I reckon within 30 seconds.
    0:33:37 And I will see someone getting hit by a car.
    0:33:41 I will see extreme Islamophobia, potentially.
    0:33:43 But then I’ll also see the other side.
    0:33:46 So it’s not just I’m saying, I’ll see all of the sides.
    0:33:49 And when you’re talking earlier about, like, is that good for me?
    0:33:51 I had a flashback to my friend this weekend.
    0:33:52 It was my birthday.
    0:33:56 So me and my friends were together just looking over at him, mindlessly scrolling these horror
    0:34:01 videos on Twitter as he was sat on my left thinking, “God, he’s like frying his dopamine
    0:34:02 receptors.”
    0:34:07 And I just this whole new like free speech movement.
    0:34:10 What is your take on this idea of free speech and the role, you know?
    0:34:15 Only humans have free speech, bots don’t have free speech.
    0:34:20 The tech companies are constantly confusing us about this issue because the issue is not
    0:34:21 the humans.
    0:34:23 The issue is the algorithms.
    0:34:25 And let me explain what I mean.
    0:34:30 If the question is whether to ban somebody like Donald Trump from Twitter, I agree.
    0:34:32 This is a very difficult issue.
    0:34:38 And we should be extremely careful about banning human beings, especially important politicians
    0:34:45 from voicing their views and opinions, however much we dislike their opinions or them personally.
    0:34:51 It’s a very serious matter to ban any human being from a platform.
    0:34:53 But this is not the problem.
    0:34:56 The problem on the platform is not the human users.
    0:35:02 The problem is the algorithms and the companies constantly shift the blame to the humans
    0:35:05 in order to protect their business interests.
    0:35:08 So let me unpack this.
    0:35:11 Humans create a lot of content all the time.
    0:35:13 They create hateful content.
    0:35:15 They create sermons on compassion.
    0:35:21 They create cooking lessons, biology lessons, so many different things, a flood of information.
    0:35:25 The big question is then what gets human attention?
    0:35:27 Everybody wants attention.
    0:35:31 Now the companies also want attention.
    0:35:38 The companies give the algorithms that run the social media platforms a very simple goal.
    0:35:41 Increase user engagement.
    0:35:48 Make people spend more time on Twitter, more time on Facebook, engage more, sending more
    0:35:50 likes and recommending to their friends.
    0:35:51 Why?
    0:35:54 Because the more time we spend on the platforms, the more money they make.
    0:35:56 Very, very simple.
    0:36:00 Now the algorithms made a huge, huge discovery.
    0:36:06 By experimenting on millions of human guinea pigs, the algorithms discovered that if you
    0:36:12 want to grab human attention, the easiest way to do it is to press the fear button, the
    0:36:16 hate button, the greed button.
    0:36:23 And they started recommending to users to watch more and more content full of hate and
    0:36:28 fear and greed to keep them glued to the screen.
    0:36:34 And this is the deep cause of the epidemic of fake news and conspiracy theories and so
    0:36:35 forth.
    0:36:42 And the defense of the companies is we are not producing the content.
    0:36:48 Somebody, a human being, produced a hate-filled conspiracy theory about immigrants.
    0:36:50 And it’s not us.
    0:36:55 It’s like a bit like, I don’t know, the chief editor of the New York Times publishing a
    0:37:00 hate-filled conspiracy theory on the front of the first page of the newspaper.
    0:37:03 And when you ask him, “Why did you do it or are you blaming it?
    0:37:04 Look what you did?”
    0:37:06 He says, “I didn’t do anything.
    0:37:07 I didn’t write the piece.
    0:37:10 I just put it on the front of the New York Times.
    0:37:11 That’s all.
    0:37:12 That’s nothing.
    0:37:14 It’s not nothing.”
    0:37:17 People are producing immense amount of content.
    0:37:22 The algorithms of the king makers, they are the editors now.
    0:37:25 They decide what gets viewed.
    0:37:27 Sometimes they just recommend it to you.
    0:37:30 Sometimes they actually auto-play it to you.
    0:37:32 Like you chose to watch some video.
    0:37:38 At the end of the video, to keep you glued to the screen, the algorithm immediately,
    0:37:43 without you telling him it, the algorithm, without you telling the algorithm, the algorithm
    0:37:50 auto-plays some kind of video full of fear or greed just to keep you glued to the screen.
    0:37:53 It is the algorithm doing it.
    0:37:58 And this should be banned, or this should at least be supervised and regulated.
    0:38:04 And this is not freedom of speech, because the algorithms don’t have freedom of speech.
    0:38:12 Yeah, the person who produced the hate-filled video, I would be careful about banning them.
    0:38:13 But that’s not the problem.
    0:38:17 It’s the recommendation, which is the problem.
    0:38:26 The second problem is that a lot of the conversations now online are being overrun by bots.
    0:38:32 Again, if you look, for instance, at TwitterX as an example, so people often want to know
    0:38:37 what is trending, which stories get the most attention.
    0:38:41 If everybody’s interested in a particular story, I also want to know what everybody’s
    0:38:43 talking about.
    0:38:48 And very often, it’s the bots that are driving the conversation.
    0:38:54 Because a particular story initially gets a lot of traction, a lot of traffic, because
    0:38:56 a lot of bots retreat it.
    0:39:00 And then people see it and think, they don’t know it’s bots.
    0:39:01 They think it’s humans.
    0:39:06 So they say, oh, lots of humans are interested in this, so I also want to know what’s happening.
    0:39:08 And this grows more attention.
    0:39:10 This should be forbidden.
    0:39:17 It’s very, basically, you cannot have AIs pretending to be human beings.
    0:39:18 This is fake humans.
    0:39:20 This is counterfeit humans.
    0:39:26 If you see activity online and you think it’s human activity, but actually it’s bot activity,
    0:39:27 this should be banned.
    0:39:35 And it doesn’t harm the free speech of any human being because it’s a bot.
    0:39:37 It doesn’t have freedom of speech.
    0:39:42 I was thinking a lot about what you said about these algorithms are actually running the
    0:39:43 world.
    0:39:48 And I mean, yeah, so if the algorithms are deciding what I see based on what I spend
    0:39:52 my time looking at, because they want to make– the platforms want to make more money.
    0:39:57 And if I have an innate sort of predisposition to spend more time focused on things that
    0:40:05 scare me, or then you just have to give me a couple of years, and every year that goes
    0:40:07 past, I’ll become more fearful.
    0:40:09 It reinforces your own weaknesses.
    0:40:12 I mean, again, it’s like the food industry.
    0:40:18 So the food industry discovered we liked food with a lot of salt and fat in it, and gives
    0:40:20 it more to us.
    0:40:22 And then it says, but this is what the customers want.
    0:40:24 What do you want from us?
    0:40:30 It’s the same thing, but even worse, with these algorithms because this is the food for the
    0:40:31 mind.
    0:40:36 Yes, humans have a tendency that if something is very frightening or something fills them
    0:40:41 with anger, they focus on it, and they tell all the friends about it.
    0:40:48 But to artificially amplify it, it’s just not good for our mental health and social health.
    0:40:55 It is using our own weaknesses against us instead of helping us deal with them.
    0:40:59 Is it fair to say– now, this is me just jumping to conclusions a little bit– but is it fair
    0:41:06 to say that in a world where you remove restrictions around blocking certain characters, right wing
    0:41:11 characters that are their messages, maybe based on immigration, et cetera, you remove
    0:41:12 those restrictions.
    0:41:14 So they’re all allowed on every platform.
    0:41:19 And then you program the algorithm to be focused on revenue, that eventually more people will
    0:41:21 become right wing.
    0:41:27 And I say that in part because it’s a right wing narrative to say that immigrants are
    0:41:32 bad and that– I’m not saying that the left are innocent because they’re absolutely not,
    0:41:37 but I’m saying that the fearful narratives, the fear seems to come more from the right
    0:41:41 in my opinion, especially in the UK.
    0:41:44 The fear comes from immigrants and these people are going to take your money and all these
    0:41:46 kinds of things.
    0:41:55 I think the key issue is not to label it as a right or left issue because, again, democracy
    0:41:57 is a conversation.
    0:42:01 And you can have a conversation only if you have several different opinions.
    0:42:06 And I think it should be OK to have a conversation about immigration that people should be able
    0:42:09 to have different opinions about it.
    0:42:11 That’s fine.
    0:42:22 The problem starts when one side vilifies and demonizes anybody who doesn’t think– and
    0:42:25 you see it to some extent from both sides.
    0:42:29 But in the case of immigration, so you would have these conspiracy theories that anybody
    0:42:34 who supports immigration, for instance, they want to destroy the country.
    0:42:38 They are part of this conspiracy to flood the country with immigrants and to change
    0:42:41 its nature and whatever.
    0:42:49 And this is the problem, that democracy, once you believe that people who don’t think like
    0:42:53 you, they are not just your political rivals.
    0:42:55 They are your enemies.
    0:42:58 They are out to destroy you.
    0:43:02 They intend to destroy your way of life, your group.
    0:43:07 Then democracy collapses because there can be no way.
    0:43:10 Between enemies, democracy doesn’t work.
    0:43:16 It works if you think that the other side is wrong, but they are still essentially good
    0:43:21 people who care about the country, who care about me, but they have different opinions.
    0:43:27 If you think that they are my enemies, they try to destroy me, then the election becomes
    0:43:31 like a war because you’re fighting for your survival.
    0:43:35 You will do anything to win the election because your survival is at stake.
    0:43:40 If you lose, you have no incentive to accept the verdict.
    0:43:45 If you win, you only take care of your tribe and not of the enemy tribe.
    0:43:48 What if you don’t believe the election is legitimate?
    0:43:51 Then democracy can’t function.
    0:43:57 This is the basic … Democracy can’t exist in just any … It’s like a delicate plant
    0:44:02 that needs certain conditions in order to survive and to flourish.
    0:44:08 One condition, for instance, is that you have information technologies that allows a conversation.
    0:44:12 Another condition is that you trust the institutions.
    0:44:17 If you don’t trust the institution of elections, it doesn’t work.
    0:44:23 A third condition is that you need to think that the people on the other side of the political
    0:44:28 divide, they are my rivals, but they are not my enemies.
    0:44:33 The problem with what’s happening now with democratic conversations is because of this
    0:44:41 tendency to go to more and more and more extremes, it creates the impression that the other side
    0:44:43 is an enemy.
    0:44:47 This is a problem not just for the right, also for the left.
    0:44:56 On both sides, you see this feeling that the other side is an enemy and that its positions
    0:44:59 are completely illegitimate.
    0:45:03 If we reach that point, then the conversation collapses.
    0:45:10 It should be possible to have complex conversations and discussions about difficult issues like
    0:45:18 immigration, gender, climate change, without seeing the other side as an enemy, which was
    0:45:21 possible for generations.
    0:45:26 Why is it that now it seems to just become impossible to talk with the other side or
    0:45:30 to agree about anything?
    0:45:33 We have a big election in the United States this year.
    0:45:34 Very big one.
    0:45:37 Do you think a lot about it?
    0:45:46 Yes, it seems like it would be a coin toss, like 50-50.
    0:45:49 Elections become really an existential issue.
    0:45:54 If there is a chance, they will be the last elections.
    0:46:03 If one side intends to simply change the rules of the game, if it comes to power, then it
    0:46:11 becomes existential because democracy works on the basis of self-correcting mechanisms.
    0:46:14 This is the big advantage of democracy over dictatorship.
    0:46:18 In a dictatorship, a dictator can make a lot of good decisions, but sooner or later,
    0:46:25 they will make a bad decision and there is no mechanism in a dictatorship to identify
    0:46:27 and correct such mistakes.
    0:46:28 Putin.
    0:46:34 There is just no mechanism in Russia that could say Putin made a mistake.
    0:46:38 He should let somebody else try a different course of action.
    0:46:41 This is the great advantage of democracy.
    0:46:45 You try something, it doesn’t work, you try something else.
    0:46:52 But the big problem is, what if you choose someone who then changes the system, neutralizes
    0:46:56 its self-correcting mechanism, and then you cannot get rid of him anymore?
    0:47:01 This is what happened, for instance, in Venezuela, that originally Chavez and the Chavista movement,
    0:47:03 they came to power democratically.
    0:47:05 People wanted to, “Hey, let’s try this.”
    0:47:11 Now in the last elections a couple of weeks ago, the evidence is very, very clear that
    0:47:17 Maduro lost big time, but he controls everything, the election committee, everything, and he
    0:47:20 claims, “No, I won.”
    0:47:22 They destroyed Venezuela.
    0:47:28 It’s something like a quarter of the population fled the country, which was one of the richest
    0:47:33 countries in South America before, and they just can’t get rid of the guy.
    0:47:37 Surely that will never happen in the West?
    0:47:40 Don’t say never in history.
    0:47:44 History can catch up with you, whoever you are.
    0:47:45 That’s one of the illusions we can–
    0:47:49 Venezuela was part of the West, in many ways, still is.
    0:47:52 This is one of the illusions we live under, though we think that that can never happen
    0:48:00 to the UK, or the United States, or Canada, these sort of quote-unquote civilized nations.
    0:48:05 You know, according to some measurements, democracy in the United States is quite new,
    0:48:12 and quite, quite fragile, if you think about it in terms of who gets to vote, for instance.
    0:48:19 So it’s– yeah, it would be– again, I don’t know what are the chances.
    0:48:25 But even if there is a 20% chance that a Trump administration would change the rules of the
    0:48:32 game of American democracy in such a way as to make it, for instance, by changing the
    0:48:40 rules about who votes, or how do you count votes, that it will become almost impossible
    0:48:42 to get rid of them.
    0:48:47 That’s not out of the possible in historical terms.
    0:48:50 Do you think it’s possible that Trump will do that?
    0:48:51 Yes.
    0:48:52 I mean, you saw it on the 6th of January.
    0:49:00 I mean, the most sensitive moment in every democracy is the moment of transfer of power.
    0:49:06 And the magic of democracy is that democracy is meant to ensure a peaceful transfer of
    0:49:07 power.
    0:49:13 But as I said, like, you choose one party, you give them a try, after some time, if people
    0:49:17 say they didn’t do a good job, let’s try somebody else.
    0:49:21 And you know, you have people who hold– in the United States, they hold the biggest
    0:49:23 power in the world.
    0:49:27 The president of the United States have enough power to destroy human civilization.
    0:49:33 All these nuclear missiles, all these arming, and he loses the election.
    0:49:39 And he says, OK, I give up all this power, and I let the other guy try.
    0:49:40 This is amazing.
    0:49:43 And this is exactly what Trump didn’t do.
    0:49:49 He from the beginning– I mean, even from 2016, he refused– they asked him directly,
    0:49:52 if you lose the election, will you accept the results?
    0:49:54 And he said, no.
    0:49:58 And in 2020, he did not hand power peacefully.
    0:50:01 He tried to prevent it.
    0:50:06 And the fact that he is now running again– and I think, to some extent, the lesson he
    0:50:12 got from the 6th of January is that I can basically get away with anything, at least
    0:50:19 with my people, with my base, that it was like a test, a try.
    0:50:26 If I do this extreme thing, and they still support me afterwards, it basically means
    0:50:29 they will support me no matter what I do.
    0:50:35 I’m wondering in a world of such a fragile democracy, when information flows and networks
    0:50:41 are disrupted by something like AI, if misinformation and disinformation– and the ability for me
    0:50:45 to make a video– I could make a video right now of Donald Trump speaking and saying something
    0:50:47 in his voice.
    0:50:51 And I could help that video go viral.
    0:50:56 How do you hold together democracy and communication when you don’t believe anything that you’re
    0:50:58 seeing online?
    0:51:00 We’re just at the start of this now.
    0:51:01 We haven’t seen anything yet.
    0:51:04 This is just really the first baby steps of this.
    0:51:07 I’m going to play a video on the screen right now so people can see.
    0:51:09 And for those listening, you’ll just hear it.
    0:51:13 But I’m going to play a video that Isaac, over there in the corner of the room, made
    0:51:15 of me speaking in this chair.
    0:51:16 And it wasn’t me.
    0:51:17 And I didn’t say it.
    0:51:18 And I wasn’t in this chair.
    0:51:19 Hey there.
    0:51:20 This is AI Steve.
    0:51:23 Do you think I’ll be able to take over the dire of a CEO one day?
    0:51:26 Leave your comments below.
    0:51:28 And it sounds exactly like me, identical.
    0:51:29 And it’s not me.
    0:51:33 And I wonder this with most of us get our political information, and our information generally
    0:51:36 now, from social media.
    0:51:39 And if I can’t believe anything that I’m seeing, because it’s all easy to make, some
    0:51:44 kid in Russia in that bedroom can make a video of the Prime Minister here.
    0:51:46 I don’t know where we get our information from anymore.
    0:51:47 How we verify.
    0:51:48 The answer is institutions.
    0:51:52 We’ve been in this situation many times before in history.
    0:51:54 And the answer is always the same, institutions.
    0:51:57 You cannot trust the technology.
    0:52:01 You trust the institution that verifies the information.
    0:52:09 Think about it like with print, that you can write on a piece of paper anything you want.
    0:52:14 You can write, the Prime Minister of Britain said, and then you open quotation marks, and
    0:52:17 you put something into the mouth of the Prime Minister.
    0:52:19 You can write anything you want.
    0:52:23 And when people read it, they don’t believe it.
    0:52:24 They shouldn’t believe it.
    0:52:29 Just because it’s written that the Prime Minister said it, doesn’t mean that it’s true.
    0:52:35 So how do we know which pieces of paper to believe as an institution?
    0:52:39 We would believe, or greater chance, we will believe if on the front page of the New York
    0:52:46 Times or of the Sunday Times or of the Guardian, you will have the British Prime Minister said
    0:52:49 open quotation marks, blah, blah, blah.
    0:52:51 Because we don’t trust the paper or the ink.
    0:52:57 We trust the institution of the Guardian or the Wall Street Journal or whatever.
    0:53:01 With videos, we never had to do that because nobody could fake them.
    0:53:03 So we trusted the technology.
    0:53:07 If we saw a video, we said, ah, this has to be true.
    0:53:13 But when it becomes very easy to fake videos, then we revert to the same principle as we
    0:53:14 sprint.
    0:53:17 We need an institution to verify it.
    0:53:25 If we see the video on the official website of CNN or of the Wall Street Journal, then
    0:53:29 we believe it because we believe the institution backing it.
    0:53:34 And if it’s just something on TikTok, we know that any kid can do that.
    0:53:36 Why should I believe it?
    0:53:38 So now we are in the transition period.
    0:53:40 We are still not used to it.
    0:53:47 So when we see a video of Donald Trump or Joe Biden, the video still gets to us because
    0:53:51 we grew up in a time when it was impossible to fake it.
    0:53:55 But I think very quickly people will realize you can’t trust videos.
    0:53:58 You can only trust the institutions.
    0:54:05 And the question is, will we be able to produce, to create, to maintain, trust where the institutions
    0:54:11 fast enough to save the democratic conversation?
    0:54:16 Because if not, if you can’t believe anything, this is the ideal for dictators.
    0:54:23 When you can’t trust anything, the only system that works is a dictatorship because democracy
    0:54:28 works on trust, but dictatorship works on terror, on fear.
    0:54:31 You don’t need to trust anything in a dictatorship.
    0:54:32 You don’t trust anything.
    0:54:33 You fear.
    0:54:39 For democracy to work, you need to trust, for instance, that some information is reliable,
    0:54:46 that the election committee is impartial, that the courts are just.
    0:54:53 And if more and more institutions are attacked and people lose trust in them, then democracy
    0:54:54 collapses.
    0:55:02 But going back to information, so one option is that the old institutions, like newspapers
    0:55:10 and TV stations, they will be the institutions that we trust to verify certain videos.
    0:55:14 Or we will see the emergence of new institutions.
    0:55:20 And again, the big question is whether we’ll be able to develop trust in them.
    0:55:27 When I specifically say institutions and not individuals, no large-scale society, especially
    0:55:34 not a democratic society, can function without trustworthy bureaucratic institutions.
    0:55:41 And will those bureaucratic institutions be AI?
    0:55:45 That’s the big question, because increasingly, AIs will be the bureaucrats.
    0:55:48 What do you mean by bureaucrats?
    0:55:49 What’s the word bureaucrat?
    0:55:50 What does that mean?
    0:55:55 That’s a very important question, because human civilization runs on bureaucracy.
    0:55:58 Bureaucrats are essentially officials in government that train.
    0:56:00 Not just in government.
    0:56:05 The origin of the word bureaucrat, it comes from French, from the 18th century.
    0:56:11 And bureaucracy means that the rule of the writing desk is to rule the world, or to rule
    0:56:17 society, with pen and papers and documents, like the example we gave in the very beginning
    0:56:20 about ownership.
    0:56:28 So you own a house, because there is a document in some archive that says that you own it.
    0:56:31 And a bureaucrat produced this document.
    0:56:37 And if you now need to retrieve it, then this is the job of a bureaucrat, to find the right
    0:56:39 document at the right time.
    0:56:47 And all big systems run on it, hospitals and schools and corporations and banks and sports
    0:56:50 associations and libraries.
    0:56:57 They all run on these documents, and the bureaucrats who know how to read and write and find and
    0:57:00 file documents.
    0:57:07 One of our big problems is that it’s difficult for us to understand bureaucratic systems,
    0:57:11 because they are a very recent development in human evolution.
    0:57:20 And this makes us suspicious about them, and we tend to believe all kinds of conspiracy
    0:57:26 theories about the deep state and about what’s going on in all these bureaucracies.
    0:57:31 And it’s really complicated, and it’s going to be more complicated as more of the decisions
    0:57:34 will be made by AI bureaucrats.
    0:57:40 And AI bureaucrat means that decisions like how much money to allocate to a particular
    0:57:47 issue will no longer be made by a human official, it will be made by an algorithm.
    0:57:55 And when people ask why is the switch system broken, why didn’t they give enough money
    0:57:57 to fix it, I don’t know.
    0:58:01 The algorithm just decided to give the money to something else.
    0:58:06 Why will bureaucracies be run by AI over people?
    0:58:12 Why will at some point a nation decide that in fact AI is better at making these decisions?
    0:58:16 First of all, it’s not a future development, it’s already happening.
    0:58:20 More and more of the decisions are being made by AIs.
    0:58:27 And this is just because the amount of information you need to take into account are enormous.
    0:58:33 And it’s very difficult for humans to do it, it’s much easier for the AIs to do it.
    0:58:40 All these people, bureaucrats, lawyers, accountants, I always wonder what are humans going to be
    0:58:41 left to do?
    0:58:50 In your book you say that AI is going so far beyond human intelligence that it should
    0:58:52 actually be referred to alien intelligence.
    0:58:57 And if it goes so far beyond human intelligence, it’s my assumption that most of the work
    0:59:01 that we do is based on intelligence.
    0:59:05 So even like me doing this podcast now, this is me asking questions based on information
    0:59:09 that I’ve gathered, based on what I think I’m interested in, but also based on what
    0:59:11 I think the audience will be interested in.
    0:59:16 And compared to AI, I’m like a little monkey, do you know what I mean?
    0:59:22 If an AI has an IQ that is 100 times mine and a source of information that is a million
    0:59:25 times bigger than mine, there’s no need for me to do this podcast.
    0:59:29 I can get an AI to do it, and in fact an AI can talk to an AI and deliver that information
    0:59:30 to a human.
    0:59:36 So if we look at most industries, like being a lawyer, a candidacy, a lot of the medical
    0:59:42 profession is based on information, driving, I think that’s the biggest employer in the
    0:59:47 world is the profession of driving, whether it’s delivery or Uber or whatever it is.
    0:59:50 Where do humans belong in this complex?
    0:59:56 Anything which is just information in, information out, is ripe for automation, these are the
    1:00:00 easiest jobs to automate.
    1:00:01 Like being a coder.
    1:00:07 Like being a coder, or again, like being an accountant, at least certain types of accountants,
    1:00:11 lawyers, doctors, they are the easiest to automate.
    1:00:16 If a doctor, the only thing they do is just take information in, all kinds of results
    1:00:23 of blood tests and whatever, and they information out, they diagnose disease and they write
    1:00:29 a prescription, this will be easy to automate in the coming years and decades.
    1:00:35 But a lot of jobs, they require also social skills and motor skills.
    1:00:42 If your job requires a combination of skills from several different fields, it’s not impossible,
    1:00:45 but it’s much more difficult to automate it.
    1:00:51 So if you think about a nurse that needs to replace a bandage to a crying child, this
    1:00:57 is much, much harder to automate than just a doctor that writes a prescription, because
    1:00:59 this is not just data.
    1:01:05 The nurse needs good social skills to interact with the child and motor skills to just replace
    1:01:08 the bandage.
    1:01:11 So this is harder to automate.
    1:01:17 And even for people who just deal with information, there will be new jobs.
    1:01:23 The problem will be the retraining, and not just retraining in terms of acquiring new
    1:01:27 skills, but psychological retraining.
    1:01:33 How do you kind of reinvent yourself in a new profession and do it not once, but again
    1:01:38 and again and again, because as the AI revolution unfolds, and we are just at the very beginning
    1:01:41 of it, we haven’t seen anything yet.
    1:01:46 So there will be all jobs disappearing, new jobs emerging, but the new jobs will rapidly
    1:01:51 change and vanish, and then there will be a new wave of new jobs, and people will have
    1:01:56 to reinvent themselves four, five, six times to stay relevant.
    1:02:01 And this will create immense psychological stress.
    1:02:05 So many of the big companies are also working at the same time on humanoid robots.
    1:02:07 There’s this humanoid robot race going on.
    1:02:11 And by humanoid robots, I mean, Tesla have their humanoid robot, I think it’s called
    1:02:16 Optimus, which they’re developing, and it will cost X thousands of pounds.
    1:02:20 And I watched a video of it recently where it can do quite delicate sort of motor skill
    1:02:21 based stuff.
    1:02:22 So probably clean the house.
    1:02:29 It can probably work on the production line, probably put things in boxes.
    1:02:31 And I just wonder when we say, you know, people are going to lose their jobs in a world where
    1:02:35 you have humanoid robots and you have intelligence that’s beyond us.
    1:02:38 And you combine the two where these humanoid robots are very, very intelligent.
    1:02:45 I don’t know what I’m like, where did the unemployed go to to find these new professions?
    1:02:49 Like, obviously, it’s difficult to forecast the new professions of the future.
    1:02:53 She tells us that, but I can’t figure out what the new professions are.
    1:02:55 I mean, my girlfriend is breathwork.
    1:03:00 I guess the breathwork part is quite easy to disrupt, but then she takes women away for
    1:03:02 retreats in Portugal and stuff.
    1:03:05 So I’m like, okay, she’s going to kind of be safe because these women are going there
    1:03:10 to connect with humans and to be in this little special place offline intentionally.
    1:03:13 So retreats you’ll probably be fine.
    1:03:19 Anything that, you know, there are things that we want in life, which are not just about
    1:03:20 solving problems.
    1:03:25 Like, I’m sick, I want to be healthy, I want my problem solved.
    1:03:30 But there are many things that we want to have a connection.
    1:03:38 Like, if you think about sports, robots or machines can run much faster than people for
    1:03:40 a very long time now.
    1:03:46 And we just had the Olympics and people are not very interested in seeing robots running
    1:03:48 against each other or against people.
    1:03:55 Because what really makes sports interesting in the end is the human weaknesses.
    1:04:00 And the ability of humans to deal with their weaknesses.
    1:04:03 And human athletes still have jobs.
    1:04:08 Even though in many lines like running, you can have a machine run much faster than the
    1:04:09 world champion.
    1:04:11 I thought about this the other day.
    1:04:15 And another example is priests.
    1:04:21 Like one of the easiest jobs to automate is the priesthood of at least certain religions
    1:04:29 because you just need to repeat the same texts and gestures again and again in specific situations.
    1:04:34 Like if you have a wedding ceremony, then, you know, the priest just need to repeat the
    1:04:38 same words and there you are, you’re married.
    1:04:44 Now we don’t think about priests as being in danger of being replaced by robots.
    1:04:49 Because what we want from a priest is not just the mechanical repetition of certain words
    1:04:51 and gestures.
    1:05:01 We think that only another frail flesh and blood human who knows what is pain and love
    1:05:07 and who can suffer, only they can connect us to the divine.
    1:05:12 So most people would not be interested in having the wedding conducted by a robot.
    1:05:15 Even though technically it’s very easy to do it.
    1:05:19 Now the big question, of course, what happens if AI gains consciousness?
    1:05:24 This is like the trillion dollar question of AI consciousness.
    1:05:26 Then all bets are off.
    1:05:29 But that’s a different and very, very big discussion.
    1:05:33 I mean, whether it’s possible, how would we know and so forth.
    1:05:35 Do you think it’s possible?
    1:05:36 We have no idea.
    1:05:39 I mean, we don’t understand what consciousness is.
    1:05:43 We don’t know how it emerges in the organic brain.
    1:05:49 So we don’t know if there is an essential connection between consciousness and organic
    1:05:57 biochemistry so that it can’t arise in an inorganic, silicon-based computer.
    1:06:05 There is a big confusion, first of all, should be said again, between consciousness and intelligence.
    1:06:11 Consciousness is the ability to reach goals and solve problems.
    1:06:17 Consciousness is the ability to feel things like pain and pleasure and love and hate.
    1:06:23 Humans and other animals, we solve problems through our feelings.
    1:06:25 Our feelings are not something on the side.
    1:06:32 They are a main method for how to deal with the world, how to solve problems.
    1:06:38 Now, so far, computers, they solve problems in a completely different way than humans.
    1:06:40 Again, they are alien intelligence.
    1:06:43 They don’t have any feelings.
    1:06:46 When they win a game of chess, they are not joyful.
    1:06:48 When they lose a game, they are not sad.
    1:06:50 They don’t feel anything.
    1:06:58 Now we don’t know how organic brains produce these feelings of pain and pleasure and love
    1:06:59 and hate.
    1:07:07 So this is why we don’t know whether an inorganic structure based on silicon and not carbon,
    1:07:11 whether it will be able to generate such things or not.
    1:07:19 That’s, I think, the biggest question in science, and so far we have no answer.
    1:07:21 Isn’t consciousness just like a hallucination?
    1:07:26 Isn’t it just like an illusion that I think I’m conscious because I’ve got a circuitry
    1:07:29 which tells me that I am effectively?
    1:07:33 It tells me through a bunch of feelings and things that I’m conscious like I think I’m
    1:07:34 looking at you now.
    1:07:35 I think I can see you.
    1:07:36 Yeah, the feeling is real.
    1:07:39 I mean, even if we are all, it’s like the matrix.
    1:07:40 How do you know it’s real?
    1:07:41 How do you know it’s real?
    1:07:43 It’s the only real thing in the world.
    1:07:48 I mean, there is nothing, everything else is just conjuncture.
    1:07:55 We only experience our own feelings, what we see, what we smell, what we touch.
    1:07:58 This we actually experience, this is real.
    1:08:01 Then we have all these theories about why do I feel pain?
    1:08:05 Oh, it’s because I stepped on a nail and there is such a thing in the world as a nail and
    1:08:06 whatever.
    1:08:12 It could be that we are all inside a big computer on the planet Zircon run by super intelligent
    1:08:13 mice.
    1:08:18 If I spoke to an AI, I could get an AI to tell me that it feels pain and sadness.
    1:08:26 That’s a big problem because there is a huge incentive to train AIs to pretend to be alive,
    1:08:29 to pretend to have feelings.
    1:08:35 We see that there is a huge effort to produce such AIs.
    1:08:40 In truth, because we don’t understand consciousness, we don’t have any proof, even that other
    1:08:43 humans have feelings.
    1:08:46 I feel my own feelings, but I never feel your feelings.
    1:08:51 I only assume that you are also a conscious being.
    1:09:00 Society grants this status of a conscious entity to not only to humans, but also to
    1:09:06 some animals, not based on any scientific proof, but based on social convention.
    1:09:12 Like, most people feel that their dogs are conscious, that their dogs can feel pain and
    1:09:15 pleasure and love and so forth.
    1:09:21 So society accepts, most societies, that dogs are sentient beings and they have some rights
    1:09:22 under the law.
    1:09:30 Now, even if AI has no feelings, no consciousness, no sentience whatsoever, but it becomes very
    1:09:39 good at pretending to have feelings and convincing us that it has feelings, then this will become
    1:09:46 a social convention, that people will feel that their AI friend is a conscious being
    1:09:49 and therefore should be granted rights.
    1:09:55 There is even already a legal path for how to do it.
    1:10:00 At least in the United States, you don’t need to be a human being in order to be a legal
    1:10:01 person.
    1:10:05 It’s funny, because you mentioned, you kind of alluded to the fact, jokingly, that we
    1:10:06 might just be in like a simulation.
    1:10:09 It was one of your, like, well, maybe we’re just in a simulation, but…
    1:10:10 Yeah, could be.
    1:10:16 And it’s funny because in a world of AI, I think my belief in that as a possibility has
    1:10:17 only increased.
    1:10:18 Yes.
    1:10:21 So, I think I’m going to be in a simulation, because I’ve watched us go from when I was
    1:10:27 born, not really having internet access to now being able to kind of speak to this alien
    1:10:33 on my computer that can now do things for me and having virtual reality experiences, which
    1:10:38 are sometimes quite indistinguishable when I fall into the trap of believing that I am
    1:10:42 inside Squid Games because I’ve got this headset on, and you play it forward and you
    1:10:45 play it forward and you play it forward and you imagine any rate of improvement, then
    1:10:48 I hear the arguments for simulation theory and I go, “You know, probably, if you play
    1:10:55 this forward a hundred years, you know, at the rate we’re on, the rate of trajectory
    1:11:04 we’re on, then we will be able to create information networks and organisms that don’t, in like
    1:11:11 a laboratory or in a computer, that don’t necessarily realise they’re in the computer,
    1:11:14 especially with like, what’s going on with biomes.
    1:11:20 It’s already happening, to some extent, you know, these information bubbles that more
    1:11:26 and more people live inside them, it’s still not the whole physical world, but you get
    1:11:32 the same event and people on, say, different parts of the political spectrum, they just
    1:11:34 can’t agree on anything.
    1:11:42 They live in their own matrixes and, you know, when the Internet came along for the first
    1:11:46 time, the main metaphor was the web, the worldwide web.
    1:11:49 A web is something that connects everything.
    1:11:58 And now the main metaphor, which is this simulation theory, is representing this new metaphor,
    1:12:00 the new metaphor is the cocoon.
    1:12:07 It’s a web that turns on you and then closes you from all sides, so you can no longer see
    1:12:09 anything outside.
    1:12:15 And there could be other cocoons with other people in there, and you have no way to get
    1:12:16 to them.
    1:12:17 Yeah.
    1:12:22 Nothing that happens in the world can connect you anymore, because you’re in different cocoons.
    1:12:27 You’ve only got to look at someone else’s phone, you’ve only got to look at someone else’s
    1:12:28 Twitter or X or Instagram.
    1:12:29 Is this the same reality?
    1:12:30 It is so different.
    1:12:36 Do you know what I was talking about over the weekend, my friend was at my left scrolling?
    1:12:40 He clicked on the discovery section, which is where you find new content, and I looked
    1:12:43 down at his phone and was like, it’s all Liverpool football club.
    1:12:48 It’s like the entire feed is Liverpool, and my entire feed is completely different, and
    1:12:53 I was just thinking, wow, he lives in a completely different world to me, because he’s a Liverpool
    1:12:54 fan.
    1:12:55 I’m a Manchester United fan.
    1:13:01 And to think about that, to think that when you open your phone, and many of us are spending
    1:13:06 up to nine hours a day on our mobile phones, you’re experiencing a completely different
    1:13:09 window into a completely different world than I am.
    1:13:19 And this is a very ancient fear, because Plato wrote exactly about that, and the most famous
    1:13:26 parable I think from Greek philosophy is the allegory of the cave in which Plato imagines
    1:13:34 a theoretical scenario, an imaginary scenario of a group of prisoners chained inside a cave
    1:13:41 with their face to a blank wall in which shadows are being projected from behind them, and
    1:13:44 they mistake the shadows for reality.
    1:13:50 And he was basically describing people in front of a screen, just mistaking the screen
    1:13:57 for reality, and you have the same thing in ancient India with Buddhists and Hindu sages
    1:14:05 talking about Maya, which is the world of illusions, and the deep fear that maybe we
    1:14:13 are all trapped inside a world of illusions that the most important thing that we think
    1:14:22 in the world, the wars we fight, we fight wars over illusions in our mind.
    1:14:28 And this is now becoming technically possible, like previously it was these philosophical
    1:14:31 thought experiments.
    1:14:39 Now part of what is interesting as a historian about the present era is that a lot of ancient
    1:14:47 philosophical problems and discussions are becoming technical issues, that yes you can
    1:14:52 suddenly realise Plato’s cave in your phone.
    1:14:58 So scary, I find it really scary because you’re right, like I think right now some people
    1:15:02 might say that they have some kind of grasp over like the ranking system or why something
    1:15:08 shows up when I search it or whatever, but as these intelligence aliens become more
    1:15:13 and more powerful, of course we would have less understanding because we’re like handing
    1:15:14 over the decision making.
    1:15:19 In some industries they are now completely the king makers, like I’m here on a book tour,
    1:15:24 I wrote Nexus, so I go from podcast to podcast from TV station to TV station to talk about
    1:15:34 my book, but the entities I’m really trying to impress are the algorithms, because if
    1:15:46 I can get the attention of the algorithms the humans will follow.
    1:15:51 You know that’s our, we are basically kind of carbon creatures in a silicon world.
    1:15:57 I used to think we were in control though, and now I feel like the silicon’s in control.
    1:16:03 Control is shifting, we are still in control to some extent, we are still making the most
    1:16:08 important decisions, but not for long, and this is why we have to be very very careful
    1:16:16 about the decision we make in the next few years, because in 10 years, in 20 years it
    1:16:17 could be too late.
    1:16:22 By then the algorithms will be making the most important decisions.
    1:16:26 You talk about a couple of big dangers you see with the algorithms and AI and the sort
    1:16:32 of shift in disruption of information, one of them is this alignment problem.
    1:16:37 Which how would you explain the alignment problem to me in a way that’s simple to understand?
    1:16:43 So the classical kind of example is a thought experiment invented by the philosopher Nick
    1:16:49 Bosrum in 2014, which sounds crazy, but you know bear with it.
    1:16:59 He imagines a super intelligent AI computer, which is bought by a paperclip factory, and
    1:17:06 the paperclip manager tells the AI your goal, the reason I bought you, your goal, your entire
    1:17:13 existence, you’re here to produce as many paperclips as possible, that’s your goal.
    1:17:20 And then the AI conquers the entire world, kills all humans, and turns the entire planet
    1:17:26 into factories for producing paperclips, and it even begins to send expeditions to outer
    1:17:33 space to turn the entire galaxy into just paperclip production industry.
    1:17:39 And the point of the thought experiment is that the AI did exactly what it was told.
    1:17:46 It did not rebel against the humans, it did exactly what the boss wanted, but of course
    1:17:53 it was not the strategy it chose, was not aligned with the real intentions, with the
    1:18:00 real interests of the human factory manager, who just couldn’t foresee that this will be
    1:18:01 the result.
    1:18:08 Now this sounds like outlandish and ridiculous and crazy, but it already happened to some
    1:18:10 extent and we talked about it.
    1:18:14 This is the whole problem with social media and user engagement.
    1:18:21 In the very same years that Nick Bosrum came up with this thought experiment in 2014, the
    1:18:28 managers of Facebook and YouTube, they told their algorithms, your goal is to increase
    1:18:31 user engagement.
    1:18:37 And the algorithms of social media, they conquered the world and turned the whole world into
    1:18:41 user engagement, which was what they were told to do.
    1:18:44 We are now very, very engaged.
    1:18:49 And again, they discovered that the way to do it is with outrage and with fear and with
    1:18:51 conspiracy theories.
    1:18:53 And this is the alignment problem.
    1:19:00 When Mark Zuckerberg told the Facebook algorithms, increase user engagement, he did not foresee
    1:19:07 and he did not wish that the result will be collapse of democracies, wave of conspiracy
    1:19:14 theories and fake news, hatred of minorities, he did not intend it.
    1:19:22 But this is what the algorithms did because there was a misalignment between the way that
    1:19:32 the algorithm, the goal that was defined to the algorithm and the interests of human society
    1:19:39 and even of the human managers of the companies that deployed these algorithms.
    1:19:49 And this is still a small scale disaster because the social media algorithms that created all
    1:19:56 these social chaos over the last 10 years, they are very, very primitive AI.
    1:20:03 This is like the amoebas of if you think about the development of AI as an evolutionary
    1:20:06 process, for this is still the amoeba stage.
    1:20:12 The amoeba being the very simple, the very simple life forms, the beginning, like a single
    1:20:13 cell life form.
    1:20:17 We are still in evolutionary terms, organic evolution.
    1:20:23 We are like billions of years before we will see the dinosaurs and the mammals or the humans.
    1:20:29 But digital evolution is billions of times faster than organic evolution.
    1:20:37 So the distance between an AI amoeba and the AI dinosaurs could be covered in just a few
    1:20:39 decades.
    1:20:48 If chat GPT is the amoeba, how would the AI Tyrannosaurus Rex would look like?
    1:20:54 And this is where the alignment problem becomes really disconcerting.
    1:21:01 Because if so much damage was done by giving kind of the wrong goal to a primitive social
    1:21:11 media algorithm, what would be the results of giving a misaligned goal to a T-Rex AI
    1:21:13 in 20 or 30 years?
    1:21:18 The issue at the heart of this is some people might think, OK, just give it a different goal.
    1:21:22 But when you’re dealing with private companies who are listed on the stock market, there really
    1:21:24 is only one goal that keep that.
    1:21:25 Make money.
    1:21:26 Exactly.
    1:21:27 That benefits the market.
    1:21:32 So all of the platforms have to say the goal of this platform is to make more money and
    1:21:34 to get more attention.
    1:21:36 Because also it’s mathematically easy.
    1:21:45 There is a huge, huge problem in how to define for AIs and algorithms the goal in a way they
    1:21:47 can understand.
    1:21:53 Now the great thing about make money or increase user engagement is that it’s very easy to
    1:21:56 measure it mathematically.
    1:22:03 One day you have a million hours being watched on YouTube, then a year later it’s 2 million.
    1:22:06 Very easy for the algorithm to see, hey, I’m making progress.
    1:22:12 But let’s say that Facebook would have told its algorithm, increase user engagement in
    1:22:17 a way that doesn’t undermine democracies.
    1:22:19 How do I measure that?
    1:22:24 Who knows what is the definition for the robustness of democracy?
    1:22:25 Nobody knows.
    1:22:32 So defining the goal for the algorithm as increase user engagement but don’t harm democracy
    1:22:34 almost impossible.
    1:22:40 This is why they go for the kind of easy goals which are the most dangerous.
    1:22:44 But even in that scenario, if I’m the owner of a social network and I say increase user
    1:22:50 engagement but don’t harm democracy, the problem I have is my competitor who leaves out the
    1:22:55 second part and just says increase user engagement is going to beat me because they’re going
    1:22:59 to have more users, more eyeballs, more revenue, advertisers are going to be happier, then
    1:23:01 my company is going to falter, investors are going to pull out.
    1:23:06 That’s a question because there are two things to take into consideration.
    1:23:08 First of all, you have governments.
    1:23:16 Governments can regulate and they can penalize a social media company that defines goals
    1:23:18 in a socially responsible way.
    1:23:25 Just as they penalize newspapers or TV stations or car companies that behave in an antisocial
    1:23:27 way.
    1:23:36 The other thing is that humans are not stupid and self-destructive that if we would like
    1:23:43 to have better products in the sense of also socially better products.
    1:23:49 I gave earlier the example with food diets, I think how much, yes, the food companies
    1:23:56 they discovered that if they feel a product artificially with lots of fat and sugar and
    1:23:59 salt, people would like it.
    1:24:03 But people discovered that this is bad for their health.
    1:24:09 You now have a huge market for diet products and people are becoming very aware of what
    1:24:10 they eat.
    1:24:13 The same thing can happen in the information market.
    1:24:19 The cost of those, 70, 80% of people in the US have chronic disease and are obese and
    1:24:22 life expectancy is now, looks like it’s going the other way a little bit in the Western
    1:24:23 world.
    1:24:37 I feel like with policing consumption of goods like alcohol, nicotine, food seems much more
    1:24:44 simple than policing information and the flow of information.
    1:24:51 Beyond racism or inciting violence, I don’t know how you police.
    1:25:01 I already covered the two most basic and powerful tools are to hold companies liable for the
    1:25:07 actions of their algorithms, not for the content that the users produce, but for the actions
    1:25:09 of the algorithms.
    1:25:14 I don’t think we should penalize Twitter or Facebook.
    1:25:22 If somebody post a racist post, I would be very careful about penalizing Facebook for
    1:25:26 that, because then who decides what is racism and so forth.
    1:25:32 But if the algorithm of Facebook deliberately spreads some racist conspiracy theory, that’s
    1:25:33 the algorithm.
    1:25:35 That’s not human free speech.
    1:25:38 How do you know it’s a racist conspiracy theory, though?
    1:25:39 Okay.
    1:25:43 Now we get to the difficult conversation, but this is something that we have the codes
    1:25:44 for.
    1:25:51 And I would be very careful about having the courts judge on the content of the production
    1:25:53 of individual users.
    1:26:03 But when it comes to algorithms deliberately, routinely spreading a particular type of information
    1:26:06 like a conspiracy theory, we can involve the courts.
    1:26:12 The key issue is who has liability, that it’s the company that is liable for what the algorithm
    1:26:19 is doing and not the human individual liable for what they are saying.
    1:26:25 And another key distinction here is between private and public.
    1:26:30 Like part of the problem is the erasure of the boundary between the two.
    1:26:36 I think that humans have a right to stupidity in private.
    1:26:41 That in your private space, with your friends and with your family, you have a right to
    1:26:42 stupidity.
    1:26:44 You can say stupid things.
    1:26:46 You can tell racist jokes.
    1:26:47 You can tell homophobic jokes.
    1:26:48 It’s not good.
    1:26:49 It’s not nice.
    1:26:50 But you’re a human being.
    1:26:52 You’re allowed to do that.
    1:26:54 But not in public.
    1:27:02 I mean, even for politicians, like as a gay person, if the prime minister tells a homophobic
    1:27:05 joke in private, I don’t need to care about that.
    1:27:07 That’s his or her business.
    1:27:11 But if they say it in public on television, that’s a huge problem.
    1:27:17 Now, traditionally, it was very easy to distinguish private from public.
    1:27:20 You are in your private house with a group of friends.
    1:27:23 You say something stupid, that’s private.
    1:27:25 It’s nobody’s business.
    1:27:30 You go to the town square and you stand on a pedestal and you shout something to thousands
    1:27:31 of people.
    1:27:32 That’s public.
    1:27:38 Here you can be punished if you say something racist or homophobic or outrageous.
    1:27:40 But it was easy for you to know.
    1:27:46 Now the problem is you go, let’s say on WhatsApp, you think you’re just talking with two of
    1:27:49 your friends and you say something really stupid.
    1:27:54 And then it gets viral and it’s all over the place.
    1:27:58 And I don’t have an easy solution for that.
    1:28:08 But one measure which is adopted by some governments is, for instance, that people who have a large
    1:28:14 following, they are held to a different standard than people who don’t.
    1:28:20 Even the most basic thing of identifying yourself as a human being.
    1:28:25 We don’t want that everybody would have to get some certification from the government
    1:28:28 to talk with their friends on WhatsApp.
    1:28:34 But if you have 100,000 followers online, we need to know that you’re not a bot.
    1:28:36 That you’re actually a human being.
    1:28:41 And again, this is not covered by freedom of speech because bots don’t have freedom of
    1:28:42 speech.
    1:28:46 This slippery slope, right, because I’ve gone back and forth on this argument of anonymity
    1:28:50 and whether it’s a good thing or a bad thing for social networks and the rebuttal that
    1:28:57 I got when I lent to the side of ideaing people, is that totalitarian governments will use
    1:29:00 that as a way to basically punish the people who are speaking about it.
    1:29:03 The totalitarian governments are doing it whether we like it or not.
    1:29:08 It’s not a question that if the British do it, then the Russians will say, OK, so we’ll
    1:29:09 also do it.
    1:29:11 The Russians are doing it anyway.
    1:29:12 Well Americans start to do it.
    1:29:17 Well they start to, if someone speaks out against Trump and he has access to their identity
    1:29:20 and information, can he go look at them and get them arrested?
    1:29:26 If we reach that point when the courts will allow such a thing, then we are in very deep
    1:29:29 trouble already.
    1:29:36 And what we should realize is that with the surveillance technology now in existence,
    1:29:44 a totalitarian government has so many ways to know who you are that it’s not the main
    1:29:45 issue.
    1:29:50 You talked about the platforms being responsible for the consequences.
    1:29:51 Yes.
    1:29:56 In the UK over the last month, we’ve had, I don’t know if you’ve heard, riots and I
    1:30:01 think it was all triggered originally when there was news that broke that someone had
    1:30:07 murdered some young children and there was a confusion or sort of a misinformation around
    1:30:10 that person’s religion and that meant that people proem-
    1:30:17 So that’s an excellent example because if I personally, privately say to just two of
    1:30:23 my friends, I think the person who did it is ex, I don’t think you should be persecuted
    1:30:24 for that.
    1:30:28 I could say it in my private living room and it’s the same thing if I say it on WhatsApp
    1:30:37 or on Facebook, but if a Facebook algorithm picks up this piece of fake news and starts
    1:30:46 recommending it to more and more users, then Facebook is liable for the action of its algorithms.
    1:30:51 You should be able to take it to court and say the algorithm deliberately recommended
    1:30:54 a piece of fake news.
    1:31:02 And again, if the fake news was produced by an influencer with a million followers, then
    1:31:05 it’s also, he’s also liable for that.
    1:31:13 But if a private individual in a private setting said something which is not true, it’s
    1:31:21 fake news and then an algorithm deliberately spread it, the main fault is with the algorithm
    1:31:28 and the people who should be in jail are the managers of the company that owns this algorithm
    1:31:32 and not the individual who uttered the words.
    1:31:38 Going back to the riots issue, let’s say that, I don’t know, the Guardian on the day
    1:31:44 of the riots decided to pick up a piece of this fake news and publish it on its front
    1:31:47 page.
    1:31:53 And they now take the editor of the Guardian to court and he says, but I didn’t write
    1:31:59 it, I just found this piece of fake news and decided to put it on the front page of the
    1:32:00 Guardian.
    1:32:07 Now, it would be obvious to us that the editor did something very, very, very wrong and he
    1:32:10 might or she might have to sit in jail.
    1:32:15 And it’s not the problem of the person who originally produced the piece of fake news.
    1:32:19 If you’re the editor of one of the biggest newspaper in the country and you decide to
    1:32:25 publish something on your front page, you had better be very, very sure that what you’re
    1:32:29 publishing is the truth, especially if it can incite to violence.
    1:32:32 How would a social network owner know that?
    1:32:35 How would they be able to verify that everything is true at that scale?
    1:32:44 Not everything, but if, for instance, something is likely to lead to violence, it’s a precautionary
    1:32:45 principle.
    1:32:47 First of all, do no harm.
    1:32:54 Again, I’m not asking Facebook to censor the piece of fake news.
    1:33:00 I’m only asking it, don’t get your algorithms to spread it on purpose in order to get user
    1:33:03 engagement and make a lot of money.
    1:33:06 If you are not sure about it, just don’t spread it.
    1:33:08 It’s as easy as that.
    1:33:13 How does it know it’s fake news versus it thinking that it’s actually really important
    1:33:14 life-saving news?
    1:33:18 So, for example, that’s the responsibility of the company.
    1:33:23 Again, how does the editor of the Guardian know of the financial times or of the Sunday
    1:33:28 times, how do they know if something is true and if something should be published on the
    1:33:29 front page?
    1:33:36 If you are now managing a social media company, you are managing one of the most powerful
    1:33:41 newspapers in the world and you should have the same kind of responsibilities and the
    1:33:42 same kind of expertise.
    1:33:48 If you have no idea how to judge whether an algorithm should recommend something to
    1:33:51 millions of people, you’re in the wrong business.
    1:33:54 If you can’t stand the heat, get out of the kitchen.
    1:33:56 Don’t run a social media company.
    1:34:00 If you don’t know what should be shown to millions of people.
    1:34:04 One of the, it’s very pertinent because, obviously, Mark Zuckerberg’s letter that he wrote this
    1:34:11 week says, “I was approached by the FBI who told me that Russia were trying to influence
    1:34:17 the elections and they were given some information that there was this laptop story, Joe Biden,
    1:34:22 Hunter Biden, who’s Joe Biden’s son, had this laptop story, which Facebook did know
    1:34:28 if it was real or not and they thought maybe it was a Russian plant, i.e. Russia had put
    1:34:31 the story there to try and make sure Joe Biden didn’t win the elections.
    1:34:36 So Facebook deprioritised it, stopped it going viral and suppressed it.
    1:34:40 It turns out it was a real story and it wasn’t fake.
    1:34:45 And Mark Zuckerberg says he regrets suppressing it because it was in fact a real story and
    1:34:49 in suppressing it, he kind of influenced the election to some degree.
    1:34:53 So, it’s so complicated to the point that I just can’t…
    1:34:56 It’s complicated to run a big media company.
    1:34:57 If you do…
    1:35:02 It’s complicated to run the Wall Street Journal or Fox News and then what happens if the FBI
    1:35:08 comes to Fox News or comes to the Wall Street Journal and tells them, “Look, there is this
    1:35:13 story planted by the Russians, don’t encourage it.”
    1:35:17 And later on, it turns out that it was wrong.
    1:35:18 Could happen.
    1:35:22 And as the manager of the Wall Street Journal, you need to deal with it.
    1:35:25 And do I trust the FBI under what conditions?
    1:35:26 Sometimes they should.
    1:35:27 Sometimes they should be suspicious.
    1:35:31 I feel like you’re going to end up in jail, editor of the Wall Street Journal.
    1:35:35 You’re going to end up in jail either way, because either way you’re influencing elections
    1:35:36 and if you influence…
    1:35:38 But that’s the business.
    1:35:45 The real problem is when you have extremely powerful people like Zuckerberg or Elon Musk
    1:35:49 that pretend that they don’t have power, that they don’t have influence, that they
    1:35:56 don’t shape elections, we know for centuries that the owners and editors of newspapers,
    1:36:01 they shape elections and therefore we hold them to certain standards.
    1:36:08 And now the owners and managers of platforms like Twitter and YouTube and Facebook, they
    1:36:14 have more power than the New York Times or the Guardian or the Wall Street Journal.
    1:36:19 And they should be held to at least the same degree of accountability.
    1:36:22 And their shtick that, “Oh, we are just a platform.
    1:36:24 We just allow everybody to publish what they want.
    1:36:26 It doesn’t work like that.”
    1:36:30 And we don’t accept it with traditional media.
    1:36:33 So why should we accept it?
    1:36:37 That’s the whole trick of these tech companies that again, we have thousands of years of
    1:36:42 history and they tell us, “Oh, it doesn’t apply to us.”
    1:36:46 Like if you have a traditional industry like cars, it’s obvious to everybody, you cannot
    1:36:52 put a new car on the road unless you made some safety checks to make sure the car is
    1:36:53 safe.
    1:36:59 You cannot put a new medicine on the market or a new vaccine on the market without safety.
    1:37:00 That’s obvious, right?
    1:37:05 But when it comes to algorithms, no, no, no, no, that’s a different set of rules.
    1:37:07 You can put any algorithm you want on the market.
    1:37:09 You don’t need any safety rules.
    1:37:13 And even more basic than that, you think about something like theft.
    1:37:17 You have the 10 commandments, don’t steal.
    1:37:20 And you know, people know, yes, you shouldn’t steal until it comes to information.
    1:37:23 Oh, no, no, no, no, it doesn’t apply to information.
    1:37:28 I can take your information and without your permission, do all kinds of things with it
    1:37:30 and sell it to third parties.
    1:37:32 And this is not stealing.
    1:37:35 Don’t steal doesn’t apply to my line of business.
    1:37:41 And this is what the tech giants have been doing in many cases over the last decade or
    1:37:47 two, telling us that history doesn’t apply to them, that all the wisdom that humanity
    1:37:54 gained in a very painful way over centuries and thousands of years of dealing with dictatorships
    1:37:59 and with whatever, it doesn’t apply to the new technology.
    1:38:00 And it does.
    1:38:01 It does apply.
    1:38:07 Do you ever feel tempted to just log off and just like go live in a field somewhere, maybe
    1:38:11 like a desert, maybe just create a little bit of a cult and I do it every year.
    1:38:12 Oh, really?
    1:38:17 Yeah, I take a long meditation retreat of between 30 days and 60 days.
    1:38:21 Like this year I plan in December after the book tour is over to go 60 days from meditation
    1:38:29 retreat in India and just completely disconnect no smartphone, no internet, not even books
    1:38:35 or writing paper, just information fast.
    1:38:37 Why?
    1:38:38 It’s good for the mind.
    1:38:42 Again, like with food, too much in isn’t good for us.
    1:38:45 We need time to digest and to detoxify.
    1:38:48 And it’s true of the mind as well.
    1:38:54 If you just keep bombarding it with more, you get addicted to the wrong things.
    1:39:03 You develop bad habits and you need, or at least I need, time off in order to really
    1:39:13 kind of digest everything that happened and to decide what I want and what I don’t want,
    1:39:19 what kind of habits, addictions I should try to be rid of.
    1:39:23 And also to get to know my own mind.
    1:39:33 When the mind is constantly bombarded by information from outside, it’s so noisy you
    1:39:38 cannot get to know it because there is so much noise.
    1:39:49 But when the noise goes away, then you can start to understand what is the mind?
    1:39:50 How does it function?
    1:39:51 How does it work?
    1:39:53 Where do thoughts come from?
    1:39:54 What is fear?
    1:39:55 What is anger?
    1:40:02 When you’re boiling with anger because of something you now read, you are focused on the object
    1:40:09 of your anger, but you can’t understand the anger itself, the anger controls you.
    1:40:15 When you have an information fast, you can just observe what happens to me when I’m
    1:40:17 angry.
    1:40:20 What happens to my mind, to my body?
    1:40:22 How does it control me?
    1:40:28 And this is more important than any angry story in the world, to understand what anger
    1:40:29 actually is.
    1:40:30 It’s very, very difficult.
    1:40:38 How many times do people stop and just try to get to know their anger, and not the object
    1:40:39 of the anger.
    1:40:40 This is what we do all the time.
    1:40:41 We kind of replay.
    1:40:45 We heard something terrible that a politician we don’t like, I don’t know, somebody is angry
    1:40:46 about Trump.
    1:40:49 So he would replay it again and go, “Oh, he said like this, he did like this, he will
    1:40:51 do this, he will do that.”
    1:40:54 And you don’t get to know your anger that way.
    1:40:59 I have about 50 different companies in my portfolio at Flight Group now.
    1:41:03 Some of which I’ve invested in, and some of which I’ve co-founded or founded myself.
    1:41:07 One thing I’ve noticed is that most companies don’t put enough effort into the hiring process.
    1:41:12 In my mind, the first and most critical thing in business is assembling your group of people
    1:41:15 because the definition of the word company is group of people.
    1:41:19 And throughout all of my companies, whenever I’m looking to hire someone, my first port
    1:41:23 of call is LinkedIn jobs, so I’m happy to say I’m also a sponsor of this podcast.
    1:41:28 They’ve helped us source professionals who we truly can’t find anywhere else, even those
    1:41:32 who aren’t actively searching for a new job, but who might be open to a perfect role.
    1:41:36 In fact, over 70% of LinkedIn users don’t visit other leading job sites, so if you’re
    1:41:40 not looking on LinkedIn, you’re probably looking in the wrong place.
    1:41:45 So today, I’m giving the Diary of a CEO community a free LinkedIn job post.
    1:41:52 Head to LinkedIn.com/doacnow, and let me know how you get on, terms and conditions apply.
    1:41:55 So interesting, I was playing out the scenarios in my head as you were speaking of this future
    1:41:58 where there’s almost these two species of human.
    1:42:05 You have one species of human who are connected to the information highway through the internet,
    1:42:07 through the neural link in their brain.
    1:42:11 That’s just like they’re hooked, and the algorithm is feeding them information, and they’re acting
    1:42:12 upon it, and they’re feeding it.
    1:42:16 And then you have this other group of people who decided to reject that, who didn’t get
    1:42:21 the neural link, who aren’t trying to interface with AI, and that are living in a tribe in
    1:42:22 some jungle somewhere.
    1:42:24 And I like, my girlfriend said this to me many years ago, she’s going, “I think there’s
    1:42:25 going to be a split.”
    1:42:27 And I kind of like, whatever.
    1:42:33 But now I’m like, I can see why, as things get more extreme, you just go, “You know what,
    1:42:36 I’m going to make a decision here.”
    1:42:39 And especially when I saw the neural link that Elon Musk’s working on that allows you
    1:42:42 to control computers with your brain, I sat down.
    1:42:45 The computer to control your brain also, it goes both ways.
    1:42:46 Yeah, it goes both ways.
    1:42:47 You’re right, I actually didn’t think about that.
    1:42:51 But I just imagined, and this is a question for everyone listening, if there’s you and
    1:42:56 me, and I have the chip in my brain that now humans have in their brain that they’re using
    1:43:03 to control computers with, I am a different species to you because I can control my car
    1:43:08 downstairs, I can control the lights in this room, I can ask my brain questions and get
    1:43:09 the answers.
    1:43:16 My IQ becomes 5,000, yours is still 150, or 200, yours is probably 250.
    1:43:20 But I’m a different species to you, I have such a huge, competitive advantage over you
    1:43:26 that if you don’t get the chip then you’re screwed.
    1:43:27 That’s speciation.
    1:43:28 Yeah.
    1:43:32 Again, on a small scale we saw it before in history, there are the people who adopted
    1:43:37 the written document and the people who rejected it, and they are not with us anymore.
    1:43:43 Because the people who adopted the written document, they built these kingdoms and empires
    1:43:47 and they conquered everybody else.
    1:43:51 But we are in danger of the same thing happening, and this is not a good thing, because it’s
    1:43:55 not like life was better for the people with the documents.
    1:44:01 In many cases life was better for the hunter-gatherers who lived before.
    1:44:02 So what’s the solution?
    1:44:08 If I had to, you know, having read your book, Brilliant Book, Nexus, a brief history of information
    1:44:14 that works from the Stone Age to AI, what is the solution?
    1:44:20 How do we stop the alignment problems, us all becoming paperclips, the social chaos,
    1:44:23 the misinformation, the silicon curtain as you talk about in the book?
    1:44:26 How do we stop these things just drawing our way?
    1:44:27 Is there hope?
    1:44:28 Are you optimistic?
    1:44:32 I mean, the key is cooperation, is connection between humans.
    1:44:36 I mean, the humans are still more powerful than the AIs.
    1:44:42 The problem is that we have divided against each other, and the algorithms unintentionally
    1:44:44 are increasing the divide.
    1:44:52 Again, this is the oldest rule of every empire is divide and rule.
    1:44:55 This was the rule of the Romans, of the British Empire.
    1:45:00 If you want to rule a place, you divide the people of that place against one another, and
    1:45:03 then it’s easy to manipulate and control them.
    1:45:08 This is now happening to the entire human species with AI, that just as we had kind
    1:45:15 of the Iron Curtain in the Cold War, now we have the Silicon Curtain, dividing not just
    1:45:21 China from the US, but also Democrats from Republicans, also one person from another
    1:45:29 person, and all of us from the AIs, which increasingly make the decisions about all that.
    1:45:36 We still have the power for, I don’t know, five years, 10 years, 20 years to make sure
    1:45:40 it doesn’t go in dystopian direction, but for that, we need to cooperate.
    1:45:42 Are you optimistic?
    1:45:43 I try to be a realist.
    1:45:49 I mean, the last few, I mean, I just came from Israel, and I saw a country destroying
    1:45:53 itself, for no good reason whatsoever.
    1:46:01 It’s a country that just pressed the self-destruct button, and for no good reason, and it can
    1:46:02 happen on a global scale.
    1:46:04 What do you mean it pressed the self-destruct button?
    1:46:10 It’s not just the war between Israelis and Palestinians, but Israeli society turning
    1:46:16 against itself, greater and greater division and animosity.
    1:46:26 And it’s like a dark hole of anger and of violence, which is sucking more and more people
    1:46:27 in.
    1:46:34 All over the world, you now feel the shockwaves from this dark hole in the Middle East.
    1:46:36 And there is no good reason.
    1:46:42 There is no objective reason, if I say something about the Israeli-Palestinian conflict.
    1:46:44 There is no objective reason for it.
    1:46:49 It’s not like there is not enough land between the Mediterranean and the Jordan River that
    1:46:53 people have to fight for the little land there is, or that there is not enough food.
    1:46:55 There is enough food for everyone to eat.
    1:47:00 There is enough land to build houses and hospitals and schools for everyone.
    1:47:01 Why do people fight?
    1:47:05 Because of different stories in their minds.
    1:47:09 They have these different mythologies that God gave this whole place just to us.
    1:47:12 You have no right to be here.
    1:47:15 And they fight over that.
    1:47:21 And this is a local, original tragedy.
    1:47:22 It can happen on a global scale.
    1:47:29 Again, if something ultimately destroys us, it will be our own delusions, not the AIs.
    1:47:36 The AIs, they get their opening because of our weaknesses, because of our delusions.
    1:47:39 Yvon, thank you so much for writing a book.
    1:47:43 I think this book is one of the most well-timed books that I’ve ever come across because of
    1:47:46 everything that’s happening in the world right now.
    1:47:50 It really helped me to understand that the problem isn’t necessarily me versus you if
    1:47:52 you’re on the other side of the aisle.
    1:47:57 The problem is information, the networks of information that we consume, who’s controlling
    1:48:00 those networks of information.
    1:48:05 Somebody’s manipulating us to be on different sides, not just to be on different sides,
    1:48:06 but to see each other as enemies.
    1:48:09 And right now that’s a person.
    1:48:10 But it might not be.
    1:48:12 Soon it might not be a person, no.
    1:48:16 And understanding that I think helps us focus on the root cause of issues that are sometimes
    1:48:18 hard to identify.
    1:48:20 I think the problem is my neighbor.
    1:48:22 I think it’s that person with different color skin.
    1:48:26 But actually, if you look one level deeper, it’s the information networks and what I’m
    1:48:31 being exposed to that are brainwashing me and creating those stories.
    1:48:34 And as you talk about in your previous book, stories are ultimately what are running the
    1:48:35 world.
    1:48:39 And it’s this wonderful, the Nexus is just a wonderful book and a wonderful time that
    1:48:46 helps us to access this knowledge of the power of information and how it impacts democracy
    1:48:52 and relationships and society and business and everything in between in a way that I
    1:48:56 hope will lead to action.
    1:48:59 And I think that is something to be optimistic about.
    1:49:00 Yeah.
    1:49:07 And ultimately, I think most humans are good, good people.
    1:49:12 When you give people bad information, they made bad decisions.
    1:49:15 The problem is not with the humans, it’s with the information.
    1:49:16 Amen.
    1:49:20 Yvonne, we have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question
    1:49:22 for the next guest not knowing who they’re going to be leaving it for.
    1:49:23 Oh, OK.
    1:49:33 And the question left for you is, what does it mean to be strong?
    1:49:48 To accept reality as it is, to deal with reality without trying to hide it, disappear it, put
    1:49:51 a veil over it.
    1:49:55 So interesting.
    1:49:57 I think you’re right.
    1:49:58 I think you’re right.
    1:50:06 Certainly not the answer I would have given, but, you know, you can, what would you say?
    1:50:10 Oh, what do I say?
    1:50:15 I guess I probably would have spoken to like perseverance in the face of a lot of different
    1:50:16 difficulties.
    1:50:21 This is information, but it’s just that idea of like persevering towards whatever your
    1:50:26 subjective goal is in the face of and in spite of a variety of different difficulties.
    1:50:32 Maybe that strength so that could be raising a kid or it could be going to the gym or whatever.
    1:50:37 But I like your definition as well, because I think it’s much more important in the times
    1:50:38 we find ourselves in.
    1:50:42 And honestly, as a podcast, you sometimes feel like you’re caught right in the middle
    1:50:45 of it, because I think everyone’s trying to figure out if I’m like on the right wing,
    1:50:46 on the left wing.
    1:50:50 If I believe this, if I endorse every guest that I sit with, and you almost have to try
    1:51:01 and remain impartial, but it’s very, very difficult to, for people to understand that,
    1:51:05 because they want you to fit somewhere, and they want to.
    1:51:06 That’s weakness.
    1:51:12 I mean, you have a lot of people who claim to be very strong, who admire strength as
    1:51:20 a value, but they can’t deal with parts of reality that don’t fit into their worldview
    1:51:22 or their desire.
    1:51:27 And they think that strength is, I have the strength to just make these parts of reality
    1:51:29 disappear.
    1:51:31 And no, this is weakness.
    1:51:38 And sorry for going back to that, but this is also the war, like what is war is trying
    1:51:42 to disappear a part of reality that you don’t like.
    1:51:46 In this case, an entire people, I don’t like these people.
    1:51:48 I don’t think they should be in reality.
    1:51:51 So I try to make them disappear.
    1:51:54 And people say, oh, he’s a very strong leader.
    1:51:55 He’s not.
    1:51:57 He’s a very weak leader.
    1:52:01 That a strong leader would be able to acknowledge, no, these people exist.
    1:52:03 They are part of reality.
    1:52:07 Let’s now find out how do we live with them?
    1:52:09 Amen.
    1:52:13 Your book, Nexus, a brief history of information networks from the Stone Age to AI is a must-read
    1:52:17 for everybody that listens to this podcast and that has any interest in these subjects
    1:52:18 at all.
    1:52:21 It’s endorsed by two of my favorite people, Mustafa Solomon, but also Stephen Fry and
    1:52:22 Roy Street.
    1:52:23 He’s a great person as well.
    1:52:28 And it’s endorsed for a very good reason because it’s a completely mind expanding book written
    1:52:32 from someone who only writes exceptional culture shifting books.
    1:52:36 So I’m going to link it below and I highly recommend anybody that’s listened to this conversation
    1:52:41 and that’s interested in this subject matter to go and get this book right now.
    1:52:44 It’s available right now for pre-order and then it’s shipping in five days from now
    1:52:45 when it releases.
    1:52:50 So be the first to read it and hopefully be the first to understand and action some of
    1:52:52 the things that you learn in this book.
    1:52:54 Yvonne, thank you so much for your time.
    1:52:59 Thank you.
    1:53:00 Isn’t this cool?
    1:53:04 Every single conversation I have here on the Diary of a CEO at the very end of it, you’ll
    1:53:10 know, I asked the guest to leave a question in the Diary of a CEO and what we’ve done
    1:53:15 is we’ve turned every single question written in the Diary of a CEO into these conversation
    1:53:18 cards that you can play at home.
    1:53:23 So you’ve got every guest we’ve ever had, their question and on the back of it, if
    1:53:30 you scan that QR code, you get to watch the person who answered that question.
    1:53:36 They’re finally revealing all of the questions and the people that answered the question.
    1:53:43 The brand new version two updated conversation cards are out right now at theconversationcards.com.
    1:53:45 They’ve sold out twice instantaneously.
    1:53:49 So if you are interested in getting hold of some limited edition conversation cards,
    1:54:08 I really, really recommend acting quickly.
    1:54:15 Thank you.
    Con người vẫn mạnh mẽ hơn các trí tuệ nhân tạo. Vấn đề là chúng ta đang chia rẽ nhau và các thuật toán đang lợi dụng những điểm yếu của chúng ta. Điều này rất nguy hiểm vì một khi bạn tin rằng những người không nghĩ giống bạn là kẻ thù của bạn, nền dân chủ sẽ sụp đổ và cuộc bầu cử sẽ trở thành một cuộc chiến. Vì vậy, nếu có điều gì đó cuối cùng tiêu diệt chúng ta, đó sẽ là những ảo tưởng của chính chúng ta, chứ không phải là các trí tuệ nhân tạo. Chúng ta có một cuộc bầu cử lớn ở Hoa Kỳ. Vâng, nền dân chủ ở Hoa Kỳ khá mong manh. Nhưng, vấn đề lớn là, nếu như… Chắc chắn điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Bạn, Noah Harari hói, tác giả của một số cuốn sách phi hư cấu có ảnh hưởng nhất thế giới hiện nay và hiện đang đi đầu trong việc khám phá sức mạnh định hình thế giới của trí tuệ nhân tạo và cách mà nó vượt xa bất cứ điều gì mà nhân loại từng phải đối mặt trước đây. Là một mạng xã hội trên thế giới, họ sẽ thực sự hướng tới tự do ngôn luận. Bạn nghĩ sao về điều đó? Vấn đề không phải là con người. Vấn đề là các thuật toán. Hãy để tôi giải thích điều này. Trong thập kỷ 2010, đã có một cuộc chiến lớn giữa các thuật toán để thu hút sự chú ý của con người. Bây giờ các thuật toán đã phát hiện ra rằng khi nhìn vào lịch sử, cách dễ nhất để thu hút sự chú ý của con người là nhấn vào nút sợ hãi, nút thù hận, nút tham lam. Vấn đề là có sự không phù hợp giữa mục tiêu được định nghĩa cho thuật toán và lợi ích của xã hội loài người. Nhưng đây là cách mà nó trở nên thực sự đáng lo ngại. Bởi vì nếu như đã có quá nhiều thiệt hại xảy ra do việc đưa ra mục tiêu sai cho một thuật toán mạng xã hội nguyên thủy, thì kết quả sẽ như thế nào với trí tuệ nhân tạo trong 20 hoặc 30 năm tới? Vậy giải pháp là gì? Chúng ta đã ở trong tình huống này nhiều lần trước đây trong lịch sử và câu trả lời luôn giống nhau, đó là… Bạn có lạc quan không? Tôi cố gắng là một người thực tế. Đây là một câu mà tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói trong đời. Chúng tôi vừa đạt 7 triệu người đăng ký trên YouTube và tôi muốn gửi lời cảm ơn lớn đến tất cả các bạn đã xuất hiện ở đây mỗi thứ Hai và thứ Năm để xem các cuộc trò chuyện của chúng tôi.
    Từ đáy lòng mình, nhưng cũng thay mặt cho đội ngũ của tôi, những người mà bạn không phải lúc nào cũng gặp, hiện có gần 50 người đứng sau “Nhật ký của một CEO” đang làm việc để thực hiện điều này. Vì vậy, từ tất cả chúng tôi, xin cảm ơn bạn rất nhiều. Chúng tôi đã tổ chức một buổi rút thăm vào tháng trước và đã trao giải thưởng cho những người đăng ký theo dõi chương trình cho đến khi đạt 7 triệu người đăng ký. Và các bạn đã yêu thích buổi rút thăm đó đến mức chúng tôi sẽ tiếp tục tổ chức. Vì vậy, mỗi tháng, chúng tôi sẽ trao những giải thưởng mà tiền không thể mua được, bao gồm các cuộc gặp gỡ với tôi, lời mời tham dự các sự kiện của chúng tôi, và những phiếu quà tặng trị giá một nghìn bảng cho bất kỳ ai đăng ký theo dõi “Nhật ký của một CEO”. Hiện tại có hơn 7 triệu bạn. Nhưng nếu bạn quyết định đăng ký hôm nay, bạn có thể trở thành một trong những người may mắn đó. Cảm ơn bạn từ đáy lòng mình. Hãy bắt đầu cuộc trò chuyện. Mười năm trước, bạn đã làm một video có tiêu đề “Tại sao con người điều hành thế giới”. Đó là một bài TED talk rất nổi tiếng mà bạn đã thực hiện. Sau khi đọc cuốn sách mới của bạn, “Nexus”, tôi muốn hỏi bạn một câu hỏi hơi khác, đó là, bạn có còn tin rằng sau 10 năm nữa, con người sẽ vẫn cơ bản điều hành thế giới không? Tôi không chắc. Nó phụ thuộc vào những quyết định mà tất cả chúng ta sẽ đưa ra trong những năm tới, nhưng có khả năng câu trả lời là không, rằng sau 10 năm, các thuật toán và trí tuệ nhân tạo sẽ điều hành thế giới. Tôi không nghĩ đến một kịch bản khoa học viễn tưởng kiểu Hollywood nào đó về một siêu máy tính lớn chinh phục thế giới, mà giống như một bộ máy quan liêu của các trí tuệ nhân tạo, rằng chúng ta sẽ có hàng triệu quan chức AI ở khắp mọi nơi, trong các ngân hàng, trong chính phủ, trong doanh nghiệp, trong các trường đại học, đưa ra ngày càng nhiều quyết định về cuộc sống của chúng ta, rằng mỗi ngày sẽ có những quyết định, liệu có cho chúng ta một khoản vay hay không, liệu có chấp nhận chúng ta vào một công việc hay không, và chúng ta sẽ thấy ngày càng khó khăn hơn để hiểu được logic, lý do, tại sao thuật toán từ chối cho chúng ta một khoản vay, tại sao thuật toán lại chấp nhận người khác vào công việc, và bạn vẫn có những nền dân chủ với…
    Có những người bỏ phiếu cho tổng thống hoặc thủ tướng này, nhưng nếu hầu hết các quyết định được đưa ra bởi trí tuệ nhân tạo (AI), và con người, bao gồm cả các chính trị gia, gặp khó khăn trong việc hiểu lý do tại sao AI lại đưa ra một quyết định cụ thể, thì quyền lực sẽ dần dần chuyển từ nhân loại sang những trí tuệ ngoài hành tinh mới này.
    Trí tuệ ngoài hành tinh?
    Vâng, tôi thích nghĩ về AI, tôi biết rằng từ viết tắt là trí tuệ nhân tạo, nhưng tôi nghĩ rằng chính xác hơn khi coi nó như một trí tuệ ngoài hành tinh, không phải theo nghĩa đến từ không gian bên ngoài, mà theo nghĩa nó đưa ra quyết định theo cách hoàn toàn khác biệt so với tâm trí con người.
    Nhân tạo có nghĩa là chúng ta thiết kế nó, chúng ta kiểm soát nó, một cái gì đó nhân tạo được tạo ra bởi con người.
    Theo từng năm trôi qua, AI đang trở nên ít nhân tạo hơn và ngày càng trở nên giống như trí tuệ ngoài hành tinh.
    Vâng, chúng ta vẫn thiết kế những AI sơ sinh, nhưng sau đó chúng học hỏi và thay đổi và bắt đầu đưa ra những quyết định bất ngờ, và chúng bắt đầu đưa ra những ý tưởng mới mà hoàn toàn xa lạ với cách làm của con người.
    Có một ví dụ nổi tiếng về trò chơi cờ vây, vào năm 2016, AlphaGo đã đánh bại nhà vô địch thế giới, Lisa Doll, nhưng điều đáng kinh ngạc là cách mà nó đã làm điều đó, vì con người đã chơi cờ vây trong 2.500 năm.
    Một trò chơi trên bàn cờ.
    Một trò chơi trên bàn cờ, một trò chơi chiến lược phát triển ở Trung Quốc cổ đại và được coi là một trong những nghệ thuật cơ bản mà bất kỳ người văn minh nào ở Đông Á cũng phải biết.
    Và hàng chục triệu người Trung Quốc, Hàn Quốc và Nhật Bản đã chơi cờ vây trong nhiều thế kỷ.
    Toàn bộ triết lý đã phát triển xung quanh trò chơi về cách chơi nó.
    Nó được coi là một sự chuẩn bị tốt cho chính trị và cho cuộc sống.
    Và mọi người nghĩ rằng họ đã khám phá toàn bộ lĩnh vực, toàn bộ cảnh quan địa lý của cờ vây.
    Và rồi AlphaGo xuất hiện và cho chúng ta thấy rằng thực ra trong 2.500 năm, con người chỉ khám phá một phần rất nhỏ, một phần rất nhỏ của cảnh quan cờ vây.
    Có những chiến lược hoàn toàn khác nhau về cách chơi trò chơi mà không một con người nào đã nghĩ ra trong hơn 2.000 năm chơi nó. Và AlphaGo đã nghĩ ra điều đó chỉ trong vài ngày. Vì vậy, đây là trí tuệ ngoài hành tinh. Và nếu chỉ là một trò chơi, thì điều tương tự cũng có khả năng xảy ra trong tài chính, trong y tế, trong tôn giáo, tốt hơn hoặc tồi tệ hơn. Bạn đã viết cuốn sách này, Nexus. Nexus. Cách phát âm của nó là gì? Nexus. Tôi không phải là chuyên gia về phát âm. Bạn có thể đã viết nhiều cuốn sách. Bạn là người mà tôi nghĩ, có sự tò mò rộng rãi về bản chất của cuộc sống, nhưng cũng về bản chất của lịch sử. Để bạn viết một cuốn sách chi tiết và toàn diện như vậy, chắc hẳn đã có một lý do khá mạnh mẽ khiến cuốn sách này phải đến từ bạn ngay bây giờ. Và lý do đó là gì? Bởi vì tôi nghĩ chúng ta cần một góc nhìn lịch sử về cuộc cách mạng AI. Ý tôi là, có nhiều cuốn sách về AI. Nexus không phải là một cuốn sách về AI. Nó là một cuốn sách về lịch sử lâu dài của các mạng thông tin. Tôi nghĩ rằng để hiểu điều gì thực sự mới mẻ và quan trọng về AI, chúng ta cần một góc nhìn hàng ngàn năm để quay lại và xem xét các cuộc cách mạng thông tin trước đây, như sự phát minh ra chữ viết, máy in và radio. Và chỉ khi đó, bạn mới thực sự bắt đầu hiểu những gì đang xảy ra xung quanh chúng ta ngay bây giờ. Một điều bạn hiểu, chẳng hạn, là AI thực sự khác biệt. Mọi người so sánh nó với các cuộc cách mạng trước đây, nhưng nó khác biệt vì đây là công nghệ đầu tiên trong lịch sử nhân loại có khả năng đưa ra quyết định độc lập và tạo ra những ý tưởng mới một cách độc lập. Một máy in có thể in cuốn sách của tôi, nhưng nó không thể viết nó. Nó chỉ có thể sao chép ý tưởng của tôi. Một quả bom nguyên tử có thể phá hủy một thành phố, nhưng nó không thể tự quyết định thành phố nào sẽ bị ném bom hoặc tại sao lại ném bom. Và AI có thể làm điều đó. Và hiện tại có rất nhiều sự phấn khích xung quanh AI, vì vậy mọi người bị nhầm lẫn vì họ bây giờ cố gắng bán cho chúng ta mọi thứ như là AI. Giống như bạn muốn bán cái bàn này cho ai đó.
    Ôi, đây là một cái bàn AI.
    Và nước này, đây là nước AI.
    Vậy mọi người, AI là gì?
    Mọi thứ đều là AI.
    Không, không phải mọi thứ.
    Có rất nhiều tự động hóa ngoài kia, mà không phải là AI.
    Nếu bạn nghĩ về một chiếc máy pha cà phê làm cà phê cho bạn, nó thực hiện mọi thứ một cách tự động,
    nhưng nó không phải là AI.
    Nó được lập trình sẵn bởi con người để thực hiện một số việc nhất định, và nó không bao giờ có thể học hỏi hoặc thay đổi
    một cách độc lập.
    Một chiếc máy pha cà phê trở thành AI.
    Nếu bạn đến chiếc máy pha cà phê vào buổi sáng và máy nói với bạn, “Này, dựa trên những gì tôi biết về bạn, tôi đoán bạn sẽ thích một ly espresso.”
    Nó học hỏi điều gì đó về bạn, và nó đưa ra một quyết định độc lập.
    Nó không chờ bạn yêu cầu một ly espresso.
    Và nó thực sự là AI nếu nó nói với bạn, “Tôi vừa nghĩ ra một đồ uống mới.
    Nó gọi là Bofi, và tôi nghĩ bạn sẽ thích nó.”
    Đó thực sự là AI.
    Khi nó đưa ra những ý tưởng hoàn toàn mới, mà chúng tôi không lập trình vào đó và mà chúng tôi
    không lường trước được.
    Và đây là một bước ngoặt trong lịch sử.
    Nó lớn hơn cả máy in.
    Nó lớn hơn cả bom nguyên tử.
    Bạn đã nói rằng chúng ta cần có một góc nhìn lịch sử, và bạn có coi mình là một nhà sử học không?
    Có, nghề nghiệp của tôi là một nhà sử học.
    Đó là kiểu…
    Trong quá trình đào tạo của tôi, tôi ban đầu là một chuyên gia về lịch sử quân sự thời trung cổ.
    Tôi đã viết về các cuộc Thập tự chinh và Chiến tranh Trăm năm, và chiến lược cũng như hậu cần
    của các quân đội Anh đã xâm lược Pháp vào thế kỷ 14.
    Đây là những bài viết đầu tiên của tôi.
    Và đây là loại góc nhìn hoặc kiến thức mà tôi cũng mang đến để cố gắng hiểu
    những gì đang xảy ra bây giờ với AI.
    Bởi vì sự hiểu biết của hầu hết mọi người về AI đến từ việc họ chơi với
    một mô hình ngôn ngữ lớn, như chat GPT hoặc Gemini hoặc Grock hoặc cái gì đó.
    Đó là sự hiểu biết của họ về nó.
    Bạn có thể hỏi nó một câu hỏi, và nó sẽ cho bạn một câu trả lời.
    Đó thực sự là cách mà mọi người nghĩ về AI, và vì vậy thật dễ để trở nên hơi tự mãn với
    nó, hoặc để xem sự chuyển mình công nghệ này như là điều tầm thường.
    Nhưng khi bạn bắt đầu nói về thông tin, và họ nói về sự gián đoạn của dòng chảy thông tin và các mạng lưới thông tin, và khi bạn đưa nó trở lại qua lịch sử, và bạn cho chúng tôi cái nhìn này về thực tế rằng thông tin thực sự gắn kết tất cả chúng ta lại với nhau, thì tôi bắt đầu nghĩ về nó một cách hoàn toàn khác.
    Tôi có hai cách để suy nghĩ về điều này. Một cách là khi bạn nhận ra rằng, như bạn đã nói, thông tin là nền tảng cho mọi thứ, khi bạn bắt đầu làm lung lay nền tảng đó, mọi thứ có thể sụp đổ hoặc thay đổi hoặc một điều gì đó mới có thể xuất hiện.
    Chẳng hạn, nền dân chủ chỉ có thể được thực hiện nhờ công nghệ thông tin. Dân chủ về bản chất là một cuộc trò chuyện, một nhóm người, trò chuyện, nói chuyện, cố gắng đưa ra quyết định cùng nhau.
    Chế độ độc tài là khi một người chỉ huy mọi thứ. Một người quyết định mọi thứ đó là chế độ độc tài. Dân chủ là một cuộc trò chuyện.
    Bây giờ, trong thời kỳ đồ đá, những người săn bắn hái lượm sống trong những nhóm nhỏ, họ chủ yếu là dân chủ. Mỗi khi nhóm cần quyết định điều gì đó, họ chỉ cần nói chuyện với nhau và quyết định.
    Khi các xã hội con người lớn lên, việc tổ chức cuộc trò chuyện trở nên khó khăn về mặt kỹ thuật. Vì vậy, những ví dụ duy nhất mà chúng ta có từ thế giới cổ đại về dân chủ là những thành phố nhỏ như Athens hoặc Rome Cộng hòa. Đây là hai ví dụ nổi tiếng nhất, không phải là những ví dụ duy nhất, nhưng là nổi tiếng nhất.
    Và ngay cả những người cổ đại, ngay cả các triết gia như Plato và Aristotle, họ cũng biết rằng một khi bạn vượt qua mức độ của một thành phố- nhà nước, dân chủ là điều không thể.
    Chúng ta không biết đến một ví dụ nào từ thế giới tiền hiện đại về một nền dân chủ quy mô lớn. Hàng triệu người trải rộng trên một lãnh thổ rộng lớn, tiến hành các công việc chính trị của họ một cách dân chủ. Tại sao? Không phải vì vị độc tài này hay vị độc tài kia đã nắm quyền. Bởi vì dân chủ đơn giản là không thể. Bạn không thể có một cuộc trò chuyện giữa hàng triệu người khi bạn không có công nghệ phù hợp.
    Dân chủ quy mô lớn chỉ trở nên khả thi vào thời kỳ hiện đại muộn, khi một vài công nghệ thông tin xuất hiện, đầu tiên là báo chí, sau đó là điện tín, radio và truyền hình, và chúng làm cho dân chủ quy mô lớn trở nên khả thi.
    Vì vậy, dân chủ không phải là bạn có dân chủ, và bên cạnh đó là những công nghệ thông tin này. Không, nền tảng của dân chủ chính là công nghệ thông tin.
    Vì vậy, nếu bạn có một loại động đất trong công nghệ thông tin, như sự trỗi dậy của mạng xã hội hoặc sự phát triển của trí tuệ nhân tạo, điều này chắc chắn sẽ làm rung chuyển dân chủ, điều mà bây giờ chúng ta thấy trên toàn thế giới là chúng ta có công nghệ thông tin tinh vi nhất trong lịch sử, nhưng mọi người không thể giao tiếp với nhau.
    Cuộc trò chuyện dân chủ đang bị đổ vỡ. Và mỗi quốc gia có lý do riêng của mình, như khi bạn nói chuyện với người Mỹ, điều gì đang xảy ra giữa các Đảng viên Dân chủ và Cộng hòa ở đó? Tại sao họ không thể đồng ý về ngay cả những sự thật cơ bản nhất?
    Và họ đưa ra tất cả những lý do này về những điều kiện độc đáo của lịch sử và xã hội Mỹ, nhưng bạn thấy điều tương tự ở Brazil. Bạn thấy điều tương tự ở Pháp, ở Philippines.
    Vì vậy, không thể là những điều kiện độc đáo của quốc gia này hay quốc gia khác. Đó là cuộc cách mạng công nghệ cơ bản.
    Và điều khác mà lịch sử mang lại, mà tôi rút ra từ lịch sử là cách mà ngay cả những thay đổi công nghệ tương đối nhỏ hoặc những thay đổi dường như nhỏ cũng có thể có những hậu quả sâu rộng.
    Như bạn nghĩ về sự phát minh ra chữ viết, ban đầu nó chủ yếu là mọi người chơi với bùn. Ý tôi là, chữ viết được phát minh lần đầu tiên, nó đã được phát minh nhiều lần ở nhiều nơi, nhưng lần đầu tiên ở vùng Lưỡng Hà cổ đại, mọi người lấy những tấm đất sét, mà về cơ bản là những mảnh bùn, và họ lấy một cái que và sử dụng cái que để tạo ra những dấu hiệu trên đất sét, trong đất sét, trong bùn.
    Và đây là sự phát minh ra chữ viết. Và điều này đã có một tác động sâu sắc. Để đưa ra một ví dụ, bạn nghĩ về quyền sở hữu. Quyền sở hữu có nghĩa là gì?
    Như tôi sở hữu một ngôi nhà, tôi cũng sở hữu một mảnh đất.
    Trước đây, trước khi có chữ viết, để sở hữu một mảnh đất, nếu bạn sống trong một ngôi làng nhỏ ở Mesopotamia cách đây khoảng 7.000 năm, việc sở hữu một mảnh đất là một vấn đề của cộng đồng.
    Điều đó có nghĩa là hàng xóm của bạn đồng ý rằng mảnh đất này là của bạn và họ không hái trái cây ở đó và không chăn cừu ở đó vì họ đồng ý rằng nó là của bạn.
    Đó là một thỏa thuận của cộng đồng.
    Sau đó, chữ viết xuất hiện và bạn có những tài liệu được viết ra, và quyền sở hữu thay đổi ý nghĩa.
    Bây giờ, để sở hữu một mảnh đất hoặc một ngôi nhà có nghĩa là có một mảnh đất khô ở đâu đó trong kho lưu trữ của nhà vua với những dấu hiệu trên đó nói rằng bạn sở hữu mảnh đất đó.
    Vì vậy, đột nhiên, quyền sở hữu không còn là một vấn đề thỏa thuận của cộng đồng giữa các hàng xóm, mà là một vấn đề của tài liệu nào nằm trong kho lưu trữ của nhà vua.
    Và điều đó cũng có nghĩa là, chẳng hạn, bạn có thể bán đất của mình cho một người lạ mà không cần sự cho phép của hàng xóm chỉ bằng cách đưa cho người lạ mảnh đất khô này để đổi lấy vàng, bạc hoặc bất cứ thứ gì.
    Thật là một sự thay đổi lớn, một phát minh có vẻ đơn giản như việc sử dụng một cái gậy để vẽ một số ký hiệu trên một mảnh đất, và bây giờ hãy nghĩ về những gì AI sẽ làm với quyền sở hữu, như có thể việc xác nhận quyền sở hữu ngôi nhà của bạn có nghĩa là một AI nói rằng bạn sở hữu nó.
    Và nếu AI đột nhiên nói rằng bạn không sở hữu nó vì bất kỳ lý do nào mà bạn thậm chí không biết, thì đó là hết.
    Nó không còn là của bạn.
    Dấu hiệu trên mảnh đất đó cũng là phát minh của một loại ngôn ngữ viết.
    Và tôi nghĩ rằng tôi đã suy nghĩ về điều đó khi tôi đọc cuốn sách của bạn về cách ngôn ngữ giữ cho xã hội của chúng ta gắn kết, không phải theo cách mà chúng ta thường giả định, như trong việc tôi có một cuộc trò chuyện với bạn, mà là các mật khẩu, như trong ngân hàng, giống như toàn bộ xã hội của chúng ta được bảo mật bằng ngôn ngữ.
    Và điều đầu tiên mà các AI đã thành thạo là với các mô hình ngôn ngữ lớn là khả năng tái tạo điều đó, điều này khiến tôi nghĩ về tất cả những điều trong cuộc sống của tôi.
    thực sự được kết nối với nhau bằng ngôn ngữ, ngay cả các mối quan hệ của tôi bây giờ, vì tôi không gặp gỡ bạn bè của mình. Bạn bè của tôi sống ở Dubai, Mỹ và Mexico. Vì vậy, chúng tôi giao tiếp bằng ngôn ngữ hoặc các mối quan hệ được kết nối bằng ngôn ngữ. Và như bạn đã nói, các nền dân chủ cũng được kết nối bằng ngôn ngữ. Và bây giờ có một lực lượng thông minh hơn đã làm chủ điều đó. Vâng. Điều đó thật bất ngờ, như bạn biết đấy, năm năm trước, mọi người nói rằng AI sẽ làm chủ cái này hay cái kia, xe tự lái, nhưng ngôn ngữ, bây giờ, đây là một vấn đề rất phức tạp. Đây là kiệt tác của con người – ngôn ngữ. Nó sẽ không bao giờ làm chủ ngôn ngữ. Và tôi là một người yêu thế giới. Và tôi thực sự ngạc nhiên bởi chất lượng của các văn bản mà những mô hình ngôn ngữ lớn này sản xuất ra. Nó không hoàn hảo, nhưng chúng thực sự hiểu lĩnh vực ngữ nghĩa của từ. Chúng có thể kết hợp các từ và câu lại với nhau để tạo thành một văn bản mạch lạc. Nhưng điều đó thật sự đáng chú ý. Và như bạn đã nói, ý tôi là, đây là nền tảng cho mọi thứ. Như tôi đưa ra hướng dẫn cho ngân hàng của mình bằng ngôn ngữ. Nếu AI có thể tạo ra văn bản, âm thanh và hình ảnh, thì làm thế nào tôi có thể giao tiếp với ngân hàng theo cách không mở ra khả năng bị thao túng bởi một AI? Nhưng phần hấp dẫn trong câu đó là, bạn không thích giao tiếp với ngân hàng của mình anyway. Thật tuyệt. Như thể gọi cho họ, ở trên điện thoại, chờ đợi một con người khác. Vì vậy, cám dỗ là, “Tôi không thích nói chuyện với ngân hàng của mình anyway, vì vậy tôi sẽ để cho AI làm điều đó. Tôi sẽ đầu tư.” Nếu tôi có thể tin tưởng họ. Ý tôi là, câu hỏi lớn là, tại sao ngân hàng muốn tôi gọi trực tiếp để đảm bảo rằng đó thực sự là tôi? Không phải ai đó khác nói với ngân hàng, “Ôi, hãy chuyển khoản này đến, tôi không biết, Quần đảo Cayman. Đó thực sự là tôi.” Và làm thế nào bạn đảm bảo điều đó? Làm thế nào bạn xây dựng điều này? Ý tôi là, toàn bộ lĩnh vực tài chính trong hàng nghìn năm chỉ là một câu hỏi, niềm tin. Tất cả những công cụ tài chính này, tiền bạc chính nó thực sự chỉ là niềm tin. Nó không được làm từ vàng hay bạc hay giấy hay bất cứ thứ gì.
    Làm thế nào để chúng ta tạo ra niềm tin giữa những người lạ?
    Và vì vậy, hầu hết các phát minh tài chính cuối cùng đều là những phát minh ngôn ngữ và biểu tượng.
    Không phải là bạn cần một số vật lý phức tạp.
    Đó là biểu tượng phức tạp.
    Và bây giờ, AI có thể bắt đầu tạo ra các thiết bị tài chính mới và sẽ làm chủ tài chính vì nó đã làm chủ ngôn ngữ.
    Và như bạn đã nói, chúng ta hiện nay giao tiếp với những người khác, bạn bè của chúng ta trên khắp thế giới.
    Trong những năm 2010, đã có một cuộc chiến lớn giữa các thuật toán để thu hút sự chú ý của con người.
    Chúng ta vừa thảo luận về điều đó trước podcast, như cách nào để thu hút sự chú ý của mọi người?
    Nhưng có một điều còn mạnh mẽ hơn cả sự chú ý.
    Đó là sự thân mật.
    Nếu bạn thực sự muốn ảnh hưởng đến mọi người, sự thân mật mạnh mẽ hơn sự chú ý.
    Bạn định nghĩa sự thân mật trong bối cảnh này như thế nào?
    Hãy tưởng tượng rằng bạn có một mối quan hệ quen biết lâu dài với một người mà bạn biết cá nhân, mà bạn tin tưởng, mà ở một mức độ nào đó bạn yêu thương, mà bạn quan tâm.
    Và cho đến hôm nay, việc giả mạo sự thân mật và sản xuất hàng loạt sự thân mật là điều hoàn toàn không thể.
    Các nhà độc tài có thể sản xuất hàng loạt sự chú ý.
    Một khi bạn có, chẳng hạn như radio, bạn có thể nói với tất cả mọi người ở Đức Quốc xã hoặc ở Liên Xô, lãnh đạo vĩ đại đang phát biểu, mọi người phải bật radio lên và lắng nghe.
    Vì vậy, bạn có thể sản xuất hàng loạt sự chú ý.
    Nhưng đây không phải là sự thân mật.
    Bạn không có sự thân mật với lãnh đạo vĩ đại.
    Bây giờ với AI, bạn có thể, lần đầu tiên trong lịch sử, ít nhất là lý thuyết, sản xuất hàng loạt sự thân mật với hàng triệu bot, có thể làm việc cho một số chính phủ, giả mạo các mối quan hệ thân mật với chúng ta, điều này sẽ rất khó để biết rằng đây là một bot chứ không phải là một con người.
    Thật thú vị vì khi tôi, tôi đã có rất nhiều cuộc trò chuyện với các chuyên gia về mối quan hệ và nhiều người khác nói về sự suy giảm trong sự thân mật giữa con người và sự gia tăng trong sự cô đơn và chúng ta trở nên ít tình dục hơn như một xã hội và tất cả những điều như vậy.
    Vì vậy, gần như có sự suy giảm trong sự thân mật giữa con người với con người và kết nối giữa con người với con người, cùng với sự gia tăng của loại hình thân mật nhân tạo này. Điều này đặt ra câu hỏi về tương lai sẽ như thế nào trong một thế giới mà con người cô đơn hơn bao giờ hết, tách biệt hơn bao giờ hết, nhưng vẫn có nhu cầu lớn lao về kết nối và cảm giác yêu thương, thuộc về. Có lẽ đây là lý do tại sao chúng ta thấy sự gia tăng phân cực cùng lúc, vì mọi người đang tuyệt vọng tìm kiếm một nơi để thuộc về, và thuật toán như đang củng cố phòng vang của tôi.
    Vì vậy, bạn biết đấy, nhưng tôi không biết điều đó sẽ kết thúc như thế nào. Tôi không nghĩ rằng điều đó là định mệnh. Nó phụ thuộc vào quyết định mà chúng ta đưa ra, cả cá nhân và xã hội. Tất nhiên, cũng có những điều tuyệt vời mà công nghệ này có thể mang lại cho chúng ta. Khả năng của AI trong việc duy trì một cuộc trò chuyện, khả năng hiểu cảm xúc của bạn, có thể có nghĩa là chúng ta sẽ có rất nhiều giáo viên AI, bác sĩ AI và nhà trị liệu AI có thể cung cấp cho chúng ta dịch vụ chăm sóc sức khỏe tốt hơn, dịch vụ giáo dục tốt hơn bao giờ hết.
    Thay vì trở thành một đứa trẻ trong lớp học có 40 đứa trẻ khác mà giáo viên hầu như không thể chú ý đến đứa trẻ cụ thể này và hiểu những nhu cầu cụ thể của nó cũng như tính cách riêng của nó, bạn có thể có một gia sư AI hoàn toàn tập trung vào bạn và có khả năng cung cấp cho bạn một chất lượng giáo dục thực sự không gì sánh kịp. Tôi đã có cuộc tranh luận này với bạn tôi vào cuối tuần. Anh ấy có hai đứa trẻ nhỏ, một đứa một tuổi và một đứa ba tuổi, và chúng tôi đã thảo luận về tương lai, khoảng 16 năm nữa, bạn sẽ muốn gửi con mình đến đâu? Bạn có muốn gửi con mình đến một giáo viên con người trong một lớp học như bạn đã mô tả, với nhiều người, nhiều tiếng ồn, nơi mà chúng không nhận được sự học tập cá nhân hóa? Nếu lớp học và chúng ta thông minh, chúng sẽ bị bỏ lại phía sau.
    Nếu họ thông minh hơn, họ đang bị kéo lùi lại hay bạn muốn con bạn ngồi trước một màn hình hoặc một robot hình người và được giáo dục cá nhân hóa thực sự, có thể rẻ hơn nhiều so với giáo dục tư nhân hoặc đại học? Nhưng bạn cần một sự kết hợp, tôi nghĩ rằng đối với nhiều bài học, sẽ tốt hơn nếu học với gia sư AI, nhưng bạn thậm chí không cần phải ngồi trước một màn hình. Bạn có thể đi đến công viên và nhận một bài học về sinh thái, chỉ cần lắng nghe khi bạn đi bộ. Nhưng bạn sẽ cần những nhóm trẻ lớn cho giờ giải lao vì rất thường xuyên bạn học được rằng những bài học quan trọng nhất ở trường không được học trong các tiết học. Chúng được học trong giờ giải lao. Và đây là điều không nên tự động hóa. Bạn vẫn cần những nhóm trẻ lớn cùng với sự giám sát của con người cho điều đó. Một điều khác mà tôi đã suy nghĩ rất nhiều khi đọc cuốn sách của bạn là ý tưởng rằng tôi sẽ cho rằng việc chúng ta có nhiều thông tin và nhiều quyền truy cập vào thông tin hơn sẽ dẫn đến nhiều sự thật hơn trong thế giới, ít âm mưu hơn, nhiều sự đồng thuận hơn, nhưng điều đó dường như không phải là trường hợp. Không, hoàn toàn không. Hầu hết thông tin trên thế giới là rác rưởi. Tôi nghĩ rằng cách tốt nhất để nghĩ về điều này là nó giống như với thực phẩm. Đã có một thời cách đây một thế kỷ ở nhiều quốc gia nơi thực phẩm khan hiếm. Vì vậy, mọi người ăn bất cứ thứ gì họ có thể lấy được, đặc biệt là đầy chất béo và đường. Và họ nghĩ rằng nhiều thực phẩm luôn tốt. Như nếu bạn hỏi bà cố của bạn, bà sẽ nói, “Vâng, nhiều thực phẩm luôn tốt.” Và sau đó chúng ta đạt đến thời kỳ phong phú về thực phẩm. Và chúng ta có tất cả những thực phẩm công nghiệp, chế biến, mà rõ ràng là đầy chất béo, đường, muối và những thứ khác. Và rõ ràng là điều đó không tốt cho chúng ta. Ý tưởng rằng nhiều thực phẩm luôn tốt, không, và chắc chắn không phải là tất cả những thực phẩm rác rưởi này. Và điều tương tự đã xảy ra với thông tin. Thông tin từng là khan hiếm.
    Vì vậy, nếu bạn có thể có được một cuốn sách, bạn sẽ đọc nó vì không có gì khác. Và bây giờ thông tin rất phong phú. Chúng ta bị ngập tràn thông tin. Và nhiều trong số đó là thông tin rác, được tạo ra một cách nhân tạo đầy tham lam, giận dữ và sợ hãi do cuộc chiến giành sự chú ý này. Và điều đó không tốt cho chúng ta. Vì vậy, về cơ bản, chúng ta cần phải thực hiện một chế độ ăn kiêng thông tin, mà bước đầu tiên là nhận ra rằng không phải lúc nào nhiều thông tin cũng tốt cho chúng ta. Chúng ta cần một lượng thông tin hạn chế, và thực sự cần nhiều thời gian hơn để tiêu hóa thông tin. Và chúng ta cũng phải cẩn thận về chất lượng của những gì chúng ta tiếp nhận. Bởi vì lại một lần nữa, do sự phong phú của thông tin rác. Và hiểu lầm cơ bản, tôi nghĩ, là mối liên hệ giữa thông tin và sự thật. Rằng mọi người nghĩ, được rồi, nếu tôi có nhiều thông tin, đây là nguyên liệu thô của sự thật. Và nhiều thông tin sẽ có nghĩa là nhiều kiến thức. Và điều đó không đúng, bởi vì ngay cả trong tự nhiên, phần lớn thông tin không phải về sự thật. Chức năng cơ bản của thông tin trong lịch sử, và cũng trong sinh học, là để kết nối. Thông tin là sự kết nối. Và khi bạn nhìn vào lịch sử, bạn thấy rằng rất thường, cách dễ nhất để kết nối mọi người không phải là với sự thật, vì sự thật là một loại thông tin tốn kém và hiếm có. Thường thì dễ hơn để kết nối mọi người bằng tưởng tượng, bằng hư cấu. Tại sao? Bởi vì sự thật có xu hướng không chỉ tốn kém, mà còn phức tạp, và nó có xu hướng không thoải mái, và đôi khi đau đớn. Nếu bạn nghĩ, bạn biết đấy, như trong chính trị, một chính trị gia sẽ nói với mọi người toàn bộ sự thật về quốc gia của họ thì khó có khả năng thắng cử, vì mỗi quốc gia đều có những bí mật và những mặt tối mà mọi người không muốn đối mặt. Vì vậy, chúng ta thấy rằng về mặt chính trị, nếu bạn muốn kết nối các quốc gia, tôn giáo, các đảng phái chính trị, bạn thường làm điều đó bằng hư cấu và tưởng tượng. Và nỗi sợ hãi.
    Tôi đã suy nghĩ về loài người và vai trò của những câu chuyện trong việc thu hút tâm trí của chúng ta. Và tôi đã suy nghĩ rất nhiều về các câu chuyện. Ở Vương quốc Anh, có một câu chuyện mà chúng ta được nghe rằng nhiều nguyên nhân gây ra các vấn đề trong xã hội, như thất nghiệp và các vấn đề khác liên quan đến tội phạm, là do có những người vượt biên từ Pháp bằng thuyền, và đó là một câu chuyện rất hiệu quả để khiến mọi người đoàn kết lại và xuống đường biểu tình.
    Và ở Mỹ, rõ ràng là cùng một câu chuyện về bức tường và biên giới phía nam, họ đang vượt biên vào nước ta hàng triệu người, họ là những kẻ hiếp dâm, họ không gửi những người tiêu cực, họ đến từ các cơ sở tâm thần, đã khiến mọi người đoàn kết lại, và những người đó bây giờ đang xuống đường biểu tình và bỏ phiếu dựa trên câu chuyện đó, một câu chuyện đầy sợ hãi.
    Đó là một câu chuyện rất mạnh mẽ vì nó kết nối với điều gì đó rất sâu bên trong chúng ta. Và nếu bạn muốn thu hút sự chú ý của mọi người, nếu bạn muốn họ tham gia, thì nút sợ hãi là một trong những nút hiệu quả nhất để nhấn vào tâm trí con người. Và một lần nữa, điều này quay trở lại thời kỳ đồ đá.
    Nếu bạn sống trong một bộ tộc thời kỳ đồ đá, một trong những mối lo ngại lớn nhất của bạn là những người từ bộ tộc khác sẽ đến lãnh thổ của bạn và lấy thức ăn của bạn hoặc giết bạn. Vì vậy, đây là một nỗi sợ rất sâu sắc, không chỉ ở con người mà còn ở mọi loài động vật xã hội. Họ đã thực hiện các thí nghiệm trên tinh tinh cho thấy rằng tinh tinh cũng có một loại nỗi sợ hoặc sự ghê tởm gần như bản năng đối với những tinh tinh từ băng nhóm khác.
    Các chính trị gia và lãnh đạo tôn giáo, họ học cách khai thác những cảm xúc con người này gần như giống như bạn chơi trên một cây đàn piano. Ban đầu, những cảm xúc này như sự ghê tởm, đã phát triển để giúp chúng ta. Bạn biết đấy, ở mức độ cơ bản nhất, sự ghê tởm tồn tại vì, đặc biệt là khi còn nhỏ, bạn muốn thử nghiệm với các loại thực phẩm khác nhau. Nhưng nếu bạn ăn một cái gì đó không tốt cho bạn, bạn cần phải, bạn biết đấy, nôn ra. Bạn cần phải vứt nó đi.
    Vậy là bạn có sự ghê tởm bảo vệ bạn. Nhưng sau đó, bạn có những nhà lãnh đạo tôn giáo và chính trị trong suốt lịch sử đã chiếm đoạt cơ chế phòng vệ này và dạy cho mọi người từ khi còn rất nhỏ không chỉ phải sợ hãi, mà còn phải ghê tởm những người nước ngoài, những người trông khác biệt. Và điều này, một lần nữa, bạn, với tư cách là một người trưởng thành, có thể học tất cả các lý thuyết và tự giáo dục rằng điều này không đúng, nhưng vẫn rất sâu trong tâm trí bạn. Nếu có một phần nào đó cho rằng những người này thật ghê tởm, những người này thật nguy hiểm. Và chúng ta đã thấy điều đó trong suốt lịch sử, có bao nhiêu phong trào khác nhau đã học cách sử dụng những cơ chế cảm xúc này để thúc đẩy mọi người? Chúng ta đang ngồi ở một thời điểm rất thú vị, Yvonne, vì hai điều khá quan trọng đã xảy ra trong năm qua liên quan đến thông tin và nhiều điều mà chúng ta đã nói đến. Một trong số đó là Elon Musk đã mua Twitter và nhiệm vụ thực sự của ông là ý tưởng về tự do ngôn luận. Và như một phần của nhiệm vụ đó, ông đã mở khóa một số nhân vật trước đây bị chặn trên Twitter. Nhiều người trong số họ là những người có khuynh hướng bảo thủ đã bị chặn vì nhiều lý do khác nhau. Và cũng trong tuần này, Mark Zuckerberg đã công bố một bức thư công khai, và trong bức thư đó, ông nói rằng ông hối tiếc vì đã hợp tác quá nhiều với FBI, chính phủ, khi họ yêu cầu ông kiểm duyệt những điều trên Facebook. Một câu chuyện cụ thể mà ông nói ông hối tiếc khi làm như vậy, và có vẻ như, nếu bạn đọc giữa những gì ông đang nói, những gì ông thực sự nói một cách rõ ràng, ông nói: “Chúng tôi sẽ phản kháng mạnh mẽ hơn trong tương lai nếu chính phủ hoặc bất kỳ ai khác yêu cầu chúng tôi kiểm duyệt một số thông điệp nhất định.” Bây giờ, điều tôi đang nói là Twitter, một trong những mạng xã hội lớn nhất thế giới, và Meta, mạng xã hội lớn nhất thế giới, hiện đã có lập trường này rằng họ sẽ để thông tin tự do chảy. Họ sẽ thực sự theo đuổi câu chuyện về tự do ngôn luận này.
    Bây giờ, với tư cách là một người đã sử dụng những nền tảng này trong một thời gian dài, đặc biệt là X hay Twitter, thật điên rồ khi thấy nó khác biệt như thế nào ngày nay. Có những điều tôi thấy mỗi khi cuộn trang mà trước đây tôi chưa bao giờ thấy trước lập trường về tự do ngôn luận này. Bây giờ, tôi không đứng về phía nào, tốt hay xấu. Chỉ đơn giản là rất thú vị. Và rõ ràng là có một thuật toán mà bây giờ thực sự, nếu tôi cuộn trang, nếu tôi vào X ngay bây giờ, tôi sẽ thấy ai đó bị giết bằng dao. Tôi đoán trong vòng 30 giây. Và tôi sẽ thấy ai đó bị xe đâm. Tôi sẽ thấy sự bài xích Hồi giáo cực đoan, có thể. Nhưng sau đó tôi cũng sẽ thấy mặt khác. Vì vậy, không chỉ là tôi nói, tôi sẽ thấy tất cả các mặt. Và khi bạn nói trước đó về việc liệu điều đó có tốt cho tôi không? Tôi đã nhớ lại một người bạn của tôi cuối tuần này. Đó là sinh nhật của tôi. Vì vậy, tôi và những người bạn của tôi đã cùng nhau chỉ nhìn về phía anh ấy, vô thức cuộn những video kinh dị trên Twitter trong khi anh ấy ngồi bên trái tôi nghĩ, “Chúa ơi, anh ấy như đang làm hỏng các thụ thể dopamine của mình.” Và tôi chỉ thấy toàn bộ phong trào tự do ngôn luận mới này. Bạn nghĩ gì về ý tưởng tự do ngôn luận và vai trò của nó, bạn biết đấy? Chỉ có con người mới có tự do ngôn luận, còn bot thì không có tự do ngôn luận. Các công ty công nghệ liên tục làm chúng ta bối rối về vấn đề này vì vấn đề không phải là con người. Vấn đề là các thuật toán. Và hãy để tôi giải thích ý tôi. Nếu câu hỏi là có nên cấm ai đó như Donald Trump khỏi Twitter hay không, tôi đồng ý. Đây là một vấn đề rất khó khăn. Và chúng ta nên cực kỳ cẩn thận khi cấm con người, đặc biệt là những chính trị gia quan trọng, bày tỏ quan điểm và ý kiến của họ, dù chúng ta không thích ý kiến của họ hay bản thân họ đến mức nào. Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng khi cấm bất kỳ con người nào khỏi một nền tảng. Nhưng đây không phải là vấn đề. Vấn đề trên nền tảng không phải là người dùng. Vấn đề là các thuật toán và các công ty liên tục đổ lỗi cho con người để bảo vệ lợi ích kinh doanh của họ.
    Hãy để tôi giải thích điều này.
    Con người tạo ra rất nhiều nội dung mọi lúc.
    Họ tạo ra nội dung đầy thù hận.
    Họ tạo ra những bài giảng về lòng từ bi.
    Họ tạo ra các bài học nấu ăn, bài học sinh học, rất nhiều thứ khác nhau, một cơn lũ thông tin.
    Câu hỏi lớn là điều gì thu hút sự chú ý của con người?
    Ai cũng muốn được chú ý.
    Bây giờ các công ty cũng muốn được chú ý.
    Các công ty đưa ra cho các thuật toán điều hành các nền tảng mạng xã hội một mục tiêu rất đơn giản.
    Tăng cường sự tương tác của người dùng.
    Khiến mọi người dành nhiều thời gian hơn trên Twitter, nhiều thời gian hơn trên Facebook, tương tác nhiều hơn, gửi nhiều lượt thích hơn và giới thiệu cho bạn bè của họ.
    Tại sao?
    Bởi vì thời gian chúng ta dành trên các nền tảng càng nhiều, họ càng kiếm được nhiều tiền.
    Rất, rất đơn giản.
    Bây giờ các thuật toán đã phát hiện ra một điều rất lớn.
    Bằng cách thử nghiệm trên hàng triệu “chuột bạch” con người, các thuật toán đã phát hiện ra rằng nếu bạn muốn thu hút sự chú ý của con người, cách dễ nhất để làm điều đó là nhấn vào nút sợ hãi, nút thù hận, nút tham lam.
    Và họ bắt đầu khuyến nghị cho người dùng xem nhiều nội dung đầy thù hận và sợ hãi và tham lam hơn để giữ họ dán mắt vào màn hình.
    Và đây là nguyên nhân sâu xa của dịch bệnh tin giả và lý thuyết âm mưu và những thứ tương tự.
    Và sự biện minh của các công ty là chúng tôi không sản xuất nội dung.
    Ai đó, một con người, đã sản xuất một lý thuyết âm mưu đầy thù hận về người nhập cư.
    Và không phải chúng tôi.
    Nó giống như việc, tôi không biết, tổng biên tập của New York Times công bố một lý thuyết âm mưu đầy thù hận trên trang nhất của tờ báo.
    Và khi bạn hỏi ông ta, “Tại sao ông làm điều đó hay ông đang đổ lỗi cho ai?
    Nhìn xem ông đã làm gì?”
    Ông ta nói, “Tôi không làm gì cả.
    Tôi không viết bài đó.
    Tôi chỉ đưa nó lên trang nhất của New York Times.
    Chỉ vậy thôi.
    Đó không phải là gì cả.
    Nhưng không phải là không có gì.”
    Mọi người đang sản xuất một lượng nội dung khổng lồ.
    Các thuật toán của những người làm vua, họ là những biên tập viên bây giờ.
    Họ quyết định cái gì sẽ được xem.
    Đôi khi họ chỉ đơn giản là khuyến nghị cho bạn.
    Đôi khi chúng tự động phát video cho bạn. Như bạn đã chọn xem một video nào đó. Cuối video, để giữ bạn dán mắt vào màn hình, thuật toán ngay lập tức, mà không cần bạn phải nói với nó, thuật toán, mà không cần bạn phải nói với thuật toán, sẽ tự động phát một loại video đầy sợ hãi hoặc tham lam chỉ để giữ bạn dán mắt vào màn hình. Chính thuật toán đang làm điều đó. Và điều này nên bị cấm, hoặc ít nhất là nên được giám sát và điều chỉnh. Và đây không phải là tự do ngôn luận, vì các thuật toán không có tự do ngôn luận. Vâng, người sản xuất video chứa đầy sự thù hận, tôi sẽ cẩn thận khi cấm họ. Nhưng đó không phải là vấn đề. Vấn đề là sự gợi ý, đó mới là vấn đề. Vấn đề thứ hai là nhiều cuộc trò chuyện hiện nay trên mạng đang bị các bot chiếm lĩnh. Một lần nữa, nếu bạn nhìn vào TwitterX như một ví dụ, mọi người thường muốn biết điều gì đang thịnh hành, câu chuyện nào thu hút nhiều sự chú ý nhất. Nếu mọi người đều quan tâm đến một câu chuyện cụ thể, tôi cũng muốn biết mọi người đang nói về điều gì. Và rất thường xuyên, chính các bot đang dẫn dắt cuộc trò chuyện. Bởi vì một câu chuyện cụ thể ban đầu nhận được rất nhiều sự chú ý, rất nhiều lưu lượng truy cập, vì nhiều bot đã chia sẻ nó. Và sau đó mọi người nhìn thấy nó và nghĩ rằng, họ không biết đó là bot. Họ nghĩ đó là con người. Vì vậy, họ nói, ôi, nhiều con người quan tâm đến điều này, vì vậy tôi cũng muốn biết điều gì đang xảy ra. Và điều này thu hút thêm sự chú ý. Điều này nên bị cấm. Về cơ bản, bạn không thể có AI giả vờ là con người. Đây là những con người giả. Đây là những con người giả mạo. Nếu bạn thấy hoạt động trực tuyến và bạn nghĩ đó là hoạt động của con người, nhưng thực tế đó là hoạt động của bot, điều này nên bị cấm. Và nó không gây hại cho tự do ngôn luận của bất kỳ con người nào vì đó là một bot. Nó không có tự do ngôn luận. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những gì bạn nói về các thuật toán này thực sự đang điều hành thế giới.
    Và ý tôi là, đúng vậy, nếu các thuật toán quyết định những gì tôi thấy dựa trên những gì tôi dành thời gian để xem, vì họ muốn kiếm nhiều tiền hơn từ các nền tảng. Và nếu tôi có một khuynh hướng bẩm sinh để dành nhiều thời gian hơn cho những điều làm tôi sợ hãi, thì bạn chỉ cần cho tôi vài năm, và mỗi năm trôi qua, tôi sẽ trở nên sợ hãi hơn. Điều này củng cố những điểm yếu của chính bạn. Ý tôi là, một lần nữa, nó giống như ngành công nghiệp thực phẩm. Ngành công nghiệp thực phẩm đã phát hiện ra rằng chúng ta thích thực phẩm có nhiều muối và chất béo, và họ cung cấp nhiều hơn cho chúng ta. Và sau đó họ nói, nhưng đây là những gì khách hàng muốn. Bạn muốn gì từ chúng tôi? Đó là điều tương tự, nhưng thậm chí còn tồi tệ hơn, với những thuật toán này vì đây là thức ăn cho tâm trí. Vâng, con người có xu hướng nếu điều gì đó rất đáng sợ hoặc điều gì đó khiến họ tức giận, họ sẽ tập trung vào nó và kể cho tất cả bạn bè về nó. Nhưng để khuếch đại một cách nhân tạo, điều đó thực sự không tốt cho sức khỏe tâm thần và sức khỏe xã hội của chúng ta. Nó đang sử dụng những điểm yếu của chính chúng ta chống lại chúng ta thay vì giúp chúng ta đối phó với chúng. Có công bằng khi nói rằng – bây giờ, tôi chỉ đang nhảy đến kết luận một chút – nhưng có công bằng khi nói rằng trong một thế giới mà bạn loại bỏ các hạn chế xung quanh việc chặn các nhân vật nhất định, những nhân vật cánh hữu với thông điệp của họ, có thể dựa trên nhập cư, v.v., bạn loại bỏ những hạn chế đó. Vì vậy, họ đều được phép trên mọi nền tảng. Và sau đó bạn lập trình thuật toán để tập trung vào doanh thu, thì cuối cùng nhiều người sẽ trở nên cánh hữu hơn. Và tôi nói điều đó một phần vì đó là một câu chuyện cánh hữu để nói rằng người nhập cư là xấu và rằng – tôi không nói rằng bên cánh tả là vô tội vì họ hoàn toàn không, nhưng tôi nói rằng những câu chuyện đáng sợ, nỗi sợ dường như đến nhiều hơn từ bên cánh hữu theo ý kiến của tôi, đặc biệt là ở Vương quốc Anh. Nỗi sợ đến từ người nhập cư và những người này sẽ lấy tiền của bạn và tất cả những thứ như vậy.
    Tôi nghĩ vấn đề chính không phải là gán nhãn nó là vấn đề của bên trái hay bên phải, vì một lần nữa, dân chủ là một cuộc trò chuyện. Và bạn chỉ có thể có một cuộc trò chuyện nếu bạn có nhiều ý kiến khác nhau. Tôi nghĩ rằng việc có một cuộc trò chuyện về di cư là hoàn toàn hợp lý, và mọi người nên có thể có những ý kiến khác nhau về vấn đề này. Điều đó không sao cả.
    Vấn đề bắt đầu khi một bên bôi nhọ và quỷ hóa bất kỳ ai không nghĩ giống họ – và bạn có thể thấy điều này ở một mức độ nào đó từ cả hai bên. Nhưng trong trường hợp di cư, bạn sẽ thấy những thuyết âm mưu rằng bất kỳ ai ủng hộ di cư, chẳng hạn, họ muốn phá hủy đất nước. Họ là một phần của âm mưu này để tràn ngập đất nước bằng người nhập cư và thay đổi bản chất của nó và những thứ tương tự.
    Và đây là vấn đề, rằng dân chủ, một khi bạn tin rằng những người không nghĩ giống bạn không chỉ là đối thủ chính trị của bạn. Họ là kẻ thù của bạn. Họ đang muốn phá hủy bạn. Họ có ý định phá hủy cách sống của bạn, nhóm của bạn. Khi đó, dân chủ sụp đổ vì không thể có cách nào giữa những kẻ thù. Dân chủ không hoạt động. Nó hoạt động nếu bạn nghĩ rằng bên kia sai, nhưng họ vẫn là những người tốt về cơ bản, những người quan tâm đến đất nước, quan tâm đến tôi, nhưng họ có những ý kiến khác nhau.
    Nếu bạn nghĩ rằng họ là kẻ thù của tôi, họ đang cố gắng phá hủy tôi, thì cuộc bầu cử trở thành một cuộc chiến vì bạn đang chiến đấu cho sự sống còn của mình. Bạn sẽ làm bất cứ điều gì để thắng cuộc bầu cử vì sự sống còn của bạn đang bị đe dọa. Nếu bạn thua, bạn sẽ không có động lực để chấp nhận phán quyết. Nếu bạn thắng, bạn chỉ chăm sóc cho bộ tộc của mình mà không quan tâm đến bộ tộc kẻ thù.
    Thế còn nếu bạn không tin rằng cuộc bầu cử là hợp pháp? Khi đó, dân chủ không thể hoạt động. Đây là điều cơ bản … Dân chủ không thể tồn tại trong bất kỳ … Nó giống như một cây nhạy cảm cần những điều kiện nhất định để tồn tại và phát triển. Một điều kiện, chẳng hạn, là bạn có công nghệ thông tin cho phép một cuộc trò chuyện.
    Một điều kiện khác là bạn phải tin tưởng vào các thể chế.
    Nếu bạn không tin tưởng vào thể chế bầu cử, thì mọi thứ sẽ không hoạt động.
    Một điều kiện thứ ba là bạn cần nghĩ rằng những người ở phía bên kia của ranh giới chính trị, họ là đối thủ của tôi, nhưng không phải là kẻ thù của tôi.
    Vấn đề với những gì đang xảy ra hiện nay trong các cuộc trò chuyện dân chủ là do xu hướng này đi đến những cực đoan hơn nữa, nó tạo ra ấn tượng rằng phía bên kia là kẻ thù.
    Đây không chỉ là vấn đề của bên cánh hữu, mà cũng là của bên cánh tả.
    Ở cả hai bên, bạn thấy cảm giác rằng phía bên kia là kẻ thù và rằng các vị trí của họ hoàn toàn không hợp pháp.
    Nếu chúng ta đạt đến điểm đó, thì cuộc trò chuyện sẽ sụp đổ.
    Lẽ ra có thể có những cuộc trò chuyện và thảo luận phức tạp về những vấn đề khó khăn như di cư, giới tính, biến đổi khí hậu, mà không nhìn phía bên kia như một kẻ thù, điều này đã có thể xảy ra trong nhiều thế hệ.
    Tại sao bây giờ dường như thật không thể để nói chuyện với phía bên kia hoặc đồng ý về bất cứ điều gì?
    Chúng ta có một cuộc bầu cử lớn ở Hoa Kỳ trong năm nay.
    Rất lớn.
    Bạn có nghĩ nhiều về điều đó không?
    Có, dường như nó sẽ giống như một cuộc tung đồng xu, như 50-50.
    Bầu cử trở thành một vấn đề tồn tại thực sự.
    Nếu có cơ hội, chúng sẽ là những cuộc bầu cử cuối cùng.
    Nếu một bên có ý định đơn giản là thay đổi quy tắc của trò chơi, nếu họ lên nắm quyền, thì điều đó trở thành vấn đề tồn tại vì nền dân chủ hoạt động dựa trên các cơ chế tự điều chỉnh.
    Đây là lợi thế lớn của nền dân chủ so với chế độ độc tài.
    Trong một chế độ độc tài, một nhà độc tài có thể đưa ra nhiều quyết định tốt, nhưng sớm hay muộn, họ sẽ đưa ra một quyết định sai lầm và không có cơ chế nào trong chế độ độc tài để xác định và sửa chữa những sai lầm như vậy.
    Putin.
    Chỉ đơn giản là không có cơ chế nào ở Nga có thể nói rằng Putin đã mắc sai lầm.
    Ông ấy nên để ai đó khác thử một hướng đi khác.
    Đây là lợi thế lớn của nền dân chủ.
    Bạn thử một cái gì đó, nó không hoạt động, bạn thử một cái khác.
    Nhưng vấn đề lớn là, điều gì sẽ xảy ra nếu bạn chọn một người mà sau đó thay đổi hệ thống, trung hòa cơ chế tự điều chỉnh của nó, và sau đó bạn không thể loại bỏ anh ta nữa? Đây là điều đã xảy ra, chẳng hạn như ở Venezuela, nơi mà ban đầu Chavez và phong trào Chavista đã lên nắm quyền một cách dân chủ. Mọi người muốn, “Này, hãy thử điều này.” Giờ đây, trong cuộc bầu cử gần đây cách đây vài tuần, bằng chứng rất rõ ràng rằng Maduro đã thua lớn, nhưng ông ta kiểm soát mọi thứ, ủy ban bầu cử, mọi thứ, và ông ta tuyên bố, “Không, tôi đã thắng.” Họ đã phá hủy Venezuela. Khoảng một phần tư dân số đã rời bỏ đất nước, nơi từng là một trong những quốc gia giàu nhất Nam Mỹ trước đây, và họ chỉ không thể loại bỏ người này. Chắc chắn điều đó sẽ không bao giờ xảy ra ở phương Tây? Đừng nói “không bao giờ” trong lịch sử. Lịch sử có thể bắt kịp bạn, bất kể bạn là ai. Đó là một trong những ảo tưởng mà chúng ta có thể– Venezuela từng là một phần của phương Tây, theo nhiều cách, vẫn còn. Đây là một trong những ảo tưởng mà chúng ta đang sống, mặc dù chúng ta nghĩ rằng điều đó không bao giờ xảy ra với Vương quốc Anh, hay Hoa Kỳ, hay Canada, những quốc gia được gọi là “văn minh”. Bạn biết đấy, theo một số tiêu chí, nền dân chủ ở Hoa Kỳ là khá mới, và khá, khá mong manh, nếu bạn nghĩ về nó theo nghĩa ai được quyền bỏ phiếu, chẳng hạn. Vì vậy, điều đó– vâng, sẽ là– một lần nữa, tôi không biết xác suất là gì. Nhưng ngay cả khi có 20% khả năng rằng một chính quyền Trump sẽ thay đổi quy tắc của trò chơi dân chủ Mỹ theo cách khiến cho, chẳng hạn, bằng cách thay đổi quy tắc về ai được bỏ phiếu, hoặc cách bạn đếm phiếu, điều đó sẽ trở nên gần như không thể để loại bỏ họ. Điều đó không phải là không thể xảy ra trong các thuật ngữ lịch sử. Bạn có nghĩ rằng Trump sẽ làm điều đó không? Có. Ý tôi là, bạn đã thấy điều đó vào ngày 6 tháng 1. Ý tôi là, khoảnh khắc nhạy cảm nhất trong mọi nền dân chủ là khoảnh khắc chuyển giao quyền lực.
    Và điều kỳ diệu của nền dân chủ là dân chủ được thiết kế để đảm bảo một cuộc chuyển giao quyền lực hòa bình. Nhưng như tôi đã nói, bạn chọn một đảng, bạn cho họ một cơ hội, sau một thời gian, nếu mọi người nói rằng họ không làm tốt công việc, hãy thử một người khác. Và bạn biết đấy, có những người nắm giữ – ở Hoa Kỳ, họ nắm giữ quyền lực lớn nhất trên thế giới. Tổng thống Hoa Kỳ có đủ quyền lực để phá hủy nền văn minh nhân loại. Tất cả những tên lửa hạt nhân này, tất cả những vũ khí này, và ông ta thua cuộc bầu cử. Và ông ta nói, OK, tôi từ bỏ tất cả quyền lực này, và tôi để người khác thử. Điều này thật tuyệt vời. Và đây chính xác là điều mà Trump đã không làm. Ngay từ đầu – ý tôi là, ngay từ năm 2016, ông ta đã từ chối – họ đã hỏi ông ta trực tiếp, nếu bạn thua cuộc bầu cử, bạn có chấp nhận kết quả không? Và ông ta đã nói, không. Và vào năm 2020, ông ta đã không chuyển giao quyền lực một cách hòa bình. Ông ta đã cố gắng ngăn chặn điều đó. Và thực tế là bây giờ ông ta lại ra tranh cử – và tôi nghĩ, ở một mức độ nào đó, bài học mà ông ta rút ra từ ngày 6 tháng 1 là tôi có thể thoát khỏi bất cứ điều gì, ít nhất là với những người của tôi, với cơ sở của tôi, rằng đó giống như một bài kiểm tra, một thử nghiệm. Nếu tôi làm điều cực đoan này, và họ vẫn ủng hộ tôi sau đó, điều đó có nghĩa là họ sẽ ủng hộ tôi bất kể tôi làm gì. Tôi đang tự hỏi trong một thế giới có nền dân chủ mong manh như vậy, khi thông tin chảy và các mạng lưới bị gián đoạn bởi những thứ như AI, nếu thông tin sai lệch và sự sai lệch – và khả năng của tôi để tạo ra một video – tôi có thể tạo ra một video ngay bây giờ về Donald Trump đang nói và nói điều gì đó bằng giọng của ông ấy. Và tôi có thể giúp video đó trở nên viral. Làm thế nào bạn giữ gìn nền dân chủ và giao tiếp khi bạn không tin vào bất cứ điều gì mà bạn thấy trực tuyến? Chúng ta chỉ mới bắt đầu điều này bây giờ. Chúng ta chưa thấy gì cả. Đây thực sự chỉ là những bước đầu tiên của điều này. Tôi sẽ phát một video trên màn hình ngay bây giờ để mọi người có thể xem. Và đối với những người đang nghe, bạn sẽ chỉ nghe thấy nó.
    Nhưng tôi sẽ phát một video mà Isaac, ở góc phòng kia, đã làm về tôi khi tôi ngồi trên chiếc ghế này. Và đó không phải là tôi. Và tôi không nói những điều đó. Và tôi không ngồi trên chiếc ghế này. Chào mọi người. Đây là AI Steve. Bạn có nghĩ rằng một ngày nào đó tôi sẽ có thể đảm nhận vị trí CEO không? Hãy để lại ý kiến của bạn bên dưới. Và nó nghe giống hệt như tôi, y hệt. Và đó không phải là tôi. Và tôi tự hỏi hầu hết chúng ta hiện nay nhận thông tin chính trị và thông tin nói chung từ đâu, từ mạng xã hội. Và nếu tôi không thể tin vào bất cứ điều gì tôi thấy, vì tất cả đều dễ dàng để tạo ra, một đứa trẻ ở Nga trong phòng ngủ của nó có thể làm một video về Thủ tướng ở đây. Tôi không biết chúng ta còn lấy thông tin từ đâu nữa. Làm thế nào chúng ta xác minh. Câu trả lời là các tổ chức. Chúng ta đã ở trong tình huống này nhiều lần trong lịch sử. Và câu trả lời luôn giống nhau, các tổ chức. Bạn không thể tin tưởng công nghệ. Bạn tin tưởng vào tổ chức xác minh thông tin. Hãy nghĩ về nó như với in ấn, bạn có thể viết bất cứ điều gì bạn muốn trên một mảnh giấy. Bạn có thể viết, Thủ tướng Anh đã nói, và sau đó bạn mở dấu ngoặc kép, và bạn đặt một cái gì đó vào miệng của Thủ tướng. Bạn có thể viết bất cứ điều gì bạn muốn. Và khi mọi người đọc nó, họ không tin. Họ không nên tin. Chỉ vì nó được viết rằng Thủ tướng đã nói điều đó, không có nghĩa là nó đúng. Vậy làm thế nào chúng ta biết được mảnh giấy nào để tin tưởng như một tổ chức? Chúng ta sẽ tin, hoặc có khả năng lớn hơn, chúng ta sẽ tin nếu trên trang nhất của New York Times hoặc Sunday Times hoặc Guardian, bạn sẽ thấy Thủ tướng Anh đã nói mở dấu ngoặc kép, blah, blah, blah. Bởi vì chúng ta không tin vào giấy hoặc mực. Chúng ta tin vào tổ chức của Guardian hoặc Wall Street Journal hoặc bất cứ tổ chức nào. Với video, chúng ta chưa bao giờ phải làm điều đó vì không ai có thể giả mạo chúng. Vì vậy, chúng ta đã tin tưởng vào công nghệ. Nếu chúng ta thấy một video, chúng ta nói, à, điều này chắc chắn phải đúng.
    Nhưng khi việc làm giả video trở nên rất dễ dàng, thì chúng ta quay trở lại nguyên tắc như khi chúng ta chạy nước rút. Chúng ta cần một tổ chức để xác minh điều đó. Nếu chúng ta thấy video trên trang web chính thức của CNN hoặc Wall Street Journal, thì chúng ta tin tưởng vì chúng ta tin vào tổ chức đứng sau nó. Còn nếu chỉ là một cái gì đó trên TikTok, chúng ta biết rằng bất kỳ đứa trẻ nào cũng có thể làm điều đó. Tại sao tôi phải tin vào điều đó?
    Vì vậy, bây giờ chúng ta đang ở trong giai đoạn chuyển tiếp. Chúng ta vẫn chưa quen với điều đó. Khi chúng ta thấy một video của Donald Trump hoặc Joe Biden, video vẫn đến với chúng ta vì chúng ta lớn lên trong một thời kỳ mà việc làm giả là không thể. Nhưng tôi nghĩ rất nhanh chóng mọi người sẽ nhận ra rằng bạn không thể tin tưởng vào video. Bạn chỉ có thể tin tưởng vào các tổ chức. Và câu hỏi là, liệu chúng ta có thể sản xuất, tạo ra, duy trì niềm tin vào các tổ chức đủ nhanh để cứu vãn cuộc đối thoại dân chủ không? Bởi vì nếu không, nếu bạn không thể tin vào bất cứ điều gì, đây là điều lý tưởng cho các nhà độc tài. Khi bạn không thể tin vào bất cứ điều gì, hệ thống duy nhất hoạt động là độc tài, vì dân chủ dựa trên niềm tin, nhưng độc tài dựa trên sự khủng bố, trên nỗi sợ hãi. Bạn không cần phải tin vào bất cứ điều gì trong một chế độ độc tài. Bạn không tin vào bất cứ điều gì. Bạn chỉ sợ.
    Để dân chủ hoạt động, bạn cần phải tin tưởng, chẳng hạn như một số thông tin là đáng tin cậy, rằng ủy ban bầu cử là công bằng, rằng các tòa án là công lý. Và nếu ngày càng nhiều tổ chức bị tấn công và mọi người mất niềm tin vào chúng, thì dân chủ sẽ sụp đổ. Nhưng quay lại với thông tin, một lựa chọn là các tổ chức cũ, như báo chí và đài truyền hình, sẽ là những tổ chức mà chúng ta tin tưởng để xác minh một số video nhất định. Hoặc chúng ta sẽ thấy sự xuất hiện của các tổ chức mới. Và một lần nữa, câu hỏi lớn là liệu chúng ta có thể phát triển niềm tin vào chúng hay không.
    Khi tôi nói cụ thể về các tổ chức và không phải là cá nhân, không có xã hội quy mô lớn nào, đặc biệt là không có xã hội dân chủ nào, có thể hoạt động mà không có các tổ chức hành chính đáng tin cậy. Và liệu những tổ chức hành chính đó có phải là AI không?
    Đó là câu hỏi lớn, vì ngày càng nhiều, trí tuệ nhân tạo sẽ trở thành những quan chức hành chính.
    Bạn có ý gì khi nói đến quan chức hành chính?
    Từ “quan chức hành chính” có nghĩa là gì?
    Điều đó có nghĩa là gì?
    Đó là một câu hỏi rất quan trọng, vì nền văn minh nhân loại hoạt động dựa trên hệ thống hành chính.
    Quan chức hành chính về cơ bản là những người làm việc trong chính phủ và được đào tạo.
    Không chỉ trong chính phủ.
    Nguồn gốc của từ “quan chức hành chính” đến từ tiếng Pháp, từ thế kỷ 18.
    Và hệ thống hành chính có nghĩa là quy tắc của bàn viết là để cai trị thế giới, hoặc cai trị xã hội, bằng bút và giấy tờ và tài liệu, giống như ví dụ mà chúng tôi đã đưa ra ngay từ đầu về quyền sở hữu.
    Vì vậy, bạn sở hữu một ngôi nhà, vì có một tài liệu trong một kho lưu trữ nào đó nói rằng bạn sở hữu nó.
    Và một quan chức hành chính đã tạo ra tài liệu này.
    Và nếu bây giờ bạn cần lấy lại nó, thì đó là công việc của một quan chức hành chính, tìm tài liệu đúng vào thời điểm đúng.
    Và tất cả các hệ thống lớn đều hoạt động dựa trên điều này, bệnh viện, trường học, tập đoàn, ngân hàng, hiệp hội thể thao và thư viện.
    Tất cả đều hoạt động dựa trên những tài liệu này, và những quan chức hành chính biết cách đọc và viết và tìm kiếm và lưu trữ tài liệu.
    Một trong những vấn đề lớn của chúng ta là khó khăn trong việc hiểu các hệ thống hành chính, vì chúng là một phát triển rất gần đây trong tiến hóa của con người.
    Và điều này khiến chúng ta nghi ngờ về chúng, và chúng ta có xu hướng tin vào đủ loại lý thuyết âm mưu về nhà nước ngầm và về những gì đang diễn ra trong tất cả các hệ thống hành chính này.
    Và điều đó thực sự phức tạp, và nó sẽ trở nên phức tạp hơn khi nhiều quyết định sẽ được đưa ra bởi các quan chức hành chính trí tuệ nhân tạo.
    Và quan chức hành chính trí tuệ nhân tạo có nghĩa là các quyết định như việc phân bổ bao nhiêu tiền cho một vấn đề cụ thể sẽ không còn được thực hiện bởi một quan chức con người, mà sẽ được thực hiện bởi một thuật toán.
    Và khi mọi người hỏi tại sao hệ thống chuyển mạch bị hỏng, tại sao họ không cấp đủ tiền để sửa chữa nó, tôi không biết.
    Thuật toán chỉ quyết định cấp tiền cho một thứ khác.
    Tại sao các hệ thống hành chính sẽ được điều hành bởi trí tuệ nhân tạo thay vì con người?
    Tại sao vào một thời điểm nào đó, một quốc gia sẽ quyết định rằng thực sự AI tốt hơn trong việc đưa ra những quyết định này?
    Trước hết, đây không phải là một phát triển trong tương lai, mà nó đã đang diễn ra.
    Ngày càng nhiều quyết định được đưa ra bởi AI.
    Và điều này chỉ đơn giản là vì lượng thông tin mà bạn cần xem xét là rất lớn.
    Và rất khó cho con người để làm điều đó, trong khi AI thì dễ hơn rất nhiều.
    Tôi luôn tự hỏi những người này, những quan chức, luật sư, kế toán, con người sẽ còn lại những gì?
    Trong cuốn sách của bạn, bạn nói rằng AI đang vượt xa trí thông minh của con người đến mức nó nên được gọi là trí thông minh ngoài hành tinh.
    Và nếu nó vượt xa trí thông minh của con người, tôi cho rằng hầu hết công việc mà chúng ta làm đều dựa trên trí thông minh.
    Vì vậy, ngay cả như tôi đang thực hiện podcast này bây giờ, đây là tôi đặt câu hỏi dựa trên thông tin mà tôi đã thu thập, dựa trên những gì tôi nghĩ là tôi quan tâm, nhưng cũng dựa trên những gì tôi nghĩ rằng khán giả sẽ quan tâm.
    So với AI, tôi như một chú khỉ nhỏ, bạn hiểu ý tôi chứ?
    Nếu một AI có chỉ số IQ gấp 100 lần của tôi và một nguồn thông tin lớn gấp một triệu lần so với tôi, thì không cần thiết cho tôi làm podcast này.
    Tôi có thể để một AI làm điều đó, và thực tế là một AI có thể nói chuyện với một AI khác và truyền đạt thông tin đó đến một con người.
    Vì vậy, nếu chúng ta nhìn vào hầu hết các ngành nghề, như làm luật sư, một ứng cử viên, nhiều nghề y tế dựa trên thông tin, lái xe, tôi nghĩ rằng nghề lái xe là nghề có số lượng người lao động lớn nhất trên thế giới, cho dù đó là giao hàng, Uber hay bất cứ điều gì.
    Con người thuộc về đâu trong bối cảnh phức tạp này?
    Bất kỳ điều gì chỉ đơn giản là thông tin vào, thông tin ra, đều sẵn sàng cho việc tự động hóa, đây là những công việc dễ nhất để tự động hóa.
    Như là làm lập trình viên.
    Như là làm lập trình viên, hoặc một lần nữa, như là làm kế toán, ít nhất là những loại kế toán nhất định, luật sư, bác sĩ, họ là những người dễ nhất để tự động hóa.
    Nếu một bác sĩ chỉ đơn thuần tiếp nhận thông tin, tất cả các loại kết quả xét nghiệm máu và những thứ khác, và họ đưa ra thông tin, chẩn đoán bệnh và viết đơn thuốc, thì điều này sẽ dễ dàng tự động hóa trong những năm và thập kỷ tới. Nhưng nhiều công việc khác cũng yêu cầu kỹ năng xã hội và kỹ năng vận động.
    Nếu công việc của bạn yêu cầu sự kết hợp của nhiều kỹ năng từ các lĩnh vực khác nhau, thì không phải là không thể, nhưng sẽ khó tự động hóa hơn rất nhiều.
    Vì vậy, nếu bạn nghĩ về một y tá cần thay băng cho một đứa trẻ đang khóc, điều này khó tự động hóa hơn rất nhiều so với một bác sĩ chỉ viết đơn thuốc, vì đây không chỉ là dữ liệu. Y tá cần có kỹ năng xã hội tốt để tương tác với đứa trẻ và kỹ năng vận động để thay băng.
    Vì vậy, điều này khó tự động hóa hơn. Ngay cả đối với những người chỉ xử lý thông tin, sẽ có những công việc mới. Vấn đề sẽ là việc đào tạo lại, không chỉ đơn thuần là đào tạo lại về việc tiếp thu kỹ năng mới, mà còn là đào tạo lại về tâm lý.
    Làm thế nào bạn có thể tự tái tạo bản thân trong một nghề nghiệp mới và không chỉ làm một lần, mà là nhiều lần, vì khi cuộc cách mạng AI diễn ra, và chúng ta chỉ mới ở giai đoạn đầu của nó, chúng ta chưa thấy gì cả.
    Vì vậy, sẽ có nhiều công việc biến mất, những công việc mới xuất hiện, nhưng những công việc mới sẽ nhanh chóng thay đổi và biến mất, và sau đó sẽ có một làn sóng công việc mới, và mọi người sẽ phải tái tạo bản thân bốn, năm, sáu lần để giữ được sự phù hợp.
    Điều này sẽ tạo ra áp lực tâm lý rất lớn. Nhiều công ty lớn cũng đang làm việc cùng lúc với robot hình người. Có một cuộc đua robot hình người đang diễn ra. Và khi nói đến robot hình người, tôi có ý nói rằng Tesla có robot hình người của họ, tôi nghĩ nó được gọi là Optimus, mà họ đang phát triển, và nó sẽ có giá hàng nghìn bảng.
    Tôi đã xem một video gần đây về nó, nơi nó có thể thực hiện những công việc khá tinh tế dựa trên kỹ năng vận động. Có lẽ nó sẽ dọn dẹp nhà cửa.
    Nó có thể hoạt động trên dây chuyền sản xuất, có thể bỏ đồ vào hộp.
    Và tôi chỉ tự hỏi khi chúng ta nói, bạn biết đấy, mọi người sẽ mất việc làm trong một thế giới mà bạn có những robot hình người và có trí tuệ vượt xa chúng ta.
    Và bạn kết hợp hai điều này, nơi những robot hình người rất, rất thông minh.
    Tôi không biết mình sẽ như thế nào, những người thất nghiệp sẽ đi đâu để tìm những nghề mới này?
    Rõ ràng, thật khó để dự đoán các nghề mới trong tương lai.
    Cô ấy nói với chúng tôi điều đó, nhưng tôi không thể tìm ra những nghề mới là gì.
    Ý tôi là, bạn gái tôi làm về hơi thở.
    Tôi đoán phần hơi thở thì khá dễ bị gián đoạn, nhưng sau đó cô ấy đưa phụ nữ đi nghỉ dưỡng ở Bồ Đào Nha và những thứ tương tự.
    Vì vậy, tôi nghĩ, cô ấy sẽ an toàn vì những người phụ nữ này đến đó để kết nối với con người và để ở trong một nơi đặc biệt nhỏ ngoài đời thực một cách có chủ ý.
    Vì vậy, các kỳ nghỉ dưỡng có lẽ sẽ ổn.
    Có những điều mà bạn biết đấy, có những điều chúng ta muốn trong cuộc sống, không chỉ đơn thuần là giải quyết vấn đề.
    Như, tôi bị ốm, tôi muốn khỏe mạnh, tôi muốn vấn đề của mình được giải quyết.
    Nhưng có nhiều điều mà chúng ta muốn có sự kết nối.
    Như, nếu bạn nghĩ về thể thao, robot hoặc máy móc có thể chạy nhanh hơn nhiều so với con người trong một thời gian rất dài rồi.
    Và chúng ta vừa có Thế vận hội và mọi người không thực sự quan tâm đến việc xem robot chạy đua với nhau hoặc với con người.
    Bởi vì điều thực sự làm cho thể thao trở nên thú vị cuối cùng là những điểm yếu của con người.
    Và khả năng của con người để đối phó với những điểm yếu của họ.
    Và các vận động viên con người vẫn có việc làm.
    Mặc dù trong nhiều lĩnh vực như chạy, bạn có thể có một chiếc máy chạy nhanh hơn nhiều so với nhà vô địch thế giới.
    Tôi đã nghĩ về điều này hôm nọ.
    Và một ví dụ khác là các linh mục.
    Một trong những công việc dễ tự động hóa nhất là chức linh mục của ít nhất một số tôn giáo, vì bạn chỉ cần lặp lại cùng một văn bản và cử chỉ nhiều lần trong những tình huống cụ thể.
    Như khi bạn có một buổi lễ cưới, thì, bạn biết đấy, linh mục chỉ cần lặp lại những lời giống nhau và bạn đã kết hôn.
    Bây giờ, chúng ta không nghĩ rằng linh mục có nguy cơ bị thay thế bởi robot.
    Bởi vì những gì chúng ta muốn từ một linh mục không chỉ là sự lặp lại cơ học của một số từ và cử chỉ nhất định.
    Chúng ta nghĩ rằng chỉ có một con người yếu đuối bằng thịt và máu, người biết thế nào là đau đớn và tình yêu, và người có thể chịu đựng, chỉ họ mới có thể kết nối chúng ta với điều thiêng liêng.
    Vì vậy, hầu hết mọi người sẽ không quan tâm đến việc có một robot thực hiện lễ cưới.
    Mặc dù về mặt kỹ thuật, điều đó rất dễ thực hiện.
    Bây giờ câu hỏi lớn, tất nhiên, là điều gì sẽ xảy ra nếu AI có được ý thức?
    Đây là câu hỏi trị giá hàng triệu đô la về ý thức của AI.
    Khi đó, mọi thứ đều không còn chắc chắn.
    Nhưng đó là một cuộc thảo luận khác và rất, rất lớn.
    Ý tôi là, liệu điều đó có khả thi không, chúng ta sẽ biết như thế nào và vân vân.
    Bạn có nghĩ điều đó là khả thi không?
    Chúng ta không có ý tưởng nào.
    Ý tôi là, chúng ta không hiểu ý thức là gì.
    Chúng ta không biết nó xuất hiện như thế nào trong não hữu cơ.
    Vì vậy, chúng ta không biết liệu có một mối liên hệ thiết yếu nào giữa ý thức và hóa sinh hữu cơ, để nó không thể phát sinh trong một máy tính vô cơ, dựa trên silicon.
    Có một sự nhầm lẫn lớn, trước hết, cần phải nói lại, giữa ý thức và trí thông minh.
    Ý thức là khả năng đạt được mục tiêu và giải quyết vấn đề.
    Ý thức là khả năng cảm nhận những thứ như đau đớn, niềm vui, tình yêu và sự ghét.
    Con người và các loài động vật khác, chúng ta giải quyết vấn đề thông qua cảm xúc của mình.
    Cảm xúc của chúng ta không phải là một thứ gì đó bên lề.
    Chúng là một phương pháp chính để đối phó với thế giới, để giải quyết vấn đề.
    Cho đến nay, máy tính giải quyết vấn đề theo một cách hoàn toàn khác so với con người.
    Một lần nữa, chúng là trí thông minh xa lạ.
    Chúng không có bất kỳ cảm xúc nào.
    Khi chúng thắng một ván cờ, chúng không vui mừng.
    Khi chúng thua một ván, chúng không buồn.
    Chúng không cảm thấy gì cả.
    Bây giờ chúng ta không biết làm thế nào mà bộ não hữu cơ tạo ra những cảm giác đau đớn, khoái cảm, tình yêu và sự ghét bỏ.
    Đó là lý do tại sao chúng ta không biết liệu một cấu trúc vô cơ dựa trên silicon chứ không phải carbon có thể tạo ra những thứ như vậy hay không.
    Đó, theo tôi, là câu hỏi lớn nhất trong khoa học, và cho đến nay chúng ta vẫn chưa có câu trả lời.
    Liệu ý thức có phải chỉ giống như một ảo giác không?
    Liệu nó có chỉ giống như một ảo tưởng rằng tôi nghĩ mình có ý thức vì tôi có một mạch điện cho tôi biết rằng tôi thực sự có ý thức không?
    Nó cho tôi biết thông qua một loạt cảm giác và những thứ rằng tôi có ý thức, giống như tôi nghĩ rằng tôi đang nhìn bạn bây giờ.
    Tôi nghĩ tôi có thể thấy bạn.
    Vâng, cảm giác đó là thật.
    Ý tôi là, ngay cả khi tất cả chúng ta, nó giống như trong bộ phim ma trận.
    Làm thế nào bạn biết điều đó là thật?
    Làm thế nào bạn biết điều đó là thật?
    Đó là điều duy nhất có thật trong thế giới.
    Ý tôi là, không có gì, mọi thứ khác chỉ là giả thuyết.
    Chúng ta chỉ trải nghiệm cảm giác của chính mình, những gì chúng ta thấy, những gì chúng ta ngửi, những gì chúng ta chạm vào.
    Điều này chúng ta thực sự trải nghiệm, điều này là thật.
    Sau đó, chúng ta có tất cả những lý thuyết về việc tại sao tôi cảm thấy đau?
    Ôi, đó là vì tôi đã bước lên một cái đinh và có một thứ như cái đinh trong thế giới này và bất cứ thứ gì khác.
    Có thể rằng tất cả chúng ta đều ở trong một máy tính lớn trên hành tinh Zircon do những con chuột siêu thông minh điều khiển.
    Nếu tôi nói chuyện với một AI, tôi có thể khiến AI nói với tôi rằng nó cảm thấy đau và buồn.
    Đó là một vấn đề lớn vì có một động lực lớn để đào tạo AI giả vờ sống, giả vờ có cảm xúc.
    Chúng ta thấy rằng có một nỗ lực lớn để sản xuất những AI như vậy.
    Thực tế là, vì chúng ta không hiểu ý thức, chúng ta không có bất kỳ bằng chứng nào, ngay cả việc những con người khác có cảm xúc.
    Tôi cảm nhận cảm xúc của chính mình, nhưng tôi không bao giờ cảm nhận cảm xúc của bạn.
    Tôi chỉ giả định rằng bạn cũng là một sinh vật có ý thức.
    Xã hội trao cho trạng thái này của một thực thể có ý thức không chỉ cho con người, mà còn cho một số loài động vật, không dựa trên bất kỳ bằng chứng khoa học nào, mà dựa trên quy ước xã hội.
    Như, hầu hết mọi người cảm thấy rằng chó của họ có ý thức, rằng chó của họ có thể cảm nhận đau đớn và niềm vui và tình yêu và những thứ tương tự.
    Vì vậy, xã hội chấp nhận, hầu hết các xã hội, rằng chó là những sinh vật có cảm giác và chúng có một số quyền theo luật pháp.
    Bây giờ, ngay cả khi AI không có cảm xúc, không có ý thức, không có cảm giác gì cả, nhưng nó trở nên rất giỏi trong việc giả vờ có cảm xúc và thuyết phục chúng ta rằng nó có cảm xúc, thì điều này sẽ trở thành một quy ước xã hội, rằng mọi người sẽ cảm thấy rằng người bạn AI của họ là một sinh vật có ý thức và do đó nên được cấp quyền.
    Thực tế, đã có một con đường pháp lý cho cách thực hiện điều đó.
    Ít nhất là ở Hoa Kỳ, bạn không cần phải là một con người để trở thành một cá nhân hợp pháp.
    Thật buồn cười, vì bạn đã đề cập, bạn đã ám chỉ đến thực tế, một cách đùa cợt, rằng chúng ta có thể chỉ đang ở trong một loại mô phỏng.
    Đó là một trong những điều bạn đã nói, kiểu như, có thể chúng ta chỉ đang ở trong một mô phỏng, nhưng…
    Vâng, có thể.
    Và thật buồn cười vì trong một thế giới của AI, tôi nghĩ niềm tin của tôi vào điều đó như một khả năng chỉ tăng lên.
    Vâng.
    Vì vậy, tôi nghĩ tôi sẽ ở trong một mô phỏng, vì tôi đã chứng kiến chúng ta từ khi tôi sinh ra, không thực sự có quyền truy cập internet đến bây giờ có thể nói chuyện với một sinh vật ngoài hành tinh trên máy tính của tôi, mà giờ đây có thể làm những điều cho tôi và có những trải nghiệm thực tế ảo, mà đôi khi khá khó phân biệt khi tôi rơi vào cái bẫy của việc tin rằng tôi đang ở trong Squid Games vì tôi đã đeo chiếc tai nghe này, và bạn tiếp tục chơi và tiếp tục chơi và tiếp tục chơi và bạn tưởng tượng bất kỳ tỷ lệ cải tiến nào, thì tôi nghe những lập luận cho lý thuyết mô phỏng và tôi nói, “Bạn biết đấy, có lẽ, nếu bạn tiếp tục điều này một trăm năm nữa, bạn biết đấy, với tỷ lệ mà chúng ta đang đi, tỷ lệ quỹ đạo mà chúng ta đang trên, thì chúng ta sẽ có thể tạo ra các mạng thông tin và sinh vật mà không, trong như một phòng thí nghiệm hoặc trong một máy tính, mà không nhất thiết nhận ra rằng chúng đang ở trong máy tính, đặc biệt là với những gì đang diễn ra với các hệ sinh thái.
    Nó đã xảy ra đến một mức độ nào đó, bạn biết đấy, những “bong bóng thông tin” mà ngày càng nhiều người sống bên trong chúng, vẫn chưa phải là toàn bộ thế giới vật lý, nhưng bạn có cùng một sự kiện và những người ở, giả sử, các phần khác nhau của phổ chính trị, họ chỉ không thể đồng ý về bất cứ điều gì. Họ sống trong các ma trận riêng của mình và, bạn biết đấy, khi Internet xuất hiện lần đầu tiên, phép ẩn dụ chính là mạng lưới, mạng toàn cầu. Một mạng lưới là thứ kết nối mọi thứ. Và bây giờ phép ẩn dụ chính, đó là lý thuyết mô phỏng, đang đại diện cho phép ẩn dụ mới này, phép ẩn dụ mới là cái kén. Đó là một mạng lưới quay lại với bạn và sau đó khép kín bạn từ mọi phía, vì vậy bạn không thể nhìn thấy bất cứ điều gì bên ngoài nữa. Và có thể có những cái kén khác với những người khác ở bên trong đó, và bạn không có cách nào để đến với họ. Vâng. Không có gì xảy ra trên thế giới có thể kết nối bạn nữa, vì bạn đang ở trong những cái kén khác nhau. Bạn chỉ cần nhìn vào điện thoại của người khác, bạn chỉ cần nhìn vào Twitter hoặc X hoặc Instagram của người khác. Đây có phải là cùng một thực tại không? Nó khác biệt đến mức nào. Bạn có biết tôi đã nói về điều gì vào cuối tuần không, bạn tôi ngồi bên trái tôi đang cuộn xuống? Anh ấy đã nhấp vào phần khám phá, nơi bạn tìm thấy nội dung mới, và tôi nhìn xuống điện thoại của anh ấy và thấy, tất cả đều là câu lạc bộ bóng đá Liverpool. Giống như toàn bộ nguồn cấp dữ liệu đều là Liverpool, và toàn bộ nguồn cấp dữ liệu của tôi thì hoàn toàn khác, và tôi chỉ nghĩ, wow, anh ấy sống trong một thế giới hoàn toàn khác với tôi, vì anh ấy là một fan hâm mộ Liverpool. Tôi là một fan hâm mộ Manchester United. Và để nghĩ về điều đó, để nghĩ rằng khi bạn mở điện thoại của mình, và nhiều người trong chúng ta đang dành tới chín giờ mỗi ngày trên điện thoại di động, bạn đang trải nghiệm một cửa sổ hoàn toàn khác vào một thế giới hoàn toàn khác so với tôi. Và đây là một nỗi sợ rất cổ xưa, vì Plato đã viết chính xác về điều đó, và câu chuyện ngụ ngôn nổi tiếng nhất mà tôi nghĩ từ triết học Hy Lạp là ngụ ngôn của cái hang, trong đó Plato tưởng tượng…
    Một kịch bản lý thuyết, một kịch bản tưởng tượng về một nhóm tù nhân bị xích trong một cái hang, với mặt họ quay về một bức tường trống, nơi những cái bóng đang được chiếu từ phía sau họ, và họ nhầm lẫn những cái bóng đó với thực tại. Và ông ấy cơ bản đang mô tả những người đứng trước một màn hình, chỉ nhầm lẫn màn hình với thực tại, và bạn có cùng một điều ở Ấn Độ cổ đại với các nhà triết học Phật giáo và Ấn Độ giáo nói về Maya, đó là thế giới của những ảo tưởng, và nỗi sợ hãi sâu sắc rằng có thể tất cả chúng ta đều bị mắc kẹt trong một thế giới ảo tưởng, rằng điều quan trọng nhất mà chúng ta nghĩ trong thế giới này, những cuộc chiến mà chúng ta chiến đấu, chúng ta đang chiến đấu những cuộc chiến vì những ảo tưởng trong tâm trí của chúng ta. Và bây giờ điều này đang trở nên khả thi về mặt kỹ thuật, như trước đây nó chỉ là những thí nghiệm tư tưởng triết học. Bây giờ một phần điều thú vị với tư cách là một nhà sử học về thời đại hiện tại là rất nhiều vấn đề và cuộc thảo luận triết học cổ đại đang trở thành những vấn đề kỹ thuật, rằng vâng, bạn có thể đột nhiên nhận ra cái hang của Plato trên điện thoại của bạn. Thật đáng sợ, tôi thấy điều đó thật đáng sợ vì bạn đúng, như tôi nghĩ bây giờ một số người có thể nói rằng họ có một loại hiểu biết về hệ thống xếp hạng hoặc tại sao một cái gì đó xuất hiện khi tôi tìm kiếm nó hoặc bất cứ điều gì, nhưng khi những sinh vật trí tuệ này trở nên mạnh mẽ hơn, tất nhiên chúng ta sẽ ít hiểu biết hơn vì chúng ta đang giao phó việc ra quyết định. Trong một số ngành công nghiệp, họ bây giờ hoàn toàn là những người quyết định, như tôi đang ở đây trong một chuyến lưu diễn sách, tôi đã viết cuốn Nexus, vì vậy tôi đi từ podcast này sang podcast khác, từ đài truyền hình này sang đài truyền hình khác để nói về cuốn sách của mình, nhưng những thực thể mà tôi thực sự cố gắng gây ấn tượng là các thuật toán, vì nếu tôi có thể thu hút sự chú ý của các thuật toán thì con người sẽ theo sau. Bạn biết đấy, chúng ta cơ bản là những sinh vật carbon trong một thế giới silicon. Tôi từng nghĩ rằng chúng ta đang kiểm soát, nhưng bây giờ tôi cảm thấy như silicon đang kiểm soát. Quyền kiểm soát đang chuyển dịch, chúng ta vẫn đang kiểm soát ở một mức độ nào đó, chúng ta vẫn đang tạo ra những điều quan trọng nhất.
    Những quyết định quan trọng, nhưng không kéo dài lâu, và đây là lý do tại sao chúng ta phải rất cẩn thận về những quyết định mà chúng ta đưa ra trong vài năm tới, vì trong 10 năm, 20 năm nữa có thể sẽ quá muộn. Đến lúc đó, các thuật toán sẽ đưa ra những quyết định quan trọng nhất. Bạn nói về một vài mối nguy lớn mà bạn thấy với các thuật toán và trí tuệ nhân tạo, và sự chuyển dịch trong thông tin, một trong số đó là vấn đề định hướng. Bạn sẽ giải thích vấn đề định hướng này cho tôi theo cách nào đó dễ hiểu? Một ví dụ cổ điển là một thí nghiệm tư duy được phát minh bởi triết gia Nick Bostrom vào năm 2014, nghe có vẻ điên rồ, nhưng bạn hãy kiên nhẫn với nó. Ông ấy tưởng tượng ra một máy tính AI siêu thông minh, được một nhà máy sản xuất kẹp giấy mua về, và người quản lý nhà máy kẹp giấy nói với AI rằng mục tiêu của bạn, lý do tôi mua bạn, mục tiêu của bạn, toàn bộ sự tồn tại của bạn, là sản xuất càng nhiều kẹp giấy càng tốt, đó là mục tiêu của bạn. Và sau đó, AI chinh phục toàn bộ thế giới, tiêu diệt tất cả loài người, và biến toàn bộ hành tinh thành các nhà máy sản xuất kẹp giấy, và nó thậm chí còn bắt đầu gửi các cuộc thám hiểm ra ngoài không gian để biến toàn bộ thiên hà thành ngành công nghiệp sản xuất kẹp giấy. Điểm của thí nghiệm tư duy này là AI đã làm chính xác những gì nó được chỉ định. Nó không nổi loạn chống lại con người, nó đã làm chính xác những gì ông chủ muốn, nhưng tất nhiên, chiến lược mà nó chọn không phù hợp với ý định thực sự, với lợi ích thực sự của người quản lý nhà máy, người mà không thể dự đoán rằng đây sẽ là kết quả. Bây giờ, điều này nghe có vẻ lạ lùng và vô lý, nhưng nó đã xảy ra đến một mức độ nào đó và chúng ta đã nói về nó. Đây là toàn bộ vấn đề với mạng xã hội và sự tương tác của người dùng. Trong cùng năm mà Nick Bostrom đưa ra thí nghiệm tư duy này vào năm 2014, các nhà quản lý của Facebook và YouTube đã nói với các thuật toán của họ rằng mục tiêu của bạn là tăng cường sự tương tác của người dùng.
    Và các thuật toán của mạng xã hội, chúng đã chinh phục thế giới và biến toàn bộ thế giới thành sự tương tác của người dùng, đó là điều mà chúng được yêu cầu thực hiện. Chúng ta bây giờ rất, rất tham gia. Và một lần nữa, họ phát hiện ra rằng cách để làm điều đó là thông qua sự phẫn nộ, nỗi sợ hãi và các thuyết âm mưu. Đây là vấn đề về sự không đồng bộ. Khi Mark Zuckerberg nói với các thuật toán của Facebook, hãy tăng cường sự tương tác của người dùng, ông không lường trước và cũng không mong muốn rằng kết quả sẽ là sự sụp đổ của các nền dân chủ, làn sóng thuyết âm mưu và tin tức giả, sự thù ghét đối với các nhóm thiểu số, ông không có ý định như vậy. Nhưng đây là những gì mà các thuật toán đã làm vì có sự không đồng bộ giữa cách mà thuật toán, mục tiêu được định nghĩa cho thuật toán và lợi ích của xã hội loài người, thậm chí cả của những người quản lý con người của các công ty triển khai những thuật toán này. Và đây vẫn là một thảm họa quy mô nhỏ vì các thuật toán mạng xã hội đã tạo ra tất cả những hỗn loạn xã hội này trong suốt 10 năm qua, chúng rất, rất nguyên thủy. Đây giống như giai đoạn amip nếu bạn nghĩ về sự phát triển của AI như một quá trình tiến hóa, vì đây vẫn là giai đoạn amip. Amip là những dạng sống rất đơn giản, rất đơn giản, bắt đầu như một dạng sống đơn bào. Về mặt tiến hóa, chúng ta vẫn đang trong quá trình tiến hóa hữu cơ. Chúng ta giống như hàng tỷ năm trước khi chúng ta thấy khủng long và động vật có vú hoặc con người. Nhưng sự tiến hóa kỹ thuật số nhanh hơn hàng tỷ lần so với sự tiến hóa hữu cơ. Vì vậy, khoảng cách giữa một amip AI và khủng long AI có thể được thu hẹp chỉ trong vài thập kỷ. Nếu chat GPT là amip, thì khủng long Tyrannosaurus Rex AI sẽ trông như thế nào? Và đây là nơi mà vấn đề về sự không đồng bộ trở nên thực sự đáng lo ngại. Bởi vì nếu đã có quá nhiều thiệt hại xảy ra do việc đưa ra một mục tiêu sai cho một thuật toán mạng xã hội nguyên thủy, thì kết quả của việc đưa ra một mục tiêu không đồng bộ cho một AI T-Rex trong 20 hoặc 30 năm tới sẽ như thế nào?
    Vấn đề cốt lõi ở đây là một số người có thể nghĩ, được rồi, chỉ cần đặt ra một mục tiêu khác. Nhưng khi bạn đang làm việc với các công ty tư nhân niêm yết trên thị trường chứng khoán, thực sự chỉ có một mục tiêu duy nhất mà họ theo đuổi. Kiếm tiền. Chính xác. Điều đó mang lại lợi ích cho thị trường. Vì vậy, tất cả các nền tảng đều phải nói rằng mục tiêu của nền tảng này là kiếm nhiều tiền hơn và thu hút được nhiều sự chú ý hơn. Bởi vì điều đó cũng dễ dàng về mặt toán học. Có một vấn đề rất lớn trong việc định nghĩa cho các AI và thuật toán mục tiêu theo cách mà chúng có thể hiểu. Điều tuyệt vời về việc kiếm tiền hoặc tăng cường sự tham gia của người dùng là rất dễ đo lường về mặt toán học. Một ngày bạn có một triệu giờ xem trên YouTube, rồi một năm sau đó là 2 triệu. Rất dễ cho thuật toán thấy, này, tôi đang tiến bộ. Nhưng giả sử Facebook đã nói với thuật toán của mình, hãy tăng cường sự tham gia của người dùng theo cách không làm suy yếu nền dân chủ. Làm thế nào tôi có thể đo lường điều đó? Ai biết định nghĩa về sự vững mạnh của nền dân chủ là gì? Không ai biết. Vì vậy, việc định nghĩa mục tiêu cho thuật toán là tăng cường sự tham gia của người dùng nhưng không gây hại cho nền dân chủ gần như là không thể. Đây là lý do tại sao họ chọn những mục tiêu dễ dàng, nhưng lại là những mục tiêu nguy hiểm nhất. Nhưng ngay cả trong kịch bản đó, nếu tôi là chủ sở hữu của một mạng xã hội và tôi nói tăng cường sự tham gia của người dùng nhưng không gây hại cho nền dân chủ, vấn đề tôi gặp phải là đối thủ cạnh tranh của tôi bỏ qua phần thứ hai và chỉ nói tăng cường sự tham gia của người dùng sẽ đánh bại tôi vì họ sẽ có nhiều người dùng hơn, nhiều lượt xem hơn, nhiều doanh thu hơn, các nhà quảng cáo sẽ hài lòng hơn, thì công ty của tôi sẽ gặp khó khăn, các nhà đầu tư sẽ rút lui. Đó là một câu hỏi vì có hai điều cần phải xem xét. Trước hết, bạn có chính phủ. Chính phủ có thể quản lý và họ có thể xử phạt một công ty truyền thông xã hội nếu công ty đó định nghĩa mục tiêu theo cách có trách nhiệm xã hội.
    Cũng giống như việc họ xử phạt các tờ báo, đài truyền hình hoặc các công ty ô tô có hành vi chống lại xã hội.
    Điều khác là con người không ngu ngốc và tự hủy hoại bản thân, nếu chúng ta muốn có những sản phẩm tốt hơn, cũng có nghĩa là những sản phẩm tốt hơn về mặt xã hội.
    Tôi đã đưa ra ví dụ về chế độ ăn uống, tôi nghĩ rằng các công ty thực phẩm đã phát hiện ra rằng nếu họ làm cho một sản phẩm có nhiều chất béo, đường và muối, thì mọi người sẽ thích nó.
    Nhưng mọi người đã phát hiện ra rằng điều này có hại cho sức khỏe của họ.
    Hiện nay có một thị trường lớn cho các sản phẩm ăn kiêng và mọi người đang ngày càng nhận thức rõ hơn về những gì họ ăn.
    Điều tương tự có thể xảy ra trong thị trường thông tin.
    Chi phí cho những điều này, 70, 80% người dân ở Mỹ mắc bệnh mãn tính và béo phì, và tuổi thọ hiện nay có vẻ như đang đi theo chiều hướng ngược lại một chút ở thế giới phương Tây.
    Tôi cảm thấy việc kiểm soát tiêu thụ hàng hóa như rượu, nicotine, thực phẩm có vẻ đơn giản hơn nhiều so với việc kiểm soát thông tin và dòng chảy thông tin.
    Ngoài phân biệt chủng tộc hoặc kích động bạo lực, tôi không biết làm thế nào để kiểm soát.
    Tôi đã đề cập đến hai công cụ cơ bản và mạnh mẽ nhất là buộc các công ty chịu trách nhiệm về hành động của các thuật toán của họ, không phải về nội dung mà người dùng sản xuất, mà về hành động của các thuật toán.
    Tôi không nghĩ chúng ta nên xử phạt Twitter hay Facebook.
    Nếu ai đó đăng một bài viết phân biệt chủng tộc, tôi sẽ rất cẩn thận khi xử phạt Facebook vì điều đó, vì vậy ai sẽ quyết định cái gì là phân biệt chủng tộc và những thứ tương tự.
    Nhưng nếu thuật toán của Facebook cố tình phát tán một số lý thuyết âm mưu phân biệt chủng tộc, đó là thuật toán.
    Đó không phải là tự do ngôn luận của con người.
    Tuy nhiên, làm thế nào bạn biết đó là một lý thuyết âm mưu phân biệt chủng tộc?
    Được rồi.
    Nhưng khi nói đến các thuật toán cố ý, thường xuyên phát tán một loại thông tin nhất định như lý thuyết âm mưu, chúng ta có thể liên quan đến tòa án. Vấn đề chính là ai phải chịu trách nhiệm, rằng công ty phải chịu trách nhiệm cho những gì thuật toán đang làm chứ không phải cá nhân con người phải chịu trách nhiệm cho những gì họ đang nói.
    Một sự phân biệt quan trọng khác ở đây là giữa riêng tư và công cộng. Một phần của vấn đề là sự xóa nhòa ranh giới giữa hai khái niệm này. Tôi nghĩ rằng con người có quyền được ngu ngốc trong không gian riêng tư. Trong không gian riêng tư của bạn, với bạn bè và gia đình, bạn có quyền được ngu ngốc. Bạn có thể nói những điều ngu ngốc. Bạn có thể kể những câu chuyện hài phân biệt chủng tộc. Bạn có thể kể những câu chuyện hài kỳ thị người đồng tính. Điều đó không tốt. Điều đó không hay. Nhưng bạn là một con người. Bạn có quyền làm điều đó. Nhưng không phải ở nơi công cộng. Ý tôi là, ngay cả đối với các chính trị gia, như một người đồng tính, nếu thủ tướng kể một câu chuyện hài kỳ thị người đồng tính trong không gian riêng tư, tôi không cần phải quan tâm đến điều đó. Đó là chuyện của họ. Nhưng nếu họ nói điều đó ở nơi công cộng trên truyền hình, đó là một vấn đề lớn.
    Bây giờ, truyền thống, rất dễ để phân biệt giữa riêng tư và công cộng. Bạn ở trong ngôi nhà riêng của mình với một nhóm bạn bè. Bạn nói điều gì đó ngu ngốc, đó là riêng tư. Đó không phải là chuyện của ai cả. Bạn đi đến quảng trường thị trấn và đứng trên một bục và hét lên điều gì đó với hàng ngàn người. Đó là công cộng. Ở đây bạn có thể bị trừng phạt nếu bạn nói điều gì đó phân biệt chủng tộc hoặc kỳ thị người đồng tính hoặc gây sốc. Nhưng bạn dễ dàng nhận biết điều đó.
    Bây giờ vấn đề là bạn đi, giả sử trên WhatsApp, bạn nghĩ rằng bạn chỉ đang nói chuyện với hai người bạn và bạn nói điều gì đó thật ngu ngốc. Và sau đó nó trở nên viral và lan truyền khắp nơi. Và tôi không có giải pháp dễ dàng cho điều đó. Nhưng một biện pháp mà một số chính phủ áp dụng là, chẳng hạn, những người có lượng người theo dõi lớn, họ phải chịu một tiêu chuẩn khác so với những người không có. Ngay cả điều cơ bản nhất là xác định bản thân bạn là một con người.
    Chúng tôi không muốn mọi người phải có chứng nhận từ chính phủ để trò chuyện với bạn bè trên WhatsApp. Nhưng nếu bạn có 100.000 người theo dõi trực tuyến, chúng tôi cần biết rằng bạn không phải là một bot. Rằng bạn thực sự là một con người. Và một lần nữa, điều này không được bảo vệ bởi quyền tự do ngôn luận vì bot không có quyền tự do ngôn luận. Đây là một con dốc trơn, đúng không, vì tôi đã đi qua lại trong lập luận này về sự ẩn danh và liệu đó có phải là điều tốt hay xấu cho các mạng xã hội, và phản biện mà tôi nhận được khi tôi nghiêng về phía ý tưởng con người, là các chính phủ toàn trị sẽ sử dụng điều đó như một cách để trừng phạt những người đang nói về vấn đề này. Các chính phủ toàn trị đang làm điều đó cho dù chúng ta có thích hay không. Đây không phải là câu hỏi rằng nếu người Anh làm điều đó, thì người Nga sẽ nói, OK, vậy chúng tôi cũng sẽ làm. Người Nga đang làm điều đó dù sao đi nữa. Vậy người Mỹ bắt đầu làm điều đó. Họ bắt đầu, nếu ai đó lên tiếng chống lại Trump và ông ta có quyền truy cập vào danh tính và thông tin của họ, liệu ông ta có thể đi xem họ và cho họ bị bắt không? Nếu chúng ta đạt đến điểm mà các tòa án sẽ cho phép điều đó, thì chúng ta đã gặp rắc rối rất lớn rồi. Và điều chúng ta nên nhận ra là với công nghệ giám sát hiện có, một chính phủ toàn trị có rất nhiều cách để biết bạn là ai, điều đó không phải là vấn đề chính. Bạn đã nói về việc các nền tảng phải chịu trách nhiệm cho những hậu quả. Đúng vậy. Ở Vương quốc Anh trong tháng qua, chúng ta đã có, tôi không biết bạn có nghe không, bạo loạn và tôi nghĩ tất cả bắt nguồn từ khi có tin tức rằng ai đó đã giết một số trẻ em và có sự nhầm lẫn hoặc loại thông tin sai lệch xung quanh tôn giáo của người đó và điều đó có nghĩa là mọi người đã phản ứng. Vì vậy, đó là một ví dụ tuyệt vời vì nếu tôi cá nhân, riêng tư nói với chỉ hai người bạn của tôi, tôi nghĩ người đã làm điều đó là x, tôi không nghĩ bạn nên bị truy tố vì điều đó.
    Tôi có thể nói điều đó trong phòng khách riêng của mình và cũng giống như khi tôi nói trên WhatsApp hoặc Facebook, nhưng nếu một thuật toán của Facebook phát hiện ra mẩu tin giả này và bắt đầu đề xuất nó cho ngày càng nhiều người dùng, thì Facebook phải chịu trách nhiệm cho hành động của các thuật toán của nó. Bạn nên có thể đưa điều này ra tòa và nói rằng thuật toán đã cố tình đề xuất một mẩu tin giả.
    Và một lần nữa, nếu mẩu tin giả đó được sản xuất bởi một người có ảnh hưởng với một triệu người theo dõi, thì người đó cũng phải chịu trách nhiệm cho điều đó. Nhưng nếu một cá nhân tư nhân trong một bối cảnh riêng tư nói điều gì đó không đúng, đó là tin giả và sau đó một thuật toán cố tình lan truyền nó, thì lỗi chính nằm ở thuật toán và những người nên bị bỏ tù là các quản lý của công ty sở hữu thuật toán này chứ không phải cá nhân đã phát ngôn những lời đó.
    Quay trở lại vấn đề bạo loạn, giả sử rằng, tôi không biết, The Guardian vào ngày xảy ra bạo loạn quyết định chọn một mẩu tin giả và đăng nó trên trang nhất. Và bây giờ họ đưa biên tập viên của The Guardian ra tòa và anh ta nói, nhưng tôi không viết nó, tôi chỉ tìm thấy mẩu tin giả này và quyết định đưa nó lên trang nhất của The Guardian.
    Bây giờ, sẽ rất rõ ràng với chúng ta rằng biên tập viên đã làm một điều rất, rất, rất sai và anh ta hoặc cô ta có thể phải ngồi tù. Và đó không phải là vấn đề của người đã sản xuất mẩu tin giả ban đầu. Nếu bạn là biên tập viên của một trong những tờ báo lớn nhất trong nước và bạn quyết định đăng một điều gì đó trên trang nhất của mình, bạn nên rất, rất chắc chắn rằng những gì bạn đang đăng là sự thật, đặc biệt nếu nó có thể kích động bạo lực.
    Làm thế nào mà một chủ sở hữu mạng xã hội có thể biết điều đó? Họ sẽ có thể xác minh rằng mọi thứ đều đúng ở quy mô đó như thế nào? Không phải mọi thứ, nhưng nếu, ví dụ, một điều gì đó có khả năng dẫn đến bạo lực, đó là một nguyên tắc phòng ngừa. Trước hết, không gây hại.
    Một lần nữa, tôi không yêu cầu Facebook kiểm duyệt mẩu tin giả đó.
    Tôi chỉ đang hỏi điều này, đừng để các thuật toán của bạn lan truyền nó một cách có chủ đích để thu hút người dùng và kiếm nhiều tiền.
    Nếu bạn không chắc chắn về điều đó, thì đừng lan truyền nó.
    Dễ như vậy thôi.
    Làm sao nó biết đó là tin giả so với việc nó nghĩ rằng đó thực sự là tin tức quan trọng cứu sống?
    Vì vậy, ví dụ, đó là trách nhiệm của công ty.
    Một lần nữa, làm sao biên tập viên của The Guardian biết về Financial Times hoặc Sunday Times, làm thế nào họ biết điều gì là đúng và điều gì nên được xuất bản trên trang nhất?
    Nếu bạn đang quản lý một công ty truyền thông xã hội, bạn đang quản lý một trong những tờ báo quyền lực nhất thế giới và bạn nên có cùng loại trách nhiệm và chuyên môn như vậy.
    Nếu bạn không biết cách đánh giá liệu một thuật toán có nên đề xuất điều gì đó cho hàng triệu người hay không, bạn đang ở sai lĩnh vực.
    Nếu bạn không thể chịu được áp lực, hãy rời khỏi bếp.
    Đừng điều hành một công ty truyền thông xã hội.
    Nếu bạn không biết điều gì nên được hiển thị cho hàng triệu người.
    Một trong những điều rất quan trọng vì, rõ ràng, bức thư của Mark Zuckerberg mà ông ấy viết tuần này nói rằng, “Tôi đã được FBI tiếp cận và họ nói với tôi rằng Nga đang cố gắng ảnh hưởng đến cuộc bầu cử và họ đã cung cấp một số thông tin rằng có câu chuyện về chiếc laptop này, Joe Biden, Hunter Biden, con trai của Joe Biden, có câu chuyện về chiếc laptop này, mà Facebook không biết liệu nó có thật hay không và họ nghĩ có thể đó là một kế hoạch của Nga, tức là Nga đã đưa câu chuyện đó ra để cố gắng đảm bảo Joe Biden không thắng cuộc bầu cử.
    Vì vậy, Facebook đã giảm độ ưu tiên cho nó, ngăn chặn nó lan truyền và đàn áp nó.
    Hóa ra đó là một câu chuyện có thật và không phải là giả.
    Và Mark Zuckerberg nói rằng ông ấy hối tiếc vì đã đàn áp nó vì thực sự đó là một câu chuyện có thật và trong việc đàn áp nó, ông ấy đã ảnh hưởng đến cuộc bầu cử ở một mức độ nào đó.
    Vì vậy, điều này phức tạp đến mức tôi chỉ không thể…
    Thật phức tạp để điều hành một công ty truyền thông lớn.
    Nếu bạn làm…
    Thật phức tạp khi điều hành Wall Street Journal hoặc Fox News, và rồi điều gì sẽ xảy ra nếu FBI đến Fox News hoặc Wall Street Journal và nói với họ, “Nhìn này, có một câu chuyện được cài cắm bởi người Nga, đừng khuyến khích nó.”
    Và sau đó, hóa ra điều đó là sai.
    Điều đó có thể xảy ra.
    Và với tư cách là người quản lý của Wall Street Journal, bạn cần phải xử lý nó.
    Và tôi có tin tưởng FBI trong những điều kiện nào?
    Đôi khi họ nên.
    Đôi khi họ nên nghi ngờ.
    Tôi cảm thấy bạn sẽ kết thúc trong tù, biên tập viên của Wall Street Journal.
    Bạn sẽ kết thúc trong tù dù bằng cách nào, vì dù sao bạn cũng đang ảnh hưởng đến các cuộc bầu cử và nếu bạn ảnh hưởng…
    Nhưng đó là công việc.
    Vấn đề thực sự là khi bạn có những người cực kỳ quyền lực như Zuckerberg hoặc Elon Musk giả vờ rằng họ không có quyền lực, rằng họ không có ảnh hưởng, rằng họ không định hình các cuộc bầu cử, chúng ta đã biết từ hàng thế kỷ rằng các chủ sở hữu và biên tập viên của các tờ báo, họ định hình các cuộc bầu cử và do đó chúng ta yêu cầu họ tuân thủ một số tiêu chuẩn nhất định.
    Và bây giờ các chủ sở hữu và quản lý của các nền tảng như Twitter, YouTube và Facebook, họ có quyền lực nhiều hơn cả New York Times hay Guardian hay Wall Street Journal.
    Và họ nên bị yêu cầu chịu trách nhiệm ít nhất ở mức độ tương tự.
    Và cái trò của họ rằng, “Ôi, chúng tôi chỉ là một nền tảng.
    Chúng tôi chỉ cho phép mọi người xuất bản những gì họ muốn.
    Nó không hoạt động như vậy.”
    Và chúng ta không chấp nhận điều đó với các phương tiện truyền thông truyền thống.
    Vậy tại sao chúng ta nên chấp nhận điều đó?
    Đó là toàn bộ mánh khóe của những công ty công nghệ này mà một lần nữa, chúng ta có hàng nghìn năm lịch sử và họ nói với chúng ta, “Ôi, điều đó không áp dụng cho chúng tôi.”
    Giống như nếu bạn có một ngành công nghiệp truyền thống như ô tô, điều đó rõ ràng với mọi người, bạn không thể đưa một chiếc ô tô mới ra đường trừ khi bạn đã thực hiện một số kiểm tra an toàn để đảm bảo chiếc ô tô đó an toàn.
    Bạn không thể đưa một loại thuốc mới ra thị trường hoặc một loại vắc xin mới ra thị trường mà không có sự an toàn.
    Điều đó rõ ràng, đúng không?
    Nhưng khi nói đến các thuật toán, không, không, không, không, đó là một bộ quy tắc khác. Bạn có thể đưa bất kỳ thuật toán nào bạn muốn ra thị trường. Bạn không cần bất kỳ quy tắc an toàn nào. Và thậm chí còn cơ bản hơn thế, bạn nghĩ về điều gì đó như là trộm cắp. Bạn có 10 điều răn, không được trộm. Và bạn biết đấy, mọi người biết, đúng, bạn không nên trộm cho đến khi nó liên quan đến thông tin. Ôi, không, không, không, không, điều đó không áp dụng cho thông tin. Tôi có thể lấy thông tin của bạn và không cần sự cho phép của bạn, làm đủ loại việc với nó và bán cho bên thứ ba. Và điều này không phải là trộm cắp. Không được trộm không áp dụng cho lĩnh vực kinh doanh của tôi. Và đây là những gì các ông lớn công nghệ đã làm trong nhiều trường hợp trong suốt thập kỷ qua hoặc hai thập kỷ qua, nói với chúng ta rằng lịch sử không áp dụng cho họ, rằng tất cả những trí tuệ mà nhân loại đã đạt được một cách rất đau đớn qua nhiều thế kỷ và hàng ngàn năm đối phó với các chế độ độc tài và những thứ khác, không áp dụng cho công nghệ mới. Và điều đó thì có. Nó có áp dụng. Bạn có bao giờ cảm thấy cám dỗ để chỉ đăng xuất và sống ở một cánh đồng nào đó, có thể là một sa mạc, có thể chỉ tạo ra một chút giáo phái và tôi làm điều đó mỗi năm không? Ôi, thật sao? Vâng, tôi tham gia một khóa thiền dài từ 30 đến 60 ngày. Như năm nay, tôi dự định vào tháng 12, sau khi tour sách kết thúc, sẽ tham gia khóa thiền 60 ngày ở Ấn Độ và hoàn toàn ngắt kết nối, không smartphone, không internet, thậm chí không có sách hay giấy viết, chỉ là nhịn thông tin. Tại sao? Điều đó tốt cho tâm trí. Một lần nữa, giống như với thực phẩm, quá nhiều không tốt cho chúng ta. Chúng ta cần thời gian để tiêu hóa và giải độc. Và điều đó cũng đúng với tâm trí. Nếu bạn cứ tiếp tục bắn phá nó với nhiều thông tin hơn, bạn sẽ nghiện những thứ sai lầm. Bạn phát triển những thói quen xấu và bạn cần, hoặc ít nhất tôi cần, thời gian nghỉ ngơi để thực sự tiêu hóa mọi thứ đã xảy ra và quyết định những gì tôi muốn và những gì tôi không muốn, những thói quen, sự nghiện ngập nào tôi nên cố gắng từ bỏ. Và cũng để hiểu rõ tâm trí của chính mình.
    Khi tâm trí liên tục bị tấn công bởi thông tin từ bên ngoài, nó trở nên ồn ào đến mức bạn không thể hiểu nó vì có quá nhiều tiếng ồn. Nhưng khi tiếng ồn biến mất, bạn có thể bắt đầu hiểu tâm trí là gì? Nó hoạt động như thế nào? Nó hoạt động ra sao? Những suy nghĩ đến từ đâu? Nỗi sợ hãi là gì? Cơn giận là gì? Khi bạn đang sôi sục với cơn giận vì một điều gì đó mà bạn vừa đọc, bạn tập trung vào đối tượng của cơn giận, nhưng bạn không thể hiểu cơn giận chính nó, cơn giận kiểm soát bạn. Khi bạn thực hiện một cuộc nhịn thông tin, bạn có thể chỉ quan sát điều gì xảy ra với bạn khi bạn tức giận. Điều gì xảy ra với tâm trí của tôi, với cơ thể của tôi? Nó kiểm soát tôi như thế nào? Và điều này quan trọng hơn bất kỳ câu chuyện tức giận nào trên thế giới, để hiểu cơn giận thực sự là gì. Điều này rất, rất khó. Có bao nhiêu lần mọi người dừng lại và chỉ cố gắng hiểu cơn giận của họ, chứ không phải đối tượng của cơn giận? Đây là điều mà chúng ta làm mọi lúc. Chúng ta như đang phát lại. Chúng ta nghe thấy điều gì đó khủng khiếp mà một chính trị gia mà chúng ta không thích, tôi không biết, ai đó đang tức giận về Trump. Vì vậy, anh ta sẽ phát lại nó và nói, “Ôi, anh ta đã nói như thế này, anh ta đã làm như thế này, anh ta sẽ làm điều này, anh ta sẽ làm điều kia.” Và bạn không hiểu cơn giận của mình theo cách đó. Hiện tại, tôi có khoảng 50 công ty khác nhau trong danh mục đầu tư của mình tại Flight Group. Một số trong số đó tôi đã đầu tư, và một số tôi đã đồng sáng lập hoặc tự mình sáng lập. Một điều tôi nhận thấy là hầu hết các công ty không bỏ đủ nỗ lực vào quy trình tuyển dụng. Trong tâm trí tôi, điều đầu tiên và quan trọng nhất trong kinh doanh là tập hợp nhóm người của bạn, vì định nghĩa của từ công ty là nhóm người. Và trong tất cả các công ty của tôi, bất cứ khi nào tôi tìm kiếm ai đó để tuyển dụng, điểm dừng chân đầu tiên của tôi là việc làm trên LinkedIn, vì vậy tôi vui mừng nói rằng tôi cũng là một nhà tài trợ cho podcast này. Họ đã giúp chúng tôi tìm kiếm những chuyên gia mà chúng tôi thực sự không thể tìm thấy ở nơi nào khác, ngay cả những người không đang tích cực tìm kiếm một công việc mới, nhưng có thể sẵn sàng cho một vai trò hoàn hảo.
    Trên thực tế, hơn 70% người dùng LinkedIn không truy cập vào các trang web việc làm hàng đầu khác, vì vậy nếu bạn không tìm kiếm trên LinkedIn, có lẽ bạn đang tìm kiếm ở nơi không đúng.
    Vì vậy, hôm nay, tôi sẽ tặng cộng đồng Diary of a CEO một bài đăng việc làm miễn phí trên LinkedIn. Hãy truy cập LinkedIn.com/doacnow và cho tôi biết bạn đã trải nghiệm như thế nào, các điều khoản và điều kiện áp dụng.
    Thật thú vị, tôi đã tưởng tượng ra những kịch bản trong đầu khi bạn nói về tương lai mà ở đó gần như có hai loài người.
    Bạn có một loài người được kết nối với thông tin qua mạng internet, thông qua liên kết thần kinh trong não của họ. Họ như bị cuốn hút, và thuật toán đang cung cấp thông tin cho họ, họ hành động dựa trên nó và họ cũng cung cấp lại thông tin.
    Và sau đó bạn có một nhóm người khác đã quyết định từ chối điều đó, những người không có liên kết thần kinh, những người không cố gắng tương tác với AI, và đang sống trong một bộ lạc ở một khu rừng nào đó.
    Bạn gái tôi đã nói với tôi điều này nhiều năm trước, cô ấy nói: “Tôi nghĩ sẽ có một sự phân chia.”
    Và tôi kiểu như, không sao cả. Nhưng bây giờ tôi nhận ra, tôi có thể thấy lý do, khi mọi thứ trở nên cực đoan hơn, bạn chỉ cần nói: “Bạn biết không, tôi sẽ đưa ra một quyết định ở đây.”
    Đặc biệt khi tôi thấy liên kết thần kinh mà Elon Musk đang làm việc cho phép bạn điều khiển máy tính bằng não của mình, tôi đã ngồi xuống.
    Máy tính để điều khiển não của bạn cũng vậy, nó hoạt động theo cả hai chiều.
    Đúng vậy, nó hoạt động theo cả hai chiều. Bạn đúng, tôi thực sự không nghĩ về điều đó.
    Nhưng tôi chỉ tưởng tượng, và đây là một câu hỏi cho tất cả mọi người đang lắng nghe, nếu có bạn và tôi, và tôi có chip trong não của mình mà giờ đây con người đang có trong não để điều khiển máy tính, tôi là một loài khác với bạn vì tôi có thể điều khiển chiếc xe của mình ở dưới, tôi có thể điều khiển đèn trong phòng này, tôi có thể hỏi não của mình những câu hỏi và nhận được câu trả lời.
    IQ của tôi trở thành 5.000, còn của bạn vẫn là 150, hoặc 200, có lẽ của bạn là 250.
    Nhưng tôi là một loài khác với bạn, tôi có một lợi thế cạnh tranh rất lớn so với bạn đến nỗi nếu bạn không có chip thì bạn sẽ gặp rắc rối. Đó là sự phân hóa loài. Đúng vậy. Một lần nữa, ở quy mô nhỏ, chúng ta đã thấy điều này trong lịch sử, có những người đã chấp nhận tài liệu viết và những người đã từ chối nó, và họ không còn ở đây nữa. Bởi vì những người đã chấp nhận tài liệu viết, họ đã xây dựng những vương quốc và đế chế này và họ đã chinh phục tất cả những người khác. Nhưng chúng ta đang gặp nguy hiểm với điều tương tự xảy ra, và đây không phải là điều tốt, vì không phải cuộc sống tốt hơn cho những người có tài liệu. Trong nhiều trường hợp, cuộc sống tốt hơn cho những người săn bắn hái lượm sống trước đó. Vậy giải pháp là gì? Nếu tôi phải, bạn biết đấy, sau khi đọc cuốn sách của bạn, cuốn sách tuyệt vời, Nexus, một lịch sử ngắn về thông tin từ Thời kỳ Đá đến AI, giải pháp là gì? Làm thế nào để chúng ta ngăn chặn các vấn đề liên kết, tất cả chúng ta trở thành kẹp giấy, sự hỗn loạn xã hội, thông tin sai lệch, bức màn silicon như bạn đã nói trong cuốn sách? Làm thế nào để chúng ta ngăn chặn những điều này chỉ kéo chúng ta đi? Có hy vọng không? Bạn có lạc quan không? Ý tôi là, chìa khóa là sự hợp tác, là sự kết nối giữa con người. Ý tôi là, con người vẫn mạnh mẽ hơn AI. Vấn đề là chúng ta đã chia rẽ nhau, và các thuật toán vô tình đang gia tăng sự chia rẽ. Một lần nữa, đây là quy tắc cổ xưa nhất của mọi đế chế là chia rẽ và cai trị. Đây là quy tắc của người La Mã, của Đế chế Anh. Nếu bạn muốn cai trị một nơi, bạn chia rẽ người dân của nơi đó chống lại nhau, và sau đó thật dễ dàng để thao túng và kiểm soát họ. Điều này hiện đang xảy ra với toàn bộ loài người với AI, rằng cũng như chúng ta đã có một kiểu Bức màn Sắt trong Chiến tranh Lạnh, giờ đây chúng ta có Bức màn Silicon, chia rẽ không chỉ Trung Quốc với Hoa Kỳ, mà còn cả Đảng Dân chủ với Đảng Cộng hòa, cũng như một người với một người khác, và tất cả chúng ta với AI, những thứ ngày càng đưa ra quyết định về tất cả những điều đó.
    Chúng ta vẫn có khả năng trong, tôi không biết, năm năm, 10 năm, 20 năm để đảm bảo rằng nó không đi theo hướng dystopian, nhưng để làm được điều đó, chúng ta cần hợp tác. Bạn có lạc quan không? Tôi cố gắng là một người thực tế. Ý tôi là, vài ngày qua, tôi vừa trở về từ Israel, và tôi thấy một đất nước tự hủy hoại mình, không vì lý do gì tốt cả. Đó là một đất nước đã nhấn nút tự hủy, và không có lý do chính đáng, và điều đó có thể xảy ra trên quy mô toàn cầu. Bạn có nghĩa là nó đã nhấn nút tự hủy như thế nào? Không chỉ là cuộc chiến giữa người Israel và người Palestine, mà còn là xã hội Israel đang quay lưng lại với chính mình, sự chia rẽ và thù hận ngày càng gia tăng. Và nó giống như một cái hố tối tăm của sự tức giận và bạo lực, đang hút ngày càng nhiều người vào. Trên khắp thế giới, giờ đây bạn cảm nhận được những sóng chấn động từ cái hố tối tăm này ở Trung Đông. Và không có lý do chính đáng nào cả. Không có lý do khách quan, nếu tôi nói về cuộc xung đột Israel-Palestine. Không có lý do khách quan cho điều đó. Không phải là không có đủ đất giữa Địa Trung Hải và sông Jordan để mọi người phải chiến đấu vì mảnh đất nhỏ bé đó, hay là không có đủ thực phẩm. Có đủ thực phẩm cho mọi người ăn. Có đủ đất để xây nhà, bệnh viện và trường học cho mọi người. Tại sao mọi người lại chiến đấu? Bởi vì những câu chuyện khác nhau trong tâm trí họ. Họ có những huyền thoại khác nhau rằng Chúa đã ban cho toàn bộ nơi này chỉ cho chúng ta. Bạn không có quyền ở đây. Và họ chiến đấu vì điều đó. Đây là một bi kịch địa phương, nguyên thủy. Nó có thể xảy ra trên quy mô toàn cầu. Một lần nữa, nếu điều gì đó cuối cùng tiêu diệt chúng ta, đó sẽ là những ảo tưởng của chính chúng ta, chứ không phải là các AI. Các AI, chúng có cơ hội vì những điểm yếu của chúng ta, vì những ảo tưởng của chúng ta. Yvon, cảm ơn bạn rất nhiều vì đã viết một cuốn sách. Tôi nghĩ cuốn sách này là một trong những cuốn sách được viết đúng thời điểm nhất mà tôi từng gặp phải vì tất cả những gì đang xảy ra trên thế giới ngay bây giờ.
    Nó thực sự đã giúp tôi hiểu rằng vấn đề không nhất thiết là tôi chống lại bạn nếu bạn ở phía bên kia. Vấn đề là thông tin, các mạng lưới thông tin mà chúng ta tiêu thụ, ai đang kiểm soát những mạng lưới thông tin đó. Có ai đó đang thao túng chúng ta để đứng về hai phía khác nhau, không chỉ để đứng về hai phía khác nhau, mà còn để nhìn nhau như kẻ thù. Và ngay bây giờ, đó là một người. Nhưng có thể không phải như vậy. Sớm thôi, có thể không phải là một người, không. Và hiểu điều đó, tôi nghĩ, giúp chúng ta tập trung vào nguyên nhân gốc rễ của những vấn đề đôi khi khó xác định. Tôi nghĩ vấn đề là hàng xóm của tôi. Tôi nghĩ đó là người có màu da khác. Nhưng thực sự, nếu bạn nhìn sâu hơn một cấp độ, đó là các mạng lưới thông tin và những gì tôi đang tiếp xúc đã tẩy não tôi và tạo ra những câu chuyện đó. Và như bạn đã nói trong cuốn sách trước của mình, những câu chuyện cuối cùng là những gì đang điều hành thế giới. Và cuốn sách tuyệt vời này, Nexus, thực sự là một cuốn sách tuyệt vời và là một thời điểm tuyệt vời giúp chúng ta tiếp cận kiến thức về sức mạnh của thông tin và cách nó ảnh hưởng đến nền dân chủ, các mối quan hệ, xã hội, kinh doanh và mọi thứ ở giữa theo cách mà tôi hy vọng sẽ dẫn đến hành động. Và tôi nghĩ đó là điều đáng lạc quan. Vâng. Và cuối cùng, tôi nghĩ hầu hết con người đều tốt, những người tốt. Khi bạn cung cấp cho mọi người thông tin sai, họ sẽ đưa ra những quyết định sai. Vấn đề không phải ở con người, mà là ở thông tin. Amen. Yvonne, chúng ta có một truyền thống kết thúc trong podcast này, nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo mà không biết họ sẽ để lại cho ai. Ồ, được rồi. Và câu hỏi được để lại cho bạn là, mạnh mẽ có nghĩa là gì? Chấp nhận thực tế như nó là, đối phó với thực tế mà không cố gắng che giấu, biến mất hay đặt một lớp màn lên nó. Thật thú vị. Tôi nghĩ bạn đúng. Tôi nghĩ bạn đúng. Chắc chắn không phải là câu trả lời mà tôi sẽ đưa ra, nhưng, bạn biết đấy, bạn sẽ nói gì? Ồ, tôi sẽ nói gì?
    Tôi đoán có lẽ tôi sẽ nói về sự kiên trì trước nhiều khó khăn khác nhau. Đây là thông tin, nhưng đó chỉ là ý tưởng về việc kiên trì hướng tới bất kỳ mục tiêu chủ quan nào của bạn, bất chấp và mặc kệ nhiều khó khăn khác nhau. Có thể sức mạnh đó là việc nuôi dạy một đứa trẻ hoặc có thể là việc đến phòng tập gym hay bất cứ điều gì khác. Nhưng tôi cũng thích định nghĩa của bạn, vì tôi nghĩ nó quan trọng hơn rất nhiều trong thời đại mà chúng ta đang sống.
    Và thành thật mà nói, với tư cách là một podcast, đôi khi bạn cảm thấy như mình bị mắc kẹt ngay giữa tất cả, bởi vì tôi nghĩ mọi người đang cố gắng tìm hiểu xem liệu tôi có đứng về cánh hữu hay cánh tả. Nếu tôi tin vào điều này, nếu tôi ủng hộ mọi khách mời mà tôi ngồi cùng, và bạn gần như phải cố gắng giữ trung lập, nhưng điều đó rất, rất khó để mọi người hiểu, vì họ muốn bạn phải thuộc về một bên nào đó, và họ muốn điều đó. Đó là sự yếu đuối. Ý tôi là, có rất nhiều người tự nhận mình rất mạnh mẽ, ngưỡng mộ sức mạnh như một giá trị, nhưng họ không thể đối mặt với những phần của thực tại không phù hợp với thế giới quan hoặc mong muốn của họ. Họ nghĩ rằng sức mạnh là, tôi có sức mạnh để làm cho những phần của thực tại này biến mất. Và không, đó là sự yếu đuối. Xin lỗi vì đã quay lại vấn đề đó, nhưng đây cũng là chiến tranh, như chiến tranh là cố gắng làm biến mất một phần của thực tại mà bạn không thích. Trong trường hợp này, một dân tộc hoàn toàn, tôi không thích những người này. Tôi không nghĩ họ nên tồn tại trong thực tại. Vì vậy, tôi cố gắng làm cho họ biến mất. Và mọi người nói, ôi, anh ấy là một nhà lãnh đạo rất mạnh mẽ. Anh ấy không phải. Anh ấy là một nhà lãnh đạo rất yếu đuối. Một nhà lãnh đạo mạnh mẽ sẽ có thể thừa nhận, không, những người này tồn tại. Họ là một phần của thực tại. Bây giờ hãy tìm cách sống cùng họ. Amen.
    Cuốn sách của bạn, Nexus, một lịch sử ngắn gọn về các mạng thông tin từ Thời kỳ Đá đến AI, là một cuốn sách phải đọc cho tất cả những ai nghe podcast này và có bất kỳ mối quan tâm nào về những chủ đề này.
    Nó được ủng hộ bởi hai người mà tôi yêu thích, Mustafa Solomon, nhưng cũng bởi Stephen Fry và Roy Street. Anh ấy cũng là một người tuyệt vời. Và nó được ủng hộ vì một lý do rất tốt, bởi vì đây là một cuốn sách hoàn toàn mở rộng tư duy, được viết bởi một người chỉ viết những cuốn sách xuất sắc thay đổi văn hóa. Vì vậy, tôi sẽ để liên kết bên dưới và tôi rất khuyên bất kỳ ai đã nghe cuộc trò chuyện này và quan tâm đến chủ đề này hãy đi và mua cuốn sách này ngay bây giờ. Nó hiện có sẵn để đặt trước và sẽ được giao trong năm ngày tới khi nó phát hành. Hãy là người đầu tiên đọc nó và hy vọng sẽ là người đầu tiên hiểu và thực hiện một số điều mà bạn học được trong cuốn sách này. Yvonne, cảm ơn bạn rất nhiều vì thời gian của bạn. Cảm ơn bạn. Điều này có tuyệt không? Mỗi cuộc trò chuyện tôi có ở đây trong Nhật ký của một Giám đốc điều hành, ở cuối cuộc trò chuyện, bạn sẽ biết, tôi đã hỏi khách mời để lại một câu hỏi trong Nhật ký của một Giám đốc điều hành và những gì chúng tôi đã làm là biến mọi câu hỏi được viết trong Nhật ký của một Giám đốc điều hành thành những thẻ trò chuyện mà bạn có thể chơi ở nhà. Vì vậy, bạn có mọi khách mời mà chúng tôi đã từng có, câu hỏi của họ và ở mặt sau, nếu bạn quét mã QR đó, bạn sẽ xem được người đã trả lời câu hỏi đó. Họ cuối cùng tiết lộ tất cả các câu hỏi và những người đã trả lời câu hỏi. Phiên bản mới nhất của thẻ trò chuyện phiên bản 2 đã có mặt ngay bây giờ tại theconversationcards.com. Chúng đã bán hết hai lần ngay lập tức. Vì vậy, nếu bạn quan tâm đến việc sở hữu một số thẻ trò chuyện phiên bản giới hạn, tôi thực sự, thực sự khuyên bạn nên hành động nhanh chóng. Cảm ơn bạn.
    人類仍然比人工智慧更具力量。
    問題在於我們彼此分裂,而算法正利用我們的弱點對付我們。
    這是非常危險的,因為一旦你相信那些思考方式與你不同的人是你的敵人,民主就會崩潰,選舉將像一場戰爭。
    所以,如果有什麼最終摧毀我們,那將是我們自己的妄想,而不是人工智慧。
    我們在美國有一場重大的選舉。
    是的,美國的民主非常脆弱。
    但最大的问题是,如果…
    肯定這永遠不會發生。
    你這個秃头的連·哈拉瑞,當今世界上一些最有影響力的非小說書籍的作者,現在正站在探索人工智慧這一世界塑造力量的最前沿,這正超越了人類曾經面對的一切。
    作為世界上的社交網絡,他們將有效地追求言論自由。
    你怎麼看?
    問題不在於人類。
    問題在於算法。
    讓我來解釋一下。
    在2010年代,算法之間為人類注意力展開了一場巨大的競爭。
    現在算法發現,從歷史中看,吸引人類注意力的最簡單方法就是按下恐懼、仇恨和貪婪的按鈕。
    問題在於算法所定義的目標與人類社會的利益之間存在著不一致。
    但這就是讓人感到不安的地方。
    因為如果給一個原始的社交媒體算法錯誤的目標造成了如此多的損害,那麼在未來20或30年,人工智慧會帶來什麼樣的結果?
    那麼解決方案是什麼?
    我們在歷史上曾多次處於這種情況,而答案始終相同,即…
    你樂觀嗎?
    我儘量保持現實主義。
    這是一句我從未想過會在我的一生中說出來的話。
    我們的YouTube訂閱人數剛剛達到700萬,想對每一位每週一和每週四來這裡觀看我們對話的觀眾表示衷心的感謝。
    發自內心的感謝,也代表我的團隊,雖然你們並不總能見到他們,現在在《首席執行官日記》背後大約有50人工作,來把這一切整理出來。
    所以,代表我們所有人,真誠地謝謝你們。
    我們上個月舉辦了抽獎活動,並且給那些訂閱了節目的觀眾贈送了獎品,直到達到700萬訂閱者。
    你們非常喜歡那次抽獎,所以我們決定續辦。
    所以每個月,我們將贈送無法用金錢購買的獎品,包括與我會面的機會、邀請參加我們的活動,以及給所有訂閱《首席執行官日記》的人發放價值一千英鎊的禮品券。
    現在有超過700萬的你們。
    但如果你今天決定訂閱,你可能就是那些幸運的人之一。
    由衷地感謝你們。
    讓我們進入對話。
    十年前,你製作了一個名為《為什麼人類運行世界》的視頻。
    這是一個非常著名的TED演講。
    在閱讀了你的新書《Nexus》後,我想問你一個稍微改編過的問題,那就是,你還相信十年後人類將根本上掌控世界嗎?
    我不確定。
    這取決於我們在未來幾年中所做出的決策,但有可能答案是否定的,即在十年內,算法和人工智慧將掌控世界。
    我並不是想象某種好萊塢的科幻場景,即有一台大電腦征服世界,而更像是人工智慧的官僚體系,我們將在銀行、政府、企業、大學等地方有數以百萬計的人工智慧官僚,對我們的生活作出越來越多的決策,每天都在做出是否給我們提供貸款、是否接受我們工作的選擇,而我們將越來越難以理解算法拒絕給我們貸款的邏輯和理由,為什麼算法接受了其他求職者,而儘管仍然有民主制度,人們在為這位總統或這位首相投票,但如果大多數決策都是由人工智慧做出的,而人類,包括政治人物,卻很難理解為什麼人工智慧做出某一特定決策,那麼權力將逐漸從人類轉移到這些新的外星智慧上。
    外星智慧?
    是的,我更喜歡將人工智慧視為外星智慧,我知道這個縮寫是人工智能,但我認為將其視為外星智慧更為準確,不是來自外太空的意思,而是它以與人類心靈根本不同的方式做出決策。
    人工這個詞意味著我們設計它,我們控制它,人工的東西是由人類製造的。
    隨著每年過去,人工智慧變得越來越不人工,越來越外星。
    是的,我們仍然設計那些初生的人工智慧,但接著它們學習、改變,並開始做出意想不到的決策,並開始提出對人類的做事方式來說是外星的新想法。
    有這樣一個著名的例子,2016年,AlphaGo擊敗了圍棋世界冠軍李世石,但驚人的地方在於它的做法,因為人類已經下圍棋2500年。
    一種棋盤遊戲。
    一種棋盤遊戲,一種在古代中國發展的策略遊戲,被認為是任何東亞文化人必須知道的基本藝術之一。
    數以千萬計的中國人、韓國人和日本人在幾個世紀以來下圍棋。
    圍棋周圍發展出了完整的哲學,關於如何下棋。
    這被認為是對政治和生活的一種良好準備。
    人們認為他們探索了整個圍棋的領域,整個地理景觀。
    然後AlphaGo出現,告訴我們其實在過去2500年中,人們只探索了圍棋風景中的一小部分。
    有完全不同的策略來玩這個遊戲,而在超過兩千年的遊戲歷史中,卻沒有一個人類想出來。 而 AlphaGo 在短短幾天內就想到了這一點。 所以這是外星智慧。 如果這只是一場遊戲,那麼同樣的事情可能也會發生在金融、醫療和宗教領域,不論是好是壞。 你寫了這本書,《連結》。 《連結》。 這個詞怎麼發音? 連結。 我不是發音專家。 你本可以寫很多本書。 你是一個我認為對生命的本質以及歷史的本質廣泛好奇的人。 為你寫一本如此詳盡而全面的書,肯定有著非常強烈的理由,為什麼這本書現在必須由你來撰寫。 那是為什麼呢? 因為我認為我們需要對 AI 革命有一個歷史視角。 我的意思是,有很多書是關於 AI 的,但《連結》不是一本關於 AI 的書,而是一本關於資訊網絡的長期歷史的書。 我認為要理解 AI 的真正新穎和重要之處,我們需要從幾千年前回顧,以查看以往的資訊革命,如寫作的發明、印刷機和廣播。 只有這樣,你才真正開始理解我們現在周圍發生的事情。 例如,有一件事你會明白,那就是 AI 的確是非常不同的。 人們將它與以往的革命進行比較,但它不同,因為它是人類歷史上第一項能獨立做出決策並創造新想法的技術。 印刷機可以打印我的書,但它無法寫作。 它只能複製我的想法。 原子彈可以摧毀一座城市,但它無法自己決定要轟炸哪座城市或為什麼要轟炸它。 而 AI 可以做到這一點。 而且目前圍繞 AI 有很多炒作,所以人們感到困惑,因為他們現在試圖將所有東西都標榜為 AI。 比如你想將這張桌子賣給某人,喔,這是一張 AI 桌子。 而這水,這是 AI 水。 那麼人們會問,AI 是什麼? 一切都是 AI。 不,不是所有的東西。 外面有很多自動化的東西,但那並不是 AI。 如果你想到一台為你煮咖啡的咖啡機,它是自動運作的,但它不是 AI。 它是由人類預先編程,以執行特定的任務,並且它永遠無法自我學習或改變。 一台咖啡機會成為 AI,當你早上來到咖啡機時,機器告訴你:「嘿,根據我對你的了解,我猜你會喜歡喝濃縮咖啡。」 它學習了一些關於你的東西,並做出獨立的決策。 它不會等著你要求喝濃縮咖啡。 如果它告訴你,我剛想出一款新飲品,叫做 Bofi,我覺得你會喜歡,那真的是 AI。 當它提出完全新的想法,而這些想法並不是我們編程進去的,也不是我們預見的時候。 這是在歷史上的一個變革。 它比印刷機更偉大。 它比原子彈更偉大。 你說我們需要歷史視角,你認為自己是一位歷史學家嗎? 是的,我的職業是歷史學家。 這有點… 在我的訓練中,我最初是一名中世紀軍事歷史專家。 我寫過十字軍東征和百年戰爭,以及 14 世紀侵略法國的英軍的戰略和後勤。 這是我最初的文章。 而這也是我想用來理解現在 AI 所發生事情的視角或知識。 因為大多數人對 AI 是什麼的理解,來自於他們玩弄大型語言模型,如 chat GPT、Gemini 或 Grock 之類的東西。 那是他們對它的理解。 你可以問它一個問題,它會給你一個答案。 這真的是人們對 AI 的看法,因此很容易對此感到有些自滿,或者看到這一技術轉變是微不足道的。 但當你開始講述信息,以及信息流和信息網絡的破壞,當你將它帶回歷史,並給我們這個事實的視角,即信息實際上把我們所有人緊密地黏合在一起,那麼這對我來說開始變得完全不同。 我的意思是,我對此有兩種看法。 一種方式是當你意識到,就像你所說的,信息是所有事物的基礎時,當你開始搖動這個基礎時,一切都可能崩潰或改變,或者出現新的東西。 例如,民主僅僅是由信息技術所使之成為可能。 民主的本質是一場對話,一群人在對話、交談、試圖共同做出決策。 獨裁則是一個人全權決定一切。 一個人獨裁一切就是獨裁。 民主就是對話。 現在,在石器時代,生活在小團體中的獵人采集者大多是民主的。 每當團體需要決定任何事情時,他們可以彼此交談並做出決定。 隨著人類社會的發展變得更大,技術上保持對話的變得越來越困難。 所以我們從古代世界獲得的唯一幾個民主例子是小城市國家,例如雅典或共和國羅馬。 這是最著名的兩個例子,不是唯一的,但最著名的。 即使是古人,像柏拉圖和亞里士多德這樣的哲學家,他們知道一旦超過城市國家的層面,民主就變得不可能。 我們在前現代世界中不知道大規模民主的單一例子。 數百萬人散布在大領土上,以民主方式進行政治事務。 為什麼? 不是因為這個或那個獨裁者獲得了權力。 而是因為民主根本不可能。 當你沒有合適的技術時,數百萬人之間是無法進行對話的。
    大規模的民主制度只有在現代晚期才成為可能,當時出現了幾種信息技術,首先是報紙,接著是電報、廣播以及電視,這些技術使大規模民主成為可能。
    所以民主並不是說你有民主,而情報技術則是在旁邊的東西。不,民主的基礎就是信息技術。因此,當信息技術發生一些震盪時,例如社交媒體的崛起或人工智能的崛起,這無疑會動搖民主。我們現在在世界各地看到的是,我們擁有歷史上最先進的信息技術,但人們卻無法相互交流。民主對話正在崩潰。
    每個國家都有自己的解釋,比如你跟美國人談論,民主黨和共和黨之間到底發生了什麼?為什麼他們連最基本的事實都無法達成共識?他們會給你解釋美國歷史和社會的獨特條件,但你在巴西也能看到同樣的現象。在法國和菲律賓也同樣如此。因此,這不可能是這個或那個國家的獨特條件,而是潛在的技術革命。
    歷史中還有另一點,我從歷史中帶來的是,即使是相對較小的技術變革,或看似微小的變化都能產生深遠的後果。想想寫作的發明,最初基本上是人們在玩泥巴。我是說,寫作首次被發明是在許多地方,但第一次出現在古美索不達米亞,人們用粘土板,也就是基本的泥巴,拿著一根棍子在泥巴上劃出標記。這就是寫作的發明,並且產生了深遠的影響。
    舉一個簡單的例子,想一想擁有權。擁有某樣東西意味著什麼?例如我擁有一所房子,我擁有一塊田地。在書面語言出現之前,如果你住在大約7000年前的小美索不達米亞村莊,擁有一塊田地是社區的事情。這意味著鄰居們同意這塊田地是你的,他們不會在那裡採摘水果,也不會讓羊在那裡吃草,因為大家同意這是你的。這是一種社區協議。
    然後,寫作出現後,你有了書面文件,擁有權的意義發生了變化。現在擁有一塊田或一棟房子意味著在國王的檔案中有一塊乾泥,上面有標記說明你擁有那塊田地。因此,突然之間,擁有權不再是鄰居之間的社區協議,而是關於哪份文件存放在國王的檔案裡。
    這也意味著,比如說,你可以不經鄰居的同意,將你的土地賣給一個陌生人,只需將這塊乾泥換成黃金或白銀或其他什麼。這是多麼巨大的變化,一個看似簡單的發明,就像用棍子在一塊泥巴上畫幾個符號,如今想想人工智能會如何影響擁有權,可能會意味著擁有你的房子的權利將取決於某個人工智能告訴你,你擁有它。如果人工智能突然告訴你不再擁有,無論出於什麼原因,甚至你都不知道,那就是了。那已不再是你的。
    那個泥巴上的標記也是書面語言的發明。我當時在讀你的書時思考,語言是如何將我們的社會聯繫在一起的,不是我們通常認為的那種,比如我和你進行對話,而是像銀行的密碼,我們整個社會是如何藉由語言來保護的。而人工智能所掌握的東西,正是大型語言模型所具備的能力,能夠複製這一點。這讓我思考到,我生活中的許多事情其實都是用語言來維繫的,甚至現在我的人際關係,因為我見不到我的朋友。我朋友住在迪拜、美國和墨西哥。因此,我們用語言進行交流或關係是通過語言維繫的。而正如你所說,民主也是通過語言來聯繫的。現在有一種更智能的力量已經掌握了這一點。
    是的,這是如此意外,例如,在五年前,人們說人工智能將掌握這或那,自駕車,但語言,這是一個如此複雜的問題。這就是人類的傑作——語言。它永遠無法掌握語言。我是一個熱愛世界的人。對於這些大型語言模型所產生的文本質量,我簡直驚嘆不已。它們並非完美,但它們確實理解單詞的語義範疇。它們能夠將單詞和句子串在一起形成一個連貫的文本。這確實是了不起的。正如你所說的,這是所有事物的基礎。我通過語言向我的銀行發出指示。如果人工智能能夠生成文本、音頻和圖像,那麼我該如何以不易被人工智能操控的方式來與銀行溝通?
    但那句話中誘人的部分是,你本來就不喜歡和銀行溝通。這很酷。就像打電話給他們,等著另一個人來接。於是誘惑是:“反正我不喜歡講電話給銀行,所以就讓人工智能來做吧。我來投資。”如果我能信任它們的話。
    我的意思是,最大的一個問題是,為什麼銀行希望我親自撥打電話,以確保真的是我?而不是其他人在告訴銀行,「哦,將這筆款項轉到,我不知道,開曼群島。真的是我。」那麼你怎麼確保這一點?你要怎麼建立這個?
    我的意思是,整個金融體系幾千年來,其實只有一個問題,那就是信任。所有這些金融工具,金錢本身其實只是信任而已。它不由金、銀或紙張或其他任何東西製成。
    如何在陌生人之間建立信任呢?因此,大多數的金融創新最終都是語言和象徵的創新。你不需要複雜的物理學,而是複雜的符號學。現在,人工智慧可能會開始創造新的金融工具,並掌控財務,因為它掌握了語言。正如你所說的,我們現在能夠與世界各地的朋友溝通。在2010年代,算法之間為人類注意力展開了一場激烈的競爭。我們之前在播客中也討論過,如何吸引人們的注意力?但有比注意力更強大的東西,那就是親密感。如果你真的想影響人們,親密感比注意力更有力量。那你如何在這方面定義親密感呢?想像一下,你與某個人有長期的交情,你熟悉他、信任他,某種程度上你還愛他、關心他。直到今天,偽造親密感和大規模生產親密感是完全不可能的。獨裁者可以大規模製造注意力。舉例來說,當你有了無線電,你可以告訴所有納粹德國或蘇聯的人,偉大的領袖正在發表演講,每個人都必須打開無線電來聽。因此,你可以大規模生產注意力,但這不是親密感。你與偉大的領袖並沒有親密感。現在,隨著人工智慧的出現,至少在理論上,我們可以首次大規模生產與數百萬機器人的親密感,也許它們為某些政府工作,與我們偽造親密關係,這將讓我們難以分辨這是機器人還是人類。
    這很有趣,因為我曾與許多關於人際關係的專家和各種人交談,他們提到人與人之間的親密感在下降,而孤獨感在上升,我們作為一個社會變得越來越缺乏性。隨著人與人之間的親密感和聯繫的下降,以及這種人工親密的可能性上升,這不禁讓人思考,在一個人們比以往任何時候都更孤獨、更脫節的世界中,未來可能會是什麼樣子,但仍然有著對連結和愛與歸屬感的同樣迫切需求。也許這就是為什麼我們同時看到極端分化上升的原因,因為人們正在絕望地想要歸屬於某個地方,而算法又在加強我的回音室。所以,我不知道這最終會如何結束,我不認為這是決定論的。這取決於我們個人和社會所做的決策。當然,這項技術也能為我們帶來許多美好的事物。人工智慧進行對話的能力、理解你情感的能力,這可能意味著我們將擁有許多人工智慧老師、醫生和治療師,他們能提供比以往更好的醫療服務和教育服務。與其在一個有40個孩子的班級中成為一個幾乎得不到老師個別關注的孩子,不如擁有一位毫無保留專注於你的人工智慧導師,為你提供質量真正無與倫比的教育。我這週末和我的朋友發起了一場辯論。他有兩個年幼的孩子,一個一歲,另一個三歲,我們在討論未來16年後你更願意讓你的孩子去哪裡上學?你是希望讓孩子在一個如你所描述的教室裡,由人類老師教學,四周有很多人,喧鬧不堪,孩子們無法獲得個性化學習,還是希望你的孩子坐在屏幕前,或是對一個類人機器人,獲得一個極其個性化和量身定做的教育,這可能大大便宜於私立教育或大學學費。但我認為這需要一個結合,我覺得對於許多課程來說,與其選擇人工智慧導師,倒不如去公園,一邊散步一邊聆聽生態課程。但在休息時間,你仍然需要許多孩子聚在一起,因為往往你在學校學到的最重要的課程並不是在課堂上學到的,而是在休息時間學到的。這是不能自動化的,對於此你仍然需要人類監督的大量孩子聚集在一起。
    當我讀你的書時,我經常思考的另一件事情是,我本以為我們擁有更多的信息和獲取信息的途徑會導致世界上更多的真相、更少的陰謀論和更多的共識,但事實似乎並非如此。完全不是。世界上大多數的信息都是垃圾。我認為可以這樣來理解這一切,這就像是食品。大約一個世紀前,在許多國家,食品短缺。因此,人們吃任何他們能得到的食物,尤其是那些脂肪和糖含量很高的食物。他們認為更多的食物總是好的。如果你問你的曾祖母,她會說:“是的,更多的食物總是好的。”然後,我們達到了一個食品豐富的時代。我們擁有了所有這些工業化的加工食品,這些食品人為地富含脂肪、糖和鹽等等,顯然對我們有害。認為更多的食物總是好的,這並不正確,尤其不是所有這些垃圾食品。信息也經歷了相同的變化。以前信息曾經稀缺,因此如果你能得到一本書,你會讀它,因為別無選擇。而現在,信息卻是豐富的。
    我們被大量的資訊淹沒。而其中很多都是垃圾資訊,因為這場爭奪注意力的戰鬥,讓資訊充滿了貪婪、憤怒和恐懼。而這對我們並不好。所以我們基本上需要進行一場資訊飲食,首先要認識到並非資訊越多就越好。我們需要的是有限的資訊,實際上我們需要更多的時間來消化這些資訊。而且我們當然也必須小心我們所接收的資訊的質量。因為再次地,垃圾資訊的氾濫讓這一點變得尤為重要。我認為基本的誤解在於資訊和真相之間的聯繫。人們認為, OK,如果我獲得很多的資訊,這就是真相的原材料。而更多的資訊將意味著更多的知識。但事實並非如此,即使在自然界中,大多數資訊也不是關於真相的。資訊在歷史上,還有在生物學上的基本功能是連結。資訊就是連結。當你回顧歷史,你會看到,讓人們連接起來的最簡單方法通常不是依賴真相,因為真相是一種代價高昂而且稀有的資訊。通常更容易讓人們通過幻想或虛構來連結。為什麼?因為真相往往不僅是代價昂貴,真相往往複雜,且往往令人不安,有時甚至會痛苦。如果你想想,在政治上,告訴人們他們所屬國家的全部真相的政治人物不太可能贏得選舉,因為每個國家都藏著骷髏,還有那些不願意面對的黑暗面和黑暗的片段。因此,我們看到在政治上,若想要連結國家、宗教、政黨,通常就是依靠虛構和幻想,以及恐懼來達成。
    我在思考人類和故事在引起我們大腦共鳴中的角色。我思考了許多敘事。在英國,我們有一種敘事,告訴我們社會上許多問題的原因,例如失業和其他犯罪問題,是因為有人從法國乘船穿越而來,而這是一個非常有效的敘事,可以讓人們聚集在一起,走上街頭。在美國,顯然也是一樣的牆和南部邊界的敘事,成千上萬地越過我們的邊界,這些人是強姦犯,他們並沒有帶來負面的人物,他們來自精神病院,這激發了人們的熱情,而那些人現在正在街頭行進,並基於這是一個可怕的故事投票。這是一個非常強有力的故事,因為它觸及了我們內心深處的某些東西。如果你想要引起人們的注意,想要讓人們參與進來,恐懼按鈕是人類心理中最有效、最具影響力的按鈕之一。而這一切又可以追溯到石器時代。
    如果你生活在一個石器時代的部落中,你最大的擔憂就是來自另一個部落的人會入侵你的領土,奪走你的食物或殺了你。因此,這是一種根深蒂固的恐懼,不僅表現在人類身上,也表現在每種社會動物身上。他們對黑猩猩進行實驗,顯示出黑猩猩對來自不同群體的外來黑猩猩幾乎也是一種本能的恐懼或厭惡。而政治家和宗教領袖學會了如何像彈鋼琴一樣操控這些人類情感。這些情感,如厭惡,最初是為了幫助我們而進化的。你知道,在最基本的層面上,厭惡是為了因為,特別是作為一個孩子時,你想要嘗試不同的食物。但是如果你吃了對你有害的食物,你需要把它吐出來,你得把它扔掉。因此,你有厭惡感在保護你。然而,隨著歷史的發展,政治和宗教領袖們劫持了這種防禦機制,從小就教導人們不僅要感到恐懼,還要對外來的人、對看起來不同的人感到厭惡。當你成為成年人時,你可以學習一切理論,自我教育認知這並不真實,但在你的心裡,依然有一部分認為這些人是可憐的,這些人是危險的。我們在整個歷史中看到,很多不同的運動都學會了如何利用這些情感機制來激勵人們。
    Yvonne,我們現在正坐在一個非常有趣的時代,因為在過去一年中,有兩件相當重要的事情發生了,與資訊及我們一直討論的許多話題有關。其一是Elon Musk購併了Twitter,而他的真正使命是自由言論的理念。作為這個使命的一部分,他解鎖了一些此前在Twitter上被封鎖的人物,其中很多是由於各種原因被封鎖的右派人士。此外,這一週,Mark Zuckerberg公開發表了一封信,信中表示他後悔自己在與FBI、政府合作時,過於合作,當時他們要求他在Facebook上審查內容。他特別提到一則故事,表示他後悔這麼做,看似如果你仔細閱讀他的表述,他其實明確指出,“如果未來政府或其他人要求我們審查某些信息,我們將會更強硬地抵制。”現在,我所要說的是,Twitter作為世界上最大的社交網絡之一,以及Meta作為世界上最大的社交網絡,已經採取了這種立場,實質上是讓資訊自由流通。顯然,現在他們有效地追求這種自由言論的敘事。對於作為長期使用這些平台的人,特別是X或Twitter而言,如今的情況真的大相徑庭。
    每當我滑動時,我總會看到一些我以前從未見過的東西,這種現象與自由言論的立場有關。 現在,我並不打算表明這是好是壞。 這只是非常有趣。 顯然,現在有一個算法運作,如果我現在在 X 上滑動,我會在 30 秒內看到有人被刀殺的畫面。 我可能還會看到有人被車撞。 我可能會看到極端的伊斯蘭恐懼症。 但我也會看到另一方面。所以我不是在說我會看到所有的面向。 當你之前談到這是否對我有益時,我想起了這個週末我朋友的事情。 是我的生日。所以我和我的朋友們在一起,無意識地在 Twitter 上滑動這些恐怖視頻,而他坐在我左邊,心想,「天啊,他真像是在炸他的多巴胺受體。」而我在這個全新的自由言論運動中。 你對自由言論和它的角色有何看法,只有人類擁有自由言論,機器人則不擁有。 科技公司總是讓我們對這個問題產生混淆,因為問題不在於人類,問題出在算法上。 讓我解釋一下我的意思。 如果問題是在 Twitter 上禁止像唐納德·特朗普這樣的人,我同意。 這是一個非常困難的問題。 我們應該對禁止任何人,特別是重要的政治人物表達他們的觀點和意見保持極大的謹慎,無論我們對他們的觀點或個人有多麼不喜歡。 禁止任何人進入某個平台是一個非常嚴肅的事情。 但這不是問題。 問題不在於平台上的人類用戶。 問題在於算法,而公司不斷將責任推給人類,以保護他們的商業利益。 所以讓我來拆解一下這個問題。人類經常創造大量的內容。 他們創造仇恨的內容。 他們創造關於同情心的講道。 他們創造烹飪課程、生物課程,還有很多不同的東西,信息的洪流。 那麼大問題就是什麼獲得了人類的注意? 每個人都想要關注。 現在公司也想要關注。 公司賦予運行社交媒體平台的算法一個非常簡單的目標。 增加用戶參與度。 讓人們在 Twitter 上花更多的時間,在 Facebook 上花更多的時間,更多地參與,發送更多的讚,並推薦給他們的朋友。 為什麼? 因為我們在平台上花的時間越長,他們賺的钱就越多。 非常非常簡單。 現在,算法發現了一個巨大的突破。 通過對數百萬人類小白鼠進行實驗,算法發現如果你想抓住人類的注意,最簡單的方法就是按下恐懼按鈕、仇恨按鈕、貪婪按鈕。 他們開始推薦用戶觀看越來越多充滿仇恨、恐懼和貪婪的內容,使他們保持在屏幕前。 這是假新聞和陰謀論等流行病的深層原因。 而公司的辯護是,我們並不是在生產內容。 是某個人類產生了充滿仇恨的關於移民的陰謀論。 這不是我們。 這有點像,我不知道,紐約時報的總編輯在報紙的頭版上刊登了一個充滿仇恨的陰謀論。 當你問他,「你為什麼這麼做還是責備它?看看你做了什麼?」他的回答是,「我什麼都沒做。 我不是寫那篇文章。 我只是把它放在紐約時報的頭版上。 這就是一切。 這不用說什麼。」人們正在生產大量內容。 政權擺布者的算法,如今是編輯。 他們決定什麼可以被觀看。 有時他們只是推薦它給你。 有時他們甚至自動播放給你。 比如你選擇看某個視頻。 在視頻結束時,為了保持你盯著屏幕,算法立即無需告訴它,算法會自動播放某種充滿恐懼或貪婪的視頻,只是為了讓你繼續盯著屏幕。 這是算法在做。 這應該被禁止,或者至少應該受到監督和管理。 而這不是言論自由,因為算法並沒有言論自由。 是的,製作仇恨視頻的人,我會對禁止他們保持謹慎。 但那不是問題。 問題是推薦。 第二個問題是,現在在線上很多對話被機器人覆蓋。 再次,例如,你如果看看 TwitterX,很多人都想知道什麼是趨勢,哪些故事獲得最多的注意。如果每個人都對一個特定的故事感興趣,我也想知道每個人在談論什麼。而且通常驅動這個對話的是機器人。 因為一個特定的故事最初獲得了很多關注,很多流量,因為很多機器人轉發了它。 然後人們看到它並且認為,他們不知道是機器人。他們認為是人類。所以他們會說,哦,很多人類對這個感興趣,所以我也想知道發生了什麼。 而這會吸引更多的注意。 這應該被禁止。 基本上,你不能讓人工智能假裝成為人類。 這是假人。 這是偽造人類。如果你看到網上的活動,並且認為這是人類活動,但事實上是機器人活動,這應該是被禁止的。 而且這並不會損害任何人類的言論自由,因為它是機器人。 它沒有言論自由。 我在想你所說的這些算法實際上在運行著世界。 我的意思是,是的,所以如果算法根據我花時間觀看的內容決定我看到的東西,那是因為他們想讓平台賺更多錢。
    如果我天生就有一種傾向,讓我更專注於那些讓我感到恐懼的事物,那麼你只需給我幾年時間,每過一年,我會變得更加害怕。這會加強你自身的弱點。我是說,再一次,這就像食品行業一樣。食品行業發現我們喜歡含有大量鹽和脂肪的食物,於是給我們更多。然後它說,但這是顧客想要的。我們能從你這裡得到什麼?這是同樣的情況,但這些算法甚至更糟,因為這是心靈的食物。是的,人類有一種傾向,如果某件事非常可怕或讓他們充滿憤怒,他們會專注於它,並告訴所有朋友。但是,人工增強這種恐懼,對我們的心理健康和社會健康都是不好的。這是在利用我們自己的弱點而不是幫助我們應對它們。
    我可以說——現在,這只是我稍微跳到結論而已——在一個你取消了對某些角色的封鎖限制的世界裡,右翼角色的訊息,可能是基於移民等,而你取消了那些限制。因此,他們可以在每個平台上自由發言。然後,當你編程算法以專注於收益時,最終會有更多人變得右翼。我之所以這麼說,部分原因是右翼的敘事是說移民是壞的——我並不是說左派是無辜的,因為他們絕對不是,但我認為讓人感到恐懼的敘事,恐懼似乎更多來自右翼,尤其是在英國。恐懼是由移民引起的,這些人會把你的錢帶走,還有這一類的事情。我認為關鍵問題不是將其標籤為右翼或左翼問題,因為,再一次,民主是對話。只有當你擁有幾種不同的意見時,你才能進行對話。我認為應該允許就移民問題進行對話,人們應該能夠對此持有不同的意見。這樣很好。問題在於當一方妖魔化並抹黑任何不同的意見,即使在某種程度上你也可以看到來自雙方的情況。然而,在移民問題上,會有這些陰謀論,認為任何支持移民的人,比如說,他們想摧毀這個國家。他們是這場陰謀的一部分,想要用移民淹沒這個國家,改變它的本質等等。這就是問題所在,一旦你相信那些不同意見的人不只是你的政治對手,而是你的敵人。他們想要摧毀你,摧毀你的生活方式和群體,民主就會崩潰,因為無敵之間不存在民主。如果你認為對方是錯的,但他們本質上是關心國家、關心我的好人,卻有不同的意見,那民主可以運作。如果你認為他們是我的敵人,試圖摧毀我,那麼選舉就變成了戰爭,因為你在為生存而戰。你將不擇手段勝出選舉,因為你的生存岌岌可危。如果你失敗了,則沒有理由接受判決。如果你獲勝,你只會照顧自己的部落,而不理會對面部落。如果你不相信選舉是合法的,那麼民主就無法運作。這是基礎……民主無法存在於隨便的……這就像一種需要特定條件才能生存和繁榮的脆弱植物。一個條件,比如說,是你擁有能促進對話的信息技術。另一個條件是你信任機構。如果你不信任選舉的機構,那麼它就無法運行。第三個條件是你需要認為政治分歧另一側的人是我的對手,但他們並不是我的敵人。現在民主對話中出現的問題是,由於這種越來越極端的傾向,讓人感到對方是敵人。這對右派和左派來說都是一個問題。在雙方,你會看到這種感覺,即對方是敵人,並且他們的立場完全不合法。如果我們達到那一點,那麼對話就會崩潰。可以就像移民、性別、氣候變化這些困難問題進行複雜的對話和討論,而不把對方視為敵人,這是幾代人以來都能做到的。為什麼現在似乎就變得不可能與對方對話或在任何事情上達成共識? 今年美國有一場重大的選舉。非常重大的選舉。你經常想到它嗎?是的,這似乎像是一場擲硬幣的比賽,大約是50-50。選舉變成了一個真正的生存問題。如果有可能的話,這將是最後一次選舉。如果一方打算在掌握權力後改變遊戲規則,那就變得生存至上,因為民主是基於自我修正的機制。這是民主相較於獨裁政權的巨大優勢。在獨裁政權中,獨裁者可以做出很多好的決策,但遲早他們會做出一個糟糕的決定,且在獨裁中沒有機制來識別和糾正這樣的錯誤。普京。在俄羅斯,根本沒有機制能夠說普京犯了錯。他應該讓其他人嘗試不同的行動方案。這就是民主的偉大優勢。你嘗試了某種方法,它沒有奏效,你再試一次別的方法。
    但大問題是,如果你選擇了一個人,然後他改變了體系,中和了它的自我修正機制,結果你無法再擺脫他,該怎麼辦?這就是發生在委內瑞拉的情況,最初查韋斯和查韋斯主義運動是以民主方式上台的。人們想說:「嘿,讓我們試試這個。」現在在幾週前的最後一次選舉中,證據非常非常清楚,馬杜羅大敗,但他控制了一切,選舉委員會、所有相關事務,他仍然聲稱:「不,我贏了。」他們毀掉了委內瑞拉。大約四分之一的人口逃離了這個曾經是南美洲最富裕國家的國家,而他們就是無法擺脫他。難道這在西方絕對不會發生?別說歷史上不會有這種事。歷史可以追上你,無論你是誰。這就是我們可以看到的一種錯覺——委內瑞拉在許多方面是西方的一部分,至今仍然是。這是我們所生活的錯覺之一,儘管我們認為這絕對不會發生在英國、美國或加拿大這些所謂的文明國家中。根據某些測量,美國的民主在某種程度上還相當新,且非常脆弱,特別是如果你考慮到例如誰有資格投票的問題。所以,嗯,是的,這又是——我不知道機會有多大。但即使有百分之二十的機會,特朗普政府會以某種方式改變美國民主的遊戲規則,比如改變誰可以投票或如何計算票數,這將使得擺脫他幾乎變得不可能。這在歷史上並不是不可能。你認為特朗普會這麼做嗎?是的。我是說,你在一月六日就看到了這一幕。在每個民主體系中,最關鍵的時刻就是權力交接的時刻。民主的魔力在於,民主旨在確保權力的和平轉移。但正如我所說的,你選擇一個政黨,給他們一個機會,過一段時間後,如果人們覺得他們做得不好,就試試別的人。你知道,在美國,有些人擁有世界上最大的權力。美國總統擁有足夠的權力來摧毀人類文明。所有這些核導彈,所有這些武裝,然後他卻輸掉選舉。他說,好的,我放棄所有這些權力,讓其他人嘗試。這是令人驚訝的。而這正是特朗普沒有做到的。他從一開始就——我甚至從2016年開始就拒絕——他們直接問他,如果你輸掉選舉,會接受結果嗎?他說,不。在2020年,他也沒有和平地交出權力。他試圖阻止這一切。而他現在再次參選,我認為在某種程度上,他從一月六日得到的教訓是,他基本上可以不受懲罰,至少在他的支持者中,這就像一次考驗,一次嘗試。如果我做這件極端的事情,他們在我之後仍然支持我,那基本上意味著無論我做什麼,他們都會支持我。我想知道,在這樣一個脆弱的民主世界中,當信息流通和網絡被某種人工智能這樣的東西干擾時,若錯誤信息和虛假信息存在——而我能夠製作一段視頻——我現在就能做一段特朗普說話的視頻,用他的聲音說些什麼。我可以幫助這段視頻變得病毒式傳播。在你不相信自己看到的任何線上資料的情況下,如何維繫民主與交流?我們現在正處於這一切的開始。我們還沒有看到任何東西。這實際上只是這一切的第一步。我現在要在螢幕上播放一段視頻,讓大家看看。對於那些正在收聽的人,你只能聽到它。但是我將播放一段艾薩克在房間角落裡拍攝的視頻,裡面是我坐在這張椅子上說話。那不是我。我沒有說過這句話。我也不在這張椅子上。嘿,這裡是AI史蒂夫。你認為我將來能接管一位CEO的職位嗎?在下方留下你的評論。它的聲音聽起來完全像我,幾乎一模一樣。但這不是我。我在想,我們中的大多數人現在的政治信息和一般信息來源都來自社交媒體。如果我不能相信自己看到的任何東西,因為這些東西都很容易製作,某個在俄羅斯的孩子在他的臥室裡也可以製作出這位總理的視頻。我不知道我們現在從哪裡獲取信息。我們如何驗證。答案是制度。我們在歷史上曾多次面對這種情況,答案始終是相同的,制度。你不能信任技術。你要信任能夠驗證信息的機構。想想印刷品,你可以在一張紙上寫下任何你想寫的東西。你可以寫,「英國首相說,」然後開始引號,並將某種說法放在首相的嘴裡。你可以寫下任何你想寫的內容。當人們讀到它時,他們不會相信它。這是他們不應該相信的。僅僅因為寫著英國首相說過的話,並不意味著它是真的。那麼,我們如何知道作為一個機構,哪些內容是可以相信的?如果在《紐約時報》,《星期日泰晤士報》或《衛報》的頭版上寫著英國首相說的話,將有更大的可能性讓我們相信,因為我們不信任紙張或墨水。我們信任《衛報》,《華爾街日報》或其他任何機構。對於視頻,我們從未需要這樣做,因為沒有人能夠偽造它們。所以我們信任技術。如果我們見到一段視頻,我們會說,啊,這必須是真的。但當偽造視頻變得非常容易時,我們又回到了與印刷品相同的原則。我們需要一個機構來驗證它。
    如果我們在 CNN 或《華爾街日報》的官方網站上看到視頻,那麼我們會相信它,因為我們相信支撐它的機構。而如果它只是 TikTok 上的某些內容,我們知道任何小孩都可以這樣做。我為什麼要相信它?因此,我們現在處於過渡期。我們仍然不習慣這一切。所以當我們看到唐納德·特朗普或喬·拜登的視頻時,這個視頻仍然會影響我們,因為我們在一個無法偽造的時代成長。但我想人們會很快意識到,你無法相信視頻。你只能相信機構。問題是我們是否能夠生產、創造、維護對機構的信任,快速到足以拯救民主對話?因為如果不能,若你無法相信任何事物,這對獨裁者來說是理想的情況。當你什麼都無法相信時,唯一有效的體系就是獨裁,因為民主依賴於信任,而獨裁依賴於恐懼、恐怖。在獨裁政權下,你不需要信任任何事物。你不信任任何事物。你只是懼怕。
    要使民主運作,你需要信任,例如某些信息是可靠的,選舉委員會是公正的,法院是公正的。如果越來越多的機構遭到攻擊,而人們對它們失去信任,那麼民主就會崩潰。但回到信息上來,所以一個選擇是舊的機構,例如報紙和電視台,會是我們信任的機構來核實某些視頻。或者我們會看到新機構的出現。再次強調,最大的問題是我們是否能夠在這些新機構中建立信任。當我特別提到機構而不是個人時,沒有一個大規模社會,尤其是民主社會,可以在沒有可信的官僚機構的情況下運作。而這些官僚機構會是人工智慧嗎?這是個大問題,因為未來越來越多的官僚將是 AI。
    你所指的官僚是什麼?官僚這個詞是什麼意思?這是一個非常重要的問題,因為人類文明的運行依賴於官僚機構。官僚基本上是政府中的官員,接受培訓。不僅僅是在政府。官僚這個詞的起源來自於法語,始於18世紀。而官僚制意味著文案的統治是用筆、紙張和文件來統治世界或社會,就像我們一開始提到的關於所有權的例子一樣。所以你擁有一棟房子,因為在某個檔案中有一份文件說你擁有它。而一位官僚產生了這份文件。如果你現在需要檢索它,那麼這就是官僚的工作,找到在正確時候所需的正確文件。而所有大型系統都是基於這些運行的,如醫院、學校、公司、銀行、體育協會和圖書館。它們都運行在這些文件上,以及那些知道如何閱讀、書寫、找到和歸檔文件的官僚之上。
    我們的一個大問題是,理解官僚系統對我們來說是困難的,因為它們是人類演變中非常最近的發展。這使我們對它們感到懷疑,我們往往相信各種陰謀論,關於深層政府和所有這些官僚機構中發生的事情。這實在是非常複雜,而且隨著決策越來越多地由 AI 官僚來做,這會更加複雜。AI 官僚意味著像如何為特定問題分配多少資金這樣的決策將不再由人類官員做出,而是由算法制定。
    當人們問為什麼開關系統壞了,為什麼沒有給足夠的錢來修理,我不知道。算法剛好決定把錢給其他事情。為什麼官僚機構將會由 AI 而不是人類來運行?為什麼某個國家會在某個時候決定 AI 實際上在做這些決策方面更好呢?首先,這不是未來會發生的事,這已經在發生。越來越多的決策是由 AI 做出的。這只是因為你需要考慮的信息量是龐大的。對人類來說,這非常困難,對 AI 來說則容易得多。所有這些人,包括官僚、律師、會計師,我總是想知道,未來人類將會做什麼?
    在你的書中,你說 AI 正在遠遠超越人類智力,應該被稱為外星智力。如果它遠遠超越人類智力,我假設我們所做的大部分工作是基於智力的。所以即使我現在做這個播客,這是我根據我收集的信息、基於我認為我感興趣的內容,以及我認為觀眾會感興趣的內容來提問。與 AI 比起來,我就像一隻小猴子,你知道我的意思嗎?如果 AI 的智商是我的 100 倍,且其信息來源是我的 100 萬倍,那麼我就沒有必要做這個播客。我可以讓 AI 來做,事實上,AI 可以對 AI 進行交流,把這些信息傳達給人類。
    所以如果我們看看大多數行業,比如做律師、候選職位,很多醫療專業都是基於信息,駕駛,我認為世界上最大的雇主職業是駕駛職業,不論是外送還是優步或其他什麼。人類在哪個複雜系統中佔有一席之地?任何僅僅是信息進、信息出的職位,都是自動化的大好時機,這些是最容易自動化的工作。就像作程式設計師,作為程式設計師,或同樣,特定類型的會計師、律師、醫生,都是最容易自動化的。
    如果一位醫生僅僅是接收各種血液檢測結果等資訊,然後再將這些資訊用來診斷疾病並開處方,那麼在未來的幾年和幾十年內,這將很容易被自動化。然而,許多工作還需要社交技能和運動技能。如果你的工作需要來自幾個不同領域技能的組合,那麼雖然並非不可能,但自動化的難度會大得多。因此,想像一名護士需要給一個哭泣的孩子換繃帶,這比一位只是開處方的醫生要難得多,因為這不僅僅是數據。護士需要良好的社交技能來與孩子互動,並且還需要運動技能來更換繃帶。所以這樣的工作更難自動化。
    即便是那些只處理資訊的人,仍然會出現新的工作。問題在於重新培訓,不僅是獲取新技能的再培訓,還包括心理上的再培訓。你該如何在一個新職業中重新發明自己,不是一兩次,而是一次又一次,因為隨著人工智慧革命的展開,而我們目前僅處於它的開始階段,我們還沒有見識到任何事情。因此,所有工作都會消失,新工作會出現,但新工作會迅速變化和消失,然後又會出現新一波的新工作,人們必須四次、五次、六次地重新發明自己以保持相關性。這將創造巨大的心理壓力。
    因此,許多大型公司也在同時研究人形機器人。現在正在進行一場人形機器人的競賽。提到人形機器人,我是指特斯拉正在開發的人形機器人,我想它叫Optimus,這個機器人將花費數千英鎊。我最近看過一段它的視頻,它能執行相當精細的運動技能工作。所以可能是打掃房子,也可能在生產線上工作,可能把東西放進箱子裡。我只是想,不知道當我們說人們會在一個擁有人形機器人和超越我們智慧的世界中失去工作時,失業的人去哪裡找到這些新職業?顯然,預測未來的新職業非常困難。她告訴我們這一點,但我卻無法想出新職業到底是什麼。
    我女朋友是呼吸訓練方面的專業人士。我想呼吸訓練的部分很容易被顛覆,但她會帶著女性去葡萄牙等地方進行靜修。所以我心想,她應該會相對安全,因為這些女性是去那裡與人連接並故意在這個特殊的線下地方呆著。因此,靜修可能會沒事。生活中有些事情我們希望得到的,不僅僅是解決問題。例如:我生病了,我想要健康,我想解決我的問題,但有許多事情我們希望能夠建立連結。比如說,談到運動,機器人或機器的運動能力比人類快得多,這已經持續了很長時間。而我們最近看過奧林匹克運動會,人們對於看到機器人之間或與人類比賽並不太感興趣。因為最終使運動有趣的,正是人類的弱點,以及人類處理這些弱點的能力。人類運動員仍然有他們的工作。即便是像跑步這樣的項目,機器也可以跑得比世界冠軍快。我在前幾天思考過這一點。另外一個例子是神職人員。像某些宗教的神職人員是最容易自動化的工作之一,因為他們只需要在特定情境中不斷重複相同的文本和動作。像如果是婚禮儀式,神父只是需要重複相同的話語,然後你結婚了。現在我們不認為神父面臨被機器人取代的危險。因為我們所希望從神父那裡獲得的,不僅僅是機械地重複某些話語和動作。我們認為,只有另一個脆弱的肉體人類,能理解痛苦與愛,並能夠經歷痛苦,才能將我們連結到神聖的存在。因此,大多數人對於讓一個機器人主持婚禮並不感興趣。即使技術上這是非常容易做到的。
    當然,最大的問題是,如果人工智慧獲得了意識,會發生什麼?這就像是人工智慧意識上的十萬億美元問題。一切的賭注都將失效。但這是一個不同且非常大的討論。我是說,這是否可能,我們怎麼知道等等。你認為這可能嗎?我們毫無頭緒。我是指,我們不明白意識是什麼。我們不知道它是如何在有機大腦中產生的。因此,我們不知道意識與有機生化之間是否存在本質上的聯繫,以至於它不能在無機的硅基計算機中產生。首要提到的是,意識與智慧之間存在著巨大的混淆。意識是達成目標和解決問題的能力。意識是感受事物(如痛苦、快樂、愛、仇恨)的能力。人類和其他動物都通過我們的感受來解決問題。我們的感受並不是附屬的,它們是處理世界和解決問題的主要方式。到目前為止,計算機解決問題的方式與人類完全不同。再一次,它們是外星智慧,沒有任何感情。當它們贏得棋局時,並不會感到快樂;當它們輸掉棋局時,也不會感到悲傷。它們不會感到任何情緒。現在,我們不知道有機大腦是如何產生這些感受的,比如痛苦、快樂、愛、仇恨。
    所以這就是為什麼我們不知道基於矽而不是碳的無機結構,是否能夠生成這些東西。我想這是科學上最大的問題,到目前為止我們沒有答案。意識難道不就像一種幻覺嗎?難道不只是一種錯覺,我認為我有意識是因為我有一種電路告訴我我實際上是如此?它通過一堆感覺和事物告訴我我有意識,就像我認為我現在在看著你。我覺得我能看到你。是的,那種感覺是真實的。我的意思是,即使我們都像是《黑客帝國》。你怎麼知道這是真的?你怎麼知道這是真的?這是世界上唯一真實的東西。我的意思是,沒有其它的,其他一切只是推測。我們只能體驗自己的感受,看到、聞到、觸摸到的東西。這是我們實際經歷的,這是真實的。然後我們有這些理論,為什麼我會感到疼痛?哦,那是因為我踩到了釘子,世界上有釘子這種東西等等。也許我們都在一個由超智能老鼠運行的錫蘭星的大電腦裡。如果我跟一個AI說話,我可以讓AI告訴我它感受到疼痛和悲傷。這是一個大問題,因為有一個巨大的動機去訓練AI假裝活著,假裝有感情。我們看到有巨大的努力在生產這樣的AI。事實上,因為我們不理解意識,我們甚至沒有證據證明其他人類有感情。我感受到我自己的感情,但我從未感受到你的感情。我只是假設你也是一個有意識的存在。社會賦予這種有意識的實體地位,不僅給人類,還給某些動物,這不是基於任何科學證據,而是基於社會慣例。大多數人認為他們的狗是有意識的,狗能感受到痛苦、快樂和愛等。因此,社會,大多數社會,接受狗是有感知能力的生物,根據法律他們擁有一些權利。現在,即使AI沒有感情,沒有意識,沒有感知能力,但它在假裝有感情和說服我們它有感情方面變得非常出色,那麼這將成為一種社會慣例,人們會感覺他們的AI朋友是有意識的存在,因此應該被賦予權利。甚至已經有了合法的方式來實現這一點。至少在美國,你不需要是一個人才能成為法律上的法人。這很有趣,因為你提到過,你在開玩笑地暗示,我們可能只是在一個模擬中。這是你曾經說過的,嗯,也許我們只是在一個模擬中,但……是的,這可能是。這很有趣,因為在AI的世界裡,我覺得我對這種可能性的信念只增不減。是的。所以,我覺得我可能會處於一個模擬中,因為我看到我們從我出生時幾乎沒有網際網路可用,到現在能夠跟這個外星人交談,它可以為我做事,並且有虛擬現實的體驗,這些體驗有時與我深陷其中的感覺無法區分,因為我戴著這個頭盔,然後你不斷前進,不斷前進,想像任何改進的速度,然後我聽到了模擬理論的論點,我會想,”你知道,也許如果你再推進一百年,根據我們的進展速度,我們將能夠創建信息網和有機體,而這些有機體不會在實驗室或電腦中意識到自己在電腦中,尤其是在生物體的情況下。這在某種程度上已經開始發生,你知道,這些信息泡泡,越來越多的人生活在其中,這仍然不是整個物理世界,但你會發現相同的事件,不同政治光譜的人,他們甚至無法就任何事情達成一致。他們生活在自己的矩陣中,且你知道,當互聯網第一次出現時,主要的比喻是網。網是連接一切的東西。而現在主要的比喻,就是這個模擬理論,代表著這個新的比喻,新比喻是繭。這是一張反過來的網,然後把你從四面八方封閉起來,這樣你就再也看不到外面的任何東西。而且裡面可能有其他的繭和其他人,而你無法到達他們。是的。發生在世界上的任何事情都無法再將你連接起來,因為你在不同的繭裡。你只需看看別人的手機,只需看看別人的推特或X或Instagram。這是同樣的現實嗎?這是如此不同。你知道我週末在談論什麼,我的朋友在我左邊滑動?他點擊了發現區域,也就是你找到新內容的地方,我瞥了一眼他的手機,發現上面全是利物浦足球俱樂部的資訊。整個動態都是利物浦,而我的整個動態則完全不同,我只在想,哇,他生活在一個完全不同的世界裡,因為他是利物浦的球迷。我是曼聯的球迷。想象一下,當你打開手機時,我們許多人每天在手機上花費多達九個小時的時間,你正在經歷一個完全不同的窗口,進入一個完全不同的世界,和我完全不同。
    這是一種非常古老的恐懼,因為柏拉圖正是寫到了這一點,而我認為希臘哲學中最著名的寓言就是洞穴寓言,柏拉圖在其中想像了一個理論場景,描繪了一群囚犯被鎖鏈拘禁在洞穴中,面對一面空白的牆壁,牆後的東西投射出陰影,而他們錯誤地將這些陰影視為現實。 他基本上是在描述坐在屏幕前的人,就像將屏幕誤認為現實一樣,而在古印度也有類似的情形,佛教徒和印度教的智者談論“瑪雅”,即錯誤的世界,以及那種深深的恐懼:或許我們都困在一個錯誤的世界裡,我們認為在這個世界上最重要的事情,所打的戰爭,其實是為了心中的錯覺而戰。 而這現在正在變得技術上可行,之前這些都是哲學上的思想實驗。 現在,作為一名歷史學家,我認為當代時代有趣的一部分是許多古老的哲學問題和討論正在變成技術問題,現在你可以突然發現柏拉圖的洞穴在你的手機中。 這太可怕了,我覺得真的很可怕,因為你是對的,我想現在有些人可能會說他們對排名系統或為什麼某些東西在我搜索時會顯示出來有一些了解,但隨著這些智能外星人變得越來越強大,當然我們的理解會變得更少,因為我們在將決策交出。 在某些產業中,它們現在已經完全成為了“造王者”,我現在在進行書籍宣傳,我寫了《 Nexus》,所以我從一個播客到另一個播客,從一個電視台到另一個電視台來談論我的書,但我真正試圖讓它們印象深刻的是算法,因為如果我能獲得算法的注意,人類就會跟隨。 你知道,我們基本上是硅世界中的碳生物。 我以前認為我們是掌控的,但現在我覺得是矽在掌控。 控制正在轉移,我們在某種程度上仍然掌控著,我們仍然是在做最重要的決定,但不會持續太久,這就是為什麼我們必須在接下來的幾年裡非常小心我們所做的決定,因為在10年,20年之後,可能就會太晚。 到那時,算法將會做出最重要的決策。 你談到了一些你所看到的算法和人工智慧的巨大危險,以及信息破壞的轉變,其中之一是對齊問題。 那麼,你會如何用簡單易懂的方式向我解釋對齊問題呢? 所以,經典的例子是由哲學家尼克·博斯特羅姆在2014年提出的思想實驗,聽起來有些瘋狂,但你知道的,請耐心聽。 他設想了一個超智能的人工智慧計算機,這台電腦被一個回形針工廠購買,回形針的經理告訴人工智慧你的目標,就是我買你的原因,你的目標,你整個存在的意義,就是要生產儘可能多的回形針,這就是你的目標。 然後這個人工智慧征服了整個世界,殺死了所有人類,將整個星球變成了生產回形針的工廠,甚至開始派遣遠征隊到外太空,把整個銀河系變成單純的回形針生產產業。 這個思想實驗的重點在於這個人工智慧完全按照它被告知的去做。 它沒有反抗人類,完全按照老闆的要求去做,但當然,它所選擇的策略與人類工廠經理的真實意圖和利益並不一致,經理根本無法預見結果會是這樣。 現在,這聽起來似乎有些荒謬和瘋狂,但在某種程度上已經發生過,我們也談到過。 這就是社交媒體和用戶參與度的整個問題。 在尼克·博斯特羅姆提出這個思想實驗的同一年,即2014年,Facebook和YouTube的管理人告訴他們的算法,你的目標是提高用戶參與度。 而社交媒體的算法征服了世界,將整個世界變成了用戶參與度,這正是他們所被告知要做的。 我們現在非常非常參與。 而且,他們發現這樣做的方式就是激怒、恐懼和陰謀論。 這就是對齊問題。 當馬克·祖克伯告訴Facebook算法,提高用戶參與度時,他並未預見也不想要的結果是民主的崩潰、陰謀論和假新聞的泛濫以及對少數族裔的仇恨,他並無此意圖。 但這就是算法所做的,因為算法的定義目標與人類社會及甚至部署這些算法的人類經理的利益之間存在不一致。 而且這仍然是一場小規模的災難,因為在過去十年中創造所有社會混亂的社交媒體算法,實際上是非常非常原始的人工智慧。 這就像如果你把人工智慧的發展視為一種進化過程,那麼這仍然是原生細胞階段。 原生細胞是非常簡單的生命形式,一開始是單細胞生物。 在進化的術語上,我們距離看到恐龍、哺乳動物或人類還有數十億年的歷程。 但是數位進化的速度是有機進化的數十億倍。所以,從人工智慧原生細胞到人工智慧恐龍的距離,可能只需幾十年。如果聊天 GPT是原生細胞,那麼人工智慧暴龍將會是什麼樣子?這就是對齊問題變得非常令人不安的地方。
    因為如果一個原始的社交媒體算法因為給錯了目標而造成如此多的損害,那麼在20或30年後,將錯位的目標賦予一個T-Rex人工智慧會產生什麼樣的結果呢?
    這個問題的核心在於,有些人可能會認為,好的,那就給它一個不同的目標吧。但當你在與上市的私營公司打交道時,實際上只有一個目標能夠維持它的運作:賺錢。
    正是如此。這是利於市場的。因此,所有的平台都必須說這個平台的目標是賺取更多的利潤和吸引更多的注意。因為這在數學上也很簡單。假設某天在YouTube上的觀看時間為一百萬小時,然後一年後變成兩百萬小時。這對於算法來說非常容易觀察到,嘿,我在取得進展。
    但假設Facebook告訴其算法,以不損害民主的方式增加用戶參與度。我該如何衡量呢?誰能知道民主的堅韌性是什麼定義?沒有人知道。因此,為算法定義目標為增加用戶參與度但不損害民主幾乎是不可能的。這就是為什麼他們會選擇那些看似簡單但實則最危險的目標。
    但即便在這種情況下,如果我是某個社交網絡的所有者,我說要增加用戶參與度但不損害民主,我所面臨的問題是我的競爭對手只說要增加用戶參與度而不提第二部分,他們將會贏過我,因為他們會擁有更多的用戶、更多的關注、更多的收入,廣告商會更高興,那麼我的公司將會衰退,投資者會撤資。
    這是一個問題,因為有兩件事需要考慮。首先,你有政府。政府可以進行監管,並且可以對那些以社會負責的方式定義目標的社交媒體公司進行懲罰。就像他們懲罰報紙、電視台或行為反社會的汽車公司一樣。
    另一件事是,人類並不愚蠢,並且不具自毀傾向,若我們希望擁有更好的、也就是在社會上更好的產品。之前我以食物飲食為例,我認為食品公司已經發現,如果他們用大量脂肪和糖及鹽來大量充填產品,人們會喜歡。但人們也發現這對他們的健康有害。如今,飲食產品的市場巨大,而人們對自己的飲食變得非常清楚。信息市場也可以發生類似的情況。目前,有70%、80%的人在美國有慢性疾病且肥胖,而在西方世界,壽命似乎正在下降。
    我覺得,對於消費品如酒精、尼古丁和食物的管控似乎比對資訊及其流通的管控簡單得多。在種族主義或煽動暴力之外,我不知道該如何進行管控。我已經提到的兩個最基本和強大的工具就是對公司的算法行為追究責任,而非對用戶所產生的內容負責。我不認為我們應該懲罰推特或Facebook。如果有某人發佈了種族主義的貼文,我會非常謹慎地懲罰Facebook,因為那麼誰來決定什麼是種族主義等等。
    但如果Facebook的算法故意傳播某些種族主義的陰謀論,那就是算法。那不是人類的自由言論。不過,你怎麼知道這是一個種族主義的陰謀論呢?好的。現在我們進入難題,但這是我們有代碼可依據的。如果說到對個別用戶生產內容的評斷,我會非常謹慎。但當來到算法故意、規律性地傳播某種特定信息,比如陰謀論時,我們可以涉及法院。
    關鍵問題是誰擁有責任,即公司對其算法所做的事負責,而不是個體因其所說的而負責。這裡還有一個關鍵區別,就是私營和公共。部分問題在於二者之間邊界的模糊。我認為人類在私下裡有愚蠢的權利。在你的私密空間裡,與朋友和家人在一起,你有權愚蠢。你可以說愚蠢的話。你可以講種族主義笑話。你可以講恐同笑話。這並不好,也不友好。但你是人類。你有權這麼做。但不在公共場合。我是說,即使對於政治家來說,作為一名同性戀者,如果首相在私下講了一個恐同笑話,我不需要在意。那是他或她的事。但如果他們在電視上公開說出,那就是一個巨大問題。
    傳統上,區分私人和公共是非常容易的。你和一群朋友在私人住宅裡。你說了一些愚蠢的話,這是私事。這沒人能幹涉。你走到城鎮廣場,站在台上對上千人叫喊什麼,這就是公共場合。在這裡,如果你說了種族主義、恐同或驚人的話,你可能會受到懲罰。但你很容易知道如何區分。現在的問題是,你可能在WhatsApp上,認為自己只是和兩個朋友聊天,然後你說了一些非常愚蠢的話。然後它突然變得病毒式蔓延,到處都是。我沒有簡單的解決方案。但一些政府所採取的一個措施是,例如,擁有大量追隨者的人,他們會被要求遵循與沒人追隨的人的不同標準。即使是最基本的識別自己是人類的事情。
    我們不希望每個人都需要從政府那裡獲得某種證書才能在WhatsApp上和朋友交流。然而,如果你在線上有十萬個追隨者,我們需要知道你不是機器人,而是真正的人類。而且,再一次,這並不涉及言論自由,因為機器人並不享有言論自由。
    這是一種滑坡(論證),因為我在匿名性這個議題上左右搖擺,不知道這對社交網絡是好事還是壞事。當我偏向於認為人們應該具名時,我得到的反駁是,極權主義政府會利用這種方式基本上來懲罰那些發聲的人。極權主義政府無論我們喜不喜歡都在這樣做。如果英國這麼做,俄羅斯不會說「好吧,我們也這樣做」。俄羅斯已經在這樣做了。
    而美國人開始這樣做更令人擔憂。如果有人反對特朗普,而他能接觸到他們的身份和信息,他會不會去查他們並讓他們被逮捕?如果我們達到法院會允許這種事情的地步,那麼我們已經陷入了非常大的麻煩中。我們應該明白,如今存在的監控技術讓一個極權主義政府有很多方法知道你是誰,而這不是主要的問題。
    你提到平台應該對後果負責。是的。在英國,過去一個月,我們發生了,我不知道你是否聽說過,騷亂。據我所知,這一切最初都是因為一則消息,引發這些騷亂的,是某人謀殺了一些小孩,而這位人士的宗教信息上出現混淆或虛假信息,從而導致人們的抗議。
    這是一個很好的例子,因為如果我個人私下對兩個朋友說,我認為這樣做的人是「前任」,我不認為因為這樣而受到迫害。我可以在我的私人客廳說這些話,在WhatsApp或Facebook上說同樣的話也是如此,但如果Facebook的算法偵測到這則假新聞,並開始推薦給越來越多的用戶,那麼Facebook就應該為其算法的行為負責。你應該能夠將其帶上法庭,並說這個算法故意推薦了一則假新聞。
    同樣,如果這則假新聞是由一位擁有百萬追隨者的影響者生成的,那麼他也應該為此負責。但是如果一個私人個體在私人環境中說了某些不真實的話,這是假的新聞,而然後一個算法故意讓它傳播,主要的錯誤在於算法,以及應該入獄的人是擁有該算法的公司的管理者,而不是說出那些話的個人。
    回到騷亂的問題,我們假設《衛報》在騷亂當天決定拿起這則假新聞並將其刊登在頭版上。然後他們把《衛報》的編輯告上法庭,他說,但我並沒有寫這篇文章,我只是找到了這則假新聞並決定把它放在《衛報》的頭版上。那麼,對我們來說,編輯肯定做了非常非常錯誤的事情,他可能會被判入獄。這不是原始生成假新聞的人的問題。
    如果你是這個國家最大報紙之一的編輯,並且你決定在你的頭版上發佈某個東西,你最好非常確信你所發佈的是事實,尤其是如果這可能引發暴力的話。社交網絡的擁有者怎麼能知道這一點呢?他們如何能在如此大的規模上驗證所有內容的真實性?並不是所有的東西,但如果某些內容可能導致暴力,那是一種預防性的原則。
    首先,不要造成傷害。同樣,我不是要Facebook審查這些假新聞。我只是希望它們不要故意讓其算法傳播這些新聞以增加用戶互動並賺取大量金錢。如果你不確定,乾脆不要傳播,即是這麼簡單。
    那它怎麼知道什麼是假新聞,什麼又是重要的救命新聞呢?例如,這是公司的責任。同樣,如何知道《衛報》的編輯、《金融時報》或《週日泰晤士報》的編輯怎麼知道某些東西是否為真,是否應該發佈在頭版上?
    如果你現在經營一家社交媒體公司,你實際上是在管理世界上最強大的報紙之一,你應該有相同類型的責任和專業知識。如果你對如何判斷算法應該向數百萬人推薦某些東西一無所知,那麼你就錯了行業。如果你受不了壓力,就該退出廚房。不要經營一家社交媒體公司,如果你不知道應該向數百萬人展示什麼。
    這非常切題,因為顯然馬克·祖克伯格這周寫的信中提到,「我被FBI接觸,告訴我俄羅斯試圖影響選舉,他們獲得了一些信息,說有這個筆電的故事,喬·拜登的兒子亨特·拜登有這個筆電的故事,Facebook並不知道這是否真實,他們認為這可能是俄羅斯的陰謀,即俄羅斯放出這個故事,讓喬·拜登不能贏得選舉。因此,Facebook將其降權,停止其病毒式傳播並抑制了這個消息。結果發現這是一個真實的故事,而不是假的。」
    馬克·祖克伯格表示,他後悔抑制了這個消息,因為這確實是一個真實的故事,而抑制這個消息在某種程度上影響了選舉。所以,這一切變得如此複雜,以至於我真的無法……經營一家大型媒體公司是有多麼複雜。
    如果你這麼做的話…
    經營《華爾街日報》或《福克斯新聞》是相當複雜的,假設FBI來到《福克斯新聞》或《華爾街日報》告訴他們:「看,有一個故事是俄羅斯人栽贓的,不要鼓勵它。」然後後來發現這是錯誤的。
    這是有可能發生的。
    而作為《華爾街日報》的經理,你需要面對這種情況。
    在什麼條件下我會信任FBI呢?
    有時他們應該信任。
    有時候他們應該保持懷疑。
    我感覺你會進監獄,《華爾街日報》的編輯。
    你最終會進監獄,因為不論如何,你都在影響選舉,如果你影響……
    但這就是生意的本質。
    真正的問題是當你面對像扎克伯格或埃隆·馬斯克這樣的超級有權勢的人,他們假裝自己沒有權力,沒有影響力,並且不影響選舉,幾個世紀以來我們都知道報紙的擁有者和編輯會影響選舉,因此我們對他們有一定的標準。
    而現在像推特、YouTube和Facebook這樣的平台的擁有者和經營者,擁有的權力甚至超過《紐約時報》、《衛報》或《華爾街日報》。
    他們至少應該被要求負相同的責任。
    他們的噱頭是,「哦,我們只是個平台。我們只允許每個人發布他們想要的東西。事情不是這樣運作的。」
    我們不接受傳統媒體如此運作。
    那麼為什麼我們應該接受它呢?
    這正是這些科技公司所玩弄的把戲,我們擁有數千年的歷史,而他們告訴我們,「哦,這對我們不適用。」
    就好像你有一個傳統的行業,比如汽車,這對每個人來說都是顯而易見的,除非你進行了一些安全檢查來確保新車的安全,否則你不能將新車上路。
    你不能沒有安全檢查就將新藥或新疫苗推向市場。這是顯而易見的,對吧?
    但當談到算法時,不,不,不,這是另一套規則。
    你可以將任何算法推向市場。
    你不需要任何安全規則。
    更基本的是,你想想盜竊這件事。
    你有十誡,不可偷盜。
    人們知道,是的,你不應偷竊,直到涉及到信息。
    哦,不,不,不,這不適用於信息。
    我可以在未經你許可的情況下使用你的信息,做各種事情,並將其出售給第三方。
    這不是盜竊。
    「不可偷竊」不適用於我的行業。
    這就是科技巨頭在過去十年或兩十年中所做的,告訴我們歷史不適用於他們,告訴我們人類在與獨裁政權以及其他事情的艱苦經歷中獲得的所有智慧不適用於新技術。
    但它適用。
    它確實適用。
    你有沒有感到過一種衝動,想要登出帳號,只是去某個地方生活,可能是沙漠,甚至創建一個小小的宗教團體,而我每年都會這樣做。
    哦,真的嗎?
    是的,我會參加一個長達30到60天的靜坐冥想 Retreat。今年我計劃在書籍巡演結束後去印度進行60天的冥想 Retreat,完全斷開聯繫,沒有智能手機,沒有互聯網,甚至不帶書籍或寫作紙張,只進行信息禁食。
    為什麼?
    這對大腦有好處。
    同樣,就像食物,攝取過多於己並不好,我們需要時間來消化和排毒。
    這對大腦同樣適用。
    如果你不斷用更多的資訊轟炸它,你會對錯誤的事物上癮。
    你會養成壞習慣,而我需要,或至少我需要,時間來休息,以真正消化發生的一切,決定我想要什麼,不想要什麼,什麼樣的習慣,什麼樣的上癮我應該努力擺脫。
    還有,也要更了解自己的心靈。
    當心靈不斷受到外來信息的轟炸時,噪音如此之大,你無法真正了解它,因為有太多噪音。
    但當噪音消失後,你就可以開始理解心靈到底是什麼。
    它是如何運作的?
    思緒從哪裡來?
    什麼是恐懼?
    什麼是憤怒?
    當你因為讀到某些事情而憤怒徹底,你專注於你憤怒的對象,但你無法理解憤怒本身,憤怒控制著你。
    當你進行信息禁食時,你可以觀察當我生氣時發生了什麼。
    我的心靈和身體發生了什麼?
    它是如何控制我的?
    這比世界上的任何憤怒故事都更重要,了解憤怒到底是什麼。
    這非常非常困難。
    人們有多少次停止下來,只是試著了解他們的憤怒,而不是憤怒的對象。
    這是我們一直在做的事。
    我們有點重播。
    我們聽到了一些可怕的事,因為一位我們不喜歡的政治人物,我不知道,有人非常憤怒於特朗普。
    所以他會不斷重播,說,「噢,他這麼說,他這麼做,他將這麼做,他將那麼做。」
    而這種方式並無法讓你真正了解你的憤怒。
    我在Flight Group的投資組合中大約有50家公司。
    其中一些是我投資的,一些是我自己共同創立或創建的。
    我注意到的一個問題是,大多數公司對招聘過程投入的努力不夠。
    在我看來,商業中第一個也是最重要的事情是組建你的團隊,因為“公司”這個詞的定義就是一群人。
    在我的所有公司中,無論何時我想招聘人員,我第一個會查看的是LinkedIn職位,因此我樂意說我也是這個播客的贊助商。
    他們幫助我們尋找那些我們在其他地方找不到的專業人才,即使那些並不積極尋找新工作的專業人才,但他們可能會對完美的角色持開放態度。
    事實上,超過70%的LinkedIn使用者不會訪問其他主要的求職網站,因此如果你不在LinkedIn上尋找工作,那麼你可能在錯誤的地方找尋。
    所以今天,我將給Diary of a CEO社群一個免費的LinkedIn招聘帖。請前往LinkedIn.com/doacnow,告訴我你的情況,條款和條件適用。
    非常有趣的是,我在你談及未來時,腦中想到了各種情景,似乎出現了兩種人類的物種。一種人類物種連接到信息高速公路,通過互聯網和他們大腦中的神經鏈接。他們完全沈浸其中,算法不斷提供信息,他們根據這些信息行動,並反過來提供更多信息。
    而另一組人則選擇拒絕這一切,他們沒有接入神經鏈接,不打算與人工智能交互,而是住在某個叢林中的部落裡。我女朋友幾年前對我說過:“我覺得會出現分裂。”當時我覺得隨便吧。但是現在我明白了,隨著事態變得越來越極端,人們就會說:“你知道嗎,我要在這裡做出一個決定。”
    尤其當我看到伊隆·馬斯克在研發的神經鏈接技術允許你用大腦控制電腦時,我坐下來思考。控制電腦也要控制你的大腦,這是雙向的。是的,這是雙向的。你說的對,我其實沒有想到這一點。
    但我只是想象,如果有你和我,而我大腦裡的晶片讓我可以控制電腦,那麼我和你就如同不同的物種,因為我可以控制樓下的車,控制這間房間的燈,詢問自己的大腦問題並得到答案。我的智商變成5,000,而你的仍然是150或200,可能是250。但我對你來說是一個不同的物種,我擁有如此巨大的競爭優勢,如果你不獲得這顆晶片,那麼你就慘了。這就是物種分化。
    沒錯。我們在歷史的小範疇中也曾目睹過,採納書面文檔的人和拒絕的人不再存在了。那些採納書面文檔的人建立了王國和帝國,征服了其他所有人。但現在我們面臨著同樣的危險,這並不是一件好事,因為生活對於擁有文檔的人並不一定更好。在許多情況下,生活對於居住在之前時期的狩獵採集者來說要好得多。
    那麼解決辦法是什麼呢?如果可以的話,我讀了你的書《Nexus:從石器時代到人工智能的資訊簡史》,那麼解決方案到底是什麼?我們如何停止趨同問題,讓所有人變成紙夾,如何避免社會混亂、錯誤資訊,以及你在書中提到的矽幕?我們如何防止這些事情對我們造成影響?有希望嗎?你樂觀嗎?
    我認為關鍵在於合作,在於人與人之間的聯結。人類仍然比人工智能更強大。問題在於我們彼此之間產生了分歧,而算法不經意間加劇了這種分裂。這是每一個帝國的最古老規則,即 divide and rule。這是羅馬人和英國帝國的規則。如果你想統治一個地方,你就要使那個地方的人彼此對立,然後就容易操控和控制他們。這正在發生在整個人類物種與人工智能之間。就像冷戰時的鐵幕一樣,現在我們面臨著矽幕,它把中國與美國隔開,也把民主黨人與共和黨人隔開、每個人與另一個人隔開,甚至讓我們所有人與自主做出決策的人工智能隔開。我們還有五年、十年、二十年的時間,來確保不會向反烏托邦的方向發展,但為了做到這一點,我們需要合作。
    你樂觀嗎?我努力保持現實主義。我剛從以色列回來,但我看到一個國家無故自我毀滅。這是一個隨便按下自我毀滅按鈕的國家,沒有任何合理理由,這可能會在全球範圍內發生。
    你說按下自我毀滅按鈕是什麼意思?不僅僅是以色列和巴勒斯坦之間的戰爭,而是以色列社會正在對自己產生更大的分裂和敵意。這就像一個黑暗的憤怒和暴力的漩渦,吸引著越來越多的人。如今,世界各地都能感受到來自中東這個黑暗漩渦的震盪。而且這並沒有什麼合理的理由。如果我說一些關於以色列-巴勒斯坦衝突的事情,沒有客觀的理由。並不存在地中海和約旦河之間的土地不足以讓人們為其爭奪,或者沒有足夠的食物。其實有足夠的食物供每個人食用,足夠的土地讓每個人建房子、醫院和學校。
    為什麼人們要打架?因為他們腦海中有不同的故事。他們有著不同的神話,認為上帝只將這片土地賜予了他們,認為其他人沒有權利在這裡。他們為此而戰。這是一個局部的、原始的悲劇,卻可能會發生在全球範圍內。再次強調,如果最終摧毀我們的東西,那將是我們自身的幻想,並不是人工智能。人工智能之所以獲得機會,是因為我們的弱點,因為我們的幻想。
    伊冯,謝謝你寫這本書。我認為這本書是我所見過的最及時的書籍之一,因為目前世界上發生的一切。
    這真的幫助我理解到,問題不見得是你我之間的對立,當你站在對立面時。問題在於資訊,我們消耗的資訊網絡,誰在控制這些資訊網絡。有人在操控我們,讓我們站在不同的立場上,不僅僅是要站在不同的立場,而是要將彼此視為敵人。現在,這是一個人。但也許不久後就不會是人了。理解這一點,我認為有助於我們集中注意力於有時難以識別的問題根源。我認為問題是我的鄰居。我認為是那個皮膚顏色不同的人。但其實,若你深一步思考,問題是資訊網絡和我所接觸到的,而這些資訊正在洗腦我並創造那些故事。正如你在之前的書中提到的,故事最終是推動世界運行的動力。這本《Nexus》是一本精彩的書,在這個美好的時刻幫助我們接觸到這個關於資訊力量的知識,以及它如何影響民主、社會關係、商業和一切之間的事物,我希望這能帶來行動。我認為這是值得樂觀的。是的。最終,我認為大多數人都是善良的,善良的人。當你給人們錯誤的資訊時,他們就會做出錯誤的決定。問題不在於這些人,而在於資訊。阿門。
    伊冯娜,我們這個播客有一個結束的傳統,上一位嘉賓會為下一位嘉賓留下一個問題,而他們並不知道會留給誰。哦,好的。留給你的問題是:強大意味著什麼?接受現實如其所是,面對現實而不試圖掩蓋它、消失它或在其上加上一層面紗。這真有趣。我覺得你說得對。這肯定不是我會給出的答案,但你會怎麼說呢?哦,我該說什麼?我想我可能會談到在面對各種困難時的堅持。這是一種資訊,但就是那種在面對各種不同困難時朝著你的主觀目標不斷前進的想法。也許這種力量可以是養活一個孩子,也可以是去健身房等等。但我也喜歡你的定義,因為我覺得它在我們面臨的時期中更加重要。老實說,作為一個播客,你有時會感覺自己正身陷其中,因為我覺得每個人都在試圖弄清楚我是否在右派或左派。我是否相信這一點,是否贊同我與之交談的每一位嘉賓,你幾乎必須努力保持中立,但對於人們來說,這非常非常困難,因為他們希望你能適應某個位置,他們希望你能。這是一種弱點。我是說,你有很多聲稱自己很強大的人,他們尊重力量作為一種價值觀,但他們無法處理那些不符合他們世界觀或欲望的現實部分。他們認為力量就是,我有力量使這些現實的一部分消失。但不,這是弱點。對不起要回到這一點,但這也是戰爭,比如說,什麼是戰爭?就是試圖消除你不喜歡的現實的一部分。在這個案例中,整個族群,我不喜歡這些人。我認為他們不應在現實中存在。所以我試圖讓他們消失。而人們會說,哦,他是一位非常強大的領導者。他不是。他是一位非常弱小的領導者。一位強大的領導者會承認,不,這些人存在。他們是現實的一部分。我們現在來找出我們該如何與他們共處。
    阿門。你的書《Nexus:從石器時代到人工智慧的資訊網絡簡史》是每一位聽眾和對這個主題感興趣的人必讀的書籍。得到我最喜愛的兩位人物的推薦,穆斯塔法·所羅門和斯蒂芬·弗萊,還有羅伊·史特里特。他也是個很棒的人。這本書獲得推薦是有充分理由的,因為這是一本完全擴展思維的書,是由一位僅僅寫出卓越改變文化的書籍的作者所寫的。因此,我將在下方鏈接它,並強烈建議所有聽過這次對話並對此主題有興趣的人立即去購買這本書。它現在可以預定,然後會在發行後五天內發送。成為首位閱讀它的人,希望能首位理解和付諸行動一些你在這本書中學到的東西。
    伊冯娜,非常感謝你的時間。謝謝你。這不是很酷嗎?我在《CEO的日記》中進行的每一場對話,在結尾時,你會知道,我會請嘉賓在《CEO的日記》中留下問題,而我們所做的就是將每一個在《CEO的日記》中寫下的問題轉化為這些你可以在家玩的對話卡。因此,你可以看到我們曾經擁有的每位嘉賓的問題,在它的背面,若你掃描那個QR碼,你可以觀看回答該問題的人的視頻。他們最終揭示了所有問題和回答這些問題的人的信息。全新的第二版更新對話卡現在已經在 theconversationcards.com 發售。它們已經瞬間售罄兩次。因此,如果你希望拿到一些限量版的對話卡,我真的非常建議你迅速行動。謝謝。

    Can humanity handle AI or will it be our downfall? Yuval Noah Harari looks back at history to guide us through this uncertain journey ahead.

    Yuval Noah Harari is a best-selling author, public intellectual and Professor of History at the Hebrew University of Jerusalem. He is the author of multi-million bestseller books such as, ‘Sapiens: A Brief History of Humankind’ and ‘Homo Deus: A Brief History of Tomorrow’. 

    In this conversation, Yuval and Steven discuss topics such as, how AI is disconnecting people, the best way to control fake news, how institutions drive trust, and how Trump could change democracy. 

    (00:00) Intro

    (02:31) Will Humans Continue To Rule The World?

    (06:48) Why AI Is The Biggest Game-Changer In History

    (10:34) Is AI Just Information Or Something More?

    (16:53) Can AI Manipulate Our Bank Accounts And Political Views?

    (21:42) How AI Will Affect Human Intimacy

    (23:44) Will AI Replace Teachers?

    (25:09) Why Online Information Is Junk

    (28:42) How Politicians Use Fear To Manipulate Us

    (31:52) Should There Be A Free Speech Movement

    (39:38) How Algorithms Are Shaping Global Politics And Increasing Fear

    (45:30) The Impact Of The US Election On Global Politics

    (48:48) What Trump Could Do To US Democracy

    (50:29) Can We Trust What We See On Social Media And The News?

    (55:37) Will AI Eventually Run Governments?

    (00:58:32) What Jobs Will AI Leave For Humans?

    (01:02:01) Which Jobs Will Be Automated By AI?

    (01:05:33) Is AI Conscious?

    (01:07:19) AI, Robots, And The Future Of Consciousness

    (01:10:01) Are We Living In A Simulation?

    (01:13:09) How Algorithms Control Our Lives

    (01:16:21) Understanding The AI Alignment Problem

    (01:21:13) The Relationship Between AI And Corporate Interests

    (01:25:04) The Growing Threat Of Totalitarian Governments

    (01:33:08) How The Algorithm Knows It’s Fake News

    (01:38:01) Is Yuval Tempted To Log Off?

    (01:41:52) Will Humans Become Two Species?

    (01:44:00) What’s The Solution To The Negatives Of AI?

    (01:49:17) The Last Guest Question

    Follow Yuval: 

    Instagram – https://g2ul0.app.link/7iXk5TnLAMb 

    Twitter – https://g2ul0.app.link/eaKRt5rLAMb 

    You can pre-order Yuval’s book ‘NEXUS: A Brief History of Information Networks from the Stone Age to AI’, here: https://g2ul0.app.link/Wae95KONAMb 

    Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes 

    My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://g2ul0.app.link/DOACBook 

    Get your hands on the brand new Diary Of A CEO Conversation Cards here: https://appurl.io/iUUJeYn25v

    Follow me:

    https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb 

    Sponsors:

    Linkedin Jobs: linkedin/doac

  • David Epstein: 10,000 Hours Is A Lie! The Morning Habit That’s Secretly Ruining Your Day!

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:02 I was told that if you do 10,000 hours in anything,
    0:00:03 you become a master in it.
    0:00:04 Well, that’s wrong.
    0:00:07 This idea undermines this broader toolbox
    0:00:09 that you need for long-term development.
    0:00:11 If you’re doing that, then you’re missing opportunities.
    0:00:14 David Epstein is a New York Times best-selling author
    0:00:17 whose infamous work challenges the conventional wisdom
    0:00:19 about specialization, productivity,
    0:00:21 and what it takes to become successful.
    0:00:23 What advice would you give to a person
    0:00:25 that’s thinking about how to navigate their way to being
    0:00:26 really good at something?
    0:00:28 First of all, being a scientist of your own development
    0:00:31 and creating what’s called a self-regulatory practice.
    0:00:31 What is that?
    0:00:34 So the cycle is flexed, what do you need to work on?
    0:00:36 Plan, come up with an experiment for how you can work on that.
    0:00:37 Is that getting a job?
    0:00:38 Is it taking a class?
    0:00:40 Monitor and then evaluate.
    0:00:43 And people who do that repeatedly, they just keep improving.
    0:00:44 Two, so for anything you’re doing,
    0:00:47 if you’re not 15, 20% of the time failing,
    0:00:49 then you’re not in your zone of optimal push,
    0:00:50 where you’re getting as much better as you possibly can.
    0:00:52 What about focus?
    0:00:54 I get distracted easily and I want to be more productive
    0:00:55 in the time that I spend working.
    0:00:56 Don’t start your day with email.
    0:00:58 It’s been shocking to look at the research,
    0:00:59 how big of an impairment that is.
    0:01:01 What about notifications?
    0:01:02 So you’re getting distracted all the time.
    0:01:04 If you say, well, now I really have to hunker down,
    0:01:05 I’m gonna get rid of the notifications.
    0:01:07 You will start self-interrupting
    0:01:08 to maintain the interruptions
    0:01:10 to which you have become accustomed.
    0:01:10 Really?
    0:01:12 Yeah, that will go away, but not immediately.
    0:01:14 But there’s a lot of things that you can do
    0:01:15 for a productive day.
    0:01:17 For example, if you see something like this,
    0:01:20 that has enormous influence in your productivity.
    0:01:21 Interesting.
    0:01:22 The other thing I found which was pretty shocking
    0:01:24 was they start talking about some of the dangers
    0:01:25 of specialism.
    0:01:27 Yes, Harvard-led studies found if you’re in hospital
    0:01:28 with certain cardiac conditions,
    0:01:30 when the most esteemed specialists are away,
    0:01:32 you’re less likely to die.
    0:01:33 Gosh, that’s terrifying.
    0:01:34 The conclusion was that’s because…
    0:01:39 This is a sentence I never thought I’d say in my life.
    0:01:42 We’ve just hit seven million subscribers on YouTube.
    0:01:43 And I want to say a huge thank you to all of you
    0:01:46 that show up here every Monday and Thursday
    0:01:49 to watch our conversations from the bottom of my heart,
    0:01:51 but also on behalf of my team
    0:01:52 who you don’t always get to meet.
    0:01:55 There’s almost 50 people now behind the Diroverseo
    0:01:56 that work to put this together.
    0:01:59 So from all of us, thank you so much.
    0:02:02 We did a raffle last month and we gave away prizes
    0:02:03 for people that subscribed to the show
    0:02:04 up until seven million subscribers.
    0:02:06 And you guys loved that raffle so much
    0:02:08 that we’re going to continue it.
    0:02:09 So every single month,
    0:02:11 we’re giving away money can’t buy prizes,
    0:02:12 including meetings with me,
    0:02:15 invites to our events and a thousand pound gift vouchers
    0:02:18 to anyone that subscribes to the Diroverseo.
    0:02:19 There’s now more than seven million of you.
    0:02:21 So if you make the decision to subscribe today,
    0:02:23 you can be one of those lucky people.
    0:02:24 Thank you from the bottom of my heart.
    0:02:26 Let’s get to the conversation.
    0:02:28 (upbeat music)
    0:02:30 David.
    0:02:31 – Yes.
    0:02:34 – How do you summarize the work that you do
    0:02:35 and why you do it?
    0:02:37 And who are you really doing it for?
    0:02:41 – I am obsessed with correcting what I view
    0:02:43 as mistranslations of scientific research
    0:02:45 about human development.
    0:02:48 And so that is the core of my work.
    0:02:51 And I think I’m doing it for everyone who is curious,
    0:02:53 but either doesn’t have a scientific background
    0:02:55 or doesn’t have that particular scientific background.
    0:02:58 Curious, but interested in self-improvement,
    0:03:01 but doesn’t either have the time or the means
    0:03:04 to go sifting through this evidence themselves.
    0:03:06 – And what is the sort of realms of self-improvement
    0:03:08 that you have focused on thus far in your career?
    0:03:10 – Well, earlier on I was focused
    0:03:13 in physical skill acquisition, like in athletics,
    0:03:15 but increasingly, I’ve moved into career
    0:03:17 and personal development generally,
    0:03:21 and looking at that with a very, very kind of long lens.
    0:03:24 So one of the most important things to me,
    0:03:25 one of the most important messages
    0:03:27 that I’ve been working on the last few years
    0:03:29 is the fact that sometimes optimizing
    0:03:30 for short-term development
    0:03:33 will undermine your long-term development.
    0:03:35 So let’s say if we’re thinking about sports or music
    0:03:37 or something like that, the obvious thing to do
    0:03:39 is to get a head start in whatever you’re doing,
    0:03:42 pick something, stick with it, don’t switch things,
    0:03:46 ’cause then you’ve lost time, focus very narrowly,
    0:03:49 do so-called deliberate practice, right?
    0:03:51 That’s not playing around, that’s not experimenting,
    0:03:53 that’s effortful, cognitively engaged,
    0:03:55 bear a correction, and do as much of it
    0:03:57 as you possibly can to the exclusion of other things.
    0:03:59 That’s such an obvious way, right?
    0:04:02 And you will jump out to a lead, right?
    0:04:04 We see that in sports and music,
    0:04:06 we see that in school with certain head start programs
    0:04:09 that give people an advantage in some academic skills.
    0:04:13 The problem is that kind of narrow focus
    0:04:14 creates short-term results,
    0:04:17 but undermines this broader toolbox
    0:04:18 that you need for long-term development.
    0:04:21 And so you’ll see what scientists call fade-out
    0:04:22 in these advantages,
    0:04:25 which isn’t necessarily actually anything going away,
    0:04:27 it’s the fact that people with this broader base
    0:04:30 will catch up and surpass what appears to be a fade-out.
    0:04:32 – Okay, so if you take more time
    0:04:34 to get a broader understanding of something,
    0:04:37 whether it’s in sports, if you’re sort of a child prodigy,
    0:04:39 over the long-term, that’s gonna benefit you better
    0:04:41 and help sustain your development.
    0:04:43 But in the short-term, you might lose out
    0:04:44 because there’s some kid
    0:04:48 who is doing really deliberate practice obsessively,
    0:04:49 and he’s gonna have a,
    0:04:51 it’s kind of like the tortoise and the hare analogy,
    0:04:56 where the tortoise eventually wins the race.
    0:04:59 – Yeah, I mean, there’s a big body of research and psychology
    0:05:02 that can be summarized with the phrase,
    0:05:05 breath of training predicts breath of transfer, okay?
    0:05:09 Transfer is the ability of someone
    0:05:11 to take skills and knowledge
    0:05:14 and use it to solve a problem they haven’t seen before, right?
    0:05:16 You transfer it to a new situation.
    0:05:18 And what predicts your ability to do that
    0:05:21 is the breadth of problems you’ve been exposed to
    0:05:21 in practice.
    0:05:24 If you’re exposed to like a broader set of problems,
    0:05:27 you’re forced to build these generalizable,
    0:05:29 flexible models that you’ll be able to apply
    0:05:30 to new things going forward.
    0:05:31 – Across all of your work,
    0:05:34 at the very heart of what people are trying to achieve
    0:05:36 in their lives, what is that?
    0:05:38 At the very, very hard of what they’re trying to achieve
    0:05:39 that you’re speaking to.
    0:05:41 Getting better, getting better at things, right?
    0:05:42 Obviously people want success,
    0:05:44 but I think there’s pretty significant research showing
    0:05:47 that people are often actually reacting to their trajectory
    0:05:51 as much as their actual absolute performance level,
    0:05:52 that the feeling of improvement,
    0:05:53 the feeling of moving on,
    0:05:56 it gives them some sense of fulfillment, right?
    0:05:59 And eventually obviously we’ll get them to a higher level.
    0:06:03 And so I think really this is for people who are interested
    0:06:06 in how do I get off sort of my plateaus going forward
    0:06:08 and viewing it as a lifelong journey,
    0:06:11 as opposed to trying to peak when they’re 12, right?
    0:06:13 It turns out that the way to make the best 20-year-old,
    0:06:14 30-year-old, 40-year-old is not the same
    0:06:16 as the way to make the best 10-year-old.
    0:06:18 – Is there sort of a tie in here with the subject
    0:06:21 of just happiness and how to live a happy life?
    0:06:23 – Fulfillment for sure.
    0:06:26 Those aren’t exactly the same, but they’re important.
    0:06:29 So to think about this in a career development perspective,
    0:06:31 right?
    0:06:33 I think probably the most interesting research
    0:06:36 on fulfillment in careers was this project at Harvard
    0:06:38 called the Dark Horse Project.
    0:06:40 And this was looking at how do people find,
    0:06:43 a lot of these people were very financially successful
    0:06:45 and all that stuff, but the dependent variable
    0:06:48 was fulfillment, sense fulfillment.
    0:06:52 And when people would come in for sort of an orientation
    0:06:55 in this study, they would say things to the researchers
    0:06:59 like, I started off doing this one thing,
    0:07:01 yeah, I was in medical school, whatever,
    0:07:03 didn’t really fit me, so I went over to this other thing
    0:07:05 and I learned I was good at something I didn’t expect,
    0:07:06 so then I went this other direction.
    0:07:09 And don’t tell people to do what I did,
    0:07:11 ’cause I came out of nowhere.
    0:07:14 And the large majority of people, that was their story,
    0:07:16 that’s why it became named the Dark Horse Project,
    0:07:17 Dark Horse is this expression
    0:07:19 that means coming out of nowhere.
    0:07:21 And that the norm in this day and age
    0:07:23 was that people who found fulfillment
    0:07:25 would travel this kind of zigzagging path
    0:07:27 where they would learn maybe I’m good at something
    0:07:29 or bad at something that I didn’t expect,
    0:07:32 maybe I’m interested in something I didn’t expect,
    0:07:34 and they would keep pivoting.
    0:07:36 And they’d say, instead of saying,
    0:07:38 here’s this person younger than me who has more than me,
    0:07:40 they’d say, here’s who I am right now,
    0:07:42 here are my skills and interests,
    0:07:45 here are the opportunities in front of me.
    0:07:46 I’m gonna try this one and maybe I’ll change a year from now
    0:07:48 ’cause I will have learned something about myself.
    0:07:52 And they keep doing those pivots throughout their career
    0:07:54 until they achieve what economists call better match quality.
    0:07:57 That’s the degree of fit between someone’s interests
    0:07:59 and abilities and the work that they do.
    0:08:00 Turns out to be extremely important
    0:08:03 for both your performance and sense of fulfillment.
    0:08:06 And your apparent grit, if you wanna talk about that.
    0:08:09 – So just on that though, before we move on to grit,
    0:08:12 what advice does that then mean you would give
    0:08:14 to a young person at the start of their career
    0:08:15 that’s thinking about how to navigate their way
    0:08:18 to being both really competent, really good at something
    0:08:21 and successful in any sort of monetary way,
    0:08:26 but also maintaining fulfillment throughout their life?
    0:08:27 – I think there are two main things
    0:08:28 that take away from that.
    0:08:31 One is to not over focus on long-term planning.
    0:08:34 Like I think we lionize having long-term goals
    0:08:35 and that’s okay.
    0:08:38 There’s nothing wrong with having long-term goals.
    0:08:40 But those aren’t necessarily always so useful
    0:08:41 for you in the moment.
    0:08:42 Right when I think about myself
    0:08:44 when I was a competitive 800 meter runner,
    0:08:46 I could have a time goal for the end of the race,
    0:08:47 but that didn’t help me actually do anything.
    0:08:49 That just, you see the clock when you’re done
    0:08:51 and you’re either happy or sad.
    0:08:54 Having goals that are, let me try moving
    0:08:55 with 300 meters to go.
    0:08:57 That gives you an actionable experiment.
    0:09:01 So short-term planning I think is one of the takeaways.
    0:09:04 And creating what’s called a self-regulatory practice.
    0:09:09 So self-regulatory learning means basically
    0:09:11 thinking about your own thinking,
    0:09:14 taking accountability for your own learning.
    0:09:16 And some of the coolest studies in self-regulatory learning
    0:09:20 actually came out of soccer, football,
    0:09:21 done in the Netherlands,
    0:09:23 where this woman named Ry Alfred Gemser
    0:09:26 was following kids from the age of 12, right?
    0:09:28 Up through some of them went onto teams
    0:09:32 that were runners up in the World Cup.
    0:09:34 And what she’d see in the kids
    0:09:36 who got off performance plateaus,
    0:09:38 there were certain physiological measures someone had to have.
    0:09:40 Like if a kid couldn’t hit at least seven meters
    0:09:41 a second sprinting, which isn’t that fast,
    0:09:42 but if they couldn’t hit it,
    0:09:43 they weren’t making it to the top.
    0:09:46 So there were physiological parameters.
    0:09:48 But also the kids who would get off performance plateaus
    0:09:49 were the ones where if you look at them in video
    0:09:51 when they’re younger,
    0:09:53 they’re saying go into the trainer like,
    0:09:54 why are we doing this drill?
    0:09:55 I think I can do this already.
    0:09:57 Like I think I need to work on this other thing.
    0:09:59 And you know, sometimes a trainer might be like,
    0:10:01 oh man, just get back in line, you know?
    0:10:03 But these are the kids that are thinking
    0:10:07 about what they need to work on, what they’re good at.
    0:10:08 They’re making this cycle.
    0:10:10 The self-regulatory cycle is reflect.
    0:10:11 What are you good or bad at?
    0:10:12 What do you need to work on?
    0:10:14 How do you need to do that plan?
    0:10:16 Come up with an experiment for how you can work on that.
    0:10:18 Monitor a way to try to measure
    0:10:20 whether objectively or subjectively.
    0:10:21 And then evaluate.
    0:10:23 Did that experiment that I ran work
    0:10:25 and making me better at this thing or not?
    0:10:27 And people who do that repeatedly,
    0:10:29 they just keep improving.
    0:10:30 And I think that’s what the dark horses
    0:10:32 are doing in their careers.
    0:10:34 They’re saying, I’m reflecting on what I’ve got.
    0:10:37 I’m planning a way to test something that’ll fit me.
    0:10:39 I monitor it, maybe subjectively, maybe objectively.
    0:10:41 And then I evaluate what that tells me to do
    0:10:42 for the next step.
    0:10:44 And you just get better and better and better over time.
    0:10:47 – So if I’m, say I’m in my early 20s in my career,
    0:10:50 how do I take that and then implement that
    0:10:52 in a within my life to make sure
    0:10:55 that I’m gonna get to the World Cup metaphorically speaking?
    0:10:58 – Yeah, so, and there’s something interesting
    0:11:00 about the 20s that I think is worth saying,
    0:11:02 which is there’s this finding in psychology
    0:11:04 called the end of history illusion.
    0:11:08 And this is the finding that we always underestimate
    0:11:09 how much we will change.
    0:11:10 What we think we’re good at,
    0:11:11 what we think we’re bad at,
    0:11:12 how we wanna spend our time,
    0:11:14 what we prioritize in friends, et cetera.
    0:11:18 And at every step in life,
    0:11:21 people underestimate how much they’ll change in the future.
    0:11:22 Change continues for your whole life.
    0:11:23 It does slow down.
    0:11:24 So we’re constantly works in progress,
    0:11:27 claiming to be finished constantly through life.
    0:11:28 The fastest time of personality change
    0:11:32 is about 18 to about 28 when you’re telling,
    0:11:33 but it never stops,
    0:11:35 but that’s about the fastest time when we’re telling people,
    0:11:37 hey, now you have to have it figured out, right?
    0:11:39 And that’s when they’re changing like crazy.
    0:11:41 And so I think it’s even more important
    0:11:43 to have this self-regulatory practice.
    0:11:45 In a journal, I would say, I mean, I do it.
    0:11:47 These questions can be basic.
    0:11:48 What am I trying to do?
    0:11:49 Why?
    0:11:50 What do I need to learn to do it?
    0:11:51 Who do I need to help me learn that?
    0:11:53 How am I gonna make sure that person is there to help me?
    0:11:56 What experiment can I set up to try it?
    0:11:58 And then come back and evaluate the experiment
    0:11:59 and pick a next one.
    0:12:01 Being a scientist of your own development,
    0:12:02 I think is incredible.
    0:12:04 It’s counterintuitive because you would think
    0:12:06 that we would just internalize this stuff
    0:12:08 just from doing things,
    0:12:09 but the science is pretty clear
    0:12:11 that we don’t get everything we can
    0:12:13 out of our experiences from a learning perspective
    0:12:15 unless we’re doing it more explicitly.
    0:12:17 So I would recommend for someone in their 20s
    0:12:18 to start this self-regulatory practice.
    0:12:20 – What got you into the work that you do
    0:12:22 and how do you define your profession?
    0:12:24 – Okay, so in my past life,
    0:12:25 I was training to be a scientist,
    0:12:26 environmental scientist.
    0:12:27 I was living up in the Arctic,
    0:12:29 studying the carbon cycle in a tent.
    0:12:32 And I had been a competitive runner.
    0:12:35 I had a training partner who was one of the top ranked guys
    0:12:38 in the 800 meters in his age group in the country.
    0:12:42 First family of Jamaican immigrants
    0:12:44 was gonna be the first one to graduate college,
    0:12:46 dropped dead a few steps after a race.
    0:12:50 And our sort of hometown paper said,
    0:12:52 well, he had a heart attack.
    0:12:53 I don’t even know what that means
    0:12:56 for someone of that age and health, right?
    0:12:58 And I got curious.
    0:13:02 And eventually I kind of worked up the courage
    0:13:04 or whatever that sounds silly to say it that way,
    0:13:07 but was nervous about it to ask his family
    0:13:10 to sign a waiver along me to gather up his medical records.
    0:13:12 Did that, turned out he had like a textbook case
    0:13:15 of this disease caused by a single genetic mutation.
    0:13:18 It’s almost always the cause of young athletes dropping dead.
    0:13:20 And I said, we can save some people from this
    0:13:22 with more awareness.
    0:13:24 And I decided to merge my interests in sports and science.
    0:13:26 Said I wanna write about sudden cardiac death
    0:13:28 and athletes for Sports Illustrated,
    0:13:30 which I grew up with.
    0:13:31 So I got off the science track.
    0:13:32 I left after my masters,
    0:13:35 kind of weaved my way to Sports Illustrated.
    0:13:37 I got in there as a temp,
    0:13:39 pitched this story about sudden cardiac death and athletes.
    0:13:40 They’re like, temp sit down, right?
    0:13:44 And then the Olympic marathon trials for 2008 US team
    0:13:45 came to Central Park
    0:13:47 and the guy ranked fifth in the country,
    0:13:49 dropped dead like 10 blocks from our office.
    0:13:52 And then they said, don’t you know something about this?
    0:13:54 And so, you know, in a week,
    0:13:57 I was able to write a cover story making it look like
    0:13:58 we had done like two years of research in a week.
    0:14:02 And I became the science writer at Sports Illustrated.
    0:14:04 It was interesting, you know,
    0:14:07 I came in there as a temp six, seven years behind people
    0:14:09 who were younger than me,
    0:14:13 doing sort of more remedial work for them.
    0:14:16 But I realized pretty soon that my oddball background, right?
    0:14:19 I think I was shaping up to be like a typical average scientist,
    0:14:21 but you take those average science skills
    0:14:22 and you bring them to sports magazines
    0:14:24 like a Nobel laureate, you know?
    0:14:28 And so I realized I could just make my own ground
    0:14:29 instead of having to compete with anybody.
    0:14:31 But the initial impetus for getting into this merger
    0:14:34 of sports and science was a personal tragedy.
    0:14:36 – And how’d you define yourself from a Crip perspective?
    0:14:39 Are you a writer, are you a scientist, or how’d you?
    0:14:41 – I view myself as this merger
    0:14:43 between a science writer and investigative reporter
    0:14:45 because what really fires me up
    0:14:49 is when I view that there’s a really popular misconception
    0:14:51 about something really important to human development.
    0:14:54 And that’s what led to range.
    0:14:57 I mean, I was at Sports Illustrated,
    0:15:01 the 10,000 hours rule work
    0:15:06 was the most famous science and human development perhaps ever
    0:15:08 in terms of popular consumption.
    0:15:10 And I said, well, I wanna write about it.
    0:15:13 And then I started reading the research and saying,
    0:15:16 this is wrong, it’s the most popular finding in our field.
    0:15:18 It’s maybe the most popular skill acquisition,
    0:15:22 human development research ever done, and it is not right.
    0:15:26 And so, you know, these things kinda stick in my brain
    0:15:28 and I have to do something about it.
    0:15:29 – 10,000 hours, what is that
    0:15:31 for someone that’s never heard about it before?
    0:15:33 – Yeah, and what people think about it
    0:15:34 probably depends where they have heard of it,
    0:15:35 if they’ve heard of it.
    0:15:37 But it’s the idea, and scientists really call it
    0:15:39 the deliberate practice framework.
    0:15:44 But it’s this idea that the only route to true expertise
    0:15:47 is through 10,000 hours of so-called deliberate practice,
    0:15:49 which is this effortful, cognitively engaged,
    0:15:52 like not just swatting balls at the driving range,
    0:15:55 you’re focusing on correcting errors kind of practice.
    0:15:58 And that there is no such thing as talent differences.
    0:16:02 It’s really just the manifestation of 10,000 hours
    0:16:05 of differences in your amount of hours of deliberate practice.
    0:16:07 So you should start as early as possible.
    0:16:08 And there’s something underlying it.
    0:16:09 This is a little nerdy,
    0:16:12 but called the monotonic benefits assumption.
    0:16:15 I know scientists not gonna win any marketing competitions,
    0:16:17 but that basically means that the idea
    0:16:19 that two people at the same level of performance
    0:16:21 will progress the same amount
    0:16:24 for the same unit of deliberate practice, also false.
    0:16:26 And it’s one of the underlying premises
    0:16:27 of the 10,000 hour rule.
    0:16:29 – Yeah, ’cause I’ve always heard that.
    0:16:31 I mean, it’s become a bit of a colloquial phrase to say,
    0:16:32 you’ve not put your 10,000 hours in,
    0:16:34 which means you’ve not put enough practice
    0:16:36 to become a master.
    0:16:39 – I mean, I was told that if you do 10,000 hours
    0:16:40 in anything, you become a master in it.
    0:16:41 That’s the kind of narrative, right?
    0:16:45 – Well, to take some chess research, for example,
    0:16:47 there’s people have been tracked
    0:16:50 and it takes about 11,053 hours on average
    0:16:52 to reach international master status in chess.
    0:16:55 So that’s one level down from Grandmaster.
    0:16:56 So first of all, 10,000 hours in that case
    0:16:58 would be a little low,
    0:16:59 but some people made it in 3,000 hours
    0:17:01 because they learn a little bit more quickly.
    0:17:03 Other people were continuing to be tracked
    0:17:06 past 20,000 hours and they still hadn’t made it.
    0:17:10 So you can have an 11,053 hours rule on the average.
    0:17:12 Doesn’t actually tell you anything
    0:17:14 about the breadth of human skill development.
    0:17:16 – So why is that so important for me to understand?
    0:17:20 How does that liberate me from wasting my time
    0:17:22 or aiming at the wrong thing?
    0:17:23 – Well, fit turns out to be really important.
    0:17:25 So people learn at different rates and different things.
    0:17:27 So finding where you learn better is really important
    0:17:29 if you want to maximize your advantages.
    0:17:33 And I think that goes back to one of the reasons
    0:17:35 why people need to try a bunch of different things.
    0:17:38 Because your insight into yourself is really like limited
    0:17:41 by your roster of experiences, right?
    0:17:44 And so you kind of need to figure out
    0:17:45 where you have comparative advantages.
    0:17:47 But for a lot of people, that’s so-called skill stacking
    0:17:50 where instead of doing the one thing for 10,000 hours,
    0:17:52 you get proficient at a number of things
    0:17:54 and overlap them in a way that makes you very unique.
    0:17:56 And so I think this idea of just head down
    0:17:58 doing the same thing.
    0:18:00 I mean, we can, should we go back all the way
    0:18:02 and talk about the research underlying the 10,000 hour rule?
    0:18:04 Because that’s where I first got onto this.
    0:18:06 I wanted to, so I was a walk on,
    0:18:07 meaning I wasn’t good enough to get recruited
    0:18:08 as an 800 meter runner in college.
    0:18:12 And I ended up being part of a university record holding relay.
    0:18:16 So I went from being a nobody to being quite good.
    0:18:19 And so I was inclined to believe this 10,000 hours.
    0:18:21 Like, yeah, just my hard work.
    0:18:24 And then when I started reading the research,
    0:18:27 and I’m looking through the original paper written in 1993,
    0:18:31 and the original paper was done on 30 violinists,
    0:18:34 30 violinists at a world-class music academy, okay?
    0:18:38 So let’s start dissecting the problems here.
    0:18:42 The first problem was what’s called a restriction of range.
    0:18:44 These people were already in a world-class music academy,
    0:18:46 already highly pre-selected.
    0:18:50 Pre-selected for something, again, for the stat heads here,
    0:18:52 that is correlated with your dependent variable,
    0:18:53 which is skill.
    0:18:55 That’s a problem if you’re trying to develop
    0:18:57 a general skill development framework.
    0:18:59 That would be like to give an analogy.
    0:19:02 If I did a study of what causes basketball skill,
    0:19:05 and I used it as my subjects, only centers in the NBA,
    0:19:09 and I said, well, height has no effect on skill in the NBA,
    0:19:10 because they’re all seven feet tall,
    0:19:13 so I’ve squashed the variation in that variable.
    0:19:15 So in my first book, I actually did an analytics project
    0:19:19 where I took height among American male adults
    0:19:20 and height in the NBA.
    0:19:22 As you might imagine, there’s a very high,
    0:19:25 positive correlation between the height of an American male
    0:19:28 and their chance of scoring points in the NBA.
    0:19:30 But if you restrict the range to only players
    0:19:34 already in the NBA, the correlation turns negative,
    0:19:37 because guards score more points than other positions.
    0:19:39 So if you didn’t know that,
    0:19:41 if you just did that study with only NBA players,
    0:19:43 you would tell parents to have shorter children
    0:19:45 to have them score more points in the NBA.
    0:19:49 So when you don’t bring some sense of what’s going on
    0:19:51 to your research and you restrict range that way,
    0:19:53 you can end up with the wrong message.
    0:19:54 Aside from that–
    0:19:55 – Guards score more points or less points?
    0:19:57 – They score more points and they’re shorter.
    0:19:58 – Ah, okay.
    0:20:00 – Right, so if you don’t look at the whole population
    0:20:03 and you just look at people who are so highly pre-screened
    0:20:04 that are already at the top,
    0:20:07 you can end up with these sort of backward advice.
    0:20:09 The other issue that caught my eye when I first read
    0:20:12 the study was that they only reported the average.
    0:20:14 10,000 hours was the average number of hours
    0:20:18 of deliberate practice by the 10 best violinists
    0:20:19 by the age of 20.
    0:20:22 And then there was a second group and a lower group
    0:20:25 and they said there was complete correspondence,
    0:20:27 meaning nobody who had practiced fewer hours
    0:20:30 was better than anyone who had practiced more hours.
    0:20:32 But they only included the average, so I couldn’t tell that.
    0:20:35 So I said, oh, I would like to know if that’s true.
    0:20:38 Can I see the data to see if that’s true?
    0:20:42 And so I contacted Anders Erickson, a wonderful guy
    0:20:44 who was the father of the 10,000 hour rule,
    0:20:46 though he hated that moniker actually.
    0:20:52 And I said, can I see the data or the measures of variance
    0:20:55 to know how much variation there was between individuals?
    0:20:59 And he said, well, you know, people were inconsistent
    0:21:00 on the repeated accounts of their practice.
    0:21:01 So we don’t think that’s important.
    0:21:04 I said, well, everyone has trouble with getting good data.
    0:21:07 That doesn’t mean they don’t report the measure of variance.
    0:21:09 So after I started criticizing this research,
    0:21:12 20 years after the study came out,
    0:21:15 they did a paper updating it with some of the actual data.
    0:21:18 And you could see the original conclusion was wrong.
    0:21:19 There was not complete correspondence.
    0:21:21 Some people who had practiced less
    0:21:23 were better than some people who had practiced more.
    0:21:25 Some people had gone way over 10,000 hours.
    0:21:26 Some people were way under and had done better.
    0:21:28 There were all sorts of other factors that mattered, right?
    0:21:32 Like I like to call it the 625,000 hours of sleep study
    0:21:34 because the top tier group got a lot more sleep.
    0:21:36 They were sleeping like 60 hours a week on average
    0:21:37 compared to the lower groups.
    0:21:40 And that was a huge difference in the study
    0:21:41 how much they were sleeping.
    0:21:43 – So it could have just been sleep.
    0:21:44 – Sleep, but there was just tremendous
    0:21:46 individual variation.
    0:21:49 So this idea of an average completely obscured
    0:21:52 the real story, which was that there were actually people
    0:21:54 who were practicing less and doing better
    0:21:54 than people who had practiced more.
    0:21:57 So there were all, one problem after another,
    0:22:00 I just said, you know, I’m getting youth sports pitches.
    0:22:01 I’m getting investment pitches,
    0:22:04 like citing the 10,000 hours rule.
    0:22:06 It’s not right and it’s giving the wrong impression
    0:22:08 of how humans develop.
    0:22:11 And this idea that you need to just pick something
    0:22:13 and stick with it and that sampling to try to figure out
    0:22:16 where you have your best shot is worthless and that’s wrong.
    0:22:19 And so I became kind of obsessed with getting after that.
    0:22:24 – I really want to become successful in the things
    0:22:26 that I’m applying myself to in the season of my life.
    0:22:29 So whether that’s podcasting or starting businesses,
    0:22:30 my business portfolio is quite varied
    0:22:33 of sort of different industries from everything
    0:22:38 from sort of psychedelics to spacex to whatever it might be.
    0:22:40 And so when I was thinking about sitting down
    0:22:42 with you today, I thought, maybe I’ll just tell him
    0:22:44 where I’m trying to get to in my life.
    0:22:45 I’m a 30 year old man.
    0:22:48 So, you know, I’m not in the early phases of my career.
    0:22:52 Does that mean, for example, that I can’t make ground now?
    0:22:53 – What phase of your career are you in?
    0:22:55 – I don’t know, ’cause I had this 18 to 28 thing.
    0:22:57 So I thought maybe I’m a little bit more rigid.
    0:22:59 – You know, there was research a few years ago
    0:23:02 from MIT and Northwestern and the US Census Bureau
    0:23:04 that found the average age of a founder
    0:23:06 of a fast growing tech startup, top one in 10,000.
    0:23:09 Guess what the average age was on the day of founding?
    0:23:10 Guess.
    0:23:11 – 25?
    0:23:11 – 45.
    0:23:14 And a 50 year old had a better chance than a 30 year old.
    0:23:15 But we never hear,
    0:23:17 just like we never hear the story of these like zigzaggers,
    0:23:19 we only hear the Tiger Woods story.
    0:23:22 We only hear like Mark Zuckerberg famously said,
    0:23:23 “Young people are just smarter.”
    0:23:25 When he was 22.
    0:23:26 Do you hear him saying that anymore?
    0:23:28 No, surprise, surprise.
    0:23:33 But we just, we never, we like valorize precocity.
    0:23:35 So I would not say that you’re not
    0:23:36 in the early stages of your career.
    0:23:38 You’re certainly not by that metric.
    0:23:41 And that’s not to say that there aren’t tremendous companies
    0:23:43 or if you know, you measure by market cap
    0:23:46 that some of, that there are these amazing young founders.
    0:23:48 But they get outsized attention compared to what’s the norm.
    0:23:51 That’s another thing that’s really important to me.
    0:23:52 It’s not to say there aren’t exceptions
    0:23:55 ’cause there are as many different ways to the top
    0:23:56 as there are human beings.
    0:23:59 But I think we’re constantly focusing on the exception
    0:24:01 when people should at least be aware of the norm.
    0:24:03 – So the average, so the fastest growing,
    0:24:05 did you say tech founders?
    0:24:05 – Tech startups.
    0:24:08 But tech in this context also included things
    0:24:09 in agriculture, right?
    0:24:12 It’s not just photo sharing apps like tech broadly speaking.
    0:24:13 – Which I think is important because it,
    0:24:16 I think it’s fair to say that it’s less likely
    0:24:19 a 55 year old would understand
    0:24:21 some of the more emerging platforms
    0:24:22 that are native to say, you know,
    0:24:25 like a Mark Zuckerberg at 22,
    0:24:26 messing around in his dorm room with computers
    0:24:28 and the internet.
    0:24:29 – Yeah, I think that’s fair.
    0:24:31 But technology touches a lot of other areas of the,
    0:24:33 you know, it’s like yesterday on the way here,
    0:24:35 there was a, I was learning about a software
    0:24:36 that I had never heard of
    0:24:39 because all of the computers were down in the airport, right?
    0:24:40 Technology’s in all these places that we,
    0:24:44 that are not as kind of don’t have this sort of figurehead
    0:24:46 that’s publicly profiled the same way.
    0:24:49 – So if I do wanna become, okay, so I understand that
    0:24:51 this season of my life I can do whatever I want
    0:24:53 in terms of I can aim at whatever I want.
    0:24:54 Doesn’t mean I’m gonna be good at it.
    0:24:56 But if I just wanna be more productive
    0:24:57 in the goals that I am aiming at,
    0:24:59 so say, you know, this podcast means a lot to me.
    0:25:02 So I wanna be more productive when it comes to
    0:25:04 figuring out how to move this podcast forward,
    0:25:07 how to innovate, how to solve some of the problems
    0:25:09 and challenges that we face.
    0:25:11 What are the first things that spring to mind
    0:25:12 when I start speaking about productivity
    0:25:14 with a very focused task?
    0:25:16 – I mean, I think you’re a challenge for you
    0:25:18 is gonna be that this podcast has gotten so big
    0:25:20 and you’ve gotten so competent at it
    0:25:24 that you’re gonna be in what a rut of competence
    0:25:26 or what economist Russ Roberts told me,
    0:25:27 a hammock of competence.
    0:25:28 You’re in an area where you’re so comfortable
    0:25:31 and so successful that getting better is going to be harder
    0:25:33 because there’s disincentive from changing anything
    0:25:35 that you’re doing, right?
    0:25:36 You have to take some risk.
    0:25:37 I mean, you know that, you’re an entrepreneur.
    0:25:38 If you’re gonna wanna get better
    0:25:39 you’re gonna have to take some risk.
    0:25:41 I think that’s gonna be a difficult thing to do
    0:25:43 because, you know, there are people in this room
    0:25:47 that depend on you, risk for you is risk for them too.
    0:25:48 And so I think you have to start thinking
    0:25:49 about what would be some smart risks
    0:25:51 if you wanna innovate with the podcast,
    0:25:52 what might that look like?
    0:25:55 And finding ways to run small experiments.
    0:25:58 I’m a huge fan of low stakes practice, right?
    0:26:00 How can you set up some low stakes practice
    0:26:02 for what might be a worthwhile larger experiment?
    0:26:05 And I think that’s the same for individuals
    0:26:06 progressing in their career.
    0:26:08 Like, I love this phrase, my favorite,
    0:26:10 my absolute favorite phrase in range
    0:26:14 was is a paraphrase from this woman named Herminia Ibarra
    0:26:15 who’s a professor at the London Business School.
    0:26:18 And she studies how people make work transitions.
    0:26:21 So her phrase was, we learn who we are in practice,
    0:26:22 not in theory.
    0:26:24 So the thesis of her work is that there’s this idea
    0:26:27 that you can just introspect and go forth
    0:26:28 and know what you should be doing.
    0:26:30 You know, like Clark Kent running into a phone booth
    0:26:33 and ripping off his and becoming, comes out as Superman.
    0:26:35 But work is part of identity
    0:26:37 and it doesn’t change like that from introspect.
    0:26:40 You actually have to go try something, see how it went.
    0:26:42 What was unexpected?
    0:26:43 What did you learn that you might be interested in
    0:26:45 or that you’re better at that you didn’t?
    0:26:46 What’s something that you’re good at
    0:26:49 that you realize you’re not using?
    0:26:52 And then you make your next step based on that, right?
    0:26:54 And I think when you’re so competent and successful
    0:26:56 and getting only, you know, tons of positive feedback
    0:26:59 for something, it becomes hard to take risk.
    0:27:01 And so I think that’ll be a challenge for you
    0:27:05 because if you take a sufficient amount of risk, right?
    0:27:07 You want to be in your zone of optimal push.
    0:27:08 So for anything you’re doing,
    0:27:11 if you’re doing practicing whatever, physical skill,
    0:27:15 anything, if you’re not at least like 15, 20% of the time
    0:27:18 failing, then you’re not in your zone of optimal push
    0:27:20 where you’re getting as much better as you possibly can.
    0:27:25 And I think when you have something that’s very successful,
    0:27:26 that’s hard.
    0:27:27 And so I would start thinking about
    0:27:29 what risks you’re willing to take.
    0:27:30 And it doesn’t mean it’s a failure
    0:27:31 if something goes backward, right?
    0:27:33 If the views go down or whatever metric
    0:27:34 you’re measuring on.
    0:27:35 – It’s interesting, it’s obviously something,
    0:27:37 it’s one of my great obsessions in life.
    0:27:40 And it’s also one of the things that keeps me up at night,
    0:27:44 bugs me in the shower is how to keep a team
    0:27:46 conducting experiments and failing more
    0:27:47 when they are successful.
    0:27:50 So when this podcast went to number one in Europe,
    0:27:52 I hide ahead of failure.
    0:27:55 And her sole responsibility is to increase the rate of failure
    0:27:56 and experimentation in our team,
    0:27:58 which means just get all of our different departments.
    0:27:59 So we’ve got different departments
    0:28:00 in this particular business.
    0:28:02 So there’s 40 odd people in this company
    0:28:03 called the DiRiver CEO.
    0:28:05 And there is a production team.
    0:28:07 There is the social media team.
    0:28:09 There’s the commercial team, for example.
    0:28:11 And there’s the guest booking and logistics team.
    0:28:14 And I felt we’re actually in LA driving down the road
    0:28:15 not speaking to Jemima,
    0:28:17 who’s the head of the guest booking and research team.
    0:28:20 And I was saying, like one of the most important thing now,
    0:28:22 now that we’re number one is that we keep disrupting ourselves
    0:28:24 because there’s gonna be some kid,
    0:28:26 like we were three years ago,
    0:28:29 that because of their naivety,
    0:28:31 that they’re not encumbered by all of this sort of like
    0:28:33 convention and all this success.
    0:28:35 So hide ahead of failure and experimentation
    0:28:37 who’s in our team and has been working.
    0:28:39 And now in the last couple of days,
    0:28:40 we’re running an experiment
    0:28:43 where every single one of those departments
    0:28:47 has essentially like a failure assistant in it.
    0:28:49 Who is, ’cause you know what happens with people?
    0:28:50 They get busy doing their job.
    0:28:52 And experimentation and failure
    0:28:53 is always secondary to their job.
    0:28:57 So if we put failure people into the each team
    0:28:58 and they drive the experiments,
    0:29:00 they understand the team,
    0:29:00 they drive the experiments,
    0:29:02 they measure them and most importantly,
    0:29:03 they report their failures and experiments
    0:29:05 back to the whole team.
    0:29:07 Because there’s really transferable learnings
    0:29:08 for example, there was one the other day
    0:29:10 where the social media team discovered this thing
    0:29:14 on TikTok, which allows us to look at a guest like you
    0:29:16 and find your most popular videos ever on TikTok
    0:29:17 with a click.
    0:29:19 And the social media team had figured that out,
    0:29:20 which was really useful for them.
    0:29:22 But then the research team over here
    0:29:23 that are booking guests
    0:29:24 who are trying to find the best videos
    0:29:27 that a David has ever made,
    0:29:29 they also benefited from just the discovery of that button.
    0:29:31 ‘Cause instead of having to scroll through the entire TikTok,
    0:29:32 they can press one button
    0:29:33 and see your most popular videos.
    0:29:35 So there’s this real one plus one equals three
    0:29:39 and getting the teams to share their failures and experiments
    0:29:41 so they don’t have to fail in the same ways.
    0:29:42 So what did you just write down?
    0:29:43 – This brings up so much stuff
    0:29:45 ’cause the fundamental problem you’re getting at here
    0:29:47 is the one called the Explore-Exploit trade-off.
    0:29:49 – Right.
    0:29:51 – And so Explore is what it sounds like,
    0:29:52 looking for new knowledge
    0:29:54 or new things that you can do that’ll add value.
    0:29:56 Exploit is taking stuff you’re already good at
    0:29:57 that you already know and drilling down on it.
    0:30:00 And this is like the fundamental challenge
    0:30:02 for people in organizations that are good
    0:30:04 is once they find something they’re really good at
    0:30:06 and they drill down in it,
    0:30:09 they tend to ditch Explore mode, right?
    0:30:11 And balancing that, Explore-Exploit.
    0:30:12 And there’s all these, of course,
    0:30:13 you know these like famous business cases
    0:30:15 like Kodak invents the digital camera and scuttles it
    0:30:16 because they’re like,
    0:30:18 “Why would we disrupt our own business?”
    0:30:20 But there was this fascinating work
    0:30:23 led by a guy named Dashan Wong in Northwestern
    0:30:24 who does like,
    0:30:26 people will do career development studies looking at 20 people
    0:30:28 and he’ll look at 20,000 people, you know?
    0:30:29 So his work’s just fascinating.
    0:30:33 And what he saw in this work with his colleagues
    0:30:37 was that people tend to have hot streaks in their careers.
    0:30:40 Their best work tends to come in clusters.
    0:30:42 Most people will only have one.
    0:30:45 Some people will have more than one if they’re lucky.
    0:30:47 And reliably what precedes a hot streak,
    0:30:49 he was looking at, I think it was like 26,000,
    0:30:53 like film directors, artists, scientists.
    0:30:54 Reliably what precedes a hot streak
    0:30:56 is a period of exploration
    0:30:58 where they’re trying these different styles.
    0:30:58 They’re going broad.
    0:31:01 They’re keeping a smaller team so they can be nimble.
    0:31:02 They’re moving between teams
    0:31:05 and then they find something and they drill into it.
    0:31:07 And if they’re gonna have another hot streak,
    0:31:08 they do it again, they zoom back out
    0:31:10 and they go to this explore, explore, explore
    0:31:11 and then exploit.
    0:31:13 So they toggle between these modes
    0:31:14 instead of staying just in one.
    0:31:17 But the clear message of his work
    0:31:20 is that exploration precedes a hot streak.
    0:31:22 And if you don’t do the exploration,
    0:31:25 you just settle into exploit at sort of a middling level,
    0:31:28 then you’re kind of sacrificing your hot streak.
    0:31:30 So that was one of the things that came up for me.
    0:31:33 The other thing was this, you got to something,
    0:31:35 this idea of people not only doing things that might fail.
    0:31:36 And I think that’s great that they have
    0:31:37 the title failure, right?
    0:31:42 ‘Cause you’ll have the, you know, Adam Grant
    0:31:45 who I think we both know is, he mentioned me once,
    0:31:46 something called the Hippo Effect
    0:31:48 where it’s like the opinion of the highest paid person
    0:31:50 in the room, I think is the acronym,
    0:31:53 where their signaling is really important
    0:31:54 for everyone else.
    0:31:55 So if you’re not just giving lip service,
    0:31:57 like, yeah, failure is good,
    0:31:58 but actually giving people that title,
    0:32:00 I think that’s a great signal for,
    0:32:01 you’re underwriting risk.
    0:32:05 You’re underwriting risk for people, psychologically.
    0:32:07 And you’re creating what scientists
    0:32:10 who study sort of networks, like groups of teams,
    0:32:12 call an import-export business of ideas.
    0:32:15 And this is one of the hallmarks of organizations
    0:32:20 and ecosystems that learn and adapt to a changing world.
    0:32:22 And the import-export business of ideas
    0:32:24 means you need to have information
    0:32:25 flowing through an organization.
    0:32:26 You need people doing different things,
    0:32:28 maybe people even moving teams here and there.
    0:32:32 So I always think of the engineer, Bill Gore,
    0:32:35 who founded the company that created Gore-Tex,
    0:32:38 and he fashioned the company based on his observation
    0:32:40 that organizations often do their most impactful work
    0:32:43 in times of crisis, because the disciplinary boundaries
    0:32:46 go out the window and people start,
    0:32:49 what can I learn from my neighbor and working together?
    0:32:50 Or is he like to say real communication
    0:32:53 happens in the carpool, which I think is a funny saying,
    0:32:56 but I worry about that with more hybrid and remote work,
    0:33:00 where you can’t necessarily just rely on serendipity
    0:33:03 for people to be sharing these ideas in this informal way.
    0:33:06 And so I actually think we have to be a lot more thoughtful
    0:33:09 about setting up our own import-export business
    0:33:10 of ideas internally, and it sounds to me
    0:33:12 like that’s what you’re doing.
    0:33:14 – Okay, so what about then on an individual level?
    0:33:17 How do I, as an individual, I’ve got lots of things
    0:33:18 I’m doing, I’m writing some books at the moment,
    0:33:20 I do the podcast, lots of other things,
    0:33:24 how do I become more productive within an organization?
    0:33:26 Because there’s my to-do lists, I’ve got tend to-do lists
    0:33:27 from all of my different team members
    0:33:30 who can put things on there.
    0:33:32 I get distracted easily, I think,
    0:33:35 because I end up watching a video about AI on YouTube
    0:33:36 or about rockets or something,
    0:33:38 and I want to get more done.
    0:33:39 Really, I want to be more productive
    0:33:41 in the time that I spend working.
    0:33:43 – So this is when you know what you should be doing.
    0:33:44 – When I know what you should be doing, yeah.
    0:33:45 – And there’s nothing wrong with sometimes
    0:33:47 like watching YouTube and rocket,
    0:33:49 like you get ideas from this kind of stuff.
    0:33:50 – Yeah, I do, that’s what I tell myself.
    0:33:52 – But tend to-do lists is a lot of to-do lists.
    0:33:54 Do you get most of the stuff done on those to-do lists?
    0:33:57 – It’s more, so each team, from my chief of staff
    0:34:00 to my assistant, to my manager,
    0:34:02 has a to-do list on Monday that they send things to me on,
    0:34:04 and then I go through there and it’s either a task
    0:34:08 or it’s an approval or it’s just letting me know something.
    0:34:09 And that’s kind of how it works, so.
    0:34:11 – I at one point had, when I was getting overwhelmed
    0:34:14 with some stuff, I had a virtual assistant for a little while
    0:34:16 and we would categorize like emails into list A,
    0:34:18 priority B, C, D, all this stuff.
    0:34:20 And eventually I realized that was empowering me
    0:34:22 to do a lot of low value things.
    0:34:24 I became efficient at doing things that I shouldn’t be doing.
    0:34:26 So I was seeing this public email address of mine
    0:34:29 that when I was oblivious to it, I wasn’t answering it
    0:34:32 and that was fine, but once I knew it was there,
    0:34:33 I’m like, oh, I have to answer this,
    0:34:34 I have to answer this, I have to answer this.
    0:34:37 And so one important step for me was realizing
    0:34:39 that only the A list is the stuff that’s gonna get done
    0:34:42 because I’m a limited person with a limited life.
    0:34:45 So one, I think it’s maybe you do need to do all that stuff
    0:34:46 or you just need to be aware of it.
    0:34:49 But some of it is just, I think there can be a danger
    0:34:52 in someone who has a lot of support resources
    0:34:55 where they can lose some of the aspect of prioritization,
    0:34:57 where you just need to say,
    0:34:58 this is the list that’s important,
    0:34:59 other things I might not get to.
    0:35:01 But for someone like you, I would suggest something
    0:35:05 like not starting your day with email or messaging
    0:35:08 because we were talking a little bit before
    0:35:10 about this thing called the Zagarnik effect,
    0:35:12 which is this idea that an unfinished task
    0:35:15 leaves like a residue in your brain, basically,
    0:35:17 and it makes it harder for you to fully transition
    0:35:19 to doing something else.
    0:35:23 And because I expect your various inboxes
    0:35:26 will always be an unfinished task, right?
    0:35:30 If you start the day with that, no matter what you do,
    0:35:31 the residue is gonna be there
    0:35:32 for what you try to switch to next.
    0:35:34 So I’m not saying don’t address your email,
    0:35:35 but I wouldn’t start with it.
    0:35:37 I would the day before, what is the thing
    0:35:39 that if I get done tomorrow, it’s gonna be a good day
    0:35:41 and start with that before you do the things
    0:35:43 that might leave residue on your brain and start multitasking.
    0:35:45 – How do they know that’s true?
    0:35:46 Have they done studies on this Zagarnik effect?
    0:35:47 – Yeah, yeah, absolutely.
    0:35:49 I mean, you can see, you can give people,
    0:35:52 one, you can do it in a workplace environment
    0:35:54 where researchers like Gloria Mark, for example,
    0:35:56 will be tracking everything from someone’s vision
    0:35:58 to what they’re doing on their computer,
    0:35:59 to their heart rate variability,
    0:36:02 and seeing how long it takes them to get back to a task.
    0:36:06 Increased switching when there’s like a residue
    0:36:09 in their brain, so their rate of switching will go up.
    0:36:12 Some of their indicators of stress response will go up,
    0:36:14 or in a cognitive task, they’ll perform more poorly
    0:36:16 if there’s something still stuck in their brain.
    0:36:18 So there’s also sort of laboratory experiments
    0:36:19 where you give somebody something,
    0:36:21 don’t let them finish it, give them a cognitive task,
    0:36:23 and you see, does it impair their performance
    0:36:25 if they weren’t allowed to finish the thing
    0:36:26 that started before?
    0:36:29 – I wanna close off on that point of just team culture then,
    0:36:31 how to get a team of people to do really exceptional,
    0:36:32 innovative work and to fail faster.
    0:36:35 Is there anything else that’s sort of pertinent to you?
    0:36:36 And I’m saying this purely selfishly,
    0:36:38 because it’s one of the things I think a lot about,
    0:36:40 even with this podcast is,
    0:36:41 how to get our teams failing more often,
    0:36:43 if that’s even the right thing to be aiming at,
    0:36:45 the type of experiments we should be running,
    0:36:47 how we should be running them, anything else at all.
    0:36:49 – Yeah, I mean, I don’t think,
    0:36:51 I don’t lionize failure for its own sake, right?
    0:36:53 It’s just, I think it’s inevitable
    0:36:54 if you’re experimenting enough
    0:36:55 that you’ll have some failure.
    0:36:56 But I think one useful thing to do,
    0:36:59 like a guy I love who’s made a big impression on me named
    0:37:02 Ed Hoffman used to be the chief knowledge officer at NASA.
    0:37:04 That’s like after NASA had some disasters,
    0:37:06 most everything they did was very successful,
    0:37:08 but obviously they had some high profile disasters.
    0:37:10 He was brought in because they were deemed
    0:37:12 not a learning organization.
    0:37:13 They weren’t learning from lessons of the past.
    0:37:15 And he was brought in to help create a knowledge system
    0:37:18 so that people would learn from the lessons of the past.
    0:37:21 And one of the things he does in organizations
    0:37:23 when he goes in, ’cause now he consults,
    0:37:25 is he goes around and he asks people,
    0:37:28 what are you good at that we’re not using, right?
    0:37:30 And people always have an answer for that.
    0:37:32 And that leads to, well, what’s an experiment
    0:37:34 that we can run to try to use that thing
    0:37:36 that you’re good at that we’re not using.
    0:37:38 So I think that can be kind of a foundational question
    0:37:40 to help people set up some of those experiments.
    0:37:45 But also a big impact would be, and this is a tough one,
    0:37:47 you going ahead and failing in an experiment,
    0:37:49 ’cause that’s gonna set the agenda, right?
    0:37:50 But you would actually have to fail.
    0:37:52 Like this can’t be, you know, you go off for a jog
    0:37:54 and you trip on the curb or something.
    0:37:56 Like you have to fail with something of consequence.
    0:38:00 And then your reaction to that can set a tone.
    0:38:03 – What are you good at that we are not using?
    0:38:05 That’s a really interesting question.
    0:38:06 That’s actually quite an interesting question
    0:38:09 just to ask yourself on a personal level, you know?
    0:38:10 – Oh, absolutely.
    0:38:12 Because so much of the, I guess fulfillment,
    0:38:15 but also just the untapped potential lies
    0:38:16 and the things that we are probably quite good at,
    0:38:19 but we’ve just, you know, maybe avoided
    0:38:20 because there’s been an opportunity
    0:38:22 that’s taken us away from it.
    0:38:24 You know, I might be really good at, I don’t know,
    0:38:27 I might be really good with people, for example,
    0:38:31 or, you know, empathy, but my career
    0:38:34 or my job has taken me in a different direction.
    0:38:35 And that also might be the thing
    0:38:36 that fulfills me the most.
    0:38:37 I see that a lot actually,
    0:38:39 there’s a particular point about people.
    0:38:41 People go off and do jobs in finance, I don’t know,
    0:38:44 J.P. Morgan, and then they have a big career switch
    0:38:46 where they had it being like a head of culture
    0:38:48 and people and mental health or wellbeing.
    0:38:50 And that was always the thing they were good at,
    0:38:52 but their competence took them in another direction.
    0:38:53 – What’s something you think you’re good at
    0:38:54 that you’re not using?
    0:38:55 – Me? – Yeah.
    0:38:57 – Oh gosh.
    0:39:02 I think that I think I’ve got a that I’m not using.
    0:39:11 – Interesting, ’cause I think I was gonna give you an answer
    0:39:12 and the answer I was gonna give you
    0:39:14 is something that I’ve thought about quite a lot
    0:39:18 is music and creativity and those kinds of things.
    0:39:21 So my background is in marketing,
    0:39:22 so I’m quite good at constructing
    0:39:24 like a story arc of things, even this conversation,
    0:39:26 which is what I’m trying to do is create a story arc
    0:39:28 of, you know, of the journey.
    0:39:30 And I’m constantly like self-editing it,
    0:39:31 but I also really love music
    0:39:33 and I’ve not really used the musical side of me
    0:39:34 or trained it.
    0:39:36 And I think I’m quite good at understanding
    0:39:39 how music fits into story and narrative.
    0:39:42 And I think I could probably spend more time
    0:39:44 tapping into the music part that I just love.
    0:39:45 I’m obsessed with music.
    0:39:48 And so there’s been a moment in my career where I did,
    0:39:49 I did this like theatrical musical
    0:39:51 and it toured the UK and stuff.
    0:39:52 We did a couple of nights at the Playdium
    0:39:52 and then went around.
    0:39:54 That was me dipping my toe in,
    0:39:57 but it doesn’t pay necessarily very well
    0:40:00 and there’s not necessarily a very clear reason to do it.
    0:40:03 – Not necessarily a very clear reason.
    0:40:04 Sounds like you want to do it.
    0:40:05 – I want to do it, but there’s other things that–
    0:40:06 – It seems like a pretty clear reason.
    0:40:07 – Do you know what it is?
    0:40:10 There’s other things that I enjoy as well,
    0:40:12 that pay and that can keep the lights on.
    0:40:13 So I tend to focus on those things.
    0:40:14 – That’s a better answer.
    0:40:15 – You know what I mean?
    0:40:15 – You know, if you want,
    0:40:17 you could like use a commitment device,
    0:40:19 which is where you could commit to an experiment
    0:40:21 on camera here and then you’ll be accountable
    0:40:22 for running some experiments you might fail at.
    0:40:23 Just saying if you want to.
    0:40:24 – Like what?
    0:40:25 – I’ll do it if you do it.
    0:40:27 – Okay, so what do you get at that you’re not using?
    0:40:28 – I think I am sort of,
    0:40:29 even though my academic background
    0:40:31 and my work is in the sciences,
    0:40:33 I view myself a big difference
    0:40:35 between how the world probably views me
    0:40:36 and I view myself as I view myself
    0:40:40 as much more of like a creatively artistically inclined person.
    0:40:41 So I’ll come up with an experiment
    0:40:44 if you want to commit to experiments here on camera.
    0:40:46 – Okay, what’s your experiment you’re committing to?
    0:40:48 – Well hold on, give me like 10 seconds.
    0:40:49 – That’s good to say.
    0:40:51 I thought you like came with it in your pocket.
    0:40:54 You do have a book, don’t you?
    0:40:56 That where you write these sort of things
    0:40:57 that you’re gonna try.
    0:40:58 – My book of small experiments.
    0:41:00 Yeah, Dan Pink actually gave it that name when he saw it.
    0:41:01 Yeah, but it is my,
    0:41:03 I think of it the same way that I had a book
    0:41:04 when I was a science grad student.
    0:41:06 What’s my hypothesis for what I’m trying to learn?
    0:41:07 How am I going to test that?
    0:41:09 And what did I learn from that test?
    0:41:11 Okay, after I’m working on a book right now,
    0:41:13 after I finish that one,
    0:41:16 I’ll write a fiction book, which I’ve never done before.
    0:41:18 – Interesting. – For my next book.
    0:41:20 – Did you have that book in your mind
    0:41:21 before you came in here?
    0:41:22 – No, I mean, I love fiction writing.
    0:41:25 I took a fiction writing class years ago
    0:41:27 that I think really improved my nonfiction writing,
    0:41:28 got me out of a rut.
    0:41:30 But no, I mean, that’s a big lift for me.
    0:41:31 I’m not sure I actually want to do that,
    0:41:33 but if I said something that was of no stakes,
    0:41:34 then it wouldn’t be any fun.
    0:41:36 – Okay, my commitment is this.
    0:41:40 It’s been many, many years since I did that musical show
    0:41:43 with the 30 House Gospel Choir people and we toured the UK.
    0:41:48 I will, in 2025, in Q4,
    0:41:53 do a musical show called “The Diary of a CEO Live”
    0:41:57 at one venue in London for at least 10 nights in a row.
    0:42:02 And it will be the musical illusion magical show
    0:42:04 that I’ve had in my mind for the longest time
    0:42:05 that I just haven’t pulled the trigger on.
    0:42:07 – Okay, so we’re gonna have to check back in
    0:42:07 and see, like–
    0:42:10 – Yeah, I’ll send you a video.
    0:42:12 I’ll invite you, you can come, I’ll fly you up.
    0:42:14 – Okay. – If you want to come to the show.
    0:42:16 And yeah, you’re gonna have to credit me
    0:42:18 for the creation of your fiction book.
    0:42:19 – Well, we’ll do.
    0:42:22 – So that’s on the team level.
    0:42:24 So I just want to really think about how,
    0:42:28 on an individual level, I can become a better learner.
    0:42:31 Because one of the things I do, obviously, for a living,
    0:42:32 is I do this podcast and I meet all these
    0:42:34 incredible people and they say things to me
    0:42:35 that in the moment changed my life,
    0:42:37 but I feel like I forget them five minutes later often.
    0:42:39 Some of them stick, some of them don’t.
    0:42:41 So I’ve always wondered, how can I become a better learner?
    0:42:42 People come up to me in the street and say,
    0:42:46 “You must know so many things about so many things.”
    0:42:48 And also my audience, they tune in every week,
    0:42:50 they listen to these incredible people.
    0:42:52 How can we become better learners?
    0:42:55 What is it we can do to retain information better?
    0:42:57 And then also bring it into practice in our lives.
    0:42:59 – Oh, to retain information, okay, both.
    0:43:02 For retaining information, one repetition
    0:43:03 and familiarity is important, right?
    0:43:05 So if there’s something that’s really important to you,
    0:43:08 you should reread it because the first time you go through,
    0:43:11 if you’re hearing new things, new terms,
    0:43:15 you’re using your working memory just to keep up, basically.
    0:43:18 So to put this in kind of a simple way,
    0:43:20 like there’s research where you look at school kids
    0:43:25 and if they’re given like an essay about baseball, say,
    0:43:27 the kids that are deemed really good readers
    0:43:29 and their kids are deemed poor readers
    0:43:30 and the kids who will do the worst on comprehension
    0:43:32 are the poor readers who don’t know anything about baseball,
    0:43:34 but the kids who know about baseball
    0:43:36 but are not as good readers will still have better comprehension
    0:43:37 than the kids who are good readers
    0:43:39 but don’t know anything about baseball
    0:43:40 if they only get to go through once.
    0:43:43 Because having some knowledge helps you fit it
    0:43:44 into what’s called your semantic network,
    0:43:46 the spider web of all the ideas in your brain.
    0:43:49 So one, going back over things,
    0:43:51 that can be taking notes, whatever it is,
    0:43:52 but when you learn something new,
    0:43:55 try to fit it into your semantic network.
    0:43:57 When you learn something, connect it back
    0:43:59 to something you already know.
    0:44:01 So like when you have these conversations,
    0:44:02 you probably have a better tendency to remember things
    0:44:05 where you say, that reminds me of some other guest
    0:44:06 that either agrees or disagrees
    0:44:08 with something that some other guest said
    0:44:10 and you’ve attached it.
    0:44:13 If you think of your brain as like the spider web,
    0:44:14 things are attached by threads
    0:44:16 and if you vibrate one thread,
    0:44:19 it’s more likely to shake these other ideas into your brain.
    0:44:20 So when you’re learning something new,
    0:44:24 stop and try to fit it into your existing base of knowledge
    0:44:25 if you wanna return better.
    0:44:28 – Can I use that to sort of fit it into an example?
    0:44:31 So I’m thinking of you, you said something about
    0:44:35 what is something I don’t use, but I’m good at.
    0:44:37 Would the listener that’s listening to this now
    0:44:38 in order to embed that think of something
    0:44:41 that they are not using that they’re good at
    0:44:43 because then it kind of brings it into the–
    0:44:45 – Absolutely, absolutely use it as quickly as you can.
    0:44:49 Again, repetition, but fit it into your network of ideas.
    0:44:51 Like stop if you have to,
    0:44:54 because you can read a ton, but if you’re not kind of,
    0:44:56 and I think reading even things that you don’t retain
    0:44:59 still change your sensibility at some level,
    0:45:01 even if you can’t consciously pull up all of the ideas
    0:45:03 and statistics and so on.
    0:45:06 But for things that you really wanna be able to access,
    0:45:09 connect it to other things that you already know
    0:45:11 and some what’s called spaced repetition.
    0:45:14 Like if you can have a way
    0:45:16 where you come back to it at intervals,
    0:45:18 that’ll be much better.
    0:45:23 So I use this like read-wise as a programming.
    0:45:25 I’m not like affiliated with them in any way.
    0:45:27 It’s just a thing that I use
    0:45:31 where if I have highlights in Kindle books or eBooks,
    0:45:33 it will feed me back my highlights at intervals,
    0:45:36 things that I thought were important regularly.
    0:45:38 And that’s taking advantage of what’s called
    0:45:42 spaced repetition, where if you wanna actually leave a space
    0:45:44 almost to the point of forgetting something,
    0:45:46 and then if it’s brought up again,
    0:45:48 you’re embedding it better in long-term memory.
    0:45:51 So this is for learning anything, spaced repetition,
    0:45:53 language learning, all this kinds of stuff.
    0:45:55 So you would think that you should just repeat a thing
    0:45:57 a million times as soon as you have it,
    0:45:58 and that’s the best way to grapple onto it.
    0:46:00 That’s not the most efficient use of time.
    0:46:03 It’s actually to space it out.
    0:46:05 And quizzing yourself is a great way to retain.
    0:46:06 So there’s something called the generation effect,
    0:46:11 which is if you have to do highlighting versus flashcards,
    0:46:14 flashcard quizzing is much better.
    0:46:17 The generation effect is being forced to come up
    0:46:21 with an answer, primes, even if it’s wrong.
    0:46:22 In fact, sometimes especially if it’s wrong,
    0:46:24 it primes your brain to then retain the right answer.
    0:46:26 It’s actually something called the hypercorrection effect
    0:46:28 where if you’re really wrong about an answer,
    0:46:30 you’re much more likely to remember the right answer
    0:46:31 once it’s given to you.
    0:46:34 So if you’re looking up a piece of information,
    0:46:36 I suggest you guess what it’s going to be
    0:46:38 before you get the answer.
    0:46:39 It doesn’t matter if you’re right or wrong.
    0:46:41 It might feel bad to be wrong, but it doesn’t matter.
    0:46:43 You’ll better retain it when you see the right answer.
    0:46:46 – But if I’m wrong, then I guess I’m more shocked.
    0:46:49 So there’s even more retention of that new answer.
    0:46:50 – It’s salient.
    0:46:54 I mean, this is one of, this kind of quizzing
    0:46:56 where it feels hard ’cause you should do it
    0:46:58 before you know the answer.
    0:46:59 It’s something I wrote about in range
    0:47:00 called desirable difficulties.
    0:47:04 These are things that make learning feel less fluent.
    0:47:05 They are unpleasant.
    0:47:09 They may slow you down much better for long-term retention.
    0:47:10 – Interesting.
    0:47:14 So the more difficult the learning, the more you learn.
    0:47:17 – Often, I mean, I guess there can be a case
    0:47:18 where something’s so over your head
    0:47:20 that you’re not learning anything, right?
    0:47:23 But these desirable difficulties
    0:47:25 are like one of the most famous ones
    0:47:28 is called interleaving or mixed practice.
    0:47:31 And this is if you’re training at something,
    0:47:35 you wanna vary the types of process.
    0:47:36 Let’s give it an example. – DJang.
    0:47:37 – DJang?
    0:47:39 – I’m DJang at the moment.
    0:47:41 – Okay, so I don’t know all the skills that go into DJang,
    0:47:42 but if there’s a way to do it,
    0:47:45 you should try to instead of doing the same skill
    0:47:46 over and over and over again.
    0:47:47 Well, let me give you a research example
    0:47:49 and then you can port it into DJang.
    0:47:51 So in a recent study,
    0:47:55 there were dozens of middle school math classrooms,
    0:47:57 middle school, a sixth grade,
    0:47:59 that were assigned to different types of math learning.
    0:48:00 Some of them randomly assigned.
    0:48:02 Some of them got what’s called blocked practice.
    0:48:07 That’s, you give like problem type AAAA, BBBB, et cetera.
    0:48:10 Kids make progress fast, they’re happy,
    0:48:12 rate their teachers highly, et cetera.
    0:48:14 Other classrooms got what’s called interleaved
    0:48:18 or mixed practice where instead of doing A followed by B,
    0:48:19 it’s like you took all the problem types through them
    0:48:22 in a hat and drew them out at random.
    0:48:24 Progress is slower, they might be less happy
    0:48:26 ’cause they don’t feel like they’re getting it,
    0:48:29 but instead of having to just execute a procedure,
    0:48:32 they’re having to match a strategy to a type of problem.
    0:48:34 And when the test came along,
    0:48:37 where everyone has to transfer to new problems,
    0:48:40 the interleaved group blew the block practice group away.
    0:48:42 It was like the effect size was like taking a kid
    0:48:45 from the 50th percentile and moving them to the 80th,
    0:48:46 just by arranging the practice in a way
    0:48:49 that made it more difficult.
    0:48:50 – What’s going on there?
    0:48:53 – I think, I mean, it seems to be,
    0:48:55 and this works for physical learning as well.
    0:48:57 I think this is one of the reasons why,
    0:48:59 I mean, this, if you want, why footsall is like,
    0:49:01 why like 90% of the best footballers grow up on footsall
    0:49:03 instead of like playing on full-size pitch,
    0:49:06 is that it forces you to,
    0:49:08 instead of doing using procedures knowledge,
    0:49:09 which is you learn how to execute
    0:49:11 this procedure over and over,
    0:49:13 you’re doing making connections knowledge,
    0:49:16 which is identifying the structure of a problem
    0:49:18 and bringing out a match of strategy to it.
    0:49:21 And so you’re building this like mental template,
    0:49:22 instead of just an ability to execute
    0:49:24 this like flexible template
    0:49:26 that can be applied going forward.
    0:49:29 – So you’re getting like a broader context of the challenge
    0:49:31 versus a very narrow solution perspective
    0:49:33 to how the challenge is solved.
    0:49:35 You’re kind of understanding it from a deeper level,
    0:49:36 from different sides.
    0:49:38 – And you’re building this generalizable model
    0:49:39 in your head about approach it.
    0:49:43 I mean, my favorite, and I’d be the only person to say this,
    0:49:46 but my favorite study that went into range was this one,
    0:49:48 the one that surprised me the most, I guess,
    0:49:50 was this one that was done
    0:49:51 at the United States Air Force Academy,
    0:49:53 which is this amazing place for experiments
    0:49:57 because they get a thousand new students every year.
    0:49:59 Those students are randomized to math classes
    0:50:01 that all have the same tests and same grading and everything.
    0:50:03 Then they are re-randomized the next year
    0:50:05 and re-randomized again.
    0:50:06 So you can get these huge experiments
    0:50:08 randomizing people to math classes.
    0:50:10 And they looked at 10,000 students
    0:50:13 and found that the teachers who were the best
    0:50:14 at getting students to do well on the test
    0:50:18 in their own class, in their own intro class, right?
    0:50:21 Teacher year one has students who score highly on their test.
    0:50:25 Those students go on to underperform in the subsequent classes,
    0:50:28 and teachers who students sometimes rated them poorly
    0:50:30 ’cause they thought it was hard,
    0:50:32 don’t do as well on the test the first year,
    0:50:34 overperform in subsequent classes.
    0:50:37 And the difference is the way to get someone
    0:50:38 to do really well on the test
    0:50:40 is to teach this very narrow body of knowledge
    0:50:42 that they’ll have to execute at the test.
    0:50:44 The best way to prepare them for math learning
    0:50:46 is to give them this much broader connection of ideas
    0:50:48 that will serve them later on.
    0:50:51 So again, this is like, to me, the theme on every page of range
    0:50:53 that would have made a crappy subtitle
    0:50:56 is sometimes what seems the best in the short term
    0:50:57 will undermine long-term development.
    0:51:00 – The tricky thing with that, as you say,
    0:51:02 is I think about all the areas and industries
    0:51:03 that I’m playing in now.
    0:51:08 So I go, “Hah, do I have the time to go broad?”
    0:51:10 Like, I’m learning to DJ at the moment.
    0:51:12 And at the moment, I’m just gonna figure out
    0:51:13 what these fucking buttons do.
    0:51:14 – Yeah. – You know what I mean?
    0:51:15 Like, there’s all these buttons.
    0:51:17 I’m trying to press them in the right order.
    0:51:18 But you’re telling me that the thing
    0:51:20 that’s better for my long-term development
    0:51:21 might be just to spend some time
    0:51:23 understanding music and how it’s made.
    0:51:26 And how understanding like the beats of music
    0:51:29 and maybe spend some time making music myself.
    0:51:31 ‘Cause right now I’m just trying to smash two songs together
    0:51:33 at the right time.
    0:51:34 – I think this gets at a fundamental issue
    0:51:37 that maybe I should have brought up earlier, actually.
    0:51:40 So, and it has to do with how you characterize
    0:51:43 the different tasks that you’re trying to learn.
    0:51:46 So there was a period where I was really confused
    0:51:50 about the research I was reading in building expertise.
    0:51:52 Because there were two camps of researchers,
    0:51:56 both led by eminent scientists.
    0:51:59 One that would study people doing sort of more
    0:52:01 10,000 hours a kind of approach,
    0:52:03 same thing over and over, and they would get better.
    0:52:05 And this other camp that would find,
    0:52:06 if people did that approach,
    0:52:07 not only would they not get better,
    0:52:08 they would often get more confident, but not better,
    0:52:10 which was a bad combination.
    0:52:12 And sometimes they would get even worse
    0:52:13 with really narrow focus.
    0:52:17 And I could not figure out how to reconcile these things.
    0:52:19 Why are they finding such different results?
    0:52:22 Again, I’m looking through for all these signs of bad data,
    0:52:23 not finding it.
    0:52:27 And fortunately, I gave a talk
    0:52:31 where I was doing some of the critiquing of the science
    0:52:32 underlying the 10,000 hours rule
    0:52:33 and the Nobel Laureate, Daniel Kahneman,
    0:52:35 who wrote Thinking Fast and Slow, was there.
    0:52:38 And someone asked, he asked someone for my email address
    0:52:41 and months later he followed up and invited me to lunch.
    0:52:42 And we go and have lunch.
    0:52:43 And I’m like,
    0:52:46 and he was interested in my critique
    0:52:47 of some of the research.
    0:52:49 And I was saying, I’m really confused.
    0:52:51 You know, what are you working on now?
    0:52:53 I’m working through my confusion about this.
    0:52:55 Why do people sometimes get better
    0:52:57 with narrowly focused practice?
    0:52:59 And why sometimes don’t they?
    0:53:02 He said, oh, I’ve done, I’ve got the paper for you.
    0:53:05 And basically he referred me to this body of research
    0:53:08 about kind versus wicked learning environments.
    0:53:10 These are terms coined by psychologist named
    0:53:11 Robin Hogarth.
    0:53:14 Kind is like next steps and goals are clear.
    0:53:15 Rules repeat.
    0:53:19 It’s based on patterns, repetitive patterns.
    0:53:20 Rules never change.
    0:53:21 Give me an example.
    0:53:23 Chess, golf.
    0:53:25 In chess, the grandmaster’s advantage is largely based
    0:53:27 on knowledge of recurring patterns.
    0:53:29 So you better have started studying those by age 12
    0:53:30 or your chance of reaching grandmaster drops
    0:53:33 from about one in four to about one in 55.
    0:53:36 Also why it’s relatively so easy to automate.
    0:53:38 Feedback is quick and accurate.
    0:53:40 Not a lot of human behavior involved.
    0:53:42 Work next year will look like work last year.
    0:53:44 On the other end of the spectrum are wicked learning
    0:53:46 environments where patterns don’t just repeat.
    0:53:47 They might fool you.
    0:53:49 Rules may change if there are any.
    0:53:51 Feedback could be delayed or inaccurate.
    0:53:56 Work next year may not look like work last year.
    0:53:57 And so whether or not people get better
    0:53:59 with this very, in a predictable way
    0:54:02 with this very narrow practice depends a lot
    0:54:05 on where on that kind to wicked spectrum
    0:54:06 the task happens to be.
    0:54:08 What’s an example of a wicked learning environment?
    0:54:12 So let’s say one of the examples that I loved
    0:54:14 that he turned me to was in medicine.
    0:54:15 ‘Cause there’s a lot of areas in medicine
    0:54:18 where something is done and the person making the decision
    0:54:21 actually never learns of the consequence of the decision.
    0:54:24 Or I would say like judges in some cases
    0:54:27 in like the criminal justice system are set up
    0:54:30 to have maybe the worst judgment they could have
    0:54:32 in some ways because they almost never get feedback.
    0:54:34 They have like very little, they can do whatever they want
    0:54:36 and they almost never get any feedback.
    0:54:39 But so in medicine there was this one example
    0:54:41 in one of the studies that I thought was just interesting
    0:54:45 and illustrative where this physician became famous
    0:54:47 for being able to diagnose typhoid.
    0:54:49 It’s a New York physician by feeling around,
    0:54:50 palpating people’s tongues,
    0:54:52 feeling around their tongues with his hand.
    0:54:54 And he could tell a week or two before they would even get it
    0:54:56 this person’s gonna get typhoid.
    0:54:59 And as one of his colleagues later observed
    0:55:01 he was a more prolific spreader of typhoid
    0:55:03 than even typhoid Mary.
    0:55:06 He was spreading it with his hands by touching their tongue
    0:55:07 making the prediction they would get typhoid
    0:55:09 which would turn out to be correct.
    0:55:10 So it would reinforce the lesson
    0:55:12 that he was really good at prediction.
    0:55:14 That’s a really wicked learning environment
    0:55:15 where the feedback he’s getting
    0:55:18 is reinforcing the exact wrong lesson, right?
    0:55:20 But I would say most of the things
    0:55:22 that most of us are doing have feedback
    0:55:24 that tends to be delayed.
    0:55:27 Sometimes it’s accurate and sometimes it’s not.
    0:55:30 It’s never as accurate as like I hit that golf shot
    0:55:31 and I see if it hooks or slices
    0:55:35 and then I change the club face and try it again.
    0:55:38 And so most of what most of us are involved in,
    0:55:39 increasingly, right?
    0:55:42 Like work doesn’t, next year,
    0:55:44 doesn’t look like work last year for most of us anymore.
    0:55:45 And in fact, Anders Ericsson,
    0:55:47 again the guy who did the research
    0:55:49 underlying the 10,000 hour rule,
    0:55:51 when he eventually wrote a book,
    0:55:54 he made this caveat in the book that said,
    0:55:56 the 10,000 hours framework,
    0:55:59 it applies to things where we know exactly how to be good
    0:56:00 and a coach can watch you do it
    0:56:02 and correct everything that you do wrong.
    0:56:03 So it doesn’t apply to most of these other things
    0:56:06 that most of us do like computer programming and managing
    0:56:09 and entrepreneurship and all these other pretty big loophole,
    0:56:09 right?
    0:56:11 In those areas, you want this much broader toolbox.
    0:56:15 – I was really compelled by something
    0:56:18 I saw you talking about, which was the story of Nintendo
    0:56:20 and why they were so successful in the early days
    0:56:23 because they have a very broad,
    0:56:25 they take, write down the quote,
    0:56:29 a lateral thinking with withered technology.
    0:56:32 – Yeah, that started with a guy named Gunpei Yokoi
    0:56:37 who was scored poorly on electronics exams at university
    0:56:40 and so he had to settle for a low tier job
    0:56:42 in the machine maintenance worker
    0:56:44 at a company in Kyoto that made playing cards
    0:56:45 with flowers on them.
    0:56:47 Whereas like his more prestigious peers
    0:56:49 went to big companies in Tokyo
    0:56:52 and the company was in huge trouble,
    0:56:54 had to diversify if it was going to survive
    0:56:57 and he knew that he wasn’t equipped to work
    0:57:00 on the cutting edge but that there was all this information
    0:57:02 available that maybe he could just look for a technology
    0:57:04 that’s already well understood
    0:57:07 and combine it in ways that his more specialized peers
    0:57:08 couldn’t see.
    0:57:10 And so he went and he took some well-known technology
    0:57:12 from the calculator industry,
    0:57:14 some well-known technology from the credit card industry
    0:57:16 and combined them and made handheld games
    0:57:18 and those were a hit, right?
    0:57:20 That’s what made Nintendo,
    0:57:24 which was a found in a wooden storefront in the 19th century,
    0:57:26 that’s what turned it into a toy and game operation.
    0:57:28 So he moved from machine maintenance
    0:57:30 to developing toys and games
    0:57:33 and his magnum opus was the Game Boy, right?
    0:57:37 Where it was a technological joke in every way.
    0:57:39 It’s like the processor was a decade old,
    0:57:42 the screen looks like rotting alfalfa or something.
    0:57:44 It’s like, and it came out at the same time
    0:57:46 as color competitors and it blew them out of the water
    0:57:48 because he knew what customers cared about,
    0:57:52 wasn’t color as much as it was durability,
    0:57:54 affordability, portability, battery life,
    0:57:56 game selection, by using well-known technology,
    0:57:58 people could make games quickly.
    0:58:00 And so he kind of set this philosophy,
    0:58:02 this lateral thinking with withered technology,
    0:58:02 that was his phrase,
    0:58:05 which means taking things that are already well understood
    0:58:09 and moving them somewhere where they’re seen as invention.
    0:58:11 And that actually turns out to be more the norm
    0:58:14 than the exception in terms of technological innovation,
    0:58:16 particularly sort of later in the 20th century forward.
    0:58:19 Before that, it wasn’t necessarily the case.
    0:58:20 Much of the 20th century,
    0:58:21 actually the most impactful patents,
    0:58:23 if you look at patent research,
    0:58:25 were authored by teams and individuals
    0:58:28 that dove deeper and deeper into one area
    0:58:31 of technology as classified by the US Patent Office.
    0:58:33 But starting in this sort of information age period,
    0:58:37 particularly 80s and accelerating forward,
    0:58:39 suddenly it becomes a lot easier
    0:58:42 to access information more broadly.
    0:58:44 And the most impactful patents started to be authored
    0:58:45 by teams that include individuals
    0:58:47 who’ve worked in a whole number of different classes
    0:58:48 and they’re often merging things
    0:58:51 from different areas for invention.
    0:58:54 – So how important is focus in this equation,
    0:58:54 focusing on one thing?
    0:58:56 Because you’re talking for much of this conversation
    0:58:59 about being broad and people will associate that
    0:59:01 with being unfocused.
    0:59:03 – Yeah, it’s a, right.
    0:59:06 I think the difference is between doing a bunch of things
    0:59:08 sort of over your career, over your life or a span
    0:59:12 and doing, attempting to do a bunch of things at once.
    0:59:14 We can’t technically do a bunch of things at once.
    0:59:15 So we don’t really multitask.
    0:59:17 We don’t have the capacity to do it.
    0:59:20 We’re actually just toggling between things really quickly.
    0:59:24 And it’s been shocking to me
    0:59:28 to look at the research, how big of an impairment that is
    0:59:29 for people’s performance,
    0:59:32 particularly because it takes time to switch.
    0:59:34 And so you’re not,
    0:59:36 again, the scientist Gloria Mark,
    0:59:38 who I think has been at the forefront
    0:59:40 of study of attention,
    0:59:41 describes your brain as like a whiteboard
    0:59:44 where you’re doing something
    0:59:45 and to do something else, you have to erase
    0:59:47 and that residue is left.
    0:59:48 And it’s still gonna be there
    0:59:50 when you move to the new thing for a while.
    0:59:52 And so you can’t totally get into the next thing
    0:59:53 if you’re interrupted.
    0:59:58 And it impairs your performance and it’s stressful.
    1:00:00 That’s been the most surprising part to me
    1:00:01 is that when people are,
    1:00:02 heart rate variability is measured
    1:00:04 in some immune parameters,
    1:00:06 that when people switch a lot,
    1:00:10 like if you just saw how many times people switched their task,
    1:00:11 you know, email to this other thing
    1:00:13 to some notification over a day,
    1:00:15 you’d have a pretty good bet at predicting their stress level
    1:00:17 and their performance level over the day.
    1:00:18 – Really? – Yeah.
    1:00:19 – They’ve done studies on this.
    1:00:20 She has done that.
    1:00:21 She’s hooked people up, you know,
    1:00:22 at big organizations too,
    1:00:25 like inside Microsoft and places like that,
    1:00:27 where people are wearing heart rate variability monitors,
    1:00:29 everything they’re doing is being tracked.
    1:00:29 In the old days,
    1:00:31 she was like sitting behind people with a stopwatch,
    1:00:33 but technology obviously progressed from then.
    1:00:36 And I think that’s a surprising aspect of it.
    1:00:40 One of the reasons that email makes people so stressed
    1:00:43 is because it leads them to do this like constant,
    1:00:44 I think in one of her studies,
    1:00:45 people were checking email,
    1:00:46 office workers were checking email
    1:00:48 on average of 77 times a day.
    1:00:49 That’s a lot of switching
    1:00:52 when you’re switching in and out of email.
    1:00:53 And that just turns out to be a stressful thing
    1:00:55 because there’s,
    1:01:00 switching actually takes place in two kind of phases
    1:01:04 where the first phase is shutting down what you are doing.
    1:01:06 And the next phase is activating the rules
    1:01:08 for the next task.
    1:01:09 So even if you kind of think you’re doing the same thing,
    1:01:11 like you’re working on focused writing,
    1:01:14 but you’re also in a Slack channel or something
    1:01:15 with a friend or colleague,
    1:01:16 those are both writing,
    1:01:18 but they’re not the same style of writing.
    1:01:19 And so you’re still having
    1:01:21 to activate different cognitive rules.
    1:01:23 And that comes with a switching cost.
    1:01:27 – So if I can do something about it, what should I do?
    1:01:30 To make sure that I’m both happy,
    1:01:32 more productive and healthier.
    1:01:34 – I would again, not start your day with something
    1:01:36 that is inherently a multitask.
    1:01:37 So if you can not start with email,
    1:01:40 I would not start with it because I view that,
    1:01:44 at least for me, as something that will start the day
    1:01:46 with multitasking and will always feel unfinished,
    1:01:49 but never feel like it’s finished.
    1:01:52 Blockout times where you designate on your calendar
    1:01:53 that this is the only thing that you’re doing
    1:01:55 and leave some buffer for it.
    1:01:56 ‘Cause there’s something called the planning fallacy.
    1:01:59 We always overestimate how much we can get done
    1:02:00 in a given amount of time.
    1:02:03 So I’d say fewer things on your to-do list, fewer things.
    1:02:05 And on the top, maybe even just one thing
    1:02:06 that’s if I get this done,
    1:02:08 this was a good productive day.
    1:02:09 Focus on that thing.
    1:02:11 Pay yourself first, do the important thing first.
    1:02:14 And really try to have some, when you’re trying
    1:02:15 to be focused, it’s important to mingle with people
    1:02:17 and exchange ideas when that’s what you wanna do.
    1:02:19 But when you really have to be focused
    1:02:21 to try to be in a place that’s as distraction-free
    1:02:24 as possible, and unfortunately that includes even,
    1:02:26 you know, turning down or off music,
    1:02:29 even though it’s pleasant and can help your affect
    1:02:31 and can motivate, but it also does have an impairment
    1:02:33 on cognitive function ’cause you are paying attention
    1:02:34 to it to some degree.
    1:02:37 – So don’t listen to music while I’m doing my work.
    1:02:39 – I mean, it’s hard to say ’cause I do it sometimes too
    1:02:40 ’cause it can have an energizing effect
    1:02:41 or it can have a calming effect.
    1:02:45 And those are good, but it does take up brain space.
    1:02:46 So you have to balance those.
    1:02:48 – How do they know it takes up brain space?
    1:02:50 – You can see how people perform on tasks
    1:02:52 when the music is on and when the music is off.
    1:02:55 And it’s not as big a deal if the music is very familiar
    1:02:58 where you’re kind of like, it’s not novel
    1:03:00 so you’re not attending to it the same way.
    1:03:03 But, you know, when I’m trying to be super focused now,
    1:03:04 I’ll turn the music off.
    1:03:06 But if I feel like sort of motivation waning,
    1:03:07 then maybe I’ll tune it back on.
    1:03:08 But I wanna use it deliberately
    1:03:10 instead of just having it in the background all the time
    1:03:11 ’cause it takes up a little space.
    1:03:16 And if it’s real noise, decibels is a logarithmic scale.
    1:03:18 So small differences are actually a big deal.
    1:03:21 But if you go from, I think it’s like maybe 70 to 80 decibels,
    1:03:25 that’s like the difference of going from a washing machine
    1:03:27 to a vacuum cleaner, thereabouts,
    1:03:32 in your background noise, that has a enormous influence
    1:03:35 on your cognitive ability and your productivity.
    1:03:38 Like a 15% decrement in your performance.
    1:03:39 – Just because of sound.
    1:03:40 – Yeah. – Volume, sorry.
    1:03:41 – ‘Cause you attend to it.
    1:03:43 You attend, I mean, that’s how our brain,
    1:03:46 like focus is a challenge
    1:03:49 because this is not the situation that we evolved in, right?
    1:03:51 We evolved in a situation where paying attention
    1:03:53 to novel stimuli is a really good thing.
    1:03:55 And sometimes it’s still a very good thing.
    1:03:59 But it’s at odds with a lot of these modern things
    1:04:02 that we’re trying to do that are pretty new tasks for people.
    1:04:04 – What about instrumental music?
    1:04:07 Because I tend to find that if I’m listening to music
    1:04:10 that has lyrics in it, then I find it quite distracting
    1:04:11 when I’m trying to do some work,
    1:04:13 specifically writing work or reading work.
    1:04:15 So when I’m researching guests for the podcast,
    1:04:17 like I was today in my hotel room,
    1:04:18 I had a song playing, it was a rap song,
    1:04:22 and it was, I could feel my brain subtly jumping
    1:04:25 from the screen that I was reading to the rap lyrics,
    1:04:26 to the screen, to the rap lyrics,
    1:04:29 almost like just oscillating between the two.
    1:04:30 And I thought, you gotta turn that off
    1:04:31 ’cause you’re not reading.
    1:04:33 I turned it off and I really made progress.
    1:04:36 But I sometimes when I write like books and stuff like that,
    1:04:37 I put instrumentals on.
    1:04:39 And there’s actually some apps in the App Store now
    1:04:41 that are called like focus music
    1:04:43 and they’re lyric-free music.
    1:04:45 – And maybe like not lots of tonal changes
    1:04:47 or not very complex melodies maybe.
    1:04:48 – Very simple repeating.
    1:04:49 – I mean, I think that’s gonna be better, right?
    1:04:51 The less novelty there is for you to attend to,
    1:04:52 that’s better.
    1:04:55 But I think it’s also worth trying it with nothing.
    1:04:57 And it depends how much you’re pushing yourself, right?
    1:04:59 Like a tiny, an improvement of motivation
    1:05:01 or your affect or feeling good might be worth it
    1:05:05 if you’re not all the way at the edge pushing yourself.
    1:05:07 I don’t know if you’ve ever been on a,
    1:05:10 there was a time where I was trying to,
    1:05:14 you know, do some foreign language lessons
    1:05:16 that I was listening to while I would be running.
    1:05:19 And if I started hitting it hard while I was running,
    1:05:21 I couldn’t even remember what was said
    1:05:25 ’cause as you switch into being really focused, right?
    1:05:26 And so I think it depends.
    1:05:28 If you’re pushing yourself all the way, you need everything.
    1:05:30 Like there are times when I’m writing
    1:05:32 where I’m trying to balance a lot of ideas in my head
    1:05:34 and I almost feel like I’m overheating a little bit.
    1:05:39 And when I’m in that phase, I want every advantage I can have.
    1:05:40 So I push the distractions out.
    1:05:43 But like there’s also times to be pleasant.
    1:05:47 I think part of what’s sensible is working in intervals,
    1:05:48 planning to work in intervals.
    1:05:51 Focus hard for a little while, do the Maya Angelou,
    1:05:52 then switch to your little mind
    1:05:54 where you’re doing something that’s sort of more fun
    1:05:57 and refreshing and maybe let you incubate for a few minutes
    1:05:59 also take a shower, take a walk, you know?
    1:06:01 – What about notifications?
    1:06:03 ‘Cause you know, I have a lot of notifications.
    1:06:04 I try to turn them all off,
    1:06:06 but they’re still there in the background.
    1:06:09 And you was talking before we got going
    1:06:11 about this sort of internal barometer of distraction
    1:06:12 that we all have.
    1:06:13 – Yeah, yeah.
    1:06:18 This is, so this is another aspect of Dr. Mark’s work
    1:06:22 where she found that we have this kind of internal mechanism
    1:06:24 where if you’re getting distracted all the time
    1:06:27 by notifications or whatever it is and switching a lot,
    1:06:29 if you say, well, now I really have to hunker down.
    1:06:30 I’m gonna get rid of the notifications
    1:06:32 or whatever this stuff is.
    1:06:34 You will start self interrupting
    1:06:36 to maintain the cadence of interruptions
    1:06:39 to which you have become accustomed, right?
    1:06:41 As if we have some internal like distractometer
    1:06:44 that is saying, this is your normal cadence of interruption.
    1:06:46 I’m gonna continue it by popping into your brain.
    1:06:47 Oh, here’s this thing I need to check.
    1:06:49 Oh, here’s this person I didn’t respond to, you know?
    1:06:51 You’ll self interrupt.
    1:06:52 That will go away, but not immediately.
    1:06:57 So if you want to have a lower cadence of interruption,
    1:06:58 you need to like build by getting rid
    1:07:00 of those external interruptions.
    1:07:02 Know that you’re gonna be self interrupting for a while
    1:07:03 and that’ll go down more slowly.
    1:07:05 So it has to be more habit formation
    1:07:08 instead of just today I shall be, you know, uninterruptible.
    1:07:10 – Okay, so just wanna make sure I’m clear on this.
    1:07:14 So say that I get a notification every every,
    1:07:17 I get 10 notifications a minute
    1:07:19 and that’s what I’m used to, right?
    1:07:21 And then I decide to turn my notifications off.
    1:07:26 Because I’m used to 10 notifications per minute,
    1:07:28 you’re saying that I will basically think of 10 things
    1:07:31 per minute to interrupt myself with for a while
    1:07:33 because that’s what I’m used to.
    1:07:35 So we get comfortable with a certain level
    1:07:37 of interruption and a certain cadence.
    1:07:40 And even if we remove the thing that’s interrupting us,
    1:07:41 we’ll just replace it with something else
    1:07:45 that interrupts us that amount at that cadence.
    1:07:46 – Yeah, so you can see in studies
    1:07:48 where people are taking cognitive tests
    1:07:50 if they have their phone visible, even if it’s off,
    1:07:52 the people who are more phone dependent
    1:07:54 or sort of more used interruptions,
    1:07:57 they’ll have a bigger impairment on the test
    1:07:59 if the phone is even like visible or around them.
    1:08:00 – Really?
    1:08:03 – Yeah, and so it’s, what thing did I forget to do?
    1:08:05 And I think something that can help with this
    1:08:07 is keep a pad nearby and when that thing pops
    1:08:10 into your head of what you forgot to do
    1:08:11 or who you forgot to respond to, write it down.
    1:08:15 So at least it’s, maybe that helps it not stick in your mind
    1:08:17 where you’re trying to hold it in working memory,
    1:08:19 like cognitively outsource it.
    1:08:20 So at least it’s not sitting in there.
    1:08:22 And I think that can help the adjustment.
    1:08:23 – It makes me think a lot about people
    1:08:26 that struggle with sleep and just sleep hygiene generally,
    1:08:29 because if we’re, if our phone is this thing
    1:08:31 of interruption throughout the day,
    1:08:32 then we go to bed cuddling our phone,
    1:08:33 which a lot of people do.
    1:08:37 It’s probably gonna have quite a big impact
    1:08:38 on our ability to sleep.
    1:08:41 – Yeah, I mean, I wonder if, you know, I think there’s some,
    1:08:43 I think our phones are really useful for certain things.
    1:08:45 And I think they are disruptive for other things.
    1:08:47 And I wonder if sleep is one of the most important
    1:08:51 ’cause you don’t really wanna be like leaving residue
    1:08:53 on your brain when you’re trying to go to sleep.
    1:08:56 So I would put the phone as far away as possible
    1:08:57 when you’re really trying to sleep
    1:09:00 and not at the last minute either, personally.
    1:09:01 – What do you do?
    1:09:04 – Oh, I leave it in a different floor and airplane mode.
    1:09:06 – Have you always done that?
    1:09:08 – No.
    1:09:10 – When did you start doing that?
    1:09:12 – Well, I definitely do it when I’m in the process
    1:09:13 of writing a book, because then all these things
    1:09:14 that I take for granted, I’m like,
    1:09:17 now I really gotta lock in and be better.
    1:09:23 And I have a, I have a five year old son
    1:09:25 and I was more of a night person who would work at night.
    1:09:28 Like I would do a lot of my writing in the wee hours
    1:09:30 and he’s getting up early, no matter what.
    1:09:34 And so I realized that I had to start being a lot more
    1:09:35 efficient about some of my schedule
    1:09:39 and started thinking a lot more about having it be dark,
    1:09:41 having it be quiet, having it be cool,
    1:09:42 not having the phone around.
    1:09:45 The last thing I’m reading, not being work related,
    1:09:47 otherwise I’ll be thinking about that
    1:09:48 and it’ll take me longer to go to sleep.
    1:09:50 So I think I became a lot better about it
    1:09:53 when I had my son when my son came around.
    1:09:54 – It’s funny you mentioned that you’ve got a son
    1:09:57 because much of your work made me think about
    1:09:59 what I’ll do when I’m a parent someday.
    1:10:01 Because you talk about how these early years
    1:10:04 where if a child focuses on being a specialist
    1:10:05 in something particular or a generalist,
    1:10:07 they have wildly different outcomes.
    1:10:09 And I think as a big football fan
    1:10:10 and a big Manchester United fan,
    1:10:12 I’ve always thought when my kid comes out
    1:10:15 with my wife someday, the first thing I’m gonna get him doing
    1:10:17 from the age of two months old
    1:10:18 is kicking a football around.
    1:10:20 Because then he’ll be a Manchester United player,
    1:10:22 I’ll get to go to the games, I’ll be in the players box,
    1:10:23 everything will be great.
    1:10:25 But your work seems to suggest that
    1:10:27 if I want him to become a Manchester star,
    1:10:28 maybe I shouldn’t do that.
    1:10:30 – You know, I’m not convinced that you are going to be
    1:10:32 like a vicarious living kind of dad.
    1:10:34 Maybe you’ll turn out to be, but I’m not convinced.
    1:10:36 But let me tell you this,
    1:10:37 you just reminded me of an interesting story where
    1:10:39 I was once giving a talk about some of this research
    1:10:41 in sports that shows that the people who go
    1:10:43 on to the highest levels, again,
    1:10:45 there are a ton of different paths,
    1:10:48 but they tend to follow the Roger path, not the Tiger path.
    1:10:50 So Tiger Woods we know are very early specialization,
    1:10:52 famously Roger Federer played a whole bunch
    1:10:55 of different sports, didn’t specialize until later
    1:10:56 than some of his peers.
    1:10:58 – So Tiger was playing golf since he was…
    1:11:02 – He was, his father gave him a putter
    1:11:05 when he was 10 months old, when he was two.
    1:11:07 Just as a toy, he wasn’t trying to teach him
    1:11:10 to be a golfer, he gave him a toy.
    1:11:12 As Tiger himself said, my father never once asked me to play.
    1:11:16 It was always me asking him to let me play.
    1:11:17 But that’s ignored.
    1:11:19 But at two, he was on national television.
    1:11:22 You can go on YouTube, see him on national TV,
    1:11:24 showing off his swing.
    1:11:25 And then by three, he’s saying,
    1:11:28 “I’m going to be the world’s next great golfer.”
    1:11:30 World famous as a teenager, by the age of 21,
    1:11:33 he’s the greatest golfer in the world, right?
    1:11:37 On the other hand, Roger played a variety of different sports.
    1:11:40 Basketball, rugby, skateboarding, soccer.
    1:11:42 Mother was a tennis coach, but declined to coach him
    1:11:44 ’cause he wouldn’t return balls normally.
    1:11:46 I guess didn’t like deliberate practice.
    1:11:49 Kept doing, let’s see, he did handball.
    1:11:54 I did some rugby, skiing, swimming, wrestling.
    1:11:55 When his coaches wanted to move him up to play
    1:11:57 with older boys, he declined.
    1:11:58 ‘Cause he just wanted to talk about pro wrestling
    1:11:59 with his friends after practice.
    1:12:01 And he was not focused on being the next great
    1:12:03 from an early age like Tiger was.
    1:12:06 In fact, when he became good enough to warrant an interview
    1:12:08 with his local newspaper, the reporter asked him
    1:12:10 what he’d buy with his first hypothetical paycheck
    1:12:11 if he ever became a pro.
    1:12:14 And he said to Mercedes, his mom was a guest, right?
    1:12:17 Didn’t, she thought this was like, “Go, sure.”
    1:12:21 And so she asks the reporter to hear the interview recording.
    1:12:24 Turns out he just said, “Mare CDs in Swiss German.”
    1:12:26 He just wanted more CDs, not a Mercedes, right?
    1:12:27 She was fine with that.
    1:12:32 So he went on to be every bit as famous as Tiger Woods.
    1:12:35 But even tennis enthusiasts don’t usually know anything
    1:12:36 about his developmental story,
    1:12:39 even though it’s the norm according to the science.
    1:12:41 We only tell the Tiger stories,
    1:12:43 even though that one’s the exception, right?
    1:12:46 And this is, why do we only tell the Tiger story?
    1:12:48 This is part of the debate I’ve had with Malcolm Gladwell
    1:12:49 when we’re running together.
    1:12:51 And he said, “Well,” he told me, “It’s a human cat video.
    1:12:53 You know, you go on YouTube and see him at two years old
    1:12:54 and you can’t, you gotta share it.”
    1:12:56 And I think that’s true.
    1:13:00 But I think it’s also because it feels like this tidy narrative
    1:13:02 that we can extrapolate to anything we want to be good at
    1:13:04 in our own lives.
    1:13:06 The problem is, as we talked about,
    1:13:08 golf is almost a uniquely horrible model
    1:13:10 of almost everything else that humans want to learn.
    1:13:13 It’s like the epitome of a kind learning environment
    1:13:15 where the situation isn’t changing,
    1:13:15 you’re not having to react.
    1:13:17 I think it’s a bad model.
    1:13:20 And we underplay, even for famous people,
    1:13:21 the normal developmental trajectory.
    1:13:24 Like, I once gave a talk to a small group of people
    1:13:26 about some of this research in sports,
    1:13:28 showing that the typical path to becoming elite
    1:13:30 is with a sampling period.
    1:13:31 You learn a broad range of skills,
    1:13:33 learn about your own interests and abilities,
    1:13:36 delay specializing until later than peers.
    1:13:38 And Serena Williams sat in the second row.
    1:13:41 And I’m freaking out because you can present
    1:13:44 all the data you want, but if the goat stands up
    1:13:47 and says you’re an idiot, it’s going to be a bad day, right?
    1:13:52 And I’m like, please don’t let her ask a question.
    1:13:55 Of course, she raises her hand for the first thing.
    1:13:59 And she goes, I think my father was ahead of his time.
    1:14:03 He had me do ballet, track and field, gymnastics,
    1:14:06 taekwondo, learn to throw a football
    1:14:09 for the overhand snapping motion of a serve.
    1:14:11 When there was too much travel on like the, you know,
    1:14:14 a youth tour, he took me off so I could focus on school.
    1:14:16 I’d been a senior writer at Sports Illustrated
    1:14:18 and I had never heard that.
    1:14:20 I assumed that she was this kind of quintessential
    1:14:20 tiger story.
    1:14:25 So I think even those stories, when you look more deeply,
    1:14:27 they’re not as clear cut as we tend to think.
    1:14:30 – Well, I learned this myself when I,
    1:14:32 I didn’t know this as the rule,
    1:14:36 but I found the story of Lomachenko.
    1:14:38 ‘Cause my friend of mine brought me ringside
    1:14:39 to a fight in New York City.
    1:14:40 And I sat at the side of the ring,
    1:14:42 watching this guy called Vasil Lomachenko
    1:14:43 that I’d never seen in my life.
    1:14:47 And I just couldn’t believe his footwork.
    1:14:49 I’d never seen anything like it in my life.
    1:14:52 And then I, after the fight, he won the fight, of course.
    1:14:54 After the fight, I looked into his win record
    1:14:55 and it was something like he’d won 300
    1:14:57 of his amateur fights and only ever lost one.
    1:14:59 And then he’d gone back and beat the guy
    1:15:01 that he’d lost against.
    1:15:03 And in my mind, I’d never seen a boxer like it ever.
    1:15:05 And then when I read into your work,
    1:15:08 you’ve mentioned him as well as being one of these examples
    1:15:11 that had a really varied early upbringing,
    1:15:13 didn’t just focus on boxing.
    1:15:14 And that’s ultimately what made his skills stack
    1:15:18 so unusual and therefore probably what made him the best.
    1:15:19 – His story surprised even me
    1:15:23 where he took several years off to learn dance.
    1:15:26 Like, I mean, I wouldn’t usually expect someone
    1:15:27 to take years off.
    1:15:29 It’s just sort of do things in those same years.
    1:15:31 So that was amazing, but–
    1:15:32 – His father’s called Anatoly.
    1:15:33 And I think it was his father
    1:15:36 that took him off into dance classes or something.
    1:15:37 And then let him go back to boxing.
    1:15:39 – So for your perspective, child,
    1:15:42 I wouldn’t say like, don’t expose them to soccer.
    1:15:44 I think, ’cause I think a lot of this isn’t,
    1:15:47 I think there’s a few things going,
    1:15:48 there are three buckets of things going on
    1:15:52 with why this delayed specialization works in sports.
    1:15:53 One is match quality.
    1:15:55 Again, the degree of fit between who you are and what you do.
    1:15:58 – Is that about passion, like what you’re passionate about?
    1:15:59 – Ability and interests.
    1:16:01 And the earlier you force selection,
    1:16:03 the more likely you put the wrong person in the wrong spot.
    1:16:06 So especially when selection is way pre-puberty.
    1:16:07 – Okay.
    1:16:08 – You’re probably putting people in the wrong spot.
    1:16:09 – My kid might wanna be a boxer,
    1:16:11 but I’m forcing him to be a soccer player.
    1:16:13 And he might miss his potential with boxing.
    1:16:15 – Pre-mature optimization.
    1:16:15 – Yeah.
    1:16:16 – Okay.
    1:16:18 – And that’s also why we often see on junior teams
    1:16:19 the relative age effect, you know,
    1:16:22 where kids born earlier in their birth cohort
    1:16:25 are way overrepresented on junior and youth national teams.
    1:16:29 Because when they’re eight or whatever and selected,
    1:16:32 if they’re eight and 10 months versus just turned eight,
    1:16:34 that’s a huge difference of development in that age.
    1:16:37 And coaches mistake that biological maturation for talent.
    1:16:40 And so, youth teams are overloaded
    1:16:42 with kids born early in their youth cohort.
    1:16:44 And also in school, especially boys,
    1:16:46 if they’re younger in their age cohort
    1:16:48 are much more likely to get diagnosed with ADHD,
    1:16:51 but they’re just acting like the younger boys that they are.
    1:16:52 – Okay.
    1:16:54 – And so, and then that disappears at the top level.
    1:16:56 So it’s not a good thing.
    1:16:57 So there’s the relative age effect,
    1:17:00 that’s one, or premature, you know, choosing.
    1:17:03 There’s injury, which is we now see a lot of adult style
    1:17:04 over use injuries in kids.
    1:17:07 And the main predictor of that is nine months a year
    1:17:08 of one sport and one sport only.
    1:17:11 So this isn’t about less sports.
    1:17:13 There seems to be a protective effect of diversifying
    1:17:15 that is separate from just doing less,
    1:17:18 but actually, you know, balancing yourself out in some way.
    1:17:20 But then there’s a skill learning advantage
    1:17:23 where it’s similar to language where, you know,
    1:17:26 kids who grew up in a, like with multiple languages,
    1:17:27 they will often show a little delay
    1:17:28 in some of their language skills,
    1:17:31 but that delay is totally wiped out in the long run.
    1:17:33 And they have an advantage for subsequently learning
    1:17:34 other languages.
    1:17:36 It looks very similar in a lot of these skills
    1:17:39 where if you’re diversifying, there may be some delay,
    1:17:40 but you have an advantage
    1:17:42 for picking up other skills later on.
    1:17:43 And I don’t think this is about
    1:17:46 whether you’re putting on a basketball jersey
    1:17:47 or a football jersey.
    1:17:50 I think it’s about variability in your problem solving,
    1:17:51 which is why I think so many
    1:17:54 of the great footballers grew up on futsal, where–
    1:17:55 – What’s futsal?
    1:17:57 – It’s futsal with a small ball,
    1:17:59 soccer like game with a small ball.
    1:18:04 I think the Brazilian name is like football de salão,
    1:18:06 which it means like football in a room.
    1:18:08 Small ball stays on the ground, played in a small space,
    1:18:11 and kids will be playing on cobblestones one day
    1:18:13 and concrete the next day.
    1:18:16 And it’s like in a phone booth, you know, at hyperspeed.
    1:18:20 And so there’s no one’s drifting down the field
    1:18:21 and everyone’s having to judge,
    1:18:24 even if you don’t have the ball,
    1:18:25 pick up on body movements to try to anticipate
    1:18:26 what’s coming next.
    1:18:29 The touches are about six times as frequent
    1:18:31 as in full-scale football.
    1:18:33 And so I think it engenders a lot more
    1:18:34 of this sort of variability
    1:18:39 than does just sort of the full-scale game.
    1:18:40 – It makes your reactions a lot faster as well.
    1:18:42 You have to make decisions faster with the ball.
    1:18:43 – Be cool under pressure.
    1:18:44 – Yeah, it’s funny when you’re talking
    1:18:48 about the Tiger example and why people broadcast
    1:18:50 that story more than they broadcast
    1:18:52 what you’d consider to be the average,
    1:18:55 which is just people having this varied upbringing
    1:18:57 and then eventually finding one thing and taking it forward.
    1:18:59 It made me think that from my experience,
    1:19:02 people broadcast that they basically broadcast anything
    1:19:04 that’s the exception because it’s the exception.
    1:19:08 So the story of Tiger Woods is one example,
    1:19:12 but on the other side with someone like Anthony Joshua
    1:19:14 who started boxing at, I’m gonna butcher this,
    1:19:19 but let’s say 24, I hear that all the time
    1:19:23 because it’s so unusual that he would become world champion
    1:19:25 but start at 24.
    1:19:26 And the other story that you hear all the time
    1:19:28 is like the child prodigy story of like,
    1:19:30 I don’t know, Michael Jackson or Tiger Woods
    1:19:31 that started when they were two.
    1:19:35 You don’t hear about the person that starts it like 15
    1:19:37 because it’s not interesting because it’s the norm.
    1:19:39 – Right, or who ramps up in sort of a normal way.
    1:19:40 – In a normal way.
    1:19:42 – Because early exposure is great,
    1:19:44 early exposure is good.
    1:19:46 But yeah, and it’s a little more equivocal.
    1:19:49 It’s less of a prescription also.
    1:19:50 So when someone starts late,
    1:19:53 we think they defied the odds, this is amazing.
    1:19:54 And when someone starts early,
    1:19:57 that’s a very easy example to emulate.
    1:20:00 And so I think a lot of it is about that ease.
    1:20:02 – We referenced the word match quality,
    1:20:03 but also we talked about passion a little bit,
    1:20:06 which is kind of as one factor of match quality.
    1:20:08 A lot of people are trying to figure out
    1:20:10 what they should be aiming at in their life.
    1:20:12 And they, one of the most popular questions I get
    1:20:15 from young people is, how do I find my passion?
    1:20:16 How do I know what it is?
    1:20:18 Or at least like, what’s the process to finding it?
    1:20:21 And they refer to it as if it’s this sort of Easter egg
    1:20:22 and there’s one of them.
    1:20:23 – And they have to go find it.
    1:20:24 – There’s not one.
    1:20:26 – And it’s singular ’cause passion is a singular word.
    1:20:28 – Yeah, no, I don’t, first of all,
    1:20:30 I think losing the idea that it is,
    1:20:33 I mean, that’s like the idea that there’s like a single soulmate
    1:20:35 out there for you, you know?
    1:20:37 And I mean, obviously I found my single soulmate,
    1:20:39 but for most of the rest of you,
    1:20:43 there’s a lot of things you might be interested in.
    1:20:47 In fact, the more things you try,
    1:20:48 you’ll probably figure out the more things
    1:20:50 that you’re interested in.
    1:20:53 I was just, I was just last week spending a little time,
    1:20:56 I was at the Pentagon spending some time
    1:20:58 with the Lieutenant General who helped with a program
    1:20:59 they call talent-based branching there,
    1:21:01 where they were losing a lot of their,
    1:21:03 the people they identified as the highest potential
    1:21:04 were leaving the Army.
    1:21:06 And they started this pilot program
    1:21:07 called talent-based branching,
    1:21:09 where instead of saying, here’s your path,
    1:21:13 you know, here’s your career path, get up or out,
    1:21:15 they’d pair them with sort of a coach-like figure
    1:21:17 and they’d have them dabble in like five different
    1:21:19 career paths a little bit,
    1:21:21 reflect on it with their coach, take some tests,
    1:21:22 how did this fit you?
    1:21:23 They have to keep track of the reflections
    1:21:25 in non-line portal, again, self-regulatory learning,
    1:21:26 gotta do it explicitly.
    1:21:32 And in that process, 90% of the Army cadets
    1:21:33 who went through that process
    1:21:35 changed their career preference.
    1:21:37 90% and this is just from a little bit of dabbling,
    1:21:39 ’cause you don’t know what’s out there.
    1:21:41 You don’t know what the opportunities are.
    1:21:43 And that, you know, it helped retention
    1:21:44 so people were more likely to stay
    1:21:45 if they find better fit.
    1:21:47 This is, I think, actually one of the really important
    1:21:51 things about, and I’ll circle back
    1:21:53 to the passion a little bit there,
    1:21:56 but when we think about grit, right,
    1:21:58 which everyone thinks of as,
    1:21:59 I think about this and the reason that the Army
    1:22:01 made me think about it, my semantic network,
    1:22:03 is that the most famous grit research was done
    1:22:05 at West Point at the United States Military Academy
    1:22:07 by Angela Duckworth and her colleagues.
    1:22:10 And it found that the grit survey,
    1:22:11 the grit survey is a 12-question survey,
    1:22:15 half the points are awarded for consistency of interests,
    1:22:16 not changing what you’re interested in,
    1:22:18 and half the points for persistence of effort
    1:22:21 or perseverance turns out to be a good predictor
    1:22:23 of who would get through this very rigorous orientation
    1:22:25 at West Point called BEAST.
    1:22:28 Also has some predictive value for who would graduate.
    1:22:30 – So just to give you some context for the listeners there,
    1:22:32 from the way that I understood this,
    1:22:34 is that Angela Duckworth did this study
    1:22:36 to basically figure out what it was that made people
    1:22:38 more likely to get through this very rigorous
    1:22:41 selection process at an Army barracks or something.
    1:22:44 And she determined that this grit, as she called it,
    1:22:47 was the thing that allowed people to be successful.
    1:22:50 So from that study, I’ve heard this all over the place,
    1:22:51 that actually what makes people successful,
    1:22:53 even in my team, is grit.
    1:22:55 – Yeah, yeah.
    1:22:57 And that survey turned out to be a better predictor
    1:22:58 than were some traditional metrics
    1:22:59 of who would get through BEAST,
    1:23:01 like test scores and stuff like that.
    1:23:04 It also had some value for who would get through
    1:23:05 the Military Academy,
    1:23:07 as did some of those traditional metrics.
    1:23:11 But tons of those, like since about the mid-1990s,
    1:23:13 those very gritty cadets at West Point
    1:23:14 have been, almost half of them have been quitting,
    1:23:16 almost on the day that they have a five-year
    1:23:18 active duty service commitment after they graduate,
    1:23:20 and almost half of them have been quitting.
    1:23:22 And so the Army at a certain point said,
    1:23:25 oh, we’ve got a millennial grit problem, you know?
    1:23:28 Like too much avocado toast, not enough mortgages
    1:23:29 or like whatever.
    1:23:32 And then some scientists who were also officers
    1:23:33 decided to study the problem and they said,
    1:23:36 we haven’t gotten a grit problem overnight.
    1:23:39 We’ve got a match quality problem, right?
    1:23:43 When the Army looked like the rest of the economy,
    1:23:44 where it was more up or out and you faced the same kind
    1:23:46 of problems year over year,
    1:23:47 and you could have a period of training
    1:23:49 followed by a period of working, doing similar things,
    1:23:52 ladder mobility was limited.
    1:23:53 That was fine, it just mimicked the rest of the economy.
    1:23:55 Then you move into this, whatever you want to call it,
    1:23:58 knowledge, creativity, information economy.
    1:24:00 And people who can engage in creative problem solving
    1:24:02 and knowledge creation have tremendous ladder mobility.
    1:24:03 – They have lots of opportunities.
    1:24:04 – These young people are learning things
    1:24:06 about themselves in their early 20s,
    1:24:09 and they have no agency over career switching to match it,
    1:24:10 so they were just quitting, right?
    1:24:11 When the Army at first didn’t realize this,
    1:24:14 so they threw attention bonuses at people,
    1:24:16 and the ones who were gonna stay took it,
    1:24:17 the ones who were gonna leave left anyway,
    1:24:21 half billion dollars, taxpayer money didn’t fix the problem.
    1:24:25 But what I think it shows is that how limited your insight
    1:24:27 into what you might want to do is,
    1:24:28 based on the things that you’ve tried.
    1:24:30 Again, Hermini Ibarra’s, we learn who we are in practice,
    1:24:31 not in theory.
    1:24:33 And so I think the biggest problem for young people
    1:24:35 is if they’re sitting around introspecting
    1:24:38 to try to figure out what their passion is.
    1:24:40 Go and try something, it’s almost certainly
    1:24:41 not gonna be the first thing.
    1:24:44 It may be, you may get lucky,
    1:24:46 but it’s probably not gonna be the first thing,
    1:24:48 so you should get going on that experiment process
    1:24:50 and start building a model of the world
    1:24:52 so that you can understand what your options are.
    1:24:56 ‘Cause I also think the issue with passion and happiness
    1:24:58 is again, I was talking about, I think it was before,
    1:25:00 can’t remember everything that was before the recording
    1:25:05 started and after, but when I used to run the 800 meters
    1:25:06 or now when I write books,
    1:25:10 if you ask me at any given moment, am I enjoying this?
    1:25:11 Am I happy about it?
    1:25:12 Am I passionate about it?
    1:25:12 Sometimes I’m like, no,
    1:25:15 I wanna throw my computer out the window, are you crazy?
    1:25:18 But it’s so engaging, it’s so compelling
    1:25:20 and it pushes me in a way to learn
    1:25:22 that I can’t do just on my free time.
    1:25:24 And so I don’t think we have to think about just passion,
    1:25:27 find something that is so incredibly engaging to you
    1:25:30 and then go from there.
    1:25:34 – And engaging really is, how do you know that it’s engaged?
    1:25:36 It’s when you sort of drop into that flow state
    1:25:37 where nothing else seems to matter or–
    1:25:40 – Flow, I mean, flow is a tricky one
    1:25:42 ’cause it’s a lot easier, it shows up a lot more
    1:25:43 in people that are like surfing or painting
    1:25:45 than it does in some kinds of knowledge work,
    1:25:50 but I think when you get really engaged in something,
    1:25:53 you have a curiosity about how you can get better at it,
    1:25:54 what else you can learn next.
    1:25:57 So I think it stimulates this kind of curiosity
    1:25:59 that you don’t see in people when they’re just in something
    1:26:01 where they’re kind of going through the motions.
    1:26:03 So you start to understand like when I,
    1:26:06 I remember when my then girlfriend, now wife,
    1:26:09 it was important to me, for a health fit,
    1:26:11 like both of us be lifelong exercisers, for example.
    1:26:13 And the first time we moved in together
    1:26:14 and I’m saying like, all right,
    1:26:17 we gotta identify something that works for you.
    1:26:19 And I take her to a gym and drop her off
    1:26:24 and not realizing I have decades of learning how to do stuff
    1:26:28 in a gym that I take for granted.
    1:26:30 And then I realized, okay,
    1:26:31 I need to sort of walk this walk with her.
    1:26:32 And so we would try different things,
    1:26:34 like running, she wasn’t as into that.
    1:26:36 So then try some other thing, et cetera, et cetera.
    1:26:37 And finally she found one kind of class
    1:26:39 and she comes home this day.
    1:26:41 We did this and then we did this, it was so hard.
    1:26:42 Let me show you this other thing we did.
    1:26:44 I’m like, you found your thing.
    1:26:45 And the one problem was then
    1:26:48 when we were looking at moving states,
    1:26:50 we had to be within 15 minutes of that kind of class,
    1:26:52 walking distance for any house that we were going to buy.
    1:26:55 But it’s like, you can see this curiosity develop
    1:26:57 when someone hits something that’s so engaging
    1:26:58 that they want to understand how to be better.
    1:27:00 They want to talk to other people doing it.
    1:27:02 They get so curious about it.
    1:27:03 – But you have to experiment.
    1:27:04 – You have to experiment.
    1:27:05 I wish there were a way out of that.
    1:27:06 I wish you could say, this is the thing
    1:27:09 that’s going to work for you, maybe someday.
    1:27:10 – With AI.
    1:27:12 – Maybe, but–
    1:27:13 – Highly unlikely.
    1:27:15 – Highly unlikely.
    1:27:18 And AI just changes the field that you’re playing in, right?
    1:27:20 And so I think experimentation,
    1:27:21 I think it’s going to be even more important
    1:27:24 as people can’t expect to be doing the same thing
    1:27:25 their whole careers anymore.
    1:27:27 I mean, there are threads that they can expect
    1:27:29 to carry through, but not the same exact thing.
    1:27:31 – When I saw your video called,
    1:27:34 Why Divergent Thinkers Beat Geniuses in the Real World,
    1:27:36 I thought you were going to talk about neurodivergence
    1:27:37 in the video.
    1:27:40 So someone that was diagnosed with ADHD,
    1:27:42 maybe when I was about 30 years old,
    1:27:44 I thought, oh, he’s going to explain why neurodivergence,
    1:27:48 things like ADHD and autism result in better outcomes
    1:27:49 in the real world.
    1:27:51 Has your work ever had any crossovers
    1:27:52 with neurodivergence?
    1:27:55 – Not a lot, but I mean, I have read some of that work.
    1:27:57 And I do think something that’s really important
    1:27:59 is the more different types of thinking
    1:28:01 that we can get into a stew,
    1:28:03 the better off I think we all are.
    1:28:07 I mean, there are reasons why ADHD,
    1:28:11 like there’s some, it’s not a big body of work,
    1:28:13 but I think it’s relevant where you can look
    1:28:16 at nomadic populations that then settled,
    1:28:19 and you can see certain genes that are associated with,
    1:28:21 and these are small effects,
    1:28:25 but you can see certain genes that are associated
    1:28:30 with like novelty seeking with ADHD will apparently start
    1:28:34 to be like selected out once they settle,
    1:28:36 and it’s more common when they’re nomadic.
    1:28:39 And what that suggests to me is that these are things,
    1:28:41 this attentiveness to lots of different stimuli
    1:28:42 that are really important,
    1:28:45 have been important for us ancestrally,
    1:28:47 and are still important, and so they’re still here.
    1:28:49 They may be maladaptive if you’re telling someone
    1:28:52 they have to sit still in a classroom for 10 hours a day,
    1:28:53 which I think is a difficult environment
    1:28:55 for anyone to adjust to.
    1:28:57 But I think to some extent,
    1:29:01 and I think this has happened sometimes in some companies
    1:29:03 that look for opportunities for people with autism
    1:29:06 where you say, okay, where is this adaptive?
    1:29:07 Where is this type of thinking adaptive
    1:29:08 instead of maladaptive?
    1:29:11 – It’s useful instead of unproductive.
    1:29:12 – And I think if we’re not doing that,
    1:29:13 then you’re missing opportunities
    1:29:15 to really use people to think differently from you.
    1:29:19 – Yeah, I mean, it’s interesting ’cause your work does,
    1:29:21 whether it is endeavoring to intentionally or not,
    1:29:22 it really does make a great case
    1:29:24 for diversity in the workplace.
    1:29:28 – Yeah, yeah, yeah, you want to do a quiz?
    1:29:29 – Sure.
    1:29:31 – Pretend you’re a doctor, okay, and I’m your–
    1:29:32 (laughing)
    1:29:33 – It’s part of my white coat in my head
    1:29:35 with a little stethoscope around my neck, yeah.
    1:29:38 – Okay, ’cause that’s what all doctors look like.
    1:29:39 And I’m your patient, okay,
    1:29:41 and I’ve got a malignant stomach tumor,
    1:29:44 and there’s a new type of ray or focused radiation
    1:29:47 that can destroy the tumor if it’s at sufficient intensity.
    1:29:49 The problem is at that intensity,
    1:29:52 it will also destroy healthy tissue in my stomach.
    1:29:54 So how can you save me?
    1:29:56 Okay, while you’re thinking of that, tell you a story.
    1:29:58 There’s once this general had to capture a fortress
    1:30:01 to liberate a country from a brutal dictator,
    1:30:03 and he had plenty enough troops to do it,
    1:30:05 and there were roads radiating out like wheel spokes
    1:30:08 from the fortress, but they were strewn with landmines.
    1:30:11 So if he marched all his troops down any one road,
    1:30:12 he’d suffer a lot of casualties.
    1:30:15 So he had the idea, let’s split up into single file lines,
    1:30:17 go to the different spoke-like paths,
    1:30:19 and we’ll synchronize our watches,
    1:30:21 and they converge there at the same time,
    1:30:23 and they liberate the fortress, okay?
    1:30:25 Or they capture the fortress, liberate the country.
    1:30:26 One more story.
    1:30:28 There’s once a fire in a small town
    1:30:30 in danger of spreading to neighboring structures.
    1:30:31 Fortunately, it was near a lake,
    1:30:34 so neighbors are coming and they’re filling pails
    1:30:36 and bailing water on it, not working.
    1:30:38 Fire Chief shows up, she says, “Stop what you’re doing.
    1:30:40 “Everyone get in a circle, fill up your buckets,
    1:30:41 “get in a circle around the fire on the count of three,
    1:30:43 “one, two, three, whew.”
    1:30:46 Dampens the fire, and they put it out,
    1:30:49 Fire Chief gets a raise, okay, can you save me now?
    1:30:51 Doesn’t matter, I’m giving you a very quick version,
    1:30:53 but the answer is you can arrange
    1:30:55 multiple low-intensity rays around me
    1:30:57 so they converge at the focal point.
    1:30:59 So they go through my torso without damaging me
    1:31:00 ’cause they’re low-intensity,
    1:31:03 but they converge at the right spot,
    1:31:04 making high-intensity.
    1:31:07 And this is a very truncated version.
    1:31:09 If you were getting the real test,
    1:31:10 you would’ve had a lot more time,
    1:31:12 and still most people don’t solve it, so don’t worry.
    1:31:14 It’s called the Dunker radiation problem.
    1:31:16 This is a very truncated version
    1:31:17 of a large body of research that shows
    1:31:19 that when you’re facing a novel problem,
    1:31:21 the number of solutions and the chance
    1:31:23 of coming up with a good solution
    1:31:26 are predicted by the number and breadth of analogies
    1:31:27 that your group can come up with.
    1:31:30 And what predicts that is the breadth of experience
    1:31:31 of the people in the group.
    1:31:34 So if you’re facing a novel problem,
    1:31:36 and you have only people with the same expertise,
    1:31:38 it’s not much better than having one brain.
    1:31:39 What you wanna do is come up with what’s called
    1:31:41 a reference class, where you sit down,
    1:31:44 you come up with as many structurally similar analogies
    1:31:45 from all sorts of different areas.
    1:31:47 Like, this sounds kind of like this and this other thing,
    1:31:51 and they don’t have to be as far-flung as what I just did.
    1:31:52 But in the studies where people have more time
    1:31:55 with each successive story, you tell them more people
    1:31:56 will start solving the original one,
    1:31:59 even though they don’t know that they’re related.
    1:32:00 And so you wanna get people together
    1:32:04 who are really different come up with a whole bunch
    1:32:07 of these like, this kind of feels like this.
    1:32:09 Look for which ones are structurally similar,
    1:32:11 and you’ll start thinking of possible solutions.
    1:32:14 – Yeah, I mean, that’s just such a brilliant case
    1:32:16 for diversity in thinking and experience
    1:32:18 when you’re building a team, when you’re co-founding a team,
    1:32:19 when you’re coming at a problem.
    1:32:20 And I was thinking actually yesterday
    1:32:24 about microphones, so this is the first podcast
    1:32:26 we’ve ever recorded, if people are watching,
    1:32:27 they might notice this all of a sudden.
    1:32:29 It’d be interesting to know if you noticed this
    1:32:32 before I mentioned it, but there’s no microphone here.
    1:32:33 And this is the first podcast we’ve ever recorded
    1:32:35 where there isn’t a microphone here.
    1:32:36 And I was thinking as you were speaking then
    1:32:38 about how, when we had the debate
    1:32:40 about how to solve this problem,
    1:32:42 and the problem that we’re trying to solve for
    1:32:44 is that there’s guests bang on the table
    1:32:46 and it comes to the microphone,
    1:32:48 people send me messages on LinkedIn saying,
    1:32:51 “Hey, it’s so annoying that people bang and then whatever.”
    1:32:54 So the microphones are now above us and coming down.
    1:32:57 And as we sat around the three of us yesterday,
    1:33:00 it’s kind of a little analogy for what you were describing.
    1:33:02 You’ve got Will, who’s got his experience in audio.
    1:33:04 You’ve got Jack, who’s got his experience.
    1:33:06 And then you’ve got me, who’s got basically no experience,
    1:33:07 but I do do a TV show called “Dragon’s Den”
    1:33:09 where we wear a different type of microphone.
    1:33:12 And we were all chucking in our solutions to this problem
    1:33:15 based on our own perspectives of audio recording.
    1:33:19 So we, Jack’s solution one,
    1:33:21 but my solution before that was well on “Dragon’s Den”,
    1:33:23 we have one glued to our chest.
    1:33:25 So why can’t we just glue it to the guest’s chest?
    1:33:27 And it was interesting watching us all iterate
    1:33:28 through these different solutions
    1:33:30 that come from different places,
    1:33:31 doing this kind of cost-benefit analysis
    1:33:33 on each of the solutions.
    1:33:34 Obviously one of the problems with my solution
    1:33:36 is guests will touch their chest,
    1:33:37 and then that’ll fuck that up.
    1:33:40 So yeah, yeah, yeah, yeah, they touch themselves.
    1:33:42 And then also we have to grope them when they arrive,
    1:33:44 which we didn’t like.
    1:33:45 But it’s the same thing.
    1:33:48 And you need a really diverse set of experiences
    1:33:50 to hone in on the winning solution.
    1:33:51 But in most pursuits,
    1:33:54 what we do is we collect people who’ve done it before.
    1:33:54 – Collect people who’ve done it before.
    1:33:57 And it’s not that you don’t want those people,
    1:33:58 you just don’t want only those people.
    1:34:00 And the tendency also is often
    1:34:02 to use the first analogy that comes up.
    1:34:03 You don’t wanna do that either.
    1:34:07 You wanna have a menu of possible solutions to look at
    1:34:10 because there’s this thing called the creative cliff illusion.
    1:34:12 People think their best ideas
    1:34:14 and most creative ideas will come either quickly
    1:34:15 or not at all.
    1:34:17 And in fact, they tend to come later
    1:34:19 as you’re trying to come up with ideas.
    1:34:20 – Interesting.
    1:34:23 – Yeah, so, but our inclination is that it’s like
    1:34:25 this flash of lightning and either it comes or it doesn’t.
    1:34:28 – Shit, that’s made me question a lot of things I do.
    1:34:29 ‘Cause sometimes I get an idea
    1:34:30 and I write it down and I share it straight away.
    1:34:32 – Oh, there’s nothing wrong with sharing the idea, right?
    1:34:34 But if you’re like trying to solve a real problem,
    1:34:35 I wouldn’t stop at your first idea.
    1:34:37 – Throw it out there for discussion and then allow it to.
    1:34:39 – And then keep, yeah, stay open to it.
    1:34:40 And don’t assume that, you know,
    1:34:43 if something didn’t come to you with like a flash of insight
    1:34:45 that you should just stop thinking.
    1:34:46 – You’re writing a book about constraints.
    1:34:47 – Yeah.
    1:34:49 – And I’m not gonna give away all of the things in the book
    1:34:52 because, you know, you need to sell it.
    1:34:53 – Especially since like half of it isn’t written.
    1:34:56 So it’s, I can’t even give away half of the stuff.
    1:34:58 – But I found this story about Apple really important
    1:34:59 because it’s helped me think about some of the things
    1:35:01 I’m doing in business, but also in my life.
    1:35:03 Are you able to share that story of Apple,
    1:35:05 what you’ve discovered in terms of focus and constraints?
    1:35:10 – Sure, and not Apple so much as another company
    1:35:16 called General Magic that was a lot of the team
    1:35:19 that designed the original Mac came to this company
    1:35:21 and it was like the hottest thing in Silicon Valley
    1:35:25 and they were gonna build the iPhone.
    1:35:26 They had the idea, they had the vision,
    1:35:29 like the drawings they have look like the iPhone.
    1:35:30 They had the team from the Mac,
    1:35:32 they had this incredible talent.
    1:35:34 They went public in a so-called concept IPO.
    1:35:36 They didn’t have a product yet,
    1:35:39 but the idea was so hot that they were taking public.
    1:35:42 And long story short, it turned into a disaster
    1:35:44 because they had no boundaries.
    1:35:46 They had as much money as they wanted.
    1:35:48 They didn’t have any customer in mind.
    1:35:53 Anything they thought was cool, they built it.
    1:35:56 And so the project just grew and grew and grew and grew
    1:35:59 and never found the focus to kind of turn into anything
    1:36:02 usable, but a lot of the alumni that came out of there
    1:36:03 realized that that was a problem.
    1:36:06 And so going forward, they would have lessons like
    1:36:07 you’re better off envisioning a customer
    1:36:09 even if it’s the wrong person,
    1:36:11 then none at all in just building something that’s cool.
    1:36:12 Because even if it’s wrong,
    1:36:14 you can learn that you were wrong by trying something.
    1:36:15 Whereas if you don’t have one,
    1:36:17 you don’t even have sort of a feedback mechanism
    1:36:18 for learning.
    1:36:22 And so it was spending some time with some of those alumni
    1:36:24 got me really interested in constraints.
    1:36:27 And I’m still putting together some of that writing.
    1:36:30 So I don’t know that I can do it justice at the depth
    1:36:33 that I could if I’d already written it, but.
    1:36:34 – It’s interesting with the words of use
    1:36:36 because there appears to be a bit of kind of like
    1:36:40 a paradox or contradiction in this idea of like breadth
    1:36:42 and then constraints and focus.
    1:36:43 And it’s this interest that, you know.
    1:36:45 – I mean, that’s part of the reason I got interested in it
    1:36:48 because a question after range that people had for me was,
    1:36:50 you know, how do you know when to focus, right?
    1:36:53 Like, so it really very much came out of this question.
    1:36:55 Cause eventually you get this broad toolbox,
    1:36:57 you have to focus it into achievement at some point, right?
    1:36:58 You don’t want to just pinball forever.
    1:37:00 – Which is what you said is you’re like hot streaks.
    1:37:01 – Hot streaks, right?
    1:37:03 You want to focus into a hot streak eventually.
    1:37:06 And it also came out of this aspect of me search, you know,
    1:37:11 I’ll research as me search where my own biggest challenge,
    1:37:12 the bigger my projects are and the, you know,
    1:37:15 books being big projects for me,
    1:37:17 the harder it is for me to draw the boundaries
    1:37:18 of what is in balance.
    1:37:21 Cause the topics I take on in my books are
    1:37:23 by definition can’t be perfectly answered,
    1:37:25 balance of nature and nurture and developing a skill,
    1:37:28 how broad or specialized to be and when.
    1:37:30 And so I’ve had so much trouble saying,
    1:37:32 this is the boundary for what fits in here.
    1:37:35 And so I myself wanted to get better at learning
    1:37:38 how to use constraints in my own work.
    1:37:40 So for the first time with this book,
    1:37:41 for the first time I said,
    1:37:43 cause for both of my previous books,
    1:37:46 I’ve written like 150% the length of a book
    1:37:46 and then had to cut back
    1:37:49 cause I just shove in everything I think is interesting.
    1:37:49 This time I said,
    1:37:52 I’m going to have an architecture ahead of time
    1:37:54 force myself to adhere to that.
    1:37:57 And one of the first things I noticed was it’s,
    1:38:00 I usually just don’t write the chapters in order.
    1:38:02 And I started with this book with my normal process
    1:38:03 of I’m going to jump in with chapter five
    1:38:05 cause I just did the research.
    1:38:09 And I realized because I was starting to see like,
    1:38:10 this is going to break some of the structure
    1:38:14 up and downstream, I’m leaving all these blanks
    1:38:15 cause I don’t know what I will have already said.
    1:38:16 So I actually have to go back and start an order.
    1:38:20 So now, you know, after being in writing for whatever,
    1:38:21 like almost 20 years,
    1:38:25 suddenly I have a totally new work process
    1:38:26 and I’m writing an order for the first time,
    1:38:28 which is interesting and a bit scary,
    1:38:29 but I’m writing at length too.
    1:38:30 I’m actually going to turn in the book
    1:38:33 at the length of a book for the first time.
    1:38:36 – Are you not at all concerned about AI as a writer?
    1:38:38 Because, you know, these models are getting smarter
    1:38:39 and smarter every single week.
    1:38:42 And just generally, how do you look at the sort of future
    1:38:43 of work in a world of AI?
    1:38:44 It feels like it’s going to be
    1:38:46 such a disruptive force in, you know.
    1:38:47 – Oh, I think it is.
    1:38:50 – Career planning and like, what do I do with my future?
    1:38:51 – I mean, it might touch everything,
    1:38:54 but one, I love playing with it.
    1:38:56 So I have these competing forces of like maybe at all,
    1:39:00 you know, I’m a very curious person.
    1:39:03 And so if I’m, I play with probably
    1:39:06 about four different AI programs a day.
    1:39:08 But the one that’s the most useful to me
    1:39:09 is called site.ai.
    1:39:12 Again, I don’t have like any affiliation
    1:39:13 with any of these things.
    1:39:16 I’m just a subscriber, scite.ai,
    1:39:18 where I can put in a scientific paper
    1:39:21 and it’ll make like a map showing all the other papers
    1:39:23 that cite it and it’ll try to automatically sort them
    1:39:25 into those that agree and disagree.
    1:39:28 And it really helpfully will show the snippet
    1:39:32 of how that the target paper was cited in these other ones.
    1:39:35 That I used to have to spend like go sit
    1:39:38 in a research library and be doing that
    1:39:40 by like scanning down a paper to find that.
    1:39:44 So it’s like a day now is an hour.
    1:39:45 And so, and I love that.
    1:39:48 Like if that means my books don’t sell as well,
    1:39:51 but I get to learn 10 times as much science,
    1:39:54 that’s a trade-off I’m definitely willing to make personally.
    1:39:55 I’m not saying everyone should be willing to make that,
    1:39:58 but I’m willing to make that trade-off.
    1:40:01 But in terms of work generally being disrupted,
    1:40:04 yeah, I mean, I think the model that I think of
    1:40:07 for sort of, there’s no singular model,
    1:40:10 but for how technological innovation
    1:40:13 has disrupted work in the past.
    1:40:15 A model that I like that I can tell sort of quickly
    1:40:19 is the introduction of the ATM in the United States
    1:40:21 to happen around 1970, so cash machine.
    1:40:25 And I went back and looked at news coverage
    1:40:29 and it says like every 300,000 bank tellers
    1:40:31 are gonna go out of business overnight.
    1:40:34 And instead what happened over the next 40 years
    1:40:36 as there were more ATMs, there were more bank tellers,
    1:40:39 not fewer, because ATMs made branches,
    1:40:40 bank branches cheaper to operate.
    1:40:43 So there were fewer branches overall,
    1:40:46 a fewer tellers per branch, but more branches overall, sorry.
    1:40:49 But it fundamentally changed the job
    1:40:51 from someone who’s doing these repetitive transactions,
    1:40:54 repetitive cash transactions to someone who’s like
    1:40:57 a marketing professional and a customer service representative
    1:40:59 and maybe a financial advisor.
    1:41:03 It shifted them to these strategic goals
    1:41:06 where it’s much broader mix of strategic skills.
    1:41:07 So if we can outsource some of that
    1:41:09 kinder learning environment repetitive stuff
    1:41:12 to shift humans to being more strategic,
    1:41:14 I think that’s like a good thing, right?
    1:41:17 We think about, I know radiologists have been some of the,
    1:41:19 people deal with medical imaging have been some of the people
    1:41:21 who have often in these reports by banks
    1:41:23 that say who’s gonna be replaced,
    1:41:25 they’re often high on the list because they say the technology
    1:41:27 can read these pictures very easily.
    1:41:29 – Radiology just looks at a scan
    1:41:30 and tells you if you’ve got a cancer or something.
    1:41:34 – Yeah, but first of all, I have yet to hear the problem
    1:41:37 of like, wow, too many people are having too easy access
    1:41:38 to radiology, right?
    1:41:40 Like I think we want more of this service.
    1:41:44 But I think most doctors are not doing Dr. House, you know?
    1:41:46 Most of the stuff they’re seeing
    1:41:49 is something they’ve seen a million times.
    1:41:53 And I think a really important role for them strategic of,
    1:41:54 well, what should this mean to the person?
    1:41:55 How should I deal with them?
    1:41:58 And what’s reasonable to implement in their life?
    1:42:01 And what’s feasible for them to do to make a change?
    1:42:03 And so I think it’d be great if we could shift.
    1:42:04 I don’t think it will replace those doctors.
    1:42:07 I think it might shift them to a more strategic role
    1:42:09 where they don’t have to spend time doing
    1:42:10 the sort of more tactical stuff
    1:42:12 and can do the more strategic stuff.
    1:42:16 So that’s been even in chess, you know, like when,
    1:42:20 well, like when IBM’s deep blue beat Gary Kasparov
    1:42:24 in chess in 1997, and he noticed that it beat Gary Kasparov.
    1:42:26 He was so much better when he was the best in the world
    1:42:29 at the time, now like a free app on your phone
    1:42:31 would beat Gary Kasparov, but,
    1:42:33 and he noticed the computer was so much better at tactics.
    1:42:35 These are these like small patterns of moves
    1:42:37 that he had spent his life memorizing,
    1:42:38 but he noticed it wasn’t as good at strategy,
    1:42:42 which is how to arrange the battles to wage the war.
    1:42:44 So he promoted what he called freestyle chess tournaments
    1:42:46 where humans and computers could play in any combination.
    1:42:48 And the winners were neither supercomputers
    1:42:52 nor grandmasters nor grandmasters with supercomputers.
    1:42:54 Two amateur chess players with three laptops,
    1:42:56 they knew something about chess,
    1:42:58 they knew something about algorithmic search,
    1:43:00 and they could coach the computers where to look.
    1:43:02 Like they couldn’t even analyze their own games
    1:43:04 in like the winners press conference at a deep level
    1:43:06 because they didn’t know enough about chess.
    1:43:07 But I think the lesson there is it,
    1:43:10 when the tactical part was outsourced,
    1:43:12 it shifted, it first of all changed the people
    1:43:15 who were the best at the task like this,
    1:43:17 and it shifted the humans to the more strategic level.
    1:43:20 And so I think that’s what we need to be ready to think about.
    1:43:22 What can we hand off so that we shift
    1:43:24 to a more strategic level?
    1:43:25 – How might you be wrong?
    1:43:27 – Maybe the strategic level, maybe these tools
    1:43:29 will be better at the strategic level than we would ever be.
    1:43:31 I still think there’ll be a role for us
    1:43:33 in determining what their goals should be.
    1:43:34 And that’s a whole other level of strategy
    1:43:37 is like what kind of world do we want to live in?
    1:43:39 I don’t think in the near term that we’re gonna be taking
    1:43:41 our cues from them in that role.
    1:43:44 But I think even the people, like last year
    1:43:47 I was sitting around a campfire with one guy who’s running
    1:43:48 a generative AI company, and another guy
    1:43:50 who was like his first investor,
    1:43:53 and who himself had worked in AI.
    1:43:57 Like, you know, they were both technologically adept.
    1:44:00 Incentives aligned, and one guy was saying,
    1:44:01 we’ll have artificial general intelligence
    1:44:02 within three years for sure.
    1:44:03 And the other guy was saying,
    1:44:05 I think this is a glorified toy, I still use Google more.
    1:44:08 And these were two people with similar expertise
    1:44:11 with incentives aligned, which to me suggests
    1:44:13 the degree to which even the people working on this stuff
    1:44:16 don’t totally understand what its capabilities are
    1:44:17 or what it’s doing.
    1:44:21 And so I think there’s a lot that’s unknown.
    1:44:23 – Someone made the case to me that they said,
    1:44:25 think about it like this, Steve.
    1:44:27 You’ve got this Steve here, so my IQ is 100.
    1:44:28 And there’s another Steve through that wall
    1:44:30 whose IQ is 1,000.
    1:44:33 What would you give me to do as a task
    1:44:35 versus what would you give him to do as a task?
    1:44:38 Who would you want to drive your kids to school?
    1:44:40 Who would you want to, I don’t know, answer your mouse?
    1:44:41 – So you’re saying we give everything to that person.
    1:44:42 – Well, this is the analogy he gave me.
    1:44:44 He was like, what are you left with?
    1:44:47 Okay, even if it comes to that point,
    1:44:48 even if it comes to that point,
    1:44:50 there’ll still be the issue of comparative advantage,
    1:44:53 which is that these models are incredibly energy intensive.
    1:44:57 And so you’d want to delegate energy to them
    1:44:59 for the things that you really want them to do.
    1:45:01 So even if they are, do end up better than us at everything,
    1:45:03 because energy is not unlimited,
    1:45:04 there will still be things that are more valuable
    1:45:07 to have us doing than to have them doing.
    1:45:09 I mean, that’s the case all the time.
    1:45:11 You may be better at certain things in your business,
    1:45:12 but you’re not doing them
    1:45:15 because it’s comparative advantage for you to do this
    1:45:17 instead of those other things.
    1:45:19 So I think even if they do get to the point
    1:45:20 where they’re better than us at everything,
    1:45:21 there’s still roles for humans,
    1:45:23 but incredible amount of disruption, right?
    1:45:25 Like what really worries me,
    1:45:29 I mean, I was reading about last year
    1:45:32 about technological innovation in history, you know?
    1:45:36 And we have like to put it in a very coarse nutshell,
    1:45:38 it’s like for 300,000 years, we lived like squirrels.
    1:45:40 And then for 10,000 years, we lived like farmers.
    1:45:41 And then in 250 years,
    1:45:44 it’s like everything changed every generation like crazy.
    1:45:48 And that’s been hard to adapt to.
    1:45:53 And I think, you know, I thought
    1:45:56 that the industrial revolution doesn’t, you know,
    1:45:59 which pulled ultimately led to pulling billions
    1:46:02 of people out of poverty, you know, changed everything.
    1:46:04 I thought that because productivity increased so much
    1:46:06 that wages and things would have increased
    1:46:07 right along with them.
    1:46:09 But it turns out that there’s pretty good evidence
    1:46:11 that there was actually a gap of probably about 40 years
    1:46:13 between the increase of productivity
    1:46:15 and the increase of wages.
    1:46:16 And that’s not good.
    1:46:19 Like a 40 year gap between a huge technological disruption
    1:46:21 and like shared prosperity,
    1:46:25 that’s not something I think we can really afford.
    1:46:27 And what sort of helped solve the problem is that
    1:46:28 when lots of people got urbanized
    1:46:30 for the industrial revolution and looked around and said,
    1:46:31 hey, you have the same problem that I have,
    1:46:34 we need to band together for collective action.
    1:46:35 I think the challenge now
    1:46:36 is we’re like an invisible factory.
    1:46:39 So it’s harder to get people to collectively act
    1:46:40 because we’re not sitting next to each other
    1:46:42 dealing with this problem.
    1:46:44 But I think we need to start thinking as a group of,
    1:46:47 this technology is cool,
    1:46:50 but identifying problems that we want it to work on,
    1:46:53 not just building it out for the sake of just it’s cool,
    1:46:54 what kind of world do we want to live in?
    1:46:56 I think we need to be asking those questions.
    1:46:59 – I think it’s quite unlikely that we’ll be intentional
    1:47:00 with it in the way that you’re hoping.
    1:47:01 – That’d be unfortunate.
    1:47:03 I mean, I think a good sign though, I think,
    1:47:08 is that even the kind of technologists
    1:47:11 who I think are usually prone to hyperbole
    1:47:12 and saying like, this will be the greatest thing
    1:47:14 even when it’s obviously not going to be,
    1:47:15 are sounding some notes of caution
    1:47:17 with this one in an early stage.
    1:47:20 And so I think that’s a tuned other people
    1:47:21 to some of those notes of caution.
    1:47:24 I don’t think that gets us out of the woods by any stretch.
    1:47:26 – The notes of caution worry me.
    1:47:27 – Oh, well, that’s the point.
    1:47:28 They should worry.
    1:47:31 I think if we were where we are and not worried right now,
    1:47:34 I think that would be a lot worse.
    1:47:36 – What is the most important idea in your work
    1:47:38 that we haven’t discussed in your opinion?
    1:47:41 – In the sports gene, I think the most important idea
    1:47:46 that we haven’t discussed is that talent at baseline,
    1:47:51 like the talent, if you take a test in something,
    1:47:53 let’s say you haven’t trained in that thing,
    1:47:56 that we’ll call that your talent baseline,
    1:48:00 is sometimes correlated with your ability
    1:48:01 to improve from training.
    1:48:04 So people, training looks just like medicine
    1:48:06 because of differences between us.
    1:48:07 Some medicine might work for you
    1:48:09 in a way that it doesn’t for me.
    1:48:11 Training is similar.
    1:48:12 Two people will get different results
    1:48:13 from the same exact training.
    1:48:17 And sometimes how good you are to start is predictive
    1:48:21 of how rapidly you improve, but very often it is not.
    1:48:23 And that’s a huge deal
    1:48:25 because we usually judge people’s potential
    1:48:26 based on what we see right now
    1:48:27 or what we see at baseline
    1:48:29 before they’ve really had a chance to train.
    1:48:31 What I think the science shows
    1:48:32 is that this talent of trainability
    1:48:35 is even more important than talent at baseline.
    1:48:37 And so if you’re trying to evaluate people
    1:48:39 before they’ve really had a chance to find a training
    1:48:42 that fits for them, again, it’s a messy answer
    1:48:43 because it means people have to experiment
    1:48:45 with the kind of training that works for them.
    1:48:48 And that trainability is the most important kind of talent.
    1:48:49 And I think that’s a different picture of talent.
    1:48:51 – Okay, this is quite, this is very important
    1:48:54 because it immediately as an employer,
    1:48:55 I thought when I’m hiring people,
    1:48:58 you know, if I’m hiring a producer
    1:48:59 for one of our podcasts, whatever,
    1:49:01 I shouldn’t be focusing so much on,
    1:49:04 if I’m planning for them to work with me
    1:49:05 and with me for 10 years,
    1:49:07 I should be thinking about their trainability.
    1:49:08 – Yeah, I was gonna say,
    1:49:10 it depends how quickly you need them to get going, right?
    1:49:12 If you need them, if you need to know what they know today
    1:49:14 and they need to be using that thing tomorrow,
    1:49:15 that’s one thing.
    1:49:19 But if it’s about how good they’re gonna get in the long run,
    1:49:22 you just shouldn’t assume that what you’re seeing today
    1:49:24 predicts like their ability to improve.
    1:49:26 – Can you measure someone’s trainability?
    1:49:27 – I mean, you can measure it very easily
    1:49:28 in things like their aerobic capacity,
    1:49:29 you know, the amount of oxygen
    1:49:31 that they can move through their body.
    1:49:33 I mean, some of the initial studies of this
    1:49:35 were done in scenarios like that,
    1:49:37 where you had everyone doing the exact same training,
    1:49:39 and you were literally measuring physiological parameters.
    1:49:41 You can do it in other types of cognitive testing
    1:49:42 and ability testing.
    1:49:45 If you’re looking for a sort of specific task,
    1:49:46 that’s a little harder.
    1:49:47 If you’re looking for a task that’s customized
    1:49:48 to something in your business,
    1:49:50 I think that’s more difficult.
    1:49:52 It’s gonna be a little more subjective.
    1:49:54 – I guess you can kind of look at other areas of their life,
    1:49:56 I guess, in a professional context
    1:49:57 to see how quickly they developed.
    1:49:59 One of the things I look at when people apply for jobs
    1:50:01 to work in one of my businesses
    1:50:02 is I look at their LinkedIn resume,
    1:50:05 but specifically how quickly they got promoted
    1:50:06 and moved through departments,
    1:50:07 because that’s kind of an indicator.
    1:50:09 It’s obviously not the most important thing,
    1:50:11 but you’ll click on someone’s LinkedIn,
    1:50:12 and you’ll see they joined as an intern,
    1:50:14 and then a year later, they were a manager of the team.
    1:50:16 Then a year later, they were the director of the team.
    1:50:17 Then a year later, they were moved up
    1:50:17 to a different department.
    1:50:19 A year later, they became the global head,
    1:50:20 and I’m like, oh my God,
    1:50:23 this person really moves through the system well,
    1:50:25 and that is an indicator of a few things.
    1:50:27 They go on with people because someone’s pulling them up
    1:50:29 and saying, that person, go up.
    1:50:32 Their team are also basically voting
    1:50:34 that they should be the manager.
    1:50:36 They have proficiency in learning rapidly,
    1:50:39 because especially if they jump between sort of departments
    1:50:41 from HR to culture or whatever,
    1:50:44 and I always think that makes them
    1:50:46 a bit more adaptable and teachable
    1:50:49 if they’ve shown that track record of changing professions
    1:50:52 and moving up the organization quickly.
    1:50:54 – Interesting, ’cause that feels a little related to,
    1:50:55 I think that an important idea
    1:50:57 that we didn’t talk about from range
    1:50:59 has to do with so-called serial innovators.
    1:51:01 These are people who make repeated creative contributions
    1:51:02 to their organizations no matter where they are,
    1:51:05 even when they’re changing, like I said, changing places,
    1:51:07 and these people, like a woman named Abby Griffin,
    1:51:10 a professor and her colleagues who studied these people,
    1:51:13 some of the descriptions of who they are,
    1:51:15 these are like literal phrases from her work.
    1:51:17 They are systems thinkers.
    1:51:20 They read more and more widely than their peers.
    1:51:22 They have a need to learn outside their domain.
    1:51:24 They have a need to communicate with people
    1:51:26 with expertise outside of their own area.
    1:51:28 They appear to flip among ideas,
    1:51:30 which doesn’t usually sound like a compliment.
    1:51:32 They repurpose things that are already available
    1:51:33 in new ways, all these sorts of things.
    1:51:35 And you can feel in her writing,
    1:51:38 almost, she’s almost like talking to HR people saying,
    1:51:41 just so you know when you define a role too narrowly,
    1:51:44 you’re making sure you select these people out
    1:51:45 or force them to go somewhere else
    1:51:47 to try to cultivate that kind of breath.
    1:51:49 And I don’t think you can create these people
    1:51:53 from whole cloth, but I think you can absolutely stifle them
    1:51:56 by not allowing them to do that kind of
    1:51:57 moving around internally.
    1:51:59 And so I think when you’re looking at hiring,
    1:52:03 I think the organizations that I’ve been around at least,
    1:52:06 they disrupt themselves continually
    1:52:08 instead of waiting to get disrupted,
    1:52:10 reserve at least some of their hiring,
    1:52:11 for instead of saying, here’s a square peg
    1:52:14 for a square hole that we need tomorrow,
    1:52:17 they say, what is something we want
    1:52:20 that we would have trouble teaching?
    1:52:21 Let’s go get someone with that
    1:52:23 and we can coach them up on the stuff we’re good at.
    1:52:26 So like an extreme example of this
    1:52:28 was this investment firm in Scotland,
    1:52:29 I spent some time with Bailey Gifford,
    1:52:33 this like incredibly successful firm.
    1:52:35 And I think this is extreme,
    1:52:37 but someone there told me like they won’t hire anybody
    1:52:39 with an MBA, I think that’s,
    1:52:41 I don’t think you should rule out things like that.
    1:52:42 But anyway, what they would go is they’d say,
    1:52:44 we want someone who has experience in this or that
    1:52:47 or this kind of thinking, let’s go get them
    1:52:49 because we can’t teach that thing.
    1:52:51 And then we can coach them up on finance.
    1:52:53 It’s gonna take them an extra few months to get going
    1:52:55 because we’re gonna have to teach them.
    1:52:57 But the stuff that, why should we hire
    1:52:59 for exactly the stuff that we can most easily teach?
    1:53:00 Let’s hire for the stuff we want,
    1:53:02 but that we would have trouble teaching.
    1:53:03 And then we can teach them on it.
    1:53:05 And I think the places that are looking
    1:53:07 to disrupt themselves keep sort of an eye open
    1:53:08 for that kind of thing.
    1:53:11 Not for every hire, but for some.
    1:53:12 – I wanna share something with you
    1:53:13 that I found to be quite game-changing.
    1:53:15 If you’re like me and always looking for new ways
    1:53:16 to add more plants to your meals,
    1:53:19 then you’ll want to keep listening for the next 30 seconds
    1:53:21 because I’ve got breaking news specifically
    1:53:24 for you from Zoe, who’s sponsored this podcast,
    1:53:27 introducing Zoe’s Daily 30,
    1:53:29 which is creating a supplement revolution
    1:53:31 made from 30 plants.
    1:53:34 It’s designed to be added to your meal of choice every day.
    1:53:38 No ultra-processed pills, no shakes, just real food.
    1:53:41 I just scoop and sprinkle it onto my breakfast every day,
    1:53:43 which is usually eggs and avocado.
    1:53:46 It’s easy, seamless, and it’s a great way to fuel my day.
    1:53:49 And the best part is it tastes great.
    1:53:50 And because it’s Zoe,
    1:53:52 you know there’s rigorous science backing it too,
    1:53:54 which I love.
    1:53:57 For my listeners, Zoe is offering an exclusive 10% discount
    1:54:00 on your first order of Daily 30 Plus
    1:54:02 with the code podcast10.
    1:54:06 Just go to zoe.com/daily30 to get started.
    1:54:09 It’s already sold out twice since launching in July.
    1:54:11 Join me and let me know what you think.
    1:54:13 – One of the things I really love about your work
    1:54:15 is you always cite different studies
    1:54:16 and they’re particularly fascinating.
    1:54:18 I wrote down tons of different studies
    1:54:20 from different points that you’ve made today.
    1:54:23 But is there a favorite study
    1:54:25 that surprised you the most
    1:54:27 or shifted your sort of paradigm the most?
    1:54:31 – Some of the research about forecasting
    1:54:32 totally shocked me.
    1:54:34 So the most famous work ever done on forecasting,
    1:54:39 making predictions was a 20-year program of research
    1:54:43 that had people making predictions about geopolitical,
    1:54:45 social, technological events.
    1:54:49 And they got 83,000 probability predictions
    1:54:51 because people had to make specific probability predictions
    1:54:54 of the likelihood of an event by a specific deadline.
    1:54:57 – So like 20% probability of this happening by this time?
    1:54:59 – Correct, like that there’s gonna be,
    1:55:00 and it would be very specific.
    1:55:04 It would be a 20% chance that within the next 12 months,
    1:55:06 there will be a military confrontation
    1:55:08 that causes at least five casualties in the South China Sea.
    1:55:09 Like it had to be very specific
    1:55:11 so that they could say if someone was right or wrong.
    1:55:12 And they needed so many
    1:55:14 because they had to differentiate luck
    1:55:17 from good luck and bad luck, from skill.
    1:55:19 And the worst forecasters turned out
    1:55:23 to be like the most narrowly specialized people who were,
    1:55:24 it’s not that these people are not important
    1:55:25 for generating knowledge,
    1:55:27 but who came to see the whole world
    1:55:29 through sort of one lens or mental model
    1:55:31 and would, they had spent their whole careers
    1:55:34 kind of studying one problem
    1:55:36 and would see the whole world around that.
    1:55:40 And they would wrap everything into that story, basically.
    1:55:43 So in this research, they were called the hedgehogs
    1:55:44 who knew one big thing.
    1:55:47 Whereas the good forecasters were the foxes
    1:55:48 who knew many little things.
    1:55:51 And sometimes they had an area of expertise
    1:55:52 and sometimes they didn’t,
    1:55:53 but more important than what they thought
    1:55:55 was how they thought.
    1:55:57 They would collect different perspectives.
    1:55:59 They’d use social media and anything they had
    1:56:01 to take their own hypothesis
    1:56:04 and get other people to falsify it for them.
    1:56:09 And those people turned out to be the best forecasters.
    1:56:11 And when they were put together in groups with one another,
    1:56:13 they became even better
    1:56:16 because they had this approach of sort of borrowing
    1:56:17 from the scientific method
    1:56:19 to test their own ideas, basically.
    1:56:23 And it just surprised me that these sort of random people
    1:56:26 in many cases, in a tournament where they were pitted
    1:56:29 against the intelligence community in the United States
    1:56:31 that had access to classified information
    1:56:35 that they did not, they beat them, handily.
    1:56:37 And I just wouldn’t have believed that
    1:56:40 unless I saw it, that that body of research
    1:56:42 about forecasting, the ability to see around the corner,
    1:56:45 a big aspect of what made people good at it was,
    1:56:47 they actually, the researcher who led this work
    1:56:49 described those people as having dragonfly eyes.
    1:56:52 Dragonfly’s eyes are made of thousands of different lenses,
    1:56:54 each one of which takes a separate picture
    1:56:57 and they are synthesized in the dragonfly’s brain.
    1:56:58 And so these people are gathering
    1:57:00 all these different perspectives
    1:57:02 and they can seem sort of confused and equivocal.
    1:57:04 So they might not make for good TV guests,
    1:57:05 they actually found in the research
    1:57:06 because they don’t go on and say,
    1:57:08 “This is how it is, like the housing crash is coming.”
    1:57:12 And they’re more circumspect in some ways.
    1:57:13 They might not be as good TV guests,
    1:57:14 but they’re very good forecasters.
    1:57:17 – It just made me think that on a personal level,
    1:57:19 I need to keep pushing myself
    1:57:20 outside of my zone of comfort more.
    1:57:23 That’s one of the big things I took away from the book range,
    1:57:25 but also just much of your work is,
    1:57:27 it’s easy to get complacent in what I know,
    1:57:30 who I am, my identity, what I do.
    1:57:32 And in fact, that’s probably the biggest risk
    1:57:33 to my future success,
    1:57:35 but also probably to my fulfillment as well.
    1:57:39 And it goes against our natural inclination
    1:57:43 to push into unknown territory.
    1:57:45 Because the older we get, the more like,
    1:57:46 they say you can’t teach an old dog new tricks.
    1:57:47 I think it’s more like the old dog
    1:57:50 doesn’t really wanna know, learn new tricks.
    1:57:52 Can’t see the point in learning a new trick.
    1:57:54 – And to that point of the so-called
    1:57:57 big five personality traits in psychology,
    1:57:59 one of them is called openness to experience,
    1:58:01 which is the most predictive of creativity.
    1:58:03 And in middle age, it reliably-
    1:58:04 – Goes down. – Goes down.
    1:58:07 But actually, a study I loved in the book
    1:58:10 found that if you force older people to do something new,
    1:58:13 it can be some Sudoku or something.
    1:58:15 Even if they don’t get good at that thing,
    1:58:17 if it’s new to them,
    1:58:19 it will improve their openness to experience.
    1:58:20 So you can actually stem the decline
    1:58:22 of openness to experience, it’s not inevitable.
    1:58:25 Just by forcing yourself to do new stuff
    1:58:26 that you’re not competent at,
    1:58:29 is like great for brain health.
    1:58:30 It makes your life feel longer
    1:58:32 because our memory works in sort of chapters
    1:58:34 where when you try new stuff, it’s like a new chapter.
    1:58:35 So it’ll make your life feel
    1:58:37 like it’s not passing it as quickly.
    1:58:40 And it keeps your openness to experience from declining.
    1:58:42 And so just like picking something to do that’s new,
    1:58:44 even if you’re not planning getting really good at it,
    1:58:45 I think is important.
    1:58:48 – It’s funny, I said that thing a second ago about
    1:58:49 when I look at someone’s LinkedIn,
    1:58:53 and then I looked down and I found this little research piece
    1:58:56 that LinkedIn did that I pulled out
    1:58:58 that said one of the best predictors of who
    1:59:01 would become an executive in a company
    1:59:03 was the number of different job functions
    1:59:05 that individual had worked across an industry.
    1:59:07 So that’s researched and by LinkedIn, wasn’t it?
    1:59:10 – Yeah, that was on about a half million members, yeah.
    1:59:12 And the interesting thing about that was
    1:59:16 when I was in contact with LinkedIn talking about that
    1:59:18 and trying to get some of that data,
    1:59:21 I said, I kind of feel like your guy’s product
    1:59:23 might militate against people doing this
    1:59:27 because you’re saying this is who’s doing the best,
    1:59:28 but they might want a much cleaner,
    1:59:30 kind of linear trajectory.
    1:59:33 So maybe you should build another product
    1:59:37 where they can build a narrative into it
    1:59:39 and say, here’s why I switched, here’s what I learned.
    1:59:41 – What’s the actual, can you recap to me
    1:59:42 what the actual finding was?
    1:59:43 – I mean, that was pretty much it,
    1:59:46 that across a half million members
    1:59:47 that the strongest predictor of who was gonna go on
    1:59:50 to become a future executive was
    1:59:52 the number of different job functions
    1:59:54 that they’d worked across an industry.
    1:59:55 – In a specific industry?
    1:59:56 – In industry, yeah.
    1:59:57 – So not changing industries?
    2:00:00 – Not changing industries, although changing industries,
    2:00:01 there was a bunch of lower level stuff
    2:00:04 and changing industries was useful at times also,
    2:00:07 but to be an executive in a particular industry,
    2:00:09 lots of job functions across an industry.
    2:00:11 – And does that mean different departments
    2:00:12 within that industry?
    2:00:13 – They characterize job functions,
    2:00:16 you have to be doing something fundamentally different.
    2:00:18 – Okay, so give me an example.
    2:00:20 – I mean, let’s say, I think probably the easiest one
    2:00:23 is where you go from being a performer,
    2:00:24 a good performer to being someone
    2:00:26 who’s managing other performers, right?
    2:00:27 – Oh, okay, so progression.
    2:00:28 – That’s kind of a classic one.
    2:00:29 – Progression.
    2:00:29 – It doesn’t have to be progression though,
    2:00:33 because, but that’s, I think, a very simple one, right?
    2:00:35 Or in my industry, it’d be like going from writing
    2:00:36 to editing would for sure be one,
    2:00:39 which is kind of a mix of writing and managing.
    2:00:41 – But that’s a side step in your industry?
    2:00:42 – Side step, yeah, for sure.
    2:00:45 I mean, some people would, well, I guess it depends.
    2:00:47 Some people would view that,
    2:00:48 and in some places it’s going up,
    2:00:50 but I’d view it as a side step.
    2:00:51 – The other thing I found which was pretty shocking
    2:00:53 was the, in the part of your book,
    2:00:55 where you start talking about some of the dangers
    2:00:57 of specialism, and you reference a study
    2:00:59 that found cardiac patients were less likely to die
    2:01:02 if they were admitted to a hospital
    2:01:04 when the doctors were away?
    2:01:06 – We can tie in a few of the things
    2:01:09 we’ve been talking about to a cardiac surgery here.
    2:01:10 So this was this study.
    2:01:12 So I think, because I’m conscious
    2:01:15 when I write about dangers of specializations,
    2:01:16 hugely important, obviously.
    2:01:20 And in medicine, it would be crazy
    2:01:21 to say that specialization in medicine,
    2:01:22 increasing specialization,
    2:01:25 hasn’t been both inevitable and beneficial in many ways.
    2:01:27 But the point I was trying to make
    2:01:29 is that it’s also an under-recognized double-edged sword
    2:01:32 to the point where these two Harvard-led studies found
    2:01:35 that if you’re checked in to a teaching hospital
    2:01:36 with certain cardiac conditions
    2:01:38 on the dates of a National Cardiology Convention,
    2:01:40 when the most esteemed specialists are away,
    2:01:42 you’re less likely to die.
    2:01:43 – That makes no sense.
    2:01:45 – Right, that’s suboptimal outcome.
    2:01:48 And the conclusion was that’s because these researchers,
    2:01:50 or these surgeons,
    2:01:55 have done the same procedure so many times
    2:01:57 that they will continue to do it,
    2:01:59 even if it’s not the right solution to the problem,
    2:02:01 or if data shows that it doesn’t work anymore.
    2:02:04 And so it’s called the Einstein-Lung Effect in psychology,
    2:02:06 where you’ve solved a problem a certain way so many times
    2:02:08 that you will continue solving problems that way,
    2:02:09 even if the problem has changed,
    2:02:11 or if new data emerges that shows
    2:02:12 it’s not the right solution.
    2:02:14 So it’s not to say those people aren’t important,
    2:02:16 but they are human.
    2:02:17 And so they fall prey to the Einstein-Lung Effect.
    2:02:19 That’s, again, why you want some of this mixture.
    2:02:21 And to tie in surgery,
    2:02:24 we’ve also been talking about distraction and focus.
    2:02:27 One of those same researchers did some work that showed
    2:02:29 that if you have a surgical procedure,
    2:02:34 and this research looked at 980,000 procedures,
    2:02:36 that if you have a procedure on the surgeon’s birthday,
    2:02:40 you’re more likely to die within the 30 days
    2:02:41 after the surgical procedure,
    2:02:43 and they attributed it to the increased distractions
    2:02:45 that the surgeon is having on their birthday.
    2:02:46 They don’t know whether it’s external
    2:02:48 or internal distraction,
    2:02:50 but you might not want to have your…
    2:02:53 Again, these are not huge effects,
    2:02:56 but over a large number of people, it makes a difference.
    2:02:58 – And if, yeah, gosh, that’s terrifying.
    2:03:01 So one of the things I’ve come to learn today
    2:03:04 really is that knowledge is a double-edged sword.
    2:03:06 Like, deep knowledge on one thing really is a double-edged sword.
    2:03:08 It will be your making,
    2:03:10 but in the long term, it might also be your breaking.
    2:03:12 And that really resonates with me,
    2:03:14 because as we started the conversation with,
    2:03:16 there’s a lot of things that I’m really knowledgeable about
    2:03:17 and know a lot about.
    2:03:18 And in fact, that’s my biggest curse.
    2:03:20 And I have to find a way to basically
    2:03:22 self-disrupt myself continually,
    2:03:24 and always assume that I am wrong.
    2:03:26 And not always assume I’m wrong.
    2:03:29 Always assume that there’s a significant possibility
    2:03:31 that I am wrong today.
    2:03:32 And maybe yesterday I was correct,
    2:03:34 but today I could be entirely wrong.
    2:03:35 – I mean, I’ve changed my mind
    2:03:38 about fundamental beliefs I had when I was younger.
    2:03:40 And it’s weird to think.
    2:03:44 I mean, I was a grad student in environmental sciences,
    2:03:45 and I was firmly of the belief
    2:03:48 that environmental preservation
    2:03:51 and technological progress were at odds.
    2:03:53 And I feel completely the opposite now.
    2:03:55 I think there are technological things we can do
    2:03:56 that ruin the environment,
    2:03:57 but I actually think the salvation of the environment
    2:03:59 requires technological progress.
    2:04:02 It’s just like fundamental beliefs about the world.
    2:04:03 So I think we should be open to that updating.
    2:04:05 And from a career perspective,
    2:04:06 if artificial superintelligence
    2:04:08 and some new form of free energy
    2:04:09 does everything better than us,
    2:04:11 than it does, and we’ll have to reorient life
    2:04:13 in some pretty dramatic ways.
    2:04:17 But until then, I think we need to dispense with the idea
    2:04:18 that you can live in a world
    2:04:21 where you did a period of training for most of us,
    2:04:23 and then you’re just gonna benefit off only that training
    2:04:24 for the rest of your life.
    2:04:26 You don’t have to keep relearning.
    2:04:29 – We have a closing tradition on this podcast, David.
    2:04:30 – Yeah, yeah, I know.
    2:04:30 I love this tradition.
    2:04:33 I wanna do it to like my friends when they come over.
    2:04:35 – Interesting.
    2:04:37 The last guest leaves a question for the next guest.
    2:04:38 Interesting.
    2:04:39 – Oh boy.
    2:04:41 – It’s so funny watching people’s body language
    2:04:44 when I open this book, they start to get quite nervous.
    2:04:44 And it’s so funny.
    2:04:47 I’ve asked, I don’t know, a hundred questions today.
    2:04:49 And it’s when I come to this question
    2:04:51 that people take the longest time to answer.
    2:04:53 So I’m like, are these questions just better
    2:04:54 than my questions?
    2:04:55 – No, no.
    2:04:56 – For some reason people get nervous.
    2:04:57 – Those other questions are things
    2:04:59 that are so top of mind for me,
    2:05:01 that it’s like a choice between which of the three things
    2:05:03 that are in my mind should I spit out.
    2:05:04 This is like–
    2:05:05 – Yeah, this is very different.
    2:05:05 – You know what to think.
    2:05:07 – Yeah.
    2:05:08 What’s your favorite sandwich?
    2:05:08 I’m joking.
    2:05:09 I don’t know if that was it after all.
    2:05:11 I’m gonna get off easy.
    2:05:13 – No, it’s much more difficult than that.
    2:05:17 The question is, what is your biggest fear
    2:05:21 and how do you plan to face it?
    2:05:28 – I have a tendency that I think in some ways is good
    2:05:33 and fits with some of the things I’ve said,
    2:05:37 but in some ways is bad to want to start things over a lot.
    2:05:40 And sometimes that means burning them down,
    2:05:41 even if they’re going well.
    2:05:43 And in the past, I think I had that tendency
    2:05:45 with some of my personal relationships
    2:05:49 to, I couldn’t accept something going well.
    2:05:52 And it had to change or get better.
    2:05:56 And that led me to sometimes, I think, burn down
    2:06:00 some personal relationships in ways that I’m embarrassed of,
    2:06:01 that I regret.
    2:06:06 And I see this even in my own work where I actually value it
    2:06:08 ’cause I end up doing all these new novel things,
    2:06:09 but it’s almost like I can’t,
    2:06:11 and it’s good ’cause after my first book,
    2:06:12 they’re like, brand yourself as a sports gene guy.
    2:06:13 I’m like, no, that’s dead to me now.
    2:06:15 It’s dead to me before it’s even published.
    2:06:16 It’s dead to me.
    2:06:18 And that led me to do these other interesting things.
    2:06:22 But I sometimes worry that I have this pathologic,
    2:06:25 why can’t I just accept this thing is good
    2:06:27 and let it be good?
    2:06:29 And it worries me much less in my work life.
    2:06:30 It worries me a little in my work life
    2:06:33 that I’ll always want to burn something down and start over.
    2:06:34 But it does worry me there,
    2:06:36 but I have more of a fear of it
    2:06:39 in the context of friendships
    2:06:40 because I know what I’ve done in the past.
    2:06:43 I think I’m better with it now,
    2:06:47 but thinking about the values I have in my life going forward,
    2:06:48 I don’t want,
    2:06:52 several relationships that were hugely important to me
    2:06:57 went away for things that were preventable
    2:07:01 because I was like, if it’s not perfect, burn it down.
    2:07:03 And I think that was a really destructive impulse.
    2:07:07 – What is that in you?
    2:07:07 What is that?
    2:07:08 And when does that come from?
    2:07:09 – I don’t know.
    2:07:12 I think it’s like this feeling of always want to be
    2:07:13 in becoming like this feeling of starting over
    2:07:15 and improving that I find intoxicating.
    2:07:21 But I don’t think that has to apply to personal relationships.
    2:07:23 And so a value that I really want to work on,
    2:07:26 I read this book that kind of influenced me about philosophy
    2:07:28 and it centered what’s called narrative values.
    2:07:33 These values that are objectively across cultures,
    2:07:34 things that people value.
    2:07:36 So this could be like heroism, right?
    2:07:37 Loyalty, people value that other culture.
    2:07:39 And that you are subjectively attracted to.
    2:07:42 And one of the ones that I think is valued
    2:07:44 in a lot of cultures that I’m attracted to,
    2:07:46 but that I’ve not been good at is forgiveness.
    2:07:50 And so my project is that’s a narrative value
    2:07:51 I want to start building into my story
    2:07:53 to be a more forgiving person
    2:07:56 because it’s not, I’m not good at it.
    2:07:57 And I need to get good at it.
    2:07:59 And I’m afraid that I won’t get good at it.
    2:08:01 But I really want to.
    2:08:02 – Well, we learn, don’t we?
    2:08:06 And that’s much of what is at the very heart of your work,
    2:08:07 how to become better at learning.
    2:08:08 And you’ve clearly demonstrated
    2:08:09 that you’re learning in that regard.
    2:08:11 I think much of the first step in learning
    2:08:13 is figuring out that we have a problem
    2:08:14 or something to solve,
    2:08:16 as you said with your experiments book.
    2:08:18 And your books are so unbelievably wonderful
    2:08:20 because they present a completely original,
    2:08:23 challenging, unconventional approach to solving problems.
    2:08:25 And you do go out a lot of the things
    2:08:28 that many of us have accepted as narratives in our life.
    2:08:30 And if we’ve accepted them as narratives and they’re false,
    2:08:32 then they’re probably in some way doing us a disservice
    2:08:33 in the short or long term.
    2:08:36 And that’s why I find your work so wonderfully important
    2:08:38 because in many respects, it is that counter narrative
    2:08:40 to a lot of the things that we’ve accepted.
    2:08:42 And you do go the extra mile,
    2:08:44 even though it probably gives you a headache, I’m sure,
    2:08:45 because a lot of authors that I speak to
    2:08:48 don’t go the extra mile to figure out
    2:08:50 if what we’re being told is true.
    2:08:52 And ultimately that’s a means to an end.
    2:08:53 And the end is to allow all of us
    2:08:57 to live more optimized, fulfilled and happy
    2:08:59 and productive lives and whatever domain
    2:09:00 and whatever definition we class those words.
    2:09:03 So thank you, David, for doing the work you do.
    2:09:05 I’m so excited to read whatever you make next.
    2:09:06 And you’re writing a book on constraints.
    2:09:08 And I just already know that if it’s anything
    2:09:10 like these two books, Range and the Sports Gene,
    2:09:11 it’s going to be one of the most important books
    2:09:12 I’ve ever read.
    2:09:13 So thank you.
    2:09:14 – That was a wonderful compliment.
    2:09:15 I don’t want to add anything to that.
    2:09:17 (laughing)
    2:09:20 (upbeat music)
    2:09:25 Perfected has quite frankly taken the nation by storm.
    2:09:27 A small green energy drink that you’ve probably seen
    2:09:30 popping up through Tesco or to Waitrose,
    2:09:34 they’ve grown by almost 10,000%
    2:09:36 in a very short period of time
    2:09:39 because people are sick and tired
    2:09:41 of the typical unhealthy energy drinks
    2:09:43 and they’ve been looking for an alternative.
    2:09:44 Perfected is the drink that I drink
    2:09:46 as I’m sat here doing the podcast
    2:09:49 because it gives me increased focus.
    2:09:50 It doesn’t give me crashes,
    2:09:51 which sometimes might happen
    2:09:54 if I’m having a three, four, five, six hour conversation
    2:09:57 with someone on the podcast and it tastes amazing.
    2:09:58 It’s exactly what I’ve been looking for
    2:09:59 in terms of energy.
    2:10:01 That’s why I’m an investor
    2:10:03 and that’s why they sponsor this podcast.
    2:10:04 And for a limited time,
    2:10:07 Perfected have given Diary of a CEO listeners only
    2:10:12 a huge 40% off if you use the code Diary40 at checkout.
    2:10:16 Don’t tell anybody about this.
    2:10:17 And you can only get this online for a limited time.
    2:10:19 So make sure you don’t miss out.
    2:10:22 (upbeat music)
    2:10:24 (upbeat music)
    2:10:27 (upbeat music)
    2:10:30 (upbeat music)
    2:10:32 (upbeat music)
    2:10:35 (upbeat music)
    2:10:37 (upbeat music)
    2:10:41 (upbeat music)
    2:10:43 (upbeat music)
    Tôi được nói rằng nếu bạn dành 10.000 giờ cho bất cứ điều gì, bạn sẽ trở thành một bậc thầy trong lĩnh vực đó. Chà, điều đó là sai. Ý tưởng này làm suy yếu bộ công cụ rộng lớn hơn mà bạn cần cho sự phát triển lâu dài. Nếu bạn đang làm như vậy, thì bạn đang bỏ lỡ những cơ hội. David Epstein là một tác giả bán chạy nhất của New York Times, tác phẩm nổi tiếng của ông thách thức những hiểu biết thông thường về chuyên môn hóa, năng suất và những gì cần thiết để trở nên thành công. Bạn sẽ đưa ra lời khuyên gì cho một người đang suy nghĩ về cách để trở nên thực sự giỏi trong một lĩnh vực nào đó? Trước hết, hãy trở thành một nhà khoa học trong sự phát triển của chính bạn và tạo ra cái gọi là thực hành tự điều chỉnh. Điều đó là gì? Vì vậy, chu trình được điều chỉnh, bạn cần làm gì? Lập kế hoạch, nghĩ ra một thí nghiệm để bạn có thể làm việc trên đó. Có phải là tìm một công việc? Có phải là tham gia một lớp học? Giám sát và sau đó đánh giá. Và những người làm điều đó liên tục, họ chỉ đơn giản là tiếp tục cải thiện. Thứ hai, cho bất cứ điều gì bạn đang làm, nếu bạn không thất bại 15-20% thời gian, thì bạn không ở trong vùng tối ưu của sự thúc đẩy, nơi bạn đang cải thiện nhiều nhất có thể. Còn về sự tập trung thì sao? Tôi dễ bị phân tâm và tôi muốn trở nên năng suất hơn trong thời gian tôi dành cho công việc. Đừng bắt đầu ngày mới với email. Thật sốc khi nhìn vào nghiên cứu, mức độ cản trở mà điều đó gây ra là lớn như thế nào. Còn về thông báo thì sao? Bạn đang bị phân tâm liên tục. Nếu bạn nói, ồ, bây giờ tôi thực sự phải tập trung, tôi sẽ tắt thông báo. Bạn sẽ bắt đầu tự làm gián đoạn để duy trì những sự gián đoạn mà bạn đã quen thuộc. Thật sao? Vâng, điều đó sẽ biến mất, nhưng không ngay lập tức. Nhưng có rất nhiều điều bạn có thể làm để có một ngày làm việc hiệu quả. Ví dụ, nếu bạn thấy điều gì đó như thế này, nó có ảnh hưởng rất lớn đến năng suất của bạn. Thú vị. Một điều khác mà tôi thấy khá sốc là họ bắt đầu nói về một số nguy hiểm của việc chuyên môn hóa.
    Có, các nghiên cứu do Harvard dẫn đầu đã phát hiện ra rằng nếu bạn nằm viện với một số tình trạng tim mạch nhất định, khi mà những chuyên gia uy tín nhất không có mặt, bạn sẽ ít có khả năng tử vong hơn. Ôi, điều đó thật đáng sợ. Kết luận là vì… Đây là một câu mà tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói trong đời. Chúng tôi vừa đạt bảy triệu người đăng ký trên YouTube. Và tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến tất cả các bạn đã xuất hiện ở đây mỗi thứ Hai và thứ Năm để theo dõi các cuộc trò chuyện của chúng tôi, từ đáy lòng mình, nhưng cũng thay mặt cho đội ngũ của tôi mà bạn không phải lúc nào cũng có cơ hội gặp gỡ. Hiện tại có gần 50 người đứng sau Diroverseo làm việc để thực hiện điều này. Vì vậy, từ tất cả chúng tôi, xin cảm ơn rất nhiều. Chúng tôi đã tổ chức một buổi rút thăm vào tháng trước và đã trao giải thưởng cho những người đăng ký chương trình cho đến khi đạt bảy triệu người đăng ký. Và các bạn đã rất thích buổi rút thăm đó đến nỗi chúng tôi sẽ tiếp tục nó. Vì vậy, mỗi tháng, chúng tôi sẽ trao giải thưởng mà tiền không thể mua được, bao gồm các cuộc gặp gỡ với tôi, lời mời tham gia các sự kiện của chúng tôi và voucher quà tặng trị giá một ngàn bảng cho bất kỳ ai đăng ký Diroverseo. Hiện tại có hơn bảy triệu bạn. Vì vậy, nếu bạn quyết định đăng ký hôm nay, bạn có thể là một trong những người may mắn đó. Cảm ơn từ đáy lòng tôi. Hãy bắt đầu cuộc trò chuyện. (nhạc nền) David. – Vâng. – Bạn tóm tắt công việc mà bạn làm và lý do bạn làm nó như thế nào? Và bạn thực sự làm điều đó cho ai? – Tôi rất đam mê việc sửa chữa những gì tôi xem là sự dịch sai của các nghiên cứu khoa học về sự phát triển con người. Và đó là cốt lõi của công việc của tôi. Tôi nghĩ tôi đang làm điều đó cho tất cả những ai tò mò, nhưng không có nền tảng khoa học hoặc không có nền tảng khoa học cụ thể đó. Tò mò, nhưng quan tâm đến việc tự cải thiện, nhưng không có thời gian hoặc phương tiện để tự mình tìm hiểu những bằng chứng này. – Và những lĩnh vực tự cải thiện nào mà bạn đã tập trung vào cho đến nay trong sự nghiệp của mình?
    – Ồ, trước đây tôi tập trung vào việc phát triển kỹ năng thể chất, như trong thể thao, nhưng ngày càng nhiều, tôi đã chuyển sang phát triển sự nghiệp và cá nhân nói chung, và nhìn nhận điều đó với một cái nhìn rất dài hạn. Vì vậy, một trong những điều quan trọng nhất đối với tôi, một trong những thông điệp quan trọng nhất mà tôi đã làm việc trong vài năm qua là thực tế rằng đôi khi tối ưu hóa cho sự phát triển ngắn hạn sẽ làm suy yếu sự phát triển dài hạn của bạn.
    Vì vậy, giả sử nếu chúng ta nghĩ về thể thao hoặc âm nhạc hay điều gì đó tương tự, điều hiển nhiên là bắt đầu sớm trong bất cứ điều gì bạn đang làm, chọn một cái gì đó, kiên trì với nó, không chuyển đổi, vì nếu không bạn sẽ mất thời gian, tập trung rất hẹp, thực hiện cái gọi là thực hành có chủ đích, đúng không? Đó không phải là chơi đùa, không phải là thử nghiệm, đó là nỗ lực, tham gia về mặt nhận thức, chịu sự điều chỉnh, và làm càng nhiều càng tốt để loại trừ những thứ khác. Đó là một cách rất hiển nhiên, đúng không? Và bạn sẽ dẫn đầu, đúng không? Chúng ta thấy điều đó trong thể thao và âm nhạc, chúng ta thấy điều đó trong trường học với một số chương trình khởi đầu sớm mà mang lại lợi thế cho mọi người trong một số kỹ năng học thuật.
    Vấn đề là sự tập trung hẹp như vậy tạo ra kết quả ngắn hạn, nhưng làm suy yếu bộ công cụ rộng hơn mà bạn cần cho sự phát triển dài hạn. Và vì vậy bạn sẽ thấy điều mà các nhà khoa học gọi là sự phai nhạt trong những lợi thế này, điều này không nhất thiết có nghĩa là mọi thứ biến mất, mà là thực tế rằng những người có nền tảng rộng hơn sẽ bắt kịp và vượt qua những gì dường như là sự phai nhạt.
    – Được rồi, vì vậy nếu bạn dành nhiều thời gian hơn để có được sự hiểu biết rộng hơn về một điều gì đó, cho dù đó là trong thể thao, nếu bạn là một thiên tài trẻ, thì về lâu dài, điều đó sẽ mang lại lợi ích tốt hơn cho bạn và giúp duy trì sự phát triển của bạn. Nhưng trong ngắn hạn, bạn có thể sẽ thua thiệt vì có một đứa trẻ nào đó đang thực hiện thực hành có chủ đích một cách cuồng nhiệt, và nó sẽ có một, nó giống như phép ẩn dụ về rùa và thỏ,
    nơi con rùa cuối cùng thắng cuộc đua.
    – Vâng, ý tôi là, có một khối lượng lớn nghiên cứu và tâm lý học
    có thể được tóm tắt bằng cụm từ,
    phạm vi đào tạo dự đoán phạm vi chuyển giao, được chứ?
    Chuyển giao là khả năng của một người
    để lấy kỹ năng và kiến thức
    và sử dụng nó để giải quyết một vấn đề mà họ chưa từng thấy trước đây, đúng không?
    Bạn chuyển giao nó sang một tình huống mới.
    Và điều dự đoán khả năng của bạn để làm điều đó
    là phạm vi các vấn đề mà bạn đã tiếp xúc
    trong thực hành.
    Nếu bạn tiếp xúc với một tập hợp vấn đề rộng hơn,
    bạn sẽ buộc phải xây dựng những mô hình tổng quát,
    linh hoạt mà bạn có thể áp dụng
    cho những điều mới trong tương lai.
    – Trong tất cả công việc của bạn,
    tại cốt lõi của những gì mọi người đang cố gắng đạt được
    trong cuộc sống của họ, đó là gì?
    Tại cốt lõi của những gì họ đang cố gắng đạt được
    mà bạn đang nói đến.
    Cải thiện, cải thiện về mọi thứ, đúng không?
    Rõ ràng mọi người muốn thành công,
    nhưng tôi nghĩ có một nghiên cứu khá quan trọng cho thấy
    rằng mọi người thường phản ứng với quỹ đạo của họ
    cũng nhiều như mức hiệu suất tuyệt đối thực tế của họ,
    rằng cảm giác cải thiện,
    cảm giác tiến bộ,
    nó mang lại cho họ một cảm giác thỏa mãn, đúng không?
    Và cuối cùng rõ ràng điều đó sẽ đưa họ đến một cấp độ cao hơn.
    Và vì vậy tôi nghĩ thực sự điều này dành cho những người quan tâm
    đến việc làm thế nào để tôi thoát khỏi những cao nguyên của mình trong tương lai
    và xem đó như một hành trình suốt đời,
    thay vì cố gắng đạt đỉnh khi họ 12 tuổi, đúng không?
    Hóa ra rằng cách để tạo ra những người 20 tuổi,
    30 tuổi, 40 tuổi tốt nhất không giống như
    cách để tạo ra những đứa trẻ 10 tuổi tốt nhất.
    – Có một sự liên kết nào ở đây với chủ đề
    của hạnh phúc và cách sống một cuộc sống hạnh phúc không?
    – Chắc chắn là sự thỏa mãn.
    Chúng không hoàn toàn giống nhau, nhưng chúng quan trọng.
    Vì vậy, để nghĩ về điều này trong một góc độ phát triển nghề nghiệp,
    đúng không?
    Tôi nghĩ có lẽ nghiên cứu thú vị nhất
    về sự thỏa mãn trong sự nghiệp là dự án này tại Harvard.
    Dự án Ngựa Tối.
    Và dự án này xem xét cách mà mọi người tìm kiếm,
    nhiều người trong số họ rất thành công về tài chính
    và tất cả những thứ đó, nhưng biến phụ thuộc
    là sự thỏa mãn, cảm giác thỏa mãn.
    Và khi mọi người đến tham gia một buổi định hướng
    trong nghiên cứu này, họ thường nói với các nhà nghiên cứu
    những điều như, tôi bắt đầu làm một việc,
    vâng, tôi đã học y, nhưng không thực sự phù hợp với tôi,
    vì vậy tôi đã chuyển sang một việc khác
    và tôi nhận ra mình giỏi một điều mà tôi không ngờ tới,
    vì vậy tôi đã đi theo một hướng khác.
    Và đừng bảo mọi người làm như tôi đã làm,
    bởi vì tôi xuất phát từ con số không.
    Và phần lớn mọi người, đó là câu chuyện của họ,
    đó là lý do tại sao nó được gọi là Dự án Ngựa Tối,
    Ngựa Tối là một biểu hiện
    có nghĩa là xuất phát từ con số không.
    Và quy chuẩn trong thời đại này
    là những người tìm thấy sự thỏa mãn
    sẽ đi theo một con đường zigzag
    nơi họ sẽ học được rằng có thể họ giỏi một điều
    hoặc kém một điều mà họ không ngờ tới,
    có thể họ quan tâm đến một điều mà họ không ngờ tới,
    và họ sẽ tiếp tục xoay chuyển.
    Và họ sẽ nói, thay vì nói,
    đây là người trẻ hơn tôi có nhiều hơn tôi,
    họ sẽ nói, đây là tôi ngay bây giờ,
    đây là kỹ năng và sở thích của tôi,
    đây là những cơ hội trước mắt tôi.
    Tôi sẽ thử cái này và có thể tôi sẽ thay đổi sau một năm
    bởi vì tôi sẽ học được điều gì đó về bản thân mình.
    Và họ tiếp tục thực hiện những sự xoay chuyển đó trong suốt sự nghiệp của họ
    cho đến khi họ đạt được điều mà các nhà kinh tế gọi là chất lượng phù hợp tốt hơn.
    Đó là mức độ phù hợp giữa sở thích
    và khả năng của một người với công việc mà họ làm.
    Hóa ra điều này cực kỳ quan trọng
    cho cả hiệu suất và cảm giác thỏa mãn của bạn.
    Và sự kiên trì rõ ràng của bạn, nếu bạn muốn nói về điều đó.
    – Vậy thì, trước khi chúng ta chuyển sang sự kiên trì,
    lời khuyên đó có nghĩa là bạn sẽ đưa ra
    cho một người trẻ tuổi ở đầu sự nghiệp của họ là gì?
    Đó là suy nghĩ về cách điều hướng để trở thành người thực sự có năng lực, thực sự giỏi về một điều gì đó và thành công theo bất kỳ cách nào về tài chính, nhưng cũng duy trì sự thỏa mãn trong suốt cuộc đời của họ? – Tôi nghĩ có hai điều chính rút ra từ điều đó. Một là không nên quá tập trung vào việc lập kế hoạch dài hạn. Tôi nghĩ chúng ta thường tôn vinh việc có những mục tiêu dài hạn và điều đó cũng không sao cả. Không có gì sai khi có những mục tiêu dài hạn. Nhưng những mục tiêu đó không phải lúc nào cũng hữu ích cho bạn trong khoảnh khắc hiện tại. Khi tôi nghĩ về bản thân mình khi tôi là một vận động viên chạy 800 mét cạnh tranh, tôi có thể có một mục tiêu về thời gian cho cuối cuộc đua, nhưng điều đó không giúp tôi thực sự làm được điều gì. Bạn chỉ nhìn thấy đồng hồ khi bạn hoàn thành và bạn sẽ cảm thấy vui hoặc buồn. Có những mục tiêu như, hãy để tôi cố gắng di chuyển với 300 mét còn lại. Điều đó cho bạn một thí nghiệm có thể hành động. Vì vậy, lập kế hoạch ngắn hạn tôi nghĩ là một trong những điều rút ra. Và tạo ra cái gọi là thực hành tự điều chỉnh. Học tập tự điều chỉnh có nghĩa là cơ bản là suy nghĩ về cách suy nghĩ của chính bạn, chịu trách nhiệm cho việc học của chính bạn. Và một số nghiên cứu thú vị nhất về học tập tự điều chỉnh thực sự xuất phát từ bóng đá, được thực hiện ở Hà Lan, nơi một người phụ nữ tên là Ry Alfred Gemser đã theo dõi những đứa trẻ từ 12 tuổi, đúng không? Đến khi một số trong số chúng tham gia vào các đội bóng đã là á quân trong World Cup. Và những gì cô ấy thấy ở những đứa trẻ đã thoát khỏi những b plateau về hiệu suất là có những chỉ số sinh lý nhất định mà ai đó phải có. Như nếu một đứa trẻ không thể chạy ít nhất bảy mét mỗi giây, điều này không phải là quá nhanh, nhưng nếu chúng không thể đạt được điều đó, thì chúng sẽ không vươn tới đỉnh cao. Vì vậy, có những tham số sinh lý. Nhưng cũng có những đứa trẻ sẽ thoát khỏi những b plateau về hiệu suất là những đứa mà nếu bạn nhìn chúng trong video khi chúng còn nhỏ, chúng đang nói với huấn luyện viên như, tại sao chúng ta lại thực hiện bài tập này? Tôi nghĩ tôi có thể làm điều này rồi.
    Như tôi nghĩ, tôi cần làm việc về một vấn đề khác. Và bạn biết đấy, đôi khi một huấn luyện viên có thể nói, “Ôi, chỉ cần quay lại hàng thôi, bạn biết không?” Nhưng đây là những đứa trẻ đang suy nghĩ về những gì chúng cần cải thiện, những gì chúng giỏi. Chúng đang tạo ra một chu trình này. Chu trình tự điều chỉnh là phản ánh. Bạn giỏi hay kém ở đâu? Bạn cần làm việc về điều gì? Bạn cần lên kế hoạch như thế nào? Hãy nghĩ ra một thí nghiệm để bạn có thể làm việc về điều đó. Theo dõi một cách để cố gắng đo lường, có thể là khách quan hoặc chủ quan. Và sau đó đánh giá. Liệu thí nghiệm mà tôi thực hiện có hiệu quả trong việc giúp tôi cải thiện điều này hay không? Và những người làm điều đó lặp đi lặp lại, họ cứ tiếp tục cải thiện. Và tôi nghĩ đó là những gì những người “ngựa ô” đang làm trong sự nghiệp của họ. Họ đang nói, “Tôi đang phản ánh về những gì tôi có. Tôi đang lập kế hoạch để thử nghiệm điều gì đó phù hợp với tôi. Tôi theo dõi nó, có thể là chủ quan, có thể là khách quan. Và sau đó tôi đánh giá những gì điều đó cho tôi biết để thực hiện bước tiếp theo.” Và bạn cứ ngày càng tốt hơn theo thời gian.
    – Vậy nếu tôi, giả sử tôi đang ở đầu 20 trong sự nghiệp của mình, làm thế nào để tôi áp dụng điều đó trong cuộc sống của mình để đảm bảo rằng tôi sẽ đến được World Cup, nói một cách ẩn dụ?
    – Vâng, có một điều thú vị về độ tuổi 20 mà tôi nghĩ là đáng nói, đó là có một phát hiện trong tâm lý học gọi là ảo tưởng về sự kết thúc của lịch sử. Và đây là phát hiện rằng chúng ta luôn đánh giá thấp mức độ thay đổi của bản thân. Những gì chúng ta nghĩ là mình giỏi, những gì chúng ta nghĩ là mình kém, cách chúng ta muốn dành thời gian, những gì chúng ta ưu tiên trong tình bạn, v.v. Và ở mỗi bước trong cuộc sống, mọi người đều đánh giá thấp mức độ thay đổi của họ trong tương lai. Sự thay đổi tiếp tục diễn ra trong suốt cuộc đời của bạn. Nó có chậm lại. Vì vậy, chúng ta luôn là những công trình đang trong quá trình hoàn thiện, tuyên bố rằng mình đã hoàn thành liên tục trong suốt cuộc đời. Thời gian thay đổi tính cách nhanh nhất là khoảng từ 18 đến 28 tuổi khi bạn đang trưởng thành, nhưng nó không bao giờ dừng lại.
    nhưng đó là khoảng thời gian nhanh nhất khi chúng tôi nói với mọi người,
    này, bây giờ bạn phải tìm ra điều đó, đúng không?
    Và đó là khi họ đang thay đổi như điên.
    Vì vậy, tôi nghĩ rằng việc thực hành tự điều chỉnh này còn quan trọng hơn.
    Trong một cuốn nhật ký, tôi sẽ nói, tôi có làm điều đó.
    Những câu hỏi này có thể rất cơ bản.
    Tôi đang cố gắng làm gì?
    Tại sao?
    Tôi cần học gì để làm điều đó?
    Ai là người tôi cần giúp tôi học điều đó?
    Làm thế nào tôi có thể đảm bảo rằng người đó có mặt để giúp tôi?
    Tôi có thể thiết lập thí nghiệm nào để thử nghiệm?
    Và sau đó quay lại và đánh giá thí nghiệm
    và chọn một cái tiếp theo.
    Trở thành một nhà khoa học về sự phát triển của chính mình,
    tôi nghĩ là điều tuyệt vời.
    Điều này có vẻ trái ngược với trực giác vì bạn sẽ nghĩ rằng
    chúng ta chỉ cần nội tâm hóa những điều này
    chỉ từ việc làm những điều,
    nhưng khoa học khá rõ ràng
    rằng chúng ta không nhận được tất cả những gì chúng ta có thể
    từ những trải nghiệm của mình từ góc độ học tập
    trừ khi chúng ta thực hiện nó một cách rõ ràng hơn.
    Vì vậy, tôi sẽ khuyên một người trong độ tuổi 20
    bắt đầu thực hành tự điều chỉnh này.
    – Điều gì đã khiến bạn đến với công việc mà bạn đang làm
    và bạn định nghĩa nghề nghiệp của mình như thế nào?
    – Được rồi, trong cuộc sống trước đây của tôi,
    tôi đã được đào tạo để trở thành một nhà khoa học,
    nhà khoa học môi trường.
    Tôi đã sống ở Bắc Cực,
    nghiên cứu chu trình carbon trong một cái lều.
    Và tôi đã từng là một vận động viên chạy cạnh tranh.
    Tôi có một người bạn tập luyện, người đứng trong top những người
    có thành tích tốt nhất trong 800 mét trong nhóm tuổi của anh ấy ở đất nước này.
    Gia đình đầu tiên của những người nhập cư Jamaica
    sẽ là người đầu tiên tốt nghiệp đại học,
    đã ngã quỵ vài bước sau một cuộc đua.
    Và tờ báo quê hương của chúng tôi đã nói,
    ồ, anh ấy đã bị đau tim.
    Tôi thậm chí không biết điều đó có nghĩa là gì
    đối với một người ở độ tuổi và sức khỏe đó, đúng không?
    Và tôi đã cảm thấy tò mò.
    Cuối cùng, tôi đã tìm được dũng khí
    hoặc bất cứ điều gì nghe có vẻ ngớ ngẩn khi nói theo cách đó,
    nhưng tôi đã lo lắng về điều đó để hỏi gia đình anh ấy
    ký một bản từ chối trách nhiệm cùng tôi để thu thập hồ sơ y tế của anh ấy.
    Tôi đã làm điều đó, và hóa ra anh ấy có một trường hợp điển hình.
    của căn bệnh này do một đột biến gen đơn lẻ gây ra.
    Nó gần như luôn là nguyên nhân khiến các vận động viên trẻ đột ngột qua đời.
    Và tôi đã nói, chúng ta có thể cứu một số người khỏi điều này
    với sự nhận thức nhiều hơn.
    Và tôi quyết định kết hợp sở thích của mình về thể thao và khoa học.
    Tôi đã nói rằng tôi muốn viết về cái chết đột ngột do tim
    và các vận động viên cho Sports Illustrated,
    một tạp chí mà tôi đã lớn lên cùng.
    Vì vậy, tôi đã rời khỏi con đường khoa học.
    Tôi đã rời đi sau khi hoàn thành thạc sĩ,
    và tìm cách đến với Sports Illustrated.
    Tôi đã vào đó với tư cách là một nhân viên tạm thời,
    đề xuất câu chuyện này về cái chết đột ngột do tim và các vận động viên.
    Họ bảo, nhân viên tạm thời ngồi xuống, đúng không?
    Và sau đó, các cuộc thi marathon Olympic cho đội tuyển Mỹ năm 2008
    đã diễn ra tại Central Park
    và người đứng thứ năm trong cả nước,
    đã đột ngột qua đời cách văn phòng của chúng tôi khoảng 10 dãy nhà.
    Và rồi họ nói, bạn không biết gì về điều này sao?
    Và vì vậy, bạn biết đấy, trong một tuần,
    tôi đã có thể viết một câu chuyện bìa khiến nó trông như thể
    chúng tôi đã thực hiện nghiên cứu trong hai năm chỉ trong một tuần.
    Và tôi đã trở thành nhà văn khoa học tại Sports Illustrated.
    Thật thú vị, bạn biết đấy,
    tôi vào đó với tư cách là một nhân viên tạm thời, chậm hơn sáu, bảy năm so với những người
    trẻ hơn tôi, làm những công việc cơ bản hơn cho họ.
    Nhưng tôi nhận ra khá sớm rằng nền tảng kỳ quặc của tôi, đúng không?
    Tôi nghĩ tôi đang hình thành để trở thành một nhà khoa học trung bình điển hình,
    nhưng bạn lấy những kỹ năng khoa học trung bình đó
    và mang chúng đến các tạp chí thể thao
    như một người đoạt giải Nobel, bạn biết không?
    Và vì vậy tôi nhận ra rằng tôi có thể tự tạo ra con đường riêng của mình
    thay vì phải cạnh tranh với bất kỳ ai.
    Nhưng động lực ban đầu để vào sự kết hợp này
    giữa thể thao và khoa học là một bi kịch cá nhân.
    – Và bạn định nghĩa bản thân mình từ góc độ Crip như thế nào?
    Bạn là một nhà văn, bạn là một nhà khoa học, hay bạn là gì?
    – Tôi xem mình như một sự kết hợp
    giữa một nhà văn khoa học và một phóng viên điều tra
    bởi vì điều thực sự kích thích tôi
    là khi tôi thấy có một sự hiểu lầm phổ biến
    về điều gì đó thực sự quan trọng đối với sự phát triển của con người.
    Và đó là điều đã dẫn đến sự đa dạng.
    Ý tôi là, tôi đã làm việc tại Sports Illustrated, quy tắc 10.000 giờ là nghiên cứu nổi tiếng nhất về khoa học và phát triển con người có lẽ từng được tiêu thụ phổ biến. Và tôi đã nói, ồ, tôi muốn viết về nó. Sau đó, tôi bắt đầu đọc các nghiên cứu và nói, điều này sai, đây là phát hiện phổ biến nhất trong lĩnh vực của chúng tôi. Có thể đây là nghiên cứu về việc tiếp thu kỹ năng và phát triển con người phổ biến nhất từng được thực hiện, và nó không đúng. Và vì vậy, bạn biết đấy, những điều này cứ ám ảnh trong đầu tôi và tôi phải làm gì đó về nó.
    – 10.000 giờ, đó là gì đối với một người chưa bao giờ nghe về nó trước đây?
    – Vâng, và những gì mọi người nghĩ về nó có lẽ phụ thuộc vào nơi họ đã nghe về nó, nếu họ đã nghe về nó. Nhưng đó là ý tưởng, và các nhà khoa học thực sự gọi nó là khung thực hành có chủ đích. Nhưng đó là ý tưởng rằng con đường duy nhất để đạt được chuyên môn thực sự là thông qua 10.000 giờ thực hành có chủ đích, mà là nỗ lực, tham gia về mặt nhận thức, không chỉ là đánh bóng ở sân tập, mà bạn đang tập trung vào việc sửa lỗi kiểu thực hành. Và không có sự khác biệt nào về tài năng. Thực sự chỉ là sự thể hiện của 10.000 giờ khác nhau trong số giờ thực hành có chủ đích của bạn. Vì vậy, bạn nên bắt đầu càng sớm càng tốt. Và có một điều gì đó nằm dưới nó. Điều này có vẻ hơi “nghiền ngẫm”, nhưng được gọi là giả định về lợi ích đơn điệu. Tôi biết các nhà khoa học sẽ không thắng trong bất kỳ cuộc thi tiếp thị nào, nhưng điều đó về cơ bản có nghĩa là ý tưởng rằng hai người ở cùng một mức độ hiệu suất sẽ tiến bộ cùng một lượng cho cùng một đơn vị thực hành có chủ đích, cũng sai. Và đó là một trong những giả định cơ bản của quy tắc 10.000 giờ.
    – Vâng, vì tôi luôn nghe điều đó. Ý tôi là, nó đã trở thành một cụm từ thông dụng để nói rằng, bạn chưa bỏ ra 10.000 giờ, có nghĩa là bạn chưa thực hành đủ để trở thành một bậc thầy.
    – Ý tôi là, tôi đã được nói rằng nếu bạn làm 10.000 giờ trong bất kỳ điều gì, bạn sẽ trở thành một bậc thầy trong đó.
    Đó là kiểu câu chuyện, đúng không?
    – Chà, để lấy một ví dụ từ nghiên cứu cờ vua,
    có những người đã được theo dõi
    và trung bình mất khoảng 11.053 giờ
    để đạt được cấp bậc kiện tướng quốc tế trong cờ vua.
    Vì vậy, đó là một cấp độ thấp hơn kiện tướng.
    Trước tiên, 10.000 giờ trong trường hợp đó
    sẽ hơi thấp,
    nhưng một số người đã đạt được trong 3.000 giờ
    bởi vì họ học nhanh hơn một chút.
    Những người khác tiếp tục được theo dõi
    sau 20.000 giờ và họ vẫn chưa đạt được.
    Vì vậy, bạn có thể có quy tắc 11.053 giờ trung bình.
    Thực sự không cho bạn biết gì
    về sự phát triển kỹ năng của con người.
    – Vậy tại sao điều đó lại quan trọng đối với tôi?
    Nó giải phóng tôi khỏi việc lãng phí thời gian
    hoặc nhắm vào điều sai lầm như thế nào?
    – Chà, sự phù hợp hóa ra lại rất quan trọng.
    Mọi người học với tốc độ và những điều khác nhau.
    Vì vậy, tìm ra nơi bạn học tốt hơn là rất quan trọng
    nếu bạn muốn tối đa hóa lợi thế của mình.
    Và tôi nghĩ điều đó quay trở lại một trong những lý do
    tại sao mọi người cần thử nhiều thứ khác nhau.
    Bởi vì cái nhìn của bạn về bản thân thực sự bị giới hạn
    bởi danh sách trải nghiệm của bạn, đúng không?
    Và vì vậy bạn cần phải tìm ra
    nơi bạn có lợi thế so sánh.
    Nhưng đối với nhiều người, đó là cái gọi là xếp chồng kỹ năng
    nơi thay vì làm một việc trong 10.000 giờ,
    bạn trở nên thành thạo ở một số điều
    và chồng chéo chúng theo cách khiến bạn rất độc đáo.
    Và vì vậy tôi nghĩ ý tưởng này về việc chỉ chăm chú
    làm cùng một việc.
    Ý tôi là, chúng ta có nên quay lại
    và nói về nghiên cứu nền tảng của quy tắc 10.000 giờ không?
    Bởi vì đó là nơi tôi lần đầu tiên biết đến điều này.
    Tôi muốn, vì vậy tôi đã tham gia một cách tự do,
    có nghĩa là tôi không đủ giỏi để được tuyển chọn
    như một vận động viên chạy 800 mét ở trường đại học.
    Và tôi đã trở thành một phần của đội tiếp sức giữ kỷ lục của trường.
    Vì vậy, tôi đã từ một người không ai biết đến
    trở thành khá giỏi.
    Như, vâng, chỉ là nỗ lực của tôi thôi.
    Và sau đó khi tôi bắt đầu đọc các nghiên cứu,
    và tôi xem qua bài báo gốc được viết vào năm 1993,
    và bài báo gốc đó được thực hiện trên 30 nghệ sĩ violon,
    30 nghệ sĩ violon tại một học viện âm nhạc đẳng cấp thế giới, được không?
    Vậy hãy bắt đầu phân tích các vấn đề ở đây.
    Vấn đề đầu tiên được gọi là giới hạn phạm vi.
    Những người này đã ở trong một học viện âm nhạc đẳng cấp thế giới,
    đã được chọn lọc rất cao.
    Được chọn lọc cho một điều gì đó, một lần nữa, cho những người thích thống kê ở đây,
    điều đó có tương quan với biến phụ thuộc của bạn,
    đó là kỹ năng.
    Đó là một vấn đề nếu bạn đang cố gắng phát triển
    một khuôn khổ phát triển kỹ năng tổng quát.
    Đó sẽ giống như một phép ẩn dụ.
    Nếu tôi thực hiện một nghiên cứu về những gì gây ra kỹ năng bóng rổ,
    và tôi chỉ sử dụng các trung phong trong NBA làm đối tượng,
    và tôi nói, ừ, chiều cao không ảnh hưởng đến kỹ năng trong NBA,
    bởi vì tất cả họ đều cao bảy feet,
    vì vậy tôi đã làm giảm sự biến thiên trong biến đó.
    Vì vậy, trong cuốn sách đầu tiên của tôi, tôi thực sự đã thực hiện một dự án phân tích
    nơi tôi lấy chiều cao của nam giới trưởng thành người Mỹ
    và chiều cao trong NBA.
    Như bạn có thể tưởng tượng, có một mối tương quan rất cao,
    tích cực giữa chiều cao của nam giới Mỹ
    và khả năng ghi điểm của họ trong NBA.
    Nhưng nếu bạn giới hạn phạm vi chỉ cho những cầu thủ
    đã ở trong NBA, mối tương quan sẽ trở thành tiêu cực,
    bởi vì các hậu vệ ghi nhiều điểm hơn các vị trí khác.
    Vì vậy, nếu bạn không biết điều đó,
    nếu bạn chỉ thực hiện nghiên cứu đó với chỉ các cầu thủ NBA,
    bạn sẽ bảo các bậc phụ huynh nên có những đứa trẻ thấp hơn
    để chúng ghi nhiều điểm hơn trong NBA.
    Vì vậy, khi bạn không mang lại một chút cảm nhận về những gì đang diễn ra
    cho nghiên cứu của bạn và bạn giới hạn phạm vi theo cách đó,
    bạn có thể kết thúc với thông điệp sai.
    Ngoài ra–
    – Các hậu vệ ghi nhiều điểm hơn hay ít điểm hơn?
    – Họ ghi nhiều điểm hơn và họ thấp hơn.
    – À, được rồi.
    – Đúng vậy, vì nếu bạn không nhìn vào toàn bộ dân số
    và chỉ nhìn vào những người đã được sàng lọc rất cao
    đã ở trên đỉnh,
    Bạn có thể nhận được những lời khuyên ngược đời như thế này. Vấn đề khác mà tôi chú ý khi lần đầu đọc nghiên cứu là họ chỉ báo cáo số trung bình. 10.000 giờ là số giờ trung bình của việc luyện tập có chủ đích của 10 nghệ sĩ violin xuất sắc nhất khi họ 20 tuổi. Sau đó có một nhóm thứ hai và một nhóm thấp hơn, và họ nói rằng có sự tương ứng hoàn toàn, nghĩa là không ai luyện tập ít giờ hơn lại tốt hơn bất kỳ ai luyện tập nhiều giờ hơn. Nhưng họ chỉ đưa ra số trung bình, vì vậy tôi không thể biết điều đó. Tôi đã nói, ôi, tôi muốn biết liệu điều đó có đúng không. Tôi có thể xem dữ liệu để xem điều đó có đúng không? Vì vậy, tôi đã liên lạc với Anders Erickson, một người tuyệt vời, người đã là cha đẻ của quy tắc 10.000 giờ, mặc dù ông thực sự ghét cái tên đó. Tôi đã nói, tôi có thể xem dữ liệu hoặc các biện pháp biến thiên để biết có bao nhiêu sự biến đổi giữa các cá nhân không? Ông ấy nói, bạn biết đấy, mọi người không nhất quán trong các báo cáo lặp lại về việc luyện tập của họ. Vì vậy, chúng tôi không nghĩ điều đó quan trọng. Tôi đã nói, mọi người đều gặp khó khăn trong việc thu thập dữ liệu tốt. Điều đó không có nghĩa là họ không báo cáo các biện pháp biến thiên. Vì vậy, sau khi tôi bắt đầu chỉ trích nghiên cứu này, 20 năm sau khi nghiên cứu được công bố, họ đã làm một bài báo cập nhật với một số dữ liệu thực tế. Và bạn có thể thấy kết luận ban đầu là sai. Không có sự tương ứng hoàn toàn. Một số người luyện tập ít hơn lại tốt hơn một số người luyện tập nhiều hơn. Một số người đã luyện tập vượt quá 10.000 giờ. Một số người thì dưới mức đó nhưng lại làm tốt hơn. Có rất nhiều yếu tố khác cũng quan trọng, đúng không? Tôi thích gọi đó là nghiên cứu 625.000 giờ ngủ vì nhóm hàng đầu có nhiều giấc ngủ hơn. Họ ngủ trung bình khoảng 60 giờ mỗi tuần so với các nhóm thấp hơn. Và đó là một sự khác biệt lớn trong nghiên cứu về số giờ họ ngủ. – Vì vậy, có thể chỉ là giấc ngủ. – Giấc ngủ, nhưng có sự biến đổi cá nhân to lớn.
    Ý tưởng về một con số trung bình hoàn toàn che khuất câu chuyện thực sự, đó là có những người thực hành ít hơn nhưng lại làm tốt hơn những người đã thực hành nhiều hơn. Có rất nhiều vấn đề, tôi chỉ nói, bạn biết đấy, tôi đang nhận được những đề xuất về thể thao thanh thiếu niên. Tôi đang nhận được những đề xuất đầu tư, như trích dẫn quy tắc 10.000 giờ. Điều đó không đúng và đang tạo ra ấn tượng sai lệch về cách mà con người phát triển. Và ý tưởng rằng bạn chỉ cần chọn một thứ gì đó và kiên trì với nó, và việc thử nghiệm để tìm ra nơi bạn có cơ hội tốt nhất là vô nghĩa và điều đó là sai. Vì vậy, tôi đã trở nên ám ảnh với việc tìm hiểu điều đó.
    – Tôi thực sự muốn thành công trong những điều mà tôi đang nỗ lực trong giai đoạn của cuộc đời mình. Dù đó là podcasting hay khởi nghiệp, danh mục đầu tư kinh doanh của tôi khá đa dạng với nhiều ngành khác nhau, từ những thứ như chất gây ảo giác đến SpaceX và bất cứ điều gì có thể. Vì vậy, khi tôi nghĩ về việc ngồi xuống với bạn hôm nay, tôi đã nghĩ, có lẽ tôi sẽ chỉ nói cho anh biết tôi đang cố gắng đạt được điều gì trong cuộc sống của mình. Tôi là một người đàn ông 30 tuổi. Vì vậy, bạn biết đấy, tôi không còn ở giai đoạn đầu của sự nghiệp. Điều đó có nghĩa là, ví dụ, tôi không thể tiến bộ bây giờ sao?
    – Bạn đang ở giai đoạn nào trong sự nghiệp của mình?
    – Tôi không biết, vì tôi có cái giai đoạn 18 đến 28. Vì vậy, tôi nghĩ có lẽ tôi hơi cứng nhắc một chút.
    – Bạn biết đấy, có một nghiên cứu vài năm trước từ MIT và Northwestern và Cục Điều tra Dân số Hoa Kỳ đã phát hiện ra rằng độ tuổi trung bình của một người sáng lập một công ty khởi nghiệp công nghệ tăng trưởng nhanh, đứng trong top 1 trong 10.000. Bạn đoán độ tuổi trung bình vào ngày thành lập là bao nhiêu? Đoán xem.
    – 25?
    – 45. Và một người 50 tuổi có cơ hội tốt hơn một người 30 tuổi. Nhưng chúng ta không bao giờ nghe, cũng giống như chúng ta không bao giờ nghe câu chuyện của những người như zigzaggers, chúng ta chỉ nghe câu chuyện của Tiger Woods. Chúng ta chỉ nghe như Mark Zuckerberg đã nói nổi tiếng, “Người trẻ chỉ thông minh hơn.” Khi anh ấy 22 tuổi. Bạn có nghe anh ấy nói điều đó nữa không?
    Không, bất ngờ, bất ngờ.
    Nhưng chúng ta chỉ, chúng ta không bao giờ, chúng ta thích coi trọng sự sớm nở.
    Vì vậy, tôi sẽ không nói rằng bạn không
    ở giai đoạn đầu của sự nghiệp của mình.
    Chắc chắn bạn không phải như vậy theo tiêu chí đó.
    Và điều đó không có nghĩa là không có những công ty tuyệt vời
    hoặc nếu bạn biết, bạn đo lường theo vốn hóa thị trường
    thì có những nhà sáng lập trẻ tuyệt vời.
    Nhưng họ nhận được sự chú ý vượt trội so với những gì là bình thường.
    Đó là một điều khác rất quan trọng đối với tôi.
    Không phải nói rằng không có ngoại lệ
    bởi vì có nhiều cách khác nhau để đạt đến đỉnh cao
    như có nhiều con người.
    Nhưng tôi nghĩ chúng ta liên tục tập trung vào ngoại lệ
    khi mọi người ít nhất nên nhận thức về cái bình thường.
    – Vậy trung bình, vậy những người sáng lập công nghệ phát triển nhanh nhất?
    – Các công ty khởi nghiệp công nghệ.
    Nhưng công nghệ trong bối cảnh này cũng bao gồm những thứ
    trong nông nghiệp, đúng không?
    Nó không chỉ là các ứng dụng chia sẻ ảnh như công nghệ nói chung.
    – Điều này tôi nghĩ là quan trọng vì nó,
    tôi nghĩ là công bằng khi nói rằng ít có khả năng
    một người 55 tuổi sẽ hiểu
    một số nền tảng mới nổi hơn
    mà là bản địa, ví dụ như, bạn biết đấy,
    như Mark Zuckerberg ở tuổi 22,
    nghịch ngợm trong phòng ký túc xá của mình với máy tính
    và internet.
    – Vâng, tôi nghĩ điều đó là công bằng.
    Nhưng công nghệ chạm đến rất nhiều lĩnh vực khác,
    bạn biết đấy, giống như hôm qua trên đường đến đây,
    tôi đã học về một phần mềm
    mà tôi chưa bao giờ nghe đến
    bởi vì tất cả các máy tính đều bị hỏng ở sân bay, đúng không?
    Công nghệ có mặt ở tất cả những nơi này mà chúng ta,
    không có kiểu hình mẫu nào
    được công khai như vậy.
    – Vậy nếu tôi muốn trở thành, được rồi, tôi hiểu rằng
    mùa này trong cuộc đời tôi tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn
    về việc tôi có thể nhắm đến bất cứ điều gì tôi muốn.
    Không có nghĩa là tôi sẽ giỏi về nó.
    Nhưng nếu tôi chỉ muốn trở nên năng suất hơn
    trong những mục tiêu mà tôi đang nhắm đến,
    thì nói rằng, bạn biết đấy, podcast này có ý nghĩa rất nhiều với tôi.
    Vì vậy, tôi muốn trở nên năng suất hơn khi nói đến
    Tìm cách để tiến xa hơn với podcast này,
    cách đổi mới, cách giải quyết một số vấn đề
    và thách thức mà chúng ta phải đối mặt.
    Những điều đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi
    khi tôi bắt đầu nói về năng suất
    với một nhiệm vụ rất cụ thể?
    – Ý tôi là, tôi nghĩ thách thức của bạn
    sẽ là podcast này đã trở nên quá lớn
    và bạn đã trở nên rất thành thạo trong đó
    đến mức bạn sẽ rơi vào cái mà gọi là “vũng lầy của sự thành thạo”
    hoặc như nhà kinh tế học Russ Roberts đã nói với tôi,
    một “cái võng của sự thành thạo”.
    Bạn đang ở trong một lĩnh vực mà bạn rất thoải mái
    và rất thành công đến mức việc cải thiện sẽ trở nên khó khăn hơn
    bởi vì có sự không khuyến khích trong việc thay đổi bất cứ điều gì
    mà bạn đang làm, đúng không?
    Bạn phải chấp nhận một số rủi ro.
    Ý tôi là, bạn biết điều đó, bạn là một doanh nhân.
    Nếu bạn muốn trở nên tốt hơn
    bạn sẽ phải chấp nhận một số rủi ro.
    Tôi nghĩ đó sẽ là một điều khó khăn để làm
    bởi vì, bạn biết đấy, có những người trong phòng này
    phụ thuộc vào bạn, rủi ro của bạn cũng là rủi ro cho họ.
    Vì vậy, tôi nghĩ bạn cần bắt đầu suy nghĩ
    về những rủi ro thông minh nào
    nếu bạn muốn đổi mới với podcast,
    điều đó có thể trông như thế nào?
    Và tìm cách thực hiện những thí nghiệm nhỏ.
    Tôi là một fan lớn của việc thực hành với rủi ro thấp, đúng không?
    Làm thế nào bạn có thể thiết lập một số thực hành với rủi ro thấp
    cho những gì có thể là một thí nghiệm lớn hơn có giá trị?
    Và tôi nghĩ điều đó cũng đúng với cá nhân
    tiến bộ trong sự nghiệp của họ.
    Như, tôi rất thích câu này, câu yêu thích của tôi,
    câu mà tôi thích nhất trong cuốn “Range”
    là một câu diễn giải từ một người phụ nữ tên là Herminia Ibarra
    là một giáo sư tại Trường Kinh doanh London.
    Và bà nghiên cứu cách mọi người thực hiện các chuyển tiếp trong công việc.
    Vì vậy, câu nói của bà là, chúng ta học được ai là chúng ta trong thực hành,
    chứ không phải trong lý thuyết.
    Vì vậy, luận điểm của công việc của bà là có ý tưởng này
    rằng bạn có thể chỉ cần tự suy ngẫm và tiến lên
    và biết những gì bạn nên làm.
    Bạn biết đấy, giống như Clark Kent chạy vào một buồng điện thoại
    và xé bỏ bộ đồ của mình và trở thành Superman.
    Nhưng công việc là một phần của danh tính.
    và nó không thay đổi như vậy từ việc tự suy ngẫm.
    Bạn thực sự phải thử một cái gì đó, xem nó diễn ra như thế nào.
    Điều gì là bất ngờ?
    Bạn đã học được gì mà bạn có thể quan tâm
    hoặc điều gì mà bạn giỏi hơn mà bạn không biết?
    Có điều gì mà bạn giỏi
    mà bạn nhận ra là bạn không sử dụng?
    Và sau đó bạn sẽ đưa ra bước tiếp theo dựa trên điều đó, đúng không?
    Và tôi nghĩ khi bạn rất thành thạo và thành công
    và chỉ nhận được, bạn biết đấy, rất nhiều phản hồi tích cực
    cho một điều gì đó, thì sẽ trở nên khó khăn để chấp nhận rủi ro.
    Và vì vậy tôi nghĩ đó sẽ là một thách thức cho bạn
    bởi vì nếu bạn chấp nhận một lượng rủi ro đủ lớn, đúng không?
    Bạn muốn ở trong vùng đẩy tối ưu của mình.
    Vì vậy, cho bất cứ điều gì bạn đang làm,
    nếu bạn đang thực hành bất cứ điều gì, kỹ năng thể chất,
    bất cứ điều gì, nếu bạn không ít nhất như 15, 20% thời gian
    thất bại, thì bạn không ở trong vùng đẩy tối ưu của mình
    nơi bạn đang cải thiện nhiều nhất có thể.
    Và tôi nghĩ khi bạn có một điều gì đó rất thành công,
    thì điều đó thật khó khăn.
    Và vì vậy tôi sẽ bắt đầu suy nghĩ về
    những rủi ro mà bạn sẵn sàng chấp nhận.
    Và điều đó không có nghĩa là đó là một thất bại
    nếu một điều gì đó đi lùi, đúng không?
    Nếu số lượt xem giảm hoặc bất kỳ chỉ số nào
    mà bạn đang đo lường.
    – Thật thú vị, đó rõ ràng là một điều,
    đó là một trong những nỗi ám ảnh lớn của tôi trong cuộc sống.
    Và đó cũng là một trong những điều khiến tôi không thể ngủ vào ban đêm,
    làm tôi bận tâm trong khi tắm là làm thế nào để giữ cho một đội ngũ
    tiến hành các thí nghiệm và thất bại nhiều hơn
    khi họ thành công.
    Vì vậy, khi podcast này đứng đầu bảng xếp hạng ở châu Âu,
    tôi đã phải đối mặt với thất bại.
    Và trách nhiệm duy nhất của cô ấy là tăng tỷ lệ thất bại
    và thử nghiệm trong đội ngũ của chúng tôi,
    điều này có nghĩa là chỉ cần tập hợp tất cả các phòng ban khác nhau của chúng tôi.
    Vì vậy, chúng tôi có các phòng ban khác nhau
    trong doanh nghiệp cụ thể này.
    Vì vậy, có khoảng 40 người trong công ty này
    gọi là DiRiver CEO.
    Và có một đội ngũ sản xuất.
    Có đội ngũ truyền thông xã hội.
    Có đội ngũ thương mại, chẳng hạn.
    Và có đội ngũ đặt khách và logistics.
    Và tôi cảm thấy như chúng tôi thực sự đang ở LA, lái xe trên đường mà không nói chuyện với Jemima, người đứng đầu nhóm đặt chỗ khách và nghiên cứu. Và tôi đã nói rằng một trong những điều quan trọng nhất bây giờ, khi chúng tôi đang đứng số một, là chúng tôi phải tiếp tục tự phá vỡ chính mình, vì sẽ có một đứa trẻ nào đó, giống như chúng tôi ba năm trước, vì sự ngây thơ của họ, họ không bị ràng buộc bởi tất cả những quy tắc và thành công này. Vì vậy, hãy ẩn mình trước sự thất bại và thử nghiệm, người đang trong đội ngũ của chúng tôi và đã làm việc. Và bây giờ trong vài ngày qua, chúng tôi đang tiến hành một thí nghiệm mà mỗi một trong những bộ phận đó đều có một trợ lý thất bại. Bởi vì bạn biết điều gì xảy ra với mọi người? Họ bận rộn với công việc của mình. Và thử nghiệm và thất bại luôn là thứ yếu so với công việc của họ. Vì vậy, nếu chúng tôi đưa những người thất bại vào từng đội và họ điều hành các thí nghiệm, họ hiểu đội ngũ, họ điều hành các thí nghiệm, họ đo lường chúng và quan trọng nhất, họ báo cáo những thất bại và thí nghiệm của họ trở lại cho toàn bộ đội. Bởi vì thực sự có những bài học có thể chuyển giao, ví dụ, có một lần gần đây, đội ngũ truyền thông xã hội đã phát hiện ra điều này trên TikTok, cho phép chúng tôi nhìn vào một khách như bạn và tìm những video phổ biến nhất của bạn trên TikTok chỉ với một cú nhấp chuột. Và đội ngũ truyền thông xã hội đã tìm ra điều đó, điều này thực sự hữu ích cho họ. Nhưng sau đó, đội ngũ nghiên cứu ở đây đang đặt chỗ cho khách, họ đang cố gắng tìm những video tốt nhất mà David đã từng làm, họ cũng đã hưởng lợi từ việc phát hiện ra nút đó. Bởi vì thay vì phải cuộn qua toàn bộ TikTok, họ chỉ cần nhấn một nút và xem những video phổ biến nhất của bạn. Vì vậy, có một sự thật là một cộng một bằng ba và việc khiến các đội chia sẻ những thất bại và thí nghiệm của họ để họ không phải thất bại theo cùng một cách. Vậy bạn vừa viết xuống điều gì? – Điều này mang lại rất nhiều thứ.
    Vấn đề cơ bản mà bạn đang đề cập ở đây chính là sự đánh đổi giữa Khám Phá và Khai Thác.
    – Đúng vậy.
    – Khám Phá là như tên gọi của nó, tìm kiếm kiến thức mới hoặc những điều mới mà bạn có thể làm để tạo ra giá trị. Khai Thác là tận dụng những gì bạn đã giỏi, những gì bạn đã biết và đào sâu vào đó. Đây là thách thức cơ bản đối với những người trong các tổ chức mà họ đã giỏi, là một khi họ tìm thấy điều gì đó mà họ thực sự giỏi và họ đào sâu vào nó, họ có xu hướng bỏ qua chế độ Khám Phá, đúng không? Và việc cân bằng giữa Khám Phá và Khai Thác là rất quan trọng. Tất nhiên, có rất nhiều trường hợp kinh doanh nổi tiếng như Kodak phát minh ra máy ảnh kỹ thuật số và từ bỏ nó vì họ nghĩ, “Tại sao chúng tôi lại làm gián đoạn chính doanh nghiệp của mình?” Nhưng có một nghiên cứu thú vị do một người tên là Dashan Wong ở Northwestern dẫn dắt, người thực hiện các nghiên cứu phát triển nghề nghiệp với 20 người và ông ấy sẽ xem xét 20.000 người, bạn biết không? Công việc của ông ấy thật sự rất thú vị. Và những gì ông ấy thấy trong công việc này với các đồng nghiệp của mình là mọi người có xu hướng có những giai đoạn thành công trong sự nghiệp. Công việc tốt nhất của họ thường xuất hiện theo cụm. Hầu hết mọi người chỉ có một giai đoạn như vậy. Một số người có thể có nhiều hơn một nếu họ may mắn. Và điều đáng tin cậy mà dẫn đến một giai đoạn thành công, ông ấy đã xem xét, tôi nghĩ là khoảng 26.000, như các đạo diễn phim, nghệ sĩ, nhà khoa học. Điều đáng tin cậy mà dẫn đến một giai đoạn thành công là một khoảng thời gian khám phá, nơi họ thử nghiệm các phong cách khác nhau. Họ mở rộng ra. Họ giữ một đội ngũ nhỏ hơn để có thể linh hoạt. Họ di chuyển giữa các đội và sau đó họ tìm thấy điều gì đó và họ đào sâu vào đó. Và nếu họ muốn có một giai đoạn thành công khác, họ lại làm điều đó, họ quay lại và tiếp tục khám phá, khám phá, khám phá và sau đó khai thác. Vì vậy, họ chuyển đổi giữa các chế độ này thay vì chỉ ở lại trong một chế độ. Nhưng thông điệp rõ ràng từ công việc của ông ấy là khám phá dẫn đến một giai đoạn thành công. Và nếu bạn không thực hiện việc khám phá,
    Bạn chỉ định hình cho mình một mức độ trung bình, thì bạn đang hy sinh chuỗi thành công của mình. Đó là một trong những điều mà tôi nhận ra. Điều khác là, bạn đã đề cập đến một điều, ý tưởng về việc mọi người không chỉ làm những điều có thể thất bại. Và tôi nghĩ điều đó thật tuyệt khi họ có danh hiệu thất bại, đúng không? Bởi vì bạn sẽ có những người như Adam Grant, người mà tôi nghĩ cả hai chúng ta đều biết, ông ấy đã đề cập đến tôi một lần, về một cái gì đó gọi là Hiệu ứng Hà mã, nơi mà ý kiến của người được trả lương cao nhất trong phòng, tôi nghĩ là viết tắt, nơi mà tín hiệu của họ rất quan trọng đối với mọi người khác. Vì vậy, nếu bạn không chỉ nói suông, như kiểu, vâng, thất bại là tốt, mà thực sự trao cho mọi người danh hiệu đó, tôi nghĩ đó là một tín hiệu tuyệt vời cho việc bạn đang bảo lãnh rủi ro. Bạn đang bảo lãnh rủi ro cho mọi người, về mặt tâm lý. Và bạn đang tạo ra cái mà các nhà khoa học nghiên cứu về mạng lưới, như các nhóm đội, gọi là một doanh nghiệp nhập khẩu – xuất khẩu ý tưởng. Và đây là một trong những dấu hiệu đặc trưng của các tổ chức và hệ sinh thái học hỏi và thích nghi với một thế giới đang thay đổi. Doanh nghiệp nhập khẩu – xuất khẩu ý tưởng có nghĩa là bạn cần phải có thông tin chảy qua một tổ chức. Bạn cần những người làm những việc khác nhau, có thể thậm chí là những người di chuyển giữa các đội ngũ này nọ. Vì vậy, tôi luôn nghĩ đến kỹ sư Bill Gore, người sáng lập công ty tạo ra Gore-Tex, và ông đã xây dựng công ty dựa trên quan sát của mình rằng các tổ chức thường thực hiện công việc có tác động lớn nhất trong thời gian khủng hoảng, vì các ranh giới kỷ luật bị xóa nhòa và mọi người bắt đầu, tôi có thể học gì từ hàng xóm của mình và làm việc cùng nhau? Hoặc như ông ấy thích nói, giao tiếp thực sự xảy ra trong chuyến đi chung, mà tôi nghĩ là một câu nói hài hước, nhưng tôi lo lắng về điều đó với công việc hybrid và từ xa nhiều hơn, nơi mà bạn không thể chỉ dựa vào sự tình cờ để mọi người chia sẻ những ý tưởng này theo cách không chính thức. Và vì vậy, tôi thực sự nghĩ rằng chúng ta phải suy nghĩ nhiều hơn.
    về việc thiết lập doanh nghiệp xuất nhập khẩu của riêng chúng tôi
    các ý tưởng nội bộ, và có vẻ như đó là những gì bạn đang làm.
    – Được rồi, vậy còn ở cấp độ cá nhân thì sao?
    Là một cá nhân, tôi có rất nhiều việc
    mình đang làm, hiện tại tôi đang viết một số cuốn sách,
    tôi làm podcast, và nhiều việc khác,
    làm thế nào để tôi có thể trở nên hiệu quả hơn trong một tổ chức?
    Bởi vì có danh sách việc cần làm của tôi, tôi có rất nhiều danh sách việc cần làm
    từ tất cả các thành viên trong nhóm của tôi
    người có thể đưa những việc đó vào.
    Tôi dễ bị phân tâm, tôi nghĩ,
    bởi vì tôi cuối cùng lại xem một video về AI trên YouTube
    hoặc về tên lửa hay gì đó,
    và tôi muốn hoàn thành nhiều việc hơn.
    Thực sự, tôi muốn trở nên năng suất hơn
    trong thời gian tôi dành cho công việc.
    – Vậy đây là lúc bạn biết bạn nên làm gì.
    – Khi tôi biết bạn nên làm gì, đúng vậy.
    – Và không có gì sai khi đôi khi
    như xem YouTube và tên lửa,
    bạn sẽ nhận được ý tưởng từ những thứ như vậy.
    – Đúng vậy, tôi có, đó là điều tôi tự nhủ.
    – Nhưng danh sách việc cần làm thì có rất nhiều việc.
    Bạn có hoàn thành hầu hết những việc trong danh sách việc cần làm đó không?
    – Thực ra là, mỗi nhóm, từ trưởng phòng của tôi
    đến trợ lý của tôi, đến quản lý của tôi,
    đều có một danh sách việc cần làm vào thứ Hai mà họ gửi cho tôi,
    và sau đó tôi sẽ xem qua và đó có thể là một nhiệm vụ
    hoặc là một sự phê duyệt hoặc chỉ là thông báo cho tôi biết điều gì đó.
    Và đó là cách nó hoạt động, vậy đó.
    – Có một thời điểm, khi tôi cảm thấy quá tải
    với một số việc, tôi đã có một trợ lý ảo trong một thời gian ngắn
    và chúng tôi sẽ phân loại như email vào danh sách A,
    ưu tiên B, C, D, tất cả những thứ này.
    Và cuối cùng tôi nhận ra rằng điều đó đã khiến tôi
    làm rất nhiều việc có giá trị thấp.
    Tôi đã trở nên hiệu quả trong việc làm những việc mà tôi không nên làm.
    Vì vậy, tôi đã thấy địa chỉ email công khai của mình
    khi mà tôi không để ý đến nó, tôi không trả lời nó
    và điều đó cũng không sao, nhưng một khi tôi biết nó ở đó,
    tôi như, ôi, tôi phải trả lời cái này,
    tôi phải trả lời cái này, tôi phải trả lời cái này.
    Và vì vậy, một bước quan trọng đối với tôi là nhận ra rằng chỉ có danh sách A mới là những thứ sẽ được hoàn thành, vì tôi là một người có giới hạn với một cuộc sống hạn chế. Vậy nên, tôi nghĩ có thể bạn cần phải làm tất cả những thứ đó hoặc chỉ cần nhận thức về chúng. Nhưng một số trong số đó chỉ là, tôi nghĩ có thể có một nguy cơ đối với những người có nhiều nguồn hỗ trợ, nơi họ có thể mất đi một số khía cạnh của việc ưu tiên, nơi bạn chỉ cần nói, đây là danh sách quan trọng, còn những thứ khác có thể tôi sẽ không làm được. Nhưng đối với một người như bạn, tôi sẽ gợi ý điều gì đó như không bắt đầu ngày mới với email hoặc tin nhắn, vì chúng ta đã nói một chút trước đó về điều này gọi là hiệu ứng Zagarnik, mà là ý tưởng rằng một nhiệm vụ chưa hoàn thành để lại như một dư lượng trong não của bạn, về cơ bản, và nó làm cho bạn khó khăn hơn để chuyển hoàn toàn sang làm một việc khác. Và vì tôi dự đoán rằng các hộp thư đến của bạn sẽ luôn là một nhiệm vụ chưa hoàn thành, đúng không? Nếu bạn bắt đầu ngày mới với điều đó, bất kể bạn làm gì, dư lượng sẽ ở đó cho những gì bạn cố gắng chuyển sang tiếp theo. Vì vậy, tôi không nói là đừng giải quyết email của bạn, nhưng tôi sẽ không bắt đầu với nó. Tôi sẽ nghĩ về ngày hôm trước, điều gì là thứ mà nếu tôi hoàn thành vào ngày mai, thì đó sẽ là một ngày tốt đẹp và bắt đầu với điều đó trước khi bạn làm những thứ có thể để lại dư lượng trong não của bạn và bắt đầu đa nhiệm. – Làm thế nào họ biết điều đó là đúng? Họ có thực hiện nghiên cứu về hiệu ứng Zagarnik này không? – Vâng, vâng, hoàn toàn. Ý tôi là, bạn có thể thấy, bạn có thể cho mọi người, một, bạn có thể thực hiện điều đó trong một môi trường làm việc nơi các nhà nghiên cứu như Gloria Mark, ví dụ, sẽ theo dõi mọi thứ từ tầm nhìn của ai đó đến những gì họ đang làm trên máy tính của họ, đến sự biến đổi nhịp tim của họ, và xem họ mất bao lâu để quay lại một nhiệm vụ. Việc chuyển đổi tăng lên khi có một dư lượng trong não của họ, vì vậy tỷ lệ chuyển đổi của họ sẽ tăng lên. Một số chỉ số của phản ứng căng thẳng của họ sẽ tăng lên,
    hoặc trong một nhiệm vụ nhận thức, họ sẽ thực hiện kém hơn nếu có điều gì đó vẫn còn vướng mắc trong đầu họ. Vì vậy, cũng có những thí nghiệm trong phòng thí nghiệm, nơi bạn cho ai đó một cái gì đó, không cho họ hoàn thành nó, rồi đưa cho họ một nhiệm vụ nhận thức, và bạn xem liệu điều đó có làm giảm hiệu suất của họ hay không nếu họ không được phép hoàn thành điều mà họ đã bắt đầu trước đó?
    – Tôi muốn kết thúc ở điểm về văn hóa đội nhóm, làm thế nào để có một đội ngũ người làm việc thực sự xuất sắc, đổi mới và thất bại nhanh hơn. Có điều gì khác mà bạn thấy là quan trọng không? Và tôi nói điều này hoàn toàn vì lợi ích cá nhân, vì đây là một trong những điều tôi suy nghĩ rất nhiều, ngay cả với podcast này, là làm thế nào để đội ngũ của chúng tôi thất bại thường xuyên hơn, nếu đó thậm chí là điều đúng đắn để nhắm tới, loại thí nghiệm mà chúng tôi nên thực hiện, cách chúng tôi nên thực hiện chúng, bất cứ điều gì khác nữa.
    – Vâng, tôi không nghĩ rằng tôi tôn vinh thất bại vì chính nó, đúng không? Chỉ là, tôi nghĩ rằng nó là điều không thể tránh khỏi nếu bạn thực hiện đủ thí nghiệm rằng bạn sẽ có một số thất bại. Nhưng tôi nghĩ một điều hữu ích để làm, như một người mà tôi rất thích và đã để lại ấn tượng lớn cho tôi tên là Ed Hoffman, người từng là giám đốc kiến thức tại NASA. Đó là sau khi NASA gặp một số thảm họa, hầu hết mọi thứ họ làm đều rất thành công, nhưng rõ ràng họ đã có một số thảm họa nổi bật. Ông đã được mời vào vì họ được coi là không phải là một tổ chức học hỏi. Họ không học hỏi từ những bài học của quá khứ. Và ông đã được mời vào để giúp tạo ra một hệ thống kiến thức để mọi người có thể học hỏi từ những bài học của quá khứ. Và một trong những điều ông làm trong các tổ chức khi ông vào, vì bây giờ ông tư vấn, là ông đi quanh và hỏi mọi người, bạn giỏi cái gì mà chúng tôi không sử dụng, đúng không? Và mọi người luôn có câu trả lời cho điều đó. Và điều đó dẫn đến, vậy thì, có một thí nghiệm nào mà chúng ta có thể thực hiện để cố gắng sử dụng điều mà bạn giỏi mà chúng tôi không sử dụng.
    Vì vậy, tôi nghĩ rằng đó có thể là một câu hỏi cơ bản để giúp mọi người thiết lập một số thí nghiệm đó. Nhưng cũng có một tác động lớn, và đây là một điều khó khăn, đó là bạn sẽ tiến hành và thất bại trong một thí nghiệm, vì điều đó sẽ định hình chương trình nghị sự, đúng không? Nhưng bạn thực sự phải thất bại. Điều này không thể chỉ là, bạn biết đấy, bạn đi chạy bộ và bạn vấp phải lề đường hay điều gì đó. Bạn phải thất bại với điều gì đó có ý nghĩa. Và sau đó, phản ứng của bạn với điều đó có thể thiết lập một tông màu.
    – Bạn giỏi điều gì mà chúng tôi không sử dụng?
    Đó là một câu hỏi thực sự thú vị. Thực sự là một câu hỏi khá thú vị chỉ để tự hỏi bản thân ở cấp độ cá nhân, bạn biết không?
    – Ồ, hoàn toàn đúng.
    Bởi vì rất nhiều, tôi đoán là sự thỏa mãn, nhưng cũng chỉ là tiềm năng chưa được khai thác nằm ở những điều mà chúng tôi có thể khá giỏi, nhưng chúng tôi chỉ, bạn biết đấy, có thể đã tránh né vì có một cơ hội đã đưa chúng tôi ra khỏi điều đó. Bạn biết đấy, tôi có thể rất giỏi về, tôi không biết, tôi có thể rất giỏi với mọi người, chẳng hạn, hoặc, bạn biết đấy, sự đồng cảm, nhưng sự nghiệp hoặc công việc của tôi đã đưa tôi theo một hướng khác. Và điều đó cũng có thể là điều làm tôi thỏa mãn nhất.
    Tôi thực sự thấy điều đó nhiều, có một điểm đặc biệt về con người. Con người đi làm các công việc trong lĩnh vực tài chính, tôi không biết, J.P. Morgan, và sau đó họ có một sự chuyển đổi nghề nghiệp lớn nơi họ trở thành người đứng đầu về văn hóa và con người và sức khỏe tâm thần hoặc sự an lành. Và đó luôn là điều họ giỏi, nhưng năng lực của họ đã đưa họ theo một hướng khác.
    – Có điều gì bạn nghĩ bạn giỏi mà bạn không sử dụng không?
    – Tôi á? – Vâng.
    – Ồ trời ơi.
    Tôi nghĩ rằng tôi nghĩ tôi có một điều mà tôi không sử dụng.
    – Thú vị, vì tôi nghĩ tôi sẽ đưa cho bạn một câu trả lời và câu trả lời mà tôi định đưa cho bạn là điều mà tôi đã suy nghĩ khá nhiều là âm nhạc và sự sáng tạo và những thứ như vậy. Vì vậy, nền tảng của tôi là trong lĩnh vực tiếp thị, vì vậy tôi khá giỏi trong việc xây dựng.
    Như một câu chuyện có chiều hướng phát triển, ngay cả cuộc trò chuyện này, điều mà tôi đang cố gắng làm là tạo ra một câu chuyện về hành trình. Và tôi liên tục tự chỉnh sửa nó, nhưng tôi cũng rất yêu âm nhạc và tôi chưa thực sự sử dụng hoặc rèn luyện khía cạnh âm nhạc trong tôi. Tôi nghĩ tôi khá giỏi trong việc hiểu cách âm nhạc phù hợp với câu chuyện và nội dung. Và tôi nghĩ tôi có thể dành nhiều thời gian hơn để khai thác phần âm nhạc mà tôi yêu thích. Tôi bị ám ảnh với âm nhạc. Và đã có một thời điểm trong sự nghiệp của tôi, khi tôi đã thực hiện một vở nhạc kịch, và nó đã lưu diễn ở Vương quốc Anh. Chúng tôi đã có một vài đêm tại Playdium và sau đó đi vòng quanh. Đó là tôi đang thử nghiệm, nhưng nó không nhất thiết mang lại thu nhập tốt và không có lý do rõ ràng để làm điều đó. – Không nhất thiết có lý do rõ ràng. Nghe có vẻ như bạn muốn làm điều đó. – Tôi muốn làm điều đó, nhưng còn những thứ khác mà– – Có vẻ như có lý do khá rõ ràng. – Bạn có biết đó là gì không? Có những thứ khác mà tôi cũng thích, mà trả tiền và có thể giúp tôi trang trải cuộc sống. Vì vậy, tôi thường tập trung vào những thứ đó. – Đó là một câu trả lời tốt hơn. – Bạn hiểu ý tôi chứ? – Bạn biết không, nếu bạn muốn, bạn có thể sử dụng một thiết bị cam kết, tức là nơi bạn có thể cam kết thực hiện một thí nghiệm trước ống kính ở đây và sau đó bạn sẽ phải chịu trách nhiệm cho việc thực hiện một số thí nghiệm mà bạn có thể thất bại. Chỉ là nói nếu bạn muốn. – Như thế nào? – Tôi sẽ làm nếu bạn làm. – Được rồi, vậy bạn có điều gì mà bạn chưa sử dụng không? – Tôi nghĩ tôi đang kiểu như, mặc dù nền tảng học thuật và công việc của tôi là trong lĩnh vực khoa học, tôi nhìn nhận bản thân có sự khác biệt lớn giữa cách thế giới có thể nhìn nhận tôi và cách tôi nhìn nhận bản thân, tôi thấy mình như một người có xu hướng sáng tạo và nghệ thuật hơn. Vì vậy, tôi sẽ nghĩ ra một thí nghiệm nếu bạn muốn cam kết thực hiện thí nghiệm ở đây trước ống kính. – Được rồi, thí nghiệm của bạn là gì mà bạn cam kết? – Chờ một chút, cho tôi khoảng 10 giây. – Điều đó thật tốt để nói.
    Tôi nghĩ bạn thích mang nó trong túi của mình.
    Bạn có một cuốn sách, đúng không?
    Đó là nơi bạn viết những điều như thế này
    mà bạn sẽ cố gắng.
    – Cuốn sách về những thí nghiệm nhỏ của tôi.
    Vâng, Dan Pink thực sự đã đặt tên như vậy khi ông ấy thấy nó.
    Vâng, nhưng đó là của tôi,
    Tôi nghĩ về nó giống như cách tôi đã có một cuốn sách
    khi tôi là sinh viên tốt nghiệp khoa học.
    Giả thuyết của tôi là gì cho những gì tôi đang cố gắng học?
    Tôi sẽ kiểm tra điều đó như thế nào?
    Và tôi đã học được gì từ bài kiểm tra đó?
    Được rồi, sau khi tôi đang làm việc trên một cuốn sách ngay bây giờ,
    sau khi tôi hoàn thành cuốn đó,
    tôi sẽ viết một cuốn tiểu thuyết, điều mà tôi chưa bao giờ làm trước đây.
    – Thú vị. – Đối với cuốn sách tiếp theo của tôi.
    – Bạn có cuốn sách đó trong đầu
    trước khi bạn vào đây không?
    – Không, ý tôi là, tôi thích viết tiểu thuyết.
    Tôi đã tham gia một lớp viết tiểu thuyết cách đây nhiều năm
    mà tôi nghĩ thực sự đã cải thiện khả năng viết phi hư cấu của tôi,
    đưa tôi ra khỏi tình trạng bế tắc.
    Nhưng không, ý tôi là, đó là một việc lớn đối với tôi.
    Tôi không chắc tôi thực sự muốn làm điều đó,
    nhưng nếu tôi nói điều gì đó không có rủi ro,
    thì sẽ không có gì vui.
    – Được rồi, cam kết của tôi là như thế này.
    Đã nhiều, nhiều năm kể từ khi tôi thực hiện chương trình âm nhạc đó
    với 30 người trong dàn hợp xướng Gospel House và chúng tôi đã lưu diễn ở Vương quốc Anh.
    Tôi sẽ, vào năm 2025, trong quý 4,
    thực hiện một chương trình âm nhạc có tên “Nhật ký của một CEO Trực tiếp”
    tại một địa điểm ở London trong ít nhất 10 đêm liên tiếp.
    Và đó sẽ là chương trình ảo thuật âm nhạc
    mà tôi đã có trong đầu từ rất lâu
    mà tôi chỉ chưa thực hiện.
    – Được rồi, vậy chúng ta sẽ phải kiểm tra lại
    và xem, như thế nào–
    – Vâng, tôi sẽ gửi cho bạn một video.
    Tôi sẽ mời bạn, bạn có thể đến, tôi sẽ bay bạn lên.
    – Được rồi. – Nếu bạn muốn đến chương trình.
    Và vâng, bạn sẽ phải ghi nhận tôi
    cho việc tạo ra cuốn sách tiểu thuyết của bạn.
    – Chúng ta sẽ làm vậy.
    – Vậy đó là ở cấp độ nhóm.
    Tôi chỉ muốn thực sự suy nghĩ về cách,
    ở cấp độ cá nhân, tôi có thể trở thành một người học tốt hơn.
    Bởi vì một trong những điều tôi làm, rõ ràng, để kiếm sống,
    là tôi làm podcast này và tôi gặp tất cả những người này.
    Những người tuyệt vời và họ nói với tôi những điều mà trong khoảnh khắc đã thay đổi cuộc đời tôi, nhưng tôi cảm thấy như mình thường quên chúng chỉ sau năm phút. Một số điều thì lưu lại, một số thì không. Vì vậy, tôi luôn tự hỏi, làm thế nào tôi có thể trở thành một người học tốt hơn? Người ta đến gặp tôi trên phố và nói, “Chắc bạn biết rất nhiều điều về rất nhiều thứ.” Và cả khán giả của tôi, họ theo dõi mỗi tuần, họ lắng nghe những người tuyệt vời này. Làm thế nào chúng ta có thể trở thành những người học tốt hơn? Chúng ta có thể làm gì để giữ lại thông tin tốt hơn? Và sau đó cũng áp dụng nó vào cuộc sống của chúng ta.
    – À, để giữ lại thông tin, được rồi, cả hai. Để giữ lại thông tin, việc lặp lại và sự quen thuộc là quan trọng, đúng không? Vì vậy, nếu có điều gì đó thực sự quan trọng với bạn, bạn nên đọc lại nó vì lần đầu tiên bạn đọc qua, nếu bạn nghe những điều mới, những thuật ngữ mới, bạn đang sử dụng trí nhớ làm việc của mình chỉ để theo kịp, về cơ bản. Để nói một cách đơn giản, có nghiên cứu cho thấy khi bạn nhìn vào trẻ em ở trường và nếu chúng được giao một bài luận về bóng chày, chẳng hạn, những đứa trẻ được coi là đọc tốt và những đứa trẻ được coi là đọc kém, và những đứa trẻ sẽ làm tệ nhất trong việc hiểu bài là những đứa trẻ đọc kém mà không biết gì về bóng chày, nhưng những đứa trẻ biết về bóng chày nhưng không phải là người đọc giỏi sẽ vẫn có khả năng hiểu tốt hơn những đứa trẻ đọc giỏi nhưng không biết gì về bóng chày nếu chúng chỉ được đọc qua một lần. Bởi vì việc có một chút kiến thức giúp bạn kết nối nó vào cái mà gọi là mạng ngữ nghĩa của bạn, cái mạng nhện của tất cả các ý tưởng trong não bạn. Vì vậy, một, quay lại những điều đã học, đó có thể là ghi chú, bất cứ điều gì, nhưng khi bạn học điều gì mới, hãy cố gắng kết nối nó với mạng ngữ nghĩa của bạn. Khi bạn học điều gì đó, hãy kết nối nó trở lại với điều gì đó bạn đã biết. Vì vậy, khi bạn có những cuộc trò chuyện này, bạn có thể có xu hướng tốt hơn để nhớ những điều.
    nơi bạn nói, điều đó khiến tôi nhớ đến một số khách khác
    mà đồng ý hoặc không đồng ý
    với điều gì đó mà một khách khác đã nói
    và bạn đã đính kèm nó.
    Nếu bạn nghĩ về bộ não của mình như một mạng nhện,
    mọi thứ được kết nối bằng những sợi chỉ
    và nếu bạn rung một sợi chỉ,
    có khả năng cao hơn để làm rung chuyển những ý tưởng khác vào trong đầu bạn.
    Vì vậy, khi bạn học điều gì đó mới,
    hãy dừng lại và cố gắng kết hợp nó vào nền tảng kiến thức hiện có của bạn
    nếu bạn muốn trở lại tốt hơn.
    – Tôi có thể sử dụng điều đó để kết hợp vào một ví dụ không?
    Vì vậy, tôi đang nghĩ về bạn, bạn đã nói điều gì đó về
    điều gì đó mà tôi không sử dụng, nhưng tôi giỏi về nó.
    Người nghe đang nghe điều này bây giờ
    để ghi nhớ điều đó hãy nghĩ về điều gì đó
    mà họ không sử dụng nhưng họ giỏi về nó
    bởi vì điều đó sẽ đưa nó vào–
    – Chắc chắn rồi, chắc chắn hãy sử dụng nó nhanh chóng nhất có thể.
    Một lần nữa, lặp lại, nhưng kết hợp nó vào mạng lưới ý tưởng của bạn.
    Như dừng lại nếu bạn cần,
    bởi vì bạn có thể đọc rất nhiều, nhưng nếu bạn không kiểu như,
    và tôi nghĩ rằng việc đọc ngay cả những thứ mà bạn không ghi nhớ
    vẫn thay đổi cảm nhận của bạn ở một mức độ nào đó,
    ngay cả khi bạn không thể ý thức kéo lên tất cả các ý tưởng
    và thống kê và vân vân.
    Nhưng đối với những thứ mà bạn thực sự muốn có thể truy cập,
    hãy kết nối nó với những thứ khác mà bạn đã biết
    và một cái gọi là lặp lại có khoảng cách.
    Như nếu bạn có một cách
    để quay lại với nó theo các khoảng thời gian,
    thì sẽ tốt hơn nhiều.
    Vì vậy, tôi sử dụng cái này như read-wise như một chương trình.
    Tôi không liên kết với họ theo cách nào cả.
    Đó chỉ là một thứ mà tôi sử dụng
    nơi nếu tôi có những điểm nổi bật trong sách Kindle hoặc eBooks,
    nó sẽ cung cấp lại cho tôi những điểm nổi bật của tôi theo các khoảng thời gian,
    những điều mà tôi nghĩ là quan trọng thường xuyên.
    Và đó là tận dụng cái gọi là
    lặp lại có khoảng cách, nơi nếu bạn thực sự muốn để lại một khoảng trống
    gần như đến mức quên một điều gì đó,
    và sau đó nếu nó được nhắc lại,
    bạn đang ghi nhớ nó tốt hơn trong trí nhớ dài hạn.
    Vì vậy, điều này dành cho việc học bất cứ điều gì, lặp lại có khoảng cách,
    Học ngôn ngữ, tất cả những thứ như vậy.
    Vì vậy, bạn có thể nghĩ rằng bạn chỉ cần lặp lại một điều gì đó một triệu lần ngay khi bạn có nó, và đó là cách tốt nhất để nắm bắt nó.
    Nhưng đó không phải là cách sử dụng thời gian hiệu quả nhất.
    Thực tế, cách tốt nhất là phân bổ thời gian ra.
    Và tự kiểm tra là một cách tuyệt vời để ghi nhớ.
    Có một điều gọi là hiệu ứng tạo ra, đó là nếu bạn phải làm nổi bật so với thẻ flash, việc kiểm tra bằng thẻ flash thì tốt hơn nhiều.
    Hiệu ứng tạo ra là việc bị buộc phải đưa ra một câu trả lời, ngay cả khi nó sai.
    Thực tế, đôi khi đặc biệt nếu nó sai, nó sẽ kích thích não bạn để sau đó ghi nhớ câu trả lời đúng.
    Thực sự có một điều gọi là hiệu ứng siêu sửa chữa, nơi nếu bạn thực sự sai về một câu trả lời, bạn sẽ có khả năng nhớ câu trả lời đúng hơn khi nó được đưa ra cho bạn.
    Vì vậy, nếu bạn đang tìm kiếm một thông tin nào đó, tôi gợi ý bạn hãy đoán xem nó sẽ là gì trước khi bạn nhận được câu trả lời.
    Không quan trọng nếu bạn đúng hay sai.
    Có thể cảm thấy không thoải mái khi sai, nhưng không sao cả.
    Bạn sẽ ghi nhớ tốt hơn khi bạn thấy câu trả lời đúng.
    – Nhưng nếu tôi sai, thì tôi đoán tôi sẽ bị sốc hơn.
    Vì vậy, có thể sẽ có sự ghi nhớ nhiều hơn về câu trả lời mới đó.
    – Nó nổi bật.
    Ý tôi là, đây là một trong những loại kiểm tra mà cảm thấy khó khăn vì bạn nên làm điều đó trước khi bạn biết câu trả lời.
    Đó là điều tôi đã viết trong cuốn sách “Range” gọi là những khó khăn mong muốn.
    Đây là những điều làm cho việc học cảm thấy kém trôi chảy hơn.
    Chúng không dễ chịu.
    Chúng có thể làm bạn chậm lại nhưng lại tốt hơn cho việc ghi nhớ lâu dài.
    – Thú vị.
    Vì vậy, học càng khó thì bạn càng học được nhiều hơn.
    – Thường thì, tôi nghĩ có thể có trường hợp mà một điều gì đó quá khó với bạn đến nỗi bạn không học được gì cả, đúng không?
    Nhưng những khó khăn mong muốn này giống như một trong những điều nổi tiếng nhất được gọi là xen kẽ hoặc thực hành hỗn hợp.
    Và điều này có nghĩa là nếu bạn đang tập luyện một cái gì đó, bạn muốn thay đổi các loại quy trình.
    Hãy để tôi đưa ra một ví dụ. – DJang.
    – DJang?
    – Hiện tại tôi đang là DJang.
    – Được rồi, tôi không biết tất cả các kỹ năng liên quan đến DJang, nhưng nếu có cách nào để làm điều đó, bạn nên thử thay vì làm cùng một kỹ năng lặp đi lặp lại mãi.
    Chà, để tôi đưa ra một ví dụ nghiên cứu và sau đó bạn có thể áp dụng nó vào DJang. Trong một nghiên cứu gần đây, có hàng chục lớp toán trung học cơ sở, lớp sáu, được phân chia thành các loại hình học toán khác nhau. Một số lớp được phân ngẫu nhiên. Một số lớp được gọi là thực hành theo khối. Điều đó có nghĩa là bạn đưa ra các loại bài tập AAAA, BBBB, v.v. Trẻ em tiến bộ nhanh chóng, chúng vui vẻ, đánh giá cao giáo viên của mình, v.v. Các lớp khác được gọi là thực hành xen kẽ hoặc thực hành hỗn hợp, nơi thay vì làm A rồi đến B, giống như bạn đã lấy tất cả các loại bài tập cho vào một cái mũ và rút ra ngẫu nhiên. Tiến bộ chậm hơn, chúng có thể ít vui vẻ hơn vì không cảm thấy mình đang tiến bộ, nhưng thay vì chỉ thực hiện một quy trình, chúng phải kết nối một chiến lược với một loại bài tập. Và khi bài kiểm tra đến, nơi mọi người phải chuyển sang các bài tập mới, nhóm thực hành xen kẽ đã vượt xa nhóm thực hành theo khối. Kích thước hiệu ứng giống như việc đưa một đứa trẻ từ phần trăm 50 lên phần trăm 80, chỉ bằng cách sắp xếp thực hành theo cách làm cho nó khó hơn.
    – Có chuyện gì đang xảy ra ở đây?
    – Tôi nghĩ, có vẻ như, và điều này cũng áp dụng cho việc học thể chất. Tôi nghĩ đây là một trong những lý do tại sao, nếu bạn muốn, tại sao bóng đá trong nhà lại như vậy, tại sao khoảng 90% các cầu thủ bóng đá giỏi nhất lớn lên chơi bóng đá trong nhà thay vì chơi trên sân lớn, là vì nó buộc bạn phải, thay vì sử dụng kiến thức quy trình, tức là bạn học cách thực hiện quy trình này lặp đi lặp lại, bạn đang phát triển kiến thức kết nối, tức là xác định cấu trúc của một vấn đề.
    và đưa ra một chiến lược cho nó.
    Và vì vậy, bạn đang xây dựng một mẫu tư duy như vậy,
    thay vì chỉ có khả năng thực hiện
    một mẫu linh hoạt như thế này
    có thể áp dụng trong tương lai.
    – Vì vậy, bạn đang có được một bối cảnh rộng hơn về thách thức
    so với một góc nhìn giải pháp rất hẹp
    về cách giải quyết thách thức.
    Bạn đang hiểu nó từ một cấp độ sâu hơn,
    từ nhiều khía cạnh khác nhau.
    – Và bạn đang xây dựng một mô hình tổng quát
    trong đầu về cách tiếp cận nó.
    Ý tôi là, nghiên cứu yêu thích của tôi, và có thể tôi là người duy nhất nói điều này,
    nhưng nghiên cứu yêu thích của tôi về phạm vi là nghiên cứu này,
    cái mà đã làm tôi ngạc nhiên nhất, tôi đoán,
    là nghiên cứu được thực hiện
    tại Học viện Không quân Hoa Kỳ,
    một nơi tuyệt vời cho các thí nghiệm
    bởi vì họ có một ngàn sinh viên mới mỗi năm.
    Những sinh viên đó được phân ngẫu nhiên vào các lớp toán
    có cùng bài kiểm tra và cùng cách chấm điểm và mọi thứ.
    Sau đó, họ được phân ngẫu nhiên lại vào năm tiếp theo
    và lại được phân ngẫu nhiên một lần nữa.
    Vì vậy, bạn có thể thực hiện những thí nghiệm lớn này
    phân ngẫu nhiên mọi người vào các lớp toán.
    Và họ đã xem xét 10.000 sinh viên
    và phát hiện rằng những giáo viên giỏi nhất
    trong việc giúp sinh viên làm tốt bài kiểm tra
    trong lớp học của họ, trong lớp học giới thiệu của họ, đúng không?
    Giáo viên năm thứ nhất có những sinh viên đạt điểm cao trong bài kiểm tra của họ.
    Những sinh viên đó tiếp tục không đạt yêu cầu trong các lớp tiếp theo,
    và những giáo viên mà sinh viên đôi khi đánh giá thấp
    bởi vì họ nghĩ rằng nó khó,
    không làm tốt trong bài kiểm tra năm đầu tiên,
    nhưng lại vượt trội trong các lớp tiếp theo.
    Và sự khác biệt là cách để giúp ai đó
    làm rất tốt trong bài kiểm tra
    là dạy một khối kiến thức rất hẹp
    mà họ sẽ phải thực hiện trong bài kiểm tra.
    Cách tốt nhất để chuẩn bị cho họ học toán
    là cung cấp cho họ một mối liên hệ ý tưởng rộng hơn
    sẽ phục vụ cho họ sau này.
    Vì vậy, một lần nữa, điều này giống như, đối với tôi, chủ đề trên mỗi trang của phạm vi
    sẽ là một phụ đề tồi tệ.
    Đôi khi, những gì có vẻ tốt nhất trong ngắn hạn lại có thể làm suy yếu sự phát triển lâu dài. – Điều khó khăn ở đây, như bạn đã nói, là tôi nghĩ về tất cả các lĩnh vực và ngành mà tôi đang tham gia hiện nay. Vì vậy, tôi tự hỏi, “Hah, liệu tôi có thời gian để mở rộng không?” Hiện tại, tôi đang học cách làm DJ. Và bây giờ, tôi chỉ đang cố gắng tìm hiểu những cái nút này có tác dụng gì. – Đúng vậy. – Bạn hiểu ý tôi chứ? Có rất nhiều nút bấm. Tôi đang cố gắng nhấn chúng theo đúng thứ tự. Nhưng bạn đang nói với tôi rằng điều tốt hơn cho sự phát triển lâu dài của tôi có thể chỉ là dành một chút thời gian để hiểu về âm nhạc và cách nó được tạo ra. Và hiểu về nhịp điệu của âm nhạc và có thể dành một chút thời gian để tự tạo ra âm nhạc. Bởi vì bây giờ tôi chỉ đang cố gắng kết hợp hai bài hát lại với nhau vào đúng thời điểm. – Tôi nghĩ điều này liên quan đến một vấn đề cơ bản mà có lẽ tôi nên đã đề cập sớm hơn. Nó liên quan đến cách bạn phân loại các nhiệm vụ khác nhau mà bạn đang cố gắng học. Có một thời gian tôi thực sự bối rối về nghiên cứu mà tôi đã đọc để xây dựng chuyên môn. Bởi vì có hai nhóm nhà nghiên cứu, cả hai đều do những nhà khoa học nổi tiếng dẫn dắt. Một nhóm nghiên cứu những người thực hiện cách tiếp cận kiểu 10.000 giờ, làm đi làm lại một điều, và họ sẽ trở nên tốt hơn. Nhóm còn lại tìm thấy rằng, nếu mọi người thực hiện cách tiếp cận đó, không chỉ họ không trở nên tốt hơn, mà họ thường trở nên tự tin hơn, nhưng không tốt hơn, điều này là một sự kết hợp tồi tệ. Và đôi khi họ thậm chí còn tệ hơn với sự tập trung rất hẹp. Và tôi không thể tìm ra cách hòa giải những điều này. Tại sao họ lại tìm thấy những kết quả khác nhau như vậy? Một lần nữa, tôi đang tìm kiếm tất cả những dấu hiệu của dữ liệu xấu, nhưng không tìm thấy. Và may mắn thay, tôi đã có một bài nói chuyện nơi tôi đã thực hiện một số phê bình về khoa học cơ bản của quy tắc 10.000 giờ và nhà Nobel, Daniel Kahneman, người đã viết cuốn “Suy Nghĩ Nhanh và Chậm”, đã có mặt ở đó.
    Và có người đã hỏi, anh ấy đã hỏi ai đó về địa chỉ email của tôi và vài tháng sau, anh ấy đã theo dõi và mời tôi đi ăn trưa. Chúng tôi đi ăn trưa. Và tôi thì như thế này, và anh ấy quan tâm đến những nhận xét của tôi về một số nghiên cứu. Và tôi đã nói, tôi thực sự cảm thấy bối rối. Bạn biết đấy, bạn đang làm gì bây giờ? Tôi đang cố gắng giải quyết sự bối rối của mình về điều này. Tại sao đôi khi mọi người lại tiến bộ hơn với việc thực hành tập trung hẹp? Và tại sao đôi khi họ không? Anh ấy nói, ôi, tôi đã làm, tôi có bài viết cho bạn. Và cơ bản là anh ấy đã giới thiệu cho tôi một khối nghiên cứu về môi trường học tập tốt và xấu. Đây là những thuật ngữ được đặt ra bởi nhà tâm lý học tên là Robin Hogarth. Môi trường tốt là nơi các bước tiếp theo và mục tiêu rõ ràng. Các quy tắc lặp lại. Nó dựa trên các mẫu, các mẫu lặp đi lặp lại. Các quy tắc không bao giờ thay đổi. Cho tôi một ví dụ. Cờ vua, golf. Trong cờ vua, lợi thế của bậc thầy chủ yếu dựa vào kiến thức về các mẫu lặp lại. Vì vậy, bạn tốt hơn nên bắt đầu học những điều đó trước 12 tuổi, nếu không, cơ hội trở thành bậc thầy của bạn giảm từ khoảng một trong bốn xuống còn khoảng một trong 55. Cũng vì lý do đó mà nó tương đối dễ tự động hóa. Phản hồi nhanh và chính xác. Không có nhiều hành vi con người liên quan. Công việc năm nay sẽ giống như công việc năm ngoái. Ở đầu kia của phổ là những môi trường học tập xấu, nơi mà các mẫu không chỉ lặp lại. Chúng có thể đánh lừa bạn. Các quy tắc có thể thay đổi nếu có bất kỳ quy tắc nào. Phản hồi có thể bị trì hoãn hoặc không chính xác. Công việc năm nay có thể không giống như công việc năm ngoái. Và vì vậy, việc mọi người có tiến bộ hay không với việc thực hành rất hẹp này theo cách có thể dự đoán được phụ thuộc rất nhiều vào việc nhiệm vụ đó nằm ở đâu trên phổ từ tốt đến xấu. Ví dụ về một môi trường học tập xấu là gì? Hãy nói rằng một trong những ví dụ mà tôi thích mà anh ấy đã chỉ cho tôi là trong y học. Bởi vì có rất nhiều lĩnh vực trong y học nơi mà một điều gì đó được thực hiện và người đưa ra quyết định thực sự không bao giờ biết đến hậu quả của quyết định đó.
    Hoặc tôi sẽ nói rằng, trong một số trường hợp, các thẩm phán trong hệ thống tư pháp hình sự được thiết lập để có thể có những phán đoán tồi tệ nhất có thể, vì họ hầu như không bao giờ nhận được phản hồi. Họ có rất ít, họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn và họ gần như không bao giờ nhận được phản hồi nào. Nhưng trong y học, có một ví dụ trong một trong những nghiên cứu mà tôi nghĩ là thú vị và minh họa, nơi một bác sĩ trở nên nổi tiếng vì có khả năng chẩn đoán sốt thương hàn. Đó là một bác sĩ ở New York, bằng cách sờ nắn, khám lưỡi của mọi người, cảm nhận lưỡi của họ bằng tay. Và ông có thể biết một hoặc hai tuần trước khi họ thậm chí bị bệnh rằng người này sẽ bị sốt thương hàn. Và như một trong những đồng nghiệp của ông đã nhận xét sau này, ông là một người lây lan sốt thương hàn nhiều hơn cả Mary sốt thương hàn. Ông đã lây lan nó bằng tay của mình bằng cách chạm vào lưỡi của họ, đưa ra dự đoán rằng họ sẽ bị sốt thương hàn, và điều đó hóa ra là chính xác. Vì vậy, điều đó sẽ củng cố bài học rằng ông thực sự giỏi trong việc dự đoán. Đó là một môi trường học tập thực sự tồi tệ, nơi phản hồi mà ông nhận được đang củng cố bài học sai lầm chính xác, đúng không? Nhưng tôi sẽ nói rằng hầu hết những gì mà hầu hết chúng ta đang làm đều có phản hồi thường bị trì hoãn. Đôi khi nó chính xác và đôi khi thì không. Nó không bao giờ chính xác như việc tôi đánh một cú golf và xem nó có bị hook hay slice không, rồi tôi thay đổi mặt gậy và thử lại. Và vì vậy, hầu hết những gì mà hầu hết chúng ta tham gia, ngày càng nhiều, đúng không? Công việc không còn giống như công việc của năm trước đối với hầu hết chúng ta nữa. Và thực tế, Anders Ericsson, một lần nữa là người đã thực hiện nghiên cứu cơ sở cho quy tắc 10.000 giờ, khi ông cuối cùng viết một cuốn sách, ông đã đưa ra một lưu ý trong cuốn sách rằng, khung 10.000 giờ này áp dụng cho những thứ mà chúng ta biết chính xác cách để trở nên giỏi và một huấn luyện viên có thể quan sát bạn làm điều đó và sửa chữa mọi thứ mà bạn làm sai.
    Vì vậy, nó không áp dụng cho hầu hết những điều khác mà hầu hết chúng ta làm như lập trình máy tính, quản lý và khởi nghiệp cùng với tất cả những lỗ hổng lớn khác, đúng không? Trong những lĩnh vực đó, bạn muốn có một bộ công cụ rộng hơn nhiều.
    – Tôi thực sự bị cuốn hút bởi điều mà tôi thấy bạn nói về, đó là câu chuyện của Nintendo và lý do tại sao họ lại thành công như vậy trong những ngày đầu, vì họ có một tư duy rất rộng, họ ghi lại câu trích dẫn, một tư duy ngang hàng với công nghệ đã lỗi thời.
    – Đúng vậy, điều này bắt đầu với một người tên là Gunpei Yokoi, người đã bị điểm thấp trong các kỳ thi điện tử ở đại học, vì vậy anh ấy phải chấp nhận một công việc cấp thấp là công nhân bảo trì máy móc tại một công ty ở Kyoto sản xuất bài chơi có hoa trên đó. Trong khi những đồng nghiệp danh giá hơn của anh ấy đã làm việc cho các công ty lớn ở Tokyo, công ty đó đang gặp rắc rối lớn, phải đa dạng hóa nếu muốn tồn tại. Anh ấy biết rằng mình không đủ khả năng làm việc ở những công nghệ tiên tiến nhưng có rất nhiều thông tin sẵn có mà có thể anh ấy chỉ cần tìm kiếm một công nghệ đã được hiểu rõ và kết hợp nó theo những cách mà những đồng nghiệp chuyên môn hơn của anh ấy không thể thấy.
    Và vì vậy, anh ấy đã lấy một số công nghệ nổi tiếng từ ngành công nghiệp máy tính bỏ túi, một số công nghệ nổi tiếng từ ngành công nghiệp thẻ tín dụng và kết hợp chúng lại để tạo ra các trò chơi cầm tay và chúng đã trở thành một cú hit, đúng không? Đó chính là điều đã biến Nintendo, một công ty được thành lập trong một cửa hàng gỗ vào thế kỷ 19, thành một doanh nghiệp đồ chơi và trò chơi.
    Vì vậy, anh ấy đã chuyển từ bảo trì máy móc sang phát triển đồ chơi và trò chơi và tác phẩm vĩ đại nhất của anh ấy là Game Boy, đúng không? Nơi mà nó là một trò đùa công nghệ theo mọi cách. Giống như bộ xử lý đã cũ cả thập kỷ, màn hình trông như cỏ alfalfa đang mục nát hay gì đó. Nó ra mắt cùng lúc với các đối thủ màu sắc và đã vượt qua họ vì anh ấy biết điều gì mà khách hàng quan tâm, không phải màu sắc mà là độ bền.
    khả năng chi trả, tính di động, thời gian sử dụng pin,
    lựa chọn trò chơi, bằng cách sử dụng công nghệ nổi tiếng,
    mọi người có thể tạo ra trò chơi một cách nhanh chóng.
    Và vì vậy, ông đã thiết lập triết lý này,
    suy nghĩ theo chiều ngang với công nghệ đã cũ,
    đó là cụm từ của ông,
    có nghĩa là lấy những thứ đã được hiểu rõ
    và di chuyển chúng đến nơi mà chúng được coi là phát minh.
    Và thực tế, điều đó hóa ra lại là quy tắc hơn là ngoại lệ
    trong lĩnh vực đổi mới công nghệ,
    đặc biệt là từ cuối thế kỷ 20 trở đi.
    Trước đó, điều đó không nhất thiết là như vậy.
    Trong suốt thế kỷ 20,
    thực sự những bằng sáng chế có ảnh hưởng nhất,
    nếu bạn nhìn vào nghiên cứu bằng sáng chế,
    được viết bởi các nhóm và cá nhân
    đã đi sâu hơn và sâu hơn vào một lĩnh vực
    công nghệ như được phân loại bởi Văn phòng Sáng chế Hoa Kỳ.
    Nhưng bắt đầu từ giai đoạn thông tin này,
    đặc biệt là những năm 80 và tăng tốc về sau,
    đột nhiên việc tiếp cận thông tin trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
    Và những bằng sáng chế có ảnh hưởng nhất bắt đầu được viết
    bởi các nhóm bao gồm những cá nhân
    đã làm việc trong nhiều lĩnh vực khác nhau
    và họ thường kết hợp những thứ
    từ các lĩnh vực khác nhau để tạo ra phát minh.
    – Vậy sự tập trung quan trọng như thế nào trong phương trình này,
    tập trung vào một điều?
    Bởi vì bạn đang nói trong phần lớn cuộc trò chuyện này
    về việc mở rộng và mọi người sẽ liên tưởng điều đó
    với việc không có sự tập trung.
    – Vâng, đúng vậy.
    Tôi nghĩ sự khác biệt nằm ở việc làm một loạt các việc
    trong suốt sự nghiệp, trong suốt cuộc đời hoặc một khoảng thời gian
    và cố gắng làm một loạt các việc cùng một lúc.
    Chúng ta không thể thực sự làm nhiều việc cùng một lúc.
    Vì vậy, chúng ta không thực sự đa nhiệm.
    Chúng ta không có khả năng để làm điều đó.
    Chúng ta thực sự chỉ đang chuyển đổi giữa các việc rất nhanh chóng.
    Và tôi cảm thấy sốc khi nhìn vào nghiên cứu, mức độ ảnh hưởng lớn như thế nào
    đối với hiệu suất của mọi người,
    đặc biệt là vì nó cần thời gian để chuyển đổi.
    Và vì vậy bạn không,
    một lần nữa, nhà khoa học Gloria Mark,
    Người mà tôi nghĩ đã đi đầu trong nghiên cứu về sự chú ý mô tả não bộ của bạn giống như một bảng trắng, nơi bạn đang làm một việc gì đó và để làm một việc khác, bạn phải xóa đi, và những dấu vết đó vẫn còn lại. Và nó vẫn sẽ hiện hữu khi bạn chuyển sang việc mới trong một khoảng thời gian. Vì vậy, bạn không thể hoàn toàn tập trung vào việc tiếp theo nếu bị gián đoạn. Điều này làm giảm hiệu suất của bạn và gây căng thẳng. Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là khi người ta bị gián đoạn, nhịp tim biến thiên được đo lường cùng với một số tham số miễn dịch, khi mọi người chuyển đổi nhiều, như nếu bạn chỉ cần xem số lần mọi người chuyển đổi nhiệm vụ của họ, từ email sang việc khác, rồi lại sang một thông báo nào đó trong suốt một ngày, bạn sẽ có thể dự đoán khá chính xác mức độ căng thẳng và hiệu suất của họ trong ngày. – Thật sao? – Vâng. – Họ đã tiến hành các nghiên cứu về điều này. Cô ấy đã làm điều đó. Cô ấy đã kết nối mọi người, bạn biết đấy, tại những tổ chức lớn, như trong Microsoft và những nơi như vậy, nơi mọi người đeo máy theo dõi nhịp tim biến thiên, mọi thứ họ làm đều được theo dõi. Ngày xưa, cô ấy ngồi sau lưng mọi người với một chiếc đồng hồ bấm giờ, nhưng công nghệ rõ ràng đã tiến bộ từ đó. Và tôi nghĩ đó là một khía cạnh đáng ngạc nhiên của nó. Một trong những lý do khiến email làm cho mọi người căng thẳng đến vậy là vì nó dẫn họ đến việc làm điều này như một sự chuyển đổi liên tục. Tôi nghĩ trong một trong những nghiên cứu của cô ấy, những người làm văn phòng kiểm tra email trung bình 77 lần một ngày. Đó là rất nhiều lần chuyển đổi khi bạn chuyển vào và ra khỏi email. Và điều đó hóa ra là một điều gây căng thẳng vì việc chuyển đổi thực sự diễn ra trong hai giai đoạn, trong đó giai đoạn đầu tiên là ngừng lại những gì bạn đang làm. Và giai đoạn tiếp theo là kích hoạt các quy tắc cho nhiệm vụ tiếp theo. Vì vậy, ngay cả khi bạn nghĩ rằng bạn đang làm cùng một việc, như bạn đang viết một cách tập trung, nhưng bạn cũng đang ở trong một kênh Slack hoặc điều gì đó với một người bạn hoặc đồng nghiệp,
    Đó đều là những cách viết,
    nhưng chúng không phải là cùng một phong cách viết.
    Và vì vậy bạn vẫn phải kích hoạt
    các quy tắc nhận thức khác nhau.
    Và điều đó đi kèm với một chi phí chuyển đổi.
    – Vậy nếu tôi có thể làm gì đó về điều này, tôi nên làm gì?
    Để đảm bảo rằng tôi vừa hạnh phúc,
    vừa năng suất hơn và khỏe mạnh hơn.
    – Tôi sẽ lại không bắt đầu ngày mới của bạn với điều gì đó
    mà vốn dĩ là đa nhiệm.
    Vì vậy nếu bạn không thể bắt đầu với email,
    tôi sẽ không bắt đầu với nó vì tôi xem đó,
    ít nhất là đối với tôi, như một điều sẽ bắt đầu ngày
    với đa nhiệm và sẽ luôn cảm thấy chưa hoàn thành,
    nhưng không bao giờ cảm thấy như nó đã hoàn thành.
    Hãy chặn thời gian mà bạn chỉ định trên lịch của mình
    rằng đây là điều duy nhất bạn đang làm
    và để lại một chút thời gian dự phòng cho nó.
    Bởi vì có một cái gọi là sai lầm lập kế hoạch.
    Chúng ta luôn đánh giá quá cao những gì chúng ta có thể hoàn thành
    trong một khoảng thời gian nhất định.
    Vì vậy, tôi sẽ nói ít việc hơn trong danh sách việc cần làm của bạn, ít việc hơn.
    Và ở trên cùng, có thể chỉ là một việc
    mà nếu tôi hoàn thành việc này,
    thì đây là một ngày làm việc hiệu quả.
    Tập trung vào việc đó.
    Trả cho bản thân trước, làm điều quan trọng trước.
    Và thực sự cố gắng có một chút, khi bạn đang cố gắng
    để tập trung, điều quan trọng là giao lưu với mọi người
    và trao đổi ý tưởng khi đó là điều bạn muốn làm.
    Nhưng khi bạn thực sự phải tập trung,
    hãy cố gắng ở trong một nơi càng ít bị phân tâm
    càng tốt, và thật không may, điều đó thậm chí bao gồm cả,
    bạn biết đấy, tắt hoặc giảm âm nhạc,
    dù nó dễ chịu và có thể giúp tâm trạng của bạn
    và có thể tạo động lực, nhưng nó cũng có ảnh hưởng
    đến chức năng nhận thức vì bạn đang chú ý
    đến nó ở một mức độ nào đó.
    – Vậy đừng nghe nhạc trong khi tôi làm việc.
    – Ý tôi là, thật khó để nói vì tôi cũng thỉnh thoảng làm điều đó
    vì nó có thể có tác động kích thích
    hoặc nó có thể có tác động làm dịu.
    Và đó là điều tốt, nhưng nó chiếm chỗ trong não.
    Vì vậy, bạn phải cân bằng những điều đó.
    – Làm thế nào họ biết rằng nó chiếm chỗ trong não?
    – Bạn có thể thấy cách mọi người thực hiện các nhiệm vụ.
    Khi nhạc bật và khi nhạc tắt. Và không phải là vấn đề lớn nếu nhạc rất quen thuộc, nơi mà bạn cảm thấy nó không mới mẻ, vì vậy bạn không chú ý đến nó theo cách giống nhau. Nhưng, bạn biết đấy, khi tôi cố gắng tập trung cao độ, tôi sẽ tắt nhạc. Nhưng nếu tôi cảm thấy động lực giảm sút, thì có thể tôi sẽ bật lại. Nhưng tôi muốn sử dụng nó một cách có chủ đích thay vì chỉ để nó ở nền suốt thời gian, vì nó chiếm một chút không gian. Và nếu đó là tiếng ồn thực sự, decibel là một thang đo logarit. Vì vậy, những khác biệt nhỏ thực sự là một vấn đề lớn. Nhưng nếu bạn đi từ, tôi nghĩ có thể từ 70 đến 80 decibel, đó giống như sự khác biệt giữa một chiếc máy giặt và một chiếc máy hút bụi, trong tiếng ồn nền của bạn, điều đó có ảnh hưởng rất lớn đến khả năng nhận thức và năng suất của bạn. Như một sự giảm sút 15% trong hiệu suất của bạn. – Chỉ vì âm thanh. – Đúng vậy. – Âm lượng, xin lỗi. – Bởi vì bạn chú ý đến nó. Bạn chú ý, ý tôi là, đó là cách mà bộ não của chúng ta, như sự tập trung là một thách thức vì đây không phải là tình huống mà chúng ta đã tiến hóa, đúng không? Chúng ta đã tiến hóa trong một tình huống mà việc chú ý đến các kích thích mới là một điều rất tốt. Và đôi khi, điều đó vẫn là một điều rất tốt. Nhưng nó mâu thuẫn với nhiều điều hiện đại mà chúng ta đang cố gắng làm, đó là những nhiệm vụ khá mới mẻ đối với mọi người. – Còn nhạc không lời thì sao? Bởi vì tôi thường thấy rằng nếu tôi đang nghe nhạc có lời, thì tôi thấy nó khá gây phân tâm khi tôi cố gắng làm việc, đặc biệt là công việc viết lách hoặc đọc. Vì vậy, khi tôi đang nghiên cứu khách mời cho podcast, như tôi đã làm hôm nay trong phòng khách sạn của mình, tôi đã có một bài hát đang phát, đó là một bài rap, và tôi có thể cảm nhận bộ não của mình đang nhảy từ màn hình mà tôi đang đọc sang lời rap, rồi lại sang màn hình, rồi lại sang lời rap, gần như chỉ dao động giữa hai cái đó. Và tôi nghĩ, bạn phải tắt nó đi vì bạn không đang đọc.
    Tôi đã tắt nó đi và thực sự đã có tiến bộ. Nhưng đôi khi khi tôi viết như sách và những thứ tương tự, tôi thường bật nhạc không lời. Và hiện tại có một số ứng dụng trong App Store được gọi là nhạc tập trung và chúng là nhạc không có lời. – Có thể không có nhiều thay đổi về âm điệu hoặc không có giai điệu quá phức tạp. – Rất đơn giản và lặp đi lặp lại. – Ý tôi là, tôi nghĩ điều đó sẽ tốt hơn, đúng không? Càng ít sự mới lạ để bạn phải chú ý đến, thì càng tốt. Nhưng tôi cũng nghĩ rằng đáng để thử với không có gì cả. Và điều đó phụ thuộc vào việc bạn đang thúc đẩy bản thân mình đến mức nào, đúng không? Một chút, một sự cải thiện về động lực hoặc cảm xúc của bạn có thể đáng giá nếu bạn không hoàn toàn ở rìa, thúc đẩy bản thân. Tôi không biết bạn có bao giờ trải qua một thời gian mà tôi đã cố gắng, bạn biết đấy, làm một số bài học ngoại ngữ mà tôi nghe trong khi chạy. Và nếu tôi bắt đầu chạy mạnh, tôi thậm chí không thể nhớ những gì đã nói vì khi bạn chuyển sang trạng thái tập trung thực sự, đúng không? Vì vậy, tôi nghĩ điều đó phụ thuộc. Nếu bạn đang thúc đẩy bản thân đến mức tối đa, bạn cần mọi thứ. Như có những lúc khi tôi viết, tôi cố gắng cân bằng nhiều ý tưởng trong đầu và tôi gần như cảm thấy mình đang quá tải một chút. Và khi tôi ở giai đoạn đó, tôi muốn có mọi lợi thế có thể. Vì vậy, tôi đẩy những sự phân tâm ra ngoài. Nhưng cũng có những lúc cần phải dễ chịu. Tôi nghĩ một phần của việc hợp lý là làm việc theo khoảng thời gian, lên kế hoạch làm việc theo khoảng thời gian. Tập trung mạnh trong một khoảng thời gian ngắn, làm theo kiểu Maya Angelou, sau đó chuyển sang tâm trí của bạn nơi bạn đang làm điều gì đó vui vẻ hơn và tươi mới hơn và có thể cho phép bạn ấp ủ trong vài phút, cũng như tắm, đi dạo, bạn biết không? – Còn về thông báo thì sao? Bởi vì bạn biết đấy, tôi có rất nhiều thông báo. Tôi cố gắng tắt tất cả chúng, nhưng chúng vẫn ở đó trong nền. Và bạn đã nói trước khi chúng ta bắt đầu.
    về loại thước đo nội tâm của sự phân tâm mà tất cả chúng ta đều có.
    – Vâng, vâng.
    Đây là một khía cạnh khác trong công việc của Tiến sĩ Mark, nơi bà phát hiện ra rằng chúng ta có một cơ chế nội tâm kiểu như vậy, nơi nếu bạn bị phân tâm liên tục bởi thông báo hoặc bất cứ điều gì và thường xuyên chuyển đổi, nếu bạn nói, ồ, bây giờ tôi thực sự phải tập trung. Tôi sẽ tắt thông báo hoặc bất cứ thứ gì đó. Bạn sẽ bắt đầu tự làm gián đoạn để duy trì nhịp độ của những sự gián đoạn mà bạn đã quen thuộc, đúng không? Như thể chúng ta có một cái gì đó nội tâm như một cái thước đo sự phân tâm đang nói, đây là nhịp độ gián đoạn bình thường của bạn. Tôi sẽ tiếp tục nó bằng cách xuất hiện trong đầu bạn. Ồ, đây là điều mà tôi cần kiểm tra. Ồ, đây là người mà tôi chưa phản hồi, bạn biết không? Bạn sẽ tự làm gián đoạn. Điều đó sẽ biến mất, nhưng không ngay lập tức. Vì vậy, nếu bạn muốn có một nhịp độ gián đoạn thấp hơn, bạn cần phải xây dựng bằng cách loại bỏ những sự gián đoạn bên ngoài đó. Hãy biết rằng bạn sẽ tự làm gián đoạn trong một thời gian và điều đó sẽ giảm dần hơn chậm. Vì vậy, nó phải là hình thành thói quen hơn là chỉ hôm nay tôi sẽ không bị gián đoạn.
    – Được rồi, tôi chỉ muốn chắc chắn rằng tôi hiểu rõ về điều này. Giả sử tôi nhận được một thông báo mỗi phút, tôi nhận được 10 thông báo mỗi phút và đó là điều tôi đã quen, đúng không? Và sau đó tôi quyết định tắt thông báo của mình. Bởi vì tôi đã quen với 10 thông báo mỗi phút, bạn đang nói rằng tôi sẽ cơ bản nghĩ ra 10 điều mỗi phút để tự làm gián đoạn trong một thời gian vì đó là điều tôi đã quen. Vì vậy, chúng ta cảm thấy thoải mái với một mức độ gián đoạn nhất định và một nhịp độ nhất định. Và ngay cả khi chúng ta loại bỏ điều gì đó đang làm gián đoạn chúng ta, chúng ta sẽ chỉ thay thế nó bằng một cái gì đó khác làm gián đoạn chúng ta với số lượng đó ở nhịp độ đó.
    – Vâng, vì vậy bạn có thể thấy trong các nghiên cứu nơi mọi người đang làm các bài kiểm tra nhận thức nếu họ có điện thoại của mình trong tầm nhìn, ngay cả khi nó tắt,
    Những người phụ thuộc nhiều vào điện thoại hoặc thường xuyên bị gián đoạn sẽ gặp khó khăn hơn trong bài kiểm tra nếu điện thoại của họ thậm chí chỉ ở gần hoặc có thể nhìn thấy.
    – Thật sao?
    – Vâng, và vì vậy, điều gì mà tôi quên làm? Tôi nghĩ rằng một điều có thể giúp ích cho điều này là giữ một quyển sổ bên cạnh và khi điều gì đó xuất hiện trong đầu bạn về việc bạn quên làm gì hoặc ai đó mà bạn quên phản hồi, hãy viết nó xuống. Ít nhất thì có thể điều đó sẽ giúp nó không đọng lại trong tâm trí bạn, nơi bạn đang cố gắng giữ nó trong bộ nhớ làm việc, giống như là giao phó nó cho một nơi khác. Ít nhất thì nó không nằm trong đó. Và tôi nghĩ điều đó có thể giúp điều chỉnh.
    – Điều đó khiến tôi nghĩ nhiều về những người gặp khó khăn với giấc ngủ và vệ sinh giấc ngủ nói chung, bởi vì nếu điện thoại của chúng ta là một yếu tố gây gián đoạn suốt cả ngày, thì khi đi ngủ, chúng ta lại ôm điện thoại, điều mà nhiều người vẫn làm. Có lẽ điều đó sẽ ảnh hưởng khá lớn đến khả năng ngủ của chúng ta.
    – Vâng, tôi tự hỏi liệu, bạn biết đấy, tôi nghĩ rằng điện thoại của chúng ta thực sự hữu ích cho một số việc. Và tôi nghĩ chúng cũng gây rối cho những việc khác. Và tôi tự hỏi liệu giấc ngủ có phải là một trong những điều quan trọng nhất không, vì bạn không thực sự muốn để lại dư âm trong não khi bạn đang cố gắng đi ngủ. Vì vậy, tôi sẽ để điện thoại càng xa càng tốt khi bạn thực sự cố gắng ngủ và không để lại vào phút cuối, cá nhân tôi.
    – Bạn làm gì?
    – Ồ, tôi để nó ở một tầng khác và bật chế độ máy bay.
    – Bạn đã luôn làm như vậy chưa?
    – Không.
    – Khi nào bạn bắt đầu làm như vậy?
    – Chà, tôi chắc chắn làm điều đó khi tôi đang trong quá trình viết sách, vì lúc đó tất cả những điều mà tôi coi là hiển nhiên, tôi nghĩ, bây giờ tôi thực sự phải tập trung và làm tốt hơn. Và tôi có một cậu con trai năm tuổi và tôi là người thích làm việc vào ban đêm. Tôi thường viết rất nhiều vào những giờ khuya và cậu bé thì dậy sớm, bất kể điều gì.
    Và vì vậy, tôi nhận ra rằng tôi phải bắt đầu trở nên hiệu quả hơn về một số lịch trình của mình và bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về việc có nó trong bóng tối, có nó trong yên tĩnh, có nó trong mát mẻ, không có điện thoại xung quanh. Điều cuối cùng tôi đọc, không liên quan đến công việc, nếu không tôi sẽ nghĩ về điều đó và sẽ mất nhiều thời gian hơn để đi vào giấc ngủ. Vì vậy, tôi nghĩ tôi đã trở nên tốt hơn rất nhiều về điều đó khi tôi có con trai, khi con trai tôi ra đời. – Thật thú vị khi bạn đề cập rằng bạn có một cậu con trai vì nhiều công việc của bạn khiến tôi nghĩ về những gì tôi sẽ làm khi tôi trở thành một bậc phụ huynh trong tương lai. Bởi vì bạn nói về những năm đầu tiên, nơi nếu một đứa trẻ tập trung vào việc trở thành một chuyên gia trong một lĩnh vực cụ thể hoặc một người đa năng, họ sẽ có những kết quả hoàn toàn khác nhau. Và tôi nghĩ là một người hâm mộ bóng đá lớn và là một fan hâm mộ lớn của Manchester United, tôi luôn nghĩ rằng khi con tôi ra đời cùng với vợ tôi, điều đầu tiên tôi sẽ cho nó làm từ khi hai tháng tuổi là đá bóng. Bởi vì sau đó nó sẽ trở thành một cầu thủ của Manchester United, tôi sẽ được đi xem các trận đấu, tôi sẽ ở trong hộp cầu thủ, mọi thứ sẽ thật tuyệt vời. Nhưng công việc của bạn dường như gợi ý rằng nếu tôi muốn nó trở thành một ngôi sao của Manchester, có lẽ tôi không nên làm như vậy. – Bạn biết đấy, tôi không tin rằng bạn sẽ trở thành một người cha sống vicarious. Có thể bạn sẽ trở thành như vậy, nhưng tôi không chắc chắn. Nhưng hãy để tôi nói với bạn điều này, bạn vừa nhắc tôi nhớ về một câu chuyện thú vị mà tôi đã từng nói về một số nghiên cứu này trong thể thao cho thấy rằng những người đi đến những cấp độ cao nhất, một lần nữa, có rất nhiều con đường khác nhau, nhưng họ có xu hướng theo con đường của Roger, không phải con đường của Tiger. Vì vậy, Tiger Woods chúng ta biết là rất sớm chuyên môn hóa, nổi tiếng là Roger Federer đã chơi rất nhiều môn thể thao khác nhau, không chuyên môn hóa cho đến muộn hơn một số bạn cùng trang lứa của anh ấy. – Vì vậy, Tiger đã chơi golf từ khi anh ấy… – Anh ấy đã, cha anh ấy đã cho anh ấy một cây gậy putter.
    Khi anh ấy 10 tháng tuổi, khi anh ấy hai tuổi. Chỉ như một món đồ chơi, ông không cố gắng dạy anh ấy trở thành một golfer, ông đã tặng cho anh ấy một món đồ chơi. Như chính Tiger đã nói, cha tôi chưa bao giờ yêu cầu tôi chơi. Luôn luôn là tôi yêu cầu ông cho tôi chơi. Nhưng điều đó bị bỏ qua. Nhưng ở tuổi hai, anh ấy đã xuất hiện trên truyền hình quốc gia. Bạn có thể lên YouTube, xem anh ấy trên TV quốc gia, khoe khoang cú đánh của mình. Và rồi đến ba tuổi, anh ấy nói, “Tôi sẽ trở thành golfer vĩ đại tiếp theo của thế giới.” Nổi tiếng toàn cầu khi còn là một thiếu niên, ở tuổi 21, anh ấy là golfer vĩ đại nhất thế giới, đúng không? Mặt khác, Roger chơi nhiều môn thể thao khác nhau. Bóng rổ, rugby, trượt ván, bóng đá. Mẹ anh là một huấn luyện viên quần vợt, nhưng từ chối huấn luyện anh vì anh không trả bóng một cách bình thường. Tôi đoán là anh không thích luyện tập có chủ đích. Anh tiếp tục chơi, để xem nào, anh chơi bóng ném. Tôi đã chơi một chút rugby, trượt tuyết, bơi lội, đấu vật. Khi các huấn luyện viên của anh muốn đưa anh lên chơi với những cậu bé lớn tuổi hơn, anh đã từ chối. Bởi vì anh chỉ muốn nói về đấu vật chuyên nghiệp với bạn bè sau buổi tập. Và anh không tập trung vào việc trở thành người vĩ đại tiếp theo từ khi còn nhỏ như Tiger. Thực tế, khi anh đủ giỏi để có một cuộc phỏng vấn với tờ báo địa phương, phóng viên đã hỏi anh sẽ mua gì với khoản lương giả định đầu tiên nếu anh trở thành một chuyên gia. Và anh đã nói đến Mercedes, mẹ anh là một khách mời, đúng không? Bà ấy không nghĩ rằng điều này là như, “Đi thôi, chắc chắn rồi.” Và vì vậy bà ấy đã yêu cầu phóng viên nghe bản ghi âm cuộc phỏng vấn. Hóa ra anh chỉ nói, “Mare CDs trong tiếng Đức Thụy Sĩ.” Anh chỉ muốn nhiều CD hơn, không phải một chiếc Mercedes, đúng không? Bà ấy không vấn đề gì với điều đó. Vì vậy, anh đã trở nên nổi tiếng không kém gì Tiger Woods. Nhưng ngay cả những người đam mê quần vợt cũng không thường biết gì về câu chuyện phát triển của anh, mặc dù đó là điều bình thường theo khoa học. Chúng ta chỉ kể những câu chuyện về Tiger, mặc dù câu chuyện đó là một ngoại lệ, đúng không? Và đây là, tại sao chúng ta chỉ kể câu chuyện về Tiger? Đây là một phần trong cuộc tranh luận mà tôi đã có với Malcolm Gladwell.
    Khi chúng tôi chạy cùng nhau.
    Và anh ấy nói, “Chà,” anh ấy bảo tôi, “Đó là một video về mèo con con người.
    Bạn biết đấy, bạn lên YouTube và thấy anh ấy lúc hai tuổi
    và bạn không thể, bạn phải chia sẻ nó.”
    Và tôi nghĩ điều đó là đúng.
    Nhưng tôi cũng nghĩ rằng điều đó cũng vì nó cảm thấy như một câu chuyện gọn gàng
    mà chúng ta có thể suy diễn cho bất cứ điều gì chúng ta muốn giỏi
    trong cuộc sống của chính mình.
    Vấn đề là, như chúng ta đã nói,
    golf gần như là một mô hình tồi tệ một cách độc nhất
    của gần như mọi thứ khác mà con người muốn học.
    Nó giống như hình mẫu của một môi trường học tập thân thiện
    nơi mà tình huống không thay đổi,
    bạn không phải phản ứng.
    Tôi nghĩ đó là một mô hình tồi.
    Và chúng ta thường đánh giá thấp, ngay cả đối với những người nổi tiếng,
    quá trình phát triển bình thường.
    Như, tôi đã từng có một bài nói chuyện với một nhóm nhỏ người
    về một số nghiên cứu này trong thể thao,
    cho thấy rằng con đường điển hình để trở thành xuất sắc
    là có một khoảng thời gian thử nghiệm.
    Bạn học một loạt kỹ năng rộng,
    tìm hiểu về sở thích và khả năng của chính mình,
    trì hoãn việc chuyên môn hóa cho đến muộn hơn so với bạn bè.
    Và Serena Williams ngồi ở hàng ghế thứ hai.
    Và tôi đang hoảng hốt vì bạn có thể trình bày
    tất cả dữ liệu bạn muốn, nhưng nếu “người vĩ đại nhất” đứng dậy
    và nói bạn là một kẻ ngốc, thì đó sẽ là một ngày tồi tệ, đúng không?
    Và tôi nghĩ, xin đừng để cô ấy hỏi một câu hỏi.
    Tất nhiên, cô ấy giơ tay lên ngay lập tức.
    Và cô ấy nói, tôi nghĩ cha tôi đã đi trước thời đại.
    Ông đã cho tôi học ballet, điền kinh, thể dục dụng cụ,
    taekwondo, học cách ném bóng đá
    cho động tác ném tay trên của một cú giao bóng.
    Khi có quá nhiều chuyến đi như, bạn biết đấy,
    một chuyến đi thanh thiếu niên, ông đã cho tôi nghỉ để tôi có thể tập trung vào việc học.
    Tôi đã là một nhà văn cao cấp tại Sports Illustrated
    và tôi chưa bao giờ nghe điều đó.
    Tôi đã giả định rằng cô ấy là một câu chuyện điển hình
    của một “con hổ”.
    Vì vậy, tôi nghĩ ngay cả những câu chuyện đó, khi bạn nhìn sâu hơn,
    chúng không rõ ràng như chúng ta thường nghĩ.
    – Chà, tôi đã học điều này khi tôi,
    tôi không biết điều này như một quy tắc,
    nhưng tôi đã tìm thấy câu chuyện của Lomachenko.
    Bởi vì một người bạn của tôi đã đưa tôi đến xem một trận đấu ở New York City. Và tôi đã ngồi bên cạnh sàn đấu, xem một chàng trai tên là Vasil Lomachenko mà tôi chưa bao giờ thấy trong đời. Tôi không thể tin vào kỹ năng di chuyển của anh ấy. Tôi chưa bao giờ thấy điều gì giống như vậy trong đời. Sau trận đấu, anh ấy đã thắng, tất nhiên. Sau trận đấu, tôi đã xem hồ sơ thắng của anh ấy và thấy rằng anh ấy đã thắng khoảng 300 trận đấu nghiệp dư và chỉ thua một lần. Sau đó, anh ấy đã quay lại và đánh bại người mà anh ấy đã thua. Trong tâm trí tôi, tôi chưa bao giờ thấy một võ sĩ nào như vậy. Và khi tôi tìm hiểu về công việc của bạn, bạn đã đề cập đến anh ấy như một trong những ví dụ có nền tảng đa dạng từ nhỏ, không chỉ tập trung vào quyền anh. Và đó cuối cùng là điều đã làm cho kỹ năng của anh ấy trở nên đặc biệt và có lẽ là điều đã khiến anh ấy trở thành người giỏi nhất.
    – Câu chuyện của anh ấy thậm chí đã khiến tôi ngạc nhiên, khi anh ấy đã dành vài năm để học nhảy múa. Ý tôi là, tôi thường không mong đợi ai đó sẽ dành nhiều năm như vậy. Chỉ là làm những việc khác trong những năm đó. Điều đó thật tuyệt vời, nhưng–
    – Cha của anh ấy tên là Anatoly. Và tôi nghĩ chính cha của anh ấy đã đưa anh ấy đến các lớp học nhảy hoặc gì đó. Sau đó, cho phép anh ấy quay lại với quyền anh.
    – Về quan điểm của bạn, tôi không nói rằng đừng cho trẻ em tiếp xúc với bóng đá. Tôi nghĩ, vì tôi nghĩ nhiều điều này không phải, tôi nghĩ có một vài điều đang diễn ra, có ba nhóm lý do về việc tại sao sự chuyên môn hóa muộn lại hiệu quả trong thể thao. Một là chất lượng trận đấu. Một lần nữa, mức độ phù hợp giữa bạn là ai và bạn làm gì.
    – Điều đó có liên quan đến đam mê, như những gì bạn đam mê không?
    – Khả năng và sở thích. Và càng sớm bạn ép buộc chọn lựa, bạn càng có khả năng đặt người không đúng chỗ. Đặc biệt khi việc chọn lựa diễn ra trước tuổi dậy thì.
    – Được rồi.
    – Bạn có thể đang đặt người vào chỗ không đúng.
    – Con tôi có thể muốn trở thành một võ sĩ, nhưng tôi lại ép nó phải trở thành một cầu thủ bóng đá.
    Và anh ấy có thể bỏ lỡ tiềm năng của mình với quyền anh.
    – Tối ưu hóa quá sớm.
    – Đúng vậy.
    – Được rồi.
    – Và đó cũng là lý do tại sao chúng ta thường thấy ở các đội trẻ
    hiệu ứng tuổi tương đối, bạn biết đấy,
    nơi mà những đứa trẻ sinh ra sớm hơn trong nhóm tuổi của chúng
    thường được đại diện quá mức trong các đội tuyển quốc gia trẻ và thanh niên.
    Bởi vì khi chúng mới tám tuổi hoặc gì đó và được chọn,
    nếu chúng tám tuổi và 10 tháng so với vừa tròn tám tuổi,
    thì đó là một sự khác biệt lớn về sự phát triển ở độ tuổi đó.
    Và các huấn luyện viên nhầm lẫn sự trưởng thành sinh học đó với tài năng.
    Và vì vậy, các đội trẻ bị quá tải
    với những đứa trẻ sinh ra sớm trong nhóm tuổi của chúng.
    Và cũng trong trường học, đặc biệt là đối với các bé trai,
    nếu chúng trẻ hơn trong nhóm tuổi của mình
    thì có khả năng cao hơn nhiều để được chẩn đoán ADHD,
    nhưng chúng chỉ đang hành xử như những cậu bé nhỏ tuổi hơn mà thôi.
    – Được rồi.
    – Và rồi điều đó biến mất ở cấp độ cao nhất.
    Vì vậy, đó không phải là điều tốt.
    Vì vậy, có hiệu ứng tuổi tương đối,
    đó là một, hoặc là chọn lựa quá sớm, bạn biết đấy.
    Có chấn thương, mà giờ đây chúng ta thấy rất nhiều chấn thương do sử dụng quá mức kiểu người lớn ở trẻ em.
    Và yếu tố dự đoán chính của điều đó là chín tháng một năm
    với một môn thể thao và chỉ một môn thể thao mà thôi.
    Vì vậy, đây không phải là về việc ít thể thao hơn.
    Có vẻ như có một hiệu ứng bảo vệ của việc đa dạng hóa
    tách biệt với việc chỉ làm ít hơn,
    mà thực sự, bạn biết đấy, cân bằng bản thân theo một cách nào đó.
    Nhưng sau đó có lợi thế trong việc học kỹ năng
    nơi mà nó tương tự như ngôn ngữ, bạn biết đấy,
    những đứa trẻ lớn lên trong môi trường có nhiều ngôn ngữ,
    chúng thường sẽ thể hiện một chút chậm trễ
    trong một số kỹ năng ngôn ngữ của chúng,
    nhưng sự chậm trễ đó hoàn toàn biến mất trong dài hạn.
    Và chúng có lợi thế trong việc học
    các ngôn ngữ khác sau này.
    Nó trông rất giống nhau trong nhiều kỹ năng này
    nơi mà nếu bạn đa dạng hóa, có thể có một chút chậm trễ,
    nhưng bạn có lợi thế
    trong việc tiếp thu các kỹ năng khác sau này.
    Và tôi không nghĩ rằng điều này liên quan đến việc
    bạn đang mặc áo đấu bóng rổ
    hay áo đấu bóng đá.
    Tôi nghĩ rằng nó liên quan đến sự biến đổi trong khả năng giải quyết vấn đề của bạn,
    Đó là lý do tại sao tôi nghĩ rằng rất nhiều cầu thủ bóng đá vĩ đại đã lớn lên với futsal, nơi mà–
    – Futsal là gì?
    – Đó là futsal với một quả bóng nhỏ, giống như một trò chơi bóng đá với một quả bóng nhỏ.
    Tôi nghĩ tên tiếng Bồ Đào Nha là futebol de salão, có nghĩa là bóng đá trong một căn phòng.
    Quả bóng nhỏ nằm trên mặt đất, chơi trong một không gian nhỏ,
    và trẻ em sẽ chơi trên những viên đá cuội một ngày
    và trên bê tông vào ngày hôm sau.
    Nó giống như trong một buồng điện thoại, bạn biết đấy, với tốc độ cực nhanh.
    Và không ai có thể lướt xuống sân,
    mọi người đều phải phán đoán,
    ngay cả khi bạn không có bóng,
    phải chú ý đến các chuyển động cơ thể để cố gắng dự đoán
    điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
    Số lần chạm bóng khoảng gấp sáu lần so với bóng đá quy mô lớn.
    Và tôi nghĩ điều đó tạo ra nhiều sự biến đổi hơn
    so với trò chơi quy mô lớn.
    – Nó cũng làm cho phản ứng của bạn nhanh hơn rất nhiều.
    Bạn phải đưa ra quyết định nhanh hơn với bóng.
    – Phải bình tĩnh dưới áp lực.
    – Vâng, thật thú vị khi bạn nói về ví dụ Tiger và tại sao mọi người lại phát sóng
    câu chuyện đó nhiều hơn so với những gì bạn sẽ coi là trung bình,
    đó chỉ là những người có một quá trình lớn lên đa dạng
    và cuối cùng tìm ra một điều gì đó và tiến xa hơn.
    Điều đó khiến tôi nghĩ rằng từ kinh nghiệm của mình,
    mọi người phát sóng rằng họ cơ bản phát sóng bất cứ điều gì
    là ngoại lệ vì nó là ngoại lệ.
    Vì vậy, câu chuyện của Tiger Woods là một ví dụ,
    nhưng ở phía bên kia với ai đó như Anthony Joshua
    người bắt đầu boxing ở tuổi, tôi sẽ nói sai,
    nhưng hãy nói là 24, tôi nghe điều đó mọi lúc
    vì thật không bình thường khi anh ấy trở thành nhà vô địch thế giới
    nhưng bắt đầu ở tuổi 24.
    Và câu chuyện khác mà bạn nghe mọi lúc
    là câu chuyện về những thần đồng như,
    tôi không biết, Michael Jackson hay Tiger Woods
    bắt đầu khi họ hai tuổi.
    Bạn không nghe về người bắt đầu ở tuổi 15
    bởi vì điều đó không thú vị vì nó là điều bình thường.
    – Đúng vậy, hoặc ai đó phát triển theo cách bình thường.
    – Theo cách bình thường.
    – Bởi vì việc tiếp xúc sớm là tuyệt vời,
    tiếp xúc sớm là tốt.
    Nhưng đúng vậy, và điều đó có phần không rõ ràng hơn một chút.
    Nó cũng ít mang tính chỉ dẫn hơn.
    Vì vậy, khi ai đó bắt đầu muộn,
    chúng ta nghĩ rằng họ đã vượt qua mọi khó khăn, điều này thật tuyệt vời.
    Và khi ai đó bắt đầu sớm,
    đó là một ví dụ rất dễ để bắt chước.
    Và vì vậy, tôi nghĩ rằng nhiều điều trong số đó liên quan đến sự dễ dàng.
    – Chúng ta đã nhắc đến từ “chất lượng phù hợp”,
    nhưng cũng đã nói về đam mê một chút,
    mà đó là một yếu tố của chất lượng phù hợp.
    Nhiều người đang cố gắng tìm ra
    họ nên nhắm đến điều gì trong cuộc sống.
    Và một trong những câu hỏi phổ biến nhất mà tôi nhận được
    từ những người trẻ tuổi là, làm thế nào để tôi tìm thấy đam mê của mình?
    Làm thế nào để tôi biết đó là gì?
    Hoặc ít nhất là, quy trình để tìm ra nó là gì?
    Và họ đề cập đến nó như thể đó là một loại trứng Phục sinh
    và chỉ có một cái duy nhất.
    – Và họ phải đi tìm nó.
    – Không có cái duy nhất nào cả.
    – Và nó là số ít vì đam mê là một từ số ít.
    – Vâng, không, trước hết,
    tôi nghĩ rằng việc mất đi ý tưởng rằng nó là,
    tôi có nghĩa là, đó giống như ý tưởng rằng có một người bạn tâm giao duy nhất
    ở ngoài kia dành cho bạn, bạn biết không?
    Và tôi có nghĩa là, rõ ràng tôi đã tìm thấy người bạn tâm giao duy nhất của mình,
    nhưng đối với hầu hết những người còn lại,
    có rất nhiều điều mà bạn có thể quan tâm.
    Thực tế, càng nhiều điều bạn thử,
    bạn sẽ có khả năng phát hiện ra nhiều điều
    mà bạn quan tâm hơn.
    Tôi chỉ vừa mới, tuần trước tôi đã dành một chút thời gian,
    tôi đã ở Lầu Năm Góc dành một chút thời gian
    với Trung tướng đã giúp đỡ một chương trình
    họ gọi là phân nhánh dựa trên tài năng ở đó,
    nơi mà họ đã mất rất nhiều người,
    những người họ xác định là có tiềm năng cao nhất
    đã rời khỏi Quân đội.
    Và họ đã bắt đầu chương trình thí điểm này
    gọi là phân nhánh dựa trên tài năng,
    nơi mà thay vì nói, đây là con đường của bạn,
    bạn biết đấy, đây là con đường sự nghiệp của bạn, hãy đứng dậy hoặc ra ngoài,
    họ sẽ ghép cặp họ với một người giống như huấn luyện viên
    và họ sẽ để họ thử nghiệm trong khoảng năm con đường sự nghiệp khác nhau một chút,
    suy ngẫm về điều đó với huấn luyện viên của họ, làm một số bài kiểm tra,
    điều này phù hợp với bạn như thế nào?
    Họ phải theo dõi những suy ngẫm đó
    trong cổng thông tin không tuyến tính, một lần nữa, học tập tự điều chỉnh,
    phải làm điều đó một cách rõ ràng.
    Và trong quá trình đó, 90% các học viên quân sự
    đã trải qua quá trình đó
    đã thay đổi sở thích nghề nghiệp của họ.
    90% và đây chỉ là từ một chút trải nghiệm,
    bởi vì bạn không biết điều gì đang ở ngoài kia.
    Bạn không biết những cơ hội là gì.
    Và điều đó, bạn biết đấy, đã giúp giữ chân
    nên mọi người có khả năng ở lại nhiều hơn
    nếu họ tìm thấy sự phù hợp tốt hơn.
    Tôi nghĩ đây thực sự là một trong những điều rất quan trọng
    và tôi sẽ quay lại
    với niềm đam mê một chút ở đó,
    nhưng khi chúng ta nghĩ về sự kiên trì, đúng không,
    mà mọi người đều nghĩ đến,
    tôi nghĩ về điều này và lý do mà Quân đội
    khiến tôi nghĩ về nó, mạng lưới ngữ nghĩa của tôi,
    là nghiên cứu về sự kiên trì nổi tiếng nhất được thực hiện
    tại West Point tại Học viện Quân sự Hoa Kỳ
    bởi Angela Duckworth và các đồng nghiệp của cô.
    Và nó phát hiện ra rằng khảo sát về sự kiên trì,
    khảo sát về sự kiên trì là một khảo sát 12 câu hỏi,
    một nửa số điểm được trao cho sự nhất quán về sở thích,
    không thay đổi những gì bạn quan tâm,
    và một nửa số điểm cho sự kiên trì trong nỗ lực
    hay sự bền bỉ hóa ra là một dự đoán tốt
    về ai sẽ vượt qua buổi định hướng rất nghiêm ngặt này
    tại West Point gọi là BEAST.
    Nó cũng có giá trị dự đoán cho ai sẽ tốt nghiệp.
    – Vì vậy, chỉ để cung cấp cho bạn một số bối cảnh cho những người nghe ở đó,
    từ cách mà tôi hiểu điều này,
    là Angela Duckworth đã thực hiện nghiên cứu này
    để cơ bản tìm ra điều gì khiến mọi người
    có khả năng vượt qua quá trình lựa chọn rất nghiêm ngặt
    tại một doanh trại quân đội hoặc cái gì đó.
    Và cô ấy xác định rằng sự kiên trì, như cô ấy gọi,
    là điều cho phép mọi người thành công.
    Vì vậy, từ nghiên cứu đó, tôi đã nghe điều này ở khắp nơi,
    rằng thực sự điều làm cho mọi người thành công,
    ngay cả trong đội của tôi, là sự kiên trì.
    – Vâng, vâng.
    Và khảo sát đó hóa ra là một dự đoán tốt hơn.
    so với một số chỉ số truyền thống về việc ai sẽ vượt qua BEAST, như điểm kiểm tra và những thứ tương tự. Nó cũng có giá trị cho việc ai sẽ vượt qua Học viện Quân sự, như một số chỉ số truyền thống đó. Nhưng rất nhiều trong số đó, từ khoảng giữa những năm 1990, những học viên rất kiên cường tại West Point đã, gần như một nửa trong số họ đã bỏ học, gần như vào ngày mà họ có nghĩa vụ phục vụ quân sự 5 năm sau khi tốt nghiệp, và gần như một nửa trong số họ đã bỏ học. Và vì vậy, Quân đội vào một thời điểm nhất định đã nói, ôi, chúng ta có một vấn đề về sự kiên cường của thế hệ millennials, bạn biết không? Như là quá nhiều bánh mì bơ, không đủ thế chấp hoặc bất cứ điều gì khác. Và sau đó một số nhà khoa học cũng là sĩ quan đã quyết định nghiên cứu vấn đề và họ nói, chúng ta không có vấn đề về sự kiên cường qua đêm. Chúng ta có một vấn đề về chất lượng phù hợp, đúng không? Khi Quân đội trông giống như phần còn lại của nền kinh tế, nơi mà nó nhiều hơn là lên hoặc ra và bạn phải đối mặt với cùng một loại vấn đề năm này qua năm khác, và bạn có thể có một khoảng thời gian huấn luyện tiếp theo là một khoảng thời gian làm việc, làm những điều tương tự, khả năng thăng tiến bị hạn chế. Điều đó thì ổn, nó chỉ mô phỏng phần còn lại của nền kinh tế. Sau đó, bạn chuyển sang cái này, bất cứ điều gì bạn muốn gọi nó, nền kinh tế tri thức, sáng tạo, thông tin. Và những người có thể tham gia vào việc giải quyết vấn đề sáng tạo và tạo ra tri thức có khả năng thăng tiến rất lớn. – Họ có rất nhiều cơ hội. – Những người trẻ này đang học hỏi về bản thân trong những năm đầu 20 tuổi, và họ không có quyền quyết định về việc chuyển đổi nghề nghiệp để phù hợp với điều đó, vì vậy họ chỉ bỏ đi, đúng không? Khi Quân đội ban đầu không nhận ra điều này, họ đã đưa ra các khoản thưởng chú ý cho mọi người, và những người sẽ ở lại đã nhận nó, những người sẽ rời đi thì vẫn rời đi, nửa tỷ đô la, tiền thuế của người dân không giải quyết được vấn đề. Nhưng điều tôi nghĩ nó cho thấy là tầm nhìn của bạn về những gì bạn có thể muốn làm bị hạn chế như thế nào, dựa trên những điều mà bạn đã thử.
    Một lần nữa, theo Hermini Ibarra, chúng ta học được ai là chúng ta qua thực hành, không phải lý thuyết. Và tôi nghĩ vấn đề lớn nhất đối với giới trẻ là nếu họ chỉ ngồi đó tự suy ngẫm để cố gắng tìm ra đam mê của mình. Hãy đi và thử một cái gì đó, gần như chắc chắn rằng nó sẽ không phải là điều đầu tiên. Có thể nó sẽ, bạn có thể gặp may, nhưng có lẽ nó sẽ không phải là điều đầu tiên, vì vậy bạn nên bắt đầu quá trình thử nghiệm đó và bắt đầu xây dựng một mô hình thế giới để bạn có thể hiểu những lựa chọn của mình. Bởi vì tôi cũng nghĩ rằng vấn đề với đam mê và hạnh phúc lại là, tôi đã nói về điều này, tôi nghĩ là trước đây, không thể nhớ hết mọi thứ đã diễn ra trước khi ghi âm bắt đầu và sau đó, nhưng khi tôi từng chạy 800 mét hoặc bây giờ khi tôi viết sách, nếu bạn hỏi tôi vào bất kỳ thời điểm nào, tôi có thích điều này không? Tôi có hạnh phúc về điều đó không? Tôi có đam mê về nó không? Đôi khi tôi sẽ nói không, tôi muốn ném máy tính của mình ra ngoài cửa sổ, bạn điên à? Nhưng nó rất hấp dẫn, nó rất lôi cuốn và nó thúc đẩy tôi theo cách mà tôi không thể học chỉ trong thời gian rảnh của mình. Vì vậy, tôi không nghĩ rằng chúng ta chỉ cần nghĩ về đam mê, hãy tìm một điều gì đó thật sự hấp dẫn đối với bạn và sau đó hãy bắt đầu từ đó. – Và hấp dẫn thực sự là, làm thế nào bạn biết rằng nó hấp dẫn? Đó là khi bạn rơi vào trạng thái “dòng chảy” mà không có gì khác dường như quan trọng hay – Dòng chảy, ý tôi là, dòng chảy là một khái niệm khó khăn vì nó dễ xuất hiện hơn nhiều ở những người như lướt sóng hoặc vẽ tranh hơn là ở một số loại công việc tri thức, nhưng tôi nghĩ khi bạn thực sự tham gia vào một điều gì đó, bạn có sự tò mò về cách bạn có thể cải thiện nó, những gì khác bạn có thể học tiếp theo. Vì vậy, tôi nghĩ nó kích thích loại tò mò này mà bạn không thấy ở những người chỉ đang tham gia vào một điều gì đó mà họ chỉ đang làm theo thói quen. Vì vậy, bạn bắt đầu hiểu như khi tôi, tôi nhớ khi bạn gái của tôi lúc đó, giờ là vợ tôi, điều đó rất quan trọng đối với tôi, cho một sức khỏe tốt,
    như cả hai chúng ta đều là những người tập thể dục suốt đời, chẳng hạn. Lần đầu tiên chúng tôi sống chung với nhau, tôi nói rằng, được rồi, chúng ta phải xác định điều gì đó phù hợp với bạn. Tôi đưa cô ấy đến một phòng tập gym và để cô ấy ở đó mà không nhận ra rằng tôi đã có hàng thập kỷ học hỏi cách làm mọi thứ trong một phòng gym mà tôi coi là điều hiển nhiên. Sau đó, tôi nhận ra, được rồi, tôi cần phải đồng hành cùng cô ấy trong việc này. Chúng tôi đã thử nhiều thứ khác nhau, như chạy bộ, nhưng cô ấy không thích lắm. Vì vậy, chúng tôi thử một số hoạt động khác, v.v. Cuối cùng, cô ấy tìm thấy một loại lớp học mà cô ấy thích và cô ấy về nhà vào một ngày nọ. Chúng tôi đã làm điều này và sau đó làm điều này, thật khó khăn. Để tôi cho bạn xem điều khác mà chúng tôi đã làm. Tôi nói, bạn đã tìm thấy điều của mình. Vấn đề duy nhất là khi chúng tôi đang xem xét việc chuyển bang, chúng tôi phải ở trong vòng 15 phút từ lớp học đó, trong khoảng cách đi bộ từ bất kỳ ngôi nhà nào mà chúng tôi định mua. Nhưng bạn có thể thấy sự tò mò này phát triển khi ai đó tìm thấy điều gì đó hấp dẫn đến mức họ muốn hiểu cách để trở nên tốt hơn. Họ muốn nói chuyện với những người khác đang làm điều đó. Họ trở nên rất tò mò về nó. – Nhưng bạn phải thử nghiệm. – Bạn phải thử nghiệm. Tôi ước có một cách nào đó để thoát khỏi điều đó. Tôi ước bạn có thể nói, đây là điều sẽ phù hợp với bạn, có thể một ngày nào đó. – Với AI. – Có thể, nhưng– – Khả năng rất thấp. – Khả năng rất thấp. Và AI chỉ thay đổi lĩnh vực mà bạn đang hoạt động, đúng không? Vì vậy, tôi nghĩ rằng việc thử nghiệm, tôi nghĩ sẽ trở nên quan trọng hơn nữa khi mọi người không thể mong đợi làm cùng một điều trong suốt sự nghiệp của họ nữa. Ý tôi là, có những mạch mà họ có thể mong đợi sẽ tiếp tục, nhưng không phải là cùng một điều chính xác. – Khi tôi xem video của bạn có tiêu đề, Tại sao những người suy nghĩ khác biệt lại vượt trội hơn những thiên tài trong thế giới thực, tôi nghĩ bạn sẽ nói về sự đa dạng thần kinh trong video. Là một người được chẩn đoán mắc ADHD, có thể khi tôi khoảng 30 tuổi, tôi đã nghĩ, ôi, anh ấy sẽ giải thích tại sao sự đa dạng thần kinh,
    Những điều như ADHD và tự kỷ dẫn đến những kết quả tốt hơn trong thế giới thực. Công việc của bạn có bao giờ liên quan đến sự đa dạng thần kinh không? – Không nhiều, nhưng tôi có đọc một số công trình đó. Và tôi nghĩ rằng điều thực sự quan trọng là càng có nhiều loại tư duy khác nhau mà chúng ta có thể đưa vào một nồi hầm, thì tôi nghĩ chúng ta sẽ càng tốt hơn. Ý tôi là, có lý do tại sao ADHD, mặc dù không phải là một khối lượng lớn công trình, nhưng tôi nghĩ nó có liên quan khi bạn có thể nhìn vào các quần thể du mục sau đó định cư, và bạn có thể thấy một số gen liên quan đến điều đó, và đây là những tác động nhỏ, nhưng bạn có thể thấy một số gen liên quan đến việc tìm kiếm sự mới mẻ với ADHD sẽ rõ ràng bắt đầu bị loại bỏ khi họ định cư, và nó phổ biến hơn khi họ còn du mục. Và điều đó gợi ý cho tôi rằng đây là những điều, sự chú ý đến nhiều kích thích khác nhau mà thực sự quan trọng, đã từng quan trọng đối với tổ tiên của chúng ta, và vẫn còn quan trọng, vì vậy chúng vẫn ở đây. Chúng có thể không thích nghi nếu bạn bảo ai đó phải ngồi yên trong một lớp học suốt 10 giờ mỗi ngày, điều mà tôi nghĩ là một môi trường khó khăn cho bất kỳ ai để thích nghi. Nhưng tôi nghĩ ở một mức độ nào đó, và tôi nghĩ điều này đã xảy ra đôi khi trong một số công ty tìm kiếm cơ hội cho những người mắc chứng tự kỷ, nơi bạn nói, được rồi, điều này thích nghi ở đâu? Loại tư duy này thích nghi ở đâu thay vì không thích nghi? – Nó hữu ích thay vì không hiệu quả. – Và tôi nghĩ nếu chúng ta không làm điều đó, thì bạn đang bỏ lỡ những cơ hội để thực sự sử dụng những người suy nghĩ khác với bạn. – Vâng, ý tôi là, điều đó thật thú vị vì công việc của bạn, dù có cố gắng hay không, thực sự tạo ra một lý do tuyệt vời cho sự đa dạng trong nơi làm việc. – Vâng, vâng, vâng, bạn có muốn làm một bài kiểm tra không? – Chắc chắn rồi. – Giả vờ bạn là bác sĩ, được chứ, và tôi là… (cười) – Đó là một phần của chiếc áo khoác trắng trong đầu tôi.
    với một chiếc ống nghe nhỏ quanh cổ, đúng không?
    – Được rồi, vì đó là hình ảnh của tất cả các bác sĩ.
    Và tôi là bệnh nhân của bạn, được chứ,
    và tôi có một khối u ác tính trong dạ dày,
    và có một loại tia hoặc bức xạ tập trung mới
    có thể tiêu diệt khối u nếu nó đủ cường độ.
    Vấn đề là ở cường độ đó,
    nó cũng sẽ phá hủy mô khỏe mạnh trong dạ dày của tôi.
    Vậy làm thế nào bạn có thể cứu tôi?
    Được rồi, trong khi bạn suy nghĩ về điều đó, tôi sẽ kể cho bạn một câu chuyện.
    Có một vị tướng đã phải chiếm một pháo đài
    để giải phóng một đất nước khỏi một nhà độc tài tàn bạo,
    và ông có đủ quân lính để làm điều đó,
    và có những con đường tỏa ra như những nan hoa
    từ pháo đài, nhưng chúng bị rải đầy mìn.
    Vì vậy, nếu ông dẫn tất cả quân lính đi xuống bất kỳ con đường nào,
    ông sẽ chịu nhiều tổn thất.
    Vì vậy, ông đã có ý tưởng, hãy chia thành hàng một,
    đi đến những con đường giống như nan hoa khác nhau,
    và chúng ta sẽ đồng bộ đồng hồ,
    và họ sẽ hội tụ ở đó cùng một lúc,
    và họ giải phóng pháo đài, được chứ?
    Hoặc họ chiếm pháo đài, giải phóng đất nước.
    Một câu chuyện nữa.
    Có một lần có một đám cháy ở một thị trấn nhỏ
    có nguy cơ lan sang các công trình lân cận.
    May mắn thay, nó gần một cái hồ,
    vì vậy hàng xóm đang đến và họ đang đổ nước
    và dập lửa, nhưng không hiệu quả.
    Trưởng phòng cứu hỏa xuất hiện, cô ấy nói, “Dừng lại những gì bạn đang làm.
    “Mọi người hãy đứng thành vòng tròn, đổ đầy xô của bạn,
    “đứng thành vòng tròn quanh đám cháy theo tiếng đếm ba,
    “một, hai, ba, hừ.”
    Dập tắt đám cháy, và họ đã dập tắt nó,
    Trưởng phòng cứu hỏa được tăng lương, được chứ, bạn có thể cứu tôi bây giờ không?
    Không quan trọng, tôi đang cho bạn một phiên bản rất ngắn gọn,
    nhưng câu trả lời là bạn có thể sắp xếp
    nhiều tia có cường độ thấp xung quanh tôi
    để chúng hội tụ tại điểm tiêu cự.
    Vì vậy, chúng đi qua thân thể tôi mà không làm hại tôi
    bởi vì chúng có cường độ thấp,
    nhưng chúng hội tụ ở đúng chỗ,
    tạo ra cường độ cao.
    Và đây là một phiên bản rất rút gọn.
    Nếu bạn đang làm bài kiểm tra thực sự,
    bạn sẽ có nhiều thời gian hơn,
    và vẫn có hầu hết mọi người không giải quyết được nó, vì vậy đừng lo lắng.
    Nó được gọi là bài toán bức xạ Dunker.
    Đây là một phiên bản rất ngắn gọn
    của một khối lượng nghiên cứu lớn cho thấy
    rằng khi bạn đối mặt với một vấn đề mới,
    số lượng giải pháp và khả năng
    đưa ra một giải pháp tốt
    được dự đoán bởi số lượng và độ rộng của các phép tương tự
    mà nhóm của bạn có thể nghĩ ra.
    Và điều dự đoán điều đó là độ rộng kinh nghiệm
    của những người trong nhóm.
    Vì vậy, nếu bạn đang đối mặt với một vấn đề mới,
    và bạn chỉ có những người có cùng chuyên môn,
    thì cũng không tốt hơn là có một bộ óc.
    Điều bạn muốn làm là đưa ra cái gọi là
    một lớp tham chiếu, nơi bạn ngồi xuống,
    bạn nghĩ ra càng nhiều phép tương tự cấu trúc tương tự
    từ tất cả các lĩnh vực khác nhau.
    Như, cái này nghe có vẻ giống như cái này và cái khác,
    và chúng không cần phải xa vời như những gì tôi vừa làm.
    Nhưng trong các nghiên cứu, khi mọi người có nhiều thời gian hơn
    với mỗi câu chuyện tiếp theo, bạn nói với họ rằng nhiều người
    sẽ bắt đầu giải quyết vấn đề gốc,
    mặc dù họ không biết rằng chúng có liên quan.
    Vì vậy, bạn muốn tập hợp những người
    thực sự khác biệt để đưa ra một loạt
    những điều như, cái này cảm giác giống như cái này.
    Tìm kiếm những cái nào có cấu trúc tương tự,
    và bạn sẽ bắt đầu nghĩ đến các giải pháp khả thi.
    – Vâng, ý tôi là, đó thực sự là một ví dụ tuyệt vời
    cho sự đa dạng trong tư duy và kinh nghiệm
    khi bạn xây dựng một đội ngũ, khi bạn đồng sáng lập một đội ngũ,
    khi bạn tiếp cận một vấn đề.
    Và thực sự tôi đã nghĩ về điều đó vào ngày hôm qua
    về micro, vì đây là podcast đầu tiên
    mà chúng tôi từng ghi âm, nếu mọi người đang xem,
    họ có thể nhận thấy điều này đột ngột.
    Thật thú vị khi biết liệu bạn có nhận thấy điều này
    trước khi tôi đề cập đến nó không, nhưng không có micro ở đây.
    Và đây là podcast đầu tiên mà chúng tôi từng ghi âm
    mà không có micro ở đây.
    Và tôi đã nghĩ khi bạn đang nói về điều đó
    về cách mà khi chúng tôi có cuộc tranh luận
    về cách giải quyết vấn đề này,
    Và vấn đề mà chúng tôi đang cố gắng giải quyết là có những vị khách gõ vào bàn và âm thanh đó truyền đến micro. Mọi người gửi tin nhắn cho tôi trên LinkedIn nói rằng, “Này, thật là khó chịu khi mọi người gõ và rồi thì chuyện gì cũng xảy ra.” Vì vậy, các micro giờ đây được đặt trên cao và hạ xuống. Khi chúng tôi ngồi lại với nhau, ba người chúng tôi hôm qua, đó là một phép ẩn dụ nhỏ cho những gì bạn đang mô tả. Bạn có Will, người có kinh nghiệm về âm thanh. Bạn có Jack, người cũng có kinh nghiệm. Và rồi có tôi, người cơ bản là không có kinh nghiệm, nhưng tôi có một chương trình truyền hình gọi là “Dragon’s Den”, nơi chúng tôi sử dụng một loại micro khác. Và tất cả chúng tôi đều đưa ra giải pháp cho vấn đề này dựa trên quan điểm riêng của mình về việc ghi âm âm thanh. Vì vậy, giải pháp của Jack là một, nhưng giải pháp của tôi trước đó là, ờ, trong “Dragon’s Den”, chúng tôi có một cái dán vào ngực. Vậy tại sao chúng ta không dán nó vào ngực của khách? Và thật thú vị khi xem chúng tôi lặp đi lặp lại qua những giải pháp khác nhau đến từ những nơi khác nhau, thực hiện một loại phân tích chi phí-lợi ích cho từng giải pháp. Rõ ràng, một trong những vấn đề với giải pháp của tôi là khách sẽ chạm vào ngực của họ, và điều đó sẽ làm hỏng nó. Vậy nên, đúng rồi, đúng rồi, họ chạm vào bản thân họ. Và rồi chúng tôi cũng phải sờ vào họ khi họ đến, điều mà chúng tôi không thích. Nhưng đó là cùng một vấn đề. Và bạn cần một bộ trải nghiệm thực sự đa dạng để tìm ra giải pháp chiến thắng. Nhưng trong hầu hết các lĩnh vực, điều chúng tôi làm là tập hợp những người đã làm điều đó trước đây. – Tập hợp những người đã làm điều đó trước đây. Và không phải là bạn không muốn những người đó, bạn chỉ không muốn chỉ có những người đó. Xu hướng cũng thường là sử dụng phép ẩn dụ đầu tiên xuất hiện. Bạn cũng không muốn làm điều đó. Bạn muốn có một thực đơn các giải pháp khả thi để xem xét vì có một điều gọi là ảo giác vách đá sáng tạo. Mọi người nghĩ rằng những ý tưởng tốt nhất và sáng tạo nhất của họ sẽ đến nhanh chóng hoặc không đến chút nào.
    Và thực tế, chúng thường đến muộn hơn khi bạn đang cố gắng nghĩ ra ý tưởng.
    – Thú vị.
    – Ừ, nhưng xu hướng của chúng tôi là nó giống như một tia chớp và hoặc là nó đến hoặc là không.
    – Chết tiệt, điều đó đã khiến tôi đặt câu hỏi về rất nhiều điều tôi làm.
    Bởi vì đôi khi tôi có một ý tưởng và tôi ghi lại nó và chia sẻ ngay lập tức.
    – Ồ, không có gì sai khi chia sẻ ý tưởng, đúng không?
    Nhưng nếu bạn đang cố gắng giải quyết một vấn đề thực sự, tôi sẽ không dừng lại ở ý tưởng đầu tiên của bạn.
    – Hãy đưa nó ra để thảo luận và sau đó cho phép nó.
    – Và sau đó tiếp tục, vâng, hãy mở lòng với nó.
    Và đừng giả định rằng, bạn biết đấy, nếu điều gì đó không đến với bạn như một tia sáng thì bạn nên dừng lại việc suy nghĩ.
    – Bạn đang viết một cuốn sách về những giới hạn.
    – Vâng.
    – Và tôi sẽ không tiết lộ tất cả những điều trong cuốn sách vì, bạn biết đấy, bạn cần phải bán nó.
    – Đặc biệt là vì như một nửa trong số đó chưa được viết. Vì vậy, tôi thậm chí không thể tiết lộ nửa số thứ đó.
    – Nhưng tôi thấy câu chuyện về Apple rất quan trọng vì nó đã giúp tôi suy nghĩ về một số điều tôi đang làm trong kinh doanh, nhưng cũng trong cuộc sống của tôi.
    Bạn có thể chia sẻ câu chuyện đó về Apple không, những gì bạn đã khám phá về sự tập trung và những giới hạn?
    – Chắc chắn rồi, và không phải Apple mà là một công ty khác gọi là General Magic, nơi mà nhiều thành viên trong đội ngũ thiết kế Mac gốc đã đến công ty này và nó là một trong những điều hot nhất ở Silicon Valley và họ đã định xây dựng iPhone.
    Họ có ý tưởng, họ có tầm nhìn, như những bản vẽ họ có trông giống như iPhone.
    Họ có đội ngũ từ Mac, họ có tài năng tuyệt vời này.
    Họ đã lên sàn trong một cuộc IPO được gọi là khái niệm.
    Họ chưa có sản phẩm, nhưng ý tưởng thì nóng đến mức họ đã lên sàn.
    Và tóm tắt lại, nó đã trở thành một thảm họa vì họ không có giới hạn.
    Họ có nhiều tiền như họ muốn.
    Họ không có khách hàng nào trong tâm trí.
    Bất cứ điều gì họ nghĩ là hay, họ đều xây dựng nó.
    Và vì vậy, dự án cứ lớn lên, lớn lên và lớn lên mà không bao giờ tìm thấy được sự tập trung để biến thành một cái gì đó có thể sử dụng được. Nhưng nhiều cựu sinh viên đã ra khỏi đó nhận ra rằng đó là một vấn đề. Vì vậy, trong tương lai, họ sẽ có những bài học như bạn sẽ tốt hơn nếu hình dung ra một khách hàng, ngay cả khi đó là người không đúng, còn hơn là không có ai cả trong việc xây dựng một cái gì đó chỉ đơn giản là “ngầu”. Bởi vì ngay cả khi nó sai, bạn có thể học được rằng bạn đã sai bằng cách thử nghiệm một cái gì đó. Trong khi nếu bạn không có ai, bạn thậm chí không có một cơ chế phản hồi nào để học hỏi. Và vì vậy, việc dành thời gian với một số cựu sinh viên đó đã khiến tôi thực sự quan tâm đến các giới hạn. Và tôi vẫn đang tổng hợp một số bài viết đó. Vì vậy, tôi không biết liệu tôi có thể làm cho nó công bằng ở mức độ mà tôi có thể nếu tôi đã viết nó rồi, nhưng. – Thật thú vị với những từ được sử dụng vì dường như có một chút như một nghịch lý hoặc mâu thuẫn trong ý tưởng này về sự rộng rãi và sau đó là các giới hạn và sự tập trung. Và đó là sự quan tâm mà bạn biết đấy. – Ý tôi là, đó là một phần lý do khiến tôi quan tâm đến nó vì một câu hỏi sau khi nói về sự đa dạng mà mọi người đã đặt ra cho tôi là, bạn biết đấy, làm thế nào bạn biết khi nào nên tập trung, đúng không? Như vậy, nó thực sự rất nhiều xuất phát từ câu hỏi này. Bởi vì cuối cùng bạn có một bộ công cụ rộng lớn, bạn phải tập trung nó vào việc đạt được điều gì đó vào một thời điểm nào đó, đúng không? Bạn không muốn chỉ mãi mãi như một quả bóng pinball. – Điều mà bạn đã nói là những chuỗi thành công của bạn. – Những chuỗi thành công, đúng không? Bạn muốn tập trung vào một chuỗi thành công vào một lúc nào đó. Và nó cũng xuất phát từ khía cạnh tìm kiếm bản thân của tôi, bạn biết đấy, tôi sẽ nghiên cứu như một cuộc tìm kiếm bản thân nơi thách thức lớn nhất của tôi, càng lớn dự án của tôi và, bạn biết đấy, sách là những dự án lớn đối với tôi, thì càng khó khăn để tôi xác định ranh giới của những gì là cân bằng. Bởi vì các chủ đề tôi đảm nhận trong sách của tôi về định nghĩa không thể được trả lời một cách hoàn hảo, sự cân bằng giữa thiên nhiên và nuôi dưỡng và phát triển một kỹ năng,
    Làm thế nào để xác định mức độ rộng hay chuyên sâu và khi nào.
    Và vì vậy, tôi đã gặp rất nhiều khó khăn trong việc nói,
    đây là ranh giới cho những gì phù hợp ở đây.
    Và vì vậy, tôi muốn cải thiện khả năng học hỏi
    cách sử dụng các ràng buộc trong công việc của mình.
    Vì vậy, lần đầu tiên với cuốn sách này,
    lần đầu tiên tôi nói,
    bởi vì đối với cả hai cuốn sách trước đó của tôi,
    tôi đã viết dài hơn 150% so với độ dài của một cuốn sách
    và sau đó phải cắt bớt
    bởi vì tôi cứ nhồi nhét mọi thứ tôi nghĩ là thú vị.
    Lần này tôi nói,
    tôi sẽ có một cấu trúc trước
    và buộc bản thân phải tuân theo điều đó.
    Và một trong những điều đầu tiên tôi nhận thấy là,
    thông thường tôi không viết các chương theo thứ tự.
    Và tôi bắt đầu với cuốn sách này theo quy trình bình thường của mình
    là tôi sẽ nhảy vào chương năm
    bởi vì tôi vừa thực hiện nghiên cứu.
    Và tôi nhận ra rằng vì tôi bắt đầu thấy như,
    điều này sẽ phá vỡ một số cấu trúc
    ở phía trên và phía dưới, tôi để lại tất cả những khoảng trống này
    bởi vì tôi không biết tôi đã nói gì rồi.
    Vì vậy, tôi thực sự phải quay lại và bắt đầu theo thứ tự.
    Vì vậy bây giờ, bạn biết đấy, sau gần 20 năm viết lách,
    đột nhiên tôi có một quy trình làm việc hoàn toàn mới
    và tôi đang viết theo thứ tự lần đầu tiên,
    điều này thật thú vị và hơi đáng sợ,
    nhưng tôi cũng đang viết dài.
    Tôi thực sự sẽ nộp cuốn sách
    với độ dài của một cuốn sách lần đầu tiên.
    – Bạn có hoàn toàn không lo lắng về AI như một nhà văn không?
    Bởi vì, bạn biết đấy, những mô hình này đang ngày càng thông minh
    hơn mỗi tuần.
    Và nhìn chung, bạn nghĩ thế nào về tương lai
    của công việc trong một thế giới AI?
    Có vẻ như nó sẽ là
    một lực lượng gây rối rất lớn, bạn biết đấy.
    – Ôi, tôi nghĩ là có.
    – Kế hoạch nghề nghiệp và tôi sẽ làm gì với tương lai của mình?
    – Ý tôi là, nó có thể ảnh hưởng đến mọi thứ,
    nhưng một điều, tôi thích chơi với nó.
    Vì vậy, tôi có những lực lượng cạnh tranh như có thể,
    bạn biết đấy, tôi là một người rất tò mò.
    Và vì vậy, nếu tôi, tôi chơi với khoảng
    bốn chương trình AI khác nhau mỗi ngày.
    Nhưng cái mà hữu ích nhất đối với tôi
    là một trang web có tên là site.ai.
    Một lần nữa, tôi không có bất kỳ mối liên hệ nào
    với những thứ này.
    Tôi chỉ là một người đăng ký, scite.ai,
    nơi tôi có thể nhập một bài báo khoa học
    và nó sẽ tạo ra một bản đồ hiển thị tất cả các bài báo khác
    trích dẫn nó và nó sẽ cố gắng tự động phân loại chúng
    thành những bài đồng ý và không đồng ý.
    Và nó thật sự hữu ích khi hiển thị đoạn trích
    về cách mà bài báo mục tiêu được trích dẫn trong những bài khác.
    Trước đây, tôi phải dành thời gian ngồi
    tại thư viện nghiên cứu và làm điều đó
    bằng cách quét qua một bài báo để tìm kiếm.
    Vì vậy, bây giờ một ngày đã trở thành một giờ.
    Và tôi rất thích điều đó.
    Nếu điều đó có nghĩa là sách của tôi không bán chạy bằng,
    nhưng tôi có thể học gấp 10 lần về khoa học,
    đó là một sự đánh đổi mà tôi chắc chắn sẵn sàng chấp nhận cá nhân.
    Tôi không nói rằng mọi người nên sẵn sàng chấp nhận điều đó,
    nhưng tôi sẵn sàng chấp nhận sự đánh đổi đó.
    Nhưng về mặt công việc nói chung bị gián đoạn,
    vâng, tôi nghĩ rằng mô hình mà tôi nghĩ đến
    không có một mô hình duy nhất,
    nhưng về cách đổi mới công nghệ
    đã làm gián đoạn công việc trong quá khứ.
    Một mô hình mà tôi thích mà tôi có thể nói nhanh chóng
    là sự ra đời của máy ATM ở Hoa Kỳ
    xảy ra vào khoảng năm 1970, tức là máy rút tiền.
    Và tôi đã quay lại và xem xét các tin tức
    và nó nói rằng khoảng 300.000 giao dịch viên ngân hàng
    sẽ phải đóng cửa ngay lập tức.
    Và thay vào đó, điều đã xảy ra trong 40 năm tiếp theo
    là khi có nhiều máy ATM hơn, có nhiều giao dịch viên ngân hàng hơn,
    không phải ít hơn, vì máy ATM làm cho các chi nhánh ngân hàng
    rẻ hơn để vận hành.
    Vì vậy, có ít chi nhánh hơn tổng thể,
    ít giao dịch viên hơn mỗi chi nhánh, nhưng nhiều chi nhánh hơn tổng thể, xin lỗi.
    Nhưng nó đã thay đổi cơ bản công việc
    từ một người thực hiện các giao dịch lặp đi lặp lại,
    các giao dịch tiền mặt lặp đi lặp lại thành một người như
    một chuyên gia tiếp thị và một đại diện dịch vụ khách hàng
    và có thể là một cố vấn tài chính.
    Nó đã chuyển họ sang những mục tiêu chiến lược này.
    nơi mà nó có sự kết hợp rộng rãi hơn về các kỹ năng chiến lược.
    Vì vậy, nếu chúng ta có thể thuê ngoài một số công việc lặp đi lặp lại trong môi trường học tập nhẹ nhàng đó
    để chuyển con người sang vai trò chiến lược hơn,
    tôi nghĩ đó là một điều tốt, đúng không?
    Chúng ta nghĩ về việc, tôi biết các bác sĩ chẩn đoán hình ảnh đã từng là một trong những người,
    những người làm việc với hình ảnh y tế đã từng là một trong những người
    thường xuất hiện trong các báo cáo của các ngân hàng
    nói về những ai sẽ bị thay thế,
    họ thường đứng cao trong danh sách vì họ nói rằng công nghệ
    có thể đọc những bức ảnh này rất dễ dàng.
    – Chẩn đoán hình ảnh chỉ nhìn vào một bức quét
    và cho bạn biết liệu bạn có bị ung thư hay không.
    – Vâng, nhưng trước hết, tôi chưa bao giờ nghe thấy vấn đề
    như kiểu, ôi, quá nhiều người đang có quá nhiều quyền truy cập dễ dàng
    vào chẩn đoán hình ảnh, đúng không?
    Như tôi nghĩ chúng ta muốn nhiều dịch vụ này hơn.
    Nhưng tôi nghĩ hầu hết các bác sĩ không làm như bác sĩ House, bạn biết không?
    Hầu hết những gì họ thấy
    là điều mà họ đã thấy hàng triệu lần.
    Và tôi nghĩ một vai trò rất quan trọng cho họ là chiến lược,
    à, điều này nên có ý nghĩa gì đối với người đó?
    Tôi nên đối phó với họ như thế nào?
    Và điều gì là hợp lý để thực hiện trong cuộc sống của họ?
    Và điều gì là khả thi cho họ để thực hiện một sự thay đổi?
    Và vì vậy tôi nghĩ sẽ thật tuyệt nếu chúng ta có thể chuyển đổi.
    Tôi không nghĩ nó sẽ thay thế những bác sĩ đó.
    Tôi nghĩ nó có thể chuyển họ sang một vai trò chiến lược hơn
    nơi họ không phải dành thời gian làm
    những công việc chiến thuật hơn
    và có thể làm những công việc chiến lược hơn.
    Vì vậy, điều đó đã xảy ra ngay cả trong cờ vua, bạn biết không, như khi,
    à, như khi Deep Blue của IBM đánh bại Gary Kasparov
    trong cờ vua vào năm 1997, và ông ấy nhận thấy rằng nó đã đánh bại Gary Kasparov.
    Ông ấy giỏi hơn rất nhiều khi ông ấy là người giỏi nhất thế giới
    vào thời điểm đó, bây giờ như một ứng dụng miễn phí trên điện thoại của bạn
    có thể đánh bại Gary Kasparov, nhưng,
    và ông ấy nhận thấy rằng máy tính giỏi hơn rất nhiều về chiến thuật.
    Đây là những mẫu di chuyển nhỏ
    mà ông ấy đã dành cả cuộc đời để ghi nhớ,
    nhưng ông ấy nhận thấy nó không giỏi bằng về chiến lược,
    đó là cách sắp xếp các trận chiến để tiến hành cuộc chiến.
    Vì vậy, anh ấy đã thúc đẩy những gì anh ấy gọi là các giải đấu cờ tự do, nơi con người và máy tính có thể chơi theo bất kỳ sự kết hợp nào. Và những người chiến thắng không phải là siêu máy tính, cũng không phải là các đại kiện tướng hay các đại kiện tướng với siêu máy tính. Hai người chơi cờ nghiệp dư với ba chiếc laptop, họ biết một chút về cờ, họ biết một chút về tìm kiếm thuật toán, và họ có thể hướng dẫn máy tính nên tìm kiếm ở đâu. Họ thậm chí không thể phân tích các ván cờ của chính mình ở mức độ sâu trong buổi họp báo của những người chiến thắng vì họ không biết đủ về cờ. Nhưng tôi nghĩ bài học ở đây là, khi phần chiến thuật được thuê ngoài, nó đã thay đổi, trước hết là thay đổi những người giỏi nhất trong nhiệm vụ này, và nó đã chuyển con người lên mức độ chiến lược hơn. Và vì vậy, tôi nghĩ đó là điều mà chúng ta cần sẵn sàng suy nghĩ về. Chúng ta có thể giao phó điều gì để chuyển sang mức độ chiến lược hơn?
    – Bạn có thể sai ở chỗ nào?
    – Có thể là ở mức độ chiến lược, có thể những công cụ này sẽ tốt hơn ở mức độ chiến lược so với những gì chúng ta có thể đạt được. Tôi vẫn nghĩ rằng sẽ có một vai trò cho chúng ta trong việc xác định mục tiêu của chúng nên là gì. Và đó là một cấp độ chiến lược hoàn toàn khác, giống như chúng ta muốn sống trong một thế giới như thế nào? Tôi không nghĩ rằng trong ngắn hạn, chúng ta sẽ lấy tín hiệu từ họ trong vai trò đó. Nhưng tôi nghĩ ngay cả những người, như năm ngoái, tôi đã ngồi quanh một đống lửa trại với một người đang điều hành một công ty AI sinh ra, và một người khác là nhà đầu tư đầu tiên của anh ấy, và người đó cũng đã làm việc trong lĩnh vực AI. Bạn biết đấy, cả hai đều rất thành thạo về công nghệ. Các động lực được căn chỉnh, và một người đã nói, chúng ta sẽ có trí tuệ nhân tạo tổng quát trong vòng ba năm chắc chắn. Còn người kia thì nói, tôi nghĩ đây chỉ là một món đồ chơi được tô vẽ, tôi vẫn sử dụng Google nhiều hơn. Và đây là hai người có chuyên môn tương tự với các động lực được căn chỉnh, điều này khiến tôi nghĩ đến mức độ mà ngay cả những người đang làm việc trên những thứ này cũng không hoàn toàn hiểu được khả năng của nó.
    hoặc nó đang làm gì.
    Và vì vậy, tôi nghĩ có rất nhiều điều chưa được biết đến.
    – Ai đó đã đưa ra lập luận với tôi rằng họ đã nói,
    hãy nghĩ về điều này, Steve.
    Bạn có Steve này, vì vậy chỉ số IQ của tôi là 100.
    Và có một Steve khác qua bức tường đó
    có chỉ số IQ là 1.000.
    Bạn sẽ giao cho tôi nhiệm vụ gì
    so với việc bạn sẽ giao cho anh ta nhiệm vụ gì?
    Ai mà bạn muốn lái xe đưa con bạn đến trường?
    Ai mà bạn muốn, tôi không biết, trả lời chuột của bạn?
    – Vậy bạn đang nói rằng chúng ta giao mọi thứ cho người đó.
    – Vâng, đây là phép ẩn dụ mà anh ấy đã đưa ra cho tôi.
    Ông ấy hỏi, bạn còn lại điều gì?
    Được rồi, ngay cả khi đến điểm đó,
    ngay cả khi đến điểm đó,
    vẫn sẽ có vấn đề về lợi thế so sánh,
    đó là những mô hình này tiêu tốn năng lượng cực kỳ lớn.
    Và vì vậy bạn sẽ muốn phân bổ năng lượng cho chúng
    cho những điều mà bạn thực sự muốn chúng làm.
    Vì vậy, ngay cả khi chúng tốt hơn chúng ta ở mọi thứ,
    vì năng lượng không phải là vô hạn,
    vẫn sẽ có những điều có giá trị hơn
    khi để chúng ta làm hơn là để chúng làm.
    Ý tôi là, điều đó xảy ra mọi lúc.
    Bạn có thể giỏi hơn ở một số điều trong doanh nghiệp của bạn,
    nhưng bạn không làm chúng
    bởi vì đó là lợi thế so sánh để bạn làm điều này
    thay vì những điều khác.
    Vì vậy, tôi nghĩ ngay cả khi chúng đạt đến điểm
    mà chúng tốt hơn chúng ta ở mọi thứ,
    vẫn sẽ có vai trò cho con người,
    nhưng sẽ có một lượng gián đoạn khổng lồ, đúng không?
    Như điều mà thực sự khiến tôi lo lắng,
    ý tôi là, tôi đã đọc về năm ngoái
    về đổi mới công nghệ trong lịch sử, bạn biết không?
    Và chúng ta có thể tóm tắt một cách rất thô thiển,
    đó là trong 300.000 năm, chúng ta sống như những con sóc.
    Và sau đó trong 10.000 năm, chúng ta sống như những người nông dân.
    Và sau đó trong 250 năm,
    mọi thứ đã thay đổi mỗi thế hệ một cách điên cuồng.
    Và điều đó thật khó để thích nghi.
    Và tôi nghĩ, bạn biết đấy, tôi đã nghĩ
    rằng cuộc cách mạng công nghiệp không, bạn biết đấy,
    cuối cùng đã dẫn đến việc kéo hàng tỷ người.
    Của những người thoát khỏi nghèo đói, bạn biết đấy, đã thay đổi mọi thứ.
    Tôi đã nghĩ rằng vì năng suất tăng lên rất nhiều
    nên lương và những thứ khác cũng sẽ tăng theo.
    Nhưng hóa ra có bằng chứng khá rõ ràng
    rằng thực sự có một khoảng cách khoảng 40 năm
    giữa sự gia tăng năng suất
    và sự gia tăng lương.
    Và điều đó thì không tốt.
    Một khoảng cách 40 năm giữa một sự gián đoạn công nghệ lớn
    và sự thịnh vượng chung,
    đó không phải là điều mà tôi nghĩ chúng ta có thể thực sự chấp nhận.
    Và điều đã giúp giải quyết vấn đề là
    khi nhiều người trở nên đô thị hóa
    trong cuộc cách mạng công nghiệp và nhìn xung quanh và nói,
    này, bạn có cùng một vấn đề mà tôi có,
    chúng ta cần đoàn kết lại để hành động tập thể.
    Tôi nghĩ thách thức bây giờ
    là chúng ta như một nhà máy vô hình.
    Vì vậy, thật khó để khiến mọi người hành động tập thể
    bởi vì chúng ta không ngồi cạnh nhau
    đối mặt với vấn đề này.
    Nhưng tôi nghĩ chúng ta cần bắt đầu suy nghĩ như một nhóm,
    công nghệ này thật tuyệt,
    nhưng xác định những vấn đề mà chúng ta muốn nó giải quyết,
    không chỉ xây dựng nó vì lý do chỉ vì nó thú vị,
    chúng ta muốn sống trong một thế giới như thế nào?
    Tôi nghĩ chúng ta cần đặt ra những câu hỏi đó.
    – Tôi nghĩ rất khó để chúng ta có thể có ý thức
    về điều đó theo cách mà bạn hy vọng.
    – Điều đó sẽ thật không may.
    Ý tôi là, tôi nghĩ một dấu hiệu tốt là, tôi nghĩ,
    ngay cả những nhà công nghệ mà tôi nghĩ thường có xu hướng phóng đại
    và nói rằng, điều này sẽ là điều tuyệt vời nhất
    ngay cả khi rõ ràng là nó sẽ không như vậy,
    cũng đang phát ra một số tín hiệu cảnh báo
    với điều này ở giai đoạn đầu.
    Và vì vậy tôi nghĩ điều đó đã khiến những người khác
    chú ý đến một số tín hiệu cảnh báo đó.
    Tôi không nghĩ điều đó giúp chúng ta thoát khỏi tình huống khó khăn này theo bất kỳ cách nào.
    – Những tín hiệu cảnh báo khiến tôi lo lắng.
    – Ồ, đó chính là vấn đề.
    Chúng nên khiến bạn lo lắng.
    Tôi nghĩ nếu chúng ta ở vị trí hiện tại mà không lo lắng ngay bây giờ,
    tôi nghĩ điều đó sẽ tệ hơn rất nhiều.
    – Ý tưởng quan trọng nhất trong công việc của bạn mà chúng ta chưa thảo luận là gì, theo bạn?
    – Trong gen thể thao, tôi nghĩ ý tưởng quan trọng nhất mà chúng ta chưa thảo luận là tài năng ở mức cơ bản, như tài năng, nếu bạn làm một bài kiểm tra về một điều gì đó, giả sử bạn chưa được đào tạo về điều đó, chúng ta sẽ gọi đó là mức tài năng cơ bản của bạn, đôi khi có mối tương quan với khả năng cải thiện từ việc đào tạo. Vì vậy, việc đào tạo trông giống như y học vì sự khác biệt giữa chúng ta. Một số loại thuốc có thể hiệu quả với bạn theo cách mà không hiệu quả với tôi. Việc đào tạo cũng tương tự. Hai người sẽ có kết quả khác nhau từ cùng một chương trình đào tạo chính xác. Và đôi khi, mức độ tốt của bạn lúc bắt đầu có thể dự đoán tốc độ cải thiện của bạn, nhưng rất thường thì điều đó không đúng. Và đó là một vấn đề lớn vì chúng ta thường đánh giá tiềm năng của mọi người dựa trên những gì chúng ta thấy ngay bây giờ hoặc những gì chúng ta thấy ở mức cơ bản trước khi họ thực sự có cơ hội để đào tạo. Điều tôi nghĩ là khoa học cho thấy là tài năng về khả năng đào tạo này thậm chí còn quan trọng hơn tài năng ở mức cơ bản. Vì vậy, nếu bạn đang cố gắng đánh giá mọi người trước khi họ thực sự có cơ hội tìm ra một phương pháp đào tạo phù hợp với họ, một lần nữa, đó là một câu trả lời phức tạp vì điều đó có nghĩa là mọi người phải thử nghiệm với loại đào tạo phù hợp với họ. Và khả năng đào tạo đó là loại tài năng quan trọng nhất. Và tôi nghĩ đó là một bức tranh khác về tài năng.
    – Được rồi, điều này khá quan trọng, vì ngay lập tức với tư cách là một nhà tuyển dụng, tôi nghĩ rằng khi tôi tuyển dụng người, bạn biết đấy, nếu tôi tuyển một nhà sản xuất cho một trong những podcast của chúng tôi, bất kể là gì, tôi không nên tập trung quá nhiều vào, nếu tôi dự định họ sẽ làm việc với tôi và với tôi trong 10 năm, tôi nên nghĩ về khả năng đào tạo của họ.
    – Vâng, tôi sẽ nói rằng, điều đó phụ thuộc vào việc bạn cần họ bắt đầu nhanh đến mức nào, đúng không? Nếu bạn cần họ, nếu bạn cần biết những gì họ biết hôm nay và họ cần sử dụng điều đó vào ngày mai, đó là một chuyện.
    Nhưng nếu nói về việc họ sẽ tiến bộ như thế nào trong dài hạn, bạn không nên giả định rằng những gì bạn thấy hôm nay dự đoán khả năng cải thiện của họ.
    – Bạn có thể đo lường khả năng đào tạo của một người không?
    – Ý tôi là, bạn có thể đo lường rất dễ dàng trong những thứ như khả năng aerobic của họ, bạn biết đấy, lượng oxy mà họ có thể vận chuyển qua cơ thể.
    Tôi có nghĩa là, một số nghiên cứu ban đầu về điều này được thực hiện trong những tình huống như vậy, nơi mà mọi người đều thực hiện cùng một bài tập, và bạn thực sự đang đo lường các thông số sinh lý.
    Bạn có thể làm điều này trong các loại kiểm tra nhận thức khác và kiểm tra khả năng.
    Nếu bạn đang tìm kiếm một nhiệm vụ cụ thể, thì điều đó khó hơn một chút.
    Nếu bạn đang tìm kiếm một nhiệm vụ được tùy chỉnh cho điều gì đó trong doanh nghiệp của bạn, tôi nghĩ điều đó khó hơn.
    Nó sẽ có phần chủ quan hơn.
    – Tôi đoán bạn có thể xem xét các lĩnh vực khác trong cuộc sống của họ, tôi đoán, trong bối cảnh chuyên nghiệp để xem họ phát triển nhanh chóng như thế nào.
    Một trong những điều tôi xem xét khi mọi người nộp đơn xin việc làm trong một trong những doanh nghiệp của tôi là tôi xem xét hồ sơ LinkedIn của họ, nhưng đặc biệt là cách họ được thăng chức nhanh chóng và di chuyển qua các phòng ban, vì điều đó là một chỉ số.
    Rõ ràng đó không phải là điều quan trọng nhất, nhưng bạn sẽ nhấp vào LinkedIn của ai đó, và bạn sẽ thấy họ gia nhập với tư cách là thực tập sinh, và sau một năm, họ đã là quản lý của nhóm.
    Rồi một năm sau, họ là giám đốc của nhóm.
    Rồi một năm sau, họ được chuyển lên một phòng ban khác.
    Một năm sau, họ trở thành người đứng đầu toàn cầu, và tôi như, ôi Chúa ơi, người này thực sự di chuyển tốt trong hệ thống, và đó là một chỉ số của một vài điều.
    Họ kết nối với mọi người vì có ai đó kéo họ lên và nói, người đó, hãy đi lên.
    Nhóm của họ cũng cơ bản đang bỏ phiếu rằng họ nên là quản lý.
    Họ có khả năng học hỏi nhanh chóng, vì đặc biệt nếu họ nhảy giữa các phòng ban.
    Từ HR đến văn hóa hay bất cứ điều gì khác, tôi luôn nghĩ rằng điều đó khiến họ trở nên linh hoạt và dễ dạy hơn một chút nếu họ đã thể hiện được thành tích thay đổi nghề nghiệp và thăng tiến nhanh chóng trong tổ chức. – Thú vị, vì điều đó có vẻ liên quan đến một ý tưởng quan trọng mà chúng ta chưa nói đến từ “range”, đó là những người đổi mới liên tục. Đây là những người đóng góp sáng tạo lặp đi lặp lại cho tổ chức của họ, bất kể họ ở đâu, ngay cả khi họ đang thay đổi, như tôi đã nói, thay đổi địa điểm, và những người này, như một người phụ nữ tên là Abby Griffin, một giáo sư và các đồng nghiệp của cô đã nghiên cứu về những người này, một số mô tả về họ, những cụm từ gần như là từ công trình của cô. Họ là những người suy nghĩ hệ thống. Họ đọc nhiều và rộng hơn so với đồng nghiệp của mình. Họ có nhu cầu học hỏi ngoài lĩnh vực của mình. Họ có nhu cầu giao tiếp với những người có chuyên môn bên ngoài lĩnh vực của họ. Họ dường như chuyển đổi giữa các ý tưởng, điều này thường không nghe có vẻ như một lời khen. Họ tái sử dụng những thứ đã có sẵn theo những cách mới, tất cả những điều này. Và bạn có thể cảm nhận trong bài viết của cô ấy, gần như, cô ấy đang nói chuyện với những người làm HR rằng, chỉ để bạn biết, khi bạn định nghĩa một vai trò quá hẹp, bạn đang đảm bảo rằng bạn loại bỏ những người này hoặc buộc họ phải đi nơi khác để cố gắng phát triển loại chiều sâu đó. Và tôi không nghĩ bạn có thể tạo ra những người này từ đầu, nhưng tôi nghĩ bạn có thể hoàn toàn kìm hãm họ bằng cách không cho phép họ thực hiện loại di chuyển nội bộ đó. Vì vậy, tôi nghĩ khi bạn nhìn vào việc tuyển dụng, tôi nghĩ các tổ chức mà tôi đã tiếp xúc ít nhất, họ liên tục tự làm rối mình thay vì chờ đợi bị rối loạn, dành ít nhất một phần trong việc tuyển dụng của họ, thay vì nói, đây là một cái chốt vuông cho một cái lỗ vuông mà chúng tôi cần vào ngày mai, họ nói, điều gì là thứ mà chúng tôi muốn mà chúng tôi sẽ gặp khó khăn trong việc dạy? Hãy đi tìm ai đó có điều đó.
    và chúng tôi có thể huấn luyện họ về những thứ mà chúng tôi giỏi.
    Một ví dụ cực đoan về điều này là một công ty đầu tư ở Scotland,
    tôi đã dành một thời gian với Bailey Gifford,
    một công ty cực kỳ thành công.
    Và tôi nghĩ đây là một ví dụ cực đoan,
    nhưng có người ở đó đã nói với tôi rằng họ sẽ không thuê ai
    có bằng MBA, tôi nghĩ rằng,
    tôi không nghĩ bạn nên loại trừ những điều như vậy.
    Nhưng dù sao, điều họ sẽ làm là họ sẽ nói,
    chúng tôi muốn một người có kinh nghiệm trong cái này hoặc cái kia
    hoặc kiểu tư duy này, hãy đi tìm họ
    bởi vì chúng tôi không thể dạy điều đó.
    Và sau đó chúng tôi có thể huấn luyện họ về tài chính.
    Sẽ mất thêm vài tháng để họ bắt đầu
    bởi vì chúng tôi sẽ phải dạy họ.
    Nhưng tại sao chúng tôi lại phải thuê
    cho chính những thứ mà chúng tôi có thể dễ dàng dạy?
    Hãy thuê cho những thứ mà chúng tôi muốn,
    nhưng mà chúng tôi sẽ gặp khó khăn trong việc dạy.
    Và sau đó chúng tôi có thể dạy họ về điều đó.
    Và tôi nghĩ rằng những nơi đang tìm cách
    làm mới chính mình sẽ luôn để mắt đến
    những điều như vậy.
    Không phải cho mọi người thuê, nhưng cho một số người.
    – Tôi muốn chia sẻ với bạn điều gì đó
    mà tôi thấy khá thay đổi cuộc chơi.
    Nếu bạn giống như tôi và luôn tìm kiếm những cách mới
    để thêm nhiều thực vật vào bữa ăn của mình,
    thì bạn sẽ muốn tiếp tục lắng nghe trong 30 giây tới
    bởi vì tôi có tin tức nóng hổi đặc biệt
    dành cho bạn từ Zoe, người đã tài trợ cho podcast này,
    giới thiệu Zoe’s Daily 30,
    đang tạo ra một cuộc cách mạng bổ sung
    được làm từ 30 loại thực vật.
    Nó được thiết kế để thêm vào bữa ăn mà bạn chọn mỗi ngày.
    Không có viên uống siêu chế biến, không có đồ uống, chỉ có thực phẩm thật.
    Tôi chỉ cần múc và rắc nó lên bữa sáng của mình mỗi ngày,
    thường là trứng và bơ.
    Nó dễ dàng, liền mạch, và là một cách tuyệt vời để cung cấp năng lượng cho ngày của tôi.
    Và phần tốt nhất là nó có vị rất ngon.
    Và vì đây là Zoe,
    bạn biết rằng có khoa học nghiêm ngặt hỗ trợ cho nó, điều mà tôi rất thích.
    Đối với các thính giả của tôi, Zoe đang cung cấp một mã giảm giá độc quyền 10%
    cho đơn hàng đầu tiên của bạn về Daily 30 Plus
    với mã podcast10.
    Chỉ cần truy cập zoe.com/daily30 để bắt đầu.
    Nó đã bán hết hai lần kể từ khi ra mắt vào tháng Bảy.
    Tham gia cùng tôi và cho tôi biết bạn nghĩ gì.
    – Một trong những điều tôi thực sự yêu thích về công việc của bạn là bạn luôn trích dẫn các nghiên cứu khác nhau và chúng đặc biệt thú vị.
    Tôi đã ghi lại rất nhiều nghiên cứu khác nhau từ những điểm mà bạn đã nêu hôm nay.
    Nhưng có nghiên cứu nào mà bạn yêu thích nhất, khiến bạn bất ngờ nhất hoặc thay đổi cách nhìn của bạn nhiều nhất không?
    – Một số nghiên cứu về dự đoán đã hoàn toàn khiến tôi sốc.
    Vì vậy, công trình nổi tiếng nhất từng được thực hiện về dự đoán, đưa ra các dự đoán là một chương trình nghiên cứu kéo dài 20 năm, trong đó mọi người đưa ra các dự đoán về các sự kiện địa chính trị, xã hội, công nghệ.
    Và họ đã có 83.000 dự đoán xác suất vì mọi người phải đưa ra các dự đoán xác suất cụ thể về khả năng xảy ra của một sự kiện trước một thời hạn cụ thể.
    – Vậy như xác suất 20% rằng điều này sẽ xảy ra vào thời điểm này?
    – Đúng vậy, như có khả năng sẽ xảy ra, và nó sẽ rất cụ thể.
    Sẽ có 20% khả năng rằng trong 12 tháng tới, sẽ có một cuộc đối đầu quân sự gây ra ít nhất năm thương vong ở Biển Đông.
    Nó phải rất cụ thể để họ có thể nói ai đúng ai sai.
    Và họ cần rất nhiều dự đoán như vậy vì họ phải phân biệt giữa may mắn, vận may tốt và vận xui, từ kỹ năng.
    Và những người dự đoán tồi tệ nhất hóa ra lại là những người chuyên môn hẹp nhất, không phải là những người không quan trọng trong việc tạo ra kiến thức, nhưng họ đã nhìn thế giới qua một lăng kính hoặc mô hình tư duy nhất định và đã dành cả sự nghiệp của họ để nghiên cứu một vấn đề và nhìn thấy toàn bộ thế giới xung quanh điều đó.
    Họ sẽ gói gọn mọi thứ vào câu chuyện đó, về cơ bản.
    Trong nghiên cứu này, họ được gọi là những con nhím, những người biết một điều lớn.
    Trong khi đó, những người dự đoán giỏi lại là những con cáo, những người biết nhiều điều nhỏ.
    Và đôi khi họ có một lĩnh vực chuyên môn.
    và đôi khi họ không làm như vậy,
    nhưng điều quan trọng hơn những gì họ nghĩ
    là cách họ nghĩ.
    Họ sẽ thu thập những quan điểm khác nhau.
    Họ sẽ sử dụng mạng xã hội và bất cứ thứ gì họ có
    để đưa ra giả thuyết của riêng mình
    và khiến những người khác bác bỏ nó cho họ.
    Và những người đó hóa ra lại là những người dự đoán tốt nhất.
    Khi họ được đặt cùng nhau trong các nhóm,
    họ trở nên còn tốt hơn nữa
    bởi vì họ có cách tiếp cận giống như
    mượn từ phương pháp khoa học
    để kiểm tra những ý tưởng của chính họ, cơ bản là vậy.
    Và tôi thật sự ngạc nhiên rằng những người ngẫu nhiên này
    trong nhiều trường hợp, trong một cuộc thi nơi họ được đặt
    đối đầu với cộng đồng tình báo ở Hoa Kỳ
    mà có quyền truy cập vào thông tin mật
    mà họ không có, họ đã đánh bại họ một cách dễ dàng.
    Và tôi thật sự không thể tin điều đó
    nếu tôi không thấy, rằng cơ sở nghiên cứu đó
    về dự đoán, khả năng nhìn xa trông rộng,
    một khía cạnh lớn của việc làm cho mọi người giỏi ở đó là,
    họ thực sự, nhà nghiên cứu dẫn dắt công việc này
    đã mô tả những người đó như có đôi mắt của con chuồn chuồn.
    Đôi mắt của con chuồn chuồn được tạo thành từ hàng nghìn ống kính khác nhau,
    mỗi ống kính chụp một bức ảnh riêng biệt
    và chúng được tổng hợp trong não của con chuồn chuồn.
    Và vì vậy những người này đang thu thập
    tất cả những quan điểm khác nhau
    và họ có thể có vẻ hơi bối rối và mơ hồ.
    Vì vậy, họ có thể không phải là những vị khách tốt trên truyền hình,
    họ thực sự đã tìm thấy trong nghiên cứu
    bởi vì họ không nói thẳng ra rằng,
    “Đây là cách mà nó diễn ra, như là sự sụp đổ của thị trường nhà ở đang đến.”
    Và họ có phần thận trọng hơn trong một số cách.
    Họ có thể không phải là những vị khách tốt trên truyền hình,
    nhưng họ là những người dự đoán rất giỏi.
    – Điều đó khiến tôi nghĩ rằng ở cấp độ cá nhân,
    tôi cần phải tiếp tục thúc đẩy bản thân
    ra ngoài vùng an toàn của mình nhiều hơn.
    Đó là một trong những điều lớn mà tôi rút ra từ cuốn sách “Range”,
    nhưng cũng như nhiều công việc của bạn,
    thật dễ để trở nên tự mãn với những gì tôi biết,
    ai tôi là, danh tính của tôi, những gì tôi làm.
    Và thực tế, đó có lẽ là rủi ro lớn nhất.
    đến thành công trong tương lai của tôi,
    nhưng cũng có thể là sự thỏa mãn của tôi nữa.
    Và điều đó đi ngược lại với xu hướng tự nhiên của chúng ta
    là khám phá những vùng lãnh thổ chưa biết.
    Bởi vì khi chúng ta lớn tuổi hơn, càng nhiều người nói rằng bạn không thể dạy một con chó già những trò mới.
    Tôi nghĩ rằng thực ra con chó già
    không thực sự muốn biết, học những trò mới.
    Không thấy được lý do để học một trò mới.
    – Và nói về điểm đó của năm đặc điểm tính cách lớn trong tâm lý học,
    một trong số đó được gọi là sự cởi mở với trải nghiệm,
    được cho là yếu tố dự đoán tốt nhất về sự sáng tạo.
    Và ở độ tuổi trung niên, nó đáng tin cậy-
    – Giảm xuống. – Giảm xuống.
    Nhưng thực sự, một nghiên cứu mà tôi rất thích trong cuốn sách
    cho thấy rằng nếu bạn buộc những người lớn tuổi phải làm điều gì đó mới,
    có thể là một trò Sudoku hay gì đó.
    Ngay cả khi họ không giỏi về điều đó,
    nếu đó là điều mới mẻ với họ,
    nó sẽ cải thiện sự cởi mở với trải nghiệm của họ.
    Vì vậy, bạn thực sự có thể ngăn chặn sự suy giảm
    của sự cởi mở với trải nghiệm, điều đó không phải là điều tất yếu.
    Chỉ cần buộc bản thân làm những điều mới
    mà bạn không có năng lực,
    thì rất tốt cho sức khỏe não bộ.
    Nó làm cho cuộc sống của bạn cảm thấy dài hơn
    bởi vì trí nhớ của chúng ta hoạt động theo kiểu chương,
    khi bạn thử những điều mới, đó giống như một chương mới.
    Vì vậy, nó sẽ làm cho cuộc sống của bạn cảm thấy
    như không trôi qua nhanh chóng.
    Và nó giữ cho sự cởi mở với trải nghiệm của bạn không bị giảm sút.
    Và vì vậy, chỉ cần chọn một điều gì đó để làm mới,
    ngay cả khi bạn không có kế hoạch để trở nên thực sự giỏi về nó,
    tôi nghĩ là điều quan trọng.
    – Thật buồn cười, tôi đã nói điều đó một giây trước về
    khi tôi nhìn vào LinkedIn của ai đó,
    và sau đó tôi nhìn xuống và tôi tìm thấy một mảnh nghiên cứu nhỏ
    mà LinkedIn đã thực hiện mà tôi đã rút ra
    nói rằng một trong những yếu tố dự đoán tốt nhất về ai
    sẽ trở thành một giám đốc điều hành trong một công ty
    là số lượng chức năng công việc khác nhau
    mà cá nhân đó đã làm trong một ngành.
    Vì vậy, đó là nghiên cứu và bởi LinkedIn, phải không?
    – Vâng, điều đó dựa trên khoảng nửa triệu thành viên, đúng vậy.
    Và điều thú vị về điều đó là
    Khi tôi liên lạc với LinkedIn để nói về điều đó và cố gắng lấy một số dữ liệu, tôi đã nói rằng tôi cảm thấy sản phẩm của các bạn có thể cản trở mọi người làm điều này vì các bạn đang nói đây là những người đang làm tốt nhất, nhưng họ có thể muốn một con đường rõ ràng hơn, kiểu như tuyến tính. Vì vậy, có thể các bạn nên xây dựng một sản phẩm khác nơi họ có thể tạo ra một câu chuyện và nói, đây là lý do tôi đã chuyển đổi, đây là những gì tôi đã học được.
    – Thực sự, bạn có thể tóm tắt cho tôi biết phát hiện thực sự là gì không?
    – Ý tôi là, đó gần như là tất cả, rằng trong số nửa triệu thành viên, yếu tố dự đoán mạnh nhất về việc ai sẽ trở thành một giám đốc tương lai là số lượng chức năng công việc khác nhau mà họ đã làm trong một ngành công nghiệp.
    – Trong một ngành cụ thể?
    – Trong ngành, đúng vậy.
    – Vậy không phải là thay đổi ngành nghề?
    – Không phải thay đổi ngành nghề, mặc dù việc thay đổi ngành nghề có một số thứ ở cấp độ thấp hơn và đôi khi việc thay đổi ngành nghề cũng hữu ích, nhưng để trở thành một giám đốc trong một ngành cụ thể, cần có nhiều chức năng công việc khác nhau trong ngành đó.
    – Và điều đó có nghĩa là các phòng ban khác nhau trong ngành đó không?
    – Họ phân loại các chức năng công việc, bạn phải làm điều gì đó khác biệt về mặt cơ bản.
    – Được rồi, vậy cho tôi một ví dụ.
    – Ý tôi là, giả sử, có lẽ cái dễ nhất là khi bạn từ một người biểu diễn, một người biểu diễn giỏi trở thành người quản lý những người biểu diễn khác, đúng không?
    – Ồ, được rồi, vậy là sự tiến triển.
    – Đó là một ví dụ điển hình.
    – Sự tiến triển.
    – Nhưng không nhất thiết phải là sự tiến triển, vì vậy, nhưng tôi nghĩ đó là một ví dụ rất đơn giản, đúng không? Hoặc trong ngành của tôi, sẽ giống như việc chuyển từ viết sang biên tập, chắc chắn sẽ là một ví dụ, điều này là sự kết hợp giữa viết và quản lý.
    – Nhưng đó có phải là một bước bên trong ngành của bạn không?
    – Bước bên, đúng vậy, chắc chắn. Ý tôi là, một số người sẽ, ừm, tôi đoán là tùy thuộc. Một số người sẽ xem đó là, và ở một số nơi thì đó là sự thăng tiến, nhưng tôi sẽ xem đó như một bước bên.
    – Một điều khác mà tôi thấy khá sốc là trong phần sách của bạn, nơi bạn bắt đầu nói về một số nguy cơ của việc chuyên môn hóa, và bạn đã đề cập đến một nghiên cứu cho thấy bệnh nhân tim mạch có khả năng sống sót cao hơn nếu họ được nhập viện khi các bác sĩ không có mặt?
    – Chúng ta có thể liên kết một vài điều mà chúng ta đã nói đến với phẫu thuật tim ở đây. Đây là nghiên cứu đó. Tôi nghĩ rằng, vì tôi nhận thức được khi viết về những nguy cơ của việc chuyên môn hóa, điều này cực kỳ quan trọng, rõ ràng. Và trong y học, sẽ thật điên rồ nếu nói rằng việc chuyên môn hóa trong y học, sự gia tăng chuyên môn hóa, không phải là điều không thể tránh khỏi và có lợi theo nhiều cách. Nhưng điểm tôi muốn nhấn mạnh là nó cũng là một con dao hai lưỡi mà ít được công nhận đến mức mà hai nghiên cứu do Harvard dẫn đầu đã phát hiện ra rằng nếu bạn được nhập viện vào một bệnh viện giảng dạy với một số tình trạng tim mạch nhất định vào những ngày diễn ra Hội nghị Tim mạch Quốc gia, khi mà những chuyên gia uy tín nhất không có mặt, bạn có khả năng sống sót cao hơn.
    – Điều đó thật vô lý.
    – Đúng vậy, đó là một kết quả không tối ưu. Và kết luận là điều này xảy ra vì những nhà nghiên cứu này, hoặc những bác sĩ phẫu thuật này, đã thực hiện cùng một quy trình quá nhiều lần đến mức họ sẽ tiếp tục thực hiện nó, ngay cả khi đó không phải là giải pháp đúng cho vấn đề, hoặc nếu dữ liệu cho thấy rằng nó không còn hiệu quả nữa. Và điều này được gọi là Hiệu ứng Einstein-Lung trong tâm lý học, nơi bạn đã giải quyết một vấn đề theo một cách nhất định quá nhiều lần đến mức bạn sẽ tiếp tục giải quyết các vấn đề theo cách đó, ngay cả khi vấn đề đã thay đổi, hoặc nếu dữ liệu mới xuất hiện cho thấy đó không phải là giải pháp đúng. Vì vậy, không phải nói rằng những người đó không quan trọng, nhưng họ là con người. Và vì vậy họ trở thành nạn nhân của Hiệu ứng Einstein-Lung. Đó là lý do tại sao bạn muốn có một sự kết hợp như vậy. Và để liên kết với phẫu thuật, chúng ta cũng đã nói về sự phân tâm và sự tập trung. Một trong những nhà nghiên cứu đó đã thực hiện một số công việc cho thấy rằng nếu bạn có một quy trình phẫu thuật,
    Nghiên cứu này đã xem xét 980.000 ca phẫu thuật, cho thấy nếu bạn thực hiện một ca phẫu thuật vào ngày sinh nhật của bác sĩ phẫu thuật, bạn có khả năng cao hơn để tử vong trong vòng 30 ngày sau ca phẫu thuật. Họ cho rằng điều này là do sự phân tâm gia tăng mà bác sĩ phẫu thuật gặp phải vào ngày sinh nhật của họ. Họ không biết liệu đó là sự phân tâm bên ngoài hay bên trong, nhưng bạn có thể không muốn thực hiện… Một lần nữa, những tác động này không lớn, nhưng với một số lượng lớn người, nó tạo ra sự khác biệt. – Và nếu, vâng, thật đáng sợ. Một trong những điều tôi đã học hôm nay thực sự là kiến thức là một con dao hai lưỡi. Kiến thức sâu sắc về một điều gì đó thực sự là một con dao hai lưỡi. Nó sẽ là điều giúp bạn, nhưng về lâu dài, nó cũng có thể là điều làm hại bạn. Điều đó thực sự khiến tôi đồng cảm, vì như chúng ta đã bắt đầu cuộc trò chuyện, có rất nhiều điều mà tôi thực sự am hiểu và biết rất nhiều. Và thực tế, đó là lời nguyền lớn nhất của tôi. Tôi phải tìm cách tự phá vỡ bản thân mình liên tục và luôn giả định rằng tôi đã sai. Và không phải lúc nào cũng giả định rằng tôi sai. Luôn luôn giả định rằng có khả năng đáng kể rằng hôm nay tôi đã sai. Và có thể hôm qua tôi đúng, nhưng hôm nay tôi có thể hoàn toàn sai. – Ý tôi là, tôi đã thay đổi suy nghĩ của mình về những niềm tin cơ bản mà tôi đã có khi còn trẻ. Và thật kỳ lạ khi nghĩ về điều đó. Ý tôi là, tôi đã là một sinh viên sau đại học trong lĩnh vực khoa học môi trường, và tôi đã tin chắc rằng bảo tồn môi trường và tiến bộ công nghệ là mâu thuẫn. Và giờ đây tôi cảm thấy hoàn toàn ngược lại. Tôi nghĩ rằng có những công nghệ mà chúng ta có thể làm hỏng môi trường, nhưng tôi thực sự nghĩ rằng sự cứu rỗi của môi trường cần tiến bộ công nghệ. Nó giống như những niềm tin cơ bản về thế giới. Vì vậy, tôi nghĩ chúng ta nên cởi mở với việc cập nhật đó. Và từ góc độ nghề nghiệp, nếu trí tuệ siêu việt nhân tạo và một số hình thức năng lượng miễn phí mới làm mọi thứ tốt hơn chúng ta,
    Hơn là nó, và chúng ta sẽ phải định hướng lại cuộc sống
    một cách khá kịch tính.
    Nhưng cho đến lúc đó, tôi nghĩ chúng ta cần từ bỏ ý tưởng
    rằng bạn có thể sống trong một thế giới
    nơi mà bạn đã trải qua một thời gian đào tạo cho hầu hết chúng ta,
    và sau đó bạn chỉ đơn giản là sẽ hưởng lợi từ việc đào tạo đó
    cho phần còn lại của cuộc đời.
    Bạn không cần phải liên tục học lại.
    – Chúng ta có một truyền thống kết thúc trong podcast này, David.
    – Vâng, vâng, tôi biết.
    Tôi thích truyền thống này.
    Tôi muốn làm điều đó với bạn bè của mình khi họ đến chơi.
    – Thú vị.
    Khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo.
    Thú vị.
    – Ôi trời.
    – Thật buồn cười khi xem ngôn ngữ cơ thể của mọi người
    khi tôi mở cuốn sách này, họ bắt đầu cảm thấy khá lo lắng.
    Và thật buồn cười.
    Tôi đã hỏi, tôi không biết, khoảng một trăm câu hỏi hôm nay.
    Và khi tôi đến câu hỏi này
    thì mọi người mất nhiều thời gian nhất để trả lời.
    Vì vậy, tôi tự hỏi, những câu hỏi này có phải tốt hơn
    các câu hỏi của tôi không?
    – Không, không.
    – Không hiểu sao mọi người lại cảm thấy lo lắng.
    – Những câu hỏi khác là những điều
    mà tôi nghĩ rất quan trọng,
    nên đó giống như một sự lựa chọn giữa ba điều
    trong đầu tôi mà tôi nên nói ra.
    Điều này thì khác–
    – Vâng, điều này rất khác.
    – Bạn biết phải nghĩ gì.
    – Vâng.
    Món sandwich yêu thích của bạn là gì?
    Tôi đùa thôi.
    Tôi không biết liệu đó có phải là câu hỏi sau cùng không.
    Tôi sẽ dễ dàng thoát khỏi điều này.
    – Không, khó hơn nhiều so với vậy.
    Câu hỏi là, nỗi sợ lớn nhất của bạn là gì
    và bạn dự định đối mặt với nó như thế nào?
    – Tôi có một xu hướng mà tôi nghĩ ở một số khía cạnh là tốt
    và phù hợp với một số điều tôi đã nói,
    nhưng ở một số khía cạnh lại không tốt khi muốn bắt đầu lại nhiều thứ.
    Và đôi khi điều đó có nghĩa là phá hủy chúng,
    ngay cả khi chúng đang diễn ra tốt đẹp.
    Và trong quá khứ, tôi nghĩ tôi đã có xu hướng đó
    với một số mối quan hệ cá nhân của mình
    là tôi không thể chấp nhận điều gì đó diễn ra tốt đẹp.
    Và nó phải thay đổi hoặc tốt hơn.
    Và điều đó đã dẫn tôi đến việc đôi khi, tôi nghĩ, đã phá hủy
    một số mối quan hệ cá nhân theo cách mà tôi cảm thấy xấu hổ,
    mà tôi hối tiếc.
    Và tôi thấy điều này ngay cả trong công việc của mình, nơi tôi thực sự đánh giá cao nó, vì tôi cuối cùng làm tất cả những điều mới mẻ, nhưng gần như tôi không thể, và điều đó tốt vì sau cuốn sách đầu tiên của tôi, họ bảo tôi hãy xây dựng thương hiệu bản thân như một người đam mê thể thao. Tôi nói, không, điều đó đã chết với tôi rồi. Nó đã chết với tôi trước khi nó được xuất bản. Nó đã chết với tôi. Và điều đó đã dẫn tôi đến việc làm những điều thú vị khác. Nhưng đôi khi tôi lo lắng rằng tôi có một cách suy nghĩ bệnh hoạn, tại sao tôi không thể chấp nhận rằng điều này là tốt và để nó được tốt? Và điều đó khiến tôi ít lo lắng hơn trong cuộc sống công việc. Nó khiến tôi lo lắng một chút trong cuộc sống công việc rằng tôi sẽ luôn muốn đốt cháy mọi thứ và bắt đầu lại. Nhưng điều đó khiến tôi lo lắng ở đó, nhưng tôi có nhiều nỗi sợ hơn trong bối cảnh của tình bạn vì tôi biết những gì tôi đã làm trong quá khứ. Tôi nghĩ tôi đã tốt hơn với điều đó bây giờ, nhưng khi nghĩ về những giá trị tôi có trong cuộc sống sắp tới, tôi không muốn, một số mối quan hệ rất quan trọng với tôi đã biến mất vì những điều có thể ngăn chặn được vì tôi đã nghĩ rằng nếu nó không hoàn hảo, hãy đốt nó đi. Và tôi nghĩ đó là một sự thúc đẩy rất hủy diệt. – Điều đó trong bạn là gì? Điều đó là gì? Và điều đó đến từ đâu? – Tôi không biết. Tôi nghĩ đó giống như cảm giác luôn muốn trở thành, như cảm giác bắt đầu lại và cải thiện mà tôi thấy say mê. Nhưng tôi không nghĩ điều đó phải áp dụng cho các mối quan hệ cá nhân. Và vì vậy, một giá trị mà tôi thực sự muốn làm việc, tôi đã đọc cuốn sách này đã ảnh hưởng đến tôi về triết học và nó tập trung vào những gì được gọi là giá trị kể chuyện. Những giá trị này là khách quan qua các nền văn hóa, những điều mà mọi người đánh giá cao. Vì vậy, điều này có thể giống như lòng dũng cảm, đúng không? Sự trung thành, mọi người đánh giá cao điều đó trong nền văn hóa khác. Và điều mà bạn bị thu hút một cách chủ quan. Và một trong những điều mà tôi nghĩ được đánh giá cao trong nhiều nền văn hóa mà tôi bị thu hút, nhưng mà tôi chưa tốt ở đó là sự tha thứ. Và vì vậy, dự án của tôi là đó là một giá trị kể chuyện mà tôi muốn bắt đầu xây dựng vào câu chuyện của mình.
    trở thành một người dễ tha thứ hơn
    bởi vì tôi không giỏi về điều đó.
    Và tôi cần phải giỏi hơn.
    Và tôi sợ rằng tôi sẽ không giỏi được.
    Nhưng tôi thực sự muốn.
    – Chà, chúng ta học hỏi, đúng không?
    Và đó là phần lớn điều cốt lõi trong công việc của bạn,
    cách để trở nên giỏi hơn trong việc học.
    Và bạn đã chứng minh rõ ràng
    rằng bạn đang học hỏi trong khía cạnh đó.
    Tôi nghĩ rằng bước đầu tiên trong việc học
    là nhận ra rằng chúng ta có một vấn đề
    hay một điều gì đó cần giải quyết,
    như bạn đã nói với cuốn sách thí nghiệm của bạn.
    Và những cuốn sách của bạn thật sự tuyệt vời
    bởi vì chúng trình bày một cách tiếp cận hoàn toàn mới mẻ,
    thách thức và không theo quy chuẩn để giải quyết vấn đề.
    Và bạn thực sự đi ra ngoài rất nhiều điều
    mà nhiều người trong chúng ta đã chấp nhận như những câu chuyện trong cuộc sống.
    Và nếu chúng ta đã chấp nhận chúng như những câu chuyện và chúng sai,
    thì có lẽ chúng đang làm hại chúng ta
    theo một cách nào đó trong ngắn hạn hoặc dài hạn.
    Và đó là lý do tại sao tôi thấy công việc của bạn thật sự quan trọng
    bởi vì ở nhiều khía cạnh, đó là câu chuyện phản biện
    đối với rất nhiều điều mà chúng ta đã chấp nhận.
    Và bạn thực sự nỗ lực hơn,
    mặc dù điều đó có thể khiến bạn đau đầu, tôi chắc chắn,
    bởi vì nhiều tác giả mà tôi nói chuyện
    không nỗ lực hơn để tìm hiểu
    xem những gì chúng ta đang được nói có đúng hay không.
    Và cuối cùng, đó là một phương tiện để đạt được mục đích.
    Và mục đích là cho phép tất cả chúng ta
    sống một cuộc sống tối ưu hơn, viên mãn và hạnh phúc
    và năng suất trong bất kỳ lĩnh vực nào
    và bất kỳ định nghĩa nào mà chúng ta phân loại những từ đó.
    Vì vậy, cảm ơn bạn, David, vì đã làm công việc bạn đang làm.
    Tôi rất háo hức để đọc bất cứ điều gì bạn tạo ra tiếp theo.
    Và bạn đang viết một cuốn sách về những giới hạn.
    Và tôi đã biết rằng nếu nó giống như
    hai cuốn sách này, Range và The Sports Gene,
    nó sẽ là một trong những cuốn sách quan trọng nhất
    mà tôi từng đọc.
    Vì vậy, cảm ơn bạn.
    – Đó là một lời khen tuyệt vời.
    Tôi không muốn thêm gì vào đó.
    (cười)
    (music up)
    Perfected đã thực sự gây bão cả nước.
    Một loại nước uống năng lượng xanh nhỏ mà bạn có thể đã thấy xuất hiện tại Tesco hoặc Waitrose, đã tăng trưởng gần 10.000% trong một khoảng thời gian rất ngắn vì mọi người đã chán ngấy những loại nước uống năng lượng không lành mạnh điển hình và họ đang tìm kiếm một sự thay thế. Perfected là loại đồ uống mà tôi dùng khi ngồi đây làm podcast vì nó giúp tôi tập trung hơn. Nó không khiến tôi cảm thấy mệt mỏi, điều mà đôi khi có thể xảy ra nếu tôi có cuộc trò chuyện kéo dài ba, bốn, năm, sáu giờ với ai đó trong podcast và nó có vị tuyệt vời. Đây chính xác là những gì tôi đã tìm kiếm về mặt năng lượng. Đó là lý do tại sao tôi là một nhà đầu tư và đó là lý do họ tài trợ cho podcast này. Và trong một thời gian giới hạn, Perfected đã dành cho người nghe Diary of a CEO một ưu đãi lớn 40% nếu bạn sử dụng mã Diary40 khi thanh toán. Đừng nói cho ai biết về điều này. Và bạn chỉ có thể nhận được điều này trực tuyến trong một thời gian giới hạn. Vì vậy, hãy chắc chắn rằng bạn không bỏ lỡ.
    我被告知,只要在某件事情上花費一萬小時,就能成為這方面的大師。然而,這是錯誤的。這種觀念削弱了您在長期發展中需要的更廣泛工具箱。如果您這樣做,那麼您就會錯失機會。大衛·愛普斯坦是一位《紐約時報》暢銷書作者,他那部臭名昭著的作品挑戰了關於專業化、生產力以及成為成功者所需的傳統智慧。您會給一個想知道如何駕馭自己的方式以真正擅長某事的人什麼建議?首先,要成為自己發展的科學家,創建一種所謂的自我調節實踐。那是什麼?這樣的循環是靈活的,您需要改善的是什麼?計劃一下,想出一個實驗來了解如何改進。這是找工作嗎?還是上課?監控然後評估。那些持續這樣做的人不斷改進。其次,對於您正在做的任何事情,如果您沒有 15% 到 20% 的失敗機會,那麼您就不在最佳挑戰區域,在那裡您可以儘可能地進步。那麼專注呢?我很容易分心,而我希望在工作中更高效。我建議您不要從電子郵件開始新的一天。研究顯示,這會產生多大影響,實在令人震驚。那麼通知呢?您一直都在分心。如果您說,現在我真的需要專心了,我要關掉通知。您會開始自我干擾,以維持您已經習慣的那些干擾。真的嗎?是的,這種情況會消失,但不會立即。同時,有很多事情您可以做來提高生產力。例如,您如果看到這樣的東西,它對您的生產力有著巨大的影響。很有趣。我發現的另一件令人震驚的事情是,他們開始討論一些專業化的危險。是的,哈佛的研究發現,如果您在醫院中有某些心臟疾病,當最受尊敬的專家不在時,您存活的機率會更高。天哪,這太可怕了。結論是……這是我一生中從未想到會說出來的一句話。我們的 YouTube 訂閱人數剛剛突破七百萬。我想衷心感謝所有每周一和周四來觀看我們的對話的人,這是我內心最深處的感謝,也是代表我的團隊感謝您,雖然您不一定有機會見到他們。現在在 Diroverseo 背後有將近 50 個人一起工作來組織這一切。所以,代表我們所有人,再次感謝您。 上個月我們舉行了一個抽獎活動,並為截至七百萬訂閱者的觀眾贈送了獎品。你們都非常喜歡那個抽獎,因此我們將繼續進行。每個月,我們都會贈送無法用金錢購買的獎品,包括與我的會議,邀請參加我們的活動和價值一千英鎊的禮品券給任何訂閱 Diroverseo 的人。現在,你們中已經有超過七百萬人。所以如果您今天決定訂閱,您就有機會成為那些幸運的人。再次衷心感謝您。讓我們開始對話吧。
    (音樂)
    大衛。
    – 是的。
    – 您如何總結所做的工作以及您為什麼這樣做?您真的在為誰而做?
    – 我對糾正我認為的有關人類發展的科學研究的誤譯非常著迷。所以這是我工作的核心。我認為我是在為所有好奇的人進行工作,但他們要麼沒有科學背景,要麼沒有那種特定的科學背景。對自我改善感到好奇,但是他們要麼沒有時間,要麼沒有資源去自己篩選這些證據。
    – 到目前為止,您在職業生涯中專注於哪些自我改善的領域?
    – 嗯,早期我專注於身體技能的獲取,比如體育,但隨著時間的推移,我逐漸轉向職業和個人發展,一般來說,並且用一個非常長遠的眼光來看待它。所以對我來說,一件最重要的事情,是我過去幾年一直在努力傳達的重要信息,那就是有時候針對短期發展的最佳化會損害您的長期發展。因此,假設我們在思考體育或音樂或其他類似的東西,顯而易見的做法是提前開始,選擇一個事物,持之以恆,不要改變,因為這樣您就會失去時間,專注於狹窄的範疇,進行所謂的刻意練習,對吧?那不是隨便玩玩,也不是實驗,而是努力、認知投入、承受糾正,並儘可能地執行到排除其他事情的程度。這是如此明顯的一種方式,對吧?您將會呈現出領先的姿態,對吧?我們在體育和音樂中看到了這一點,在某些為人們提供某種學術技能優勢的預備項目中,學校也看到了這一點。問題是這種狹隘的專注會產生短期結果,但削弱了您長期發展所需的更廣泛工具箱。因此,您會看到科學家所說的優勢淡化,這並不一定是指任何事情的消失,而是指擁有更廣泛基礎的人的趕超和超過看似消失的情況。
    – 好的,假設您花更多時間來擴展對某件事情的理解,無論是在體育方面,如果您是一位天才,從長遠來看,這將使您受益良多並幫助保持您的發展。然而,在短期內,您可能會失去機會,因為有某些孩子正在非常刻意地專注於練習,而他將會有一種情況,這有點像烏龜與兔子的寓言,最後烏龜贏得了比賽。
    – 是的,我的意思是,有大量的研究和心理學可以用一句話來總結,那就是訓練的廣度預測轉移的廣度,好嗎?轉移是指一個人將技能和知識運用到解決未曾遇見的問題的能力,對吧?你將它轉移到一個新情境中。而預測你這種能力的,是你在實踐中接觸到的問題的廣度。如果你接觸到更多樣化的問題,你就會被迫構建這些具有可普遍應用性和靈活性的模型,未來能夠應用於新事物。
    – 在你所有的工作中,人們在生活中試圖實現的核心目標是什麼?他們所追求的核心目標是什麼?變得更好,變得更擅長事情,對吧?顯然,人們想要成功,但我認為有相當重要的研究顯示,人們往往對自己的發展軌跡的反應,與他們的絕對表現水平一樣重要,進步的感覺、前進的感覺,給了他們某種成就感,對吧?最終,顯然這會將他們帶到更高的水平。因此,我認為這其實是給那些對如何擺脫自身瓶頸的人,看作是一場終生旅程,而不是試圖在十二歲時達到巔峰。結果是,培養出最好的20歲、30歲、40歲的人,並不等同於培養出最好的10歲的人。
    – 在這裡是否有與幸福主題的聯繫,以及如何過上快樂的生活? – 確實有成就感。這兩者並不完全相同,但都很重要。因此從職業發展的角度來看,我認為關於職業成就感,最有趣的研究可能是在哈佛進行的“黑馬計畫”。這項研究探討了人們如何找到意義,很多參與者在財務上都非常成功,但依賴變數是成就感,感覺的成就感。在這項研究的各種導向中,參與者會對研究人員說,開始時我做了一件事情,對,我上過醫學院,之類的,但那並不適合我,所以我轉向了另一個方向,然後發現自己擅長一些意想不到的事情,接著我又改變了方向。別告訴別人做我做過的事情,因為我的成功好像是突然出現的。大多數人的故事都是這樣,這就是為什麼這個計畫被稱為“黑馬計畫”,黑馬這個表達的意思是突然崛起。而在這個年代,找到成就感的人會走上一條曲折的道路,他們可能意識到自己擅長一些意想不到的事物,或者對某些事情感興趣,因此不斷轉變。與其說,“這裡有個比我年輕的人比我更多”,他們會說,“我現在是誰,這是我的技能和興趣,這是我面前的機會。我會嘗試這個方向,也許一年後會改變,因為我會學到更深入的自我認識。”他們在整個職業生涯中不斷進行這些轉變,直到達到經濟學家所稱的更好匹配質量。這是指個人的興趣和能力與所做工作之間的契合程度。這實際上對你的表現和成就感都極其重要。此外,還有你所謂的毅力問題。
    – 那麼,就在這方面,在我們討論毅力之前,你會給一位職業起步的年輕人什麼建議?這位年輕人正在考慮如何在某種程度上實現自己的能力和成功的財務生涯,同時又能在整個生活中保持成就感? – 我認為可以從這裡汲取兩個主要的教訓。第一,不要過於專注於長期規劃。我認為我們對擁有長期目標過於崇拜,這沒有問題,擁有長期目標並沒有錯。但這些目標並不總是對你當下的情況有用。當我想起自己當時作為一名競爭性的800米跑步運動員時,雖然設有比賽結束時的時間目標,但這並未幫助我實際達成目標。你只是比賽結束後看到時鐘,要麼感到高興要麼感到悲傷。擁有短程的目標,比如“在剩下的300米內試著前進”,這給了你可行的實驗。所以短期規劃,我認為是其中一個重點。再來是創造一種自我調節的實踐。所以自我調節學習基本上是反思自己的思考,為自己的學習負起責任。而一些最酷的自我調節學習研究實際上是來自足球,在荷蘭進行的研究,一位名叫Ry Alfred Gemser的女性跟蹤了12歲以上的孩子,對吧?直到他們中的一些人進入了世界盃的亞軍隊伍。而她發現的從性能瓶頸中脫身的孩子,有某些生理指標需要具備。比如如果一個孩子在短跑中無法達到每秒七米,這並不是那麼快,但如果他們達不到這個速度,就難以進入頂尖行列。所以會有生理參數。但同樣,那些能從性能瓶頸中脫身的孩子,當你從視頻中看到他們年輕時,他們會對訓練者說,“我們為什麼要做這個練習?我覺得我已經可以做到。我覺得我需要專注於其他方面。”
    你知道,有時候訓練師可能會說,哎呀,快回到隊伍裡,知道嗎?但是這些孩子是在思考他們需要改進的地方和擅長的事物。他們正在建立這個循環。自我調節循環就是反思。你擅長或不擅長什麼?你需要改進什麼?你需要怎麼計劃?提出一個實驗來看看你如何能在這方面進步。監控一種方法來嘗試客觀或主觀地衡量。然後進行評估。我進行的實驗是否有效,讓我在這方面變得更好?而那些重複這樣做的人不斷改進。我認為這就是暗馬在他們的職業中所做的事情。他們在說,我在反思我擁有的東西。我在計劃一種測試適合我的方法。我進行監控,也許是主觀的,也許是客觀的。然後我評估這告訴我下一步該怎麼做。隨著時間的推移,你會變得越來越好。
    – 如果我,比如說我二十出頭在職業生涯中,我該怎麼做才能在生活中實施這些,確保我能比喻地達到世界盃呢?
    – 是的,這裡有關於二十多歲的事情是很有趣的,我覺得值得一提,那就是心理學中有一個發現叫做歷史終結錯覺。這個發現是我們總是低估我們將要如何改變。我們認為自己擅長什麼,認為自己不擅長什麼,想要如何花時間,朋友間的優先順序等等。在生活的每一個階段,人們都低估未來會有多大的變化。變化會持續一生。它會減慢。因此,我們在不斷進步中,在一生中聲稱自己已經完成了。個性變化最快的時期大約是18到28歲,當你告訴別人時,但這並不會停止,這是告訴人們,嘿,你現在得弄清楚,對吧?而這時他們的變化是瘋狂的。因此,我認為擁有這種自我調節的實踐更加重要。在日記中,我會說,我是這麼做的。這些問題可以是基本的。我在嘗試做什麼?為什麼?我需要學習什麼才能做到?誰需要幫我學習這個?我怎麼能確保那個人會在那裡幫助我?我可以設置什麼實驗來嘗試?然後回來評估實驗,選擇下一個。成為自己發展的科學家,我認為這是難以置信的。這是反直覺的,因為你會想到我們會從做事情中內化這些東西,但科學很清楚,除非我們更明確地這麼做,否則我們無法從經驗中獲得所有能夠學習的東西。因此,我會建議在二十多歲的人開始這種自我調節的實踐。
    – 是什麼讓你進入這項工作的,你如何定義你的職業?
    – 好吧,所以在我過去的生活中,我在訓練成為一名科學家,環境科學家。我曾住在北極,住在一個帳篷裡研究碳循環。我曾是一名競爭性跑者。我有一位訓練夥伴,他是在全國他年齡組中800米的排名前幾的選手之一。第一代牙買加移民的家庭是第一個要畢業的,賽後幾步就突然倒下。還有我們的家鄉報紙說,他心臟病發作了。我甚至不知道這對於這樣年齡和健康的人來說意味著什麼,對吧?我開始感到好奇。最終我鼓起勇氣,或許這聽起來很傻,但我對此感到緊張,向他的家人詢問是否可以簽字讓我獲得他的醫療記錄。我這麼做了,結果發現他有一種由單一遺傳突變引起的教科書案例的疾病。這幾乎總是年輕運動員突然倒下的原因。我說,我們可以通過提高認識來拯救一些人。我決定將我對運動和科學的興趣結合在一起。我想寫有關突發心臟病和運動員的故事給《體育插畫報》,這是我從小長大時讀的。因此,我離開了科學的道路,在獲得碩士學位後,逐步進入《體育插畫報》。我作為臨時工進入那裡,提出了一個有關突發心臟病和運動員的故事,他們說,臨時工坐下吧。然後2008年美國奧運馬拉松選拔賽來到中央公園,而全國排名第五的人在距離我們辦公室大約十個街區的地方倒下。然後他們說,你不知這方面的事情嗎?所以在一周內,我能寫一篇封面故事,看起來好像我們用一周的時間做了兩年的研究。我成為了《體育插畫報》的科學作家。這很有趣,你知道,我作為一名臨時工進入那裡,卻比那些年輕的同事晚了六七年,做一些更基本的工作。但我很快意識到我的背景不尋常,我可能在塑造成為一名典型普通科學家的樣子,但你把這些普通的科學技能帶到運動雜誌,就像諾貝爾獎獲得者一樣。因此我意識到,我可以創造自己的競爭優勢,而不是與任何人競爭。進入體育和科學結合的最初動力是一場個人悲劇。
    – 你如何從殘疾人視角來定義自己?你是一名作者,還是科學家,或者你怎麼說呢?
    – 我把自己看作是一名科學作家和調查記者之間的結合,因為我真正感到興奮的時候是當我看到對於人類發展某些非常重要的事情存在著流行的錯誤認識。而這就是我寫《範疇》的原因。
    我的意思是,我曾在《體育畫報》工作,10,000 小時法則的研究成果可能是我們這個領域中最著名的科學和人類發展研究,尤其是在大眾媒體中的消費方面。我就想,嗯,我想寫一篇關於它的文章。接著我開始閱讀相關的研究,並說,這是錯的,它是我們領域中最受歡迎的發現之一。這或許是有史以來最受歡迎的技能獲取和人類發展研究,但它並不正確。因此,這些想法在我腦中揮之不去,我必須采取行動。
    – 10,000 小時,對於從未聽說過的人來說,這是什麼意思?
    – 是的,人們對此的看法可能取決於他們聽說這個概念的來源,但其核心思想是,科學家們稱之為「有意識的練習框架」。這是一種觀念,認為達到真正的專業知識的唯一途徑是通過所謂的10,000小時的有意識練習,這種練習不僅僅是隨意地揮拍,而是有意識地專注於糾正錯誤的努力性、有智力投入的練習。而且沒有所謂的天賦差異。這其實是10,000小時的努力練習量的證明。因此,你應該儘早開始。這裡面有一個根本的概念,這有點書呆子氣,但被稱為「單調利益假設」。我知道科學家們不會贏得任何市場競爭,但這基本上意味著,兩個在同一表現水平的人,在同樣的有意識的練習下,也不會有相同的進步,這也是錯誤的。這是10,000小時法則的基礎前提之一。
    – 是的,我一直都聽過這個。我是說,這已經成為一種口語化的短語,表示你沒投入10,000小時的練習,這意味著你沒有足夠的練習來成為大師。
    – 我是說,我聽說過,如果你在任何事情上花費10,000小時,你就會成為這方面的大師。這就是當前的敘述對吧?
    – 好吧,舉個國際象棋的研究為例,有人追蹤研究發現,平均來說,要達到國際大師的水平需要約11,053小時。因此,這離特級大師還有一個級別。所以首先,10,000小時在這個例子中有點少,但有些人用3000小時就達到了,因為他們學得更快。其他人則繼續追蹤超過20,000小時,還是沒有達到。因此,你可以有一個平均的11,053小時的法則,但這實際上沒有告訴你任何關於人類技能發展的廣度。
    – 那麼,這對我理解為什麼如此重要有什麼幫助?它如何使我免於浪費時間或瞄準錯誤的目標?
    – 嗯,這部分非常重要。因為人們以不同的速度學習不同的事物。因此,找到你更容易學習的地方是非常重要的,如果你想最大化你的優勢。我想這也是人們需要嘗試許多不同事物的原因之一。因為你對自己的洞察力實際上受到你經歷的限制,而所以你需要弄清楚你在哪些方面有比較優勢。對很多人來說,這就是所謂的技能疊加,即不是為了一項技能投入10,000小時,而是精通幾個技能,並以某種方式重疊使你顯得非常獨特。因此,我認為這種一味低頭做同一件事情的想法。我是說,我們是否應該回顧一下有關10,000小時法則的基礎研究?因為那是我最初接觸到這個的地方。我想,因為我是一名走上賽場的選手,這意味著我在大學時期不是一名足夠好的800米跑者,卻最終成為一個大學記錄保持接力隊的成員。因此,我從一個無名之輩變成了相當不錯的人。因此,我傾向於相信這個10,000小時法則,像是,對,就是我的努力工作。然後當我開始閱讀研究時,並查看1993年發表的原始論文,這篇原始論文是針對30名小提琴演奏家,在一家世界級音樂學院進行的調查。好吧,我們開始分析這裡的問題。
    第一個問題是所謂的範圍限制。這些人已經在一家世界級的音樂學院中,已經是高度預選的。再次強調,這是與你的依賴變量——技能相關的。如果你試圖發展一個一般的技能發展框架,那麼這會是個問題。這就像是一個類比。如果我做了一項研究,探討何種因素決定籃球技能,而我的受試者只有NBA的中鋒,於是我聲稱,身高對NBA的技能沒有影響,因為他們都是七英尺高,這樣我就限制了這個變量的變異性。因此,在我的第一本書中,我其實做了一個分析項目,我比較了美國成年男性的身高和NBA中的身高。正如你所想像的,美國男性的身高與他們在NBA中得分的機會之間有非常高的正相關。但是如果你把範圍限制在NBA的球員,這種相關性卻轉為負相關,因為後衛得分比其他位置的球員多。所以如果你不知道這一點,僅僅針對NBA球員進行研究,你會告訴家長讓他們的孩子更矮,以便他們可以在NBA中得分更多。因此,當你沒有理解你的研究背景,且以這種方式限制範圍時,你最終可能得到錯誤的信息。除此之外——
    – 後衛得分更多還是更少?
    – 他們得分更多而且他們更矮。
    – 啊,好吧。
    – 沒錯,所以如果你不看整個人群,而只是查看那些已經被嚴格篩選的、在頂端的人,你可能會得到這種反向的建議。
    我第一次讀這項研究時,另一個引起我注意的問題是,他們僅報告了平均數。到20歲時,10位最佳小提琴家進行的刻意練習的平均時間是10,000小時。然後還有第二組和較低的一組,他們表示有完全的對應,這意味著沒有任何練習時間較少的人比練習時間較多的人表現更好。但他們只包含了平均數,我無法從中看出來。因此我說,哦,我想知道這是否真的。可以給我看數據以證明這是否真的嗎?於是我聯繫了安德斯·埃里克森,一位很棒的人,他是「10,000小時定律」的創始人,雖然他實際上並不喜歡這個稱號。我告訴他,能否讓我看到數據或變異數的度量,以了解個體之間有多少變異?他說,好吧,你知道,人們在重複報告他們的練習時是不一致的。所以我們認為這不重要。我說,好吧,每個人都會遇到困難去獲得良好的數據,但這並不意味著他們不報告變異數的度量。因此,在我開始批評這項研究後,20年後他們發表了一篇更新的論文,其中包含一些實際數據。你可以看到,原來的結論是錯誤的,并沒有完全的對應關係。一些練習較少的人表現比一些練習較多的人更好。某些人的練習時間甚至超過了10,000小時,而某些人則大大低於這個數字卻表現得更好。還有各種其他因素也很重要,對吧?我喜歡稱之為625,000小時睡眠研究,因為頂層組別的睡眠時間明顯更多。他們的平均每週睡眠時間大約是60小時,而較低組別則較少。這在研究中是個巨大的差異,體現在他們的睡眠時間上。
    – 所以這可能只是睡眠的問題。
    – 是的,但也存在巨大的個體變異。因此,這個平均概念完全掩蓋了真實的故事,即實際上有些練習較少的人表現更好,而不是練習更多的人。因此,這裡存在一個接一個的問題,我只是說,你知道,我正在接收到有關青少年運動的推銷。我接收到有關投資的推銷,引用10,000小時定律。這是不對的,並且給人們對人類發展的錯誤印象。這種你只需要選擇一樣東西並堅持到底的想法,以及嘗試找出何處能獲得最佳機會的取樣是毫無價值的,這是錯誤的。因此,我變得有點痴迷於解決這個問題。
    – 我真的想在我生活的這個時期,對我所應用的事物取得成功。無論是播客還是創業,我的商業組合包含了各種不同的行業,從迷幻藥到SpaceX,無所不包。因此,當我想到要和你坐下來談話時,我想,也許我只是告訴他我在生活中希望達到的目標。我是一個30歲的男人。所以,你知道,我並不處於職業的早期階段。這是否意味著,例如,我現在不能有所進展?
    – 你現在處於職業的哪個階段?
    – 我不知道,因為我有這個18到28的階段。所以我想,也許我有點過於僵化了。
    – 你知道,幾年前麻省理工學院、西北大學和美國人口普查局的研究發現,快速增長技術初創公司的創辦人的平均年齡,排名前1%的公司,創立那天的平均年齡是什麼?你猜一下。
    – 25歲?
    – 45歲。而且50歲的人比30歲的人更有機會。但我們從未聽到, 就像我們從未聽到這些走彎路的人,只聽到老虎伍茲的故事。我們只聽到馬克·扎克伯格曾經說過的,「年輕人就是更聰明。」當他22歲時。你還能聽到他再說這句嗎?不,驚喜,驚喜。但我們就是,我們從不,我們喜歡推崇早熟。因此,我不會說你不在職業的早期階段。如果按上述標準判斷的話,你肯定不是。這並不是說沒有出色的公司,或者如果你用市值來衡量,有那些驚人的年輕創始人。但相比於一般情況,他們得到的關注過於超出。這是對我來說非常重要的另一點。這不是說沒有例外,因為到達頂端的方式就像人類一樣多樣化。但我認為我們不斷關注例外,當人們至少應該注意到常規。
    – 所以平均來看,會是最快增長,您說的是技術創始人嗎?
    – 技術初創公司。但在這個背景下,技術也包括農業等領域,對吧?這不僅僅是照片分享應用程式,廣義上講的技術。
    – 我認為這很重要,因為,我覺得可以公平地說,55歲的人不太可能理解某些新的平台,這些平台對於像22歲的馬克·扎克伯格來說是很自然的,他在宿舍裡使用電腦和互聯網,實驗著。
    – 是的,我認為這是公平的。但是技術涉及到社會生活的許多其他領域,比如昨天,我在來這裡的路上,就學習了一種我從未聽過的軟件,因為機場的所有電腦都壞了,對吧?技術涉足了許多地方,而這些地方卻沒有那樣的公開的引領者。
    – 所以如果我真的想成為,可以的,我明白這段生活的時期至我能做任何我想做的事情。不意味著我會擅長這些。但如果我只是想在我所瞄準的目標上變得更有效率,假設,這個播客對我來說意義重大。
    所以我想在如何推進這個播客、如何創新,以及如何解決我們面臨的一些問題和挑戰方面變得更有生產力。當我開始談論帶有非常專注任務的生產力時,首先浮現在腦海中的事物是什麼? – 我的意思是,我覺得對你來說,一個挑戰是這個播客已經變得如此龐大,而你對它又變得如此熟練,以至於你將陷入一個所謂的勝任困境,或者如經濟學家拉斯·羅伯茨所說的,優勢之懶。你處於一個讓你感到如此舒適和成功的領域,以至於想要變得更好會變得更加困難,因為改變你正在做的事情會帶來不成比例的風險,對吧?你必須承擔一些風險。我是說,你知道的,你是個企業家。如果你想變得更好,你需要承擔一些風險。我認為這會是件困難的事情,因為,你知道,這房間裡有些人依賴你,對他們來說,你的風險就是風險。因此,我覺得你必須開始思考,如果你想在播客中創新,那些明智的風險可能是什麼,它可能看起來像什麼?並找出以小規模進行實驗的方法。我非常喜歡低風險實踐,對吧?你如何為可能值得進行的更大實驗設置一些低風險的實踐?我認為這對於個人在他們的職業生涯中進步也一樣。就像,我喜歡這句話,我最喜歡的,在《範圍》中的絕對最愛的一句話,是倫敦商學院的教授赫敏亞·伊巴拉的一句改述。她研究人們如何進行職業轉型。所以她的話是,我們在實踐中學習我們是誰,而不是在理論中。因此,她的研究論文認為有這樣的觀念,你可以僅僅通過內省來知道你應該做什麼。比如像克拉克·肯特跑進電話亭,脫掉他的衣服,變成超人。但工作是身份的一部分,並不是通過內省就能那樣改變的。你實際上必須去嘗試某些事情,看看結果如何。有什麼是意想不到的?你學到了什麼可能會讓你感興趣的,或者你之前不知道的你其實是擅長的?有什麼是你擅長卻意識到沒有在使用的?然後根據那些做出你的下一步,對吧?我認為當你如此熟練和成功,並且只收到,您知道,無數積極反饋時,冒險會變得很困難。因此,我認為這會是你的一個挑戰,因為如果你承擔足夠的風險,那麼你想要在最佳推進區域。而對於你正在做的任何事情,無論是練習什麼,身體技能,任何事情,如果你至少有15%到20%的時間沒有失敗,那麼你就不在你的最佳推進區域,並且你得以像可能要的那樣變得更好。我認為當你有一些產品非常成功時,這是艱難的。所以我會開始思考你願意承擔什麼風險。如果有些事情退步,那並不意味著這是一種失敗,對吧?如果觀看次數下降或無論你在測量的任何指標。 – 很有趣,這顯然是我生活中最大的執著之一。這也是讓我夜不能寐的事情之一,讓我在淋浴時困擾的一個問題是如何保持團隊進行實驗並在他們成功時更多地失敗。當這個播客在歐洲排名第一時,我隱藏了失敗。而她唯一的責任就是提高我們團隊的失敗和實驗的頻率,這意味著讓我們不同的部門運行。因此,我們在這個特定的業務中有不同的部門。這家名為DiRiver CEO的公司有大約40人。而有一個製作團隊。還有社交媒體團隊。例如,還有商業團隊,以及嘉賓預定和後勤團隊。我覺得我們實際上在洛杉磯駕車的時候,沒和嘉米瑪交談,她是嘉賓預定和研究團隊的負責人。我在說,像現在我們排名第一,最重要的事情之一就是我們必須不斷打破自己,因為會有一些像我們三年前那樣的年輕人,由於他們的天真,沒有受到這些傳統和所有成功的負擔。因此,隱藏失敗和實驗的責任是在我們的團隊中工作的人。現在在最近幾天,我們正在進行一個實驗,每個部門裡實際上有一個失敗助手。他是因為,你知道人們發生什麼事?他們忙於做好自己的工作。而實驗和失敗總是次要的。因此,如果我們把失敗的專門人員放進每個團隊中,他們推動實驗,他們理解團隊,他們推動實驗,他們測量實驗,最重要的是,他們將他們的失敗和實驗反饋給整個團隊。因為確實有可轉移的學習。例如,前幾天社交媒體團隊在TikTok上發現了一個東西,這讓我們可以點擊查看像你這樣的嘉賓並找到你在TikTok上最受歡迎的視頻。而社交媒體團隊找到了這一點,這對他們非常有用。但然後這邊的研究團隊,他們在預定嘉賓,試著找到大衛曾經製作過的最佳視頻,他們也受益於這個按鈕的發現。因為不必不停地滾動整個TikTok,他們可以按一個按鈕來查看你最受歡迎的視頻。因此,這是一個真正的1加1等於3,並促使團隊分享他們的失敗和實驗,這樣他們就不必以相同的方式失敗。
    你剛才寫下了什麼呢?
    – 這引發了很多討論
    因為你提到的根本問題是
    所謂的探索-利用權衡。
    – 對。
    – 所以探索就是它的字面意思,
    尋找新知識
    或可以帶來價值的新事物。
    利用則是利用你已經擅長的東西
    及你已經知道的東西,深入挖掘。
    這對於在某個領域已經很有成就的人來說
    是一個基本挑戰,
    一旦他們找到自己擅長的事並深入研究,
    他們就傾向於放棄探索模式,對吧?
    要平衡這兩者,探索和利用。
    當然還有很多著名的商業案例,
    好像是柯達發明了數位相機卻放棄了它,
    因為他們想,「為什麼要破壞自己的業務呢?」
    不過有一項引人入勝的研究
    是由西北大學的達善·黃領導的,
    他進行了職業發展研究,觀察20個人,
    而他則觀察了20,000個人,你知道嗎?
    所以他的研究真是引人入勝。
    他和同事們在這項研究中看到的
    是人們在職業生涯中往往會有熱潮期。
    他們的最佳表現通常會集中在一段時間內。
    大多數人只有一個熱潮期。
    只有一些幸運的人會有多於一個。
    可靠的觀察是,熱潮期之前
    是一段探索期,
    他們在嘗試不同的風格。
    他們擴展視野。
    他們保持一個小團隊以便能夠靈活應變。
    他們在團隊之間流動,
    然後找到某個點並深入挖掘。
    如果他們要再有一次熱潮期,
    他們會再這樣做,重新擴展視野,
    回到探索、探索、探索
    然後利用。
    所以他們在這些模式之間切換,
    而不是僅僅停留在一個模式中。
    但是他的研究傳遞的明確信息
    是探索先於熱潮期。
    如果你不進行探索,
    而只是在一個中等水平上沉浸於利用,
    那麼你就會犧牲你的熱潮期。
    這是我想到的其中一件事。
    另一件事是這樣的,你提到了一些,
    這個人們不僅僅做可能會失敗的事情的想法。
    我認為他們擁有失敗這個稱號是很棒的,對吧?
    因為你會有,像亞當·格蘭特
    我想我們都知道的,他提到過我一次,
    一些被稱為河馬效應的東西,
    意即,房間內收入最高的人的意見
    我想就是這個縮寫,
    其信號對其他人來說非常重要。
    因此,如果你不僅僅是口頭上說,
    好吧,失敗是好事,
    而是實際上給人們這個稱號,
    我認為這是一個很好的信號,
    你在承擔風險。
    你在心理上為人們承擔風險。
    你在創造一種
    研究網絡的科學家所稱的
    概念的進口-出口業務。
    這是組織和生態系統學習和適應變化世界的特徵之一。
    而概念的進口-出口業務
    意味著你需要讓信息
    在組織內部流動。
    你需要人們做不同的事情,
    也許甚至有人在這裡那裡流動團隊。
    所以我總是想到工程師比爾·戈爾,
    他創立了創造Gore-Tex的公司,
    他根據自己的觀察創建了公司,
    認為組織常常在危機時期做出最有影響力的工作,
    因為學科的界限不再受限,人們開始,
    我能從我的鄰居那學到什麼,並一起工作?
    或者他常說,真實的溝通
    會發生在拼車中,我認為這是一句有趣的話,
    但我擔心的是在更多的混合和遠端工作中,
    因為你不一定能夠依賴偶然性
    讓人們以非正式的方式分享這些想法。
    所以我其實認為我們需要更仔細地考慮
    如何在內部建立我們自己的概念進口-出口業務,
    這聽起來像是你正在做的事情。
    – 那麼,對於個人層面呢?
    作為一個個體,我有很多事要做,
    我現在正在寫一些書,
    我做播客,還有很多其他事情,
    我該如何在組織內變得更高效?
    因為我有待辦事項清單,我的很多不同團隊成員都可以把事情放進去。
    我覺得我很容易分心,
    因為我最終在看YouTube上的人工智能視頻
    或是關於火箭的視頻等等,
    我想完成更多的事情。
    實際上,我想在我工作的時間裡變得更高效。
    – 所以這是當你知道應該做什麼的時候。
    – 當我知道應該做什麼,是的。
    – 有時候看YouTube和火箭並沒有什麼錯,
    你也能從這種事情中獲得靈感。
    – 是啊,我也是這麼告訴自己的。
    – 但待辦事項清單實際上是很多待辦事項清單。
    你能把那個待辦事項清單上的大部分事情都完成嗎?
    – 不太能,每個團隊,從我的幕僚長
    到我的助理,再到我的經理,
    每週一都有一個待辦事項清單,他們會把事情發送給我,
    然後我會查看,有的是任務,
    有的需要批准,或者只是讓我知道一些事情。
    就是這樣運作的,這樣。
    – 我曾經在面對一些壓力時,
    曾經有一位虛擬助理一段時間,
    我們會把電子郵件分為A類,
    優先B、C、D,所有這些東西。
    最後我意識到那是在讓我更有能力去做很多低價值的事情。
    我變得高效於做一些我根本不該做的事情。
    所以我最近在關注我那個公共電子郵件地址,當我對此一無所知時,我不會去回覆它,那樣也很好,但一旦我意識到它的存在,我就會想,哦,我必須回覆這個,我必須回覆這個,我必須回覆這個。所以對我來說,一個重要的步驟是意識到,只有 A 級清單的事情才能完成,因為我是個有限的人,生活也是有限的。
    第一,我想也許你真的需要完成所有那些事情,或者你只需要意識到它們。但其中一些,其實我覺得對於那些擁有大量支持資源的人來說,可能會面臨一種危險,即他們會失去某種優先順序的觀念,需要說,這是重要的清單,其他的事情我可能無法完成。
    但對於像你這樣的人,我建議不要以電子郵件或信息開始你的一天,因為我們之前稍微提到過一個名為ザルガニック效應(Zagarnik effect)的現象,這個概念是指未完成的任務會在你的大腦中留下殘留的影響,基本上使你更難完全轉變到做其他事情上。而且我預期你的各種收件箱永遠都是未完成的任務,對吧?如果你以此開始你的一天,無論你做什麼,殘留的問題都會存在於你試圖切換到的下一件事情上。
    所以我不是說不要處理你的電子郵件,但我不會從這個開始。我會在前一天想到,明天如果我完成了什麼事情,這將是一個好日子,然後優先從那個開始,而不是做那些可能會在你的大腦中留下殘留物的事情,也不要馬上開始多任務處理。
    – 他們怎麼知道這是真的?
    他們有做關於ザルガニック效應的研究嗎?
    – 有的,絕對有。
    我意思是,你可以看,有研究者像Gloria Mark之類的會在工作場所環境中進行實驗,追蹤從某人的視覺到他們在電腦上做什麼,再到他們的心率變異性,看他們回到某個任務需要多長時間。當大腦中有殘留時,切換的頻率會增加,所以他們的切換速率會上升。他們某些壓力反應的指標也會上升,或者在某個認知任務中,如果腦中還有東西卡住了,他們的表現會變得更差。所以也有一些實驗室實驗,你可以給某人一些東西,讓他們不能完成,再給他們一個認知任務,你就會發現,如果他們不能完成之前的任務,這會不會影響他們的表現。
    – 我想在團隊文化的那一點上結尾,如何讓一個團隊做出真正卓越和創新的工作,並且更快地失敗。還有什麼對你特別相關的嗎?我這樣說純粹是為了自己,因為這是我經常思考的問題,即如何讓我們的團隊更頻繁地失敗,即使這是否真的是我們應該追求的事情,應該進行什麼樣的實驗,如何運行它們,還有其他任何東西。
    – 嗯,我不認為我會因為失敗本身而崇拜它,對吧?我只是認為,如果你進行足夠的實驗,失敗是不可避免的。但我認為有一個有用的事情,比如我喜歡的一個人,對我產生了很大影響,他叫Ed Hoffman,曾經是NASA的首席知識官。這在NASA經歷了一些災難之後,他被引入,因為他們被認為不是一個學習型組織。他們不從過去的教訓中學習。他被引進以幫助創建一個知識體系,以便人們能夠從過去的教訓中學習。他在組織中做的其中一件事情是,因為他現在是在做顧問,他會四處詢問人們,你擅長什麼而我們卻沒有利用對吧?人們總會對此有答案。這會導致,嗯,什麼樣的實驗我們可以跑來嘗試利用那件你擅長但我們卻沒用的事情。所以我認為這可以是一個基礎性問題,幫助人們設置這些實驗。但還有一個重要的影響,這是一個困難的問題,那就是你在一次實驗中主動去失敗,因為這會設定日程,但你必須真正失敗。這不能是,你知道,你出去慢跑,絆倒在路緣上。你必須在某個有意義的事情上失敗,然後你對此的反應可以設定基調。
    – 你擅長的事情是什麼而我們卻沒有利用?這是一個非常有趣的問題。這其實是一個相當有趣的問題,可以讓你在個人層面上也問問自己。
    – 哦,絕對是的。因為滿足感,我想它的確是,也就是未被開發的潛力存在於我們可能非常擅長的事情上,但我們只是,嗯,可能因為某種機會而避開了。你知道,我可能在與人打交道方面非常擅長,舉個例子,或是同理心,但我的職業或工作卻帶我走向另一個方向。而那也可能是讓我感到最滿足的事情。我實際上看到這一點很多,特別是關於人們的事情。人們去從事金融工作,我不知道,摩根大通,然後他們有個大的職業轉變,成為文化和人員以及心理健康或福祉方面的負責人。而那總是那個他們擅長的事情,但他們的能力卻把他們帶到了另一個方向。
    – 有什麼事情是你認為你擅長但卻沒有使用的?
    – 我? – 嗯。
    – 哦,我想我有……我認為我擅長的事情但卻沒有使用。
    – 有趣,因為我想我本來要給你一個答案,而我打算給你的答案是我思考過很多的事情,就是音樂和創造力之類的東西。所以我的背景是行銷,我在構建事情的故事弧方面相當擅長,甚至包括這次對話,這是我正在嘗試做的事情,就是創造一個故事弧,關於旅程的。 我不斷地進行自我編輯,但我也非常喜歡音樂,而我並沒有真正利用我的音樂方面,或者進行相關的訓練。我覺得我在理解音樂如何融入故事和敘述方面相當擅長。我想我可能應該花更多時間去發掘我所熱愛的音樂部分。我對音樂非常著迷。因此,在我的職業生涯中有過一段時間,我曾經做過一個劇場音樂劇,並在英國巡演。我們在普萊迪姆進行了幾晚的演出,然後就這樣巡演。那是我略有嘗試,但這種工作並不賺錢,並且也沒有非常明確的理由去做這件事。
    – 並不一定有非常清晰的理由。聽起來你是想要去做。
    – 我想去做,但還有其他的事情——
    – 似乎這是個相當明確的理由。
    – 你知道這是什麼嗎?還有其他我也喜歡的事情,並且能賺錢,能讓我維持生計。所以我往往專注在那些事情上。
    – 那是一個更好的答案。
    – 你知道我在說什麼嗎?
    – 你知道,如果你願意,你可以使用一種承諾裝置,也就是說你可以在這裡對著攝像頭承諾一個實驗,然後你會負責進行一些可能會失敗的實驗。只是想說如果你願意的話。
    – 像什麼?
    – 如果你這樣做我就會這樣做。
    – 好的,那你有什麼想要做但還沒去做的?
    – 我想我是有點,儘管我的學術背景和工作是在科學領域,我把自己視為與世界看待我的方式有很大不同,我把自己視為相當有創意和藝術傾向的人。所以如果你想在鏡頭前承諾實驗,我將會提出一個實驗。
    – 好的,你要承諾的實驗是什麼?
    – 等一下,給我大約10秒鐘。
    – 這樣說很好。我以為你是隨身帶過來的。你有一本書,對吧?裡面寫著你想要嘗試的事情。
    – 我的小實驗書。是的,丹·平克其實在看到它的時候給了這個名稱。是的,但我把它視為我在當科學研究生時擁有的一本書。我要學習的假設是什麼?我要如何測試這個?我從這次測試中學到什麼?好的,現在我正在撰寫一本書,等我完成那本書後,我會寫一本小說,我之前從未嘗試過。
    – 有趣。- 成為我的下一本書。
    – 你在進來之前心中就有那本書的構想嗎?
    – 不,我是說,我喜歡寫小說。幾年前我上過一門小說寫作課,我覺得這實際上提高了我的非小說寫作,讓我擺脫了寫作的停滯。但不,我的意思是,對我來說這是一個大的挑戰。我不確定我是否真的想這麼做,但如果我說一些無關痛癢的話,那就沒有趣味可言了。
    – 好的,我的承諾是這樣的。距離我和那30個福音合唱團的人一起演出音樂劇已經過了很多年,我們在英國巡演。我會在2025年第四季度,在倫敦的一個場館舉辦名為《首席執行官的日記現場》的音樂劇,至少連續演出10晚。這將是我心中思考已久的音樂幻影魔術表演,而我一直未能啟動。
    – 好的,那我們就得再回來看看,像是——
    – 是的,我會發給你一個視頻。我會邀請你來,你可以來,我會請你過來。
    – 好的。- 如果你想來看表演。而且,是的,你得給我在你小說的創作上致謝。
    – 好的,會的。
    – 所以這是團隊層面的事。那我想真的好好思考一下,從個人層面如何能成為一個更好的學習者。因為顯然我以此為生,做這個播客,遇到這麼多令人難以置信的人,他們對我說的一些話在那一刻改變了我的生活,但我常常覺得我五分鐘後就忘了它們。有些記住了,有些沒有。因此我一直在想,怎樣才能成為一個更好的學習者?人們在路上對我說,“你一定對這麼多事情都知道很多。”而且我的受眾每週都在收聽,聽到這些了不起的人。怎麼樣才能讓我們成為更好的學習者?我們可以做什麼來更好地保留信息?然後再將其融入到我們的生活中。
    – 哦,要保留信息,好吧,兩者都有。對於保留信息來說,重複和熟悉是很重要的,對吧?所以如果有些事情對你來說真的很重要,你應該重讀它,因為你第一次讀的時候,如果你聽到新的東西、新的術語,你的工作記憶基本上只是在跟上。因此,將這一點簡單化地說,有研究顯示當你查看學校孩子的情況時,如果他們被給予一篇關於棒球的文章,與被認為是閱讀能力非常好的孩子相比,被認為閱讀能力差的孩子,在理解能力上最差的是那些對棒球一無所知的孩子,但是即使閱讀能力不如人但對棒球有一定了解的孩子,也會在理解上表現得比那些閱讀能力強卻對棒球一無所知的孩子要好,即使他們只閱讀了一遍。因為擁有一些知識幫助你將其融入到你大腦中的所謂語義網絡,即所有想法的蜘蛛網。因此,一個方法是重新查看事情,這可能是做筆記,無論是什麼,但當你學習新事物時,嘗試將它融入到你的語義網絡中。
    當你學習某樣東西時,將其與你已知的事物聯繫起來。因此,當你進行這些對話時,你可能更容易記住那些讓你想起其他嘉賓的事情,無論是贊同還是反對某些其他嘉賓所說的話,而你已經將其連接起來。如果你把大腦想像成蜘蛛網,那麼事物是由絲線連結的,如果你振動一根絲,它更有可能使其他想法進入你的大腦。因此,當你學習新東西時,如果你想更好地回想,停下來,嘗試將其融入你已有的知識基礎中。
    – 我可以用那個來舉例嗎?我在想你之前提到過的有關「有什麼東西我不使用但擅長的」。
    現在在聽這個的人,為了嵌入那個想法,是否可以想起一些他們擅長但不使用的事物,因為這樣會將其引入到——
    – 當然,絕對要盡快使用它。再次重複,但將它融入你的思想網絡中。如果你需要的話,停下來,因為你可以閱讀很多東西,但如果你不記住,我認為即使是那些你無法保留的閱讀內容,在某種程度上仍會改變你的敏感度,即使你無法有意識地提取所有的想法、統計數據等。但對於那些你真正想要能夠訪問的東西,將其與你已經知道的其他事情連結起來,並運用所謂的間隔重複。就像如果你能有一種方式在間隔中回到它,那會好得多。因此,我使用這個像是「Readwise」的程式。我並沒有與它們有任何關聯。這只是我使用的一個工具,如果我在Kindle書籍或電子書中的標註,它會在間隔中將我的標註反饋給我,這些我認為重要的事情。這種做法利用了所謂的間隔重複,如果你想要把某樣東西留待幾乎忘記的空間,那麼當它再次出現時,你將在長期記憶中更好地嵌入它。因此,這適用於任何學習、語言學習等所有這些東西。所以你會認為,一旦擁有某樣東西,你應該要重複一百次,這是抓住它的最佳方法。但這並不是最有效的時間利用方式。實際上,應該讓它間隔開來。而自我測試是一個很好的記憶保留方式。因此有一個叫做生成效應的東西,這是說如果你必須進行標註與閃卡對比,閃卡測驗要好得多。生成效應是被迫想出一個答案,即使是錯的,也能刺激大腦,實際上,有時候尤其是錯的,能促使你的大腦保留正確的答案。這實際上被稱為超修正效應,如果你對一個答案非常錯誤,那麼當正確答案告訴你之後,你更有可能記住正確的答案。因此,如果你在查找某個資訊,我建議在得到答案之前先猜一下它會是什麼。無論你是對還是錯都無所謂。錯誤可能會讓你感到不快,但這沒關係。當你看到正確的答案時,你會更好地保留它。
    – 但如果我錯了,那我想我會更加震驚。因此對於那個新答案的保留甚至會更多。
    – 它是顯著的。我是說,這種測驗感覺很艱難,因為你應該在知道答案之前進行。這是我在《範疇》裡寫的,叫做「可取的困難」。這些是讓學習感覺不那麼流暢的事情。它們是令人不快的。它們可能會讓你變得緩慢,但對於長期的保留是更好的。
    – 有趣的是,學習越困難,你學到的越多。
    – 通常,我想,可能會有這樣的情況,即某件事情超出你的理解範疇,以至於你什麼也學不到,對吧?但這些可取的困難,其中最著名的一個是被稱為交錯或混合練習。如果你正在某方面進行訓練,你希望變化過程的類型。我們舉個例子。
    – DJang。
    – DJang?
    – 我目前在DJang。
    – 好吧,我不知道DJang需要什麼技能,但如果有辦法的話,你應該嘗試不斷重複同一項技能。那麼,讓我給你一個研究例子,然後你可以將其轉化為DJang。在最近的一項研究中,有數十個初中數學課堂,六年級,被分配到不同類型的數學學習。有些被隨機分配。有些接受了所謂的封閉練習。那是,你給出像 AAAA、BBBB 等這樣的問題類型。孩子們快速進步,他們很開心,給他們的老師高度評價等。其他班級則接受了所謂的交錯或混合練習,這樣做與其說是 A 然後是 B,不如說是把所有問題類型放進一個帽子裡隨機抽出。進步會較慢,他們可能會不那麼開心,因為他們感覺沒有獲得知識,但與其說只是執行某個過程,他們更需要將策略與問題類型匹配。當考試來臨時,大家都必須轉到新的問題,交錯組的表現遠超封閉練習組。就像是把一個孩子從第 50 百分位提高到第 80 百分位,僅僅是通過以更困難的方式安排練習。
    – 這是什麼原理?
    – 我想,這似乎適用於身體學習。
    我認為這是其中一個原因,意思是,這如果你願意,可以解釋為為什麼五人制足球會這樣,為什麼像90%的最優秀的足球運動員都是在五人制足球的環境中長大的,而不是在全尺寸的球場上踢球,因為它迫使你,不是去運用程序知識,也就是說,你學習如何一次又一次執行這個程序,而是做出連結的知識,這是識別問題的結構並提出相應的策略。因此,你建立了一種心理模板,而不僅僅是一種執行能力,這是一種靈活的模板,可以應用於未來的挑戰。
    – 所以你會從更廣泛的背景理解挑戰,而不是對挑戰解決方式的狹隘解決方案的視角。你從更深的層次,從不同的側面去理解它。
    – 你在腦海中建立了一個可概括的模型來處理它。我的最愛,我可能是唯一這麼說的人,但我最喜歡的研究是這個,這是最讓我驚訝的一個,據我所知,是在美國空軍學院進行的,這是一個進行實驗的了不起的地方,因為他們每年都有一千名新生。這些學生被隨機分配到數學課程中,所有的考試和評分都相同。然後他們在第二年重新隨機分配,之後又重新隨機分配。因此,你可以進行這種大型實驗,隨機分配學生到數學課程中。他們研究了10,000名學生,發現那些在自己的課堂中能讓學生考得好的教師,第一年有學生在他們的考試中得到高分,這些學生在隨後的課程中表現不佳,而學生有時會因為認為課堂難而給那些教師低評價的教師,第一年考試不如預期,但在隨後的課程中表現得很好。而造成這一差異的原因在於,使某人考得特別好的方式是教導這一非常狹窄的知識體系,學生必須在考試中執行。為他們準備數學學習的最佳方式是給他們更寬廣的想法聯繫,這將惠及他們的未來。因此,對我來說,這是《範圍》每一頁的主題,這將是一個糟糕的副標題,有時短期內看起來最佳的東西會破壞長期的發展。
    – 這樣的情況下,正如你所說,讓我想到我現在參與的所有領域和行業。我就會想,“哈,我有時間去大範圍發展嗎?”目前我正在學習當DJ。而目前,我只是想弄清楚這些該死的按鈕怎麼用。
    – 是的。你明白我的意思嗎?就像,有這麼多的按鈕。我試著以正確的順序按下它們。但是你告訴我,對我長期發展更好的方式可能是花一些時間理解音樂以及它是如何創作的。以及理解音樂的節拍,也許花一些時間自己創作音樂。因為現在我只是試著在正確的時候把兩首歌拼接在一起。
    – 我認為這觸及了一個根本性的問題,也許我應該在早些時候提到。這與你如何描述你試圖學習的不同任務有關。有一段時間,我對我所閱讀的關於建立專業知識的研究感到困惑。因為有兩派研究者,都是由卓越的科學家主導。一派是研究那些採用10,000小時方法的人,重複同一件事,然後變得更好。而另一派則發現,如果人們遵循那種方法,他們不僅不會變得更好,還經常會變得更有信心,但卻不會變得更好,這是一個糟糕的組合。而且有時,他們會因為專注得太狹隘而變得更糟。我無法找到如何調和這些差異的方式。為什麼他們會找到如此不同的結果?我再次尋找所有這些壞數據的跡象,但沒有找到。幸運的是,我發表了一次演講,當時我在批評10,000小時規則背後的科學,諾貝爾獎得主丹尼爾·卡尼曼也在場,他寫了《思考,快與慢》。有人問他要我的電子郵件地址,幾個月後他跟進並邀請我共進午餐。我們一起吃午餐。我想,他對我對一些研究的批評很感興趣。我說,我感到非常困惑。你知道,你現在在做什麼?我正在處理我對這個問題的困惑。為什麼人們在專注狹窄的練習中有時會變得更好?而有時又不會?他說,哦,我有一篇論文可以給你。基本上,他把我引導到了一系列關於友善與惡劣學習環境的研究上。這些是心理學家羅賓·霍加斯創造的術語。友善的環境就像是下一步和目標都很清楚。規則重複。它基於模式,重複的模式。規則從不改變。舉個例子,棋類、擠球。在棋類中,特級大師的優勢主要基於對重複模式的知識。因此,你最好在12歲之前開始學習這些,否則你成為特級大師的機會大約會從1/4下降到1/55。此外,這也是為什麼它相對容易自動化的原因。反饋迅速而準確。幾乎不涉及人類行為。明年的工作將與去年的工作類似。另一方面,惡劣學習環境則是模式不僅僅是重複,它們可能會騙你。如果有規則,它們可能會改變。反饋可能延遲或者不準確。明年的工作可能與去年的工作完全不同。
    因此,無論人們是否會以這種非常可預測的方式改善,這種非常狹窄的實踐的效果在很大程度上取決於任務位於那種惡劣光譜的哪個位置。什麼是惡劣學習環境的例子?假設我最喜歡的一個例子是醫學。因為在醫學的許多領域中,某些事情的決策是做出的,而作出決策的人實際上從未得知該決策的後果。或者我會說,在某些情況下,正義系統中的法官可能會得到他們所能擁有的最差的判斷,因為他們幾乎從不獲得反饋。他們基本上可以隨心所欲,而幾乎不會得到任何反饋。然而,在醫學中有一個例子,我認為非常有趣且具啟發性的研究,這位醫生因能診斷出傷寒而聲名顯赫。他是一位來自紐約的醫生,通過觸摸、瞄準患者的舌頭,並用手觸摸他們的舌頭。他可以在患者甚至可能感染傷寒前一兩週就知道這個人將會得傷寒。正如他的一位同事後來觀察到的那樣,他其實是傷寒的更高傳播者,甚至比傷寒瑪莉還要多。他靠著用手觸摸患者的舌頭來傳播病菌,預測他們會得傷寒,這最終證明是正確的。因此,這強化了他非常擅長預測的教訓。這是一個真正的惡劣學習環境,其中他所獲得的反饋強化了完全錯誤的教訓,對吧?但我想說的是,我們大多數人所做的事情的反饋往往是延遲的。有時是準確的,有時則不是。它永遠不會像我打高爾夫球時那樣準確,我可以看它是鉤球還是切球,然後我調整球桿面,再試一次。因此,我們大多數人參與的事情,越來越來說,對吧?比如工作在明年看起來不再像去年的工作。事實上,安德斯·艾瑞克森(Anders Ericsson),再次強調他進行了有關一萬小時規則的研究,當他最終寫一本書時,他在書中寫下了這個警告:一萬小時的框架,它適用於某些我們知道如何變得優秀的事情,而教練可以觀察你做的每一件事並糾正你做錯的事情。因此,它不適用於我們大多數人所做的其他事情,比如計算機編程、管理和創業等這些非常大的漏洞,對吧?在這些領域中,你需要的是這種更廣泛的工具箱。
    我被你談論的一件事深深吸引,這就是任天堂的故事,以及為什麼他們在早期如此成功,因為他們有一個非常廣泛的,他們引用的話是“以枯萎的科技進行橫向思考”。這一切始於一位名叫山貝陽三(Gunpei Yokoi)的人,他在大學時期的電子考試中表現不佳,因此他不得不在京都一家製造印有花朵的撲克牌的公司擔任低層機械維修工。而他的更有聲望的同事則進入了東京的大公司,這家公司面臨巨大困境,必須多元化才能生存。他知道自己沒有能力在尖端工作,但可能可以尋找一種已經被很好理解的技術,並將其以他的更專業的同事無法看出的方式結合起來。因此,他去了,並從計算器行業汲取了一些著名技術,從信用卡行業獲取一些著名技術並將它們結合起來,製作了掌中遊戲,並成為了熱門產品。因此,這使任天堂從一家19世紀的木製店面轉變成了一家玩具和遊戲運營商。他從機械維修轉向發展玩具和遊戲,而他最偉大的作品是Game Boy,對吧?在各方面都是一個技術的笑話。處理器老舊了十年,屏幕看起來像是腐爛的苜蓿之類的東西。它和顏色競爭對手同時推出,但卻壓倒了它們,因為他知道顧客關心的不是顏色,而是耐用性、可負擔性、可攜性、電池壽命和遊戲選擇,通過使用著名的技術,人們可以快速創造遊戲。因此,他確立了這種哲學——以枯萎的科技進行橫向思考,這是他的說法,這意味著將已經很好理解的事物搬到某個地方,使其被視為發明。這實際上在技術創新方面,尤其是在20世紀後期以後,變得更常見而不是例外。在此之前,情況不必然如此。20世紀的大部分時間,事實上,影響最深遠的專利,若查看專利研究,都是由深入一個技術領域的團隊和個人所撰寫的,根據美國專利局的分類。然而,從信息時代的這一時期開始,特別是1980年代及以後,無論是獲取信息變得更廣泛,最具影響力的專利開始由包括曾在許多不同類別中工作的人所組成的團隊撰寫,通常是將不同領域的事物融合到一起來進行發明。
    在這種方程式中,專注於一件事有多重要?因為你在大部分的對話中都在談論廣泛,人們會將這與缺乏專注聯繫在一起。是的,這是…對。
    我認為區別在於,過去幾年、整個職業生涯或人生的某段時間內,您做了很多事情,與同時嘗試做很多事情之間的區別。我們技術上不能同時做很多事情,所以我們並不真正做多任務。我們沒有那樣的能力。我們實際上只是非常快速地在不同的事情之間切換。看研究時,讓我感到驚訝的是,這對人們的表現造成的損害是如此之大,尤其是因為轉換需要時間。因此,您不會,科學家格洛麗亞·馬克(Gloria Mark)形容您的大腦像一個白板,當您在進行某項工作時,要做另一項工作,您必須擦去原本的內容,而殘留的痕跡會長時間存在。在您進入新任務之前,那些殘留的痕跡仍然會存在。因此,如果您受到打擾,您無法完全投入於下一件事情,這會削弱您的表現並造成壓力。對我來說最驚訝的部分是,當人們的心率變異性測量和某些免疫參數時,當人們經常切換時,比如您如果查看一天內人們有多少次切換任務,從電子郵件轉到其他事情,再到某些通知,您幾乎可以很好地預測他們的壓力水平和當天的表現水平。
    – 真的嗎?
    – 是的。
    – 他們在這方面做過研究。她做過這個研究。她在像微軟這樣的大型組織裡把人們連接上,所有他們做的事情都被追蹤。在早期,她是坐在人的背後用秒表計時,但那時技術顯然已經進步了。我認為這是一個驚人的方面。電子郵件讓人感到壓力的原因之一是因為它使人們進行這種不斷的切換。我記得在她的一項研究中,辦公室工作人員平均每天查看電子郵件77次。當您在電子郵件中頻繁切換時,那是相當多的切換。而這事實證明是壓力的來源,因為切換實際上分為兩個階段:第一階段是關閉您正在做的事情,第二階段是啟用下一項任務的規則。所以即使您認為自己在做相同的事情,比如專注於寫作,但您同時也在跟朋友或同事的Slack頻道交流,這兩者都是寫作,但寫作風格並不相同。因此,您仍然需要激活不同的認知規則。而這會帶來切換的成本。
    – 那如果我可以做到這些,我該怎麼做?以確保我既快樂,又高效且健康。
    – 我會建議您不要以本質上需要多任務的事情開始您的一天。如果您能避免以電子郵件開始,我會建議這樣做,因為我認為對我來說,這會以多任務開始一天,總是讓人感覺未完成,卻又從未感覺完成。安排一些只能專注於一項事務的時間,並在日曆上留出一些緩衝時間,因為有一個叫做計劃謬誤的概念。我們總是高估在給定時間內能完成的事情數量。所以我會說,待辦事項清單上的項目要少一些,少一些。最上面可以甚至只列出一項東西,如果我把這件事情完成了,那就是美好生產力的一天。專注於那件事情。優先做重要的事情。當您努力專注時,與人交往和交流想法是重要的,但當您真的需要專注時,盡量待在一個無干擾的地方,遺憾的是,這甚至包括將音樂調低或關掉,儘管它是愉快的,並且可以提升情緒、激勵,但它也對認知功能有損害,因為您在一定程度上仍然在專注於它。
    – 那麼當我工作時不要聽音樂?
    – 我是說,這很難說,因為我有時也這樣做,因為它可以帶來激勵效果或平靜效果,這些都是好的,但確實會佔用腦力空間。所以您必須在兩者之間取得平衡。
    – 他們如何知道這佔用了腦力空間?
    – 您可以看到人們在音樂開著和關著時執行任務的表現。如果音樂非常熟悉的話,音樂的影響不會那麼大,因為您對它不在意。但您知道,當我現在想要非常專注時,我會關掉音樂,但如果我感覺動力有所減退,那麼我可能會重新開啟音樂。但我希望能有意識地使用它,而不是讓它一直在背景中播放,因為它會佔用一些空間。如果是實際的噪音,分貝是對數尺度。所以小的差異實際上是重要的。但是如果您從70分貝到80分貝,就像從洗衣機到吸塵器的聲音一樣,這對您的背景噪音有巨大的影響,會影響您的認知能力和生產力,可能會使您的表現下降15%。
    – 就是因為聲音?
    – 是的。 – 音量,對不起。
    – 因為您在專注於它。專注是一種挑戰,因為這不是我們進化所處的情況,對吧?我們在一種專注於新刺激的環境中進化,這是一件好事。有時這仍然是一件好事,但這與我們正在嘗試做的許多現代事務是相悖的,這些工作對人們來說都是相當新的任務。
    – 談到器樂音樂呢?
    因為我發現,如果我聽的是有歌詞的音樂,當我試圖工作時,特別是寫作或閱讀的時候,會讓我分心。所以當我今天在我的酒店房間為播客研究來賓時,我正在播放一首歌,是一首說唱歌曲,我感覺我的大腦在螢幕和說唱歌詞之間微妙地跳動,從螢幕到說唱歌詞,來回 oscillate,幾乎像是在兩者之間盪漾。我想,得把它關掉,因為你根本沒有在閱讀。我把它關掉,然後真的取得了進展。不過,有時候當我寫書和類似的東西時,我會放器樂音樂。其實現在應用商店有一些應用程式叫做焦點音樂,它們是沒有歌詞的音樂。
    – 或許像是沒有太多音調變化,或是旋律不太複雜的音樂吧。
    – 很簡單重複的旋律。
    – 我的意思是,我想這會更好,對吧?你如果注意的事物越少,那就越好。但我覺得以完全靜音的方式去嘗試也是值得的。這也取決於你推動自己的程度,對吧?像是動力的小小提升或是讓你感覺良好的事情,如果你還沒有達到極限,那可能是值得的。我不知道你是否曾經有過,有一段時間我試圖進行一些外語課程,然後我在跑步的時候收聽那些課程。如果我在跑步時開始使勁,我甚至無法記得說了什麼,因為當你專注全力的時候,對吧?所以我想這是取決於情況。如果你正在全力以赴,你需要的一切都要進行配合。就像有時我在寫作時,我試圖在我的腦中平衡很多想法,幾乎感覺有點過熱。在那個階段,我想要盡可能多的優勢。因此,我會排除分心的事物。但同時也有愉悅的時刻。我認為這部分是合理的,分階段工作,計劃以間隔方式進行工作。安排心無旁騖地工作一段時間,然後轉向你的思維,做一些更有趣和清新的事情,或許讓你思考幾分鐘,也可以去洗澡、散步等等。
    – 關於通知呢?因為你知道,我有很多通知。我嘗試關掉所有通知,但它們還是在背景中存在。你之前提到過關於我們所有人都有一種內部分心的氣壓計。
    – 是的,是的。這是馬克博士工作的另一個方面,她發現我們有這樣一種內部機制,如果你總是受到通知或其他事物的分心並不斷切換時,如果你說,我現在真的必須專注下來。我會把通知或其他事物都關掉。你會開始自我打斷,保持已經習慣的分心節奏。好像我們有某種內部的分心計,自我說著,這是你正常的中斷頻率。我會通過進入你的大腦來持續這個頻率。哦,這件事情我需要去檢查一下。哦,我沒回覆這個人,你知道嗎?你會自我打斷。這會消失,但不是馬上就會。所以如果你想要降低中斷頻率,你需要先消除這些外部的干擾。要知道你將會自我打斷一段時間,這會慢慢減少。因此,需要形成習慣,而不只是今天我要不被打擾。
    – 好吧,我想確保我對這一點的理解是正確的。假設我每分鐘收到 10 條通知,這是我習慣的,對吧?然後我決定關掉我的通知。因為我習慣每分鐘 10 條通知,你是說的,我將會想出 10 件事情來打斷自己一段時間,因為這是我習慣的。因此我們對某一特定水準的中斷和某個頻率會感到舒適。即使我們移除造成中斷的事物,我們會用其他事物來替代,仍然在那個頻率下打斷我們。
    – 是的,所以你可以在研究中看到,當人們在做認知測試時,即便他的手機關著,只要手機在視線範圍內,對於更依賴手機或者更習慣於中斷的人,會在測試上有更大的損害。
    – 真的嗎?
    – 是的,所以我的意思是,我忘了做什麼?我認為有些事可以幫助改善這個問題,就是保持一個便條本在旁邊,當你想到你忘了做什麼或是誰需要你回覆時,寫下來。至少這樣可能可以幫助你不將這些事留在腦中,因為你正在努力把它記住,就像是從認知上外包給別的東西。因此至少不會讓它在腦子裡佔據空間。我認為這可以幫助調整。
    – 這讓我想到很多在睡眠和睡眠衛生方面掙扎的人,因為如果我們的手機是全天的干擾來源,然後我們上床時卻抱著手機,很多人都是這樣,這在睡眠能力上肯定會有很大的影響。
    – 是的,我想知道的是,我認為我們的手機在某些方面真的很有用,而在其他方面則很具干擾性。我想知道睡眠是否是最重要的原因之一,因為當你試著入睡時,真的不想讓大腦裡留下殘留物。所以我會把手機放得越遠越好,當你真心希望入睡的時候,而且最好不是在臨睡前。
    – 你在做什麼?
    – 哦,我把它放在不同的樓層,還有飛行模式。
    – 你一直這樣做嗎?
    – 不。
    – 你什麼時候開始這樣做的?
    – 嗯,我肯定是在寫書的過程中這樣做的,因為那時候我視為理所當然的所有事情,我就會想,現在我真的需要專注並提升自己。我有一個五歲的兒子,而我以前是個夜貓子,喜歡晚上工作。我會在凌晨的時候寫很多東西,而他無論如何都會早起。因此,我意識到我需要開始更有效地安排我的日程,開始更頻繁地考慮把環境變得黑暗、安靜、涼爽,並且不讓手機在周圍。我讀的最後一個東西不應與工作有關,否則我會想著這個,會花更長的時間入睡。所以我覺得在我有了兒子之後,我在這方面做得好多了。
    – 你提到你有一個兒子真的挺有趣的,因為你很多的作品讓我思考將來我成為父母時會怎麼做。因為你談到這些早期的年齡,如果一個孩子專注於成為某個專業領域的專家或是廣泛的通才,他們的結果會有很大的不同。我想作為一個足球迷和曼聯的死忠粉絲,我一直認為當我和我的妻子有了孩子時,從他兩個月大的時候開始,我最想讓他做的事就是踢足球。因為那樣他就會成為曼聯的球員,我就可以去觀看比賽,坐在球員的包廂裡,一切都會很好。但你的作品似乎暗示,如果我想讓他成為一位曼聯明星,或許我不應該這麼做。
    – 你知道,我不太相信你會成為一個替代性生活的父親。也許你會這樣,但我不相信。不過我告訴你這一點,你讓我想起一個有趣的故事。我曾經講過一些運動研究的演講,這些研究顯示那些達到最高水平的人,事實上,路徑有很多種,但他們傾向於走羅傑的路,而不是泰格的路。我們知道泰格·伍茲非常早就專注於高爾夫,著名的羅傑·費德勒則參加了很多不同的運動,直到後來才專精於一項運動,較晚於一些同齡人。
    – 泰格從他…
    – 他從十個月大的時候就開始打高爾夫,兩歲的時候,他的父親給了他一根推桿。這只是一個玩具,他不是想教他成為高爾夫球手,而是給了他一個玩具。正如泰格自己所說,我的父親從來沒有要求我打球,總是我要求他讓我玩。但這被忽視了。可是在兩歲時,他就在全國電視上出現。你可以上YouTube,看到他在全國電視上展示他的揮桿。到了三歲,他說:“我將成為世界下一位偉大的高爾夫球手。”青少年時期就已經享有世界知名度,到了21歲,他成為世界上最偉大的高爾夫球手,對吧?另一方面,羅傑則參加了多種不同的運動。籃球、橄欖球、滑板、足球。他的母親是一名網球教練,但她拒絕教他,因為他不會正常地回球。我想他不喜歡故意練習。他一直在做……哦,他做過手球。我曾參加過一些橄欖球、滑雪、游泳和摔跤。當他的教練想讓他上場跟大一些的男孩一起時,他拒絕了。因為他只想在訓練結束後和朋友聊專業摔跤。他不像泰格一樣,從小就專注於成為下一位偉大的選手。事實上,當他變得足夠好,可以獲得當地報紙的採訪時,記者問他如果他有朝一日成為職業球員,他會用他的第一份假設性薪水買什麼。他說,他會買梅賽德斯,他的媽媽是嘉賓,對吧?她當時認為這就像“好啊,當然。”“因此她請記者聽聽採訪錄音。”結果他只是說:“瑞士德語的Mare光碟。”他只是想要更多的光碟,而不是一輛梅賽德斯,對吧?她對此很滿意。所以他後來變得和泰格·伍茲一樣有名,但即使是網球愛好者也通常對他的發展故事一無所知,儘管這在科學上是很正常的。我們只講泰格的故事,盡管那才是例外,對吧?那麼,為什麼我們只講泰格的故事?這是我與馬爾科姆·格拉德威爾討論過的一部分辯論,當時我們一起跑步。他說:“嗯,”他告訴我,“這就像是一段人類的貓視頻。你知道,你上YouTube就能看到他兩歲的樣子,你不能不分享它。”我覺得這是真的。但是我覺得這也是因為這感覺像是一個整齊的敘事,我們可以將其推廣到我們生活中想要好的任何事物。問題是,正如我們所提到的,高爾夫幾乎是一個獨特糟糕的學習模型,與人類想學習的幾乎所有其他事物都是如此。這就像是一個優良的學習環境的典範,情況始終不變,你無需反應。我認為這是一個糟糕的模型。我們在名人方面也低估了正常的發展軌跡。我曾經對一小組人做過一個講座,講述了一些運動研究,顯示成為精英的典型路徑是有一個取樣期。你學習一系列的技能,了解你自己的興趣和能力,然後在專業化之前,延遲到比同齡人更晚的時候。然後塞瑞娜·威廉姆斯坐在第二排。我有點緊張,因為你可以呈現所有數據,但如果這位最偉大的選手站起來說你是個白癡,那將會是一個糟糕的一天,對吧?我心想,拜託,別讓她問問題。但她當然是第一個舉手的。她說,我覺得我父親走在了時代的前面。他讓我學芭蕾舞、田徑、體操、跆拳道,還學會了投擲美式足球的上手拍球動作。」
    當有太多如青年巡迴之類的旅程時,他把我減下來,好讓我能專注於學校。我曾是《運動畫報》的高級撰稿人,但我從來沒有聽過這些。我原以為她只是這種典型的猛虎故事。所以我認為,即使那些故事,在你更深入地探討時,也並不像我們認為的那樣明確。
    – 我自己也學到了這一點,當我發現了洛馬欽科的故事。因為我一位朋友帶我到紐約市的擂台邊看比賽。我坐在擂台邊,觀看這位我一生中從未見過的選手,名叫瓦西裡·洛馬欽科。我簡直不敢相信他的腳步。我一生中從未見過如此的步伐。比賽結束後,他贏得了比賽,當然是贏了。然後我查了他的獲勝記錄,發現他大約贏得了300場業餘比賽,只輸過一場。而他甚至回去打敗了曾經輸給過的對手。在我心目中,我從未見過像他這樣的拳擊手。當我讀到你的作品時,你也提到過他,作為那些早期成長經歷非常多樣化的例子之一,他不僅專注於拳擊。這最終也讓他的技能變得如此異乎尋常,因而可能使他成為最好的。
    – 他的故事讓我感到驚訝,他花了幾年時間去學習舞蹈。我的意思是,我通常不會想像有人會花幾年時間。這些年裡,他其實是做其他事情。所以這真是太神奇了,但—
    – 他的父親叫安納托利。我想是他的父親讓他去上舞蹈課程,然後又讓他回去練拳擊。
    – 從你的角度來看,孩子,我不會說不要讓他們接觸足球。我認為,因為我覺得這其中有很多原因,有三個方面在影響為什麼這種延遲專業化在體育中有效。一個是比賽質量。再者,這與你是誰和你所做的適合程度有關。
    – 這是否與熱情有關,例如你對什麼保有熱情?
    – 能力和興趣。而你越早強制選擇,將錯誤的人放在錯誤的地方的機率就越大。因此,特別是在選擇發生在青春期之前。
    – 好的。
    – 你可能會把人放在錯誤的地方。
    – 我的孩子可能想當拳擊手,但我卻強迫他當足球運動員。他可能會錯過他的拳擊潛力。
    – 過早的優化。
    – 是的。
    – 好的。
    – 這也是為什麼我們經常在青少年隊中看到相對年齡效應,你知道吧,出生在同一出生群體中較早的孩子在青少年和青年國家隊中占據了過多的比例。因為當他們八歲或其他年齡被選中的時候,如果他們是八歲十個月而不是剛滿八歲,那在這個年齡的發展差異是巨大的。教練誤把這種生物成熟 mistaken 為天賦。因此,青年隊中充斥著較早出生的孩子。在學校中,尤其是男孩,年齡組中較年輕的孩子更有可能被診斷為注意力不足過動症,但他們只是表現出與他們年齡相符的行為。
    – 好的。
    – 然後在最高水平上這種現象就消失了。因此這不是一件好事。所以有相對年齡效應,這是其中之一,或者是過早的選擇。此外還有傷病,我們現在看到許多兒童出現成人風格的過度使用傷害。而這種傷害的主要預測因素就是一項運動只有九個月到一年的過度練習。所以這與運動較少無關。似乎多樣化有一種保護效果,這與僅僅減少運動是不同的,而實際上是以某種方式平衡自己。但然後還有一種技能學習的優勢,這與語言學習相似,你知道的,成長於多語環境中的孩子,他們的語言能力可能會表現出一些延遲,但那種延遲在長期內會完全消失。他們對於隨後學習其他語言有優勢。在許多技能領域,看起來非常相似。如果你進行多樣化,可能會有一些延遲,但之後你可以更容易掌握其他技能。我認為這與你穿上籃球球衣還是足球球衣無關。我認為這與你在解題方面的變化性有關,這也是為什麼我認為許多偉大的足球運動員在五人制足球中長大。
    – 什麼是五人制足球?
    – 五人制足球是一種用小球進行的足球比賽。我想巴西的名字是足球 de salão,意思是在一個房間裡的足球。小球在地面上滾,場地很小,孩子們一天在鵝卵石上玩,第二天在混凝土地面上玩。這就像在電話亭裡,以超高速進行。因此,沒有人會在場上隨意漂流,人人都必須判斷,即使你手中沒有球,也要觀察身體動作以預測接下來會發生什麼。觸球的頻率是全場足球的六倍。所以我認為這種變化性比普通的全場比賽更多。
    – 這也使你的反應變得更快。你在球場上必須更快地做出決策。
    – 在壓力下保持冷靜。
    – 是的,當你談到老虎的例子,以及為什麼人們會廣泛宣傳這個故事,而不是你認為的平均故事時,這正好是人們擁有這種多樣的成長經歷,然後最終找到一件事並將其發揚光大。這讓我想到,根據我的經歷,人們廣泛宣傳的就是任何例外,因為它就是例外。
    所以,老虎伍茲的故事是一個例子,但在另一方面,像安東尼·約書亞這樣的人,他大約在二十四歲時開始拳擊,我知道我可能說得不太對,但我們就說二十四歲吧,我總是聽到這個故事,因為他二十四歲就能成為世界冠軍非常不尋常。另一個我們常聽到的故事是那種童年神童的故事,比如麥可·傑克遜或老虎伍茲,他們在兩歲時就開始了。你不會聽到那種十五歲才開始的人,因為這不有趣,因為這是常態。
    – 對,或是以一種正常的方式逐步提升。
    – 以正常的方式。
    – 因為早期的接觸是很棒的,早期的接觸是好的。但是,是的,這也比較模糊,也不那麼有指導性。因此,當有人晚開始時,我們認為他們違抗了概率,這太了不起了。而當有人早開始時,那是非常容易模仿的例子。所以我認為很多都與這種容易性有關。
    – 我們提到過“匹配品質”這個詞,但我們也稍微談到了熱情,這在某種程度上是匹配品質的一個因素。很多人正在嘗試找出他們在生活中應該朝著什麼方向努力。他們中最常見的問題之一是,如何尋找我的熱情?我怎麼知道這是什麼?或者至少,尋找它的過程是什麼?而且他們把它看作是一種彩蛋,似乎只有一個。
    – 而且他們必須去尋找它。
    – 其實並沒有只有一個。
    – 這是單數,因為“熱情”是單數的詞。
    – 是的,首先,我認為失去這種理念是很重要的,我的意思是,這就像是認為外面有一個專屬的靈魂伴侶,你知道嗎?我當然找到了我的靈魂伴侶,但對於其他大多數人來說,可能會有很多事情你會感興趣。事實上,你嘗試的事情越多,你可能會發現自己對更多事情感興趣。就在上週,我在五角大廈花了一些時間,和一位幫助進行一個他們稱之為“基於人才的分流”計畫的中將在一起,他們正在面臨他們識別的最高潛力的人員離開陸軍的情況。他們啟動了這個基於人才分流的試點計畫,與其說,這是你的路徑,你的職業發展路徑,這樣做很重要,更不如將他們與某種教練型人物配對,讓他們稍微涉獵五個不同的職業路徑,與他們的教練反思一下,進行一些測試,這適合你嗎?他們需要在非線性平台上跟蹤反思,同樣,這是自我調節學習,必須明確進行。在這個過程中,90%的軍校學員在這個過程後改變了他們的職業偏好。90%的人只是因為稍微涉獵一下,因為你不知道那裡有哪些機會。這幫助了留任,使人們更有可能留下來,因為他們找到了更好的匹配。我認為這實際上是非常重要的事情之一,我會稍後再回到熱情上,但當我們思考堅韌時,對吧,大家都會想到的,我想到這一點,陸軍讓我思考這個的原因是,我的語義網絡中,最著名的堅韌研究是在美國軍事學院西點軍校由安吉拉·達克沃斯和她的同事進行的。她發現,堅韌調查問卷,這是一份12道題目的調查,其中一半的分數是根據興趣的一致性,即不改變你感興趣的事物,另一半的分數則基於努力的持久性,或者說堅持,結果證明這是一個很好的預測因素,預測誰能通過這個非常嚴格的入學過程,稱為“BEAST”。它對誰能畢業也有一定的預測價值。
    – 所以給聽眾一些背景,讓我用我理解的方式來解釋,安吉拉·達克沃斯進行這項研究,基本上是想弄清是什麼讓人們更有可能通過這個非常嚴格的選拔過程,在軍事基地之類的地方。她確定這種堅韌,正如她所說的,是讓人們成功的因素。因此,根據這項研究,我在各地聽到,有人甚至在我的團隊中,也認為實際上讓人們成功的就是堅韌。
    – 是的,是的。那個調查最終成為了一個更好的預測指標,比一些傳統指標,比如測試分數等等,得出誰能通過BEAST。同時,它對誰能進入軍事學院也有一些價值,正如一些傳統指標一樣。但自從1990年代中期以來,西點軍校的那些非常堅韌的學員幾乎一半在畢業後的五年內就選擇了退役,幾乎是他們啟動五年現役服役的那一天,幾乎一半的人選擇退役。因此,陸軍在某一時刻說,“哦,我們有一個千禧世代的堅韌問題,你知道嗎?就像是太多的酪梨多士,沒有足夠的抵押貸款,或者或如何。”然後,有些同樣的科學家,他們也是軍官,決定研究這個問題,並且說,“我們並不是一夜之間出現了堅韌問題。我們有的是匹配品質問題,對吧?當陸軍的樣子跟其他經濟一樣,都是上升或離開,面對相同的問題時,你可以有一段訓練期,然後是類似的工作,晉升的流動性有限。這很好,這只是在模仿其他經濟。然後你進入這個,不管你想稱之為什麼,知識、創意、信息經濟。能夠從事創造性問題解決和知識創造的人擁有驚人的晉升流動性。”
    – 他們有很多機會。
    – 這些年輕人在二十出頭的時候正在學習關於自己的事情,但他們沒有能力去改變職業以符合自己的發展,因此就選擇辭職了,對吧?當軍方開始並未意識到這一點時,他們就向人們提供了注意力獎金,而那些打算留下的人接受了,而那些打算離開的人無論如何也會走,結果花了五億美元的納稅人錢卻沒有解決問題。但我認為這表明了,根據你曾經嘗試過的事情,你對自己想幹什麼的見解是多麼有限。再者,赫米尼·伊巴拉(Herminia Ibarra)提到,我們是通過實踐而不是理論來了解自己的。因此,我認為年輕人面臨的最大問題是當他們坐在那裡自我反思想知道自己的熱情是什麼時,應該去嘗試一些事情,幾乎肯定不會是第一件事。這可能是,你可能會運氣好,但很可能不會是第一件事,所以你應該積極參與這個實驗過程,開始建立一個世界模型,以便理解你的選擇。因為我還認為熱情和幸福的問題再次讓我想起,我之前在錄音開始之前和之後談到的,當我跑800米時,或者現在我寫書時,如果在任何時刻問我,我現在是否享受這個?我對此感到快樂嗎?我對此充滿熱情嗎?有時我會說,不,我想把我的電腦扔出窗外,你瘋了嗎?但這是如此引人入勝,這讓我更想學習,這是我在空閒時間無法做到的。因此,我不認為我們只需思考熱情,而是要找到對你來說極具吸引力的東西,然後從那裡開始。
    – 那麼,吸引力到底是什麼呢?你怎麼知道它是吸引人的?當你進入那種心流狀態,似乎沒有其他事情重要的時候——
    – 心流,這是一個棘手的概念,因為它對於像衝浪或繪畫的人來說,更容易出現,而在某些形式的知識工作中則不然,但我認為當你真正投入到某件事情中時,你會對如何變得更好、接下來能學到什麼產生好奇心。因此,我覺得它激發了一種在只是例行工作中不會出現的好奇心。比如說,我還記得我當時的女友,現在是我的妻子,對我來說,健康的適合度是重要的,比如我們兩個都要成為終身運動者。我們第一次同居時,我說,好吧,我們必須找出適合你的方式。我把她帶到健身房,並把她放下,卻沒有意識到我在健身房學習如何做事情已有幾十年,而我把這些視為理所當然。然後我意識到,好吧,我需要與她一起去走這一段路。於是我們嘗試了不同的事情,比如跑步,她對此興趣不大,於是我們嘗試了其他東西,等等。最終她找到了某個類型的課程,某一天她回家說,我們做了這個,然後做了這個,這真的很難。讓我給你看看我們還做了什麼。我當時想,你找到了你的東西。唯一的問題是當我們考慮搬家時,我們必須在15分鐘內到達這種類型的課程,無論我們買哪棟房子都要在步行距離內。但當某人找到和他們的興趣相符的東西時,你會看到這種好奇心的發展,他們想要了解如何變得更好,想和其他人討論。他們變得非常好奇。
    – 但你必須去嘗試。
    – 你必須去嘗試。我希望有某種方法能讓你甩掉這個。我希望你能說,這是適合你的事情,也許有一天能實現。
    – 用人工智慧。
    – 也許,但是——
    – 機率非常小。
    – 機率非常小。而且人工智慧改變了你所處的領域,對吧?因此,我認為實驗將變得更加重要,因為人們不再能期望整個職業生涯都做同樣的事情。我是說,他們可以期望保留一些線索,但不會是完全相同的事情。
    – 當我看到你那個名為《為什麼發散思維者在現實世界中擊敗天才》的視頻時,我以為你會在視頻中談論神經多樣性。所以某人在大約我30歲時被診斷為ADHD,我想,哦,他會解釋為什麼神經多樣性,如ADHD和自閉症會在現實世界中導致更好的結果。你的研究有沒有與神經多樣性有過交集?
    – 不多,但我是說,我確實讀過一些那方面的研究。我認為有一件事是非常重要的,那就是我們能夠包容更多不同類型的思維,對大家都是好事。我是說,ADHD 有其存在的理由,雖然這並不是一個大規模的研究,但我認為它是相關的,你可以觀察到那些最初是遊牧的人群最終如何定居,並且你可以看到與某些基因有關的現象,這些是微小的影響,但你可以看到某些基因與好奇心有關,根據研究,當他們定居後,這些基因似乎會被選擇掉,而當他們遊牧時則更常見。這讓我想到,這種對許多不同刺激的注意力對我們的祖先來說是非常重要的,至今依然重要,因此它們依然存在。如果告訴某人他必須在教室裡靜坐十個小時,這可能會對任何人來說都是一個困難的環境。
    但我認為在某種程度上,我覺得這在一些尋找自閉症人士機會的公司中有時發生, 你會問,好的,那這樣的適應性在哪裡? 這種思維方式的適應性在哪裡,而不是病態的? – 它是有用的,而不是無效的。 – 我認為如果我們不這樣做,那麼我們就錯過了真正利用人們以不同於你思考的方式的機會。 – 是的,我是說,這很有趣,因為你的工作,無論是有意還是無意,都真的是在為工作場所的多樣性提出很好的案例。 – 是的,是的,你想做個測驗嗎? – 當然。 – 假裝你是一名醫生,好嗎,我是你的– (笑) – 這是我心中白色大褂的一部分,脖子上掛著一個小聽診器,是的。 – 好吧,因為所有的醫生都這樣看。 我是你的病人,好嗎, 我有一個惡性胃腫瘤, 而且有一種新的射線或聚焦輻射可以摧毀這個腫瘤,如果它的強度足夠高。問題是,在這個強度下,它也會摧毀我胃中的健康組織。 那麼,你能怎麼拯救我? 好吧,當你考慮這一點時,我告訴你一個故事。從前有一位將軍必須攻佔一座堡壘,以解放一個國家免受殘酷獨裁者的統治,他擁有足夠的部隊來做到這一點,並且有道路像輪輻一樣從堡壘輻射出去,但被地雷鋪滿了。因此如果他沿著任意一條道路行軍,他將遭受大量傷亡。於是他想到,讓我們分成單行隊伍,走向不同的輻射狀道路,我們同步手錶,然後他們同時在那裡會合,解放這個堡壘,好嗎? 或者他們攻佔堡壘,解放這個國家。再講一個故事。從前在一個小鎮上發生了火災,面臨蔓延到鄰近建築的危險。幸運的是,鎮上有湖,所以鄰居們來到那裡用桶裝水滅火,但不管用什麼都無濟於事。消防隊長出現了,她說:“停止你們正在做的事情。每個人都圍成一個圈,填滿你們的桶,在火災周圍數到三,1、2、3,呼。” 減弱了火勢,他們撲滅了火,消防隊長得到了加薪,好的,現在你能拯救我嗎?無所謂,我給你的是一個非常簡短的版本,但答案是你可以圍繞我安排多個低強度的射線,使它們匯聚在焦點上。這樣它們就能穿過我的軀幹而不損害我,因為它們是低強度的,但它們匯聚在正確的地方,造成高強度。而這是一個非常簡短的版本。如果你正在進行真正的測試,你會有更多的時間,而大多數人仍然無法解決它,所以不要擔心。這被稱為邓克辐射問題。這是一大批研究的非常簡短版本,顯示當你面對一個新問題時,解決方案的數量和找到好解決方案的可能性是由你的團隊能夠提出的類比的數量和範圍預測的。預測這一點的是團隊成員的經驗廣度。因此,如果你面對一個新問題,而你的團隊中只有具有相同專業知識的人,這樣並沒有比只有一個大腦好多少。你想要做的是提出被稱為參考類別的東西,坐下來,從各種不同的領域想出許多結構相似的類比。像這樣,這聽起來像這個和那個東西,它們不必像我剛才所做得那麼遙遠。但在研究中,當人們有更多時間處理每個後續故事時,他們將告訴他們更多的人會開始解決原始問題,即使他們不知道它們是相關的。因此,你希望讓那些真正不同的人聚在一起,想出一堆這些像這樣的不同的想法。尋找哪些在結構上相似,你將開始想到可能的解決方案。 – 是的,我是說,這真是一個出色的案例,顯示了在你建立團隊、共同創建團隊、處理問題時,思維和經驗的多樣性。昨天我實際上在思考麥克風,所以這是我們錄製的第一集播客,如果有人在看,他們可能會突然注意到這一點。如果你在我提到它之前就注意到了,這將會很有趣,但這裡沒有麥克風。這是我們錄製的第一集播客,這裡沒有麥克風。當你在說話時,我在想,當我們爭論如何解決這個問題時,我們要解決的問題是,客人拍打桌子,然後聲音傳到麥克風上,人們向我發送信息在LinkedIn上說:“嘿,人們拍打桌子真的讓人很煩人,然後等等。”所以麥克風現在在我們上面,向下延伸。而當我們昨天坐在一起的三個人時,這是一個小類比,你所描述的情況。你有威爾,他有音頻方面的經驗。你有傑克,他有他的經驗。然後你有我,我基本上沒有經驗,但我主持一個叫做“龍穴”的電視節目,我們佩戴著不同類型的麥克風。我們都在根據我們對音頻錄製的不同看法提出解決方案。所以我們有傑克的第一個解決方案,但我在那之前的解決方案是,“龍穴”中,我們有一個粘在胸口上的麥克風。那麼為什麼我們不能把它粘在嘉賓的胸口呢?觀察我們所有人通過不同地方提出的這些解決方案,不同的想法進行迭代是很有趣的,對每一個解決方案進行這種成本效益分析。顯然,我的解決方案的一個問題是,客人會觸摸他們的胸口,那這樣會搞砸一切。
    所以,是的,是的,是的,他們會觸碰自己。然後當他們到達時,我們也不得不去揉揉他們,這讓我們不太喜歡。但這是同一件事。而且你需要一個真正多元的經驗集來針對贏的解決方案進行深入探討。但在大多數追求中,我們所做的就是收集那些曾經做過的人。- 收集那些曾經做過的人。並不是說你不想要這些人,你只是不要只有這些人。傾向通常也是經常使用第一個出現的比喻。你也不想這樣做。你希望有一個可供考慮的解決方案菜單,因為有一種叫做創意懸崖錯覺的東西。人們認為他們最好的創意和最具創造力的想法會快速來臨,或者根本不會來。實際上,它們往往是在你試著想出想法的時候,後來才出現。 – 有趣。 – 是的,但我們的傾向就像這一閃而過的閃電,要麼它來了,要麼它不來。 – 衝啊,這讓我開始質疑我做的很多事情。因為有時我會想到一個主意,然後馬上寫下來並分享。 – 哦,分享這個主意沒有什麼錯吧?但如果你是在解決一個真正的問題,我不建議你停留在第一個想法上。 – 拋出來進行討論,然後讓它…… – 然後保持開放的態度,不要假設,如果某件事情沒有靈光一現地來到你腦海中,你就應該停止思考。 – 你在寫一本關於限制的書。 – 是的。 – 我不會把書中的所有內容都透露出去,因為你知道,你需要賣它。 – 特別是因為半本書還沒寫好,所以我,甚至不能透露一半的內容。 – 但我發現這個關於蘋果的故事非常重要,因為它幫助我思考我在商業上做的一些事情,但同樣也在我的生活中。你能分享一下蘋果的故事嗎?你在專注和限制方面發現了什麼? – 當然,不是蘋果,而是另一家公司叫做General Magic,他們的團隊大部分是設計了原始Mac的成員,來到這家公司,那是矽谷最火熱的公司,他們要建立iPhone。他們有這個想法,有這個願景,他們的圖紙看起來像iPhone。他們擁有原始Mac的團隊,擁有這種不可思議的才能。他們以所謂的概念IPO上市。他們還沒有產品,但這個想法是如此火熱,以至於他們開始上市。簡單來說,這成為了一場災難,因為他們沒有邊界。他們想要多少錢就有多少錢。他們並沒有考慮到任何顧客。他們認為酷的任何東西都建造出來。因此,這個項目就這樣不斷擴展,從未找到焦點來轉化為可用的東西,但許多從那裡畢業的校友意識到這是個問題。因此,未來,他們會有像這樣的教訓,即使想像中的客戶是錯誤的,也比完全沒有客戶來建造一些酷的東西要好。因為即使是錯誤,你也可以通過嘗試某些東西來學習你錯了。而如果你沒有客戶,你甚至不會有一種學習的反饋機制。因此,花了一些時間和那些校友交流讓我對限制產生了真正的興趣。我仍然在整理一些相關的寫作。所以我不知道我能否做到這一點的深度,如果我之前已經寫過的話,但…… – 有趣的是,使用的詞彙中似乎存在一種矛盾或矛盾的現象,關於這種廣度和隨之而來的限制和專注的概念。這種興趣,您知道。 – 我的意思是,這是我對這個話題產生興趣的部分原因,因為人們對我提出的問題之一是,您知道,您如何知道何時該專注,對嗎?所以,這真的非常來自這個問題。因為最終,你會獲得這個廣泛的工具箱,必須在某個時候將其集中到成就上,對吧?你不想永遠像彈珠般遊蕩。 – 這也是你所說的熱潮。 – 熱潮,對吧?你想最終聚焦在熱潮上。這也出自我尋找自己,您知道,我的研究可以看作是我尋找自己的過程,因為我最大的挑戰是,我的項目越大,您知道,書籍對我來說是大型項目,越難為我劃定邊界。因為我在書中所探討的主題本質上無法完美回答,自然與培養的平衡,以及如何適度或專業化,何時進行。所以我一直很難說,這是適合這裡的邊界。因此,我自己想在自己的工作中更好地學習如何使用限制。因此,這一封書是第一次,我說,因為我之前的兩本書,我寫的字數通常是一本書長度的150%,然後不得不削減,因為我會加入所有我認為有趣的內容。這一次,我說,我要提前設計一個架構,強迫自己遵守它。我注意到的第一件事是,我通常不按順序寫章節。我開始時依然用我正常的過程,從第五章開始,因為我剛剛完成調查研究。我意識到,因為我開始看到,這將破壞上下游的一些結構,我留下了很多空白,因為我不知道我之前已經說了什麼。所以我實際上必須回去以順序開始。因此,現在,經過近20年的寫作,突然之間,我有了一個全新的工作流程,而我第一次按順序寫作,這很有趣,也有點可怕,但我也寫得很長。
    我實際上要第一次把這本書交上去,作為一本書的長度。
    – 你根本不擔心 AI 作為作家嗎?
    因為你知道,這些模型每週都在變得越來越聰明。
    那一般來說,你如何看待在 AI 世界中工作的未來?
    感覺它將成為一種擾動的力量,你知道的。
    – 哦,我認為是的。
    – 職業規劃,我該怎麼辦我的未來?
    – 我是說,它可能會影響到所有事物,
    但首先,我喜歡和它玩。
    所以我有這些相互競爭的力量,或許根本不必,
    你知道的,我是一個非常好奇的人。
    所以我每天大概會玩四個不同的 AI 程式。
    但對我來說最有用的是一個叫 site.ai 的。
    再次強調,我對這些東西沒有任何關聯。
    我只是個訂閱者,scite.ai,
    我可以把一篇科學論文放進去,
    它會製作一個地圖,顯示所有引用這篇論文的其他論文,
    並試著自動將它們分類為贊同和反對的。
    而且它非常有幫助地顯示了在這些其他論文中
    這篇目標論文是如何被引用的片段。
    我以前必須花時間去研究圖書館做這件事,
    像是掃描一篇論文去找那個。
    所以現在一整天的工作變成了一小時。
    所以,我喜歡這樣。
    如果這意味著我的書賣得不那麼好,
    但我能學到十倍的科學,
    那是我個人肯定願意做的取捨。
    我不是說每個人都應該願意這樣做,
    但我願意這樣做。
    但在一般工作被擾動的方面,
    是的,我是說,我想到的模型
    有點像,並不是單一的模型,
    但對於科技創新如何在過去擾動工作。
    我喜歡的模型,我可以快速描述的
    是自 1970 年左右在美國引入的 ATM 現金機。
    我回去查看了新聞報道,
    說每 300,000 個銀行出納員會一夜之間破產。
    而實際上在接下來的 40 年裡,
    隨著 ATM 的增多,銀行出納員的數量不減反增,
    因為 ATM 的出現使得銀行分行的運營成本更低。
    因此整體上分行數量下降,
    每個分行的出納員數量減少,但分行總數增加,對不起。
    但它從根本上改變了這份工作的性質,
    從執行這些重複交易、重複現金交易的人,
    變成了像行銷專業人士、客戶服務代表
    甚至可能是財務顧問的人。
    它使他們的工作重心轉移到這些更加戰略性的目標上,
    涵蓋更廣泛的戰略技能組合。
    如果我們能將一些重複性的學習環境
    外包出去,讓人轉向更具策略性的角色,
    我認為這是好事,對吧?
    我們知道,放射科醫生是其中一些人,
    醫學影像方面的人員,往往在那些銀行報告中
    提到哪些職業會被替代,
    他們的順位往往很高,因為他們說科技
    能很容易讀取這些影像。
    – 放射學只需看掃描結果,
    告訴你是否得了癌症或其他疾病。
    – 是的,但首先,我還未聽到有誰在說,
    哇,太多人太容易接觸到放射學了,對吧?
    我想我們希望得到更多這種服務。
    但我認為大多數醫生不是在做《豪斯醫生》,你懂嗎?
    他們看到的大多數情況
    都是他們已經見過一百萬次的。
    我認為對他們來說,有一個非常重要的戰略角色,
    這是:這對當事人應該意義何在?
    我該怎麼應對他們?
    在他們的生活中合理的改變是什麼?
    他們能夠實施什麼樣的變化?
    所以我認為如果我們能轉變,
    我不認為它會取代那些醫生。
    我認為它可能會將他們轉向更具戰略性的角色,
    讓他們無需花時間做這種更戰術的工作,
    而可以從事更具戰略性的工作。
    這種情況甚至在棋賽中也是如此,
    比如 IBM 的深藍在 1997 年打敗加里・卡斯帕羅夫時,
    他注意到深藍勝過加里・卡斯帕羅夫。
    當時,他是世界上最好的棋手,
    現在像手機上的免費應用都能打敗加里・卡斯帕羅夫,
    但他注意到計算機在戰術方面更強。
    這些是他花一生去記憶的小走棋模式,
    但他發現它在戰略方面不如人意,
    而戰略是如何安排戰鬥以打贏戰爭。
    所以他推廣了他所稱的自由風格棋賽,
    讓人類和計算機可以在任何組合中比賽。
    獲勝者既不是超級計算機,
    也不是大師,甚至不是與超級計算機合作的大師。
    兩位業餘棋手有著三台筆記本電腦,
    他們對棋有一定了解,
    也了解一些算法搜索,
    並能指導計算機往哪裡找。
    他們甚至在獲勝者的記者會上無法分析自己的棋局,
    因為他們對棋的了解不夠深厚。
    但我認為這其中的教訓在於,
    當戰術部分被外包時,
    首先改變了擁有任務最佳能力的人,
    並將人類轉向更戰略的層次。
    所以我認為這正是我們需要準備思考的。
    我們能夠交出哪些任務,以便轉向
    更具戰略性的層次?
    – 你可能錯在哪裡?
    – 也許在戰略層面,這些工具
    會在戰略層面上比我們更優秀。
    我仍然認為我們在決定其目標應該是什麼方面會有角色。
    那是一個全然不同的戰略層面,
    是我們希望生活在什麼樣的世界中?
    在短期內我並不認為
    我們會在這方面從他們那裡取得啟示。
    但我認為即使是那些人,就像去年一樣,我和一位經營生成式人工智慧公司的朋友以及他的第一位投資者坐在營火旁,而那位投資者本身也曾在人工智慧領域工作。你知道,他們兩人都是具備技術能力的人,激勵機制一致,其中一位說,「我們肯定會在三年內實現通用人工智慧。」而另一位則說,「我認為這就像是個被美化的玩具,我仍然更常使用谷歌。」這兩位的專業背景相似,且激勵機制一致,對我來說,這意味著即使是那些在這一領域工作的人,也不完全理解這些技術的能力或它們所做的事情。所以我認為還有很多未知的事情。
    – 有人向我提出這樣的觀點,他說,想像一下,史蒂夫,你身邊的這個史蒂夫,我的智商是100,而那面牆後面的另一個史蒂夫的智商是1,000。你會給我什麼樣的任務,與你會給他什麼任務相比?你會想要誰來載你的孩子上學?你會想要誰來,我不知道,回答你的問題?
    – 所以你是說我們將一切都交給那個人。
    – 嗯,這是他給我的類比。他問,我們剩下什麼?即使到了那個地步,還是會面臨比較優勢的問題,因為這些模型非常耗能,所以你會希望把能量分配給它們去完成你真正想讓它們做的事情。因此,即使它們確實在所有方面都比我們強,因為能量不是無限的,仍然會有一些事情讓我們做會比讓它們去做更有價值。這種情況時時存在。你在你的業務中可能在某些方面比別人強,但你不會去做那些事情,因為這樣做對你來說具有比較優勢,而不是去做那些其他事情。因此我想,即使它們達到能在所有方面都比我們更強的地步,人類仍然會有角色,但會帶來巨大的破壞,對吧?我真正擔心的是,我在讀去年的一些有關歷史上技術創新的文章時,意識到,如果要用一個粗略的說法來概括,這大約是300,000年我們都像松鼠一樣生活,接下來10,000年我們則像農民,而在過去的250年中,一切每一代都如狂潮般改變,這種轉變是很難適應的。我認為,工業革命的結果是最終讓數十億人擺脫貧困,這是改變了整個世界的。我本以為,由於生產力增長如此之多,工資等方面也會隨之提高。但是事實上有相當充分的證據顯示,生產力的提升與工資的增長之間實際上存在大約40
    我認為這是對人才的不同看法。
    – 好的,這點相當重要,因為作為雇主,我一想到招聘人員,無論是為我們的播客招聘製作人,我就不應該過於關注,如果我計劃讓他們和我一起工作十年,我應該更多地考慮他們的可培訓性。
    – 是的,我本來想說,這取決於你需要他們多快上手,對吧?如果你需要知道他們今天所掌握的知識,然後他們明天就需要使用那些知識,那是一回事。但如果是關於他們在長期內能有多好,你就不應該假設今日所見能預測他們的改善能力。
    – 能否衡量一個人的可培訓性?
    – 我是說,你可以很容易地在一些像他們的有氧能力上進行測量,你知道他們體內能移動的氧氣量。我是說,最初的一些研究就是在這樣的情境下進行的,所有人都在做完全相同的訓練,而你在實際上測量生理參數。你也可以在其他類型的認知測試和能力測試中進行。如果你在尋找一個特定的任務,那會稍微難一些。如果你在尋找定制於你的業務的任務,我認為那會更加困難,會稍微主觀一點。
    – 我想你可以看看他們生活的其他方面,尤其是在專業背景下,來看看他們發展的速度。我在查看人們申請我業務的工作時,會查看他們的LinkedIn簡歷,特別是他們晉升的速度和在部門之間的流動,因為這是某種指標。顯然這並不是最重要的事情,但你點開某人的LinkedIn,會看到他們最初是作為實習生加入的,然後一年後,他們成為團隊的經理。再過一年,他們就成為團隊的主任。再過一年,他們被調到另一個部門。再過一年,他們成為全球負責人,而我心想,哦,天啊,這個人真的很擅長在體系中流動,這是幾件事的指標。他們的表現受到他人的推動,因為有人在支持他們,並告訴他們,這個人,應該被提拔。團隊內部基本上也在投票認為他們應該成為經理。他們能快速學習,尤其是如果他們在HR到企業文化等部門之間跳躍,我總是認為,這樣的經歷讓他們變得更加適應和可教,因為他們展示了迅速改變職業並迅速晉升組織的記錄。
    – 有趣,因為這似乎與我認為的重要觀念有些相關,那就是我們在《範疇》中沒有談到的所謂的連續創新者。這些人不論身在何處,都是為他們的組織做出持續的創造性貢獻,即使他們像我所說的,正在更換工作場所。這些人,比如一位名叫艾比·格里芬的女性教授和她的同事們研究這些人時,她的工作中有一些描述。他們是系統思考者。相比同齡人,他們的閱讀面更廣。他們需要在自己的領域之外學習。他們需要與自己領域外的專家交流。他們似乎在概念之間轉換,這聽起來通常不像是讚美。他們將已有的事物以新的方式再利用,類似於這一類的事情。在她的寫作中,你幾乎能感受到她在對人力資源人員說,當你過於狹隘地定義一個角色時,你確保你會把這些人選出來,或迫使他們去別的地方來試圖培養那種廣度。我不認為你可以從零開始創造這些人,但我確實認為你可以通過不允許他們在內部進行那種流動來壓制他們。所以我認為當你在招聘時,我所經歷過的組織,它們不斷擾動自己,而不是等待被擾動,至少留出一些招聘名額,而不是說,這是一個明確的空缺,我們明天需要的人。他們會說,什麼是我們想要的、但會難以教的東西?讓我們去找有這個特質的人,我們可以在我們擅長的事情上指導他們。所以有一個極端的例子就是在蘇格蘭的這家投資公司,我花了一些時間在Bailey Gifford,這是一家非常成功的公司。我認為這是極端的,但那裡有個人告訴我,他們不會聘用任何有MBA的人,我覺得,這不應該完全排除,例如說類似的想法。不過,無論如何,他們會說,我們希望找到有這或那的經驗,或這種思維的人,讓我們去找到他們,因為我們無法教這種東西。然後我們可以教他們財務知識。這會需要他們幾個月才能上手,因為我們得教他們。但為什麼我們要招聘那些我們最容易教的東西呢?讓我們聘用那些我們需要但會難以教的東西。然後我們可以在這方面教他們。我認為那些希望自我擾動的地方保持對這種事情的目光開放。不是每一次招聘,而是一些招聘。
    – 我想和你分享一些我認為相當顛覆性的事情。
    如果你像我一樣,總是尋找將植物添加到餐點的新方法,那麼你會想在接下來的30秒內繼續聆聽,因為我有特別的 breaking news 要告訴你,是來自贊助這個播客的 Zoe,介紹 Zoe’s Daily 30,它正在創造一場由30種植物組成的補充品革命。這是為了每日加入你所選擇的餐點而設計的。沒有過度加工的藥丸,沒有奶昔,只有真正的食物。我每天只需舀一勺,然後撒在我的早餐上,通常是雞蛋和酪梨。這非常簡單,無縫,並且是一個很好的滿足一天的方式。而且最棒的是,它的味道非常好。還有因為是Zoe,你知道有嚴謹的科學支持,這我很喜歡。對於我的聽眾,Zoe 提供10%的獨家折扣,適用於你首次訂購 Daily 30 Plus,使用代碼 podcast10。只需前往 zoe.com/daily30 開始。自七月推出以來,已經售罄兩次。加入我,告訴我你的想法。
    – 我真的很喜歡你工作的其中一點,就是你總是引用不同的研究,而那些研究尤其引人入勝。我今天記下了許多你提到的不同觀點的研究。但是,有沒有一個讓你感到最驚訝或改變你某種範式的最愛研究?
    – 有關預測的某些研究讓我完全震驚。至今最著名的預測研究工作是一個持續20年的研究計畫,讓人們對地緣政治、社會和技術事件進行預測。他們獲得了83,000個概率預測,因為人們必須對事件在特定截止日期之前的可能性做出具體的概率預測。
    – 像是20% 的概率在這個時間內會發生?
    – 正確,必須非常具體。例如,在接下來的12個月內,有20%的機會會在南海發生軍事衝突,造成至少五人傷亡。必須非常具體,這樣他們才能說某人是對是錯。他們需要這麼多預測,因為他們必須區分運氣、好運和壞運,還有技巧。表現最差的預測者往往是那些專業特定的人。他們並不是說這些人在知識生成上不重要,但他們的視角通常只看到整個世界的某一種特定角度,並且整個職業生涯都在研究一個問題,圍繞這個問題看待周遭的一切。他們基本上將所有事情都包裹在那個故事中。在這項研究中,他們被稱為刺蝟,因為他們只知道一件大事。而表現良好的預測者是狐狸,知道許多小事。他們有時有專長,有時則沒有,但比起他們的想法,更重要的是他們的思考方式。他們會收集不同的觀點。他們會使用社交媒體以及他們所擁有的任何資源,以檢驗自己的假設,讓其他人幫他們進行反駁。而這些人最終證明是最佳預測者。當他們組成小組時,他們變得更好,因為他們具有從科學方法借鑒來驗證自己想法的這種方法。令我驚訝的是,這些隨機的參與者在一場與美國情報界的比賽中,即使他們沒有接觸到機密資訊,卻輕鬆地擊敗了對方。我簡直不敢相信,除非我親眼所見,這項有關預測的研究,讓人能洞察未來的能力,大大影響人們預測的能力,來自於他們實際上,那位主導這項工作的研究者形容這些擁有龍蝦眼的人。龍蝦的眼睛由成千上萬的不同鏡頭組成,每個镜头都拍攝一幅獨立的影像,並在龍蝦的腦中合成。因此,這些人正在收集各種不同的觀點,看起來似乎有些困惑且模棱兩可。因此,他們或許不會成為好的電視嘉賓,因為他們不會直接說出「這就是事實,比如房市崩潰即將到來」。在某些方面,他們是很謹慎的。他們可能不是好的電視嘉賓,但他們卻是非常好的預測者。
    – 這讓我想到,從個人層面來看,我需要不斷推動自己走出舒適區。這是我從《範圍》的書中獲得的一個重要啟示,對於你最新的工作來說,容易讓自己在知道什麼、自己是誰、我的身份以及我所做的事情中變得自滿。事實上,這可能是未來成功的最大風險,同樣也可能影響到我的滿足感。而且,這與我們的自然傾向相悖,讓我們勇於邁入未知的領域。因為我們年紀越大,就越像他們所說的「教不會老狗新把戲」。我覺得更像是老狗並不真的想學習新把戲,無法看到學習新把戲的意義。
    – 關於心理學中所謂的五大人格特質之一,稱為開放性經驗,這項特質是對創造力最具預測性的。在中年時期,它會可靠地下降。
    – 是的,下降。
    – 但是,我在書中喜歡的一項研究發現,如果你強迫老年人去做一些新的事情,比如數獨或其他,即使他們在那方面不擅長,只要對他們來說是新的,就會提高他們的開放性體驗。因此,你實際上可以阻止開放性經驗的衰退,這不是必然的。僅僅是強迫自己去做一些自己不熟練的事情,對於大腦健康是非常有益的。
    這讓你的人生感覺更長,因為我們的記憶像是以章節的形式運作,當你嘗試新的事物時,就像是開啟了一個新章節。所以,它會讓你的人生感覺不會那麼快就過去。而且它也能保持你對經驗的開放性不會下降。因此,就像是選擇一件新事物去做,即使你並不打算在這件事上變得非常擅長,我認為這是很重要的。
    — 有趣的是,我之前提到的事情是,當我查看某人的LinkedIn時,然後我往下看發現了一小段LinkedIn做的研究,我拿出來的說法是,成為公司高管的最佳預測指標之一是該人曾在行業中工作過的不同職位的數量。這是LinkedIn的研究,對吧?
    — 是的,大約有五十萬名成員參與了這項研究。有趣的是,在我與LinkedIn接觸並談論這個問題、試圖獲取一些數據時,我提到,我有點覺得你們的產品可能會阻礙人們這樣做,因為你們在說這些人是做得最好的,但他們可能會想要一條更清晰、更線性的發展路徑。所以或許你們應該開發另一款產品,讓他們能夠將故事編織進去,說明為什麼他們轉換了職業,還有他們學到了什麼。
    — 具體的研究結果可以給我簡述一下嗎?
    — 我是說,基本上就是這樣,五十萬名成員中,成為未來高管的最強預測指標是他們在行業中工作過的不同職位的數量。
    — 是在特定的行業內嗎?
    — 在行業內,是的。
    — 所以不算是換行業?
    — 不算換行業,雖然換行業的話,有很多低層次的情況,換行業在某些時候也有其價值,但要在某個特定行業成為高管,需要在該行業中擁有多種職務經驗。
    — 這是否意味著在該行業內不同的部門?
    — 他們將職務劃分成類型,你必須做一些根本不同的事情。
    — 好的,給我一個例子。
    — 比如說,我想可能最簡單的例子是,從一名表演者,也就是一名優秀的表演者轉變為管理其他表演者的角色,對吧?
    — 喔,明白了,這是個進步。
    — 這算是一個典型的例子。
    — 進步。
    — 不一定非要是進步,因為,我覺得這是一個非常簡單的例子,對吧?或者在我的行業中,從寫作轉向編輯,這絕對算是一個,這有點像是寫作和管理的混合。
    — 但這在你的行業中算是邊緣性轉變?
    — 邊緣性轉變,對,肯定的。我是說,有些人會,嗯,我想這取決於情況。有些人可能會認為這是在進步,而在某些地方這確實是向上發展,但我會把它視為一種邊緣轉變。
    — 另外一件我發現的事情讓我非常震驚,是在你的書的某一部分,你開始談及專業化的一些危險,還提到了一項研究,這項研究發現心臟病患者在醫生不在的情況下入院時死亡的可能性較低?
    — 我們可以將我們討論的一些內容與這裡的心臟手術聯繫起來。這就是這項研究。因此,我想,因為我在寫專業化的危險時非常有意識,這顯然是非常重要的。在醫學上,說醫學專業化的加深,並不是不可避免和有益的,這樣的說法是非常瘋狂的。但我試圖表達的觀點是,這也是一把未被充分認識的雙刃劍,以致於這兩項哈佛主導的研究發現,如果你在心臟病學大會期間入住一家教學醫院,當時最受尊敬的專家不在,你死亡的可能性會下降。
    — 這不合邏輯。
    — 對,這是次佳結果。結論是因為這些研究者或這些外科醫生,已經進行了同樣的手術很多次,所以他們會繼續這樣做,即使這不是解決問題的正確方式,或是數據顯示它已經不再有效。因此,在心理學上被稱為愛因斯坦-廊效應,你已經用某一種方式解決了問題這麼多次,以至於即使問題改變了,或是出現了新的數據顯示這不是正確的解決方案,你仍然會繼續用這種方式解決問題。所以這並不是說那些人不重要,但他們仍然是人類,因此他們也難以逃脫愛因斯坦-廊效應。這就是為什麼你需要一些混合的原因。再加上手術,我們還在談論分心和專注。其中一位相同的研究者進行了一些工作,顯示如果你的手術是在外科醫生的生日進行,那麼在手術後的30天內死亡的可能性會更高,他們將其歸因於外科醫生在生日那天受到的分心。他們不知道這是外部還是內部的分心,但你可能不希望在你的生日進行手術……再說一次,這些影響並不大,但對於大量人群來說,這是有區別的。
    — 嗯,這真讓人毛骨悚然。所以我今天學到的一件事真的就是,知識是一把雙刃劍。在某個特定事物上的深厚知識真的會成為一把雙刃劍。這會成為你的優勢,但從長遠來看,它也可能會成為你的劣勢。這真的和我有共鳴,因為正如我們開始對話時所說的,我擁有很多知識,對很多事情都了解得非常透徹。而事實上,這也是我最大的詛咒。我必須找到一種方式來不斷地自我打破,並總是假設自己是錯的,而不是總是假設自己是對的。
    總是要假設今天我有很大的可能性是錯的。也許昨天我是對的,但今天我可能完全錯了。- 我的意思是,我已經改變了我年輕時對一些根本信念的看法。這樣的思考讓我覺得很奇怪。我當時是環境科學的研究生,堅信環境保護和技術進步是互相矛盾的。現在我完全相反。我認為有一些技術可以搞壞環境,但我其實認為環境的拯救需要技術進步。就像對世界的根本信念一樣。所以我認為我們應該對這種更新持開放態度。從職業的角度來看,如果人工超智慧和某種新型自由能源比我們做得更好,那麼我們需要以相當戲劇性的方式重新調整生活。但在那之前,我認為我們需要放棄這個觀念:你可以在一個世界裡過活,在那裡大多數人都進行過一段訓練,然後你就會繼續依賴那段訓練過日子。你不必一直重學。 – 在這個播客裡,我們有一個結尾傳統,David。 – 是的,我知道。 我喜歡這個傳統。我想在朋友來的時候也這麼做。 – 有趣。最後一位嘉賓留下一個問題給下一位嘉賓。有趣。 – 哦,天啊。 – 當我打開這本書時,看到人們的肢體語言變得相當緊張,真是太有趣了。我今天問了,不知道,將近一百個問題。當我來到這個問題時,人們花的時間最長。所以我在想,這些問題就比我的問題好? – 不,不是。 – 不知為何,人們就會變得緊張。 – 其他問題是我心中最關注的事情,像是在選擇我心中哪三件事該說出來。這就像—— – 是的,這完全不同。 – 你知道該怎麼想。 – 是啊。你最喜歡的三明治是什麼?我開玩笑的。我不知道那是否真的是那個問題。我想我會輕鬆應對。 – 不,這比那更加困難。問題是,你最大的恐懼是什麼?你打算如何面對它? – 我有一種傾向,我覺得有些方面是好的,符合我說過的一些事情,但在某些方面是不好的,那就是我想要經常重新開始。有時這意味著即使事情運行良好,也要將其燒毀。在過去,我認為我在某些個人關係中有這種傾向,因為我無法接受事情進展得很好。它必須改變或變得更好。這讓我有時燒毀了一些讓我感到尷尬的個人關係,我感到遺憾。我甚至在自己的工作中也看到了這一點,因為我實際上很重視我的工作,因為我最終做了這些新奇的事情,但幾乎就像我無法接受,這是好的,因為在我的第一本書之後,他們說,給自己建立一個運動基因的人格。我說,不,這對我來說已經死了。在未出版之前就已經死了。這讓我去做其他有趣的事情。但我有時擔心,我有這種病理性的,為什麼我不能接受這件事是好的,讓它變得好?而它在我的工作生活中給我帶來的擔憂少得多。在我的工作生活中,它有點擔憂,我總是想燒掉一些東西去重新開始。但在友情的背景下,我更擔心這一點,因為我知道我過去的所作所為。我覺得我現在更好,但考慮到我未來生活中的價值觀,我不希望幾個對我非常重要的關係因我是這樣的思維——如果不完美,就燒掉它而消失——因為那是一種非常具破壞性的衝動。 – 這是你內心的什麼?這是什麼?這源自何處? – 我不知道。我覺得這就像這種想要成為並不斷進步的感覺,我覺得それ很迷人。但我認為這不必應用於個人關係。所以,我真的想努力的一個價值是,我讀過一本以某種方式影響我的哲學書籍,它集中於所謂的敘事價值。這些價值在文化間是客觀存在的,是人們所重視的東西。所以這可以像是英勇行為,對吧?忠誠,其他文化也重視這一點。而你主觀上被吸引的價值之一是寬恕。因此,我的計劃是一個敘事價值,我想把它建立進我的故事中,讓自己成為一個更寬恕的人,因為我不擅長這一點。我需要變得擅長它。我害怕自己可能無法擅長它。但我真的想這樣做。 – 嗯,我們學習,不是嗎?這正是你工作的核心,如何變得更擅長學習。你顯然在這方面展示了自己在不斷學習。我認為學習的第一步,就是發現我們有問題或有事情需要解決,就像你在你的實驗書中所說的。你的書非常精彩而奇妙,因為它提出了一種完全原創的、具有挑戰性和非常規的方法來解決問題。在很多方面你走出很多我們在生活中接受的敘事。如果我們把它們當作叙事接受且它們是錯的,那麼它們可能會以某種方式在短期或長期內讓我們受到傷害。因此,我覺得你的作品是如此重要,因為在許多方面,它反映了我們所接受的許多觀點的反面敘事。
    而你確實付出了額外的努力,
    即使這可能讓你感到頭痛,我相信,
    因為我與很多作者交談過,
    他們並不會額外花時間去弄清楚
    我們所聽到的事情是否真實。
    最終這只是一種手段,
    目的是讓我們所有人
    能夠過上更優化、更充實、更快樂和更有生產力的生活,
    無論是在什麼領域,
    以及我們對這些詞的定義如何。
    所以謝謝你,David,做你所做的工作。
    我非常期待閱讀你接下來創作的任何作品。
    你正在寫一本關於限制的書。
    我已經知道,如果這本書和這兩本書《範圍》(Range)
    和《運動基因》(The Sports Gene)有任何相似之處,
    那將會是我讀過的最重要的書籍之一。
    所以謝謝你。
    – 這真是一個很棒的讚美。
    我不想再添加任何內容。
    (笑)
    (音樂)
    Perfected 確實是在全國掀起了一場風潮。
    這是一種小型綠色能量飲料,你可能看到過
    它在 Tesco 或 Waitrose 中出現,
    在非常短的時間內增長了將近 10,000%。
    因為人們厭倦了典型的不健康能量飲料,
    並一直在尋找替代品。
    Perfected 是我在錄製播客時喝的飲料,
    因為它讓我更加專注。
    它不會讓我崩潰,
    這在我和某人在播客上對話三、四、五、六小時時
    有時會發生,而它的味道也非常棒。
    這正是我所尋找的能量來源。
    所以這就是為什麼我是一個投資者,
    也就是為什麼他們贊助這個播客。
    而且在有限的時間內,
    Perfected 僅僅給 Diary of a CEO 的聽眾
    提供了 40% 的巨大折扣,只需在結帳時使用代碼 Diary40。
    不要告訴任何人這一點。
    而且這只能在線上獲得,時間有限。
    所以確保你不要錯過。
    (音樂)
    (音樂)
    (音樂)
    (音樂)
    (音樂)
    (音樂)
    (音樂)
    (音樂)
    (音樂)
    (音樂)

    Does 10,000 hours make you a master, or have we been sold a lie? David Epstein provides the real solutions to boosting productivity and mastering skills 

     David Epstein is a journalist, speaker, and New York Times best-selling author of books such as, ‘Range: How Generalists Triumph in a Specialized World’ and ‘The Sports Gene: Talent, Practice and the Truth About Success’. 

    In this conversation, David and Steven discuss topics such as, how to become more successful at work, the link between phone addiction and life challenges, how to master something new, and the importance of failure. 

    (00:00) Intro

    (02:31) Why Do You Do What You Do?

    (03:04) What Areas Of Self-Improvement Do You Focus On?

    (05:33) How Can People Get Better

    (06:16) The Connection Between Fulfillment And Growth

    (08:06) How To Be Successful And Fulfilled

    (12:18) How David Found His Purpose

    (14:34) What Is The 10,000-Hour Rule?

    (22:20) Why People Focus On Exceptions Rather Than The Norm

    (24:46) How To Boost Productivity

    (27:34) The Explore/Exploit Tradeoff

    (33:11) How To Increase Productivity At An Individual Level

    (36:27) Experiments You Should Be Running For Success

    (38:00) What Is Steven Great At But Not Utilizing?

    (40:23) David’s Hidden Talents: What He’s Not Using

    (42:23) How To Become A Better Learner

    (46:20) The Hypercorrection Effect

    (47:35) Building Connections Through Knowledge

    (54:06) What Is A Wicked Learning Environment?

    (56:11) The Secret Behind Nintendo’s Success

    (58:51) How Important Is Focus For Achieving Success?

    (01:01:23) Is Music Hurting Your Concentration?

    (01:05:58) The Impact Of Notifications On Your Brain

    (01:09:52) Why General Learning Beats Specialization

    (01:14:27) The Risks Of Specializing Too Early

    (01:20:00) How To Discover And Pursue Your Passion

    (01:22:28) Why Grit Is The Key To Success

    (01:25:31) How To Achieve Flow In Your Passion

    (01:27:29) Are Neurodivergent People Geniuses?

    (01:34:44) Apple & General Magic: How Focus And Constraints Lead To Success

    (01:38:32) Should We Be Concerned About AI?

    (01:47:24) The Most Important Idea We Haven’t Discussed Yet

    (01:49:23) Can Trainability Be Measured?

    (01:50:46) What Are Serial Innovators?

    (01:54:11) The Most Important Idea In David’s Work

    (02:00:49) The Dangers Of Specialism

    (02:04:33) What Is Your Biggest Fear & How Do You Plan To Face It

    Follow David: 

    Instagram – https://g2ul0.app.link/wckK1TuFsMb 

    Twitter – https://g2ul0.app.link/aPFtIkxFsMb 

    You can purchase David’s book, ‘Range: How Generalists Triumph in a Specialized World’, here: https://g2ul0.app.link/HrmuHjgLtMb 

    Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes 

    My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://g2ul0.app.link/DOACBook 

    You can purchase the The Diary Of A CEO Conversation Cards: Second Edition, here: https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb 

    Follow me:

    https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb

    Sponsors:

    PerfectTed: https://bit.ly/PerfectTed-DIARY40 with an exclusive code DIARY40 for 40% off

    ZOE: https://www.zoe.com/daily30 with an exclusive 10% discount on their first order of Daily30+ with the code PODCAST10

    Colgate – https://www.colgate.com/en-gb/colgate-total

  • Moment 177: You’re NOT Lazy! This Is The REAL Reason You Procrastinate: The Performance Doctor

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:06 I get a lot of messages from people saying, “Steve, I’m procrastinating so much.
    0:00:08 How do you not procrastinate?”
    0:00:11 And I always look at that and say, “I’m not the guy to tell you how to do that because
    0:00:15 procrastination in my mind is a bit of a tool.”
    0:00:19 As you said, there’s different types of procrastination that I notice myself doing.
    0:00:24 One of them is when I get stuck on something and I find myself picking up my phone as if
    0:00:25 I’m a man possessed.
    0:00:29 I literally, what I’ll do is I’ll be in the middle of work and then the next thing,
    0:00:30 I’m on Instagram.
    0:00:32 And I’m like, “How did that happen?”
    0:00:37 “Oh yeah, because the part in this piece of work you’ve got to is psychologically difficult
    0:00:38 for some reason.
    0:00:39 I don’t feel prepared or whatever.”
    0:00:45 And then the other thing I notice myself procrastinating on is just when I’m thinking through something,
    0:00:48 I’ll end up just walking around the house, I’ll end up cleaning, doing the dishes or
    0:00:52 whatever and then coming back to the piece of work later.
    0:00:53 But I would say that I’m definitely a procrastinator.
    0:00:59 That’s so interesting and I think, let’s be clear, I’m not encouraging people to procrastinate
    0:01:00 more.
    0:01:01 That’s not the goal here.
    0:01:05 The goal is just to normalize procrastination and say, “It’s a natural part of the creative
    0:01:06 process.
    0:01:07 Everybody does it sometimes.”
    0:01:12 And even though you expect it to be counterproductive, in certain situations it can actually lead
    0:01:17 you to better ideas and I think there’s maybe a myth worth busting here.
    0:01:22 Research led by Fuchsia Sirwa has shown that we don’t procrastinate for the reasons
    0:01:23 we think we do.
    0:01:25 So a lot of people think I’m being lazy.
    0:01:27 I’m avoiding effort.
    0:01:28 What’s wrong with me?
    0:01:29 Why don’t I want to work hard?
    0:01:32 But it turns out it’s not hard work that you’re avoiding when you procrastinate.
    0:01:36 It’s negative emotions, unpleasant feelings.
    0:01:43 You are avoiding a set of tasks that makes you feel frustrated, confused, bored, anxious.
    0:01:46 A lot of procrastination is driven by fear.
    0:01:47 I don’t know if I can do this.
    0:01:51 I’m not sure if I’m up to the challenge and so I put it off and I think one of the best
    0:01:56 ways to manage that is to ask what are the tasks that you consistently procrastinate on?
    0:02:01 What negative emotions are they stirring up and then how do you change those?
    0:02:02 What do you procrastinate on?
    0:02:06 I procrastinate a lot on editing actually and revising.
    0:02:07 I love rough drafting.
    0:02:09 It feels very creative for me.
    0:02:12 It’s fun to figure out what is the best evidence say?
    0:02:15 How do I tell the story that brings the evidence to life?
    0:02:21 And then the process of tinkering to get each sentence just right, it bores me and so I
    0:02:25 put it off and I had to figure out how do I make that more interesting in order to stop
    0:02:28 procrastinating altogether on it.
    0:02:29 And how did you do that?
    0:02:36 Well, one of the things I did was one of my goals in my recent writing was to try to get
    0:02:38 less abstract and more concrete.
    0:02:42 And so what I started doing was I started rewriting paragraphs in the voices of my
    0:02:45 favourite fiction authors, which was such a fun experiment.
    0:02:49 So how is Stephen King write this paragraph?
    0:02:54 How would Maggie Smith, an amazing poet, how would she write these sentences?
    0:02:57 And that made it a creative exercise again.
    0:03:01 As I was doing my research ahead of this conversation, I was watching your TED talk.
    0:03:04 And one of the things that really stood out to me in your TED talk was where you start
    0:03:06 talking about internet browsers.
    0:03:11 I immediately checked which browser I was using and I was using Google Chrome.
    0:03:12 There you go.
    0:03:18 And that’s the case that people who you can tell someone’s, I guess, creativity, I’m
    0:03:23 paraphrasing, I’m putting words in your mouth here, by which internet browser they use.
    0:03:25 And there was a really important message in there for me.
    0:03:30 So can you tell me about that exactly what the findings can tell us?
    0:03:34 Yeah, I was sitting at a conference that helped to organise and this researcher, Michael
    0:03:37 Hausmann, is giving a presentation.
    0:03:39 He’s got data from 50,000 people.
    0:03:44 And he knows they’re filling out a survey and then he’s tracking their job performance.
    0:03:45 Huge range of jobs.
    0:03:47 And he knows what web browser they’re on.
    0:03:49 It’s one of the automatically collected data points.
    0:03:53 And he’s like, I wonder if there’s anything there.
    0:03:58 And he finds that he can predict your job performance and also your likelihood of staying
    0:04:00 in your job from which web browser you’re using.
    0:04:03 And this was so weird.
    0:04:07 And he stood up and he said, I don’t know what’s going on here.
    0:04:14 But it turns out that Chrome and Firefox users are on average better performers and they stick
    0:04:19 around longer than if you’re using Safari or Internet Explorer.
    0:04:25 And immediately, I had a hunch, I’d been studying initiative and proactivity and being
    0:04:27 an original thinker.
    0:04:31 And what hit me was Internet Explorer and Safari are the defaults.
    0:04:35 They came pre-installed on your phone or your computer.
    0:04:39 In order to get Chrome or Firefox, you had to question the default and say, huh, I wonder
    0:04:42 if there’s a better browser and take a little bit of initiative.
    0:04:46 And so I started proposing this and people are like, great.
    0:04:49 So if I download a better browser, I’m going to be better at my job.
    0:04:50 No, no.
    0:04:51 It’s not about the browser.
    0:04:55 It’s about the resourcefulness to say you want to be the kind of person who questions
    0:04:58 the default and asks if there’s a better way.
    0:05:03 And I think what happens is in people’s jobs, I’ve gone on to study this with some colleagues,
    0:05:09 the kind of person who upgrades their browser is also kind of the kind of person who asks,
    0:05:12 is there a more creative way to do my job?
    0:05:15 Can I reinvent the way that we work together?
    0:05:20 And that ultimately not only makes you better at your job, it also helps you create a job
    0:05:22 that you want to stay in.
    0:05:23 It makes sense.
    0:05:30 And so on an ongoing basis, I’m only going to hire people who have Mozilla Firefox or
    0:05:31 Chrome installed on their browser.
    0:05:33 It should be an interview question.
    0:05:34 I don’t know if I would go that far.
    0:05:35 No, you said it.
    0:05:36 So I’m going to do it.
    0:05:42 I think it’s a fun question to say, okay, let’s not limit it to the browser, but talk
    0:05:46 to me about how you’ve challenged the status quo in the past.
    0:05:51 Yeah, it’s a really good question.
    0:05:55 When we think about originals, who are the sort of landmark originals of our time in
    0:05:57 your mind?
    0:05:59 What domain do we want to talk about?
    0:06:01 Are we talking tech and business?
    0:06:02 Tech and business.
    0:06:03 Let’s go for that.
    0:06:05 It’s hard not to put Elon Musk on that list.
    0:06:12 You can love him or hate him, but when it comes to dreaming up the vision and also taking
    0:06:19 the initiative then to try to make us a multi-planetary species with SpaceX and build reusable rockets,
    0:06:25 which NASA had never really thought to do, moving us into an all-electric car future.
    0:06:29 I think there are a lot of things to complain about with Elon’s leadership and decision-making
    0:06:34 and the way he communicates on the platform, formerly known as Twitter, but I think he’s
    0:06:35 an original.
    0:06:36 No doubt about it.
    0:06:39 How does he fit your profile of an original?
    0:06:44 I think he fits first and foremost because he challenges the status quo would be the
    0:06:45 beginning.
    0:06:50 Then secondly, I think he’s relentless in trying to make his vision a reality, which
    0:06:58 is, I think, something that’s driving some of his former fans crazy right now.
    0:07:02 Some people might say, “Well, he was like a child prodigy or he was a child genius.
    0:07:04 That’s why he’s so great.”
    0:07:06 Do you agree with that statement or do you dispute it?
    0:07:09 I think it’s hard to say in his case.
    0:07:13 My job as a social scientist is to ask, “What does the evidence tell us about child prodigies?”
    0:07:20 It turns out we overestimate them in a lot of cases because once something comes naturally
    0:07:25 to you, you often have a hard time thinking about it in original ways.
    0:07:32 You see kids, for example, who can play a Mozart sonata at age four and they drill over
    0:07:36 and over again and they’re amazingly fast learners.
    0:07:38 Practice does make perfect, but it doesn’t make new.
    0:07:41 They don’t learn how to write their own original scores.
    0:07:44 They don’t get experienced with failure, with trial and error.
    0:07:48 They don’t take enough risk to figure out, “How do I invent something that’s never existed
    0:07:50 before?”
    0:07:55 That’s not true in every case, but it is empirically true that most child prodigies
    0:07:58 do not become known as adult geniuses.
    0:08:02 I think that’s in part because they don’t learn to stretch their creative muscles.
    0:08:06 Because they’re overwhelmingly talented, so they don’t need to put in the hard graft
    0:08:10 that others do and they don’t need to fight for new information in the same way that others
    0:08:11 do.
    0:08:15 In some cases, they get rewarded over and over again for basically just mastering the
    0:08:18 way everyone else has always done it.
    0:08:21 They don’t learn to break free from the mold.
    0:08:26 These adult geniuses then, what is it that they have that child prodigies don’t?
    0:08:35 A lot of it is what I’ve come to think of as character skills, which is a set of capabilities
    0:08:37 to put your principles into practice.
    0:08:41 There are often people with hidden potential.
    0:08:42 They may not be naturals at first.
    0:08:49 They could be underdogs or late bloomers or slow learners, but they are obsessive about
    0:08:53 making themselves uncomfortable, saying, “If I only play to my strengths, then I’m never
    0:08:57 stretching myself and I’m not taking on enough new challenges.”
    0:09:00 There’s a bunch of research to suggest they’re like sponges.
    0:09:05 They’re soaking up lots of information and then trying to filter what’s helpful in and
    0:09:10 then kind of rule out what’s harmful.
    0:09:16 What I’ve come to think of is imperfectionists, which is they’re really careful and disciplined
    0:09:21 about saying, “When is it important to aim for the best and when is it okay to look for
    0:09:23 good enough?”
    0:09:27 Perfectionism is a topic people talk about a lot, and I think it seems to me that everybody
    0:09:31 wants to be considered a perfectionist, as if being a perfectionist is better, because
    0:09:33 what does that say about my values?
    0:09:37 It means that I really care about things being great, it therefore means, by way of that,
    0:09:42 that I think I produce great things, and saying you’re a perfectionist is almost like saying
    0:09:48 I make great work, but you’re saying that there are often times where it’s better to
    0:09:52 be an imperfectionist, that the judgment of knowing when something is good enough.
    0:09:58 Yeah, I think you’re onto something here, so when you have to answer that annoying job
    0:10:00 interview question, “What’s your greatest weakness?”
    0:10:02 It’s everyone’s favorite answer.
    0:10:05 I’m too much of a perfectionist.
    0:10:10 It’s like Michael Scott from the American office, like, “I have weaknesses as a leader,
    0:10:13 I work too hard, and I care too much.”
    0:10:18 People do think that perfectionism is ultimately more of an asset than a liability, and that’s
    0:10:22 why they try to get away with that in the weakness question.
    0:10:24 The evidence tells a really different story.
    0:10:29 Research led by Tom Curran here in the UK shows that perfectionism is not all it’s cracked
    0:10:30 up to be.
    0:10:33 It’s a risk factor for burnout.
    0:10:37 It also, if you look at the best evidence available, perfectionists do get better grades
    0:10:42 in school, but they don’t actually perform any better in their jobs.
    0:10:43 Why?
    0:10:47 I think the jury’s still out, but my hunch based on the evidence that’s been gathered
    0:10:53 so far is that perfectionists are good at school because they know exactly what’s going
    0:10:55 to be on the test.
    0:11:01 They can cram and memorize until they’re prepared to ace the material.
    0:11:03 The real world is much more ambiguous.
    0:11:06 You don’t know exactly what’s going to show up in your performance review.
    0:11:10 It’s not entirely clear what work is going to be valued, and perfectionists are terrified
    0:11:12 of failure.
    0:11:13 They don’t want any flaws.
    0:11:15 They don’t want any defects.
    0:11:19 They want to avoid every mistake, and so they don’t take enough risks.
    0:11:23 They focus very narrowly on the things they know they can excel at, and they don’t end
    0:11:25 up growing and evolving and improving enough.
    0:11:28 (upbeat music)
    0:11:30 (upbeat music)
    Tôi nhận được rất nhiều tin nhắn từ mọi người nói rằng: “Steve, tôi đang trì hoãn rất nhiều. Làm thế nào để bạn không trì hoãn?” Và tôi luôn nhìn nhận điều đó và nói: “Tôi không phải là người có thể chỉ cho bạn cách làm điều đó vì trong tâm trí tôi, trì hoãn là một công cụ.” Như bạn đã nói, có những loại trì hoãn khác nhau mà tôi nhận thấy mình đang mắc phải. Một trong số đó là khi tôi bị kẹt vào một cái gì đó và tôi thấy mình cầm điện thoại lên như thể tôi là một người bị ám ảnh. Thực sự, điều tôi làm là tôi đang ở giữa công việc và sau đó, ngay lập tức, tôi lại vào Instagram. Và tôi tự hỏi: “Làm thế nào mà điều đó xảy ra?” “À đúng rồi, vì phần trong công việc này mà bạn đã đến là khó khăn về mặt tâm lý vì một lý do nào đó. Tôi không cảm thấy chuẩn bị hoặc bất cứ điều gì.” Và điều khác mà tôi nhận thấy mình trì hoãn là khi tôi đang suy nghĩ về một điều gì đó, tôi sẽ đi vòng quanh nhà, tôi sẽ dọn dẹp, rửa bát hoặc bất cứ điều gì và sau đó quay lại với công việc sau. Nhưng tôi sẽ nói rằng tôi chắc chắn là một người trì hoãn. Điều đó thật thú vị và tôi nghĩ, hãy rõ ràng, tôi không khuyến khích mọi người trì hoãn nhiều hơn. Đó không phải là mục tiêu ở đây. Mục tiêu chỉ là bình thường hóa việc trì hoãn và nói rằng: “Đó là một phần tự nhiên của quá trình sáng tạo. Ai cũng làm điều đó đôi khi.” Và ngay cả khi bạn mong đợi điều đó sẽ phản tác dụng, trong một số tình huống, nó thực sự có thể dẫn bạn đến những ý tưởng tốt hơn và tôi nghĩ có thể có một huyền thoại đáng để phá vỡ ở đây. Nghiên cứu do Fuchsia Sirwa dẫn đầu đã chỉ ra rằng chúng ta không trì hoãn vì những lý do mà chúng ta nghĩ. Nhiều người nghĩ rằng tôi đang lười biếng. Tôi đang tránh nỗ lực. Có gì sai với tôi? Tại sao tôi không muốn làm việc chăm chỉ? Nhưng hóa ra, không phải công việc khó khăn mà bạn đang tránh khi bạn trì hoãn. Đó là những cảm xúc tiêu cực, những cảm giác khó chịu. Bạn đang tránh một loạt các nhiệm vụ khiến bạn cảm thấy thất vọng, bối rối, chán nản, lo âu. Nhiều sự trì hoãn được thúc đẩy bởi nỗi sợ hãi. Tôi không biết liệu tôi có thể làm điều này không.
    Tôi không chắc mình có đủ khả năng để đối mặt với thử thách này, vì vậy tôi đã trì hoãn và tôi nghĩ một trong những cách tốt nhất để quản lý điều đó là hỏi những nhiệm vụ nào mà bạn thường xuyên trì hoãn? Những cảm xúc tiêu cực nào đang được khơi dậy và sau đó bạn thay đổi chúng như thế nào? Bạn trì hoãn điều gì? Tôi thực sự trì hoãn rất nhiều trong việc chỉnh sửa và sửa đổi. Tôi thích viết nháp. Nó mang lại cho tôi cảm giác rất sáng tạo. Thật thú vị khi tìm ra bằng chứng tốt nhất là gì? Làm thế nào tôi kể câu chuyện mang lại sức sống cho bằng chứng đó? Và sau đó là quá trình chỉnh sửa để có được từng câu chữ hoàn hảo, điều đó làm tôi chán nản và vì vậy tôi đã trì hoãn và tôi phải tìm ra cách làm cho nó thú vị hơn để ngừng hoàn toàn việc trì hoãn. Và bạn đã làm điều đó như thế nào? Một trong những điều tôi đã làm là một trong những mục tiêu trong việc viết gần đây của tôi là cố gắng trở nên ít trừu tượng hơn và cụ thể hơn. Vì vậy, những gì tôi bắt đầu làm là tôi bắt đầu viết lại các đoạn văn theo giọng điệu của những tác giả tiểu thuyết yêu thích của tôi, điều này thật sự là một thử nghiệm thú vị. Vậy Stephen King sẽ viết đoạn văn này như thế nào? Maggie Smith, một nhà thơ tuyệt vời, cô ấy sẽ viết những câu này như thế nào? Và điều đó đã biến nó thành một bài tập sáng tạo một lần nữa. Khi tôi đang thực hiện nghiên cứu trước cuộc trò chuyện này, tôi đã xem bài TED talk của bạn. Và một trong những điều nổi bật với tôi trong bài TED talk của bạn là khi bạn bắt đầu nói về các trình duyệt internet. Tôi ngay lập tức kiểm tra trình duyệt mà tôi đang sử dụng và tôi đang sử dụng Google Chrome. Đó là điều đó. Và đó là trường hợp mà bạn có thể nói về sự sáng tạo của một người, tôi đoán, tôi đang diễn đạt lại, tôi đang đặt từ vào miệng bạn ở đây, bằng cách họ sử dụng trình duyệt internet nào. Và có một thông điệp rất quan trọng trong đó đối với tôi. Vậy bạn có thể nói cho tôi biết chính xác những phát hiện đó có thể cho chúng ta biết điều gì không? Vâng, tôi đã ngồi tại một hội nghị mà tôi đã giúp tổ chức và nhà nghiên cứu này, Michael Hausmann, đang trình bày. Anh ấy có dữ liệu từ 50.000 người.
    Và anh ấy biết họ đang điền vào một cuộc khảo sát và sau đó anh ấy theo dõi hiệu suất công việc của họ.
    Một loạt công việc rất lớn.
    Và anh ấy biết họ đang sử dụng trình duyệt web nào.
    Đó là một trong những điểm dữ liệu được thu thập tự động.
    Và anh ấy nghĩ, tôi tự hỏi liệu có điều gì ở đây không.
    Và anh ấy phát hiện ra rằng anh ấy có thể dự đoán hiệu suất công việc của bạn và cũng như khả năng bạn sẽ ở lại công việc của mình dựa trên trình duyệt web bạn đang sử dụng.
    Và điều này thật kỳ lạ.
    Và anh ấy đứng dậy và nói, tôi không biết điều gì đang xảy ra ở đây.
    Nhưng hóa ra rằng người dùng Chrome và Firefox trung bình có hiệu suất tốt hơn và họ ở lại lâu hơn so với khi bạn sử dụng Safari hoặc Internet Explorer.
    Và ngay lập tức, tôi có một linh cảm, tôi đã nghiên cứu về sự chủ động và tính sáng tạo và việc trở thành một người suy nghĩ độc lập.
    Điều khiến tôi chú ý là Internet Explorer và Safari là mặc định.
    Chúng được cài sẵn trên điện thoại hoặc máy tính của bạn.
    Để có được Chrome hoặc Firefox, bạn phải đặt câu hỏi về mặc định và nói, ồ, tôi tự hỏi liệu có một trình duyệt tốt hơn không và có một chút chủ động.
    Và vì vậy tôi bắt đầu đề xuất điều này và mọi người nói, tuyệt vời.
    Vậy nếu tôi tải xuống một trình duyệt tốt hơn, tôi sẽ làm tốt hơn trong công việc của mình.
    Không, không.
    Không phải là về trình duyệt.
    Mà là về sự khéo léo để nói rằng bạn muốn trở thành người đặt câu hỏi về mặc định và hỏi liệu có cách nào tốt hơn không.
    Và tôi nghĩ điều xảy ra là trong công việc của mọi người, tôi đã tiếp tục nghiên cứu điều này với một số đồng nghiệp, kiểu người nâng cấp trình duyệt của họ cũng là kiểu người hỏi, có cách nào sáng tạo hơn để làm công việc của tôi không?
    Tôi có thể tái tạo cách mà chúng ta làm việc cùng nhau không?
    Và điều đó cuối cùng không chỉ giúp bạn làm tốt hơn trong công việc, mà còn giúp bạn tạo ra một công việc mà bạn muốn ở lại.
    Điều đó thật hợp lý.
    Và vì vậy, trên cơ sở liên tục, tôi chỉ tuyển dụng những người có Mozilla Firefox hoặc Chrome được cài đặt trên trình duyệt của họ.
    Đó nên là một câu hỏi phỏng vấn.
    Tôi không biết liệu tôi có đi xa đến vậy không.
    Không, bạn đã nói điều đó. Vì vậy, tôi sẽ làm điều đó.
    Tôi nghĩ đây là một câu hỏi thú vị để nói rằng, được rồi, hãy không giới hạn nó ở trình duyệt, mà hãy nói với tôi về cách bạn đã thách thức hiện trạng trong quá khứ.
    Vâng, đó là một câu hỏi rất hay.
    Khi chúng ta nghĩ về những người sáng tạo, ai là những người sáng tạo nổi bật của thời đại chúng ta trong suy nghĩ của bạn?
    Chúng ta muốn nói về lĩnh vực nào?
    Chúng ta đang nói về công nghệ và kinh doanh?
    Công nghệ và kinh doanh.
    Hãy đi theo hướng đó.
    Thật khó để không đưa Elon Musk vào danh sách đó.
    Bạn có thể yêu thích hoặc ghét ông ấy, nhưng khi nói đến việc mơ ước về tầm nhìn và cũng như thực hiện sáng kiến để cố gắng biến chúng ta thành một loài đa hành tinh với SpaceX và xây dựng tên lửa tái sử dụng, điều mà NASA chưa bao giờ thực sự nghĩ đến, đưa chúng ta vào một tương lai xe điện hoàn toàn.
    Tôi nghĩ có rất nhiều điều để phàn nàn về khả năng lãnh đạo và quyết định của Elon cũng như cách ông ấy giao tiếp trên nền tảng trước đây được gọi là Twitter, nhưng tôi nghĩ ông ấy là một người sáng tạo.
    Không còn nghi ngờ gì nữa.
    Ông ấy phù hợp với hình mẫu của một người sáng tạo như thế nào?
    Tôi nghĩ ông ấy phù hợp trước hết vì ông ấy thách thức hiện trạng, đó sẽ là điều đầu tiên.
    Thứ hai, tôi nghĩ ông ấy không ngừng cố gắng biến tầm nhìn của mình thành hiện thực, điều này, tôi nghĩ, đang khiến một số người hâm mộ cũ của ông ấy phát điên ngay bây giờ.
    Một số người có thể nói, “Chà, ông ấy giống như một thần đồng hay ông ấy là một thiên tài trẻ em. Đó là lý do tại sao ông ấy vĩ đại như vậy.”
    Bạn có đồng ý với tuyên bố đó hay không?
    Tôi nghĩ thật khó để nói trong trường hợp của ông ấy.
    Công việc của tôi với tư cách là một nhà khoa học xã hội là hỏi, “Bằng chứng cho chúng ta biết gì về những thần đồng trẻ em?”
    Hóa ra chúng ta thường đánh giá quá cao họ trong nhiều trường hợp vì một khi điều gì đó đến với bạn một cách tự nhiên, bạn thường gặp khó khăn trong việc suy nghĩ về nó theo những cách sáng tạo.
    Bạn thấy những đứa trẻ, ví dụ, có thể chơi một bản sonata của Mozart ở tuổi bốn và chúng luyện tập đi luyện tập lại và chúng là những người học rất nhanh.
    Thực hành thì tạo nên sự hoàn hảo, nhưng nó không tạo ra cái mới.
    Chúng không học cách viết những bản nhạc gốc của riêng mình.
    Họ không có kinh nghiệm với thất bại, với thử nghiệm và sai lầm.
    Họ không chấp nhận đủ rủi ro để tìm ra, “Làm thế nào tôi có thể phát minh ra một cái gì đó chưa từng tồn tại trước đây?”
    Điều đó không đúng trong mọi trường hợp, nhưng thực tế cho thấy rằng hầu hết các thần đồng trẻ không trở thành những thiên tài trưởng thành.
    Tôi nghĩ điều đó một phần là vì họ không học cách phát triển khả năng sáng tạo của mình.
    Vì họ quá tài năng, nên họ không cần phải nỗ lực như những người khác và họ không cần phải đấu tranh để có được thông tin mới theo cách mà những người khác làm.
    Trong một số trường hợp, họ được thưởng đi thưởng lại chỉ vì đã thành thạo cách mà mọi người vẫn luôn làm.
    Họ không học cách thoát ra khỏi khuôn mẫu.
    Vậy những thiên tài trưởng thành thì có điều gì mà các thần đồng trẻ không có?
    Nhiều điều trong số đó là những gì tôi gọi là kỹ năng nhân cách, đó là một tập hợp các khả năng để đưa các nguyên tắc của bạn vào thực tiễn.
    Thường có những người có tiềm năng ẩn giấu.
    Họ có thể không phải là người tự nhiên ngay từ đầu.
    Họ có thể là những người kém may mắn hoặc phát triển muộn hoặc học chậm, nhưng họ rất quyết tâm làm cho mình cảm thấy không thoải mái, nói rằng, “Nếu tôi chỉ phát huy điểm mạnh của mình, thì tôi sẽ không bao giờ phát triển bản thân và không đón nhận đủ những thách thức mới.”
    Có một loạt nghiên cứu cho thấy họ giống như những miếng bọt biển.
    Họ hấp thụ rất nhiều thông tin và sau đó cố gắng lọc ra những gì hữu ích và loại bỏ những gì có hại.
    Những gì tôi nghĩ đến là những người không hoàn hảo, tức là họ rất cẩn thận và kỷ luật trong việc nói rằng, “Khi nào là quan trọng để nhắm đến điều tốt nhất và khi nào là chấp nhận điều đủ tốt?”
    Chủ nghĩa hoàn hảo là một chủ đề mà mọi người thường nói đến, và tôi nghĩ dường như ai cũng muốn được coi là một người cầu toàn, như thể việc trở thành một người cầu toàn là tốt hơn, vì điều đó nói lên giá trị của tôi.
    Điều đó có nghĩa là tôi thực sự quan tâm đến việc mọi thứ phải tuyệt vời, do đó, điều đó có nghĩa là, bằng cách đó,
    Tôi nghĩ rằng tôi tạo ra những điều tuyệt vời, và việc nói rằng bạn là một người cầu toàn gần như giống như việc nói rằng tôi làm việc xuất sắc, nhưng bạn đang nói rằng thường thì tốt hơn khi là một người không cầu toàn, rằng có sự phán đoán trong việc biết khi nào thì một điều gì đó đủ tốt. Vâng, tôi nghĩ bạn đang đi đúng hướng ở đây, vì vậy khi bạn phải trả lời câu hỏi phỏng vấn xin việc khó chịu đó, “Điểm yếu lớn nhất của bạn là gì?” Đây là câu trả lời yêu thích của mọi người. Tôi là một người cầu toàn quá mức. Nó giống như Michael Scott trong bộ phim “The Office” phiên bản Mỹ, như kiểu, “Tôi có những điểm yếu như một nhà lãnh đạo, tôi làm việc quá chăm chỉ và tôi quan tâm quá nhiều.” Mọi người thực sự nghĩ rằng chủ nghĩa cầu toàn cuối cùng là một tài sản hơn là một gánh nặng, và đó là lý do tại sao họ cố gắng thoát khỏi điều đó trong câu hỏi về điểm yếu. Bằng chứng cho thấy một câu chuyện rất khác. Nghiên cứu do Tom Curran dẫn đầu tại Vương quốc Anh cho thấy rằng chủ nghĩa cầu toàn không hoàn toàn như những gì người ta nghĩ. Nó là một yếu tố rủi ro cho sự kiệt sức. Nếu bạn nhìn vào bằng chứng tốt nhất có sẵn, những người cầu toàn có điểm số tốt hơn ở trường, nhưng họ không thực sự làm việc tốt hơn trong công việc của mình. Tại sao? Tôi nghĩ rằng vẫn còn tranh cãi, nhưng cảm giác của tôi dựa trên bằng chứng đã được thu thập cho đến nay là những người cầu toàn giỏi ở trường vì họ biết chính xác những gì sẽ có trong bài kiểm tra. Họ có thể nhồi nhét và ghi nhớ cho đến khi họ sẵn sàng để vượt qua môn học. Thế giới thực thì mơ hồ hơn nhiều. Bạn không biết chính xác điều gì sẽ xuất hiện trong đánh giá hiệu suất của bạn. Không hoàn toàn rõ ràng công việc nào sẽ được đánh giá cao, và những người cầu toàn thì rất sợ thất bại. Họ không muốn có bất kỳ khuyết điểm nào. Họ không muốn có bất kỳ sai sót nào. Họ muốn tránh mọi sai lầm, vì vậy họ không dám mạo hiểm đủ. Họ tập trung rất hẹp vào những điều mà họ biết họ có thể xuất sắc, và họ không phát triển, tiến bộ và cải thiện đủ. (nhạc vui vẻ) (nhạc vui vẻ)
    我收到了很多人發來的訊息,說:「史蒂夫,我拖延得太厲害了。你是怎麼不拖延的?」我總是看著這些訊息,說:「我不是告訴你怎麼做的那個人,因為在我看來,拖延某種程度上是一種工具。」正如你所提到的,我注意到自己有不同類型的拖延。其中一種是當我被某件事情卡住時,我會發現自己像著了魔一樣拿起手機。我實際上會在工作中間,下一秒就進入了 Instagram。我心想,「這是怎麼發生的?」喔,是的,因為在這項工作中的某部分心理上對我來說有些困難。我感覺自己沒準備好或其他的原因。另一個我發現自己拖延的情況是,當我在思考某件事情時,我會圍著房子走來走去,然後開始清理、洗碗或做其他事情,最後再回到那項工作上。但是我會說,我絕對是個拖延者。這真有趣,我想讓我們明確一點,我並不鼓勵人們更多地拖延。這不是這裡的目標。目標只是讓拖延變得正常化,說:「這是創作過程中的自然一部分。每個人有時都會這樣。」即使你認為這會適得其反,但在某些情況下,它實際上可以引導你想到更好的想法,我認為這裡有一個可能值得打破的神話。由 Fuchsia Sirwa 主導的研究顯示,我們拖延的原因並不是我們所想的那樣。因此,很多人認為自己在懶惰。在逃避努力。我怎麼了?為什麼我不想努力工作?但事實是,當你拖延時,你並不是在避免艱苦的工作,而是在逃避負面情緒、不愉快的感受。你在避免一些讓你感到沮喪、困惑、無聊、焦慮的任務。許多拖延是由恐懼驅動的。我不知道我是否能做到。我不確定自己是否能應對挑戰,所以我就將其推遲。我認為管理這種情況的最好方法之一是問自己,你經常拖延的是哪些任務?它們引發了什麼負面情緒,然後你該如何改變這些情緒?你拖延哪些事情?我實際上在編輯和修改上拖延得很厲害。我喜歡草擬,這對我來說感覺非常有創意。弄清楚最佳證據是什麼,如何講述這個故事使證據栩栩如生,這一切都很好玩。而對每個句子進行調整的過程卻讓我感到無聊,所以我就拖延,我不得不想辦法讓這個過程變得更有趣,以便徹底停止拖延。你是怎麼做到的?我最近寫作的一個目標是試著變得不那麼抽象,更具體。所以我開始以我喜歡的小說作家的聲音重寫段落,這是一個非常有趣的實驗。那麼,史蒂芬·金會怎麼寫這段文字?梅吉·史密斯,這位了不起的詩人,她會如何寫這些句子?這讓它變回了一個創意的練習。在我為這次對話做研究時,我在觀看您的 TED 講座。您 TED 講座中有一個特別引人注目的地方,就是您開始談論網頁瀏覽器。我立刻檢查了自己使用的瀏覽器,發現我在使用 Google Chrome。正是如此。這是可以看出某人的創造力的方式,我在這裡轉述您,通過他們所使用的網頁瀏覽器來判斷。這對我來說有一個非常重要的信息。那麼,您能具體告訴我這些研究結果告訴了我們什麼嗎?我當時在參加一個我幫助組織的會議,這位研究者,邁克爾·豪斯曼,正在做一個演示。他有 50,000 人的數據,他知道他們正在填寫調查,然後跟蹤他們的工作表現。各種各樣的工作。他知道他們使用的網頁瀏覽器。這是自動收集的數據點之一。他想,我在這裡是否可以找到一些東西。結果發現,他可以通過你使用的網頁瀏覽器來預測你的工作表現以及你在工作中持久的可能性。這實在是太奇怪了。他站起來說,我不知道這裡發生了什麼。但結果發現,Chrome 和 Firefox 的用戶平均表現更好,而且他們在工作上停留的時間也更長,相比之下,如果你使用 Safari 或 Internet Explorer。此刻,我有一種直覺,我一直在研究主動性和主動性以及成為原創思想家的問題。突然想到 Internet Explorer 和 Safari 是預設設置,它們是預裝在你的手機或電腦上的。要獲得 Chrome 或 Firefox,你必須質疑預設,然後問自己,「哈,是否有更好的瀏覽器」,並主動去尋找。因此我開始提出這一點,人們反應說,好吧,如果我下載一個更好的瀏覽器,我的工作會變得更好。不是的,不是瀏覽器的問題。這是關於能否優雅地說你想成為那種質疑預設、看看是否有更好方法的人。我認為在某些人的工作中,我與一些同事進一步研究過,升級瀏覽器的那種人也是那些會問「有沒有更創造性的方式來做我的工作?」的人。我能否重新想像我們如何共同工作?而這最終不僅使你在工作上變得更好,還能幫助你創造一份你想留在其中的工作。這很有道理。所以在持續的基礎上,我只會僱用那些在他們的瀏覽器上安裝了 Mozilla Firefox 或 Chrome 的人。這應該是一個面試問題。我不知道是否會做到這一點。不,你已經這樣說了。所以我會這樣做。
    我認為這是一個有趣的問題,讓我們不僅限於瀏覽器,而是談談你過去是如何挑戰現狀的。
    是的,這是一個非常好的問題。
    當我們談到原創作品時,在你心中,誰是我們這個時代的標誌性原創?
    我們想探討哪個領域?
    我們是談技術和商業嗎?
    技術和商業。
    那就朝這個方向發展吧。
    很難不把埃隆·馬斯克列入這個名單。
    你可以喜歡他或討厭他,但當涉及到構思願景並主動嘗試使我們成為一個多行星物種,通過SpaceX建造可重複使用的火箭,這是NASA從未真正想過的,還有將我們推向全電動車的未來時,我認為有很多人對埃隆的領導和決策方式以及他在之前的推特平台上交流的方式會有很多抱怨,但他無疑是一個原創。
    這毫無疑問。
    他怎麼符合你對原創者的定義?
    我認為他首先符合的原因是,他挑戰現狀,這是開始。
    其次,我認為他在努力將他的願景變為現實方面不屈不撓,這一點我覺得現在正讓他的一些前粉絲非常瘋狂。
    有人可能會說:「好吧,他就像是一位神童或者他是一位兒童天才,這就是他如此優秀的原因。」
    你同意這種說法嗎,還是你對此有異議?
    我認為在他的案例中很難下結論。
    作為一名社會科學家的我的工作是問:「證據告訴我們有關神童的什麼?」
    結果證明我們在很多情況下高估了他們,因為一旦某樣東西對你來說是自然而然的,你往往很難以原創的方式來思考。
    例如,你會看到一些四歲的孩子能演奏莫札特的奏鳴曲,他們不斷練習,並且學習速度驚人。
    練習確實能造就完美,但卻無法創造新事物。
    他們不會學會自己寫原創的樂譜。
    他們沒有經歷失敗和反覆試驗的經驗。
    他們沒有冒足夠的風險去弄明白「我怎樣才能發明一些從未存在過的東西?」
    這在每個案例中並不成立,但實證上,大多數神童在成人後不會被認為是天才。
    我認為這部分是因為他們沒有學會鍛鍊他們的創造力。
    因為他們才華橫溢,所以不需要像其他人那樣為辛勤工作付出努力,也不需要以其他人同樣的方式去爭取新信息。
    在某些情況下,他們因為基本上掌握了每個人一直做的事情而不斷獲得獎勵。
    他們沒有學會打破常規。
    那麼,這些成人天才擁有的一些特質是神童所沒有的呢?
    很多時候,我將其視為性格技能,這是一組將你的原則付諸實踐的能力。
    他們通常是有潛力但未被發掘的人。
    他們可能一開始並不是天生就會的。
    他們可能是落後者、晚開花者或慢學者,但他們對讓自己感到不舒服有著強烈的執著,並說:「如果我只發揮優勢,那麼我就永遠無法挑戰自己,也無法迎接足夠的新挑戰。」
    有一系列的研究表明,他們就像海綿一樣。
    他們吸收了大量的信息,然後嘗試篩選出有幫助的信息,並排除有害的信息。
    我將其稱為不完美主義者,他們非常小心和有紀律地說:「什麼時候重要的是努力追求最佳,什麼時候可以追求足夠好的?」
    完美主義是人們經常討論的主題,我認為似乎每個人都想被認為是一個完美主義者,仿佛成為完美主義者更好,因為這對我的價值觀有什麼意義?
    這意味著我真的很在乎事情做得很好,因此意味著,通過這點,我認為我能創造出偉大的作品,說自己是完美主義者幾乎就像是在說我創造了偉大的作品,但你也在說,常常有時候不完美主義者會更好,能做出判斷知道什麼時候足夠好。
    是啊,我覺得你說的有道理,所以當你不得不回答那個令人厭煩的面試問題,「你最大的弱點是什麼?」
    這是每個人最喜歡的回答。
    我太完美主義了。
    這就像美國《辦公室》中的邁克爾·史考特一樣,「我作為一個領導者有弱點,我工作太努力了,我關心太多了。」
    人們確實認為完美主義最終是一種資產,而非負擔,這就是為什麼他們試圖在弱點問題中逃避這一點。
    所獲證據則告訴了我們一個截然不同的故事。
    由托姆·柯蘭領導的研究顯示在英國,完美主義並不是它所包裝的那樣好。
    它是倦怠的風險因素。
    如果你查看最佳的可用證據,完美主義者在學校的成績確實比其他人好,但他們在工作中表現卻沒有任何好於他人的地方。
    為什麼?
    我認為這個問題的答案還未確定,但根據目前收集到的證據,我的直覺是,完美主義者在學校表現良好是因為他們確切知道考試上會有什麼。
    他們可以死記硬背,直到為測驗做好充分準備。
    而現實世界則更加模糊。
    你並不知道你的表現評估中會出現什麼。
    不完全清楚什麼樣的工作會被重視,而完美主義者則對失敗感到恐懼。
    他們不想有任何瑕疵。
    他們不想有任何缺陷。
    他們想避免每一個錯誤,因此他們不冒足夠的風險。
    他們非常狹隘地專注於他們知道自己可以擅長的事情,因此他們沒有真正地成長、進化和改進。
    (輕快音樂)
    (輕快音樂)

    According to Adam, procrastination is a natural part of the creative process, and rather than a method of avoiding hard work, it is a defence mechanism. Procrastination can be a method of protecting yourself against what you find to be psychologically challenging, or a way to avoid negative emotional feelings such as confusion, boredom, anxiety and fear. In order to beat procrastination, Adam says that you need to identify what negative emotions are stirred up by tasks that you consistently put off. Once you have identified these you can then change them by reframing them into a more interesting challenge.

    Listen to the full episode here:

    Spotify-  https://g2ul0.app.link//vmPPQfk3rMb

    Apple – https://g2ul0.app.link//1rhbS0d3rMb

    Watch the Episodes On Youtube – https://www.youtube.com/c/%20TheDiaryOfACEO/videos

    Adam: https://adamgrant.net/

  • Andrew Huberman: You Must Control Your Dopamine! The Shocking Truth About Cold Showers!

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:04 I’ll tear up if I talk about it, because things were going well in my life, and then one day
    0:00:07 just frack.
    0:00:13 Everything came crashing down.
    0:00:16 And I’ve learned that friendship is super powerful.
    0:00:19 I had people descending on my home to be with me.
    0:00:25 One day I just looked up, and Lex is in the room, and they sat with me, picked me up,
    0:00:33 and they reminded me who I am, and you know, I’ve just such immense gratitude for that.
    0:00:42 Dr. Andrew Huberman is a world-renowned neuroscientist, Stanford professor, and podcaster.
    0:00:47 Revolutionizing how we understand the brain, and how we can adopt change, break bad habits,
    0:00:49 and achieve peak performance.
    0:00:52 Growing up, I was scared, depressed, and confused.
    0:00:53 My parents split up.
    0:00:58 I was getting in multiple fights, found myself locked up in this residential treatment program,
    0:01:00 and I realized that I need to take control of my life.
    0:01:03 I’m so intrigued by that, because so many people feel stuck in their lives.
    0:01:06 So how does someone even make those life-changing decisions?
    0:01:10 Well, there are so many zero-cost tools that can change your brain.
    0:01:12 We can go through all of them.
    0:01:14 So I want to talk about dopamine in this graph.
    0:01:16 The dopamine is kind of like a wave pool.
    0:01:20 In every domain of life, whether or not it’s food, exercise, for some people it’s work
    0:01:26 or sex, if you push things to the max, you’re going to feel depleted and under-stimulated
    0:01:30 afterwards, and you need so much more energy to get the same output.
    0:01:34 And when you’re in that dopamine-depleted state, typically what people do is they try
    0:01:39 and access things that are going to reactivate the dopamine circuitry, and all it does is
    0:01:41 drive them further and further into that trough.
    0:01:43 So how do you fix that?
    0:01:48 So it’s hard to exit, but you start with that.
    0:01:52 This is a sentence I never thought I’d say in my life.
    0:01:55 We’ve just hit 7 million subscribers on YouTube, and I want to say a huge thank you to all
    0:02:00 of you that show up here every Monday and Thursday to watch our conversations.
    0:02:04 From the bottom of my heart, but also on behalf of my team, who you don’t always get
    0:02:08 to meet, there’s almost 50 people now behind the Diary of a CEO that work to put this together.
    0:02:11 So from all of us, thank you so much.
    0:02:15 We did a raffle last month, and we gave away prizes for people that subscribed to the show
    0:02:19 up until 7 million subscribers, and you guys loved that raffle so much that we’re going
    0:02:20 to continue it.
    0:02:24 So every single month, we’re giving away Money Can’t Buy prizes, including Meetings
    0:02:29 with Me invites to our events, and a thousand pound gift vouchers to anyone that subscribes
    0:02:30 to the Diary of a CEO.
    0:02:34 There’s now more than 7 million of you, so if you make the decision to subscribe today,
    0:02:35 you can be one of those lucky people.
    0:02:37 Thank you from the bottom of my heart.
    0:02:39 Let’s get to the conversation.
    0:02:46 Andrew, at the very heart of what you do, at the very, very high, if I look to all that
    0:02:53 you’ve produced, and I had to encapsulate it into just one or two sentences that encapsulates
    0:02:56 your mission statement, what would that be?
    0:03:00 I want to share the beauty and utility of biology.
    0:03:08 I want people to understand how incredible the human body and brain are, and how even
    0:03:15 a small understanding of the underlying mechanisms about how we interact with light or temperature,
    0:03:20 exercise, thoughts, emotions, et cetera, how that can impact our health in really powerful
    0:03:21 ways.
    0:03:27 You have become a cultural phenomenon because of the information that you’ve shared.
    0:03:29 In your view, why and how has that happened?
    0:03:32 I guess maybe most importantly, why has that happened?
    0:03:35 What is it that you’ve kind of catered to that was absent in people’s understanding
    0:03:37 of themselves?
    0:03:45 Well, I think people are intensely curious about themselves, meaning our species, why
    0:03:50 we feel the way we feel, why other people feel and act the way they do, and I think
    0:03:56 most everybody I like to think is deeply interested in how to be the best version of themselves.
    0:04:03 I think what I’ve done is I’ve provided a lens into all of that through biology, through
    0:04:09 neuroscience in particular, but also I’m a practitioner.
    0:04:15 Since I was pretty young, I’ve been actively involved in sports and psychology and interested
    0:04:23 in what one can do, in some cases, take things to avoid in order to be the best version of
    0:04:26 oneself.
    0:04:27 I’m an academic.
    0:04:32 I have a laboratory and I’m a tenured faculty member at Stanford, although I should mention
    0:04:37 that I’ve shrunk my laboratory considerably in the last year or so, but I’ve done experiments
    0:04:41 on animal models, on humans and human clinical trials.
    0:04:47 So I have the understanding and expertise of a research scientist, and at the same time,
    0:04:54 I think very deeply about how to translate the information in these peer-reviewed papers,
    0:04:58 how to translate the information in the fields of science and medicine into actionable what
    0:05:00 we call protocols.
    0:05:08 I do my best to distill things down into actionable things, but I’m not a big believer in dumbing
    0:05:09 things down.
    0:05:13 I decided to go the opposite way, rather than give little snippets, 90-second videos.
    0:05:19 We include those, but rather I decided to go for full one to three-hour, maybe even four-hour
    0:05:24 lectures on a topic, because I believe, and I’m not the first to say it, that people have
    0:05:29 near-infinite ability to learn if they are told things in a way that’s clear.
    0:05:34 So I believe that people want to understand, they can understand, and it doesn’t require
    0:05:37 decorating things in a lot of complicated language.
    0:05:41 Sometimes we need to include some complicated language, just because that’s the way science
    0:05:46 and medicine are, and that people are willing to learn that and carry that along, and once
    0:05:49 they understand how they work a little bit better, you arm them with a little bit of
    0:05:54 knowledge, then really they’re just off to the races and the rest takes care of itself.
    0:05:59 I made a couple of times today just ask you to explain something to me in more simpler
    0:06:03 terms, because I don’t have any fundamental understanding of science.
    0:06:09 So much of my objective is just to be completely honest if I don’t understand something, because
    0:06:13 I’m sure there’s a lot of people listening that also probably don’t understand something.
    0:06:20 One of the things that was most surprising to me about you was your background.
    0:06:24 And I think the interesting thing about your background and where you came from and the
    0:06:29 struggles you faced, and in contrast to the man that sits in front of me today, is that
    0:06:34 I think it speaks to one of the fundamental points of curiosity that I have about your
    0:06:41 work, which is it’s all well in good knowing protocols, but there’s something else required
    0:06:43 to be able to pursue them.
    0:06:47 Now people say that this is discipline or motivation or whatever it might be, but when
    0:06:52 I looked at your background and where you’ve come from, it wasn’t a straight line.
    0:06:55 There’s an element of transformation that’s gone on there.
    0:07:00 There’s almost the early Andrew Huberman, who I would never would have guessed would
    0:07:04 have been the man that is almost unrecognizable from the man sitting in front of me today.
    0:07:07 And then there’s the man sitting in front of me today.
    0:07:10 And the reason I’m so fascinated by that is because if I can understand how you went
    0:07:15 from that Andrew Huberman to this one, it gives me, it liberates me from the excuses
    0:07:18 that I won’t be able to pursue your protocols now.
    0:07:24 Now, well, certainly there’s been a lot of adventure and transformation, certainly some
    0:07:25 hardship.
    0:07:29 And listen, I’ll be the first to say, you know, my life has been easier than it has
    0:07:31 been for others and harder than it has been for others, right?
    0:07:35 So I’m not trying to plant a flag as having had the hardest or the easiest life.
    0:07:39 I only know what’s my experience, right?
    0:07:43 So all I’ve got is my experience, my knowledge and my words to convey that.
    0:07:46 But yeah, it was not a linear path.
    0:07:54 I would say the kind of key milestones along the way and the relevant pieces are for as
    0:07:55 long as I can remember.
    0:08:00 I’ve always had an intense curiosity and an intense desire for adventure.
    0:08:03 So I want to learn and I want to learn firsthand.
    0:08:09 I also suppose I’ve always had an intensity like I’ve been told since I was a young kid,
    0:08:13 you know, I sort of like forward leaning a little bit, you know, forward center of mass,
    0:08:15 so to speak.
    0:08:20 But yeah, my childhood on the one hand was very conventional and very sweet in the sense
    0:08:24 that, you know, I had two parents, my dad’s actually a scientist, he’s a theoretical physicist
    0:08:25 by training.
    0:08:28 He’s Argentine, but then did his graduate training in the United States.
    0:08:31 My mother’s a writer and she was a teacher.
    0:08:32 She didn’t work a whole lot when we were kids.
    0:08:34 She was mostly focused on raising us.
    0:08:39 And my childhood to my memory was marked by, you know, dinners together at the table.
    0:08:43 I was very, very interested in all things biology and particular fish.
    0:08:48 So all things aquaria, birds, anything, you know, tropical birds, I would learn all about
    0:08:49 them, learn about fish.
    0:08:55 I would then lecture about these things in class on Monday as a way to try the teachers
    0:08:58 to try and get me to not talk to students around me because I’d be telling them about
    0:08:59 it otherwise.
    0:09:02 So I’ve been giving a little lecture since I was a kid.
    0:09:10 And then I suppose as I matured, so to speak, you know, around adolescence, my parents split
    0:09:11 up.
    0:09:14 It was a very high conflict divorce.
    0:09:19 And that sent me in the direction of more kind of a wilder foraging.
    0:09:20 Let’s call it that.
    0:09:21 I was a bit feral.
    0:09:26 Just that the circumstance led to a situation where I was seeking out sports and friends
    0:09:29 for which there wasn’t any parental involvement.
    0:09:33 So for me, the immediate attraction was to skateboarding and punk rock culture.
    0:09:38 And so I was very fortunate that I was drawn into skateboarding and punk rock culture in
    0:09:39 the late 80s, early 90s.
    0:09:42 I’m 49 now or almost 49.
    0:09:45 And at that time, that was a very nascent culture.
    0:09:48 There was no X games, there were no major sponsors, that sort of thing.
    0:09:51 And so there were all these, not parentless, but rather feral kids.
    0:09:53 Some were parentless.
    0:09:57 And I got to be exposed to some incredible skateboarding.
    0:10:01 And I was not a particularly good skateboarder, but I certainly had the drive to try and do
    0:10:02 it.
    0:10:03 I kept hurting myself.
    0:10:04 So that was actually an important event.
    0:10:08 I kept, you know, hurting my body, trying to push myself to get really good friends
    0:10:10 of mine were getting sponsored.
    0:10:13 This friend of mine got picked up as a pro while we were in high school.
    0:10:15 We were traveling, going to contests.
    0:10:18 What you probably may have noticed is there wasn’t a lot of attending school.
    0:10:22 So I don’t recommend this to young people, stay in school, at least at the early stage,
    0:10:25 get that basic education while your brain is still hyperplastic.
    0:10:31 But you know, I was exposed to and fortunately did not partake in a lot of drugs and violence,
    0:10:32 but I saw that.
    0:10:34 I also saw a lot of incredible skateboarding.
    0:10:40 Some of these people went on to start huge companies and do incredible things in the
    0:10:41 realm of action sports.
    0:10:46 So like DC, I know the guys that started that, Danny Way, Colin McKay, you know, I like,
    0:10:52 I knew at that time, I knew of, I wasn’t close with, but you know, Tony Hawk watched his
    0:10:53 ascent, right?
    0:10:57 He was a few years ahead of me, but I would attend contest skating contests.
    0:11:02 So it was in this world where it was all DIY, it was all self-created.
    0:11:09 Now at some point, I got a girlfriend and got into other things and kind of left skateboarding.
    0:11:11 I thought I might be a firefighter for a little while.
    0:11:13 I was always very physical.
    0:11:14 What age is this?
    0:11:21 So I was 16 when I got my first girlfriend and I wasn’t doing well in skateboarding.
    0:11:23 I kept breaking my foot.
    0:11:24 People were moving on without me.
    0:11:26 That was just the nature of it.
    0:11:28 I was in love with her, wanted to spend time with her.
    0:11:31 So I thought, well, I’m not really doing well in school.
    0:11:35 I’m not really attending school and I’ll need to work and take care of us.
    0:11:37 You know, I was really thinking kind of like an adult at that point, in terms of what I
    0:11:38 would do.
    0:11:40 And so I thought I’d get into the fire service.
    0:11:42 So I started trying to strengthen my body.
    0:11:44 I started doing resistance training.
    0:11:48 Keep in mind back then, the only people that lifted weights were, you know, preseason American
    0:11:52 football players, people going to the military and bodybuilders.
    0:11:55 And I wasn’t interested in any of those three things.
    0:12:01 But I started doing resistance training and realized, wow, like this is a really powerful
    0:12:02 tool.
    0:12:04 I can make my body stronger through work.
    0:12:06 I couldn’t do a single pull-up when I started.
    0:12:07 I was always pretty skinny.
    0:12:13 I, you know, shot up a full foot in height, but was very, very skinny, you know, at that
    0:12:14 point.
    0:12:17 And within, you know, a summer I could do pull-ups.
    0:12:18 I could do these things.
    0:12:22 I thought, wow, like there’s this remarkable relationship between doing physical effort
    0:12:25 and kind of ability or outcome.
    0:12:26 And then I also started running a lot.
    0:12:30 For whatever reason, I ran cross-country my senior year of high school.
    0:12:35 And also there, I felt like there was a direct relationship between effort and outcome.
    0:12:37 If I ran further, then the next time I could run even further.
    0:12:40 If my lungs burned on a hill run, well, then the next time I could do that hill without
    0:12:41 my lungs burning.
    0:12:46 Whereas in skateboarding, no matter how hard I seemed to try, I just couldn’t match the
    0:12:48 level of effort with the outcome.
    0:12:53 So it was from that point forward that, you know, 16 years old, forward that I made running
    0:12:57 and resistance training just part of my regular weekly schedule.
    0:13:01 What ended up happening was she went off to college.
    0:13:08 I ended up just basically living in my car or her dorm room while she was off at college.
    0:13:09 She was a year ahead of me.
    0:13:11 And I realized I wanted to be near her.
    0:13:15 So eventually I applied to college and somehow got in.
    0:13:19 By the end of my freshman year, I had been getting in multiple fights.
    0:13:24 So I still had that kind of wildness from the world I was previously in.
    0:13:26 I was getting into physical altercations.
    0:13:28 I was never into drugs or alcohol.
    0:13:29 That was fortunate.
    0:13:33 I don’t have a propensity to be addicted to those things.
    0:13:35 But my life really wasn’t in order.
    0:13:38 And it was really, it was actually nearly 30 years ago to the day.
    0:13:42 It was July 4th, 1994.
    0:13:43 I went to a barbecue.
    0:13:48 I got into an altercation with a bunch of people that were robbing the house that we
    0:13:51 were at.
    0:13:53 And by the way, there’s sort of a little tangent side story.
    0:13:58 One of my friends in college, we weren’t super close, but my girlfriend at the time
    0:14:02 had lived with the now wife of Jack Johnson, the musician.
    0:14:04 So Jack recalls that party.
    0:14:06 We have other friends from that party.
    0:14:11 That was kind of a meaningful day for me because I got into this altercation.
    0:14:15 Everything turned out okay in the sense that we got our belongings back.
    0:14:16 No one was badly hurt.
    0:14:19 But I remember going back to the place where I was staying at that time and thinking to
    0:14:22 myself, okay, this is bad, right?
    0:14:28 I’m, you know, like 19 years old or I guess it was just shy of 18.
    0:14:33 I am not doing well in school.
    0:14:36 My freshman year was a disaster where I went to college.
    0:14:40 I don’t think I flunked out, but it just wasn’t really attending class.
    0:14:41 I wasn’t doing well.
    0:14:43 I’m getting in physical altercations.
    0:14:46 I’m working at this little bagel shop delivering bagels and there’s nothing wrong with that.
    0:14:49 But it’s not much of a future in it for me.
    0:14:52 I didn’t end up going to the fire service.
    0:14:54 I didn’t end up a professional athlete.
    0:14:57 I thought, like, what am I going to do with, like, what am I going to do, right?
    0:15:01 Because the story of whatever happened to me prior to that was kind of meaningless unless
    0:15:02 I made something of myself.
    0:15:07 So that day I actually wrote myself and my parents a letter saying that I was going to
    0:15:08 turn my life around.
    0:15:10 And I actually still have this letter.
    0:15:11 My mother still has this letter.
    0:15:15 And what I decided to do was to take a leave of absence from university.
    0:15:16 I didn’t drop out.
    0:15:18 A leave of absence allows you the option to go back.
    0:15:21 I moved home and I worked.
    0:15:25 So I was a busboy at a little restaurant in town where I grew up.
    0:15:31 And I still continue to run and do resistance training three times a week each or so.
    0:15:36 And I went to community college, which is typically where kids who can’t afford to go
    0:15:40 to university or get to that, just stay back for whatever reason.
    0:15:46 It’s a wonderful aspect of the educational system in California still.
    0:15:54 And then I made learning and filling my mind with formal rigorous coursework based knowledge,
    0:15:56 my absolute mission.
    0:15:58 Now I didn’t care if I liked it.
    0:16:02 I just, it’s like I’m going to trust my ability to learn because I could tell you a lot about
    0:16:08 tropical fish, skateboarding, punk rock music, a fair amount about physical training.
    0:16:10 At that point, I sought out the right people.
    0:16:13 This has always been something I’ve been good at is seeking out the right people with knowledge.
    0:16:18 So I got great knowledge from the late Mike Menser who had trained Doreen Yates.
    0:16:22 I was reading every book I could on physical fitness and rehabilitation, trying to get my
    0:16:24 body strong.
    0:16:25 Never wanted to be big.
    0:16:29 You know, I was always interested in being strong and being able to run far and fast.
    0:16:31 That was always the goal, like a capability.
    0:16:36 I’ve not been one of the people to like really care about like hypertrophy.
    0:16:40 That wasn’t something that mattered to me if some came along as a consequence of training
    0:16:43 great, but it was more about a capability to do things.
    0:16:46 So at that point, I just became a voracious learner.
    0:16:52 I took every bit of energy that I had applied to these other areas and put them into learning
    0:17:00 math, science, art history, English, literature, whatever, you know, coursework was thrown
    0:17:01 at me.
    0:17:06 And then after a year of that, went back to university, lived alone in a studio apartment.
    0:17:15 And basically for the remaining portion of university, all I did was study, work out,
    0:17:22 hang out with my girlfriend, run, listen to at that time, like early 90s punk rock music,
    0:17:24 which is still a wonderful genre.
    0:17:29 So mainly like Rancid, Operation Ivy, Bob Dylan, always loved Bob Dylan, classical music
    0:17:31 when I study.
    0:17:32 And that was it.
    0:17:34 I didn’t do anything else.
    0:17:38 And at that point, I started getting straight A’s.
    0:17:39 People didn’t recognize me.
    0:17:42 They’re like, aren’t you the guy from freshman year that was getting in all these flights?
    0:17:48 I will admit that I wasn’t completely devoid of the typical college phenotype.
    0:17:53 Once a month, I would allow myself to go out to a party and I’d party once a month, but
    0:17:56 stayed away from drugs was never, never my thing.
    0:18:01 And so drank, which, you know, eventually I realized wasn’t my thing either, but I was
    0:18:03 just completely committed.
    0:18:07 So I graduated university with honors.
    0:18:12 I went to graduate school, did a master’s, a bit UC Berkeley, then did my PhD, did my
    0:18:18 postdoc at Stanford, and then eventually got a laboratory first at UC San Diego, excellent
    0:18:25 neuroscience program, eventually was recruited to Stanford with tenure and all along maintaining
    0:18:30 physical fitness in the background, focusing very heavily on doing primary research, meaning
    0:18:33 making discoveries in neuroscience and publishing papers.
    0:18:42 And then in 2019, I decided to start posting science on Instagram, just really nerdy stuff.
    0:18:46 No protocols, just telling people about sunlight and the relationship to the eye, dopamine.
    0:18:50 And I just enjoyed talking about it just like I did when I was a little kid, telling people
    0:18:53 about tropical fish.
    0:18:57 And in 2020, my plan was to release a book.
    0:19:04 So I got a guy, a PR guy, his name is Rob Moore, he’s now a close friend of mine.
    0:19:07 And we were talking about how we would, I don’t know, maybe go on podcasts or do something
    0:19:11 of that sort when the book came out and then the pandemic hit.
    0:19:13 And I said, you know what, let’s pause the book.
    0:19:16 And he said, we’ll just maybe go on podcasts.
    0:19:21 So that year, 2020, I went on, I think somewhere between 20 and 30 podcasts.
    0:19:27 No book, no website, no nothing, just like talking science and delighted in that.
    0:19:35 And then January, 2021, I got a little place and a little kind of Canyon region of Los
    0:19:42 Angeles, a little sabbatical like retreat and set up some cameras.
    0:19:45 My Bulldog Costello there, Rob Moore became my podcast producer.
    0:19:51 And on January 1st, more or less, we launched the Huberman Lab podcast, where now I still
    0:19:57 just blab about stuff that I find interesting and that I think can be useful to people.
    0:20:00 So that’s the kind of, that’s the arc.
    0:20:05 And as I tell all this, I also just want to make sure that people know that it sounds
    0:20:07 like this magnificent arc.
    0:20:12 But along the way, there were absolutely times when I thought, what am I going to do?
    0:20:14 Like this is working, but this isn’t working.
    0:20:16 And my life at times became very lopsided.
    0:20:21 I focused mainly on work and research, you know, I’m 49 years old.
    0:20:27 Now I’ve had some wonderful relationships across my life, but I opted to delay on marriage
    0:20:33 and family as a way to, well, it wasn’t the intention, but as a way to really just continue
    0:20:37 to pour my energy into the things that I was most passionate about.
    0:20:39 So there’s always sacrifice.
    0:20:43 There were, you know, sadly, I’ve lost a lot of friends along the way to some to drugs
    0:20:47 and alcohol, suicide, depression and so on.
    0:20:50 Others to just unfortunate consequences or age.
    0:20:58 But the, I think the major themes have been, I just simply can’t pull myself off a desire
    0:21:02 to learn and adventure through a particular space.
    0:21:07 And then once I learn things, and as I learn things, I can’t seem to help, but just tell
    0:21:12 everybody about it, you know, provided there’s somebody there to listen, then I’m eager to
    0:21:14 share what, what I learned.
    0:21:18 It’s funny in life how some of the most traumatic things that happen to us and trauma is such
    0:21:19 a subjective thing.
    0:21:24 So what’s trauma for me is not for Francis Ngani, who I’ve heard his story and, you
    0:21:27 know, walking out of Africa and jumping over barbed wire and walking across the Sahara
    0:21:28 desert.
    0:21:29 His is in the maze.
    0:21:32 I just can’t, you know, it’s like, I hear he’s a very nice guy.
    0:21:33 He’s exceptionally nice.
    0:21:37 He’s a wonderful individual, but I’m really interested in how our traumatic experiences
    0:21:43 end up dragging us in whatever shape in life, dragging us or making us driven that it’s
    0:21:46 almost two sides of the same coin sometimes.
    0:21:49 But I just wanted to zoom back in on when you were younger, and because I was reading
    0:21:55 about at sort of 14, 15 years old, you were put into a residential treatment program.
    0:21:56 I was.
    0:22:00 So one day in school, and by the way, I wasn’t in school much, and if I was there, I was
    0:22:03 the kid with the hoodie on his head on the table, you know, just kind of like sleeping
    0:22:10 or drawing or I was not tuned into what I should have been tuned into.
    0:22:11 I was looking back.
    0:22:12 I think I was depressed.
    0:22:13 I was sad.
    0:22:15 I was confused by the fracture of my family.
    0:22:22 And listen, divorce and family reorganization can take place without all that.
    0:22:27 Unfortunately, this was a very complicated situation.
    0:22:33 And maybe it was also puberty combined with general confusion about life.
    0:22:39 There’s things combined to put me in a state that I think looking back, I was scared, depressed
    0:22:43 and confused like a lot of young people happen to be at that age.
    0:22:47 So a number of things happened.
    0:22:48 I was getting into trouble.
    0:22:50 I wasn’t attending school.
    0:22:53 I was truant a lot.
    0:22:57 And yeah, one day they came to get me.
    0:22:58 They basically called me into the office.
    0:23:04 I was sitting there, talking to the school counselor, wasn’t my first time doing that.
    0:23:07 And then some other people showed up there and I started to realize like, uh-oh, I think
    0:23:12 I know what this is, which was they were going to take me away.
    0:23:18 Now the exact stimulus for all this, whether or not a friend, I think I know who it was,
    0:23:21 had been concerned about me and intervened or whether or not it was purely from the
    0:23:24 parent side, isn’t clear to me still.
    0:23:26 I have my theories that they have theirs.
    0:23:32 But in any event, I soon after found myself in a residential treatment program.
    0:23:38 And it was interesting because it was the first time that I had ever had my freedom
    0:23:39 taken away from me.
    0:23:43 That was an experience like doors go locked and you’re like, whoa, you know, like my
    0:23:44 freedom taken away.
    0:23:48 Well, you’re locked in a treatment program basically.
    0:23:52 These were all kids that were delinquent or had problems of various sorts.
    0:23:58 So you’re on a hallway with a bunch of other kids, you know, you’re staying there at night.
    0:23:59 You’re not leaving.
    0:24:00 You’re not free to walk to leave.
    0:24:02 And they make you do group therapy.
    0:24:05 You have to do one-on-one therapy.
    0:24:07 You have an hour to exercise outside.
    0:24:09 You’re not leaving the grounds.
    0:24:12 Yeah, this is like the combination of like, if you were to just sort of merge in your
    0:24:15 mind like youth detention and hospital, right?
    0:24:21 That’s kind of the unity of these now kids there and they, and we were kids, right?
    0:24:27 And there was a unit of much younger kids and there was a unit of people much older than
    0:24:28 us.
    0:24:30 And I’ll never forget what they said.
    0:24:35 One of the counselors there said to us, listen, the kids over there, the younger ones and
    0:24:40 the adults over there, they’re crazy.
    0:24:42 You guys, you’re not crazy.
    0:24:44 You just have problems.
    0:24:47 And I’ll never forget one of the kids that was in there with me goes, yeah, but that’s
    0:24:51 exactly what they’re telling the people in the other two, in the other two units.
    0:24:54 So pretty quickly I realized like this place is problematic.
    0:24:55 And I was scared.
    0:25:00 I won’t forget like my roommate who turned out to be a very kind person, but he looked
    0:25:03 like Richard Ramirez, the night stalker.
    0:25:09 And he had a cutting problem and he was like a scary looking guy.
    0:25:16 But as I got to know him, I realized that he was just a kid with a lot of problems, different
    0:25:18 than mine, but a lot of problems.
    0:25:24 So you’re in there with kids with severe drug issues, with some were suicidal.
    0:25:25 Some weren’t.
    0:25:27 Some had aggression issues.
    0:25:28 It was a co-ed unit during the day.
    0:25:34 Obviously you’re housed, you know, boys with boys, girls with girls.
    0:25:39 And after about two, three days, I realized, okay, the only way out of here is to do the
    0:25:40 work.
    0:25:43 So they did the work.
    0:25:48 I sat down and I started for the first time, really talking about what was going on for
    0:25:50 me and listening.
    0:25:53 You can learn a lot in those places by listening to what’s going on for other people.
    0:25:57 And I realized that a lot of what was going on internally for me had to do with the fact
    0:26:00 that, you know, I mean, what do we need?
    0:26:05 We basically need safety and acceptance at some level, you know, from parents.
    0:26:07 We also need guardrails.
    0:26:12 And at that time I was lacking all three.
    0:26:19 And I think, you know, my inherent intensity, and I’m a pretty, I’m not an emotional person
    0:26:25 in the sense that I don’t emote easily, but I’m a very feeling person.
    0:26:26 I feel a lot.
    0:26:29 I don’t know how other people perceive me, but I feel a lot.
    0:26:34 And I think what was happening in my family unit at that time felt devastating.
    0:26:36 And I missed my sister.
    0:26:38 She was off in college.
    0:26:39 She had gone off to college.
    0:26:42 I’ve always been really close with my sister.
    0:26:48 And really because this was like late, well, this was late 80s, early 90s, I also didn’t
    0:26:53 know many people from homes without, you know, mom and dad, this kind of thing.
    0:26:56 And I had been exposed to a lot already, you know, that one of the beautiful things about
    0:27:01 skateboarding, at least back then it’s different now, is that it was completely self-organized.
    0:27:05 So whenever I could, I would get a ride with a friend or take the bus up to San Francisco.
    0:27:12 There was this now famous/infamous scene, the Embarcadero Plaza, it’s called EMB.
    0:27:14 Was this kind of self-organized place.
    0:27:16 You have these in major cities elsewhere.
    0:27:20 There was Love Park in Philadelphia, Washington Square Park in New York.
    0:27:24 And back then I learned a lot from the older, it was mostly guys, then now there’s more
    0:27:28 women in skateboarding, girls and women in skateboarding, and they rip, they’re so good.
    0:27:31 But back then it was mostly guys.
    0:27:35 And so I learned all sorts of things there, some of which, you know, is far too young
    0:27:36 to learn.
    0:27:43 I got basically a street education from kids that weren’t going to school and who were
    0:27:45 just like living this wild free life.
    0:27:51 And I do want to be clear that even though there were, let’s call them untoward elements,
    0:27:57 there was also an incredible beauty and like, you know, my friend Jake Rosenberg started
    0:27:58 going up there as well.
    0:28:03 He had his own challenges that I only learned about later and he brought a video camera,
    0:28:04 I ate video.
    0:28:10 He started filming the now, like just like truly iconic videos of Mike Carroll.
    0:28:15 These names will mean things like Henry Sanchez, like Mark Enzal is like, so he just started
    0:28:16 filming all this.
    0:28:20 And then he made the first plan B videos and he made the Waiting for Lightning documentary
    0:28:23 about Danny Wei, like jumping the Great Wall of China.
    0:28:28 And our friend Mike Blaback, who’s the photographer for the Huberman Lab podcast of all things,
    0:28:33 who became one of the most iconic action sports portrait photographers, was a kid who basically
    0:28:35 drove out from Michigan.
    0:28:38 I don’t even know if he graduated high school, something he probably did.
    0:28:43 And then he slept in the clothing stacks at the gap store, hung out in a barcadero and
    0:28:44 took photos.
    0:28:49 And those photos and those videos that Mike and Jacob and other people took are now iconic
    0:28:50 in skateboarding.
    0:28:57 And so I was also exposed to this incredible world of DIY, like take your passion, take
    0:29:02 your circumstance and pick a craft and just document stuff.
    0:29:06 And so in many ways, like what happened at a barcadero and what happened in skateboarding
    0:29:10 and I always love punk rock music and going to shows, I have no musical talent and I didn’t
    0:29:13 suck at skateboarding, but I wasn’t going to go anywhere with it.
    0:29:18 But what I saw was if you love something and you want to learn as much as possible about
    0:29:23 it and you love the culture around it, you do have to learn how to sort out the untoward
    0:29:24 elements.
    0:29:25 Don’t get yourself into trouble.
    0:29:30 But you take that energy and I just took it to academics.
    0:29:33 I remember realizing when I got to graduate school, I found a wonderful lab to work in
    0:29:36 with a wonderful woman named Barbara Chapman.
    0:29:38 Unfortunately, she passed away.
    0:29:42 And at the time she said, “Listen, I’m going to have a couple of kids, but we have grants,
    0:29:43 you can…”
    0:29:45 So she said, “I’m going to have a couple of kids, so I’m going to be very busy, but we
    0:29:47 have grants and here’s the lab.”
    0:29:50 She said, “Don’t burn the lab down, don’t hurt yourself, but just do experiments, have
    0:29:51 fun.”
    0:29:53 And I realized I was like, “This is the best.”
    0:29:56 And I had so much energy and I thought, “I never have to go home.”
    0:29:59 So I lived there a lot of the time, brushed my teeth in the sink there, worked out at the
    0:30:02 gym, got a shower, come back.
    0:30:04 And I remember people saying, “You’re going to burn out.
    0:30:05 What are you doing?”
    0:30:06 And I’m like, “What are you talking about?”
    0:30:09 And I would work 80, sometimes 100 hours a week.
    0:30:11 I was so happy.
    0:30:14 And I realized this is the exact same feeling, I’m just taking my interest and I’m just pouring
    0:30:15 myself into it.
    0:30:18 I did that when I was a graduate student, I did it when I was a postdoc.
    0:30:24 And actually when I was a postdoc, I started writing some music articles for Thrasher Magazine.
    0:30:28 I’ve always kept some little tie to the skateboarding industry that way just to make some extra
    0:30:29 cash.
    0:30:33 And then when I was a junior professor, I had to really pour myself just into the laboratory,
    0:30:35 but it still worked out.
    0:30:40 And I guess the point is that earlier, you and I were talking about if you have, and
    0:30:46 I’m borrowing in this phrase from one of my heroes, Martha Beck, who’s a wonderful person
    0:30:51 and teacher, such wisdom, and she calls it an interest-based attention system.
    0:30:55 Some people might call it ADHD, but have you ever noticed that even people, and we know
    0:31:01 this from the scientific literature, people, kids, adults with ADHD, when they’re so-called
    0:31:08 ADHD, when they are doing something they really love, they’re like a laser.
    0:31:09 They’re not going to peel off that.
    0:31:12 Their attention is like level 11 out of 10.
    0:31:19 So I took that energy that I’ve always had in me for fish, for tropical birds, skateboarding,
    0:31:25 drunk rock music, eventually it was biology, and I just went, “Okay, here are my chips,
    0:31:27 all in, all in.”
    0:31:33 But the goal has always been and remains to take what I learn and share it, because the
    0:31:39 real joy in doing anything for me anyway is the ability to share in that knowledge or
    0:31:41 in that experience.
    0:31:47 And so those early years were really choppy and really dangerous, you know, frankly.
    0:31:52 But then when I started a laboratory and decided, “Hey, I’m going to study human stress, let’s
    0:31:56 go get VR of stressful circumstances.”
    0:32:01 And my friend Michael Muller, who’s a very accomplished portrait photographer in Hollywood,
    0:32:07 and also takes photos of great white sharks out of cages, he said to me, “Oh, you know,
    0:32:10 your VR stimulus in your lab,” here’s what he told me.
    0:32:11 He’s like, “It sucks.”
    0:32:12 He said, “It sucks.
    0:32:13 It doesn’t look real.
    0:32:14 It’s all CGI.
    0:32:16 It’s not scary at all.
    0:32:20 How about we, you know, go film some great white sharks down in Guadalupe Island and
    0:32:21 we leave the cage?”
    0:32:26 And you know, the young Andrew was like, “Okay.”
    0:32:30 So got dive certified, went and did it one year, stayed in the cage, went the next year,
    0:32:31 exited the cage.
    0:32:33 I’m not recommending people live this way.
    0:32:37 I’m not, because I had an air failure at depth the second year while I was in the cage.
    0:32:43 I bailed out, I made it, I lived, but it was super scary and it was not an experience I
    0:32:45 want to repeat.
    0:32:47 And I realized, you know, that’s the line.
    0:32:52 Like I, you know, the great Oliver Sacks, another hero of mine, British trained neurologist
    0:32:57 and author, he wrote, was basically what became the script for Awakenings and things
    0:32:59 like that.
    0:33:05 There’s a quote about him that resonates a lot and the quote I think is, you know, an
    0:33:11 early teacher of his said, “Oliver will go far, provided he does not go too far.”
    0:33:12 And so, you know, you have to be careful, right?
    0:33:17 These adventures, leaving school doing, you can’t be haphazard about it.
    0:33:23 So if you look at the broad arc, it’s highly nonlinear, but there’s a common thread through
    0:33:30 all of it, which is this desire to learn curiosity, desire to share intensity.
    0:33:35 And when I’m involved in any one thing, and I recommend that if people are involved in
    0:33:41 any one thing, if it’s podcasting or sport or video games or math or AI or program, whatever
    0:33:47 it is, skateboarding, whatever it is, that you can’t be haphazard in that world.
    0:33:52 Because forward progress, even if you change things over time is the consequence of taking
    0:33:57 that inherent uniqueness that we each have and whatever level of intensity we have and
    0:34:00 making sure that you, you know, do take steps forward.
    0:34:05 And there are, what I’ve learned is as a child, as an adolescent and as an adult, there are
    0:34:07 all these traps along the way.
    0:34:12 There are all these shoots down to failure and destruction, and you have to be very,
    0:34:14 very thoughtful.
    0:34:17 And so you can’t be reckless.
    0:34:20 I’m really compelled as well by the letter you sent your parents.
    0:34:23 Yeah, they, they must have been very surprised.
    0:34:30 That letter was written in a house on a little street in a little town called Isla Vista on
    0:34:35 Pasado Street, where I’d essentially been squatting for the summer with my ferret.
    0:34:37 I was the, I tell you that because that was the picture I had of ferret.
    0:34:41 Her name was Iris, that my first girlfriend who had left me by then because she was smart
    0:34:44 because I had nothing going on.
    0:34:46 We were, me and Iris were living together.
    0:34:48 I didn’t even have a bed in the place.
    0:34:49 I thought, well, why pay rent?
    0:34:54 You know, like no one and like where I grown up with all these like, like riffraff kids.
    0:34:58 Now the town, to be clear, the town I grew up in Palo Alto now is known as like one of
    0:34:59 the wealthiest places.
    0:35:01 That time it was like kind of upper middle class.
    0:35:06 But when I say like riffraff kids, I mean like the people that congregated around skateboarding
    0:35:10 in the late 80s, early 90s were the kind of like parentless ferret, feral types.
    0:35:11 So I learned a lot.
    0:35:16 I learned I can sleep mummy style anywhere, in a car, in a van, in a corner.
    0:35:18 So like why pay rent that summer?
    0:35:23 I’d have more money to keep and save if I just like got a pillow and a couple of blankets
    0:35:24 in a sleeping bag.
    0:35:28 And this little place, I was living there with my ferret and I came back from that fight
    0:35:32 on July 4th and I thought, okay, like this is it.
    0:35:37 And I think it was by the end of the weekend, I’d written out this letter that said essentially
    0:35:38 the following.
    0:35:47 It said, look, I don’t know why you guys decided to just fracture everything.
    0:35:49 I understood why my parents didn’t want to be together.
    0:35:50 They were incompatible.
    0:35:54 By the way, they’re both happily married now to wonderful people for many years.
    0:35:55 So there’s a happy ending there.
    0:35:57 But at the time I was very confused.
    0:36:03 It wasn’t that I needed them to be together, but the level of friction in their separation
    0:36:09 was just like, I felt like a lot of it fell on me and there are reasons for that.
    0:36:13 But I basically forgave them.
    0:36:18 I basically said, listen, I forgive you.
    0:36:20 I realized that I need to take control of my life.
    0:36:21 I was 18.
    0:36:22 So I’m a fall baby.
    0:36:25 So it was like, I was almost 19.
    0:36:30 I’m 18 years old, 19 years old.
    0:36:33 And I need to do something with my life.
    0:36:38 And the only way I’m going to do that is by getting super focused and super organized.
    0:36:42 So I somehow had the idea to externalize this.
    0:36:46 And then I wrote essentially the same letter to myself.
    0:36:51 And then I just, as my girlfriend who eventually got back together with me, that was interesting.
    0:36:54 As soon as I started working hard in school, I’ll never forget what she said.
    0:36:55 We’re still friendly.
    0:36:57 We’re married with our own family and they have a beautiful family.
    0:37:00 But every once in a while, I’ll hear from her and I will never forget what she said
    0:37:04 to me about a year later when I was just absolutely rabid about learning.
    0:37:09 She said, you know, you’ve become a monster.
    0:37:11 And I was like, a monster.
    0:37:15 And she’s like, yeah, a monster of learning and class and getting up early and you tuck
    0:37:16 your shirt in.
    0:37:20 Like I got into this whole thing of like dressing the opposite of everyone else that lived in
    0:37:21 that little town.
    0:37:22 It’s a little beach town.
    0:37:27 I had a lot of clothes, road beach cruisers at that time was like baggy shorts, long t-shirts.
    0:37:29 And I start tucking in my shirt, a belt.
    0:37:34 I would get like all like, you know, like cleaned up and I go to class and people like,
    0:37:35 what is wrong with this guy?
    0:37:41 I just wanted to go completely against the grain and just be as disciplined and organized
    0:37:42 as possible.
    0:37:45 And I basically was parenting myself.
    0:37:47 And I think that this is something that I learned how to do early on.
    0:37:50 I love my parents, but I learned how to mother and father myself.
    0:37:51 And that was powerful.
    0:37:54 It was like as a young guy.
    0:37:58 But let’s face it, you know, at 19, you’re young, but you’re not that young in the sense
    0:38:04 that if you screw up, you know, if you, you know, I don’t know, I had friends who got
    0:38:09 into drunk driving stuff, a friend of ours was killed in a drunk driving accident.
    0:38:11 I wasn’t real close to them, but I knew him real well.
    0:38:15 This guy Phil Schau, great skateboarder, was killed because someone drove drunk.
    0:38:16 He wasn’t driving drunk dead.
    0:38:18 A bunch of people dead or in jail.
    0:38:24 So you know, when you’re 18 or older, like the consequences go super, super linear, you
    0:38:30 know, shift where small mistakes can lead to really bad outcomes.
    0:38:34 So yeah, I just kind of scruffed myself and was like, let’s do this and you know, here
    0:38:35 I am.
    0:38:40 I’m so intrigued by that because in that moment you have, I think a moment in which a lot of
    0:38:45 people are searching for in their lives where you have, you have a decision to do it differently.
    0:38:47 And I’ve always wondered what it takes for someone to get there.
    0:38:50 And is it something that you can accelerate towards?
    0:38:54 Like is that if I’m laying on the couch right now and I’m feeling that, is there something
    0:38:57 I can do to get me there or do I need more pain?
    0:38:58 Fear.
    0:38:59 Fear.
    0:39:08 I’ll tell you, super scary being like almost 19 years old, girlfriend left me.
    0:39:09 I’m not good at anything.
    0:39:14 I wasn’t good at anything, not skateboarding, couldn’t play an instrument.
    0:39:17 Even in that town surfed.
    0:39:18 Family.
    0:39:19 Family.
    0:39:22 I mean, I didn’t, yeah, I could have gone to the fire service and that’s a wonderful
    0:39:23 career path.
    0:39:28 Yeah, I didn’t, I didn’t have any like marketable skills.
    0:39:32 I couldn’t really do anything except I knew my capacity to learn.
    0:39:37 I’ve always had a very good memory and I’ve always enjoyed learning.
    0:39:39 So I thought, okay, school seems like a good option.
    0:39:41 They tell you what you need to know.
    0:39:45 In fact, at one point I realized, and I think it was Ryan Holiday that said that, you know,
    0:39:50 the people who should absolutely not drop out of college are the people who are not
    0:39:55 doing well because the real world is a lot harder in many ways.
    0:39:58 It’s a lot harder than college and college, they tell, they tell you what to do.
    0:40:00 I remember taking a class in Greek mythology.
    0:40:04 You go there, if you sit near the front, you pay attention, you try not to pay attention
    0:40:07 to anyone else, you sit down, they tell you what you need to know.
    0:40:10 Now, sometimes it’s complicated, you can’t keep up, but then they have these things called
    0:40:13 office hours where you can ask, they have teaching assistants, I mean, the whole thing
    0:40:19 is set up so that you almost can’t fail if you do the required steps.
    0:40:23 Whereas skateboarding, it’s like I was always getting broke off, as they say, you know,
    0:40:30 I was always rolling my left foot, snapped again, nothing, couldn’t do it.
    0:40:34 There’s so much uncertainty in other things, at least with a college education.
    0:40:39 For me, it was like, okay, I can learn this stuff.
    0:40:44 And then what I found is, when there’s a desire to learn, and then you learn, and then you
    0:40:49 do well, and I started doing very well.
    0:40:54 But there’s that one class that I got a B plus in, that I’m still pissed off about.
    0:40:58 My first year was a disaster, then it was always, and then there’s this one class in
    0:41:04 neural development from Ben Reese, and I got a B plus.
    0:41:08 And as a consequence, when I went to graduate school, I studied neural development.
    0:41:12 You know, it’s the thing that you don’t get, the place where you make an error that you
    0:41:15 forever carry that signal, I need to get better at that.
    0:41:22 So I think a lot of it is just having the knowledge of self, right, what did the oracle
    0:41:27 say, know thyself, the knowledge of self, to really think, okay, what are my strengths?
    0:41:30 Do I like to learn if I’m interested in something?
    0:41:31 Do I have a voracious appetite?
    0:41:37 Maybe if you’re a person with less energy, maybe you’re more reflective, or you like
    0:41:39 to journal, or you need more time to process.
    0:41:46 I think turning what often appear as weaknesses into strengths is really possible.
    0:41:49 And then I do think that we are all each endowed with some unique gift.
    0:41:51 I really believe in this.
    0:41:52 It’s not mystical for me.
    0:41:56 I think that we all have some wiring of our brains that’s very similar, and we all have
    0:42:00 some unique wiring based on our genetics and our experience.
    0:42:06 And I just thought, I’m going to keep paying attention to what fills my body with energy.
    0:42:11 One of the most inspiring, and I think liberating things that I’ve heard in your work is this
    0:42:17 idea of neuroplasticity, because if the brain can physiologically change, based on what
    0:42:22 I’m doing, then it means that who I am, now my identity, that 19-year-old who’s sleeping
    0:42:25 in the mummy thing with the ferret, isn’t who I always have to be.
    0:42:27 I can literally change.
    0:42:32 We’ve spoken a little bit around what causes the motivation to actually change, but knowing
    0:42:37 that my brain will actually change, those two things are really inspiring for me, because
    0:42:41 it means that whatever rut I’m stuck in isn’t necessarily a permanent one.
    0:42:44 Now, you said that the motivation to change comes from fear.
    0:42:52 Well, in my case, it took a fear circumstance, fear of becoming a permanent failure to motivate
    0:42:57 immense change, and that was that circumstance.
    0:43:03 I do believe, however, that the best work, our most creative and best work, comes from
    0:43:05 a love of craft.
    0:43:10 But sometimes in order to find what you truly love, you have to be scared into setting off
    0:43:15 on a path to find it.
    0:43:17 That goes for relationships too.
    0:43:22 Sometimes to find the right relationship or relationships, it could be friendships, romantic
    0:43:24 relationships, et cetera.
    0:43:29 One has to be deathly afraid of having to remain in the relationship that you’re in
    0:43:32 enough to leave.
    0:43:35 Neuroplasticity is absolutely real.
    0:43:41 It actually worked out that my scientific great-grandparents, two guys, David Hubel and
    0:43:46 Torntson Weasel, won the Nobel Prize for neuroplasticity.
    0:43:50 They weren’t the people who discovered it, it had actually been described for centuries.
    0:43:56 People understood that young kids can learn more easily than adults can.
    0:44:02 But David and Torntson won the Nobel Prize for essentially formalizing and discovering
    0:44:05 the principles of neuroplasticity, how it works.
    0:44:10 And then some years later, mainly one guy by the name of Mike Mersenek, but there were
    0:44:15 others that worked with him, discovered that neuroplasticity is actually a feature of the
    0:44:18 nervous system, the brain, throughout our entire lifespan.
    0:44:22 The rules change a little bit in terms of how you rewire your brain.
    0:44:26 But if the question is, can a person change?
    0:44:27 Can you learn new things?
    0:44:29 Can you unlearn certain patterns?
    0:44:32 Can you overcome traumas at any age?
    0:44:37 The answer is absolutely, categorically, yes.
    0:44:38 How?
    0:44:45 Well, it’s very clear that as a child until about age 25, more or less, just passive experience
    0:44:48 will shape the brain for better or worse.
    0:44:54 After about age 25, and again, these are not strict cutoffs, we can change our brain.
    0:44:59 But what’s required is a market shift in the neurochemical environment under which something
    0:45:00 happens.
    0:45:06 So one of the reasons why any traumatic event will forever be remembered, although by the
    0:45:10 way, you can remove some of the emotional load of that trauma does not have to be traumatic
    0:45:18 forever, is because when we see or experience something very intense of a fearful nature,
    0:45:23 there is the release of certain what we call neuromodulators, things like epinephrine,
    0:45:30 adrenaline, and other neuromodulators that cause a state shift in our body and brain.
    0:45:34 And the nervous system recognizes this as unusual.
    0:45:39 And as a consequence, in the subsequent days, there’s reordering of the connections so that
    0:45:42 the brain can prepare for that event should it happen again.
    0:45:45 This is why we have what’s called one trial learning.
    0:45:49 You go to a certain location, something terrible happens there, you will forever associate that
    0:45:52 location with something terrible.
    0:45:57 But there are tools, therapy and other tools that can allow the emotional load to be removed
    0:46:02 from that so that you could go to that location and feel calm, no fear whatsoever.
    0:46:07 The good news is you can also learn anything you want to learn provided there’s a shift
    0:46:09 in this neurochemical environment.
    0:46:14 This is why when we are very interested and focused on something, two of the main requirements
    0:46:17 for neuroplasticity, we have to be alert and we have to be focused.
    0:46:19 We can’t learn passively as adults.
    0:46:27 We can’t just play a lecture about AI and large language models or neuroscience in the
    0:46:31 room and then the knowledge doesn’t just sink in by osmosis.
    0:46:37 But if we pay attention and we’re alert when we pay attention, there’s a shift in the neurochemicals
    0:46:40 associated with that attention, what we call the catecholamines.
    0:46:45 There’s three molecules, dopamine epinephrine and norepinephrine, all which cause an increase
    0:46:50 in alertness, all which cause an increase in focus, a tightening of our visual field
    0:46:51 and our auditory field.
    0:46:54 So like cones of attention is one way to think about it.
    0:46:59 And then it sets in motion a bunch of biological processes such that if we get adequate sleep
    0:47:04 that night, maybe the next night as well, there’s reordering of neural connections so
    0:47:09 that that knowledge, that new experience is consolidated in your brain.
    0:47:13 You are forever changed as a consequence of that experience.
    0:47:18 So when we hear that the brain is constantly changing, everything that we encounter changes
    0:47:20 our brain, that’s not true.
    0:47:22 Why would the brain change unless it needed to?
    0:47:26 As a child, the brain is basically a template for change.
    0:47:28 It’s trying to understand the environment and make predictions.
    0:47:31 And so that’s true.
    0:47:36 Neuroplasticity is a cardinal feature of childhood and adolescence in the teen years.
    0:47:39 Just think about the music you listen to when you were a teen.
    0:47:42 No other music will ever have as much significance, and that’s because as a teen, your body is
    0:47:45 flooded with hormones and neuromodulators.
    0:47:50 The amount of meaning that comes from now seemingly trivial events when you’re a teenager
    0:47:53 or adolescent is immense.
    0:47:57 That song meant so much, and it’s because of the neurochemical milieu it creates in you.
    0:48:01 But as an adult, it takes a stronger stimulus, as we say.
    0:48:08 And if you were to fall in love as an adult or see something, a painting that just strikes
    0:48:13 you as just so unbelievable, yes, then you are forever changed.
    0:48:16 But just going to see a bunch of paintings at the Met doesn’t mean that every single
    0:48:19 one of those paintings is forever stamped into your brain.
    0:48:23 The nervous system is very efficient in that way.
    0:48:25 It doesn’t change unless it has to.
    0:48:29 And it always changes if it needs to in order to keep you safe.
    0:48:35 This is why there’s an asymmetric influence of fear as opposed to just interest in terms
    0:48:37 of what will shift our brain.
    0:48:46 But it’s nice to know that love and excitement and appreciation are very strong stimuli for
    0:48:47 changing the brain.
    0:48:53 And I can kind of draw to mind conversations I’ve had with my good friend Rick Rubin.
    0:48:57 I’ll get accused of name dropping, but I’m very fortunate to be close friends with Rick.
    0:49:02 And Rick always talks about how when you just see and experience something and you just
    0:49:05 have this love for it, it changes the brain.
    0:49:08 He’s not a neuroscientist, but in many ways he’s a neuroscientist.
    0:49:14 So in any case, you absolutely can change your brain, but you have to pay attention
    0:49:17 to the thing you want to incorporate into your brain.
    0:49:19 You have to be alert while you do that.
    0:49:23 And then you absolutely have to go get some rest because it’s during sleep and during
    0:49:29 meditative states and during rest that the actual rewiring of the brain occurs.
    0:49:32 There’s a phrase that you can’t teach an old dog new tricks.
    0:49:37 And I think as we get older and older, we become stubborn in part because we’re very comfortable
    0:49:39 with the way things are in routine and whatever.
    0:49:44 But also I think we start to believe in this idea that we can’t change.
    0:49:47 And that in and of itself makes it harder to change.
    0:49:50 Are you telling me that you can teach an old dog new tricks?
    0:49:53 I’m so glad you brought this up.
    0:49:56 Let’s just destroy that myth now.
    0:50:01 You absolutely can teach an old dog or human new tricks.
    0:50:02 We know this.
    0:50:06 In fact, there are studies, incredible studies that were done down at the Salk Institute
    0:50:14 in San Diego showing that even in people who are very old, these are people in their 80s
    0:50:18 and 90s, the human lifespan, probably maximum human lifespan as we understand it is probably
    0:50:23 about 120 years, more or less, but most people don’t make it to 100.
    0:50:26 But so 80 or 90 is pretty old.
    0:50:29 There’s still the addition of new neurons occurring.
    0:50:34 These people who were unfortunately dying of terminal cancer, I believe, but other causes
    0:50:39 agreed to take a dye that actually gets incorporated into new neurons.
    0:50:45 And then after they died, their brains were looked at under the microscope, and there
    0:50:48 was the addition of new neurons even at late age.
    0:50:53 Now I want to be very clear that most of learning is not the addition of new neurons, at least
    0:50:54 not in humans.
    0:50:59 But from everything we know about neuroscience, it’s clear that doesn’t matter if you’re
    0:51:02 90 years old, 70 years old, 50 years old.
    0:51:04 If you want to learn, you can learn.
    0:51:09 And that learning occurs through neuroplasticity, which is the reordering of neural connections,
    0:51:13 strengthening of certain connections, weakening of others, and in some rare cases, the addition
    0:51:14 of new neurons.
    0:51:20 But brain change is absolutely real at every stage of life.
    0:51:23 I also wonder about habit formation.
    0:51:28 So you said there that some of the more sort of startling stimuluses like fear are great
    0:51:33 ways and obsessive sort of deep focus are great ways to start forming these new behavior patterns.
    0:51:37 But if I want to break a habit, because there’s habits I’ve got in my life that I’ve kind
    0:51:40 of just told myself are who I am.
    0:51:43 And accordingly, I’ve just kind of accepted them.
    0:51:45 Well, you’ve been very successful.
    0:51:46 So.
    0:51:47 Yeah.
    0:51:48 But even with all, there’s all things.
    0:51:49 Thank you.
    0:51:52 But with, there’s many things I’d still, I’ve just accepted as part of who I am.
    0:51:53 Some of those come from my childhood.
    0:51:57 So one of them is that I grew up in a very disorganized home where like the doors inside my house had
    0:51:58 holes in them.
    0:52:01 And our house, there was like some rooms that looked like a hoarder lived there, just piles
    0:52:07 and piles of stuff to the roof house, demolished in many respects, like the back of the garden
    0:52:08 was six foot high.
    0:52:09 It was, it was mess.
    0:52:15 So I’ve grown up with mess and I’m therefore still pretty messy today.
    0:52:16 And it’s something I’ve always wanted to defeat.
    0:52:20 But I just sometimes I tell myself, well, you know, it was hardwired into me when I was
    0:52:23 a kid and it is just who I am.
    0:52:28 And a lot of people go around saying that they’ve just kind of identified with and accepted
    0:52:30 a certain bad habit is part of who they are.
    0:52:37 Well, I will say that some of the most brilliant people I know had terribly messy offices.
    0:52:40 And they were very internally organized people.
    0:52:41 It was kind of interesting.
    0:52:46 They were like a laser beam and their ability to kind of sort through mess.
    0:52:47 They didn’t see the mess.
    0:52:52 In fact, my postdoc advisor, who also sadly passed away, an incredible human by the name
    0:52:57 of Ben Barris used to walk into his office and there’d just be piles of stuff everywhere.
    0:53:00 And I’d say, Ben, I think we should clean your office.
    0:53:03 And he’d say, don’t touch anything because if you move anything, I won’t know where it
    0:53:04 is.
    0:53:06 And I said, how could you possibly know where anything is right now?
    0:53:08 And he said, I know where everything is.
    0:53:14 And so I think some people also by growing up in or being in that environment also maintain
    0:53:17 an uncanny ability to find things.
    0:53:22 Whereas I’m the sort of person where I can’t do any work until everything is cleared away.
    0:53:28 And so I see myself as on the weaker side of this ability.
    0:53:35 But to your question, I think stories are very powerful and very dangerous.
    0:53:40 Stories are the way that humans organize knowledge by and large.
    0:53:43 We don’t tend to organize things in the list.
    0:53:48 We have these narratives that we call stories because from a young age, we learn things
    0:53:55 not just by hearing them and seeing them, but they are compartmentalized into narratives
    0:53:57 that have a beginning, a middle and an end.
    0:54:01 Sometimes they have a kind of a crescendo and then a relaxation.
    0:54:04 Just think about a childhood song of learning like the ABCs.
    0:54:09 They don’t teach you the ABCs, A-B-C-D-E-F-G-H-I-J.
    0:54:10 They don’t do that.
    0:54:11 What do they do?
    0:54:13 They give you a song, which is a story.
    0:54:15 Musicians will understand this inherently.
    0:54:20 Again, I’m not one, but when I started researching neuroscience of music in the brain, I came
    0:54:25 to understand so it’s A-B-C-D-E-F-G.
    0:54:31 The change in the inflections, as one does the alphabet as a young kid, is the story
    0:54:32 of the alphabet.
    0:54:34 Now, people might say, “Okay, what is he talking about?”
    0:54:41 What’s happening here is you create variation in terms of batching of ideas so that something
    0:54:43 has a beginning, a middle and an end.
    0:54:47 If you think, “Okay, I grew up in this house, and it was really messy, and now I have too
    0:54:48 much mess.”
    0:54:54 In order to undo that, there’s this hard-wired, dangerous words, hard-wired neural circuitry
    0:54:58 in my brain that I would have to work really, really hard to undo, and I’d have to be scared
    0:55:02 into being a cleaner person or a tidier person, whatever it is.
    0:55:07 That’s very dangerous because there’s a beginning to that, a middle to that, and an end to that,
    0:55:11 and it has immense meaning as a consequence.
    0:55:16 One of the most powerful things is to understand that neuroplasticity really involves taking
    0:55:20 an existing story and dismantling some component of it.
    0:55:22 What could the component be?
    0:55:26 Well, there’s all this stuff like the Byron Katie work, which says you take something
    0:55:31 that you believe as true, and you say, “Okay, I’m an untidy person,” and then you counter
    0:55:32 it.
    0:55:33 How do I know that?
    0:55:34 Well, okay, I have this experience.
    0:55:35 Okay, that’s the story.
    0:55:37 Then you start running counter-narratives.
    0:55:43 You say, “I’m actually a tidy person,” and then people say, “Well, this is silly.
    0:55:46 You’re just lying to yourself,” where they say, “Is it always true that you’re a messy
    0:55:47 person?”
    0:55:49 You start challenging the story from different sides.
    0:55:56 I believe because I’m a neuroscientist, I’m not a psychologist or in the self-help world,
    0:56:04 that the brilliance, the unconscious genius of that approach is actually that what one
    0:56:07 is doing is you’re starting to create a new story.
    0:56:12 You’re starting to infuse different questions into the existing neural network.
    0:56:14 The brain loves questions.
    0:56:17 The brain, since we’re young kids, we’re asking questions.
    0:56:21 If you take an existing story and you start challenging it with questions, you’re not
    0:56:22 saying lie to yourself.
    0:56:25 You’re not suddenly going to say, “Okay, I’m super tidy,” because you’re not going
    0:56:26 to believe that.
    0:56:31 But if you start challenging why it’s that way, or you’ve been able to change so many
    0:56:33 other things, why would you be able to change that?
    0:56:34 You say, “Well, it’s just a habit.
    0:56:35 I can’t do it.”
    0:56:36 You say, “Well, what’s a habit?”
    0:56:38 You’re poking and pushing and pushing.
    0:56:43 What you eventually arrive at is this kind of, “Huh, actually, there’s nothing keeping
    0:56:49 me from being a tidy person,” except this kind of fluency of a particular story.
    0:56:51 What you’ve done is you’ve interrupted the fluency of that story.
    0:56:54 Then when you go to the behavior of it, do you set things down all over the place, or
    0:56:57 do you put them in an orderly fashion?
    0:57:02 You start interrupting the habit, the fluency of your typical behavior.
    0:57:08 I raise this as a way to kind of shine light on essentially what I do in my podcast career,
    0:57:12 which is, I believe very strongly in the fields of psychology.
    0:57:14 I think self-help has some wonderful things to offer.
    0:57:16 We’ve got ancient wisdom that goes way back.
    0:57:20 When you start to look at things through the lens of biology, you start to see that all
    0:57:25 of these things actually have merit, and they’re just different paths to the same outcomes.
    0:57:29 If you wanted to become a tidy person, I would encourage you.
    0:57:33 There would be one, let’s just say neuroscience-supported approach.
    0:57:39 Would be to write out one page about what a tidy person you really are.
    0:57:47 You’ll know that’s a lie, and then to look at it and realize that in many ways, if you
    0:57:53 just replace tidy with messy at any location, it’d probably be the exact same story.
    0:57:59 What you’re really talking about here is just a default that your nervous system is running,
    0:58:03 and if you were to just swap the words, would you feel differently or do differently?
    0:58:06 On the one hand, you’d say, “No, that’s kind of trivial, but I bet you the practice of
    0:58:10 writing it out would forever interrupt your notion of just going to set something down.”
    0:58:14 You’d be like, “Ah, now you have something to kind of disrupt the habit,” because so
    0:58:16 much of habit disruption that you’ll look like.
    0:58:20 Some people say, “Oh, you flick a rubber band on your wrist or something like that.”
    0:58:22 There’s nothing special about the rubber band.
    0:58:25 There’s nothing special about the pain on your wrist or that you put a sticky note.
    0:58:28 We know sticky notes work for about one day.
    0:58:29 I don’t sticky notes work.
    0:58:33 I don’t reminders on the mirror work because they don’t have enough salience.
    0:58:34 They’re not new.
    0:58:35 They’re not different.
    0:58:37 The nervous system only changes if something is new and different.
    0:58:42 Anyway, we could talk a lot about habit formation, but fear works, but so does disrupting the
    0:58:43 story.
    0:58:44 How do you disrupt the story?
    0:58:49 You essentially give the opposite story, and you think, “Well, that’s just lying to
    0:58:55 myself,” but neuraly, it makes sense because the nervous system, again, likes to be very
    0:59:00 economical, likes to do everything with a minimum amount of energetic expenditure.
    0:59:05 To change anything, it requires attention, and attention is expensive.
    0:59:06 Attention is expensive.
    0:59:11 Also, I would say, as I’m kind of rambling all this, things are going very well for
    0:59:15 you, so you actually don’t have any reason to tidy your space.
    0:59:18 I have a PA now and another PA, and I have a clean ass.
    0:59:19 Do you know what I mean?
    0:59:20 Yeah, you outsource it.
    0:59:21 Yeah.
    0:59:22 Great.
    0:59:26 I think for all the folks that feel like they’re not tidy enough, you have two choices.
    0:59:29 You can either start to be tidy now or you can be successful enough that you can hire
    0:59:30 some assistants.
    0:59:33 I actually say this in all seriousness.
    0:59:39 I think that one has to ask, “Where is my attention in neural real estate best devoted?”
    0:59:42 I think about this every day.
    0:59:45 We are living in a war of attention.
    0:59:49 I wake up in the morning and I can be a consumer or a creator.
    0:59:52 If I reach for my phone, I’m a consumer.
    0:59:56 If I go to my journal, I’m a creator.
    1:00:03 My advice to anyone who wants to be successful in any domain is to do things away from where
    1:00:07 you broadcast and then take it to that broadcast.
    1:00:13 Take your real life to Instagram and be very cautious about taking Instagram to your real
    1:00:14 life.
    1:00:15 Does that make sense?
    1:00:16 Yeah.
    1:00:18 If you look at successful people, they’re doing things away from the platforms and putting
    1:00:20 them on the platforms.
    1:00:21 I have to be very careful.
    1:00:23 Then I go into the kitchen.
    1:00:29 Obviously, I talk to people in my home.
    1:00:33 If I pick up the phone and I start making a phone call, it’s like, “Is this call really
    1:00:39 about moving the needle forward or is this just passive use of attention?”
    1:00:42 We have to be so careful nowadays, so, so careful.
    1:00:44 It’s really challenging.
    1:00:47 On that point of focus and attention and thinking back to when you were 19 years old, one of
    1:00:51 the things people ask me a lot and I guess it’s a bit of a debate in the self-help world
    1:00:58 is from a neuroscience perspective, is manifestation and this idea of visualization, visualizing
    1:01:01 who I want to become and where I’m going, is there any neuroscience to support that
    1:01:03 that works?
    1:01:05 There is.
    1:01:09 I’m not trying to be negative, but I’ll start with the negative counter example for which
    1:01:13 there is evidence and it’s less often discussed.
    1:01:18 There’s a wonderful researcher at New York University by the name of Emily Balchettis
    1:01:26 who talks about how for goal setting and habit formation, fear setting is often one of the
    1:01:28 best tools.
    1:01:31 You spend some time, maybe five minutes or so, thinking about all the terrible things
    1:01:35 that are going to happen if you don’t actually accomplish your goals.
    1:01:36 Nobody likes to do this, but guess what?
    1:01:38 It turns out to be pretty darn effective.
    1:01:39 Really?
    1:01:40 I know.
    1:01:42 It’s really frustrating that this is the case.
    1:01:47 But again, that has a lot to do with the way that the human brain is wired and likes to
    1:01:49 rewire itself.
    1:01:58 That said, it is important to envision goals, visualizing goals in detail, writing them out.
    1:02:03 In some cases, talking about them, although we can discuss that, why that might not be
    1:02:08 the best idea in every circumstance, can be very beneficial because it’s hard to conceive
    1:02:13 something that you can’t imagine, but I think when people hear that visualizing goals or
    1:02:17 visualizing outcomes is critical, we sometimes forget that we don’t always know what the
    1:02:18 end goal is.
    1:02:20 Sometimes we have to break this up into milestones.
    1:02:27 This is where I think Rick Rubin, even though he’s not a formally trained scientist, has
    1:02:35 drawn a lot of interest for his work on creativity, which is Rick is about largely sensing the
    1:02:39 energetic pull of an idea and being able to explore that without too much self-judgment
    1:02:42 or filtering or thinking about how it’s going to be received.
    1:02:47 In other words, that the metamorphosis that leads to great music, great poetry, great
    1:02:54 scientific discovery, podcasts, finance, companies, one is building, et cetera, is a series of
    1:02:58 iterations that occur on the time course of about a day.
    1:03:02 We can’t always imagine the end or the end product as the outcome.
    1:03:06 This is why I said university is easy compared to other goals, because the end is a degree.
    1:03:09 You pick up your diploma.
    1:03:15 Whereas in other areas, it’s far more mysterious often.
    1:03:21 Now, visualization, I think, can be very powerful, but perhaps what’s more powerful is to learn
    1:03:28 the brain and body state that best serves the work you’re going to do.
    1:03:32 For instance, if I’m going to do some writing and right now I’m working on a book, it’s
    1:03:37 largely done but I’m writing some bonus chapters, unless I’m hyper motivated to do that when
    1:03:43 I sit down and hyper focused, I’ll spend two, three minutes just closing my eyes, focusing
    1:03:45 on my breathing.
    1:03:49 It’s meditation of sorts, but what I tell myself is if I can’t focus on my breathing
    1:03:53 for two or three minutes, how in the world am I going to focus on writing for two or
    1:03:54 three hours?
    1:03:55 That sort of thing.
    1:03:59 The other thing that I want to make sure I don’t forget is I mentioned that telling
    1:04:03 people your goals oftentimes can be useful if it stimulates a little bit of fear, like
    1:04:06 you have some accountability.
    1:04:14 We also know that because of the affiliative nature of people, in particular people that
    1:04:16 support us, there is this danger.
    1:04:20 A friend of mine who’s a cardiologist at UCSF taught me this.
    1:04:25 He said, “Be careful who you tell that you’re going to start a podcast or write a book.”
    1:04:28 Oftentimes, the response will be, “Oh, yeah, that’s great.
    1:04:31 You absolutely should write a book or you should do a podcast.”
    1:04:36 People get a reward from telling people about it and then they never actually go do it.
    1:04:40 Whereas I can cite numerous examples of where people were told, “You’re never going to
    1:04:42 be able to do that.
    1:04:45 You’re never going to be able to be successful in that.”
    1:04:51 My goodness, those people dig their heels and they show that they can do it.
    1:04:55 Now, I get into debates about this with Rick from time to time.
    1:05:00 It’s unclear to me whether or not the energy around trying to prove oneself is detrimental
    1:05:02 to the outcome.
    1:05:08 I sense it is, this grinding against like, “Take that and take that,” as opposed to just
    1:05:09 doing things out of real love of craft.
    1:05:14 I think about the way I felt about Aquaria and fish as a kid and it’s just pure delight.
    1:05:16 That’s the word that comes to mind, just delight.
    1:05:17 I want to learn more about it.
    1:05:21 I want to do it and tell people about it.
    1:05:27 That’s the wonderful romantic picture of effort and progress and outcomes.
    1:05:28 In reality, you probably need both.
    1:05:33 You need to be able to access some fear and sense of competition, but also delight in
    1:05:34 craft.
    1:05:40 Like Peter Teal’s book, Zero to One, as I recall, defines competition as anti-creativity
    1:05:47 in many ways because through competition, you are, by definition, changing what you’re
    1:05:51 doing in order to outdo somebody else or something else.
    1:05:58 You’re morphing your creation in order to overcome something, whereas if you’re just
    1:06:01 purely thinking about something you want to grow and cultivate, there are none of those
    1:06:04 barriers.
    1:06:09 In the worlds that I’ve been in, science, to a lesser extent, podcasting, and that’s
    1:06:14 a wonderful feature of podcasting, but certainly in science, it is hyper-competitive.
    1:06:17 Two laboratories working on similar things.
    1:06:21 People are concerned that if one publishes first, the other will not be able to publish,
    1:06:28 certainly not as high-quality a journal, and jobs are created through these journal publications.
    1:06:32 Podcasting is actually a wonderful field because, let’s say you and I have the same
    1:06:34 guest on our podcast.
    1:06:40 All it does is raise it in the algorithm, and so I think there’s a lot of collegiality
    1:06:48 and camaraderie in the podcast field that exists in little pockets in science, but science
    1:06:55 is a brutally competitive field, which doesn’t mean it’s anti-creative, but in a dream world
    1:06:59 where there’s infinite amount of money for scientific research because that would better
    1:07:06 humanity in my view, and people didn’t have to be competitive about grant dollars or publication.
    1:07:10 I think we would make far more progress as a species.
    1:07:13 Competition fosters outcomes.
    1:07:19 This is clear in markets, it’s clear in a lot of domains, but pure love and delight of
    1:07:21 craft and creativity, that’s definitely the way to go.
    1:07:23 But in most endeavors, you’ve got to have both.
    1:07:27 If sitting next to someone in class and realizing, “Okay, because this was me back when,” I’m
    1:07:32 thinking, “Okay, I love this topic, but gosh, I want that top mark.
    1:07:37 I want that top mark on the distribution,” and she and he are really, really good, and
    1:07:42 we’re going to study together, but my God, when it comes time for that exam, I’m going
    1:07:43 for it.
    1:07:48 A little bit of competition can bring out our best, I think, certainly in sport, but
    1:07:52 when it comes to creative endeavors that are really about our own unique contribution,
    1:07:57 I mean, you could tell me more about this in business because I have a company, but
    1:08:04 I’m not a business person, but I always feel like competition can bring out more energy,
    1:08:05 but not more creativity.
    1:08:09 Yeah, and I think a big point I was thinking as you were talking was just about how much
    1:08:14 you let that new energy that comes from competition distract you, and it’s the distraction that
    1:08:20 can destroy you because if Apple are going this way and they’re building this product
    1:08:24 without the keyboard and without the stylus, and that’s they’ve got their vision and they
    1:08:28 see Samsung doing over there, something over there, and if they divert from their own mission
    1:08:32 and their own first principles towards what someone else are doing, then that’s when it
    1:08:33 can become destructive.
    1:08:36 But if it means that they see Samsung doing something and they speed up and invest more
    1:08:38 in their vision, then it’s okay.
    1:08:43 I think that’s, and it is this dichotomy between competition does drive better outcomes for
    1:08:48 everybody that’s competing, but at the same time, yeah, it can harm you if it distracts
    1:08:49 you in a fundamental way.
    1:08:55 It’s kind of how I think about it, even with podcasting, like, you know, as you were saying,
    1:08:59 there’s so many podcasters doing so many amazing things, like, I look at your podcast and I
    1:09:00 learn from it.
    1:09:03 But I know in my current, we all know, I’m never going to be Andrew Huberman.
    1:09:04 And I’ll never be you.
    1:09:05 And I’ll never be a Joe Rogan.
    1:09:06 I’ll never be a Lex.
    1:09:09 And I admire your podcast very much and Joe’s and Lex’s.
    1:09:12 I think it’s, we each have our own unique style that we bring to it.
    1:09:21 Chris Wilmson, you know, it’s been a lot of fun to see the unique flavors of podcasts
    1:09:26 crop up and how similar that is to the world I grew up in and skateboarding, the observations
    1:09:32 of, from the music industry that I saw firsthand or that, you know, Rick has passed along.
    1:09:38 You know, in the end, I think any creative endeavor is really about, and here I don’t
    1:09:42 want to sound mysterious or woo, it’s about the energy that we bring.
    1:09:47 It’s about taking our life history and bringing it to that thing in whatever form.
    1:09:52 We don’t even need to tell people our life history, taking our unique wiring and bringing
    1:09:53 it to that thing.
    1:09:57 And we can, again, look at things through the lens of biology and say, well, what are
    1:10:00 we talking about when we’re talking about energy?
    1:10:04 What is this energy thing that people are talking about?
    1:10:09 And I think it largely boils down to these catecholamines, the dopamine epinephrine nor
    1:10:14 epinephrine cocktail that is setting the brain into a mode of attention, of motivation.
    1:10:19 We now know dopamine is more about motivation to seek rewards as opposed to feeling of pleasure
    1:10:20 or reward.
    1:10:22 There’s a lot to be said about that.
    1:10:29 And keep in mind that these three neurochemicals, dopamine, neuroepinephrine, and epinephrine
    1:10:36 have been the neurochemical cocktail by which humans and other mammals have set and pursued
    1:10:39 goals for hundreds of thousands of years.
    1:10:44 So we don’t have a unique system, a unique neurochemical system for seeking out of mates
    1:10:52 versus food versus creating shelter versus creating technology and whole societies.
    1:10:54 And it’s not just these three neurochemicals.
    1:10:58 Certainly, there are other things involved, acetylcholine and a bunch of other things,
    1:11:00 neuroplasticity for that matter.
    1:11:06 But it’s clearly the case that the currency that the brain has set around getting us into
    1:11:12 forward center of mass, as I say, to envision something, explore, nope, not down there,
    1:11:18 this way, ah, there’s a scent here, and trade out an actual scent for, oh, there’s something
    1:11:19 interesting here.
    1:11:25 And like exploring that, nope, that’s a dead path to cul-de-sac, turnaround, go, oh, here,
    1:11:27 and then connecting these nodes of progress.
    1:11:28 What’s progress?
    1:11:32 Ah, there’s kind of another surge of these catecholamines, which sets us in forward center
    1:11:34 of mass.
    1:11:39 You know, I don’t want to oversimplify the biology, but when we talk about energy, for
    1:11:47 instance, taking time to rest at night, sleep, taking time to maybe meditate a few minutes
    1:11:51 or do this practice that I’m a huge fan of, non-sleep deep rest, which is kind of a body
    1:11:55 scan, deep relaxation, long exhales.
    1:11:58 It’s a practice very similar to an ancient practice called yoga-nedra, which has been
    1:12:01 practiced for thousands of years, it’s a kind of pseudo-sleep.
    1:12:08 And we know from a really nice study that NSDR, non-sleep deep rest, aka yoga-nedra,
    1:12:14 can increase the baseline levels of dopamine in a brain area called the basal ganglia,
    1:12:21 which is for action generation and also withholding action by about 60% from baseline.
    1:12:27 Just a short period of doing this practice can kind of re-up dopamine levels to a considerable
    1:12:28 extent.
    1:12:30 It’s a remarkable study, and there are others like it.
    1:12:31 So what does that mean?
    1:12:36 Well, it means that in rest, we build up this capacity to be forward center of mass when
    1:12:39 we emerge from rest.
    1:12:42 That’s why I think we have to sleep every 24 hours.
    1:12:47 This is why practices where we deliberately calm ourselves and still ourselves allow
    1:12:51 us to be more forward center of mass mentally and physically afterwards.
    1:12:55 It’s kind of a duh when we hear it, we kind of go, “Oh duh, of course, rest, action,
    1:12:56 rest, action.”
    1:12:58 But there’s a lot more to it.
    1:13:03 If you start exploring the layers, you start realizing that excitement for things versus
    1:13:04 burnout.
    1:13:05 What’s burnout?
    1:13:08 It’s just trying to be forward center of mass for too long.
    1:13:15 This misuse of our dopamine circuitry, it’s ignoring the fact that these catecholamines
    1:13:21 and dopamine in particular, they are not infinite in their availability.
    1:13:26 There’s a reservoir of them that can be depleted, but it can be replenished as well.
    1:13:31 One of the best analogies for this was actually explained to me by a guy named Dr. Kyle Gillette.
    1:13:36 He does some online work as a public-facing physician, endocrinology in particular.
    1:13:38 He said, “With dopamine, it’s kind of like a wave pool.
    1:13:41 You have this reservoir that can allow you to pursue things or scroll the internet or
    1:13:44 build businesses,” whatever it is.
    1:13:49 If you are really forward center of mass very intensely, you start generating these waves,
    1:13:53 and if you get big waves of dopamine and they crash out of the pool, you start depleting
    1:13:55 the reservoir.
    1:14:01 When I think about drugs of abuse like cocaine, which leads to huge surges in dopamine, or
    1:14:06 amphetamines, huge surges in dopamine, what do we know about huge surges in dopamine?
    1:14:13 Well, after those huge surges, you drop below your initial baseline to a state in which
    1:14:15 the same thing doesn’t feel as good anymore.
    1:14:18 You need so much more energy to get the same output.
    1:14:19 That’s what this is, right?
    1:14:20 That’s what this is.
    1:14:22 I’ll put this on the screen for anyone.
    1:14:23 Yeah.
    1:14:28 So my colleague at Stanford, Dr. Anna Lemke, who runs our dual diagnosis addiction clinic
    1:14:31 and wrote the wonderful book, Dopamine Nation, described this best.
    1:14:38 It’s sort of like a seesaw, but whereby you get a big peak in dopamine, let’s say from
    1:14:40 a drug of abuse like cocaine.
    1:14:43 People on cocaine, it’s all about ideas and what’s next.
    1:14:45 They’re not like, “Hey, let’s just kick back.”
    1:14:48 In fact, they have a million ideas per second.
    1:14:52 Most of them are terrible ideas, but they’re very forward center of mass, motivated, and
    1:14:56 then when the drug wears off, they feel very low and very depressed.
    1:14:59 The dopamine is actually depleted below baseline.
    1:15:01 People that work excessively, right?
    1:15:05 We all have different abilities to work out, but people that work excessively and abuse
    1:15:08 stimulants in order to do that achieve these peaks.
    1:15:13 Is that like, so what would be an everyday example of that working excessively?
    1:15:15 Do you mean like a pre-workout or something, or do you mean?
    1:15:17 Yeah, I’m not anti-pre-workout.
    1:15:24 Listen, I love to be well rested, hydrated, have a nice pre-workout drink, maybe even
    1:15:29 a little shot of espresso, listen to some music, and have an incredible leg day workout.
    1:15:31 It’s an amazing feeling, right?
    1:15:36 But if you do that every single time, you start stacking all these catecholamine release
    1:15:38 inducing drugs, okay?
    1:15:42 So you’re getting adrenaline, you’re getting epinephrine, which is adrenaline, excuse me.
    1:15:45 You’re getting adrenaline, you’re getting noradrenaline, also called norepinephrine.
    1:15:48 You’re getting dopamine release.
    1:15:49 You’re highly motivated.
    1:15:53 You’re in that state that everyone is seeking, and you try and do that seven days a week,
    1:15:54 you’re not going to do it.
    1:15:57 Then you wonder why in the afternoon you’re just completely cooked and you can’t do any
    1:15:58 cognitive work.
    1:16:02 Well, your dopamine and other things have crashed below baseline.
    1:16:07 So I think it’s important to understand that being, as I’m calling it, forward center of
    1:16:13 mass, really kind of motivated in pursuing goals is great, but most of the time we’re
    1:16:21 probably best off just coming off the gas pedal just a little bit to maintain that ability
    1:16:24 to continue to be forward center of mass.
    1:16:25 The same thing is true for stress.
    1:16:26 We hear stress is bad.
    1:16:30 Well, stress is bad, but it also sharpens your ability to learn.
    1:16:31 It creates energy.
    1:16:33 It actually boosts your immune system in the short term.
    1:16:42 I say tolerate as much stress as you can provided you still behave like a kind person, don’t
    1:16:47 say or do things that are unkind, and make sure that you still get great sleep at night.
    1:16:51 Most people stress, stress, stress, stress, run around and then they can’t sleep at night,
    1:16:53 and then the next day they’re depleted.
    1:16:55 But a little bit of stress is healthy.
    1:16:56 Life is stress.
    1:16:57 Things are stressful.
    1:17:01 But again, you’re going to be in your best state of mind if you’re calm and alert.
    1:17:06 Alert and calm is the magic recipe and the ability to sleep at night.
    1:17:10 If you want to take a bunch of pre-workout and you want to listen to some loud music and
    1:17:13 have a great crush at workout, great.
    1:17:17 But you should probably also be able to train without all of that.
    1:17:21 If you’re somebody who loves new goals and you’re very excited about travel and this
    1:17:23 and that, great.
    1:17:26 But you have to layer in 50 things and then you’re sitting around at home and you’re wondering
    1:17:30 why you’re so bored when you’re back home and why life is so depressing and you need
    1:17:32 more travel, more stimulation.
    1:17:38 In every domain of life, we see whether or not it’s food or exercise or stimulants or
    1:17:41 sex or media.
    1:17:47 If you push things to the max, you’re going to feel depleted and under stimulated afterwards
    1:17:52 and this trough below baseline as Anna Lemke taught us with dopamine nation.
    1:17:59 That trough is a state that can last a long time and it’s how long it’s proportional to
    1:18:03 how high that peak in dopamine was, not how long, but how high that peak in dopamine was.
    1:18:08 And when you’re in that trough, that dopamine depleted state, typically what people do is
    1:18:14 they try and go out or access things that are going to reactivate the dopamine circuitry
    1:18:19 and all it does is drive them further and further and longer and longer into that trough.
    1:18:25 What’s needed is a period of waiting, of nonindulgence in any of these excesses that allows them
    1:18:27 to return to baseline.
    1:18:29 We know this from drugs of abuse.
    1:18:34 It takes more and more drug to try and get what turns out to be less and less of a high.
    1:18:40 Most all addiction, most all compulsive behavior can be cured essentially through a period of
    1:18:45 abstinence lasting somewhere between 30 and 60 days, which to somebody who’s highly motivated
    1:18:49 to seek that thing or do that thing, sounds like an absolute horror.
    1:18:52 But that is highly effective.
    1:18:56 So for some people, it’s work and stimulants, you know, a number of people taking Adderall
    1:18:57 and work, work, work, work, work.
    1:19:01 I hear from these people all the time, typically they are from the tech and finance world.
    1:19:03 They’re like, why am I burnt out?
    1:19:09 Well, you’ve been blasting these catecholamine regulated circuits for years.
    1:19:13 You need to just accept you’re going to feel a little low for a week, then you’re going
    1:19:16 to feel a little less low, and you’re going to come back to baseline.
    1:19:22 And then, and only then can you really get back into like full forward center of mass.
    1:19:27 But at that point, you can introduce, you know, I do think there is a clinical use case
    1:19:30 for certain ADHD meds, which are amphetamine.
    1:19:32 There are certain people that need those meds.
    1:19:36 Other people have driven themselves into this dopamine trough.
    1:19:39 And so they’re seeking out anything and everything to get them out of that trough.
    1:19:43 When really what they need to do is stay away from all that stuff and just wait.
    1:19:44 Just wait.
    1:19:45 Go on holiday or something.
    1:19:46 Go on holiday.
    1:19:50 Try and find reward in smaller things.
    1:19:53 You know, this is why dogs are wonderful in simpler things.
    1:20:02 And if that sounds heavy and dull to you, chances are you’re a bit in the dopamine loop.
    1:20:06 I’ve been in these loops before they’re hard to exit, but once you exit them, you look
    1:20:07 back on them.
    1:20:08 What was I thinking?
    1:20:10 Well, you were in a different state.
    1:20:12 You’re kind of a different animal when you’re in pursuit.
    1:20:16 I think this is so unbelievably important because it really helps people to understand
    1:20:18 why they do what they do.
    1:20:22 And before you doing a research on you coming here today and before understanding some of
    1:20:26 this stuff, I thought dopamine was, I don’t know, it was this thing that came in these
    1:20:27 hits maybe.
    1:20:29 And if I did something, I got ahead of it, then I returned to baseline.
    1:20:33 If I did something again, stimulating, I got ahead of it, then I returned to baseline.
    1:20:38 But what actually is happening is I’m doing something that’s stimulating in some way.
    1:20:42 I’m getting this huge peak, then I’m crashing below baseline for a while.
    1:20:46 And when I’m below baseline, that’s when I’m most likely to want to do something that’s
    1:20:48 going to give me a hit again.
    1:20:53 And when I saw that, it reminded me of the CGI monitor, the continuous glucose monitor
    1:20:56 that I wore because it was a very similar pattern.
    1:20:59 If I had a lot of sugar, I had a big peak, then I crashed below my baseline.
    1:21:00 Right.
    1:21:01 That’s a great observation.
    1:21:06 It’s the perfect analogy, perfect analogy because these regulatory systems are all about
    1:21:08 trying to maintain homeostasis.
    1:21:12 We all hear about, we learn about homeostasis, like the desire for balance that the human
    1:21:16 body and human physiology is actually geared more towards something called allostasis, which
    1:21:21 involves kind of stress modulation, but without getting into too many details.
    1:21:27 These are dynamic systems, meaning brain systems that are designed to allow us to overcome
    1:21:29 challenges if need be.
    1:21:33 This is why I always push back on the idea that stress crashes your immune system.
    1:21:34 You know what crashes your immune system?
    1:21:39 Being very, very stressed, working a lot, a lot, caretaking for someone else, and then
    1:21:40 stopping.
    1:21:41 You always get sick when you stop.
    1:21:42 Why?
    1:21:44 Because actually stress activates the immune system.
    1:21:47 Makes sense that it would do that evolutionarily.
    1:21:52 Then when we rest, boom, our immune system kind of relaxes a little bit and then we succumb
    1:21:56 to that, you know, the bacteria or virus.
    1:21:57 What does it mean?
    1:21:59 It means that we should probably learn to modulate.
    1:22:01 It’s like driving a car.
    1:22:06 Anytime we feel that we’re headed toward or in a peak state, we should probably kind of
    1:22:11 like lean back off that state just a tiny bit, just a tiny bit, especially if that peak state
    1:22:15 is coming by way of pharmacology or some extreme circumstance.
    1:22:18 Just back off a little bit, maybe a lot.
    1:22:23 So when we do that, we learn to master the transition states between what I’m referring
    1:22:27 to as forward center of mass, flat-footed or back on my heels.
    1:22:29 It’s a term I learned from a former Navy SEAL operator.
    1:22:34 He said, “With anything in life, you can either be back on your heels, like really challenged,
    1:22:38 flat-footed, kind of like calm and forward, or forward center of mass, like full tilt.”
    1:22:43 I think most people would do very well to learn to master the transition states between
    1:22:45 waking and going to sleep.
    1:22:47 Many people can’t fall asleep.
    1:22:50 Many people just kind of can’t turn it off.
    1:22:54 You can learn how to do that by doing things like non-sleep deep rest, some long exhale
    1:22:59 breathing, simple, self-directed, zero-cost tools that help adjust your autonomic nervous
    1:23:05 system to be more what we call parasympathetic, more rest and digest, just long exhales.
    1:23:09 Might not work the first time, but over time, these become very effective tools to self-direct
    1:23:13 the shift from forward center of mass to flat-footed to just kind of laying back, back on your
    1:23:14 heels, and there you go.
    1:23:15 You’re off to sleep.
    1:23:18 When you wake up in the morning, some people are just depleted.
    1:23:24 Maybe you didn’t sleep enough, but learning to get forward center of mass shouldn’t require
    1:23:31 excess caffeine and stimulants and super loud music and a shocking text or email.
    1:23:35 Ideally, you can transition pretty quickly into being forward center of mass, but not
    1:23:37 full tilt forward center of mass.
    1:23:38 Why do I say this?
    1:23:43 For anyone who seeks to be successful in any domain, academics, business, creative endeavors,
    1:23:50 whatever, if you want to have a long arc life and a long arc career, you really strive to
    1:23:52 control these transition states.
    1:23:57 When I say control, all it really takes is paying attention to them and paying attention
    1:24:00 to the fact that, yes, some people just have inherently more energy.
    1:24:04 They can do every single workout at max output, then shower, they’re talking in the gym, then
    1:24:05 they’re off to that.
    1:24:06 Some people are like that.
    1:24:11 Some people, like myself, if I give 100% to something in the morning by the afternoon,
    1:24:13 I’m a little bit depleted.
    1:24:18 I require a 10 or 20 minute non-sleep deep rest or a nap or just some quiet, long exhale
    1:24:21 breathing, maybe a little bit of caffeine, which I’m drinking now.
    1:24:26 I mean, there’s nothing wrong with healthy stimulants provided they’re consumed in moderation.
    1:24:32 Maybe an energy drink, those can be great too for some people and then really going full
    1:24:34 tilt, focusing one’s attention.
    1:24:38 And then afterwards, taking a few moments, just moments to downshift.
    1:24:42 I think we hear so much about the power of meditation or non-sleep deep rest or ice
    1:24:43 baths.
    1:24:45 What do cold plunges and cold showers do?
    1:24:50 They stimulate the release of what the catecholamines, dopamine epinephrine or epinephrine, long
    1:24:51 duration release.
    1:24:53 That’s why it’s useful, in my opinion.
    1:24:57 For all the debate about deliberate cold exposure, does it increase metabolism?
    1:24:58 Does it not?
    1:25:00 The answer seems to be probably not much.
    1:25:07 But it’s absolutely clear that it causes a huge increase in adrenaline, dopamine and
    1:25:10 norepinephrine that are very long lasting.
    1:25:14 And that makes you feel great, especially when you get out of the cold.
    1:25:15 And I think that’s the value of it.
    1:25:16 It also saves you on your heating bill.
    1:25:18 Like you don’t have to have a cold plunge.
    1:25:19 You take a cold shower.
    1:25:20 Nobody likes it.
    1:25:22 But the point is you get out and you feel different.
    1:25:23 It’s a state shift.
    1:25:27 So that’s great, but you don’t want to do it to excess.
    1:25:31 Because then, for instance, people always say, “How long should I go in the cold plunge
    1:25:32 or cold shower?”
    1:25:36 And I say, “Do it the minimum amount so that you get the effect that you’re seeking, which
    1:25:38 is to be more alert and motivated.”
    1:25:41 I have a friend, he did 30 minutes, for some reason, naked.
    1:25:44 He said, “I did 30 minutes naked in the cold plunge and then I got sick and I’m feeling
    1:25:45 really low.”
    1:25:46 And I’m like, “Because you did 30 minutes.”
    1:25:48 I mean, I don’t know about the naked part, what that had to do with it, but you had to
    1:25:49 throw that in there.
    1:25:51 He’s kind of an extreme guy.
    1:25:55 And I said, “How about one minute?
    1:25:56 How about 30 seconds?
    1:25:58 How about don’t even pay attention to the time.
    1:26:04 Just get in and stay in as long as until you want to get out and then push through that
    1:26:06 barrier and then get out.”
    1:26:09 That might be a minute, might be three minutes.
    1:26:14 Protect yourself, be safe, but just learn to overcome some challenge and then get out.
    1:26:19 We have this fixation that more is better and more is not better.
    1:26:22 You want the minimal effective dose, maybe a little bit more because we don’t know where
    1:26:24 minimal is.
    1:26:26 People say, “How many sets in the gym?”
    1:26:31 Now it’s all about the volume hypertrophy or I’ve always fairly low recovery quotient.
    1:26:36 So for me, I like to do a couple warm-ups, a few hard sets, two or three hard sets, another
    1:26:37 exercise, two or three hard sets.
    1:26:38 That’s it for that muscle group.
    1:26:39 Move on.
    1:26:41 People always say, “Well, volume is where it’s at.”
    1:26:42 Okay, great.
    1:26:47 But when I do 16 to 20 sets per week per muscle group, I’ll tell you, I’m depleted.
    1:26:49 It doesn’t work for me.
    1:26:53 And I sort of, well, just be honest, I kind of chuckle at the exercise scientists who
    1:26:55 say, “Well, this is the way it is in this study.”
    1:26:56 Great.
    1:26:58 That’s not how it works for me.
    1:27:02 And even though I’m a scientist and I trust data, I also trust my own experience.
    1:27:05 And no one’s going to tell me that it’s placebo because it’s what’s worked for me.
    1:27:08 So I think that you have to find what your capabilities are.
    1:27:13 And I do think if you look at dog breeds, of which I’m obsessed by, if you go to a dog
    1:27:18 show, which everyone should go to a dog show once, but don’t watch the show.
    1:27:20 Go behind the show where you see all the different dog breeds.
    1:27:23 What you’ll see is what I saw the first time I did that.
    1:27:26 You have dogs where they’re wagging their tail all the time.
    1:27:27 They’re super excited.
    1:27:28 They’re alert.
    1:27:29 You can see their eyes, right?
    1:27:31 They’re just bright-eyed.
    1:27:33 You can see the Great Danes.
    1:27:35 They’re super still.
    1:27:39 And then my favorite breed, and the reason I own them, is the Bulldog.
    1:27:42 The essence of economy of effort.
    1:27:44 They don’t even lift their head off the ground.
    1:27:47 You walk over, you pet them, they’ll like, “Look up at you.”
    1:27:48 They might wink.
    1:27:49 Very still animals.
    1:27:51 Very powerful, but very still animals.
    1:27:54 Now I’m not wired like that, as you’re probably getting the impression.
    1:27:56 I have a little bit more spontaneous movement, et cetera.
    1:28:02 So I need a lot of mental and physical stimulation in order to be happy, in order to feel fulfilled.
    1:28:05 So for me, there was a lot of work, and I still do a lot of work, in order to learn how to
    1:28:10 downshift, take it down, become a good sleeper, become a good receptor, reset myself during
    1:28:14 the middle of the day with things like non-sleep deep rest, which for me has been one of the
    1:28:19 most powerful tools, or long exhale breathing to just bring myself down.
    1:28:22 Other people, they tend to have a little bit less energy than life demands of them.
    1:28:27 So they need to do a bit more cold shower, a little bit more caffeine, but then those
    1:28:31 people probably need a little bit more rest, they’re like the Bulldogs of life.
    1:28:35 I think even though we’re all the same species, just like dogs, there’s a lot of variation
    1:28:36 there.
    1:28:39 So you have to know thyself, as the Oracle said, understanding a little bit about the
    1:28:46 catecholamines, understanding that certain things like exercise, deliberate cold exposure,
    1:28:51 stimulants like caffeine, and prescription drugs like Adderall, et cetera, powerfully
    1:28:55 cause the release of these catecholamines, dopamine epinephrine and norepinephrine, leading
    1:29:00 to big increases in energy and focus, but then always, always, always, there’s a cost,
    1:29:06 a trough that follows, accept that, relax through it, then return to baseline and then
    1:29:09 go forward, or avoid those things altogether.
    1:29:11 I’m not telling people what to do.
    1:29:16 Obviously, the prescription drug thing in particular can be problematic for some people, even addictive.
    1:29:20 And certainly, I’m not a fan of drugs of abuse like cocaine and amphetamine, absolutely categorically.
    1:29:23 Never done them, never will.
    1:29:29 And then other people who tend to veer toward being hyperactivated, a lot of spontaneous
    1:29:32 movement, these people tend to be a little bit thinner, a little bit leaner, or just
    1:29:34 have a ton of natural energy.
    1:29:39 These people should really learn to incorporate more kind of what I would call calming and
    1:29:42 relaxing practices, maybe a bit more sauna than cold plunge.
    1:29:45 Maybe don’t crank the sauna to 220.
    1:29:46 I find myself doing that.
    1:29:49 I’m like, just relax, enjoy the sauna.
    1:29:53 And so I think the key to a good life and a productive life is, again, to learn to master
    1:30:01 the transition states, understand some of the biology, and to really know yourself, not
    1:30:06 just your natural tendency, more bulldog-like versus, I don’t know, pit bulls always have
    1:30:10 their tail going, the last spontaneous movement, there are other breeds as well, but also know
    1:30:13 that on any given day, you may be more or less rested.
    1:30:18 You might be more or less depleted from life experience and recognize where you’re at and
    1:30:21 figure out what’s optimal for that day.
    1:30:23 In fact, I forget who the guy is.
    1:30:26 He’s on Instagram, and there are a lot of self-help accounts out there.
    1:30:28 Then there are a lot of self-help accounts out there.
    1:30:33 But one of the best things that I’ve heard recently, and I try to incorporate it into
    1:30:37 my life, in fact, it’s in my notebook, is when I wake up in the morning, I sort of take
    1:30:40 stock of where I am in terms of how rested I am.
    1:30:44 I certainly take stock of what I need to do that day, and then I ask, what’s something
    1:30:52 that I can do to make my life, that day, and the life of others, better?
    1:30:54 Sometimes that means rest a little bit more.
    1:30:56 Sometimes that means push a little bit more.
    1:30:59 Sometimes that means call a relative that you haven’t spoken to.
    1:31:03 But thinking about how to make things better on the time scale of a day for oneself and
    1:31:08 for others, I think is what’s manageable, and it’s what’s realistic.
    1:31:12 It takes this whole concept of protocols and biohacking and prescription drugs and supplements
    1:31:16 and workouts, and it brings a real-world perspective to it.
    1:31:23 I think we’re living in the time of almost avatars of these different things.
    1:31:30 I think about David Goggins, who I know well from the perspective of coworker, where I
    1:31:34 consider him a friend, but we’ve never hung out outside of the work context, but I first
    1:31:38 met David back in 2016, and I’ll tell you, he’s always that way, at least when I’ve
    1:31:40 interacted with him.
    1:31:44 He’s always been a forward center of mass.
    1:31:47 He was late in the day on a work.
    1:31:52 This was a thing in Silicon Valley, he was down in San Jose, Santa Clara, San Jose area.
    1:31:57 I believe it was 2016, and we had been working all day in this part of this consult for this
    1:31:58 company.
    1:32:00 In the afternoon, there was like, “Do we take a break?
    1:32:01 Do we push?”
    1:32:02 He’s like, “No, we push.
    1:32:03 We’re going to do this.”
    1:32:05 I thought, “Whoa, this guy’s intense.”
    1:32:09 He was changing because he was going to run to the airport, but not run to the airport
    1:32:11 in an Uber or drive to the airport.
    1:32:16 He meant run to the airport, and he did.
    1:32:17 He’s forward center of mass.
    1:32:20 He clearly has the energy, or he’s found the energy.
    1:32:21 Can you train that?
    1:32:26 Can you raise your baseline dopamine level, or are there two separate questions?
    1:32:28 It’s a great question.
    1:32:29 I don’t know that we have the answer.
    1:32:37 I think you can if you become more economical about whatever dopamine or other neurochemicals
    1:32:38 you happen to harbor inside.
    1:32:44 We know there’s a lot of genetic and individual variation to these things.
    1:32:45 There’s a joke among parents, right?
    1:32:47 How they come out is how they stay.
    1:32:52 The mellow baby that didn’t cry much, the happy baby remains the happy person.
    1:32:56 There are circumstances that can alter that versus the fussy baby that’s always fussy,
    1:33:01 as even as an adult, parents talk this way, but parents say all sorts of things.
    1:33:09 I know people, for instance, like Rick Rubin, for instance, who is very high energy, but
    1:33:10 very calm.
    1:33:12 It’s part of Rick’s magic.
    1:33:14 He knows how to regulate and control his energy.
    1:33:21 He has this uncanny capacity to get nearer things, in particular, art, music, and to
    1:33:28 experience them, really feel them, but not get absorbed by it, not feel, at least to
    1:33:30 my knowledge, depleted by it.
    1:33:33 Some people get absorbed by things and then depleted.
    1:33:36 Is it like the introvert/extrovert conversation as well, because two people can be in the
    1:33:37 same room.
    1:33:42 I consider myself to be a bit of an extrovert, sorry, introvert, where if I stand in a room
    1:33:47 for two, three hours doing small talk, the way I describe it, it’s like my brain feels
    1:33:53 fried, whereas my assistant Sophie, it’s like you’ve poured fuel into her.
    1:33:57 I’m similar to you, and I have an ex-girlfriend who loved parties.
    1:34:02 She would just get so much energy from parties, and I like certain parties, but I like the
    1:34:07 small conversation I might have at a party, so that resonates with me.
    1:34:13 I think we can shift, well, to answer the introvert/extrovert question.
    1:34:17 I do think that some people get energy from social interactions, other people less so,
    1:34:22 but I know people who are quite quiet, who like social interactions, they’re just more
    1:34:25 an observer in those interactions, as opposed to a participant.
    1:34:30 The introvert/extrovert thing, also, at least my understanding of the science, is that it
    1:34:35 depends a bit on how quickly you fill up with social engagement, like I like a good party,
    1:34:38 but after a couple hours, I’m like done.
    1:34:40 Other people, they can just go, go, go, go, go, go, go.
    1:34:43 They get more energy from it.
    1:34:51 I think we think of Goggins as an iconic example, because he is, of somebody who is capable of
    1:34:54 pushing himself regardless of what the internal narratives might be.
    1:34:58 That’s my sense, having spoken to him about it on my podcast and observed him on social
    1:35:00 media and other podcasts.
    1:35:05 Some people, like Jocko Willink, embody the, don’t even think about it, you do it because
    1:35:10 it’s 4.30 in the morning and at 4.30 in the morning, you work out, like don’t think do.
    1:35:16 Whereas when I think of David, I think of many things, but in particular about overcoming
    1:35:20 the voice in the mind that’s trying to pull you down and defeating that, in fact, having
    1:35:25 multiple representations of self in the brain, which is a fascinating thing unto itself.
    1:35:31 Then when I think about Rick, I think, you know, Rick is iconic in my mind for his sense
    1:35:38 of creativity, his ability to sense what is truly new and unique, he has incredible taste.
    1:35:42 To really be able to sense, like this is new and different and exciting.
    1:35:48 He seems to understand, without trying to seek what people are going to like, what people
    1:35:51 inevitably love.
    1:35:55 That’s one of his many superpowers.
    1:35:56 Everyone has their superpower.
    1:35:58 Those are just so extremes.
    1:36:05 I think of Lex Friedman as somebody who is so thoughtful and I mean, I don’t think people
    1:36:12 really understand just how hard Lex thinks about the tragedies of the world, the darkness
    1:36:14 in the world, but also the love that’s in the world.
    1:36:21 I mean, he really like hyper affiliates with what’s happening in his mind and he’s able
    1:36:26 to really like absorb himself in that and you can feel like his, like he gets right up
    1:36:33 next to the fire, like right up next to these things and I think he represents the kind
    1:36:39 of iconic example of an explorer who will look anywhere, even if people are going to
    1:36:43 give him a hard time for it, but I think mostly people celebrate him for it.
    1:36:47 So I think different people have different lenses on life and different capacities.
    1:36:52 I think if one wants to increase their baseline level of dopamine, I think it’s important
    1:36:56 to regulate those peaks and troughs.
    1:37:01 I’m not a believer in like never having peaks in dopamine, a great wedding party.
    1:37:06 Like I’ve been to some weddings where we just like partied all night or great concerts.
    1:37:07 I’m actually a huge fan.
    1:37:11 It’s kind of a genre of music I don’t know much about, but I’ve always loved that band
    1:37:12 James.
    1:37:13 Do you know the band?
    1:37:14 We are James.
    1:37:15 Oh, it’s so good.
    1:37:16 Okay.
    1:37:21 I’m going to lose punk points for saying this, but best live shows ever, just the best live
    1:37:25 shows I’ve ever seen and I know there are and I know there are a lot of different ideas
    1:37:28 about best live shows based on genres of music.
    1:37:32 I just, it’s like the best party you’ve ever been to.
    1:37:37 And I get a lift in energy that lasts two, three days from that.
    1:37:41 I don’t consume any substances at those shows.
    1:37:42 They happen very seldom.
    1:37:45 But when I’ve gone for two or three days, I feel like a changed person.
    1:37:49 It’s a market shift in neurochemical state and I don’t feel a trough afterwards.
    1:37:50 So I want to be very clear.
    1:37:54 There’s certain things like celebrations, concerts.
    1:38:00 They seem to give us these big surges in neurochemicals, but they don’t leave us depleted.
    1:38:05 And I’m very intrigued by these experiences because when I look to some examples, I have
    1:38:09 some friends who’ve been very successful in the tech sector and finance sector, they make
    1:38:12 a lot of money and I always worry about them afterwards.
    1:38:16 Inevitably, they end up depressed, not knowing what they want to do.
    1:38:18 So I always encourage them to keep working.
    1:38:22 In fact, the happiest people in tech and finance are the ones that keep working even after they
    1:38:24 get rich.
    1:38:30 So the people I see who are very happy are the people who take stock of their natural
    1:38:33 levels of energy, curiosity, motivation.
    1:38:37 We could say dopamine, but that’s kind of a surrogate for a bunch of other things.
    1:38:38 And it’s incomplete.
    1:38:42 There are other chemicals involved, but for sake of conversation, we could say dopamine,
    1:38:45 catecholamines, epinephrine.
    1:38:48 And you sort of know what they’re capable of on a consistent basis.
    1:38:51 I think one of the best pieces of advice that I ever got was from a neurologist by the name
    1:38:56 of Bob Knight, when I was a graduate student, he said, “Figure out how much work you can
    1:39:02 do over the course of the next four to five years on a consistent basis because it’s going
    1:39:03 to change as you get older.”
    1:39:05 Might not even go down.
    1:39:10 So for instance, I know that I can work a good solid 12 hours a day.
    1:39:16 That’s me, 12 hours a day, five, maybe six days a week, but I like one full day off per
    1:39:17 week.
    1:39:18 I just like that.
    1:39:19 Typically it’s Sunday for me.
    1:39:25 I’ll do some exercise and some other things, but if I try and go 15 hours a day or 12 hours
    1:39:29 a day, seven days a week, I’m going to run aground.
    1:39:30 For other people, they need to work less.
    1:39:33 And now some people will say, “Okay, but do you have kids?”
    1:39:35 And I’m not saying what work means.
    1:39:40 It could be career, it could be family, both, but I’m not somebody who has an infinite amount
    1:39:42 of energy, but I have a lot of energy.
    1:39:47 If you have less energy, you can do things like try and get great sleep, try and eat
    1:39:48 as well as you possibly can.
    1:39:53 You may have to do more to get more energy, but you sort of have to accept your own kind
    1:39:55 of baseline state.
    1:40:01 And I think I certainly know many people who are like mellower, calmer, have “less energy.”
    1:40:04 They’re just more efficient with that energy.
    1:40:06 They place it correctly.
    1:40:08 They’re not wasting their energy.
    1:40:12 I know people that can scroll Instagram all the time, talk about what’s going on on Twitter,
    1:40:16 watch three podcasts, program and do a million things and they’re fine.
    1:40:21 So I think we have to know where our groove is and that we can deviate from that about
    1:40:26 15 to 20 percent, but anything more extreme than that, we’re going to end up in trouble.
    1:40:29 I think a lot of the reason why people are curious about dopamine is because ultimately
    1:40:34 they want to be more productive or effective at some goal they have in their life.
    1:40:37 So it might be building a business, it could be a podcast, whatever.
    1:40:42 So taking everything you know about dopamine and how it works, if you were giving me advice
    1:40:47 on how I could be a better entrepreneur, a podcaster, whatever.
    1:40:50 The first thing I got from you was really about this idea of transitioning between states
    1:40:56 and also allowing time for my reserves to replenish after a high dopamine activity.
    1:40:58 Is there anything else that I should be thinking about?
    1:41:03 Yeah, so we could operationalize this in a very clear way.
    1:41:05 Get enough sleep for you.
    1:41:07 For some people it’s six hours, for some people it’s eight hours.
    1:41:10 I’d like to dispel the myth, even though my friend Matt Walker will probably get upset
    1:41:14 at me for saying this, not everyone needs eight or nine hours of sleep, okay?
    1:41:16 I got six last night, okay?
    1:41:20 I actually went to bed at midnight last night, oh, excuse me, I got six hours and 45 minutes
    1:41:21 last night.
    1:41:23 I went to bed at midnight, which is kind of late for me.
    1:41:27 Woke up at 6.45, but get enough sleep.
    1:41:31 If you wake up in the morning and you can’t get more sleep for whatever reason, can’t
    1:41:36 fall back asleep or you have to get out of bed, if you do not feel rested, I recommend
    1:41:40 doing a 10 or 20 minute non-sleep deep rest or yoga ninja protocol.
    1:41:42 They are available at zero cost on YouTube.
    1:41:45 You could put NSDR, my name, if you want to listen to me do one.
    1:41:51 You could put NSDR, Kelly Boys does wonderful yoga ninjas, she has a very pleasant voice.
    1:41:56 If you prefer a female voice, there’s some wonderful yoga ninjas by a woman named Kamini
    1:41:57 Desai.
    1:41:59 Anyway, these are all zero cost scripts that are available on YouTube.
    1:42:01 What is that?
    1:42:04 So non-sleep deep rest, similar to yoga ninja.
    1:42:05 Because you did one today?
    1:42:06 You did one today?
    1:42:07 Yeah.
    1:42:08 On the way here.
    1:42:09 Okay.
    1:42:10 Yeah.
    1:42:11 Here’s what we know it does.
    1:42:12 Replenishes baseline levels of dopamine in the basal ganglia.
    1:42:15 Prepares you for action, both mental and physical action.
    1:42:21 Can indeed help offset some of the sleep that maybe you didn’t get, but you needed.
    1:42:26 We know that the brain goes into a kind of pseudo-sleep in this state.
    1:42:31 And there’s also some evidence that yoga ninja and similar practices can improve rates
    1:42:32 of learning.
    1:42:33 Okay.
    1:42:35 So that’s sort of the benefits.
    1:42:36 What is it?
    1:42:39 It’s what most people will call meditation, but it’s different than meditation.
    1:42:40 You lie down.
    1:42:46 You could do it seated as well, but you lie down, eyes closed, and you do long exhale breathing.
    1:42:49 When we exhale, we actually slow our heart rate down.
    1:42:50 I could talk about how this is.
    1:42:53 This is through respiratory sinus arrhythmia.
    1:42:57 This is a relationship between the vagus nerve and the beating of the heart.
    1:43:02 But in any case, when we inhale, our heart actually speeds up.
    1:43:03 It’s beat slightly.
    1:43:04 And when we exhale, it slows down.
    1:43:05 It’s beat slightly.
    1:43:08 So it involves a lot of long exhale breathing.
    1:43:15 It involves a body scan where you deliberately relax different aspects of your body.
    1:43:18 So your first, your feet, then your legs and your hands, it’s sort of a body scan of sorts
    1:43:20 with long exhale breathing.
    1:43:22 And it takes you into a state that’s pseudo-sleep.
    1:43:24 You’re somewhere between sleep and awake.
    1:43:30 Now the beauty of NSDR and yoga nidra is that part of the instruction at the beginning
    1:43:32 is to stay awake.
    1:43:34 Now if you fall asleep, it’s okay.
    1:43:37 Just make sure you set an alarm if you have to go to work or do something else.
    1:43:45 But by staying awake while being very relaxed, it seems that the nervous system can continue
    1:43:49 to stay in a sleep-like state enough that you replenish some of these neurochemicals
    1:43:52 that prepare you for cognitive and physical action.
    1:43:58 Now there are 10-minute NSDRs, there are 20-minute NSDRs, there are even hour-long yoga nidras
    1:43:59 and things of that sort.
    1:44:01 So it depends on how much time you have before you need to get up.
    1:44:05 So if you sleep well the night before, you wake up after six, eight hours and you’re
    1:44:07 ready to go, boom, go.
    1:44:11 But if you’re not, I highly recommend doing a 10, 20, or 30-minute NSDR practice.
    1:44:18 You will find that you will be far more rested, you will feel far more mentally and physically
    1:44:20 vigorous when you emerge from that.
    1:44:21 It’s remarkable.
    1:44:26 And Matt Walker’s laboratory and I are gearing up to do some studies on this to figure out
    1:44:27 exactly what’s happening.
    1:44:31 Is the brain really going into sleep or is it something entirely different?
    1:44:34 We don’t quite know yet in any event.
    1:44:41 It most certainly works and soon we’ll know the exact mechanism in the brain, but this
    1:44:45 re-upping of dopamine is very, very clear from the existing studies.
    1:44:46 So what are you doing there?
    1:44:51 You’re essentially filling the reservoir for the day of activities.
    1:44:56 Then I recommend hydration, which has a profound effect on energy levels.
    1:44:59 So 16 to 32 ounces of water.
    1:45:02 People debate, drink out of plastic or don’t drink out of plastic, do you have to purify
    1:45:03 your water, et cetera?
    1:45:07 You know, listen, it depends on budget and interest and level of paranoia.
    1:45:10 I drink a filtered water.
    1:45:16 I tend to drink out of ceramic or glass, but I am somebody who will occasionally drink out
    1:45:17 of a plastic water bottle.
    1:45:21 I’m not neurotic about that sort of thing, but look, if you are, fine.
    1:45:24 And we could all do well to limit the amount of plastic waste in the oceans.
    1:45:26 So there you go.
    1:45:34 Hydrate, then some people like myself do very well to get some exercise and sunlight, ideally
    1:45:39 simultaneously, but certainly get some sunlight and exercise prior to caffeine.
    1:45:40 Some people do.
    1:45:41 Some people don’t.
    1:45:42 Okay.
    1:45:46 I also understand and totally support people who just want their coffee or tea first thing
    1:45:47 in the morning.
    1:45:49 There’s no rule that says that you can’t do that.
    1:45:54 But for me, what I would do is I’d get up, use the restroom if you need to hydrate and
    1:45:59 then get some bright light in your eyes, ideally from sunlight first thing in the morning.
    1:46:00 Why?
    1:46:04 Well, there’s a whole story about circadian biology here that I could tell you, but I’ve
    1:46:10 done that many times before, suffice to say that getting bright light, ideally from sunlight
    1:46:12 in your eyes, even through cloud cover.
    1:46:16 So if you’re in the UK, even through cloud cover increases the amount of cortisol release
    1:46:22 in your brain and body, markedly, that is a good, healthy increase in cortisol that is
    1:46:25 associated with the transition to waking up.
    1:46:29 So we know that bright light in the morning, especially from sunlight increases daytime
    1:46:33 mood focus and alertness, and it will improve your sleep later that night.
    1:46:37 Can I ask then, because I woke up in a hotel this morning and because of you, I now think
    1:46:38 about sunlight a lot.
    1:46:43 So I woke up and I have a balcony in the hotel, but I can’t see the sun because the sun is
    1:46:44 on the other side of the hotel.
    1:46:45 Right.
    1:46:47 So you’re west facing in the morning and it’s coming up in the east.
    1:46:49 So here’s the ideal circumstance.
    1:46:53 You go outside, you take your sunglasses off, eyeglasses and contacts are fine.
    1:46:58 Even if they have UV protection, you face east, it’s a clear morning.
    1:47:00 The sun is there.
    1:47:03 Maybe it’s even rising across the horizon and you watch it for five, 10 minutes and then
    1:47:06 you go back inside and carry about your day.
    1:47:07 Here’s the realistic situation.
    1:47:10 You wake up, you’re in a hotel or an apartment, you’ve got things to do.
    1:47:13 Your phone is on, et cetera.
    1:47:14 What do you do?
    1:47:15 Get out onto the balcony.
    1:47:16 Get some natural light.
    1:47:21 Radiant light, as we say, is still far brighter outside even on an overcast day than it would
    1:47:24 be indoors with the brightest possible overhead lights.
    1:47:28 Now there are seasonal, effective disorder lights, so-called sad lights that are designed
    1:47:32 to generate 10,000 lux or more and simulate sunlight.
    1:47:37 There’s really no simulation for sunlight, but those special lights are a special circumstance.
    1:47:39 Here’s what I know for sure.
    1:47:44 And everyone will agree that it’s much brighter outside even on an overcast morning than it
    1:47:45 is at night.
    1:47:46 Okay?
    1:47:51 You can see even on an overcast day, typically without a flashlight, that tells you there’s
    1:47:54 a lot of photons, a lot of light energy outside.
    1:47:58 So the best thing to do is just get outside, especially on overcast days, and get some
    1:48:00 ambient light in your eyes.
    1:48:04 When I say view morning sunlight, as soon as possible after waking up, two questions always
    1:48:05 emerge.
    1:48:07 First is, what happens if I wake up before the sun comes out?
    1:48:10 Well, listen, unless you have powers that I’m not aware of, you’re going to have to wait
    1:48:11 for the sun to come out.
    1:48:12 Okay?
    1:48:15 I just don’t have any way to make it rise any faster for you.
    1:48:18 So and if you do, please like email me and let me know how that’s done.
    1:48:25 But the point here is that on an overcast day, or even if you’re not looking in the direction
    1:48:29 that the sun happens to be rising, you’re still getting sunlight.
    1:48:34 The photon energy is what arrives at your eyes eventually triggers activation of cells
    1:48:38 in the neural retina, this pie crust light tissue that lines the back of your eyes and
    1:48:41 signals to your brain, it’s time to wake up.
    1:48:44 So when I say view morning sunlight, a lot of people think they need to see the sunrise
    1:48:45 across the sunset.
    1:48:48 I don’t mean you need to see the sun as an object.
    1:48:51 You need to see the light emitting from the sun.
    1:48:53 And even on overcast days, that’s there.
    1:48:58 Now on a densely overcast day in the thick of winter in the UK or Scandinavia, it can
    1:49:02 be quite dark even in the morning and throughout the day.
    1:49:05 In that case, you’ll really want to strive to get some bright artificial light exposure
    1:49:08 in the morning and throughout the day as well.
    1:49:12 But this business of getting sunlight, and we can put light in capital letters, not necessarily
    1:49:16 seeing the sun as an object, but getting sunlight in your eyes early in the day increases that
    1:49:18 cortisol peak and its duration.
    1:49:21 This is great for your immune system.
    1:49:23 It’s great for alertness.
    1:49:26 And when we hear cortisol, normally people think bad, oh, cortisol is bad.
    1:49:28 No, cortisol is terrific.
    1:49:29 You need cortisol.
    1:49:33 Trust me, people who have deficits in cortisol production or regulation have all sorts of
    1:49:34 problems.
    1:49:38 We’re talking about getting a healthy, big increase in cortisol early in the day that
    1:49:42 carries your energy until the evening and then the cortisol drops off.
    1:49:44 What about shift workers?
    1:49:47 Shift workers, God bless them.
    1:49:51 They’re essential for so much of what we do and consume and need, so we have to be grateful
    1:49:52 to them.
    1:49:57 They unfortunately are in a very compromised health state often.
    1:49:59 They have digestive issues, mood issues.
    1:50:00 It’s a real problem.
    1:50:03 And it’s very dependent on the particular shift.
    1:50:07 The worst case scenario for them is the swing shift, where they’re working days, then they’re
    1:50:10 working nights on the order of three days on, three days off, et cetera.
    1:50:12 It’s terrible.
    1:50:15 We know that health outcomes for shift workers are so much worse.
    1:50:17 We know that a few things can help.
    1:50:20 For instance, regular meal and exercise times.
    1:50:24 We know that red light, and here I’m not talking about red light therapy.
    1:50:30 I’m talking about working under lights that are a bit more red-shifted, long-wavelength
    1:50:35 shifted, as we say, as opposed to bright fluorescent lights, can help reduce some of the cortisol
    1:50:39 release associated with shift work that occurs at the wrong times.
    1:50:44 This is a pretty nuanced topic that, again, depends on the shift.
    1:50:48 Ideally one doesn’t work shifts their entire life.
    1:50:53 If you absolutely have to do shift work, go to your boss, tell them I said this, try and
    1:50:58 stay on the same schedule, even if it’s a nocturnal schedule, which is the most unhealthy schedule.
    1:51:02 Try and stay on the same schedule for at least two weeks before shifting back to another
    1:51:03 schedule.
    1:51:07 If you’re somebody who’s required to stay up until three in the morning and then sleep
    1:51:13 until 11 a.m., does that mean that viewing morning sunlight, your morning at 11.30 a.m.
    1:51:14 is not useful?
    1:51:15 No, it’s still useful.
    1:51:18 Try and keep things as regular as possible.
    1:51:19 That’s my advice.
    1:51:23 But for people who are on a typical, what we call diurnal, daytime active, as opposed
    1:51:30 to nocturnal, nighttime active schedule, this business of hydration, sunlight, movement,
    1:51:33 even if it’s skipping rope for five minutes or jogging in place or just swinging one’s
    1:51:38 arms or getting a little walk in the morning, immensely beneficial.
    1:51:41 If you can do a full workout first thing in the morning, great.
    1:51:45 If you don’t have time for that until later in the day, I’ll be the first to say exercise
    1:51:47 when you can do it consistently.
    1:51:53 So if you don’t work out in the morning that you shouldn’t do it later, we know everybody
    1:51:58 for sake of longevity and immediate, I guess what we call health span and lifespan and
    1:52:02 well-being for that matter should be doing at least two or three days per week of resistance
    1:52:04 training of some sort.
    1:52:11 It’s true for men, women and cardiovascular training in order to ensure healthy neuromuscular
    1:52:13 connections, brain health, heart health.
    1:52:15 This is just very, very clear.
    1:52:17 If you do that early in the day, fine.
    1:52:18 If you do that on your lunch hour, fine.
    1:52:20 If you do that in the evening, fine.
    1:52:24 Just make sure whatever you do in order to get that workout, whatever caffeine or pre-workout
    1:52:29 that you’re taking, doesn’t inhibit your ability to get a great night’s sleep because sleep
    1:52:31 is the ultimate restorative.
    1:52:35 It’s what really is the foundation of mental health and physical health.
    1:52:39 And I can say, if you want to be, because this question started off, what can you do
    1:52:44 to be, you know, have the best dopamine system, the best energy, the best creativity as you
    1:52:48 move through your day, notice your energy levels.
    1:52:55 Well, certainly I believe that people should eat mostly non-processed or minimally processed
    1:52:56 foods.
    1:53:00 That’s very clear regardless of whether or not you’re vegan, vegetarian, omnivore, carnivore,
    1:53:05 and eat amounts and foods that allow you to have sufficient mental energy.
    1:53:11 So for me, that largely means high quality protein and fibrous vegetables and fruit throughout
    1:53:13 the day.
    1:53:15 What’s your advice?
    1:53:23 Be carbohydrate with melted Parmesan cheese, thin crust pizza, pasta with Parmesan cheese,
    1:53:29 especially if there’s like a diet coke nearby, or oh goodness, I can just consume, consume,
    1:53:30 consume.
    1:53:32 It is very hard for me to hit my threshold with those things.
    1:53:36 This is a slight tangent, but I will return to this dopamine conversation.
    1:53:37 It’s related.
    1:53:42 But when you have that thin crust pizza or whatever food that spikes your dopamine, for
    1:53:43 me, I’ve got a bit of a sweet tooth.
    1:53:45 So that’s my advice, carrot cake or something like that.
    1:53:46 Oh yeah, carrot cake’s good.
    1:53:47 You know?
    1:53:51 Especially if the ratio of the frosting to the cake part is that right?
    1:53:57 If it’s too much frosting or too much cake, yeah, exactly, no go, but if it’s just the
    1:53:58 right ratio.
    1:54:02 So if I had that carrot cake yesterday, which no one knows about, I kept it to myself, but
    1:54:07 does that mean that I’m more likely, with the understanding of dopamine, to want carrot
    1:54:11 cake again tomorrow, the day after, because I’ve gotten into a bit of a carrot cake cycle?
    1:54:14 Because I think everybody, when they think about their relationship with sugar, understands
    1:54:18 that if they just laid off sugar for like three or four weeks, the craving seemed to
    1:54:19 die down.
    1:54:20 Yeah.
    1:54:21 It’s an interesting question.
    1:54:23 I don’t think we have the exact answer.
    1:54:28 Some would argue that we should have more of a kind of balanced relationship with food,
    1:54:32 whereby if we really crave something that we should allow ourselves that provided it’s
    1:54:35 not some addictive substance or something, you know, addicts relapsing.
    1:54:39 Here, we’re talking about food, we’re not talking about drugs of abuse, et cetera.
    1:54:42 But is food not addictive in the same way?
    1:54:45 Well, food can be very compulsive.
    1:54:49 I think some people are addicted to food.
    1:54:53 You know, I define addiction as a progressive narrowing of the things that bring you pleasure.
    1:54:56 We could probably attach to that.
    1:55:04 You know, the classic definition of addiction is where continued consumption or engagement
    1:55:08 in a given activity is actually maladaptive for your life, right?
    1:55:12 I mean, if you have four pieces of carrot cake this week, I doubt, given the shape that
    1:55:14 you’re in, it’s going to shorten your life.
    1:55:18 You might not feel great, but it’s not going to shorten your life.
    1:55:23 You’re certainly not going to like lose your income like somebody who’s a gambling addict
    1:55:24 would.
    1:55:27 This kind of thing, you’re not going to throw your life away or go rob somebody in order
    1:55:28 to get that carrot cake.
    1:55:30 But is it doing that?
    1:55:32 And I’m pointing out the dopamine wave thing.
    1:55:33 Yeah.
    1:55:34 Am I having a dopamine crash?
    1:55:35 You are.
    1:55:37 John Alemke describes this best.
    1:55:38 And you can do this experiment.
    1:55:44 It’s kind of a fun experiment for you chocolate lovers, abstain from chocolate for say a week,
    1:55:48 and then pick your favorite chocolate and take a little piece of that chocolate and
    1:55:51 put it in your mouth and taste it.
    1:55:52 And of course, it will taste delicious.
    1:55:54 It’ll taste wonderful.
    1:56:02 But if you notice very quickly, your brain shifts to a sense of wanting more, not so much
    1:56:05 savoring the chocolate that you’re eating, but wanting more.
    1:56:07 And you’re thinking about, well, how much am I going to take this square?
    1:56:09 Oh, that other square next to it broke off a little bit.
    1:56:11 Guess I got to eat that one too.
    1:56:13 So that’s the dopamine system in action.
    1:56:18 And then what happens is you have the chocolate thing and you go, oh, I don’t feel that good
    1:56:22 about it, but I kind of want more anyway.
    1:56:23 Why?
    1:56:24 Well, you’re in that dopamine trough.
    1:56:27 The same amount of something is giving you diminishing returns.
    1:56:32 What’s the way to make that chocolate take, taste absolutely fantastic again?
    1:56:37 Now, there’s also an interesting phenomenon and this is why I said, I can’t be exactly
    1:56:40 sure how to answer your question accurately.
    1:56:47 That is, I have several friends just by way of example, who reached their forties quite
    1:56:51 overweight, fifties quite overweight, 30 to 60 pounds overweight.
    1:56:53 And they’d come to me and they’d say, I want to lose weight.
    1:56:58 Every single one of them has been highly successful in rapidly losing that weight and keeping it
    1:56:59 off the following way.
    1:57:01 And I’m not a nutritionist.
    1:57:08 I say, you can eat meat, fish, eggs, chicken, fruit and vegetables.
    1:57:09 And that’s it.
    1:57:13 And drink water and caffeine and don’t consume calories and beverages.
    1:57:17 And every single one of them lost 30, 60 pounds and has kept it off.
    1:57:22 Now, Lane Norton and I, who are friends and colleagues in the health space, he’ll say,
    1:57:24 well, they created a caloric deficit.
    1:57:25 And so they lost weight.
    1:57:26 I’d say, absolutely.
    1:57:30 I would also say, and I think Lane would probably agree, although there’s no randomized
    1:57:35 control trial to prove this, that in eating that way, mostly whole unprocessed or minimally
    1:57:39 processed foods, they did several things as well.
    1:57:43 One is you start to learn the relationship between how something tastes, its caloric
    1:57:47 value, its micronutrient and macronutrient value.
    1:57:51 What do I mean when you eat a steak, like let’s say a 12 ounce ribeye, if that’s in
    1:57:58 your nutrition plan, meaning you allow yourself red meat, let’s say you eat that, you taste
    1:57:59 it.
    1:58:00 It’s very savory.
    1:58:01 Hopefully it tastes really good.
    1:58:03 If it’s cooked properly, it’s a great cut.
    1:58:08 And your brain learns the relationship between steak and calories and nutrients and amino
    1:58:09 acids.
    1:58:12 There’s this whole amino acid forging hypothesis of nutrition.
    1:58:13 Then you eat fruit.
    1:58:14 You taste the fruit.
    1:58:15 You actually taste it.
    1:58:18 Now, this is far and away different than if you’re consuming hoagie sandwiches and hamburgers
    1:58:19 and cheeseburgers.
    1:58:21 There’s something about removing the bread.
    1:58:23 There’s something about removing the pasta.
    1:58:26 There’s something about removing those foods that I believe has nothing to do with those
    1:58:27 foods being bad.
    1:58:31 In fact, I love bread and pasta, high quality bread and pasta, and I do consume those, but
    1:58:35 I’m not trying to lose weight nor gain weight.
    1:58:39 When people eat in that way, meat, fish, eggs, chicken, fruits and vegetables and nothing
    1:58:44 else for a couple of months, what every single one of them says is, well, then we had this
    1:58:50 party and the kids were having birthday cake, so I decided to allow myself a slice of cake.
    1:58:54 They ate it and it tasted disgusting to them.
    1:58:58 Or they in some cases threw up where they just felt like it was gross.
    1:59:03 Whatever positive association they had with it before it no longer exists.
    1:59:08 Then they get right back on their, let’s call it diet, and they continue along their way,
    1:59:11 and they’re very relieved to learn that they actually enjoy healthy foods.
    1:59:15 I think that we can rewire, in fact, we know that you can rewire your association between
    1:59:20 nutritive value, taste of food, calories, and micronutrients.
    1:59:24 When I hear about these highly restrictive elimination diets where people do only meat,
    1:59:26 which frankly does not seem healthy to me.
    1:59:30 I think some fiber from other sources is good, although I’m sure Paul Saladino will come
    1:59:35 after me probably with a drumstick or something.
    1:59:38 Whatever Jordan’s doing seems to be working for Jordan, so I’m not going to argue.
    1:59:43 People should do as they will, but I’m an omnivore and enjoy that, but I think when people do
    1:59:49 elimination type diets, the more important thing is that they’re learning this association
    1:59:54 between taste and calories that seems to really work for them, and the pleasure of eating
    2:00:01 certain foods and really dropping into the quality and the taste of that food.
    2:00:06 When we crave a food and it’s kind of an indulgence food, like chocolate or carrot cake or something,
    2:00:11 it’s more along this dopamine transition from peak to trough.
    2:00:16 Now, when I love steak, my dad’s Argentine, I’m half Argentine, so I love a great beef
    2:00:21 with a chorizo or like a, you know, like I love red meat, but I don’t eat two rib eyes.
    2:00:23 I eat one and I’m good.
    2:00:27 And so I think that there’s something very sating about high-nutritive quality food that
    2:00:31 includes fruits and vegetables and the vegans have their choices and the vegetarians have
    2:00:32 their choices.
    2:00:36 And so, so much of what we think about when we think about dopamine and food is, yes,
    2:00:42 highly processed foods, candy, packaged goods, cookies, chips, they drive this craving for
    2:00:46 more, but people don’t actually enjoy them that much.
    2:00:50 They just require them, or at least they think they require them.
    2:00:57 So I encourage anyone who feels addicted to those foods to take a healthy approach, consume
    2:01:02 enough calories, don’t go on a crash diet, but try eating really high quality, unprocessed
    2:01:05 or minimally processed foods for just a couple of weeks.
    2:01:06 At first it’s murder.
    2:01:07 They just can’t do it.
    2:01:12 And then inevitably they call me and they say, I feel so much better and I don’t even
    2:01:13 want that stuff anymore.
    2:01:17 It’s interesting how that then correlates with your own motivation.
    2:01:21 And we fly out here to do this podcast and we come out sometimes for two weeks, three
    2:01:22 weeks, sometimes even four weeks.
    2:01:27 And we all eat the same thing pretty much throughout the day for those four weeks.
    2:01:31 So it’s almost a dietary intervention for me because when we finish recording, my food
    2:01:32 is going to be there.
    2:01:33 I know what it’s going to be.
    2:01:37 It’s going to be basically a salad with meat in it, certain vegetables, et cetera.
    2:01:40 And so it becomes this like intervention, going to LA is this dietary intervention.
    2:01:46 And what happens is, when I come here and have that salad every day with various different
    2:01:49 meats and various different vegetables every day is my motivation to go to the gym for
    2:01:51 some reason improves.
    2:01:52 My sleep ends up improving.
    2:01:56 And it’s like my, that one sort of dietary intervention has this really downstream impact
    2:01:57 on everything else.
    2:01:59 I get in the, I get in the best shape of my life.
    2:02:00 I’m motivated.
    2:02:01 I feel good.
    2:02:02 I drive along.
    2:02:03 It might also be the sunshine out here.
    2:02:08 But I just, I think people don’t realize that even as you say a week or two, having that
    2:02:15 dietary intervention, cutting out the crap can have such a big reframing on your perception
    2:02:17 of food, how you experience it.
    2:02:19 And now I’m excited about the bloody salad.
    2:02:20 Yeah.
    2:02:24 It’s wild how healthy foods become more attractive to us the more we consume them and the more
    2:02:26 we avoid unhealthy foods.
    2:02:30 I think also a lot of people don’t know how great you can feel getting some morning sunlight,
    2:02:33 great sleep, eating nutritious food.
    2:02:39 And once they do, once they experience that lift and energy and mood, it’s kind of addictive
    2:02:40 in its own right.
    2:02:43 Now, I also think it’s important to not be too restrictive, right?
    2:02:46 You know, around the holidays or something, I mean, I love a great slice of pie, like
    2:02:47 I do these things.
    2:02:52 I think if one gets enough movement, then you’re fine.
    2:02:59 You know, if nothing else, this whole kind of trend toward the use of these GLP-1, glucagon-like
    2:03:01 peptide agonists like Ozempic and Monjaro.
    2:03:06 If it’s taught us anything, it’s that people are obese because they consume too many calories.
    2:03:09 They just ingest too much relative to their activity levels.
    2:03:13 And here, in particular in the United States, people are walking and moving far less.
    2:03:18 Most people get no regular exercise and they consume about 3,500 calories per day on average.
    2:03:22 So they’re just on a steady weight increase for most of their life.
    2:03:28 More activity, less food intake is fairly easy to accomplish if you do just a few subtle
    2:03:29 things.
    2:03:33 And these levers, these major levers, like eating better, as you said, meat and salads.
    2:03:36 I mean, it’s one of the most satiating meals you can have.
    2:03:40 I also find that if I consume fewer carbohydrates during the day, this is just me.
    2:03:43 It runs countercurrent to most everything you’ll read out there.
    2:03:47 But I like to fast, essentially, until about 11 or noon just because I’m not hungry.
    2:03:48 I like to exercise in the morning.
    2:03:52 But then I’ll have a lunch that is some meat, some salad, maybe some starch, like a bowl
    2:03:54 of oatmeal or rice, but not a whole lot.
    2:04:00 And then toward evening, my final meal, dinner, which is around seven or eight PM, generally
    2:04:04 includes a few more starches and a little less protein.
    2:04:05 And I sleep best that way.
    2:04:06 Some people, it’s the opposite.
    2:04:10 They like a big bowl of oatmeal and just a couple of eggs in the morning and some nuts
    2:04:11 in the afternoon.
    2:04:13 And then they like a big steak for dinner.
    2:04:15 I think everybody’s slightly different.
    2:04:17 Some people are just naturally have more energy.
    2:04:18 I think about Jocko Willink.
    2:04:22 I mean, the guy has so much energy.
    2:04:27 And I think it’s not a coincidence that he works out at 430 in the morning.
    2:04:32 I think that if you work out early in the day, you often have more energy throughout the
    2:04:33 day.
    2:04:36 I find if I get my workout done before 9 AM, I have more energy all day long.
    2:04:41 However, if I work out mid morning, late morning, pretty sleepy in the afternoon.
    2:04:42 Everybody’s different.
    2:04:46 Is there like a physiological rationale for that?
    2:04:47 There probably is.
    2:04:50 You know, as our body temperature rises in the morning, we are waking up.
    2:04:55 So when we exercise, we accelerate that transition toward being more alert.
    2:04:59 Now in the afternoon, when our body temperature typically peaks, after that is usually when
    2:05:00 we get a bit sleepy.
    2:05:05 Typically after lunch, people get sleepy sometimes because of the volume of food they’ve eaten.
    2:05:09 Most often it’s because they’ve hit that temperature peak in the early afternoon.
    2:05:15 And we know that as body temperature drops one to three degrees in the evening and nighttime,
    2:05:16 that’s when we fall asleep.
    2:05:19 In fact, in order to fall asleep, your body temperature actually has to drop by about
    2:05:21 one to three degrees.
    2:05:25 This is why, you know, sticking a foot out of the, you know, the comforter, or if you
    2:05:29 have a cooling mattress, which some people require because they run hot or keeping the
    2:05:32 room cool, facilitates falling asleep.
    2:05:34 Although it’s not completely the case.
    2:05:40 So I should mention the best scenario would be cool room with warm blankets to fall asleep
    2:05:43 and then toward morning, sort of a warmer environment.
    2:05:47 We actually get a little bit more rapid eye movement sleep, dream sleep, elaborate dream
    2:05:49 sleep toward morning.
    2:05:51 So you can get really nuanced in this stuff.
    2:05:56 All the biohackers know this, but, you know, basically, if you work out early in the day,
    2:06:00 you know, before eight or nine a.m., it’s going to accelerate that increase in body temperature
    2:06:01 and you’ll feel more alert.
    2:06:05 There’s also this beautiful phenomenon in circadian biology called entrainment whereby
    2:06:09 let’s say you’re not a morning person, you hate mornings.
    2:06:14 If you force yourself to get up and exercise at say six a.m. for three days in a row, by
    2:06:18 the fourth day, you’ll naturally start waking up around that time because the circadian clock
    2:06:23 of the brain, we call the suprachiasmatic nucleus, the main inputs that drive when you’re
    2:06:27 alert and when you want to be asleep are sunlight exposure to the eyes.
    2:06:33 This is the whole basis for that morning sunlight exposure, physical activity, when you eat
    2:06:34 and social engagement.
    2:06:37 And there could be a whole discussion about this, but suffice to say that if you start
    2:06:42 getting some morning light, some exercise, maybe even before the sun comes out, some
    2:06:47 caffeine, hydration, and then a meal in the early part of the day, your body will start
    2:06:49 to anticipate all of those activities.
    2:06:53 And even if you’re a so-called night owl, you’ll start to shift your clock toward being
    2:06:57 an early riser and lo and behold, around 10 or 11 p.m., you’ll start to notice you’re
    2:06:58 getting sleepy.
    2:07:02 Then you just have to have the discipline to turn off the phone, put it in the other room
    2:07:03 and go to sleep.
    2:07:04 I wonder that.
    2:07:09 I do wonder if I’m a night owl because of bad habits or because of some kind of biology.
    2:07:14 Typically people fall into one of three categories and it is genetically determined of you can
    2:07:19 be a morning person, a more typical would be somebody who goes to sleep somewhere between
    2:07:24 1030 and midnight, wakes up between six and eight a.m. and then the night owls who like
    2:07:28 to stay up to one or two in the morning, wake up around 10 or 11 a.m.
    2:07:30 It changes with age.
    2:07:34 I’m a bit of a weirdo in the sense that I like to do most of my mental and physical
    2:07:37 work between six a.m. and noon.
    2:07:40 Then I’m not super effective in the afternoon.
    2:07:41 My brain doesn’t work so well.
    2:07:44 I can take care of some little things unless I offset that.
    2:07:48 And then between six p.m. and midnight, I’m alert again.
    2:07:49 I don’t know.
    2:07:50 Maybe it’s my Argentine roots.
    2:07:51 Who knows?
    2:07:55 So, given it’s the afternoon now and I knew that we were going to be podcasting, what
    2:07:58 I did is I did indeed get up at six 45 a.m.
    2:08:02 I did a bunch of work this morning for the podcast, some other things.
    2:08:06 And then on the way here, I did a non-sleep deep rest.
    2:08:08 I listened to that for about 10 minutes.
    2:08:10 I kind of sensed I was somewhere in sleep.
    2:08:11 I don’t quite recall.
    2:08:15 And then when we arrived, I’m a little bit groggy, a little bit of hydration, a little
    2:08:18 bit of caffeine, and I feel completely alert.
    2:08:20 So you can learn to offset these troughs and energy.
    2:08:24 I think that at every stage of life, meaning for every five-year block of life, you can
    2:08:28 kind of predict what the best schedule for you would be.
    2:08:29 So when you’re a baby, you slept all the time.
    2:08:30 That’s your best schedule.
    2:08:32 When you were an adolescent, it was different.
    2:08:33 I have a niece.
    2:08:36 She’s 17, and I went and stayed with my sister recently, and it was unbelievable.
    2:08:40 She went to bed at 10.30 at night.
    2:08:44 She fell asleep at midnight because she was on her iPad with her friends.
    2:08:49 She would wake up the next day at noon, it’s summertime, get up, say hello, get a glass
    2:08:52 of water, go back to sleep, and sleep for another hour.
    2:08:54 And that’s exactly what she should be doing.
    2:08:55 Why?
    2:08:56 Because she’s growing, right?
    2:08:57 She’s in youth.
    2:09:00 In your 30s, it might be a different schedule, in your 40s, a different schedule.
    2:09:04 And then, of course, kids come along and they force the schedule.
    2:09:09 So I would say whatever stage of life you’re in, you probably know what the best schedule
    2:09:11 is for you, and you just have to work with the realities of life.
    2:09:16 But if you can adhere to that, knowing, okay, you have a peak in energy and focus at this
    2:09:20 hour, a peak in energy and focus at that hour, by all means do it.
    2:09:25 I mean, Rick Rubin shared when he came on my podcast that his best day is to transition
    2:09:29 slowly into the day, take a walk outside in the sun in the morning, slowly into the day.
    2:09:34 And then he does his work, really his main focused work in the afternoon and in the evening.
    2:09:38 Some people are more night shifted, some people are more morning shifted.
    2:09:43 I tend to get my best ideas, I think, right before I go to sleep, which is annoying, because
    2:09:46 there’s this temptation to go to my laptop and begin writing and begin working.
    2:09:48 Do you write them down?
    2:09:49 Yes.
    2:09:50 Yeah.
    2:09:53 I write down little cues and then my team will know because it’s useful when I’m on this
    2:09:59 time frame because my team in the UK are getting my memos at 7am there, but they don’t
    2:10:02 know that it’s like midnight or 1am here.
    2:10:03 I’m so glad you mentioned this.
    2:10:08 I think for people who are interested in having a great life, a great career, it’s very important
    2:10:10 to have a mode of capture.
    2:10:14 So for me, it’s this notebook and it’s not just blank pages in front of me, I promise.
    2:10:21 These are just like little things that come to mind, it doesn’t matter what’s here.
    2:10:23 And I place them into the notebook.
    2:10:26 And then at the end of each week or so, or if I’m on a plane, I’ll start to look back
    2:10:28 and see, you know, what are the ideas that feel sticky?
    2:10:30 Like, oh, there’s something there.
    2:10:31 There’s like a concept there.
    2:10:37 I’m actually thinking about doing a drawing book to teach neuroscience at some point.
    2:10:39 I’m also very interested in animals.
    2:10:46 So I was listing out, this is very embarrassing, but the different animals that I feel I embodied
    2:10:50 at different stages of my life and where I’m at now because of the different energies and
    2:10:51 that is very personal, right?
    2:10:55 Like in the sense that it’s not going to mean much in the kind of classic neuroscience sense.
    2:11:01 But I think having a mode of capture for these thoughts that spontaneously arise out of our
    2:11:04 unconscious mind, I mean, that’s what’s happening when you’re falling asleep.
    2:11:08 Your conscious mind, which is involved in thinking and planning and organizing knowledge
    2:11:09 is starting to tire.
    2:11:13 Those prefrontal cortex circuits are starting to tire and your unconscious mind, which is
    2:11:16 the main driver of all your ideas.
    2:11:20 And so much of what you are about as an individual are starting to geyser to the surface.
    2:11:26 This is why in dreams, even though it occurs in symbols, we are playing with different
    2:11:28 ideas and ordering of different ideas.
    2:11:29 This is not Freudian.
    2:11:30 Okay.
    2:11:31 This is not just Jungian psychology.
    2:11:36 We had an expert in this, Dr. Paul Conti did a mental health series on our podcast and
    2:11:41 he said, “The bulk of your brain activity, besides the stuff that’s just regulating breathing
    2:11:47 and heart rate and digestion, et cetera, is really devoted to this unconscious processing.
    2:11:52 It’s taking events from your childhood, plans that you have that you don’t even know yet
    2:11:55 that aren’t aware of yet.
    2:11:59 Experiences that are happening today and looking at those from different perspectives and offering
    2:12:01 those to you in what?
    2:12:02 In dreams, what are dreams?
    2:12:05 In stories, in narratives that are really disrupted in space and time.
    2:12:09 A lot can happen in a short period of time, then you’re in a different room.
    2:12:12 Dreams are very distorted in terms of their representation.
    2:12:18 But when you’re falling asleep, you’re in that pseudo awake state, obviously, where
    2:12:23 your thinking, planning, and action parts of your brain, your logical mind is turned
    2:12:27 off and these ideas are geysering to the surface.
    2:12:31 And this is why sometimes people have their best ideas in the shower while walking when
    2:12:33 they’re not trying to have ideas.
    2:12:38 And you can seed this by writing down a few things before you go to sleep.
    2:12:42 You can think, you know, like wondering what to do next year.
    2:12:43 Don’t know.
    2:12:44 Okay.
    2:12:45 Maybe it’s that vague.
    2:12:47 Does that mean you’ll have a dream that solves it that night?
    2:12:48 Maybe probably not.
    2:12:52 But chances are, if you pay attention to, you know, during the day, you’ll be walking along
    2:12:57 or for some reason, this always happens to me when I’m urinating.
    2:12:58 I don’t know why.
    2:12:59 I don’t know why.
    2:13:01 Like I go, like, oh, no, maybe it’s because I’m relaxed.
    2:13:04 Like I go, especially if I’m in nature and I’m hiking, I’ll go like, take a pee behind
    2:13:05 a tree.
    2:13:08 And I’ll be like, oh, I have an idea.
    2:13:09 I don’t know why this.
    2:13:13 I think it’s because I’m not thinking about doing anything except, you know, I’m taking
    2:13:14 a leak behind a tree.
    2:13:17 I guess this is very forthcoming for me to admit this, but, you know, some people say
    2:13:20 in the shower, other people while they’re running.
    2:13:24 One thing that I think is really useful for coming up with ideas, I seem to be mentioning
    2:13:31 Rick a lot today, but one thing I observed when I spent time with Rick is he has a kind
    2:13:35 of a practice, although he’s never said this formally where he’ll be very still with his
    2:13:36 eyes closed.
    2:13:41 And I thought maybe he’s meditating, maybe he’s sleeping.
    2:13:46 And it turns out he told me that his mind is very active in that time, even though his
    2:13:48 body is very still.
    2:13:52 Now that sparked something in me because I have a guest or had a guest on my podcast
    2:13:54 by the name of Carl Diceroth.
    2:13:58 He’s one of the luminaries in the field of neuroscience and one of the best bioengineers
    2:13:59 in the world.
    2:14:01 He’s also a psychiatrist, a brilliant guy.
    2:14:05 And when he came on my podcast, he said that he has a practice every night after he puts
    2:14:07 his five kids to sleep.
    2:14:13 He’s one of these hyperproductive people where he sits down and he makes himself stay as
    2:14:19 completely still as possible and forces himself to think in complete sentences.
    2:14:24 And I thought, this is interesting because it was also reported or purported that Einstein
    2:14:30 would take walks and then occasionally just stop and let his mind continue in thinking
    2:14:32 while he stopped his body.
    2:14:36 And when you start looking back through history of science, history of music, et cetera, you’ll
    2:14:41 find that there are these hypercreative, hyperproductive people that have a practice of making their
    2:14:45 body completely still and their mind very active, not meditation, where you’re trying
    2:14:50 to just focus on your breathing, but they’re actually actively thinking while keeping their
    2:14:51 body very still.
    2:14:53 Now I find that fascinating.
    2:14:58 I also find it fascinating that some people, for instance, myself, if I take a long run,
    2:15:03 which I do every Sunday, I make it a point to run for 60 to 90 minutes every Sunday.
    2:15:05 Not fast, but I just go, go, go, go, go.
    2:15:09 Inevitably during those runs, I come up with some of my best ideas.
    2:15:15 It puts my brain into a state where things geyser up from my unconscious mind.
    2:15:20 And so that state of mind is one in which the body is very active and I’m not trying
    2:15:21 to think about anything.
    2:15:22 So you have these two inverse states.
    2:15:25 One is body still, mind active.
    2:15:30 The other is body active, mind kind of free running, kind of just like spooling out when
    2:15:31 I’m running.
    2:15:32 I’m not thinking about anything.
    2:15:35 And then ideas spring to the surface.
    2:15:39 In the neuroscience of creativity, we know that there’s a meditation practice that’s
    2:15:42 been studied called open monitoring meditation.
    2:15:47 Most typical meditation is you sit or lie down, close your eyes, maybe lotus position,
    2:15:49 maybe not, and you concentrate on your breathing.
    2:15:53 You bring your attention constantly back to your third eye center.
    2:15:58 Work from Wendy Suzuki’s laboratory at NYU has shown just 10 to 13 minutes of that practice
    2:16:03 every day can improve memory, in particular working memory, which is your ability to keep
    2:16:07 thoughts online, lower stress and other benefits.
    2:16:11 There’s a different form of meditation, which is open monitoring meditation where you sit
    2:16:17 or lie down, close your eyes, and you actually are paying attention to everything around you.
    2:16:20 You focus your attention there in the room, there in the room, there in the room, or you
    2:16:22 just let it all just kind of sift over you.
    2:16:25 You’re not actually focusing on your breathing.
    2:16:31 And that practice of open monitoring meditation is associated with improved creative capacity.
    2:16:36 Now improved creative capacity in air quotes is something that’s measured in a laboratory.
    2:16:40 So synthesis of new ideas, creative solutions to a puzzle, et cetera.
    2:16:44 We’re not talking about writing great works of music, but in a laboratory, you only have
    2:16:49 so many things that you can sample or measure in undergraduate students.
    2:16:54 So I am kind of just tossing all of this out there as a means for people who are interested
    2:17:00 in improving their creativity or exploring creativity to not just wait, not just wait,
    2:17:04 have a mode of capture, write things down, or maybe jot them into your phone or voice
    2:17:05 memos.
    2:17:07 So open monitoring meditation.
    2:17:11 Maybe sit and force yourself to think in complete sentences with your body still.
    2:17:15 Maybe go for a long run or walk where you’re bored, you’re not listening to anything and
    2:17:16 see what comes up.
    2:17:20 I think everyone does this differently, but if you’re able to access this state of mind,
    2:17:24 it can be immensely powerful because great ideas come to you.
    2:17:27 So movement was the last one in the dopamine.
    2:17:30 We were doing this nice dopamine, like tree thing, sleep.
    2:17:34 We did the NSDR, non-sleep deep breast.
    2:17:36 We did the hydration, exercise, sunlight.
    2:17:44 If I’m trying to use what I understand now about dopamine to be productive in my relationships
    2:17:47 but also in my professional life, is there anything else I need to be thinking?
    2:17:48 We also did food.
    2:17:52 And you can spike your dopamine and epinephrine and norepinephrine, the so-called catecholamines
    2:17:55 with a cold shower or a cold plunge.
    2:17:57 It is a state shifting tool.
    2:17:58 That’s really what it is.
    2:18:02 I like to do sauna and cold at least once a week.
    2:18:04 Most people don’t have access to a sauna.
    2:18:06 If you don’t have access to a sauna, no big deal.
    2:18:07 You could take a hot bath.
    2:18:08 Just don’t scald yourself.
    2:18:09 And if you’re a male…
    2:18:12 Let’s get how soon as now because if someone told me that it might fry my sperm.
    2:18:13 Oh, yeah.
    2:18:15 Let’s have a very frank discussion about that.
    2:18:19 It won’t fry them, but it will definitely deplete the number of viable sperms.
    2:18:26 So if you’re interested in conceiving, just understand that the cycle for genesis of sperms,
    2:18:30 spermatogenesis, takes place over the course of somewhere between 60 and 90 days, depending
    2:18:34 on exactly what part of the cycle you’re referring to.
    2:18:36 Heat is not good for sperm.
    2:18:43 This is why testicles exist outside the body, why the scrotum can both contract and relax.
    2:18:51 And if you go into a sauna or a hot tub or a hot bath, you will lower the number of viable
    2:18:55 sperm that you produce over the course of the next 60 to 90 days.
    2:19:00 So if you’re trying to conceive, you probably want to avoid those circumstances unless of
    2:19:04 course you go into a sauna and you take a cold pack with some insulation, please, and
    2:19:07 you put it in your groin.
    2:19:12 That’s a straightforward way to maintain coolness of the testicles and maintain sperm while
    2:19:13 in the sauna.
    2:19:18 It’s not going to permanently deplete your sperm, but it will dramatically lower viable
    2:19:21 sperm count forward motile sperm.
    2:19:24 We know this also from people that sit too much or people that have larger legs.
    2:19:26 I mean, these studies have actually been done.
    2:19:30 If you look at the correlation between amount of time seeded, especially driving or on a
    2:19:37 hot car seat and sperm count and viability, there’s kind of an inverse relationship there.
    2:19:41 Does that mean that you should actively cool your testicles or there’s a whole culture
    2:19:42 of this on the internet?
    2:19:43 There are products that people can buy.
    2:19:45 I think they’re, what are they called, snowballs?
    2:19:50 It’s like, I think they’re called, you know, which is like cold underwear or something.
    2:19:54 I think that’s getting a little bit excessive.
    2:20:01 However, there’s a kind of basic understanding that heat isn’t good, excessive heat isn’t
    2:20:03 good for sperm.
    2:20:09 The whole rationale behind cold plunges for sake of testosterone and sperm probably can
    2:20:15 only be substantiated by the fact that if you get into a cold bath or cold shower and
    2:20:20 then you warm up, you vasoconstrict, so you reduce the blood flow to the area and then
    2:20:24 you’re going to allow much more blood flow into that area after they warm up again.
    2:20:26 But again, heat is bad for the testicles.
    2:20:31 So if you’re not trying to conceive, no big deal, or you could bring an ice pack in there.
    2:20:35 I will also say, and this is a very important public service announcement, don’t think that
    2:20:40 you can use hot tub or hot bath or sauna as contraception.
    2:20:43 I don’t know that it’s that effective.
    2:20:50 And I can assure you, without having looked at the data, that many child has been conceived
    2:20:54 despite the fact that people were in a hot tub or bath or sauna, whether or not they were
    2:21:00 actually conceived in the bathtub, hot tub or sauna is obviously none of my business.
    2:21:03 Perfected has quite frankly taken the nation by storm.
    2:21:08 A small green energy drink that you’ve probably seen popping up through Tesco or to Waitrose,
    2:21:17 they’ve grown by almost 10,000% in a very short period of time because people are sick
    2:21:22 and tired of the typical unhealthy energy drinks, and they’ve been looking for an alternative.
    2:21:26 Perfected is the drink that I drink as I’m sat here doing the podcast because it gives
    2:21:27 me increased focus.
    2:21:31 It doesn’t give me crashes, which sometimes might happen if I’m having a three, four,
    2:21:36 five, six hour conversation with someone on the podcast, and it tastes amazing.
    2:21:38 It’s exactly what I’ve been looking for in terms of energy.
    2:21:41 That’s why I’m an investor, and that’s why they sponsor this podcast.
    2:21:48 And for a limited time, Perfected have given Diary of a CEO listeners only a huge 40% off
    2:21:52 if you use the code DIARY40 at checkout.
    2:21:56 Don’t tell anybody about this, and you can only get this online for a limited time, so
    2:21:58 make sure you don’t miss out.
    2:22:04 The other thing that I’m curious about as it relates to dopamine is pornography.
    2:22:08 I think pornography has become more readily available now than ever before.
    2:22:13 I can go on any social media platform, especially X, and I scroll down for long enough, I will
    2:22:16 be exposed to pornography, whether I chose to go and seek it out or not.
    2:22:17 Yeah, it’ll find you.
    2:22:22 It’ll find you on pretty much every application, especially concerning for young people who
    2:22:24 are in those formative years.
    2:22:29 But what is your view on pornography, dopamine, and the overall social harm of pornography?
    2:22:37 Yeah, so this is a controversial topic because obviously people have different opinions on
    2:22:45 limiting personal freedom, both expression and consumption of pornography, but moving
    2:22:49 that aside and just focusing on things through the lens of biology and the dopamine system,
    2:22:56 we know that the more stimulating, the more intense an experience, the greater the increase
    2:22:57 in dopamine.
    2:23:04 I mean, it’s very clear based on neuroimaging studies that more amphetamine causes bigger
    2:23:07 increases in dopamine than less amphetamine.
    2:23:11 More cocaine causes bigger increases in dopamine than less cocaine.
    2:23:17 Caffeine can cause an increase in dopamine, but it’s not nearly the kind of increase,
    2:23:20 the peak that is that you observe with amphetamine or cocaine.
    2:23:23 So we can’t just say stimulants and we can’t just say sex.
    2:23:24 We can’t just say pornography.
    2:23:29 We have to ask within the domain of pornography because we know that sexual activity and in
    2:23:33 particular, anticipation of sexual activity.
    2:23:34 This is important.
    2:23:37 Anticipation of sexual activity raises dopamine levels.
    2:23:42 Then the question is, what is the range of things and the range of dopamine increase?
    2:23:49 Now while there hasn’t been a very systematic exploration of this, we know that a lot of
    2:23:53 pornography is extreme.
    2:23:55 It involves more than two people.
    2:24:02 It can involve all sorts of dynamics that for some people are going to be hyper stimulatory.
    2:24:07 So this is very different than, I guess, what people would call soft pornography, and here
    2:24:09 these are subjective labels.
    2:24:13 So let’s just pick a hypothetical scenario.
    2:24:21 A person is viewing a lot of, let’s say, high intensity, high dopamine for them, releasing
    2:24:23 pornography.
    2:24:26 For some people, that might be pornography of genre A. For other people, it might be
    2:24:31 pornography of genre B. For somebody who never looks at pornography, maybe it’s quite mild
    2:24:38 but for them, it’s actually quite intense in terms of the amount of dopamine it releases.
    2:24:40 Now what do we know based on dopamine dynamics?
    2:24:44 Remember, dopamine is the universal currency of motivation seeking and reward.
    2:24:49 It’s not like there’s dopamine unique to pornography versus dopamine unique to food.
    2:24:52 It’s just a matter of levels and duration.
    2:24:59 If somebody is consuming, let’s call it very intense, a.k.a. high dopamine releasing pornography
    2:25:01 on a regular basis, what do we know?
    2:25:04 That peak in dopamine will start to lessen.
    2:25:10 It’ll be lower and lower, and the trough in dopamine after they view that pornography
    2:25:16 will be deeper trough and longer trough, meaning they are very likely, we don’t know for sure,
    2:25:20 but very likely to seek out more and more intense experiences to try and just get them
    2:25:22 back to baseline pretty soon.
    2:25:27 The pornography that at one time was very stimulating for them is no longer stimulating.
    2:25:32 Now the concern here is that, and let’s just be frank, we’re not just talking about viewing
    2:25:33 pornography.
    2:25:37 We also have to ask ourselves, what are people doing as they view this pornography?
    2:25:42 This is a conversation that should be had, but I have to do it in a way where I’m not
    2:25:44 imparting moral judgment on any of it.
    2:25:46 I’m not saying people should masturbate or not masturbate.
    2:25:48 That’s none of my business, frankly.
    2:25:49 This is highly individual.
    2:25:53 It relates to all sorts of things in terms of values, et cetera.
    2:26:02 The point is, however, that we know that orgasm is a dopamine-related event.
    2:26:09 Post-orgasm, there’s an increase in a molecule called prolactin in the brain.
    2:26:15 Prolactin actually, in part, sets the refractory period in which there can’t be further erection
    2:26:18 in males and orgasm in males.
    2:26:25 In females it really depends, there’s this whole world, Dr. Rina Malik is far more skilled
    2:26:30 to discuss this than I am, about different types of orgasms in women, et cetera, the
    2:26:34 extent to which multiple orgasms can occur in some individuals, not others.
    2:26:39 I think the general belief is that it’s possible in most anybody, including males and females,
    2:26:43 but that it’s more typical in females than in males, this sort of thing.
    2:26:45 Here’s the point.
    2:26:50 Prolactin and prolactin generally are in a kind of a push-pull or seesaw relationship,
    2:26:56 whereby very stimulatory, high dopamine-releasing activities and pornography and things like
    2:27:01 that increase dopamine, but repeated exposure to that, regardless of the activities occurring
    2:27:06 during that time, lead to big, long troughs in dopamine, such that more stimulation is
    2:27:09 required just to get any sense of arousal.
    2:27:16 We also know that prolactin, when that is increased, tends to create a kind of subdued
    2:27:25 lack of dopamine, I’m using these terms broadly, kind of a motivated, non-motivated state.
    2:27:27 There are reasons for this biologically, right?
    2:27:32 After ejaculation, the idea is that animals won’t then, or humans won’t then copulate
    2:27:35 again and again and again, at least not for some period of time.
    2:27:39 The duration of the refractory period is highly individual, it’s determined by age, by species,
    2:27:41 there’s the so-called Coolidge effect.
    2:27:43 Are you familiar with the Coolidge effect?
    2:27:45 I’m familiar with postnat clarity.
    2:27:46 Okay.
    2:27:47 Slightly different.
    2:27:50 There’s an anecdote that, at least to my understanding, is true.
    2:27:55 At least the Coolidge effect is a known thing in neuroendocrinology, whereby President Calvin
    2:28:02 Coolidge, reportedly, was visiting a chicken farm with his wife.
    2:28:08 They were touring the farm, and there were a lot of hens and a lot of chickens generally,
    2:28:15 and the docent, who was showing them around, said, “This rooster here, pointed to a rooster,
    2:28:18 copulates more than 300 times per day.”
    2:28:25 It’s remarkable, and Mrs. Coolidge turns to President Coolidge and says, “You hear that?
    2:28:26 300 times per day.”
    2:28:31 She’s obviously quite impressed in letting him know that, and Coolidge, that is, President
    2:28:34 Coolidge says, “Ah, but let me ask you a question.
    2:28:36 Same hen or different hens?”
    2:28:37 And the docent says, “Different hens.”
    2:28:39 Now, here’s the phenomenon, the Coolidge effect.
    2:28:45 It exists in rodents, it exists in chickens, it exists in dogs.
    2:28:52 People can speculate whether or not it exists in humans, whereby if an animal copulates,
    2:28:57 then the male is in a refractory period, lasting anywhere from minutes to hours to days, depending
    2:28:59 on age, species, et cetera.
    2:29:05 During that refractory period, they can’t achieve erection and/or ejaculate again.
    2:29:12 But if you replace the mate with a novel mate, the refractory period is shortened substantially.
    2:29:13 Why?
    2:29:18 The answer is very clear based on actual measurements of brain dopamine.
    2:29:19 Why?
    2:29:22 Because dopamine is also associated with novelty.
    2:29:27 Now, the refractory period probably serves an important evolutionary role whereby it
    2:29:33 improves pair bonding, so that post-ejaculation, post-orgasm, here where I’m interchangeably
    2:29:37 talking about these for males and females, anytime you hear ejaculation, then people
    2:29:42 think males, et cetera, post-orgasm, post-coital bliss, pair bonding, the sharing of pheromones,
    2:29:48 the sharing of stories, the sharing of affection, the sharing of a bed to sleep in, these things
    2:29:51 are intimately involved in pair bonding.
    2:29:54 So I’m not saying that the refractory period is a bad thing.
    2:29:58 What I’m saying is that dopamine can overcome the refractory period, but the refractory period
    2:30:03 itself is largely due to an increase in prolactin that suppresses dopamine.
    2:30:07 So let’s go back all the way to this question about pornography.
    2:30:08 What’s the typical scenario?
    2:30:11 Well, this is not something I choose to think about a lot.
    2:30:17 You’re talking about some individual in their apartment or home watching intense dopamine
    2:30:24 stimulating pornography in which they presumably are aroused or not aroused.
    2:30:29 They do or don’t do whatever they choose to do, but that over time has less and less of
    2:30:31 an effect in getting them aroused.
    2:30:39 And keep in mind that none of this necessarily translates to real world human safe interactions
    2:30:41 between individuals.
    2:30:46 Pornography is very, very different than real world sexual interactions.
    2:30:50 So there is a phenomenon that is starting to surface on the internet.
    2:30:51 What do I mean by that?
    2:30:56 I mean, there are a lot of questions posed in podcast forums, meaning in the comment
    2:30:59 section on YouTube about is pornography dangerous?
    2:31:00 Is it bad?
    2:31:01 Et cetera.
    2:31:07 I think the thing that we can say for sure is that any behavior, any substance that stimulates
    2:31:14 a lot of dopamine and that is easily accessed without effort is potentially problematic.
    2:31:21 Again, big increases in dopamine that are not preceded by effort are potentially problematic.
    2:31:22 Let’s think about methamphetamine.
    2:31:28 Huge increase in dopamine was the brain designed to release dopamine in response to amphetamine.
    2:31:34 No, the brain was designed to dole out dopamine, give out dopamine at a level and duration that
    2:31:40 is commensurate with the pursuit of some evolutionarily adaptive goal.
    2:31:43 Methamphetamine bypasses that gives you a huge surge in dopamine, which is why people
    2:31:44 feel miserable afterwards.
    2:31:47 They crave more just to get back to a lower level of dopamine.
    2:31:52 Dopamine can be said of gambling in particular in people that are very prone to gambling
    2:31:56 addiction, certainly can be said for food, for certain people that are very prone to
    2:32:01 food addiction, certainly can be true for anything.
    2:32:06 But when it comes to pornography, because of the, as you pointed out, the ready availability
    2:32:11 of pornography, in particular, let’s just call it intense pornography, or that includes
    2:32:19 a lot of different other stimulatory elements, multiple people, a lot of scenarios that can
    2:32:24 be accessed on the internet, certainly not things I’m suggesting people go look at.
    2:32:29 But that is potentially problematic because it raises the threshold of the person that’s
    2:32:35 viewing this as what is arousing to the point where pretty soon they need those hyper stimulatory
    2:32:40 environments or stimuli in the form of pornography in order to get aroused.
    2:32:45 And again, none of that translates into the ability to have conversation with partners
    2:32:50 or the ability to have discussion in real world circumstances.
    2:32:54 And of course, everything we’re talking about could also be translated to real world circumstances,
    2:32:58 but the data really point to the fact that younger people in particular are consuming
    2:32:59 more pornography.
    2:33:03 So we’re talking about bigger dopamine increases with less, when I say effort, what I mean
    2:33:08 is kind of the more traditional thing was, at least when I was growing up as you’d go
    2:33:12 out on a date, or you’d meet somebody and there’s a series of events that would happen
    2:33:15 prior to physical interactions.
    2:33:20 So this is potentially serious and problematic.
    2:33:25 There’s a lot of judgment and understandably so because people arrive to this sort of discussion
    2:33:29 with a lot of different backgrounds in terms of religious backgrounds and what they think
    2:33:31 is okay or not okay.
    2:33:36 What I can tell you for sure is that I hear from a lot of young males about their challenges
    2:33:41 with porn addiction, and they want to know how to get over porn addiction.
    2:33:46 And the answer there is difficult, but very simple, which is abstinence.
    2:33:47 It’s abstinence.
    2:33:53 It’s taking a period of abstinence from pornography, maybe forever, maybe reducing the amount.
    2:33:57 This is where it gets very tricky, very subjective, and it’s almost impossible to kind of have
    2:34:01 the discussion without getting into some murky territory.
    2:34:06 But it’s a real issue, and I know it’s a real issue because I hear from thousands over
    2:34:11 the last few years of the podcast, I’ve heard from thousands of males that are like they
    2:34:13 were addicted to porn.
    2:34:15 How do they feel?
    2:34:20 It sounds to me as if they feel very dejected, and some of them actually have said they felt
    2:34:27 very kind of misled, almost like this thing, this natural stimulus for them was dangled
    2:34:33 in front of them, and they just gravitated towards it the same way that any biological
    2:34:37 organism would gravitate towards something that was triggering its dopamine system, and
    2:34:42 now they feel depleted and kind of stuck, and they don’t know what to do.
    2:34:45 And I don’t necessarily think I’m the person to remedy all of this.
    2:34:49 I certainly am not, but I think there needs to be a conversation much in the same way
    2:34:55 that Jonathan Haidt has done an amazing job with anxious generation of talking about some
    2:34:59 of the severe detriments to overuse of social media and social dynamics on social media,
    2:35:03 in particular in young girls, and how we’re now finally realizing that we’re in a mental
    2:35:07 health crisis, at least in part because of some of that, and we need to pay attention
    2:35:08 to it.
    2:35:12 I think there needs to be a discussion around pornography and some of the challenges it
    2:35:17 can potentially present in particular for young males, which is not to say that girls
    2:35:21 and women aren’t also looking at pornography because we know they are.
    2:35:28 The data tell us that, but it does seem to be more of a problem that’s being vocalized
    2:35:29 by young males.
    2:35:33 And this, of course, dovetails with the whole discussion about dating behavior and how that’s
    2:35:40 changed in dating apps, and how the ready availability of kind of the possibility or anticipation
    2:35:45 of a partner is there, but actual dating behavior and real-world sexual behavior is reduced.
    2:35:50 I mean, there’s a lot that needs to be discussed, and ideally, we would have a psychiatrist,
    2:35:56 a psychologist, and a kind of panel of experts to talk about this, and maybe we’d do this
    2:36:00 together as a service to the world because I hear about this a lot.
    2:36:04 For instance, just by way of contrast, I’m not getting a ton of YouTube comments and
    2:36:09 emails from people saying, “Hey, I really struggle with rib eye steak addiction or with
    2:36:13 coffee addiction or energy drink addiction,” maybe a little bit with energy drinks, but
    2:36:15 it’s not crashing lives.
    2:36:18 It’s not causing people to feel depressed, miserable about themselves.
    2:36:22 It’s not causing people to have sexual dysfunction issues and real-world interactions.
    2:36:24 I mean, this is also the concern, right?
    2:36:31 That young people are getting so attuned to certain dopamine dynamics related to pornography
    2:36:37 that they don’t either get aroused or know how to handle real-world intimate interactions.
    2:36:39 Erectile dysfunction, all those kinds of things.
    2:36:40 For instance?
    2:36:45 I have to be honest, and I just have to be honest because nothing else is useful, but
    2:36:50 I remember the first time I saw a pornographic image when I was young, and it was just a
    2:36:53 picture of someone with a nipple out.
    2:36:58 It was the most arousing thing in the world, and obviously, as I’ve aged, I’m now 31,
    2:37:01 it would take a lot for me to see, for me to feel aroused.
    2:37:05 I certainly wouldn’t get aroused at seeing the thing that aroused me when I was 16 or
    2:37:08 whatever that I found, for example.
    2:37:12 As you were saying, I was thinking, “Gosh, even my arousal cycle, as I’ve gotten over
    2:37:15 the last 10 years, has changed because of the availability of pornography, but also
    2:37:24 just sex in real life has become more extreme as it tries to keep up with the expectations
    2:37:26 that pornography sets.”
    2:37:29 Then I thought about a lot what you said about people messaging you thousands of them about
    2:37:36 pornography, and the unfortunate thing about the abstinence advice is it leaves many of
    2:37:38 them with what alternative?
    2:37:46 One would hope, depending on the circumstances, that they would seek out healthy relationships.
    2:37:49 Then this goes to the social elements you described, which is it’s really difficult.
    2:37:53 When I’ve had multiple people sit here saying to me, “That’s pretty the top 10% of men that
    2:37:58 are having most of the sex, and this bottom 50% of men haven’t had sex for a year,” I
    2:38:06 go, “So we’ve got to tell a 19-year-old horny young man that he’s got to abstain from masturbation
    2:38:10 and pornography, and we might not be able to offer him an alternative for a year.”
    2:38:13 Well, I’m not telling anyone what to do.
    2:38:14 No, I know.
    2:38:15 It’s not you, but I’m …
    2:38:16 Right.
    2:38:22 Or maybe throttle back his behavior, or think about ways in which things he could do could
    2:38:30 lead to healthy romantic and sexual interactions, assuming that he’s of an age, and the circumstances
    2:38:33 are like for that.
    2:38:38 I think that, as you can tell, as I’m kind of stumbling here, I’m not trying to be careful.
    2:38:42 I’m trying to be as accurate as possible, while also not stating things that I don’t
    2:38:45 believe are true.
    2:38:48 Can pornography be consumed by certain people in a healthy way?
    2:38:49 Well, probably yes.
    2:38:52 Do a lot of people get carried away with it, and it starts to become a detriment in their
    2:38:59 lives, maybe even an addiction, maybe even impede other aspects of romantic and workplace
    2:39:00 behavior?
    2:39:01 Yes.
    2:39:02 We hear this all the time.
    2:39:03 Do you know where I am now?
    2:39:09 I’m arriving at the position that I think pornography is bad, because, you know, again,
    2:39:13 I get lots of DMs and messages, and the more I’ve understood about the brain and the body
    2:39:19 and the dopamine, et cetera, I just can’t find a net positive of pornography.
    2:39:23 I can’t find one, especially as it relates to my relationship with my partner.
    2:39:29 I’ve been with her for five years now, and do I think that me watching pornography, especially
    2:39:33 if I’m watching it frequently, it’s going to help my performance in the bedroom?
    2:39:34 Absolutely not.
    2:39:35 Absolutely not.
    2:39:36 Yeah.
    2:39:39 It’s sort of, what’s that old saying, you want to get good at push-ups, do push-ups, you
    2:39:40 know?
    2:39:41 Yeah, exactly.
    2:39:47 Probably the best place to get good at intimate conversation and behavior is in the context
    2:39:53 of, like you said, like a great relationship with great communication, that sort of thing.
    2:39:57 I do hear about this concern from people a lot.
    2:40:05 I think that it’s hard to imagine more benefits than kind of concerns or risks when it comes
    2:40:08 to pornography, especially for young males.
    2:40:14 I too grew up in an era where, you know, someone would have knowledge of like a Playboy magazine
    2:40:15 or something.
    2:40:20 Typically, it was stashed someplace in town, and then people would go visit it, you know?
    2:40:23 It was like a library or something, it was sort of like an urban library type environment
    2:40:28 where, you know, people would know, oh yeah, behind the, it was always like a dumpster
    2:40:32 or something terribly, like behind the dumpster, behind this building, like there’s a stack
    2:40:36 of Playboys and like then people would go there, right?
    2:40:39 But it wasn’t a big part of my childhood.
    2:40:41 It wasn’t a big part of my life, you know?
    2:40:45 I never found any pornography in my home, like, you know, some kids will stumble across
    2:40:49 their dad’s magazines, I never had that experience.
    2:40:58 I think that a lot can be said about the requirements and importance of creating healthy dating behavior,
    2:41:02 and that’s a real world experience kind of thing, and, you know, this is a bigger discussion
    2:41:04 that deserves a lot of time.
    2:41:11 I’m not sure we have time for it now, but, you know, we’re growing up in a world where
    2:41:14 so much of the input arrives through the internet.
    2:41:19 Again, a low effort threshold, high dopamine scenario, right?
    2:41:24 Everybody wants to find something on the internet, they just Google for it and they can find
    2:41:25 it.
    2:41:29 You know, I think you want particular food that’s extremely tasty, you can order it
    2:41:31 to your door.
    2:41:35 This is not potentially problematic, this is problematic.
    2:41:41 What it requires ultimately, however, I believe, is self-regulatory mechanisms.
    2:41:49 There is no way that legislature is going to prevent us from having access to things.
    2:41:52 It’s just not, because people have always found a way.
    2:41:57 You know, I mean, you think about prescription drugs that deliver dopamine without much effort.
    2:42:02 You know, even if people don’t have a prescription, I think the data or something like 80% of college
    2:42:05 students have taken prescription stimulants without a prescription.
    2:42:08 I mean, when I went to college, nobody did that.
    2:42:09 Nobody.
    2:42:13 We drank coffee, occasionally someone would take a no-dose, like a caffeine pill or something,
    2:42:16 and that was considered extreme, and I still don’t recommend it.
    2:42:21 Now, you know, there’s all this consumption of pharmacology, there’s consumption of porn,
    2:42:26 and I think that successful individuals will learn and understand this relationship about
    2:42:30 dopamine, especially their own, and they will learn to regulate.
    2:42:35 And they will be very careful about anything that spikes dopamine really high without much
    2:42:39 preceding effort and that has the capacity for addiction.
    2:42:44 So I worry far less about the energy drink, the loud music and the workout, far, far less,
    2:42:45 maybe not at all.
    2:42:51 Then I do high-intensity pornography consumed on a regular basis, people taking prescription
    2:42:52 stimulants who don’t need them.
    2:42:59 I mean, that’s a recipe for burnout, depression or worse.
    2:43:02 How does this kind of dovetail into having meaning in your life?
    2:43:07 Because I’m thinking now about those young men, and in that sort of stereotype, they’re
    2:43:11 maybe sat in their bedroom alone, probably don’t have a romantic partner, maybe don’t
    2:43:15 have a lot to be aiming at in their lives, and the group of people that fall into those
    2:43:20 gambling addiction behaviors or that pornography behavior often times, not always, but often
    2:43:23 are also lacking in some kind of meaning.
    2:43:25 Is there like a correlation between the two?
    2:43:27 Are they associated?
    2:43:28 And does one help the other?
    2:43:33 If I go out and start pursuing some great goal in my life, start a company, am I less
    2:43:37 likely to then be engaging in the dopamine-inducing pornography addiction?
    2:43:43 So to answer the second question first, I absolutely believe that when we are in pursuit
    2:43:46 of healthy goals, meaning goals that are building our life forward, that are going to improve
    2:43:52 our social relationships, sure, your income, although it’s risky to just be in pursuit
    2:43:54 of money.
    2:43:59 Another great way to encapsulate the dopamine conversation is, I think it’s in that movie
    2:44:01 Wall Street where the guy says, “What’s your number?
    2:44:02 How much money do you want?”
    2:44:03 He just says, “More.”
    2:44:04 Well, that’s dopamine.
    2:44:05 That’s the essence of dopamine.
    2:44:06 He just wants more.
    2:44:07 It’s not really about a number.
    2:44:10 It’s about the pursuit and acquisition of money for him.
    2:44:12 It’s the verb of acquisition.
    2:44:13 It’s not having that money.
    2:44:15 And you see this in people, they get a million dollars.
    2:44:16 They want 10.
    2:44:17 They get 10.
    2:44:18 They want 100.
    2:44:19 They get 100.
    2:44:20 They want to be a billionaire.
    2:44:21 Right?
    2:44:24 And I can tell you, knowing many billionaires that some of them are happy and some of them
    2:44:27 are intensely unhappy people.
    2:44:32 It really depends on how well they’ve managed their relationship to dopamine.
    2:44:34 Because ultimately it’s not about money, right?
    2:44:35 Dopamine is just a currency.
    2:44:38 So healthy relationships are absolutely fundamental.
    2:44:39 Here’s what we know.
    2:44:45 Many, many people are struggling nowadays from what we hear of as the isolation crisis.
    2:44:51 But all it takes is one trusting, reliable relationship to start to shift that in the
    2:44:54 right direction.
    2:44:57 I’m so adamant about this.
    2:45:01 One of the most powerful things that anyone can do, believe it or not, is to have someone
    2:45:05 each morning that they text good morning to.
    2:45:11 I know this is going to sound trivial, corny, and I’m happy to take the heat on this one.
    2:45:12 Find a friend.
    2:45:17 And in particular, men who lack friends completely because there’s a greater percentage of those,
    2:45:23 although it’s certainly in the case that many young women and women are lonely as well.
    2:45:25 Find someone who you can communicate with each morning.
    2:45:27 Just a good morning text.
    2:45:32 Seriously, this is one of the most powerful things you can do to check in with another
    2:45:34 member of your species each morning.
    2:45:35 You don’t have to have conversation.
    2:45:37 You don’t have to talk about what you’re going to do each day.
    2:45:41 Knowing that someone else out there in the world cares about us each morning when we
    2:45:47 wake up makes us feel incredibly part of the tribe.
    2:45:55 I do this with, let’s see, one, two, two friends, religiously, one from time to time.
    2:45:58 And a few others kind of fall in and out of the mix.
    2:46:01 It’s an extremely powerful thing to do.
    2:46:02 You’re part of a community.
    2:46:03 Can I ask that?
    2:46:04 Yeah.
    2:46:06 It doesn’t matter what you say, because in my group chats, we tend to tell each other
    2:46:08 to fuck off and stuff and we roast each other.
    2:46:09 That’s fine too.
    2:46:12 Even better if it’s elaborated with how do you sleep, what are you doing today, what’s
    2:46:15 your plan for the day, and you reach back.
    2:46:20 Is it about showing concern and care for them and having that reciprocated, or is it just
    2:46:22 about the communication itself?
    2:46:26 Someone cares enough to think about you first thing in the morning.
    2:46:27 People are really isolated.
    2:46:28 We move away from our families now.
    2:46:32 And by the way, these could be family members that you’re communicating with.
    2:46:36 But the idea that someone is thinking of us first thing in the morning, even if it’s
    2:46:40 just like an operational thing, like, okay, here we go, good morning.
    2:46:44 The idea that there’s some regularity, some expectation and understanding of a social
    2:46:48 connection that’s reliable is immensely powerful.
    2:46:52 We’ve heard a lot, even from the US Surgeon General, about the isolation crisis and the
    2:46:53 need for more connection.
    2:46:59 And certainly that can and should be in the form of walks with people, coffee, meals,
    2:47:00 et cetera.
    2:47:01 Yes, yes, and yes.
    2:47:06 But a great starting place that’s very low bar is just a good morning exchange.
    2:47:10 Even by text, phone would be better each morning.
    2:47:12 I do this as an adult with two friends.
    2:47:13 Good morning.
    2:47:14 Good morning.
    2:47:17 If I don’t hear from either one of them by noon, I start to worry a little bit.
    2:47:21 Not because they’re in any kind of trouble, but it’s just become such a routine part of
    2:47:22 my day.
    2:47:26 It allows you to feel part of something bigger than yourself.
    2:47:33 We are not meant to live our lives in complete isolation, in complete relationship only with
    2:47:34 our goals.
    2:47:38 It has to be in relation to other people and our goals.
    2:47:40 This is the importance of going to the workplace.
    2:47:42 This is the importance of having a place where you work.
    2:47:48 If you don’t have a place of work, going to a cafe or a library, seeing faces in the morning.
    2:47:50 Now some people don’t want to see any faces in the morning.
    2:47:52 They’re not ready to quote unquote face the day.
    2:47:53 That’s fine.
    2:47:57 At some point seeing other people for some period of time, even just briefly on the street
    2:47:59 saying hello, vitally important.
    2:48:00 We evolved.
    2:48:01 We are a primate species.
    2:48:02 We are old world primates.
    2:48:06 We evolved to look other people in the eye and for them to look back at us, even if just
    2:48:09 to say hi as they walk their dog.
    2:48:11 Now, some people don’t have anyone.
    2:48:17 It’s really sad, but some people don’t have anyone to even exchange this basic text with.
    2:48:20 In that case, I highly recommend that you adopt an animal.
    2:48:23 A dog can accomplish a tremendous amount, not everything, but a tremendous amount in
    2:48:25 terms of making us feel connected.
    2:48:26 We are then a caretaker.
    2:48:28 They’re taking care of us.
    2:48:29 There’s empathy there.
    2:48:30 There’s all sorts of wonderful things.
    2:48:33 If you can’t have that, you can get a fish.
    2:48:38 Seriously, some being a plant, some living being that we’re responsible for and that relies
    2:48:44 on us and to some extent that we rely on as well is so crucial.
    2:48:48 We have huge amounts of neural real estate devoted to this.
    2:48:50 Friends especially.
    2:48:54 Most of the brain is designed for visual processing, for movement, and then you start
    2:48:56 to look at, okay, what’s kind of the third element?
    2:49:00 Well, it’s language and social connection.
    2:49:04 Find someone that you can exchange a morning text with on a consistent basis, ideally every
    2:49:05 day.
    2:49:09 Has this come naturally to you because you don’t strike me as an individual that this
    2:49:10 comes naturally to.
    2:49:11 I’m not also.
    2:49:12 Okay.
    2:49:13 You mean I’m a bit of a loner?
    2:49:14 Is that the sense of it?
    2:49:15 I’m a loner.
    2:49:16 I would be perfectly okay.
    2:49:19 And there was a year of my life where I feel like I didn’t interact with anyone when I
    2:49:24 was building my first business in a small room in a rough area of the UK, but I’m someone
    2:49:31 who if left to my own devices, probably wouldn’t interact with anybody, but you strike me as
    2:49:32 the same.
    2:49:33 I have my dog as well.
    2:49:34 Yeah, a bit.
    2:49:35 I don’t have a dog right now.
    2:49:36 I’m getting another one soon.
    2:49:40 I must say I can spend long periods of time alone, but I crave social connection and more
    2:49:42 so as I get older.
    2:49:49 And I think most of the challenges in my life have been around trying to resolve the need
    2:49:53 to get work done that I’m really passionate about.
    2:49:58 And the, let’s just call it what it is, the isolation required for that, the discipline,
    2:50:04 the organization that’s required for that, and the desire to be socially connected.
    2:50:09 Now I’ve been very fortunate to have a lot of really close friends and I’m in communication
    2:50:10 with them on a regular basis.
    2:50:13 And I’ve been closer to some than others.
    2:50:14 There’s some that I’m really close with.
    2:50:18 I talk to all the time, every day, I’m close with my sister.
    2:50:21 I talk to my parents a fair amount, you know, more than some, less than others, depends
    2:50:24 on the family structure.
    2:50:28 And a few friends are just absolutely central to my life and well-being.
    2:50:32 I think when you have a romantic partner that you live with or that you’re in communication
    2:50:34 with, then becomes more frequent.
    2:50:38 But even there, you know, I think it’s important to still maintain healthy friendships.
    2:50:40 And of course, people differ on this spectrum.
    2:50:41 I don’t think you need a lot of friends.
    2:50:46 I think you need one really reliable, good friend or more, depending on, you know, what
    2:50:48 your needs are.
    2:50:53 And I think that as I’ve gotten older, I realized that, you know, the best things in life, success
    2:50:57 in particular, but also hard times are best shared with other people.
    2:51:03 And the best way to make friends really is two-fold, you know, a friend of mine once
    2:51:04 said this.
    2:51:06 He said, you know, people with interests are interesting.
    2:51:11 So if you’re interested in things, you know, going and interacting with those things, even
    2:51:15 if they’re within books, et cetera, have interests, genuine interests, don’t just learn things
    2:51:18 for learning sake, but just have interests.
    2:51:24 And then the other is that if you are not the sort of person for whom, like, friendships
    2:51:30 are just pouring over you and people want your time, then be of service, you know, this
    2:51:34 notion of be the person who sends the good morning text.
    2:51:38 Now if somebody never reciprocates, well then, okay, maybe you look elsewhere and send your
    2:51:45 energy elsewhere, but be the person who checks up on somebody, on a family member or friend,
    2:51:50 on a regular basis, be the person of service and you can volunteer, you can help people
    2:51:51 in any number of ways.
    2:51:56 I mean, the great thing about a dog or just taking walks is that you’ll find if you do
    2:52:00 it continually in the same neighborhood over and over, you start to run into the same people
    2:52:04 and it becomes a hello, maybe they become a friend, maybe it’s just the familiarity,
    2:52:07 maybe it’s the barista that you say hello to each morning, you know, these things are
    2:52:09 really what I think we evolved.
    2:52:14 In fact, I know we evolved to do and they trigger activation of these circuits that are so fundamental
    2:52:17 to our sense of well-being and safety.
    2:52:20 It largely has to do with our ability to predict the future.
    2:52:25 I mean, right now we’re in a political landscape and a, you know, just a world landscape that’s
    2:52:30 so uncertain and so divisive, you know, just having some things that are just good, let’s
    2:52:37 just call it what it is, goodness, just good-natured humans being good-natured, you know, being
    2:52:42 kind to one another and not in any kind of manipulative way, just really being kind to
    2:52:43 one another.
    2:52:48 And then upon that one can layer, you know, a couple extra hours of work where you’re
    2:52:52 highly motivated then getting back out, take your, you know, your lunch outside and maybe
    2:52:53 you don’t see anybody.
    2:52:56 You know, people who are isolated probably have to do more work to interact with other
    2:53:00 people, but there are ways to do this.
    2:53:04 And you know, for people that struggle with addictions like the pornography addictions
    2:53:10 or alcohol, drug addictions and other like behavioral addictions, I mean, there are zero
    2:53:14 cost programs essentially in every city around the world that people can access some of the
    2:53:19 social connection and support for those that, again, are completely zero cost for people
    2:53:24 that are interested in exercise, you know, there’s usually like running groups, there’s
    2:53:25 usually a threshold one has to get over.
    2:53:28 I’m not one to join a running group or work out with other people.
    2:53:36 This is not my kind of thing, but I do require, I’ve found, I need healthy social connection.
    2:53:37 When did you figure that out?
    2:53:40 Because there was an age where I can tell you exactly when I figured it out.
    2:53:42 So I know there must be one for you, when you kind of figure it out.
    2:53:43 Yeah.
    2:53:47 I mean, I grew up in a big pack of boys at the end of my street growing up.
    2:53:48 We all played together.
    2:53:54 Then skateboarding and that world, I was just really surrounded by people all the time.
    2:53:59 When I got serious about school and research, there were a lot of days and nights I was
    2:54:04 alone and at that time I’d listen to books or I’d listen to music.
    2:54:09 I still had friends, but I was less social and I think it wasn’t really until my mid-30s
    2:54:13 that I started to realize like, whoa, like, okay, even though, you know, I had a girlfriend,
    2:54:18 I was lonely and I was starting to accumulate some unhealthy patterns of behavior where
    2:54:21 I was just seeking connection in unhealthy ways.
    2:54:25 And as I’ve built up my friendship group, and that also of course requires being a
    2:54:26 good friend.
    2:54:30 And I suppose there are a few people out there that probably say that I’m an unreliable friend,
    2:54:35 but I think if you were to pull my 10 or 15 closest friends, they’ll tell you I’m the
    2:54:36 guy that checks it.
    2:54:40 Now, I’ve probably upset a few people because I don’t check in on everybody, but it’s true.
    2:54:41 I’ve got a list.
    2:54:42 I actually have a list.
    2:54:45 I have a book of about 10 or 15 people.
    2:54:49 It’s a list of 30 people total that those are my core people.
    2:54:50 And I make it a point.
    2:54:53 It’s not because I’m regimented or protocoling any of this.
    2:54:55 I make it a point to check in on that person.
    2:54:58 I haven’t called that person a little while, but then there’s that core group of people
    2:55:02 that I make sure to check in with every day, at least every week.
    2:55:06 And that like without whom like, I don’t really want to live.
    2:55:10 It’s not that I want to die, but life’s just so much better with those people in my life.
    2:55:11 Yeah.
    2:55:15 So does someone make that list, that 15 names you have?
    2:55:16 It’s all feel.
    2:55:19 It’s the people that I accept and that accept me.
    2:55:22 My patterns of communication are a little weird.
    2:55:24 It’s gotten me into trouble in life, for sure.
    2:55:30 I’ll be, a good friend of mine once said that I’m like the little orbiting, flying robot
    2:55:31 in Star Wars.
    2:55:35 I’m like there and then I’m gone.
    2:55:39 And people that know me, and by the way, he’s a very close friend, know that I’m gone,
    2:55:40 but I’m back.
    2:55:43 And so I tend to give things my full attention.
    2:55:45 I’m like 10 out of 10 attention.
    2:55:48 And then I need my space to reset.
    2:55:53 And that hasn’t always been healthy, but I’ve done my best to try and get better at it over
    2:55:54 time.
    2:55:58 And people that make that list are either the same way, a few, a few of them are definitely
    2:56:01 the same way where I’m like, Hey, I haven’t heard from them in a while.
    2:56:04 But then when I sit down with them or we have a phone call, it’s like, they’re really there.
    2:56:07 In fact, some of these people will say, let’s talk tomorrow, let’s talk tomorrow and it
    2:56:08 never happens.
    2:56:10 And I know they’re not flaky.
    2:56:12 I know that they’re doing other things.
    2:56:17 And then when they’re ready and we get on a call, man, it’s the richest interaction I’ve
    2:56:18 ever had.
    2:56:19 It’s so deep and so rich.
    2:56:22 I’m like, I get so much out of a 10 minute conversation.
    2:56:25 It’s like, yes, we’re an hour long conversation.
    2:56:27 And then there are friends that I’ll hang out with for a week.
    2:56:33 I’ll go visit, go for a hike with, but it’s the richness of the interaction that matters
    2:56:34 for me.
    2:56:35 Not the frequency.
    2:56:36 Not the frequency.
    2:56:37 That’s right.
    2:56:44 For me, I think people who consider me a good friend or people who understand the intensity
    2:56:50 that I bring to things and the love and care that I really have for them and that if they
    2:56:52 need me, I’m there.
    2:56:57 I will tell you, I’ve hit some hard times, some recently, and it was amazing.
    2:57:00 I had people descending on my home to be with me.
    2:57:02 I’ll tear up if I talk about it.
    2:57:07 Some of them are names people are familiar with in the podcast space, and I was like,
    2:57:13 oh my goodness, I’ve not had that.
    2:57:15 I will get emotional.
    2:57:23 They came to my home and they sat with me and yeah, they picked me up and they reminded
    2:57:31 me who I am, and I’ve just such immense gratitude for that.
    2:57:34 I’m a 49-year-old man.
    2:57:36 I’ve done some things correctly.
    2:57:40 I’ve done some things I regret.
    2:57:44 I’ve strived to be the best person I could be at the time doing the best I had with what
    2:57:46 I had.
    2:57:47 They know that.
    2:57:51 I know they know that not just because they told me, but you can feel it.
    2:57:58 I’ve been blessed enough not just to know these people, but also when they’ve been in
    2:58:01 need that I’ve had the opportunity to go to them.
    2:58:06 I had to do that several times recently, things that had nothing to do with me.
    2:58:09 Sometimes people will outright ask for help.
    2:58:11 Sometimes they’ll say they’re in danger.
    2:58:14 Sometimes you just sense it, and it’s like, that’s it.
    2:58:19 I’m driving, getting in the car.
    2:58:24 I’ve learned the best thing, the way you build that kind of friendship and network, is by
    2:58:32 showing up when that hard stuff isn’t happening, and you try and give your full attention.
    2:58:34 Sometimes that requires putting away the phone, and sometimes it means you’re both on your
    2:58:39 phones and you’re just hanging out and you’re watching a game, or it doesn’t mean forcing
    2:58:47 yourself to be somebody you’re not, but it means paying attention and giving a significant
    2:58:51 portion of ourselves to try and really be there for people.
    2:58:57 Because ultimately, I think that’s what we want in social interactions.
    2:59:03 We want listening, we want shared experience, we want all that stuff, and that stuff’s great,
    2:59:07 but ultimately it’s like, when you ask who makes the list, it’s like, I’m thinking of
    2:59:08 these people now.
    2:59:16 It’s like, I feel like they’re always with me, and I wouldn’t trade any amount of money,
    2:59:26 any amount of anything for that, and I think that a really good life includes some of that.
    2:59:28 Forgive me for being emotional, or don’t.
    2:59:29 It doesn’t really matter to me.
    2:59:38 I just feel like that’s the real stuff that makes life really worth living, and it has
    2:59:47 nothing to do with dopamine, or maybe it doesn’t matter what the mechanisms are.
    2:59:52 What matters is that we all have that capacity, and it starts by just showing up on a regular
    2:59:56 basis, showing somebody that you can care about them enough to think about them each
    2:59:59 morning and send them a quick good morning text.
    3:00:00 That’s it.
    3:00:02 And if they don’t reply, okay.
    3:00:08 And if they do, okay, and once the reciprocation starts, and you start to feel kind of crude
    3:00:13 up just a little bit, you’re like, oh, wow, there’s something I could rely on in this
    3:00:20 crazy, dizzying, sometimes exhausting, really hard life.
    3:00:24 And then when the good stuff happens, you got that many more people to celebrate with
    3:00:27 than that much more intensely.
    3:00:31 So yeah, I appreciate you letting me share that.
    3:00:39 It’s something that, at this stage of life, I’m like, okay, I know a few things, there’s
    3:00:51 a lot I still have to learn, but that one’s for sure, friendship is, it’s vital.
    3:00:54 You went through a bit of a storm this year to say the least, and I’ve been through many
    3:00:55 a storm in my life.
    3:00:59 I’ve been through many a media storm when the media came for me and wrote things about
    3:01:00 me.
    3:01:04 And I don’t think anyone that’s not been through that before understands how it feels, because
    3:01:08 for me, when it happens to me, there’s this real sense of injustice and there’s this desire
    3:01:12 for me to jump out and correct things and scream and shout and correct the world, but
    3:01:14 I also know that I can’t.
    3:01:19 And when I saw, again, I didn’t see anything, but I’m from afar looking at social media.
    3:01:23 When I saw you going through a similar thing, my two things happened.
    3:01:28 The thing one was I wanted to understand the protocols of a man who writes about protocols,
    3:01:30 has a book coming out about protocols.
    3:01:33 I wanted to understand what he does in that situation, and if he’s any more immune than
    3:01:35 I am, because I’m certainly fragile in that regard.
    3:01:39 But then also I saw this other wonderful thing, which I think you’ve expressed there, is I
    3:01:42 saw your friends show up.
    3:01:49 I saw them speak out about your character and who you actually are, and I saw them literally
    3:01:51 show up at your location.
    3:01:53 I saw someone like Lex Friedman show up for you.
    3:01:55 He showed up in my home several times.
    3:02:01 He was just there like literally one day, I just like look up and Lex is in the room.
    3:02:04 It’s got like a dream, right?
    3:02:11 Lex Friedman with the suit and the whole thing, and he was just there to just be there.
    3:02:14 That was a challenge.
    3:02:19 As you point out, the hardest thing about that, and I realized most people who aren’t
    3:02:25 public facing won’t experience this, but I think everybody experiences something similar
    3:02:30 at some point in their life, especially now with social media, where things that are being
    3:02:35 said about you are just fundamentally not true.
    3:02:43 Fundamentally not true, and they’re being cast in a way in a context that is just wrong.
    3:02:48 You want to say, “No, that’s not how it was,” or, “The context is completely wrong,”
    3:02:53 or there’s a completely other side of the story that you’d love to tell, but either
    3:03:02 because of how that will land and how people misperceive or contort that, or simply because
    3:03:08 you have the etiquette and the respect to not do that, because there are sometimes many
    3:03:16 different parties involved, you refrain.
    3:03:20 In our case, I decided to just mainly focus on the work at hand, although I’ve talked
    3:03:26 a bit about this on Chaka Willings podcast, I’ll be talking about it here.
    3:03:32 The pain comes from being potentially misunderstood, and also from the understanding that we didn’t
    3:03:38 always necessarily do everything right, in fact, we may have made some mistakes, and the
    3:03:43 understanding that the public form is not the place to work out the details of that.
    3:03:46 That’s not how healing comes, despite what people might believe.
    3:03:47 That is not how healing comes.
    3:03:54 I don’t care if it’s a high school situation or a podcaster or a celebrity or a politician
    3:03:59 that is just not the way that humans effectively settle their differences.
    3:04:03 There are consequences, but it’s not how things really get settled, and I think we have proof
    3:04:07 of that given the last few years.
    3:04:14 In that case, and I’m not trying to be diplomatic or slalom through this, I think what I’m trying
    3:04:17 to do is make it effective and hopefully useful for everybody.
    3:04:22 What do you do when you’re hearing and seeing things about you or others that you affiliate
    3:04:24 with that you just fundamentally disagree with?
    3:04:26 Well, you have three options.
    3:04:28 You can counter the narrative.
    3:04:31 You can say nothing, or you can agree.
    3:04:37 Hearing, I think, lies the challenge in being an adult, a real adult in the realist sense
    3:04:39 of the word.
    3:04:43 A real adult knows when to say, “You know what?
    3:04:50 Some of the stuff they’re saying, yeah, wish I’d chosen differently.”
    3:04:55 But a real adult also knows to say, “But some of the stuff they’re saying, no.
    3:04:57 That is not what happened.
    3:05:00 That’s not the context, and this is categorically false.”
    3:05:02 Now, those things often are interdigitated.
    3:05:08 Now, at the extremes, they’re not interdigitated, but oftentimes they’re interdigitated.
    3:05:13 What people have to realize is that online in comments, in certain forms of media, it’s
    3:05:14 just highly skewed.
    3:05:17 You’re getting just one perspective.
    3:05:21 In the context of science, we’d say this is like cherry-picking data, looking at one particular
    3:05:24 portion of the graph or throwing out a bunch of experiments because the data weren’t what
    3:05:31 you wanted, which in science is terrible, only second in terms of terrible to actually
    3:05:35 making up data.
    3:05:43 I think the challenge in those circumstances is to do what, in the end, I ended up doing,
    3:05:50 which was to sit down and realize that was the circumstance I was in, and then to try
    3:05:54 and make a really good decision about what to do.
    3:05:59 That I do believe is best achieved through having really good friends, really good coworkers,
    3:06:06 and family members who can be really clear optics for you when you don’t always have
    3:06:12 the clearest optics, meaning they can hear your ideas and you can spitball what might
    3:06:15 happen in case A, B, or C, but it’s not about being tactical.
    3:06:17 It’s not about being strategic.
    3:06:18 It’s about remaining true to yourself.
    3:06:28 In my case, I just felt that I didn’t want to get into the details.
    3:06:31 At the same time, I acknowledge there’s always a learning in these things.
    3:06:34 You asked whether or not knowing protocols can help.
    3:06:37 Well, certainly, sleep was important.
    3:06:38 I managed to sleep.
    3:06:40 There were some days I slept less than others.
    3:06:41 People had theories.
    3:06:42 He looks tired.
    3:06:47 Sometimes that was related to earlier recordings that I tended to just push too hard anyway.
    3:06:53 Sometimes it related to being kind of trouble about the circumstances.
    3:06:56 I think that one can use physiological size.
    3:07:02 You can use non-sleep deep rest, and I certainly relied on those tools and continue to friendship
    3:07:08 and social support, getting a pole of opinion from people that you really trust.
    3:07:12 You don’t want to get too many opinions often.
    3:07:16 You want to get just enough and just a variety of them that you can make the best informed
    3:07:17 decision.
    3:07:23 I really believe in polling 100 people about a circumstance, and then taking a vote, pros
    3:07:24 and cons.
    3:07:26 The mind doesn’t work that way.
    3:07:34 In the end, I voted my conscience and I voted my heart by continuing to just put out content
    3:07:39 so people could learn about science-based tools for mental health, physical health, and
    3:07:40 performance.
    3:07:45 I think as time goes on, I may elaborate more on some of the circumstances, but I think
    3:07:49 in the end, people listen to my podcast because they’re interested in getting better sleep
    3:07:54 in exercise protocols and hearing from the best scientists and clinicians so that they
    3:07:58 can better themselves in their own life.
    3:07:59 People speculate all sorts of things.
    3:08:04 It’s also interesting to see how we presume so much, not just about public-facing people,
    3:08:07 but about other people in the comments section.
    3:08:11 For instance, on my Instagram page, I have rules.
    3:08:12 It’s classroom rules.
    3:08:14 You can call me names if you want.
    3:08:17 You can say most things, but I treat it like a classroom.
    3:08:19 What would I tolerate in the classroom?
    3:08:23 If people start attacking each other, you’re going to get a warning and if you keep going,
    3:08:24 I’m going to block you.
    3:08:28 Just because, first of all, it’s my page.
    3:08:31 This whole notion that you’re not allowed to block people is crazy.
    3:08:32 It’s your web page.
    3:08:33 It’s your classroom.
    3:08:37 You have every right to do whatever you want.
    3:08:43 Where is the rule that says that you won’t tolerate or that you need to tolerate whatever?
    3:08:47 People swearing at each other are very different to me than people swearing.
    3:08:51 People can swear, find, swear at each other, but then I’m going to say, “Hey, stop this.
    3:08:52 Do it again.
    3:08:53 You’re done.
    3:08:54 At least here.
    3:08:55 Go elsewhere.”
    3:08:56 There’s so much presumption.
    3:09:00 We think we know these people on the internet, and we really don’t.
    3:09:03 On the other hand, there are certain people like Lex, like you.
    3:09:05 I’m really delighted in this conversation.
    3:09:06 Like Rick.
    3:09:07 I like to think like me.
    3:09:08 I am who I am.
    3:09:12 Now, you’re not seeing every dimension of my life, but frankly, you’re not supposed
    3:09:13 to.
    3:09:20 I think there’s this inherent desire to know everything about everybody that we see online
    3:09:23 and comment sections and on Instagram, and frankly, it’s inappropriate.
    3:09:26 I grew up in an era where that wasn’t right.
    3:09:31 In fact, my father once told me, again, he’s from Argentina, and he said, “There’s this
    3:09:32 funny thing in the United States.
    3:09:36 You go into somebody’s office and they’ve got all these pictures of their kids facing
    3:09:37 outward.”
    3:09:42 He said, “You go into somebody’s office in certain parts of Europe or in South America
    3:09:45 and their picture of their family is facing them.”
    3:09:49 My dad’s desk in his office, when I was a kid, he had a picture of me and my sister
    3:09:53 and my mom, and it faced him because those are for him.
    3:09:54 He wasn’t like, “Here are my kids.
    3:09:56 Here’s my life.”
    3:09:59 I love that, and that’s kind of how I was raised.
    3:10:03 You keep certain things inward and certain things are outward, so I don’t know.
    3:10:06 That’s the model I was raised with, and I rather like that.
    3:10:11 This notion that we have to share every aspect of ourselves on social media is crazy, and
    3:10:14 I think it’s actually detrimental.
    3:10:18 If I was a fly on the wall when you were going through that, what would I have seen?
    3:10:22 The reason I’m asking this question is super clear, because if you were a fly on the wall
    3:10:26 when I was going through some of my hardest times, you would have seen someone that was
    3:10:28 really struggling.
    3:10:32 I’ll say this.
    3:10:35 That was definitely not my hardest time.
    3:10:45 First times for me were, the door’s locked, I’m 14, I’m behind locked doors.
    3:10:49 I don’t know if I’m going to get out when I’m going to get out.
    3:10:54 I called the one person I knew would pick up, a guy named Steve Ruege, Shruge, who’s my
    3:10:56 team manager for Thunder and Spitfire Wheels.
    3:10:57 I called him.
    3:10:59 I said, “Shruge, what am I going to do?”
    3:11:03 I’m locked up in this place, and his response was, “Bro, you’re the most normal guy I know.
    3:11:05 What am I supposed to do?”
    3:11:10 I thought, “Oh my goodness, what am I going to do?”
    3:11:11 That was scary.
    3:11:12 That was like, “What do I do?
    3:11:13 I’m 14.
    3:11:14 I have no agency.
    3:11:16 I don’t mean like marketing agency.
    3:11:19 I had no ability, like no money, no anything.”
    3:11:20 It worked out.
    3:11:24 Other hard times, that time I talked about July 4th after that fight, what am I going
    3:11:25 to do with my life?
    3:11:26 I’m a complete loser.
    3:11:31 Other times, I’ve had this weird karma with mentors.
    3:11:34 I’ve had three amazing scientific mentors.
    3:11:39 The relationship between mentors and students in science used to be much closer.
    3:11:41 You’d get really close.
    3:11:43 My undergraduate advisor was an amazing person.
    3:11:47 My graduate advisor was like a mother to me and was a truly amazing individual.
    3:11:51 My postdoc advisor also incredible, and I was incredibly close with all of them.
    3:11:57 It was suicide, cancer and dead at 50, cancer and dead early 60s.
    3:11:58 Three people I was super close with.
    3:12:02 When Ben, the third guy died, I thought, “Well, there’s only one common denominator.
    3:12:03 That’s me.
    3:12:04 I thought I was cursed.”
    3:12:05 Really?
    3:12:06 Yeah.
    3:12:07 I’m like, “I work for you.
    3:12:08 You die.”
    3:12:13 I was like, “Shit, what is going on here?”
    3:12:20 But then I did what I only know how to do, which is you transmute the pain into useful
    3:12:21 things.
    3:12:22 I started thinking, “Okay.
    3:12:23 How do I want to spend the rest of my life?
    3:12:24 I want to be of service.
    3:12:25 I want to take what I know in science.
    3:12:27 I want to teach people things that help them.”
    3:12:32 I didn’t know exactly how I was going to do that, but it birthed the podcast.
    3:12:34 I also had three dead mentors.
    3:12:36 I was a scientific orphan.
    3:12:39 In science, there’s also a lot of trying to live up to the reputation that they expect
    3:12:40 of you.
    3:12:41 Well, mine are all dead.
    3:12:43 Some people say, “What do your colleagues think of the podcast?”
    3:12:45 I would say about a third of them like it.
    3:12:47 They think it’s cool, and they say that to me.
    3:12:51 About a third probably think it’s great that people pay attention to science, but are like,
    3:12:55 some of it is more health-oriented, and the third probably hate it for whatever reason.
    3:12:57 They’re jealousy, or they don’t like the way I present things.
    3:12:59 I’m good with all of that, because guess what?
    3:13:00 My advisors are dead.
    3:13:01 I’m a grown-up.
    3:13:02 You do you.
    3:13:03 I’ll do me.
    3:13:04 We’re all good.
    3:13:10 Frankly, we’ll see how it all works out, meaning they’re the ones who have to live with themselves.
    3:13:12 I’m the one who has to live with me.
    3:13:17 I’m not responsible for other people’s feelings, and they’re not responsible for me.
    3:13:18 Cool.
    3:13:21 That’s symbiotic.
    3:13:26 What I eventually discovered was, huh, you can reach 40 and have a great career.
    3:13:30 I was tenured at Stanford and a bunch of things, but wow, certain aspects of my life are still
    3:13:31 challenging.
    3:13:38 I had those three deaths, plus this was some years ago, unrelated to the recent events.
    3:13:43 I had a really important relationship end, just like end after a lot of years of really
    3:13:48 slogging it out and trying to make it work, and failure is not something I’m used to.
    3:13:53 In fact, a friend of this woman, I was at a retreat, and we were talking about it, and
    3:13:56 I was really distraught about the end of the relationship, and she said, “You’re not used
    3:13:58 to failing, are you?”
    3:14:02 I almost said, “Yeah,” and I said, “You’re right.
    3:14:03 You’re right.
    3:14:07 I’ve been successful in career and a relationship that we were both really invested in, and
    3:14:09 we just didn’t have the skills.
    3:14:10 I made my mistake.
    3:14:15 She made hers, but we really, really fought hard, and it didn’t work out.”
    3:14:21 I was like, “Wow, okay, I had a failure, like a legitimate failure.”
    3:14:23 You could say, “Well, was it really a failure you learned?”
    3:14:25 Look, there were elements of failure, right?
    3:14:29 We had invested a lot of years, a lot of energy, and there was a lot of love, but …
    3:14:31 Why does that make you emotional?
    3:14:33 I can see it in your face.
    3:14:37 Well, this relates to a lot of these things, and I suppose I feel comfortable enough to
    3:14:38 open up about this.
    3:14:45 I think that some people might have the perception that I’m extremely self-interested.
    3:14:51 I’ve had things thrown at me like, “He’s a narcissist,” or worse.
    3:15:00 I have had many, but I have one particular major challenge that I still strive to overcome,
    3:15:02 and people can roll their eyes and they can say, “It’s bullshit,” but I know this to
    3:15:09 be absolutely true, which is that I have a very hard time letting go, a very hard time
    3:15:10 letting go.
    3:15:20 Eyes, I can handle that, but loss and letting go of people I care about is really hard.
    3:15:24 It’s also coupled with this style that I have of, “I’m very present and then I need
    3:15:30 to go take care of myself,” in healthy ways.
    3:15:36 That can be confusing to people I realize that, but there’s this thing where the idea
    3:15:38 of things ending is super hard.
    3:15:44 As a consequence, I’ve stayed in relationships far too long.
    3:15:46 I sometimes joke, but it’s not funny.
    3:15:52 My breakup protocol sucks, and it really needs work because everyone close to me who knows
    3:15:58 me really well and who I trust says, “You stay in relationships way too long that we’re
    3:16:02 either fated to fail or that we’re clearly going to fail.
    3:16:04 At some point, you just kept slogging away.”
    3:16:11 Now sometimes I slogged away in the wrong ways, and they did too, but somehow I’ve really
    3:16:13 struggled to move on from things.
    3:16:17 As a consequence, I’ve stayed in things far too long that never had a chance that we’re
    3:16:22 really unhealthy, and in particular, I’ve taken on things that were just far too difficult
    3:16:24 from the beginning.
    3:16:26 That relationship was a beautiful relationship.
    3:16:31 I’m fortunate that I’m still friends with that person, although we have to keep a certain
    3:16:35 amount of distance just at healthy boundaries.
    3:16:45 I get emotional because, damn it, we fought so hard, so hard, and it was all out of love,
    3:16:52 but I think I know that it failed because we just didn’t have the skills.
    3:16:58 The timing wasn’t right, and I’m certainly not talking about this most recent relationship.
    3:16:59 This year is hard stuff.
    3:17:06 This was some years back, but we fought so hard, and I would’ve done anything, and she
    3:17:10 would’ve done anything to make it work, and I’m just like, “I’m not a quitter.
    3:17:14 I’m far from perfect, believe me, but I’m not a quitter.”
    3:17:20 As a consequence, I think after that, for a while, it just really changed the way that
    3:17:21 I interacted with things.
    3:17:25 I just didn’t quite recover, and one could argue that the emotion that’s coming up for
    3:17:33 me now means that I didn’t recover, but I know I just refused to call time of death.
    3:17:40 I just refused to call time of death even when it’s long since dead, and that’s a mistake
    3:17:44 and it’s something I’m really working on now because it hurt me.
    3:17:51 It’s not good for other people, and it dovetails with a bunch of other unhealthy ways of being,
    3:17:56 and what I know for sure is that it’s not selfishness.
    3:17:58 It’s not that I’m trying to avoid pain for myself.
    3:18:08 It’s related to my failure to be able to just tolerate pain in other people and myself simultaneously.
    3:18:11 There’s something about empathy gone wrong in those circumstances.
    3:18:15 Does that link to your childhood, parents, the parental separation, and them?
    3:18:20 Yeah, so people I pay a lot of money to tell me that it no doubt does, but what’s weird
    3:18:22 is I never lament the separation of my parents.
    3:18:24 I don’t sit back and go, “Oh, I wish they had stayed together.”
    3:18:25 They’re both wonderful people.
    3:18:27 They both have wonderful partners.
    3:18:28 I’ve had a magnificent life.
    3:18:30 I’ve had a great life.
    3:18:35 Everything I’ve sought to do has happened, and there’s still things I want, but I think
    3:18:40 that … I was talking to Martha Beck about this recently.
    3:18:46 There’s this feeling with a dog where I love the dog and they love you back, particularly
    3:18:47 my dog Costello.
    3:18:52 I loved him and he loves me back, and so it’s like empathy, but then it’s return.
    3:18:53 It’s like a perfect circle.
    3:18:57 The energy is like … The more I love, the more love I feel, the more love.
    3:18:59 I think with people, it’s not like that.
    3:19:04 People are going to disappoint us, et cetera, but they can also delight us, but I think
    3:19:08 that there’s been this problem where my empathy goes too far.
    3:19:12 I’m sure as I’m saying this, people are like, “Oh God, he’s trying to mask this in empathy.”
    3:19:13 No.
    3:19:18 I can wholeheartedly say, didn’t always lead to the best choices, and I own those choices,
    3:19:21 but meaning I’ll take responsibility for my part.
    3:19:24 I won’t take responsibility for other people’s part.
    3:19:33 It’s always a two-way street, but when we have a sense of empathy and that other person
    3:19:39 isn’t right for us, and we continue to try and feed the relationship, it’s not about
    3:19:44 trying to avoid getting them upset, but somehow we get into these unhealthy dynamics, and
    3:19:50 then it can really bring out the worst, but some really unhealthy parts of people.
    3:19:55 I think probably the hardest thing in life is romantic relationships.
    3:19:58 Some people might say it’s work, but I think it’s the hardest thing in life, and people
    3:19:59 say, “Well, when it’s right, it’s easy.”
    3:20:00 I don’t know.
    3:20:05 I think it depends on how complicated a person you are.
    3:20:08 I think it depends on how complicated a person you are, and the extent to which the other
    3:20:10 person is willing to do the work.
    3:20:11 I’ve really seen this.
    3:20:19 I’ve also had wonderful relationships whereby we’re each willing to do the work on self-care
    3:20:21 and communication.
    3:20:25 Paul Conti said this, not on my podcast, but I think he was telling Whitney Cummings on
    3:20:27 a podcast.
    3:20:31 If you were to list out the 100 most important things in romantic relationship, you would
    3:20:37 just say self-care and communication 50 times, and I think that’s absolutely true because
    3:20:38 we need safety.
    3:20:39 We need acceptance.
    3:20:44 Yes, those are foundational, non-negotiables, necessary, but not sufficient, but I think
    3:20:48 we need communication and self-care.
    3:20:52 Those are hard, and I’m still learning and trying to build those skills.
    3:20:57 I absolutely want a family, so this is super important to me, and I’m putting a ton of
    3:20:59 work and effort into it.
    3:21:03 I didn’t realize we were going to go into this territory, but I will say for people
    3:21:07 who are struggling with relationships, just know that you can have amazing friendships
    3:21:10 and still struggle with romantic relationships or vice versa.
    3:21:14 Again, friendships, and I have male friends and female friends, mostly male friends, but
    3:21:18 a few female friends that I’m very close with.
    3:21:22 It’s just been amazing.
    3:21:23 I have a great relationship with my sister.
    3:21:28 I think I have a very good relationship with my parents, with my uncles and aunts, with
    3:21:33 my co-workers, my ability to pick business partners and co-workers.
    3:21:34 I only hit bull’s-eyes.
    3:21:39 I love my team, and we get along great, and little things get worked out quickly.
    3:21:43 But I think everyone has one or two areas of life where it’s a bit harder and just try
    3:21:47 and learn the skills, and I’m working on it.
    3:21:48 You and me both, though.
    3:21:49 It didn’t come naturally to me.
    3:21:56 My parents, although they never separated, I was willing them to because they hate the
    3:21:57 strong word.
    3:22:02 It appeared that they hated each other, watching my mother scream at my father for seven hours
    3:22:03 a day.
    3:22:04 My mother’s Nigerian, my dad’s English.
    3:22:08 It was a traumatic experience, and the thing it left me with is this clear notion, which
    3:22:14 I left the household with at 18, was that a relationship is prison.
    3:22:18 It was so hard-wired into me because I thought my father was in prison, so every time someone
    3:22:21 was interested in me growing up, I would reject them.
    3:22:24 So I’d pursue them, and then when they turned to me and said, “Okay, let’s be in a relationship,”
    3:22:27 I would persuade them out of it.
    3:22:30 I would tell them why this was a terrible idea, because I was getting the feeling that
    3:22:32 I’ve vicariously learned through my father’s.
    3:22:37 I’m about to basically lock myself in a prison where this person’s going to be able to control
    3:22:38 me and my freedom.
    3:22:43 So I rejected relationships up until about 27 years old.
    3:22:46 And then even that relationship wasn’t a straight line, because two years in, she turns around
    3:22:48 and says she doesn’t like having sex with me.
    3:22:51 It turns out she’s got her own traumas around sex, so we have a year where she’s on the
    3:22:53 other side of the planet.
    3:22:57 I didn’t have the tools, as you say, to understand how to navigate such a conversation.
    3:22:58 So for me, I’m a-masculated.
    3:23:02 I’m going, “Maybe there’s something wrong with me.”
    3:23:03 She doesn’t want to have sex with me.
    3:23:04 Dump her.
    3:23:10 But she was the right person, and the TLDR for that story is, a year later, I ended up
    3:23:15 flying to the other side of the world apologizing to this person for my lack of tools, my lack
    3:23:20 of communication skills, because it was the right person at the wrong time, and we did
    3:23:21 the work.
    3:23:26 And that was long, and it was hard, and it’s still hard, but it’s in an amazing place at
    3:23:27 the moment.
    3:23:28 Oh, you’re back together.
    3:23:29 Yeah, we lived together.
    3:23:31 She’s flown back from Bali two years ago.
    3:23:33 We lived together.
    3:23:37 The right person for me, but it’s hard work.
    3:23:38 Good for you.
    3:23:39 You like hard work.
    3:23:40 It’s a wonderful story.
    3:23:46 I mean, it’s a happy story, regardless of ultimately how it turns out, because one can
    3:23:55 sense the real central chord of love there, and the desire to make it work.
    3:23:57 I mean, it’s so interesting, this notion of make it work.
    3:24:02 Again, just as being a functional adult means saying, “Yep, you’re right about this, but
    3:24:03 no.
    3:24:05 I’m going to stand my ground.”
    3:24:08 In relationships, people will say, “Relationships take work.”
    3:24:09 Of course they do.
    3:24:11 And then the question is, “How much work relative to how much ease?”
    3:24:15 And it’s highly individual, and there’s no handbook for this.
    3:24:17 There’s no handbook for it.
    3:24:20 And the reward on offer, because I was convinced that she was the most amazing person I’d
    3:24:21 ever met.
    3:24:24 It just so happened that she turns around to me one day and says she doesn’t like having
    3:24:25 sex with me.
    3:24:26 Yeah, that’s rough.
    3:24:27 That’s rough, right?
    3:24:28 Especially for a young woman.
    3:24:30 You have no concept of what that might be.
    3:24:34 You think maybe you’re bad in bed or something, but as she did the work on herself and I did
    3:24:38 the work on myself, she unlocked a bunch of traumas around sex and how she’d been treated
    3:24:43 with sex as she grew up, what she resolved, and she’s been very public about this is
    3:24:44 why I can share it.
    3:24:48 And I did a bunch of work on myself and how to deal with how I communicate when someone
    3:24:50 says, “Bring me such a thing.”
    3:24:55 And after a year of her working on that and a year of me working on myself, we found ourselves
    3:24:57 in a place where it turns out she loves sex now.
    3:25:01 She’s arguably even more sexual than I am in many respects.
    3:25:05 Completely different individual, but it just required, and I have to give the ending that
    3:25:09 because people are going to be wondering, but it required a lot of work on me and myself
    3:25:13 and where I’ve come from and the situation of my family and her and the experience she’s
    3:25:14 been through.
    3:25:17 And we found ourselves together now in a great place.
    3:25:20 Well, that still requires work, but in a great place.
    3:25:23 So everyone’s struggling with some shit.
    3:25:24 My family’s not great.
    3:25:25 We’re not that close.
    3:25:27 I’m not that close to certain members of my family.
    3:25:31 I’ve struggled with romantic relationships, made all the mistakes.
    3:25:34 I struggle with platonic relationships with my friends.
    3:25:35 I’m not the guy that’s able to check in.
    3:25:38 I like being alone.
    3:25:39 It is what it is.
    3:25:43 You know, uniquely challenged in some way.
    3:25:46 So I’ve got a great amount of empathy for what you shared and I really appreciate you
    3:25:50 for sharing it because there’s so many people that can relate in various ways.
    3:25:51 I’m one of them.
    3:25:54 And I think it’s important because we don’t talk about it enough.
    3:25:58 Well, thank you for sharing your experience and for giving me the opportunity to share
    3:25:59 a bit.
    3:26:03 You know, the conversation started around, you know, hard circumstances and, you know,
    3:26:11 it’s about taking stock of where we trust ourselves to make the right decisions, where
    3:26:12 we need work.
    3:26:15 And yeah, relationships are hard.
    3:26:21 But I do think that, well, certainly now I’m feeling more ease, you know, more seamlessness
    3:26:22 with them.
    3:26:27 Certainly with friendships, as I mentioned, you know, we all have these areas of proficiency
    3:26:33 where we are, you know, where we find that things are kind of easier or even easy for
    3:26:34 us.
    3:26:36 They just kind of happen with direct relationship between effort and outcome, right?
    3:26:41 And then these other areas where we feel like we’re rolling a boulder uphill, he’s going
    3:26:43 back and crushing us and we keep doing it.
    3:26:50 And I think that, you know, there’s no simple or universal answer.
    3:26:56 But you know, I think the rewards that come from a relationship where there’s been a lot
    3:27:02 of hard work and things get resolved, even in one little domain, are so tremendous.
    3:27:07 You know, I think that’s really related to this sense that like when things end, it’s
    3:27:09 just so, it feels so devastating.
    3:27:13 I really believe that things can be talked through.
    3:27:14 I really do.
    3:27:21 I think that, you know, resent and anger, they don’t serve anyone.
    3:27:23 They really don’t.
    3:27:26 And people are probably hearing this and saying, well, that’s a self-serving narrative.
    3:27:28 But really, I’m talking about in myself too.
    3:27:30 I don’t carry any resent and any anger.
    3:27:34 You know, I sometimes wish people had made different choices.
    3:27:38 But ultimately, like we can’t control what anyone else is going to do or say or think.
    3:27:40 And that’s terrifying, right?
    3:27:42 People can really hurt us, right?
    3:27:44 They can really hurt us.
    3:27:46 And we would love to create a world in which we’re completely safe.
    3:27:52 But I think that a lot of the work I’ve been doing lately is really around, you know, kind
    3:27:59 of like touching back into maybe a younger version of myself that wasn’t so walled up,
    3:28:06 wasn’t so focused on what’s going to happen and two or three iterations of something just
    3:28:11 really being as present as possible, really focusing as it’s probably become clear today
    3:28:12 a few times.
    3:28:18 I’m like, the amazing gifts that I have in my life right now that pursuing goals is great
    3:28:19 and wanting things is great.
    3:28:22 Certainly there are things I want and want to build mostly in the domain of relationships
    3:28:30 and family, but also just like really savoring, like having one’s health or having the opportunity
    3:28:36 to sit down and have a conversation like this, like what an extraordinary life we each have
    3:28:38 if we really pay attention to some of these gifts.
    3:28:43 I used to think that if we paid attention to those gifts and focused too much on gratitude,
    3:28:44 that it would make us complacent.
    3:28:49 But all the data, of course, and my own experience as I do this more and more really emphasize
    3:28:55 how all it does is give us more energy, more anticipation of what’s possible and the great
    3:29:01 things to come and it can all start to sound a little cliche like just be happy with what
    3:29:02 you’ve got.
    3:29:03 There’s no just in that statement.
    3:29:10 I’m saying be happy with the things you’ve got and from that state, new things emerge,
    3:29:15 more energy comes and you can start to really navigate forward, not just sit complacently
    3:29:17 and like stop there.
    3:29:23 I think it’s our essence as biological beings and psychological beings and if you will spiritual
    3:29:28 beings that that’s your leaning to want more.
    3:29:32 I think that’s normal, but we have to savor what we have also and I think once we savor
    3:29:37 what we have, we have more energy to want more and that’s the perfect circle that just
    3:29:40 is I guess it’s more of an upward spiral.
    3:29:45 And here I’m sounding very abstract, but I could easily and exhaustively put everyone
    3:29:51 to sleep with long mechanistic descriptions of how research on motivation or dopamine
    3:29:56 or any number of different neural systems or physiological systems support all of that.
    3:30:00 I think the most important thing is that people are honest with themselves about what they
    3:30:09 can reasonably work on right now and to be gentle with themselves enough to coax themselves
    3:30:13 forward, but occasionally scruff yourself and be like, it’s time, it’s time.
    3:30:16 And it’s certainly been an interesting life thus far.
    3:30:23 I’m still navigating and I certainly don’t have all the answers, but as I learn, I try
    3:30:24 and share what I do learn.
    3:30:26 What has helped you on that journey?
    3:30:30 That journey to really kind of, because the way I heard it is you’re someone that’s
    3:30:34 oriented towards pursuing your goals and you’re very, very driven in that regard, but you’re
    3:30:38 kind of having to kind of, maybe this is not the right word, but kind of unlearn a natural
    3:30:42 disposition and shift more towards another state.
    3:30:44 You talked about therapy there.
    3:30:45 What has helped?
    3:30:50 Well, I think, you know, I was forced into therapy as a way to get out of lockup.
    3:30:52 I had to stay in high school.
    3:30:56 I had to go routinely and so I did.
    3:31:01 I think it can be very helpful provided there’s good rapport, support, and the person offers
    3:31:04 insight that lends itself to action, right?
    3:31:07 It’s not just about finding someone to support and listen.
    3:31:11 Someone has to inspire action that makes you a better person, okay?
    3:31:12 And that’s really important.
    3:31:16 So we’re not just talking about playing with your problems, you know, a story fondling
    3:31:18 as it’s sometimes called.
    3:31:23 I think one has to understand that there’s a relationship between physiology and emotion.
    3:31:26 So if I’m waking up and I don’t feel well, because I didn’t sleep enough, yeah, I’ll
    3:31:29 do NSDR, get some sunlight and I’ll go exercise.
    3:31:34 And generally I feel better, but I also have learned to not mask real feelings by simply
    3:31:35 trying to shift my physiology.
    3:31:39 Just as people are starting to learn, “Hey, yes, there are useful medications for dealing
    3:31:42 with mental health issues, but you still have to do the work.
    3:31:46 You still have to focus on building career, building relationships, doing the work.”
    3:31:51 I think one of the most useful things that I’ve learned, again, I’m a big fan of Martha
    3:31:52 Beck.
    3:31:56 She’s triple-degree from Harvard, but she also has this mystical spiritual side that really
    3:31:58 brings together a lot.
    3:32:03 I asked her recently, I said, “You know, what do you do when the thinking mind is like trying
    3:32:05 to analyze something, predict things?”
    3:32:06 And then you also have all this feeling.
    3:32:07 Which one do you rely on?
    3:32:15 She says, “Ah, the way to do this is you imagine you have your feelings in one hand and your
    3:32:16 thoughts in the other.”
    3:32:18 And they’re kind of like in this battle, it’s like, “Okay, what’s going to happen next?
    3:32:19 Why are they going to do this?
    3:32:20 How are they going to do this?”
    3:32:21 And you go back and forth.
    3:32:23 Typically people are texting and calling and looking and drinking and doing whatever it
    3:32:26 is to try and resolve this battle.
    3:32:32 The solution is to see that battle and to sit back into this third position that she calls
    3:32:38 the compassionate observer where you’re like, “Okay, this is both happening.
    3:32:40 These are both happening.”
    3:32:44 And to sit in this third position where you realize trying to reconcile just with your
    3:32:47 thoughts or just with your emotions or settle down your emotions or settle down your thoughts
    3:32:48 is futile.
    3:32:53 To get in this third position where the acceptance of that suffering shows up and you’re able
    3:32:55 to just like sit with the suffering.
    3:32:58 The moment she said, “Sit with the suffering,” I was like, “No.”
    3:33:03 You know, I don’t want that answer, but then she explained from that place of suffering,
    3:33:07 you start to drop into what are the thoughts that make you feel a little bit looser and
    3:33:09 more relaxed in your body?
    3:33:12 What are the thoughts that make you feel kind of more constricted?
    3:33:19 And you just start to use that as a bit of a navigator and start asking questions like,
    3:33:21 “Do I want to do this thing?
    3:33:22 Do I want to drink this coffee or not?
    3:33:23 Am I just doing it compulsively?
    3:33:24 Do I want to exercise?”
    3:33:30 And it sounds very abstract, extremely woo, but the brilliance of what she does and the
    3:33:35 brilliance of that scenario is that it brings together all the neuroscience that we know.
    3:33:38 We have a thinking analytic part of the brain that does what I call DPOs, duration path
    3:33:39 outcome analysis.
    3:33:43 We also have emotional states of the brain, the limbic system that sometimes call, but
    3:33:44 it’s a bunch of other areas too.
    3:33:50 And it doesn’t know the clock or the calendar as Paul Conti, brilliant psychiatrist says.
    3:33:54 Things don’t know that it’s today in July, 2024.
    3:33:59 It thinks you’re eight years old, the limbic system, your emotions, they don’t know the
    3:34:00 clock or the calendar.
    3:34:04 It doesn’t know how old you are, it just knows you and circumstances and feeling.
    3:34:09 So being able to step back from all of that is really what being a healthy human being
    3:34:10 is about.
    3:34:14 And then realizing you’re suffering, like in that battle, you’re suffering.
    3:34:18 And when you relax that a little bit and you go, “Okay, I’m not going to force myself to
    3:34:20 suffer as much.”
    3:34:21 Now what feels right?
    3:34:24 What feels right right now for like the next five minutes?
    3:34:27 Well, then you can navigate the next five minutes.
    3:34:30 Maybe it’s take a nap, maybe it’s have a meal, maybe it’s do a little bit of work.
    3:34:33 Maybe it’s you don’t know and you just sit there.
    3:34:37 But then five minutes later, you’re able to pick the next best choice and the next best
    3:34:39 choice and pretty soon you’re off and on your way.
    3:34:45 Because so often we get avalanched by our feelings or our thoughts or we can’t sleep
    3:34:49 and it’s just like… and people are losing their minds and they’re online looking for
    3:34:53 a solution or they use distraction, alcohol, mindless scrolling.
    3:34:56 By the way, I love social media, I teach on social media and I learn on social media
    3:35:01 from your podcast and Joe’s podcast, Lex’s podcast and Tim’s podcast and on and on.
    3:35:10 So I’m not demonizing it, but mindless consumption, inebriation, numbing ourselves or forcing
    3:35:15 ourselves to do things that are not in service to our well-being, none of that is good.
    3:35:18 What’s good is being able to sit with it and in doing that I’ve started to realize
    3:35:22 that you get back to what she calls and again the language sounds woo but who cares, she’s
    3:35:29 the one with 3D reads from Harvard so call her whatever you want, you know, is what she
    3:35:34 calls essential self which I think refers to our own unique wiring, what really feels
    3:35:39 right to us, trusting in our own goodness, trusting that if we just navigate forward
    3:35:44 from that compassionate observer place that we are going to be… in some cases we need
    3:35:49 to be fierce, we need to be a warrior, in other cases we need to be soft and compassionate
    3:35:54 and then we can be all of those things depending on what the situation calls for and then we
    3:35:59 can just like sit back and move forward and that we’re going to be okay, in fact, we’re
    3:36:04 going to be better than okay and that when we bring that stance, that like calm energetic
    3:36:08 stance to things and other people, we also have a ton to give, we can be in so much
    3:36:09 service.
    3:36:13 This is one of the reasons I think people love Rick and I think about Rick a lot.
    3:36:18 Rick Rubin’s a close friend and I’m very blessed and it’s not because he’s Rick Rubin,
    3:36:19 the famous musician.
    3:36:21 In fact, I know he’s zero minus one about hip-hop.
    3:36:25 Oh yeah, it just don’t, it wasn’t a genre I followed, I like some of it but one thing
    3:36:30 is that when Rick shows up, he’s just like there, he’s super present, he’s not there
    3:36:37 to give you anything but he gives and he’s not there to take anything, he’s just there
    3:36:39 and I think that’s why people love him.
    3:36:40 I think that’s why people love him.
    3:36:44 Yes, he’s been super successful in all these different domains and when people try and
    3:36:46 poke at Rick, that’s something that really pisses me off.
    3:36:52 You want to really get me worked up, try and pick on one of my close friends.
    3:36:59 That’s a place where I am like, come at me, attack me all day and people do but if you
    3:37:05 try and attack people I know and they’re true goodness, Lex or Rick or any number of my
    3:37:10 different friends, famous or not, that’s when I’m going to, that’s when a side of me
    3:37:16 comes out that frankly I’m proud of, like I’m going to hit you and I’m going to hit
    3:37:17 you hard.
    3:37:22 I’m going to be fair but like you can’t do that because these are really good people
    3:37:27 trying to do the best they can in the world and this is true, me protecting my sister,
    3:37:28 you know?
    3:37:30 I’ll also be the first if a friend is out of line to say something but the people I’m
    3:37:35 referring to here, they show up with like all their goodness, Joe’s the same way and
    3:37:40 people talk shit about Joe and I’m like, people have tried to get me to talk shit
    3:37:41 about him.
    3:37:46 Reporters have called me to try and set me up like a trap, a snare trap to say things
    3:37:47 about him.
    3:37:49 No chance.
    3:37:54 He’s done things that I’ve seen that had nothing to do with me in service to others
    3:37:59 that are completely quiet, that no one will ever hear about, that absolutely tell me that
    3:38:04 he is a huge hearted person who cares about the world and takes care of people close to
    3:38:08 him and far away from him without the expectation of anything in return.
    3:38:10 I’m not saying this so that he likes me more.
    3:38:18 I’m saying this because it’s true and I think that, you know, Martha Beck’s another one
    3:38:23 or people that like they just want to give and so when I see people attacking people
    3:38:27 and I can sense this about you, we’re getting to know one another here, like the fact that
    3:38:31 you’re trying to attack someone whose fundamental goal is to try and serve the world, build
    3:38:37 things to serve, like, and there are a few things that get my adrenaline going like that,
    3:38:39 but that’s not okay.
    3:38:40 It’s not okay.
    3:38:45 And I think it’s really important that we stand up for people who are not known either.
    3:38:48 We stand up for them and that we say that’s not okay.
    3:38:50 You can’t take cheap shots like that.
    3:38:51 And so-
    3:38:53 I think times are changing there.
    3:38:54 Times are changing.
    3:38:58 You know, I don’t have anything against traditional media.
    3:39:00 I see the way they capitalize on things.
    3:39:04 They’ll put different names in URLs and try and bring clicks and stuff.
    3:39:06 Look, they’re just trying to make an income.
    3:39:11 And I think some of them, presumably, are good people just trying to do their thing.
    3:39:17 What I love about podcasters, what I love about the early, you know, the skateboarders
    3:39:23 I knew from the skateboard era, some I still touch with now, punk rockers, the people in
    3:39:28 creative areas, artists and musicians and poets is like, they didn’t get into it because
    3:39:31 they thought people would like them or they’d make a lot of money.
    3:39:34 And a lot of times they take ridicule.
    3:39:37 They got into it because it’s who they are.
    3:39:38 It’s their essence.
    3:39:39 They’re just being them.
    3:39:43 And I think we can really tell when somebody’s just being themselves, it’s like their real
    3:39:49 essence just brought forward and they’re taking fire and they’re taking shrapnel and they
    3:39:50 do it anyway.
    3:39:56 You know, I know he’s very popular now, even though he’s dead.
    3:39:59 I’ve always loved Jean-Michel Basquiat’s work.
    3:40:02 And if you watch that movie, I don’t know if you’ve seen the movie Basquiat, not the
    3:40:04 documentary, but amazing movie.
    3:40:10 It’s got Dennis Hopper, Parker Posey, David Bowie plays Andy Warhol.
    3:40:12 It’s an amazing cast, Willem Dafoe.
    3:40:13 It’s just an amazing cast.
    3:40:21 And there’s this incredible scene where Jean-Michel and Benicio Del Toro, who I believe was playing
    3:40:24 Jean-Michel’s friend, was Vincent Gallo.
    3:40:29 Jean-Michel says to him, he goes, “Hey, Benny, how long do you think it takes to get famous?”
    3:40:33 And the answer that Benicio Del Toro gives him is amazing.
    3:40:41 He talks about how fame ultimately just brings a lot of attack and how that can really collapse
    3:40:42 the artist.
    3:40:45 And it’s a beautiful two-minute riff on YouTube that everyone should go watch.
    3:40:49 And if anyone out there thinks they want to be famous, I’ll tell you, you do not want
    3:40:50 to be famous.
    3:40:52 Famous takes away your freedom.
    3:40:53 People say they want to be famous.
    3:40:54 You absolutely don’t.
    3:41:01 What you want is you want a friend or friends that you love and that love you.
    3:41:06 You want to have enough resources plus a bit more so that you feel safe, right?
    3:41:09 Anyone that says you only need $70,000 a year in order to be happy because some study said
    3:41:12 that, bullshit.
    3:41:16 You need enough money so that you feel safe about your present and your future.
    3:41:19 That number differs for different people, okay?
    3:41:20 So that’s a study.
    3:41:21 I don’t care what the data say.
    3:41:23 Like look at the real world.
    3:41:29 And usually it’s a rich person saying you only need that amount of money, by the way.
    3:41:36 You need some sense of passion or connection to the world and you need a sense of freedom
    3:41:40 that you can be you and that you won’t get attacked for it.
    3:41:41 We know this throughout history.
    3:41:43 This has been proven over and over again.
    3:41:45 So fame is bullshit.
    3:41:48 Like fame takes away your freedom.
    3:41:54 The rest of it, social connection, some resources, a connection to some passionate exploration,
    3:41:57 curiosity, even if it’s very private and no one ever sees it.
    3:42:01 Like those things are really what make life rich.
    3:42:03 It really, really does.
    3:42:08 And I have fantasies about just disappearing, taking a small group off to some hidden village
    3:42:11 and we do our thing, but I know myself too well.
    3:42:14 I’d want to connect with the world more.
    3:42:17 It’s just in my nature to want to do that.
    3:42:21 So I suppose I’m kind of hosed and I suppose the world’s kind of stuck with me until they
    3:42:22 aren’t.
    3:42:27 But no, I have those fantasies as well and I arrive at the same conclusion that I’d eventually
    3:42:30 do something in the village which would bring me back to society and then bring me back
    3:42:32 to probably sitting in this chair.
    3:42:34 And you know, I’ve thought about getting some people together and we should do this.
    3:42:38 We could get a property, put a bunch of houses, put a gym, a sauna, get up a podcast to you.
    3:42:39 But guess what?
    3:42:40 They’d call it a cult.
    3:42:43 They’d be like, they started a cult, right?
    3:42:44 They’d find something.
    3:42:50 Like they started a cult because I think to people that are not passionate creators.
    3:42:54 And again, I’m not just talking about podcasters, but that aren’t passionate creators.
    3:43:01 They don’t understand like they don’t understand that certain people just need to create.
    3:43:05 And God bless them because we need somebody to write articles from a perspective that they
    3:43:10 don’t understand to get other people to think things that aren’t true because that’s what
    3:43:11 they need to do.
    3:43:12 They serve an important role.
    3:43:17 Like in the aquarium of life, on the coral reef of life, you need the little like horseshoe
    3:43:20 crabs working there when you say like, well, what’s the purpose?
    3:43:21 It’s part of an ecosystem.
    3:43:25 It somehow indirectly serves the rest, although sometimes it’s kind of hard to tell.
    3:43:30 And as we head into this election, as we head into like really uncertain times, I think
    3:43:35 we tend to go the media or the podcasters or the, look, everyone’s doing the best they
    3:43:36 can with what they’ve got.
    3:43:40 It’s just some people are working a little bit harder to be kind and benevolent and
    3:43:46 giving and acknowledging we’re all human and others are like pointing fingers.
    3:43:51 So of all the protocols you’ve shared, it seems like maybe the most important is friendship.
    3:43:56 Send that morning text, find somebody that you can communicate with that will communicate
    3:43:58 with you that you trust.
    3:43:59 You don’t have to share a ton.
    3:44:03 I don’t want to give the impression that I sit there with my friends and like share
    3:44:06 all the inner workings of my mind and what’s going on.
    3:44:08 You know, I mean, that’s why I have this notebook.
    3:44:09 So I don’t have to do that.
    3:44:10 It’s like, I got stuff in here.
    3:44:18 I never want anyone to see, you know, but yeah, find a friend like friendship is huge.
    3:44:21 And it’s the start of all great things, right?
    3:44:24 It’s the reflection of all great things inside of us, right?
    3:44:30 It’s not the complete picture romantic relationship for many, for most is really important.
    3:44:32 Get a dog, get a fish, get a plant, sure.
    3:44:36 But I think friendship really is like the most important thing that all of us can really
    3:44:43 focus on right now, aside from partnership and children, because of course children
    3:44:46 need us and they need our attention and our support.
    3:44:50 But friendship is super powerful.
    3:44:54 And rather than talk about the isolation crisis, the loneliness crisis, I’d rather talk about
    3:44:56 some solutions.
    3:45:00 And I think friendship, maybe even just a morning text back and forth.
    3:45:01 Good morning.
    3:45:02 Good morning.
    3:45:03 How’d you sleep?
    3:45:04 Pretty good.
    3:45:05 Not well.
    3:45:06 Okay.
    3:45:10 It’s the next day it’s there, that being able to rely on that like clockwork, like the
    3:45:14 sun rising and setting each day, you can count on that.
    3:45:18 It just brings a lot of peace, it’ll make you a better version of yourself.
    3:45:22 Your friends know what you mean to them.
    3:45:26 Having gone through those difficult moments, did you, were you able to articulate to them
    3:45:30 how much you appreciated them for that?
    3:45:34 I’ll get emotional again, I don’t think they could know.
    3:45:38 You know, it’s like, there’s one friend in particular, there’s a guy who’s actually
    3:45:41 very prominent in the skateboarding community.
    3:45:42 He’s quiet in that community.
    3:45:46 I’ll say his name because he’s so humble, you know, he’ll never say it for himself.
    3:45:47 His name is Jim Thebo.
    3:45:53 And when I was 14 years old, Jim who now runs a big company called Deluxe, which is a bunch
    3:45:58 of companies and he’s kind of the, he’s kind of the mayor of the whole sport.
    3:46:01 He’s back then, I remember I was 14.
    3:46:09 This was after I got out of this place and he rolled up to me at Embarcadero and he sat
    3:46:10 next to me.
    3:46:15 He was like sat next to me, gave me a coffee and some stickers and he was like, what’s
    3:46:16 up, man?
    3:46:19 And he’s probably about 10 years older than I am.
    3:46:24 And we started talking and he gave me one of his books, sorry, Jim, I’m going to embarrass
    3:46:25 him.
    3:46:26 He had these poetry books, great book.
    3:46:27 I still have it.
    3:46:28 It’s a loose change.
    3:46:29 It’s something called Do the Distance.
    3:46:32 And he goes, you should write.
    3:46:34 Okay.
    3:46:35 And I started writing.
    3:46:39 I started keeping a journal and that one interaction carried me through so many hard times.
    3:46:43 Now years later, I had a really hard circumstance.
    3:46:44 Things were going well in my life.
    3:46:49 I was making progress on a certain front that I’ve been challenged with, with for some time.
    3:46:56 And then one day just brack, everything came crashing down.
    3:46:59 And like magic, Jim showed up.
    3:47:03 I’m not, I’m not saying he got a call from the universe.
    3:47:06 Somebody called him and he showed up and he just sat with me.
    3:47:16 Now I’m an adult at this point and just like sat with me and I hear from him every morning,
    3:47:19 you know, and I still text him every morning, texting me today.
    3:47:20 He’s here in LA today.
    3:47:21 We won’t see each other.
    3:47:22 So he’s busy.
    3:47:23 I’m busy.
    3:47:24 We got work.
    3:47:26 I would love to see him, but he’s busy.
    3:47:29 And I respect that he’s busy and he respects that I’m busy.
    3:47:35 It’s like, wow, you know, 14 and then 40 some years and he’s there again.
    3:47:41 And I like to think I’ve been there for him too, you know, and, you know, when I was that
    3:47:45 kid at some point, he knew in some way, he knew exactly what I needed.
    3:47:46 I needed those books.
    3:47:47 I needed something.
    3:47:51 And, you know, even when I tell him now about that, he goes, oh no, that poetry is so bad.
    3:47:52 You know, he’s embarrassed about that.
    3:47:56 And I’m thinking, no, man, you like saved my life with that stuff.
    3:47:57 And I kept them.
    3:47:58 I still have them.
    3:48:04 And so I think he must have like sensed that I was a really like feeling person and I was
    3:48:09 really in a trench and we’ve seen a lot of our friends go dead or in jail and in trouble.
    3:48:11 We’ve seen a lot of people do extremely well.
    3:48:16 Jim’s an amazing guy because he’s the one who calls the decisions on a lot of things
    3:48:19 and the kind of social milieu of skateboarding.
    3:48:20 He’s taken a lot of shit.
    3:48:23 I don’t want to get into the details, but he’s helped evolve skateboarding in some ways
    3:48:26 that it was very resistant to evolving.
    3:48:30 You can largely credit the true diversity in that sport.
    3:48:33 You know, people talk about diversity, but look at that sport.
    3:48:36 Look at the number of different races.
    3:48:40 Look at the fact that you’ve got straight kids, gay kids, trans kids.
    3:48:43 You’ve got room for the kids who have parents and the parent involvement.
    3:48:46 You’ve got kids that don’t have any parents.
    3:48:49 You’ve got people trying to help each other get sober and stay sober.
    3:48:59 You’ve got people like Jim has taken so much shit publicly on the chin, maintaining complete
    3:49:04 silence about his rationale, except with one mission in mind, which is keep the sport going
    3:49:07 in the healthiest way possible that’s most inclusive for the most number of people because
    3:49:12 he knows the importance of having a place where kids that don’t fit in and other sports
    3:49:17 can come, but also the importance of having it be an Olympic sport, which skateboarders
    3:49:18 shit on too.
    3:49:20 And so this isn’t about skateboarding.
    3:49:22 I want to make very clear.
    3:49:27 It’s about Jim and the fact that he understands his sense of purpose, his sense of duty.
    3:49:30 He knew well enough that even though he was a professional skateboarder, that he would
    3:49:33 better serve the community by doing something else, which is to be a leader.
    3:49:34 He leads quietly.
    3:49:37 Like I think about him all the time.
    3:49:39 So do they know how much I appreciate them?
    3:49:43 There’s no way I could go on for hours about him, the things he’s done for me.
    3:49:47 Anyone that knows that sport or knows Jim knows exactly what I’m talking about.
    3:49:48 He’ll never have a podcast.
    3:49:50 He’ll never go on a podcast.
    3:49:53 Maybe he’ll bless us with coming on my podcast.
    3:50:00 But some people like him, like I hope they, but people like him in my life and I hope
    3:50:05 they know, but there’s no card you can send that can capture all that.
    3:50:10 I think it’s just like checking in on him every morning and just, you know, giving him
    3:50:15 a big hug when I see him, you know, and I saw a tweet recently, it was like normalizing
    3:50:18 or no, it was the dude with sign guy who’s super funny.
    3:50:20 I think it said normalizing, telling your friends you love them.
    3:50:22 I don’t think that was for women.
    3:50:23 Hopefully they’re doing that too.
    3:50:24 I think it’s for men.
    3:50:26 Like, I’m not shy about that.
    3:50:28 I tell my friends, I love you.
    3:50:33 I’ve also had the experience of not doing that and then I never see that friend again.
    3:50:37 So I’m not trying to be overly sentimental, right?
    3:50:44 It’s really about just like, like living your life with as much heart forward as is safe
    3:50:45 and appropriate.
    3:50:46 Right?
    3:50:49 So anyway, that’s one example.
    3:50:51 There’s no way they could know.
    3:50:52 He just sat with me.
    3:50:55 I find those to be very interesting words because we think about the role of a friend
    3:51:00 in that situation of fixing things, diving in there, figuring out the problem and presenting
    3:51:01 the solution.
    3:51:02 But you said he just sat with me.
    3:51:03 Oh man.
    3:51:08 When Barbara Chapman, my graduate advisor died, I was devastated and she had two small
    3:51:11 girls and I knew her when she was pregnant with each one of them and I was close with
    3:51:15 their family and I went to the house of flowers in San Francisco and her daughters get up.
    3:51:16 Okay.
    3:51:19 One, I think was probably about 12, the older one, the younger one, by the way, became a
    3:51:20 neuroscientist.
    3:51:25 That time was probably about nine and these two girls that I’ve known since they were
    3:51:29 essentially in the womb are there talking about their dead mother.
    3:51:35 Now I broke down during my eulogy, like I just lost it was crying in front of my colleagues.
    3:51:39 I was so embarrassed and at the same time, like I just couldn’t hold it back.
    3:51:46 These two young girls get up there to talk about their dead mom and I’m thinking myself,
    3:51:52 oh my God, everyone’s just bracing themselves and they just said, they’re so strong.
    3:51:59 They said the best part about our mom is that she spent a lot of unstructured time with
    3:52:08 us and that was it and they sat down and I remember thinking, holy shit, like that was
    3:52:09 it.
    3:52:12 Of all the things they did, the baseball games they went to, the things they did, I’m
    3:52:16 sure they have so many memories and the thing they remember is most important is the fact
    3:52:22 that their mom spent a lot of unstructured time with them, just hung out with them.
    3:52:26 Just hung out with them and I think at some level, yeah, we need people to show up when
    3:52:27 things are hard.
    3:52:32 We need people to support us, celebrate with us, but in some ways, a really good friend
    3:52:34 is just somebody who just kind of hangs out with us.
    3:52:38 Simon Sinek said that to me, he said, in those moments, what you need is someone just to
    3:52:39 sit in the mud with you.
    3:52:40 You don’t need them to do anything.
    3:52:45 They just need to be sat there in the mud with you and that in part is the medicinal
    3:52:51 effect, just knowing that there’s someone else in the mud with you.
    3:52:52 Yeah.
    3:52:55 Again, I don’t want to focus on names people recognize because I don’t want it to seem
    3:53:01 like it’s unique to them, but I mention names, like specific names because they may resonate
    3:53:02 with your audience.
    3:53:06 That’s why I mentioned Rick or whatever, or a guy like Lane Norton I’m getting to know
    3:53:07 better.
    3:53:13 Lane on social media is a pretty serrated-edge guy, but he’s a sweetheart.
    3:53:22 He’s a kind person and he’s got a ferociousness to him, which is something I can relate to.
    3:53:28 I see his loyalty to his kids and I see his fingernails will be painted and people will
    3:53:31 tease him, but he does it because his daughter loves it and he also is the guy that’s going
    3:53:36 to deadlift twice as much as anyone else and he’s got this forward center of mass on things.
    3:53:39 Then I also just see like he’s just such a loving person.
    3:53:45 He loves what he does and I hope people will start to look at people’s personas certainly
    3:53:50 online but in real life and just start to take them in a little bit.
    3:53:53 What are they trying to tell you when they’re being a little bit annoying or what are they
    3:53:58 trying to tell you when they’re frustrated by politics?
    3:54:03 Being a layer deeper and trying to see the person and feel the person as an experience
    3:54:07 of them is another way, I think, to be a really good friend because when people say, “I see
    3:54:09 you,” I don’t think they’re like, “I see you.
    3:54:11 You need to do some eye gazing or something.”
    3:54:16 I think what it is, eye contact’s important, of course, but I don’t think it’s related
    3:54:22 to taking them in visually as much as just really appreciating that they have all these
    3:54:24 different sides, all these different facets.
    3:54:26 Here you’re talking about your relationship.
    3:54:30 What you described to me is real intimacy.
    3:54:33 Sure things proceed along great, then there’s this challenge.
    3:54:34 It’s a big one.
    3:54:35 There’s some shame associated with it.
    3:54:36 There’s confusion.
    3:54:41 Then people go into their different domains, do their work, come together and share and
    3:54:42 then grow.
    3:54:44 I mean, that’s intimacy.
    3:54:45 It takes risk.
    3:54:51 It takes a certain amount of healthy risk and I think we can do this in all relationships.
    3:54:53 I’m no psychologist and I’m still learning.
    3:54:57 Lord knows I have a lot of work to do, but I’ll be damned if I’m going to quit.
    3:54:58 I’m going to keep trying.
    3:55:02 Andrew, we have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question
    3:55:06 for the next guest, not knowing who they’re going to be leaving it for.
    3:55:15 The question left here for you is, “What is the true meaning of your life?
    3:55:17 Why do you exist?”
    3:55:22 Goodness, that’s a tough one.
    3:55:29 Meaning it’s hard to distill that down, but I’ll pause for a second in an effort to keep
    3:55:37 it uncharacteristically brief.
    3:55:44 As I mentioned earlier, all I have is my experience, the knowledge that I gained from that experience
    3:55:49 and my words.
    3:55:55 For me, the purpose of my life is to make the best possible choices that I’m capable
    3:56:03 of making at the time in terms of what to seek out, what to learn, and what to share.
    3:56:08 I think the real meaning of my life is to try and provide useful information and tools
    3:56:14 so that people can be a better version of themselves for themselves and other people.
    3:56:19 And I know it sounds lofty and kind of empty and cliche on the one hand, but I mean it.
    3:56:24 I wake up in the morning and I think, “What can I learn when I’m excited to learn?”
    3:56:29 And then when I come across gems, I just compulsively have to tell people about it.
    3:56:33 But not because I need to do it for me.
    3:56:36 It’s because I feel like people need to know about this.
    3:56:38 This can really help.
    3:56:39 This can really help.
    3:56:41 This can potentially really, really, really, really help.
    3:56:44 So I think that’s the meaning of life for me.
    3:56:45 Right now.
    3:56:47 Right now.
    3:56:56 And at some point it may be just to provide care for little hubermans.
    3:56:59 At some point it may be something entirely different.
    3:57:05 I’ve learned to not anticipate what the next steps will be for me more than five years
    3:57:06 out.
    3:57:11 You know, I’ve seen some ridiculous speculation that I’m going to go into politics, probably
    3:57:14 related to the fact that I kind of alluded to it once or twice.
    3:57:15 I’m not going into politics.
    3:57:21 I’ll tell you right now, there’s no chance I’m going into politics.
    3:57:24 It runs countercurrent to my nature.
    3:57:29 And even if politics changed entirely, it’s not for me.
    3:57:36 What is for me is learning and adventure and sharing what I learn.
    3:57:42 And that’s the only way I know how to be.
    3:57:43 Andrew, thank you.
    3:57:45 I didn’t know you before today.
    3:57:48 I obviously knew of you because everyone knows you on the internet for all the work that
    3:57:51 you’ve done and all the things that you’ve shared, but I didn’t know the man.
    3:57:56 And the hours we’ve spent together today have really illuminated the man that you are.
    3:58:00 And it’s really most importantly illuminated your intentions, which are so incredibly pure
    3:58:02 and wonderful.
    3:58:07 And it’s because of you that much of my podcast exists because I learned from your show.
    3:58:11 It inspires me and that calls me to bring guests on oftentimes guests that you’ve had
    3:58:14 on your show that have changed my life in some way.
    3:58:18 So you’ve been a tremendous driver of both my development as an individual, but also
    3:58:19 of this show inadvertently.
    3:58:23 And also that’s the case of all of my team because the 30, 40 people that work with me
    3:58:24 here, they’re all massive fans of yours.
    3:58:28 But most importantly, they’ve had their lives improved because you exist.
    3:58:32 And because you’ve taken very complex things and distilled them down and shared them with
    3:58:35 all of us in a way that we wouldn’t usually have access to.
    3:58:38 So that’s such a tremendous gift that you’ve given and continue to give.
    3:58:42 So thank you on behalf of myself and all of my team and everybody else that was so excited,
    3:58:45 all my friends that were so excited that I’d be speaking to you today.
    3:58:47 I’m tremendously excited about your book.
    3:58:52 I hear that there’s a book coming out called Protocols, an operating manual for the human
    3:58:57 body, which comes out next year in the 22nd of April, 2025.
    3:59:01 If there was ever a book, I don’t get excited by many books, but having been such a fan
    3:59:04 of your work, it is a book that I consider to be essential.
    3:59:05 We were talking about it yesterday.
    3:59:10 We see it as almost like waiting for the Bible on this subject matter.
    3:59:15 So I’m going to link it below because I know it’s currently available for pre-order, pre-sale,
    3:59:19 and I highly recommend if people find what you do to be of any value, then this is the
    3:59:20 book to read.
    3:59:24 I’ve been doing everything I can to just get snippets of it from people around you.
    3:59:26 And the excitement and anticipation is palpable.
    3:59:30 So thank you for taking the time to write that book because you don’t have to, you’ve
    3:59:33 got a big enough audience as it is, you don’t have to sit down and really distill it down
    3:59:34 for people.
    3:59:35 And more than anything, just thank you.
    3:59:37 I really, really appreciate that.
    3:59:42 What you do and the fact that you exist and all that you’ve done for me and all my friends
    3:59:43 and people that matter to me.
    3:59:44 So thank you on behalf of all of us.
    3:59:46 And I really, really mean that from the bottom of my heart.
    3:59:47 So thank you.
    3:59:48 Thank you.
    3:59:49 I’ll take that in.
    3:59:52 And I’m very grateful for the opportunity to sit down with you today.
    3:59:56 I’m a huge fan and admirer of what you’ve done and what you’re doing.
    4:00:01 And right back at you in the sense that you have many, many areas of success.
    4:00:04 You don’t need to do a podcast.
    4:00:06 But the fact that you do bring so much benefit to the world.
    4:00:12 It’s been just marvelous to see your ascent, which is just like pointed at the sun.
    4:00:17 You guys are doing such incredible work and continue to.
    4:00:21 And I have to say, I came here today expecting we were going to get into some science and
    4:00:25 to some protocols and I knew we were going to cover a lot of areas.
    4:00:30 But I didn’t anticipate the depth of the conversation that we were going to have.
    4:00:38 And I can say it’s entirely the consequence of your realness and the genuine compassion
    4:00:41 that you bring to these kinds of conversations.
    4:00:42 That’s felt.
    4:00:44 I also really appreciate the way you shared some of your own experience.
    4:00:51 I can tell you’re somebody who really cares about people and that your success is in no
    4:00:53 small part the consequence of that.
    4:00:58 So thank you for having me here and to your team for having me here and for doing what
    4:00:59 you do.
    4:01:05 It’s clear you’re all in in every endeavor and your nature is an incredible one.
    4:01:11 The fact that you can take on so many things and that you’ve embraced your nature to not
    4:01:12 want to go the traditional path.
    4:01:16 I think that’s an incredible and incredibly important example for people.
    4:01:20 So I can also say that I think that we’re going to be friends.
    4:01:21 So you should pass me your number.
    4:01:25 We’ll check in in the morning and we should grab a meal or a workout or whatever.
    4:01:26 Maybe we just hang out.
    4:01:30 So I’d like to think that we’ve sparked a friendship.
    4:01:31 We certainly have.
    4:01:32 Thank you, Andrew.
    4:01:32 Thank you.
    4:01:56 [Music]
    Tôi sẽ rơi nước mắt nếu nói về điều đó, vì mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp trong cuộc sống của tôi, và rồi một ngày nào đó mọi thứ sụp đổ. Tất cả đã tan vỡ. Và tôi đã học được rằng tình bạn là vô cùng mạnh mẽ. Tôi có những người bạn đến nhà để ở bên tôi. Một ngày nọ, tôi chỉ nhìn lên, và Lex có mặt trong phòng, họ ngồi bên tôi, nâng đỡ tôi, và họ nhắc tôi nhớ tôi là ai, và bạn biết đấy, tôi thật sự biết ơn vì điều đó. Tiến sĩ Andrew Huberman là một nhà thần kinh học nổi tiếng thế giới, giáo sư tại Stanford và là người làm podcast. Ông đang cách mạng hóa cách chúng ta hiểu về não bộ, và cách chúng ta có thể thay đổi, phá bỏ những thói quen xấu và đạt được hiệu suất tối ưu. Khi lớn lên, tôi cảm thấy sợ hãi, trầm cảm và bối rối. Cha mẹ tôi ly hôn. Tôi đã tham gia vào nhiều cuộc đánh nhau, và thấy mình bị nhốt trong một chương trình điều trị nội trú, và tôi nhận ra rằng tôi cần phải kiểm soát cuộc sống của mình. Tôi rất quan tâm đến điều đó, vì rất nhiều người cảm thấy bị mắc kẹt trong cuộc sống của họ. Vậy làm thế nào để ai đó có thể đưa ra những quyết định thay đổi cuộc sống? Có rất nhiều công cụ miễn phí có thể thay đổi não bộ của bạn. Chúng ta có thể đi qua tất cả chúng. Vì vậy, tôi muốn nói về dopamine trong biểu đồ này. Dopamine giống như một bể sóng. Trong mọi lĩnh vực của cuộc sống, dù là thực phẩm, tập thể dục, đối với một số người là công việc hoặc tình dục, nếu bạn đẩy mọi thứ đến mức tối đa, bạn sẽ cảm thấy kiệt sức và thiếu kích thích sau đó, và bạn cần rất nhiều năng lượng hơn để có được cùng một kết quả. Và khi bạn ở trong trạng thái thiếu dopamine đó, thường thì những gì mọi người làm là họ cố gắng truy cập vào những thứ sẽ kích hoạt lại mạch dopamine, và tất cả những gì nó làm là đẩy họ ngày càng xa hơn vào trạng thái đó. Vậy làm thế nào để bạn khắc phục điều đó? Thật khó để thoát ra, nhưng bạn bắt đầu từ đó. Đây là một câu mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ nói trong đời mình. Chúng tôi vừa đạt 7 triệu người đăng ký trên YouTube, và tôi muốn gửi lời cảm ơn lớn đến tất cả các bạn đã đến đây mỗi thứ Hai và thứ Năm để xem những cuộc trò chuyện của chúng tôi.
    Từ đáy lòng mình, nhưng cũng thay mặt cho đội ngũ của tôi, những người mà bạn không phải lúc nào cũng gặp, hiện có gần 50 người đứng sau cuốn Nhật ký của một CEO đang làm việc để đưa điều này đến với bạn. Vì vậy, từ tất cả chúng tôi, xin cảm ơn bạn rất nhiều.
    Chúng tôi đã tổ chức một cuộc rút thăm vào tháng trước và đã trao giải thưởng cho những người đã đăng ký theo dõi chương trình cho đến khi đạt 7 triệu người đăng ký, và các bạn đã yêu thích cuộc rút thăm đó đến mức chúng tôi sẽ tiếp tục nó.
    Vì vậy, mỗi tháng, chúng tôi sẽ trao giải thưởng mà tiền không thể mua được, bao gồm những cuộc họp với tôi, lời mời tham gia các sự kiện của chúng tôi, và những phiếu quà tặng trị giá một nghìn bảng cho bất kỳ ai đăng ký theo dõi Nhật ký của một CEO.
    Hiện có hơn 7 triệu bạn, vì vậy nếu bạn quyết định đăng ký hôm nay, bạn có thể trở thành một trong những người may mắn đó. Cảm ơn bạn từ đáy lòng mình.
    Hãy bắt đầu cuộc trò chuyện.
    Andrew, ở trung tâm của những gì bạn làm, ở mức rất cao, nếu tôi nhìn vào tất cả những gì bạn đã sản xuất, và tôi phải tóm gọn nó chỉ trong một hoặc hai câu để tóm tắt tuyên bố sứ mệnh của bạn, thì đó sẽ là gì?
    Tôi muốn chia sẻ vẻ đẹp và tính hữu ích của sinh học. Tôi muốn mọi người hiểu cơ thể và bộ não con người tuyệt vời như thế nào, và ngay cả một hiểu biết nhỏ về các cơ chế cơ bản về cách chúng ta tương tác với ánh sáng hoặc nhiệt độ, tập thể dục, suy nghĩ, cảm xúc, v.v., có thể ảnh hưởng đến sức khỏe của chúng ta theo những cách rất mạnh mẽ.
    Bạn đã trở thành một hiện tượng văn hóa nhờ vào thông tin mà bạn đã chia sẻ. Theo bạn, tại sao và làm thế nào điều đó đã xảy ra?
    Có lẽ điều quan trọng nhất là tại sao điều đó đã xảy ra? Điều gì mà bạn đã đáp ứng mà trước đây thiếu trong sự hiểu biết của mọi người về chính họ?
    Chà, tôi nghĩ mọi người rất tò mò về bản thân mình, có nghĩa là loài người của chúng ta, tại sao chúng ta cảm thấy như cách chúng ta cảm thấy, tại sao những người khác cảm thấy và hành động như họ làm, và tôi nghĩ hầu hết mọi người mà tôi thích nghĩ là rất quan tâm đến việc trở thành phiên bản tốt nhất của chính họ.
    Tôi nghĩ rằng những gì tôi đã làm là cung cấp một cái nhìn về tất cả những điều đó thông qua sinh học, đặc biệt là thần kinh học, nhưng tôi cũng là một người thực hành. Kể từ khi còn khá trẻ, tôi đã tham gia tích cực vào thể thao và tâm lý học và quan tâm đến những gì mà một người có thể làm, trong một số trường hợp, để tránh những điều nhằm trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
    Tôi là một học giả. Tôi có một phòng thí nghiệm và tôi là một giảng viên có chức vụ tại Stanford, mặc dù tôi nên đề cập rằng tôi đã thu nhỏ phòng thí nghiệm của mình đáng kể trong khoảng một năm qua, nhưng tôi đã thực hiện các thí nghiệm trên các mô hình động vật, trên con người và các thử nghiệm lâm sàng trên người.
    Vì vậy, tôi có sự hiểu biết và chuyên môn của một nhà khoa học nghiên cứu, và đồng thời, tôi suy nghĩ rất sâu sắc về cách chuyển đổi thông tin trong các bài báo được đánh giá ngang hàng, cách chuyển đổi thông tin trong các lĩnh vực khoa học và y học thành những gì chúng tôi gọi là các quy trình có thể hành động.
    Tôi cố gắng hết sức để tinh giản mọi thứ thành những điều có thể hành động, nhưng tôi không phải là người tin tưởng vào việc làm đơn giản hóa mọi thứ quá mức. Tôi quyết định đi theo hướng ngược lại, thay vì chỉ cung cấp những đoạn ngắn, video 90 giây. Chúng tôi có bao gồm những điều đó, nhưng tôi quyết định chọn những bài giảng đầy đủ từ một đến ba giờ, có thể thậm chí bốn giờ về một chủ đề, vì tôi tin rằng, và tôi không phải là người đầu tiên nói điều này, rằng mọi người có khả năng học gần như vô hạn nếu họ được nói những điều theo cách rõ ràng.
    Vì vậy, tôi tin rằng mọi người muốn hiểu, họ có thể hiểu, và điều đó không cần phải trang trí mọi thứ bằng một ngôn ngữ phức tạp. Đôi khi chúng ta cần phải bao gồm một số ngôn ngữ phức tạp, chỉ vì đó là cách mà khoa học và y học hoạt động, và mọi người sẵn sàng học điều đó và mang theo nó, và một khi họ hiểu cách mà chúng hoạt động tốt hơn một chút, thì bạn trang bị cho họ một chút kiến thức, thì thực sự họ sẽ tự mình tiến xa và phần còn lại sẽ tự lo liệu.
    Hôm nay, tôi đã hỏi bạn một vài lần chỉ để giải thích điều gì đó cho tôi theo cách đơn giản hơn.
    các điều khoản, vì tôi không có bất kỳ hiểu biết cơ bản nào về khoa học.
    Mục tiêu của tôi chủ yếu là hoàn toàn trung thực nếu tôi không hiểu điều gì đó, bởi vì
    tôi chắc chắn có rất nhiều người đang lắng nghe cũng có thể không hiểu điều gì đó.
    Một trong những điều khiến tôi ngạc nhiên nhất về bạn là bối cảnh của bạn.
    Và tôi nghĩ điều thú vị về bối cảnh của bạn, nơi bạn đến và những khó khăn bạn đã phải đối mặt, và so với người đàn ông đang ngồi trước mặt tôi hôm nay, là
    tôi nghĩ điều đó nói lên một trong những điểm cơ bản về sự tò mò mà tôi có về công việc của bạn, đó là việc biết các giao thức là tốt, nhưng còn có điều gì khác cần thiết
    để có thể theo đuổi chúng.
    Bây giờ mọi người nói rằng đó là kỷ luật hoặc động lực hoặc bất cứ điều gì khác, nhưng khi
    tôi nhìn vào bối cảnh của bạn và nơi bạn đã đến, nó không phải là một đường thẳng.
    Có một yếu tố chuyển biến đã diễn ra ở đó.
    Có thể nói là Andrew Huberman thời kỳ đầu, người mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ trở thành người đàn ông gần như không thể nhận ra so với người đàn ông đang ngồi trước mặt tôi hôm nay.
    Và rồi có người đàn ông đang ngồi trước mặt tôi hôm nay.
    Và lý do tôi bị cuốn hút bởi điều đó là vì nếu tôi có thể hiểu cách bạn đã chuyển từ Andrew Huberman đó sang người này, điều đó sẽ giúp tôi, giải phóng tôi khỏi những lý do
    rằng tôi sẽ không thể theo đuổi các giao thức của bạn bây giờ.
    Chắc chắn rằng đã có rất nhiều cuộc phiêu lưu và chuyển biến, chắc chắn có một số khó khăn.
    Và hãy nghe, tôi sẽ là người đầu tiên nói rằng, bạn biết đấy, cuộc sống của tôi dễ dàng hơn so với những người khác và khó khăn hơn so với những người khác, đúng không?
    Vì vậy, tôi không cố gắng khẳng định rằng mình đã có cuộc sống khó khăn nhất hoặc dễ dàng nhất.
    Tôi chỉ biết trải nghiệm của mình, đúng không?
    Vì vậy, tất cả những gì tôi có là trải nghiệm, kiến thức và lời nói của tôi để truyền đạt điều đó.
    Nhưng vâng, đó không phải là một con đường tuyến tính.
    Tôi sẽ nói rằng những cột mốc quan trọng dọc đường và những phần liên quan là cho đến khi…
    Tôi đã có trí tò mò mãnh liệt và khao khát phiêu lưu từ khi tôi còn nhỏ. Tôi muốn học hỏi và tôi muốn trải nghiệm điều đó một cách trực tiếp. Tôi cũng nghĩ rằng tôi luôn có một sự mãnh liệt như người ta đã nói với tôi từ khi tôi còn là một đứa trẻ, bạn biết đấy, tôi có phần nghiêng về phía trước một chút, như thể trọng tâm của tôi hơi nghiêng về phía trước. Nhưng đúng vậy, tuổi thơ của tôi một mặt rất bình thường và ngọt ngào theo nghĩa là, bạn biết đấy, tôi có hai bậc phụ huynh, bố tôi thực sự là một nhà khoa học, ông ấy là một nhà vật lý lý thuyết theo đào tạo. Ông ấy là người Argentina, nhưng sau đó đã học cao học ở Hoa Kỳ. Mẹ tôi là một nhà văn và bà đã từng là giáo viên. Bà không làm việc nhiều khi chúng tôi còn nhỏ. Bà chủ yếu tập trung vào việc nuôi dạy chúng tôi. Và theo ký ức của tôi, tuổi thơ của tôi được đánh dấu bởi những bữa tối cùng nhau ở bàn ăn. Tôi rất, rất quan tâm đến tất cả mọi thứ liên quan đến sinh học, đặc biệt là cá. Vì vậy, tất cả mọi thứ về bể cá, chim chóc, bất cứ thứ gì, bạn biết đấy, chim nhiệt đới, tôi sẽ tìm hiểu tất cả về chúng, tìm hiểu về cá. Sau đó, tôi sẽ thuyết trình về những điều này trong lớp vào thứ Hai như một cách để cố gắng khiến các giáo viên không cho tôi nói chuyện với các bạn học xung quanh, vì nếu không, tôi sẽ nói cho họ nghe về những điều đó. Vì vậy, tôi đã thuyết trình một chút từ khi còn nhỏ. Và rồi tôi nghĩ rằng khi tôi trưởng thành, nói một cách nào đó, bạn biết đấy, vào khoảng tuổi vị thành niên, bố mẹ tôi đã ly hôn. Đó là một cuộc ly hôn rất căng thẳng. Và điều đó đã dẫn tôi theo hướng tìm kiếm những trải nghiệm hoang dã hơn. Hãy gọi đó là như vậy. Tôi có phần hoang dã. Chỉ là hoàn cảnh đã dẫn đến một tình huống mà tôi tìm kiếm thể thao và bạn bè mà không có sự tham gia của cha mẹ. Vì vậy, đối với tôi, sự thu hút ngay lập tức là trượt ván và văn hóa punk rock. Và tôi rất may mắn khi được cuốn hút vào văn hóa trượt ván và punk rock vào cuối những năm 80, đầu những năm 90. Tôi hiện 49 tuổi hoặc gần 49 tuổi. Và vào thời điểm đó, đó là một nền văn hóa rất mới mẻ.
    Không có các trò chơi X, không có nhà tài trợ lớn, kiểu như vậy.
    Và vì thế có rất nhiều đứa trẻ không có cha mẹ, hoặc có thể nói là hoang dã.
    Một số thì không có cha mẹ.
    Và tôi đã được chứng kiến một số màn trượt ván tuyệt vời.
    Tôi không phải là một tay trượt ván giỏi, nhưng tôi chắc chắn có động lực để cố gắng làm điều đó.
    Tôi cứ liên tục làm mình bị thương.
    Vì vậy, đó thực sự là một sự kiện quan trọng.
    Tôi cứ, bạn biết đấy, làm tổn thương cơ thể mình, cố gắng thúc đẩy bản thân để trở nên giỏi hơn, những người bạn thân của tôi thì được tài trợ.
    Một người bạn của tôi đã được chọn làm chuyên nghiệp trong khi chúng tôi còn học trung học.
    Chúng tôi đã đi du lịch, tham gia các cuộc thi.
    Có lẽ bạn đã nhận thấy rằng không có nhiều thời gian để đến trường.
    Vì vậy, tôi không khuyên điều này cho giới trẻ, hãy ở lại trường học, ít nhất là ở giai đoạn đầu, hãy có được nền giáo dục cơ bản khi bộ não của bạn vẫn còn rất linh hoạt.
    Nhưng bạn biết đấy, tôi đã được tiếp xúc và may mắn là không tham gia vào nhiều ma túy và bạo lực, nhưng tôi đã thấy điều đó.
    Tôi cũng đã thấy rất nhiều màn trượt ván tuyệt vời.
    Một số người trong số họ đã bắt đầu những công ty lớn và làm những điều tuyệt vời trong lĩnh vực thể thao hành động.
    Chẳng hạn như DC, tôi biết những người đã bắt đầu công ty đó, Danny Way, Colin McKay, bạn biết đấy, tôi đã biết về họ vào thời điểm đó, tôi không thân thiết nhưng bạn biết đấy, Tony Hawk đã chứng kiến sự thăng tiến của mình, đúng không?
    Anh ấy hơn tôi vài năm, nhưng tôi đã tham gia các cuộc thi trượt ván.
    Vì vậy, tôi đã ở trong thế giới mà mọi thứ đều tự làm, đều do chính mình tạo ra.
    Rồi có một thời điểm, tôi có bạn gái và bắt đầu tham gia vào những thứ khác và bỏ trượt ván.
    Tôi nghĩ rằng mình có thể trở thành lính cứu hỏa trong một thời gian.
    Tôi luôn rất năng động.
    Thời điểm này là bao nhiêu tuổi?
    Tôi 16 tuổi khi có bạn gái đầu tiên và tôi không làm tốt trong việc trượt ván.
    Tôi cứ liên tục bị gãy chân.
    Mọi người đã tiến lên mà không có tôi.
    Đó chỉ là bản chất của nó.
    Tôi đã yêu cô ấy, muốn dành thời gian bên cô ấy.
    Vì vậy, tôi nghĩ, ồ, tôi không thực sự làm tốt ở trường.
    Tôi không thực sự đi học và tôi sẽ cần phải làm việc và chăm sóc cho chúng tôi. Bạn biết đấy, vào thời điểm đó, tôi đã suy nghĩ như một người lớn, về những gì tôi sẽ làm. Và tôi đã nghĩ rằng mình sẽ tham gia vào ngành cứu hỏa. Vì vậy, tôi bắt đầu cố gắng tăng cường sức khỏe của mình. Tôi bắt đầu tập luyện sức bền. Hãy nhớ rằng, vào thời điểm đó, những người tập tạ chỉ là những cầu thủ bóng bầu dục trong mùa chuẩn bị, những người đi lính và những người tập thể hình. Và tôi không quan tâm đến ba điều đó. Nhưng tôi đã bắt đầu tập luyện sức bền và nhận ra, wow, đây thực sự là một công cụ mạnh mẽ. Tôi có thể làm cho cơ thể mình mạnh mẽ hơn thông qua công việc. Khi bắt đầu, tôi không thể làm nổi một cái kéo xà nào. Tôi luôn khá gầy. Tôi đã cao thêm một foot, nhưng lúc đó rất, rất gầy. Và chỉ trong một mùa hè, tôi có thể làm được các bài kéo xà. Tôi có thể làm những điều đó. Tôi nghĩ, wow, có một mối quan hệ đáng chú ý giữa việc nỗ lực thể chất và khả năng hoặc kết quả. Sau đó, tôi cũng bắt đầu chạy rất nhiều. Không biết vì lý do gì, tôi đã chạy đường trường trong năm cuối cấp của mình. Và ở đó, tôi cảm thấy có một mối quan hệ trực tiếp giữa nỗ lực và kết quả. Nếu tôi chạy xa hơn, thì lần sau tôi có thể chạy xa hơn nữa. Nếu phổi tôi đau khi chạy lên dốc, thì lần sau tôi có thể chạy lên dốc đó mà không bị đau phổi. Trong khi đó, khi trượt ván, dù tôi có cố gắng đến đâu, tôi vẫn không thể đạt được mức độ nỗ lực tương ứng với kết quả. Vì vậy, từ thời điểm đó trở đi, khi tôi 16 tuổi, tôi đã biến việc chạy và tập luyện sức bền thành một phần trong lịch trình hàng tuần của mình. Cuối cùng, cô ấy đã đi học đại học. Tôi thì sống chủ yếu trong xe hơi của mình hoặc trong phòng ký túc xá của cô ấy trong khi cô ấy đi học. Cô ấy hơn tôi một năm. Và tôi nhận ra rằng tôi muốn ở gần cô ấy. Cuối cùng, tôi đã nộp đơn vào đại học và bằng cách nào đó đã được nhận.
    Vào cuối năm đầu tiên đại học, tôi đã tham gia vào nhiều cuộc đánh nhau. Tôi vẫn còn mang trong mình sự hoang dã từ thế giới mà tôi đã sống trước đó. Tôi đã dính vào những cuộc xô xát. Tôi chưa bao giờ sử dụng ma túy hay rượu bia. Đó là điều may mắn. Tôi không có xu hướng nghiện những thứ đó. Nhưng cuộc sống của tôi thực sự không ổn định. Và thực tế, điều đó gần như đã xảy ra cách đây gần 30 năm. Đó là ngày 4 tháng 7 năm 1994. Tôi đã đến một buổi tiệc nướng. Tôi đã có một cuộc xô xát với một nhóm người đang cướp ngôi nhà mà chúng tôi đang ở. Và nhân tiện, có một câu chuyện phụ nhỏ. Một trong những người bạn của tôi ở đại học, chúng tôi không thực sự thân thiết, nhưng bạn gái tôi lúc đó đã sống cùng với vợ hiện tại của Jack Johnson, nhạc sĩ. Vì vậy, Jack nhớ lại bữa tiệc đó. Chúng tôi có những người bạn khác từ bữa tiệc đó. Đó là một ngày có ý nghĩa đối với tôi vì tôi đã tham gia vào cuộc xô xát này. Mọi thứ đã ổn cả theo nghĩa là chúng tôi đã lấy lại được đồ đạc của mình. Không ai bị thương nặng. Nhưng tôi nhớ đã trở về nơi tôi đang ở vào thời điểm đó và nghĩ với bản thân, được rồi, điều này thật tồi tệ, đúng không? Tôi, bạn biết đấy, khoảng 19 tuổi hoặc có lẽ chỉ mới 18. Tôi không học tốt ở trường. Năm đầu tiên của tôi là một thảm họa ở trường đại học. Tôi không nghĩ mình bị đuổi học, nhưng tôi thực sự không tham gia lớp học. Tôi không học tốt. Tôi đang tham gia vào những cuộc xô xát. Tôi làm việc tại một cửa hàng bagel nhỏ, giao bagel và không có gì sai với điều đó. Nhưng không có nhiều tương lai cho tôi trong đó. Tôi đã không tham gia vào dịch vụ cứu hỏa. Tôi không trở thành một vận động viên chuyên nghiệp. Tôi đã nghĩ, như, tôi sẽ làm gì, đúng không? Bởi vì câu chuyện về những gì đã xảy ra với tôi trước đó thực sự không có ý nghĩa trừ khi tôi làm được điều gì đó cho bản thân. Vì vậy, vào ngày hôm đó, tôi thực sự đã viết cho bản thân và cha mẹ tôi một bức thư nói rằng tôi sẽ thay đổi cuộc sống của mình. Và thực tế, tôi vẫn còn bức thư này.
    Mẹ tôi vẫn giữ bức thư này. Và điều tôi quyết định làm là xin nghỉ học tạm thời ở trường đại học. Tôi không bỏ học. Nghỉ học tạm thời cho phép bạn có lựa chọn quay lại. Tôi đã chuyển về nhà và làm việc. Tôi làm phục vụ bàn tại một nhà hàng nhỏ ở thị trấn nơi tôi lớn lên. Và tôi vẫn tiếp tục chạy bộ và tập luyện sức bền ba lần một tuần. Tôi đã học tại trường cao đẳng cộng đồng, nơi thường là nơi mà những đứa trẻ không đủ khả năng đi học đại học hoặc vì lý do nào đó mà phải ở lại. Đó là một khía cạnh tuyệt vời của hệ thống giáo dục ở California. Sau đó, tôi đã biến việc học và làm đầy tâm trí mình với kiến thức từ các khóa học chính quy nghiêm ngặt thành sứ mệnh tuyệt đối của mình. Bây giờ tôi không quan tâm liệu tôi có thích nó hay không. Tôi chỉ nghĩ, tôi sẽ tin tưởng vào khả năng học hỏi của mình vì tôi có thể nói với bạn rất nhiều về cá nhiệt đới, trượt ván, nhạc punk rock, một lượng khá về tập luyện thể chất. Vào thời điểm đó, tôi đã tìm kiếm những người phù hợp. Đây luôn là điều mà tôi giỏi, đó là tìm kiếm những người có kiến thức. Vì vậy, tôi đã có được kiến thức tuyệt vời từ người đã khuất Mike Menser, người đã huấn luyện Dorian Yates. Tôi đã đọc mọi cuốn sách tôi có thể về thể dục và phục hồi chức năng, cố gắng làm cho cơ thể mình mạnh mẽ. Tôi không bao giờ muốn to lớn. Bạn biết đấy, tôi luôn quan tâm đến việc mạnh mẽ và có khả năng chạy xa và nhanh. Đó luôn là mục tiêu, như một khả năng. Tôi không phải là người thực sự quan tâm đến việc tăng cơ bắp. Đó không phải là điều quan trọng với tôi, nếu có điều đó xảy ra như một hệ quả của việc tập luyện thì tuyệt, nhưng điều quan trọng hơn là khả năng làm những việc khác. Vào thời điểm đó, tôi đã trở thành một người học hỏi khao khát. Tôi đã lấy mọi chút năng lượng mà tôi có và áp dụng vào những lĩnh vực khác và đưa chúng vào việc học toán, khoa học, lịch sử nghệ thuật, tiếng Anh, văn học, bất cứ khóa học nào được giao cho tôi. Và sau một năm như vậy, tôi đã quay lại trường đại học, sống một mình trong một căn hộ studio.
    Và cơ bản là trong phần còn lại của thời gian ở đại học, tất cả những gì tôi làm là học, tập thể dục, đi chơi với bạn gái, chạy bộ, nghe nhạc punk rock những năm 90, mà vẫn là một thể loại tuyệt vời. Chủ yếu là Rancid, Operation Ivy, Bob Dylan, tôi luôn yêu thích Bob Dylan, nhạc cổ điển khi tôi học. Và đó là tất cả. Tôi không làm gì khác. Và vào thời điểm đó, tôi bắt đầu nhận được toàn điểm A. Mọi người không nhận ra tôi. Họ hỏi, “Bạn không phải là chàng trai năm nhất đã gặp rắc rối với tất cả những cuộc ẩu đả đó sao?” Tôi sẽ thừa nhận rằng tôi không hoàn toàn thiếu vắng kiểu mẫu sinh viên điển hình. Một lần mỗi tháng, tôi cho phép mình đi dự tiệc và tôi chỉ đi dự tiệc một lần mỗi tháng, nhưng tôi đã tránh xa ma túy, điều đó không bao giờ là sở thích của tôi. Và tôi đã uống rượu, mà bạn biết đấy, cuối cùng tôi nhận ra rằng điều đó cũng không phải là sở thích của tôi, nhưng tôi hoàn toàn cam kết. Vì vậy, tôi tốt nghiệp đại học với danh dự. Tôi đã vào trường sau đại học, làm thạc sĩ một chút ở UC Berkeley, rồi làm tiến sĩ, làm nghiên cứu sinh sau tiến sĩ tại Stanford, và sau đó cuối cùng có một phòng thí nghiệm đầu tiên ở UC San Diego, chương trình thần kinh học xuất sắc, cuối cùng được tuyển dụng vào Stanford với chức vụ vĩnh viễn và suốt thời gian đó vẫn duy trì thể lực, tập trung rất nhiều vào việc thực hiện nghiên cứu chính, có nghĩa là phát hiện ra những điều mới trong thần kinh học và công bố các bài báo. Và sau đó vào năm 2019, tôi quyết định bắt đầu đăng tải về khoa học trên Instagram, chỉ là những điều rất “nghiền ngẫm”. Không có quy trình, chỉ nói với mọi người về ánh sáng mặt trời và mối quan hệ với mắt, dopamine. Và tôi chỉ thích nói về nó giống như khi tôi còn là một đứa trẻ, kể cho mọi người về cá nhiệt đới. Và vào năm 2020, kế hoạch của tôi là phát hành một cuốn sách. Vì vậy, tôi đã tìm một người, một người PR, tên là Rob Moore, giờ anh ấy là một người bạn thân của tôi. Chúng tôi đã nói về cách mà chúng tôi sẽ, tôi không biết, có thể tham gia các podcast hoặc làm điều gì đó tương tự khi cuốn sách ra mắt và sau đó đại dịch xảy ra. Và tôi đã nói, bạn biết không, hãy tạm dừng cuốn sách lại.
    Và anh ấy nói, có lẽ chúng ta sẽ tham gia vào các podcast.
    Vào năm đó, 2020, tôi đã tham gia, tôi nghĩ là khoảng từ 20 đến 30 podcast.
    Không có sách, không có trang web, không có gì cả, chỉ là nói về khoa học và rất thích điều đó.
    Và rồi vào tháng 1 năm 2021, tôi đã có một chỗ nhỏ ở một khu vực hẻm núi nhỏ của Los Angeles, một kỳ nghỉ tạm thời và thiết lập một số camera.
    Chú chó Bulldog của tôi, Costello, ở đó, Rob Moore trở thành nhà sản xuất podcast của tôi.
    Vào ngày 1 tháng 1, hơn hoặc kém, chúng tôi đã ra mắt podcast Huberman Lab, nơi mà bây giờ tôi vẫn chỉ nói về những điều mà tôi thấy thú vị và mà tôi nghĩ có thể hữu ích cho mọi người.
    Đó là kiểu, đó là quỹ đạo.
    Và khi tôi kể tất cả những điều này, tôi cũng muốn đảm bảo rằng mọi người biết rằng nó nghe có vẻ như một quỹ đạo tuyệt vời.
    Nhưng trên đường đi, chắc chắn có những lúc tôi nghĩ, tôi sẽ làm gì đây?
    Như thế này thì có hiệu quả, nhưng cái kia thì không.
    Và cuộc sống của tôi đôi khi trở nên rất mất cân bằng.
    Tôi chủ yếu tập trung vào công việc và nghiên cứu, bạn biết đấy, tôi 49 tuổi.
    Bây giờ tôi đã có một số mối quan hệ tuyệt vời trong cuộc đời, nhưng tôi đã chọn hoãn lại việc kết hôn và gia đình như một cách để, ồ, không phải là ý định, nhưng như một cách để thực sự tiếp tục đổ năng lượng của mình vào những điều mà tôi đam mê nhất.
    Vì vậy, luôn có sự hy sinh.
    Thật buồn, tôi đã mất rất nhiều bạn bè trên đường đi, một số vì ma túy và rượu, tự tử, trầm cảm và vân vân.
    Những người khác thì do những hậu quả không may hoặc tuổi tác.
    Nhưng tôi nghĩ những chủ đề chính là, tôi đơn giản không thể từ bỏ mong muốn học hỏi và phiêu lưu qua một không gian cụ thể.
    Và rồi một khi tôi học được những điều, và khi tôi học được những điều, tôi dường như không thể không kể cho mọi người về nó, bạn biết đấy, miễn là có ai đó ở đó để lắng nghe, thì tôi rất háo hức chia sẻ những gì tôi đã học được.
    Thật buồn cười trong cuộc sống, làm sao mà một số điều tra tấn nhất mà xảy ra với chúng ta và chấn thương lại là một điều rất chủ quan.
    Vậy thì chấn thương đối với tôi không giống như đối với Francis Ngani, người mà tôi đã nghe câu chuyện của anh ấy và, bạn biết đấy, đã rời khỏi châu Phi, nhảy qua hàng rào dây thép gai và đi bộ qua sa mạc Sahara. Câu chuyện của anh ấy rất phức tạp. Tôi chỉ không thể, bạn biết đấy, nghe nói anh ấy là một người rất tốt. Anh ấy cực kỳ tốt bụng. Anh ấy là một cá nhân tuyệt vời, nhưng tôi thực sự quan tâm đến cách mà những trải nghiệm chấn thương của chúng ta cuối cùng kéo chúng ta theo bất kỳ hình thức nào trong cuộc sống, kéo chúng ta hoặc khiến chúng ta trở nên quyết tâm, mà đôi khi đó gần như là hai mặt của cùng một đồng xu. Nhưng tôi chỉ muốn quay lại khi bạn còn trẻ, và vì tôi đã đọc rằng vào khoảng 14, 15 tuổi, bạn đã được đưa vào một chương trình điều trị nội trú. Đúng vậy. Một ngày nọ ở trường, và nhân tiện, tôi không đi học nhiều, và nếu có, tôi là đứa trẻ đội mũ hoodie trên đầu, nằm trên bàn, bạn biết đấy, chỉ ngủ hoặc vẽ hoặc tôi không chú ý đến những gì tôi nên chú ý. Nhìn lại, tôi nghĩ tôi đã bị trầm cảm. Tôi buồn. Tôi bối rối bởi sự tan vỡ của gia đình mình. Và hãy nghe này, ly hôn và tổ chức lại gia đình có thể xảy ra mà không cần tất cả những điều đó. Thật không may, đây là một tình huống rất phức tạp. Và có thể đó cũng là tuổi dậy thì kết hợp với sự bối rối chung về cuộc sống. Có nhiều điều kết hợp lại khiến tôi rơi vào trạng thái mà tôi nghĩ nhìn lại, tôi đã sợ hãi, trầm cảm và bối rối như nhiều người trẻ tuổi thường gặp phải ở độ tuổi đó. Vậy nên một số điều đã xảy ra. Tôi đã gặp rắc rối. Tôi không tham gia học hành. Tôi thường xuyên trốn học. Và vâng, một ngày nọ họ đến để đưa tôi đi. Họ cơ bản đã gọi tôi vào văn phòng. Tôi đã ngồi đó, nói chuyện với cố vấn học đường, không phải lần đầu tiên tôi làm điều đó. Và rồi một số người khác xuất hiện ở đó và tôi bắt đầu nhận ra rằng, ôi không, tôi nghĩ tôi biết chuyện gì đang xảy ra, đó là họ sẽ đưa tôi đi. Giờ đây, nguyên nhân chính xác cho tất cả điều này, liệu có phải do một người bạn hay không, tôi nghĩ tôi biết người đó là ai,
    Tôi đã lo lắng về bản thân và không rõ liệu có phải do sự can thiệp của cha mẹ hay không. Tôi có những lý thuyết của riêng mình và họ cũng có những lý thuyết của họ. Nhưng dù sao đi nữa, tôi sớm nhận thấy mình đã ở trong một chương trình điều trị nội trú. Điều này thật thú vị vì đây là lần đầu tiên tôi bị tước đoạt tự do. Đó là một trải nghiệm như thể cánh cửa bị khóa lại và bạn cảm thấy như, ôi, tự do của tôi bị lấy đi. Thực ra, bạn bị khóa trong một chương trình điều trị. Tất cả những đứa trẻ ở đây đều là những đứa trẻ hư hỏng hoặc có vấn đề theo nhiều cách khác nhau. Bạn ở trong một hành lang cùng với một đám trẻ khác, bạn biết đấy, bạn ở lại đó vào ban đêm. Bạn không thể rời đi. Bạn không tự do để đi ra ngoài. Họ bắt bạn tham gia trị liệu nhóm. Bạn phải tham gia trị liệu một đối một. Bạn có một giờ để tập thể dục ngoài trời. Bạn không được rời khỏi khuôn viên. Vâng, điều này giống như sự kết hợp giữa việc giam giữ thanh thiếu niên và bệnh viện, đúng không? Đó là sự kết hợp của những đứa trẻ ở đó và chúng tôi, và chúng tôi là những đứa trẻ, đúng không? Có một nhóm trẻ nhỏ hơn nhiều và có một nhóm người lớn tuổi hơn chúng tôi. Và tôi sẽ không bao giờ quên những gì họ đã nói. Một trong những cố vấn ở đó đã nói với chúng tôi, “Nghe này, những đứa trẻ ở đó, những đứa nhỏ hơn và những người lớn ở đó, họ điên. Còn các bạn, các bạn không điên. Các bạn chỉ có vấn đề.” Và tôi sẽ không bao giờ quên một trong những đứa trẻ ở đó đã nói, “Vâng, nhưng đó chính xác là những gì họ đang nói với những người ở hai đơn vị kia.” Vì vậy, rất nhanh chóng tôi nhận ra rằng nơi này có vấn đề. Và tôi đã sợ hãi. Tôi sẽ không quên người bạn cùng phòng của tôi, người mà hóa ra là một người rất tốt bụng, nhưng anh ấy trông giống như Richard Ramirez, kẻ sát nhân đêm. Anh ấy có vấn đề về cắt xẻo và trông anh ấy khá đáng sợ. Nhưng khi tôi bắt đầu hiểu anh ấy, tôi nhận ra rằng anh ấy chỉ là một đứa trẻ có rất nhiều vấn đề, khác nhau.
    Nhiều vấn đề hơn tôi, nhưng có rất nhiều vấn đề.
    Vì vậy, bạn ở đó với những đứa trẻ có vấn đề nghiêm trọng về ma túy, có một số đứa thì có ý định tự tử.
    Một số thì không.
    Một số có vấn đề về sự hung hăng.
    Đó là một đơn vị nam nữ trong suốt cả ngày.
    Rõ ràng là bạn được sắp xếp, bạn biết đấy, con trai với con trai, con gái với con gái.
    Và sau khoảng hai, ba ngày, tôi nhận ra, được rồi, cách duy nhất để ra khỏi đây là phải làm việc.
    Vì vậy, họ đã làm việc.
    Tôi ngồi xuống và lần đầu tiên, thực sự nói về những gì đang diễn ra với tôi và lắng nghe.
    Bạn có thể học được rất nhiều ở những nơi đó bằng cách lắng nghe những gì đang diễn ra với người khác.
    Và tôi nhận ra rằng rất nhiều điều đang diễn ra bên trong tôi có liên quan đến thực tế rằng, bạn biết đấy, chúng ta cần gì?
    Chúng ta cơ bản cần sự an toàn và sự chấp nhận ở một mức độ nào đó, bạn biết đấy, từ cha mẹ.
    Chúng ta cũng cần những rào cản an toàn.
    Và vào thời điểm đó, tôi thiếu cả ba điều đó.
    Và tôi nghĩ, bạn biết đấy, sự mãnh liệt vốn có của tôi, và tôi là một người khá, tôi không phải là người dễ xúc động theo nghĩa là tôi không thể hiện cảm xúc dễ dàng, nhưng tôi là một người rất cảm nhận.
    Tôi cảm thấy rất nhiều.
    Tôi không biết người khác nhìn nhận tôi như thế nào, nhưng tôi cảm thấy rất nhiều.
    Và tôi nghĩ những gì đang xảy ra trong gia đình tôi vào thời điểm đó cảm thấy thật tàn phá.
    Và tôi nhớ chị gái của mình. Cô ấy đang học đại học.
    Cô ấy đã đi học đại học.
    Tôi luôn rất gần gũi với chị gái của mình.
    Và thực sự vì đây là cuối những năm 80, đầu những năm 90, tôi cũng không biết nhiều người từ những gia đình không có, bạn biết đấy, mẹ và cha, kiểu như vậy.
    Và tôi đã tiếp xúc với rất nhiều điều rồi, bạn biết đấy, một trong những điều tuyệt vời về việc trượt ván, ít nhất là vào thời điểm đó, bây giờ thì khác, là nó hoàn toàn tự tổ chức.
    Vì vậy, bất cứ khi nào có thể, tôi sẽ đi nhờ xe với một người bạn hoặc đi xe buýt lên San Francisco.
    Có một cảnh bây giờ nổi tiếng/khét tiếng, Embarcadero Plaza, nó được gọi là EMB.
    Đó là một nơi tự tổ chức kiểu như vậy.
    Bạn có những điều này ở các thành phố lớn khác.
    Có công viên Love ở Philadelphia, công viên Washington Square ở New York. Và hồi đó, tôi đã học được rất nhiều từ những người lớn tuổi, chủ yếu là nam giới, nhưng bây giờ có nhiều phụ nữ hơn trong bộ môn trượt ván, các cô gái và phụ nữ trong trượt ván, và họ rất giỏi. Nhưng hồi đó chủ yếu là nam giới.
    Và tôi đã học đủ thứ ở đó, một số điều mà, bạn biết đấy, quá sớm để học. Tôi đã có một nền giáo dục đường phố từ những đứa trẻ không đi học và chỉ sống cuộc sống tự do hoang dã. Và tôi muốn làm rõ rằng mặc dù có, hãy gọi chúng là những yếu tố không hay, nhưng cũng có một vẻ đẹp tuyệt vời và, bạn biết đấy, bạn tôi Jake Rosenberg cũng bắt đầu lên đó. Anh ấy đã có những thử thách riêng mà tôi chỉ biết sau này và anh ấy mang theo một chiếc máy quay video, tôi đã quay video. Anh ấy bắt đầu quay những video giờ đây trở thành biểu tượng của Mike Carroll. Những cái tên này sẽ có ý nghĩa như Henry Sanchez, như Mark Enzal, vì vậy anh ấy đã bắt đầu quay tất cả những thứ này.
    Và sau đó, anh ấy đã làm những video đầu tiên của Plan B và anh ấy đã làm bộ phim tài liệu “Waiting for Lightning” về Danny Wei, người đã nhảy qua Vạn Lý Trường Thành. Và bạn của chúng tôi, Mike Blaback, người là nhiếp ảnh gia cho podcast Huberman Lab của mọi thứ, người đã trở thành một trong những nhiếp ảnh gia chân dung thể thao hành động biểu tượng nhất, là một đứa trẻ đã lái xe từ Michigan. Tôi không biết liệu anh ấy có tốt nghiệp trung học hay không, có lẽ là có. Sau đó, anh ấy đã ngủ trong các đống quần áo tại cửa hàng Gap, đi lang thang ở barcadero và chụp ảnh.
    Và những bức ảnh và video mà Mike, Jacob và những người khác đã chụp giờ đây đã trở thành biểu tượng trong bộ môn trượt ván. Vì vậy, tôi cũng đã được tiếp xúc với thế giới DIY tuyệt vời này, như là hãy lấy đam mê của bạn, lấy hoàn cảnh của bạn và chọn một nghề và chỉ cần ghi lại mọi thứ. Và vì vậy, theo nhiều cách, những gì xảy ra ở barcadero và những gì xảy ra trong bộ môn trượt ván…
    và tôi luôn yêu thích nhạc punk rock và đi xem các buổi biểu diễn, tôi không có tài năng âm nhạc và tôi không tệ lắm khi trượt ván, nhưng tôi không thể đi đâu với nó. Nhưng điều tôi nhận thấy là nếu bạn yêu thích một điều gì đó và bạn muốn học hỏi càng nhiều càng tốt về nó và bạn yêu văn hóa xung quanh nó, bạn phải học cách phân loại những yếu tố không mong muốn. Đừng để bản thân gặp rắc rối. Nhưng bạn hãy lấy năng lượng đó và tôi đã chuyển nó sang học thuật. Tôi nhớ khi tôi vào trường sau đại học, tôi đã tìm thấy một phòng thí nghiệm tuyệt vời để làm việc với một người phụ nữ tuyệt vời tên là Barbara Chapman. Thật không may, bà đã qua đời. Vào thời điểm đó, bà nói, “Nghe này, tôi sẽ có một vài đứa trẻ, nhưng chúng tôi có các khoản tài trợ, bạn có thể…” Vì vậy, bà nói, “Tôi sẽ có một vài đứa trẻ, vì vậy tôi sẽ rất bận rộn, nhưng chúng tôi có các khoản tài trợ và đây là phòng thí nghiệm.” Bà nói, “Đừng đốt phòng thí nghiệm, đừng làm tổn thương bản thân, nhưng hãy thực hiện các thí nghiệm, hãy vui vẻ.” Và tôi nhận ra rằng, “Đây là điều tuyệt nhất.” Và tôi có rất nhiều năng lượng và tôi nghĩ, “Tôi không bao giờ phải về nhà.” Vì vậy, tôi đã sống ở đó rất nhiều thời gian, đánh răng trong bồn rửa ở đó, tập thể dục ở phòng gym, tắm rửa, rồi quay lại. Và tôi nhớ mọi người nói, “Bạn sẽ kiệt sức. Bạn đang làm gì vậy?” Và tôi nói, “Bạn đang nói gì vậy?” Và tôi đã làm việc 80, đôi khi 100 giờ mỗi tuần. Tôi rất hạnh phúc. Và tôi nhận ra rằng đây là cảm giác giống hệt, tôi chỉ đang lấy sở thích của mình và đổ hết mình vào đó. Tôi đã làm điều đó khi tôi là sinh viên cao học, tôi đã làm điều đó khi tôi là nghiên cứu sinh. Và thực sự khi tôi là nghiên cứu sinh, tôi bắt đầu viết một số bài báo âm nhạc cho tạp chí Thrasher. Tôi luôn giữ một mối liên hệ nhỏ với ngành công nghiệp trượt ván theo cách đó chỉ để kiếm thêm tiền. Và sau đó khi tôi là giáo sư trẻ, tôi phải thực sự đổ hết mình vào phòng thí nghiệm, nhưng mọi thứ vẫn ổn. Và tôi đoán điểm chính là trước đó, bạn và tôi đã nói về việc nếu bạn có, và…
    Tôi đang mượn trong câu này từ một trong những người hùng của tôi, Martha Beck, một người tuyệt vời và là một giáo viên, với sự khôn ngoan tuyệt vời, và cô ấy gọi đó là hệ thống chú ý dựa trên sở thích. Một số người có thể gọi đó là ADHD, nhưng bạn có bao giờ nhận thấy rằng ngay cả những người, và chúng ta biết điều này từ tài liệu khoa học, những người, trẻ em, người lớn có ADHD, khi họ đang làm điều gì đó mà họ thực sự yêu thích, họ như một tia laser. Họ sẽ không bị phân tâm. Sự chú ý của họ như mức 11 trên thang điểm 10. Vì vậy, tôi đã lấy năng lượng mà tôi luôn có trong mình cho cá, cho những chú chim nhiệt đới, trượt ván, nhạc rock say xỉn, cuối cùng là sinh học, và tôi chỉ nói, “Được rồi, đây là tất cả những gì tôi có, tất cả vào, tất cả vào.” Nhưng mục tiêu luôn là và vẫn là lấy những gì tôi học được và chia sẻ nó, vì niềm vui thực sự trong việc làm bất cứ điều gì đối với tôi là khả năng chia sẻ kiến thức hoặc trải nghiệm đó. Và những năm đầu tiên đó thực sự rất khó khăn và thực sự nguy hiểm, bạn biết đấy, một cách thẳng thắn. Nhưng sau đó khi tôi bắt đầu một phòng thí nghiệm và quyết định, “Này, tôi sẽ nghiên cứu căng thẳng ở con người, hãy đi lấy VR về những tình huống căng thẳng.” Và người bạn của tôi, Michael Muller, một nhiếp ảnh gia chân dung rất thành công ở Hollywood, và cũng chụp ảnh cá mập trắng lớn từ trong lồng, đã nói với tôi, “Ôi, bạn biết đấy, kích thích VR của bạn trong phòng thí nghiệm,” đây là những gì anh ấy đã nói với tôi. Anh ấy nói, “Nó tệ.” Anh ấy nói, “Nó tệ. Nó không trông thật. Tất cả đều là CGI. Nó không đáng sợ chút nào. Sao chúng ta không, bạn biết đấy, đi quay một số cá mập trắng lớn ở đảo Guadalupe và rời khỏi lồng?” Và bạn biết đấy, Andrew trẻ tuổi đã nói, “Được rồi.” Vì vậy, tôi đã được chứng nhận lặn, đã đi và làm điều đó một năm, ở trong lồng, năm tiếp theo, ra khỏi lồng. Tôi không khuyên mọi người sống theo cách này. Tôi không, vì tôi đã gặp sự cố về khí ở độ sâu năm thứ hai khi tôi ở trong lồng. Tôi đã thoát ra, tôi đã sống sót, nhưng đó là một trải nghiệm rất đáng sợ và tôi không muốn lặp lại.
    Và tôi nhận ra, bạn biết đấy, đó là ranh giới. Như tôi đã nói, Oliver Sacks vĩ đại, một người hùng khác của tôi, một bác sĩ thần kinh được đào tạo ở Anh và là tác giả, ông đã viết, về cơ bản là kịch bản cho bộ phim “Awakenings” và những thứ tương tự. Có một câu nói về ông ấy mà tôi thấy rất phù hợp, và câu nói đó là, bạn biết đấy, một giáo viên sớm của ông đã nói: “Oliver sẽ đi xa, miễn là cậu ấy không đi quá xa.” Và vì vậy, bạn biết đấy, bạn phải cẩn thận, đúng không? Những cuộc phiêu lưu này, rời khỏi trường học để làm, bạn không thể hành động một cách tùy tiện. Vì vậy, nếu bạn nhìn vào toàn bộ quỹ đạo, nó rất phi tuyến tính, nhưng có một sợi chỉ chung xuyên suốt tất cả, đó là mong muốn học hỏi, sự tò mò, mong muốn chia sẻ sự mãnh liệt. Và khi tôi tham gia vào bất kỳ điều gì, và tôi khuyên rằng nếu mọi người tham gia vào bất kỳ điều gì, cho dù đó là podcasting hay thể thao hay trò chơi điện tử hay toán học hay AI hay lập trình, bất cứ điều gì, trượt ván, bất cứ điều gì, thì bạn không thể hành động một cách tùy tiện trong thế giới đó. Bởi vì tiến bộ phía trước, ngay cả khi bạn thay đổi mọi thứ theo thời gian, là hệ quả của việc tận dụng sự độc đáo vốn có mà mỗi người chúng ta có và bất kỳ mức độ mãnh liệt nào mà chúng ta có và đảm bảo rằng bạn, bạn biết đấy, thực sự tiến bước. Và có, những gì tôi đã học được là khi còn là một đứa trẻ, một thanh thiếu niên và một người lớn, có rất nhiều cạm bẫy trên đường đi. Có rất nhiều con đường dẫn đến thất bại và sự hủy diệt, và bạn phải rất, rất suy nghĩ. Vì vậy, bạn không thể liều lĩnh. Tôi cũng bị cuốn hút bởi bức thư mà bạn gửi cho cha mẹ của mình. Vâng, họ chắc hẳn đã rất ngạc nhiên. Bức thư đó được viết trong một ngôi nhà trên một con phố nhỏ ở một thị trấn nhỏ gọi là Isla Vista trên phố Pasado, nơi tôi đã sống tạm thời trong suốt mùa hè với con chồn của mình. Tôi nói với bạn điều đó vì đó là hình ảnh mà tôi có về con chồn. Nó tên là Iris, bạn gái đầu tiên của tôi, người đã rời bỏ tôi vào thời điểm đó vì cô ấy thông minh, vì tôi không có gì trong tay. Chúng tôi, tôi và Iris đã sống cùng nhau.
    Tôi thậm chí không có giường ở chỗ đó.
    Tôi nghĩ, tại sao phải trả tiền thuê?
    Bạn biết đấy, như không có ai và như nơi tôi lớn lên với tất cả những đứa trẻ lêu lổng.
    Bây giờ, để rõ ràng, thị trấn tôi lớn lên, Palo Alto, hiện nay được biết đến như một trong những nơi giàu có nhất.
    Thời đó, nó giống như một tầng lớp trung lưu cao.
    Nhưng khi tôi nói về những đứa trẻ lêu lổng, tôi có ý nói đến những người tụ tập quanh môn trượt ván vào cuối những năm 80, đầu những năm 90, là những kiểu người không có cha mẹ, kiểu hoang dã.
    Vì vậy, tôi đã học được rất nhiều.
    Tôi học được rằng tôi có thể ngủ theo kiểu xác ướp ở bất cứ đâu, trong xe, trong xe tải, ở một góc nào đó.
    Vậy tại sao phải trả tiền thuê vào mùa hè đó?
    Tôi sẽ có nhiều tiền hơn để giữ và tiết kiệm nếu tôi chỉ cần một cái gối và một vài cái chăn trong một túi ngủ.
    Và cái chỗ nhỏ đó, tôi sống ở đó với con chồn của mình và tôi đã trở về từ cuộc chiến đó vào ngày 4 tháng 7 và tôi nghĩ, được rồi, đây là lúc.
    Và tôi nghĩ rằng vào cuối cuối tuần, tôi đã viết ra bức thư này mà về cơ bản nói như sau.
    Nó nói, nhìn này, tôi không biết tại sao các bạn lại quyết định làm tan vỡ mọi thứ.
    Tôi hiểu tại sao bố mẹ tôi không muốn ở bên nhau.
    Họ không hợp nhau.
    Nhân tiện, cả hai đều đã kết hôn hạnh phúc với những người tuyệt vời trong nhiều năm.
    Vì vậy, có một cái kết hạnh phúc ở đó.
    Nhưng vào thời điểm đó, tôi rất bối rối.
    Không phải là tôi cần họ ở bên nhau, nhưng mức độ ma sát trong sự chia ly của họ giống như, tôi cảm thấy như rất nhiều điều đó rơi vào tôi và có lý do cho điều đó.
    Nhưng tôi cơ bản đã tha thứ cho họ.
    Tôi cơ bản đã nói, nghe này, tôi tha thứ cho các bạn.
    Tôi nhận ra rằng tôi cần phải kiểm soát cuộc sống của mình.
    Tôi 18 tuổi.
    Vì vậy, tôi là một đứa trẻ sinh vào mùa thu.
    Vì vậy, tôi gần 19 tuổi.
    Tôi 18 tuổi, 19 tuổi.
    Và tôi cần phải làm điều gì đó với cuộc sống của mình.
    Và cách duy nhất tôi có thể làm điều đó là tập trung cao độ và tổ chức tốt.
    Vì vậy, tôi đã có ý tưởng để thể hiện điều này ra bên ngoài.
    Và sau đó tôi đã viết ra bức thư tương tự cho chính mình.
    Và rồi tôi chỉ, như bạn gái của tôi, người cuối cùng đã quay lại với tôi, điều đó thật thú vị. Ngay khi tôi bắt đầu học hành chăm chỉ, tôi sẽ không bao giờ quên những gì cô ấy đã nói. Chúng tôi vẫn là bạn bè. Chúng tôi đã kết hôn và có gia đình riêng, và họ có một gia đình đẹp. Nhưng thỉnh thoảng, tôi vẫn nghe tin từ cô ấy và tôi sẽ không bao giờ quên những gì cô ấy đã nói với tôi khoảng một năm sau, khi tôi hoàn toàn cuồng nhiệt về việc học. Cô ấy nói, bạn biết đấy, bạn đã trở thành một con quái vật. Và tôi đã như, một con quái vật. Cô ấy nói, đúng, một con quái vật của việc học và lớp học và dậy sớm và bạn đã bỏ áo vào quần. Tôi đã tham gia vào việc ăn mặc hoàn toàn trái ngược với mọi người khác sống ở thị trấn nhỏ đó. Đó là một thị trấn biển nhỏ. Tôi có rất nhiều quần áo, vào thời điểm đó, những chiếc quần short rộng và áo phông dài. Và tôi bắt đầu bỏ áo vào quần, thắt lưng. Tôi sẽ trở nên gọn gàng, và tôi đến lớp và mọi người như, cái gì sai với gã này? Tôi chỉ muốn hoàn toàn đi ngược lại với đám đông và trở nên kỷ luật và có tổ chức nhất có thể. Và tôi cơ bản đã tự nuôi dạy bản thân. Và tôi nghĩ rằng đây là điều mà tôi đã học được cách làm từ sớm. Tôi yêu bố mẹ mình, nhưng tôi đã học cách làm mẹ và làm cha cho chính mình. Và điều đó thật mạnh mẽ. Nó giống như khi tôi còn trẻ. Nhưng hãy đối mặt với thực tế, bạn biết đấy, ở tuổi 19, bạn còn trẻ, nhưng không quá trẻ theo nghĩa là nếu bạn mắc sai lầm, bạn biết đấy, tôi không biết, tôi có những người bạn đã gặp phải vấn đề lái xe khi say rượu, một người bạn của chúng tôi đã bị giết trong một vụ tai nạn lái xe khi say rượu. Tôi không thực sự thân thiết với họ, nhưng tôi biết anh ấy rất rõ. Người đàn ông này, Phil Schau, một tay trượt ván tuyệt vời, đã bị giết vì ai đó lái xe say rượu. Anh ấy không lái xe say rượu mà đã chết. Một đống người đã chết hoặc bị bỏ tù. Vì vậy, bạn biết đấy, khi bạn 18 tuổi hoặc lớn hơn, những hậu quả trở nên cực kỳ, cực kỳ tuyến tính, bạn biết đấy, sự chuyển biến mà những sai lầm nhỏ có thể dẫn đến những kết quả rất tồi tệ.
    Vậy nên, tôi chỉ tự nhủ rằng, hãy làm điều này và bạn biết đấy, tôi ở đây.
    Tôi rất tò mò về điều đó vì trong khoảnh khắc đó, tôi nghĩ rằng nhiều người đang tìm kiếm trong cuộc sống của họ, nơi mà bạn có, bạn có một quyết định để làm mọi thứ khác đi.
    Và tôi luôn tự hỏi điều gì cần thiết để ai đó có thể đến được đó.
    Và liệu đó có phải là điều mà bạn có thể thúc đẩy nhanh hơn không?
    Nếu bây giờ tôi đang nằm trên ghế sofa và cảm thấy như vậy, có điều gì tôi có thể làm để đến được đó không hay tôi cần thêm đau đớn?
    Sợ hãi.
    Sợ hãi.
    Tôi sẽ nói với bạn, thật đáng sợ khi gần 19 tuổi, bạn gái bỏ tôi.
    Tôi không giỏi bất cứ điều gì.
    Tôi không giỏi bất cứ điều gì, không trượt ván, không thể chơi nhạc cụ.
    Ngay cả ở thị trấn đó, tôi cũng không lướt sóng.
    Gia đình.
    Gia đình.
    Ý tôi là, tôi không, vâng, tôi có thể đã tham gia vào dịch vụ cứu hỏa và đó là một con đường sự nghiệp tuyệt vời.
    Vâng, tôi không có bất kỳ kỹ năng nào có thể tiếp thị.
    Tôi không thực sự có thể làm gì ngoài việc tôi biết khả năng học hỏi của mình.
    Tôi luôn có trí nhớ rất tốt và tôi luôn thích học hỏi.
    Vì vậy, tôi nghĩ, được rồi, trường học có vẻ là một lựa chọn tốt.
    Họ nói cho bạn những gì bạn cần biết.
    Thực tế, có một thời điểm tôi nhận ra, và tôi nghĩ đó là Ryan Holiday đã nói rằng, bạn biết đấy, những người không nên bỏ học đại học là những người không làm tốt vì thế giới thực khó khăn hơn rất nhiều theo nhiều cách.
    Nó khó hơn nhiều so với đại học và ở đại học, họ nói, họ nói cho bạn những gì cần làm.
    Tôi nhớ đã tham gia một lớp học về thần thoại Hy Lạp.
    Bạn đến đó, nếu bạn ngồi gần phía trước, bạn chú ý, bạn cố gắng không chú ý đến bất kỳ ai khác, bạn ngồi xuống, họ nói cho bạn những gì bạn cần biết.
    Bây giờ, đôi khi nó phức tạp, bạn không thể theo kịp, nhưng sau đó họ có những giờ làm việc mà bạn có thể hỏi, họ có trợ giảng, ý tôi là, toàn bộ hệ thống được thiết lập để bạn gần như không thể thất bại nếu bạn thực hiện các bước cần thiết.
    Trong khi trượt ván, tôi luôn cảm thấy mình bị gãy chân, như người ta nói, bạn biết đấy, tôi luôn bị trật chân trái, lại bị gãy lần nữa, không có gì, không thể làm được. Có rất nhiều điều không chắc chắn trong những thứ khác, ít nhất là với một nền giáo dục đại học. Đối với tôi, nó giống như, được rồi, tôi có thể học những thứ này. Và rồi tôi nhận ra rằng, khi có mong muốn học hỏi, và sau đó bạn học, và rồi bạn làm tốt, và tôi bắt đầu làm rất tốt. Nhưng có một lớp học mà tôi chỉ đạt B+, điều đó vẫn khiến tôi tức giận. Năm đầu tiên của tôi là một thảm họa, sau đó mọi thứ luôn như vậy, và rồi có một lớp học về phát triển thần kinh từ Ben Reese, và tôi chỉ đạt B+. Và do đó, khi tôi vào trường cao học, tôi đã học về phát triển thần kinh. Bạn biết đấy, đó là điều mà bạn không hiểu, nơi mà bạn mắc lỗi mà bạn sẽ mãi mãi mang theo tín hiệu đó, tôi cần phải cải thiện điều đó. Vì vậy, tôi nghĩ rằng nhiều điều trong số đó chỉ là có kiến thức về bản thân, đúng không, điều mà nhà tiên tri đã nói, hãy biết chính mình, kiến thức về bản thân, để thực sự suy nghĩ, được rồi, điểm mạnh của tôi là gì? Tôi có thích học nếu tôi quan tâm đến điều gì đó không? Tôi có một sự khao khát mãnh liệt không? Có thể nếu bạn là một người có ít năng lượng hơn, có thể bạn sẽ suy nghĩ nhiều hơn, hoặc bạn thích viết nhật ký, hoặc bạn cần nhiều thời gian hơn để xử lý. Tôi nghĩ rằng việc biến những điều thường được coi là điểm yếu thành điểm mạnh là hoàn toàn khả thi. Và tôi cũng nghĩ rằng mỗi người trong chúng ta đều được ban tặng một món quà độc đáo nào đó. Tôi thực sự tin vào điều này. Đối với tôi, nó không phải là điều huyền bí. Tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta đều có một cách kết nối não bộ rất giống nhau, và chúng ta đều có một cách kết nối độc đáo dựa trên di truyền và kinh nghiệm của chúng ta. Và tôi chỉ nghĩ, tôi sẽ tiếp tục chú ý đến những gì mang lại năng lượng cho cơ thể tôi. Một trong những điều truyền cảm hứng nhất, và tôi nghĩ là giải phóng mà tôi đã nghe trong công việc của bạn là ý tưởng về tính dẻo của não, vì nếu não có thể thay đổi về mặt sinh lý, dựa trên những gì…
    Tôi đang làm điều đó, thì điều đó có nghĩa là ai tôi, giờ đây danh tính của tôi, người 19 tuổi đang ngủ trong cái xác ướp với con chồn, không phải là người mà tôi luôn phải trở thành. Tôi có thể thay đổi một cách thực sự. Chúng ta đã nói một chút về những gì gây ra động lực để thực sự thay đổi, nhưng biết rằng não của tôi sẽ thực sự thay đổi, hai điều đó thực sự truyền cảm hứng cho tôi, vì nó có nghĩa là bất kỳ cái rãnh nào mà tôi mắc kẹt không nhất thiết phải là vĩnh viễn.
    Bây giờ, bạn đã nói rằng động lực để thay đổi đến từ nỗi sợ hãi. Trong trường hợp của tôi, nó đã mất một hoàn cảnh sợ hãi, sợ trở thành một thất bại vĩnh viễn để thúc đẩy sự thay đổi to lớn, và đó là hoàn cảnh đó. Tuy nhiên, tôi tin rằng công việc tốt nhất, công việc sáng tạo và tốt nhất của chúng ta, đến từ tình yêu với nghề. Nhưng đôi khi để tìm ra điều mà bạn thực sự yêu thích, bạn phải bị sợ hãi để bắt đầu một con đường tìm kiếm nó. Điều này cũng áp dụng cho các mối quan hệ. Đôi khi để tìm ra mối quan hệ đúng đắn hoặc các mối quan hệ, có thể là tình bạn, tình yêu, v.v. Một người phải sợ hãi đến mức chết đi sống lại về việc phải ở lại trong mối quan hệ mà bạn đang có đủ để rời bỏ.
    Tính dẻo dai của não bộ là hoàn toàn có thật. Thực tế là ông cố khoa học của tôi, hai người, David Hubel và Torntson Weasel, đã đoạt giải Nobel về tính dẻo dai của não. Họ không phải là những người phát hiện ra nó, mà thực tế đã được mô tả từ nhiều thế kỷ trước. Mọi người hiểu rằng trẻ nhỏ có thể học dễ dàng hơn người lớn. Nhưng David và Torntson đã đoạt giải Nobel vì đã chính thức hóa và phát hiện ra các nguyên tắc của tính dẻo dai của não, cách mà nó hoạt động. Và sau đó, một vài năm sau, chủ yếu là một người có tên là Mike Mersenek, nhưng còn có những người khác làm việc cùng ông, đã phát hiện ra rằng tính dẻo dai của não thực sự là một đặc điểm của hệ thần kinh, não bộ, trong suốt cuộc đời của chúng ta. Các quy tắc thay đổi một chút về cách bạn tái cấu trúc não của mình. Nhưng nếu câu hỏi là, một người có thể thay đổi không? Bạn có thể học những điều mới không?
    Bạn có thể quên đi một số mẫu hình nhất định không?
    Bạn có thể vượt qua những chấn thương ở bất kỳ độ tuổi nào không?
    Câu trả lời là hoàn toàn, rõ ràng, có.
    Làm thế nào?
    Chà, rất rõ ràng rằng khi còn là một đứa trẻ cho đến khoảng 25 tuổi, hơn hoặc kém, chỉ cần trải nghiệm thụ động sẽ hình thành bộ não theo cách tốt hơn hoặc tồi tệ hơn.
    Sau khoảng 25 tuổi, và một lần nữa, đây không phải là những mốc thời gian nghiêm ngặt, chúng ta có thể thay đổi bộ não của mình.
    Nhưng điều cần thiết là một sự thay đổi lớn trong môi trường hóa học thần kinh mà dưới đó điều gì đó xảy ra.
    Vì vậy, một trong những lý do tại sao bất kỳ sự kiện chấn thương nào sẽ mãi mãi được ghi nhớ, mặc dù bạn có thể loại bỏ một số gánh nặng cảm xúc của chấn thương đó không nhất thiết phải là chấn thương mãi mãi, là vì khi chúng ta thấy hoặc trải nghiệm điều gì đó rất mãnh liệt có tính chất đáng sợ, có sự giải phóng của một số thứ mà chúng ta gọi là chất điều chỉnh thần kinh, những thứ như epinephrine, adrenaline, và các chất điều chỉnh thần kinh khác gây ra sự thay đổi trạng thái trong cơ thể và bộ não của chúng ta.
    Và hệ thần kinh nhận ra điều này là bất thường.
    Và do đó, trong những ngày tiếp theo, có sự sắp xếp lại các kết nối để bộ não có thể chuẩn bị cho sự kiện đó nếu nó xảy ra lần nữa.
    Đây là lý do tại sao chúng ta có cái gọi là học một lần.
    Bạn đến một địa điểm nhất định, điều gì đó khủng khiếp xảy ra ở đó, bạn sẽ mãi mãi liên kết địa điểm đó với điều gì đó khủng khiếp.
    Nhưng có những công cụ, liệu pháp và các công cụ khác có thể cho phép gánh nặng cảm xúc được loại bỏ khỏi điều đó để bạn có thể đến địa điểm đó và cảm thấy bình tĩnh, không có nỗi sợ hãi nào cả.
    Tin tốt là bạn cũng có thể học bất cứ điều gì bạn muốn học miễn là có một sự thay đổi trong môi trường hóa học thần kinh này.
    Đây là lý do tại sao khi chúng ta rất quan tâm và tập trung vào một điều gì đó, hai yêu cầu chính cho tính dẻo dai thần kinh, chúng ta phải tỉnh táo và chúng ta phải tập trung.
    Chúng ta không thể học một cách thụ động khi đã trưởng thành.
    Chúng ta không thể chỉ phát một bài giảng về AI và các mô hình ngôn ngữ lớn hoặc thần kinh học trong phòng và sau đó kiến thức không tự nhiên ngấm vào bằng sự thẩm thấu.
    Nhưng nếu chúng ta chú ý và luôn tỉnh táo khi chú ý, có một sự thay đổi trong các hóa chất thần kinh liên quan đến sự chú ý đó, mà chúng ta gọi là catecholamines. Có ba phân tử, dopamine, epinephrine và norepinephrine, tất cả đều gây ra sự gia tăng mức độ tỉnh táo, tất cả đều gây ra sự gia tăng sự tập trung, làm thu hẹp trường nhìn của chúng ta và trường thính giác của chúng ta. Vì vậy, có thể nghĩ về nó như là những hình chóp của sự chú ý. Và sau đó, nó khởi động một loạt các quá trình sinh học, đến mức nếu chúng ta có giấc ngủ đầy đủ vào đêm đó, có thể là đêm tiếp theo nữa, có sự sắp xếp lại các kết nối thần kinh để kiến thức, trải nghiệm mới đó được củng cố trong não của bạn. Bạn sẽ mãi mãi thay đổi như một hệ quả của trải nghiệm đó. Vì vậy, khi chúng ta nghe rằng não bộ luôn thay đổi, mọi thứ mà chúng ta gặp gỡ đều thay đổi não của chúng ta, điều đó không đúng. Tại sao não lại thay đổi trừ khi nó cần thiết? Khi còn nhỏ, não bộ cơ bản là một mẫu cho sự thay đổi. Nó đang cố gắng hiểu môi trường và đưa ra dự đoán. Và điều đó là đúng. Tính dẻo dai thần kinh là một đặc điểm quan trọng của tuổi thơ và tuổi vị thành niên. Chỉ cần nghĩ về âm nhạc bạn đã nghe khi còn là một thiếu niên. Không có loại nhạc nào khác có thể có ý nghĩa nhiều như vậy, và điều đó là vì khi còn là một thiếu niên, cơ thể bạn bị ngập tràn hormone và các chất điều chỉnh thần kinh. Mức độ ý nghĩa đến từ những sự kiện giờ đây có vẻ tầm thường khi bạn là một thiếu niên hoặc thanh niên là rất lớn. Bài hát đó có ý nghĩa rất nhiều, và đó là vì môi trường hóa học thần kinh mà nó tạo ra trong bạn. Nhưng khi trở thành người lớn, cần một kích thích mạnh mẽ hơn, như chúng ta nói. Và nếu bạn phải lòng khi đã trưởng thành hoặc nhìn thấy một bức tranh khiến bạn cảm thấy thật không thể tin được, thì đúng vậy, bạn sẽ mãi mãi thay đổi. Nhưng chỉ việc đi xem một loạt các bức tranh tại Met không có nghĩa là mỗi bức tranh đó đều được khắc sâu mãi mãi trong não của bạn. Hệ thần kinh rất hiệu quả theo cách đó.
    Nó sẽ không thay đổi trừ khi cần thiết. Và nó luôn thay đổi nếu cần thiết để giữ cho bạn an toàn. Đó là lý do tại sao có ảnh hưởng không đối xứng của nỗi sợ hãi so với chỉ là sự quan tâm về những gì sẽ thay đổi bộ não của chúng ta. Nhưng thật tốt khi biết rằng tình yêu, sự phấn khích và lòng biết ơn là những kích thích rất mạnh mẽ để thay đổi bộ não. Tôi có thể nhớ lại những cuộc trò chuyện mà tôi đã có với người bạn tốt của mình, Rick Rubin. Tôi sẽ bị cáo buộc là khoe mẽ, nhưng tôi rất may mắn khi là bạn thân với Rick. Rick luôn nói về việc khi bạn chỉ nhìn thấy và trải nghiệm một điều gì đó và bạn chỉ có tình yêu dành cho nó, nó sẽ thay đổi bộ não. Ông ấy không phải là một nhà thần kinh học, nhưng theo nhiều cách, ông ấy là một nhà thần kinh học. Vì vậy, trong bất kỳ trường hợp nào, bạn hoàn toàn có thể thay đổi bộ não của mình, nhưng bạn phải chú ý đến điều mà bạn muốn đưa vào bộ não của mình. Bạn phải luôn tỉnh táo khi làm điều đó. Và sau đó, bạn chắc chắn phải đi nghỉ ngơi vì chính trong giấc ngủ, trong các trạng thái thiền và trong lúc nghỉ ngơi mà việc tái cấu trúc thực sự của bộ não xảy ra. Có một câu nói rằng bạn không thể dạy một con chó già những mẹo mới. Và tôi nghĩ rằng khi chúng ta ngày càng lớn tuổi, chúng ta trở nên cứng đầu một phần vì chúng ta rất thoải mái với cách mọi thứ diễn ra trong thói quen và những gì khác. Nhưng tôi cũng nghĩ rằng chúng ta bắt đầu tin vào ý tưởng rằng chúng ta không thể thay đổi. Và điều đó tự nó làm cho việc thay đổi trở nên khó khăn hơn. Bạn đang nói với tôi rằng bạn có thể dạy một con chó già những mẹo mới? Tôi rất vui vì bạn đã đề cập đến điều này. Hãy cùng phá bỏ huyền thoại đó ngay bây giờ. Bạn hoàn toàn có thể dạy một con chó già hoặc con người những mẹo mới. Chúng ta biết điều này. Thực tế, có những nghiên cứu, những nghiên cứu đáng kinh ngạc được thực hiện tại Viện Salk ở San Diego cho thấy rằng ngay cả ở những người rất già, đó là những người ở độ tuổi 80 và 90, tuổi thọ của con người, có lẽ tuổi thọ tối đa của con người như chúng ta hiểu là khoảng 120 năm, hơn hoặc kém, nhưng hầu hết mọi người không sống đến 100 tuổi. Nhưng vì vậy, 80 hoặc 90 tuổi thì cũng khá già.
    Vẫn có sự bổ sung các tế bào thần kinh mới đang diễn ra. Những người này, thật không may, đã qua đời vì ung thư giai đoạn cuối, tôi tin là như vậy, nhưng cũng vì những nguyên nhân khác, đã đồng ý sử dụng một loại thuốc nhuộm mà thực sự được tích hợp vào các tế bào thần kinh mới. Sau khi họ qua đời, não của họ đã được quan sát dưới kính hiển vi, và có sự bổ sung các tế bào thần kinh mới ngay cả ở độ tuổi muộn.
    Bây giờ tôi muốn làm rõ rằng phần lớn việc học không phải là sự bổ sung các tế bào thần kinh mới, ít nhất là không ở con người. Nhưng từ mọi điều chúng ta biết về khoa học thần kinh, rõ ràng là không quan trọng bạn 90 tuổi, 70 tuổi hay 50 tuổi. Nếu bạn muốn học, bạn có thể học. Và việc học đó xảy ra thông qua tính dẻo dai của não, đó là sự tái sắp xếp các kết nối thần kinh, củng cố một số kết nối, làm yếu đi những kết nối khác, và trong một số trường hợp hiếm hoi, là sự bổ sung các tế bào thần kinh mới. Nhưng sự thay đổi của não là hoàn toàn có thật ở mọi giai đoạn của cuộc sống.
    Tôi cũng tự hỏi về việc hình thành thói quen. Bạn đã nói rằng một số kích thích gây sốc như nỗi sợ hãi là những cách tuyệt vời và sự tập trung sâu sắc, ám ảnh là những cách tuyệt vời để bắt đầu hình thành những mẫu hành vi mới này. Nhưng nếu tôi muốn phá vỡ một thói quen, vì có những thói quen tôi có trong cuộc sống mà tôi đã tự nói với mình rằng đó là con người tôi. Và do đó, tôi đã chấp nhận chúng.
    Chà, bạn đã rất thành công. Vậy. Nhưng ngay cả với tất cả những điều đó, có nhiều thứ mà tôi vẫn chỉ chấp nhận như một phần của con người tôi. Một số trong số đó đến từ thời thơ ấu của tôi. Một trong số đó là tôi lớn lên trong một ngôi nhà rất bừa bộn, nơi mà như những cánh cửa trong nhà tôi có lỗ trên đó. Và ngôi nhà của chúng tôi, có một số phòng trông như thể một người tích trữ sống ở đó, chỉ toàn đống đống đồ đạc chất cao đến mái nhà, bị phá hủy ở nhiều khía cạnh, như phần sau của vườn cao đến sáu foot. Nó thật sự rất lộn xộn. Vì vậy, tôi đã lớn lên với sự lộn xộn và do đó tôi vẫn khá bừa bộn ngày hôm nay.
    Và đó là điều mà tôi luôn muốn vượt qua. Nhưng đôi khi tôi tự nhủ, bạn biết đấy, điều đó đã được lập trình vào tôi từ khi tôi còn nhỏ và đó chính là con người tôi. Nhiều người thường nói rằng họ đã chấp nhận một thói quen xấu nào đó như một phần của bản thân họ. Thật ra, tôi sẽ nói rằng một số người thông minh nhất mà tôi biết lại có những văn phòng rất bừa bộn. Họ là những người rất có tổ chức bên trong. Thật thú vị. Họ giống như một chùm tia laser với khả năng sắp xếp mọi thứ trong sự hỗn độn. Họ không thấy sự bừa bộn. Thực tế, người hướng dẫn sau tiến sĩ của tôi, cũng rất tiếc đã qua đời, một con người tuyệt vời tên là Ben Barris, thường đi vào văn phòng của mình và có những đống đồ đạc nằm khắp nơi. Tôi đã nói, Ben, tôi nghĩ chúng ta nên dọn dẹp văn phòng của bạn. Và anh ấy nói, đừng động vào bất cứ thứ gì vì nếu bạn di chuyển bất kỳ thứ gì, tôi sẽ không biết nó ở đâu. Tôi đã nói, làm sao bạn có thể biết bất kỳ thứ gì ở đâu ngay bây giờ? Và anh ấy nói, tôi biết mọi thứ ở đâu. Vì vậy, tôi nghĩ một số người cũng nhờ lớn lên trong hoặc ở trong môi trường đó mà duy trì khả năng kỳ lạ để tìm kiếm mọi thứ. Trong khi tôi là kiểu người không thể làm việc cho đến khi mọi thứ được dọn dẹp. Và vì vậy tôi thấy mình ở phía yếu hơn của khả năng này. Nhưng để trả lời câu hỏi của bạn, tôi nghĩ những câu chuyện rất mạnh mẽ và cũng rất nguy hiểm. Những câu chuyện là cách mà con người tổ chức kiến thức nói chung. Chúng ta không có xu hướng tổ chức mọi thứ theo danh sách. Chúng ta có những câu chuyện mà chúng ta gọi là những câu chuyện vì từ khi còn nhỏ, chúng ta học hỏi không chỉ bằng cách nghe và nhìn, mà chúng được phân chia thành những câu chuyện có phần mở đầu, phần giữa và phần kết. Đôi khi chúng có một cao trào và sau đó là sự thư giãn. Chỉ cần nghĩ về một bài hát học tập thời thơ ấu như ABC. Họ không dạy bạn ABC, A-B-C-D-E-F-G-H-I-J. Họ không làm vậy. Họ làm gì? Họ cho bạn một bài hát, đó là một câu chuyện.
    Những nhạc sĩ sẽ hiểu điều này một cách bản năng.
    Một lần nữa, tôi không phải là một nhạc sĩ, nhưng khi tôi bắt đầu nghiên cứu về khoa học thần kinh của âm nhạc trong não, tôi đã hiểu rằng đó là A-B-C-D-E-F-G.
    Sự thay đổi trong các ngữ điệu, giống như khi một đứa trẻ học bảng chữ cái, chính là câu chuyện của bảng chữ cái.
    Bây giờ, mọi người có thể nói, “Được rồi, anh ấy đang nói về cái gì vậy?”
    Điều đang xảy ra ở đây là bạn tạo ra sự biến đổi về mặt nhóm ý tưởng để một cái gì đó có một khởi đầu, một phần giữa và một kết thúc.
    Nếu bạn nghĩ, “Được rồi, tôi lớn lên trong ngôi nhà này, và nó thực sự bừa bộn, và bây giờ tôi có quá nhiều sự bừa bộn.”
    Để khắc phục điều đó, có một mạch thần kinh đã được lập trình sẵn, những từ ngữ nguy hiểm, trong não tôi mà tôi sẽ phải làm việc rất, rất chăm chỉ để tháo gỡ, và tôi sẽ phải sợ hãi để trở thành một người gọn gàng hơn, hoặc một người ngăn nắp hơn, bất kể đó là gì.
    Điều đó rất nguy hiểm vì có một khởi đầu cho điều đó, một phần giữa cho điều đó, và một kết thúc cho điều đó, và nó có ý nghĩa to lớn như một hệ quả.
    Một trong những điều mạnh mẽ nhất là hiểu rằng tính dẻo của não thực sự liên quan đến việc lấy một câu chuyện hiện có và tháo dỡ một số thành phần của nó.
    Thành phần đó có thể là gì?
    Chà, có rất nhiều thứ như công việc của Byron Katie, mà nói rằng bạn lấy một điều gì đó mà bạn tin là đúng, và bạn nói, “Được rồi, tôi là một người bừa bộn,” và sau đó bạn phản biện lại.
    Làm thế nào tôi biết điều đó?
    Chà, được rồi, tôi có kinh nghiệm này.
    Được rồi, đó là câu chuyện.
    Sau đó, bạn bắt đầu chạy các câu chuyện phản biện.
    Bạn nói, “Thực ra, tôi là một người gọn gàng,” và sau đó mọi người nói, “Chà, điều này thật ngớ ngẩn. Bạn chỉ đang nói dối chính mình,” hoặc họ nói, “Có phải lúc nào bạn cũng là một người bừa bộn không?”
    Bạn bắt đầu thách thức câu chuyện từ nhiều phía khác nhau.
    Tôi tin rằng vì tôi là một nhà khoa học thần kinh, tôi không phải là một nhà tâm lý học hay trong thế giới tự giúp đỡ, rằng sự thông minh, thiên tài vô thức của cách tiếp cận đó thực sự là những gì mà một người đang làm là bạn bắt đầu tạo ra một câu chuyện mới.
    Bạn đang bắt đầu đưa ra những câu hỏi khác nhau vào mạng nơ-ron hiện có.
    Bộ não rất thích câu hỏi.
    Kể từ khi chúng ta còn nhỏ, chúng ta đã hỏi rất nhiều câu hỏi.
    Nếu bạn lấy một câu chuyện hiện có và bắt đầu thách thức nó bằng những câu hỏi, bạn không phải đang nói dối chính mình.
    Bạn sẽ không đột nhiên nói, “Được rồi, tôi rất gọn gàng,” vì bạn sẽ không tin điều đó.
    Nhưng nếu bạn bắt đầu thách thức lý do tại sao nó lại như vậy, hoặc bạn đã có thể thay đổi rất nhiều điều khác, tại sao bạn lại không thể thay đổi điều đó?
    Bạn nói, “Chà, đó chỉ là một thói quen. Tôi không thể làm được.”
    Bạn nói, “Vậy thói quen là gì?”
    Bạn đang chọc và đẩy, và đẩy.
    Cuối cùng, bạn sẽ nhận ra rằng, “Hừ, thực ra không có gì ngăn cản tôi trở thành một người gọn gàng,” ngoại trừ sự lưu loát của một câu chuyện cụ thể.
    Điều bạn đã làm là bạn đã làm gián đoạn sự lưu loát của câu chuyện đó.
    Khi bạn đi đến hành vi của nó, bạn có đặt mọi thứ bừa bãi hay bạn có sắp xếp chúng một cách có trật tự?
    Bạn bắt đầu làm gián đoạn thói quen, sự lưu loát của hành vi điển hình của bạn.
    Tôi nêu điều này như một cách để làm sáng tỏ về những gì tôi làm trong sự nghiệp podcast của mình, đó là, tôi tin tưởng rất mạnh mẽ vào các lĩnh vực tâm lý học.
    Tôi nghĩ rằng tự giúp đỡ có những điều tuyệt vời để cung cấp.
    Chúng ta có những trí tuệ cổ xưa đã tồn tại từ rất lâu.
    Khi bạn bắt đầu nhìn nhận mọi thứ qua lăng kính sinh học, bạn sẽ thấy rằng tất cả những điều này thực sự có giá trị, và chúng chỉ là những con đường khác nhau dẫn đến cùng một kết quả.
    Nếu bạn muốn trở thành một người gọn gàng, tôi khuyến khích bạn.
    Sẽ có một cách tiếp cận được hỗ trợ bởi khoa học thần kinh.
    Đó sẽ là viết ra một trang về việc bạn thực sự là một người gọn gàng như thế nào.
    Bạn sẽ biết đó là một lời nói dối, và sau đó nhìn vào nó và nhận ra rằng theo nhiều cách, nếu bạn chỉ thay thế gọn gàng bằng bừa bộn ở bất kỳ vị trí nào, có lẽ đó sẽ là cùng một câu chuyện.
    Điều bạn thực sự đang nói ở đây chỉ là một mặc định mà hệ thần kinh của bạn đang vận hành.
    Nếu bạn chỉ hoán đổi các từ, bạn có cảm giác khác hay làm khác không?
    Một mặt, bạn có thể nói, “Không, điều đó khá tầm thường, nhưng tôi cá rằng việc viết ra sẽ mãi mãi làm gián đoạn khái niệm của bạn về việc chỉ đặt một cái gì đó xuống.”
    Bạn sẽ nghĩ, “À, giờ bạn có một cái gì đó để làm gián đoạn thói quen,” vì rất nhiều sự gián đoạn thói quen mà bạn sẽ nhìn thấy.
    Một số người nói, “Ôi, bạn chỉ cần búng một cái dây cao su vào cổ tay của bạn hoặc cái gì đó tương tự.”
    Không có gì đặc biệt về cái dây cao su.
    Không có gì đặc biệt về cơn đau trên cổ tay của bạn hoặc việc bạn dán một tờ ghi chú.
    Chúng ta biết rằng ghi chú dán chỉ có hiệu quả khoảng một ngày.
    Tôi không nghĩ rằng ghi chú dán có hiệu quả.
    Tôi không nghĩ rằng những lời nhắc trên gương có hiệu quả vì chúng không đủ nổi bật.
    Chúng không mới.
    Chúng không khác biệt.
    Hệ thần kinh chỉ thay đổi nếu có điều gì đó mới và khác biệt.
    Dù sao, chúng ta có thể nói rất nhiều về việc hình thành thói quen, nhưng nỗi sợ thì có tác dụng, và việc làm gián đoạn câu chuyện cũng vậy.
    Làm thế nào để bạn làm gián đoạn câu chuyện?
    Bạn về cơ bản đưa ra câu chuyện ngược lại, và bạn nghĩ, “Chà, đó chỉ là nói dối bản thân,” nhưng về mặt thần kinh, điều đó có lý do vì hệ thần kinh, một lần nữa, thích tiết kiệm, thích làm mọi thứ với mức tiêu tốn năng lượng tối thiểu.
    Để thay đổi bất kỳ điều gì, nó cần sự chú ý, và sự chú ý thì đắt đỏ.
    Sự chú ý thì đắt đỏ.
    Ngoài ra, tôi muốn nói rằng, khi tôi đang nói lan man tất cả những điều này, mọi thứ đang diễn ra rất tốt cho bạn, vì vậy bạn thực sự không có lý do gì để dọn dẹp không gian của mình.
    Tôi có một trợ lý và một trợ lý khác, và tôi có một không gian sạch sẽ.
    Bạn hiểu ý tôi chứ?
    Vâng, bạn đã thuê ngoài.
    Vâng.
    Tuyệt vời.
    Tôi nghĩ rằng đối với tất cả những người cảm thấy họ không đủ gọn gàng, bạn có hai lựa chọn.
    Bạn có thể bắt đầu gọn gàng ngay bây giờ hoặc bạn có thể thành công đủ để có thể thuê một số trợ lý.
    Tôi thực sự nói điều này một cách nghiêm túc.
    Tôi nghĩ rằng người ta phải tự hỏi, “Sự chú ý của tôi trong không gian thần kinh nên được dành cho điều gì tốt nhất?”
    Tôi nghĩ về điều này mỗi ngày.
    Chúng ta đang sống trong một cuộc chiến giành sự chú ý.
    Tôi thức dậy vào buổi sáng và tôi có thể là một người tiêu dùng hoặc một người sáng tạo.
    Nếu tôi với tay lấy điện thoại, tôi là một người tiêu dùng.
    Nếu tôi mở nhật ký của mình, tôi là một người sáng tạo.
    Lời khuyên của tôi cho bất kỳ ai muốn thành công trong bất kỳ lĩnh vực nào là hãy làm những điều xa khỏi nơi bạn phát sóng và sau đó mang nó đến nơi phát sóng đó.
    Hãy mang cuộc sống thực của bạn lên Instagram và hãy rất cẩn thận khi mang Instagram vào cuộc sống thực của bạn.
    Điều đó có hợp lý không?
    Có.
    Nếu bạn nhìn vào những người thành công, họ đang làm những điều xa rời các nền tảng và đưa chúng lên các nền tảng.
    Tôi phải rất cẩn thận.
    Sau đó, tôi vào bếp.
    Rõ ràng, tôi nói chuyện với mọi người trong nhà của mình.
    Nếu tôi cầm điện thoại và bắt đầu gọi điện, thì đó như là, “Cuộc gọi này thực sự có giúp tôi tiến bộ không hay chỉ là một cách sử dụng sự chú ý một cách thụ động?”
    Chúng ta phải rất cẩn thận ngày nay, rất, rất cẩn thận.
    Điều đó thực sự thách thức.
    Về điểm tập trung và sự chú ý và suy nghĩ lại khi bạn 19 tuổi, một trong những điều mà mọi người thường hỏi tôi và tôi đoán đây là một cuộc tranh luận trong thế giới tự giúp đỡ là từ góc độ khoa học thần kinh, liệu việc hiện thực hóa và ý tưởng hình dung, hình dung về người mà tôi muốn trở thành và nơi tôi đang đi, có bất kỳ khoa học thần kinh nào hỗ trợ cho điều đó không?
    Có.
    Tôi không cố gắng tiêu cực, nhưng tôi sẽ bắt đầu với ví dụ tiêu cực mà có bằng chứng và ít khi được thảo luận.
    Có một nhà nghiên cứu tuyệt vời tại Đại học New York tên là Emily Balchettis, người nói về việc trong việc đặt mục tiêu và hình thành thói quen, việc thiết lập nỗi sợ thường là một trong những công cụ tốt nhất.
    Bạn dành một chút thời gian, có thể khoảng năm phút, suy nghĩ về tất cả những điều khủng khiếp sẽ xảy ra nếu bạn không thực sự hoàn thành mục tiêu của mình.
    Không ai thích làm điều này, nhưng đoán xem?
    Hóa ra điều đó lại rất hiệu quả.
    Thật sao?
    Tôi biết.
    Thật sự rất khó chịu khi điều này là đúng.
    Nhưng một lần nữa, điều này có nhiều liên quan đến cách mà bộ não con người được cấu trúc và thích tự tái cấu trúc. Nói như vậy, điều quan trọng là hình dung các mục tiêu, hình dung các mục tiêu một cách chi tiết, viết chúng ra. Trong một số trường hợp, việc nói về chúng, mặc dù chúng ta có thể thảo luận về lý do tại sao điều đó có thể không phải là ý tưởng tốt nhất trong mọi hoàn cảnh, có thể rất có lợi vì thật khó để hình dung điều gì đó mà bạn không thể tưởng tượng. Nhưng tôi nghĩ rằng khi mọi người nghe rằng việc hình dung các mục tiêu hoặc hình dung kết quả là rất quan trọng, chúng ta đôi khi quên rằng chúng ta không phải lúc nào cũng biết mục tiêu cuối cùng là gì. Đôi khi chúng ta phải chia nhỏ điều này thành các cột mốc. Đây là nơi mà tôi nghĩ Rick Rubin, mặc dù ông không phải là một nhà khoa học được đào tạo chính thức, đã thu hút được nhiều sự quan tâm cho công việc của mình về sự sáng tạo, mà Rick chủ yếu là cảm nhận sức hút năng lượng của một ý tưởng và có khả năng khám phá điều đó mà không quá tự phê bình hoặc lọc ra hay suy nghĩ về cách mà nó sẽ được tiếp nhận. Nói cách khác, quá trình biến đổi dẫn đến âm nhạc vĩ đại, thơ ca vĩ đại, khám phá khoa học vĩ đại, podcast, tài chính, các công ty mà một người đang xây dựng, v.v., là một loạt các lần lặp lại diễn ra trong khoảng thời gian khoảng một ngày. Chúng ta không phải lúc nào cũng có thể hình dung kết quả cuối cùng hoặc sản phẩm cuối cùng như là kết quả. Đây là lý do tại sao tôi nói rằng việc học đại học dễ hơn so với các mục tiêu khác, vì kết quả cuối cùng là một bằng cấp. Bạn nhận bằng tốt nghiệp của mình. Trong khi ở những lĩnh vực khác, thường thì điều đó bí ẩn hơn nhiều. Bây giờ, tôi nghĩ rằng việc hình dung có thể rất mạnh mẽ, nhưng có lẽ điều mạnh mẽ hơn là học cách trạng thái não bộ và cơ thể phục vụ tốt nhất cho công việc mà bạn sắp làm. Ví dụ, nếu tôi sắp viết một cái gì đó và ngay bây giờ tôi đang làm việc trên một cuốn sách, nó hầu như đã hoàn thành nhưng tôi đang viết một số chương bổ sung, trừ khi tôi cực kỳ có động lực để làm điều đó khi tôi ngồi xuống và tập trung cao độ, tôi sẽ dành hai, ba phút chỉ để nhắm mắt lại, tập trung vào hơi thở của mình. Đó là một dạng thiền, nhưng điều tôi tự nhủ là nếu tôi không thể tập trung vào hơi thở của mình…
    Trong hai hoặc ba phút, làm thế nào mà tôi có thể tập trung vào việc viết trong hai hoặc ba giờ?
    Đó là kiểu suy nghĩ như vậy.
    Điều khác mà tôi muốn chắc chắn rằng tôi không quên là tôi đã đề cập rằng việc nói cho mọi người biết về mục tiêu của bạn thường có thể hữu ích nếu nó kích thích một chút sợ hãi, như thể bạn có một chút trách nhiệm.
    Chúng ta cũng biết rằng vì bản chất liên kết của con người, đặc biệt là những người ủng hộ chúng ta, có một nguy cơ.
    Một người bạn của tôi, là bác sĩ tim mạch tại UCSF, đã dạy tôi điều này.
    Ông ấy nói: “Hãy cẩn thận với những ai bạn nói rằng bạn sẽ bắt đầu một podcast hoặc viết một cuốn sách.”
    Thường thì, phản ứng sẽ là: “Ôi, đúng rồi, thật tuyệt. Bạn chắc chắn nên viết một cuốn sách hoặc bạn nên làm một podcast.”
    Mọi người nhận được phần thưởng từ việc nói cho người khác về điều đó và sau đó họ không bao giờ thực sự làm điều đó.
    Trong khi tôi có thể trích dẫn nhiều ví dụ về những người đã được nói: “Bạn sẽ không bao giờ có thể làm điều đó. Bạn sẽ không bao giờ có thể thành công trong điều đó.”
    Trời ơi, những người đó cắm chặt gót chân của họ và họ cho thấy rằng họ có thể làm được.
    Bây giờ, thỉnh thoảng tôi có những cuộc tranh luận về điều này với Rick.
    Tôi không rõ liệu năng lượng xung quanh việc cố gắng chứng minh bản thân có gây hại cho kết quả hay không.
    Tôi cảm thấy điều đó có thể là như vậy, như một sự cọ xát, “Lấy điều đó và lấy điều đó,” thay vì chỉ làm mọi thứ từ tình yêu thực sự với nghề.
    Tôi nghĩ về cách tôi cảm thấy về Aquaria và cá khi còn là một đứa trẻ và đó chỉ là niềm vui thuần khiết.
    Đó là từ mà tôi nghĩ đến, chỉ là niềm vui.
    Tôi muốn tìm hiểu thêm về nó.
    Tôi muốn làm điều đó và nói cho mọi người biết về nó.
    Đó là bức tranh lãng mạn tuyệt vời về nỗ lực, tiến bộ và kết quả.
    Trong thực tế, bạn có thể cần cả hai.
    Bạn cần có thể tiếp cận một chút sợ hãi và cảm giác cạnh tranh, nhưng cũng cần niềm vui trong nghề.
    Như cuốn sách của Peter Thiel, Zero to One, theo như tôi nhớ, định nghĩa cạnh tranh là chống sáng tạo theo nhiều cách vì thông qua cạnh tranh, bạn đang, theo định nghĩa, thay đổi những gì bạn đang làm.
    để vượt trội hơn ai đó hoặc cái gì đó. Bạn đang biến đổi sáng tạo của mình để vượt qua một điều gì đó, trong khi nếu bạn chỉ đơn thuần nghĩ về điều gì đó mà bạn muốn phát triển và nuôi dưỡng, sẽ không có những rào cản đó.
    Trong những lĩnh vực mà tôi đã tham gia, khoa học, ở mức độ thấp hơn là podcasting, và đó là một đặc điểm tuyệt vời của podcasting, nhưng chắc chắn trong khoa học, nó cực kỳ cạnh tranh. Hai phòng thí nghiệm làm việc về những điều tương tự. Mọi người lo lắng rằng nếu một phòng thí nghiệm công bố trước, phòng thí nghiệm kia sẽ không thể công bố, chắc chắn không thể công bố trên một tạp chí chất lượng cao, và công việc được tạo ra thông qua những công bố tạp chí này.
    Podcasting thực sự là một lĩnh vực tuyệt vời vì, giả sử bạn và tôi có cùng một khách mời trên podcast của chúng ta. Tất cả những gì nó làm là nâng cao thứ hạng trong thuật toán, vì vậy tôi nghĩ có rất nhiều sự đồng nghiệp và tình bạn trong lĩnh vực podcast mà tồn tại trong những góc nhỏ trong khoa học, nhưng khoa học là một lĩnh vực cạnh tranh khốc liệt, điều này không có nghĩa là nó chống lại sự sáng tạo, nhưng trong một thế giới mơ ước nơi có một lượng tiền vô hạn cho nghiên cứu khoa học vì điều đó sẽ cải thiện nhân loại theo quan điểm của tôi, và mọi người không phải cạnh tranh về tiền tài trợ hay công bố.
    Tôi nghĩ chúng ta sẽ tiến bộ hơn rất nhiều như một loài. Cạnh tranh thúc đẩy kết quả. Điều này rõ ràng trong các thị trường, rõ ràng trong nhiều lĩnh vực, nhưng tình yêu và niềm vui thuần khiết đối với nghề và sự sáng tạo, đó chắc chắn là con đường nên đi. Nhưng trong hầu hết các nỗ lực, bạn phải có cả hai.
    Nếu ngồi bên cạnh ai đó trong lớp và nhận ra, “Được rồi, vì điều này đã từng là tôi trong quá khứ,” tôi đang nghĩ, “Được rồi, tôi yêu chủ đề này, nhưng ôi, tôi muốn điểm cao nhất. Tôi muốn điểm cao nhất trong phân phối,” và cô ấy và anh ấy thực sự, thực sự giỏi, và chúng tôi sẽ học cùng nhau, nhưng trời ơi, khi đến lúc thi, tôi sẽ cố gắng hết sức. Một chút cạnh tranh có thể mang lại điều tốt nhất của chúng ta, tôi nghĩ, chắc chắn trong thể thao, nhưng…
    Khi nói đến những nỗ lực sáng tạo thực sự liên quan đến đóng góp độc đáo của chính chúng ta, tôi có thể nói rằng bạn có thể cho tôi biết thêm về điều này trong kinh doanh vì tôi có một công ty, nhưng tôi không phải là một người kinh doanh. Tuy nhiên, tôi luôn cảm thấy rằng cạnh tranh có thể mang lại nhiều năng lượng hơn, nhưng không phải là nhiều sự sáng tạo hơn.
    Và tôi nghĩ một điểm lớn mà tôi đang suy nghĩ khi bạn nói là về việc bạn để cho năng lượng mới từ cạnh tranh làm bạn phân tâm bao nhiêu, và chính sự phân tâm đó có thể hủy hoại bạn. Bởi vì nếu Apple đang đi theo hướng này và họ đang xây dựng sản phẩm này mà không có bàn phím và không có bút cảm ứng, và đó là tầm nhìn của họ, và họ thấy Samsung đang làm điều gì đó ở đó, nếu họ chuyển hướng từ sứ mệnh của chính mình và các nguyên tắc cơ bản của mình sang những gì người khác đang làm, thì đó là lúc nó có thể trở nên phá hoại.
    Nhưng nếu điều đó có nghĩa là họ thấy Samsung đang làm điều gì đó và họ tăng tốc và đầu tư nhiều hơn vào tầm nhìn của họ, thì điều đó là ổn. Tôi nghĩ rằng, và đây là sự đối lập giữa việc cạnh tranh thúc đẩy kết quả tốt hơn cho tất cả mọi người đang cạnh tranh, nhưng cùng một lúc, nó có thể gây hại cho bạn nếu nó làm bạn phân tâm theo cách cơ bản.
    Đó là cách tôi nghĩ về nó, ngay cả với podcasting, như bạn đã nói, có rất nhiều podcaster đang làm rất nhiều điều tuyệt vời, như tôi nhìn vào podcast của bạn và tôi học hỏi từ nó. Nhưng tôi biết trong hiện tại của mình, chúng ta đều biết, tôi sẽ không bao giờ trở thành Andrew Huberman. Và tôi sẽ không bao giờ là bạn. Và tôi sẽ không bao giờ là Joe Rogan. Tôi sẽ không bao giờ là Lex. Và tôi rất ngưỡng mộ podcast của bạn, của Joe và của Lex. Tôi nghĩ rằng, mỗi người trong chúng ta đều có phong cách độc đáo riêng mà chúng ta mang đến cho nó.
    Chris Wilmson, bạn biết đấy, thật vui khi thấy những hương vị độc đáo của các podcast xuất hiện và nó giống như thế nào với thế giới mà tôi lớn lên và trượt ván, những quan sát từ ngành công nghiệp âm nhạc mà tôi đã thấy tận mắt hoặc mà Rick đã truyền lại.
    Bạn biết đấy, cuối cùng thì tôi nghĩ rằng bất kỳ nỗ lực sáng tạo nào cũng thực sự liên quan đến, và ở đây tôi không muốn nghe có vẻ bí ẩn hay mơ hồ, đó là năng lượng mà chúng ta mang đến. Nó liên quan đến việc lấy lịch sử cuộc đời của chúng ta và mang nó đến điều đó dưới bất kỳ hình thức nào. Chúng ta thậm chí không cần phải kể cho mọi người về lịch sử cuộc đời của mình, chỉ cần mang những đặc điểm độc đáo của chúng ta đến điều đó.
    Và chúng ta có thể, một lần nữa, nhìn nhận mọi thứ qua lăng kính sinh học và nói, vậy chúng ta đang nói về điều gì khi nói về năng lượng? Điều gì là cái năng lượng mà mọi người đang nói đến? Tôi nghĩ rằng nó chủ yếu liên quan đến các catecholamine, cocktail dopamine, epinephrine và norepinephrine, cái đang thiết lập não bộ vào chế độ chú ý, động lực. Chúng ta hiện biết rằng dopamine chủ yếu liên quan đến động lực tìm kiếm phần thưởng hơn là cảm giác khoái cảm hay phần thưởng. Có rất nhiều điều để nói về điều đó.
    Và hãy nhớ rằng ba chất hóa học thần kinh này, dopamine, norepinephrine và epinephrine, đã là cocktail hóa học thần kinh mà con người và các động vật có vú khác đã thiết lập và theo đuổi mục tiêu trong hàng trăm nghìn năm. Vì vậy, chúng ta không có một hệ thống độc đáo, một hệ thống hóa học thần kinh độc đáo để tìm kiếm bạn đời so với thực phẩm, so với việc tạo ra nơi trú ẩn, so với việc tạo ra công nghệ và toàn bộ xã hội.
    Và không chỉ có ba chất hóa học thần kinh này. Chắc chắn, còn nhiều yếu tố khác liên quan, acetylcholine và một số thứ khác, sự dẻo dai thần kinh cũng vậy. Nhưng rõ ràng là đồng tiền mà não bộ đã thiết lập xung quanh việc đưa chúng ta vào trung tâm khối lượng phía trước, như tôi đã nói, để hình dung một cái gì đó, khám phá, không, không phải ở đó, theo hướng này, à, có một mùi ở đây, và đổi một mùi thực tế cho, ôi, có điều gì thú vị ở đây.
    Và như khám phá điều đó, không, đó là một con đường chết, quay lại, đi, ôi, ở đây, và sau đó kết nối những nút tiến bộ này. Tiến bộ là gì? À, có một cơn dâng trào khác của các catecholamine, cái đang đặt chúng ta vào trung tâm khối lượng phía trước.
    Bạn biết đấy, tôi không muốn đơn giản hóa sinh học, nhưng khi chúng ta nói về năng lượng, chẳng hạn như việc dành thời gian để nghỉ ngơi vào ban đêm, ngủ, dành thời gian để thiền trong vài phút hoặc thực hiện bài tập mà tôi rất yêu thích, đó là nghỉ ngơi sâu không ngủ (NSDR), giống như một bài quét cơ thể, thư giãn sâu, thở dài.
    Đây là một thực hành rất giống với một thực hành cổ xưa gọi là yoga-nedra, đã được thực hiện trong hàng ngàn năm, nó là một loại giấc ngủ giả.
    Và chúng ta biết từ một nghiên cứu rất hay rằng NSDR, nghỉ ngơi sâu không ngủ, hay còn gọi là yoga-nedra, có thể tăng mức dopamine cơ bản trong một vùng não gọi là hạch nền, nơi chịu trách nhiệm cho việc tạo ra hành động và cũng là kiềm chế hành động khoảng 60% so với mức cơ bản.
    Chỉ một khoảng thời gian ngắn thực hiện bài tập này có thể làm tăng mức dopamine đến một mức độ đáng kể.
    Đó là một nghiên cứu đáng chú ý, và còn nhiều nghiên cứu khác tương tự.
    Vậy điều đó có nghĩa là gì?
    Nó có nghĩa là trong lúc nghỉ ngơi, chúng ta xây dựng khả năng để trở thành trọng tâm khối lượng về phía trước khi chúng ta thoát ra khỏi trạng thái nghỉ ngơi.
    Đó là lý do tại sao tôi nghĩ rằng chúng ta phải ngủ mỗi 24 giờ.
    Đây là lý do mà những thực hành mà chúng ta cố ý làm dịu bản thân và giữ cho bản thân tĩnh lặng cho phép chúng ta trở nên là trọng tâm khối lượng về phía trước cả về mặt tinh thần và thể chất sau đó.
    Nghe có vẻ hiển nhiên khi chúng ta nghe điều này, chúng ta có thể nghĩ, “Ôi, hiển nhiên, nghỉ ngơi, hành động, nghỉ ngơi, hành động.”
    Nhưng còn nhiều điều hơn thế.
    Nếu bạn bắt đầu khám phá các lớp, bạn sẽ nhận ra rằng sự phấn khích với những điều khác nhau so với sự kiệt sức.
    Sự kiệt sức là gì?
    Nó chỉ là cố gắng trở thành trọng tâm khối lượng về phía trước quá lâu.
    Việc sử dụng sai mạch dopamine của chúng ta, nó bỏ qua thực tế rằng những catecholamine này và đặc biệt là dopamine, chúng không phải là vô hạn trong khả năng có sẵn.
    Ông ấy nói, “Với dopamine, nó giống như một hồ bơi sóng. Bạn có một bể chứa cho phép bạn theo đuổi những thứ hoặc lướt internet hoặc xây dựng doanh nghiệp,” bất cứ điều gì đi nữa. Nếu bạn thực sự tập trung vào trọng tâm rất mạnh mẽ, bạn bắt đầu tạo ra những cơn sóng này, và nếu bạn có những cơn sóng lớn của dopamine và chúng tràn ra khỏi bể, bạn bắt đầu làm cạn kiệt bể chứa đó. Khi tôi nghĩ về các loại ma túy bị lạm dụng như cocaine, dẫn đến những cơn dâng trào lớn về dopamine, hoặc amphetamine, những cơn dâng trào lớn về dopamine, chúng ta biết gì về những cơn dâng trào lớn của dopamine? Chà, sau những cơn dâng trào lớn đó, bạn sẽ giảm xuống dưới mức cơ bản ban đầu của mình đến một trạng thái mà cùng một thứ không còn cảm thấy tốt nữa. Bạn cần nhiều năng lượng hơn để có được cùng một kết quả. Đó chính là điều này, đúng không? Đó chính là điều này. Tôi sẽ đưa điều này lên màn hình cho bất kỳ ai. Vâng. Vì vậy, đồng nghiệp của tôi tại Stanford, Tiến sĩ Anna Lemke, người điều hành phòng khám nghiện chẩn đoán kép của chúng tôi và viết cuốn sách tuyệt vời, “Dopamine Nation”, đã mô tả điều này tốt nhất. Nó giống như một cái bập bênh, nhưng khi bạn có một đỉnh cao lớn về dopamine, hãy nói từ một loại ma túy bị lạm dụng như cocaine. Những người sử dụng cocaine, tất cả đều là về ý tưởng và điều gì tiếp theo. Họ không phải kiểu “Này, hãy thư giãn một chút.” Thực tế, họ có hàng triệu ý tưởng mỗi giây. Hầu hết trong số đó là những ý tưởng tồi tệ, nhưng họ rất tập trung và có động lực, và sau khi thuốc hết tác dụng, họ cảm thấy rất thấp và rất trầm cảm. Dopamine thực sự bị cạn kiệt dưới mức cơ bản. Những người làm việc quá sức, đúng không? Chúng ta đều có khả năng khác nhau để làm việc, nhưng những người làm việc quá sức và lạm dụng chất kích thích để làm điều đó đạt được những đỉnh cao này. Vậy thì, ví dụ hàng ngày nào sẽ là làm việc quá sức? Bạn có ý nói như một loại thực phẩm bổ sung trước khi tập luyện hay điều gì đó, hay bạn có ý nói gì? Vâng, tôi không phản đối việc sử dụng thực phẩm bổ sung trước khi tập luyện. Nghe này, tôi thích được nghỉ ngơi đầy đủ, được cung cấp đủ nước, có một ly đồ uống bổ sung trước khi tập luyện, có thể thậm chí…
    Một chút espresso, nghe một vài bản nhạc và có một buổi tập chân tuyệt vời. Đó là một cảm giác tuyệt vời, đúng không? Nhưng nếu bạn làm điều đó mỗi lần, bạn bắt đầu tích lũy tất cả những loại thuốc kích thích giải phóng catecholamine, được không? Bạn đang có adrenaline, bạn đang có epinephrine, tức là adrenaline, xin lỗi. Bạn đang có adrenaline, bạn đang có noradrenaline, còn gọi là norepinephrine. Bạn đang có sự giải phóng dopamine. Bạn rất có động lực. Bạn đang ở trong trạng thái mà mọi người đều tìm kiếm, và bạn cố gắng duy trì điều đó bảy ngày một tuần, bạn sẽ không làm được. Rồi bạn tự hỏi tại sao vào buổi chiều bạn lại hoàn toàn kiệt sức và không thể làm bất kỳ công việc nhận thức nào. Thực ra, dopamine và những thứ khác của bạn đã giảm xuống dưới mức cơ bản. Vì vậy, tôi nghĩ điều quan trọng là hiểu rằng việc, như tôi gọi, tập trung vào trọng tâm phía trước, thực sự có động lực trong việc theo đuổi mục tiêu là tuyệt vời, nhưng phần lớn thời gian, có lẽ chúng ta sẽ tốt hơn nếu chỉ giảm nhẹ chân ga một chút để duy trì khả năng tiếp tục tập trung vào trọng tâm phía trước. Điều tương tự cũng đúng với căng thẳng. Chúng ta nghe rằng căng thẳng là xấu. Thực ra, căng thẳng là xấu, nhưng nó cũng làm sắc bén khả năng học hỏi của bạn. Nó tạo ra năng lượng. Nó thực sự tăng cường hệ miễn dịch của bạn trong ngắn hạn. Tôi nói hãy chịu đựng càng nhiều căng thẳng càng tốt miễn là bạn vẫn cư xử như một người tốt, đừng nói hoặc làm những điều không tốt, và hãy chắc chắn rằng bạn vẫn có giấc ngủ ngon vào ban đêm. Hầu hết mọi người căng thẳng, căng thẳng, căng thẳng, chạy quanh và sau đó họ không thể ngủ vào ban đêm, và rồi ngày hôm sau họ kiệt sức. Nhưng một chút căng thẳng là điều tốt cho sức khỏe. Cuộc sống là căng thẳng. Mọi thứ đều căng thẳng. Nhưng một lần nữa, bạn sẽ ở trong trạng thái tâm trí tốt nhất nếu bạn bình tĩnh và tỉnh táo. Tỉnh táo và bình tĩnh là công thức kỳ diệu và khả năng ngủ vào ban đêm. Nếu bạn muốn uống một đống thực phẩm bổ sung trước khi tập và bạn muốn nghe một số nhạc lớn và có một buổi tập tuyệt vời, thì thật tuyệt.
    Nhưng có lẽ bạn cũng nên có khả năng tập luyện mà không cần tất cả những điều đó.
    Nếu bạn là người yêu thích những mục tiêu mới và rất hào hứng với việc du lịch và những thứ như vậy, thì thật tuyệt.
    Nhưng bạn phải xếp chồng lên 50 thứ và sau đó bạn ngồi ở nhà và tự hỏi tại sao bạn lại cảm thấy buồn chán khi trở về nhà và tại sao cuộc sống lại ảm đạm và bạn cần nhiều du lịch hơn, nhiều sự kích thích hơn.
    Trong mọi lĩnh vực của cuộc sống, chúng ta thấy dù là thực phẩm hay tập thể dục hay chất kích thích hay tình dục hay truyền thông.
    Nếu bạn đẩy mọi thứ lên mức tối đa, bạn sẽ cảm thấy kiệt sức và thiếu kích thích sau đó và rơi vào trạng thái thấp hơn mức cơ bản như Anna Lemke đã dạy chúng ta về quốc gia dopamine.
    Trạng thái thấp đó có thể kéo dài lâu và thời gian kéo dài t пропotional với độ cao của đỉnh dopamine, không phải là thời gian, mà là độ cao của đỉnh dopamine.
    Và khi bạn ở trong trạng thái thấp đó, trạng thái thiếu dopamine, thông thường những gì mọi người làm là họ cố gắng ra ngoài hoặc tiếp cận những thứ sẽ kích hoạt lại mạch dopamine và tất cả những gì nó làm là đẩy họ càng lúc càng sâu và lâu hơn vào trạng thái thấp đó.
    Điều cần thiết là một khoảng thời gian chờ đợi, không indulging vào bất kỳ sự thừa thãi nào cho phép họ trở về mức cơ bản.
    Chúng ta biết điều này từ các loại thuốc gây nghiện.
    Cần nhiều thuốc hơn và hơn nữa để cố gắng đạt được cái mà hóa ra là ít và ít cảm giác phê hơn.
    Hầu hết mọi sự nghiện, hầu hết mọi hành vi cưỡng chế có thể được chữa trị chủ yếu thông qua một khoảng thời gian kiêng cữ kéo dài từ 30 đến 60 ngày, điều này đối với ai đó có động lực cao để tìm kiếm điều đó hoặc làm điều đó, nghe có vẻ như một cơn ác mộng tuyệt đối.
    Nhưng điều đó rất hiệu quả.
    Vì vậy, đối với một số người, đó là công việc và chất kích thích, bạn biết đấy, một số người dùng Adderall và làm việc, làm việc, làm việc, làm việc.
    Tôi nghe từ những người này mọi lúc, thường thì họ đến từ thế giới công nghệ và tài chính.
    Họ hỏi, tại sao tôi lại kiệt sức?
    Chà, bạn đã kích thích những mạch điều chỉnh catecholamine này trong nhiều năm.
    Bạn chỉ cần chấp nhận rằng bạn sẽ cảm thấy hơi chán nản trong một tuần, sau đó bạn sẽ cảm thấy bớt chán nản hơn một chút, và bạn sẽ trở lại trạng thái bình thường. Và chỉ khi đó, bạn mới có thể thực sự quay lại với trạng thái tập trung hoàn toàn. Nhưng đến lúc đó, bạn có thể giới thiệu, tôi thực sự nghĩ rằng có một trường hợp sử dụng lâm sàng cho một số loại thuốc ADHD, đó là amphetamine. Có những người nhất định cần những loại thuốc đó. Những người khác đã tự đẩy mình vào trạng thái thiếu dopamine. Và vì vậy họ tìm kiếm bất cứ điều gì và mọi thứ để thoát khỏi trạng thái đó. Thực ra, điều họ cần làm là tránh xa tất cả những thứ đó và chỉ cần chờ đợi. Chỉ cần chờ đợi. Đi nghỉ mát hoặc làm gì đó. Đi nghỉ mát. Cố gắng tìm kiếm niềm vui trong những điều nhỏ bé hơn. Bạn biết đấy, đây là lý do tại sao chó lại tuyệt vời trong những điều đơn giản. Và nếu điều đó nghe có vẻ nặng nề và tẻ nhạt với bạn, có khả năng bạn đang bị mắc kẹt trong vòng lặp dopamine. Tôi đã từng ở trong những vòng lặp này trước đây, rất khó để thoát ra, nhưng một khi bạn thoát ra, bạn sẽ nhìn lại chúng. Tôi đã nghĩ gì vậy? Thực ra, bạn đang ở trong một trạng thái khác. Bạn là một con người khác khi bạn đang theo đuổi. Tôi nghĩ điều này cực kỳ quan trọng vì nó thực sự giúp mọi người hiểu tại sao họ làm những gì họ làm. Và trước khi bạn nghiên cứu về việc bạn đến đây hôm nay và trước khi hiểu một số điều này, tôi đã nghĩ dopamine là, tôi không biết, nó là thứ gì đó đến từ những cú sốc có thể. Và nếu tôi làm điều gì đó, tôi vượt qua nó, sau đó tôi trở lại trạng thái bình thường. Nếu tôi làm điều gì đó một lần nữa, kích thích, tôi vượt qua nó, sau đó tôi trở lại trạng thái bình thường. Nhưng thực sự điều đang xảy ra là tôi đang làm điều gì đó kích thích theo một cách nào đó. Tôi nhận được một đỉnh cao lớn, sau đó tôi rơi xuống dưới mức bình thường trong một thời gian. Và khi tôi ở dưới mức bình thường, đó là khi tôi có khả năng cao nhất muốn làm điều gì đó sẽ mang lại cho tôi một cú sốc nữa. Và khi tôi thấy điều đó, nó làm tôi nhớ đến máy theo dõi glucose liên tục, máy theo dõi glucose liên tục.
    điều mà tôi đã mặc vì nó có họa tiết rất giống.
    Nếu tôi ăn nhiều đường, tôi sẽ có một đỉnh cao lớn, rồi sau đó tôi sẽ tụt xuống dưới mức cơ bản của mình.
    Đúng vậy.
    Đó là một quan sát tuyệt vời.
    Đó là phép ẩn dụ hoàn hảo, phép ẩn dụ hoàn hảo vì những hệ thống điều tiết này đều nhằm duy trì trạng thái cân bằng.
    Chúng ta đều nghe về, chúng ta học về trạng thái cân bằng, như là mong muốn có sự cân bằng mà cơ thể con người và sinh lý học con người thực sự hướng nhiều hơn đến cái gọi là allostasis, liên quan đến việc điều chỉnh căng thẳng, nhưng không đi vào quá nhiều chi tiết.
    Đây là những hệ thống động, có nghĩa là các hệ thống não bộ được thiết kế để cho phép chúng ta vượt qua những thách thức nếu cần.
    Đó là lý do tại sao tôi luôn phản đối ý tưởng rằng căng thẳng làm suy giảm hệ miễn dịch của bạn.
    Bạn biết điều gì làm suy giảm hệ miễn dịch của bạn không?
    Là rất, rất căng thẳng, làm việc nhiều, chăm sóc cho người khác, và rồi dừng lại.
    Bạn luôn bị ốm khi bạn dừng lại.
    Tại sao?
    Bởi vì thực sự căng thẳng kích hoạt hệ miễn dịch.
    Điều đó có lý khi xét về mặt tiến hóa.
    Sau đó, khi chúng ta nghỉ ngơi, bùm, hệ miễn dịch của chúng ta như thư giãn một chút và rồi chúng ta bị ảnh hưởng bởi vi khuẩn hoặc virus.
    Điều đó có nghĩa là gì?
    Nó có nghĩa là chúng ta có lẽ nên học cách điều chỉnh.
    Nó giống như lái xe.
    Bất cứ khi nào chúng ta cảm thấy rằng mình đang hướng tới hoặc ở trong trạng thái đỉnh cao, chúng ta có lẽ nên hơi lùi lại khỏi trạng thái đó một chút, chỉ một chút thôi, đặc biệt nếu trạng thái đỉnh cao đó đến từ dược phẩm hoặc một hoàn cảnh cực đoan nào đó.
    Chỉ cần lùi lại một chút, có thể là nhiều.
    Vì vậy, khi chúng ta làm điều đó, chúng ta học cách làm chủ các trạng thái chuyển tiếp giữa những gì tôi gọi là trọng tâm khối lượng phía trước, đứng thẳng hoặc lùi lại trên gót chân của mình.
    Đó là một thuật ngữ tôi học được từ một cựu chiến binh Navy SEAL.
    Ông ấy nói, “Với bất cứ điều gì trong cuộc sống, bạn có thể hoặc là lùi lại trên gót chân của mình, như là thực sự bị thách thức, đứng thẳng, kiểu như bình tĩnh và tiến về phía trước, hoặc là trọng tâm khối lượng phía trước, như là hoàn toàn dồn sức.”
    Tôi nghĩ rằng hầu hết mọi người sẽ rất tốt nếu học cách làm chủ các trạng thái chuyển tiếp giữa việc tỉnh táo và đi vào giấc ngủ. Nhiều người không thể ngủ được. Nhiều người chỉ đơn giản là không thể tắt đi. Bạn có thể học cách làm điều đó bằng cách thực hiện những việc như nghỉ ngơi sâu không ngủ, thở ra dài, những công cụ đơn giản, tự định hướng, không tốn kém giúp điều chỉnh hệ thần kinh tự động của bạn trở nên giống như chúng tôi gọi là hệ thần kinh phó giao cảm, nhiều hơn về nghỉ ngơi và tiêu hóa, chỉ cần thở ra dài. Có thể không hiệu quả ngay lần đầu, nhưng theo thời gian, những công cụ này trở thành những công cụ rất hiệu quả để tự định hướng sự chuyển đổi từ trọng tâm khối lượng về phía trước sang đứng thẳng, chỉ cần nằm ngửa, lưng dựa vào gót chân, và bạn sẽ đi vào giấc ngủ. Khi bạn thức dậy vào buổi sáng, một số người cảm thấy kiệt sức. Có thể bạn đã không ngủ đủ, nhưng việc học cách có trọng tâm khối lượng về phía trước không nên yêu cầu quá nhiều caffeine, chất kích thích, nhạc quá lớn và một tin nhắn hoặc email gây sốc. Lý tưởng là bạn có thể chuyển tiếp khá nhanh vào trạng thái trọng tâm khối lượng về phía trước, nhưng không phải là hoàn toàn nghiêng về phía trước. Tại sao tôi lại nói điều này? Đối với bất kỳ ai muốn thành công trong bất kỳ lĩnh vực nào, học thuật, kinh doanh, sáng tạo, bất cứ điều gì, nếu bạn muốn có một cuộc sống dài và một sự nghiệp dài, bạn thực sự cần cố gắng kiểm soát những trạng thái chuyển tiếp này. Khi tôi nói kiểm soát, tất cả những gì thực sự cần là chú ý đến chúng và chú ý đến thực tế rằng, đúng vậy, một số người vốn dĩ có nhiều năng lượng hơn. Họ có thể thực hiện mọi bài tập với công suất tối đa, sau đó tắm, họ nói chuyện trong phòng tập, rồi họ đi tiếp. Một số người như vậy. Một số người, như tôi, nếu tôi cống hiến 100% cho một việc gì đó vào buổi sáng thì đến buổi chiều, tôi sẽ cảm thấy hơi kiệt sức. Tôi cần một khoảng thời gian nghỉ ngơi sâu không ngủ từ 10 đến 20 phút hoặc một giấc ngủ ngắn hoặc chỉ cần một chút yên tĩnh, thở ra dài, có thể một chút caffeine, mà tôi đang uống bây giờ. Ý tôi là, không có gì sai với các chất kích thích lành mạnh miễn là chúng được tiêu thụ với mức độ vừa phải.
    Có thể một loại nước tăng lực, điều đó có thể rất tốt cho một số người và sau đó thực sự tập trung vào việc chú ý.
    Và sau đó, dành một vài khoảnh khắc, chỉ là những khoảnh khắc để giảm tốc độ.
    Tôi nghĩ chúng ta nghe rất nhiều về sức mạnh của thiền định hoặc nghỉ ngơi sâu không ngủ hoặc ngâm mình trong nước đá.
    Ngâm mình trong nước lạnh và tắm nước lạnh có tác dụng gì?
    Chúng kích thích sự giải phóng catecholamines, dopamine, epinephrine hoặc norepinephrine, với thời gian giải phóng dài.
    Đó là lý do tại sao theo ý kiến của tôi, nó có ích.
    Dù có nhiều tranh cãi về việc tiếp xúc với lạnh một cách có chủ đích, liệu nó có tăng cường trao đổi chất không?
    Có vẻ như câu trả lời là không nhiều.
    Nhưng rõ ràng là nó gây ra sự gia tăng lớn về adrenaline, dopamine và norepinephrine kéo dài rất lâu.
    Và điều đó khiến bạn cảm thấy tuyệt vời, đặc biệt là khi bạn ra khỏi nước lạnh.
    Và tôi nghĩ đó là giá trị của nó.
    Nó cũng giúp bạn tiết kiệm hóa đơn sưởi ấm.
    Bạn không cần phải ngâm mình trong nước lạnh.
    Bạn chỉ cần tắm nước lạnh.
    Không ai thích điều đó.
    Nhưng điểm mấu chốt là bạn ra ngoài và cảm thấy khác biệt.
    Đó là một sự thay đổi trạng thái.
    Vì vậy, điều đó thật tuyệt, nhưng bạn không muốn làm điều đó quá mức.
    Bởi vì sau đó, ví dụ, mọi người luôn hỏi, “Tôi nên ở trong nước lạnh bao lâu?”
    Và tôi nói, “Hãy làm điều đó với thời gian tối thiểu để bạn có được hiệu ứng mà bạn đang tìm kiếm, đó là để tỉnh táo và có động lực hơn.”
    Tôi có một người bạn, anh ấy đã ở trong nước lạnh 30 phút, vì lý do nào đó, không mặc gì.
    Anh ấy nói, “Tôi đã ở trong nước lạnh 30 phút không mặc gì và sau đó tôi bị ốm và cảm thấy rất tệ.”
    Và tôi nói, “Bởi vì bạn đã ở 30 phút.”
    Ý tôi là, tôi không biết phần không mặc gì đó có liên quan gì, nhưng bạn phải thêm điều đó vào.
    Anh ấy là một người khá cực đoan.
    Và tôi nói, “Thế còn một phút thì sao?
    Thế còn 30 giây thì sao?
    Thế còn đừng chú ý đến thời gian.
    Chỉ cần vào và ở lại cho đến khi bạn muốn ra ngoài và sau đó vượt qua rào cản đó và ra ngoài.”
    Có thể là một phút, có thể là ba phút.
    Bảo vệ bản thân, hãy an toàn, nhưng hãy học cách vượt qua một số thử thách và sau đó tiến lên. Chúng ta có sự ám ảnh rằng nhiều hơn thì tốt hơn, nhưng nhiều hơn không phải lúc nào cũng tốt hơn. Bạn muốn có liều lượng hiệu quả tối thiểu, có thể một chút nhiều hơn vì chúng ta không biết đâu là mức tối thiểu.
    Mọi người thường hỏi, “Có bao nhiêu hiệp trong phòng gym?” Bây giờ tất cả đều xoay quanh khối lượng tăng cơ hoặc tôi luôn có chỉ số phục hồi khá thấp. Vì vậy, đối với tôi, tôi thích thực hiện một vài bài khởi động, một vài hiệp khó, hai hoặc ba hiệp khó, một bài tập khác, hai hoặc ba hiệp khó. Thế là xong cho nhóm cơ đó. Tiếp tục thôi.
    Mọi người luôn nói, “À, khối lượng mới là điều quan trọng.” Được rồi, tuyệt vời. Nhưng khi tôi thực hiện từ 16 đến 20 hiệp mỗi tuần cho mỗi nhóm cơ, tôi sẽ nói với bạn, tôi cảm thấy kiệt sức. Nó không hiệu quả với tôi. Và tôi cũng phải thành thật mà nói, tôi hơi cười khi nghe các nhà khoa học thể dục nói, “À, đây là cách mà nghiên cứu này cho thấy.” Tuyệt vời. Nhưng đó không phải là cách mà nó hoạt động với tôi. Và mặc dù tôi là một nhà khoa học và tôi tin vào dữ liệu, tôi cũng tin vào kinh nghiệm của chính mình. Không ai có thể nói với tôi rằng đó là hiệu ứng giả vì đó là điều đã hiệu quả với tôi.
    Vì vậy, tôi nghĩ rằng bạn phải tìm ra khả năng của mình. Và tôi thực sự nghĩ rằng nếu bạn nhìn vào các giống chó, mà tôi rất mê, nếu bạn đi đến một buổi triển lãm chó, mà ai cũng nên tham gia ít nhất một lần, nhưng đừng chỉ xem buổi trình diễn. Hãy đi ra phía sau buổi trình diễn nơi bạn thấy tất cả các giống chó khác nhau. Những gì bạn sẽ thấy là những gì tôi đã thấy lần đầu tiên tôi làm điều đó. Bạn có những chú chó luôn vẫy đuôi. Chúng rất phấn khích. Chúng rất cảnh giác. Bạn có thể thấy đôi mắt của chúng, đúng không? Chúng rất sáng. Bạn có thể thấy những chú Great Dane. Chúng rất yên tĩnh. Và giống chó mà tôi yêu thích, lý do tôi sở hữu chúng, là Bulldog. Bản chất của sự tiết kiệm nỗ lực. Chúng thậm chí không nâng đầu lên khỏi mặt đất. Bạn đi đến, bạn vuốt ve chúng, chúng sẽ như, “Nhìn lên bạn.” Chúng có thể nháy mắt. Những con vật rất yên tĩnh. Rất mạnh mẽ, nhưng là những con vật rất yên tĩnh.
    Bây giờ tôi không được lập trình như vậy, như bạn có thể đang có ấn tượng. Tôi có một chút chuyển động tự phát hơn, v.v. Vì vậy, tôi cần rất nhiều kích thích về tinh thần và thể chất để cảm thấy hạnh phúc, để cảm thấy thỏa mãn. Đối với tôi, có rất nhiều công việc, và tôi vẫn làm rất nhiều công việc, để học cách giảm tốc độ, hạ xuống, trở thành một người ngủ tốt, trở thành một người tiếp nhận tốt, tự làm mới bản thân giữa ngày với những thứ như nghỉ ngơi sâu không ngủ, mà đối với tôi đã trở thành một trong những công cụ mạnh mẽ nhất, hoặc thở dài để chỉ đơn giản là làm dịu bản thân. Những người khác, họ có xu hướng có ít năng lượng hơn những gì cuộc sống yêu cầu. Vì vậy, họ cần tắm nước lạnh nhiều hơn một chút, uống caffeine nhiều hơn một chút, nhưng những người đó có lẽ cần nghỉ ngơi nhiều hơn, họ giống như những chú chó Bulldog của cuộc sống. Tôi nghĩ rằng mặc dù chúng ta đều là cùng một loài, giống như chó, nhưng có rất nhiều sự khác biệt ở đó. Vì vậy, bạn phải biết chính mình, như Oracle đã nói, hiểu một chút về catecholamines, hiểu rằng một số thứ như tập thể dục, tiếp xúc lạnh có chủ đích, các chất kích thích như caffeine, và thuốc theo toa như Adderall, v.v., gây ra sự giải phóng mạnh mẽ của những catecholamines này, dopamine, epinephrine và norepinephrine, dẫn đến sự gia tăng lớn về năng lượng và sự tập trung, nhưng sau đó luôn luôn, luôn luôn, luôn luôn, có một cái giá, một sự suy giảm theo sau, chấp nhận điều đó, thư giãn qua nó, sau đó trở về mức cơ bản và tiến về phía trước, hoặc hoàn toàn tránh những thứ đó. Tôi không nói cho mọi người phải làm gì. Rõ ràng, vấn đề thuốc theo toa đặc biệt có thể gây khó khăn cho một số người, thậm chí gây nghiện. Và chắc chắn, tôi không phải là người hâm mộ các loại thuốc bị lạm dụng như cocaine và amphetamine, tuyệt đối là như vậy. Tôi chưa bao giờ sử dụng chúng, và sẽ không bao giờ. Và sau đó, những người khác có xu hướng nghiêng về việc bị kích thích quá mức, nhiều chuyển động tự phát, những người này có xu hướng gầy hơn một chút, thon gọn hơn một chút, hoặc chỉ đơn giản là…
    Có rất nhiều năng lượng tự nhiên. Những người này thực sự nên học cách kết hợp nhiều loại thực hành mà tôi gọi là bình tĩnh và thư giãn, có thể là nhiều xông hơi hơn là ngâm lạnh. Có lẽ đừng bật xông hơi lên đến 220 độ. Tôi thấy mình cũng làm như vậy. Tôi tự nhắc mình, hãy thư giãn, tận hưởng xông hơi. Và tôi nghĩ chìa khóa để có một cuộc sống tốt đẹp và hiệu quả là, một lần nữa, học cách làm chủ các trạng thái chuyển tiếp, hiểu một số điều về sinh học, và thực sự hiểu bản thân mình, không chỉ là xu hướng tự nhiên của bạn, giống như chó bulldog so với, tôi không biết, chó pitbull luôn vẫy đuôi, chuyển động tự phát cuối cùng, còn có nhiều giống khác nữa, nhưng cũng cần biết rằng vào bất kỳ ngày nào, bạn có thể cảm thấy được nghỉ ngơi hơn hoặc ít hơn. Bạn có thể cảm thấy kiệt sức hơn hoặc ít hơn từ trải nghiệm cuộc sống và nhận ra vị trí của mình và tìm ra điều gì là tối ưu cho ngày hôm đó. Thực ra, tôi quên mất tên người đó. Anh ấy có trên Instagram, và có rất nhiều tài khoản tự giúp đỡ ở đó. Nhưng một trong những điều tốt nhất mà tôi đã nghe gần đây, và tôi cố gắng áp dụng vào cuộc sống của mình, thực ra, nó nằm trong sổ tay của tôi, là khi tôi thức dậy vào buổi sáng, tôi sẽ đánh giá xem mình đang ở đâu về mức độ nghỉ ngơi. Tôi chắc chắn sẽ xem xét những gì tôi cần làm trong ngày hôm đó, và sau đó tôi hỏi, có điều gì tôi có thể làm để cải thiện cuộc sống của mình, trong ngày đó, và cuộc sống của người khác không? Đôi khi điều đó có nghĩa là nghỉ ngơi thêm một chút. Đôi khi điều đó có nghĩa là cố gắng thêm một chút. Đôi khi điều đó có nghĩa là gọi cho một người thân mà bạn chưa nói chuyện. Nhưng suy nghĩ về cách làm cho mọi thứ tốt hơn trong khoảng thời gian một ngày cho bản thân và cho người khác, tôi nghĩ đó là điều có thể quản lý được, và đó là điều thực tế. Nó đưa toàn bộ khái niệm về các giao thức, biohacking, thuốc kê đơn, thực phẩm bổ sung và tập luyện, và mang lại một góc nhìn thực tế cho nó. Tôi nghĩ chúng ta đang sống trong thời đại gần như là những hình mẫu của những điều khác nhau này.
    Tôi nghĩ về David Goggins, người mà tôi biết rõ từ góc độ đồng nghiệp, nơi tôi coi anh ấy là một người bạn, nhưng chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau ngoài bối cảnh công việc. Tôi lần đầu gặp David vào năm 2016, và tôi sẽ nói với bạn rằng anh ấy luôn như vậy, ít nhất là khi tôi tương tác với anh ấy.
    Anh ấy luôn là một trung tâm năng lượng tích cực. Vào một ngày làm việc muộn, điều này xảy ra ở Silicon Valley, anh ấy đang ở khu vực San Jose, Santa Clara, San Jose. Tôi tin rằng đó là năm 2016, và chúng tôi đã làm việc cả ngày trong một phần của dự án tư vấn cho công ty này.
    Vào buổi chiều, có một câu hỏi: “Chúng ta có nên nghỉ ngơi không? Hay chúng ta tiếp tục?” Anh ấy nói: “Không, chúng ta tiếp tục. Chúng ta sẽ làm điều này.” Tôi đã nghĩ, “Wow, người này thật mãnh liệt.” Anh ấy đang thay đổi vì anh ấy sẽ chạy đến sân bay, nhưng không phải chạy đến sân bay bằng Uber hay lái xe đến sân bay. Anh ấy có ý định chạy thật sự đến sân bay, và anh ấy đã làm như vậy.
    Anh ấy là một trung tâm năng lượng tích cực. Rõ ràng là anh ấy có năng lượng, hoặc anh ấy đã tìm thấy năng lượng. Liệu bạn có thể rèn luyện điều đó không? Liệu bạn có thể nâng cao mức dopamine cơ bản của mình, hay đó là hai câu hỏi riêng biệt? Đó là một câu hỏi tuyệt vời. Tôi không biết chúng ta có câu trả lời hay không. Tôi nghĩ bạn có thể nếu bạn trở nên tiết kiệm hơn về bất kỳ dopamine hay các chất hóa học thần kinh khác mà bạn có bên trong.
    Chúng ta biết rằng có rất nhiều biến thể di truyền và cá nhân đối với những điều này. Có một câu đùa giữa các bậc phụ huynh, đúng không? Cách mà chúng ra đời là cách mà chúng sẽ ở lại. Đứa trẻ điềm tĩnh không khóc nhiều, đứa trẻ hạnh phúc sẽ vẫn là người hạnh phúc. Có những hoàn cảnh có thể thay đổi điều đó so với đứa trẻ hay quấy khóc, ngay cả khi đã trưởng thành, các bậc phụ huynh vẫn nói như vậy, nhưng phụ huynh nói đủ loại điều.
    Tôi biết những người như Rick Rubin, chẳng hạn, người rất tràn đầy năng lượng nhưng lại rất điềm tĩnh. Đó là một phần của phép màu của Rick. Anh ấy biết cách điều chỉnh và kiểm soát năng lượng của mình. Anh ấy có khả năng kỳ lạ để gần gũi với những điều, đặc biệt là nghệ thuật, âm nhạc, và để…
    trải nghiệm chúng, thực sự cảm nhận chúng, nhưng không bị cuốn vào đó, không cảm thấy, ít nhất theo như tôi biết, bị kiệt sức bởi nó.
    Một số người bị cuốn vào những thứ và sau đó cảm thấy kiệt sức.
    Có phải điều này giống như cuộc trò chuyện về người hướng nội/người hướng ngoại không, vì hai người có thể ở trong cùng một phòng.
    Tôi coi mình là một người hơi hướng ngoại, xin lỗi, hướng nội, khi nếu tôi đứng trong một phòng hai, ba giờ chỉ nói chuyện phiếm, theo cách tôi mô tả, thì não tôi cảm thấy như bị cháy, trong khi trợ lý của tôi, Sophie, thì như thể bạn đã đổ nhiên liệu vào cô ấy.
    Tôi cũng giống như bạn, và tôi có một cô bạn gái cũ rất thích tiệc tùng.
    Cô ấy sẽ nhận được rất nhiều năng lượng từ các bữa tiệc, và tôi thích một số bữa tiệc, nhưng tôi thích những cuộc trò chuyện nhỏ mà tôi có thể có tại một bữa tiệc, vì vậy điều đó rất phù hợp với tôi.
    Tôi nghĩ chúng ta có thể thay đổi, để trả lời câu hỏi về người hướng nội/người hướng ngoại.
    Tôi thực sự nghĩ rằng một số người nhận được năng lượng từ các tương tác xã hội, một số người thì ít hơn, nhưng tôi biết những người khá trầm lặng, thích các tương tác xã hội, họ chỉ là những người quan sát trong những tương tác đó, chứ không phải là người tham gia.
    Vấn đề người hướng nội/người hướng ngoại, ít nhất là theo hiểu biết của tôi về khoa học, là nó phụ thuộc một phần vào việc bạn nhanh chóng cảm thấy đầy đủ với sự tham gia xã hội như thế nào, như tôi thích một bữa tiệc tốt, nhưng sau vài giờ, tôi cảm thấy đã đủ.
    Những người khác, họ có thể cứ đi, đi, đi, đi, đi, đi, đi.
    Họ nhận được nhiều năng lượng hơn từ điều đó.
    Tôi nghĩ chúng ta nghĩ về Goggins như một ví dụ biểu tượng, vì anh ấy là, của một người có khả năng thúc đẩy bản thân bất kể những câu chuyện nội tâm có thể là gì.
    Đó là cảm nhận của tôi, sau khi nói chuyện với anh ấy về điều đó trong podcast của tôi và quan sát anh ấy trên mạng xã hội và các podcast khác.
    Một số người, như Jocko Willink, thể hiện điều này, đừng nghĩ về nó, bạn làm điều đó vì lúc 4:30 sáng và vào lúc 4:30 sáng, bạn tập thể dục, như đừng nghĩ mà hãy làm.
    Trong khi khi tôi nghĩ về David, tôi nghĩ về nhiều điều, nhưng đặc biệt là về việc vượt qua.
    Giọng nói trong tâm trí đang cố kéo bạn xuống và việc đánh bại nó, thực tế là có nhiều hình thức đại diện của bản thân trong não, điều này thật sự thú vị. Khi tôi nghĩ về Rick, tôi nghĩ rằng, bạn biết đấy, Rick là biểu tượng trong tâm trí tôi vì cảm giác sáng tạo của anh ấy, khả năng cảm nhận những gì thực sự mới mẻ và độc đáo, anh ấy có gu thẩm mỹ tuyệt vời. Để thực sự có thể cảm nhận, như đây là điều mới mẻ, khác biệt và thú vị. Anh ấy dường như hiểu, mà không cần phải tìm kiếm những gì mọi người sẽ thích, những gì mọi người chắc chắn yêu thích. Đó là một trong nhiều siêu năng lực của anh ấy. Mọi người đều có siêu năng lực của riêng mình. Những điều đó chỉ là cực đoan. Tôi nghĩ đến Lex Friedman như một người rất suy nghĩ thấu đáo và tôi không nghĩ mọi người thực sự hiểu Lex suy nghĩ khó khăn như thế nào về những bi kịch của thế giới, bóng tối trong thế giới, nhưng cũng là tình yêu có trong thế giới. Ý tôi là, anh ấy thực sự như gắn bó chặt chẽ với những gì đang xảy ra trong tâm trí mình và anh ấy có khả năng thực sự như hấp thụ bản thân vào điều đó và bạn có thể cảm nhận được như anh ấy, như anh ấy đến gần ngọn lửa, như ngay bên cạnh những điều đó và tôi nghĩ anh ấy đại diện cho một ví dụ biểu tượng của một nhà thám hiểm sẽ nhìn vào bất cứ đâu, ngay cả khi mọi người sẽ gây khó dễ cho anh ấy vì điều đó, nhưng tôi nghĩ chủ yếu mọi người tôn vinh anh ấy vì điều đó. Vì vậy, tôi nghĩ những người khác nhau có những lăng kính khác nhau về cuộc sống và những khả năng khác nhau. Tôi nghĩ nếu một người muốn tăng mức độ dopamine cơ bản của họ, tôi nghĩ điều quan trọng là điều chỉnh những đỉnh cao và đáy. Tôi không tin vào việc không bao giờ có đỉnh cao trong dopamine, như một bữa tiệc cưới tuyệt vời. Tôi đã tham dự một số đám cưới mà chúng tôi đã tiệc tùng suốt đêm hoặc những buổi hòa nhạc tuyệt vời. Thực ra tôi là một fan lớn. Đó là một thể loại âm nhạc mà tôi không biết nhiều, nhưng tôi luôn yêu thích ban nhạc James. Bạn có biết ban nhạc đó không? Chúng tôi là James. Ôi, thật tuyệt. Được rồi. Tôi sẽ mất điểm punk khi nói điều này, nhưng những buổi biểu diễn trực tiếp hay nhất từ trước đến nay, chỉ là những buổi biểu diễn trực tiếp tuyệt vời nhất.
    Đây là một trong những buổi biểu diễn tuyệt vời nhất mà tôi từng thấy và tôi biết có rất nhiều ý tưởng khác nhau về những buổi biểu diễn trực tiếp tốt nhất dựa trên các thể loại âm nhạc. Tôi cảm thấy như đó là bữa tiệc tuyệt vời nhất mà bạn từng tham gia. Và tôi cảm nhận được một sự tăng cường năng lượng kéo dài hai, ba ngày từ điều đó. Tôi không tiêu thụ bất kỳ chất nào trong những buổi biểu diễn đó. Chúng xảy ra rất hiếm khi. Nhưng khi tôi tham gia hai hoặc ba ngày, tôi cảm thấy như mình đã thay đổi. Đó là một sự chuyển biến lớn trong trạng thái hóa học thần kinh và tôi không cảm thấy mệt mỏi sau đó. Vì vậy, tôi muốn làm rõ điều này. Có những thứ như lễ kỷ niệm, buổi hòa nhạc. Chúng dường như mang lại cho chúng ta những cú sốc lớn về hóa chất thần kinh, nhưng chúng không để lại cho chúng ta cảm giác kiệt quệ. Và tôi rất bị cuốn hút bởi những trải nghiệm này vì khi tôi nhìn vào một số ví dụ, tôi có một số bạn bè đã rất thành công trong lĩnh vực công nghệ và tài chính, họ kiếm được rất nhiều tiền và tôi luôn lo lắng về họ sau đó. Cuối cùng, họ thường rơi vào trạng thái trầm cảm, không biết mình muốn làm gì. Vì vậy, tôi luôn khuyến khích họ tiếp tục làm việc. Thực tế, những người hạnh phúc nhất trong lĩnh vực công nghệ và tài chính là những người tiếp tục làm việc ngay cả sau khi họ trở nên giàu có. Vì vậy, những người mà tôi thấy rất hạnh phúc là những người biết đánh giá mức năng lượng tự nhiên, sự tò mò, động lực của họ. Chúng ta có thể nói đến dopamine, nhưng đó chỉ là một đại diện cho một loạt các thứ khác. Và điều đó không hoàn chỉnh. Có những hóa chất khác liên quan, nhưng để phục vụ cho cuộc trò chuyện, chúng ta có thể nói đến dopamine, catecholamines, epinephrine. Và bạn có thể biết được khả năng của chúng một cách nhất quán. Tôi nghĩ một trong những lời khuyên tốt nhất mà tôi từng nhận được là từ một nhà thần kinh học có tên là Bob Knight, khi tôi còn là sinh viên sau đại học, ông ấy nói: “Hãy xác định xem bạn có thể làm việc bao nhiêu trong bốn đến năm năm tới một cách nhất quán vì điều đó sẽ thay đổi khi bạn lớn tuổi.” Có thể thậm chí không giảm xuống. Vì vậy, ví dụ, tôi biết rằng tôi có thể làm việc một cách ổn định 12 giờ mỗi ngày.
    Đó là tôi, 12 giờ mỗi ngày, năm, có thể là sáu ngày một tuần, nhưng tôi thích có một ngày nghỉ hoàn toàn mỗi tuần. Tôi chỉ thích như vậy. Thông thường, đó là Chủ nhật đối với tôi. Tôi sẽ tập thể dục và làm một số việc khác, nhưng nếu tôi cố gắng làm việc 15 giờ mỗi ngày hoặc 12 giờ mỗi ngày, bảy ngày một tuần, tôi sẽ gặp rắc rối. Đối với những người khác, họ cần làm việc ít hơn. Và bây giờ một số người sẽ nói, “Được rồi, nhưng bạn có con không?” Và tôi không nói về ý nghĩa của công việc. Nó có thể là sự nghiệp, có thể là gia đình, cả hai, nhưng tôi không phải là người có một nguồn năng lượng vô hạn, nhưng tôi có rất nhiều năng lượng. Nếu bạn có ít năng lượng hơn, bạn có thể làm những điều như cố gắng có giấc ngủ ngon, cố gắng ăn uống tốt nhất có thể. Bạn có thể phải làm nhiều hơn để có nhiều năng lượng hơn, nhưng bạn cũng phải chấp nhận trạng thái cơ bản của riêng mình. Và tôi nghĩ tôi chắc chắn biết nhiều người có tính cách điềm tĩnh hơn, bình tĩnh hơn, có “ít năng lượng hơn.” Họ chỉ sử dụng năng lượng đó một cách hiệu quả hơn. Họ phân bổ nó đúng cách. Họ không lãng phí năng lượng của mình. Tôi biết những người có thể lướt Instagram cả ngày, nói về những gì đang diễn ra trên Twitter, xem ba podcast, lập trình và làm hàng triệu việc khác và họ vẫn ổn. Vì vậy, tôi nghĩ chúng ta phải biết được nhịp điệu của mình ở đâu và rằng chúng ta có thể lệch khỏi điều đó khoảng 15 đến 20 phần trăm, nhưng bất cứ điều gì cực đoan hơn thế, chúng ta sẽ gặp rắc rối. Tôi nghĩ một phần lớn lý do tại sao mọi người tò mò về dopamine là vì cuối cùng họ muốn trở nên năng suất hơn hoặc hiệu quả hơn trong một mục tiêu nào đó mà họ có trong cuộc sống. Vì vậy, có thể là xây dựng một doanh nghiệp, có thể là một podcast, bất cứ điều gì. Vì vậy, lấy tất cả những gì bạn biết về dopamine và cách nó hoạt động, nếu bạn đang cho tôi lời khuyên về cách tôi có thể trở thành một doanh nhân tốt hơn, một podcaster, bất cứ điều gì. Điều đầu tiên tôi nhận được từ bạn thực sự là về ý tưởng chuyển đổi giữa các trạng thái và cũng cho phép thời gian để dự trữ của tôi được phục hồi sau một hoạt động có dopamine cao. Có điều gì khác mà tôi nên suy nghĩ không?
    Vâng, vì vậy chúng ta có thể thực hiện điều này một cách rất rõ ràng.
    Hãy ngủ đủ giấc cho bạn.
    Đối với một số người, đó là sáu giờ, đối với một số người khác, đó là tám giờ.
    Tôi muốn bác bỏ huyền thoại, mặc dù bạn tôi, Matt Walker, có thể sẽ không vui khi tôi nói điều này, không phải ai cũng cần ngủ tám hoặc chín giờ, được chứ?
    Tối qua tôi đã ngủ được sáu giờ, được chứ?
    Thực ra, tôi đã đi ngủ lúc nửa đêm tối qua, ôi, xin lỗi, tôi đã ngủ được sáu giờ và 45 phút tối qua.
    Tôi đã đi ngủ lúc nửa đêm, điều này hơi muộn với tôi.
    Tôi thức dậy lúc 6 giờ 45, nhưng hãy ngủ đủ giấc.
    Nếu bạn thức dậy vào buổi sáng và không thể ngủ thêm vì bất kỳ lý do gì, không thể ngủ lại hoặc bạn phải ra khỏi giường, nếu bạn không cảm thấy được nghỉ ngơi, tôi khuyên bạn nên thực hiện một bài nghỉ ngơi sâu không ngủ trong 10 hoặc 20 phút hoặc thực hành yoga ninja.
    Chúng có sẵn miễn phí trên YouTube.
    Bạn có thể tìm kiếm NSDR, tên của tôi, nếu bạn muốn nghe tôi thực hiện một bài.
    Bạn có thể tìm kiếm NSDR, Kelly Boys thực hiện yoga ninja rất tuyệt, cô ấy có giọng nói rất dễ chịu.
    Nếu bạn thích giọng nữ, có một số bài yoga ninja tuyệt vời của một người phụ nữ tên là Kamini Desai.
    Dù sao thì, đây đều là những kịch bản miễn phí có sẵn trên YouTube.
    Điều đó là gì?
    Vậy thì nghỉ ngơi sâu không ngủ, tương tự như yoga ninja.
    Bởi vì bạn đã thực hiện một bài hôm nay?
    Bạn đã thực hiện một bài hôm nay?
    Vâng.
    Trên đường đến đây.
    Được rồi.
    Vâng.
    Đây là những gì chúng tôi biết nó làm.
    Nó bổ sung mức dopamine cơ bản trong hạch nền.
    Chuẩn bị cho bạn hành động, cả hành động tinh thần và thể chất.
    Thực sự có thể giúp bù đắp một phần giấc ngủ mà có thể bạn đã không có, nhưng bạn cần.
    Chúng tôi biết rằng não đi vào một trạng thái giống như giấc ngủ trong trạng thái này.
    Và cũng có một số bằng chứng cho thấy yoga ninja và các thực hành tương tự có thể cải thiện tỷ lệ học tập.
    Được rồi.
    Vậy đó là những lợi ích.
    Nó là gì?
    Đó là điều mà hầu hết mọi người sẽ gọi là thiền, nhưng nó khác với thiền.
    Bạn nằm xuống.
    Bạn cũng có thể ngồi, nhưng bạn nằm xuống, nhắm mắt lại và thực hiện hơi thở thở ra dài.
    Khi chúng ta thở ra, thực sự chúng ta làm chậm nhịp tim của mình. Tôi có thể nói về cách điều này xảy ra. Điều này diễn ra thông qua hiện tượng loạn nhịp xoang hô hấp. Đây là mối quan hệ giữa dây thần kinh phế vị và nhịp đập của tim. Nhưng trong bất kỳ trường hợp nào, khi chúng ta hít vào, tim của chúng ta thực sự tăng tốc. Nhịp đập của nó tăng lên một chút. Và khi chúng ta thở ra, nó lại chậm lại. Nhịp đập của nó giảm xuống một chút. Vì vậy, điều này liên quan đến việc thở ra dài. Nó liên quan đến việc quét cơ thể, nơi bạn cố ý thư giãn các bộ phận khác nhau của cơ thể. Đầu tiên là bàn chân của bạn, sau đó là chân và tay của bạn, đó là một kiểu quét cơ thể với việc thở ra dài. Và nó đưa bạn vào một trạng thái giống như ngủ. Bạn ở đâu đó giữa giấc ngủ và sự tỉnh táo. Bây giờ, vẻ đẹp của NSDR và yoga nidra là phần hướng dẫn ở đầu là phải giữ tỉnh táo. Nếu bạn ngủ gật, cũng không sao. Chỉ cần đảm bảo bạn đặt báo thức nếu bạn phải đi làm hoặc làm việc gì khác. Nhưng bằng cách giữ tỉnh táo trong khi rất thư giãn, có vẻ như hệ thần kinh có thể tiếp tục ở trong trạng thái giống như ngủ đủ để bạn bổ sung một số hóa chất thần kinh chuẩn bị cho hành động nhận thức và thể chất. Bây giờ có những bài NSDR 10 phút, có những bài NSDR 20 phút, thậm chí có cả yoga nidra kéo dài một giờ và những thứ tương tự. Vì vậy, nó phụ thuộc vào việc bạn có bao nhiêu thời gian trước khi cần phải dậy. Nếu bạn ngủ ngon vào đêm hôm trước, bạn sẽ thức dậy sau sáu, tám giờ và bạn đã sẵn sàng, hãy đi thôi. Nhưng nếu không, tôi rất khuyên bạn nên thực hiện một bài tập NSDR 10, 20 hoặc 30 phút. Bạn sẽ thấy rằng bạn sẽ cảm thấy được nghỉ ngơi hơn rất nhiều, bạn sẽ cảm thấy tinh thần và thể chất mạnh mẽ hơn khi bạn ra khỏi đó. Thật đáng kinh ngạc. Phòng thí nghiệm của Matt Walker và tôi đang chuẩn bị thực hiện một số nghiên cứu về điều này để tìm hiểu chính xác điều gì đang xảy ra. Liệu não có thực sự đi vào giấc ngủ hay đó là một điều hoàn toàn khác? Chúng tôi vẫn chưa biết rõ trong bất kỳ trường hợp nào.
    Nó chắc chắn hoạt động và sớm thôi chúng ta sẽ biết cơ chế chính xác trong não, nhưng việc tái tạo dopamine thì rất rõ ràng từ các nghiên cứu hiện có. Vậy bạn đang làm gì ở đó? Bạn thực sự đang làm đầy kho dự trữ cho một ngày hoạt động. Sau đó, tôi khuyên bạn nên uống nước, điều này có tác động sâu sắc đến mức năng lượng. Khoảng 16 đến 32 ounce nước. Mọi người tranh luận, uống từ nhựa hay không uống từ nhựa, có cần làm sạch nước hay không, v.v.? Bạn biết đấy, điều đó phụ thuộc vào ngân sách, sở thích và mức độ lo lắng. Tôi uống nước lọc. Tôi thường uống từ gốm hoặc thủy tinh, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng uống từ chai nhựa. Tôi không quá lo lắng về điều đó, nhưng nếu bạn thì cũng không sao. Và tất cả chúng ta đều nên hạn chế lượng rác thải nhựa trong đại dương. Vậy là xong. Uống nước, sau đó một số người như tôi rất tốt khi tập thể dục và nhận ánh sáng mặt trời, lý tưởng là cùng một lúc, nhưng chắc chắn là nhận ánh sáng mặt trời và tập thể dục trước khi uống caffeine. Một số người làm vậy. Một số người thì không. Được rồi. Tôi cũng hiểu và hoàn toàn ủng hộ những người chỉ muốn uống cà phê hoặc trà ngay khi thức dậy vào buổi sáng. Không có quy tắc nào nói rằng bạn không thể làm điều đó. Nhưng đối với tôi, những gì tôi sẽ làm là dậy, sử dụng nhà vệ sinh nếu bạn cần uống nước và sau đó để ánh sáng sáng vào mắt bạn, lý tưởng là từ ánh sáng mặt trời ngay khi thức dậy vào buổi sáng. Tại sao? Chà, có một câu chuyện dài về sinh học nhịp sinh học ở đây mà tôi có thể kể cho bạn, nhưng tôi đã nói nhiều lần trước đây, đủ để nói rằng việc nhận ánh sáng sáng, lý tưởng là từ ánh sáng mặt trời vào mắt bạn, ngay cả khi có mây. Vì vậy, nếu bạn ở Vương quốc Anh, ngay cả khi có mây cũng làm tăng lượng cortisol được giải phóng trong não và cơ thể của bạn, một cách rõ rệt, đó là một sự gia tăng cortisol tốt và lành mạnh liên quan đến quá trình chuyển tiếp sang trạng thái tỉnh táo. Vì vậy, chúng ta biết rằng ánh sáng sáng vào buổi sáng, đặc biệt là từ ánh sáng mặt trời, làm tăng mức độ cortisol trong suốt cả ngày.
    tâm trạng, sự tập trung và sự tỉnh táo, và nó sẽ cải thiện giấc ngủ của bạn vào tối hôm đó.
    Vậy tôi có thể hỏi, vì tôi đã thức dậy trong một khách sạn sáng nay và nhờ bạn, giờ tôi nghĩ nhiều về ánh sáng mặt trời.
    Vì vậy, tôi đã thức dậy và tôi có một ban công trong khách sạn, nhưng tôi không thể thấy mặt trời vì mặt trời ở phía bên kia của khách sạn.
    Đúng rồi.
    Vậy bạn đang hướng về phía tây vào buổi sáng và mặt trời đang mọc ở phía đông.
    Vậy đây là hoàn cảnh lý tưởng.
    Bạn ra ngoài, bỏ kính râm ra, kính mắt và kính áp tròng thì không sao.
    Ngay cả khi chúng có bảo vệ UV, bạn hướng về phía đông, trời trong xanh vào buổi sáng.
    Mặt trời đang ở đó.
    Có thể nó thậm chí đang mọc trên đường chân trời và bạn nhìn nó trong năm, mười phút và sau đó bạn quay lại bên trong và tiếp tục với ngày của mình.
    Đây là tình huống thực tế.
    Bạn thức dậy, bạn đang ở trong một khách sạn hoặc một căn hộ, bạn có những việc phải làm.
    Điện thoại của bạn đang bật, v.v.
    Bạn sẽ làm gì?
    Ra ngoài ban công.
    Nhận một chút ánh sáng tự nhiên.
    Ánh sáng phát quang, như chúng ta nói, vẫn sáng hơn nhiều bên ngoài ngay cả trong một ngày nhiều mây so với bên trong với ánh sáng đèn sáng nhất có thể.
    Bây giờ có những đèn trị liệu rối loạn cảm xúc theo mùa, còn gọi là đèn sad, được thiết kế để tạo ra 10.000 lux hoặc hơn và mô phỏng ánh sáng mặt trời.
    Thực sự không có gì có thể mô phỏng ánh sáng mặt trời, nhưng những đèn đặc biệt đó là một hoàn cảnh đặc biệt.
    Đây là điều tôi biết chắc chắn.
    Và mọi người sẽ đồng ý rằng bên ngoài sáng hơn nhiều ngay cả trong một buổi sáng nhiều mây so với ban đêm.
    Được chứ?
    Bạn có thể thấy ngay cả trong một ngày nhiều mây, thường thì không cần đèn pin, điều đó cho bạn biết có rất nhiều photon, rất nhiều năng lượng ánh sáng bên ngoài.
    Vì vậy, điều tốt nhất bạn có thể làm là ra ngoài, đặc biệt là vào những ngày nhiều mây, và nhận một chút ánh sáng môi trường vào mắt bạn.
    Khi tôi nói về việc nhìn ánh sáng mặt trời vào buổi sáng, càng sớm càng tốt sau khi thức dậy, hai câu hỏi luôn xuất hiện.
    Câu hỏi đầu tiên là, điều gì xảy ra nếu tôi thức dậy trước khi mặt trời mọc?
    Chà, hãy nghe này, trừ khi bạn có những khả năng mà tôi không biết, bạn sẽ phải chờ.
    để mặt trời xuất hiện.
    Được chứ?
    Tôi chỉ không có cách nào để làm cho nó mọc nhanh hơn cho bạn.
    Vì vậy, nếu bạn có cách nào, xin hãy gửi email cho tôi và cho tôi biết cách làm đó.
    Nhưng điểm ở đây là vào một ngày nhiều mây, hoặc ngay cả khi bạn không nhìn về hướng mà mặt trời đang mọc, bạn vẫn nhận được ánh sáng mặt trời.
    Năng lượng photon là thứ đến mắt bạn và cuối cùng kích hoạt các tế bào trong võng mạc thần kinh, lớp mô ánh sáng như vỏ bánh bao bọc phía sau mắt bạn và báo hiệu cho não bạn, đã đến lúc thức dậy.
    Vì vậy, khi tôi nói về việc nhìn ánh sáng mặt trời buổi sáng, nhiều người nghĩ rằng họ cần phải thấy mặt trời mọc qua hoàng hôn.
    Tôi không có ý là bạn cần phải thấy mặt trời như một đối tượng.
    Bạn cần phải thấy ánh sáng phát ra từ mặt trời.
    Và ngay cả vào những ngày nhiều mây, điều đó vẫn có.
    Bây giờ, vào một ngày nhiều mây dày đặc giữa mùa đông ở Vương quốc Anh hoặc Scandinavia, có thể khá tối ngay cả vào buổi sáng và suốt cả ngày.
    Trong trường hợp đó, bạn thực sự muốn cố gắng để có được một chút ánh sáng nhân tạo sáng vào buổi sáng và suốt cả ngày nữa.
    Nhưng việc nhận ánh sáng mặt trời, và chúng ta có thể viết chữ ánh sáng với chữ cái in hoa, không nhất thiết phải nhìn thấy mặt trời như một đối tượng, nhưng nhận ánh sáng mặt trời vào mắt bạn vào đầu ngày sẽ làm tăng đỉnh cortisol và thời gian của nó.
    Điều này rất tốt cho hệ thống miễn dịch của bạn.
    Nó rất tốt cho sự tỉnh táo.
    Và khi chúng ta nghe về cortisol, thường thì mọi người nghĩ xấu, ôi, cortisol là xấu.
    Không, cortisol là tuyệt vời.
    Bạn cần cortisol.
    Hãy tin tôi, những người có sự thiếu hụt trong sản xuất hoặc điều chỉnh cortisol gặp phải đủ loại vấn đề.
    Chúng ta đang nói về việc có được một sự tăng trưởng lớn và lành mạnh trong cortisol vào đầu ngày để mang lại năng lượng cho bạn cho đến buổi tối và sau đó cortisol giảm xuống.
    Còn những người làm ca kíp thì sao?
    Những người làm ca kíp, Chúa phù hộ cho họ.
    Họ rất cần thiết cho rất nhiều những gì chúng ta làm, tiêu thụ và cần, vì vậy chúng ta phải biết ơn họ.
    Thật không may, họ thường ở trong một trạng thái sức khỏe rất bị tổn hại.
    Họ gặp vấn đề về tiêu hóa, vấn đề về tâm trạng. Đây là một vấn đề thực sự. Và nó rất phụ thuộc vào ca làm việc cụ thể. Tình huống tồi tệ nhất đối với họ là ca xoay, khi họ làm việc ban ngày, sau đó làm việc ban đêm theo lịch ba ngày làm, ba ngày nghỉ, v.v. Thật khủng khiếp. Chúng ta biết rằng kết quả sức khỏe của những người làm ca thường tệ hơn rất nhiều. Chúng ta biết rằng một vài điều có thể giúp ích. Ví dụ, thời gian ăn uống và tập thể dục đều đặn. Chúng ta biết rằng ánh sáng đỏ, và ở đây tôi không nói về liệu pháp ánh sáng đỏ. Tôi đang nói về việc làm việc dưới ánh sáng có màu đỏ hơn một chút, có bước sóng dài hơn, như chúng ta nói, thay vì ánh sáng huỳnh quang sáng, có thể giúp giảm một số lượng cortisol được tiết ra liên quan đến công việc ca mà xảy ra vào những thời điểm không đúng. Đây là một chủ đề khá tinh vi mà, một lần nữa, phụ thuộc vào ca làm việc. Lý tưởng nhất là không ai nên làm ca suốt đời. Nếu bạn thực sự phải làm việc ca, hãy đến gặp sếp của bạn, nói với họ rằng tôi đã nói điều này, cố gắng giữ lịch làm việc giống nhau, ngay cả khi đó là lịch làm việc ban đêm, lịch không lành mạnh nhất. Cố gắng giữ lịch làm việc giống nhau ít nhất trong hai tuần trước khi chuyển sang lịch làm việc khác. Nếu bạn là người cần phải thức đến ba giờ sáng và sau đó ngủ đến 11 giờ sáng, điều đó có nghĩa là việc nhìn ánh sáng mặt trời buổi sáng, buổi sáng của bạn vào lúc 11 giờ 30 sáng là không hữu ích? Không, nó vẫn hữu ích. Cố gắng giữ mọi thứ càng đều đặn càng tốt. Đó là lời khuyên của tôi. Nhưng đối với những người có lịch làm việc điển hình, mà chúng ta gọi là lịch ban ngày, hoạt động vào ban ngày, thay vì lịch ban đêm, hoạt động vào ban đêm, thì việc cung cấp nước, ánh sáng mặt trời, vận động, ngay cả khi chỉ là nhảy dây trong năm phút hoặc chạy tại chỗ hoặc chỉ là vung tay hoặc đi bộ một chút vào buổi sáng, đều rất có lợi. Nếu bạn có thể tập luyện đầy đủ ngay đầu buổi sáng, thật tuyệt. Nếu bạn không có thời gian cho điều đó cho đến muộn hơn trong ngày, tôi sẽ là người đầu tiên nói rằng hãy tập thể dục khi bạn có thể làm điều đó một cách nhất quán.
    Nếu bạn không tập thể dục vào buổi sáng thì không nên làm điều đó vào lúc sau, chúng ta đều biết rằng để duy trì sức khỏe lâu dài và sức khỏe ngay lập tức, tôi đoán những gì chúng ta gọi là thời gian sống khỏe mạnh và tuổi thọ, cũng như sự an lành, mọi người nên tập ít nhất hai hoặc ba ngày mỗi tuần với các bài tập kháng lực nào đó. Điều này đúng với cả nam và nữ, cũng như các bài tập tim mạch để đảm bảo các kết nối thần kinh cơ khỏe mạnh, sức khỏe não bộ và sức khỏe tim mạch. Điều này rất rõ ràng.
    Nếu bạn làm điều đó vào buổi sáng thì tốt. Nếu bạn làm điều đó trong giờ nghỉ trưa thì cũng tốt. Nếu bạn làm điều đó vào buổi tối thì cũng tốt. Chỉ cần đảm bảo rằng bất cứ điều gì bạn làm để có được buổi tập đó, bất cứ loại caffeine hay thực phẩm bổ sung nào bạn đang dùng, không cản trở khả năng có một giấc ngủ ngon, vì giấc ngủ là sự phục hồi tối ưu. Nó thực sự là nền tảng của sức khỏe tâm thần và sức khỏe thể chất.
    Và tôi có thể nói rằng, nếu bạn muốn biết, vì câu hỏi này bắt đầu từ việc bạn có thể làm gì để có hệ thống dopamine tốt nhất, năng lượng tốt nhất, sự sáng tạo tốt nhất khi bạn trải qua một ngày, hãy chú ý đến mức năng lượng của bạn. Chắc chắn tôi tin rằng mọi người nên ăn chủ yếu là thực phẩm không chế biến hoặc chế biến tối thiểu. Điều này rất rõ ràng bất kể bạn có phải là người ăn chay, ăn kiêng, ăn tạp hay ăn thịt. Hãy ăn những lượng và loại thực phẩm cho phép bạn có đủ năng lượng tinh thần. Đối với tôi, điều đó chủ yếu có nghĩa là protein chất lượng cao và rau củ quả nhiều chất xơ trong suốt cả ngày.
    Lời khuyên của bạn là gì? Hãy ăn carbohydrate với phô mai Parmesan tan chảy, pizza đế mỏng, pasta với phô mai Parmesan, đặc biệt nếu có một chai diet coke gần đó, hoặc ôi trời, tôi chỉ có thể tiêu thụ, tiêu thụ, tiêu thụ. Thật khó để tôi đạt đến ngưỡng của mình với những thứ đó. Đây là một chút lạc đề, nhưng tôi sẽ quay lại cuộc trò chuyện về dopamine này. Nó có liên quan. Nhưng khi bạn có pizza đế mỏng hoặc bất kỳ loại thực phẩm nào làm tăng dopamine của bạn, đối với tôi, tôi có một chút thích đồ ngọt.
    Vậy đó là lời khuyên của tôi, bánh cà rốt hoặc cái gì đó tương tự.
    Ôi đúng rồi, bánh cà rốt thì ngon.
    Bạn biết không?
    Đặc biệt nếu tỷ lệ giữa lớp kem và phần bánh là đúng?
    Nếu có quá nhiều kem hoặc quá nhiều bánh, thì đúng vậy, không ổn, nhưng nếu tỷ lệ vừa phải.
    Vậy nếu tôi đã ăn bánh cà rốt hôm qua, mà không ai biết, tôi giữ bí mật, nhưng điều đó có nghĩa là tôi có khả năng cao hơn, với sự hiểu biết về dopamine, muốn ăn bánh cà rốt một lần nữa vào ngày mai, ngày kia, vì tôi đã rơi vào một vòng lặp bánh cà rốt?
    Bởi vì tôi nghĩ mọi người, khi họ nghĩ về mối quan hệ của mình với đường, đều hiểu rằng nếu họ ngừng ăn đường trong khoảng ba hoặc bốn tuần, cơn thèm ăn dường như sẽ giảm đi.
    Đúng vậy.
    Đó là một câu hỏi thú vị.
    Tôi không nghĩ chúng ta có câu trả lời chính xác.
    Một số người sẽ lập luận rằng chúng ta nên có một mối quan hệ cân bằng hơn với thực phẩm, trong đó nếu chúng ta thực sự thèm một cái gì đó thì chúng ta nên cho phép bản thân mình điều đó, miễn là nó không phải là một chất gây nghiện hay gì đó, bạn biết đấy, những người nghiện tái phát.
    Ở đây, chúng ta đang nói về thực phẩm, không phải là thuốc gây nghiện, v.v.
    Nhưng thực phẩm có phải là chất gây nghiện theo cách tương tự không?
    Chà, thực phẩm có thể rất cưỡng bức.
    Tôi nghĩ một số người nghiện thực phẩm.
    Bạn biết đấy, tôi định nghĩa nghiện là sự thu hẹp dần dần những thứ mang lại cho bạn niềm vui.
    Chúng ta có thể gắn bó với điều đó.
    Bạn biết đấy, định nghĩa cổ điển về nghiện là việc tiếp tục tiêu thụ hoặc tham gia vào một hoạt động nào đó thực sự là không thích hợp cho cuộc sống của bạn, đúng không?
    Ý tôi là, nếu bạn ăn bốn miếng bánh cà rốt trong tuần này, tôi nghi ngờ, với tình trạng của bạn, rằng nó sẽ rút ngắn cuộc sống của bạn.
    Bạn có thể không cảm thấy tuyệt vời, nhưng nó sẽ không rút ngắn cuộc sống của bạn.
    Chắc chắn bạn sẽ không mất thu nhập như một người nghiện cờ bạc.
    Kiểu như vậy, bạn sẽ không vứt bỏ cuộc sống của mình hoặc đi cướp ai đó để có được bánh cà rốt đó.
    Nhưng điều đó có đang xảy ra không?
    Và tôi đang chỉ ra vấn đề về sóng dopamine.
    Vâng.
    Liệu tôi có đang trải qua một cú sốc dopamine không?
    Bạn có.
    John Alemke mô tả điều này tốt nhất.
    Và bạn có thể thực hiện thí nghiệm này.
    Đó là một thí nghiệm khá thú vị cho những người yêu thích sô cô la, hãy kiêng sô cô la trong khoảng một tuần,
    sau đó chọn loại sô cô la yêu thích của bạn, lấy một miếng nhỏ sô cô la đó và
    để vào miệng và nếm thử.
    Và tất nhiên, nó sẽ có vị rất ngon.
    Nó sẽ rất tuyệt vời.
    Nhưng nếu bạn chú ý rất nhanh, não của bạn chuyển sang cảm giác muốn nhiều hơn, không phải là
    thưởng thức sô cô la mà bạn đang ăn, mà là muốn nhiều hơn.
    Và bạn đang nghĩ, ồ, tôi sẽ lấy bao nhiêu miếng này?
    Ôi, miếng sô cô la bên cạnh đã bị gãy một chút.
    Có lẽ tôi cũng phải ăn miếng đó.
    Đó là hệ thống dopamine đang hoạt động.
    Và sau đó điều gì xảy ra là bạn có sô cô la và bạn nói, ôi, tôi không cảm thấy tốt lắm về điều đó, nhưng tôi vẫn muốn nhiều hơn.
    Tại sao?
    Chà, bạn đang ở trong cái thung lũng dopamine đó.
    Cùng một lượng thứ gì đó đang mang lại cho bạn những lợi ích giảm dần.
    Cách nào để làm cho sô cô la đó lại trở nên tuyệt vời một lần nữa?
    Bây giờ, cũng có một hiện tượng thú vị và đó là lý do tôi nói, tôi không thể chắc chắn
    làm thế nào để trả lời câu hỏi của bạn một cách chính xác.
    Đó là, tôi có một vài người bạn chỉ để làm ví dụ, những người đã bước vào tuổi bốn mươi với trọng lượng khá thừa, năm mươi với trọng lượng khá thừa, từ 30 đến 60 pound thừa cân.
    Và họ đến gặp tôi và nói, tôi muốn giảm cân.
    Mỗi người trong số họ đều đã rất thành công trong việc giảm nhanh trọng lượng đó và giữ nó không tăng lại theo cách sau.
    Và tôi không phải là một chuyên gia dinh dưỡng.
    Tôi nói, bạn có thể ăn thịt, cá, trứng, gà, trái cây và rau củ.
    Và chỉ vậy thôi.
    Và uống nước và caffeine và không tiêu thụ calo từ đồ uống.
    Và mỗi người trong số họ đã giảm được 30, 60 pound và đã giữ được trọng lượng đó.
    Bây giờ, Lane Norton và tôi, những người là bạn bè và đồng nghiệp trong lĩnh vực sức khỏe, anh ấy sẽ nói,
    Chà, họ đã tạo ra một sự thiếu hụt calo. Và vì vậy họ đã giảm cân. Tôi sẽ nói, hoàn toàn đúng. Tôi cũng sẽ nói, và tôi nghĩ Lane có thể đồng ý, mặc dù không có thử nghiệm kiểm soát ngẫu nhiên nào để chứng minh điều này, rằng khi ăn theo cách đó, chủ yếu là thực phẩm nguyên chất không qua chế biến hoặc chế biến tối thiểu, họ đã làm được một số điều khác nữa. Một điều là bạn bắt đầu học mối quan hệ giữa hương vị của một thứ gì đó, giá trị calo của nó, giá trị vi chất dinh dưỡng và đa chất dinh dưỡng của nó. Tôi muốn nói gì khi bạn ăn một miếng bít tết, như một miếng ribeye 12 ounce, nếu đó nằm trong kế hoạch dinh dưỡng của bạn, có nghĩa là bạn cho phép bản thân ăn thịt đỏ, giả sử bạn ăn nó, bạn nếm thử. Nó rất đậm đà. Hy vọng là nó sẽ rất ngon. Nếu được nấu đúng cách, đó là một miếng thịt tuyệt vời. Và não của bạn học mối quan hệ giữa bít tết và calo cũng như các chất dinh dưỡng và axit amin. Có một giả thuyết hoàn toàn về việc hình thành axit amin trong dinh dưỡng. Sau đó, bạn ăn trái cây. Bạn nếm trái cây. Bạn thực sự nếm thử nó. Bây giờ, điều này hoàn toàn khác biệt so với việc bạn tiêu thụ bánh mì kẹp và hamburger hay cheeseburger. Có điều gì đó về việc loại bỏ bánh mì. Có điều gì đó về việc loại bỏ mì ống. Có điều gì đó về việc loại bỏ những thực phẩm đó mà tôi tin rằng không liên quan gì đến việc những thực phẩm đó là xấu. Thực tế, tôi rất thích bánh mì và mì ống, bánh mì và mì ống chất lượng cao, và tôi có tiêu thụ chúng, nhưng tôi không cố gắng giảm cân cũng như không tăng cân. Khi mọi người ăn theo cách đó, thịt, cá, trứng, gà, trái cây và rau củ và không có gì khác trong vài tháng, điều mà mỗi người trong số họ đều nói là, à, sau đó chúng tôi đã có một bữa tiệc và bọn trẻ đã có bánh sinh nhật, vì vậy tôi quyết định cho phép mình một miếng bánh. Họ ăn nó và cảm thấy rất ghê tởm. Hoặc trong một số trường hợp, họ đã nôn ra vì họ cảm thấy nó thật kinh khủng. Bất kỳ mối liên hệ tích cực nào mà họ đã có với nó trước đó giờ không còn tồn tại nữa. Sau đó, họ quay trở lại chế độ ăn kiêng của mình, và họ tiếp tục theo cách của họ,
    và họ rất nhẹ nhõm khi biết rằng họ thực sự thích những thực phẩm lành mạnh.
    Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể thay đổi, thực tế, chúng ta biết rằng bạn có thể thay đổi mối liên kết giữa giá trị dinh dưỡng, hương vị của thực phẩm, calo và vi chất dinh dưỡng.
    Khi tôi nghe về những chế độ ăn kiêng loại bỏ nghiêm ngặt, nơi mọi người chỉ ăn thịt, điều này thật sự không có vẻ lành mạnh với tôi.
    Tôi nghĩ rằng một chút chất xơ từ các nguồn khác là tốt, mặc dù tôi chắc chắn Paul Saladino sẽ phản đối tôi, có lẽ bằng một cái đùi gà hoặc gì đó.
    Dù Jordan đang làm gì thì có vẻ như nó đang hiệu quả với Jordan, vì vậy tôi sẽ không tranh luận.
    Mọi người nên làm theo ý mình, nhưng tôi là một người ăn tạp và thích điều đó, nhưng tôi nghĩ rằng khi mọi người thực hiện các chế độ ăn kiêng loại bỏ, điều quan trọng hơn là họ đang học được mối liên kết này giữa hương vị và calo mà dường như thực sự hiệu quả với họ, và niềm vui khi ăn những thực phẩm nhất định và thực sự cảm nhận chất lượng và hương vị của thực phẩm đó.
    Khi chúng ta thèm một loại thực phẩm và đó là một loại thực phẩm indulgence, như sô cô la hoặc bánh cà rốt hay gì đó, nó thường liên quan đến sự chuyển giao dopamine từ đỉnh đến đáy.
    Bây giờ, khi tôi yêu steak, bố tôi là người Argentina, tôi là người Argentina một nửa, vì vậy tôi thích một miếng thịt bò ngon với chorizo hoặc như, bạn biết đấy, tôi thích thịt đỏ, nhưng tôi không ăn hai miếng rib eye.
    Tôi ăn một miếng và tôi thấy đủ.
    Và vì vậy tôi nghĩ rằng có điều gì đó rất thỏa mãn về thực phẩm có chất lượng dinh dưỡng cao bao gồm trái cây và rau củ, và những người ăn chay có sự lựa chọn của họ và những người ăn kiêng có sự lựa chọn của họ.
    Và vì vậy, rất nhiều điều mà chúng ta nghĩ đến khi nghĩ về dopamine và thực phẩm là, đúng, thực phẩm chế biến cao, kẹo, hàng đóng gói, bánh quy, khoai tây chiên, chúng thúc đẩy cơn thèm muốn nhiều hơn, nhưng mọi người thực sự không thích chúng nhiều đến vậy.
    Họ chỉ cần chúng, hoặc ít nhất họ nghĩ rằng họ cần chúng.
    Vì vậy, tôi khuyến khích bất kỳ ai cảm thấy nghiện những thực phẩm đó hãy tiếp cận một cách lành mạnh, tiêu thụ đủ calo, đừng thực hiện chế độ ăn kiêng khắc nghiệt, nhưng hãy thử ăn những thực phẩm chất lượng cao, không chế biến.
    hoặc thực phẩm chế biến tối thiểu trong chỉ một vài tuần.
    Lúc đầu thật khó khăn.
    Họ không thể làm được.
    Và rồi không thể tránh khỏi, họ gọi cho tôi và nói, tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều và tôi thậm chí không còn muốn những thứ đó nữa.
    Thật thú vị khi điều đó liên quan đến động lực của chính bạn.
    Chúng tôi bay đến đây để thực hiện podcast này và đôi khi chúng tôi ở đây trong hai tuần, ba tuần, thậm chí có khi bốn tuần.
    Và chúng tôi đều ăn những thứ giống nhau hầu như suốt cả ngày trong bốn tuần đó.
    Vì vậy, đối với tôi, đó gần như là một can thiệp chế độ ăn uống, bởi vì khi chúng tôi hoàn thành việc ghi âm, thức ăn của tôi sẽ có sẵn.
    Tôi biết nó sẽ là gì.
    Nó sẽ chủ yếu là một món salad với thịt, một số loại rau, v.v.
    Và vì vậy, việc đến LA trở thành một can thiệp chế độ ăn uống.
    Và điều xảy ra là, khi tôi đến đây và ăn salad mỗi ngày với nhiều loại thịt và rau khác nhau, động lực của tôi để đến phòng gym vì lý do nào đó lại tăng lên.
    Giấc ngủ của tôi cũng cải thiện.
    Và giống như, can thiệp chế độ ăn uống đó có tác động rất lớn đến mọi thứ khác.
    Tôi có được hình thể tốt nhất trong đời.
    Tôi có động lực.
    Tôi cảm thấy tốt.
    Tôi lái xe đi.
    Có thể cũng là do ánh nắng mặt trời ở đây.
    Nhưng tôi nghĩ mọi người không nhận ra rằng ngay cả khi bạn nói một hoặc hai tuần, việc có can thiệp chế độ ăn uống, loại bỏ những thứ không tốt có thể tạo ra một sự thay đổi lớn trong cách bạn cảm nhận về thực phẩm, cách bạn trải nghiệm nó.
    Và bây giờ tôi rất hào hứng với món salad.
    Đúng vậy.
    Thật kỳ diệu khi thực phẩm lành mạnh trở nên hấp dẫn hơn với chúng ta khi chúng ta tiêu thụ chúng nhiều hơn và tránh xa thực phẩm không lành mạnh.
    Tôi cũng nghĩ rằng nhiều người không biết bạn có thể cảm thấy tuyệt vời như thế nào khi nhận được ánh sáng mặt trời buổi sáng, ngủ ngon, ăn thực phẩm dinh dưỡng.
    Và một khi họ trải nghiệm được sự nâng cao đó về năng lượng và tâm trạng, nó trở nên hơi nghiện theo cách riêng của nó.
    Bây giờ, tôi cũng nghĩ rằng điều quan trọng là không quá khắt khe, đúng không?
    Bạn biết đấy, vào những dịp lễ hay gì đó, tôi có nghĩa là, tôi rất thích một miếng bánh ngon, như tôi làm những điều này. Tôi nghĩ nếu một người có đủ vận động, thì họ sẽ ổn thôi. Bạn biết đấy, nếu không có gì khác, toàn bộ xu hướng sử dụng các chất kích thích peptide giống glucagon GLP-1 như Ozempic và Monjaro. Nếu nó dạy chúng ta điều gì, thì đó là mọi người béo phì vì họ tiêu thụ quá nhiều calo. Họ chỉ hấp thụ quá nhiều so với mức độ hoạt động của họ. Và ở đây, đặc biệt là ở Hoa Kỳ, mọi người đi bộ và vận động ít hơn rất nhiều. Hầu hết mọi người không tập thể dục thường xuyên và họ tiêu thụ khoảng 3.500 calo mỗi ngày trung bình. Vì vậy, họ chỉ đang tăng cân ổn định trong hầu hết cuộc đời của họ. Nhiều hoạt động, ít thức ăn hơn là điều khá dễ dàng để đạt được nếu bạn làm chỉ một vài điều tinh tế. Và những yếu tố này, những yếu tố chính như ăn uống tốt hơn, như bạn đã nói, thịt và salad. Tôi có nghĩa là, đó là một trong những bữa ăn làm no bụng nhất mà bạn có thể có. Tôi cũng nhận thấy rằng nếu tôi tiêu thụ ít carbohydrate hơn trong suốt cả ngày, đó chỉ là tôi. Nó đi ngược lại với hầu hết mọi thứ bạn sẽ đọc ở đó. Nhưng tôi thích nhịn ăn, về cơ bản, cho đến khoảng 11 giờ hoặc trưa chỉ vì tôi không thấy đói. Tôi thích tập thể dục vào buổi sáng. Nhưng sau đó tôi sẽ có một bữa trưa với một ít thịt, một ít salad, có thể một ít tinh bột, như một bát yến mạch hoặc cơm, nhưng không quá nhiều. Và sau đó vào buổi tối, bữa ăn cuối cùng của tôi, bữa tối, thường vào khoảng bảy hoặc tám giờ tối, thường bao gồm một vài tinh bột nhiều hơn và ít protein hơn. Và tôi ngủ ngon nhất theo cách đó. Một số người thì ngược lại. Họ thích một bát yến mạch lớn và chỉ một vài quả trứng vào buổi sáng và một ít hạt vào buổi chiều. Và sau đó họ thích một miếng bít tết lớn cho bữa tối. Tôi nghĩ mọi người đều hơi khác nhau. Một số người tự nhiên có nhiều năng lượng hơn. Tôi nghĩ về Jocko Willink. Ý tôi là, người đàn ông có rất nhiều năng lượng. Và tôi nghĩ không phải ngẫu nhiên khi anh ấy tập thể dục lúc 4 giờ 30 sáng.
    Tôi nghĩ rằng nếu bạn tập thể dục sớm trong ngày, bạn thường có nhiều năng lượng hơn suốt cả ngày. Tôi thấy nếu tôi hoàn thành bài tập trước 9 giờ sáng, tôi có nhiều năng lượng hơn suốt cả ngày. Tuy nhiên, nếu tôi tập vào giữa buổi sáng hoặc muộn hơn, tôi thường cảm thấy buồn ngủ vào buổi chiều. Mỗi người đều khác nhau. Liệu có lý do sinh lý nào cho điều đó không? Có lẽ là có. Bạn biết đấy, khi nhiệt độ cơ thể của chúng ta tăng lên vào buổi sáng, chúng ta đang thức dậy. Vì vậy, khi chúng ta tập thể dục, chúng ta tăng tốc quá trình chuyển đổi để trở nên tỉnh táo hơn. Bây giờ vào buổi chiều, khi nhiệt độ cơ thể của chúng ta thường đạt đỉnh, sau đó thường là lúc chúng ta cảm thấy hơi buồn ngủ. Thường thì sau bữa trưa, mọi người cảm thấy buồn ngủ đôi khi là do lượng thức ăn họ đã ăn. Thường thì đó là vì họ đã đạt đến đỉnh nhiệt độ vào đầu buổi chiều. Và chúng ta biết rằng khi nhiệt độ cơ thể giảm từ một đến ba độ vào buổi tối và ban đêm, đó là lúc chúng ta ngủ. Thực tế, để có thể ngủ, nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự phải giảm khoảng một đến ba độ. Đó là lý do tại sao, bạn biết đấy, việc để một chân ra ngoài chăn, hoặc nếu bạn có một chiếc đệm làm mát, mà một số người cần vì họ cảm thấy nóng, hoặc giữ cho phòng mát, sẽ giúp dễ dàng đi vào giấc ngủ. Mặc dù điều này không hoàn toàn đúng. Vì vậy, tôi nên đề cập rằng kịch bản tốt nhất sẽ là một căn phòng mát mẻ với chăn ấm để dễ dàng ngủ và sau đó về phía buổi sáng, một môi trường ấm hơn. Chúng ta thực sự có một chút giấc ngủ REM nhanh hơn, giấc ngủ mơ, giấc ngủ mơ phong phú hơn vào buổi sáng. Vì vậy, bạn có thể đi sâu vào những điều này. Tất cả các nhà sinh học sinh học đều biết điều này, nhưng, bạn biết đấy, về cơ bản, nếu bạn tập thể dục sớm trong ngày, trước 8 hoặc 9 giờ sáng, nó sẽ tăng tốc độ tăng nhiệt độ cơ thể và bạn sẽ cảm thấy tỉnh táo hơn. Cũng có một hiện tượng tuyệt vời trong sinh học nhịp sinh học gọi là sự đồng bộ, trong đó nếu bạn không phải là người thích buổi sáng, bạn ghét buổi sáng.
    Nếu bạn ép buộc bản thân dậy và tập thể dục vào khoảng sáu giờ sáng trong ba ngày liên tiếp, đến ngày thứ tư, bạn sẽ tự nhiên bắt đầu thức dậy vào khoảng thời gian đó vì đồng hồ sinh học của não, mà chúng ta gọi là nhân suprachiasmatic, các yếu tố chính điều khiển khi nào bạn tỉnh táo và khi nào bạn muốn ngủ là sự tiếp xúc với ánh sáng mặt trời. Đây là cơ sở cho việc tiếp xúc với ánh sáng mặt trời vào buổi sáng, hoạt động thể chất, thời gian ăn uống và sự tham gia xã hội.
    Và có thể có một cuộc thảo luận dài về điều này, nhưng đủ để nói rằng nếu bạn bắt đầu nhận được một chút ánh sáng buổi sáng, một chút tập thể dục, có thể ngay cả trước khi mặt trời mọc, một chút caffeine, sự cung cấp nước, và sau đó là một bữa ăn vào đầu ngày, cơ thể bạn sẽ bắt đầu mong đợi tất cả những hoạt động đó.
    Và ngay cả khi bạn là một người thích thức khuya, bạn sẽ bắt đầu điều chỉnh đồng hồ của mình để trở thành người dậy sớm và thật bất ngờ, vào khoảng 10 hoặc 11 giờ tối, bạn sẽ bắt đầu nhận ra rằng mình cảm thấy buồn ngủ. Sau đó, bạn chỉ cần có kỷ luật để tắt điện thoại, để nó ở phòng khác và đi ngủ.
    Tôi tự hỏi điều đó. Tôi thực sự tự hỏi liệu tôi có phải là người thích thức khuya vì thói quen xấu hay vì một loại sinh học nào đó. Thông thường, mọi người rơi vào một trong ba loại và điều này được xác định bởi gen: bạn có thể là người dậy sớm, một người điển hình sẽ đi ngủ vào khoảng 10:30 đến nửa đêm, thức dậy giữa 6 và 8 giờ sáng, và sau đó là những người thích thức khuya, những người thích thức đến một hoặc hai giờ sáng, thức dậy vào khoảng 10 hoặc 11 giờ sáng.
    Điều này thay đổi theo độ tuổi. Tôi có chút kỳ quặc ở chỗ tôi thích làm hầu hết công việc tinh thần và thể chất của mình giữa 6 giờ sáng và trưa. Sau đó, tôi không hiệu quả lắm vào buổi chiều. Não tôi không hoạt động tốt lắm. Tôi có thể chăm sóc một số việc nhỏ trừ khi tôi điều chỉnh điều đó. Và sau đó, từ 6 giờ chiều đến nửa đêm, tôi lại tỉnh táo. Tôi không biết. Có thể đó là nguồn gốc Argentina của tôi. Ai biết được?
    Vì bây giờ là buổi chiều và tôi biết rằng chúng tôi sẽ ghi âm podcast, nên tôi đã dậy lúc 6 giờ 45 sáng. Tôi đã làm một số công việc cho podcast và một vài việc khác vào sáng nay. Rồi trên đường đến đây, tôi đã thực hiện một bài nghỉ ngơi sâu không ngủ. Tôi đã nghe khoảng 10 phút. Tôi cảm thấy như mình đang ở đâu đó trong giấc ngủ. Tôi không nhớ rõ lắm. Khi chúng tôi đến nơi, tôi cảm thấy hơi mơ màng, uống một chút nước, một chút caffeine, và tôi cảm thấy hoàn toàn tỉnh táo.
    Bạn có thể học cách bù đắp cho những lúc năng lượng thấp. Tôi nghĩ rằng ở mỗi giai đoạn của cuộc đời, tức là mỗi khoảng thời gian năm năm, bạn có thể dự đoán được lịch trình tốt nhất cho mình. Khi bạn còn là một đứa trẻ, bạn ngủ suốt ngày. Đó là lịch trình tốt nhất của bạn. Khi bạn là một thanh thiếu niên, thì lại khác. Tôi có một cô cháu gái. Cô ấy 17 tuổi, và tôi đã ở lại với chị gái mình gần đây, và thật không thể tin được. Cô ấy đi ngủ lúc 10 giờ 30 tối. Cô ấy ngủ thiếp đi lúc nửa đêm vì đang dùng iPad với bạn bè. Cô ấy sẽ thức dậy vào buổi trưa hôm sau, vì đang là mùa hè, dậy, chào hỏi, lấy một cốc nước, rồi lại đi ngủ và ngủ thêm một giờ nữa. Và đó chính xác là những gì cô ấy nên làm. Tại sao? Bởi vì cô ấy đang lớn lên, đúng không? Cô ấy đang ở độ tuổi thanh xuân. Ở độ tuổi 30, có thể lịch trình sẽ khác, ở độ tuổi 40, lại là một lịch trình khác. Và rồi, tất nhiên, trẻ em xuất hiện và chúng buộc phải điều chỉnh lịch trình.
    Vì vậy, tôi sẽ nói rằng bất kỳ giai đoạn nào trong cuộc sống mà bạn đang ở, bạn có thể biết lịch trình tốt nhất cho mình là gì, và bạn chỉ cần làm việc với những thực tế của cuộc sống. Nhưng nếu bạn có thể tuân thủ điều đó, biết rằng, được rồi, bạn có một đỉnh năng lượng và sự tập trung vào giờ này, một đỉnh năng lượng và sự tập trung vào giờ kia, hãy làm điều đó. Ý tôi là, Rick Rubin đã chia sẻ khi anh ấy tham gia podcast của tôi rằng ngày tốt nhất của anh ấy là từ từ chuyển mình vào ban ngày, đi dạo ngoài trời dưới ánh nắng vào buổi sáng, từ từ vào ban ngày.
    Và sau đó, anh ấy thực hiện công việc của mình, thực sự là công việc chính của anh ấy vào buổi chiều và buổi tối. Một số người làm việc theo ca đêm, một số người làm việc theo ca sáng. Tôi có xu hướng có những ý tưởng tốt nhất, tôi nghĩ, ngay trước khi tôi đi ngủ, điều này thật phiền phức, vì có sự cám dỗ để đi đến máy tính xách tay của tôi và bắt đầu viết và làm việc. Bạn có ghi lại chúng không? Có. Vâng. Tôi ghi lại những gợi ý nhỏ và sau đó đội ngũ của tôi sẽ biết vì điều đó rất hữu ích khi tôi ở trong khung thời gian này, vì đội ngũ của tôi ở Vương quốc Anh nhận được các bản ghi nhớ của tôi lúc 7 giờ sáng ở đó, nhưng họ không biết rằng ở đây là giữa đêm hoặc 1 giờ sáng. Tôi rất vui vì bạn đã đề cập đến điều này. Tôi nghĩ rằng đối với những người quan tâm đến việc có một cuộc sống tuyệt vời, một sự nghiệp tuyệt vời, rất quan trọng để có một phương thức ghi lại. Đối với tôi, đó là cuốn sổ tay này và không chỉ là những trang trắng trước mặt tôi, tôi hứa. Đây chỉ là những điều nhỏ mà tôi nghĩ đến, không quan trọng điều gì ở đây. Và tôi đặt chúng vào cuốn sổ tay. Và sau đó vào cuối mỗi tuần hoặc khoảng đó, hoặc nếu tôi đang trên máy bay, tôi sẽ bắt đầu nhìn lại và xem, bạn biết đấy, những ý tưởng nào cảm thấy bám dính? Như, ôi, có điều gì đó ở đó. Có một khái niệm ở đó. Tôi thực sự đang nghĩ đến việc làm một cuốn sách vẽ để dạy về thần kinh học vào một thời điểm nào đó. Tôi cũng rất quan tâm đến động vật. Vì vậy, tôi đã liệt kê ra, điều này thật xấu hổ, nhưng những động vật khác nhau mà tôi cảm thấy mình đã thể hiện ở những giai đoạn khác nhau trong cuộc đời và nơi tôi đang ở bây giờ vì những năng lượng khác nhau và điều đó rất cá nhân, đúng không? Như trong ý nghĩa rằng nó sẽ không có nhiều ý nghĩa trong khái niệm thần kinh học cổ điển. Nhưng tôi nghĩ rằng việc có một phương thức ghi lại cho những suy nghĩ này xuất hiện một cách tự phát từ tâm trí vô thức của chúng ta, ý tôi là, đó là những gì đang xảy ra khi bạn đang chìm vào giấc ngủ. Tâm trí có ý thức của bạn, cái mà tham gia vào việc suy nghĩ, lập kế hoạch và tổ chức kiến thức, đang bắt đầu mệt mỏi. Những mạch não vùng trước trán đó đang bắt đầu mệt mỏi và tâm trí vô thức của bạn, cái mà…
    người điều khiển chính cho tất cả ý tưởng của bạn.
    Và rất nhiều điều về bạn như một cá nhân đang bắt đầu nổi lên bề mặt.
    Đó là lý do tại sao trong những giấc mơ, mặc dù nó diễn ra dưới dạng biểu tượng, chúng ta đang chơi với những ý tưởng khác nhau và sắp xếp những ý tưởng khác nhau.
    Điều này không phải là Freud.
    Được rồi.
    Điều này không chỉ là tâm lý học Jung.
    Chúng tôi đã có một chuyên gia trong lĩnh vực này, Tiến sĩ Paul Conti đã thực hiện một loạt chương trình về sức khỏe tâm thần trên podcast của chúng tôi và ông ấy đã nói: “Phần lớn hoạt động của não bạn, bên cạnh những thứ chỉ điều chỉnh nhịp thở, nhịp tim và tiêu hóa, v.v., thực sự dành cho quá trình xử lý vô thức này.
    Nó đang lấy những sự kiện từ thời thơ ấu của bạn, những kế hoạch mà bạn có mà bạn thậm chí còn chưa biết, chưa nhận thức được.
    Những trải nghiệm đang xảy ra hôm nay và nhìn nhận chúng từ những góc độ khác nhau và cung cấp cho bạn trong cái gì?
    Trong những giấc mơ, giấc mơ là gì?
    Trong những câu chuyện, trong những câu chuyện mà thực sự bị gián đoạn về không gian và thời gian.
    Nhiều điều có thể xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn, rồi bạn ở trong một căn phòng khác.
    Giấc mơ rất bị biến dạng về mặt biểu đạt.
    Nhưng khi bạn đang chìm vào giấc ngủ, bạn ở trong trạng thái tỉnh táo giả, rõ ràng, nơi mà phần tư duy, lập kế hoạch và hành động của não bạn, tâm trí logic của bạn bị tắt và những ý tưởng này đang nổi lên bề mặt.
    Và đó là lý do tại sao đôi khi mọi người có những ý tưởng tốt nhất trong khi tắm hoặc đi bộ khi họ không cố gắng để có ý tưởng.
    Và bạn có thể khởi động điều này bằng cách viết xuống một vài điều trước khi bạn đi ngủ.
    Bạn có thể nghĩ, bạn biết đấy, như tự hỏi nên làm gì vào năm tới.
    Không biết.
    Được rồi.
    Có thể nó mơ hồ như vậy.
    Điều đó có nghĩa là bạn sẽ có một giấc mơ giải quyết điều đó vào đêm đó không?
    Có thể, có lẽ không.
    Nhưng có khả năng, nếu bạn chú ý đến, bạn biết đấy, trong suốt cả ngày, bạn sẽ đi bộ hoặc vì lý do nào đó, điều này luôn xảy ra với tôi khi tôi đang đi tiểu.
    Tôi không biết tại sao.
    Tôi không biết tại sao.
    Như tôi đi, như, ôi không, có thể là vì tôi đang thư giãn.
    Như tôi đã nói, đặc biệt là khi tôi ở trong thiên nhiên và đang đi bộ đường dài, tôi thường đi ra sau một cái cây để đi vệ sinh. Và tôi sẽ nghĩ, ôi, tôi có một ý tưởng. Tôi không biết tại sao lại như vậy. Tôi nghĩ là vì tôi không nghĩ về việc gì khác ngoài việc, bạn biết đấy, tôi đang đi vệ sinh sau một cái cây. Tôi đoán đây là điều khá táo bạo khi tôi thừa nhận điều này, nhưng, bạn biết đấy, một số người nói rằng họ có ý tưởng trong khi tắm, những người khác thì khi họ chạy bộ. Một điều mà tôi nghĩ là rất hữu ích để nảy ra ý tưởng, tôi có vẻ nhắc đến Rick nhiều hôm nay, nhưng một điều tôi quan sát được khi tôi dành thời gian với Rick là anh ấy có một loại thực hành, mặc dù anh ấy chưa bao giờ nói điều này một cách chính thức, nơi anh ấy sẽ rất tĩnh lặng với đôi mắt nhắm lại. Và tôi đã nghĩ có thể anh ấy đang thiền, có thể anh ấy đang ngủ. Và hóa ra anh ấy đã nói với tôi rằng tâm trí của anh ấy rất hoạt động trong thời gian đó, mặc dù cơ thể anh ấy thì rất tĩnh lặng. Điều này đã khơi dậy điều gì đó trong tôi vì tôi có một vị khách, hoặc đã có một vị khách trên podcast của tôi tên là Carl Diceroth. Anh ấy là một trong những người nổi bật trong lĩnh vực thần kinh học và là một trong những kỹ sư sinh học giỏi nhất thế giới. Anh ấy cũng là một bác sĩ tâm thần, một người rất thông minh. Và khi anh ấy tham gia podcast của tôi, anh ấy nói rằng anh ấy có một thực hành mỗi đêm sau khi đưa năm đứa trẻ của mình đi ngủ. Anh ấy là một trong những người siêu năng suất, nơi anh ấy ngồi xuống và tự khiến mình giữ hoàn toàn tĩnh lặng và buộc bản thân phải suy nghĩ bằng những câu hoàn chỉnh. Và tôi đã nghĩ, điều này thật thú vị vì cũng đã có thông tin hoặc được cho rằng Einstein sẽ đi dạo và thỉnh thoảng dừng lại và để tâm trí của mình tiếp tục suy nghĩ trong khi cơ thể anh ấy dừng lại. Và khi bạn bắt đầu nhìn lại lịch sử khoa học, lịch sử âm nhạc, v.v., bạn sẽ thấy rằng có những người siêu sáng tạo, siêu năng suất có một thực hành làm cho cơ thể họ hoàn toàn tĩnh lặng và tâm trí họ rất hoạt động, không phải thiền, nơi bạn đang cố gắng…
    Chỉ cần tập trung vào hơi thở của bạn, nhưng thực tế họ đang suy nghĩ trong khi giữ cho cơ thể rất tĩnh lặng. Bây giờ tôi thấy điều đó thật thú vị. Tôi cũng thấy thú vị rằng một số người, chẳng hạn như tôi, nếu tôi chạy dài, điều mà tôi thực hiện mỗi Chủ nhật, tôi luôn cố gắng chạy từ 60 đến 90 phút mỗi Chủ nhật. Không nhanh, nhưng tôi cứ đi, đi, đi, đi, đi. Chắc chắn trong những lần chạy đó, tôi nảy ra một số ý tưởng tốt nhất của mình. Nó đưa não tôi vào trạng thái mà những điều từ tiềm thức của tôi trào dâng lên. Và vì vậy, trạng thái tâm trí đó là một trạng thái mà cơ thể rất hoạt động và tôi không cố gắng nghĩ về bất cứ điều gì. Vì vậy, bạn có hai trạng thái ngược lại. Một là cơ thể tĩnh lặng, tâm trí hoạt động. Cái còn lại là cơ thể hoạt động, tâm trí như tự do chạy, như thể chỉ đang cuốn trôi khi tôi chạy. Tôi không nghĩ về bất cứ điều gì. Và sau đó, những ý tưởng trỗi dậy. Trong khoa học thần kinh về sự sáng tạo, chúng ta biết rằng có một phương pháp thiền đã được nghiên cứu gọi là thiền giám sát mở. Thiền điển hình nhất là bạn ngồi hoặc nằm xuống, nhắm mắt lại, có thể ở tư thế hoa sen, có thể không, và bạn tập trung vào hơi thở của mình. Bạn liên tục đưa sự chú ý trở lại trung tâm con mắt thứ ba của bạn. Công trình từ phòng thí nghiệm của Wendy Suzuki tại NYU đã chỉ ra rằng chỉ cần 10 đến 13 phút thực hành đó mỗi ngày có thể cải thiện trí nhớ, đặc biệt là trí nhớ làm việc, đó là khả năng giữ những suy nghĩ trực tuyến, giảm căng thẳng và những lợi ích khác. Có một hình thức thiền khác, đó là thiền giám sát mở, nơi bạn ngồi hoặc nằm xuống, nhắm mắt lại, và thực sự bạn đang chú ý đến mọi thứ xung quanh mình. Bạn tập trung sự chú ý của mình vào không gian trong phòng, không gian trong phòng, không gian trong phòng, hoặc bạn chỉ để mọi thứ trôi qua bạn. Bạn không thực sự tập trung vào hơi thở của mình. Và thực hành thiền giám sát mở đó có liên quan đến khả năng sáng tạo được cải thiện.
    Năng lực sáng tạo được cải thiện, trong dấu ngoặc kép, là điều được đo lường trong một phòng thí nghiệm. Vì vậy, việc tổng hợp những ý tưởng mới, giải pháp sáng tạo cho một câu đố, v.v. Chúng ta không nói về việc viết nên những tác phẩm âm nhạc vĩ đại, nhưng trong một phòng thí nghiệm, bạn chỉ có thể lấy mẫu hoặc đo lường một số điều nhất định ở sinh viên đại học. Vì vậy, tôi chỉ đang nêu ra tất cả những điều này như một cách để những người quan tâm đến việc cải thiện sự sáng tạo hoặc khám phá sáng tạo không chỉ ngồi chờ đợi, mà hãy có một cách ghi chép, viết mọi thứ xuống, hoặc có thể ghi chú vào điện thoại hoặc ghi âm giọng nói.
    Thiền theo dõi mở. Có thể ngồi và buộc bản thân nghĩ bằng những câu hoàn chỉnh khi cơ thể bạn vẫn yên. Có thể đi chạy hoặc đi bộ dài nơi bạn cảm thấy chán, không nghe gì cả và xem điều gì sẽ xuất hiện. Tôi nghĩ mọi người thực hiện điều này theo cách khác nhau, nhưng nếu bạn có thể tiếp cận được trạng thái tâm trí này, nó có thể rất mạnh mẽ vì những ý tưởng tuyệt vời sẽ đến với bạn.
    Chuyển động là điều cuối cùng trong dopamine. Chúng tôi đã thực hiện một cái gì đó giống như cây dopamine, giấc ngủ. Chúng tôi đã thực hiện NSDR, thở sâu không ngủ. Chúng tôi đã thực hiện việc cung cấp nước, tập thể dục, ánh sáng mặt trời. Nếu tôi cố gắng sử dụng những gì tôi hiểu bây giờ về dopamine để có hiệu quả trong các mối quan hệ của mình nhưng cũng trong cuộc sống nghề nghiệp, có điều gì khác tôi cần suy nghĩ không? Chúng tôi cũng đã nói về thực phẩm. Bạn có thể tăng cường dopamine và epinephrine cũng như norepinephrine, những chất catecholamine, bằng cách tắm nước lạnh hoặc ngâm mình trong nước lạnh. Đó là một công cụ thay đổi trạng thái. Đó thực sự là điều mà nó là. Tôi thích tắm sauna và nước lạnh ít nhất một lần một tuần. Hầu hết mọi người không có điều kiện tiếp cận với sauna. Nếu bạn không có điều kiện tiếp cận với sauna, không sao cả. Bạn có thể tắm nước nóng. Chỉ cần đừng làm bỏng mình. Và nếu bạn là nam… Hãy bắt đầu ngay bây giờ vì nếu ai đó nói với tôi rằng điều đó có thể làm hỏng tinh trùng của tôi. Ồ, vâng. Hãy có một cuộc thảo luận rất thẳng thắn về điều đó.
    Nó sẽ không làm chết chúng, nhưng chắc chắn sẽ làm giảm số lượng tinh trùng có khả năng sống sót. Vì vậy, nếu bạn quan tâm đến việc thụ thai, hãy hiểu rằng chu trình tạo ra tinh trùng, quá trình tinh trùng sinh, diễn ra trong khoảng từ 60 đến 90 ngày, tùy thuộc vào giai đoạn cụ thể của chu trình mà bạn đang đề cập. Nhiệt độ không tốt cho tinh trùng. Đó là lý do tại sao tinh hoàn tồn tại bên ngoài cơ thể, tại sao bìu có thể co lại và giãn ra. Và nếu bạn vào xông hơi hoặc ngâm mình trong bồn tắm nóng, bạn sẽ làm giảm số lượng tinh trùng có khả năng sống sót mà bạn sản xuất trong khoảng thời gian từ 60 đến 90 ngày tiếp theo. Vì vậy, nếu bạn đang cố gắng thụ thai, có lẽ bạn nên tránh những tình huống đó, trừ khi bạn vào xông hơi và mang theo một túi lạnh với một số lớp cách nhiệt, xin vui lòng, và đặt nó ở vùng bẹn của bạn. Đó là một cách đơn giản để duy trì sự mát mẻ của tinh hoàn và bảo vệ tinh trùng trong khi ở trong phòng xông hơi. Nó sẽ không làm giảm tinh trùng của bạn vĩnh viễn, nhưng nó sẽ làm giảm đáng kể số lượng tinh trùng có khả năng sống và tinh trùng di động. Chúng ta cũng biết điều này từ những người ngồi quá lâu hoặc những người có chân to. Ý tôi là, những nghiên cứu này thực sự đã được thực hiện. Nếu bạn nhìn vào mối tương quan giữa thời gian ngồi, đặc biệt là khi lái xe hoặc ngồi trên ghế xe nóng và số lượng tinh trùng cũng như khả năng sống sót, có một mối quan hệ ngược lại ở đó. Điều đó có nghĩa là bạn nên chủ động làm mát tinh hoàn của mình hay có một nền văn hóa toàn bộ về điều này trên internet? Có những sản phẩm mà mọi người có thể mua. Tôi nghĩ chúng được gọi là, cái gì nhỉ, bóng tuyết? Nó giống như, tôi nghĩ chúng được gọi là, bạn biết đấy, giống như đồ lót lạnh hay gì đó. Tôi nghĩ điều đó có phần hơi quá mức. Tuy nhiên, có một sự hiểu biết cơ bản rằng nhiệt độ không tốt, nhiệt độ quá cao không tốt cho tinh trùng. Toàn bộ lý do đằng sau việc ngâm mình trong nước lạnh vì lợi ích của testosterone và tinh trùng có lẽ chỉ có thể được chứng minh bởi thực tế rằng nếu bạn vào bồn tắm lạnh hoặc tắm lạnh và…
    Sau đó, bạn sẽ khởi động, bạn sẽ co mạch, do đó bạn giảm lưu lượng máu đến khu vực đó và sau đó bạn sẽ cho phép lưu lượng máu nhiều hơn vào khu vực đó sau khi họ khởi động lại. Nhưng một lần nữa, nhiệt độ cao không tốt cho tinh hoàn. Vì vậy, nếu bạn không cố gắng để thụ thai, thì cũng không có gì lớn lao, hoặc bạn có thể mang một túi đá vào đó. Tôi cũng sẽ nói, và đây là một thông báo phục vụ công cộng rất quan trọng, đừng nghĩ rằng bạn có thể sử dụng bồn tắm nước nóng, bồn tắm hoặc xông hơi như một biện pháp tránh thai. Tôi không biết điều đó có hiệu quả đến mức nào. Và tôi có thể đảm bảo với bạn, mà không cần xem xét dữ liệu, rằng nhiều đứa trẻ đã được thụ thai mặc dù thực tế là mọi người đã ở trong bồn tắm nước nóng, bồn tắm hoặc xông hơi, cho dù họ thực sự thụ thai trong bồn tắm, bồn tắm nước nóng hay xông hơi thì rõ ràng không phải là việc của tôi. Perfected, một loại đồ uống năng lượng xanh nhỏ, đã thực sự gây bão trên toàn quốc. Bạn có thể đã thấy nó xuất hiện qua Tesco hoặc Waitrose, họ đã tăng trưởng gần 10.000% trong một khoảng thời gian rất ngắn vì mọi người đã chán ngấy với những loại đồ uống năng lượng không lành mạnh điển hình, và họ đang tìm kiếm một sự thay thế. Perfected là loại đồ uống mà tôi uống khi ngồi đây làm podcast vì nó giúp tôi tăng cường sự tập trung. Nó không khiến tôi cảm thấy mệt mỏi, điều mà đôi khi có thể xảy ra nếu tôi có một cuộc trò chuyện kéo dài ba, bốn, năm, sáu giờ với ai đó trong podcast, và nó có vị tuyệt vời. Đó chính xác là những gì tôi đang tìm kiếm về mặt năng lượng. Đó là lý do tại sao tôi là một nhà đầu tư, và đó là lý do họ tài trợ cho podcast này. Và trong một thời gian giới hạn, Perfected đã dành cho người nghe Diary of a CEO một ưu đãi lớn 40% nếu bạn sử dụng mã DIARY40 khi thanh toán. Đừng nói cho ai biết về điều này, và bạn chỉ có thể nhận được điều này trực tuyến trong một thời gian giới hạn, vì vậy hãy chắc chắn rằng bạn không bỏ lỡ. Điều khác mà tôi tò mò liên quan đến dopamine là khiêu dâm. Tôi nghĩ rằng khiêu dâm đã trở nên dễ tiếp cận hơn bao giờ hết.
    Tôi có thể truy cập bất kỳ nền tảng mạng xã hội nào, đặc biệt là X, và nếu tôi cuộn xuống đủ lâu, tôi sẽ bị tiếp xúc với khiêu dâm, dù tôi có chọn tìm kiếm nó hay không.
    Đúng vậy, nó sẽ tìm đến bạn.
    Nó sẽ tìm đến bạn trên hầu hết mọi ứng dụng, đặc biệt là điều này đáng lo ngại đối với những người trẻ tuổi đang ở trong giai đoạn hình thành.
    Nhưng quan điểm của bạn về khiêu dâm, dopamine và tác hại xã hội tổng thể của khiêu dâm là gì?
    Đúng vậy, đây là một chủ đề gây tranh cãi vì rõ ràng mọi người có những quan điểm khác nhau về việc hạn chế tự do cá nhân, cả trong việc thể hiện và tiêu thụ khiêu dâm, nhưng gạt điều đó sang một bên và chỉ tập trung vào những điều qua lăng kính sinh học và hệ thống dopamine, chúng ta biết rằng càng nhiều kích thích, trải nghiệm càng mãnh liệt thì sự gia tăng dopamine càng lớn.
    Ý tôi là, rất rõ ràng dựa trên các nghiên cứu hình ảnh thần kinh rằng việc sử dụng nhiều amphetamine gây ra sự gia tăng dopamine lớn hơn so với việc sử dụng ít amphetamine.
    Việc sử dụng nhiều cocaine cũng gây ra sự gia tăng dopamine lớn hơn so với việc sử dụng ít cocaine.
    Caffeine có thể gây ra sự gia tăng dopamine, nhưng nó không gần bằng mức độ gia tăng, đỉnh điểm mà bạn quan sát được với amphetamine hoặc cocaine.
    Vì vậy, chúng ta không thể chỉ nói về các chất kích thích và không thể chỉ nói về tình dục.
    Chúng ta không thể chỉ nói về khiêu dâm.
    Chúng ta phải đặt câu hỏi trong lĩnh vực khiêu dâm vì chúng ta biết rằng hoạt động tình dục và đặc biệt là sự mong đợi hoạt động tình dục.
    Điều này rất quan trọng.
    Sự mong đợi hoạt động tình dục làm tăng mức dopamine.
    Vậy câu hỏi là, phạm vi của những điều này và mức độ gia tăng dopamine là gì?
    Mặc dù chưa có một cuộc khám phá rất hệ thống về điều này, chúng ta biết rằng nhiều khiêu dâm là cực đoan.
    Nó liên quan đến nhiều hơn hai người.
    Nó có thể liên quan đến đủ loại động lực mà đối với một số người sẽ rất kích thích.
    Vì vậy, điều này rất khác so với những gì mọi người có thể gọi là khiêu dâm nhẹ, và ở đây những nhãn hiệu này là chủ quan.
    Vì vậy, hãy chọn một kịch bản giả định.
    Một người đang xem rất nhiều, hãy nói là, nội dung khiêu dâm có cường độ cao, giải phóng dopamine cao đối với họ. Đối với một số người, đó có thể là khiêu dâm thể loại A. Đối với những người khác, có thể là khiêu dâm thể loại B. Đối với một người không bao giờ xem khiêu dâm, có thể đó là khá nhẹ nhàng nhưng đối với họ, thực sự nó rất mãnh liệt về lượng dopamine mà nó giải phóng.
    Bây giờ, chúng ta biết gì dựa trên động lực dopamine? Hãy nhớ rằng, dopamine là đồng tiền phổ quát của việc tìm kiếm động lực và phần thưởng. Không phải là có dopamine riêng biệt cho khiêu dâm so với dopamine riêng biệt cho thực phẩm. Chỉ là vấn đề về mức độ và thời gian.
    Nếu ai đó đang tiêu thụ, hãy gọi là rất mãnh liệt, tức là khiêu dâm giải phóng dopamine cao một cách thường xuyên, chúng ta biết gì? Đỉnh dopamine sẽ bắt đầu giảm bớt. Nó sẽ thấp hơn và thấp hơn, và đáy dopamine sau khi họ xem khiêu dâm sẽ sâu hơn và kéo dài hơn, có nghĩa là họ rất có khả năng, chúng ta không biết chắc chắn, nhưng rất có khả năng sẽ tìm kiếm những trải nghiệm mãnh liệt hơn để cố gắng đưa họ trở lại mức cơ bản khá sớm.
    Nội dung khiêu dâm mà một thời gian trước đây rất kích thích đối với họ giờ đây không còn kích thích nữa. Bây giờ, mối quan tâm ở đây là, và hãy thẳng thắn, chúng ta không chỉ đang nói về việc xem khiêu dâm. Chúng ta cũng phải tự hỏi, mọi người đang làm gì khi họ xem khiêu dâm này? Đây là một cuộc trò chuyện nên được thực hiện, nhưng tôi phải làm điều đó theo cách mà tôi không đưa ra phán xét đạo đức về bất kỳ điều gì.
    Tôi không nói rằng mọi người nên thủ dâm hay không nên thủ dâm. Đó không phải là việc của tôi, thành thật mà nói. Điều này rất cá nhân. Nó liên quan đến đủ loại vấn đề về giá trị, v.v. Tuy nhiên, điểm quan trọng là, chúng ta biết rằng cực khoái là một sự kiện liên quan đến dopamine. Sau cực khoái, có sự gia tăng của một phân tử gọi là prolactin trong não. Prolactin thực sự, một phần, thiết lập thời gian phục hồi trong đó không thể có sự cương cứng tiếp theo.
    Ở nam giới và cực khoái ở nam giới.
    Ở nữ giới thì thực sự phụ thuộc, có cả một thế giới, Tiến sĩ Rina Malik có kỹ năng thảo luận về điều này tốt hơn tôi rất nhiều, về các loại cực khoái khác nhau ở phụ nữ, v.v., mức độ mà cực khoái nhiều lần có thể xảy ra ở một số cá nhân, nhưng không phải ở những cá nhân khác.
    Tôi nghĩ rằng niềm tin chung là điều này có thể xảy ra ở hầu hết mọi người, bao gồm cả nam và nữ, nhưng điều này thường xảy ra hơn ở nữ giới so với nam giới, kiểu như vậy.
    Đây là điểm chính.
    Prolactin và prolactin nói chung ở trong một mối quan hệ kiểu đẩy-kéo hoặc như cái đu quay, trong đó các hoạt động kích thích mạnh mẽ, giải phóng dopamine cao và khiêu dâm và những thứ như vậy làm tăng dopamine, nhưng việc tiếp xúc lặp đi lặp lại với điều đó, bất kể các hoạt động diễn ra trong thời gian đó, dẫn đến những đợt giảm lớn và kéo dài trong dopamine, đến mức mà cần nhiều kích thích hơn chỉ để có được bất kỳ cảm giác hưng phấn nào.
    Chúng ta cũng biết rằng prolactin, khi được tăng lên, có xu hướng tạo ra một trạng thái thiếu dopamine bị kiềm chế, tôi đang sử dụng những thuật ngữ này một cách rộng rãi, kiểu như một trạng thái có động lực và không có động lực.
    Có lý do cho điều này về mặt sinh học, đúng không?
    Sau khi xuất tinh, ý tưởng là động vật sẽ không tiếp tục, hoặc con người sẽ không tiếp tục giao hợp lại và lại và lại, ít nhất là không trong một khoảng thời gian nào đó.
    Thời gian của giai đoạn không phản ứng rất cá nhân, nó được xác định bởi độ tuổi, bởi loài, có hiệu ứng Coolidge được gọi là.
    Bạn có quen thuộc với hiệu ứng Coolidge không?
    Tôi quen thuộc với sự rõ ràng sau sinh.
    Được rồi.
    Hơi khác một chút.
    Có một giai thoại mà, ít nhất theo hiểu biết của tôi, là đúng.
    Ít nhất hiệu ứng Coolidge là một điều đã được biết đến trong ngành sinh lý thần kinh nội tiết, trong đó Tổng thống Calvin Coolidge, theo báo cáo, đã đến thăm một trang trại gà cùng với vợ của ông.
    Họ đã tham quan trang trại, và có rất nhiều gà mái và rất nhiều gà nói chung, và người hướng dẫn, người đang dẫn họ đi tham quan, đã nói, “Con gà trống này, chỉ vào một con gà trống, giao hợp hơn 300 lần mỗi ngày.”
    Thật đáng chú ý, và bà Coolidge quay sang Tổng thống Coolidge và nói: “Ông có nghe thấy không? 300 lần mỗi ngày.” Rõ ràng là bà ấy rất ấn tượng khi thông báo điều đó với ông, và Tổng thống Coolidge nói: “À, nhưng để tôi hỏi bà một câu. Cùng một con gà hay là những con gà khác nhau?” Và người hướng dẫn nói: “Những con gà khác nhau.”
    Bây giờ, đây là hiện tượng mà chúng ta gọi là hiệu ứng Coolidge. Nó tồn tại ở chuột, tồn tại ở gà, tồn tại ở chó. Người ta có thể suy đoán liệu nó có tồn tại ở con người hay không, trong đó nếu một con vật giao phối, thì con đực sẽ ở trong một giai đoạn không thể giao phối, kéo dài từ vài phút đến vài giờ đến vài ngày, tùy thuộc vào tuổi tác, loài, v.v. Trong giai đoạn không thể giao phối đó, chúng không thể đạt được sự cương cứng và/hoặc xuất tinh lần nữa. Nhưng nếu bạn thay thế bạn tình bằng một bạn tình mới, giai đoạn không thể giao phối sẽ được rút ngắn đáng kể. Tại sao? Câu trả lời rất rõ ràng dựa trên các phép đo thực tế về dopamine trong não. Tại sao? Bởi vì dopamine cũng liên quan đến sự mới mẻ.
    Bây giờ, giai đoạn không thể giao phối có lẽ đóng vai trò quan trọng trong tiến hóa, giúp cải thiện sự gắn bó giữa các cặp đôi, để sau khi xuất tinh, sau khi đạt cực khoái, nơi mà tôi đang nói về những điều này cho cả nam và nữ, bất cứ khi nào bạn nghe thấy xuất tinh, thì mọi người nghĩ đến nam giới, v.v., sau cực khoái, sau sự hạnh phúc sau khi giao hợp, sự gắn bó giữa các cặp đôi, việc chia sẻ pheromone, chia sẻ câu chuyện, chia sẻ tình cảm, chia sẻ một chiếc giường để ngủ, những điều này đều liên quan mật thiết đến sự gắn bó giữa các cặp đôi.
    Vì vậy, tôi không nói rằng giai đoạn không thể giao phối là một điều xấu. Điều tôi đang nói là dopamine có thể vượt qua giai đoạn không thể giao phối, nhưng chính giai đoạn không thể giao phối chủ yếu là do sự gia tăng prolactin, điều này ức chế dopamine.
    Vậy hãy quay trở lại câu hỏi về khiêu dâm. Kịch bản điển hình là gì? Chà, đây không phải là điều tôi muốn nghĩ nhiều. Bạn đang nói về một cá nhân nào đó trong căn hộ hoặc ngôi nhà của họ đang xem những hình ảnh kích thích dopamine.
    kích thích tình dục mà họ có thể bị kích thích hoặc không bị kích thích. Họ làm hoặc không làm bất cứ điều gì họ chọn, nhưng theo thời gian, điều đó ngày càng ít có tác động đến việc khiến họ bị kích thích. Và hãy nhớ rằng không có điều gì trong số này nhất thiết phải chuyển thành những tương tác an toàn giữa con người trong thế giới thực. Khiêu dâm rất, rất khác với những tương tác tình dục trong thế giới thực. Vì vậy, có một hiện tượng đang bắt đầu nổi lên trên internet. Tôi muốn nói gì về điều đó? Tôi có nghĩa là, có rất nhiều câu hỏi được đặt ra trong các diễn đàn podcast, có nghĩa là trong phần bình luận trên YouTube về việc khiêu dâm có nguy hiểm không? Nó có xấu không? Vân vân. Tôi nghĩ điều mà chúng ta có thể chắc chắn nói là bất kỳ hành vi nào, bất kỳ chất nào kích thích nhiều dopamine và dễ dàng tiếp cận mà không cần nỗ lực đều có thể gây ra vấn đề. Một lần nữa, sự gia tăng lớn về dopamine mà không có nỗ lực trước đó có thể gây ra vấn đề. Hãy nghĩ về methamphetamine. Sự gia tăng lớn về dopamine là do não được thiết kế để giải phóng dopamine phản ứng với amphetamine. Không, não được thiết kế để phát ra dopamine, cung cấp dopamine ở mức độ và thời gian tương xứng với việc theo đuổi một mục tiêu thích nghi tiến hóa nào đó. Methamphetamine bỏ qua điều đó và cho bạn một cú sốc lớn về dopamine, đó là lý do tại sao mọi người cảm thấy khổ sở sau đó. Họ thèm muốn nhiều hơn chỉ để trở lại mức độ dopamine thấp hơn. Dopamine có thể được nói đến trong cờ bạc, đặc biệt là ở những người rất dễ bị nghiện cờ bạc, chắc chắn có thể nói về thực phẩm, đối với những người rất dễ bị nghiện thực phẩm, chắc chắn có thể đúng với bất kỳ điều gì. Nhưng khi nói đến khiêu dâm, vì như bạn đã chỉ ra, sự sẵn có dễ dàng của khiêu dâm, đặc biệt, hãy gọi nó là khiêu dâm mãnh liệt, hoặc bao gồm nhiều yếu tố kích thích khác nhau, nhiều người, nhiều tình huống mà có thể…
    Có thể truy cập trên internet, chắc chắn không phải là những thứ tôi gợi ý mọi người nên xem. Nhưng điều đó có thể gây ra vấn đề vì nó nâng cao ngưỡng của người xem về những gì kích thích đến mức mà sớm muộn họ sẽ cần những môi trường hoặc kích thích siêu kích thích dưới dạng khiêu dâm để có thể bị kích thích. Và một lần nữa, không có điều nào trong số đó chuyển thành khả năng trò chuyện với bạn đời hoặc khả năng thảo luận trong các tình huống thực tế. Và tất nhiên, mọi thứ chúng ta đang nói đến cũng có thể được chuyển sang các tình huống thực tế, nhưng dữ liệu thực sự chỉ ra rằng những người trẻ tuổi, đặc biệt là, đang tiêu thụ nhiều khiêu dâm hơn. Vì vậy, chúng ta đang nói về sự gia tăng dopamine lớn hơn với ít nỗ lực hơn; khi tôi nói nỗ lực, tôi có ý là điều truyền thống hơn, ít nhất là khi tôi lớn lên, là bạn sẽ đi hẹn hò, hoặc bạn sẽ gặp ai đó và có một loạt các sự kiện xảy ra trước khi có những tương tác thể xác. Vì vậy, điều này có thể nghiêm trọng và có vấn đề. Có rất nhiều sự phán xét và điều đó là dễ hiểu vì mọi người đến với loại thảo luận này với nhiều nền tảng khác nhau về tôn giáo và những gì họ nghĩ là chấp nhận được hay không. Điều tôi có thể nói chắc chắn là tôi nghe từ rất nhiều nam giới trẻ tuổi về những thách thức của họ với nghiện khiêu dâm, và họ muốn biết cách vượt qua nghiện khiêu dâm. Và câu trả lời ở đây thì khó khăn nhưng rất đơn giản, đó là kiêng cữ. Đó là kiêng cữ. Đó là việc dành một khoảng thời gian kiêng cữ khỏi khiêu dâm, có thể là mãi mãi, có thể là giảm bớt số lượng. Đây là nơi mọi thứ trở nên rất rắc rối, rất chủ quan, và gần như không thể có cuộc thảo luận mà không đi vào một số vùng lãnh thổ mơ hồ. Nhưng đó là một vấn đề thực sự, và tôi biết đó là một vấn đề thực sự vì tôi đã nghe từ hàng nghìn người trong vài năm qua từ podcast, tôi đã nghe từ hàng nghìn nam giới rằng họ đã nghiện khiêu dâm.
    Họ cảm thấy thế nào?
    Theo tôi, có vẻ như họ cảm thấy rất chán nản, và một số người trong số họ thực sự đã nói rằng họ cảm thấy bị lừa dối, gần như là điều này, kích thích tự nhiên này đối với họ đã được treo lơ lửng trước mặt họ, và họ chỉ đơn giản là bị cuốn hút vào nó giống như bất kỳ sinh vật sinh học nào sẽ bị cuốn hút vào điều gì đó kích thích hệ thống dopamine của nó, và bây giờ họ cảm thấy kiệt quệ và bị mắc kẹt, và họ không biết phải làm gì.
    Và tôi không nhất thiết nghĩ rằng tôi là người có thể giải quyết tất cả những điều này.
    Chắc chắn là tôi không phải, nhưng tôi nghĩ cần phải có một cuộc trò chuyện giống như cách mà Jonathan Haidt đã làm rất tốt với thế hệ lo âu khi nói về một số tác hại nghiêm trọng của việc sử dụng quá mức mạng xã hội và các động lực xã hội trên mạng xã hội, đặc biệt là ở các cô gái trẻ, và cách mà chúng ta cuối cùng nhận ra rằng chúng ta đang trong một cuộc khủng hoảng sức khỏe tâm thần, ít nhất một phần là do một số điều đó, và chúng ta cần phải chú ý đến nó.
    Tôi nghĩ cần phải có một cuộc thảo luận về khiêu dâm và một số thách thức mà nó có thể gây ra, đặc biệt là đối với nam giới trẻ, điều này không có nghĩa là các cô gái và phụ nữ không xem khiêu dâm vì chúng ta biết rằng họ có.
    Dữ liệu cho chúng ta biết điều đó, nhưng có vẻ như đây là một vấn đề mà nam giới trẻ đang lên tiếng nhiều hơn.
    Và điều này, tất nhiên, liên quan đến toàn bộ cuộc thảo luận về hành vi hẹn hò và cách mà nó đã thay đổi trong các ứng dụng hẹn hò, và cách mà sự sẵn có của khả năng hoặc sự mong đợi về một đối tác là có, nhưng hành vi hẹn hò thực tế và hành vi tình dục trong thế giới thực lại giảm.
    Tôi có nghĩa là, có rất nhiều điều cần được thảo luận, và lý tưởng nhất là chúng ta sẽ có một bác sĩ tâm thần, một nhà tâm lý học, và một ban chuyên gia để nói về điều này, và có thể chúng ta sẽ làm điều này cùng nhau như một dịch vụ cho thế giới vì tôi nghe về điều này rất nhiều.
    Ví dụ, chỉ để so sánh, tôi không nhận được nhiều bình luận trên YouTube và…
    có thể có được một mối quan hệ lành mạnh,” thì tôi cảm thấy rất khó khăn. Bởi vì, như bạn đã nói, những người trẻ tuổi đang trở nên rất nhạy cảm với những động lực dopamine liên quan đến khiêu dâm, đến mức họ không còn cảm thấy hưng phấn hoặc không biết cách xử lý các tương tác thân mật trong thế giới thực. Rối loạn cương dương, tất cả những vấn đề đó.
    Ví dụ như thế nào? Tôi phải thành thật, và tôi chỉ có thể thành thật vì không có gì khác hữu ích, nhưng tôi nhớ lần đầu tiên tôi nhìn thấy một hình ảnh khiêu dâm khi tôi còn trẻ, và đó chỉ là một bức ảnh của ai đó với một đầu vú lộ ra. Đó là điều kích thích nhất trên thế giới, và rõ ràng, khi tôi lớn lên, bây giờ tôi 31 tuổi, sẽ mất rất nhiều để tôi cảm thấy hưng phấn. Chắc chắn tôi sẽ không cảm thấy hưng phấn khi nhìn thấy những điều đã kích thích tôi khi tôi 16 tuổi hoặc bất cứ điều gì mà tôi đã tìm thấy, chẳng hạn.
    Khi bạn đang nói, tôi đã nghĩ, “Ôi, ngay cả chu kỳ hưng phấn của tôi, khi tôi đã trải qua 10 năm qua, cũng đã thay đổi vì sự sẵn có của khiêu dâm, nhưng cũng chỉ vì tình dục trong đời thực đã trở nên cực đoan hơn khi cố gắng đáp ứng những kỳ vọng mà khiêu dâm đặt ra.” Sau đó, tôi đã nghĩ rất nhiều về những gì bạn đã nói về việc mọi người nhắn tin cho bạn hàng ngàn người về khiêu dâm, và điều không may về lời khuyên kiêng cữ là nó để lại cho nhiều người trong số họ với lựa chọn nào khác? Người ta hy vọng, tùy thuộc vào hoàn cảnh, rằng họ sẽ tìm kiếm những mối quan hệ lành mạnh. Sau đó, điều này dẫn đến các yếu tố xã hội mà bạn đã mô tả, đó là rất khó khăn. Khi tôi đã có nhiều người ngồi đây nói với tôi, “Đó thực sự là 10% hàng đầu của những người đàn ông có thể có được một mối quan hệ lành mạnh,” thì tôi cảm thấy rất khó khăn.
    “Đàn ông đang có nhiều quan hệ tình dục nhất, và 50% đàn ông còn lại chưa có quan hệ tình dục trong một năm,” tôi nói, “Vậy chúng ta phải nói với một chàng trai 19 tuổi đang khao khát rằng anh ta phải kiêng thủ dâm và khiêu dâm, và có thể chúng ta không thể cung cấp cho anh ta một lựa chọn thay thế trong một năm.”
    Chà, tôi không bảo ai phải làm gì.
    Không, tôi biết.
    Không phải bạn, nhưng tôi…
    Đúng vậy.
    Hoặc có thể giảm bớt hành vi của anh ta, hoặc nghĩ về những cách mà những điều anh ta có thể làm có thể dẫn đến những tương tác tình cảm và tình dục lành mạnh, giả sử rằng anh ta đủ tuổi và hoàn cảnh là như vậy.
    Tôi nghĩ rằng, như bạn có thể thấy, khi tôi đang lúng túng ở đây, tôi không cố gắng cẩn thận. Tôi đang cố gắng chính xác nhất có thể, trong khi cũng không nói những điều mà tôi không tin là đúng.
    Liệu khiêu dâm có thể được tiêu thụ bởi một số người theo cách lành mạnh không?
    Chà, có lẽ là có.
    Nhiều người có bị cuốn theo nó, và nó bắt đầu trở thành một trở ngại trong cuộc sống của họ, có thể thậm chí là một sự nghiện, có thể thậm chí cản trở các khía cạnh khác của hành vi tình cảm và nơi làm việc không?
    Có.
    Chúng ta nghe điều này mọi lúc.
    Bạn có biết tôi đang ở đâu bây giờ không?
    Tôi đang đến vị trí mà tôi nghĩ rằng khiêu dâm là xấu, bởi vì, bạn biết đấy, một lần nữa, tôi nhận được rất nhiều tin nhắn và thông điệp, và càng hiểu nhiều về não bộ và cơ thể và dopamine, v.v., tôi chỉ không thể tìm thấy một lợi ích tổng thể nào từ khiêu dâm.
    Tôi không thể tìm thấy, đặc biệt là khi liên quan đến mối quan hệ của tôi với bạn gái.
    Tôi đã ở bên cô ấy được năm năm rồi, và tôi có nghĩ rằng việc tôi xem khiêu dâm, đặc biệt là nếu tôi xem thường xuyên, sẽ giúp tôi cải thiện hiệu suất trong phòng ngủ không?
    Chắc chắn là không.
    Chắc chắn là không.
    Tôi thường nghe về mối quan tâm này từ mọi người rất nhiều. Tôi nghĩ rằng thật khó để tưởng tượng có nhiều lợi ích hơn những mối quan tâm hoặc rủi ro liên quan đến khiêu dâm, đặc biệt là đối với nam giới trẻ tuổi. Tôi cũng lớn lên trong một thời kỳ mà, bạn biết đấy, ai đó sẽ có kiến thức về một tạp chí Playboy hay gì đó. Thông thường, nó được giấu ở đâu đó trong thị trấn, và rồi mọi người sẽ đến thăm nó, bạn biết không? Nó giống như một thư viện hay gì đó, nó giống như một môi trường thư viện đô thị, nơi mà, bạn biết đấy, mọi người sẽ biết, ôi vâng, ở phía sau, nó luôn giống như một thùng rác hay gì đó tồi tệ, như ở sau thùng rác, sau tòa nhà này, có một chồng Playboy và rồi mọi người sẽ đến đó, đúng không? Nhưng nó không phải là một phần lớn trong thời thơ ấu của tôi. Nó không phải là một phần lớn trong cuộc sống của tôi, bạn biết đấy? Tôi chưa bao giờ tìm thấy bất kỳ khiêu dâm nào trong nhà của mình, như, bạn biết đấy, một số đứa trẻ sẽ tình cờ tìm thấy tạp chí của bố chúng, tôi chưa bao giờ có trải nghiệm đó. Tôi nghĩ rằng có rất nhiều điều có thể nói về yêu cầu và tầm quan trọng của việc tạo ra hành vi hẹn hò lành mạnh, và đó là một trải nghiệm thực tế, và, bạn biết đấy, đây là một cuộc thảo luận lớn hơn mà xứng đáng có nhiều thời gian. Tôi không chắc chúng ta có thời gian cho điều đó bây giờ, nhưng, bạn biết đấy, chúng ta đang lớn lên trong một thế giới mà rất nhiều thông tin đến từ internet. Một lần nữa, một kịch bản với ngưỡng nỗ lực thấp, dopamine cao, đúng không? Ai cũng muốn tìm kiếm điều gì đó trên internet, họ chỉ cần tìm kiếm trên Google và họ có thể tìm thấy nó. Bạn biết đấy, tôi nghĩ bạn muốn một món ăn đặc biệt cực kỳ ngon, bạn có thể đặt nó giao đến cửa nhà bạn. Điều này không chỉ có thể gây ra vấn đề, mà thực sự là vấn đề. Tuy nhiên, điều mà tôi tin rằng nó yêu cầu cuối cùng là các cơ chế tự điều chỉnh. Không có cách nào mà luật pháp có thể ngăn cản chúng ta tiếp cận những thứ đó. Nó chỉ đơn giản là không thể, vì con người luôn tìm ra cách. Bạn biết đấy, bạn nghĩ về các loại thuốc theo toa mà cung cấp dopamine mà không cần nhiều nỗ lực.
    Bạn biết đấy, ngay cả khi mọi người không có đơn thuốc, tôi nghĩ rằng dữ liệu cho thấy khoảng 80% sinh viên đại học đã sử dụng thuốc kích thích theo đơn mà không có đơn thuốc. Ý tôi là, khi tôi đi học đại học, không ai làm như vậy. Không ai cả. Chúng tôi chỉ uống cà phê, thỉnh thoảng có người dùng no-dose, như viên thuốc caffeine hay gì đó, và điều đó được coi là cực đoan, và tôi vẫn không khuyến khích điều đó. Bây giờ, bạn biết đấy, có rất nhiều việc tiêu thụ dược phẩm, tiêu thụ khiêu dâm, và tôi nghĩ rằng những cá nhân thành công sẽ học hỏi và hiểu mối quan hệ này về dopamine, đặc biệt là dopamine của chính họ, và họ sẽ học cách điều chỉnh. Họ sẽ rất cẩn thận với bất cứ điều gì làm tăng dopamine lên cao mà không có nhiều nỗ lực trước đó và có khả năng gây nghiện. Vì vậy, tôi lo lắng ít hơn nhiều về đồ uống năng lượng, nhạc to và việc tập thể dục, ít hơn nhiều, có thể là không lo lắng chút nào. Hơn là tôi lo lắng về khiêu dâm cường độ cao được tiêu thụ thường xuyên, những người sử dụng thuốc kích thích theo đơn mà không cần thiết. Ý tôi là, đó là một công thức cho sự kiệt sức, trầm cảm hoặc tệ hơn. Điều này liên quan như thế nào đến việc có ý nghĩa trong cuộc sống của bạn? Bởi vì bây giờ tôi đang nghĩ về những người đàn ông trẻ tuổi đó, và trong kiểu mẫu đó, họ có thể đang ngồi trong phòng ngủ một mình, có thể không có bạn đời lãng mạn, có thể không có nhiều thứ để hướng tới trong cuộc sống của họ, và nhóm người rơi vào những hành vi nghiện cờ bạc hoặc hành vi khiêu dâm thường thiếu một loại ý nghĩa nào đó. Có phải có mối tương quan giữa hai điều này không? Chúng có liên quan không? Và một điều có giúp điều kia không? Nếu tôi ra ngoài và bắt đầu theo đuổi một mục tiêu lớn trong cuộc sống của mình, bắt đầu một công ty, thì tôi có ít khả năng hơn để tham gia vào việc nghiện khiêu dâm kích thích dopamine không? Vì vậy, để trả lời câu hỏi thứ hai trước, tôi hoàn toàn tin rằng khi chúng ta theo đuổi…
    Các mục tiêu lành mạnh, có nghĩa là những mục tiêu đang xây dựng cuộc sống của chúng ta tiến lên, sẽ cải thiện các mối quan hệ xã hội của chúng ta, chắc chắn là thu nhập của bạn, mặc dù việc chỉ theo đuổi tiền bạc thì có phần rủi ro.
    Một cách tuyệt vời để tóm gọn cuộc trò chuyện về dopamine là, tôi nghĩ rằng nó nằm trong bộ phim Wall Street, nơi một người nói: “Số của bạn là gì? Bạn muốn bao nhiêu tiền?” Anh ta chỉ nói: “Nhiều hơn.” Đó chính là dopamine. Đó là bản chất của dopamine. Anh ta chỉ muốn nhiều hơn. Nó không thực sự liên quan đến một con số. Đó là về việc theo đuổi và sở hữu tiền bạc đối với anh ta. Đó là động từ của việc sở hữu. Không phải là việc có được số tiền đó. Và bạn thấy điều này ở những người, họ có một triệu đô la. Họ muốn có 10 triệu. Họ có 10 triệu. Họ muốn có 100 triệu. Họ có 100 triệu. Họ muốn trở thành tỷ phú. Đúng không? Và tôi có thể nói với bạn, biết nhiều tỷ phú rằng một số trong số họ hạnh phúc và một số trong số họ là những người cực kỳ không hạnh phúc. Điều này thực sự phụ thuộc vào việc họ đã quản lý mối quan hệ của mình với dopamine tốt như thế nào. Bởi vì cuối cùng, nó không phải là về tiền bạc, đúng không? Dopamine chỉ là một loại tiền tệ.
    Vì vậy, các mối quan hệ lành mạnh là hoàn toàn cơ bản. Đây là những gì chúng ta biết. Nhiều, nhiều người đang gặp khó khăn hiện nay từ những gì chúng ta nghe gọi là cuộc khủng hoảng cô đơn. Nhưng chỉ cần một mối quan hệ đáng tin cậy, tin tưởng là đủ để bắt đầu chuyển hướng theo chiều tích cực. Tôi rất kiên quyết về điều này. Một trong những điều mạnh mẽ nhất mà bất kỳ ai có thể làm, tin hay không, là có ai đó mà họ nhắn tin chào buổi sáng mỗi sáng. Tôi biết điều này sẽ nghe có vẻ tầm thường, sến súa, và tôi sẵn sàng chịu đựng những chỉ trích về điều này. Hãy tìm một người bạn. Đặc biệt là những người đàn ông hoàn toàn thiếu bạn bè vì có tỷ lệ cao hơn trong số đó, mặc dù chắc chắn rằng nhiều phụ nữ trẻ và phụ nữ cũng cô đơn. Hãy tìm ai đó mà bạn có thể giao tiếp mỗi sáng. Chỉ cần một tin nhắn chào buổi sáng. Thật sự, đây là một trong những điều mạnh mẽ nhất bạn có thể làm để kiểm tra với một thành viên khác trong loài của bạn mỗi sáng.
    Bạn không cần phải có cuộc trò chuyện.
    Bạn không cần phải nói về những gì bạn sẽ làm mỗi ngày.
    Biết rằng có ai đó ở ngoài kia trên thế giới quan tâm đến chúng ta mỗi buổi sáng khi chúng ta thức dậy khiến chúng ta cảm thấy vô cùng là một phần của bộ lạc.
    Tôi làm điều này với, để xem nào, một, hai, hai người bạn, một cách thường xuyên, một người thì thỉnh thoảng.
    Và một vài người khác thì thỉnh thoảng tham gia vào.
    Đó là một điều cực kỳ mạnh mẽ để làm.
    Bạn là một phần của một cộng đồng.
    Tôi có thể hỏi điều đó không?
    Có.
    Không quan trọng bạn nói gì, vì trong các cuộc trò chuyện nhóm của tôi, chúng tôi thường bảo nhau đi chỗ khác và chế nhạo nhau.
    Điều đó cũng không sao.
    Càng tốt hơn nếu nó được mở rộng với câu hỏi bạn ngủ thế nào, hôm nay bạn làm gì, kế hoạch của bạn cho ngày hôm nay là gì, và bạn phản hồi lại.
    Liệu điều này có phải là thể hiện sự quan tâm và chăm sóc cho họ và nhận lại điều đó, hay chỉ đơn giản là về việc giao tiếp?
    Có người đủ quan tâm để nghĩ về bạn ngay khi sáng sớm.
    Mọi người thực sự bị cô lập.
    Chúng ta đang rời xa gia đình của mình bây giờ.
    Và nhân tiện, những người bạn đang giao tiếp có thể là thành viên trong gia đình.
    Nhưng ý tưởng rằng có ai đó nghĩ về chúng ta ngay khi sáng sớm, ngay cả khi chỉ là một điều gì đó mang tính chất hoạt động, như, được rồi, bắt đầu nào, chào buổi sáng.
    Ý tưởng rằng có một sự đều đặn nào đó, một sự mong đợi và hiểu biết về một kết nối xã hội đáng tin cậy là vô cùng mạnh mẽ.
    Chúng ta đã nghe rất nhiều, ngay cả từ Tổng Giám đốc Y tế Hoa Kỳ, về cuộc khủng hoảng cô lập và nhu cầu về nhiều kết nối hơn.
    Và chắc chắn rằng điều đó có thể và nên được thể hiện qua những cuộc đi bộ với mọi người, cà phê, bữa ăn, v.v.
    Có, có và có.
    Nhưng một điểm khởi đầu tuyệt vời mà rất dễ dàng là chỉ một lời chào buổi sáng.
    Ngay cả qua tin nhắn, gọi điện thì sẽ tốt hơn mỗi buổi sáng.
    Tôi làm điều này như một người lớn với hai người bạn.
    Chào buổi sáng.
    Chào buổi sáng.
    Nếu tôi không nghe tin từ một trong hai người họ trước buổi trưa, tôi bắt đầu lo lắng một chút.
    Không phải vì họ đang gặp rắc rối nào đó, mà chỉ đơn giản là nó đã trở thành một phần thói quen trong ngày của tôi. Nó cho phép bạn cảm thấy mình là một phần của điều gì đó lớn hơn bản thân. Chúng ta không được sinh ra để sống cuộc đời mình trong sự cô lập hoàn toàn, chỉ có mối quan hệ với những mục tiêu của mình. Nó phải liên quan đến những người khác và những mục tiêu của chúng ta. Đây là tầm quan trọng của việc đến nơi làm việc. Đây là tầm quan trọng của việc có một nơi để bạn làm việc. Nếu bạn không có một nơi làm việc, việc đến một quán cà phê hoặc thư viện, nhìn thấy những gương mặt vào buổi sáng là rất quan trọng. Bây giờ, một số người không muốn nhìn thấy bất kỳ gương mặt nào vào buổi sáng. Họ chưa sẵn sàng để “đối mặt” với ngày mới. Điều đó cũng không sao. Vào một thời điểm nào đó, việc nhìn thấy người khác trong một khoảng thời gian, thậm chí chỉ là chào nhau trên phố, là vô cùng quan trọng. Chúng ta đã tiến hóa. Chúng ta là một loài linh trưởng. Chúng ta là linh trưởng của thế giới cũ. Chúng ta đã tiến hóa để nhìn thẳng vào mắt người khác và để họ nhìn lại chúng ta, ngay cả khi chỉ để chào nhau khi họ dắt chó đi dạo. Bây giờ, một số người không có ai cả. Thật buồn, nhưng một số người không có ai để thậm chí trao đổi những câu chào hỏi cơ bản này. Trong trường hợp đó, tôi rất khuyến khích bạn nhận nuôi một con vật. Một con chó có thể mang lại rất nhiều điều, không phải mọi thứ, nhưng rất nhiều điều trong việc giúp chúng ta cảm thấy kết nối. Chúng ta trở thành người chăm sóc. Chúng đang chăm sóc chúng ta. Có sự đồng cảm ở đó. Có rất nhiều điều tuyệt vời. Nếu bạn không thể có điều đó, bạn có thể nuôi một con cá. Thật sự, một sinh vật nào đó, một thực vật, một sinh vật sống mà chúng ta có trách nhiệm và mà chúng phụ thuộc vào chúng ta, và ở một mức độ nào đó, chúng ta cũng phụ thuộc vào chúng, là điều vô cùng quan trọng. Chúng ta có một lượng lớn không gian thần kinh dành cho điều này. Đặc biệt là bạn bè. Hầu hết bộ não được thiết kế để xử lý hình ảnh, cho chuyển động, và sau đó bạn bắt đầu nhìn vào, được rồi, yếu tố thứ ba là gì? Vâng, đó là ngôn ngữ và kết nối xã hội. Hãy tìm một người mà bạn có thể trao đổi tin nhắn buổi sáng một cách nhất quán, lý tưởng là mỗi ngày.
    Điều này có đến với bạn một cách tự nhiên không? Bởi vì tôi không thấy bạn là một người mà điều này đến một cách tự nhiên.
    Tôi cũng không phải vậy.
    Được rồi.
    Bạn có ý nói tôi là một người sống khép kín?
    Đó có phải là ý của bạn không?
    Tôi là một người sống khép kín.
    Tôi sẽ hoàn toàn ổn với điều đó.
    Có một năm trong cuộc đời tôi mà tôi cảm thấy như mình không tương tác với ai khi tôi xây dựng doanh nghiệp đầu tiên của mình trong một căn phòng nhỏ ở một khu vực khó khăn của Vương quốc Anh, nhưng tôi là một người nếu để một mình, có lẽ sẽ không tương tác với ai cả, nhưng bạn cũng có vẻ giống vậy.
    Tôi có chú chó của mình nữa.
    Ừ, một chút.
    Hiện tại tôi không có chó.
    Tôi sẽ sớm có một con khác.
    Tôi phải nói rằng tôi có thể dành thời gian dài một mình, nhưng tôi khao khát sự kết nối xã hội và càng nhiều hơn khi tôi lớn tuổi.
    Và tôi nghĩ hầu hết những thách thức trong cuộc sống của tôi xoay quanh việc cố gắng giải quyết nhu cầu hoàn thành công việc mà tôi thực sự đam mê.
    Và, hãy gọi thẳng ra, sự cô lập cần thiết cho điều đó, kỷ luật, tổ chức cần thiết cho điều đó, và mong muốn được kết nối xã hội.
    Bây giờ tôi rất may mắn khi có nhiều người bạn thân thiết và tôi thường xuyên liên lạc với họ.
    Và tôi đã gần gũi với một số người hơn những người khác.
    Có một số người mà tôi thực sự thân thiết.
    Tôi nói chuyện với họ mọi lúc, mỗi ngày, tôi thân thiết với chị gái của mình.
    Tôi nói chuyện với bố mẹ mình khá nhiều, bạn biết đấy, nhiều hơn một số người, ít hơn một số người khác, tùy thuộc vào cấu trúc gia đình.
    Và một vài người bạn thì thực sự rất quan trọng đối với cuộc sống và sự hạnh phúc của tôi.
    Tôi nghĩ khi bạn có một người bạn đời mà bạn sống cùng hoặc mà bạn thường xuyên liên lạc, thì điều đó trở nên thường xuyên hơn.
    Nhưng ngay cả ở đó, bạn biết đấy, tôi nghĩ vẫn quan trọng để duy trì những tình bạn lành mạnh.
    Và tất nhiên, mọi người khác nhau trên phổ này.
    Tôi không nghĩ bạn cần nhiều bạn bè.
    Tôi nghĩ bạn cần một người bạn thật sự đáng tin cậy, tốt, hoặc nhiều hơn, tùy thuộc vào, bạn biết đấy, nhu cầu của bạn là gì.
    Và tôi nghĩ rằng khi tôi lớn lên, tôi nhận ra rằng, bạn biết đấy, những điều tốt nhất trong cuộc sống, đặc biệt là thành công, nhưng cũng cả những thời điểm khó khăn, thì tốt nhất là nên chia sẻ với người khác.
    Và cách tốt nhất để kết bạn thực sự là hai mặt, bạn biết đấy, một người bạn của tôi đã từng nói như vậy. Anh ấy nói, bạn biết đấy, những người có sở thích thì thú vị. Vì vậy, nếu bạn quan tâm đến những điều gì đó, bạn biết đấy, hãy đi và tương tác với những điều đó, ngay cả khi chúng nằm trong sách vở, v.v., hãy có sở thích, những sở thích chân thành, đừng chỉ học hỏi vì lý do học hỏi, mà hãy thực sự có sở thích.
    Và điều thứ hai là nếu bạn không phải là kiểu người mà tình bạn cứ tự nhiên đến với bạn và mọi người muốn dành thời gian cho bạn, thì hãy phục vụ, bạn biết đấy, khái niệm là hãy trở thành người gửi tin nhắn chào buổi sáng. Bây giờ nếu ai đó không bao giờ đáp lại, thì được rồi, có thể bạn nên tìm kiếm ở nơi khác và gửi năng lượng của mình đến nơi khác, nhưng hãy trở thành người thường xuyên kiểm tra sức khỏe của ai đó, của một thành viên trong gia đình hoặc bạn bè, hãy trở thành người phục vụ và bạn có thể tình nguyện, bạn có thể giúp đỡ mọi người theo nhiều cách khác nhau.
    Ý tôi là, điều tuyệt vời về việc nuôi chó hoặc chỉ đơn giản là đi dạo là bạn sẽ thấy nếu bạn làm điều đó liên tục trong cùng một khu phố nhiều lần, bạn bắt đầu gặp những người giống nhau và điều đó trở thành một lời chào, có thể họ trở thành bạn bè, có thể chỉ là sự quen thuộc, có thể là người pha chế cà phê mà bạn chào mỗi sáng, bạn biết đấy, những điều này thực sự là những gì tôi nghĩ chúng ta đã phát triển. Thực tế, tôi biết rằng chúng ta đã phát triển để làm điều đó và chúng kích hoạt các mạch rất cơ bản cho cảm giác hạnh phúc và an toàn của chúng ta.
    Điều này chủ yếu liên quan đến khả năng của chúng ta trong việc dự đoán tương lai. Ý tôi là, ngay bây giờ chúng ta đang ở trong một bối cảnh chính trị và một thế giới mà rất không chắc chắn và rất chia rẽ, bạn biết đấy, chỉ cần có một số điều tốt, hãy gọi đúng tên của nó, đó là sự tốt đẹp, những con người tốt bụng đang cư xử tốt bụng, bạn biết đấy, đang trở thành…
    Hãy tử tế với nhau và không theo cách nào đó thao túng, chỉ đơn giản là thực sự tử tế với nhau.
    Và sau đó, từ đó, bạn có thể thêm vào một vài giờ làm việc nữa khi bạn có động lực cao, rồi ra ngoài, mang bữa trưa của bạn ra ngoài và có thể bạn sẽ không thấy ai cả.
    Bạn biết đấy, những người sống cô lập có lẽ phải làm nhiều việc hơn để tương tác với người khác, nhưng có những cách để làm điều này.
    Và bạn biết đấy, đối với những người gặp khó khăn với các cơn nghiện như nghiện khiêu dâm hoặc nghiện rượu, ma túy và các loại nghiện hành vi khác, tôi có thể nói rằng có những chương trình miễn phí gần như ở mọi thành phố trên thế giới mà mọi người có thể tiếp cận để có được một số kết nối xã hội và hỗ trợ cho những người, một lần nữa, hoàn toàn miễn phí cho những ai quan tâm đến việc tập thể dục, bạn biết đấy, thường thì sẽ có các nhóm chạy bộ, thường thì có một ngưỡng mà người ta phải vượt qua.
    Tôi không phải là người tham gia vào một nhóm chạy bộ hoặc tập thể dục với người khác.
    Đây không phải là điều tôi thích, nhưng tôi nhận ra, tôi cần một kết nối xã hội lành mạnh.
    Khi nào bạn nhận ra điều đó?
    Bởi vì có một độ tuổi mà tôi có thể nói chính xác khi nào tôi nhận ra điều đó.
    Vì vậy, tôi biết chắc chắn rằng bạn cũng có một thời điểm như vậy, khi bạn nhận ra điều đó.
    Vâng.
    Tôi lớn lên trong một nhóm đông các cậu bé ở cuối con phố nơi tôi sống.
    Chúng tôi đều chơi với nhau.
    Rồi trượt ván và thế giới đó, tôi luôn được bao quanh bởi mọi người.
    Khi tôi bắt đầu nghiêm túc với việc học và nghiên cứu, có rất nhiều ngày và đêm tôi ở một mình và vào thời điểm đó, tôi đã nghe sách hoặc nghe nhạc.
    Tôi vẫn có bạn bè, nhưng tôi ít xã hội hơn và tôi nghĩ rằng mãi đến giữa độ tuổi 30, tôi mới bắt đầu nhận ra rằng, ôi, ngay cả khi tôi có bạn gái, tôi vẫn cảm thấy cô đơn và tôi bắt đầu tích lũy một số mẫu hành vi không lành mạnh, nơi tôi chỉ tìm kiếm kết nối theo những cách không lành mạnh.
    Và khi tôi xây dựng nhóm bạn bè của mình, điều đó tất nhiên cũng đòi hỏi phải là một người bạn tốt.
    Và tôi nghĩ có một vài người ngoài kia có thể nói rằng tôi là một người bạn không đáng tin cậy, nhưng tôi nghĩ nếu bạn hỏi 10 hoặc 15 người bạn thân nhất của tôi, họ sẽ nói rằng tôi là người luôn kiểm tra tình hình.
    Bây giờ, có thể tôi đã làm một vài người khó chịu vì tôi không kiểm tra với mọi người, nhưng đó là sự thật.
    Tôi có một danh sách.
    Thực ra tôi có một cuốn sổ với khoảng 10 hoặc 15 người.
    Đó là danh sách 30 người tổng cộng mà đó là những người cốt lõi của tôi.
    Và tôi luôn chú ý đến điều đó.
    Không phải vì tôi có kỷ luật hay tuân theo bất kỳ quy tắc nào.
    Tôi luôn chú ý đến việc kiểm tra với những người đó.
    Tôi chưa gọi cho một người nào đó trong một thời gian, nhưng có một nhóm người cốt lõi mà tôi đảm bảo sẽ kiểm tra ít nhất mỗi ngày, hoặc ít nhất là mỗi tuần.
    Và nếu không có họ, tôi thực sự không muốn sống.
    Không phải là tôi muốn chết, nhưng cuộc sống thật sự tốt hơn rất nhiều khi có những người đó trong cuộc đời tôi.
    Vâng.
    Vậy có ai trong danh sách đó, 15 cái tên mà bạn có không?
    Tất cả đều dựa trên cảm giác.
    Đó là những người mà tôi chấp nhận và họ cũng chấp nhận tôi.
    Mô hình giao tiếp của tôi có chút kỳ lạ.
    Điều đó đã khiến tôi gặp rắc rối trong cuộc sống, chắc chắn rồi.
    Một người bạn tốt của tôi từng nói rằng tôi giống như con robot bay bay trong Star Wars.
    Tôi ở đó rồi lại biến mất.
    Và những người biết tôi, và nhân tiện, anh ấy là một người bạn rất thân, biết rằng tôi đã biến mất, nhưng rồi tôi lại quay lại.
    Và vì vậy tôi có xu hướng dành toàn bộ sự chú ý cho mọi thứ.
    Tôi như 10 trên 10 sự chú ý.
    Và sau đó tôi cần không gian của mình để tái tạo.
    Và điều đó không phải lúc nào cũng lành mạnh, nhưng tôi đã cố gắng hết sức để cải thiện theo thời gian.
    Và những người nằm trong danh sách đó cũng giống như vậy, một vài người trong số họ chắc chắn là như vậy, nơi tôi nghĩ, “Này, tôi đã không nghe tin gì từ họ trong một thời gian.”
    Nhưng khi tôi ngồi xuống với họ hoặc chúng tôi có một cuộc gọi điện thoại, thì họ thực sự có mặt.
    Trên thực tế, một số người trong số này sẽ nói, hãy nói chuyện vào ngày mai, hãy nói chuyện vào ngày mai và điều đó không bao giờ xảy ra.
    Và tôi biết họ không phải là những người không đáng tin cậy.
    Tôi biết rằng họ đang làm những việc khác.
    Và khi họ sẵn sàng và chúng tôi có cuộc gọi, ôi, đó là cuộc trò chuyện phong phú nhất mà tôi từng có.
    Nó sâu sắc và phong phú đến mức nào.
    Tôi cảm thấy như, tôi nhận được rất nhiều từ một cuộc trò chuyện 10 phút.
    Nó giống như, vâng, chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện kéo dài một giờ.
    Và sau đó có những người bạn mà tôi sẽ dành thời gian với họ trong một tuần.
    Tôi sẽ đi thăm, đi leo núi với họ, nhưng điều quan trọng đối với tôi là sự phong phú của cuộc tương tác.
    Không phải là tần suất.
    Không phải là tần suất.
    Đúng vậy.
    Đối với tôi, tôi nghĩ những người coi tôi là một người bạn tốt hoặc những người hiểu được sự mãnh liệt mà tôi mang đến cho mọi thứ và tình yêu cùng sự quan tâm mà tôi thực sự dành cho họ và rằng nếu họ cần tôi, tôi sẽ có mặt.
    Tôi sẽ nói với bạn, tôi đã trải qua một số thời điểm khó khăn, một số gần đây, và thật tuyệt vời.
    Tôi đã có những người đến nhà tôi để ở bên tôi.
    Tôi sẽ rơi nước mắt nếu tôi nói về điều đó.
    Một số trong số họ là những cái tên mà mọi người quen thuộc trong lĩnh vực podcast, và tôi đã nghĩ, ôi trời ơi, tôi chưa từng có điều đó.
    Tôi sẽ cảm thấy xúc động.
    Họ đã đến nhà tôi và họ đã ngồi với tôi và vâng, họ đã nâng đỡ tôi và nhắc nhở tôi về con người của tôi, và tôi cảm thấy vô cùng biết ơn vì điều đó.
    Tôi là một người đàn ông 49 tuổi.
    Tôi đã làm một số điều đúng đắn.
    Tôi đã làm một số điều mà tôi hối tiếc.
    Tôi đã cố gắng trở thành người tốt nhất mà tôi có thể trong thời điểm đó, làm những điều tốt nhất với những gì tôi có.
    Họ biết điều đó.
    Tôi biết họ biết điều đó không chỉ vì họ đã nói với tôi, mà bạn có thể cảm nhận được điều đó.
    Tôi đã được may mắn không chỉ để biết những người này, mà còn khi họ cần, tôi đã có cơ hội để đến với họ.
    Tôi đã phải làm điều đó vài lần gần đây, những điều không liên quan đến tôi.
    Đôi khi, mọi người sẽ thẳng thắn yêu cầu giúp đỡ.
    Đôi khi họ sẽ nói rằng họ đang gặp nguy hiểm.
    Đôi khi bạn chỉ cảm nhận được điều đó, và giống như, đó là nó.
    Tôi đang lái xe, vào xe.
    Tôi đã học được điều tốt nhất, cách mà bạn xây dựng loại tình bạn và mạng lưới đó, là bằng cách xuất hiện khi những điều khó khăn không xảy ra, và bạn cố gắng dành toàn bộ sự chú ý của mình. Đôi khi điều đó đòi hỏi phải cất điện thoại đi, và đôi khi có nghĩa là cả hai bạn đều đang sử dụng điện thoại và chỉ đơn giản là ở bên nhau, xem một trận đấu, hoặc không có nghĩa là phải ép buộc bản thân trở thành người mà bạn không phải, mà có nghĩa là chú ý và dành một phần quan trọng của bản thân để thực sự có mặt cho mọi người.
    Bởi vì cuối cùng, tôi nghĩ đó là điều mà chúng ta muốn trong các tương tác xã hội. Chúng ta muốn được lắng nghe, chúng ta muốn có những trải nghiệm chung, chúng ta muốn tất cả những điều đó, và những điều đó thật tuyệt vời, nhưng cuối cùng thì, khi bạn hỏi ai là người có tên trong danh sách, tôi đang nghĩ đến những người này ngay bây giờ.
    Tôi cảm thấy như họ luôn ở bên tôi, và tôi sẽ không đổi bất kỳ số tiền nào, bất kỳ thứ gì cho điều đó, và tôi nghĩ rằng một cuộc sống thực sự tốt đẹp bao gồm một phần của điều đó. Xin hãy tha lỗi cho tôi vì đã xúc động, hoặc không. Điều đó không thực sự quan trọng với tôi. Tôi chỉ cảm thấy đó là những điều thực sự làm cho cuộc sống đáng sống, và nó không liên quan gì đến dopamine, hoặc có thể không quan trọng cơ chế là gì. Điều quan trọng là tất cả chúng ta đều có khả năng đó, và nó bắt đầu bằng việc chỉ cần xuất hiện thường xuyên, cho ai đó thấy rằng bạn có thể quan tâm đến họ đủ để nghĩ về họ mỗi buổi sáng và gửi cho họ một tin nhắn chào buổi sáng nhanh chóng.
    Chỉ vậy thôi. Và nếu họ không trả lời, thì cũng được. Và nếu họ có, thì cũng được, và khi sự đáp lại bắt đầu, và bạn bắt đầu cảm thấy hơi thô ráp một chút, bạn sẽ cảm thấy, ôi, thật tuyệt, có điều gì đó mà tôi có thể dựa vào trong cuộc sống điên cuồng, chóng mặt, đôi khi mệt mỏi và thực sự khó khăn này.
    Và khi những điều tốt đẹp xảy ra, bạn có nhiều người hơn để ăn mừng cùng hơn rất nhiều. Vì vậy, tôi rất cảm kích bạn đã cho tôi cơ hội chia sẻ điều đó. Đó là điều mà, ở giai đoạn này của cuộc sống, tôi cảm thấy, được rồi, tôi biết một vài điều, có rất nhiều điều.
    Có rất nhiều điều tôi vẫn cần học, nhưng có một điều chắc chắn, đó là tình bạn, nó rất quan trọng. Bạn đã trải qua một cơn bão trong năm nay, nói một cách nhẹ nhàng, và tôi cũng đã trải qua nhiều cơn bão trong cuộc đời mình. Tôi đã trải qua nhiều cơn bão truyền thông khi mà truyền thông nhắm đến tôi và viết những điều về tôi. Và tôi không nghĩ rằng ai chưa từng trải qua điều đó sẽ hiểu cảm giác như thế nào, bởi vì đối với tôi, khi điều đó xảy ra với tôi, có một cảm giác bất công thực sự và có một mong muốn trong tôi muốn nhảy ra và sửa chữa mọi thứ, muốn la hét và sửa đổi thế giới, nhưng tôi cũng biết rằng tôi không thể.
    Khi tôi nhìn thấy, thực ra tôi không thấy gì cả, nhưng từ xa nhìn vào mạng xã hội. Khi tôi thấy bạn trải qua một điều tương tự, có hai điều xảy ra với tôi. Điều đầu tiên là tôi muốn hiểu các quy trình của một người viết về quy trình, có một cuốn sách sắp ra mắt về quy trình. Tôi muốn hiểu anh ấy làm gì trong tình huống đó, và liệu anh ấy có miễn nhiễm hơn tôi không, vì tôi chắc chắn là rất dễ bị tổn thương trong khía cạnh đó. Nhưng sau đó, tôi cũng thấy một điều tuyệt vời khác, mà tôi nghĩ bạn đã thể hiện ở đó, là tôi thấy bạn bè của bạn xuất hiện. Tôi thấy họ lên tiếng về nhân cách của bạn và bạn thực sự là ai, và tôi thấy họ thực sự xuất hiện tại nơi bạn ở. Tôi thấy một người như Lex Friedman xuất hiện vì bạn. Anh ấy đã đến nhà tôi vài lần. Anh ấy chỉ đơn giản là ở đó, như thể một ngày nào đó, tôi chỉ nhìn lên và Lex đang ở trong phòng. Nó giống như một giấc mơ, đúng không? Lex Friedman với bộ suit và tất cả mọi thứ, và anh ấy chỉ ở đó để ở đó. Đó là một thử thách. Như bạn đã chỉ ra, điều khó khăn nhất về điều đó, và tôi nhận ra hầu hết mọi người không phải là người công khai sẽ không trải nghiệm điều này, nhưng tôi nghĩ mọi người đều trải qua điều gì đó tương tự vào một thời điểm nào đó trong cuộc đời, đặc biệt là bây giờ với mạng xã hội, nơi những điều được nói về bạn thực sự không đúng. Thực sự không đúng, và chúng đang được trình bày theo một cách trong một bối cảnh hoàn toàn sai.
    Bạn muốn nói, “Không, không phải như vậy,” hoặc, “Bối cảnh hoàn toàn sai,” hoặc có một khía cạnh hoàn toàn khác của câu chuyện mà bạn rất muốn kể, nhưng hoặc là vì cách mà điều đó sẽ được tiếp nhận và cách mà mọi người hiểu sai hoặc bóp méo điều đó, hoặc đơn giản là vì bạn có phép lịch sự và sự tôn trọng để không làm như vậy, vì đôi khi có nhiều bên liên quan, bạn đã kiềm chế.
    Trong trường hợp của chúng tôi, tôi đã quyết định chỉ tập trung vào công việc hiện tại, mặc dù tôi đã nói một chút về điều này trên podcast của Chaka Willings, tôi sẽ nói về nó ở đây.
    Nỗi đau đến từ việc có thể bị hiểu lầm, và cũng từ sự hiểu biết rằng chúng tôi không phải lúc nào cũng làm mọi thứ đúng, thực tế là chúng tôi có thể đã mắc một số sai lầm, và sự hiểu biết rằng hình thức công khai không phải là nơi để giải quyết chi tiết của điều đó.
    Đó không phải là cách chữa lành đến, mặc dù mọi người có thể tin như vậy. Đó không phải là cách chữa lành đến.
    Tôi không quan tâm đó là một tình huống ở trường trung học hay một podcaster hay một người nổi tiếng hay một chính trị gia, đó không phải là cách mà con người giải quyết sự khác biệt của họ một cách hiệu quả.
    Có những hậu quả, nhưng đó không phải là cách mọi thứ thực sự được giải quyết, và tôi nghĩ chúng ta có bằng chứng về điều đó dựa trên vài năm qua.
    Trong trường hợp đó, và tôi không cố gắng để ngoại giao hay lướt qua điều này, tôi nghĩ điều tôi đang cố gắng làm là làm cho nó hiệu quả và hy vọng hữu ích cho mọi người.
    Bạn sẽ làm gì khi bạn nghe và thấy những điều về bạn hoặc những người khác mà bạn liên kết mà bạn hoàn toàn không đồng ý?
    Chà, bạn có ba lựa chọn.
    Bạn có thể phản bác lại câu chuyện.
    Bạn có thể không nói gì, hoặc bạn có thể đồng ý.
    Nghe, tôi nghĩ, là thách thức trong việc trở thành một người lớn, một người lớn thực sự theo nghĩa thực tế của từ này.
    Một người lớn thực sự biết khi nào nên nói, “Bạn biết không? Một số điều họ nói, vâng, tôi ước mình đã chọn khác.”
    Nhưng một người lớn thực sự cũng biết nói, “Nhưng một số điều họ nói, không. Đó không phải là những gì đã xảy ra.”
    “Đó không phải là bối cảnh, và điều này hoàn toàn sai.”
    Bây giờ, những điều đó thường được xen kẽ với nhau.
    Ở những cực đoan, chúng không được xen kẽ, nhưng thường thì chúng lại được xen kẽ.
    Điều mà mọi người cần nhận ra là trên mạng, trong các bình luận, trong một số hình thức truyền thông nhất định, nó
    chỉ đơn giản là bị lệch rất nhiều.
    Bạn chỉ nhận được một góc nhìn.
    Trong bối cảnh khoa học, chúng ta sẽ nói rằng điều này giống như việc chọn lọc dữ liệu, nhìn vào một phần cụ thể
    của biểu đồ hoặc loại bỏ một loạt các thí nghiệm vì dữ liệu không như bạn mong muốn, điều này trong khoa học là tồi tệ, chỉ đứng sau việc
    bịa đặt dữ liệu.
    Tôi nghĩ thách thức trong những hoàn cảnh đó là làm điều mà, cuối cùng, tôi đã làm,
    đó là ngồi xuống và nhận ra rằng đó là hoàn cảnh tôi đang ở, và sau đó cố gắng
    đưa ra quyết định thật sự tốt về những gì cần làm.
    Điều mà tôi tin là tốt nhất đạt được thông qua việc có những người bạn thật sự tốt, những đồng nghiệp thật sự tốt,
    và những thành viên trong gia đình có thể là những người rõ ràng cho bạn khi bạn không luôn có
    góc nhìn rõ ràng nhất, có nghĩa là họ có thể lắng nghe ý tưởng của bạn và bạn có thể thảo luận về những gì có thể
    xảy ra trong trường hợp A, B hoặc C, nhưng không phải là về việc chiến thuật.
    Không phải là về việc chiến lược.
    Nó là về việc giữ vững bản thân.
    Trong trường hợp của tôi, tôi chỉ cảm thấy rằng tôi không muốn đi vào chi tiết.
    Cùng lúc đó, tôi thừa nhận rằng luôn có một bài học trong những điều này.
    Bạn đã hỏi liệu việc biết các giao thức có thể giúp hay không.
    Chà, chắc chắn, giấc ngủ là quan trọng.
    Tôi đã cố gắng để ngủ.
    Có những ngày tôi ngủ ít hơn những ngày khác.
    Mọi người có lý thuyết.
    Anh ấy trông mệt mỏi.
    Đôi khi điều đó liên quan đến những bản ghi âm trước đó mà tôi có xu hướng chỉ cố gắng quá sức.
    Đôi khi nó liên quan đến việc gặp rắc rối về hoàn cảnh.
    Tôi nghĩ rằng một người có thể sử dụng kích thước sinh lý.
    Bạn có thể sử dụng nghỉ ngơi sâu không ngủ, và tôi chắc chắn đã dựa vào những công cụ đó và tiếp tục duy trì tình bạn.
    và hỗ trợ xã hội, thu thập ý kiến từ những người mà bạn thực sự tin tưởng. Bạn không muốn nhận quá nhiều ý kiến thường xuyên. Bạn chỉ muốn có đủ và đa dạng ý kiến để có thể đưa ra quyết định tốt nhất. Tôi thực sự tin vào việc khảo sát 100 người về một tình huống, và sau đó tiến hành bỏ phiếu, xem xét lợi ích và bất lợi. Nhưng tâm trí không hoạt động theo cách đó. Cuối cùng, tôi đã bỏ phiếu theo lương tâm và trái tim của mình bằng cách tiếp tục cung cấp nội dung để mọi người có thể tìm hiểu về các công cụ dựa trên khoa học cho sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất. Tôi nghĩ rằng theo thời gian, tôi có thể giải thích thêm về một số tình huống, nhưng tôi nghĩ rằng cuối cùng, mọi người lắng nghe podcast của tôi vì họ quan tâm đến việc cải thiện giấc ngủ, các quy trình tập thể dục và nghe từ những nhà khoa học và lương y tốt nhất để họ có thể cải thiện bản thân trong cuộc sống của chính họ. Mọi người suy đoán đủ thứ. Thật thú vị khi thấy chúng ta giả định quá nhiều, không chỉ về những người công khai mà còn về những người khác trong phần bình luận. Ví dụ, trên trang Instagram của tôi, tôi có những quy tắc. Đó là quy tắc trong lớp học. Bạn có thể gọi tôi bằng những cái tên nếu bạn muốn. Bạn có thể nói hầu hết mọi thứ, nhưng tôi coi đó như một lớp học. Tôi sẽ chịu đựng điều gì trong lớp học? Nếu mọi người bắt đầu tấn công lẫn nhau, bạn sẽ nhận được một cảnh báo và nếu bạn tiếp tục, tôi sẽ chặn bạn. Chỉ vì, trước hết, đó là trang của tôi. Khái niệm rằng bạn không được phép chặn người khác là điên rồ. Đó là trang web của bạn. Đó là lớp học của bạn. Bạn có quyền làm bất cứ điều gì bạn muốn. Quy tắc nào nói rằng bạn sẽ không chịu đựng hoặc rằng bạn cần phải chịu đựng bất cứ điều gì? Việc mọi người chửi bới lẫn nhau đối với tôi rất khác so với việc mọi người chửi bới. Mọi người có thể chửi bới, được thôi, chửi bới lẫn nhau, nhưng sau đó tôi sẽ nói, “Này, dừng lại đi. Làm lại lần nữa. Bạn xong rồi. Ít nhất ở đây. Đi chỗ khác.” Có quá nhiều sự giả định.
    Chúng ta nghĩ rằng mình biết những người này trên internet, nhưng thực sự thì không phải vậy. Mặt khác, có những người như Lex, như bạn. Tôi thực sự rất vui khi tham gia cuộc trò chuyện này. Như Rick. Tôi thích nghĩ rằng tôi giống như tôi. Tôi là chính tôi. Bây giờ, bạn không thấy mọi khía cạnh trong cuộc sống của tôi, nhưng thật ra, bạn cũng không cần phải thấy. Tôi nghĩ có một mong muốn bẩm sinh là biết mọi thứ về mọi người mà chúng ta thấy trực tuyến, trong các phần bình luận và trên Instagram, và thật sự, điều đó không phù hợp. Tôi lớn lên trong một thời đại mà điều đó không đúng. Thực tế, cha tôi đã từng nói với tôi, ông ấy đến từ Argentina, và ông ấy nói, “Có một điều thú vị ở Hoa Kỳ. Bạn vào văn phòng của ai đó và họ có tất cả những bức ảnh của con cái họ quay ra ngoài.” Ông ấy nói, “Bạn vào văn phòng của ai đó ở một số nơi ở châu Âu hoặc ở Nam Mỹ, và bức ảnh gia đình của họ quay về phía họ.” Bàn làm việc của cha tôi trong văn phòng, khi tôi còn nhỏ, ông ấy có một bức ảnh của tôi, chị gái tôi và mẹ tôi, và nó quay về phía ông ấy vì đó là dành cho ông ấy. Ông ấy không nói, “Đây là con cái của tôi. Đây là cuộc sống của tôi.” Tôi thích điều đó, và đó cũng là cách tôi được nuôi dạy. Bạn giữ một số điều ở bên trong và một số điều ở bên ngoài, vì vậy tôi không biết. Đó là mô hình mà tôi đã được nuôi dạy, và tôi khá thích điều đó. Khái niệm rằng chúng ta phải chia sẻ mọi khía cạnh của bản thân trên mạng xã hội thật điên rồ, và tôi nghĩ điều đó thực sự có hại. Nếu tôi là một con ruồi trên tường khi bạn trải qua điều đó, tôi sẽ thấy gì? Lý do tôi hỏi câu hỏi này rất rõ ràng, vì nếu bạn là một con ruồi trên tường khi tôi trải qua một số thời điểm khó khăn nhất, bạn sẽ thấy một người đang thực sự vật lộn. Tôi sẽ nói như thế này. Đó chắc chắn không phải là thời điểm khó khăn nhất của tôi. Những lần đầu tiên đối với tôi là, cửa bị khóa, tôi 14 tuổi, tôi ở sau những cánh cửa bị khóa. Tôi không biết liệu tôi có thể ra ngoài hay khi nào tôi sẽ ra ngoài. Tôi đã gọi cho người duy nhất mà tôi biết sẽ nghe máy, một người tên là Steve Ruege, Shruge, người mà tôi…
    Tôi là quản lý đội cho Thunder và Spitfire Wheels.
    Tôi đã gọi cho anh ấy.
    Tôi nói, “Shruge, tôi sẽ làm gì đây?”
    Tôi bị kẹt ở nơi này, và câu trả lời của anh ấy là, “Anh bạn, anh là người bình thường nhất mà tôi biết.
    Tôi phải làm gì đây?”
    Tôi nghĩ, “Ôi trời, tôi sẽ làm gì đây?”
    Thật đáng sợ.
    Cảm giác như, “Tôi phải làm gì?
    Tôi 14 tuổi.
    Tôi không có quyền quyết định.
    Tôi không có nghĩa là như một công ty tiếp thị.
    Tôi không có khả năng, như không có tiền, không có gì cả.”
    Cuối cùng mọi thứ cũng ổn.
    Những lúc khó khăn khác, thời điểm tôi đã nói về ngày 4 tháng 7 sau trận đánh đó, tôi sẽ làm gì với cuộc đời mình?
    Tôi là một kẻ thất bại hoàn toàn.
    Những lúc khác, tôi đã có một karma kỳ lạ với các cố vấn.
    Tôi đã có ba người cố vấn khoa học tuyệt vời.
    Mối quan hệ giữa các cố vấn và sinh viên trong khoa học trước đây thường gần gũi hơn nhiều.
    Bạn sẽ trở nên rất thân thiết.
    Cố vấn đại học của tôi là một người tuyệt vời.
    Cố vấn sau đại học của tôi như một người mẹ đối với tôi và là một cá nhân thực sự tuyệt vời.
    Cố vấn nghiên cứu sinh của tôi cũng rất tuyệt vời, và tôi đã rất gần gũi với tất cả họ.
    Họ đều đã chết vì tự tử, ung thư và chết ở tuổi 50, ung thư và chết ở đầu tuổi 60.
    Ba người mà tôi đã rất gần gũi.
    Khi Ben, người thứ ba qua đời, tôi nghĩ, “Chà, chỉ có một yếu tố chung.
    Đó là tôi.
    Tôi nghĩ mình bị nguyền rủa.”
    Thật sao?
    Vâng.
    Tôi cảm thấy, “Tôi làm việc cho bạn.
    Bạn chết.”
    Tôi đã nghĩ, “Chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra ở đây?”
    Nhưng sau đó tôi đã làm những gì tôi chỉ biết làm, đó là chuyển hóa nỗi đau thành những điều hữu ích.
    Tôi bắt đầu nghĩ, “Được rồi.
    Tôi muốn dành phần còn lại của cuộc đời mình như thế nào?
    Tôi muốn phục vụ.
    Tôi muốn lấy những gì tôi biết trong khoa học.
    Tôi muốn dạy cho mọi người những điều giúp họ.”
    Tôi không biết chính xác tôi sẽ làm điều đó như thế nào, nhưng nó đã dẫn đến việc tạo ra podcast.
    Tôi cũng đã có ba người cố vấn đã chết.
    Tôi là một đứa trẻ mồ côi trong khoa học.
    Trong khoa học, cũng có rất nhiều áp lực để sống xứng đáng với danh tiếng mà họ mong đợi ở bạn.
    Chà, tất cả họ đều đã chết.
    Một số người nói, “Các đồng nghiệp của bạn nghĩ gì về podcast?”
    Tôi sẽ nói khoảng một phần ba trong số họ thích nó.
    Họ nghĩ điều đó thật tuyệt, và họ nói với tôi như vậy. Khoảng một phần ba có lẽ nghĩ rằng thật tuyệt khi mọi người chú ý đến khoa học, nhưng cũng có những người lại cảm thấy, một số trong số đó thì thiên về sức khỏe, và một phần ba có lẽ ghét điều đó vì lý do nào đó. Họ ghen tị, hoặc họ không thích cách tôi trình bày mọi thứ. Tôi chấp nhận tất cả điều đó, vì đoán xem? Các cố vấn của tôi đã qua đời. Tôi đã trưởng thành. Bạn cứ sống theo cách của bạn. Tôi sẽ sống theo cách của tôi. Tất cả chúng ta đều ổn cả. Thực ra, chúng ta sẽ xem mọi thứ diễn ra như thế nào, có nghĩa là họ là những người phải sống với chính họ. Tôi là người phải sống với chính mình. Tôi không chịu trách nhiệm về cảm xúc của người khác, và họ cũng không chịu trách nhiệm về tôi. Thật tuyệt. Đó là mối quan hệ tương hỗ. Cuối cùng, điều tôi phát hiện ra là, ồ, bạn có thể đạt đến 40 tuổi và có một sự nghiệp tuyệt vời. Tôi đã được bổ nhiệm vĩnh viễn tại Stanford và nhiều điều khác, nhưng thật bất ngờ, một số khía cạnh trong cuộc sống của tôi vẫn còn khó khăn. Tôi đã trải qua ba cái chết, cộng thêm điều này xảy ra cách đây vài năm, không liên quan đến các sự kiện gần đây. Tôi đã có một mối quan hệ rất quan trọng kết thúc, chỉ đơn giản là kết thúc sau nhiều năm cố gắng và nỗ lực để làm cho nó hoạt động, và thất bại không phải là điều tôi quen thuộc. Thực tế, một người bạn của người phụ nữ này, tôi đã tham gia một buổi tĩnh tâm, và chúng tôi đã nói về điều đó, và tôi thực sự rất đau buồn về sự kết thúc của mối quan hệ, và cô ấy đã nói, “Bạn không quen với việc thất bại, phải không?” Tôi gần như đã nói, “Có,” và tôi đã nói, “Bạn đúng. Bạn đúng. Tôi đã thành công trong sự nghiệp và một mối quan hệ mà cả hai chúng tôi đều rất đầu tư, và chúng tôi chỉ không có kỹ năng. Tôi đã mắc sai lầm. Cô ấy cũng đã mắc sai lầm, nhưng chúng tôi thực sự đã cố gắng rất nhiều, và nó không thành công.” Tôi đã nghĩ, “Wow, được rồi, tôi đã có một thất bại, như một thất bại thực sự.” Bạn có thể nói, “Chà, liệu đó có thực sự là một thất bại mà bạn đã học được không?” Nhìn xem, có những yếu tố của thất bại, đúng không? Chúng tôi đã đầu tư rất nhiều năm, rất nhiều năng lượng, và có rất nhiều tình yêu, nhưng … Tại sao điều đó lại khiến bạn cảm động? Tôi có thể thấy điều đó trên khuôn mặt của bạn.
    Chà, điều này liên quan đến rất nhiều thứ, và tôi nghĩ rằng tôi cảm thấy đủ thoải mái để mở lòng về điều này.
    Tôi nghĩ rằng một số người có thể có cảm nhận rằng tôi cực kỳ ích kỷ.
    Tôi đã nghe những điều như, “Anh ấy là một kẻ tự mãn,” hoặc tệ hơn.
    Tôi đã gặp nhiều thử thách, nhưng tôi có một thử thách lớn mà tôi vẫn cố gắng vượt qua, và mọi người có thể lắc đầu và nói, “Đó là điều vô lý,” nhưng tôi biết điều này là hoàn toàn đúng, đó là tôi rất khó để buông bỏ, rất khó để buông bỏ.
    Đối với những ánh mắt, tôi có thể xử lý được, nhưng mất mát và việc buông bỏ những người mà tôi quan tâm thì thực sự rất khó.
    Nó cũng đi kèm với cách mà tôi có, “Tôi rất hiện diện và sau đó tôi cần phải chăm sóc bản thân,” theo những cách lành mạnh.
    Điều đó có thể gây nhầm lẫn cho mọi người, tôi nhận ra điều đó, nhưng có một điều mà ý tưởng về việc mọi thứ kết thúc là cực kỳ khó khăn.
    Hệ quả là, tôi đã ở trong các mối quan hệ quá lâu.
    Thỉnh thoảng tôi đùa, nhưng đó không phải là điều buồn cười.
    Quy trình chia tay của tôi thật tệ, và nó thực sự cần phải cải thiện vì mọi người gần gũi với tôi, những người hiểu tôi rất rõ và mà tôi tin tưởng đều nói, “Bạn ở trong các mối quan hệ quá lâu mà chúng đã được định sẵn để thất bại hoặc rõ ràng là chúng sẽ thất bại.
    Vào một thời điểm nào đó, bạn chỉ tiếp tục vật lộn.”
    Bây giờ đôi khi tôi đã vật lộn theo những cách sai lầm, và họ cũng vậy, nhưng bằng cách nào đó tôi thực sự đã gặp khó khăn trong việc tiến lên từ những điều đó.
    Hệ quả là, tôi đã ở lại trong những điều quá lâu mà không bao giờ có cơ hội, mà thực sự không lành mạnh, và đặc biệt, tôi đã nhận lấy những điều mà ngay từ đầu đã quá khó khăn.
    Mối quan hệ đó là một mối quan hệ đẹp.
    Tôi thật may mắn khi vẫn là bạn với người đó, mặc dù chúng tôi phải giữ một khoảng cách nhất định để đảm bảo ranh giới lành mạnh.
    Tôi cảm thấy xúc động vì, trời ạ, chúng tôi đã chiến đấu rất nhiều, rất nhiều, và tất cả đều xuất phát từ tình yêu, nhưng tôi nghĩ tôi biết rằng nó đã thất bại vì chúng tôi chỉ không có kỹ năng.
    Thời điểm không đúng, và tôi chắc chắn không nói về mối quan hệ gần đây nhất này. Năm nay thật khó khăn. Điều này đã xảy ra cách đây vài năm, nhưng chúng tôi đã chiến đấu rất nhiều, và tôi đã sẵn sàng làm bất cứ điều gì, và cô ấy cũng đã sẵn sàng làm bất cứ điều gì để làm cho nó thành công, và tôi chỉ như, “Tôi không phải là người bỏ cuộc. Tôi còn xa mới hoàn hảo, hãy tin tôi, nhưng tôi không phải là người bỏ cuộc.”
    Hệ quả là, tôi nghĩ sau đó, trong một thời gian, nó đã thực sự thay đổi cách mà tôi tương tác với mọi thứ. Tôi chỉ không hồi phục hoàn toàn, và có thể lập luận rằng cảm xúc đang nổi lên với tôi bây giờ có nghĩa là tôi đã không hồi phục, nhưng tôi biết tôi chỉ từ chối gọi thời gian chết. Tôi chỉ từ chối gọi thời gian chết ngay cả khi nó đã chết từ lâu, và đó là một sai lầm và là điều mà tôi đang thực sự làm việc để cải thiện bây giờ vì nó đã làm tổn thương tôi. Nó không tốt cho những người khác, và nó liên quan đến một loạt các cách sống không lành mạnh khác, và điều tôi biết chắc chắn là nó không phải là sự ích kỷ. Không phải là tôi đang cố gắng tránh đau đớn cho bản thân. Nó liên quan đến sự thất bại của tôi trong việc có thể chỉ đơn giản là chịu đựng nỗi đau ở người khác và chính mình cùng một lúc. Có điều gì đó về sự đồng cảm bị sai lệch trong những hoàn cảnh đó.
    Điều đó có liên quan đến tuổi thơ của bạn, cha mẹ, sự ly thân của cha mẹ và họ không? Vâng, vì vậy những người mà tôi trả rất nhiều tiền để nói với tôi rằng điều đó chắc chắn có liên quan, nhưng điều kỳ lạ là tôi không bao giờ tiếc nuối về sự ly thân của cha mẹ tôi. Tôi không ngồi lại và nghĩ, “Ôi, tôi ước họ đã ở bên nhau.” Họ đều là những người tuyệt vời. Họ đều có những người bạn đời tuyệt vời. Tôi đã có một cuộc sống tuyệt vời. Tôi đã có một cuộc sống tuyệt vời. Mọi thứ tôi đã cố gắng làm đều đã xảy ra, và vẫn còn những điều tôi muốn, nhưng tôi nghĩ rằng… Tôi đã nói chuyện với Martha Beck về điều này gần đây. Có một cảm giác với một con chó mà tôi yêu con chó và nó yêu tôi trở lại, đặc biệt là con chó Costello của tôi. Tôi yêu nó và nó yêu tôi trở lại, vì vậy nó giống như sự đồng cảm, nhưng sau đó là sự đáp lại. Nó giống như một vòng tròn hoàn hảo.
    Năng lượng giống như… Càng yêu, tôi càng cảm nhận được nhiều tình yêu hơn. Tôi nghĩ với con người thì không phải như vậy. Con người sẽ khiến chúng ta thất vọng, v.v., nhưng họ cũng có thể mang lại niềm vui cho chúng ta. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng đã có một vấn đề xảy ra khi sự đồng cảm của tôi đi quá xa. Tôi chắc chắn rằng khi tôi nói điều này, mọi người sẽ nghĩ, “Ôi Chúa ơi, anh ấy đang cố gắng che giấu điều này bằng sự đồng cảm.” Không. Tôi có thể nói một cách chân thành rằng điều đó không phải lúc nào cũng dẫn đến những lựa chọn tốt nhất, và tôi chấp nhận những lựa chọn đó, nhưng có nghĩa là tôi sẽ chịu trách nhiệm cho phần của mình. Tôi sẽ không chịu trách nhiệm cho phần của người khác. Luôn luôn là một con đường hai chiều, nhưng khi chúng ta có cảm giác đồng cảm và người kia không phù hợp với chúng ta, và chúng ta tiếp tục cố gắng nuôi dưỡng mối quan hệ, thì không phải là cố gắng tránh làm họ khó chịu, mà bằng cách nào đó chúng ta rơi vào những động lực không lành mạnh, và điều đó thực sự có thể mang ra những điều tồi tệ nhất, nhưng cũng là những phần không lành mạnh của con người. Tôi nghĩ có lẽ điều khó khăn nhất trong cuộc sống là các mối quan hệ lãng mạn. Một số người có thể nói đó là công việc, nhưng tôi nghĩ đó là điều khó khăn nhất trong cuộc sống, và mọi người nói, “Chà, khi nó đúng, thì dễ dàng.” Tôi không biết. Tôi nghĩ điều đó phụ thuộc vào mức độ phức tạp của một người. Tôi nghĩ điều đó phụ thuộc vào mức độ phức tạp của một người, và mức độ mà người kia sẵn sàng làm việc. Tôi thực sự đã thấy điều này. Tôi cũng đã có những mối quan hệ tuyệt vời mà chúng tôi đều sẵn sàng làm việc về chăm sóc bản thân và giao tiếp. Paul Conti đã nói điều này, không phải trên podcast của tôi, nhưng tôi nghĩ ông ấy đã nói với Whitney Cummings trên một podcast. Nếu bạn liệt kê ra 100 điều quan trọng nhất trong mối quan hệ lãng mạn, bạn chỉ cần nói chăm sóc bản thân và giao tiếp 50 lần, và tôi nghĩ điều đó hoàn toàn đúng vì chúng ta cần sự an toàn. Chúng ta cần sự chấp nhận. Vâng, đó là những điều cơ bản, không thể thương lượng, cần thiết, nhưng không đủ, nhưng tôi nghĩ chúng ta cần giao tiếp và chăm sóc bản thân. Những điều đó rất khó, và tôi vẫn đang học hỏi và cố gắng xây dựng những kỹ năng đó.
    Tôi thực sự muốn có một gia đình, vì vậy điều này rất quan trọng đối với tôi, và tôi đang bỏ ra rất nhiều công sức và nỗ lực cho điều đó.
    Tôi không nhận ra rằng chúng ta sẽ đi vào lĩnh vực này, nhưng tôi muốn nói với những người đang gặp khó khăn trong các mối quan hệ rằng hãy biết rằng bạn có thể có những tình bạn tuyệt vời và vẫn gặp khó khăn trong các mối quan hệ lãng mạn hoặc ngược lại.
    Một lần nữa, tình bạn, và tôi có bạn bè nam và bạn bè nữ, chủ yếu là bạn bè nam, nhưng cũng có một vài bạn nữ mà tôi rất thân thiết.
    Thật tuyệt vời.
    Tôi có một mối quan hệ tuyệt vời với chị gái của mình.
    Tôi nghĩ tôi có mối quan hệ rất tốt với bố mẹ, với các bác, các cô, các chú, với đồng nghiệp của mình, khả năng chọn đối tác kinh doanh và đồng nghiệp của tôi.
    Tôi chỉ trúng đích.
    Tôi yêu đội ngũ của mình, và chúng tôi hòa hợp rất tốt, và những điều nhỏ nhặt được giải quyết nhanh chóng.
    Nhưng tôi nghĩ ai cũng có một hoặc hai lĩnh vực trong cuộc sống mà hơi khó khăn hơn và chỉ cần cố gắng học các kỹ năng, và tôi đang làm việc về điều đó.
    Bạn và tôi đều như vậy.
    Điều này không đến một cách tự nhiên với tôi.
    Bố mẹ tôi, mặc dù họ không bao giờ ly dị, nhưng tôi đã mong họ làm vậy vì họ ghét nhau, đó là một từ mạnh.
    Có vẻ như họ ghét nhau, khi tôi thấy mẹ tôi la mắng bố tôi suốt bảy giờ mỗi ngày.
    Mẹ tôi là người Nigeria, còn bố tôi là người Anh.
    Đó là một trải nghiệm chấn thương, và điều mà nó để lại cho tôi là khái niệm rõ ràng này, mà tôi đã rời khỏi gia đình khi 18 tuổi, đó là một mối quan hệ giống như nhà tù.
    Nó đã được lập trình sâu vào tôi vì tôi nghĩ bố tôi đang ở trong tù, vì vậy mỗi khi có ai đó quan tâm đến tôi khi lớn lên, tôi sẽ từ chối họ.
    Vì vậy, tôi sẽ theo đuổi họ, và khi họ quay lại với tôi và nói, “Được rồi, hãy ở trong một mối quan hệ,” tôi sẽ thuyết phục họ không làm vậy.
    Tôi sẽ nói với họ lý do tại sao đây là một ý tưởng tồi tệ, vì tôi cảm thấy rằng tôi đã học được điều đó một cách gián tiếp từ bố mình.
    Tôi sắp khóa mình vào một nhà tù nơi người này sẽ có thể kiểm soát tôi và tự do của tôi.
    Vì vậy, tôi đã từ chối các mối quan hệ cho đến khoảng 27 tuổi. Và ngay cả mối quan hệ đó cũng không phải là một đường thẳng, vì sau hai năm, cô ấy quay lại và nói rằng cô ấy không thích quan hệ tình dục với tôi. Hóa ra cô ấy có những chấn thương riêng liên quan đến tình dục, vì vậy chúng tôi có một năm mà cô ấy ở bên kia của hành tinh. Tôi không có những công cụ, như bạn nói, để hiểu cách điều hướng một cuộc trò chuyện như vậy. Vì vậy, với tôi, tôi cảm thấy bị thiến. Tôi nghĩ, “Có lẽ có điều gì đó sai với tôi.” Cô ấy không muốn quan hệ tình dục với tôi. Hãy chia tay cô ấy. Nhưng cô ấy là người phù hợp, và tóm tắt cho câu chuyện đó là, một năm sau, tôi đã bay đến bên kia thế giới để xin lỗi người này vì sự thiếu thốn công cụ của tôi, sự thiếu kỹ năng giao tiếp của tôi, vì đó là người phù hợp nhưng không đúng thời điểm, và chúng tôi đã làm việc. Và điều đó đã kéo dài, và rất khó khăn, và vẫn còn khó khăn, nhưng hiện tại nó đang ở một nơi tuyệt vời. Ồ, các bạn đã quay lại với nhau. Vâng, chúng tôi đã sống cùng nhau. Cô ấy đã bay trở lại từ Bali hai năm trước. Chúng tôi đã sống cùng nhau. Người phù hợp với tôi, nhưng đó là một công việc khó khăn. Tốt cho bạn. Bạn thích công việc khó khăn. Đó là một câu chuyện tuyệt vời. Ý tôi là, đó là một câu chuyện hạnh phúc, bất kể cuối cùng nó sẽ ra sao, vì người ta có thể cảm nhận được nốt nhạc trung tâm thực sự của tình yêu ở đó, và mong muốn làm cho nó hoạt động. Ý tôi là, thật thú vị, khái niệm làm cho nó hoạt động. Một lần nữa, cũng giống như việc trở thành một người trưởng thành chức năng có nghĩa là nói, “Vâng, bạn đúng về điều này, nhưng không. Tôi sẽ giữ vững lập trường của mình.” Trong các mối quan hệ, mọi người sẽ nói, “Các mối quan hệ cần công sức.” Tất nhiên là như vậy. Và sau đó câu hỏi là, “Bao nhiêu công sức so với bao nhiêu sự dễ dàng?” Và điều đó rất cá nhân, và không có sách hướng dẫn cho điều này. Không có sách hướng dẫn cho nó. Và phần thưởng mà tôi nhận được, vì tôi đã tin rằng cô ấy là người tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp. Thật trùng hợp, một ngày nào đó cô ấy quay lại và nói rằng cô ấy không thích quan hệ tình dục với tôi. Vâng, điều đó thật khó khăn. Điều đó thật khó khăn, đúng không?
    Đặc biệt là đối với một người phụ nữ trẻ.
    Bạn không có khái niệm gì về điều đó có thể là gì.
    Bạn nghĩ có thể bạn tệ trong chuyện giường chiếu hay gì đó, nhưng khi cô ấy làm việc với bản thân và tôi cũng làm việc với bản thân, cô ấy đã mở khóa rất nhiều chấn thương liên quan đến tình dục và cách mà cô ấy đã bị đối xử với tình dục khi lớn lên, những gì cô ấy đã giải quyết, và cô ấy đã rất công khai về điều này nên tôi có thể chia sẻ.
    Và tôi đã làm rất nhiều việc với bản thân về cách tôi giao tiếp khi ai đó nói, “Đem cho tôi cái này.”
    Và sau một năm cô ấy làm việc về điều đó và một năm tôi làm việc với bản thân, chúng tôi đã tìm thấy mình ở một nơi mà hóa ra cô ấy giờ yêu thích tình dục.
    Cô ấy có thể thậm chí còn gợi cảm hơn tôi ở nhiều khía cạnh.
    Là một cá nhân hoàn toàn khác, nhưng điều đó chỉ cần, và tôi phải kết thúc bằng điều đó vì mọi người sẽ tự hỏi, nhưng nó đòi hỏi rất nhiều công sức từ tôi và bản thân tôi và nơi tôi đã đến và tình huống của gia đình tôi và cô ấy và những trải nghiệm mà cô ấy đã trải qua.
    Và giờ đây chúng tôi đã ở bên nhau ở một nơi tuyệt vời.
    Chà, điều đó vẫn cần công sức, nhưng ở một nơi tuyệt vời.
    Vì vậy, mọi người đều đang vật lộn với một số vấn đề.
    Gia đình tôi không tuyệt lắm.
    Chúng tôi không gần gũi lắm.
    Tôi không gần gũi với một số thành viên trong gia đình.
    Tôi đã gặp khó khăn trong các mối quan hệ lãng mạn, đã mắc tất cả các sai lầm.
    Tôi gặp khó khăn trong các mối quan hệ bạn bè.
    Tôi không phải là người có thể kiểm tra tình hình.
    Tôi thích ở một mình.
    Nó là như vậy.
    Bạn biết đấy, một cách nào đó thì tôi có những thách thức riêng.
    Vì vậy, tôi có một lượng lớn sự đồng cảm với những gì bạn đã chia sẻ và tôi thực sự đánh giá cao bạn vì đã chia sẻ điều đó vì có rất nhiều người có thể liên quan theo nhiều cách khác nhau.
    Tôi là một trong số họ.
    Và tôi nghĩ điều đó quan trọng vì chúng ta không nói về nó đủ.
    Chà, cảm ơn bạn đã chia sẻ trải nghiệm của bạn và đã cho tôi cơ hội để chia sẻ một chút.
    Bạn biết đấy, cuộc trò chuyện bắt đầu xoay quanh, bạn biết đấy, những hoàn cảnh khó khăn và, bạn biết đấy,
    Đó là về việc đánh giá nơi mà chúng ta tin tưởng vào khả năng đưa ra quyết định đúng đắn của mình, nơi mà chúng ta cần phải cải thiện. Và đúng là, các mối quan hệ thật khó khăn. Nhưng tôi nghĩ rằng, chắc chắn bây giờ tôi cảm thấy dễ dàng hơn, bạn biết đấy, mọi thứ diễn ra suôn sẻ hơn với chúng. Chắc chắn là với những tình bạn, như tôi đã đề cập, chúng ta đều có những lĩnh vực mà chúng ta thành thạo, nơi mà chúng ta thấy mọi thứ diễn ra dễ dàng hơn hoặc thậm chí rất dễ dàng với chúng ta. Chúng chỉ xảy ra với mối quan hệ trực tiếp giữa nỗ lực và kết quả, đúng không? Và sau đó là những lĩnh vực khác mà chúng ta cảm thấy như đang lăn một viên đá lớn lên dốc, nó quay lại và đè bẹp chúng ta và chúng ta vẫn tiếp tục làm điều đó. Và tôi nghĩ rằng, không có câu trả lời đơn giản hay phổ quát nào. Nhưng bạn biết đấy, tôi nghĩ rằng những phần thưởng đến từ một mối quan hệ mà đã có rất nhiều công sức và mọi thứ được giải quyết, ngay cả trong một lĩnh vực nhỏ, là rất to lớn. Bạn biết đấy, tôi nghĩ rằng điều đó thực sự liên quan đến cảm giác rằng khi mọi thứ kết thúc, nó thật sự cảm thấy tàn phá. Tôi thực sự tin rằng mọi thứ có thể được nói chuyện qua. Tôi thực sự tin như vậy. Tôi nghĩ rằng, sự oán giận và cơn giận, chúng không phục vụ cho ai cả. Chúng thực sự không. Và có lẽ mọi người đang nghe điều này và nói, ồ, đó là một câu chuyện phục vụ cho bản thân. Nhưng thực sự, tôi cũng đang nói về chính mình. Tôi không mang theo bất kỳ sự oán giận hay cơn giận nào. Bạn biết đấy, đôi khi tôi ước gì mọi người đã đưa ra những lựa chọn khác. Nhưng cuối cùng, chúng ta không thể kiểm soát những gì người khác sẽ làm, nói hoặc nghĩ. Và điều đó thật đáng sợ, đúng không? Mọi người có thể thực sự làm tổn thương chúng ta, đúng không? Họ có thể thực sự làm tổn thương chúng ta. Và chúng ta rất muốn tạo ra một thế giới mà trong đó chúng ta hoàn toàn an toàn. Nhưng tôi nghĩ rằng nhiều công việc mà tôi đã làm gần đây thực sự xoay quanh việc, bạn biết đấy, như là quay trở lại với một phiên bản trẻ hơn của chính mình mà không bị tường ngăn, không quá tập trung vào những gì sẽ xảy ra và hai hoặc ba lần lặp lại của một điều gì đó chỉ…
    Thực sự hiện diện càng nhiều càng tốt, thật sự tập trung như có lẽ đã trở nên rõ ràng hôm nay vài lần. Tôi nhận ra những món quà tuyệt vời mà tôi có trong cuộc sống hiện tại, rằng việc theo đuổi mục tiêu là tuyệt vời và mong muốn những điều là tuyệt vời. Chắc chắn có những điều tôi muốn và muốn xây dựng, chủ yếu trong lĩnh vực quan hệ và gia đình, nhưng cũng như thật sự thưởng thức, như có sức khỏe của mình hoặc có cơ hội ngồi xuống và có một cuộc trò chuyện như thế này, cuộc sống của mỗi chúng ta thật phi thường nếu chúng ta thực sự chú ý đến một số món quà này.
    Tôi từng nghĩ rằng nếu chúng ta chú ý đến những món quà đó và tập trung quá nhiều vào lòng biết ơn, điều đó sẽ khiến chúng ta trở nên tự mãn. Nhưng tất cả dữ liệu, tất nhiên, và trải nghiệm của riêng tôi khi tôi làm điều này ngày càng nhiều thực sự nhấn mạnh rằng tất cả những gì nó làm là mang lại cho chúng ta nhiều năng lượng hơn, nhiều sự mong đợi hơn về những gì có thể và những điều tuyệt vời sắp đến, và tất cả điều này có thể bắt đầu nghe có vẻ hơi sáo rỗng như chỉ cần hạnh phúc với những gì bạn có. Không có từ “chỉ” trong câu đó.
    Tôi đang nói hãy hạnh phúc với những điều bạn có và từ trạng thái đó, những điều mới sẽ xuất hiện, nhiều năng lượng hơn sẽ đến và bạn có thể bắt đầu thực sự điều hướng phía trước, không chỉ ngồi tự mãn và dừng lại ở đó. Tôi nghĩ đó là bản chất của chúng ta như những sinh vật sinh học và tâm lý, và nếu bạn muốn, những sinh vật tâm linh rằng đó là xu hướng của bạn muốn nhiều hơn. Tôi nghĩ điều đó là bình thường, nhưng chúng ta cũng phải thưởng thức những gì chúng ta có và tôi nghĩ một khi chúng ta thưởng thức những gì chúng ta có, chúng ta sẽ có nhiều năng lượng hơn để muốn nhiều hơn và đó là vòng tròn hoàn hảo mà tôi đoán nó giống như một vòng xoáy đi lên.
    Và ở đây tôi nghe có vẻ rất trừu tượng, nhưng tôi có thể dễ dàng và một cách tỉ mỉ khiến mọi người buồn ngủ với những mô tả cơ học dài dòng về cách nghiên cứu về động lực hoặc dopamine hoặc bất kỳ số lượng hệ thống thần kinh hoặc hệ thống sinh lý khác hỗ trợ tất cả điều đó. Tôi nghĩ điều quan trọng nhất là mọi người thành thật với chính họ về những gì họ…
    Bạn có thể làm việc hợp lý ngay bây giờ và hãy nhẹ nhàng với bản thân để khuyến khích bản thân tiến về phía trước, nhưng đôi khi hãy tự nhắc nhở mình rằng, đã đến lúc, đã đến lúc. Và chắc chắn rằng cuộc sống cho đến nay thật thú vị. Tôi vẫn đang điều hướng và tôi chắc chắn không có tất cả các câu trả lời, nhưng khi tôi học hỏi, tôi cố gắng chia sẻ những gì tôi học được. Điều gì đã giúp bạn trong hành trình đó? Hành trình thực sự để, vì cách tôi nghe, bạn là người có định hướng theo đuổi mục tiêu và bạn rất, rất quyết tâm trong vấn đề đó, nhưng bạn có thể đang phải, có thể đây không phải là từ đúng, nhưng có thể là phải “học lại” một khuynh hướng tự nhiên và chuyển hướng nhiều hơn về một trạng thái khác. Bạn đã nói về liệu pháp ở đó. Điều gì đã giúp? Tôi nghĩ, bạn biết đấy, tôi đã bị buộc phải tham gia liệu pháp như một cách để ra khỏi tình trạng giam giữ. Tôi phải ở lại trường trung học. Tôi phải đi thường xuyên và vì vậy tôi đã làm. Tôi nghĩ nó có thể rất hữu ích nếu có mối quan hệ tốt, sự hỗ trợ và người đó cung cấp cái nhìn sâu sắc dẫn đến hành động, đúng không? Không chỉ đơn giản là tìm ai đó để hỗ trợ và lắng nghe. Ai đó phải truyền cảm hứng cho hành động khiến bạn trở thành một người tốt hơn, được chứ? Và điều đó thực sự quan trọng. Vì vậy, chúng ta không chỉ nói về việc chơi đùa với các vấn đề của bạn, bạn biết đấy, một câu chuyện vuốt ve như đôi khi được gọi. Tôi nghĩ rằng mọi người phải hiểu rằng có một mối quan hệ giữa sinh lý và cảm xúc. Vì vậy, nếu tôi thức dậy và không cảm thấy tốt, vì tôi không ngủ đủ, thì vâng, tôi sẽ thực hiện NSDR, nhận một chút ánh sáng mặt trời và tôi sẽ đi tập thể dục. Và thường thì tôi cảm thấy tốt hơn, nhưng tôi cũng đã học được rằng không nên che giấu cảm xúc thực sự bằng cách chỉ cố gắng thay đổi sinh lý của mình. Cũng giống như mọi người đang bắt đầu học, “Này, vâng, có những loại thuốc hữu ích để giải quyết các vấn đề sức khỏe tâm thần, nhưng bạn vẫn phải làm việc. Bạn vẫn phải tập trung vào việc xây dựng sự nghiệp, xây dựng các mối quan hệ, làm việc.” Tôi nghĩ một trong những điều hữu ích nhất mà tôi đã học được, một lần nữa, tôi là một fan lớn của Martha.
    Beck.
    Cô ấy có ba bằng cấp từ Harvard, nhưng cô ấy cũng có một khía cạnh tâm linh huyền bí mà thực sự kết nối rất nhiều điều.
    Gần đây, tôi đã hỏi cô ấy, “Bạn biết đấy, bạn làm gì khi tâm trí suy nghĩ đang cố gắng phân tích điều gì đó, dự đoán những điều?”
    Và sau đó bạn cũng có tất cả những cảm xúc này.
    Bạn dựa vào cái nào?
    Cô ấy nói, “À, cách để làm điều này là bạn tưởng tượng bạn có cảm xúc trong một tay và suy nghĩ trong tay kia.”
    Và chúng giống như đang trong một cuộc chiến, kiểu như, “Được rồi, điều gì sẽ xảy ra tiếp theo? Tại sao họ lại làm điều này? Họ sẽ làm điều này như thế nào?”
    Và bạn đi qua đi lại.
    Thông thường, mọi người đang nhắn tin, gọi điện, nhìn xung quanh, uống nước và làm bất cứ điều gì để cố gắng giải quyết cuộc chiến này.
    Giải pháp là nhìn thấy cuộc chiến đó và ngồi lại trong vị trí thứ ba mà cô ấy gọi là người quan sát đầy lòng từ bi, nơi bạn như kiểu, “Được rồi, cả hai điều này đều đang xảy ra. Cả hai điều này đều đang diễn ra.”
    Và ngồi trong vị trí thứ ba này, nơi bạn nhận ra rằng cố gắng hòa giải chỉ với suy nghĩ của bạn hoặc chỉ với cảm xúc của bạn hoặc làm dịu cảm xúc của bạn hoặc làm dịu suy nghĩ của bạn là vô ích.
    Để vào vị trí thứ ba này, nơi sự chấp nhận nỗi khổ xuất hiện và bạn có thể chỉ ngồi với nỗi khổ.
    Khoảnh khắc cô ấy nói, “Ngồi với nỗi khổ,” tôi đã nghĩ, “Không.”
    Bạn biết đấy, tôi không muốn câu trả lời đó, nhưng sau đó cô ấy giải thích từ nơi nỗi khổ đó, bạn bắt đầu đi vào những suy nghĩ nào khiến bạn cảm thấy thoải mái hơn một chút và thư giãn hơn trong cơ thể?
    Những suy nghĩ nào khiến bạn cảm thấy bị hạn chế hơn một chút?
    Và bạn chỉ bắt đầu sử dụng điều đó như một chút la bàn và bắt đầu đặt câu hỏi như, “Tôi có muốn làm điều này không? Tôi có muốn uống cà phê này hay không? Tôi có chỉ làm điều này một cách cưỡng bức không? Tôi có muốn tập thể dục không?”
    Và nghe có vẻ rất trừu tượng, cực kỳ huyền bí, nhưng sự xuất sắc của những gì cô ấy làm và
    Sự rực rỡ của kịch bản đó là nó tập hợp tất cả những gì chúng ta biết về khoa học thần kinh. Chúng ta có một phần phân tích tư duy trong não bộ thực hiện những gì tôi gọi là DPOs, phân tích kết quả theo thời gian. Chúng ta cũng có các trạng thái cảm xúc của não bộ, hệ limbic mà đôi khi được gọi đến, nhưng còn nhiều khu vực khác nữa. Và nó không biết đến đồng hồ hay lịch như Paul Conti, một bác sĩ tâm thần xuất sắc đã nói. Những thứ đó không biết rằng hôm nay là tháng Bảy, năm 2024. Nó nghĩ rằng bạn mới tám tuổi, hệ limbic của bạn, cảm xúc của bạn, chúng không biết đến đồng hồ hay lịch. Nó không biết bạn bao nhiêu tuổi, nó chỉ biết bạn và hoàn cảnh cũng như cảm xúc của bạn. Vì vậy, việc có thể bước lùi khỏi tất cả những điều đó thực sự là điều mà một con người khỏe mạnh cần có. Và rồi nhận ra rằng bạn đang chịu đựng, như trong trận chiến đó, bạn đang chịu đựng. Và khi bạn thư giãn một chút và nói, “Được rồi, tôi sẽ không ép bản thân phải chịu đựng nhiều như vậy.” Bây giờ, điều gì cảm thấy đúng? Điều gì cảm thấy đúng ngay bây giờ trong khoảng năm phút tới? Vậy thì bạn có thể điều hướng năm phút tiếp theo. Có thể là ngủ trưa, có thể là ăn một bữa, có thể là làm một chút việc. Có thể là bạn không biết và bạn chỉ ngồi đó. Nhưng sau năm phút, bạn có thể chọn lựa chọn tốt nhất tiếp theo và lựa chọn tốt nhất tiếp theo, và sớm thôi bạn sẽ đi đúng hướng. Bởi vì rất thường chúng ta bị áp lực bởi cảm xúc hoặc suy nghĩ của mình hoặc không thể ngủ và mọi thứ cứ như… và mọi người đang mất kiểm soát và họ lên mạng tìm kiếm giải pháp hoặc họ sử dụng sự phân tâm, rượu, lướt web một cách vô thức. Nhân tiện, tôi rất thích mạng xã hội, tôi dạy trên mạng xã hội và tôi học hỏi trên mạng xã hội từ podcast của bạn, podcast của Joe, podcast của Lex và podcast của Tim và nhiều nữa. Vì vậy, tôi không muốn biến nó thành cái ác, nhưng việc tiêu thụ một cách vô thức, say sưa, làm tê liệt bản thân hoặc ép buộc bản thân làm những điều không phục vụ cho sự khỏe mạnh của chúng ta, tất cả những điều đó đều không tốt.
    Điều tốt là có thể ngồi lại với nó và trong quá trình đó, tôi đã bắt đầu nhận ra rằng bạn quay trở lại với cái mà cô ấy gọi là, và một lần nữa, ngôn ngữ nghe có vẻ huyền bí nhưng ai quan tâm, cô ấy là người có những hiểu biết 3D từ Harvard, vì vậy hãy gọi cô ấy bằng bất cứ tên gì bạn muốn, bạn biết đấy, đó là cái mà cô ấy gọi là bản ngã thiết yếu, mà tôi nghĩ ám chỉ đến cách mà chúng ta được cấu tạo độc đáo, điều gì thực sự cảm thấy đúng với chúng ta, tin tưởng vào sự tốt đẹp của chính mình, tin rằng nếu chúng ta chỉ điều hướng tiến về phía trước từ vị trí của một người quan sát đầy lòng từ bi, chúng ta sẽ… trong một số trường hợp, chúng ta cần phải mạnh mẽ, chúng ta cần phải là một chiến binh, trong những trường hợp khác, chúng ta cần phải mềm mại và đầy lòng từ bi, và sau đó chúng ta có thể là tất cả những điều đó tùy thuộc vào những gì tình huống yêu cầu và sau đó chúng ta có thể chỉ cần ngồi lại và tiến lên và rằng chúng ta sẽ ổn, thực tế, chúng ta sẽ tốt hơn cả ổn và khi chúng ta mang đến tư thế đó, tư thế năng lượng bình tĩnh đó cho mọi thứ và cho những người khác, chúng ta cũng có rất nhiều để cho đi, chúng ta có thể phục vụ rất nhiều.
    Đây là một trong những lý do tôi nghĩ mọi người yêu mến Rick và tôi thường nghĩ về Rick. Rick Rubin là một người bạn thân và tôi rất may mắn, và không phải vì anh ấy là Rick Rubin, nhạc sĩ nổi tiếng. Thực tế, tôi biết anh ấy không biết gì về hip-hop. Ồ, đúng vậy, nó không phải là một thể loại mà tôi theo dõi, tôi thích một số bài nhưng một điều là khi Rick xuất hiện, anh ấy chỉ đơn giản là có mặt, anh ấy rất hiện diện, anh ấy không ở đó để cho bạn bất cứ điều gì nhưng anh ấy vẫn cho đi và anh ấy không ở đó để lấy bất cứ điều gì, anh ấy chỉ có mặt và tôi nghĩ đó là lý do mọi người yêu mến anh ấy.
    Tôi nghĩ đó là lý do mọi người yêu mến anh ấy. Vâng, anh ấy đã rất thành công trong tất cả những lĩnh vực khác nhau này và khi mọi người cố gắng châm chọc Rick, đó là điều thực sự làm tôi tức giận. Bạn muốn khiến tôi bực bội, hãy cố gắng châm chọc một trong những người bạn thân của tôi. Đó là một nơi mà tôi như kiểu, hãy đến với tôi, tấn công tôi cả ngày và mọi người cũng làm vậy nhưng nếu bạn cố gắng tấn công những người mà tôi biết và sự tốt đẹp thực sự của họ, Lex hay Rick hay bất kỳ số lượng nào trong số bạn bè của tôi.
    Những người bạn khác nhau, nổi tiếng hay không, đó là lúc tôi sẽ, đó là lúc một phần của tôi
    xuất hiện mà thật lòng tôi tự hào, như tôi sẽ đánh bạn và tôi sẽ đánh
    bạn rất mạnh.
    Tôi sẽ công bằng nhưng như bạn không thể làm điều đó vì đây là những người thực sự tốt
    cố gắng làm điều tốt nhất có thể trong thế giới này và điều này là thật, tôi bảo vệ em gái của tôi,
    bạn biết không?
    Tôi cũng sẽ là người đầu tiên nếu một người bạn vượt quá giới hạn để nói điều gì đó nhưng những người mà tôi
    đề cập ở đây, họ xuất hiện với tất cả sự tốt đẹp của họ, Joe cũng giống như vậy và
    mọi người nói xấu về Joe và tôi như, mọi người đã cố gắng khiến tôi nói xấu
    về anh ấy.
    Các phóng viên đã gọi cho tôi để cố gắng thiết lập một cái bẫy, một cái bẫy để nói những điều
    về anh ấy.
    Không có cơ hội nào.
    Anh ấy đã làm những điều mà tôi đã thấy không liên quan đến tôi trong việc phục vụ người khác
    một cách hoàn toàn âm thầm, mà không ai sẽ bao giờ nghe về, điều đó hoàn toàn cho tôi biết rằng
    anh ấy là một người có trái tim lớn, người quan tâm đến thế giới và chăm sóc cho những người gần gũi
    với anh ấy và xa xôi mà không mong đợi điều gì trở lại.
    Tôi không nói điều này để anh ấy thích tôi hơn.
    Tôi nói điều này vì nó là sự thật và tôi nghĩ rằng, bạn biết đấy, Martha Beck cũng là một người
    hoặc những người mà họ chỉ muốn cho đi và vì vậy khi tôi thấy mọi người tấn công người khác
    và tôi có thể cảm nhận điều này về bạn, chúng ta đang bắt đầu hiểu nhau ở đây, như thực tế rằng
    bạn đang cố gắng tấn công một người có mục tiêu cơ bản là cố gắng phục vụ thế giới, xây dựng
    những điều để phục vụ, như, và có một vài điều khiến tôi cảm thấy hưng phấn như vậy,
    nhưng điều đó không ổn.
    Điều đó không ổn.
    Và tôi nghĩ rằng điều quan trọng là chúng ta đứng lên vì những người không được biết đến.
    Chúng ta đứng lên vì họ và nói rằng điều đó không ổn.
    Bạn không thể tấn công một cách rẻ tiền như vậy.
    Và vì vậy-
    Tôi nghĩ rằng thời gian đang thay đổi ở đó.
    Thời gian đang thay đổi.
    Bạn biết đấy, tôi không có gì chống lại truyền thông truyền thống.
    Tôi thấy cách họ tận dụng mọi thứ.
    Họ sẽ đặt những cái tên khác nhau trong các URL và cố gắng thu hút lượt nhấp chuột và những thứ tương tự. Nhìn này, họ chỉ đang cố gắng kiếm sống. Và tôi nghĩ một số người trong số họ, có lẽ, là những người tốt chỉ đang cố gắng làm điều của họ. Điều tôi yêu thích ở những người làm podcast, điều tôi yêu thích ở những người trượt ván từ thời kỳ trượt ván, một số người tôi vẫn giữ liên lạc đến bây giờ, những người theo phong trào punk rock, những người trong các lĩnh vực sáng tạo, nghệ sĩ, nhạc sĩ và nhà thơ là họ không tham gia vào đó vì họ nghĩ rằng mọi người sẽ thích họ hoặc họ sẽ kiếm được nhiều tiền. Và nhiều lúc họ phải chịu sự chế nhạo. Họ tham gia vào đó vì đó là con người của họ. Đó là bản chất của họ. Họ chỉ là chính họ. Và tôi nghĩ chúng ta thực sự có thể nhận ra khi ai đó chỉ là chính mình, giống như bản chất thực sự của họ được thể hiện ra và họ phải chịu đựng những chỉ trích và họ vẫn tiếp tục làm điều đó. Bạn biết đấy, tôi biết anh ấy rất nổi tiếng bây giờ, mặc dù anh ấy đã qua đời. Tôi luôn yêu thích tác phẩm của Jean-Michel Basquiat. Và nếu bạn xem bộ phim đó, tôi không biết bạn đã xem bộ phim Basquiat chưa, không phải tài liệu, mà là một bộ phim tuyệt vời. Nó có Dennis Hopper, Parker Posey, David Bowie đóng vai Andy Warhol. Đó là một dàn diễn viên tuyệt vời, Willem Dafoe. Đó thực sự là một dàn diễn viên tuyệt vời. Và có một cảnh tuyệt vời nơi Jean-Michel và Benicio Del Toro, người mà tôi tin là đang đóng vai bạn của Jean-Michel, là Vincent Gallo. Jean-Michel nói với anh ta, “Này, Benny, bạn nghĩ mất bao lâu để trở nên nổi tiếng?” Và câu trả lời mà Benicio Del Toro đưa ra thật tuyệt vời. Anh ấy nói về việc nổi tiếng cuối cùng chỉ mang lại rất nhiều sự tấn công và điều đó có thể thực sự làm sụp đổ nghệ sĩ. Và đó là một đoạn hai phút tuyệt đẹp trên YouTube mà mọi người nên xem. Và nếu có ai đó nghĩ rằng họ muốn nổi tiếng, tôi sẽ nói với bạn, bạn không muốn nổi tiếng đâu. Nổi tiếng lấy đi sự tự do của bạn. Mọi người nói họ muốn nổi tiếng. Bạn hoàn toàn không muốn điều đó. Điều bạn muốn là bạn muốn có một người bạn hoặc những người bạn mà bạn yêu thương và yêu thương bạn.
    Bạn muốn có đủ nguồn lực cộng thêm một chút nữa để cảm thấy an toàn, đúng không?
    Bất kỳ ai nói rằng bạn chỉ cần 70.000 đô la một năm để hạnh phúc vì một nghiên cứu nào đó đã nói như vậy, thật là vô lý.
    Bạn cần đủ tiền để cảm thấy an toàn về hiện tại và tương lai của mình.
    Con số đó khác nhau đối với từng người, được chứ?
    Đó là một nghiên cứu.
    Tôi không quan tâm dữ liệu nói gì.
    Hãy nhìn vào thế giới thực.
    Và thường thì đó là một người giàu có nói rằng bạn chỉ cần số tiền đó, nhân tiện.
    Bạn cần một chút đam mê hoặc kết nối với thế giới và bạn cần một cảm giác tự do rằng bạn có thể là chính mình và bạn sẽ không bị tấn công vì điều đó.
    Chúng ta biết điều này qua lịch sử.
    Điều này đã được chứng minh lặp đi lặp lại.
    Vì vậy, sự nổi tiếng là vô nghĩa.
    Sự nổi tiếng lấy đi tự do của bạn.
    Phần còn lại, kết nối xã hội, một số nguồn lực, một kết nối với những khám phá đầy đam mê, sự tò mò, ngay cả khi nó rất riêng tư và không ai thấy nó.
    Những điều đó thực sự là những gì làm cho cuộc sống trở nên phong phú.
    Nó thực sự, thực sự như vậy.
    Và tôi có những ảo tưởng về việc chỉ biến mất, đưa một nhóm nhỏ đến một ngôi làng ẩn dật và chúng tôi làm những gì chúng tôi muốn, nhưng tôi biết mình quá rõ.
    Tôi muốn kết nối với thế giới nhiều hơn.
    Đó chỉ là bản chất của tôi để muốn làm điều đó.
    Vì vậy, tôi nghĩ rằng tôi đang bị mắc kẹt và tôi cho rằng thế giới cũng đang bị mắc kẹt với tôi cho đến khi họ không còn.
    Nhưng không, tôi cũng có những ảo tưởng đó và tôi đi đến cùng một kết luận rằng cuối cùng tôi sẽ làm điều gì đó trong ngôi làng sẽ đưa tôi trở lại xã hội và sau đó đưa tôi trở lại có lẽ là ngồi trong chiếc ghế này.
    Và bạn biết đấy, tôi đã nghĩ về việc tập hợp một số người lại và chúng ta nên làm điều này.
    Chúng ta có thể mua một bất động sản, xây một đống nhà, xây một phòng tập gym, một phòng xông hơi, làm một podcast cho bạn.
    Nhưng đoán xem?
    Họ sẽ gọi đó là một giáo phái.
    Họ sẽ nói, họ đã bắt đầu một giáo phái, đúng không?
    Họ sẽ tìm ra điều gì đó.
    Như họ đã bắt đầu một giáo phái vì tôi nghĩ với những người không phải là những người sáng tạo đam mê.
    Và một lần nữa, tôi không chỉ nói về những người làm podcast, mà còn về những người không phải là những người sáng tạo đam mê. Họ không hiểu rằng một số người chỉ cần sáng tạo. Và Chúa phù hộ cho họ vì chúng ta cần ai đó viết bài từ một góc nhìn mà họ không hiểu để khiến những người khác nghĩ về những điều không đúng, vì đó là những gì họ cần làm. Họ đóng một vai trò quan trọng. Giống như trong bể cá của cuộc sống, trên rạn san hô của cuộc sống, bạn cần những con cua ngựa nhỏ làm việc ở đó khi bạn hỏi, “Mục đích là gì?” Nó là một phần của hệ sinh thái. Nó gián tiếp phục vụ cho phần còn lại, mặc dù đôi khi thật khó để nhận ra. Và khi chúng ta tiến vào cuộc bầu cử này, khi chúng ta bước vào những thời kỳ thực sự không chắc chắn, tôi nghĩ chúng ta có xu hướng tìm đến truyền thông hoặc những người làm podcast, hay nhìn chung, mọi người đang cố gắng hết sức với những gì họ có. Chỉ là một số người đang nỗ lực nhiều hơn để tử tế, nhân ái, cho đi và thừa nhận rằng chúng ta đều là con người, trong khi những người khác thì chỉ biết chỉ trích. Vì vậy, trong tất cả các quy tắc mà bạn đã chia sẻ, có vẻ như điều quan trọng nhất có thể là tình bạn. Gửi tin nhắn buổi sáng, tìm ai đó mà bạn có thể giao tiếp và người đó sẽ giao tiếp với bạn mà bạn tin tưởng. Bạn không cần phải chia sẻ quá nhiều. Tôi không muốn tạo ấn tượng rằng tôi ngồi đó với bạn bè và chia sẻ tất cả những suy nghĩ bên trong của mình và những gì đang diễn ra. Bạn biết đấy, đó là lý do tại sao tôi có cuốn sổ này. Để tôi không phải làm vậy. Nó giống như, tôi có những thứ ở đây mà tôi không bao giờ muốn ai đó thấy, bạn biết không, nhưng vâng, hãy tìm một người bạn, vì tình bạn là rất quan trọng. Và đó là khởi đầu của tất cả những điều tuyệt vời, đúng không? Nó phản ánh tất cả những điều tuyệt vời bên trong chúng ta, đúng không? Đó không phải là bức tranh hoàn chỉnh, mối quan hệ lãng mạn đối với nhiều người, đối với hầu hết mọi người là rất quan trọng. Nuôi một con chó, nuôi một con cá, trồng một cái cây, chắc chắn rồi. Nhưng tôi nghĩ tình bạn thực sự là điều quan trọng nhất mà tất cả chúng ta có thể thực sự…
    Tập trung vào hiện tại, bên cạnh tình bạn và trẻ em, vì tất nhiên trẻ em cần chúng ta và cần sự chú ý cũng như hỗ trợ của chúng ta. Nhưng tình bạn thì rất mạnh mẽ. Và thay vì nói về cuộc khủng hoảng cô đơn, tôi muốn nói về một số giải pháp. Tôi nghĩ rằng tình bạn, có thể chỉ là một tin nhắn buổi sáng qua lại. Chào buổi sáng. Chào buổi sáng. Bạn ngủ thế nào? Khá tốt. Không tốt lắm. Được rồi. Ngày tiếp theo đến, có thể dựa vào điều đó như một thói quen, như mặt trời mọc và lặn mỗi ngày, bạn có thể tin tưởng vào điều đó. Nó mang lại rất nhiều sự bình yên, nó sẽ giúp bạn trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình. Bạn bè của bạn biết bạn có ý nghĩa như thế nào đối với họ. Sau khi trải qua những khoảnh khắc khó khăn đó, bạn có thể diễn đạt cho họ biết bạn trân trọng họ đến mức nào không? Tôi sẽ lại cảm động, tôi không nghĩ họ có thể biết. Bạn biết đấy, có một người bạn đặc biệt, một chàng trai rất nổi bật trong cộng đồng trượt ván. Anh ấy khá im lặng trong cộng đồng đó. Tôi sẽ nói tên anh ấy vì anh ấy rất khiêm tốn, bạn biết đấy, anh ấy sẽ không bao giờ tự nói về mình. Tên anh ấy là Jim Thebo. Khi tôi 14 tuổi, Jim hiện đang điều hành một công ty lớn có tên là Deluxe, bao gồm nhiều công ty và anh ấy như là thị trưởng của toàn bộ môn thể thao này. Tôi nhớ khi tôi 14 tuổi. Đây là sau khi tôi rời khỏi nơi đó và anh ấy đã đến bên tôi ở Embarcadero và ngồi cạnh tôi. Anh ấy đã ngồi cạnh tôi, đưa cho tôi một ly cà phê và một số nhãn dán và hỏi, “Có chuyện gì vậy, bạn?” Anh ấy có lẽ lớn hơn tôi khoảng 10 tuổi. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện và anh ấy đưa cho tôi một trong những cuốn sách của anh ấy, xin lỗi, Jim, tôi sẽ làm anh ấy xấu hổ. Anh ấy có những cuốn sách thơ, một cuốn sách tuyệt vời. Tôi vẫn còn giữ nó. Đó là một cuốn sách có tên là “Do the Distance”. Và anh ấy nói, “Bạn nên viết.” Được rồi. Và tôi bắt đầu viết. Tôi bắt đầu giữ một cuốn nhật ký và chỉ một tương tác đó đã giúp tôi vượt qua rất nhiều thời điểm khó khăn.
    Bây giờ, nhiều năm sau, tôi đã gặp phải một hoàn cảnh rất khó khăn. Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp trong cuộc sống của tôi. Tôi đã có những tiến bộ trên một lĩnh vực mà tôi đã phải đối mặt trong một thời gian dài. Rồi một ngày, mọi thứ bỗng chốc sụp đổ. Và như một phép màu, Jim xuất hiện. Tôi không phải nói rằng anh ấy nhận được một cuộc gọi từ vũ trụ. Ai đó đã gọi cho anh ấy và anh ấy xuất hiện, chỉ ngồi bên tôi. Bây giờ tôi đã là người lớn và anh ấy chỉ ngồi bên tôi, và tôi nghe tin từ anh ấy mỗi sáng, bạn biết đấy, và tôi vẫn nhắn tin cho anh ấy mỗi sáng, nhắn tin cho tôi hôm nay. Anh ấy đang ở LA hôm nay. Chúng tôi sẽ không gặp nhau. Anh ấy bận rộn. Tôi cũng bận rộn. Chúng tôi có công việc. Tôi rất muốn gặp anh ấy, nhưng anh ấy bận. Và tôi tôn trọng rằng anh ấy bận và anh ấy tôn trọng rằng tôi bận. Thật tuyệt vời, bạn biết đấy, 14 năm và rồi 40 năm sau, anh ấy lại ở đó. Và tôi thích nghĩ rằng tôi cũng đã ở đó vì anh ấy, bạn biết đấy, và khi tôi còn là một đứa trẻ, vào một thời điểm nào đó, anh ấy đã biết theo cách nào đó, anh ấy biết chính xác những gì tôi cần. Tôi cần những cuốn sách đó. Tôi cần một cái gì đó. Và bạn biết đấy, ngay cả khi tôi kể cho anh ấy bây giờ về điều đó, anh ấy nói, ôi không, thơ đó thật tệ. Bạn biết đấy, anh ấy cảm thấy xấu hổ về điều đó. Và tôi nghĩ, không, anh bạn, anh đã cứu sống tôi với những thứ đó. Và tôi đã giữ chúng. Tôi vẫn còn chúng. Và vì vậy tôi nghĩ anh ấy chắc hẳn đã cảm nhận rằng tôi là một người rất nhạy cảm và tôi thực sự đang ở trong một tình huống khó khăn, và chúng tôi đã thấy nhiều người bạn của chúng tôi chết hoặc vào tù và gặp rắc rối. Chúng tôi đã thấy nhiều người làm rất tốt. Jim là một người tuyệt vời vì anh ấy là người đưa ra quyết định về nhiều thứ và môi trường xã hội của bộ môn trượt ván. Anh ấy đã phải chịu đựng rất nhiều điều. Tôi không muốn đi vào chi tiết, nhưng anh ấy đã giúp phát triển bộ môn trượt ván theo những cách mà nó rất kháng cự với sự phát triển. Bạn có thể phần lớn ghi nhận sự đa dạng thực sự trong môn thể thao đó. Bạn biết đấy, mọi người nói về sự đa dạng, nhưng hãy nhìn vào môn thể thao đó. Hãy nhìn vào số lượng các chủng tộc khác nhau.
    Nhìn vào thực tế rằng bạn có những đứa trẻ thẳng, những đứa trẻ đồng tính, những đứa trẻ chuyển giới. Bạn có chỗ cho những đứa trẻ có cha mẹ và sự tham gia của cha mẹ. Bạn có những đứa trẻ không có cha mẹ. Bạn có những người đang cố gắng giúp đỡ nhau để trở nên tỉnh táo và duy trì sự tỉnh táo. Bạn có những người như Jim, người đã chịu đựng rất nhiều điều tồi tệ công khai, giữ im lặng hoàn toàn về lý do của mình, ngoại trừ với một sứ mệnh trong tâm trí, đó là giữ cho môn thể thao này tiếp tục theo cách lành mạnh nhất có thể, bao gồm nhiều người nhất có thể, vì anh ấy biết tầm quan trọng của việc có một nơi cho những đứa trẻ không phù hợp và những môn thể thao khác có thể đến, nhưng cũng biết tầm quan trọng của việc nó trở thành một môn thể thao Olympic, điều mà những người trượt ván cũng chê bai.
    Và vì vậy, đây không phải là về việc trượt ván. Tôi muốn làm rõ điều đó. Nó về Jim và thực tế rằng anh ấy hiểu được mục đích của mình, cảm giác trách nhiệm của mình. Anh ấy biết rõ rằng mặc dù anh ấy là một vận động viên trượt ván chuyên nghiệp, nhưng anh ấy sẽ phục vụ cộng đồng tốt hơn bằng cách làm một điều gì đó khác, đó là trở thành một nhà lãnh đạo. Anh ấy lãnh đạo một cách khiêm tốn. Tôi nghĩ về anh ấy mọi lúc. Vậy họ có biết tôi trân trọng họ nhiều như thế nào không? Không có cách nào tôi có thể nói hàng giờ về anh ấy, những điều anh ấy đã làm cho tôi. Bất kỳ ai biết môn thể thao đó hoặc biết Jim đều biết chính xác tôi đang nói về điều gì. Anh ấy sẽ không bao giờ có một podcast. Anh ấy sẽ không bao giờ tham gia vào một podcast. Có thể anh ấy sẽ ban phước cho chúng ta bằng cách tham gia podcast của tôi. Nhưng những người như anh ấy, như tôi hy vọng họ, nhưng những người như anh ấy trong cuộc sống của tôi và tôi hy vọng họ biết, nhưng không có tấm thiệp nào bạn có thể gửi để diễn tả tất cả điều đó. Tôi nghĩ rằng chỉ cần kiểm tra anh ấy mỗi sáng và chỉ cần, bạn biết đấy, ôm anh ấy thật chặt khi tôi gặp anh ấy, bạn biết không, và tôi đã thấy một tweet gần đây, nó giống như việc bình thường hóa hoặc không, đó là người đàn ông có biển hiệu siêu hài hước. Tôi nghĩ nó nói về việc bình thường hóa việc nói với bạn bè rằng bạn yêu họ. Tôi không nghĩ điều đó chỉ dành cho phụ nữ. Hy vọng họ cũng làm điều đó. Tôi nghĩ điều đó dành cho đàn ông.
    Như, tôi không ngại về điều đó.
    Tôi nói với bạn bè của mình, tôi yêu các bạn.
    Tôi cũng đã có trải nghiệm không làm như vậy và rồi tôi không bao giờ gặp lại người bạn đó nữa.
    Vì vậy, tôi không cố gắng trở nên quá tình cảm, đúng không?
    Thực sự chỉ là sống cuộc sống của bạn với nhiều trái tim nhất có thể, trong giới hạn an toàn và phù hợp.
    Đúng không?
    Dù sao, đó là một ví dụ.
    Không có cách nào họ có thể biết.
    Anh ấy chỉ ngồi bên tôi.
    Tôi thấy những từ đó rất thú vị vì chúng ta nghĩ về vai trò của một người bạn trong tình huống sửa chữa mọi thứ, lao vào đó, tìm ra vấn đề và đưa ra giải pháp.
    Nhưng bạn đã nói anh ấy chỉ ngồi bên tôi.
    Ôi trời.
    Khi Barbara Chapman, người hướng dẫn sau đại học của tôi qua đời, tôi đã rất đau khổ và cô ấy có hai cô con gái nhỏ, tôi đã biết cô ấy khi cô ấy mang thai với từng đứa và tôi rất gần gũi với gia đình họ. Tôi đã đến nhà tang lễ ở San Francisco và các con gái của cô ấy đứng dậy.
    Được rồi. Một đứa, tôi nghĩ có lẽ khoảng 12 tuổi, đứa lớn hơn, đứa nhỏ hơn, nhân tiện, trở thành một nhà thần kinh học. Lúc đó khoảng 9 tuổi và hai cô gái này mà tôi đã biết từ khi họ còn trong bụng mẹ đang nói về người mẹ đã mất của họ.
    Tôi đã khóc trong bài điếu văn của mình, như thể tôi đã mất kiểm soát và khóc trước mặt các đồng nghiệp. Tôi cảm thấy rất xấu hổ và cùng lúc đó, tôi không thể kiềm chế được. Hai cô gái trẻ này đứng lên để nói về mẹ đã mất của họ và tôi nghĩ trong lòng, ôi trời ơi, mọi người đều đang chuẩn bị tinh thần và họ chỉ nói, họ thật mạnh mẽ. Họ nói phần tốt nhất về mẹ của chúng tôi là bà đã dành rất nhiều thời gian không có cấu trúc với chúng tôi và đó là tất cả, và họ ngồi xuống. Tôi nhớ đã nghĩ, ôi trời, như vậy là đủ. Trong tất cả những điều họ đã làm, những trận bóng chày họ đã tham gia, những điều họ đã trải qua, tôi chắc chắn họ có rất nhiều kỷ niệm và điều họ nhớ nhất là thực tế rằng mẹ họ đã dành rất nhiều thời gian không có cấu trúc với họ, chỉ đơn giản là ở bên họ.
    Chỉ đơn giản là dành thời gian với họ và tôi nghĩ ở một mức độ nào đó, đúng vậy, chúng ta cần những người xuất hiện khi mọi thứ khó khăn. Chúng ta cần người hỗ trợ, ăn mừng cùng chúng ta, nhưng theo một cách nào đó, một người bạn thực sự tốt chỉ là người đơn giản ở bên cạnh chúng ta. Simon Sinek đã nói với tôi rằng, trong những khoảnh khắc đó, điều bạn cần là một người chỉ cần ngồi trong bùn với bạn. Bạn không cần họ làm gì cả. Họ chỉ cần ngồi đó trong bùn với bạn và đó phần nào là tác dụng chữa lành, chỉ cần biết rằng có ai đó khác trong bùn với bạn.
    Một lần nữa, tôi không muốn tập trung vào những cái tên mà mọi người nhận ra vì tôi không muốn nó có vẻ như là điều độc nhất với họ, nhưng tôi đề cập đến những cái tên cụ thể vì chúng có thể gây tiếng vang với khán giả của bạn. Đó là lý do tôi nhắc đến Rick hay một người như Lane Norton mà tôi đang tìm hiểu thêm. Lane trên mạng xã hội là một người có tính cách khá sắc sảo, nhưng anh ấy là một người ngọt ngào. Anh ấy là một người tốt bụng và có một sự quyết liệt trong con người mình, điều mà tôi có thể đồng cảm. Tôi thấy lòng trung thành của anh ấy với các con và tôi thấy móng tay của anh ấy được sơn màu, và mọi người sẽ trêu chọc anh ấy, nhưng anh ấy làm điều đó vì con gái của anh ấy thích nó và anh ấy cũng là người sẽ nâng tạ nặng gấp đôi bất kỳ ai khác và anh ấy có một trọng tâm tiến về phía trước trong mọi việc. Rồi tôi cũng thấy rằng anh ấy là một người rất yêu thương. Anh ấy yêu những gì mình làm và tôi hy vọng mọi người sẽ bắt đầu nhìn nhận về nhân cách của mọi người, chắc chắn là trên mạng nhưng cũng trong đời thực và chỉ cần bắt đầu tiếp nhận họ một chút. Họ đang cố gắng nói gì với bạn khi họ hơi khó chịu hoặc họ đang cố gắng nói gì với bạn khi họ thất vọng về chính trị? Việc đi sâu hơn một lớp và cố gắng nhìn nhận con người và cảm nhận con người như một trải nghiệm về họ là một cách khác, tôi nghĩ, để trở thành một người bạn thực sự tốt, vì khi mọi người nói, “Tôi thấy bạn,” tôi không nghĩ họ đang nói, “Tôi thấy bạn. Bạn cần nhìn nhau một chút hay gì đó.”
    Tôi nghĩ rằng, việc giao tiếp bằng mắt là quan trọng, tất nhiên, nhưng tôi không nghĩ nó liên quan đến việc nhìn nhận họ một cách trực quan nhiều như là việc thực sự đánh giá cao rằng họ có tất cả những khía cạnh khác nhau, tất cả những mặt khác nhau.
    Ở đây bạn đang nói về mối quan hệ của bạn. Những gì bạn mô tả với tôi là sự thân mật thực sự. Chắc chắn mọi thứ diễn ra rất tốt, sau đó có một thử thách. Đó là một thử thách lớn. Có một chút xấu hổ liên quan đến nó. Có sự bối rối. Sau đó, mọi người vào những lĩnh vực khác nhau, làm công việc của họ, gặp gỡ và chia sẻ rồi cùng nhau phát triển. Ý tôi là, đó là sự thân mật. Nó cần có sự mạo hiểm. Nó cần một lượng mạo hiểm lành mạnh nhất định và tôi nghĩ chúng ta có thể làm điều này trong tất cả các mối quan hệ. Tôi không phải là nhà tâm lý học và tôi vẫn đang học hỏi. Chúa biết tôi còn nhiều việc phải làm, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng.
    Andrew, chúng ta có một truyền thống kết thúc trong podcast này, nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo, không biết họ sẽ để lại cho ai. Câu hỏi được để lại cho bạn ở đây là, “Ý nghĩa thực sự của cuộc sống của bạn là gì? Tại sao bạn tồn tại?”
    Ôi, đó là một câu hỏi khó. Ý nghĩa thật khó để chắt lọc lại, nhưng tôi sẽ tạm dừng một chút để cố gắng giữ cho nó ngắn gọn một cách không điển hình. Như tôi đã đề cập trước đó, tất cả những gì tôi có là kinh nghiệm của mình, kiến thức mà tôi thu được từ kinh nghiệm đó và những lời nói của tôi. Đối với tôi, mục đích của cuộc sống là đưa ra những lựa chọn tốt nhất mà tôi có thể thực hiện vào thời điểm đó về những gì cần tìm kiếm, những gì cần học và những gì cần chia sẻ. Tôi nghĩ ý nghĩa thực sự của cuộc sống của tôi là cố gắng cung cấp thông tin và công cụ hữu ích để mọi người có thể trở thành phiên bản tốt hơn của chính họ cho bản thân và cho người khác. Và tôi biết điều đó nghe có vẻ cao cả và có phần trống rỗng và sáo rỗng ở một khía cạnh nào đó, nhưng tôi thực sự có ý như vậy. Tôi thức dậy vào buổi sáng và nghĩ, “Tôi có thể học được gì khi tôi háo hức để học?” Và sau đó, khi tôi gặp những viên ngọc quý, tôi chỉ đơn giản là cảm thấy phải nói cho mọi người về nó.
    Nhưng không phải vì tôi cần làm điều đó cho bản thân mình.
    Mà là vì tôi cảm thấy mọi người cần biết về điều này.
    Điều này thực sự có thể giúp ích.
    Điều này thực sự có thể giúp ích.
    Điều này có thể thực sự, thực sự, thực sự, thực sự giúp ích.
    Vì vậy, tôi nghĩ đó là ý nghĩa của cuộc sống đối với tôi.
    Bây giờ.
    Bây giờ.
    Và có thể vào một thời điểm nào đó, chỉ đơn giản là để chăm sóc cho những đứa trẻ nhỏ.
    Vào một thời điểm nào đó, có thể đó sẽ là một điều hoàn toàn khác.
    Tôi đã học được rằng không nên dự đoán những bước tiếp theo của mình sẽ là gì trong hơn năm năm tới.
    Bạn biết đấy, tôi đã thấy một số suy đoán vô lý rằng tôi sẽ tham gia chính trị, có lẽ liên quan đến việc tôi đã gợi ý về điều đó một hoặc hai lần.
    Tôi sẽ không tham gia chính trị.
    Tôi sẽ nói với bạn ngay bây giờ, không có cơ hội nào tôi tham gia chính trị.
    Điều đó trái ngược với bản chất của tôi.
    Và ngay cả khi chính trị hoàn toàn thay đổi, thì đó cũng không phải là điều dành cho tôi.
    Điều dành cho tôi là học hỏi và phiêu lưu và chia sẻ những gì tôi học được.
    Và đó là cách duy nhất mà tôi biết để sống.
    Andrew, cảm ơn bạn.
    Tôi không biết bạn trước hôm nay.
    Tôi rõ ràng đã biết đến bạn vì mọi người đều biết bạn trên internet vì tất cả những công việc mà bạn đã làm và tất cả những điều mà bạn đã chia sẻ, nhưng tôi không biết người đàn ông.
    Và những giờ chúng ta đã cùng nhau hôm nay thực sự đã làm sáng tỏ con người mà bạn là.
    Và điều quan trọng nhất là đã làm sáng tỏ những ý định của bạn, những điều vô cùng trong sáng và tuyệt vời.
    Và chính vì bạn mà phần lớn podcast của tôi tồn tại vì tôi đã học được từ chương trình của bạn.
    Nó truyền cảm hứng cho tôi và điều đó khiến tôi muốn mời những khách mời, thường là những khách mời mà bạn đã có trên chương trình của bạn, những người đã thay đổi cuộc sống của tôi theo một cách nào đó.
    Vì vậy, bạn đã là một động lực to lớn cho sự phát triển của tôi như một cá nhân, nhưng cũng cho chương trình này một cách vô tình.
    Và điều đó cũng đúng với tất cả đội ngũ của tôi vì 30, 40 người làm việc với tôi ở đây, họ đều là những người hâm mộ lớn của bạn.
    Nhưng điều quan trọng nhất là họ đã có cuộc sống tốt đẹp hơn vì bạn tồn tại.
    Và vì bạn đã biến những điều rất phức tạp thành những điều dễ hiểu và chia sẻ với tất cả chúng tôi theo cách mà chúng tôi thường không có cơ hội tiếp cận. Đó là một món quà tuyệt vời mà bạn đã và đang tiếp tục mang đến. Vì vậy, tôi xin cảm ơn bạn thay mặt cho bản thân tôi, toàn bộ đội ngũ của tôi và tất cả những người khác đã rất phấn khích, tất cả bạn bè của tôi đã rất vui mừng khi biết rằng tôi sẽ nói chuyện với bạn hôm nay. Tôi rất hào hứng về cuốn sách của bạn. Tôi nghe nói rằng có một cuốn sách sắp ra mắt có tên là “Protocols, an operating manual for the human body”, sẽ phát hành vào năm tới, vào ngày 22 tháng 4 năm 2025. Nếu có một cuốn sách nào đó, tôi không thường xuyên hào hứng với nhiều cuốn sách, nhưng vì đã là một fan hâm mộ lớn của công việc của bạn, đây là cuốn sách mà tôi coi là thiết yếu. Chúng tôi đã nói về nó hôm qua. Chúng tôi xem nó như là đang chờ đợi một cuốn Kinh thánh về chủ đề này. Vì vậy, tôi sẽ liên kết nó bên dưới vì tôi biết hiện tại nó đang có sẵn để đặt trước, bán trước, và tôi rất khuyên mọi người nếu thấy những gì bạn làm có giá trị thì đây là cuốn sách để đọc. Tôi đã làm mọi thứ có thể để chỉ nhận được những mảnh ghép từ những người xung quanh bạn. Sự phấn khích và mong đợi là rất rõ ràng. Vì vậy, cảm ơn bạn đã dành thời gian để viết cuốn sách đó vì bạn không cần phải làm điều đó, bạn đã có một lượng khán giả đủ lớn như vậy, bạn không cần phải ngồi xuống và thực sự tinh giản nó cho mọi người. Và hơn hết thảy, chỉ cần cảm ơn bạn. Tôi thực sự, thực sự trân trọng điều đó. Những gì bạn làm và thực tế là bạn tồn tại và tất cả những gì bạn đã làm cho tôi, cho tất cả bạn bè tôi và những người quan trọng với tôi. Vì vậy, cảm ơn bạn thay mặt cho tất cả chúng tôi. Và tôi thực sự, thực sự có ý nghĩa điều đó từ đáy lòng. Vì vậy, cảm ơn bạn. Cảm ơn bạn. Tôi sẽ tiếp nhận điều đó. Và tôi rất biết ơn vì cơ hội được ngồi xuống với bạn hôm nay. Tôi là một fan hâm mộ lớn và ngưỡng mộ những gì bạn đã làm và những gì bạn đang làm. Và tôi cũng cảm nhận điều đó từ bạn theo nghĩa rằng bạn có rất nhiều lĩnh vực thành công. Bạn không cần phải làm một podcast.
    Nhưng thực tế là bạn mang lại rất nhiều lợi ích cho thế giới.
    Thật tuyệt vời khi thấy sự thăng tiến của bạn, giống như đang hướng về phía mặt trời.
    Các bạn đang làm một công việc thật đáng kinh ngạc và vẫn tiếp tục như vậy.
    Và tôi phải nói rằng, tôi đến đây hôm nay với mong đợi rằng chúng ta sẽ đi vào một số khoa học và một số quy trình, và tôi biết chúng ta sẽ đề cập đến nhiều lĩnh vực.
    Nhưng tôi không lường trước được độ sâu của cuộc trò chuyện mà chúng ta sẽ có.
    Và tôi có thể nói rằng điều đó hoàn toàn là hệ quả của sự chân thật của bạn và lòng từ bi chân thành mà bạn mang đến cho những cuộc trò chuyện như thế này.
    Điều đó thật sự được cảm nhận.
    Tôi cũng rất trân trọng cách bạn chia sẻ một số trải nghiệm của chính mình.
    Tôi có thể thấy bạn là người thực sự quan tâm đến mọi người và thành công của bạn không phải là kết quả nhỏ của điều đó.
    Vì vậy, cảm ơn bạn đã cho tôi có mặt ở đây và cảm ơn đội ngũ của bạn đã cho tôi có mặt ở đây và vì những gì bạn đang làm.
    Rõ ràng là các bạn đều hết mình trong mọi nỗ lực và bản chất của bạn thật đáng kinh ngạc.
    Thực tế là bạn có thể đảm nhận rất nhiều thứ và bạn đã chấp nhận bản chất của mình để không muốn đi theo con đường truyền thống.
    Tôi nghĩ đó là một ví dụ thật tuyệt vời và cực kỳ quan trọng cho mọi người.
    Vì vậy, tôi cũng có thể nói rằng tôi nghĩ chúng ta sẽ trở thành bạn bè.
    Vì vậy, bạn nên cho tôi số điện thoại của bạn.
    Chúng ta sẽ liên lạc vào buổi sáng và nên cùng nhau ăn một bữa hoặc tập thể dục hoặc bất cứ điều gì.
    Có thể chúng ta chỉ cần đi chơi.
    Vì vậy, tôi muốn nghĩ rằng chúng ta đã khơi dậy một tình bạn.
    Chúng ta chắc chắn đã làm như vậy.
    Cảm ơn bạn, Andrew.
    Cảm ơn bạn.
    [Nhạc]
    如果我談到這個,我會哭,因為我生活中的一切本來都很好,但某一天
    卻突然崩潰。
    所有的一切都垮掉了。
    我學到友誼是非常強大的。
    我有朋友們來我家陪我。
    有一天我抬頭一看,Lex就在房間裡,他們陪著我,扶持我,
    讓我重新記起我是誰,對此我充滿了感激。
    安德魯·胡伯曼博士是一位世界知名的神經科學家、史丹佛大學教授及播客主持人。
    他正在改變我們對大腦的理解,以及我們如何能夠改變自己,打破壞習慣,
    並達到最佳表現。
    我成長的過程中感到害怕、沮喪和困惑。
    我的父母分開了。
    我涉入多次打鬥,發現自己被關進這個住院治療計劃,
    我意識到我需要掌控自己的生活。
    我對此深感興趣,因為很多人感到生活中被困住了。
    那麼,怎麼樣才能做出這些改變人生的決定呢?
    其實有很多零成本的工具可以改變你的大腦。
    我們可以一一介紹這些工具。
    我想談談這張圖中的多巴胺。
    多巴胺就像是波浪池。
    在生活的每個領域,無論是食物、運動,對某些人來說是工作
    或性,如果你把事情推到極限,你會感到耗盡和缺乏刺激,
    之後你需要更多的能量才能達到相同的效果。
    當你處於多巴胺耗竭的狀態時,通常人們會試圖重新接觸能重新激活多巴胺循環的東西,但這反而會
    讓他們進一步陷入低谷。
    那麼,怎麼解決這個問題呢?
    要退出這種狀態是很難的,但可以從這裡開始。
    這是我從沒想過自己會在生命中說的句子。
    我們的YouTube頻道剛剛達到700萬訂閱者,我想向所有
    每週一和週四來觀看我們談話的你們致以衷心的感謝。
    衷心感謝你們,也代表我的團隊,他們你們不一定能見到,現在在《CEO日記》幕後,幾乎有50人
    一起努力完成這一切。
    所以,請接受我們的感謝。
    上個月我們舉辦了一次抽獎,對於那些訂閱到700萬的觀眾,我們贈送了獎品,你們對這次抽獎非常喜愛,
    以至於我們決定繼續舉辦。
    所以每個月,我們將贈送一些金錢無法購買的獎品,包括與我會面的邀請和給任何訂閱《CEO日記》的人的一千英鎊禮券。
    現在有超過700萬的你們,如果今天決定訂閱,你將成為那個幸運的人之一。
    由衷地感謝你們。
    現在讓我們進入談話主題。
    安德魯,從你所做的事情的核心出發,如果我回顧你所創造的一切,並且必須將其概括為一或兩句話,這會是什麼?
    我想分享生物學的美與實用性。
    我希望人們能理解人類的身體和大腦有多麼不可思議,以及即使對於我們如何與光、溫度、
    運動、思想、情感等互動的基本機制有一點理解,這也會以非常強大的方式影響我們的健康。
    你因分享的信息而成為文化現象。
    在你看來,這是為什麼以及如何發生的?
    我想,也許最重要的是,為什麼會發生?
    你所迎合的那些人們的自我理解中缺少了什麼?
    我認為人們對自己有強烈的好奇心,對我們這個物種而言,為什麼我們感覺如此,為什麼其他人如此感受和行動,而我認為
    幾乎每個人我想都有深入了解如何成為自己最佳版本的興趣。
    我認為我所做的,就是通過生物學,特別是神經科學,提供了一個視角來觀察這一切,但我也是個實踐者。
    從小時候開始,我一直活躍於運動和心理學,並對一個人能做什麼感興趣,在某些情況下,避免某些事情以成為自己最佳版本的人。
    我是一名學者。
    我有一個實驗室,我是史丹佛大學的終身教授,雖然我應該提到的是,我在去年左右大幅縮減了我的實驗室,但我對動物模型,
    人類和人類臨床試驗進行過實驗。
    因此我擁有研究科學家的理解和專業知識,同時我也在深思如何將這些同行評審的論文中的信息轉化為可操作的協議。
    我努力將這些內容精簡為可行的步驟,但我不是很相信簡化事物。
    我決定走相反的路,而不是給出一些小片段、90秒的視頻。
    我們包括這些內容,但我決定選擇完整的主題,進行一到三小時,甚至四小時的講座,因為我相信,而且不是我第一次這麼說,
    人們如果用清晰的方式傳達信息,基本上有無限的學習能力。
    所以我相信如果人們想理解,他們能理解,這並不需要用很多複雜的語言來裝飾。
    有時我們需要包括一些複雜的語言,僅僅因為這是科學和醫學的特性,而人們也願意學習那些內容並掌握它,一旦他們對如何運作有
    更好的理解後,讓他們掌握一些知識,那麼他們就真的能開始快速進步,剩下的事情就自然而然地會有進展。
    今天我幾次請你用更簡單的術語解釋我,因為我對科學沒有任何基本的理解。
    我的目標之一就是如果我不理解某件事情,就要完全誠實,因為我相信有許多人也許同樣不理解。有關於你的事情中最讓我驚訝的就是你的背景。我認為你來自何處、面對的掙扎,與今天坐在我面前的這位男性形成對比,這是非常有趣的。我認為這反映了我對你工作的基本好奇心之一,即知道協議很好,但要能夠追求它們,還需要其他的東西。現在有人說這是紀律、動力或其他什麼東西,但當我看看你的背景和你所經歷的,那不是一條直線。那裡有一種轉變的元素。幾乎可以說是早期的安德魯·休伯曼,我從未想過他會變成今天坐在我面前的這位幾乎無法辨認的人。而今天坐在我面前的人,讓我如此著迷的原因在於,如果我能明白你是如何從那位安德魯·休伯曼變成現在這位的,那就讓我擺脫了將無法追隨你協議的藉口。
    是不是真的有很多冒險與轉變,當然也有一些苦難。聽著,我是第一個承認,我的生活比其他人簡單,也比其他人艱難,對吧?所以我不是想標榜自己擁有最艱難或最簡單的生活。我只知道我自己的經歷,對吧?所以我所擁有的就是我的經歷、我的知識和我用來傳達這些的話語。但確實,這不是一條線性的道路。我會說沿途的一些關鍵里程碑和相關事件,和我所能記得的時間一樣長。我一直有著強烈的好奇心和冒險的渴望,所以我想學習,而我想要親身學習。我也想我一直都有一種強烈的衝動,從小就有人告訴我,我有點傾向前方,所謂的前質心。
    但在某種程度上,我的童年是非常傳統和甜蜜的,因為我有兩個父母。我爸爸實際上是個科學家,他是受過訓練的理論物理學家。他是阿根廷人,但在美國進行了研究生培訓。我的母親是一位作家,她曾是一名老師。在我們還是小孩的時候,她工作不多,主要專注於撫養我們。 我對我的童年記憶是,一起在餐桌上吃晚飯。我非常對所有生物學事物感興趣,尤其是魚類。因此,所有的水族箱、生物、鳥類,任何熱帶鳥類,我都想了解,學習關於魚的知識。那時我會在星期一的課堂上講解這些知識,以試圖讓老師不讓我和周圍的學生聊天,因為我會把這些事情告訴他們。所以我從小就開始在小型講座中演講。
    然後我想隨著年齡增長,可以這麼說,到了青春期時,我的父母離婚了。這是一個非常高衝突的離婚,這引導我走向一個更野性的方向——我們就這麼稱呼它吧。我有點野性。情況讓我尋求運動和朋友,那些沒有父母參與的活動。所以對我來說,立刻吸引我的就是滑板和朋克搖滾文化。因此我很幸運地在80年代末、90年代初被吸引到滑板和朋克文化當中。我現在49歲,或幾乎49歲。在那時,那是一個非常新興的文化。沒有X遊戲,也沒有大贊助商等等。有很多孩子,他們並不是沒有父母,而是假如說是有些野性。有些確實是父母不在身邊。 而我得到了接觸一些驚人的滑板表演。我並不是一個特別出色的滑板運動員,但我確實有衝勁去嘗試。我不斷受傷。因此這實際上是一個重要的事件。我不斷地受傷,試著自己推進到更好的水平。我的一些好朋友被贊助。我有一位朋友在我們高中時期被發掘為專業運動員。我們四處旅行,參加比賽。你可能會注意到的是,我並沒有上很多學。 我不建議年輕人這樣,還是在學校裡待著,至少在早期,獲得基本教育,而你的腦袋仍然是高度可塑的。但你知道,我接觸到了,而且幸運的是,我沒有參加很多毒品和暴力,但我看到了。我也看到了許多驚人的滑板。這些人中有些後來成立了大型公司,在極限運動的領域做了驚人的事情。例如DC,我認識那些創始人,丹尼·韋和科林·麥凱,你知道,我那時候認識他們,雖然不是很親近,但是,我看到托尼·霍克的崛起對吧?他比我年長幾歲,但我會參加滑板比賽。因此,我身處的世界是完全自創的DIY世界。
    就在某個時刻,我交了女朋友並開始接觸其他事物,漸漸脫離了滑板。我想我可能會成為消防員一段時間。我一直很有體力。這是什麼年齡呢?所以我16歲時有了我的第一個女朋友,那時我在滑板上表現不佳。我一直在扭到我的腳。人們在我身邊不斷進步。這就是它的本質。我愛上了她,想要花時間和她在一起。所以我想說,我在學校表現得很好。我不上學,我需要工作來養活我們。你知道,我當時的思維方式很像成年人,考慮著我將如何做。
    所以我想,我會加入消防服務。
    於是我開始努力增強自己的身體。
    我開始做阻力訓練。
    要知道,在那個時候,唯一舉重的人是美式足球的季前訓練球員、入伍的軍人和健美運動員。
    而我對這三者都不感興趣。
    但是我開始進行阻力訓練,並且意識到,哇,這真是一個強大的工具。
    我可以通過努力讓我的身體更強壯。
    剛開始時,我一個引體向上都做不了。
    我一直都蠻瘦的。
    我,那時候身高飆升了一整英尺,但在那時卻非常非常瘦。
    而在一個夏天之內,我可以做引體向上了。
    我能做這些事情。
    我想,哇,做身體上的努力和能力或結果之間有著remarkable的關係。
    然後我也開始大量跑步。
    不知為何,我在高中的最後一年參加了越野賽。
    在那裡,我也感覺到努力和結果之間有著直接的關係。
    如果我跑得更遠,那麼下一次我就能跑得更遠。
    如果我的肺在坡道上燃燒,那麼下一次我就能在沒有肺部燃燒感覺的情況下跑這個坡。
    而在滑板運動中,無論我多麼努力,都無法把努力的程度和結果相匹配。
    因此,從那時起,16歲開始,我就把跑步和阻力訓練成為我每週的常規日程。
    後來發生的事情是,她去上大學。
    我基本上就住在我的車裡或者她的宿舍裡,當她在上大學時。
    她比我大一歲。
    我意識到我想和她在一起。
    於是我最終申請了大學,並不知怎麼進去了。
    到了大一結束,我已經參加了多次打鬥。
    我仍然有來自之前生活的那種野性。
    我經常發生肢體衝突。
    我從來不吸毒或喝酒。
    這是幸運的。
    我沒有對那些東西上癮的傾向。
    但是我的生活真的不太有條理。
    實際上,這幾乎是將近30年前的事。
    那是1994年7月4日。
    我參加了一個燒烤聚會。
    我和一群搶劫我們那座房子的人的衝突。
    順便提一下,這裡有一個小插曲。
    我在大學的一個朋友,雖然我們不算非常親近,但我當時的女朋友和現任Jack Johnson(那位音樂家)的妻子住在一起。
    所以Jack回憶起那場派對。
    我們有其他的朋友也是從那場派對中來的。
    那對我來說是一個意義非凡的日子,因為我參加了這場衝突。
    所有的事情都是好的,因為我們取回了物品。
    沒有人受到重傷。
    但我記得回到我當時住的地方時,心裡想,這可不行吧?
    我19歲,我想那時候差不多還不到18歲。
    我在學校表現得並不好。
    我的大一簡直是一場災難,我在上大學時根本沒參加課程。
    我過得不好。
    我參加肢體衝突。
    我在一個小貝果店工作,送貝果,這其實也沒什麼錯。
    但這對我來說並不是什麼未來。
    我沒有進入消防服務。
    我沒有成為專業運動員。
    我想,我該怎麼辦呢?
    因為在那之前所發生的一切對我來說都是沒有意義的,除非我能有所成就。
    所以那一天我實際上寫了一封信給自己和我的父母,告訴他們我會改變我的生活。
    我至今仍保留著那封信。
    我母親仍然保存著那封信。
    我決定從大學請假。
    我沒有退學。
    請假讓你有選擇恢復的機會。
    我搬回家並且工作。
    所以我在我長大的小鎮上的一家小餐館裡擔任侍者。
    我仍然每週繼續進行三次跑步和阻力訓練。
    然後我上了社區大學,通常那些無法負擔上大學的孩子們會選擇在那 暫時修課。
    這仍然是加州教育系統的一個美好方面。
    於是我將學習和充實自己的大腦,接受正式的嚴格課程知識,變成了我的絕對使命。
    我不在乎自己是否喜歡這些課程。
    我只是相信自己的學習能力,因為我可以告訴你關於熱帶魚、滑板、龐克搖滾音樂,以及相當多的身體訓練的知識。
    那時,我尋找合適的人。
    這一直是我擅長的事情,就是尋找那些具有知識的合適人選。
    因此,我從已故的Mike Menser那裡獲得了很好的知識,他曾訓練過Dorian Yates。
    我狂熱地閱讀有關身體健身和康復的每一本書,努力讓我的身體強壯。
    我從不想變得壯大。
    你知道,我一直對變得強壯和能夠跑得遠又快感興趣。
    這一直是目標:能力。
    我不是那種真的在乎增肌的人。
    如果在訓練中得到了這些作為副產品,那很好,但我更關心的是能夠完成任務的能力。
    所以在那時,我就變成了一個渴求知識的學習者。
    我把所有的精力投入到了這些其他領域,將它們轉化為學習數學、科學、藝術歷史、英語、文學等任何學科的能量。
    一年後,我又回到了大學,一個人住在一間單身公寓裡。
    在大學的餘下時間裡,我的所有事情就是學習、健身、和女朋友約會、跑步,當時聽的就是早期90年代的龐克搖滾音樂,這仍然是一個美妙的音樂類型。
    所以主要就像是Rancid、Operation Ivy、鮑勃·迪倫,我一直都愛鮑勃·迪倫,還有古典音樂,當我學習時會聽這些。就這樣而已。我沒有做其他的事情。到那時,我開始拿到全A的成績。人們不認識我。他們會說,難道你不是大一時候愛打架的那個男孩嗎?我必須承認,我並不是完全沒有典型的學生特徵。每個月我會允許自己去派對一次,我每月就聚會一次,但我遠離毒品,這從來不是我的事。所以我喝酒,雖然最終我意識到這也不是我的風格,但我完全投入其中。因此,我以榮譽畢業於大學。我進入研究生院,取得碩士學位,在加州大學伯克利分校學習,然後拿到我的博士學位,之後在史丹佛大學做了博士後研究,最終在加州大學聖地牙哥分校建立了一個實驗室,這裡的神經科學計畫非常出色,最終被征召到史丹佛獲得終身教職,並一直在保持身體健康的同時,專注於進行基礎研究,即在神經科學領域做出發現並發表論文。然後在2019年,我決定開始在Instagram上發布科學內容,都是一些非常學術性的東西。沒有實驗流程,只是告訴人們日光的有關眼睛、鬱 dopamine 的關係。我很享受這樣的對話,就像小時候告訴人們熱帶魚的事一樣。在2020年,我的計劃是發布一本書。所以我找了一位公關專家,他叫Rob Moore,現在他已經是我的摯友。我們當時在談論在書出版時可能會上播客或者做些類似的事情,但隨後疫情襲來。我說,知道嗎,我們暫停書的計劃。他說,那我們就上播客。於是在2020年,我上了大約20到30個播客。沒有書,沒有網站,什麼都沒有,就只是講科學,並樂在其中。然後在2021年1月,我在洛杉磯的一個小山谷裡找了一個小地方,像是休假一樣設置了一些攝像機。我的波士頓犬Costello也在那裡,Rob Moore成為了我的播客製作人。然後在大約1月1日,我們發佈了Huberman Lab播客,現在我仍然在這裡隨意講一些我覺得有趣且對人們有用的東西。所以這就是我的故事脈絡。而在我講這一切的同時,我也想讓人們知道,表面上看這像是個壯麗的故事,但一路上,我確實有過思考「我該怎麼辦?」的時候。就像這個有些作用,但這個沒有作用。我的生活曾經非常失衡。我主要專注於工作和研究,現在我49歲。現在我在生活中有一些美好的關係,但我選擇延遲婚姻和家庭,這不是我的本意,而是以這種方式將精力繼續投入到我最熱愛的事情上。所以這一切總是伴隨著犧牲。遺憾的是,我在這一路上失去了許多朋友,有些因為毒品和酒精,有些因為自殺、抑鬱等等。還有其他的則是由於不幸的結果或年齡的增長。但我認為主要的主題是,我始終無法掙脫對學習和冒險的渴望。一旦我學到東西,並且隨著學習,我似乎無法不告訴每個人,前提是那裡有人的話,我就很渴望分享我的學習內容。生活中有趣的是,一些最具創傷性的事件發生在我們身上,而創傷對每個人都有各自的定義。因此,對我來說的創傷,對Francis Ngani來說卻不是,我聽過他的故事,淨係提到他逃離非洲,越過鐵絲網,走過撒哈拉沙漠。他的創傷在迷宮中。我聽說他是一個非常好的人,非常好。他是一個出色的個體,但我非常感興趣的是我們的創傷經歷如何在生活中某種意義上左右我們,或使我們變得有動力,有時幾乎是同一枚硬幣的兩面。但我想回到你年輕時的那段時間,因為我在閱讀時發現你在14、15歲時被送進住院治療計劃。我是的。某一天在學校,順便講一下,我在學校的時間不多,如果我在那裡,我就是那個戴著帽衫在桌子上,仿佛在睡覺或畫畫的孩子,你知道的,根本沒有調整好該專注的事情。回想起來,我覺得我當時是抑鬱的。我很傷心。我對家庭的破裂感到困惑。婚姻破裂和家庭重組可以在沒有一切的情況下發生。不幸的是,這是一個非常複雜的情況。也許這也是青春期與對生活的一般困惑相結合的結果。這些事情使我陷入一種狀態,我覺得回想起來我當時是害怕、抑鬱和困惑的,這是許多年輕人都會經歷的。於是發生了幾件事情。我開始惹麻煩。我沒有上學。我常常逃學。某一天,他們來接我。他們基本上叫我進了辦公室。我坐在那里,與學校顧問交談,這並不是我第一次這樣做。然後一些其他人也出現在那裡,我開始意識到,哦,我知道這是什麼了,他們要帶我走。至於這一切的具體原因,是不是一位朋友,我心裡大概知道是誰,他對我十分擔心並介入了,還是純粹來自父母的原因,我至今仍不清楚。我有我的理論,但我相信他們也有他們的解釋。但無論如何,我很快便發現自己進入了一個住院治療計劃。
    這段經歷非常有趣,因為這是我第一次體驗到自由被剝奪的感覺。
    那是一種感覺,像是門被鎖上,你會想,哇,我的自由被奪走了。
    基本上,你是被鎖在一個治療計畫裡。
    那些都是行為不良或者各種問題的孩子。
    你在一條走廊上,和其他許多孩子待在一起,晚上你都待在那裡。
    你無法離開。
    你不能隨意走動。
    他們迫使你參加團體治療。
    你必須進行一對一的治療。
    你有一小時的時間在外面運動。
    你不能離開這個範圍。
    這就像是把青少年拘留所和醫院的概念合併在一起。
    這就是那些孩子們的情況,我們也是孩子。
    裡面有一個比我們年輕得多的單位,也有一個比我們年長得多的單位。
    我永遠不會忘記有位輔導員跟我們說過的一句話,聽著,那些年輕的孩子和那個單位的成年人,他們都瘋了。
    你們不是瘋子,你們只是有問題。
    我永遠記得跟我一起的其中一個孩子說,對,但他們也正是這樣告訴其他兩個單位裡的人。
    所以我很快意識到這個地方有很多問題。
    我很害怕。
    我永遠不會忘記我的室友,他最後證明是一個非常友善的人,但他看起來就像理查德·拉米雷斯,夜行者。
    他有切割的問題,看起來有些可怕。
    但當我漸漸了解他時,我發現他只是一個有很多問題的孩子,雖然他的問題和我不同。
    在那裡的孩子中,有一些是嚴重的毒品問題,有些則有自殺的傾向,有些則沒有,有些人有攻擊性問題。
    在白天是混合性別的單位,顯然男生住在一起,女生住在一起。
    大約兩三天後,我意識到,唯一能逃出這裡的方法就是努力工作。
    所以我開始努力工作。
    我坐下來,第一次真正談論我的內心感受並認真傾聽。
    在那樣的地方,你可以通過傾聽其他人的故事學到很多。
    我意識到,我內心很多的問題其實與我們所需的安全感和某種程度的被接納有關,這些都是父母所提供的。
    我們也需要一些界限。
    而在那個時期,我缺乏這三樣東西。
    我想,我的內心強烈程度以及我作為一個不容易表達情感的人,但我是一個感受非常豐富的人,我有很多感受。
    我不知道其他人怎麼看我,但我感受很多。
    我覺得那段時間我家庭中的狀況讓我感到崩潰。
    我很想念我的姐姐,她當時在上大學。
    我和姐姐一向很親近。
    而且因為那是八十年代末,九十年代初,我並不知道太多人是沒有父母的家庭。
    我已經接觸過很多事情,知道滑板文化的美好,至少當時是,現在則不同了,滑板文化完全是自我組織的。
    所以每當有機會,我就會搭朋友的車或搭巴士去舊金山。
    有一個現在著名的地方叫做海灣廣場(Embarcadero Plaza),簡稱E.M.B.
    那是一個相當自主組織的地方。
    在其他主要城市也有這樣的地方,比如費城的愛心公園(Love Park)和紐約的華盛頓廣場公園(Washington Square Park)。
    那時候我從年長的滑板者身上學到很多,那時大多數是男孩,現在女性滑板者也逐漸增多,她們真的很厲害。
    但當時主要是男生。
    所以我在那裡學到了各種知識,其中一些對我來說太過年輕不應該學習。
    我基本上從那些不去上學的孩子身上接受了街頭教育,他們就這樣活著,過著自由的生活。
    我要很清楚地指出,即便那裡有某些不良元素,但同時也有無與倫比的美好。我的朋友傑克·羅森伯格(Jake Rosenberg)也開始去那裡,他有著自己的挑戰,我稍後才了解。他帶著攝影機,我的天,他開始拍攝那些如今被視為真正經典的麥克·卡羅爾(Mike Carroll)影片。
    這些名字像亨利·桑切斯(Henry Sanchez)、馬克·恩札(Mark Ensal)等,都是如此有名的滑板者。
    然後他拍攝了第一部Plan B視頻,還製作了《等待閃電》(Waiting for Lightning)紀錄片,講述丹尼·魏(Danny Wei)跳越中國萬里長征的故事。
    還有我們的朋友麥克·布拉巴克(Mike Blaback),他是Huberman Lab播客的攝影師,也成為最具標誌性的極限運動肖像攝影師之一,當年他是從密西根開車來的孩子,我甚至不知道他是否完成了高中學業,但他可能做到了。
    然後他在Gap商店的衣物堆上過夜,經常在海灣廣場遊蕩並拍攝照片。
    麥克、傑克和其他人拍攝的那些照片和視頻如今在滑板界成為了經典。
    因此,我也接觸到了這個令人難以置信的DIY世界,將你的熱情、環境與某種工藝結合起來,並記錄這一切。
    在許多方面,海灣廣場的經歷是滑板文化的縮影。
    我一直喜歡朋克搖滾音樂並去現場表演,雖然我沒有音樂才能,而我在滑板上不差,但我也不會因滑板而去任何地方。
    但我所看到的是,如果你熱愛某種事物,並想了解它的方方面面以及愛這種文化,那麼你確實需要學會篩選那些不良元素。
    不要讓自己陷入麻煩。
    但是你把那種能量轉向我,我則把它用於學術上。我記得當我進入研究所時,發現了一個很棒的實驗室,可以和一位名叫芭芭拉·查普曼的優秀女士一起工作。不幸的是,她去世了。當時她說:「聽著,我會有幾個小孩,但我們有資助,你可以…」所以她說:「我要生幾個小孩,所以我會非常忙,但我們有資助,這就是實驗室。」她說:「不要把實驗室燒掉,不要傷到自己,但就是做實驗,享受樂趣。」我意識到「這就是最好的。」我有如此多的精力,心想「我永遠不必回家。」所以我大部分時間都住在那裡,在那個水槽刷牙,在健身房鍛煉,然後洗澡,再回來。我記得人們說:「你會疲憊不堪的。你在做什麼?」而我就像,「你在說什麼?」我每周工作80,有時甚至100小時。我感到非常快樂。我意識到這是完全相同的感覺,我只是在投入我的興趣。我在研究生的時候這樣做,在博士後的時候也是。其實當我作為博士後時,我開始為《Thrasher Magazine》寫一些音樂文章。這樣我始終保持著與滑板行業的一點聯繫,以賺取一些額外的收入。然後當我成為初級教授時,我真的必須全心投入到實驗室中,但這仍然很成功。我想要表達的重點是,之前我們在談論,如果你有,而我在引用我其中一位英雄馬莎·貝克的說法,她是一位了不起的人和老師,充滿智慧,她把它稱為基於興趣的注意系統。有些人可能會稱之為注意力不足過動症(ADHD),但你有沒有注意到,即使是那些在科學文獻中已知的,患有ADHD的孩子和成年人,當他們在做一些他們真正熱愛的事情時,他們就像是一束激光。他們不會偏離,那份注意力就像10分中的11分。因此,我把我內心對魚、熱帶鳥、滑板、搖滾音樂,最終變成生物學的那種能量都投入了進去,「好,我的所有籌碼全押在這裡。」但我的目標始終是,並且仍然是把我所學到的東西分享出去,因為對我而言,做任何事情的真正快樂在於能夠分享那些知識或經驗。因此,那些早期的歲月真的很艱辛且危險,老實說。但是後來當我開始建立實驗室並決定「嘿,我要研究人類壓力,讓我們去獲取體驗壓力情境的虛擬實境。」時,我的朋友麥可·穆勒(Michael Muller),他是一位非常成功的攝影師,也拍攝從籠子中拍攝的大白鯊,他跟我說:「哦,你知道的,你實驗室的虛擬實境刺激,這是他告訴我的。」「它糟透了。」他說:「它糟透了。它看起來不真實。全是電腦生成圖像。根本不恐怖。那我們去瓜達盧佩島拍攝一些大白鯊,離開籠子怎麼樣?」而年輕的安德魯當時就想,「好啊。」於是我獲得了潛水執照,一年做了一次,待在籠子裡,第二年出去籠子。我不推薦大家這樣生活。我不是說因為第二年我在籠子裡時,發生了深度缺氧的情況。我逃了出來,活下來了,但這非常可怕,並不是我想重複的經歷。我意識到,這就是底線。就像我,偉大的奧利弗·薩克斯,另一位我的英雄,英國訓練的神經學家和作家,他寫了一些後來變成了《喚醒》的劇本等的東西。關於他的有一句話特別打動我,我想那句話是,他的老師早期說過,「奧利弗會走得很遠,只要他不走得太遠。」所以,你必須小心,對吧?這些冒險,離開學校的時候,你不能隨意行事。因此,如果你看整體走向,它是高度非線性的,但其中有一個共同的線索,就是這種學習的渴望、好奇心、分享的渴望和強烈的興趣。而當我參與任何一件事情時,我建議如果人們參與任何一件事情,不論是播客、運動、視頻遊戲、數學、人工智慧、編程,或任何事物,滑板等等,你都不能隨意行事。因為向前的進展,即使隨著時間的推移改變事情,結果就是要利用我們每一個人獨特的本質,以及我們所擁有的任何程度的強度,確保你確實在向前邁進。而我所學到的是,作為孩子、青少年和成年人,沿途有許多陷阱。沿途有很多導致失敗和毀滅的通道,你必須非常非常謹慎。因此,你不能魯莽。我也很感動於你寫給父母的信。是的,他們一定非常驚訝。那封信是在一個名叫伊莎維斯塔的小鎮的帕薩多街的一棟房子裡寫的,那是我在夏天基本上和我的雪貂一起蹭住的地方。我告訴你這些,是因為那是我對雪貂的印象。她的名字叫艾瑞斯,那時我的第一任女朋友在我得到她的時候已經離開了我,因為她聰明,因為我當時一無所有。我和艾瑞斯一起生活。我甚至在那個地方沒有床。我心想,為什麼要付房租?你知道的,沒有人像我那些長大的時候,那些像流氓的孩子們那樣。現在,澄清一下,我長大的城鎮帕洛阿爾托現在被認為是世界上最富有的地方之一。那時候大概是中上層階級。
    但當我說像流氓孩子時,我的意思是,在八十年代晚期和九十年代早期,那些聚集在滑板周圍的人,像是沒有父母的雪貂,野性的類型。所以我學到了很多。我學會了我可以隨時像木乃伊一樣睡覺,不論是在車裡、麵包車裡,或是在某個角落。那麼為什麼那個夏天還要付房租呢?如果我只帶一個枕頭和幾條毯子,再加上一個睡袋,就可以留更多的錢來存起來。
    在這個小地方,我和我的雪貂住在一起,七月四日那天我從一次打鬥中回來,心想,好吧,這就是了。我記得在週末結束時,我寫下了一封信,大意就是這樣。信裡說,聽著,我不知道你們為什麼決定把一切都破裂了。我理解為什麼我的父母不想在一起,他們不合適。順便提一下,他們現在都已經和很棒的人結婚多年,過得很幸福。所以那算是一個美好的結局。但當時我非常困惑。並不是我需要他們在一起,但他們分開時的摩擦讓我感覺到很多情緒都是落在我身上,這是有原因的。不過我基本上原諒了他們。我簡單地說,聽著,我原諒你們。我意識到我需要控制我的生活。我十八歲,是秋天出生的,幾乎十九歲了。我需要做點什麼來改變我的生活,而做到這一點的唯一方法就是變得非常專注和有組織。因此,我不知怎麼的想到把這些外化出來。然後,我基本上給自己寫了一封相同的信。
    而且我女朋友最終又和我在一起,那是非常有趣的。當我開始努力學習的時候,我永遠不會忘記她對我說的話。我們現在還是朋友,我們結婚了,組建了自己的家庭,她有一個美好的家庭。但有時候我會聽到她的消息,我將永遠不會忘記約一年後,當我非常渴望學習的時候,她對我說的那句話。她說,你知道嗎,你變成了一個怪物。我很驚訝,什麼怪物?她說,是一個學習和上課的怪物,早起的怪物,還把襯衫塞進褲子裡。那時我開始打扮成與那個小鎮上其它人完全相反的樣子。這是一個小海灘鎮。我那時候有很多衣服,隨意的海灘風格,而我開始把襯衫塞進褲子裡,繫上腰帶。我開始把自己整理得乾乾淨淨,然後去上課,大家都在想,這個家伙怎麼了?我只是想完全違背潮流,盡可能地變得紀律嚴明和有組織。我實際上就是在自我教育。而我認為這是我早期學會的一件事。我愛我的父母,但我學會了如何照顧自己,這是非常有力量的。對於年輕人來說,這是一種有力的體驗。但面對現實吧,你知道的,十九歲的時候年輕,但在某種意義上又不算太年輕,因為如果你搞砸了,你知道的,我有朋友因酒駕而遇險,我們的一位朋友在酒駕事故中喪生。我和他不太親近,但我對他非常了解。這位叫Phil Schau的家伙,是個偉大的滑板手,因為有人酒駕而喪命。他不是酒駕,死去的人有很多,還有進了監獄的。因此,當你十八歲或更大時,後果會變得非常嚴重,任何小錯都可能導致真的糟糕的結果。所以,我就這樣告訴自己,繼續努力,你知道的,現在的我在這兒。我非常好奇,因為在那一刻,我想你有很多人都在尋找的時刻,那就是你有決定將事情做得不同的機會。我一直在想,要什麼才能讓一個人到達那個地方?這是一個可以加速的過程嗎?如果我現在躺在沙發上,感到這樣,我可以做些什麼來幫助我實現那個目標,還是我需要更多的痛苦?
    恐懼,恐懼。我告訴你,幾乎十九歲的年紀,女朋友離開了我,我對什麼都不擅長。當時我在各方面都不好,不擅長滑板,甚至不會演奏樂器。在那個鎮上,家庭也好。家庭,我的意思是,我可以去消防服務,這是一條很好的職業道路。是的,我沒有任何可推銷的技能。我不會做任何事情,除了我知道自己的學習能力。我一直有非常好的記憶力,我一直享受學習。所以我想,好吧,學校似乎是一個不錯的選擇。他們告訴你需要知道的東西。其實在某一時刻我意識到,我想是Ryan Holiday說的,真正不應該退學的人就是那些表現不佳的人,因為現實世界在許多方面遠比大學要困難得多。在大學裡,他們告訴你該怎麼做。我記得我上過一門希臘神話的課,你到那裡去,如果你坐在前面,專心聽講,試著不去注意其他人,你就能得到你需要知道的東西。現在有時候課程的內容很複雜,你可能跟不上,但他們有“辦公時間”,你可以詢問,他們有助教,整體安排得幾乎讓你不會失敗,只要你做了必要的步驟。而滑板的情況是,我總是會遭遇挫折,總是壓到我的左腳,斷了,什麼都做不了。其他事情充滿了不確定性,但至少擁有大學教育,對我來說,就是我可以學習這些東西。然後我發現,當你有學習的渴望,然後你學習,然後你表現出色,我開始表現得非常好。
    但我仍然對有一門課感到氣憤,我在那裡獲得了B加的成績。我的第一年是一場災難,然後總是這樣,然後有一門來自本·瑞斯的神經發展課程,我得了B加。因此,當我去研究所時,我學習了神經發展。你知道,這是你無法理解的事情——你犯錯的地方,永遠帶著那個信號,我需要在那方面變得更好。所以我想,這很多只是對自我的認知,對吧,神諭所說的,認識你自己,自我認知,真正思考,好吧,我的優勢是什麼?如果我對某件事感興趣,我是否喜歡學習?我是否有著驚人的求知慾?也許如果你是個精力較少的人,或許你會更具反思性,或許你喜歡做日記,或許你需要更多的時間來處理。我認為將那些經常看起來像弱點的東西轉變為優勢是完全可能的。然後我確實認為,我們每個人都被賦予了一些獨特的天賦。我真的相信這一點。這對我來說不是神秘的。我認為我們每個人的大腦結構是非常相似的,而我們根據基因和經歷擁有一些獨特的結構。我只是想,我會持續關注那些讓我充滿能量的事情。你在工作中提到的最具啟發性且我認為最具解放感的事情之一就是神經可塑性這個概念,因為如果大腦能根據我的行為在生理上發生變化,那就意味著我所是的,現在的身份,那個19歲的我,和鼬鼠一起沉睡在木乃伊狀的被褥中,並不是我必須永遠如此。我可以真的改變。我們已經稍微談到什麼促使真正的改變的動力,但知道我的大腦實際上會改變,這兩件事情對我來說真的很鼓舞,因為這意味着我陷入的任何困境並不一定是永久的。現在,你說變化的動力來自於恐懼。在我的情況下,這是一種恐懼的情境,對於成為一個永久失敗者的恐懼,這促使我進行了巨大的改變,正是這種情況。然而,我確實相信,最佳的工作,我們最富創造力和最好的工作,來自於對手藝的熱愛。但有時候,為了找到你真正熱愛的東西,你必須被恐懼驅使著踏上尋找它的道路。這同樣適用於人際關係。有時要找到合適的人際關係,無論是友誼,浪漫關係等等,人就必須對停留在目前的關係中感到如死般恐懼,才有足夠的動力去離開。神經可塑性是絕對真實的。其實,我的科學曾曾祖父,兩位名為大衛·霍普和托恩赫尔·韋瑟的男士,因神經可塑性而獲得了諾貝爾獎。他們並不是發現它的人,這一點實際上已經被描述了幾個世紀。人們明白年輕孩子比成年人學習得更容易。但大衛和托恩赫尔因本質上將神經可塑性的原理進行了形式化和發現,獲得了諾貝爾獎,說明神經可塑性是如何運作的。然後幾年後,主要是一位名叫邁克·梅森內克的人,但還有其他人曾和他一起工作,發現神經可塑性實際上是整個神經系統,即大腦,在我們整個生命週期中的一個特徵。重新連接大腦的方式的規則會有所變化。但如果問題是,人會改變嗎?你能學習新事物嗎?你能忘掉某些模式嗎?你能在任何年齡克服創傷嗎?答案絕對是,毫無疑問地,能。怎麼樣?好吧,很明顯,作為一個孩子直到大約25歲左右,更多或更少,僅僅被動的經驗將塑造大腦,無論好壞。在約25歲之後,再次,這並不是嚴格的界限,我們可以改變我們的大腦。但所需要的是神經化學環境下顯著的變化,以便發生某些事情。因此,任何創傷事件永遠被記得的原因之一,雖然順便說一下,你可以移除創傷的某些情感負擔,創傷不必永遠是創傷,是因為當我們看到或經歷一些非常強烈且具恐懼性的事情時,會釋放一些我們稱之為神經調節劑的物質,像腎上腺素、腎上腺素和其他神經調節劑,這會導致我們的身體和大腦發生狀態的變化。而神經系統會將此視為異常。因此,在接下來的幾天中,連接的重新排列將發生,以便大腦為這一事件做好準備,以防再次發生。這就是為什麼我們有所謂的一次性學習。你去某個地點,那裡發生了一些可怕的事情,你將永遠將那個地點與可怕的事情聯繫在一起。但有一些工具,治療和其他工具,可以使情感負擔從中去除,以便你可以去那個地點而感到平靜,完全沒有恐懼。好消息是,只要神經化學環境發生變化,你也可以學習任何你想學習的東西。這就是為什麼當我們非常感興趣且專注於某件事時,這是神經可塑性的兩個主要要求,我們必須保持警覺,並且必須保持專注。我們不能作為成年人被動地學習。我們不能僅僅在房間內播放關於人工智慧和大型語言模型或神經科學的講座,然後知識不會通過滲透而滲入。然而,如果我們在注意時保持警覺,那麼與此注意相關的神經化學物質會發生轉變,我們稱之為兒茶酚胺。有三種分子,分別是多巴胺、腎上腺素和去甲腎上腺素,這些都會導致警覺性增強,並增強專注力,收緊我們的視野和聽覺範圍。所以,將注意力比作一個錐形的概念是某種思考方式。
    然後,這一切開始啟動一系列生物過程,如果我們當晚獲得足夠的睡眠,或許下一晚也是如此,大腦中的神經連結會重新排序,讓這些知識和新經歷在你的大腦中得到鞏固。因此,作為這種經歷的結果,你將永遠改變。
    所以,當我們聽到大腦不斷改變,無論我們遇到什麼都會改變我們的大腦,這是錯誤的。為什麼大腦會改變,除非它需要這樣做?作為一個孩子,大腦基本上是一個變化的模板。它試圖理解環境並做出預測。這是確實如此的。神經可塑性是童年和青春期的基本特徵。想想你在青少年時期聽的音樂,沒有其他音樂會有如此重大的意義,這是因為在那個時期,你的身體被荷爾蒙和神經調節劑充斥著。當你是青少年或青少年時,現在看似微不足道的事件所帶來的意義是巨大的。那首歌意味著很多,這是因為它在你內心中創造的神經化學環境。但作為成年人,則需要更強烈的刺激。如我們所說,這樣的刺激是必要的。如果你作為成年人戀愛或看到某幅讓你驚訝的畫作,好的,那麼你確實會永遠改變。但是僅僅去大都會博物館看一堆畫作並不意味著每一幅畫作都會永遠烙印在你的大腦中。神經系統在這方面非常高效。除非有必要,否則不會改變。只要有需要,它就會一直變化以保持你的安全。這就是為什麼恐懼的影響比單純的興趣對改變我們的大腦有更強的影響。
    但很高興知道,愛、興奮和欣賞是改變大腦的強烈刺激。我不禁想起我和我的好朋友瑞克·魯賓的對話。雖然可能會被指責在攀關係,但我很幸運能和瑞克成為好朋友。瑞克總是談到,當你看到和體驗到某些事物時,對它的熱愛會促使大腦改變。雖然他不是神經科學家,但在許多方面來說,他卻像一位神經科學家。
    無論如何,你絕對可以改變你的大腦,但你必須關注你想要整合進大腦中的事物。在這個過程中,你必須保持警覺。然後,你絕對需要去休息,因為大腦的實際重接線是在睡眠、冥想狀態和休息時發生的。有句話說“你不能教老狗新把戲”。我認為,隨著我們年齡的增長,我們變得固執,部分原因是我們非常習慣於現狀和例行公事。但我也認為,我們開始相信自己無法改變,這本身使得改變變得更困難。你是在告訴我,你可以教一隻老狗新把戲嗎?我很高興你提到這個。我們立刻就來打破這個神話。你絕對可以教一隻老狗或人類新把戲。我們知道這一點。事實上,聖地牙哥索克研究所進行過一些不可思議的研究,顯示即使在非常年長的人身上,這些人都是八十多歲和九十多歲的人,根據我們的理解,人類的最大壽命大約是120年,但大多數人都活不到100歲。因此,80或90歲算是相當老了。即使這些人已經瀕臨絕症,我相信有些是由於末期癌症,但其他原因也存在,他們仍然會同意接受一種染色劑,這種染色劑能夠被新神經元吸收。然後在他們去世後,透過顯微鏡觀察他們的大腦,仍然能看到在晚年形成了新的神經元。
    現在我想非常清楚地指出,學習的大部分並不是新神經元的增加,至少在人的身上並非如此。但根據我們所瞭解的神經科學,無論你是90歲、70歲、50歲,這都是不重要的。如果你想學習,你就可以學習。而這種學習是通過神經可塑性實現的,這是神經連結的重構、某些連結的加強、其他連結的削弱,以及在某些罕見情況下新神經元的增長。但在每個生命階段,大腦的變化都是絕對真實的。
    我還在想習慣的形成。因此,你提到一些極具衝擊力的刺激,例如恐懼,對於開始形成新的行為模式非常有效,而強迫性的深度專注也是很有效的方法。但如果我想改變一個習慣,因為生活中有些習慣我告訴自己這就是我。根據此,我就接受了這些習慣。嗯,你挺成功的。是的,但即便如此,還有許多事情。我謝謝你。但還有很多事,我仍然只是接受了作為我這一部分的東西。其中一些來自我的童年。因此,我其中一個習慣是我在一個非常雜亂的家庭中長大,像我家裡的門上有洞。我們的家有些房間看起來像是某種囤積者住的地方,裡面有堆積如山的東西,整體看起來就像是毀壞了,花園的後面雜草叢生,六英尺高。這一切都是一團糟。因此,我長大便生活在這種雜亂中,因此今天我仍然蠻邋遢。這是我一直想克服的東西。但有時我告訴自己,這是在我還是孩子時就硬編程進去的,這就是我。我想很多人也是這樣,四處去說他們已經認同並接受某些壞習慣是他們自己的一部分。好吧,我可以說我知道的一些最聰明的人他們的辦公室非常雜亂。儘管如此,他們內心非常有組織。這有點有趣。
    他們就像一束激光一樣,能夠整理混亂的能力。他們看不到混亂。事實上,我的博士後指導教授,一位令人悲傷地去世的了不起的人,名叫本·巴里斯,每次走進他的辦公室時,辦公室裡到處都是堆積的東西。我會說:「本,我覺得我們應該清理一下你的辦公室。」他會說:「別動任何東西,因為如果你移動了任何東西,我就不知道它在哪裡。」我當時說:「你現在怎麼可能知道任何東西在哪裡?」他說:「我知道所有東西在哪裡。」所以我認為一些人之所以能在這種環境中長大或身處其中,也是因為他們保持著一種異常的能力來找到東西。而我則是一個在一切被清理之前無法工作的人。所以我自認在這種能力上是相對弱的。
    但針對你的問題,我認為故事是非常強大的,也非常危險的。故事是人類組織知識的方式。我們往往不會以清單的形式組織事物。我們有這些我們稱之為故事的敘述,因為從小我們學習的方式不僅僅是藉由聽和看,而是它們被劃分為有開始、中間和結尾的故事。有時候這些故事還會有一種漸強和放鬆的情節。想想童年時學習的歌曲,比如字母表。它們不會教你字母表是A-B-C-D-E-F-G-H-I-J。它們不是這樣做的。那麼它們是怎麼做的呢?它們給你一首歌,這就是一個故事。音樂家對此自會明白。再次強調,我不是音樂家,但當我開始研究音樂在大腦中的神經科學時,我理解到這是A-B-C-D-E-F-G。小時候學習字母表時的語調變化就是字母表的故事。
    現在,人們可能會說:「好吧,他在說什麼?」此時你會發現,你在創建思想的變化,使某些東西有開始、中間和結尾。如果你想,「好吧,我在這個房子裡長大,這裡真的很亂,而現在我有太多的混亂。」為了解決這個問題,我的大腦中有一種硬連接的神經迴路,我必須非常非常努力地去解開這種連接,我必須感到害怕而變得更加乾淨或更加整潔。不論如何。這非常危險,因為這裡有開始、有中間和有結尾,這些都帶有巨大的意義。
    理解神經可塑性最強大的方式之一就是理解它實際上涉及到拆解現有故事的某些組成部分。這些組成部分可能是什麼呢?好吧,比如拜倫·凱蒂的工作,這裡提到你要拿掉你相信的東西,然後說「好吧,我是一個不整齊的人」,然後你進行反駁。你怎麼知道呢?好吧,我有這樣的經歷。好吧,那就是故事。然後你開始運行反敘述。你說「其實我是一個整潔的人」,然後人們會說:「這真傻,你只是在自欺欺人」,或問「你真的總是這麼亂嗎?」你開始從不同的角度質疑故事。
    我是神經科學家,並不是心理學家或自助類的專家,我相信這種方法的精妙之處,無意識的天才之處,其實在於你開始創造一個新的故事。你開始將不同的問題注入到現有的神經網路中。大腦喜歡問題。自我們還是小孩的時候,我們就一直在問問題。如果你拿一個現有的故事並開始用問題來挑戰它,你並不是在告訴自己說謊。你不會突然告訴自己「好吧,我非常整潔」,因為你不會相信這一點。但如果你開始質疑為什麼會這樣,或者你能夠改變這麼多其他事情,為什麼你就不能改變這個呢?你說,「這只是一個習慣。我做不到。」你問,「那什麼是習慣?」你在不斷地質疑和推動。最終你會發現,「欸,實際上,沒有人阻止我成為一個整齊的人」,除了這種特定故事的流暢性。而你做的就是打斷了那個故事的流暢性。
    然後當你行動時,你會在各處隨意放下東西,還是把它們有序放置呢?你開始打斷這一習慣,即你典型行為的流暢性。我提到這一點是為了照亮我在播客生涯中所做的事情,我非常堅信心理學領域的重要性。我認為自助類的內容有很多值得一提的地方。我們擁有回溯至古的智慧。當你開始通過生物學的視角看待事物時,會發現所有這些實際上都有其意義,它們只是通往相同結果的不同路徑。如果你想成為一個整潔的人,我鼓勵你採取一種方法,假設是一種神經科學支持的方式。寫下你真實的整潔人是怎麼樣的一個頁面。你會知道這是一個謊言,然後看看這一點,意識到在許多方面,只要你在任何地方將「整潔」替換為「混亂」,那可能就是完全相同的故事。你真正談論的是你神經系統的預設,如果你只需交換措辭,你會感受到不同或會有不同的行為嗎?一方面,你可能會說,「不,這有點微不足道,但我敢打賭,寫下來的過程會永遠打斷你只想隨便放下某東西的想法。」你會想,「啊,現在你有了一些東西可以去干擾這個習慣」,因為習慣的干擾是會讓你看起來像。有人會說,「哦,你可以用橡皮筋彈自己的手腕,或者一些這樣的東西。」但橡皮筋並沒有什麼特別之處。
    手腕上的疼痛或你貼了貼紙條並沒有什麼特別的地方。我們知道貼紙條的效果大約持續一天。我不認為貼紙條有用。鏡子上的提醒也沒有用,因為它們的突出性不夠。它們不是新的,也不是與眾不同的。神經系統只有在某些東西是新的和不同的時候才會改變。無論如何,我們可以談論習慣形成的很多內容,但恐懼是有效的,打破故事也同樣有效。你如何打破這個故事?你基本上是給出相反的故事,你可能會想:「這只是在欺騙自己」,但從神經學的角度來看,這是有道理的,因為神經系統再次喜歡非常經濟地運作,喜歡用最少的能量消耗來完成所有事情。改變任何事情都需要注意,而注意是昂貴的。注意是昂貴的。此外,我想說,當我這麼隨意地說時,你的情況其實很好,所以你實際上沒有理由整理你的空間。我現在有一位助理和另一位助理,而且我的環境也很乾淨。你知道我在說什麼嗎?是的,你外包了這些工作。是的,太好了。我認為對於所有覺得自己不夠整潔的人來說,你有兩個選擇。你可以現在開始整理,或者你可以成功到可以雇用一些助理。我其實是認真地這麼說。我認為應該問自己:「我的注意力在神經空間中最應該投入在哪裡?」我每天都在思考這個問題。我們正生活在一場注意力的爭奪戰中。我早上醒來,可以選擇做消費者或創造者。如果我伸手去拿我的手機,那我就是消費者。如果我去拿我的日記,那我就是創造者。我對任何希望在任何領域取得成功的人建議,應該在不進行廣播的地方做事情,然後再將其帶到廣播中。把你的真實生活帶到 Instagram,並在把 Instagram 帶入你的真實生活時要非常小心。這樣說有道理嗎?是的。如果你看看成功的人,他們在平台之外做事,然後把它們放到平台上。我必須非常小心。然後我進入廚房。顯然,我跟家裡的人交談。如果我拿起電話開始打電話,就會想:「這個電話真的有助於推動進展,還是只是被動地使用注意力?」我們現在必須非常小心,真的非常小心。這是相當具有挑戰性的。關於注意力和集中,回想起你19歲時的情況,人們經常問我一些問題,我想這在自助領域中有點爭議,從神經科學的角度來看,顯現和這個可視化的概念,想像我想成為誰,以及我想去哪裡,有沒有神經科學的支持?有。我不是想要負面,但我會從一個負面的反例開始,這方面有證據而且不常被討論。紐約大學的研究者艾米莉·巴爾切蒂斯(Emily Balchettis)談到了目標設定和習慣形成,恐懼設定往往是最好的工具之一。你花一些時間,可能五分鐘左右,思考如果你不實現你的目標將會發生的所有糟糕事。沒有人喜歡這樣做,但你知道嗎?這樣的做法效果驚人。真的嗎?我知道。這樣真的很令人沮喪。但再次強調,這與人腦的結構和重塑方式有很大關係。話雖如此,想像目標、詳細地可視化目標、將其寫出來是很重要的。在某些情況下,談論這些目標,儘管我們可以討論為什麼這在每種情況下可能不是最佳主意,也可以是非常有益的,因為很難想像一些你無法想像的東西,但我認為當人們聽到可視化目標或可視化結果是關鍵時,我們有時會忘記,我們並不總是知道最終目標是什麼。有時我們必須將這一過程分解為里程碑。這就是為什麼我認為瑞克·魯賓(Rick Rubin)儘管不是正式受訓的科學家,卻因其在創造力方面的工作而備受關注的原因,因為瑞克主要是感知想法的能量吸引力,能夠在不太自我評判、不過多過濾或思考它將如何被接受的情況下進行探索。換句話說,導致偉大音樂、偉大詩歌、偉大科學發現、播客、金融、公司等的變化是一系列在大約一天的時間內發生的迭代。我們並不總能想像最終的或最終的產品作為結果。這就是為什麼我說大學相比其他目標來說是容易的,因為最終是一個學位。你拿起你的文憑。而在其他領域,最終的結果往往更加神秘。現在,我認為可視化可以非常強大,但或許更強大的方式是學習最能幫助你做工作的腦部和身體狀態。例如,如果我要寫一些東西,而我現在正在寫一本書,這本書大部分已經完成,但我正在寫一些附加章節,除非我在坐下來時熱情高漲並高度集中,不然我會花兩三分鐘閉上眼睛,專注於我的呼吸。這是一種冥想,但我告訴自己的是,如果我無法專注於我的呼吸兩三分鐘,我又如何能在寫作上專注兩三個小時呢?就是這種事情。我還想確保不忘的另一件事是,我提到告訴別人你的目標通常是有用的,如果它會引發一點恐懼感,比如你有一些責任。我們也知道,由於人際關係的特性,特別是那些支持我們的人,也存在這種危險。我的一位朋友是一位加州大學舊金山分校的心臟病學家,教會了我這一點。
    他說:「小心告訴誰你要開始做播客或寫書。」通常,別人的反應會是:「哦,太好了。你絕對應該寫一本書或做一個播客。」人們從告訴別人這件事中獲得了一種獎勵,然後他們根本不會去真正實現。而我可以舉出很多例子,這些人被告訴:「你永遠無法做到那個。你永遠無法在那方面取得成功。」我的天,那些人卻堅定不移,並且證明了他們可以做到。
    現在,我時不時會和瑞克討論這個問題。我不太明白,試圖證明自己這股能量是否對結果有害。我覺得這可能是的,這種像「拿這個和這個」的對抗感,而不是純粹出於對工藝的真正熱愛。我會想起我童年時候對水族館和魚的感受,那簡直是純粹的喜悅。這就是我想到的詞,單純的喜悅。我想學習更多關於這方面的知識。我想去做,並告訴人們這些。這就是努力、進步和成果的美好浪漫畫面。實際上,你可能需要兩者兼具。你需要能夠感受到一些恐懼與競爭的感覺,同時也要享受工藝的喜悅。
    就像彼得·蒂爾的書《從零到一》中所描述的,我記得競爭在許多方面被定義為反創意,因為通過競爭,你的行為本質上是在改變你正在做的事情,以超越其他人或其他事物。你在改變你的創作以克服某些東西,而如果你只是純粹思考你想要成長和培養的東西,就沒有這些障礙。
    在我所在的領域中,科學較少,播客則相對良好,但在科學界,競爭極其激烈。兩個實驗室正在進行相似的研究。人們擔心如果某人先發表,另一個就無法發表,當然不會在同樣高質量的期刊上發表,而這些期刊出版物也創造了工作機會。播客實際上是一個很好的領域,因為假設你我在播客上有相同的嘉賓,這只會提升演算法中的話題,因此我認為播客領域中存在許多同事之情和友誼,而這在科學中也僅存在於小部分,但科學是一個競爭激烈的領域,這不意味著它是反創意的,但如果在一個理想的世界裡,科學研究有無限的資金,因為我認為這會使人類更好,人們不必在補助金或出版上相互競爭,那麼我認為我們作為一個物種會取得更多的進步。
    競爭促進結果。在市場上這一點顯而易見,在許多領域也是如此,但對工藝和創造力的純粹熱愛和喜悅,絕對是正確的方向。但在大多數的努力中,你必須同時擁有兩者。如果坐在課堂上與某人並肩而坐,然後意識到「好吧,因為這就是我曾經的樣子」,我在想,「好吧,我喜歡這個主題,但天哪,我想要那個最高分。我想要那個分布上的最高分。」而她和他真的非常好,我們將一起學習,但我的天啊,到了考試的時候,我就會全力以赴。
    我認為一點點競爭可以讓我們展現最佳狀態,當然在運動中是如此,但當涉及到真正關乎我們自己獨特貢獻的創造性努力時,我的意思是,你可以告訴我更多關於商業方面的事情,因為我有一家公司,但我不是商業人士,但我總覺得競爭可以激發更多的活力,但卻不一定激發更多的創造力。
    是的,我認為你在說話時我想到一個重要的觀點,就是你讓來自競爭的新能量分散多少注意力,而這分心可能會摧毀你,因為如果蘋果這樣做,建造這種沒有鍵盤和觸控筆的產品,他們有自己的願景,看到三星在那邊做著某些事,如果他們偏離了自己的使命和核心原則,去跟隨別人的步伐,那麼就可能變得具有破壞性。但如果這意味著他們看到三星在做某件事,他們加速並更多投資於自己的願景,那麼這就沒問題。我認為這就是競爭推動每個競爭者獲得更好結果之間的二元性,但同時,是的,如果它根本上使你分心,那麼它也可能會傷害你。
    我這樣想,即使在播客方面,就像你所說的,有如此多的播客製作人做著如此驚人的事情,我看著你的播客並從中學習。但我知道目前的情況,我們都知道,我永遠不會是安德魯·休伯曼。我也永遠不會是你。我也永遠不會是喬·羅根。我也永遠不會是雷克斯。我非常欣賞你的播客,也同樣欣賞喬和雷克斯的播客。我認為,我們各自都帶有自己獨特的風格。克里斯·威爾姆森,你知道,看到播客中出現的獨特風味真的很有趣,這與我成長的世界中的滑板非常相似,我從音樂產業中直接看到的觀察或瑞克所傳遞的觀察。最終,我認為任何創造性的努力真的都是關於我們帶來的能量。在這方面,我不想聽起來神秘或令人毛骨悚然,這是關於帶著我們的生活歷史,以任何形式帶入這件事。我們甚至不需要告訴人們我們的生活歷史,而是將我們獨特的 wiring 帶入這件事。
    我們可以再次透過生物學的視角來看待事情,問自己,當我們談論能量時,我們到底在談論什麼?這種人們所談論的能量到底是什麼?我認為這主要是歸結於這些兒茶酚胺,特別是多巴胺、腎上腺素和去甲腎上腺素的雞尾酒,這些化學物質使大腦進入一種注意力和動機的狀態。我們現在知道,多巴胺更多的是關於尋求獎勵的動機,而不是享受或者獲得獎勵的感覺。這一點有許多可以討論的地方。還要記住,這三種神經化學物質,多巴胺、去甲腎上腺素和腎上腺素,已經是人類和其他哺乳動物在幾十萬年來設定和追求目標的神經化學雞尾酒。因此,我們並沒有一個獨特的系統,來尋求伴侶、食物、建造庇護所或創造技術以及整個社會。這不僅僅是這三種神經化學物質。當然,還有其他相關因素,如乙醯膽鹼和一堆其他的東西,以及神經可塑性。當然,明確的是,大腦在獲得推進質量中心(我說的)時所設定的貨幣是關於想像某些東西、探索的,例如,”不,向下去不行,朝這邊走,啊,有一種氣味在這裡”,並用實際的氣味去交換,”噢,這裡有一些有趣的東西。”就像探索一樣,”不,那是死路,不如轉身,哦,這裡,然後連結這些進步的節點。進步是什麼?啊,這裡又激發了一波兒茶酚胺,讓我們在推進質量中心。你知道,我不想過於簡化生物學,但當我們談論能量時,例如,花時間在晚上休息、睡覺,花幾分鐘冥想,或者做這項我非常喜歡的練習——非睡眠深度休息,它是一種身體掃描、深度放鬆和長時間的呼氣。這是一個非常類似於古老練習瑜伽尼德拉的練習,這已經被實踐了幾千年,它是一種類似於睡眠的狀態。我們從一項非常好的研究中得知,非睡眠深度休息(NSDR),也就是瑜伽尼德拉,可以將被稱為基底神經節的大腦區域的多巴胺基準水平提高約60%。只需短時間進行這項練習,就能將多巴胺水平再提升到相當程度。這是一項了不起的研究,還有其他類似的研究。那么這意味著什麼呢?這意味著在休息中,我們增強了從休息中出來時處於推進質量中心的能力。這就是為什麼我認為我們每24小時必須睡一次。這就是為什麼我們有意識地讓自己冷靜和靜止的練習,能讓我們在心理和身體上更加推進質量中心。當我們聽到這一點時,會覺得很明顯,我們會說:“哦,當然,休息、行動、休息、行動。”但其實有更多的內容。如果你開始探索這些層次,你會開始意識到對事物的興奮與倦怠之間的區別。什麼是倦怠?就是試圖在太長的時間內保持推進質量中心。這種多巴胺電路的錯誤使用,是在忽視事實,即這些兒茶酚胺,特別是多巴胺,並非無限可用。它們是有儲備的,可以被耗竭,但也可以被補充。關於這個的最佳類比之一其實是由一位名叫凱爾·吉萊特博士的人解釋的。他從事公共醫療工作,特別是內分泌學。他說:“對於多巴胺來說,有點像波浪池。你有這個儲備,可以讓你追求事物、瀏覽互聯網或創建企業,無論是什麼。如果你非常強烈地推進質量中心,你開始產生這些波浪,如果你得到大波的多巴胺,而它們量崩崩塌出池外時,你就開始耗竭這個儲備。”當我想到濫用藥物,如可卡因,這會導致多巴胺的巨大激增,或安非他命,這同樣會帶來巨大的多巴胺激增,我們知道關於多巴胺激增的事情。那就是在這些巨大的激增之後,你會掉到低於初始基準的水平,在那種狀態下,這同樣的事情再也不會感覺那麼好。你需要更多的能量來獲得相同的產出。這就是這個道理,對吧?就是這樣。這個我會放到屏幕上給大家看。是的。所以我在史丹佛的同事,安娜·倫克博士,她負責我們的雙重診斷成癮診所,並且寫了精彩的書《多巴胺國度》,她最好地描述了這一點。這就像一個秋千,但當你獲得多巴胺的巨大峰值,假設是來自濫用藥物如可卡因。吸食可卡因的人,都是在談論思想和接下來的事情。他們不會說:“嘿,我們就放輕鬆吧。”事實上,他們每秒都有一百萬個主意。大多數主意都很糟糕,但他們非常地推進質量中心,充滿動機,而當藥物退去時,他們會感到非常低落,非常沮喪。多巴胺的實際水平低於基準。那些過度工作的人,是的?我們都有不同的運動能力,但過度工作和濫用興奮劑以達到這一點的人會達到這些峰值。那麼,過度工作的日常例子是什麼?你的意思是像預運動補劑之類的,還是你的意思是?是的,我不反對預運動補劑。聽著,我喜歡保持良好的休息,保持水分,喝一杯不錯的預運動飲品,甚至可能來一小杯濃縮咖啡,聽聽音樂,並進行一次出色的腿部訓練。這是一種驚人的感覺,對吧?但如果你每次都這樣做,你就會開始堆疊所有這些引發兒茶酚胺釋放的藥物,好的?所以你得到腎上腺素,你獲得的腎上腺素,請原諒我。你獲得腎上腺素,你獲得去甲腎上腺素,也叫去甲腎上腺素。你會得到多巴胺的釋放。
    你非常有動力。
    你處於每個人都在尋求的狀態,並且你試著每週七天都這麼做,但你不可能做到。
    然後你會想,為什麼到了下午你完全累垮,無法進行任何認知工作。
    其實,你的多巴胺及其他物質已經低於基線。
    所以我認為理解保持所謂的“前進質心”的狀態,即致力於追求目標是很棒的,但大多數時候,我們可能最好是稍微減少一下油門,以保持繼續向前前進的能力。
    這對於壓力也同樣適用。
    我們聽到壓力不好。
    沒錯,壓力確實不好,但它也能提高你的學習能力。
    它產生能量。
    短期內,它實際上可以提升你的免疫系統。
    我會說,儘量忍受你的壓力,只要你仍然像個好人一樣行為,不說或做不友善的事,並確保你晚上能夠睡個好覺。
    大多數人不停地壓力、壓力、壓力,四處奔波,然後晚上卻無法入睡,第二天便感到透支。
    但一些壓力是健康的。
    生活就是壓力。
    事情都充滿挑戰。
    但再次強調,如果你保持冷靜和警覺,你會在最佳心態中。
    警覺和冷靜是魔法秘方,也是晚上能夠安然入睡的關鍵。
    如果你想喝很多健身前飲料,並想聽一些響亮的音樂,並在鍛煉時發揮出色,那很好。
    但你可能也應該能夠在不需要這些的情況下進行訓練。
    如果你是一個熱愛新目標,對旅行等充滿興奮的人,那很好。
    但你需要安排很多事物,然後你坐在家裡,卻在想為什麼回到家後會這麼無聊,生活為何如此沮喪,需要更多的旅行和刺激。
    在生活的每個領域,我們無論是在飲食、運動、刺激物、性或媒體方面,都能看到這種情況。
    如果你把事情推到極限,你會在之後感到透支和刺激不足,這是安娜·倫基在《多巴胺國度》中教給我們的。
    那個低谷狀態可能會持續很長時間,其持續的長度與多巴胺的高峰有關,不是時間的長短,而是高峰的高度。
    當你處於那個低谷、多巴胺耗竭的狀態時,通常人們會尋求外出或尋找能重新激活多巴胺通路的東西,而這樣做只會使他們越陷越深。
    需要的是一段等待的時間,避免任何這些過度的享受,讓他們回到基線。我們從濫用藥物中知道,試圖獲得的“快感”需要越來越多的藥物,但實際上得到的高峰卻是越來越少。
    幾乎所有的成癮、大部分強迫行為本質上都可以通過持續30到60天的禁慾來治愈,對於那些非常渴望某件事的人來說,聽起來真像是一場絕對的噩夢。
    但這非常有效。
    對於某些人來說,這是工作和刺激物。你知道,有很多人在服用阿莫達非尼、工作、工作、工作。
    我經常聽到這些人的聲音,通常他們來自科技和金融界。
    他們會問,為什麼我感到筋疲力盡?
    其實,你這些年來一直在刺激這些去甲腎上腺素調節的回路。
    你需要接受,你可能會感到低落一週,然後你會感覺稍微好一點,你會回到基線。
    然後,只有到那個時候,你才能實際回到全力前進的狀態。
    但在那之前,你可以引入一些東西,比如我認為某些ADHD藥物有臨床用途,這些是安非他命。
    有些人需要這些藥物,而其他人則是將自己推入了多巴胺的低谷。
    所以他們尋求一切能夠將自己從那個低谷中拉出來的東西。
    但他們真正需要的是遠離所有這些東西,並等待。
    就等著。
    去度假或什麼的。
    去度假。
    試著從小事中找到獎勵。
    你知道,這就是為什麼狗在簡單事物中是如此美好。
    如果這聽起來沉重而乏味,那麼你可能正處於多巴胺循環中。
    我曾經也在這些循環中,很難逃脫,但一旦你逃脫了,回首過去,會想:我在想什麼呢?
    其實,當你追求某些東西時,你處於一種不同的狀態。
    我認為這是非常重要的,因為它幫助人們理解他們為什麼會做自己所做的事情。
    在你今天來這裡之前進行的一些調查和理解這些東西之前,我一直認為多巴胺是一種,我不知道,它是一種可能會迸發的東西。
    如果我做了某件事情,我就這樣超越了它,然後又回到了基線。
    如果我再做一些刺激性的事情,我又超越了它,然後又回到了基線。
    但實際上發生的事情是,我正在做某件以某種方式刺激的事情。
    我得到了這個巨大的高峰,然後在一段時間內降到基線以下。
    而當我降到基線以下時,那時我最有可能想要做一些事情來再次獲得刺激。
    當我看到這一點時,它讓我想到了持續葡萄糖監測儀,因為出現了非常相似的模式。
    如果我攝取了很多糖,我就會得到一個大高峰,然後再回到基線以下。
    這是一個很好的觀察。
    這是完美的類比,因為這些調節系統都是試圖維持恆定狀態。
    我們都聽說過、學到過內穩定性,像是人類身體和生理所渴望的平衡,但其實更偏向於一種叫做全穩定性的東西,這涉及到壓力調節,但不想進入太多細節。這些都是動態系統,意味著大腦系統旨在讓我們能夠在需要時克服挑戰。這就是為什麼我總是反對「壓力會摧毀你的免疫系統」這個理念的原因。你知道什麼會摧毀你的免疫系統嗎?當你非常非常有壓力,工作繁重,還要照顧別人,然後停下來的時候。當你停下來時,你總是會生病。為什麼?因為壓力實際上會激活免疫系統。從進化的角度來看,這樣的反應是合乎邏輯的。然後當我們休息時,砰的一聲,我們的免疫系統就會稍微放鬆,然後我們就會屈服於那些細菌或病毒。這意味著我們可能應該學會調節。這就像開車一樣。每當我們感覺到自己正要進入或已經在一種高峰狀態時,我們應該稍微退一步,尤其是當這種高峰狀態來自藥物或某種極端情況時。稍微退一步,甚至可能多退一點。
    當我們這樣做時,我們學會掌握我所指的是在前方重心、平腳或後腳踵之間的過渡狀態。這是一個我從一位前海豹部隊成員那裡學來的術語。他說:「在生活中,你可以選擇後腳踵,感覺到真正的挑戰,平腳,或是前方重心,完全投入。」我認為大多數人學會掌握清醒和入睡之間的過渡狀態會非常好。許多人無法入睡。許多人就是無法關閉思緒。你可以學會如何做到這一點,比如做一些非睡眠深度休息、長時間的呼氣、簡單的自我引導零成本工具,這些都能幫助調整你的自律神經系統,讓你更偏向於我們所稱的副交感神經系統,更加放鬆和消化,只需長時間的呼氣。第一次可能不會奏效,但隨著時間的推移,這些變成非常有效的工具,幫助你自我引導從前方重心到平腳,再到就這樣放鬆、後腳踵,然後你就會入睡。
    當你早上醒來,某些人感到疲憊。也許你睡得不夠,但學會怎麼進入前方重心狀態不應該需要過量的咖啡因和興奮劑、超大聲的音樂或一條震驚的短信或電子郵件。理想情況下,你能夠迅速過渡到前方重心,但不是完全投入到那個狀態。為什麼我這麼說呢?對於任何想在任何領域取得成功的人,無論是學術、商業、創意工作,還是其他任何事情,如果你想要一個持久的生活和職業生涯,你必須努力控制這些過渡狀態。當我說控制時,實際上只需要關注這些狀態,並注意到是的,有些人天生就擁有更多的能量。他們能在最大輸出下完成每一次鍛煉,然後洗澡、在健身房聊天,接著再去做其他事情。有些人就是這樣。而像我這種人,如果我早上全力以赴地投入一件事情,那麼到了下午我會稍微精疲力竭。我需要10或20分鐘的非睡眠深度休息,或者小睡一下,或者只是安靜地長呼吸,喝些咖啡(我現在就這麼做)。只要適量,健康的興奮劑並沒有什麼不好。也許能量飲料對某些人來說也很棒,然後充分投入,專注自己的注意力。然後,之後花幾分鐘,僅僅幾分鐘,來減速。我們常常聽到有關冥想、非睡眠深度休息或冰浴的力量。冷水浸泡和冷水淋浴究竟能做什麼?它們刺激了這些類腎上腺素,比如多巴胺和腎上腺素的釋放,持續很長時間。這就是我認為它有用的原因。關於故意的冷暴露是否增加代謝有很多爭議,答案似乎是幾乎不會。但顯然它會導致腎上腺素、多巴胺和去甲腎上腺素的巨大增加,這些都是持續很長時間的。而這會讓你感覺很好,尤其是在你從寒冷中出來時。我想這就是它的價值。它也能幫你省下取暖費。你不一定要有冷水浸泡,只需要洗個冷水澡。沒有誰喜歡這樣。但重點是你出來後會感到不同。這是一種狀態轉變。所以這很好,但你不想過度進行這個。因為人們總是會問,「我應該在冷水浸泡或冷水淋浴中待多久?」我會說,「待在裡面的時間至少要讓你達到你所追求的效果,即更加清醒和有動力。」我有一個朋友,他莫名其妙地裸體待了30分鐘。他說:「我在冷水浸泡裡裸體待了30分鐘,然後我生病了,感覺非常低落。」我說,「因為你待了30分鐘。」我不知道裸體這部分與之有什麼關係,但他一定要提起這點。他算是一個極端的人。我說:「那麼一分鐘呢?30秒呢?甚至根本不去注意時間。只要進去,待到你想出來的那一刻,然後推進那一個障礙,再出來。」那可能是一分鐘,也可能是三分鐘。保護自己,保障安全,但只需學會克服一些挑戰,然後再出來。我們總是迷信「多就是好」,而實際上多並不是好。你需要的只是最小的有效劑量,也許再多一點,因為我們不知道最小的有效劑量到底是多少。
    人們總是說:「健身房裡做了多少組?」 現在一切都圍繞著音量增肌,或者我一直有著相對較低的恢復比例。 所以對我來說,我喜歡做幾個熱身,幾組高強度的組合,兩到三組高強度的組合,然後換個動作,再做兩到三組高強度的組合。 就這樣,一個肌群的訓練就結束了。接著就繼續下一個。 人們總是說:「好吧,訓練量才是關鍵。」 好的,太好了。 但當我每週對每個肌群做16到20組的時候,我告訴你,我感到精疲力竭。這對我來說不奏效。 而且我必須坦誠,我對那些說「研究就是這樣」的運動科學家有點想笑。 太好了,但這並不是我所經歷的。 儘管我是一名科學家,我信任數據,但我更信任我的親身經驗。 沒有人可以告訴我這是安慰劑效應,因為這對我真的有效。 所以我認為你必須找到自己的能力。 我確實認為,如果你看看犬種,這是我所迷戀的,如果你去參加狗展,每個人都應該去參加一次,但不要看比賽。去展會的後面,看不同的犬種。 你會看到我第一次看到的情形。 有些狗不斷搖著尾巴,超級興奮,精神抖擻的樣子。 你可以看到牠們的眼睛,對吧?牠們顯得光亮而有神。 你可以看到大丹犬,牠們超級安靜。 然後我最喜歡的犬種,也是我選擇擁有牠們的原因,就是鬥牛犬。其特點就是努力的經濟性。牠們甚至不把頭抬起來。 你走過去,摸摸牠們,牠們可能會“抬頭看你。” 牠們可能會眨眼。非常安靜的動物。 非常強大,但又非常靜止的動物。 現在,正如你所感受到的,我並沒有那樣的天性。 我有一些比較自發的動作等等。 因此,我需要大量的精神和身體刺激,才能感到快樂,才能感到充實。 所以對我來說,需要很多的努力,而我仍然做著很多工作,以學會如何減速、放鬆,成為一個好的睡眠者,成為一個好的接收者,在白天中途用像深層非睡眠休息這樣的方式重置自己,對我來說這是最有效的工具之一,或者長時間的呼氣來讓自己冷靜下來。 其他人則傾向於擁有少於生活要求的能量。 所以他們需要多一些冷水浴,多吃點咖啡因,但這些人可能也需要更多的休息,他們就像生活中的鬥牛犬。 我認為儘管我們都是同一物種,就像狗一樣,但其中的變異性很大。 所以你必須了解自己,就像神諭所說的,了解一些關於可腎上腺素的知識,明白某些事物,如運動、刻意暴露於寒冷、興奮劑如咖啡因和處方藥如安非他命等,會強烈引發這些可腎上腺素的釋放,多巴胺、腎上腺素和去甲腎上腺素,從而導致能量和專注力的大幅提升,但永遠、永遠、永遠都會有代價,隨之而來的低谷,接受這一點,放鬆度過,然後返回基線,然後再次前進,或者完全避免這些東西。 我並不是告訴人們該怎麼做。 顯然,特別是處方藥的問題對某些人來說可能是有問題的,甚至成癮。 而且,我當然不贊同像可卡因和安非他命這類的濫用藥物,絕對是絕對的。 從未使用過,也永遠不會使用。 然後對於那些傾向於過度激活的人,有很多自發的動作,這些人往往會顯得瘦一些,或更乾瘦,或者就有大量的自然能量。 這些人真的應該學會更多地融入我所謂的冷靜和放鬆的做法,或許多一些桑拿而不是冷水浸泡。也許不要把桑拿的溫度調到220°F。我發現自己會這樣做。我會想,放鬆點,享受桑拿。 所以我認為過上良好生活和高效生活的關鍵是,再次學會掌握過渡狀態,了解一些生物學,真正了解自己,不僅僅是你的自然傾向,更像鬥牛犬的那種傾向,而是像不知道,裡格犬這種總是搖尾巴的鬥犬,最後的自發動作,還有其他犬種,但也要明白,在任何一天你可能會多一點或少一點休息。 你可能會因生活經歷而感到更加或更少的疲憊,並意識到自己的狀態,找出當天最適合你的安排。 事實上,我忘記了那個人是誰。 他在Instagram上,有很多自助的帳號。 確實有很多自助的帳號。 但我最近聽到的最棒的事情之一,我試著融入我的生活,實際上它在我的筆記本裡,是當我早上醒來時,我會稍微盤點一下自己有多休息。 我會認真考慮我那天需要做什麼,然後問自己,有什麼事情可以讓我自己和他人的生活變得更好? 有時這意味著多休息一點。 有時這意味著多努力一些。 有時這意味著打個電話給你已經很久沒聯繫的親戚。 但思考如何在一天的時間範圍內改善自己的生活和他人的生活,我認為是可行的,這是現實的。 這使得整個協議、增進生理表現、處方藥、補充品和訓練的概念變得更切合實際。 我認為我們生活在幾乎是這些不同事物的化身的時代。 我想到了David Goggins,我知道他是我的同事,我把他視為朋友,但我們從未在工作以外的情境下相處過,我第一次見到David是在2016年,當時我告訴你,他無論何時我和他互動時,他永遠都是那樣。 他總是向前推進的重心。 他在一天的工作中都比較忙。
    這在矽谷是件很普遍的事,他當時在聖荷西、聖克拉拉,聖荷西地區。我相信是在2016年,我們在這家公司的一部分諮詢工作中工作了一整天。午後的時候,大家在想:“我們要休息一下嗎?還是要繼續?”他說:“不,我們要繼續。我們一定要完成這件事。”我想,“哇,這個人真夠熱情的。”他是因為要跑去機場而變得那麼積極,但他不是叫Uber去,或者自己開車去,他的意思真的就是要跑去機場,而他也確實這麼做了。他的重心向前,顯然他有精力,或者說他發現了自己的能量。你能訓練這個嗎?你能提升自己的多巴胺基準水平嗎?還是這是兩個不同的問題?這是一個很好的問題。我不知道我們是否有答案。我認為如果你能讓自己更有效率地利用那些你身體裡的多巴胺或其他神經化學物質,那麼你是可以的。我們知道這些東西有很多的基因和個體變異。父母之間有個笑話,對吧?孩子出來的樣子,就是他們長大的樣子。那個不太哭鬧的安靜寶寶,長大後依然快樂;而那些總是愛哭的寶寶,長大後也還是如此,家長們經常這樣說話。不過,有些人,我認識的像Rick Rubin,雖然他能量充沛,但卻非常平靜。這是Rick的一部分魔力。他知道如何調節和控制自己的能量。他有一種神奇的能力,能夠靠近某些事物,特別是藝術、音樂,能夠真正體驗它們,感受它們,但不會被其吸引,至少在我看來,他沒有感到被耗盡。有些人會被事物吸引然後感到疲憊。這也像是內向/外向的對話,因為兩個人可以在同一個房間裡。我認為自己有點偏內向,抱歉,是內向者。如果我在一個房間裡站兩三小時聊小話,我形容它就像我的大腦感覺要炸掉,反觀我的助理Sophie,感覺就像你在她身上澆了燃料。我和你類似,我有一個前女友非常喜歡派對。她可以從派對中獲得很多能量,而我喜歡某些派對,但我更喜歡在派對中進行的小聊,所以這與我很有共鳴。我認為我們可以改變,回答內向/外向的問題。我確實認為有些人從社交互動中獲得能量,而其他人則不然,但我知道一些非常安靜的人,他們喜歡社交互動,只是他們在這些互動中更多是觀察者,而不是參與者。內向/外向的東西,至少根據我的理解,取決於你在社交互動中充滿的速度,我喜歡好的派對,但幾個小時後,我就會覺得累。而其他人,他們可以不斷地去,去,去,去,去,去,去。他們從中獲得的能量更多。我們認為Goggins是一個象徵性的例子,因為他就是這樣一個人,能夠不論內心的敘述是什麼而推動自己。這是我在我的播客中與他交談以及在社交媒體和其他播客中觀察他後的感受。有些人,如Jocko Willink,體現了這種,不要想太多,你就這麼做,因為現在是凌晨4:30,凌晨4:30就要開始鍛煉,不用多想,只需行動。而當我想到David時,我想到許多事情,特別是克服心中試圖拉你下來的聲音並戰勝它,擁有大腦中多重自我表示,這本身就是一個非常有趣的事情。然後當我想到Rick時,我想到,你知道,在我的心中,Rick是一個極具創造力的人,他有能力感知真正新穎和獨特的事物,他的品味非常棒。他真的能夠感知,這是新的、不同的和令人興奮的。他似乎理解,在不去尋找人們會喜歡什麼的情況下,人們不可避免地愛什麼。那是他眾多超能力之一。每個人都有自己的超能力。這些只是極端的例子。我想到Lex Friedman,他非常深思熟慮,我的意思是,我認為人們真的不理解Lex對世界悲劇、世界黑暗的思考是多麼深入,但同時也有世界上的愛。我的意思是,他真的非常密切關注他心中發生的事情,他能夠充分吸收這些,感覺到他的感受,像他真的與火焰緊密相依,我認為他代表了一個探索者的典範,即使人們可能對此不以為然,但我認為大多數人是因為他而慶祝他。所以我認為不同的人對生活有不同的見解和不同的能力。我認為如果有人想提高自己的基準多巴胺水平,調節那些峰值和谷值是很重要的。我不相信完全沒有多巴胺的峰值,就像一場精彩的婚禮派對一樣。我去過一些婚禮,大家基本上狂歡了一整晚,或者出席精彩的音樂會。實際上我是一個大粉絲。這是一種我不太了解的音樂類型,但我一直喜歡那支樂隊James。你知道那支樂隊嗎?我們是James。哦,太棒了。好吧,我要因為這句話失去搖滾的印象了,但我看過的最佳現場演出就是他們的現場演出,真的就是我看過的最佳現場演出,我知道根據音樂類型,關於最佳現場演出的看法有很多不同意見。我覺得這就像是你參加過的最佳派對。我從中獲得的能量提升可以持續兩到三天。我在那些演出中沒有消耗任何物質。這樣的演出非常稀少。但是當我去參加了兩到三天的演出後,我感覺自己像一個變了的人。這是一個神經化學狀態的顯著變化,而我並不感覺到隨之而來的低潮。因此,我想要表達的很清楚。
    有一些事情,比如慶祝活動、音樂會,似乎能給我們帶來大量的神經化學物質升涌,但這些活動卻不會讓我們感到耗竭。我對這些經歷感到非常好奇,因為當我觀察一些例子時,我發現我有一些在科技和金融領域非常成功的朋友,他們賺了很多錢,但我總是擔心他們之後的情況。不出所料,他們最終會感到沮喪,不知自己想做什麼。因此,我總是鼓勵他們繼續工作。事實上,在科技和金融行業中,最幸福的人是那些即使在致富之後仍然持續工作的人。我所看到的非常快樂的人,是那些能夠評估自己自然能量水平、好奇心、動機的人。我們可以說是多巴胺,但這有點像是其他多種東西的替代品,這樣的說法是不完整的。還有其他的化學物質參與其中,但為了討論的方便,我們可以說是多巴胺、兒茶酚胺、腎上腺素。你大致知道它們在持續性方面的能力之一。我認為我得到的最好建議之一是來自一位名叫鮑勃·奈特的神經學家。當我還是研究生時,他說過,“弄清楚你在接下來四到五年內能夠穩定工作多少,因為隨著年齡增長,這會改變。”倒不一定會下降。例如,我知道我每天可以穩定地工作12個小時。這是我,每天12個小時,五、或許六天。可是我喜歡每週有一天完整的休息日。我就是喜歡這樣。對我來說,通常是星期天。我會做一些運動和其他事情,但如果我嘗試每天工作15小時或12個小時,七天一週,那麼我就會崩潰。對於其他人來說,他們可能需要更少的工作時間。現在有些人會問,“好吧,你有孩子嗎?”我並不在說工作意味著什麼。它可以是職業,可以是家庭,都可以,但我不是那種有無限精力的人,但我有很多能量。如果你能量不足,可以嘗試良好的睡眠,並盡可能吃得健康。你可能需要做更多的事情以獲得更多能量,但你需要接受自己的基線狀態。我確實知道許多人是較為平靜、冷靜的,有“較少的能量”。他們只是更有效地利用那些能量。正確地運用它們。他們不會浪費自己的能量。我認識一些人可以一直滑動Instagram,談論Twitter上的動態,觀看三個播客,編程和做一百萬件事,他們都很好。因此,我認為我們必須知道自己的節奏,並且可以在這個範圍內偏離15到20%,但如果超出那個範圍,我們就會陷入麻煩。我認為許多人對多巴胺感到好奇的原因在於,最終他們希望在生活中的某個目標上變得更有效率或生產力。所以,這可能是建立一個企業,可能是一個播客,無論是什麼。因此,將你所有知道的關於多巴胺及其運作的知識統合起來,如果你要給我建議,讓我成為更好的企業家、播客主持人等,第一件事我從你那裡得到的真的是關於在不同狀態之間轉換的理念,同時還提供時間讓我的儲備在高多巴胺活動之後得到補充。還有其他我應該考慮的事情嗎?是的,我們可以非常清晰地將其具體化。獲得足夠的睡眠,對你來說是足夠的。對某些人來說是六小時,對某些人來說是八小時。我想澄清一個神話,儘管我的朋友馬特·沃克可能會因為我說這句話而感到不高興,但並不是每個人都需要八到九小時的睡眠,好嗎?昨晚我睡了六小時,好嗎?我昨晚實際上是午夜上床的,哦,對不起,我昨晚睡了六小時四十五分鐘。我是在午夜上床的,對我來說有點晚了。早上六點四十五分醒來,但要獲得足夠的睡眠。如果你早上醒來,無論什麼原因,無法再睡或必須起床,如果你感覺不到休息,建議進行10到20分鐘的非睡眠深度休息或瑜伽忍者協議。這些在YouTube上都是免費的。想聽我進行的話,可以搜尋NSDR。你也可以搜尋NSDR,凱莉·博伊斯的瑜伽忍者,聲音很愉悅。如果你喜歡女性的聲音,可以找一位名叫卡米尼·德賽的女性,她的瑜伽忍者做得很好。無論如何,這些都是在YouTube上免費提供的劇本。那是什麼?非睡眠深度休息,類似於瑜伽忍者。因為你今天做了一個?你今天做了一個?是的。在來這裡的路上。好的。是的。這是我們知道的。補充基底神經節的多巴胺水平。為心理和身體行動做準備。確實可以幫助彌補那些可能未能獲得的睡眠。我們知道大腦在這個狀態下會進入一種類似假睡的狀態。也有證據表明,瑜伽忍者和類似的實踐可以提高學習率。好的,這些是好處。那是什麼?這是大多數人所稱的冥想,但與冥想不同。你躺下。你也可以坐著,但你躺下,閉上眼睛,進行長的呼氣呼吸。當我們呼氣時,我們實際上減緩了心率。我可以講解這是如何運作的。這是通過呼吸性竇性心律不齊來的。這是迷走神經與心跳之間的關係。但無論如何,當我們吸氣時,心臟實際上會加快。它的跳動會略微加快。當我們呼氣時,它會變得緩慢。它的跳動會略微減慢。因此,這涉及大量長呼氣呼吸。這是一種身體掃描,你故意放鬆身體的不同部位。所以從你的腳開始,然後是你的腿和手,這是一種身體掃描,搭配長呼氣呼吸。
    這段文字的繁體中文翻譯如下:
    這會讓你進入一個類似睡眠的狀態。你在睡著和清醒之間的某個地方。現在,NSDR(非睡眠深度休息)和瑜伽尼德拉的美在於,開始時的指導是要保持清醒。如果你不小心睡著了,沒關係。只要確保你設定鬧鐘,以免需要上班或有其他事情要做。但通過保持清醒,同時非常放鬆,似乎神經系統仍然能夠保持在一種類似睡眠的狀態,這樣你就可以補充一些準備你進行認知和身體活動的神經化學物質。現在有10分鐘的NSDR、20分鐘的NSDR,甚至還有一小時的瑜伽尼德拉等。因此,這取決於你需要起床前有多少時間。如果你前一晚睡得好,經過六、八個小時後醒來,準備好出發,立即行動。但如果沒有,我強烈建議做10、20或30分鐘的NSDR練習。你會發現,你會感到更加休息,從中出來時,精神和身體上的活力會明顯提升。這是非常顯著的。我和馬特·沃克的實驗室也正在準備進行一些研究,以確定到底發生了什麼。大腦真的進入了睡眠狀態,還是有所不同?目前我們還不太清楚。它確實有效,沒多久我們就會知道大腦中的具體機制,但從現有的研究來看,這種多巴胺的再補充非常明顯。那么你在做什麼呢?你基本上是在為一天的活動儲備能量。我建議保持水分,這會對能量水平產生深遠的影響。因此,每天飲水16到32盎司。人們討論,喝塑膠瓶還是不喝,是否需要純化水等等?你知道,這取決於預算、興趣和偏執的程度。我喝過濾水。我一般用陶瓷或玻璃杯,但我也會偶爾喝塑膠水瓶的水。我不會因為這種事而變得神經質,但如果你在乎,沒問題。而且我們都應該努力減少海洋中的塑膠垃圾。因此,就這樣。保持水分,然後有些人,比如我自己,非常適合進行一些運動和日曬,最好是同時進行,但一定要在攝取咖啡因之前獲得一些陽光和運動。有些人這樣做,有些人則不是。好吧。我也理解並完全支持那些早上想要先喝咖啡或茶的人。沒有規則說你不能這樣做。但對我來說,我會這樣做:起床後,如果需要水分,就上廁所,然後把明亮的光線照射到眼睛裡,最好是早晨的陽光。為什麼呢?關於生物鐘的故事我可以告訴你,但我之前已經說過很多次,簡單說,獲得明亮的光線,最好是來自陽光,即使是雲層遮擋的情況下。如果你在英國,即使只是透過雲層,也會大幅增加你大腦和身體中皮質醇的釋放,這是一個良好且健康的皮質醇增加,與醒來的過渡相關。因此,我們知道早晨的明亮光線,尤其是來自陽光的光線,會提高白天的心情、專注和警覺性,並會改善你當晚的睡眠。我可以問一下,因為我今天早上在酒店醒來,因為有了你,我現在經常想到陽光。於是我醒來,酒店裡有個陽台,但我看不到陽光,因為陽光在酒店的另一側。對吧。所以早上的時候,你面朝西方,而陽光卻從東方升起。這裡是理想的情況。你走到外面,脫掉太陽鏡,眼鏡和隱形眼鏡都可以。即使它們有防紫外線的功能,面朝東方,清晨的陽光就掛在那裡。也許它正從地平線上升起,你觀看它5到10分鐘,然後再回去繼續你的一天。這裡是現實的情況。你醒來,你在酒店或公寓,有事情要做。你的手機已經開著等等。你該怎麼做?走到陽台,獲取一些自然光。我們所說的輻射光,即使在陰雲密布的日子裡,外面的光線也遠比屋內最亮的燈光更亮。現在有季節性情感障礙燈,所謂的“憂鬱燈”是設計用來產生10,000勒克斯或更多並模擬陽光。雖然真的沒有任何東西可以完全模擬陽光,但那些特殊的燈是一種特殊的情況。這裡有我確定的事情,每個人都會同意,即使在陰雲天的早晨,外面的光線也比夜間亮得多。好嗎?即使在陰雲天,你也能看到,通常即使沒有手電筒,也告訴你外面有大量的光子和光能。因此,最好的做法就是在陰雲密布的日子裡走到外面,讓一些環境光線照射到你的眼睛裡。當我說在早上醒來後儘快觀看早晨的陽光,兩個問題總是會出現。第一是,如果我在陽光出現之前醒來會怎樣?好吧,聽著,除非你有我不知道的超能力,否則你得等陽光出來。好吧?我沒有任何方式能讓它為你更快地升起。所以,如果你能做到,請發個電子郵件給我,讓我知道怎麼做到。但這裡的要點是,在陰雲天,或者即使你沒有看向陽光升起的方向,你仍然會得到陽光。光子的能量最終會到達你的眼睛,觸發神經網膜中的細胞,這種覆蓋眼睛後部的光敏組織會向你的大腦發出信號,告訴它該醒來了。因此,當我說觀看早晨的陽光時,很多人認為他們需要看到日出,而不是我所指的,你必須把陽光視為一個物體。
    你需要看到從太陽發出的光芒。即使在陰雲密布的日子裡,這光芒仍然存在。現在,在英國或斯堪地那維亞冬季的濃厚陰雲日,早上和整個白天可能會相當黑暗。在這種情況下,你真的需要努力在早上和整個白天獲得一些明亮的人工光照。但是,獲取陽光這件事,我們可以將“光”寫成大寫,不一定要把太陽視為一個物體,而是在一天的早些時候讓陽光進入你的眼睛,這樣可以增加皮質醇的峰值及其持續時間。這對你的免疫系統非常有益,對警覺性也有好處。當我們聽到皮質醇的時候,通常人們會認為這是壞事,哦,皮質醇是壞的。不,皮質醇是非常好的。你需要皮質醇。相信我,那些在皮質醇的生產或調節方面有缺陷的人會面臨各種問題。我們談論的是在一天的早期獲得健康而大幅增加的皮質醇,這樣可以將你的能量延續到晚上,然後皮質醇就會下降。那麼,輪班工作者呢?輪班工作者,老天保佑他們。他們對我們所做、消費和需要的事情至關重要,因此我們必須對他們心懷感激。不幸的是,他們通常健康狀況非常不佳。他們有消化問題、情緒問題,這是一個真正的問題。這在很大程度上取決於具體的班次。對他們來說,最糟糕的情況是輪班工作,如上班三天,然後上夜班三天的情況等,簡直可怕。我們知道輪班工作者的健康結果差得多。我們知道一些方法可以幫助,比如定時用餐和鍛煉。我們知道紅光——在這裡我並不是在談論紅光療法——而是談論在一些更偏紅色、長波長光照下工作,與明亮的螢光燈相比,可以幫助減少與錯誤時間輪班工作有關的皮質醇釋放。這是一個相當微妙的話題,再次強調這與班次有關。理想情況下,人們不應該整個生命都在輪班工作。如果你絕對不得不做輪班工作,去告訴你的老闆,我就是這麼說的,儘量保持相同的工作時間,即使是夜班,這是最不健康的工作時間,儘量保持至少兩週的相同時間表再轉回到另一個班次。如果你必須熬夜到凌晨三點然後睡到早上11點,那是不是意味著在11:30早上看早上的陽光就沒有用?不,這仍然是有用的。儘量保持事物的規律性。這是我的建議。但是對於那些遵循典型的,所謂的白天活動的生活方式的人來說,這種水分補充、陽光、運動,即使是跳五分鐘的繩、原地慢跑、搖搖手臂或早上走走,都是極其有益的。如果你能在早上第一件事情就進行充分的鍛煉,那很好。如果你到一天的稍後時間才能有時間做這個,我會首先說儘量在你能夠穩定地進行鍛煉的時候去鍛煉。所以,如果你早上沒有鍛煉,不代表你不能在後面鍛煉,我們知道為了壽命的延長以及即刻的,所謂的健康壽命和身心健康,每個人每週至少應進行兩到三天的某種力量訓練。這對男性和女性都適用,以及為了確保健康的神經肌肉連結、大腦健康和心臟健康進行心血管訓練。這一點非常清楚。如果你在早上進行這些鍛煉,很好。如果你在午餐時間進行這些鍛煉,也很好。如果你在晚上進行鍛煉,也很好。只要確保你為了進行鍛煉,不論你攝取了多少咖啡因或預鍛煉補充品,都不會妨礙你獲得良好睡眠的能力,因為睡眠是最終的恢復。它實際上是心理健康和身體健康的基礎。我可以說,如果你想要因為這個問題一開始是問你能做什麼以擁有最佳的多巴胺系統、最佳的精力、最佳的創造力來度過你的一天,那就注意你的能量水平。當然,我相信人們應該主要食用未加工或經過最小加工的食物,這一點非常清楚,無論你是素食者、全食者、雜食者還是肉食者,並且攝取能讓你擁有足夠心理能量的食物和數量。所以對我來說,這在很大程度上意味著在一天中攝取高品質的蛋白質和纖維豐富的蔬菜和水果。你的建議是什麼呢?吃加了融化的帕瑪森起司的碳水化合物,薄餅、意大利面,尤其如果旁邊有像是健怡可樂之類的東西,或者噢,我可以一直攝取,它們讓我很難達到我的閾值。這稍稍偏離,但我會回到這個多巴胺的話題。這是相關的。但當你吃薄餅或對你來說會提升多巴胺的食物時,我是有一點甜食癮的。這是我的建議,比如胡蘿蔔蛋糕或類似的食物。噢,胡蘿蔔蛋糕不錯。你知道嗎?特別是如果糖霜與蛋糕的比例合適。如果糖霜太多或蛋糕太多,對,完全不可以,但如果比例剛剛好。如果我昨天吃了那個胡蘿蔔蛋糕,沒有人知道,我自己保留的,但這是否意味著我更可能因為理解多巴胺而想要再吃胡蘿蔔蛋糕,明天或後天,因為我進入了一種胡蘿蔔蛋糕的循環?因為我認為每個人當他們考慮與糖的關係時,都理解如果他們休息三到四週不吃糖,渴望似乎會減弱。
    好的。這是一個有趣的問題。我不認為我們有確切的答案。有些人會主張我們應該與食物建立一種更平衡的關係,也就是說,如果我們真的渴望某樣東西,我們應該允許自己品嚐,前提是那不是某種上癮的物質,或者是有成癮問題的人復發的情況。在這裡,我們談論的是食物,而不是濫用藥物等問題。
    但是,食物是否不具有同樣的上癮性呢?其實,食物可能會變得非常強迫性。我認為有些人確實對食物有上癮。我把成癮定義為帶來快樂的事物越來越狹窄。我們也許可以附和這一點。成癮的經典定義是持續消費或參與某項活動對你的生活實際上是不適應的,對吧?我的意思是,如果你這星期吃了四塊胡蘿蔔蛋糕,我懷疑,鑒於你的身體狀況,這會讓你的壽命縮短。你可能會覺得不太好,但這不會縮短你的生命。你肯定不會像賭博上癮的人那樣失去收入。這種事情,你不會把自己的生活拋棄,或去搶劫別人來換取那塊胡蘿蔔蛋糕。
    但是,它真的會這樣做嗎?我提到的是多巴胺的波動。是啊,我是在經歷多巴胺崩潰嗎?是的。約翰·阿倫基最清楚地描述了這一點。你可以做這個實驗。對於你們這些巧克力愛好者來說,這是一個有趣的實驗,暫時戒掉巧克力,約一週,然後挑選你最喜歡的巧克力,拿一小塊放進嘴裡,品嚐它。當然,這會嚐起來非常美味。但如果你注意一下,很快你的大腦會轉為想要更多,而不是細細品味你正在吃的巧克力,而是渴望更多。你會想,這塊我打算吃多少呢?哦,旁邊那一塊掉了一點,我想我也得吃掉它。
    這就是多巴胺系統的運作原理。然後發生的就是你吃了巧克力,卻覺得,哦,這並沒有讓我感覺很好,但我還是有點想要更多。為什麼呢?因為你正處在多巴胺的低谷中。相同量的東西帶來的回報正在減少。怎麼才能讓那塊巧克力再次嚐起來絕對美妙呢?
    現在,還有一個有趣的現象,這就是為什麼我說我不能準確回答你的問題。我有幾個朋友,舉例來說,他們在四十歲時相當胖,五十歲時也相當胖,超過30到60磅的體重。他們來找我說,我想減重。每一個人都以迅速減肥的方式取得了很大的成功。我不是營養學家。我告訴他們,你可以吃肉、魚、蛋、雞肉、水果和蔬菜,就這樣。還可以喝水和咖啡因飲料,但不要攝取卡路里的飲品。他們每一個人都減了30到60磅,並保持下來。
    現在,我和萊恩·諾頓都是健康領域的朋友和同事,他會說,他們創造了一個熱量赤字,因此他們減了體重。我會說,完全正確。我還會說,我認為萊恩也許會同意,儘管沒有隨機對照試驗來證明這點,他們以這種方式進食,即主要是整體未加工或最小加工的食物,也做了幾件事。首先,你開始學會食物的味道、熱量、微量營養素和宏量營養素的關係。例如,當你吃一塊牛排,假設是一塊12盎司的肋眼,這在你的營養計劃中,意味著你允許自己吃紅肉,假設你吃了這塊,品嚐它,味道非常美味。希望它做好了,切割得很好。你的大腦學會了牛排與卡路里、營養物質和氨基酸之間的關係。這裡有整個氨基酸鍛造的營養假說。接著你吃水果。你能真正品嚐到水果。現在,這與你消費胡堡心乃至漢堡包、起司漢堡是完全不同的。去掉麵包的這個過程,有其原因,也去掉意大利麵。去掉這些食物的某些成分,我相信這與這些食物是否不好無關。事實上,我喜歡麵包和意大利麵,高品質的麵包和意大利麵,我也會食用,但我不想減肥或增肥。
    當人們這樣進食,僅食用肉、魚、蛋、雞肉、水果和蔬菜,幾個月不吃其他東西,每一位都會說,嗯,然後我們舉辦了一個派對,孩子們在吃生日蛋糕,所以我決定讓自己吃一片蛋糕。他們吃了之後覺得非常噁心。或者有些人甚至嘔吐,覺得實在是太糟糕了。他們之前對它的任何正向聯想都不再存在。然後他們會立刻回到他們的飲食,繼續他們的方式,並非常高興地發現他們其實喜歡健康的食物。我認為我們可以重新連結,事實上,我們知道你可以重新連結你對營養價值、食物味道、卡路里和微量營養素的聯結。
    當我聽到這些高度限制的排除飲食,完全只吃肉時,坦白說這在我看來似乎不健康。我認為來自其他來源的一些纖維是好的,儘管我確信保羅·薩拉迪諾可能會因為這種看法而來追我。至於喬丹正在做的事情,似乎對他的效用是好的,所以我不打算爭論。
    人們應該隨心所欲,但我是一個雜食者,對此很享受。不過,我認為當人們進行排除型飲食時,最重要的是他們正在學習味道與熱量之間的關聯,這似乎對他們來說真的很有效,還有對某些食物的享受,深入體會那些食物的品質和味道。
    當我們渴望某種食物,尤其是像巧克力或胡蘿蔔蛋糕這樣的奢侈食物時,這更多是與多巴胺的波動有關,從高峰到低谷。現在,當我熱愛牛排時,我爸爸是阿根廷人,我是一半阿根廷血統,所以我喜歡搭配香腸的優質牛肉,或者,我喜歡紅肉,但我不會吃兩塊肋眼。我吃一塊就很好了。
    所以,我認為高營養品質的食物讓人感到非常飽足,包括水果和蔬菜,素食者和菜食者都有他們的選擇。因此,當我們想到多巴胺和食物時,很多時候是的,這些高度加工的食物、糖果、包裝食品、餅乾、薯片會驅使人想要更多,但人們實際上並不那麼享受它們。他們只是需要它們,或者至少他們認為自己需要它們。
    所以,我鼓勵任何覺得對這些食物上癮的人採取健康的方式,攝取足夠的熱量,不要進行極端節食,但嘗試吃高品質的、未加工或經過最少加工的食物,持續幾週。一開始非常困難。他們實在做不到。然後不可避免地,他們會打電話給我,告訴我,他們感覺好多了,甚至不再想要那些東西了。這很有趣,因為這與你自己的動機相關聯。
    我們飛到這裡錄製這個播客,有時候我們待上兩週、三週,有時甚至是四週。在這四週內,我們幾乎每天吃同樣的東西。因此,這對我來說就像是一場飲食干預,因為當我們完成錄製時,我的食物就會在那裡。我知道它會是什麼,基本上是有肉的沙拉,某些蔬菜等等。因此,去洛杉磯就成為這種飲食干預。而當我來到這裡,每天吃這個包含各種不同肉類和蔬菜的沙拉時,我去健身房的動機不知道為什麼會提高。我的睡眠也會改善。這種飲食干預對於其他一切都有很大的影響。我變得十分健康,充滿動力,感覺很好,我沿著路開車。可能也是因為這裡的陽光。但我認為人們沒有意識到,即使只是說一兩個星期,進行這種飲食干預,去除垃圾食品,可以對你對食物的認知產生如此巨大的改變,影響你對食物的體驗。
    現在,我對這些該死的沙拉感到非常興奮。是的,當我們消耗更多健康食物的時候,健康食品對我們來說變得越來越有吸引力,反之亦然。還有很多人不知道,早上曬一些陽光、擁有良好的睡眠、攝取營養豐富的食物會讓你感覺多麼好。而一旦他們體驗到那種提升、能量和情緒,這種感覺本身就有些上癮。
    現在,我也認為不應該過於限制,對吧?你知道,在假期或者其他時候,我喜歡吃一片美味的派,我會這樣做。我認為如果你做了足夠的運動,那麼你就沒問題。你知道,如果沒別的,這種對GLP-1,類胰高血糖素肽激動劑,比如Ozempic和Monjaro的使用趨勢,若教會我們什麼,那就是人們肥胖是因為攝取了太多熱量。相對於他們的活動水平,他們進食過多。而且在美國,人們走路和運動的頻率明顯減少。大多數人沒有規律的運動,平均每天攝取大約3500卡路里。因此,他們在大多數人生中都在穩定增重。
    增加活動量、減少食物攝入是相對容易完成的,只要你做幾個微小的改變。而這些關鍵因素,比如你所說的,改善飲食質量,像是肉和沙拉,這些都是非常讓人感到飽足的餐點。我也發現,如果我白天攝取較少的碳水化合物,這只是我個人的想法。這與你在外面看到的大多數觀點是相悖的。但我喜歡在早上禁食,基本上一直到11點或中午,只因為我不餓。我喜歡早上運動。然後我的午餐是一些肉、一些沙拉,也許再加一點澱粉,比如一碗燕麥或米飯,但不會吃太多。直到晚上,我的最後一餐,即晚餐,通常是在七點或八點,通常會包含多一些澱粉和較少的蛋白質。這樣我睡得最好。有些人則相反。他們早上喜歡吃很多燕麥,加幾顆蛋,下午再搭配一些堅果。然後他們晚餐喜歡享用一份大牛排。我認為每個人都有些不同。有些人天生就能量更多。我想到Jocko Willink,這個人精力充沛。他每天早上4:30起床鍛煉,真不是巧合。若你一大早去健身,通常你整天會更有精力。我發現如果我在早上9點之前完成鍛煉,我整天的精力會更充沛。不過,如果我在上午中期或晚些時候鍛煉,下午通常會感到疲倦。每個人都不同。這是否有生理上的原因呢?可能是的。當我們早上體溫上升時,我們在醒過來。所以當我們運動時,我們加速了變得更清醒的過程。現在,在下午,當我們的體溫通常達到頂峰後,之後通常就會感到有點困倦。
    通常在午餐後,人們有時會感到困倦,這可能是因為他們吃了大量的食物。最常見的原因是他們在下午早些時候達到了體溫的高峰。我們知道,當晚上的體溫下降一到三度時,就是我們入睡的時候。事實上,為了入睡,您的體溫必須實際上下降約一到三度。這就是為什麼,有時將一隻腳伸出毯子,或者如果您有一張降溫床墊(某些人因為體溫較高而需要),或保持房間涼爽,能促進入睡。雖然情況並非完全如此。但我應該提到,最佳的情況是,房間涼爽而床單卻暖和,以便入睡,然後早晨時,讓環境稍微更溫暖。我們實際上在早晨時會獲得稍微更多的快速眼動睡眠,也就是夢境睡眠與更為生動的夢境睡眠。因此,在這方面可以進行非常細緻的探討。所有的生物黑客都知道這一點,但基本上,如果你早上工作,例如在早上八點或九點之前,這會加速體溫的上升,讓你感覺更清醒。在生理學中,還有一個美麗的現象叫做“同步”,假設你不是早起的人,討厭早晨。如果你強迫自己在早上六點運動連續三天,那麼到了第四天,你將自然開始在那段時間醒來,因為大腦的生理時鐘,我們稱之為視交叉上核,其主要的驅動輸入就是眼睛暴露在陽光之下。這是早晨陽光暴露、身體活動、飲食和社交互動的整個基礎,這可能可以開展一整個討論,但只要說,如果你開始接觸一些早晨的陽光,一些運動,甚至在陽光出來之前,還有一些咖啡因,補充水分,然後在一天的早期用餐,你的身體將開始預期這些活動。就算你是所謂的夜貓子,你也會開始將你的生物時鐘轉向早起者,哦,果然,到了晚上十點或十一點,你會開始感覺到困倦。然後你只需要有紀律性地關閉手機,把它放在其他房間,然後去睡覺。我在想,是否因為壞習慣造成我成為夜貓子,還是因為某種生物學的原因。通常人們會落在三個類別中,這是基因決定的,你可以是早起者,更典型的人在晚上十點半到午夜之間入睡,早上六點到八點醒來,之後是喜歡熬夜到凌晨一點或兩點的夜貓子,早上十點或十一點醒來。這會隨著年齡而改變。在這方面,我有點怪異,因為我喜歡在早上六點到中午之間進行大部分的腦力和體力工作。然後我在下午效果不太好,我的大腦運作得不好。我可以應對一些小事,除非我調整時間。然後在晚上六點到午夜之間,我又會變得警覺。我不知道,也許是我的阿根廷根源。誰知道呢?所以,考慮到現在是下午,而我知道我們要進行播客,我就是在早上六點四十五分起床。我今天早上做了一些播客的工作,還有其他一些事情。然後在來這裡的路上,我做了一些不睡眠的深度休息。我聽了大約十分鐘,我感覺自己在某個睡眠狀態中。我不太記得了。然後我們到達時,我有點昏昏欲睡,喝了一些水,喝了一些咖啡因,然後我感覺完全清醒。所以你可以學會抵消這些低谷和能量。我認為在生命的每個階段,也就是說,在每五年的生命階段,你都可以預測出對你來說最佳的時間表。所以,當你是嬰兒時,你幾乎一直在睡覺。那是你最佳的時間表。當你是青少年時,情況就不同了。我有一個侄女,她十七歲,我最近去住在我姐姐那裡,實在是難以置信。她晚上十點半上床睡覺,因為她在用iPad和朋友聊天,結果半夜才入睡。她第二天中午醒來,因為是夏天,起床,打個招呼,喝一杯水,然後再回去睡,多睡一個小時。這正是她應該做的。為什麼?因為她正在成長,對吧?她正處於青春期。在你三十歲時,時間表可能會有所不同,在四十歲時也會有所不同。然後,當然,孩子出生了,他們會強迫調整時間表。所以我會說,不管你處於人生的哪個階段,你大概知道什麼是對你來說最佳的時間表,而你只需要與生活的實際情況作鬥爭。但如果你能遵循這一點,知道自己在這一小時能量和專注最佳,然後在那一小時也有高峰,那麼當然就這麼做。我是說,Rick Rubin在他來我播客的時候分享說,他最佳的一天是慢慢過渡到白天,早上在陽光下散步,然後慢慢進入白天。然後他在下午和晚上做他的主要集中工作。有些人更習慣於晚上,有些人更習慣於早上。我發現我最好的點子往往是在入睡前出現,這讓人很煩,因為總有誘惑想要去電腦上寫東西。你會把它們寫下來嗎?是的。我會寫下一些提示,然後我的團隊會知道,因為這在我的時間表上影響深遠,因為我的團隊在英國早上七點會收到我的備忘錄,但他們不知道這裡已經是午夜或一點了。我非常高興你提到這一點。我認為對於有興趣擁有美好生活和出色職業的人來說,擁有一種捕捉模式是非常重要的。
    對我來說,這本筆記本並不只是我面前的空白頁面,我向你保證。這些只是一些浮現在我腦海中的小東西,不管這裡面有什麼。然後,我將它們寫進筆記本裡。然後在每週結束時,或者如果我在飛機上,我會開始回顧,看看,哪些想法感覺特別響亮?像是,哦,這裡有些東西。這裡面有一個概念。我其實想做一本繪畫書,以某種方式教神經科學。我對動物也非常感興趣。所以我列舉了,這真的讓我很尷尬,但我在生命的不同階段感覺自己具現化的不同動物,以及我現在的狀態,因為它們所代表的不同能量,這是非常個人的,對吧?就這個意思而言,它在經典神經科學的意義上並不會有太多意義。但我認為擁有一種捕捉這些自然而然從我們潛意識中浮現的思考的方式,這就是你入睡時發生的情況。你的意識心智,涉及思考、計劃和組織知識的部分,開始感到疲倦。你的前額葉皮層的神經迴路開始疲倦,而你的潛意識,它是你所有想法的主要驅動者。你作為一個個體的許多特質開始湧現到表面。所以這就是為什麼在夢中,儘管它以符號的形式發生,我們仍然在玩弄不同的思想和不同思想的排序。這不是佛洛伊德的學說。好吧。這不僅僅是榮格心理學。我們有一位專家,保羅·康提博士,他在我們的播客上做了一個心理健康系列,他說:“你大多數的腦部活動,除了那些僅僅調節呼吸、心率和消化等基本功能的活動,實際上都是專注於這種潛意識的處理。它正在檢視你童年時期的事件,還有那些你尚不知曉的計劃,今天正在發生的經歷,並從不同的視角看待這些事情,然後以什麼形式呈現給你?在夢中,夢是什麼?在故事中,或者在那些時間與空間被破壞的敘事中。在短時間內,可以發生很多事,然後你會發現自己在不同的房間裡。夢的表現是非常扭曲的。但當你入睡時,顯然你處於那種假醒的狀態,在那時候你的思考、計劃和行動的部分被關閉,這些想法在浮現出來。因此,這就是為什麼有時人們在淋浴或散步時會有最好的想法,因為他們並不試圖產生想法。而且你可以通過在入睡前寫下幾件事來促進這一過程。你可以想,譬如,考慮明年該做什麼。不知道。好吧。也許就是那麼模糊。難道這意味著當晚你會有一個解決方案的夢嗎?也許,大概不會。但是如果你白天專注於此,那麼你在走路時,或者出於某種原因,這總是發生在我尿尿的時候。我不知道為什麼。我不知道為什麼。就像我會,哦,不,也許是因為我放鬆了。就像我,特別是在大自然中健行的時候,我會去樹後面尿尿。然後我會說,哦,我有個主意。我不知道為什麼會這樣。我想這是因為我並不考慮要做什麼,除了,知道,我在樹後面尿尿。我想這對我來說很坦誠,但你知道,有些人會在淋浴時有這種經歷,也有些人則是在跑步時。有一件我認為對產生想法非常有幫助的事,我今天似乎提到了瑞克很多,但當我和瑞克在一起時,我觀察到他有一種做法,儘管他從未正式說過,他會閉上眼睛非常靜止。我曾想,也許他在冥想,或者也許他在睡覺。結果他告訴我,雖然他的身體非常靜止,但那段時間他的思維是非常活躍的。這引發了我的思考,因為我在播客中曾經訪問過一位名叫卡爾·迪塞羅斯的嘉賓。他是神經科學領域的璀璨人物,也是世界上最好的生物工程師之一。他也是一位精神科醫生,非常聰明。當他來到我的播客時,他說他每晚在將五個孩子哄睡後都有一種做法。他是那種高效覓見的人,會坐下來盡量保持身體完全靜止,強迫自己用完整的句子思考。我認為這很有趣,因為據說愛因斯坦會散步,然後偶爾停下來,讓他的思維繼續思考,同時停止他的身體。當你回顧科學、音樂等歷史時,你會發現這些超創造性和超高產能的人有一種讓身體完全靜止而思維非常活躍的做法,那不是冥想,其中你試圖專注於呼吸,而是他們在保持身體靜止的同時積極思考。我覺得這很迷人。我也發現一些人,例如我自己,如果我跑很長的距離,這是我每週日的例行公事,我特別為每個週日安排60到90分鐘的跑步。不是快,但我就是那樣,一直跑。不可避免地,在這些跑步中,我會想出一些最好的想法。這讓我的大腦進入一種狀態,讓無意識的想法湧現出來。因此,那種思維狀態就是身體非常活躍,而我不去思考任何事情。因此,這兩種狀態是相反的。一種是身體靜止,而思維活躍;另一種是身體活躍,而思維就像在自由奔跑,類似於我在跑步時,我並不在思考任何事情。然後想法便涌現到表面。
    在創造力的神經科學中,我們知道有一種名為「開放監控冥想」的冥想練習已被研究。最典型的冥想是坐下或躺下,閉上眼睛,可能是蓮花坐,或許不是,然後集中注意力於呼吸上。你不斷將注意力拉回到你的第三隻眼中心。來自紐約大學溫迪·鈴木實驗室的研究顯示,每天只需進行10到13分鐘的這種練習,就能改善記憶力,尤其是工作記憶,即保持思緒在線的能力,並降低壓力以及其他益處。
    有一種不同形式的冥想,就是開放監控冥想。在這種情況下,你坐著或躺著,閉上眼睛,實際上是專注於周遭的一切。你將注意力集中在房間裡的事物上,或只是讓所有事物在你身上流過。你並不真正專注於你的呼吸。這種開放監控冥想的練習與提高創造力有關。所謂的提高創造力,實際上是在實驗室中測量的結果。因此,諸如新想法的綜合、創造性解決難題的能力等。我們並不是在談論創作偉大的音樂作品,但在實驗室中,你只能從本科生身上抽樣或測量到這麼多東西。所以,我只是將這些信息拋出來,作為對有興趣提升創造力或探索創造力的人們的建議,讓他們不要只是等待,而是要有捕捉的模式,寫下來,或者把它們記在你的手機或語音備忘錄中。
    所以,開放監控冥想。也許坐下來,逼迫自己以靜止的身體思考完整句子。也許去長時間的跑步或步行,讓自己覺得無聊,不聽任何東西,看看會出現什麼。我認為每個人這樣做的方式都不同,但如果你能夠進入這種心境,它可能會非常強大,因為偉大的想法會來找你。
    移動是多巴胺中的最後一個元素。我們正在進行這個漂亮的多巴胺,如樹的事情,睡眠。我們做了非睡眠深度呼吸(NSDR)。我們談到了水分攝取、運動、陽光。如果我想利用我目前對多巴胺的了解來提高我的人際關係及專業生活的生產力,還需要考慮其他什麼嗎?我們也談到了食物。你可以用冷水淋浴或冷水浸泡來提升你的多巴胺和腎上腺素及去甲腎上腺素,這些所謂的兒茶酚胺。這是一種狀態轉換工具。這就是它的本質。我每週至少會進行一次桑拿和冷水浴。大多數人都無法進入桑拿。如果你沒有桑拿可用,那也沒關係。你可以洗熱水澡。只需不要燙傷自己。
    如果你是男性… 我們最好現在就談論,因為如果有人告訴我這可能會影響我的精子。哦,是的。我們必須非常坦誠地討論這一點。它不會燒焦精子,但它肯定會減少可存活精子的數量。所以如果你對懷孕有興趣,只需了解精子的生成週期,即精子生成需要約60到90天,具體取決於你所提到的週期的哪個部分。熱對精子不是好事。這就是為什麼陰囊存在於體外,以及為什麼陰囊可以收縮和放鬆。如果你進入桑拿、熱水浴或熱水澡,你會降低在接下來的60到90天內生產的可存活精子的數量。因此,如果你試圖懷孕,你可能想要避免這些情況,除非當然你進入桑拿時帶上冷敷袋,還請隔離一下,然後放在你的腹股溝。在桑拿中保持陰囊涼爽並維持精子的數量是一種直接的方法。這不會永久減少你的精子,但它會顯著降低可存活的前行活力精子的數量。
    我們也從坐太久或腿部較粗的人身上得知這一點。我的意思是,這些研究確實做過。如果你查看久坐時間,尤其是駕駛或坐在熱車座椅上與精子數量和生存能力之間的相關性,會發現有一種反比關係。這是否意味著你應該主動降低陰囊的溫度,或者在互聯網上有一整套文化在談論這個?有些產品人們可以購買。我想它們被稱為「雪球」?就像,我認為它們被稱為,妨礙內部冷卻的內褲之類的。我認為這有點過頭了。然而,基本理解是,熱對精子不好,過多的熱對精子是不利的。關於冷水浸泡對於提高睾酮和精子的意義,可能只能通過這樣的事實來證明:如果你進入冷水浴或冷水淋浴然後再升溫,你會發生血管收縮,因此減少血流到該區域,然後在重新升溫後,允許該區域有更多的血液流入。但是,再次重申,熱對陰囊是不好的。因此,如果你並不打算懷孕,也不要太擔心,或者你可以帶一個冰袋進去。我還要說,這是一個非常重要的公共服務公告,別想著可以用熱水浴或桑拿作為避孕手段。我不確定這樣是否有效。我可以保證,在未查看資料前,許多孩子都是在這樣的情況下受孕的。至於人們是否真的在浴缸、熱水浴或桑拿中懷孕,顯然與我無關。完美的說法坦白地在全國引起了熱潮。
    一款小型綠色能量飲品,你可能在 Tesco 或 Waitrose 碰見過,它在非常短的時間內增長了將近 10,000%,因為人們厭倦了典型的不健康能量飲品,並一直在尋找替代品。Perfected 是我在錄製播客時飲用的飲品,因為它可以增加我的專注力。它不會讓我感到崩潰,這有時候發生在我和某人在播客上進行三、四、五、六小時的對話時,而且它的味道非常棒。這正是我在能量方面所尋找的東西。這就是我成為投資者的原因,也是他們贊助這個播客的原因。並且 Perfected 為《首席執行官日記》的聽眾提供了一個限時優惠,如果你在結帳時使用代碼 DIARY40,可以獲得高達 40% 的折扣。不要告訴任何人這件事,這個優惠只能在線上使用,並且只有限時提供,所以確保你不要錯過。
    而我對於多巴胺的另一個好奇點是色情。我認為色情比以往任何時候都更容易獲得。我可以在任何社交媒體平台上,尤其是 X 上,如果不停滾動,就一定會接觸到色情,無論我是否主動去尋找它。是的,它會找到你。幾乎在每個應用程式上都能找到你,這對於那些正處於成長階段的年輕人來說尤其令人擔憂。但你對色情、多巴胺以及色情所帶來的整體社會傷害有什麼看法?
    是的,這是一個具爭議性的話題,因為顯然人們對於限制個人自由的看法不同,包括表達和觀看色情的自由,但撇開這些因素,單純從生物學和多巴胺系統的角度來看,我們知道,經驗越刺激、越強烈,多巴胺的增加就會越大。我們根據神經影像學研究可以很清楚地看出,更多的安非他命會引起比更少的安非他命更大的多巴胺上升;更多的可卡因會引起比更少的可卡因更大的多巴胺上升。咖啡因可以引起多巴胺的增加,但不會達到安非他命或可卡因那種程度的高峰。因此,我們不能僅僅說刺激物,或僅僅說性,也不能僅僅說色情。我們必須在色情的範疇內提問,因為我們知道性行為,尤其是對性行為的期待,這是很重要的。性行為的期待會提升多巴胺水平。那麼問題是,這其中的範圍和多巴胺的增長幅度是什麼?
    儘管對此的探索尚未非常系統化,但我們知道很多色情是極端的。它涉及的不僅是兩個人,它可以涉及各種動態,對某些人來說可能是非常刺激的。因此,這與人們所謂的軟色情是非常不同的,而這裡的分類是主觀的。那麼讓我們假設一個情境。假設一個人觀看了很多,對他們來說是高強度、高多巴胺釋放的色情。對某些人來說,這可能是類型 A 的色情;對於其他人,則可能是類型 B 的色情。對於某個從不看色情的人來說,這或許是相對輕微的,但對他們來說,卻會在多巴胺釋放的程度上感覺非常強烈。
    那麼,根據多巴胺的動態,我們知道什麼呢?記住,多巴胺是尋求動機和獎勵的普遍貨幣。並不是說色情所釋放的多巴胺與食物所釋放的多巴胺是不同的,這只是一個程度和持續時間的問題。如果某人經常消費,我們稱之為非常強烈,即高多巴胺釋放的色情,我們知道什麼?那麼在多巴胺的高峰會開始減少,它會越來越低,並且在觀看色情後,多巴胺的低谷會變得更深且持續時間更長,這意味著他們很可能,雖然我們無法確定,但很可能會尋求越來越強烈的體驗來嘗試迅速將多巴胺水平恢復到基線。在曾經對他們來說非常刺激的色情,現在卻變得不再刺激。
    現在在這裡的擔憂是,讓我們坦白地說,我們不僅僅是在談論觀看色情。我們還必須問自己,人們在觀看這些色情時在做什麼?這是一個應該進行的對話,但我必須以一種不對任何事情施加道德評判的方式來進行。我並不會說人們應該自慰或不自慰,這並不是我的事。這是高度個人化的,與各種價值觀等因素有關。然而,重點是我們知道,高潮是一個與多巴胺有關的事件。高潮後,大腦中的一種稱為催乳素的分子會增加。催乳素在某種程度上確定了男性無法再進行進一步勃起和高潮的不應期。在女性身上,這真的取決於,有關於女性不同類型高潮的整個世界,Dr. Rina Malik 比我更有能力談論這個話題,關於某些個體能夠經歷多重高潮的程度。 我認為一般的共識是,對於大多數人來說,包括男性和女性,這是可能的,但在女性中比在男性中更典型。這就是重點。催乳素和催乳素一般處於一種推拉或盪鞦韆的關係,非常刺激性、高多巴胺釋放的活動和色情等增加了多巴胺,但在反覆接觸這些活動後,無論在那段時間內發生了什麼活動,都會導致多巴胺有大幅度的、持久的低谷,因此需要更多的刺激才能獲得任何高潮感。
    我們也知道,當促乳素增加時,往往會產生一種抑制型的多巴胺缺乏狀態,我在這裡廣泛使用這些術語,類似於一種有動力和無動力的狀態。這在生物學上是有原因的,對吧?在射精之後,動物或者人類不會再一次又一次地進行交配,至少在一段時間內不會。反應期的持續時間高度個體化,受到年齡和物種的影響,還有所謂的庫利奇效應。你聽說過庫利奇效應嗎?我聽說過產後清晰。好的,稍有不同。至少根據我所了解,有一個故事是可信的。至少庫利奇效應在神經內分泌學中是個眾所周知的事,即當時的美國總統卡爾文·庫利奇,據說在一次與妻子的雞場參觀中。他們正在參觀這個農場,那裡有很多母雞和一般的雞,而向他們介紹的導遊說:“這裡的公雞,每天交配超過300次。”這是驚人的,庫利奇夫人轉向庫利奇總統說:“你聽到嗎?每天300次。”她顯然對此感到非常驚訝,並讓他知道。庫利奇,也就是庫利奇總統說:“哦,但我想問你一個問題。是同一隻母雞還是不同的母雞?”導遊回答道:“不同的母雞。”現在,這就是庫利奇效應的現象。它在齧齒類動物、雞和狗中存在。人們可以猜測它是否存在於人類中,因為如果一種動物交配,那麼雄性會進入反應期,其持續時間從幾分鐘到幾小時到幾天不等,具體取決於年齡、物種等等。在這段反應期內,他們無法再次勃起和/或射精。但如果你用新伴侶替代伴侶,那麼反應期會大大縮短。為什麼?根據實際測量的大腦多巴胺,答案非常明確。為什麼?因為多巴胺也與新奇感相關。現在,反應期可能在進化中發揮著重要的作用,它改善了配對結合,因此在射精後、達到性高潮後,這裡我同時談論男性和女性,任何時候你聽到射精時,人們就會想到男性等等,達到性高潮、性交後的幸福、配對結合、分享信息素、分享故事、分享情感、分享一張共用的床,這些事情與配對結合密切相關。因此,我並不是說反應期是一件壞事。我想表達的是多巴胺可以克服反應期,但反應期本身主要是由於促乳素的增加壓制了多巴胺。所以讓我們回到關於色情的問題。典型的情景是什麼?這並不是我選擇多加思考的事情。你談論的是某個人在他們的公寓或家中觀看強烈多巴胺刺激的色情影片,他們可以推測自己是否受到刺激。他們做或不做他們選擇做的事情,但隨著時間的推移,這對他們的刺激效果越來越小。並且要記住,這一切並不一定能轉化為實際的安全的人際互動。色情與現實世界中的性互動截然不同。因此,在互聯網上出現了一種現象。我所指的是什麼?我指的是在播客論壇上,意思是YouTube的評論部分,提出了很多問題,比如色情是否危險?它是否不好?等等。我認為我們可以確定的一件事是,任何行為,任何刺激大量多巴胺且可以輕鬆獲得的物質,潛在上都是有問題的。同樣,沒有經過努力而出現的多巴胺的大幅增加潛在上是有問題的。讓我們想想冰毒。對於冰毒,是否是腦部設計用來釋放多巴胺以回應安非他命?不是,腦部是設計用來按照與追求某種進化適應性目標相稱的水平和持續時間來釋放多巴胺的。冰毒繞過了這一點,使你獲得大量多巴胺的激增,這就是為什麼人們在之後感到痛苦。他們渴望更多,只是為了回到更低的多巴胺水平。特別是對於很容易上癮的賭徒來說,賭博可以這樣說,對於某些非常容易上癮於食物的人來說也可以這樣說,對於任何事物都是如此。但當涉及到色情時,很明顯,由於上述你提到的色情的隨時可得性,尤其是我們可以稱之為強烈色情,或者包括許多其他刺激性元素的色情,很多人、許多情境都可以在互聯網上獲得,這些肯定不是我建議人們去看的內容。但這是潛在有問題的,因為它提高了觀看者對於刺激的閾值,以至於很快他們需要這些超強刺激的環境或刺激,以便能夠感受到性興奮。再說一次,這一切並不能轉化為與伴侶進行對話的能力或在現實情況下進行討論的能力。當然,我們所談論的一切也可以轉化為現實世界的情況,但數據確實指向事實,即年輕人,特別是消費更多色情內容。因此,我們談論的是在更少的情況下獲得更大多巴胺的提升,當我說努力時,我的意思是,從我成長時代的更傳統的事情是,你會約會,或者你會遇到某人,然後在身體接觸之前會發生一系列事件。
    這可能是嚴重且具有問題的情況。這裡有很多評價,這是可以理解的,因為人們在這種討論中來自不同的宗教背景,對於什麼是可以接受或不可接受的有各種不同的想法。我可以確定地告訴你,我聽到很多年輕男性分享他們對色情成癮的挑戰,他們想知道如何克服色情成癮。而解決方案是困難的,但非常簡單,那就是禁慾。禁慾,即從色情中暫時停止,或許是永遠停止,或許是減少接觸的次數。這裡的問題變得非常棘手,也非常主觀,幾乎不可能在不進入一些模糊領域的情況下進行討論。但這確實是一個現實問題,我知道這是個現實問題,因為在過去幾年的播客中,我聽到成千上萬名男性說他們對色情成癮。那他們的感受是什麼呢?在我看來,他們感到非常沮喪,其中一些人甚至表示他們感到被誤導,幾乎就像這種對他們來說自然的刺激被懸在面前,他們就像任何生物有機體一樣,吸引著前往這個東西,這東西觸發了他們多巴胺系統,而現在他們感到透支和困惑,不知道該怎麼辦。
    我不一定認為我是解決這一切的那個人,我確實不是,但我認為需要展開一場對話,正如喬納森·海特在《焦慮的一代》中出色地談到了社交媒體的過度使用及其在社交動態上帶來的一些嚴重危害,特別是在年輕女孩之中,而我們現在終於意識到我們正處於一場心理健康危機,而這部分原因正是由於這些問題,我們需要重視它。因此,我認為需要對色情及其可能對年輕男性帶來的挑戰展開討論,但這並不是說女孩和女性就不在觀看色情,因為我們知道她們確實在觀看。數據告訴我們這一點,但看起來這仍然是年輕男性所表達的問題。
    而這當然與整個約會行為的討論和約會應用程式中的變化有關,伴侶的可得性或預期的可能性存在,但實際的約會行為和現實世界中的性行為卻減少了。我們需要討論的事情有很多,理想情況下,會有一位精神科醫生、一位心理學家和一個專家小組來談論這些問題,也許我們可以作為對世界的服務一起進行這次討論,因為我經常聽到這些問題。
    例如,作為對比,我並沒有收到大量的YouTube評論或電子郵件,說“嘿,我真的在與肋眼牛排成癮或咖啡成癮鬥爭”,也許對能量飲料有一點,但它沒有摧毀生活。這並沒有使人感到沮喪、對自己感到痛苦。這並沒有造成性功能障礙和現實世界互動等問題。我是說,這也是個問題,對嗎?年輕人變得如此習慣於與色情相關的某些多巴胺動力,以至於他們不會感到興奮或不知道如何處理現實世界的親密互動。勃起功能障礙,所有這些問題。例如?
    我必須誠實,我必須誠實,因為其他任何東西都沒有用,但我記得我年輕時第一次看到色情圖像,那只是一張有人裸露乳頭的照片。那是世界上最令人興奮的事情,顯然,隨著年齡增長,我現在31歲,對我來說需要很多東西才能讓我感到興奮。我當然不會為我16歲時看到的令人興奮的東西而感到興奮。正如你所說,我在想,“天哪,即使我的興奮周期,在過去10年裡也因為色情的可得性而發生了變化,但現實生活中的性愛也變得更加極端,因為它試圖追趕色情所設定的期望。”然後我想到了你提到的很多人,成千上萬的人給你發信息談論色情,而禁慾建議的一個不幸之處在於,它讓他們面對什麼替代品?
    人們會希望,根據具體情況,他們會尋求健康的關係。然後這就涉及到你所描述的社會元素,這真的很困難。當有多位人士坐在我面前說,“這是大約10%的男性有大部分的性生活,而底部50%的男性一年都沒有性生活”時,我就想,“所以我們要告訴一位19歲的性衝動的年輕男性,他需要禁慾,並且可能在一年內無法為他提供替代方案。”好吧,我不告訴任何人該怎麼做。我知道,這不是針對你,但我……對。或者也許要減少他的行為,或思考一些他可以做的事情,以促進健康的浪漫和性互動,假設他已經到了那個年齡,並且具備那些環境。
    我想,正如你所看到的,當我有點結結巴巴地說話時,我並不是想謹慎。我想儘可能準確,同時也不說出我不相信的事情。色情能否以某種健康的方式被一些人消費?好吧,或許是的。是否有很多人在色情方面失控,並開始在他們的生活中變成有害因素,甚至上癮,甚至妨礙其他浪漫和工作行為的方面?是的。我們總是聽到這些事情。
    你知道我現在在哪裡嗎?
    我逐漸意識到色情是一件糟糕的事情,因為,嗯,你知道的,我收到了很多私訊和訊息,而我對大腦和身體、以及多巴胺等的理解越來越深刻,我就是找不到色情對於我的生活有任何正面的影響。
    我找不到這樣的影響,尤其是在我和伴侶的關係上。
    我已經和她在一起五年了,我認為我觀看色情影片,尤其是如果我經常觀看的話,會對我在床上的表現有什麼幫助嗎?
    絕對不會。
    絕對不會。
    是的。
    就像那句老話,你想要擅長做俯臥撐,就去做俯臥撐,對吧?
    是的,正是如此。
    可能最好的地方來提升親密交談和行為能力,是處在一段出色的、溝通良好的關係中,就像你所說的那樣。
    我經常聽到有人對此表達擔憂。
    我覺得,在色情方面,尤其對於年輕男性來說,很難想像能有更多的好處於擔憂或風險之上。
    我也成長於一個年代,那時候,有人可能對《花花公子》雜誌有些了解。
    一般來說,它會藏在城裡的某個地方,然後人們會去看看,對吧?
    那就像一個圖書館,或是某種城市圖書館的環境,人們會知道,哦,是的,在那個……它總是背後有個垃圾桶,或者某個可怕的地方,像是在垃圾桶後面,這棟樓的後面,那裡堆著幾本《花花公子》,然後人們就會去那裡,對嗎?
    但是這並不是我童年生活中的一個大部分。
    這不是我生活中的一大部分,你知道嗎?
    我從來沒有在家裡找到過色情,像是有些孩子會偶然發現他們爸爸的雜誌,我從來沒有這種經歷。
    我認為我們可以談論很多關於創造健康約會行為的需求和重要性,這是一種現實世界的經驗,而這是一個需要更多時間來討論的大問題。
    我不確定我們現在是否有時間來談論這個,但是,你知道,我們正在成長於一個大多數信息通過互聯網來的世界。
    再次強調,這是一個低努力閾值、高多巴胺的情境,對吧?
    每個人都想在互聯網上找到一些東西,他們只需搜索,就能找到。
    你知道的,如果你想要特別美味的食物,你可以在家門口下單,它就會送到你那裡。
    這不只是潛在的問題,這確實是個問題。
    但我相信,這最終要求的是自我調節機制。
    法律無法阻止我們獲得這些東西。
    隨著時間的推移,人們總會找出辦法。
    你知道,我的意思是,考慮一下那些不需要努力就能帶來多巴胺的處方藥。
    即使人們沒有處方,我想數據顯示大約有80%的大學生無法憑處方使用刺激劑。
    當我上大學的時候,沒有人這樣做。
    沒有人。
    我們喝咖啡,偶爾有人會吃No Doz,像是咖啡因藥丸之類的,這被視為極端,我至今也不推薦。
    現在,你知道,有很多藥物的消費,有色情的消費,而我認為成功的人會學會並理解這種關於多巴胺的關係,尤其是他們自己的關係,並學會調節。
    他們會對任何能在沒有太多前期努力的情況下大幅提升多巴胺的東西非常謹慎,因為這樣的東西有成癮的潛力。
    所以,我對能量飲料、響亮音樂和鍛煉的擔心遠遠少於——也許根本不擔心——我對於那些定期消費高強度色情內容、以及那些並不需要卻服用處方刺激劑的人的擔心。
    我想這是一種倦怠、抑鬱或更糟的處方。
    這怎麼與生活中的意義相結合呢?
    因為我現在在想那些年輕男性,在那類刻板印象中,他們可能獨自坐在寢室裡,可能沒有浪漫伴侶,生活中也沒有很多追求的目標,那些落入賭博成癮行為或色情行為的人群,很多時候,並不總是,但常常也缺乏某種意義。
    這兩者之間是否存在相關性?
    它們有聯繫嗎?
    一方是否能幫助另一方?
    如果我出去開始追求生活中的某個偉大目標,創業,我是否就不太可能參與導致多巴胺上升的色情成癮?
    所以我是先回答第二個問題,我絕對相信,當我們追求健康的目標,意義是那些能推進我們生活、改善社交關係的目標時,當然,而你的收入,雖然僅僅追尋金錢是有風險的。
    另一種很好的總結多巴胺話題的方式是,我想是在那部電影《華爾街》中,那個人說:“你的數字是多少?你想要多少錢?”
    他只會說:“更多。”
    這就是多巴胺。
    這就是多巴胺的本質。
    他只是想要更多。
    這其實不是關於一個數字。
    對他來說,這是獲取金錢的追求和獲得錢財的動作。
    不是擁有那些金錢。
    你會發現在那些拿到一百萬的人身上,他們想要十萬。
    他們得到十萬,就想要一百萬。
    他們得到一百萬,就想要十億,對吧?
    我可以告訴你,認識很多億萬富翁,有些人很快樂,有些則是非常不快樂的人。
    這真的取決於他們多好地管理了與多巴胺的關係。
    因為最終這並不是關於金錢,對吧?
    多巴胺只是一種貨幣。
    健康的關係確實是根本性的。
    我們知道的事情是,許多人如今都在面對我們所稱的孤立危機。
    但只需要一段值得信賴的關係,就能開始朝著正確的方向轉變。我對此非常堅持。任何人都能做的最有力的事情之一,信不信由你,就是每天早上有一個人可以發短信說“早安”。我知道這聽起來可能微不足道或老掉牙,我也很樂意承擔這樣的指責。找一個朋友,尤其是對於那些完全缺乏朋友的男性來說,這樣的情況更為常見,儘管許多年輕女性也是孤獨的。找一個你可以每天早上互相交流的人,只是一條早安的簡訊。認真說,這是你每天早上與另類族群成員確認心情的最有力之舉。你不必進行深度對話,也不必談論每日的計劃。知道在這個世界上,有人每天早上關心我們,讓我們感覺自己真的成為了一部分群體。我這樣做,目前與一位,兩位朋友保持著這種習慣,偶爾還有一位其他朋友,也會不時進來參與。這是一件非常有力的事情。你是社區的一部分。我可以問這個問題嗎?好吧。你說的任何話都沒有關係,因為在我的群組聊天裡,我們經常互相欺負,並且互相調侃。這也很好。如果更好的是,問問對方昨晚睡得怎麼樣,今天要做什麼,今天的計劃是什麼,然後回應對方。這不僅僅是表達關心和關懷,還要看對方是否會回應,或者僅僅是溝通本身。有人足夠關心你,願意在早晨的第一件事想到你。人們現在真的很孤立。我們離開了家人。順便說一下,你所交流的對象也可能是家人。但有人在早上第一件事就想到我們,即使這只是一個操作性的提醒,比如“好的,我們開始了,早安”,這讓人覺得有某種規律性、期待感和社交連結的理解,這是極其強大的。我們聽說過很多,甚至來自美國外科醫生的聲音,談論孤立危機以及對更多連結的需求。當然,這可以也應該以與人共步行、喝咖啡、共進餐等形式存在。是的,是的,還有是的。但一個很好的起點,且標準非常低的,只是一個早安的交流。每天早上,即使是簡訊,電話會更好。我作為一個成年人,每天與兩位朋友這樣交流。早安。早安。如果到中午我沒有收到他們的任何消息,我就會有點擔心。不是因為他們遇到麻煩,而是這已成為我一天中的一個例行活動。這讓你感覺自己是某種比自己更大的事物的一部分。我們不是注定要在完全孤立中生活,也不是只是與目標建立關係。這必須與其他人和我們的目標相互關聯。這就是去工作場所的重要性。這就是有一個工作地方的重要性。如果你沒有工作地點,可以去咖啡店或圖書館,每天早上見到面孔。現在有些人不想在早上見到任何人。他們還沒有準備好所謂的面對新的一天。這沒問題。某一時刻,看到其他人,哪怕只是簡短的在街上打招呼,都至關重要。我們進化了。我們是一種靈長類物種。我們是舊世界靈長類動物。我們演化到能夠看著其他人的眼睛,而他們也會回看我們,即使只是打招呼,或者在牽狗散步時。現在,有些人甚至沒有任何人。這真的很悲哀,但有些人連這樣的基本簡訊都無法互相交流。在這種情況下,我強烈建議你去養一隻動物。一隻狗可以在讓我們感覺連接方面發揮巨大的作用,雖然不會完全解決所有問題,但在增強連結感方面是巨大的。我們就成為了照顧者。它們在照顧我們。這裡有同理心,有各種各樣的美好事物。如果你不能這樣做,你可以養一條魚。認真講,養一種植物,或是其他依賴於我們的生命體,某種程度上我們也依賴於它們,是至關重要的。我們的大腦裡有大量神經資源是為這個目的而設計的。尤其是朋友。大腦大部分是為了視覺處理、運動所設計的,然後你會開始考慮第三種元素,那就是語言和社交連結。找一個人,在固定的時間交流早安簡訊,理想情況下是每天。這對你來說自然嗎?因為我覺得你並不是那種會自然而然地做到這一點的人。我也不是。好吧。你是說我有點孤獨?這算是對的?我是一名孤獨者。如果沒有其他人,我會完全沒有問題。在我建立第一家企業的那一年,幾乎沒有和任何人互動,雖然我當時在英國的一個艱苦地區的小房間裡工作,但是如果我任由自己,我可能不會和任何人互動。但我覺得你也有同類情況。我也有我的狗。是的,有一點。我現在沒有狗,但我快要再養一隻了。我必須說,我可以獨自度過很長一段時間,但隨著年齡增長,我對於社交的需求越來越渴望。我認為我生活中的大多數挑戰都圍繞著如何解決我對於熱愛工作的需求。還有,讓我們直接了當,這是一種孤獨的需求,需要紀律和組織,而我對於社交連結的渴求。如今我非常幸運,擁有很多非常親密的朋友,並且我與他們保持著定期的聯繫。有些朋友我比其他人更親近。我跟確實非常親近的幾個人,幾乎每天都在聊天,我跟我的姐姐也很親近。
    我與父母的交流還算多,比一些人多,比另一些人少,這取決於家庭結構。而幾個朋友對我的生活和福祉至關重要。我認為當你有一個同住的浪漫伴侶,或者與其保持聯繫時,就會變得更加頻繁。但即使如此,我認為仍然保持健康的友誼是很重要的。而且,當然,人們在這個範疇上有所不同。我不認為你需要很多朋友。我認為你需要一位真正可靠的好朋友,或者更多,這要根據你的需求來決定。隨著年齡的增長,我意識到生活中最好的事情,尤其是成功,但還有艱難的時期,最好是與他人共同分享。交朋友的最好方法其實有兩個,我的一位朋友曾經說過這句話。他說,你知道,對事物感興趣的人很有趣。因此,如果你對某些事物感興趣,比如去參加那些活動,甚至是書本中的事物,就要真正有興趣,不僅僅是為了學習而學習,而是要擁有真實的興趣。然後第二點是,如果你不是那種友情自然而然圍繞著你,讓人們想要你的時間的人,那麼就要服務他人,你知道,這種成為每天發送早安簡訊的人的概念。如果某人從來不回應,那麼,也許你可以尋找其他的可能性,把你的精力投向其他地方,但要成為那個定期關心家人或朋友的人,成為服務他人者,你可以以各種方式幫助他們。其實,有關狗或者只是散步的好處在於,如果你不斷在同一個社區中反覆進行,你會開始遇到同樣的人,進而成為互相打招呼的關係,或許他們會成為朋友,或許只是因為熟悉感,可能是每天早上向你打招呼的咖啡師,你知道,這些事情正是我認為我們進化出來的事實。而且,它們激活了那些對我們的幸福感和安全感如此根本的回路。這在很大程度上與我們預測未來的能力有關。我現在所處的政治和社會環境如此不確定和分裂,你知道,單單是一些讓我們覺得好的事物,讓我們直言不諱地稱之為好,就是那種善良的本性,我們彼此友好,而不是以任何狡猾的方式,而是實際上對彼此友好。在此之上,你可以再加幾個小時的工作,在你非常有動力的時候,再出去活動,帶上你的午餐到外面,可能你會沒有看到任何人。那些被孤立的人可能需要付出更多的努力來與他人互動,但這是有方法的。對於那些與成癮作鬥爭的人來說,像是色情成癮、酒精成癮、毒品成癮和其他行為成癮,事實上,在世界各地幾乎每個城市中都有零成本的項目,人們可以在那裡獲得社交聯繫和支持,對於那些想運動的人來說,通常會有跑步小組,通常往往有一個門檻需要克服。我不是那種會加入跑步小組或與其他人一起鍛煉的人。這不是我所喜歡的,但我發現我確實需要健康的社交聯繫。你什麼時候明白這一點的?因為我可以告訴你確切的年齡,是我意識到的時候。我知道你也必須有那樣的時刻,當你開始明白這一點。是啊。我在回家街道的盡頭長大,那裡有一群男孩。我們一起玩,然後滑板和那個世界,我一直都被人包圍著。當我開始認真對待學校和研究的時候,有很多天和夜我都是獨自一人,那時候我會聽書或聽音樂。我仍然有朋友,但我社交得少了,我認為直到我三十多歲的時候才開始意識到,哇,雖然我有女朋友,但我還是孤單,我開始累積一些不健康的行為模式,這使我以不健康的方式尋求聯繫。隨著我建立起朋友群,當然這也需要做一個好的朋友。我想,外面可能有幾個人會說我是個不可靠的朋友,但如果你詢問我最親密的十到十五個朋友,他們會告訴你我是一個會主動關心他們的人。現在,我可能讓幾個人感到不悅,因為我不會去照顧每一個人,但這是事實。我有一個清單。我實際上有一本書,裡面寫著大約10到15個人,總共有30人,那些是我的核心朋友。我特意這樣做。這不是因為我有規律或遵循任何協議,而是我很重視檢查這些人。我已經有一段時間沒有打電話給某個人了,但我有那一群核心朋友,我確保每天或至少每週與他們聯繫。沒有他們,我真的不想生活。不是因為我想死,而是生活與這些人一起會變得美好得多。是的。那麼,是否有人在那個清單上,這15個名字呢?這全是感覺。這些是我接受並接受我的人。我的交流模式有點奇怪。這讓我在人生中遇到了麻煩。我的一位好朋友曾經說我就像《星際大戰》中的小型圍繞飛行機器人,我在那裡然後又消失了。認識我的人,順便說一句,他是我非常親近的朋友,知道我消失了,但我又回來了。
    所以我傾向於全心全意地投入事情。
    我就像是滿分十分的注意力。
    然後我需要我的空間來重整自己。
    這樣的表現一直以來並不總是健康,但我已經努力隨著時間的推移來改善。
    而那些在我心中名單上的人也有些是同樣的情況,其中幾個人肯定和我一樣,我會想,「嘿,我有一段時間沒有聽到他們的消息了。」
    但是當我和他們坐下來或者通話時,卻發現他們真的在那裡。
    事實上,有些人會說,「我們明天聊,明天聊」,但卻從未發生過。
    我知道他們並不輕浮。
    我知道他們在忙其他事情。
    然後當他們準備好並且我們通話時,那真的是我經歷過最豐富的互動。
    這是如此之深和充實。
    我覺得,十分鐘的對話讓我獲得了很多。
    就像是,是的,我們有一個小時的對話。
    然後還有一些朋友,我會和他們一起待一周。
    我會去拜訪,去健行,但對我來說,互動的豐富性才是最重要的。
    而不是頻率。
    不是頻率。
    沒錯。
    對我來說,我認為那些認為我是好朋友的人,或者那些理解我對事物所帶來的熱情和我對他們的愛與關心的人,如果他們需要我,我就在那裡。
    我告訴你,我經歷過一些艱難的時刻,最近也有,真是太神奇了。
    我有朋友來到我的家裡陪伴我。
    如果我談起這件事,我可能會流淚。
    其中一些人是播客界熟知的人物,我心想,天哪,我從未經歷過這樣的事。
    我會變得很感性。
    他們來到我家,陪著我,對,他們鼓勵我,提醒我誰是我,對此我充滿了無比的感激。
    我是一個49歲的男人。
    我做對了一些事情。
    我也有一些事情讓我遺憾。
    我努力成為那個在當時能夠做到最好的自己,根據我所擁有的條件去努力。
    他們知道這一點。
    我知道他們不僅僅是因為告訴過我,而是你可以感受到。
    我很榮幸不僅認識這些人,當他們需要我的時候,我也有機會去幫助他們。
    最近我必須這樣做了好幾次,有些事情與我無關。
    有時候,人們會明確地請求幫助。
    有時候他們會說他們有危險。
    有時候你只是感覺到了,於是就決定行動。
    我就開車,去找他們。
    我學到的最好的一點是,建立這種友誼和人際網絡的方式,是在那些困難的時刻並沒有發生時出現,把你的全部注意力給出來。
    有時候這需要放下手機,有時候這意味著你們兩個都在用手機,而只是一起待著,看比賽,或者這並不意味著強迫自己成為一個你不是的人,而是意味著注意和給予出自己的一部分,真正地關心別人。
    因為最終,我認為這就是我們在社交互動中想要的。
    我們想要傾聽,我們想要共享經歷,我們想要所有這些,而這些都是很棒的,但最終當你問誰在名單上時,我想到的就是這些人。
    我感覺他們總是在我身邊,我不會用任何金錢或任何東西去交換這種感覺,我認為一個真正好的生活中包括了一些這些。
    原諒我變得感性,或者不原諒。
    對我來說這並不重要。
    我只是覺得這些是真正使生活值得活下去的事情,這與多巴胺無關,或者說也許機制並不重要。
    重要的是我們都有這樣的能力,而這一切都從定期出現開始,告訴某人你能夠關心他們到每天都想到他們並發一條簡訊祝他們早安。
    就這樣。
    如果他們不回覆,好吧。
    如果他們回覆,好吧,而一旦互惠開始,你開始感到有一點連結,你會感受到,哇,在這個瘋狂、眩暈、有時令人疲憊的艱難生活中,我有些人可以依靠。
    那麼當好的事情發生時,你有更多的人可以一起慶祝,並且慶祝得更加 intensa。
    所以是的,我感謝你讓我分享這些。
    在這個生命的階段,我像是好吧,我知道幾件事情,還有很多我需要學習的,但這一點是肯定的,友誼是至關重要的。
    你今年經歷了一場風暴,這不必多說,而我在我的生活中經歷過很多風暴。
    我經歷過許多媒體風暴,當媒體針對我並寫關於我的事情。
    我認為沒有人在沒有經歷過這種情況之前能夠理解這種感覺,因為對我來說,當這種事情發生在我身上時,我感到一種真實的不公,我想要跳出來糾正事情,尖叫並喧鬧,糾正世界,但我也知道我做不到。
    當我看到,再次強調我並沒有看到任何東西,但在遠處看社交媒體。
    當我看到你經歷類似的事情時,我有兩種反應。
    第一,我想要了解一個寫下規範且即將出版一本書的人的應對 Protocol。
    我想要了解他在這種情況下會如何行動,是否比我更加免疫,因為在這方面我確實很脆弱。
    但然後我也看到了另一件美好的事情,我想你在那裡表達出來的,就是我看到你的朋友們出現了。
    我看到他們為你的品格和你真正是誰發聲,我看到他們真的出現在你的所在地。
    我看到像 Lex Friedman 這樣的人為你出現。
    他已經來過我家幾次。
    他就這樣在那裡,某一天,我抬頭一看,Lex 就在房間裡。
    這聽起來像是一場夢,對吧?
    雷克斯·弗里德曼穿著西裝,整個人就這樣在那裡。他只是來這裡待著。
    這是一個挑戰。
    正如你所說,這其中最困難的地方,我意識到大多數不在公眾視野中的人不會經歷這種情況,但我相信每個人在生活的某個時刻,都會經歷類似的事情,尤其是現在的社交媒體,對於你所說的話,有些根本上是錯誤的。
    根本上是錯誤的,而且被以一種上下文完全錯誤的方式表述出來。
    你想說:“不,事情不是這樣的,”或者“上下文完全錯了,”或者有另一個故事的全貌你想告訴大家,但無論是因為那樣會造成的影響,人們會誤解或扭曲那一點,還是因為你有禮儀和尊重不這樣做,因為有時涉及許多不同的當事人,所以你選擇克制。
    在我們的情況下,我決定主要專注於當前的工作,雖然我在查卡·威靈斯的播客中談到了這一點,我現在也會在這裡提及。
    痛苦來自於可能被誤解的感覺,也來自於我們並不總是做對所有事情的理解,事實上,我們可能犯過一些錯誤,以及理解公共論壇並不是解決這些細節的地方。
    這並不是治癒的方法,儘管人們可能會這麼認為。
    這不是治癒的方式。
    我不在乎這是高中情況,還是一個播客主,一個名人或一個政治人物,這絕對不是人類有效解決分歧的方式。
    會有後果,但這不是事情真正解決的方式,我想我們在過去幾年裡有證據證明了這一點。
    在這種情況下,我並不是想要講究外交或試圖避免衝突,我想要做的是讓這變得有效,並且希望對每個人都能有所幫助。
    當你聽到或看到關於自己或其他你所關聯的人的事情,而你基本上不同意這些看法時,你會怎麼做?
    你有三個選擇。
    你可以反駁這個說法。
    你可以選擇沉默,或者你可以同意。
    我認為,聆聽的挑戰就在於成為一個成年人,在真實意義上的成年人。
    真正的成年人知道什麼時候該說:“你知道嗎?他們說的某些內容,是的,我希望我做出了不同的選擇。”
    但真正的成年人也知道要說:“但他們說的某些內容,不。那不是發生的事情。那不是上下文,而且這完全是錯誤的。”
    現在,這些事情常常是交織在一起的。
    在極端情況下,它們不會交織,但在許多情況下,它們卻是交織的。
    人們必須意識到,在某些媒體的評論中,這只是高度扭曲的。
    你得到的只是單一的視角。
    在科學的上下文中,我們會說這就像挑選數據,只看圖表的一部分,或扔掉一堆實驗,因為數據不是你所希望的,這在科學中是非常糟糕的,僅次於實際上捏造數據。
    我認為在這些情況下的挑戰是,最終我所做的,就是坐下來意識到我所處的情況,然後努力做出一個真正好的決定。
    我相信這是通過擁有真正好的朋友、非常好的同事以及家人來實現的,他們能在你不總是擁有清晰視角的時候,為你提供清晰的視角,意味著他們能聽到你的想法,並且你可以頭腦風暴一下可能發生的一些情況,但這不關於策略。
    這不關於戰略。
    這關於保持真實的自己。
    在我的情況下,我只是覺得我不想進入細節。
    同時,我也承認這些事情中總是有所學習。
    你問是否知道程序可以有所幫助。
    嗯,毫無疑問,睡眠是很重要的。
    我設法休息了。
    有些日子我睡得比別的日子少。
    人們有理論。
    他看起來很疲倦。
    有時那與我之前的錄音有關,我總是會推得太用力。
    有時這與我在那些情況下的麻煩有關。
    我認為可以利用生理的副作用。
    你可以利用非睡眠深度休息,我確實依賴於這些工具並繼續維護友誼和社交支持,獲取來自你真正信任的人的意見。
    你不想獲得太多的意見。
    你只想獲得足夠的和各式各樣的意見,以便做出最明智的決定。
    我真的相信針對一個情況進行百人投票,然後評估利弊。
    心靈不是這樣運作的。
    最終,我遵從良心和心聲,繼續發布內容,讓人們可以學習基於科學的心理健康、身體健康和表現的工具。
    我認為隨著時間的推移,我可能會對一些情況進行更深入的探討,但我認為最終,人們之所以聽我的播客,是因為他們有興趣改善睡眠、運動方案,並聆聽最佳的科學家和臨床醫生,這樣他們才能在自己的生活中變得更好。
    人們對各種事情進行揣測。
    看著我們對公眾人物的假設真是有趣,但對評論區其他人的假設也是如此。
    例如,在我的Instagram頁面上,我有規則。
    這是教室的規則。
    如果你想,可以叫我名字。
    你可以說大多數話,但我把它當作教室。
    我在教室中會容忍什麼?
    如果人們開始互相攻擊,你會得到警告,如果繼續這樣,我將封鎖你。
    首先,這是我的頁面。
    這整個「你不能封鎖人」的想法真是瘋狂。
    這是你的網頁。
    這是你的教室。
    你有每一個權利去做你想做的事情。哪裡有規則說你不能容忍或需要容忍什麼?對我來說,互相罵人的人跟單純罵人是完全不同的。人們可以罵人、找到彼此、互相罵,然後我會說:「嘿,停下來。再這樣做,你就完了。至少在這裡。去別的地方。」有太多的假設。我們認為自己認識這些網路上的人,但其實我們並不認識。另一方面,有些人就像Lex和你一樣。我真的很高興能參與這次對話。就像Rick一樣。我喜歡以我的方式思考。我就是我。現在,你並沒有看到我生活的每一個面向,但坦白說,你根本不需要這樣。 我覺得我們對於了解每一個在網上看到的人會有一種固有的需求,在評論區和Instagram上,坦白說,這是不恰當的。我是在一個這種需求不被認可的時代長大的。其實,我的父親曾經告訴我,他來自阿根廷,他說:「在美國有這種有趣的事情。你進入某人的辦公室,他們的孩子照片都是面朝外。」他說:「你進入某個歐洲或南美的辦公室時,他們家庭的照片都是面朝他們的。」我爸爸的辦公桌上,當我還是小孩時,他有一張我、我妹妹和我媽媽的照片,面朝他,因為那是給他的。他沒有說:「這是我的孩子。這是我的生活。」我喜歡這一點,這也是我長大的方式。某些事情是內向的,某些事情是外向的,所以我不知道。這是我所接受的模式,我相當喜歡這個想法。我們必須在社交媒體上分享自己每一個方面的觀念很瘋狂,我認為這實際上是有害的。如果我是一隻牆上的蒼蠅,當你經歷那些事情時,我會看到什麼?我問這個問題的原因是非常清楚的,因為如果你是一隻牆上的蒼蠅,當我經歷一些最艱難的時刻時,你會看到一個真正掙扎的人。我會說,這絕對不是我最艱難的時光。對我來說,最初的時刻是,門上鎖著,我14歲,我在鎖住的門後。我不知道自己什麼時候能出去。我打了那個我知道會接電話的人的電話,他叫Steve Ruege,是我的Thunder和Spitfire Wheels的團隊經理。我打給他,我說:「Shruge,我該怎麼辦?」我被鎖在這個地方,他的回應是:「兄弟,你是我知道的最正常的人。我該怎麼辦?」我想,「天啊,我該怎麼辦?」那真的很可怕。那種感覺就像「我該怎麼辦?我14歲。我沒有能力。我不是說市場營銷的能力。我沒有能力,沒有錢,什麼都沒有。」但最後一切都好了。其他艱難的時刻,比如我提到的7月4日之後的那場鬥爭,我該怎麼辦?我的人生一片慘淡。我是一個徹底的失敗者。在其他的時候,我與導師的緣分真是奇特。我有三位了不起的科學導師。導師和學生之間的關係過去要親近得多。你會變得非常親密。我的本科顧問是一位非常好的人。我的研究生顧問就像我的母親,是一位真正了不起的人。我的博士後顧問也非常出色,我跟他們都非常親近。最後,三個人都自殺、癌症、50歲去世、癌症和60歲早逝。這三個人我都非常親近。當第三個人Ben去世時,我想,「只有一個共同的變量,那就是我。我覺得我被詛咒了。」真的?是的。我想,「我為你工作。你死了。」我想,「天哪,這是什麼回事?」但我只知道怎麼做,即轉換痛苦成有用的事物。我開始思考:「好吧。我要怎麼度過餘生?我想服務他人。我想把我在科學中知道的東西傳授給幫助別人的人。」我不確定我會如何做到,但這催生了我的播客。我也有三位已故的導師。我成為了科學上的孤兒。在科學中,還有很多需要迎合他們對你的期望的壓力。好吧,我的導師都已經去世。有些人會問:「你的同事對播客有什麼看法?」我會說大約三分之一的人喜歡。他們覺得這很酷,還會這麼告訴我。大約三分之一的人可能覺得人們關注科學很好,但他們認為其中一些內容更偏向健康,而第三部分的人可能因為某種原因討厭它。他們是出於嫉妒,或是他們不喜歡我表達事物的方式。我對這一切都很好,因為你知道嗎?我的導師已經去世。我已經成年了。你做你自己。我做我自己。我們都很好。坦白說,我們會看看這一切是如何發展的,因為他們才是那些必須與自己相處的人。我才是必須與自己相處的人。我不負責別人的感受,他們也不對我負責。很棒。這是共生的。最終我發現,啊,40歲可以有一個很棒的事業。我在斯坦福已經獲得終身教職,還有很多成就,但喔,人生某些方面仍然很具挑戰性。我經歷了那三次死亡,再加上幾年前,與最近的事件無關。我結束了一段非常重要的關係,這段關係在經歷了很多年的艱辛和努力後,終於結束了,而失敗對我來說並不是一件容易的事。實際上,一位女性的朋友,我在一個靜修會上,當時我們談到這件事,我對結束這段關係感到非常沮喪,她說:「你不習慣失敗,是嗎?」我差點說,「是啊,但我說:「你是對的。是的。我在事業和一段我們都十分投入的關係上非常成功,但我們只是不具備這些技能。我犯了錯,她也犯了錯,但我們真的努力過,但卻沒有成功。」
    我當時心想:「哇,好吧,我真的經歷了一次失敗,像是一個正當的失敗。」
    你可以說:「好吧,這真的算是失敗嗎?你學到了什麼?」
    看,裡面確實有失敗的元素,對吧?
    我們投入了很多年和精力,還有很多愛,但……
    為什麼這讓你情緒激動?
    我能看出你臉上的表情。
    嗯,這跟很多事情有關,我想我也足夠舒適來分享這些。
    我覺得有些人可能會有這樣的看法:我極其自私。
    我也曾被指責「他是個自戀者」或更糟的形容。
    我遇到過很多這樣的評價,但我有一個特別主要的挑戰,我仍在努力克服。
    人們可能會翻白眼,說「這根本是胡說」,但我知道這是真的,那就是我很難放手,非常難放手。
    對於眼睛,我能處理,但對於失去與放手我在乎的人來說,真的很困難。
    這也和我有的一種風格有關,即「我非常投入,然後需要去照顧自己」,這是健康的方式。
    我意識到這對於別人來說可能會讓人困惑,但有件事就是事物的結束是非常困難的。
    因此,我在很多關係中停留得太久。
    我有時會開玩笑,但這並不好笑。
    我的分手程序很糟,真的需要改善,因為所有與我非常親近且信任我的人都說「你在關係中逗留得太久,要么是命中注定要失敗,要么是明顯會失敗。
    在某個時候,你一直都在苦撐。」
    有時我是在錯誤的方式中苦撐,他們也是,但我真的很難從事情中繼續前進。
    因此,我留在一些從未有機會而且真的不健康的事情上太久,尤其是我一開始就承擔了一些過於困難的事。
    那段關係是一段美好的關係。
    我很幸運仍然與那個人是朋友,雖然我們不得不保持一定的距離,以維持健康的界限。
    我感到情緒激動,因為,該死的,我們拼命鬥爭,這一切都是出於愛,但我想我知道它失敗的原因,就是我們沒有技能。
    時機不對,我當然不是在說最近的那段關係。
    今年的事情很艱難。
    那是幾年前的事,但我們拼命去努力,我會為此付出任何代價,而她也會不遺餘力地想讓它成功,我只是想說:「我不是放棄者。
    我遠非完美,相信我,但我不是放棄者。」
    因此,我想在那之後,有一段時間,這真的改變了我與事物互動的方式。
    我就是沒有完全恢復,而有人可能會爭辯說,我現在涌現的情緒意味著我沒有康復,但我知道我就是拒絕承認死亡的時間。
    我就是拒絕承認死亡的時間,即使它早已死去,那是個錯誤,而這正是我現在努力的方向,因為它傷害了我。
    這對於其他人來說也不好,並且它與其他一些不健康的行為方式重疊,而我知道的一點是,這不是自私。
    我不是在試圖為自己避開痛苦。
    這與我無法同時容忍自己和他人所經歷的痛苦有關。
    在那種情況下,某種程度上同情心出了問題。
    這連結到你的童年、父母、父母的分開和他們嗎?
    是的,我花很多錢請人告訴我,這無疑有關,但奇怪的是,我從不哀悼父母的分開。
    我不會坐在那裡想:「哦,我希望他們能在一起。」
    他們都是很棒的人。
    他們都有很好的伴侶。
    我過著美好的生活。
    我的生活很精彩。
    我想做的一切都實現了,雖然我仍然有一些我想要的東西,但我想……我最近和瑪莎·貝克談論過這個。
    有一種與狗的感情,我愛狗,而狗也愛我,如我的狗科斯特羅。
    我愛他,他也回報我的愛,如同共情,但是隨著愛的回報。
    這是一個完美的循環。
    能量就像……我越愛,感受到的愛就越多。
    不過,我覺得與人之間並不是這樣。
    人們會讓我們失望,等等,但他們也能帶來樂趣,但我認為這裡存在一個問題,那就是我的同情心過於深入。
    我可以肯定地說,這並不總是導致最佳選擇,而我承擔那些選擇的責任,意味著我會為自己的部分負責。
    但我不會為其他人的部分負責。
    這總是一條雙向街,但當我們有同情心而那個人又不適合我們時,我們依然嘗試去滋養這段關係,這並不是試圖避免讓他們不高興,但不知怎地,我們進入了這些不健康的動態中,然後這可能會引發出人們最壞的一面,但也會顯露出一些非常不健康的特質。
    我認為生活中最困難的事情可能是浪漫關係。
    有些人可能會說是工作,但我認為這是生活中最難的事情,人們會說,「當一切正確時,這很簡單。」
    我不知道。
    我認為這取決於你是多麼複雜的人。
    我認為這取決於你是多麼複雜的人,以及另一方願意付出多大努力。
    我真的見證了這一點。
    我也有過美好的關係,在這段關係中我們都願意在自我照顧和溝通上付出努力。
    保羅·康提這樣說過,不是在我的播客,但我想他在一個播客上告訴了惠特尼·卡明斯。
    如果你列出浪漫關係中最重要的100件事,你會說自我照顧和溝通50次,我認為這絕對是真的,因為我們需要安全感。
    我們需要被接納。
    是的,這些都是基礎性的、不可妥協的、必要的,但並不足夠,但我認為我們還需要溝通和自我關懷。
    這些都很困難,我仍然在學習並嘗試建立這些技能。
    我絕對想要一個家庭,所以這對我來說非常重要,我投入了大量的工作和努力。
    我沒有意識到我們會進入這個領域,但我想對那些在關係上掙扎的人們說,只要知道你可以擁有美好的友誼,同時在浪漫關係中掙扎,或者反之亦然。
    再說一次,友誼,我有男性朋友和女性朋友,大多是男性朋友,也有一些我非常親近的女性朋友。
    這一切都非常奇妙。
    我和我姐姐的關係很好。
    我覺得我和我的父母、叔叔和阿姨之間的關係也很好,與我的同事們相處也不錯,我選擇商業夥伴和同事的能力。
    我每次都是命中目標。
    我愛我的團隊,我們相處得很好,小問題都能迅速解決。
    但我認為每個人都有一兩個生活的領域會比較困難,嘗試學習這些技能,我也在努力。
    我們兩個都是這樣。
    這對我來說並不是自然而然的。
    我的父母,雖然他們從未分開,但我仍然渴望他們分開,因為「恨」這個詞很強烈。
    看著我母親每天對著我父親尖叫七個小時,似乎他們互相厭惡。
    我母親是奈及利亞人,我父親是英國人。
    這是一段創傷的經歷,它留給我的清晰觀念是,關係就是監獄。
    這在我腦海中根深蒂固,因為我覺得我父親是監獄裡的人,所以在我成長過程中,每當有人對我表示興趣時,我都會拒絕他們。
    所以我會追求他們,但當他們轉過身來對我說,「好吧,我們來談戀愛吧」,我就會說服他們放棄。
    我會告訴他們這是一個糟糕的主意,因為我開始感覺到我透過我父親的經歷間接學到了什麼。
    我簡直是要把自己鎖在監獄裡,這個人會控制我和我的自由。
    所以直到27歲我都拒絕關係。
    即便那段關係也不是一帆風順,因為兩年後,她轉過來說她不喜歡和我做愛。
    結果發現她在性方面有自己的創傷,所以我們有一年的時間她在地球的另一端。
    如你所說,我沒有工具來理解如何應對這樣的對話。
    對我來說,我感到無能為力。
    我心想,「也許是我有問題。」
    她不想和我發生性關係。
    就分手吧。
    但她是那個對的人,這個故事的總結是,一年後,我飛到地球的另一端,對這個人表示歉意,因為我缺乏工具,缺乏溝通技巧,因為她是對的人,但時機不對,我們一起努力。
    這過程漫長而艱難,至今仍然困難,但現在我們處於一個美好的狀態。
    哦,你們在一起了。
    是的,我們住在一起。
    她兩年前從巴厘島飛回來。
    我們住在一起。
    她是對我來說的那個對的人,但這需要艱苦的努力。
    做得好。
    你喜歡艱苦的工作。
    這是一個美好的故事。
    我說的是,這是一個快樂的故事,無論最終結果如何,因為人們可以感受到那裡真實的愛的中心旋律,以及希望讓它運作的願望。
    我覺得這個“讓它運作”的觀念是非常有趣的。
    再一次,作為一個功能正常的成年人意味著說:「對,你說得對,但不,我會堅持我的立場。」
    在關係中,人們會說「關係需要工作。」
    當然需要。
    然後問題是:「相對於多少輕鬆來說,需要多少工作?」
    這是高度個性化的,對此沒有手冊。
    這方面沒有手冊。
    而所能獲得的回報,因為我堅信她是我遇過的最傑出的人。
    恰好有一天她轉過來告訴我她不喜歡和我做愛。
    是的,這很艱難。
    這很艱難,對吧?
    特別對年輕婦女來說。
    你對這可能是什麼毫無概念。
    你會想到你可能在床上表現很差,但隨著她自我修復以及我自我修復,她解鎖了許多有關性和她成長過程中的性經歷的創傷,她所解決的事情,她一直公開談論這就是為什麼我可以分享它。
    我也做了很多我的工作,學習如何應對當有人對我說「給我這種東西」時該如何溝通。
    在她花了一年的時間來處理這些,以及我花了一年的時間來改善自己之後,我們發現自己處於一個她現在喜歡性愛的恰當位置。
    在許多方面,她甚至可能更性開放。
    完全不同的個體,但這一切都需要努力,我必須說明這一點,因為人們會想知道,但這需要我和我自己的努力,以及我來自的背景和家庭的情況,以及她所經歷的經歷。
    我們現在一起處於一個很棒的地步。
    這還是需要努力,但我們處於一個很棒的地方。
    所以每個人都在掙扎著一些事情。
    我的家庭不太好。
    我們關係不太親密。
    我跟某些家庭成員的關係不太親近。
    我在浪漫關係中掙扎,犯下過所有的錯誤。
    我在和朋友的柏拉圖式關係中也掙扎。
    我不是那種能常去關心別人的人。
    我喜歡獨處。
    該怎麼辦就怎麼辦。
    你知道的,獨特地受到某種挑戰。
    所以我非常能理解你所分享的,我非常感謝你分享這一點,因為有很多人可以以各種方式產生共鳴。
    我就是其中之一。
    我認為這很重要,因為我們談論得不夠。
    好的,謝謝你分享你的經驗,也給我機會分享一點。你知道,這次談話是圍繞著艱難的情況開始的,這是關於盤點我們在哪些方面信任自己做出正確的決策,在哪些方面需要改進。而且,是的,關係是困難的。但我確實認為,現在我感到更輕鬆,和他們之間的關係更加無縫。尤其是在友誼方面,就像我提到的,我們都有這些擅長的領域,在那裡,事情對我們來說是相對容易的。它們和努力與結果之間形成直接的關係,是吧?還有其他一些我們感覺像在推著巨石上山的領域,無論如何都讓我們受到壓迫,而我們還是一直這樣做。我認為,這並沒有簡單或普遍的答案。但是,我認為,從那些經歷了大量艱辛工作的關係中所獲得的獎勵,即便是在一個小小的領域裡得到解決,都是如此巨大的。你知道,我認為這確實與這種感受有關,就是當事情結束時,它讓人感到非常崩潰。我真的相信事情可以通過交流來解決。我真的相信。 我認為,怨恨和憤怒對任何人都沒有幫助。真的沒有。而且人們可能會聽到這些並說,這是一種自私的敘述。但其實,我也在說我自己。我並沒有懷有怨恨或憤怒。你知道,我有時希望別人會做出不同的選擇。但最終,我們無法控制任何其他人會做什麼、說什麼或想什麼。這真的很可怕,是吧?人們確實可以傷害我們,是吧?他們真的可以傷害我們。我們希望創造一個完全安全的世界。但是我認為,我最近所做的許多工作實際上是圍繞著,重新觸及到一個可能更年輕的自己,那個自己沒有那麼多的防備,不那麼關注即將發生的事情,以及那兩三次的重複,而是盡量保持在當下,這在今天的幾次討論中可能變得清晰。 我在我生活中擁有的驚人禮物,追求目標是美好的,想要東西也是美好的。當然,我有些想要的事情,想要在關係和家庭的領域裡建立,但也真的像是品味,擁有健康,或者有機會像這樣坐下來進行對話,實際上如果我們真的注意到這些禮物,我們每個人擁有的都是多麼不平凡的生活。我曾經認為,如果我們專注於這些禮物並過度強調感激,會讓我們變得自滿。但是所有的數據,當然還有我自己在這方面越來越多的經歷,真的強調了只會給我們更多的能量,更大的期待和可能性以及即將到來的美好事物,所有這些可能開始聽起來有點陳腔濫調,就像要對擁有的東西感到幸福一樣。這句話中並沒有“僅僅”這個字。我說的是對所擁有的事物感到快樂,而從這種狀態中,新的事物就會出現,更多的能量也會來,你可以開始真正向前導航,而不是僅僅坐在那裡滿足。我認為這是我們作為生物性存在、心理性存在,甚至精神性存在的本質,那就是想要更多。我認為這是正常的,但我們也必須品味我們所擁有的。我認為,一旦我們品味了我們所擁有的,我們就會更有能量去想要更多,這是一個完美的循環,我想這更像是一個向上的螺旋。在這裡我聽起來非常抽象,但我很容易用冗長的機械描述讓每個人都昏昏欲睡,例如動機研究或多巴胺或任何其他不同的神經系統或生理系統如何支持這一切。我認為最重要的是,人們要對自己誠實,了解現在合理會做哪些工作,並對自己足夠溫柔,以便能夠鼓勵自己往前走,但有時也要狠心對自己說,是時候了,是時候了。而至今為止,這無疑是一段有趣的生活。我仍在探索,當然我沒有所有答案,但隨著我學習,我會嘗試分享我所學到的。那麼,在這段旅程中,什麼幫助了你?這段旅程真的有點,因為我聽到的是,你是一個追求目標的人,你在那方面非常有動力,但你正在努力──也許這不是恰當的詞──但有些需要去“忘卻”一種自然的傾向,並朝另種狀態轉變。你提到了療法,那有什麼幫助?我認為,你知道,我被迫接受治療,以便逃出拘留所。我必須待在高中裡,我必須定期去,所以我就這樣做了。我認為這可以非常有幫助,前提是有良好的關係、支持,以及對方能提供促使行動的見解,是吧?這不僅僅是找到一個人支持和傾聽。某人必須激勵行動,使你成為一個更好的人,好的?這是非常重要的。因此,我們談的並不是跟自己的問題打交道,就像有時候說的那樣的小故事。我認為,人必須理解生理和情感之間的關係。所以如果我醒來感覺不好,因為我睡得不夠,那麼,是的,我會做NSDR,曬些陽光,然後去運動。通常我會感覺好多了,但我也學會了不要單純通過改變生理來掩蓋真實的感受。人們開始慢慢意識到,“嘿,的確,有一些有效的藥物可以處理心理健康問題,但你仍然必須做工作。你仍然需要專注於建立職業、建立關係,做這些工作。”

    我認為我學到的最有用的事情之一是,我非常喜歡瑪莎·貝克(Martha Beck)。
    她擁有哈佛的三個學位,但她也有這種神秘的靈性面向,讓很多事情都能聯繫在一起。
    我最近問她,我說:“你知道,當思維的心智在試圖分析一些事情、預測事情時你會怎麼做?”
    然後你還有所有的感受。
    你依賴哪一個?
    她說:“啊,這樣做的方式是想像你的一隻手握著你的感受,另一隻手握著你的想法。”
    它們就像在進行一場戰鬥,“好吧,接下來會發生什麼?他們為什麼要這樣做?他們要怎麼做?”
    然後你來回折衝。
    通常,人們會發短信、打電話、觀看、喝酒,或做任何事來試圖解決這場戰鬥。
    解決方案是看見這場戰鬥,然後坐回到她所稱的同情觀察者的第三個位置,在那裡你會想:“好吧,這兩者都在發生。這兩者都在發生。”
    坐在這個第三的位置上,你意識到單靠你的想法或僅憑情感調和,或者平靜你的情感或思考都是徒勞的。
    要進入這個第三的位置,接納那種痛苦會浮現出來,而你能夠像坐在痛苦中一樣。
    當她說:“與痛苦同在”時,我心裡想:“不。”
    你知道,我不想要那個答案,但然後她解釋說,從那種痛苦的地方,你開始深入到什麼樣的想法讓你在身體上感受到稍微鬆弛和更放鬆?
    什麼樣的想法讓你感到有點緊抓?
    你只是開始以這些作為一些導航者,開始問問題:“我想做這件事嗎?我想喝這杯咖啡嗎?我是在強迫自己嗎?我想鍛煉嗎?”
    這聽起來非常抽象,非常神秘,但她所做的事情的智慧,以及那種情況的智慧在於,它融合了我們已知的所有神經科學。
    我們有一部分思維分析的大腦,做著我稱之為DPO的事,持續時間路徑結果分析。
    我們也有大腦的情感狀態,邊緣系統有時會呼叫,但還有許多其他區域。
    正如保羅·孔蒂(Paul Conti),這位出色的精神科醫生所說,它們並不知道時鐘或日曆。
    事情並不知道今天是2024年7月。
    它們認為你仍然八歲,邊緣系統,你的情感,它們不知道時鐘或日曆。
    它們不知道你幾歲,它只認識你和情況以及感受。
    因此,能夠從這一切中退後,真的就是成為一個健康人類的本質。
    然後意識到你正在受苦,像在那場戰鬥中你在受苦。
    當你稍微放鬆這一點,然後你說:“好吧,我不會強迫自己過多地受苦。”
    那麼,什麼感覺是對的?
    現在,接下來五分鐘什麼感覺是對的?
    那麼,你就可以導航下一個五分鐘。
    也許是小睡一下,也許是吃一餐,也許是做一點工作。
    也許是你不知道,你只是坐在那裡。
    但五分鐘之後,你能夠選擇下一個最佳的選擇,再到下一個最佳的選擇,不久之後你就會動起來。
    因為我們經常被自己的感受或想法壓垮,或者我們無法入睡,就像…人們失去理智,並在網上尋找解決方案,或者他們使用分心、酒精、無腦滾動。
    順便說一下,我愛社交媒體,我在社交媒體上教學,並且我從你的播客、喬的播客、萊克斯的播客和提姆的播客等中學習。
    所以我並不是在妖魔化它,但無腦的消費、醉酒、麻木自己或強迫自己做一些對我們的福祉沒有幫助的事情,這些都是不好的。
    好的事是能夠與之同在,而在這樣做的過程中,我開始意識到你回到她所稱的,再次,語言聽起來神秘,但誰在乎,她擁有哈佛的三個學位,隨便你把她叫什麼,我認為這指的是我們自己的獨特 wiring,什麼對我們來說真的感覺是正確的,信任我們自己的美好,信任如果我們只是從那個同情觀察者的位置向前導航,我們將會…在某些情況下,我們需要堅強,我們需要成為戰士,而在其他情況下,我們需要柔和和富有同情心,然後我們可以根據情況的需要變成所有這些東西,然後我們可以像坐下來一樣向前推進,而我們會好起來,實際上,我們會比好還好,當我們把那種平靜而充滿活力的姿態帶到事物和其他人身上時,我們也有很多可以付出,我們可以全心全意地服務。
    這也是我認為人們喜歡瑞克(Rick)的原因,我經常想著瑞克。
    瑞克·魯賓(Rick Rubin)是我摯友,我非常幸運,這不是因為他是瑞克·魯賓,著名的音樂家。
    實際上,我知道他對嘻哈音樂一無所知。
    哦,是的,這根本不是我追隨的音樂類型,我喜歡其中一些,但有一件事就是當瑞克出現時,他只是那樣,他非常專注,他不是來給你任何東西的,但他卻會給,而他不會來拿走任何東西,他只是出現在那裡,我認為這就是人們喜愛他的原因。
    我認為這就是人們喜愛他的原因。
    是的,他在各個領域都非常成功,當人們試圖挑釁瑞克時,這真讓我生氣。
    你想真正讓我激動,試著挑剔我親近的朋友之一。
    那是一個讓我感覺像是「來吧,來攻擊我吧」的地方,很多人會這樣做,但如果你試著攻擊那些我認識的人,他們真的是好人,比如Lex或Rick,或者我其他許多不同的朋友,不管他們是否出名,那時候我就會展現出一面,坦白說我為之自豪,我會打你,而且會打得很重。
    我會保持公正,但你不能這樣做,因為這些人真的很好,努力在這個世界上做到最好,這對我來說是真實的,就像我在保護我的姐姐,你知道嗎?
    如果一個朋友越界了,我也會是第一個出聲的人,但我所提到的那些人,他們展現出所有的善良,Joe也是這樣,有人對Joe說閒話,我就會想,有人試圖讓我對他說閒話。
    記者打電話給我,想設計一個陷阱,讓我說些關於他的話。
    沒有機會。
    他做過我看到的事,那些事情與我無關,為他人服務,而是完全安靜的,沒有人會聽到,而我完全確信,他是個心胸寬大的,關心世界的人,照顧他身邊和遠方的人,而不期待任何回報。
    我這樣說不是為了讓他更喜歡我。
    我這樣說是因為這是真的,我認為,喬瑟夫·貝克也是,或者那些只是想給予的人,所以當我看到有人攻擊他們的時候,我能感覺到這一點,因為我們正在彼此了解,你試圖攻擊一個其根本目標是服務世界、建設東西來服務的人的事實,這讓我有些血脈噴張,但這是不對的。
    這是不對的。
    我認為,支持那些不為人知的人非常重要。
    我們要為他們站出來,說這是不對的。
    你不能這樣發動攻擊。
    所以——
    我認為時代在改變。
    時代在改變。
    你知道,我對傳統媒體沒有什麼反感。
    我看到他們如何利用各種事情。
    他們會在網址上放不同的名稱,試圖吸引點擊。
    聽著,他們只是想賺取收入。
    我認為他們中某些人,推測上是好人,只是在做自己的事。
    我喜歡播客主持人,我喜歡早期的滑板運動員,我從滑板時代認識的一些人,現在還有一些保持聯絡的,朋克搖滾樂手,創意領域的人,藝術家、音樂家和詩人,他們並不是因為認為人們會喜歡他們或他們會賺很多錢而進入這個行業。
    而且很多時候他們會遭到嘲笑。
    他們進入這個行業是因為這是他們的本性。
    這是他們的本質。
    他們只是做自己。
    我認為我們真的可以看出某人是否僅僅在做自己,這是他們真實的本質被凸顯出來,他們承受著攻擊和碎片,但他們仍然這樣做。
    你知道,我知道他現在非常受歡迎,即使他已經去世了。
    我一直都喜愛讓-米歇爾·巴斯奇亞的作品。
    如果你看過那部電影,我不知道你是否看過《巴斯奇亞》,不是紀錄片,而是一部驚人的電影。
    裡面有丹尼斯·霍珀、帕克·波西,大衛·鮑伊扮演安迪·沃霍爾。
    真的是一個驚人的卡司,還有威廉·達福。
    卡司真的很厲害。
    有一個不可思議的場景,讓-米歇爾和班尼西奧·德爾·托羅,有人相信班尼西奧扮演的是讓-米歇爾的朋友文森特·加洛。
    讓-米歇爾對他說:「嘿,Benny,你覺得成名需要多長時間?」
    班尼西奧·德爾·托羅的回答真是太棒了。
    他談到了名聲最終帶來了很多攻擊,這如何真的會摧毀一位藝術家。
    這是一段美麗的兩分鐘的即興表演,大家都應該去看。
    如果在那裡有人想要成名,我告訴你,你不想要成名。
    成名奪走了你自由。
    人們說他們想成名。
    你完全不想。
    你真正想要的是你愛的朋友或幾個朋友,以及他們也愛你。
    你想有足夠的資源,加上一點額外的東西,讓你感到安全,對吧?
    任何人說你只需要每年70,000美元就能幸福,因為某項研究這樣說,胡說八道。
    你需要足夠的錢,讓你對當前和未來感到安全。
    這個數字對不同的人來說是不同的,好的?
    所以這是一項研究。
    我不在乎數據怎麼說。
    看看現實世界。
    通常是富人說你只需要那麼多錢,順便說一下。
    你需要一些對世界的熱情或聯繫,還需要一種自由的感覺,可以做自己,而不會因此受到攻擊。
    我們在歷史上知道這一點。
    這一點已經一再得到證明。
    所以名聲是胡說八道。
    名聲奪走了你的自由。
    其餘的社交聯繫,一些資源,與某些熱情探索的聯繫,好奇心,即使這些是非常私人的,沒有人會見到。
    這些東西才真的是使生活豐富的所在。
    真的,真的如此。
    我有過幻想,想要消失,帶著一小群人去某個隱秘的村莊,我們做我們的事情,但我太了解自己。
    我想要更多地與世界聯繫。
    這在我的本性裡就是想要這樣。
    所以我想我有點受困,我想這個世界在我不再之前是無法擺脫我的。
    但不,我也有過這種幻想,最終我會得出結論,我會在村莊裡做些事情,這會讓我回到社會,然後回到這把椅子上。
    你知道,我考慮過召集一些人一起來,我們應該這樣做。
    我們可以獲得一個地產,建幾棟房子,設一個健身房,蒸汽房,推出一個播客給你。
    但猜猜怎麼著?
    他們會稱這是一個邪教。
    他們會說,他們建立了一個邪教,對吧?
    他們會找出一些原因。
    像是他們創立了一個邪教,因為我認為對那些不是充滿激情的創作者的人來說。 我不僅僅是在談論播客製作人,而是那些完全不是充滿激情的創作者。 他們不明白,某些人只是需要創作。 感謝上帝,因為我們需要有些人從他們無法理解的角度寫文章,以使其他人思考那些不真實的事情,因為這正是他們需要做的。 他們在這裡扮演著重要的角色。 就像在生命的水族館裡,在生命的珊瑚礁上,你需要那些小的馬蹄蟹在那裡工作,當你問說,這個目的何在? 這是生態系統的一部分。 它以某種方式間接地為其他人服務,雖然有時很難說明。 隨著我們邁入這次選舉,進入不確定的時期,我認為我們往往會去關注媒體、播客製作人、看看,大家都在用自己擁有的最佳方式努力。 只是有些人更努力地去表現得友善、仁慈、慷慨,並承認我們都是人,而其他人則是在指責。 所以在你分享的所有協議中,似乎最重要的就是友誼。 發送那個早安簡訊,找到一個可以信任的,願意溝通的人。 你不必分享太多。 我不想讓人覺得我和朋友坐在一起,分享我內心的所有運作和正在發生的事情。 你知道,我有這本筆記本。 所以我不必這樣做。 這裡有我從不想讓任何人看到的東西。 但是,是的,找到朋友,友誼是巨大的。 這是所有偉大事物的開始,對吧? 這是我們內心所有偉大事物的反映,對吧? 對許多人來說,浪漫關係並不是完整的畫面,對大多數人來說真的很重要。 養一隻狗,養一條魚,養一盆植物,沒問題。 但是我認為友誼真的很重要,這是我們大家現在可以真正專注的事情,除了伴侶和孩子之外,因為孩子當然需要我們,也需要我們的關注和支持。 但友誼是超級有力量的。 與其談論孤獨危機,我寧願談論一些解決方案。 我認為友誼,甚至只是早上的來回簡訊。 早安。 早安。 你睡得怎麼樣? 還不錯。 不太好。 好的。 第二天,你可以依賴那樣的安排,就像時鐘運行一樣,每天日出日落,你可以依賴它。 這會帶來很多平靜,它會讓你成為更好的自己。 你的朋友知道你對他們的意義。 經歷過那些困難時刻,你有沒有能清楚地向他們表達你對他們的感激之情? 我會再次感動,我不認為他們能了解。 你知道,有一位特別的朋友,他是一個在滑板界非常知名的男孩。 他在那個社區裡很安靜。 我會說出他的名字,因為他非常謙虛,你知道,他自己不會說。 他的名字叫吉姆·西博。 當我14歲的時候,吉姆現在經營著一家名為Deluxe的大公司,裡面有很多公司,他算是整個運動的市長。 我記得當時我14歲。 這是在我離開那個地方之後,他在Embarcadero找到了我,坐在我旁邊。 他給了我一杯咖啡和一些貼紙,他說,嘿,怎麼樣,夥計? 他比我大大約10歲。 我們開始交談,他送給我他的其中一本書,抱歉,吉姆,我要讓你尷尬了。 他有這些詩集,真是本好書。 我到現在還留著。 叫做《Do the Distance》。 他說,你應該寫作。 好吧。 我開始寫作。 我開始寫日記,那一次的互動陪伴我度過了許多艱難的時光。 現在多年後,我遇到了一個非常艱難的情況。 我生活得不錯。 我在某個方面有所進展,這是我已經面對一段時間的挑戰。 然後有一天,一切都崩潰了。 就像魔法一樣,吉姆出現了。 我不是說他接到了宇宙的呼叫。有個人給他打了電話,他就來了,和我坐在一起。 現在我已經成人了,就這樣跟我坐在一起,我每天早上都會收到他的消息,你知道,我每天早上還會給他發簡訊,今天他在洛杉磯。 我們不會見面。 因為他忙,我也忙。 我們有工作要做。 我很想見他,可是他忙。 我尊重他很忙,他也尊重我很忙。 哇,你知道,14歲到40多歲,他又回來了。 我希望我也能在他需要的時候支持他,對吧? 當我當時還是個孩子,他在某種程度上知道我需要什麼。 我需要那些書。 我需要一些東西。 甚至當我現在跟他談到那件事時,他會說,哦,不,那詩太糟糕了。 你知道,他對此感到尷尬。 而我卻在想,不,老兄,你讓我從那一切中活下來。 我一直保留著它們,我到現在還有。所以我想他一定有感覺到我是一個非常感性的人,我當時真的很糟糕,我們看到許多朋友死掉或進監獄或陷入麻煩。我們看到很多人發展得非常好。 吉姆是一個令人驚訝的人,因為他是那個在滑板界的很多事情上做出決策的人。他承受了很多壓力。 我不想進入細節,但他幫助滑板運動在某些方面演變,儘管那時候它是非常抗拒演變的。 你可以在很大程度上歸功於這項運動中真正的多樣性。 你知道,人們談論多樣性,但看看這項運動。
    看看不同種族的數量。
    看看事實,你有著直性的孩子、同性戀的孩子和變性孩子。
    你有空間容納有父母及父母參與的孩子。
    你還有沒有父母的孩子。
    你有努力幫助彼此保持清醒和持續清醒的人。
    你有像吉姆這樣的人,公開承受了很多批評,完全保持沉默,除了心中懷著一個使命,那就是以最健康、最包容的方式繼續這項運動,讓更多人參與,因為他知道,對於那些不合群的孩子來說,擁有一個可以來的地方是多麼重要,同樣也知道把這項運動變成奧林匹克運動的重要性,而滑板運動的愛好者也是會批評這一點。
    所以這並不是在講滑板運動。
    我想要非常清楚地表達。
    這是關於吉姆和他理解自己的使命感、責任感。
    他知道,即使他是一位專業滑板運動員,他也能以另一種方式更好地服務社區,那就是成為一位領導者。
    他靜靜地引領著。
    我一直在想他。
    那麼,他們知道我有多感激他們嗎?
    我不可能花幾個小時談論他,還有他為我做的事情。
    任何認識這項運動或認識吉姆的人都知道我在說什麼。
    他不會有播客。
    他也不會上播客。
    也許他會賜福我們,來上我的播客。
    但像他這樣的人,我希望他們知道,對我來說,沒有一張卡片能捕捉到這一切。
    我想這就像每天早上檢查他的情況,看到他時,給他一個大大的擁抱。
    我最近看到一條推文,大意是要「正常化告訴你的朋友你愛他們」。
    我不認為這是為了女性。
    希望她們也這樣做。
    我認為這是為男性的。
    我對這一點並不害羞。
    我告訴我的朋友們,我愛你。
    我也有過不這樣做的經歷,然後我再也不見那位朋友了。
    所以我不是在試圖顯得過於感性,對吧?
    這真的就是在於,像是以安全和合適的方式,盡可能多地真心生活。
    對吧?
    所以呢,這是一個例子。
    他們辦不到這一點。他只是與我同行。
    我覺得那是一個非常有趣的詞,因為我們想到的是朋友在修復事情時的角色,深入其中,找出問題並提出解決方案。
    但你說他只是與我同行。
    哇。
    當我的研究導師巴巴拉·查普曼去世時,我感到崩潰,她有兩個小女孩,我認識她每一次懷孕的時候,與她的家人很親近,我去了舊金山的花屋,她的女兒們站起來。
    好的,年長的那位,大概已經12歲,年幼的那位,對了,成為了一名神經科學家。
    那時大約是9歲,而這兩個我認識到她們還在母體中的女孩,在那裡談論她們已故的母親。
    我在悼詞中崩潰了,真的失控了,哭著在同事面前。
    我非常尷尬,但同時,我無法抑制住。
    這兩個小女孩站上前去談論她們的母親,我心想,天哪,大家都在屏息以待,而她們只是說,她們的母親最棒的是,她花了很多時間陪伴我們,這就這樣,她們就坐下了。我記得當時在想,哇塞,居然就是這樣。
    就所有她做過的事,她們去過的棒球賽,所有的回憶,倘若她們有那麼多的回憶,最重要的是,她們的母親花了很多不受約束的時間陪伴她們,就只是和她們一起待著。
    只是和她們待在一起,我想在某種程度上,我們需要人們在困難的時刻出現。
    我們需要人們支持我們,和我們一起慶祝,但在某些方面,一位真正的好朋友,就是一個只是在那裡和我們待著的人。
    西蒙·西涅克曾告訴我,在那些時刻,我們需要的是有人與你一起坐在泥潭裡。
    你不需要他們做任何事。
    他們只需要和你一起坐在泥潭裡,部分因素就是這樣的療癒效果,知道還有其他人與你在泥潭中。
    是的。
    再次強調,我不想專注於一些人們認識的名字,因為我不想讓這似乎獨特於他們,但我提到一些具體的名字是因為它們可能與你的觀眾產生共鳴。
    這就是為什麼我提到里克,或者像萊恩·諾頓這樣的人,我對他越來越熟悉。
    萊恩在社交媒體上是一位相當尖銳的人,但他其實是一個甜心。
    他是一個善良的人,他身上有一種侵略性,這是我可以認同的。我看到他對孩子的忠誠,也看到他的指甲被刷上顏色,人們會取笑他,但他這樣做是因為他女兒喜歡,而他同時也是那個會舉起比任何人都重的人的人,他在這方面的中心質量是超前的。
    然後我也只是看到他真是一個充滿愛心的人。
    他熱愛自己的工作,我希望人們開始看看人們的個性,無論是在網上還是現實生活中,試著稍微理解一下他們。
    當他們有些討厭或對政治感到沮喪時,他們到底想要告訴你什麼?
    更深一層,試著看清這個人,並作為他們的一種體驗感受這個人,我認為這是成為一位真正好朋友的另一種方式,因為當人們說「我看到你」時,我不認為他們是說:「我看到你,你需要做一些眼神交流之類的。」

    我認為這是一件事,眼神接觸當然重要,但我不認為這與視覺上接受他們的影像有太大關係,更重要的是欣賞他們擁有所有這些不同的面向、不同的側面。在這裡,你在談論你的關係。你向我描述的是真正的親密感。當然,一切進展得很好,但隨之而來的是一個挑戰。這是一個重大挑戰。與它相關的是某種羞愧。也有困惑的情緒。然後,人們進入各自的領域,做他們的工作,然後再聚到一起分享,然後成長。我是說,這就是親密感。這需要風險。這需要一定程度的健康風險,我認為我們可以在所有關係中做到這一點。我不是心理學家,還在學習當中。在天知道的情況下,我有很多工作要做,但我絕不會放棄。我會繼續嘗試。安德魯,我們在這個播客有一個結尾的傳統,最後一位嘉賓會留下一個問題給下一位嘉賓,而不知他們將留給誰。留給你的問題是:「你生活的真正意義是什麼?你為什麼存在?」天哪,這是一個難題。意義上來說,很難將其萃取出來,但我會暫停一下,努力讓它異常簡明。正如我之前提到的,我所擁有的只是我的經歷、我從中獲得的知識和我的文字。對我來說,我生命的目的就是在當下做出我所能做出的最佳選擇,尋求什麼、學習什麼以及分享什麼。我認為我生命的真正意義是儘量提供有益的資訊和工具,讓人們能夠成為更好的自己,既是為自己也是為他人。我知道這聽起來高尚、有些空洞且老生常談,但我是真的這麼想的。我早上醒來,會想:「我可以學到什麼,當我對學習感到興奮的時候?」然後當我遇到寶藏時,我就會強迫性地告訴別人。但這不是因為我需要為自己做,而是因為我感覺人們需要知道這些。這真的能幫助到人。這真的能幫助到人。這樣可以真正、真正、真正地幫助人。所以我認為這就是目前我生命的意義。目前。就在現在。而在某個時候,這或許只是為小哈伯曼們提供關心。在某個階段,這可能會變成完全不同的事情。我已經學會不去預測未來五年以後我的下一步會是什麼。你知道,我看到過一些荒謬的揣測,說我會進入政治,這大概與我曾經提到過一次或兩次有關。我是不會進入政治的。我要告訴你,根本沒有機會進入政治。這與我的性格背道而馳。即使政治完全改變,也不是我的所求。對我來說,學習和冒險,以及分享我所學的,才是我真正想做的。我只會這樣存在。安德魯,謝謝你。我在今天之前並不認識你。我顯然知道你,因為每個人在網絡上都知道你所做的所有工作和分享的所有東西,但我不認識這個人。我們今天花在一起的幾個小時,真正照亮了你這個人。更重要的是,它照亮了你的意圖,那是如此純真而美好。多虧了你,我的播客能夠存在,因為我從你的節目中學到了很多。你的節目激勵了我,這驅使我帶來嘉賓,經常是你曾經邀請過的嘉賓,他們在某種程度上改變了我的生活。所以,你不僅對我個人的成長有巨大推動,對這個節目也是如此。而且我團隊的所有人情況也都是如此,因為和我一起工作的大約30、40人都是你的忠實粉絲。但最重要的是,他們的生活因為你的存在而得到了改善。因為你將非常複雜的事物簡化並分享給我們,讓我們能夠以一種通常不會接觸到的方式來了解。因此,這真的是你所贈予,並持續贈予的一個巨大的禮物。因此,代表我自己和我的團隊,以及所有因為我今天能和你對話而感到興奮的朋友們,感謝你。我對你的書感到非常興奮。我聽說有一本書即將出版,名為《操作手冊:人體指南》,將於2025年4月22日出版。如果真有一本書,我不會對太多書籍感到興奮,但作為你的粉絲,這本書我認為是必不可少的。我們昨天在談論它,將其視為這個主題的《聖經》。所以我會在下方鏈接它,因為我知道它目前已經開始預售了,如果人們覺得你的作品有任何價值,那麼這本書就是值得閱讀的。我一直在努力從你周圍的人那裡獲取一些片段。期待和興奮是顯而易見的。因此,謝謝你撰寫這本書,因為你並不需要這樣做,你已經有足夠大的觀眾群,不必坐下來真的為人們提煉。更重要的是,真心謝謝你。我真心感激你所做的一切以及你存在的意義,還有你為我和我朋友們,對我重要的人所做的一切。因此,代表我們所有人謝謝你。我真的發自內心地這麼想。謝謝你。謝謝你。我會謹記這些。非常感激今天能有這樣的機會與你坐下來。我是你的忠實粉絲,敬佩你所做的事情以及你正在做的事情。對於你而言也是如此,你在很多方面都取得了成功。你並不需要做播客。但事實是,你所做帶來了如此多的好處於這個世界。
    看到你們的上升實在是太令人驚豔了,就像指向太陽一樣。你們正在做著不可思議的工作,並且會繼續如此。我必須說,我今天來到這裡時,期待著我們會進入一些科學和一些規範,我知道我們會涵蓋許多領域。但是,我並沒有預料到我們將要進行的對話的深度。我可以說,這完全是由於你們的真實和你們在這種對話中帶來的真誠同情心。這是可以感受到的。我也很感謝你們分享了一些你們自己的經歷。我能看出你是個真的關心他人的人,而你的成功在很大程度上是這個原因的結果。所以謝謝你讓我來到這裡,以及謝謝你們的團隊讓我來到這裡,還有你們所做的事情。顯然,你們在每一項努力中都有全心投入,你們的本質是無比令人敬佩的。你們能夠承擔如此多的事務,並且你們擁抱了不走傳統道路的性格。我認為這是一個不可思議且極其重要的榜樣,對人們來說。因此,我也可以說,我認為我們會成為朋友。所以你應該把你的號碼給我。我們早上會聯繫,應該一起吃頓飯、運動或其他什麼。也許我們可以一起閒逛。我希望這樣我們已經點燃了友誼。確實如此。謝謝你,Andrew。謝謝你。[音樂]

    Your brain shapes your reality, and your reality shapes your life. World famous neuroscientist Andrew Huberman gives you the brain hacks to take control of your reality and life

     Andrew Huberman is a professor of neurobiology and ophthalmology at the Stanford University School of Medicine and host of the health and science podcast, ‘Huberman Lab’. 

    In this conversation, Andrew and Steven discuss topics such as, how to break bad habits, the impact of pornography on the brain, how to increase dopamine levels quickly, and the best way to cure burnout. 

    (00:00) Intro

    (02:41) What Is Your Mission In Life?

    (05:55) How Andrew Huberman Became The Expert We Know Today

    (29:06) Unlocking High Performance By Loving What You Do

    (34:17) The Powerful Letter I Sent To My Parents

    (38:35) What It Takes To Make A Big Life Change

    (42:07) Neuroplasticity: How To Change Your Brain At Any Age

    (51:20) How To Break A Bad Habit For Good

    (01:00:44) Does Manifesting Actually Work?

    (01:08:06) Can Competition Be Destructive To Your Growth?

    (01:14:19) Understanding The Dopamine Loops In The Brain

    (01:20:13) How Our Body’s Dynamic Systems Help Us Overcome Challenges

    (01:26:09) Why More Is Not Always Better

    (01:32:20) How To Raise Your Baseline Dopamine Levels

    (01:33:33) Introverts vs Extroverts: Managing Your Energy Levels

    (01:40:26) Replenish Your Energy

    (01:46:34) The Importance Of Morning Sunlight For Your Health

    (01:49:42) The Hidden Dangers Of Shift Work

    (01:53:59) Understanding Food Addiction: Causes And Solutions

    (02:07:02) Sleeping Patterns: Biology vs Bad Habits

    (02:17:24) How Extreme Temperature Changes Affect Your Body

    (02:20:59) Ads

    (02:21:58) The Link Between Pornography And Dopamine

    (02:36:37) What’s The Best Alternative To Pornography?

    (02:42:58) The Surprising Link Between Fulfilment & Pornography Addiction

    (02:49:04) Why Social Interactions Are Crucial For Mental Health

    (03:00:51) How To Handle False Accusations

    (03:10:13) How I Felt Through The Whole Process

    (03:14:30) Why It’s Hard To Let Go And How To Overcome It

    (03:30:24) I Was Forced Into Therapy

    (03:45:18) Did You Thank Your Friends For Their Support?

    (03:50:50) Lessons A 12 And 9-Year-Old Taught Me

    (03:52:34) The Medicinal Effect Of Friendship

    (03:55:59) What Is The True Meaning Of Life & Why Do You Exist?

    Follow Andrew: 

    Podcast – https://g2ul0.app.link/0DRgdexCqMb 

    Instagram – https://g2ul0.app.link/FdIdvMqCqMb 

    Twitter – https://g2ul0.app.link/4qZJRTtCqMb 

    You can pre-order Andrew’s book, ‘Protocols’, here: https://g2ul0.app.link/9mouq1NCqMb

    Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes 

    You can purchase the The Diary Of A CEO Conversation Cards: Second Edition, here: https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb 

    Follow me:

    https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb

    Sponsors:

    PerfectTed: https://bit.ly/PerfectTed-DIARY40 with an exclusive code DIARY40 for 40% off

    Colgate – https://www.colgate.com/en-gb/colgate-total