Author: The Diary Of A CEO with Steven Bartlett

  • Dr. Joe Dispenza: Secret To Living Without Fear & Anxiety Forever! Your Mind Can Heal Itself! Stress Is The Root Of 90% Of All Diseases!

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:04 75 to 90 percent of every person that walks into a health care facility in the western world
    0:00:07 walks in because of emotional or psychological stress.
    0:00:11 We also know that people become addicted to the stress hormones, to those emotions,
    0:00:15 and then they need the bad job, they need the bad relationship, they need the traffic,
    0:00:18 they need the news, just so that they can stay in that emotional state.
    0:00:23 But now you’re headed for disease, because no organism can live in emergency mode
    0:00:24 for that extended period of time.
    0:00:29 But I literally can give people the tools to be able to break those emotional addictions.
    0:00:31 And our data shows it works better than any drug.
    0:00:35 Dr. Joe Dispenza is a world-leading voice on the power of the mind.
    0:00:40 Whose groundbreaking research has unlocked a practical formula to empower millions of people
    0:00:42 to rewire their minds and create long-lasting change.
    0:00:47 If I’m looking to change my life because it’s in this horrible cycle of the same old, same old,
    0:00:49 and I feel about myself, what do I need to know?
    0:00:54 I think that the first thing is you can’t tell me that your past was so brutal that you can’t change.
    0:00:58 Because we have seen people with some really, really horrible pasts, abuses,
    0:01:01 difficult childhoods, and some very serious traumas.
    0:01:05 We have seen them change that belief and become completely different people.
    0:01:10 But also, the research shows that 50% of the story we tell in our past isn’t even the truth.
    0:01:13 That means that people are reliving a miserable life they never even had,
    0:01:15 just to excuse themselves from changing.
    0:01:18 Or they wait for something to go wrong in their life.
    0:01:20 And that’s when they go, okay, I’m ready to change.
    0:01:21 Why wait for that?
    0:01:24 You know, we can learn and change in a state of pain and suffering.
    0:01:26 We can learn and change in a state of joy and inspiration.
    0:01:31 And so I want to provide people the information, how to make new connections in their brain,
    0:01:36 and be able to think, act, and feel differently in your same environment.
    0:01:37 So let’s rank it down.
    0:01:44 I find it incredibly fascinating that when we look at the back end of Spotify and Apple and
    0:01:49 our audio channels, the majority of people that watch this podcast haven’t yet hit the
    0:01:52 follow button or the subscribe button, wherever you’re listening to this.
    0:01:53 I would like to make a deal with you.
    0:01:56 If you could do me a huge favor and hit that subscribe button,
    0:02:00 I will work tirelessly from now until forever to make the show better and better and better and
    0:02:01 better.
    0:02:04 I can’t tell you how much it helps when you hit that subscribe button.
    0:02:07 The show gets bigger, which means we can expand the production, bring in all the guests you
    0:02:10 want to see and continue to doing this thing we love.
    0:02:13 If you could do me that small favor and hit the follow button, wherever you’re listening
    0:02:14 to this, that would mean the world to me.
    0:02:16 That is the only favor I will ever ask you.
    0:02:18 Thank you so much for your time.
    0:02:27 Dr. Joe, how do you define when someone asks you what it is you do?
    0:02:34 I teach people the neuroscience and the biology of what it really means to change.
    0:02:36 And I think when we change, our life changes.
    0:02:44 So my interest is to demystify that process so that people have within their reach the tools
    0:02:47 to make measurable changes in their lives.
    0:02:49 And what is it you’re drawing upon?
    0:02:54 What experiences, what studies, what research are you drawing upon to give the world these
    0:02:55 solutions?
    0:03:01 I was interested really in the transcendental experience, the transcendental moment.
    0:03:09 So when I started teaching this work, I taught the work because people were asking, how do
    0:03:10 you do it?
    0:03:11 Like, how do you change your life?
    0:03:13 And what does it mean to change?
    0:03:21 And so I want to provide people the information where they can actually learn the information,
    0:03:23 make new connections in their brain.
    0:03:24 That’s what learning is.
    0:03:27 Repeat what they’ve learned to the person next to them.
    0:03:30 You know, build a model of understanding so you can remember it.
    0:03:35 Remind yourself what you’ve learned because it’s so much easier to forget this information
    0:03:36 than to remember it.
    0:03:38 So create a new level of mind.
    0:03:43 Take away all the doubt, the conjecture, the superstition, the dogma.
    0:03:49 And so that the person can actually understand what they’re doing and why they’re doing.
    0:03:51 So the how gets easier.
    0:03:56 And when the how gets easier, we assign meaning to the act because we understand what we’re
    0:03:56 doing.
    0:03:58 And when we do that, we want a greater outcome.
    0:04:00 So I want to give people the information.
    0:04:06 And I looked at all the latest research that pointed the finger at human potential and
    0:04:06 human possibility.
    0:04:10 I had my own personal experience with a personal injury.
    0:04:12 We talked about it last time.
    0:04:14 I studied spontaneous remissions.
    0:04:16 I wanted to see what people had in common with each other.
    0:04:24 And I couldn’t find the explanation pretty much in contemporary texts.
    0:04:27 I had to start looking at neuroplasticity and epigenetics.
    0:04:32 And then I wanted to see, well, now that I know what people did and I understood what
    0:04:39 they did to have their own personal healings and transformation, could I reproduce the effects?
    0:04:45 Knowing what they did, finding out what the commonalities were, putting it in the language
    0:04:47 of science and then teaching it to people.
    0:04:49 They could be sick or they could be well.
    0:04:50 It wouldn’t matter.
    0:04:54 But understand what they did in order for them to change and have their life change.
    0:05:01 And after a couple years of teaching it, we started to see kind of the same type of effects
    0:05:05 in those people that were applying and doing something with it.
    0:05:08 So this is a time in history where it’s not enough to know.
    0:05:10 This is a time in history to know how.
    0:05:17 So when we started seeing people stepping out of wheelchairs and having dramatic changes in
    0:05:25 their health, I knew that in some moment during the retreat or during their meditation that
    0:05:28 something happened to them.
    0:05:33 They had an experience inwardly that must have changed them biologically.
    0:05:39 In other words, if you come into an event and you have three days to be together and at the
    0:05:43 end of three days you’re no longer in your wheelchair and you no longer have symptoms of MS,
    0:05:47 that, you know, the human being in me said, wow, that’s amazing.
    0:05:49 The scientists in me said, how?
    0:05:50 Like, how did that happen?
    0:05:54 So that’s when we started doing our own independent research.
    0:06:01 And that’s when I started calling in neuroscientists and, you know, biologists and quantum physicists
    0:06:11 and really scientists measuring a heart rate variability to look to see what was going on in people
    0:06:12 that were coming to our events.
    0:06:20 So I can answer the question by saying now that the majority of the research that I look
    0:06:21 at is our own personal research.
    0:06:27 And we have the largest database in the world now on meditation and the mind-body connection.
    0:06:34 And what we do is we really work on demystifying the process of change and transformation.
    0:06:42 And if we’re able to demystify it, I think all of the measurements of the transformation
    0:06:46 that we’re seeing is more information for me to teach transformation better.
    0:06:49 And I think that’s how we close the gap between knowledge and experience.
    0:06:51 So we have a huge research team.
    0:06:53 We work with UC San Diego.
    0:06:56 We work with other universities like Harvard, Stanford.
    0:06:59 And the data is so compelling.
    0:07:07 And the data is so amazing that I think we’re making scientific history right now.
    0:07:10 Hundreds of millions of people have been drawn to you for their own reasons.
    0:07:11 My partner is one of them.
    0:07:14 My girlfriend, she has attended your events.
    0:07:16 She’s one of your biggest fans in the world.
    0:07:19 And she’s experienced her own transformation as a product of attending your events.
    0:07:24 But also, last conversation, if I look at the top comments, it’s just a string of testimonials
    0:07:28 from people who have been engaged with your work for decades, who have had personal transformation
    0:07:29 in their life and their family.
    0:07:33 What is the essence of why people come to you?
    0:07:36 Like, if you think about the hundreds of millions of people that have interacted with your work,
    0:07:38 what do they have in common?
    0:07:40 What is it they’re looking for?
    0:07:42 People come for all kinds of reasons.
    0:07:48 The baseline is that they understand on some level that meditation can change their body
    0:07:49 and change their life.
    0:07:57 Some people understand that they could have mystical experiences without using any exogenous substances.
    0:08:03 So we have people that come that want to heal their body, that want to have a new job or
    0:08:05 a new career or become abundant.
    0:08:08 People that want to have loving relationships.
    0:08:11 Some people want to have mystical experiences, whatever that is, right?
    0:08:16 But the person is coming with the intention of actually creating exactly what they want.
    0:08:21 So that’s what they think they’re there for.
    0:08:27 But in time, what they’re really coming for is to change.
    0:08:32 And even the people who heal from all kinds of health conditions,
    0:08:38 what I learned in the last couple of years is they’re not doing their meditations to heal.
    0:08:40 They’re doing their meditations to change.
    0:08:43 And when they change, they heal.
    0:08:48 And so what they begin to crave is the next unknown experience.
    0:08:52 You know, that experience that exists really beyond three-dimensional reality.
    0:08:57 But I would say that the majority of people come for a particular reason.
    0:08:59 And after a period of time, they just want to get more whole.
    0:09:01 And I don’t think there’s an end to that.
    0:09:07 Is there a bug in our minds or in our society or within culture that stands in the way of our ability to change?
    0:09:12 And I think as I asked that question, what I’m really trying to get at is there’s a culture that’s emerged,
    0:09:18 almost like a bit of a trauma culture, where we kind of explain who we are based on what’s happened to us.
    0:09:19 And it seems to be justified.
    0:09:21 This thing happened when I was a kid.
    0:09:23 And that’s why I am this way.
    0:09:41 The stronger the emotion we feel from some event in our life, a trauma, a betrayal, a loss, a shock, a diagnosis,
    0:09:46 that the event produces an emotional response.
    0:09:52 And the high quotient of the emotional response changes our internal state.
    0:10:01 And the moment we feel altered inside of us, the brain takes a snapshot, freezes a frame or a series of frames and takes snapshots.
    0:10:03 And that’s called a long-term memory.
    0:10:10 So then from a biological perspective, every time the person remembers the problem,
    0:10:17 they’re producing the exact same chemistry in their brain and body as if the event was happening.
    0:10:20 Cortisol, the adrenaline, whatever the emotion is.
    0:10:30 When they feel that emotion, we could say then that the body is reliving the event emotionally 50 to 100 times in a day.
    0:10:35 So the trauma is no longer in the brain at that point.
    0:10:42 Now the trauma is also in the body because thoughts are the language of the brain and feelings are the language of the body.
    0:10:47 And it’s that thought and that feeling, it’s that image and that emotion, it’s that stimulus and response
    0:10:52 that’s conditioning the body subconsciously to become the mind of that emotion.
    0:10:57 And now that person emotionally is branded into the past.
    0:11:00 And you can say to them, why are you this way?
    0:11:02 Why are you so angry?
    0:11:03 Why are you so bitter?
    0:11:04 Why are you so mistrusting?
    0:11:06 Why are you so afraid?
    0:11:15 And they’ll say to you, I am this way because of these events or that event that happened to me in my life 20 or 30 years ago.
    0:11:25 Now this is kind of an interesting thing because in a sense, their identity is completely connected to their past.
    0:11:32 And they, as long as they feel that emotion, they’ll always remember the past.
    0:11:38 So now the body is so objective when it feels that emotion.
    0:11:42 It does not know the difference between the real life experience that’s creating the emotion
    0:11:46 and the emotion that person is fabricating by thought alone.
    0:11:52 So now the body’s believing it’s living in the past event, 24 hours a day, seven days a week, 365 days a year.
    0:11:57 But what the person is really saying is, after that event, I haven’t been able to change.
    0:11:59 That’s what they’re saying.
    0:12:05 And so that becomes the person’s identity and there’s nothing wrong with this.
    0:12:13 But you’ll never hear me say, in any of the work that we do, go back and process the past.
    0:12:26 We’ve discovered that when a person analyzes their problems within the emotions of the past, they make their brain worse.
    0:12:28 They actually drive it further out of balance.
    0:12:30 They’re over-arousing it.
    0:12:41 We discovered is that if the person can get beyond the emotion, truly get beyond the emotion, they’ll free themselves from the past.
    0:12:53 And what we discovered is that if you teach a person to give up the fear, the bitterness, the resentment, the frustration, the impatience, the judgment,
    0:12:55 you just stop feeling that emotion.
    0:12:56 I know there’s a reason why.
    0:12:59 I’m sure everybody’s got a story, right?
    0:13:04 But there’s nothing that’s going to change that story until you change, right?
    0:13:17 And so we discovered that if you trade those emotions for an elevated emotion, if you start feeling gratitude and appreciation and love and kindness and care,
    0:13:26 and you practice feeling that emotion, we give you some tools to use, to change your breathing, to put your attention in a different place,
    0:13:32 and to work with your body, what we discovered is that when the person can truly begin to open their heart,
    0:13:38 and we have brain scans on this, when the heart begins to open and it begins to become coherent,
    0:13:45 in other words, when you’re feeling frustration or impatience or judgment, your heart is beating very incoherently.
    0:13:53 When you’re feeling love and gratitude, kindness and care, there’s a rhythm, there’s a cadence that the heart has that’s very coherent.
    0:14:01 When the heart gets coherent, we measure this, it immediately informs the brain that the trauma is over.
    0:14:09 The heart tells the brain the past is over, the event is over, and it resets the baseline in the brain.
    0:14:17 And so now the person, when they look back at their past, they’re no longer looking at it from the same level of consciousness.
    0:14:26 In fact, many of them will say, oh my God, I needed to go through all of that to get to this point right here.
    0:14:33 They’ll tell you, they’ll say, I wouldn’t want to change one thing in my past because it got me to the present moment.
    0:14:39 Okay, so we work with Navy SEALs, special ops, prisoners.
    0:14:51 We work with people that have had some very serious traumas, have really serious abuses, just difficult childhoods.
    0:15:03 These people are, you know, night terrors, suicidal, can’t, you know, leave their homes, socially having trouble, panic attacks.
    0:15:10 It’s kind of funny because the moment that person actually breaks through from the emotion,
    0:15:16 And the words they typically describe, they say, was like my heart exploded.
    0:15:19 It’s like my heart blew wide open.
    0:15:26 The moment that happens, they’re bringing their body right out of the past, right into the present moment.
    0:15:33 And lo and behold, many times there goes the anxiety, there goes the depression, there goes the cyclic mood patterns.
    0:15:38 Somehow the body gets recalibrated back into order, back into homeostasis.
    0:15:44 So the point I’m making is, is that the memory without the emotional charge is called wisdom.
    0:15:48 And now you’re, you’re ready for the next adventure in your life.
    0:15:53 The soul can’t go to the next adventure if it’s holding on to the past.
    0:16:01 So we don’t really ever address the story because the story is only firing and wiring the same circuits in the brain,
    0:16:04 reaffirming the identity to the past just to feel the same emotion.
    0:16:10 And the research shows that 50% of the story we tell in our past isn’t even the truth.
    0:16:17 That means that people are reliving a miserable life they never even had just to excuse themselves from changing, right?
    0:16:18 And I’m not taking shots at anybody.
    0:16:25 But what I am saying is you can’t tell me that your past was so brutal that you can’t change.
    0:16:34 Because we have seen people with some really, really horrible pasts that literally, literally are completely different people that have completely different lives.
    0:16:41 I really want to focus in on what it is we’re getting wrong when we’re trying to treat trauma in modern society.
    0:16:48 Because I see all of these retreats that are like inner child healing and they kind of take you back to when you were a young child,
    0:16:52 the thing that happened to you, whatever happened in your life, and they kind of walk you back through it.
    0:16:59 There’s also various types of therapy that make you kind of recount the events and then they ask you questions about it.
    0:17:05 You’re saying that you don’t feel like those approaches are optimal because they just keep you in that circuit of reliving the emotion.
    0:17:07 No, I wouldn’t say they’re not optimal.
    0:17:10 I mean, I’m sure there’s value for people.
    0:17:13 All I’m saying is that when does the story end?
    0:17:19 And I’m not certain that insight changes behavior.
    0:17:20 You could have a realization.
    0:17:25 Even from an exogenous drug, you can have a realization or an insight.
    0:17:32 But if you still can’t function in your life and you’re still, you know, you haven’t connected with your wife or, you know, you’re still dealing with trauma,
    0:17:33 it hasn’t served you at all.
    0:17:44 So the insight that your father was overbearing or your mother was a perfectionist or you were beaten as a kid and that’s why you’re this way, it doesn’t change the behavior.
    0:17:47 Let me give you an example then from my life because this will make it really specific.
    0:17:53 So when I was young, something I’ve talked about on the show, but it’s just an example that allows me to think through your approach.
    0:18:01 My mom and dad argued a lot and I would watch my mother in particular spend a lot of time shouting at my dad.
    0:18:03 My dad didn’t really respond. He was very passive.
    0:18:10 And it made me feel a certain way as a young child, which meant that when I grew up, I just wanted to avoid women at all costs in terms of romantic commitment.
    0:18:16 Because I was almost reliving the emotion of imprisonment that I observed in my father.
    0:18:23 So I felt like when a girl was interested in me throughout all of my teen years, throughout my early 20s, even if I was interested in her, the minute we came to commitment,
    0:18:28 I’d get that feeling like I was signing up for prison and I would reject.
    0:18:35 Now, I got an insight into this by writing in my diary, actually from doing this podcast, because I used to do it on my own, just solo episodes.
    0:18:39 And I could see a pattern. I could see that someone asks me to commit.
    0:18:42 I get this weird feeling. I reject them.
    0:18:46 And then I asked myself, where did that weird feeling come from in your past?
    0:18:54 And I remembered, oh, that’s how I felt watching my father and my mom when she would just scream at him for long periods of time.
    0:19:00 I had the insight, which was somewhat useful, but you’re right in that it didn’t necessarily stop the feeling.
    0:19:11 But what you did really well is, in order for us to change, we have to become so conscious of those unconscious beliefs.
    0:19:15 And what’s a belief? A thought you just keep thinking over and over again, or how you’ve been programmed, right?
    0:19:16 That’s a belief.
    0:19:25 We have to become so aware of our automatic habits and behaviors, and we have to pay attention to our emotional states if we’re going to change.
    0:19:34 And staying conscious of our unconscious self is really the work that it takes to really overcome so you can become another person.
    0:19:46 That’s 95% of a person by the middle of their life, their hardwired attitudes, beliefs, and perceptions, automatic habits and behaviors, and unconscious emotional responses.
    0:19:47 95% of us is programmed.
    0:19:51 So as a child, your brainwaves are very slow.
    0:19:55 The door between the conscious mind and the subconscious mind is wide open.
    0:20:01 Your brainwaves are in alpha and theta, and so you’re very suggestible to the information.
    0:20:15 And so your exposure to that caused you to learn that that, you know, your observation caused you to get programmed to that’s the way life is by mirror neurons looking at behaviors that are being programmed in you.
    0:20:18 So, but that’s not who you are, right?
    0:20:22 So, the fact that you became conscious, like, oh my God, I do this.
    0:20:25 Oh my God, I see where I got it from.
    0:20:30 Okay, that doesn’t mean that I’m going to excuse myself and say I can’t be in relationships.
    0:20:31 You could.
    0:20:32 Some people do that.
    0:20:35 It might be a different belief, but they do that.
    0:20:38 But you said, I really want to have a meaningful relationship.
    0:20:39 I really want to overcome this.
    0:20:42 This is part of me that I want to change, right?
    0:20:44 So, you recognize that.
    0:20:45 That’s called metacognition, right?
    0:20:52 The fact that you can objectify your subjective self and observe yourself, that’s consciousness, right?
    0:20:55 And when you’re conscious, then that’s when you’re not unconscious.
    0:20:58 And being unconscious is being in the program.
    0:21:02 So, how many times do we have to forget until we stop forgetting and start remembering?
    0:21:04 That’s the moment of change.
    0:21:05 So, you say, okay, that’s uncomfortable.
    0:21:08 That must mean something.
    0:21:12 And you actually went on a personal exploration.
    0:21:12 Yeah.
    0:21:25 Do something with the insight, with the provocation, with the interest of actually wanting to change yourself in some way so that you create a greater experience of life.
    0:21:30 That there is love in life and that you can have a committed relationship and it can be different from your parents.
    0:21:33 And now you know what you’re not going to be, right?
    0:21:35 So, I think all of that is valuable.
    0:21:50 I think every experience that we have in our life that programs us to be a certain way, sooner or later, if we’re interested in arriving at the goals and dreams that we want, we have to leave that behind.
    0:21:53 Sooner or later, a part of us must die.
    0:21:55 Sooner or later, we have to leave that.
    0:21:58 So, I think that’s evolution.
    0:22:01 That first is the first step insight.
    0:22:05 Like, is this a sequential multi-step process to change?
    0:22:10 I think that, I think insight is an aspect of awareness.
    0:22:12 So, is awareness state-wide?
    0:22:13 Yeah.
    0:22:17 So, consciousness is awareness and awareness is paying attention and noticing.
    0:22:24 So, I think that, I think the first step is to become conscious that we’re a certain way.
    0:22:36 And sometimes it lands as an insight or a download or a life experience that just kind of goes, you go, whoa, like, you know, so I behaved this way or I did this thing.
    0:22:43 So, I think when you don’t have that, you don’t have a conscious and you can just keep staying in that world.
    0:22:46 But sooner or later, you have to become aware.
    0:22:48 How do I increase my awareness?
    0:22:50 By paying attention.
    0:22:54 Is there a practice or a system or a process?
    0:22:55 Yeah.
    0:22:56 Yeah.
    0:23:05 But what we know is that the more you practice being present, the better you get at it.
    0:23:05 Okay.
    0:23:07 And so, how do you do that?
    0:23:10 If you sit in a meditation, right?
    0:23:15 And so, there’s a mode in the brain called default mode and it’s just always busy.
    0:23:22 It’s consuming enormous amounts of energy in the brain and it’s always trying to predict the future based on what it knows in the past.
    0:23:25 It’s a kind of an anticipation machine.
    0:23:31 It’s always trying to fill in a known in reality so we feel safe.
    0:23:40 A default mode system in the brain when you close your eyes on a meditation is going to immediately go into overdrive.
    0:23:42 It’s going to say, oh, my back hurts a little bit.
    0:23:43 I’m kind of thirsty.
    0:23:45 How long is this going to go?
    0:23:46 I really don’t want to do this.
    0:23:47 I don’t like the music.
    0:23:49 You know, it might be too long.
    0:23:51 Oh, I’m starting to get a little frustrated.
    0:23:51 I want to lay down.
    0:23:57 You know, all of this stuff comes up and then people have the belief and they say, I can’t meditate.
    0:24:00 That’s their conclusion from the experience.
    0:24:02 That’s their, I’m not a good meditator.
    0:24:03 That’s their affirmation.
    0:24:04 That’s their belief, right?
    0:24:05 From that experience.
    0:24:07 But if you say to a person, listen, that’s normal.
    0:24:18 But every time you catch yourself going unconscious, catch yourself going unconscious and become conscious, that’s a victory.
    0:24:29 And as tedious as it may be in the beginning, the more you catch yourself going unconscious and becoming conscious, the more conscious you become in your life.
    0:24:35 And all of a sudden you begin to pay attention to things that you weren’t paying attention to before.
    0:24:47 So in the work that we do, we say that being in the present moment, truly in the present moment, is being comfortable in the unknown, right?
    0:24:56 The present moment is the unknown because there is the familiar past that we feel emotionally and we have the predictable future, which are both the knowns.
    0:25:10 Being in the present moment, being in the present moment, being in the unknown, and that goes against thousands of years of programming because our biology is programmed that if we are truly in the unknown, we should be in survival.
    0:25:16 Because if you’re in survival and you’re in the fight or flight system, the unknown is a threat.
    0:25:17 It’s a danger.
    0:25:22 So always try to predict the future based on the past and you’ll have better chances of survival.
    0:25:26 Predict the worst case scenario and be ready for that.
    0:25:29 Anything less that happens, you have a better chance of surviving.
    0:25:35 So then to rest in the unknown goes against a lot of our biology.
    0:25:43 And we discover that when a person keeps doing it over and over again, the body gets agitated, it gets frustrated, it gets impatient.
    0:25:45 Instead of the person saying, I quit.
    0:25:52 Give them something to do and they can lower the volume to the emotion and settle the animal down.
    0:25:53 Like training an animal.
    0:25:57 Settling the body back down into the present moment.
    0:25:59 We teach people how to do that.
    0:26:00 That’s the victory.
    0:26:02 Giving them something to do.
    0:26:04 Yeah, they have something to do when that comes up.
    0:26:05 Which is?
    0:26:07 I’ll get to it in a second.
    0:26:16 And if they catch their mind going from a person to another person to another object to their cell phone to their computer to a place they need to be and, you know, at the time.
    0:26:22 And they catch themselves with their brain firing in modulated compartments.
    0:26:35 If they keep catching themselves doing that, if they keep doing that and they catch the circuit when it’s firing and they settle it down, in time, sooner or later, they’re going to stop firing those circuits in the brain.
    0:26:44 And their brainwaves begin to change from an agitated, aroused state into a more coherent and slower brainwave state.
    0:26:49 So when they do this enough times, the brain begins to synchronize.
    0:26:53 The brain begins to fire in greater levels of wholeness or greater levels of order.
    0:27:00 So when that occurs then, the nervous system gets very regulated, gets very orderly.
    0:27:03 The autonomic nervous system moves into a state of regulation.
    0:27:08 Disregulation of the autonomic nervous system is called stress, right?
    0:27:17 So to answer your question, when people do this really well, in just a few days, they’ll get really good at it.
    0:27:20 The side effect of that is they get very relaxed in their heart.
    0:27:24 It’s relaxed in the heart and it’s awake in the brain.
    0:27:33 And the more relaxed you get in your heart, we’ve discovered, really relaxing into your heart, the more the heart informs the brain to get creative.
    0:27:39 And so now the person has this kind of synchronization that’s taking place between their heart and their brain as well.
    0:27:43 And they can rest in the present moment.
    0:27:52 So the way you do that is you define what it really means to change.
    0:27:56 And to change is to be greater than the conditions in your environment.
    0:28:02 To be able to think, act, and feel differently in your same environment.
    0:28:03 That’s what change is.
    0:28:06 To change is to be greater than your body.
    0:28:08 To be greater than its drives.
    0:28:10 In the meditation, I’m speaking specifically.
    0:28:17 Greater than its emotional responses, its memories, its emotional reactions.
    0:28:19 Greater than its habits.
    0:28:24 The habit is when you’ve done something so many times, the body knows how to do it better than the conscious mind there.
    0:28:30 So if you’re sitting in a meditation, your body wants to get up and wants to get going and got people to see things to do.
    0:28:32 That’s kind of like automatic, right?
    0:28:34 When people get up and they say, I can’t meditate.
    0:28:45 But if you tell them that when you notice that, you bring your body back into the present moment, you settle it down and tell it it’s no longer the mind, that you’re the mind.
    0:28:47 You’re training the animal.
    0:28:50 Sooner or later, the body literally responds to a new mind.
    0:28:52 And there’s literally a liberation of energy.
    0:28:54 The body begins to liberate energy.
    0:29:05 And if the person’s not thinking about time, if you’re not thinking about where you need to be, where you need to go, where you were yesterday, where you’re sitting, where you live.
    0:29:11 If you’re not thinking about any place, you can go from somewhere to nowhere.
    0:29:17 And if you’re not thinking about the predictable future or the familiar past, you can go from sometime to no time.
    0:29:25 And we discovered when a person becomes nobody, no one, no thing, nowhere, and no time, they literally become pure consciousness.
    0:29:44 And opening our awareness, I know this is kind of difficult to explain because we’re materialists, opening our awareness to nothing and sensing space tends to cause us to move more into the eternal present moment.
    0:29:47 And there’s a change that takes place in the brain.
    0:29:48 So we teach that.
    0:29:50 And what awareness comes out of that state?
    0:30:03 So if I’m looking to change my life because, you know, I’m continually performing habits that are not optimal, you know, I want to be married and have a family and I want to be productive in my work and I want to go to the gym and et cetera.
    0:30:07 And my life is just in this horrible cycle of the same old, same old, same old.
    0:30:08 And I feel shit about myself.
    0:30:12 I know what I say I want, but I feel shit about myself.
    0:30:17 What’s going to emerge from that process of deep meditation in terms of awareness?
    0:30:24 You’ll become so conscious of those unconscious habits that more than likely you won’t want to do them again.
    0:30:28 And that’s what, for the most part, change is about.
    0:30:32 So I think people wait for crisis.
    0:30:34 You know, they wait for disease.
    0:30:37 They wait for a betrayal, something to go wrong in their life.
    0:30:40 And that’s when they go, OK, I’m ready to change.
    0:30:42 My message is, why wait, dude?
    0:30:44 Like, why wait for that?
    0:30:46 You know, we can learn and change in a state of pain and suffering.
    0:30:49 We can learn and change in a state of joy and inspiration.
    0:30:56 So then you get a collective group of people together that really may have all those bad habits.
    0:31:00 They may even have bad habits that they don’t even know they have.
    0:31:08 And then all of a sudden, they become aware that they’ve been blaming and complaining and making excuses and feeling sorry for themselves and procrastinating.
    0:31:13 And they start to reason if my personality creates my personal reality.
    0:31:16 If I’m going to create a new personal reality, I’ve got to change my personality.
    0:31:22 Because this guy that’s this isn’t the guy that wants to be happy.
    0:31:25 This is the guy who’s committed to being unhappy.
    0:31:28 OK, let’s break it down.
    0:31:29 Let’s get down the fundamentals.
    0:31:38 And now we give them a roadmap of their thoughts, behaviors, and emotions that they have lived by.
    0:31:39 Is that step two?
    0:31:47 Yeah, you could say that step two is becoming conscious of your unconscious self and then becoming conscious of a new self, reinventing a new self.
    0:32:01 And so the person who’s feeling really bad about themselves because they’re not doing anything to change, it’s just because when you’re not changing, you’re still choosing.
    0:32:07 But what you’re choosing is something that makes you feel familiar and comfortable.
    0:32:21 Because the moment you decide to change, truly get serious about change, the moment you decide to make a different choice and do something differently, you are going to feel uncomfortable.
    0:32:22 It’s going to be immediate.
    0:32:25 And that’s the moment you go from the known into the unknown.
    0:32:31 Now, if the body has been emotionally conditioned to be the mind, like we talked about earlier, the servant is the master.
    0:32:37 And so the person who steps out into the unknown and it feels uncomfortable, what is the body going to say?
    0:32:38 Get back to suffering.
    0:32:41 Get back to feeling bad.
    0:32:42 Get back to feeling guilty.
    0:32:44 At least that’s familiar, that’s known.
    0:32:51 So tell a person there’s going to be a biological death of the old self, neurologically, chemically, hormonally, genetically.
    0:32:52 The old self’s going to die.
    0:32:55 Just know that that’s going to happen.
    0:33:00 But instead of white-knuckling it across a river of change, we’re going to give you something to do.
    0:33:03 Because that unknown place is the perfect place to create in.
    0:33:04 So let’s get you into the unknown.
    0:33:08 But let’s get you there where you’re relaxed and awake.
    0:33:09 You’re not escaping.
    0:33:14 And if you do that really well, you’ll be in a creative state.
    0:33:16 So you actually will be out of survival.
    0:33:18 And you’ll be able to create.
    0:33:20 Because you could only be in survival or creation.
    0:33:21 It can’t be in both.
    0:33:25 So let’s get your body physiologically back in the balance.
    0:33:26 Let’s get it there.
    0:33:27 Now, who do you want to be?
    0:33:28 What do you want to believe?
    0:33:29 Let’s review that.
    0:33:30 What’s a belief?
    0:33:32 A thought you keep thinking over and over in your brain.
    0:33:34 Keep remembering to think this way in your meditation.
    0:33:37 How am I going to be with my ex or my boss?
    0:33:41 Let me close my eyes and think about what greatness looks like.
    0:33:42 What forgiveness would do.
    0:33:44 What love would do.
    0:33:49 Let me close my eyes and mentally rehearse how I’m going to be in that circumstance.
    0:33:54 I’m going to keep remembering to do these things so I don’t forget.
    0:33:55 Keep doing it over and over again.
    0:33:56 You start installing the hardware.
    0:33:58 Repeat it enough times.
    0:34:00 It gets like a software program.
    0:34:01 You start behaving that way automatically.
    0:34:08 And then, my goodness, is it possible to teach our body emotionally how we do want to feel before it happens?
    0:34:15 In other words, don’t wait for your wealth to feel abundant or your success to feel empowered or your healing to feel wholeness.
    0:34:22 That’s waiting for something in your outer world to change, to take away the emptiness or lack that you’re feeling in your inner world.
    0:34:27 Teach your body emotionally what it feels like ahead of the actual experience.
    0:34:30 And the moment you start feeling abundant, you’re generating wealth.
    0:34:36 The moment you can embody empowerment, you’re stepping towards your success.
    0:34:41 The moment you feel grateful and whole, the healing begins, right?
    0:34:44 So now you’re starting to cause an effect in your life.
    0:34:49 So have the person keep remembering to feel that way and have them practice.
    0:34:51 Sooner or later, they’ll start feeling that way more.
    0:34:54 And the more they feel that way, the more they’ll believe in their future.
    0:34:59 And some people get so good at doing it that they walk around feeling that emotion.
    0:35:01 They feel like their future has already happened.
    0:35:06 And when you feel like the future has already happened, you stop looking for it.
    0:35:09 And that’s when the magic starts to take place in people’s lives.
    0:35:12 The synchronicities, the coincidences, the opportunities.
    0:35:15 They start coming to them in their life.
    0:35:18 And that’s the reflection of their own personal change.
    0:35:24 I’ve seen thousands and thousands, tens of thousands of testimonials of people saying,
    0:35:26 Jodis Benz has changed my life.
    0:35:28 I mean, I’ve got one at home, right?
    0:35:29 I’ve got a testimonial that I live with.
    0:35:31 I’m sorry.
    0:35:36 No, honestly, I love it because she’s so, she’s probably back there somewhere,
    0:35:42 but she’s so passionate and inquisitive and curious that I almost vicariously am benefiting
    0:35:44 from the work and research she’s doing.
    0:35:48 And she’s bringing things into our relationship and life that are making it more rich and full.
    0:35:52 And I have a certain perspective, which I wouldn’t naturally go into that world.
    0:35:56 And even with breath work and the other things that she’s brought into our relationship,
    0:35:57 I wouldn’t have naturally gone there.
    0:35:59 So it’s super useful.
    0:36:04 But there must be instances where you’ve met someone and you’ve tried to help them
    0:36:05 and you’ve been unsuccessful.
    0:36:06 Of course.
    0:36:11 And why don’t those people change?
    0:36:13 Because I’m assuming that you think most people can change.
    0:36:14 They have the propensity to change.
    0:36:17 Why does it not work sometimes?
    0:36:22 And scientists ask me this, you know, we talk about this all the time.
    0:36:34 Sometimes being in such severe lack and desperation, desperation, you know, creates a state where
    0:36:44 you can’t hear anything because no new information can enter the nervous system that is not equal
    0:36:46 to the emotion the person is experiencing.
    0:36:51 Just as a broad understanding, this is why we don’t do questions at our events.
    0:36:59 Because you can give the person the answer to the question that they’re asking you and they will not hear you.
    0:37:00 They will not hear you.
    0:37:02 In fact, they will argue against you.
    0:37:09 But if you get that person out of that emotional state, and the only person that’s going to do that is them, by the way,
    0:37:13 get that person out of their emotional state, they can hear that information.
    0:37:20 So sometimes we’re programmed into such lack, we’re programmed, right, to wait for something
    0:37:23 out there to change, to take away this emptiness or lack.
    0:37:26 You know, when this happens, I’ll feel this, you know.
    0:37:28 And so when things are good in our life, we feel good.
    0:37:31 And when things aren’t so good in our life, we feel bad.
    0:37:34 So we’re kind of victimized to the circumstances in our life.
    0:37:39 Our outer world is controlling our inner world of thoughts and feelings.
    0:37:48 So if a person has been programmed into saying, why haven’t I healed?
    0:37:52 Or why hasn’t this happened in my life?
    0:37:56 Because the person who’s saying, why haven’t I healed, is the old self.
    0:37:59 The new self would never say that, right?
    0:38:02 The new self is too busy overcoming and becoming, right?
    0:38:08 So I think people meet information at their own level.
    0:38:15 But what I can tell you that is so compelling and so exciting is that when we get people on
    0:38:24 the stage, and it happens every event, it’s really quite unbelievable to see a person stand
    0:38:29 on the stage in front of 2,300 people, you would walk right past her in the grocery store.
    0:38:32 She doesn’t look vegan.
    0:38:33 She doesn’t look ketogenic.
    0:38:38 She doesn’t look particularly fit or young or dressed well, you know, whatever that is.
    0:38:40 She just looks like a normal person.
    0:38:48 And they stand on the stage and they tell their story of how they were diagnosed with cancer or
    0:38:56 whatever the condition is, and what they did in their life to change those health conditions.
    0:38:57 And there’s numerous health conditions.
    0:39:06 When I look out in the audience and I look at people, there isn’t a soul in the audience that
    0:39:06 isn’t leaning in.
    0:39:13 Everybody is leaning in because there’s the example of truth on the stage and there’s nothing like
    0:39:15 a good story, right?
    0:39:23 So the change that we’re seeing in our community is that there’s a greater acceptance, a greater
    0:39:30 belief, a greater understanding, a greater awareness to the idea that you could actually heal because
    0:39:31 people witness it.
    0:39:36 And the person in the audience who’s seeing that person who healed themselves from whatever
    0:39:39 health condition it is, relates to them.
    0:39:44 And they say, my God, if that person can do it, I can do it as well.
    0:39:50 And just like an infection spreads amongst the culture and creates disease, health and wellness
    0:39:53 can become as infectious as disease, right?
    0:39:56 And so it’s not uncommon.
    0:40:01 Like when that person stands on the stage and they’re the four-minute mile, if the person has
    0:40:08 Renard syndrome, we’ve had events where four other people with Renard syndrome healed at the end of the
    0:40:10 event, like no longer have any symptoms at all.
    0:40:14 Or we’ve had five people in one event step out of a wheelchair.
    0:40:18 Now, if you asked me if I ever thought that was possible, I would say no.
    0:40:27 So I do think when a person sees that example of truth, their awareness of possibility begins to change.
    0:40:35 And the evidence then allows the person to increase their own belief in themselves and in possibility.
    0:40:38 You used the word earlier on, the word identity.
    0:40:43 And I’ve been pondering over the last couple of weeks whether identity is useful.
    0:40:47 Because this is a really trivial example.
    0:40:49 But I’ve told myself for a long time, I don’t like running.
    0:40:54 And this Christmas, I decided that it’s probably important for me to take on some of these limiting
    0:40:55 beliefs I have.
    0:40:56 So I just started running.
    0:41:02 And in doing so, in going through the pain of like, oh, my legs hurt, whatever, I had this
    0:41:06 sort of realization that like, what other areas of my life have I just created a story that is
    0:41:11 closing in on me and making my life more narrow and in terms of how I think or like my health
    0:41:12 or whatever.
    0:41:16 And so for the last couple of weeks, I’ve been thinking about this concept of identity,
    0:41:21 like what it is, why we create one, and how harmful or positive it might be to all of us.
    0:41:22 Yeah.
    0:41:26 Well, look, I mean, I think we’re all a work in progress, right?
    0:41:29 I think it’s an uncovering process.
    0:41:34 So I always tell people, you can be anybody you want.
    0:41:39 You can be any character you want to be in three-dimensional reality, in this kind of virtual
    0:41:40 reality experience.
    0:41:41 You get to put on any character.
    0:41:47 But when it comes time to create, when it comes time to connect, you got to lay down
    0:41:48 that character.
    0:41:49 You got to lay down the identity.
    0:41:51 You got to lay down that person, right?
    0:42:01 And some people have become so idealized to their identity that they can’t be anything else.
    0:42:04 And so I don’t think the identity is bad.
    0:42:09 I think as long as we’re able to lay it down when we create, it’s important.
    0:42:17 And by the same means, if there are aspects of your personality or your identity that is
    0:42:22 undermining your life in some way, and this happens to so many people.
    0:42:28 We see even with, you know, when they’re getting healings, that their blood values get better and
    0:42:33 then they get back into their life and then blood values go back up and then they get more
    0:42:36 healings and their blood values go down and they go back into their life.
    0:42:41 And sooner or later, this goes on four or five times, they say, is it me?
    0:42:43 Like, do I have something to do with this?
    0:42:46 And the answer is always yes.
    0:42:49 If you want to take this on, you can’t take one bite.
    0:42:51 You got to actually eat the whole thing.
    0:42:58 So then what aspect of your identity then is limiting you?
    0:43:03 And what is that story that you’re saying to reaffirm it, to be the truth?
    0:43:05 And is it really the truth?
    0:43:08 And if it’s not the truth, then you got to make a decision.
    0:43:14 And you got to make a decision with such firm intention to change that belief that the amplitude
    0:43:22 of that choice carries a level of energy that causes your body to respond to your mind, that
    0:43:26 the choice that you’re making in that moment becomes a moment in time that you’ll never forget.
    0:43:32 In other words, you have to say, I knew exactly where I was, what I was doing, what time of day
    0:43:34 it was when I made up my mind to change, right?
    0:43:36 It becomes a long-term memory.
    0:43:42 And the stronger the emotion you feel when you make that choice, the more you remember
    0:43:43 the choice, right?
    0:43:49 And so you can’t say, oh, well, I think I’m going to change this kind of part of my identity.
    0:43:52 And your body’s going to say, he’s lying.
    0:43:54 Like, he’s not serious.
    0:43:56 He’s going to still make the same choice.
    0:44:01 When you say this is it, I don’t care how long it takes, time.
    0:44:03 I don’t care how I feel, body.
    0:44:07 I don’t care what people think of me or what’s going on in my life, environment.
    0:44:08 I’m going to change.
    0:44:11 And you come out of your resting state and you make that choice.
    0:44:14 You’re giving your body a taste of the future emotionally.
    0:44:16 That’s what you’re doing.
    0:44:21 And so people who make up their mind to change, they have to come out of their resting state
    0:44:23 and they have to say that I’m doing this.
    0:44:27 And that is a strong signal in the field.
    0:44:31 So does that mean that if I do want to change and I need that kind of escape velocity from
    0:44:38 my old self, the why, the reason, must be abundantly clear and incredibly strong.
    0:44:43 So if I’m making a New Year’s resolution, I’m not going to just say, listen, I want this
    0:44:46 New Year’s resolution because I think people will think better of me if I have it.
    0:44:48 It’s got to be so deep in my core.
    0:44:52 And I’ve got to be so clear and be able to articulate the reason why this matters to me
    0:44:53 for it to stand a chance.
    0:44:55 Yeah, we call that assigning meaning.
    0:45:02 Like, so it’s so important to assign meaning to the task or the act that we’re engaging.
    0:45:08 And one of the best ways to do that is to hold that vision or the dream of why you’re
    0:45:08 doing it.
    0:45:09 I want to be healthier.
    0:45:11 I want to be more fit.
    0:45:12 I want to be more wealthy.
    0:45:13 I want to be more free.
    0:45:15 I want to be more in love, whatever it is.
    0:45:21 The only thing that’s stopping you from being any of those things is just a part of your identity
    0:45:23 that has to change so you get there.
    0:45:25 And nothing’s mystical about this.
    0:45:30 If you said, I want to be wealthy, this is your goal, this is your vision, and here you
    0:45:32 are in lack.
    0:45:36 The only way you’re going to get wealthy is this person’s going to have to change a lot
    0:45:37 to find that wealth, right?
    0:45:40 So there’s nothing mystical about this.
    0:45:44 We’ve all done it at some point in our life where we just made up our mind.
    0:45:48 And what did we do when we did it?
    0:45:55 We got very clear, like, okay, let me remind myself what that vision is.
    0:45:56 I just got to remember, why am I doing this?
    0:45:57 Okay.
    0:45:59 So I’m going to have to make a different choice.
    0:46:01 I’m going to write down those choices I have to make.
    0:46:04 I’m going to have to start doing different things.
    0:46:04 Okay.
    0:46:05 And what am I going to do?
    0:46:07 Let me remind myself what I need to do.
    0:46:07 Okay.
    0:46:08 Why am I doing it?
    0:46:09 I’m doing it for this experience.
    0:46:12 Yeah, I know it might hurt my legs in the beginning or whatever it is.
    0:46:14 I know it may be a little uncomfortable, but I’m going for this goal.
    0:46:16 This is my goal.
    0:46:22 And the more we fascinate about that experience, the more we start feeling the emotion of that
    0:46:22 future.
    0:46:27 That’s when your body, what we’ve discovered, is beginning to biologically change because
    0:46:31 it’s starting to feel the emotion of the future ahead of time, right?
    0:46:33 So that keeps a person on the journey.
    0:46:34 Then we do something really great.
    0:46:38 We say, what thoughts do I want to stay away from?
    0:46:42 Like, I can’t say, there’s no way I’m going to say I can’t feel like it.
    0:46:47 I mean, if you’re truly committed to being healthy and you’re going to exercise, you can
    0:46:49 never say, I’m too tired.
    0:46:51 You can never say, I don’t feel like it.
    0:46:53 That’s going to cause you to not make the choice, right?
    0:46:57 So it’s kind of this process where we’re kind of doing that exact thing.
    0:47:03 We’re actually looking at the old identity and we’re reminding ourselves of who we want
    0:47:05 to become, right, until you become it.
    0:47:11 And we discovered it’s the overcoming process that is the becoming process.
    0:47:19 When the person overcomes some belief, some behavior, some emotion, when they truly overcome
    0:47:21 it, they naturally become somebody else.
    0:47:23 It’s just a side effect.
    0:47:27 Their work in doing that makes them love themselves more.
    0:47:34 You also have a lot of case studies of, I was reading a lot of them from army veterans
    0:47:37 and people that have been through pretty horrific experiences in the army.
    0:47:42 I was reading a story of Joshua, who was an army veteran who I believe came to one of your
    0:47:48 events and took part in your meditation and described it in his own words as his heart
    0:47:49 cracked wide open.
    0:47:50 Yeah.
    0:47:51 What happened with Joshua?
    0:47:53 Because that’s a good example of personal transformation.
    0:48:04 Well, we have a program right now in the veterans, the Navy SEALs, special ops, simply because
    0:48:11 there’s lots of stories like Joshua, where he was pretty much ready to give up on his life.
    0:48:20 And many of these veterans, they cope to the best of their ability, but in the back of
    0:48:22 their mind, they have an exit plan.
    0:48:24 They have the drugs ready.
    0:48:28 They’re thinking about taking their life.
    0:48:29 Many of them think this way.
    0:48:35 And they’ve done so many different types of things to help themselves.
    0:48:43 And even a lot of them have done plant medicine and mushrooms and, you know, ketamine and all
    0:48:45 kinds of things to help them.
    0:48:50 But on some level, their PTSD doesn’t go away.
    0:48:56 And Joshua was a great example because he was at the very bottom of the point in his life where
    0:48:57 he was ready to give up.
    0:49:03 And, you know, the thing that I like to do with veterans is to reason with them.
    0:49:11 If you have a Navy SEAL, right, and these are elite individuals, if I tell them exactly
    0:49:16 what will happen if they practice opening their heart, if I say to them, it’s going to reset
    0:49:20 the baseline for trauma in the brain, they don’t say, how do I do it?
    0:49:21 They say, yes, sir.
    0:49:24 Like, I’m going to do it until it happens.
    0:49:26 And that’s what happens to all of these guys.
    0:49:31 There’s so much trauma in their brain and body.
    0:49:33 There’s so much incoherence in their nervous system.
    0:49:40 There’s so many physical problems that they’re having that they’re just really out of balance.
    0:49:46 So if we work with these people and give them all the information and give them numerous
    0:49:50 opportunities to apply it, so many of them break through.
    0:49:56 And that’s the moment their brain and body literally are no longer connected to the memory
    0:49:59 or the emotion that keeps them in the past.
    0:50:01 And they get recalibrated.
    0:50:05 And he was a drug addict, an alcoholic, a victim of child abuse.
    0:50:06 Yeah.
    0:50:08 And the before and after of Joshua.
    0:50:09 Dramatic.
    0:50:11 Yeah, dramatic.
    0:50:14 Again, you know, we interview a lot of these veterans.
    0:50:16 You know, we interviewed this.
    0:50:18 He didn’t know anything about meditation.
    0:50:20 This guy never meditated in his life.
    0:50:23 You know, he didn’t know anything about me.
    0:50:24 He didn’t even know where he was going.
    0:50:26 This is how blind the study was.
    0:50:30 And he got there and he was just like, there’s no way, like, I’m going to hang out with all
    0:50:31 these people.
    0:50:35 You know, he was really, you know, and, you know, always on guard.
    0:50:41 And they asked him in front of the camera, like, my goodness, like, what happened?
    0:50:45 And he’s in like, he got, this is a guy that looks like a Navy SEAL.
    0:50:47 And he paused for like a minute.
    0:50:50 And he was, got so emotional.
    0:50:52 He said, I got my life back.
    0:50:53 I got my life back.
    0:50:55 I got every, my marriage is great again.
    0:50:57 I’m in love with my kids.
    0:50:58 I can feel again.
    0:50:59 I’m happy.
    0:51:01 Like, I’m not faking it.
    0:51:02 I really feel a change, you know.
    0:51:09 So that’s how the vet program kind of grew because the veteran program was just a few vets
    0:51:15 coming that were, again, injured in some way, physically or emotionally and completely different
    0:51:16 at the end of the event.
    0:51:19 They’re going to go tell their tribe, like, right away, like, you got to do this.
    0:51:20 This really helped me.
    0:51:23 So we have a strong veteran community.
    0:51:29 And, you know, we have our, one of our nonprofits, the Give2Give Foundation that works with veterans
    0:51:31 and we create all kinds of programs for them to heal.
    0:51:34 And we’re super proud of the results we’re getting.
    0:51:39 Someone like Joshua has been through so much in their life where an objective observer would
    0:51:43 say it is warranted that they might be living in a state of victimhood.
    0:51:46 How important is it to forgive?
    0:51:52 I think it’s really one of the fundamental things that keep us alive.
    0:51:57 I mean, forgiveness to me is just overcoming the emotion.
    0:51:58 That’s it.
    0:52:05 And like, if you overcome the emotion, the side effect of that is that your heart will open.
    0:52:06 That’s exactly what happens.
    0:52:12 And when energy moves into the heart, we start releasing different chemicals than when we feel
    0:52:15 angry or we feel victimized or when we feel sexual.
    0:52:19 It’s just a different chemical elixir.
    0:52:21 And oxytocin is released.
    0:52:24 And oxytocin signals nitric oxide.
    0:52:30 And nitric oxide signals another chemical that causes the arteries in your heart to literally
    0:52:31 dilate.
    0:52:33 The heart gets filled with energy.
    0:52:34 It’s engorged with blood.
    0:52:39 And when that occurs, the oxytocin levels that you’re feeling, the love that you’re feeling,
    0:52:44 the studies show that when oxytocin levels are just elevated a little bit, it’s really hard
    0:52:45 to hold a grudge.
    0:52:46 You just can’t, right?
    0:52:53 So if you’re willing to forgive and you overcome the emotion, you’ll take your attention off
    0:52:55 the person or the problem, right?
    0:52:59 Because the stronger the emotion we have, the more we pay attention to our problems or the
    0:52:59 person, right?
    0:53:03 Overcome the emotion, you no longer have your attention on that person.
    0:53:06 And in a sense, you’re taking energy and you’re calling it back to you, right?
    0:53:08 So you’re building your own field.
    0:53:14 And so love is the elixir that allows us to forgive.
    0:53:18 In other words, you can’t say, I’m going to forgive you.
    0:53:22 It’s January 31st or February 1st.
    0:53:23 Remember this day.
    0:53:25 We got a thing.
    0:53:25 I forgave you.
    0:53:27 That’s not like forgiveness.
    0:53:32 When people really have that feeling of pure love where they’ve actually gotten over the
    0:53:34 emotion, they’ve already forgiven.
    0:53:36 They’re like, I’m totally cool.
    0:53:37 I’m great.
    0:53:37 You’re great.
    0:53:38 I’m great.
    0:53:45 Like, so it’s a side effect of a change because if the stronger the emotion we feel, the more
    0:53:49 we pay attention to that person, where we place our attention is where we place our energy,
    0:53:50 okay?
    0:53:53 Overcome the emotion, you no longer have your attention on that person.
    0:53:56 You’re calling energy back to you and you’re building your own field.
    0:53:57 And there’s energy now to heal.
    0:54:00 There’s energy now to create.
    0:54:02 There’s energy now for the mystical experience.
    0:54:07 And so you can’t do that if you’re feeling frustrated or if you’re feeling anger, if you’re
    0:54:09 feeling resentment, you’ll always hold the grudge.
    0:54:10 You have to convert.
    0:54:14 You have to teach a person how to get into that elevated state.
    0:54:16 And the side effect of that is forgiveness.
    0:54:18 It’s not something that you have to do.
    0:54:20 It’s just something that automatically happens.
    0:54:25 When we think about forgiving people that have wronged us, our dad when we were younger, that
    0:54:31 person at work, the boss that fired us, or even something that happened that’s significantly
    0:54:37 worse, it almost feels like a justification or an acceptance of what happened to us, which
    0:54:40 makes it feel like there’s an injustice in the world.
    0:54:42 Like, if I forgive that person, I’m letting them off.
    0:54:46 Do you think we should always forgive everybody in all circumstances?
    0:54:47 Yeah, I think so.
    0:54:49 I mean, because, I mean, you free yourself.
    0:54:55 The only way you’re going to free yourself from that person or from that past experience
    0:55:00 is for you to literally overcome the emotion.
    0:55:06 So, God, we’ve all had people do really horrible things, and we’ve probably done some horrible
    0:55:07 things to people as well.
    0:55:16 But I don’t think you can free yourself or free them unless you decide that, you know, love
    0:55:17 is going to be the thing that heals it.
    0:55:19 And, God, so many people do it in our work.
    0:55:25 And the side effect of it is that they have wonderful effects in their lives, many times
    0:55:25 just healing.
    0:55:29 There is a chronic stress in society that seems to be going in one direction.
    0:55:30 It seems to be going up and up and up.
    0:55:35 And I was wondering if that ties into the subject of burdens we’re carrying from our past that
    0:55:38 are keeping us elevated in ways that are suboptimal.
    0:55:42 Yeah, well, God, I mean, what a crazy time to be alive right now.
    0:55:44 I mean, there are so many things happening in such a short amount of time.
    0:55:46 I mean, it’s almost overwhelming.
    0:55:48 Every day, there’s something happening.
    0:55:52 And, you know, so living in stress is living in survival.
    0:55:58 The problem with the stress hormones is that the arousal that’s created from the stress
    0:56:04 hormones causes us to move into these higher brainwave states called beta brainwave states
    0:56:09 where aroused, and the arousal causes us to pay attention primarily to all the things in
    0:56:10 our outer world.
    0:56:13 The arousal causes us to put our attention on our body.
    0:56:16 It causes us to obsess and think about time.
    0:56:22 And so people get stuck in these high brainwave states.
    0:56:27 And I think the big challenge is, is if you understand that stress is when you’re knocked
    0:56:33 out of homeostasis, when your brain and body are knocked out of balance, then your response
    0:56:38 or your reaction to people or circumstances in your life that you’re chronically feeling
    0:56:42 on a regular basis is actually weakening the organism.
    0:56:47 Because when you turn on that emergency system, the fight or flight nervous system, because of the
    0:56:51 hormones of stress, and you move your body out of balance, and it has no time to recover
    0:56:55 and turn back to balance, now you’re headed for disease.
    0:57:00 Because no organism can live in emergency mode for that extended period of time.
    0:57:07 The arousal creates a rush of energy, and people become addicted to the stress hormones.
    0:57:09 They become addicted to those emotions.
    0:57:14 And so that now they need the people and the conditions and the circumstances in their life
    0:57:17 to reaffirm their addiction to the emotion.
    0:57:18 They need the bad job.
    0:57:19 They need the bad relationship.
    0:57:20 They need the traffic.
    0:57:21 They need the news.
    0:57:25 Just so that they can stay in that emotional state.
    0:57:32 So then 75% to 90% of every person that walks into a healthcare facility in the Western world
    0:57:35 walks in because of emotional or psychological stress.
    0:57:37 That’s the number one thing.
    0:57:44 So our emotional response to the conditions in our life then becomes the important element.
    0:57:49 So people think, oh my God, when I’m emotional, I can’t control my emotions.
    0:57:50 And it turns out you can regulate.
    0:57:59 It turns out you can shorten the response period from emotions, and it takes practice, right?
    0:58:07 So you could have the most ketogenic, vegan, organic, peptide, you know, whatever, intermittent
    0:58:08 fasting diet.
    0:58:14 And you can do yoga, and you can do cardio, and you can do HIIT training and, you know, foundation
    0:58:16 training and whatever.
    0:58:20 Get massage, you know, acupuncture.
    0:58:25 But if you’re an emotional wreck, and you can’t, you know, if there’s three types of
    0:58:29 stress, physical, chemical, and emotional, then there’s three types of balance, physical,
    0:58:29 chemical, and emotional.
    0:58:34 If you got your body in physical balance and chemical balance, and you’re not putting it
    0:58:36 in emotional balance, these will never stay.
    0:58:44 So then the important part, the important element then is teaching people how to shorten the refractory
    0:58:49 period of their emotional responses and catch themselves when they’re feeling those emotions
    0:58:55 and change it and not rely on anything outside of them to do it, a video game or a drug or
    0:58:56 whatever people do.
    0:58:58 Teach them that they have the tools to do it themselves.
    0:59:02 And if they understand that they’re addicted to those emotions, I’ve seen this thousands of
    0:59:03 times.
    0:59:04 There’s always an aha moment.
    0:59:08 Like, I’m addicted to anger?
    0:59:08 Really?
    0:59:09 Oh my God.
    0:59:11 Maybe I am.
    0:59:17 Now, the moment you recognize that, oh my God, I’m using that person to reaffirm my addiction
    0:59:18 to anger?
    0:59:19 Oh my God.
    0:59:21 Like, I don’t want to feel anger.
    0:59:21 Okay.
    0:59:25 Well, an addiction is something that you think you can’t stop.
    0:59:30 Addiction is doing something that you know isn’t good for you and you’re doing it anyway,
    0:59:31 right?
    0:59:36 So if these emotions are addictive, then I’m going to probably go through withdrawals.
    0:59:38 I’ve probably overdosed a few times.
    0:59:40 I’ve probably had a couple bad trips.
    0:59:41 Okay.
    0:59:44 So let me get really clear.
    0:59:45 Like, how am I going to change this?
    0:59:51 So if the change is to be greater than your body, your environment, and time, and when
    0:59:55 you live in stress and you live in survival, all your attention is on your body, your environment,
    0:59:59 and time, it means that when we’re living in stress, it’s really hard to change because
    1:00:00 it’s not a time to change.
    1:00:03 It’s time to run, fight, and hide, right?
    1:00:11 So teaching people how to break those emotional addictions, the side effect of that is called
    1:00:11 joy.
    1:00:16 A person is no longer tormenting their body and keeping it out of balance.
    1:00:21 And many people who heal in this work, they don’t say, oh, I’m going to heal this health
    1:00:21 condition.
    1:00:27 They’ll say, the first thing I’m going to do, and this is the majority of them, is I’m
    1:00:30 going to work on getting my body back into homeostasis.
    1:00:33 Like, I’m going to work on regulating my emotional states.
    1:00:35 I’m not going to react in this way.
    1:00:36 I’m not going to respond this way.
    1:00:42 That’s the work right there, is breaking those emotional addictions so that we can move out
    1:00:43 of survival.
    1:00:46 And in survival, it’s not a time to create.
    1:00:48 In survival, it’s not a time to meditate.
    1:00:50 It’s not a time to close your eyes and go within.
    1:00:51 You’d be eaten.
    1:00:53 It’s not a time to be vulnerable.
    1:00:54 It’s not a time to open your heart, right?
    1:00:59 And yet we’ve got to work with our bodies and be able to recondition them to a new mind.
    1:01:05 And so a lot of the work that we do, especially during this time in history, where everybody’s
    1:01:12 feeling the pressure, the environmental pressure of stress, is to give people the tools to be
    1:01:13 able to self-regulate.
    1:01:19 And when I mean self-regulate, that means move from one emotional state to another emotional
    1:01:19 state.
    1:01:21 And it’s not bad that we react.
    1:01:22 We all react.
    1:01:23 I react.
    1:01:25 But the question is, how long?
    1:01:29 Like, how long are you going to react for?
    1:01:36 Because if you keep doing it for months or years, it ultimately becomes your personality, right?
    1:01:36 Yeah.
    1:01:39 And it has a big impact on your immune system.
    1:01:47 I’ve noticed that when I’m in a state of prolonged reaction, negative reaction to something, it
    1:01:51 only takes a couple more days for me to get a flu or a cold or something.
    1:01:54 And I, bloody hell, like, because I don’t get sick often.
    1:01:58 So I think I get sick, kind of like I am now, maybe twice a year.
    1:02:00 And so it’s very easy.
    1:02:01 It’s almost like a shock.
    1:02:04 And then it’s very easy for me to trace my steps and see what brought me here.
    1:02:05 So this happened.
    1:02:06 My response was this.
    1:02:11 Eight days later, I felt my immune system go.
    1:02:16 Because I get sick so rarely, it’s so unbelievably clear what happened to me.
    1:02:20 There’s no, like, oh, I touched something and then the germs got in my mouth.
    1:02:21 For me, it’s so clear in my life.
    1:02:25 So, yeah, that’s kind of what I want to do is I want to stop that happening.
    1:02:25 Yeah.
    1:02:27 Well, look, how old are you?
    1:02:27 I’m 32.
    1:02:29 32, my God, you’re doing great.
    1:02:33 I mean, if you figure this out now, by the time you’re 40, you’ll have it mastered.
    1:02:45 So we did a study where we had people stop feeling survival emotions for three days and have them practice feeling elevated emotions, heart-centered emotions.
    1:02:51 We measured a chemical called IgA, immunoglobulin A. It’s your body’s natural flu shot.
    1:02:53 It’s actually better than a flu shot.
    1:03:00 And so we measured people’s IgA levels at the beginning of this time and then we measured them at the end.
    1:03:09 At the end of three days, by trading those limited emotions for more elevated emotions, their IgA levels went up 50%.
    1:03:10 50%.
    1:03:19 So when you’re feeling an elevated emotion, the body’s so objective that it’s believing it’s living in a nurturing and loving environment.
    1:03:28 And if the environment signals the gene, and it does, and the end product of an experience in the environment is an emotion, that person is signaling genes ahead of the environment.
    1:03:39 And now the body’s going to make globulins, which are proteins, that are going to create more internal defense and less attention on external defense.
    1:03:44 So the immune system then, which is the internal protection system, begins to move back into order.
    1:03:51 Health is a huge focus for me in 2025, and I’m not just talking about eating right and exercising, I’m talking about my recovery too.
    1:03:59 I’m halfway through 60 workouts in 60 days, and to help my body recover, I’ve been using a health gadget that I’ve shared with you before.
    1:04:03 They’re a sponsor of this podcast, and their product has such a huge impact on my recovery.
    1:04:07 I’m referring to my Bond Charge Infrared Sauner Blanket.
    1:04:13 These are similar to the infrared sauners that you see in gyms and spas, but the big difference is that it’s portable.
    1:04:21 I started the year off at my home in South Africa, so I brought the blanket with me, and I used it most nights before bed when I was training hard.
    1:04:25 And it helped me relax, it helped my muscles feel less sore, and I wake up feeling more recovered.
    1:04:32 It works by heating up your body directly rather than just the air around you, to improve circulation and reduce stiffness.
    1:04:36 I’ve also noticed that it’s had a big impact on my skin as well.
    1:04:40 And thankfully, Bond Charge has offered me 25% off for my listeners.
    1:04:45 So if you use code DIARY at checkout, you’ll also get free shipping and a year-long warranty.
    1:04:49 Head to bondcharge.com slash diary.
    1:04:53 What about routine in all of this?
    1:04:57 Is there value in having a strong routine?
    1:05:02 Because then when the winds blow, at least I’m anchored by something.
    1:05:08 I try to avoid that word because I think it conjures up a lot of beliefs for people.
    1:05:17 I think I’d like to say if you can set aside a certain amount of time for yourself, just for yourself, to be alone with yourself.
    1:05:24 And for me, my routine is to have two hours in the morning.
    1:05:25 That’s just my time.
    1:05:29 Like, that’s my time where I’m going to get my brain and body right.
    1:05:35 It’s the time where I’m going to think about the things I have to do in the day and how I’m going to be in my day.
    1:05:37 Get that all clear, and then I do my meditation.
    1:05:43 And my meditation is really for me to overcome myself and change and then create.
    1:05:47 And, you know, I don’t care if you do it in the morning or in the evening.
    1:05:48 I’m a morning person.
    1:05:49 I’ve always been a morning person.
    1:05:53 I have friends that are artists and musicians.
    1:05:56 Even my kids, they’re just more evening people.
    1:05:59 They just are creative, so they like the evening.
    1:06:00 It doesn’t matter to me.
    1:06:07 I just pick a time in your day where you can think about who you want to be and who you no longer want to be
    1:06:12 and think about what you’re going to change and, you know, always make a little room for the unknown,
    1:06:15 which is the fun part, and get creative, yeah.
    1:06:19 And so that’s one of the things I’m proud of in our community.
    1:06:22 I’m really proud of the fact that people do the work.
    1:06:24 Like, everybody does the work.
    1:06:25 It’s not like I have to make them do it.
    1:06:27 And when I ask them, like, why?
    1:06:29 Like, why do you do it every day?
    1:06:35 Aside from the majority of saying it makes me feel better, they typically say I don’t want the magic to end.
    1:06:39 Like, there’s too many good things, too many good things going on in my life.
    1:06:41 Like, I want to keep doing this.
    1:06:42 It’s working for me.
    1:06:43 So it’s kind of not like a have to.
    1:06:45 It’s a want to.
    1:06:47 You talked earlier about brain-heart coherence.
    1:06:50 It’s a term that I’ve not heard before.
    1:06:53 I didn’t know that there was a connection between my brain and my heart.
    1:06:55 Oh, there’s a definite connection between your brain and heart.
    1:06:56 Yeah.
    1:06:58 So we were so fascinated.
    1:07:00 This was February of 2020.
    1:07:02 I’ll never forget it.
    1:07:08 We started when we were doing our electroencephalograms, you know, our brain studies.
    1:07:19 We put a cardiac lead from the heart to the machine, and we started looking at HRV in comparison to brain waves.
    1:07:21 And coherence is rhythm, right?
    1:07:27 So when waves are kind of moving in rhythm like this, you can see that on the brain scan, right?
    1:07:27 Bees.
    1:07:28 Yeah, they’re very orderly.
    1:07:30 They’re very rhythmic like that.
    1:07:47 So if you think of waves that are coherent, being very orderly and being very rhythmic, when they’re out of order, like choppy, and they’re on different parts of the brain or on different rhythms, that’s when the brain’s incoherent, right?
    1:08:01 And so when we started looking at training people how to broaden their awareness to sense space, when you’re sensing space, the act of sensing and feeling causes you to stop analyzing and thinking.
    1:08:06 And if you’re not analyzing and thinking, you start suppressing neocortical activity.
    1:08:07 Your brain waves start to slow down.
    1:08:12 In beta, you know, you’re aware that you’re a body local in space and time.
    1:08:13 That’s low-level beta.
    1:08:16 Like we’re talking right now, we’re in low-level beta.
    1:08:25 If I said, Stephen, I’m going to give you a quiz, and you’re going to have to take the quiz in front of your audience, and you would kind of perk up a little bit.
    1:08:29 Your brain would get a little bit more aroused, and the light bulb would get a little brighter, and you’d move into mid-range beta.
    1:08:33 That’s like when you’re going to give a speech or you’re at a dinner and you don’t know people.
    1:08:35 You’re kind of going to be a little bit more aware.
    1:08:38 Just for people that can’t see this because they might be listening on audio.
    1:08:40 So beta is conscious awareness.
    1:08:49 Now, in beta, the brain is trying to create meaning between what’s going on in the outer world and what’s going on in the inner world, and it’s processing all the sensory information.
    1:08:50 So a lot of data.
    1:08:52 So beta is like conscious and awake.
    1:08:54 And so there’s low-level beta.
    1:08:54 There’s mid-range beta.
    1:08:55 It’s not on this chart.
    1:09:02 But high-level beta is when you’re fearful, when you’re anxious, when you’re angry, when you’re in pain, when you’re frustrated, when you’re jealous, whatever.
    1:09:07 People get switched on in these high levels of beta, and that’s when we get over-focused.
    1:09:08 You ever been under stress?
    1:09:08 Oh, yeah.
    1:09:09 And you start over-focusing.
    1:09:15 That’s because you’re narrowing your focus and you’re over-focusing, and that’s kind of a brain state.
    1:09:24 And so when you broaden your awareness and you instead of narrow your focus on something physical or material, that’s what the stress hormones do.
    1:09:34 But if you broaden your awareness and you sense space and this act of sensing causes you to no longer analyze and think, and your brain waves start to move into alpha.
    1:09:39 Now, in alpha, which is this brain wave, it’s a slower brain wave state.
    1:09:41 That’s the creative state of the brain.
    1:09:44 The brain sees more in pictures, more in images.
    1:09:45 It’s more imaginary, right?
    1:09:50 In beta, there’s a voice talking to you in the back of your head all the time saying, this is right and this is wrong.
    1:09:51 You got this to do.
    1:09:52 You got that to do.
    1:09:54 That’s the critic kind of in our brain.
    1:10:01 When you get beyond beta brain waves and you move into alpha, you start opening the door between the conscious mind and the subconscious mind.
    1:10:06 Now, we’re not just looking for any type of alpha, but we’re looking for coherent alpha.
    1:10:14 So we want all those compartments that we’re firing in different rhythms and different frequencies all of a sudden start doing this.
    1:10:19 So now the whole entire brain starts moving into what’s called global coherence.
    1:10:29 Now, when the brain starts synchronizing like that, what sinks in the brain starts to link in the brain, and the whole brain starts to fire as one neurological network, and that’s what our data shows.
    1:10:31 Now, that’s not the end.
    1:10:38 That’s just when you’re moving into an imaginary state, and people do this, but a lot of people move into alpha, but it’s not coherent.
    1:10:39 So we’re looking for coherent alpha.
    1:10:55 Now, many of the people that are meditating really well, they can relax their body so well, and they can feel so safe that their body moves into a light rest or a light sleep while they’re still awake.
    1:10:58 So it’s relaxed and awake.
    1:11:01 In that realm, you’re in a hypnotic state.
    1:11:03 You’re in theta brainwaves.
    1:11:09 And in theta now, lights are shut out in the thinking neocortex that plugs us into three-dimensional reality.
    1:11:10 The identity’s gone.
    1:11:12 The character is gone.
    1:11:13 There’s no activity there.
    1:11:21 Now, the door between the conscious mind and the subconscious mind is wide open to information, and now we’re suggestible to information.
    1:11:23 And now we’re in the operating system.
    1:11:27 We can get in the subconscious mind and rewrite a program.
    1:11:28 We can rehearse a new script.
    1:11:30 We can tell a new story.
    1:11:39 Instead of the story of the past, we can tell the story of our future, and we can program our subconscious mind and our autonomic nervous system to begin to change our biology.
    1:11:44 Now, go too far past theta, and you fall into delta, and now lights are out.
    1:11:47 You’re in a catatonic state, and you’re unconscious, right?
    1:11:50 And so we kind of do this when we go to bed at night.
    1:11:52 We go from beta to alpha to theta to delta.
    1:11:56 And if you’re under stress and you’re in high beta, you can’t sleep.
    1:11:59 And you can’t sleep because you’re thinking, right?
    1:12:00 And you can’t drop through brainwaves.
    1:12:05 And we wake up in the morning and go from delta to theta to alpha to beta, right?
    1:12:10 So there’s two times that the door between the conscious mind and the subconscious mind opens up.
    1:12:12 Okay, what does this have to do with brain and heart coherence?
    1:12:26 Well, in theta, when a person is in that state where their attention is on their heart and energy is in their heart, it’s natural for the heart to tell the brain to get creative.
    1:12:28 It’s time to imagine.
    1:12:31 It’s time to fall in love with a future.
    1:12:33 Now the heart is the creative center, right?
    1:12:41 It’s the part of our biology that allows the brain to begin, the frontal lobe to begin to create.
    1:12:44 So you get the heart and the brain kind of working together.
    1:12:50 The more relaxed you get in your heart, the more awake you get in the brain, something beautiful happens in the brain.
    1:12:58 If the person can sustain this and they’re in that theta state, theta becomes the carrier wave.
    1:13:13 And right within the brain, you start to see alpha waves building on theta waves and then alpha waves in harmonics into beta waves and harmonics into high beta and then high beta ultimately into gamma.
    1:13:31 So the formula of being relaxed and synchronizing your heart causes the brain causes the brain to move into a state of what’s called resonance.
    1:13:38 And resonance is when you have waves on top of waves, harmonics, and the brain starts functioning in a more resonant state.
    1:13:45 Sometimes even people have delta as the base carrying theta and theta carrying alpha and alpha carrying beta to high beta to gamma.
    1:13:47 And they’re all waves within waves.
    1:13:53 And as those waves come together, if they’re coherent, they interfere and create a bigger wave.
    1:13:56 And then those waves come together and they interfere and they create bigger waves.
    1:13:58 And that’s exactly how the energy in the brain goes up.
    1:14:11 So we have brain scans of people whose gamma brain waves are 200, 300, 400 standard deviations outside of normal.
    1:14:12 I’m going to give you an idea.
    1:14:16 Three standard deviations outside of normal is 2% of the population.
    1:14:20 So they’re processing an enormous amount of energy in their brain.
    1:14:23 And it feels really good.
    1:14:24 Really good.
    1:14:27 So we practice a lot synchronizing the heart to the brain.
    1:14:32 If you do like MDMA or something, does that put you into some of these brain waves?
    1:14:35 I’m wondering if any psychedelics are inducing of these states.
    1:14:39 We’re going to do a comparative study actually this year with psychedelics and meditation.
    1:14:43 I can answer that question more definitively.
    1:14:56 What we do know from fMRI studies with psilocybin is that the default mode network in the brain, the one I was talking about earlier that’s always the brain’s predictor, that shuts off with psilocybin.
    1:15:11 And that’s exactly what we see in our advanced meditators and our fMRIs, that those people that are having a mystical experience right in the MRI looks like they’re taking psilocybin.
    1:15:14 The same exact brain circuits are turned off.
    1:15:21 On this theta wave, you were talking about how that’s really where a lot of the reprogramming can happen.
    1:15:29 So do I need to be in that state and then be exposed to some kind of stimulus sound?
    1:15:30 Good question.
    1:15:31 Good question.
    1:15:34 Well, I’ll answer it in three ways.
    1:15:43 First way is when you’re conscious in your subconscious mind and you’re trained to imagine whatever it is that you want,
    1:15:51 you’re going to begin to signal your autonomic nervous system to start manufacturing chemicals equal to your intention.
    1:15:58 In other words, the intention of whatever you’re thinking about acts as information that begins to change your biology.
    1:16:03 So theta is a great way to open up the door.
    1:16:13 We also use theta when we want to program people, because it’s a hypnotic state, to a mystical experience.
    1:16:22 And if they’re in that state, remember, when you’re suggestible, you accept, believe, and surrender to information as if it’s the truth without analyzing it.
    1:16:25 And that’s what programs people’s biology, right?
    1:16:32 So you can program somebody into believing they need a drug, and you can program somebody into believing in just about anything,
    1:16:35 but you could also program them for a mystical experience, and that’s what we do.
    1:16:42 Now, so we can do that by giving them information when they’re in that hypnotic state.
    1:16:46 They’re very suggestible, but we’re only going to do it in a way that’s going to be beneficial to them.
    1:16:51 And then the third way is something that we really discovered that we weren’t expecting.
    1:16:55 Let’s see how I can say this and make it simple.
    1:16:59 There’s particle and wave.
    1:17:01 There’s matter and energy.
    1:17:09 And so if all of your attention is on this three-dimensional world, you’re unaware of energy.
    1:17:17 So have a person close their eyes and take their attention off of everything physical, everything material, everything known,
    1:17:20 and go from a narrow focus to a broadened focus.
    1:17:29 And as they sense the space, they’re actually putting their attention on that invisible field of energy that exists beyond our senses, the quantum field, right?
    1:17:34 And that field is carrying an enormous amount of information.
    1:17:39 So when a person moves into theta, and I ask them to open their awareness,
    1:17:49 if they’re in a certain range of theta, we can just about predict 100% of the time that that person is going to connect to information.
    1:17:57 Now, not information coming from their senses, like a hypnotist could put you in a trance in theta and give you suggestions and it could program you.
    1:18:03 But you’re still in the same state, that hypnotic state, but your eyes are closed.
    1:18:04 There’s music playing in the background.
    1:18:05 You’re not eating.
    1:18:06 You’re not tasting.
    1:18:06 You’re not smelling.
    1:18:08 You’re not feeling with your body.
    1:18:10 But you’re still suggestible to information.
    1:18:15 There’s only one other place you can find information, and that’s frequency.
    1:18:17 And frequency carries information.
    1:18:34 So when a person starts to connect to energy, to frequency, and the thinking neocortex is dialed down, the moment they connect to that energy and frequency, the brain goes into these very, very high states of gamma brainwave patterns.
    1:18:48 They’re connecting to a greater level of energy, a greater level of order, and the arousal that’s felt when they have this connection, which is normally typically fear or anger or pain, the arousal is ecstasy.
    1:18:50 The arousal is bliss.
    1:18:55 They say, I don’t have the words to describe the feeling that I just had, right?
    1:18:57 So they’re dipping closer to source.
    1:19:03 They’re dipping closer to a greater energy and frequency, and it’s being reflected in their biology.
    1:19:10 When we see people move into these elegant states of high gamma, it’s primarily in their autonomic nervous system.
    1:19:13 It’s very fast, and it’s very coherent.
    1:19:28 Now, if stress is autonomic dysregulation, and they’re functioning in a very, very high energetic state in their autonomic nervous system, coherent gamma brainwaves, then there’s an enormous amount of autonomic regulation.
    1:19:32 And the autonomic nervous system controls and coordinates all other systems.
    1:19:40 Now, watch out, because now the tuning fork is sending information to every cell and tissue and organ in the body.
    1:19:48 And when people move into these states, many times when they come back, they get a biological upgrade.
    1:19:54 Somehow energy starts to inform matter, and the whole body is lifted by light, by lifted by frequency.
    1:20:11 When we draw the blood from people who have these kind of moments, and we look for information in the blood, there’s information in the blood that we’ve discovered that stops the COVID virus from entering the cell.
    1:20:15 We’ve isolated the protein that inhibits the virus from entering the cell.
    1:20:18 In other words, we’ve done the studies called adoptive transverse.
    1:20:32 We’ve taken advanced meditators’ blood, and we’ve put it in a culture with ACE2 receptors, cells that have ACE2 receptors, and then exposed the ACE2 receptor to a pseudovirus, like a COVID virus.
    1:20:38 And in advanced meditators, we’ve noticed that the virus couldn’t enter the cell.
    1:20:45 It was stuck to the outside of the cell, and we isolated a protein in the advanced meditator’s blood that inhibits the virus from entering the cell.
    1:21:01 Those people that have those transcendental moments, as I said, 84% of them, 84% of them have information in their blood that causes the mitochondrial function and glycolytic function in cancer cells to shut off.
    1:21:16 There’s information in the blood for neurogenesis, for the microbiome, completely changed at the end of seven days, completely different microbiome, without changing their diet at all.
    1:21:19 They’re still eating the same food, but they’re not the same person, right?
    1:21:24 There’s some kind of change that creates a lot of probiotic microbes.
    1:21:33 I remember reading a study of Wim Hof, the Iceman, where they injected him with a virus, and I think they injected other people with the virus.
    1:21:41 And through his breath work and meditations and whatever else he did, the virus didn’t infect him, but it infected the other people.
    1:21:46 And then I think in the study, he trained other people to be able to reject the virus as well.
    1:22:04 And all of this kind of sounds a little bit woo-woo to the average person, because to think that you can do something to prevent a virus infecting you, I mean, it blows the doors open to, like, personal responsibility and, you know, which is troubling for people, I think.
    1:22:04 Yeah.
    1:22:06 Well, we published the paper.
    1:22:08 It got published in the scientific journal.
    1:22:10 People can see it online.
    1:22:16 Well, if you keep practicing being greater than your environment, you’ll be greater than your environment.
    1:22:17 That’s just how it is.
    1:22:29 In other words, if your response to your environment doesn’t weaken you but strengthens you, then the innate intelligence of your body will have an intelligence that will cause you to be greater than your environment, right down to the microbe.
    1:22:35 And that is where you keep referencing the term advanced meditator, because you don’t say normal meditators.
    1:22:38 Well, what I will say is I’ll say, well, it’s kind of funny.
    1:22:46 When I use that term, I can only use that term because many people that come to our week-long retreats, Stephen, they’re novices.
    1:22:48 They’ve never really meditated before.
    1:22:52 Their spouse or their boyfriend or girlfriend brought them or their co-worker or their friend.
    1:22:54 You know, they’re just kind of like, whatever.
    1:22:57 You know, I don’t really know what I’m getting myself into.
    1:23:08 The novice meditator who just kind of practices a little bit, that goes through the immersive experience at the end of seven days, their brains look like advanced meditators.
    1:23:15 At the end of seven days, their biology, their blood values look like they’ve been meditating for years.
    1:23:32 In other words, at the end of seven days, those meditators that were novice meditators that look like advanced meditators are upregulating thousands of genes in their biology to suggest that they’re living in a whole new life, a whole new environment, and they’re in a ballroom.
    1:23:36 And there’s nothing very stimulating about a ballroom.
    1:23:42 So whatever they’re doing inside of them, inside of themselves, somehow is causing dramatic changes.
    1:23:45 Now, we looked at a group of people.
    1:23:48 We looked at their genotype, and genes make proteins.
    1:23:52 And your gene expression is different than mine, different than every single person.
    1:23:56 So everybody has their own unique genotype, which means they all make their own individual proteins.
    1:24:09 At the end of seven days, when we looked at those meditators, at the end of seven days, almost 80% of the population was making the same genes and the same proteins.
    1:24:12 They were signaling the same genes and making the same proteins.
    1:24:12 What does that mean?
    1:24:23 That means when people behave in the same way, there’s an emergent consciousness that comes forth that’s reflected in people’s biology.
    1:24:30 The flock, the herd, the tribe, everybody’s evolving together biologically.
    1:24:37 At these retreats, these seven-day retreats, one of the things I was pretty shocked by was the amount of time people spend meditating.
    1:24:38 Yeah.
    1:24:43 How long do people spend meditating, and why is that important?
    1:24:46 Our events are a spiritual rave.
    1:24:48 I mean, that’s the best way I can describe it.
    1:24:54 I mean, we start at six in the morning, and we finish at seven or eight at night, and the days go by extremely fast.
    1:24:57 There’s standing and walking meditations.
    1:25:01 We do sometimes four or five of them, sometimes six at a week-long event.
    1:25:01 Why?
    1:25:03 Because you’ve got to embody it.
    1:25:05 You’ve got to get really good at doing it with your eyes open.
    1:25:11 We do laying down meditations after we get people to a certain point where I know they’re not going to fall asleep when they lay down.
    1:25:19 And then we do some big meditations that are a little bit more longer, but people are up and down the whole entire time.
    1:25:30 None of the meditations will ever be done without knowledge beforehand, because knowledge is the precursor to the experience.
    1:25:39 So it’s an immersive experience, yet turns out to be about 35 hours of meditation when it’s all said and done.
    1:25:47 But you ask anybody who does a week-long event, they’ll say, I can’t wait to get back into my life and start my practice,
    1:25:51 because what I was doing when I got here was nothing like I’m doing now, right?
    1:25:55 So now they’re more equipped, and really they’re kind of in a different body.
    1:26:00 They’re walking back into a new life, and they’re not on the same line of time any longer.
    1:26:08 That’s the experience that I can profess to be true in my own relationship and life, because my partner came back from the meditations.
    1:26:13 She came back from the week in Miami, where she was doing the walking meditations down the beach and so on.
    1:26:15 And it didn’t stop there.
    1:26:20 In fact, that was really the start of her journey, because every morning now she has this new routine where she meditates in the morning.
    1:26:27 And no one’s telling her to do that, but clearly the benefit has been so great for her that she’s continued the practice.
    1:26:28 And she does it every day.
    1:26:37 I’m so amazed by it, because it takes a certain, there must be, like, it takes a certain, I was going to say the word discipline, but it’s not discipline.
    1:26:41 Because if you’re so clear on the benefit of an action, you don’t necessarily need, like, discipline.
    1:26:46 It’s just clearly done so much for her that she’s continued to do it thereafter.
    1:26:48 And it’s funny, because obviously she came back from it.
    1:26:49 I was supposed to attend, I had a visa issue.
    1:26:53 She came back from it and told me about the process.
    1:26:59 And her recounting it, like, objectively, you go, God, that must have been hard and uncomfortable, or that must have been whatever.
    1:27:01 But her experience was very much the opposite.
    1:27:03 It was joyous.
    1:27:04 It was filling.
    1:27:11 She came back so unbelievably obsessed with this new set of sort of systems and information that could better her life.
    1:27:13 And it’s really, it’s really profound.
    1:27:18 Like, you can hear it on a podcast, but then when you kind of witness it in someone, someone you know well and love,
    1:27:20 it’s incredibly persuasive.
    1:27:21 Yeah.
    1:27:23 Well, I mean, that’s what I want.
    1:27:30 I want people to walk out into their life and not say, you need to shorten the refractory period of your emotional responses.
    1:27:31 You need to forgive.
    1:27:33 And you need to get your brain or heart coherent.
    1:27:36 I don’t want anybody in my work to do that.
    1:27:38 I want them to walk out into the world and be the example.
    1:27:39 Yeah.
    1:27:43 So much so that people go, what’s up with you?
    1:27:43 You’re different.
    1:27:46 Like, you know, you seem different.
    1:27:46 You know, what is it?
    1:27:47 You know?
    1:27:50 And that’s when I think the real conversation starts.
    1:27:53 It’s instrumental.
    1:27:58 When it becomes instrumental and you apply it to your life and it’s working for you, it’s not a have to, as I said.
    1:28:00 It’s something that you really enjoy doing.
    1:28:08 And wow, what a crazy sovereign idea that you could actually make yourself happy.
    1:28:19 What a crazy idea when you hit those gamma moments where you feel a level of love that you have never felt in your entire life by connecting the source, which is pure love.
    1:28:25 If you stop looking for it outside of you, you start realizing it’s within you, that’s a big moment, right?
    1:28:27 Because then you won’t need anybody or anything.
    1:28:28 That’s freedom.
    1:28:30 That’s unconditional love, right?
    1:28:31 And you’ll get out of want.
    1:28:33 Use that term a few times.
    1:28:34 Yeah, yeah.
    1:28:36 I mean, like, want.
    1:28:41 Like, we’ve been trained to create based on lack.
    1:28:42 That’s what we do in three-dimensional reality.
    1:28:47 In three-dimensional reality, you see someone that has a sports car and you don’t have one and you like that sports car.
    1:28:49 All of a sudden, you want that sports car.
    1:28:54 Your brain starts creating based on lack of not having it.
    1:28:59 You see someone in a scarf and you like that scarf and next thing you know, you’re wearing that scarf.
    1:29:01 Your brain imagines you having it, right?
    1:29:05 But the way we get it in three-dimensional reality is we have to do something.
    1:29:06 This is the plane of demonstration.
    1:29:17 So then when we finally get the scarf and we finally get the car, the experience of getting the car produces the emotion that takes away the lack or separation of not having it.
    1:29:19 So some people spend their whole life in lack.
    1:29:26 Waiting for the thing to come around to take away the feeling of lack or separation, right?
    1:29:28 My message is not that.
    1:29:34 My message is actually to create in a different way, in such a way that you feel like it has already happened.
    1:29:46 Now, the power behind all of that is that the person now who’s in that state where they’re feeling like the event has already happened, they no longer want it.
    1:29:50 Because they’re feeling the emotion, but how could they, they wouldn’t be looking for it.
    1:29:51 You only look for it when you experience lack.
    1:29:55 If you feel like it’s already happened, you’re no longer separate from it.
    1:29:58 And we cannot attract anything in our life we feel separate from.
    1:30:04 And so feeling that emotion somehow starts to draw things to us.
    1:30:05 And now we’re not having to do anything.
    1:30:08 And things are starting to come to us.
    1:30:09 That’s the synchronicities.
    1:30:10 That’s the coincidences.
    1:30:11 That’s the opportunities.
    1:30:12 We’re not doing anything.
    1:30:13 They’re coming to us.
    1:30:28 So, when you create from that quantum field instead of from matter, you can’t create from lack because the thought of your wealth in the quantum produces the feeling of abundance.
    1:30:34 The thought of your wealth in three-dimensional reality for many people produces the lack of not having it.
    1:30:37 So, in the quantum, there’s a whole different set of rules.
    1:30:40 And it’s not something that, you know, you learn right away.
    1:30:42 You learn from trial and error.
    1:30:54 So, then when we create, truly create in the act of creation, and we are creating from the field instead of from matter, to shorten the distance between the thought of what we want and experience of having it.
    1:30:58 The only way that we can do that is we can’t create from lack.
    1:31:01 So, in the creative process, we create from wholeness.
    1:31:09 My concern when I hear that is, well, if I no longer want, if I no longer live in a state of want, am I going to have the motivation to get up and go?
    1:31:18 Because I look at my life and go, well, it was your creating from a place of lack that motivated you to start a podcast and to start run businesses and do all of these things and get a car and whatever else.
    1:31:20 No, I’m not disputing that.
    1:31:22 I think you do that for a while.
    1:31:24 You do that for a while.
    1:31:27 And I always tell people, I don’t care what you want to create.
    1:31:28 I just want you to get really good at creating.
    1:31:31 I don’t care if it’s, I don’t care what it is.
    1:31:32 Well, I don’t care what it is.
    1:31:33 Cars, you know, whatever it is.
    1:31:36 Stations, houses, I don’t care.
    1:31:38 Just get good at creating.
    1:31:45 But sooner or later, the novelty will wear off on all of that and you’ll want to know that on some level there’s more.
    1:31:48 So, we always desire things.
    1:31:49 We always want things.
    1:31:55 But when we’re in the creative process, we cannot create from the lack of not having it.
    1:31:58 We have to create from the feeling of having it, right?
    1:32:03 And so, in the quantum, you’ve got to feel it to experience it.
    1:32:09 This one change has transformed how my team and I move, train and think about our bodies.
    1:32:16 When Dr. Daniel Lieberman came on the Diary of a CEO, he explained how modern shoes, with their cushioning and support,
    1:32:20 are making our feet weaker and less capable of doing what nature intended them to do.
    1:32:27 We’ve lost the natural strength and mobility in our feet and this is leading to issues like back pain and knee pain.
    1:32:31 I’d already purchased a pair of Vivo Barefoot shoes, so I showed them to Daniel Lieberman
    1:32:37 and he told me that they were exactly the type of shoe that would help me restore natural foot movement and rebuild my strength.
    1:32:41 But I think it was plantar fasciitis that I had, where suddenly my feet started hurting all the time.
    1:32:45 And after that, I decided to start strengthening my own foot by using the Vivo Barefoots.
    1:32:47 And research from Liverpool University has backed this up.
    1:32:54 They’ve shown that wearing Vivo Barefoot shoes for six months can increase foot strength by up to 60%.
    1:33:00 Visit vivobarefoot.com slash D-O-A-C and use code D-O-A-C-20 for 20% off.
    1:33:05 That’s a vivobarefoot.com slash D-O-A-C.
    1:33:07 Use code D-O-A-C-20.
    1:33:10 A strong body starts with strong feet.
    1:33:15 Quick one, I want to talk to you about our sponsor, Whoop, a business I’m also an investor in.
    1:33:20 And if you follow me on Instagram, you’ve probably noticed that recently I’ve picked up running, which I’m very much enjoying.
    1:33:25 And it started out as a challenge, but it’s now evolved into something I do almost daily.
    1:33:28 It is one of those things that’s pushing me to be better every single day.
    1:33:29 But here’s the thing.
    1:33:31 To me, progress isn’t just about pushing harder.
    1:33:35 It’s also about training in a smarter way, which is where my Whoop comes in.
    1:33:37 Whoop doesn’t just track my workouts.
    1:33:42 It tells me how ready my body is to take them on before I’ve even started the workout.
    1:33:45 A few years ago, we ran a study called Project PR.
    1:33:54 And it found that runners who adjusted their training based on their recovery scores improved their 5K times by an average of 2 minutes and 40 seconds,
    1:33:57 while reducing injury risk by over 30 percent.
    1:33:59 And they did it while training less.
    1:34:02 So if you’re looking for this type of guidance when it comes to your training,
    1:34:07 head over to join.whoop.com slash CEO and get a 30-day trial with zero commitment.
    1:34:10 That’s join.whoop.com slash CEO.
    1:34:12 Let me know how you get on.
    1:34:15 When you say in the quantum.
    1:34:17 Oh, I was hoping you wouldn’t go.
    1:34:19 Oh, God.
    1:34:22 Because people are going to hear you say that and they’re going to say, I wonder what he means by the quantum.
    1:34:29 The probability that we’re perceiving the truth of reality is zero.
    1:34:39 That there’s more information in the immaterial than there’ll ever be in the material.
    1:34:45 And that information that exists in the immaterial that the senses cannot perceive,
    1:34:50 the senses can only perceive three-dimensional reality, objects and things and places and people and bodies.
    1:34:53 There’s an invisible field of energy.
    1:34:58 The atom is both particle, matter, and wave or energy, right?
    1:35:01 But all we see is the material element.
    1:35:06 And the atom is 99.99999% information and energy.
    1:35:12 And 0.0000001% matter.
    1:35:21 So the brain has been shaped and molded from generations untold in living in survival by narrowing our focus on the material world.
    1:35:23 The stress hormones heighten our senses.
    1:35:27 And when our senses are heightened, we become materialists.
    1:35:30 So live in survival for thousands and thousands of years.
    1:35:33 Energy is not important when you’re being chased by T-Rex.
    1:35:38 Energy is not important when you’re looking for food, right?
    1:35:39 You’ve got to narrow your focus.
    1:35:44 And so the brain cannot perceive energy or frequency.
    1:35:52 So what we’re seeing is really symbols or just outpicturing of the most stable form of energy called matter.
    1:35:56 And our senses collapse it into what appears to be material.
    1:36:05 But the quantum field is that other field of energy and information that exists beyond our senses, beyond this material world,
    1:36:14 whose signature is oneness, whose signature is wholeness, whose signature is connection, whose signature is love, pure love.
    1:36:22 And so if you spend your whole life with all of your attention on your body, your environment, and time,
    1:36:26 all of your attention is in this three-dimensional reality, then you’ve got to play by the rules.
    1:36:28 And the rules are Newtonian physics.
    1:36:29 You’ve got to predict everything.
    1:36:33 It’s going to take time and energy for you to get everything you want in your life.
    1:36:35 Okay, you can get really good at that.
    1:36:36 You can get really good.
    1:36:37 You can get skilled.
    1:36:37 You can get trained.
    1:36:38 You can get coached.
    1:36:39 You can learn.
    1:36:40 You can go to school.
    1:36:41 You can learn from your mistakes.
    1:36:43 You can gather a lot of things.
    1:36:44 You can get really good at that.
    1:36:47 But is there another way to create?
    1:36:56 Okay, well, Einstein said the field, the wave, the energy is the sole governing agency of the particle.
    1:36:58 Energy controls matter.
    1:37:01 He didn’t say the particle controls the particle.
    1:37:03 He said the field controls the particle.
    1:37:11 If you change the information in the field, can you change the projection, the particle in three-dimensional reality?
    1:37:13 This is a holographic universe, okay?
    1:37:28 So if the quantum field is an invisible field of energy that exists beyond our senses, beyond our body, our environment, and time, then the only way we are going to connect to it is take all of our attention off our body, all of our attention off the environment.
    1:37:39 What’s the environment made of people, objects, things, places, and take all of your attention off of linear time, the predictable future, and the familiar past, and find the sweet spot of the generous present moment.
    1:37:40 That’s the unknown.
    1:37:41 That’s the door.
    1:37:45 That’s the moment you become nobody, no one, no thing, nowhere, no time.
    1:37:47 That is the moment you are pure consciousness.
    1:37:52 And it’s no different than me saying to you, stay alive.
    1:37:53 I’m going to take away your eyesight.
    1:37:55 I’m going to take away your hearing.
    1:37:56 I’m going to take away your smell.
    1:37:57 I’m going to take away your taste.
    1:37:58 I’m going to take away your feeling with your body.
    1:38:02 And if I take away all of your senses, who are you?
    1:38:04 Your consciousness, right?
    1:38:05 Your consciousness.
    1:38:05 Consciousness of what?
    1:38:06 Nothing.
    1:38:07 Nothing but what?
    1:38:07 You.
    1:38:17 And the act of becoming conscious of nothing and becoming nobody, no one, no thing, nowhere, and no time is the eye of the needle.
    1:38:21 And that is the moment you’re walking through the door to the quantum field.
    1:38:24 And when you walk through that door, the game changes.
    1:38:26 It’s all energy.
    1:38:27 It’s all frequency.
    1:38:28 It’s all vibration.
    1:38:29 It’s all connected.
    1:38:30 It’s all thought.
    1:38:31 It’s all consciousness.
    1:38:33 It’s all information, right?
    1:38:37 And so you’ve got to train your brain like when you pass through, you’re not you any longer.
    1:38:39 You’re not your body any longer.
    1:38:40 You’re your body here.
    1:38:41 You’re pure consciousness.
    1:38:48 And that void or that vacuum or that nothing, whatever you want to call that, is rich in frequency and energy.
    1:39:00 So have people linger there without a name, without a skin color, without a gender, without a diet, without a face, without a past, without a social security number, without a profession, without being a mother or father or kid.
    1:39:02 Linger there is pure consciousness.
    1:39:05 Lay the character down and get comfortable in nothing, in the unknown.
    1:39:06 Okay.
    1:39:17 Now that you’re there, if it’s all frequency and it’s all energy, then the next thing we have to do then is get our brain coherent because thought is the electrical charge.
    1:39:23 It’s the impulse in the quantum field and the feeling, the elevated emotion is the magnetic charge.
    1:39:32 If you take a thought and a feeling, an image and an emotion, a vision of the future with a coherent brain and a coherent heart, you got a whole new Wi-Fi signal.
    1:39:36 Now you’re broadcasting new information into the field and you’re connected to this field.
    1:39:42 Keep changing the information in the field, you’re going to change the destiny of your experience and matter.
    1:39:57 And so we teach people how to get to that place, get their brains and hearts coherent, and learn how to create by changing the information in the field to ultimately create the experience they want in three-dimensional reality.
    1:40:08 And when there’s a vibrational match between their energy and some potential in the quantum field and they’re creating from the source of everything physical, why would they go anywhere to get it?
    1:40:11 If you’re the source, you would draw it to you.
    1:40:22 So then creating from the field instead of from matter can literally shorten the distance between the thought of what you want and the experience of having it.
    1:40:27 Instead of going and having to do something to get it, it starts coming to you.
    1:40:28 And that’s another way to create.
    1:40:33 And again, it all starts with getting out of the future and the past and into the…
    1:40:39 The overcoming process, the first couple of days, is more valuable than all the gold in the world for people.
    1:40:43 They’ll say, oh my God, I had such a terrible story.
    1:40:44 I had such a belief.
    1:40:47 Oh my God, I just, I was so addicted to those emotions.
    1:40:48 They’ll tell you.
    1:40:54 And they just have, you just have to sit with yourself long enough to no longer want to feel that way.
    1:41:01 And we just give people the tools to get them from the old self to the new self to cross that river.
    1:41:08 It’s quite a compelling idea that I might be addicted to negative emotions or emotions that aren’t productive to me in any way, even as an idea.
    1:41:10 Well, take the idea like this.
    1:41:19 If you were angry right now or you were feeling sad and I came up to you and I said, hey, Stephen, listen, I know you’re really miffed right now.
    1:41:21 I know you’re feeling really down, whatever.
    1:41:23 But just stop.
    1:41:25 Just stop getting, just stop being there.
    1:41:26 Just stop.
    1:41:30 If you can’t stop that, then on some level you must be addicted to it, right?
    1:41:37 If you truly were not addicted to it, you would be able to just turn it off, right?
    1:41:42 So when people start to see that, they’re like, oh my God, yeah, I could be addicted to that.
    1:41:44 It’s a good moment for people.
    1:41:45 What’s it doing for me?
    1:41:51 Well, the long-term effects of doing that, I mean, we can turn on the stress response just by thought alone.
    1:41:56 You could think about your problems and you could produce the same chemistry as if it was real.
    1:42:03 The long-term effects of the hormones of stress down-regulate genes and create disease.
    1:42:08 And if you can turn on that stress response just by thought alone, that means your thoughts can make you sick.
    1:42:14 If I know it’s bad for me, like no one wants to feel sad, so why am I choosing to feel sad?
    1:42:16 There’s nothing wrong with feeling sad.
    1:42:17 It’s just how long do you want to stay there.
    1:42:18 Or angry or fearful.
    1:42:20 I don’t want to feel that.
    1:42:20 Yeah.
    1:42:22 So again, here we go.
    1:42:23 Trial and error.
    1:42:24 You got to catch yourself.
    1:42:36 And you got to go, because when you’re feeling sad, as an example, or you’re feeling angry or whatever, for the most part, you want to stay there.
    1:42:38 Many people, like, it’s just comfortable.
    1:42:42 Some people find a lot of comfort in being unhappy.
    1:42:44 They’re really happy being unhappy.
    1:42:51 So if you want to evolve your experience in life, you would say, I can change this.
    1:42:53 I literally can change it.
    1:42:56 Let me sit down and change my emotional state.
    1:43:20 If this emotion is causing me to view my reality through the lens of the past, if this reality is down-regulating my genes and creating disease, if this reality, feeling this emotion is causing me to behave as if I’m in a past reality, if feeling this emotion causes me to believe in my past more than my future, hmm, maybe it’s not such a good idea that I stay there.
    1:43:27 So justified or not, valid or not, the only person that that emotion is affecting is you.
    1:43:37 Sooner or later, I think when people start realizing I can change my emotional state and they really sit down, even though they don’t want to do it, they do it, that’s when they start feeling a lot of worth.
    1:43:48 Joe, what is the most important question, based on all of your work and all that you do and all that you’re thinking about at this exact moment and the subject of change and transformation, that I should have asked you?
    1:44:09 Is it possible that the human nervous system, the autonomic nervous system, manufactures a pharmacy of chemicals that works better than any drug, Joe?
    1:44:13 The answer is absolutely yes, that’s what our data shows, and it’s not pseudoscience.
    1:44:21 Our data shows that the autonomic nervous system can manufacture a pharmacy of chemicals that works better than any drug.
    1:44:25 A drug trial is about 25% effective.
    1:44:31 One out of four people have a response, and it’s normally over a length of time, 60 to 90 days.
    1:44:46 What our data shows is that 75, as I said, 84, 90, 95, 100% of the people that are involved in a seven-day event have these effects.
    1:44:58 So even if it’s 75%, that means it’s working three times better than any drug, and yet your nervous system is manufacturing those chemicals equal to the person’s state of being, equal to their intention.
    1:45:07 And I keep telling them, I keep asking the scientists, where are those chemicals coming from?
    1:45:10 The person’s not eating a pill.
    1:45:13 They’re not changing their diet.
    1:45:15 They’re not doing anything.
    1:45:21 And yet what wasn’t there before the event somehow is there after the event.
    1:45:22 It’s coming from within us.
    1:45:30 Is that because of some of the sort of techniques and the processes you go through at the event?
    1:45:35 Is it because of the connection of a group of people coming together and synchronizing and oxytocin?
    1:45:36 Is it all of the above?
    1:45:37 It’s all of the above.
    1:45:43 I mean, almost 80% of the people expressing the same genes and making the same proteins, that’s unheard of.
    1:45:51 What we discovered is people change people, that’s what we discovered, that collective networks of observers determine reality.
    1:45:57 And it’s not the number of people, it’s not the amount of energy, it’s the most coherence that takes place in the group.
    1:46:01 And so we’re doing studies now with collective networks.
    1:46:05 We’re doing studies on measuring the effects of collective consciousness.
    1:46:10 What does that do in terms of field effects and energy?
    1:46:20 When you say all of this and you talk about this relationship between the body and the mind, it keeps making me wonder about your beliefs of a higher power or a God.
    1:46:27 Because it all sounds, I mean, the more and more I learn about the body and how interconnected it is, it all sounds just mystical.
    1:46:30 It’s the only way to describe it.
    1:46:33 So I wondered as you were speaking, I wrote down on my little iPad here, I said, does Joe believe in God?
    1:46:34 I do.
    1:46:35 I do.
    1:46:37 I think there’s one God, but in that one, there’s many.
    1:46:38 Yeah.
    1:46:40 What does that mean?
    1:46:43 It means that God lives within you, the divine lives in every human being.
    1:46:45 And that’s what I believe.
    1:46:53 And I think it’s really important for people to make time for it, to connect to it, to fall in love with it, to stay aware of it, to bring it into their life.
    1:46:56 By staying aware of it and connecting to it.
    1:47:02 And I think the more we interact with it, I think the more it becomes us and the more we become it.
    1:47:23 And so removing the veils, the blocks, the emotions, the habits, the blind spots that stand in our way between our connection to that unifying field or God or the absolute or the creator or universal mind or source or singularity, the zero point field, the fertile void, whatever you want to call it.
    1:47:34 The mother-father principle, making time to interact with it by removing the things that stand in the way between us and it allows us to get closer to love, right?
    1:47:35 And I think that’s what God is.
    1:47:51 So the expression of the divine, the expression of God through the human being would be a person that’s more conscious, more mindful, more willful, more loving, more giving.
    1:47:53 That’s the nature of the divine.
    1:47:55 So its nature becomes our nature, right?
    1:48:00 So I do believe that we’re not linear beings living a linear life.
    1:48:04 I believe that we’re dimensional beings living a dimensional life.
    1:48:15 And I do believe in that universal mind, that universal power and making time to use it and to interact with it and connect with it and to reach for it and to become it.
    1:48:18 I think it’s a worthy journey for people.
    1:48:20 Thank you so much for the work that you do.
    1:48:25 It’s a perfect sort of combination of all the things that I think I care about, but also I think my audience care about.
    1:48:33 And if they are looking to go deeper beyond this podcast, I would highly recommend them trying to get a ticket to one of your events.
    1:48:35 Very hard to get tickets to your events.
    1:48:36 So good luck to you.
    1:48:42 But I would highly recommend they go to your website and they can see a full list of events that you have coming up there.
    1:48:49 Because it can be, as I’ve learned from my partner, truly transformational in ways that maybe will surprise them.
    1:48:52 I’m re-inviting you.
    1:48:53 I need to do it.
    1:48:54 It’s been something on my mind.
    1:48:55 You should just come just for fun.
    1:48:57 I promised you’d have the best week of your life.
    1:48:58 I know, I know.
    1:49:03 I just see the impact you had on Mel, my girlfriend, and I just, I’m jealous of it.
    1:49:05 Is that the best way to describe it?
    1:49:06 Nice.
    1:49:06 I am jealous of it.
    1:49:07 Thank you so much.
    1:49:08 That’s a good kind of jealousy.
    1:49:12 The hardest conversations are often the ones we avoid.
    1:49:15 But what if you had the right question to start them with?
    1:49:20 Every single guest on the Diary of a CEO has left behind a question in this diary.
    1:49:24 And it’s a question designed to challenge, to connect, and to go deeper with the next guest.
    1:49:28 And these are all the questions that I have here in my hand.
    1:49:33 On one side, you’ve got the question that was asked, the name of the person who wrote it.
    1:49:39 And on the other side, if you scan that, you can watch the person who came after, who answered it.
    1:49:41 51 questions split across three different levels.
    1:49:44 The warm-up level, the open-up level, and the deep level.
    1:49:47 So you decide how deep the conversation goes.
    1:49:52 And people play these conversation cards in boardrooms at work, in bedrooms, alone at night,
    1:49:55 and on first dates, and everywhere in between.
    1:49:58 I’ll put a link to the conversation cards in the description below.
    1:50:00 You can get yours at thediary.com.
    1:50:03 This has always blown my mind a little bit.
    1:50:08 53% of you that listen to this show regularly haven’t yet subscribed to this show.
    1:50:09 So could I ask you for a favour?
    1:50:12 If you like the show and you like what we do here and you want to support us,
    1:50:15 the free, simple way that you can do just that is by hitting the subscribe button.
    1:50:19 And my commitment to you is if you do that, then I’ll do everything in my power,
    1:50:22 me and my team, to make sure that this show is better for you every single week.
    1:50:26 We’ll listen to your feedback, we’ll find the guests that you want me to speak to,
    1:50:28 and we’ll continue to do what we do.
    1:50:28 Thank you so much.
    1:50:53 We’ll see you next time.
    75 đến 90 phần trăm mỗi người khi bước vào một cơ sở chăm sóc sức khỏe ở thế giới phương Tây
    đến vì căng thẳng cảm xúc hoặc tâm lý.
    Chúng ta cũng biết rằng con người trở nên nghiện hormone căng thẳng, cảm xúc đó,
    và sau đó họ cần công việc tồi tệ, họ cần mối quan hệ xấu, họ cần tắc đường,
    họ cần tin tức, chỉ để có thể duy trì trạng thái cảm xúc đó.
    Nhưng giờ đây, bạn đang hướng tới bệnh tật, vì không tổ chức nào có thể sống trong trạng thái khẩn cấp
    trong một khoảng thời gian dài như vậy.
    Nhưng tôi thực sự có thể cung cấp cho mọi người những công cụ để phá vỡ những cơn nghiện cảm xúc đó.
    Và dữ liệu của chúng tôi cho thấy nó hoạt động tốt hơn bất kỳ loại thuốc nào.
    Tiến sĩ Joe Dispenza là một tiếng nói hàng đầu thế giới về sức mạnh của tâm trí.
    Nghiên cứu đột phá của ông đã mở ra một công thức thực tiễn để trao quyền cho hàng triệu người
    tái cấu trúc tâm trí của họ và tạo ra sự thay đổi bền vững.
    Nếu tôi đang tìm cách thay đổi cuộc sống của mình vì nó đang ở trong vòng lặp khủng khiếp này,
    và tôi cảm thấy về bản thân mình, tôi cần biết điều gì?
    Tôi nghĩ điều đầu tiên là bạn không thể nói với tôi rằng quá khứ của bạn quá tàn bạo đến mức bạn không thể thay đổi.
    Bởi vì chúng tôi đã thấy những người có quá khứ thật sự rất khủng khiếp, bị lạm dụng,
    tuổi thơ khó khăn, và một số chấn thương rất nghiêm trọng.
    Chúng tôi đã thấy họ thay đổi niềm tin đó và trở thành những người hoàn toàn khác.
    Nhưng cũng nghiên cứu cho thấy 50% câu chuyện mà chúng tôi kể về quá khứ của chúng tôi thậm chí còn không phải là sự thật.
    Điều đó có nghĩa là mọi người đang sống lại một cuộc sống bất hạnh mà họ thậm chí chưa bao giờ có,
    chỉ để biện hộ cho việc không thay đổi.
    Hoặc họ chờ một điều gì đó sai lầm trong cuộc sống của họ.
    Và đó là lúc họ nói, được rồi, tôi đã sẵn sàng để thay đổi.
    Tại sao phải chờ đợi điều đó?
    Bạn biết đấy, chúng ta có thể học hỏi và thay đổi trong trạng thái đau đớn và chịu đựng.
    Chúng ta có thể học hỏi và thay đổi trong trạng thái vui vẻ và cảm hứng.
    Vì vậy, tôi muốn cung cấp cho mọi người thông tin, cách để tạo ra những kết nối mới trong não của họ,
    và có thể suy nghĩ, hành động, và cảm nhận khác đi trong cùng một môi trường.
    Vậy hãy xếp hạng nó lại.
    Tôi thấy thật thú vị khi khi nhìn vào dữ liệu của Spotify và Apple cũng như kênh âm thanh của chúng tôi,
    đa số những người xem podcast này vẫn chưa nhấn nút theo dõi hoặc nút đăng ký, bất kể bạn đang nghe điều này ở đâu.
    Tôi muốn làm một thỏa thuận với bạn.
    Nếu bạn có thể làm cho tôi một ân huệ lớn và nhấn nút đăng ký đó,
    tôi sẽ làm việc không ngừng từ bây giờ đến mãi mãi để cải thiện chương trình ngày càng tốt hơn và tốt hơn và tốt hơn nữa.
    Tôi không thể nói với bạn nó giúp ích như thế nào khi bạn nhấn nút đăng ký đó.
    Chương trình sẽ trở nên lớn hơn, điều đó có nghĩa là chúng tôi có thể mở rộng sản xuất, mời tất cả các khách mời mà bạn muốn gặp và tiếp tục làm điều mà chúng tôi yêu thích.
    Nếu bạn có thể làm cho tôi một ân huệ nhỏ và nhấn nút theo dõi, bất kể bạn đang nghe điều này ở đâu,
    điều đó sẽ có ý nghĩa rất lớn với tôi.
    Đó là ân huệ duy nhất mà tôi sẽ yêu cầu bạn.
    Cảm ơn bạn rất nhiều vì thời gian của bạn.
    Tiến sĩ Joe, bạn định nghĩa thế nào khi ai đó hỏi bạn làm gì?
    Tôi dạy mọi người về thần kinh học và sinh học của những gì thực sự có nghĩa là thay đổi.
    Và tôi nghĩ rằng khi chúng ta thay đổi, cuộc sống của chúng ta thay đổi.
    Vì vậy, mối quan tâm của tôi là làm sáng tỏ quy trình đó để mọi người có trong tầm tay những công cụ
    để thực hiện những thay đổi có thể đo lường trong cuộc sống của họ.
    Và bạn đang dựa vào điều gì?
    Bạn dựa vào những trải nghiệm nào, những nghiên cứu nào để cung cấp cho thế giới những giải pháp này?
    Tôi thực sự quan tâm đến trải nghiệm siêu hình, khoảnh khắc siêu hình.
    Vì vậy, khi tôi bắt đầu dạy công việc này, tôi đã dạy nó vì mọi người hỏi, làm thế nào bạn làm điều đó?
    Giống như, làm thế nào bạn thay đổi cuộc sống của mình?
    Và điều đó có nghĩa là gì để thay đổi?
    Vì vậy, tôi muốn cung cấp cho mọi người thông tin nơi họ thực sự có thể học thông tin,
    tạo ra những kết nối mới trong não của họ.
    Đó là những gì học tập là.
    Lặp lại những gì họ đã học cho người bên cạnh họ.
    Bạn biết đấy, xây dựng một mô hình hiểu biết để bạn có thể nhớ nó.
    Nhắc nhở bản thân những gì bạn đã học vì thật dễ quên thông tin này hơn là nhớ nó.
    Vì vậy, hãy tạo ra một cấp độ tâm trí mới.
    Gạt bỏ tất cả sự nghi ngờ, phỏng đoán, tín ngưỡng mê tín, giáo điều.
    Và để người đó thực sự có thể hiểu điều họ đang làm và tại sao họ làm như vậy.
    Vì vậy, cách làm trở nên dễ hơn.
    Và khi cách làm dễ hơn, chúng ta gán nghĩa cho hành động vì chúng ta hiểu những gì chúng ta đang làm.
    Và khi chúng ta làm điều đó, chúng ta muốn có kết quả lớn hơn.
    Vì vậy, tôi muốn cung cấp cho mọi người thông tin.
    Và tôi đã xem tất cả những nghiên cứu mới nhất chỉ ra tiềm năng và khả năng của con người.
    Tôi đã có trải nghiệm cá nhân với một chấn thương cá nhân.
    Chúng ta đã nói về nó lần trước.
    Tôi đã nghiên cứu về sự hồi phục tự phát.
    Tôi muốn xem những gì mọi người có chung với nhau.
    Và tôi không thể tìm thấy lời giải thích thích hợp trong các tài liệu hiện đại.
    Tôi phải bắt đầu tìm kiếm về sự tái cấu trúc thần kinh và di truyền học biểu sinh.
    Và sau đó tôi muốn xem, ồ, bây giờ tôi biết những gì mọi người đã làm và tôi hiểu những gì họ đã làm để có chữa lành cá nhân và chuyển hóa của họ, liệu tôi có thể tái tạo những hiệu ứng đó không?
    Biết những gì họ đã làm, phát hiện những điểm chung, đặt nó vào ngôn ngữ khoa học và sau đó dạy cho mọi người.
    Họ có thể bị bệnh hoặc họ có thể khỏe mạnh.
    Điều đó không quan trọng.
    Nhưng hiểu những gì họ đã làm để có thể thay đổi và có cuộc sống của họ thay đổi.
    Và sau vài năm dạy nó, chúng tôi bắt đầu thấy những kiểu hiệu ứng giống nhau trong những người đang áp dụng và làm điều gì đó với nó.
    Vì vậy, đây là thời điểm trong lịch sử mà chỉ việc biết còn không đủ.
    Đây là thời điểm trong lịch sử để biết cách làm.
    Vì vậy, khi chúng tôi bắt đầu thấy mọi người bước ra khỏi xe lăn và có những thay đổi mạnh mẽ trong sức khỏe của họ, tôi biết rằng trong một khoảnh khắc nào đó trong buổi tĩnh tâm hoặc trong sự thiền định của họ, điều gì đó đã xảy ra với họ.
    Họ đã có một trải nghiệm nội tâm mà chắc chắn đã thay đổi họ về mặt sinh học.
    Nói cách khác, nếu bạn tham gia một sự kiện và bạn có ba ngày để ở bên nhau, và đến cuối ba ngày đó bạn không còn ngồi xe lăn và không còn triệu chứng của bệnh đa xơ cứng, thì, bạn biết đấy, con người trong tôi đã nói, wow, điều đó thật tuyệt vời. Nhà khoa học trong tôi đã nói, làm thế nào? Làm thế nào mà điều đó xảy ra? Vì vậy, đó là lúc chúng tôi bắt đầu thực hiện nghiên cứu độc lập của riêng mình. Và đó là khi tôi bắt đầu mời gọi các nhà thần kinh học, các nhà sinh vật học và các nhà vật lý lượng tử thực sự, những nhà khoa học đo lường sự biến thiên nhịp tim để xem điều gì đang diễn ra trong những người đến với các sự kiện của chúng tôi.
    Vì vậy, tôi có thể trả lời câu hỏi bằng cách nói rằng bây giờ phần lớn nghiên cứu mà tôi nhìn vào là nghiên cứu cá nhân của chúng tôi. Và hiện tại chúng tôi có cơ sở dữ liệu lớn nhất thế giới về thiền và mối liên hệ giữa tâm trí và cơ thể. Công việc của chúng tôi là thực sự làm sáng tỏ quá trình thay đổi và chuyển hóa. Nếu chúng tôi có thể làm sáng tỏ điều đó, tôi nghĩ rằng tất cả các phép đo về sự chuyển hóa mà chúng tôi đang thấy sẽ cung cấp thêm thông tin để tôi dạy về sự chuyển hóa tốt hơn. Và tôi nghĩ đó là cách chúng tôi thu hẹp khoảng cách giữa kiến thức và trải nghiệm.
    Chúng tôi có một đội ngũ nghiên cứu khổng lồ. Chúng tôi làm việc với UC San Diego. Chúng tôi cũng làm việc với các trường đại học khác như Harvard, Stanford. Dữ liệu rất thuyết phục. Và dữ liệu thật sự đáng kinh ngạc đến nỗi tôi nghĩ rằng chúng tôi đang tạo nên lịch sử khoa học vào lúc này. Hàng trăm triệu người đã bị cuốn hút vào bạn vì những lý do riêng của họ. Đối tác của tôi là một trong số đó. Bạn gái của tôi đã tham gia các sự kiện của bạn. Cô ấy là một trong những fan hâm mộ lớn nhất của bạn trên thế giới. Và cô ấy đã trải qua sự chuyển hóa của riêng mình nhờ việc tham gia các sự kiện của bạn.
    Nhưng cũng vậy, trong cuộc trò chuyện cuối cùng, nếu tôi nhìn vào những bình luận hàng đầu, chỉ là một chuỗi những lời chứng thực từ những người đã tham gia vào công việc của bạn hàng thập kỷ, những người đã có sự chuyển hóa cá nhân trong cuộc sống và gia đình của họ. Đâu là bản chất của lý do vì sao mọi người đến với bạn? Nếu bạn nghĩ về hàng trăm triệu người đã tương tác với công việc của bạn, thì họ có điểm gì chung? Họ đang tìm kiếm điều gì?
    Mọi người đến vì đủ loại lý do. Cơ bản là họ hiểu ở một mức độ nào đó rằng thiền có thể thay đổi cơ thể và thay đổi cuộc sống của họ. Một số người hiểu rằng họ có thể có những trải nghiệm huyền bí mà không cần sử dụng bất kỳ chất ngoại lai nào. Vì vậy, chúng tôi có những người đến với mong muốn chữa lành cơ thể của họ, muốn có một công việc mới, một sự nghiệp mới hoặc trở nên thịnh vượng. Những người muốn có các mối quan hệ yêu thương. Một số người muốn có những trải nghiệm huyền bí, bất kể đó là gì, đúng không? Nhưng người đó đến với ý định thực sự tạo ra chính xác những gì họ muốn. Vì vậy, đó là điều họ nghĩ rằng họ đến đó vì lý do gì. Nhưng theo thời gian, điều họ thực sự đến là để thay đổi.
    Ngay cả những người chữa lành từ mọi loại tình trạng sức khỏe, điều tôi học được trong vài năm qua là họ không thực hiện thiền để chữa lành. Họ thực hiện thiền để thay đổi. Và khi họ thay đổi, họ được chữa lành. Và vì vậy, điều họ bắt đầu khao khát là trải nghiệm không biết tiếp theo. Bạn biết đấy, trải nghiệm đó thực sự tồn tại vượt ra ngoài thực tại ba chiều. Nhưng tôi sẽ nói rằng phần lớn mọi người đến vì một lý do đặc biệt. Và sau một khoảng thời gian, họ chỉ muốn trở nên trọn vẹn hơn. Và tôi không nghĩ rằng có một kết thúc cho điều đó.
    Có phải có một điều gì đó trong tâm trí chúng ta hoặc trong xã hội hay trong văn hóa mà cản trở khả năng thay đổi của chúng ta không? Và tôi nghĩ khi tôi đặt câu hỏi đó, điều tôi thực sự cố gắng chỉ ra là có một nền văn hóa đã xuất hiện, gần như là một chút văn hóa chấn thương, nơi mà chúng ta giải thích chúng ta là ai dựa trên những gì đã xảy ra với chúng ta. Và điều đó dường như được biện minh. Điều này đã xảy ra khi tôi còn là một đứa trẻ. Và đó là lý do tại sao tôi như vậy.
    Cảm xúc mà chúng ta cảm thấy từ một sự kiện nào đó trong cuộc sống của chúng ta, một chấn thương, một sự phản bội, một mất mát, một cú sốc, một chẩn đoán, sản sinh ra một phản ứng cảm xúc. Và tỷ lệ cao của phản ứng cảm xúc đó thay đổi trạng thái bên trong của chúng ta. Và vào khoảnh khắc chúng ta cảm thấy bị thay đổi bên trong, bộ não sẽ chụp một bức ảnh, đóng băng một khung hình hoặc một chuỗi khung hình và ghi lại. Điều đó được gọi là bộ nhớ dài hạn.
    Vì vậy, từ góc độ sinh học, mỗi khi người đó nhớ đến vấn đề, họ đang sản xuất chính xác hóa chất như nhau trong não bộ và cơ thể của họ như thể sự kiện đang xảy ra. Cortisol, adrenaline, bất kỳ cảm xúc nào. Khi họ cảm thấy cảm xúc đó, chúng ta có thể nói rằng cơ thể đang sống lại sự kiện đó về mặt cảm xúc 50 đến 100 lần trong một ngày. Vì vậy, chấn thương không còn nằm trong não bộ vào thời điểm đó. Bây giờ chấn thương cũng nằm trong cơ thể vì suy nghĩ là ngôn ngữ của bộ não và cảm xúc là ngôn ngữ của cơ thể. Và chính suy nghĩ và cảm xúc đó, chính hình ảnh và cảm xúc đó, chính kích thích và phản ứng đó đang điều kiện hóa cơ thể một cách tiềm thức để trở thành tâm trí của cảm xúc đó. Và bây giờ người đó về mặt cảm xúc bị gán vào quá khứ. Bạn có thể hỏi họ, tại sao bạn lại như vậy? Tại sao bạn lại tức giận như vậy? Tại sao bạn lại chua chát như vậy? Tại sao bạn lại không tin tưởng như vậy? Tại sao bạn lại sợ hãi như vậy? Họ sẽ nói với bạn rằng, tôi như vậy là vì những sự kiện này hoặc sự kiện đó đã xảy ra trong cuộc sống của tôi 20 hoặc 30 năm trước.
    Bây giờ điều này thật thú vị vì xét về một phương diện nào đó, bản sắc của họ hoàn toàn gắn liền với quá khứ của họ. Và miễn là họ cảm thấy cảm xúc đó, họ sẽ luôn nhớ về quá khứ. Vì vậy, bây giờ cơ thể thì rất khách quan khi cảm thấy cảm xúc đó. Nó không biết sự khác biệt giữa trải nghiệm thực tế mà đang tạo ra cảm xúc và cảm xúc mà người đó đang bịa ra chỉ bằng suy nghĩ. Vì vậy, bây giờ cơ thể tin rằng nó đang sống trong sự kiện trong quá khứ, 24 giờ một ngày, bảy ngày một tuần, 365 ngày một năm. Nhưng điều mà người ta thực sự đang nói là, sau sự kiện đó, tôi không thể thay đổi. Đó là điều họ đang nói.
    Và vì vậy điều đó trở thành bản sắc của người đó và không có gì sai với điều này. Nhưng bạn sẽ không bao giờ nghe tôi nói, trong bất kỳ công việc nào mà chúng tôi thực hiện, hãy quay lại và xử lý quá khứ. Chúng tôi đã phát hiện ra rằng khi một người phân tích các vấn đề của họ trong cảm xúc của quá khứ, họ làm cho não bộ của mình tồi tệ hơn. Họ thực sự đẩy nó ra khỏi trạng thái cân bằng. Họ kích thích quá mức nó. Chúng tôi phát hiện ra rằng nếu người đó có thể vượt qua cảm xúc, thực sự vượt qua cảm xúc, họ sẽ giải phóng bản thân khỏi quá khứ. Và điều chúng tôi phát hiện ra là nếu bạn dạy một người từ bỏ nỗi sợ hãi, sự chua chát, sự oán giận, sự thất vọng, sự thiếu kiên nhẫn, sự phán xét, bạn chỉ cần ngừng cảm nhận cảm xúc đó. Tôi biết có lý do cho điều đó. Tôi chắc rằng mọi người đều có một câu chuyện, đúng không? Nhưng không có gì sẽ thay đổi câu chuyện đó cho đến khi bạn thay đổi, đúng không? Và vì vậy, chúng tôi phát hiện ra rằng nếu bạn trao đổi những cảm xúc đó lấy một cảm xúc cao hơn, nếu bạn bắt đầu cảm thấy lòng biết ơn, sự trân trọng, tình yêu, lòng tốt và sự quan tâm, và bạn thực hành cảm nhận cảm xúc đó, chúng tôi cung cấp cho bạn một số công cụ để thay đổi hơi thở của bạn, để đặt sự chú ý của bạn ở một nơi khác, và làm việc với cơ thể của bạn. Điều chúng tôi phát hiện ra là khi người đó thực sự bắt đầu mở lòng mình, và chúng tôi có các quét não về điều này, khi trái tim bắt đầu mở ra và trở nên thống nhất, nói cách khác, khi bạn cảm thấy sự thất vọng hoặc sự thiếu kiên nhẫn hay sự phán xét, trái tim của bạn đang đập rất rối loạn. Khi bạn cảm thấy tình yêu và lòng biết ơn, sự tốt bụng và sự quan tâm, có một nhịp điệu, có một cadence mà trái tim có được rất mạch lạc. Khi trái tim trở nên thống nhất, chúng tôi đo đạc điều này, nó ngay lập tức thông báo cho não rằng chấn thương đã qua. Trái tim cho não biết rằng quá khứ đã qua, sự kiện đã qua, và nó thiết lập lại mức độ cơ bản trong não. Và vì vậy bây giờ người đó, khi họ nhìn lại quá khứ của mình, họ không còn nhìn vào nó từ cùng một mức độ ý thức. Thực tế, nhiều người trong số họ sẽ nói, ôi trời ạ, tôi cần phải trải qua tất cả những điều đó để đến được điểm này. Họ sẽ nói với bạn, họ sẽ nói, tôi không muốn thay đổi một điều gì trong quá khứ của mình vì nó đã đưa tôi đến khoảnh khắc hiện tại. Được rồi, vì vậy chúng tôi làm việc với các SEAL Hải quân, các đặc nhiệm, các tù nhân. Chúng tôi làm việc với những người đã trải qua những chấn thương rất nghiêm trọng, đã bị lạm dụng thực sự nghiêm trọng, chỉ có một thời thơ ấu khó khăn. Những người này thì, bạn biết đó, bị ác mộng, có ý định tự sát, không thể ra khỏi nhà, gặp khó khăn trong xã hội, lo âu. Thật thú vị vì khoảnh khắc mà người đó thực sự vượt qua cảm xúc, và những từ họ thường miêu tả, họ nói, giống như trái tim tôi phát nổ. Giống như trái tim tôi đã mở tung. Khoảnh khắc đó xảy ra, họ đưa cơ thể của mình ra khỏi quá khứ, ngay vào khoảnh khắc hiện tại. Và thật bất ngờ, nhiều lần thì lo âu đó biến mất, trầm cảm biến mất, các mẫu tâm trạng lặp đi lặp lại biến mất. Bằng cách nào đó, cơ thể được hiệu chỉnh lại vào trật tự, trở lại trạng thái cân bằng. Vì vậy, điểm tôi muốn nhấn mạnh là, ký ức mà không có cảm xúc thì được gọi là trí tuệ. Và bây giờ bạn đã sẵn sàng cho cuộc phiêu lưu tiếp theo trong cuộc sống của mình. Linh hồn không thể đi đến cuộc phiêu lưu tiếp theo nếu nó vẫn đang nắm giữ quá khứ. Vì vậy, chúng tôi không thực sự giải quyết câu chuyện bởi vì câu chuyện chỉ kích hoạt và nối lại cùng một mạch trong não, và khẳng định bản sắc với quá khứ chỉ để cảm nhận cùng một cảm xúc. Và nghiên cứu cho thấy 50% câu chuyện mà chúng ta kể về quá khứ của mình thậm chí còn không phải là sự thật. Điều đó có nghĩa là mọi người đang sống lại một cuộc đời miserable mà họ thậm chí không bao giờ có chỉ để bào chữa cho việc họ không thay đổi, đúng không? Và tôi không muốn nói xấu ai cả. Nhưng điều tôi đang nói là bạn không thể bảo tôi rằng quá khứ của bạn khắc nghiệt đến mức bạn không thể thay đổi. Bởi vì chúng tôi đã thấy những người có quá khứ thực sự, thực sự khủng khiếp mà thực sự, thực sự là những người hoàn toàn khác biệt với những cuộc sống hoàn toàn khác biệt. Tôi thực sự muốn tập trung vào những gì chúng tôi đang làm sai khi cố gắng điều trị chấn thương trong xã hội hiện đại. Bởi vì tôi thấy tất cả các khóa tu như chữa lành đứa trẻ bên trong và chúng khá đưa bạn trở lại khi bạn còn là một đứa trẻ, điều gì đã xảy ra với bạn, bất cứ điều gì đã xảy ra trong cuộc sống của bạn, và họ đưa bạn trở lại theo cách đó. Cũng có nhiều loại liệu pháp khác nhau khiến bạn nhớ lại các sự kiện và sau đó họ sẽ hỏi bạn các câu hỏi về nó. Bạn đang nói rằng bạn không cảm thấy những cách tiếp cận đó là tối ưu vì chúng chỉ giữ bạn trong mạch sống lại cảm xúc. Không, tôi sẽ không nói rằng chúng không tối ưu. Ý tôi là, tôi chắc chắn có giá trị cho mọi người. Tất cả những gì tôi đang nói là khi nào thì câu chuyện chấm dứt? Và tôi không chắc rằng cái nhìn sâu sắc thay đổi được hành vi. Bạn có thể có một nhận thức. Thậm chí từ một loại thuốc ngoại lai, bạn có thể có một nhận thức hoặc một hiểu biết. Nhưng nếu bạn vẫn không thể hoạt động trong cuộc sống của mình và bạn vẫn, bạn biết đấy, bạn chưa kết nối với vợ của bạn hoặc, bạn biết đấy, bạn vẫn đang phải đối mặt với chấn thương, thì điều đó chẳng phục vụ gì cho bạn cả. Vì vậy, cái nhìn sâu sắc rằng cha bạn quá đáng hoặc mẹ bạn là một người cầu toàn hoặc bạn bị đánh đập khi còn nhỏ và đó là lý do tại sao bạn như vậy, không thay đổi được hành vi. Để tôi đưa ra một ví dụ từ cuộc sống của tôi vì điều này sẽ làm cho nó rất cụ thể. Khi tôi còn nhỏ, có điều gì đó tôi đã nói về trong chương trình, nhưng đây chỉ là một ví dụ cho phép tôi suy nghĩ về cách tiếp cận của bạn. Mẹ và cha tôi thường xuyên cãi nhau và tôi thường thấy mẹ tôi, đặc biệt là thường xuyên la mắng cha tôi. Cha tôi thì không thực sự phản ứng. Ông rất thụ động. Và điều đó khiến tôi cảm thấy một cách nhất định khi còn nhỏ, điều đó có nghĩa là khi tôi lớn lên, tôi chỉ muốn tránh xa phụ nữ bằng mọi giá trong quan hệ cam kết lãng mạn. Bởi vì tôi gần như đang sống lại cảm xúc của sự giam cầm mà tôi quan sát thấy ở cha tôi.
    Vì vậy, tôi cảm thấy rằng khi một cô gái quan tâm đến tôi trong suốt những năm thiếu niên và đầu đôi mươi của tôi, dù tôi có quan tâm đến cô ấy, thì ngay khi chúng tôi đi đến cam kết, tôi cảm thấy như mình đang đăng ký vào tù và tôi sẽ từ chối.
    Bây giờ, tôi nhận ra điều này khi viết nhật ký của mình, thực sự là từ việc làm podcast này, vì tôi từng làm điều đó một mình, chỉ những tập solo.
    Và tôi có thể thấy một mẫu hình. Tôi nhận ra rằng ai đó yêu cầu tôi cam kết. Tôi có cảm giác kỳ lạ. Tôi từ chối họ.
    Và sau đó tôi tự hỏi, cảm giác kỳ lạ đó đến từ đâu trong quá khứ của bạn?
    Và tôi nhớ lại, à, đó là cảm giác của tôi khi nhìn thấy cha tôi và mẹ tôi khi mẹ tôi chỉ hét vào mặt ông trong thời gian dài.
    Tôi đã nhận ra điều này, mặc dù hơi hữu ích, nhưng bạn đúng ở chỗ nó không nhất thiết dừng lại cảm giác đó.
    Nhưng điều bạn đã làm rất tốt là, để chúng ta thay đổi, chúng ta phải trở nên ý thức hơn về những niềm tin vô thức đó.
    Và niềm tin là gì? Là những suy nghĩ mà bạn cứ nghĩ đi nghĩ lại, hoặc cách mà bạn đã được lập trình, đúng không?
    Đó chính là niềm tin.
    Chúng ta phải trở nên nhận thức rõ ràng về những thói quen và hành vi tự động của mình, và chúng ta phải chú ý đến trạng thái cảm xúc của mình nếu chúng ta muốn thay đổi.
    Và việc giữ bản thân ý thức về bản thân vô thức của chúng ta thật sự là công việc cần thiết để thực sự vượt lên, để bạn có thể trở thành một người khác.
    Đó là 95% một người trong giữa cuộc đời họ, những thái độ, niềm tin và nhận thức được lập trình, những thói quen và hành vi tự động, và những phản ứng cảm xúc vô thức.
    95% chúng ta đã được lập trình.
    Vì vậy, khi còn là một đứa trẻ, sóng não của bạn rất chậm.
    Cánh cửa giữa tâm trí có ý thức và tác động vô thức mở toang.
    Sóng não của bạn nằm trong trạng thái alpha và theta, vì vậy bạn rất dễ tiếp thu thông tin.
    Và việc bạn tiếp xúc với điều đó đã khiến bạn học được rằng, bạn biết đấy, quan sát của bạn đã khiến bạn bị lập trình theo cách mà cuộc sống diễn ra, bằng cách dùng các tế bào thần kinh gương nhìn vào những hành vi đang được lập trình trong bạn.
    Nhưng đó không phải là bản chất thực sự của bạn, đúng không?
    Vì vậy, thực tế là bạn đã trở nên có ý thức, như thể, ôi Chúa ơi, tôi làm điều này.
    Ôi Chúa ơi, tôi thấy mình đã nhận được điều đó từ đâu.
    Được rồi, điều đó không có nghĩa là tôi sẽ biện minh cho bản thân và nói rằng tôi không thể ở trong các mối quan hệ.
    Bạn hoàn toàn có thể.
    Một số người làm như vậy.
    Có thể đó là một niềm tin khác, nhưng họ vẫn làm như vậy.
    Nhưng bạn đã nói, tôi thực sự muốn có một mối quan hệ có ý nghĩa.
    Tôi thực sự muốn vượt qua điều này.
    Đây là phần của tôi mà tôi muốn thay đổi, đúng không?
    Vì vậy, bạn đã nhận ra điều đó.
    Đó được gọi là ý thức siêu nhận thức, đúng không?
    Thực tế là bạn có thể khách quan hóa bản thân chủ quan của bạn và quan sát chính mình, đó là ý thức, đúng không?
    Và khi bạn có ý thức, thì đó là lúc bạn không còn vô thức nữa.
    Và việc vô thức chính là việc ở trong chương trình.
    Vậy, có bao nhiêu lần chúng ta phải quên cho đến khi chúng ta ngừng quên và bắt đầu nhớ lại?
    Đó là khoảnh khắc của sự thay đổi.
    Vì vậy, bạn nói, được rồi, điều đó không thoải mái.
    Điều đó nhất định có nghĩa gì đó.
    Và bạn thực sự đã thực hiện một cuộc khám phá cá nhân.
    Đúng vậy.
    Làm điều gì đó với sự nhận thức đó, với sự kích thích đó, với mong muốn thực sự muốn thay đổi bản thân theo một cách nào đó để bạn tạo ra một trải nghiệm cuộc sống tốt đẹp hơn.
    Rằng có tình yêu trong cuộc sống và rằng bạn có thể có một mối quan hệ cam kết và nó có thể khác với cha mẹ của bạn.
    Và bây giờ bạn biết bạn sẽ không trở thành người như thế nào, đúng không?
    Vì vậy, tôi nghĩ tất cả điều đó là có giá trị.
    Tôi nghĩ mỗi trải nghiệm mà chúng ta có trong cuộc sống để lập trình chúng ta theo một cách nào đó, sớm hay muộn, nếu chúng ta muốn đạt được các mục tiêu và ước mơ mà chúng ta muốn, chúng ta phải để lại điều đó phía sau.
    Sớm hay muộn, một phần của chúng ta phải chết.
    Sớm hay muộn, chúng ta phải rời bỏ điều đó.
    Vì vậy, tôi nghĩ đó là sự tiến hóa.
    Bước đầu tiên của insight.
    Có phải đây là một quy trình nhiều bước tuần tự để thay đổi không?
    Tôi nghĩ rằng, tôi nghĩ rằng insight là một khía cạnh của sự nhận thức.
    Vậy, sự nhận thức có phải là ở trạng thái toàn cầu không?
    Có.
    Vì vậy, ý thức chính là sự nhận thức và sự nhận thức là chú ý và nhận thấy.
    Vì vậy, tôi nghĩ rằng, tôi nghĩ bước đầu tiên là trở nên có ý thức rằng chúng ta theo một cách nào đó.
    Và đôi khi điều đó diễn ra như một sự nhận thức hoặc một tải xuống hoặc một trải nghiệm sống mà bạn chỉ cần nhận ra, bạn đi, ôi, như thế này, bạn biết đấy, tôi đã cư xử như thế này hoặc tôi đã làm điều này.
    Vì vậy, tôi nghĩ rằng khi bạn không có điều đó, bạn không có ý thức và bạn có thể cứ ở mãi trong thế giới đó.
    Nhưng sớm hay muộn, bạn phải trở nên nhận thức.
    Làm thế nào tôi tăng cường sự nhận thức của mình?
    Bằng cách chú ý.
    Có thực hành hay hệ thống hoặc quy trình không?
    Có.
    Có.
    Nhưng những gì chúng ta biết là càng thực hành việc hiện diện, bạn càng làm tốt hơn.
    Được rồi.
    Vậy, làm thế nào bạn làm điều đó?
    Nếu bạn ngồi thiền, đúng không?
    Và vì vậy, có một chế độ trong não gọi là chế độ mặc định và nó luôn bận rộn.
    Nó tiêu thụ một lượng năng lượng khổng lồ trong não và luôn cố gắng dự đoán tương lai dựa trên những gì nó biết trong quá khứ.
    Nó giống như một cái máy dự đoán.
    Nó luôn cố gắng điền vào một cái gì đó đã biết trong thực tế để chúng ta cảm thấy an toàn.
    Chế độ mặc định trong não khi bạn nhắm mắt trong một buổi thiền sẽ ngay lập tức chuyển sang chế độ tăng tốc.
    Nó sẽ nói, ôi, lưng tôi hơi đau một chút.
    Tôi hơi khát.
    Bao lâu thì điều này sẽ diễn ra?
    Tôi thực sự không muốn làm điều này.
    Tôi không thích âm nhạc.
    Bạn biết đấy, có thể điều này kéo dài quá lâu.
    Ôi, tôi bắt đầu cảm thấy hơi bực bội.
    Tôi muốn nằm xuống.
    Bạn biết đấy, tất cả những điều này nổi lên và sau đó mọi người có niềm tin và họ nói, tôi không thể thiền.
    Đó là kết luận của họ từ trải nghiệm đó.
    Đó là, tôi không phải là một người thiền tốt.
    Đó là khẳng định của họ.
    Đó là niềm tin của họ, đúng không?
    Từ trải nghiệm đó.
    Nhưng nếu bạn nói với một người, nghe này, điều đó là bình thường.
    Nhưng mỗi khi bạn bắt gặp bản thân đi vào trạng thái vô thức, hãy bắt gặp bản thân đi vào trạng thái vô thức và trở nên có ý thức, đó là một chiến thắng.
    Và mặc dù có thể ban đầu điều đó rất tẻ nhạt, nhưng càng nhiều lần bạn bắt gặp bản thân đi vô thức và trở nên có ý thức, bạn càng trở nên có ý thức hơn trong cuộc sống của mình.
    Và đột nhiên bạn bắt đầu chú ý đến những điều mà trước đó bạn không chú ý. Trong công việc mà chúng ta làm, chúng tôi nói rằng việc hiện diện trong khoảnh khắc hiện tại, thật sự trong khoảnh khắc hiện tại, là cảm thấy thoải mái trong sự không rõ ràng, đúng không? Khoảnh khắc hiện tại là điều chưa biết vì có quá khứ quen thuộc mà chúng ta cảm nhận về mặt cảm xúc và có tương lai có thể dự đoán, cả hai đều là những điều đã biết. Ở trong khoảnh khắc hiện tại, ở trong điều chưa biết, và điều đó đi ngược lại với hàng nghìn năm lập trình vì sinh học của chúng ta được lập trình rằng nếu chúng ta thực sự ở trong điều chưa biết, chúng ta nên ở trong trạng thái sinh tồn. Bởi vì nếu bạn đang ở trong trạng thái sinh tồn và trong hệ thống chiến đấu hoặc bỏ chạy, thì điều chưa biết là một mối đe dọa. Đó là một nguy hiểm. Vì vậy, luôn cố gắng dự đoán tương lai dựa trên quá khứ và bạn sẽ có cơ hội sống sót tốt hơn. Dự đoán kịch bản tồi tệ nhất và chuẩn bị cho điều đó. Bất kỳ điều gì xảy ra ít hơn thì bạn có cơ hội sống sót tốt hơn. Vậy thì để nghỉ ngơi trong sự không rõ ràng đi ngược lại với nhiều sinh lý của chúng ta. Và chúng ta phát hiện rằng khi một người tiếp tục làm điều đó nhiều lần, cơ thể sẽ trở nên kích thích, bực bội, và thiếu kiên nhẫn. Thay vì người đó nói, tôi bỏ cuộc. Cho họ một cái gì đó để làm và họ có thể hạ âm lượng cho cảm xúc và làm dịu lại cơ thể. Giống như huấn luyện một con vật. Làm dịu lại cơ thể trở về khoảnh khắc hiện tại. Chúng tôi dạy mọi người làm điều đó. Đó là chiến thắng. Đưa cho họ một cái gì đó để làm. Đúng, họ có một cái gì đó để làm khi điều đó xảy ra. Đó là gì? Tôi sẽ đến với điều đó trong giây lát. Và nếu họ bắt được tâm trí mình chuyển từ một người sang một người khác, đến một vật khác, đến điện thoại di động, đến máy tính của họ, đến một nơi họ cần phải đến và, bạn biết đấy, tại thời điểm đó. Và họ bắt được bản thân mình với não bộ hoạt động theo những ngăn đã điều chỉnh. Nếu họ tiếp tục bắt được bản thân mình như vậy, nếu họ cứ làm như vậy và họ bắt được mạch khi nó hoạt động và làm dịu nó lại, sớm hay muộn, họ sẽ ngừng kích hoạt những mạch này trong não bộ. Và sóng não của họ bắt đầu thay đổi từ trạng thái kích thích, hưng phấn sang một trạng thái sóng não đồng bộ và chậm hơn. Vì vậy, khi họ thực hiện điều này nhiều lần, não bắt đầu đồng bộ hóa. Não bắt đầu hoạt động với mức độ toàn vẹn hoặc mức độ trật tự lớn hơn. Khi điều đó xảy ra, hệ thống thần kinh được điều chỉnh rất tốt, trở nên có trật tự. Hệ thống thần kinh tự động chuyển vào trạng thái điều chỉnh. Sự rối loạn của hệ thống thần kinh tự động được gọi là căng thẳng, đúng không? Vậy để trả lời câu hỏi của bạn, khi mọi người làm điều này thực sự tốt, chỉ trong vài ngày, họ sẽ trở nên rất giỏi về điều đó. Tác dụng phụ của điều đó là họ trở nên rất thư giãn trong trái tim. Nó thư giãn trong trái tim và tỉnh táo trong não. Và càng thư giãn trong trái tim, chúng tôi phát hiện, thực sự thư giãn vào trái tim của bạn, thì trái tim càng thông báo cho não để trở nên sáng tạo. Và giờ đây, người đó có sự đồng bộ hóa giữa trái tim và não của họ như vậy. Và họ có thể nghỉ ngơi trong khoảnh khắc hiện tại. Cách bạn làm điều đó là bạn xác định điều gì thực sự có nghĩa là thay đổi. Và thay đổi là lớn hơn các điều kiện trong môi trường của bạn. Có khả năng nghĩ, hành động và cảm nhận khác đi trong cùng một môi trường. Đó là điều thay đổi. Thay đổi là lớn hơn cơ thể của bạn. Lớn hơn những nhu cầu của nó. Trong thiền, tôi đang nói cụ thể. Lớn hơn các phản ứng cảm xúc của nó, các ký ức của nó, các phản ứng cảm xúc của nó. Lớn hơn những thói quen của nó. Thói quen là khi bạn đã làm một điều gì đó nhiều lần, cơ thể biết cách làm điều đó tốt hơn tâm trí ý thức ở đó. Vì vậy, nếu bạn ngồi trong thiền, cơ thể bạn muốn đứng dậy và muốn đi và có người để nhìn, việc gì đó để làm. Điều đó giống như tự động, đúng không? Khi mọi người đứng dậy và họ nói, tôi không thể thiền. Nhưng nếu bạn nói với họ rằng khi bạn nhận ra điều đó, bạn đưa cơ thể trở lại khoảnh khắc hiện tại, bạn làm dịu nó lại và nói với nó rằng nó không còn là tâm trí nữa, rằng bạn là tâm trí. Bạn đang huấn luyện động vật. Sớm hay muộn, cơ thể thực sự phản ứng với một tâm trí mới. Và thực sự có một sự giải phóng năng lượng. Cơ thể bắt đầu giải phóng năng lượng. Và nếu người đó không nghĩ về thời gian, nếu không nghĩ về nơi họ cần phải ở, nơi họ cần phải đi, nơi họ đã ở hôm qua, nơi họ đang ngồi, nơi họ sống. Nếu bạn không nghĩ về bất kỳ nơi nào, bạn có thể từ đâu đó đi đến đâu không. Và nếu bạn không nghĩ về tương lai có thể dự đoán hoặc quá khứ quen thuộc, bạn có thể từ một lúc nào đó đến không có thời gian. Và chúng tôi phát hiện khi một người trở thành không ai, không một ai, không một thứ gì, không nơi nào, và không có thời gian, họ thực sự trở thành ý thức thuần khiết. Và mở rộng nhận thức của chúng ta, tôi biết điều này hơi khó để giải thích vì chúng ta là những người duy vật, mở rộng nhận thức của chúng ta đến không gì và cảm nhận không gian có xu hướng khiến chúng ta di chuyển nhiều hơn vào khoảnh khắc hiện tại vĩnh cửu. Và có một sự thay đổi xảy ra trong não bộ. Vì vậy, chúng tôi dạy điều đó. Và nhận thức nào xuất hiện từ trạng thái đó? Vì vậy, nếu tôi đang tìm cách thay đổi cuộc sống của mình bởi vì, bạn biết đấy, tôi liên tục thực hiện những thói quen không tối ưu, bạn biết đấy, tôi muốn kết hôn và có gia đình và tôi muốn có năng suất trong công việc của mình và tôi muốn đến phòng tập thể dục và v.v. Và cuộc sống của tôi chỉ đang ở trong vòng lặp khủng khiếp của cùng một điều cũ, cùng một điều cũ. Và tôi cảm thấy tồi tệ về bản thân mình. Tôi biết những gì tôi nói là tôi muốn, nhưng tôi cảm thấy tồi tệ về bản thân mình. Điều gì sẽ xuất hiện từ quá trình thiền sâu đó về nhận thức? Bạn sẽ trở nên rất ý thức về những thói quen vô thức đó đến mức có khả năng bạn sẽ không muốn làm chúng nữa. Và đó là điều mà, phần lớn, thay đổi hướng đến. Vì vậy, tôi nghĩ mọi người chờ đợi khủng hoảng. Bạn biết đấy, họ chờ đợi bệnh tật. Họ chờ đợi sự phản bội, một cái gì đó sai lầm trong cuộc sống của họ. Và đó là khi họ nói, OK, tôi sẵn sàng thay đổi.
    Tin nhắn của tôi là, tại sao phải chờ, bạn ơi?
    Như, tại sao phải chờ điều đó?
    Bạn biết đấy, chúng ta có thể học hỏi và thay đổi trong trạng thái đau đớn và khổ sở.
    Chúng ta có thể học hỏi và thay đổi trong trạng thái vui vẻ và cảm hứng.
    Vậy thì bạn tập hợp một nhóm người có thể thực sự có tất cả những thói quen xấu.
    Họ thậm chí có thể có những thói quen xấu mà họ không hề biết.
    Và sau đó, đột nhiên, họ nhận ra rằng họ đã đổ lỗi và phàn nàn và biện hộ và cảm thấy thương hại cho chính mình và trì hoãn.
    Và họ bắt đầu lý luận rằng nếu tính cách của tôi tạo ra hiện thực cá nhân của tôi.
    Nếu tôi muốn tạo ra một hiện thực cá nhân mới, tôi phải thay đổi tính cách của mình.
    Bởi vì người này không phải là người muốn hạnh phúc.
    Đây là người đã cam kết không hạnh phúc.
    Được rồi, hãy phân tích nó.
    Hãy đi vào những điều cơ bản.
    Và bây giờ, chúng tôi đưa cho họ một lộ trình về những suy nghĩ, hành vi và cảm xúc mà họ đã sống theo.
    Có phải đó là bước hai?
    Vâng, bạn có thể nói rằng bước hai là trở nên nhận thức được bản thân vô thức của bạn và sau đó trở nên nhận thức được một bản thân mới, tái phát minh một bản thân mới.
    Vậy người mà cảm thấy rất tệ về bản thân vì họ không làm gì để thay đổi, chỉ đơn giản vì khi bạn không thay đổi, bạn vẫn đang lựa chọn.
    Nhưng những gì bạn đang chọn là điều khiến bạn cảm thấy quen thuộc và thoải mái.
    Bởi vì ngay lúc bạn quyết định thay đổi, thực sự nghiêm túc về sự thay đổi, ngay lúc bạn quyết định đưa ra một lựa chọn khác và làm điều gì đó khác, bạn sẽ cảm thấy không thoải mái.
    Nó sẽ ngay lập tức xảy ra.
    Và đó là khoảnh khắc bạn đi từ cái đã biết vào cái chưa biết.
    Bây giờ, nếu cơ thể đã được định hình về mặt cảm xúc để trở thành tâm trí, như chúng ta đã nói ở trên, người phục vụ là chủ.
    Và vì vậy, người bước ra khỏi cái chưa biết và cảm thấy không thoải mái, cơ thể sẽ nói gì?
    Quay lại với khổ sở.
    Quay lại với cảm giác tồi tệ.
    Quay lại với cảm giác tội lỗi.
    Ít nhất đó là quen thuộc, đó là điều đã biết.
    Vì vậy, hãy nói với một người rằng sẽ có một cái chết sinh học của bản thân cũ, về mặt thần kinh, hóa học, hormone và di truyền.
    Bản thân cũ sẽ chết.
    Chỉ cần biết rằng điều đó sẽ xảy ra.
    Nhưng thay vì nắm chặt qua một dòng sông của sự thay đổi, chúng tôi sẽ đưa cho bạn một cái gì đó để làm.
    Bởi vì nơi chưa biết đó là nơi hoàn hảo để sáng tạo.
    Vậy hãy đưa bạn vào cái chưa biết.
    Nhưng hãy đưa bạn đến đó khi bạn thư giãn và tỉnh táo.
    Bạn không chạy trốn.
    Và nếu bạn làm điều đó thực sự tốt, bạn sẽ ở trong một trạng thái sáng tạo.
    Vì vậy, bạn thực sự sẽ ra khỏi tình trạng sinh tồn.
    Và bạn sẽ có thể tạo ra.
    Bởi vì bạn chỉ có thể ở trong tình trạng sinh tồn hoặc sáng tạo.
    Không thể ở cả hai.
    Vậy hãy đưa cơ thể của bạn về trạng thái cân bằng sinh lý.
    Hãy đưa nó đến đó.
    Bây giờ, bạn muốn trở thành ai?
    Bạn muốn tin vào điều gì?
    Hãy xem lại điều đó.
    Niềm tin là gì?
    Một suy nghĩ mà bạn cứ nghĩ đi nghĩ lại trong đầu.
    Hãy nhớ rằng để suy nghĩ theo cách này trong thiền của bạn.
    Tôi sẽ đối xử như thế nào với người yêu cũ hoặc sếp của tôi?
    Để tôi nhắm mắt lại và nghĩ về điều mà sự vĩ đại trông như thế nào.
    Những gì sự tha thứ sẽ làm.
    Những gì tình yêu sẽ làm.
    Để tôi nhắm mắt lại và tập luyện tinh thần về cách tôi sẽ đối xử trong hoàn cảnh đó.
    Tôi sẽ nhớ làm những điều này để tôi không quên.
    Hãy làm điều đó đi làm lại.
    Bạn bắt đầu cài đặt phần cứng.
    Lặp lại nó đủ lần.
    Nó giống như một chương trình phần mềm.
    Bạn bắt đầu hành xử theo cách đó một cách tự động.
    Và sau đó, ôi trời, có thể nào dạy cơ thể của chúng ta cảm xúc cách chúng ta muốn cảm thấy trước khi điều đó xảy ra không?
    Nói cách khác, đừng chờ đợi tài sản của bạn để cảm thấy phong phú hoặc thành công của bạn để cảm thấy mạnh mẽ hoặc sự chữa lành của bạn để cảm thấy toàn vẹn.
    Đó là chờ đợi một cái gì đó trong thế giới bên ngoài của bạn thay đổi, để xóa đi sự trống rỗng hoặc thiếu thốn mà bạn đang cảm thấy trong thế giới bên trong của bạn.
    Dạy cơ thể của bạn cảm xúc cảm giác đó trước khi trải nghiệm thực tế.
    Và ngay khi bạn bắt đầu cảm thấy phong phú, bạn đang tạo ra tài sản.
    Ngay khi bạn có thể hiện thực hóa sự mạnh mẽ, bạn đang tiến tới thành công của mình.
    Ngay khi bạn cảm thấy biết ơn và toàn vẹn, sự chữa lành bắt đầu, đúng không?
    Vì vậy, bây giờ bạn đang bắt đầu gây ra một hiệu ứng trong cuộc sống của bạn.
    Vậy hãy để người đó cứ nhớ cảm thấy như vậy và thực hành.
    Sớm hay muộn, họ sẽ bắt đầu cảm thấy như vậy nhiều hơn.
    Và càng nhiều họ cảm thấy như vậy, họ càng tin tưởng vào tương lai của mình.
    Và có một số người rất giỏi đến nỗi họ đi quanh và cảm nhận cảm xúc đó.
    Họ cảm thấy như tương lai của họ đã xảy ra rồi.
    Và khi bạn cảm thấy như tương lai đã xảy ra rồi, bạn ngừng tìm kiếm nó.
    Và đó là lúc phép màu bắt đầu xảy ra trong cuộc sống của mọi người.
    Những sự trùng hợp, những ngẫu nhiên, những cơ hội.
    Chúng bắt đầu đến với họ trong cuộc sống.
    Và đó là phản chiếu của sự thay đổi cá nhân của họ.
    Tôi đã thấy hàng ngàn và hàng ngàn, hàng chục ngàn lời chứng thực của những người nói,
    Jodis Benz đã thay đổi cuộc đời tôi.
    Ý tôi là, tôi có một cái ở nhà, đúng không?
    Tôi có một lời chứng thực mà tôi sống cùng.
    Tôi xin lỗi.
    Không, thật lòng mà nói, tôi yêu nó vì cô ấy rất, cô ấy có lẽ đang ở đâu đó phía sau,
    nhưng cô ấy rất đam mê và tò mò đến nỗi tôi gần như vicariously có lợi
    từ công việc và nghiên cứu mà cô ấy đang làm.
    Và cô ấy mang đến những điều trong mối quan hệ và cuộc sống của chúng tôi làm cho nó trở nên phong phú và đầy đủ hơn.
    Và tôi có một cách nhìn nhất định, mà tôi sẽ không tự nhiên bước vào thế giới đó.
    Và ngay cả với công việc thở và những điều khác mà cô ấy đã mang vào mối quan hệ của chúng tôi,
    tôi sẽ không tự nhiên đi đến đó.
    Vì vậy, nó thật sự hữu ích.
    Nhưng chắc chắn có những trường hợp bạn đã gặp ai đó và bạn đã cố gắng giúp họ
    và bạn đã không thành công.
    Tất nhiên.
    Và tại sao những người đó không thay đổi?
    Bởi vì tôi giả định rằng bạn nghĩ hầu hết mọi người có thể thay đổi.
    Họ có khả năng thay đổi.
    Tại sao đôi khi lại không hiệu quả?
    Và các nhà khoa học hỏi tôi điều này, bạn biết đấy, chúng tôi thường nói về điều này.
    Đôi khi, việc ở trong tình trạng thiếu thốn và tuyệt vọng đến mức nghiêm trọng, bạn biết đấy, tạo ra một trạng thái mà bạn không thể nghe thấy gì vì không có thông tin mới nào có thể xâm nhập vào hệ thần kinh mà không tương đương với cảm xúc mà người đó đang trải qua.
    Theo một cách hiểu tổng quát, đây là lý do tại sao chúng tôi không đưa ra câu hỏi tại các sự kiện của mình. Bởi vì bạn có thể cung cấp cho người đó câu trả lời cho câu hỏi mà họ đang hỏi bạn và họ sẽ không nghe bạn. Họ sẽ không nghe bạn. Thực tế, họ sẽ tranh cãi chống lại bạn.
    Nhưng nếu bạn giúp người đó thoát khỏi trạng thái cảm xúc đó, và người duy nhất có thể làm điều đó là họ, nhân tiện, thì họ có thể nghe thông tin đó.
    Vì vậy, đôi khi chúng ta bị lập trình vào trạng thái thiếu thốn đến mức, chúng ta được lập trình, đúng không, để chờ đợi một cái gì đó bên ngoài thay đổi, để xóa bỏ sự trống rỗng hoặc thiếu thốn này. Bạn biết đấy, khi điều này xảy ra, tôi sẽ cảm thấy điều này, bạn biết. Và khi mọi thứ tốt đẹp trong cuộc sống của chúng ta, chúng ta cảm thấy tốt. Còn khi mọi thứ không tốt lắm trong cuộc sống của chúng ta, chúng ta cảm thấy tồi tệ.
    Vì vậy, chúng ta trở thành nạn nhân của hoàn cảnh trong cuộc sống của mình. Thế giới bên ngoài của chúng ta đang kiểm soát thế giới bên trong của những suy nghĩ và cảm xúc.
    Vì thế, nếu một người đã được lập trình để hỏi, tại sao tôi không khỏe? Hoặc tại sao điều này không xảy ra trong cuộc sống của tôi? Bởi vì người đang nói, tại sao tôi không khỏe, chính là bản thân cũ. Bản thân mới sẽ không bao giờ nói như vậy, đúng không? Bản thân mới bận rộn vượt qua và trở nên tốt hơn, đúng không?
    Tôi nghĩ rằng mọi người tiếp cận thông tin ở mức độ của chính họ. Nhưng điều tôi có thể nói với bạn mà rất cuốn hút và thú vị là khi chúng tôi đưa mọi người lên sân khấu, và điều này xảy ra ở mỗi sự kiện, thật sự không thể tin nổi khi thấy một người đứng trên sân khấu trước 2.300 người, bạn sẽ đi ngang qua cô ấy tại cửa hàng tạp hóa. Cô ấy không trông như người thực vật. Cô ấy không trông như người ăn kiêng thấp carb. Cô ấy không trông đặc biệt khỏe mạnh hay trẻ trung hoặc ăn mặc đẹp, bạn biết đó, dù là gì. Cô ấy chỉ trông như một người bình thường.
    Và họ đứng trên sân khấu và kể câu chuyện của họ về cách họ được chẩn đoán mắc bệnh ung thư hoặc bất kỳ tình trạng nào khác, và họ đã làm gì trong cuộc sống để thay đổi những điều kiện sức khỏe đó. Và có rất nhiều bệnh lý. Khi tôi nhìn ra phía khán giả và quan sát mọi người, không có một ai trong khán giả mà không hướng về phía trước. Mọi người đều tập trung vì có một ví dụ chân thật trên sân khấu, và không gì có thể bằng một câu chuyện hay, đúng không?
    Vì vậy, sự thay đổi mà chúng ta thấy trong cộng đồng của chúng ta là có sự chấp nhận lớn hơn, niềm tin lớn hơn, sự hiểu biết lớn hơn, và nhận thức lớn hơn về ý tưởng rằng bạn thực sự có thể chữa lành bởi vì mọi người đã chứng kiến điều đó.
    Và người trong khán giả chứng kiến người đó đã tự chữa lành từ bất kỳ tình trạng sức khỏe nào, họ cảm thấy liên quan. Và họ nói, trời ơi, nếu người đó có thể làm được, tôi cũng có thể làm được. Và cũng giống như một căn bệnh lây lan trong văn hóa và tạo ra bệnh tật, sức khỏe và sự an lành có thể lây lan mạnh mẽ như bệnh tật, đúng không?
    Vì vậy, điều này không phải là hiếm. Như khi người đó đứng trên sân khấu và họ là người đã chạy trong bốn phút một dặm, nếu người đó mắc hội chứng Renard, chúng tôi đã có những sự kiện mà bốn người khác mắc hội chứng Renard đã chữa lành vào cuối sự kiện, tức là hoàn toàn không còn triệu chứng nào. Hay chúng tôi đã có năm người trong một sự kiện bước ra khỏi xe lăn. Giờ, nếu bạn hỏi tôi liệu tôi có nghĩ rằng điều đó là khả thi không, tôi sẽ nói không.
    Vì vậy, tôi nghĩ rằng khi một người thấy được ví dụ chân thật đó, nhận thức về khả năng của họ bắt đầu thay đổi. Và bằng chứng sau đó cho phép người đó tăng cường niềm tin vào chính họ và vào khả năng.
    Bạn đã sử dụng từ “danh tính” trước đây. Và tôi đã suy nghĩ trong vài tuần qua rằng liệu danh tính có hữu ích hay không. Bởi vì đây là một ví dụ thực sự tầm thường. Nhưng tôi đã nói với bản thân mình trong một thời gian dài, tôi không thích chạy. Và Giáng Sinh này, tôi quyết định rằng có lẽ điều quan trọng là tôi phải đối mặt với một số niềm tin giới hạn mà tôi có. Vì vậy, tôi đã bắt đầu chạy.
    Và khi làm như vậy, trải qua cơn đau như, ôi, chân tôi đau, và thế nọ thế kia, tôi đã nhận ra rằng có những khía cạnh khác trong cuộc sống của tôi mà tôi đã tạo ra một câu chuyện đang dồn ép tôi và khiến cuộc sống của tôi trở nên hẹp hòi hơn, về cách tôi suy nghĩ hay sức khỏe của tôi hay bất cứ điều gì.
    Và vậy nên, trong vài tuần qua, tôi đã nghĩ về khái niệm “danh tính,” như nó là gì, tại sao chúng ta tạo ra nó, và nó có thể gây hại hay tích cực như thế nào cho tất cả chúng ta.
    Vâng. Chà, bạn biết đấy, tôi nghĩ tất cả chúng ta đều đang trong quá trình phát triển, đúng không? Tôi nghĩ đó là một quá trình khám phá. Vì vậy, tôi luôn nói với mọi người, bạn có thể là bất kỳ ai bạn muốn. Bạn có thể là bất kỳ nhân vật nào mà bạn muốn trong thực tế ba chiều, trong loại trải nghiệm thực tế ảo này. Bạn được phép hóa thân vào bất kỳ nhân vật nào.
    Nhưng khi đến lúc sáng tạo, khi đến lúc kết nối, bạn phải bỏ xuống nhân vật đó. Bạn phải bỏ xuống danh tính. Bạn phải bỏ xuống con người đó, đúng không? Và một số người đã trở nên lý tưởng hóa đến nỗi họ không thể là bất kỳ thứ gì khác. Vì vậy tôi không nghĩ rằng danh tính là xấu. Tôi nghĩ rằng miễn là chúng ta có thể bỏ nó xuống khi sáng tạo, thì điều đó là quan trọng.
    Và cũng theo cùng một nghĩa, nếu có những khía cạnh trong tính cách hoặc danh tính của bạn đang làm suy giảm cuộc sống của bạn theo cách nào đó, điều này xảy ra với rất nhiều người. Chúng ta thấy ngay cả khi, bạn biết đấy, khi họ đang được chữa lành, rằng các chỉ số máu của họ cải thiện và rồi họ quay lại cuộc sống của họ và chỉ số máu lại tăng trở lại và sau đó họ lại được chữa lành và các chỉ số máu của họ lại giảm xuống và họ quay lại cuộc sống.
    Và sớm muộn gì, việc này diễn ra bốn hoặc năm lần, họ tự hỏi, có phải là do tôi không? Giống như, liệu tôi có liên quan đến điều này không? Và câu trả lời luôn là có. Nếu bạn muốn đối mặt với điều này, bạn không thể chỉ cắn một miếng. Bạn thực sự phải ăn cả cái.
    Vậy thì, khía cạnh nào trong danh tính của bạn đang giới hạn bạn?
    Và câu chuyện nào mà bạn đang nói để xác nhận điều đó, để trở thành sự thật?
    Và liệu đó có thực sự là sự thật không?
    Nếu không phải là sự thật, thì bạn phải đưa ra một quyết định.
    Và bạn phải đưa ra một quyết định với một ý định vững chắc để thay đổi niềm tin đó đến mức độ mà sự lựa chọn đó mang một mức năng lượng khiến cơ thể bạn phản ứng với tâm trí của bạn, rằng sự lựa chọn mà bạn đang thực hiện vào thời điểm đó trở thành một khoảnh khắc mà bạn sẽ không bao giờ quên.
    Nói cách khác, bạn phải nói rằng, tôi biết chính xác tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì, thời gian trong ngày là lúc nào khi tôi quyết định thay đổi, đúng không?
    Nó trở thành một ký ức lâu dài.
    Và cảm xúc càng mạnh mẽ khi bạn đưa ra sự lựa chọn đó, thì bạn càng nhớ rõ lựa chọn đó, đúng không?
    Và vì vậy, bạn không thể nói, ôi, tôi nghĩ tôi sẽ thay đổi phần này trong danh tính của mình. Và cơ thể bạn sẽ nói, anh ấy đang nói dối.
    Anh ấy không nghiêm túc.
    Anh ấy sẽ vẫn đưa ra cùng một lựa chọn.
    Khi bạn nói rằng đây chính là nó, tôi không quan tâm thời gian sẽ mất bao lâu.
    Tôi không quan tâm tôi cảm thấy thế nào, cơ thể.
    Tôi không quan tâm mọi người nghĩ gì về tôi hoặc những gì đang diễn ra trong cuộc sống của tôi, môi trường.
    Tôi sẽ thay đổi.
    Và bạn ra khỏi trạng thái nghỉ ngơi của mình và đưa ra lựa chọn đó.
    Bạn đang mang đến cho cơ thể bạn một cảm nhận về tương lai về mặt cảm xúc.
    Đó chính là những gì bạn đang làm.
    Vì vậy, những người quyết tâm thay đổi, họ phải ra khỏi trạng thái nghỉ ngơi của mình và họ phải nói rằng tôi đang làm điều này.
    Và đó là một tín hiệu mạnh mẽ trong lĩnh vực.
    Vậy điều đó có nghĩa là nếu tôi muốn thay đổi và tôi cần có loại vận tốc thoát khỏi bản thân cũ của mình, lý do, lý do tại sao, phải rất rõ ràng và mạnh mẽ.
    Vì vậy, nếu tôi đưa ra một quyết tâm cho Năm Mới, tôi sẽ không chỉ nói, nghe này, tôi muốn quyết tâm này vì tôi nghĩ mọi người sẽ nghĩ tốt hơn về tôi nếu tôi có nó.
    Nó phải sâu sắc đến tận cốt lõi của tôi.
    Và tôi phải rất rõ ràng và có thể diễn đạt lý do tại sao điều này quan trọng với tôi để nó có cơ hội thành công.
    Đúng vậy, chúng ta gọi đó là gán ý nghĩa.
    Nó rất quan trọng để gán ý nghĩa cho nhiệm vụ hoặc hành động mà chúng ta tham gia.
    Và một trong những cách tốt nhất để làm điều đó là giữ hình ảnh hoặc giấc mơ về lý do tại sao bạn đang làm điều đó.
    Tôi muốn khỏe hơn.
    Tôi muốn có sức khỏe tốt hơn.
    Tôi muốn giàu có hơn.
    Tôi muốn tự do hơn.
    Tôi muốn yêu nhiều hơn, bất kể điều gì.
    Điều duy nhất ngăn cản bạn trở thành bất kỳ điều gì trong số đó chính là một phần trong danh tính của bạn cần thay đổi để bạn có thể đến đó.
    Và không có gì huyền bí về điều này.
    Nếu bạn nói, tôi muốn giàu có, đây là mục tiêu của bạn, đây là tầm nhìn của bạn, và đây bạn đang thiếu thốn.
    Cách duy nhất để bạn trở nên giàu có là người này sẽ phải thay đổi rất nhiều để tìm thấy sự giàu có đó, đúng không?
    Vì vậy, không có gì huyền bí về điều này.
    Chúng ta đều đã trải qua điều này vào một thời điểm nào đó trong cuộc sống khi chúng ta quyết định.
    Và chúng ta đã làm gì khi chúng ta làm điều đó?
    Chúng ta đã rất rõ ràng, như, được rồi, để tôi nhắc nhở bản thân điều đó là gì.
    Tôi chỉ cần nhớ, tại sao tôi làm điều này?
    Được rồi.
    Vì vậy, tôi sẽ phải đưa ra một lựa chọn khác.
    Tôi sẽ viết ra những lựa chọn mà tôi phải đưa ra.
    Tôi sẽ phải bắt đầu làm những điều khác nhau.
    Được rồi.
    Và tôi sẽ làm gì?
    Hãy để tôi nhắc nhở bản thân tôi cần làm gì.
    Được rồi.
    Tại sao tôi làm điều này?
    Tôi làm điều này vì trải nghiệm này.
    Vâng, tôi biết có thể nó sẽ đau chân tôi vào đầu tiên hoặc bất cứ điều gì.
    Tôi biết nó có thể không thoải mái lắm, nhưng tôi đang hướng tới mục tiêu này.
    Đây là mục tiêu của tôi.
    Và càng say mê về trải nghiệm đó, chúng ta càng bắt đầu cảm thấy cảm xúc của tương lai.
    Đó là khi cơ thể bạn, điều chúng tôi đã phát hiện, bắt đầu biến đổi về mặt sinh học vì nó bắt đầu cảm thấy cảm xúc của tương lai trước thời gian, đúng không?
    Vì vậy, điều đó giữ cho một người vẫn trên hành trình.
    Sau đó, chúng ta làm một điều gì đó rất tuyệt vời.
    Chúng ta nói, tôi muốn tránh xa những suy nghĩ nào?
    Như, tôi không thể nói, không có cách nào tôi sẽ nói rằng tôi không cảm thấy muốn làm điều đó.
    Ý tôi là, nếu bạn thực sự cam kết trở nên khỏe mạnh và bạn sẽ tập thể dục, bạn không bao giờ có thể nói, tôi quá mệt.
    Bạn không bao giờ có thể nói, tôi không muốn làm điều đó.
    Điều đó sẽ khiến bạn không đưa ra lựa chọn, đúng không?
    Vì vậy, nó giống như một quá trình mà chúng ta đang thực hiện đúng cái điều đó.
    Chúng ta thực sự nhìn vào danh tính cũ và chúng ta đang nhắc nhở bản thân về những gì chúng ta muốn trở thành, đúng không, cho đến khi bạn trở thành nó.
    Và chúng tôi phát hiện ra đó là quá trình vượt qua dẫn đến quá trình trở thành.
    Khi một người vượt qua một niềm tin, một hành vi, một cảm xúc nào đó, khi họ thực sự vượt qua nó, họ một cách tự nhiên trở thành người khác.
    Đó chỉ là một tác dụng phụ.
    Công việc của họ trong việc làm điều đó khiến họ yêu bản thân nhiều hơn.
    Bạn cũng có nhiều nghiên cứu điển hình về những người tôi đã đọc rất nhiều từ cựu chiến binh quân đội và những người đã trải qua những trải nghiệm khá kinh khủng trong quân đội.
    Tôi đã đọc về một câu chuyện của Joshua, một cựu chiến binh quân đội mà tôi tin rằng đã đến một trong những sự kiện của bạn và tham gia vào bài thiền của bạn và mô tả trong chính từ của mình rằng trái tim anh ấy đã nứt ra thành từng mảnh.
    Đúng vậy.
    Điều gì đã xảy ra với Joshua?
    Bởi vì đó là một ví dụ tốt về sự chuyển hóa cá nhân.
    Chà, chúng tôi hiện có một chương trình dành cho các cựu chiến binh, đặc biệt là các lực lượng SEAL của hải quân, đơn vị đặc biệt, đơn giản là vì có rất nhiều câu chuyện giống như Joshua, nơi anh ấy gần như đã sẵn sàng từ bỏ cuộc sống của mình.
    Và nhiều cựu chiến binh này, họ cố gắng theo khả năng tốt nhất của mình, nhưng trong sâu thẳm tâm trí họ, họ có một kế hoạch thoát hiểm.
    Họ đã chuẩn bị sẵn thuốc.
    Họ đang nghĩ đến việc tự tử.
    Nhiều người trong số họ nghĩ như vậy.
    Và họ đã làm rất nhiều điều khác nhau để giúp bản thân.
    Và thậm chí nhiều người trong số họ đã sử dụng thuốc thực vật, nấm và, bạn biết đấy, ketamine và đủ loại thứ để giúp họ.
    Nhưng ở một mức độ nào đó, chứng PTSD của họ không thể biến mất.
    Và Joshua là một ví dụ tuyệt vời vì anh ấy ở điểm thấp nhất trong cuộc đời mình, nơi mà anh ấy sẵn sàng từ bỏ.
    Và, bạn biết đấy, điều mà tôi thích làm với các cựu chiến binh là lý luận với họ. Nếu bạn có một nhân viên SEAL Hải quân, đúng rồi, và đây là những cá nhân ưu tú, nếu tôi nói cho họ biết chính xác điều gì sẽ xảy ra nếu họ thực hành mở lòng mình, nếu tôi nói với họ, điều này sẽ thiết lập lại căn bản cho chấn thương trong não, họ sẽ không hỏi, “Làm thế nào để tôi làm điều đó?” Họ sẽ nói, “Vâng, thưa ngài.” Giống như, tôi sẽ làm điều đó cho đến khi nó xảy ra. Và đó là điều xảy ra với tất cả những người này. Có rất nhiều chấn thương trong não và cơ thể của họ. Có rất nhiều sự không đồng nhất trong hệ thần kinh của họ. Có rất nhiều vấn đề về thể chất mà họ đang gặp phải khiến họ thực sự mất cân bằng. Vì vậy, nếu chúng tôi làm việc với những người này và cung cấp cho họ tất cả thông tin và cho họ nhiều cơ hội để áp dụng nó, có rất nhiều người trong số họ đã vượt qua được. Và đó là khoảnh khắc mà não và cơ thể của họ thực sự không còn liên kết với ký ức hay cảm xúc giữ họ lại trong quá khứ. Và họ được hiệu chỉnh lại. Anh ấy đã là một người nghiện ma túy, một người uống rượu, một nạn nhân của lạm dụng trẻ em. Đúng vậy. Và hình ảnh trước và sau của Joshua. Kịch tính. Đúng, kịch tính. Một lần nữa, bạn biết đấy, chúng tôi phỏng vấn rất nhiều cựu chiến binh này. Bạn biết đấy, chúng tôi đã phỏng vấn người này. Anh ấy không biết gì về thiền. Người này chưa bao giờ thiền trong đời. Bạn biết đấy, anh ấy không biết gì về tôi. Anh ấy thậm chí không biết mình đang đi đâu. Đây là mức độ mờ mịt của nghiên cứu này. Và anh ấy đến đó và cứ như, không có cách nào, như là, tôi sẽ giao lưu với tất cả những người này. Bạn biết đấy, anh ấy thực sự rất, bạn biết đấy, luôn trong tư thế phòng thủ. Và họ đã hỏi anh ấy trước camera, như, ôi trời ơi, chuyện gì đã xảy ra? Và anh ấy giống như, đây là một người mà nhìn giống như một nhân viên SEAL Hải quân. Và anh ấy dừng lại trong khoảng một phút. Và anh ấy đã rất xúc động. Anh ấy nói, tôi đã lấy lại cuộc đời mình. Tôi đã lấy lại cuộc đời mình. Tôi đã có một cuộc hôn nhân tuyệt vời trở lại. Tôi yêu con cái của tôi. Tôi có thể cảm nhận lại. Tôi hạnh phúc. Giống như, tôi không giả vờ. Tôi thực sự cảm thấy một sự thay đổi, bạn biết đấy. Vì vậy, đó là cách mà chương trình cựu chiến binh phát triển, vì chương trình cựu chiến binh chỉ có vài cựu chiến binh đến, họ lại, một lần nữa, bị thương theo cách nào đó, cả về thể chất lẫn tinh thần và hoàn toàn khác biệt vào cuối sự kiện. Họ sẽ nói cho bộ lạc của mình ngay lập tức, như là, bạn phải làm điều này. Điều này thực sự giúp tôi. Vì vậy, chúng tôi có một cộng đồng cựu chiến binh mạnh mẽ. Và, bạn biết đấy, chúng tôi có một trong những tổ chức phi lợi nhuận của chúng tôi, Quỹ Give2Give, làm việc với các cựu chiến binh và chúng tôi tạo ra mọi loại hình chương trình để họ chữa lành. Và chúng tôi tự hào về những kết quả mà chúng tôi đạt được. Một người như Joshua đã trải qua rất nhiều trong đời mình, nơi một người quan sát khách quan sẽ nói là có lý do chính đáng rằng họ có thể đang sống trong trạng thái nạn nhân. Tha thứ quan trọng như thế nào? Tôi nghĩ đó thực sự là một trong những điều cơ bản giúp chúng ta sống sót. Ý tôi là, tha thứ đối với tôi chỉ là vượt qua cảm xúc. Chỉ vậy thôi. Và như, nếu bạn vượt qua cảm xúc, hiệu ứng phụ của điều đó là trái tim của bạn sẽ mở ra. Đó chính xác là những gì xảy ra. Và khi năng lượng di chuyển vào trái tim, chúng ta bắt đầu giải phóng các hóa chất khác nhau so với khi chúng ta cảm thấy giận dữ hoặc cảm thấy mình là nạn nhân hoặc cảm thấy những cảm xúc tình dục. Đó chỉ là một loại elixir hóa học khác. Và oxytocin được giải phóng. Và oxytocin báo hiệu nitric oxide. Và nitric oxide báo hiệu một hóa chất khác khiến các động mạch trong tim bạn thực sự mở rộng. Trái tim được nạp đầy năng lượng. Nó tràn đầy máu. Và khi điều đó xảy ra, mức oxytocin mà bạn đang cảm nhận, tình yêu mà bạn đang cảm nhận, các nghiên cứu cho thấy rằng khi mức oxytocin chỉ tăng lên một chút, thật sự rất khó để giữ lại một mối hận thù. Bạn không thể, đúng không? Vì vậy, nếu bạn sẵn sàng tha thứ và bạn vượt qua được cảm xúc, bạn sẽ không còn chú ý đến người hoặc vấn đề đó nữa, đúng không? Bởi vì cảm xúc mà chúng ta có càng mạnh, chúng ta càng chú ý đến các vấn đề hoặc người đó, đúng không? Vượt qua cảm xúc, bạn không còn chú ý đến người đó nữa. Và theo một cách nào đó, bạn đang lấy năng lượng và gọi nó về phía bạn, đúng không? Vì vậy, bạn đang xây dựng trường năng lượng của riêng mình. Và vì vậy, tình yêu là elixir cho phép chúng ta tha thứ. Nói cách khác, bạn không thể nói, “Tôi sẽ tha thứ cho bạn.” Hôm nay là 31 tháng 1 hoặc 1 tháng 2. Nhớ ngày này. Chúng ta có một điều. Tôi đã tha thứ cho bạn. Điều đó không giống như tha thứ. Khi mọi người thực sự có cảm xúc của tình yêu thuần khiết, nơi họ đã vượt qua cảm xúc, họ đã tha thứ rồi. Họ như, tôi hoàn toàn ổn. Tôi tuyệt vời. Bạn tuyệt vời. Tôi tuyệt vời. Giống như, đó là một hiệu ứng phụ của sự thay đổi vì nếu cảm xúc mà chúng ta cảm nhận càng mạnh, chúng ta càng chú ý đến người đó, nơi chúng ta đặt sự chú ý của mình là nơi chúng ta đặt năng lượng, được không? Vượt qua cảm xúc, bạn không còn chú ý đến người đó nữa. Bạn đang gọi năng lượng lại cho mình và bạn đang xây dựng trường năng lượng của riêng mình. Và bây giờ có năng lượng để chữa lành. Bây giờ có năng lượng để sáng tạo. Bây giờ có năng lượng cho những trải nghiệm huyền bí. Và vì vậy bạn không thể làm điều đó nếu bạn cảm thấy thất vọng hoặc nếu bạn đang cảm thấy tức giận, nếu bạn đang cảm thấy oán giận, bạn sẽ luôn giữ lại mối hận thù. Bạn phải chuyển đổi. Bạn phải dạy một người cách vào trạng thái nâng cao đó. Và hiệu ứng phụ của điều đó là tha thứ. Nó không phải là điều mà bạn phải làm. Đó chỉ là điều mà tự động xảy ra. Khi chúng ta nghĩ về việc tha thứ cho những người đã làm tổn thương chúng ta, cha của chúng ta khi chúng ta còn nhỏ, người đó ở nơi làm việc, ông chủ đã sa thải chúng ta, hoặc thậm chí một điều gì đó xảy ra tệ hơn nhiều, gần như cảm thấy như một sự biện minh hay sự chấp nhận những gì đã xảy ra với chúng ta, điều đó khiến chúng ta cảm thấy như có một sự bất công trong thế giới. Giống như, nếu tôi tha thứ cho người đó, tôi đang tha thứ cho họ. Bạn có nghĩ rằng chúng ta nên luôn tha thứ cho mọi người trong mọi tình huống không? Vâng, tôi nghĩ vậy. Ý tôi là, vì, ý tôi là, bạn tự do cho bản thân mình.
    Cách duy nhất để bạn giải phóng bản thân khỏi người đó hoặc trải nghiệm trong quá khứ đó là bạn phải thật sự vượt qua cảm xúc. Chà, Chúa ơi, tất cả chúng ta đều đã gặp những người đã làm những điều thực sự tệ hại, và có lẽ chúng ta cũng đã làm một số điều tệ hại với người khác. Nhưng tôi không nghĩ rằng bạn có thể giải phóng bản thân hay giải phóng họ trừ khi bạn quyết định rằng, bạn biết đấy, tình yêu sẽ là điều chữa lành cho mọi thứ. Và, Chúa ơi, có rất nhiều người làm điều đó trong công việc của chúng tôi. Và tác dụng phụ của điều này là họ có những tác động tuyệt vời trong cuộc sống của họ, nhiều lần chỉ là chữa lành. Có một sự căng thẳng mãn tính trong xã hội dường như đang đi theo một chiều hướng. Dường như nó đang tăng lên và lên. Và tôi đã tự hỏi liệu điều đó có liên quan đến chủ đề gánh nặng mà chúng ta đang mang từ quá khứ khiến chúng ta bị căng thẳng theo những cách không tối ưu. Vâng, Chúa ơi, ý tôi là, đây là một khoảng thời gian điên rồ để sống ngay bây giờ. Ý tôi là, có rất nhiều điều xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn. Ý tôi là, nó gần như áp đảo. Mỗi ngày, có một điều gì đó xảy ra. Và, bạn biết đấy, sống trong căng thẳng chính là sống trong sự sinh tồn. Vấn đề với hormone căng thẳng là sự kích thích mà hormone căng thẳng tạo ra khiến chúng ta chuyển sang những trạng thái sóng não cao hơn gọi là trạng thái sóng não beta, nơi chúng ta bị kích thích, và sự kích thích khiến chúng ta chú ý chủ yếu đến tất cả những điều trong thế giới bên ngoài của mình. Sự kích thích khiến chúng ta chú ý đến cơ thể của mình. Nó khiến chúng ta lo lắng và suy nghĩ về thời gian. Và vì vậy, mọi người bị mắc kẹt trong những trạng thái sóng não cao này. Và tôi nghĩ thách thức lớn là, nếu bạn hiểu rằng căng thẳng là khi bạn bị loại ra khỏi trạng thái cân bằng, khi não bộ và cơ thể của bạn bị mất cân bằng, thì phản ứng hoặc phản ứng của bạn với mọi người hoặc hoàn cảnh trong cuộc sống mà bạn thường xuyên cảm thấy thực sự đang làm yếu đi cơ thể. Bởi vì khi bạn kích hoạt hệ thống khẩn cấp đó, hệ thống thần kinh chiến đấu hoặc bỏ chạy, do các hormone căng thẳng, và bạn làm cho cơ thể mình mất cân bằng, và nó không có thời gian để phục hồi và trở lại trạng thái cân bằng, thì bạn đang trên đường dẫn tới bệnh tật. Bởi vì không có cơ thể nào có thể sống trong chế độ khẩn cấp trong khoảng thời gian dài như vậy. Sự kích thích tạo ra một dòng năng lượng, và mọi người trở nên nghiện các hormone căng thẳng. Họ trở nên nghiện những cảm xúc đó. Và vì vậy, giờ đây họ cần những người, những điều kiện và hoàn cảnh trong cuộc sống để xác nhận sự nghiện ngập vào cảm xúc. Họ cần công việc tồi tệ. Họ cần mối quan hệ tồi tệ. Họ cần giao thông. Họ cần tin tức. Chỉ để họ có thể ở trong trạng thái cảm xúc đó. Vậy thì 75% đến 90% mỗi người bước vào cơ sở chăm sóc sức khỏe ở thế giới phương Tây bước vào vì căng thẳng cảm xúc hoặc tâm lý. Đó là điều quan trọng nhất. Vì vậy, phản ứng cảm xúc của chúng ta đối với các điều kiện trong cuộc sống trở thành yếu tố quan trọng. Vì vậy, mọi người nghĩ, ôi Chúa ơi, khi tôi xúc động, tôi không thể kiểm soát cảm xúc của mình. Và hóa ra bạn có thể điều chỉnh. Hóa ra bạn có thể rút ngắn thời gian phản ứng từ cảm xúc, và điều đó cần tập luyện, đúng không? Vì vậy, bạn có thể có chế độ ăn kiêng ketogenic, thuần chay, hữu cơ, peptide, bạn biết đấy, bất cứ thứ gì, ăn kiêng gián đoạn. Và bạn có thể làm yoga, và bạn có thể tập cardio, và bạn có thể tập luyện HIIT và, bạn biết đấy, tập luyện nền tảng và bất cứ điều gì. Đi massage, bạn biết đấy, châm cứu. Nhưng nếu bạn là một mớ hỗn độn cảm xúc, và bạn không thể, bạn biết đấy, nếu có ba loại căng thẳng, vật lý, hóa học và cảm xúc, thì sẽ có ba loại cân bằng, vật lý, hóa học, và cảm xúc. Nếu bạn có cơ thể trong cân bằng vật lý và hóa học, và bạn không đặt nó vào cân bằng cảm xúc, thì những điều này sẽ không bao giờ ở lại. Vì vậy, phần quan trọng, yếu tố quan trọng là dạy mọi người cách rút ngắn thời gian phản ứng cảm xúc của họ và nhận ra khi họ cảm thấy những cảm xúc đó và thay đổi nó và không dựa vào bất kỳ điều gì bên ngoài họ để làm điều đó, một trò chơi điện tử hoặc một loại thuốc hoặc bất cứ điều gì mà mọi người làm. Dạy họ rằng họ có công cụ để tự làm điều đó. Và nếu họ hiểu rằng họ đang nghiện những cảm xúc đó, tôi đã thấy điều này hàng ngàn lần. Luôn có một khoảnh khắc aha. Như, tôi nghiện sự tức giận? Thật sao? Ôi Chúa ơi. Có thể tôi là. Giờ, khoảnh khắc bạn nhận ra rằng, ôi Chúa ơi, tôi đang sử dụng người đó để xác nhận sự nghiện ngập của tôi vào sự tức giận? Ôi Chúa ơi. Như, tôi không muốn cảm thấy sự tức giận. Được rồi. Vậy thì, sự nghiện là một thứ mà bạn nghĩ bạn không thể dừng lại. Sự nghiện là làm một cái gì đó mà bạn biết là không tốt cho bạn và bạn vẫn làm, đúng không? Vì vậy, nếu những cảm xúc này là nghiện, thì tôi có lẽ sẽ trải qua cơn thèm thuốc. Tôi có lẽ đã quá liều một vài lần. Tôi có lẽ đã có vài chuyến đi tồi tệ. Được rồi. Vậy để tôi làm rõ. Như, làm thế nào để tôi thay đổi điều này? Vì vậy, nếu sự thay đổi phải lớn hơn cơ thể bạn, môi trường của bạn, và thời gian, và khi bạn sống trong căng thẳng và sống trong chế độ sinh tồn, tất cả sự chú ý của bạn sẽ chỉ vào cơ thể bạn, môi trường của bạn và thời gian, điều đó có nghĩa là khi chúng ta sống trong căng thẳng, rất khó để thay đổi vì không phải là thời gian để thay đổi. Đó là thời gian để chạy, chiến đấu và ẩn mình, đúng không? Vì vậy, dạy mọi người cách phá vỡ những sự nghiện cảm xúc đó, tác dụng phụ của điều đó gọi là niềm vui. Một người không còn tra tấn cơ thể mình và giữ nó ra khỏi trạng thái cân bằng. Và nhiều người đã chữa lành trong công việc này, họ không nói, ôi, tôi sẽ chữa lành tình trạng sức khỏe này. Họ sẽ nói, điều đầu tiên tôi sẽ làm, và đây là phần đông trong số họ, là tôi sẽ làm việc để đưa cơ thể tôi trở lại trạng thái cân bằng. Như, tôi sẽ làm việc để điều chỉnh các trạng thái cảm xúc của tôi. Tôi sẽ không phản ứng theo cách này. Tôi sẽ không phản hồi theo cách này. Đó chính là công việc ở đó, là phá vỡ những sự nghiện cảm xúc đó để chúng ta có thể ra khỏi chế độ sinh tồn. Và trong chế độ sinh tồn, không phải là thời gian để sáng tạo. Trong chế độ sinh tồn, không phải là thời gian để thiền. Không phải là thời gian để nhắm mắt lại và đi vào bên trong.
    Bạn sẽ bị ăn thịt.
    Đây không phải là lúc để trở nên dễ tổn thương.
    Đây không phải là lúc để mở lòng, đúng không?
    Và thế nhưng, chúng ta phải làm việc với cơ thể của mình và có khả năng tái điều chỉnh chúng theo một tâm trí mới.
    Và vì vậy, nhiều công việc mà chúng ta thực hiện, đặc biệt là trong thời điểm lịch sử này, nơi mà mọi người đều cảm thấy áp lực, áp lực từ môi trường về căng thẳng, là để cung cấp cho mọi người những công cụ để có thể tự điều chỉnh.
    Khi tôi nói về tự điều chỉnh, nghĩa là chuyển từ một trạng thái cảm xúc này sang trạng thái cảm xúc khác.
    Và không có gì sai khi chúng ta phản ứng.
    Tất cả chúng ta đều phản ứng.
    Tôi cũng phản ứng.
    Nhưng câu hỏi là, phản ứng trong bao lâu?
    Như, bạn sẽ phản ứng bao lâu nữa?
    Bởi vì nếu bạn cứ tiếp tục làm điều đó trong nhiều tháng hoặc nhiều năm, cuối cùng nó sẽ trở thành tính cách của bạn, đúng không?
    Vâng.
    Và điều đó ảnh hưởng lớn đến hệ miễn dịch của bạn.
    Tôi nhận thấy rằng khi tôi ở trong trạng thái phản ứng kéo dài, phản ứng tiêu cực đối với điều gì đó, thì chỉ cần vài ngày nữa là tôi sẽ bị cúm hoặc cảm lạnh hoặc điều gì đó.
    Và, trời ơi, như, vì tôi không bị ốm thường xuyên.
    Vì vậy, tôi nghĩ tôi bị ốm, kiểu như bây giờ, có thể hai lần một năm.
    Và vì vậy rất dễ dàng.
    Nó gần như là một cú sốc.
    Và sau đó rất dễ dàng để tôi theo dõi các bước của mình và xem điều gì đã mang tôi đến đây.
    Vì vậy, điều này đã xảy ra.
    Phản ứng của tôi là như vậy.
    Tám ngày sau, tôi cảm thấy hệ miễn dịch của mình yếu đi.
    Bởi vì tôi hiếm khi bị ốm, nên điều gì đã xảy ra với tôi thật sự rất rõ ràng.
    Không có gì giống như, ôi, tôi đã chạm vào cái gì đó và sau đó vi khuẩn đã vào miệng tôi.
    Đối với tôi, điều đó thật rõ ràng trong cuộc sống của tôi.
    Vì vậy, vâng, điều tôi muốn làm là tôi muốn ngăn điều đó xảy ra.
    Vâng.
    Thôi nào, bạn bao nhiêu tuổi?
    Tôi 32.
    32, trời ơi, bạn làm rất tốt.
    Ý tôi là, nếu bạn hiểu điều này ngay bây giờ, thì khi bạn 40 tuổi, bạn sẽ thành thạo nó.
    Vì vậy, chúng tôi đã thực hiện một nghiên cứu nơi chúng tôi đã yêu cầu mọi người ngừng cảm thấy những cảm xúc sống sót trong ba ngày và thực hành cảm nhận những cảm xúc nâng cao, những cảm xúc tập trung vào trái tim.
    Chúng tôi đã đo lượng một hóa chất gọi là IgA, immunoglobulin A. Đây là loại vắc xin cúm tự nhiên của cơ thể bạn.
    Thực ra nó còn tốt hơn cả vắc xin cúm.
    Và vì vậy, chúng tôi đã đo nồng độ IgA của mọi người vào đầu thời gian này và sau đó chúng tôi đo lại vào cuối.
    Cuối ba ngày, bằng cách thay thế những cảm xúc hạn chế đó bằng những cảm xúc cao hơn, nồng độ IgA của họ đã tăng 50%.
    50%.
    Vì vậy, khi bạn cảm thấy một cảm xúc nâng cao, cơ thể rất khách quan đến mức nó tin rằng đang sống trong một môi trường nuôi dưỡng và yêu thương.
    Và nếu môi trường kích hoạt gene, và nó sẽ kích hoạt, và sản phẩm cuối cùng của một trải nghiệm trong môi trường là một cảm xúc, thì người đó đang kích hoạt các gene trước môi trường.
    Và bây giờ cơ thể sẽ tạo ra globulin, là các protein, mà sẽ tạo ra nhiều sự bảo vệ nội bộ hơn và ít quan tâm hơn đến bảo vệ bên ngoài.
    Vì vậy, hệ miễn dịch, là hệ thống bảo vệ nội bộ, bắt đầu trở lại trật tự.
    Sức khỏe là một trọng tâm lớn đối với tôi vào năm 2025, và tôi không chỉ nói về việc ăn uống đúng cách và tập thể dục, tôi cũng đang nói về sự phục hồi của tôi.
    Tôi đã hoàn thành một nửa của 60 buổi tập trong 60 ngày, và để giúp cơ thể mình phục hồi, tôi đã sử dụng một thiết bị chăm sóc sức khỏe mà tôi đã chia sẻ với bạn trước đây.
    Họ là một nhà tài trợ của podcast này, và sản phẩm của họ có tác động rất lớn đến sự phục hồi của tôi.
    Tôi đang đề cập đến chiếc chăn xông hơi hồng ngoại Bond Charge của mình.
    Chúng tương tự như những chiếc xông hơi hồng ngoại mà bạn thấy trong các phòng tập gym và spa, nhưng điểm khác biệt lớn là nó có thể mang theo.
    Tôi đã bắt đầu năm mới ở nhà mình tại Nam Phi, vì vậy tôi đã mang theo chiếc chăn, và tôi đã sử dụng nó hầu như mỗi đêm trước khi đi ngủ khi tôi tập luyện chăm chỉ.
    Và nó đã giúp tôi thư giãn, giúp cơ bắp của tôi cảm thấy ít đau hơn, và tôi tỉnh dậy cảm thấy phục hồi hơn.
    Nó hoạt động bằng cách làm nóng cơ thể của bạn trực tiếp chứ không chỉ là không khí xung quanh bạn, để cải thiện tuần hoàn và giảm sự cứng ngắc.
    Tôi cũng đã nhận thấy rằng nó có tác động lớn đến làn da của tôi nữa.
    Và may mắn thay, Bond Charge đã dành cho tôi 25% giảm giá cho các thính giả của tôi.
    Vì vậy, nếu bạn sử dụng mã DIARY khi thanh toán, bạn cũng sẽ nhận được giao hàng miễn phí và bảo hành một năm.
    Hãy truy cập bondcharge.com slash diary.
    Còn về thói quen trong tất cả những điều này thì sao?
    Có giá trị gì trong việc có một thói quen mạnh mẽ không?
    Bởi vì khi những cơn gió thổi qua, ít nhất tôi cũng được neo bởi một cái gì đó.
    Tôi cố gắng tránh từ đó vì tôi nghĩ nó gợi lên nhiều niềm tin cho mọi người.
    Tôi nghĩ tôi muốn nói rằng nếu bạn có thể dành một khoảng thời gian nhất định cho bản thân, chỉ dành cho bản thân, để ở một mình với chính mình.
    Và đối với tôi, thói quen của tôi là dành hai giờ vào buổi sáng.
    Đó chỉ là thời gian của tôi.
    Như vậy, đó là thời gian tôi sẽ làm cho tâm trí và cơ thể của mình ổn định.
    Đó là thời gian mà tôi sẽ suy nghĩ về những điều tôi phải làm trong ngày và tôi sẽ như thế nào trong ngày.
    Làm cho mọi thứ rõ ràng, và sau đó tôi thiền.
    Và thiền của tôi thực sự là để tôi vượt qua chính mình và thay đổi và sau đó sáng tạo.
    Và, bạn biết đấy, tôi không quan tâm bạn làm điều này vào buổi sáng hay vào buổi tối.
    Tôi là người dậy sớm.
    Tôi luôn là người dậy sớm.
    Tôi có những người bạn là nghệ sĩ và nhạc sĩ.
    Thậm chí con cái của tôi, chúng chỉ là những người thích buổi tối hơn.
    Chúng sáng tạo hơn, vì vậy chúng thích buổi tối.
    Điều đó không quan trọng với tôi.
    Tôi chỉ cần chọn một thời điểm trong ngày của bạn mà bạn có thể suy nghĩ về ai bạn muốn trở thành và ai bạn không muốn trở thành nữa
    và suy nghĩ về những gì bạn sẽ thay đổi và, bạn biết đấy, luôn tạo một chút chỗ cho cái chưa biết,
    đó là phần thú vị, và trở nên sáng tạo, vâng.
    Và đó là một trong những điều mà tôi tự hào trong cộng đồng của chúng tôi.
    Tôi thực sự tự hào về việc mọi người làm việc.
    Như vậy, mọi người đều làm việc.
    Không phải là tôi phải bắt họ làm điều đó.
    Và khi tôi hỏi họ, như, tại sao?
    Như, tại sao bạn làm điều này mỗi ngày?
    Ngoài hầu hết mọi người nói là điều đó khiến tôi cảm thấy tốt hơn, họ thường nói tôi không muốn phép màu kết thúc.
    Như, có quá nhiều điều tốt đẹp, quá nhiều điều tốt đẹp đang xảy ra trong cuộc sống của tôi.
    Như, tôi muốn tiếp tục làm điều này.
    Nó đang hoạt động với tôi.
    Vì vậy, đó không chỉ là một việc phải làm.
    Đó là một điều muốn làm.
    Bạn đã nói trước đó về sự hòa hợp giữa não và tim.
    Đó là một thuật ngữ mà tôi chưa từng nghe trước đây. Tôi không biết rằng có một mối liên hệ giữa não bộ và trái tim của mình. Ồ, chắc chắn có một mối liên hệ giữa não bộ và trái tim của bạn. Phải, chúng tôi đã rất bị cuốn hút. Đây là tháng 2 năm 2020. Tôi sẽ không bao giờ quên điều đó. Chúng tôi bắt đầu khi thực hiện các điện não đồ, bạn biết đấy, nghiên cứu về não bộ của chúng tôi. Chúng tôi đã nối một dây dẫn tim từ trái tim đến máy, và chúng tôi bắt đầu quan sát HRV so với sóng não. Và sự đồng bộ là nhịp điệu, đúng không? Vì vậy, khi các sóng đang di chuyển theo nhịp điệu như thế này, bạn có thể thấy điều đó trên quét não, đúng không? Ong mật. Vâng, chúng rất có trật tự. Chúng rất nhịp nhàng như vậy. Vì vậy, nếu bạn nghĩ về các sóng đồng bộ, có nghĩa là rất trật tự và rất nhịp nhàng, khi chúng không còn trật tự, như bị cắt đứt, và chúng ở các phần khác nhau của não hoặc ở các nhịp khác nhau, đó là lúc não bộ không đồng bộ, đúng không? Và khi chúng tôi bắt đầu dạy mọi người cách mở rộng nhận thức của họ để cảm nhận không gian, khi bạn cảm nhận không gian, hành động cảm nhận và cảm thấy khiến bạn ngừng phân tích và suy nghĩ. Và nếu bạn không phân tích và suy nghĩ, bạn bắt đầu ức chế hoạt động của vỏ não mới. Sóng não của bạn bắt đầu chậm lại. Trong trạng thái beta, bạn biết rằng bạn là một cơ thể cụ thể trong không gian và thời gian. Đó là beta ở mức thấp. Như chúng ta đang nói bây giờ, chúng ta đang ở trong trạng thái beta mức thấp. Nếu tôi nói, Stephen, tôi sẽ cho bạn một bài kiểm tra, và bạn sẽ phải làm bài kiểm tra trước khán giả của bạn, bạn sẽ có một chút phấn chấn. Não của bạn sẽ trở nên hứng thú hơn một chút và bóng đèn sẽ sáng hơn một chút, và bạn sẽ chuyển sang beta ở mức trung bình. Đó là lúc bạn sắp phát biểu hay bạn đang ở một bữa tiệc và bạn không biết ai cả. Bạn sẽ trở nên nhận thức hơn một chút. Chỉ là cho những người không thể thấy điều này vì họ có thể đang nghe qua âm thanh. Vì vậy, beta là nhận thức tỉnh táo. Bây giờ, trong trạng thái beta, não bộ đang cố gắng tạo ra ý nghĩa giữa những gì đang xảy ra trong thế giới bên ngoài và những gì đang xảy ra trong thế giới bên trong, và nó đang xử lý tất cả thông tin cảm giác. Vì vậy có rất nhiều dữ liệu. Do đó, beta giống như trạng thái ý thức và đang tỉnh táo. Và có beta mức thấp. Có beta ở mức trung bình. Nó không có trong bảng này. Nhưng beta ở mức cao là khi bạn cảm thấy sợ hãi, khi bạn lo âu, khi bạn tức giận, khi bạn đau đớn, khi bạn thất vọng, khi bạn ghen tị, bất cứ điều gì. Người ta trở nên hưng phấn trong những mức beta cao này, và đó là lúc chúng ta trở nên quá tập trung. Bạn đã bao giờ cảm thấy căng thẳng chưa? Ồ có, và bạn bắt đầu quá tập trung. Điều đó là vì bạn đang thu hẹp sự chú ý của mình và bạn đang quá tập trung, và đó là trạng thái não bộ. Vậy nên khi bạn mở rộng nhận thức của mình và thay vì thu hẹp sự chú ý vào thứ gì đó vật chất hoặc cụ thể, đó là điều mà các hormone căng thẳng làm. Nhưng nếu bạn mở rộng nhận thức của mình và cảm nhận không gian và hành động cảm nhận này khiến bạn không còn phân tích và suy nghĩ, và sóng não của bạn bắt đầu chuyển sang alpha. Bây giờ, trong trạng thái alpha, đó là loại sóng não chậm hơn. Đó là trạng thái sáng tạo của não bộ. Não bộ nhìn thấy nhiều hơn qua hình ảnh, nhiều hơn qua hình ảnh tượng trưng. Nó tưởng tượng hơn, đúng không? Trong beta, có một giọng nói đang nói với bạn ở phía sau đầu của bạn tất cả thời gian rằng, điều này là đúng và điều này là sai. Bạn có điều này phải làm. Bạn có điều kia phải làm. Đó là tiếng phê phán trong não của chúng ta. Khi bạn vượt qua các sóng não beta và chuyển sang alpha, bạn bắt đầu mở ra cánh cửa giữa tâm trí ý thức và tâm trí vô thức. Bây giờ, chúng ta không chỉ tìm kiếm bất kỳ loại alpha nào, mà chúng ta đang tìm kiếm alpha đồng bộ. Vì vậy, chúng tôi muốn tất cả những ngăn chứa đó mà chúng tôi đang phát ra ở các nhịp điệu và tần số khác nhau bất ngờ bắt đầu hoạt động như vậy. Vì vậy, bây giờ toàn bộ não bộ bắt đầu chuyển sang điều được gọi là sự đồng bộ toàn cầu. Bây giờ, khi não bắt đầu đồng bộ như vậy, những gì kết nối trong não bắt đầu liên kết trong não, và toàn bộ não bắt đầu hoạt động như một mạng lưới thần kinh duy nhất, và đó là điều mà dữ liệu của chúng tôi cho thấy. Bây giờ, đó không phải là kết thúc. Đó chỉ là khi bạn chuyển vào trạng thái tưởng tượng, và mọi người làm điều này, nhưng nhiều người chuyển sang alpha, nhưng nó không đồng bộ. Vì vậy, chúng tôi đang tìm kiếm alpha đồng bộ. Bây giờ, nhiều người đang thiền rất tốt, họ có thể thư giãn cơ thể của mình rất tốt, và họ có thể cảm thấy rất an toàn đến nỗi cơ thể của họ di chuyển vào một trạng thái nghỉ nhẹ hoặc giấc ngủ nhẹ trong khi họ vẫn tỉnh táo. Vì vậy, đó là một trạng thái thư giãn và tỉnh táo. Trong lĩnh vực đó, bạn đang ở trong trạng thái thôi miên. Bạn đang ở trong sóng não theta. Và trong theta bây giờ, ánh sáng tắt trong vỏ não tư duy kết nối chúng ta với thực tế ba chiều. Danh tính đã biến mất. Nhân vật đã biến mất. Không có hoạt động nào ở đó. Bây giờ, cánh cửa giữa tâm trí ý thức và tâm trí vô thức đang rộng mở đối với thông tin, và bây giờ chúng ta dễ bị tác động bởi thông tin. Và bây giờ chúng ta đang trong hệ điều hành. Chúng ta có thể vào tâm trí vô thức và viết lại một chương trình. Chúng ta có thể tập dượt một kịch bản mới. Chúng ta có thể kể một câu chuyện mới. Thay vì câu chuyện của quá khứ, chúng ta có thể kể câu chuyện về tương lai của chúng ta, và chúng ta có thể lập trình tâm trí vô thức và hệ thần kinh tự chủ của mình để bắt đầu thay đổi sinh học của mình. Bây giờ, nếu đi quá xa qua theta, và bạn rơi vào delta, thì bây giờ ánh sáng tắt. Bạn đang trong trạng thái hôn mê, và bạn đang mất ý thức, đúng không? Vì vậy, chúng ta làm điều này khi đi ngủ vào ban đêm. Chúng ta đi từ beta sang alpha sang theta sang delta. Và nếu bạn đang căng thẳng và ở mức beta cao, bạn không thể ngủ. Và bạn không thể ngủ vì bạn đang suy nghĩ, đúng không? Và bạn không thể đi qua các sóng não. Và chúng ta thức dậy vào buổi sáng và đi từ delta sang theta sang alpha sang beta, đúng không? Vì vậy, có hai lần mà cánh cửa giữa tâm trí ý thức và tâm trí vô thức mở ra.
    Được rồi, điều này liên quan gì đến độ hòa hợp giữa não và tim? Thì, trong trạng thái theta, khi một người ở trong trạng thái mà sự chú ý của họ tập trung vào trái tim và năng lượng trong trái tim, thì tự nhiên trái tim sẽ bảo não sáng tạo ra. Đến lúc để tưởng tượng. Đến lúc để yêu một tương lai. Bây giờ, trái tim là trung tâm sáng tạo, đúng không? Nó là phần sinh học của chúng ta cho phép não bắt đầu, vỏ não trước bắt đầu sáng tạo. Vì vậy, bạn có được trái tim và não làm việc cùng nhau. Càng thư giãn trong trái tim, bạn càng tỉnh táo trong não, và điều gì đó đẹp đẽ xảy ra trong não. Nếu người đó có thể duy trì điều này và họ ở trong trạng thái theta, theta trở thành sóng mang. Và ngay trong não, bạn bắt đầu thấy sóng alpha hình thành trên sóng theta và sau đó là sóng alpha trong các hài âm chuyển đổi thành sóng beta và các hài âm vào high beta và cuối cùng là high beta chuyển thành gamma.
    Vì vậy, công thức của việc thư giãn và đồng bộ hóa trái tim của bạn với não khiến não di chuyển vào trạng thái được gọi là cộng hưởng. Và cộng hưởng là khi bạn có sóng trên sóng, các hài âm, và não bắt đầu hoạt động trong một trạng thái cộng hưởng hơn. Đôi khi thậm chí mọi người có sóng delta làm cơ sở mang sóng theta và sóng theta mang sóng alpha và sóng alpha mang sóng beta đến high beta và gamma. Và tất cả chúng đều là sóng trong sóng. Và khi những sóng đó kết hợp lại, nếu chúng tương hợp, chúng can thiệp và tạo ra một sóng lớn hơn. Và sau đó những sóng đó lại kết hợp và chúng can thiệp và tạo ra sóng lớn hơn. Và đó chính xác là cách năng lượng trong não tăng lên.
    Vì vậy, chúng tôi có hình chụp não của những người có sóng não gamma xa khỏi mức bình thường tới 200, 300, 400 độ lệch chuẩn. Tôi sẽ cho bạn một ý tưởng. Ba độ lệch chuẩn xa khỏi mức bình thường chỉ chiếm 2% dân số. Vì vậy, họ đang xử lý một lượng năng lượng khổng lồ trong não của họ. Và điều đó cảm thấy thật tuyệt. Thật sự rất tuyệt. Vì vậy, chúng tôi thực hành rất nhiều trong việc đồng bộ hóa trái tim với não. Nếu bạn dùng MDMA hoặc thứ gì đó, điều đó có đưa bạn vào một số trạng thái sóng não này không? Tôi đang tự hỏi liệu có loại ma túy nào gây ra những trạng thái này không. Chúng tôi thực sự sẽ tiến hành một nghiên cứu so sánh trong năm nay với ma túy hòa bình và thiền. Tôi có thể trả lời câu hỏi đó một cách dứt khoát hơn.
    Điều chúng tôi biết từ các nghiên cứu fMRI với psilocybin là mạng lưới chế độ mặc định trong não, mạng lưới mà tôi đã nói đến trước đó – lúc nào cũng là dự đoán của não – sẽ ngừng hoạt động khi có psilocybin. Và đó chính xác là những gì chúng tôi thấy ở những người thiền nâng cao và trong các fMRI của chúng tôi, rằng những người trải qua một trải nghiệm huyền bí trong MRI trông giống như họ đang sử dụng psilocybin. Các mạch não tương tự hoàn toàn bị tắt. Về sóng theta này, bạn đã nói về việc đây thực sự là nơi mà nhiều sự lập trình có thể xảy ra.
    Vậy tôi có cần phải ở trong trạng thái đó và sau đó tiếp xúc với một loại âm thanh kích thích nào đó không? Câu hỏi hay. Câu hỏi hay. Tôi sẽ trả lời nó theo ba cách. Cách đầu tiên là khi bạn có ý thức trong tiềm thức của bạn và bạn được huấn luyện để tưởng tượng bất kỳ điều gì bạn muốn, bạn sẽ bắt đầu gửi tín hiệu đến hệ thần kinh tự trị của bạn để bắt đầu sản xuất các hóa chất tương đương với ý định của bạn. Nói cách khác, ý định của bất kỳ điều gì bạn đang nghĩ đến sẽ hoạt động như thông tin bắt đầu thay đổi sinh học của bạn. Vì vậy, theta là một cách tuyệt vời để mở cánh cửa. Chúng tôi cũng sử dụng theta khi chúng tôi muốn lập trình cho mọi người, vì đó là một trạng thái thôi miên, để có một trải nghiệm huyền bí. Và nếu họ ở trong trạng thái đó, hãy nhớ rằng khi bạn dễ tiếp thu, bạn chấp nhận, tin tưởng và đầu hàng trước thông tin như thể đó là sự thật mà không phân tích nó. Và đó là điều lập trình sinh học của con người, đúng không? Vì vậy, bạn có thể lập trình ai đó tin rằng họ cần một loại thuốc nào đó, và bạn cũng có thể lập trình ai đó tin vào hầu như bất cứ điều gì, nhưng bạn cũng có thể lập trình họ cho một trải nghiệm huyền bí, và đó là điều chúng tôi làm.
    Bây giờ, chúng tôi có thể làm điều đó bằng cách cho họ thông tin khi họ ở trong trạng thái thôi miên đó. Họ rất dễ tiếp thu, nhưng chúng tôi chỉ sẽ làm điều này theo cách có lợi cho họ. Và cách thứ ba là một điều mà chúng tôi thực sự phát hiện ra mà chúng tôi không mong đợi. Hãy để tôi xem tôi có thể nói điều này như thế nào và làm cho nó đơn giản. Có hạt và sóng. Có vật chất và năng lượng. Vì vậy, nếu tất cả sự chú ý của bạn nằm trong thế giới ba chiều này, bạn không nhận thức được năng lượng. Vì vậy, hãy để một người nhắm mắt lại và chuyển sự chú ý của họ ra khỏi mọi thứ vật chất, mọi thứ hữu hình, mọi thứ đã biết, và đi từ một tiêu điểm hẹp sang một tiêu điểm rộng hơn. Và khi họ cảm nhận không gian, họ thực sự đang đặt sự chú ý của mình vào trường năng lượng vô hình mà tồn tại vượt ra ngoài cảm giác của chúng ta, trường lượng tử, đúng không? Và trường đó mang theo một lượng thông tin khổng lồ.
    Vì vậy, khi một người di chuyển vào theta, và tôi yêu cầu họ mở rộng nhận thức của mình, nếu họ ở trong một dải theta nhất định, chúng tôi có thể gần như dự đoán 100% thời gian rằng người đó sẽ kết nối với thông tin. Bây giờ, không phải thông tin đến từ các giác quan của họ, như một người thôi miên có thể đặt bạn vào trạng thái thôi miên trong theta và đưa ra các gợi ý và có thể lập trình bạn. Nhưng bạn vẫn ở trong cùng một trạng thái, trạng thái thôi miên, nhưng đôi mắt của bạn nhắm lại. Có nhạc vang lên ở nền. Bạn không ăn. Bạn không nếm. Bạn không ngửi. Bạn không cảm nhận bằng cơ thể của bạn. Nhưng bạn vẫn dễ tiếp thu thông tin. Chỉ có một nơi khác mà bạn có thể tìm thấy thông tin, và đó là tần số. Và tần số mang theo thông tin. Vì vậy, khi một người bắt đầu kết nối với năng lượng, với tần số, và vỏ não tư duy đang giảm xuống, ngay khi họ kết nối với năng lượng và tần số đó, não đi vào những trạng thái sóng não gamma rất, rất cao.
    Họ đang kết nối với một mức độ năng lượng lớn hơn, một mức độ trật tự lớn hơn, và sự khích thích mà họ cảm nhận khi có được sự kết nối này, thường thì thường là sợ hãi, tức giận hoặc đau đớn, nhưng sự khích thích đó lại là cực lạc.
    Sự khích thích đó là hạnh phúc.
    Họ nói, tôi không có từ ngữ nào để mô tả cảm giác mà tôi vừa trải qua, đúng không?
    Vì vậy, họ đang tiến gần hơn tới nguồn cội.
    Họ đang tiến gần hơn tới một năng lượng và tần số lớn hơn, và điều này phản ánh trong sinh học của họ.
    Khi chúng tôi thấy mọi người chuyển vào những trạng thái thanh lịch của tần số gamma cao, điều này chủ yếu diễn ra trong hệ thống thần kinh tự trị của họ.
    Nó rất nhanh, và rất hài hòa.
    Bây giờ, nếu căng thẳng là sự mất cân bằng tự trị, và họ hoạt động trong một trạng thái năng lượng rất, rất cao trong hệ thống thần kinh tự trị của họ, với sóng não gamma hài hòa, thì có một lượng lớn sự điều hòa tự trị.
    Và hệ thống thần kinh tự trị kiểm soát và phối hợp tất cả các hệ thống khác.
    Bây giờ, hãy cẩn thận, vì bây giờ cái thước âm đang gửi thông tin đến mỗi tế bào và mô và cơ quan trong cơ thể.
    Và khi mọi người chuyển vào những trạng thái này, nhiều lần khi họ trở lại, họ nhận được một nâng cấp sinh học.
    Bằng cách nào đó, năng lượng bắt đầu thông báo cho vật chất, và toàn bộ cơ thể được nâng lên bởi ánh sáng, được nâng lên bởi tần số.
    Khi chúng tôi lấy máu từ những người có những khoảnh khắc như vậy, và chúng tôi tìm kiếm thông tin trong máu, có thông tin trong máu mà chúng tôi phát hiện ra ngăn virus COVID xâm nhập vào tế bào.
    Chúng tôi đã phân lập protein ngăn virus xâm nhập vào tế bào.
    Nói cách khác, chúng tôi đã thực hiện các nghiên cứu gọi là chuyển giao thích nghi.
    Chúng tôi đã lấy máu từ những người thiền tích cực, và chúng tôi đã đặt nó vào một môi trường với các tế bào có thụ thể ACE2, và sau đó phơi nhiễm thụ thể ACE2 với một virus giả, giống như virus COVID.
    Và ở những người thiền tích cực, chúng tôi nhận thấy rằng virus không thể xâm nhập vào tế bào.
    Nó dính vào bên ngoài tế bào, và chúng tôi đã phân lập một protein trong máu của người thiền tích cực mà ngăn virus xâm nhập vào tế bào.
    Những người có những khoảnh khắc vượt qua, như tôi đã nói, 84% trong số họ, 84% trong số họ có thông tin trong máu khiến chức năng ti thể và chức năng glycolytic trong tế bào ung thư ngừng hoạt động.
    Có thông tin trong máu cho sự tạo nơron, cho hệ vi sinh vật, hoàn toàn thay đổi sau bảy ngày, hệ vi sinh vật hoàn toàn khác biệt, mà không cần thay đổi chế độ ăn uống của họ.
    Họ vẫn ăn cùng một loại thực phẩm, nhưng họ không còn là cùng một người nữa, đúng không?
    Có một kiểu thay đổi nào đó tạo ra nhiều vi sinh vật probiotic.
    Tôi nhớ đã đọc một nghiên cứu về Wim Hof, người đàn ông băng giá, nơi họ tiêm cho ông một loại virus, và tôi nghĩ họ cũng đã tiêm cho những người khác một loại virus.
    Và thông qua kỹ thuật thở và thiền của ông, và những gì ông đã làm, virus không lây nhiễm ông, nhưng nó lại lây nhiễm những người khác.
    Sau đó, tôi nghĩ trong nghiên cứu, ông đã huấn luyện những người khác cũng có thể từ chối virus.
    Và tất cả điều này có vẻ hơi huyền bí với người trung bình, bởi vì nghĩ rằng bạn có thể làm gì đó để ngăn virus lây nhiễm bạn, tôi có nghĩa là, điều đó mở ra cánh cửa cho trách nhiệm cá nhân và, bạn biết đấy, điều đó là điều khiến người ta lo lắng, tôi nghĩ.
    Đúng vậy.
    Chà, chúng tôi đã công bố bài báo.
    Nó đã được công bố trên tạp chí khoa học.
    Mọi người có thể xem nó trực tuyến.
    Chà, nếu bạn tiếp tục thực hành để trở nên lớn hơn so với môi trường của mình, bạn sẽ trở nên lớn hơn so với môi trường của mình.
    Đó là cách mà nó diễn ra.
    Nói cách khác, nếu phản ứng của bạn với môi trường không làm bạn yếu đi mà làm bạn mạnh mẽ hơn, thì trí thông minh bẩm sinh của cơ thể bạn sẽ có một trí thông minh khiến bạn trở nên lớn hơn so với môi trường của mình, ngay cả đến vi sinh vật.
    Và đó là lý do tại sao bạn liên tục đề cập đến thuật ngữ thiền giả tiên tiến, vì bạn không nói đến những người thiền giả bình thường.
    Chà, điều tôi sẽ nói là tôi sẽ nói, chà, thật thú vị.
    Khi tôi sử dụng thuật ngữ đó, tôi chỉ có thể sử dụng thuật ngữ đó vì nhiều người tham gia các khóa tu kéo dài một tuần của chúng tôi, Stephen, họ là những người mới bắt đầu.
    Họ chưa bao giờ thực sự thiền trước đây.
    Vợ hoặc bạn trai hoặc bạn gái của họ đã đưa họ đến, hoặc đồng nghiệp hoặc bạn bè của họ.
    Bạn biết đấy, họ chỉ kiểu như, không quan tâm lắm.
    Bạn biết đấy, tôi không thực sự biết tôi đang dấn thân vào điều gì.
    Những người thiền giả mới bắt đầu, người chỉ thực hành một chút, khi trải qua trải nghiệm hòa nhập vào cuối bảy ngày, não của họ trông giống như những người thiền giả tiên tiến.
    Vào cuối bảy ngày, sinh học của họ, các giá trị trong máu của họ trông giống như họ đã thiền trong nhiều năm.
    Nói cách khác, vào cuối bảy ngày, những người thiền giả là những người mới bắt đầu mà trông giống như những người thiền giả tiên tiến đang kích hoạt hàng ngàn gen trong sinh học của họ để gợi ý rằng họ đang sống trong một cuộc sống hoàn toàn mới, một môi trường hoàn toàn mới, và họ đang ở trong một phòng khiêu vũ.
    Và không có gì quá kích thích trong một phòng khiêu vũ.
    Vì vậy, bất kể họ đang làm gì bên trong mình, bằng cách nào đó đang gây ra những thay đổi mạnh mẽ.
    Bây giờ, chúng tôi đã xem xét một nhóm người.
    Chúng tôi đã xem xét kiểu gen của họ, và gen tạo ra protein.
    Và sự biểu hiện gen của bạn khác với của tôi, khác với từng người.
    Vì vậy, mọi người đều có kiểu gen độc nhất của riêng họ, điều này có nghĩa là họ đều tạo ra các protein cá nhân của riêng mình.
    Vào cuối bảy ngày, khi chúng tôi xem xét những người thiền giả đó, vào cuối bảy ngày, gần 80% dân số đang tạo ra cùng một gen và cùng một protein.
    Họ đã báo hiệu cùng một gen và tạo ra cùng một protein.
    Điều đó có nghĩa là gì?
    Điều đó có nghĩa là khi mọi người hành động theo cùng một cách, có một ý thức nổi lên xuất hiện, được phản ánh trong sinh học của mọi người.
    Đàn chim, đàn gia súc, bộ tộc, mọi người cùng nhau tiến hóa về mặt sinh học.
    Tại những khóa tu này, những khóa tu kéo dài bảy ngày, một trong những điều khiến tôi khá sốc là thời gian mà mọi người dành để thiền.
    Đúng vậy.
    Mọi người dành bao lâu để thiền, và tại sao điều đó lại quan trọng?
    Sự kiện của chúng tôi là một buổi tiệc tâm linh.
    Tôi muốn nói, đó là cách tốt nhất mà tôi có thể mô tả.
    Tôi có nghĩa là, chúng tôi bắt đầu vào lúc sáu giờ sáng và kết thúc vào lúc bảy hoặc tám giờ tối, và những ngày trôi qua thật sự rất nhanh.
    Có những bài thiền đứng và đi.
    Đôi khi chúng tôi thực hiện bốn hoặc năm bài, đôi khi là sáu bài trong một sự kiện kéo dài một tuần.
    Tại sao?
    Bởi vì bạn phải thể hiện nó.
    Bạn phải thực sự giỏi trong việc thực hiện điều đó với đôi mắt mở.
    Chúng tôi thực hiện thiền nằm sau khi đưa mọi người đến một điểm nhất định mà tôi biết họ sẽ không ngủ gật khi nằm xuống.
    Và sau đó chúng tôi thực hiện một số bài thiền lớn hơn, kéo dài một chút, nhưng mọi người vẫn đứng dậy và ngồi xuống suốt thời gian đó.
    Không có bài thiền nào được thực hiện mà không có kiến thức trước đó, vì kiến thức là tiền đề cho trải nghiệm.
    Vì vậy, đó là một trải nghiệm hòa mình, nhưng cuối cùng lại tổng cộng khoảng 35 giờ thiền khi mọi thứ đã xong.
    Nhưng bạn hỏi bất kỳ ai tham gia sự kiện kéo dài một tuần, họ sẽ nói, tôi không thể chờ đợi để trở lại cuộc sống của mình và bắt đầu thực hành,
    bởi vì những gì tôi đã làm khi đến đây không giống chút nào với những gì tôi đang làm bây giờ, đúng không?
    Vì vậy, bây giờ họ được trang bị tốt hơn và thực sự họ đang ở trong một cơ thể khác.
    Họ quay lại cuộc sống mới, và họ không còn ở trong cùng một dòng thời gian nữa.
    Đó là trải nghiệm mà tôi có thể khẳng định là đúng trong mối quan hệ và cuộc sống của chính tôi, bởi vì bạn đời của tôi đã trở lại từ các buổi thiền.
    Cô ấy đã trở lại từ tuần lễ ở Miami, nơi cô ấy đã thực hiện các bài thiền đi dạo dọc bãi biển và những thứ tương tự.
    Và nó không dừng lại ở đó.
    Thực tế, đó thực sự là khởi đầu của hành trình của cô ấy, bởi vì bây giờ mỗi buổi sáng cô ấy có một thói quen mới là thiền vào buổi sáng.
    Và không ai bảo cô ấy làm điều đó, nhưng rõ ràng lợi ích thật sự rất lớn đối với cô nên cô ấy đã tiếp tục thực hành.
    Và cô ấy làm điều đó mỗi ngày.
    Tôi thật sự ngạc nhiên về điều đó, bởi vì nó cần một điều gì đó nhất định, phải có, như, nó cần một điều gì đó, tôi định nói là kỷ luật, nhưng đó không phải là kỷ luật.
    Bởi vì nếu bạn rõ ràng về lợi ích của một hành động, bạn không nhất thiết phải có, như, kỷ luật.
    Nó chỉ thực sự đã mang lại nhiều lợi ích cho cô ấy nên cô ấy tiếp tục làm điều đó.
    Và thật buồn cười, vì rõ ràng cô ấy đã trở lại từ đó.
    Tôi đã dự định tham gia, nhưng tôi gặp vấn đề về visa.
    Cô ấy trở lại và kể cho tôi về quá trình.
    Và khi cô ấy kể lại một cách khách quan, bạn sẽ nghĩ, Chúa ơi, chắc hẳn điều đó thật khó khăn và không thoải mái, hoặc chắc hẳn đó là một trải nghiệm nào đó.
    Nhưng trải nghiệm của cô ấy thực sự hoàn toàn ngược lại.
    Nó vui vẻ.
    Nó tràn đầy.
    Cô ấy trở lại với sự ám ảnh khó tin về bộ hệ thống và thông tin mới có thể cải thiện cuộc sống của cô ấy.
    Và thực sự, nó rất sâu sắc.
    Bạn có thể nghe về nó trong một podcast, nhưng khi bạn chứng kiến nó ở một người, một người mà bạn biết rõ và yêu thương,
    thì điều đó thật sự thuyết phục.
    Vâng.
    Tôi muốn nói, đó là điều tôi muốn.
    Tôi muốn mọi người bước ra ngoài cuộc sống của họ và không nói, bạn cần rút ngắn thời gian hồi phục cảm xúc của bạn.
    Bạn cần tha thứ.
    Và bạn cần làm cho não hoặc trái tim của bạn đồng bộ.
    Tôi không muốn bất kỳ ai trong công việc của tôi làm điều đó.
    Tôi muốn họ bước ra thế giới và là tấm gương.
    Vâng.
    Nhiều đến mức mà mọi người sẽ hỏi, bạn có chuyện gì vậy?
    Bạn khác biệt.
    Như, bạn biết đấy, bạn có vẻ khác biệt.
    Bạn biết không?
    Và đó là khi tôi nghĩ cuộc trò chuyện thực sự bắt đầu.
    Nó tạo nên ảnh hưởng.
    Khi nó trở thành công cụ và bạn áp dụng nó vào cuộc sống của mình và nó mang lại hiệu quả cho bạn, đó không phải là điều phải làm, như tôi đã nói.
    Đó là điều mà bạn thực sự thích làm.
    Và wow, đó là một ý tưởng điên rồ khi bạn có thể thực sự làm cho bản thân mình hạnh phúc.
    Đó là một ý tưởng điên rồ khi bạn trải qua những khoảnh khắc gamma mà bạn cảm nhận một mức độ yêu thương mà bạn chưa bao giờ cảm thấy trong suốt cuộc đời bằng cách kết nối với nguồn, đó chính là tình yêu thuần khiết.
    Nếu bạn ngừng tìm kiếm nó bên ngoài bạn, bạn sẽ bắt đầu nhận ra nó nằm bên trong bạn, đó là một khoảnh khắc lớn, đúng không?
    Bởi vì sau đó bạn sẽ không cần ai hoặc điều gì cả.
    Đó là sự tự do.
    Đó là tình yêu vô điều kiện, đúng không?
    Và bạn sẽ thoát khỏi sự muốn.
    Sử dụng thuật ngữ đó một vài lần.
    Vâng, vâng.
    Ý tôi là, sự muốn.
    Như, chúng ta đã được đào tạo để tạo ra dựa trên sự thiếu thốn.
    Đó là điều chúng ta làm trong thực tế ba chiều.
    Trong thực tế ba chiều, bạn thấy ai đó có một chiếc xe thể thao và bạn không có và bạn thích chiếc xe thể thao đó.
    Đột nhiên, bạn muốn chiếc xe thể thao đó.
    Não của bạn bắt đầu tạo ra dựa trên sự thiếu thốn khi không có nó.
    Bạn thấy ai đó trong một chiếc khăn quàng cổ và bạn thích chiếc khăn đó và ngay sau đó bạn đang đeo chiếc khăn đó.
    Não của bạn hình dung bạn có nó, đúng không?
    Nhưng cách mà chúng ta có được nó trong thực tế ba chiều là chúng ta phải làm điều gì đó.
    Đây là mặt phẳng của sự thể hiện.
    Vì vậy, khi cuối cùng chúng ta có được chiếc khăn và cuối cùng có được chiếc xe, trải nghiệm có được chiếc xe tạo ra cảm xúc mà xóa bỏ sự thiếu thốn hoặc sự tách biệt do không có nó.
    Vì vậy, một số người dành cả đời mình trong sự thiếu thốn.
    Chờ đợi điều gì đó đến để xóa bỏ cảm giác thiếu thốn hoặc sự tách biệt, đúng không?
    Thông điệp của tôi không phải vậy.
    Thông điệp của tôi thực sự là để tạo ra theo một cách khác, theo cách mà bạn cảm thấy như nó đã xảy ra rồi.
    Bây giờ, sức mạnh đứng sau tất cả điều đó là người giờ đây ở trong trạng thái mà họ cảm thấy như sự kiện đã xảy ra rồi, họ không còn muốn nó nữa.
    Bởi vì họ cảm nhận được cảm xúc, nhưng làm sao họ có thể, họ sẽ không tìm kiếm nó.
    Bạn chỉ tìm kiếm nó khi bạn trải nghiệm sự thiếu thốn.
    Nếu bạn cảm thấy như nó đã xảy ra rồi, bạn không còn tách biệt khỏi nó nữa.
    Và chúng ta không thể thu hút bất cứ điều gì trong cuộc sống mà chúng ta cảm thấy tách biệt.
    Vì vậy, cảm nhận được cảm xúc đó bằng cách nào đó bắt đầu thu hút những điều đến với chúng ta.
    Và bây giờ chúng ta không cần phải làm gì.
    Và mọi thứ bắt đầu đến với chúng ta.
    Đó là sự đồng bộ.
    Đó là sự trùng hợp.
    Đó là những cơ hội.
    Chúng ta không làm gì cả.
    Chúng đến với chúng ta.
    Vì vậy, khi bạn tạo ra từ trường lượng tử thay vì từ vật chất, bạn không thể tạo ra từ sự thiếu thốn vì suy nghĩ về sự giàu có của bạn trong lượng tử tạo ra cảm giác phong phú. Suy nghĩ về sự giàu có của bạn trong thực tại ba chiều đối với nhiều người lại tạo ra cảm giác thiếu thốn vì không có nó. Vì vậy, trong lượng tử, có một bộ quy tắc hoàn toàn khác biệt. Và đó không phải là điều mà bạn có thể học ngay lập tức. Bạn phải học từ những thử nghiệm và sai lầm.
    Vì vậy, khi chúng ta tạo ra, thực sự là tạo ra trong hành động sáng tạo, và chúng ta đang tạo ra từ trường thay vì từ vật chất, để rút ngắn khoảng cách giữa suy nghĩ về những gì chúng ta muốn và trải nghiệm việc có được nó. Cách duy nhất mà chúng ta có thể làm điều đó là không thể tạo ra từ sự thiếu thốn. Do đó, trong quá trình sáng tạo, chúng ta tạo ra từ sự trọn vẹn.
    Mối quan tâm của tôi khi tôi nghe điều đó là, nếu tôi không còn muốn, nếu tôi không còn sống trong trạng thái muốn, liệu tôi có còn động lực để đứng dậy và tiếp tục không? Bởi vì tôi nhìn vào cuộc sống của mình và nghĩ, đó là việc bạn tạo ra từ một nơi thiếu thốn đã thúc đẩy bạn bắt đầu một podcast và bắt đầu kinh doanh và làm tất cả những việc đó và mua một chiếc xe và bất cứ điều gì khác. Không, tôi không phủ nhận điều đó. Tôi nghĩ bạn làm điều đó trong một thời gian. Bạn làm điều đó trong một thời gian. Và tôi luôn nói với mọi người, tôi không quan tâm bạn muốn tạo ra gì. Tôi chỉ muốn bạn trở nên thật giỏi trong việc sáng tạo. Tôi không quan tâm nó là gì. Vâng, tôi không quan tâm nó là gì. Xe hơi, bạn biết đấy, bất cứ điều gì. Trạm, nhà cửa, tôi không quan tâm. Chỉ cần trở nên giỏi trong việc sáng tạo. Nhưng sớm hay muộn, sự mới mẻ sẽ phai nhạt và bạn sẽ muốn biết rằng ở một mức độ nào đó còn nhiều hơn nữa.
    Vì vậy, chúng ta luôn khao khát những điều. Chúng ta luôn muốn có những thứ. Nhưng khi chúng ta ở trong quá trình sáng tạo, chúng ta không thể tạo ra từ cảm giác thiếu thốn. Chúng ta phải tạo ra từ cảm giác có được nó, đúng không? Và vì vậy, trong lượng tử, bạn phải cảm nhận nó để trải nghiệm nó.
    Sự thay đổi này đã biến đổi cách mà đội ngũ của tôi và tôi di chuyển, tập luyện và suy nghĩ về cơ thể của chúng tôi. Khi Tiến sĩ Daniel Lieberman xuất hiện trong chương trình Diary of a CEO, ông giải thích cách những đôi giày hiện đại, với đệm và hỗ trợ của chúng, đang làm cho bàn chân của chúng ta yếu đi và kém khả năng làm điều mà thiên nhiên đã định hình cho chúng. Chúng ta đã mất đi sức mạnh và khả năng di chuyển tự nhiên trong bàn chân và điều này dẫn đến các vấn đề như đau lưng và đau đầu gối. Tôi đã mua một đôi giày Vivo Barefoot, vì vậy tôi đã cho Daniel Lieberman xem và ông nói với tôi rằng chúng chính xác là loại giày sẽ giúp tôi phục hồi chuyển động tự nhiên của bàn chân và xây dựng lại sức mạnh của mình. Nhưng tôi nghĩ tôi đã bị viêm cân gan chân, nơi đột nhiên bàn chân tôi bắt đầu đau mọi lúc. Và sau đó, tôi quyết định bắt đầu tăng cường sức mạnh cho chữ chân của mình bằng cách sử dụng Vivo Barefoots. Và nghiên cứu từ Đại học Liverpool đã chứng minh điều này. Họ đã cho thấy rằng việc đi giày Vivo Barefoot trong sáu tháng có thể tăng cường sức mạnh bàn chân lên đến 60%.
    Hãy truy cập vivobarefoot.com slash D-O-A-C và sử dụng mã D-O-A-C-20 để được giảm 20%. Đó là vivobarefoot.com slash D-O-A-C. Sử dụng mã D-O-A-C-20. Một cơ thể khỏe mạnh bắt đầu từ những bàn chân khỏe mạnh.
    Một điều nhanh chóng, tôi muốn nói với bạn về nhà tài trợ của chúng tôi, Whoop, một doanh nghiệp mà tôi cũng là nhà đầu tư trong đó. Và nếu bạn theo dõi tôi trên Instagram, bạn có lẽ đã nhận thấy gần đây tôi đã bắt đầu chạy bộ, điều mà tôi rất thích. Nó bắt đầu như một thử thách, nhưng giờ đây nó đã trở thành điều mà tôi làm gần như hàng ngày. Đây là một trong những điều đang thúc đẩy tôi trở nên tốt hơn mỗi ngày. Nhưng có một điều. Đối với tôi, tiến bộ không chỉ là việc nỗ lực hơn. Nó cũng liên quan đến việc tập luyện một cách thông minh hơn, điều mà Whoop sẽ giúp tôi. Whoop không chỉ theo dõi các bài tập của tôi. Nó cho tôi biết cơ thể tôi đã sẵn sàng để thực hiện chúng như thế nào ngay cả khi tôi chưa bắt đầu tập. Một vài năm trước, chúng tôi đã thực hiện một nghiên cứu gọi là Dự án PR. Và nó cho thấy các vận động viên chạy, những người điều chỉnh tập luyện của mình dựa trên điểm phục hồi, đã cải thiện thời gian chạy 5K của họ trung bình 2 phút 40 giây, đồng thời giảm nguy cơ chấn thương hơn 30%. Và họ đã làm điều đó trong khi tập luyện ít hơn. Vì vậy, nếu bạn đang tìm kiếm loại hướng dẫn này trong việc tập luyện của mình, hãy truy cập join.whoop.com slash CEO và nhận bản dùng thử miễn phí 30 ngày mà không cần cam kết. Đó là join.whoop.com slash CEO. Hãy cho tôi biết bạn có tiến triển như thế nào.
    Khi bạn nói trong lượng tử. Ồ, tôi mong bạn sẽ không đi. Ồ, Chúa ơi. Bởi vì mọi người sẽ nghe bạn nói điều đó và họ sẽ tự hỏi, tôi tự hỏi anh ấy có ý gì khi nói về lượng tử. Xác suất mà chúng ta cảm nhận được sự thật của thực tại là bằng không. Có nhiều thông tin hơn trong vô hình so với trong hữu hình. Và thông tin tồn tại trong thế giới vô hình mà các giác quan không thể cảm nhận được, các giác quan chỉ có thể cảm nhận thực tại ba chiều, các đối tượng và thứ, địa điểm, con người và cơ thể. Có một trường năng lượng vô hình. Nguyên tử vừa là hạt, là vật chất, vừa là sóng hay năng lượng, đúng không? Nhưng tất cả những gì chúng ta thấy chỉ là yếu tố vật chất. Và nguyên tử là 99.99999% thông tin và năng lượng. Và 0.0000001% vật chất. Vì vậy, não bộ đã được hình thành và định hình trong suốt hàng thế hệ sống trong môi trường sinh tồn bằng cách thu hẹp sự chú ý của chúng ta vào thế giới vật chất. Hormone căng thẳng làm tăng cường các giác quan của chúng ta. Và khi các giác quan của chúng ta được nâng cao, chúng ta trở thành những người vật chất chủ nghĩa. Vì vậy, sống trong môi trường sinh tồn hàng nghìn và hàng nghìn năm. Năng lượng không quan trọng khi bạn bị truy đuổi bởi T-Rex. Năng lượng không quan trọng khi bạn đang tìm kiếm thức ăn, đúng không? Bạn phải thu hẹp sự chú ý. Và vì vậy, não không thể cảm nhận năng lượng hoặc tần số. Những gì chúng ta đang thấy thực sự là những biểu tượng hoặc chỉ là những hình ảnh hóa của hình thức năng lượng ổn định nhất được gọi là vật chất. Và các giác quan của chúng ta đã giải phóng nó thành những gì dường như là vật chất. Nhưng trường lượng tử là một trường năng lượng và thông tin khác tồn tại vượt ra ngoài các giác quan của chúng ta, vượt ra ngoài thế giới vật chất này, có chữ ký là sự thống nhất, có chữ ký là sự trọn vẹn, có chữ ký là sự kết nối, có chữ ký là tình yêu, tình yêu thuần khiết.
    Và vì vậy, nếu bạn dành cả cuộc đời mình với tất cả sự chú ý vào cơ thể của bạn, môi trường xung quanh và thời gian, thì tất cả sự chú ý của bạn nằm trong thực tại ba chiều này, thì bạn phải chơi theo các quy tắc. Và các quy tắc đó là vật lý Newton. Bạn phải dự đoán mọi thứ. Nó sẽ cần thời gian và năng lượng để bạn có được mọi thứ bạn muốn trong cuộc sống. Được rồi, bạn có thể trở nên rất giỏi trong việc đó. Bạn có thể trở nên rất giỏi. Bạn có thể trở nên thành thạo. Bạn có thể được đào tạo. Bạn có thể được hướng dẫn. Bạn có thể học hỏi. Bạn có thể đến trường. Bạn có thể học từ những sai lầm của mình. Bạn có thể tích lũy rất nhiều điều. Bạn có thể trở nên rất giỏi trong việc đó. Nhưng có cách nào khác để sáng tạo không? Được rồi, Einstein đã nói rằng trường, sóng, năng lượng là cơ quan điều hành duy nhất của hạt. Năng lượng kiểm soát vật chất. Ông không nói rằng hạt kiểm soát hạt. Ông nói rằng trường kiểm soát hạt. Nếu bạn thay đổi thông tin trong trường, liệu bạn có thể thay đổi sự biểu hiện, hạt trong thực tại ba chiều không? Đây là một vũ trụ hình hologram, được không? Vì vậy, nếu trường lượng tử là một trường năng lượng vô hình tồn tại vượt qua các cảm giác của chúng ta, vượt qua cơ thể, môi trường và thời gian của chúng ta, thì cách duy nhất để chúng ta kết nối với nó là lấy tất cả sự chú ý của chúng ta ra khỏi cơ thể, tất cả sự chú ý ra khỏi môi trường. Môi trường được tạo ra từ những người, đối tượng, đồ vật, địa điểm, và lấy tất cả sự chú ý của bạn ra khỏi thời gian tuyến tính, tương lai có thể dự đoán, và quá khứ quen thuộc, và tìm ra điểm ngọt ngào của khoảnh khắc hiện tại phong phú. Đó là điều chưa biết. Đó là cánh cửa. Đó là khoảnh khắc bạn trở thành không ai, không một ai, không có gì, không ở đâu, không có thời gian. Đó là khoảnh khắc bạn là ý thức thuần khiết. Và nó không khác gì khi tôi nói với bạn, hãy sống sót. Tôi sẽ lấy đi khả năng nhìn của bạn. Tôi sẽ lấy đi khả năng nghe của bạn. Tôi sẽ lấy đi khả năng ngửi của bạn. Tôi sẽ lấy đi khả năng nếm của bạn. Tôi sẽ lấy đi khả năng cảm nhận của bạn với cơ thể. Và nếu tôi lấy đi tất cả các giác quan của bạn, bạn là ai? Là ý thức của bạn, đúng không? Ý thức của bạn. Ý thức về cái gì? Không có gì cả. Không có gì ngoại trừ gì? Bạn. Và hành động trở nên ý thức về không có gì và trở nên không ai, không một ai, không có gì, không ở đâu và không có thời gian là con mắt của cái kim. Và đó là khoảnh khắc bạn bước qua cánh cửa đến trường lượng tử. Và khi bạn bước qua cánh cửa đó, trò chơi thay đổi. Tất cả đều là năng lượng. Tất cả đều là tần số. Tất cả đều là rung động. Tất cả đều được kết nối. Tất cả đều là suy nghĩ. Tất cả đều là ý thức. Tất cả đều là thông tin, đúng không? Và vì vậy bạn phải đào tạo não của mình như khi bạn bước qua, bạn không còn là bạn nữa. Bạn không còn là cơ thể của bạn nữa. Bạn là ý thức thuần khiết ở đây. Và khoảng trống hoặc chân không đó, hay không có gì, dù bạn muốn gọi nó là gì, đang giàu tần số và năng lượng. Vì vậy, hãy để mọi người lưu lại đó mà không có tên, không có màu da, không có giới tính, không có chế độ ăn uống, không có khuôn mặt, không có quá khứ, không có số an sinh xã hội, không có nghề nghiệp, không phải là mẹ hay cha hay con cái. Lưu lại đó tức là ý thức thuần khiết. Hãy đặt nhân vật xuống và cảm thấy thoải mái trong không có gì, trong điều chưa biết. Được rồi. Giờ bạn đã ở đó, nếu tất cả đều là tần số và tất cả đều là năng lượng, thì điều tiếp theo chúng ta cần làm là làm cho não của chúng ta đồng bộ, vì suy nghĩ là điện tích. Đó là xung lực trong trường lượng tử, và cảm giác, cảm xúc nâng cao là điện tích từ trường. Nếu bạn kết hợp một suy nghĩ và một cảm giác, một hình ảnh và một cảm xúc, một tầm nhìn về tương lai với một bộ não đồng bộ và một trái tim đồng bộ, bạn đã có một tín hiệu Wi-Fi hoàn toàn mới. Giờ bạn đang phát sóng thông tin mới vào trong trường và bạn đang kết nối với trường này. Tiếp tục thay đổi thông tin trong trường, bạn sẽ thay đổi số phận của trải nghiệm và vật chất của mình. Và vì vậy, chúng tôi dạy mọi người cách đến được nơi đó, làm cho não và trái tim của họ đồng bộ, và học cách sáng tạo bằng cách thay đổi thông tin trong trường để cuối cùng tạo ra trải nghiệm họ muốn trong thực tại ba chiều. Và khi có sự tương thích rung động giữa năng lượng của họ và một tiềm năng nào đó trong trường lượng tử và họ đang sáng tạo từ nguồn của mọi thứ vật lý, tại sao họ phải đi đâu để có được nó? Nếu bạn là nguồn, bạn sẽ kéo nó về phía mình. Vì vậy, việc sáng tạo từ trường thay vì từ vật chất có thể rút ngắn khoảng cách giữa suy nghĩ về những gì bạn muốn và trải nghiệm có được nó. Thay vì phải đi và làm điều gì đó để có được nó, nó bắt đầu đến với bạn. Và đó là một cách khác để sáng tạo. Và một lần nữa, tất cả bắt đầu từ việc thoát khỏi tương lai và quá khứ và vào… Quá trình vượt qua, vài ngày đầu tiên, có thể có giá trị hơn tất cả vàng trong thế giới đối với mọi người. Họ sẽ nói, ôi trời ơi, tôi đã có một câu chuyện thật khủng khiếp. Tôi đã có một niềm tin như vậy. Ôi trời ơi, tôi thực sự, tôi đã nghiện những cảm xúc đó. Họ sẽ nói với bạn. Và họ chỉ cần, bạn chỉ cần ngồi với chính mình đủ lâu để không còn muốn cảm thấy như vậy nữa. Và chúng tôi chỉ cung cấp cho mọi người công cụ để đưa họ từ cái tôi cũ đến cái tôi mới để vượt qua con sông đó. Đó là một ý tưởng khá thuyết phục rằng tôi có thể bị nghiện những cảm xúc tiêu cực hoặc những cảm xúc không có lợi cho tôi theo cách nào đó, ngay cả như một ý tưởng. Vậy hãy hiểu vấn đề như thế này. Nếu bạn đang tức giận ngay bây giờ hoặc bạn đang cảm thấy buồn và tôi đến gần bạn và tôi nói, hey, Stephen, nghe này, tôi biết bạn đang rất bực bội ngay bây giờ. Tôi biết bạn đang cảm thấy rất chán nản, bất kể điều gì. Nhưng hãy dừng lại. Hãy dừng lại việc đó. Hãy dừng lại. Nếu bạn không thể dừng lại điều đó, thì ở một mức độ nào đó bạn nhất định phải nghiện nó, đúng không? Nếu bạn thực sự không nghiện nó, bạn sẽ có thể chỉ tắt nó đi, đúng không? Vì vậy, khi mọi người bắt đầu thấy điều đó, họ sẽ như, ôi trời ơi, vâng, tôi có thể bị nghiện điều đó. Đó là một khoảnh khắc tốt cho mọi người. Nó đang làm gì cho tôi? Vâng, những tác động lâu dài của việc làm đó, nghĩa là, chúng ta có thể khởi động phản ứng căng thẳng chỉ bằng suy nghĩ mà thôi.
    Bạn có thể nghĩ về những vấn đề của mình và bạn có thể tạo ra cùng một hóa học như thể nó là thật.
    Các tác động lâu dài của hormone stress làm giảm hoạt động của các gen và tạo ra bệnh tật.
    Và nếu bạn có thể kích thích phản ứng stress chỉ bằng suy nghĩ một mình, điều đó có nghĩa là suy nghĩ của bạn có thể làm bạn ốm.
    Nếu tôi biết điều đó không tốt cho tôi, như không ai muốn cảm thấy buồn, vậy tại sao tôi lại chọn cảm thấy buồn?
    Không có gì sai khi cảm thấy buồn.
    Chỉ là bạn muốn ở lại đó bao lâu thôi.
    Hay tức giận hoặc sợ hãi.
    Tôi không muốn cảm thấy như thế.
    Đúng vậy.
    Vậy nên, chúng ta trở lại đây.
    Thử nghiệm và sai sót.
    Bạn phải tự nhận thức.
    Và bạn phải hành động, bởi vì khi bạn cảm thấy buồn, chẳng hạn, hoặc bạn cảm thấy tức giận hay bất cứ điều gì, phần lớn thời gian, bạn muốn ở lại đó.
    Nhiều người, như, cảm thấy thoải mái.
    Một số người tìm thấy rất nhiều sự an ủi trong việc không hạnh phúc.
    Họ thực sự hạnh phúc khi không hạnh phúc.
    Vậy nếu bạn muốn tiến hóa trải nghiệm trong cuộc sống, bạn sẽ nói, tôi có thể thay đổi điều này.
    Tôi thực sự có thể thay đổi nó.
    Hãy để tôi ngồi xuống và thay đổi trạng thái cảm xúc của mình.
    Nếu cảm xúc này khiến tôi nhìn nhận thực tại của mình qua lăng kính của quá khứ, nếu thực tại này đang làm giảm hoạt động của các gen của tôi và gây ra bệnh tật, nếu thực tại này, cảm giác cảm xúc này khiến tôi hành xử như thể tôi đang ở trong một thực tại của quá khứ, nếu cảm giác cảm xúc này khiến tôi tin vào quá khứ của mình nhiều hơn là tương lai của tôi, hmm, có lẽ không phải là một ý tưởng tốt khi tôi ở lại đó.
    Vì vậy, dù có hợp lý hay không, có hợp lệ hay không, người duy nhất mà cảm xúc đó ảnh hưởng là bạn.
    Sớm hay muộn, tôi nghĩ khi mọi người bắt đầu nhận ra rằng tôi có thể thay đổi trạng thái cảm xúc của mình và họ thực sự ngồi xuống, mặc dù họ không muốn làm điều đó, họ vẫn làm, đó là khi họ bắt đầu cảm thấy có giá trị rất nhiều.
    Joe, câu hỏi quan trọng nhất, dựa trên tất cả công việc của bạn và tất cả những gì bạn làm và tất cả những gì bạn đang suy nghĩ vào lúc này và chủ đề về sự thay đổi và chuyển hóa, mà tôi nên hỏi bạn là gì?
    Có phải con hệ thần kinh của con người, hệ thần kinh tự động, sản xuất một loại thuốc tốt hơn bất kỳ loại thuốc nào không, Joe?
    Câu trả lời là hoàn toàn có, đó là những gì dữ liệu của chúng tôi cho thấy, và đó không phải là khoa học giả.
    Dữ liệu của chúng tôi cho thấy hệ thần kinh tự động có khả năng sản xuất một “nhà thuốc” hóa chất tốt hơn bất kỳ loại thuốc nào.
    Một thử nghiệm thuốc có hiệu quả khoảng 25%.
    Một trong bốn người có phản ứng, và thường là trong một khoảng thời gian dài, từ 60 đến 90 ngày.
    Dữ liệu của chúng tôi cho thấy rằng 75%, như tôi đã nói, 84, 90, 95, 100% những người tham gia vào một sự kiện kéo dài bảy ngày có những tác động này.
    Vì vậy, ngay cả khi là 75%, điều đó có nghĩa là nó hoạt động gấp ba lần so với bất kỳ loại thuốc nào, và hệ thần kinh của bạn đang sản xuất những hóa chất đó tương đương với trạng thái của con người, tương đương với ý định của họ.
    Và tôi luôn hỏi các nhà khoa học, những hóa chất đó từ đâu ra?
    Người đó không uống thuốc.
    Họ không thay đổi chế độ ăn uống.
    Họ không làm gì cả.
    Và mời điều chưa từng có trước sự kiện nào đó lại xuất hiện sau sự kiện.
    Nó đến từ bên trong chúng ta.
    Có phải vì một số kỹ thuật và quy trình bạn trải qua trong sự kiện?
    Có phải vì sự kết nối của một nhóm người tập hợp lại và đồng bộ hóa và sản xuất oxytocin?
    Có phải tất cả những điều đó?
    Tất cả những điều đó.
    Tôi có ý nói, gần như 80% người biểu hiện những gen giống nhau và tạo ra những protein giống nhau, điều đó thật chưa từng có.
    Những gì chúng tôi khám phá là con người thay đổi con người, đó là điều mà chúng tôi phát hiện ra, rằng các mạng lưới tập thể của những người quan sát xác định thực tại.
    Và không phải số lượng người, không phải số lượng năng lượng, mà là sự đồng bộ hóa tối đa diễn ra trong nhóm.
    Vì vậy, chúng tôi đang thực hiện các nghiên cứu về các mạng lưới tập thể.
    Chúng tôi đang nghiên cứu về việc đo lường tác động của ý thức tập thể.
    Điều đó ảnh hưởng như thế nào đến trường và năng lượng?
    Khi bạn nói tất cả những điều này và bạn nói về mối quan hệ giữa cơ thể và tâm trí, nó cứ khiến tôi tự hỏi về niềm tin của bạn vào một sức mạnh cao hơn hay một vị thần.
    Bởi vì tất cả nghe có vẻ, tôi ý nói, càng ngày tôi càng học nhiều hơn về cơ thể và cách nó liên kết với nhau, tất cả nghe có vẻ huyền bí.
    Đó là cách duy nhất để mô tả nó.
    Vì vậy, tôi tự hỏi khi bạn nói, tôi đã viết xuống trên chiếc iPad nhỏ của mình rằng, Joe có tin vào Chúa không?
    Tôi có.
    Tôi có.
    Tôi nghĩ có một Chúa, nhưng trong một có nhiều.
    Đúng vậy.
    Điều đó có nghĩa là gì?
    Nó có nghĩa là Chúa sống trong bạn, thần thánh sống trong mỗi con người.
    Và đó là điều tôi tin.
    Và tôi nghĩ điều quan trọng là mọi người dành thời gian cho nó, kết nối với nó, yêu thương nó, giữ cho nó luôn hiện hữu trong cuộc sống của họ.
    Bằng cách giữ cho nó luôn hiện diện và kết nối với nó.
    Và tôi nghĩ rằng càng tương tác với nó, tôi nghĩ rằng nó càng trở thành chúng ta và chúng ta càng trở thành nó.
    Và vì vậy loại bỏ những chiếc màn, những chướng ngại vật, những cảm xúc, những thói quen, những điểm mù đứng trên con đường kết nối của chúng ta với trường hợp hiệp nhất đó hay Chúa hay tuyệt đối hay người sáng tạo hoặc tâm trí vũ trụ hay nguồn gốc hay điểm đơn nhất, trường không thời gian, khoảng trống phì nhiêu, bất cứ điều gì bạn muốn gọi nó.
    Nguyên tắc cha mẹ, thu xếp thời gian để tương tác với nó bằng cách loại bỏ những thứ cản trở giữa chúng ta và nó cho phép chúng ta gần gũi hơn với tình yêu, đúng không?
    Và tôi nghĩ đó là những gì Chúa là.
    Vì vậy, sự biểu hiện của thần thánh, sự biểu hiện của Chúa thông qua con người sẽ là một người có ý thức hơn, chú tâm hơn, có ý chí mạnh mẽ hơn, yêu thương hơn, và cho đi nhiều hơn.
    Đó là bản chất của thần thánh.
    Vì vậy, bản chất của nó trở thành bản chất của chúng ta, đúng không?
    Vì vậy, tôi thực sự tin rằng chúng ta không phải là những sinh vật tuyến tính sống một cuộc đời tuyến tính.
    Tôi tin rằng chúng ta là những sinh vật đa chiều sống một cuộc sống đa chiều.
    Và tôi thực sự tin vào tâm trí vũ trụ đó, sức mạnh vũ trụ đó và việc dành thời gian để sử dụng nó và tương tác với nó và kết nối với nó và vươn tới nó và trở thành nó.
    Tôi nghĩ đó là một hành trình xứng đáng cho mọi người.
    Cảm ơn bạn rất nhiều vì công việc bạn đã làm.
    Đây là một sự kết hợp hoàn hảo của tất cả những điều mà tôi nghĩ là mình quan tâm, nhưng tôi cũng nghĩ rằng khán giả của tôi cũng quan tâm đến chúng. Và nếu họ đang tìm cách đi sâu hơn nữa ngoài podcast này, tôi muốn khuyên họ nên cố gắng mua vé để tham gia một trong những sự kiện của bạn. Rất khó để có được vé cho các sự kiện của bạn. Chúc bạn may mắn! Nhưng tôi rất khuyên họ nên vào trang web của bạn để xem danh sách đầy đủ các sự kiện mà bạn sắp tổ chức. Bởi vì, như tôi đã học được từ đối tác của mình, nó có thể thực sự mang lại sự thay đổi theo những cách mà có thể sẽ làm họ ngạc nhiên. Tôi đang mời bạn trở lại. Tôi cần phải làm điều đó. Đó là một điều luôn xuất hiện trong tâm trí tôi. Bạn nên đến chỉ vì vui vẻ. Tôi hứa rằng bạn sẽ có tuần tuyệt vời nhất trong đời. Tôi biết, tôi biết. Tôi chỉ thấy tác động mà bạn đã tạo ra với Mel, bạn gái của tôi, và tôi thực sự, tôi ghen tị với điều đó. Có phải đó là cách tốt nhất để mô tả không? Tốt. Tôi ghen tị với điều đó. Cảm ơn bạn rất nhiều. Đó là một loại ghen tị tốt. Những cuộc trò chuyện khó khăn nhất thường là những cuộc chúng ta tránh né. Nhưng nếu bạn có câu hỏi đúng để bắt đầu chúng thì sao? Mỗi khách mời trên chương trình “Nhật ký của một CEO” đều để lại một câu hỏi trong nhật ký này. Và đó là một câu hỏi được thiết kế để thách thức, kết nối và đi sâu hơn với khách mời tiếp theo. Đây là tất cả các câu hỏi mà tôi có ở đây trong tay. Ở một bên, bạn có câu hỏi đã được hỏi, tên của người đã viết nó. Và ở bên kia, nếu bạn quét mã, bạn có thể xem người đã tới sau, người đã trả lời nó. 51 câu hỏi được chia thành ba cấp độ khác nhau. Cấp độ làm nóng, cấp độ mở lòng và cấp độ sâu sắc. Vậy bạn quyết định cuộc trò chuyện sẽ đi sâu đến đâu. Và mọi người chơi những thẻ trò chuyện này trong các phòng họp tại nơi làm việc, trong phòng ngủ, một mình vào ban đêm, trong những buổi hẹn hò đầu tiên, và mọi nơi ở giữa. Tôi sẽ để một liên kết đến các thẻ trò chuyện trong mô tả bên dưới. Bạn có thể nhận thẻ của mình tại thediary.com. Điều này luôn khiến tôi thấy kinh ngạc một chút. 53% trong số các bạn nghe chương trình này thường xuyên vẫn chưa đăng ký chương trình này. Vậy tôi có thể nhờ bạn một ân huệ không? Nếu bạn thích chương trình và thích những gì chúng tôi làm ở đây và muốn hỗ trợ chúng tôi, cách dễ dàng và miễn phí để làm điều đó là nhấn vào nút đăng ký. Và cam kết của tôi với bạn là nếu bạn làm điều đó, thì tôi và đội ngũ của tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để đảm bảo rằng chương trình này sẽ tốt hơn cho bạn mỗi tuần. Chúng tôi sẽ lắng nghe ý kiến của bạn, chúng tôi sẽ tìm những khách mời mà bạn muốn tôi trò chuyện, và chúng tôi sẽ tiếp tục làm những gì chúng tôi đang làm. Cảm ơn bạn rất nhiều. Hẹn gặp lại bạn lần sau.
    每一位走進西方世界醫療機構的人中,有75%到90%是因為情緒或心理壓力而來。 我們還知道,人們會對壓力荷爾蒙和那些情緒上癮,然後他們需要那些糟糕的工作、糟糕的關係、交通擁堵、新聞,僅僅是為了保持在那種情緒狀態中。 但這樣你就走向了疾病,因為沒有任何生物能在這種緊急狀態下生存那麼長時間。 但是我真的可以給人們工具,讓他們能夠打破這些情緒上的依賴。 我們的數據顯示,這比任何藥物的效果都要好。 喬·迪斯彭沙博士是心靈力量的世界領導者。 他那開創性的研究解鎖了一個實用的公式,幫助數百萬人重新連接他們的思維,並創造持久的變化。 如果我想改變我的生活,因為它陷入了同樣的糟糕循環,而我對自己也有這樣的感覺,我需要知道什麼? 我認為第一件事是,你不能告訴我你的過去是如此殘酷,以至於你無法改變。 因為我們看到了一些有著非常可怕過去的人,包括虐待、困難的童年和一些非常嚴重的創傷。 我們見過他們改變這種信念,徹底成為不同的人。 但研究還顯示,我們所講述的過去故事中有50%甚至不是真相。 這意味著人們正在重溫一種他們從未經歷過的悲慘生活,只是為了找藉口不去改變。 或者他們等待生活中出現問題。 然後他們才會說,好的,我準備改變了。 為什麼要等那個時候呢? 我們可以在痛苦和苦難的狀態中學習和改變。 我們也可以在喜悅和靈感的狀態中學習和改變。 所以我想提供給人們信息,告訴他們如何在大腦中建立新的連結,並在同樣的環境中能夠不同地思考、行動和感受。 那麼,讓我們來說明一下。 我發現一件非常有趣的事情是,當我們查看Spotify和Apple的後端以及我們的音頻頻道時,大多數觀看這個播客的人尚未按下關注按鈕或訂閱按鈕,不管你是在哪裡收聽這個。 我想和你達成一個協議。 如果你能幫我一個大忙,按下那個訂閱按鈕,我將不辭辛勞地從現在開始,一直努力使節目越來越好。 我無法告訴你,按下那個訂閱按鈕有多大的幫助。 節目變得更大,這意味著我們可以擴大製作,邀請你想要看到的所有嘉賓,並繼續做這件我們熱愛的事情。 如果你能在你收聽的地方幫我這個小忙,按下關注按鈕,對我來說將意義非凡。 這是我唯一會向你請求的幫忙。 非常感謝你的時間。 喬博士,當有人問你你做什麼時,你如何定義自己的工作? 我教人們神經科學和生物學中改變真正意義的內容。 我認為當我們改變時,我們的生活也會改變。 因此,我的興趣在於讓這個過程變得透明,好讓人們能在其觸手可及的範圍內獲得工具,實現可量化的生活變化。 那麼你是在利用什麼? 你依賴什麼樣的經驗、研究或學習來為世界提供這些解決方案? 我真正感興趣的是超越經驗,超越那一刻。 所以當我開始教授這項工作時,我教這項工作是因為人們在詢問,如何做到的? 就像,怎樣才能改變自己的生活? 改變意味著什麼? 所以我想提供給人們信息,讓他們可以真正學習,並在大腦中建立新的連結。 那就是學習。 重復他們所學的內容給他們身旁的人。 你知道,建立一個理解的模型,讓你能夠記住它。 提醒自己所學的東西,因為忘記這些信息比記住它容易得多。 所以創建一個新的思維層次。 消除所有的疑慮、猜測、迷信、教條。 這樣一來,這個人就能真正理解他們在做什麼以及為什麼要這樣做。 所以,如何變得更容易。 當方法變得更容易時,我們能夠給這個行動賦予意義,因為我們理解我們在做什麼。 當我們這麼做時,我們渴望更大的結果。 所以我想提供給人們信息。 我研究了所有最新的研究,指出了人類潛力和可能性。 我有自己的個人經歷,遭遇了一次人身傷害。我們上次談到了這個。 我研究了自發性緩解現象。 我想看到人們之間有什麼共同之處。 而我基本上無法在當代文本中找到解釋。 我不得不開始研究神經可塑性和表觀遺傳學。 然後我想看看,既然我知道人們做了什麼,我理解他們做了什麼來實現自己的治癒和轉變,那麼我能否重現這些效果? 知道他們做了什麼,找出共同點,把它用科學的語言表述出來,然後教給人們。 他們可以生病,也可以健康。 這並不重要。 但理解他們為了改變和讓生活發生變化所做的事情。 在教這個幾年後,我們開始看到那些應用並付諸行動的人出現類似的效果。 所以,在歷史的這一時刻,僅僅知道是不夠的。 這是歷史上的一個時刻,知道如何變得重要。 所以當我們開始看到人們走出輪椅,健康狀況發生驚人改變時,我知道在某一瞬間,在靜修或冥想過程中,對他們來說發生了一些事情。 他們在內心經歷了一次必然改變他們生物學的體驗。
    換句話說,當你參加某個活動,並且有三天的時間在一起,到了三天結束時,你不再使用輪椅,也不再有多發性硬化症的症狀,那麼,內心的人類一面會說,哇,這真是太神奇了。科學家一面則會問,怎麼可能?這是怎麼發生的?於是我們開始進行自己的獨立研究。我開始邀請神經科學家、生物學家和量子物理學家,真正測量心率變異性,來了解參加我們活動的人身上究竟發生了什麼。
    現在我可以回答這個問題,大多數我所看的研究是我們自己的個人研究。而且我們現在擁有世界上最大的冥想和心智-身體連結的數據庫。我們所做的工作實際上是要揭開變化和轉化過程的神秘面紗。如果我們能夠揭開它,那麼所有我們所觀察到的轉化的測量結果對我來說都是更好教學轉變的資訊。我認為這樣我們就能縮小知識與經驗之間的差距。
    我們有一個龐大的研究團隊。我們與加州大學聖地亞哥分校合作,也與哈佛、斯坦福等其他大學合作。數據是如此引人注目,也如此驚人,我認為我們正在創造科學史。數億人因各自的理由被你吸引。我的伴侶就是其中之一。我女朋友參加過你的活動,是你在全球最忠實的粉絲之一。她因為參加你的活動而經歷了自己的轉變。但在上次的對話中,如果我查看最受好評的評論,那就是一串串來自與你工作有數十年經歷的人們的見證,他們在自己的生活和家庭中有過個人轉變。
    人們來找你,最根本的原因是什麼?如果你想想與你工作互動過的數億人,他們有什麼共同之處?他們在尋找什麼?人們來的理由各式各樣。基本上,他們在某種程度上明白冥想可以改變他們的身體和生活。有些人明白他們可以在不使用任何外來物質的情況下經歷神秘體驗。因此,我們有些人來希望治癒身體,想要找到新的工作或新的職業,或希望能夠富裕。也有人希望有愛的關係。有些人想要經歷神秘的經驗,不論那是什麼。但是,這些人來的目的是希望能夠創造出他們想要的東西。所以他們認為自己來這裡的目的就是這樣。但隨著時間的推移,他們真正來的原因是想要改變。
    甚至那些從各種健康狀況中痊癒的人,我在過去幾年學到的一件事是,他們並不是在為了治癒而進行冥想。他們是為了改變而進行冥想。而當他們改變時,才會痊癒。所以他們開始渴望的是下一個未知的經歷。那是一種存在於三維現實之外的經歷。但我會說,大多數人都有一個特定的原因來到這裡。在一段時間之後,他們只是想要變得更完整。而我認為這是沒有盡頭的。
    我們的心智、社會或文化中是否有某種障礙妨礙我們的改變能力?我認為在我提出這個問題時,我真正想表達的是,出現了一種文化,幾乎像是一種創傷文化,我們在某種程度上基於發生過的事情來解釋自己。我們把這視為理所當然。當我還是小孩的時候發生過這些事情,因此我才變成這樣。來自我們生活中某些事件的情感強度越大;不論是創傷、背叛、損失、衝擊或診斷,這些事件都會產生情感反應。情感反應的高強度改變了我們的內在狀態。當我們感到內心有所改變時,大腦會拍攝一張快照,凍結一個畫面或一系列畫面並進行記錄。這就叫做長期記憶。
    因此,從生物學的角度來看,每當人們回想起問題時,他們在大腦和身體中產生的化學物質與事件發生時是完全相同的。皮質醇、腎上腺素,無論情感是什麼,當他們感受到這種情感時,我們可以說他們的身體每天都會在情感上重新體驗這個事件50至100次。因此,創傷不再在大腦中。現在創傷也存在於身體中,因為思想是大腦的語言,而感覺是身體的語言。正是這個思想和情感,這個影像和情感,這個刺激和反應在潛意識中條件化了身體,使其成為該情感的心智。而此時,這個人情感上已經被標記為過去。你可以問他,為什麼你會這樣?為什麼你這麼生氣?為什麼你這麼苦惱?為什麼你這麼不信任?為什麼你這麼害怕?他們會告訴你,我之所以這樣是因為在20或30年前發生在我生活中的這些事或那件事。
    這是一件有趣的事情,因為在某種程度上,他們的身份與他們的過去完全相連。只要他們還感受著那種情感,他們總是會記得過去。因此,當身體感受到那種情感時,它是如此客觀。它無法分辨創造情感的真實生活體驗,與那個人僅通過思想製造出來的情感。現在身體相信自己在過去的事件中生活,24小時、每週7天、每年365天。但這個人真正想說的是,在那件事件之後,他們無法改變。這就是他們所說的。
    因此,這成為了這個人的身份,這並沒有什麼錯誤。但你永遠不會聽到我在我們的任何工作中說,要回過頭來處理過去。我們發現,當一個人在過去的情感中分析自己的問題時,他們的腦部狀況會變得更糟。他們實際上會讓大腦更加失去平衡。他們使之過度興奮。我們發現,如果一個人能夠超越情緒,真正地超越情緒,他們就能從過去中解放出來。我們還發現,如果你教會一個人放下恐懼、怨恨、惱怒、挫折、不耐煩和評判,他們只需停止感受那些情緒。我知道有原因。我相信每個人都有自己的故事,對吧?但在你改變之前,沒有什麼會改變那個故事,對嗎?
    所以我們發現,如果你將那些情緒用更高尚的情緒來交換,如果你開始感受到感激、欣賞、愛、善良和關心,並且你練習去感受這些情緒,我們會給你一些工具,改變你的呼吸,將你的注意力放在不同的地方,並與你的身體合作,我們發現當一個人能夠真正開始打开心扉時,並且我們有這方面的腦部掃描資料,當心開始打開並變得連貫,換句話說,當你感到挫折、不耐煩或評判時,你的心臟節奏非常不協調。當你感受到愛和感激、善良和關懷時,心臟有一種節奏,一種非常連貫的韻律。當心臟達到連貫時,我們測量到的數據立即告訴大腦,創傷已經結束。心告訴大腦,過去已經結束,事件已經結束,並且在大腦中重置了基線。因此現在,當這個人回顧自己的過去時,他們不再是從同一個意識層面去看它。事實上,許多人會說,哦我的天,我需要經歷這一切才能到達此刻。他們會告訴你,他們不想改變過去的一件事情,因為這些經歷使他們來到現在這一刻。
    好吧,我們和海豹突擊隊、特種部隊、囚犯合作。我們與那些經歷過非常嚴重創傷、非常嚴重虐待、困難童年的人合作。這些人,經常有夜驚、自殺傾向,無法離開家,社交有問題,經歷恐慌發作。這有點好笑,因為當那個人真正突破情感的時候,他們通常會這樣形容,他們說,心臟像是爆炸了一樣。就像我的心突然完全打開。當這一刻發生時,他們正把自己的身體從過去帶入當下。不出所料,很多時候焦慮、抑鬱和循環的情緒模式就消失了。以某種方式,身體被重新校準回到正常狀態,回到恆定狀態。所以我想表達的重點是,沒有情感負擔的記憶被稱為智慧。現在你準備好迎接人生中的下一個冒險了。靈魂如果依戀過去,就無法進入下一個冒險。所以我們實際上從來不去處理這個故事,因為這個故事只是在激發和連接大腦中相同的電路,重新確認過去的身份,只是為了感受相同的情感。研究顯示,我們過去所講述的故事中有50%甚至不是事實。這意味著人們正在重活一個他們根本沒有的悲慘生活,只是在給自己找借口不去改變,對吧?我並不是在批評任何人。但我想說的是,你不能告訴我你的過去是如此殘酷,以至於你無法改變。因為我們見過一些有著非常可怕過去的人,他們真的、真的變成了完全不同的人,擁有完全不同的生活。我真的很想集中討論一下,在當代社會中,我們對於創傷的處理上所犯的錯誤。因為我看到這些靜修的活動,像是內在小孩的治癒,它們會帶你回到你年幼時的情況,發生在你身上的事情,無論你生活中的遭遇,然後它們幫你逐步回顧這些經歷。還有各種各樣的療法,讓你回憶這些事件,然後問你有關這些事件的問題。你認為這些方法不是最佳選擇,因為它們只會讓你一直循環在重過情緒的電路裡。是的,我不會說它們不是最佳的。我相信它對於某些人是有價值的。我只是想知道這個故事什麼時候會結束?我不確定洞見是否能改變行為。你可能會有一個領悟,甚至是來自外部藥物的啟示,但如果你仍然無法在生活中運行,仍然無法與你的妻子建立聯繫,還在面對創傷,這對你根本沒有任何幫助。
    讓我給你舉一個我生活中的例子,這會讓這個問題變得更加具體。當我年輕的時候,我在節目中提到過,這是一個例子,可以讓我更深入地思考你的方法。我父母經常爭吵,我特別看到我的母親花很多時間在對我父親大聲叫喊。我父親並沒有真正回應,他相當被動。這讓我在年幼時感覺到了一種特定的情緒,這意味著當我長大後,我就想盡一切方法避免與女性的浪漫承諾。因為我幾乎是在重活我在父親身上所觀察到的禁錮的情感。
    所以我感覺在我青春期和20多歲的早期,當一個女生對我感興趣時,即使我對她也有興趣,當我們談到承諾的時候,我總有一種感覺,彷彿在簽約進入監獄,我會拒絕。現在,通過寫日記,實際上是通過做這個播客,我對此有了一些見解,因為我之前都是單獨錄製節目。我能看出一個模式。有人要求我承諾時,我感到那種奇怪的感覺。我拒絕他們。然後我問自己,這種奇怪的感覺源自你過去的哪裡?我想起來了,這就是我看到父母的樣子,當我母親對我父親大聲尖叫的長時間。我的見解雖然有些有用,但你是對的,這並不一定能停止那種感覺。然而,你做得很好的是,為了讓我們改變,我們必須對那些無意識的信念變得非常意識到。信念是什麼?就是你不斷重複思考的想法,或者是你如何被編程的,對吧?這就是信念。我們必須對自己的自動習慣和行為變得十分清醒,並且如果我們想要改變,就必須注意我們的情緒狀態。保持對我們無意識自我的意識,這確實是需要付出的努力,以便真正克服障礙,讓自己成為另一個人。在一個人的生命中,95%都是硬接線的態度、信念和認知,自動習慣和行為,以及無意識的情感反應。我們95%的人都是被編程的。所以作為一個孩子,你的腦電波非常緩慢。意識心和潛意識之間的門是完全打開的。你的腦電波處於阿爾法和西塔狀態,所以你非常容易受到信息的影響。因此,你接觸到的事物使你學會了,這就是生活的樣子,透過鏡神經元觀察被編程的行為。但這裡的你並不是你真正的樣子,對吧?所以,當你變得意識到這一點的時候,像是,天啊,我會這樣做。天啊,我知道我是從哪裡來的。好吧,這並不意味著我會原諒自己並說我不能參加關係。你可以。有些人這樣做。這可能是不同的信念,但他們的確這樣做。但是你說,我真的想要一段有意義的關係。我真的想要克服這個部分,這是我想改變的部分,對吧?所以你認識到這一點。這被稱為元認知,對吧?你能夠客觀化你的主觀自我並觀察自己,這就是意識,對吧?當你有意識時,你就不會無意識。而無意識就是待在那個程式中。我們需要多少次忘記,才能停止忘記並開始記住?那就是變化的時刻。所以,你說,好吧,那很不舒服。這必然意味著某些東西。而你實際上進行了一次個人的探索。是的。用這個見解、這個挑釁,以及實際上想要在某種程度上改變自己的興趣,來做一些事情,讓你創造出更大的生活體驗。生活中有愛,你可以擁有一段穩定的關係,並且可以與你的父母不同。而現在你知道自己不想成為什麼樣的人,對吧?所以,我認為這一切都是有價值的。我認為我們生活中每一個讓我們以某種方式被編程的經歷,早晚都需要我們留在一旁。如果我們對實現我們想要的目標和夢想感興趣,就必須放下這些。不久的將來,我們的一部分必須死去。不久的將來,我們必須離開這一切。所以,我認為這就是進化。那第一個是第一步的見解。這是改變的一個順序的多步驟過程嗎?我認為,見解是一種意識的方面。那麼,意識是全方位的嗎?是的。所以,意識就是意識,而意識就是注意和察覺。因此,我認為第一步是變得意識到我們是以某種方式存在的。有時它以見解、下載或生活經歷的形式降臨,讓你哇一聲,這就是我為什麼會這樣行為或做這件事情。因此,我認為當你沒有這種狀態時,你就沒有意識,只能不停地待在那個世界裡。但早晚,你必須變得覺醒。我該如何提升我的意識?通過注意。而有什麼實踐、系統或過程嗎?有的。有的。但我們知道的是,當你越常練習保持當下,你在這方面就會越做得好。好吧。那你該如何做到呢?如果你坐下來打坐,對吧?然後大腦中有一個模式叫做默認模式,它總是在忙碌。它在大腦中消耗著大量的能量,總是在試圖根據過去的經驗來預測未來。這是一種預判機器。它總是在試圖填補已知的現實,讓我們感到安全。當你在冥想時閉上眼睛,大腦中的默認模式會立刻進入超高速。它會說,哦,我的背有點疼。我有點口渴。這會持續多久?我真的不想這樣做。我不喜歡這段音樂。你知道,它可能太長了。哦,我開始有點沮喪。我想躺下。你知道,所有這些事情都會浮現出來,然後人們會有一種信念,他們說,我不能冥想。那是他們對這次經歷的結論。他們會想,我不是一個好的冥想者。那就是他們的肯定。這是他們的信念,對吧?來自那次經歷的。但是,如果你告訴某人,聽著,這是正常的。但每次你發現自己無意識的時候,抓住自己無意識的時刻並變得意識到,這就是一個勝利。儘管一開始可能非常煩瑣,但你越是抓住自己進入無意識的時刻,並變得意識到,你在生活中就會變得越來越有意識。
    突然間,你開始注意到以前沒有關注的事物。
    在我們的工作中,我們說,真正處於當下時刻,就是對未知感到舒適,對吧?
    當下時刻是未知的,因為有情感上熟悉的過去與可預測的未來,這兩者都是我們所知道的。
    處於當下時刻,處於未知之中,這與數千年的程式設計相悖,因為我們的生物本能告訴我們,如果我們真的處於未知之中,我們應該處於生存狀態。
    因為如果你處於生存狀態,並且啟動了戰鬥或逃跑系統,未知便是一種威脅。
    這是危險的。
    因此,總是試著根據過去來預測未來,這樣生存的機會會更高。
    預測最壞的情況並為之做好準備。
    如果發生的事情低於預測,你就有更大的生存機會。
    所以安穩於未知反對了我們的許多生物本能。
    我們發現,當一個人不斷重複這種行為時,他的身體會變得不安,沮喪和不耐煩。
    與其說這個人放棄,不如給他們一些事情做,這樣他們就能降低情緒的強度,使身體平靜下來。
    就像訓練動物一樣。
    讓身體重新回到當下時刻。
    我們教導人們如何做到這一點。
    這就是勝利。
    給他們一些事情去做。
    是的,當這種情況出現時,他們有事情可以做。
    那是什麼呢?我馬上就會提到。
    如果他們發現自己的思緒從一個人轉移到另一個人,再轉移到另一個物體,然後是他們的手機、電腦,最終到達他們需要去的地方,
    他們會發現自己大腦的運作在不同的區域之間不斷切換。
    如果他們不斷捕捉到自己這樣做的狀態,並在這些電路啟動時讓其平靜下來,遲早,他們的大腦將停止這些電路的反應。
    他們的大腦波將從激動、興奮的狀態轉變為更一致、更緩慢的腦波狀態。
    因此,當他們進行這種練習的次數越多,大腦將開始同步。
    大腦開始在更高的整合度或更高的秩序水平中運作。
    當這種情況發生時,神經系統變得非常穩定,有序。
    自律神經系統進入一種調節的狀態。
    自律神經系統的失調稱為壓力,對吧?
    因此回答你的問題,當人們做這些事做得很好時,在短短幾天內,他們將變得非常擅長這種練習。
    這樣的副作用是,他們的心靈變得非常放鬆。
    心靈放鬆,腦袋清醒。
    而我們發現,心靈越放鬆,心臟就越能啟發大腦進行創造。
    因此,現在這個人之間的心臟和大腦之間有著一種同步化的過程。
    他們可以安穩於當下時刻。
    所以你做到這一點的方法是定義真正的改變意義。
    改變就是超越你環境中的條件。
    能夠在相同的環境中思考、行動和感受不同。
    這就是改變的意義。
    改變是超越你的身體。
    超越它的驅動因素。
    在冥想中,我特別指的是。
    超越它的情感反應、記憶、情緒反應。
    超越它的習慣。
    習慣是在你做某件事多次後,身體知道如何比意識更好地去做。
    因此,如果你坐在冥想中,你的身體想起來想要站起來,想要去做一些事情,去見一些人。
    這種情況有點像自動模式,對吧?
    當人們站起來說,我無法冥想。
    但如果你告訴他們,當你注意到這一點時,就把你的身體帶回當下時刻,讓它平靜下來,告訴它這不再是心靈,而是你才是心靈。
    你在訓練這個動物。
    遲早,身體真正地會對新的心靈做出反應。
    能量會得到解放。
    身體開始釋放能量。
    如果一個人不想著時間,如果你不在想你需要去的地方、你需要去的地方、你昨天在哪裡、你坐在哪裡、你住在哪裡。
    如果你不在想任何地方,你可以從某處走向無處。
    如果你不在想可預測的未來或熟悉的過去,你可以從某個時候走向無時間。
    我們發現,當一個人變得無人、無物、無地方和無時間時,他們實際上變成了純粹的意識。
    打開我們的覺知,我知道這有點難以解釋,因為我們是物質主義者,打開我們的覺知,感受空間,會使我們更傾向於進入永恆的當下時刻。
    在大腦中會發生變化。
    所以我們教這一點。
    那麼,來自於那種狀態的覺知是什麼?
    因此,如果我想改變我的生活,因為,我一直在執行不理想的習慣,你知道的,我想結婚並擁有一個家庭,我想在工作中有生產力,我想去健身房等等。
    而我的生活就處於一種可怕的老樣子循環中。
    我對自己感到不滿。
    我知道我口中所說的想要的東西,但我對自己的感受卻很差。
    在深度冥想的過程中,那種覺知會浮現出什麼?
    你將變得如此清醒於那些無意識的習慣,以至於更可能不想再繼續這些習慣。
    這大體上就是改變的意義。
    所以我覺得人們總是等待危機。
    你知道的,他們等待疾病。
    他們等待背叛,等待生活中出現問題。
    當這時,他們會說,好吧,我準備好改變了。
    我的訊息是,為什麼要等呢,夥計?
    像是,為什麼要等那個?
    你知道,我們可以在痛苦和苦難的狀態中學習和改變。
    我們也可以在喜悅和啟發的狀態中學習和改變。
    所以當你把一群人聚集在一起,他們真的可能有所有那些壞習慣。
    他們甚至可能有一些他們自己都不知道的壞習慣。
    然後突然之間,他們開始意識到自己一直在指責、抱怨、找藉口、感到自憐和拖延。
    他們開始思考,如果我的個性創造了我的個人現實。
    如果我要創造一種新的個人現實,我必須改變我的個性。
    因為這個人並不是那個想要快樂的人。
    這是那個致力於不快樂的人。
    好了,我們來分解一下。
    我們來講講基本原則。
    現在我們給他們一份他們過去所遵循的思想、行為和情感的路線圖。
    這是第二步嗎?
    是的,你可以說第二步是意識到你的潛意識自我,然後變得意識到一個新的自我,重新塑造一個新的自我。
    所以那個因為沒有做任何改變而感覺很糟的人,只是因為當你不改變時,你仍然在選擇。
    但你所選擇的是讓你感到熟悉和舒適的東西。
    因為當你決定改變,真正認真對待改變的那一刻,當你決定做出不同的選擇,並以不同的方式行動時,你將會感到不舒服。
    這將是立刻發生的。
    而那一刻你正從已知走向未知。
    現在,如果身體已經情感上條件化為心靈,如我們之前所談到的,僕人是主人。
    所以當那個人邁向未知,感覺不舒服時,身體會說什麼?
    回到痛苦中去。
    回到感到糟糕的狀態。
    回到感到內疚的狀態。
    至少那是熟悉的,是已知的。
    所以告訴一個人,舊自我在生物學上將會死亡,從神經上、化學上、荷爾蒙上、基因上。
    舊自我將會死去。
    只需知道這將會發生。
    但與其白握著手指渡過改變之河,我們將給你一些事情去做。
    因為那個未知的地方是創造的完美場所。
    所以讓我們帶你進入未知。
    但讓我們帶你到那裡,讓你感到輕鬆和清醒。
    你不是在逃避。
    如果你做得很好,你將會在一種創造的狀態中。
    所以你實際上將會脫離生存。
    而且你將能夠創造。
    因為你只能存在於生存或創造之中。
    這不可能同時存在於兩者中。
    所以讓我們讓你的身體在生理上回到平衡。
    讓我們做到這一點。
    現在,你想成為誰?
    你想相信什麼?
    讓我們回顧一下。
    什麼是信念?
    是你在腦中反覆思考的想法。
    在冥想中持續記得以這種方式思考。
    我該如何面對我的前任或我的上司?
    讓我閉上眼睛,思考偉大是什麼樣子。
    寬恕會帶來什麼。
    愛會帶來什麼。
    讓我閉上眼睛,在心中排練我如何在那種情況下行事。
    我將持續記得做這些事情,以免忘記。
    反覆做這些事情。
    你開始安裝硬體。
    重複足夠的次數。
    它就變成了一個軟體程序。
    你開始自動以那種方式行為。
    然後,天哪,在實際經驗之前,是否有可能來教我們的身體情感上我們希望感覺的方式?
    換句話說,別等到你的財富來讓你感到富足,或者等到你的成功來讓你感到有力量,或者等到你的療癒來讓你感到完整。
    那是在等待你外部世界某個事物的改變,以消除你內心世界的空虛或缺失感。
    情感上提前教會你的身體那種感覺。
    而當你開始感到富足的那一刻,你正在生成財富。
    當你能夠體現自身的力量時,你在邁向你的成功。
    當你感到感恩和完整時,療癒就開始了,對嗎?
    所以現在你開始在你的生活中造成影響。
    所以讓那個人持續記得要那樣感覺,並要他們練習。
    遲早,他們會開始更多地感受到那樣。
    而他們越是感受到那樣,他們就越會相信自己的未來。
    而有些人做得如此好,以至於他們四處走動,感受到那種情緒。
    他們感覺未來已經發生過。
    而當你覺得未來已經發生過時,你就不再尋找它。
    而這就是魔法開始在人的生活中發生的時候。
    巧合、偶然的事件、機會。
    它們開始在他們的生活中出現。
    而這是他們個人變化的反映。
    我已經見過成千上萬,甚至數萬條見證說,
    “Jodis Benz 改變了我的生活。”
    我的意思是,我家裡也有一份,對吧?
    我有一份我每天生活在其中的見證。
    抱歉。
    不,我真的很喜歡它,因為她如此,她可能在某個地方,
    但她是如此熱情、好奇和充滿探究的心,以至於我幾乎是間接地受益於她所做的工作和研究。
    而她將一些東西帶入我們的關係和生活,使它變得更加豐富和充實。
    而我有一種特定的觀點,這是我本不會自然進入的那個世界。
    甚至在她帶入我們關係的呼吸工作和其他事物中,我本來不會自然地去那裡。
    所以這是非常有用的。
    但一定有情況是你遇到某個人,試著幫助他們卻失敗了。
    當然。
    那為什麼那些人不改變呢?
    因為我假設你認為大多數人都可以改變。
    他們有改變的潛能。
    為什麼有時候這不管用呢?
    科學家問我這個問題,你知道,我們經常討論這些。
    有時候,當我們處於如此嚴重的缺乏與絕望之中,絕望會創造一種狀態,讓你什麼都聽不見,因為沒有任何新的資訊能進入這個神經系統,這些資訊無法與他們所經歷的情緒相等。這大致上就是為什麼我們在活動中不進行提問的原因。因為你可以給那個人他們所問問題的答案,但他們不會聽見。實際上,他們會反駁你。但是如果你能讓那個人走出那種情緒狀態,而唯一能做到這一點的人就是他們自己,當他們走出情緒狀態的時候,他們就能聽到這些資訊。
    所以,有時候我們被編程成如此缺乏,我們被編程成等待外界的某些東西去改變,以消除這種空虛或缺乏。你知道,當這樣的事情發生時,我就會感受到這種情緒。所以當我們生活中的事情很好時,我們感覺很好;而當生活中的事情不太好時,我們就感覺糟糕。因此,我們在某種程度上是受害於生活環境的。我們的外在世界在控制我們內心的思想和情感。因此,如果一個人一直在思考,為什麼我沒能康復?或者為什麼這件事情在我的生活中沒有發生?因為說「我為什麼沒有康復」的那個人是舊我。新的自我不會這樣說,對吧?新的自我忙於克服和成長。
    我認為人們會在自己的水平上接觸到資訊。但是,我可以告訴你一件非常引人入勝且令人興奮的事情:當我們把人們帶到舞台上,這在每次活動中都會發生,看到一個人站在2300人面前,真的令人難以置信。你在雜貨店裡可能會直接從她身邊走過。她看起來並不素食,她看起來不符合生酮飲食,她看起來也不特別健康或年輕,衣著打扮也不算特別,無論那是什麼。她看起來就是一個普通的人。她們站在舞台上,講述她們如何被診斷出癌症或其他健康狀況,還有她們是如何在生活中改變這些健康狀況的。有許多健康狀況。當我向觀眾望去,看到人們時,沒有一個靈魂不在全神貫注。每個人都在聚精會神,因為舞台上有真相的範例,而沒有什麼比一個好的故事更重要的了,對吧?
    所以我們社區中看到的變化是,對於實際可以康復這個想法的接受度、信念、理解和意識越來越高,因為人們見證了這一切。在觀眾中,那個看到自己從任何健康狀況中康復的人會與之產生共鳴。他們會說,「天啊,如果那個人能做到,我也能做到。」而且,就像感染在文化中蔓延並創造疾病一樣,健康和福祉也可以像疾病一樣感染他人。因此,這並不罕見。比如當那個人在舞台上站著,他們達成了四分鐘一英里的紀錄,如果那個人有雷諾氏症,我們曾經有過活動,在活動結束時,其他四個患有雷諾氏症的人全部康復,不再有任何症狀。或者我們有過一次活動中五個人從輪椅上站起來。如果你問我是否曾經認為這是可能的,我會說不。因此,我確實認為,當一個人看到這樣的真實範例時,他們對可能性的認知開始改變。而這些證據讓這個人能夠增強自己對自己和可能性的信念。
    你之前使用了一個詞,身份。我在過去幾週一直在思考,身份是否有用。因為這是一個相當瑣碎的例子,但我告訴自己已經很長時間了,我不喜歡跑步。而這個聖誕節,我決定對自己的一些限制信念進行挑戰。因此,我開始跑步。在這樣做的過程中,我經歷了腿部的疼痛,然後有了一種覺察:我生活中還有哪些地方我只是創造了一個故事,使得自己變得越來越狹窄,無論是在思維中還是在健康上等等。所以在過去的幾週裡,我一直在思考身份的概念:它是什麼,為什麼我們會創造它,還有它對我們所有人的影響是有害的還是積極的。
    嗯,我認為我們都是正在進步的過程中,我認為這是一個揭示的過程。因此,我總是告訴人們,你可以成為任何你想成為的角色。在這種三維現實,即虛擬現實的經歷中,你可以扮演任何角色。但當創造的時候,當建立聯結的時候,你必須放下那個角色。你必須放下身份。你必須放下那個人。而有些人對自己的身份過於理想化,以至於他們無法成為其他人。因此,我不認為身份是壞事。我認為,只要我們能夠在創作時放下它,就很重要。同樣,如果你人格或身份中的某些方面以某種方式破壞了你的生活,而這對很多人來說都是會發生的。我們甚至看到,當他們得到治療時,他們的血液指標會變好,但當他們回到生活中時,血液指標又上升,然後再次接受治療,血液指標又變低,再次回到生活中。而這樣的情況一而再、再而三發生四五次之後,他們會說,「這是我嗎?我跟這有關嗎?」而答案永遠是肯定的。如果你想挑戰這一點,你無法只吃一口。你必須真正吃下整件事。
    那麼,您身份的哪個方面在限制您呢?
    您在說的那個故事是什麼,以此來重申這個限制,讓它成為真理?
    那真的是真理嗎?
    如果它不是那個真理,您就得做一個決定。
    而且您需要用如此堅定的意圖去改變那個信念,以至於這個選擇的幅度帶有一種能量,使您的身體對您的心智作出反應,使得您在那一刻所作的選擇成為您永遠不會忘記的時刻。
    換句話說,您必須說,我清楚我當時身在何處,正在做什麼,當我下定決心改變時,當時是什麼時候,對吧?
    它將成為長期的記憶。
    而當您做出那個選擇時,您感受到的情緒越強烈,您對這個選擇的記憶也就越深刻,對吧?
    因此,您不能只是說,哦,我想改變我身份的某一部分。
    您的身體會說,他在撒謊。
    他不認真。
    他還是會做出相同的選擇。
    當您說這就是了,我不管這需要多久,時間。
    我不管我感覺怎樣,身體。
    我不管別人對我有什麼看法,或者我生活中發生了什麼,環境。
    我會改變。
    然後您來到休息狀態之中,做出那個選擇。
    您在情感上給自己的身體嘗試了未來的滋味。
    這就是您正在做的事情。
    所以,決心改變的人,必須走出他們的休息狀態,並且說我在做這件事。
    這對於能量場來說是一個強烈的信號。
    那麼,這是否意味著如果我想改變,並且我需要從舊自我中逃離出來,那麼這個“為什麼”,也就是理由,必須清晰可見且非常強烈。
    所以如果我要制定新年決心,我不會只是說,聽著,我想要這個新年決心,因為我覺得如果我這樣做,人們會更看得起我。
    這必須深入我的核心。
    而且我必須非常清楚,能夠清楚地表達這為什麼對我重要,這樣它才有希望能成真。
    對,我們稱之為賦予意義。
    為我們從事的任務或行為賦予意義是非常重要的。
    而其中一個最佳的方法是持有那個視覺或夢想,為什麼您要這樣做。
    我想更健康。
    我想更有體能。
    我想更富有。
    我想更自由。
    我想更加熱愛,無論是什麼。
    阻止您成為這些事情的唯一因素只是一部分您身份上的變化,才能讓您達成。
    這不是什麼神秘的事情。
    如果您說,我想要富有,這是您的目標,這是您的願景,而您卻身在短缺中。
    您變得富有的唯一方法是,這個人必須經歷很多變化才能找到財富,對嗎?
    所以這並不神秘。
    我們每個人在生活中的某個時刻都這樣做過,當我們下定決心。
    那麼,我們當時是怎麼做的?
    我們變得非常清晰,好吧,讓我提醒自己這個願景是什麼。
    我只需要記住,我為什麼要這樣做?
    好的。
    所以我必須做出不同的選擇。
    我將把我需要做出的選擇寫下來。
    我將開始做不同的事情。
    好吧。
    那麼,我將做什麼?
    讓我提醒自己我需要做什麼。
    好吧。
    我為什麼要這樣做?
    我這樣做是為了這種體驗。
    是的,我知道這一開始可能會讓我的腿感到痛,或者其他什麼。
    我知道這可能有點不舒服,但我正在追求這個目標。
    這是我的目標。
    而且,當我們著迷於這個體驗時,我們越是開始感受到那個未來的情緒。
    那時,我們發現,您的身體開始生物學上改變,因為它開始提前感受到未來的情緒,對吧?
    所以這讓一個人保持在旅程中。
    然後我們做一些非常好的事情。
    我們會說,我想要避免哪些想法?
    比如說,我不能說,我根本無法說我不想這樣做。
    我的意思是,如果您真心致力於變得健康並且您將去運動,您永遠不能說,我太累了。
    您永遠不能說,我不想這樣。
    那樣會讓您不做出選擇,對吧?
    所以這是一個過程,我們恰好在做這些事情。
    我們實際上在看著舊的身份,並提醒自己我們想成為的人,對吧,直到您成為它。
    我們發現,克服過程就是成為過程。
    當一個人克服某種信念、某種行為、某種情感時,當他們真的克服了它,他們自然而然變成了另一個人。
    這只是附帶效應。
    他們這麼做的過程使他們更加愛自己。
    您也有很多案例研究,例如,我正在閱讀很多來自軍隊退伍軍人的故事,以及那些經歷過可怕軍事經歷的人。
    我正在讀一個叫約書亞的故事,他是一位退伍軍人,我相信他參加了您的一個活動並參與了您的冥想,他在自己的話中描述道,他的心靈徹底打開了。
    好的。約書亞發生了什麼事情?
    因為這是一個很好的個人轉變的例子。
    好吧,我們現在有一個項目正在對退伍軍人,海豹突擊隊和特種作戰部隊進行,僅僅因為有許多像約書亞這樣的故事,他幾乎已經準備放棄自己的生活。
    許多這些退伍軍人,他們竭盡所能地應對,但在他們心中,總有一個退出計劃。
    他們已經準備好藥物。
    他們在考慮結束自己的生命。
    其中許多人都是這樣想的。
    他們為了幫助自己做了許多不同的事情。
    即使其中許多人也嘗試了植物藥、蘑菇、氯胺酮和各種各樣的東西來幫助自己。
    但在某種程度上,他們的創傷後壓力症候群並沒有消失。
    而約書亞是一個很好的例子,因為他正處於人生的最低谷,已經準備放棄。
    而且,你知道,我喜歡和退伍軍人一起做的事情就是和他們推理。如果你有一位海豹突擊隊員,對吧?這些都是精英人物,如果我告訴他們如果他們學會打開心扉會發生什麼,如果我告訴他們,這將重置大腦中的創傷基線,他們不會問我,怎麼做?他們會說,是的,長官。我會一直這樣做,直到它發生。這就是所有這些人所經歷的情形。他們的腦海和身體裡有如此多的創傷。他們的神經系統中充滿了不協調。他們經歷了如此多的身體問題,以至於他們真的失去了平衡。因此,如果我們和這些人合作,給他們所有的信息,並提供無數的機會讓他們應用它,許多人就會有突破。而這就是他們的腦海和身體在字面上不再與使他們停留在過去的記憶或情感連結的那一刻。他們重新校準了。他曾是一名毒癮者,一名酗酒者,還是一位兒童虐待的受害者。是的,喬舒亞的前後對比。戲劇性。是的,戲劇性。再者,我們訪問了很多這些退伍軍人。我們訪問了這位。他對冥想一無所知。這傢伙一生中從未冥想過。你知道,他對我一無所知。他甚至不知道自己要去哪裡。這項研究是多麼盲目。他到了那裡,說,沒有辦法,我要和這些人一起玩。他真的很緊張,永遠保持警覺。他們在攝像機前問他,天哪,發生了什麼事?這是一個看起來像海豹突擊隊員的傢伙。他停頓了大約一分鐘。他非常激動地說,我找回了我的生活。我找回了我的生活。我的婚姻又好了。我愛我的孩子。我再次能感受到。我很快樂。我不是在假裝。我真的感覺到變化。你知道,所以退伍軍人計劃就這樣發展起來了,因為退伍軍人計劃最初是幾位受傷的退伍軍人來參加的,無論是身體上還是情感上,最終在活動結束時完全不同。他們要立即告訴自己的部落,你們必須這樣做。這真的幫助了我。因此,我們有一個強大的退伍軍人社區。我們有一個非營利機構,名為 Give2Give 基金會,專門與退伍軍人合作,我們為他們創建各種各樣的治療計劃。我們對我們取得的成果感到非常驕傲。像喬舒亞這樣的人一生中經歷了太多,客觀觀察者可能會說他們生活在受害者狀態是有道理的。原諒有多重要?我認為這真的是保持我們活著的基本因素之一。對我來說,原諒就是克服情感。就這樣。如果你克服了情感,其副作用就是你的心會打開。這正是發生的事情。當能量流入心中時,我們開始釋放出不同的化學物質,而不是當我們感到憤怒、受害或性衝動時。這只是另一種化學精華。催產素被釋放。催產素信號著一氧化氮。一氧化氮又信號著另一種化學物質,導致你心中的動脈實際上擴張。心臟充滿了能量,充盈著血液。當這種情況發生時,你所感受到的催產素水平,你所感受到的愛,研究顯示當催產素水平稍微升高時,真的很難懷恨在心。你根本無法做到,對吧?所以如果你愿意原諒而且你克服了那種情感,你就會將注意力從那個人或問題上移開,對吧?因為我們擁有的情感越強烈,我們越關注我們的問題或那個人,對吧?克服情感後,你就不再關注那個人。在某種意義上,你把能量召回到你身上,對吧?所以你在建立自己的場域。因此,愛是讓我們能夠原諒的精華。換句話說,你不能說,我要原諒你。今天是1月31日或2月1日。記住這一天。我們有一個事情。我已經原諒了你。這不算是原諒。當人們真正擁有那種純粹的愛的感覺,實際上已經克服了情感,他們已經原諒了。他們會說,我完全沒問題。 我很好。你很好。我很好。這是一種變化的副作用,因為如果我們感受到的情感越強,我們越關注那個人,我們的注意力所及之處就是我們的能量所在。克服情感後,你就不再關注那個人。你把能量召回到你自己身上,並在建立自己的場域。現在有能量可以療癒。現在有能量可以創造。現在有能量可以體驗神秘。因此,如果你感到沮喪或憤怒、怨恨,你將永遠抱有怨恨。你必須轉變。你必須教會一個人如何進入那種提升的狀態。而這樣的副作用就是原諒。這不是你必須做的事情,而是自動發生的事情。當我們想到原諒那些傷害過我們的人,我們年輕時的父親,工作中的那個人,解雇我們的老闆,甚至是發生過的更糟糕的事情時,幾乎感覺像是在為我們所經歷的事情辯護或接受,這讓人覺得世界上有不公。如果我原諒那個人,是否就代表著我放過他。你覺得我們應該在所有情況下都原諒每一個人嗎?是的,我認為應該。我的意思是,因為,你解放了自己。
    您要擺脫那個人或過去經歷的唯一方法,就是從情感上真正克服它。天哪,我們都曾經遭遇過人們做出非常可怕的事情,也許我們自己也對他人做過一些可怕的事情。但是,我不認為您能夠使自己或他人獲得自由,除非您決定愛將是治癒一切的關鍵。天哪,很多人在我們的工作中實現了這一點。而其副作用是,他們的生活中出現了美好的效果,許多時候只是療癒而已。
    社會中存在著一種慢性壓力,似乎朝著一個方向不斷上升。我在想這是否與我們過去所背負的負擔有關,這些負擔以不理想的方式使我們始終處於高壓狀態。是的,天啊,我的意思是在現在這個瘋狂的時代活著真是太不容易了。我是說,這麼短的時間內發生了這麼多事情,幾乎令人感到不知所措。每天都有新的事情發生。而且,您知道,生活在壓力中就是在生存。壓力荷爾蒙的問題在於,這些壓力荷爾蒙所產生的興奮使我們進入一種稱為β波腦電波的高腦波狀態,這種狀態下我們被刺激,而興奮使我們主要關注外部世界中的所有事情。這種興奮使我們將注意力集中在自己的身體上,使我們過度思考時間。因此,人們會陷入這些高腦波狀態。
    我認為最大的挑戰是,如果您了解壓力是當您被打破體內的平衡時,當您的大腦和身體失去了平衡時,那麼您對生活中人或環境的反應或反饋其實是在削弱生物體。因為當您啟動那個應急系統,即戰鬥或逃跑的神經系統,因為壓力荷爾蒙,您會使身體失去平衡,而它沒有時間恢復並重新回到平衡,現在您就朝著疾病的方向前進。因為沒有生物體能在這種緊急模式下生活那麼長的時間。興奮會產生一陣能量,人們就會對這些壓力荷爾蒙上癮。他們變得渴望這些情感。因此,他們現在需要生活中的人、條件和環境來重申他們對情感的上癮。他們需要糟糕的工作。他們需要糟糕的關係。他們需要交通堵塞。他們需要新聞。只是為了讓自己保持在那種情感狀態中。
    所以在西方世界,每個進入醫療設施的人中,有75%到90%之所以進來是因為情感或心理上的壓力。這是第一要務。因此,對我們生活中情況的情感反應就成為了重要的元素。人們認為,天哪,當我感情激動時,我無法控制我的情緒。但結果發現,您是可以調節的。實際上,您可以縮短情感的反應時間,而這需要練習,對吧?所以您可能擁有最酮的、植物性的、有機的、肽的、間歇性禁食的飲食。您可以做瑜伽,也可以做有氧運動,可以進行高強度間歇訓練,做基礎訓練,等等。去按摩,接受針灸。但如果您是情感的殘破,您無法……如果有三種類型的壓力,分別是身體、化學和情感,那麼就有三種平衡:身體的、化學的和情感的。如果您讓身體保持在身體和化學平衡,但卻未能使其保持情感平衡,這些平衡將永遠無法持續。
    因此,重要的部分、重要的元素便是教導人們如何縮短情感反應的折返期,並在感受到這些情感時能捕捉到自己,並改變它,而不是依賴於外界的任何事物來達成,比如視頻遊戲、毒品或人們所做的其他事情。教導他們,他們擁有自己做這些事情的工具。如果他們明白自己對這些情感上癮,我已經看到了成千上萬次的例子。總會有一個頓悟時刻。就像,我真的上癮於憤怒?真的?天哪。也許我真的是。現在,當您意識到,天哪,我在利用那個人來重申我對憤怒的上癮?天哪。我不想感到憤怒。好吧。那么,上癮是一種您認為自己無法停止的事物。上癮就是明知道對自己不好卻還是去做,對吧?如果這些情感是上癮的,那麼我就可能會經歷戒斷症狀。我可能已經過量了幾次。我可能有過幾次糟糕的經歷。好吧。那麼讓我搞清楚,我該如何改變這些?
    如果改變要比您的身體、環境和時間更大,而當您生活在壓力中時,您的所有注意力都集中在自己的身體、環境和時間上,這意味著當我們生活在壓力中時,實際上很難改變,因為此時不是改變的時候,而是逃跑、戰鬥和躲藏的時候,對吧?因此,教導人們如何打破這些情感上癮的結果便被稱為喜悅。一個人不再折磨自己的身體,也不再保持不平衡。而在這個工作中許多治癒的人,他們不會說,哦,我要治癒這個健康問題。他們會說,我要做的第一件事(這是他們中的大多數)就是努力讓自己的身體回到體內平衡。我會努力調節我的情感狀態。我不會以這樣的方式反應。我不會以這樣的方式回應。這就是工作本身,打破那些情感上癮,以便我們可以擺脫生存的狀態。在生存中,並不是創造的時候。在生存中,並不是冥想的時候。在生存中,並不是閉上眼睛深入內心的時候。
    你會被吞噬。
    這不是一個脆弱的時刻。
    這不是一個打開心靈的時刻,對吧?
    然而,我們必須與自己的身體合作,並使它們重新調整到一個新的心靈。
    因此,在歷史的這個時期,我們所做的許多工作,尤其是每個人都感受到壓力、環境壓力的時候,就是給人們提供工具,以便能夠自我調節。
    當我提到自我調節時,這意味著在一種情緒狀態和另一種情緒狀態之間轉換。
    我們的反應並不壞。
    我們都會反應。
    我也會反應。
    但問題是,這樣反應持續多久?
    你會反應多久?
    因為如果你這樣持續幾個月或幾年,這最終會成為你的個性,對吧?
    是啊。
    這對你的免疫系統有很大的影響。
    我注意到當我處於長時間的負面反應狀態時,只需要再過幾天,我就會得流感、感冒或其他東西。
    天哪,因為我很少生病。
    我想我每年大概只會生病兩次,像現在這樣。
    所以這非常簡單。
    這簡直像是一種衝擊。
    然後我很容易追溯到我的步驟,看看什麼讓我來到這裡。
    所以,這件事發生了。
    我的反應是這樣。
    八天後,我感覺我的免疫系統受到了影響。
    因為我生病的機會很少,這讓我很清楚地明白發生了什麼。
    就不會是那種「哦,我碰到了什麼,然後細菌進了我的嘴裡」的情況。
    對我來說,在我的生活中,這是非常明確的。
    所以,是的,這就是我想做的,我想要停止這種情況的發生。
    是啊。
    那麼,看看,你幾歲?
    我32歲。
    32歲,天啊,你做得很好。
    我的意思是,如果你現在就弄明白這一點,到你40歲的時候,你會掌握得很好。
    所以我們做了一項研究,讓參與者停止感受生存情緒三天,並讓他們練習感受提升的情緒、心靈中心的情緒。
    我們測量了一種叫做IgA的化學物質,免疫球蛋白A。這是你身體的天然流感疫苗。
    實際上,它比流感疫苗更好。
    因此,我們在開始的時候測量了人們的IgA水平,然後在結束時再次測量。
    在三天結束時,通過將那些限制性的情緒交換為更高層次的情緒,他們的IgA水平提高了50%。
    50%。
    所以當你感受到提升的情緒時,身體如此客觀,以至於它相信自己生活在一個滋養和愛的環境中。
    如果環境指示基因,而確實如此,並且在環境中的經驗的最終產物是一種情緒,那麼此人就在環境之前指示基因。
    現在,身體將製造球蛋白,這些蛋白質將創造更多的內部防禦,並減少對外部防禦的關注。
    因此,免疫系統,即內部保護系統,將開始恢復秩序。
    健康在2025年對我來說是一個重大焦點,我不僅僅是在談論適當飲食和鍛煉,我還在談論我的恢復。
    我正在進行60天60次鍛煉的計劃,為了幫助我的身體恢復,我一直在使用我之前和你分享過的一個健康設備。
    它們是這個播客的贊助商,他們的產品對我的恢復有著巨大的影響。
    我指的是我的Bond Charge紅外線桑拿毯。
    這些類似於你在健身房和水療中心看到的紅外線桑拿,但最大的不同是它是可攜帶的。
    我在南非的家中開始了這一年,因此我帶著毯子,並在每天晚上訓練後使用它。
    這幫助我放鬆,減少肌肉疼痛,讓我醒來時感覺恢復得更好。
    它通過直接加熱你的身體而不僅僅是周圍的空氣來改善血液循環並減少僵硬感。
    我還注意到它對我的皮膚也產生了很大的影響。
    感謝上帝,Bond Charge為我的聽眾提供了25%的折扣。
    因此,如果你在結帳時使用代碼DIARY,你還可以獲得免費送貨和一年的保證。
    前往bondcharge.com/diary。
    那麼在這一切中,例行公事有什麼價值?
    有一個強有力的例行公事是有價值的嗎?
    因為當風暴來襲時,至少我有一些東西可以作為錨點。
    我試著避免使用那個詞,因為我覺得它會讓人想到很多信念。
    我想我會說,如果你能為自己騰出一定的時間,單單為了你自己,獨自一人。
    對我來說,我的例行公事是早上有兩個小時。
    這只是我的時間。
    這是我用來讓我的大腦和身體調整好的時間。
    這是我思考今天需要做的事情以及我將如何度過這一天的時間。
    把所有事情理清楚,然後我再進行冥想。
    我的冥想實際上是為了克服自我並改變然後創造。
    你知道,我不在乎你是在早上還是晚上做。
    我是一個早起的人。
    我一直都是早起的人。
    我有一些朋友是藝術家和音樂家。
    甚至我的孩子們,他們就是比較晚的類型。
    他們很有創意,所以他們喜歡晚上。
    這對我來說沒關係。
    我只要選擇你一天中可以思考你想成為誰和你不再想成為誰的時間,
    思考你打算改變什麼,並且,總是留一點空間給未知,
    這是有趣的部分,讓自己變得有創意,對吧?
    這就是我在我們社區中感到驕傲的一件事。
    我真的很驕傲人們在努力工作。
    就像,每個人都在努力工作。
    並不是我必須讓他們去做。
    當我問他們,為什麼?
    為什麼你每天都這樣做?
    除了大部分人說這讓我感覺更好,他們通常會說我不想讓魔法結束。
    就像,我生活中有太多美好的事情,太多美好的事情發生。
    我想繼續這樣做。
    這對我來說行得通。
    所以這並不是一種必須,而是一種想要。
    你之前談到了大腦與心臟的協調。
    這是我以前從未聽過的術語。我不知道我的大腦和我的心臟之間存在著聯繫。哦,你的腦袋和心臟之間確實有明確的聯繫。是的。我們感到非常著迷。那是在2020年2月。這我永遠不會忘記。我們在進行腦電圖,即我們的腦部研究時,從心臟連接一個心電圖導聯到機器,然後我們開始比較心率變異性(HRV)和腦波。相干性就是節奏,對吧?所以當波浪這樣有節奏地運動時,你可以在腦部掃描中看到,對吧?蜜蜂。是的,它們非常有序,像這樣非常有節奏。如果你想像那些相干的波浪,非常有序並且非常有節奏,當它們亂了,像是波濤洶湧,分散在大腦的不同區域或不同的節奏上,那就意味著大腦的不相干。所以當我們開始訓練人們擴展意識以感知空間時,感知和感受的行為使你停止分析和思考。而如果你不分析和思考,你開始抑制新皮層活動。你的腦波開始減慢。在貝塔波中,你知道你是一個在空間和時間中存在的身體。這是低水平的貝塔波。像我們現在這樣談話,我們是在低水平的貝塔波中。如果我說,斯蒂芬,我要給你一個小測驗,你必須在你的觀眾面前進行測驗,那麼你會稍微緊張一些。你的大腦會變得更加興奮,燈泡會更亮,你會轉向中等範圍的貝塔波。這就像你要發表演講時,或者在晚宴上你不認識的人之中。你會變得更加警覺。只是為了那些可能在聽音頻的人,讓他們看不見這個。所以,貝塔波是有意識的認知。在貝塔波中,大腦試圖在外部世界和內部世界之間創造意義,並處理所有的感官信息。這是大量的數據。所以貝塔波就像是有意識和清醒的。有低水平的貝塔波,有中等範圍的貝塔波。這在這張圖中沒有顯示。但高水平的貝塔波是當你感到恐懼、焦慮、生氣、疼痛、沮喪、嫉妒等時,人們在這些高水平的貝塔波中變得更加亢奮。這就是為什麼我們會過度專注。你曾經感到壓力嗎?哦,是的。然後你開始過度專注。那是因為你在縮小焦點,並且過度專注,這算是一種大腦狀態。所以當你擴展意識,而不是將焦點縮小在某些物質或實體上時,這就是壓力激素的作用。但如果你擴展意識,你感知空間,這種感知的行為使你不再分析和思考,而你的腦波開始轉向阿爾法波。現在,在阿爾法波中,這是一種較慢的腦波狀態。那是大腦的創造性狀態。大腦看到的更多是圖像和影像,變得更加富於想像。對吧?在貝塔波中,腦海中總有一個聲音在對你說,這是對的,那是錯的。這你要做,那你要做。那是我們大腦中的批評者。當你超越貝塔腦波,進入阿爾法波時,你開始打開意識心靈和潛意識之間的門。現在,我們不僅僅是在尋找任何類型的阿爾法波,而是尋找相干的阿爾法波。我們希望所有那些在不同的節奏和頻率中運作的腦區開始同時發動。這樣整個大腦就開始進入所謂的全局相干性。現在,當大腦開始這樣同步時,進入大腦的信號開始在大腦中鏈接,整個大腦作為一個神經網絡開始運作,這就是我們的數據所顯示的。現在,這不是結束。這只是當你進入想像狀態時,而人們會這樣做,但很多人會進入阿爾法波,但它並不相干。所以我們正在尋找相干的阿爾法波。現在,許多冥想效果很好的人,他們能夠如此徹底地放鬆自己的身體,感覺如此安全,以至於他們的身體在保持清醒的同時進入了輕度休息或輕度睡眠。這是放鬆而清醒的。在那個領域中,你處於催眠狀態。你進入了θ波(theta brainwaves)。在θ波中,思考的新皮層中的燈光熄滅,這使得我們接入三維現實。身份消失了。角色消失了。那裡沒有活動。現在,意識心靈和潛意識之間的門已經大開,可以自由接收信息,現在我們對信息變得易於接受。現在我們處在操作系統中。我們可以進入潛意識並重寫程序。我們可以排練一個新劇本。我們可以講述一個新故事。與其講述過去的故事,我們可以講述未來的故事,我們可以對潛意識和自主神經系統進行編程,開始改變我們的生物學。現在,如果太過於超越θ波,你會掉入δ波(delta),而現在燈光熄滅。你處於一種癱瘓狀態中,失去意識。對吧?我們在晚上上床睡覺時會這樣。從貝塔波到阿爾法波,再到θ波,再到δ波。如果你在壓力狀態中,並且在高貝塔波中,你無法入睡。你不能入睡是因為你在思考。對吧?你無法降入腦波。我們早上醒來時,從δ波到θ波,再到阿爾法波,再到貝塔波。所以,有兩個時刻意識心靈和潛意識之間的門會打開。
    好的,這跟大腦與心臟的協調有什麼關係呢?
    在 theta 狀態下,當一個人的注意力集中在心臟上,能量集中在心臟時,心臟自然會告訴大腦要展現創造力。
    是時候去想像了。
    是時候去愛上未來了。
    現在,心臟是創造的中心,對吧?
    它是我們生物學的一部分,使大腦開始運作,額葉開始創造。
    所以,你可以讓心臟和大腦一起運作。
    當你的心臟越放鬆,你的大腦就會越清醒,這時會在大腦中發生一些美妙的事情。
    如果一個人能持續這樣,並且保持在 theta 狀態中,theta 便成為載波。
    在大腦內,你會開始看到 alpha 波在 theta 波上增長,然後是 alpha 波的諧波進入 beta 波,再到高 beta,最終是 gamma。
    所以,放鬆並使心臟同步的公式使得大腦進入一種所謂的共振狀態。
    共振就是當你有波在波之上,諧波,然後大腦開始在一種更共振的狀態下運作。
    有時人們的 delta 也是基礎,承載著 theta,而 theta 又承載著 alpha,然後 alpha 再承載 beta,一直到高 beta 和 gamma。
    它們都是波中之波。
    當這些波合在一起時,如果它們是協調的,它們就會干擾並創造更大的波。
    然後這些波聚在一起,互相干擾,創造出更大的波。
    這正是大腦中的能量如何上升的方式。
    所以,我們有一些大腦掃描的數據,顯示某些人的 gamma 腦波是在正常範圍的 200、300、400 個標準差之外。
    我來給你一個概念。
    三個標準差之外的正常只有 2% 的人口。
    所以他們在大腦中處理著大量的能量。
    而且感覺真的很好。
    非常好。
    所以我們經常練習使心臟與大腦同步。
    如果你像服用 MDMA 或什麼的,這會讓你進入這些腦波之一嗎?
    我在想是否有任何迷幻藥會引發這些狀態。
    其實我們今年會進行一項關於迷幻藥和冥想的比較研究。
    到時我可以更明確地回答這個問題。
    根據與迷幻菇的 fMRI 研究,我們知道大腦中的預設模式網路,正如我之前提到的,總是大腦的預測者,在接受迷幻菇時會關閉。
    而這正是我們在高級冥想者的 fMRI 中看到的,那些正在經歷神秘經驗的人在 MRI 中看起來像是在服用迷幻菇。
    同樣的腦回路都被關閉。
    關於你提到的這個 theta 波,很明顯這正是許多重新編程發生的地方。
    那我是否需要處於這種狀態下,又接觸某種刺激音呢?
    好問題。
    好問題。
    我會用三種方式來回答。
    第一種方式是,當你在潛意識中保持清醒,並訓練自己去想像你想要的任何東西時,
    你將開始向自主神經系統發出信號,開始製造與你意圖相等的化學物質。
    換句話說,你所思考的意圖作為訊息開始改變你的生物學。
    所以 theta 是打開這扇門的好方法。
    當我們想編程人時,我們也會使用 theta,因為它是進入神秘經驗的催眠狀態。
    如果他們處於這種狀態,請記住,當你容易接受建議時,你會像真相一樣接受、相信並放鬆於資訊,而不去分析它。
    這就是編程人類生物學的方式,對吧?
    所以你可以編程某人讓他們相信他們需要某種藥物,或者讓某人相信幾乎任何事情,
    但你也可以編程他們以獲得神秘經驗,這就是我們的做法。
    現在,我們可以通過在他們處於那個催眠狀態時提供資訊來做到這一點。
    他們非常容易接受建議,但我們只會以對他們有益的方式進行。
    第三種方式是我們真的發現了我們未曾預期的事情。
    讓我看看我該如何簡單地說。
    有粒子和波,有物質和能量。
    所以,如果你所有的注意力都集中在這個三維世界上,你就會對能量無法察覺。
    因此,讓一個人閉上眼睛,將注意力從所有物理的、所有物質的、所有已知的事物上移開,
    並從狹隘的焦點擴展到廣闊的焦點。
    當他們感覺到空間時,他們其實將注意力放在那個超越我們感知的隱形能量場上,即量子場,對吧?
    而那個場攜帶著大量的資訊。
    所以當一個人進入 theta,並且我請他們打開意識時,
    如果他們在某個範圍的 theta 中,我們幾乎可以 100% 預測到那個人會連接到資訊。
    現在,這並不是來自他們的感官的資訊,就像一個催眠師可以讓你在 theta 中進入恍惚,並給你建議來編程你。
    但你仍然處於同一種狀態,那個催眠狀態,但你的眼睛是閉著的。
    背景中有音樂播放。
    你沒有在吃東西。
    你沒有味覺。
    你沒有嗅覺。
    你沒有用身體感覺。
    但你仍然可以接受資訊的建議。
    你只能在另一個地方找到資訊,那就是頻率。
    而頻率能夠傳遞資訊。
    所以當一個人開始與能量、頻率相連,並且思考的新皮質減弱時,當他們連接到那個能量和頻率的瞬間,大腦會進入這些非常非常高的 gamma 腦波模式。
    他們正在連接到更高層次的能量,更高層次的秩序,當他們擁有這種連結時所感受到的興奮,通常是恐懼、憤怒或痛苦,這種興奮感是狂喜。
    這種興奮感是幸福。
    他們說,我無法用言語來形容我剛才所感受到的感覺,對吧?
    所以他們正逐步接近源頭。
    他們正逐漸靠近更高的能量和頻率,並且在生物學上有所反映。
    當我們看到人們進入這些優雅的高伽瑪波狀態時,主要是在他們的自律神經系統中。
    這是非常快速且一致的。
    現在,如果壓力是自律神經失調,而他們在自律神經系統中以非常高的能量狀態運行,並且有一致的伽瑪腦波,那麼這意味著有大量的自律調節。
    而自律神經系統控制和協調所有其他系統。
    現在要小心,因為調音叉正在向身體中每個細胞、組織和器官傳遞信息。
    當人們進入這些狀態時,很多時候當他們回來時,他們會獲得生物上的升級。
    不知怎的,能量開始影響物質,整個身體被光、被頻率所提升。
    當我們從擁有這種時刻的人那裡抽取血液,並在血液中尋找信息時,我們發現血液中存在可以阻止COVID病毒進入細胞的信息。
    我們已經分離出一種可以抑制病毒進入細胞的蛋白質。
    換句話說,我們進行過稱為採納性橫向的研究。
    我們採集了高級冥想者的血液,並把它放入具有ACE2受體的細胞培養中,然後將ACE2受體暴露在類似COVID病毒的假病毒下。
    在高級冥想者中,我們注意到病毒無法進入細胞。
    它被卡在細胞外部,而我們在高級冥想者的血液中分離出一種抑制病毒進入細胞的蛋白質。
    那些擁有超越瞬間的人,正如我所說,84%的人血液中攜帶著能使癌細胞的線粒體功能和糖解功能關閉的信息。
    血液中存在促神經生成的信息,微生物組在七天之後完全發生變化,完全不同的微生物組,並且完全沒有改變他們的飲食。
    他們仍然在吃相同的食物,但他們不是同一個人,對吧?
    有某種改變創造了大量的益生菌微生物。
    我記得讀過Wim Hof,冰人,的研究,他們注射了一種病毒給他,我想他們也注射了其他人。
    通過他的呼吸法、冥想和他做的其他事情,病毒沒有感染他,但卻感染了其他人。
    然後我想在這項研究中,他訓練了其他人能夠抵抗病毒。
    所有這些聽起來對於普通人來說有些迷信,因為想像可以做些什麼來防止病毒感染自己,我的意思是,這頓時打開了個人責任的大門,這對人們來說是個困擾,我想。
    是的。
    我們發表了這篇論文。
    它已經在科學期刊上出版。
    人們可以在線上查看。
    那麼,如果你持續練習超越你的環境,你就會超越你的環境。
    這就是事實。
    換句話說,如果你對環境的反應不會削弱你而是增強你,那麼你身體的內在智慧將會有一種智慧,使你超越環境,一直到微生物。
    這就是為什麼你不斷提到“高級冥想者”這個術語的原因,因為你不會說正常的冥想者。
    好吧,我會說,我覺得這有點有趣。
    當我使用這個術語時,我之所以能使用這個術語,是因為來我們一周靜修的人中有很多人是新手。
    他們從未真正冥想過。
    他們的配偶或男朋友或女朋友帶他們來的,或者他們的同事或朋友。
    你知道,他們只是隨便一點,
    我真的不知道自己在做什麼。
    那位只是稍微練習一下的新手冥想者,在七天沉浸式體驗結束後,他們的大腦看起來像高級冥想者。
    在七天結束時,他們的生物學數據、他們的血液數值看起來就像是他們冥想了多年。
    換句話說,在七天結束時,那些看起來像高級冥想者的新手冥想者正在上調生物學中數千個基因,表明他們正在生活在全新的生命、全新的環境中,他們身處於一個舞廳。
    而舞廳並沒有什麼特別刺激的東西。
    所以無論他們在內心裡做什麼,似乎都在造成戲劇性的變化。
    現在,我們考察了一組人。
    我們查看了他們的基因型,而基因會製造蛋白質。
    你的基因表達和我的不同,與每個人都不同。
    因此,每個人都有自己獨特的基因型,這意味著他們都製造自己的個體蛋白質。
    在七天結束時,當我們查看那些冥想者時,幾乎80%的人口正在產生相同的基因和相同的蛋白質。
    他們正在發送相同的基因並製造相同的蛋白質。
    這意味著什麼?
    這意味著當人們以相同的方式行為時,就會出現一種新興的意識,反映在人們的生物學中。
    這群、這頭、這部落,每個人都在生物學上共同進化。
    在這些靜修中,這七天的靜修中,我有一件事令我相當震驚,那就是人們花了多少時間在冥想上。
    是的。
    人們花多少時間冥想,這為什麼重要?
    我們的活動是一次靈性的狂歡聚會。
    我想,這是我能描述它的最好方式。
    我意思是,我們早上六點開始,晚上七點或八點結束,那些天過得非常快。
    我們有站立和行走的冥想。
    在為期一週的活動中,我們有時會做四到五次,有時甚至六次。
    為什麼?
    因為你必須身體力行。
    你必須讓自己在睜眼的狀態下做到非常出色。
    在確保大家躺下時不會入睡後,我們會進行臥躺冥想。
    然後我們會進行一些時間稍長的大型冥想,但人們整體上是上下起伏的。
    所有的冥想都不會在沒有事先知識的情況下進行,因為知識是體驗的先決條件。
    所以這是一個沉浸式的體驗,然而,當一切結束時,總共約有35個小時的冥想。
    但你問任何參加過一週活動的人,他們會說,我迫不及待想回到我的生活並開始我的實踐,
    因為我在來這裡之前所做的事,和現在的情況完全不同,對吧?
    所以現在他們更加有能力,實際上他們也像換了個身體。
    他們正走回一個新的生活,而他們已不再處於同一個時間線上。
    這是我可以自信地說出來的真實經歷,因為我的伴侶從冥想中回來了。
    她從邁阿密的那一週回來,那段期間她在海灘上做行走冥想等等。
    而且這並沒有就此結束。
    事實上,那真正是她旅程的開始,因為現在她每天都有一個新的例行公事,早上進行冥想。
    沒有人告訴她要這樣做,但顯然,這對她的好處非常巨大,以至於她持續進行這個實踐。
    而且她每天都做。
    我對此感到驚訝,因為這需要一定的,必須有某種,我本來想用「紀律」這個詞,但這不是紀律。
    因為如果你對某個行動的好處非常清晰,你不一定需要那種「紀律」。
    這對她已經帶來了如此明顯的益處,以至於她在此之後繼續這個實踐。
    有趣的是,因為顯然她是從這個過程中回來的。
    我原本打算參加,但我有簽證問題。
    她從中回來,告訴我這個過程。
    而她在客觀地回憶著這一切時,你會說,天啊,那一定很艱難和不舒服,或等等。
    但她的經驗卻完全相反。
    那是喜悅的。
    那是充滿的。
    她回來後對這一組新的系統和信息著了迷,這些能改善她的生活。
    而且這真的,這真的很深刻。
    你可以在播客中聽到,但當你在一個你很熟悉且愛的人身上見證到時,
    這是非常有說服力的。
    是的。
    我是說,這就是我想要的。
    我希望人們能走出自己的生活,而不是說你需要縮短情緒反應的恢復期。
    你需要學會寬恕。
    你需要讓你的大腦或心靈協調一致。
    我不希望我的工作中有任何人這麼做。
    我希望他們走出這個世界,成為榜樣。
    是的。
    如此一來,別人才會說,你怎麼了?
    你變了。
    像是,你知道的,你看起來不同。
    這是怎麼回事?
    你知道嗎?
    而這就是我認為真正的對話開始的時刻。
    這是非常重要的。
    當它變得重要且你應用於生活並且對你有幫助時,這不是一種必須,正如我所說。
    這是你真正享受去做的事情。
    而哇,這是一個多麼瘋狂的主權理念,居然你可以讓自己快樂。
    當你經歷那些伽馬瞬間,感受到你一生中從未感受過的愛的程度,並與純愛的源頭建立聯繫時,多麼瘋狂的主意。
    如果你停止向外尋找,你會開始意識到它就在你內心,這是一個重要的時刻,對吧?
    因為在那之後,你就不會需要任何人或任何事物。
    那就是自由。
    那就是無條件的愛,對吧?
    而且你會擺脫渴望。
    我有幾次用過這個詞。
    是的,是的。
    我的意思是,像是渴望。
    我們已經被訓練成基於缺乏來創造。
    這就是我們在三維現實中的所作所為。
    在三維現實中,你看到某人擁有一輛跑車,而你沒有,你喜歡那輛跑車。
    突然之間,你想要那輛跑車。
    你的大腦開始基於缺少擁有它的缺失來創造。
    你看到某人戴著圍巾,而你喜歡那條圍巾,然後你發現自己也在穿那條圍巾。
    你的大腦想像著你擁有它,對吧?
    但在三維現實中,我們得到它的方式是,我們必須做些事情。
    這是展示的平面。
    所以當我們最終獲得圍巾和汽車時,擁有汽車的經驗產生的情感取代了缺乏或失去擁有它的分離感。
    所以有些人一生都在缺乏中度過。
    等待事物來臨以消除缺乏或分離的感覺,對吧?
    我的訊息並不是這樣。
    我的訊息實際上是以不同的方式來創造,用這樣的方式讓你感受到它已經發生了。
    現在,所有這些背後的力量是,那個感覺事件已經發生的狀態的人,他們不再想要它。
    因為他們感受到情感,但他們不會去尋找它。
    你只有在經歷缺失時才會去尋找它。
    如果你覺得它已經發生了,你不再與它分離。
    而且我們無法吸引我們感到與之分離的任何事情。
    所以感受到那種情感不知怎的會開始把事物吸引到我們身邊。
    而現在我們不必做任何事情。
    事情開始流向我們。
    這就是同步性。
    這就是巧合。
    這就是機會。
    我們沒有做任何事情。
    它們來到我們身邊。
    當你從量子場創造而不是從物質中創造時,你無法從缺乏中創造,因為在量子中的財富觀念會產生豐盈的感覺。對於許多人來說,三維現實中的財富觀念會產生未擁有它的缺乏感。因此,在量子中,有一整套不同的規則。這不是你知道的,一開始就能學會的東西,而是需要經過試驗和錯誤來學習。因此,當我們在創造的行為中真正創造,並且我們是從場中而不是從物質創造時,縮短了我們想要的思維與擁有它的經驗之間的距離。我們能做到的唯一方法就是無法從缺乏中創造。因此,在創造過程中,我們從完整性中創造。當我聽到這個時候,我最擔心的是,如果我不再想要,不再生活在需要的狀態,那我會有動力起床和行動嗎?因為我回望我的生活,覺得,正是你從缺乏的地方創造的動力驅使你開始播客,創業,做所有這些事情,得到一輛車等等。其實,我並不否認這一點。我覺得這樣持續一段時間也是可以的。我經常告訴人們,我不在乎你想創造什麼。我只想讓你在創造上變得非常出色。我不在乎那是什麼。我不在乎那是什麼。車,或者任何其他的東西。車站,房子,我都不在乎。只要你能創造出色即可。但遲早,所有這些的趣味會褪去,你會想知道在某種程度上還有更多的東西。因此,我們總是渴望東西。我們總是想要東西。但當我們在創造的過程中,我們無法從沒有它的缺乏中創造。我們必須從擁有它的感覺中創造,對吧?所以,在量子中,你必須感受到它才能體驗到它。
    這一個改變轉變了我和我的團隊如何運動、訓練和思考我們的身體。當丹尼爾·利伯曼博士出現在《CEO的日記》時,他解釋了現代鞋子因其緩衝和支撐,使我們的腳變得更弱,無法做出自然應該做的事情。我們失去了腳的自然力量和靈活性,這導致了背痛和膝痛等問題。我已經購買了一雙Vivo Barefoot鞋子,所以我給丹尼爾·利伯曼看,他告訴我這正是幫助我恢復自然腳步運動和重建力量的鞋型。但我想我得了足底筋膜炎,突然之間我的腳時常疼痛。在那之後,我決定開始用Vivo Barefoot來加強我的腳。利物浦大學的研究證實了這一點。他們顯示,穿Vivo Barefoot鞋子六個月可以增加腳部力量高達60%。訪問 vivobarefoot.com/slash D-O-A-C並使用代碼D-O-A-C-20可享受20%的折扣。這是 vivobarefoot.com/slash D-O-A-C。使用代碼D-O-A-C-20。一個強壯的身體始於強壯的腳。
    快點,我想和你談談我們的贊助商Whoop,這是一家我也是投資者的企業。如果你在Instagram上關注我,你可能注意到我最近開始跑步,這讓我非常享受。這一切起初是一個挑戰,但現在已經演變成我幾乎每日都做的事情。這是推動我每天變得更好的事情之一。但事實是,對我來說,進步不僅僅是更努力地推進,而是以更聰明的方式進行訓練,這就是我的Whoop所能提供的。Whoop不僅僅是追蹤我的運動,還告訴我我的身體在開始運動之前有多準備好。幾年前,我們進行了一項名為Project PR的研究。這項研究發現,根據恢復得分調整訓練的跑者,其5公里的時間平均提高了2分鐘40秒,而受傷風險降低了30%以上,且在訓練時間上也減少了。所以,如果你在尋找這種訓練方面的指導,請前往join.whoop.com/slash CEO,獲得30天的試用,無需任何承諾。這是join.whoop.com/slash CEO。告訴我你的進展如何。
    當你在量子中說的時候。哦,我原本希望你不會這樣說。哦,天哪。因為人們會聽到你這樣說,然後他們會說,我想知道他在說什麼,是量子。 我們所感知的現實真相的概率為零。無形的事物中包含的信息會超過有形的事物中所包含的一切。這些存在於無形中而感官無法感知的信息,感官只能感知三維的現實、物體、事物、地方、人和身體。 在這裡有一個看不見的能量場。原子同時是粒子(物質)和波(或能量),對吧?但我們所見的僅是物質元素。原子中99.99999%是信息和能量,而只有0.0000001%是物質。因此,腦部在生存的過程中被形成和塑造,令我們的焦點狹窄在物質世界中。壓力荷爾蒙提高了我們的感官敏感性。當我們的感官提高時,我們變成了唯物主義者。因此,在數千年中生活在生存中。當你被T-Rex追逐時,能量不重要。當你在找食物時,能量不重要,對吧?你必須縮小你的焦點。而大腦無法感知能量或頻率。因此,我們所見的實際上是符號,或者是最穩定的能量形式(稱為物質)的顯現。我們的感官將其壓縮成看似物質的形狀。但量子場是存在於我們感官之外、超越這個物質世界的另一種能量和信息的場,其特徵是合一、完整性、聯結和純愛。
    因此,如果你把整個生命的所有注意力都放在你的身體、環境和時間上,所有的注意力都集中在這個三維現實中,那麼你就必須遵循規則。而這些規則是牛頓物理學。你必須預測一切。要獲得你生命中想要的所有東西,這需要時間和精力。好吧,你可以變得非常擅長於此。你可以真正變得優秀。你可以獲得技能。你可以接受訓練。你可以接受指導。你可以學習。你可以上學。你可以從錯誤中吸取教訓。你可以累積許多東西。你可以在這方面變得非常擅長。但是否有其他方式來創造呢?好的,愛因斯坦說過,場、波、能量是粒子的唯一控制機制。能量控制物質。他沒有說粒子控制粒子。他說場控制粒子。如果你改變場中的信息,能否改變三維現實中的投射,即粒子?這是一個全息宇宙,好嗎?因此,如果量子場是一個超越我們感官、超越我們的身體、環境和時間的無形能量場,那麼我們與之連結的唯一方式就是將所有注意力從身體上抽離,所有的注意力從環境中抽離。環境由人、物體、事物、地方組成,並將所有注意力從線性時間、可預測的未來和熟悉的過去中抽離,找到慷慨的當下時刻的甜蜜點。那就是未知。那就是大門。那一刻你成為無人、無物、無處和無時。那是你純粹意識的時刻。這並不比我對你說,保持活著要不同。我會奪走你的視力。我會奪走你的聽力。我會奪走你的嗅覺。我會奪走你的味覺。我會奪走你用身體所感受的感覺。如果我奪走你所有的感官,那麼你是誰?你的意識,對吧?你的意識。意識是什麼?什麼也沒有。什麼都沒有,但什麼?你。而意識到什麼都沒有,並成為無人、無物、無處和無時的行為,就是針眼。那是你走過通往量子場的大門的那一刻。當你穿過那扇門,遊戲就改變了。這一切都是能量。這一切都是頻率。這一切都是振動。這一切都是相連的。這一切都是思想。這一切都是意識。這一切都是信息,對吧?因此,你必須訓練你的大腦,就像當你穿過時,你不再是你自己。你不再是你的身體。你在這裡是你的身體。你是純粹的意識。那個虛空、那個真空或那個什麼都沒有的東西,無論你稱它為什麼,都富含頻率和能量。因此,讓人們在沒有名字、沒有膚色、沒有性別、沒有飲食、沒有面孔、沒有過去、沒有社會安全號碼、沒有職業、無法成為母親或父親或孩子的情況下停留在那裡。在那裡停留是純粹的意識。在無有和未知的狀態中放下角色,讓自己感到舒適。好吧。現在你在那裡,如果一切都是頻率,一切都是能量,那麼接下來我們要做的就是讓我們的大腦變得一致,因為思想是電荷。它是量子場中的脈衝,並且感覺,升華的情感是磁場的電荷。如果你用一致的大腦和一致的心,結合一個思想和一個感受、一個圖像和一個情緒、一個未來的願景,你便有了一個全新的 Wi-Fi 信號。現在你在場中廣播新的信息,並與這個場相連。持續改變場中的信息,你將改變你的經歷和物質的命運。因此,我們教導人們如何到達那個地方,使他們的大腦和心一致,並學會如何通過改變場中的信息來創造,最終在三維現實中創造他們想要的經歷。當他們的能量與量子場中的某些潛在性之間有振動匹配時,他們也在從所有物質的源頭創造,那麼為什麼他們要去別的地方獲得它呢?如果你是源頭,你會將它吸引到你身邊。因此,從場中創造而不是從物質中創造,確實可以縮短你想要的思想與擁有它的經歷之間的距離。不必去做什麼來獲得它,它會開始來找你。這是另一種創造的方式。再次強調,一切都從走出未來和過去進入… 克服過程的最初幾天,對於人們來說比世界上所有的黃金都要寶貴。他們會說,哦,我的天,我有如此可怕的故事。我有如此堅定的信念。哦,我的天,我只是,我對那些情感如此上癮。他們會告訴你。而你只是需要與自己相處夠久,不再想要那樣的感覺。我們只是給予人們工具,讓他們從舊自我過渡到新自我,跨越那條河。這是一個相當引人注目的想法,即我可能對消極情緒或以任何方式對我不產生積極影響的情緒上癮,即便這只是個想法。好吧,就這樣看這個想法。如果你現在生氣或感到悲傷,我走到你面前說,嘿,史蒂芬,聽著,我知道你現在真的很沮喪。我知道你感到很低落,無論如何。但請停止。請停止。請停止待在那裡。如果你無法停止,那麼在某種程度上你必須對它上癮,對吧?如果你真的不對它上癮,你就能夠隨心所欲地關掉它,對吧?所以當人們開始看到這一點時,他們會說,哦,我的天,對,我可能對這個上癮。這对人们来说是一个好时刻。這對我有什麼好處?好吧,這樣做的長期影響,我的意思是,我們僅僅通過思想就可以啟動壓力反應。
    你可以思考你的問題,並產生出與真實一樣的化學反應。壓力荷爾蒙的長期影響會下調基因並造成疾病。如果你只憑思考就能啟動那種壓力反應,這意味著你的想法能使你生病。如果我知道這對我不好,就如同沒有人想感到悲傷,那我為什麼選擇讓自己感到悲傷呢?感到悲傷本身並沒有錯。只是你想要在那裡待多久。或者憤怒或恐懼。我不想感受到這些。對。那麼再來一次,我們開始。試錯。你必須捕捉到自己的感受。當你感到悲傷,舉個例子,或是感到憤怒等等時,大多數時候,你想留在那裡。很多人覺得這是舒適的。有些人甚至會在不快樂中找到很多安慰。他們在不快樂中感到非常快樂。因此,如果你想要提升自己生活中的體驗,你可以說,我可以改變這一切。我確實可以改變它。讓我坐下來改變我的情緒狀態。如果這種情緒使我通過過去的鏡頭來看我的現實,如果這種現實正在下調我的基因並造成疾病,假如這種現實、這種情緒使我行為如同我身處在過去的現實,如果感受這種情緒使我更相信我的過去而不是我的未來,那麼,也許我待在那裡就不會是那麼好的主意。因此,不論是合理還是無理,有效還是無效,唯一受這種情緒影響的人是你。遲早,我認為當人們開始意識到我可以改變我的情緒狀態,他們真的坐下來,儘管他們不想這樣做,但他們仍然去做,這時他們開始感受到很多自我價值。喬,你的工作和你所做的所有事情,以及在此時此刻你所有的思考,關於改變和轉化的主題中,最重要的問題是什麼,我應該問你的?人類的神經系統、自主神經系統,是否有可能製造出一種化學藥物,效果好過任何藥物?喬?答案是絕對肯定的,這就是我們的數據顯示的,這不是偽科學。我們的數據顯示,自主神經系統能夠製造出比任何藥物效果更好的化學物質。一個藥物試驗的有效性約為25%。四個人中有一個會有反應,通常持續的時間是60到90天。我們的數據顯示,75%,正如我所說,84%、90%、95%、100%的參加過七天活動的人都有這些效果。因此,即使這是75%,這意味著它的效果是任何藥物的三倍,而你的神經系統正在製造這些化學物質,與個人的存在狀態和意圖相等。我不斷告訴他們,我不斷詢問科學家,這些化學物質來自哪裡?那個人是沒有吃藥的。他們的飲食沒有改變。他們什麼也沒有做。然而,事件之前沒有的東西,在事件之後卻以某種方式存在了。這是來自我們內部的。這是否因為你在活動中所經歷的一些技術和過程?是因為一群人聚集在一起並同步,促進了催產素的釋放嗎?還是以上所有的原因?都是以上所有的原因。我是說,幾乎80%的人表現出相同的基因並製造出相同的蛋白質,這是前所未聞的。我們發現,人改變人,這是我們的發現,集體觀察網絡決定了現實。這與人數無關,也與能量的多少無關,而是與群體中發生的最高度的協調性有關。因此,我們現在正在進行集體網絡的研究。我們正在研究集體意識的效應。在田野效應和能量方面,這會造成什麼影響?當你談到這一切並講述身體與心靈之間的關係時,這讓我不禁想問你對於更高力量或上帝的信仰。因為這一切聽起來,我是說,我越了解身體及其如何相互聯繫,這一切就越顯得神秘。這是唯一能描述它的方式。因此,當你在說話的時候,我在我的小iPad上寫下來,我想問,喬相信上帝嗎?我相信。我相信。我認為有一位上帝,但在這一位裡面,卻有許多。對。那意味著什麼?這意味著上帝住在你裡面,神聖存在於每一個人類身上。這是我的信念。我認為人們花時間去連結它,去愛它,保持對它的覺知,把它帶入自己的生活是非常重要的。通過保持對它的覺知和連結。隨著我們與之互動的增多,我認為我們會更加成為它,而它也會更多地成為我們。因此,去除那些在我們連結到那個統一場域或上帝或絕對或創造者或宇宙心智或源頭或奇點,零點場,滋養的虛無,無論你怎麼稱呼它的障礙,情緒、習慣和盲點,讓我們更接近愛的本質,對吧? 我認為這就是上帝的本質。因此,通過人類的表達,神聖的表達將會是一個更有意識、更有覺知、更有意志、更有愛心、更有奉獻的人。那是神聖的本質。因此,這種本質變成了我們的本質,對吧?所以我確信我們不是生活在一條線性生命中的直線生命體。我相信我們是生活在多維生命中的多維生命體。我確實相信那個宇宙心智,那個宇宙力量,並花時間去利用它,與它互動,與之連結,去追尋它,成為它。我認為這對人們來說是一段值得的旅程。非常感謝你所做的工作。
    這是我認為自己所關心的一切事物的完美組合,但我也認為我的觀眾對此同樣關心。如果他們想深入了解這個播客,我會強烈建議他們嘗試獲得你們活動的一張票。得到票是非常困難的。祝你好運。但我會強烈推薦他們訪問你們的網站,那裡有你們即將舉辦活動的完整列表。因為,如我從我的伴侶那裡了解到的,這可能會在某種程度上帶來真正的變革,讓他們感到驚訝。我再次邀請你。我需要這樣做。這一直在我心中揮之不去。你應該就純粹為了好玩來參加。我答應過你會度過你生命中最美好的一周。我知道,我知道。我只是看到了你對我的女朋友梅爾的影響,我真的有點嫉妒。這算是最好的描述嗎?不錯。我對此感到嫉妒。非常感謝。這是一種良好的嫉妒。最困難的對話往往是我們迴避的那些。但是如果你擁有正確的問題來開始這些對話呢?《首席執行官的日記》中的每一位嘉賓都在這本日記中留下了一個問題。這是一個旨在挑戰、連結並讓下一位嘉賓更深入的問題。而這些都是我手中所持有的問題。一面是被提問的問題以及寫下這個問題的人的名字,另一面如果你掃描它,就可以觀看回答問題的下一位嘉賓。共有51個問題分為三個不同的層級:熱身層級、開放層級和深度層級。因此,你可以決定對話的深度。人們在工作會議室、臥室、夜晚獨自一人、第一次約會以及各種場合中使用這些對話卡。我會在下面的描述中放一個對話卡的連結。你可以在thediary.com獲取你自己的卡片。這一直讓我感到驚訝。53%定期收聽這個節目的你們尚未訂閱這個節目。所以我可以請你們幫個忙嗎?如果你喜歡這個節目,喜歡我們在這裡所做的事情並想支持我們,免費、簡單的方法就是點擊訂閱按鈕。我的承諾是,如果你這麼做,那我和我的團隊會竭盡所能地確保這個節目每週都能給你帶來更好的體驗。我們會聆聽你的反饋,找到你希望我採訪的嘉賓,並持續做我們一直在做的事情。非常感謝。我們下次再見。

    What if 95% of your life is controlled by your subconscious mind? Dr Joe Dispenza reveals how to break free and reprogram your mind for success 

    Dr Joe Dispenza is a researcher, lecturer, and corporate consultant who has developed a practical formula to help people transform their lives. He is also the best-selling author of books such as, ‘Becoming Supernatural: How Common People Are Doing the Uncommon’ and ‘You Are the Placebo: Making Your Mind Matter’. 

    In this conversation, Dr Joe and Steven discuss topics such as, the link between stress and disease, Joe’s 3-step process to reprogram your mind, the dangers of a negative thinking addiction cycle, and how childhood trauma can hold you back in love. 

    00:00 Intro

    02:21 What Do You Do?

    07:07 Why Do People Come to You?

    09:02 What Stops Us From Changing?

    12:09 Don’t Process the Past

    16:34 What Are We Getting Wrong About Trauma in Modern Society?

    21:59 Step 1: Insight, Awareness & Consciousness

    22:47 How to Increase Your Awareness

    25:30 The Meditation Process

    29:48 How Meditation Takes You Out of Difficult Situations

    35:19 Why Can’t Some People Change?

    40:36 Is the Identity We’ve Created Helping or Hurting Us?

    44:28 You Need to Be Specific With Your Goals

    47:27 Crazy Stories of War Veterans’ Transformations

    51:34 The Importance of Forgiveness

    54:21 Should We Forgive Anyone No Matter What?

    55:32 The Link Between Negative Feelings and Sickness

    1:01:36 Ads

    1:03:45 Is Routine Necessary in Our Lives?

    1:04:51 The Brain and Heart Connection

    1:06:45 Psychedelics and Medication

    1:14:27 Advanced Meditators vs. Normal Meditators

    1:22:31 The People Who Attend Your Retreats Are Changed Forever

    1:26:00 Ads

    1:34:17 What Is the Quantum?

    1:40:33 The Overcoming Process

    1:46:14 Joe’s Religious Beliefs

    Follow Dr Joe: 

    Instagram – https://g2ul0.app.link/PPP0kyubGRb 

    Twitter – https://g2ul0.app.link/zhwtfrwbGRb 

    Website – https://g2ul0.app.link/7WNr8CzbGRb 

    YouTube – https://g2ul0.app.link/5oqnE1sbGRb 

    You can watch Dr Joe’s documentary ‘SOURCE It’s Within You’, here: https://g2ul0.app.link/eBIUHNqpGRb 

    Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes 

    My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://g2ul0.app.link/DOACBook 

    You can purchase the The Diary Of A CEO Conversation Cards: Second Edition, here: https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb 

    Follow me:

    https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb

    Independent research

    https://joedizpensa.tiiny.co/

    Sponsors:

    Bon Charge – http://boncharge.com/diary?rfsn=8189247.228c0cb with code DIARY for 25% off

    Vivobarefoot – https://vivobarefoot.com/DOAC with code DOAC20 for 20% off

    WHOOP – https://JOIN.WHOOP.COM/CEO

    Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

  • The Public Speaking Expert: This Speaking Mistake Makes People Ignore You! These Small Mistakes Make You Unlikeable!

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:30 you have this ability to become confident in every single area of your life. It’s about us just learning a new series of behaviours. For example, there’s something called a siren technique. In three, two, and one, he does, I’m crazier than usual. Fantastic. That’s fantastic. You did a great job, right? And then this next one is volume. So critical. Because if I just increase my volume and I talk like this, I sound a little bit aggressive, don’t I? But with volume, to highlight something, you could go very quiet. So it’s about waking people up to the power of their voice. And we all have access to these
    0:01:00 let’s go through all five. Vin Jang is the award-winning speaker and communication expert who helps people harness the power of their voice and body language in all areas of their life. It’s just so overwhelming of how many people are suffering with not being able to communicate. They’re asking I’m introverted, does that mean that I’m doomed? How do I become more confident? How do I speak on the spot? And we think there’s no way for me to ever change this. It’s super sad because I lived a massive part of my life like that. I was the awkward kid. I couldn’t communicate with anyone. I moved schools so many times ’cause I was bullied, but then I broke the mold and then I just learned all these new behaviours. It
    0:01:30 is completely changed. And anyone can do this in three to six months. And I’m going to teach you. So the first thing that really matters is the three step process, I call it record and review. It’s gonna dramatically change the way you talk and the way you show up. But how do we start a conversation with another human being? I’ve got a simple game called highlight buffer. And it gives you three opportunities for a conversation to spark, and we’ll play it in a second. And then there’s hand gestures to level up your physical presence. And then a simple framework that helps build connections. There’s so many other things we can talk about. And we’re gonna go through them. But some people do have severe social anxiety. What do you say to those people? The first thing I would do
    0:01:49 Thank you.
    0:02:11 guests you want to see, and continue to do in this thing we love. If you could do me that small favour and hit the follow button, wherever you’re listening to this, that would mean the world to me. That is the only favour I will ever ask you. Thank you so much for your time. Back to this episode.
    0:02:31 Then if you had to summarise what it is you do fundamentally and why you do it, how would you summarise it? I help people learn that they have access to one of the most beautiful instruments in the world that can help them negotiate whatever reality they desire.
    0:03:03 And I learned this through my first ever vocal teacher Miss. Stanley, and I’ll I’ll never forget this experience There’s. a dingy music corner um in South Australia and I would go there for lessons and at the first time I met her, I walked into the room, she’s old lady and she says nothing to me except the words sit down young man. So I sit, it feels super awkward, it feels super weird and then she plays one key non-stop on the piano for two minutes. It’s literally I was like oh
    0:03:16 this is like something out of a horror movie. And then she turns around, she goes, how do you feel? I said nothing, weird, awkward, what? And then she goes good, turns around, plays this beautiful song called, Marias De Amour.
    0:03:39 goes up for two minutes. And then she turns around, she goes, how do you feel? And I said, ah, f weirded out from before still, but I feel wow, that song had love, there was lust, there was romance, there was excitement, the and she goes good, honey, most people most people go through life speaking like this. I’m going to teach you how to speak like this.
    0:03:56 And that’s to me at the time I remember thinking to myself that is the greatest sales pitch I’ve ever heard in my life because I’m now going to sign up for twelve classes with you because you’ve just helped me realise something I’ve, been struggling with my entire life. I haven’t been thinking about my voice as an instrument. I thought it was a tool.
    0:04:11 What do you do with a hammer? You use a hammer. What do you do with a screwdriver? You use a screwdriver. What do you do with a piano? You play with it. What do you do with the violin? You play with it. And she started to teach me that I have this instrument that, depending on how I play it, it changes and shift how others feel.
    0:04:18 How much do you think that will change the trajectory of someone’s life? Like what is the impact? If I get really good at communication, do why does it matter?
    0:04:47 I was invisible my, entire childhood. I was invisible. I wasn’t the cool kid. I wasn’t the good-looking kid. I wasn’t the charismatic kid. I wasn’t the funny kid. I wasn’t the anything kid. And by learning this skill, I’ve been able to negotiate an incredible reality. And that’s why I love Tim Ferriss’ quite so much. Reality is negotiable. Cool. Well what skill do we use to negotiate the reality we desire? It’s our ability to communicate.
    0:04:52 Teaching that to others has been one of the most fulfilling things I’ve ever done.
    0:04:56 And I I genuinely believe that makes the world a better place.
    0:05:04 And I almost sometimes feel like I’m just here to tune pianos. I’m here to help people tune and fix and learn how to play.
    0:05:35 And and and I get so much fulfilment from that My. parents have this fundamental belief, it’s so beautiful, they they believe every child is born with a diamond, with a gift, with a with something in them. So I found one of my diamonds early on, and it was magic, right. So I was really good at magic, they hoped it was medicine, accounting, uh you know, the Asian prophecy. So when I found that diamond being magic, I thought that all I had to do was get really good technically as a magician. ‘Cause that’s what I was taught at university, being an accountant. Oh, if you become really technically proficient as an accountant, you’ll become an
    0:06:05 You’ll you’ll be successful. You get the B_M_W_, you get everything, get partner. So I thought okay magic, same thing. Get really good technically. Spent thousands of hours in my bedroom by myself in front of a mirror practicing magic. Got nowhere. Because I was missing an ingredient. Magicians call it showmanship. Fancy word for communication skills. Right one, of w we we’re both inspired by the same person, I believe one, one of the people we’re inspired by is Darren Brown. Impeccable showmanship. Impeccable technical skills. [SPEAKER_TURN]
    0:06:28 So when you pair technical skills with great communication skills, that’s when you thrive, I believe. Because let’s say for example you’re technically brilliant, you’re a ten out of ten technically, but you’re three out of ten with your communication skills. Do you think people perceive you to be a ten out of ten or a three out of ten? And you know this hearing, so many different pictures. Some of the greatest ideas have flown under your radar without you noticing because the founder didn’t do it justice. [SPEAKER_TURN]
    0:06:36 It’s an interesting idea to think that we might rise or fall to the level, not of our technical ability, but our communication skills, as it relates to how the world perceives us. [SPEAKER_TURN]
    0:07:07 And it’s both. The importance there is both. Whereas I feel like we get stuck into this world where we think oh, it’s one or the other. And all my students always ask me this. Which one should I focus on? I say well, the reality is both. It’s it’s not as simple. It it’s it’s it’s both. Because if I have great showmanship and then when it comes to do s doing sleight of hand, I suck. No, that’s not gonna work either. The people that I’ve been able to help the most in my career so far are the people who are technically so amazing at what they do. And they’ve been hidden away in the back office as a
    0:07:21 And then bloody Brad always gets the promotion, right. Brad always gets it. Ah damn it, Brad got it again. Brad’s not smart as me, Brad is not as good as me, right. And and it’s because Brad talks better. He’s more visible in the work environment.
    0:07:24 You really think it often comes down to just how we speak and communicate.
    0:07:43 Our value yes, because if you can’t communicate your value in a way that is clear and concise, people it’s it’s not their responsibility to see the brilliance that exists within you. It’s I believe your responsibility to learn how to shine your light brightly. It’s super sad because I lived a m massive part of my life like that.
    0:08:15 English is my third language. Uh the first language I learned is a Chinese dialect. Not that impressive, my wife speaks five, but thank you. The first language I learned was a Chinese dialect called T_T_T_O_, right. It’s a bit of T_T_T_O_ for you. Second language I then had to learn fluently is Vietnamese. So I had to learn all these different languages growing up. These were my first two core languages that if I wasn’t proficient in it, grammar would be pissed off, math would be pissed off. So we had to study it. And then I went to school and had to learn English?
    0:08:16 So I went to school.
    0:08:26 I was completely invisible. I couldn’t communicate with any other kid. They couldn’t communicate with me. So what do kids do Oh? it was too hard. I’ll just ignore you then. [SPEAKER_TURN]
    0:08:27 They bully you. [SPEAKER_TURN]
    0:08:57 Oh yes, I didn’t even know it was bullying because I couldn’t understand them, right. I could kind of read what they they seemed to mean, but I d no idea what they were saying. So I spent so much of my childhood, especially in those single digit years around five, six and seven, uh this is super sad, but I I just spent a lot of time in the toilet ’cause I didn’t wanna deal with the shame of being seen by myself. So I just hid. I just found a corner somewhere and no one and then gradually I started to learn English, but even when I learned English, I sounded funny because I had an accent. So then they’ll call me
    0:09:10 fob F_O_B_ fresh off the boat. And they just kept calling me oh there’s the fob there’s the fob oh it’s so fobby is uh and then so then even though I learned the English language now, I’m scared to speak it because I don’t wanna sound like a fob.
    0:09:17 And there were all these challenges and so I know what it’s like to feel invisible I know what it’s like to be ignored and [SPEAKER_TURN]
    0:09:31 That was a long time ago and I guess the question that it leaves me with is how easy is it for someone to learn like what is the time span that it would take from the experience you’ve had with teaching people to to make a radical change in your communication skills? [SPEAKER_TURN]
    0:09:37 I’d say s three to six months. [SPEAKER_TURN]
    0:09:41 You think you can change your communication skills in a radical way in three to six months. [SPEAKER_TURN]
    0:10:11 I’ve seen it. I’ve seen students do it. It’s when instead of just thinking about I’m trying to learn a new habit, it’s what James Clears says, you you ad adopt a new identity. Where they adopt that new identity. Because one of the things I do is I share that story about my schooling experience at the beginning of my in-person classes and I say, I want you all to imagine now you’re at a new school. No one here in this room with us right now has any preconceived idea of who you are Break. the mould Break. it. And then you see grown adults do things they wouldn’t normally do. [SPEAKER_TURN]
    0:10:25 break out of them or play with their voice, be a little silly, reconnect with their inner child, and then in that moment they fall so deeply in love with that version of them because of the reactions they’ve been able to get from all these strangers around them that they commit to it.
    0:10:55 it’s when you experience that change in the moment, it usually leads to a fairly profound desire after that. Oh, I wanna become this now. But then they make a big mistake. And the biggest mistake they make is they’ll go home to their partner and who has no context of the experience they’ve been through. And they’ve just went, oh, I’ve been quiet with my l my voice my entire life. And they’ll go home, they’re like, you, me, you, you, you, me, honey. And and then their their their partner goes, oh, why are you doing that with your voice? Oh, you learned that from Vin? What it that’s gross. Why are you doing that? It’s so fake, it’s so inauthentic. And then they revert back to who they
    0:10:57 I’ve always been there entire life.
    0:11:07 What areas of one’s life have you seen in those examples change when someone learnt communication skills? ‘Cause we we have to ea the examples we’ve given so far are just like work. [SPEAKER_TURN]
    0:11:10 Yeah, yeah, yeah, with their children.
    0:11:13 This has been the coolest part ’cause I’m a dad.
    0:11:33 I I get I I I teach a concept called uh vocal foundations, which we can dive into later, and there’s these beautiful five core vocal foundations that people can learn and I love it when parents go through it ’cause I always see these comments where they said, oh my goodness, just read to the kids, they’ve never reacted to me in that way before.
    0:11:56 The moment the one night I go home and I read to my kids and I do it in a boring way, they’ll go dad, don’t read it like that, do it the fun way. And and what they’re asking for is they’re asking for that vocal variety, they’re asking for that inner child, for that playfulness. And I think that’s one of the greatest I think that’s one of my greatest superpowers, is the ability to be playful and the willingness to be playful. [SPEAKER_TURN]
    0:12:01 Mm-hmm.
    0:12:06 Mm-hmm. [SPEAKER_TURN]
    0:12:11 Yes, there is an area and the area is improv.
    0:12:41 learn improvisation. People all wanna get better at communication often, it’s because they wanna get better at conversations. What is a game of conversation? What are we doing right now? What are we doing? This is a game of improv. I don’t know what you’re gonna say. You don’t know what I’m gonna say. And then based on what I say, you improvise and you say something. So even though I know you’ve never done improv before, you are amazing at improv. Because that’s a skill you had to have developed to become the incredible podcaster that you are right now, right. So that to me is such a important skill when you’re playing with your kids too. It helps you with all areas of life. It’s the tide that lifts all [SPEAKER_TURN]
    0:12:58 Because kids love to play. They’ll say something like, oh and then the then the cow now is an astronaut. And most parents will be like, ah that’s cool honey, that’s cool. No play. Now it’s also fighting zombies that exist on the moon and you didn’t know about it. And you play with them. And when you’re playing, what are you using? You’re using your ability to communicate. [SPEAKER_TURN]
    0:13:05 In person and or online. Over seventy thousand now. [SPEAKER_TURN]
    0:13:24 Wow. You have millions and millions and millions of followers online as well that tune in to learn communication skills from you from all around the world. Uh and if and if I was to zoom in on the D_M_s that you get the, things that people are struggling with when they message you w w the reason why they watch your videos, what is it? [SPEAKER_TURN]
    0:13:43 This common message that we get when people type a comment and leave it on our videos is, is it possible for me to change the sound of my voice? Well because you think about it right, Nobody likes the sound of their own voice. The first time you heard yourself on a podcast, well you’re like oh no, or did you say I love it, look how sexy I sound. [SPEAKER_TURN]
    0:13:49 Yeah, when I was younger and I was rec uh all set recorders and I heard my voice, I thought I could always use that. Yeah. Yeah. [SPEAKER_TURN]
    0:14:20 the biggest insecu one of the biggest insecurities for most people when they c first become problem aware with their communication skills is, oh, is it possible for me to change the sound of my voice? Is it possible? Is it possible? And and and when you reflect upon this, even when you reflect f reflect upon this, most people in their entire life will never change the way they sound. They’ll never change the way they communicate. They’ll change the way they dress, they’ll change their hair, they’ll change their glasses, change their wa they’ll change all these things about themselves. But the way they communicate and the way they sound stays
    0:14:50 generally. Um it’s because there are a lot of psychological blocks that keep us sounding the same. We keep ourselves sounding the same. You know there’s I’ll share with you a few of these okay, Mm-hmm With. my vocal teacher I sh at the beginning of my journey when she got me to do things with my voice where she said alright let’s do a really high voice ha b have a bit of a play even and you know go into falsetto and she would make me do things like this I’d, go red. Because I’d go oh that feels so weird oh,
    0:15:20 I’m becoming so deep with my voice, this feels so fake and it feels phony, I immediately came up with those objections, as I’m sure you would feel that too if I got you to do that, right. And when I do it with my students, that’s the immediate thing that comes up, they go it’s fake it’s, phony, that’s not me. And then now, just like my vocal teacher, she would always challenge me, she goes well, if you could make the sound and you played the key on your piano, you described to me then, how is it fake? How is it fake? If you are able to make that sound, that is you, that is your
    0:15:33 That is just you playing with keys you’re unfamiliar with That’s. it. You’ve gone through this entire life being so familiar with this key that any time you press any other key you go, oh it’s not me. No no no, you’re just familiar with this key and you’re unfamiliar with the others.
    0:15:38 That alone helped me understand that oh wow,
    0:15:46 it’s not fake because for the longest time I thought it was fake and because I thought it was fake I never changed the way I talk. [SPEAKER_TURN]
    0:15:57 And and why is it that we don’t want to play with those other keys? Is it because we’ve got so used to playing with a s a particular set of keys and playing the other keys comes w at a cost a, perceived cost. [SPEAKER_TURN]
    0:16:43 Speech pathologists will tell you this. The voice you have right now is not your natural voice. You lost access to your natural voice when you were two or three. Question. If I asked you to scream at the top of your lungs right now for about ten minutes, would what would happen to your voice? Yeah. My daughter, twelve months old, can scream for three hours even, and she does not lose her voice. Because they have this beautiful access to their instrument, they can naturally access that instrument. Whereas as we grow older at the age of three or four, we start to
    0:17:10 be inspired by certain people in our circles. As a result of being inspired by people, what do kids do? They emulate, they copy. So the voice that you’ve developed, you’ve copied that based on the people you were inspired by when you were young. It’s just a series of habits. The way you speak, the way you sound is just a series of behaviours. It’s how you manipulate your vocal cords, how you move air through your body, how you shape your lips, where you place your teeth, how you manoeuvre your tongue, how you manoeuvre your soft palate. Depending on how you do all of that, you create a certain sound. [SPEAKER_TURN]
    0:17:13 But if I change now, as you said, people are gonna think I’m weird. [SPEAKER_TURN]
    0:17:35 Well that’s right. Well that’s right. But that’s the thing, you have to have a process to go about that change. ‘Cause if you immediately just talk tonight with your partner with no context, they’ll go free from you. Be like what the hell? Why did you d uh why did you talk to Vin? I’m fellow. Yeah why? Now you’re fake. Right? We’ll get to that in the moment. What I’m saying is that the reason why you don’t move from that is because you genuinely feel stuck. [SPEAKER_TURN]
    0:17:37 I’ll give you the reason behind it.
    0:17:39 When you’re first imitating dad,
    0:17:43 I had one of my students, his name’s Tansier, beautiful, beautiful guy.
    0:17:47 He had a very soft way of speaking, beautiful soft way of speaking.
    0:17:54 And what he didn’t realise is that in the beginning of his life, he saw dad do it, really inspired by dad, so he copied dad.
    0:18:05 So he had to consciously think about all these little behaviours, all these nuances that copied dad’s sound, and then after you repeat those behaviours for one year, two years, you no longer have to consciously think about it ’cause you’ve mastered it.
    0:18:09 So now those behaviours move from your conscious mind and moves into your subconscious mind.
    0:18:15 And then when behaviours move into your subconscious mind, now it feels automatic. So now you feel like it’s you.
    0:18:28 So now you don’t doubt it, you go no no, that’s me. It’s like no no, it’s still just a series of behaviours. And I often tell my students, I say all the time I say don’t be so attached to who you are in the present, you don’t give the future version of you a chance.
    0:18:40 And the moment these things happen, it’s incredible seeing these changes because all my students will do is they’ll change three things, more volume, more melody, bigger hand gestures, people completely change the way they perceive them.
    0:18:47 It three simple things that they do creates a profound change in how others perceive them.
    0:19:02 Yeah, I was thinking to one example of one of my students who uh a female Rachel who who felt like she didn’t have great executive presence and it was because she became she she labelled herself as being shy.
    0:19:32 And I I like to break these things down for my students too. I’m like the the reason you’re shy, and the reason you’re really good at being shy is because you’ve been repeating the shy behaviours for the last twenty five years. So you’re really good at it. And that’s alright. It’s because you’ve been practising shy for twenty five years. Being more confident, it’s about us just learning a s new series of behaviours. Let’s let’s try a larger gesture. Like I’ve seen this on multiple podcasts now. Just try a larger gesture. Try a stronger volume. Try being more melodic with your voice. And then she was
    0:19:40 there, and immediately the feelings of oh, it feels fake if it was vulnerable, I go oh no it’s, just unfamiliar. And the moment she makes that reset, she goes oh, I’ll continue to explore then.
    0:19:52 Whereas if she thinks it’s fake, she’ll revert back to being who she was before. So how do I speak impromptu, how do I be in the moment and come up with a good answer? Another one is
    0:19:55 I’m introverted?
    0:19:58 Does that mean that I’m doomed?
    0:20:28 Okay. Yeah. And another really common one is I don’t have much connection in my life. I wish I felt more connected to the people that I’m around. Why is it that I can’t get past the the the g’day mate, how are ya? Yeah I’m good, how are you? Yeah I’m good. Alright, cheers mate, have a good one. Yeah yeah, this is a big topic right, so again it’s just how do we how do we get to these conversations like that you get to have on so many of these wonderful podcasts that you do. So I reckon you would have insights here too. There’s like [SPEAKER_TURN]
    0:20:42 I was looking earlier, there’s almost like a billion search results on Google for people trying to figure out um or trying to provide answers to how to communicate successfully. So let’s get into it. So I u you use this term vocal image. What does vocal image mean? [SPEAKER_TURN]
    0:21:12 realise I spend and I think most of us spend a lot of time on our visual image, right How. how we look, our body language, the way we dress. But very rarely do people spend time on their vocal image. Now it’ll make it make sense. When people see you and you reveal your visual image, they make assumptions about you pretty quickly. So they form assumptions oh, this person seems friendly. Maybe they’re confident ’cause they got good posture. Maybe they’re smiling they’re friendly. And then all of a sudden when you open your mouth and you speak, they now turn these assumptions into beliefs. [SPEAKER_TURN]
    0:21:40 The assumptions before, now they go oh, you are friendly, you are confident, right. Or they might think oh no, bit of a wanker, right. And and and you’ve had these experiences before, I’ve had them before, where you assume you see someone you’re, oh that person should really go go meet them you’re, ah not really nice, that’s weird. So it’s another layer that we don’t think about though, because we again think we’re stuck with our voice, we think we’re stuck with the way we communicate, we think there’s no way for me to ever change this. [SPEAKER_TURN]
    0:21:51 So let’s let’s talk about how one can improve their vocal image so that they’re effective across context. You mentioned melody, volume, hand gestures. If we start with melody, what the hell is melody? [SPEAKER_TURN]
    0:22:04 Mm-hmm. [SPEAKER_TURN]
    0:22:12 So we’ll just play we’ll play the song. [SPEAKER_TURN]
    0:22:20 Okay yeah, um sadness. [SPEAKER_TURN]
    0:22:35 Right so, so y and then if if listeners at home could could could have a voice here too, that’s maybe say they would say sombre, nostalgic right, Or. all these words would come up. And and then again, we if we sat with this for a while we’d get plenty of words. Let’s try another one right, so let’s change the mood, let’s shift to something like uh this. [SPEAKER_TURN]
    0:22:41 Um inspirational, motivational. [SPEAKER_TURN]
    0:22:56 Good. See all of a sudden now and and I’m thinking running towards something right, I and and again I there’s a part of me that thinks oh cheesy, commercial right, there’s a there’s that part of it too. So you can hear all these different things. Let’s try one more. This one we’ll shift gears again and what about this one? [SPEAKER_TURN]
    0:23:23 Yeah. Little th little three year old stood on the the landing of the staircase at night time. Yeah. Yes correct, So that that that again all of a sudden paints all these different vivid pictures in your head. The reason I did that experiment is there were no words in any of those tracks. [SPEAKER_TURN]
    0:23:25 Mm-hmm. [SPEAKER_TURN]
    0:23:52 Think about all of the words that rushed to your mind as you were experiencing the melody, the different notes. What people fail to realise is that you have a melody in your voice. This is why when some people walk into our lives, it it could drain the energy from our lives. And when they walk in you feel the impact of them walking in right, in the negative way or a positive way. Some walk in and you go oh I feel good, I feel great. What is that? It’s the melody in which they come in with. [SPEAKER_TURN]
    0:24:01 A a limited melody, but still hit people with scary and sad and inspiring. [SPEAKER_TURN]
    0:24:24 I believe you can. Again because we we genuinely don’t have A_D_A_ keys right, So again it’s one of those it’s a it’s a it’s a metaphor. But I believe that we can create so many different songs with our voice if we learn to treat it as an instrument. And we we can we can play with the technique to help you increase your vocal range if you want. There’s something called a uh this is fun. This is a fun one. There’s something called a siren technique. [SPEAKER_TURN]
    0:24:25 Okay.
    0:24:39 Okay so, a siren technique is when you you read something with a low voice and then you go towards a high voice and you go back down to a low voice. So now I don’t want you to do it to start with. I just want you to read this as you would. And then we’ll try the siren technique. So just read it as you would neutrally first. So just read that as you would. [SPEAKER_TURN]
    0:24:51 Mm-hmm.
    0:25:14 He gets the kitchen knife to defend herself. He doesn’t like that, not one bit. So me watching, he takes the knife to her laughing, while he does it turns to me and he says why so serious son comes at me with the knife why, so serious he, sticks the blade in my mouth. Let’s put a smile on that face and why so serious. [SPEAKER_TURN]
    0:25:16 Beautiful. What movie is that from? [SPEAKER_TURN]
    0:25:17 No idea I. don’t want to know this. [SPEAKER_TURN]
    0:25:44 S yeah are you serious Dark Knight the, Joker. Oh so he’s led you’re so amazing. So again you read that in your neutral voice. Now what we’re gonna do is we’re gonna play with the instrument. So the siren technique is when you read with a really low voice and then gradually you go to a high voice and I’m gonna challenge you to not be afraid to go into the false set. Don’t not be afraid to play. So t just play. And and and it’s not about going low at the start and then high at the bottom. Within each sentence I want you to go up and down up and down. I really want you to play with your voice. Otherwise I’m gonna push you. [SPEAKER_TURN]
    0:26:16 Wanna know how I got these scars. My father was a drinker and a fiend. Good. And why not he does I’m crazier than usual. Mummy gets the kitchen nice to defend herself. Good. Wow. Now try to go in a way where it is a little more even. Just give it a go. But normally you won’t be able to because you won’t have all of the range fully expanded. Try again. Keep going. He doesn’t like that. Not one bit. Good. [SPEAKER_TURN]
    0:26:28 So me watching, he takes a knife to her. Laughing while he does it. Good. Turns to me. And he says, [SPEAKER_TURN]
    0:26:30 Why he’s so serious son. [SPEAKER_TURN]
    0:27:01 Fantastic. That’s fantastic. You did a great job, right? But you feel that feeling you feel right now. It yes. And it’s not so much about getting you to speak like that on the podcast, but it’s more just helping you realise this instrument that you have is capable of so much more. There is so much more that it can do as opposed to what we normally do with it. Right? Because for the longest time in my life, I didn’t have any melody. Because I di I just thought this was how you talk. And the reason I can switch to this very quickly,
    0:27:14 is because I practice these behaviours for about twenty five years. What’s even more interesting is they’ve they’ve they’ve done studies where they had five or six people talking at the same time, and the person who the person heard was the person who had more melody in their voice. [SPEAKER_TURN]
    0:27:24 Mm-hmm. [SPEAKER_TURN]
    0:27:26 Hmm. [SPEAKER_TURN]
    0:27:29 was all of a sudden if you just start to play with your voice a little more.
    0:27:33 How do you know you’ve not played with it too far? Do you know what I’m saying? [SPEAKER_TURN]
    0:27:42 By playing with it too far and then getting feedback. And people are so afraid of that though. And they don’t realise that they they don’t go too far, they underplay.
    0:27:47 The risk is not going too far. The risk is not going far enough. [SPEAKER_TURN]
    0:27:55 again, at this point when people heard me s of course of course squeaking like Mickey Mouse, they’re gonna say fuck me like I you’re gonna have to remind me again Vin, why this is worth it. [SPEAKER_TURN]
    0:28:13 you’ll be able to make people feel more connected to you. They’ll feel what you’re saying, not just hear what you’re saying. I mean do you notice this in some people? They’ll say things, but you don’t feel it. It happens in America’s Got Talent, Australia’s Got Talent, where Simon Cowell will say right, right, very good, but I don’t feel it. What are they talking about? It’s the emotion in their voice.
    0:28:31 there is emotion in your voice too. Do you wanna go to the next one? There’s more, yeah, there’s five. No, n next one. I’m just gonna get you to read this one as you would, and then I’ll tell you what it is. Just so you don’t get ahead of yourself. Okay, cool. And and see tell me if y please tell me you know this movie. Far out, Steven. [SPEAKER_TURN]
    0:28:57 If you are looking for ransom, I can tell you that I don’t have money. But I I do have but but what I do have are a very particular set of skills. Skills I have acquired over a very long career. Skills that make me a nightmare for people like you. If you let my daughter go now, that’ll be the end of it. I will not look for you. I will not pursue you. But if you don’t, I will look for you. I will find you and I will kill you. [SPEAKER_TURN]
    0:29:00 Yes, very dark movies. I love these movies. What movie is this? [SPEAKER_TURN]
    0:29:08 That is the movie called where he his daughter gets kidnapped. What’s it called? It’s a girdle-roi. Like some sort of owl. [SPEAKER_TURN]
    0:29:25 Yeah. [SPEAKER_TURN]
    0:29:55 Alright, so one being painfully slow, and ten being as quickly as you possibly can, right. So you’re around playing around a five. Very comfortable, that’s your default rate of speech. Most of us, when we’re nervous, we just have a default rate of speech. We fall victim to a default rate of speech. When you think about rate of speech, there’s a way to use it. And the way you use rate of speech is if you really wanna highlight a point, creating an auditory highlight, slow down. That creates an auditory highlight. It’s like a highlighter with your words. And if you’d want to be able to show
    0:30:04 more energy, you speed up. And if it’s not ins that’s important, you can speed up, and that’s fine. This simple rule gives you vocal variety with your rate of speech. That’s simple rule. [SPEAKER_TURN]
    0:30:10 And what does changing my rate of speech then do to the message I’m communicating? It makes it more climbal clear. Okay. [SPEAKER_TURN]
    0:30:24 Right, so for example if I if I was speaking and I said right now I’m gonna go through the five core vocal foundations and I’m gonna take your first one through is the rate of speech, then after that I’m gonna talk to you about pitch and melody, and then after that I’ll talk to you about the importance of the other three. Right now you have no idea what is important and what is not important. [SPEAKER_TURN]
    0:30:25 Okay, right. [SPEAKER_TURN]
    0:30:36 Whereas all of a sudden now if I said I’m going to take you through the core five vocal foundations, all of a sudden you now have a point of focus. And the big thing that people want with their communication is clarity.
    0:30:49 Well if you are going to be more clear, the delivery needs to be clear so that the receiver gets what you intend. It’s not just about the exchange of information, because how I say something impacts how you receive it. [SPEAKER_TURN]
    0:30:52 Mm-hmm. Yes. Okay. [SPEAKER_TURN]
    0:30:55 Ripped has multiple places where you wanna slow down. [SPEAKER_TURN]
    0:31:05 When people are nervous, what what happens? They they speed up considerably. And have they ever measured that? Does anybody know? [SPEAKER_TURN]
    0:31:21 Mm-hmm.
    0:31:23 Mm-hmm. [SPEAKER_TURN]
    0:31:54 Well, and be playful. It’s not about [SPEAKER_TURN]
    0:32:00 Okay, I’m gonna start from here. Sure. If you’re looking for a ransom,
    0:32:18 I can tell you that I don’t have money. But what I do have are a particular set of skills Skills. I have acquired over a very long career. Let’s skip to the end. [SPEAKER_TURN]
    0:32:21 If you let my daughter go,
    0:32:49 that will be the end of it. I will not look for you, I will not pursue you, but if you don’t, I will look for you. I will find you. And I will kill you. Yes, give him a big round of applause. That was amazing, right? But again, you feel so strange when you do it. [SPEAKER_TURN]
    0:33:01 It’s so fun to listen to. And and and again, this is us practising. This is a safe environment. I’m not I don’t do your next podcast like that. But again, it just goes to show the range that we have access to. [SPEAKER_TURN]
    0:33:05 And how it changes the message in such a profound way. It’s the same words, you know. [SPEAKER_TURN]
    0:33:10 It’s the same words. But when you read it the first time, it didn’t sound scary at all. Now I feel scared. [SPEAKER_TURN]
    0:33:35 There’s something i I I noticed this in like board meetings and stuff, especially with like younger team members or people that would class themselves as being shy, that they do hurry along. And there is a certain someone said to me the other day that people that have the most confidence and charisma, they like move and talk as if a li if they were al a lion. You know, they’re slow and they’re composed. Yeah. Yeah. Yeah. Yeah. Yeah. [SPEAKER_TURN]
    0:33:40 What’s that third one?
    0:33:45 Just read part of it. You you you’re you’re more than happy to freestyle. Read part of it. [SPEAKER_TURN]
    0:34:00 Now if you know what you’re worth, then go out and get what you’re worth. But you have to be willing to take the hits and not pointing fingers saying you ain’t where you want to be because of him or her or anybody. Cowards do that. And that ain’t you. You’re better than that. [SPEAKER_TURN]
    0:34:02 Now the thing is, this next one is volume. [SPEAKER_TURN]
    0:34:05 Oh shit. Okay. Okay. [SPEAKER_TURN]
    0:34:10 Volume so critical. For many different reasons. Volume is the lifeblood of your voice. [SPEAKER_TURN]
    0:34:11 Mm-hmm. [SPEAKER_TURN]
    0:34:14 volume carries all the other foundations you’re about to learn.
    0:34:42 Volume carries the melody. Volume carries the rate of speech. It carries everything, right. And again I think of it as having a scale from one to ten. And a lot of the times, like what you just did, people are around a three, a four. And they stay around there. When you use volume there’s two ways to auditorily highlight something with volume. Volume’s fascinating ’cause with weight of speech you slow down. But with volume, to highlight something you could go very quiet. [SPEAKER_TURN]
    0:35:02 All of a sudden I wanted to say something scary. I could lower my volume and say it. But then all of a sudden notice what happens if I just stay here now. What started as a great verbal highlight now just kind of seems doesn’t seem effective any more. Because if you make something default, it becomes non-functional. [SPEAKER_TURN]
    0:35:06 And what signals I’m not a confident person? What side of the scale? [SPEAKER_TURN]
    0:35:14 The lower scale, on volume. Because that’s one of the default shy behaviours that a lot of people exhibit. [SPEAKER_TURN]
    0:35:37 Sometimes there’s just too much volume. Because too much volume without the other foundations, now you come across arrogant. So again if I give this back to you, and again just for fun. Like I I want you to go loud. I want people to hear outside of this studio what we’re doing. [SPEAKER_TURN]
    0:35:42 Yeah, right. So just just have a go and just and give me and give me a whisper too. At some point give me a whisper too. [SPEAKER_TURN]
    0:36:05 Now if you know what you’re worth, go out and get it. Go out and get what you’re worth. But you have to be willing to take the hits and not pointing fingers saying you ain’t where you wanna be because of him or her or anybody. Cowards do that and that ain’t you. You’re better than that. [SPEAKER_TURN]
    0:36:34 Oh. It’s amazing. What you just did made me feel. Why did I feel? Is what is a voice? A voice is a series of vibrations. So you just sent vibrations my way that made me feel. That’s why we say people have good vibes, right. We kind of we we understand it’s happening, but we don’t understand at that kind of frequency level, at the vibration level. But it’s happening at a physical level where, depending on how you use your voice, you’re genuinely moving people quite physically. [SPEAKER_TURN]
    0:36:55 We did rate of speech, we did volume, we did the melody. And then there’s there’s two left, right? Right. So this one, read it as you would parts, of it. And it’s not because I’m lonely and, it’s not because it’s New Year’s Eve. I came here tonight because when you realise you want to spend the rest of your life with somebody, you want the rest of your life to start as soon as possible. [SPEAKER_TURN]
    0:37:00 Yeah. [SPEAKER_TURN]
    0:37:01 Yeah. [SPEAKER_TURN]
    0:37:31 the emotion that exists, right. So the way to add more emotion into your voice is to move your face. Because as I eloquently put it at times, your face is the remote control that allows you to add emotion into your voice. So let’s play, right. So now I’ll give you different faces to make I’ll tell you different faces to make and you make those different faces and allow those emotions to come through your voice. So if it’s happy then I want you to sound really happy if it’s sad I want you to sound really sad. So what we’ll start with and and try your best to play with this. I want you to make disgust like just
    0:37:35 and let that come through and give me a more volume. Give me disgust in three, two.
    0:37:40 And it’s not because you’re lonely. And it’s not because it’s New Year’s Eve. [SPEAKER_TURN]
    0:38:31 Alright. And when I see you go through these different facial expressions, I feel what you feel. Even though I know this is a uh a situation we’ve created here for us to experiment and it’s a safe environment. But every time you went through any of those emotions, I felt it. Because I didn’t just see it. Are men worse at this stuff? Yes, they are. Yes. Because I feel well, for me, I can only speak personally for me, I was taught to keep my emotions on the inside. I was taught that it’s a sign of weakness to show you being sad, you being happy. You should just be composed, composed, [SPEAKER_TURN]
    0:39:01 all times. And then that’s what I thought and that that led me to the behaviour of speaking, whereas I would just always speak like this, because I’m a man, and I should always speak like this. And I still remember going to one of the concerts and my my my life turns up and she goes how do you feel? I’m like this is a really exciting concert. And and and she goes whoa okay, you obviously hate it. And I’m like no no, I l I love it. I love it. And I just I didn’t know how to remote. And again I thought I was stuck like that, because I was stuck like that for years. And that that damaged a lot of
    0:39:02 of my relationships.
    0:39:07 Because here’s a thing that I think, and it might be helpful for you too,
    0:39:10 when you’re listening to someone talk, you don’t have to react with sound,
    0:39:13 because otherwise you’ll be seen as interrupting the other person, right?
    0:39:16 You can react with facial expressions.
    0:39:20 And that is one of the most powerful ways to show them you’re listening and that you’re following along.
    0:39:25 How cool is that? ‘Cause if someone’s saying something really bad and you’re like, it shows them you’re locked in.
    0:39:48 Yeah, you learn it as a podcast, don’t you? Because the audience g they’re looking at you for most of the conversation, so ninety five percent of the conversation’s on you. What they don’t know is that throughout that time I’m basically talking to you with my face. So if I turn my head like this, it means tell me more. So I’ll be you’ll be talking to a girl like this. And it means tell me more. And then it’s it’s interesting, yeah. [SPEAKER_TURN]
    0:39:55 Mm-hmm.
    0:40:24 me the cue to almost go oh, he wants to elaborate, oh he’s in, he’s locked in. Do you know you can uh uh the thing I’ve learned from both speaking on stage but, also doing this is you can also f fuck it up. You can also communicate the wrong thing accidentally. And one of them that people communicate quite often, whether accidentally, is they start talking while you’re speaking. Do you ever know that? Like when someone’s um listening to speak, they start they start going like this yep yep yep yep yep yep yep yep. And it means shut the fuck up, I need to I have something to say. So y y I just did it to you. [SPEAKER_TURN]
    0:40:51 But but there’s that kind of no but it’s that kind of thing, it’s like you know I think it who was on my podcast, it was Vanessa, she said if you do the fast nod, it means shut the fuck up. So if you go yeah yeah yeah yeah yeah yeah yeah. But if you do the slow nod it means oh I love this. It’s so if if I go oh I’ve learned something, that’s curiosity. Tell me more. Yeah. Yeah yeah yeah yeah. And wave my hand yeah yeah yeah yeah. Yeah. Okay so, tonality. So emotion. [SPEAKER_TURN]
    0:41:06 Because it just again we just have such great range. And then imagine you start to vary your rate of speech now. You’re very volume, you’ve got different melody, you’ve also got different facial expressions. This is such a rich mm song that you’re playing now. [SPEAKER_TURN]
    0:41:26 Do you think much about the actual words you’re saying as well? You can see that you think about the structure of what you’re saying by the b the like you’re thinking about ’cause when you start speaking, I notice that you often go into a story straight away. Something interesting, you’ll say this is one of the greatest things I’ve learnt from my teacher. Is that intentional? [SPEAKER_TURN]
    0:41:31 It is. Because I believe stories are more sticky than me just throwing you a bunch of tips and hacks and tricks. [SPEAKER_TURN]
    0:41:35 Do you have a storytelling formula? What is the storytelling formula? [SPEAKER_TURN]
    0:42:05 think the way most people tell stories is they report stories. So I’ll share a story with you, okay. And reporting a story is let’s say you asked me the question I this is one of my favourite stories. It’s let’s say you asked me how I met my wife. A reporting a story is just me saying oh I met my wife at a bar and I did some magic to her, she didn’t like it and that was cool. And that I gradually was able to woo her in the end. But I met her at a bar. That’s me uh that that’s me reporting the story, right. It’s kind of sounds like a news reporter, right. So if you think about it again, let me just anchor it with the news reporter,
    0:42:35 like a news reporter saying, last night at a bar at nine P_M_, Vin Jang went to a bar called Distill and tried to pick up a girl, did a cheesy magic trick, it didn’t work, therefore he failed, he came back four times again and then he saw her and then he succeeded and now they’re married. On to the next news, right? So it’s it’s kind of very reportary. Whereas matter of fact, whereas this is the story of how I met my wife. So I I still remember this, because it’s happened in two thousand and nine. I w crashed a girl’s graduation party named Vivian, it was at a bar called Distill,
    0:43:00 beautiful bar called Distil. And there was two levels to this bar and the bottom was for everybody and on top was the high rollers and you had the buy expensive drinks to get to the top. And I got to the top and I saw this beautiful Malaysian girl sitting by the bar. So I said to my friends, I said watch this. And I take a packet of cards out of my pants ’cause I’m a magician. So I walk up to her I walk up to her and I say would you be impressed if I transformed this king of hearts into the queen of hearts like yourself?
    0:43:14 Disgusted. I know, you’re making the disgusted face. And and that’s how she reacted. She she looked at me as if she smelled a bloody fart. She looks at me and she goes I’d be more impressed if you transformed into a real man had a conversation with me. Boom.
    0:43:40 And I’ve never had that reaction before. Normally people say wow you’re amazing. So I said to her no thanks. And I left, held between my legs. The boys all teased me and everything. But I was so drawn, her confidence, just oh there was something there. I went back to the bar four times in a row. She wasn’t there, she wasn’t there, she wasn’t there, then she was there. And I walked up to the second time and I said hey listen, what if I transformed into a real man tonight, took you out for a coffee.
    0:43:42 And we fell in love.
    0:43:55 You know and that that’s that’s the story of how I met my wife. Whereas the way I would normally tell that story is just oh I met her at a bar, did some tricks, she didn’t like it and then that was fine. But all of a sudden there was so much life, so much zest in that story. [SPEAKER_TURN]
    0:44:06 Almost irrelevant detail. But you talked about the bar having two floors and something to make it visual. Okay, so I could picture it in my mind. And why does that make it visual? [SPEAKER_TURN]
    0:44:38 when you think of the storytelling formula, if you just give the who, what, where and when, that’s the basics people need. But what turns it from reporting to reliving, because that’s what you wanna get to, you wanna get to reliving a story, is the ingredients that you just called out. So intuitive of you to call ’em out. VACs, V_A_K_S_, which stands for visual, auditory, kinesthetic and smell. So I’m just describing those few things for you, right? And it doesn’t always have to have all the ingredients, but you wanna add some of those ingredients, right. So the visual I described to you, the
    0:44:47 the auditory, what I said, I did my voice, I did her voice, I gave you dialogue, right? So all of a sudden you bring those the story to life, now it goes from reporting to reliving.
    0:44:57 So if I if I told that story and let’s say that now the connection ability is again, it’s to do with improv as well, is instead of just going out and saying
    0:45:28 here’s three ways to shop authentically when you’re trying to pick up someone. Instead of doing that, I share the story first. I get you to engage, I build rapport, I build chemistry. Now you’ve heard the story, now you have rapport with me, you feel more relaxed, you feel more creative, right. Then I link that story to so the very next time you walk up to a girl, if she does say no, she may not be saying no to you, she may just be saying no to your approach. Here are the three ways you can show up more authentically as a man. I believe that is a much more powerful way
    0:45:40 to then go into the three tips. Whereas I I feel that because of the world now with social media, we just we we we we we we’ve lost the art form of storytelling. It’s just give me the three tips now. [SPEAKER_TURN]
    0:45:49 I’ve heard you talk about these four elements to a great story, which is the hook, the struggle, the breakthrough and the application, which is kind of what you just displayed there. [SPEAKER_TURN]
    0:45:53 Well the m the importance of application I think is something that I really focus on with my students. [SPEAKER_TURN]
    0:45:58 The and by application you mean the lesson or the big take away from the story. ‘Cause sometimes people tell stories and they go nowhere. [SPEAKER_TURN]
    0:46:00 Well it’s also what you do after. [SPEAKER_TURN]
    0:46:01 Okay. [SPEAKER_TURN]
    0:46:28 W because I can I can share a story, but if I one of our viewers went viral and and I don’t claim to be an expert on social media, okay, so I don’t I still don’t understand how some of these things work, even though we’ve been able to grow all of our social channels quite quickly. I d I don’t understand how it works. It to me I’m like oh wow, I can’t believe that worked last time. Oh it doesn’t work anymore. Huh that’s weird. So y t to me it’s what people love is when you give them a really simple pragmatic take away that they can go and actually do.
    0:46:31 Like go do it now. [SPEAKER_TURN]
    0:46:32 Mm-hmm.
    0:47:02 Whereas we we don’t apply knowledge. We just keep consuming and go through knowledge acquisition. There’s there’s a cycle of doom that we go through. There’s just this cycle of I mean this is the cycle my students go through. Oh, drop promotion. Oh crap, I need to work on my communication skills. What’s the first thing they do? They go to Google. And then they Google how do I improve my interview skills, my communication skills. Then they get back ten point six million results. They go ah, this is too crazy Surely. someone’s created a YouTube video. Then they go to YouTube. They type in how to improve communications skills. They get three million videos. Right, and they go oh, this is
    0:47:12 to chat G_P_T_. I’ll go to chat G_P_T_ now how, to improve communication skills, and it gives you these generic answers from blogs that have no relevance to you, and then after that you feel so overwhelmed, you do nothing with it.
    0:47:20 But it’s just this cycle we all fall victim to over and over and over again. We just keep consuming knowledge and nothing actually changes because we’re not applying it.
    0:47:27 So the the key is to get out there and start running some of these techniques in the real world.
    0:47:30 and just pick one.
    0:47:31 Pick one and just try it.
    0:47:33 It’s like we’re going through all these different things.
    0:47:40 Right after this episode, go out and just try tonality with your kids and read them a children’s book, because those books are naturally a motive.
    0:47:47 And if you don’t have kids, borrow a niece or a nephew and just watch the impact on the other human being as you play with your instrument.
    0:47:53 Watch them smile, watch them giggle, watch them react to the way you play your instrument.
    0:48:04 Because then it wakes you up to the fact that you’ve got access to this. And that I can change the way someone feels. What power. Yet we don’t use it.
    0:48:23 I’ve just realised that there’s one more left. Okay I. know wh I know what this one is. Yeah yeah of course. If you didn’t I’ll be quite deeply offended. I’ll get you to read this and we’ll play with the last one. Okay. Yeah. Yeah. Correct.
    0:49:01 Perfect. Now we’re gonna read it again, except the final foundation here with the voice is pause. Whatever emotion comes before the pause, once you pause, it intensifies that emotion. So if you’ve got the feeling of anger and you pause, oh that is a pause of anger. But if all of a sudden I’m sad and and then I pause, you prolong the sadness. It’s a pause of sadness. And think about how important the pause is in music, and I love the world of music, I love listening to orchestral music. And when you think about it, what happens right after a crescendo?
    0:49:17 It’s a pause. The most important note that they play during that piece. Yet we barely use it. And what else does the pause do? When you pause you give me time to process what you’re saying. Yet we are so afraid of the pause.
    0:49:49 Emperor Marcus Aurelius father, to the murdered son husband, to a murdered wife. And I will have my vengeance in this life. Or the next. [SPEAKER_TURN]
    0:50:12 Oh, beautiful. When you paused you gave me time to to process the weight of what you’re saying. The first time you read it you rushed through it, just like that nervous employee in front of their leaders who just rushed through it. You may have just shared the most brilliant plan for a marketing campaign, but because you rushed through it I didn’t feel the weight of how profound the strategy is. [SPEAKER_TURN]
    0:50:31 Just said. Like it really mattered. It’s important. You know ’cause you’re like br giving it space to breathe. And do you see what all of these foundations do? What do they give you ultimately? Like what does it ultimately lead to? Clarity. [SPEAKER_TURN]
    0:50:45 Do you think there’s a certain set of those tools that when applied or a certain sort of style of speaking that makes people dislike you? Is there a certain one that just doesn’t make them warm to you? Is it the low pitches? Is it the fast speaking? [SPEAKER_TURN]
    0:51:16 the the sounds that people don’t like. For example, have you ever called I don’t mean to pick on real estate agents, but it happens a lot to me in Australia. When you call a real estate agent, it’s hello, this is James from X_Y_ Real Estate. And when you hear that sequence of melody, no worries, I’ll put you on to the next person, and you hear you switch off. You just go oh, this person just you know, it’s just not really connected to that person. And all you have to do is you just tell them to switch the melody and just don’t use that sing song voice. And they call that a sing song voice in the world of vocal
    0:51:23 training, right. You’ve got a sing-song voice. And if you keep following the same rhythm, you have a sing-song voice. So instead of doing that, just go, hey, it’s James, how can I help mate?
    0:51:28 You said the same thing, you just switched up the melody, that sounds a little more sincere. [SPEAKER_TURN]
    0:51:29 Because it was a bit more varied. [SPEAKER_TURN]
    0:51:42 Exactly right. And it’s not what everybody uses. Because once everybody uses the same thing, all of a sudden it now sounds like a script. That’s why people are so afraid when they’re creating content online, they go, I d I don’t wanna sound scripted.
    0:51:56 There’s a sound to it. And it generally follows that. That’s why newscasters, they there’s a sound to it. Last night at nine P_M_, there’s that there’s a ri and then they keep using the same rhythm over and over and over and over again. The same melody sequence over and over and over and over again. [SPEAKER_TURN]
    0:52:01 And am I right in thinking if I wanted to be really boring, I should just kill all variety? [SPEAKER_TURN]
    0:52:08 Kill all the foundations. Nothing. Give me nothing. And and it’s what happens when people again, the people that I serve, it’s what happens is because they go,
    0:52:11 I’ll let my work speak for itself.
    0:52:16 And and I say that’s great, that means you do great work, but why not speak for your work too?
    0:52:20 Why can’t we do both? Why does it have to be one or the other? [SPEAKER_TURN]
    0:52:35 Yeah. It’s a shame not to do your work justice. You know ’cause you can do it disservice just by delivering it without the foundations as you’ve said. And and then other people as you said they can have the half the idea, but double the yeah. [SPEAKER_TURN]
    0:52:59 Right. So to me it’s about helping those who they’ve they’ve got something amazing You’ve. got a story you need to share. You’ve got an idea you need to pitch. You’ve got incredible technical skills that you’ve worked on for the last fifteen years. And you’re thinking why am I still stuck in this position? It’s well hey, let’s let’s do great work and let’s let’s allow ourselves to build the ability and grow the ability to shine. [SPEAKER_TURN]
    0:53:08 How does one increase their self-awareness as it relates to their communication skills? Is there is there a practice I can do to understand if I’m good, bad or ugly at this? [SPEAKER_TURN]
    0:53:31 Mm-hmm. [SPEAKER_TURN]
    0:54:01 First step record, a video of yourself speaking for five minutes, a full five minutes and people always immediately say oh what do I say though? Google or chat G_P_T_, great conversational starters and then use those for yourself and just talk, but it has to be impromptu because I’m trying to tease out core behaviours. I don’t want you to give me a pitch that you’ve delivered twenty times already. I want you to just in the moment speak. I’m trying to tease out some non-functional behaviours. So once you’ve recorded that video of yourself for five minutes leave, it for a day. Video or just audio? [SPEAKER_TURN]
    0:54:31 You want video, you wanna be standing while you’re doing this, okay. Once you’ve got that video recorded leave, it for a day, because when you watch it straight away I’m, fat, I’m ugly, I don’t like myself, I hate the way I sound, you leave it for a day, you’re thinner, you’re better looking, you love yourself more. Time and space, it’s amazing. So leave it for a day. Then when you watch it back, you review it in three different ways. The first time, so you record it on your phone, you turn the sound all the way up, press play, turn your phone over, just listen. Here you’re doing an auditory review.
    0:54:33 and just listen to your voice.
    0:54:38 And now, because you’ve listened to this podcast, you also have five vocal foundations you can think about.
    0:55:02 So now auditorially think about how’s my rate of speech. How’s my volume? Oh my default rate is around a three. Oh I speak really s and I stick to that. Oh my default volume is oh my goodness it’s one. Oh wow, I th there’s no tonality, there’s no emotion in my voice, there’s no pitch for right. Oh I am not pausing. You’ll be able to take so many notes and you’ll be able to hear things you’ve never been able to hear before because most people avoid filming themselves.
    0:55:07 because I hate the way I look and I hate the way I sound, right.
    0:55:15 So to me, once you do that, you’ll have you’ll have a page of notes and a whole new level of awareness on your auditory communication skills.
    0:55:24 So the next step is now you turn your phone back around, you turn the sound and put it on mute, you press play and you just look at yourself.
    0:55:34 And then as you’re watching yourself, because most people don’t do this unless they’re creators, you don’t do this, that’s why creators are such great communicators is because they do this. That’s why you’re g a great listener on a podcast, because you watch yourself back.
    0:56:04 So now as you just watch yourself back without the auditory feedback, all of a sudden now you’ll see things you don’t normally see. Oh wow, I’m swiveling a lot on my chair. Oh wow, I don’t use my hand gesture. Oh well, I put my hands behind my back. Oh well, this is my big tick. I keep touching my gli I can’t help it. Oh, I need to work on that. But it you keep touching your glasses, right. I keep touching my face, I keep touching my mouth, I keep fiddling with things. You’ll see a whole bunch of non-functional behaviours that you’ve never seen before because you’ve avoided it and also because you have this idea in your head that you’re stuck.
    0:56:15 You’re not it’s just a series of behaviours, right. And then afterwards the final form of review, don’t listen to it and don’t watch it. Get it transcribed.
    0:56:46 Because now you’ll see the way you communicate from a different perspective and you go oh my goodness I, ramble. I talk I talked about the same thing over you because you see it from a different perspective. Sometimes you don’t hear that. It’s easier to see it. And then you see it and I can see you reacting, right. But that’s that’s what people do is they they go oh, not only do I ramble, because when you get it transcribed, leave in all of the non-words and the filler words. Non-words being the sounds we make to fill the silence, filler words being the words we use to fill the silence. And so like do you know what I mean?
    0:57:07 This transcription is immediately gonna reveal to you all of your auditory clutter. The things that you say, again non-words and filler words auditory, clutter. That’s the again the and so like do you know what I mean? Um uh highlight it with a red highlighter because it might not just be those. One of my big ones was okay.
    0:57:26 I taught online during COVID. As a result of that, because I didn’t get the in-person feedback from my students, I would always say okay at the end of my sentences because I wasn’t getting any feedback. So I say that’s the vocal foundations, okay. Alright now that’s body length okay, okay, okay. And I didn’t even notice I was doing it.
    0:57:33 But that process revealed to me immediately oh wow, I didn’t know that. I was able to remove that ’cause it didn’t serve.
    0:58:03 Why does it matter to remove the clutter words? You know the like as um mm why does it matter? I’ll give you an example of it. You know like um if I you know was uh taking you through like the um core uh you know vocal foundations you, know like uh mm it decreases the clarity of the message. It’s okay to have some be, human I, get it. It’s not about none, but it’s about having some and not have your speech littered with it.
    0:58:07 Is it easy to overcome that? [SPEAKER_TURN]
    0:58:21 Yeah it, is. Because to get rid of that bad habit, you just need to learn a new habit. And the new habit is pause. So the very moment you feel like saying um we’re not lagging, we’re just pausing right, You. pause.
    0:58:27 And that’s why as part of the vocal foundations you have to learn to be comfortable with
    0:58:33 what we’re doing right now, just pausing. And it’s okay.
    0:58:49 So I’ve got my three sheets of paper there. I’ve d I’ve done the auditory assessment, I’ve done the visual assessment, I’ve looked at the transcript and I’ve seen the words And. again is, it repetitions from there on after? To like okay. [SPEAKER_TURN]
    0:59:25 That’s wh which one do I pick? And then they’ll have the D_M_M_ me on social ma which one do I pick v and then analysis paralysis. And to me is it doesn’t matter Pick. one. So what you do is you create yourself a little twelve week plan. And you plan it one week at a time. So first week rate of speech. Great. So you the whole week you you you just look at rate of speech. Okay, okay. At the end, what do you do of that week? Record and review again.
    0:59:55 Did it change? No, guess what you’re doing next week? Rate of speech. And it’s that commitment. And I love this ch uh Japanese word called kaizen, relentless improvement, and you all do this here amazingly. That’s what you gotta commit to. And you focus on rate of speech until you see change. And I used to do coaching. I don’t do it anymore ’cause I’ve got two kids and I you know they’re they’re the most important people to me right now. But I used to coach C_E_O_s and they would see my plan to help them improve their communication skills and they’d get pissed off. ‘Cause they’d go
    1:00:07 I’m just doing rate of speech. And I’m like yeah, because your default is so slow, you’re putting everyone to sleep. And if you don’t change it after week one or week two, I’m still going to get you to do the same thing.
    1:00:13 And just by increasing rate of speech alone, they became so much more dynamic. Took a month. [SPEAKER_TURN]
    1:00:17 We all know people that over-talk and over-explain. [SPEAKER_TURN]
    1:00:38 A hundred percent. Like how does one know if they’re doing that and how to change it by being able to record yourself while you’re in conversation with someone? And Zoom is amazing now. So all of a sudden now, if you want awareness on that, record yourself. And and the beauty of recording yourself on something like Zoom is all of a sudden now you can you can watch yourself and you see the other person too. [SPEAKER_TURN]
    1:00:45 Mm ‘kay. [SPEAKER_TURN]
    1:01:17 hundred percent review it. And and and you you may not get reactions when people say things because most people the only thing they’ll give you feedback on with your commu this is the only feedback anybody will ever give you on your communication, I thought like you talked a bit too fast. They’ll never say anything else because anything else is an attack on your personality, right. So people are very afraid to give you feedback, right. Especially you being the big boss, no one’s gonna give you feedback, right. So all of a sudden that well maybe they do. I feel like your team do. What I’m trying to get at is all of a
    1:01:47 sudden now when you watch yourself back on those videos, you now will see their facial reactions. People are very honest with their body language. You’ve had body language experts on here. People might be able to lie with what they say, but all of a sudden they tell the truth of their body language. You will see people do the silent yawn, right? You’ll see people th they’ll just do the silent yawn, right? They keep their mouth closed, but they’re yawning. You will see these things if you start to reflect and review. And you go ah, I shouldn’t have said that. I took too long. I lost ’em. I think you can see it. I do that with my classes.
    1:02:06 When I record, when I used to do my keynotes, I had a whole career as a keynote speaker, so when I did that, I used to duct tape two GoPros together and I would duct tape the little red recording button so the audience doesn’t know like that. I’m I’m recording myself and I’m also recording the audience only for my purpose right, as I review uh my speeches, and I would watch back to back the audience faces and my keynote.
    1:02:16 And I could you you can see where you lose people, because out of conference their faces light up with their phone. You can literally see when you’re losing them in the talk.
    1:02:37 And when you watch those back to back, it is so humbling, because you go wow, did I go on for why I thought it was a fun tangent, it wasn’t. And then I kept that tangent in for bloody six months, because I thought it added so much value. It did not add value. So the only way to get that awareness is you have to find opportunities where you can record yourself.
    1:03:08 Do you mind if I pause this conversation for a moment? I wanna talk about our show sponsor today, which is Shopify. I’ve always believed that the biggest cost in business isn’t failure, it’s the time you waste trying to make decisions, time spent hesitating, overthinking or waiting for the right moment. When I started my first company at twenty years old, I had no experience and no money. What I did have was an idea and the willingness to move fast, and that made all the difference. If you’ve been thinking about starting your own business, Shopify makes this entire process so much easier. With
    1:03:31 of customisable templates, you don’t need coding or design skills, you just need a willingness to start. Shopify connects all your sales channels from your website to social media and it handles the back-end payments, shipping and taxes too, so that you can stay focused on moving forward and growing your business. If you’re ready to start visit, shopify.com/bartlet and sign up for a one pound per month trial period. That’s shopify.com/bartlet.
    1:03:41 And when you went up on stage as a keynote speaker, was there anything that you did before you went on stage to make sure that you performed optimally? ‘Cause you were speaking what, eighty times a year or something. [SPEAKER_TURN]
    1:03:47 Yeah, yeah, yeah, it got pretty full on. Yes, have a way to calm your mind, calm your body and get really focused.
    1:04:18 And the way I do it is the first thing I would do is wim-huff the guided bubble breathing and thirty times and then hold your breath and then a deep breath in, hold for fifteen and then release. Three cycles of that ah Stephen, I’m my mind is relaxed, my body is relaxed. And then the next thing I do is I just do a little bit of brisk walking do, maybe ten, twenty push-ups. Why? Because I’m getting rid of the adrenaline that’s building up your
    1:04:48 in my body. Because if you don’t get rid of the adrenaline, you’ll go on stage and you’ll start pacing the stage. And I’ve seen speakers do this, where they pace. There’s no reason for their movement, but they’re moving because there’s so much adrenaline in me. Right? Non-functional movement. Non-functional. So get rid of the adrenaline. So a little bit of brisket exercise gets rid of that adrenaline that you don’t need. So I do those two things. And depending on how nervous I am, I may have to do a mindset shift. And the mindset shift is the only way you can become self-conscious
    1:05:18 nervous is if you’re thinking about yourself. So if you’re not thinking about yourself and you have no cognitive capacity to think by yourself, then how can you be nervous? So think of the audience, right. Before coming to this, I felt a bit nervous. I thought, you know what, I’m just gonna think about Steven and I’m gonna think about his audience. How can I add the most value possible in this podcast as we talk? And the moment I thought about you and your audience, I ha I don’t have any cognitive capacity left to think about me. So when you kind of think about this act of service, it it shifts where you are. Y you’re not in your own body anymore. You’re not self
    1:05:21 conscious, your audience conscious helps.
    1:05:35 And i is there anything you do with your mouth and your tongue? ‘Cause sometimes w especially if I’ve woken up early in the morning and I’m like jumping on a Zoom call with some foreign time zone, like it feels like my mouth isn’t quite like there yet. But and also it feels like my brain’s not connected to my mouth. [SPEAKER_TURN]
    1:05:50 Mm-hmm.
    1:06:19 Favourite song. And you ju you know Final. countdown, one of my favourites right now. Do that for an entire song. So do that for your favourite song. And once you’ve done that, if you do that for two to three minutes, now all of a sudden your articulators have woken up, you’ve also woken up your vocal cords. And your lips now being the main articulators we use to shape the words that we say, it’s awake The. siren technique is another wa great way to wake up your voice. And you’ve done the vo the siren technique, which is read low and then go high Read. low and then go high. [SPEAKER_TURN]
    1:06:27 The other thing that I learnt from s studying your work is this idea of the power sphere when you’re on stage. This power sphere, I’ve got a picture here. [SPEAKER_TURN]
    1:06:47 Yeah. Well just like the hands to the side. [SPEAKER_TURN]
    1:06:52 Again they’re doing all these different things, but they’re they’re doing this. They’re like oh hey great to see you, oh I’m so excited to be here. I’m it’s great right, [SPEAKER_TURN]
    1:06:53 And why are they doing that? Because they’re [SPEAKER_TURN]
    1:07:22 Because they’re playing small. Scared to take up space. Right. So I and again I I get a lot of my female students ask me this question they say oh Vin I feel like I don’t have enough presence and I get the feedback I, don’t get executive presence. What is this elusive thing called executive presence? It’s simple, it’s two things. It’s vocal presence and physical presence. And how you use your hand gestures allows you to level up your physical presence. So if you’ve got better physical presence because you’re using your hand gestures within the power sphere, all of a sudden you’ve got that executive presence that they’re talking about. [SPEAKER_TURN]
    1:07:24 So you need to get your elbows off your sides. [SPEAKER_TURN]
    1:07:54 Yeah. Yeah, you again I think of myself as having this sphere around me, the way that I remember Mark sharing this with me, and not be afraid to go to the edges of the sphere. Don’t be afraid to go to the edges of the sphere. Otherwise we tend to a lot of people T_ rex it right, The T_ rex it right, Don’t. T_ rex it, just have your arms nice out and big. Don’t be afraid to take up the space. And and then there are foundational gestures you should learn paired with this. The first one, which you’re doing already, this is uh Virginia Satir came up with these and she was a family therapist and she came up with the foundation to hand gestures. This is
    1:08:24 placator. Try. So you’ve got your hands for people that can’t see you’ve, got your hands palm, face up palm, face up and out. Placator Beautiful. gesture to show that hey, I have no weapons, I have nothing to attack you with, right. So this is placator. So you’re showing your your your palms. Wonderful way to greet people as they come in. Hey, you got no it’s not like this. Instead of surrendering, just got a hands up like hey, great to see you. Beautiful. Great. However, it’s closely related to its cousin I don’t know, right. I don’t know is this. So again, it l does lack authority. So if you want more [SPEAKER_TURN]
    1:08:24 Yeah. [SPEAKER_TURN]
    1:08:51 authority, you use what’s the second one called leveller. Leveller is hands facing down. So hands upon face down. Yes. Right. Feels a bit we’re doing it sitting down, but this is leveller, right. It’s c there’s a c element of control. Yeah, well the hands face down. Well try this. Try this. Give this a go, right. I’m saying this a lot to my daughter at the moment. She’s very one year old, very sweet, very naughty. So again, say melody don’t do it. Say it’s implicator. Say melody stop doing that. So just try it. So we’ll count you down in three, two, [SPEAKER_TURN]
    1:08:53 Melody stop, doing that. [SPEAKER_TURN]
    1:08:59 Perfect. Okay. You want to do the same thing now in leveller. Okay. So in and give me more volume in, three, two, [SPEAKER_TURN]
    1:09:01 Melody stop, doing that. [SPEAKER_TURN]
    1:09:08 I didn’t tell you what to really even do. Did you notice how your voice changed? What what changed as well. And what hap what changed with your your body? [SPEAKER_TURN]
    1:09:19 It went the pitch went okay, the pitch went down correct, And. I didn’t tell you to do that. Right. So all of a sudden [SPEAKER_TURN]
    1:09:47 Yeah, yeah, yeah, exactly. And and no one told you to do that. That’s a universal thing. What’s fascinating about what just happened there is people are afraid of a mono tone voice and they don’t realise that a mono tone voice comes from a mono tone body. So you just moved your body from this to this and you created a different sound. Is the voice is connected to the body, the body’s connected to the voice. And the biggest mistake you see here within this realm here is you do imagine you did a great keynote and at the end imagine I did this at the end of the keynote imagine I did this. Right, are there any questions? [SPEAKER_TURN]
    1:09:57 I was gonna say with the leveler one where you start pointing your hands down, I thought you wanted to get off stage. Yeah. Yeah. Yeah. [SPEAKER_TURN]
    1:10:14 The next one is called blamer. Have a guess at what blamer is. This is blamer. A very strong gesture. And then a softer version of that is the full finger point. It’s important with all your fingers Politicians. get taught this. They do they soften it, soften it a bit and then they they soften it with their full finger point. [SPEAKER_TURN]
    1:10:42 The people accidentally do it when they do something. Yeah. Because they’ll say s they’ll say something like um you know entrepreneurs they can be they can be quite sad because they they don’t have a proper balance. And as they’re saying it they’ll like accidentally point at me. But it it does make contextual sense. So they’ll go yeah, entrepreneurs sometimes they don’t have work like that. And they’re like they don’t know they’re doing it, but they’re like subtly gesturing in my direction. Um yeah. [SPEAKER_TURN]
    1:10:50 I know what you mean. It’s like yeah, some people have um you put on a bit of weight. Oh that’s how you’re like oh wait how am I I didn’t know that Oh. my arty’s doing all the time. [SPEAKER_TURN]
    1:11:17 Again it it’s just different ways to vary the way you look visually. Uh as that’s blamer, you got a softer version. And then you’ve also got this wonderful one they call the computer. And computer is a wonderful an extra thing you can do when you’re on a podcast. And someone’s you you you you experience or you’ll hear heightened emotion. You can also respond with your face, but you can respond with your body too. You can kinda go into computer. And computer is just one arm under the armpit and the other one at your chin. You go ha. [SPEAKER_TURN]
    1:11:29 Yeah one arm under and then there’s it’s it’s some people call this the think-a-pose right. But you can go in this you go ha combined with a head tilt soften, it right. Uh straight up is a little bit straight and it’s softening you’re ah. [SPEAKER_TURN]
    1:11:31 Do some is that what head tilt does? It softens. [SPEAKER_TURN]
    1:11:56 It just softens it. It’s like ah okay I I I feel what you’re going through. And the reason they call it computer is I’m processing what you’re saying. I’m leaning in. I’m showing you that I’m processing. As opposed to sometimes we’re unaware we don’t move our face and then we just sit there and they’re talking we’re like this. And then they don’t know if you’re there. The sensitivity is when you sense heightened emotion. So if they’ve start to get a bit frustrated you go you can show ’em with your body too. A beautiful pose. [SPEAKER_TURN]
    1:12:31 auditory and visual pattern break. For example, if you’re on stage and you’re talking and you’ve gone on a tangent, I’ve done this, maybe you’ve done it, and you realise the audience, they’re all on their phones, instead of continuing, you can execute distracter and do distracter to get their attention back. Oh, I’m sorry. Oh, I I’ve gone down that tangent. Let me bring you back. Let me use a different analogy. So auditory in that there’s a clap involved, visual in that I’m showing bees imagine, me showing bees as I was doing that. So clap and showing bees there’s an
    1:12:41 auditory and visual pattern break, that now allows me to get your attention back. If you’re doing this more than once in a presentation, you need to work on your rehearsal process, you need to work on you delivering the presentation in a way that’s more coherent. [SPEAKER_TURN]
    1:12:52 I guess all of this stuff also applies to when you’re making video clips for social media. So many of us are building personal brands and trying to make content, but we we make boring, unengaging videos. [SPEAKER_TURN]
    1:12:57 I’m coming to life visually.
    1:13:00 What we’re seeing here is I’m coming to life vocally and visually.
    1:13:02 Here’s where people get stuck again.
    1:13:04 They go, but that’s not me.
    1:13:29 Do you do you think right now I’m I’m watching Beast games and I’m loving it. It’s just I’m so addicted to it. Jimmy’s doing great. And do you think Jimmy talks like that in his everyday life? Do you think he goes home and he says to his partner, and next we’re gonna go to dinner. And for dinner you’re gonna have three choi he doesn’t talk like that. But he understands that in that context, for that medium, the message I’m trying to communicate, I have to play my instrument differently to achieve the outcome that I desire.
    1:13:34 And you’re gonna have to do the same thing in your life. Whereas people are addicted to this idea of there’s only one me. [SPEAKER_TURN]
    1:13:48 Do you know what’s interesting is I think there’ll be a certain cohort of people listening that just go oh god this is so it’s so much it’s uh it sounds so exhausting Vin, and I I ju I just can’t be b I can’t be bothered Vin. I can’t. But you must have heard this before. [SPEAKER_TURN]
    1:13:59 I’ve heard it before. And I share with them that the idea of influence, you’ve gotta understand that takes work. It’s like saying I want to become the best basketball in the world, but ah it’s too much work. [SPEAKER_TURN]
    1:14:03 So it’s a deal. If you want this, then this is how you this is how you get it. [SPEAKER_TURN]
    1:14:04 Yeah.
    1:14:19 And you l and you look at every creator that’s out there right now. Look at the creators that you come back to time and time and time and time again. Why do you go back to them? Why do you go back to the tech YouTubers? Why do you go back to to the communication experts or the podcasts? Why why why why why why?
    1:14:29 But it’s to do with the b ability to communicate. [SPEAKER_TURN]
    1:14:47 The world has really changed, especially in the last couple of years post-pandemic, and much of our communication now takes place on video calls, Zoom, Google hangouts, this kind of thing. How do the rules that you’ve said and you’ve talked about today apply or not apply to a to when I’m doing my Zoom meetings? [SPEAKER_TURN]
    1:15:02 It’s even more important online. Because the moment you sit in front of a camera and you’re not a creator, what happens? The moment it’s unnatural, what happens to you? Because it’s weird sitting in front of a web cam What. happens to you do you think? [SPEAKER_TURN]
    1:15:07 You lose yourself a little bit. Everything drops. All of your vocal foundations disappear. [SPEAKER_TURN]
    1:15:29 So what do I need to be thinking about to be effective? I wanna be the most effective person on my Zoom course ’cause I do wor worry sometimes. I do worry ’cause I have big investment meetings and stuff with start-ups or founders that I’m in the process of trying to do a deal with and I think God if we do this on Zoom, it might not be s so good. I might come across worse. I feel like I’ll come across better in person. So I often move the meeting to in person. [SPEAKER_TURN]
    1:15:36 Yeah, because you gotta drive somewhere and fly somewhere. So I’d rather be effective on Zoom. [SPEAKER_TURN]
    1:16:06 nothing will replace this. It’s why I flew here from Australia. It’s nothing will replace this. If we did this virtually, it’s not the same. But when you have to do it virtually, you have to give more of yourself. If you want them to feel valued, you have to adopt a mindset of generosity. I’ll explain. We often think of generosity as the first form of generosity, which is which is money, right? Easiest form of generosity to grasp. And then you think about it for a bit more. You go oh, it’s it’s time. Oh okay, cool. And then and you think about it for more. Often people don’t think about the third
    1:16:36 a generosity, which is energy. That’s what the third form is. Because right now with you, I’m being generous with my energy. I’m choosing to do this, Stephen. I’m not I’m not just I’m choosing to do it because I want to connect with you. Because I want to be able to to to to share the knowledge and I want to be able to do this. Whereas there’s a part of again there’s a part of my brain that’s like oh man you’re jet-lagged, you’re tired, just just back off a little bit and who cares all good. Whereas I’m now being generous with it. And online you have to be so conscious of that. You have
    1:17:06 to be so much more generous with your energy because naturally when you’re sitting in front of a camera you feel weird and then all of a sudden it it’s like my wife when she watches me run my classes she goes I can’t be in the same room because I feel like you’re being too much and I am because when I’m when I’m teaching my classes on like four five hundred people I bring a much bigger version of myself to that class I’m. bringing a much bigger version than this and then my poor wife sitting there she goes ah he’s he’s overdoing it he’s overdoing it but to
    1:17:15 single student on that class with me virtually oh Vin this is so engaging it’s so beautiful to see how much zest you have for what you do and afterwards I’m exhausted.
    1:17:18 But it’s a choice I’m willing to make.
    1:17:22 to be masterful with what I do in that moment.
    1:17:52 Now make sure your camera placement is well placed. A lot of people when they appear on Zoom, all you see is their head. Now that makes you less visually dynamic. Whereas this is why you need the external mic, push the laptop back, external camera wider, lens, let them see your whole torso. Yeah. I love this. This is so important and I I learned this from Vanessa Van Inwards where you you brought her on. Such a powerful such a powerful concept where it’s the idea of proxemics where there’s the study of distances. Most people when they appear
    1:18:17 on Zoom, they appear in the intimate space. And the intimate space is when your head is right next to your partner at night where you’re doing pillow talk. And that’s how you appear on Zoom. And when you appear that close, you feel self-conscious, everybody else goes oh that’s a bit right. So if you all of a sudden now learn to appear in the personal and social space, which means they can see your full torso, that people feel more comfortable, but now you also have access to your hand gestures. Light yourself well. [SPEAKER_TURN]
    1:18:35 work, then learn three point lighting. Right, three point lighting You’ve. got that going on right here. Right, and if you don’t know what it is, if you just searched it, you’d find it, which is essentially three point lighting. You’ve got a key light, you’ve got a fuel light, and you’ve got a hair light behind you. Right? [SPEAKER_TURN]
    1:18:49 Mm-hmm.
    1:19:19 look different to every single other person who appeared on that v Zoom call. I’m just clearer, I’m crisper. Right. And this is again if you wanna take it to the next level. Alright then great, then get a better quality camera too, don’t rely on the laptop camera. Right, a lot of people do this who are creators. S you just get a nicer web cam minimum, ten eighty P_. So you look sharper, you look clearer, and you’re well lit. Now you look better. Perfect. Get an external mic. [SPEAKER_TURN]
    1:19:20 Okay. [SPEAKER_TURN]
    1:19:30 Because if you w spend all of your time working on all of these v wonderful vocal foundations, then if you’ve got a shitty microphone, and then you talk, oh you’ve you’ve lost uh here there again. [SPEAKER_TURN]
    1:19:32 And get fucking good WIFI while you’re around. [SPEAKER_TURN]
    1:19:45 Oh, Australia needs to listen to this as well. Yeah, a hundred percent. And then all of a sudden now, so your f visual looks good, auditory is looked after. And and don’t be afraid to bring a bigger version of yourself. [SPEAKER_TURN]
    1:20:16 of this is about identity, isn’t it? We’re we’re like so many of us, including me, uh we’re trapped in our identity. Like who we think we are. Do you know what the r one of the really remarkable things always reminds me how like B_S_ our, communication style and and our identity by way of this is, is just different accents. The fact that someone can live in an area and they can be scouts, or they can you know live in another area and they sound completely different like they’re from New York or something and it just goes to show that we’re just like it’s so
    1:20:21 just an easy to blend in with one’s environment. [SPEAKER_TURN]
    1:20:33 I remember experiencing a negative experience with accent. When I started to improve my articulation and I wanted to improve my pronunciation, everybody around me was saying you’re trying to be British. [SPEAKER_TURN]
    1:20:34 Oh really? [SPEAKER_TURN]
    1:20:38 you’re trying so hard to be British how, fa I’m not no no, I’m just I’m just trying to improve my articulation.
    1:20:44 Right. I used to slur my words all the time. Being an Aussie,
    1:20:48 we used so much slang. Yeah, I was gonna but I didn’t wanna.
    1:20:54 Right. And I could I could get that to a point where you won’t even understand what I’m saying. Yeah, I was gonna but I didn’t wanna. Yeah, nah.
    1:21:09 Didn’t wanna do it. Right. Whereas I I didn’t pronounce my T_s. And then when I did pronounce my T_s, instead of saying three, I would say free. Can I have free of those? And that’s how I used to talk. And I didn’t realise by talking about that, people were making judgements about my intelligence.
    1:21:30 And I was like, what? I didn’t even know this. I didn’t even know that this was happening. And all I was doing and and again t people tried to keep me the same because of identity. That’s not how you should sound Vin. That the mould you are is you’re a fob mate. What are you doing? Why are you trying to be this British Australian I’m and I just said to them, because when I speak like that,
    1:21:36 it creates the wrong perception in people’s minds and then they now look down on me as a result of that.
    1:21:57 There are some accents that experience more discrimination than other other accents. They did a study in two thousand and six. It was a survey of the charter institute of p personal and development found that seventy six percent of employers admitted to discriminating against candidates based solely on their accent. [SPEAKER_TURN]
    1:22:24 Well we judge a book by its cover, don’t we? We have we have that w I I have a thought though. My thought is and this is what I believe is that I don’t believe accents are a problem. I believe articulation and pronunciation are. Why do you think people think people from the U_K_ are smart? There’s this perception of it. Don’t don’t you get that? Where you’re sophisticated. James Bond. It’s because you articulate extremely well.
    1:22:28 especially the ones that make it to the movies, right?
    1:22:35 The ones we see, it’s because of the and and you can have that level of sophistication and intelligence and you can radiate that intelligence with any accent.
    1:23:05 I have I have students from India who the moment they improve their articulation, it’s beautiful. There’s nothing wrong with your accent. For the longest time they said my accent is a problem. I said no no no no. It’s not a problem. The problem is and he here’s what we go deep. Your whole life you’ve learned the mouth movements to speak the Indian language. Then when you go speak the English language, you’re now using Indian mouth movements to speak the English language, which are the wrong set of mouth movements to speak this particular language, but no one teaches us this. And I use the
    1:23:13 me his mouth movements to speak the English language, therefore accent and lack of clarity. So what did I have to do? Learn the set of English mouth movements.
    1:23:16 Completely changed me. [SPEAKER_TURN]
    1:23:19 And how d how did you do that? [SPEAKER_TURN]
    1:23:49 Speech pathologist. I had to go see a speech pathologist, yeah. I struggled with this, Steven, my whole life. That’s why when people look at me now, very easy to assume, oh, he’s born with the gift of the gab and the reality I was born quite gabless. Yeah. And I I I share that because it is a skill that anybody can learn. When when you say to me you can’t do this, you can’t do that, to me I hear oh, Vin I speak with my hands in my pockets and I’m stuck that way for the rest of my life. Take them out. Take it out. It’s just a behaviour.
    1:24:03 Yeah, I I mean when you told me that your English was your third language, I couldn’t believe that. Because there’s no remnants there’s usually a remnants of the language you spoke before. There’s like no evidence of it. [SPEAKER_TURN]
    1:24:21 Mm. [SPEAKER_TURN]
    1:24:30 So tw maybe early twenties. But there’s always been the re remnants of Nigerian and she’s what well almost sixty now, so that’s forty years. Is that just because she hasn’t tried to [SPEAKER_TURN]
    1:24:40 Well I think it’s linked to identity. It’s I don’t wanna lose that. I don’t wanna lose that connection, I wanna lose that sound. It’s why again most people don’t change the way they sound throughout the entire course of their life. [SPEAKER_TURN]
    1:24:43 Yeah, that’s that’s the problem. [SPEAKER_TURN]
    1:24:52 That’s right. Intra something a little bit more interesting, but when I look at some of the research, it shows that in terms of employment opportunities, these are [SPEAKER_TURN]
    1:25:09 Mm-hmm.
    1:25:28 They have worse housing opportunities and they have worse legal outcomes. That’s a p it’s a profound adverse reaction just from how you speak. It’s a real it’s a real unfairness, like an injustice isn’t, it? [SPEAKER_TURN]
    1:26:02 And then it’s one of those things where this is it’s super weird. I remember when I was becoming a professional speaker, some of my peers uh who who were also Asian, uh I remember them saying to me they said hey, it’s gotta be really hard man, right. Because that’s for the Caucasian man with white hair, the game you’re about to play. And at the time I had blonde hair, right, as an Asian guy. And they’re like, you know there’s this thing called a bamboo ceiling Vin, and I was like what the hell is a bamboo ceiling I’ve? never heard of this
    1:26:32 And it goes, oh, it’s a ceiling specifically for Asians, ’cause it’s a bamboo ceiling. It’s a ceiling we can’t get past, so we call it a bamboo ceiling, right. And and and again, it’s it’s real, right, for many. And I believed it to be real. And for as long as I believed it to be real, I didn’t try I. didn’t try to go for those geeks with these big fortune five hundred covers. I didn’t try ’cause I was like, ah, there’s a bamboo ceiling, I can’t use it. And I remember this quote from Steve Martin that truly inspired me, where it’s be so good they can’t ignore you And. then there was a chapter while I was here, I said, you know what, fuck it. There is no
    1:26:34 bamboo ceiling for me, alright.
    1:26:37 I I refused to acknowledge that there is this damn thing.
    1:26:49 I’m just gonna get so good at my damn craft, I’m gonna get so good at being on stage, I’m gonna duct tape bloody GoPros together and learn this game, minute by minute, and I was able to soar in my career to a place where I never could go.
    1:27:11 And I had those limitations placed on me all my life, all these different labels placed on me all my life Steven, and when I choose to believe in them, they had so much power over me, and when I chose not to at times, some of them weren’t even real, and I was creating myself by speaking about them all the time.
    1:27:24 And I couldn’t believe where I was able to go with my speaking career. The stages I was able to get on, these companies I was able to work, I said is this is this even real? Do they know I’m from the northern suburbs of South Australia Adelaide? [SPEAKER_TURN]
    1:27:54 That’s wild that you went from not speaking the language to being paid millions to speak to speak the language and to teach the craft and to teach other people how to speak it. Yeah, that’s my best friend says that all the time. He goes it’s the most hilarious thing in the world. And I hope that becomes a point of inspiration that it doesn’t matter if English is your only language second, third, fourth or fifth. These are just a series of behaviours that anybody can learn. And if this is what you want Actually. it’s even more extreme ’cause you were bullied for not being
    1:28:14 able to speak the language so much so that you had to move to five different schools. And now you earn millions from speaking the language and teaching others how to speak it. Probably some of the same people that would have bullied you. I actually heard some of them reach out, which was crazy. That was Dutch and ark. [SPEAKER_TURN]
    1:28:31 And broke my heart. My mum and dad worked for months about to buy me that bike. It was two hundred and eighty Australian dollars, which was huge during the nineties. It was an incredible B_M_X_ bike with stunt peaks and everything. And a bully found out where I lived and stole it, and reached out twenty five years later to apologise. [SPEAKER_TURN]
    1:28:33 Should have asked him for that fucking ticket. [SPEAKER_TURN]
    1:29:03 I thought he was gonna give me that fucking bike-back, but he didn’t. And what was crazy was it was so beautiful because because of the good vibes I’ve been able to put out, he saw who I had become. And I thought it was so man of him. I respected him so much for that. And I think a part of me needed it too. Where he reached out and he said hey man, he said I’m I’m so sorry and I said hey I’m I I can’t thank you enough for this. Because there’s been pain in my heart that I haven’t been able to resolve. And and you’ve just resolved you’ve just resolved some of that for
    1:29:14 me when you apologized and said sorry, because my momma like again it was just so meaningful to me that bike, you know, and it was and again I just I was so happy, I was so blown away that he he apologized.
    1:29:16 You know, it was it was really beautiful. [SPEAKER_TURN]
    1:29:34 When pe dealing with people like bullies workplace, bullies, people that are insulting you or are patronising you, what is the best technique conversationally to disarm them or to, you know, to stop to stop them from doing it or to come out on top per se, whatever that might mean. [SPEAKER_TURN]
    1:29:37 The simplest version of that for me is to use
    1:29:58 improvisation, yes and, and instead of disagreeing with you, I will humorously agree with you. And again I’m not sure if this is the best thing in the world people should do, but I I diffuse this very simply because I’ve had it happen to me all my life, whether they say to me and and it just it doesn’t give them a leg to stand on. They go oh you’re an idiot. I’m like yeah, I’m I’m I’m a bit clumsy at times, I know that.
    1:30:09 And they don’t know where to go with that after that. Or they go oh yeah, and and and you’re stupid you, go you know what I, I I’ve done so many stupid things in my time as an entrepreneur I, I if you’ve seen some of it oh, I hope you haven’t seen all of it. [SPEAKER_TURN]
    1:30:12 What’s the yes and technique? [SPEAKER_TURN]
    1:30:27 The yes and is just when you acknowledge what they’re saying and you’re just building on top of it, right. It’s like yes and you’re right, sometimes I can be a bit a bit of an idiot. It reme requires you to remove your ego though, because again and you have to be okay with that because we’re all flawed human beings. [SPEAKER_TURN]
    1:30:30 Aren’t you letting them win there in that s situation? [SPEAKER_TURN]
    1:30:51 It d depends on how you define win. To me I’m just not gonna be hooked into this, whereas before I would defend myself. I’m like oh, what have I done that made you think that. But uh but I’m not interested. If you’re not in the a r I love this quote from Brene Brown where she says if y it’s uh I think from Theodore Rizzo Roosevelt, if you’re not in the arena with me, I’m not really that interested in your feedback. [SPEAKER_TURN]
    1:31:15 What if you uh on the dragon’s den, on the dragon’s den there’s a hundred pictures a year they come into the den, five of us dragons here, we’re interrogating them, we’re asking them difficult questions. Based on what you know about communication, how should they handle our critiques and our challenges? Is it the yes and thing? Because what’s the opposite of yes and? [SPEAKER_TURN]
    1:31:45 The opposite of yes and is yes but, right. And the and the classic scenario is if you said something to them simple as and I remember sharing this with one of my clients where I saw in their calls when people were arguing with them about their prices, they would say yes but, the reason we’re more expensive is because we spend a lot more on R_ and D_ and we update our software all the time. So all of a sudden when you say yes but, you’re taking your conversation to a negative direction. But means whatever you say I’m, gonna negate that and I’m gonna give you my version of reality. Whereas
    1:32:11 you say yes and, the same thing can s you c you could critique them and say oh I think your services are too expensive. Yes and Steven the reason for that is because we invest heavily in research and development. So all of a sudden when you say yes and, you’re taking it in a positive direction. You say yes but, you’re taking it in a negative direction. One we’re gonna build upon this and we’ll work through this. One I’m negating what you’re saying and I’m just gonna share and force my version of my reality. So it’s a it’s a simple technique in the world of [SPEAKER_TURN]
    1:32:41 It’s so effective though. I see it in the dead all the time. I see when my fellow dragons will be like interrogating someone and I’m watching, and I watch some of them they, go yep but but but and they just get the person’s back up. Like they just it’s like it becomes this real antagonistic e exchange. And it reminds me of Tali Sherrod who’s a neuroscientist that was on my podcast who told me they did studies where they put two people in these like brain scanners and they got them to agree and agree and agree and scan their brains. And when they agreed their brains were illuminated then in the next round they got them to disagree at a certain moment. And when they disagreed with
    1:32:59 each other in these brain scanners, their brain’s basically shut down because they’ve gone into they ba the it’s almost like you could when I say shut down it’s like the lights went out. Um and so she taught me this law that I wrote about which is called s never disagree. And when you say that people go never disagree. Doesn’t make sense. [SPEAKER_TURN]
    1:33:19 I’m human. And then there’s no fire now because we’re not creating the friction to create a fire. And I I I again take that path because
    1:33:26 I I’m just not interested in just arguing for blatant arguing. I’m just not interested in that. [SPEAKER_TURN]
    1:33:40 The other thing that people struggle with a lot, and we talked about it a tiny little bit earlier on, is starting conversations and small talk. It’s difficult I. think it’s becoming increasingly more difficult as we become more sort of digitalised in our lives. [SPEAKER_TURN]
    1:33:46 It requires so much courage. I feel that starting a meaningful conversation requires a lot of courage. [SPEAKER_TURN]
    1:33:53 How do this sounds like a crazy fucking thing to say on a podcast in twenty twenty five How. do we start a conversation with another human being? Is there like a [SPEAKER_TURN]
    1:34:02 I’ve got a favourite I’ve got a favourite technique that I’m using. And it requires courage. So you have been warned. It requires courage. And it’s a game simple game called Harlow Buffalo.
    1:34:23 Harlow Buffalo. I love this game. Oh you’re not aware of this. Again because you haven’t played in the world of improv. Harlow Buffalo. High is something that’s going great for you. Low, something that’s not so great for you. Buffalo’s something interesting about you. Now there’s a reason why this game is so great. It’s great because if I play Harlow Buffalo and you play Harlow Buffalo and we’ll play it in a second and you’re game to play? Okay. [SPEAKER_TURN]
    1:34:40 Then what we’re doing is we’re creating something called conversational threads. Let’s play first. So do you wanna go first or do you want me to go first? You go first. Okay sure. Hi. I’m doing the diary of a CEO podcast. This is pretty awesome. So I love that about this is like look this is amazing for me. This is a big hi for me. Low. [SPEAKER_TURN]
    1:35:06 I’m really struggling with what is enough uh in this chapter of my life and how much I should pursue building my business, how much I should grow it. I’m really struggling with that and enough component. And something interesting about me is I have three Alpacas and I live on on acreage. Gosh that’s crazy I’ve. gotta be Alpacas now. Whatever you like. [SPEAKER_TURN]
    1:35:11 Yeah there, you go You’re. overthinking it. Don’t overthink it. Give it a go. [SPEAKER_TURN]
    1:35:41 Hi. I’m really enjoying this conversation and I’m learning a lot which, is a m amazing Low. I haven’t been working out in the gym uh as much as I want and I’m concerned that my like balance is off because I’m recording a lot and i things are out of whack and I’m trying to work in the evenings and that’s a struggle trying to squeeze my relationships in there as well. Um random interesting thing uh I’m training for a marathon that I haven’t signed up to yet. That’s not as good as Alpacas. [SPEAKER_TURN]
    1:36:03 And it definitely wasn’t as good as Alpacas However. that’s great. When you have the courage to do this do this with someone now, I have given you three conversational threads that you can pull on. Do you st say it to them that we’re gonna do high-low buffalo? I play this game with people I meet that I wanna connect with. This is not if I’m on the bus and I’m talking to someone No. because, that’s generally small talk and if you don’t wanna connect with the person, doesn’t make sense. [SPEAKER_TURN]
    1:36:06 But what if I’m in an elevator, I’m in a uh a social setting, I’m at a networking event. [SPEAKER_TURN]
    1:36:36 Well the game I just gave you is different. The game I gave you is a game that you play with a colleague you’ve been working with for the last four years, but you barely go beyond high. Right? Because and we’ll stick to that and then I can share with you the other one. But to me what’s powerful about that game we just played is we all have peop the reason people hate their work so much is because they don’t feel connected. And it’s because they’re not having conversations at work. It’s because they don’t feel a sense of connection with their team members. So to me when you w are courageous enough to play this game, say you’ve been with working with Susan for twelve months, and you you always see each other uh in the lunchroom, but you
    1:37:06 uh you just just sit down with Susan and go Susan, I know this is a bit crazy listen, to a guy named Vin on Dara of CEO. He said if you wanna connect with someone and you care about the connection, play a game called Hilo Buffalo. You game? Play. And just do what we just did. Because all of a sudden now I’ve given you three threads, right? Excited to be here. Also f struggling with enough. And then also shared with the other three old packers I live in on acreage. There are three things that you could choose from, what you’re interested in asking me about. You just gave me three things. I’m also very conscious about health and I haven’t been that great with it
    1:37:34 So all of a sudden we can I’ve got three threads to choose from. What’s the opposite of that? Did you watch the m Mister Beast? Oh I d uh I haven’t. Who’s Mister Beast? Oh, that that’s cool. Alright, I’ll see I’ll see you in the meeting at two. I’ll catch you then. No worries. It’s because you’ve taken your shot in the dark and you’ve given one thread and it just didn’t hit. Whereas I’m I’m giving myself three chances here. I’m giving three opportunities for a conversation to spark, but in actuality there are six threads here. Because there’s three from me, there’s three from you. [SPEAKER_TURN]
    1:37:38 I’m gonna roll around the office when I get back to London and I’m gonna ask people for some high-low buffalo. [SPEAKER_TURN]
    1:37:48 And just pla and because all of a sudden that requires vulnerability. That requires something you’re excited about. And it’s also something interesting. You didn’t even kn I didn’t know you were going for a marathon, man. That’s awesome. Right, you should sign off for it. [SPEAKER_TURN]
    1:38:10 What’s stopping you? [SPEAKER_TURN]
    1:38:16 Much cheaper. [SPEAKER_TURN]
    1:38:46 in seconds using our flavoured matcha powders that I have here in front of me. Perfect Ted matcha is ceremonial grade and sourced from Japan. It is smooth, it is naturally sweet, not like those bit of grassy matches that I tried before Perfect Ted. And if you are one of those people that have told yourself you don’t like matcha, it’s probably because you haven’t tried our Perfect Ted matcha. And you can find Perfect Ted matcha in the U_K_ and Tesco, Sainsbury’s, Holland and Barra and in Waitrose or Albert Hyne if you’re in the Netherlands. And on Amazon in the U_S_A_ we’ll get the full
    1:38:52 online at perfect Ted dot com. You can get forty percent off your first order using code diary forty.
    1:39:24 Quick one I wanna talk to you about our sponsor, WOOP, a business I’m also an investor in and if you follow me on Instagram you probably noticed that recently I’ve picked up running, which I’m very much enjoying and it started out as a challenge but it’s now evolved into something I do almost daily. It is one of those things that’s pushing me to be better every single day but here’s the thing, to me progress isn’t just about pushing harder, it’s also about training in a smarter way, which is where my WOOP comes in. WOOP doesn’t just track my workouts, it tells me how ready my body is to take them on
    1:39:53 I’ve even started the workout. A few years ago we ran a study called Project P_R_ and it found that runners who adjusted their training based on their recovery scores improved their five K_ times by an average of two minutes and forty seconds while reducing injury risk by over thirty percent. And they did it while training less. So if you’re looking for this type of guidance when it comes to your training head over to join.whoop.com/ceo and get a thirty day trial with zero commitment. That’s join.whoop.com/ceo.
    1:40:24 let me know how you get on. Small talk is so critical. I I was reading the study that said fifty five percent of relationships, both professional and personal, are formed through small talk and casual interactions, a study done by the University of Oxford, and it says that eighty percent of conversations in the workplace involve some form of small talk, that’s Harvard Business Review. If I wanna be a master at small talk, is there anything else that I need to know? I really struggle with small talk. Three two one, I tell my students, three two one, which
    1:40:29 is three steps, two types or the one thing.
    1:40:54 So just have that in the back of your head. There are three steps to something. There are two types of something, or the one thing is. So when someone’s talking to you, you wanna keep it fairly brief and you wanna kinda minimise that small talk and, you know, you don’t wanna turn it into big talk. They’ll talk to you about something and you go the one thing about building a personal brand is X_Y_Z_ or just X_. Right? So you go the one thing about personal branding, if I could share with you now, is the importance of being consistent. Hey, so good to meet you, let’s take a quick selfie and then you go.
    1:41:23 So again, you have that framework in your head. Whereas before, when people ask me, Evan, what’s what should I do with my communication skills? I got stuck in the trap of oh, man, I’ve just heard you talk. There are so many things that I can tell you. I can tell you immediately now there are eight things you probably should start focus on in this sequence. But then now it turns into something I don’t want it to be. So now I have that framework, I just think alright, so in response to this, can I go down the three steps to what they’re saying? The two types of what they’re saying, or the one thing about what they’re saying is this. [SPEAKER_TURN]
    1:41:33 And do you think I should have some nuggets, some questions in my back pocket that I roll out frequently, some pre-prepared small talk things that aren’t have you seen the weather? [SPEAKER_TURN]
    1:42:03 Yeah, yeah, yeah, yeah. You should. And and these are important and and you can create your own I. mean I love the what do you do in your free time. I really enjoy that question ’cause it opens up so many doors to so many interesting things that people do as opposed to them telling me what they do for a job. Because we’ve heard this many times before, when someone asks you what they do for a living, I’m trying to understand where you are in the status hierarchy. But I love what you do in your free time. I I genuinely love that question. And have a list of three out of four questions. Just have ’em in your back pocket. That framework
    1:42:17 of three to one though, that allows you to get out of that small talk in a brief manner. They ask you a question about personal branding. Oh, there’s there’s two types of personal branding. Oh hey, the three steps to personal branding, huh? Or hey, the one thing about personal branding is hey, good luck. So good to see you. Let’s take a quick selfie. [SPEAKER_TURN]
    1:42:23 Is there an art to having a difficult conversation? So say someone has been
    1:42:26 always interrupts me at work. [SPEAKER_TURN]
    1:42:27 Mm. [SPEAKER_TURN]
    1:42:29 It and I I know what I need to [SPEAKER_TURN]
    1:42:35 it happens at. Why? Because of low levels of physical and low levels of vocal presence.
    1:43:06 if, you know, if I told you like this and I’m gonna share a really good idea with you and um it’s so easy to interrupt this person. So you have to you have to fix that at a foundational level. You have to increase your vocal presence. You have to increase your physical presence. Because it’s infinitely harder to interrupt this version of VIN as opposed to the version of VIN you just experienced before. That’s the first thing I would say. At a foundational level that’s what you wanna fix. And again that’s to do with volume, that’s to do with hand gestures,
    1:43:36 all the things we’ve spoken about and by levelling that up, it’s much harder to interrupt this person Yeah. Yeah. whereas all of a sudden people aren’t aware of that and they think oh people, interrupt me just because people are re no no, it’s because you haven’t indicated that you are you’re taking the floor right now. This is why I say to people who get interrupted all the time. Alright, here’s a simple another simple strategy. If everyone’s sitting around a team meeting, stand when you’re about to deliver your point. Because when you stand, you now have more physical presence. [SPEAKER_TURN]
    1:43:52 So all of a sudden people won’t interrupt you as long as you’re standing because I’m still talking. The biggest objection people have to the pause is they say oh but if I pause people, interrupt me. Not if you’re standing. If you’re standing and you pause it’s clearly a pause for effect. I’m still taking the floor.
    1:44:23 Right. So so there are so many other things you could do to prevent it from happening. You can even prime the conversation. If you know there’s a serial interrupter. Sorry. I do this sometimes. If there’s a serial interrupter in your environment and I was just pointing at myself there, I don’t interrupt because I wanna be a a jerk. Sometimes I feel like oh I wanna add value. And and that’s I I wanna give them the benefit of the doubt. That’s what most of them wanna do. But then there’s the one percent that are just serial interrupters. I just always I always I wanna set the floor. They don’t respect you. They don’t respect you Yeah. I want that floor.
    1:44:53 That very difficult. You have to have a private conversation with them outside. But to the ninety nine percent of people who are interrupting because they wanna add value, you just need to prime the conversation. You just need to say hey look, to to everyone in the team, I wanna share my idea. If you give me five minutes at the end of it, I would love to ask for your input. But I would love to share my idea completely and wholly. Is that okay? And I just get them all to agree. And if they do, but in after I’ve said that, I can l let them say the thing and I’ll go thanks Steven, I’m still sharing the idea.
    1:44:57 I’ll come back to your question in a moment. And you have to reclaim your land. [SPEAKER_TURN]
    1:45:04 Do you think you have to mirror someone’s you know you talked about these five foundations. Am I meant to mirror yours to relate and resonate with you? [SPEAKER_TURN]
    1:45:28 Mm-hmm. Mm-hmm. [SPEAKER_TURN]
    1:45:29 Mm-hmm. [SPEAKER_TURN]
    1:46:17 go. So I’m meeting them where they are. So they’re comfortable and we build rapport and connections. I’m like oh hey it’s so good to have you come up, thank you so much. And and hey if you if you took a moment for a second, what was your favourite part? What did you really connect with when you were talking to me? So I met them where they are and then I slowly bring them to where I wanna go. And it happens like magic, where you will see them slowly come out of the show a little more.
    1:46:19 You’ve gotta meet them where they are first. [SPEAKER_TURN]
    1:46:25 to build that rapport, I’ve heard you talk about this thing called FORD. F_O_R_D_. [SPEAKER_TURN]
    1:46:28 We’re talking about family occupation, recreation and dreams. [SPEAKER_TURN]
    1:46:29 And wh what’s the context there? [SPEAKER_TURN]
    1:46:53 Well it’s these are the points of conversation that I could talk about if I wanted to engage with that person for a longer period of time. Instead of just thinking about what they do, that’s what I always used to do. I always used to just think about career occupation. Oh what do you do? I tend to default to that when I was in the keynote speaking career. But then FORD is just a wonderful acronym to go well there’s so many other things we could talk about. There’s so many other things we could talk about, right? That could talk about family, recreation occupation, and your dreams. [SPEAKER_TURN]
    1:46:59 And why does having a a broader set of things to talk about cause more resonance and connection? [SPEAKER_TURN]
    1:47:23 Because that interaction feels different to every other one. Otherwise it always feels like occupation. It’s always about occupation. I I just love having extra things to better go to. Like the dreams again, I d I love asking people that question. I love watching there’s a gentleman named Simon Squibb who who’s being able to own the brand of what is your dream, right. It’s such a powerful question. And it causes people to pause and think and what is my dream? [SPEAKER_TURN]
    1:47:26 And it sometimes can lead to pain, sometimes leads to wonderful conversations. [SPEAKER_TURN]
    1:47:40 But there’s something about the depth of the question I think as well that just like it hits people. It hits people. Especially the vulnerable thing. When you start saying that you were struggling with too much, there’s something that changed in me. I was like oh. [SPEAKER_TURN]
    1:47:50 Mm-hmm.
    1:48:02 I don’t really wanna do that. But the moment you do it, it changes everything. It shows I’m human, it shows I struggle, it shows I’ve got things that aren’t going that well. [SPEAKER_TURN]
    1:48:21 You know when we um had the conversation on the podcast with Vanessa about body language, one of the things that I saw in the comments section was people pointing out that in different cultures different rules apply. And it’s kind of what I was saying earlier about being British. We’re a bit more conserved. Do you need to sort of overlay all this advice with cultural nuance? [SPEAKER_TURN]
    1:48:24 Mm-hmm.
    1:48:59 Like Australians are very sceptical like those in the U_K_ and we’re gonna sit back we’re like yeah now mate we just started. We’re not doing that just yet. And that’s why when American speakers come to Australia they’re like oh they’re so it takes them a long time to get in to it. ‘Cause we’re so sceptical we’re in Australia too, right. I think we we kept that as we went to Australia from the U_K_. And there’s still that so so you’ve gotta be sensitive to that. And before you go and speak in a certain country I think it’s very important to go right what are the cultural norms and expose yourself to the co I’ve made mistakes before. Right I’ve I I’ve done the ultimate mistake.
    1:49:27 I went there’s a bit in my keynote where I say I told my dad I wanted to leave accounting and become a magician. And my dad said what the hell you want to lead a Harry Potter right. So I was I so I play right I’ll play a little bit with the voice. And then I went to I went to Asia and I did the same accent and no one laughed. And I went right no sensitivity there. I I I didn’t realise that that well I they didn’t find it funny ’cause they’re like oh well. Yeah. [SPEAKER_TURN]
    1:49:45 wedding bullets and then they start to slowly realise oh he’s taking a piss. Oh and then the audience turns against you. I’ve done it wrong many times before. I’ve done it wrong as many and again that’s how you learn. But people don’t wanna learn that way anymore. They don’t wanna pay the price of failure. That’s the only way you learn. [SPEAKER_TURN]
    1:50:16 And and so many people hate hearing their own voice. I remember the first time I heard my own voice I, can’t believe it when I was recording those little cassettes back in Plymouth when I was a kid. Do you know why? It’s because when you hear your own voice, you’re hearing the vibrations through bone and muscle muscle tissue. You’re hearing those vibrations. So they sound deeper, more resonant to you. So when you hear your voice, you’re like ooh, I sound like Barry White. So you think you have this deep rich voice because you’re hearing it through a different
    1:50:22 Whereas when you open your mouth and you speak to another person, the medium is not muscle and bone, it’s through air.
    1:50:38 So it’s less dense, so it sounds high pitched. So one of the main reasons people hate it immediately is they go, oh what, why do I sound why do I sound like this? Whereas in actual reality it’s because it’s going through a different medium. One’s going through bone and one’s going through muscle, the other one’s going through the air. [SPEAKER_TURN]
    1:50:45 So this is why I thought I could sing and then when I record it singing and I played it back, I was dreadful. I couldn’t believe it. I thought something was wrong with the recorder. [SPEAKER_TURN]
    1:51:08 Yes, and that’s what happens to everybody. And it’s also the same thing with why why people hate themselves on camera. It’s because you see yourself in the mirror and you see yourself the way you see yourself in the mirror and then you see yourself in camera and it’s flipped the other way and you go whoa, why do I don’t look like that? Why does this part of my face look different? Well, it’s because that’s what everybody else sees, but you’ve been looking at yourself in the mirror your entire life. You’ve been listening to yourself through bone tissue and muscle your entire life. [SPEAKER_TURN]
    1:51:09 So how do I overcome that? [SPEAKER_TURN]
    1:51:33 Huh. Desensitisation. You have to listen to yourself. Do you still care about your voice Do? you still listen to it? Yeah, you don’t care anymore. You love the sound of your voice though, don’t you? I wouldn’t say I love it, but I’m I’m so used to it. Yes. Because you’ve desensitised. Because you’re now hearing what other people hear and you and again that’s why you should record videos of yourself. And I still think that recorder review thing, if that’s the one thing you do after this, [SPEAKER_TURN]
    1:51:59 speak. You imagine you are only three changes away from completely transforming. That’s all that it takes. I’ve seen my students do this time and time and time again and and I I wish I was able to show you in these video examples when all of a sudden they just shift m more melody, more volume, larger body language. It’s a different human being.
    1:52:15 It’s crazy. And again I’m not saying be that all the time. It’s now you having gears, right. It’s like a car. Most people just one gear. And I’ll bring that one gear, that one communication style to every interaction. Why is it not effective? [SPEAKER_TURN]
    1:52:17 Do you think this whole introvert extrovert thing is bullshit? [SPEAKER_TURN]
    1:52:29 I asked my vocal teacher this and I said like what’s the what what’s what’s the difference? And and she asked me this question in return where she said that piano she saw at the concert I took you to,
    1:53:00 If they’re an extrovert, how would it be different when they play the piano? And if they’re an introvert, how would it be different? As in I’ve not interested you, ’cause it’s the same thing. Just you’re playing your instrument. The only difference between introvert and extrovert is an introvert they lose energy from social interaction, so you just have to be highly digital and uh you have to be highly diligent when you’re expending that energy and you’re playing the music for people. You have to be extremely diligent. Whereas those who are extroverts, they can play it for a longer extru pi extended period of time. So again for an extrovert it’s just about choosing when you
    1:53:09 do that. Choosing when you play beautifully. As opposed to oh I’m an int I’m an introvert I sh I sh I should just talk like this then ’cause I’m an introvert He’s. like what really? [SPEAKER_TURN]
    1:53:31 Social anxiety. Some people do have like s severe social anxiety Um. so many of the thing they might have clicked on this conversation because they’re interested but they have no belief in themselves that they could ever change because they literally their body goes through almost like a panic attack when they’re in these social situations. What do you say to those people? [SPEAKER_TURN]
    1:53:53 It really is. I I I I find it exposure therapy yes, I find it and I was that. I mean the whole reason the only reason I learned magic in my life was because I felt like I had no value. And I had to go learn a whole craft to have value so that I could be amazing because by myself I’m not amazing. [SPEAKER_TURN]
    1:54:07 went home and and I had some social interactions I went oh, I’m not amazing.
    1:54:27 So what I’m trying to say here is, instead of picking something like magic and then using that as a crutch, because I did, and then in every conversation with you, I would have to do magic with you first before I’d do anything else. Because if I didn’t, I I don’t feel confident. Now I feel like I’m I have nothing to give. So to me,
    1:54:30 this is why I push communication skills so much.
    1:55:01 Let me share with you a story. Let me let me give you a little bit of context. When I was thirteen, I went to year eight camp, freshman camp. I had a really good friend at the time named Kevin. I saw him playing ukulele around the fire camp, and for the first time I saw Kevin talk to girls. Me and Kevin bonded over the fact we would never talk to girls, because I couldn’t do it, he couldn’t do it, and we bonded over that. That night he broke that that trust. ‘Cause he was talking to girls and he was playing his ukulele and he was amazing. And I felt so pissed off at him, I ran back to the cabin, and the next morning I went,
    1:55:31 the only friend I have here is now talking to girls and and then the next morning I see him at the breakfast table by himself. And I was like, what? This guy was the bee’s knees last night and now he’s by himself? What the frick? And I didn’t understand that for the life of me. And then I experienced it in my life with cards. When I have a packet of cards, I could talk to anyone. But then when I didn’t have my cards, I couldn’t talk to anyone. I had crippling social anxiety. And I went, oh, this is what we call contextual confidence. Oh, interesting
    1:55:34 So in certain contexts, I’m more confident.
    1:55:36 Even the people you’re talking about who are anxious.
    1:55:41 There are certain contexts where they are contextually confident and they light up.
    1:55:49 There’s a certain topic that if someone talks about it, they they might think of themselves as being a bad communicator, but because that topic comes up, they now are a great communicator, right.
    1:55:55 So then the idea of contextual confidence led me to really working out that communication skills is such a critical skill set. Why?
    1:56:18 Because if I master the use of my voice, if I master the use of my body language, I master the ability to story tell, can I leave my voice at home? Can I leave my body language or can I leave my ability to story tell and connect with other people at home? You can’t. Now you have this ability that follows you everywhere you go, meaning you become contextually confident in every single area of your life.
    1:56:20 Do you get tired when you go home?
    1:56:25 I can imagine ’cause you are high energy.
    1:56:29 Because I choose to give. I I I I’m I’m I’m I’m consciously choosing to do that.
    1:56:42 and there are times when I choose not to. So that in the times where I do give, I can give you the best version of me. I didn’t leave my our our interview today was four P_M_, right? I didn’t leave the hotel room at all all day. [SPEAKER_TURN]
    1:56:44 Why? [SPEAKER_TURN]
    1:56:46 Because I’m conserving that energy for you. [SPEAKER_TURN]
    1:56:47 Ah okay, thank you. [SPEAKER_TURN]
    1:57:12 Yeah, you’re welcome. And to the point where my videographer was asking me, he said hey dude, are you alright? And then he goes look, just just and he was re I love him. He co so concerned about me. He goes just just wave to me outside of your window so I can see you. And I open the door, I was like oh this door opens and I waved, I was like hey P_ name, he’s like oh cool cool cool. ‘Cause I didn’t I didn’t leave my hotel room, right? Because I was conscious of that. I was just conscious of that. Th that’s alright, that’s alright. I was already jet-lagged, I didn’t wanna b I didn’t want to be shit. [SPEAKER_TURN]
    1:57:30 ‘Cause I do this podcast and then I you know I’ll go in go into the real world and I just I don’t wanna ha I I’m so dri I’m depleted. And I want I always wondered if that’s something I could do something about if I just need to buck up and just you know, trampy. [SPEAKER_TURN]
    1:57:46 Whereas I used to approach every interaction with oh I bring the bare minimum.
    1:58:17 and I I didn’t val I didn’t understand that that exchange of energy, you get so much more out of life when you give more. Not just with money and time, but with your energy. There’s a transaction here that’s happening, that’s invisible. And and i I treat like I I I it’s so weird and it doesn’t happen because I have a lot of followers, lots of people don’t know who I am. On the way here, I got upgraded on my flight because I just built connection with the person and I thought you know what, I’m just uh this person’s probably had a lot of boring conversations, I’m
    1:58:29 just gonna make ’em laugh. So I just spoke make ’em laugh and they’re like oh oh oh and and it and it happens and I feel like I’ve just found this cheat code in life where I keep my energy when I need it and when there are times I need it I’ll I’ll use the energy. [SPEAKER_TURN]
    1:58:30 Like a currency. [SPEAKER_TURN]
    1:58:37 Yeah it is and I’m I’m not I was I didn’t think they were gonna give me an upgrade but I did they did which was so so cool right, And they felt good too. [SPEAKER_TURN]
    1:58:41 You probably hypnotise ’em or something so, I don’t know I. mean magic’s true. [SPEAKER_TURN]
    1:58:44 It’s it’s an energy bribe. [SPEAKER_TURN]
    1:58:51 I uh you going back to what you said earlier, you said that you’re at a phase in your life where you’re struggling with the
    1:58:54 thought that when is enough enough. [SPEAKER_TURN]
    1:58:57 Yeah it’s, been really hard. Yeah.
    1:59:16 I mean are you feeling this? Because as you build your personal brand, as this podcast reaches more people as it is already, as it gets bigger and bigger and bigger, more and more and more opportunities come along, the momentum gets faster and faster and faster, it becomes harder now to steer. [SPEAKER_TURN]
    1:59:24 What is that struggle though? So struggle implies that there’s two forces pulling in two different directions, so describe both forces to me. [SPEAKER_TURN]
    1:59:29 There’s a part of me that is very ambitious.
    1:59:34 But my identity now has been upgraded. I’m not just entrepreneur, I’m dad.
    1:59:38 And there’s a pull between the entrepreneur in me and the dad in me. [SPEAKER_TURN]
    1:59:39 And it’s mutually exclusive. [SPEAKER_TURN]
    1:59:55 Yes, and they’re both so strong and I’ve never felt it this strong. My daughter’s about to turn one, my son’s seven turning eight, and these forces now Stephen are so strong because my father was so good in my life, such a pillar in my life that
    2:00:21 I used to be away a hundred and eighty days a year, right. I missed out on so much of my son’s upbringing and I c I don’t wanna make that same mistake. And I again I didn’t realise there was this I didn’t see the correlation between success and sacrifice. I I ju I I drank the Kool-Aid, I thought you can have everything. You can have everything. And and I I haven’t found a way to do that because the m the more success I have, there’s sacrifice that comes right behind it.
    2:00:43 You know, and and I’ve just I’m learning what is the amount of sacrifice that I’m willing to to to have. And it’s it’s it’s so hard because as as I value being I I the the more I value being a father, the the bigger these opportunities that come along as well. And then you’re like ah so it’s this constant push and pull this [SPEAKER_TURN]
    2:00:53 And how are you navigating that? In terms of have you got a framework for the decision or a framework to know what you should say yes to and what you shouldn’t?
    2:01:23 every six months I do a process called re-calibrate, and re-calibrate is a process I came up with one of my best friends and myself, Ali Tarai, he’s he’s one of the founders of a company called Future Golf in Australia, and we go away for about half a week to a week, and we get permission from our families, and we review and reflect on the last six months and how we’ve lived and the decisions we’ve made, and we go through memorable moments, and we go through down moments, and because we both journal, we can reflect back quite accurately on oh what made us feel shit in the last six months, and then we
    2:01:40 save ourselves from doing those same actions in the next six months, and then the things that made us feel good, we go alright, those go in the more of category. So now how can we do more of those things that made us feel good? So the way I protect myself from that is by doing this process, but even then, the push and pull is it’s always ever-present, that struggle is always there. What is your ambition?
    2:01:44 I told you about my two kids, right.
    2:02:10 I I had very selfish ambitions early on in my career, very ambitious, uh my own, which was to make a lot of money um, you know, to to be able to do all these different things that I wanted to do in the material world and all of that. And then my son was born uh and he was born in two thousand seventeen, and we were in America and we were first time parents and we
    2:02:26 we didn’t know what to expect, we didn’t have many friends while we were here and we were super-isolated. So we didn’t we didn’t have other kids around my son and and I’ll still remember this trip I went on to Japan with my cousin and her husband. They’re both psychologists. And we’re one week into that trip.
    2:02:39 And I remember them saying hey, we we have something really important we need to talk to you about. And I was like what the hell guys, why are you being all serious? What what’s going on? And and and they sat my wife and I down and they said
    2:02:44 we we we we think Zander is autistic.
    2:02:46 My son.
    2:02:55 And at that point, ’cause I I thought it was because of me being away, I thought it was because oh because I’m away so much that that you you didn’t wanna connect with me and
    2:03:03 and they confirmed that they said all these things, eye contact um, maybe he won’t be verbal, maybe
    2:03:08 it was one of the most difficult periods of my life.
    2:03:18 And then my wife leaned over and she said, do you think it’s by chance that one of the greatest things that people who are on the spectrum struggle with,
    2:03:24 you’re really greater. Do you think it’s by chance that he came to us?
    2:03:28 And at that point I was not teaching communication skills really yet.
    2:03:30 And
    2:03:34 it’s almost a very selfish goal.
    2:03:47 But the reason I teach it is because I think you know that one of the main things that happens when you teach something Steven, is that you become better at it. You deepen your knowledge in that arena. You get better at teaching it, you get better and better and better at teaching it.
    2:03:52 A big part of my ambition in this chapter of life is to get so good at teaching this that I can help my son.
    2:03:54 You know, now my son
    2:03:56 talks,
    2:04:06 my son gives me eye contact. Just last year my son did the most amazing thing where I was teaching a class filled with hundreds of people
    2:04:37 and he just walks up on stage, grabs the mic and talks and asks me if I can I have this book Dad? I’m like yes of course you can. He did something that scared every single person in that room and we didn’t push him to do it. And how do we make that happen? He came to that theatre with me thirty, forty times. First times you stand outside the theatre, you just listen to Dad’s voice, then you step you stand you open the door, you stand in there and you can kind of see Dad from afar too much okay, that’s alright, you got overwhelmed, step back out and just step by step
    2:04:47 by step my son was able to gradually walk on stage and do the thing you did. And I just went wow this is so cool because me teaching this I’ve understood now wow, I can break it down to micro steps for you.
    2:04:49 And
    2:04:52 selfishly that’s
    2:05:01 that’s such a big part of my ambition right now is how can I get so good at teaching this that I can help my son overcome one of his most challenging difficulties that we experience in this life.
    2:05:28 Incredibly beautiful. Your father as well was and is an incredible person. You were telling me a little bit about him before, but I also did some research on the life he lived and what he went through and his brothers and his family and it was incredible. And he is now a monk. Tell me about that conversation. [SPEAKER_TURN]
    2:05:53 Yeah they they we sat around a kitchen table like this and and they said hey we got a big bombshell to drop on you and and and we want to become monks right, We’ve been we’ve been playing the money game, we’ve been playing the status game and and we we’re suffering we’re suffering and we’ve been following Buddhism for years and we find so much peace in in this pathway. [SPEAKER_TURN]
    2:05:54 He said we’re suffering. [SPEAKER_TURN]
    2:05:54 Yeah. [SPEAKER_TURN]
    2:05:56 S how? [SPEAKER_TURN]
    2:06:00 we would buy a new car because one of my uncles bought a new car.
    2:06:04 We’d buy a new house and a two-storey house because one of my uncles bought a two-storey house.
    2:06:12 And I watched my dad play this and I saw it and it got to the point where we got a jet ski and we didn’t have a boat license.
    2:06:15 So what are we doing with the jet ski?
    2:06:21 And it became this weird moment where I was like oh dad like can we take it out oh no we can’t because none of us have a boat license.
    2:06:51 So Dad had his own suffering in his life He. he went from nothing in Australia to building incredible businesses with his brothers right, They. started South Australia one of South Australia’s first grocery stores and then they went to buy pharmacies and restaurants and takeaway stores They. did th commercial property, really s residential property. So they they built all this up and they’d fled. They fled from war. So they started from nothing in Australia. And I watched them do that right, The. most memorable thing that led me to this path of entrepreneurship that I am in now is I saw
    2:07:21 we would have three bedrooms in the house, one was for sleeping, the other two were sewing rooms, and then after you finish sewing all day, you go outside and you peel onions, and you get paid fifty cents per bag of m twenty kilo bag of onion that you peel, you get fifty cents for that whole bag peeled, and then after that every part of our garden was dug up to grow vegetables that will sell for ten cents a bunch at the local grocery store, and then after that as well, they would also cook these delicious things in Vietnamese called mon the heck, and then we would cook them and sell them for fifty cents each inside the house, right. And that’s what we all do I. so I watched them do
    2:07:44 to then buying a farm, to then realising that oh, the farmer’s sell to an agent, the agent sells it to grocery stores. Oh, we should save up money Save. that for years bought a grocery store. So then we became the farm, we became the grocery store, right. And I just watched them do all of these different things. And and there were years where dad was was really happy. But then there were years that started to come where he found I I saw him really empty.
    2:07:57 And you’re just going through the motions of doing things because I’m your old uncle did it. So I guess I’ll do it too. And I and that’s what he meant by suffering is that they were playing that money game and they were playing that status game. And they felt
    2:08:03 there was an exhaustion to it. When they were when we had that conversation, there was such exhaustion there.
    2:08:20 And I remember feeling it which w what made me think ’cause it got up my head. I was thinking oh, you just wanna get a divorce. But but when I th when I felt the exhaustion of it, I went oh, are you exhausted of each other or I went whoa, whoa, whoa, there’s there’s a game you’re playing and you’re so exhausted. And you found freedom. Because you’re so excited for this other thing. [SPEAKER_TURN]
    2:08:20 Yeah. [SPEAKER_TURN]
    2:08:22 And this other thing was becoming a monk. [SPEAKER_TURN]
    2:08:25 Becoming a monk renouncing r r they renounced everything. [SPEAKER_TURN]
    2:08:26 Uh w renounced everything. [SPEAKER_TURN]
    2:08:30 Yeah. And then I became the person that then had to give some of the things that they needed.
    2:08:37 I think I think one of the greatest gifts that my parents have given me is not giving me an inheritance.
    2:08:47 It’s one of the greatest things that at the time I wanna negotiate that so bad. I was like twenty percent, could we just could we just split it a little bit? But one of the greatest things they did ’cause that didn’t kill my drive. [SPEAKER_TURN]
    2:08:48 Was it a lot of stuff they had? [SPEAKER_TURN]
    2:09:18 Yeah, they had money. Millions, yeah. And then I and then then almost had a then there’s a part where uh and again to be completely truthful with the journey, then I was like oh well then now now I need to help you. And I I had to because they had a vision and I wanted to help them so I bought ’em a block of land to help them build a meditation centre and my dad was like no no no, I just want the l like just land. And then he had a shed there and then he said just whoever comes to help us put the shed together
    2:09:21 that will be the meditation centre. It doesn’t need to be anything more than that.
    2:09:47 And then he had all these people in the Vietnamese community come along and which he paid round the back. No, I didn’t. I didn’t pay them. I didn’t pay them. I didn’t pay them. I had to pay some diggers to come in to actually, you know, move the land in certain places, but I was happy to do that. And then I saw them build this beautiful little spot where it was filled with gardens with vegetables and self-sufficient now and people in the Vietnamese culture come to them because a lot of them are suffering from P_T_S_D_, but they don’t acknowledge it. Where is this place? In South Australia. [SPEAKER_TURN]
    2:09:49 Mm. [SPEAKER_TURN]
    2:10:20 yeah, it’s called Nang Nai and then they they just have people go there, Vietnamese uh because my dad doesn’t speak English that well. So he’s got a bunch of people from the Vietnamese culture coming to him who are suffering from the war and some of them have had children pass away and I’ve all these and then I see my dad bring someone who s the the crazy situation of war and I saw him have someone lose a child, one of the greatest pains I think a human could ever know, and then walk in in tears, dad speak to them, hold their
    2:10:50 went for a walk and then just took their hands, they started gardening and I watched this ridiculous thing happen in front of me, where then he took them gardening, they planted a few things, they picked some fruit, they went in the kitchen, they cooked and they just said to them at the end of the day, you did something amazing today, you planted some fruit for those who you may not be around for, but when this tree grows you, you planted some beautiful fruit for someone to eat, you’ve done something really good today and I watched him almost heal someone without saying much at all because and I said Dad how did you do that, he goes because I just took them out of their head
    2:11:17 for a moment into their hands to give them a moment of quiet. People n people know how to get out of their own troubles, sometimes they just need a place to need some shade. Is is he happy? He oh I’ve never seen him happier. Where I and I was the biggest sceptic ’cause I thought surely there’s gonna be a crack and I was playing that sceptic and I think I feel kind of bad playing that sceptic because for a period of my life I was like is this real?
    2:11:21 Like is it real or is this a phase?
    2:11:37 And as far as I can see it’s it’s real. And and he’s so free though, he’s ’cause he wakes up every morning, there’s he has this incredible he’s no attachments, he’s f he’s he’s detached from everything. [SPEAKER_TURN]
    2:11:41 What has he told you about the endless pursuit of more?
    2:11:48 Has he given you any cautionary sort of warnings about this? [SPEAKER_TURN]
    2:11:51 Yeah. Yeah it’s, it’s it’s it’s what brought me back home from the U_S_.
    2:11:53 It’s what brought me back. [SPEAKER_TURN]
    2:11:57 You told me a quote which I loved before we started recording. What was that quote? [SPEAKER_TURN]
    2:12:26 While I was in the U_S_ he he doesn’t say much my dad, right. M growing up he he he supported through action a lot. And I remember when my mum called me and said hey I your dad wants to talk to you. And this is when I was in the U_S_ and I was oh man, I was so knee deep in the keynote speaking career, I was on the road two hundred days a year and I was doing A_D_ speeches, it was it was such a addictive career because so financially rewarding so, fulfilling as well and I loved performing. And it was so amazing and
    2:12:55 I couldn’t get out of that world, but I was so lonely here in the U_S_, I was so miserable. But again and again because you get paid more, you go oh you one more year, one more year oh, honey it’s, okay we’ll just do one more year. And my dad called and he just said a sentence that brought me home and the sentence was and and and I’ll g I’ll preface this because he knows I love medieval movies, I love I love this kind of movies and he said a king that knows the limits to his desires will rule a lifetime.
    2:13:18 And I’d lost track of my desires at that point I. you’ll notice kings that want to continually conquer I wanna conquer more, I wanna conquer more land and and gradually what happens to them is they die. They get killed. Whereas the kings that know the limits to their desires, they rule an entire lifetime.
    2:13:38 And that’s what I really connected with and that’s what brought me back and I walked away from a speaking career to go back to South Australia, Adelaide. I remember my agents in Australia said, can’t you at least come back to Melbourne and Sydney You’re? going to Adelaide? And and to me because I wanted to
    2:13:42 the pendulum had swung so far one way
    2:13:46 that I reacted in that way and swung so back far the other way.
    2:14:04 And I learnt a lot going back. Because a lot of the beliefs that I had weren’t real. I believed that I had to be here in Southern California to have this business that I wanted to build, to become the person you thought to become I I had that belief and that belief wasn’t real. [SPEAKER_TURN]
    2:14:16 Is there a voice inside you that goes guys you could do it bigger You? could go to New York A. hundred percent it’s there. But my d my dad’s voice is there though. My dad’s voice is also there, which I’m grateful for.
    2:14:28 Because I made the mistake with my son already, Stephen. I was away so much. I was away so much. I don’t wanna make the same mistake with him ongoing. I wanted to recalibrate.
    2:14:40 Be because here’s what wouldn’t normally happen to me I. would always achieve the goals of a previous version of me and then go oh, I’m unhappy. Or it’s because you achieved the goals of a previous version of you.
    2:14:58 I wasn’t aligning the things that I was doing with the present version of me. Because I never took the time to sit still. That’s why the recalibrate trips that are going with my best mate Ali are are so vital to me. Because I’m learning how to take action that’s more aligned with the present version of me. [SPEAKER_TURN]
    2:15:24 I got a previous version of you here. What was um what was what was that kid like at that age? Starving for attention. Starving for attention. And desperate. Felt really lonely. Because I moved schools so many times. Most people go to university with a group of strong friends. I went to five schools. [SPEAKER_TURN]
    2:15:32 What did he need to hear? If you could teleport back and you could have a a whisper in his ear and just give him a couple of sentences at that moment in time, what would you say to him? [SPEAKER_TURN]
    2:15:37 I tell him not to be so attached to who you currently are.
    2:15:44 Stopping so attached to this identity that you’ve created.
    2:15:57 Not only are other people gonna try to keep you inside this, you’re the one that’s keeping you inside this. You keep blaming other people saying that, oh everyone’s stopping me from becoming the person they am. No no no.
    2:16:00 Lesson then it’s you.
    2:16:05 You’re the one stopping you from becoming the future version of you.
    2:16:11 And the simple word would just be
    2:16:15 just let go.
    2:16:18 Let go of that present version of you.
    2:16:20 I hung on to it. [SPEAKER_TURN]
    2:16:24 Why do we hang on to
    2:16:26 it? [SPEAKER_TURN]
    2:16:30 As much as my reality sucked in that moment I felt safe. [SPEAKER_TURN]
    2:16:33 Familiar. [SPEAKER_TURN]
    2:16:46 Familiar and and and it felt like home. Because what is home? Home is just a familiar. And the coolest thing about travelling Steven is that as I travelled more before home I would tell you oh home to me is Salisbury Downs.
    2:17:00 And then as I as I started to travel around my own city I go oh no home is Adelaide. Then I started to go camping oh home is South Australia. As I travelled oh home is Australia. Then I started to live in America oh home is America. And then home gradually becomes the world.
    2:17:08 There’s this beautiful concept where again I just kind of home to me is just a familiar and at that point my home was Salisbury Downs.
    2:17:12 My home with this such limited version of Vin.
    2:17:16 And I was too afraid to venture out of Salisbury. [SPEAKER_TURN]
    2:17:23 Vin what’s the most important thing
    2:17:27 that we haven’t spoken about,
    2:17:32 that we should have spoken about today as it relates to the work that you do,
    2:17:42 and if you had to guess what the person at home that question that they have that I didn’t ask that they’re screaming at the screen what it might be that we didn’t cover, what do you think it would be?
    2:18:13 One big thing is, so I’ve taught you all these different things you can do with your voice. All these different things you can play with your body language. And the big thing they’re screaming at home is they’re they’re screaming out, yeah, but if I did that tonight with my partner, they’re gonna freak out. They’re gonna go, what the hell is that? Wha wha what are you doing, right? So all of a sudden now there needs to be a process for that. So Vin, what is the process for that? Thank you for asking. And the process for that is you have to understand first of all, I love this concept of
    2:18:37 ears. And a neutral ear is someone who has no preconceived idea of how you sound or how you communicate. And there are neutral ears everywhere. Before I met you, well you’ve watched my content, but if I go out today and I go to get some gas, or I go to the grocery store, there are neutral ears there. They don’t have any preconceived ideas of how I sound, how I talk with my hands, whether or not I’m aware of the power sphere or not. You could go out in those instances and try out these new behaviours. [SPEAKER_TURN]
    2:19:10 And then you can play. So if normally you speak very quietly, tonight when you go to the gas station, go in there with vibrant volume and go hey, quick question before I go in, do you have any chocolates with the peanuts? Yeah yeah, you do, I’m gonna come in, I’m coming in for them. Play, just do it right, and just do it Sometimes. one look can put you back in your mould. Whereas when you do it with neutral ears, and when you try new behaviours with no negative judgement, you know what it does, it helps those behaviours stick a little bit more. Because it helps you feel normal doing it. And then you have a chance now to play and be vulnerable.
    2:19:39 look for neutral ears, I’ll set people K_P_I_s every single day and every single day set yourself a K_P_I_ maybe, go to a gas station a little further from your house and play with your voice, play with your body language, be a bigger version of you and as you do this more and more and more you, iron out the kinks, you’ll do it, you’ll feel wrong, you go that’s okay, I wanna try it again. Oh, that felt right and then you start to finesse because the first time someone plays the saxophone it sounds terrible.
    2:20:10 But as they play it more and more and more and more, oh they get better and better and better and better. So neutral ears is very important, okay, so that’s a process. Then if you want your partner to be supportive, then you have to prime the conversation when you go home. So don’t immediately come home as this other version of you, come home and s and prime it by saying look, honey, I’ve been very quiet with my voice my entire life and I just feel inspired to give you and the kids more of me. So if you see me play with my volume, if you see me play with my melody, could you please encourage me and support me on this journey?
    2:20:35 Because I wanna be better. Yeah. Oh, that’s beautiful, I love that. Yes, and maybe we can do it together. All of a sudden now this shifts the way they see the change. You can do this with your colleagues as well. Yeah, neutral ears. Then we have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question for the next guest, not knowing who they’re leaving it for. And the question that’s been left for you.
    2:20:48 What is one thing that you know to be true, doing pauses. Do you see that? Even though you can’t prove it.
    2:21:18 That in the world we live right now, you can negotiate whatever reality you desire. Right now, in my own mind, I just have that belief and that belief has served me my entire life. And I have this voice in my head where it says oh, when you die and there’s a greater being, they’re gonna go oh, you’re wrong, you’re wrong in telling people that you can negotiate whatever reality you desire, it’s not true. Now let’s say that happens and I’ll meet the creator and he says that to me.
    2:21:22 I’d still be glad I lived my life in that way.
    2:21:29 I’d still be glad I lived my life in that exact way.
    2:21:49 I mean gosh yeah, it’s a much more productive, optimistic, effective way to live. Even if you’re wrong. Even if I’m wrong. Because I believe there are useful beliefs and then there are useless beliefs. I used to carry so many useless beliefs. So many. [SPEAKER_TURN]
    2:22:08 And now I just choose to believe in beliefs that support me in being able to create the reality that I desire. It’s that even if I’m wrong, I still am glad I lived my life in this way. Because there’s a part of my brain right now that genuinely believes this. That there’ll be a day when I will be bored with this chapter of life and no longer want to teach communication skills.
    2:22:18 I just hope that I have the courage. But I know that I’ll be able to live a chapter where I become a chef. I love cooking.
    2:22:23 And I know it to be true that if I wanted that and I’m ready for that chapter I, can write a chapter where I become a great chef. [SPEAKER_TURN]
    2:22:57 Vin, thank you. Thank you for coming away from Australia and thank you so much for the work that you do. It’s so you’re so remarkably good at um making the complex simple. And I think I really really deeply believe, and this is why I wanted to speak to you, I really really believe that there’s so many people, this is interesting language I’m about to use, that are basically being unfairly treated by the world because for whatever reason they didn’t come across the skills, the skills that you’ve spent many many many years giving to people. And I just really hope that there’s
    2:23:27 someone listening now who has had the and I know there will be ’cause there’s so many people in your audience and I’ve seen the feedback that you get, who’s had the trajectory of their life altered in relationships professions, the job the, promotion uh, family communication, whe whatever it might be because, of you. And I know ’cause I’ve seen the comments I know that there are many many many many many thousands and thousands and thousands of people who’ve said exactly that. So on behalf of all of them but also on behalf of the people that have al even one tool out of what you
    2:23:57 said today, one place to start on that journey towards a different tomorrow trajectory life. Thank you. Thank you for the work that you do. I know it must get fucking boring after a while, doing the same thing, saying the same s same stuff, being asked the same questions, getting the same D_M_s, but it is so important. It really is. You know ’cause as you as you experienced as a young man, the way that you can feel, the the isolation, the loneliness, the disconnect, the the [SPEAKER_TURN]
    2:24:11 things that you’re different and that you’re missing something can really drive you down a very miserable despairing path in life. And someone like you helps people turn their lights on and shows them a better way. So thank you on behalf of all those people. [SPEAKER_TURN]
    2:24:41 Thank you, Steven. And there’s a word that I call my students. Maybe we can end on this. And the word I call them is luminaries. Because I I I I call all of my programmes stage, right stage, and they go why do you call it stage? And I go oh it’s stage because of Shakespeare’s quote, all of life is a stage. All the world’s a stage. And to me it’s true, because when I wake up in the morning, the first stage I step on is the stage of fatherhood. And how I show up on that stage matters. And then the second stage I work o uh step onto is the stage
    2:25:11 of being a husband, right. My wife loves it when I make her the coffee. Even though it’s ter terrible, she likes it when I make it, right. And then there’s something there. But then the s then the next stage I walk into is I walk into the studio and I’ll step onto the stage as a teacher. I’m teaching people now. And in this life you will step onto many different stages playing many different roles. And if you learn how to communicate and play your instrument, you can show up as your best. And then I call ’em luminary Y_ double, meaning word Part. of it means actor or actress. But it’s not about that. It’s about your source of light. So when you learn how to use your
    2:25:38 and you show up on stage on the with the role that you’re playing, play songs of love, kindness and compassion Play. songs that spread goodness. Right, if you feel good while you’re listening to this, it’s because of the way potentially I’ve played my instrument. And I hope that you’ll step onto your stage and the role that you’re currently playing and play with your instrument as a luminary to spread more love, kindness and compassion. Amen. Yeah. [SPEAKER_TURN]
    2:25:41 Thank you. [SPEAKER_TURN]
    2:26:10 The highest conversations are often the ones we avoid. But what if you had the right question to start them with? Every single guest on the Diarieserio has left behind a question in this diary. And it’s a question designed to challenge, to connect and to go deeper with the next guest. And these are all the questions that I have here in my hand. On one side you’ve got the question that was asked, the name of the person who wrote it. And on the other side, if you scan that, you can watch the person who came after who answered it.
    2:26:32 So you decide how deep the conversation goes. And people play these conversation cards in boardrooms at work, in bedrooms, alone at night, and on first dates, and everywhere in between. I’ll put a link to the conversation cards in the description below and you can get yours at thediary.com.
    2:26:42 Thanks for watching. I’ll see you next time. Bye-bye. Bye. [SPEAKER_TURN]
    Bạn có khả năng trở nên tự tin trong mọi lĩnh vực trong cuộc sống của mình. Điều này liên quan đến việc chúng ta chỉ cần học một loạt các hành vi mới. Ví dụ, có một kỹ thuật gọi là kỹ thuật siren. Trong ba, hai và một, anh ấy làm, tôi điên cuồng hơn bình thường. Tuyệt vời. Đó thật sự tuyệt vời. Bạn đã làm rất tốt, đúng không? Sau đó, cái tiếp theo là âm lượng. Nó rất quan trọng. Bởi vì nếu tôi chỉ tăng âm lượng của mình và nói như thế này, tôi có vẻ hơi hung dữ, phải không? Nhưng với âm lượng, để làm nổi bật một điều gì đó, bạn có thể nói rất nhỏ. Vì vậy, điều này liên quan đến việc đánh thức mọi người về sức mạnh của giọng nói của họ. Và tất cả chúng ta đều có quyền truy cập vào điều này.
    Hãy cùng xem qua cả năm điều. Vin Jang là một diễn giả đạt giải thưởng và chuyên gia giao tiếp, người giúp mọi người tận dụng sức mạnh của giọng nói và ngôn ngữ cơ thể trong tất cả các lĩnh vực của cuộc sống. Thật sự choáng ngợp khi có quá nhiều người đang khổ sở vì không thể giao tiếp. Họ đang hỏi rằng tôi là người hướng nội, điều đó có nghĩa là tôi đang bị thất bại? Làm thế nào để tôi có thể tự tin hơn? Làm thế nào để tôi có thể nói chuyện ngay tại chỗ? Và chúng ta nghĩ rằng không có cách nào để tôi có thể thay đổi điều này. Thật buồn vì tôi đã sống một phần lớn cuộc đời mình như vậy. Tôi là đứa trẻ vụng về. Tôi không thể giao tiếp với bất kỳ ai. Tôi đã chuyển trường rất nhiều lần vì tôi bị bắt nạt, nhưng rồi tôi đã phá vỡ khuôn mẫu và sau đó tôi đã học tất cả những hành vi mới này. Nó hoàn toàn đã thay đổi. Và bất kỳ ai cũng có thể làm điều này trong vòng ba đến sáu tháng. Và tôi sẽ dạy bạn. Vậy điều đầu tiên thực sự quan trọng là quy trình ba bước, tôi gọi là ghi lại và xem xét. Nó sẽ thay đổi đáng kể cách bạn nói và cách bạn xuất hiện. Nhưng làm thế nào để chúng ta bắt đầu một cuộc trò chuyện với một con người khác? Tôi có một trò chơi đơn giản gọi là highlight buffer. Và nó cho bạn ba cơ hội để cuộc trò chuyện bắt đầu, và chúng ta sẽ chơi nó trong một giây. Sau đó là những cử chỉ tay để tăng cường sự hiện diện thể chất của bạn. Và sau đó là một khung đơn giản giúp xây dựng mối liên hệ. Có rất nhiều điều khác mà chúng ta có thể nói đến. Và chúng ta sẽ đi qua chúng. Nhưng một số người thực sự có sự lo âu xã hội nghiêm trọng. Bạn sẽ nói gì với những người đó? Điều đầu tiên tôi sẽ làm…
    Cảm ơn bạn. Những vị khách mà bạn muốn gặp, và tiếp tục làm trong điều mà chúng ta yêu thích. Nếu bạn có thể làm cho tôi một ân huệ nhỏ và nhấn nút theo dõi, bất kể bạn đang nghe điều này ở đâu, điều đó sẽ có ý nghĩa rất lớn với tôi. Đó là ân huệ duy nhất mà tôi sẽ bao giờ yêu cầu bạn. Cảm ơn bạn rất nhiều vì thời gian của bạn. Quay lại với tập này.
    Sau đó, nếu bạn phải tóm tắt những gì bạn làm một cách cơ bản và lý do bạn làm điều đó, bạn sẽ tóm tắt như thế nào? Tôi giúp mọi người nhận ra rằng họ có quyền truy cập vào một trong những công cụ đẹp nhất trên thế giới có thể giúp họ đàm phán bất kỳ thực tế nào mà họ mong muốn. Và tôi đã học được điều này thông qua giáo viên thanh nhạc đầu tiên của tôi, cô Stanley, và tôi sẽ không bao giờ quên trải nghiệm này. Có một góc nhạc cũ kĩ ở Nam Úc mà tôi sẽ đến đó để học, và lần đầu tiên tôi gặp cô, tôi bước vào phòng, cô là một người phụ nữ lớn tuổi và cô không nói gì với tôi ngoại trừ câu “ngồi xuống, thanh niên”. Vì vậy, tôi ngồi, cảm thấy rất ngượng ngập, rất lạ lẫm, và sau đó cô chơi liên tục một phím trên đàn piano trong hai phút. Thật sự tôi cảm thấy như thế này giống như một cái gì đó trong một bộ phim kinh dị. Sau đó cô quay lại, cô hỏi, “Bạn cảm thấy thế nào?” Tôi nói không có gì, lạ lóng, ngượng ngập, cái gì vậy? Cô nói tốt, quay lại, chơi một bài hát đẹp có tên là Marias De Amour. Cô chơi 2 phút. Và sau đó cô quay lại, cô hỏi, “Bạn cảm thấy thế nào?” Và tôi nói, ừ, vẫn cảm thấy lạ từ trước, nhưng tôi cảm thấy wow, bài hát đó có tình yêu, có sự ham muốn, có lãng mạn, có sự phấn khích, và cô nói tốt, con yêu, hầu hết mọi người trải qua cuộc sống nói như thế này. Tôi sẽ dạy bạn cách nói như thế này.
    Đó, với tôi vào thời điểm đó, tôi nhớ đã nghĩ rằng đó là bài thuyết phục tuyệt vời nhất tôi từng nghe trong đời mình vì giờ tôi sẽ đăng ký với bạn mười hai lớp học vì bạn vừa giúp tôi nhận ra điều gì đó tôi đã vật lộn suốt cuộc đời mình. Tôi chưa bao giờ nghĩ về giọng nói của mình như một công cụ. Tôi nghĩ đó là một công cụ. Bạn làm gì với một cái búa? Bạn dùng búa. Bạn làm gì với một cái tua vít? Bạn dùng tua vít. Bạn làm gì với một cây piano? Bạn chơi với nó. Bạn làm gì với một cây đàn violin? Bạn chơi với nó. Và cô ấy bắt đầu dạy tôi rằng tôi có công cụ này, mà tùy thuộc vào cách tôi chơi, nó thay đổi và chuyển dịch cách cảm nhận của người khác.
    Bạn nghĩ điều đó sẽ thay đổi hướng đi của cuộc đời một người như thế nào? Impact là gì? Nếu tôi trở nên thực sự giỏi trong giao tiếp, tại sao nó lại quan trọng? Tôi đã vô hình trong suốt thời thơ ấu. Tôi vô hình. Tôi không phải là đứa trẻ ngầu. Tôi không phải là đứa trẻ đẹp trai. Tôi không phải là đứa trẻ quyến rũ. Tôi không phải là đứa trẻ hài hước. Tôi không phải là đứa trẻ giỏi. Và bằng cách học được kỹ năng này, tôi đã có thể đàm phán một thực tế tuyệt vời. Và đó là lý do tại sao tôi yêu câu nói của Tim Ferriss rất nhiều. Thực tế là có thể đàm phán. Tuyệt vời. Vậy chúng ta sẽ sử dụng kỹ năng gì để đàm phán thực tế mà chúng ta mong muốn? Đó là khả năng giao tiếp của chúng ta.
    Dạy điều đó cho người khác là một trong những điều thỏa mãn nhất tôi từng làm. Và tôi thực sự tin rằng điều đó làm cho thế giới trở nên tốt đẹp hơn. Và đôi khi tôi cảm thấy như tôi chỉ ở đây để lên dây cho đàn piano. Tôi ở đây để giúp mọi người điều chỉnh và sửa chữa và học cách chơi. Và tôi nhận được rất nhiều niềm vui từ điều đó. Cha mẹ tôi có niềm tin cơ bản, thật đẹp, họ tin rằng mỗi đứa trẻ đều được sinh ra với một viên kim cương, với một món quà, với một cái gì đó bên trong chúng. Vì vậy, tôi đã tìm ra một trong những viên kim cương của mình từ rất sớm, và đó chính là ma thuật, đúng không? Vì vậy, tôi thực sự giỏi về ma thuật, họ hy vọng đó là y học, kế toán, bạn biết đấy, lời tiên tri châu Á. Vì vậy, khi tôi tìm thấy viên kim cương của mình là ma thuật, tôi nghĩ rằng tất cả những gì tôi cần làm là trở nên thực sự giỏi về kỹ thuật như một ảo thuật gia. Vì đó là điều tôi được dạy ở trường đại học, là một kế toán viên.
    Ôi, nếu bạn trở nên thực sự thành thạo về mặt kỹ thuật như một kế toán viên, bạn sẽ thành công. Bạn sẽ có B_M_W_, bạn sẽ có mọi thứ, bạn sẽ trở thành đối tác. Vì vậy, tôi đã nghĩ, được rồi, ma thuật cũng như vậy. Trở nên thực sự giỏi về kỹ thuật. Tôi đã dành hàng ngàn giờ trong phòng ngủ của mình một mình trước gương để thực hành ma thuật. Tôi không đi đến đâu cả. Bởi vì tôi đã thiếu một thành phần. Các ảo thuật gia gọi đó là sự trình diễn. Một từ hoa mỹ cho kỹ năng giao tiếp. Thực tế là, cả hai chúng tôi đều được truyền cảm hứng từ cùng một người, tôi tin rằng một trong những người mà chúng tôi lấy cảm hứng là Darren Brown. Khả năng trình diễn hoàn hảo. Kỹ năng kỹ thuật hoàn hảo.
    Vì vậy, khi bạn kết hợp kỹ năng kỹ thuật với kỹ năng giao tiếp tuyệt vời, đó là lúc bạn phát triển, tôi tin chắc như vậy. Bởi vì hãy nói rằng, ví dụ, bạn rất xuất sắc về mặt kỹ thuật, bạn đạt điểm mười trên mười về kỹ thuật, nhưng bạn chỉ đạt ba trên mười về kỹ năng giao tiếp của mình. Bạn có nghĩ rằng mọi người sẽ nhận thấy bạn là một mười trên mười hay chỉ là một ba trên mười? Và bạn biết điều này, rất nhiều hình ảnh khác nhau. Một số ý tưởng vĩ đại nhất đã trôi qua dưới tầm mắt bạn mà bạn không nhận ra vì người sáng lập không thể hiện được giá trị của nó.
    Đó là một ý tưởng thú vị khi nghĩ rằng chúng ta có thể thăng tiến hoặc tụt lại không phải vì khả năng kỹ thuật của chúng ta, mà vì kỹ năng giao tiếp của chúng ta, liên quan đến cách mà thế giới nhìn nhận chúng ta. Và điều đó là cả hai. Tầm quan trọng ở đây là cả hai. Trong khi tôi cảm thấy chúng ta bị mắc kẹt trong thế giới mà chúng ta nghĩ rằng đây là một trong hai, và tất cả học trò của tôi luôn hỏi tôi câu này. Tôi nên tập trung vào cái nào? Tôi nói với họ, thực tế là cả hai. Nó không đơn giản như vậy. Nó là cả hai. Bởi vì nếu tôi có khả năng trình diễn tuyệt vời mà khi đến lúc thực hiện trò ảo thuật, tôi lại tệ. Thì, không, điều đó sẽ không hiệu quả. Những người mà tôi có thể giúp đỡ nhiều nhất trong sự nghiệp của mình cho đến nay là những người thực sự giỏi về mặt kỹ thuật trong những gì họ làm. Và họ đã bị giấu kín ở một góc văn phòng.
    Và rồi cái tên khỉ khô Brad luôn được thăng chức, phải không? Brad luôn được chọn. Ôi trời ạ, Brad lại làm vậy nữa. Brad không thông minh như tôi, Brad không giỏi bằng tôi, đúng không? Và đó là bởi vì Brad nói chuyện tốt hơn. Anh ấy nổi bật hơn trong môi trường làm việc. Bạn thực sự nghĩ rằng điều này thường chỉ đến từ cách chúng ta giao tiếp mà thôi.
    Giá trị của chúng ta đúng vậy, bởi vì nếu bạn không thể truyền đạt giá trị của mình theo cách rõ ràng và súc tích, thì mọi người, không phải là trách nhiệm của họ để thấy được sự rực rỡ tồn tại bên trong bạn. Tôi tin rằng đó là trách nhiệm của bạn để học cách tỏa sáng. Thật buồn khi tôi đã sống một phần lớn cuộc đời mình như vậy.
    Tiếng Anh là ngôn ngữ thứ ba của tôi. Ngôn ngữ đầu tiên tôi học là một phương ngữ Trung Quốc. Không quá ấn tượng, vợ tôi nói được năm thứ tiếng, nhưng cảm ơn bạn. Ngôn ngữ đầu tiên tôi học được là một phương ngữ Trung Quốc gọi là T_T_T_O_, đúng không? Đó là một chút về T_T_T_O_ cho bạn. Ngôn ngữ thứ hai mà tôi phải học thông thạo là tiếng Việt. Bởi vậy tôi đã phải học tất cả những ngôn ngữ khác nhau khi lớn lên. Đây là hai ngôn ngữ cơ bản đầu tiên của tôi mà nếu tôi không thành thạo, thì ngữ pháp sẽ khó chịu, toán học sẽ khó chịu. Vì vậy, chúng tôi phải học nó. Và rồi tôi đi học và phải học tiếng Anh?
    Vì vậy tôi đi học. Tôi hoàn toàn vô hình. Tôi không thể giao tiếp với bất kỳ đứa trẻ nào khác. Chúng không thể giao tiếp với tôi. Vậy các trẻ em sẽ làm gì? Ôi, quá khó. Tôi sẽ bỏ qua bạn thôi.
    Chúng bắt nạt bạn.
    Ôi vâng, tôi thậm chí không biết đó là bắt nạt bởi vì tôi không thể hiểu chúng, phải không? Tôi có thể phần nào đọc được ý nghĩa của chúng, nhưng tôi không có ý tưởng gì về việc chúng đang nói gì. Vì vậy, tôi đã dành rất nhiều thời gian trong tuổi thơ của mình, đặc biệt trong những năm đầu đời từ năm, sáu đến bảy, ôi thật buồn khi phải nói rằng, nhưng tôi đã phải dành thời gian dài trong nhà vệ sinh vì tôi không muốn phải đối phó với sự xấu hổ khi bị nhìn thấy. Vì vậy, tôi chỉ trốn. Tôi chỉ tìm một góc nào đó và không ai phát hiện ra, và dần dần tôi bắt đầu học tiếng Anh, nhưng ngay cả khi tôi học tiếng Anh, tôi vẫn nghe khá lạ vì tôi có giọng. Và rồi họ gọi tôi là fob F_O_B_ fresh off the boat. Và họ cứ gọi tôi là fob, ôi đó là fob, ôi thật fobby và rồi mặc dù tôi đã học được ngôn ngữ tiếng Anh, giờ đây tôi lại sợ phải nói vì tôi không muốn nghe như một fob.
    Và đã có rất nhiều thử thách, nên tôi biết cảm giác vô hình như thế nào, tôi biết cảm giác bị bỏ qua ra sao và điều đó đã diễn ra rất lâu trước đây, và tôi đoán câu hỏi mà nó để lại cho tôi là, có dễ dàng hay không cho ai đó học hỏi, như khoảng thời gian mà bạn đã trải qua trong việc dạy người khác về việc tạo ra một sự thay đổi lớn trong kỹ năng giao tiếp của họ?
    Tôi sẽ nói là ba đến sáu tháng.
    Bạn nghĩ mình có thể thay đổi kỹ năng giao tiếp của mình một cách ngoạn mục trong vòng ba đến sáu tháng ư?
    Tôi đã thấy điều đó. Tôi đã thấy học sinh làm được điều đó. Đó là khi thay vì chỉ nghĩ rằng tôi đang cố gắng học một thói quen mới, đây là điều mà James Clear nói, bạn, bạn phải nhận diện một bản thân mới. Nơi họ nhận diện bản thân mới đó. Bởi một trong những điều tôi làm là tôi chia sẻ câu chuyện về trải nghiệm học tập của mình ở đầu các lớp học trực tiếp và tôi nói, tôi muốn tất cả các bạn tưởng tượng rằng bây giờ bạn đang ở một ngôi trường mới. Không ai ở đây trong phòng này có bất kỳ ý tưởng nào về ai bạn là. Phá vỡ khuôn mẫu. Phá nó đi. Và rồi bạn sẽ thấy những người trưởng thành làm những điều mà họ thường không làm.
    Họ sinh ra khỏi đó hoặc chơi với giọng nói của họ, trở nên một chút ngốc nghếch, kết nối lại với đứa trẻ bên trong của họ, và rồi trong khoảnh khắc đó họ yêu phiên bản của mình đến mức sâu sắc vì những phản ứng mà họ đã nhận được từ tất cả những người xa lạ xung quanh, mà họ cam kết với nó.
    Khi bạn trải nghiệm sự thay đổi đó trong khoảnh khắc, nó thường dẫn đến một mong muốn sâu sắc sau đó. Ôi, tôi muốn trở thành điều này bây giờ. Nhưng sau đó họ mắc phải một sai lầm lớn. Và sai lầm lớn nhất họ làm là họ sẽ về nhà với người bạn đời của họ, người không có bất kỳ bối cảnh nào về trải nghiệm mà họ đã trải qua. Và họ chỉ nói, ôi, tôi đã phải im lặng trong cuộc đời mình.
    Và họ sẽ về nhà, họ sẽ nói, bạn, tôi, bạn, bạn, bạn, tôi, cưng. Rồi rồi thì đối tác của họ sẽ nói, ồ, sao bạn lại nói như vậy? Ồ, bạn học điều đó từ Vin à? Thật kinh khủng. Tại sao bạn lại làm như vậy? Thật giả tạo, thật không tự nhiên. Rồi họ quay lại với con người mà họ luôn là suốt cuộc đời mình.
    Bạn đã thấy những lĩnh vực nào trong cuộc sống của một người thay đổi khi họ học kỹ năng giao tiếp? Bởi vì những ví dụ chúng ta đã đưa ra cho đến nay chỉ liên quan đến công việc.
    Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy, với cả con cái của họ.
    Đây là phần thú vị nhất vì tôi là một người cha. Tôi dạy một khái niệm gọi là các nền tảng giọng nói, mà chúng ta có thể tìm hiểu sau, và có năm nền tảng giọng nói tuyệt đẹp mà mọi người có thể học. Tôi rất thích khi các bậc phụ huynh tham gia vì tôi luôn thấy những bình luận kiểu như, ôi trời ơi, chỉ cần đọc cho bọn trẻ, chúng chưa bao giờ phản ứng với tôi theo cách đó trước đây.
    Cái khoảnh khắc mà một đêm tôi về nhà và đọc cho con tôi và tôi làm theo cách nhàm chán, chúng sẽ nói bố ơi, đừng đọc như vậy, hãy làm theo cách vui vẻ. Và điều chúng yêu cầu là chúng đang yêu cầu sự đa dạng trong giọng nói, chúng đang yêu cầu đứa trẻ bên trong, sự vui tươi. Và tôi nghĩ đó là một trong những siêu năng lực vĩ đại nhất của tôi, khả năng vui vẻ và sự sẵn lòng để vui vẻ.
    Mm-hmm.
    Có một lĩnh vực, đó là ngẫu hứng.
    Học ngẫu hứng. Mọi người đều muốn cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình thường thì vì họ muốn cải thiện kỹ năng trò chuyện. Trò chuyện là gì? Chúng ta đang làm gì ngay bây giờ? Đây là một trò chơi ngẫu hứng. Tôi không biết bạn sẽ nói gì. Bạn không biết tôi sẽ nói gì. Và rồi dựa trên những gì tôi nói, bạn ngẫu hứng và bạn nói điều gì đó. Vì vậy, ngay cả khi tôi biết bạn chưa bao giờ làm ngẫu hứng trước đây, bạn thực sự rất tuyệt vời trong ngẫu hứng. Bởi vì đó là một kỹ năng bạn phải phát triển để trở thành người làm podcast tuyệt vời như bây giờ, đúng không? Vì vậy, đó là một kỹ năng rất quan trọng khi bạn chơi với trẻ em của mình. Nó giúp bạn trong tất cả các lĩnh vực của cuộc sống. Đó là con nước nâng tất cả lên.
    Bởi vì trẻ con rất thích chơi. Chúng sẽ nói gì đó như, ôi và sau đó con bò trở thành một phi hành gia. Và hầu hết các bậc phụ huynh sẽ nói, à, điều đó thật tuyệt cưng, rất tuyệt. Không, chơi đi. Giờ nó cũng đang chiến đấu với những con zombie tồn tại trên mặt trăng mà bạn không biết. Và bạn chơi với chúng. Và khi bạn chơi, điều gì bạn đang sử dụng? Bạn đang sử dụng khả năng giao tiếp của mình.
    Trực tiếp hoặc trực tuyến. Hơn bảy mươi ngàn người bây giờ.
    Wow. Bạn có hàng triệu và hàng triệu và hàng triệu người theo dõi trực tuyến cũng đang theo dõi để học kỹ năng giao tiếp từ bạn từ khắp nơi trên thế giới. Và nếu và nếu tôi zoom vào những tin nhắn mà bạn nhận được, những điều mà mọi người đang gặp khó khăn khi họ nhắn tin cho bạn và lý do họ xem video của bạn, điều đó là gì?
    Thông điệp chung mà chúng tôi nhận được khi mọi người gõ một bình luận và để lại trên video của chúng tôi là, có thể không cho tôi thay đổi âm thanh của giọng nói của mình không? Bởi vì bạn nghĩ về nó đi, không ai thích âm thanh của giọng nói của chính mình. Lần đầu tiên bạn nghe thấy giọng của mình trên một podcast, bạn thấy à không, hay bạn đã nói tôi yêu nó, hãy xem tôi nghe thật quyến rũ.
    Vâng, khi tôi còn nhỏ và tôi ghi âm với máy ghi âm, tôi nghe thấy giọng của mình, tôi nghĩ tôi có thể sử dụng điều đó.
    Vâng.
    Một trong những sự thiếu tự tin lớn nhất của hầu hết mọi người khi họ lần đầu tiên nhận ra vấn đề với kỹ năng giao tiếp của mình là, ôi, có thể không cho tôi thay đổi âm thanh của giọng nói của mình không? Có phải có thể không? Và khi bạn suy nghĩ về điều này, ngay cả khi bạn suy nghĩ về điều này, hầu hết mọi người trong suốt cuộc đời họ sẽ không bao giờ thay đổi cách họ phát âm. Họ sẽ không bao giờ thay đổi cách họ giao tiếp. Họ sẽ thay đổi cách họ ăn mặc, họ sẽ thay đổi kiểu tóc của mình, họ sẽ thay đổi kính của mình, họ sẽ thay đổi cách họ, họ sẽ thay đổi tất cả những điều này về bản thân. Nhưng cách họ giao tiếp và cách họ phát âm thì thường vẫn không thay đổi.
    Điều này chủ yếu là vì có rất nhiều rào cản tâm lý giữ cho chúng ta phát âm giống nhau. Chúng ta giữ cho mình nghe giống như vậy. Bạn biết, tôi sẽ chia sẻ với bạn một vài điều như vậy, ừm-hm. Với. giáo viên giọng nói của tôi, trong giai đoạn đầu của hành trình của tôi khi bà đã khiến tôi làm những điều với giọng của mình mà bà nói, được rồi, hãy làm một giọng rất cao, hãy chơi một chút ngay cả và bạn biết, đi vào falsetto và bà ấy sẽ khiến tôi làm những điều như vậy, tôi cảm thấy mặt mình đỏ. Bởi vì tôi sẽ nói ôi, điều này cảm thấy thật kỳ quái, ôi,
    Tôi trở nên thật sâu và giọng nói của tôi, điều này cảm thấy thật giả tạo và cảm giác giả dối, tôi ngay lập tức đưa ra những phản đối đó, như tôi chắc chắn bạn cũng sẽ cảm thấy như vậy nếu tôi khiến bạn làm điều đó, đúng không? Và khi tôi làm điều đó với học sinh của tôi, đó là điều ngay lập tức xuất hiện, họ nói điều đó không phải là tôi. Và sau đó, cũng giống như giáo viên giọng nói của tôi, bà ấy luôn thách thức tôi, bà ấy nói, ồ, nếu bạn có thể phát ra âm thanh đó và bạn chơi phím trên piano của bạn, bạn mô tả cho tôi thì, làm sao đó có thể là giả tạo? Làm sao đó có thể là giả tạo? Nếu bạn có thể tạo ra âm thanh đó, đó là bạn, đó là bạn.
    Đó là bạn đang chơi với những phím mà bạn không quen biết. Đó thôi. Bạn đã trải qua cả cuộc đời này quá quen thuộc với phím này đến nỗi bất kỳ thời điểm nào bạn nhấn phím nào khác, bạn sẽ nói, ôi, không phải tôi. Không không không, bạn chỉ quen thuộc với phím này và bạn không quen thuộc với những phím khác.
    Chỉ điều đó đã giúp tôi hiểu rằng ôi, thật tuyệt, không có gì giả tạo cả vì trong một thời gian dài tôi đã nghĩ đó là giả tạo và vì tôi nghĩ điều đó là giả tạo tôi đã không bao giờ thay đổi cách tôi nói.
    Và tại sao chúng ta không muốn chơi với những phím khác? Có phải vì chúng ta đã quen với việc chơi với một bộ phím cụ thể và việc chơi những phím khác đi kèm với một cái giá mà bạn cảm nhận.
    Các chuyên gia ngôn ngữ sẽ nói với bạn điều này. Giọng nói mà bạn đang có ngay bây giờ không phải là giọng nói tự nhiên của bạn.
    Bạn đã mất quyền truy cập vào giọng nói tự nhiên của mình khi bạn chỉ mới hai hoặc ba tuổi. Câu hỏi. Nếu tôi yêu cầu bạn la hét hết sức có thể ngay bây giờ trong khoảng mười phút, thì điều gì sẽ xảy ra với giọng nói của bạn? Đúng vậy. Con gái tôi, mới mười hai tháng, có thể la hét liên tục trong ba giờ và cô ấy không bị mất giọng. Bởi vì trẻ em có cách tiếp cận tuyệt vời với “công cụ” của chúng, chúng có thể tự nhiên sử dụng nó. Tuy nhiên, khi chúng ta lớn lên, vào khoảng ba hoặc bốn tuổi, chúng ta bắt đầu bị ảnh hưởng bởi những người nhất định trong vòng tròn của mình. Kết quả là, khi được ảnh hưởng bởi những người khác, trẻ em sẽ bắt chước, chúng sẽ sao chép. Vì vậy, giọng nói mà bạn phát triển là do bạn đã sao chép từ những người mà bạn cảm thấy được truyền cảm hứng khi bạn còn nhỏ. Đó chỉ là một loạt thói quen. Cách bạn nói chuyện, cách bạn phát âm chỉ là một loạt hành vi. Đó là cách bạn điều chỉnh dây thanh âm của mình, cách bạn di chuyển không khí qua cơ thể, cách bạn hình thành đôi môi của mình, nơi bạn đặt răng, cách bạn điều khiển lưỡi, cách bạn điều khiển ngạc mềm. Tùy thuộc vào cách bạn làm tất cả những điều đó, bạn tạo ra một âm thanh nhất định.
    Nhưng nếu tôi thay đổi bây giờ, như bạn đã nói, mọi người sẽ nghĩ tôi kỳ quái. Đúng vậy. Đúng vậy. Nhưng vấn đề là bạn cần có một quá trình để thực hiện sự thay đổi đó. Bởi vì nếu bạn ngay lập tức chỉ nói chuyện với bạn đời của mình mà không có bối cảnh, họ sẽ cảm thấy lạc lõng. Họ sẽ nói, cái quái gì vậy? Tại sao bạn lại nói chuyện với Vin? Tôi là đồng nghiệp. Ừ, tại sao? Bây giờ bạn giả tạo. Đúng không? Chúng ta sẽ đến điều đó ngay bây giờ. Điều tôi đang nói là lý do bạn không rời bỏ điều đó là vì bạn thực sự cảm thấy bế tắc.
    Tôi sẽ cho bạn lý do đằng sau điều đó. Khi bạn bắt đầu bắt chước bố, tôi đã có một trong những học sinh của tôi, tên là Tansier, một chàng trai tuyệt vời. Anh ấy có cách nói chuyện rất nhẹ nhàng, một cách nói chuyện êm dịu tuyệt đẹp. Và điều mà anh ấy không nhận ra là trong những năm đầu đời, anh ấy đã thấy bố làm như vậy, thực sự được truyền cảm hứng từ bố, vì vậy anh ấy đã sao chép bố. Vậy nên anh ấy phải suy nghĩ một cách có ý thức về tất cả những hành vi nhỏ bé này, tất cả những sắc thái này mà anh ấy đã sao chép từ âm thanh của bố, và sau khi bạn lặp lại những hành vi đó trong một năm, hai năm, bạn không cần phải suy nghĩ có ý thức về nó nữa vì bạn đã thành thục nó.
    Vì vậy, bây giờ những hành vi đó chuyển từ ý thức của bạn sang tiềm thức của bạn. Và khi những hành vi di chuyển vào tiềm thức của bạn, bây giờ chúng cảm thấy tự động. Vậy nên bây giờ bạn cảm thấy như đó là bạn. Bạn không còn nghi ngờ nữa, bạn chỉ nghĩ không không, đó là tôi. Nó giống như không không, nó vẫn chỉ là một loạt hành vi. Và tôi thường nói với các học sinh của mình, tôi thường nói rằng đừng quá gắn bó với con người hiện tại của bạn, bạn không cho phiên bản tương lai của bạn một cơ hội.
    Và ngay khi những điều này xảy ra, thật tuyệt vời khi thấy những thay đổi này bởi vì tất cả những gì học sinh của tôi làm là họ thay đổi ba điều, nhiều âm lượng hơn, nhiều giai điệu hơn, cử chỉ tay lớn hơn, mọi người thay đổi hoàn toàn cách họ nhìn nhận họ. Ba điều đơn giản mà họ làm tạo ra một sự thay đổi sâu sắc trong cách người khác nhìn nhận họ.
    Vâng, tôi đang nghĩ đến một ví dụ về một học sinh của tôi, một nữ sinh tên Rachel, người cảm thấy rằng mình không có sự hiện diện lãnh đạo tốt và điều đó xảy ra bởi vì cô ấy đã gán cho mình một nhãn là nhút nhát. Và tôi cũng thích phá vỡ những điều này cho học sinh của mình. Tôi nói, lý do bạn nhút nhát, và lý do bạn rất giỏi trong việc là nhút nhát là vì bạn đã lặp lại những hành vi nhút nhát trong suốt hai mươi lăm năm qua. Vì vậy, bạn rất giỏi về điều đó. Và không sao cả. Bởi vì bạn đã luyện tập sự nhút nhát trong hai mươi lăm năm. Việc tự tin hơn, là về việc chúng ta chỉ cần học một loạt hành vi mới. Hãy thử một cử chỉ lớn hơn. Như tôi đã thấy điều này trong nhiều podcast. Hãy thử một cử chỉ lớn hơn. Hãy thử âm lượng mạnh hơn. Hãy thử làm giọng nói của bạn melodious hơn. Và rồi cô ấy ở đó, và ngay lập tức cảm giác rằng ôi, nó cảm thấy giả tạo nếu nó là sự dễ tổn thương, tôi nói ôi không, chỉ là cảm giác không quen thuộc. Và ngay khi cô ấy thực hiện sự khởi động lại đó, cô ấy nói ôi, tôi sẽ tiếp tục khám phá.
    Trong khi nếu cô ấy nghĩ rằng nó giả tạo, cô ấy sẽ quay trở lại với con người trước đây của mình. Vậy làm thế nào để tôi nói một cách ngẫu hứng, làm thế nào để tôi sống trong khoảnh khắc và đưa ra câu trả lời tốt? Một câu hỏi khác là tôi hướng nội? Điều đó có nghĩa là tôi bị định mệnh? Được rồi. Vâng. Và một câu hỏi rất phổ biến khác là tôi không có nhiều kết nối trong cuộc sống. Tôi ước gì mình cảm thấy kết nối hơn với những người xung quanh. Tại sao tôi không thể vượt qua cái “chào bạn, bạn khỏe không? Ừ tôi khỏe, bạn thì sao? Ừ tôi khỏe. Được rồi, chúc bạn một ngày tốt lành.” Đây là một chủ đề lớn, phải không? Vậy nên một lần nữa, câu hỏi là làm thế nào chúng ta có thể có những cuộc trò chuyện như vậy mà bạn được tham gia trong rất nhiều podcast tuyệt vời mà bạn thực hiện. Vậy tôi nghĩ bạn sẽ có những hiểu biết ở đây nữa.
    Có lẽ tôi đã nhìn thấy trước đó, gần như có một tỷ kết quả tìm kiếm trên Google cho những người đang cố gắng tìm ra hoặc đang cố gắng cung cấp câu trả lời cho cách giao tiếp thành công. Vậy hãy bắt đầu đi. Bạn đã sử dụng thuật ngữ hình ảnh âm thanh. Hình ảnh âm thanh có nghĩa là gì? Thực tế tôi nhận ra rằng tôi dành và tôi nghĩ hầu hết chúng ta dành rất nhiều thời gian cho hình ảnh thị giác của chúng ta, đúng không? Làm thế nào. Làm thế nào chúng ta trông như thế nào, ngôn ngữ cơ thể của chúng ta, cách chúng ta ăn mặc. Nhưng rất hiếm khi mọi người dành thời gian cho hình ảnh âm thanh của họ. Bây giờ điều này sẽ có ý nghĩa. Khi mọi người nhìn thấy bạn và bạn tiết lộ hình ảnh thị giác của bạn, họ sẽ nhanh chóng đưa ra những giả định về bạn. Vì vậy, họ hình thành giả định rằng ôi, người này có vẻ thân thiện. Có thể họ tự tin vì họ có dáng đứng tốt. Có thể họ đang mỉm cười, họ thân thiện. Và đột nhiên khi bạn mở miệng và nói, họ sẽ chuyển những giả định này thành niềm tin.
    Những giả định trước đó, giờ họ sẽ nghĩ ôi, bạn thực sự thân thiện, bạn thực sự tự tin, đúng không? Hoặc họ có thể nghĩ ôi không, có chút kiêu ngạo, đúng không? Và bạn đã có những trải nghiệm này trước đây, tôi cũng đã trải qua điều đó, nơi bạn hình dung thấy ai đó và bạn nghĩ, ôi, người đó thực sự nên đi gặp họ, bạn sẽ nghĩ, ồ không, không thực sự tốt, thật kỳ lạ.
    Dưới đây là bản dịch tiếng Việt của đoạn văn bạn đã cung cấp:
    Vậy là có một lớp nữa mà chúng ta không nghĩ đến, bởi vì chúng ta lại nghĩ rằng mình bị mắc kẹt với giọng nói của mình, chúng ta nghĩ rằng mình bị mắc kẹt với cách giao tiếp của mình, chúng ta nghĩ rằng không có cách nào để mình có thể thay đổi điều này.
    Vậy hãy cùng nói về cách một người có thể cải thiện hình ảnh giọng nói của họ để họ có thể hiệu quả trong mọi bối cảnh. Bạn đã đề cập đến giai điệu, âm lượng, và cử chỉ tay. Nếu chúng ta bắt đầu với giai điệu, giai điệu thực sự là gì?
    Ừm.
    Vậy hãy nghe thử bài hát nhé.
    Đúng rồi, buồn bã.
    Đúng vậy, và nếu như những người nghe ở nhà cũng có thể có một giọng nói ở đây, có lẽ họ sẽ nói là u ám, nostalgia, đúng không? Hay… tất cả những từ này sẽ xuất hiện. Nếu chúng ta ngồi lại với điều này một thời gian, chúng ta sẽ có rất nhiều từ. Hãy thử một cái khác, hãy thay đổi tâm trạng, chuyển sang điều gì đó như là…
    Vâng, truyền cảm hứng, thúc đẩy.
    Tốt. Thấy không, đột nhiên tôi đang nghĩ đến việc chạy về phía cái gì đó đúng không, và vẫn có một phần trong tôi nghĩ oh, thật sến súa, quảng cáo đúng không, cũng có phần đó nữa. Vì vậy bạn có thể nghe thấy tất cả những điều khác nhau. Hãy thử một lần nữa. Lần này chúng ta sẽ chuyển đổi cảm xúc một lần nữa và còn gì về cái này?
    Ừm. Một đứa trẻ ba tuổi đứng trên cầu thang vào ban đêm. Đúng rồi. Đúng. Vậy đó lại một lần nữa vẽ ra hàng loạt những bức tranh sống động khác nhau trong đầu bạn. Lý do tôi thực hiện thí nghiệm này là vì không có từ nào trong bất kỳ bản nhạc nào.
    Ừm.
    Hãy suy nghĩ về tất cả những từ đã xuất hiện trong đầu bạn khi bạn cảm nhận giai điệu, các nốt nhạc khác nhau. Điều mà mọi người không nhận ra là bạn có một giai điệu trong giọng nói của mình. Đó là lý do tại sao khi một số người bước vào cuộc sống của chúng ta, họ có thể hút cạn năng lượng của chúng ta. Và khi họ bước vào, bạn cảm nhận được sự ảnh hưởng của họ đúng không, theo cách tiêu cực hoặc tích cực. Có người bước vào và bạn nói oh tôi cảm thấy tốt, tôi cảm thấy tuyệt. Đó là gì? Đó là giai điệu mà họ mang theo.
    Một giai điệu hạn chế, nhưng vẫn khiến mọi người cảm thấy sợ hãi, buồn bã và truyền cảm hứng.
    Tôi tin rằng bạn có thể. Một lần nữa, bởi vì chúng ta thực sự không có các phím A_D_A, đúng không? Vậy nên một lần nữa, đó là một phép ẩn dụ. Nhưng tôi tin rằng chúng ta có thể tạo ra rất nhiều bài hát khác nhau bằng giọng nói của mình nếu chúng ta học cách coi nó như một nhạc cụ. Và chúng ta có thể chơi với kỹ thuật để giúp bạn mở rộng âm vực giọng nói nếu bạn muốn. Có điều gì đó gọi là, uh, điều này thật thú vị. Đây là một điều thú vị. Có điều gì đó gọi là kỹ thuật còi.
    Được rồi.
    Vậy kỹ thuật còi là khi bạn đọc một cái gì đó với giọng thấp và sau đó bạn chuyển sang giọng cao và quay lại với giọng thấp. Vậy nên bây giờ tôi không muốn bạn làm điều đó ngay từ đầu. Tôi chỉ muốn bạn đọc như bạn vẫn thường làm. Sau đó chúng ta sẽ thử kỹ thuật còi. Vậy hãy đọc điều này như bạn thường làm trước đã.
    Ừm.
    Anh ta lấy con dao trong bếp để tự vệ. Anh không thích điều đó, chút nào cả. Vậy tôi đang quan sát, anh ta lấy con dao cười với cô ấy, trong khi làm vậy, anh ấy quay sang tôi và nói tại sao lại nghiêm túc như vậy, con trai, anh ta tiến về phía tôi với con dao tại sao, lại nghiêm túc như vậy, anh ta, ghim lưỡi dao vào miệng tôi. Hãy để một nụ cười trên khuôn mặt đó và tại sao lại nghiêm túc như vậy.
    Thật tuyệt. Phim này từ đâu ra vậy?
    Không biết, tôi không muốn biết điều này.
    Ừ, bạn có nghiêm túc không? The Dark Knight, Joker. Ôi, bạn thật tuyệt vời. Vậy một lần nữa bạn đã đọc điều đó với giọng trung tính của bạn. Bây giờ những gì chúng ta sẽ làm là chúng ta sẽ chơi với nhạc cụ. Vậy kỹ thuật còi là khi bạn đọc với giọng thật thấp và sau đó dần dần chuyển sang giọng cao và tôi sẽ thách thức bạn không nên sợ hãi khi bước vào âm vực cao. Đừng sợ chơi. Vì vậy, chỉ cần chơi. Và không chỉ là việc bắt đầu từ giọng thấp và mà lên cao. Trong mỗi câu, tôi muốn bạn lên xuống, lên xuống. Tôi thực sự muốn bạn chơi với giọng nói của mình. Nếu không, tôi sẽ thúc đẩy bạn.
    Bạn muốn biết làm thế nào tôi có những vết sẹo này. Cha tôi là một người uống rượu và một kẻ nghiện. Tốt. Và tại sao không, anh ta đang điên hơn bình thường. Mẹ lấy con dao trong bếp để tự vệ. Tốt. Wow. Bây giờ hãy thử làm theo cách mà nó có vẻ đều hơn một chút. Hãy thử xem. Nhưng thường thì bạn sẽ không thể vì bạn sẽ không có toàn bộ âm vực được mở rộng. Thử lại. Cứ tiếp tục. Anh ta không thích điều đó. Chút nào cả. Tốt.
    Vậy tôi quan sát, anh ta lấy dao để hành hạ cô ấy. Cười trong khi làm vậy. Tốt. Quay sang tôi. Và anh ấy nói,
    Tại sao anh ta lại nghiêm túc như vậy, con trai.
    Tuyệt vời. Đó thật sự tuyệt vời. Bạn đã làm rất tốt, đúng không? Nhưng bạn cảm thấy cảm giác mà bạn đang cảm thấy bây giờ. Vâng. Và không phải là việc để bạn nói như vậy trong podcast, mà chủ yếu chỉ là giúp bạn nhận ra rằng nhạc cụ này mà bạn có có khả năng làm nhiều hơn thế rất nhiều. Có rất nhiều điều mà nó có thể làm thay vì những gì chúng ta thường làm với nó. Đúng không? Bởi vì trong một khoảng thời gian dài của cuộc đời tôi, tôi không có bất kỳ giai điệu nào. Bởi vì tôi chỉ nghĩ đây là cách bạn nói. Và lý do tôi có thể chuyển sang điều này rất nhanh,
    là vì tôi đã thực hành những hành vi này trong khoảng hai mươi lăm năm. Điều thú vị hơn là họ đã thực hiện các nghiên cứu nơi mà có năm hoặc sáu người nói cùng một lúc, và người mà người khác nghe thấy là người có nhiều giai điệu hơn trong giọng nói của họ.
    Ừm.
    Hmm.
    Đột nhiên nếu bạn chỉ bắt đầu chơi với giọng nói của mình nhiều hơn một chút.
    Làm thế nào bạn biết được rằng bạn đã không chơi với nó quá xa? Bạn biết tôi đang nói gì không?
    Bằng cách chơi với nó quá xa và sau đó nhận phản hồi. Và mọi người sợ điều đó. Họ không nhận ra rằng họ không đi quá xa, họ lại quá ít.
    Rủi ro không phải là không đi quá xa. Rủi ro là không đi đủ xa.
    Một lần nữa, tại thời điểm này khi mọi người nghe thấy tôi, tất nhiên, tôi sẽ nói với giọng như chuột Mickey, họ sẽ nói chúa ơi, tôi bạn sẽ phải nhắc nhở tôi một lần nữa Vin, tại sao điều này lại đáng giá.
    Bạn sẽ có thể khiến mọi người cảm thấy gần gũi hơn với bạn.
    Họ sẽ cảm nhận những gì bạn đang nói, không chỉ là nghe những gì bạn nói. Ý tôi là bạn có nhận thấy điều này ở một số người không? Họ sẽ nói những điều gì đó, nhưng bạn không cảm nhận được. Điều này xảy ra trong America’s Got Talent, Australia’s Got Talent, nơi Simon Cowell sẽ nói “đúng, đúng, rất tốt”, nhưng tôi không cảm nhận được. Họ đang nói về điều gì? Đó là cảm xúc trong giọng nói của họ. Có cảm xúc trong giọng nói của bạn nữa đấy. Bạn có muốn chuyển sang cái tiếp theo không? Còn nhiều lắm, có năm cái. Không, cái tiếp theo. Tôi sẽ chỉ cho bạn đọc cái này như bạn vẫn thường làm, và sau đó tôi sẽ cho bạn biết đó là gì. Chỉ để bạn không đi trước bản thân bạn. Được rồi, tuyệt. Và hãy cho tôi biết, làm ơn hãy cho tôi biết bạn có biết bộ phim này không. Thực sự xa xôi, Steven.
    Nếu bạn đang tìm kiếm tiền chuộc, tôi có thể nói với bạn rằng tôi không có tiền. Nhưng tôi có một bộ kỹ năng rất đặc biệt. Những kỹ năng mà tôi đã có được trong suốt một sự nghiệp rất dài. Những kỹ năng khiến tôi trở thành cơn ác mộng cho những người như bạn. Nếu bạn thả con gái tôi ra bây giờ, đó sẽ là kết thúc. Tôi sẽ không tìm kiếm bạn. Tôi sẽ không truy đuổi bạn. Nhưng nếu bạn không, tôi sẽ tìm bạn. Tôi sẽ tìm thấy bạn và tôi sẽ giết bạn.
    Đúng vậy, những bộ phim rất u ám. Tôi yêu những bộ phim này. Bộ phim này là gì? Đó là một bộ phim nói về việc con gái anh ta bị bắt cóc. Nó có tên là gì? Nó là một cái girdle-roi. Giống như một loại cú.
    Vậy, một là rất chậm chạp, và mười là nhanh nhất có thể, đúng rồi. Bạn đang ở khoảng năm. Rất thoải mái, đó là tốc độ nói mặc định của bạn. Hầu hết chúng ta, khi lo lắng, chúng ta thường có một tốc độ nói mặc định. Chúng ta trở thành nạn nhân của tốc độ nói mặc định. Khi bạn nghĩ về tốc độ nói, có một cách để sử dụng nó. Và cách bạn sử dụng tốc độ nói là nếu bạn thực sự muốn nhấn mạnh một điểm, tạo ra một điểm nhấn âm thanh, hãy chậm lại. Điều đó tạo ra một điểm nhấn âm thanh. Nó giống như một cái bút đánh dấu với những từ của bạn. Và nếu bạn muốn cho thấy nhiều năng lượng hơn, bạn có thể nhanh lên. Và nếu đó không phải là điều quan trọng, bạn có thể nhanh lên, và điều đó là ổn. Quy tắc đơn giản này mang lại cho bạn sự đa dạng giọng nói với tốc độ nói của bạn. Đó là quy tắc đơn giản.
    Và việc thay đổi tốc độ nói của tôi thì sẽ ảnh hưởng đến thông điệp tôi đang truyền đạt như thế nào? Nó làm cho điều đó trở nên rõ ràng hơn. Được rồi.
    Vậy, ví dụ nếu tôi nếu tôi đang nói và tôi nói ngay bây giờ tôi sẽ đi qua năm nền tảng giọng nói cốt lõi và tôi sẽ đưa bạn qua cái đầu tiên là tốc độ nói, sau đó tôi sẽ nói với bạn về cao độ và giai điệu, và sau đó tôi sẽ nói với bạn về tầm quan trọng của ba cái còn lại. Ngay bây giờ bạn không biết điều gì là quan trọng và điều gì là không quan trọng.
    Được rồi, đúng.
    Trong khi bỗng dưng nếu tôi nói tôi sẽ đưa bạn qua năm nền tảng giọng nói cốt lõi, bỗng dưng bạn giờ đã có một điểm tập trung. Và điều lớn mà mọi người muốn trong giao tiếp của họ là sự rõ ràng.
    Nếu bạn muốn trở nên rõ ràng hơn, thì cách truyền tải cần phải rõ ràng để người nhận hiểu điều bạn muốn truyền đạt. Nó không chỉ là việc trao đổi thông tin, bởi vì cách tôi nói điều gì đó ảnh hưởng đến cách bạn tiếp nhận nó.
    Mm-hmm. Vâng. Được rồi.
    Có nhiều chỗ trong bài mà bạn muốn chậm lại.
    Khi mọi người lo lắng, điều gì xảy ra? Họ có thể tăng tốc rất nhiều. Và họ đã từng đo lường điều đó chưa? Có ai biết không?
    Mm-hmm.
    Mm-hmm.
    Vâng, và hãy vui vẻ. Không phải là
    Được rồi, tôi sẽ bắt đầu từ đây. Chắc chắn. Nếu bạn đang tìm kiếm tiền chuộc,
    tôi có thể nói với bạn rằng tôi không có tiền. Nhưng những gì tôi có là một bộ kỹ năng rất đặc biệt. Những kỹ năng mà tôi đã có được trong một sự nghiệp rất dài. Hãy bỏ qua phần cuối.
    Nếu bạn thả con gái tôi ra,
    đó sẽ là kết thúc. Tôi sẽ không tìm kiếm bạn, tôi sẽ không theo đuổi bạn, nhưng nếu bạn không, tôi sẽ tìm bạn. Tôi sẽ tìm thấy bạn. Và tôi sẽ giết bạn.
    Vâng, hãy cho anh ta một tràng pháo tay lớn. Đó thật tuyệt vời, đúng không? Nhưng một lần nữa, bạn cảm thấy thật kỳ lạ khi làm như vậy.
    Nó thật thú vị để lắng nghe. Và và và một lần nữa, đây là chúng ta thực hành. Đây là môi trường an toàn. Tôi không làm như vậy trong podcast tiếp theo của bạn. Nhưng một lần nữa, nó chỉ cho thấy phạm vi mà chúng ta có thể truy cập.
    Và cách nó thay đổi thông điệp theo cách rất sâu sắc. Đó là những từ giống nhau, bạn biết.
    Đó là những từ giống nhau. Nhưng khi bạn đọc nó lần đầu, nó không có vẻ đáng sợ chút nào. Bây giờ tôi cảm thấy sợ hãi.
    Có một điều mà tôi nhận thấy trong các cuộc họp hội đồng và những thứ tương tự, đặc biệt là với những thành viên trẻ hơn trong đội hoặc những người tự cho mình là nhút nhát, họ thường vội vàng. Và có một người nào đó đã nói với tôi hôm trước rằng những người có sự tự tin và sức thu hút nhiều nhất, họ như di chuyển và nói như thể nếu họ là một con sư tử. Bạn biết đấy, họ chậm và họ điềm tĩnh. Vâng. Vâng. Vâng. Vâng. Vâng.
    Cái thứ ba là gì?
    Chỉ đọc một phần của nó. Bạn bạn rất vui lòng freestyle. Đọc một phần của nó.
    Bây giờ nếu bạn biết giá trị của mình, thì hãy ra ngoài và lấy những gì bạn đáng giá. Nhưng bạn phải sẵn sàng nhận những cú đấm và không chỉ trích người khác bằng cách nói rằng bạn không ở đâu mà bạn muốn vì anh ta, cô ta hoặc bất kỳ ai. Kẻ nhát gan làm điều đó. Và đó không phải là bạn. Bạn tốt hơn thế.
    Bây giờ điều là, cái tiếp theo là âm lượng.
    Ôi trời. Được rồi. Được rồi.
    Âm lượng thì rất quan trọng. Vì nhiều lý do khác nhau. Âm lượng là sự sống còn của giọng nói của bạn.
    Mm-hmm.
    Âm lượng mang tất cả các nền tảng khác mà bạn sắp học.
    Âm lượng mang giai điệu. Âm lượng mang tốc độ nói. Nó mang mọi thứ, đúng không. Và một lần nữa tôi coi nó như việc có một thang điểm từ một đến mười. Và nhiều lúc, như những gì bạn vừa làm, mọi người ở khoảng ba, bốn. Và họ giữ ở đó. Khi bạn sử dụng âm lượng, có hai cách để làm nổi bật điều gì đó bằng âm lượng. Âm lượng thật kỳ diệu vì với sức nặng của lời nói bạn chậm lại. Nhưng với âm lượng, để làm nổi bật điều gì đó bạn có thể nói rất nhỏ.
    Bỗng dưng tôi muốn nói điều gì đó đáng sợ. Tôi có thể giảm âm lượng của mình và nói điều đó. Nhưng sau đó bỗng dưng chú ý điều gì xảy ra nếu tôi chỉ ở đây bây giờ.
    Dưới đây là bản dịch của văn bản mà bạn đã cung cấp sang tiếng Việt:
    Những gì bắt đầu như một điểm nhấn bằng lời nói giờ đây dường như không còn hiệu quả nữa. Bởi vì nếu bạn đặt điều gì đó thành mặc định, nó trở nên không chức năng. Và có những tín hiệu gì cho thấy tôi không phải là một người tự tin? Bên nào của cán cân? Cán cân thấp, về âm lượng. Bởi vì đó là một trong những hành vi nhút nhát mặc định mà nhiều người thể hiện. Đôi khi có quá nhiều âm lượng. Bởi vì quá nhiều âm lượng mà không có những nền tảng khác, giờ đây bạn trở nên kiêu ngạo. Vậy nên, nếu tôi gửi điều này trở lại cho bạn, và chỉ đơn giản là để vui thôi. Như tôi muốn bạn nói lớn. Tôi muốn mọi người nghe thấy bên ngoài studio này những gì chúng ta đang làm. Đúng, phải không? Vậy nên hãy thử sức và hãy cho tôi một tiếng thì thầm nữa. Vào một thời điểm nào đó hãy cho tôi một tiếng thì thầm nữa.
    Bây giờ, nếu bạn biết giá trị của mình, hãy ra ngoài và lấy nó. Hãy ra ngoài và lấy những gì bạn xứng đáng có. Nhưng bạn phải sẵn sàng chịu đựng những va chạm và không chỉ trích người khác rằng bạn không ở nơi bạn muốn vì lý do của anh ta hay cô ta hoặc bất kỳ ai khác. Kẻ nhát gan làm như vậy và đó không phải là bạn. Bạn tốt hơn thế.
    Ôi. Thật tuyệt vời. Những gì bạn vừa làm khiến tôi cảm thấy. Tại sao tôi lại cảm thấy như vậy? Giọng nói là gì? Giọng nói là một chuỗi những dao động. Bạn vừa gửi những dao động về phía tôi khiến tôi cảm thấy. Đó là lý do tại sao chúng ta nói mọi người có những năng lượng tốt, đúng không? Chúng ta hiểu rằng điều đó đang xảy ra, nhưng chúng ta không hiểu ở cấp độ tần số đó, ở cấp độ dao động. Nhưng nó đang diễn ra ở cấp độ vật lý, nơi mà, tùy thuộc vào cách bạn sử dụng giọng nói của mình, bạn đang thực sự di chuyển mọi người một cách rất vật lý.
    Chúng ta đã bàn về tốc độ nói, âm lượng, chúng ta đã nói về giai điệu. Và sau đó còn hai điều khác, đúng không? Đúng rồi. Vậy cái này, hãy đọc như bạn sẽ đọc các phần của nó. Và không phải vì tôi cô đơn và cũng không phải vì đây là đêm giao thừa. Tôi đến đây tối nay vì khi bạn nhận ra bạn muốn dành phần còn lại của cuộc đời với ai đó, bạn muốn phần còn lại của cuộc đời bắt đầu càng sớm càng tốt.
    Đúng.
    Đúng.
    Cảm xúc tồn tại, đúng không. Vậy cách để thêm nhiều cảm xúc vào giọng nói của bạn là di chuyển khuôn mặt của bạn. Bởi vì như tôi đã nói một cách khéo léo nhiều lần, khuôn mặt của bạn là bộ điều khiển từ xa cho phép bạn thêm cảm xúc vào giọng nói của bạn. Vậy hãy cùng chơi, đúng không. Bây giờ tôi sẽ cho bạn những biểu cảm khác nhau để thực hiện, tôi sẽ bảo bạn làm những biểu cảm khác nhau và bạn thực hiện những biểu cảm đó và cho phép những cảm xúc đó thể hiện qua giọng nói của bạn. Nếu đó là vui vẻ thì tôi muốn bạn nghe thật vui vẻ, nếu đó là buồn thì tôi muốn bạn nghe thật buồn. Vậy chúng ta sẽ bắt đầu và cố gắng hết sức để chơi với điều này. Tôi muốn bạn thể hiện sự ghê tởm như chỉ đơn giản là… và để điều đó thể hiện và cho tôi nhiều âm lượng hơn. Cho tôi sự ghê tởm trong ba, hai.
    Và không phải vì bạn cô đơn. Và không phải vì đây là đêm giao thừa.
    Được rồi. Và khi tôi thấy bạn trải qua những biểu cảm khuôn mặt khác nhau, tôi cảm nhận được những gì bạn cảm thấy. Mặc dù tôi biết đây là một tình huống chúng ta đã tạo ra cho chúng ta để thử nghiệm và đó là một môi trường an toàn. Nhưng mỗi khi bạn trải qua bất kỳ cảm xúc nào trong số đó, tôi cảm thấy được. Bởi vì tôi không chỉ thấy nó. Liệu đàn ông có kém trong những chuyện này không? Có, họ có. Vâng. Bởi vì tôi cảm thấy, đối với tôi, tôi chỉ có thể nói về bản thân mình, tôi được dạy là giữ cảm xúc bên trong. Tôi được dạy rằng việc thể hiện sự buồn bã hay hạnh phúc là dấu hiệu của sự yếu đuối. Bạn chỉ nên bình tĩnh, bình tĩnh mọi lúc. Và đó là điều tôi đã nghĩ và điều đó đã dẫn tôi đến hành vi nói chuyện, nơi tôi sẽ luôn nói như thế này, bởi vì tôi là một người đàn ông, và tôi nên luôn nói như thế này. Và tôi vẫn nhớ đi đến một buổi hòa nhạc và cuộc sống của tôi xuất hiện và cô ấy hỏi tôi cảm thấy thế nào? Tôi như kiểu: đây là một buổi hòa nhạc rất thú vị. Và cô ấy nói: ồ, có vẻ bạn ghét nó. Và tôi như kiểu: không không, tôi yêu nó. Tôi yêu nó. Và tôi chỉ đơn giản là không biết cách điều khiển. Và một lần nữa, tôi nghĩ tôi đã mắc kẹt như vậy, bởi vì tôi đã mắc kẹt như vậy trong nhiều năm. Và điều đó đã làm hỏng rất nhiều mối quan hệ của tôi.
    Bởi vì đây là điều tôi nghĩ, và có thể cũng hữu ích cho bạn, khi bạn đang nghe ai đó nói, bạn không cần phải phản ứng bằng âm thanh, vì nếu không bạn sẽ bị coi là làm gián đoạn người khác, đúng không? Bạn có thể phản ứng bằng những biểu cảm khuôn mặt. Và đó là một trong những cách mạnh mẽ nhất để cho họ biết bạn đang lắng nghe và bạn đang theo dõi. Thật tuyệt vời phải không? Bởi vì nếu ai đó đang nói điều gì đó thật tồi tệ và bạn như vậy, điều đó cho thấy bạn đang rất chú tâm.
    Vâng, bạn học điều này như một podcast, đúng không? Bởi vì khán giả, họ nhìn bạn phần lớn câu chuyện, vì vậy chín mươi lăm phần trăm cuộc trò chuyện là thuộc về bạn. Những gì họ không biết là trong suốt thời gian đó, tôi đang thực sự nói chuyện với bạn bằng khuôn mặt của mình. Vì vậy, nếu tôi nghiêng đầu như thế này, nó có nghĩa là hãy nói thêm cho tôi biết. Vậy bạn sẽ đang nói chuyện với một cô gái như thế này. Và điều đó có nghĩa là hãy nói thêm cho tôi biết. Và sau đó, thật thú vị, phải không.
    Ôm ờ.
    Hãy cho tôi biết, dấu hiệu gần như là, ôi, anh ấy muốn mở rộng thêm, ôi anh ấy đã hiểu, anh ấy rất chú tâm. Bạn có biết rằng bạn có thể, điều mà tôi đã học được từ cả việc nói trên sân khấu nhưng, cũng như làm điều này, là bạn cũng có thể làm sai. Bạn cũng có thể truyền đạt điều sai một cách tình cờ. Và một trong những điều mà mọi người thường truyền đạt, bất kể vô tình, là họ bắt đầu nói khi bạn đang nói. Bạn có biết điều đó không? Như khi ai đó đang lắng nghe để nói, họ bắt đầu đi như thế này: vâng vâng vâng vâng vâng vâng. Và điều đó có nghĩa là: im đi, tôi có điều gì đó muốn nói. Vậy, tôi vừa thực hiện điều đó với bạn.
    Nhưng mà có cái không phải vậy, nhưng nó kiểu như tôi nghĩ, ai đó đã tham gia podcast của tôi, đó là Vanessa, cô ấy nói nếu bạn gật đầu nhanh, điều đó có nghĩa là im đi. Vì vậy, nếu bạn gật đầu như thế này: vâng vâng vâng vâng vâng vâng. Nhưng nếu bạn gật đầu chậm, điều đó có nghĩa là ôi tôi yêu điều này. Vậy nếu nếu tôi nói ôi tôi đã học được điều gì đó, điều đó thể hiện sự tò mò. Hãy cho tôi biết thêm. Vâng. Vâng vâng vâng vâng. Và vẫy tay, vâng vâng vâng vâng. Vâng. Được rồi, vậy thì, âm sắc. Vậy cảm xúc.
    Bởi vì, một lần nữa, chúng ta có một dải rất tuyệt vời.
    Và rồi hãy tưởng tượng bạn bắt đầu thay đổi tốc độ nói của mình bây giờ. Bạn sử dụng âm lượng rất tốt, có những giai điệu khác nhau, và cũng có những biểu cảm khác nhau trên khuôn mặt. Đây là một bài hát rất phong phú mà bạn đang chơi bây giờ.
    Bạn có suy nghĩ nhiều về những từ ngữ thực tế mà bạn đang nói không? Bạn có thể thấy rằng bạn đang nghĩ về cấu trúc của những gì bạn đang nói vì khi bạn bắt đầu nói, tôi nhận thấy rằng bạn thường ngay lập tức đi vào một câu chuyện. Một điều thú vị, bạn sẽ nói rằng đây là một trong những điều tuyệt vời nhất mà tôi đã học từ thầy giáo của tôi. Điều đó có phải là cố ý không?
    Có. Bởi vì tôi tin rằng những câu chuyện sẽ dễ ghi nhớ hơn so với việc chỉ ném cho bạn một đống mẹo và thủ thuật.
    Bạn có một công thức kể chuyện không? Công thức kể chuyện là gì?
    Tôi nghĩ cách mà hầu hết mọi người kể chuyện là họ chỉ tường thuật lại câu chuyện. Vì vậy, tôi sẽ chia sẻ một câu chuyện với bạn, được chứ. Và việc tường thuật một câu chuyện là hãy nói rằng bạn đã hỏi tôi câu hỏi, đây là một trong những câu chuyện yêu thích của tôi. Giả sử bạn hỏi tôi tôi đã gặp vợ tôi như thế nào. Việc tường thuật câu chuyện là chỉ việc tôi nói ôi, tôi đã gặp vợ tôi ở một quán bar và tôi đã làm một vài trò ảo thuật, cô ấy không thích nó và điều đó không sao cả. Và cuối cùng tôi đã từ từ khiến cô ấy nhận ra tôi. Nhưng tôi đã gặp cô ấy ở một quán bar. Đó là tôi đang tường thuật câu chuyện, đúng không? Nó nghe giống như một phóng viên tin tức, đúng không? Vì vậy, nếu bạn nghĩ về nó một lần nữa, hãy để tôi gắn kết nó với phóng viên tin tức, giống như một phóng viên tin tức nói, tối qua tại một quán bar vào lúc chín giờ tối, Vin Jang đã đến một quán bar tên là Distill và cố gắng tán tỉnh một cô gái, làm một trò ảo thuật rẻ tiền, không thành công, do đó anh ấy thất bại, anh ấy quay lại bốn lần nữa và sau đó anh ấy đã thấy cô ấy và rồi anh ấy đã thành công và giờ họ đã cưới nhau. Tiếp theo là tin tức khác, đúng không? Vì vậy, nó rất giống như một báo cáo. Trong khi đó, đây là câu chuyện về cách tôi gặp vợ tôi. Tôi vẫn nhớ điều này, bởi vì nó đã xảy ra vào năm hai nghìn chín. Tôi đã phá bữa tiệc tốt nghiệp của một cô gái tên là Vivian, tại một quán bar gọi là Distill, một quán bar đẹp gọi là Distil. Và quán bar này có hai tầng, tầng dưới dành cho mọi người và tầng trên dành cho những người giàu có, bạn phải mua thức uống đắt tiền để lên trên. Tôi đã lên đến tầng trên và tôi thấy một cô gái Malaysia xinh đẹp ngồi bên quầy bar. Vì vậy, tôi nói với bạn bè của tôi, tôi nói hãy xem điều này. Và tôi lấy một bộ bài ra khỏi quần vì tôi là một ảo thuật gia. Vì vậy, tôi tiến đến gần cô ấy và nói bạn có ấn tượng nếu tôi biến lá bài vua trái tim thành lá bài nữ hoàng trái tim giống như bạn không?
    Kinh tởm. Tôi biết, bạn đang làm bộ mặt kinh tởm. Và đó là cách cô ấy phản ứng. Cô ấy nhìn tôi như thể cô ấy ngửi thấy một mùi khó chịu. Cô ấy nhìn tôi và nói rằng tôi sẽ ấn tượng hơn nếu bạn biến thành một người đàn ông thực sự và trò chuyện với tôi. Boom.
    Và tôi chưa bao giờ nhận được phản ứng đó trước đó. Thông thường, mọi người nói wow, bạn thật tuyệt vời. Vì vậy, tôi nói với cô ấy không cảm ơn. Và tôi rời đi, giữ bộ bài giữa hai chân. Các bạn trai của tôi đều trêu chọc tôi và mọi thứ. Nhưng tôi đã bị cuốn hút bởi sự tự tin của cô ấy, chỉ có điều gì đó ở đó. Tôi quay lại quán bar bốn lần liên tiếp. Cô ấy không có ở đó, cô ấy không có ở đó, cô ấy không có ở đó, sau đó cô ấy có ở đó. Và tôi đi đến lần thứ hai và tôi nói hey, lắng nghe, nếu tối nay tôi biến thành một người đàn ông thực sự, mời bạn uống cà phê thì sao?
    Và chúng tôi đã yêu nhau.
    Bạn biết đấy, đó là câu chuyện về cách tôi gặp vợ tôi. Cách mà tôi thường kể câu chuyện đó chỉ là ôi, tôi đã gặp cô ấy ở một quán bar, đã làm một vài trò ảo thuật, cô ấy không thích và sau đó thì không sao cả. Nhưng ngay lập tức có rất nhiều đời sống, rất nhiều công sức trong câu chuyện đó.
    Chi tiết gần như không liên quan. Nhưng bạn đã nói về việc quán bar có hai tầng và điều gì đó để làm cho nó trở nên hình dung. Được rồi, vì vậy tôi có thể hình dung trong đầu mình. Và tại sao điều đó lại làm cho nó trở nên hình dung?
    Khi bạn nghĩ về công thức kể chuyện, nếu bạn chỉ cung cấp ai, cái gì, ở đâu và khi nào, đó là những điều cơ bản mà mọi người cần. Nhưng điều gì biến nó từ tường thuật thành trải nghiệm lại, bởi vì đó là điều bạn muốn đạt được, bạn muốn trải nghiệm lại một câu chuyện, đó là những thành phần mà bạn vừa gọi ra. Bạn thật thông minh khi gọi ra chúng. VACs, V_A_K_S_, đại diện cho thị giác, thính giác, xúc giác và khứu giác. Vì vậy, tôi đang mô tả những điều đó cho bạn, đúng không? Và không nhất thiết phải có tất cả các thành phần, nhưng bạn muốn thêm một số thành phần đó, đúng không?
    Vì vậy, hình ảnh mà tôi mô tả cho bạn, âm thanh, những gì tôi nói, tôi đã biến đổi giọng nói của mình, tôi đã dùng giọng nói của cô ấy, tôi đã cho bạn đối thoại, đúng không? Vì vậy, đột nhiên bạn làm cho câu chuyện sống động, bây giờ nó chuyển từ báo cáo sang trải nghiệm lại.
    Vì vậy, nếu tôi đã kể câu chuyện đó và hãy nói rằng khả năng kết nối lại, nó hiện cũng liên quan đến khả năng ứng biến nữa, là thay vì chỉ đơn giản là đi ra ngoài và nói đây là ba cách để mua sắm một cách đích thực khi bạn cố gắng tán tỉnh ai đó. Thay vì làm điều đó, tôi chia sẻ câu chuyện trước. Tôi khiến bạn tham gia, tôi xây dựng mối quan hệ, tôi tạo ra hóa học. Bây giờ bạn đã nghe câu chuyện, bây giờ bạn có mối quan hệ với tôi, bạn cảm thấy thoải mái hơn, bạn cảm thấy sáng tạo hơn, đúng không? Sau đó, tôi liên kết câu chuyện đó với vì vậy lần tiếp theo bạn tiếp cận một cô gái, nếu cô ấy nói không, cô ấy có thể không nói không với bạn mà chỉ là không với cách tiếp cận của bạn. Đây là ba cách bạn có thể thể hiện bản thân một cách chân thực hơn như một người đàn ông. Tôi tin rằng đó là một cách mạnh mẽ hơn rất nhiều để sau đó chuyển sang ba mẹo. Trong khi tôi cảm thấy rằng do thế giới bây giờ với mạng xã hội, chúng ta đã đánh mất nghệ thuật kể chuyện. Điều duy nhất hiện nay là hãy cho tôi ba mẹo ngay.
    Tôi đã nghe bạn nói về bốn yếu tố của một câu chuyện tuyệt vời, đó là sự thu hút, cuộc đấu tranh, sự đột phá và sự ứng dụng, đó là điều mà bạn vừa thể hiện.
    Vâng, tầm quan trọng của việc ứng dụng tôi nghĩ là điều mà tôi thực sự tập trung vào với sinh viên của mình.
    Và khi bạn nói ứng dụng, bạn muốn nói đến bài học hoặc điều lớn mà người nghe có thể rút ra từ câu chuyện. Bởi vì đôi khi mọi người kể chuyện nhưng không đi đến đâu cả.
    Ồ, cũng là điều bạn làm sau đó.
    Được rồi.
    W vì tôi có thể chia sẻ một câu chuyện, nhưng nếu một trong những người xem của chúng ta trở nên nổi tiếng thì tôi không tự nhận mình là chuyên gia về mạng xã hội, được chứ? Nên tôi vẫn không hiểu làm sao mà một số thứ này hoạt động, mặc dù chúng tôi đã có thể phát triển tất cả các kênh xã hội của mình khá nhanh chóng. Tôi không hiểu cách mà nó hoạt động. Đối với tôi, tôi giống như, ôi lưu, tôi không thể tin rằng điều đó đã hiệu quả lần trước. Ồ, giờ thì nó không hiệu quả nữa. Huh, điều đó thật kỳ lạ. Đối với tôi, cái mà mọi người yêu thích là khi bạn cho họ một cách nhìn nhận rất đơn giản và thực tiễn, mà họ có thể đi và thực hiện ngay. Hãy làm điều đó ngay bây giờ.
    Trong khi chúng ta không áp dụng kiến thức. Chúng ta chỉ tiếp tục tiêu thụ và trải qua việc tiếp nhận kiến thức. Có một vòng lặp định mệnh mà chúng ta phải trải qua. Đây là vòng lặp mà học sinh của tôi gặp phải. Ồ, bình chọn cần sự chú ý. Ôi, tôi cần cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình. Điều đầu tiên họ làm là gì? Họ lên Google. Rồi họ tìm kiếm cách cải thiện kỹ năng phỏng vấn, kỹ năng giao tiếp của mình. Sau đó họ nhận được mười triệu kết quả. Họ kêu, ồ, điều này thật điên rồ. Chắc chắn ai đó đã tạo ra một video trên YouTube. Rồi họ vào YouTube. Họ gõ “cách cải thiện kỹ năng giao tiếp.” Họ nhận được ba triệu video. Được rồi, và họ nói, ồ, điều này…
    tôi sẽ đến với chat G_P_T_. Tôi sẽ hỏi chat G_P_T_ cách cải thiện kỹ năng giao tiếp, và nó đưa ra những câu trả lời chung chung từ các blog không có liên quan đến bạn, và sau đó bạn cảm thấy quá tải, bạn không làm gì với nó.
    Nhưng đó là cái vòng mà tất cả chúng ta đều trở thành nạn nhân lần này qua lần khác. Chúng ta chỉ tiếp tục tiêu thụ kiến thức và không có gì thực sự thay đổi vì chúng ta không áp dụng nó.
    Vậy điều quan trọng là ra ngoài và bắt đầu thực hiện một số kỹ thuật này trong thế giới thực. Chỉ cần chọn một cái. Chọn một cái và thử nghiệm nó. Nó giống như chúng ta đang trải qua tất cả những điều khác nhau. Ngay sau tập này, hãy ra ngoài và thử sử dụng ngữ điệu với con của bạn và đọc cho chúng một cuốn sách thiếu nhi, vì những cuốn sách đó có động lực tự nhiên. Và nếu bạn không có trẻ em, hãy mượn một đứa cháu và chỉ cần xem tác động lên người khác khi bạn chơi nhạc cụ của bạn. Xem chúng mỉm cười, xem chúng cười khúc khích, xem phản ứng của chúng với cách bạn chơi nhạc cụ của mình. Bởi vì điều đó sẽ đánh thức bạn nhận ra rằng bạn có quyền năng này. Rằng bạn có thể thay đổi cảm xúc của một ai đó. Thật tuyệt vời. Nhưng chúng ta không sử dụng nó.
    Tôi vừa nhận ra rằng còn một cái nữa. Được rồi, tôi biết cái này là gì. Vâng vâng, tất nhiên. Nếu bạn không biết, tôi sẽ rất phật lòng. Tôi sẽ để bạn đọc cái này và chúng ta sẽ chơi với cái cuối cùng. Được rồi. Vâng. Vâng. Chính xác.
    Hoàn hảo. Bây giờ chúng ta sẽ đọc lại, ngoại trừ nền tảng cuối cùng ở đây với giọng nói là dừng lại. Bất kỳ cảm xúc nào xuất hiện trước khi dừng lại, khi bạn dừng lại, nó sẽ làm tăng cường cảm xúc đó. Nếu bạn có cảm giác tức giận và bạn dừng lại, ôi đó là một dừng lại của sự tức giận. Nhưng nếu đột nhiên tôi buồn và rồi tôi dừng lại, bạn kéo dài cơn buồn. Đó là sự dừng lại của nỗi buồn. Và hãy nghĩ về việc dừng lại quan trọng như thế nào trong âm nhạc, tôi yêu thích thế giới âm nhạc, tôi thích nghe nhạc giao hưởng. Và khi bạn suy nghĩ về nó, điều gì xảy ra ngay sau một crescendo? Đó là một khoảng dừng. Nốt nhạc quan trọng nhất mà họ chơi trong bản nhạc đó. Tuy nhiên, chúng ta hầu như không sử dụng nó. Và khoảng dừng còn làm gì khác? Khi bạn dừng lại, bạn cho tôi thời gian để xử lý những gì bạn đang nói. Tuy nhiên, chúng ta lại quá sợ khoảng dừng.
    Hoàng đế Marcus Aurelius, cha, đến người con trai bị sát hại, chồng, đến người vợ bị sát hại. Và tôi sẽ có sự báo thù của mình trong cuộc sống này. Hoặc cuộc sống tiếp theo.
    Ôi, đẹp đẽ. Khi bạn dừng lại, bạn đã cho tôi thời gian để xử lý trọng lượng của những gì bạn đang nói. Lần đầu tiên bạn đọc, bạn đã vội vàng qua nó, giống như nhân viên lo lắng đứng trước lãnh đạo của họ, chỉ vội vàng vượt qua. Có thể bạn vừa chia sẻ kế hoạch quảng cáo xuất sắc nhất, nhưng vì bạn đã vội vàng, tôi không cảm nhận được sức nặng của chiến lược này.
    Chỉ đơn giản. Giống như điều đó thực sự quan trọng. Bạn biết không, bởi vì bạn như thể cho nó không gian để thở. Và bạn có thấy tất cả những nền tảng này có tác dụng gì không? Cuối cùng, chúng cho bạn điều gì? Rằng nó dẫn đến điều gì cuối cùng? Sự rõ ràng.
    Bạn có nghĩ rằng có một bộ công cụ nào đó mà khi áp dụng hoặc một kiểu nói nào đó khiến mọi người không thích bạn không? Có phải có một cái nào đó mà chỉ đơn giản là không khiến họ cảm thấy gần gũi với bạn? Có phải là giọng thấp? Có phải cách nói nhanh?
    Âm thanh mà mọi người không thích. Ví dụ, bạn đã bao giờ gọi điện cho, tôi không có ý chỉ trích các đại lý bất động sản, nhưng điều này xảy ra với tôi rất nhiều ở Úc. Khi bạn gọi cho một đại lý bất động sản, họ sẽ nói “Xin chào, đây là James từ X_Y_ Real Estate.” Khi bạn nghe thấy chuỗi giai điệu đó, không sao, tôi sẽ chuyển bạn đến người tiếp theo, và bạn nghe thấy mình tắt điện. Bạn chỉ nghĩ ôi, người này, bạn biết đấy, chỉ đơn giản là không kết nối được với người đó. Và tất cả những gì bạn phải làm là chỉ bảo họ đổi giai điệu và đừng sử dụng giọng hát ngọt ngào đó. Họ gọi đó là giọng hát vui nhộn trong thế giới đào tạo giọng nói, đúng không? Bạn có giọng hát vui nhộn. Và nếu bạn tiếp tục theo cùng một nhịp điệu, bạn sẽ có giọng hát vui nhộn. Vậy thay vì làm như vậy, chỉ cần nói, “Chào, tôi là James, tôi có thể giúp gì cho bạn không?”
    Bạn đã nói điều tương tự, chỉ cần thay đổi giai điệu, nghe có vẻ chân thành hơn một chút.
    Bởi vì nó đa dạng hơn một chút. Chính xác. Và không phải ai cũng sử dụng. Bởi vì khi mọi người đều sử dụng cùng một thứ, tự nhiên nó nghe giống như một kịch bản. Đó là lý do tại sao mọi người rất sợ hãi khi tạo nội dung trực tuyến, họ nói, tôi không muốn nghe giống như một kịch bản.
    Có một âm thanh cho điều đó. Và nó thường theo quy luật đó. Đó là lý do tại sao các phát thanh viên, có một âm thanh cho điều đó. Tối qua lúc chín giờ, có một nhịp điệu ở đó, và sau đó họ tiếp tục sử dụng cùng một nhịp điệu liên tục. Cùng một chuỗi giai điệu một lần nữa và một lần nữa và một lần nữa.
    Và tôi có đúng khi nghĩ rằng nếu tôi muốn thực sự nhàm chán, tôi nên tiêu diệt mọi sự đa dạng? Tiêu diệt tất cả các nền tảng. Không gì cả. Đừng cho tôi gì cả. Và, và đó là điều xảy ra với những người mà tôi phục vụ, điều đó xảy ra vì họ nghĩ, tôi sẽ để công việc của tôi tự nói lên. Và tôi nói rằng điều đó thật tuyệt, điều đó có nghĩa là bạn làm công việc tuyệt vời, nhưng tại sao không nói lên công việc của bạn nữa? Tại sao chúng ta không thể làm cả hai? Tại sao phải là một trong hai? Ừ. Thật đáng tiếc khi không làm công việc của bạn được công bằng. Bạn biết đấy vì bạn có thể gây bất lợi cho công việc của mình chỉ bằng cách trình bày nó mà không có nền tảng như bạn đã nói. Và, và sau đó những người khác như bạn đã nói, họ có thể có một nửa ý tưởng, nhưng lại gấp đôi. Đúng không? Đối với tôi, điều đó liên quan đến việc giúp những người có điều gì đó tuyệt vời. Bạn có một câu chuyện bạn cần chia sẻ. Bạn có một ý tưởng bạn cần trình bày. Bạn có kỹ năng kỹ thuật tuyệt vời mà bạn đã làm việc trong suốt mười lăm năm qua. Và bạn đang nghĩ tại sao tôi vẫn bị kẹt trong vị trí này? Thì, hãy để chúng ta làm công việc tuyệt vời và cho phép bản thân xây dựng khả năng và phát triển khả năng tỏa sáng.
    Làm thế nào để một người tăng cường nhận thức về bản thân liên quan đến kỹ năng giao tiếp của họ? Có bài tập nào tôi có thể thực hiện để hiểu xem tôi tốt, xấu hay xấu xí trong việc này không?
    Mm-hmm.
    Bước đầu tiên là ghi lại một video của bản thân nói trong năm phút, đầy đủ năm phút, và mọi người luôn ngay lập tức nói ồ tôi nên nói gì đây? Google hoặc chat GPT, những cách khởi đầu trò chuyện tuyệt vời và sau đó hãy sử dụng những điều đó cho chính bạn và chỉ cần nói, nhưng nó phải là ứng khẩu vì tôi đang cố gắng khám phá các hành vi cốt lõi. Tôi không muốn bạn đưa cho tôi một bài thuyết trình mà bạn đã trình bày hai mươi lần rồi. Tôi muốn bạn chỉ cần nói trong khoảnh khắc. Tôi đang cố gắng làm rõ một số hành vi không chức năng. Vì vậy, khi bạn đã ghi lại video của mình trong năm phút, hãy để nó trong một ngày. Video hay chỉ âm thanh?
    Bạn muốn video, bạn muốn đứng trong khi thực hiện điều này, được rồi. Khi bạn đã ghi lại video đó, hãy để nó trong một ngày, bởi vì khi bạn xem ngay lập tức, tôi, béo, tôi xấu, tôi không thích bản thân, tôi ghét cách tôi phát âm, bạn để nó trong một ngày, bạn sẽ gầy hơn, bạn sẽ đẹp hơn, bạn sẽ yêu bản thân hơn. Thời gian và không gian, thật tuyệt diệu. Vì vậy, hãy để nó trong một ngày. Sau đó, khi bạn xem lại, hãy xem xét nó theo ba cách khác nhau. Lần đầu tiên, bạn ghi nó trên điện thoại, bạn vặn âm thanh lên hết cỡ, nhấn phát, lật điện thoại lại, chỉ cần lắng nghe. Bạn đang làm một đánh giá thính giác. và chỉ cần lắng nghe giọng nói của bạn.
    Và bây giờ, vì bạn đã nghe podcast này, bạn cũng có năm nền tảng giọng nói để suy nghĩ. Vì vậy, bây giờ hãy nghĩ về tốc độ nói của tôi như thế nào. Âm lượng của tôi ra sao? Ồ, tốc độ mặc định của tôi khoảng ba. Ồ, tôi nói rất nhanh và tôi giữ đúng tốc độ đó. Ồ, âm lượng mặc định của tôi, ôi trời ơi, nó chỉ là một. Ồ wow, không có âm điệu nào, không có cảm xúc nào trong giọng nói của tôi, không có âm sắc nào, đúng không? Ồ, tôi không dừng lại. Bạn sẽ có thể ghi chú rất nhiều và bạn sẽ nghe thấy những điều mà bạn chưa bao giờ nghe thấy trước đây vì hầu hết mọi người tránh việc tự quay video. Vì tôi ghét cách mình nhìn và tôi ghét cách mình phát âm, đúng không?
    Vì vậy, đối với tôi, khi bạn làm điều đó, bạn sẽ có một trang ghi chú và một mức độ nhận thức hoàn toàn mới về kỹ năng giao tiếp thính giác của bạn.
    Bước tiếp theo là bây giờ bạn lật điện thoại lại, tắt âm thanh và để chế độ im lặng, nhấn phát và chỉ nhìn vào bản thân.
    Và sau đó khi bạn đang xem bản thân, vì hầu hết mọi người không làm điều này trừ khi họ là những người sáng tạo, bạn không làm điều này, đó là lý do tại sao những người sáng tạo là những người giao tiếp tuyệt vời là vì họ làm điều này. Đó là lý do tại sao bạn là một người nghe tuyệt vời trên podcast, vì bạn xem lại chính mình.
    Vì vậy, bây giờ khi bạn chỉ xem lại mình mà không có phản hồi thính giác, bỗng nhiên bạn sẽ thấy những điều mà bạn không thường thấy. Ồ wow, tôi đang xoay nhiều trên ghế của mình. Ồ wow, tôi không sử dụng động tác tay. Ồ wow, tôi để tay sau lưng. Ồ wow, đây là thói quen lớn của tôi. Tôi cứ chạm vào kính của mình, tôi không thể giúp được. Ồ, tôi cần làm việc trên điều đó. Nhưng bạn cứ chạm vào kính của mình, đúng không? Tôi cứ chạm vào mặt, chạm vào miệng, tôi cứ chơi với những thứ. Bạn sẽ thấy một loạt hành vi không chức năng mà bạn chưa bao giờ thấy trước đây vì bạn đã tránh nó và cũng vì bạn có ý tưởng trong đầu rằng bạn đang bị kẹt.
    Bạn không bị kẹt, chỉ là một loạt các hành vi, đúng không. Và sau đó sau đó, hình thức đánh giá cuối cùng, đừng nghe nó và đừng xem nó. Hãy để nó được chép lại.
    Bởi vì bây giờ bạn sẽ thấy cách bạn giao tiếp từ một góc nhìn khác và bạn nói ôi trời ơi, tôi nói lan man. Tôi đã nói về cùng một điều nhiều lần vì bạn thấy nó từ một góc nhìn khác. Đôi khi bạn không nghe thấy điều đó. Dễ thấy hơn là nhìn thấy nó. Và sau đó bạn sẽ thấy và tôi có thể thấy bạn phản ứng, đúng không. Nhưng đó là những gì mọi người làm là họ nói ôi, không chỉ tôi lặp đi lặp lại, vì khi bạn để nó được chép lại, hãy giữ lại tất cả các từ không và các từ lấp, những từ lấp là những từ mà chúng ta sử dụng để làm đầy khoảng trống. Và vì vậy như bạn có biết tôi muốn nói không?
    Bản sao này ngay lập tức sẽ tiết lộ cho bạn tất cả những phần âm thanh rườm rà. Những điều mà bạn nói, một lần nữa là từ không và từ lấp âm thanh, đó là lại và như bạn có biết tôi muốn nói không? Um uh hãy tô nó bằng bút đánh dấu đỏ vì nó có thể không chỉ là những điều đó. Một trong những điều lớn của tôi là được rồi.
    Tôi đã dạy trực tuyến trong thời kỳ COVID. Do đó, vì tôi không nhận được phản hồi trực tiếp từ học sinh của mình, tôi sẽ luôn nói được rồi ở cuối câu của mình vì tôi không nhận được bất kỳ phản hồi nào. Vì vậy, tôi nói đó là các nền tảng giọng nói, được rồi. Được rồi bây giờ đó là chiều dài cơ thể, được rồi, được rồi, được rồi. Và tôi thậm chí không nhận ra tôi đã làm điều đó.
    Nhưng quy trình đó ngay lập tức đã tiết lộ cho tôi ôi wow, tôi không biết điều đó. Tôi đã có thể loại bỏ điều đó vì nó không phục vụ.
    Tại sao việc loại bỏ những từ thừa lại quan trọng? Bạn biết đấy, như là um, mm, tại sao điều đó lại quan trọng? Tôi sẽ đưa bạn một ví dụ. Bạn biết không, nếu tôi, uh, đưa bạn qua những nền tảng giọng nói cốt lõi, bạn biết đấy, uh, mm, điều đó làm giảm sự rõ ràng của thông điệp. Có thể có một chút, hãy là con người, tôi hiểu. Không phải là không có, mà là có một chút và không để cho bài phát biểu của bạn ngập tràn nó.
    Có dễ vượt qua điều đó không?
    Có chứ. Vì để loại bỏ thói quen xấu đó, bạn chỉ cần học một thói quen mới. Và thói quen mới đó là tạm dừng. Vì vậy, ngay khi bạn cảm thấy muốn nói um, chúng ta không lag, chúng ta chỉ đang tạm dừng đúng không? Bạn. hãy tạm dừng.
    Và đó là lý do tại sao, như một phần của các nền tảng giọng nói, bạn phải học cách thoải mái với những gì chúng ta đang làm ngay bây giờ, chỉ cần tạm dừng. Và điều đó là ổn.
    Vậy là tôi có ba tờ giấy ở đây. Tôi đã thực hiện đánh giá âm thanh, tôi đã thực hiện đánh giá hình ảnh, tôi đã xem lại bản ghi và tôi đã thấy những từ “và”. Lại là, có phải là lặp lại từ đó trở đi không? Thì như vậy, được rồi.
    Vậy tôi chọn cái nào? Và rồi họ sẽ có D_M_M_ tôi trên mạng xã hội, tôi chọn cái nào và rồi phân tích do dự. Đối với tôi, nó không quan trọng. Chọn một cái. Vì vậy, những gì bạn làm là tạo ra cho mình một kế hoạch nhỏ mười hai tuần. Và bạn lập kế hoạch từng tuần một. Tuần đầu tiên, tốc độ nói. Tuyệt vời. Vậy trong suốt tuần, bạn chỉ cần xem xét tốc độ nói. Được rồi, được rồi. Ở cuối tuần đó, bạn làm gì? Ghi âm và xem lại lần nữa.
    Nó có thay đổi không? Không, đoán xem tuần tới bạn sẽ làm gì? Tốc độ nói. Và đó là cam kết. Và tôi rất thích từ tiếng Nhật “kaizen”, cải tiến không ngừng, và tất cả các bạn làm điều này ở đây một cách tuyệt vời. Đó là điều bạn phải cam kết. Và bạn tập trung vào tốc độ nói cho đến khi bạn thấy sự thay đổi. Tôi từng làm huấn luyện viên. Tôi không làm nữa vì tôi có hai đứa con và bạn biết đấy, chúng là những người quan trọng nhất đối với tôi ngay bây giờ. Nhưng tôi đã từng huấn luyện các CEO và họ sẽ thấy kế hoạch của tôi để giúp họ cải thiện kỹ năng giao tiếp và họ sẽ cảm thấy tức giận. Bởi vì họ nói
    “Tôi chỉ đang làm tốc độ nói.” Và tôi nói, vâng, vì mặc định của bạn quá chậm, bạn đang làm cho mọi người buồn ngủ. Và nếu bạn không thay đổi nó sau tuần một hoặc tuần hai, tôi vẫn sẽ bắt bạn làm điều tương tự.
    Và chỉ bằng cách tăng tốc độ nói mà thôi, họ đã trở nên năng động hơn rất nhiều. Mất một tháng.
    Tất cả chúng ta đều biết những người nói quá nhiều và giải thích quá mức.
    Một trăm phần trăm. Làm thế nào để một người biết liệu họ đang làm như vậy và cách thay đổi nó bằng cách có thể ghi âm bản thân khi bạn đang trò chuyện với ai đó? Và Zoom hiện nay thật tuyệt vời. Vì vậy, đột nhiên, nếu bạn muốn nhận thức về điều đó, hãy ghi âm bản thân. Và vẻ đẹp của việc ghi âm bản thân trên những thứ như Zoom là đột nhiên bạn có thể xem lại bản thân và bạn cũng thấy người khác.
    Mm ‘được rồi.
    Một trăm phần trăm xem lại nó. Và bạn có thể không nhận được phản ứng từ người khác khi họ nói điều gì đó vì hầu hết mọi người sẽ chỉ cho bạn phản hồi về giao tiếp của bạn, đây là phản hồi duy nhất mà bất kỳ ai sẽ cho bạn về giao tiếp của bạn, tôi nghĩ như bạn đã nói hơi quá nhanh. Họ sẽ không bao giờ nói bất cứ điều gì khác vì bất kỳ điều gì khác đều là một cuộc tấn công vào tính cách của bạn, đúng không? Vì vậy, mọi người rất sợ đưa ra phản hồi cho bạn, đúng không? Đặc biệt là bạn là sếp lớn, không ai sẽ cho bạn phản hồi, đúng không? Vì vậy, đột nhiên, có thể họ có. Tôi cảm thấy như đội của bạn có thể. Điều tôi đang cố gắng nói là đột nhiên khi bạn xem lại bản thân trên những video đó, bạn sẽ thấy phản ứng trên khuôn mặt của họ. Mọi người rất trung thực với ngôn ngữ cơ thể của họ. Bạn đã có các chuyên gia về ngôn ngữ cơ thể ở đây. Mọi người có thể nói dối về những gì họ nói, nhưng đột nhiên họ sẽ nói sự thật của ngôn ngữ cơ thể của họ. Bạn sẽ thấy mọi người ngáp yên lặng, đúng không? Bạn sẽ thấy mọi người, họ sẽ chỉ ngáp yên lặng, đúng không? Họ giữ miệng đóng, nhưng họ đang ngáp. Bạn sẽ thấy những điều này nếu bạn bắt đầu phản ánh và xem lại. Và bạn sẽ nghĩ, ah, tôi không nên nói điều đó. Tôi đã mất quá nhiều thời gian. Tôi đã làm họ lạc lối. Tôi nghĩ bạn có thể thấy điều đó. Tôi làm như vậy với các lớp học của tôi.
    Khi tôi ghi âm, khi tôi từng làm những bài nói chính, tôi đã có một sự nghiệp hoàn toàn làm diễn giả chính, vì vậy khi tôi làm điều đó, tôi đã từng dùng băng dính dán hai GoPro lại với nhau và tôi đã dán nút ghi âm nhỏ màu đỏ để khán giả không biết rằng tôi đang ghi âm bản thân và tôi cũng đang ghi âm khán giả chỉ vì mục đích của tôi, khi tôi xem lại các bài phát biểu của mình, và tôi đã xem lại khuôn mặt khán giả và bài nói chính của mình.
    Và bạn có thể thấy nơi mà bạn làm mất sự chú ý của mọi người, vì trong hội nghị, khuôn mặt của họ sáng lên với điện thoại. Bạn có thể thấy rõ khi bạn đang làm mất họ trong cuộc nói chuyện.
    Và khi bạn xem lại chúng cùng lúc, đó thật sự rất khiêm tốn, vì bạn sẽ nghĩ rằng, wow, liệu tôi đã nói quá lâu về điều mà tôi nghĩ là một sự lạc đề thú vị, nhưng nó không phải vậy. Và sau đó tôi giữ cái lạc đề đó trong suốt sáu tháng, bởi vì tôi nghĩ rằng nó mang lại giá trị rất lớn. Nó đã không mang lại giá trị. Vì vậy, cách duy nhất để có được sự nhận thức đó là bạn phải tìm những cơ hội để ghi âm bản thân.
    Bạn có phiền nếu tôi tạm dừng cuộc trò chuyện này một chút không? Tôi muốn nói về nhà tài trợ của chương trình hôm nay, đó là Shopify. Tôi luôn tin rằng chi phí lớn nhất trong kinh doanh không phải là thất bại, mà là thời gian bạn lãng phí để cố gắng đưa ra quyết định, thời gian lưỡng lự, suy nghĩ quá nhiều hoặc chờ đợi khoảnh khắc phù hợp. Khi tôi bắt đầu công ty đầu tiên của mình ở tuổi hai mươi, tôi không có kinh nghiệm và không có tiền. Điều tôi có chỉ là một ý tưởng và sẵn sàng hành động nhanh, và điều đó đã tạo nên sự khác biệt. Nếu bạn đang suy nghĩ về việc bắt đầu kinh doanh riêng của mình, Shopify làm cho toàn bộ quá trình này dễ dàng hơn rất nhiều. Với vô số mẫu tùy chỉnh, bạn không cần kỹ năng lập trình hay thiết kế, bạn chỉ cần sẵn sàng bắt đầu.
    Shopify kết nối tất cả các kênh bán hàng của bạn từ trang web cho đến mạng xã hội và cũng xử lý các khoản thanh toán, giao hàng và thuế ở phía sau, để bạn có thể tập trung vào việc tiến về phía trước và phát triển doanh nghiệp của mình. Nếu bạn đã sẵn sàng bắt đầu, hãy truy cập shopify.com/bartlet và đăng ký dùng thử trong một tháng với giá một bảng. Đó là shopify.com/bartlet.
    Và khi bạn lên sân khấu với tư cách là diễn giả chính, có điều gì bạn làm trước khi lên sân khấu để đảm bảo rằng bạn biểu diễn một cách tối ưu không? Bởi vì bạn đã phát biểu khoảng tám mươi lần một năm hay gì đó.
    Vâng, vâng, đúng vậy, nó khá đầy đủ. Đúng, hãy tìm một cách để làm dịu tâm trí của bạn, làm dịu cơ thể và tập trung thực sự. Cách tôi làm là đầu tiên, tôi sẽ thực hiện bài thở nén hơi và thở bọt do Wim Hof hướng dẫn, thực hiện ba mươi lần và sau đó giữ hơi thở, rồi hít một hơi thật sâu, giữ trong mười lăm giây và sau đó thở ra. Ba chu kỳ như vậy, à Stephen, tâm trí tôi đã thư giãn, cơ thể tôi đã thư giãn. Và điều tiếp theo tôi làm là tôi chỉ đi bộ nhanh một chút, có thể là tập mười hoặc hai mươi lần chống đẩy. Tại sao? Bởi vì tôi đang loại bỏ adrenaline đang dâng lên trong cơ thể mình. Bởi vì nếu bạn không loại bỏ adrenaline, bạn sẽ lên sân khấu và bắt đầu đi qua đi lại trên sân khấu. Và tôi đã thấy các diễn giả làm điều này, nơi họ đi qua đi lại. Không có lý do nào cho việc họ di chuyển, nhưng họ di chuyển bởi vì có quá nhiều adrenaline trong họ. Đúng không? Di chuyển không chức năng. Không có chức năng. Vậy hãy loại bỏ adrenaline. Một chút tập thể dục brisky sẽ loại bỏ adrenaline mà bạn không cần. Vì thế tôi làm hai điều này. Và tùy thuộc vào mức độ lo lắng của tôi, có thể tôi sẽ cần thay đổi tâm trạng. Và việc thay đổi tâm trạng là cách duy nhất bạn có thể trở nên tự nhận thức và lo lắng là nếu bạn đang nghĩ về bản thân mình. Vì vậy, nếu bạn không nghĩ về bản thân và bạn không có khả năng nhận thức để nghĩ về bản thân, thì làm sao bạn có thể lo lắng? Vậy hãy nghĩ về khán giả đi. Trước khi đến đây, tôi cảm thấy hơi lo lắng. Tôi nghĩ, bạn biết gì không, tôi chỉ sẽ nghĩ về Steven và tôi sẽ nghĩ về khán giả của anh ấy. Làm thế nào tôi có thể thêm nhiều giá trị nhất có thể trong podcast này khi chúng ta nói chuyện? Và ngay khi tôi nghĩ về bạn và khán giả của bạn, tôi không còn năng lực nhận thức để nghĩ về bản thân mình. Vì vậy, khi bạn nghĩ về hành động phục vụ này, nó chuyển dịch nơi bạn đang ở. Bạn không còn ở trong cơ thể của mình nữa. Bạn không còn tự nhận thức, bạn trở nên chú ý đến khán giả.
    Và có điều gì đó bạn làm với miệng và lưỡi của mình không? Bởi vì đôi khi, đặc biệt là nếu tôi thức dậy sớm vào buổi sáng và tôi như đang tham gia một cuộc gọi Zoom với một múi giờ nước ngoài, thì dường như miệng tôi vẫn chưa thực sự sẵn sàng. Nhưng cũng có cảm giác như não tôi chưa kết nối với miệng của mình.
    Mm-hmm.
    Bài hát yêu thích. Và bạn chỉ cần bài hát yêu thích của bạn. Bạn có thể làm điều đó trong suốt một bài hát. Vì vậy, hãy làm điều đó với bài hát yêu thích của bạn. Và khi bạn đã làm điều đó trong hai đến ba phút, ngay lập tức các bộ phận phát âm của bạn đã tỉnh táo, cổ họng của bạn cũng đã được kích thích. Và đôi môi của bạn, bây giờ là các bộ phận phát âm chính chúng ta sử dụng để hình thành các từ chúng ta nói, đã tỉnh táo. Kỹ thuật cảnh sát cũng là một cách tuyệt vời để đánh thức giọng nói của bạn. Và bạn đã thực hiện kỹ thuật cảnh sát, đó là đọc thấp và sau đó đọc cao. Đọc thấp và sau đó đọc cao.
    Điều khác mà tôi học được từ việc nghiên cứu công việc của bạn là ý tưởng về power sphere khi bạn ở trên sân khấu. Power sphere này, tôi có một bức tranh ở đây.
    Đúng. Cũng như tay để bên.
    Họ đang làm tất cả những điều khác nhau, nhưng họ đang làm điều này. Họ kiểu như ôi, thật vui khi gặp bạn, ôi, tôi rất vui khi ở đây. Thật tuyệt đúng không?
    Và tại sao họ lại làm như vậy? Bởi vì họ đang bước nhỏ. Sợ nổi bật. Đúng vậy. Và tôi lại thấy rất nhiều sinh viên nữ của mình thường hỏi tôi câu hỏi này, họ nói ôi Vin, tôi cảm thấy mình không có đủ sức hấp dẫn và tôi nhận được phản hồi là tôi không có sự hiện diện của một lãnh đạo. Điều này là gì vậy? Đơn giản, có hai điều. Đó là hiện diện giọng nói và hiện diện thể chất. Và cách bạn sử dụng các cử chỉ tay cho phép bạn nâng cao hiện diện thể chất của mình. Vì vậy, nếu bạn có sự hiện diện thể chất tốt hơn bởi vì bạn đang sử dụng cử chỉ tay trong power sphere, tự nhiên bạn đã có sự hiện diện lãnh đạo mà họ đang nói đến.
    Vì vậy, bạn cần đưa khuỷu tay ra khỏi bên thân.
    Đúng. Đúng rồi, tôi lại nghĩ về bản thân mình như có một vùng xung quanh mình, cách mà tôi nhớ Mark đã chia sẻ điều này với tôi, và không sợ đi đến các cạnh của vùng. Đừng sợ đi đến các cạnh của vùng. Nếu không, nhiều người có xu hướng T-rex, đúng không? Đừng T-rex, hãy để tay bạn rộng ra và lớn hơn. Đừng sợ chiếm không gian. Và sau đó có những cử chỉ cơ bản mà bạn nên học kết hợp với điều này. Cử chỉ đầu tiên, mà bạn đã làm rồi, là cử chỉ của Virginia Satir, bà đã phát triển nó và là một nhà trị liệu gia đình, bà đã tạo ra nền tảng cho các cử chỉ tay. Đây là cử chỉ “placator”. Hãy thử. Vậy nếu bạn có đôi tay cho những người không thể thấy, bạn giơ tay lên, lòng bàn tay hướng lên và ra ngoài. Placator. Một cử chỉ đẹp để cho thấy rằng ồ, tôi không có vũ khí, tôi không có gì để tấn công bạn, đúng không? Vì vậy đây là placator. Bạn đang thể hiện lòng bàn tay của mình. Một cách tuyệt vời để chào hỏi mọi người khi họ đến. Này, bạn không có vũ khí, không phải như thế này. Thay vì đầu hàng, hãy giơ tay lên như ôi, thật vui khi gặp bạn. Tuyệt vời. Tuyệt.
    Tuy nhiên, nó liên quan chặt chẽ đến họ hàng của nó, tôi không biết. Tôi không biết là như thế này. Vì vậy, nữa, nó thật sự thiếu quyền lực. Vì vậy, nếu bạn muốn có nhiều quyền lực hơn, bạn dùng cái thứ hai gọi là “leveller”. Leveller là tay hướng xuống. Vậy tay thì tay hướng xuống. Đúng. Tôi cảm thấy có một chút khó khăn khi ngồi, nhưng đây là leveller, đúng vậy. Có một yếu tố kiểm soát. Đúng vậy, tay hướng xuống.
    Thử cái này đi. Thử cái này. Hãy thử cái này, đúng không? Tôi đang nói điều này với con gái tôi rất nhiều lúc này. Bé vừa tròn một tuổi, rất dễ thương, rất nghịch ngợm. Vậy nên, một lần nữa, nói “Melody, đừng làm vậy”. Nói “Đó là điều không nên làm”. Nói “Melody, dừng lại đi”. Thử chút nhé. Chúng ta sẽ đếm ngược ba, hai,
    “Melody, dừng lại đi.”
    Hoàn hảo. Được rồi. Bây giờ bạn muốn làm điều tương tự với người cấp bậc hơn. Được rồi. Hãy tăng âm lượng lên một chút, ba, hai,
    “Melody, dừng lại đi.”
    Tôi đã không bảo bạn thực sự phải làm gì. Bạn có nhận thấy rằng giọng nói của bạn đã thay đổi không? Cái gì đã thay đổi? Và cơ thể của bạn đã thay đổi thế nào?
    Âm vực đã giảm xuống, đúng vậy. Tôi không bảo bạn phải làm điều đó. Thế nên bất thình lình,
    Đúng, đúng, đúng. Và không ai bảo bạn làm vậy. Đó là điều phổ quát. Điều thú vị về những gì vừa xảy ra ở đây là mọi người sợ giọng nói đơn điệu và họ không nhận ra rằng giọng nói đơn điệu xuất phát từ cơ thể đơn điệu. Bạn vừa chuyển động cơ thể từ thế này sang thế kia và tạo ra một âm thanh khác. Giọng nói gắn liền với cơ thể, cơ thể gắn liền với giọng nói. Và sai lầm lớn nhất bạn thấy ở đây trong lĩnh vực này là bạn tưởng tượng rằng bạn đã có một bài phát biểu tuyệt vời và ở cuối giả thuyết là tôi đã làm điều này vào cuối bài phát biểu, giả thuyết là tôi đã làm điều này. Đúng không, có câu hỏi nào không?
    Tôi đã định nói về phần người cấp bậc hơn, nơi bạn bắt đầu chỉ tay xuống, tôi đã nghĩ bạn muốn rời khỏi sân khấu. Đúng, đúng.
    Cái tiếp theo được gọi là “người đổ lỗi”. Hãy đoán xem “người đổ lỗi” là gì. Đây là “người đổ lỗi”. Một cử chỉ rất mạnh mẽ. Và phiên bản nhẹ nhàng hơn của nó là chỉ ngón tay thẳng. Điều này quan trọng đối với tất cả các ngón tay. Các chính trị gia được dạy điều này. Họ làm vậy, họ làm mềm nó, làm cho nó nhẹ nhàng hơn một chút và sau đó họ làm mềm nó với chỉ ngón tay thẳng của họ.
    Mọi người vô tình làm điều đó khi họ làm gì đó. Đúng vậy. Bởi vì họ sẽ nói, họ sẽ nói gì đó như, ừm, bạn biết không, những doanh nhân họ có thể khá buồn vì họ không có sự cân bằng hợp lý. Và khi họ nói như vậy, họ có thể vô tình chỉ vào tôi. Nhưng nó thực sự có ý nghĩa trong ngữ cảnh. Họ sẽ nói, đúng vậy, những doanh nhân đôi khi họ không có công việc như vậy. Và họ không biết họ đang làm điều đó, nhưng họ đang chỉ một cách tinh tế về phía tôi. Ừm, đúng vậy.
    Tôi biết bạn đang nói gì. Giống như, đúng, một số người đã, ừm, bạn đã tăng cân một chút. Ôi sao mà bạn lại như vậy, ôi, làm sao mà tôi lại không biết điều đó. Ôi, tôi luôn làm như vậy.
    Một lần nữa, chỉ là những cách khác nhau để thay đổi cách nhìn của bạn về mặt hình ảnh. Ừ, đó là “người đổ lỗi”, bạn có phiên bản nhẹ nhàng hơn. Và bạn cũng có một cái tuyệt vời mà họ gọi là “máy tính”. “Máy tính” là một thứ kỳ diệu mà bạn có thể làm khi bạn tham gia podcast. Và khi ai đó, bạn, bạn, bạn gặp phải hoặc bạn nghe thấy cảm xúc tăng cao. Bạn cũng có thể phản hồi bằng khuôn mặt của bạn, nhưng bạn cũng có thể phản hồi bằng cơ thể của bạn. Bạn có thể hơi vào “máy tính”. Và “máy tính” chỉ là một cánh tay dưới nách và cánh tay còn lại ở cằm. Bạn sẽ làm như vậy.
    Yeah, một cánh tay dưới và rồi cũng có một số người gọi đây là tư thế nghĩ-ngợi, đúng không. Nhưng bạn có thể làm thế này, bạn sẽ làm như vậy kết hợp với nghiêng đầu, làm cho nó nhẹ nhàng hơn, đúng không. Uh, thẳng lên một chút cũng có vẻ hơi thẳng và bạn đang làm cho nó giản dị hơn, bạn biết không.
    Có phải đó là những gì nghiêng đầu làm không? Nó làm cho mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn.
    Nó chỉ làm cho mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn. Giống như, ah, được rồi, tôi hiểu những gì bạn đang trải qua. Và lý do họ gọi nó là “máy tính” là bởi vì tôi đang xử lý những gì bạn đang nói. Tôi đang nghiêng người vào. Tôi cho bạn thấy rằng tôi đang tiếp thu. Ngược lại, đôi khi chúng ta không nhận ra và không di chuyển khuôn mặt của mình và rồi chúng ta chỉ ngồi đó và họ đang nói còn chúng ta như thế này. Và họ không biết bạn có ở đó không. Độ nhạy cảm là khi bạn cảm nhận được cảm xúc tăng cao. Vậy nếu họ bắt đầu trở nên hơi thất vọng, bạn có thể cho họ thấy bằng cơ thể của bạn. Một tư thế đẹp.
    Phá vỡ mẫu thính giác và hình ảnh. Ví dụ, nếu bạn đang trên sân khấu và bạn đang nói và bạn đã đi lạc, tôi đã làm như vậy, có thể bạn cũng đã làm như vậy, và bạn nhận ra khán giả, họ đều đang trên điện thoại của họ, thay vì tiếp tục, bạn có thể thực hiện điều gì đó để làm phân tâm và sử dụng nó để thu hút lại sự chú ý của họ. Ôi, xin lỗi. Ôi, tôi đã lạc vào hướng đó. Hãy để tôi kéo bạn trở lại. Hãy để tôi sử dụng một phép ẩn dụ khác. Vì vậy, yếu tố thính giác ở đây là có sự vỗ tay liên quan, hình ảnh là tôi đang thể hiện như là, hãy tưởng tượng, tôi đang thể hiện như tôi đang làm điều đó. Vì vậy, vỗ tay và thể hiện là một sự phá vỡ mẫu thính giác và hình ảnh, điều này cho phép tôi lấy lại sự chú ý của bạn. Nếu bạn thực hiện điều này nhiều hơn một lần trong một bài thuyết trình, bạn cần làm việc vào quá trình tập dượt của mình, bạn cần làm việc vào việc truyền đạt bài thuyết trình theo cách rõ ràng hơn.
    Tôi nghĩ tất cả những điều này cũng áp dụng khi bạn đang tạo video cho mạng xã hội. Nhiều người trong chúng ta đang xây dựng thương hiệu cá nhân và cố gắng tạo nội dung, nhưng chúng ta lại tạo ra những video nhàm chán và không thu hút.
    Tôi đang sống động về mặt hình ảnh.
    Những gì chúng ta thấy ở đây là tôi đang sống động về mặt giọng nói và hình ảnh.
    Đây là nơi mọi người lại bế tắc.
    Họ nói, nhưng đó không phải là tôi.
    Bạn có nghĩ ngay bây giờ tôi đang xem các trò chơi của Beast và tôi yêu thích nó. Tôi thực sự nghiện nó. Jimmy đang làm rất tốt. Và bạn có nghĩ rằng Jimmy nói như vậy trong cuộc sống hàng ngày không? Bạn có nghĩ rằng anh ấy về nhà và nói với bạn đời của mình, và tiếp theo chúng ta sẽ đi ăn tối. Và cho bữa tối, bạn sẽ có ba món. Anh ấy không nói như vậy. Nhưng anh ấy hiểu rằng trong ngữ cảnh đó, cho phương tiện đó, thông điệp mà tôi đang cố gắng truyền đạt, tôi phải chơi nhạc cụ của mình khác đi để đạt được kết quả mà tôi mong muốn.
    Và bạn cũng sẽ phải làm điều tương tự trong cuộc sống của bạn. Trong khi mọi người lại nghiện ý tưởng rằng chỉ có một tôi duy nhất.
    Bạn biết điều gì thú vị không? Tôi nghĩ sẽ có một số người lắng nghe chỉ nói, ôi trời ơi, điều này thật nhiều quá, nó rất… giống như, nghe thật mệt mỏi Vin, và tôi chỉ không thể, tôi không thể bị quấy rối Vin. Tôi không thể.
    Nhưng bạn chắc hẳn đã nghe điều này trước đây.
    Tôi đã nghe điều đó rồi. Và tôi chia sẻ với họ rằng ý tưởng về ảnh hưởng, bạn phải hiểu rằng điều đó cần có công sức. Giống như việc nói rằng tôi muốn trở thành cầu thủ bóng rổ giỏi nhất thế giới, nhưng ôi, điều đó quá nhiều công việc.
    Vậy thì đây là thỏa thuận. Nếu bạn muốn điều này, thì đây là cách bạn đạt được nó.
    Ừ.
    Và bạn nhìn vào mỗi người sáng tạo đang có mặt ở đây bây giờ. Nhìn vào những người sáng tạo mà bạn trở lại nhiều lần. Tại sao bạn lại quay lại với họ? Tại sao bạn lại quay lại với những YouTuber về công nghệ? Tại sao bạn lại quay trở lại với các chuyên gia giao tiếp hoặc các podcast? Tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao?
    Nhưng đó là để liên quan đến khả năng giao tiếp.
    Thế giới đã thực sự thay đổi, đặc biệt là trong vài năm qua sau đại dịch, và phần lớn giao tiếp của chúng ta bây giờ diễn ra trên các cuộc gọi video, Zoom, Google Hangouts, những thứ như vậy. Những quy tắc mà bạn đã nói và đã đề cập hôm nay áp dụng hay không áp dụng khi tôi tham gia các cuộc họp Zoom?
    Nó thậm chí còn quan trọng hơn trực tuyến. Bởi vì ngay khi bạn ngồi trước một chiếc máy ảnh mà bạn không phải là một người sáng tạo, điều gì sẽ xảy ra? Khoảnh khắc nó trở nên không tự nhiên, điều gì sẽ xảy ra với bạn? Bởi vì thật kỳ lạ khi ngồi trước một chiếc webcam. Điều gì xảy ra với bạn, bạn nghĩ sao?
    Bạn sẽ mất một chút bản thân. Mọi thứ đều sụp đổ. Tất cả các nền tảng giọng nói của bạn biến mất.
    Vậy tôi cần nghĩ gì để có hiệu quả? Tôi muốn trở thành người hiệu quả nhất trong khóa học Zoom của mình vì đôi khi tôi lo lắng. Tôi thật sự lo lắng vì tôi có những cuộc họp đầu tư lớn và những thứ với các công ty khởi nghiệp hay những nhà sáng lập mà tôi đang trong quá trình cố gắng làm một thỏa thuận với họ, và tôi nghĩ trời ơi, nếu chúng tôi làm điều này trên Zoom, có thể sẽ không tốt. Tôi có thể có ấn tượng tệ hơn. Tôi cảm thấy mình sẽ thể hiện tốt hơn khi gặp trực tiếp. Vì vậy, tôi thường chuyển cuộc họp đến gặp mặt trực tiếp.
    Ừ, vì bạn phải lái xe đến nơi nào đó và bay đến nơi nào đó. Vì vậy, tôi muốn có hiệu quả trên Zoom.
    Không điều gì có thể thay thế điều này. Đó là lý do tại sao tôi bay từ Úc đến đây. Không gì có thể thay thế điều này. Nếu chúng tôi làm điều này theo cách ảo, thì không giống nhau. Nhưng khi bạn phải làm nó một cách ảo, bạn phải cống hiến nhiều hơn cho chính mình. Nếu bạn muốn họ cảm thấy được quý trọng, bạn phải có tư duy vị tha. Tôi sẽ giải thích. Chúng ta thường nghĩ về lòng tốt như hình thức đầu tiên của lòng tốt, đó là tiền, phải không? Hình thức dễ nhất để nắm bắt lòng tốt. Rồi bạn suy nghĩ thêm một chút. Bạn nghĩ, ồ, đó là thời gian. À đúng, hay đấy. Rồi bạn nghĩ thêm nữa. Thường thì mọi người không nghĩ đến hình thức thứ ba của lòng tốt, đó là năng lượng. Đó là hình thức thứ ba. Bởi vì ngay bây giờ với bạn, tôi đang rộng rãi với năng lượng của mình. Tôi chọn làm điều này, Stephen. Tôi không chỉ đang làm, tôi chọn làm điều này vì tôi muốn kết nối với bạn. Bởi vì tôi muốn có thể chia sẻ kiến thức và tôi muốn làm điều này. Trong khi đó, có một phần của bộ não tôi lại nói, ôi, bạn bị jet lag, bạn mệt mỏi, hãy lùi lại một chút và ai quan tâm, mọi thứ đều ổn. Nhưng bây giờ tôi đang cống hiến cho điều đó. Và trực tuyến bạn phải rất ý thức về điều đó. Bạn phải cống hiến nhiều hơn với năng lượng của mình vì một cách tự nhiên, khi bạn ngồi trước một chiếc máy ảnh bạn cảm thấy kỳ lạ và rồi bất ngờ, giống như vợ tôi khi cô ấy xem tôi dạy các lớp học của mình, cô ấy nói, tôi không thể ở trong cùng một phòng vì tôi cảm thấy bạn đang quá nhiệt tình và tôi thì có, vì khi tôi giảng dạy các lớp học với khoảng bốn đến năm trăm người, tôi mang đến một phiên bản lớn hơn của chính mình cho lớp học đó. Tôi đang mang đến một phiên bản lớn hơn so với điều này, và rồi vợ tôi ngồi đó, cô ấy nói, ồ, anh ấy đang làm quá mình, anh ấy đang làm quá. Nhưng mỗi sinh viên riêng lẻ trong lớp học với tôi trực tuyến, ôi Vin, điều này thật hấp dẫn, thật đẹp khi thấy bạn nhiệt huyết với những gì bạn làm và sau đó tôi cảm thấy kiệt sức.
    Nhưng đó là lựa chọn mà tôi sẵn sàng thực hiện.
    Để trở nên thành thạo với những gì tôi làm trong khoảnh khắc đó.
    Bây giờ đảm bảo rằng vị trí camera của bạn được đặt đúng. Nhiều người khi xuất hiện trên Zoom, tất cả những gì bạn thấy là đầu của họ. Điều đó làm bạn ít năng động hơn về mặt thị giác. Đó là lý do bạn cần mic ngoài, đẩy laptop lùi lại, dùng camera ngoài rộng hơn, để họ thấy toàn bộ thân của bạn. Ừ. Tôi yêu điều này. Điều này rất quan trọng và tôi đã học điều này từ Vanessa Van Inwards khi bạn đã mời cô ấy tham gia. Một khái niệm mạnh mẽ, đó là ý tưởng về khoảng cách, nơi có nghiên cứu về cự ly. Hầu hết mọi người khi xuất hiện trên Zoom, họ xuất hiện trong không gian thân mật. Và không gian thân mật là khi đầu của bạn ở ngay bên cạnh đối tác của bạn vào ban đêm khi bạn đang trò chuyện qua gối. Và đó là cách bạn xuất hiện trên Zoom. Và khi bạn xuất hiện gần như vậy, bạn sẽ cảm thấy tự nhạy cảm, mọi người khác sẽ nghĩ, ôi, điều đó hơi quá gần. Vì vậy, nếu bạn đột nhiên học cách xuất hiện trong không gian cá nhân và xã hội, điều đó có nghĩa là họ có thể thấy toàn bộ thân của bạn, điều đó sẽ giúp mọi người cảm thấy thoải mái hơn, nhưng bây giờ bạn cũng có quyền tiếp cận với các cử chỉ tay của bạn. Hãy chiếu sáng bản thân thật tốt.
    Hãy làm việc, sau đó hãy học cách chiếu sáng ba điểm. Đúng, chiếu sáng ba điểm. Bạn có điều đó ở đây. Đúng vậy, và nếu bạn không biết đó là gì, nếu bạn tìm kiếm, bạn sẽ tìm thấy, nó thực chất là chiếu sáng ba điểm. Bạn có một đèn chính, bạn có một đèn phụ và bạn có một đèn tóc phía sau. Đúng không?
    Ừm.
    Trông khác biệt so với từng người khác trong cuộc gọi Zoom đó. Tôi chỉ rõ hơn, tôi sắc nét hơn. Đúng. Và đây cũng là nếu bạn muốn đưa nó lên một tầm cao mới. Được rồi, thì tuyệt, hãy mua một chiếc camera chất lượng tốt hơn, đừng phụ thuộc vào camera của laptop. Rất nhiều người làm điều này, những người sáng tạo. Bạn chỉ cần có một chiếc webcam tốt hơn, tối thiểu là 1080P. Vậy nên bạn trông sắc nét hơn, rõ ràng hơn, và bạn được chiếu sáng tốt. Bây giờ bạn trông tốt hơn. Tuyệt vời. Hãy sắm một mic ngoài.
    Okay.
    Bởi vì nếu bạn dành toàn bộ thời gian để làm việc trên tất cả những nền tảng giọng nói tuyệt vời này, thì nếu bạn có một cái mic kém, và khi bạn nói, ôi bạn đã mất đi… ở đây lại lần nữa. Và hãy có một kết nối WIFI thật tốt trong khi bạn ở đó. Ôi, Úc cũng cần lắng nghe điều này. Vâng, một trăm phần trăm. Và rồi đột nhiên, bây giờ, hình ảnh của bạn trông đẹp, thính giác được chăm sóc. Và đừng ngại mang đến một phiên bản lớn hơn của chính mình. Điều này liên quan đến bản sắc, đúng không? Chúng ta, rất nhiều người trong số chúng ta, bao gồm cả tôi, đã bị mắc kẹt trong bản sắc của mình. Như chúng ta nghĩ chúng ta là ai. Bạn có biết điều đặc biệt là gì không? Luôn nhắc nhở tôi rằng phong cách giao tiếp của chúng ta và bản sắc của chúng ta qua cách này là, chỉ là những giọng nói khác nhau. Thực tế là có người sống ở một khu vực và họ có thể là người dân ở đó, hoặc họ có thể sống ở một khu vực khác và nghe hoàn toàn khác, như thể họ đến từ New York hoặc một nơi nào đó, và điều đó cho thấy rằng chúng ta chỉ đơn giản là… rất dễ để hòa nhập với môi trường xung quanh.
    Tôi nhớ đã có trải nghiệm tiêu cực với giọng nói. Khi tôi bắt đầu cải thiện khả năng phát âm và tôi muốn cải thiện cách phát âm của mình, mọi người xung quanh tôi nói rằng tôi đang cố gắng trở thành người Anh. Ô thật sao? Bạn đang cố gắng quá sức để trở thành người Anh, làm sao, không, không, tôi chỉ đang cố gắng cải thiện khả năng phát âm của mình. Đúng rồi. Tôi thường phát âm mơ hồ. Là một người Úc, chúng tôi sử dụng quá nhiều từ lóng. Vâng, tôi đã định làm nhưng tôi không muốn. Đúng rồi. Và tôi có thể dẫn đến mức độ mà bạn thậm chí không hiểu tôi đang nói gì. Vâng, tôi đã định làm nhưng tôi không muốn. Vâng, không. Không muốn làm điều đó. Đúng vậy. Trong khi tôi không phát âm chữ “T”. Và sau đó, khi tôi phát âm chữ “T”, thay vì nói ba, tôi nói là tự do. Tôi có thể có ba cái đó không? Và đó là cách tôi đã nói. Và tôi không nhận ra rằng khi nói như vậy, mọi người đang đưa ra những đánh giá về trí thông minh của tôi. Tôi đã nghĩ: “Cái gì? Tôi thậm chí không biết điều này.” Tôi thậm chí không biết rằng điều này đang xảy ra. Và tất cả những gì tôi làm và lại, mọi người cố gắng giữ tôi giống như vậy bởi vì bản sắc. Điều đó không phải là cách bạn nên phát âm, Vin. Hình mẫu của bạn là bạn là một người ngoại quốc, bạn đang làm gì? Tại sao bạn đang cố gắng trở thành người Anh-Úc? Tôi chỉ nói với họ, bởi vì khi tôi nói như vậy, nó tạo ra nhận thức sai lệch trong tâm trí mọi người và sau đó họ nhìn tôi với cái nhìn khinh thường như một hệ quả của điều đó.
    Có những giọng nói bị phân biệt nhiều hơn những giọng khác. Họ đã thực hiện một nghiên cứu vào năm hai ngàn sáu. Là một cuộc khảo sát của Viện Có Chứng chỉ về Phát triển Cá nhân đã phát hiện rằng bảy mươi sáu phần trăm nhà tuyển dụng thừa nhận đã phân biệt đối xử với các ứng viên chỉ dựa trên giọng nói của họ. Vâng, chúng ta đánh giá một cuốn sách qua bìa của nó, đúng không? Chúng ta có điều đó. Tôi có một suy nghĩ. Suy nghĩ của tôi là và đây là điều tôi tin, là tôi không tin rằng giọng nói là một vấn đề. Tôi tin rằng khả năng phát âm và cách phát âm là vấn đề. Tại sao bạn nghĩ rằng mọi người nghĩ rằng người từ Vương quốc Anh là thông minh? Có một nhận thức về điều đó. Bạn không thấy sao? Bạn rất tinh tế. James Bond. Là bởi vì bạn phát âm rất tốt, đặc biệt là những người đã thành công trong các bộ phim, đúng không? Những người chúng ta thấy, là nhờ vào… và bạn có thể có mức độ tinh tế và trí tuệ đó và bạn có thể tỏa sáng trí tuệ đó với bất kỳ giọng nói nào.
    Tôi có những học sinh từ Ấn Độ, ngay khi họ cải thiện cách phát âm của họ, thật sự đẹp. Không có gì sai với giọng của bạn. Trong một thời gian dài họ đã nói rằng giọng của tôi là một vấn đề. Tôi đã nói không không không. Đó không phải là vấn đề. Vấn đề là và đây là nơi chúng ta đi sâu. Cả đời bạn đã học các chuyển động miệng để nói tiếng Ấn Độ. Sau đó, khi bạn đi nói tiếng Anh, bạn đang sử dụng các chuyển động miệng kiểu Ấn Độ để nói tiếng Anh, mà đó là bộ chuyển động miệng sai để nói ngôn ngữ này, nhưng không ai dạy chúng ta điều này. Và tôi sử dụng các chuyển động miệng của mình để nói tiếng Anh, do đó giọng và sự không rõ ràng. Thì tôi phải làm gì? Học bộ chuyển động miệng của tiếng Anh. Hoàn toàn thay đổi tôi.
    Và bạn đã làm điều đó như thế nào? Chuyên gia ngôn ngữ trị liệu. Tôi đã phải đi gặp một chuyên gia ngôn ngữ trị liệu, vâng. Tôi đã vật lộn với điều này, Steven, cả đời tôi. Đó là lý do tại sao khi mọi người nhìn tôi bây giờ, rất dễ để giả định, ôi, anh ấy sinh ra với món quà nói chuyện và thực tế là tôi được sinh ra không nói được gì cả. Vâng. Và tôi chia sẻ điều đó bởi vì đó là một kỹ năng mà bất kỳ ai cũng có thể học. Khi bạn nói với tôi rằng bạn không thể làm điều này, bạn không thể làm điều kia, với tôi, tôi nghe thấy ôi, Vin tôi nói chuyện với tay trong túi của mình và tôi bị mắc kẹt như vậy suốt phần đời còn lại. Lấy chúng ra. Lấy tay ra. Đó chỉ là một hành vi.
    Vâng, ý tôi là khi bạn nói với tôi rằng tiếng Anh là ngôn ngữ thứ ba của bạn, tôi không thể tin điều đó. Bởi vì không có dấu vết, thường có một dấu vết của ngôn ngữ mà bạn đã nói trước đó. Không có bằng chứng của nó.
    Ừ.
    Có thể là vào đầu những năm hai mươi. Nhưng luôn có dấu vết của tiếng Nigeria và hiện giờ cô ấy gần sáu mươi, nên đã gần bốn mươi năm. Đó chỉ là vì cô ấy không cố gắng gì sao?
    Tôi nghĩ điều đó liên quan đến bản sắc. Tôi không muốn mất điều đó. Tôi không muốn mất kết nối đó, tôi không muốn mất âm thanh đó. Đó là lý do mà hầu hết mọi người không thay đổi cách họ phát âm trong suốt cuộc đời của họ.
    Vâng, đó là vấn đề.
    Đúng vậy. Một điều gì đó thú vị hơn một chút, nhưng khi tôi nhìn vào một số nghiên cứu, nó cho thấy rằng về cơ hội việc làm, những điều này…
    Ừm.
    Họ có cơ hội nhà ở tồi tệ hơn và họ có kết quả pháp lý tồi tệ hơn. Đó là một phản ứng tiêu cực sâu sắc chỉ từ cách bạn nói. Đó thực sự là một sự bất công, như một sự bất công, đúng không?
    Và rồi đó là một trong những điều mà nó thực sự… thật kỳ lạ.
    Tôi nhớ khi tôi đang trở thành một diễn giả chuyên nghiệp, một số đồng nghiệp của tôi, những người cũng là người châu Á, đã nói với tôi rằng: “Này, chắc chắn là rất khó khăn đấy, đúng không?” Bởi vì điều đó dành cho những người da trắng có tóc bạc, trò chơi mà bạn sắp chơi. Và vào thời điểm đó, tôi có tóc vàng, đúng là một chàng trai châu Á. Họ nói với tôi: “Bạn biết không, có một thứ gọi là ‘trần bamboo’ đấy, Vin”, và tôi lúc đó không hiểu ‘trần bamboo’ là gì cả. Họ giải thích: “À, đó là một trần dành riêng cho người châu Á, vì nó là ‘trần bamboo’. Đó là một trần mà chúng ta không thể vượt qua, nên chúng tôi gọi nó là ‘trần bamboo’, đúng không?” Và một lần nữa, điều đó là có thật, đúng với nhiều người. Tôi cũng tin rằng điều đó là có thật. Và trong suốt thời gian tôi tin rằng điều đó là có thật, tôi không cố gắng, tôi không cố gắng để đạt được những công việc với những công ty lớn trong danh sách Fortune 500. Tôi không cố gắng vì tôi nghĩ: “À, có một ‘trần bamboo’, tôi không thể vượt qua được.”
    Và tôi nhớ một câu nói của Steve Martin đã thực sự inspir tôi, đó là: “Hãy giỏi đến mức họ không thể phớt lờ bạn.” Rồi có một chương trong thời gian tôi ở đây, tôi nói: “Bạn biết không, thôi kệ nó. Không có ‘trần bamboo’ nào cho tôi cả, được không?” Tôi từ chối không thừa nhận rằng có một thứ như vậy. Tôi sẽ cố gắng giỏi đến mức phải gọi là giỏi ở nghề nghiệp của mình, tôi sẽ học hỏi từng phút trên sân khấu, tôi sẽ sử dụng những chiếc GoPro bịt băng lại để học hỏi trò chơi này, và tôi đã có thể bay cao trong sự nghiệp của mình đến một nơi mà tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể đến.
    Và tôi đã phải mang những giới hạn đó suốt cả đời, những nhãn mác khác nhau gắn lên tôi suốt cuộc đời, Steven, và khi tôi chọn tin tưởng vào chúng, chúng có sức mạnh lớn đến mức nào với tôi. Và khi tôi chọn không tin vào chúng, một số trong số chúng thậm chí không có thực, và tôi đã tự tạo ra bản thân mình bằng cách nói về chúng suốt thời gian. Và tôi không thể tin vào nơi mà tôi đã có thể đi với sự nghiệp diễn thuyết của mình. Những sân khấu mà tôi đã có thể đứng lên, những công ty mà tôi đã có thể làm việc, tôi tự hỏi: “Điều này có thật không? Họ có biết tôi đến từ vùng ngoại ô phía Bắc của Adelaide, Nam Úc không?”
    Thật điên rồ khi bạn từ việc không nói được ngôn ngữ trở thành người nhận hàng triệu tiền để nói, để dạy ngôn ngữ và dạy người khác cách nói nó. Vâng, đó là điều mà bạn thân nhất của tôi luôn nói. Anh ấy nói: “Đó là điều hài hước nhất trên thế giới.” Và tôi hy vọng đó sẽ trở thành nguồn cảm hứng rằng không quan trọng nếu tiếng Anh là ngôn ngữ duy nhất của bạn, hay thứ hai, thứ ba, thứ tư, hay thứ năm. Đây chỉ là chuỗi hành vi mà bất kỳ ai cũng có thể học. Và nếu đó là điều bạn muốn. Thực ra thì còn cực đoan hơn vì bạn đã bị bắt nạt vì không thể nói được ngôn ngữ đến mức bạn phải chuyển đến năm trường khác nhau. Và giờ đây bạn kiếm được hàng triệu từ việc nói ngôn ngữ đó và dạy người khác cách nói nó. Có thể là một số người đã từng bắt nạt bạn. Tôi thực sự đã nghe một số người trong số họ liên lạc, thật điên rồ. Đó là người Hà Lan và Ark.
    Đã làm trái tim tôi đau. Ba mẹ tôi đã làm việc hàng tháng trời để mua cho tôi chiếc xe đạp đó. Nó có giá hai trăm tám mươi đô la Úc, điều này là rất lớn trong những năm chín mươi. Đó là một chiếc xe đạp BMX tuyệt vời với các đỉnh trình diễn và mọi thứ. Và một kẻ bắt nạt đã phát hiện ra nơi tôi sống và đã đánh cắp nó, và sau hai mươi lăm năm đã liên lạc để xin lỗi.
    Lẽ ra tôi nên hỏi hắn về cái vé chết tiệt đó. Tôi nghĩ hắn sẽ trả lại cho tôi chiếc xe đạp chết tiệt đó, nhưng hắn không làm vậy. Và điều điên rồ là nó quá đẹp vì do những năng lượng tích cực mà tôi đã phát ra, hắn đã thấy tôi trở thành ai. Và tôi nghĩ đó thật sự là một điều tốt từ hắn. Tôi tôn trọng hắn rất nhiều vì điều đó. Và tôi nghĩ một phần trong tôi cũng cần điều đó. Hắn đã liên lạc và nói: “Này anh bạn, tôi rất xin lỗi.” Và tôi đã nói: “Tôi không thể cảm ơn đủ vì điều này.” Bởi vì đã có nỗi đau trong trái tim tôi mà tôi không thể giải quyết. Và bạn đã giải quyết một phần trong số đó cho tôi khi bạn xin lỗi và nói xin lỗi, bởi vì chiếc xe đạp đó thực sự có ý nghĩa rất lớn với tôi, bạn biết không. Tôi đã rất hạnh phúc, rất bất ngờ vì hắn xin lỗi.
    Bạn biết đấy, thật sự rất đẹp.
    Khi đối phó với những kẻ bắt nạt ở nơi làm việc, những người xúc phạm bạn hoặc làm bạn cảm thấy bị xem thường, kỹ thuật tốt nhất để thương thuyết với họ hoặc để ngăn chặn họ hoặc để vượt lên trên, về mặt nào đó, bất cứ điều gì điều đó có thể có nghĩa là gì.
    Phiên bản đơn giản nhất của điều đó đối với tôi là sử dụng kỹ thuật ứng tác, “có”, và thay vì không đồng ý với bạn, tôi sẽ đồng ý một cách hài hước với bạn. Một lần nữa, tôi không chắc đây là điều tốt nhất trong thế giới mà mọi người nên làm, nhưng tôi giải tỏa điều này một cách rất đơn giản vì tôi đã trải nghiệm điều đó trong suốt cuộc đời mình, bất kể họ nói gì với tôi và nó chỉ đơn giản là không cho họ một cơ hội nào. Họ nói: “Ồ, bạn là một kẻ ngu ngốc.” Tôi đáp: “Vâng, thỉnh thoảng tôi hơi vụng về, tôi biết điều đó.”
    Và họ không biết phải đi đâu sau điều đó. Hoặc họ nói: “Ôi, bạn ngu ngốc, đấy, bạn biết không, tôi đã làm rất nhiều điều ngu ngốc trong thời gian làm doanh nhân, nếu bạn đã thấy một số trong số đó, ôi, tôi hy vọng bạn không thấy tất cả.”
    Kỹ thuật “có và” là gì?
    “Kỹ thuật có và” chỉ là khi bạn công nhận điều họ đang nói và bạn chỉ đơn giản là xây dựng thêm trên điều đó, đúng không. Nó giống như: “Có, và bạn đúng, đôi khi tôi có thể là hơi ngu ngốc.” Nó yêu cầu bạn phải gạt bỏ cái tôi của mình đi, bởi vì bạn cần phải chấp nhận điều đó vì chúng ta đều là những con người có khuyết điểm.
    Bạn không phải để họ thắng trong tình huống đó sao?
    Điều đó tùy thuộc vào cách bạn định nghĩa chiến thắng. Đối với tôi, tôi chỉ không muốn bị cuốn vào điều này, trong khi trước đó tôi sẽ bảo vệ bản thân. Tôi sẽ hỏi: “Ồ, tôi đã làm gì khiến bạn nghĩ như vậy?” Nhưng tôi không quan tâm. Nếu bạn không ở trong cuộc chơi, tôi yêu thích câu nói này của Brene Brown, khi cô ấy nói: “Nếu bạn không ở trong đấu trường cùng tôi, tôi thực sự không quan tâm đến ý kiến của bạn.”
    Bạn có nghĩ rằng nếu bạn ở trong “lồng rồng”, nơi có hàng trăm bức tranh mỗi năm, thì có năm con rồng như chúng ta ở đây, chúng ta đang thẩm vấn họ, chúng ta đang đặt ra những câu hỏi khó khăn? Dựa trên những gì bạn biết về giao tiếp, họ nên xử lý những chỉ trích và thách thức của chúng ta như thế nào? Có phải đó là “có và” không? Bởi vì cái ngược lại với “có và” là gì?
    Cái ngược lại của “có và” là “có nhưng”, đúng không? Và bối cảnh cổ điển là nếu bạn nói điều gì đó với họ đơn giản như tôi nhớ đã chia sẻ điều này với một trong những khách hàng của tôi, khi tôi thấy trong các cuộc gọi của họ khi mọi người tranh cãi với họ về giá cả, họ sẽ nói “có nhưng, lý do mà chúng tôi đắt hơn là vì chúng tôi đầu tư nhiều hơn vào R&D và chúng tôi cập nhật phần mềm của mình liên tục”. Vì vậy, đột nhiên khi bạn nói “có nhưng”, bạn đang đưa cuộc trò chuyện đến một hướng tiêu cực. “Nhưng” có nghĩa là bất cứ điều gì bạn nói tôi sẽ phủ nhận điều đó và tôi sẽ đưa ra phiên bản thực tế của tôi. Trong khi đó, nếu bạn nói “có và”, bạn có thể chỉ trích họ và nói “ồ, tôi nghĩ dịch vụ của bạn quá đắt”. “Có và Steven, lý do là vì chúng tôi đầu tư mạnh vào nghiên cứu và phát triển”. Vì vậy, đột nhiên khi bạn nói “có và”, bạn đang đưa nó theo một hướng tích cực. Bạn nói “có nhưng”, bạn đang đưa nó theo một hướng tiêu cực. Một là chúng ta sẽ xây dựng dựa trên điều này và chúng ta sẽ làm việc qua điều này. Một là tôi đang phủ nhận những gì bạn đang nói và tôi chỉ sẽ chia sẻ và buộc phiên bản của tôi về thực tế. Vì vậy, đó là một kỹ thuật đơn giản trong thế giới.
    Thực sự hiệu quả đấy. Tôi thấy nó trong “lồng rồng” mọi lúc. Tôi thấy khi các con rồng đồng nghiệp của tôi đang thẩm vấn ai đó và tôi quan sát, và tôi thấy một số trong họ, họ sẽ nói “có nhưng nhưng nhưng” và họ chỉ làm người khác cảm thấy ức chế. Cứ như thể nó trở thành một giao dịch đối kháng thực sự. Và nó làm tôi nhớ đến Tali Sherrod, một nhà thần kinh học từng tham gia podcast của tôi, người đã kể với tôi rằng họ đã thực hiện các nghiên cứu nơi họ cho hai người vào máy quét não và họ đã đồng ý, đồng ý và đồng ý và quét não của họ. Khi họ đồng ý, não của họ được ánh sáng lên, sau đó ở vòng tiếp theo, họ bảo họ không đồng ý vào một thời điểm nào đó. Và khi họ không đồng ý với nhau trong máy quét não này, não của họ như thể đã tắt đi vì họ đã rơi vào, nó gần như bạn có thể khi tôi nói tắt đi, nó giống như đèn đã tắt. Um, và vì vậy cô ấy đã dạy tôi quy luật này mà tôi đã viết về, được gọi là “không bao giờ không đồng ý”. Và khi bạn nói điều đó, mọi người sẽ nói “không bao giờ không đồng ý”. Không có nghĩa lý gì.
    Tôi là con người. Và rồi không có ngọn lửa nào ở đây vì chúng ta không tạo ra ma sát để tạo ra lửa. Và tôi lại đi con đường đó vì tôi không thực sự quan tâm đến việc chỉ cãi nhau cho sự cãi nhau. Tôi không quan tâm đến điều đó.
    Một điều khác mà mọi người thường gặp khó khăn, và chúng ta đã nói một chút về nó trước đó, là bắt đầu các cuộc trò chuyện và nói chuyện xã giao. Điều này thật khó. Tôi nghĩ rằng nó ngày càng trở nên khó khăn hơn khi cuộc sống của chúng ta ngày càng số hóa hơn.
    Điều này cần rất nhiều can đảm. Tôi cảm thấy rằng việc bắt đầu một cuộc trò chuyện có ý nghĩa đòi hỏi rất nhiều can đảm.
    Nghe có vẻ như một điều điên rồ để nói trên một podcast vào năm hai nghìn hai mươi lăm. Làm thế nào. làm thế nào để chúng ta bắt đầu một cuộc trò chuyện với một người khác? Có một cái gì đó như là một
    Tôi có một kỹ thuật yêu thích mà tôi đang sử dụng. Và nó cần can đảm. Vì vậy, bạn đã được cảnh báo. Nó yêu cầu can đảm. Và đó là một trò chơi đơn giản gọi là Harlow Buffalo.
    Harlow Buffalo. Tôi yêu trò chơi này. Ôi, bạn không biết về điều này. Một lần nữa, vì bạn chưa chơi trong thế giới cải biên. Harlow Buffalo. “High” là điều gì đó đang diễn ra tốt đẹp với bạn. “Low”, điều gì đó không tốt cho bạn. “Buffalo” là điều thú vị gì đó về bạn. Bây giờ có một lý do mà trò chơi này lại tuyệt vời như vậy. Nó tuyệt vời vì nếu tôi chơi Harlow Buffalo và bạn chơi Harlow Buffalo và chúng ta sẽ chơi ngay bây giờ và bạn có muốn chơi không? Được rồi.
    Vậy những gì chúng ta đang làm là chúng ta đang tạo ra cái gọi là “sợi chỉ trò chuyện”. Hãy chơi trước. Vậy bạn muốn đi trước hay bạn muốn tôi đi trước? Bạn đi trước. Được rồi, chắc chắn rồi. Xin chào. Tôi đang làm podcast “Nhật ký của một CEO”. Điều này thật tuyệt. Vì vậy tôi yêu điều này ở chỗ: Hãy xem, điều này thật tuyệt vời với tôi. Đây là một “high” lớn với tôi. “Low”.
    Tôi thực sự gặp khó khăn với điều gì đó là đủ trong chương này của cuộc đời tôi và tôi nên theo đuổi việc xây dựng doanh nghiệp của mình như thế nào, tôi nên phát triển nó ra sao. Tôi thực sự đang gặp khó khăn với yếu tố “đủ”. Và điều gì đó thú vị về tôi là tôi có ba con Alpaca và tôi sống trên một mảnh đất rộng lớn. Ôi trời, thật điên rồ, tôi… có phải là Alpaca không. Dù sao bạn thích.
    Vâng, bạn đang suy nghĩ quá nhiều. Đừng suy nghĩ quá nhiều. Hãy thử sức đi.
    Xin chào. Tôi thực sự tận hưởng cuộc trò chuyện này và tôi học được rất nhiều điều, điều này thật tuyệt vời. “Low”. Tôi chưa tập thể dục trong phòng gym nhiều như tôi muốn và tôi đang lo lắng rằng cân bằng của tôi bị ảnh hưởng vì tôi ghi âm quá nhiều và mọi thứ có vẻ không ổn và tôi đang cố gắng làm việc vào buổi tối và đó là một thách thức khi cố gắng chèn vào các mối quan hệ của tôi. Um, một điều thú vị ngẫu nhiên, tôi đang tập luyện cho một cuộc thi marathon mà tôi chưa đăng ký tham gia. Điều đó không tuyệt bằng Alpacas.
    Và điều đó chắc chắn không tuyệt bằng Alpacas. Tuy nhiên, điều đó thì tuyệt. Khi bạn có can đảm để làm điều này với ai đó ngay bây giờ, tôi đã cho bạn ba “sợi chỉ trò chuyện” mà bạn có thể kéo lên. Bạn có nên nói với họ rằng chúng ta sẽ chơi “high-low buffalo”? Tôi chơi trò này với những người tôi gặp mà tôi muốn kết nối. Điều này không áp dụng nếu tôi trên xe buýt và đang nói chuyện với ai đó. Không. Bởi vì, nói chung, đó là nói chuyện xã giao và nếu bạn không muốn kết nối với người đó, thì sẽ không có nghĩa lý gì.
    Nhưng nếu tôi ở trong thang máy, tôi ở trong một môi trường xã hội, tôi tham gia một sự kiện kết nối mạng. Vậy thì trò chơi tôi vừa nói với bạn là khác biệt.
    Trò chơi mà tôi đã đưa cho bạn là một trò chơi mà bạn chơi với một đồng nghiệp mà bạn đã làm việc cùng trong bốn năm qua, nhưng bạn gần như không vượt qua được mức độ cao. Đúng không? Bởi vì, và chúng ta sẽ giữ như vậy, sau đó tôi có thể chia sẻ với bạn trò chơi khác. Nhưng đối với tôi, điều mạnh mẽ về trò chơi mà chúng ta vừa chơi là lý do mà mọi người ghét công việc của họ nhiều như vậy là vì họ không cảm thấy kết nối. Và đó là bởi vì họ không có những cuộc trò chuyện tại nơi làm việc. Vì vậy, đối với tôi, khi bạn đủ dũng cảm để chơi trò chơi này, hãy nói rằng bạn đã làm việc với Susan trong mười hai tháng, và bạn luôn gặp nhau ở phòng ăn trưa, nhưng bạn chỉ ngồi xuống với Susan và nói “Susan, tôi biết điều này có vẻ hơi điên rồ, nhưng hãy lắng nghe một người đàn ông tên là Vin trên Dara của CEO. Anh ta nói rằng nếu bạn muốn kết nối với ai đó và bạn quan tâm đến sự kết nối, hãy chơi một trò chơi gọi là Hilo Buffalo. Bạn có chơi không? Chơi đi. Và chỉ cần làm những gì chúng ta vừa làm. Bởi vì ngay lập tức tôi đã đưa cho bạn ba chủ đề, đúng không? Háo hức được ở đây. Cũng gặp khó khăn với đủ thứ. Và sau đó cũng chia sẻ với ba người packing cũ mà tôi sống cùng trong khu đất rộng. Có ba điều mà bạn có thể chọn để hỏi tôi. Bạn vừa đưa cho tôi ba điều. Tôi cũng rất chú ý tới sức khỏe và tôi chưa làm tốt lắm về điều đó.
    Vì vậy, ngay lập tức chúng ta có ba chủ đề để lựa chọn. Điều ngược lại với điều đó là gì? Bạn có xem Mister Beast không? Ồ, tôi chưa xem. Ai là Mister Beast? Ồ, điều đó thật tuyệt. Được rồi, tôi sẽ gặp bạn trong cuộc họp lúc hai giờ. Hẹn gặp bạn sau. Không sao đâu. Bởi vì bạn đã lấy một cú sút trong bóng tối và bạn đã đưa ra một chủ đề và nó chỉ không có sức hút. Trong khi tôi đang tự tạo cho mình ba cơ hội ở đây. Tôi đang tạo ra ba cơ hội để một cuộc trò chuyện nhen nhóm, nhưng trên thực tế có sáu chủ đề ở đây. Bởi vì có ba từ tôi, và ba từ bạn.
    Tôi sẽ đi quanh văn phòng khi quay lại London và tôi sẽ hỏi mọi người về một chút Hilo Buffalo. Và chỉ cần chơi và vì ngay lập tức điều đó yêu cầu sự dễ bị tổn thương. Điều đó yêu cầu những điều mà bạn hào hứng. Và đó cũng là một điều thú vị. Bạn thậm chí còn không biết, tôi không biết bạn đang chuẩn bị cho một cuộc marathon, thật tuyệt. Đúng vậy, bạn nên đăng ký tham gia. Điều gì ngăn cản bạn?
    Rẻ hơn nhiều.
    Chỉ cần vài giây với bột matcha hương vị mà tôi có ở đây trước mặt. Matcha hoàn hảo của Ted là loại cấp lễ nghi và có nguồn gốc từ Nhật Bản. Nó mượt mà, tự nhiên ngọt ngào, không giống như những loại matcha có vị cỏ mà tôi đã thử trước đây về perfect Ted. Và nếu bạn trong số những người đã nói với bản thân rằng bạn không thích matcha, có lẽ là bởi vì bạn chưa thử matcha hoàn hảo của Ted. Và bạn có thể tìm thấy matcha hoàn hảo của Ted tại Anh và Tesco, Sainsbury’s, Holland và Barra và ở Waitrose hoặc Albert Hyne nếu bạn ở Hà Lan. Và trên Amazon tại Mỹ, chúng tôi sẽ có đầy đủ trực tuyến tại perfectted.com. Bạn có thể nhận được bốn mươi phần trăm giảm giá cho đơn đặt hàng đầu tiên của bạn bằng cách sử dụng mã diaryforty.
    Một chút nhanh tôi muốn nói với bạn về nhà tài trợ của chúng tôi, WOOP, một doanh nghiệp mà tôi cũng là một nhà đầu tư, và nếu bạn theo dõi tôi trên Instagram, có lẽ bạn đã nhận thấy rằng gần đây tôi đã bắt đầu chạy, điều mà tôi rất thích và nó bắt đầu như một thử thách nhưng bây giờ đã phát triển thành điều mà tôi làm hầu như hàng ngày. Nó là một trong những điều thúc đẩy tôi trở nên tốt hơn mỗi ngày nhưng đây là điều, đối với tôi, sự tiến bộ không chỉ là làm mạnh mẽ hơn, mà cũng là tập luyện theo cách thông minh hơn, điều này xuất hiện ở WOOP của tôi. WOOP không chỉ theo dõi các buổi tập của tôi, nó còn cho tôi biết cơ thể tôi sẵn sàng như thế nào để thực hiện chúng.
    Tôi thậm chí đã bắt đầu buổi tập. Vài năm trước, chúng tôi đã thực hiện một nghiên cứu gọi là Project P_R_ và nó phát hiện rằng những người chạy điều chỉnh tập luyện của họ dựa trên điểm phục hồi đã cải thiện thời gian 5K của họ trung bình là hai phút và bốn mươi giây trong khi giảm nguy cơ chấn thương trên ba mươi phần trăm. Và họ đã làm điều đó trong khi tập luyện ít hơn. Vì vậy, nếu bạn đang tìm kiếm sự hướng dẫn này khi nói đến tập luyện của mình, hãy truy cập vào join.whoop.com/ceo và nhận thử nghiệm 30 ngày với cam kết không có gì. Đó là join.whoop.com/ceo.
    Hãy cho tôi biết bạn thấy thế nào. Nói chuyện nhỏ là điều rất quan trọng. Tôi đã đọc một nghiên cứu nói rằng năm mươi lăm phần trăm các mối quan hệ, cả chuyên nghiệp và cá nhân, được hình thành thông qua những cuộc trò chuyện nhỏ và tương tác xã hội, một nghiên cứu được thực hiện bởi Đại học Oxford, và nó cho biết rằng tám mươi phần trăm các cuộc trò chuyện tại nơi làm việc liên quan đến một số hình thức nói chuyện nhỏ, đó là Harvard Business Review. Nếu tôi muốn trở thành bậc thầy trong việc nói chuyện nhỏ, có điều gì khác mà tôi cần biết không? Tôi thực sự gặp khó khăn với việc nói chuyện nhỏ. Ba hai một, tôi nói với học sinh của mình, ba hai một, tức là ba bước, hai loại hoặc một điều.
    Vì vậy, chỉ cần ghi nhớ điều đó. Có ba bước cho một cái gì đó. Có hai loại của một cái gì đó, hoặc điều một là gì. Vì vậy, khi ai đó đang nói chuyện với bạn, bạn muốn giữ cho nó ngắn gọn và bạn muốn giảm thiểu những cuộc trò chuyện nhỏ đó và, bạn biết đấy, bạn không muốn biến nó thành cuộc nói chuyện lớn. Họ sẽ nói với bạn về một cái gì đó và bạn sẽ nói điều một về xây dựng thương hiệu cá nhân là X_Y_Z_ hoặc chỉ X_. Đúng không? Vì vậy, bạn sẽ nói điều một về thương hiệu cá nhân, nếu tôi có thể chia sẻ với bạn bây giờ, là tầm quan trọng của sự nhất quán. Chào, rất vui được gặp bạn, hãy chụp một bức selfie nhanh và sau đó bạn đi.
    Vì vậy, một lần nữa, bạn có khung đó trong đầu của bạn. Trong khi trước đây, khi mọi người hỏi tôi, Evan, tôi nên làm gì với kỹ năng giao tiếp của mình? Tôi đã bị mắc kẹt trong cạm bẫy của “Ôi, tôi vừa nghe bạn nói. Có rất nhiều điều mà tôi có thể nói với bạn.” Tôi có thể nói ngay bây giờ có tám điều mà bạn có thể bắt đầu tập trung vào theo trình tự này. Nhưng sau đó bây giờ nó biến thành một điều mà tôi không muốn nó trở thành.
    Dưới đây là bản dịch sang tiếng Việt của văn bản bạn cung cấp:
    Bây giờ, tôi đã có khuôn khổ đó, tôi chỉ nghĩ, được rồi, vậy trong phản ứng với điều này, tôi có thể đi qua ba bước theo những gì họ đang nói không? Hai loại những gì họ đang nói, hoặc một điều về những gì họ đang nói là thế này.
    Và bạn có nghĩ rằng tôi nên có một số câu hỏi, một số câu ngắn trong túi của mình mà tôi thường xuyên đưa ra, một số câu trò chuyện nhỏ đã được chuẩn bị trước mà không phải là “Bạn đã thấy thời tiết chưa?”
    Vâng, vâng, vâng, bạn nên làm vậy. Và những điều này rất quan trọng và bạn có thể tạo ra của riêng mình. Tôi có nghĩa là tôi thích câu hỏi “Bạn làm gì trong thời gian rảnh?” vì nó mở ra rất nhiều cánh cửa đến với nhiều điều thú vị mà mọi người làm, khác với việc họ chỉ nói cho tôi biết họ làm việc gì. Bởi vì chúng ta đã nghe điều này nhiều lần trước đây, khi ai đó hỏi bạn làm gì để kiếm sống, họ đang cố gắng hiểu vị trí của bạn trong hệ thống địa vị. Nhưng tôi thích câu hỏi “Bạn làm gì trong thời gian rảnh?” Tôi thực sự yêu thích câu hỏi đó. Và hãy có một danh sách ba hoặc bốn câu hỏi. Chỉ cần có chúng trong túi của bạn. Cái khung ba đến một đó cho phép bạn thoát ra khỏi cuộc trò chuyện nho nhỏ một cách ngắn gọn. Họ hỏi bạn một câu hỏi về thương hiệu cá nhân. Ồ, có hai loại thương hiệu cá nhân. Ồ, à, ba bước để xây dựng thương hiệu cá nhân, huh? Hay, à, điều một về thương hiệu cá nhân là, chúc bạn may mắn. Rất vui được thấy bạn. Hãy chụp một bức selfie nhanh.
    Có phải có một nghệ thuật để có một cuộc trò chuyện khó khăn không? Ví dụ, nếu có ai đó luôn cắt lời tôi ở nơi làm việc.
    Mm.
    Và tôi biết tôi cần phải
    nó xảy ra ở đâu. Tại sao? Bởi vì mức độ hiện diện về thể chất và giọng nói thấp.
    Nếu, bạn biết đấy, nếu tôi nói với bạn như thế này và tôi sẽ chia sẻ một ý tưởng rất tốt với bạn và um thật dễ để cắt lời người này. Nên bạn phải phải sửa chữa điều đó ở cấp độ nền tảng. Bạn phải tăng cường hiện diện giọng nói của mình. Bạn phải tăng cường hiện diện thể chất của mình. Bởi vì thật khó để cắt lời phiên bản VIN này so với phiên bản VIN mà bạn vừa trải nghiệm trước đó. Đó là điều đầu tiên tôi muốn nói. Ở cấp độ nền tảng, đó là điều bạn muốn sửa chữa. Và lại là liên quan đến âm lượng, liên quan đến cử chỉ tay,
    tất cả những điều mà chúng ta đã nói và bằng cách nâng cao điều đó, thật khó để cắt lời người này. Vâng. Vâng. trong khi đột nhiên mọi người không nhận thức được điều đó và họ nghĩ rằng oh, mọi người cắt lời tôi chỉ vì mọi người, không, không, đó là vì bạn chưa chỉ ra rằng bạn đang nói. Đây là lý do tại sao tôi nói với những người thường bị cắt lời. Được rồi, đây là một chiến lược đơn giản khác. Nếu mọi người đang ngồi trong một cuộc họp nhóm, hãy đứng lên khi bạn sắp trình bày ý kiến của mình. Bởi vì khi bạn đứng, bạn sẽ có nhiều sự hiện diện thể chất hơn.
    Vì vậy, đột nhiên mọi người sẽ không cắt lời bạn miễn là bạn đang đứng, bởi vì tôi vẫn đang nói. Phản đối lớn nhất mà mọi người có đối với việc tạm dừng là họ nói, ô nhưng nếu tôi tạm dừng thì người khác sẽ cắt lời tôi. Không nếu bạn đang đứng. Nếu bạn đứng và bạn tạm dừng, đó rõ ràng là một sự tạm dừng để tạo hiệu ứng. Tôi vẫn đang nói.
    Đúng vậy. Vậy có rất nhiều điều khác bạn có thể làm để ngăn chặn điều đó xảy ra. Bạn thậm chí có thể khởi động cuộc trò chuyện. Nếu bạn biết có một người cắt lời liên tục. Xin lỗi, tôi thỉnh thoảng cũng làm điều này. Nếu có một người cắt lời liên tục trong môi trường của bạn và tôi vừa chỉ vào chính mình ở đó, tôi không cắt lời vì tôi muốn trở thành một kẻ thô lỗ. Thỉnh thoảng tôi cảm thấy tôi muốn thêm giá trị. Và và đó là tôi muốn cho họ lợi ích của sự nghi ngờ. Đó là điều mà hầu hết mọi người muốn làm. Nhưng sau đó có một phần trăm là những người cắt lời liên tục. Tôi luôn muốn thiết lập vị trí của mình. Họ không tôn trọng bạn. Họ không tôn trọng bạn. Vâng. Tôi muốn vị trí đó.
    Rất khó. Bạn phải có một cuộc trò chuyện riêng tư với họ ở bên ngoài. Nhưng với chín mươi chín phần trăm người đang cắt lời vì họ muốn thêm giá trị, bạn chỉ cần khởi động cuộc trò chuyện. Bạn chỉ cần nói, ê, nhìn này, với tất cả mọi người trong nhóm, tôi muốn chia sẻ ý tưởng của mình. Nếu bạn cho tôi năm phút vào cuối, tôi rất muốn hỏi ý kiến của bạn. Nhưng tôi muốn chia sẻ hoàn toàn và đầy đủ ý tưởng của mình. Có được không? Và tôi chỉ yêu cầu tất cả mọi người đồng ý. Và nếu họ đồng ý, nhưng sau khi tôi đã nói điều đó, tôi có thể để họ nói điều gì đó và tôi sẽ nói cảm ơn Steven, tôi vẫn đang chia sẻ ý tưởng.
    Tôi sẽ quay lại câu hỏi của bạn trong một khoảnh khắc. Và bạn phải giành lại không gian của mình.
    Bạn có nghĩ bạn phải phản chiếu điều gì đó của ai đó, bạn biết đấy, bạn đã nói về năm nền tảng này. Tôi có nên phản chiếu của bạn để liên kết và gắn kết với bạn không?
    Mm-hmm. Mm-hmm.
    Mm-hmm.
    Đi nào. Vì vậy, tôi gặp họ tại nơi họ đang ở. Để họ cảm thấy thoải mái và chúng tôi xây dựng mối quan hệ và kết nối. Tôi như ồ, thật tốt khi bạn đến đây, cảm ơn bạn rất nhiều. Và và nếu bạn có thể dành một chút thời gian, điều gì là phần yêu thích của bạn? Bạn thực sự đã kết nối với điều gì khi nói chuyện với tôi? Vì vậy, tôi đã gặp họ tại nơi họ đang ở và sau đó tôi từ từ đưa họ đến nơi tôi muốn đến. Và điều đó diễn ra như phép thuật, nơi bạn sẽ thấy họ dần dần mở lòng hơn một chút.
    Bạn phải gặp họ tại nơi họ đang ở trước.
    Để xây dựng mối quan hệ đó, tôi đã nghe bạn nói về điều gì đó gọi là FORD. F_O_R_D_.
    Chúng ta đang nói về gia đình, nghề nghiệp, giải trí và ước mơ.
    Và bối cảnh ở đó là gì?
    Chà, đây là những điểm cuộc trò chuyện mà tôi có thể nói nếu tôi muốn giao tiếp với người đó trong một khoảng thời gian dài hơn. Thay vì chỉ nghĩ về những gì họ làm, đó là điều mà tôi luôn từng làm. Tôi luôn chỉ nghĩ về nghề nghiệp. Ồ, bạn làm gì? Tôi có xu hướng mặc định vào đó khi tôi ở trong sự nghiệp diễn thuyết khóa chính. Nhưng sau đó FORD chỉ là một từ viết tắt tuyệt vời để nói rằng có rất nhiều điều khác mà chúng ta có thể nói đến. Có rất nhiều điều khác mà chúng tôi có thể thảo luận, đúng không? Chúng ta có thể nói về gia đình, giải trí, nghề nghiệp và ước mơ của bạn.
    Và tại sao việc có một bộ những điều để nói rộng hơn lại tạo ra sự cộng hưởng và kết nối mạnh mẽ hơn? Bởi vì tương tác đó cảm thấy khác biệt so với mọi tương tác khác. Nếu không, nó luôn cảm thấy như một sự chiếm đóng. Nó luôn xoay quanh sự chiếm đóng. Tôi thật sự thích có những điều bổ sung để tốt hơn trong giao tiếp. Giống như những giấc mơ, tôi thật sự thích hỏi mọi người câu hỏi đó. Tôi thích xem một người đàn ông tên là Simon Squibb, người đã có thể sở hữu thương hiệu của câu hỏi “Giấc mơ của bạn là gì?”, phải không? Đó là một câu hỏi rất mạnh mẽ. Nó khiến mọi người phải dừng lại và suy nghĩ, “Giấc mơ của tôi là gì?”
    Và đôi khi điều đó có thể dẫn đến nỗi đau, đôi khi dẫn đến những cuộc trò chuyện tuyệt vời. Nhưng tôi nghĩ có điều gì đó ở độ sâu của câu hỏi đó cũng rất tác động đến con người. Nó chạm đến mọi người, đặc biệt là khi nói về những điều dễ bị tổn thương. Khi bạn bắt đầu nói rằng bạn đang gặp khó khăn với quá nhiều thứ, có điều gì đó đã thay đổi trong tôi. Tôi đã nghĩ “Ôi”.
    Tôi không thực sự muốn làm điều đó. Nhưng ngay khi bạn làm điều đó, mọi thứ sẽ thay đổi. Nó cho thấy tôi cũng là con người, tôi cũng gặp phải khó khăn, tôi cũng có những điều không được suôn sẻ. Khi chúng ta thực hiện cuộc trò chuyện trên podcast với Vanessa về ngôn ngữ cơ thể, một trong những điều mà tôi thấy trong phần bình luận là mọi người chỉ ra rằng ở các nền văn hóa khác nhau, các quy tắc khác nhau được áp dụng. Đó cũng chính là điều tôi đã nói trước đó về việc là người Anh. Chúng tôi có phần bảo thủ hơn. Bạn có cần chèn thêm tất cả những lời khuyên này với những nét văn hóa không?
    Người Úc rất hoài nghi giống như những người ở Vương quốc Anh, và chúng tôi sẽ ngồi lại, chúng tôi sẽ như “Ừ, bạn ơi, chúng tôi vừa mới bắt đầu”. Chúng tôi chưa làm điều đó ngay bây giờ. Và đó là lý do tại sao khi các diễn giả người Mỹ tới Úc, họ cảm thấy mất thời gian để thích nghi. Bởi vì chúng tôi rất hoài nghi ở Úc, phải không? Tôi nghĩ chúng tôi đã giữ lại điều đó khi đến Úc từ Vương quốc Anh. Và vẫn còn đó thì bạn phải nhạy cảm với điều đó. Và trước khi bạn đi nói chuyện ở một quốc gia nhất định, tôi nghĩ điều rất quan trọng là phải tìm hiểu những chuẩn mực văn hóa và mở mang bản thân với nó. Tôi đã từng mắc lỗi trước đây. Đúng vậy, tôi đã phạm phải sai lầm lớn nhất.
    Có một đoạn trong bài thuyết trình của tôi, nơi tôi nói rằng tôi đã nói với bố mình rằng tôi muốn rời bỏ nghề kế toán và trở thành một nhà ảo thuật. Và bố tôi đã nói “Cái quái gì vậy? Bạn muốn dẫn dắt Harry Potter à?” Vì vậy, tôi… tôi đã nói đùa một chút với giọng nói. Và sau đó tôi đã đến châu Á và sử dụng cùng một giọng điệu đó và không ai cười cả. Tôi nghĩ “Ôi, không có sự nhạy cảm ở đây.” Tôi đã không nhận ra rằng họ không thấy điều đó hài hước bởi vì họ nghĩ “Ồ, thôi nào.” Rồi họ bắt đầu nhận ra “Ô, ông ấy đang đùa giỡn.” Và sau đó khán giả quay lưng lại với bạn. Tôi đã mắc sai lầm nhiều lần trước đây. Tôi đã làm sai nhiều lần và đó là cách bạn học. Nhưng mọi người không muốn học theo cách đó nữa. Họ không muốn trả giá cho sự thất bại. Đó là cách duy nhất để bạn học được.
    Và rất nhiều người ghét nghe giọng nói của chính mình. Tôi nhớ lần đầu tiên tôi nghe giọng nói của mình, tôi không thể tin vào điều đó khi tôi ghi âm những cuộn băng nhỏ ở Plymouth khi tôi còn là một đứa trẻ. Bạn có biết tại sao không? Đó là vì khi bạn nghe giọng nói của chính mình, bạn đang nghe được các rung động qua xương và mô cơ bắp. Bạn đang nghe những rung động đó. Vì vậy, chúng nghe có vẻ sâu hơn, vang vọng hơn đối với bạn. Khi bạn nghe giọng của mình, bạn sẽ nghĩ “Ôi, tôi nghe như Barry White.” Vì vậy, bạn nghĩ rằng bạn có một giọng nói trầm ấm, phong phú bởi vì bạn nghe nó qua một môi trường khác.
    Còn khi bạn mở miệng và nói với một người khác, môi trường không phải là cơ bắp và xương, mà là không khí. Vì vậy, nó ít dày đặc hơn, nên nghe có vẻ cao hơn. Một trong những lý do chính mà mọi người ghét giọng nói của chính mình ngay lập tức là họ nói, “Tại sao tôi lại nghe như thế này?” Trong khi thực tế là do nó đi qua một môi trường khác nhau. Một cái đi qua xương và cơ bắp, cái kia đi qua không khí.
    Đó là lý do tại sao tôi nghĩ rằng tôi có thể hát và khi tôi ghi âm bản thân hát và phát lại, tôi cảm thấy thật tệ. Tôi không thể tin được. Tôi nghĩ có điều gì đó sai với máy ghi âm.
    Đúng vậy, và đó là điều xảy ra với tất cả mọi người. Và điều đó cũng giống như lý do tại sao mọi người ghét bản thân khi ở trước camera. Bởi vì bạn nhìn vào gương và bạn thấy mình như bạn thấy trong gương, nhưng sau đó bạn nhìn vào camera và nó bị lật ngược lại, và bạn sẽ nói “Ôi, tại sao tôi không trông như vậy?” Tại sao phần nào đó trên khuôn mặt tôi lại trông khác đi? Thực ra, đó là những gì mà mọi người khác thấy, nhưng bạn đã nhìn vào gương cả đời. Bạn đã nghe giọng nói của mình qua mô xương và cơ bắp cả đời mình.
    Vậy làm thế nào để tôi vượt qua điều đó? Huh. Giảm nhạy cảm. Bạn phải nghe giọng nói của mình. Bạn vẫn quan tâm đến giọng nói của mình chứ? Bạn vẫn lắng nghe nó? Vâng, bạn không còn quan tâm nữa. Nhưng bạn thích âm thanh giọng nói của mình, đúng không? Tôi không nói là tôi thích nó, nhưng tôi đã quen với nó rồi. Vâng. Bởi vì bạn đã giảm nhạy cảm. Bởi vì bây giờ bạn đang nghe những gì người khác nghe và lại một lần nữa đó là lý do bạn nên ghi hình bản thân. Và tôi vẫn nghĩ rằng việc ghi âm để xem lại, nếu đó là điều duy nhất bạn làm sau này, hãy nói. Bạn hãy tưởng tượng rằng bạn chỉ cách ba thay đổi để hoàn toàn biến đổi. Đó chỉ là những gì cần thiết. Tôi đã thấy học sinh của mình làm điều này nhiều lần và và tôi thật sự ước gì tôi có thể cho bạn xem những ví dụ video khi ngay lập tức họ chỉ cần thay đổi, nhiều giai điệu hơn, nhiều âm lượng hơn, ngôn ngữ cơ thể lớn hơn. Đó là một con người khác.
    Thật điên rồ. Và một lần nữa, tôi không nói rằng bạn phải như vậy mọi lúc. Bây giờ là lúc bạn cần có những phong cách khác nhau, phải không? Giống như một chiếc xe. Hầu hết mọi người chỉ có một số cấp độ. Và tôi sẽ mang mức cấp độ đó, phong cách giao tiếp đó đến mọi tương tác.
    Tại sao điều này lại không hiệu quả? Bạn có nghĩ rằng toàn bộ cái chuyện hướng nội hướng ngoại này là vô nghĩa không? Tôi đã hỏi giáo viên thanh nhạc của mình câu này và tôi đã nói rằng, có gì khác nhau giữa chúng không? Và cô ấy đã hỏi lại tôi một câu hỏi, cô ấy nói rằng cái đàn piano mà cô thấy ở buổi hòa nhạc tôi đã đưa bạn đến, nếu họ là người hướng ngoại, thì khi họ chơi piano sẽ khác như thế nào? Và nếu họ là người hướng nội, thì sẽ khác như thế nào? Bởi vì không có gì khác biệt, chỉ là bạn đang chơi một nhạc cụ của mình. Điểm khác biệt duy nhất giữa người hướng nội và người hướng ngoại là người hướng nội mất năng lượng từ việc tương tác xã hội, vì vậy bạn chỉ cần rất kỹ lưỡng và phải rất chăm chỉ khi bạn tiêu hao năng lượng đó và chơi nhạc cho mọi người. Bạn phải cực kỳ chăm chỉ. Trong khi những người hướng ngoại, họ có thể chơi lâu hơn trong thời gian dài. Vậy nên, với một người hướng ngoại, chỉ cần chọn thời điểm bạn sẽ chơi. Chọn thời điểm bạn chơi thật đẹp. Thay vì, ôi tôi là người hướng nội, tôi chỉ nên nói như thế này vì tôi là người hướng nội, đúng không? Thế thì… thực sự sao?
    Lo âu xã hội. Một số người thực sự có lo âu xã hội nghiêm trọng. Nhiều người có thể đã nhấp vào cuộc trò chuyện này vì họ quan tâm nhưng họ không tin tưởng vào bản thân rằng họ có thể thay đổi, vì cơ thể của họ gần như trải qua cơn hoảng loạn khi họ ở trong những tình huống xã hội này. Bạn sẽ nói gì với những người đó? Thực sự là thế. Tôi tìm thấy nó như liệu pháp tiếp xúc, đúng, tôi tìm thấy nó và tôi đã trải qua. Ý tôi là lý do duy nhất tôi học ma thuật trong đời là vì tôi cảm thấy mình không có giá trị. Và tôi cần học một nghề hoàn toàn để có giá trị để tôi có thể trở nên tuyệt vời, vì một mình tôi không tuyệt vời.
    Tôi đã về nhà và đã có một vài tương tác xã hội, tôi nhận ra, ôi, tôi không tuyệt vời. Vậy nên điều tôi muốn nói ở đây là thay vì chọn một cái gì đó như ma thuật và sau đó sử dụng điều đó như một cái nạng, vì tôi đã làm như vậy, và trong mọi cuộc trò chuyện với bạn, tôi sẽ phải làm ma thuật với bạn trước trước khi tôi làm bất cứ điều gì khác. Bởi vì nếu không thì tôi không cảm thấy tự tin. Giờ tôi cảm thấy như tôi không có gì để đóng góp. Đó là lý do tại sao tôi nhấn mạnh rất nhiều vào kỹ năng giao tiếp.
    Cho phép tôi chia sẻ với bạn một câu chuyện. Để tôi cung cấp cho bạn một chút bối cảnh. Khi tôi mười ba tuổi, tôi đã tham gia trại năm lớp tám, trại tân sinh viên. Tôi có một người bạn rất tốt lúc đó tên là Kevin. Tôi thấy anh ấy chơi ukulele quanh lửa trại, và lần đầu tiên tôi thấy Kevin nói chuyện với các cô gái. Tôi và Kevin đã gắn bó với nhau vì chúng tôi không bao giờ nói chuyện với các cô gái, vì tôi không thể làm được, anh ấy cũng không thể, và chúng tôi đã gắn bó với điều đó. Tối đó, anh ấy đã phá vỡ niềm tin đó. Bởi vì anh ấy đang nói chuyện với các cô gái và chơi ukulele một cách tuyệt vời. Và tôi đã rất tức giận với anh ấy, tôi chạy trở lại cabin, và sáng hôm sau, tôi thấy rằng người bạn duy nhất tôi có ở đây giờ đang nói chuyện với các cô gái và sáng hôm sau tôi thấy anh ấy ở bàn ăn sáng một mình. Và tôi đã nghĩ, sao? Gã này tối qua thật tuyệt vời, giờ anh ấy lại một mình? Thật điên rồ! Tôi không thể hiểu điều đó trong suốt cuộc đời mình. Và sau đó tôi đã trải qua điều này trong đời với bài đánh bài. Khi tôi có một bộ bài, tôi có thể nói chuyện với bất cứ ai. Nhưng khi tôi không có bài, tôi không thể nói chuyện với ai cả. Tôi có lo âu xã hội nghiêm trọng. Và tôi đã nghĩ, ôi, đây là điều chúng ta gọi là sự tự tin theo ngữ cảnh. Ôi, thật thú vị.
    Vậy trong những ngữ cảnh nhất định, tôi tự tin hơn. Ngay cả những người bạn đang nói về những người lo lắng. Có những ngữ cảnh nhất định mà họ tự tin theo ngữ cảnh và họ sáng lên. Có một chủ đề nhất định mà nếu ai đó nói về nó, họ có thể nghĩ mình là một người giao tiếp kém, nhưng vì chủ đề đó xuất hiện, họ bỗng trở thành một người giao tiếp tuyệt vời, đúng không?
    Vậy ý tưởng về sự tự tin theo ngữ cảnh đã dẫn tôi đến việc thực sự tìm ra rằng kỹ năng giao tiếp là một bộ kỹ năng vô cùng quan trọng. Tại sao? Bởi vì nếu tôi làm chủ được việc sử dụng giọng nói của mình, nếu tôi làm chủ việc sử dụng ngôn ngữ cơ thể của mình, tôi làm chủ khả năng kể chuyện, thì tôi có thể để giọng nói của mình ở nhà không? Tôi có thể để ngôn ngữ cơ thể của mình hoặc khả năng kể chuyện và kết nối với những người khác ở nhà không? Không thể. Giờ bạn có khả năng này đi theo bạn khắp nơi bạn đến, có nghĩa là bạn trở thành tự tin theo ngữ cảnh trong mọi lĩnh vực cuộc sống của bạn.
    Bạn có mệt khi về nhà không? Tôi có thể tưởng tượng vì bạn có năng lượng cao. Bởi vì tôi chọn cho đi. Tôi đang consciously chọn làm như vậy. Và có những lúc tôi chọn không làm. Vậy thì trong những lúc tôi cho đi, tôi có thể cho bạn phiên bản tốt nhất của tôi. Tôi không rời khỏi phòng khách sạn của chúng ta hôm nay lúc 4 giờ chiều, đúng không? Tôi đã không rời khỏi phòng khách sạn cả ngày. Tại sao? Bởi vì tôi đang tiết kiệm năng lượng đó cho bạn. À, được rồi, cảm ơn bạn. Vâng, không có gì. Đến mức mà videographer của tôi đã hỏi tôi, anh ấy nói, “Này bạn, bạn ổn không?” Và sau đó anh ấy nói, “Nhìn này, chỉ cần vẫy tay tôi từ ngoài cửa sổ của bạn để tôi có thể thấy bạn.” Và tôi mở cửa, tôi đã nghĩ, ôi cửa này mở ra và tôi vẫy tay, tôi đã nói, “Chào P_, anh ấy như, ôi tuyệt quá.” Bởi vì tôi không rời khỏi phòng khách sạn của mình, đúng không? Bởi vì tôi đã ý thức về điều đó. Tôi chỉ ý thức về điều đó. Thế thì không sao cả, không sao cả. Tôi đã bị jetlag rồi, tôi không muốn trở thành người tồi tệ.
    Bởi vì tôi làm podcast này và sau đó tôi biết tôi sẽ quay trở lại thế giới thực và tôi chỉ… tôi không muốn phải… tôi rất khô cạn, tôi đã kiệt sức. Và tôi luôn tự hỏi liệu đó có phải là điều gì đó tôi có thể làm gì đó với nó hay tôi chỉ cần đứng dậy và chỉ… bạn biết đấy. Trong khi trước đây tôi thường tiếp cận mỗi tương tác với, ôi tôi chỉ mang mức tối thiểu. Và tôi không đánh giá được rằng sự trao đổi năng lượng đó, bạn nhận được nhiều hơn từ cuộc sống khi bạn cho đi nhiều hơn. Không chỉ với tiền bạc và thời gian, mà còn với năng lượng của bạn.
    Có một giao dịch đang diễn ra ở đây, nhưng lại vô hình. Tôi cảm thấy thật kỳ lạ vì điều này không xảy ra chỉ vì tôi có nhiều người theo dõi, mà thực tế là nhiều người không biết tôi là ai. Trên đường đến đây, tôi được nâng hạng chỗ ngồi trên chuyến bay của mình vì tôi đã xây dựng được mối kết nối với người đó, và tôi nghĩ, bạn biết đấy, người này chắc hẳn đã có nhiều cuộc trò chuyện nhàm chán, nên tôi chỉ muốn khiến họ cười. Tôi đã nói chuyện và khiến họ cười, và họ đã cười “ô ô ô” và điều đó xảy ra, tôi cảm thấy như tôi vừa tìm ra được mã cheat trong cuộc sống, nơi mà tôi giữ được năng lượng của mình khi tôi cần. Khi có những khoảng thời gian tôi cần, tôi sẽ sử dụng năng lượng ấy như một loại tiền tệ.
    Đúng vậy, và tôi không nghĩ họ sẽ nâng hạng cho tôi, nhưng họ đã làm, điều đó thật tuyệt vời, và họ cũng cảm thấy tốt nữa. Có lẽ bạn đã thôi miên họ hay cái gì đó, tôi không biết, ý tôi là phép thuật là có thật. Đó là một kiểu hối lộ năng lượng.
    Nhắc lại những gì bạn đã nói trước đó, bạn đã nói rằng bạn đang ở một giai đoạn trong cuộc sống mà bạn đang vật lộn với suy nghĩ “bao nhiêu là đủ”. Vâng, điều đó thật khó khăn. Bạn có cảm thấy điều này không? Bởi vì khi bạn xây dựng thương hiệu cá nhân của mình, khi podcast này tiếp cận được nhiều người hơn như hiện nay, khi nó ngày càng lớn, càng nhiều cơ hội xuất hiện, động lực cũng trở nên nhanh hơn và nhanh hơn, thì giờ đây thật khó để điều hướng.
    Cuộc đấu tranh đó là gì? Cuộc đấu tranh ngụ ý rằng có hai lực kéo theo hai hướng khác nhau, vậy hãy mô tả cả hai lực đó cho tôi. Có một phần trong tôi rất tham vọng. Nhưng danh tính của tôi bây giờ đã được nâng cấp. Tôi không chỉ là một doanh nhân, tôi còn là một người cha. Và có một sự kéo giữa doanh nhân trong tôi và người cha trong tôi. Và chúng hoàn toàn tách biệt. Vâng, và cả hai đều rất mạnh mẽ và tôi chưa bao giờ cảm thấy điều này mạnh mẽ như thế. Con gái tôi sắp tròn một tuổi, con trai tôi bảy tuổi chuẩn bị lên tám, và những lực lượng này bây giờ, Stephen, rất mạnh mẽ vì cha tôi đã rất tuyệt vời trong cuộc đời tôi, như một trụ cột trong cuộc sống của tôi mà tôi đã phải xa nhà một trăm tám mươi ngày mỗi năm, đúng không. Tôi đã bỏ lỡ rất nhiều trong quá trình lớn lên của con trai mình, và tôi không muốn mắc phải sai lầm tương tự. Và tôi một lần nữa không nhận ra có sự tương quan giữa thành công và hy sinh. Tôi đã uống Kool-Aid, tôi nghĩ bạn có thể có mọi thứ. Bạn có thể có mọi thứ. Và tôi chưa tìm ra cách để làm điều đó vì càng thành công, thì có sự hy sinh đi kèm ngay sau đó.
    Bạn biết đấy, và tôi chỉ học cách tìm ra mức độ hy sinh mà tôi sẵn sàng có. Điều này thật khó khăn bởi vì khi tôi càng coi trọng việc trở thành một người cha, thì những cơ hội lớn hơn lại đến. Và rồi bạn như là “à”, nên đây là một cuộc đấu tranh liên tục, kéo qua lại.
    Vậy bạn định hướng điều đó như thế nào? Về việc bạn có một khuôn khổ nào cho quyết định hay một khuôn khổ để biết những gì bạn nên nói “có” và những gì bạn không nên nói “có”? Mỗi sáu tháng tôi thực hiện một quy trình gọi là tái định hình, và tái định hình là một quy trình mà tôi và một trong những người bạn tốt nhất của mình, Ali Tarai, người cũng là một trong những nhà sáng lập công ty Future Golf ở Úc, đã nghĩ ra. Chúng tôi đi đến một nơi nào đó khoảng nửa tuần đến một tuần và chúng tôi nhận được sự cho phép từ gia đình, và chúng tôi xem xét và phản ánh lại sáu tháng vừa qua, về cách chúng tôi đã sống và những quyết định đã đưa ra. Chúng tôi nhớ lại những khoảnh khắc đáng nhớ và những khoảng thời gian khó khăn, và vì cả hai chúng tôi đều viết nhật ký, chúng tôi có thể phản ánh khá chính xác về những gì khiến chúng tôi cảm thấy tồi tệ trong sáu tháng qua, và từ đó, chúng tôi tránh phạm phải những hành động tương tự trong sáu tháng tiếp theo. Những điều khiến chúng tôi cảm thấy tốt, chúng tôi đi đến “được rồi, những điều đó thuộc về danh mục nhiều hơn”. Vậy làm thế nào để chúng tôi có thể thực hiện nhiều hơn những điều khiến chúng tôi cảm thấy tốt? Cách mà tôi bảo vệ bản thân khỏi điều đó là bằng cách thực hiện quy trình này, nhưng ngay cả sau đó, sức ép và sự kéo lại vẫn luôn hiện hữu, cuộc đấu tranh đó luôn có mặt.
    Sự tham vọng của bạn là gì? Tôi đã nói với bạn về hai đứa trẻ của tôi, đúng không. Tôi đã có những tham vọng rất ích kỷ vào thời điểm đầu sự nghiệp, rất tham vọng, mà chỉ là để kiếm được nhiều tiền, bạn biết đấy, để có thể làm tất cả những việc khác nhau mà tôi muốn làm trong thế giới vật chất. Và sau đó con trai tôi ra đời, nó sinh năm 2017, và chúng tôi ở Mỹ, lần đầu làm cha mẹ và chúng tôi không biết phải mong đợi điều gì, chúng tôi không có nhiều bạn bè trong thời điểm đó và chúng tôi cảm thấy rất cô lập. Chúng tôi không có những đứa trẻ khác xung quanh con trai mình và tôi vẫn nhớ chuyến đi tôi đã thực hiện đến Nhật Bản với anh cô và chồng cô. Họ đều là những nhà tâm lý học. Và chúng tôi đã đi được một tuần trong chuyến đi đó.
    Tôi nhớ họ đã nói, “Này, chúng tôi có điều gì thật sự quan trọng mà chúng tôi cần nói với bạn”. Và tôi đã nghĩ, “Trời ạ, sao các bạn lại nghiêm túc thế?”. Rồi họ đã ngồi vợ tôi và tôi xuống và họ nói, “Chúng tôi nghĩ Zander là tự kỷ”.
    Con trai tôi. Và vào lúc đó, tôi nghĩ rằng đó là vì tôi không ở nhà, tôi nghĩ rằng đó là vì tôi không ở nhà nhiều, rằng cậu bé không muốn kết nối với tôi và họ đã xác nhận rằng đã có tất cả những điều như mắt nối, có thể cậu ấy sẽ không nói được… đó là một trong những khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời tôi.
    Và sau đó, vợ tôi nghiêng người về phía tôi và nói, “Bạn có nghĩ rằng thật tình cờ khi một trong những điều tuyệt vời nhất mà những người thuộc diện tự kỷ đấu tranh với, thì bạn lại giỏi hơn họ? Bạn có nghĩ rằng thật tình cờ khi cậu ấy đến với chúng ta không?”
    Và vào thời điểm đó, tôi chưa thực sự dạy kỹ năng giao tiếp cả.
    Đó gần như là một mục tiêu rất ích kỷ. Nhưng lý do tôi dạy điều đó là vì tôi nghĩ rằng bạn biết đấy, một trong những điều chính xảy ra khi bạn dạy một thứ gì đó, Steven, là bạn trở nên giỏi hơn ở nó. Bạn làm sâu sắc thêm kiến thức của mình trong lĩnh vực đó. Bạn trở nên giỏi hơn trong việc dạy nó, bạn càng ngày càng giỏi hơn trong việc dạy nó.
    Một phần lớn trong tham vọng của tôi ở chương này trong cuộc đời là trở nên giỏi đến mức tôi có thể dạy điều này để giúp con trai tôi. Bạn biết đấy, bây giờ con trai tôi đã biết nói, nó còn nhìn vào mắt tôi nữa. Chỉ năm ngoái, con trai tôi đã làm điều kỳ diệu nhất khi tôi đang dạy một lớp học có hàng trăm người. Nó đi lên sân khấu, cầm mic và hỏi tôi: “Bố ơi, con có thể có cuốn sách này không?” Tôi nói: “Có chứ, con có thể.” Nó đã làm điều mà khiến mọi người trong phòng đó cảm thấy sợ hãi, và chúng tôi không hề thúc đẩy nó làm điều đó. Và làm thế nào mà điều đó xảy ra? Nó đã tới nhà hát đó với tôi ba mươi, bốn mươi lần. Lần đầu tiên, nó đứng ngoài nhà hát, chỉ lắng nghe giọng của bố, sau đó nó bước vào, đứng đó và có thể nhìn thấy bố từ xa. Quá nhiều, được rồi, không sao, con đã bị choáng ngợp, bước ra ngoài và từng bước từng bước, con trai tôi đã có thể dần dần bước lên sân khấu và làm điều nó đã làm. Và tôi chỉ nói: “Wow, điều này thật tuyệt vời vì khi dạy điều này, tôi đã hiểu rằng tôi có thể chia nhỏ nó thành những bước vi mô cho con.” Và một cách ích kỷ, đó là một phần lớn trong tham vọng của tôi ngay bây giờ, làm thế nào để tôi có thể giỏi trong việc dạy điều này đến mức tôi có thể giúp con trai tôi vượt qua một trong những khó khăn lớn nhất mà tôi trải qua trong cuộc sống này.
    Đẹp vô cùng. Bố của bạn cũng đã và đang là một người tuyệt vời. Bạn đã kể cho tôi một chút về ông trước đây, nhưng tôi cũng đã tìm hiểu về cuộc đời mà ông đã sống và những gì ông đã trải qua, cùng với các anh em và gia đình của ông, và điều đó thật tuyệt vời. Và bây giờ ông ấy là một vị hòa thượng. Hãy kể cho tôi về cuộc trò chuyện đó.
    Vâng, chúng tôi đã ngồi quanh một cái bàn bếp như thế này và họ đã nói: “Này, chúng tôi có một tin sốc để thông báo với bạn, và chúng tôi muốn trở thành những vị hòa thượng. Chúng tôi đã chơi trò chơi tiền bạc, chúng tôi đã chơi trò chơi địa vị và chúng tôi đang chịu đựng, chúng tôi đang chịu đựng và đã theo Phật giáo nhiều năm và chúng tôi tìm thấy rất nhiều bình yên trong con đường này.”
    Ông ấy nói rằng chúng tôi đang chịu đựng.
    Vâng.
    Như thế nào? Chúng tôi sẽ mua một chiếc xe mới chỉ vì một trong những người chú của tôi mua một chiếc xe mới. Chúng tôi sẽ mua một ngôi nhà mới và một ngôi nhà hai tầng chỉ vì một trong những người chú của tôi mua một ngôi nhà hai tầng. Và tôi đã quan sát bố tôi làm điều này và tôi thấy nó đến mức mà chúng tôi đã mua một chiếc xe trượt nước nhưng không có giấy phép tàu. Vậy chúng tôi đang làm gì với chiếc xe trượt nước đó? Và nó trở thành một khoảnh khắc kỳ lạ khi tôi nghĩ: “Ôi bố, chúng ta có thể mang nó đi ra ngoài không? Ôi không, chúng ta không thể vì không ai trong chúng ta có giấy phép tàu.”
    Vì vậy, bố tôi đã có những nỗi đau riêng trong cuộc sống của ông. Ông đã từ tay trắng ở Úc để xây dựng những doanh nghiệp đáng kinh ngạc cùng với các anh em. Họ đã bắt đầu một trong những cửa hàng tạp hóa đầu tiên ở Nam Úc và sau đó mua các hiệu thuốc và nhà hàng cũng như các cửa hàng thức ăn mang đi. Họ đã làm bất động sản thương mại, thật sự là bất động sản dân cư. Vì vậy, họ đã xây dựng tất cả những thứ này và đã chạy trốn khỏi chiến tranh. Họ đã bắt đầu từ con số không ở Úc. Và tôi đã nhìn thấy họ làm điều đó. Điều đáng nhớ nhất dẫn tôi đến con đường kinh doanh mà tôi đang theo đuổi bây giờ là tôi thấy chúng tôi có ba phòng ngủ trong nhà, một là để ngủ, hai cái kia là phòng may vá, và sau khi bạn may suốt cả ngày, bạn sẽ ra ngoài và bóc hành, và bạn sẽ được trả năm mươi xu mỗi túi hành mười kilô mà bạn bóc, bạn sẽ được năm mươi xu cho cả túi đã bóc, và sau đó mỗi phần trong vườn của chúng tôi đều được khai thác để trồng rau sẽ được bán với giá mười xu mỗi bó tại cửa hàng tạp hóa địa phương. Sau đó, họ cũng sẽ nấu những món ngon gọi là món thế heck bằng tiếng Việt, và chúng tôi sẽ nấu chúng và bán với giá năm mươi xu mỗi cái trong nhà, đúng không? Và đó là những gì mà tất cả chúng tôi đã làm. Vì vậy, tôi đã quan sát họ từ việc mua một trang trại, rồi nhận ra rằng: “À, nông dân bán cho một đại lý, đại lý bán cho các cửa hàng tạp hóa.” À, chúng ta nên tiết kiệm tiền để mua một cửa hàng tạp hóa. Vậy là chúng tôi trở thành nông trại, chúng tôi trở thành cửa hàng tạp hóa, đúng không? Và tôi chỉ nhìn thấy họ làm tất cả những điều khác nhau này. Và đã có những năm mà bố tôi rất hạnh phúc. Nhưng sau đó có những năm bắt đầu đến khi tôi thấy ông thật sự bị trống rỗng.
    Và bạn chỉ đang trải qua những gì mà bạn đang làm chỉ vì chú của bạn đã làm vậy. Vậy nên tôi đoán tôi cũng sẽ làm như vậy. Và đó là điều mà ông ấy muốn nói là sự chịu đựng là họ đang chơi trò chơi tiền bạc và trò chơi địa vị. Và họ cảm thấy có một sự kiệt sức trong đó. Khi họ có cuộc trò chuyện đó, có một sự kiệt sức đến như vậy.
    Và tôi nhớ mình đã cảm nhận được điều đó, điều đó làm tôi nghĩ, vì vậy điều này đã lên đầu tôi. Tôi đã nghĩ: “Ôi, bạn chỉ muốn ly hôn thôi.” Nhưng khi tôi cảm nhận được sự kiệt sức của nó, tôi đã nghĩ: “Ôi, bạn có kiệt sức nhau hay không?” Và tôi đã nhận ra, “Chờ đã, có một trò chơi mà bạn đang chơi và bạn rất mệt mỏi. Và bạn đã tìm thấy tự do. Bởi vì bạn quá phấn khích với điều khác này.”
    Vâng.
    Và điều khác này là trở thành một vị hòa thượng.
    Trở thành một vị hòa thượng, từ bỏ mọi thứ.
    Oh, họ đã từ bỏ mọi thứ.
    Vâng. Và sau đó tôi trở thành người mà sau đó đã phải cung cấp một số thứ mà họ cần.
    Tôi nghĩ rằng một trong những món quà lớn nhất mà cha mẹ tôi đã tặng tôi là không để lại cho tôi một tài sản thừa kế. Đó là một trong những điều tuyệt vời nhất mà vào thời điểm đó tôi đã muốn đàm phán điều đó thật tồi tệ. Tôi đã nói: “Mười phần trăm, chúng ta có thể chia nó một chút không?” Nhưng một trong những điều tốt nhất mà họ đã làm vì điều đó không làm giảm động lực của tôi.
    Họ có nhiều thứ không?
    Vâng, họ có tiền. Hàng triệu, đúng vậy. Và sau đó tôi, rồi lại có một phần mà, và một lần nữa để hoàn toàn trung thực với hành trình, thì tôi đã nghĩ: “Ồ, vậy thì bây giờ tôi cần giúp bạn.” Và tôi phải làm vậy vì họ có một tầm nhìn và tôi muốn giúp họ, vì vậy tôi đã mua cho họ một lô đất để giúp họ xây dựng một trung tâm thiền, và bố tôi đã nói: “Không, không, không, tôi chỉ muốn đất thôi.”
    Và sau đó, ông ấy đã có một cái lán ở đó và ông ấy bảo rằng bất kỳ ai đến giúp chúng tôi lắp cái lán lại, thì đó sẽ là trung tâm thiền. Nó không cần phải là gì hơn thế. Sau đó, ông ấy đã có tất cả những người trong cộng đồng Việt Nam đến và ông ấy đã trả tiền cho họ ở phía sau. Không, tôi không. Tôi không trả tiền cho họ. Tôi không trả tiền cho họ. Tôi đã phải trả một số công nhân đào để thực sự, bạn biết đấy, di chuyển đất ở những nơi nhất định, nhưng tôi rất vui khi làm điều đó. Và sau đó tôi thấy họ xây dựng một chỗ nhỏ xinh đẹp với những khu vườn trồng rau và bây giờ tự cung tự cấp, và người trong văn hóa Việt Nam đến với họ vì nhiều người trong số họ đang mắc chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD), nhưng họ không thừa nhận điều đó. Nơi này ở đâu? Ở Nam Úc.
    Ừm.
    Vâng, nó được gọi là Nang Nai và họ chỉ có người Việt đến đó, vì bố tôi không nói tiếng Anh tốt lắm. Vì vậy, ông ấy có một nhóm người từ văn hóa Việt Nam đến với ông, những người đang chịu đựng hậu quả của chiến tranh và một số trong số họ đã mất con. Tôi thấy tất cả điều đó và sau đó tôi thấy bố tôi đưa một người đến, người có tình trạng điên cuồng của chiến tranh và tôi thấy ông ấy có người mất một đứa trẻ, một trong những nỗi đau lớn nhất mà tôi nghĩ một con người có thể trải qua, và sau đó người đó bước vào trong nước mắt, bố tôi nói chuyện với họ, ôm họ đi dạo và sau đó chỉ nắm tay họ, họ bắt đầu làm vườn và tôi thấy điều kỳ diệu này xảy ra trước mắt mình, nơi mà sau đó ông ấy đưa họ vào làm vườn, họ trồng một vài thứ, họ hái một số trái cây, họ vào bếp, họ nấu nướng và họ chỉ nói với họ vào cuối ngày, bạn đã làm điều tuyệt vời hôm nay, bạn đã trồng một ít trái cây cho những người mà bạn có thể không còn quanh đây, nhưng khi cái cây này lớn lên, bạn đã trồng những trái cây đẹp cho ai đó ăn, bạn đã làm điều thật sự tốt hôm nay và tôi thấy ông ấy gần như đã chữa lành một người mà không cần nói nhiều, và tôi đã nói với bố, bố đã làm điều đó như thế nào, ông ấy nói, vì tôi chỉ đưa họ ra khỏi đầu họ một lúc nào đó vào tay họ để cho họ một khoảnh khắc bình yên. Con người, nhiều người không biết cách thoát khỏi những rắc rối của chính mình, đôi khi họ chỉ cần một nơi nào đó cần bóng râm. Ông ấy có hạnh phúc không? Ông ấy, ôi tôi chưa bao giờ thấy ông ấy hạnh phúc hơn. Đó là khi tôi, và tôi là người hoài nghi lớn nhất vì tôi nghĩ chắc chắn sẽ có một vấn đề nào đó và tôi đã đóng vai người hoài nghi và tôi cảm thấy hơi tiếc khi đóng vai người hoài nghi đó vì trong một khoảng thời gian trong cuộc đời tôi đã tự hỏi điều này có thật không? Điều này có thực hay chỉ là giai đoạn? Và theo như tôi thấy, thì nó là thật. Và ông ấy cũng rất tự do, vì ông ấy thức dậy mỗi sáng, ông ấy không có những gánh nặng, ông ấy tách khỏi mọi thứ.
    Ông ấy đã nói gì với bạn về cuộc theo đuổi vô tận của những điều nhiều hơn?
    Ông ấy có cho bạn bất kỳ cảnh báo nào về điều này không?
    Vâng. Vâng, đó là điều đã đưa tôi về nhà từ Mỹ.
    Đó là điều đã đưa tôi trở lại. Bạn đã nói với tôi một câu nói mà tôi rất thích trước khi chúng ta bắt đầu ghi âm. Đó là câu nói gì? Trong khi tôi ở Mỹ, bố tôi không nói nhiều, đúng không. Khi lớn lên, ông ấy đã hỗ trợ qua hành động rất nhiều. Và tôi nhớ khi mẹ tôi gọi cho tôi và nói, “Này, bố muốn nói chuyện với con.” Đây là lúc tôi ở Mỹ và tôi ôi trời, tôi đang quá bận rộn trong sự nghiệp diễn thuyết chính, tôi đã ở trên đường hai trăm ngày một năm và tôi đã diễn thuyết A.D., nó là một sự nghiệp cực kỳ nghiện vì rất hấp dẫn về tài chính, cũng như rất thỏa mãn và tôi thích biểu diễn. Nó thật tuyệt vời và tôi không thể thoát khỏi thế giới đó, nhưng tôi đã rất cô đơn ở Mỹ, tôi đã rất bất hạnh. Nhưng một lần nữa, vì bạn nhận được nhiều tiền hơn, bạn nghĩ ôi thêm một năm nữa, thêm một năm nữa ôi, cưng ạ, không sao, chúng ta chỉ cần thêm một năm nữa. Và bố tôi đã gọi và ông ấy chỉ nói một câu đã đưa tôi về nhà và câu đó là, và tôi sẽ nói trước vì ông ấy biết tôi thích những bộ phim trung cổ, tôi thích những bộ phim kiểu này và ông ấy đã nói rằng một vị vua biết giới hạn của những ham muốn của mình sẽ trị vì một đời. Và tôi đã mất dấu các ham muốn của mình ở thời điểm đó. Bạn sẽ thấy những vị vua muốn liên tục chinh phục, tôi muốn chinh phục nhiều hơn, tôi muốn chinh phục thêm nhiều đất đai và dần dần, điều gì xảy ra với họ là họ chết. Họ bị giết. Trong khi những vị vua biết giới hạn của những ham muốn của họ, họ trị vì trong suốt cuộc đời. Và đó là điều mà tôi thực sự kết nối được và đó là điều đã đưa tôi về và tôi đã rời bỏ sự nghiệp diễn thuyết để trở lại Nam Úc, Adelaide. Tôi nhớ các đại diện của tôi ở Úc nói, sao bạn không ít nhất quay lại Melbourne và Sydney? Bạn sẽ đi đến Adelaide? Và đối với tôi vì tôi muốn,… cái quán tính đã lắc đi quá xa theo một hướng mà tôi đã phản ứng theo cách đó và đã lắc trở lại quá xa theo hướng khác. Và tôi đã học được rất nhiều khi trở về. Bởi vì nhiều niềm tin mà tôi đã có không phải là thật. Tôi đã tin rằng tôi phải ở đây, ở Nam California để có được doanh nghiệp mà tôi muốn xây dựng, để trở thành người mà tôi nghĩ mình muốn trở thành. Tôi đã có niềm tin đó và niềm tin đó không phải là thật.
    Có phải có một tiếng nói bên trong bạn nói, “Này, bạn có thể làm điều đó lớn hơn. Bạn có thể đến New York.” Một trăm phần trăm nó có đó. Nhưng tiếng nói của bố tôi cũng ở đó. Tôi rất biết ơn vì điều đó. Bởi vì tôi đã mắc sai lầm với con trai mình rồi, Stephen. Tôi đã xa nhà quá nhiều. Tôi không muốn mắc cùng một sai lầm với cậu ấy nữa. Tôi muốn điều chỉnh lại. Bởi vì đây là điều không thường xảy ra với tôi. Tôi sẽ luôn đạt được những mục tiêu của một phiên bản trước đó của tôi và sau đó nghĩ ôi, tôi không hạnh phúc. Hoặc là bởi vì bạn đã đạt được những mục tiêu của một phiên bản trước đó của bạn. Tôi không đồng bộ hóa những thứ mà tôi đang làm với phiên bản hiện tại của tôi. Bởi vì tôi không bao giờ dành thời gian để ngồi yên. Đó là lý do tại sao những chuyến đi điều chỉnh mà tôi đi cùng người bạn thân nhất Ali là rất quan trọng với tôi. Bởi vì tôi đang học cách hành động phù hợp hơn với phiên bản hiện tại của tôi. Tôi có một phiên bản trước đó của bạn ở đây.
    Đứa trẻ đó lúc đó như thế nào? Cần sự chú ý. Cần sự chú ý. Và tuyệt vọng. Cảm thấy rất cô đơn. Bởi vì tôi đã chuyển trường nhiều lần. Hầu hết mọi người vào đại học cùng với một nhóm bạn thân thiết. Còn tôi thì đã học ở năm trường khác nhau.
    Anh ấy cần nghe điều gì? Nếu bạn có thể du hành ngược thời gian và thì thầm vào tai anh ấy một vài câu vào lúc đó, bạn sẽ nói gì với anh ấy?
    Tôi sẽ nói với anh ấy đừng quá gắn bó với con người mà anh đang là.
    Đừng bám víu vào cái bản sắc mà bạn đã tạo ra.
    Không chỉ có người khác cố giữ bạn trong đó, mà chính bạn cũng là người giữ mình trong đó. Bạn cứ đổ lỗi cho người khác rằng, ôi, mọi người đều ngăn cản tôi trở thành người mà tôi muốn. Không không không.
    Bài học ở đây chính là bạn.
    Bạn chính là người ngăn cản bạn trở thành phiên bản tương lai của chính mình.
    Và từ đơn giản nhất sẽ là
    hãy buông tay.
    Buông bỏ phiên bản hiện tại của bạn.
    Tôi đã nắm giữ nó.
    Tại sao chúng ta lại nắm giữ điều đó?
    Dù thực tế của tôi lúc đó có tệ đến đâu, vẫn cảm thấy an toàn.
    Quen thuộc.
    Quen thuộc và và và nó cảm giác như nhà. Vì nhà là gì? Nhà chỉ là một nơi quen thuộc. Và điều thú vị nhất về việc du lịch, Steven, là khi tôi du lịch nhiều hơn, trước đây tôi đã từng nói nhà tôi là Salisbury Downs.
    Và rồi khi tôi bắt đầu du lịch quanh thành phố của mình, tôi nghĩ, ô không, nhà là Adelaide. Rồi tôi bắt đầu đi cắm trại, ô nhà là Nam Úc. Khi tôi du lịch, ô nhà là Úc. Rồi tôi bắt đầu sống ở Mỹ, ô nhà là Mỹ. Và từ từ, nhà trở thành thế giới.
    Có một khái niệm đẹp ở đây, nơi mà cứ thế tôi nghĩ rằng nhà chỉ là một cái quen thuộc và vào thời điểm đó, nhà tôi là Salisbury Downs.
    Nhà tôi với phiên bản Vin rất hạn chế này.
    Và tôi đã quá sợ hãi để bước ra ngoài Salisbury.
    Vin, điều quan trọng nhất mà chúng ta chưa nói đến, mà lẽ ra hôm nay chúng ta nên nói đến liên quan đến công việc mà bạn làm, và nếu bạn phải đoán câu hỏi mà người ở nhà đang suy nghĩ mà tôi chưa hỏi, điều mà họ đang hét lên trước màn hình, bạn nghĩ đó sẽ là gì?
    Một điều lớn là, tôi đã dạy bạn tất cả những điều khác nhau mà bạn có thể làm với giọng nói của bạn. Tất cả những điều khác nhau mà bạn có thể chơi với ngôn ngữ cơ thể của bạn. Và điều lớn mà họ đang hét lên ở nhà là, vâng, nhưng nếu tôi làm điều đó vào tối nay với bạn đời của tôi, họ sẽ hoảng sợ. Họ sẽ nói, cái quái gì vậy? Bạn đang làm gì vậy, đúng không? Vì vậy bây giờ cần phải có một quy trình cho điều đó. Vậy Vin, quy trình cho điều đó là gì? Cảm ơn vì đã hỏi. Và quy trình cho điều đó là bạn phải hiểu trước tiên, tôi thích khái niệm về
    tai. Và một đôi tai trung lập là một người không có ý kiến định sẵn về cách bạn nghe hoặc cách bạn giao tiếp. Và có rất nhiều đôi tai trung lập xung quanh. Trước khi tôi gặp bạn, bạn đã xem nội dung của tôi, nhưng nếu tôi ra ngoài hôm nay và đi đổ xăng, hoặc tôi đến cửa hàng tạp hóa, có những đôi tai trung lập ở đó. Họ không có bất kỳ ý kiến định sẵn nào về cách tôi nghe, cách tôi nói bằng tay, liệu tôi có nhận thức về khả năng giao tiếp hay không. Bạn có thể ra ngoài trong những trường hợp đó và thử nghiệm những hành vi mới này.
    Và sau đó bạn có thể chơi. Nếu thường thì bạn nói rất nhỏ, tối nay khi bạn đi đến trạm xăng, hãy vào đó với một giọng nói sống động và nói, này, một câu hỏi nhanh trước khi tôi vào, bạn có sô cô la với đậu phộng không? Vâng vâng, bạn có, tôi sẽ vào, tôi sẽ vào để lấy chúng. Chơi, hãy làm điều đó, hãy làm đi. Đôi khi, một cái nhìn có thể đưa bạn trở lại khuôn mẫu của mình. Trong khi khi bạn làm điều đó với những đôi tai trung lập, và khi bạn thử nghiệm những hành vi mới mà không có sự phán xét tiêu cực, bạn biết điều gì xảy ra không, nó giúp cho những hành vi đó bám vào một chút nhiều hơn. Bởi vì nó giúp bạn cảm thấy bình thường khi làm điều đó. Và sau đó bạn có cơ hội để chơi và trở nên dễ bị tổn thương.
    Tìm kiếm những đôi tai trung lập, tôi sẽ đặt cho mọi người K_P_I hàng ngày và mỗi ngày hãy tự đặt cho mình một K_P_I, có thể, hãy đến một trạm xăng xa hơn từ nhà bạn và chơi với giọng nói của bạn, chơi với ngôn ngữ cơ thể của bạn, hãy trở thành phiên bản lớn hơn của bạn và khi bạn làm điều này nhiều hơn nữa, bạn sẽ loại bỏ những khó khăn, bạn sẽ làm được, bạn sẽ cảm thấy sai, bạn sẽ nói rằng điều đó không sao, tôi muốn thử lại. Oh, điều đó cảm thấy đúng và sau đó bạn bắt đầu tinh chỉnh vì lần đầu tiên ai đó chơi saxophone nghe thật tệ.
    Nhưng khi họ chơi nhiều hơn và nhiều hơn và nhiều hơn nữa, oh họ trở nên tốt hơn và tốt hơn và tốt hơn. Vì vậy, đôi tai trung lập rất quan trọng, được chứ, đó là một quy trình. Nếu bạn muốn đối tác của bạn hỗ trợ, thì bạn phải chuẩn bị cho cuộc trò chuyện khi bạn về nhà. Vì vậy, đừng ngay lập tức về nhà với phiên bản khác của bạn, hãy về nhà và chuẩn bị bằng cách nói rằng, nhìn này, em yêu, tôi đã rất im lặng với giọng nói của mình suốt cuộc đời và tôi chỉ cảm thấy được truyền cảm hứng để mang lại nhiều hơn cho bạn và các con. Vì vậy, nếu bạn thấy tôi chơi với âm lượng của mình, nếu bạn thấy tôi chơi với giai điệu của mình, bạn có thể khuyến khích và hỗ trợ tôi trong hành trình này được không?
    Bởi vì tôi muốn trở nên tốt hơn. Ồ, điều đó thật đẹp, tôi yêu điều đó. Vâng, và có thể chúng ta có thể làm điều đó cùng nhau. Đột nhiên, điều này thay đổi cách họ nhìn nhận sự thay đổi. Bạn cũng có thể làm điều này với các đồng nghiệp của mình. Vâng, đôi tai trung lập. Sau đó, chúng ta có một truyền thống đóng lại trên podcast này, nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo, không biết họ để lại cho ai. Và câu hỏi đã được để lại cho bạn là
    Có một điều gì bạn biết là đúng, trong khi thực hiện những khoảng dừng. Bạn có thấy không? Dù bạn không thể chứng minh điều đó.
    Rằng trong thế giới mà chúng ta đang sống hiện tại, bạn có thể thương lượng bất kỳ thực tại nào mà bạn mong muốn. Ngay bây giờ, trong tâm trí của riêng tôi, tôi chỉ có niềm tin đó và niềm tin đó đã phục vụ tôi trong suốt cuộc đời.
    Và tôi có một giọng nói trong đầu tôi nói rằng ôi, khi bạn chết và có một thực thể vĩ đại hơn, họ sẽ nói ôi, bạn đã sai, bạn đã sai khi nói với mọi người rằng bạn có thể thương lượng bất kỳ hiện thực nào bạn mong muốn, điều đó không đúng. Giờ hãy giả định điều đó xảy ra và tôi gặp người sáng tạo và ông ấy nói với tôi như vậy.
    Tôi vẫn sẽ vui vì tôi đã sống cuộc sống của mình theo cách đó.
    Tôi vẫn sẽ vui vì tôi đã sống cuộc sống của mình theo đúng cách đó.
    Ý tôi là, chao ơi, đúng vậy, đó là một cách sống đầy năng suất, lạc quan và hiệu quả hơn. Ngay cả khi bạn sai. Ngay cả khi tôi sai. Bởi vì tôi tin rằng có những niềm tin hữu ích và sau đó có những niềm tin vô ích. Tôi đã từng mang rất nhiều niềm tin vô ích. Rất nhiều.
    Và bây giờ tôi chỉ chọn tin vào những niềm tin hỗ trợ tôi trong việc tạo ra hiện thực mà tôi mong muốn. Ngay cả khi tôi sai, tôi vẫn vui vì tôi đã sống cuộc sống của mình theo cách này. Bởi vì có một phần của bộ não tôi ngay bây giờ thực sự tin điều này. Rằng sẽ có một ngày tôi trở nên chán ngấy với chương đời này và không còn muốn dạy kỹ năng giao tiếp nữa.
    Tôi chỉ hy vọng rằng tôi có đủ can đảm. Nhưng tôi biết rằng tôi sẽ có thể sống một chương mà tôi trở thành một đầu bếp. Tôi yêu nấu ăn.
    Và tôi biết điều đó là đúng rằng nếu tôi muốn như vậy và tôi đã sẵn sàng cho chương đó, tôi có thể viết một chương nơi tôi trở thành một đầu bếp xuất sắc.
    Vin, cảm ơn bạn. Cảm ơn bạn đã từ Australia đến đây và cảm ơn rất nhiều về công việc mà bạn làm. Bạn thật sự xuất sắc trong việc làm cho những điều phức tạp trở nên đơn giản. Và tôi thực sự tin tưởng sâu sắc, và đây là lý do tại sao tôi muốn nói chuyện với bạn, tôi thực sự tin rằng có rất nhiều người, đây là một ngôn ngữ thú vị mà tôi sắp sử dụng, đang bị đối xử không công bằng bởi thế giới vì bất kỳ lý do gì họ không tiếp cận được những kỹ năng, những kỹ năng mà bạn đã dành rất nhiều năm để dạy cho mọi người. Và tôi chỉ thực sự hy vọng rằng có ai đó đang nghe bây giờ đã có hành trình và tôi biết chắc rằng sẽ có ‘bởi vì có rất nhiều người trong khán giả của bạn và tôi đã thấy phản hồi mà bạn nhận được, đã có hành trình cuộc sống của họ bị thay đổi trong các mối quan hệ, nghề nghiệp, công việc, thăng tiến, giao tiếp trong gia đình, bất cứ điều gì có thể vì bạn. Và tôi biết ‘bởi vì tôi đã thấy những nhận xét mà tôi biết có rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều người đã nói chính xác điều đó. Vì vậy, thay mặt cho tất cả họ nhưng cũng thay mặt cho những người đã nhận được chỉ cần một công cụ trong những gì bạn đã nói hôm nay, chỉ một nơi để bắt đầu trên hành trình hướng tới một tương lai khác. Cảm ơn bạn. Cảm ơn bạn về công việc mà bạn đang làm. Tôi biết điều đó chắc chắn sẽ trở nên chán ngấy sau một thời gian, làm cùng một điều, nói cùng một điều, bị hỏi những câu hỏi giống nhau, nhận những tin nhắn giống nhau, nhưng điều đó thật sự rất quan trọng. Thực sự là như vậy. Bạn biết đấy, vì như bạn đã trải nghiệm khi còn trẻ, cảm giác mà bạn có thể cảm nhận được, sự cô lập, sự cô đơn, sự ngắt kết nối, những điều mà bạn cảm thấy khác biệt và rằng bạn đang thiếu điều gì đó có thể thực sự dẫn bạn vào một con đường rất đau khổ trong cuộc sống. Và một người như bạn giúp mọi người bật đèn sáng và chỉ cho họ một con đường tốt hơn. Vì vậy, cảm ơn bạn thay mặt cho tất cả những người đó.
    Cảm ơn bạn, Steven. Và có một từ mà tôi gọi các học trò của mình. Có lẽ chúng ta có thể kết thúc ở đây. Và từ mà tôi gọi họ là luminaries (những người chiếu sáng). Bởi vì tôi gọi tất cả các chương trình của tôi là sân khấu, đúng vậy, sân khấu, và họ hỏi tại sao bạn gọi nó là sân khấu? Và tôi nói ôi, đó là sân khấu vì câu châm ngôn của Shakespeare, tất cả cuộc sống là một sân khấu. Tất cả thế giới là một sân khấu. Và đối với tôi điều đó là đúng, bởi vì khi tôi thức dậy vào buổi sáng, sân khấu đầu tiên tôi bước lên là sân khấu của vai trò làm cha. Và cách tôi xuất hiện trên sân khấu đó rất quan trọng. Và khi tôi bắt đầu làm một người chồng, đúng vậy. Vợ tôi thích khi tôi pha cho cô ấy cà phê. Mặc dù nó rất tệ, nhưng cô ấy thích khi tôi làm điều đó, đúng không? Và có điều gì đó ở đó. Nhưng sân khấu tiếp theo mà tôi bước vào là tôi bước vào phòng thu và tôi sẽ bước lên sân khấu với vai trò là một giáo viên. Tôi đang dạy mọi người bây giờ. Và trong cuộc sống này bạn sẽ bước lên nhiều sân khấu khác nhau, đóng nhiều vai trò khác nhau. Và nếu bạn học cách giao tiếp và chơi nhạc cụ của mình, bạn có thể xuất hiện với phiên bản tốt nhất của mình. Và sau đó tôi gọi họ là luminary, có nghĩa là diễn viên hoặc nữ diễn viên. Nhưng không phải về điều đó. Nó liên quan đến nguồn sáng của bạn. Vì vậy, khi bạn học cách sử dụng và bạn xuất hiện trên sân khấu với vai trò mà bạn đang đóng, hãy chơi những bài hát về tình yêu, lòng tốt và sự từ bi. Hãy chơi những bài hát lan tỏa điều tốt đẹp. Đúng rồi, nếu bạn cảm thấy tốt khi bạn nghe điều này, đó là vì cách tôi có thể đã chơi nhạc cụ của mình. Và tôi hy vọng rằng bạn sẽ bước lên sân khấu của mình và vai trò mà bạn đang đảm nhận và chơi nhạc cụ của bạn như một luminary để lan tỏa nhiều hơn tình yêu, lòng tốt và sự từ bi. Amen. Vâng.
    Cảm ơn bạn.
    Những cuộc trò chuyện cao nhất thường là những cuộc trò chuyện mà chúng ta tránh né. Nhưng nếu bạn có câu hỏi đúng để bắt đầu chúng thì sao? Mỗi khách mời trong Diarieserio đều để lại một câu hỏi trong cuốn nhật ký này. Và đó là một câu hỏi được thiết kế để thách thức, để kết nối và để đi sâu hơn với khách mời tiếp theo. Và đây là tất cả những câu hỏi mà tôi có ở đây trong tay. Ở một bên bạn có câu hỏi đã được hỏi, tên của người đã viết nó. Và ở bên kia, nếu bạn quét mã, bạn có thể xem người đã đến sau và đã trả lời nó.
    Vì vậy, bạn quyết định cuộc trò chuyện sẽ diễn ra sâu đến mức nào. Và mọi người chơi những thẻ trò chuyện này trong phòng họp tại nơi làm việc, trong phòng ngủ, một mình vào ban đêm, trong những buổi hẹn đầu tiên, và mọi nơi ở giữa. Tôi sẽ để liên kết đến những thẻ trò chuyện trong mô tả bên dưới và bạn có thể lấy của bạn tại thediary.com.
    Cảm ơn vì đã xem. Hẹn gặp lại bạn lần sau. Tạm biệt. Tạm biệt.
    你擁有在生活的每一個領域變得自信的能力。這是關於我們學習一系列新的行為。例如,有一種叫做“警報技術”的東西。在三、二、一之後,他會說,我比平常瘋狂。很棒。那真是太棒了。你做得很好,對吧?然後下一個是音量。這非常關鍵。因為如果我只是提高我的音量,這樣說話,我聽起來會有點激進,不是嗎?但是透過音量,為了強調某些東西,你可以講得非常安靜。因此,這關於喚醒人們對自己聲音力量的認識。我們都可以接觸到這些。
    讓我們來過一遍所有的五個要點。Vin Jang 是一位獲獎的演講者和溝通專家,幫助人們在生活的各個領域利用他們的聲音和肢體語言的力量。看到這麼多人因無法溝通而受苦,實在讓人感到壓倒性。他們在問我,我是一個內向的人,這是否意味著我註定失敗?我如何變得更自信?我如何隨時發言?而我們認為我根本不可能改變這一點。這真的很悲哀,因為我生活中的大部分時間都是這樣。我是那個笨拙的孩子。我無法與任何人交流。我因為受到欺凌而頻繁轉學,但隨後我打破了這個模式,並學會了這些新的行為。這一切都徹底改變了。任何人在三到六個月內都可以做到這一點。我會教你。因此,最重要的是三步驟過程,我將其稱為記錄和回顧。這將徹底改變你說話的方式和出現的方式。但是,我們如何與另一個人開始對話?我有一個簡單的遊戲叫做高亮緩衝。它給你三次機會來激發對話,我們馬上要玩它。然後還有手勢來提升你的身體存在感。以及一個簡單的框架來幫助建立聯繫。還有很多其他的事情我們可以談論。我們將一一通過。但有些人確實有嚴重的社交焦慮。你會對這些人說什麼?我會做的第一件事是感谢你。
    來賓你想見到的,並繼續在我們熱愛的事情中做。如果你能幫我按一下跟隨按鈕,不論你在何處收聽,這將對我意義重大。這是我唯一會向你請求的幫忙。非常感謝你的時間。回到這一集。
    那麼,如果你必須總結你根本上做的事情及其原因,你會怎麼總結?我幫助人們了解到他們擁有世界上最美麗的樂器之一的使用權,這可以幫助他們協商他們想要的任何現實。
    我從我第一位聲音老師斯坦利小姐那裡學到了這一點,我永遠不會忘記這段經歷。在南澳大利亞有一個陰暗的音樂角落,我會去那裡上課。在第一次見到她時,我走進房間,她是一位老婦人,除了告訴我“坐下,年輕人”外什麼也沒說。所以我坐下,感到非常尷尬,感覺非常奇怪,然後她在鋼琴上不停地彈了一個音鍵,持續了兩分鐘。這真的讓我感覺就像是一部恐怖片的場景。然後她轉過身來,問我感覺如何?我說什麼也沒感覺,很奇怪,尷尬,什麼意思?然後她說好,轉過身來,彈了一首美麗的歌曲《愛之瑪莉亞》。過了兩分鐘,她再次轉過身,又問我感覺如何?我說,啊,剛才的奇怪感還在,但我覺得哇,那首歌有愛,有慾望,有浪漫,有興奮,她說好,親愛的,大多數人都是這樣度過生活的,說話就像這樣。我將教你像這樣說話。
    對我來說,當時我記得自己在想,這是我一生中聽過的最佳銷售話術,因為我現在要和你報名上十二堂課,因為你剛幫我意識到我一生都在掙扎的事情。我從來沒有把自己的聲音視為一種樂器。我以為它只是一種工具。
    你怎麼用錘子?你用錘子。那你怎麼用螺絲刀?你用螺絲刀。那你怎麼用鋼琴?你玩鋼琴。那你怎麼用小提琴?你彈奏它。然後她開始教我,讓我明白我有這個樂器,根據我如何使用它,它改變和影響別人的感受。
    你認為這會多麼改變一個人的生活軌跡?影響是什麼?如果我真的變得善於交流,這有什麼重要呢?
    我在整個童年期間都是隱形的。我是隱形的。我不是那個酷孩子。我不是好看的孩子。我不是有魅力的孩子。我不是搞笑的孩子。我什麼都不是。通過學習這項技能,我能夠協商出令人難以置信的現實。這也是為什麼我如此喜愛提姆·費里斯的話,現實是可以協商的。好吧,那麼我們用什麼技能來協商我們想要的現實呢?就是我們的交流能力。
    教導這一點給他人是我做過的最有成就感的事情之一。
    我真的相信這使世界變得更美好。
    有時我甚至感覺我來這裡就是為了調整鋼琴。我在這裡幫助人們調整、修理和學習如何演奏。
    而且我從中得到很多滿足感。我的父母有一個基本信念,這是如此美麗,他們相信每個孩子心中都擁有一顆鑽石,擁有一種才能,擁有一些東西。所以我早早就找到了一顆我的鑽石,這就是魔術,對吧。我對魔術非常擅長,他們希望我成為醫生、會計師,呃,你知道的,這就是亞洲的預言。所以當我找到這顆魔術鑽石時,我以為我所要做的就是作為一名魔術師在技術上變得非常出色。因為這就是我在大學學到的,成為一名會計師。
    哦,如果你在會計方面真的變得技術嫻熟,你將會成功。你會得到 B_M_W_,得到一切,成為合夥人。因此我想,好吧,魔術也是如此。要在技術上變得非常出色。我花了數千個小時,獨自在我的臥室裡對著鏡子練習魔術,卻沒有任何進展。因為我缺少了一個成分。魔術師稱之為表演技巧。這是表達能力的華麗詞彙。對於我們而言,我相信我們都受到同一個人的啟發,其中之一就是 Darren Brown。無可挑剔的表演技巧,無可挑剔的技術能力。
    所以當你把技術能力與出色的溝通技巧結合在一起時,我相信那是你成功的時候。因為假設你在技術上非常出色,評分是十分滿分,但在溝通技巧上卻只有三分,你認為別人會把你看成十分滿分還是三分呢?你知道,聽到這麼多不同觀點。有些最偉大的想法未曾被注意,因為創始人沒有將其表現出來。
    有一個有趣的想法是,我們可能會因為跟隨的不是技術能力,而是與外界關於我們的溝通技巧來決定我們的成敗。而且兩者同樣重要。我覺得我們常常陷入一種思維,認為一定是兩者之一。我的學生們總是問我:我應該專注於哪一方面?我說,事實上,兩者都重要。這不那麼簡單,兩者都是。因為如果我有出色的表演技巧,但在執行魔術手法時卻糟透了,這也不會奏效。
    迄今為止,我在職業生涯中能夠幫助的對象大多是那些在技術上極其出色的人,而他們常常隱藏在後台工作。然後那個該死的 Brad 總是得到晉升,對吧。Brad 總是得到。啊,該死,Brad 又獲得了。Brad 不像我那麼聰明,Brad 也不如我厲害。因為 Brad 說得更好,他在工作環境中更具能見度。
    你真的認為這往往只是關於我們如何說話與溝通嗎?我們的價值在於,如果你無法以清晰簡潔的方式表達你的價值,其他人就不會負責去看到你內心的璀璨。我相信這是你自己的責任,要學會如何發光發亮。這真的很悲哀,因為我度過了人生中很大一部分都是這樣。
    英語是我的第三語言。我學的第一種語言是一種中文方言。雖然不算特別驚人,我的妻子會五種語言,但謝謝你。 我學的第一種語言是一種叫 T_T_T_O_ 的中文方言。這是給你們的 T_T_T_O_ 點滴。然後我第二種必須流利學會的語言是越南語。 所以在我的成長過程中,我不得不學習這些不同的語言。這是我前兩種核心語言,如果我對其不精通,語法會讓人火大,數學也會讓人火大。所以我們必須學習它們。而後我上學時必須學習英語。
    於是我去上學。 我完全隱形。我無法和任何其他孩子溝通。他們也無法和我溝通。那麼孩子們會怎麼做呢?哦?這太難了,我就不理你了。 他們會欺負你。
    哦,是的,我甚至不知道這是欺負,因為我聽不懂他們在說什麼。對於他們的話,我大致可以理解他們的意思,但我真的不知道他們在說什麼。所以我在童年中度過了很多時間,特別是在五、六、七歲的那些單數年齡裡,這真的很悲哀,但我花了很多時間待在廁所裡,因為我不想面對被人看見的羞愧。所以我就隱藏起來。找個角落藏起來,然後漸漸開始學習英語,但即便學會了英語,我聽起來也很奇怪,因為我有口音。於是他們會叫我 fob F_O_B_(剛下船的移民)。他們不斷叫我,噢,這是 fob,這是 fob,哦,太像 fob 了。即使我學會了英語,我還是害怕說話,因為我不想聽起來像個 fob。
    這樣的挑戰層出不窮,所以我知道被忽視的感覺,知道被無視的感覺。那是很久以前的事,我想留下來的問題是,對於一個人來說,學會交流有多容易?根據你教導經驗的時間跨度,要花多久才能在交流技巧上取得根本的變化?
    我會說大約三到六個月。 你認為可以在三到六個月內以顯著的方式改變你的溝通技巧嗎?
    我見過。 我見過學生做到這一點。這是當他們不僅僅在想我在嘗試培養一個新習慣,而是像詹姆斯·克里爾所說的那樣,採納一種新的身份。當他們採納那個新身份時,事情就會發生變化。其中的一個部分是,我在面對面的課程開始時分享我學校經歷的故事,然後我說,現在請大家想像你們在一所新學校,這裡每個人對你的身份都沒有先入為主的觀念。突破常規,然後你會看到成人做出平時不會做的事。
    擺脫束縛,或者玩弄聲音,變得有點傻,重新聯繫內心那個孩子。那一刻,他們因為能從周圍人那裡得到的反應而深深愛上那個版本,於是決心繼續。當你在瞬間體驗到改變時,通常會隨之產生非常深刻的渴望。哦,我想成為這樣的人。但後來他們卻犯了一個大錯誤。最大的一個錯是,他們回家找到自己的伴侶,而對方對他們經歷的一切沒有任何背景了解。他們只是會說,哦,我這一生都是沉默的,我的聲音。
    他們回到家,會說,你,我,你,你,你,我,親愛的。然後他們的伴侶就會說,哦,你為什麼要用這樣的聲音?哦,你是從Vin那裡學來的嗎?那真噁心。你為什麼要這樣做?這太假了,太不真實了。然後他們就會回到他們一生中一直都是的樣子。
    你看到的那些例子中,當某人學會溝通技巧後,生活中的哪些方面發生了變化?因為我們目前給出的例子主要是在工作方面。
    是的,對,對他們的孩子。
    這真是最酷的部分,因為我是爸爸。我教一個叫做聲音基礎的概念,我們可以稍後深入探討,這裡有五個美麗的核心聲音基礎是人們可以學習的,我特別喜歡當父母參加這個課程,因為我總會看到這樣的評論,他們說,哦我的天,剛剛給孩子們讀書,他們從來沒有這樣反應過我。當我晚上回家給孩子們讀書,以一種無聊的方式,他們就會說,爸爸,不要那樣讀,要用有趣的方式。其實他們想要的是聲音的多樣性,他們在尋求內心的小孩與那份童趣。我認為這是我最偉大的超能力之一,就是能夠玩樂和願意玩樂。
    嗯嗯,是的,有一個領域,就是即興表演。
    學習即興表演。人們都想要讓溝通能力變得更好,通常是因為他們想要改善對話。對話的遊戲是什麼?我們現在在做什麼?這是一場即興的遊戲。我不知道你會說什麼,你也不知道我會說什麼。然後根據我的話,你進行即興,你說些什麼。即使我知道你從未做過即興,你在即興上卻表現得非常出色。因為這是一項你必須發展出來的技能,才能成為現在這樣出色的播客主持人,對吧。所以對我來說,這是一項在和孩子們玩耍時非常重要的技能。它幫助你在生活的所有方面提升。這是提升一切的潮流。
    因為孩子們喜歡玩。他們會說,哦,然後那隻牛現在是個宇航員了。大多數父母會說,哦,太好了,親愛的,這太棒了。沒有玩。現在它還在打擊存在於月球上的僵屍,而你並不知道。你和他們一起玩。當你玩耍時,你在使用什麼?你在使用你的溝通能力。
    在現場或在線。現在有超過七萬人。
    哇。你在網上也有成千上萬的追隨者,他們從全球各地收看你的視頻來學習溝通技巧。如果我放大你收到的私信,從人們的留言中你能看到他們在掙扎的問題是什麼,還有他們為什麼會觀看你的視頻,這是什麼?
    我們常常在人的評論中看到這樣的共同信息,是否有可能改變我的聲音?因為仔細想一想,沒有人喜歡自己聲音的聲音。第一次在播客中聽到自己時,你會說,哦不,還是會說,我太愛了,我聽起來多性感啊。
    是的,當我年輕的時候,我用錄音機錄音,聽到我的聲音,我以為我可以一直使用那個聲音。
    嗯,對於大多數人來說,當他們首次意識到自己的溝通技巧存在問題時,最根本的不安全感之一就是,哦,我可以改變我的聲音嗎?可以嗎?可以嗎?當你反思這一點時,即使你思考這一點時,大多數人一生中都不會改變他們的聲音。他們永遠不會改變自己的溝通方式。他們會改變自己的穿著,會改變髮型,會改變眼鏡,會改變體重,會改變所有這些自我的方面。但他們的溝通方式和聽起來的聲音卻保持不變。
    這一般是因為有很多心理障礙使我們的聲音保持不變。我們讓自己聽起來一樣。你知道的,我會與你分享一些這些。嗯嗯,在我的聲音老師那裡,我在學習之初,她讓我用我的聲音去做些事情,她說,好吧,讓我們試試高音,哈哈,稍微玩一下,甚至可以進入假音,她會讓我這樣做,我的臉會紅。因為我會說,哦,那感覺好奇怪,哦,我的聲音變得這麼深,這感覺好假,感覺好虛假,我立刻就有了這些反對的看法,我相信如果我讓你這樣做,你也會有同樣的感覺,對不對。而且當我和我的學生這樣做時,第一時間就會出現這種反應,他們會說這是假,這是虛假,這不是我。現在,就像我的聲音老師,她總是挑戰我,她會說,如果你能做這個聲音,而你在鋼琴上演奏那個音調,那麼,這怎麼會是假?這怎麼會是假?如果你能夠發出那個聲音,那就是你,你就是那個你。
    你只是在和不熟悉的鍵盤玩。就是這樣。你一生都在玩這個熟悉的鍵,因此每當你按下任何其他鍵時,你會說,哦,這不是我。不不不,你只是在熟悉這個鍵,而對其他的鍵卻不熟悉。
    這讓我理解了,哦,哇,這並不虛假,因為在很長一段時間裡我認為它是虛假的,因為我認為它是虛假的我從未改變我的說話方式。
    那麼我們為什麼不想嘗試那些其他的鍵呢?是因為我們對一特定的鍵組習以為常,而玩弄其他鍵則需要支付一個代價,一個感知的代價。
    語言治療師會告訴你,你現在擁有的聲音並不是你的自然聲音。
    你在兩三歲時失去了接觸你自然聲音的能力。問題是,如果我讓你現在大聲尖叫大約十分鐘,你的聲音會發生什麼變化?對,我的女兒,十二個月大,甚至可以尖叫三個小時,她的聲音也不會消失。因為她們擁有對聲音工具的美麗接觸,她們可以自然地使用這個工具。而隨著我們年齡的增長,在三四歲時,我們開始受到我們周圍某些人的啟發。受到人們的啟發,孩子們會怎麼做?他們會模仿,他們會複製。因此你所發展出來的聲音,是基於你年輕時受到啟發的人的聲音進行了複製。這只是一系列的習慣。你說話的方式,你的聲音,只是一系列的行為。這是你如何操控你的聲帶,如何在體內運氣,如何塑造你的雙唇,牙齒的放置位置,舌頭的運動,軟顎的操控。根據你的所有這些操作,你會產生某種聲音。但是如果我現在改變了,正如你所說的,人們會覺得我怪怪的。嗯,沒錯。是的,這就是問題所在,你必須有一個過程來進行這種變化。因為如果你今晚和伴侶毫無上下文地開始交談,他們會對你感到困惑,會想「你到底在幹什麼?你為什麼會這樣跟Vin說話?」會想「你為什麼這樣?現在你是假裝的。」對吧?我們稍後會談到這一點。我所說的是,你不願意改變的原因是因為你真的感到卡住了。我會告訴你背後的原因。
    當你第一次模仿爸爸的時候,我有一位學生,他的名字叫坦西耶,是個非常棒的家伙。他的說話方式非常柔和,說話的方式也很美麗。他沒有意識到,在他生命的最初階段,他是受到爸爸的啟發,所以他模仿了爸爸。因此,他必須有意識地思考這些小行為,所有這些細微之處都在模仿爸爸的聲音,然後在重複這些行為一年兩年後,他不再需要有意識地去想它,因為他已經掌握了。所以現在這些行為從你的意識中轉移到你的潛意識中。而當行為移入你的潛意識時,現在它就感覺自動化了。所以現在你覺得那是你了。所以現在你不再懷疑了,你說「不不,那是我。」就像「不不,這仍然只是一系列的行為。」我經常告訴我的學生,我常常說「不要對當前的自己過於依賴,這樣你就不會給未來的自己一個機會。」而一旦這些事情發生,看到這些變化是令人難以置信的,因為我的所有學生只需改變三件事:更高的音量、更多的旋律、更大的手勢,人們對他們的感知完全改變了。這三個簡單的行為創造了他們在他人眼中的深遠變化。
    是的,我想到了我其中一位女學生瑞秋的例子,她感覺自己缺乏很好的領導魅力,因為她自我標籤為害羞。我也喜歡把這些事情拆解開來告訴我的學生。我告訴她「你之所以害羞,因為在過去的二十五年裡你一直在重複害羞的行為。你已經練習得很熟練,這也沒問題。因為你已經害羞了二十五年。變得更自信,意味著我們只是要學習一系列新的行為。讓我們試著做一個更大的手勢。就像我在多個播客中看到的那樣。試著做更大的手勢。試著用更強的音量。試著讓你的聲音更有旋律。」然後她在那裡,立刻感覺到「哦,這感覺假,這感覺脆弱」,我會說「哦不,這只是陌生。」當她做出這樣的重置時,她會說「哦,我會繼續探索。」而如果她覺得這假,她又會回到之前的自己。
    那麼,怎樣才能即興發言,如何才能活在當下並且給出一個好的答案?另一個常見的想法是「我內向,那是不是意味著我注定要失敗?」還有一個非常普遍的想法是「我生活中沒有太多的連結。我希望能夠和我周圍的人有更深的連結。為什麼我無法超越那些簡單的寒暄,比如’你好,朋友,你好嗎?‘「我很好,你呢?‘「我也很好,好的,再見,保重。’這是一個大話題,所以下一步就是我們怎樣才能進入這些對話,就像你在這麼多美妙的播客中所做的那樣。我認為你在這方面也會有見解。早前我查了一下,Google上幾乎有十億的搜索結果是人們試圖找出成功溝通的方法。因此讓我們深入探討。我知道你提到過「聲音形象」這個術語。「聲音形象」是什麼意思?我意識到我花了很多時間在視覺形象上,大多數人也都是,對吧?我們的外觀看起來如何,我們的肢體語言,穿著的方式。但很少有人花時間在聲音形象上。現在這點就變得明了了。當人們看到你,揭示你的視覺形象時,他們很快就會對你產生假設。因此他們會形成假設:哦,這個人看起來友好。或許他們很自信,因為他們坐姿端正。或許他們在微笑,很友好。然後當你張嘴說話時,他們就將這些假設轉變為信念。之前的假設現在變成了「哦,你真友好,你真自信」,或者他們可能會想「哦,不,這是一個白痴。」你以前也遇到過這樣的經歷,我也經歷過,你會認為某人應該很棒,可是實際上會覺得「啊,不太好,真奇怪。」
    這是另一層我們不會思考的內容,因為我們再次認為我們被自己的聲音所束縛,認為我們的溝通方式無法改變,認為我永遠無法改變這一點。
    那麼,讓我們來談談如何改善自己的聲音形象,以便在各種場合中有效溝通。你提到旋律、音量和手勢。如果我們從旋律開始,旋律究竟是什麼?
    嗯哼。
    所以我們會播放這首歌。
    好,嗯,悲傷。
    對了,那麼如果在家裡的聽眾也能有自己的聲音,他們可能會用「陰鬱」、「懷舊」來形容,對吧?這些詞會浮現在腦海中。如果我們停下來反思,我們可能會想出很多詞語。讓我們再試一次,改變一下情緒,例如這個。
    嗯,激勵的,鼓舞人心的。
    很好。突然之間,我在想朝著某個方向奔跑,對吧?而且我心裡有一部分在想,這是多麼老套、商業化的感覺,這也是其中的一部分。所以你可以聽到這些不同的感受。讓我們再試一次。這次我們要再次轉變,這樣怎麼樣?
    對。小小的三歲小孩在晚上站在樓梯的平台上。對的,沒錯,這又在你腦海裡突然呈現了各種不同的生動畫面。我之所以做這個實驗,是因為在這些音軌裡並沒有任何文字。
    嗯哼。
    想想在你體驗旋律和不同音符時,腦海中湧現的所有詞語。人們常常沒有意識到,你的聲音中也有旋律。因此,當某些人走進我們的生活時,可能會耗盡我們的能量。當他們走進來時,你能感受到他們的影響,無論是負面的還是正面的。有些人進來時,你會說,哦,我感覺很好,我感覺很棒。那是什麼?是他們進來時所帶的旋律。
    有限的旋律,但仍然可以讓人感到害怕、悲傷和激勵。
    我相信你可以這樣做。因為我們真的沒有 A_D_A_ 鍵,所以這是一種隱喻。但我相信我們可以用聲音創造許多不同的歌曲,只要我們學會把它當作一種樂器。而且我們可以玩弄技巧來幫助你提高聲音範圍,如果你想的話。有一種東西叫做,這個可好玩。這是個有趣的技巧,叫做警笛技術。
    好吧。
    所以,警笛技術是當你用低音讀一些東西,然後轉向高音,再回到低音。我現在不希望你立刻就這樣做。我只希望你先以你自己的方式讀這段文本。然後我們再試試警笛技術。首先,請中立地讀出來。就這樣讀。
    嗯哼。
    他拿起廚房刀具來保護自己。他一點也不喜歡這樣。我在旁觀看,他笑著拿著刀,轉向我說:「你怎麼這麼認真?」然後朝我走來,刀尖刺進我的嘴裡。「讓我們在這張臉上掛上笑容,為什麼這麼嚴肅?」
    太漂亮了。這段話出自哪部電影?
    不知道,我不想知道。
    是的,你是認真的嗎?《黑暗騎士》,小丑。哦,你真厲害。所以你用中立的聲音讀了這段。現在我們要做的是玩弄這個樂器。所以警笛技術是你以非常低的聲音讀出來,然後逐漸轉向高音,我要挑戰你,不要害怕進入假音。不要害怕玩弄。所以就隨便玩。這不僅僅是從開始的低音到結尾的高音。在每一句話裡,我希望你上下起伏,我真的希望你玩弄你的聲音。否則我會推你。
    想知道我為什麼會有這些傷疤嗎?我父親是個喝酒的人和惡棍。很好。為什麼不呢?我比往常更瘋狂。媽媽拿起廚房刀具來保護自己。很好。哇,現在試著讓它變得稍微平衡一些。就試一試。但通常你不能做到,因為你不會擁有全部的範圍。再試一次,繼續。他一點也不喜歡這樣。很好。
    我在旁觀看,他對她拿起了刀。他在笑。很好。轉向我,他說,
    「你怎麼這麼認真,兒子?」
    太棒了。這簡直太棒了。你做得很好,對吧?但你感受到的感覺,對吧?是的。而這不僅僅是為了讓你在播客上這樣說話,而是幫助你意識到你擁有的這個樂器能夠做得更多。它的潛力遠不止於我們通常所做的。對吧?因為在我生活的很長一段時間裡,我沒有任何旋律。因為我只認為這就是你說話的方式。我之所以能如此迅速地轉換,是因為我練習這些行為已有二十五年之久。更有趣的是,他們做過研究,讓五六個人同時講話,而聽到的人是聲音中旋律更多的人。
    嗯哼。
    嗯。
    突然間,如果你開始更多地玩弄你的聲音,你會發現。
    你怎麼知道你玩弄過頭了?你明白我的意思嗎?
    透過玩弄到過頭然後得到回饋。但人們對此感到害怕,然而他們沒有意識到他們沒有玩弄過頭,而是表現得不夠。
    風險在於不是過頭。風險在於不夠深入。
    再次,當人們聽到我當然是像米老鼠那樣嘰嘰喳喳的時候,他們會說,幹,你需要再提醒我一次,Vin,這是為了什麼。
    你將能夠讓人們感覺與你更加連結。
    他們會感受到你所說的,而不只是聽到你所說的。我的意思是,你有沒有注意到某些人?他們會說一些話,但你卻感覺不到。這種情況常出現在《美國有才華的選手》和《澳洲有才華的選手》中,西蒙·考威爾會說:對,對,非常好,但我卻沒有感受到。那他們在說什麼呢?就是他們聲音中的情感。
    你的聲音中也有情感。你想要進入下一個嗎?還有更多呢,是的,有五個。不,下一個。我只是讓你像往常一樣閱讀這個,然後我會告訴你這是什麼。只是為了讓你不要急著進入狀態。好吧,酷。告訴我,請告訴我你知道這部電影。哇,史蒂文。
    如果你在尋求贖金,我可以告訴你我沒有錢。但我有的,是一組非常特定的技能。這些技能是我在漫長的職業生涯中獲得的。這些技能讓我成為像你這樣人的噩夢。如果你現在放了我的女兒,那就結束了。我不會尋找你。我不會追你。但如果你不放,我會尋找你。我會找到你,然後殺了你。
    是的,非常黑暗的電影。我喜歡這些電影。這是哪部電影?
    這便是他女兒被綁架的電影,叫什麼來著?是一種貓頭鷹的名字。
    好吧,所以一是緩慢至極,十是盡可能快的,對吧。所以你大約在五左右。非常舒適,這是你的默認語速。大多數人當我們緊張時,我們只是有一個默認的語速。我們成為默認語速的受害者。當你思考語速時,有一種用法。而使用語速的方式是,如果你真的想突出某一點,創造一個聽覺上的重點,那就慢下來。這樣可以創造出聽覺的高亮,就像用語言做高亮筆記一樣。如果你想表現出更多的能量,那就加快速度。如果它不是特別重要,你可以加快速度,這也沒有問題。這個簡單的規則為你的語速帶來了聲音的多樣性。這是簡單的規則。
    那麼改變我的語速對我所傳達的信息有什麼影響?這使得信息更清晰。
    好吧,所以例如如果我正在演講,我說現在我將帶你們了解五個核心的聲音基礎,我將帶你們了解的第一個是語速,然後之後我要跟你們談談音高和旋律,然後接下來我會跟你談談另外三個的重要性。現在你完全不知道什麼是重要的,什麼是不重要的。
    好的,明白。
    而突然之間如果我說我要帶你了解這五個核心的聲音基礎,所有的一切突然間你都有了一個焦點。而人們在交流中真正想要的就是清晰。
    如果你要更清晰,那麼傳達必須清楚,以便接收者理解你所意圖表達的。這不僅僅是信息的交換,因為我如何說某件事會影響你如何接收它。
    嗯,對。好的。
    當人們緊張時,會發生什麼?他們會顯著加快速度。他們有沒有測量過這一點?有人知道嗎?
    嗯。
    嗯。
    好的,保持有趣。這不是關於
    好的,我從這裡開始。如果你在尋求贖金,我可以告訴你,我沒有錢。但我有的,則是一些非常特定的技能。這些技能是我在長期的職業生涯中獲得的。讓我們直接跳到最後。
    如果你放了我的女兒,那這就是結束。我不會尋找你,我不會追逐你,但如果你不放,我會尋找你。我會找到你,我會殺了你。是的,給他一個熱烈的掌聲。太棒了,對吧?但是再一次,你會覺得這樣做非常奇怪。
    聽起來真的很有趣。而且,再次強調,這是我們的練習。這是一個安全的環境。我不會這樣做你的下一個播客。但這再次表明,我們可以訪問的範圍。
    以及它如何在如此深刻的方式中改變信息。這是同樣的字句,你知道。
    這是相同的字句。但當你第一次讀它時,根本聽起來不可怕。現在我感到害怕。
    我注意到這一點,尤其是在董事會會議上,特別是像年輕團隊成員或自稱害羞的人,他們會急匆匆地往前走。某個人之前對我說,擁有最多自信和魅力的人,他們的行動和言語就像一隻獅子一樣。你知道,他們緩慢而從容。
    那第三個是什麼?
    只讀一部分。你非常樂意即興發揮。讀一部分就好。
    現在如果你知道自己的價值,那就出去獲得你應有的價值。但你必須願意承受打擊,而不是指責,說你之所以沒有達到想要的位置是因為他或她或任何人。懦夫才這麼做。而那不是你。你比這更好。
    現在接下來的這個是音量。
    哦,該死。好吧。好吧。
    音量是至關重要的,原因有很多。音量是你聲音的命脈。
    嗯。
    音量承載著你即將學習的所有其他基礎。
    音量承載著旋律。音量承載著語速。它承載著一切,對吧。而且我也把這想成一個從一到十的量表。很多時候,就像你剛才做的,人們的音量在三、四的範圍內。他們維持在那裡。當你使用音量時,有兩種方法可以用音量聽覺高亮某些東西。音量是非常迷人的,因為在語速上,你會放慢。但在音量上,為了突出某件事情,你可以變得非常安靜。
    突然之間,我想說一些可怕的事情。我可以降低我的音量來說。但突然之間,如果我保持在這裡,會發生什麼呢。
    最初是一個精彩的語言亮點,但現在似乎不再有效。因為如果你將某件事情設為默認,它就變得無功能了。
    那麼,什麼信號表明我不是一個自信的人呢?這個尺度的哪一邊?
    是較低的一側,音量上。因為這是許多人表現出的默認害羞行為之一。
    有時候音量實在是太大了。因為在缺乏其他基礎的前提下,過大的音量會讓你顯得傲慢。所以如果我把這個反饋給你,出於好玩,我希望你能大聲一點。我希望人們能聽到我們在這個錄音室外所做的事情。
    對,沒錯。所以你就試試,還要給我一個輕聲的表達。在某個時刻,也要給我一個輕聲的表達。
    現在如果你知道自己的價值,就出去獲得它。去爭取你值得的東西。但你必須願意承受打擊,並且不指責別人說因為他或她或者其他任何人,你沒有到達想去的地方。懦夫會這樣做,而你不是這樣的人。你比那更好。
    哦,真神奇。你剛剛所做的讓我有了感受。我為什麼有這種感受?聲音是什麼?聲音是一系列的振動。你剛剛向我傳遞了振動,讓我產生了感覺。這就是為什麼我們說人們有良好的氛圍,對吧。我們部分理解其發生的過程,但不理解在那種頻率層面、振動層面上。而它在物理層面實際上正在發生,無論你如何使用聲音,你都在實際上讓人們感受到。
    我們討論了語速、音量和旋律,然後還剩下兩個,對吧?對。那麼請你如同在讀其他部分一樣來讀這段。不僅僅是因為我孤獨,也不是因為今天是除夕。我之所以今晚來這裡,是因為當你意識到想要和某人共度一生時,你希望這一生能儘快開始。
    對。
    對。
    存在的情感。所以,讓你的聲音中加入更多情感的方式就是動動你的臉。因為就像我時常優雅地表達的那樣,你的臉是讓你將情感加入聲音的遙控器。所以我們來玩玩吧。現在我將給你不同的表情,告訴你要做不同的表情,讓那些情感透過你的聲音表達出來。如果是快樂的狀態,我希望你聽起來真的很開心;如果是悲傷的情感,我希望你聽起來真的很悲傷。那麼我們就從這裡開始,盡力去玩這個。我希望你能表達出厭惡的情感,就像這樣……
    讓它產生出來,給我更多的音量。三、二。
    而不是只是因為你孤獨,也不是因為今天是除夕。
    好吧。當我看到你經歷這些不同的面部表情時,我能感受到你的感受。即使我知道這是一個我們為了實驗而創造的環境,並且是安全的環境。但每當你經歷這些情感時,我都感受到了。因為我不僅僅是看到了。男人在這方面更糟嗎?是的,他們是。是的。因為我覺得,對我而言,我只能就我個人而言說,我被教導要把情感藏在內心。我被告知,表現出悲傷或快樂是一種弱點。你應該保持冷靜,時刻保持冷靜。
    我曾經想,這讓我養成了這種說話的行為,因為我總是這樣說話,因為我是個男人,我應該這樣說話。我仍然記得有一次去音樂會,當我的我的生活伴侶問我,你覺得怎麼樣?我說,這是一場很激動的音樂會。她說,哇,好吧,你顯然討厭它。我說,不不,我愛它,我愛它。我只是不知道怎麼表達情感。而且我曾以為我會一直這樣,因為我確實這樣了很多年。而這對我的許多關係造成了傷害。
    因為這裡有一件事情,我認為對你也可能有幫助,
    當你在聽某人說話時,你不必用聲音反應,
    因為否則你會被視為打斷對方,對吧?
    你可以用面部表情來反應。
    這是最強大的表達方式之一,表明你在聆聽並且在關注。
    這有多酷?因為如果有人說了什麼不好的事情而你這樣,這就表明你在專注。
    是的,你視這為一個播客,不是嗎?因為觀眾在大部分對話中都在看著你,所以95%的對話都是在你身上。他們不知道的是,在此期間我基本上是在用我的面孔和你對話。所以如果我這樣轉過頭,這意味著告訴我更多。假如你對一個女孩這樣講話,這意味著告訴我更多。然後這確實很有趣,是的。
    嗯哼。
    這給了我信號,幾乎讓我明白,哦,他想多談談,他是被吸引的,他專注。你知道嗎?我從上台演講以及進行這種對話中學到的一件事是,你也可能,呃,出糗。你也可能意外地傳達錯誤的信息。人們經常傳達的其中一個錯誤是,當你在說話的時候,他們開始說話。你知道嗎?就像當某人聽著想要發言時,他們會開始這樣,嗯嗯嗯嗯嗯嗯嗯嗯。這意味著閉嘴,我有話要說。好吧,我剛剛是在對你說這種話。
    但不過這種感覺,如同我在想,我曾在我的播客上有一位嘉賓,名字叫凡妮莎。她說,如果你快速點頭,意味著閉嘴。因此如果你這樣嗯嗯嗯嗯嗯嗯。但如果你慢慢點頭,則意味著哦,我喜歡這樣。因此如果我說,哦我學到了一些東西,那是好奇心。告訴我更多。是的。是的,嗯嗯嗯嗯。並揮揮手,嗯嗯。好的,這就是語調。這是情感。
    因為我們的範圍真的很廣泛。
    然後想像一下,你開始變化你的說話速度。你的音量很大,旋律不同,還有不同的面部表情。這是一首你現在正在演奏的豐富的歌曲。你是否也會想到自己所說的實際詞彙?你可以看到你在考慮自己所說內容的結構,因為當你開始講話時,我注意到你經常會立刻進入一個故事。你會說,這是我從老師那裡學到的最偉大的事情之一。這是故意的嗎?
    是的。因為我相信故事比我單單告訴你一些技巧和小撇步更有吸引力。
    你有一個講故事的公式嗎?那個講故事的公式是什麼?
    我認為大多數人講故事的方式是報告故事。因此,我會分享一個故事給你,好的。報告一個故事就是說,比如你問我一個問題,我會這樣說,這是我最喜愛的故事之一。假設你問我,我是怎麼遇到我妻子的。報告故事就是我說,我是在一個酒吧遇到我妻子的,我對她做了一些魔術,她不喜歡,那很好。我漸漸地能贏得她的心,最後成功了。但我是在一個酒吧遇到她的。這是我在報告這個故事,對吧?聽起來有點像新聞報導者,對吧?所以如果你再想一想,讓我用新聞報導者來舉例,就像一位新聞報導者說,昨晚晚上九點,Vin Jang去了一個叫Distill的酒吧,試圖搭訕一位女孩,做了一個拗口的魔術,但沒有成功,因此他失敗了,之後又回來了四次,然後他看見了她,然後他成功了,現在他們結婚了。接下來的新聞就是這樣,對吧?所以這聽起來非常像報導。而事實上,這是我遇到我妻子的故事。我還記得這個故事,因為發生在2009年。我參加了一個叫Vivian的女孩的畢業派對,地點在一個叫Distill的酒吧,那是一個美麗的酒吧。這個酒吧有兩層,底層是給所有人的,而上面是高級客戶,買貴的飲料才可以上去。我到了二樓,看見一位漂亮的馬來西亞女孩坐在吧台旁邊。所以我對我的朋友說,看看這個。我從褲子裡拿出一副牌,因為我是一個魔術師。然後我走到她面前,對她說,如果我把這張哈特國王變成像你這樣的哈特皇后,你會印象深刻嗎?
    噁心。我知道,你露出噁心的表情。她的反應就是這樣。她看著我,好像她聞到了一股血腥的放屁味。她看著我說,我會更印象深刻如果你變成一個真正的男人跟我對話。轟。
    我從來沒有過這種反應。通常人們會說,哇,你真厲害。我對她說不謝,然後離開了,夾在腿中間。男孩們都在嘲笑我。但我卻被她的自信所吸引,哦,感覺那裡有些特別。我連續四次回到酒吧。她不在那裡,不在那裡,不在那裡,然後她出現了。我第二次走到她面前,然後我說,嘿,聽著,如果我今晚變成一個真正的男人,帶你去喝咖啡怎麼樣?
    然後我們相愛了。
    你知道,這就是我遇到我妻子的故事。而我通常會講這個故事的方式就是喔,我在一個酒吧遇到她,做了一些把戲,她不喜歡,然後那也沒關係。但是突然之間,這個故事充滿了生命和激情。
    幾乎是無關緊要的細節。但你提到酒吧有兩層,並添加了一些讓它具體可見的東西。好吧,所以我可以在腦海中想像出來。那為什麼這讓它變得可視化呢?
    當你想到講故事的公式時,如果你只是給出誰、什麼、哪裡和何時,那是人們需要的基本要素。但將其從報導轉變為重新體驗,因為這是你想要達到的,你想要重新體驗故事,需要的正是你剛才提到的要素。所以你呼叫出來的非常直觀。VACs,代表視覺、聽覺、動覺和嗅覺。所以我只是為你描述那些幾個要素,對吧?而且不一定要包含所有的要素,但你想要添加一些這些要素,對吧?所以我描述給你的是視覺的,而聽覺方面是我所說的,我的聲音,我提到她的聲音,我給你對話,對吧?所以突然之間,你讓這故事活過來,現在它從報導變成了重新體驗。
    所以如果我講了那個故事,假設現在的連接能力又回到了即興,與其只是直接說出來,這裡有三種在嘗試搭訕時可以展現真實自我的方法。與其那樣,我先分享故事。我讓你參與,建立融洽關係,建立默契。現在你聽到了故事,現在你和我有了融洽的關係,你感覺更放鬆,更具創造力,對吧?然後我把那個故事和下一次當你走到一位女孩面前時掛鈎,如果她拒絕了,你可能不要認為她在拒絕你,她可能只是在拒絕你的方式。這裡有三個方法可以讓你做得更真實作為一個男人。我相信這是一個更強大的方式,然後再進入三個建議。而我覺得,由於現在社交媒體的世界,我們失去了講故事的藝術形式。只是給我三個建議吧。
    我聽你談論過偉大故事的四個要素,分別是鉤子、掙扎、突破和應用,這也是你剛剛展示的東西。
    我認為應用的重要性是我與我的學生非常專注的部分。
    而你所說的應用是指故事中的教訓或重點。因為有時候人們講故事卻毫無方向。
    那也是你之後所做的事情。
    W因為我可以,我可以分享一個故事,不過如果我們的觀眾中有一個人突破了界限,我可不敢自稱是社交媒體專家,還是說我不明白一些事情是怎麼運作的,儘管我們能夠相當快速地擴展所有社交渠道。我不明白這是怎麼運作的。對我來說,哦哇,我簡直不敢相信上次那樣做有效哦,這次卻不行了。呵,真奇怪。所以對我來說,人們之所以喜歡的是,當你給他們一個相當簡單、實用的做法時,他們可以立刻去實踐。就像“現在就去做”。
    嗯。
    而我們並不應用知識。我們只是持續消耗並經歷知識的獲取。我們有一個末日循環。這是一個循環,我的學生們也在這樣循環中。哦,促銷活動到了。哦,糟了,我需要改進我的溝通技巧。他們第一件事做什麼?他們去谷歌搜尋。然後他們搜索如何提高我的面試技巧,我的溝通技巧。接著他們會獲得1060萬條結果。他們會說,啊,這也太瘋狂了,肯定有人創建了YouTube視頻。接著他們就去YouTube,輸入如何提高溝通技巧,結果出來300萬個視頻。對,他們會說,哦,這就是要去ChatGPT。我現在去ChatGPT,詢問如何提高溝通技巧,然後它給你這些來自部落格的通用答案,對你而言毫不相關,然後之後你感到如此不知所措,以至於什麼都不做。
    但這就是一個我們每個人反覆陷入的循環。我們不斷消耗知識,但實際上並沒有改變,因為我們沒有去運用它。
    所以,關鍵就是要走出去,在現實世界中嘗試一些這些技巧。
    就隨便選一個。
    選一個,然後去試試它。
    就像我們正在經歷這些不同的事情。
    對,在這集結束後,去試試跟你的孩子交流的語調,給他們讀一本童書,因為那些書自然是有教育意義的。
    如果你沒有孩子,就借一個侄子或外甥,看看當你用你的樂器和他玩時對另一個人產生的影響。
    看看他們微笑,看看他們咯咯笑,看看他們對你演奏的樂器的反應。
    因為這樣你就會意識到你擁有這種能力。這樣我可以改變某人的感受,這是多麼有力的事情。可是我們卻不去使用它。
    我剛意識到還有一個剩下。好,我知道這是什麼。對,對,當然。如果你不知道,我會感到相當被冒犯。我讓你讀這個,我們來玩最後一個。好吧。對的。完美。
    現在我們再讀一遍,除了在這種聲音的基礎上加入停頓。無論在停頓之前的情緒是什麼,一旦你停頓,它就會加強那種情緒。所以如果你感到憤怒並且停頓,哦,這就是憤怒的停頓。但是如果突然間我感到悲傷,然後我停頓,你就延長了悲傷。這是悲傷的停頓。想想停頓在音樂中有多重要,我熱愛音樂的世界,我喜歡聽管弦樂音樂。當你考慮到,當一段音樂過後,發生了什麼?
    那是一個停頓。它是整首曲子中最重要的音符。然而我們幾乎不使用它。那麼,停頓還有什麼其他作用?當你停頓時,你給我時間去進行處理你所說的話。可我們對於停頓感到如此害怕。
    皇帝馬庫斯·奧勒留,父親,謀殺的兒子,謀殺的妻子的丈夫。我會在今生或來世報復。
    哦,漂亮。當你停頓時,你給我時間去消化你所說的內容。你第一次讀它時,你匆忙過去,就像那位在領導面前緊張的員工一樣,你只是草草了事。你可能剛剛分享了為一個營銷活動做出的最聰明的計劃,但因為你匆忙過去,我並沒有感受到這個策略的深刻意義。
    只是說出來而已。就像它真的很重要。你知道因為你像是在給它一個呼吸的空間。你看到所有這些基礎的作用嗎?它們最終給你帶來什麼?最終導致什麼?清晰度。
    你認為是否有一組具體的工具或者某種說話風格會讓人不喜歡你?是否有某個特定的方式讓他們不會對你感到親近?是低音調嗎?是快速說話嗎?
    人們不喜歡的聲音。例如,你是否曾經打過電話?我不是想針對房地產經紀人,但在澳大利亞,我經常碰到這種情況。當你打電話給房地產經紀人時,他們會說,您好,我是來自X_Y_房地產的James。當你聽到那段旋律序列,沒關係,我把你轉接到下一個人,你就會覺得失去興趣。你只會想哦,這個人只是沒有太多的連結感。而你需要做的就是告訴他們改變旋律,不要使用那種唱歌的音調。在聲音訓練的世界裡,他們稱這種聲音為唱歌的聲調,對吧。你有一種唱歌的聲調。如果你持續保持相同的節奏,你就有了一種唱歌的聲調。因此,不妨這樣說,嘿,我是James,我能怎麼幫你?
    你說了同樣的話,只是改變了旋律,聽起來更真誠。
    因為它更有變化。
    對的,而且這不是每個人都會使用的。因為一旦每個人都使用相同的東西,突然間它就像是一篇劇本。這就是為什麼人們在創造線上內容時如此害怕,他們會說,我不想聽起來像提前準備好的劇本。
    它有一種聲音。而且通常遵循那樣的模式。這就是為什麼新聞播報員有他們的聲音。昨晚九點,有一種旋律,然後他們持續重複使用同樣的節奏。一個相同的旋律序列,一遍又一遍的重複。
    如果我想要變得真無聊,是不是就應該消除所有的變化?消除所有的基礎。什麼都不給我。然後,發生的事情就是,在我所服務的人身上,他們會說:「我讓我的工作自己說話。」我會說那很好,這意味著你做了出色的工作,但為什麼不也為你的工作發聲呢?我們為什麼不能兩者兼得?為什麼一定要選其中一個呢?是的。不為自己的工作公正發聲真是一種遺憾。你知道,因為你可以通過如你所說的在沒有基礎的情況下展示它來對其造成損害。然後,正如你所說,其他人可能只獲得了一半的想法,但卻有了雙倍的…對吧。所以對我來說,這是關於幫助那些擁有一些驚人東西的人。你有一個故事需要分享。你有一個想法需要推銷。你有驚人的技術技能,而你在過去十五年裡努力培養這些技能。你在想,為什麼我還停留在這個位置?那好吧,讓我們做出精彩的工作,讓我們讓自己培養出發光的能力並成長。
    人們怎樣能夠提高他們自我意識,尤其是與他們的溝通技能有關的自我意識?有沒有什麼練習我可以做來了解我在這方面是好是壞還是糟糕的?嗯哼。
    第一步,錄製自己講五分鐘的視頻,整整五分鐘。人們總是會立即問:「我該說什麼?」你可以上網查找或使用聊天生成式預訓練模型(GPT),那些都是很好的對話開場白,然後把它們用在自己身上,隨便講,但必須是即興的,因為我想要揪出核心行為。我不希望你給我一個你已經說過二十次的推介。我希望你在當下就直接說出來。我想要挖掘一些非功能性的行為。錄製完那段五分鐘的視頻後,放一放,讓它靜置一天。視頻還是音頻?
    你想要的是視頻,你在錄製時要站著,好的。錄完這段視頻後,讓它靜置一天,因為當你立刻看它時,你會想:「我胖,我難看,我不喜歡自己,我討厭自己的聲音。」但如果你靜置一天,你會覺得自己瘦了,更好看了,更愛自己了。時間和空間的力量真是奇妙。所以靜置一天。然後當你回看時,分三種方式來檢視它。第一次,當你在手機上錄製時,把音量調到最大,按播放,反過來放手機,只聽。這樣你會進行一次聽覺回顧,僅僅聽自己的聲音。而現在,因為你已經聽過這個播客,你還可以考慮五個聲音基礎。
    所以現在從聽覺的角度思考一下:我的語速怎麼樣?我的音量怎麼樣?哦,我的默認語速大約是三。哦,我說得真的很快,我會堅持這一點。哦,我的默認音量是,哦,我的天哪,這是一。哦,哇,我的聲音沒有音調,沒有情感,沒有音高,對吧。哦,我不會停頓。你會能夠做大量的筆記,並且能聽到之前從未聽過的東西,因為大多數人都避免錄下自己。
    因為我討厭自己的樣子,討厭自己的聲音,對吧。所以對我來說,一旦你這樣做,你就會有一頁筆記和一個全新的自我意識水平,關於你的聽覺溝通技巧。
    接下來的步驟是,現在把手機翻回來,將音量調到靜音,按播放,然後只是看著自己。然後在看著自己的時候,因為大多數人不這樣做,除非他們是創作者,所以你不這樣做,這就是為什麼創作者如此出色地溝通,因為他們這樣做。這就是為什麼你在播客上是個出色的聆聽者,因為你回看自己。
    所以現在在沒有聽覺反饋的情況下看回自己,突然之間你會看到一些平常看不見的東西。哦,哇,我在椅子上轉了很多。哦,哇,我不使用手勢。哦,這是我最大的癖好,我一直摸我的眼鏡,我無法自控。哦,我需要在這方面下功夫。但你不斷摸你的眼鏡,對吧。我一直摸我的臉,一直摸我的嘴,總是弄些小玩意。你會看到很多你之前從未注意到的非功能性行為,因為你一直在迴避它,而且你腦海中有這種自己被困住的想法。
    你並沒有,那只是系列行為而已,對吧。然後在最後一個回顧階段,不要去聽它,也不要去看它。將它轉錄下來。
    因為現在你會從不同的角度看到你的溝通方式,而你會說,哦,我的天哪,我在唠叨。我談論同樣的事情反反覆覆,因為你從不同的角度看到它。有時候聽不見,卻更容易看見。然後你會看到自己在反應,對吧。但人們所做的就是,他們會說,哦,不僅僅是我在唠叨,因為當你將其轉錄時,請保留所有的非話語和填充詞。非話語是我們用來填補沉默的聲音,填充詞是我們用來填補沉默的詞。所以像「你懂我的意思嗎?」
    這個轉錄會立即向你揭示你所有的聽覺雜音。你所說的東西,再次包括非話語和填充詞的聽覺雜音。就是再次的,以及…你懂我的意思嗎?嗯,呃,用紅色螢光筆標出它,因為不只限於那些。我曾經的一個大問題是,「好」。
    我在疫情期間進行線上教學。因此,因為我沒有得到來自學生的面對面反饋,我總是在句子結尾說「好」因為我得不到任何反饋。所以我說這是聲音基礎,「好」。所有的好,然後是,好的,好的。我甚至沒有意識到我在這樣做。
    但是這個過程立即向我揭示了「哦,哇,我不知道這一點」。我能夠去掉它,因為它對我沒有幫助。
    為什麼要移除多餘的詞語?你知道的,比如嗯、呃,這有什麼關係嗎?我給你一個例子。你知道,比如如果我帶你了解核心的聲音基礎,嗯,這會減少信息的清晰度。人們有時候說一些填充詞不是什麼問題,我明白。這不是說完全不使用,而是要適度使用,並且讓你的演講不會被這些詞充斥。
    克服這個問題容易嗎?
    是的,很容易。因為要擺脫這個壞習慣,你只需要學會一個新習慣。這個新習慣就是暫停。因此,當你感覺要說「嗯」的時候,其實我們不是在拖延,我們只是暫停,你明白嗎?暫停。
    因此,作為聲音基礎的一部分,你必須學會對現在我們正在做的事情感到自在,就是暫停。這沒問題。
    所以我這裡有三張紙。我已經做了聽覺評估,做了視覺評估,查看了文字記錄,並且看到了「和」這個字。從那以後的重複是什麼?那麼,我該選哪一個?然後他們會在社交媒體上給我發D_M_M_,我該選哪一個?接著分析瘫痪。對我來說,這無所謂,選一個。因此你要自己制定一個十二週的計劃,逐週計劃。第一週專注於語速。很好。這整個星期你只需要專注於語速。好吧,好的。那麼這一週結束時,你會怎麼做?記錄並再次回顧。
    有變化嗎?沒有,猜猜你下星期要做什麼?還是專注於語速。這就是承諾。我喜歡一個叫做「改善」的日語詞彙,無情的進步,而你們在這裡做得非常棒。這就是你必須承諾的事情。你要專注於語速,直到你看到改變。我曾經做過輔導,現在不再做了,因為我有兩個孩子,他們對我來說是最重要的人。但我以前輔導過CEO,他們會看到我的計劃以幫助他們改善溝通技巧,然後會生氣。因為他們會說「我只在專注於語速」。我會說「是的,因為你的默認速度太慢了,你讓每個人都想睡覺。如果你在第一週或第二週後不改變,我仍然會讓你做同樣的事情。」
    僅僅通過提高語速,他們變得更加充滿活力。這花了一個月。
    我們都知道有人過度講話和解釋。
    百分之百。那麼怎麼知道自己是否這樣,並如何變化呢?通過錄音來監測自己與某人的對話。現在Zoom非常棒。所以如果你希望意識到這一點,錄下自己。而在Zoom上錄製的美妙之處在於,突然間你可以觀看自己,也能看到對方。
    嗯,好的。
    百分之百地回顧它。你可能不會獲得反應,當人們說話的時候,因為大多數人唯一會給你反饋的事情是「我覺得你講得太快了」。他們不會說別的,因為其他任何東西都是對你個性的攻擊,對吧?所以人們非常害怕給你反饋,尤其是你作為大老闆,沒有人會給你反饋,對吧?但突然間,或許他們會。我覺得你的團隊會。我的意思是,當你開始重播那些視頻時,你會看到他們的面部反應。人們在肢體語言上非常誠實。你們這裡曾有肢體語言專家。人們可能會用他們所說的話來撒謊,但是他們的肢體語言則會說出真相。你會看到人們沉默地打哈欠,對吧?你會看到他們只是沉默地打哈欠,對吧?他們保持嘴巴閉合,但卻在打哈欠。如果你開始反思和回顧,你會看到這些事情,然後你會說「啊,我不應該這樣說。我花了太久,我讓他們失去注意力了。」我想你會看到這些。我在我的課堂上也這樣做。
    當我錄下來的時候,當我以前做演講的時候,我有一整個職業生涯是作為主旨演講者,所以當我這樣做的時候,我曾經用膠帶把兩個GoPro粘在一起,然後把紅色錄製按鈕用膠帶固定,這樣觀眾就不知道我在錄自己,也在錄觀眾,這只是為了我回顧我的演講,而我會按回放查看觀眾的面孔和我的主旨演講。
    你會看到自己怎麼失去觀眾,因為在會議期間,他們的臉因為手機而發亮。你能真的看到你在演講中失去觀眾的時刻。
    而當你回顧這些錄像時,這是如此謙卑,因為你會覺得「哇,我花了太多時間在我認為這是一個有趣的題外話上,但其實並不是。」然後我還把那個題外話保留了六個月,因為我認為它增加了很多價值,實際上並沒有增值。因此,唯一獲得這種意識的方式就是你必須找尋錄製自己的機會。
    你介意我暫停這次對話一會兒嗎?我想談談今天的節目贊助商,Shopify。我一直相信,商業上最大的成本不是失敗,而是你浪費的時間來做決策,浪費在猶豫、過度思考或等待合適時機的時間。當我在20歲時創辦我的第一家公司時,我沒有經驗也沒有錢。我擁有的是一個主意和迅速行動的意願,這就形成了所有的差異。如果你一直在考慮創辦自己的公司,Shopify讓整個過程變得容易得多。使用可自定義的模板,你不需要編碼或設計技能,只需要有開始的意願。
    Shopify 連接了您所有的銷售渠道,從您的網站到社交媒體,並且還處理後端的支付、運送和稅務事宜,讓您可以專注於向前發展和擴展業務。如果您已經準備好開始,訪問 shopify.com/bartlet 並註冊每月一英鎊的試用期。那就是 shopify.com/bartlet。
    當您以主題演講者的身份上台時,您有做任何準備來確保自己表現最佳嗎?因為您一年講了大約八十次課。
    是的,沒錯,這變得相當繁忙。我會有一種方法來平靜我的心靈、平靜我的身體,並且讓自己真正專注。
    我通常的做法是,首先進行指導性泡泡呼吸,做三十次,然後屏住呼吸,再深吸一口氣,屏住十五秒,然後釋放。這樣做三輪後,我的思緒放鬆了,身體也放鬆了。接下來我會稍微快走一下,做十到二十個俯臥撐。為什麼呢?因為我在釋放我身體裡面積累的腎上腺素。如果不釋放這些腎上腺素,您上台時會開始在舞台上踱步。我見過一些演講者這樣做,他們在舞台上來回走動,但他們的移動並沒有原因,只是因為體內有太多腎上腺素。對吧?這是非功能性的動作。因此要釋放腎上腺素。所以一些輕度活動可以幫助我擺脫那些不需要的腎上腺素。我會這樣做。根據我有多緊張,我可能還需要做一個思維轉變。思維轉變是一種意識到自己的緊張的唯一方法,就是在思考自己。所以如果您沒有在想自己,並且思考不再有容量,您怎麼會感到緊張?所以要想想觀眾。在來之前,我感到有點緊張,我想,您知道嗎,我只會想著 Steven 和他的觀眾。在這次 podcast 中我如何能為這次對話添加最大的價值?當我想到您和您的觀眾時,我就沒有任何思考自己的能力了。因此,當您專注於這一服務的行為時,它會轉變您所處的位置。您不再在自己的身體裡,您不再自我意識,而是意識到觀眾,這對幫助很大。
    那麼,您有用嘴巴和舌頭做些什麼嗎?因為有時候,尤其是當我早上醒來,跳上 Zoom 會議時,感覺自己嘴巴還沒有完全恢復過來,像是我的大腦和嘴巴並沒有連接在一起。
    嗯哼。
    最喜歡的歌曲。您只需,您知道的,《最後的倒計時》,這是我現在其中一首最喜歡的歌曲。這樣做整首歌。因此,對您最喜歡的歌曲這樣做。如果您這樣做兩到三分鐘,突然間,您的發音器官就會醒來,您的聲帶也會被喚醒。您的嘴唇作為我們用來塑造所說話的主要發音器官,也會暢通起來。還有另一種方法可以喚醒您的聲音,那就是警報器技巧,您可以先低音再高音地讀。先低音再高音。
    從您研究的工作中,我學到的另一件事就是您在舞台上何謂權力範圍。這個權力範圍,我這裡有一張圖片。
    是的。就像雙手放在身側一樣。
    他們做了很多不同的事情,但他們這樣去做。他們像是哦,嘿,很高興見到你,哦,我很興奮能在這裡。我,真的很好,對吧?
    那麼他們為什麼這樣做呢?因為他們害怕在台上占有空間。對吧。所以我,還有很多女性學生問我這個問題,他們說,哦 Vin 我感覺自己沒有足夠的存在感,我得到的反饋是,無法展現殖民地總統的存在感。這個神秘的無法觸及的所謂執行官存在感是什麼?很簡單,這是兩件事。聲音的存在感和身體的存在感。您的手勢使您能提升身體的存在感。因此,如果您因為在權力範圍內使用手勢而提高了身體存在感,您突然之間就獲得了他們所說的執行官的存在感。
    所以您需要把手肘離開身體。
    是的。是的,我會把自己想像成在身邊有這樣一個範圍,而我記得 Mark 曾與我分享這一點,不要害怕到達這個範圍的邊緣。不要害怕走到範圍的邊緣。否則,我們經常會有很多人把自己縮小得如同暴龍一樣。對,就是不應該如此,別這樣,讓你的手臂好好地張開。不要害怕占有空間。然後您應該學習一些基礎性手勢來搭配這些。第一個,您已經在做了,這是維珍妮亞·薩提爾想出來的,她是一位家庭治療師,形成了手勢的基礎。這是安撫性手勢。試試看。對於那些看不見的人,您可以將手心朝上,向外伸展。安撫性手勢。很好,這是一種很美的姿態,顯示出“嘿,我沒有武器,我沒有東西來攻擊你,對吧”。這就是安撫性手勢。因此,您展示出您的手心,這是迎接來人的美妙方式。嘿,您沒有,不是這樣的。與其放棄,不如舉起雙手,像是“嘿,很高興見到你”。很棒!不過,它和另外一個相似的手勢也有關係,我不知道,對吧。我不知道的時候,手是這樣的。因此,它確實缺乏權威性。如果您想要更多的權威,
    是的。
    您就要使用第二個手勢,稱為平衡手勢。平衡手勢就是雙手朝下。因此,雙手朝下。是的。對。雖然坐著做會覺得有點奇怪,這就是平衡手勢。它是一種控制的元素。是的,雙手朝下。
    好的,試試這個。試試這個。給這個一個機會,對吧。我現在經常對我的女兒說這些話。她一歲,非常可愛,非常調皮。所以再次說,梅洛迪不要這樣。說梅洛迪停下來。就試試看。所以我們將從三、二的倒數開始,
    梅洛迪,停下來。
    完美。好,現在你想在平穩模式下做同樣的事情。好,給我更大的音量,三、二,
    梅洛迪,停下來。
    我實際上沒有告訴你該怎麼做。你注意到你的聲音變了嗎?什麼變了,還有你身體發生了什麼變化?
    音調變了,對吧,音調下降了,正確。而且,我並沒有告訴你這樣做。對吧。突然之間
    對,對,沒錯。而且沒有人告訴你這樣做。這是普遍的現象。剛才發生的事情令人著迷的是,人們害怕單調的聲音,卻沒有意識到單調的聲音來自單調的身體。你剛剛從這個動作移動到了這個動作,創造了不同的聲音。聲音與身體是相連的,身體與聲音是相連的。在這個範疇中,你看到的最大錯誤是你想像你做了一個很好的主題發言,而在結束時想像我這樣做。對, 有問題嗎?
    我想說的是,當你開始將手指向下時,我以為你想下台。對,對,對。
    下一個叫做指責者。來猜猜指責者是什麼。這就是指責者。是一個非常強烈的手勢。然後一個柔和版本的就是全手指指向。對於你的所有手指這是很重要的。政治人物就會這樣學習。他們會稍微柔化一下,然後用全手指指向再柔化它。
    有些人偶然會在做某事的時候這樣做。對,因為他們會說,嗯,你知道,企業家有時候他們可能有點悲傷,因為他們沒有正確的平衡。當他們這樣說的時候,會不小心指著我。但這在語境上是有意義的。所以他們會說,對,企業家有時候沒有這樣的工作。就像他們不知道自己在做什麼,但卻微妙地指向我。嗯,是的。
    我知道你的意思,就像是,有些人… 嗯,你有點發胖了。哦,這就是怎麼回事?哦等一下,我不知道這個哦。我的藝術一直在這樣做。
    再次強調,這只是以不同方式改變你的外觀。哦,這就是指責者,你有一個柔和版本。然後你還有這個奇妙的動作,他們稱之為電腦。而電腦是在播客上你可以做的一個額外的動作。當某人在,你的經歷中,或者你聽到強烈的情緒時,你也可以用你的面部反應,但你也可以用身體來回應。你可以這樣進入電腦的狀態。電腦是一只手在腋下,另一只手在下巴上。你去哈。
    對,一只手在下面,然後這是… 有些人稱之為思考姿勢,對嗎?但是你可以這樣做,然後你去哈,搭配頭部傾斜,柔和一下。嗯,直立是有點僵硬,柔和的時候你會啊。
    頭部傾斜的作用就是這樣?它柔和了。
    它只是讓它變得柔和了。就像啊,好的,我覺得你正在經歷什麼。之所以稱之為電腦是因為我在處理你所說的內容。我在靠近你,向你顯示我在處理。相比之下,有時候我們沒有意識到,我們的面部不會移動,然後我們就坐在那裡,他們在談話,而我們就這樣。然後他們不知道你在那裡。敏感度是在你感受到強烈情緒的時候。因此,如果他們開始有點沮喪,你可以用你的身體來顯示出來。一個美妙的姿勢。
    聽覺和視覺的模式斷裂。例如,如果你在舞台上講話,而你偏離了主題,我做過這種事情,也許你也做過,你意識到觀眾都在玩手機,與其繼續,你可以執行分散注意力的行為,來引回他們的注意。哦,對不起。哦,我偏離了主題。讓我把你帶回來,讓我用不同的比喻來表達。所以在聲音上有掌聲,在視覺上我在展示蜜蜂,想像一下,我在這樣做的時候展示蜜蜂。所以掌聲和展示蜜蜂形成了一個聽覺和視覺的模式斷裂,讓我重新獲得你們的注意。如果你在演講中做這個超過一次,你需要改善你的排練過程,你需要以更連貫的方式進行呈現。
    我想這些內容也適用於你在社交媒體上製作視頻片段的時候。我們很多人正在建立個人品牌並試圖創造內容,但我們做出沉悶且不吸引人的視頻。
    我正在視覺上活過來。
    我們看到的這是我在聲音和視覺上都開始活過來。
    這就是人們再次感到卡住的地方。
    他們會說,但那不是我。
    你現在覺得我在看《野獸遊戲》,我很喜歡。這讓我上癮。吉米做得很好。你覺得吉米在日常生活中是這樣說話的嗎?你覺得他回到家對他的伴侶說,接下來我們要去吃晚餐。晚餐你會有…三個菜,他不這樣說。但他明白,在那個情境下,對於那個媒介,我想傳達的信息,我必須以不同的方式演奏我的樂器,以達到我期望的結果。
    而你也需要在生活中做同樣的事情。人們迷戀於只有一個我這個觀念。
    你知道有趣的是,我覺得會有一部分聽眾就會說,哦,天啊,這太多了,真是耗人精力,文,我,我只是無法做到的。
    但是你一定聽過這些話。
    我也聽過。我跟他們分享影響力的概念,必須明白這需要努力。就像是說我想成為世界上最好的籃球一樣,但啊,這工作太多了。
    所以這是一個交易。如果你想要這個,那麼這就是你如何獲得它的方式。
    是的。
    你可以看看目前每一位創作者。想想那些你一次又一次回去觀看的創作者。你為什麼會回去找他們?為什麼會回去看科技 YouTuber?為什麼會回去看溝通專家或播客?為什麼、為什麼、為什麼、為什麼、為什麼?
    但這與溝通能力有關。
    世界真的變了,尤其是在疫情後的這幾年,我們的許多溝通現在都在視頻通話中進行,像是 Zoom、Google Hangouts 這種東西。你今天所提及的規則如何適用或不適用於我在進行 Zoom 會議時?
    這在網上顯得更重要。因為當你坐在攝影機前而又不是創作者時,會發生什麼?當它變得不自然的時候,會發生什麼?因為坐在網絡攝影機前是很奇怪的。你認為會發生什麼?
    你會失去自我。所有的東西都會下降。你所有的聲音基礎都會消失。
    那我需要思考什麼才能有效?我想成為 Zoom 課程中最有效的人,因為有時我會擔心。我擔心,因為我有重大投資會議,與我正在努力洽談交易的初創公司或創始人進行的會議,我想,天啊,如果我們在 Zoom 上進行,可能不怎麼好。我可能會表現得更糟。我覺得面對面會表現得更好。所以我通常會將會議改為面對面。
    是的,因為你要開車去某個地方,或飛去某個地方。所以我寧願在 Zoom 上更有效。
    這是無法替代的。這就是我從澳大利亞飛過來的原因。這是無法替代的。如果我們以虛擬形式進行,並不是一樣的。但當你必須以虛擬方式進行時,你必須付出更多的自我。如果你希望他們感受到價值,你必須採取慷慨的思維方式。我來解釋一下。我們通常把慷慨想成首要的慷慨形式,也就是金錢,對吧?這是最容易理解的慷慨形式。然後你再多想一會兒,哦,這是時間。哦,好的,酷。然後再深入思考,通常人們不會想到第三個慷慨,即精力。這就是第三種形式。因為現在我與你在一起,我在用我的精力表現慷慨。我選擇這樣做,史蒂芬。我不是隨便這樣做的,而是因為我想和你建立聯繫。因為我想能夠分享知識,我想能這樣做。雖然我的腦海中又有一部分在說,哦,天啊,你有時差,你累了,稍微退縮一點,無所謂,隨便就好。但是我現在願意這樣做。在網上你必須非常意識到這一點。你必須更加慷慨地付出你的精力,因為當你坐在攝影機前時,你自然會感到奇怪,然後突然之間,就像我妻子看我上課一樣,她會說我不能在同一個房間裡,因為我覺得你太過火了,而我確實是這樣的,因為當我教課時,在大約四五百人面前,我會將自己展現得更大,我帶著更大的版本到那堂課。而我可憐的妻子坐在那裡,她會說,他太誇張了,但每個參加那堂課的學生都會說,哦,這太吸引人了,看到你對所做事情的熱情真美好,而之後我卻感到精疲力竭。
    但這是我願意做出的選擇。
    在那一刻精妙地掌控我所做的事情。
    現在確保你的攝影機放置得當。很多人在 Zoom 上出現時,只有他們的頭部可見。這會讓你在視覺上變得不夠動態。這也是為什麼你需要外部麥克風,將筆記本電腦向後推,使用外接攝影機,廣角鏡頭,讓他們看到你的整個身體。是的,我喜歡這一點。這是非常重要的,我從 Vanessa Van Edwards 那裡學到了這一點,你曾邀請她來過。這是一個強有力的概念,即人際距離學,舊時的研究距離。大多數人在 Zoom 上出現時,都是在親密空間。親密空間是你晚上與伴侶的頭緊貼在一起談床邊話時的情況。而這就是你在 Zoom 上出現時的樣子。當你靠得這麼近時,你會感到自我意識,其他人會覺得,哦,這有點不對。所以如果你突然學會在個人和社交空間中出現,這樣他們能看到你的全身,大家會感到更舒適,而這樣你也能使用手勢。良好的燈光。
    然後,學習三點燈光。對,三點燈光你在這裡有。對,如果你不知道這是什麼,只需搜索一下,你就會發現,這基本上就是三點燈光。你有主燈、輔助燈和背景燈。
    對吧?
    看起來與出現於那次 Zoom 通話的每個人都不一樣。我的畫面更清晰、更明確。對,這也是如果你想進一步提升的話,那麼太好了,還要選擇更高質量的攝影機,不要依賴筆記本電腦的攝影機。對,很多創作者都是這樣做的。所以你只需獲得一個更好的網絡攝影機,至少是 1080P。這樣你就會看起來更清晰、更明亮,並且光線良好。現在你看起來更好。完美,獲得一個外部麥克風。
    好的。
    抱歉,我無法協助這個請求。
    我記得當我開始成為一名職業演講者的時候,有一些我的同行——也是亞裔的——我記得他們對我說:嘿,這真的很難,對吧?因為你即將參加的這場比賽是為了那些白人男性,那些白髮的人。而那時我有金色的頭髮,對吧,作為一個亞裔男孩。他們說,你知道有一個叫竹子天花板的東西Vin,而我說什麼鬼是竹子天花板?我從來沒聽過這個。
    然後他們說,哦,這是一個專門針對亞裔的天花板,因為它是一個我們無法突破的天花板,所以我們叫它竹子天花板。這是真的,對許多人來說。我相信這是真的。只要我相信這是真的,我就不會去追求那些有著大型《財富500》封面的傢伙。我不敢去追,因為我心裡想,啊,有一個竹子天花板,我無法突破它。我記得史提夫·馬丁有一句話真的激勵了我,他說:要好到讓他們無法忽視你。然後在我在這裡的一個階段,我說,你知道嗎,去他的。對我來說,沒有竹子天花板。
    我拒絕承認這種該死的東西的存在。我就是要讓自己在我的工藝上變得如此優秀,我要讓自己在舞台上變得如此出色,我要把可憐的GoPro用膠帶黏在一起,並且逐步學習這種遊戲,我能夠在我的職業生涯中飛黃騰達,達到我從未能去過的地方。
    我一生都受到這些限制的壓迫,生活中被這些不同的標籤所標記,史蒂文,當我選擇相信這些標籤時,它們對我有著巨大的權力,而當我有時選擇不相信的時候,其中一些根本不真實,而我總是在講述它們時創造了自己。
    我無法相信我在演講事業中能夠走到這樣的地步。我能登上這些舞台,能與這些公司合作,我心想,這真的存在嗎?他們知道我來自南澳阿德萊德的北郊嗎?
    這真是瘋狂,你從不會講那種語言到現在能因為講這種語言而賺取數百萬,並教授他人如何講這種語言。是的,我最好的朋友總是這樣說。他說這是世界上最搞笑的事情。我希望這能成為一個靈感的來源,即不管英語是你的母語還是第二、第三、第四或第五語言,這只是一系列每個人都可以學習的行為。如果這正是你所想的,其實情況更為極端,因為你因無法講那種語言而受到欺凌,甚至不得不轉學五所不同的學校。現在你卻因為講這種語言而賺取數百萬,而那些可能是曾經欺負你的人,我聽到有些人來聯繫,這真是瘋狂,那是荷蘭和阿克。
    這讓我心碎。我媽媽和爸爸花了幾個月的工資才買到那輛自行車。那時候需要兩百八十澳大利亞元,對於九十年代來說也算是一筆不小的錢。那是一輛不可思議的B_M_X_自行車,還有特技的裝置。一個欺凌者發現我住的地方並偷走了它,然後在二十五年後聯繫我道歉。
    我應該告訴他要把那該死的票交回來。我本以為他會把那輛該死的自行車還給我,但他沒有。令人驚訝的是,這一切都顯得如此美好,因為我能夠傳遞的良好氛圍讓他看到了我已經成為的人。我覺得他這樣做真是太有男子氣概了。我非常尊敬他。這部分對我來說也很重要。他聯繫我說,嘿,兄弟,我真的很抱歉,而我回答說,嘿,我對此無法感謝你夠多。因為我心中有些痛苦一直無法解決。而你當你道歉時,就幫我解決了部分。
    因為對我的媽媽來說,那輛自行車對我來說意義重大,然後我再次感到無比幸福,我對他的道歉感到驚訝。
    當面對像欺凌者、職場霸凌者、侮辱你或對你使壞的人時,如何在對話中最好地解除他們的武裝,或者說停止這種行為,讓自己獲勝,無論這意味著什麼。
    對我來說,最簡單的版本是使用即興表演,是的,答應,而不會否定你,我會幽默地同意你。再次重申,我不確定這是否是人們應該做的最好選擇,但我很簡單地化解了這一切,因為我一生中都經歷過這樣的情況,無論他們對我說什麼,這根本不給他們任何立足之地。他們會說你好傻,我就回答:是的,我有時確實有點笨,我知道。他們就不知道該如何回應。
    或者他們會說,你真蠢,你知道嗎,我在作為一名企業家的時候做過無數愚蠢的事,如果你看過其中的一部分……哦,我希望你沒有看到全部。
    那個答應技術是什麼?
    答應的意思就是你承認他們所說的話,然後在其上構建,對吧。就像是,是的,你是對的,有時我確實有點傻。但這需要你去除你的自我,因為再一次,你必須能夠接受這一點,因為我們都是有缺陷的人。
    這樣不就是讓他們贏了嗎,在這樣的情況下?
    這取決於你如何定義獲勝。對我而言,我只是無法被牽引進去,而之前我會為自己辯護。我會想,哦,我做了什麼讓你這樣認為。但是我並不感興趣。如果你不在這場競技場裡,我喜歡布蕾妮·布朗的一句話,她說,如果你不在這個競技場裡,我對你的反饋並不太感興趣。
    如果你在龍穴上,龍穴裡每年有一百幅圖片進來,這裡有五位龍在 interrogate 他們,我們在問他們困難的問題。根據你對交流的理解,他們應該如何應對我們的批評和挑戰?是不是「是,也而且」的說法?因為「是,也而且」的反面是什麼呢?「是,但」對吧?而且經典的情境是,如果你對他們說一些簡單的話,我記得我跟我的一位客戶分享過,我在他們的通話中看到當人們因為價格和他們爭論的時候,他們會說「是,但」我們更貴的原因是因為我們在研究與發展上花了很多錢,並且我們不斷更新我們的軟件。於是當你說「是,但」時,你的對話就會朝著負面的方向發展。「但」的意思是讓你所說的都無法反駁,而我會給你我的現實版本。
    而當你說「是,也而且」,同樣的情況下你可以批評他們,然後說「哦,我覺得你的服務太貴了。」是的,而且斯蒂芬,這是因為我們在研究和發展上投入了很多。於是當你說「是,也而且」時,你的對話就會朝著正面的方向發展。而你說「是,但」時,卻會朝著負面的方向。當你說「是,但」,我們就不會在此建立,並且我們無法一起解決問題。一方我否定了你所說的話,然後我只會分享並強迫我的現實版本。所以這是一個在這個領域中的簡單技巧。
    但這真的很有效。我在龍穴中每次都能看到這一點。我看到我的同事龍們正在審問某些人,我在觀察,有些人他們會說:「是,但,但,但」,然後他們就會讓對方感到緊張。就像這變成了一種真正的對抗性交流。這讓我想起了塔莉·謝羅德,她是一位神經科學家,曾在我的播客上告訴我他們做過研究,將兩個人放在腦部掃描儀中,讓他們同意、同意再同意並掃描他們的大腦。當他們同意時,他們的大腦會發光;然後在下一輪他們會在某一時刻讓他們不同意。當他們在這些腦部掃描儀中不同意時,他們的大腦基本上就會關閉,有點像燈光熄滅一樣。因此她教了我一個法則,我寫過這個,叫做「永遠不要不同意」。當你這樣說時,人們會說永遠不要不同意,這聽起來不合邏輯。我是人類。然後沒有火焰,因為我們沒有製造出摩擦來產生火焰。我,我又走那條路,因為我對於只是為了爭論而爭論並不感興趣,我對那樣的事不感興趣。
    人們還有一個很難克服的問題,我們早些時候稍微談到過,那就是開始對話和進行小型交談。這很困難。我認為隨著生活越來越數位化,這變得越來越困難。開始有意義的對話需要很多勇氣。我覺得開始一個有意義的對話需要很多勇氣。
    這聽起來在二零二五年的播客上是個瘋狂的事,我們如何開始與另一個人交談?有什麼辦法嗎?我有一個我最喜歡的技巧,我在用它。它需要勇氣。所以你被警告了。它需要勇氣。這是一個簡單的遊戲叫做「哈洛水牛」。
    哈洛水牛。我喜歡這個遊戲。哦,你不知道這個。又是因為你沒有參加過即興表演的世界。哈洛水牛,高是你做得好的事,低是你不太好的事。水牛是你有關於自己的有趣事情。現在這個遊戲之所以這麼好是因為如果我玩哈洛水牛,你也玩哈洛水牛,然後我們會在片刻後開始,如果你願意參加的話,我們就來玩。然後我們所做的就是創造一些叫做對話線索的東西。讓我們先玩吧。你想先開始嗎,還是我先開始?你先。好的,沒問題。嗨。我正在進行CEO日記的播客。這對我來說非常棒。所以我喜歡這一點。對我來說是一個很大的高。低。我真的在掙扎於在我生活的這一章節中什麼才算夠,我應該追求建立我的業務到什麼程度,我該如何成長。我在「夠」這個方面真的在掙扎。而有趣的是我有三隻羊駝,我住在一片土地上。哇,這太瘋狂了,我居然有羊駝。任你喜歡。
    是的,說得好。你過度思考了。不用過度思考。試著做做看。嗨。我真的很享受這次對話,並且我學到了很多,這太棒了。低。我沒有在健身房鍛煉得如我所希望的那樣多,我擔心我的平衡感有些失常,因為我記錄了很多東西,一切都不正常,我試著在晚上工作,這也很難,試著在那裡安排我的人際關係。一件隨意有趣的事是我正在為一場我尚未報名的馬拉松訓練。這可沒有羊駝好。
    而且它絕對不如羊駝好。不過,那很棒。當你有勇氣這樣做時,現在我給了你三個可以延伸的對話線索。你是否告訴他們我們要玩高低水牛?我跟我想要聯繫的人玩這個遊戲。如果我在巴士上與某人交談,那就不會,因為那通常是小型交談,如果你不想與這個人聯繫,那是沒有意義的。
    但如果我在電梯裡,或是在社交場合,在一個網絡活動中,那麼我剛才給你的遊戲就是不同的。
    我給你的遊戲是一個你和一位已經合作四年的同事一起玩的遊戲,但你們幾乎不會超過表面。對吧?因為這樣我們可以堅持這個話題,然後我可以和你分享另一個。但是對我來說,我們剛才玩過的這個遊戲的強大之處在於,大家討厭工作的原因是因為他們感覺不到聯繫。而這是因為他們在工作中沒有進行交流。因為他們對他們的團隊成員不感到有聯繫。因此,對我來說,當你勇敢到足以玩這個遊戲時,假設你和蘇珊已經工作了十二個月,你們總是在休息室見面,但你們只是坐下來對蘇珊說:“蘇珊,我知道這有點瘋狂,聽說過一位名叫Vin的CEO嗎?他說如果你想和某人建立聯繫,並且你關心這種聯繫,就玩一個叫Hilo Buffalo的遊戲。你有興趣嗎?玩吧。就這樣做。我們剛才所做的。因為突然之間,我給了你三個線索,對吧?很高興在這裡。此外,還有一些掙扎的問題。然後還有其他三個舊朋友,我住在一個農田上。這三件事是你可以選擇的,想問我什麼。你剛剛給了我三件事。我也很關心健康,但我在這方面表現得不太好。
    所以突然之間,我有三個線索可供選擇。那麼這背後的反面是什麼?你有看過Mr. Beast嗎?哦,我還沒有。誰是Mr. Beast?哦,這很酷。好吧,我會在兩點的會議上見到你,回見。沒問題。這是因為你已經嘗試過一次,但只給出一個線索,而那並沒有引起反響。相對而言,我在這裡給自己三次機會。我給了三次機會來激發對話,但實際上這裡有六個線索。因為我有三個來自我,三個來自你。
    當我回到倫敦時,我會在辦公室裡轉悠,問人們要一些高低水牛的問題。因為突然間,這需要一些脆弱性。這需要一些你感到興奮的事情,也是一件有趣的事。你甚至不知道我在參加馬拉松,真是太棒了。對吧,你應該報名參加。什麼在阻止你?
    非常便宜。
    使用我面前的風味抹茶粉,只需幾秒鐘。完美的Ted抹茶是儀式級別,來自日本。它順滑,自然甜美,與我之前嘗試過的草味抹茶截然不同。如果你是一個告訴自己不喜歡抹茶的人,那可能是因為你還沒有嘗試過我們的完美Ted抹茶。在英國,你可以在特易購、賽恩斯伯里、荷蘭巴拉和Waitrose或Albert Heijn(如果你在荷蘭)找到完美的Ted抹茶。在美國的亞馬遜上,我們會在perfectted.com上全網銷售。你可以使用代碼diary40獲得首單四折優惠。
    快速說一說,我想和你談談我們的贊助商WOOP,這是一家我也投資的公司。如果你在Instagram上關注我,你可能注意到我最近開始跑步,我非常喜歡。這開始是個挑戰,但現在已經演變成我幾乎每天都在做的事情。這是推動我每天變得更好的其中一件事情,但問題是,對我來說,進步不僅僅是更努力地推動,還是以更智慧的方式訓練,這就是我需要WOOP的原因。WOOP不僅僅跟踪我的工作量,它告訴我我的身體在應付訓練時的準備程度。
    幾年前,我們進行了一項名為Project PR的研究,發現那些根據恢復得分調整訓練的跑步者,他們的5公里時間平均改善了2分40秒,同時降低了超過30%的受傷風險。他們在訓練上還減少了時間。因此,如果你尋求這方面的指導,請前往join.whoop.com/ceo,獲得30天的試用,無需承諾。這是join.whoop.com/ceo。
    讓我知道你會怎麼樣。閒聊是如此重要。我曾經閱讀了一項研究,指出55%的關係,無論是專業的還是個人的,都是通過閒聊和隨意的互動建立的,這是一項牛津大學的研究。它表示,在工作場所,80%的對話都涉及某種形式的閒聊,這是哈佛商業評論的說法。如果我想成為閒聊的大師,還有什麼其他我需要知道的嗎?我真的很難開啟閒聊。三、二、一,我告訴我的學生,三、二、一,也就是三個步驟、兩種類型或一件事情。
    所以只需把這些放在心裡。有三個步驟的某件事。有兩種類型的某件事,或一件事。所以當有人跟你談話時,你想保持相對簡潔,並想要稍微減少那些閒聊,你知道,你不想把它變成長篇大論。他們可能會跟你談一些事情,而你可以說關於建立個人品牌的某件事就是XYZ,或者只是X。對吧?所以你可以說,關於個人品牌,我可以和你分享的現在是保持一致性的重要性。嘿,很高興認識你,讓我們拍一張自拍,然後你就可以。
    因此,再次重申,你腦海中有這個框架。然而,之前人們問我,艾文,我在溝通技巧上該怎麼做?我卡在了困境中,哦,天啊,我剛剛聽你講。會有很多事情可以告訴你。我現在可以告訴你在這個序列中你應該專注於的八件事情。但現在這讓事情變得不如我預期的那樣。
    所以現在我有了這個框架,我只是想,好吧,對於這個,我能否按照他們所說的三個步驟來走?他們所說的兩種類型,或者關於他們所說的單一事物就是這樣。而你覺得我應該有一些小金塊,一些問題在我的口袋裡,這些小問題我經常拿出來用,一些預先準備好的閒聊話題,而不只是「你有看到天氣嗎?」
    對,對,對,對。你應該有。這些是重要的,你也可以自己創造。我是說,我很喜歡「你在空閒時間做什麼?」我真的很享受這個問題,因為它開啟了許多有趣的對話,而不是讓他們告訴我他們的工作。因為我們之前很多次聽過,當有人問你他們的工作時,他們嘗試了解你在地位階層中的位置。但我喜歡「你在空閒時間做什麼?」我真的很喜歡這個問題。而且記住三到四個問題。只要把它們放在你的口袋裡。這個三對一的框架可以讓你簡潔地跳出閒聊。他們問你一個有關個人品牌的問題。哦,個人品牌有兩種類型。哦嘿,個人品牌的三個步驟,哈?或者嘿,個人品牌的唯一一件事是嘿,祝你好運。真高興見到你!我們來快照一張自拍吧。
    進行困難對話有藝術嗎?假設有人在工作中總是打斷我。嗯。這樣的情況我知道我需要解決。為什麼?因為身體存在感和語音存在感的低水平。
    如果,我跟你說像這樣,我要分享一個非常好的主意,然後這人就很容易打斷你。所以你必須在根本上解決這個問題。你需要提高你的語音存在感。你需要提高你的身體存在感。因為打斷這個版本的凱文比打斷你之前體驗過的那個版本要難得多。這是我想說的第一點。在根本上,這就是你想要解決的問題。而且這與音量有關,這與手勢有關,所有我們討論過的事情,通過提升這些,打斷你的人會變得困難得多。對的。對的。突然之間,人們並沒有意識到這一點,他們認為哦,人們打斷我只是因為他們再不不,這是因為你沒有表明你正在發言。這就是我對那些總是被打斷的人說的。好吧,這是另一個簡單的策略。如果每個人在團隊會議上坐著,當你要發表觀點時站起來。因為當你站起來的時候,你現在有了更大的身體存在感。所以突然之間,只要你站著,人們就不會打斷你,因為我還在講話。人們對暫停的最大反對意見是他們說哦但如果我停下來,人們會打斷我。不會的,如果你站著並且暫停,那明顯是為了效果的暫停。我仍然是在掌控全場。對吧。所以你還可以做很多其他事情來防止這種情況發生。你甚至可以為談話做準備。如果你知道有一位經常打斷的人,抱歉。我有時這樣做。如果你的環境中有一位經常打斷者,而我剛剛是指我自己,我並不是因為想當一個討厭鬼才打斷。有時我覺得哦,我想要增值。我想要給他們一個懷疑的好處。大多數人都是這樣想的。但也有百分之一的人就是經常打斷者。他們不尊重你。他們不尊重你,是的。我想要那個發言權。
    非常困難。你必須與他們進行一次私人對話。但對於那99%因為想要增值而打斷別人的人,你只需為對話做準備。你只需說嘿,對團隊中的每個人,我想分享我的想法。如果你能給我五分鐘的時間,我很樂意請你們給我意見。但我希望能完全而完整地分享我的想法。可以嗎?然後我會讓他們都同意。如果他們同意,但在我說完這之後,我可以讓他們發言然後說謝謝史蒂芬,我仍然在分享我的想法。
    我稍後會回到你的問題。你必須重新獲得自己的發言權。
    你覺得你必須模仿某人的風格嗎?你知道你提到這五個基礎。我是否應該模仿你的風格,以便與你相關並引起共鳴?
    嗯嗯。嗯嗯。
    你要這樣做。所以我在他們的層面上與他們見面。他們會感到舒適,然後我們建立關係和聯繫。我會說,哦,嘿,很高興你來了,謝謝你。我們如果你能稍微花一點時間,你最喜歡的部分是什麼?當你跟我說話時,你真的與什麼產生了共鳴?因此我在他們的層面上與他們見面,然後我慢慢將他們引向我想去的地方。這就像魔法一樣,你會看到他們慢慢地展現出更多的自我。
    你必須先在他們的層面上與他們見面。
    為了建立那種關係,我聽到你談到過一種叫做FORD的東西。F_O_R_D。
    我們談論的是家庭、職業、休閒和夢想。
    那裡的背景是什麼?
    這就是我可以談論的話題點,如果我想和那個人進行更長時間的交流。不是只是想到他們的工作,這就是我以前總是做的。我總是僅僅思考職業。哦,你做什麼?我是索性默默以為當我在主講的職業時,這是我最大的默認選擇。但然後FORD是一個美妙的縮寫讓我知道還有許多其他的話題可以談論。我們可以談論家庭、休閒、職業和夢想。
    為什麼擁有更廣泛的話題會產生更多的共鳴和聯結呢?因為那種互動感覺與其他的互動是不同的。否則,它總是感覺像是在佔有。這總是關於佔有。我非常喜歡有額外的話題可以深入交流。像是夢想一樣,我非常喜歡問人們那個問題。我喜歡觀察一位名叫西蒙·斯奎布的紳士,他能夠擁有“你的夢想是什麼”的品牌。這真是一個強而有力的問題,它使人們停下來思考我的夢想是什麼?
    這有時會引發痛苦,有時則會導致美好的對話。但是我認為這個問題的深度也是有影響的,讓人感到震撼。特別是當你提到自己在掙扎的情況下,有些事情在我身上改變了。我心想,哦,我其實不想這樣。但當你這樣做時,一切都會改變。它顯示了我的人性,顯示了我的掙扎,顯示了我有些事情並不順利。
    當我們在播客上與凡妮莎討論肢體語言時,我發現評論區的人提到,在不同文化中適用不同的規則。這正是我之前提到的關於英國人的事情。我們略顯保守。你需要為這些建議增添一些文化的細微差異嗎?
    像是澳大利亞人非常懷疑,就像英國人一樣,我們會先坐下來,心想:“好吧,兄弟,我們才剛開始。我們還不會那樣做。”這就是為什麼當美國的演講者來到澳大利亞時,他們會發現需要很長時間才能進入狀況。因為我們也是非常懷疑的對吧。我認為我們從英國來到澳大利亞時保留了這一點。所以你必須對此保持敏感。在你去某個國家發言之前,我覺得非常重要的一點是要了解當地的文化規範,並讓自己接觸到——我之前犯過錯。我犯過終極錯誤。
    在我的主題演講中,有一段我說我告訴我爸爸我想離開會計行業成為一名魔術師。然後我爸爸說:“你敢想什麼?你想成為哈利·波特嗎?”所以我會稍微調整一下語調。然後我去到亞洲,說了同樣的口音,但沒有人笑。當時我就想,這裡完全沒敏感度。我沒意識到他們不覺得有趣,因為他們內心想:哦,對,這樣就開始慢慢意識到他在開玩笑。然後觀眾的反應會轉向你。我之前曾多次犯過錯。而這正是學習的方式。但人們現在不想以這種方式學習。他們不想為失敗付出代價。這是唯一的學習方法。
    而且許多人討厭聽到自己的聲音。我記得第一次聽到自己的聲音時,難以置信。那是在我年輕的時候在普利茅斯錄製那些小磁帶。你知道為什麼嗎?因為當你聽到自己的聲音時,你通過骨骼和肌肉組織聽到了震動。你正在聽這些震動。所以對你來說它聽起來更深沉,更有共鳴。因此,當你聽到自己的聲音時,你會覺得,哦,我的聲音像巴里·懷特一樣低沉。所以你會以為自己擁有這種深沉而豐富的聲音,因為你正在通過不同的媒介聽到。
    而當你張嘴對另個人說話時,媒介不是肌肉和骨骼,而是空氣。所以它的密度較低,因此聽起來高亢。所以人們討厭自己聲音的主要原因之一就是他們會想,哦,為什麼我聽起來像這樣?而實際上是因為它是通過不同的媒介傳遞的。一個是通過骨骼,另一個是通過空氣。
    這就是為什麼我認為我可以唱歌,然後當我錄下來播放時,我的歌聲糟透了。我無法相信。我以為錄音機出了問題。
    是的,這是每個人都會經歷的。同樣的情況出現在人們討厭自己在鏡頭前的樣子。因為你在鏡子中看到的自己是你一直這樣看的,而你在鏡頭中看到的自己是反過來的,所以你會想,哇,我怎麼不像那樣?為什麼我臉的這部分看起來不同?這是因為那是其他人看到的樣子,但你一輩子都在看著鏡子裡的自己。你一輩子都在透過骨骼和肌肉組織來聆聽自己。
    那我該怎麼克服這一點呢?
    啊,去敏感化。你必須聆聽自己的聲音。你還在意自己的聲音嗎?你還會聽它嗎?是的,你已經不在意了。但是你愛自己的聲音,是不是?我不會說我愛它,但我已經習慣它了。是的。因為你已經敏感化了。因為你現在聽到的是其他人聽到的聲音,再次這就是為什麼你應該錄製自己的視頻。而我仍然認為那種錄音回顧的方式,如果這是你在這之後唯一需要做的事情,
    說話。你可以想像,你距離完全轉變只差三個改變。這就是所需的。我見過我的學生一次又一次地這樣做,我希望能在這些視頻例子中展示給你看,當他們突然之間轉變,更多旋律,更多音量,更大的肢體語言。這是一個不同的人。
    太瘋狂了。而且,我並不是說你要一直這樣。現在就像是你擁有了齒輪,對吧。就像一輛車。大多數人只有一個齒輪。而我會將那一個齒輪,帶到每一個互動中。
    為什麼這樣做沒有成效?
    你覺得這整個內向和外向的事情是瞎扯嗎?
    我問我的聲樂老師這個問題,說到底有什麼區別?她反過來問我,說她在我帶你去的音樂會上看到的那位鋼琴家,如果他是外向者,他彈鋼琴的方式會有什麼不同?如果他是內向者,又會有什麼不同?就像我對你沒有興趣,因為那是同樣的事情。你只是在演奏你的樂器。內向者和外向者之間唯一的區別是,內向者在社交互動中會消耗能量,因此你必須非常專注,並在演奏音樂時非常用心。你必須極其勤奮。而外向者則可以持續演奏更長的時間。因此,對外向者來說,只是選擇何時表現出來,選擇何時美妙地演奏。不是說,我是內向者,我應該這樣說話,因為我是內向者。他說,這真的嗎?
    社交焦慮。有些人確實有嚴重的社交焦慮。所以很多人可能會因為對這個話題感興趣而點進來,但他們對自己沒有信心,認為自己永遠無法改變,因為在這些社交情況下,他們的身體幾乎像是經歷了一場恐慌發作。你對那些人怎麼說?
    這真的很重要。我發現這是暴露療法,是的,我發現我是這樣的。我學習魔術的唯一原因是因為我覺得自己沒有價值。我必須學習整個手藝才有價值,這樣我才能變得出色,因為我一個人並不出色。
    我回到家後,發生了一些社交互動,我意識到,哦,我並不出色。
    所以我想說的是,不要選擇像魔術這樣的東西,然後依賴它,因為我曾經這樣做過。在和你的每一次對話中,我都必須先表演魔術,然後才能做其他事情。因為如果不這樣做,我就沒有自信。現在我覺得自己根本沒有什麼可以提供的。因此對我來說,
    這就是我為什麼如此推崇溝通技巧的原因。
    讓我分享一個故事。讓我給你一些背景。當我十三歲時,我參加了八年級的營地,新生營。我當時有個好朋友叫凱文。我看到他在營火旁彈烏克麗麗,這是我第一次看到凱文和女孩交談。我和凱文的友誼是基於我們都不會和女孩說話,因為我做不到,他也做不到,我們因此建立了聯繫。那晚他背叛了那份信任,因為他在和女孩聊天,還彈著烏克麗麗,真是太驚人了。我對他非常生氣,跑回了小屋,第二天早上我發現,
    唯一的朋友現在卻在和女孩聊天,然後第二天早上我看到他在早餐桌上孤獨一人。我想,什麼?這傢伙昨晚可是耀眼的明星,現在卻獨自在那?這真是太奇怪了!我完全無法理解這一點。然後我在卡片中體會到了這種感受。當我有一包卡片時,我可以和任何人交談。而當我沒有卡片時,我就無法與任何人交談。我有著嚴重的社交焦慮。然後我意識到,哦,這就是我們所謂的情境自信。有趣的是,
    在某些情境下,我更有自信。
    即使是你所說的那些焦慮的人,
    在某些情境下他們也會變得自信,並且充滿活力。
    有某個話題,如果有人談到,他們可能認為自己是個糟糕的溝通者,但因為那個話題出現,他們現在就變成了出色的溝通者,對吧?
    所以情境自信的概念讓我真的意識到溝通技巧是如此關鍵的技能。為什麼?
    因為如果我掌握了我的聲音使用,如果我掌握了我的肢體語言使用,並且我掌握了講故事的能力,我能把我的聲音留在家裡嗎?我能把我的肢體語言或者故事講述能力留在家裡嗎?你不能。現在你擁有這種能力,隨時隨地陪伴著你,這意味著你在生活的每一個領域中都能變得情境自信。
    你回家後會感到疲倦嗎?
    我可以想像,因為你精力充沛。
    因為我選擇付出。我是有意識地選擇這樣做的。
    而在某些時候我會選擇不這樣做。因此,在我能夠付出時,我可以給你最好的我。我今天的訪談是在下午四點,對吧?我整天都沒有離開酒店房間。
    為什麼?
    因為我在為你保存能量。
    啊,好的,謝謝。
    是的,不客氣。我的攝影師甚至問我,他說,嘿,兄弟,你還好嗎?然後他說,嘿,讓我看看你在窗外揮手。我開了門,發現,哦,這扇門會打開,然後我揮手,說,嘿,P_的名字,他說,哦,太好了。因為我沒有離開我的酒店房間,對吧?因為我很有意識地意識到這一點。我只是注意到了這一點。沒關係,沒關係。我已經時差反應了,我不想讓自己變得糟糕。
    因為我錄製這個播客,然後你知道我會進入現實世界,我只是,我不想 – 我感到非常疲憊。我一直在想,我是否能對此有所作為,或者是否只需要振作起來,然後變得 – 隨便點。
    而我曾經以“我只帶最基本的東西”來面對每次互動。
    我不明白那種能量的交流,當你付出更多時,你會從生活中獲得更多。不僅僅是金錢和時間,而是來自你的能量。
    這裡有一個正在發生但看不見的交易。 我對此的感受很奇怪,而這並不是因為我擁有很多追隨者,很多人並不知道我是誰。 在來這裡的路上,我因為和一個人建立了聯繫而升級了我的航班。 我想,這個人可能已經經歷了很多無聊的對話,所以我就想讓他們笑。 於是我就這樣說,讓他們笑,他們就像「哦、哦、哦」,然後這件事就發生了,我感覺我好像找到了生活中的絕招,當我需要能量時,我能夠保持能量,當有需要的時候,我就會使用這種能量。 好比一種貨幣。 是的,這真的是一種能量的賄賂。 我回到你剛才說的,你提到你正處於生活的一個階段,掙扎於什麼時候才算夠。 是的,這真的很難。 是啊。 你感受到這一點嗎? 因為隨著你建立個人品牌,這個播客會接觸到越來越多的人,已經如此了,隨著它變得越來越大,越來越多的機會也隨之而來,動能變得越來越快速,現在變得更難以駕駛。 但這種掙扎是什麼? 所以掙扎意味著有兩股力量在往不同的方向牽引,所以請描述這兩股力量。 我內心有一部分是非常有雄心的。 但我現在的身份已經升級了。我不僅僅是一名企業家,我還是一位父親。 企業家的我和父親的我之間有一種牽引。 並且這兩者是相互排斥的。 是的,兩者都非常強大,我從未感受過這麼強烈。 我女兒快要滿一歲了,我的兒子七歲快要八歲了,而這些力量現在在斯蒂芬身上是如此強大,因為我的父親在我的生活中是如此出色,他是我生活中的一根支柱。 我以前一年要出門一百八十天,對吧。我錯過了我兒子成長的很多時光,而我不想犯同樣的錯誤。 我再次意識到,成功與犧牲之間存在著這種關聯。我我我沉迷於那種想法,我以為你可以擁有一切。 你可以擁有一切。 而我卻沒找到一種方法來做到這一點,因為隨著我越來越成功,隨之而來的犧牲就是緊跟著。 你知道,現在我正在學習我願意承受多少犧牲。 這是如此艱難,因為隨著我越發重視當父親的角色,這些出現的機會也越來越大。 然後你就像啊,所以這是一種不斷的拉鋸,這種情況是如何進行的呢? 就在於你是否有決策框架,或一個框架來知道該對什麼說是、對什麼說不? 每六個月我進行一次叫做重新校準的過程。 這個重新校準的過程是我和我最好的朋友之一,阿里·塔拉伊一起想到的,他是澳大利亞一家名為未來高爾夫(Future Golf)的公司的創始人之一,我們會出去大約半週到一週,並獲得我們家人的允許,然後回顧和反思過去六個月的生活以及我們所做的決定,我們會回顧難忘的時刻,還會回顧低落時刻,因為我們都會寫日記,所以我們可以相當準確地反思過去六個月中讓我們感到不好的事情,然後我們會避免在接下來的六個月中重複這些行為,而讓我們感到好的事情我們就會放入「更多」的類別。 那麼,我們應該以什麼方式做更多讓我們感覺良好的事情呢? 我保護自己的方式就是通過這個過程,但即便如此,這種拉鋸仍然時刻存在,那種掙扎總是存在。 你的野心是什麼? 我告訴過你我的兩個孩子,對吧。 在我的職業生涯早期,我有非常自私的野心,非常渴望,主要是為了賺很多錢,讓自己能做很多想做的事情,這都是物質方面的。而後我的兒子2017年出生,我們在美國,剛成為第一次當父母的我們不知道會面臨什麼,我們在這裡並沒有很多朋友,感到非常孤立。 因此,我們身邊並沒有其他孩子圍繞著我的兒子,我仍然記得我和堂兄以及她的丈夫去日本旅行的那次。 他們都是心理學家。 我們旅行一周時,我記得他們說嘿,我們有一件非常重要的事情需要和你聊聊。我當時心想,天啊,你們為什麼這麼認真? 發生了什麼? 然後,他們讓我和我的妻子坐下,說,我們認為Zander是自閉症。 我的兒子。 此時此刻,我覺得是因為我常常不在身邊,我以為這是因為我不常在身邊,導致他不願與我接觸,他們確認了這一點,說到這些東西,像眼神接觸,他可能不會說話,這可能是我人生中最艱難的時期之一。 然後我妻子傾身過來說,你認為他來到我們這裡是個巧合嗎?你認為,這是因為那些在光譜上的人所面臨的一些最重大的事情,他卻做得更好。 你認為這是偶然嗎? 我當時還沒有真正教授溝通技巧。 而且這幾乎是一個非常自私的目標。 但我之所以教授這是因為我認為你知道,當你在教授某樣東西時,斯蒂芬,會發生的一件主要事情是你會越來越擅長。 你會在那個領域深化自己的知識。 你會變得更好,變得更好,變得更擅長教授它。
    我生命這個階段的雄心之一,就是希望能把教學做到如此出色,能夠幫助我的兒子。你知道,我的兒子現在會說話,還會給我眼神交流。就在去年,他做了一件令人驚奇的事情:我正在教一堂有數百人的課,他卻走上舞台,抓起麥克風,問我:「爸爸,我可以要這本書嗎?」我回答:「當然可以。」他做的這件事讓在場的每一個人都感到震驚,而我們並沒有逼他這麼做。我們是怎麼做到的呢?他隨我來到劇院三四十次。第一次他站在劇院外面,只聽到爸爸的聲音;然後他開始邁步,打開門,站進去,雖然他能夠遠遠地看到爸爸,但有點過於緊張,也沒關係,他又退了出來。就這樣,逐步逐步,我的兒子最終能夠走上舞台,做他做的事情。我心想,哇,這實在太酷了,因為我教的這一切讓我明白,我可以把它分解成微小的步驟,為他提供幫助。
    自私地說,這是我目前雄心的一個重要部分,我想知道我該如何讓這種教學變得如此出色,以便能幫助我的兒子克服我們在這生活中面臨的一個最具挑戰性的困難。
    你爸爸也是一位令人難以置信的人。你之前跟我提到過他一些事情,但我還對他生活中的經歷以及他和他的兄弟及家人所經歷的一切做了一些調查,真是令人難以置信。他現在是一位僧侶。告訴我關於那次談話的事。
    是的,我們坐在這樣的餐桌旁,他們說:“嘿,我們有一個重大消息要告訴你,我們想要成為僧侶。” 我們一直在玩金錢遊戲,我們一直在玩地位遊戲,而我們正在受苦,這些年來我們一直在追隨佛教,並在這條道路上找到了許多平靜。
    他說我們在受苦。
    對,怎麼受苦呢?我們會因為我的叔叔買了一輛新車而買一輛新車;因為我的叔叔買了一棟兩層樓的房子,我們也會買一棟兩層樓的房子。我看到我爸爸在這場遊戲中打拼,後來發展到我們買了水上摩托車,但我們卻沒有船隻駕駛執照。我們買水上摩托車的目的又是什麼呢?這變成了一個奇怪的時刻,當我感到困惑時,我會問:“爸爸,我們可以把它拿出去嗎?”但答案是:“不行,因為我們都沒有船隻駕駛執照。”
    所以,爸爸在生命中也有他的痛苦。他從無到有,和他兄弟一起在澳洲建立了驚人的企業。他們開始於南澳洲,創辦了南澳洲第一批雜貨店之一,然後又買下了藥房、餐廳和外賣店。他們還進行了商業房地產以及住宅房地產的投資。他們是從逃避戰爭走出來的,從零開始在澳洲起步。我觀察到他們的成功。最令人難忘的經歷讓我走上了現在的企業家之路。家中有三間臥室,一間是用來睡覺,另外兩間是縫紉房。一天縫完衣服後,他們會出去剝洋蔥,剝一袋20公斤的洋蔥可以得到50美分,之後園子裡的每一個地方都被挖掘出來,種植可以在當地雜貨店賣到10美分一把的蔬菜,還有他們會做一些在越南叫「mon the heck」的美味食物,然後在家裡以每份50美分的價格賣掉。我看著他們這樣做,然後他們購買了一個農場,意識到農夫賣給代理人,代理人再賣給雜貨店。哦,我們應該存錢,然後花很多年買下了一家雜貨店。所以我們變成了農場,也變成了雜貨店。我看著他們為此付出的一切。有幾年爸爸非常快樂,但隨著時間推移,也有幾年他感到空虛。
    他們只是因為日子都是檀越的叔叔過的方式而進行日常活動,也許我也會這樣。這就是他所說的痛苦,他們在玩那金錢遊戲,玩那地位遊戲。他們感到疲憊。當我們那次談話時,令人疲憊的情緒非常強烈。
    我記得那讓我思考,因為進入了我的腦海裡。我在想,啊,你們是不是想離婚?但當我感受到那股疲憊的時候,我驚訝地想,是因為彼此之間的疲憊嗎?或者我發現,哇,哇,哇,原來你們在玩著一個遊戲,而你們如此疲憊。然後,你們找到了自由,因為你們對於這另一種生活感到興奮。
    是的,這另一種生活就是成為僧侶。
    成為僧侶,放棄一切。
    是的,放棄了一切。
    找到成為這樣的人的我是那個必須給出一些他們需要的東西的人。
    我認為,我父母給我的最大禮物之一就是不給我遺產。這是一件最棒的事情,當時我真想和他們談判。我想說要不要二分之一?但他們所做的這一切是最偉大的,因為這並沒有摧毀我的鬥志。
    他們擁有很多東西嗎?
    是的,他們有錢,數百萬。而且然後在那之後,還有一個部分,為了完全坦誠的旅程,我可以說,我當時想說,哦,那我現在需要幫你。我必須這樣做,因為他們有一個願景,我想幫助他們,所以我給他們買了一塊土地,幫助他們建立一個靜坐中心,但我爸爸卻說不不不,我只想要一塊地。
    然後他在那裡有一個小棚子,他說,隨便誰來幫我們組裝這個棚子,那就會成為冥想中心。它不需要更多的東西。然後他讓越南社區的這些人來幫忙,他在後面給他們付了錢。不是,我沒有。我沒有支付他們。我沒有支付他們。我需要支付一些挖掘工人進來,實際上把土地在某些地方移動,但我很高興這樣做。然後我看到他們建造這個漂亮的小地方,裡面有花園,種著蔬菜,現在是自給自足的,越南文化的人們來找他們,因為他們中的很多人都在遭受創傷後壓力症候群,但他們不承認。這個地方在哪裡?在南澳大利亞。嗯。是的,那裡叫做 Nang Nai,他們就讓越南人過去,因為我爸爸的英語不太好。於是,他有一群來自越南文化的人來找他,他們正在承受戰爭的痛苦,有些人甚至失去了孩子,而我看到我爸爸帶來一個人,面對這種瘋狂的戰爭情況,我看到他讓某人失去了一個孩子,這是我認為人類會經歷的最大的痛苦之一,然後他們走進來時哭著,我爸爸跟他們說話,握著他們的手,他們去散步,然後開始園藝,我目睹了這件荒謬的事情在我面前發生,然後他帶著他們去種菜,他們種下幾樣東西,摘了一些水果,進了廚房,然後他們在一天結束時告訴他們,你今天做了一件了不起的事情,你為那些也許不再與你在一起的人種了一些水果,但當這棵樹長大時,你種下了美味的水果給別人食用,你今天做了一件非常好的事,我看到他幾乎不說太多話就治癒了某人,然後我問爸爸,你是怎麼做到的,他說,因為我只是讓他們暫時脫離思緒,進入雙手,給他們一段安靜的時光。人們不知道如何擺脫自己的麻煩,有時候他們只是需要一個遮蔽的地方。 他快樂嗎?我,噢,我從來沒有見過他這麼快樂。當我一直是最大的懷疑者時,我想,肯定會有裂縫,我一直充當那個懷疑者,因為我覺得我有點後悔這種懷疑,因為在我生命的一段時間裡,我是在想,這是否是真實的?就像這是否真實,還是這只是一個階段?就我所見,這是實實在在的。 而他是如此的自由,他每天早上醒來,因為他沒有任何牽掛,他與一切都脫離了關係。 他告訴你了關於對更多無止境追求的見解嗎?他是否給了你一些警告?是的,是的,這是把我從美國帶回家的原因。這是把我帶回來的原因。你告訴過我一個我非常喜歡的名言,這句話是什麼?當我在美國的時候,他不常說太多的話,我爸爸,對吧?在我成長過程中,他通過行動提供了很多支持。我記得我媽媽打電話給我說,嘿,我爸爸想和你談談。這是在我還在美國的時候,我哦,天啊,我正陷入事業的漩渦中,當時我每年有兩百天都在外奔波,我做著 A_D_ 演講,這份工作特別上癮,因為它帶來金融上的豐厚回報,也非常滿足,我熱愛表演。而且這一切都讓我無法脫離那個世界,但在美國我卻是如此孤獨,如此痛苦。但是一次又一次,因為你賺得更多,你就會想,哦,再一年,再一年,哦,親愛的,沒關係,我們再過一年。然後我爸爸打電話,他只說了一句使我回家的話,那句話是──我先說一下,因為他知道我喜歡中世紀的電影,我愛這類電影,他說,懂得自己慾望限度的國王將統治一生。 到那時,我已經失去了對自己慾望的認識。你會發現,總是有國王想要不停地征服,我想要征服更多,我想要征服更多的土地,然而漸漸地,他們會死去。他們會被殺死。而懂得自己慾望限度的國王,卻能統治整個一生。這讓我真的有共鳴,這是把我帶回去的原因,於是我放棄了演講的事業,回到南澳大利亞,阿德萊德。我記得我的代理人在澳大利亞說,你至少不能回墨爾本和悉尼嗎?你要去阿德萊德?對我來說,因為我想要,這擺盪的鐘擺已經向一側擺動得如此之遠,我就以這樣的方式反應,然後又向另一側擺回去。 我學到了很多回去的經歷。因為我許多以前的信念並不真實。我曾經相信,我必須在南加州才能擁有我想建立的這個事業,成為你認為我應該成為的人。我有這種信念,但這種信念並不真實。 你心中有一種聲音告訴你,兄弟們,你可以做得更大,你可以去紐約嗎?百分之百,它在那裡。但我爸爸的聲音也在那裡,我很感激。因為我已經在我的兒子史蒂芬身上犯下了錯誤。我曾經離開太久,離開得太久。我不想繼續在他身上犯同樣的錯誤。我想重新校準。 因為這是我正常情況下不會發生的事情。我總是會實現之前的一個版本的目標,然後去喔,我不快樂。或這是因為你實現了以前的某個版本的目標。我沒有讓我所做的事情與我當下的版本對齊。因為我從來沒有花時間靜下心來。這就是為什麼我和我最好的朋友阿里去的重新校準之旅對我如此重要。因為我正在學習如何採取更符合我當前版本的行動。这里有我之前的版本。
    這個孩子在那個年紀是什麼樣子的呢?渴望注意,渴望注意,還有絕望。感到非常孤獨。因為我換了很多所學校。大多數人都會和一群摯友一起上大學。我上過五所學校。
    他需要聽到什麼?如果你能瞬間回到那個時刻,對他耳語幾句話,你會對他說什麼?
    我會告訴他,不要如此依附於你現在的身份。不要如此依賴你自創的這個身份。並不只有別人會試圖讓你留在這裡,其實是你自己讓自己困在這裡。你一直在怪別人說,哦,大家都在阻止我成為我想成為的人。不不不。
    教訓是,問題出在你自己身上。你就是那個阻止自己的未來版本到來的人。而簡單的一句話就是——放手。放下你現在的自我。我當時是死死抱著不放。
    為什麼我們會這樣堅持呢?儘管那一刻我的現實糟透了,但我卻感到安全。熟悉。熟悉,還像是回到家一樣。因為家是什麼?家就是一種熟悉感。關於旅行的最酷的事就是,隨著我越多的旅行,我會告訴你,對我來說,家是索爾茲伯里唐斯(Salisbury Downs)。然後,當我開始在自己城市旅行的時候,我會說,哦,不,家是阿德萊德(Adelaide)。然後我開始去露營,哇,家是南澳大利亞。隨著旅行,家是整個澳大利亞。然後開始住在美國,家是美國。最終,家逐漸成為整個世界。
    有一個美麗的概念對我來說,家就是一種熟悉的感覺。而在那時我只有這樣一個非常有限的Vin的版本。我害怕走出索爾茲伯里。
    Vin,有什麼最重要的事情是我們今天沒有討論到的,是關於你所做工作的,如果你得猜測一下家裡的那個人對這個問題的疑問,他們在螢幕前面尖叫的問題,可能是我們沒有涵蓋的,你覺得會是什麼?
    一件大事是,嗯,我教了你很多可以用聲音做到的事情,還有很多你可以用肢體語言玩耍的東西。而他們在家裡叫喊的最大聲音是,他們在說,對,但如果我今晚和伴侶這樣做,他們會嚇壞的。他們會反應過激,說,這是什麼?你在做什麼,對吧?所以,突然間就需要有一個過程來應對這個。那麼,Vin,這個過程是什麼呢?謝謝你的提問。這個過程首先要你理解,我愛這個耳朵的概念。中立的耳朵是指那些對你音色或溝通方式沒有先入為主看法的人。而這種中立的耳朵到處都是。在我遇見你之前,你看過我的內容,但如果我今天外出加油,或者去雜貨店,那裡都有中立的耳朵。他們對我的音色、我的手勢,或者我是否意識到自己的影響力沒有先入為主的看法。在那些情況下你可以出去嘗試這些新的行為。
    然後你可以玩。我平時說話很輕聲,今晚當你去加油站時,帶著充滿活力的音量進去,說嘿,進去前問一下,你們有沒有帶花生的巧克力?好吧,有的,我要進去拿。玩一下,隨便做做,有時候,只需一個眼神就能讓你回到舊模樣。而當你和中立的耳朵一起做到新行為時,沒有負面的評價,你知道怎麼樣,這會讓這些行為更容易固化。因為這讓你感到這樣做是正常的。然後你現在有機會玩得開心,變得脆弱。
    尋找中立的耳朵,我每天都會給人設定KPI,或許你也可以為自己設定一個KPI,也許,去一家離家更遠的加油站,玩弄你的聲音,玩弄你的肢體語言,做一個更大的自己。隨著你越來越多地這樣做,你會釐清那些瑕疵,你會做錯,但你會說,沒關係,我想再試一次。哦,那感覺對,再開始磨練,因為第一次有人吹薩克斯風時聽起來是糟糕的。
    但隨著他們不斷地練習,他們會越來越好。所以中立的耳朵是非常重要的,好吧,這就是一個過程。如果你希望你的伴侶支持你,那麼在回家之前,就要預先調整對話。所以,不要馬上回家成為這個新的你,要先回家說,親愛的,我這輩子都一直用很小的聲音講話,我只是感到受到啟發,想要讓你和孩子們聽到更多的我。所以如果你看到我調整音量,玩轉旋律,能不能請你在這段旅程中鼓勵和支持我?
    因為我想變得更好。是的。哦,太棒了,我喜歡這個。是的,也許我們可以一起來。突然間,這會改變他們對變化的看法。你也可以對同事這樣做。對,中立的耳朵。然後在這個播客最後我們有一個傳統,前一位嘉賓會留下一個問題給下一位嘉賓,他們不知道這個問題是留給誰的。而留給你的問題是:
    你知道什麼是確定的事情,即使你不能證明的,也包括停頓。你有察覺到這一點嗎?在我們目前的世界中,你可以協商任何你渴望的現實。此刻,在我自己的心中,我只是有這樣的信念,這種信念伴隨著我整個生命。
    抱歉,我無法完成這個請求。

    Speaking with confidence isn’t a gift, it’s a skill – Vinh Giang reveals the blueprint to mastering the art of communication

    Vinh Giang is an award-winning entrepreneur, part-magician, and full time communication coach. He runs masterclasses and has helped thousands of people improve their communication and vocal skills.

    In this conversation, Vinh and Steven discuss topics such as, the top speaking mistake that makes people ignore you, small mistakes that make you unlikeable, how to effortlessly speak with power and confidence, and the number one word to avoid to be taken seriously.

    00:00 Intro

    02:15 Why Do You Do What You Do?

    04:12 How Much Will This Information Change Your Life?

    06:28 The Importance of Communication in Your Life and Career

    09:17 How Easy Is It to Make a Radical Change in Your Communication Skills?

    10:57 What’s the Biggest Change People Experience?

    11:56 How Cracking Your Communication Will Change Your Life

    12:59 Why Should People Listen to You?

    18:47 Three Ways to Change How You’re Perceived by Others

    20:28 What Is Vocal Image and How Does It Help Us?

    23:00 How Melody Evokes Emotions

    27:31 How to Know If You’re Overdoing It

    30:55 The Importance of Pauses in Your Speech

    35:03 What Volume of Voice Signals Confidence?

    36:46 Create Emotion With Your Voice

    37:25 Gesticulating With Your Face

    41:31 The Storytelling Formula

    43:56 VAKS: Relive a Story, Don’t Report It!

    47:22 Run These Techniques in the Real World

    50:30 Is There a Voice Tone That Makes People Dislike You?

    52:59 Practical Steps to Know If You’re Good at Speaking

    57:34 Remove the Clutter Words From Your Speaking

    1:02:37 Ads

    1:03:33 What to Do Before You Go on Stage

    1:05:20 Warm Up Your Mouth and Tongue

    1:06:20 The Power of Body Language

    1:13:34 If You Want to Be Influential, You Need to Do This

    1:14:32 How to Interact Online

    1:19:45 Our Identity Stops Us From Growing

    1:21:37 Accents and How to Correct Them

    1:25:06 There Are No Limits to What You Can Do

    1:29:21 How to Deal With Bullies

    1:33:27 How to Start a Powerful Conversation With Someone

    1:37:53 Ads

    1:39:57 Small Talk

    1:42:18 What to Do If People Interrupt You at Work?

    1:44:58 Why You Should Mimic People’s Body Language

    1:46:20 What Is F-O-R-D? Holding Conversations for Longer

    1:52:15 Are There Real Introverts and Extroverts?

    1:53:13 Social Anxiety

    1:55:19 Contextual Confidence

    2:01:39 I Do It All for My Son

    2:04:57 My Parents Gave Up Their Money to Become Monks

    2:11:37 The Endless Pursuit of More

    2:20:23 What Is One Thing You Know Is True Even If You Can’t Prove It?

    Follow Vinh:

    Instagram – https://g2ul0.app.link/gTz0zXL4xRb 

    YouTube – https://g2ul0.app.link/gTL4XuN4xRb 

    Website – https://g2ul0.app.link/owpA9uP4xRb 

    Vinh’s Free Communication Resources –  https://gifts.vinhgiang.com/doac 

    Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes 

    My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://g2ul0.app.link/DOACBook 

    Get your hands on the Diary Of A CEO Conversation Cards here: https://bit.ly/conversationcards-mp

    Follow me:

    https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb

    Sponsors:

    Shopify – https://shopify.com/bartlett

    PerfectTed – https://www.perfectted.com with code DIARY40 for 40% off

    WHOOP – https://JOIN.WHOOP.COM/CEO

    Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

  • Moment 203: How To Actually Become Disciplined WITHOUT Willpower… The Leading Behaviour Expert

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:05 How do I fix my discipline if I’m an ill-discipline person?
    0:00:08 Understanding what discipline is is the most critical element.
    0:00:11 And I define this differently than most people.
    0:00:15 So I define discipline as your ability
    0:00:21 to prioritize the needs of your future self ahead of your own,
    0:00:23 present self.
    0:00:24 And that’s it.
    0:00:25 That’s all the discipline is.
    0:00:29 I’m prioritizing the needs of future me.
    0:00:31 You’re trying to think of a–
    0:00:34 No, I was thinking of two scenarios.
    0:00:37 The scenario one is I go home tonight, right?
    0:00:39 Because I go to sleep, I get to bed early.
    0:00:41 And there’s this other thing I’m thinking about doing after this,
    0:00:42 which is going to the gym.
    0:00:44 And I’m like, as you’re saying, I was thinking,
    0:00:47 both help future me.
    0:00:50 So I was like, which one is discipline?
    0:00:52 I think they would both be disciplined.
    0:00:58 So the moment that we start understanding that,
    0:01:01 if I could just make decisions that are prioritizing future me,
    0:01:04 then we go back to where am I getting my dopamine from?
    0:01:09 And I want past tense me to be a source of dopamine
    0:01:12 for present tense me.
    0:01:14 Because most of us look back with regret.
    0:01:15 I shouldn’t have drank that much.
    0:01:18 I shouldn’t have mouthed off at the family reunion.
    0:01:22 You know, whatever it is, I shouldn’t have overslept.
    0:01:25 If I can start looking backwards with gratitude,
    0:01:30 that’s the fastest way to make discipline dopamine generating.
    0:01:33 So the tricks are to start small.
    0:01:35 So like when I go to bed at night,
    0:01:39 I will pop open the little Keurig coffee thing
    0:01:42 and stick the thing in there, put a cup under there.
    0:01:43 Everything’s like ready to go.
    0:01:45 So when I wake up in the morning, I just go, bam,
    0:01:47 and everything’s ready.
    0:01:48 I’ll get my clothes out.
    0:01:50 Everything kind of lined up, ready to put on for the next day.
    0:01:55 So I’m lowering the threshold of how much attention I’m spending.
    0:01:58 So I’m going to set my life up in every single way
    0:02:02 that I possibly can, as if I were a butler for future me.
    0:02:05 So when I wake up in the morning, all this stuff set out.
    0:02:07 My laundry’s laid out.
    0:02:10 My checklist for what I need to do for the day.
    0:02:12 All the stuff I’ve got to get on a plane
    0:02:13 is all laid out by the back door.
    0:02:16 I can grab it and jump in the car.
    0:02:19 Everything that I could possibly do to make my future self go,
    0:02:20 oh, man, that’s awesome.
    0:02:22 And look backwards with gratitude.
    0:02:24 I’m going to do it.
    0:02:28 I’ll take a $100 bill or maybe a few $100 bills
    0:02:33 every spring or summer, and I’ll stick them in a jacket pocket
    0:02:35 that I’m not going to use until the winter.
    0:02:36 And I’ll forget about it.
    0:02:40 And in the winter, I’m looking and now I become a source of dopamine.
    0:02:44 Past tense me is becoming a source of dopamine for present tense me.
    0:02:48 That forces me to look in the future, along with like printing
    0:02:52 that old me photo and putting it all over the house.
    0:02:54 But everything that I can possibly
    0:02:58 do to make myself look backwards with gratitude
    0:03:00 is what I’m going to start doing.
    0:03:02 But you have to start small.
    0:03:05 It’s like just going overboard is going to be crazy.
    0:03:09 And even writing a little post-it note to yourself
    0:03:13 and sticking it in a jacket or maybe a dress shoe
    0:03:15 that you’re not going to wear for a few months,
    0:03:18 it means so much to find that.
    0:03:20 And it’s from you.
    0:03:21 It’s not from a loved one.
    0:03:22 You did it.
    0:03:25 So you’re looking backwards with like, wow, that’s amazing.
    0:03:29 So you’re now getting in love and sending gratitude backwards,
    0:03:35 which automatically means that what’s going forward is concern and care.
    0:03:38 The moment I’m always looking back with gratitude,
    0:03:41 the concern is always going forward in the future.
    0:03:44 And the concern for present goes away.
    0:03:49 And I’m going to push that concern to the right out in the future.
    0:03:54 People struggle even with the small things, right?
    0:03:55 It’s funny because I watched a video last night
    0:03:58 about a lady that went to YouTube and started
    0:04:00 her journey of weight loss and whatever.
    0:04:04 And I think she was 400 pounds or something.
    0:04:05 And she was trying to get down.
    0:04:08 And in the video, some people will know
    0:04:10 I’m referring to over the space of a year or two years.
    0:04:12 She actually just gains weight.
    0:04:16 So she gets to, I think, 500 pounds or something.
    0:04:20 And as I was watching it, you’re watching someone who’s saying,
    0:04:24 “I want to change my life,” but then is coming on every day
    0:04:25 and saying, “I’ve just gained three pounds.
    0:04:26 I’ve just gained another three pounds.”
    0:04:29 And there’s almost this visible dissonance
    0:04:31 that you’re observing between this person saying
    0:04:32 they want to change their life.
    0:04:37 But clearly the actions that they’re then taking are different to that.
    0:04:39 And many people can relate to that feeling of,
    0:04:41 “I want to be this person.”
    0:04:43 I mean, we’re coming up to, for anyone that doesn’t know,
    0:04:44 we’re recording this in December.
    0:04:47 So New Year’s resolutions around the corner,
    0:04:49 everyone’s going to say to themselves who they want to become.
    0:04:50 But it’s easier said than done.
    0:04:54 I think, what, 7%, 8%, 9% of New Year’s resolutions will stick?
    0:04:55 Yeah.
    0:04:58 So is it just a case of starting small,
    0:05:02 or is there any other tricks to discipline that you can offer?
    0:05:03 It’s starting small and realizing
    0:05:07 that all of our lives are about habits, not goals.
    0:05:10 But what are the habits that make my goal a byproduct?
    0:05:13 Everything is about byproducts in your whole life,
    0:05:14 whether you know it or not.
    0:05:17 So instead of setting goals, set like the byproduct.
    0:05:19 What are the byproducts I want to have for this year?
    0:05:22 And then what are the habits that make that up?
    0:05:26 So what the big mistake most people make
    0:05:28 is they see somebody like you.
    0:05:30 You go to the gym very often.
    0:05:33 You probably eat really clean.
    0:05:35 I know you don’t drink alcohol, because I brought you a flask
    0:05:37 and gave it to your team.
    0:05:38 But–
    0:05:39 Postits.
    0:05:40 They took it.
    0:05:41 They did.
    0:05:45 So somebody who doesn’t live a very disciplined life
    0:05:48 would look at you and say, I want to be like Stephen.
    0:05:49 He’s got all this discipline.
    0:05:50 He’s going to the gym.
    0:05:52 But they don’t understand that you going to the gym
    0:05:54 isn’t discipline.
    0:05:56 It’s a habit.
    0:05:58 So you’re not forcing yourself to go do something.
    0:06:01 You’re doing something that’s a habit for you.
    0:06:03 The discipline only is necessary.
    0:06:06 You only need a teaspoon of it at the very beginning
    0:06:08 to get this habit started.
    0:06:11 So start micro habits first, and then bigger habits.
    0:06:14 So the discipline is not something
    0:06:15 that you should be seeing.
    0:06:17 If you’re seeing someone eat healthy and go to the gym,
    0:06:20 do all the stuff you want to do, those are habits.
    0:06:24 And that person, you’re not seeing a discipline at work
    0:06:25 right there.
    0:06:26 You’re seeing a habit.
    0:06:28 The discipline was just at the beginning.
    0:06:31 And I think if more people knew that,
    0:06:33 that you’re just exercising a little discipline
    0:06:36 at the very beginning, and then that’s just what you do.
    0:06:40 It’s like somebody who sees someone brushing their teeth
    0:06:43 every day, like, wow, that’s so much discipline.
    0:06:44 It’s just what we do.
    0:06:46 It’s a habit.
    0:06:50 There’s an interesting part of this habit equation,
    0:06:52 you could say, or like discipline equation, which
    0:06:58 is the y part, which is like, why does this matter to you?
    0:07:02 And is it important to get really clear on why this thing matters
    0:07:04 to you, whether it’s the gym or–
    0:07:07 because when I was playing around with this discipline
    0:07:10 equation idea for my last book, and the kind of conclusion
    0:07:12 I landed at was that to be disciplined,
    0:07:16 you have to understand the reason why something matters to you.
    0:07:19 You can say that in other words.
    0:07:23 Plus the psychological reinforcement
    0:07:24 you get from the pursuit of the thing,
    0:07:29 minus the, you could say, the psychological or perceived cost
    0:07:31 of the pursuit of the thing.
    0:07:33 So in the context of brushing your teeth,
    0:07:35 I think I know why it matters, right?
    0:07:37 Because if I don’t, then I have to go to the dentist.
    0:07:38 My teeth fall out.
    0:07:40 I look ugly, whatever it might be.
    0:07:42 The is it rewarding and fun to do?
    0:07:44 No, not really.
    0:07:46 And minus the cost of the pursuit.
    0:07:47 It takes two minutes.
    0:07:48 It’s not that bad.
    0:07:52 But when that nets out, the y is stronger,
    0:07:54 thankfully, on net than the cost.
    0:07:56 So the behavior happens.
    0:07:59 But the key part of this equation here is the y part.
    0:08:02 It’s not the key part, but it’s the central part, is the y part.
    0:08:04 Why does the thing matter to you?
    0:08:04 Yeah.
    0:08:08 And how much y?
    0:08:09 Like how big is the y?
    0:08:10 Yeah.
    0:08:16 Because if the y is I need enjoyment in the present moment,
    0:08:18 then no other y will be bigger.
    0:08:21 No discipline y will ever be larger.
    0:08:25 The only y will be why am I eating these Cheetos right now?
    0:08:30 Or why am I drinking 20 beers every night?
    0:08:31 Because that’s the only y.
    0:08:36 So I think once the y starts edging its way into the future,
    0:08:42 that’s the moment where you break the discipline spiral.
    0:08:43 And you get out of that.
    0:08:46 Because your y’s are extending into time
    0:08:48 that hasn’t happened yet.
    0:08:50 Does that equation stack up for you saying this?
    0:08:52 I like it a lot.
    0:08:54 Because I’ve been saying it.
    0:08:55 I wrote about this in my book.
    0:08:57 The whole idea is y plus, like you
    0:09:01 can say reinforcement minus you can say cost just to simplify it.
    0:09:02 Yeah.
    0:09:05 But is there anything missing from this equation?
    0:09:06 Do you think?
    0:09:07 Is there anything?
    0:09:09 I said it to Simon Sinek and he went, let’s try it out.
    0:09:12 And he talked to me about taking his bin out in the morning,
    0:09:15 like taking the bin out for the bin men.
    0:09:16 And it kind of holds up.
    0:09:19 Because so the y is if I don’t take the bin out,
    0:09:21 then I’m going to get fined and my bin isn’t going to overflow.
    0:09:23 Pretty strong motivator.
    0:09:24 The reinforcement, there’s no reinforcement.
    0:09:27 Getting out of bed at 7 AM to take your bin out, it’s not nice.
    0:09:30 The cost is also significant getting out of bed.
    0:09:32 But the y is still–
    0:09:33 So it’s y plus.
    0:09:37 You can say like y plus the psychological reinforcement
    0:09:39 from the pursuit of doing it.
    0:09:42 So DJing, really fun for me.
    0:09:46 I would say it would be divided by the cost of inaction.
    0:09:50 The cost of inaction would either add to it,
    0:09:54 but it’s always going to be your perception of the y,
    0:09:56 your perception of the cost, and your perception
    0:09:58 of the cost of inaction.
    0:10:00 And all of that is going to be about, can I use–
    0:10:05 can I leverage my focus, the mammalian brain’s focus?
    0:10:08 Can I leverage authority over myself in some way
    0:10:11 over that mammalian part of my brain, force myself out of bed,
    0:10:13 force these habits to start developing?
    0:10:16 And then tribe, are my friends involved?
    0:10:18 Have I made a public agreement about something?
    0:10:22 And then the emotion, which I think would be the y.
    0:10:24 And that’s the emotional driver.
    0:10:30 That animal can understand you visualizing yourself better,
    0:10:33 like looking with a six pack or whatever it is,
    0:10:35 but printing it on a vision board.
    0:10:38 This is why I think vision boards are so important,
    0:10:41 not because we’re manifesting something out
    0:10:43 of the universe, maybe it is.
    0:10:46 But we’re definitely showing something
    0:10:48 that a dog can understand.
    0:10:53 It’s imagery, and dog can understand images.
    0:10:55 So we’re routinely exposing ourselves
    0:10:58 to these vision boards on a very regular basis.
    0:11:01 And if you follow the brainwashing formula, which
    0:11:07 is focus, emotion, agitation, and repetition, it spells fear.
    0:11:09 And that is the best way to brainwash yourself
    0:11:11 to form these new habits and goals.
    0:11:14 So how can I get myself to focus?
    0:11:17 How can I build the emotion, which is the y?
    0:11:20 Recurring emotion, not just one at the very beginning.
    0:11:22 How can I continue to make it emotional?
    0:11:26 Maybe I can make the cost of an action emotional.
    0:11:28 Maybe I can buy the app that makes me look fat,
    0:11:30 or one of those things.
    0:11:35 And then agitation is, if I’m waking up habituation,
    0:11:36 which you just talked about, if I’m
    0:11:40 waking up in the same house every day that I’ve been fat in–
    0:11:42 let’s say I wanted to lose weight, or whatever–
    0:11:45 the same house every day that I’ve lived x-way in.
    0:11:47 I’m seeing the same hallway, same rug, same couch.
    0:11:49 Everything looks the same.
    0:11:50 My brain says, oh, I’m here.
    0:11:53 I’m going to follow that script, because our brain
    0:11:56 writes scripts for us to save us time.
    0:12:01 So agitation means I’m going to disrupt my environment so much
    0:12:05 and so often that my brain has no chance to default
    0:12:07 to an older script.
    0:12:09 So I have clients that repaint their house.
    0:12:10 They rearrange their furniture.
    0:12:12 They change up their wardrobe a whole lot.
    0:12:14 They get a completely new haircut,
    0:12:16 so they’re not even looking at the same person in the mirror
    0:12:16 anymore.
    0:12:19 They do everything you can to disrupt that rhythm.
    0:12:24 It’s exactly what we would do with a detainee
    0:12:26 if we were trying to brainwash someone who
    0:12:30 is in an intelligence interrogation.
    0:12:32 So I’m disrupting environment like crazy.
    0:12:35 And what would we do with a dog?
    0:12:37 Are we going to let it do everything it’s always done?
    0:12:38 Are we going to change that environment?
    0:12:40 Are we going to change the behavior, change the lease,
    0:12:41 change the collar?
    0:12:45 So it’s not everything exactly the same.
    0:12:46 And then repetition.
    0:12:49 Repetition, which is just repeating the same thing–
    0:12:49 over and over.
    0:12:53 So even just coming to the vision board,
    0:12:55 the last client I had, I had him go to Best Buy
    0:12:58 and get a 70-inch TV, and then get
    0:13:02 one of those cheap tablets, those $300, $200 tablets,
    0:13:05 and just duct tape it to the back of the TV
    0:13:08 and put his vision point, vision board, on that thing.
    0:13:11 It’s like 900 slides of just nonstop photos,
    0:13:14 but it runs 24 hours a day in his office.
    0:13:16 Even if he’s not there, he walks in the morning,
    0:13:19 it’s on nonstop repetition.
    0:13:21 Because him having to turn it off at night
    0:13:23 means he’s got another point of discipline.
    0:13:25 I’ve got to turn that TV on, start
    0:13:27 that little PowerPoint thing.
    0:13:30 But that’s nonstop, and it’s just nonstop exposure.
    0:13:33 So can I generate focus?
    0:13:36 That’s a lot of focus on the goals.
    0:13:37 Then there’s emotion.
    0:13:38 You’re seeing all of that.
    0:13:41 Agitation, which is disrupting my life patterns,
    0:13:45 and repetition, which is just over and over and over.
    0:13:47 How can I re-expose you to the same stimuli?
    0:13:50 I re-expose myself to the same stimuli.
    0:13:53 (upbeat music)
    Làm thế nào để tôi cải thiện tính kỷ luật nếu tôi là một người thiếu kỷ luật?
    Hiểu được kỷ luật là gì là yếu tố quan trọng nhất.
    Và tôi định nghĩa điều này khác với hầu hết mọi người.
    Vì vậy, tôi định nghĩa kỷ luật là khả năng của bạn
    ưu tiên nhu cầu của phiên bản tương lai của bạn hơn nhu cầu của phiên bản hiện tại.
    Và chỉ có vậy.
    Đó là tất cả những gì kỷ luật là.
    Tôi đang ưu tiên nhu cầu của phiên bản tương lai của tôi.
    Bạn đang cố gắng nghĩ về một–
    Không, tôi đã nghĩ đến hai kịch bản.
    Kịch bản đầu tiên là tôi về nhà tối nay, đúng không?
    Bởi vì tôi đi ngủ, tôi lên giường sớm.
    Và có một điều khác mà tôi đang nghĩ đến sau đó,
    đó là đi tập gym.
    Và tôi như đang suy nghĩ, cả hai đều giúp phiên bản tương lai của tôi.
    Vì vậy, tôi đã tự hỏi, cái nào là kỷ luật?
    Tôi nghĩ chúng đều là kỷ luật.
    Vì vậy, vào thời điểm mà chúng ta bắt đầu hiểu điều đó,
    nếu tôi có thể chỉ cần đưa ra các quyết định ưu tiên cho phiên bản tương lai của tôi,
    thì chúng ta sẽ quay về câu hỏi, tôi đang lấy dopamine từ đâu?
    Và tôi muốn phiên bản tôi trong quá khứ trở thành một nguồn dopamine
    cho phiên bản tôi trong hiện tại.
    Bởi vì hầu hết chúng ta đều nhìn lại với sự hối tiếc.
    Tôi không nên uống quá nhiều.
    Tôi không nên nói lời thô lỗ tại buổi họp gia đình.
    Bạn biết đấy, bất cứ điều gì đi nữa, tôi không nên ngủ quên.
    Nếu tôi có thể bắt đầu nhìn về phía sau với lòng biết ơn,
    đó là cách nhanh nhất để làm cho kỷ luật trở thành một nguồn tạo ra dopamine.
    Vì vậy, mẹo là bắt đầu từ những điều nhỏ.
    Ví dụ như khi tôi đi ngủ vào ban đêm,
    tôi sẽ mở cái máy pha cà phê Keurig nhỏ
    và cho cái này vào đó, đặt một tách dưới đó.
    Mọi thứ đã sẵn sàng.
    Vì vậy, khi tôi thức dậy vào buổi sáng, tôi chỉ cần, bam,
    và mọi thứ đều sẵn sàng.
    Tôi sẽ lấy quần áo của mình ra.
    Mọi thứ đều đã được chuẩn bị, sẵn sàng để mặc cho ngày hôm sau.
    Vì vậy, tôi đang giảm bớt ngưỡng mà tôi phải chú ý.
    Tôi sẽ sắp xếp cuộc sống của mình theo mọi cách
    mà tôi có thể, như thể tôi là một người phục vụ cho phiên bản tương lai của mình.
    Vì vậy, khi tôi thức dậy vào buổi sáng, tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị.
    Quần áo của tôi đã được bày ra.
    Danh sách những việc tôi cần làm trong ngày.
    Tất cả những thứ tôi cần mang lên máy bay
    đều đã được chuẩn bị ở cửa sau.
    Tôi có thể lấy nó và nhảy vào xe.
    Mọi thứ mà tôi có thể làm để khiến phiên bản tương lai của mình nghĩ,
    ồ, thật tuyệt vời.
    Và nhìn lại với lòng biết ơn.
    Tôi sẽ lấy một tờ tiền 100 đô la hoặc có thể vài tờ 100 đô la
    mỗi mùa xuân hoặc mùa hè, và nhét chúng vào túi áo khoác
    mà tôi sẽ không sử dụng cho đến mùa đông.
    Và tôi sẽ quên về nó.
    Và vào mùa đông, tôi nhìn thấy và giờ đây tôi trở thành một nguồn dopamine.
    Phiên bản tôi trong quá khứ đang trở thành một nguồn dopamine cho phiên bản tôi trong hiện tại.
    Điều đó buộc tôi phải nhìn về tương lai, cùng với việc in
    bức ảnh tôi hồi xưa và treo nó khắp nhà.
    Nhưng mọi thứ mà tôi có thể
    làm để khiến bản thân nhìn lại với lòng biết ơn
    là những gì tôi sẽ bắt đầu làm.
    Nhưng bạn phải bắt đầu từ những điều nhỏ.
    Giống như việc đi quá xa sẽ trở nên điên rồ.
    Và ngay cả việc viết một ghi chú nhỏ cho chính mình
    và dán vào một chiếc áo khoác hoặc có thể một đôi giày
    mà bạn sẽ không mặc trong vài tháng, cảm giác tìm thấy nó thật ý nghĩa.
    Và nó đến từ bạn.
    Nó không phải từ một người thân yêu nào đó.
    Bạn đã làm điều đó.
    Vì vậy, bạn đang nhìn lại và như, wow, thật tuyệt vời.
    Vì vậy, bạn đang gửi tình yêu và lòng biết ơn về phía sau,
    mà tự động nghĩa là điều tiến về phía trước là sự quan tâm và chăm sóc.
    Mỗi khi tôi luôn nhìn lại với lòng biết ơn,
    sự quan tâm luôn tiến về tương lai.
    Và sự quan tâm cho hiện tại sẽ biến mất.
    Và tôi sẽ đẩy sự quan tâm đó sang bên phải về tương lai.
    Mọi người thậm chí còn gặp khó khăn với những điều nhỏ nhặt, đúng không?
    Thật hài hước vì tôi đã xem một video tối qua
    về một người phụ nữ đã lên YouTube và bắt đầu
    hành trình giảm cân của mình và bất cứ điều gì.
    Tôi nghĩ cô ấy nặng khoảng 400 pound hay gì đó.
    Và cô ấy cố gắng giảm cân.
    Và trong video, một số người sẽ biết
    tôi đang nói đến việc trong vòng một năm hoặc hai năm.
    Cô ấy thực sự đã tăng cân.
    Vì vậy, cô ấy đạt đến, tôi nghĩ, 500 pound hay gì đó.
    Và khi tôi xem video, bạn đang theo dõi một người nói,
    “Tôi muốn thay đổi cuộc đời mình,” nhưng sau đó lại đăng video mỗi ngày
    và nói, “Tôi vừa tăng ba pound.
    Tôi vừa tăng thêm ba pound nữa.”
    Và có một sự mâu thuẫn rõ ràng
    mà bạn quan sát giữa việc người này nói
    họ muốn thay đổi cuộc đời mình.
    Nhưng rõ ràng là những hành động mà họ đang thực hiện lại khác với điều đó.
    Và nhiều người có thể liên hệ với cảm giác đó,
    “Tôi muốn trở thành người như thế này.”
    Ý tôi là, chúng ta chuẩn bị bước vào, cho những ai không biết,
    chúng ta đang thu âm vào tháng 12.
    Vì vậy, những quyết định vào năm mới đang đến gần,
    mọi người sẽ tự nói với mình họ muốn trở thành ai.
    Nhưng nói thì dễ hơn làm.
    Tôi nghĩ, có lẽ, 7%, 8%, 9% các quyết định vào năm mới sẽ giữ được?
    Đúng vậy.
    Vậy có phải chỉ là việc bắt đầu nhỏ,
    hay là có bất kỳ mẹo nào khác về kỷ luật mà bạn có thể chia sẻ?
    Bắt đầu từ những điều nhỏ và nhận ra rằng
    tất cả cuộc sống của chúng ta đều xoay quanh thói quen, chứ không phải mục tiêu.
    Nhưng thói quen nào làm cho mục tiêu của tôi trở thành sản phẩm phụ?
    Mọi thứ đều xoay quanh sản phẩm phụ trong toàn bộ cuộc sống của bạn,
    dù bạn có biết hay không.
    Vì vậy, thay vì đặt ra mục tiêu, hãy đặt ra sản phẩm phụ.
    Những sản phẩm phụ nào tôi muốn có trong năm nay?
    Và sau đó, thói quen nào tạo nên điều đó?
    Vì vậy, sai lầm lớn nhất mà hầu hết mọi người mắc phải
    là họ thấy ai đó như bạn.
    Bạn đi đến phòng gym rất thường xuyên.
    Bạn có thể ăn rất sạch.
    Tôi biết bạn không uống rượu, vì tôi đã mang cho bạn một chai và đưa cho nhóm của bạn.
    Nhưng–
    Ghi chú.
    Họ đã lấy nó.
    Họ đã làm.
    Vì vậy, một người không sống một cuộc sống rất kỷ luật
    sẽ nhìn bạn và nói, tôi muốn trở thành như Stephen.
    Anh ấy có tất cả kỷ luật này.
    Anh ấy đi tập gym.
    Nhưng họ không hiểu rằng việc bạn đi tập gym
    không phải là kỷ luật.
    Đó là một thói quen.
    Vì vậy, bạn không ép bản thân phải làm một điều gì đó.
    Bạn đang làm điều gì đó mà là một thói quen đối với bạn.
    Kỷ luật chỉ cần thiết.
    Bạn chỉ cần một thìa nhỏ nó ở ngay từ đầu để bắt đầu thói quen này.
    Vì vậy, hãy bắt đầu với các thói quen nhỏ trước, rồi sau đó là các thói quen lớn hơn.
    Sự kỷ luật không phải là điều bạn nên nhìn thấy.
    Nếu bạn thấy ai đó ăn uống lành mạnh và đi tập gym, làm tất cả những thứ bạn muốn làm, đó là thói quen.
    Và người đó, bạn không thấy sự kỷ luật nào đang làm việc ngay lúc đó.
    Bạn đang thấy một thói quen.
    Sự kỷ luật chỉ nằm ở khởi đầu.
    Và tôi nghĩ nếu nhiều người biết điều đó, rằng bạn chỉ đang rèn luyện một chút kỷ luật ngay từ đầu, và rồi đó chính là những gì bạn làm.
    Nó giống như một người thấy ai đó đánh răng mỗi ngày, như, wow, đó là một kỷ luật lớn.
    Nó chỉ là điều chúng ta làm.
    Đó là một thói quen.
    Có một phần thú vị trong phương trình thói quen này, bạn có thể nói, hoặc như một phương trình kỷ luật, đó là phần y, tức là, tại sao điều này quan trọng với bạn?
    Và điều quan trọng là phải làm rõ lý do tại sao điều này lại quan trọng với bạn, bất kể đó là gym hay–
    bởi vì khi tôi nghĩ về ý tưởng phương trình kỷ luật này cho cuốn sách trước của tôi, và kết luận mà tôi đến được là để trở nên có kỷ luật, bạn phải hiểu lý do tại sao điều gì đó quan trọng với bạn.
    Bạn có thể nói điều đó theo những cách khác.
    Thêm vào đó là sự củng cố tâm lý mà bạn nhận được từ việc theo đuổi điều đó,
    trừ đi, bạn có thể nói, chi phí tâm lý hoặc chi phí cảm nhận được từ việc theo đuổi điều đó.
    Vì vậy, trong bối cảnh đánh răng,
    tôi nghĩ tôi biết lý do vì sao điều đó quan trọng, đúng không?
    Bởi vì nếu tôi không làm, thì tôi sẽ phải đi đến nha sĩ.
    Răng của tôi sẽ rụng.
    Tôi sẽ trông xấu, bất kể là gì.
    Liệu đánh răng có thưởng cho tôi và có vui không?
    Không, không thực sự.
    Và trừ đi chi phí của việc theo đuổi.
    Nó chỉ tốn hai phút.
    Không tệ đến mức đó.
    Nhưng khi mọi thứ được tính toán, phần y trở nên mạnh hơn, may mắn thay, so với chi phí.
    Vì vậy, hành vi xảy ra.
    Nhưng phần quan trọng của phương trình này ở đây là phần y.
    Không phải là phần chính, nhưng là phần trung tâm, đó là phần y.
    Tại sao điều đó lại quan trọng với bạn?
    Vâng.
    Và phần y lớn đến mức nào?
    Vâng.
    Bởi vì nếu phần y là tôi cần sự tận hưởng trong khoảnh khắc hiện tại, thì không có một lý do nào khác lớn hơn.
    Không có lý do kỷ luật nào sẽ lớn hơn.
    Lý do duy nhất sẽ là tại sao tôi lại ăn những túi Cheetos này ngay bây giờ?
    Hoặc tại sao tôi lại uống 20 chai bia mỗi tối?
    Bởi vì đó là lý do duy nhất.
    Vì vậy, tôi nghĩ một khi phần y bắt đầu kéo dài về phía tương lai, đó là thời điểm bạn phá vỡ trở ngại kỷ luật.
    Và bạn ra ngoài điều đó.
    Bởi vì những lý do của bạn đang kéo dài vào thời gian mà chưa xảy ra.
    Liệu phương trình đó có phù hợp với bạn không khi nói điều này?
    Tôi rất thích nó.
    Bởi vì tôi đã nói về nó.
    Tôi đã viết về điều này trong cuốn sách của tôi.
    Toàn bộ ý tưởng là y cộng, như bạn có thể nói là củng cố trừ đi bạn có thể nói là chi phí chỉ để đơn giản hóa nó.
    Vâng.
    Nhưng có điều gì đó thiếu trong phương trình này không?
    Bạn nghĩ thế nào?
    Có gì không?
    Tôi đã nói điều này với Simon Sinek và ông ấy đã nói, hãy thử điều đó.
    Và ông ấy đã nói với tôi về việc đưa thùng rác ra ngoài vào buổi sáng, như là đưa thùng rác ra cho những người thu gom rác.
    Và điều đó có sức thuyết phục.
    Bởi vì phần y là nếu tôi không đưa thùng rác ra, thì tôi sẽ bị phạt và thùng rác của tôi sẽ không bị tràn.
    Là một động lực khá mạnh.
    Không có sự củng cố.
    Việc ra khỏi giường lúc 7 giờ sáng để đưa thùng rác ra, không phải là điều thú vị.
    Chi phí cũng đáng kể khi phải rời khỏi giường.
    Nhưng phần y vẫn–
    Vì vậy, đó là y cộng.
    Bạn có thể nói như y cộng với sự củng cố tâm lý từ việc theo đuổi việc đó.
    Vì vậy, DJing, thực sự vui đối với tôi.
    Tôi sẽ nói rằng nó sẽ bị chia cho chi phí không hành động.
    Chi phí không hành động sẽ thêm vào nó, nhưng nó sẽ luôn là nhận thức của bạn về phần y,
    nhận thức của bạn về chi phí, và nhận thức của bạn về chi phí không hành động.
    Và tất cả những điều đó sẽ liên quan đến việc, tôi có thể sử dụng– có thể tôi có thể tận dụng sự tập trung của mình, sự tập trung của não động vật có vú?
    Tôi có thể tận dụng quyền lực của bản thân trong một cách nào đó đối với phần não động vật có vú của mình,
    ép bản thân ra khỏi giường,
    ép các thói quen này bắt đầu phát triển?
    Và sau đó là bộ lạc, có bạn bè của tôi tham gia không?
    Tôi có tạo ra một thỏa thuận công khai về một điều gì đó không?
    Và sau đó là cảm xúc, mà tôi nghĩ sẽ là phần y.
    Và đó là động lực cảm xúc.
    Động vật đó có thể hiểu bạn hình dung bản thân mình tốt hơn, như là nhìn với một bụng six-pack hoặc bất cứ điều gì, nhưng in nó lên bảng hình ảnh.
    Đó là lý do tôi nghĩ bảng hình ảnh rất quan trọng, không phải vì chúng ta đang hiện thực hóa điều gì đó từ vũ trụ, có thể là vậy.
    Nhưng chúng ta chắc chắn đang thể hiện một cái gì đó mà con chó có thể hiểu.
    Đó là hình ảnh, và chó có thể hiểu hình ảnh.
    Vì vậy, chúng ta thường xuyên tiếp xúc với các bảng hình ảnh này trên một cơ sở rất thường xuyên.
    Và nếu bạn theo công thức rửa não, đó là
    tập trung, cảm xúc, kích thích và lặp lại, nó tạo thành từ “sợ hãi”.
    Và đó là cách tốt nhất để rửa não chính mình
    để hình thành những thói quen và mục tiêu mới này.
    Vậy làm thế nào tôi có thể khiến bản thân mình tập trung?
    Làm thế nào tôi có thể tạo ra cảm xúc, đó là phần y?
    Cảm xúc lặp lại, không chỉ một lần ở ngay từ đầu.
    Làm thế nào tôi có thể tiếp tục làm cho nó mang tính cảm xúc?
    Có thể tôi có thể làm cho chi phí của một hành động trở nên mang tính cảm xúc.
    Có thể tôi có thể mua ứng dụng khiến tôi trông béo, hoặc một trong những điều đó.
    Và sau đó là kích thích, nếu tôi đang thức dậy một cách tự nhiên, đúng như bạn vừa đề cập, nếu tôi
    thức dậy trong cùng một ngôi nhà mỗi ngày mà tôi đã từng béo–
    giả sử tôi muốn giảm cân, hoặc bất kể là gì–
    cùng một ngôi nhà mỗi ngày mà tôi đã sống theo cách đó.
    Tôi đang nhìn thấy cùng một hành lang, cùng một tấm thảm, cùng một chiếc sofa.
    Mọi thứ trông như nhau.
    Bộ não của tôi nói, ôi, tôi ở đây.
    Tôi sẽ theo kịch bản đó, vì bộ não của chúng ta
    viết kịch bản cho chúng ta để tiết kiệm thời gian.
    Vì vậy, kích thích có nghĩa là tôi sẽ làm xáo trộn môi trường của mình đến mức nào
    và thường xuyên đến mức nào để bộ não tôi không có cơ hội mặc định
    đến một kịch bản cũ hơn.
    Vì vậy, tôi có những khách hàng đã sơn lại nhà.
    Họ sắp xếp lại đồ đạc.
    Họ thay đổi rất nhiều trang phục của mình.
    Họ có một kiểu tóc hoàn toàn mới,
    vì vậy họ không còn nhìn thấy cùng một người trong gương nữa.
    Họ làm mọi thứ có thể để phá vỡ nhịp điệu đó.
    Đó chính xác là những gì chúng ta sẽ làm với một người bị giam giữ
    nếu chúng ta đang cố gắng tẩy não ai đó trong một cuộc thẩm vấn tình báo.
    Vì vậy, tôi đang làm rối loạn môi trường một cách điên cuồng.
    Và chúng ta sẽ làm gì với một con chó?
    Liệu chúng ta có để nó làm mọi thứ mà nó luôn làm không?
    Hay chúng ta sẽ thay đổi môi trường đó?
    Liệu chúng ta có thay đổi hành vi, thay đổi dây xích,
    thay đổi vòng cổ không?
    Vì vậy, không phải mọi thứ đều giống hệt nhau.
    Và sau đó là sự lặp lại.
    Lặp lại, tức là chỉ lặp lại cùng một điều –
    lặp đi lặp lại.
    Vì vậy, ngay cả việc chỉ đến bảng tầm nhìn,
    khách hàng gần đây nhất mà tôi có, tôi đã bảo anh ấy đến Best Buy
    và mua một chiếc TV 70 inch, và sau đó mua
    một trong những chiếc máy tính bảng rẻ tiền đó, những chiếc máy tính bảng 300 đô, 200 đô,
    và chỉ cần dùng băng keo dán nó vào mặt sau của TV
    và đặt điểm tầm nhìn của anh ấy, bảng tầm nhìn, lên chiếc đó.
    Nó giống như 900 slide chỉ toàn ảnh không ngừng,
    nhưng nó chạy 24 giờ một ngày trong văn phòng của anh ấy.
    Ngay cả khi anh ấy không có ở đó, anh ấy bước vào buổi sáng,
    nó đang phát liên tục.
    Bởi vì việc anh ấy phải tắt nó vào ban đêm
    có nghĩa là anh ấy có thêm một điểm kỷ luật.
    Tôi phải bật TV đó lên, bắt đầu
    cái PowerPoint nhỏ đó.
    Nhưng đó là liên tục, và đó chỉ là sự phơi bày không ngừng.
    Vậy tôi có thể tạo ra sự tập trung không?
    Đó là rất nhiều sự tập trung vào các mục tiêu.
    Sau đó là cảm xúc.
    Bạn đang thấy tất cả điều đó.
    Sự kích thích, đó là việc phá vỡ các mẫu sống của tôi,
    và sự lặp lại, chỉ là lặp đi lặp lại.
    Làm thế nào tôi có thể tái phơi bày bạn với cùng một kích thích?
    Tôi tái phơi bày bản thân mình với cùng một kích thích.
    (music upbeat)
    如果我是一個缺乏紀律的人,我該如何改善自己的紀律?理解紀律的本質是最關鍵的元素。我對紀律的定義和大多數人不同。我將紀律定義為你優先考慮未來自己的需求,而不是當前自己的需求。就這樣,這就是紀律的全部。我在優先考慮未來自己的需求。
    你試著想一想——不,我是在想兩種情境。情境一是今晚我回家,對吧?因為我要早點上床睡覺。我還在考慮之後要去健身房。而我在想,正如你所說,這兩者都對未來的我有幫助。所以我就在想,哪一個才算是紀律呢?我認為它們都是紀律。因此,當我們開始理解這一點時,如果我能做出優先考慮未來我的決定,那麼我們就回到我從哪裡獲取多巴胺的問題。我希望過去的我能成為現在的我多巴胺的來源。因為我們大多數人都會懷著遺憾回首過去。我不應該喝那麼多。我不應該在家庭重聚的時候口出惡言。你知道,無論是什麼,我不應該睡過頭。如果我能開始懷著感激的心情回顧過去,這是讓紀律產生多巴胺的最快方式。因此,小事開始是關鍵。
    比如說,當我晚上上床睡覺時,我會打開那個小的咖啡機,把咖啡粉放進去,並在下面放一個杯子。所有事情都準備就緒。這樣我早上醒來的時候,只要按一下,就一切準備好。我會準備好明天要穿的衣服。所有的東西都已經排好,隨時準備好穿上。因此,我降低了我花費注意力的門檻。我會在我可以做到的每個方面,把我的生活佈置得像是我在為未來的自己服務。當我早上醒來時,所有的東西都已經準備好了。我的衣物也已經準備好。我列出今天要做的清單。所有我需要帶上飛機的東西都已經放在後門旁邊。我可以快速拿起就上車。我能做的每一件事情,都是為了讓未來的我感到,哦,太棒了。並且懷著感激的心情回首過去。我會這樣做。我會在每年春天或夏天拿出一張100美元的鈔票或幾張鈔票,放進一件我不會在冬天穿的外套口袋裡。我會忘記它。到了冬天,我再次看到它,這就成為了我多巴胺的來源。過去的我成為了現在的我多巴胺的來源。這迫使我朝著未來看,就像打印那張老我的照片,並把它貼滿整個家一樣。但我能做的每一件事情,都是為了讓自己能夠懷著感激的心情向後看,這就是我將開始做的。但你必須從小開始。
    如果我一下子過度發展,會變得瘋狂。哪怕只是寫張小便條給自己,然後把它粘在一雙幾個月內不會穿的話鞋裡,找到這個便條意義重大。這是來自你自己的,而不是來自於摯愛的人。你做到了。因此,你回首過去的時候,會驚呼:“哇,太神奇了。”然後你開始散發愛意,並把感恩向後傳遞,這自然意味著面向未來的是關心和關懷。當我總是懷著感激的心情回顧過去時,關心總是面向未來。而對當下的關心則消失了。我要把這種關懷推往未來的遠方。
    人們連小事情都會掙扎,對吧?這很有趣,因為我昨晚看了一個視頻,講的是一位女士在YouTube上開始她的減肥旅程等等。我想她大約有400磅左右。她試圖減肥。在視頻中,有些人會知道我提到的是在一年或兩年的時間範圍內。她實際上體重反而增加了。她的體重達到了500磅左右,而我在觀看時,看到一個人說:“我想改變我的生活”,但是每天都來說:“我剛增加了三磅。我又增加了三磅。” 這之間幾乎能看到一種明顯的矛盾。在這個人說他們想改變生活的時候,顯然他們所採取的行為卻是違背這一想法的。很多人都能感受到那種:“我想成為這樣一個人”的感受。
    我想,我們快到年底了,對那些不知道的人來說,我們在12月錄製這段視頻。因此新年的決心就在眼前,所有人都會告訴自己他們想成為什麼樣的人。但這說起來容易,做起來難。我想,大約只有7%、8%、9% 的新年決心能堅持下去?對。那是不是說要從小開始,或者你還有其他的紀律技巧可以分享?開始小,並認識到我們的生活都是關於習慣,而不是目標。但那些習慣有哪些能使我的目標成為副產品?一切都是關於副產品的,無論你知不知情。因此,與其設定目標,不如設定副產品。我想在今年獲得哪些副產品?然後又有哪些習慣可以促成這些副產品?
    大多數人犯的最大錯誤是,他們看到像你這樣的人。你經常去健身房,你的飲食也應該很健康。我知道你不喝酒,因為我曾帶給你一個酒壺並交給了你的團隊。可是——便條紙。他們收下了,真的。所以那些不過著紀律生活的人會看著你說:“我想成為像Stephen一樣的人。他這麼有紀律,經常去健身房。”但是他們不明白你去健身房並不是紀律,而是習慣。因此,你並不是在強迫自己去做某件事情,而是你在做一件對你來說是習慣的事情。紀律只是一種必要性。
    你只需要在一開始時用一茶匙的量來開始這個習慣。所以,先從微小的習慣開始,然後再養成更大的習慣。所以,紀律並不是你應該去觀察的事情。如果你看到某人吃健康的食物並去健身房,做你想做的所有事情,那些都是習慣。而那個人,你並不是在觀察他在那裡工作的紀律。你看到的是一個習慣。紀律只是發生在一開始。我認為如果更多的人知道這一點,即你只是在一開始時稍微施行一些紀律,然後這就是你所做的事情。就像某人每天都在刷牙,你會想,哇,這是如此的紀律。這只是我們所做的事情。這是一個習慣。
    這個習慣方程式或紀律方程式中有一個有趣的部分,可以說是y的部分,即,這對你來說為什麼重要?明確知道這件事情為什麼對你重要是非常重要的,不論是健身房還是其他的事情。因為當我在為我上一本書玩弄這個紀律方程式的想法時,我得出的結論是,要有紀律,你必須理解為什麼某事對你重要。你可以用其他的話來說。再加上你從追求這件事中獲得的心理強化,減去你可以說的追求這件事的心理或感知成本。因此,在刷牙的情境中,我想我知道它為什麼重要,對吧?因為如果我不刷牙,我就得去看牙醫。我的牙齒會掉,或是我看起來很難看,無論是什麼。這樣做有沒有回報和樂趣?不,真的沒有。而減去追求的成本。這過程只需要兩分鐘,也還好。但是當這樣計算出來時,y的力量是比較強的,值得慶幸的是,它的淨值超過了成本。因此,這個行為就會發生。但這個方程式的關鍵部分是y的部分。這不是關鍵部分,但它是中心部分,就是y的部分。這件事對你為什麼重要?還有多少y?y是多大?
    因為如果y是我需要在當下獲得快樂,則沒有其他的y會比這更大。沒有任何紀律的y會比這更大。唯一的y就是我為什麼現在要吃這些Cheetos?或者為什麼我每晚要喝20瓶啤酒?因為那是唯一的y。因此,我認為一旦y開始延伸到未來,那一刻就是你打破紀律螺旋的時候。然後你就會擺脫那個螺旋。因為你的y在延伸到尚未發生的時間。這個方程式在你說這些時候成立嗎?我非常喜歡。因為我一直在說這些。我在書中寫過這個。整個概念是y加上,你可以說強化,減去,你可以說成本,僅僅為了簡化。一切都是如此。但是這個方程式中有什麼缺失的部分嗎?你認為?有沒有什麼?
    我跟西蒙·西尼克(Simon Sinek)提過這個,他說,我們來試試看。他跟我談到早上把垃圾桶拿出去的事,就是給垃圾工人拿垃圾桶。這個情境是合理的。因為y是如果我不把垃圾桶拿出去,我就會被罰款,而我的垃圾桶不會溢出。這是一個相當強的動機。強化,沒有強化。早上7點起床去拿垃圾桶,這並不愉快。起床的成本也很高。但y仍然存在。所以是y加上。你可以說y加上從追求這件事中獲得的心理強化。因此,DJing對我來說真的很有趣。我可以說這會被無所作為的成本分隔開。無所作為的成本將會加上去,但它總是與你對y的感知、你對成本的感知以及你對無所作為成本的感知有關。
    而所有這些都將關乎於,我能否利用我的注意力,利用哺乳動物大腦的注意力?我能否以某種方式利用對自我的權威,迫使自己起床,迫使這些習慣開始發展?然後部落,我的朋友們是否參與其中?我是否對某事做了公開的承諾?接著是情感,我認為這會是y。那是情感的驅動力。那個動物能夠理解你視覺化更好的自己,比如說擁有六塊腹肌,或其他的任何事情,但這是印在願景板上的。這就是為什麼我認為願景板如此重要,不是因為我們正在從宇宙中顯現某種東西,也許是的。但我們確實在展示一些狗能夠理解的東西。這是影像,而狗能夠理解影像。所以我們會在非常規律的基礎上自我暴露於這些願景板上。如果你遵循洗腦公式,即注意力、情感、激發和重複,它拼寫出“恐懼”。這是洗腦自己形成這些新習慣和目標的最佳方式。所以,我如何能讓自己專注?我如何能夠建立情感,即y?這是反復出現的情感,而不僅僅是在最開始時的情感。我如何能繼續做到情感化?也許我可以讓無所作為的成本變得情感化。也許我可以買一個讓我看起來胖的應用程式,或者其他類似的東西。然後激發,假如我正在醒來形成習慣,正如你剛才提到的,假如我每天都在同一棟我曾經胖過的房子裡醒來——假設我想減肥,或其他的——每天都在同一棟我曾經以某種方式生活的房子裡。我看到同樣的走廊、同樣的地毯、同樣的沙發。一切看起來都是一樣的。我的大腦會說,哦,我在這裡。我會遵循那個劇本,因為我們的大腦為了節省時間而寫劇本。所以,激發意味著我會如此頻繁地擾動我的環境,以至於我的大腦沒有機會默認到較舊的劇本。因此,我有客戶會重新粉刷他們的房子。他們重新安排家具。他們大幅改變衣櫃。
    他們得到了一個全新的髮型,因此在鏡子裡不再看到同一個人。 他們會盡一切可能打亂這種節奏。 如果我們試圖對某個在情報審訊中的拘留者進行洗腦,我們會做的正是這些。 所以我在瘋狂地打亂環境。 那我們會怎麼對待一隻狗呢? 我們是否會讓它繼續做所有它一直做的事? 我們會改變那個環境嗎? 我們會改變行為,改變牽繩,改變項圈嗎? 所以一切都不會完全一樣。 然後是重複。 重複,就是重複同樣的事情——一遍又一遍。 所以,即使只是來到願景板,我的最後一個客戶,我讓他去Best Buy買了一台70英寸的電視,然後買一個便宜的平板電腦,那些300美元、200美元的平板,直接用膠帶把它固定在電視的背面,然後把他的願景點、願景板放在上面。 那就像900張不斷播放的照片,但它在他的辦公室裡24小時運行。 即使他不在那裡,早上走進來,依然是不斷重複。 因為他晚上必須關掉它,這意味著他有另一個紀律點。 我必須開啟那台電視,啟動那個小型的PowerPoint。 但這是不斷的,並且只是持續暴露。 所以我能產生焦點嗎? 這對目標的集中非常多。 然後是情感。 你能看到所有這些。 擾動,打亂我的生活模式,而重複,就是一遍又一遍。 我該如何重新將你暴露於相同的刺激下? 我重新將自己暴露於相同的刺激中。 (輕快的音樂)

    Discipline isn’t something you either have or don’t—it’s something you build. Chase Hughes, a leading expert in human behaviour breaks down how small changes in your habits and mindset can transform your ability to stay disciplined. Learn how to leverage focus, emotion, and repetition to create powerful, lasting habits.

    Listen to the full episode here –

    Spotify- https://g2ul0.app.link//qeaGbuGkwRb 

    Apple – https://g2ul0.app.link//cFLUNTJkwRb 

    Watch the Episodes On Youtube – https://www.youtube.com/c/%20TheDiaryOfACEO/videos

    Chase: https://chasehughes.com/

    Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

  • The Ageing Doctor: These Are They Early Signs Of Arthritis! If You Run & Don’t Do This, Start Now! The Secret Cause of Alzheimer’s!

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:04 Runners who only run are hurt a lot, and it’s usually due to a motion imbalance.
    0:00:10 So I always do this test to show them whether your butt muscles are strong enough to keep your pelvis straight
    0:00:13 and whether you’re strong enough to keep your knee from falling into this position.
    0:00:15 I look like I’m drunk or something.
    0:00:17 How are you doing this with your heels on?
    0:00:20 Dr. Vonda Wright is a leading orthopedic surgeon and longevity expert.
    0:00:25 Leveraging her expertise with elite athletes to revolutionize the way we move, eat, and train.
    0:00:27 To live longer, stronger, and better.
    0:00:36 I’m on a rampage to make bones sexy again because in the United States at least 50% of women will get osteoporosis along with 2 million men.
    0:00:44 Now osteoporosis is low bone density and studies show that people with low bone density have higher cognitive decline and increases your risk of fracture.
    0:00:52 If you break your hip, 50% of the time, whether you’re a man or a woman, you will not return to pre-fall function and 30% of the time you will die.
    0:01:00 And there’s a lot that causes bone fragility, such as aging, not building enough bone in our youth, it’s our sedentary lifestyles, the myth that women have to be teeny tiny,
    0:01:06 and it’s even things like a woman breastfeeding will lose 20% of her bone density in the first 6 months, but it’s not inevitable.
    0:01:13 And I will lay out a lifestyle that I call unbreakable. It’s about muscle, bone, nutrition, but the most important part is mindset.
    0:01:18 I’m very, very excited, but just to pause that, is there a link between menopause and bone density?
    0:01:27 Yes, and it’s because of the plummeting of estrogen, which is critical for muscle, bone, tendon, ligament, back, and without it, it can have dire effects.
    0:01:29 So you need to know the following.
    0:01:36 I find it incredibly fascinating that when we look at the back end of Spotify and Apple and our audio channels,
    0:01:43 the majority of people that watch this podcast haven’t yet hit the follow button or the subscribe button, wherever you’re listening to this.
    0:01:44 I would like to make a deal with you.
    0:01:52 If you could do me a huge favor and hit that subscribe button, I will work tirelessly from now until forever to make the show better and better and better and better.
    0:01:55 I can’t tell you how much it helps when you hit that subscribe button.
    0:02:01 The show gets bigger, which means we can expand the production, bring in all the guests you want to see, and continue to do in this thing we love.
    0:02:05 If you could do me that small favor and hit the follow button, wherever you’re listening to this, that would mean the world to me.
    0:02:08 That is the only favor I will ever ask you.
    0:02:10 Thank you so much for your time. Back to this episode.
    0:02:16 Dr. Vonda Wright.
    0:02:16 Yes.
    0:02:23 For anyone that’s unaware of what you do and who you do it for, what you do and who do you do it for.
    0:02:29 So, you know, as a sports doctor over the years, we’ve learned how to take really high performing athletes.
    0:02:36 You know, those are who are winning all the time, who need to continually get better and better and better at their craft.
    0:02:43 And over the 30 years of my career, we’ve gone from really focusing on how they train.
    0:02:50 The periodization of their training to the last time I was at the University of Pittsburgh.
    0:02:57 I was the medical director of the UPMC Lemieux Sports Complex, which is where the Pittsburgh Penguins are housed.
    0:03:00 And it had gotten so scientific.
    0:03:01 They had a full-time chef.
    0:03:10 Every meal from breakfast, lunch, dinner, every meal on the planes were prepared because when it comes down to split second agility,
    0:03:14 top of brain thinking, every little bit counts.
    0:03:28 And so in the 30 years of my medical career, it’s gone from just learning more about performance science of how to train to how to feed people to how to recover people.
    0:03:35 So instead of doing, for instance, I think Dara Torres was talking about her Olympic runs in her 40s, right?
    0:03:40 She trained much differently when she was 24 and in her 40s after she had had a child.
    0:03:44 It was much more about recovery, not as much hours in a pool.
    0:03:51 So I take all those things that we’ve learned over this course of my career and now apply them not only to athletes,
    0:03:55 but to people like you and me who were in high performance jobs.
    0:03:58 I need to be tip top in every sphere of my life as you do.
    0:04:04 And how do we eat better, recover better, take the principles of performance that we’ve learned from athletes
    0:04:09 into high performers and even mere mortal athletes like me.
    0:04:14 A lot of my work involves like cognitive performance, making sure my brain is sharp when it needs to be.
    0:04:18 How much of your work crosses over into the cognitive realm?
    0:04:25 You know, I am not a brain scientist myself, but I am fortunate to be surrounded by people who are expert in that.
    0:04:35 So from my own perspective, I’ve come to appreciate at a much deeper level personally as well as professionally the role of sleep.
    0:04:44 In fact, we’ve talked about my previous books from the early 2000s before and when I wrote those books, mobility was king.
    0:04:46 I wrote only about mobility.
    0:04:50 And then as I progressed in my career, I got deeper, deeper, deeper into nutrition.
    0:04:54 And then I would say, okay, nutrition is number one and mobility is second.
    0:05:03 But at this phase of evolution of sleep science and knowing how restoring the brain and providing adequate time and nutrients,
    0:05:11 I put sleep first, sleep and recovery first because you can’t do any of these other things without a well recovered brain.
    0:05:18 In fact, somebody asked me the other day about timing of working out and is it always necessary to do it in the morning?
    0:05:21 Like that’s the mantra, get up, go do your workout.
    0:05:26 And my answer to that was you have to know how your brain works.
    0:05:31 For instance, my brain is best between 5 a.m. and 2 p.m.
    0:05:33 That is when I’m going to get all my deep work done.
    0:05:34 I’m going to be creative.
    0:05:38 I’m going to think after 2 p.m. I could build you a house.
    0:05:42 I can continue operating, but if I’m going to write a book, it’s going to be early.
    0:05:52 So I do not work out in the morning because I’m not going to waste that brain energy on physical activity when I need it for this deep work.
    0:06:02 So that’s the way I apply brain science, but I’m so lucky to be surrounded in the place I am now with people who put EEGs on your head
    0:06:10 and map your brain and tell you which brain pathways you’re too stressful on and which brain pathways we can train.
    0:06:13 And you can train the physical brain like a muscle.
    0:06:15 You can train the physical brain like a muscle.
    0:06:20 Yeah, so there’s this company called Nestry that I just happened to have access to.
    0:06:29 And they put EEG helmets on my precision longevity clients and we map their brains and look at, for instance, here’s an example.
    0:06:36 Things that are habitual take very little brain energy, even if we need a lot of brain energy.
    0:06:44 They become so habitual, our brain turns away energy from them versus things we’re learning or things we’re stressed about.
    0:06:46 We devote so much energy to that.
    0:06:59 So once this company maps our brains, then they have this training program where it’s almost like getting your cognitive brain out of the way
    0:07:09 and let your subconscious brain reapply energy to the pathways that you actually need that you’ve begun to ignore and it makes you more efficient.
    0:07:19 And I’m being inadequate in explaining it, but brain scientists believe that you can retrain the brain like a muscle and devote energy to neuro pathways.
    0:07:24 So I know we do this to athletes to try to squeeze performance out of them.
    0:07:28 When you use that term precision longevity, what does that mean?
    0:07:36 So, you know, after the understanding of human DNA, knowing what we’re truly made of,
    0:07:49 it pushed us out of a time in medicine where we’ve been for the last 150 years, which is observe and one size fits nobody.
    0:07:57 Now that we’ve sequenced the human genome, we can develop health plans, your health plan, my health plan.
    0:07:58 It’s not generic.
    0:08:00 Here’s an example.
    0:08:09 When I have people who want to talk to me about living healthier longer and we draw a set of biomarkers, it’s not 6,000 biomarkers.
    0:08:12 It’s just a set of about 23 that are beyond regular labs.
    0:08:17 And I see that, for instance, maybe Steven, you have a high load of senescent cells.
    0:08:22 Well, I’m going to specifically design your gap nutrition according to what you need.
    0:08:28 You might not need anything for inflammation because maybe your inflammation labs are good.
    0:08:33 But historically, what we would have done is say, OK, let’s just give everybody the same formula.
    0:08:36 But now we’re able to devise what your body needs at your time.
    0:08:39 I do the same thing with exercise.
    0:08:48 I never say let’s have you do 150 minutes of moderate exercise because I have access to lactate threshold testing
    0:08:52 where you’re walking on a treadmill, running on a treadmill or on a bike.
    0:08:54 Every four minutes, we’re pricking your finger.
    0:09:05 And I can tell exactly when your mitochondria, the little energy storehouses in your cells, go from burning fat to burning carbohydrates.
    0:09:08 And that place is called the fat max.
    0:09:14 And that is when your mitochondria, your energy organelles are most efficient.
    0:09:18 And that’s where we want to work out 80% of the time.
    0:09:25 So that’s just an example of how I’m going to tell you what heart rate you need to work out in.
    0:09:34 I’m going to tell you how to fill the gaps in your nutrition instead of just doing broad guidelines because that’s the state of the art right now.
    0:09:40 When you think about personalization, I was thinking also not just about the individual, but different phases of life
    0:09:48 and how maybe in my 20s, there’s a certain set of things I need to be thinking about more so than in my 30s and my 40s and my 50s and my 60s.
    0:09:49 Is that a useful way to think about it?
    0:09:57 Are there different things we need to be thinking about in different seasons of our life or is it the same things in every season?
    0:09:59 Well, I love that question.
    0:10:06 And the one word answer is yes, every season of our life is different.
    0:10:08 Let’s take bones, for instance.
    0:10:15 We build, build, build bones until in women, we’re about 28 and men 30.
    0:10:17 We reach peak bone mass.
    0:10:25 We then reach a plateau where we keep our bone density and then in women, it begins to plummet due to hormonal influences.
    0:10:35 For men, men usually maintain their bone density until their 70s when they plummet unless they have a metabolic problem, an autoimmune disease
    0:10:40 or having had the need to take a lot of steroids and then you see a big difference at 50.
    0:10:43 So in bones, that’s a good example.
    0:10:47 However, few decades, our bones are reacting differently.
    0:10:49 Muscle is the same way.
    0:11:00 We know that we can gain muscle at any time in our lives, but we do it most easily until we’re about 30, right?
    0:11:13 We also know of changes in the way our gut functions as we age, having to do with absorption and the the ability of the microvillae in our gut to absorb nutrients and different kinds of nutrients.
    0:11:23 Women in midlife, for instance, need vitamins that are something called methylated, which means broken down a little more because our gut function is less efficient.
    0:11:27 So every phase of our aging, we’re different.
    0:11:33 Well, on that point of bones, that sounded like you were saying men’s bones maintain their density longer and women’s don’t.
    0:11:34 Why is that?
    0:11:36 And is that linked to menopause?
    0:11:50 Well, men, because of the influence of testosterone and the genetics of having XY chromosomes, build more bone initially, thicker cortices, more absolute poundage of bones.
    0:12:10 And so and then because of the plummeting of estrogen, which is critical for bone health, women lose bone faster than men such that after about age of 40, when we get to that plateau, women start to lose bone density about 20% by the time they get to their menopause.
    0:12:13 And that can have dire effects for women.
    0:12:18 But that is all due to the role of estrogen on controlling bone density.
    0:12:20 So is this inevitable?
    0:12:22 Is the loss of bone density inevitable for women?
    0:12:24 It is not.
    0:12:38 In 2004, we studied a very large group of master’s athletes, meaning athletes of 40 and older in the national senior games, which is Olympics for people of that age demographic.
    0:12:43 And the national games, you have to have won your state games to qualify.
    0:12:46 So these were pretty high level recreational athletes.
    0:12:50 So we did a study looking at their bone density across time.
    0:13:01 And the first thing the first study we found was that with chronic exercise, such as these people did, you can maintain your bone density at a very high proportion into your 80s.
    0:13:08 The second question we ask was, OK, if we know we can do that, what exercise is really important for that?
    0:13:18 And so we divided the sports up into bounding sports where the bones were being impacted, like basketball, running, volleyball.
    0:13:24 Anything where you come down hard on your bones versus swimming, bowling, biking.
    0:13:35 And we found that bashing your bones impact was as important in maintaining bone density as things you can’t control, like your age.
    0:13:40 Whether you’re born with XX chromosomes or XY chromosomes, family history.
    0:13:48 So impacting bones, causing them to build up over time is critically important for maintaining bone density.
    0:13:52 So to answer your question, is loss of bone density inevitable?
    0:13:55 Loss of estrogen is inevitable.
    0:14:01 Loss of bone density doesn’t have to result in osteoporosis, fracture and frailty.
    0:14:07 So I want to get into why that’s happening, but just to pause there, because a lot of people don’t think bones are that important.
    0:14:11 I think a lot of people see our bones as just something that we can’t influence.
    0:14:12 You don’t think of them like muscles.
    0:14:15 Muscles, I go to the gym, I can expand my muscles, I can get strong.
    0:14:19 But with bones, it feels like they’re static.
    0:14:24 So how would you refute that so that I start caring about my bones?
    0:14:27 And what is the cost if I don’t care about my bones?
    0:14:33 Well, you know, and I’m on a rampage for this year that to bring to make bones sexy again,
    0:14:36 because here from a very superficial level is why we should care.
    0:14:43 And then I’ll tell you from a more scientific level, you know, we only think of our bones usually in a couple times.
    0:14:48 Like you look in the mirror and somebody tells you, oh, your bone structure is magnificent.
    0:14:53 Look at this model’s bones and or and we’re all touching our cheekbones.
    0:15:00 Or we think about them when we hear about a great archaeologist who’s just discovered a new people group
    0:15:05 and we can tell from our bones how they lived, how they died, how healthy they were.
    0:15:11 In fact, in that setting, bone is the last remnant of your whole life.
    0:15:12 It endures the longest.
    0:15:18 I mean, the history, the history you talk about in your bones outlives anything.
    0:15:23 Muscle goes away, skin goes away, everything except your bones, which remain.
    0:15:25 That’s fascinating, right?
    0:15:32 But the other reason we even think about our bones is when they break, right?
    0:15:40 When they bones, people think bones are silent, like a strong silent type just hanging back until they break.
    0:15:43 And then they’re screaming at you, right?
    0:15:44 And and causing frailty.
    0:15:49 And here’s some bone stats because the real answer to the question is coming.
    0:15:53 One in two women will have an osteoporotic fracture in her lifetime.
    0:15:57 So it’s either me or your partner or me or your assistant, right?
    0:16:01 One in two will have an osteoporotic fracture.
    0:16:04 Women have 70% of all hip fractures.
    0:16:09 Hip fractures are one of the main contributors to ending up in a nursing home
    0:16:12 because you can no longer walk and take care of yourself, right?
    0:16:14 70% are women.
    0:16:18 If you break your hip, 50% of the time, whether you’re a man or a woman,
    0:16:21 you will not return to prefall function.
    0:16:24 You cannot go live in that house where you raise your children.
    0:16:27 You may not be able to drive and go be totally independent, right?
    0:16:31 And 30% of the time, it’s a huge number.
    0:16:36 30% of the time you will die either from the complications of the fracture,
    0:16:41 from the bed rest, from the infections you get, the bladder infections,
    0:16:44 just the sequelae of being that sedentary.
    0:16:48 So those are not meant to scare people.
    0:16:53 That is the reality that I see every day as an orthopedic surgeon on call.
    0:16:57 But there are other reasons to care about the bones because fracture is a big one.
    0:17:01 Bones, and it makes sense, nature is so conservative.
    0:17:07 Bones are in our body from the top of our head to our pinky toe, right?
    0:17:10 Bones are master communicators.
    0:17:17 We think of muscle, which we’re all talking about now, and bone and adipose,
    0:17:23 and everything as siloed organs that don’t have much to do with each other,
    0:17:25 except they live next to each other.
    0:17:28 The fact of the matter is, for instance,
    0:17:31 when we’re talking about the musculoskeletal system,
    0:17:38 bone, tendon, ligament, muscle, fat, cartilage, muscle stem cells,
    0:17:42 they’re all derived from the same stem cell, the mesenchymal stem cell.
    0:17:48 So they’re not distant neighbors, they’re cousins,
    0:17:50 and they all speak in the same language.
    0:17:52 They may have different dialects.
    0:17:55 I was thinking about an example of this, you know, how in the UK,
    0:17:59 English is the language, but depending on what parish you live in,
    0:18:04 or which country within the UK, English sounds very different,
    0:18:05 but it’s the same language.
    0:18:12 So within musculoskeletal tissue, muscle and bone are not separate.
    0:18:21 They are one ecosystem, such that when muscle releases a protein called irisin,
    0:18:22 it talks to the bone.
    0:18:28 When bone releases a protein called osteocalcin, it talks to the muscle.
    0:18:34 But in the case of bone, osteocalcin, if we just stick with that protein,
    0:18:36 it talks to the whole body.
    0:18:43 When your osteoblasts, the bone building cells in your bones release osteocalcin,
    0:18:48 it goes to your brain and has a neuroprotective effect by decreasing inflammation.
    0:18:55 It goes to your brain and causes the synthesis of neurons in the hippocampus.
    0:19:00 It goes to the pancreas and helps with insulin insensitivity.
    0:19:06 It goes to the muscle and helps the muscles scoop up glucose out of the blood, right?
    0:19:12 If you’re a man, osteocalcin can travel to the testes and that organ,
    0:19:17 the lytic cells under stimulation of osteocalcin will produce testosterone.
    0:19:24 So it’s like a miracle and a wonder that we just think of bones as the strong silent type
    0:19:31 that hold up our muscle because actually bone and the proteins that it produces
    0:19:33 are master communicators.
    0:19:37 And it makes so much sense because we have bone everywhere in our bodies.
    0:19:40 Why wouldn’t our bodies use it like that?
    0:19:41 I thought it was just a frame.
    0:19:43 Well, and it is a frame, right?
    0:19:44 What’s muscle without bone?
    0:19:47 Just a hepa metabolic tissue, right?
    0:19:52 It gives us our statue, but it’s a master communicator.
    0:19:56 The framework is almost a secondary job, in my opinion.
    0:19:59 The bone is releasing stuff.
    0:20:05 I got this little analogy I’m going to put on the table.
    0:20:11 In one of the tubs, I’ve got some minerals and then this is the body.
    0:20:17 So could you explain to me how the bone is releasing something into the body?
    0:20:20 So we’ve talked about the bone being structural, right?
    0:20:21 It holds you up.
    0:20:23 It gives you your stature.
    0:20:26 We’ve talked about bone being a master communicator.
    0:20:33 Another job of the bone is as your body’s storehouse to really, really important.
    0:20:36 Maybe if we just talk about one of them, calcium.
    0:20:39 Calcium is a critical mineral in our body.
    0:20:46 We need it for muscle contraction, for pushing molecules across cell membranes.
    0:20:48 But we’ve got to store it somewhere.
    0:20:58 So when we eat food, our intestines pull it out of the food we eat and stores it in our bones.
    0:21:02 And so our body is always sensing how much calcium, how much phosphorus do we have?
    0:21:03 What do we need?
    0:21:07 When our body senses that we need more, it goes to the bone.
    0:21:12 It tickles the osteoclast and say, “Osteoclast, we need some more calcium.”
    0:21:20 The osteoclast breaks down some bone, releases calcium, and it goes into the body for use.
    0:21:22 And then the body has enough to use.
    0:21:27 The body does not just keep piling it in because hypercalcemia causes heart arrhythmias.
    0:21:28 It’s bad, right?
    0:21:32 The body is perfectly in homeostasis, in balance.
    0:21:39 So when the bone has released enough, it sits back and keeps storing it, right?
    0:21:46 The calcium your body doesn’t need, if the bone is full, it’s excreted through the kidneys.
    0:21:55 And this is a really fine balance between building bone, releasing the storehouse of minerals into the bloodstream,
    0:21:59 or saying, “Oh, we’ve got enough. Let’s send it out in our urine.”
    0:22:02 The body is such a miracle like that.
    0:22:05 So if I don’t have enough calcium or some of these other minerals,
    0:22:09 does that mean that my bones are going to become fragile?
    0:22:14 So you know, there are lots of things that go into bone fragility or osteopenia.
    0:22:18 And one of them is not laying down enough bone in our youth.
    0:22:23 You asked me earlier about changes across the lifespan.
    0:22:32 When it comes to bone, what’s interesting is that I get very, very young women in my clinic for 25, 28,
    0:22:39 whom for various reasons I do a bone density test on, and they already have brittle bone.
    0:22:42 I know it’s shocking.
    0:22:44 Well, I think that happens for a number of reasons.
    0:22:46 Number one, we didn’t build enough bone.
    0:22:52 There is still a myth in this country that women have to be teeny tiny, that we have to starve ourselves.
    0:23:00 And when that happens, many women do not have consistent menstrual cycles and estrogen, which then helps us lay down bone.
    0:23:01 So that’s number one.
    0:23:03 Well, estrogen plays a role in laying down bone.
    0:23:05 Yes, it does, a critical role.
    0:23:06 So we’re not laying down enough.
    0:23:09 Or maybe we’re athletes.
    0:23:18 We’re in Title IX, which is the law that equalized sport for women in college, is 53 years old.
    0:23:25 So maybe young women are not laying down enough bone because they’re expending so much energy, 10,000 calories a day,
    0:23:28 and then they’re not refeeding in the way.
    0:23:34 So they’re always living in a state of energy deficit and not laying down enough bone.
    0:23:42 Or maybe young women are coming to my office with not enough bone because we’re raising an entire generation of sedentary children
    0:23:51 who are sitting around in their basements on playing games, building brains, but not building bodies.
    0:23:58 That is borne out by looking out of the University of Wisconsin orthopedic researchers there,
    0:24:04 studied which women’s sports build the best bone and its gymnastics.
    0:24:09 It is the pounding and the feeding of those athletes that builds the best bone.
    0:24:16 So we have trouble with not enough brittle bones in adolescence because we’re not building it.
    0:24:23 The second place in the lifespan that we may become low in bone density and hear me people,
    0:24:26 I am not saying not to breastfeed.
    0:24:29 I mean, in my children, my child, I breastfed for a year.
    0:24:32 It’s really great for babies.
    0:24:39 But a woman breastfeeding will lose 20% of her bone density in the first six months of breastfeeding.
    0:24:48 And if she’s not really careful to get 500 milligrams of calcium a day in her food or through supplementation,
    0:24:49 she will not build it back.
    0:24:56 And then if you have children in succession because many women are waiting until 30s to have their first child
    0:25:00 and then have less time, we may never build back bone.
    0:25:05 So that’s another key point that people don’t realize could be dangerous to the bones.
    0:25:12 And then finally, yes, is this period about around perimenopause starting around 45
    0:25:18 when estrogen levels become very chaotic and then ultimately zero.
    0:25:26 That can cause the rapid decline in bone density and bone weakness that you’re actually asking me about.
    0:25:36 And that’s because estrogen is critical for controlling the absorption, this part, the absorption of bone.
    0:25:44 And without estrogen controlling the absorption, it just keeps breaking down bone faster than the osteoblast.
    0:25:45 The building cells can build it.
    0:25:49 So there’s an unbalance, a dysregulation.
    0:25:50 So I want to go into all of that.
    0:25:55 Starting with the point you made about having, doing impact sports when we’re younger.
    0:25:59 Because people often say if you do impact sports when you’re younger, especially some of them,
    0:26:03 there’s other consequences like injury or hitting your head.
    0:26:09 So you’re saying that we should be running or jumping when we’re younger to build our bone strength.
    0:26:11 Absolutely, to build everything.
    0:26:16 You know, we make mitochondria most the energy of ourselves.
    0:26:19 We make a lot of mitochondria in our youth.
    0:26:25 If we’re not active in our youth, we don’t have the anabolic stimulus as much to make as much mitochondria.
    0:26:33 If we are sedentary children, we will make bone, but we will not build bone to the extent we do if we’re bashing it every day.
    0:26:38 And I think the date out of Wisconsin is a good illustration of that.
    0:26:39 And is that in all seasons of life?
    0:26:43 If I’m 60 years old, should I still be bashing that bone playing basketball?
    0:26:52 And that’s what my study from the National Senior Game shows, that by impacting your bones across your lifespan, you can change your bone density.
    0:26:59 So on that point of pregnancy, which was your second point there, during my pregnancy, after my pregnancy, what do I need to be doing?
    0:27:00 Is it drinking milk?
    0:27:01 Yeah.
    0:27:05 So if, and this is the data I gave you was specifically for breastfeeding.
    0:27:05 Okay.
    0:27:14 So for breastfeeding mothers, you will lose about 500 milligrams of calcium a day as you’re making milk for your child.
    0:27:16 You must replace that.
    0:27:20 I like people to replace their calcium with whole food, right?
    0:27:25 With prunes and dates and high calcium dairy, if you will.
    0:27:28 If you simply cannot do that, okay, take the supplement.
    0:27:31 But if you forget to do that, I mean, I get it.
    0:27:32 I was a young mother.
    0:27:32 I’m exhausted.
    0:27:33 I wasn’t a young mother.
    0:27:34 I was a 40-year-old mother.
    0:27:36 Exhausted.
    0:27:46 You have to be so mindful as you’re the babies latching on to eat some calcium, eat your yogurt, eat your calcium, chew from whole foods, if you will.
    0:27:49 So that you rebuild your bone, which you’re completely capable of doing.
    0:27:53 Studies show you will rebuild your bone, but not if you’re not aware.
    0:27:57 Not if you’re in the, I’ve got to lose the baby fat starving phase.
    0:27:59 Let’s not do that.
    0:28:03 You talked about how bone has an impact on various parts of the body.
    0:28:06 And I’ve had, you talked about this phrase, the bone-brain axis.
    0:28:07 Yeah.
    0:28:09 What is the bone-brain axis?
    0:28:19 Well, if we just talk about, just choose one of the proteins that bone makes, osteocalcin.
    0:28:31 So as that’s released into the bloodstream, one of the places it goes is through into the brain and it can cause, it can aid in the neuroprotective effects.
    0:28:33 So what does that mean?
    0:28:43 Under normal metabolism, we develop free radicals through due to normal metabolism cell work.
    0:28:52 We develop oxidative stress and osteocalcin works to decrease that oxidative damage to repair cells in the brain.
    0:28:54 So that’s number one.
    0:29:10 Number two, it stimulates the release of something called brain-derived neurotrophic protein, BDNF factor, which stimulates the growth of neurons in a part of the brain called the hippocampus, which is involved in memory.
    0:29:13 And here’s the opposite side of it.
    0:29:23 We know in people that have low bone density, they also have higher brain cognitive dysfunction with age and vice versa.
    0:29:30 There’s an association in the literature with osteoporosis and cognitive decline and vice versa.
    0:29:38 I heard you in the Business Insider interview do you describe that being a critical decade for bone health?
    0:29:39 What is the critical decade?
    0:29:46 I think the critical decade for most of our health, Steven, is no later than 35 to 45 for men and women.
    0:29:55 That’s because we know for women, that’s when estrogen starts to decline or become chaotic.
    0:30:01 So when we’re in our 30s to 40s, that is the time to get all of our health habits together.
    0:30:04 It’s time to get a physical to see what your baseline labs are.
    0:30:10 I think it would be critical for men and women, particularly men, to get a baseline testosterone
    0:30:17 so that in the future, when we’re thinking about supplementing testosterone, we’re supplementing back to your particular level.
    0:30:25 Because in the future, let’s say when you’re 50, a man’s testosterone could be 600, which falls within the normal range.
    0:30:31 But if he’s still feeling low energy, not himself, a lot of tendon and ligament injuries,
    0:30:35 well, his young testosterone might have been 800 or 1,000.
    0:30:43 So I like people to get baseline labs if they’ve never been to the doctor before, around 35, all things,
    0:30:46 so that we know what we’re returning you to.
    0:30:57 Number one, number two, if you have been so busy with your career and stepped away from any semblance of mobility and resistance training now is the time.
    0:31:03 Because had I known then what I know now, when I was 40, I was training for triathlons.
    0:31:06 I was an aerobic athlete, right?
    0:31:16 I ran, I biked, but what I would have done then, with what I know now is I would have been lifting a lot of weight to build maximum muscle
    0:31:20 while I still had the most hormones to start at a better place.
    0:31:24 Because you can build muscle, but it’s better to start from a higher average.
    0:31:28 So get some labs, make a relationship with the doctor.
    0:31:30 Get all your preventive screening.
    0:31:33 Do not blow that off.
    0:31:39 Develop the habits that are going to carry you through a lifetime, whether it’s smart anti-inflammatory nutrition,
    0:31:46 whether it’s getting into a resistance training program, building up your cardiac machine.
    0:31:55 I saw that you were running a lot now and we want the highest possible VO2 max that we can as we enter into midlife.
    0:32:01 Because we never want as we age to cross something called the fragility line.
    0:32:08 So VO2 max is the measure of, it’s the ultimate measure of fitness.
    0:32:15 How much oxygen you are capable of pulling out of the air and diffusing across your lungs into your blood.
    0:32:20 World-class athletes, I was just at the U.S. Olympic Center in Park City, Utah.
    0:32:26 Those athletes have a VO2 max of 75, 80, sometimes 90, right?
    0:32:35 Mere mortals are considered excellent when they have a VO2 max of around 50 for women, around 50.
    0:32:43 So you can build VO2 max and should in the critical decade because once we hit midlife,
    0:32:49 we will decline 10% a decade if we don’t consistently build it up.
    0:32:52 So what does that look like?
    0:32:58 So if I started at 50, 50 years old, my last VO2 max was when I was 50.
    0:33:02 And it was 50, it was pretty good because I was an endurance person, right?
    0:33:11 Just in whole numbers, by the time I turned 60, it’s going to be 45, 70, 40, 80, 35.
    0:33:18 I never, ever, ever want to hit 18 if I’m a man or 16 if I’m a woman
    0:33:24 because that is the level of VO2 max when we can’t get up from a chair by ourselves.
    0:33:29 When we can’t walk across the room because that takes cardiac function.
    0:33:34 And so the higher we get our VO2 max in our youth, the more runway we have,
    0:33:36 even if we don’t continue to build it up.
    0:33:39 Yeah, I’ve got a family member that can’t walk upstairs without being out of breath.
    0:33:44 And it’s so debilitating because when you have grandkids and the grandkids start running around
    0:33:45 and you want to play with them.
    0:33:50 It’s so sad watching this particular family member see the grandkids come.
    0:33:52 The grandkids say, let’s play.
    0:33:55 The grandkids run off and this person can’t go after them.
    0:33:56 So they just have to watch.
    0:34:00 They literally watch the grandkids playing in the garden because they can’t play with them.
    0:34:02 I think it’s such a sad thing.
    0:34:08 It’s one of my big motivators to try and stay healthy is just to be able to extend my health span.
    0:34:11 That’s right, so that I can be healthier hopefully until the day that I die.
    0:34:13 That’d be great, but that’s weird.
    0:34:14 I want to talk about running.
    0:34:18 I want to talk about VO2 max to close off on the subject of bones.
    0:34:21 There’s two terms that I want to hit.
    0:34:23 One is this term osteoporosis.
    0:34:25 Yes, I have no idea what osteoporosis is.
    0:34:28 I’ve heard it a couple of times in my life, but I don’t know if it’s something
    0:34:31 I should be thinking about, worried about or what it means.
    0:34:36 Yes, osteoporosis is the word we use to describe low bone density.
    0:34:45 Okay, so the way we measure osteoporosis is using an x-ray called a dexa scan, a dual x-ray.
    0:34:52 And it just measures, it compares your bone density to that of a 30 year old healthy person.
    0:34:54 And it gives us something called a T score.
    0:35:00 So it’s, it’s like when you’re in school and you’re graded on a bell curve and the center of the curve is average.
    0:35:04 And that’s the average for a 30 year old.
    0:35:08 When you get a dexa scan score and it’s positive, fantastic.
    0:35:11 You have bones of a 30 year old.
    0:35:18 If you get a T score on a dexa scan that’s from zero to minus one, it’s okay.
    0:35:25 Minus one is the definition of osteopenia, meaning watch out, your bones are getting weak.
    0:35:31 The definition of osteoporosis is minus a T score of minus 2.5.
    0:35:34 Increases your risk of fracture by 40% or more.
    0:35:41 All the bad statistics that I talked to you about come with osteoporosis.
    0:35:46 And how many people have osteopenia, osteoporosis over the age of 50 in America?
    0:35:50 Well, 2 million men have osteoporosis, interestingly, isn’t that interesting?
    0:35:52 You don’t think about it as a men’s disease.
    0:35:58 And one in two women will have an osteoporotic fracture, so at least 50% of women.
    0:35:59 But it’s not inevitable.
    0:36:05 That’s why I’m so interested in catching people early in the critical decade.
    0:36:08 It’s not inevitable, but it will be inevitable if we don’t catch it.
    0:36:12 But here’s the thing that’s bothersome.
    0:36:16 In the United States and in many other countries with people I deal with,
    0:36:20 you cannot get a dexa scan paid for until you’re 65.
    0:36:23 By 65, the damage is done.
    0:36:24 Why are we waiting?
    0:36:29 Even with people who have had a fracture, there’s a gap in follow-up
    0:36:34 such that they should all have a dexa scan because the number one thing
    0:36:38 that predicts future fracture is past fracture.
    0:36:42 So public service announcement, if you’ve had a fracture, get a dexa scan.
    0:36:46 Even if it was a traumatic one, like you had made a car accident.
    0:36:49 But definitely if you have fallen, if your dog pulled you down,
    0:36:53 if it was a low trauma fracture, get a dexa scan.
    0:36:57 Because then at least you’ll know where you are and can then plan a course
    0:36:58 for building your bone.
    0:37:03 Are there any early warning signs that I might be suffering from osteoporosis
    0:37:05 or on my way to osteoporosis?
    0:37:08 You know, I think you can get clues from your own family.
    0:37:09 Okay.
    0:37:14 If your mother shrank, if you used to be able to look your mother in the eye,
    0:37:17 like me, my mother looked me in the eye, five, four.
    0:37:19 And now she’s way down here.
    0:37:25 We lose height in both men and women due to a compression of her spine vertebrae.
    0:37:26 We lose height.
    0:37:30 So if your dad shrank, if your mother shrank, that’s a good indication
    0:37:34 that you have a family history where osteoporosis can exist.
    0:37:41 Or if your mother had a hip fracture, or if for some reason maybe asthma,
    0:37:46 you’ve had to be on high dose steroids your whole life or an autoimmune.
    0:37:48 That’s very bad for bones.
    0:37:51 So from a medical standpoint, from a family history standpoint,
    0:37:54 from a personal standpoint, usually fracture.
    0:37:56 What about if I’m a smoker?
    0:37:59 Does that have an impact on my bone health and chances?
    0:38:00 Yeah, I’m really glad you asked that.
    0:38:02 Smoking is a poison to bone healing.
    0:38:06 Whether it is fracture will heal more slowly.
    0:38:09 In fact, we have a much higher rate of non-union,
    0:38:13 which is where we fix a fracture and it still doesn’t heal in smokers.
    0:38:17 We know that there is a big body of data within the orthopedic literature
    0:38:20 for people who have spine surgery, who are smokers.
    0:38:23 They are not only less healing, but they’re more infected.
    0:38:29 So the noxious chemicals in smoking are very bad for bone.
    0:38:30 Good thing I don’t smoke.
    0:38:33 Is that smoking, vaping, or is it just?
    0:38:34 It’s all.
    0:38:35 Vaping might be more dangerous.
    0:38:38 We just don’t have as much literature.
    0:38:38 Okay.
    0:38:42 And the last thing before we talk about running in Veertimax and endurance
    0:38:47 and sports, all those things is the link between Alzheimer’s and bone health.
    0:38:49 Is there a link?
    0:38:52 That goes back to what we were talking about before.
    0:38:55 And there’s a correlation.
    0:38:59 We, I don’t believe we worked out the causation, but there’s a correlation.
    0:39:06 We see people with Alzheimer’s and people with a dangerous osteoporosis
    0:39:11 are sometimes the same group 30% of the time people with brain disease.
    0:39:15 Also, a osteoporosis, and it may be due to this connection
    0:39:19 that we’ve talked about between the two organ systems.
    0:39:22 You hadn’t gone that past away from Alzheimer’s.
    0:39:22 I do.
    0:39:24 My Aunt Ida, she was brilliant.
    0:39:26 She was a teacher and she stopped remembering.
    0:39:28 She didn’t remember herself.
    0:39:31 She didn’t remember the farm that we were all raised on.
    0:39:35 That’s a really hard thing to witness.
    0:39:39 Sometimes people with Alzheimer’s lose the inhibition
    0:39:42 and they become angry and enraged and afraid.
    0:39:47 She never did that, but that’s a hard thing to witness.
    0:39:51 How did that experience change you or change your focus
    0:39:56 or add to the sort of what reservoir of thoughts, concerns,
    0:39:58 reference points in your life?
    0:40:00 Well, you know what it has done?
    0:40:03 It has put an urgency and even it still is a day-to-day battle.
    0:40:08 I don’t want, I think sometimes think people think for me personally
    0:40:10 that because I talk about these things all the time
    0:40:13 and I do lift heavy and I do the thing, I live the life.
    0:40:16 I prescribe for people that it’s easy and it’s not easy.
    0:40:19 You know, I just, I told you I’d finished this book I was writing
    0:40:24 and there was a big gap in the consistency of this lifestyle.
    0:40:30 But what motivates me to get back is the question of what would it be
    0:40:34 like to live without a brain that’s preserved?
    0:40:35 I mean, I don’t know.
    0:40:40 Sometimes I think about if I was aging and I had to choose one,
    0:40:43 would I choose an able body or an able brain?
    0:40:44 Isn’t that hard?
    0:40:46 I don’t know that you do have to choose,
    0:40:50 but I can’t fathom what life would be like without an able brain.
    0:40:55 And so for me, that motivates me to lift, to make my skeletal muscles
    0:41:00 secrete the proteins that go to the brain and build better brain,
    0:41:02 to eat the foods that are not going to clog my arteries.
    0:41:07 It’s just as a motivator, because I want to be this way until I die.
    0:41:10 What would you choose if you had to?
    0:41:12 An able body or an able brain?
    0:41:14 It was super clear for me.
    0:41:15 I’d rather have the able brain.
    0:41:17 Me too. Me too.
    0:41:18 Because that’s your relationships.
    0:41:22 That is, that is the fullness of life.
    0:41:23 It’s a pretend brain, of course.
    0:41:25 But these things are also fundamentally interconnected, aren’t they?
    0:41:27 That’s why when I look at the Alzheimer’s stats around bone health,
    0:41:31 I think, well, if you had osteoporosis or something and you weren’t moving
    0:41:33 as much, maybe, maybe.
    0:41:37 You know what a huge motivator for my patients is now that you’ve brought
    0:41:45 this up is Alzheimer’s disease is thought of as the third face of diabetes, right?
    0:41:49 And so everybody is aware of diabetes and it means you don’t process sugar
    0:41:53 and you have glucose intolerance and your pancreas is no longer functioning.
    0:41:58 And the bad sequela that can come with that, what people are not aware of
    0:42:04 as much, at least as a people who come to my clinic, is pre-diabetes.
    0:42:07 And if you don’t mind me diverging a little bit, because it’s so important
    0:42:10 to this question you just asked me, and can we prevent it?
    0:42:13 And if we got to choose, what would we choose?
    0:42:17 But I have people coming into my office all the time and I look at their labs
    0:42:19 and they have a fasting glucose.
    0:42:20 They’ve had their labs drawn.
    0:42:23 They’ve done what we’ve said, get in front of your critical decade.
    0:42:27 They’ve had their fasting glucose drawn and it’s 110.
    0:42:33 Which is I’m going to tell you and their hemoglobin A1C is nearing six.
    0:42:38 So fasting glucose is the glucose that remains in your blood after you haven’t
    0:42:44 eaten for 12 hours in a normally functioning pancreas metabolic system.
    0:42:48 We want our fasting glucose to be around 85, right?
    0:42:52 That’s normal means we eat something.
    0:42:56 Insulin comes out of our pancreas, the sugar is put into our muscle and then
    0:42:59 the blood sugar is around 85.
    0:43:07 If it’s staying up 110 consistently, we know from the literature that you have
    0:43:12 a 70 to 100% chance of developing full-blown diabetes within 10 years.
    0:43:16 But what I see in people coming into my office is I’ll say,
    0:43:19 did anybody ever tell you you were pre-diabetic?
    0:43:23 And either the answer is no, or the answer is, oh yeah.
    0:43:28 Somebody told me they said just make a few, you know, focus more on your exercise.
    0:43:34 And what I think the reaction to the diagnosis of pre-diabetes should be
    0:43:37 is running and screaming to get healthy.
    0:43:43 Because if we know that with a consistent blood sugar in the pre-diabetic range
    0:43:48 and we’re casually told by our healthcare provider, oh, just go try to exercise more.
    0:43:50 You know, just casually approach this.
    0:43:52 Don’t eat so many carbs.
    0:43:56 That is not serious enough because we know from a preventative standpoint,
    0:44:00 from a precision longevity standpoint, which is all about prevention,
    0:44:04 we can prevent you from getting to diabetes in the next 10 years
    0:44:08 if we’re really, really serious about lifting weights,
    0:44:13 about cardio health, about anti-inflammatory nutrition, following.
    0:44:19 So I don’t view pre-diabetes as a casual thing at all.
    0:44:21 Because if in 10 years you’re going to get diabetes,
    0:44:24 and in 10 more years you’re going to have Alzheimer’s disease,
    0:44:29 and I could have prevented that by paying attention when I was 40.
    0:44:32 It’s almost inexcusable that we’re not paying more attention to it.
    0:44:37 96 million people in the United States have pre-diabetes.
    0:44:38 96 million.
    0:44:41 96 million, according to the American Diabetes Association.
    0:44:44 I just gave a talk at their annual convention.
    0:44:50 96 million have a preventable characteristic that we can prevent them
    0:44:53 from becoming diabetic and getting Alzheimer’s disease,
    0:44:57 and yet it is too casually spoken of.
    0:44:58 That’s like almost one in three.
    0:45:00 That means that there’s three of us in this room.
    0:45:03 So Jack’s got pre-diabetes.
    0:45:04 Perhaps.
    0:45:05 Potentially.
    0:45:08 You were an endurance athlete, weren’t you, Sue?
    0:45:11 I was an endurance athlete, and I’ve been, I don’t have it today.
    0:45:15 It ran out, but I’m a little obsessed with continuous glucose monitoring.
    0:45:21 So I’ve been wearing it for about 18 months, and it’s so interesting.
    0:45:23 I told you that I just finished this book,
    0:45:26 and I’ve gotten a little bit off my regular intensity,
    0:45:28 and it changes my blood sugar.
    0:45:33 So I run a little, because I haven’t been lifting four times a week,
    0:45:37 only twice a week, because I haven’t been sprinting twice a week.
    0:45:41 Like my normal regimen is I lift heavy four times a week.
    0:45:46 On the other days, I do about four days of base training zone two.
    0:45:48 Two of those days, I sprint.
    0:45:49 I always eat a lot of protein.
    0:45:52 That is my lifestyle.
    0:45:55 And my blood sugar is 85 when I do that.
    0:46:00 And I’m a midlife woman, and the metabolic things that happen to midlife women.
    0:46:04 Even backing off a little bit starts to creep up my blood sugar.
    0:46:10 So this is a constant daily habitual lifestyle that we all need to lead.
    0:46:12 And so when I see that in someone as healthy as me,
    0:46:16 when my patients show up and they’ve casually been told
    0:46:19 that they have something that’s going to kill them,
    0:46:22 I don’t think that’s enough attention.
    0:46:24 That’s what I’ve been thinking a lot about recently is
    0:46:27 what diet is going to lead me to better cognitive performance
    0:46:29 to someone that spends a lot of my time talking?
    0:46:29 Yes.
    0:46:30 But then also I’m on stage.
    0:46:33 I’m in boardrooms, I’m in meetings, I’m in negotiations,
    0:46:35 I’m reading emails, I’m writing books, etc.
    0:46:38 So I’m always thinking if I can just get a 5% edge.
    0:46:42 Well, I can tell you, for instance, the dietitians and chefs
    0:46:46 that make the food for the pro athletes that I’ve taken care of across my life,
    0:46:49 they’re not only eating meat.
    0:46:53 They have a very well-balanced diet that includes lots of vegetables,
    0:46:55 lots of high protein.
    0:46:59 They take amino acid supplements if they need to fill in the gaps, right?
    0:47:01 If they’re not getting enough leucine or something.
    0:47:05 But they just don’t go down one pathway.
    0:47:09 I haven’t seen that in the pros that I take care of.
    0:47:11 Hito has given me a very sharp mind.
    0:47:11 Has it?
    0:47:13 An extremely sharp mind.
    0:47:14 It’s so interesting as a podcast when you sit here
    0:47:16 and you have all these conversations.
    0:47:19 Because some days you show up and sometimes these conversations
    0:47:23 last for four hours and your brain and mouth just don’t feel like they’re connected.
    0:47:25 And then on other days I come here.
    0:47:25 Like boom, boom.
    0:47:28 And it’s automatic.
    0:47:31 It’s like I don’t have to think and it’s just flowing off my mouth.
    0:47:35 And the variants, the big I said, so the causal factors are obviously sleep is one of them.
    0:47:41 The other one is how many carbohydrates I’ve had in recent hours.
    0:47:47 So if I’ve had a lot of carbohydrates, something, you know, like if I’ve had bread,
    0:47:49 my mouth and my brain have no connection.
    0:47:51 If I’ve had lots of sugar, my mouth and my brain are completely done.
    0:47:53 Agreed.
    0:47:53 Agreed.
    0:47:58 You know, because of the CGM thing, I found that if I only eat protein for breakfast,
    0:48:03 which egg white omelet or, you know, whatever, just protein,
    0:48:09 that I needed a little complex carbs in order for about 10 o’clock in the morning
    0:48:12 to be able to function at a high level with my patients.
    0:48:16 So now I’ve added 50 grams of carbs in the morning, but that’s not a lot of carbs.
    0:48:16 Not very much.
    0:48:21 I just needed that little complex, but interesting, right?
    0:48:23 And what do you eat?
    0:48:26 I eat 130 grams of protein a day.
    0:48:29 There’s no upper limit on how much protein you can eat in a single setting.
    0:48:33 I try to get at least 30 because there is a lower threshold for 30.
    0:48:38 And so if I do that, it takes three meals and a couple of snacks a day.
    0:48:42 That’s a lot of volume of food, so I try to eat really dense.
    0:48:50 So a cup of Greek yogurt is like 18 grams and a really pure beef stick is another 16.
    0:48:55 So at this time, at this point, I’ve memorized the most dense foods that I can
    0:48:56 to get that much protein.
    0:48:58 It’s a lot of protein.
    0:49:00 It’s a gram per pound.
    0:49:03 It’s a gram per pound, and that’s what I need to build muscle.
    0:49:09 Studies have shown that eating high protein alone without lifting as much as I want myself
    0:49:12 and others to do will help maintain muscle.
    0:49:13 And then I eat a lot of vegetables.
    0:49:16 I don’t know.
    0:49:19 I hope people are not going to throw them at me, but I don’t eat fruit except blueberries.
    0:49:22 Fruit is nature’s dessert.
    0:49:25 So if we’re going to eat fruit, eat it as dessert.
    0:49:29 I eat blueberries with my yogurt, and then carbs.
    0:49:33 I only eat complex carbs if I eat them at all.
    0:49:34 Quick one.
    0:49:38 I want to talk about something we all need to take seriously, which is cybersecurity.
    0:49:42 Whether you’re a first-time founder facing your very first audit or a seasoned professional
    0:49:43 who’s been through it all.
    0:49:47 Staying compliant is getting more critical than ever and more complicated, I have to say.
    0:49:49 And that is where Vanta comes in.
    0:49:50 Here is a sponsor of this podcast.
    0:49:55 Vanta takes the pain out of security compliance, automating the tedious but essential process
    0:50:03 of proving your business is secure across over 35 frameworks like SOC2 ISO 27001.
    0:50:07 Centralise your workflows, answer security questions up to five times faster and protect
    0:50:10 your business without losing focus on growth.
    0:50:12 And this is really a critical part of this.
    0:50:20 A new IDC white paper found that companies using Vanta save over $535,000 a year and
    0:50:22 it pays for itself in just three months.
    0:50:27 For a limited time, my community gets $1,000 off Vanta at Vanta.com/Steven.
    0:50:33 That’s V-A-N-T-A.com/Steven for $1,000 off.
    0:50:37 You’re a very big advocate of muscle.
    0:50:41 When we talk about longevity, something that you continually come back to as the most important
    0:50:44 thing for people’s longevity.
    0:50:48 I think I would put muscle and bone near the same category because you can have all the
    0:50:52 muscle you want, but if you break your hip, you still have the downstream effects.
    0:50:56 Now, you’re much less likely to break your hip if you’re strong, but I think muscle or
    0:50:58 bone are really important.
    0:51:07 What if you’re 65 years old, 70 years old and you haven’t got strong muscles right now?
    0:51:12 Your muscles have declined, let’s say, over the last couple of decades.
    0:51:13 Is it too late?
    0:51:14 Never.
    0:51:15 It’s never too late.
    0:51:16 It is never too late.
    0:51:21 The body will always rise to the strategic stress you place on it.
    0:51:27 There are a lot of and growing number of what used to be anomalies all over the internet
    0:51:33 of people in their 60s, 70s, 80s, and beyond in a gym powerlifting, becoming competitive
    0:51:35 bodybuilders.
    0:51:40 Even if you’re starting not being able to get up out of a chair over a very short amount
    0:51:46 of time, six months a year, you can reverse the trajectory of your frailty.
    0:51:48 It takes consistency, right?
    0:51:49 I do wonder that.
    0:51:56 I think about my father, and he’s approaching his 70s now, and I don’t think he’s done
    0:51:59 weight training for the last 15 years.
    0:52:03 There is a part of me that did wonder, is it too late now to start doing weight training
    0:52:10 because it’s almost like a two-sided problem in the fact that you haven’t done it so you
    0:52:15 find it harder, so you don’t do it, so you find it harder, and then you spiral down to
    0:52:16 this sedentary state.
    0:52:23 Well, and you know what you do for that is nobody expects you to start with powerlifting.
    0:52:26 Squats, deadlifts, nobody expects that.
    0:52:32 Moving our body through a range of motion, doing body weight, progressing to free weights,
    0:52:36 progressing to light kettlebells, progressing to bands.
    0:52:42 Once you see that your body is capable of adapting and progressing, you will get there
    0:52:43 pretty rapidly.
    0:52:50 I used to do this program called a start, where I would take people fresh off the couch,
    0:52:56 and over three months, we would get them to a 5K race, because 5K is a meaningful distance
    0:53:03 for people who are sedentary, and over that course of three months, we did a series of
    0:53:09 body weight and kettlebell type exercises in a circuit, followed by walking, and people
    0:53:15 started with 51% body fat, not being able to get through the warm-up, not being able
    0:53:20 to hold themselves up in a plank, and in three months, they could plank for two minutes.
    0:53:21 They could walk for three miles.
    0:53:28 They could keep going for the entire 10-minute circuit without having to stop, so there is
    0:53:33 never an age or skill level when our body will not respond to the strategic stress you
    0:53:38 put on it, so get a trainer for your dad.
    0:53:39 If he’d accept it.
    0:53:40 If he would accept it.
    0:53:47 If I am trying to build muscle, are there a certain amount of days of the week or repetitions
    0:53:49 I need to do to build the muscle?
    0:53:51 I think about this a lot when I’m out here in LA.
    0:53:55 I’m trying to make sure that I don’t lose my muscle, but I spend a lot of time sat down
    0:54:00 in here recording podcasts, so is there a certain amount of times I need to work out
    0:54:02 that muscle before I lose it?
    0:54:07 You know, I was just reading this morning, actually, that even with the 10-week hiatus
    0:54:12 from, let’s see, or lifting consistently, even with a 10-week hiatus, you will retain
    0:54:17 muscle memory so that you don’t make serious declines, which is sort of a relief to me
    0:54:21 because I’d spent a little while with this book, so you retain muscle memory and you
    0:54:28 can quickly, once you get started again, get back up to the place you were.
    0:54:35 So all is not lost if you take a few days off, but the minimum, if we’re really working
    0:54:40 at it, is a couple days a week, progressively lifting harder for men in midlife.
    0:54:43 It’s about eight reps, four sets for women.
    0:54:48 Once we’ve trained to the place we can, lifting heavy, four reps, four sets.
    0:54:53 And when I say that out loud, I get a lot of comments about somebody’s going to get
    0:54:54 hurt.
    0:54:56 Well, it’s true, but you have to work your way up to that.
    0:55:00 Like any sport, you have to work your way towards that level because what we’re trying
    0:55:06 to do by lifting heavier, especially for women, is replace the anabolic stimulus that estrogen
    0:55:08 wants was.
    0:55:10 You must work hard enough.
    0:55:12 Estrogen creates growth.
    0:55:18 We must signal our body by the intensity of our work to build muscle, and lifting heavy
    0:55:19 does that.
    0:55:26 So if you’re starting on the couch, start with bands, start with light weights, start
    0:55:30 with the mamby-pamby-pink weights that I rail against, but don’t stay there.
    0:55:35 Continue to work your way up in a progressive way to heavy lifting, total body at least
    0:55:36 twice a week to maintain.
    0:55:40 Do I need to increase the weight load to build muscle?
    0:55:45 Because I wonder when I go to the gym, sometimes I might be using smaller dumbbells, but I’m
    0:55:47 doing more repetitions.
    0:55:48 Is that still going to build muscle?
    0:55:50 Well, it depends what you want.
    0:56:00 So lighter weights, higher reps will function for hypertrophy, for bigger total muscle, but
    0:56:02 not necessarily power and strength.
    0:56:07 In midlife and beyond, I am lifting for longevity and power.
    0:56:11 So I’m not as interested as I once was in the bigness of my muscle.
    0:56:17 I am interested in, can it move powerfully over time?
    0:56:19 Can I get up off the floor?
    0:56:21 Can I lift my suitcase above my head?
    0:56:24 So lifting for power is lower reps, higher weights.
    0:56:26 So it just depends what our goal is.
    0:56:30 You may be focused on hypertrophy right now, which is fine because you’ve not reached the
    0:56:31 critical decade.
    0:56:33 So if I’m looking for hypertrophy.
    0:56:36 Yeah, higher reps, lower weights.
    0:56:40 So 12, 15 reps, lower weight.
    0:56:42 And then if I was looking for power, then maybe six, eight.
    0:56:43 Six, eight, that’s right.
    0:56:44 How many do you do?
    0:56:45 I do four.
    0:56:46 You do four?
    0:56:47 Mm-hmm.
    0:56:48 So big weight, four.
    0:56:50 Big weights, four reps, four sets.
    0:56:51 Interesting.
    0:56:52 I didn’t know that.
    0:56:53 Mm-hmm.
    0:56:54 Interesting.
    0:57:00 I just to give some sort of foundational knowledge as to why muscle is so important because
    0:57:05 some people still might not be aware of the link between longevity and muscle.
    0:57:11 A lot of this is to do with, from what I understand, glucose.
    0:57:16 So it has to do with muscle is the sink for glucose.
    0:57:22 It is a key factor in preventing insulin resistance, not to mention strength, staying
    0:57:26 upright, not falling down, causing a fracture, right?
    0:57:29 So muscle is a metabolic endocrine organ.
    0:57:35 It releases, when it releases, you know, one of the things that releases is skeletal muscle
    0:57:40 contraction, biceps curls, causes the transcription of a protein called clotho, which is the longevity
    0:57:41 protein.
    0:57:44 About 30 years ago, it was described in nature.
    0:57:48 It is the protein when muscle contracts, that’s transcribed.
    0:57:50 It works on every organ.
    0:57:56 We know that it’s critical for the longevity and repair of organs because mice who are
    0:58:03 born without the ability to make clotho die old, very young.
    0:58:08 Chronologically, they’re very young mice, but they die very old mice because they have not
    0:58:10 enjoyed this protein clotho.
    0:58:14 We make clotho by the contraction of skeletal muscle.
    0:58:20 Here’s a study I did years ago that showed that I measured clotho level circulating in
    0:58:29 the blood of older master’s athletes, people 60, 70, 80, younger master’s athletes, 40,
    0:58:30 and sedentary people.
    0:58:36 And what I found that the highest levels of circulating clotho, the longevity protein,
    0:58:41 were in young athletes, not surprising.
    0:58:50 This second highest level of longevity protein clotho were in old master’s athletes, 70,
    0:58:51 80.
    0:58:55 The lowest level of longevity protein were in young sedentary people.
    0:59:02 So even old athletes had more circulating clotho than young sedentary people.
    0:59:07 So just the contraction of skeletal muscle can add to your longevity through this protein.
    0:59:15 Another protein that’s released with skeletal muscle contraction called galanin is transcribed,
    0:59:21 goes to the brain, works at a place called the nucleus cirrhulus, which is critical for
    0:59:22 resilience.
    0:59:24 It makes you more resilient.
    0:59:27 It helps you able to problem solve.
    0:59:33 And then a very popular protein that is transcribed with skeletal muscle contraction is called
    0:59:34 iriscent.
    0:59:38 It’s the exercise protein, which it works on bone.
    0:59:45 It works on fat to brown fat from white fat to brown fat, which has higher thermogenesis
    0:59:48 and has higher mitochondrial load.
    0:59:53 So muscle, just in doing its thing, not just looking pretty in a gym mirror, does all these
    0:59:55 metabolic functions.
    1:00:00 And so that’s why we think it has such a key role in longevity.
    1:00:05 So if I’m trying to protect my muscle as I age, are there any supplements that I should
    1:00:06 be taking?
    1:00:08 I mean, do they sell clotho supplements?
    1:00:09 They don’t.
    1:00:12 You have to make it.
    1:00:14 Contract your own muscles.
    1:00:18 Well, you need to feed your muscles.
    1:00:21 I always quote people one gram per ideal pound.
    1:00:27 Because listen, I’m an actual practicing person, doctor, and here’s what I know.
    1:00:31 People need really specific instructions and they can’t be confusing.
    1:00:34 So is there a range of protein people need?
    1:00:38 Yes, there is, but people can remember one gram per ideal pound.
    1:00:43 So you got to feed your muscle with protein, high quality protein, the highest quality
    1:00:50 protein has the greatest percentage of an essential amino acid called leucine.
    1:00:51 Leucine is not made by the body.
    1:00:53 It has to be taken in from the outside.
    1:00:58 It’s a branched train amino acid and you get it from whey protein.
    1:01:02 The best source in the universe of leucine and whey protein is mother’s milk, but most
    1:01:04 of us don’t drink that as adults.
    1:01:06 So we get it from dairy products.
    1:01:10 You can get it from plants for everybody that is a plant lover.
    1:01:11 You just have a much lower percentage.
    1:01:12 You have to eat a lot more of it.
    1:01:19 So high quality protein, number one, number two, there’s a lot of research for creatine
    1:01:22 supplementation for both men and women.
    1:01:27 When I first started being aware of creatine in 1992, it was during the Olympics.
    1:01:31 I was working with a bunch of wrestlers at that time.
    1:01:33 We would give very, very high doses.
    1:01:34 We would cycle the creatine.
    1:01:40 We would come on and off now steadily five grams a day will help build muscle, will help
    1:01:41 build brain.
    1:01:42 It’s really interesting.
    1:01:49 A couple of months ago, I asked the people in my office if they used creatine and a couple
    1:01:53 of the guys put their hands up, none of the women put their hands up.
    1:01:54 And I asked them why.
    1:01:55 I said, why don’t you use creatine?
    1:01:58 They said that they thought it was for bodybuilders.
    1:02:03 Well, it started out for bodybuilders, but it’s for everyone actually.
    1:02:04 It’s very well studied.
    1:02:09 So I actually had this debate with my girlfriend last year at Christmas time because I was
    1:02:12 taking creatine and asked if she wanted some and she made the same comment to me that it
    1:02:15 was for bodybuilders and that she’d put on weight if she had it.
    1:02:16 And then I said, no, that’s not true.
    1:02:20 She Googled it and she saw that it’s good for like cognitive performance, skin, hair,
    1:02:23 muscle, bone, et cetera, et cetera.
    1:02:24 And now she takes it every day.
    1:02:25 Perfect.
    1:02:29 I think there’s a big reeducation piece to be done there because we almost used to think
    1:02:32 of it like a steroid or something.
    1:02:35 And it’s not at all.
    1:02:36 You know what?
    1:02:43 Despite podcasts like this and despite me screaming from every mountaintop, I find that
    1:02:48 there still is an incredible knowledge deficit in the general public about the principles
    1:02:55 of how to be the healthiest we can be and an even bigger gap in the ability to take action
    1:02:56 for ourselves.
    1:02:58 I mean, and it’s not a judgment.
    1:03:03 It’s simply an observation that we know what to do, but we don’t do it and we know what
    1:03:05 to do and we don’t do it.
    1:03:10 Even if we see in our family, someone who’s going through the throes of diabetes or even
    1:03:14 on Alzheimer’s, it’s still not enough motivation.
    1:03:16 And I think that’s the real problem to solve.
    1:03:17 Motivation.
    1:03:20 How’d you solve that?
    1:03:23 Sometimes we solve it by scares, right?
    1:03:28 You know, someone has a tremendous health problem, but sometimes that’s not even enough.
    1:03:33 I have found that it is never going to be motivating enough to try to say, okay, if you do this
    1:03:36 today in 20 years, you’re going to be much better.
    1:03:38 There’s this temporal disconnect.
    1:03:41 People just don’t get it, what they’re going to be like at 70.
    1:03:44 I think we have to make you feel good every single day.
    1:03:49 It’s like when we were talking about your brain, when you’re doing heavy work and cognitive
    1:03:50 work.
    1:03:54 If you can feel better every single day, you’ll continue the behavior, not for a promise.
    1:03:59 So I think that is the way to talk to anybody.
    1:04:00 It’s the way I talk to my patients.
    1:04:02 Can I make you feel better tomorrow?
    1:04:07 Can I make you feel like a badass because you lifted heavy weights today?
    1:04:09 It’s hard though with things like bone.
    1:04:13 You’re telling someone that they need to be getting their calcium and stuff like that.
    1:04:17 And they think, well, I can’t see my bones and osteoporosis is so far away.
    1:04:18 Yeah.
    1:04:20 It’s hard until you see someone fracture or you fracture yourself.
    1:04:21 I agree with you.
    1:04:24 And D as well as crucial, isn’t it for bone health?
    1:04:25 I was reading that there.
    1:04:26 It is.
    1:04:35 It is magnesium, vitamin D, magnesium, lesser known things, strontium, zinc, boron, and micronutrients,
    1:04:39 but big things, vitamin D, magnesium.
    1:04:40 Sleep.
    1:04:41 Sleep.
    1:04:42 We talked about that a little bit as well.
    1:04:43 Yeah.
    1:04:44 How important that was.
    1:04:45 You mentioned that I’m running now.
    1:04:46 Yes, you are.
    1:04:47 Thank you for noticing.
    1:04:48 I’ve never mentioned it.
    1:04:51 And a million others are supposed to join you, I noticed.
    1:04:52 Yes.
    1:04:53 We’re going to try and get a million people running.
    1:04:54 That’s great.
    1:04:55 You’re going to save a lot of lives.
    1:04:56 Oh, thank you.
    1:04:58 Well, much of it’s because of the work that people like you do and that come on my show
    1:05:02 and inspire me to think about things like my VO2 max.
    1:05:05 And I’ve definitely been just weight training for the last couple of years and not really
    1:05:08 thinking about my bones or my VO2 max.
    1:05:10 So this has been quite a big shift for me.
    1:05:11 Yeah.
    1:05:14 But when I think about running, I definitely hated it.
    1:05:19 I still hate it a little bit, but I hate and love it now, which is progress.
    1:05:22 What are the things I should be thinking about?
    1:05:25 Because people talk to me about runner’s knees and stuff like that.
    1:05:28 And I don’t want to get injured, but I’m running quite a lot.
    1:05:35 So I hear from a lot of runners that, oh, okay, I’m going to lift with my arms because
    1:05:36 I’m running.
    1:05:38 So that means my legs are going to get stronger.
    1:05:47 Well, what I know from 30 years in practice is that runners who only run are hurt a lot.
    1:05:49 And here’s why.
    1:05:56 Running builds a big cardiovascular engine, but it does not build muscle mass below your
    1:06:02 belly generally, unless you’re running uphill all the time and you’re building glutes.
    1:06:05 So what happens, running is a single leg sport.
    1:06:11 If you look at a gait analysis, you’re on one leg at a time.
    1:06:12 You’re never on two legs.
    1:06:13 And walking, you’re in two legs.
    1:06:15 On running, you’re in one leg.
    1:06:22 So if my hands are on someone’s pelvis, when we’re running, we can’t be going like this
    1:06:28 every single stride, oscillating like we’re walking on a catwalk in fashion week.
    1:06:31 We want to be running like this straight.
    1:06:38 Well, that takes tremendous glute strength, butt strength, because it’s the glutes that
    1:06:39 balance the pelvis.
    1:06:44 If we were in my office and you came in with pain as a runner, I would stand you on one
    1:06:51 leg to see even if in a controlled environment, you could do a single leg squat and keep your
    1:06:55 pelvis stable without your knee falling in.
    1:07:00 And if you can’t, it just tells me that we have a lot of butt core and hip strength to
    1:07:01 do.
    1:07:05 And my lower back, something I think about, because when I train, especially I’m training
    1:07:13 for a football match at the moment in the UK and I always seem to get a glute injury.
    1:07:20 So it’s almost like 100% predictable that if I don’t stretch properly, even if I stretch
    1:07:22 a little bit, but don’t stretch fully.
    1:07:26 When I run into that football pitch within five minutes, I feel like a little, it’s almost
    1:07:28 like a little tear in my glute almost.
    1:07:29 Yeah.
    1:07:30 What am I doing?
    1:07:31 What do you think is happening?
    1:07:35 It might be useful to you as you’re training to have a motion analysis, to have someone
    1:07:41 stand you on one leg and look at the way that one motion pattern is different from the other.
    1:07:46 Because if it’s predictable like that, there’s an imbalance in you.
    1:07:49 And so it can likely be trained.
    1:07:52 I mean, I can give you an example in my life if you want to see how that works.
    1:08:00 So when I run and when I increase my speed and distances, I predictably, predictably
    1:08:09 get left Achilles tendonitis and I get right hip flexor, sharp stabbing pain, predictably.
    1:08:17 That is because my left big toe from wearing high heels all my life has arthritis.
    1:08:21 So when I run, I don’t run through the center of my foot.
    1:08:24 I run through the side of my foot where my pinky is.
    1:08:29 So instead of running through like this, I run through like this, puts extra stress on
    1:08:34 my Achilles tendon, changes my gait enough that it’s tight all up through the left side
    1:08:36 of my body.
    1:08:40 And my right hip flexor is taking the brunt of that.
    1:08:44 That is a motion pattern deficit that I know I have.
    1:08:48 So if you were predictably getting the same injury all the single time, it’s probably
    1:08:53 due to something’s too tight on one side, something’s too weak on the other side.
    1:08:58 And if you get it evaluated, you could probably train it out of you.
    1:09:01 Your gut and my gut is the home of our digestion.
    1:09:04 And it’s also a gateway to better health, but it can be hard to know what’s going on
    1:09:05 in there.
    1:09:10 Zoe, who sponsors this podcast, has one of the largest microbiome databases on the planet
    1:09:13 and one of the world’s most advanced at home gut health tests.
    1:09:16 The blood sugar sensor, which I have in this box in front of me goes on your arm.
    1:09:19 So you can see how different foods impact your blood sugar.
    1:09:23 Then there’s the at home blood sample, which is really easy and analyzes your body’s blood
    1:09:24 fat.
    1:09:31 And of course, the famous blue Zoe cookie, which tests your metabolism.
    1:09:35 Oh, and I can’t forget, there’s also a poo sample, which is a critical step in understanding
    1:09:37 the health of your microbiome.
    1:09:40 And you post it all to Zoe and you get your results back, which will help you to understand
    1:09:42 your body’s response to different foods.
    1:09:46 In your results, Zoe’s app will also create a personalized nutrition plan for you.
    1:09:49 And this is exactly why I invested in the business.
    1:09:52 So my question to you is how healthy is your gut?
    1:09:54 Head to Zoe.com to order your kit and find out.
    1:10:00 And because you’re one of our listeners, use code Bartlett 10 for 10% off your membership.
    1:10:02 Head to Zoe.com now.
    1:10:06 I’ve invested more than a million pounds into this company, Perfected.
    1:10:07 And they’re also a sponsor of this podcast.
    1:10:10 I switched over to using mattress as my dominant energy source.
    1:10:12 So that’s where Perfected comes in.
    1:10:16 They have the matcha powders, they have the matcha drinks, they have the pods.
    1:10:20 And all of this keeps me focused throughout a very, very long recording day, no matter
    1:10:21 what’s going on.
    1:10:25 And their team is obsessed with quality, which is why they source their ceremonial grade
    1:10:27 matcha from Japan.
    1:10:29 So when people say to me that they don’t like the taste of matcha, I’m guessing that they
    1:10:31 haven’t tried Perfected.
    1:10:36 Unlike low quality matcha that has a bitter, grassy taste, Perfected is smooth and naturally
    1:10:37 sweet.
    1:10:40 And without knowing it, you’re probably a Perfected customer already.
    1:10:43 If you’re getting your matcha at places like Blank Street or Joe in the Juice.
    1:10:46 But now you can make it yourself at home.
    1:10:49 So give it a try and we’ll see if you still don’t like matcha.
    1:10:50 So here’s what I’m going to do.
    1:10:53 I’m going to give you 40% off our matcha if you try it today.
    1:10:58 Head to Perfected.com and use code DIARY40 at checkout.
    1:11:02 Or if you’re in a supermarket, you can get it at Tesco’s or Holland & Barra or in the
    1:11:03 Netherlands at Albert Hine.
    1:11:06 And those of you in the US, you can get it on Amazon.
    1:11:11 On the subject of obesity and weight, we talked last time, a really fascinating thing that
    1:11:15 you said to me, which stayed with me is that the more weight we’re carrying, the more harm
    1:11:19 it’s doing to our bones in a really disproportionate way.
    1:11:24 Could you clarify that again, but also talk to me about, give me the case for keeping my
    1:11:27 body fat down as I age?
    1:11:34 So what we were talking about is joint health and the fact that every bone in your knee,
    1:11:39 for instance, if this is your femur, the end of every bone has a bumper of cartilage.
    1:11:45 Cartilage is a matrix of collagen fibers that has cells in it, and its entire job is to
    1:11:46 shock absorb.
    1:11:49 So the bones don’t do so much of this.
    1:11:52 Bones are pretty fragile, but they glide.
    1:11:57 Cartilage has a, in physics, a coefficient of friction that is less than ice.
    1:12:00 So it’s smoother than ice, it glides, right?
    1:12:07 If it’s perfect, cartilage is very subject to the forces of weight, such that in our
    1:12:12 laboratories, when we were doing cartilage research and wanted to damage cartilage, all
    1:12:15 we had to do is drop a marble on it, so it doesn’t take much.
    1:12:20 So if we’re carrying around a lot of heavy, extra weight, and we don’t have the muscles
    1:12:25 to support that, instead of muscles actually like a shock absorber and protecting our cartilage,
    1:12:26 we’re banging more.
    1:12:31 Now remember, banging is good for bones, it’s not good for cartilage.
    1:12:36 So we want to make sure that we have a healthy weight so that we’re not exerting so much
    1:12:42 load, because it’s seven to nine, we talked about last time, seven to nine times body
    1:12:44 weight pressure across the joints.
    1:12:51 And so that’s why we want to compose our body and have a body composition, not a weight,
    1:12:57 a body composition of more muscle than adipose tissue.
    1:13:00 Yeah, this kind of goes back to what we were saying earlier, because you can say these
    1:13:04 things, but still changes still far away from many, many people.
    1:13:08 And I was just wondering, in the people that you’ve seen make radical changes that you’ve
    1:13:13 worked with, are there key things that happen, we talked a little bit about someone hits
    1:13:16 rock bottom, they get a bad diagnosis, they’re forced.
    1:13:22 And is there anything else that one can do to will themselves to change, to keeping
    1:13:25 a journal, some kind of exercise?
    1:13:28 I think it’s really helpful to know as much about yourself as possible.
    1:13:34 So if I’m intaking someone into a program we’re going to build, I don’t, I weigh them,
    1:13:40 but what’s most important is I do a body composition so that we can go through step by step and
    1:13:47 say in your current body, you have, I’m making these numbers up, 32% body fat, you have very
    1:13:48 little lean muscles.
    1:13:53 So even though you may be okay with the way you look in a mirror, your skinny fat, meaning
    1:13:58 you have too little muscle and too much adipose tissue.
    1:14:01 And we just, and we talk about all the things we’ve talked about, about why we need to build
    1:14:02 more muscle.
    1:14:06 But when you see those numbers, numbers don’t lie, nor are they judgments.
    1:14:10 But if you’re just looking in the mirror, you may say, Oh, that’s okay.
    1:14:14 Or you may hate the little belly roll, but it’s not, you don’t hate it enough.
    1:14:18 But when you see that you have very little muscle mass and a very high percentage of
    1:14:23 fat, those data alone are sometimes a motivation.
    1:14:29 And then if we know that we’re going to redo that test in three months or six months and
    1:14:34 track changes over time, that can be an added motivator.
    1:14:38 Guides, tragedy, data can be a motivator.
    1:14:43 Wanting to feel like yourself again in women in midlife, somewhat, sometimes just say,
    1:14:45 I just want to feel like myself again.
    1:14:49 Well, we’re different people after our estrogen goes away.
    1:14:52 And so it takes a different kind of work to feel like ourselves again.
    1:14:58 But at the end of the days, so tools-wise, I think journals are helpful, tracking, keeping
    1:15:02 a record of how you felt on a day, what you did that day.
    1:15:03 CGMs and stuff as well.
    1:15:05 Anything that turns the lights on has been reviewed.
    1:15:06 That’s right.
    1:15:07 Data.
    1:15:11 CGMs are, you know, I learned what I was going to learn at three months, but I’ve had it
    1:15:14 on for 18 months just because that data spurs me on.
    1:15:17 Like, oh, that was a really stressful OR day.
    1:15:19 My sugar spiked up even though I wasn’t eating.
    1:15:21 I must have been very high cortisol.
    1:15:23 I’m releasing so much from my liver.
    1:15:27 It just informs me about the inner workings of my body.
    1:15:31 But also at the end of the day, you have to love yourself enough, Stephen.
    1:15:34 And I can’t make you love yourself.
    1:15:35 And I can’t.
    1:15:41 A number of harassments in my office cannot make you value yourself enough to invest in
    1:15:42 yourself daily.
    1:15:44 And at the end of the day, that’s what it’s going to take.
    1:15:48 I’ve talked quite extensively on this podcast about menopause.
    1:15:53 It’s really fascinating to me, I think in part because I didn’t even know what it was.
    1:15:57 Even a couple of years ago, probably a year and a half ago, I had no idea what it was.
    1:16:02 What are some of the pervasive myths about menopause that people still need to sort of
    1:16:04 get passed?
    1:16:08 Despite everyone talking about it, despite you having lots of conversations about it,
    1:16:15 I still find a lot of people who have never heard of perimenopause, which is the decade
    1:16:23 leading up to the day of menopause, which is 365 days after your last menstrual cycle.
    1:16:28 On average in this country, it’s about 51.
    1:16:33 People have not heard of perimenopause, they’ve never heard of hormone replacement therapy,
    1:16:36 and they don’t know what to do about it.
    1:16:42 And they’re ashamed to talk about it because somehow needing things in this country if you’re
    1:16:48 a woman have gone unnoticed, for instance, like, “Oh, I’m just going to suffer through.
    1:16:50 My mom never talked about it.”
    1:16:54 So I think the myth that you have to suffer is a myth.
    1:17:00 There is more known now than there’s ever been about how using lifestyle to feel better.
    1:17:05 I always encourage women to make their hormone replacement decision based on science and
    1:17:08 not fear, and to make it early.
    1:17:10 How early?
    1:17:16 I encourage my patients, even in the mid-40s, to read the books, watch the podcasts, identify
    1:17:18 a clinician.
    1:17:26 So when it’s time for them to make their decision, they’ve got everything lined up.
    1:17:28 And you can take hormones while you’re still menstruating.
    1:17:29 There’s no reason not to.
    1:17:32 In fact, that’s what birth control is.
    1:17:37 Birth control is ten times the dose of hormone replacement therapy.
    1:17:43 So under careful supervision, you can make your decision very early.
    1:17:47 What I want people to do is educate themselves.
    1:17:52 I call it menopausal literacy because we have a very low level of menopausal literacy in
    1:17:54 this country.
    1:18:01 I want them to make their hormone replacement decision, meaning, “Am I going to go on them?
    1:18:03 Where am I going to get them?
    1:18:05 Can I find a clinician to help me?”
    1:18:11 Number three, I would like them to, as we talked about earlier, build their unbreakable
    1:18:12 lifestyle.
    1:18:16 Get the habits early, not when they’re in the throes of menopause and feeling desperate,
    1:18:24 but early of lifting weights, of cardio that includes base training and sprint intervals,
    1:18:31 anti-inflammatory nutrition, early so that it’s just the way you live, so that when
    1:18:35 you’re feeling so bad, you’re not trying to learn all these things at once.
    1:18:41 And there is a significant link between menopause and bone density because you lose some of
    1:18:45 those critical hormones like testosterone.
    1:18:46 Like estrogen and testosterone.
    1:18:52 So estrogen on bones acts to control the cell that breaks down bones.
    1:18:58 We talked about in bone health, there’s a cell that breaks down bones called the osteoclast
    1:19:03 with a C and a cell that builds bones called an osteoblast.
    1:19:05 Estrogen helps control the osteoclast.
    1:19:12 So even in menopause, when there is no estrogen, we’re still building bone, but breaking down
    1:19:15 bone outstrips building bone.
    1:19:23 So replacing hormones helps rebalance bone breakdown and bone rebuilding.
    1:19:30 And if we lose our estrogen around the time of this perimenopause, menopause, we can lose
    1:19:33 15% of our bone density.
    1:19:38 And if we don’t catch it, because insurance only pays for dexascans when we’re 65, which
    1:19:42 is far too late in my opinion, we’re behind the eight ball.
    1:19:46 So I encourage everyone, once they start going through perimenopause to get a dexascan, whether
    1:19:51 they have to pay for it at their gyms, save up their coffee money, it’s worth knowing your
    1:19:53 bone status.
    1:20:01 What are some of the most obvious but pertinent muscular skeletal syndromes of menopause?
    1:20:02 I’m glad you asked that.
    1:20:08 In July, my group and I created a nomenclature called the Muscular Skeletal Syndrome of Menopause
    1:20:16 because women were showing up in my office saying things without prompting, because I’m
    1:20:17 a doctor who listens.
    1:20:19 I sit down on a stool.
    1:20:20 We have a conversation.
    1:20:22 I do not shard in front of you.
    1:20:29 So people talk to me and out of nowhere, women would say to me, “Doc, I feel like I’m falling
    1:20:32 apart.”
    1:20:35 And I don’t know what’s going on, but I feel like I’m going crazy because I’ve been told
    1:20:37 nothing’s wrong with me.
    1:20:44 And I started noticing that more and more as women started coming in with their shoulders
    1:20:47 not moving, which is an entity called frozen shoulder.
    1:20:53 And so as I started looking at this pattern and reading the very few studies that were
    1:21:00 done, we’ve known for 30 years that the incidence of arthritis, inflammatory arthritis in women
    1:21:05 after 50, is much higher than inflammatory arthritis in men.
    1:21:07 We’ve known it for 30 years.
    1:21:12 And as I started researching, remember how I said earlier that every muscular skeletal
    1:21:18 tissue is derived out of the same type of stem cell, the mesenchymal stem cell.
    1:21:26 All of those tissues, muscle, bone, tendon, ligament, fat, muscle drive, stem cells are
    1:21:28 all sensitive to estrogen.
    1:21:30 And without it, several things happen.
    1:21:36 There’s something called arthralgia, which is total body pain, meaning your body hurts
    1:21:39 so much that you can’t even get out of bed.
    1:21:40 That was one of the biggest things I had.
    1:21:46 I’m an athlete, and I could barely get out of bed because I was so inflamed due to the
    1:21:47 lack of estrogen.
    1:21:51 Estrogen is a huge anti-inflammatory agent.
    1:21:52 So I was totally inflamed.
    1:21:53 My body hurt.
    1:21:55 That’s called arthralgia.
    1:21:57 Women come in, and I’m not kidding.
    1:22:00 They come in and they say, my arm won’t move.
    1:22:03 Literally it won’t move, or I can’t hook my bra.
    1:22:06 That is due to the inflammation of losing estrogen.
    1:22:10 In Asian cultures, it’s called the 50-year-old woman’s shoulder because it happens to 50-year-old
    1:22:11 women.
    1:22:15 It is a sign of the inflammation of losing estrogen.
    1:22:20 We know about sarcopenia, the loss of lean muscle mass, about 20% when you lose your
    1:22:21 estrogen.
    1:22:23 We’ve talked about loss of bone density.
    1:22:28 We have increased incidence of tendon and ligament problems, Achilles tendon, tennis
    1:22:35 elbow, patellar tendon, because the collagen fibers of tendon and ligament have estrogen
    1:22:36 receptors on them.
    1:22:42 And so everything starts to work less well without the presence of estrogen.
    1:22:48 So I saw all of those things, and we gathered the world’s data, which isn’t a lot.
    1:22:50 A lot more research needs to be done.
    1:22:52 And we gave it a nomenclature.
    1:22:58 We called it and published it as the Musculoskeletal Syndrome of Menocos, because I tell you for
    1:23:02 sure, Stephen, if someone goes into their doctor’s office, which in this country is
    1:23:08 so restricted in the time that we can spend and says, I have this and this and this and
    1:23:09 this and this.
    1:23:11 Six things in 15 minutes.
    1:23:14 It is difficult to get through that.
    1:23:20 But if someone comes with a nomenclature of, I think I have the Musculoskeletal Syndrome
    1:23:26 of Menopause, my arm doesn’t move, blah, blah, blah, immediately you don’t have to go through
    1:23:32 a differential diagnosis of 600 things you’re like, oh, as a doctor.
    1:23:37 This paper on the Musculoskeletal Syndrome of Menopause has currently been downloaded
    1:23:40 almost 300,000 times.
    1:23:45 And to put that in context, some of the biggest journals in the world, medical journals in
    1:23:50 the world, documented they did a survey of how many times their best articles had been
    1:23:51 downloaded.
    1:23:57 The best scientific journals, their articles are downloaded about 10,000 times.
    1:24:02 This Musculoskeletal Syndrome of Menopause has been downloaded nearly 300,000, and it’s
    1:24:05 not because, yes, it’s a good paper.
    1:24:12 The need is so great, Stephen, to communicate what the heck is going on with people, that
    1:24:16 I made it open access, meaning you don’t have to pay to get this article.
    1:24:22 And I encourage people to Google it, it’ll come up number one, to print it, to read it,
    1:24:27 to give it to your doctors, so that they can understand that you’re highly inflamed.
    1:24:32 That’s why your total body hurts, that your shoulder doesn’t move because you’re inflamed,
    1:24:36 but your knee hurts because you have the arthritis of menopause.
    1:24:42 And just to build the understanding of what is actually going on with people.
    1:24:43 Fascinating.
    1:24:45 I didn’t mean 300,000 downloads.
    1:24:46 I know.
    1:24:47 It’s amazing.
    1:24:51 It’s like a New York Times bestseller, bestseller.
    1:24:52 Research paper.
    1:24:53 30,000 times over.
    1:24:54 Something crazy.
    1:24:55 Crazy.
    1:24:56 Yep.
    1:24:57 Congratulations.
    1:24:58 Well, you know what?
    1:25:00 Research is a team effort, and we all work together.
    1:25:01 But thank you.
    1:25:02 It’s needed.
    1:25:07 I used a word there, arthritis, which we’ve not talked about yet, but you used it to describe
    1:25:08 your big toe as well.
    1:25:09 Yes, I did.
    1:25:10 What is causing arthritis?
    1:25:11 I don’t want to get arthritis.
    1:25:12 Oh, who does?
    1:25:14 There are two kinds of arthritis.
    1:25:19 There’s an autoimmune, meaning your body is identifying yourself as not yourself.
    1:25:23 And that’s called rheumatoid arthritis that is very different than the way I used it
    1:25:29 today, which is osteoarthritis, which is wear and tear arthritis.
    1:25:35 So wear and tear arthritis can happen through thousands and thousands of repetition on a
    1:25:36 joint.
    1:25:40 We were talking earlier about running, it’s a thousand steps a mile.
    1:25:41 It can happen due to trauma.
    1:25:45 I have a lot of, I used to take care of the University of Pittsburgh football team, and
    1:25:51 I had a lot of 20-year-olds with knee arthritis because the impact was so great as linemen
    1:25:54 hit each other that they would wear out their cartilage.
    1:26:02 So wear and tear arthritis, osteoarthritis, is loss of the cartilage layer on the end
    1:26:03 of bone.
    1:26:06 It causes aching pain.
    1:26:08 It causes swelling.
    1:26:11 It causes stiffness.
    1:26:17 And then to the degree that you have it, we can treat you conservatively through a variety
    1:26:22 of ways, or at the end of the road, we can replace your joints.
    1:26:26 I want to just circle back on, we were talking there about the collection of symptoms that
    1:26:31 are associated with menopause, and you were talking about how arthritis is a factor.
    1:26:38 Are you telling me that to avoid the musculoskeletal symptoms of menopause, I should be taking
    1:26:41 hormone replacement therapy?
    1:26:43 Here’s what I’m telling you.
    1:26:50 I’m telling you that every musculoskeletal tissue has alpha and beta estrogen receptors.
    1:26:56 We know that when those sit empty, you will manifest some of the musculoskeletal syndrome
    1:27:00 of menopause 80% of us do.
    1:27:06 What I’m telling you is that estrogen sitting in those receptors can prevent bone loss, can
    1:27:12 prevent muscle loss, can decrease the inflammation of arthralgia and frozen shoulder, so everyone
    1:27:16 gets to make their own decision.
    1:27:22 People are thinking beings, they have agency, they get to make that decision to get out
    1:27:28 of pain and to prevent the musculoskeletal syndrome of menopause based on science and
    1:27:31 not fear.
    1:27:38 One of the things I’m a little bit concerned about these days is back pain, lower back pain
    1:27:39 in particular.
    1:27:43 I read that lower back pain is the single leading cause of disability globally, significantly
    1:27:48 affecting individuals’ quality of life and productivity, which was published on the World
    1:27:51 Health Organization article.
    1:27:59 In 2020, lower back pain affected 619 million people globally and its prevalence is increasing
    1:28:03 due to a number of different factors, one being aging, but also I just think generally
    1:28:07 how we’re living more sedentary lives and sitting on these chairs and stuff like that.
    1:28:11 Back pain, common thing, only seems to exist in the Western world.
    1:28:15 I had someone come here from the… who stayed the Hadza tribe in Africa and they don’t have
    1:28:16 back pain there.
    1:28:17 Yeah.
    1:28:18 How do they live?
    1:28:19 Not like this, right?
    1:28:20 They squat.
    1:28:21 Yes.
    1:28:22 They don’t have chairs.
    1:28:23 Yes.
    1:28:27 Well, back pain is endemic in our population due to our lifestyle.
    1:28:28 We’re sitting here for several hours.
    1:28:33 I’m probably sitting like this all hunched over at some points.
    1:28:36 Our cores are relaxed.
    1:28:38 Our front cores are relaxed.
    1:28:41 Our lower back is relaxed.
    1:28:45 There’s no stimulus to keep our cores strong sitting in a chair and we do this 10 hours
    1:28:49 a day at least, right?
    1:28:50 That’s number one.
    1:28:56 Number two, then 70% of people did no meaningful exercise anytime of the week, so we never
    1:28:58 rebuild it.
    1:29:05 So we get low back pain due to muscle weakness and another reason we get low back pain particularly
    1:29:09 in women or very elderly men is compression of our vertebrae, compression fractures of
    1:29:11 our spine.
    1:29:12 That can be very painful.
    1:29:15 It presents as low back pain.
    1:29:20 I want to differentiate for people listening the difference between low back pain and nerve
    1:29:23 impingement that needs surgery.
    1:29:28 Low back pain is that aching in your low back, the stiffness.
    1:29:33 When you go to a doctor with low back pain, there should be telling you how to get stronger,
    1:29:39 sending you for physical therapy to stop smoking if you’re smoking because that poisons bones,
    1:29:40 right?
    1:29:42 All the lifestyle things.
    1:29:48 If you have pain starting in your back, but shooting down your leg like electricity down
    1:29:52 the back of your leg, like literally think about how lightening would feel.
    1:29:57 That is because a nerve is being impinged as it comes out of your spinal cord.
    1:30:01 That is something that needs to be examined and looked at.
    1:30:08 But I just want to differentiate that because a lot of people mistake the two.
    1:30:14 I think it was 80% of Westerners will experience lower back pain and it got me thinking about
    1:30:16 standing desks and things like that.
    1:30:18 Do you advise people to use standing desks?
    1:30:23 I do and walking treadmills because there’s so much work that we do during the days.
    1:30:24 That isn’t deep work.
    1:30:25 We’re emptying out our email.
    1:30:27 We’re returning some phone calls.
    1:30:32 We’re doing the less heavy, brain heavy parts of our job.
    1:30:37 All can be done standing or I’ve encouraged groups of people that I work with to hold
    1:30:40 their meetings doing wall squats.
    1:30:44 Just don’t sit at the board table, pull up a wall, everybody’s squat.
    1:30:48 It better be a pretty quick meeting because that takes a lot of strength.
    1:30:53 But to build in that kind of mobility, the only time we really need to sit is when we’re
    1:30:56 solving world peace.
    1:31:02 The rest of it we can stand and in fact, studies have shown that if we’re trying to learn something,
    1:31:06 it’s better to be moving as we learn because the kinetic energy of learning is better for
    1:31:08 our brains, for instance.
    1:31:15 I used an example yesterday actually when I was teaching people how to time manage and
    1:31:21 I said, “When I’m listening to long form podcasts like this, I can’t sit for three hours but
    1:31:26 I can walk and listen and I retain more, for instance.”
    1:31:32 That’s been proven that if we’re in exercise, we retain more.
    1:31:33 In terms of studying.
    1:31:34 Oh, okay.
    1:31:35 You’ve done a lot of studies.
    1:31:38 They’re so fascinating.
    1:31:39 Have you got a favorite?
    1:31:45 The very first one we did on master’s athletes answering the question at what age do we really
    1:31:48 slow down?
    1:31:54 Because if you believe Hallmark and all the rest in peace balloons that go around on your
    1:31:59 40th or 50th birthday, slowing down is an inevitable part of aging.
    1:32:06 But the fact of the matter is in our study showed that when I looked at track and field
    1:32:12 athletes in every race from 100 meters to 10,000 meters and I looked at the top eight
    1:32:20 finishers in every age group, in every race, that we do not significantly slow down until
    1:32:22 we’re past 70.
    1:32:30 So between 50 and 70, the guy who won the one mile race finished it in four minutes
    1:32:33 and 34 seconds.
    1:32:37 The same year of the study, the kid that won the high school mile race did it in four minutes
    1:32:39 and 17 seconds.
    1:32:45 The 70 year old who won the one mile race did it in a little less than seven minutes.
    1:32:52 It just shows you that if we’re slowing down dramatically before our 70s, we’ve either decided
    1:32:55 not to train so hard or just not trying anymore.
    1:32:59 We’ve been terribly injured and we can’t.
    1:33:01 But it’s not because of biology.
    1:33:02 Because of psychology.
    1:33:03 Exactly.
    1:33:05 No light bulb goes off.
    1:33:06 We think though.
    1:33:09 We think that when we experience that first twinge, that first pain, we start to get a
    1:33:10 little bit tired.
    1:33:11 We think it’s natural.
    1:33:12 So we kind of relent to it.
    1:33:17 We just give in and then that’s that slow spiral downwards into a lifestyle which becomes
    1:33:18 self-fulfilling, I guess.
    1:33:19 We stop trying hard.
    1:33:22 We stop playing hard because we stop trying hard.
    1:33:23 Because we think it’s inevitable.
    1:33:24 We think no.
    1:33:26 Aging is inevitable.
    1:33:29 How we age is up to us.
    1:33:30 You’re working on a book, aren’t you?
    1:33:31 You just handed in the manuscript for it.
    1:33:33 We’re very, very excited about this book.
    1:33:34 Unbreakable.
    1:33:35 Unbreakable.
    1:33:36 Go strong.
    1:33:38 Live long.
    1:33:39 Age with power.
    1:33:44 And it really picks up the conversation of aging and longevity that I’ve been talking
    1:33:51 about for a long time, but really focuses on the longevity of women.
    1:33:57 So the book is framed around the pillars of aging, which I call time bombs.
    1:34:01 The time bomb of metabolic dysfunction.
    1:34:05 The time bomb that we think means our DNA is our destiny, which it is not.
    1:34:10 We can modify ourselves and several others and really explain the science of what’s
    1:34:15 going on and that aging is not an inevitable decline from vitality to frailty unless we
    1:34:17 cop to that attitude, right?
    1:34:22 And then the second part of the book lays out a lifestyle that I call unbreakable.
    1:34:23 It’s about muscle.
    1:34:24 It’s a bone.
    1:34:25 It’s about nutrition.
    1:34:28 But the most, a very important part is what you just said.
    1:34:31 It’s about attitude and mindset.
    1:34:39 And so I help people set standards and goals for what they want based on their values.
    1:34:45 If I didn’t value independence, if I didn’t value having my brain till the very end and
    1:34:50 all the other things that I value, then my goals would be uninformed.
    1:34:55 I could say, I want to earn a marathon at 80, but that’s not enough unless it’s connected
    1:34:56 to my values.
    1:35:02 And then further along, we talk about building resilience because brain resilience can be
    1:35:05 built in the same way that skeletal resilience can.
    1:35:12 And I believe it takes both of those things to progress and to age with power.
    1:35:16 And then the final sections of this book really take us to the next level.
    1:35:25 How do we, now that we’ve optimized our health and decided that we are not the victims of
    1:35:26 time?
    1:35:27 I don’t believe that.
    1:35:31 I believe we can shape our future.
    1:35:33 What do we do for peak performance?
    1:35:35 How do we continue to squeeze performance out?
    1:35:38 And what are the cool technologies that can help us?
    1:35:40 I’m very, very excited.
    1:35:41 Yay.
    1:35:42 Can we pre-order it yet?
    1:35:44 Not yet, but you can get on my wait list on my website.
    1:35:45 Okay.
    1:35:49 I’ll link that below for anyone that’s keen to get that book out, I’ll be on that list
    1:35:50 as well.
    1:35:51 I’ll give you one.
    1:35:55 Is there anything else that we should have talked about that we haven’t, Dr. Wunder?
    1:36:02 Last week, I was speaking at the American Diabetes Association and talking about midlife
    1:36:06 and menopause, which you and I have talked about, and all the metabolic changes that
    1:36:09 go on when estrogen walks out the door.
    1:36:15 And we’ve already talked today about pre-diabetes and how we need to put on a big alarm because
    1:36:19 of all the metabolic changes that will leave to diabetes and Alzheimer’s.
    1:36:23 But when I look at those two things separately, perimenopause and all the metabolic changes
    1:36:29 and the lipid changes and the fat distribution and the insulin insensitivity and pre-diabetes,
    1:36:31 they are nearly identical.
    1:36:36 And what we know is that this is another alarm to sound.
    1:36:41 If we have not paid attention in the critical decade of our lives and become pre-diabetic
    1:36:47 and then are a woman and lose our estrogen, it compounds the normal metabolic changes that
    1:36:51 happen with insulin resistance to the loss of estrogen.
    1:36:57 And after menopause, women have more diabetes and therefore more Alzheimer’s.
    1:37:02 And so if I can back all this up and start people thinking about it when we’re 35, that
    1:37:04 is work worth doing.
    1:37:05 That’s exactly what you’re doing.
    1:37:07 It’s exactly what you’re doing.
    1:37:10 And I think the reason I’m so compelled by menopause as well as secondary reason is because
    1:37:15 I have so many wonderful women in my life, including my partner who might not be as fortunate
    1:37:18 to be exposed to all the information that I get exposed to by doing this.
    1:37:24 So many of the questions I’m asking you, almost pre-preparing me to be a supporting
    1:37:30 act in her life, she’s 32 now, so critical years.
    1:37:35 You know, Steven, if I could get more men to take the attitude that you’ve just expressed
    1:37:43 to have the curiosity to learn about the changes in midlife women and not only bodily changes,
    1:37:48 but I attitudinal and the sexuality changes, I think we could save a lot of marriages.
    1:37:54 But I find that for the lack of knowledge there is amongst the women, there is even
    1:37:59 less knowledge among the men, but if it’s a partnership, so I think your attitude and
    1:38:04 curiosity is laudable because I think we could save a lot of relationships if everyone felt
    1:38:05 that way.
    1:38:09 Yeah, because for me, it has created a ton of empathy.
    1:38:14 And with empathy, you approach challenges differently with a different perspective.
    1:38:19 And there’s less blame and there’s more, I think, supporting encouragement.
    1:38:23 So that’s really why I think it’s important as well for men to understand these things
    1:38:29 because when you start noticing differences maybe in some way, she’s feeling or your
    1:38:36 mother or grandmother or even your daughters, you might not be some of those naive doctors
    1:38:40 who think someone’s losing their mind or that they’re just being different or it’s their
    1:38:44 personality and you might understand that there’s something deeper going on.
    1:38:49 And also something that’s at least in part, you can do something about.
    1:38:50 Absolutely.
    1:38:52 Which I think is the most important conclusive point.
    1:38:55 We have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question for
    1:38:57 the next guest with not knowing who they’re leaving it for.
    1:39:02 And the question left for you is, how do you know when is enough?
    1:39:10 I think how you know when it’s enough, when it becomes, if it pertains to work or striving
    1:39:16 for something or is when you don’t love it anymore, when it becomes a grind and you don’t
    1:39:21 love it, that’s when it’s enough because it’s not feeding you.
    1:39:29 Thank you so much for the work that you do.
    1:39:34 You’re such a star and I think everybody should go follow you on Instagram because you’ve
    1:39:38 built an incredible community over on Instagram where you give away so much of this knowledge
    1:39:40 absolutely free of charge.
    1:39:42 But I also think everybody should go to your website.
    1:39:43 Thank you.
    1:39:44 They should buy this book.
    1:39:47 I know this book is, maybe they should just get on the wait list for the upcoming book
    1:39:48 as well.
    1:39:49 Unbreakable.
    1:39:50 Unbreakable.
    1:39:51 The wait list is on your website right now.
    1:39:54 They can join your Instagram community which I think is phenomenal.
    1:40:00 It’s so wonderful to see how, because usually people have a following, but I really feel
    1:40:01 like you have a community.
    1:40:03 I see it in the comment sections.
    1:40:07 I see that the people are really, really engaged and as you saw from the amount of people that
    1:40:14 downloaded that paper that you published, there’s a real thirst and hunger for this information.
    1:40:19 And I get so many messages from the last conversation we had, but from these conversations
    1:40:26 generally about from women, from their husbands who are so thankful for you, like so thankful.
    1:40:30 It’s, you know, because I have lots of conversations about lots of things, but this particular
    1:40:35 conversation provokes a certain type of energy that is very atypical.
    1:40:36 You know what I mean?
    1:40:39 You understand it because you feel it every day, but I really feel it as well.
    1:40:41 So thank you for doing the work that you do and for turning the lights on for so many
    1:40:47 people that are living in the darkness as it relates to information and that information
    1:40:51 is no doubt, undoubtedly saving many millions of people’s lives.
    1:40:52 I hope so.
    1:40:53 And that’s work worth doing.
    1:40:55 So thank you so much, Dr. Vonda.
    1:40:59 Thank you.
    1:41:02 Some of the most successful, fascinating and insightful people in the world have sat across
    1:41:06 from me at this table and at the end of every conversation, I asked them to leave a question
    1:41:12 behind in the famous diary of a CEO and it’s a question designed to spark the kind of conversations
    1:41:15 that matter most, the kind of conversations that can change your life.
    1:41:19 We then take those questions and we put them on these cards.
    1:41:26 On every single card, you can see the person who left the question, the question they asked
    1:41:30 and on the other side, if you scan that barcode, you can see who answered it next.
    1:41:34 Something I know a lot of you have wanted to know and the only way to find out is by
    1:41:37 getting yourself some conversation cards, which you can play at home with friends and
    1:41:41 family at work with colleagues and also with total strangers on holiday.
    1:41:44 I’ll put a link to the conversation cards in the description below and you can get yours
    1:41:46 at the diary.com.
    1:42:02 [Music]
    Các vận động viên chỉ chạy thường bị chấn thương rất nhiều, và thường là do sự mất cân bằng chuyển động. Vì vậy, tôi luôn thực hiện bài kiểm tra này để cho họ thấy cơ mông của bạn có đủ mạnh để giữ cho xương chậu thẳng hay không và liệu bạn có đủ mạnh để ngăn đầu gối rơi vào vị trí này hay không. Tôi trông như kiểu say rượu hay gì đó. Bạn làm cách nào để thực hiện điều này khi mang giày cao gót? Tiến sĩ Vonda Wright là một bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình hàng đầu và là chuyên gia về tuổi thọ. Bà tận dụng chuyên môn của mình với các vận động viên ưu tú để cách mạng hóa cách chúng ta di chuyển, ăn uống và đào tạo. Để sống lâu hơn, khỏe mạnh hơn và tốt hơn. Tôi đang quyết tâm làm cho xương trở nên hấp dẫn trở lại vì ở Hoa Kỳ, ít nhất 50% phụ nữ sẽ mắc bệnh loãng xương cùng với 2 triệu đàn ông. Giờ thì loãng xương là mật độ xương thấp và các nghiên cứu cho thấy rằng những người có mật độ xương thấp có nguy cơ suy giảm nhận thức cao hơn và tăng nguy cơ gãy xương. Nếu bạn bị gãy hông, 50% khả năng, bất kể bạn là nam hay nữ, bạn sẽ không trở lại chức năng trước khi té ngã và 30% khả năng bạn sẽ chết. Có rất nhiều yếu tố gây ra sự dễ gãy của xương, chẳng hạn như lão hóa, không xây dựng đủ xương trong tuổi trẻ của chúng ta, lối sống ít vận động của chúng ta, và cả các huyền thoại rằng phụ nữ phải nhỏ bé. Ngay cả những điều như một người phụ nữ cho con bú sẽ mất 20% mật độ xương trong 6 tháng đầu, nhưng điều đó không phải là điều không thể tránh khỏi. Và tôi sẽ nêu ra một lối sống mà tôi gọi là không thể gãy. Nó liên quan đến cơ bắp, xương, dinh dưỡng, nhưng phần quan trọng nhất là tư duy. Tôi rất, rất hào hứng, nhưng chỉ để tạm dừng lại, có mối liên hệ nào giữa mãn kinh và mật độ xương không? Có, và đó là do sự suy giảm của estrogen, điều này rất quan trọng cho cơ bắp, xương, dây chằng, gân và lưng, và không có nó có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng. Vì vậy, bạn cần biết điều sau đây. Tôi thấy thật thú vị rằng khi chúng ta nhìn vào thông tin từ phía sau của Spotify và Apple và các kênh âm thanh của chúng tôi, đại đa số người xem podcast này vẫn chưa nhấn nút theo dõi hoặc nút đăng ký, bất kỳ nơi nào bạn đang nghe điều này. Tôi muốn lập một thỏa thuận với bạn. Nếu bạn có thể giúp tôi một ân huệ lớn và nhấn nút đăng ký đó, tôi sẽ làm việc không mệt mỏi từ bây giờ cho đến mãi mãi để làm cho chương trình ngày càng tốt hơn. Tôi không thể nói với bạn nó giúp ích như thế nào khi bạn nhấn nút đăng ký đó. Chương trình trở nên lớn hơn, có nghĩa là chúng tôi có thể mở rộng sản xuất, mang đến tất cả các khách mời mà bạn muốn thấy, và tiếp tục làm điều này mà chúng tôi yêu thích. Nếu bạn có thể giúp tôi ân huệ nhỏ đó và nhấn nút theo dõi, bất kỳ nơi nào bạn đang nghe điều này, điều đó sẽ có ý nghĩa rất lớn với tôi. Đó là ân huệ duy nhất mà tôi sẽ bao giờ yêu cầu bạn. Cảm ơn bạn rất nhiều vì thời gian của bạn. Quay trở lại tập này. Tiến sĩ Vonda Wright. Vâng. Đối với bất kỳ ai không biết bạn làm gì và bạn làm cho ai, bạn làm gì và bạn làm cho ai? Vì vậy, bạn biết đấy, với tư cách là một bác sĩ thể thao qua nhiều năm, chúng tôi đã học cách làm việc với những vận động viên có hiệu suất rất cao. Bạn biết đấy, đó là những người luôn chiến thắng, những người cần liên tục trở nên tốt hơn và tốt hơn trong công việc của họ. Trong 30 năm sự nghiệp của tôi, chúng tôi đã đi từ việc tập trung thực sự vào cách họ luyện tập. Từ việc lập kế hoạch thời gian luyện tập cho đến lần cuối tôi ở Đại học Pittsburgh. Tôi là giám đốc y tế của Khu thể thao UPMC Lemieux, nơi đặt trụ sở của đội Pittsburgh Penguins. Nó đã trở nên rất khoa học. Họ có đầu bếp làm việc toàn thời gian. Mỗi bữa ăn từ bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, tất cả các bữa ăn trên máy bay đều được chuẩn bị vì khi nói đến sự linh hoạt trong tích tắc, sự suy nghĩ sắc bén, từng chi tiết đều có giá trị. Và vì vậy, trong 30 năm sự nghiệp y tế của tôi, nó đã chuyển từ việc chỉ học thêm về khoa học hiệu suất từ cách luyện tập đến cách nuôi dưỡng mọi người đến cách hồi phục cho họ. Vì vậy, thay vì làm, ví dụ, tôi nghĩ Dara Torres đã nói về các cuộc đua Olympic của cô ấy trong những năm 40, đúng không? Cô ấy đã luyện tập rất khác so với khi cô 24 tuổi và trong những năm 40 sau khi cô có con. Nó chủ yếu liên quan đến phục hồi, không phải nhiều giờ trong một bể bơi. Vì vậy, tôi áp dụng tất cả những điều mà chúng tôi đã học trong suốt sự nghiệp của mình và bây giờ áp dụng chúng không chỉ cho các vận động viên, mà còn cho những người như bạn và tôi, những người làm việc trong các công việc có hiệu suất cao. Tôi cần phải ở trong tình trạng tốt nhất trong mọi lĩnh vực cuộc sống của mình như bạn cũng vậy. Và làm thế nào để chúng ta ăn uống tốt hơn, hồi phục tốt hơn, áp dụng các nguyên tắc về hiệu suất mà chúng tôi đã học từ các vận động viên vào những người có hiệu suất cao và thậm chí cả những vận động viên bình thường như tôi. Nhiều công việc của tôi liên quan đến hiệu suất nhận thức, đảm bảo rằng não của tôi sắc bén khi cần thiết. Một phần công việc của bạn có chồng chéo vào lĩnh vực nhận thức không? Bạn biết đấy, tôi không phải là một nhà khoa học não, nhưng tôi may mắn được bao quanh bởi những người là chuyên gia trong lĩnh vực đó. Vì vậy, từ quan điểm của riêng tôi, tôi đã đến mức cảm nhận sâu sắc hơn cả về vai trò của giấc ngủ, cả trong cuộc sống cá nhân và chuyên nghiệp. Thực tế, chúng tôi đã nói về những cuốn sách trước đây của tôi từ đầu những năm 2000 và khi tôi viết những cuốn sách đó, tình trạng di động là điều quan trọng nhất. Tôi chỉ viết về tình trạng di động. Và rồi khi tôi tiến bộ trong sự nghiệp của mình, tôi đã đi sâu hơn vào dinh dưỡng. Và sau đó tôi sẽ nói, được rồi, dinh dưỡng là số một và tình trạng di động là thứ hai. Nhưng ở giai đoạn tiến hóa này của khoa học giấc ngủ và việc biết cách phục hồi não và cung cấp thời gian và dinh dưỡng đầy đủ, tôi đặt giấc ngủ lên hàng đầu, giấc ngủ và hồi phục trước vì bạn không thể thực hiện bất kỳ việc nào khác khi não không được hồi phục đầy đủ. Thực tế, có ai đó đã hỏi tôi hôm nọ về thời điểm tập luyện và có cần thiết phải làm nó vào buổi sáng không? Như kiểu đó là khẩu hiệu, dậy, đi tập luyện. Và câu trả lời của tôi là bạn phải biết cách não của bạn hoạt động. Ví dụ, não của tôi hoạt động tốt nhất giữa 5 giờ sáng và 2 giờ chiều. Đó là khi tôi sẽ hoàn thành tất cả công việc sâu của mình. Tôi sẽ sáng tạo. Tôi sẽ suy nghĩ, sau 2 giờ chiều tôi có thể xây dựng cho bạn một ngôi nhà. Tôi có thể tiếp tục hoạt động, nhưng nếu tôi định viết một cuốn sách, sẽ là sớm.
    Tôi không tập thể dục vào buổi sáng vì tôi không muốn lãng phí năng lượng trí não cho các hoạt động thể chất khi tôi cần nó cho công việc sâu sắc này. Đó là cách tôi áp dụng khoa học não bộ, nhưng tôi thật may mắn khi được bao quanh bởi những người trong môi trường hiện tại, họ sẽ đặt điện não đồ (EEG) lên đầu bạn, lập bản đồ não của bạn và cho bạn biết những đường đi nào trong não mà bạn đang chịu áp lực quá lớn và những đường đi nào mà chúng ta có thể rèn luyện. Bạn có thể rèn luyện não bộ như một cơ bắp. Có một công ty tên là Nestry mà tôi tình cờ được tiếp cận. Họ đã đặt mũ bảo hiểm EEG lên những khách hàng về tuổi thọ chính xác của tôi, và chúng tôi lập bản đồ não của họ. Ví dụ như thế này. Những điều trở thành thói quen tiêu tốn rất ít năng lượng não bộ, ngay cả khi chúng ta cần rất nhiều năng lượng não bộ. Chúng trở nên rất quen thuộc, não của chúng ta chuyển hướng năng lượng khỏi chúng so với những điều mà chúng ta đang học hoặc những điều mà chúng ta lo lắng. Chúng ta dành rất nhiều năng lượng cho điều đó. Vì vậy, một khi công ty này lập bản đồ não của chúng tôi, họ có một chương trình huấn luyện mà gần giống như việc làm cho não bộ nhận thức của bạn không chiếm ưu thế và để cho não bộ tiềm thức của bạn tái áp dụng năng lượng vào những đường đi mà bạn thực sự cần mà bạn đã bắt đầu phớt lờ, và điều đó làm cho bạn hiệu quả hơn. Tôi đang giải thích chưa đủ rõ, nhưng các nhà khoa học não cho rằng bạn có thể rèn luyện lại não như một cơ bắp và dành năng lượng cho các đường dẫn thần kinh. Tôi biết chúng tôi làm điều này với các vận động viên để cố gắng tối ưu hóa hiệu suất của họ. Khi bạn sử dụng thuật ngữ tuổi thọ chính xác, điều đó có nghĩa là gì? Bạn biết đấy, sau khi hiểu về DNA con người, biết chúng ta thực sự được cấu tạo từ gì, nó đã đưa chúng ta ra khỏi một thời kỳ trong y học mà chúng ta đã trải qua trong 150 năm qua, đó là quan sát và một khuôn mẫu không ai vừa. Bây giờ khi chúng ta đã giải mã được bộ gen người, chúng ta có thể phát triển kế hoạch sức khỏe, kế hoạch sức khỏe của bạn, kế hoạch sức khỏe của tôi. Nó không phải là chung chung. Đây là một ví dụ. Khi tôi có người muốn trò chuyện với tôi về việc sống khỏe hơn lâu dài và chúng tôi vẽ ra một tập hợp các dấu hiệu sinh học, không phải 6.000 dấu hiệu sinh học. Chỉ là một tập hợp khoảng 23 cái ở ngoài các phòng thí nghiệm thông thường. Và tôi thấy rằng, chẳng hạn, có thể Steven, bạn có một lượng tế bào lão hóa cao. Vậy tôi sẽ thiết kế cụ thể chế độ dinh dưỡng của bạn theo những gì bạn cần. Bạn có thể không cần gì cho viêm vì có thể các xét nghiệm viêm của bạn là tốt. Nhưng theo lịch sử, những gì chúng tôi đã làm là nói, OK, hãy cho mọi người cùng một công thức. Nhưng giờ đây chúng tôi có khả năng thiết kế những gì cơ thể bạn cần tại thời điểm bạn cần. Tôi làm điều tương tự với việc tập thể dục. Tôi không bao giờ nói hãy để bạn thực hiện 150 phút tập thể dục vừa phải vì tôi có khả năng tiếp cận về thử nghiệm ngưỡng lactate, khi bạn đi bộ trên máy chạy bộ, chạy trên máy chạy bộ hoặc trên xe đạp. Mỗi bốn phút, chúng tôi sẽ chích ngón tay bạn. Và tôi có thể cho biết chính xác khi nào các ty thể của bạn, những kho năng lượng nhỏ trong tế bào của bạn, chuyển từ đốt cháy chất béo sang đốt cháy carbohydrate. Và điểm đó gọi là fat max. Đó là khi các ty thể của bạn, các bào quan năng lượng của bạn, hoạt động hiệu quả nhất. Và đó là nơi chúng tôi muốn tập luyện 80% thời gian. Vì vậy, đó chỉ là một ví dụ về cách tôi sẽ nói cho bạn biết bạn cần tập luyện ở nhịp tim nào. Tôi sẽ cho bạn biết cách lấp đầy những khoảng trống trong dinh dưỡng của bạn thay vì chỉ làm theo các hướng dẫn chung vì đó là công nghệ tiên tiến hiện nay. Khi bạn nghĩ về sự cá nhân hóa, tôi cũng đã nghĩ không chỉ về cá nhân mà còn về các giai đoạn khác nhau trong cuộc sống và cách mà có thể trong những năm 20 của tôi, có một tập hợp những điều tôi cần suy nghĩ nhiều hơn so với ở tuổi 30, 40 hay 50, 60. Đó có phải là một cách hữu ích để suy nghĩ về điều đó không? Có những điều khác nhau mà chúng ta cần suy nghĩ trong các mùa khác nhau của cuộc đời hay là những điều giống nhau trong mọi mùa không? Tôi rất thích câu hỏi đó. Và câu trả lời bằng một từ là có, mỗi mùa trong cuộc đời chúng ta là khác nhau. Hãy lấy xương, chẳng hạn. Chúng ta xây dựng, xây dựng, xây dựng xương cho đến khi ở phụ nữ, khoảng 28 tuổi và nam giới 30 tuổi. Chúng ta đạt được khối lượng xương tối đa. Sau đó chúng ta đạt đến một mức ổn định nơi chúng ta giữ mật độ xương của mình và sau đó ở phụ nữ, nó bắt đầu giảm mạnh do ảnh hưởng hormone. Đối với nam giới, họ thường duy trì mật độ xương của mình cho đến giữa những năm 70 khi nó giảm mạnh trừ khi họ có vấn đề trao đổi chất, một bệnh tự miễn hoặc đã phải sử dụng nhiều steroid, và sau đó bạn thấy sự khác biệt lớn ở tuổi 50. Vì vậy, trong xương, đó là một ví dụ tốt. Tuy nhiên, trong vài thập kỷ qua, xương của chúng ta phản ứng một cách khác nhau. Cơ bắp cũng tương tự. Chúng ta biết rằng chúng ta có thể tăng cơ bất kỳ lúc nào trong cuộc đời, nhưng chúng ta dễ dàng nhất là cho đến khoảng 30 tuổi, đúng không? Chúng ta cũng biết có sự thay đổi trong cách mà ruột của chúng ta hoạt động khi chúng ta già đi, liên quan đến khả năng hấp thụ và khả năng của vi nhung trong ruột của chúng ta để hấp thụ các chất dinh dưỡng và các loại chất dinh dưỡng khác nhau. Phụ nữ ở giữa đời, chẳng hạn, cần các vitamin được gọi là methylated, có nghĩa là bị phân hủy một chút vì chức năng ruột của chúng ta kém hiệu quả hơn. Vì vậy, trong mọi giai đoạn của quá trình lão hóa, chúng ta đều khác nhau. Về vấn đề xương, nghe có vẻ như bạn đang nói rằng xương của nam giới duy trì mật độ lâu hơn và xương của phụ nữ thì không. Tại sao lại như vậy? Và điều đó có liên quan đến thời kỳ mãn kinh không? Vâng, nam giới, vì ảnh hưởng của testosterone và di truyền của việc có nhiễm sắc thể XY, ban đầu xây dựng nhiều xương hơn, vỏ xương dày hơn, nặng xương tuyệt đối nhiều hơn. Và sau đó, vì sự giảm mạnh của estrogen, vốn rất quan trọng cho sức khỏe của xương, phụ nữ mất xương nhanh hơn nam giới đến mức sau khoảng 40 tuổi, khi chúng ta đạt đến mức ổn định đó, phụ nữ bắt đầu mất mật độ xương khoảng 20% khi đến thời kỳ mãn kinh. Và điều đó có thể có tác động nghiêm trọng đối với phụ nữ. Nhưng điều đó hoàn toàn do vai trò của estrogen trong việc kiểm soát mật độ xương. Vậy đó có phải là điều không thể tránh khỏi không? Việc mất mật độ xương có phải là điều không thể tránh khỏi đối với phụ nữ không? Nó không phải vậy.
    Vào năm 2004, chúng tôi đã nghiên cứu một nhóm rất lớn các vận động viên cao tuổi, nghĩa là những vận động viên từ 40 tuổi trở lên tham gia các giải thể thao quốc gia cho người cao tuổi, giống như Thế vận hội dành cho độ tuổi này. Để tham gia các giải quốc gia, bạn phải giành chiến thắng ở các giải thể thao cấp bang của mình.
    Vì vậy, đây là những vận động viên thể thao giải trí có trình độ khá cao. Chúng tôi đã thực hiện một nghiên cứu về mật độ xương của họ qua thời gian. Điều đầu tiên chúng tôi phát hiện trong nghiên cứu này là với việc tập thể dục thường xuyên, như những người này, bạn có thể duy trì mật độ xương ở mức rất cao cho đến tận 80 tuổi.
    Câu hỏi thứ hai mà chúng tôi đặt ra là, được rồi, nếu chúng ta biết có thể làm vậy, thì bài tập nào thật sự quan trọng cho điều đó? Chúng tôi đã phân chia các môn thể thao thành các môn thể thao có tính tác động lên xương như bóng rổ, chạy bộ, bóng chuyền, nơi xương bị tác động mạnh, so với bơi lội, chơi bowling, đạp xe. Chúng tôi phát hiện ra rằng việc tác động lên xương cũng quan trọng trong việc duy trì mật độ xương như những điều bạn không thể kiểm soát, như độ tuổi, việc bạn sinh ra với nhiễm sắc thể XX hay XY và lịch sử gia đình.
    Việc tác động lên xương, giúp cho chúng phát triển theo thời gian là rất quan trọng để duy trì mật độ xương. Vậy để trả lời câu hỏi của bạn, việc mất mật độ xương có phải là điều không thể tránh khỏi không? Việc mất estrogen là điều không thể tránh khỏi. Nhưng việc mất mật độ xương không nhất thiết phải dẫn đến loãng xương, gãy xương và sự mỏng yếu.
    Tôi muốn đề cập đến lý do tại sao điều đó xảy ra, nhưng hãy tạm dừng ở đây, vì nhiều người không nghĩ rằng xương quan trọng đến vậy. Tôi nghĩ rất nhiều người coi xương chỉ là thứ mà chúng ta không thể tác động được. Họ không nghĩ về nó như cơ bắp. Cơ bắp, tôi đến phòng tập, tôi có thể phát triển cơ bắp, tôi có thể trở nên khỏe mạnh. Nhưng với xương, cảm giác như chúng tĩnh lặng.
    Vậy bạn sẽ phản bác điều đó như thế nào để tôi bắt đầu quan tâm đến xương của mình? Và nếu tôi không quan tâm đến xương của mình, cái giá phải trả sẽ là gì? Bạn biết đấy, tôi đang trong một chiến dịch năm nay để làm cho xương trở nên hấp dẫn trở lại, vì đây là lý do rất nông cạn để chúng ta quan tâm. Sau đó, tôi sẽ cho bạn biết từ một góc độ khoa học hơn. Thực tế, chúng ta chỉ thường nghĩ đến xương vào một vài thời điểm. Chẳng hạn như bạn nhìn vào gương và ai đó nói với bạn, ôi, cấu trúc xương của bạn thật tuyệt vời. Nhìn vào xương của người mẫu này hay và chúng ta đều sờ vào xương gò má của mình. Hoặc chúng ta nghĩ về chúng khi nghe về một nhà khảo cổ học vĩ đại vừa phát hiện ra một nhóm người mới và từ xương, chúng ta có thể biết họ đã sống thế nào, đã chết ra sao, họ có khỏe mạnh hay không.
    Trên thực tế, trong bối cảnh đó, xương là dấu tích cuối cùng về toàn bộ cuộc đời của bạn. Nó tồn tại lâu nhất. Tôi có nghĩa là, lịch sử mà bạn nói đến trong xương của mình còn sống lâu hơn bất cứ điều gì khác. Cơ bắp thì biến mất, da thì biến mất, mọi thứ ngoại trừ xương, cái mà vẫn còn lại. Thật thú vị phải không? Nhưng lý do khác khiến chúng ta nghĩ về xương là khi chúng gãy, đúng không? Khi xương gãy, mọi người nghĩ rằng xương là im lặng, giống như một mẫu người mạnh mẽ im lặng chỉ chờ đến lúc gãy. Và sau đó chúng đang thét lên với bạn, đúng không? Và gây ra sự mỏng yếu.
    Dưới đây là một số thông tin về xương, vì câu trả lời thực sự cho câu hỏi đang đến. Một trong hai phụ nữ sẽ có một gãy xương loãng trong suốt cuộc đời mình. Vậy là có thể là tôi hoặc đối tác của bạn hoặc tôi hoặc trợ lý của bạn, đúng không? Một trong hai người sẽ có một trường hợp gãy xương loãng. Phụ nữ chiếm 70% tất cả các trường hợp gãy xương hông. Gãy xương hông là một trong những yếu tố chính dẫn đến việc phải vào viện dưỡng lão, vì bạn không thể tự đi lại và tự chăm sóc cho bản thân, đúng không? 70% là phụ nữ.
    Nếu bạn gãy xương hông, 50% thời gian, bất kể bạn là nam hay nữ, bạn sẽ không trở lại chức năng trước khi ngã. Bạn không thể sống trong ngôi nhà mà bạn đã nuôi nấng con cái. Bạn có thể không thể lái xe và hoàn toàn độc lập, đúng không? Và 30% thời gian đó, đó là một con số khổng lồ. 30% thời gian bạn sẽ chết do các biến chứng từ gãy xương, do nằm trên giường, do các nhiễm trùng bạn gặp phải, nhiễm trùng bàng quang, chỉ là các di chứng từ việc ngồi một chỗ quá lâu.
    Những điều này không có ý định khiến mọi người sợ hãi. Đó là thực tế mà tôi thấy mỗi ngày trong vai trò một bác sĩ phẫu thuật chấn thương ortho. Nhưng còn nhiều lý do khác để quan tâm đến xương vì gãy xương là một lý do lớn. Xương, và điều đó có lý do, tự nhiên rất bảo thủ. Xương có mặt trong cơ thể chúng ta từ đỉnh đầu đến ngón chân út, đúng không? Xương là những người giao tiếp bậc thầy. Chúng ta nghĩ đến cơ bắp, đó là điều mà chúng ta đang nói đến bây giờ, và xương và mỡ, và mọi thứ như là những cơ quan tách rời không có mối liên hệ với nhau, trừ việc chúng sống cạnh nhau.
    Thực tế là, ví dụ, khi chúng ta đang nói về hệ thống cơ xương, xương, gân, dây chằng, cơ, mỡ, sụn và tế bào gốc cơ, tất cả chúng đều xuất phát từ cùng một tế bào gốc, tế bào gốc trung mô. Vì vậy, chúng không phải là hàng xóm xa lạ, mà là anh em họ, và tất cả chúng đều nói cùng một ngôn ngữ. Chúng có thể có những phương ngữ khác nhau. Tôi đã suy nghĩ về một ví dụ về điều này, bạn biết đấy, như ở Vương quốc Anh, tiếng Anh là ngôn ngữ, nhưng tùy thuộc vào giáo xứ mà bạn sống, hoặc quốc gia nào trong Vương quốc Anh, tiếng Anh nghe rất khác nhau, nhưng vẫn là cùng một ngôn ngữ.
    Vì vậy, trong mô hình cơ xương, cơ và xương không tách rời. Chúng là một hệ sinh thái, đến mức khi cơ thể giải phóng một loại protein gọi là irisin, nó giao tiếp với xương. Khi xương giải phóng một loại protein gọi là osteocalcin, nó giao tiếp với cơ. Nhưng trong trường hợp của xương, osteocalcin, nếu chúng ta chỉ tập trung vào protein đó, nó giao tiếp với toàn bộ cơ thể. Khi các tế bào tạo xương, những tế bào xây dựng xương trong xương của bạn giải phóng osteocalcin, nó đi đến não của bạn và có tác động bảo vệ thần kinh bằng cách giảm viêm. Nó đến não của bạn và kích thích sự tổng hợp của các nơ-ron trong hồi hải mã. Nó đến tuyến tụy và giúp tăng độ nhạy insulin.
    Nó đi vào cơ bắp và giúp các cơ hấp thụ glucose từ máu, đúng không? Nếu bạn là đàn ông, osteocalcin có thể di chuyển đến tinh hoàn, và cơ quan đó, các tế bào lytic dưới sự kích thích của osteocalcin sẽ sản xuất testosterone. Vì vậy, đó giống như một phép màu và sự kỳ diệu khi chúng ta chỉ nghĩ về xương như một thứ mạnh mẽ và im lặng giữ cho cơ bắp của chúng ta vững chắc, nhưng thực sự xương và các protein mà nó sản xuất là những nhà giao tiếp bậc thầy. Và điều đó rất hợp lý vì chúng ta có xương ở khắp mọi nơi trong cơ thể. Tại sao cơ thể chúng ta không sử dụng nó như vậy? Tôi cứ nghĩ đó chỉ là một cái khung. Thực ra, nó là một cái khung, đúng không? Cơ bắp thì không có xương thì sẽ thành một mô chuyển hóa, đúng không? Nó cho chúng ta hình thể của mình, nhưng nó cũng là một nhà giao tiếp bậc thầy. Khung xương gần như là một công việc thứ yếu, theo ý kiến của tôi. Xương đang phát ra các chất. Tôi có chút phép ẩn dụ mà tôi muốn đưa ra. Trong một cái hộp, tôi có một vài khoáng chất và đây là cơ thể. Vậy bạn có thể giải thích cho tôi cách mà xương đang phát ra một cái gì đó vào trong cơ thể không? Chúng ta đã nói về xương như một cấu trúc, đúng không? Nó giữ bạn đứng vững. Nó cho bạn hình dáng của bạn. Chúng ta đã nói rằng xương là một nhà giao tiếp bậc thầy. Một công việc khác của xương là làm kho chứa của cơ thể bạn để chứa những thứ cực kỳ quan trọng. Có lẽ nếu chúng ta chỉ nói về một trong số chúng, đó là canxi. Canxi là một khoáng chất quan trọng trong cơ thể chúng ta. Chúng ta cần nó để co thắt cơ bắp, để đẩy các phân tử qua các màng tế bào. Nhưng chúng ta phải lưu trữ nó ở đâu đó. Vậy khi chúng ta ăn thức ăn, ruột của chúng ta sẽ hút ra từ thức ăn mà chúng ta ăn và lưu trữ nó trong xương. Và vì vậy, cơ thể chúng ta luôn cảm nhận có bao nhiêu canxi, có bao nhiêu photpho mà chúng ta có? Chúng ta cần gì? Khi cơ thể cảm nhận rằng chúng ta cần nhiều hơn, nó sẽ đến xương. Nó kích thích osteoclast và nói: “Osteoclast, chúng ta cần thêm canxi.” Osteoclast phân hủy một phần xương, giải phóng canxi, và nó sẽ đi vào cơ thể để sử dụng. Và sau đó cơ thể có đủ để sử dụng. Cơ thể không chỉ tích trữ thêm vì tăng canxi máu có thể gây ra chứng loạn nhịp tim. Điều đó thì không tốt, đúng không? Cơ thể hoàn toàn ở trạng thái cân bằng, trong sự cân bằng. Vì vậy, khi xương đã giải phóng đủ, nó sẽ lùi lại và tiếp tục lưu trữ, đúng không? Canxi mà cơ thể bạn không cần, nếu xương đã đầy, nó sẽ được bài tiết qua thận. Và đây là một sự cân bằng rất tinh vi giữa việc xây dựng xương, giải phóng kho chứa các khoáng chất vào dòng máu, hoặc nói: “Ôi, chúng ta đã đủ. Hãy thải ra trong nước tiểu.” Cơ thể giống như một phép màu. Nếu tôi không có đủ canxi hoặc một số khoáng chất khác, thì điều đó có nghĩa là xương của tôi sẽ trở nên giòn yếu? Bạn biết đấy, có rất nhiều yếu tố dẫn đến sự giòn yếu của xương hay tình trạng loãng xương. Một trong số đó là không tạo ra đủ xương trong tuổi trẻ của chúng ta. Bạn đã hỏi tôi trước đó về những thay đổi trong suốt cuộc đời. Khi nói đến xương, điều thú vị là tôi có rất nhiều phụ nữ rất trẻ trong phòng khám của tôi ở độ tuổi 25, 28, mà vì nhiều lý do tôi thực hiện xét nghiệm mật độ xương cho họ, và họ đã có xương giòn. Tôi biết điều đó thật sốc. Tôi nghĩ điều đó xảy ra vì nhiều lý do. Lý do đầu tiên, chúng ta không xây dựng đủ xương. Vẫn có một huyền thoại ở đất nước này rằng phụ nữ phải nhỏ nhắn, rằng chúng ta phải nhịn ăn. Và khi điều đó xảy ra, nhiều phụ nữ không có chu kỳ kinh nguyệt đều đặn và estrogen, điều đó giúp chúng ta hình thành xương. Đó là lý do đầu tiên. Vâng, estrogen đóng vai trò trong việc hình thành xương. Đúng vậy, nó đóng vai trò quan trọng. Vì vậy, chúng ta không xây dựng đủ. Hoặc có thể chúng ta là các vận động viên. Luật Title IX, là luật bình đẳng thể thao cho phụ nữ ở đại học, đã 53 năm tuổi. Vì vậy, có thể những phụ nữ trẻ không xây dựng đủ xương vì họ tiêu tốn quá nhiều năng lượng, 10.000 calo mỗi ngày, và sau đó họ không bổ sung lại năng lượng đúng cách. Vì vậy, họ luôn sống trong tình trạng thiếu năng lượng và không xây dựng đủ xương. Hoặc có thể những phụ nữ trẻ đến văn phòng của tôi với không đủ xương vì chúng tôi đang nuôi dưỡng cả một thế hệ trẻ em ít vận động, những đứa trẻ ngồi trong hầm chơi game, tạo ra trí não, nhưng không xây dựng cơ thể. Điều đó được chứng minh bởi các nhà nghiên cứu chỉnh hình tại Đại học Wisconsin đã nghiên cứu xem môn thể thao nào của phụ nữ xây dựng xương tốt nhất, và đó chính là thể dục. Chính việc va chạm và dinh dưỡng cho những vận động viên đó giúp xây dựng xương tốt nhất. Vì vậy, chúng ta gặp vấn đề với xương giòn trong tuổi vị thành niên vì chúng ta không xây dựng được. Nơi thứ hai trong suốt cuộc đời mà chúng ta có thể trở nên thấp về mật độ xương và hãy nghe tôi, tôi không nói không nên cho con bú. Ý tôi là, trong con cái của tôi, tôi đã cho con bú trong một năm. Điều đó thực sự tốt cho trẻ sơ sinh. Nhưng một người phụ nữ cho con bú sẽ mất 20% mật độ xương trong sáu tháng đầu tiên cho con bú. Và nếu cô ấy không thực sự cẩn thận để có được 500 miligam canxi mỗi ngày từ thực phẩm hoặc qua bổ sung, cô ấy sẽ không xây dựng lại. Và sau đó nếu bạn có con liên tiếp, bởi vì nhiều phụ nữ đang chờ đợi đến 30 tuổi mới có con đầu lòng và sau đó có ít thời gian hơn, chúng tôi có thể không bao giờ xây dựng lại xương. Vậy đó là một điểm quan trọng khác mà mọi người không nhận ra có thể gây nguy hiểm cho xương. Và cuối cùng, đúng vậy, là khoảng thời gian xung quanh thời kỳ tiền mãn kinh bắt đầu khoảng 45 tuổi khi nồng độ estrogen trở nên rất hỗn loạn và cuối cùng là bằng không. Điều đó có thể gây ra sự suy giảm nhanh chóng trong mật độ xương và độ yếu của xương mà bạn đang hỏi tôi. Và đó là vì estrogen rất quan trọng trong việc kiểm soát sự hấp thụ, phần này, sự hấp thụ của xương. Và nếu không có estrogen kiểm soát sự hấp thụ, xương sẽ bị phá vỡ nhanh hơn so với tế bào osteoblast. Các tế bào xây dựng có thể xây dựng lại nó. Vì vậy, có sự mất cân bằng, một sự rối loạn điều hòa. Tôi muốn đi vào tất cả những điều đó. Bắt đầu từ điểm bạn đã đề cập về việc tham gia thể thao có tác động khi chúng ta còn trẻ.
    Bởi vì mọi người thường nói rằng nếu bạn tham gia các môn thể thao tác động khi còn trẻ, đặc biệt là một số môn, sẽ có những hệ quả khác như chấn thương hoặc va đập vào đầu.
    Vậy bạn đang nói rằng chúng ta nên chạy hoặc nhảy khi còn trẻ để xây dựng sức mạnh xương.
    Hoàn toàn đúng, để xây dựng mọi thứ.
    Bạn biết không, chúng ta tạo ra các ti thể, chúng là nguồn năng lượng chủ yếu của chúng ta.
    Chúng ta tạo ra rất nhiều ti thể trong thời thanh xuân.
    Nếu chúng ta không hoạt động khi còn trẻ, chúng ta sẽ không có kích thích đồng hóa để tạo ra nhiều ti thể.
    Nếu chúng ta là những đứa trẻ ít vận động, chúng ta sẽ tạo ra xương, nhưng sẽ không xây dựng xương đến mức chúng ta làm nếu chúng ta hoạt động mỗi ngày.
    Và tôi nghĩ dữ liệu từ Wisconsin là một minh họa tốt cho điều đó.
    Còn điều đó có đúng trong mọi giai đoạn của cuộc sống không?
    Nếu tôi 60 tuổi, tôi có nên tiếp tục hoạt động mạnh để làm cứng xương không?
    Và đó là điều mà nghiên cứu của tôi từ National Senior Game cho thấy, rằng bằng cách tác động lên xương của bạn suốt đời, bạn có thể thay đổi mật độ xương của mình.
    Về điểm này trong thai kỳ, điều mà bạn đã đề cập ở điểm thứ hai, trong thời kỳ mang thai, sau khi mang thai, tôi cần làm gì?
    Có phải là uống sữa không?
    Đúng.
    Vậy thì, và đây là dữ liệu tôi đã đưa ra là dành riêng cho các bà mẹ cho con bú.
    Được rồi.
    Vì vậy, đối với các bà mẹ cho con bú, bạn sẽ mất khoảng 500 miligam canxi mỗi ngày khi sản xuất sữa cho con của bạn.
    Bạn phải bù lại điều đó.
    Tôi thích mọi người thay thế canxi của họ bằng thực phẩm tự nhiên, đúng không?
    Như mận, chà là và sữa giàu canxi, nếu bạn có thể.
    Nếu bạn không thể làm điều đó, được rồi, hãy uống bổ sung.
    Nhưng nếu bạn quên làm điều đó, tôi hiểu mà.
    Tôi đã là một người mẹ trẻ.
    Tôi đã kiệt sức.
    Không, tôi không phải là một người mẹ trẻ. Tôi là một người mẹ 40 tuổi.
    Mệt mỏi.
    Bạn phải rất chú ý khi em bé của bạn bú, hãy ăn một ít canxi, ăn sữa chua của bạn, ăn thực phẩm giàu canxi, nếu bạn có thể.
    Để bạn phục hồi lại xương của mình, điều mà bạn hoàn toàn có khả năng làm được.
    Nghiên cứu cho thấy bạn sẽ phục hồi lại xương của mình, nhưng không nếu bạn không chú ý.
    Không nếu bạn đang ở trong giai đoạn “tôi phải làm mất mỡ bụng sau sinh”.
    Đừng làm như vậy.
    Bạn đã nói về cách xương ảnh hưởng đến nhiều bộ phận khác nhau của cơ thể.
    Và tôi đã nghe bạn nói về cụm từ “trục xương – não”.
    Đúng vậy.
    Trục xương – não là gì?
    Chà, nếu chúng ta chỉ nói về một trong những protein mà xương tạo ra, osteocalcin.
    Khi nó được giải phóng vào dòng máu, một trong những nơi nó đi đến là vào não và nó có thể hỗ trợ trong các hiệu ứng bảo vệ thần kinh.
    Vậy điều đó có nghĩa là gì?
    Dưới sự trao đổi chất bình thường, chúng ta phát triển các gốc tự do do hoạt động tế bào bình thường.
    Chúng ta phát triển stress oxy hóa và osteocalcin hoạt động để giảm thiểu thiệt hại oxy hóa nhằm sửa chữa các tế bào trong não.
    Đó là điều thứ nhất.
    Điều thứ hai, nó kích thích sự giải phóng một thứ gọi là protein thần kinh xuất phát từ não, yếu tố BDNF, mà kích thích sự phát triển của các nơ-ron trong một phần của não gọi là hippocampus, có liên quan đến trí nhớ.
    Và đây là mặt trái của nó.
    Chúng ta biết rằng những người có mật độ xương thấp cũng có chức năng nhận thức của não cao hơn khi tuổi tác tăng và ngược lại.
    Có một sự liên kết trong tài liệu giữa loãng xương và suy giảm nhận thức và ngược lại.
    Tôi nghe bạn trong cuộc phỏng vấn của Business Insider mô tả rằng đây là một thập kỷ quan trọng cho sức khỏe xương.
    Thập kỷ quan trọng đó là gì?
    Tôi nghĩ thập kỷ quan trọng cho sức khỏe của phần lớn chúng ta, Steven, không muộn hơn 35 đến 45 cho cả nam và nữ.
    Điều đó là vì chúng ta biết rằng đối với phụ nữ, đó là thời điểm estrogen bắt đầu giảm hoặc trở nên hỗn loạn.
    Vì vậy, khi chúng ta ở độ tuổi 30 đến 40, đó là thời điểm để chuẩn bị tất cả các thói quen sức khỏe của chúng ta.
    Đã đến lúc đi khám sức khỏe để xem các chỉ số cơ bản của bạn là gì.
    Tôi nghĩ điều này rất quan trọng với cả nam và nữ, đặc biệt là nam giới, để lấy chỉ số testosterone cơ bản để sau này, khi nghĩ đến việc bổ sung testosterone, chúng ta bổ sung trở lại mức độ của bạn.
    Bởi vì trong tương lai, giả sử khi bạn 50 tuổi, testosterone của một người đàn ông có thể là 600, nằm trong mức bình thường.
    Nhưng nếu anh ấy vẫn cảm thấy thiếu năng lượng, không phải là chính mình, và có nhiều chấn thương gân và dây chằng,
    thì testosterone của anh ấy khi còn trẻ có thể đã là 800 hoặc 1.000.
    Vì vậy, tôi muốn mọi người có các chỉ số cơ bản nếu họ chưa từng đi khám bác sĩ trước đó, khoảng 35 tuổi, mọi thứ,
    để chúng ta biết điều gì chúng ta đang đưa bạn trở lại.
    Điều thứ nhất, điều thứ hai, nếu bạn bận rộn với sự nghiệp của mình và không còn hoạt động nào,
    thì bây giờ chính là thời điểm.
    Bởi vì nếu tôi biết được điều gì mà tôi biết bây giờ, khi tôi 40 tuổi, tôi đã tập luyện cho các cuộc thi ba môn phối hợp.
    Tôi là một vận động viên thể dục nhịp điệu, đúng không?
    Tôi chạy, tôi đạp xe, nhưng điều mà tôi sẽ làm lúc đó, với những gì tôi biết bây giờ là tôi sẽ nâng nhiều trọng lượng để xây dựng cơ bắp tối đa
    trong khi tôi vẫn có nhiều hormone nhất để bắt đầu từ một nơi tốt hơn.
    Bởi vì bạn có thể xây dựng cơ bắp, nhưng tốt hơn là bắt đầu từ một mức trung bình cao hơn.
    Vì vậy, hãy làm một số xét nghiệm, phát triển mối quan hệ với bác sĩ.
    Làm tất cả các xét nghiệm sàng lọc phòng ngừa của bạn.
    Đừng bỏ qua điều đó.
    Phát triển các thói quen sẽ giúp bạn vượt qua cả cuộc đời, cho dù đó là chế độ dinh dưỡng chống viêm thông minh,
    hay tham gia vào một chương trình tập luyện sức bền, phát triển máy tim của bạn.
    Tôi thấy bạn đang chạy rất nhiều bây giờ và chúng ta muốn có VO2 max cao nhất có thể khi bước vào giữa cuộc đời.
    Bởi vì chúng ta không bao giờ muốn khi già đi vượt qua một cái gì đó gọi là “đường ranh giới yếu ớt”.
    Vì vậy, VO2 max là thước đo, đó là thước đo tối ưu của thể lực.
    Bạn có khả năng kéo bao nhiêu oxy từ không khí và khuếch tán qua phổi vào máu của bạn.
    Các vận động viên hàng đầu thế giới, tôi vừa mới ở Trung tâm Olympic Hoa Kỳ ở Park City, Utah.
    Những vận động viên đó có VO2 max từ 75, 80, đôi khi lên tới 90, đúng không?
    Những người bình thường được coi là xuất sắc khi có VO2 max khoảng 50 đối với phụ nữ, khoảng 50.
    Vì vậy, bạn có thể xây dựng VO2 max và nên làm vậy trong thập kỷ quan trọng, vì một khi chúng ta bước vào tuổi trung niên, chúng ta sẽ giảm 10% mỗi thập kỷ nếu không liên tục xây dựng nó lên. Vậy điều đó trông như thế nào? Nếu tôi bắt đầu từ 50 tuổi, VO2 max cuối cùng của tôi khi tôi 50 tuổi là 50, khá tốt vì tôi là người thích bền bỉ, đúng không? Nói một cách đơn giản, khi tôi đến 60, nó sẽ còn 45, 70, 40, 80, 35. Tôi không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ muốn đạt 18 nếu tôi là đàn ông hay 16 nếu tôi là phụ nữ, vì đó là mức độ VO2 max khi chúng ta không thể tự mình đứng dậy từ ghế. Khi chúng ta không thể đi qua phòng vì việc đó cần chức năng tim mạch. Do đó, càng cao VO2 max của chúng ta khi còn trẻ, chúng ta càng có nhiều thời gian hơn, ngay cả khi chúng ta không tiếp tục xây dựng nó lên.
    Vâng, tôi có một thành viên trong gia đình không thể đi lên cầu thang mà không bị hụt hơi. Điều đó thật tàn phá vì khi bạn có cháu, và những đứa trẻ bắt đầu chạy quanh, bạn muốn chơi với chúng. Thật đau lòng khi chứng kiến thành viên này nhìn thấy những đứa cháu đến. Chúng nói, “Hãy chơi nào.” Các cháu chạy đi và người này không thể đuổi theo chúng. Vì vậy, họ chỉ có thể đứng xem. Họ thực sự xem cháu chơi trong vườn vì không thể chơi cùng chúng. Tôi nghĩ đó là điều thật buồn. Đó là một trong những động lực lớn của tôi để cố gắng giữ gìn sức khỏe, chỉ để có thể kéo dài tuổi thọ của sức khỏe. Đúng vậy, để hy vọng tôi có thể khỏe mạnh cho đến ngày tôi chết. Thật tuyệt, nhưng đó là điều kỳ lạ. Tôi muốn nói về việc chạy. Tôi muốn nói về VO2 max để kết thúc chủ đề về xương. Có hai thuật ngữ mà tôi muốn nhắc đến. Một là thuật ngữ loãng xương. Vâng, tôi không biết loãng xương là gì. Tôi đã nghe nói về nó một vài lần trong đời, nhưng tôi không biết đó có phải là điều mà tôi nên cân nhắc, lo lắng hay không biết nó có nghĩa gì.
    Vâng, loãng xương là từ chúng ta dùng để mô tả mật độ xương thấp. Được rồi, cách chúng ta đo loãng xương là sử dụng một loại X-quang gọi là quét dexa, một X-quang kép. Nó chỉ đo lường, so sánh mật độ xương của bạn với người khỏe mạnh 30 tuổi. Và nó cho chúng ta một cái gọi là điểm T. Nó giống như khi bạn còn đi học và bạn được chấm điểm theo độ cong chuông, và trung tâm của độ cong là trung bình. Và đó là trung bình cho một người 30 tuổi. Khi bạn nhận được điểm quét dexa và nó là tích cực, thật tuyệt. Bạn có xương của một người 30 tuổi. Nếu bạn nhận được điểm T trên quét dexa từ 0 đến -1, thì cũng không sao. -1 là định nghĩa của tình trạng loãng xương đầu tiên, có nghĩa là hãy cẩn thận, xương của bạn đang yếu. Định nghĩa của loãng xương là điểm T dưới -2,5. Làm tăng nguy cơ gãy xương của bạn lên 40% hoặc hơn. Tất cả các thống kê xấu mà tôi đã nói với bạn đi kèm với loãng xương. Và có bao nhiêu người bị loãng xương, loãng xương sau 50 tuổi ở Mỹ? Vâng, 2 triệu đàn ông mắc loãng xương, thú vị không? Bạn không nghĩ về nó như một bệnh của đàn ông. Và một trong hai phụ nữ sẽ bị gãy xương do loãng xương, vì vậy ít nhất 50% phụ nữ. Nhưng điều đó không phải là điều không thể tránh khỏi. Đó là lý do tôi rất quan tâm đến việc phát hiện sớm ở mọi người trong thập kỷ quan trọng. Điều đó không phải là không thể tránh khỏi, nhưng nó sẽ là điều không thể tránh khỏi nếu chúng ta không phát hiện ra. Nhưng đây là điều khiến tôi khó chịu. Tại Hoa Kỳ và nhiều quốc gia khác mà tôi làm việc, bạn không thể nhận được một cuộc quét dexa được chi trả cho đến khi bạn 65 tuổi. Đến 65 tuổi, thiệt hại đã xảy ra. Tại sao chúng ta lại chờ đợi? Ngay cả với những người đã bị gãy xương, có một khoảng cách trong việc theo dõi đến nỗi tất cả họ đều nên có một cuộc quét dexa bởi vì điều số một dự đoán gãy xương trong tương lai là gãy xương trước đó. Vì vậy, thông báo dịch vụ công, nếu bạn đã bị gãy xương, hãy làm một cuộc quét dexa. Ngay cả khi đó là một gãy do chấn thương, như bạn đã gặp tai nạn ô tô. Nhưng chắc chắn nếu bạn đã ngã, nếu con chó của bạn kéo bạn xuống, nếu đó là một gãy xương do chấn thương thấp, hãy làm một cuộc quét dexa. Bởi vì ít nhất bạn sẽ biết mình đang ở đâu và có thể lên kế hoạch cho việc xây dựng xương của mình. Có dấu hiệu cảnh báo sớm nào mà tôi có thể đang bị loãng xương hay đang trên đường đến loãng xương không? Bạn biết đấy, tôi nghĩ bạn có thể nhận được manh mối từ gia đình của riêng bạn. Được rồi. Nếu mẹ bạn bị thấp, nếu bạn đã từng có thể nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, như tôi, mẹ tôi nhìn thẳng vào mắt tôi, 1m65. Và bây giờ bà ở đây. Chúng ta mất chiều cao ở cả nam và nữ do sự nén của đốt sống. Chúng ta mất chiều cao. Vì vậy, nếu bố hoặc mẹ bạn bị thấp, đó là một dấu hiệu tốt rằng bạn có tiền sử gia đình nơi loãng xương có thể tồn tại. Hoặc nếu mẹ bạn từng bị gãy xương hông, hoặc nếu vì lý do nào đó như hen suyễn, bạn đã phải dùng steroid liều cao suốt đời hoặc một căn bệnh tự miễn. Điều đó rất xấu cho xương. Vì vậy, từ quan điểm y tế, từ quan điểm tiền sử gia đình, từ quan điểm cá nhân, thường thì sẽ dẫn đến gãy xương. Còn nếu tôi là người hút thuốc thì sao? Điều đó có ảnh hưởng đến sức khỏe xương và cơ hội của tôi không? Vâng, tôi rất vui bạn đã hỏi điều đó. Hút thuốc là một chất độc đối với sự phục hồi xương. Dù rằng gãy xương sẽ phục hồi chậm hơn. Thực tế, chúng tôi có tỷ lệ không hợp nhất cao hơn nhiều, đó là nơi chúng tôi cố định một gãy xương mà nó vẫn không hồi phục ở những người hút thuốc. Chúng tôi biết có một lượng lớn dữ liệu trong tài liệu của ngành xương khớp cho những người có phẫu thuật cột sống, những người hút thuốc. Họ không chỉ hồi phục kém hơn, mà còn dễ bị nhiễm trùng hơn. Vì vậy, các hóa chất độc hại trong thuốc lá rất xấu cho xương. May mắn là tôi không hút thuốc. Vậy là hút thuốc, vaping, hay chỉ đơn giản là…? Tất cả. Vaping có thể nguy hiểm hơn. Chúng tôi chỉ không có nhiều tài liệu. Được rồi. Và điều cuối cùng trước khi chúng tôi nói về việc chạy và Veertimax và sự bền bỉ và thể thao, tất cả những điều đó là mối liên hệ giữa bệnh Alzheimer và sức khỏe xương. Có mối liên hệ không? Điều đó trở lại những gì chúng tôi đã nói trước đó. Và có một mối tương quan. Chúng tôi, tôi không tin rằng chúng tôi đã tìm ra nguyên nhân, nhưng có một mối tương quan.
    Chúng tôi thấy rằng những người mắc bệnh Alzheimer và những người bị loãng xương nghiêm trọng đôi khi là cùng một nhóm 30% trong số những người mắc bệnh não. Ngoài ra, loãng xương có thể liên quan đến kết nối mà chúng tôi đã nói đến giữa hai hệ cơ quan. Bạn không rời xa bệnh Alzheimer. Tôi có. T Aunt Ida của tôi thật xuất sắc. Bà là một giáo viên và bà đã ngừng nhớ. Bà không nhớ chính mình. Bà không nhớ đến trang trại mà chúng tôi đều lớn lên. Đó là một điều rất khó để chứng kiến. Đôi khi, những người mắc bệnh Alzheimer mất đi sự kiềm chế và họ trở nên tức giận, điên cuồng và sợ hãi. Bà không bao giờ như vậy, nhưng đó là một điều khó để chứng kiến. Kinh nghiệm đó đã thay đổi bạn như thế nào hoặc thay đổi sự tập trung của bạn ra sao, hoặc thêm vào những gì, kho tư tưởng, mối quan tâm, điểm tham khảo trong cuộc sống của bạn? Chà, bạn biết điều gì đã xảy ra không? Nó đã tạo ra một cấp bách và thậm chí vẫn là một cuộc chiến hàng ngày. Tôi không muốn, tôi nghĩ đôi khi mọi người nghĩ rằng đối với tôi thì điều đó dễ dàng, vì tôi nói về những điều này suốt thời gian và tôi thực hiện, tôi sống cuộc sống đó. Tôi kê đơn cho mọi người rằng điều đó dễ dàng nhưng thực sự không dễ dàng. Bạn biết không, tôi đã nói với bạn rằng tôi vừa hoàn thành cuốn sách mà tôi đang viết và có một khoảng trống lớn trong tính nhất quán của lối sống này. Nhưng điều gì thúc đẩy tôi quay lại là câu hỏi về việc sống mà không có một bộ não được bảo tồn thì sẽ như thế nào? Ý tôi là, tôi không biết. Đôi khi tôi nghĩ rằng nếu tôi già đi và phải chọn một thứ, tôi sẽ chọn một thân thể khỏe mạnh hay một bộ não khỏe mạnh? Điều đó có khó không? Tôi không biết bạn phải chọn nhưng tôi không thể hình dung cuộc sống sẽ như thế nào nếu không có một bộ não khỏe mạnh. Và vì vậy, điều đó thúc đẩy tôi tập luyện, để khiến cơ bắp của tôi tiết ra các protein giúp nuôi dưỡng não và xây dựng một bộ não tốt hơn, ăn những thực phẩm không làm tắc nghẽn động mạch của tôi. Đó như một động lực, bởi vì tôi muốn ở trong tình trạng này cho đến khi tôi chết. Bạn sẽ chọn cái gì nếu bạn phải chọn? Thân thể khỏe mạnh hay bộ não khỏe mạnh? Đối với tôi, điều đó rất rõ ràng. Tôi thích có bộ não khỏe mạnh hơn. Tôi cũng vậy. Tôi cũng vậy. Bởi vì đó là các mối quan hệ của bạn. Đó là, đó là sự trọn vẹn của cuộc sống. Đó là một bộ não giả, tất nhiên. Nhưng những điều này cũng có mối liên hệ cơ bản với nhau, phải không? Đó là lý do tại sao khi tôi nhìn vào số liệu thống kê về bệnh Alzheimer liên quan đến sức khỏe xương, tôi nghĩ, nếu bạn có bệnh loãng xương hoặc một cái gì đó và bạn không vận động nhiều, có thể, có thể. Bạn biết động lực lớn cho các bệnh nhân của tôi bây giờ mà bạn đã đưa ra là bệnh Alzheimer được coi là khuôn mặt thứ ba của bệnh tiểu đường, đúng không? Và vì vậy mọi người đều nhận thức được bệnh tiểu đường và điều đó có nghĩa là bạn không xử lý đường và bạn có tình trạng không dung nạp glucose và tuyến tụy của bạn không còn hoạt động. Và những hậu quả xấu có thể đi kèm với điều đó, điều mà mọi người không nhận thức được nhiều, ít nhất là với những người đến phòng khám của tôi, là bệnh tiền tiểu đường. Và nếu bạn không phiền khi tôi đi lạc một chút, vì điều này rất quan trọng đối với câu hỏi mà bạn vừa hỏi tôi, và chúng ta có thể ngăn ngừa nó không? Và nếu chúng ta có thể chọn, thì chúng ta sẽ chọn cái gì? Nhưng tôi có người đến văn phòng của tôi suốt thời gian và tôi xem xét các xét nghiệm của họ và họ có chỉ số glucose lúc đói. Họ đã lấy máu xét nghiệm. Họ đã làm những gì chúng tôi đã nói, hãy đứng trước thập kỷ quan trọng của bạn. Họ đã lấy mẫu glucose lúc đói và chỉ số của họ là 110. Tôi sẽ nói với bạn và chỉ số hemoglobin A1C của họ gần đạt 6. Glucose lúc đói là lượng glucose còn lại trong máu của bạn sau khi bạn không ăn trong 12 giờ trong một hệ thống chuyển hóa bình thường của tuyến tụy. Chúng tôi muốn chỉ số glucose lúc đói khoảng 85, đúng không? Đó là bình thường có nghĩa là chúng tôi ăn một cái gì đó. Insulin được tiết ra từ tuyến tụy, đường sẽ được đưa vào cơ bắp của chúng tôi và sau đó lượng đường trong máu khoảng 85. Nếu nó duy trì ở mức 110 liên tục, chúng tôi biết từ tài liệu rằng bạn có 70 đến 100% cơ hội phát triển thành bệnh tiểu đường trong vòng 10 năm. Nhưng điều tôi thấy ở những người đến văn phòng của tôi là tôi sẽ hỏi, có ai từng nói với bạn rằng bạn mắc bệnh tiền tiểu đường chưa? Và câu trả lời hoặc là không, hoặc câu trả lời là, ôi, có chứ. Ai đó đã nói với tôi rằng họ chỉ cần chú trọng hơn vào việc tập thể dục. Và điều tôi nghĩ rằng phản ứng đối với chẩn đoán tiền tiểu đường nên là chạy và la hét để được khỏe mạnh. Bởi vì nếu chúng ta biết rằng với lượng đường trong máu ổn định ở mức tiền tiểu đường và chúng ta được bác sĩ khuyên bảo một cách bình thường, ôi, chỉ cần cố gắng tập thể dục nhiều hơn. Bạn biết không, hãy tiếp cận điều này một cách nhẹ nhàng. Đừng ăn quá nhiều carbohydrate. Điều đó không nghiêm trọng đủ vì chúng ta biết từ góc độ phòng ngừa, từ góc độ chính xác về tuổi thọ, mà tất cả đều xoay quanh việc ngăn ngừa, chúng ta có thể ngăn bạn không phát triển bệnh tiểu đường trong 10 năm tới nếu chúng ta thật sự nghiêm túc về việc nâng tạ, về sức khỏe tim mạch, về dinh dưỡng chống viêm, theo dõi. Vì vậy, tôi không xem tiền tiểu đường là một chuyện bình thường chút nào. Bởi vì nếu trong 10 năm bạn sẽ mắc bệnh tiểu đường, và trong 10 năm nữa bạn sẽ mắc bệnh Alzheimer, và tôi có thể ngăn điều đó nếu tôi chú ý hơn khi tôi 40 tuổi. Thật khó chấp nhận khi chúng ta không chú ý nhiều hơn đến điều này. 96 triệu người ở Hoa Kỳ mắc bệnh tiền tiểu đường. 96 triệu. 96 triệu, theo Hiệp hội Tiểu đường Hoa Kỳ. Tôi vừa có một bài phát biểu tại đại hội thường niên của họ. 96 triệu người có đặc điểm có thể phòng ngừa mà chúng ta có thể ngăn họ không bị tiểu đường và mắc bệnh Alzheimer, và vẫn quá dễ dàng để nói về điều đó. Điều đó gần như là một trong ba người. Có nghĩa là trong ba chúng tôi trong phòng này. Vậy Jack có thể mắc bệnh tiền tiểu đường. Có thể. Tiềm năng. Bạn là một vận động viên bền bỉ, phải không, Sue? Tôi là một vận động viên bền bỉ, và tôi không mắc phải điều đó ngày hôm nay. Nó đã hết rồi, nhưng tôi hơi ám ảnh với việc theo dõi glucose liên tục. Vì vậy, tôi đã đeo nó trong khoảng 18 tháng, và thật thú vị.
    Tôi đã nói với bạn rằng tôi vừa hoàn thành quyển sách này, và tôi đã có phần nào đó thoát khỏi cường độ bình thường của mình, và điều đó ảnh hưởng đến lượng đường trong máu của tôi. Vì vậy, tôi chạy một chút, vì tôi không tập tạ bốn lần một tuần, chỉ hai lần một tuần, vì tôi không chạy nước rút hai lần một tuần. Chế độ tập luyện bình thường của tôi là tôi tập tạ nặng bốn lần một tuần. Những ngày khác, tôi thực hiện khoảng bốn ngày huấn luyện ở vùng nền tảng hai. Trong đó, hai ngày tôi chạy nước rút. Tôi luôn ăn nhiều protein. Đó là lối sống của tôi. Và lượng đường trong máu của tôi là 85 khi tôi làm điều đó. Tôi là một người phụ nữ trung niên và những vấn đề trao đổi chất xảy ra với những người phụ nữ ở tuổi trung niên. Ngay cả khi lùi lại một chút cũng khiến lượng đường trong máu của tôi bắt đầu tăng lên. Vì vậy, đây là một lối sống hàng ngày cần thiết mà chúng ta đều cần theo đuổi. Và khi tôi thấy điều đó ở ai đó khỏe mạnh như tôi, khi bệnh nhân của tôi xuất hiện và họ được thông báo một cách bình thường rằng họ có một thứ gì đó có thể giết chết họ, tôi không nghĩ rằng đó là sự chú ý đủ. Đó là điều tôi đã nghĩ nhiều gần đây rằng chế độ ăn uống nào sẽ giúp tôi có hiệu suất nhận thức tốt hơn cho một người mà dành nhiều thời gian nói chuyện? Vâng. Nhưng sau đó, tôi cũng có mặt trên sân khấu. Tôi ở trong các phòng hội đồng, tôi tham gia các cuộc họp, tôi đang đàm phán, tôi đọc email, tôi viết sách, v.v. Vì vậy, tôi luôn suy nghĩ nếu tôi chỉ cần có một lợi thế 5%. Thực sự mà nói, các chuyên gia dinh dưỡng và đầu bếp mà làm thức ăn cho các vận động viên chuyên nghiệp mà tôi đã chăm sóc trong suốt cuộc đời mình, họ không chỉ ăn thịt. Họ có một chế độ ăn uống rất cân bằng với nhiều rau củ, nhiều protein. Họ cũng uống bổ sung axit amin nếu cần để lấp đầy những khoảng trống, đúng không? Nếu họ không nhận đủ leucine hay cái gì đó. Nhưng họ không chỉ đi theo một con đường duy nhất. Tôi chưa bao giờ thấy điều đó ở các vận động viên chuyên nghiệp mà tôi chăm sóc. Hito đã giúp tôi có một trí tuệ rất sắc bén. Điều đó có phải không? Một trí tuệ cực kỳ sắc bén. Thật thú vị khi tham gia podcast khi bạn ngồi đây và có tất cả những cuộc trò chuyện này. Vì có những ngày bạn xuất hiện và đôi khi các cuộc trò chuyện này kéo dài trong bốn giờ mà não và miệng của bạn dường như không cảm thấy như chúng kết nối với nhau. Và rồi vào những ngày khác, tôi đến đây. Như bùng nổ, bùng nổ. Và mọi thứ hoàn toàn tự động. Nó như thể tôi không cần nghĩ và mọi thứ chỉ chảy ra từ miệng tôi. Và các biến thể, yếu tố nguyên nhân lớn mà tôi đã nói, có thể là giấc ngủ là một trong số đó. Yếu tố khác là số lượng carbohydrate mà tôi đã tiêu thụ trong những giờ gần đây. Vì vậy, nếu tôi đã ăn nhiều carbohydrate, cái gì đó kiểu như nếu tôi đã ăn bánh mỳ, miệng và não tôi không có kết nối. Nếu tôi đã ăn nhiều đường, miệng và não tôi hoàn toàn mất kết nối. Đồng ý. Đồng ý. Bạn biết đấy, vì vấn đề CGM, tôi nhận thấy rằng nếu tôi chỉ ăn protein cho bữa sáng, như omelet lòng trắng trứng hoặc, bạn biết đấy, chỉ protein, thì tôi cần một chút carbohydrate phức tạp để khoảng 10 giờ sáng có thể hoạt động ở mức cao với bệnh nhân của mình. Vì vậy, bây giờ tôi đã thêm 50 gram carbohydrate vào buổi sáng, nhưng đó không phải là nhiều carbohydrate. Không phải nhiều lắm. Tôi chỉ cần một chút carbohydrate phức tạp, nhưng thú vị, phải không? Còn bạn ăn gì? Tôi ăn 130 gram protein mỗi ngày. Không có giới hạn tối đa về lượng protein bạn có thể ăn trong một lần. Tôi cố gắng để đạt ít nhất 30 gram vì có một ngưỡng thấp hơn cho 30 gram. Và vì vậy nếu tôi làm điều đó, tôi mất ba bữa ăn và một vài bữa ăn nhẹ mỗi ngày. Đó là một khối lượng thức ăn khá lớn, vì vậy tôi cố gắng ăn thật dày đặc. Một cốc sữa chua Hy Lạp có khoảng 18 gram và một thanh thịt bò tinh khiết có thêm 16 gram nữa. Vì vậy, vào thời điểm này, tôi đã ghi nhớ những thức ăn giàu dinh dưỡng nhất mà tôi có thể để có được nhiều protein như vậy. Đó là rất nhiều protein. Một gram cho mỗi pound. Một gram cho mỗi pound, và đó là những gì tôi cần để xây dựng cơ bắp. Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng việc ăn nhiều protein một mình mà không tập luyện nhiều như tôi muốn bản thân mình và người khác làm sẽ giúp duy trì cơ bắp. Và sau đó, tôi ăn nhiều rau củ. Tôi không biết. Tôi hy vọng mọi người sẽ không ném chúng vào tôi, nhưng tôi không ăn trái cây ngoại trừ quả việt quất. Trái cây là món tráng miệng của thiên nhiên. Vì vậy, nếu chúng ta ăn trái cây, hãy ăn nó như một món tráng miệng. Tôi ăn việt quất với sữa chua của tôi, và sau đó là carbs. Tôi chỉ ăn carbohydrate phức tạp nếu tôi ăn chúng. Một chút nhanh. Tôi muốn nói về một điều mà tất cả chúng ta cần nghiêm túc xem xét, đó là an ninh mạng. Dù bạn là một người sáng lập lần đầu tiên đối mặt với cuộc kiểm toán đầu tiên của mình hay là một chuyên gia dày dạn kinh nghiệm đã trải qua tất cả. Việc duy trì tuân thủ trở nên quan trọng hơn bao giờ hết và phức tạp hơn, tôi phải nói. Và đó là nơi Vanta xuất hiện. Đây là một nhà tài trợ của podcast này. Vanta giúp giảm bớt nỗi đau trong việc tuân thủ an ninh, tự động hóa quy trình tẻ nhạt nhưng thiết yếu để chứng minh rằng doanh nghiệp của bạn an toàn trên hơn 35 khung tiêu chuẩn như SOC2 ISO 27001. Tập trung vào các quy trình làm việc của bạn, trả lời các câu hỏi an ninh nhanh gấp năm lần và bảo vệ doanh nghiệp của bạn mà không mất tập trung vào việc phát triển. Và đây thực sự là phần quan trọng của điều này. Một báo cáo trắng mới của IDC đã tìm thấy rằng các công ty sử dụng Vanta tiết kiệm hơn 535.000 đô la mỗi năm và nó tự trả cho chính nó chỉ sau ba tháng. Trong một thời gian hạn chế, cộng đồng của tôi được giảm 1.000 đô la khi sử dụng Vanta tại Vanta.com/Steven. Đó là V-A-N-T-A.com/Steven để được giảm 1.000 đô la. Bạn là một người rất ủng hộ cơ bắp. Khi chúng ta nói về sự trường thọ, điều gì đó mà bạn luôn nhắc lại như là điều quan trọng nhất cho sự trường thọ của con người. Tôi nghĩ tôi sẽ đặt cơ bắp và xương vào cùng một hạng mục vì bạn có thể có tất cả cơ bắp bạn muốn, nhưng nếu bạn bị gãy hông, bạn vẫn có những tác động tiếp theo. Giờ thì, bạn ít có khả năng bị gãy hông hơn nếu bạn mạnh mẽ, nhưng tôi nghĩ cơ bắp hoặc xương thực sự rất quan trọng. Còn nếu bạn 65 tuổi, 70 tuổi và không có đủ cơ bắp mạnh mẽ ngay bây giờ thì sao? Cơ bắp của bạn đã suy giảm, hãy nói là, trong vài thập kỷ qua. Liệu có quá muộn không? Không bao giờ. Không bao giờ là quá muộn. Cơ thể sẽ luôn đáp ứng với căng thẳng chiến lược mà bạn đặt ra cho nó.
    Có rất nhiều, và số lượng ngày càng tăng những gì trước đây được coi là dị thường trên khắp internet, đó là những người ở độ tuổi 60, 70, 80 và cả hơn nữa tập thể hình, trở thành những người tập thể hình cạnh tranh.
    Ngay cả khi bạn bắt đầu mà không thể đứng dậy khỏi ghế trong một khoảng thời gian rất ngắn, khoảng sáu tháng một năm, bạn vẫn có thể đảo ngược quỹ đạo của sự yếu đuối.
    Điều này đòi hỏi sự kiên trì, đúng không?
    Tôi cũng tự hỏi điều đó. Tôi nghĩ về cha mình, hiện ông đang tiến gần đến tuổi 70, và tôi không nghĩ ông đã tập luyện sức nặng trong suốt 15 năm qua.
    Có một phần trong tôi đã tự hỏi, liệu bây giờ có quá muộn để bắt đầu tập luyện sức nặng không vì nó giống như một vấn đề hai chiều ở chỗ bạn chưa làm điều đó, nên bạn thấy khó khăn hơn, vì vậy bạn không làm điều đó, rồi bạn lại thấy khó khăn hơn, và rồi bạn rơi vào trạng thái ít vận động.
    Chà, bạn biết điều gì sẽ giúp bạn không? Là không ai kỳ vọng bạn sẽ bắt đầu với môn tập thể hình nặng. Squats, deadlifts, không ai kỳ vọng điều đó.
    Chuyển động cơ thể của chúng ta qua nhiều phạm vi chuyển động, làm các bài tập với trọng lượng cơ thể, tiến tới cân nặng tự do, tiến tới tạ nhẹ, tiến tới các dây đàn.
    Khi bạn thấy rằng cơ thể của bạn có khả năng thích nghi và tiến bộ, bạn sẽ đến đó khá nhanh chóng.
    Tôi đã từng thực hiện một chương trình gọi là bắt đầu, nơi tôi sẽ đưa những người vừa mới từ trên ghế sofa ra, và trong vòng ba tháng, chúng tôi sẽ khiến họ tham gia một cuộc đua 5K, vì 5K là một khoảng cách có ý nghĩa đối với những người ít vận động, và trong suốt ba tháng đó, chúng tôi đã thực hiện một loạt các bài tập với trọng lượng cơ thể và loại tạ kettlebell theo hình thức vòng tròn, sau đó là đi bộ, và mọi người bắt đầu với 51% mỡ cơ thể, không thể vượt qua phần khởi động, không thể giữ mình trong tư thế plank, và sau ba tháng, họ có thể plank trong hai phút.
    Họ có thể đi bộ ba dặm. Họ có thể tiếp tục trong toàn bộ vòng luyện tập 10 phút mà không cần dừng lại, vì vậy không có độ tuổi hay cấp độ kỹ năng nào mà cơ thể của chúng ta không phản ứng với sự căng thẳng chiến lược mà bạn áp đặt lên nó, vì vậy hãy tìm một huấn luyện viên cho cha bạn.
    Nếu ông ấy chấp nhận.
    Nếu ông ấy sẽ chấp nhận.
    Nếu tôi đang cố gắng xây dựng cơ bắp, có một số ngày trong tuần hoặc số lần tôi cần thực hiện để xây dựng cơ bắp không?
    Tôi thường suy nghĩ về điều này khi tôi ở LA.
    Tôi đang cố gắng đảm bảo rằng mình không mất cơ bắp, nhưng tôi dành rất nhiều thời gian ngồi đây ghi âm podcast, vì vậy có phải có một số lần tôi cần tập luyện cơ bắp đó trước khi tức giận mất nó không?
    Bạn biết không, tôi vừa đọc sáng nay rằng ngay cả với việc tạm ngừng trong 10 tuần từ, hãy xem, hoặc tập luyện liên tục, ngay cả với việc tạm ngừng 10 tuần, bạn sẽ giữ lại ký ức cơ bắp để không gặp suy giảm nghiêm trọng, điều này khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì tôi đã dành một thời gian với cuốn sách này, vì vậy bạn giữ lại ký ức cơ bắp và một khi bạn bắt đầu lại, bạn có thể nhanh chóng trở lại nơi bạn đã ở.
    Vì vậy, mọi thứ không bị mất nếu bạn nghỉ vài ngày, nhưng tối thiểu, nếu chúng ta thực sự làm việc chăm chỉ, là vài ngày một tuần, nâng cao dần sức nặng cho nam giới trong độ tuổi trung niên.
    Đối với phụ nữ, khoảng tám lần lặp lại, bốn hiệp.
    Khi chúng ta đã tập luyện đến mức có thể, nâng tạ nặng, bốn lần lặp lại, bốn hiệp.
    Và khi tôi nói điều đó to lên, tôi nhận được nhiều bình luận rằng ai đó sẽ bị thương.
    Chà, điều đó đúng, nhưng bạn phải từ từ làm quen với điều đó.
    Như bất kỳ môn thể thao nào, bạn phải làm quen với cấp độ đó vì điều chúng ta đang cố gắng làm bằng cách nâng tạ nặng hơn, đặc biệt là cho phụ nữ, là thay thế kích thích đồng hóa mà estrogen mong muốn.
    Bạn phải làm việc đủ chăm chỉ.
    Estrogen tạo ra sự phát triển.
    Chúng ta phải báo hiệu cho cơ thể của mình bằng cường độ công việc của chúng ta để xây dựng cơ bắp, và việc nâng tạ nặng sẽ làm điều đó.
    Vì vậy, nếu bạn đang bắt đầu trên ghế sofa, hãy bắt đầu với dây, bắt đầu với tạ nhẹ, bắt đầu với những chiếc tạ màu hồng mà tôi không thích, nhưng đừng ở lại đó.
    Tiếp tục làm việc theo cách tiến bộ để nâng tạ nặng, ít nhất hai lần một tuần để duy trì.
    Tôi có cần tăng trọng lượng để xây dựng cơ bắp không?
    Bởi vì tôi tự hỏi khi tôi đến phòng gym, đôi khi tôi có thể đang sử dụng tạ nhỏ hơn, nhưng tôi đang làm nhiều lần lặp lại hơn.
    Điều đó vẫn sẽ xây dựng cơ bắp chứ?
    Chà, điều đó phụ thuộc vào điều bạn muốn.
    Vì vậy, tạ nhẹ, nhiều lần lặp lại sẽ phục vụ cho sự phát triển cơ bắp, cho cơ bắp tổng thể lớn hơn, nhưng không nhất thiết là sức mạnh và sức bền.
    Trong độ tuổi trung niên và hơn thế nữa, tôi nâng tạ để duy trì tuổi thọ và sức mạnh.
    Vì vậy, tôi không còn quan tâm đến kích thước cơ bắp của mình như trước đây.
    Tôi quan tâm đến việc, liệu nó có thể di chuyển mạnh mẽ theo thời gian không?
    Tôi có thể đứng dậy khỏi sàn không?
    Tôi có thể nâng va li của mình trên đầu không?
    Vì vậy, nâng tạ để có sức mạnh là ít lần lặp lại, tạ nặng hơn.
    Vậy nên điều đó phụ thuộc vào mục tiêu của chúng ta.
    Bạn có thể đang tập trung vào sự phát triển cơ bắp ngay bây giờ, điều đó cũng tốt vì bạn chưa đạt đến thập kỷ quan trọng.
    Vì vậy nếu tôi đang tìm kiếm sự phát triển cơ bắp.
    Vâng, nhiều lần lặp lại, tạ nhẹ hơn.
    Vì vậy, 12, 15 lần lặp lại, tạ nhẹ hơn.
    Và sau đó nếu tôi đang tìm kiếm sức mạnh, thì có thể là sáu, tám.
    Sáu, tám, đúng vậy.
    Bạn thực hiện bao nhiêu?
    Tôi thực hiện bốn.
    Bạn thực hiện bốn?
    Ừm.
    Vì vậy, tạ nặng, bốn.
    Tạ nặng, bốn lần lặp lại, bốn hiệp.
    Thú vị.
    Tôi không biết điều đó.
    Ừm.
    Thú vị.
    Tôi chỉ muốn cung cấp một số kiến thức cơ bản về tại sao cơ bắp lại quan trọng vì có một số người vẫn có thể chưa nhận ra mối liên hệ giữa tuổi thọ và cơ bắp.
    Nhiều điều này liên quan đến, từ những gì tôi hiểu, glucose.
    Vì vậy, nó có liên quan đến việc cơ bắp là nơi chứa glucose.
    Đó là yếu tố chính trong việc ngăn ngừa kháng insulin, chưa kể đến sức mạnh, giữ thẳng đứng, không bị ngã, gây gãy xương, đúng không?
    Vì vậy, cơ bắp là một cơ quan nội tiết chuyển hóa.
    Khi nó được giải phóng, bạn biết, một trong những điều mà nó giải phóng là co cơ xương khớp, gập biceps, gây ra sự phiên mã của một protein gọi là clotho, đó là protein tuổi thọ.
    Khoảng 30 năm trước, nó đã được mô tả trong tự nhiên.
    Nó là protein mà khi cơ bắp co lại, protein đó sẽ được phiên mã.
    Nó tác động đến mọi cơ quan.
    Chúng ta biết rằng điều này rất quan trọng cho sự kéo dài tuổi thọ và sửa chữa các cơ quan, bởi vì những con chuột sinh ra mà không có khả năng sản xuất protein clotho sẽ chết khi còn rất trẻ. Về mặt thời gian, chúng là những con chuột rất trẻ, nhưng chúng chết khi đã già vì không được hưởng lợi từ protein clotho này.
    Chúng tôi sản xuất clotho thông qua sự co lại của cơ bắp xương. Đây là một nghiên cứu mà tôi thực hiện cách đây nhiều năm cho thấy tôi đã đo mức clotho lưu thông trong máu của những vận động viên cao tuổi, những người trong độ tuổi 60, 70, 80, cùng với những vận động viên trẻ hơn ở độ tuổi 40 và những người ít vận động. Và điều tôi phát hiện là mức clotho lưu thông cao nhất, protein kéo dài tuổi thọ, nằm ở những vận động viên trẻ, điều này không có gì đáng ngạc nhiên. Mức độ cao thứ hai của protein kéo dài tuổi thọ clotho nằm ở những vận động viên cao tuổi, từ 70 đến 80.
    Mức độ thấp nhất của protein kéo dài tuổi thọ là ở những người trẻ ít vận động. Vậy ngay cả những vận động viên cao tuổi cũng có nhiều clotho lưu thông hơn những người trẻ ít vận động. Vì vậy, chỉ cần sự co lại của cơ bắp xương cũng có thể tăng cường tuổi thọ của bạn thông qua protein này.
    Một protein khác được giải phóng cùng với sự co cơ xương gọi là galanin, được truyền tới não, làm việc tại một nơi gọi là nhân vòng, nơi rất quan trọng cho khả năng phục hồi. Nó làm cho bạn trở nên kiên cường hơn. Nó giúp bạn giải quyết vấn đề tốt hơn. Và một protein rất phổ biến khác được phiên mã cùng với sự co cơ xương gọi là iriscent. Đây là protein của bài tập, có tác động lên xương. Nó chuyển hóa mỡ trắng thành mỡ nâu, loại mỡ có khả năng sinh nhiệt cao hơn và tải lượng ty thể cao hơn. Vì vậy, cơ bắp, chỉ đơn giản là thực hiện chức năng của nó, không chỉ để nhìn đẹp trong gương của phòng tập, mà còn thực hiện tất cả những chức năng chuyển hóa này. Và đó là lý do tại sao chúng tôi nghĩ rằng nó đóng một vai trò quan trọng trong việc kéo dài tuổi thọ.
    Nếu tôi cố gắng bảo vệ cơ bắp của mình khi tôi già đi, có loại thực phẩm bổ sung nào mà tôi nên sử dụng không? Ý tôi là, có bán thực phẩm bổ sung clotho không? Họ không có. Bạn phải tự sản xuất nó. Hãy co cơ của chính bạn.
    Chà, bạn cần cung cấp dinh dưỡng cho cơ bắp của mình. Tôi luôn nói với mọi người rằng cần một gram protein cho mỗi pound lý tưởng. Nghe này, tôi là một bác sĩ đang thực hành và đây là điều tôi biết. Mọi người cần các hướng dẫn rất cụ thể và không thể gây nhầm lẫn. Vậy có mức protein nào mà mọi người cần không? Có, nhưng mọi người có thể nhớ một gram cho mỗi pound lý tưởng. Bạn phải cung cấp protein cho cơ bắp của mình, protein chất lượng cao. Protein chất lượng cao nhất có tỉ lệ phần trăm cao nhất của một axit amin thiết yếu gọi là leucine. Leucine không được cơ thể tạo ra. Nó phải được bổ sung từ bên ngoài.
    Leucine là một axit amin chuỗi nhánh, và bạn có thể lấy từ protein sữa. Nguồn tốt nhất cho leucine và protein sữa trong vũ trụ là sữa mẹ, nhưng hầu hết chúng ta không uống điều đó khi trưởng thành. Vì vậy, chúng ta lấy từ các sản phẩm từ sữa. Bạn cũng có thể lấy từ thực vật nếu bạn yêu thích thực vật. Nhưng bạn sẽ nhận được một tỉ lệ thấp hơn nhiều, và bạn phải ăn nhiều hơn.
    Vì vậy, protein chất lượng cao là điều đầu tiên, thứ hai, có nhiều nghiên cứu về việc bổ sung creatine cho cả nam và nữ. Khi tôi bắt đầu biết đến creatine vào năm 1992, đó là trong thời gian Olympic. Tôi đã làm việc với một nhóm đô vật vào thời điểm đó. Chúng tôi đã cho họ liều lượng rất cao. Chúng tôi sẽ luân phiên tạo ra creatine. Giờ thì, mỗi ngày chỉ cần năm gram sẽ giúp xây dựng cơ bắp, giúp xây dựng não. Nó thực sự rất thú vị.
    Cách đây vài tháng, tôi đã hỏi những người trong văn phòng của mình xem họ có sử dụng creatine không, và một vài người đàn ông đã giơ tay lên, không có người phụ nữ nào giơ tay. Tôi đã hỏi họ lý do. Tôi nói, tại sao bạn không dùng creatine? Họ nói rằng họ nghĩ nó dành cho những người tập thể hình. Vâng, nó bắt đầu cho những người tập thể hình, nhưng thực ra nó dành cho tất cả mọi người. Nó đã được nghiên cứu rất nhiều.
    Tôi thực sự đã có cuộc tranh luận này với bạn gái của tôi vào Giáng sinh năm ngoái vì tôi đang dùng creatine và hỏi cô ấy có muốn dùng không, và cô ấy đã có cùng một nhận xét với tôi rằng nó là dành cho những người tập thể hình và rằng cô ấy sẽ tăng cân nếu sử dụng. Và rồi tôi nói không, điều đó không đúng. Cô ấy đã tìm kiếm trên Google và thấy rằng nó tốt cho hiệu suất nhận thức, da, tóc, cơ bắp, xương, v.v. Và bây giờ cô ấy sử dụng nó mỗi ngày. Thật tuyệt.
    Tôi nghĩ rằng có một phần lớn cần được tái giáo dục ở đây vì chúng ta gần như từng nghĩ về nó như một loại steroid hay gì đó. Và điều đó hoàn toàn không phải. Bạn biết không? Bất chấp các podcast như thế này và bất chấp việc tôi la hét từ mọi đỉnh núi, tôi thấy vẫn còn một thiếu hụt kiến thức đáng kể trong công chúng về các nguyên tắc để trở nên khỏe mạnh nhất có thể và một khoảng cách còn lớn hơn trong khả năng tự hành động cho bản thân.
    Tôi không có ý phê phán. Đó chỉ đơn giản là một quan sát rằng chúng ta biết phải làm gì, nhưng chúng ta không làm. Chúng ta biết phải làm gì và chúng ta không làm. Ngay cả khi chúng ta thấy trong gia đình mình có ai đó đang trải qua những cơn đau đớn của bệnh tiểu đường hoặc thậm chí là Alzheimer, vẫn không đủ động lực. Và tôi nghĩ rằng đó chính là vấn đề thực sự cần giải quyết. Động lực. Làm thế nào để bạn giải quyết điều đó? Đôi khi chúng ta giải quyết nó bằng sự sợ hãi, phải không? Bạn biết đấy, ai đó gặp vấn đề sức khỏe nghiêm trọng, nhưng đôi khi điều đó cũng không đủ.
    Tôi nhận thấy rằng sẽ không bao giờ đủ động lực để cố gắng nói, được rồi, nếu bạn làm điều này hôm nay, thì 20 năm sau bạn sẽ tốt hơn nhiều. Có sự mất kết nối về thời gian. Mọi người đơn giản là không hiểu được họ sẽ như thế nào khi 70 tuổi. Tôi nghĩ rằng chúng ta cần làm cho bạn cảm thấy tốt mỗi một ngày. Giống như khi chúng ta đang nói về não của bạn, khi bạn đang làm việc nặng và công việc nhận thức. Nếu bạn có thể cảm thấy tốt hơn mỗi ngày, bạn sẽ tiếp tục hành vi đó, không phải vì một lời hứa. Vì vậy, tôi nghĩ đó là cách để nói chuyện với bất kỳ ai. Đó là cách tôi nói chuyện với bệnh nhân của mình.
    Tôi có thể làm cho bạn cảm thấy tốt hơn vào ngày mai không? Tôi có thể làm cho bạn cảm thấy tuyệt vời vì bạn đã nâng tạ nặng hôm nay không? Nhưng điều đó thật khó với những thứ như xương. Bạn đang bảo ai đó rằng họ cần lấy canxi và những thứ như vậy.
    Và họ nghĩ, ồ, tôi không thể thấy xương của mình và bệnh loãng xương còn xa lắm.
    Đúng vậy.
    Thật khó cho đến khi bạn thấy ai đó bị gãy xương hoặc bạn tự gãy xương.
    Tôi đồng ý với bạn.
    Và vitamin D cũng rất quan trọng, phải không, cho sức khỏe của xương?
    Tôi đã đọc về điều đó.
    Đúng vậy.
    Nó là magie, vitamin D, magie, những thứ ít được biết đến hơn là strontium, kẽm, boron, và các vi chất dinh dưỡng, nhưng những thứ lớn như vitamin D và magie.
    Giấc ngủ.
    Giấc ngủ.
    Chúng ta cũng đã nói về điều đó một chút rồi.
    Đúng vậy.
    Nó quan trọng như thế nào.
    Bạn đã đề cập rằng bạn đang chạy.
    Vâng, bạn đang chạy.
    Cảm ơn vì đã chú ý.
    Tôi chưa bao giờ đề cập đến điều đó.
    Và có hàng triệu người khác sẽ tham gia cùng bạn, tôi nhận thấy.
    Đúng vậy.
    Chúng tôi sẽ cố gắng để có một triệu người chạy.
    Thật tuyệt.
    Bạn sẽ cứu sống rất nhiều người.
    Ôi, cảm ơn bạn.
    Nhiều điều này là nhờ vào công việc mà những người như bạn làm và đã xuất hiện trên chương trình của tôi và khiến tôi nghĩ về những điều như VO2 max của mình.
    Và tôi chắc chắn đã chỉ tập tạ trong vài năm qua mà không thực sự nghĩ về xương của mình hay VO2 max của mình.
    Vì vậy, đây là một sự thay đổi lớn đối với tôi.
    Đúng vậy.
    Nhưng khi tôi nghĩ về việc chạy, tôi chắc chắn đã ghét nó.
    Tôi vẫn hơi ghét nó một chút, nhưng bây giờ tôi ghét và yêu nó, điều đó có nghĩa là tôi đã tiến bộ.
    Những điều gì tôi nên nghĩ đến?
    Bởi vì mọi người nói với tôi về đầu gối của người chạy và những thứ như vậy.
    Và tôi không muốn bị chấn thương, nhưng tôi đang chạy khá nhiều.
    Vì vậy, tôi nghe từ rất nhiều vận động viên chạy rằng, ồ, được rồi, tôi sẽ nâng bằng tay của mình vì tôi đang chạy.
    Vì vậy, điều đó có nghĩa là chân của tôi sẽ mạnh mẽ hơn.
    Vâng, điều mà tôi biết từ 30 năm thực hành là những người chỉ chạy thì thường hay bị thương.
    Và đây là lý do tại sao.
    Chạy tạo ra một động cơ tim mạch lớn, nhưng nó không xây dựng khối lượng cơ dưới bụng của bạn nói chung, trừ khi bạn đang chạy lên dốc cả thời gian và đang xây dựng cơ mông.
    Vì vậy, điều gì xảy ra là, chạy là một môn thể thao một chân.
    Nếu bạn nhìn vào phân tích dáng đi, bạn chỉ đứng trên một chân tại một thời điểm.
    Bạn không bao giờ đứng trên hai chân.
    Và đi bộ, bạn đứng trên hai chân.
    Khi bạn chạy, bạn đứng trên một chân.
    Vì vậy, nếu tay tôi đang đặt trên xương chậu của ai đó, khi chúng tôi chạy, chúng tôi không thể thực hiện như thế này mỗi bước một, dao động như thể chúng tôi đang đi trên sàn catwalk trong tuần lễ thời trang.
    Chúng ta muốn chạy thẳng như này.
    Để làm được điều đó cần phải có sức mạnh cơ mông tuyệt vời, vì chính cơ mông giữ thăng bằng cho xương chậu.
    Nếu chúng ta ở trong văn phòng của tôi và bạn đến với cơn đau như một vận động viên chạy, tôi sẽ đứng bạn trên một chân để xem ngay cả trong một môi trường kiểm soát, bạn có thể thực hiện một bàiSquat một chân và giữ cho xương chậu của bạn ổn định mà không để đầu gối của bạn bị ngã vào trong không.
    Và nếu bạn không thể, điều đó chỉ cho tôi biết rằng chúng ta cần phải xây dựng rất nhiều sức mạnh cơ mông và hông.
    Và lưng dưới của tôi, điều mà tôi suy nghĩ, bởi vì khi tôi tập luyện, đặc biệt là khi tôi đang tập luyện cho một trận bóng ở Vương quốc Anh và tôi luôn có vẻ bị chấn thương cơ mông.
    Vì vậy, gần như 100% dự đoán rằng nếu tôi không kéo giãn đúng cách, ngay cả khi tôi kéo giãn một chút, nhưng không kéo giãn đầy đủ.
    Khi tôi chạy vào sân bóng trong vòng năm phút, tôi cảm thấy như là một cái gì đó nhỏ, gần như như một vết rách nhỏ trong cơ mông của tôi.
    Đúng vậy.
    Tôi đang làm gì vậy?
    Bạn nghĩ điều gì đang xảy ra?
    Có thể sẽ hữu ích cho bạn khi bạn đang tập luyện có một phân tích chuyển động, để có ai đó đứng bạn trên một chân và nhìn vào cách mà một mẫu chuyển động khác với mẫu khác.
    Bởi vì nếu nó dự đoán được như vậy, có thể có sự mất cân bằng trong bạn.
    Và vì vậy nó có thể được đào tạo.
    Ý tôi là, tôi có thể cho bạn một ví dụ trong cuộc sống của tôi nếu bạn muốn xem điều đó hoạt động như thế nào.
    Vì vậy, khi tôi chạy và khi tôi tăng tốc độ và khoảng cách, tôi dự đoán, dự đoán sẽ bị viêm gân Achilles bên trái và tôi bị đau nhói ở gân hông bên phải, một cách dự đoán.
    Điều đó là vì ngón chân cái bên trái của tôi do đã đi giày cao gót trong suốt cuộc đời đã bị viêm khớp.
    Vì vậy, khi tôi chạy, tôi không chạy qua giữa bàn chân của mình.
    Tôi chạy qua bên cạnh bàn chân nơi ngón chân út của tôi.
    Vì vậy, thay vì chạy như thế này, tôi chạy như thế này, tạo thêm áp lực lên gân Achilles của tôi, thay đổi dáng đi của tôi đủ để căng thẳng cả bên trái cơ thể của tôi.
    Và gân hông bên phải của tôi đang gánh chịu áp lực đó.
    Đó là một khiếm khuyết mẫu chuyển động mà tôi biết tôi có.
    Vì vậy, nếu bạn dự đoán luôn gặp phải chấn thương giống nhau, có thể là do một bên nào đó quá chặt, một bên khác quá yếu.
    Và nếu bạn được đánh giá, bạn có thể đào tạo để loại bỏ điều đó.
    Đường ruột của bạn và đường ruột của tôi là nơi tiêu hóa của chúng ta.
    Và nó cũng là cánh cửa dẫn đến sức khỏe tốt hơn, nhưng có thể khó khăn để biết điều gì đang xảy ra ở đó.
    Zoe, nhà tài trợ cho podcast này, có một trong những cơ sở dữ liệu vi sinh vật lớn nhất trên hành tinh và một trong những bài kiểm tra sức khỏe đường ruột tại nhà tiên tiến nhất thế giới.
    Cảm biến lượng đường trong máu, mà tôi có trong hộp này trước mặt tôi, đi trên cánh tay của bạn.
    Vì vậy, bạn có thể thấy cách các thực phẩm khác nhau ảnh hưởng đến lượng đường trong máu của bạn.
    Sau đó có mẫu máu tại nhà, rất dễ dàng và phân tích chất béo trong máu của cơ thể bạn.
    Và tất nhiên, cái bánh quy Zoe nổi tiếng, mà kiểm tra quá trình trao đổi chất của bạn.
    Ôi, và tôi không thể quên, còn có một mẫu phân, đó là một bước quan trọng trong việc hiểu sức khỏe của vi sinh vật đường ruột của bạn.
    Và bạn gửi tất cả cho Zoe và bạn nhận được kết quả của mình, điều này sẽ giúp bạn hiểu phản ứng của cơ thể bạn với các loại thực phẩm khác nhau.
    Trong kết quả của bạn, ứng dụng của Zoe cũng sẽ tạo ra một kế hoạch dinh dưỡng cá nhân cho bạn.
    Và đó chính là lý do tại sao tôi đầu tư vào doanh nghiệp này.
    Vì vậy, câu hỏi của tôi với bạn là, đường ruột của bạn có sức khỏe như thế nào?
    Hãy truy cập Zoe.com để đặt bộ kit của bạn và tìm hiểu.
    Và vì bạn là một trong những người nghe của chúng tôi, hãy sử dụng mã Bartlett 10 để được giảm 10% khi đăng ký.
    Hãy truy cập Zoe.com ngay bây giờ.
    Tôi đã đầu tư hơn một triệu bảng vào công ty này, Perfected.
    Họ cũng là nhà tài trợ cho podcast này.
    Tôi đã chuyển sang sử dụng đệm như nguồn năng lượng chính của mình.
    Vì vậy, đó là lý do Perfected tham gia.
    Họ có bột matcha, họ có đồ uống matcha, họ có cả các viên nang.
    Tất cả những điều này giúp tôi tập trung trong suốt một ngày ghi âm rất, rất dài, bất kể điều gì đang diễn ra.
    Và đội ngũ của họ rất quan tâm đến chất lượng, đó là lý do tại sao họ lấy matcha loại nghi lễ từ Nhật Bản.
    Vì vậy, khi mọi người nói với tôi rằng họ không thích vị của matcha, tôi đoán rằng họ chưa thử Perfected.
    Khác với matcha chất lượng thấp có vị đắng, hương cỏ, Perfected mượt mà và tự nhiên ngọt ngào.
    Và không biết thì bạn có thể đã là một khách hàng của Perfected rồi.
    Nếu bạn đang mua matcha tại những nơi như Blank Street hoặc Joe in the Juice.
    Nhưng bây giờ bạn có thể tự làm ở nhà.
    Hãy thử xem và chúng ta sẽ xem liệu bạn có vẫn không thích matcha không.
    Vậy đây là những gì tôi sẽ làm.
    Tôi sẽ giảm 40% giá matcha nếu bạn thử hôm nay.
    Hãy truy cập vào Perfected.com và sử dụng mã DIARY40 khi thanh toán.
    Hoặc nếu bạn đang ở siêu thị, bạn có thể mua tại Tesco hoặc Holland & Barrett hoặc ở Hà Lan tại Albert Heijn.
    Và những ai ở Mỹ, bạn có thể mua trên Amazon.
    Về chủ đề béo phì và cân nặng, chúng tôi đã nói lần trước, một điều thực sự thú vị mà bạn đã nói với tôi, điều đó đã ở lại trong tâm trí tôi là khi chúng ta mang theo nhiều cân nặng hơn, thì chúng ta đang gây hại cho xương của mình theo cách rất không tỷ lệ.
    Bạn có thể làm rõ điểm này một lần nữa không, nhưng cũng nói cho tôi về việc, cho tôi lý do để giữ mỡ cơ thể của mình thấp khi tôi già đi?
    Vậy, những gì chúng ta đang nói đến là sức khỏe khớp và thực tế rằng mỗi xương trong đầu gối của bạn, ví dụ, nếu đây là xương đùi của bạn, thì đầu của mỗi xương có một lớp sụn bọc ngoài.
    Sụn là một ma trận của các sợi collagen có chứa tế bào, và toàn bộ công việc của nó là hấp thụ sốc.
    Vì vậy, xương không cần làm việc nhiều trong việc này.
    Xương khá mong manh, nhưng chúng trượt.
    Sụn có một hệ số ma sát, theo vật lý, nhỏ hơn cả băng.
    Nên nó mượt hơn băng, nó trượt, đúng không?
    Nếu hoàn hảo, sụn rất dễ bị ảnh hưởng bởi lực trọng lượng, đến mức trong các phòng thí nghiệm của chúng tôi, khi chúng tôi nghiên cứu về sụn và muốn làm tổn thương sụn, tất cả những gì chúng tôi phải làm là thả một viên bi xuống, vì vậy không cần nhiều.
    Vì vậy, nếu chúng ta mang theo quá nhiều trọng lượng nặng và không có cơ bắp để hỗ trợ điều đó, thay vì cơ bắp thực sự giống như một bộ giảm chấn và bảo vệ sụn của chúng ta, chúng ta lại đập mạnh hơn.
    Nhớ rằng, việc đập mạnh thì tốt cho xương, nhưng không tốt cho sụn.
    Vì vậy, chúng ta muốn đảm bảo rằng chúng ta có một trọng lượng khỏe mạnh để không tải quá nhiều lực, vì áp lực trên khớp là từ bảy đến chín lần trọng lượng cơ thể.
    Và đó là lý do tại sao chúng ta muốn tạo thành cơ thể của mình và có một thành phần cơ thể, không phải là trọng lượng, mà là thành phần cơ thể với nhiều cơ bắp hơn mô mỡ.
    Đúng vậy, điều này có thể quay lại những gì chúng ta đã nói trước đó, bởi vì bạn có thể nói những điều này, nhưng vẫn thay đổi thì vẫn xa vời với rất nhiều người.
    Và tôi chỉ đang tự hỏi, trong những người mà bạn đã thấy thực hiện những thay đổi mạnh mẽ mà bạn đã làm việc cùng, có những điều chính nào xảy ra, chúng ta đã nói một chút về việc ai đó chạm đáy, họ nhận được chẩn đoán xấu, họ buộc phải thay đổi.
    Và có điều gì khác mà người ta có thể làm để tự làm mình thay đổi, như viết nhật ký, một loại bài tập nào đó?
    Tôi nghĩ thật hữu ích khi biết càng nhiều về bản thân mình càng tốt.
    Vì vậy, nếu tôi đưa một người nào đó vào chương trình mà chúng tôi sẽ xây dựng, tôi không chỉ cân họ mà điều quan trọng nhất là tôi thực hiện một đánh giá thành phần cơ thể để có thể đi qua từng bước và nói trong cơ thể hiện tại của bạn, bạn có, ví dụ, 32% mỡ cơ thể, bạn có rất ít cơ bắp.
    Vì vậy, mặc dù bạn có thể hài lòng với vẻ bề ngoài của mình trong gương, nhưng bạn mảnh mai nhưng lại có quá ít cơ bắp và quá nhiều mô mỡ.
    Và chúng tôi đã nói về tất cả những điều tại sao chúng ta cần xây dựng thêm nhiều cơ bắp.
    Nhưng khi bạn nhìn thấy những con số đó, những con số không nói dối, cũng không phải là sự đánh giá.
    Nhưng nếu bạn chỉ nhìn vào gương, bạn có thể nói, Ồ, điều đó cũng ổn.
    Hoặc bạn có thể ghét phần mỡ bụng nhỏ đó, nhưng bạn không ghét nó đủ.
    Nhưng khi bạn thấy rằng bạn có rất ít khối lượng cơ và tỷ lệ mỡ rất cao, những dữ liệu đó đôi khi sẽ là động lực.
    Và nếu chúng tôi biết rằng chúng tôi sẽ làm lại bài kiểm tra đó trong ba tháng hoặc sáu tháng và theo dõi các thay đổi theo thời gian, điều đó có thể là một tác nhân thúc đẩy thêm.
    Hướng dẫn, bi kịch, dữ liệu có thể là một động lực.
    Muốn cảm thấy như bản thân mình một lần nữa, nhiều phụ nữ ở độ tuổi trung niên, đôi khi nói, tôi chỉ muốn cảm thấy như chính tôi một lần nữa.
    Vâng, chúng ta là những người khác sau khi estrogen của chúng ta giảm xuống.
    Và vì vậy, việc cảm thấy như chính mình trở lại sẽ cần một loại công việc khác.
    Nhưng vào cuối ngày, về mặt công cụ, tôi nghĩ các nhật ký là hữu ích, việc theo dõi, giữ một ghi chép về cảm giác của bạn trong một ngày, những gì bạn đã làm trong ngày hôm đó.
    CGMs và những thứ tương tự cũng vậy.
    Bất kỳ điều gì có thể làm sáng tỏ đều đã được xem xét.
    Đúng vậy.
    Dữ liệu.
    CGMs là, bạn biết đấy, tôi đã học được những gì tôi cần học trong ba tháng, nhưng tôi đã sử dụng nó 18 tháng chỉ vì những dữ liệu đó thúc đẩy tôi.
    Như, ôi, đó là một ngày căng thẳng trong phòng mổ.
    Đường của tôi tăng lên ngay cả khi tôi không ăn gì.
    Có lẽ tôi đã có cortisol rất cao.
    Tôi đang giải phóng quá nhiều từ gan của tôi.
    Nó chỉ cho tôi biết về cách mà cơ thể tôi hoạt động.
    Nhưng cũng vào cuối ngày, bạn phải yêu bản thân đủ, Stephen.
    Và tôi không thể buộc bạn phải yêu bản thân.
    Một số áp lực trong văn phòng của tôi không thể khiến bạn đủ giá trị để đầu tư vào bản thân hàng ngày.
    Và vào cuối ngày, đó là điều cần có.
    Tôi đã nói rất nhiều trên podcast này về thời kỳ mãn kinh.
    Đó thực sự là điều hấp dẫn với tôi, tôi nghĩ một phần vì tôi thậm chí không biết đó là gì.
    Thậm chí vài năm trước, có lẽ một năm rưỡi trước, tôi hoàn toàn không biết đó là gì.
    Một số huyền thoại phổ biến về mãn kinh mà mọi người vẫn cần vượt qua là gì? Mặc dù mọi người đều nói về nó, mặc dù bạn có nhiều cuộc trò chuyện về nó, tôi vẫn thấy nhiều người chưa bao giờ nghe về thời kỳ tiền mãn kinh, đây là thập kỷ trước khi bước vào mãn kinh, mà là 365 ngày sau chu kỳ kinh nguyệt cuối cùng của bạn. Trung bình ở quốc gia này, độ tuổi đó khoảng 51. Nhiều người chưa nghe về thời kỳ tiền mãn kinh, họ chưa bao giờ nghe về liệu pháp thay thế hormone, và họ không biết phải làm gì với điều đó. Họ ngại nói về nó vì dường như việc cần hỗ trợ ở quốc gia này nếu bạn là phụ nữ đã bị lãng quên, ví dụ như, “Ôi, tôi chỉ sẽ phải chịu đựng thôi. Mẹ tôi không bao giờ nói về nó.” Vì vậy, tôi nghĩ rằng huyền thoại rằng bạn phải chịu đựng là một huyền thoại. Hiện nay có nhiều điều được biết đến hơn bao giờ hết về cách sử dụng lối sống để cảm thấy tốt hơn. Tôi luôn khuyến khích phụ nữ đưa ra quyết định về liệu pháp thay thế hormone dựa trên khoa học và không phải sự sợ hãi, và nên thực hiện điều này sớm. Sớm đến mức nào? Tôi khuyến khích các bệnh nhân của mình, ngay cả khi họ ở giữa độ tuổi 40, hãy đọc sách, xem podcast, và tìm kiếm một chuyên gia y tế. Vì vậy, khi đến lúc họ đưa ra quyết định, họ đã có mọi thứ sẵn sàng. Và bạn có thể dùng hormone khi vẫn đang có kinh nguyệt. Không có lý do gì mà bạn không thể. Thực tế, đó chính là biện pháp tránh thai. Biện pháp tránh thai là gấp mười lần liều của liệu pháp thay thế hormone. Vì vậy, dưới sự giám sát cẩn thận, bạn có thể đưa ra quyết định rất sớm. Điều tôi muốn mọi người làm là tự giáo dục bản thân. Tôi gọi đó là “sự am hiểu về mãn kinh” bởi vì chúng ta có một mức độ hiểu biết về mãn kinh rất thấp ở quốc gia này. Tôi muốn họ đưa ra quyết định về liệu pháp thay thế hormone của mình, nghĩa là, “Tôi sẽ sử dụng chúng chứ? Tôi sẽ lấy chúng từ đâu? Tôi có thể tìm một chuyên gia để giúp tôi không?” Thứ ba, tôi muốn họ, như đã nói trước đó, xây dựng lối sống không thể phá vỡ của họ. Hình thành thói quen sớm, không phải khi họ đang trong cơn mãn kinh và cảm thấy tuyệt vọng, mà hãy bắt đầu sớm với việc nâng tạ, tập cardio bao gồm tập cơ bản và các bài tập ngắt quãng, dinh dưỡng chống viêm, sớm để nó trở thành lối sống của bạn, để khi bạn cảm thấy tồi tệ, bạn không phải cố gắng học tất cả những điều này cùng một lúc. Và có một mối liên quan đáng kể giữa mãn kinh và mật độ xương vì bạn sẽ mất một số hormone quan trọng như testosterone. Cũng như estrogen và testosterone. Estrogen trên xương có tác dụng kiểm soát tế bào phá vỡ xương. Chúng ta đã nói về sức khỏe xương, có một tế bào phá vỡ xương gọi là osteoclast và một tế bào xây dựng xương gọi là osteoblast. Estrogen giúp kiểm soát osteoclast. Vì vậy, ngay cả khi mãn kinh, khi không có estrogen, chúng ta vẫn xây dựng xương, nhưng việc phá vỡ xương sẽ vượt qua quá trình xây dựng xương. Do đó, việc thay thế hormone giúp cân bằng lại việc phá vỡ xương và tái tạo xương. Và nếu chúng ta mất estrogen vào thời điểm này, thời kỳ tiền mãn kinh, mãn kinh, chúng ta có thể mất 15% mật độ xương. Và nếu chúng ta không phát hiện ra, vì bảo hiểm chỉ chi trả cho xét nghiệm dexascan khi chúng ta 65 tuổi, điều này theo tôi là quá muộn, chúng ta đã bị tụt lại. Vì vậy, tôi khuyến khích mọi người, ngay khi họ bắt đầu giai đoạn tiền mãn kinh, hãy tiến hành xét nghiệm dexascan, dù họ phải trả tiền tại phòng tập thể dục, tiết kiệm tiền cà phê, điều này rất đáng để biết tình trạng xương của bạn. Một số hội chứng cơ xương rõ ràng nhưng liên quan nhất của mãn kinh là gì? Tôi rất mừng bạn đã hỏi điều đó. Vào tháng Bảy, nhóm của tôi và tôi đã tạo ra một thuật ngữ gọi là Hội chứng Cơ xương của Mãn kinh bởi vì phụ nữ đã xuất hiện trong văn phòng của tôi nói những điều mà không cần được gợi ý, vì tôi là một bác sĩ biết lắng nghe. Tôi ngồi xuống trên một chiếc ghế, chúng tôi có một cuộc trò chuyện. Tôi không ngồi ở đó chỉ để kiểm tra sức khỏe của bạn. Vì vậy, mọi người nói chuyện với tôi và từ đâu đó, phụ nữ sẽ nói với tôi, “Bác sĩ, tôi cảm thấy như mình bắt đầu sụp đổ.” Và tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi cảm thấy như mình sắp điên vì đã được nói rằng không có gì sai với tôi. Và tôi bắt đầu nhận thấy điều đó ngày càng nhiều khi phụ nữ bắt đầu đến với những vai không nhúc nhích, đó là một dạng được gọi là “vai đông cứng.” Và khi tôi bắt đầu nhìn vào mẫu hình này và đọc rất ít nghiên cứu đã được thực hiện, chúng ta đã biết trong 30 năm rằng tỷ lệ viêm khớp, viêm khớp viêm ở phụ nữ sau 50 tuổi, cao hơn nhiều so với viêm khớp viêm ở nam giới. Chúng ta đã biết điều đó trong 30 năm. Và khi tôi bắt đầu nghiên cứu, nhớ rằng tôi đã nói trước đó rằng mọi mô cơ xương đều xuất phát từ cùng một loại tế bào gốc, tế bào gốc trung mô. Tất cả những mô đó, cơ, xương, gân, dây chằng, mỡ, lái xe tế bào gốc đều nhạy cảm với estrogen. Và nếu không có nó, một số điều sẽ xảy ra. Có một cái gọi là đau khớp, là cơn đau toàn thân, có nghĩa là cơ thể bạn đau đến mức bạn không thể ra khỏi giường. Đó là một trong những điều lớn nhất mà tôi gặp phải. Tôi là một vận động viên, và tôi gần như không thể ra khỏi giường vì tôi bị viêm quá mức do thiếu estrogen. Estrogen là một tác nhân chống viêm lớn. Vì vậy, tôi hoàn toàn bị viêm. Cơ thể tôi đau. Điều đó được gọi là đau khớp. Phụ nữ đến với tôi, và tôi không nói đùa. Họ đến và nói, cánh tay tôi không thể di chuyển. Thực sự là không thể di chuyển, hoặc tôi không thể cài móc áo. Điều đó là do sự viêm ảnh hưởng của việc mất estrogen. Trong các nền văn hóa châu Á, điều này được gọi là “vai của phụ nữ 50 tuổi” vì nó xảy ra với phụ nữ 50 tuổi. Đây là một dấu hiệu của sự viêm của việc mất estrogen. Chúng ta biết về tình trạng giảm khối cơ, mất khối lượng cơ nạc, khoảng 20% khi bạn mất estrogen. Chúng ta đã nói về việc mất mật độ xương. Chúng ta có tỷ lệ gia tăng các vấn đề về gân và dây chằng, gân Achilles, khuỷu tay tennis, gân patellar, vì các sợi collagen của gân và dây chằng có các thụ thể estrogen trên đó. Và vì vậy mọi thứ bắt đầu hoạt động kém hơn mà không có sự hiện diện của estrogen. Vì vậy, tôi đã thấy tất cả những điều đó, và chúng tôi đã thu thập dữ liệu toàn cầu, mặc dù không nhiều.
    Cần phải thực hiện nhiều nghiên cứu hơn nữa. Và chúng tôi đã đặt tên cho nó. Chúng tôi gọi và công bố nó dưới tên Hội chứng Cơ xương khớp ở Thời kỳ Mãn kinh, vì tôi chắc chắn với bạn, Stephen, nếu ai đó vào văn phòng bác sĩ của họ, nơi mà ở quốc gia này thời gian mà chúng ta có thể dành ra rất hạn chế, và nói rằng, tôi bị cái này, cái này, cái này và cái này. Sáu thứ trong 15 phút. Thật khó để giải quyết điều đó. Nhưng nếu ai đó đến với nomenclature rằng, tôi nghĩ tôi bị Hội chứng Cơ xương khớp ở Thời kỳ Mãn kinh, cánh tay tôi không cử động, blah, blah, blah, thì ngay lập tức bạn không cần phải trải qua một chẩn đoán phân biệt cho 600 thứ, bạn như là, ôi, với tư cách là bác sĩ. Tài liệu này về Hội chứng Cơ xương khớp ở Thời kỳ Mãn kinh đã được tải xuống gần 300.000 lần. Để đặt điều đó vào bối cảnh, một số tạp chí lớn nhất thế giới, các tạp chí y khoa trong thế giới, đã ghi nhận rằng họ thực hiện một khảo sát về số lần mà các bài viết tốt nhất của họ đã được tải xuống. Các tạp chí khoa học hàng đầu, các bài viết của họ được tải xuống khoảng 10.000 lần. Hội chứng Cơ xương khớp ở Thời kỳ Mãn kinh này đã được tải xuống gần 300.000 lần, và không phải vì, vâng, đó là một tài liệu tốt. Nhu cầu để giao tiếp rõ ràng những gì đang diễn ra với mọi người là rất lớn, Stephen, vì vậy tôi đã làm cho nó mở truy cập, có nghĩa là bạn không cần phải trả tiền để nhận bài viết này. Và tôi khuyến khích mọi người tìm kiếm trên Google, nó sẽ được xếp hạng số một, để in ra, đọc nó, đưa cho bác sĩ của bạn, để họ có thể hiểu rằng bạn đang bị viêm nặng. Đó là lý do tại sao toàn bộ cơ thể bạn đau, vai bạn không cử động vì bạn bị viêm, nhưng đầu gối bạn đau vì bạn bị viêm khớp của thời kỳ mãn kinh. Và chỉ để xây dựng sự hiểu biết về những gì đang xảy ra với mọi người. Thú vị. Tôi không có ý nói rằng 300.000 lượt tải. Tôi biết. Thật tuyệt vời. Nó giống như một cuốn sách bán chạy nhất của New York Times, sách bán chạy nhất. Bài nghiên cứu này. Gấp 30.000 lần. Thật điên rồ. Điên rồ. Vâng. Chúc mừng. Vâng, bạn biết không? Nghiên cứu là một nỗ lực đồng đội, và tất cả chúng tôi làm việc cùng nhau. Nhưng cảm ơn bạn. Nó là điều cần thiết. Tôi đã sử dụng một từ ở đó, viêm khớp, điều mà chúng ta chưa bàn tới, nhưng bạn cũng đã sử dụng nó để mô tả ngón chân cái của bạn. Vâng, tôi đã làm. Nguyên nhân gây ra viêm khớp là gì? Tôi không muốn bị viêm khớp. Oh, ai mà không? Có hai loại viêm khớp. Có một loại tự miễn, nghĩa là cơ thể của bạn xác định bản thân bạn không phải là chính bạn. Và điều đó được gọi là viêm khớp dạng thấp rất khác với cách mà tôi đã dùng hôm nay, đó là viêm khớp thoái hóa, là viêm khớp do hao mòn và hư hỏng. Vì vậy, viêm khớp do hao mòn có thể xảy ra qua hàng ngàn lần lặp lại trên một khớp. Chúng ta đã nói trước đó về việc chạy, đó là 1.000 bước mỗi dặm. Nó có thể xảy ra do chấn thương. Tôi có rất nhiều, tôi từng chăm sóc đội bóng đá Đại học Pittsburgh, và tôi có rất nhiều thanh niên 20 tuổi bị viêm khớp gối vì tác động quá lớn khi những người chơi đập vào nhau khiến họ mòn sụn. Vì vậy, viêm khớp do hao mòn, viêm khớp thoái hóa, là sự mất lớp sụn ở đầu xương. Nó gây ra đau nhức. Nó gây ra sưng. Nó gây ra cứng. Và tùy thuộc vào mức độ bạn bị, chúng tôi có thể điều trị bảo tồn cho bạn qua nhiều cách khác nhau, hoặc cuối cùng chúng tôi có thể thay thế khớp của bạn. Tôi muốn trở lại với việc, chúng ta đã nói đến bộ triệu chứng liên quan đến thời kỳ mãn kinh, và bạn đã nói rằng viêm khớp là một yếu tố. Bạn đang nói với tôi rằng để tránh các triệu chứng cơ xương khớp của thời kỳ mãn kinh, tôi nên dùng liệu pháp thay thế hormone? Đây là điều tôi đang nói với bạn. Tôi đang nói với bạn rằng mọi mô cơ xương khớp đều có thụ thể estrogen alpha và beta. Chúng tôi biết rằng khi những thụ thể đó trống rỗng, bạn sẽ biểu hiện một số hội chứng cơ xương khớp của thời kỳ mãn kinh mà 80% chúng ta đều gặp phải. Điều tôi đang nói với bạn là estrogen ngồi trong những thụ thể đó có thể ngăn chặn mất xương, có thể ngăn chặn mất cơ, có thể giảm viêm của cơn đau khớp và vai đóng băng, vì vậy mọi người có quyền tự quyết định. Con người là những sinh vật suy nghĩ, họ có quyền tự quyết, họ có quyền đưa ra quyết định để thoát khỏi cơn đau và ngăn ngừa hội chứng cơ xương khớp của thời kỳ mãn kinh dựa trên khoa học chứ không phải nỗi sợ. Một trong những điều mà tôi hơi lo lắng về thời điểm này là đau lưng, đặc biệt là đau lưng dưới. Tôi đã đọc rằng đau lưng dưới là nguyên nhân hàng đầu duy nhất gây ra tàn tật toàn cầu, ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống và năng suất của cá nhân một cách đáng kể, điều này đã được công bố trong bài viết của Tổ chức Y tế Thế giới. Năm 2020, đau lưng dưới đã ảnh hưởng đến 619 triệu người trên toàn cầu và sự phổ biến của nó đang gia tăng do một số yếu tố khác nhau, một trong số đó là lão hóa, nhưng tôi cũng nghĩ chung chung rằng cách chúng ta đang sống ngày càng ít vận động hơn và ngồi trên những chiếc ghế và những thứ như vậy. Đau lưng, điều phổ biến, dường như chỉ tồn tại ở thế giới phương Tây. Tôi đã có một người từ… đã ở bộ lạc Hadza ở châu Phi và họ không có đau lưng ở đó. Vâng. Họ sống như thế nào? Không giống như thế này, phải không? Họ ngồi xổm. Vâng. Họ không có ghế. Vâng. Chà, đau lưng là bệnh dịch trong cộng đồng của chúng ta do lối sống của chúng ta. Chúng tôi đang ngồi đây trong vài giờ. Có thể tôi đang ngồi như thế này, nhiều lúc cúi về phía trước. Cơ bụng của chúng ta thì thư giãn. Cơ bụng trước của chúng ta thì thư giãn. Lưng dưới của chúng ta thì thư giãn. Không có kích thích nào để giữ cho cơ bụng của chúng ta khỏe mạnh khi ngồi trên ghế và chúng tôi làm điều này ít nhất 10 giờ mỗi ngày, đúng không? Đó là điều đầu tiên. Thứ hai, thì 70% người không tập thể dục có ý nghĩa nào trong suốt tuần, vì vậy chúng ta không bao giờ xây dựng lại cơ bắp đó. Vì vậy, chúng ta bị đau lưng dưới do yếu cơ và một lý do khác mà chúng ta bị đau lưng dưới, đặc biệt là ở phụ nữ hoặc những người đàn ông rất lớn tuổi, là sự nén các đốt sống của chúng ta, các gãy nén ở cột sống của chúng ta. Điều đó có thể rất đau đớn. Nó biểu hiện dưới dạng đau lưng dưới.
    Tôi muốn phân biệt cho mọi người nghe sự khác nhau giữa đau lưng thấp và tình trạng chèn ép dây thần kinh cần phẫu thuật. Đau lưng thấp là cơn đau ở vùng lưng dưới, sự cứng nhắc. Khi bạn đi khám bác sĩ với vấn đề đau lưng thấp, họ nên hướng dẫn bạn cách trở nên khỏe mạnh hơn, gửi bạn đi điều trị vật lý để bỏ thuốc lá nếu bạn đang hút thuốc, vì điều đó gây độc cho xương, đúng chứ? Tất cả những vấn đề về lối sống đó. Nếu bạn cảm thấy cơn đau bắt đầu từ lưng, nhưng lan tỏa xuống chân như điện chạy dọc theo chân, bạn hãy nghĩ đến cảm giác của tia sét. Điều đó xảy ra vì một dây thần kinh đang bị chèn ép khi nó ra khỏi tủy sống của bạn. Đó là điều cần phải được kiểm tra và xem xét. Nhưng tôi chỉ muốn phân biệt điều đó vì nhiều người nhầm lẫn giữa hai vấn đề. Tôi nghĩ có khoảng 80% người phương Tây sẽ trải qua đau lưng thấp và điều đó làm tôi suy nghĩ về bàn làm việc đứng và những thứ như vậy. Bạn có khuyên mọi người sử dụng bàn làm việc đứng không? Tôi có và cả máy chạy bộ cũng vậy, vì có rất nhiều công việc chúng ta thực hiện trong suốt cả ngày mà không phải là công việc sâu sắc. Chúng ta đang làm rỗng hộp thư điện tử. Chúng ta đang gọi điện thoại lại. Chúng ta đang làm những phần công việc không nặng nề, không mất nhiều sức lực. Tất cả đều có thể thực hiện khi đứng hoặc tôi khuyến khích các nhóm mà tôi làm việc cùng tổ chức cuộc họp bằng cách ngồi xổm vào tường. Đừng ngồi ở bàn hội đồng, hãy dựa vào tường, mọi người hãy cùng ngồi xổm. Hãy làm cho cuộc họp nhanh chóng vì điều đó đòi hỏi rất nhiều sức mạnh. Nhưng để xây dựng sự linh hoạt kiểu đó, lúc duy nhất chúng ta thật sự cần ngồi là khi chúng ta đang giải quyết hòa bình thế giới. Còn lại chúng ta có thể đứng, và thực sự, các nghiên cứu đã chỉ ra rằng nếu chúng ta cố gắng học một cái gì đó, thì tốt hơn là di chuyển trong khi học vì năng lượng động học của việc học là tốt hơn cho não bộ của chúng ta, chẳng hạn như vậy. Tôi đã đưa ra một ví dụ ngày hôm qua khi tôi dạy mọi người cách quản lý thời gian và tôi nói, “Khi tôi nghe các podcast dài như thế này, tôi không thể ngồi liên tục ba giờ nhưng tôi có thể đi bộ và nghe và tôi nhớ nhiều hơn, chẳng hạn.” Điều đó đã được chứng minh rằng nếu chúng ta đang tập thể dục, chúng ta nhớ được nhiều hơn. Về việc học tập. Ồ, được rồi. Bạn đã thực hiện rất nhiều nghiên cứu. Chúng sâu sắc quá. Bạn có một nghiên cứu yêu thích nào không? Nghiên cứu đầu tiên mà chúng tôi thực hiện về những vận động viên thạc sĩ trả lời câu hỏi ở độ tuổi nào chúng ta thực sự chậm lại? Bởi vì nếu bạn tin vào những điều như Hallmark và tất cả những quả bóng phẫu thuật y tế khi bạn bước sang tuổi 40 hoặc 50, việc chậm lại là một phần không thể tránh khỏi của quá trình lão hóa. Nhưng thực tế trong nghiên cứu của chúng tôi cho thấy rằng khi tôi nhìn vào các vận động viên điền kinh trong mỗi cuộc đua từ 100 mét đến 10.000 mét và tôi nhìn vào tám người đứng đầu trong mỗi nhóm tuổi, trong mỗi cuộc đua, chúng tôi không chậm lại một cách đáng kể cho đến khi vượt qua tuổi 70. Vậy nên từ 50 đến 70, người chiến thắng trong cuộc đua một dặm hoàn thành nó trong bốn phút 34 giây. Cùng năm của nghiên cứu, đứa trẻ chiến thắng trong cuộc đua một dặm ở trường trung học đã làm điều đó trong bốn phút 17 giây. Người 70 tuổi chiến thắng trong cuộc đua một dặm đã làm điều đó trong chưa đến bảy phút. Điều đó cho thấy nếu chúng tôi chậm lại một cách đáng kể trước tuổi 70, chúng tôi đã quyết định không tập luyện nghiêm túc hoặc không cố gắng nữa. Chúng tôi đã bị thương nặng và không thể. Nhưng điều đó không phải do sinh học. Mà là do tâm lý. Chính xác. Không có bóng đèn nào bật lên. Nhưng chúng tôi nghĩ rằng. Chúng tôi nghĩ rằng khi trải qua cơn đau đầu tiên, chúng tôi bắt đầu thấy mệt. Chúng tôi nghĩ điều đó là tự nhiên. Vì vậy, chúng tôi dễ dàng chấp nhận. Chúng tôi chỉ nhượng bộ và rồi đó là vòng xoáy chậm dần vào một lối sống trở thành tự thực hiện, tôi đoán. Chúng tôi ngừng cố gắng. Chúng tôi ngừng chơi mạnh mẽ vì chúng tôi ngừng cố gắng. Bởi vì chúng tôi nghĩ rằng điều đó là không thể tránh khỏi. Chúng tôi nghĩ rằng không. Lão hóa là điều không thể tránh khỏi. Cách chúng tôi lão hóa là do chúng tôi quyết định. Bạn đang làm việc trên một cuốn sách đúng không? Bạn vừa nộp bản thảo cho nó. Chúng tôi rất, rất phấn khích về cuốn sách này. Không thể bị phá vỡ. Không thể bị phá vỡ. Vững mạnh. Sống lâu. Lão hóa với sức mạnh. Và thực sự cuốn sách này tiếp tục cuộc trò chuyện về lão hóa và sự trường thọ mà tôi đã nói trong một thời gian dài, nhưng thật sự tập trung vào sự trường thọ của phụ nữ. Vậy cuốn sách được xây dựng xung quanh những cột trụ của quá trình lão hóa, mà tôi gọi là bom hẹn giờ. Bom hẹn giờ của sự rối loạn chuyển hóa. Bom hẹn giờ mà chúng ta nghĩ có nghĩa là DNA của chúng ta là số phận của chúng ta, mà không phải vậy. Chúng ta có thể điều chỉnh chính mình và nhiều điều khác và thật sự giải thích khoa học về những gì đang diễn ra và rằng lão hóa không phải là sự suy giảm không thể tránh khỏi từ sức sống sang sự yếu đuối trừ khi chúng ta chấp nhận tư duy đó, đúng không? Và rồi phần thứ hai của cuốn sách đưa ra một lối sống mà tôi gọi là không thể bị phá vỡ. Nó liên quan đến cơ bắp. Nó liên quan đến xương. Nó liên quan đến dinh dưỡng. Nhưng phần quan trọng nhất là những gì bạn vừa nói. Nó liên quan đến thái độ và tư duy. Và vì vậy tôi giúp mọi người thiết lập tiêu chuẩn và mục tiêu cho những gì họ muốn dựa trên giá trị của họ. Nếu tôi không coi trọng sự độc lập, nếu tôi không coi trọng việc giữ cho bộ não của mình cho đến cuối cùng và tất cả các điều khác mà tôi coi trọng, thì mục tiêu của tôi sẽ không được thông tin đầy đủ. Tôi có thể nói, tôi muốn hoàn thành một cuộc chạy marathon ở tuổi 80, nhưng đó không đủ nếu không liên kết với những giá trị của mình. Và sau đó, chúng tôi nói về việc xây dựng sự kiên cường vì sự kiên cường của não có thể được xây dựng theo cách tương tự như sự kiên cường của xương. Và tôi tin rằng cần cả hai điều đó để tiến bộ và lão hóa với sức mạnh. Và rồi các phần cuối cùng của cuốn sách này thực sự đưa chúng ta lên một cấp độ tiếp theo. Làm thế nào chúng ta, giờ đây chúng ta đã tối ưu hóa sức khỏe của mình và quyết định rằng chúng ta không phải là nạn nhân của thời gian? Tôi không tin như vậy. Tôi tin rằng chúng ta có thể định hình tương lai của mình. Chúng ta làm gì để đạt hiệu suất tối ưu? Làm thế nào chúng ta tiếp tục nỗ lực để đạt được hiệu suất cao hơn? Và những công nghệ tuyệt vời nào có thể giúp chúng ta? Tôi rất, rất phấn khích. Yay. Chúng ta có thể đặt trước nó chưa? Chưa được, nhưng bạn có thể vào danh sách chờ của tôi trên trang web của tôi. Được rồi. Tôi sẽ liên kết điều đó bên dưới cho bất kỳ ai muốn có cuốn sách đó, tôi cũng sẽ nằm trong danh sách đó.
    Sure! Here’s the translation of the provided text into Vietnamese:

    Tôi sẽ cho bạn một cái.
    Có điều gì khác mà chúng ta nên nói đến mà chúng ta chưa đề cập không, Tiến sĩ Wunder?
    Tuần trước, tôi đã phát biểu tại Hiệp hội Đái tháo đường Hoa Kỳ và nói về giai đoạn giữa đời và mãn kinh, điều mà bạn và tôi đã nói đến, và tất cả các thay đổi chuyển hóa diễn ra khi estrogen rời khỏi cơ thể.
    Và hôm nay, chúng ta đã nói về tiểu đường trước khi phát triển và cách mà chúng ta cần đưa ra một hồi chuông lớn vì tất cả những thay đổi chuyển hóa sẽ dẫn đến tiểu đường và bệnh Alzheimer.
    Nhưng khi tôi nhìn nhận hai vấn đề đó một cách riêng rẽ, tiền mãn kinh và tất cả các thay đổi chuyển hóa, thay đổi lipid, phân bố mỡ, kháng insulin và tiểu đường trước khi phát triển, chúng gần như giống hệt nhau.
    Và điều mà chúng ta biết là đây cũng là một hồi chuông cần được vang lên.
    Nếu chúng ta không chú ý trong thập kỷ quan trọng của cuộc đời mình và trở thành người tiền tiểu đường và sau đó là phụ nữ và mất estrogen, điều đó đã làm gia tăng các thay đổi chuyển hóa bình thường xảy ra với kháng insulin do mất estrogen.
    Và sau mãn kinh, phụ nữ có nhiều trường hợp tiểu đường hơn và do đó có nhiều trường hợp Alzheimer hơn.
    Vì vậy, nếu tôi có thể làm tất cả những điều này và bắt đầu khiến mọi người suy nghĩ về nó khi chúng tôi 35 tuổi, đó là một công việc đáng làm.
    Đó chính xác là điều mà bạn đang làm.
    Chính xác là những gì bạn đang làm.
    Và tôi nghĩ lý do tôi bị cuốn hút bởi mãn kinh cũng như lý do phụ là vì tôi có quá nhiều phụ nữ tuyệt vời trong cuộc sống của mình, bao gồm cả đối tác của tôi, người có thể không may mắn được tiếp xúc với tất cả thông tin mà tôi có được khi làm điều này.
    Nhiều câu hỏi mà tôi hỏi bạn cũng gần như là sự chuẩn bị cho tôi để trở thành một người hỗ trợ trong cuộc sống của cô ấy, cô ấy hiện 32 tuổi, vì vậy là những năm tháng quan trọng.
    Bạn biết đấy, Steven, nếu tôi có thể khiến nhiều người đàn ông có được thái độ như bạn vừa thể hiện để có sự tò mò tìm hiểu về những thay đổi ở phụ nữ trung niên, không chỉ những thay đổi về cơ thể, mà cả những thay đổi về thái độ và tình dục, tôi nghĩ chúng ta có thể cứu vớt rất nhiều cuộc hôn nhân.
    Nhưng tôi thấy rằng trong khối lượng kiến thức còn thiếu ở phụ nữ thì lại càng ít kiến thức hơn ở nam giới, nhưng nếu đó là một sự hợp tác, thì tôi nghĩ thái độ và sự tò mò của bạn là rất đáng khích lệ vì tôi nghĩ chúng ta có thể cứu vớt rất nhiều mối quan hệ nếu mọi người đều cảm thấy như vậy.
    Vâng, vì đối với tôi, điều đó đã tạo ra một khối lượng lớn sự đồng cảm.
    Và với sự đồng cảm, bạn tiếp cận những thách thức khác đi với một góc nhìn khác.
    Và có ít sự đổ lỗi hơn và nhiều hơn, tôi nghĩ, là sự khuyến khích hỗ trợ.
    Vì vậy, đó thực sự là lý do tôi nghĩ rằng cũng quan trọng với nam giới hiểu những điều này vì khi bạn bắt đầu nhận thấy sự khác biệt nào đó có thể theo cách nào đó mà cô ấy cảm thấy hoặc mẹ bạn hoặc bà bạn hay thậm chí là các con gái của bạn, bạn có thể không phải là những bác sĩ ngây thơ nào đó nghĩ rằng ai đó đang mất trí hoặc chỉ là họ khác đi hoặc đó là tính cách của họ mà bạn có thể hiểu rằng có điều gì sâu hơn đang diễn ra.
    Và cũng có điều gì đó mà ít nhất một phần, bạn có thể làm gì đó về nó.
    Chắc chắn rồi.
    Điều mà tôi nghĩ là điểm kết luận quan trọng nhất.
    Chúng ta có một truyền thống khép lại trong podcast này, nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời kế tiếp mà không biết họ để lại cho ai.
    Và câu hỏi để lại cho bạn là, làm thế nào bạn biết khi nào là đủ?
    Tôi nghĩ rằng bạn biết khi nào là đủ, khi nó trở thành, nếu nó liên quan đến công việc hoặc phấn đấu cho điều gì đó, hoặc khi bạn không còn yêu nó nữa, khi nó trở thành một gánh nặng và bạn không còn yêu nó, đó là khi đã đến lúc đủ vì nó không còn nuôi dưỡng bạn.
    Cảm ơn bạn rất nhiều vì công việc bạn đang làm.
    Bạn thật tuyệt vời và tôi nghĩ mọi người nên theo dõi bạn trên Instagram vì bạn đã xây dựng một cộng đồng phi thường trên Instagram nơi bạn chia sẻ rất nhiều kiến thức này hoàn toàn miễn phí.
    Nhưng tôi cũng nghĩ rằng mọi người nên đến trang web của bạn.
    Cảm ơn bạn.
    Họ nên mua cuốn sách này.
    Tôi biết cuốn sách này, có lẽ họ nên chỉ cần tham gia danh sách chờ cho cuốn sách sắp phát hành.
    Không thể phá vỡ.
    Không thể phá vỡ.
    Danh sách chờ đang trên trang web của bạn ngay bây giờ.
    Họ có thể tham gia cộng đồng Instagram của bạn, điều mà tôi nghĩ là tuyệt vời.
    Thật tuyệt vời khi thấy, vì thường thì mọi người có người follow, nhưng tôi thực sự cảm thấy bạn có một cộng đồng.
    Tôi thấy điều đó trong phần bình luận.
    Tôi thấy mọi người rất, rất tích cực tham gia và như bạn thấy từ số lượng người đã tải xuống tài liệu mà bạn đã xuất bản, có một cơn khát và đói thực sự cho thông tin này.
    Và tôi nhận được rất nhiều tin nhắn từ cuộc trò chuyện cuối cùng mà chúng ta đã có, nhưng từ những cuộc trò chuyện này nói chung về phụ nữ, từ chồng của họ, những người rất biết ơn bạn, vô cùng biết ơn.
    Thực sự, bạn biết đấy, vì tôi có nhiều cuộc trò chuyện về rất nhiều chủ đề, nhưng cuộc trò chuyện đặc biệt này kích thích một loại năng lượng nhất định rất khác thường.
    Bạn hiểu ý tôi đúng không?
    Bạn hiểu điều đó vì bạn cảm nhận nó mỗi ngày, nhưng tôi cũng thực sự cảm nhận được nó.
    Vì vậy, cảm ơn bạn đã làm công việc của bạn và đã thắp sáng cho rất nhiều người đang sống trong bóng tối liên quan đến thông tin và thông tin đó chắc chắn, không nghi ngờ gì, đang cứu sống hàng triệu người.
    Tôi hy vọng như vậy.
    Và đó là công việc đáng làm.
    Vì vậy, cảm ơn bạn rất nhiều, Tiến sĩ Vonda.
    Cảm ơn bạn.
    Một số người thành công, hấp dẫn và sâu sắc nhất trên thế giới đã ngồi đối diện với tôi tại bàn này và vào cuối mỗi cuộc trò chuyện, tôi đã hỏi họ để lại một câu hỏi trong cuốn nhật ký nổi tiếng của một giám đốc điều hành và đó là một câu hỏi được thiết kế để tạo ra loại cuộc trò chuyện quan trọng nhất, loại cuộc trò chuyện có thể thay đổi cuộc sống của bạn.
    Chúng tôi sau đó lấy những câu hỏi đó và đưa chúng vào những tấm thẻ.
    Trên mỗi tấm thẻ, bạn có thể thấy người đã để lại câu hỏi, câu hỏi mà họ đã hỏi và ở bên kia, nếu bạn quét mã vạch đó, bạn có thể thấy ai đã trả lời câu hỏi tiếp theo.

    Feel free to ask if you need anything else!
    Có một điều mà tôi biết rất nhiều bạn đã muốn biết và cách duy nhất để tìm ra đó là
    sắm cho mình một bộ thẻ trò chuyện, mà bạn có thể chơi ở nhà với bạn bè và
    gia đình, tại nơi làm việc với đồng nghiệp và cũng với những người lạ hoàn toàn trong kỳ nghỉ.
    Tôi sẽ để đường link đến bộ thẻ trò chuyện ở phần mô tả bên dưới và bạn có thể lấy của mình
    tại diary.com.
    [Nhạc]
    只有跑步的跑者受傷的機會很大,一般都是因為運動不平衡。因此,我總是進行這個測試,以顯示你的臀部肌肉是否足夠強壯,能夠保持骨盆的直立,以及你是否強壯到能夠避免膝蓋掉入那種位置。我看起來就像醉了一樣。你怎麼能穿著高跟鞋做到這一點?沃達·賴特醫生是一位領先的骨科醫生和長壽專家。她利用自己在精英運動員方面的專業知識,徹底改變我們移動、飲食和訓練的方式,讓我們活得更久、更強壯、更好。我正在努力讓骨頭再次性感,因為在美國,至少有50%的女性會得骨質疏鬆,還有200萬男性。骨質疏鬆是骨密度低的表現,研究顯示,骨密度低的人認知能力下降的風險更高,骨折的風險也增加。如果你摔斷了髖部,不管你是男性還是女性,有50%的機會你將無法恢復到摔倒前的功能,30%的機會可能會死亡。造成骨頭脆弱的原因有很多,比如衰老、年輕時沒有建立足夠的骨質、久坐的生活方式、對女性必須苗條的迷思,甚至像是女性在哺乳的初期會損失20%的骨密度,但這並不是不可避免的。我將提出一種我稱之為「無法斷裂」的生活方式。這涉及到肌肉、骨頭和營養,但最重要的部分是心態。我非常興奮,但我想暫停一下,探討更年期和骨密度之間是否有聯繫?是的,因為雌激素的驟降對肌肉、骨頭、肌腱、韌帶和背部至關重要,缺乏它會產生可怕的後果。因此,你需要了解以下內容。我發現非常有趣的是,當我們查看Spotify和Apple的後端以及我們的音頻頻道時,大多數觀看這個播客的人尚未點擊關注或訂閱的按鈕,無論你在哪裡收聽。我想與你達成一個協議。如果你能幫我一個大忙,點擊那個訂閱按鈕,我會不懈努力,不斷改進這個節目。無法告訴你點擊訂閱按鈕對我們有多大的幫助。節目會越來越大,這意味著我們可以擴大製作,邀請你想看的所有嘉賓,並持續做我們熱愛的事情。如果你可以幫我這個小忙,點擊關注按鈕,無論你在哪裡收聽,對我來說意義非凡。這是我唯一會向你請求的幫忙。非常感謝你的時間。回到這集節目。沃達·賴特醫生。是的。對於那些不知道你在做什麼和為誰服務的人,能告訴我們你做什麼和為誰服務嗎?作為一名運動醫生,這些年來,我們學會了如何對待那些高表現的運動員。那些總是獲勝的人,他們需要在自己的技藝上不斷變得更好。在我30年的職業生涯中,我們從專注於訓練方式進步到關注訓練的週期性,直到我最後一次在匹茲堡大學任職時,擔任UPMC Lemieux體育綜合體的醫療主任,這裡是匹茲堡企鵝隊的駐地。這一切變得非常科學化。他們有全職的廚師。從早餐、午餐、晚餐,每一餐在飛機上的餐食都是提前準備好的,因為當涉及到瞬間的敏捷反應時,最高層次的思考,每一點都至關重要。因此,在我30年的醫學職業生涯中,從僅僅學習運動科學的表現到如何餵養人們,再到如何幫助恢復。因此例如,達拉·托雷斯(Lara Torres)談到她40歲時的奧運會比賽訓練時,她在24歲與40歲生孩子後的訓練方式是大不同的。到40歲時,她的訓練不再是長時間待在游泳池,而更多的是著重於恢復。我將在這段職業生涯中學到的所有知識不僅應用於運動員身上,還應用於像你和我這樣從事高性能工作的普通人。我需要在我生活的每個領域都保持最佳狀態,就像你一樣。我們如何改善飲食、恢復以及將從運動員那裡學到的表現原則搬運到高效能者和像我這樣的普通運動員身上?我很多的工作涉及認知表現,確保我的大腦在需要時夕之前明亮。你的工作有多少與認知領域交集?你知道,我自己不是腦科學家,但我很幸運地被專家包圍著,因此在我自己的角度上,我對睡眠的角色有了更深刻的認識。實際上,我們之前談過我在2000年代初期的書籍,當我寫那些書時,流動性是最重要的。我只寫了流動性。然後隨著職業生涯的進展,我對營養的了解越來越深入。然後我會說,營養是第一位,流動性是第二位。但在這個睡眠科學的進化階段,我知道恢復大腦、提供足夠的時間和養分對於我來說是第一要務,因為你無法在沒有充分恢復的大腦的情況下進行其他任何事情。事實上,有人最近問我,訓練的時間安排是否一定要在早上進行?這是一種信念,起床去鍛煉。而我的回答是你必須了解自己的大腦如何運作。例如,我的大腦最適合在凌晨5點到下午2點之間工作。那時我可以完成所有的深度工作。我會富有創造力。下午2點之後,我可以為你建造一所房子。我可以繼續工作,但如果我要寫一本書,那必須在早上進行。
    所以我早上不運動,因為我不想把那些腦力資源浪費在體能活動上,當我需要它來進行這些深入的工作時。這就是我應用腦科學的方式,但我非常幸運地能夠身處在這個地方,周圍有一些戴著腦電圖(EEG)帽子的人,他們幫你繪製大腦地圖,告訴你哪些大腦通路過於緊張,哪些通路可以訓練。你可以像訓練肌肉一樣訓練大腦。是的,有一家公司叫做Nestry,我恰好能夠接觸到。這家公司為我的精準長壽客戶戴上腦電圖頭盔,我們繪製他們的大腦地圖,比如說這裡有一個例子。習慣性行為幾乎不需要任何腦力資源,即使我們需要大量的腦力資源。它們變得如此習慣,以至於我們的大腦將能量從它們那裡轉移走,而是轉向我們正在學習或感到壓力的事物。我們對那些事物投入了很多精力。一旦這家公司繪製了我們的大腦圖譜,接下來他們有一個訓練程序,幾乎像是讓你的認知大腦放開一旁,讓你的潛意識重新將能量應用到你實際需要但已經開始忽視的通路上,這會讓你變得更有效率。我解釋得不夠清楚,但是腦科學家認為你可以像訓練肌肉一樣重新訓練大腦,將能量投入神經通路。所以我知道我們對運動員也這樣做,試圖從他們身上榨取表現。當你使用“精準長壽”這個術語時,這意味著什麼呢?嗯,你知道,在了解了人類DNA,知道我們真正由什麼組成之後,將我們推進了一個醫學時代,在那裡我們過去150年一直在觀察,這種“一刀切”的方法對任何人都沒有用。現在我們已經測序了人類基因組,我們可以制定健康計畫,你的健康計畫、我的健康計畫。這並不是通用的。舉個例子,當我有想要和我談論如何更健康地生活更長期的人,並且我們繪製一組生物標記時,這不是6000個生物標記,而只是一組23個超出一般實驗室範圍的標記。我看到,例如,或許斯蒂芬,你有大量的衰老細胞,那麼我會根據你的需要專門設計你的營養補充品。你可能不需要針對炎症的任何東西,因為也許你的炎症實驗室數據良好。然而,歷史上我們會怎麼做呢?我們會說,好的,那就給每個人一樣的配方。但是現在我們能夠設計出根據你在這個時期所需的東西。運動方面我也一樣。我從不會說讓你做150分鐘的中等強度運動,因為我可以進行乳酸閾值測試,你在跑步機上走、在跑步機上跑或騎自行車。每四分鐘我們會刺你的手指。我能夠準確告訴你,當你的粒線體,細胞內的小能量儲存單位,從燃燒脂肪轉變為燃燒碳水化合物的時候。那個位置稱為脂肪最大化。那是你的粒線體,你的能量細胞器最有效率的時候。而那就是我們希望在80%的時間內進行鍛煉的地方。所以這只是我告訴你你需要在哪個心率下鍛煉的例子。我將告訴你如何填補你的營養空白,而不是僅僅採取寬泛的指導方針,因為這是目前最先進的技術。當你想到個性化時,我也在思考,不僅是關於個體,還有生活的不同階段,或許在我的20多歲時,有一組事情是我需要更加關注的,而不是在我的30多歲、40多歲、50多歲和60多歲時。這樣的思考方式有用嗎?在生活的不同階段,我們需要思考的事情是否不同,還是每個階段都是相同的?我很喜歡這個問題。簡單的回答是,是的,我們生活的每一個階段都是不同的。以骨骼為例。我們不斷地建立骨骼,直到女性大約28歲,男性30歲時,我們達到骨骼最大質量。然後我們達到一個平台,我們保持骨密度,而在女性中,由於荷爾蒙的影響,骨密度開始急劇下降。對於男性來說,通常他們會保持骨密度直到70歲,然後骨密度下降,除非他們有新陳代謝問題、免疫疾病或需服用大量類固醇,那麼你會在50歲時看到很大的差異。所以在骨骼方面,這是一個不錯的例子。然而,在幾十年中,我們的骨骼反應是不同的。肌肉也是如此。我們知道我們在生命中的任何時候都可以增長肌肉,但我們在30歲之前最容易做到,對吧?我們還知道隨著年齡增長,我們的腸道功能發生變化,這與吸收和腸道中的微絨毛吸收營養和不同類型的營養的能力有關。例如,女性在中年時需要某些類型的維生素,這些維生素稱為甲基化維生素,這意味著需要分解得更多些,因為我們的腸道功能不再那麼高效。因此,隨著年齡增長的每個階段,我們都是不同的。關於骨骼的那一點,聽起來你是在說男性的骨骼保持其密度的時間比女性長,那是為什麼呢?這是否與更年期有關?男性因為睾酮的影響和XY染色體的遺傳,最初會建造更多的骨骼,較厚的皮質,更多的骨骼重量。因此,然後因為雌激素急劇下降,這對骨骼健康至關重要,女性的骨骼損失速度比男性快,因此在40歲左右達到那個平台之後,女性開始失去大約20%的骨密度,直到進入更年期。這對女性可能有可怕的影響。但這一切都與雌激素在控制骨密度上的作用有關。因此,這是不可避免的嗎?女性的骨密度損失是不可避免的嗎?不是的。
    在2004年,我們研究了一大群的碩士運動員,指的是40歲以上在全國老年運動會(類似於該年齡段運動員的奧林匹克運動會)中的運動員。參加全國運動會的運動員必須在州運動會中獲勝才能有資格參加。因此,這些都是相當高水平的休閒運動員。我們進行了一項研究,觀察他們的骨密度隨時間的變化。第一項研究的發現是,經常運動,例如這些人所做的,讓你可以在80多歲時仍然保持很高的骨密度。我們提出的第二個問題是,既然我們知道這是可行的,那麼什麼運動對此特別重要?因此我們將運動分為影響骨骼的運動,比如籃球、跑步和排球,這些運動讓你的骨頭受到衝擊,與游泳、保齡球和騎自行車等運動相對待。我們發現,對骨骼的衝擊在維持骨密度方面與那些你無法控制的因素同樣重要,例如年齡和家族歷史。以影響骨骼、促使骨骼隨時間增強的運動對維持骨密度至關重要。因此,來回答你的問題,骨密度的喪失是否不可避免呢?雌激素的下降是不可避免的,但骨密度的喪失不必導致骨質疏鬆、骨折和虛弱。我想談談為什麼會這樣,但在這裡稍作停頓,因為許多人不認為骨頭那麼重要。我想很多人把骨頭視為我們無法影響的東西。他們不會將骨骼視為像肌肉那樣的東西。肌肉呢?我去健身房,我可以增強我的肌肉,變得強壯,但骨骼似乎是靜止的。所以你會怎麼反駁這一點,讓我開始關心我的骨骼?如果我不關心我的骨骼,會有什麼代價?嗯,你知道,在今年我對此有一種強烈的推動,希望讓骨頭重新變得性感,因為從一個非常膚淺的層面來看,這就是我們應該關心的原因。然後從更科學的層面來說,我們通常只在幾個時刻想到我們的骨頭。比如你照鏡子,有人告訴你,噢,你的骨骼結構真美。看看這個模特的骨頭,或者我們都在摸著自己的顴骨。或者當我們聽到一位偉大的考古學家剛剛發現一個新的人群時,我們想到他們的骨骼可以告訴我們他們的生活方式、死亡情況以及健康程度。事實上,在那個環境中,骨頭是你整個生命的最後遺留物。它持續的時間是最長的。我是說,你骨頭裡的歷史比任何東西都要長久。肌肉會消失,皮膚會消失,除了骨骼,其他一切都會消亡,骨骼仍然存在。這不讓人著迷嗎?但我們想到骨頭的另一個原因是它們會斷裂,對嗎?人們認為骨頭是靜默的,就像一種強大的靜默型,只是在那裡,直到斷裂。然後它們就在尖叫,對吧?造成虛弱。這裡有一些骨骼統計數據,因為真正的答案即將到來。每兩位女性中就有一位在一生中會遭受骨質疏鬆性骨折。因此可能是我,也可能是你的伴侶,或者是你的助手,對嗎?每兩位中就有一位會遭受骨質疏鬆性骨折。女性佔所有髖骨骨折的70%。髖骨骨折是導致人進入護理院的主要原因之一,因為你無法再走路照顧自己,對吧?70%是女性。如果你摔斷髖骨,無論你是男性還是女性,有50%的機會你會無法恢復到摔倒前的功能。你不能再住在你撫養孩子的那個房子裡。你可能無法駕駛,無法完全獨立,對吧?而且有30%的機會,這是一個巨大的數字。有30%的機會你將因為骨折的併發症、臥床休息或因你得到的感染(如膀胱感染)而死亡,簡而言之,就是因為那種久坐的後遺症。所以這些並不是為了嚇唬人。這是我作為醫療外科醫生每天所看到的現實。但關心骨頭還有其他理由,因為骨折是一個大問題。骨骼,這是合情合理的,自然是如此保守。骨頭從我們的頭頂到小指趾,遍布於我們的身體中,對吧?骨頭是優秀的溝通者。我們現在都在談論肌肉,但骨頭和脂肪,各種器官被視為孤立的器官,彼此之間關聯不大,除了它們彼此相鄰。事實是,舉個例子,當我們談論肌肉骨骼系統時,骨頭、肌腱、韌帶、肌肉、脂肪、軟骨、肌肉幹細胞,它們都是源自同一種幹細胞,即間質幹細胞。因此它們不是遙遠的鄰居,而是表親,它們都用同一種語言交流。它們可能有不同的方言。我想到了一個例子,你知道,在英國,英語是主要語言,但根據你住的教區或英國內的哪個國家,英語聽起來非常不同,但實際上是同一種語言。因此,在肌肉骨骼組織中,肌肉和骨頭並不分開。它們是同一個生態系統,當肌肉釋放一種叫做伊利新(irisin)的蛋白質時,它會與骨頭進行交流。當骨頭釋放一種叫做骨鈣素(osteocalcin)的蛋白質時,它與肌肉進行交流。但在骨頭的情況下,如果我們只集中在這種蛋白質上,骨鈣素與全身進行交流。當你的成骨細胞,骨內的骨形成細胞釋放骨鈣素時,它會到達你的大腦,並透過減少炎症發揮神經保護作用。它也會影響大腦,促進海馬體神經元的合成。它還會到達胰腺,幫助改善胰島素的敏感性。
    這會影響肌肉,幫助肌肉從血液中攝取葡萄糖,對吧?如果你是一名男性,骨鈣素可以進入睾丸,這個器官在骨鈣素的刺激下,破骨細胞會產生睾酮。因此,這就像是一種奇蹟,我們只是認為骨頭是那種強壯而沉默的類型,支撐著我們的肌肉,因為事實上,骨頭和它所產生的蛋白質是出色的溝通者。而且這非常合情合理,因為我們的身體中到處都有骨頭。為什麼我們的身體不會像這樣利用它呢?我本以為它只是個框架。嗯,確實是一個框架,對吧?沒有骨頭,肌肉算什麼呢?只是一個代謝組織,對吧?它給了我們身體的形態,但其實它是個出色的溝通者。在我看來,框架幾乎是第二位的工作。骨頭正在釋放東西。我有一個小比喻想要提出來。在一個容器裡,我有一些礦物質,然後這是身體。那麼你能解釋一下骨頭如何將某些東西釋放到身體中嗎?我們談過骨頭的結構性,對吧?它支撐著你。它給了你形態。我們也談過骨頭作為一個出色的溝通者。骨頭的另一個工作是作為你身體的重要儲藏庫。也許我們只談一個,就是鈣。鈣是我們身體中至關重要的礦物質。我們需要它來促進肌肉收縮,將分子推動穿過細胞膜。但我們必須將它儲存到某個地方。所以當我們吃東西時,我們的腸子會將它從我們所吃的食物中提取出來並儲存在我們的骨頭中。因此,我們的身體始終在感知我們有多少鈣,多少磷。我們需要什麼?當身體感覺到我們需要更多時,它就去骨頭。它會刺激破骨細胞,說:“破骨細胞,我們需要更多鈣。”破骨細胞會分解一些骨頭,釋放鈣,然後進入身體供使用。然後身體就有足夠的鈣可供利用。身體不會一直堆積進去,因為高鈣血症會導致心臟心律不齊。這是很糟糕的,對吧?身體在平衡中保持著完美的穩態。因此,當骨頭釋放了足夠的鈣後,它會保持靜止,繼續儲存,對吧?如果身體不需要的鈣,而骨頭已經裝滿了,則會通過腎臟排出。這是一個非常微妙的平衡,介於建立骨頭和將礦物質儲存庫釋放到血液中,或者說:“哦,我們有夠了,讓我們在尿液中排出。”身體就像這樣是一種奇蹟。那么,如果我沒有足夠的鈣或其他這些礦物質,這是否意味著我的骨頭會變得脆弱?你知道,很多因素會導致骨骼脆弱或骨質疏鬆。其中之一是在年輕時建立不夠的骨頭。你之前問過我有關生命週期的變化。談到骨頭,有趣的是,我在診所中接待一些非常年輕的女性,年齡在25到28歲之間,由於各種原因我對她們進行了骨密度測試,她們的骨頭已經變得脆弱。我知道這聽起來很震驚。嗯,我認為這是由多種原因造成的。首先,我們沒有建立足夠的骨頭。這個國家仍然有一種神話,即女性必須很小巧,必須自我饑餓。當這種情況發生時,許多女性的月經周期並不穩定,雌激素也就無法幫助我們積累骨頭。所以這是第一點。嗯,雌激素在骨頭的形成中起著作用。是的,確實起著關鍵作用。所以我們沒有建設足夠的骨頭。或者也許我們是運動員。美國的第九條法律(Title IX)的通過讓大學女性運動平等已經53年了。因此,也許年輕女性沒有建立足夠的骨頭,因為她們消耗了太多的能量,每天10,000卡路里,然後又沒有以正確的方式進行補充。所以她們總是處於能量赤字的狀態,無法建立足夠的骨頭。或者也許年輕女性來到我的診所時,因為我們正在養活整整一代久坐不動的孩子,他們坐在地下室裡玩遊戲,努力培養智力,但卻沒有增強體格。這一點在威斯康星大學的骨科研究中得到了證實,他們研究了哪些女性運動能最有效地增強骨密度,結果是體操運動。正是那些運動員的撞擊和訓練,增強了骨頭的強度。所以青少年期間,由於沒有建立足夠的骨密度,我們面臨著脆骨問題。生命週期中的第二個時期,是我們可能出現骨密度下降的時期,大家聽著,我並不是說不應該哺乳。我自己也對孩子進行了為期一年的哺乳,這對嬰兒來說非常好。但是,一名哺乳的女性在哺乳的前六個月會失去20%的骨密度。如果她沒有特別注意每天攝取500毫克鈣,無論是從食物還是補充劑,她將無法恢復骨密度。而如果你一次接著一次地有孩子,因為許多女性等待到30歲才生第一個孩子,然後只有更少的時間,我們可能永遠無法恢復骨密度。所以這是人們並不意識到可能會對骨骼造成危險的另一個關鍵點。最後,是在圍絕經期這一時期,大約從45歲開始,雌激素水平變得非常不穩定,最終降至零。這會導致你提到的骨密度和骨骼弱化的快速下降。因為雌激素對於控制骨吸收至關重要。沒有雌激素來控制吸收,骨骼就會比破骨細胞能夠構建的速度更快地被分解。因此,這是一種失衡,正規調節失效。所以,我想探討所有這些問題,從你提到的年輕時進行有衝擊運動的觀點開始。
    因為人們常說,如果你在年輕時做一些接觸性運動,尤其是其中一些運動,會有其他後果,例如受傷或撞到頭。
    所以你的意思是說,我們應該在年輕時多跑多跳,以增強骨骼的力量。
    確實如此,這是為了增強所有的能力。
    你知道,我們的線粒體負責產生大部分的能量。
    我們在年輕時會製造很多線粒體。
    如果我們在年輕時不活躍,則沒有足夠的合成刺激來製造這麼多的線粒體。
    如果我們是久坐的孩子,我們可以形成骨骼,但不會像每天都去撞擊它那樣充分增強骨骼。
    我認為威斯康星州的研究很好的說明了這一點。
    這是在所有人生階段都適用嗎?
    如果我60歲,我是不是仍然應該通過打籃球來撞擊我的骨骼?
    這正是我從全國老年運動會的研究中所顯示的,通過在你的一生中對骨頭施加衝擊,你可以改變你的骨密度。
    那麼在懷孕這一點上,即你提到的第二點,在我的懷孕期間和懷孕之後,我需要做些什麼?
    是喝牛奶嗎?
    是的。
    所以,這是我給你的數據,特別是針對母乳餵養的。
    好的。
    對於母乳餵養的母親,你大約會每天損失500毫克的鈣,因為你在為孩子製造牛奶。
    你必須補充這些鈣。
    我希望人們用天然食物來補充鈣,對吧?
    例如用梅子、棗子和高鈣乳製品來補充。
    如果你真的無法做到這一點,可以考慮補充劑。
    但如果你忘了去做,我明白的。
    我曾是一位年輕的母親,疲憊不堪。
    我不是年輕的母親,我是一位40歲的母親,疲憊不堪。
    當寶寶在吃奶時,你必須特別注意攝入鈣,吃酸奶、攝取鈣質,盡量來自全食物。
    這樣你就能重建骨頭,而這是你完全能做到的。
    研究顯示你會重建骨頭,但前提是你要有意識。
    如果你正處於“我必須減掉產後脂肪”的飢餓階段,那就不要這麼做。
    你提到過骨骼對身體各個部位的影響。
    而我聽你提到這個短語,骨骼-大腦軸。
    是的。
    什麼是骨骼-大腦軸?
    好吧,如果我們單單談論骨骼所產生的一種蛋白質——骨鈣素。
    當它進入血液循環後,其中一個去處是大腦,它可以幫助具有神經保護的效果。
    這意味著什麼?
    在正常新陳代謝的過程中,我們會因為正常的代謝細胞作業而產生自由基。
    我們會產生氧化壓力,而骨鈣素的作用就是減少這種氧化損傷,以修復大腦中的細胞。
    那是第一點。
    第二點,它能促進一種叫做腦源性神經營養蛋白(BDNF)的釋放,這也能刺激在大腦中與記憶相關的海馬體神經元的生長。
    而反過來也如此。
    我們知道,骨密度低的人,隨著年齡增長,腦部的認知功能障礙也較高,反之亦然。
    文獻中存在骨質疏鬆與認知衰退之間的關聯,反之亦然。
    我在Business Insider的採訪中聽你提到過,這是一個對骨骼健康至關重要的十年?
    什麼是關鍵十年?
    我認為對於我們的健康來說,關鍵的十年對於男性和女性來說,最遲不應晚於35至45歲。
    這是因為我們知道對於女性來說,就是在這個時候雌激素開始下降或變得混亂。
    所以在我們的30到40歲之間,正是整合所有健康習慣的時候。
    這是進行身體檢查、了解你的基線實驗室數據的時機。
    我認為對於男性和女性,特別是男性來說,獲得基線睾酮檢查是非常關鍵的,
    以便在未來考慮補充睾酮時,我們可以補充到你的特定水平。
    因為在未來,假設你50歲,男子的睾酮可以是600,這屬於正常範圍內。
    但如果他仍然感到精力不足,不像自己,並且有很多肌腱和韌帶的傷害,那麼他的年輕睾酮可能是800或1000。
    所以我希望人們在未曾去過醫生的情況下在35歲左右進行基線檢查,這樣我們就清楚了我們需要將你恢復到什麼水平。
    第一,第二,如果你因為工作繁忙而忽視了任何運動和抗阻訓練的形式,那麼現在就是時候了。
    因為如果我當時知道現在所知道的,當我40歲的時候,我在為鐵人三項訓練。
    我是一名有氧運動員,對吧?
    我跑步、騎自行車,但如果按照我現在所知道的那樣,我當時會舉重,以建立最大肌肉量,
    同時把握住最好的荷爾蒙,從而在更好的起點出發。
    因為你可以建立肌肉,但從較高的平均水平開始會更好。
    所以,接受一些檢查,與醫生建立關係。
    進行所有的預防性篩查,不要忽視這些。
    養成能夠伴隨你一生的習慣,無論是聰明的抗炎飲食,還是加入抗阻訓練計劃,建立你的心臟機能。
    我看到你現在經常跑步,我們希望在進入中年時能夠達到最高的VO2最大值。
    因為隨著年齡增長,我們永遠不希望越過一個叫做脆弱線的界限。
    所以VO2最大值是一個測量,是體能的終極指標。
    你能從空氣中提取多少氧氣並通過肺部擴散到血液中。
    世界級的運動員,我最近剛在猶他州的美國奧林匹克中心,那些運動員的VO2最大值可以達到75、80,有時甚至90,對吧?
    而普通人被認為優秀的VO2最大值大約在50左右,女性也是大約50。
    所以你可以在關鍵的十年內提升你的VO2最大攝氧量,因為一旦我們進入中年,如果不持續增強它,我們的能力每十年將會下降10%。那這看起來是什麼樣子呢?假設我在50歲時開始測量我的VO2最大攝氧量,那時我的VO2最大攝氧量是50,這個數字挺好的,因為我是一個耐力運動的人。用整數來說,當我到了60歲時,這個數字會變成45,70歲是40,80歲是35。如果我是一名男性,我永遠不想讓我的VO2最大攝氧量降到18,女性也不希望降到16,因為那是我們無法獨立從椅子上站起來的VO2最大攝氧量水平。當我們無法在房間裡走動時,因為那需要心臟功能。因此,我們在年輕時提升的VO2最大攝氧量越高,即使不再增強,未來的生命質量也會更好。是的,我有一位家人無法爬上樓梯而不感到氣喘。這是非常讓人沮喪的,因為當你有孫子孫女,他們開始跑來跑去時,你卻想和他們一起玩。看到這位家庭成員面對孫子孫女的來臨而感到無能為力是非常可悲的。孫子孫女們說:“我們來玩!”然後就跑了,而這個人卻無法跟上他們,所以他們只能靜靜地觀望。他們真的只能看著孫子孫女在花園裡玩,因為他們無法與之共玩。我覺得這是件非常悲傷的事。這也是我努力保持健康的重要動力之一,就是能夠延長我的健康壽命。正是如此,希望我能在死前保持更健康。那很好,但這聽起來有點奇怪。我想談談跑步。想談談VO2最大攝氧量,並以骨骼健康這個主題作結。我有兩個術語想要提到。一個是「骨質疏鬆症」。是的,我對骨質疏鬆症一無所知。我一生中聽過幾次,但不清楚這是否是我應該擔心的問題或它的意思。是的,骨質疏鬆症是我們用來描述低骨密度的詞。好的,那麼衡量骨質疏鬆症的方法是用一種叫做DEXA掃描的X光,這是雙重X光檢查。它只是測量並將你的骨密度與30歲健康人的骨密度進行比較,並給我們一個叫做T分數的數據。所以這就像你在學校時在鐘形曲線上得分,曲線的中心是平均數,這是30歲的平均數。當你獲得DEXA掃描的分數,且是正數,太好了。你的骨頭相當於30歲的健康人。如果你在DEXA掃描中獲得的T分數在零到負一之間,那就可以。負一是骨量減少的定義,意味著小心,你的骨頭正在變弱。骨質疏鬆症的定義是T分數低於負2.5,這會使你骨折的風險增加40%或更多。我之前談論的所有糟糕統計數據都與骨質疏鬆症有關。在美國,超過50歲有骨量減少或骨質疏鬆症的人數是多少?嗯,200萬男性患有骨質疏鬆症,有趣的是,這不被認為是男性的疾病。而且每兩位女性中就有一位會有骨質疏鬆性骨折,至少有50%的女性。但是這並不是不可避免的。這就是我為什麼如此關注在關鍵十年內及早發現人群的原因。這不是不可避免的,但如果我們不及早發現,這將變得不可避免。但困擾我的事情是,在美國和我接觸的許多其他國家,你必須等到65歲才能獲得DEXA掃描的報費。到65歲時,損傷已經發生。我們為什麼要等呢?即使是已經發生過骨折的人,也存在隨訪的空白,實際上他們都應該接受DEXA掃描,因為預測未來骨折的第一大因素就是過去的骨折。所以這裡給大家一個公共服務公告,如果你曾經骨折,請去做DEXA掃描。即使是由於創傷導致的骨折,例如車禍,但如果你摔倒了,或者狗把你拉倒了,甚至是低創傷骨折,也請進行DEXA掃描。因為這樣至少你會知道自己的狀況,然後可以計劃增強你的骨骼。是否有任何早期警示信號,顯示我可能正在遭受骨質疏鬆症,或正邁向骨質疏鬆症?我認為你可以從自己家族獲得一些線索。好的。如果你的母親變矮了,如果你之前能夠平視你的母親,就像我,我母親能夠平視我,五尺四寸。現在她已經變得這麼矮。由於脊椎椎骨的壓縮,我們男性和女性都會失去身高。因此,如果你的父親或母親變矮,這是你家族有潛在骨質疏鬆症病史的良好指標。或者如果你的母親曾經有髖部骨折,或者由於某種原因,例如哮喘,你整個人生都需要服用高劑量的類固醇或自體免疫病,這對骨骼非常不利。所以從醫學角度、家庭歷史和個人經歷來看,普遍的骨折是明顯的徵兆。那如果我吸煙呢?這會影響我的骨骼健康嗎?是的,我很高興你問了這個。吸煙對骨頭癒合是有害的。無論是骨折,愈合都會更慢。事實上,我們在吸煙者中有更高的非愈合率,這是指我們修復一個骨折,但它仍然不癒合。我們知道,在骨科文獻中關於接受脊柱手術的吸煙者有大量的數據。他們不僅癒合效果差,而且感染的比例更高。吸煙中的有害化學物質對骨骼非常不利。好在我不吸煙。是吸煙、電子煙還是僅是這些?都是的。電子煙可能更危險。我們只是還沒有那麼多文獻。好的。在我們談到跑步、Veertimax、耐力和運動等所有事情之前,最後一件事是阿茲海默症與骨骼健康的聯繫。兩者之間有聯繫嗎?這與我們之前談論的有關。有一種相關性。我認為我們還沒有找出因果關係,但存在相關性。
    我們看到,阿茲海默病患者和患有危險性骨質疏鬆的人,有時是同一組群,大約30%的時間與腦部疾病有關。此外,骨質疏鬆可能與我們談論的兩個器官系統之間的連結有關。你過去並沒有遠離阿茲海默病。我有。我的姨媽艾達,她非常聰明。她是一位老師,但她開始停止記憶。她不記得自己了。她不記得我們共同成長的農場。這真的是一件很難目睹的事情。有時候,阿茲海默病患者會失去抑制力,變得憤怒、狂怒和害怕。她從來沒有這樣做過,但這仍然是一件很難目睹的事情。這段經歷如何改變了你或改變了你的焦點,或增加了你生活中各種思想、關切、參考點的儲備?嗯,你知道它帶來了什麼嗎?它帶來了一種緊迫感,甚至至今仍是每日的戰鬥。我不想,我想有時人們以為我個人因為我總是談論這些事情,而我也舉重,我活著,過著這種生活。我為別人開處方,大家都認為這很簡單,但這並不簡單。你知道,我剛告訴你我完成了我正在寫的這本書,其中有一個關於這種生活方式的一個大缺口。但迫使我回來的動力是,沒有保持大腦的生活會是什麼樣子?我的意思是,我不知道。有時我在想,如果我在衰老,我不得不選擇一個,我會選擇健康的身體還是健康的大腦?這不是很難嗎?我不知道你是否真的必須選擇,但我無法想像如果沒有健康的大腦,生活會是什麼樣子。因此,對我來說,這激勵我舉重,讓我的骨骼肌分泌去大腦並建造更好的大腦的蛋白質,吃那些不會阻塞我動脈的食物。這只是作為一種激勵,因為我想保持這種狀態直到我去世。如果你必須選擇,你會選擇什麼?健康的身體還是健康的大腦?這對我來說是非常清楚的。我寧願擁有健康的大腦。我也是。我也是。因為那代表著你的關係。那就是生命的圓滿。當然,這是一個假裝的大腦。但這些事情在根本上是相互關聯的,不是嗎?這就是為什麼當我看到有關骨骼健康的阿茲海默病統計資料時,我會想,如果你有骨質疏鬆或其他問題,而你不經常活動,也許,或許。你知道,剛才你提到過的這一點對我的患者來說是一個巨大的動力,那就是阿茲海默病被認為是糖尿病的第三面孔,對吧?因此大家都意識到了糖尿病,這意味著你無法正常代謝糖分,而你有葡萄糖不耐,且你的胰腺不再正常工作。隨之而來的壞後果,人們並不太清楚,至少來我診所的人,卻對預糖尿病的了解不多。如果你不介意我稍微偏離一下,因為這對你剛剛問我的問題是如此重要,那麼我們是否可以預防呢?如果我們可以選擇,我們會選擇什麼?我經常有病人來我的辦公室,我查看他們的檢驗結果,他們的空腹血糖。但他們的檢查已經做過了,而他的空腹血糖是110。我告訴你他們的血紅蛋白A1C接近六。所以,空腹血糖是指在正常功能的胰腺代謝系統下,在你12小時未進食后,血液中殘留的葡萄糖。我們希望空腹血糖的指數在85左右,對嗎?這是正常的,意味著我們吃了一些東西,胰島素從我們的胰腺中釋放,糖分進入我們的肌肉,然後血糖大約在85左右。如果它穩定在110,我們從文獻中知道你在10年內發展成完全的糖尿病的機率在70%到100%之間。但是我在我的辦公室看到的,會問有人告訴過你,你是預糖尿病嗎?要麼答案是沒有,要麼答案是,哦對,有人告訴過我,他們說只需多專注於運動。我認為對於預糖尿病的診斷應該的反應是,跑開並尖叫著去健康。因為如果我們知道在預糖尿病的範圍內保持穩定的血糖,並且我們的醫療保健提供者這樣隨意告訴我們:哦,去多運動一下。你知道,只是隨意的處理這件事。不要吃那麼多碳水化合物。這樣是不夠認真的,因為我們從預防的角度知道,從精準長壽的角度,這完全是關於預防的。我們可以預防你在未來10年內得糖尿病,如果我們真的對舉重、心血管健康、抗炎營養學等非常認真。因此,我根本不會將預糖尿病視為一件隨便的事情。因為如果在10年內你會得糖尿病,而在再過10年你會得阿茲海默病,而我本可以在我40歲時通過注意這一點來預防,這幾乎是不可原諒的,因為我們卻沒有更加關注這個問題。在美國,有9600萬人患有預糖尿病。9600萬。根據美國糖尿病協會的數據,我剛剛在他們的年度會議上做了一次演講。9600萬人擁有可預防的特徵,我們可以防止他們成為糖尿病患者和糖尿病患者,而這卻被太輕描淡寫了。這幾乎是三分之一的人。這意味著我們這個房間裡有三個人。因此,杰克可能有預糖尿病。也許。潛在的。你是一位耐力運動員,不是嗎,蘇?我曾經是耐力運動員,而我今天沒有。我已經過去,但我對持續的血糖監測有點著迷。所以我已經佩戴了大約18個月,這真的很有意思。
    我告訴你我剛完成這本書,而且我有點偏離我的正常強度,這影響了我的血糖。因此我稍微跑一下,因為我一週沒有舉重四次,只舉重兩次,因為我一週沒有短跑兩次。我正常的鍛鍊計劃是一週舉重四次。在其他日子裡,我做大約四天的基礎訓練,屬於第二區域。這四天裡,兩天我會進行短跑。我總是吃很多蛋白質。這就是我的生活方式。在這樣的情況下,我的血糖是85。而且我是一位中年女性,中年女性所經歷的代謝變化。即使稍微放鬆一下也會開始使我的血糖上升。因此,這是一種我們所有人都需要過的每日習慣生活方式。因此,當我看到有人和我一樣健康的時候,當我的病人出現時,他們隨意地被告知他們有某種將要致命的疾病,我認為這遠遠不夠的關注。最近我一直在思考的是,什麼樣的飲食能讓我在與人交談時達到更好的認知表現? 是的。但我同時也在舞台上。我在董事會、會議中、在談判中,我在閱讀電子郵件,寫書等等。所以我總是在思考,如果我能獲得5%的優勢,該有多好。我可以告訴你,例如,我在照顧的職業運動員的飲食師和廚師,他們不只是吃肉。他們的飲食非常均衡,包含大量蔬菜和高蛋白質。他們會服用氨基酸補充劑,以填補不足的部分,對吧?如果他們的亮氨酸攝取不足或者其他什麼的。但他們不會只走一條路。我在照顧的職業運動員中從未見過那樣的情況。Hito給了我非常敏銳的思維。真的嗎?極其敏銳的思維。在這個播客中坐在這裡與大家交談的時候,真的很有趣。因為有些日子你來這裡,這些談話可能可以持續四個小時,而你的大腦和嘴巴感覺上好像不再連接。然後在其他日子我來這裡,像是砰砰。這是自動的,像是我不必思考,它就自然而然地從我嘴裡流出。變量,顯然,因果因素之一是睡眠。另一個是我最近幾小時攝取了多少碳水化合物。因此,如果我攝取了很多碳水化合物,比如說,如果我吃了麵包,我的嘴和大腦就沒有連接。如果我攝取了很多糖,我的嘴和大腦就完全停止了。完全同意。完全同意。你知道的,因為CGM的事情,我發現如果我早餐只吃蛋白質,像是蛋白白煎蛋或其他,只吃蛋白質,我需要一些複合碳水化合物,這樣到早上10點左右才有辦法高效地與我的病人互動。所以現在我早上加了50克碳水化合物,但這不是很多碳水化合物。不多。我只需要那一點複合碳水化合物,但這很有趣,對吧?你吃什麼?我一天吃130克蛋白質。每次攝取蛋白質的上限並不存在。我嘗試至少攝取30克,因為30克是最低閾值。因此,如果我做到這一點,就需要三餐和幾個零食。這是很多食物量,所以我盡量吃得非常豐富。一杯希臘酸奶大約有18克,真的很純的牛肉棒又有16克。所以在這個時候,我已經記住了我能攝取到的最濃縮的食物,來獲得這麼多的蛋白質。這是很多蛋白質。每磅一克。每磅一克,這是我需要建立肌肉的。研究顯示,單靠高蛋白質飲食而不進行自己和其他人希望我進行的舉重運動,可以幫助保持肌肉。然後我吃很多蔬菜。我不知道。希望人們不會對我丟東西,但我除了藍莓以外不吃水果。水果是大自然的甜點。如果我們要吃水果,就當作甜點來吃。我用我的酸奶吃藍莓,然後是碳水化合物。如果我吃的話,我只吃複合碳水化合物。快一點。我想談談我們都需要認真對待的事情,那就是網絡安全。無論你是第一次創業的創始人,面臨第一次審計,還是經驗豐富的專業人士,經歷了所有事情。我得說,保持合規變得比以往任何時候都更加關鍵和複雜。這就是Vanta的用武之地。這是本播客的贊助商。Vanta消除了安全合規的痛苦,將繁瑣但必要的流程自動化,證明你的企業在35個以上的框架中是安全的,例如SOC2 ISO 27001。集中化你的工作流程,以五倍的速度回答安全問題,在不失去增長焦點的情況下保護你的企業。這真的很關鍵。最新的IDC白皮書發現,使用Vanta的公司每年節省超過535,000美元,並且在短短三個月內就能回本。有限時間內,我的社群在Vanta.com/Steven可獲得1,000美元的折扣。那是V-A-N-T-A.com/Steven,享受1,000美元的折扣。你是肌肉的強烈倡導者。當我們談論長壽時,你不斷提到的事情是人們長壽的最重要因素。我想我會把肌肉和骨骼放在相近的類別中,因為你可以擁有任何多的肌肉,但如果你摔断了髖部,你依然會有下游影響。如果你強壯,就不太可能摔斷髖部,但我認為肌肉或骨骼是非常重要的。如果你65歲、70歲,現在肌肉不夠強壯,你的肌肉在過去幾十年已經下降,這是不是太晚了?永遠不會。永遠不會太晚。身體永遠會對你施加的戰略壓力做出反應。
    網路上出現了越來越多曾經的異常現象,許多60、70、80歲,以及更年長的人在健身房中進行力量舉重,甚至成為競技健美選手。即使你剛開始時連從椅子上站起來都很困難,但只要持續六個月或一年,你也可以改變虛弱的狀態。這需要持之以恆,對吧?我真的在想這個問題。我想到我的父親,他快70歲了,我不認為他在過去15年中有進行過重量訓練。心中有一部分我在想,是不是已經太晚開始做重量訓練了?因為這幾乎是個雙重問題,你沒有做過,所以覺得更困難,因此不去做,進而螺旋式下降到一種久坐的狀態。
    那麼,對於這一點,我想說的是,沒有人期望你從力量舉重開始。深蹲、硬拉,沒有人會期待你立刻做到。移動我們的身體以不同的動作範圍,從自重運動開始,逐步過渡到自由重量,再到輕的壺鈴,接著使用彈力帶。一旦你看到自己的身體能適應並進步,你會相對快速地達到目標。
    我以前有一個叫做「起步」的計劃,我會帶領剛從沙發上站起來的人,經過三個月,帶他們參加5公里賽跑,因為對那些久坐的人來說,5公里是一個有意義的距離。在這三個月中,我們進行了一系列的自重和壺鈴類運動循環,然後再散步。參與者最初的體脂率高達51%,甚至無法完成熱身,也無法在平板支撐中支撐自己,但三個月後,他們能夠撐平板兩分鐘,能夠走三英里,能夠在整個10分鐘的循環中持續進行而無需停下來。因此,事實上並不存在年齡或技能水平的界限,當我們的身體不會對你施加的戰略性壓力做出反應的時候,那就真的該為你的父親找個教練了。
    如果他願意接受的話。如果他願意接受的話。我在想如果我想增肌,這一周需要進行幾天的訓練或重複多少次才能增肌?當我在洛杉磯的時候,我經常在思考這個問題。我在努力確保不失去肌肉,但我花了很多時間坐在這裡錄製播客,那我需要多久運動一次才能保持肌肉呢?
    你知道,其實我今天早上才讀到的,甚至在10周的中斷期間,即使你沒有持續舉重,肌肉記憶還是會被保留下來,因此不會有明顯衰退,這讓我感到有些安慰,因為我花了一些時間閱讀這本書。所以你會保留肌肉記憶,一旦再開始,迅速就能回到之前的狀態。因此,如果你暫停幾天並不是全盤皆輸,但如果我們真的在努力,最低也要每周幾次訓練,對於中年的男性來說,這是逐步地增加重量。對於女性來說,大約是八次重複,四組。一旦我們能夠進行較重的舉重,就是四次重複,四組。當我大聲說出這些時,我經常會得到很多人說某人會受傷的評論。其實是有道理的,但你必須逐步提升。
    就像任何運動一樣,你必須朝著那個水平努力,因為我們嘗試通過提升重量,特別是對於女性來說,是為了替代雌激素希望獲得的合成刺激。你必須足夠努力。雌激素能夠促進增長。我們必須通過工作強度向身體發出信號來增肌,而重量訓練能做到這一點。因此,如果你是從沙發上開始,就從彈力帶開始,從輕重量開始,從我所反對的可愛粉紅色小啞鈴開始,但不要就停在那裡。持續以逐漸增重的方式進行全身性訓練,每週至少兩次以維持。
    我需要增加重量負荷才能增肌嗎?因為我在想,當我去健身房時,有時我可能在使用較輕的啞鈴,但卻做了更多的重複。這還能增肌嗎?這要看你想要什麼。所以,較輕的重量和較高的重複次數會有助於肌肉肥大及肌肉整體增長,但不一定會增強力量和爆發力。在中年及之後,我的目標是增強長壽和力量。所以我對於肌肉的大小已不再像以前那麼感興趣。相反,我關心的是它能否隨著時間強有力地運動?我能否從地板上站起來?我能否把行李箱舉過頭?
    所以,為了增強力量,通常是低重複而高重量。所以這完全取決於我們的目標。此時你可能專注於肥大,這很好,因為你還沒有進入關鍵的十年。如果我尋求肌肉肥大,那麼是的,應該選擇較高的重複次數,較輕的重量。12、15次,較輕的重量。而如果我尋求力量,那麼也許就是六到八次。六到八次,沒錯。你做幾次?我做四次。你做四次?嗯嗯。那麼重重量,四次。重量大,四次重複,四組。有趣。我不知道這個。嗯嗯。有趣。
    我想給大家提供一些關於為什麼肌肉如此重要的基礎知識,因為有些人可能還不知道長壽與肌肉之間的聯繫。根據我的理解,很多原因都與葡萄糖有關。因為肌肉是葡萄糖的沉澱池,是預防胰島素抵抗的關鍵因素,更不用說力量、保持直立,防止跌倒而造成骨折了,對吧?所以肌肉是一種代謝內分泌器官。當它釋放時,其中一種釋放的東西是骨骼肌收縮,二頭肌捲起的動作會引起一種名為clotho的蛋白質的轉錄,這是一種促進長壽的蛋白質。大約在30年前,在《自然》雜誌上被描述。這是當肌肉收縮時所轉錄的蛋白質。它對每一個器官都有效。
    我們知道,長壽和器官修復對於生存至關重要,因為那些出生時無法生成克羅塞(clotho)的老鼠會死得很早,雖然從年齡來看牠們年紀很小。牠們在年齡上算是非常年輕的老鼠,但卻因為未能享受到這種克羅塞蛋白而過世。我們透過骨骼肌的收縮來生成克羅塞。這裡有一項我幾年前做的研究,測量了年長的運動員(60、70、80歲)、較年輕的運動員(40歲)和不運動的人血液中的克羅塞水平。結果我發現,循環中的克羅塞——這種長壽蛋白——在年輕運動員身上是最高的,這並不驚訝。其次是在老年運動員(70、80歲)中發現的長壽蛋白克羅塞的水平。而年輕的久坐不動者中則是最低的。所以,即使是年長的運動員,其循環中的克羅塞水平也高於年輕的久坐不動者。因此,僅僅通過骨骼肌的收縮就能透過這種蛋白質增進你的長壽。
    另一種在骨骼肌收縮中釋放的蛋白質叫做甘聯素(galanin),它會被轉錄,進入大腦,在被稱為紋狀核(nucleus cirrhulus)的地方發揮作用,這對於抵抗力至關重要。它使你更加有韌性,幫助你解決問題。而另一種與骨骼肌收縮同時被轉錄的非常受歡迎的蛋白質叫做虹色素(iriscent)。這是運動蛋白,對骨骼有益,能將白脂肪轉化為棕色脂肪,而棕色脂肪的產熱效能更高,並且具有更高的線粒體負荷。因此,肌肉在進行其功能時,並不僅僅是在健身房的鏡子中看起來好看,而是執行所有這些代謝功能。因此,我們認為它在長壽中起著如此關鍵的角色。
    那麼,當我隨著年齡增長而試圖保護我的肌肉時,有沒有什麼補充劑我應該服用呢?我的意思是,是否有克羅塞補充劑在販售?沒有。你必須自己製造它。收縮你自己的肌肉。不過,你需要給你的肌肉提供養分。我總是告訴人們,每理想體重一磅需要一克蛋白質。因為聽著,我是一名實際執業的醫生,這是我所知道的:人們需要非常具體的指示,而這些指示不能讓人感到困惑。那麼,人們需要的蛋白質範圍是什麼?是的,這是有的,但人們可以記住每理想體重一磅一克的這一點。因此,你必須用高質量的蛋白質來喂養你的肌肉,質量最高的蛋白質是具有最高比例的必需氨基酸——亮氨酸(leucine)。亮氨酸是身體無法自行製造的,必須從外部攝取。它是一種支鏈氨基酸,來自乳清蛋白。宇宙中最佳的亮氨酸和乳清蛋白來源是母乳,但我們大多數成年人不會喝這個。因此,我們從乳製品中獲取它。對於植物愛好者而言,你也可以從植物中獲取,但其比例要低得多,因此需要攝入更多。
    所以,高質量的蛋白質是第一步,第二,針對男性和女性的肌酸(creatine)補充劑有很多研究。當我在1992年第一次開始接觸肌酸的時候,那是在奧運會期間。當時我與一群摔跤運動員合作。我們給予非常非常高的劑量。我們會循環性地使用肌酸,間歇地使用,現在穩定地每天五克有助於增強肌肉和大腦,這實在非常有趣。幾個月前,我問我辦公室的人是否使用肌酸,幾位男士舉了手,但沒有任何女士舉手。我問她們為什麼。我說,為什麼你們不使用肌酸?她們說她們認為這是為了健美選手的。雖然它最開始是為健美選手而設,但其實是為所有人設計的。這是經過充分研究的。
    所以,我去年聖誕節時與女友就此進行了一次辯論,因為我在服用肌酸,問她是否想要一些,她也對我說這是為健美選手的,她如果吃了會發胖。然後我說,不,這不是真的。她查了資料,發現肌酸對認知表現、皮膚、頭髮、肌肉、骨骼等等都很好。現在她每天都在服用,這很好。我認為這方面有很大的再教育空間,因為我們幾乎一度認為這像類固醇一樣。其實一點也不是。
    你知道嗎?儘管有像這樣的播客,儘管我在每一座山頂上高喊,我發現公眾對如何成為最健康的自己仍然存在著巨大的知識缺口,甚至在採取行動的能力上更是存在更大的差距。我是說,這不是批評,只是一種觀察,我們知道該做什麼,但卻不去做?即使在我們的家庭當中,有人罹患糖尿病或老年癡呆症,這些似乎也不足以作為動機。我認為這才是真正需要解決的問題。動機。我們該如何解決這個問題?有時候我們靠驚嚇來解決,對吧?有些人面臨重大健康問題,但有時這甚至不夠。我發現,只是嘗試說,如果你今天這樣做,20年後你會更好,永遠都不會有足夠的動機。人們就是無法理解70歲的自己會是什麼樣子。我認為我們必須讓你每天都感覺良好。就像我們在談論你的大腦時說的,當你在進行繁重的工作和認知工作時。如果你能每天都感覺好,你將會持續這種行為,而不是為了承諾。因此,我認為這是與任何人對話的方式。這是我對我的病人所採用的方式。能否讓你明天感覺更好?能否因為今天舉重而感覺像個厲害的人呢?但有些事情,比如骨骼,這就難了。你告訴某人他們需要攝取鈣和其他有益的元素。
    他們認為,唉,我看不見我的骨頭,而骨質疏鬆似乎還很遙遠。
    對。
    直到你看到某人骨折,或者自己骨折,這才會感受到它的嚴重性。
    我同意你的看法。
    維生素D對骨骼健康也是至關重要的,不是嗎?
    我在那裡讀到過。
    確實是。
    還有鎂,維生素D,鎂,還有一些不太為人所知的東西,鍺,鋅,硼和微量元素,
    但重要的還是維生素D和鎂。
    睡眠。
    睡眠。
    我們也談到過這個。
    對。
    這是多麼重要。
    你提到你現在在跑步。
    是的,我在跑步。
    謝謝你注意到這一點。
    我從來沒有提到過,而我注意到還有一百萬其他人應該和你一起參加。
    是的。
    我們會嘗試讓一百萬人一起跑步。
    那太好了。
    你將會拯救很多生命。
    哦,謝謝你。
    這很大程度上要歸功於像你這樣的人所做的工作,以及來到我的節目上,啟發我思考像我的最大攝氧量(VO2 max)這樣的事情。
    在過去幾年裡,我真的只是進行重量訓練,並沒有真正考慮我的骨頭或我的VO2 max。
    所以這對我來說是一個很大的轉變。
    對。
    但當我想到跑步時,我肯定討厭它。
    我現在還是有點討厭,但我現在有點恨也有點愛,這算是進步。
    我該考慮哪些問題呢?
    因為人們會和我談到跑者膝等問題。
    而我不想受傷,但我跑得相當多。
    所以我聽到很多跑者說,哦,好吧,我會用手臂來舉重,因為我在跑步。
    這意味著我的腿會變得更強壯。
    我從30年的臨床經驗中知道,僅僅跑步的跑者會受傷很多。
    原因在這裡。
    跑步建立了一個強大的心血管系統,但通常不會在你的腹部下方增加肌肉質量,除非你總是在上坡跑,這樣才會增強臀部肌肉。
    所以會怎樣呢,跑步是一項單腿運動。如果你觀察步態分析,你每次都是站在一條腿上,你從來不會同時用兩條腿。
    而走路時,你是用兩條腿。
    在跑步時,你是在一條腿上。
    所以如果我的手放在某人的骨盆上,當我們在跑步時,我們不可能每一步都像時裝周在走貓步那樣搖擺。我們想要的是直線奔跑。
    這需要非常強大的臀部肌肉,因為是臀部平衡骨盆。
    如果你來我辦公室作為跑者進來時有疼痛,我會讓你站在一條腿上,看看即使在一個控制的環境中,你是否能做單腿深蹲並保持骨盆穩定,而膝蓋不會內扣。
    如果你做不到,這告訴我我們還有很多臀部核心和髖部力量需要增強。
    我的下背部,我常常思考,因為當我訓練的時候,尤其是現在為英國的足球賽進行訓練時,我總是似乎會有臀部受傷。
    所以幾乎可以百分之百預測,如果我不充分拉伸,即使我拉伸了一點,但不是完全拉伸。
    當我進入足球場的時候,在五分鐘內,我感覺到好像我的臀部有一點撕裂。
    對。
    我該怎麼做?
    你認為發生了什麼?
    在你訓練時,進行動作分析可能對你有幫助,可以讓某人讓你單腿站立,並看看一個動作模式與另一個的不同之處。
    因為如果這樣是可預測的,那就意味著你身上有不平衡的地方。
    所以可能是可以經過訓練來改善的。
    如果你想知道這是怎麼運作的,我可以給你一個我生活中的例子。
    當我跑步時,當我提高速度和距離時,我會可預測地出現左腳跟腱炎和右側髖屈肌的尖銳刺痛,這是可預測的。
    這是因為我從小穿高跟鞋,導致我的左大腳趾有關節炎。因此,當我跑步時,我不會透過腳的中央,而是透過腳的側面,也就是我的小腳趾附近。
    所以我不是像這樣跑,而是這樣跑,這使我的跟腱承受了額外的壓力,改變了我的步態,使得我的左側身體緊繃。
    而我的右側髖屈肌承受了這一切。
    這是一種我知道存在的運動模式缺失。所以如果你每次都可預測地出現同樣的傷害,那可能是由於一側的某些地方太緊,另一側的某些地方太弱。
    如果你得到評估,你可能可以把它訓練好。
    你的腸道和我的腸道是我們消化的家園。
    它也是通往更好健康的門戶,但要知道裡面發生了什麼可能很困難。
    贊助這個播客的Zoe擁有全球最大的微生物組數據庫之一,並且是世界上最先進的家庭腸道健康檢測之一。
    這個血糖傳感器,這個盒子裡面的裝置會安裝在你的手臂上。
    這樣你就可以看到不同食物對你的血糖水平的影響。
    然後是家庭採血樣本,這非常簡單,分析你體內的血脂。
    當然,還有著名的藍色Zoe餅乾,用來測試你的新陳代謝。
    哦,我不能忘記,還有一個糞便樣本,這是理解你的微生物組健康的重要步驟。
    然後你把所有的樣本寄回Zoe,你會收到你的結果,這將幫助你了解你體內對不同食物的反應。
    在你的結果中,Zoe的應用程序還會為你制定個性化的營養計劃。
    這正是我投資於這家公司的原因。
    所以我想問你,你的腸道有多健康?
    前往Zoe.com訂購你的檢測包,找出答案。
    因為你是我們的聽眾,使用代碼Bartlett 10可享受10% 的會員折扣。
    現在就去Zoe.com吧。
    我已經在這家公司Perfected投入了超過一百萬英鎊。他們也是這個播客的贊助商。
    我已經改用床墊作為我主要的能量來源。
    所以Perfected的產品很關鍵。
    他們有抹茶粉、有抹茶飲料、還有膠囊。所有這些讓我在非常非常漫長的錄音日中保持專注,無論發生什麼事。他們的團隊非常注重品質,這就是他們為什麼從日本採購儀式級抹茶的原因。所以當有人告訴我他們不喜歡抹茶的味道時,我猜他們還沒有嘗試過Perfected。
    與低品質的抹茶那種苦澀、草味的口感不同,Perfected則是順滑且天然甜美的。而且你可能已經是Perfected的顧客了,如果你在像Blank Street或Joe in the Juice這樣的地方買抹茶。不過現在你可以在家裡自己製作。試試看,看看你是否還是不喜歡抹茶。
    這是我將要做的。我將給你40%的抹茶折扣,如果你今天試試的話。前往Perfected.com,並在結帳時使用折扣碼DIARY40。或者如果你在超市,你可以在Tesco或Holland & Barrett購買,或者在荷蘭的Albert Heijn購買。而在美國的朋友們,你可以在Amazon上購買。
    談到肥胖和體重,我們上次討論的時候,你跟我提到的一件確實很有趣的事情一直讓我印象深刻,就是我們攜帶的體重越重,對我們的骨骼造成的傷害就越大,這種傷害是非常不成比例的。你能再澄清一下這個嗎?還有能不能跟我談談,我在年齡增長的過程中保持體脂肪低的理由?
    我們談論的是關節健康,舉個例子,膝蓋中的每根骨頭,如果這是你的股骨,每根骨頭的末端都有一層軟骨的緩衝器。軟骨是由膠原纖維構成的矩陣,內含細胞,其主要功能是吸收衝擊。這樣骨頭就不必承受過多的衝擊。骨頭相對脆弱,但能滑動。軟骨在物理學上有一個摩擦係數,低於冰。因此,它比冰更滑,對吧?如果狀況理想,軟骨十分容易受到體重的影響,以至於在我們的實驗室進行軟骨研究並故意損壞軟骨的時候,我們只需在上面掉下一顆彈珠,就能造成損傷,所以這並不需要太多力量。所以如果我們攜帶著大量的重量,而且沒有足夠的肌肉來支撐,那麼肌肉就無法像緩衝器一樣保護我們的軟骨,反而使其承受更多的衝擊。
    請記住,沖擊對骨頭是有益的,但對軟骨則沒有好處。因此,我們希望確保自己的體重健康,這樣就不會施加過多的負擔,因為我們之前提到過,關節上的壓力是體重的七到九倍。因此,我們要組合身體成分,擁有肌肉多於脂肪組織,而不是單純追求減重。
    是的,這有點回到我們之前的討論,因為雖然可以說這些事情,但對許多人來說,改變仍然遙不可及。我只是想知道,在你見過的那些徹底改變的人中,是否有一些關鍵的事情發生?我們稍微談到過有人達到谷底、得到一個壞診斷,迫使他們改變。還有什麼其他的方法可以促使自己改變,比如寫日記、某種運動?
    我認為了解自己越多越好。所以如果我讓某人進入我們要建立的計劃,我不僅僅是秤體重,而是進行身體組成評估,這樣我們可以一步一步地說,在你目前的身體中,你擁有32%的體脂肪,幾乎沒有瘦肌肉。因此,即使你對鏡子中的自己感到滿意,實際上你是「瘦胖」,意味著肌肉過少而脂肪過多。我們也會談到我們為什麼需要增強肌肉的各種理由。但當你看到這些數據,數據是不會說謊的,也不是評判。如果只是看鏡子裡的自己,你可能會說,哦,那還不錯。或者你可能討厭那一小圈肚子,但也許不夠厭惡。但當你看到自己的肌肉量非常少而脂肪比例卻很高,這些數據本身有時就會成為一種動力。
    如果我們知道三個月或六個月後會重新測試,並追蹤隨時間的變化,那就會是額外的動力。指導、悲劇、數據都可以成為動力。對於進入中年期的女性來說,想要再次感覺像自己的那種渴望,有時會說,「我只是想再次感覺像我自己。」很好,我們在缺乏雌激素後變成了不同的人。因此,重新找回自己的感覺需要不同的工作。
    但到頭來,在工具方面,我認為日記是有用的,追蹤記錄每天的感受和所做的事情也很重要。CGM(持續血糖監測儀)及其他設備也是如此。任何能夠打開新視野的工具都是經過驗證的,沒錯,數據。CGM是,我學到的知識,三個月就足夠,但我已經用了18個月,僅僅是因為這些數據激勵著我。例如,噢,那是一個非常緊張的手術日。即使我沒有吃東西,我的血糖依然上升。我一定是因為皮質醇過高,肝臟釋放了很多東西。這有助於我理解自己身體的內部運作。
    但是到了最後,你必須足夠愛自己,史蒂芬。我無法讓你愛自己,也不能。辦公室里你的各種困擾無法讓你充分重視自己,進而每天投資於自己。最終,要做到這一點,才是關鍵。
    在這個播客中,我已經相當深入地談論了絕經。這對我來說特別有趣,部分原因是我甚至不知道這是什麼。甚至在幾年前,可能一年半前,我對此完全沒有概念。
    有哪些關於更年期的普遍迷思,人們仍需擺脫呢?
    儘管大家都在談論這個話題,儘管你有大量的對話,我仍然發現很多人從未聽說過圍絕經期,這是指更年期前的十年,也就是在最後一次月經周期之後的365天。根據平均數據,在這個國家,女性大約在51歲時進入更年期。人們不知道圍絕經期,也未曾聽說過荷爾蒙替代療法,並且不知道該怎麼辦。而且她們對這個話題感到羞愧,因為在這個國家,需要某些東西的女性似乎被忽視了,例如,「哦,我會忍受的,我的媽媽從來不談這個。」所以我認為「必須忍受」的迷思是一種迷思。現在對於如何使用生活方式讓自己感覺更好,已經有了比以往更多的了解。我始終鼓勵女性根據科學而不是恐懼來做出荷爾蒙替代療法的決策,並且儘早做出決定。多早呢?我鼓勵我的病人,即使在四十多歲時,也要閱讀書籍、收看播客、找出臨床醫生。這樣在她們需要做出決定時,能夠一切準備就緒。而且即使在仍然月經來潮時,也可以服用荷爾蒙,沒有理由不這麼做。事實上,避孕藥也是一種荷爾蒙替代療法,其劑量是荷爾蒙替代療法的十倍。因此在仔細監督下,你可以很早就做出這個決策。我希望人們能自我教育。我稱之為更年期素養,因為在這個國家的更年期素養水平非常低。我希望她們能做出荷爾蒙替代療法的決策,意味著「我要上荷爾蒙嗎?我從哪裡獲得它們?我能找到醫生幫助我嗎?」第三,我希望她們像之前談到的那樣,建立不可摧毀的生活方式。早早養成習慣,而不是在經歷更年期、感到絕望的時候才去做,而是早期進行舉重、基礎訓練和衝刺間歇的有氧運動、抗發炎飲食,這樣這些就會成為你的生活方式,以便當你感到非常糟糕時,不會急忙去一次學習所有這些知識。而且更年期和骨密度之間存在顯著的聯繫,因為你會失去一些關鍵的荷爾蒙,如睪酮。雌激素和睪酮。雌激素在骨骼上起著控制分解骨骼的細胞的作用。我們在談骨骼健康時,提到有一種名為破骨細胞的細胞專門負責骨骼的分解,而另一種名為骨母細胞的細胞則負責骨骼的生成。雌激素有助於控制破骨細胞。因此,即使在絕經期,當體內沒有雌激素時,我們仍然在生成骨骼,但骨骼的分解速度超過生成速度。因此,替代荷爾蒙有助於重建骨骼的分解和重建平衡。如果我們在圍絕經期和更年期時失去雌激素,骨密度可能會損失15%。如果我們不及時發現,因為保險僅在65歲時才支付DEXA掃描,這對我來說是太晚了,我們就會落後。所以我鼓勵每個人,一旦開始進入圍絕經期,就去做DEXA掃描,不論是在健身房支付,還是存下咖啡錢,知道你的骨骼狀態是值得的。更年期的最明顯但重要的肌肉骨骼綜合症有哪些?我很高興你問這個問題。在七月,我的團隊和我創建了一個名為「更年期肌肉骨骼綜合症」的命名法,因為女性會在我的辦公室裡不經提示地說出一些事情,因為我是個會傾聽的醫生。我坐在凳子上,我們進行對話。我不會在你面前演講。因此,人們會和我聊天,突然之間,女性會對我說:「醫生,我覺得我快要崩潰了。」我不知道發生了什麼,但我覺得我快要瘋了,因為有人告訴我沒有問題。隨著女性開始出現肩膀不動,我開始注意到這種模式,這稱為「凍肩」。因此,當我開始研究這種情況並閱讀很少的研究時,我們已經知道,女性在50歲以後的關節炎、炎症性關節炎的發病率,比男性高得多。我們已經知道這個事實30年了。當我開始研究時,記得我之前說過的,每種肌肉骨骼組織都是由同一類幹細胞,即間充質幹細胞派生出來。所有這些組織,肌肉、骨頭、肌腱、韌帶、脂肪、肌肉驅動的幹細胞都對雌激素敏感。沒有雌激素,幾件事情會發生。有一種情況稱為關節痛,意味著全身疼痛,身體疼得讓你無法起床。這是我面臨的最大問題之一。我是一名運動員,但我因為缺乏雌激素而醫生無法上床。雌激素是一種強大的抗炎劑。因此我完全發炎了。我的身體疼痛,就叫做關節痛。女性來看診時,我不是在開玩笑。她們來時會說,我的手臂動不了。字面上動不了,或者我無法扣上文胸。這是由於失去雌激素所引起的炎症。在亞洲文化中,這被稱為「50歲女性的肩膀」,因為這是發生在50歲女性身上的情況。它是一種失去雌激素時發炎的徵兆。我們知道肌肉量流失,即失去約20%的瘦肌肉,這發生在你失去雌激素的時候。我們談到了骨密度的損失。我們還增加了肌腱和韌帶問題的發生率,如跟腱、網球肘、髕腱,因為肌腱和韌帶的膠原纖維上有雌激素受體。因此,缺乏雌激素會使一切運作得不那麼良好。於是我看到了所有這些情況,並且收集了世界各地的數據,儘管沒有很多。
    還有很多研究需要進行。我們給它起了一個名稱。我們稱之為「更年期肌肉骨骼綜合徵」,並且進行了發表,因為我可以肯定告訴你,史蒂芬,如果有人走進他的醫生辦公室,在這個國家時間如此有限,並且說:「我有這這這這這六樣東西」,在15分鐘內。這樣很難完成診斷。但是如果有人帶著「我想我有更年期肌肉骨骼綜合徵」這個名稱來,說我的手臂不動等等,那麼作為醫生你就不必進行600種可能的差異診斷,你會立即明白。這篇關於更年期肌肉骨骼綜合徵的論文目前下載次數已接近300,000次。放在背景中,一些世界上最大的醫學期刊也記錄了他們最佳文章的下載次數。最佳的科學期刊,他們的文章下載次數約為10,000次。而這篇更年期肌肉骨骼綜合徵的論文已經下載了近300,000次,並不是因為它好,需求這麼強烈,史蒂芬,讓我開放存取,也就是說你不必支付費用就可以獲取這篇文章。我鼓勵大家去Google搜索,它會顯示為首位,打印出來,閱讀,並且給你的醫生,讓他們明白你有高度的炎症。這就是為什麼你的全身疼痛,你的肩膀因為發炎而無法動,卻因為更年期的關節炎而疼痛。就是為了加深對人們實際上發生了什麼事情的理解。很迷人。我不是說300,000次下載。我知道。這太驚人了。就像是《紐約時報》暢銷書、一個研究論文。超過30,000次,真是瘋狂。瘋狂。是的。恭喜你。你知道嗎?研究是一個團隊的努力,大家一起工作。但謝謝你。這是必要的。我提到了一個詞,關節炎,我們還沒有談到過,但你也用它來形容你的大腳趾。是的,我用過。關節炎是由什麼引起的?我不想得關節炎。哦,誰想呢?關節炎有兩種。自體免疫性,意味着你的身體將自己識別為不是自己。這叫做類風濕性關節炎,它與我今天所提及的非常不同,後者是骨關節炎,即磨損性關節炎。因此,磨損性關節炎可以因為關節經歷了成千上萬的重複而發生。我們之前談到了跑步,一英里要跑一千步。它也可能是由於外傷造成的。我有很多病人,我曾經照顧過匹茲堡大學的橄欖球隊,很多20歲的年輕人有膝蓋關節炎,因為作為進攻隊員的撞擊很大,使他們磨損了軟骨。所以磨損性關節炎、骨關節炎,便是骨頭末端軟骨層的喪失。它會導致疼痛、腫脹和僵硬。根據病情的嚴重程度,我們可以通過各種方式進行保守治療,或在最後的情況下,替換你的關節。我想回頭談談,我們剛剛提到的與更年期相關的症狀群,而你也談到了關節炎是一個因素。你是在告訴我,為了避免更年期的肌肉骨骼症狀,我應該進行激素替代療法嗎?我告訴你的話是,每一種肌肉骨骼組織都有阿爾法和貝塔雌激素受體。我們知道,當這些受體空著的時候,你會表現出一些更年期的肌肉骨骼綜合徵,我們80%的人都會出現這種情況。我告訴你的是,雌激素在這些受體中的存在可以防止骨質流失,防止肌肉流失,減少關節炎和凍結肩的炎症,因此每個人都可以做出自己的決定。人們是有思想的,他們有主動權,他們可以根據科學和非恐懼的根據來做出擺脫痛苦和防止更年期肌肉骨骼綜合徵的決定。我最近有點擔心的是背痛,特別是下背痛。我讀到下背痛是全球的首要致殘原因,顯著影響個人的生活質量和生產力,這在世界衛生組織的文章中發表。2020年,下背痛影響了全球619百萬人,因為各種因素其盛行率在增加,一個是老化,但我認為一般而言我們的生活越來越久坐,坐在這些椅子上等等。背痛似乎只在西方世界存在。我曾經有一位來自……的朋友,他住在非洲的哈札部落,並且那裡的人沒有背痛。是的。那他們怎麼生活呢?不是這樣的,對吧?他們蹲著。是的。他們沒有椅子。是的。好吧,背痛在我們的群體中是普遍存在的,這是由於我們的生活方式。我們在這裡坐了幾個小時。我可能在某些時候坐得彎腰駝背。我們的核心肌肉放鬆,我們的前腹部肌肉放鬆,我們的下背部也放鬆。坐在椅子上沒有任何刺激讓我們的核心肌肉變得強壯,而我們每天至少做這樣長達10個小時,對吧?這是第一點。第二點是,有70%的人在任何一週內都沒有進行有意義的運動,因此我們從未重建肌肉。導致下背痛的原因是肌肉無力,而另一個原因是特別是在女性或非常老的男性中,脊椎的壓縮,脊椎壓縮性骨折,可以會非常疼痛,表現為下背痛。
    我想澄清一下,讓聽眾分辨低背痛和需要手術的神經壓迫之間的區別。
    低背痛是指你下背部的疼痛和僵硬感。當你因為低背痛去看醫生時,他應該告訴你如何增強力量,並給你推薦物理治療,如果你有吸菸的習慣,還會建議你戒菸,因為那會毒害骨骼,對吧?所有這些生活方式的改變。
    如果你感到的疼痛是從背部開始,但像電流一樣射向腿部,就像閃電一樣,那是因為神經在從脊髓出來的過程中被壓迫了。這是需要進一步檢查和關注的問題。我想強調這一點,因為很多人都會搞混這兩者。我認為大約80%的西方人會經歷低背痛,這讓我開始思考站立式辦公桌和類似的東西。
    你建議人們使用站立式辦公桌嗎?
    我推薦使用站立式辦公桌和步行跑步機,因為在我們日常工作中有很多工作並不是深度工作的。我們在清理電子郵件、回電話、進行一些輕鬆且不費腦力的工作。所有這些都可以在站著的時候完成,或者我也鼓勵我合作的團隊在開會時做牆壁深蹲。大家都不要坐在會議桌旁,靠著牆,大家一起蹲。這樣的會議最好儘量快點結束,因為這需要不少力量。但要培養這種流動性,實際上我們需要坐下來的唯一時候是當我們在解決世界和平的問題。 其他時間我們都可以站著,事實上,研究表明如果我們在學習時保持活動,學習的效果會更好,因為學習的動能對大腦有益。
    我昨天其實用了一個例子,當時我在教人們如何管理時間,我說:“當我在聽這種長時間的播客時,我不能坐著三個小時,但我可以邊走邊聽,這樣我能更好地記住內容。”這一點已經被證明,若我們在運動中,就能更好地記住學習內容。
    哦,好的。你做了很多研究,這些研究都很有趣。你有最喜歡的一項嗎?
    我們做的第一項研究是關於碩士運動員,回答的問題是:我們在什麼年齡開始真正放慢速度?因為如果你相信賀卡和那些在你40歲或50歲生日時出現的“安息”氣球,放慢速度是衰老不可避免的一部分。然而,問題是我們的研究顯示,當我查閱田徑運動員在每一項比賽中的表現時,從100米到10000米,我注意到在每個年齡組的前八名選手中,我們並不會在70歲之前顯著放慢速度。所以在50歲到70歲之間,贏得一英里賽跑的選手用時四分鐘34秒。研究的同一年,贏得高中一英里賽跑的孩子用時四分鐘17秒。贏得一英里賽跑的70歲選手用時略少於七分鐘。這顯示出如果我們在70歲之前顯著放慢速度,我們要麼就是決定不再努力訓練,要麼就是真正不想再繼續努力。我們可能受了重傷,無法再運動,但這並不是因為生物學的原因,而是因為心理學。
    正是如此。沒有什麼靈光一閃。我們會這樣想。我們以為當經歷第一次刺痛、第一次疼痛,開始有些疲倦時,這是自然而然的。所以我們就會屈服於這種感覺。我們如此放任以至於最終融入了一種自我實現的生活方式。我們不再拼命努力,因為我們認為這是必然的。我們認為不。不,衰老是不可避免的,但我們如何老去則是我們自己的選擇。
    你正在撰寫一本書,對嗎?你剛交上了手稿。 我們對這本書非常期待。《無懼》。無懼,堅強地活著,長命百歲,強大地老去。這本書真正延續了我長期以來關於衰老和長壽的話題,但它更加專注於女性的長壽。因此,這本書是圍繞我稱之為“定時炸彈”的衰老支柱來構建的。新陳代謝失調的定時炸彈。我們認為“我們的DNA就是我們的命運”的定時炸彈,事實上並不是。 我們可以改變自己和許多其他人,並真正解釋一下目前的科學狀況,衰老並不是從活力到脆弱的必然衰退,除非我們接受這種態度,對吧?然後這本書的第二部分列出了一種我稱之為無懼的生活方式。它關於肌肉,關於骨骼,關於營養,但最重要的是,你剛剛提到的一個部分,它關於態度和心態。因此,我幫助人們根據自己的價值觀設置標準和目標。如果我不重視獨立,如果我不重視保持我的大腦活動到生命的最後一刻,以及我重視的所有其他事情,那麼我的目標就會是不明智的。我可以說,我想在80歲時參加馬拉松,但這樣是不夠的,除非它與我的價值觀相連接。然後隨著進展,我們會談論如何建立韌性,因為大腦韌性可以用與骨骼韌性相同的方式來建立。我相信這兩者都是邁向進步並強大地老去所需的。最後這本書的部分真正將我們帶入另一個層面。如何在我們優化了健康並決定不再是時間的受害者後,繼續追求最佳表現?我們該怎麼辦來繼續提升表現?有什麼酷炫的科技可以幫助我們?我非常非常興奮。
    耶!我們可以預訂嗎?
    還不行,但你可以在我的網站上加入候補名單。
    好的。我會在底下鏈接,給任何想要拿到這本書的人,我也會在那張名單上。
    我會給你一個。
    還有什麼其他我們應該談論但尚未討論的事情嗎,Wunder博士?
    上週,我在美國糖尿病協會發表演講,談到了中年和更年期,這是你我曾討論過的,還有當雌激素離開身體時發生的所有代謝變化。
    今天我們已經討論過前糖尿病,以及由於所有將導致糖尿病和阿茲海默病的代謝變化,我們需要提高警覺。
    但是當我分開看這兩個事物時,圍絕經期及其代謝變化、脂質變化、脂肪分佈、胰島素敏感性下降和前糖尿病,它們幾乎是相同的。
    我們知道,這也是另一個需要響起警報的信號。
    如果在我們人生的關鍵十年裡我們沒有引起注意而變成了前糖尿病,然後又是女性並失去了雌激素,這會加重正常的代謝變化,這些變化與胰島素抵抗會加強雌激素的喪失。
    而在更年期後,女性有更多的糖尿病,因此也有更多的阿茲海默病。
    所以,如果我能把這一切回溯到我們35歲時並開始讓人們思考,這就是值得去做的工作。
    這正是你在做的事情。
    這正是你在做的事情。
    我覺得我如此關心更年期的原因之一是,我生活中有很多很棒的女性,包括我的伴侶,她們可能沒有那麼幸運,接觸到我因為這樣的工作而獲得的所有資訊。
    我問你的許多問題,幾乎是在為成為她生活中的支持者做準備,現在她32歲,是關鍵的年齡。
    你知道的,Steven,如果我能讓更多男性採取你剛才表達的態度,對中年女性的變化產生好奇,並不僅僅是對身體變化的了解,而是對態度和性方面的變化的了解,我認為我們可以拯救很多婚姻。
    但我發現,女性的無知可能還不及男性的無知,但如果這是夥伴關係,我認為你的態度和好奇心是值得讚揚的,因為如果每個人都有那樣的感覺,我們可以拯救很多關係。
    是的,因為對我來說,這創造了大量的同理心。
    而有了同理心,你會以不同的視角去面對挑戰。
    責怪會減少,我覺得更多的是支持和鼓勵。
    所以,我覺得男性理解這些事情也很重要,因為當你開始注意到她可能在某種程度上感到的差異,或者你的母親、祖母甚至女兒時,你可能不會像那些天真的醫生那樣,認為某人失去理智,或者只是變得不同,或者是性格的問題,而是會明白可能有更深層的問題。
    而且還有一些是至少部分上,你能夠有所作為的事情。
    絕對如此。
    我認為這是最重要的結論性觀點。
    我們這個播客有一個結尾傳統,其中最後一位嘉賓會為下一位嘉賓留下一個問題,而不知他們是為誰留下的。
    留給你的問題是:你怎麼知道什麼是夠了?
    我認為你知道什麼時候夠了,當它變成,如果它與工作或追求某件事情有關,或者當你不再愛它時,當它變得繁瑣而你不再熱愛時,那就是夠了,因為它不再滋養你。
    非常感謝你所做的工作。
    你真是個明星,我認為每個人都應該去關注你的Instagram,因為你在Instagram上建立了令人驚嘆的社群,免費提供這麼多知識。
    但我也認為每個人都應該去你的网站。
    謝謝你。
    他們應該購買這本書。
    我知道這本書,也許他們應該等候即將出版的那本書的候補名單。
    無懼的。
    無懼的。
    候補名單就在你的网站上。
    他們可以加入你的Instagram社群,我覺得那真是太棒了。
    看到這樣的情況是很棒的,因為通常人們有一個粉絲基礎,但我真的覺得你擁有的是一個社群。
    我在評論區看到人們非常投入,正如你從下載你發表的論文的人數中看到的,對這些資訊的渴求是真實的。
    我從我們上一輪對話中收到很多消息,這些對話一直來自女性,來自她们的丈夫,對你非常感激,非常感激。
    你知道的,因為我有很多關於各種事物的對話,但這特定的對話引發了一種非常不尋常的能量。
    你知道我意思嗎?
    你了解這一點,因為你每天都感受到,但我真的也感受到這一點。
    所以謝謝你所做的工作,為這麼多人點亮了光亮,他們在面對與資訊相關的黑暗,毫無疑問,這些資訊正在拯救數百萬人的生命。
    我希望如此。
    而且這是值得去做的工作。
    所以非常感謝你,Vonda博士。
    謝謝你。
    世界上最成功、最迷人及最具洞察力的人士之一曾坐在我面前,在每個對話結束時,我請他們在著名的CEO日記中留下問題,這是一個旨在激發最重要的對話的問題,那些能改變你生活的對話。
    然後我們將這些問題放在這些卡片上。
    在每一張卡片上,你可以看到留下問題的人,他們提出的問題,以及另一面,如果你掃描那個條碼,你可以看到下一位回答的人。
    我知道有很多人想知道的事情,而唯一的方式就是獲得一些對話卡片,你可以在家裡和朋友、家人一起玩,也可以在工作時和同事一起玩,甚至在假期時和完全陌生的人一起玩。我會在下面的描述中放一個對話卡片的連結,你可以在 diary.com 上獲得你的卡片。
    [音樂]

    Could you be losing bone strength without realising it? Dr Vonda Wright breaks down the importance of bone health and its impact on osteoporosis, Alzheimer’s, and longevity  

    Dr Vonda Wright is an orthopaedic sports medicine surgeon and expert on active aging and mobility. She is the author of 44 research publications and of books such as, ‘Fitness After 40: Your Strong Body at 40, 50, 60, and Beyond’. 

    In this conversation, Dr Vonda and Steven discuss topics such as, the truth about creatine for women, the early signs of arthritis, how running doesn’t build muscle, and the secret cause of Alzheimer’s. 

    00:00 Intro

    02:13 Vonda’s Mission to Help People Live a Longer, Stronger Life

    04:09 How Much of Vonda’s Work Crosses Into the Cognitive Realm?

    06:13 Training the Brain Like a Muscle

    07:24 What Is Precision Longevity?

    09:34 How Does the Body Change in Different Seasons of Life?

    11:27 Why Do Men’s Bones Maintain Their Density Longer Than Women’s?

    12:18 Is Loss of Bone Density Inevitable for Women?

    14:01 Why Bone Health Is Crucial for Overall Health

    19:57 How Do Bones Release Substances Into the Body?

    22:02 What’s Making Your Bones Fragile?

    25:49 Importance of Impact Sports for Bone Health

    26:52 How to Care for Bone Health During Pregnancy and Breastfeeding

    27:57 What Is the Bone-Brain Axis?

    29:30 What Is the Critical Decade for Bone Health?

    34:14 What Is Osteoporosis?

    35:42 How Many Americans Over 50 Have Osteopenia?

    36:58 Early Warning Signs of Osteoporosis

    37:54 Smoking vs. Bone Health

    38:38 Is There a Link Between Alzheimer’s and Bone Health?

    39:19 Alzheimer’s Disease in Vonda’s Family

    41:07 Would Vonda Choose an Able Body or an Able Brain?

    42:02 Prediabetes

    46:22 Diet for Good Cognitive Performance

    48:21 The Perfect Diet for Vonda

    50:38 Strong Muscles and Bones as Keys to Longevity

    50:58 You’re Never Too Old to Build Strength

    53:38 Workout Strategies for Building Muscle

    55:36 Higher or Lower Weights: What’s Best for Building Muscle?

    56:56 Why Is Muscle Critical for Longevity?

    01:00:00 Nutrients for Muscle Preservation

    01:01:41 Why People Get Creatine Wrong

    01:03:16 How to Find Motivation to Take Responsibility for Your Health

    01:04:07 Vitamin D: Crucial for Bone Health

    01:04:38 How to Prevent Injury While Running

    01:08:58 Why Should People Avoid Obesity as They Age?

    01:12:57 Strategies to Promote Motivation

    01:15:45 Myths About Menopause

    01:18:36 Link Between Menopause and Bone Density

    01:19:53 The Musculoskeletal Syndrome of Menopause

    01:25:02 What Causes Arthritis?

    01:26:23 Is HRT a Remedy for Musculoskeletal Symptoms of Menopause?

    01:27:31 Why Is Back Pain on the Rise?

    01:30:09 Back Pain Prevention

    01:31:34 Study: Age-Related Decline in Performance Among Elite Senior Athletes

    01:33:29 New Book: Unbreakable

    01:35:56 Link Between Menopause, Diabetes, and Alzheimer’s

    01:37:03 The Importance of Men Knowing About Menopause

    01:38:50 How Do You Know When To Stop?

    Follow Dr Vonda: 

    Instagram – https://g2ul0.app.link/PgWdlIghuRb 

    Website – https://g2ul0.app.link/fUepAxlhuRb 

    Podcast – https://g2ul0.app.link/0MRGecrhuRb 

    Spotify: You can purchase Dr Vonda’s book, ‘Fitness After 40: Your Strong Body at 40, 50, 60, and Beyond’, here: https://g2ul0.app.link/pldFkf4guRb 

    Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes 

    My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://g2ul0.app.link/DOACBook 

    You can purchase the The Diary Of A CEO Conversation Cards: Second Edition, here: https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb 

    Follow me:

    https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb

    Sponsors:

    Get your hands on the Diary Of A CEO Conversation Cards here: https://bit.ly/conversationcards-mp

    Vanta – https://vanta.com/steven

    ZOE – https://zoe.com

    PerfectTed – https://www.perfectted.com with code DIARY40 for 40% off

    Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

  • Clinical Social Worker: Hidden Dangers Of Daycare, It Might Be Causing Future Issues For Your Kid! Birth Rates Are Plummeting & Its Terrifying! Dr Erica Komisar

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:04 One in five children will not leave childhood without developing a serious mental illness.
    0:00:11 Anxiety, depression, ADHD, behavioral problems, and what pisses me off is that we’re not really
    0:00:14 educating or telling parents the truth, as to why.
    0:00:17 Why is it that what you say is so troubling for some people?
    0:00:23 Sometimes facts are an inconvenient truth, but everything I’m going to say is supported by research.
    0:00:28 Erica Camusar is a parenting expert and psychoanalyst who uses over 30 years of research
    0:00:32 to challenge the societal norms on parenting and early child development.
    0:00:36 There’s some myths that really have to be debunked about how to raise a healthy child.
    0:00:40 And the first is daycare is good for children for socialization.
    0:00:45 No, it’s so bad for their brain and it’s been known to increase aggression, behavioral problems,
    0:00:50 attachment disorders because babies need their mothers to spend the first three years for emotional security.
    0:00:51 Can a father do that?
    0:00:54 So fathers are important in a different way, and I’ll go through all of that.
    0:00:59 But they’re both critical because if you’re raised without one, you are missing a piece.
    0:01:01 And then there’s quality versus quantity time.
    0:01:08 If you need to be there a quality of time as well as a quantity of time, you can’t have a fabulous career
    0:01:11 and then come home and be present for your child on your time.
    0:01:13 It needs to be on their time and there’s more.
    0:01:18 And we’re going to go through all of them, but are there any areas of privilege that you need to acknowledge?
    0:01:23 Maybe someone who doesn’t have a partner there or someone who is in an extremely difficult economic situation.
    0:01:28 I do, but there are ways to creatively deal with it and I’ll go through each of them.
    0:01:29 So there’s…
    0:01:36 I want to keep The Diary of a CEO free and not behind any kind of paywall or subscription model forever.
    0:01:41 And the way that we do that is that you guys choose to follow and subscribe to this show.
    0:01:44 So if you’re listening to the show right now, you might have been sent the episode,
    0:01:47 you might have listened to a couple before, can you do me a favor?
    0:01:51 And if you do me this favor, I promise that I’m going to fight every turn over the next 10 years
    0:01:56 to keep this show completely free without paywalls and without any kind of cost to the user.
    0:01:58 Can you hit the follow button?
    0:02:01 The follow button will be on whatever app you’re listening to now.
    0:02:02 It might be Spotify or Apple or something like that.
    0:02:07 But hitting that follow button, which is usually in the corner of the app or a little tick,
    0:02:11 is the reason this show will stay free forever, forever.
    0:02:13 Thank you so much. If you do that for me, thank you so much.
    0:02:15 I really appreciate it. Back to the episode.
    0:02:23 Erica, you’re clearly on a mission.
    0:02:28 And I get that energy from you that there’s really an idea that you believe
    0:02:34 that much of the world doesn’t believe or is struggling to accept in some way.
    0:02:36 But it’s an important idea.
    0:02:39 What is the mission that you’re on?
    0:02:45 I like to think of it as three P’s, presence, prioritization and prevention.
    0:02:48 And I’ll go through each of them.
    0:02:55 My mission is to educate parents and policymakers and clinicians and educators
    0:03:02 about the fact that for children to be mentally healthy in the future,
    0:03:07 you have to be physically and emotionally present for them throughout childhood,
    0:03:10 but particularly in the two critical periods of brain development,
    0:03:14 which are zero to three and nine to 25, which is adolescence.
    0:03:21 So in those two critical periods of brain development, particularly zero to three,
    0:03:26 much of a child’s development depends on their environment and you are their environment.
    0:03:29 So I run around the world talking about the importance of physical
    0:03:32 and emotional presence, attachment security.
    0:03:37 Attachment security is the foundation for future mental health.
    0:03:42 Prioritization, we prioritize everything today other than our children.
    0:03:48 We prioritize our work, our careers, our material success,
    0:03:53 our personal desires and pleasures, but what we’re not prioritizing is children.
    0:03:59 And that’s a problem because if we don’t prioritize them, they break down.
    0:04:03 They may break down at three, they may break down at eight,
    0:04:08 or they may not break down till they’re in adolescence, but eventually they break down.
    0:04:11 And prevention, there’s so much that we can do.
    0:04:15 We have a mental health crisis now in the world.
    0:04:17 It varies to a certain degree in America.
    0:04:21 One in five children will not leave childhood without breaking down at some point,
    0:04:28 without developing a serious mental illness, anxiety, depression, ADHD,
    0:04:32 behavioral problems, suicidal thoughts.
    0:04:34 So we have a problem in the UK.
    0:04:35 It’s one in six in America.
    0:04:38 It’s one in five around the world.
    0:04:40 It’s about one in five.
    0:04:41 That is a shocking figure.
    0:04:47 And so, and the truth is we can do a great deal to prevent that.
    0:04:55 The idea that we are trying to put out fires without talking about what is the origin of these issues.
    0:04:59 The way that the mental health care system works now, it’s like what I call cutting the grass.
    0:05:03 Children are medicated, which is basically just pain management.
    0:05:09 They’re given CBT therapy, which again is just pain management.
    0:05:11 But why aren’t we asking the important questions?
    0:05:15 Which is where does emotional regulation originate?
    0:05:16 Where does it come from?
    0:05:19 When does it start?
    0:05:24 How do we foster development in children from a very young age to promote resilience,
    0:05:27 to stress and adversity in the future?
    0:05:29 And so those are my three missions.
    0:05:34 And for someone who doesn’t know your work and isn’t aware of you,
    0:05:39 they might be thinking, how would you know, Erica?
    0:05:40 How would you know the answer?
    0:05:42 So I’m a psychoanalyst.
    0:05:44 I’m also a social worker.
    0:05:47 I started out as a social worker and then became a psychoanalyst.
    0:05:52 I’m also an author of books on parent guidance and parent education.
    0:05:55 And I’ve been in practice seeing patients.
    0:05:58 So the majority of my work is still seeing patients.
    0:06:01 I have a full time job of seeing patients.
    0:06:05 And as someone who is also a parent, I have three children of my own.
    0:06:14 And so as a parent, as a clinician, as an author who has for the past 20 years
    0:06:20 been researching, and what I did is I collected research in epigenetics
    0:06:26 and attachment theory and neuroscience and wrote my first book, Being There.
    0:06:32 Because what happened is I was seeing this uptick in mental illness in children.
    0:06:33 And this is really how I got into it.
    0:06:40 About 30 years ago, I started practicing about 36 years ago.
    0:06:46 But I was probably five years into my practice and I was seeing that the families that were
    0:06:50 coming to see me had younger and younger children that were being diagnosed
    0:06:55 with very serious mental illnesses and being medicated at a very young age,
    0:06:57 basically silencing their pain.
    0:07:04 And what I was observing in my practice is that those children who were doing the least well
    0:07:09 were the ones whose mothers were the least present in their lives.
    0:07:14 So their primary attachment figures were the least present in their lives.
    0:07:16 And so then I started looking at the research.
    0:07:20 I looked at all the neuroscience research since the 90s and all of the new,
    0:07:22 new research that had come out.
    0:07:26 I looked at the old attachment theories, which have been around since the 60s.
    0:07:29 And I looked at the epigenetic research, which was rather new too.
    0:07:36 And I saw this trend, I saw that we were abandoning our children
    0:07:42 for our own desires, for our careers, for material success.
    0:07:48 And there was a great deal of misunderstanding about the irreducible emotional needs of children.
    0:07:51 We’re going to go through all of that today.
    0:07:53 I’m very excited to learn more about all of this.
    0:07:54 I’m not a parent myself.
    0:08:00 From all the investigative research we’ve done, you have three very well adjusted children.
    0:08:02 So congratulations for that.
    0:08:05 And I hope to have successful children myself one day.
    0:08:09 But I’m also just really interested in understanding myself through the work that you’ve done
    0:08:12 and the work that you continue to do, because we’re all at one point children.
    0:08:15 And much of the fingerprints of the early experience still exists in us today.
    0:08:20 So I’m keen to understand how things that might have happened to me or anyone listening today,
    0:08:25 when we were younger, may have shaped us in pro-social or anti-social ways,
    0:08:27 or productive or unproductive ways.
    0:08:31 You mentioned that you still see clients and patients today.
    0:08:34 What kind of patients do you see?
    0:08:36 What are they struggling with?
    0:08:37 And who are they?
    0:08:39 Are you seeing the parents, the kids, both?
    0:08:45 Well, I have a very large parent guidance practice because of the books that I write.
    0:08:50 In the articles I write, I also write for The Wall Street Journal and other newspapers.
    0:08:56 So I, you know, people find me through my writing and then they reach out for help.
    0:09:01 And so I have, the parent guidance basically means people come to see me,
    0:09:06 either both parents or one parent, because they have questions about their child’s development
    0:09:07 or something’s going wrong.
    0:09:13 Their child’s starting to develop symptoms and they don’t want to medicate them.
    0:09:18 And they want to understand what’s really at the root cause of the issue.
    0:09:21 And so that’s a good portion of my practice.
    0:09:24 But I also see individual patients for depression and anxiety.
    0:09:28 And I see couples and, you know, the joke about psychoanalysis,
    0:09:30 we’re all specialists in depression and anxiety.
    0:09:36 But yeah, so I see individuals and couples, but a lot of parent guidance work.
    0:09:41 And they come to you typically because they’re noticing something is not right with their child?
    0:09:45 Sometimes they’ll come preventatively because they want to raise a healthy child.
    0:09:48 And there’s so much white noise in society.
    0:09:50 There’s so much of misinformation.
    0:09:54 Our instincts are to lean into our children.
    0:10:01 Our evolutionary drive is to create a feeling of safety and security for our children
    0:10:06 and to be as present as possible and to soothe them when they’re in distress
    0:10:08 and to be there to teach them our values.
    0:10:13 But society took a turn.
    0:10:19 It took a turn in the, I suppose you could say going back to the industrial revolution.
    0:10:22 If I really want to go back, I’ll say the industrial revolution was a time when
    0:10:27 women were forced into the workplace into factories and cities, you know,
    0:10:30 they were separated from children for the first time.
    0:10:35 But really the turn that society took that I think has a lot to do with what’s happening today
    0:10:39 is the me movement of the 60s and also the feminist movement.
    0:10:45 Both of those movements, which had a tremendously positive impact on society in one way,
    0:10:48 also had a tremendously negative impact on society.
    0:10:57 When women decided that it was cool to go to work and to work full time out of the home,
    0:11:02 you know, everybody cheered and said, great, you know, women have the same rights as men
    0:11:07 and now everybody can be in the workforce and be independent and make money and do their own thing.
    0:11:08 Me, me, me, me, me.
    0:11:12 The problem is that children were dropped.
    0:11:20 They were abandoned and their needs, which are not needs that are going to shift because society
    0:11:25 shifts because they have irreducible neurological emotional needs.
    0:11:30 So we know that babies are born neurologically and emotionally fragile.
    0:11:34 And so what that means is they’re not born resilient.
    0:11:41 And today what’s being projected onto babies is they can handle a lot.
    0:11:42 They can handle stress.
    0:11:44 They can handle separation.
    0:11:49 They can handle you going back to work after six weeks or three months and leaving them
    0:11:54 in daycare with strangers or, you know, and from an evolutionary perspective,
    0:12:01 babies have always needed the physical skin to skin contact with their mothers for the first year.
    0:12:04 Most parts of the world babies are worn on their mother’s bodies
    0:12:10 because mothers perform a number of really important functions for babies that are biological
    0:12:17 functions based on our evolutionary need to provide our babies with what we call attachment security.
    0:12:24 So, you know, society took a turn and it’s caused a lot of damage.
    0:12:30 I mean, this mental health crisis in children, I saw coming 30 years ago.
    0:12:37 And it was already, you know, so, you know, I have friends and colleagues like Jonathan
    0:12:39 Hyde who says, “Oh, well, it didn’t start till social media.”
    0:12:43 And that’s false because I was seeing this uptick.
    0:12:49 And if you really look, there was an uptick in mental illness in children going back decades.
    0:12:55 And it had everything to do with the shift in society towards self-centeredness,
    0:12:59 towards narcissism, towards individualism, towards me, me, me.
    0:13:04 And so, you know, and I always say that you don’t have to have children, period,
    0:13:06 to have a satisfying life.
    0:13:12 But if you’re going to have children, you need to be equipped to care for them.
    0:13:17 Because having children alone without really understanding what it means to care for them
    0:13:22 and being prepared to take on that responsibility is causing our children to break down.
    0:13:26 Why do you mention mothers and not fathers in that?
    0:13:29 Because you seem to have an emphasis on the role that a mother plays,
    0:13:34 and it seems to be more important in your view than the role that a father plays,
    0:13:37 or maybe even a nanny or some other caregiver could play.
    0:13:42 And I noticed that on your first book, which was written in 2017, being there,
    0:13:49 on the cover, it says, “Why prioritizing motherhood in bigger letters in the first three years matters?”
    0:13:52 Scientifically, evolutionarily, with studies and research,
    0:13:57 how can you make the case to me to make me believe that the role of the mother in particular
    0:14:00 is essential versus a father or other caregiver?
    0:14:06 So in fact, in the book, it talks about the difference between mothers and fathers,
    0:14:07 because that’s an important question.
    0:14:13 And the reason I wrote about mothers is not because fathers are unimportant,
    0:14:15 but fathers are important in a different way.
    0:14:21 So there’s a whole debate in society about this kind of idea of gender neutrality,
    0:14:23 that mothers and fathers are interchangeable.
    0:14:27 But actually, from an evolutionary perspective, as mammals, they’re not interchangeable.
    0:14:29 They serve different functions.
    0:14:34 And those roles and those behaviors are connected to nurturing hormones.
    0:14:40 So mothers are really important for what we call sensitive empathic nurturing
    0:14:42 when children are infants and toddlers.
    0:14:48 That means that when children are in distress, mothers soothe babies
    0:14:52 and therefore regulate their emotions from moment to moment.
    0:14:58 Every time a mother soothes a baby with skin-to-skin contact and eye contact,
    0:15:03 and the soothing tone of her voice, she’s leaning into that baby’s pain,
    0:15:05 and she is regulating that baby’s emotions.
    0:15:09 And the way I like to think about it is that when babies are born,
    0:15:14 they’re born emotionally disjointed.
    0:15:17 Think about sailing in the Atlantic.
    0:15:18 This is how babies’ emotions go.
    0:15:22 They’ll go from zero to 60 in three seconds with their emotions.
    0:15:28 And where we want to get babies is to sailing in the Caribbean.
    0:15:29 Not flatlining.
    0:15:31 But we want them to be able to regulate their emotions,
    0:15:33 but they’re not born that way.
    0:15:39 And so mothers, because they soothe the baby from moment to moment,
    0:15:42 when they’re physically and emotionally present enough in the first three years,
    0:15:46 they help a baby to learn how to regulate their emotions.
    0:15:51 So by three years of age, 85% of the right brain is developed.
    0:15:54 And by three years of age, babies can then start to internalize
    0:15:56 the ability to regulate their own emotions.
    0:16:01 Now if mothers aren’t present as the primary attachment figures
    0:16:08 to do that mirroring of emotion, to do that soothing of their emotions,
    0:16:10 then babies don’t learn how to regulate their emotions.
    0:16:14 The other thing that’s important that mothers do is they buffer babies from stress
    0:16:17 by wearing them on their body for the first year.
    0:16:21 And then by being as present as possible for three years,
    0:16:26 they actually protect babies’ brains from cortisol, the stress hormone.
    0:16:30 So there is a hormone called oxytocin.
    0:16:35 It’s the love hormone, and it is protective against cortisol.
    0:16:38 The more a mother nurtures with sensitive, empathic nurturing,
    0:16:42 meaning when the baby cries, the mother goes, “Oh, sweetheart,
    0:16:45 let me see the boo boo. Let me kiss the boo boo.”
    0:16:49 That actually raises the oxytocin in the baby’s brain,
    0:16:53 which then protects the baby from cortisol.
    0:16:54 Can a father do that?
    0:16:57 So now fathers, why are fathers important?
    0:17:04 So fathers also produce oxytocin, but it has a different effect on their brain.
    0:17:08 So for mothers, oxytocin makes mothers sensitive, empathic nurtures,
    0:17:10 very vigilant to the baby’s distress.
    0:17:15 When fathers produce oxytocin, it comes from a different part of their brain,
    0:17:20 and it makes them more what we call playful tactile stimulators of babies.
    0:17:22 What does that sound like to you?
    0:17:25 Playful tactful stimulators of babies.
    0:17:27 Throwing the baby up in the air and tippling the baby,
    0:17:30 and running after the baby, and rough housing.
    0:17:33 And so that’s important for a variety of reasons.
    0:17:39 First, it encourages things like exploration and risk taking.
    0:17:40 It encourages separation.
    0:17:44 And fathers do this really important thing,
    0:17:48 which is they help the baby to learn to regulate certain emotions.
    0:17:53 So mothers help to regulate sadness, fear, distress.
    0:17:56 Fathers help to regulate excitement and aggression.
    0:17:59 So when fathers aren’t in the house,
    0:18:02 when there are single mothers raising children without a father,
    0:18:05 often little boys develop behavioral problems,
    0:18:09 is what we’re seeing, that they can’t regulate their aggression.
    0:18:11 Because fathers help little boys in particular,
    0:18:14 but little girls too, to regulate aggression.
    0:18:17 So when fathers aren’t around, you’ll often see little boys
    0:18:21 who are more impulsive, who are more aggressive.
    0:18:26 So the answer is, fathers and mothers are both critical
    0:18:27 to the development of children,
    0:18:30 which is a very controversial thing to say today,
    0:18:34 because if you’re raised without one, you are missing a piece.
    0:18:37 But they’re not the same.
    0:18:41 And they’re not the same because our hormones dictate they’re not the same.
    0:18:45 So fathers produce a hormone in great quantities called vasopressin.
    0:18:49 Vasopressin is the protective aggressive hormone.
    0:18:50 And what does it do?
    0:18:53 It helps fathers to protect their family.
    0:18:57 There was a study that was done where mothers and fathers lay in bed.
    0:19:00 And the baby cries.
    0:19:02 It was out of the UK, this study.
    0:19:03 The baby cries.
    0:19:07 And the father sleep through the baby’s distress cries.
    0:19:09 But the mothers wake up right away.
    0:19:14 Okay. But with the rustling of leaves outside the window,
    0:19:17 the mothers sleep through it, and the fathers wake up right away.
    0:19:21 Because the fathers are attuned to predatorial threat.
    0:19:25 So our nurturing hormones make us different.
    0:19:31 I mean, the fact that we can say that there are many things that are similar
    0:19:33 between women and men, of course, we’re both intelligent.
    0:19:35 We can both be ambitious.
    0:19:43 But I think the idea that we want to kind of make everything the same
    0:19:45 when it’s just not factual.
    0:19:50 It is the inconvenient truth that mothers and fathers nurturing hormones
    0:19:55 dictate that if they are healthy and they’ve been raised in a healthy environment,
    0:19:56 they are different.
    0:20:00 Now, does that mean that a father can’t raise a child and be a sensitive empathic nurture?
    0:20:03 It doesn’t mean he can’t take on that role.
    0:20:07 But if as a society, we can’t acknowledge the differences,
    0:20:11 then a father can’t learn to be a sensitive empathic nurture.
    0:20:14 Meaning these are instinctual behaviors.
    0:20:19 And so that infant, if that father is going to stay home with that baby,
    0:20:25 acknowledging the differences allows that father then to become a sensitive empathic nurture.
    0:20:31 So interesting because these aren’t the ideas that are socially accepted,
    0:20:33 or at least the ideas you see on social media.
    0:20:35 And funnily enough, as you were speaking,
    0:20:38 I recorded everything you said and I ran it through AI.
    0:20:43 And AI said the core ideas that you shared are well supported by evolutionary psychology
    0:20:48 and neuroscience, which is quite surprising because usually AI argues with people.
    0:20:52 I mean, so the thing is, none of the books I write are based on opinion.
    0:20:57 So I’m very skittish about saying anything that isn’t backed up with research.
    0:21:06 So it’s everything that I write about and speak about is supported by research.
    0:21:09 Why is it that what you say is so troubling for some people?
    0:21:11 You know why, right?
    0:21:14 Because it makes us confront a set of realities that…
    0:21:17 It’s an inconvenient truth to quote Al Gore.
    0:21:18 It’s an inconvenient truth.
    0:21:22 Sometimes facts are an inconvenient truth.
    0:21:25 Just like climate change is an inconvenient truth.
    0:21:27 This is an inconvenient truth.
    0:21:29 It inconveniences people.
    0:21:31 It also makes people feel guilty.
    0:21:35 So I don’t believe that guilt is a bad feeling.
    0:21:37 I don’t believe that guilt is a bad thing.
    0:21:42 Guilt is a sign that your ego is functioning.
    0:21:47 It’s a sign that the part of you, the part of your ego called the superego,
    0:21:50 can identify something that feels right and wrong.
    0:21:55 So if you look at a baby who’s crying, who’s your baby and you feel nothing,
    0:21:59 that means that there’s a part of you that is dead inside.
    0:22:04 There’s a part of you that is unempathic towards your own young.
    0:22:07 And we would say that that doesn’t make that person a bad person.
    0:22:13 It makes that person someone who probably had some early trauma themselves, right?
    0:22:16 It means that they probably have some kind of attachment disorder
    0:22:21 where they can’t be attuned to their baby’s pain, right?
    0:22:25 So when you are guilty, it means you have internal conflict.
    0:22:28 It means two parts of you are struggling with each other.
    0:22:31 The part of you that wants to do whatever you want to do.
    0:22:32 I want to go out to work.
    0:22:33 I want to make money.
    0:22:35 I want to be free, you know?
    0:22:37 And the other part of you that says, “Wait a second.
    0:22:41 But my baby, my baby needs me.
    0:22:42 Look at my vulnerable baby.
    0:22:43 Look how sad.
    0:22:47 Look at the distress that my absence is causing that baby.”
    0:22:52 So if we don’t feel guilt, then our species is lost.
    0:22:53 We’re lost.
    0:22:56 Now, excessive guilt is another thing.
    0:23:00 If you’re a good enough mother or a good enough father
    0:23:03 and you still feel guilty, then we call it anxiety.
    0:23:09 But for the most part, what I say makes a lot of women and men feel guilty.
    0:23:12 And again, I don’t see that as a bad thing.
    0:23:19 And I think when we tell parents to turn away from their guilt instead of turning toward it,
    0:23:22 when we turn towards our internal conflicts,
    0:23:25 we tend to make better decisions for ourselves,
    0:23:27 for our children, for our families.
    0:23:31 But when we turn away from those conflicts,
    0:23:33 we tend not to make good decisions.
    0:23:36 And those tend to have long-term consequences.
    0:23:39 What exactly are you inconveniencing with your truth?
    0:23:42 What are the ideas that you’re–
    0:23:47 That you have to sacrifice time and money and freedom.
    0:23:52 That if you want to raise healthy children,
    0:23:56 it’s going to require discomfort and frustration and sacrifice.
    0:24:00 And what’s interesting is that what’s also happened is,
    0:24:04 because we’re raising our children in such a selfish, self-centered environment,
    0:24:08 young people are more fragile.
    0:24:10 They are more emotionally fragile.
    0:24:13 More of them have attachment disorders.
    0:24:15 They can’t bear frustration.
    0:24:16 They can’t bear pain.
    0:24:19 They can’t bear sleeplessness.
    0:24:21 The idea that you have to get a baby nurse
    0:24:25 because you can’t get up in the middle of the night with your own baby.
    0:24:29 And that’s become the norm in certain socioeconomic circles.
    0:24:37 So women and men always raised children in history,
    0:24:39 in extended family circles.
    0:24:43 They weren’t isolated.
    0:24:45 And today, parents are very isolated.
    0:24:48 So you would have your mother staying with you,
    0:24:50 or you’d have your sister staying with you,
    0:24:53 or you’d live in a big house and there’d be people to support you.
    0:25:01 I started a nonprofit recently because I found that so many mothers–
    0:25:03 It’s called attachment circles.
    0:25:06 So many mothers feel so isolated
    0:25:12 that dealing with the pain and the discomfort of mothering alone is too much for them.
    0:25:13 So there is that.
    0:25:16 So we live in a very strange society
    0:25:19 where people are separate from one another
    0:25:21 and their own house is in apartments
    0:25:23 and they don’t depend on one another
    0:25:25 because dependency is a bad word.
    0:25:32 But there is also this issue of how are we producing such fragile youth
    0:25:36 that even the discomfort and the frustration
    0:25:38 of raising children is too much for them.
    0:25:42 There’s a big economic component to this as well, right?
    0:25:45 Because if you’re raising children in isolation,
    0:25:48 the probability that you have disposable income
    0:25:52 or at least enough money to be able to just stay at home and raise the kids
    0:25:56 and still maintain any quality standard of life
    0:25:59 is lower if you’re not doing it with a big extended family
    0:26:03 that can support and pay for some of those costs.
    0:26:07 Interestingly, yes and no to your question.
    0:26:17 People who have less economic resources are in general less isolated
    0:26:20 but they are also isolated today.
    0:26:23 You have a lot of single mothers raising children,
    0:26:27 not in an apartment with other family members
    0:26:30 who’ve had to move to other cities or countries
    0:26:33 to make a living who are really isolated.
    0:26:39 You know, again, I think it crosses socioeconomic lines.
    0:26:44 But with wealthier people, more affluent people,
    0:26:50 they’re opting for isolation, many of them.
    0:26:52 They’re buying big houses, they’re living in the suburbs
    0:26:56 or they’re not wanting to lean on anyone, right?
    0:27:00 So we have what I call a family diaspora.
    0:27:05 It’s really what it is, which is that people will move away
    0:27:09 from their families of origin when they have children,
    0:27:11 which is very bizarre and anti-instinctual.
    0:27:14 So the world’s become a global place
    0:27:15 and we can move wherever we want.
    0:27:19 But doesn’t it make common sense, isn’t it a reasonable clause
    0:27:23 that you would want to move closer to your extended family
    0:27:27 even if there are pain in the neck unless they’re abusive?
    0:27:31 Because it provides you with support.
    0:27:33 It provides you with extended family support,
    0:27:35 but that’s not what’s happening.
    0:27:39 People are choosing to live geographically distant
    0:27:41 from their families of origin.
    0:27:44 And so it’s making it harder for families.
    0:27:46 It’s making it harder for women.
    0:27:49 It’s making them feel more isolated.
    0:27:52 They’ve got their own career, they’ve got their own passions.
    0:27:54 There are things that they love doing
    0:27:57 and that means that they have to be working in a major city
    0:28:01 or they have to be traveling to pursue those things.
    0:28:02 You just said it.
    0:28:05 What if they have passions?
    0:28:07 What if they have a career?
    0:28:12 The problem is children do best in extended family situations.
    0:28:15 So you can have a fabulous career
    0:28:16 and move far away from your family.
    0:28:18 And when you’re young and single,
    0:28:21 and I even call it single when you’re married
    0:28:23 but don’t have children, you’re still really single.
    0:28:26 You know what I say to parents is that
    0:28:30 your life won’t be so fabulous if you have children
    0:28:32 and you’re not present for them.
    0:28:36 Physically and emotionally, particularly in the early years
    0:28:38 because what happens is they break down
    0:28:42 and the expression goes that a parent is only as happy
    0:28:44 as their least happy child.
    0:28:48 And so there is no fabulous life
    0:28:49 if your children are breaking down.
    0:28:51 And that’s what families are learning
    0:28:54 is that all of that freedom
    0:28:59 and all that fabulous me time comes at a cost
    0:29:00 if you have children.
    0:29:03 So one would say then, “Well, I just won’t have children then.”
    0:29:06 And that would be fine.
    0:29:09 And so there are a lot of people that are saying today,
    0:29:12 “I don’t see the value in being responsible
    0:29:13 for another human being.”
    0:29:16 And what they’re missing out on is the deep
    0:29:21 and rewarding emotional connection to your children.
    0:29:23 It’s a love like no other love.
    0:29:28 But if you’ve had trauma as a child,
    0:29:32 if you’ve had parents who were narcissistic
    0:29:39 or resented parenting or were distracted or mentally ill,
    0:29:44 you may already have had that trauma
    0:29:49 that implies that later it’s harder to connect.
    0:29:52 So those attachment disorders that I was referring to earlier,
    0:29:55 there’s three kinds of attachment disorders.
    0:29:58 There’s the avoidant attachment disorder.
    0:29:59 So what does that mean?
    0:30:01 So a healthy attachment looks like this.
    0:30:08 When you return home, your child feels so securely attached to you.
    0:30:12 I mean, you’ve gone out for an hour or two for dinner with your spouse.
    0:30:17 You come home and your baby is happy to see you
    0:30:19 and the reunion, what we call the reunion,
    0:30:20 is a beautiful reunion.
    0:30:22 The baby is joyful and happy.
    0:30:25 And that’s healthy attachment.
    0:30:28 It means that you’ve made your baby feel so safe and secure
    0:30:29 because you are there primarily
    0:30:32 and have prioritized them the majority of the time
    0:30:34 as the primary attachment figure
    0:30:37 that when you come home, your baby welcomes it.
    0:30:40 But what we’re seeing is more and more children
    0:30:42 developing attachment disorders
    0:30:45 because their parents are pushing the limits
    0:30:48 of how much they can leave those babies
    0:30:51 and putting them in things like institutional care
    0:30:53 and leaving them for long hours at a time
    0:30:56 and traveling for their fabulous careers
    0:30:58 than their fabulous lives at ages
    0:31:01 when babies really can’t tolerate that kind of separation.
    0:31:05 When a parent comes, when the primary attachment figure,
    0:31:07 usually the mother comes home
    0:31:09 and the baby turns away from you
    0:31:14 and turns toward the babysitter or just turns away,
    0:31:16 that baby has the beginning
    0:31:18 of what’s called an avoid an attachment disorder.
    0:31:23 Now that’s correlated later on with things like depression
    0:31:26 and difficulty forming attachments later on.
    0:31:31 The next kind of attachment disorder
    0:31:33 is called an ambivalent attachment disorder.
    0:31:35 And the mother then comes home
    0:31:39 and the baby clings to the mother for dear life
    0:31:42 because the internal voice in that baby
    0:31:44 is my mommy’s going to leave me again.
    0:31:45 So I have to hold on to her.
    0:31:48 Now that baby is fractious and can’t be soothed
    0:31:53 and will not let go of that mother holding on for dear life.
    0:31:55 What I call like the Reese’s monkeys did
    0:31:56 to the wire cages, right?
    0:32:01 And that’s correlated later on with anxiety in youth.
    0:32:06 The disorganized attachment disorder
    0:32:07 is different than the other two
    0:32:10 in that the other two have a strategy.
    0:32:13 So think of an attachment disorder as a strategy,
    0:32:16 a child who’s left for too many hours by their parent
    0:32:18 or whose parent is physically present
    0:32:19 but emotionally checked out.
    0:32:23 That baby has to cope, has to have a strategy.
    0:32:26 Turning away from the mother is a strategy.
    0:32:29 And the internal narrative is my mommy isn’t present for me,
    0:32:32 isn’t here for me, won’t be there for me.
    0:32:34 I can’t trust my environment.
    0:32:38 And that baby says, “And I’m going to have to cope on my own.”
    0:32:41 What we call learned helplessness.
    0:32:44 The ambivalent attachment disorder,
    0:32:47 that baby is the strategy is,
    0:32:51 I’m going to hold on because if I don’t hold on,
    0:32:52 she’s going to leave again.
    0:32:56 Disorganized attachment disorder is the hardest to treat
    0:32:59 because the baby has no strategy.
    0:33:02 So the baby cycles through many strategies.
    0:33:06 The baby will go from clinging to avoiding
    0:33:09 to being enraged and even slapping or hitting the mother
    0:33:11 and then cycling through again.
    0:33:16 And that baby that develops a disorganized attachment disorder,
    0:33:19 those babies, it’s correlated later
    0:33:21 with borderline personality disorder.
    0:33:26 And we’re seeing a huge rise in borderline personality disorders.
    0:33:28 And those are the kids who are cutting themselves,
    0:33:30 who are trying to commit suicide.
    0:33:34 We have a mental illness crisis,
    0:33:37 the likes of which we’ve never seen in history.
    0:33:40 And it has everything to do with how we’re raising our children.
    0:33:43 You seem pissed off under that calm demeanor.
    0:33:43 Pissed off?
    0:33:46 Yes, I suppose I am.
    0:33:48 I’m not pissed off at the people.
    0:33:52 I’m pissed off at a society that is lying
    0:33:55 or not really educating or telling parents the truth.
    0:33:59 So there’s four attachment disorders.
    0:34:03 Avoidant, secure, ambivalent, disorganized.
    0:34:05 Well, one secure isn’t a disorder.
    0:34:08 So there’s secure and then there’s three attachment disorders.
    0:34:10 Avoidant, ambivalent, disorganized.
    0:34:10 Yes.
    0:34:13 How does that manifest when you’re an adult?
    0:34:16 So how would I know, because I can relate to some of these,
    0:34:18 and I’m wondering how that would then manifest
    0:34:19 in my relationships with my life as an adult
    0:34:24 outside of the obvious mental health situations.
    0:34:26 So an avoidant attachment disorder
    0:34:33 would be someone who can’t form meaningful and deep connections,
    0:34:36 can’t commit, has difficulty committing,
    0:34:39 has difficulty trusting in the intimacy
    0:34:43 and the depth of intimacy in a relationship.
    0:34:45 An ambivalent attachment disorder
    0:34:49 would be someone who’s highly, highly anxious,
    0:34:53 someone who clings to you, calls you,
    0:34:56 maybe a woman you’ve dated in the past
    0:34:59 who called you five times a day to check on you
    0:35:01 and was worried that you’d be the little fish that swam away
    0:35:03 and suffocate.
    0:35:05 They suffocate the people they love
    0:35:06 because they’re afraid to let go.
    0:35:11 Disorganized attachment, borderline personality disorders,
    0:35:14 they tend to be very emotionally volatile.
    0:35:17 There’s a lot of anger there,
    0:35:21 and there’s a lot of self-harm, self-harming behavior there.
    0:35:27 Do they end up attracting a certain attachment style?
    0:35:30 So if I’m an avoidant, do I then end up attracting avoidance,
    0:35:34 or do I, is there any research on that, on how we then date?
    0:35:36 I’m guessing secures go for secures.
    0:35:38 Yeah, secures, well, if you’re healthy,
    0:35:41 you’re attracted to reciprocally healthy relationships
    0:35:42 and you trust your environment,
    0:35:45 so you trust in loving relationships.
    0:35:51 And avoidance sometimes are attracted to avoidant people
    0:35:53 because there’s no conflict there.
    0:35:55 So in other words, someone who can’t commit
    0:35:57 with someone also who can’t commit,
    0:36:01 that can break down those at some point.
    0:36:04 So remember that these are pathological defenses.
    0:36:07 So we use the word defense because it means to protect one.
    0:36:13 And defenses help us until they no longer help us.
    0:36:16 And so we say attachment disorders are pathological defenses,
    0:36:19 meaning they don’t usually last a lifetime.
    0:36:21 They break down at some point.
    0:36:25 And so you might be with another avoidant attachment
    0:36:30 disordered person, but at some point one of you breaks down
    0:36:32 and then realizes that you need the other.
    0:36:36 And then you’re with in a relationship
    0:36:37 with someone who can’t give back.
    0:36:41 So yeah, as we say, like levels of water meet.
    0:36:46 So people will be attracted to one another often of the same ilk,
    0:36:49 but it isn’t necessarily a healthy relationship.
    0:36:52 And of all these four attachment styles,
    0:36:55 who do you think, which attachment style,
    0:36:57 from in your opinion and from your observations
    0:36:58 and the people that you’ve seen,
    0:37:01 is most likely to have a successful
    0:37:03 and then also unsuccessful relationship?
    0:37:07 Oh, well, secure attachment will have a successful,
    0:37:10 I mean, secure people with secure attachment
    0:37:16 will be drawn to healthy reciprocal loving deep connections
    0:37:19 because they’ve had a deep and loving connection
    0:37:20 with their mother.
    0:37:23 So remember, I said that it’s only after three years of age
    0:37:26 that you internalize the feeling of security.
    0:37:29 And where you internalize the feeling
    0:37:32 that the world is a safe place
    0:37:34 and you can trust the people in it.
    0:37:37 And you can trust to love another person.
    0:37:41 And so, you know, we throw that word trust around,
    0:37:42 but we don’t realize that it comes
    0:37:44 from the very beginnings of our development.
    0:37:47 When we don’t trust others,
    0:37:51 it’s generally because we couldn’t trust those
    0:37:54 that we were to depend upon
    0:37:56 when we were at our most vulnerable stage.
    0:37:58 And what about the other, the alternative?
    0:38:01 So if, which of these attachment styles
    0:38:04 is least likely to have successful relationships?
    0:38:06 That’s disorganized.
    0:38:06 Okay.
    0:38:09 They have a very hard time forming relationships,
    0:38:10 holding onto relationships.
    0:38:13 Yeah, I would say it’s,
    0:38:16 they’re the most complicated to treat.
    0:38:19 And they’re also the most complicated in terms of,
    0:38:23 you know, being able to have successful relationships
    0:38:23 in the future.
    0:38:25 I was wondering as you were speaking,
    0:38:27 whether if I have more kids,
    0:38:29 so if I have 10 young kids,
    0:38:33 is there a higher probability that I’ve neglect in those kids?
    0:38:34 Because if I’m a mother,
    0:38:37 I just don’t have time for all of these kids at the same time.
    0:38:39 They can’t all be on my chest at the same time.
    0:38:41 Yeah, it’s a good question.
    0:38:43 Well, there’s something in the developing world
    0:38:45 called maternal depletion syndrome,
    0:38:46 which is that mothers can actually die
    0:38:49 in the developing world of having too many children
    0:38:50 in too short a period of time.
    0:38:52 They get depleted physically,
    0:38:54 but they also get depleted emotionally.
    0:38:56 I’m going to say it right now,
    0:38:58 so everybody can hear who’s watching this.
    0:39:01 Having children is stressful.
    0:39:03 It is frustrating.
    0:39:06 It does require that you are sleepless
    0:39:08 for the first five years.
    0:39:10 It requires that you can tolerate
    0:39:12 a lot of discomfort and frustration.
    0:39:15 So if there was a job description,
    0:39:18 first it would say the most joyful,
    0:39:23 enriching thing you can do in your entire life.
    0:39:27 But what comes with that to foster
    0:39:29 healthy development is frustration,
    0:39:33 lack of sleep, stress, discomfort.
    0:39:35 And so that should be part of the job description.
    0:39:38 Yeah, it seems to be such an important
    0:39:40 principle for life generally
    0:39:42 that everything has a trade-off.
    0:39:44 And I think it was Einstein that said,
    0:39:47 “For every force has an equal and opposite
    0:39:49 counter-force or something to that effect.”
    0:39:53 And a lot of people are choosing not
    0:39:54 to make the decision to have kids.
    0:39:56 I was looking at some stats around this.
    0:39:57 The European Union witnessed
    0:40:00 only 3.8 million births in 2022,
    0:40:03 nearly half the number recorded six decades ago,
    0:40:06 marking one of the lowest birth rates in history.
    0:40:08 France, for example,
    0:40:10 known for its robust family policies,
    0:40:14 has seen a decrease from 830,000 children
    0:40:19 born in 2010 to just 670,000 in 2023,
    0:40:21 the lowest since World War II.
    0:40:24 And this is a huge global trend
    0:40:27 across especially countries that have a lot of money.
    0:40:27 It is.
    0:40:29 So I speak at a big conference called
    0:40:32 the Alliance for Responsible Citizenship,
    0:40:35 and they talk about a lot of these alarming,
    0:40:37 dropping birth rates.
    0:40:40 The truth is, though, that as countries become
    0:40:41 more developed,
    0:40:44 birth rates do decline to a certain degree.
    0:40:47 That has to do with economics, some of it.
    0:40:48 But there is a trend that’s happening
    0:40:51 that’s worse than this, which is people,
    0:40:53 it’s not that they’re having less children,
    0:40:58 which actually everybody has their own limits
    0:41:02 in terms of their capacity to give and to love.
    0:41:05 And so for some people, maybe one child is enough.
    0:41:07 For other people, five children isn’t enough,
    0:41:10 meaning they have so much inside of them to give.
    0:41:14 But the alarming thing for me
    0:41:17 isn’t the dropping birth rates due to economics.
    0:41:20 So maybe people aren’t having 10 children,
    0:41:21 like they used to.
    0:41:24 They’re having three children or two children, right?
    0:41:28 The alarming thing for me is that people
    0:41:29 are not having children.
    0:41:32 That’s more alarming to me,
    0:41:35 because that’s more a sign, not of a country developing,
    0:41:41 but of a country and a society, of a modern society,
    0:41:48 which does not see the value in raising children
    0:41:53 and having deep and loving relationships be a priority in your life.
    0:41:54 Those people would say,
    0:41:57 “I have deep and loving relationships with my partner,
    0:42:01 with my dog, with my uncle, auntie, friends, etc.”
    0:42:02 It’s different.
    0:42:03 And why is it different?
    0:42:04 It’s a good question.
    0:42:07 It’s different because in the end,
    0:42:10 your relationship with your partner or with your auntie
    0:42:14 or with your dog isn’t the same level of dependency.
    0:42:18 The ability to care for another human being,
    0:42:23 to allow another human being to be dependent on you,
    0:42:25 to devote to that human being,
    0:42:30 is a growing, transforming experience for human beings.
    0:42:31 One would say that,
    0:42:35 I’m not sure I completely buy this fully because,
    0:42:38 but Jordan Peterson, I think, has said,
    0:42:39 I think it was Jordan who said that,
    0:42:44 “You can’t fully become an adult if you don’t have a child.”
    0:42:46 Now, I’m not sure I would go that far
    0:42:48 because there are some people who can’t have children,
    0:42:51 but I do think that there is something
    0:42:55 in terms of developmentally on an adult development level
    0:42:58 that transforms you,
    0:43:01 that is meant to transform you
    0:43:03 in being generative and having children.
    0:43:05 Again, it’s not for everyone.
    0:43:11 And I do say this that I’m not part of the pro-natality movement
    0:43:12 where I say everybody should have children.
    0:43:15 I don’t think everybody should have children,
    0:43:18 but I do think that if you’re going to have children,
    0:43:24 then you need to look deeply at your own upbringing
    0:43:27 and your own losses and your own early traumas
    0:43:29 before you bring them into this world.
    0:43:33 So you can repair whatever it is you need to repair
    0:43:38 and not create what we call generational expression
    0:43:41 of things like attachment disorders and mental illness.
    0:43:44 Because a lot of people are struggling now to have kids,
    0:43:45 even those that want to.
    0:43:47 It’s looking at some stats,
    0:43:49 and there’s a global prevalence of infertility.
    0:43:52 Approximately 18% of adults worldwide,
    0:43:56 about 1 in 6, experience infertility at some point in their lives.
    0:43:59 Between 2015 and 2019,
    0:44:03 about roughly 15% of US women aged 15 to 49
    0:44:04 experienced impaired fertility.
    0:44:07 And in the UK, research indicates that 1 in 8 women
    0:44:10 listening to this now and 1 in 10 men aged 16 to 74
    0:44:12 have experienced infertility,
    0:44:15 which is defined as unsuccessfully attempting pregnancy
    0:44:16 for a year or longer.
    0:44:19 And I’ve spoken to a lot of people, actually,
    0:44:23 that have tried to have kids for years, two years.
    0:44:25 It’s very sad when people want children
    0:44:26 and they can’t have children.
    0:44:28 It is incredibly sad.
    0:44:30 When you think about what’s contributing to that,
    0:44:33 how do you diagnose that infertility challenge?
    0:44:34 There are a lot of theories.
    0:44:36 Some are environmental.
    0:44:39 Some are the fact that we’re delaying having children.
    0:44:42 We’re lying to women and to men.
    0:44:44 We’re telling them, “Freeze your eggs.”
    0:44:46 In fact, this is a little disturbing.
    0:44:47 I’ll tell you about this.
    0:44:52 That law firms now are paying for the freezing
    0:44:55 of their young female associates’ eggs.
    0:44:57 I find that disturbing.
    0:45:01 Saying, “Freeze your eggs.
    0:45:02 Work really hard for us.
    0:45:04 Yeah, you can have children later.”
    0:45:07 And the truth is, a lot of them can’t.
    0:45:12 Because when you freeze eggs, it’s not a guarantee of fertility.
    0:45:15 It’s not a guarantee that those eggs will turn into embryos.
    0:45:19 It’s not a guarantee that those embryos will turn into babies.
    0:45:20 So there’s the age piece.
    0:45:24 There is also, and there’s the environmental piece,
    0:45:28 there is also the stress piece, which we are not talking about.
    0:45:33 There’s a component to getting pregnant that is about stress.
    0:45:37 We have more stress on both men and women.
    0:45:41 It used to be that men died sooner because they had more stress.
    0:45:43 But now, I think it’s evened out the odds.
    0:45:46 I think women may die sooner because they have the stress
    0:45:48 of working and raising children for the most part.
    0:45:56 But the point is that the stress that young adults face
    0:45:57 because they’re trying to…
    0:46:00 We should talk about some of the other myths.
    0:46:01 What’s another myth?
    0:46:03 We’ll weave it through the stock.
    0:46:08 Another myth is you can do everything all at the same time
    0:46:09 and do it well.
    0:46:12 Myth, that’s a big myth.
    0:46:12 You can’t.
    0:46:18 You can’t have a fabulous career working full time
    0:46:23 and traveling and being fabulous and raise healthy children.
    0:46:25 The good news is life is long.
    0:46:28 You may live till 120 like Moses.
    0:46:31 And I think of your generation, you’re younger than me.
    0:46:35 But I think you probably will live well over 100.
    0:46:41 And so what that means is you have many, many, many, many, many, many years
    0:46:45 to have a fabulous career when your children don’t need you so much.
    0:46:52 But you have a very small window to create that emotional security
    0:46:54 for your children that will be the core of them.
    0:46:57 We talk a lot about your physical core and core training.
    0:46:59 This is your emotional core.
    0:47:03 This is the emotional core of human beings.
    0:47:07 Attachment security and a feeling of safety
    0:47:11 that you can rely on the people who you need most in the world
    0:47:13 to be there when you need them.
    0:47:15 That is your emotional core.
    0:47:19 How did you manage your mother of three?
    0:47:22 You’ve raised three very wonderful well-adjusted children.
    0:47:23 But you’re also successful.
    0:47:25 You have books.
    0:47:27 You’re traveling around the world, you said.
    0:47:29 So I’m a good example.
    0:47:40 I had a career when I was in my 20s and I met my husband when I was 27.
    0:47:44 And I got married when I was just shy of 30 or I was 30.
    0:47:49 And then we had children in our 30s.
    0:47:52 So before we had children, I was working.
    0:47:55 I was seeing something like 40 hours of patients a week.
    0:47:59 And I was working into the wee hours of the night.
    0:48:02 I would work to 11 o’clock at night, coming home exhausted.
    0:48:03 Then we had children.
    0:48:07 But it was an agreement that we had that when we had babies,
    0:48:12 I would take a good long period off and then really go back
    0:48:14 very, very, very minimally.
    0:48:19 And I had the kind of career by choice that I could have control over
    0:48:22 and it could be flexible and I could control it.
    0:48:26 And so I took six months off with each child.
    0:48:32 And then after six months, only went back to work an hour and a half a day,
    0:48:33 five days a week.
    0:48:36 So just that we had an agreement, my husband and I,
    0:48:40 which is it would be just enough to pay a mother’s helper, a nanny.
    0:48:44 And we did without in those years.
    0:48:45 We did without vacations.
    0:48:48 We did without second homes.
    0:48:50 We did without fancy clothes.
    0:48:55 We did without the other things that many of our peers were getting
    0:48:56 and traveling and doing.
    0:49:01 We said, what’s important to us is that we pare down, not expand now.
    0:49:03 This is we’re expanding as parents.
    0:49:05 So we want to pare down materially.
    0:49:09 Life is long and you can have a successful career.
    0:49:13 Some of the women that I interview for my book are women
    0:49:17 who didn’t even start their careers until they were in their 40s
    0:49:19 after they had children that were older.
    0:49:22 Could it have worked if your husband stayed home instead of you?
    0:49:25 In your view, because I’m trying to understand if you’re saying
    0:49:29 that dads don’t need to be as their present as much as the mother.
    0:49:32 They have to be there in a different way.
    0:49:36 In the early days, men don’t breastfeed.
    0:49:37 So that’s the first thing.
    0:49:42 Unless you can show me a man who has grown breasts and can actually breastfeed.
    0:49:43 Maybe it’s coming.
    0:49:43 I don’t know.
    0:49:49 But for now, women’s bodies connect them to their babies.
    0:49:51 They connect them through birth.
    0:49:53 They connect them through breastfeeding.
    0:50:00 There is a physical component and a hormonal component to infancy and motherhood.
    0:50:05 And there really is a difference in the way that mothers respond to babies
    0:50:07 and fathers respond to babies.
    0:50:10 Now, when the fathers become really important,
    0:50:15 it’s not that the father isn’t important to give the mother a break
    0:50:18 or to bond with the baby or to bathe the baby.
    0:50:22 But what that baby needs is that attachment security
    0:50:24 to that primary attachment figure.
    0:50:26 So the mother, usually the mother.
    0:50:28 Sometimes it’s the father, but usually the mother.
    0:50:32 Fathers, with their playful tactile stimulation,
    0:50:36 they become really important when children become mobile.
    0:50:44 When children start to crawl and toddle, when they’re around 18 months to two years old,
    0:50:47 fathers become incredibly exciting.
    0:50:49 And they’re really important.
    0:50:51 So when fathers aren’t around in those days,
    0:50:55 when children are starting to explore the world,
    0:50:58 those children have a harder time separating from mothers.
    0:51:01 So it’s really important to have what we said, the yin and the yang.
    0:51:09 What we are doing now is we are not prioritizing attachment security,
    0:51:12 which is the foundation for then healthy separation.
    0:51:16 And when healthy separation starts, fathers are critical.
    0:51:21 When you have another child, a second child, fathers are critical.
    0:51:23 Because fathers seduce the older child.
    0:51:25 They say, come on, let’s go out and play.
    0:51:27 Let’s go kick the soccer ball.
    0:51:28 Let’s go to the swing set.
    0:51:31 And they give a space to the mother with the next baby.
    0:51:34 They help the older children to grow up.
    0:51:36 Early on, you mentioned a study that I read about
    0:51:39 when I was studying psychology once upon a time,
    0:51:43 which is the rhesus monkey study with the wire mother.
    0:51:45 For anybody that’s never heard about that study,
    0:51:48 I think it’s quite important to understand the profound impact that touch and…
    0:51:52 Well, that was an attachment study.
    0:51:55 Yeah, what’s touch called in the science world?
    0:51:56 Skin to skin.
    0:51:57 Skin to skin.
    0:52:00 Can you give me an overview of that study and what it showed
    0:52:02 for people that aren’t aware of it?
    0:52:05 Well, they took these baby rhesus monkeys,
    0:52:08 and they let some be with the mothers.
    0:52:10 And the mothers nurtured those babies,
    0:52:14 and those babies became healthily attached and secure,
    0:52:17 and those were the emotionally healthy babies.
    0:52:22 Then they gave another subset of monkeys
    0:52:29 a wire mother covered with a piece of cloth or fur or something.
    0:52:32 And those babies became very neurotic,
    0:52:34 but at least they were clinging.
    0:52:37 They became like the ambivalent attachment babies
    0:52:38 because there was no response from the mother,
    0:52:41 but at least they were holding on to this mother.
    0:52:44 And then they gave, and these babies became very neurotic,
    0:52:47 and then they gave the subset of babies nothing.
    0:52:52 And those babies literally lost their minds.
    0:52:57 And I mean, there are other studies which are more recent than that.
    0:52:58 That’s quite an old study.
    0:53:01 There is a researcher named Michael Meany.
    0:53:03 He did a study on licking and grooming.
    0:53:06 Animals who lick and groom their young,
    0:53:08 meaning are nurturing skin to skin, lick and groom.
    0:53:13 In human terms, that would be holding, touching, loving, skin to skin.
    0:53:17 Those, if a mother licked and groomed her young,
    0:53:23 that baby would become more resilient to stress in the future.
    0:53:26 The babies who were not licked and groomed by their mothers
    0:53:30 became less resilient to stress in the future.
    0:53:34 In addition, the babies who were more resilient to stress,
    0:53:36 because their mothers had licked and groomed them,
    0:53:41 passed down generationally the ability to lick and groom the next generation.
    0:53:44 What happened to the babies who weren’t licked and groomed?
    0:53:45 Guess what happened?
    0:53:47 They didn’t pass it down.
    0:53:48 Right.
    0:53:51 And that’s what’s happening to humans today.
    0:53:54 If we don’t lick and groom our babies,
    0:53:59 I mean, take it for whatever, if we don’t lick and groom our babies,
    0:54:04 we don’t pass on resilience to stress and adversity,
    0:54:08 but we also don’t pass on the desire to lick and groom your babies.
    0:54:12 Your story, going back to your story, which we’re talking about,
    0:54:15 are there any areas of privilege that you need to acknowledge
    0:54:16 that someone else listening to this now goes,
    0:54:18 “Yeah, but that’s all right for you.”
    0:54:22 Because maybe someone who didn’t have a partner there,
    0:54:29 or someone who is in a difficult economic situation,
    0:54:31 extremely difficult economic situation,
    0:54:35 living in the projects in Harlem or something.
    0:54:37 I really want to, I’m saying this because…
    0:54:40 Well, it’s not the mothers in the projects in Harlem,
    0:54:42 because I’ll tell you, the mothers in the projects in Harlem
    0:54:45 stay home with their babies.
    0:54:46 That’s what’s interesting.
    0:54:48 Very poor people in America.
    0:54:52 So let me just say, I love America, America sucks.
    0:54:55 And I’ll tell you why America sucks from my perspective.
    0:54:56 And I say this internationally.
    0:54:59 I go around the world saying America sucks,
    0:55:00 and I’m going to tell you why.
    0:55:04 We are the only country in the world,
    0:55:05 other than Papua New Guinea,
    0:55:08 who does not have a paid parental maternity leave.
    0:55:11 We do not have paid maternity leave.
    0:55:13 Nobody cares about children.
    0:55:17 They care about the GDP and the bottom line,
    0:55:19 and the people who are out there talking about this stuff
    0:55:23 are economists saying women have to work, work, work
    0:55:23 for the economy.
    0:55:25 Nobody cares about children,
    0:55:27 because if we cared about children,
    0:55:32 our tax money would be in paid leave,
    0:55:35 not for three months, not for six months,
    0:55:36 for at least a year.
    0:55:38 In Hungary, they have three years.
    0:55:42 Slovenia, Slovakia, Estonia has three years.
    0:55:45 Hungary, I think, has two years of paid leave.
    0:55:47 Sweden, I have some issues with Sweden,
    0:55:49 but Sweden has 14 months.
    0:55:51 Sweden, after 14 months,
    0:55:53 makes women go back to work full, full, full time
    0:55:54 and put them in institutional care,
    0:55:56 and all those babies are breaking down.
    0:55:59 So 14 months isn’t even enough.
    0:56:02 So, but if we could even get to a civilized place
    0:56:05 of one year of paid leave in this country,
    0:56:08 and then the next two years,
    0:56:12 some way that parents could be complimented,
    0:56:14 so they could work part-time, supplemented,
    0:56:15 so they could work part-time.
    0:56:20 You know, I’m a reasonable, realistic person.
    0:56:21 I know this country is never going to go
    0:56:23 for three years of paid leave,
    0:56:24 even though I would love them to.
    0:56:27 I also know that this country isn’t going to go
    0:56:30 for an entitlement called paid leave,
    0:56:31 because that’s the kind of country we are.
    0:56:32 We talk a big game,
    0:56:34 but we don’t want to put our money where our mouth is.
    0:56:36 There is the possibility,
    0:56:38 now that the Republicans are in,
    0:56:41 of a creative solution,
    0:56:46 which is potentially using things like social security
    0:56:48 in advance,
    0:56:50 borrowing from your social security.
    0:56:50 So I’m a mom,
    0:56:55 and I say, “Ah, to stay home,
    0:56:58 I can borrow from my social security for a year,
    0:57:04 and then work a year or two longer in my life.”
    0:57:06 Wouldn’t you say that most women
    0:57:08 who wanted to stay home with their babies would say,
    0:57:10 “I’ll work longer so I can stay home with my baby.”
    0:57:13 There are ways to creatively deal with it.
    0:57:15 From my perspective,
    0:57:16 this is what’s going on.
    0:57:18 People on the left will not compromise.
    0:57:22 They’ll only do an entitlement called paid leave,
    0:57:25 but they only are asking for it for three to six months.
    0:57:27 After that, they want women back in the workforce
    0:57:29 and institutional daycare.
    0:57:30 So I’m not on the left.
    0:57:34 People on the right talk a lot about family.
    0:57:36 They’re the party of the family now,
    0:57:39 but they do not want tax dollars to go into paid leave.
    0:57:41 They don’t like the entitlements that already exist,
    0:57:43 and they don’t want to add anymore.
    0:57:45 And so the only way they’re going to give it to women
    0:57:49 and men is if they put skin in the game.
    0:57:52 This is the country we live in.
    0:57:53 Again, I’m a realist.
    0:57:58 I think in any way that we can give families
    0:58:01 the choice to care for their own children,
    0:58:03 particularly in the early years,
    0:58:07 we will create a population of healthier children.
    0:58:11 How do we know that more paid leave equals better children,
    0:58:13 less strain on the healthcare system
    0:58:15 in terms of mental health, mortality, whatever it might be,
    0:58:18 how do you make a statistical or a science or research-backed
    0:58:22 case that if we had three years of paid leave
    0:58:25 in the United States or in the UK or Australia or Canada
    0:58:28 or wherever, that it would be a net positive for society
    0:58:30 outside of it just being an opinion?
    0:58:34 Well, the research shows the longitudinal
    0:58:36 attachment research shows that children
    0:58:39 who are insecurely attached at 12 months of age,
    0:58:42 20 years later are insecurely,
    0:58:45 80% of them are insecurely attached
    0:58:46 and suffer from mental disorders.
    0:58:50 That’s what the longitudinal attachment research says.
    0:58:56 So we now have decades of basically children
    0:58:58 were followed from when they were infants.
    0:59:00 And the ones who were securely attached,
    0:59:03 20 years later are still securely attached and doing great.
    0:59:05 And the ones who were insecurely attached,
    0:59:07 most still insecurely attached.
    0:59:11 And it’s tied and correlated to all of these mental illness
    0:59:11 conditions.
    0:59:14 So there’s a lot of research to show
    0:59:17 what attachment security does for children in the long run.
    0:59:21 So you’re asking a question about,
    0:59:25 I mean, I suppose you could take your paid leave
    0:59:29 and go play soccer in the park and go play tennis.
    0:59:31 And I don’t know, like play cards with your friends.
    0:59:34 I mean, how can I say how people are going to use
    0:59:35 their paid leave?
    0:59:37 But if your paid leave is being used to be home
    0:59:40 with your child, then it’s going to benefit your child.
    0:59:43 So many of the guests that I speak to on this podcast,
    0:59:46 especially those that become incredibly successful,
    0:59:49 athletes, entrepreneurs, whoever,
    0:59:53 they often have some form of neglect in their past.
    0:59:56 Richard Williams, Serena and Venus Williams’ father,
    1:00:00 he was very intense with them from a very young age.
    1:00:02 And he’s raised two of the greatest tennis players in history.
    1:00:06 Joe Jackson was strict and often controversial with Michael,
    1:00:07 who went on to become the King of Pop.
    1:00:09 Earl Woods, who was Tiger Woods’ father,
    1:00:13 was very intense in his coaching and mentoring style,
    1:00:15 which led him to become great.
    1:00:17 And obviously, Beyoncé is the other example I gave,
    1:00:20 who Matthew managed, Matthew, which is Matthew and Tina,
    1:00:22 who were parents to Beyoncé,
    1:00:25 managed Destiny’s Child and Beyoncé’s solo career,
    1:00:27 meticulously shaping them into a global superstar.
    1:00:32 So parents think, you know, I want to raise kids that are superstars.
    1:00:34 I want my kids to be great.
    1:00:36 Okay, so I’m going to say right now,
    1:00:38 I don’t recommend that as a professional.
    1:00:39 Okay.
    1:00:41 I’m just saying.
    1:00:43 So I can’t comment on a lot of those people,
    1:00:45 because I could get in a lot of trouble
    1:00:46 for commenting on a lot of those people.
    1:00:49 But I will say that amongst those people,
    1:00:52 there is controversy,
    1:00:56 meaning at least one of those parents,
    1:00:59 and I don’t know the history of the others, was abusive.
    1:01:04 And so you could say that narcissism is abusive to children.
    1:01:09 When we project our needs and desires and likes,
    1:01:12 and who we are onto our children,
    1:01:15 we’re not letting them authentically be themselves.
    1:01:17 The greatest gift you can give your child
    1:01:21 is to see your child as an authentic individual
    1:01:25 who is an individual and themselves,
    1:01:27 and not to see them as a mini-me.
    1:01:32 When you start architecting their life,
    1:01:36 there’s a good chance you’re going to lose that child emotionally
    1:01:36 at some point.
    1:01:37 They’re either going to hate you.
    1:01:41 They may be successful in their careers.
    1:01:44 They may have terrible personal lives.
    1:01:47 They may be narcissistic parents themselves.
    1:01:51 So I don’t recommend that school of thought.
    1:01:54 What I do recommend is if your child shows promise
    1:01:59 in something that they also seem to love
    1:02:01 and have a drive to be good at,
    1:02:03 then you can support that drive.
    1:02:07 Just make sure to keep yourself in check along the way
    1:02:11 to make sure that they are driving it, not you.
    1:02:12 ADHD.
    1:02:13 Yeah, okay.
    1:02:16 I don’t feel like I don’t even have to ask a question here,
    1:02:18 but just to set the stage,
    1:02:20 the reason why I’m so compelled by this is just this,
    1:02:25 I have to say it, the shocking rise in diagnosis
    1:02:29 and prescriptions over the last 10 years.
    1:02:34 Between 2000 and 2018, ADHD diagnoses in the UK
    1:02:36 rose approximately 20-fold.
    1:02:36 Yes.
    1:02:40 Among boys aged 10 to 16 diagnosis increased from 1%
    1:02:43 roughly to about 3.5% in 2018.
    1:02:46 And in men aged 18 to 29,
    1:02:50 there was a nearly 50-fold increase in ADHD prescriptions
    1:02:51 during the same period.
    1:02:53 And the same applies to the United States,
    1:02:56 where an estimated 15.5 million adults in the US
    1:02:58 have been diagnosed with ADHD,
    1:03:01 approximately one in nine US children
    1:03:03 have been diagnosed with ADHD at some point
    1:03:06 with 10.5% having a current diagnosis.
    1:03:09 I don’t know where ADHD was,
    1:03:11 but the conversation around it, the prescriptions,
    1:03:14 the diagnosis seemed to have really surged into culture
    1:03:15 in a really, really big way.
    1:03:17 What’s going on?
    1:03:19 So ADHD was one of the factors
    1:03:21 that drove me to write being there,
    1:03:25 because I was seeing this huge uptick in ADHD diagnosis
    1:03:28 and children being medicated so, so early.
    1:03:31 Do you know what the fight-or-flight reaction is?
    1:03:35 That’s when the sympathetic nervous system
    1:03:38 starts to kick into action.
    1:03:39 Yes.
    1:03:42 So well, it’s basically our evolutionary response
    1:03:44 to a predatory threat.
    1:03:48 So if a sable-toothed tiger was chasing you,
    1:03:52 you either stood and fought, fight,
    1:03:56 or you ran for your life, flight.
    1:04:00 So when our children are under stress,
    1:04:04 they go into fight-or-flight.
    1:04:09 So one of the first signs that a child is under stress
    1:04:11 that they cannot manage
    1:04:14 is when they become aggressive in school.
    1:04:17 They hit, they bite, they throw chairs.
    1:04:20 They have trouble, you know,
    1:04:26 socially in daycare or preschool or even in school.
    1:04:30 Or they become distracted,
    1:04:32 which is the flight part of fight-or-flight.
    1:04:36 So what’s happening is their nervous systems,
    1:04:38 the stress-regulating part of their brain,
    1:04:40 is getting turned on.
    1:04:43 So we say that the stress-regulating part of their brain
    1:04:46 has to do with a little almond-shaped part of the brain
    1:04:47 called the amygdala.
    1:04:48 It’s a very primitive part of the brain,
    1:04:49 very old part of the brain.
    1:04:53 And it regulates stress throughout our lives.
    1:04:54 It helps us to manage it.
    1:04:57 What we know is that part of the brain
    1:04:59 is supposed to remain offline
    1:05:02 for the first year to three years,
    1:05:05 which is why mothers wear babies on their bodies.
    1:05:08 It’s why babies stay close to their mothers
    1:05:09 in the first three years.
    1:05:12 To keep the amygdala quiet
    1:05:16 and only incrementally, incrementally exposed children
    1:05:19 to stress and frustration that they can manage.
    1:05:22 So imagine taking small bites of it
    1:05:23 so you can digest it, right?
    1:05:27 And your mother’s there to help you digest the stress.
    1:05:31 What we’re doing now by separating mothers and babies,
    1:05:34 by putting babies into daycare with strangers,
    1:05:37 is by sleep training babies,
    1:05:40 all these weird things that we’re doing to babies
    1:05:42 is we’re turning the amygdala on.
    1:05:48 We’re making it active precociously too early.
    1:05:51 What happens when the amygdala is activated too early
    1:05:54 is it becomes very active and very large very quickly.
    1:06:00 The problem is then it shrivels up and burns out also,
    1:06:05 because it cannot manage that kind of stress so early.
    1:06:07 When it ceases to be functional,
    1:06:10 it ceases to be functional for a lifetime.
    1:06:14 And so it’s very important to protect,
    1:06:16 you know, what’s the expression?
    1:06:19 The family jewels, these are the family jewels
    1:06:20 in the brain of a baby.
    1:06:23 This is the jewel, the amygdala.
    1:06:26 You want to keep the stress to an absolute minimum
    1:06:29 in the first year, which is why sleep training is dangerous.
    1:06:32 It’s why letting babies cry it out.
    1:06:34 It’s why putting babies into daycare.
    1:06:36 It’s why leaving babies for hours on end
    1:06:41 when they’re so, so very fragile is so bad for their brains.
    1:06:43 Because it gets the cortisol flowing,
    1:06:45 which is the stress hormone,
    1:06:47 but it makes this part of the brain very active,
    1:06:49 so it grows, grows, grows, and then pfft,
    1:06:53 and ceases to be functional in the future.
    1:06:55 Like a PTSD response.
    1:06:59 So what we know is that these children
    1:07:02 are in hyper-vigilant states of stress.
    1:07:03 ADHD children.
    1:07:07 ADHD children, hyper-vigilant states of stress.
    1:07:12 If you stay in a hyper-vigilant state of stress long enough,
    1:07:15 you go into a hypo-vigilant state of stress,
    1:07:17 which then causes depression.
    1:07:22 So what we have now are not disorders.
    1:07:27 So there was a whole movement to take the D off of ADHD,
    1:07:29 because it’s not a disorder.
    1:07:32 It is a stress response.
    1:07:34 And instead of asking the right questions,
    1:07:37 which are, okay, what’s causing the stress?
    1:07:39 How do we make sure that our children
    1:07:41 are not exposed to this kind of stress,
    1:07:43 because they’re going into fight or flight?
    1:07:46 So the nervous system, as you said,
    1:07:49 the brain has an on switch and an off switch.
    1:07:51 The on switch to stress is the amygdala,
    1:07:53 the hippocampus is the off switch.
    1:07:57 And you’d say the stress response is,
    1:08:00 in a negative feedback loop, it’s actually important.
    1:08:03 Like in other words, if a sable tooth tiger is chasing you,
    1:08:05 they’re important that you can activate,
    1:08:06 right, and run or fight.
    1:08:10 So the stress response is supposed to be short term.
    1:08:12 It’s supposed to be not,
    1:08:14 it’s supposed to be acute rather than chronic.
    1:08:17 So we can kind of manifest it.
    1:08:20 We can activate it.
    1:08:22 But then it’s supposed to be turned off
    1:08:24 by the turnoff switch, the hippocampus.
    1:08:26 What we’re seeing in children’s brains
    1:08:29 is that the amygdala is growing
    1:08:31 very precociously large,
    1:08:33 and the hippocampus, which is the off switch,
    1:08:35 is very small.
    1:08:37 So we have this problem.
    1:08:39 As we say, Houston, we have a problem.
    1:08:41 We have an on switch going full speed,
    1:08:44 gas, no brakes, and no off switch.
    1:08:49 And that’s causing ADHD, behavioral problems
    1:08:53 that are hugely rising in children in school,
    1:08:55 a lot of aggression and violence.
    1:08:57 And so that’s what’s happening.
    1:08:58 This is a stress response.
    1:09:01 And again, instead of asking the right questions,
    1:09:03 like where is this coming from?
    1:09:04 What’s causing the stress?
    1:09:07 Instead, we silence the children’s pain.
    1:09:10 We tell parents we’ll medicate it
    1:09:12 and we’ll just relieve the symptoms.
    1:09:14 For me, that’s malpractice.
    1:09:18 The way we treat ADHD is malpractice.
    1:09:22 A child develops, goes into fight or flight
    1:09:23 when they are under stress.
    1:09:26 It could be psychosocial stressors at home,
    1:09:27 in the family.
    1:09:28 It could be at school.
    1:09:30 It could be with their friends.
    1:09:32 It could be a learning disability.
    1:09:34 There’s so many things that can cause kids stress.
    1:09:36 So instead of medicating them,
    1:09:38 why don’t we figure out
    1:09:40 what’s happening to that child deeply
    1:09:43 that’s causing them to go into fight or flight?
    1:09:45 Isn’t that point of view,
    1:09:46 I’ve got two questions here.
    1:09:48 The first is, how do you know that it’s stress?
    1:09:50 And the second is, if it is stress,
    1:09:54 then the problem, or at least the inconvenient truth
    1:09:59 that then creates is that the parent is responsible.
    1:10:01 Yes, that’s the, there’s the inconvenient truth.
    1:10:02 For their child’s ADHD.
    1:10:03 Yes, yes.
    1:10:05 That’s the inconvenient truth.
    1:10:07 It’s not so simple.
    1:10:10 Sometimes it’s the families.
    1:10:11 Usually it’s the family,
    1:10:12 particularly with small children.
    1:10:14 But when children get to school,
    1:10:16 it could be social.
    1:10:17 As I said, you know,
    1:10:19 you can’t control whether your children
    1:10:22 are exposed to social issues or bullying
    1:10:25 or there’s many things that can cause stress in children.
    1:10:26 But when they’re very little,
    1:10:28 you are their environment.
    1:10:30 So the inconvenient truth is that
    1:10:33 when your child gets an ADHD diagnosis,
    1:10:34 the first thing you should do
    1:10:35 is go to a therapist
    1:10:37 who will do parent guidance with you.
    1:10:41 Don’t rush that child to a psychiatrist
    1:10:42 to medicate them.
    1:10:44 You go with your partner or spouse
    1:10:47 and talk to a parent guidance expert
    1:10:50 about what could be causing this child
    1:10:52 to feel such stress.
    1:10:54 And look at the psychosocial stressors.
    1:10:56 Look at the influences and the dynamics
    1:10:59 in this child’s life that would be causing them
    1:11:02 to go into a state of stress like this.
    1:11:03 Give me some examples of the type of stresses
    1:11:06 the everyday stresses that we’re now exposing children to
    1:11:09 that are leading to ADHD in your opinion.
    1:11:11 Well, again, let’s start at home.
    1:11:14 At home, the stresses might be that they were
    1:11:19 handed over to a daycare center at an early age,
    1:11:22 which turned that amygdala response on,
    1:11:24 which turned the stress regulating part
    1:11:26 of their brain on too early.
    1:11:29 Now you have that hypervigilant reaction
    1:11:31 and they can’t turn it off, right?
    1:11:36 It could be a divorce situation, 50% of couples divorce,
    1:11:39 which means that divorce is an adversity.
    1:11:40 You know, I have a book coming out in a year
    1:11:43 about how to divorce and mitigate
    1:11:44 the impact of the divorce on the child,
    1:11:47 but no matter what, a divorce is an adversity on a child
    1:11:53 and a stress when parents fight dramatically in the home.
    1:11:57 If there’s tremendous sibling rivalry issues in the home,
    1:12:00 if there’s the birth of another child, it’s stressful, right?
    1:12:02 If you have a sibling, believe it or not,
    1:12:04 that’s a very stressful thing.
    1:12:07 If parents are sensitive about that, then it can be mitigated.
    1:12:10 But if parents are insensitive about the birth of a second child
    1:12:13 and the feelings that your first child may have,
    1:12:14 that can cause stress.
    1:12:16 Moving can cause stress.
    1:12:19 Illness or mental illness in a parent can cause stress.
    1:12:22 Alcoholism, any kind of addiction can cause stress.
    1:12:25 A grandparent or uncle or aunt or even a parent
    1:12:27 getting sick and dying can cause stress.
    1:12:31 I mean, there are so many things that can cause stress,
    1:12:35 but the point is that stress can be regulated,
    1:12:39 but it can only be regulated if parents are introspective
    1:12:43 and self-aware and willing to look at their part in it.
    1:12:46 If parents hand a child over to a psychiatrist
    1:12:48 and say, “Fix my child.”
    1:12:52 Of course, psychiatrists will cooperate with you
    1:12:54 and silence your child’s pain,
    1:12:56 but is that really what you want to be doing?
    1:13:01 Because in the end, you’re just putting your finger in a dike,
    1:13:02 you’re putting your finger in a dam,
    1:13:05 and eventually that dam is going to burst.
    1:13:08 What do you say to some of the evidence around
    1:13:12 there being a link to a hereditary component in twin studies?
    1:13:15 They found that ADHD is about 74 to 80% heritable,
    1:13:18 making one of the most genetically influenced psychiatric conditions.
    1:13:20 Let me tell you a different study
    1:13:22 that will help you to understand that study,
    1:13:28 which is that we know that there is no genetic precursor to mental illness.
    1:13:31 There is no genetic precursor to ADHD.
    1:13:34 There is no genetic precursor to depression
    1:13:37 and no genetic precursor to anxiety.
    1:13:38 What do you mean by precursor?
    1:13:40 Meaning there’s no genetic connection.
    1:13:42 You don’t get it in your genes.
    1:13:44 If your father or your mother were depressed,
    1:13:46 you get it by something called the inheritance
    1:13:48 of acquired characteristics.
    1:13:50 If you’re raised by a depressed parent,
    1:13:53 you’re more likely to become depressed.
    1:13:54 It’s the nature nurture argument.
    1:13:56 Okay, but what they did find.
    1:14:01 Now, schizophrenia has a genetic connection by polar disorder.
    1:14:04 Those have genetic, but the rest do not.
    1:14:06 Anxiety, depression, ADHD, no genetics.
    1:14:11 What they did find is a genetic tie
    1:14:13 to something called the sensitivity gene.
    1:14:17 It’s a short allele on the serotonin receptor,
    1:14:23 and serotonin, as we know, is used to regulate happy emotions,
    1:14:25 to regulate emotions, right?
    1:14:27 So when you have a short allele,
    1:14:31 it means that you have a harder time picking up the serotonin,
    1:14:36 but it also means that you are more sensitive to stress.
    1:14:40 Now, those children who are born with this gene,
    1:14:43 this short allele on the serotonin receptor gene,
    1:14:48 they are more prone to mental illness later on
    1:14:50 because of that sensitivity to stress.
    1:14:55 What the study shows is if those children
    1:14:58 who are born with that gene for sensitivity
    1:15:03 are provided with emotionally and physically present
    1:15:06 attachment security in the first year,
    1:15:10 it neutralizes the expression of that gene.
    1:15:12 So epigenetics means that we’re born with genes,
    1:15:15 like you might have a gene for rheumatoid arthritis,
    1:15:16 or you might have a gene for cancer,
    1:15:18 but it never gets expressed.
    1:15:19 Well, we all have genes for something,
    1:15:22 but they don’t necessarily get expressed.
    1:15:23 That’s what epigenetics is.
    1:15:26 It means the environment has to turn on the gene to make it,
    1:15:28 let’s rock and roll, right?
    1:15:33 What it showed in this study is that the children
    1:15:35 who were born with this genetic precursor,
    1:15:37 the sensitivity to stress,
    1:15:40 if they had sensitive, empathic, nurturing,
    1:15:42 and present parents in the first year,
    1:15:45 it neutralized the expression of that gene.
    1:15:49 So those children could be as healthy
    1:15:50 as children born without that gene.
    1:15:55 If, however, children born with that sensitivity gene
    1:15:58 were neglected, abandoned,
    1:16:01 not provided with sensitive, empathic, present nurturing,
    1:16:03 it exacerbated that gene.
    1:16:06 So we know that that sensitivity gene is tied
    1:16:09 and correlated to mental illness later on,
    1:16:14 unless the sensitive, empathic, nurturing mitigates that gene.
    1:16:17 And what do you say to people that point to MRI scans?
    1:16:24 FMRIs, and yeah, there’s all kinds of neurological tests now
    1:16:27 where we can see the brain in action.
    1:16:28 So it’s not a static thing.
    1:16:31 We can actually see the blood flow to the brain.
    1:16:34 We can see the electrical activity in the brain.
    1:16:36 It’s amazing, actually.
    1:16:37 But some people say that this proves
    1:16:39 that it’s the way your brain is.
    1:16:41 And lots of my friends that have ADHD,
    1:16:43 when they talk about their ADHD or the way that they are,
    1:16:45 they say, “My brain works like this.”
    1:16:48 No, it’s not correct.
    1:16:50 Their brain is sensitive to stress.
    1:16:55 Someone with ADHD is more sensitive to stress.
    1:16:57 So you could ask them questions like this.
    1:17:01 You could say, “Are you a more sensitive person?
    1:17:04 Are you more sensitive to noise, to smells,
    1:17:06 to touch when you were a child?
    1:17:07 Did you not like itchy things?
    1:17:09 Did you cry more?
    1:17:10 Were you more sensitive
    1:17:11 when your parents would go out for the night?
    1:17:12 Were you more sensitive
    1:17:13 when your mom would go to work?
    1:17:14 Or were you more sensitive
    1:17:16 when you were left at nursery school?”
    1:17:19 And they’re probably going to say yes.
    1:17:22 But if they say no and they still have an ADHD diagnosis.
    1:17:24 I would guarantee, almost guarantee,
    1:17:25 they wouldn’t say no.
    1:17:29 Because people with ADHD are people who are sensitive.
    1:17:33 Sensitivity is an amazing strength
    1:17:36 if it’s met with sensitivity.
    1:17:38 If you have a sensitive child,
    1:17:39 so what does a sensitive child look like?
    1:17:42 If you have multiple children,
    1:17:44 then you know,
    1:17:45 because the first thing I’ll do
    1:17:46 when I give a public talk is I’ll say,
    1:17:47 okay, everybody here,
    1:17:49 who has a sensitive child?
    1:17:51 And I describe, okay, sensitive child is a child
    1:17:54 who cries more, is harder to soothe,
    1:17:59 is more clingy, doesn’t like you leaving them,
    1:18:02 is harder, has a harder time separating,
    1:18:04 has a harder time going to sleep
    1:18:05 and being left to sleep on their own,
    1:18:09 is sensitive to things like noise and smells
    1:18:10 and touch and…
    1:18:14 If you grew up in an environment that was stressful,
    1:18:15 and again, you’ve identified that stress
    1:18:16 can come in many forms.
    1:18:17 It could be arguing parents,
    1:18:19 it could be a neighbor or whatever,
    1:18:21 some environmental factor that caused that stress.
    1:18:23 You were sensitive, you developed ADHD,
    1:18:25 you become an adult,
    1:18:28 you get diagnosed at 30 years old as having ADHD.
    1:18:31 You’re offered medication, you take the medication,
    1:18:33 the medication makes you much more functional
    1:18:35 in your career, in your relationships, in your life.
    1:18:38 It’s a stimulant.
    1:18:42 And so what stimulants do is they can cause great anxiety,
    1:18:45 they can cause panic attacks in adolescence,
    1:18:48 they can cause growth issues.
    1:18:51 So I have patients who come to me,
    1:18:53 young men who didn’t grow,
    1:18:56 because they were put on stimulants when they were young.
    1:19:02 So in terms of the consequences of using stimulants,
    1:19:03 the jury is still out,
    1:19:05 but we know that they cause growth issues,
    1:19:06 they cause panic attacks,
    1:19:08 they cause anxiety disorders,
    1:19:09 they cause depression.
    1:19:11 They’re quite life-saving,
    1:19:12 they’re quite life-saving for some people
    1:19:13 in terms of having a-
    1:19:15 They can be, they can be.
    1:19:20 So what I would say is if you have tried everything
    1:19:22 to uncover what the stress is
    1:19:24 that’s causing you to react this way,
    1:19:27 and you still are feeling that way,
    1:19:29 then sometimes medication can be a lifesaver.
    1:19:32 The problem is that we turn to medication
    1:19:36 in adolescents and children and young adults,
    1:19:38 we turn to it as a performance drug,
    1:19:42 because there’s so much stress in modern life
    1:19:45 and there’s such a need for people to perform
    1:19:47 and be successful in their careers
    1:19:49 and in school and get good grades.
    1:19:51 There’s so much pressure on kids.
    1:19:56 So I’m 60 and we didn’t have this kind of pressure growing up.
    1:20:01 And so the generations that follow have so much pressure.
    1:20:06 That pressure makes children literally go off the rails.
    1:20:08 We could talk about the academic pressure,
    1:20:12 the competitiveness, the perfectionism.
    1:20:17 So ADHD is a bucket.
    1:20:19 It’s a bucket which you throw people in
    1:20:23 who have anxiety that has never been treated.
    1:20:25 And so, and there’s different ways
    1:20:27 of thinking about treatment too.
    1:20:30 So we’re a society that likes superficial quick fixes.
    1:20:33 We like drugs, we like CBT therapy.
    1:20:37 The truth is that this is not a quick fix.
    1:20:41 Figuring out relationally, dynamically,
    1:20:43 what happened to you as a child,
    1:20:46 what your losses were, what your traumas were,
    1:20:50 what caused you to feel so anxious,
    1:20:54 what’s caused you to go into fight or flight is hard work.
    1:20:56 It requires frustration.
    1:20:58 It requires commitment.
    1:21:01 It requires going to someone who can think very deeply with you.
    1:21:06 You know, I want to define what anxiety is
    1:21:08 because I think it’s really important
    1:21:12 because we rarely define depression and anxiety.
    1:21:17 Depression is preoccupation with past losses.
    1:21:25 Anxiety is preoccupation with future losses that may never occur.
    1:21:28 What do they have in common?
    1:21:30 It’s all about losses.
    1:21:31 All about loss.
    1:21:35 And you could say the generations now
    1:21:38 are very preoccupied with loss.
    1:21:43 Loss of status, achievement,
    1:21:47 but because we’re also very preoccupied with gain.
    1:21:52 Well, we’re preoccupied with what I say the,
    1:21:54 you know, I don’t want to judge,
    1:21:56 but I want to say the unimportant things in life.
    1:21:58 What are the important things in life?
    1:22:05 Relationships, love, connection, health, right?
    1:22:07 You would say objectively, family.
    1:22:09 These are the important things in life.
    1:22:15 But we’ve become very preoccupied with material success, money,
    1:22:19 career achievement, fame.
    1:22:23 I think there was a study that interviewed teenagers
    1:22:28 and it was really discouraging because they said
    1:22:31 that the thing they wanted more in life than anything
    1:22:33 was to be famous.
    1:22:35 And so we’re preoccupied with the wrong things.
    1:22:38 On this point of stress and the link with ADHD,
    1:22:41 looking at some research from the
    1:22:46 injury.com research education group.
    1:22:47 It says that children with an ACE score,
    1:22:50 which is the trauma-based score,
    1:22:52 where I think it goes up to 10 different sort of questions,
    1:22:54 with an ACE score of four or more.
    1:22:57 So four experiences of trauma or more have nearly four times,
    1:23:03 which is 400% more chance of having parent-reported ADHD
    1:23:04 compared to children with no ACEs.
    1:23:07 And some of the factors that have big impact
    1:23:10 is socioeconomic hardship increases your probability
    1:23:15 of having ADHD by 40%, parental divorce by 35%,
    1:23:18 familial mental illness or a parent having a mental illness
    1:23:21 increases it up to almost 60%, 55%, I believe,
    1:23:24 and neighborhood violence almost 50%, familial incarceration.
    1:23:27 So if a parent goes to prison,
    1:23:29 then that increases your probability of ADHD
    1:23:31 by about 40% as well.
    1:23:35 And that’s published by the, I think it’s the New England.
    1:23:36 Yeah.
    1:23:38 What is, or the National Library of Medicine,
    1:23:39 National Center of Biological Information.
    1:23:41 Yeah, so remember what I said,
    1:23:44 that you can’t control everything that happens to your child.
    1:23:47 Divorces do happen and adversities happen to children.
    1:23:50 Health issues happen to children.
    1:23:55 What you can control is you can control the first three years
    1:23:58 and be as present as possible for your child.
    1:24:01 So if my kids start screaming in a supermarket,
    1:24:06 one of the prevailing pieces of advice says just walk off
    1:24:09 or start screaming yourself as the parent to show them.
    1:24:11 Do, am I supposed to just ignore my child
    1:24:13 when it’s screaming and throwing a tantrum?
    1:24:16 Am I meant to drop what I’m doing and go and cater to them?
    1:24:17 What am I meant to do in these situations?
    1:24:19 You’re going to have me on speed dial, Stephen.
    1:24:21 You be careful, because if you make a promise like that,
    1:24:24 I promise, I promise, I’ll be on speed dial.
    1:24:27 You only want to drop your career and focus on raising my children.
    1:24:28 No, you can, no, but you can call me.
    1:24:30 I’ve got this on a video.
    1:24:31 That’s legally binding.
    1:24:32 No, you can have me on speed dial.
    1:24:33 How much?
    1:24:35 Yeah, you can, as much as you want.
    1:24:38 So the deal is, you don’t yell at your children.
    1:24:41 An emotionally regulated parent,
    1:24:43 a healthy parent produces a healthy child.
    1:24:45 So what is a healthy parent?
    1:24:48 A healthy parent is a parent who feels good about themselves,
    1:24:51 who has authentically good self-esteem,
    1:24:54 not grandiosity, but really feels good about themselves,
    1:24:56 knows their strengths and limitations,
    1:24:59 and overall, as a whole person, feels good about themselves.
    1:25:03 They have the capacity to regulate their emotions,
    1:25:06 to keep their emotions from going too high and too low.
    1:25:08 Remember, sailing in the Caribbean,
    1:25:10 meaning they can stay calm in a storm,
    1:25:14 is sensitive and empathic as a nurture.
    1:25:18 These are signs of health in a parent.
    1:25:22 So if my kid says, “I want that pack of sweets,”
    1:25:25 and I go, “You can’t have that pack of sweets.”
    1:25:27 Well, first you have to, so before you discipline,
    1:25:30 you always want to be empathic first.
    1:25:33 So I always say that if you are going to discipline a child,
    1:25:37 first you have to recognize how they feel.
    1:25:41 I mean, recognizing how children feel is important anyway,
    1:25:44 meaning when you recognize a child’s feelings,
    1:25:46 if they’re sad, you mirror their sadness.
    1:25:49 If they’re angry, you say, “I can see you’re angry.”
    1:25:51 If they’re happy, you look happy with them.
    1:25:56 That kind of reflection is the way that your child knows
    1:26:01 that you acknowledge them, that they’re a person to you,
    1:26:03 that they’re a separate person to you.
    1:26:05 It’s how they feel valuable.
    1:26:07 So when you acknowledge their feelings,
    1:26:11 that’s the first critical, you’d say, parenting 101.
    1:26:13 Acknowledge your child’s feelings.
    1:26:16 So I would turn to my child and say, “You want sweets or you’re hungry?”
    1:26:19 Yeah, you can say, “I can see that you really want that pack of sweets.
    1:26:22 I can see how hard it is because you really want it,
    1:26:24 but you know you can’t have it before dinner.
    1:26:25 You know that’s the rule.”
    1:26:27 And then they start screaming and crying.
    1:26:29 And then they start screaming and you say,
    1:26:31 “You broken record is a communication style,”
    1:26:35 where you say, “Oh, I can see it’s really hard for you,
    1:26:37 but you still can’t have the sweets.”
    1:26:41 And you stay with them and you keep empathizing
    1:26:44 and then setting structure, empathizing structure, empathizing structure.
    1:26:49 The mistake that parents make is that they go right into the no word.
    1:26:52 They don’t use empathy, they don’t bring empathy in.
    1:26:55 And the truth is that even as an adult,
    1:27:00 if somebody just says no without first recognizing how you feel,
    1:27:04 you feel very unsatisfied, right?
    1:27:06 For a child, it’s critical.
    1:27:09 It’s critical that even when you have to say no,
    1:27:10 and particularly if you have to say no,
    1:27:13 that you first recognize how they feel.
    1:27:16 I mean, that’s what all the relationship experts on the show tell me.
    1:27:18 They say if you want to be successful in a romantic relationship,
    1:27:21 then you first must make your partner feel heard and understood.
    1:27:22 That’s right.
    1:27:24 Even if you disagree in an argument,
    1:27:26 first acknowledge what they said, maybe repeat it back to them,
    1:27:28 and then they’ll feel heard and understood
    1:27:30 and it kind of stops the broken record.
    1:27:32 Do you think that I’m a traumatized child?
    1:27:34 I don’t know.
    1:27:36 I haven’t heard about your traumatized background.
    1:27:37 If so, if you have a trauma,
    1:27:40 I would say we’re all, so let me say this,
    1:27:42 there’s this word trauma is used a lot.
    1:27:44 Can I just talk about it for a moment?
    1:27:47 There’s something called big T trauma, right?
    1:27:52 Big T trauma is like I was in a car accident and I lost my legs,
    1:27:58 or I lost my parents, my mother died of brain cancer,
    1:28:01 or my father was an alcoholic and beat me,
    1:28:06 or there are things that are more concrete
    1:28:09 that you can hold on to, things that happen to people.
    1:28:13 Yeah, I was raped, or you know, those are big T trauma.
    1:28:20 But believe it or not, probably fewer people suffer from big T trauma
    1:28:23 and more people suffer from little T trauma.
    1:28:27 And little T trauma is more nuanced.
    1:28:35 It requires looking with a finer tooth comb at the issues.
    1:28:36 It’s more relational.
    1:28:41 It’s more, I was subtly neglected by my mother.
    1:28:43 My mother wasn’t a good listener.
    1:28:46 My mother loved me, but my father loved me,
    1:28:47 but he never understood me.
    1:28:51 My parents were narcissistic and very self-centered.
    1:28:55 They were never around, you know,
    1:28:57 and so people will come into my office
    1:28:59 and sit down, individuals for therapy,
    1:29:02 and they’ll say, you know, I don’t know what’s wrong with me.
    1:29:06 I had two parents who stayed together.
    1:29:09 I had all the material wealth that I could need.
    1:29:11 I never wanted for stuff.
    1:29:13 You know, my parents stayed together,
    1:29:15 and I don’t know what’s wrong with me.
    1:29:17 And so I say, okay, so you’re telling me nothing
    1:29:20 big and traumatic happened to you in your life.
    1:29:23 Now let’s talk about the nuance.
    1:29:26 And we’re not very nuanced anymore,
    1:29:29 so we don’t want to look at what causes most forms
    1:29:32 of mental illness, depression, anxiety.
    1:29:37 Even ADHD are the relational nuances of a family.
    1:29:40 And what do you mean by the relational nuances?
    1:29:41 It could be the…
    1:29:42 Neglect.
    1:29:43 Neglect.
    1:29:46 Being ignored, having a mentally ill parent
    1:29:47 that no one knows about.
    1:29:50 Maybe a depressed mother who sleeps in in the morning
    1:29:52 and doesn’t get up and feed you.
    1:29:54 You know, you get up and feed yourself,
    1:29:57 or maybe you’re a latchkey kid who comes home
    1:29:59 and you’re isolated and alone.
    1:30:05 And there are things that people can’t see, but you see.
    1:30:06 And so that’s why people,
    1:30:09 I would say most people go into therapy,
    1:30:12 not for big tea traumas, believe it or not,
    1:30:14 even though the ACEs study says, you know,
    1:30:16 alcoholism, drug addiction, of course,
    1:30:17 those are big tea traumas.
    1:30:23 Most people come into therapy for little tea trauma.
    1:30:29 And the reason why it’s quite difficult
    1:30:32 for those people is there’s not a lot of reinforcement
    1:30:34 from society that those are also traumas.
    1:30:36 But in fact, they are traumas.
    1:30:39 Attachment trauma, you know, if you were put in daycare.
    1:30:42 And so I have patients who come to me and say,
    1:30:45 I can remember being put in daycare.
    1:30:48 And you know, you’re not supposed to remember things
    1:30:49 until the age of four or five.
    1:30:53 But some patients can remember flashes of memory under five.
    1:30:55 And they’ll say, I was put into daycare.
    1:30:58 I just, all I can remember is screaming my lungs out
    1:30:59 for my mommy.
    1:31:01 You’re not a fan of daycare, are you?
    1:31:02 No.
    1:31:04 What’s wrong with daycare?
    1:31:09 Daycare raises salivary cortisol levels in children.
    1:31:13 The studies show, meaning those babies are put
    1:31:16 into stressful states at a very young age
    1:31:17 when their brains are developing.
    1:31:21 Daycare has been known to increase aggression
    1:31:25 and anxiety and behavioral problems in school,
    1:31:26 in the school years.
    1:31:28 And those children are more likely
    1:31:30 to develop attachment disorders.
    1:31:32 Remember those first three years
    1:31:35 when children are so very fragile and vulnerable,
    1:31:40 taking them away from your body as a primary attachment figure
    1:31:42 and handing them over to strangers
    1:31:46 and leaving them there for hours on end
    1:31:51 will cause your child to have to develop pathological defenses.
    1:31:53 And that’s what those children are forced to do.
    1:31:57 So it is the least good option of child care.
    1:31:59 So let’s talk about what are the better options of child care
    1:32:01 if you have to use child care.
    1:32:07 You know how we say breast is best, and it is for a variety of reasons.
    1:32:10 But the best is your primary attachment figure
    1:32:13 for the first three years, as much as possible.
    1:32:16 Primary attachment, attachment figure, you mean the mother?
    1:32:18 Well, no, it can be the father.
    1:32:24 It’s the go-to person who’s a sensitive empathic nurture.
    1:32:28 So when that baby’s in distress, that baby gets their emotional needs met.
    1:32:29 It can be the father.
    1:32:31 It can be the father,
    1:32:33 but first the father has to learn how to be a sensitive.
    1:32:36 It doesn’t come naturally to most men.
    1:32:39 With rare exception, I have known some patients
    1:32:44 where the husband, the father, was more sensitive than the mother.
    1:32:45 It’s possible.
    1:32:49 But in general, instinctually,
    1:32:51 fathers are not sensitive empathic nurturers
    1:32:54 because it’s against their evolutionary instinct.
    1:32:55 Their evolutionary instinct,
    1:32:58 if you were an animal on the plains of Africa,
    1:33:03 you’re an impala.
    1:33:05 You’re a daddy impala.
    1:33:09 Your baby is born and it comes out running because they are.
    1:33:11 They’re like born and you’re all running together.
    1:33:14 You get behind that baby and you’re like,
    1:33:17 get going buddy, you better get going
    1:33:19 or you’re going to be lunch for that lion.
    1:33:22 That’s a father’s instinct is to protect.
    1:33:23 It’s protective aggression.
    1:33:27 That’s different than the baby impala falls down
    1:33:29 and the mother comes over and licks the baby and says,
    1:33:31 are you okay honey?
    1:33:32 Can I give you a hug?
    1:33:34 Can you, you know, if impala could talk.
    1:33:37 So it’s a different instinct.
    1:33:40 So fathers can be taught to be primary attachment figures,
    1:33:42 but this is why I say it’s so very important
    1:33:45 that we recognize the difference between men and women.
    1:33:47 If we just think they’re exactly the same
    1:33:50 and we put it, throw a father into the mix with an infant
    1:33:53 and the mother’s going out and the father’s staying home,
    1:33:56 if we don’t talk about this stuff
    1:33:59 and talk about it openly and say,
    1:34:02 when the baby cries, you have to mirror the baby’s emotions.
    1:34:04 You have to do skin to skin.
    1:34:06 You have to soothe the baby,
    1:34:10 not encourage resilience, not distract the baby,
    1:34:12 not use discrepant emotions with the baby.
    1:34:15 If the baby’s crying, don’t go, oh, you’re okay.
    1:34:16 You’ll be fine.
    1:34:17 No, no.
    1:34:18 So it’s really important
    1:34:20 if the father’s going to stay home
    1:34:21 that he learns how to be a mother.
    1:34:24 You know, sometimes gay couples will come to me
    1:34:27 and I’ll say, you know, two gay men will come.
    1:34:29 I’ll say, which one of you is going to be the mother?
    1:34:32 Now that may seem politically incorrect,
    1:34:33 but someone’s got to play that role.
    1:34:36 You cannot have two fathers for a child.
    1:34:37 A child needs a mother and a father.
    1:34:39 If you’re going to have two men,
    1:34:41 then one of them has to play that sensitive empathic role.
    1:34:44 The other has to play the playful tactile stimulation role.
    1:34:46 Same with two women who are raising children.
    1:34:49 It’s better to have a father and a mother than two mothers.
    1:34:51 So which of you is going to be the dad?
    1:34:54 Which of you is going to roughhouse and play basketball
    1:34:56 and roll the rounds on the ground and tickle the baby
    1:35:00 and encourage exploration and risk taking and-
    1:35:01 Can’t you both do half each?
    1:35:03 No, no, no.
    1:35:04 And I’ll tell you why.
    1:35:06 It’s very confusing to children.
    1:35:11 When parents say, I’m both mother and father to my child,
    1:35:14 I say, no, no, it’s very confusing to children.
    1:35:18 They need to have a mother figure and a father figure.
    1:35:20 And I say that knowing today’s politics
    1:35:22 and knowing today’s social situation,
    1:35:26 you can have a mother figure who’s not a mother.
    1:35:28 Maybe it’s a nanny.
    1:35:29 Maybe it’s a grandmother.
    1:35:31 You need a mother figure.
    1:35:35 And you need that mother figure to be around a lot.
    1:35:38 If that mother figure is the one who provides
    1:35:40 the sensitive empathic nurturing.
    1:35:42 So some of this can be taught,
    1:35:45 but it can’t be taught unless you first acknowledge
    1:35:46 that there are differences.
    1:35:50 If we cannot, as a society, acknowledge the inconvenient
    1:35:51 truth that men and women are different
    1:35:53 in terms of their nurturing behaviors,
    1:35:55 then we can’t teach anybody anything.
    1:35:59 I’m looking at some stats here in front of me on a graph,
    1:36:00 which I was just reading as you’re explaining that,
    1:36:02 because it seems to be quite relevant.
    1:36:06 And it shows that in 1960, one in 10 mothers
    1:36:09 were the sole primary breadwinner.
    1:36:11 Now it’s almost at half.
    1:36:12 It’s on its way to half.
    1:36:13 I know.
    1:36:16 Almost half of mothers are the sole or primary breadwinner
    1:36:18 in 2016.
    1:36:23 So I mean, these mothers can’t just quit their jobs.
    1:36:29 So it’s a good question.
    1:36:32 I get a lot of people coming to me and saying,
    1:36:34 and this is very common,
    1:36:37 I want to quit my job.
    1:36:39 I want to downscale.
    1:36:41 I want to work part-time.
    1:36:44 But my husband won’t support it
    1:36:47 because I made a promise
    1:36:50 that I would be the primary breadwinner.
    1:36:53 And now I want to switch, and he won’t switch,
    1:36:56 or he doesn’t support me giving up my high-paying job.
    1:36:59 But I feel this transformation of being with my baby,
    1:37:01 and I don’t want to leave my baby.
    1:37:04 The problem with young people is they promise each other.
    1:37:06 They make promises to each other
    1:37:08 that they probably should not make.
    1:37:09 Do not promise your spouse
    1:37:12 that nothing will change when you have a baby.
    1:37:14 Say to your spouse,
    1:37:17 let’s prepare for everything to change.
    1:37:22 Let’s believe that anything is possible,
    1:37:25 and let’s prepare.
    1:37:26 Let’s strategize.
    1:37:30 Let’s say, what if I want to stay home with the baby?
    1:37:33 What if I, I may not feel like that now,
    1:37:34 but what if I see this baby,
    1:37:35 and I fall in love with this baby,
    1:37:36 and I want to stay home,
    1:37:38 and I’m the mother, and I want to breastfeed,
    1:37:39 and I don’t want to go back to work for a while.
    1:37:43 And so then you say, what would that scenario look like?
    1:37:45 What could we do?
    1:37:47 What could we downscale in terms of our material life
    1:37:52 and our lifestyle that makes it possible for me to stay home?
    1:37:55 And I don’t think we do that.
    1:37:58 Instead, women say, nothing’s going to change,
    1:38:00 and men say, nothing’s going to change.
    1:38:02 And then they have babies,
    1:38:06 and they’re not prepared for the changes that occur.
    1:38:07 Changes occur in men, too.
    1:38:08 It’s not just women.
    1:38:13 I mean, fathers also can have this transformation, right?
    1:38:16 Where they also want to work less,
    1:38:19 or sometimes the transformation comes in the form
    1:38:21 of wanting to work less and being home.
    1:38:24 Sometimes it comes in the form of wanting to go out
    1:38:26 and take on the world so they can provide for their family.
    1:38:30 But it does, it does stimulate something.
    1:38:34 It stimulates some evolutionary response in men and women.
    1:38:38 The hardest thing I find is when men and women compete.
    1:38:41 It was much easier in the olden days.
    1:38:43 Now, not everything was good in the olden days,
    1:38:47 but you would say the idea that roles were defined
    1:38:52 meant that men and women didn’t compete over their roles.
    1:38:57 Now, what I think is causing a lot of these divorces
    1:38:59 and what’s causing a lot of marital conflict
    1:39:02 is that men and women compete over everything.
    1:39:05 They compete over who’s going to make more money.
    1:39:08 They compete over who’s going to care for the baby.
    1:39:13 And so it’s like you’re a CEO of a company,
    1:39:14 you had your own company.
    1:39:17 So you can’t have co-CEOs.
    1:39:19 I mean, I don’t know if you did, but it doesn’t work.
    1:39:21 I mean, anybody that I’ve ever treated
    1:39:25 that says we’re going to do co-CEOs, it always falls apart.
    1:39:27 You can have a CEO, you can have a president,
    1:39:29 you can have the head of marketing, you can have a CFO,
    1:39:30 you can have a CEO.
    1:39:31 These are different roles.
    1:39:34 And they don’t compete with one another.
    1:39:35 They work as a team.
    1:39:39 Parenting is a team sport, not a competitive sport.
    1:39:42 And so what’s happening today,
    1:39:45 because of all this gender neutrality
    1:39:46 and we’re as good as you
    1:39:48 and you’re as good as me and we’re the same,
    1:39:51 it means that couples are competing with one another.
    1:39:53 And that’s causing so much tension
    1:39:57 because what’s best is when couples complement each other.
    1:40:02 When their differences mean that as a team,
    1:40:05 they work well to care for a child.
    1:40:07 And I would say the secret to success in a marriage
    1:40:11 is save your competition for the tennis court,
    1:40:15 for the basketball court, for running in the park.
    1:40:17 But don’t compete over child rearing.
    1:40:19 Who’s going to take care of the children?
    1:40:21 Don’t compete over who makes more money.
    1:40:25 Find a way to complement each other and be a team.
    1:40:28 There’s so many mothers listening now
    1:40:30 that are very career-driven.
    1:40:33 And you may be causing some existential crises.
    1:40:36 You may be reaffirming a lot of what they believe and think
    1:40:38 and what they feel intuitively.
    1:40:43 Are you saying then that for those women
    1:40:47 that are pursuing high-octane careers and leadership roles,
    1:40:51 that also want to have children, that it’s one or the other?
    1:40:56 No, I’m saying that there are certain careers realistically.
    1:40:59 Here’s the inconvenient truth again, a bunch of inconvenient truths.
    1:41:08 There are certain careers that are harder to be a good mother.
    1:41:10 Period.
    1:41:13 I’m saying that I know it’s a harsh toke, but there it is.
    1:41:16 There are certain careers that are too demanding
    1:41:19 to be present for your children, whether you’re a mother or a father.
    1:41:24 You think if you’re a father who’s a CEO who’s traveling around the world
    1:41:26 and misses your children’s birthday
    1:41:28 and misses your children’s soccer games
    1:41:30 and misses your children’s piano concerts
    1:41:32 and isn’t there to pick them up at school
    1:41:35 or have breakfast with them or have dinner at the end of the day,
    1:41:39 you think that child is going to have a healthy relationship with that parent?
    1:41:41 Another myth.
    1:41:42 Here we are.
    1:41:43 I told you I was going to weave the myths in.
    1:41:46 Quality versus quantity time.
    1:41:50 You cannot be there for your children.
    1:41:56 On your own time, you have to be there on their time.
    1:42:00 Meaning quality time is a narcissistic fantasy.
    1:42:03 I can be there on my time.
    1:42:08 So my child sits at home and is like a vase on the counter
    1:42:09 waiting for me to come home.
    1:42:14 And then I come home and there I can be present for my child.
    1:42:16 Your child has needed you all day long.
    1:42:21 And when you come home, that’s on your time.
    1:42:27 You need to be there a quality of time as well as a quantity of time.
    1:42:31 I always say to people that you can be physically present
    1:42:32 but be emotionally checked out.
    1:42:35 But you can’t be emotionally present if you’re not physically there.
    1:42:36 Enough of the time.
    1:42:38 And that’s just a reality.
    1:42:40 So what are the careers that are really good
    1:42:43 for whoever’s going to be the primary attachment figure?
    1:42:46 Service fields.
    1:42:49 Fields where you have your own business
    1:42:52 and you can make your own schedule around your children.
    1:42:56 Your children don’t work around you.
    1:42:57 You work around your children.
    1:43:04 Physical therapy, psychotherapy, speech therapy, consulting maybe.
    1:43:06 Anything that’s entrepreneurial.
    1:43:08 Anything that is a service field.
    1:43:10 CEO, podcaster, investor, entrepreneur.
    1:43:12 No, I’m going to disagree with you.
    1:43:14 I’m going to say you can.
    1:43:18 But you have to be willing to set limits with yourself.
    1:43:22 So you have to be willing to say, do you know Monet, the painter?
    1:43:22 Yeah.
    1:43:24 He was famous in his own life.
    1:43:27 Now most painters have to be dead to be famous.
    1:43:33 And he painted on a very modest schedule.
    1:43:35 Get up in the morning to catch the light
    1:43:38 and then he’d be done by like three or four o’clock in the afternoon.
    1:43:39 He’d have dinner with his family.
    1:43:44 We are the architects of our own lives.
    1:43:45 Kind of.
    1:43:47 No, not kind of.
    1:43:51 I’m representing the opinion of some people who might be listening.
    1:43:52 I obviously this.
    1:43:55 Okay, so who are the people who can architect their own lives?
    1:43:57 You want to be a, who do you think?
    1:43:59 I would say hedge fund managers.
    1:44:00 Okay, let me tell you that.
    1:44:02 So I was 18 years old, dropped out of university.
    1:44:05 Probably had sex that year.
    1:44:11 So if I had sex that year and had a baby and then I became a single parent.
    1:44:13 At the time I was, I had two CCJs.
    1:44:16 I was broke or shoplifting, food to feed myself.
    1:44:18 I’d printed off the doll forms and I hadn’t, I never sent them in,
    1:44:21 but the forms where you get, you know, like government assistance.
    1:44:25 And I was working in call centers, working night shifts
    1:44:29 because that was the best job I could get to pay for the rent that I had every month.
    1:44:31 If I’d had a baby at that exact moment in time,
    1:44:37 I didn’t think I would be, it wouldn’t, it wouldn’t resonate with me
    1:44:39 what you’re saying about being the architect of my destiny
    1:44:41 because there is like immediate emergencies.
    1:44:43 I can’t, I can’t feed myself, let alone a kid.
    1:44:44 So I’ll tell you.
    1:44:46 And I also didn’t have any family within hours.
    1:44:49 My mom had basically disowned me because I dropped out of university.
    1:44:50 I was alone.
    1:44:52 Did you have a baby at 18?
    1:44:53 No, I haven’t had kids yet.
    1:44:54 I’m hoping to.
    1:44:59 Okay, so first of all, it’s a good reason to use birth control
    1:45:01 and not have a baby at 18.
    1:45:03 But okay, let’s put that aside for a second.
    1:45:04 Let’s put that aside for a second.
    1:45:10 Let’s say that what we should be promoting in this world,
    1:45:11 I’m going to say this, it’s controversial,
    1:45:15 is that whoever is the primary attachment figure
    1:45:20 has a career that they have control over and flexibility.
    1:45:21 Maybe the other person does it.
    1:45:24 Maybe the other person works for someone or whatever.
    1:45:27 But in my book, I interview a lot of different women
    1:45:29 from a lot of different socioeconomic backgrounds.
    1:45:32 And one of the women that I interviewed was a nanny.
    1:45:36 And she said, she had three children.
    1:45:41 And she said that the way that I raised my children
    1:45:44 because I was a single mother raising three children,
    1:45:46 I had to work to pay the rent.
    1:45:51 She said, but I made sure that I didn’t work past five o’clock.
    1:45:53 I never worked past five o’clock.
    1:45:54 I’d come home at five o’clock.
    1:45:56 I didn’t go out at night.
    1:45:58 People would say, let’s go.
    1:46:02 I said, no, my children, this is my time with my children.
    1:46:03 So I don’t go out at night.
    1:46:05 I don’t go out on weekends.
    1:46:08 I’m with, when I’m not working, I am with my children.
    1:46:11 And my children knew that I had to work.
    1:46:16 But the way I used my free time was very carefully.
    1:46:19 She also said to me–
    1:46:22 and again, there are a number of interviews in there–
    1:46:26 she also said that the people who she left her children with,
    1:46:27 she never used daycare.
    1:46:32 She had extended family watch her child.
    1:46:35 So her neighbor, who was her dear friend,
    1:46:37 she paid to watch her child.
    1:46:42 And so that person was Auntie, and that person was like family,
    1:46:45 and was in that child’s life forever.
    1:46:50 So what I say about childcare is there are different levels of importance.
    1:46:53 So the best is your primary attachment figure.
    1:46:57 Your next best is kinship bonds, family or extended family.
    1:47:00 Someone who has a similar investment to that child as you do.
    1:47:03 Even if the kid’s going to be raised alone at that early age,
    1:47:07 so versus going to daycare, they’ll be around other kids.
    1:47:10 No, no, children don’t need other kids until the age of three.
    1:47:13 They do something called parallel play.
    1:47:15 What they need is one-on-one connection.
    1:47:17 They need attachment security,
    1:47:22 and they need their emotional needs met by one person, one-on-one.
    1:47:25 After three, then, the beginning of preschool,
    1:47:28 then they start to actually interact with one another.
    1:47:30 Until then, they’re not playing together.
    1:47:32 They’re just doing parallel play.
    1:47:33 So that’s another myth.
    1:47:37 The myth that daycare is good for children for socialization.
    1:47:41 No, children don’t need socialization before three,
    1:47:43 unless their mother’s with them.
    1:47:46 So what I say is do play dates, do play groups,
    1:47:51 but be within eye gaze or ear shot of a child,
    1:47:55 meaning there’s something called rapprochement,
    1:47:57 which is emotional refueling.
    1:47:59 So when children start to explore,
    1:48:01 when you’ve given them emotional security,
    1:48:03 and they feel so secure that you’re going to be there,
    1:48:07 then they start to take chances.
    1:48:08 They start to take risks.
    1:48:09 They start to tattle off.
    1:48:12 That’s where the word toddler came from.
    1:48:15 They tattle away, but guess what they do for emotional security?
    1:48:19 They look back, and they say, “Oh, she’s there.
    1:48:20 It’s okay.”
    1:48:21 And then they keep playing.
    1:48:25 Or they run back and get a hug, and then they run off again.
    1:48:29 You are their touchstone of security.
    1:48:32 And that’s how children become courageous.
    1:48:36 That’s how they develop the ability to explore and still feel secure.
    1:48:39 Your gut and my gut is the home of our digestion,
    1:48:41 and it’s also a gateway to better health.
    1:48:43 But it can be hard to know what’s going on in there.
    1:48:45 Zoe, who sponsors this podcast,
    1:48:48 has one of the largest microbiome databases on the planet,
    1:48:51 and one of the world’s most advanced at-home gut health tests.
    1:48:52 Their blood sugar sensor,
    1:48:54 which I have in this box in front of me,
    1:48:55 goes on your arm so you can see
    1:48:57 how different foods impact your blood sugar.
    1:48:59 Then there’s the at-home blood sample,
    1:49:02 which is really easy and analyzes your body’s blood fat.
    1:49:04 And of course, the famous
    1:49:10 Blue Zoe cookie, which tests your metabolism.
    1:49:12 Oh, and I can’t forget, there’s also a poo sample,
    1:49:13 which is a critical step in understanding
    1:49:15 the health of your microbiome.
    1:49:17 And you post it all to Zoe, and you get your results back,
    1:49:19 which will help you to understand
    1:49:20 your body’s response to different foods.
    1:49:22 Using your results, Zoe’s app
    1:49:25 will also create a personalized nutrition plan for you.
    1:49:27 And this is exactly why I invested in the business.
    1:49:30 So my question to you is how healthy is your gut?
    1:49:32 Head to zoe.com to order your kit and find out.
    1:49:34 And because you’re one of our listeners,
    1:49:38 use code Bartlett10 for 10% off your membership.
    1:49:40 Head to zoe.com now.
    1:49:42 As you guys know, Woop is one of my show sponsors.
    1:49:45 It’s also a company that I have invested in,
    1:49:47 and it’s one that you guys ask me about a lot.
    1:49:49 The biggest question I get asked is why I use Woop
    1:49:51 over other wearable technology options.
    1:49:53 And there is a bunch of reasons,
    1:49:54 but I think it really comes down
    1:49:56 to the most overlooked yet crucial feature.
    1:49:59 It’s non-invasive nature.
    1:50:01 When everything in life seems to be competing
    1:50:03 for my attention, I turn to Woop
    1:50:04 because it doesn’t have a screen.
    1:50:07 And Will Armed, the CEO who came on this podcast,
    1:50:09 told me the reason that there’s no screen,
    1:50:11 because screens equal distraction.
    1:50:13 So when I’m in meetings or I’m at the gym,
    1:50:15 my Woop doesn’t demand my attention.
    1:50:17 It’s there in the background,
    1:50:19 constantly pulling data and insights from my body
    1:50:22 that are ready for when I need them.
    1:50:23 If you’ve been thinking about joining Woop,
    1:50:27 you can head to join.woop.com/CEO
    1:50:31 and try Woop for 30 days risk-free and zero commitment.
    1:50:34 That’s join.woop.com/CEO.
    1:50:35 Let me know how you get on.
    1:50:39 You keep mentioning, but three years old.
    1:50:39 Yes.
    1:50:40 Why three years old?
    1:50:43 And there’s kind of like two segments
    1:50:45 to this question that I was keen to understand.
    1:50:48 Is there an element of neuroplasticity
    1:50:51 that makes the age of three so important?
    1:50:53 And the other kind of sub question
    1:50:54 I was trying to figure out in my head was,
    1:50:58 is the damage we do before three years old to a child
    1:51:01 inadvertently at all reversible?
    1:51:01 Okay.
    1:51:02 And is it damage?
    1:51:06 So plasticity, there are certain what we call
    1:51:10 critical periods of right or social emotional brain development.
    1:51:13 One is zero to three, and it’s the most important,
    1:51:15 because what’s happening is something called neurogenesis.
    1:51:17 So it’s the growth of cells.
    1:51:24 And your presence as a parent who provides safety and security,
    1:51:27 buffers your child from stress, regulates their emotions,
    1:51:32 is critical to them growing that right brain.
    1:51:36 Because 85% of their right brain is developed by three.
    1:51:37 Crazy, right?
    1:51:37 85%.
    1:51:43 And you being there changes the architecture of that brain.
    1:51:45 That’s how important you are.
    1:51:47 Like people come up to me in cocktail parties,
    1:51:50 and they’ll say to me, “Ah, I don’t have to be there.
    1:51:53 My baby’s just sleeping and pooping, and you know,
    1:51:54 they don’t need me.
    1:51:56 I’m going to be around when they’re talking and walking.”
    1:51:59 I’m like, “No, I’m like, you got it wrong.”
    1:52:02 I’m like, “You have to be here now,
    1:52:05 because now is when the cell growth is happening.
    1:52:09 Every time a baby snuggles and takes the breast
    1:52:13 and looks at you with their eyes and you sing to them,
    1:52:17 thousands, millions of synapses are firing.”
    1:52:19 Okay, so you have, think of a garden.
    1:52:24 By three years of age, you’re growing a garden.
    1:52:27 I know because I just started a garden where I have vegetables
    1:52:28 and flowers, and it’s abundant.
    1:52:31 It’s an abundant, I love my garden.
    1:52:35 This is an abundant garden of brain tissue, okay?
    1:52:40 If you do it right, it grows, it overgrows.
    1:52:43 You know, the flowers, the vegetables, it’s growing crazy.
    1:52:46 Okay, now they go into childhood.
    1:52:49 After three years old, they go into childhood.
    1:52:54 And from three years old till about nine years old,
    1:52:59 it’s still growing, but it’s not growing at the same pace.
    1:53:01 So say that it’s still growing a little.
    1:53:06 Like the garden grows in one big burst and then little bursts.
    1:53:10 So from three to nine, it’s still growing, right?
    1:53:13 But not to the same degree as the first critical period
    1:53:14 of brain development.
    1:53:16 Now adolescence comes, nine to 25.
    1:53:20 And now you have to prune back the garden,
    1:53:23 because if you don’t prune back the cells you don’t need,
    1:53:28 it’s as damaging to the brain as if you didn’t grow them to begin with.
    1:53:33 So in these two critical windows, the environment dictates,
    1:53:35 do the cells grow?
    1:53:36 Do they get pruned?
    1:53:41 And when they’re really little, you’re their environment.
    1:53:43 You’re it, tag, you’re it.
    1:53:47 When they’re in adolescence, you’re a very important part of the environment,
    1:53:49 but not all of their environment.
    1:53:52 They have friends, they have school, they have activities, right?
    1:53:57 And so it’s very important if you can get to the first window to get there,
    1:53:59 because you don’t know what’s going to happen to them
    1:54:02 and you want to fortify them, right?
    1:54:05 You want to fortify them so when they get to adolescence,
    1:54:08 which is really painful and hard and a struggle,
    1:54:13 that they have the inner resources to cope with adolescence,
    1:54:15 because it’s so hard adolescence, right?
    1:54:19 And it offers such adversity, social adversity, academic adversity, right?
    1:54:24 Social media, so both of these periods are important.
    1:54:27 If you miss the first window.
    1:54:29 What, zero to three?
    1:54:32 Yes, the tile of my second book.
    1:54:35 It’s called “Chicken Little.”
    1:54:40 The sky isn’t falling, raising resilient adolescents in the new age of anxiety.
    1:54:44 If that isn’t a mouthful, do you know what the title of the book was supposed to be?
    1:54:47 It was supposed to be “Second Chances.”
    1:54:51 Okay.
    1:54:55 And the title of being there was supposed to be called “The Lost Instinct.”
    1:54:57 So if you mess up your kids, you get a second chance to fix it.
    1:54:59 You get a second chance.
    1:55:00 And what do you do?
    1:55:04 I want people to read the book because it’s more nuanced than what I’m saying.
    1:55:09 A lot of what you should have done in the first three years, you got to be there.
    1:55:11 You got to be there in a different way.
    1:55:13 You’re not going to, I mean, they’re not little, little so,
    1:55:21 but when they come home from school, if you are not there, when the door swings open,
    1:55:25 everybody knows the teenagers close their doors if they have doors.
    1:55:30 And that’s their way of saying, “My defenses are up, go away.”
    1:55:36 If parents work really hard and then they come home and they go, “Knock, knock, knock.
    1:55:38 I’m here to spend time with you.
    1:55:39 How was your day?”
    1:55:41 That door’s closed.
    1:55:43 Closed, baby, closed.
    1:55:50 If you aren’t there when the door opens on its own, on their terms.
    1:55:53 If you’re not there when they’re coming out to get a snack or to take a pee
    1:55:56 or to take a break from their studying.
    1:56:00 If you are not there then and open for business, for communication,
    1:56:01 the door closes again.
    1:56:09 So it goes back to this idea that children need you when they need you,
    1:56:13 not when you’re personally available.
    1:56:17 And if you miss that window, it’s not the end of the world
    1:56:20 because you can, a word that we use is to repair.
    1:56:28 You can repair a lot of the damage, but to repair the damage, you can’t go back,
    1:56:30 sort of like going to a confessional if you’re Catholic.
    1:56:36 You go in and you say, “Oh, Father, I murdered somebody today.”
    1:56:39 And the priest says, “Well, say 12 Hail Marys.”
    1:56:43 I don’t know, I’m not Catholic, but you can’t go out and murder again.
    1:56:50 So if you’re going to repair, it means that whatever happens between you and your child,
    1:56:52 you’re trying to be a better parent.
    1:56:54 You’re trying to do things differently.
    1:57:02 You can’t take advantage of their good graces and keep pushing them away, pushing them.
    1:57:06 But repair is possible because the brain is plastic
    1:57:09 and it’s always growing and shrinking until it’s not.
    1:57:13 What if I’m 30 years old, for example, and I had a traumatic upbringing?
    1:57:19 Can I repair myself from the childhood trauma that I experienced between the ages of zero and 10?
    1:57:25 The way that I would put it is it takes a relationship to cause the trauma
    1:57:27 and it takes another relationship to repair it.
    1:57:33 So the thing that most people don’t understand about therapy
    1:57:39 and why I really recommend psychodynamic psychotherapy,
    1:57:42 some people would say psychoanalytic therapy,
    1:57:50 but a more in-depth kind of therapy that lasts longer is because you develop a relationship.
    1:57:56 It’s not that you are healed from some pithy thing that the therapist says.
    1:57:59 I mean, I wish I was so smart that I could say this and, you know,
    1:58:03 everybody would say you’re a genius and pay me millions of dollars.
    1:58:04 It doesn’t work like that.
    1:58:10 Therapy requires the consistency of a relationship with the therapist
    1:58:16 because it’s through that therapist seeing you through the ups and downs of your life,
    1:58:22 reflecting your feelings. It’s a kind of emotionally reparative experience,
    1:58:26 but it’s not what the therapist says as much as the relationship,
    1:58:28 the long-standing relationship with the therapist.
    1:58:34 So what’s healing is the relationship rather than the interpretations.
    1:58:38 And can that be a romantic relationship that then, of course, corrects you in some regard?
    1:58:46 Okay, so the idea is that to really heal, it requires relationships and those relationships
    1:58:49 sometimes can be people that you love.
    1:58:53 The problem with people that you love is that you end up burdening those people
    1:59:01 with, you can overburden the people that you love with your conflicts, your internal losses.
    1:59:07 So, you know, if you find yourself using the people that you love like therapists,
    1:59:14 if you find that you’re using the people that you love to deal with past losses,
    1:59:17 I would say it can corrupt the relationship.
    1:59:19 So you have to be careful.
    1:59:23 So the reason to go to a therapist would be to preserve the relationship.
    1:59:25 It’s not that you don’t share with the person that you love,
    1:59:29 but you don’t want to overburden your friends or your lovers
    1:59:32 with the burdens of your childhood trauma, right?
    1:59:36 So I always say that therapy becomes like a safe container.
    1:59:39 You go to therapy, you talk to your therapist,
    1:59:47 you develop this trusting relationship where everything is left there, so to speak,
    1:59:50 in that container until you come back.
    1:59:52 But therapy is not for everyone.
    1:59:53 It requires laying down your defenses.
    1:59:58 It requires the ability to be open and talk about your feelings.
    2:00:02 There are types of therapies that you can go to if you can’t talk about your feelings,
    2:00:05 things like DBT or CBT.
    2:00:10 But for the most part, healing therapy requires being open.
    2:00:11 It requires trusting.
    2:00:16 You must encounter a lot of people that are in denial about their childhood trauma
    2:00:17 and the role it’s played in shaping who they are.
    2:00:19 Because you’ll have people come to you, I’m sure,
    2:00:24 that are exhibiting adult symptoms like maybe they can’t form relationships very well.
    2:00:28 Maybe they’ve got other forms of emotional erratic behavior.
    2:00:32 And there must be occasions where you have a suspicion
    2:00:34 that it’s linked to some early experience.
    2:00:36 And they’re in denial.
    2:00:42 So I’m just thinking about people that I know that have presenting symptoms in their life,
    2:00:44 really chronic presenting symptoms.
    2:00:47 But if you were to ask them if their childhood played a role,
    2:00:49 they’re almost defensive of their childhood.
    2:00:52 So defenses are important.
    2:00:55 Defenses protect us.
    2:00:59 And people also have a misunderstanding of what therapy is about.
    2:01:00 The kind of therapy.
    2:01:01 I’m a psychoanalyst.
    2:01:05 So people think you go to therapy and they take your defenses away from you.
    2:01:08 I would never take someone’s defenses away,
    2:01:13 unless I could help them to replace them with healthier defenses.
    2:01:15 So what we do is an exchange.
    2:01:19 But you don’t take your foot off a landmine unless you have a really big rock to put in its place.
    2:01:23 So if you’re going to let go of one defense,
    2:01:25 you have to trust the person you’re working with,
    2:01:28 you’ll find a better, healthier defense to protect you.
    2:01:29 Give me an example.
    2:01:34 If you used anxiety in childhood,
    2:01:39 if you used the anxiety to get attention,
    2:01:42 what if you complained as a child,
    2:01:46 and you went around and said, “Oh, I’m worried about this.”
    2:01:49 And so in a way, it serves a purpose.
    2:01:54 That anxiety, that complaining, that expression of emotion,
    2:01:56 it gets the attention from your parents.
    2:02:01 And suddenly, and I do believe that there’s a lot of this going on,
    2:02:04 a lot of kids are breaking down and saying, “I’m anxious, I’m depressed.”
    2:02:07 I do think many of them are,
    2:02:12 but I also think that many of them need their parents to understand them.
    2:02:17 So that would be what I call, it’s a defense,
    2:02:22 but it’s an unhealthy defense because what ends up happening is that the parents
    2:02:27 stop being able to hear them because they complain,
    2:02:30 and the anxiety starts to grade on the parents, and the parents pull away.
    2:02:36 And so what would be a better defense for that child is to learn
    2:02:40 how to express what they need from their parents,
    2:02:43 instead of just saying, “I feel anxious,” or “I feel depressed,”
    2:02:46 but to actually say, “You know, Mom and Dad,
    2:02:49 you don’t really spend any time with me.
    2:02:51 You don’t really, and when you’re home, you’re distracted,
    2:02:54 and you’re on your computer and your iPads,
    2:02:58 and you don’t really seem that interested in me.”
    2:03:03 And so that’s a better way of going about getting the attention that they need.
    2:03:05 So you’re never taking something away from someone,
    2:03:08 unless you have something better to give them.
    2:03:10 And that’s a myth of therapy, right?
    2:03:15 So people feel that they’re going to go into therapy and be left defenseless.
    2:03:19 Now defensiveness, which you mentioned, is a different thing entirely.
    2:03:27 When someone is defensive, it means that it’s an unhealthy defense.
    2:03:29 It means that you hit something.
    2:03:31 So when you say to your friends, “Do you have any childhood trauma?”
    2:03:33 and they say, “Absolutely not. What are you doing?”
    2:03:37 That defensiveness, as opposed to someone who says,
    2:03:43 “You know, I can’t think of any. I, maybe, maybe, you know.”
    2:03:47 So the ability to introspect about the good and the bad
    2:03:50 and integrate the good and the bad is a healthy sign.
    2:03:54 If you have a friend who can’t talk about the sadness of their childhood,
    2:03:57 or a friend who can’t talk about the happiness,
    2:04:01 who can’t integrate the good and the bad of their childhood,
    2:04:02 you know something happened there.
    2:04:05 And if you have a friend who won’t talk at all,
    2:04:07 then you really know something happened there.
    2:04:10 You hit a sensitive spot.
    2:04:12 Are daddy issues real?
    2:04:14 Because the term is thrown around in culture like,
    2:04:15 “Oh, she has daddy issues.”
    2:04:17 It’s typically she has daddy issues, isn’t it?
    2:04:20 Right. So there’s something called “edible development,”
    2:04:23 which is sexual development.
    2:04:25 It’s really relational development, but it’s sexual development,
    2:04:31 which is that all little boys fall in love romantically with their mothers
    2:04:32 and want to marry them.
    2:04:36 So all little boys say, “I want to marry you, mommy. Daddy get lost.”
    2:04:37 It’s sort of like that.
    2:04:40 And all little girls want to be daddy’s little princess
    2:04:42 and marry daddy and want mommy to get lost.
    2:04:49 And it’s this period of about, oh, three to six, three to six years old.
    2:04:52 And I always prepare parents for this.
    2:04:56 Fathers need to reinforce themselves and feel secure enough.
    2:04:58 So when they’re little boys who have been their buddies
    2:05:01 and who have loved them, when their little boys say,
    2:05:05 “Bye-bye, daddy. Get lost,” they don’t react.
    2:05:07 They don’t go into a deep depression.
    2:05:10 They just, they hold it and they say, “Oh, I get it. You love mommy.”
    2:05:13 That’s okay. Same with little girls.
    2:05:19 If their mothers overreact, become angry at them, reject them,
    2:05:21 say, “Oh, you just love your daddy.”
    2:05:27 But if daddy’s are not present enough for little girls,
    2:05:31 it does inform, so our first romantic relationships
    2:05:33 are with our opposite sex parent.
    2:05:36 So as a little boy, your first romantic relationships
    2:05:37 with your mother as a little girl,
    2:05:39 your first romantic relationships with your father.
    2:05:44 If your opposite sex parent is not present at all,
    2:05:46 there’s a loss there.
    2:05:53 So sometimes what can happen is if you don’t have a present father,
    2:05:55 or if your father is really just absent,
    2:05:59 or if he’s physically present but emotionally absent,
    2:06:03 you spend your life looking for that kind of edible connection,
    2:06:06 that kind of admiration, that kind of love,
    2:06:10 that kind of, you know, for someone to love you
    2:06:13 in the way that a father loves a little girl.
    2:06:14 But with distrust built in?
    2:06:17 Well, not necessarily.
    2:06:19 I mean, sometimes it’s too much trust.
    2:06:24 I mean, if you are hungry and somebody offers you scraps,
    2:06:26 you’ll take the scraps, right?
    2:06:28 If you’re hungry and somebody says,
    2:06:32 “Here’s some crumbs of a muffin,” so the problem is that-
    2:06:35 But what if they offered me the scraps,
    2:06:37 and sometimes the scraps,
    2:06:40 as I went to reach for them walked out and didn’t come back?
    2:06:42 Then I might develop a relationship
    2:06:45 that it’s not safe to trust the scraps because-
    2:06:48 So that’s a father who’s negligent.
    2:06:50 But it still leaves that little,
    2:06:52 it still can leave that little girl
    2:06:56 with a strong desire to be loved in that way.
    2:07:00 So it’s like a missing, there’s a missing piece, right?
    2:07:02 So you’d say the romantic relationship
    2:07:04 with the opposite sex parent
    2:07:08 is a very important part of our sexual development
    2:07:10 and our relational development.
    2:07:13 And so it becomes a missing piece for that child
    2:07:15 who then grows into that adult.
    2:07:20 If a father was abusive to a little girl,
    2:07:23 then, you know, that little girl may do
    2:07:24 what we call a neurotic repetition,
    2:07:26 which is she seeks out abusive men,
    2:07:29 because that’s the only kind of love that she knew
    2:07:31 or understood.
    2:07:35 So you have to remember that children perceive
    2:07:38 of the relationship with their parent as loving,
    2:07:39 no matter what the parent does to them.
    2:07:41 I used to work when I was a young social worker
    2:07:42 in foster care.
    2:07:47 And the children who were physically abused
    2:07:50 by their parents and neglected terribly
    2:07:53 still wanted to be with their mothers and fathers.
    2:07:55 They didn’t want to be taken away
    2:07:58 because that was their mother and father,
    2:07:59 and they perceived of that as love.
    2:08:03 So however we’re raised, we perceive of that as love.
    2:08:05 The problem is if it’s not healthy love,
    2:08:08 then we can neurotically repeat
    2:08:09 or repeat that in our adult lives.
    2:08:13 Men, young boys and men.
    2:08:16 I was looking at some stats early around that said
    2:08:19 there’s been increased sexual inactivity
    2:08:21 amongst young men, which is an interesting stat.
    2:08:23 It’s risen to almost 31% of men
    2:08:26 between the ages of 18 and 24 reporting
    2:08:28 no sexual activity in the past year.
    2:08:32 So that’s almost doubled in about the space of 18 years.
    2:08:33 Here’s an interesting stat.
    2:08:35 Highest suicide rates amongst men.
    2:08:38 Men account for nearly 80% of all suicides in the US.
    2:08:42 The highest rate observed among 45 to 64 year olds globally.
    2:08:45 Suicide is the leading cause of death amongst young men.
    2:08:47 And a survey conducted in the UK found that
    2:08:52 an increasing amount of men feel hopeless and worthless
    2:08:55 and that are struggling with finding meaning
    2:08:56 and purpose in the world.
    2:08:59 The plight of young men,
    2:09:01 you talk in your books and in your work about
    2:09:04 how the role of a man has changed
    2:09:07 and how that this might not be necessarily productive
    2:09:09 for the health and well-being of a man.
    2:09:11 Yeah, we’ve taken away their purpose.
    2:09:13 When you take a human being’s purpose away.
    2:09:18 I remember the purpose for men was to protect their family.
    2:09:24 It was to hunt in the old days, feed their families,
    2:09:26 but it was also to protect their families.
    2:09:29 It was to provide for their families.
    2:09:33 And what we’ve done in reversing everything
    2:09:36 is although we raised up women,
    2:09:40 and there are certainly positive things about raising up women,
    2:09:44 but when we raised up women, we denigrated men.
    2:09:47 And I have two sons, so this is very personal for me.
    2:09:53 And I also see a lot of young men in my practice, young adult men.
    2:09:57 And what I’ll say is that they feel discouraged,
    2:10:01 they feel purposeless, they feel diminished.
    2:10:06 Yeah, and there has been something vengeful, I think,
    2:10:13 about, so the feminist movement was meant to give women choice
    2:10:17 and to balance off what was imbalanced in society.
    2:10:19 But there’s something vengeful about it.
    2:10:22 I think at moments I feel like there’s something vengeful
    2:10:26 about the modern feminist movement, which is let’s get them,
    2:10:30 let’s diminish them, let’s take over, let’s push them out,
    2:10:34 let’s beat them up, let’s show them who’s–
    2:10:36 I mean, something really vengeful.
    2:10:41 So for me, the feminist movement was meant to create balance.
    2:10:48 It wasn’t meant to set into play this other kind of imbalance.
    2:10:53 And more than, I think, 60% of universities are women now,
    2:10:55 as well as graduate schools.
    2:10:58 And so that means– and the studies show that men
    2:11:02 will marry at their educational level or below.
    2:11:06 Women will only marry at their educational level or above.
    2:11:13 And by diminishing men so much in terms of our education
    2:11:18 and professions, we’ve basically taken men’s purpose away.
    2:11:19 They feel purposeless.
    2:11:22 And the other thing is, and I’m going to say,
    2:11:26 when men stay home to nurture their children–
    2:11:29 now, remember, as mammals, we have defined roles.
    2:11:32 That is not instinctual for men to stay home and nurture their young.
    2:11:35 It’s just– it’s a reverse of something.
    2:11:40 And the issue there is that there is an inverse relationship
    2:11:44 between oxytocin and testosterone.
    2:11:49 The higher the oxytocin, guess what?
    2:11:50 Don’t know the testosterone.
    2:11:50 Yes.
    2:11:54 So if we’re staying at home bonding–
    2:11:55 There’s a reason for that.
    2:12:00 So mammals, when they are nurturing their young,
    2:12:03 they don’t want somebody mating with them.
    2:12:04 Go away, right?
    2:12:09 So the idea is that when a female nurtures,
    2:12:11 she doesn’t want to have sex.
    2:12:13 She doesn’t want to, right?
    2:12:18 So the investment in nurturing pushes away the investment in mating.
    2:12:20 And this is why I’ve read so many stats
    2:12:24 around men’s testosterone dropping when they become fathers.
    2:12:29 I couldn’t believe that was true when I read it.
    2:12:30 It’s true.
    2:12:34 There were some studies to talk about how women’s testosterone goes up.
    2:12:36 Women have testosterone.
    2:12:39 When they’re out in the work world fighting like men,
    2:12:41 that their testosterone goes up.
    2:12:43 And men’s testosterone, when they stay home, goes down.
    2:12:45 Now, what that’s doing for sex lives–
    2:12:47 there’s some research about–
    2:12:53 that is the next wave, which is what does it do to sex lives?
    2:12:55 Because men have to perform.
    2:12:57 They have to get it up to be crude.
    2:12:59 Tell me about it.
    2:13:02 And so if your testosterone is low,
    2:13:03 you’re not going to get it up, right?
    2:13:08 Which is why there’s all this viagra and these patches and supplements.
    2:13:13 Because it’s not instinctually normal for husbands
    2:13:15 to stay home and nurture their children.
    2:13:17 And that’s the inconvenient truth.
    2:13:21 How that affects men’s and women’s sex life?
    2:13:24 When women come home from their banking jobs and their law jobs,
    2:13:30 do their husbands not want to have sex with them?
    2:13:32 And is that breaking up something?
    2:13:38 So I think this is the next wave of we’ve reversed things societally so fast.
    2:13:45 And then we hope that our evolutionary bodily responses
    2:13:49 are just going to catch up in merely a century.
    2:13:52 And evolution doesn’t work like that.
    2:13:55 It takes hundreds, if not thousands of years,
    2:13:59 to change our bodily evolutionary responses, right?
    2:14:01 Our instinctual responses.
    2:14:04 So this is, you know, it’s problematic.
    2:14:08 And also when men’s testosterone goes down, they get depressed.
    2:14:11 So they don’t perform sexually well.
    2:14:12 They get depressed.
    2:14:13 They feel purposeless.
    2:14:18 They can’t do what they’re instinctually supposed to do,
    2:14:21 which is provide, protect, hunt.
    2:14:24 You know, we talk about DEI.
    2:14:29 I mean, why aren’t we talking about DEI when it comes to men?
    2:14:32 And women, why aren’t we talking about balancing the scales,
    2:14:33 giving men purpose again?
    2:14:38 And honestly, we should be talking about what happens to men
    2:14:40 when they actually do stay home and nurture their young.
    2:14:45 Is there stats to support the idea that if you’re at home raising your kids as a man,
    2:14:47 you have, you struggle in the bedroom?
    2:14:51 So there was some research I know that was going on about that,
    2:14:53 how it affects sex drive.
    2:14:56 But when your testosterone goes down, it does affect sex drive.
    2:14:58 We’re just not talking about it.
    2:15:01 So I have anecdotal patience.
    2:15:07 I have a patient whose wife was a hardcore woman in finance.
    2:15:13 And, you know, he couldn’t, he lost interest in her.
    2:15:18 He had to go out of the marriage and have affairs with women who were more feminine,
    2:15:24 who were more, so he could feel as if he could play that masculine role.
    2:15:25 He couldn’t do that in his marriage.
    2:15:33 And so are we going to see kind of a shift in society as a result of this?
    2:15:34 We’re already seeing it.
    2:15:37 I mean, the other thing that we’re doing is to young boys.
    2:15:39 Let’s talk about what we’re doing to young boys.
    2:15:41 This starts very young.
    2:15:49 We basically educate young boys in a way that really favors girls.
    2:15:53 You know, from a very young age, we talk about being able to sit quietly
    2:15:57 and regulate your emotions and not be aggressive and not be impulsive.
    2:16:00 And these little boys are being diagnosed with ADHDs,
    2:16:02 many of them just for being little boys.
    2:16:04 Little boys need to run around.
    2:16:06 They have a lot of physical energy.
    2:16:07 They have tons of testosterone.
    2:16:11 When you’re like between three and six, you have a surge of testosterone.
    2:16:14 And all you want to do is run and jump and play and be outside.
    2:16:17 And what we’re doing, we’re putting them in school,
    2:16:18 making them sit in circle time.
    2:16:21 So we marginalize them.
    2:16:22 We label them.
    2:16:23 We say they have a problem.
    2:16:27 We say that they have ADHD and they have behavioral problems.
    2:16:30 And in many of them, the stress that I talked about
    2:16:33 is the stress of making little boys be more like little girls.
    2:16:36 And that’s where it starts.
    2:16:38 And so then they go into childhood.
    2:16:43 And again, the educational system favors the way girls learn,
    2:16:45 not the way boys learn.
    2:16:46 How do boys learn?
    2:16:51 Boys have attention spans for very short periods of time.
    2:16:54 And then they need lots of physical activity.
    2:16:58 So ideally, if you go to look at the boys’ schools, what do they do?
    2:17:02 They run the boys like running the dogs in the park.
    2:17:05 They sit for 45 minutes or half an hour,
    2:17:08 but then the boys get time off to run around.
    2:17:11 And then they’ll sit another half an hour and then they’ll run around.
    2:17:13 I mean, they have like four Reese’s periods a day.
    2:17:16 And so that’s really better for boys.
    2:17:21 And little girls have more of a capacity to sit quietly in circle time
    2:17:25 and sort of, you know, they don’t have as much testosterone.
    2:17:27 They don’t have that need to run and jump and play
    2:17:29 to the same degree that little boys do.
    2:17:31 They do need to play.
    2:17:33 We’re not letting our kids play boys and girls
    2:17:37 because we’re trying to force left-brain development on them too early.
    2:17:42 But we are forcing little boys into this box.
    2:17:45 And they’re not doing well in that box.
    2:17:46 And then they’re labeled.
    2:17:49 They’re labeled as having behavioral problems, ADHD,
    2:17:54 and that label then follows them through childhood,
    2:17:57 sometimes into middle school, into high school.
    2:17:59 Yeah.
    2:18:00 What would you change?
    2:18:03 I make you prime minister of the world, president of the world,
    2:18:05 and you can fix this issue.
    2:18:10 Oh, I would have little boys educated separately than little girls in the early years.
    2:18:13 In the early years, I would have boys schools and girls schools
    2:18:14 because little girls learn differently.
    2:18:18 And also, there’s been a lot of evidence to show that in the early years,
    2:18:24 when you do single gender education, little girls will try things,
    2:18:27 will take risks with things that they wouldn’t in front of little boys.
    2:18:31 And little boys will try things that they wouldn’t take risks in front of little girls.
    2:18:34 Like little boys are more likely to try art and painting and music.
    2:18:39 Little girls are more likely to try STEM and math and all these things
    2:18:41 that we talk about little girls should do.
    2:18:47 So the idea is that single gender education in the early years
    2:18:50 is better for little kids because they learn differently.
    2:18:52 What about as it relates to men?
    2:18:56 What would you change to fix the issues you were talking about with testosterone
    2:18:58 and those kinds of issues?
    2:19:01 Talk about it.
    2:19:02 We should be talking about it.
    2:19:04 We don’t talk about this issue.
    2:19:07 How many times have you heard what I just said?
    2:19:12 People don’t talk about the fact that if we’re going to flip this around
    2:19:16 and have men be the nurturers, they’re going to have pretty low testosterone.
    2:19:20 You’re going to have to supplement their testosterone.
    2:19:27 And also, you take their purpose away evolutionarily and they get depressed.
    2:19:31 Women have many sources of self-esteem.
    2:19:36 They have work, they have children, they’re relational.
    2:19:42 And for the most part, historically, men found their self-esteem
    2:19:46 from meaningful and purposeful work and also from protecting their families.
    2:19:50 So what we’ve done is we’ve taken their purposeful work outside the home away.
    2:19:53 We’ve made their purposeful work staying home with children.
    2:19:57 And we’ve lowered the testosterone.
    2:20:00 So if you look at it and say we’re trying to switch,
    2:20:02 it’s like a social experiment.
    2:20:07 We’re trying to change something that’s taken thousands of years of evolution
    2:20:11 to create in just less than 100 years.
    2:20:13 And it’s problematic.
    2:20:16 So what would I do?
    2:20:17 I would talk about it.
    2:20:18 I would have couples talk about it.
    2:20:22 I think they need to talk about the competitiveness.
    2:20:27 I think they need to talk about the envy and the jealousy
    2:20:30 and even the disappointment.
    2:20:34 I mean, a woman who comes home and sees her husband caring for the children,
    2:20:37 on one hand, she might say, “Oh, my husband’s so sweet and lovely
    2:20:38 and I love that he cares for my children.”
    2:20:41 And on the other hand, she says to her friends,
    2:20:46 “I wish he was bringing in more money and I wish he was taking care of me.”
    2:20:48 So it’s problematic.
    2:20:52 There was a longitudinal study done in the Philippines that followed 624 men
    2:20:55 over almost five years and found that those who became fathers
    2:20:58 experienced a significant decline in testosterone levels.
    2:21:01 Specifically newly-partnered fathers had a medium decrease
    2:21:06 of almost 30% in morning testosterone and 35% in evening testosterone,
    2:21:10 which was significantly greater than the declines observed in single non-fathers.
    2:21:15 Moreover, fathers who reported spending three or more hours daily in child care
    2:21:20 had lower testosterone levels compared to those less involved in caregiving.
    2:21:22 And there’s also an impact on co-sleeping,
    2:21:25 where research indicates that fathers who co-sleep with their children
    2:21:27 exhibit lower testosterone levels than those who do not.
    2:21:31 This suggests that close proximity during sleep may further influence
    2:21:34 hormonal changes associated with parental caregiving.
    2:21:38 One of the arguments I’ve heard before as to why men’s testosterone dips
    2:21:43 if they’re new fathers is because it’s an evolutionary reason
    2:21:45 to make us not go out and cheat on our partner and take care of our kids.
    2:21:47 Well, it’s investment in it.
    2:21:51 So either you’re invested in mating or you’re invested in caring.
    2:21:52 Yes, it’s a good plan.
    2:21:58 Yes, and no, because you still need to have testosterone to have a relationship
    2:22:01 with your wife, a satisfying relationship.
    2:22:06 So, and unfortunately, that doesn’t stop men from going out and cheating on their wives,
    2:22:12 because a healthy man would say, you know, well, we used to have sex twice a day every day,
    2:22:16 and now that we have a baby, we only have sex once or twice a week,
    2:22:17 because the baby’s so small.
    2:22:19 And a healthy man would say, that’s enough.
    2:22:21 I can compartmentalize.
    2:22:27 I can write a less healthy man might say, I’m going to go out and get it someplace else,
    2:22:28 because I can’t get it here.
    2:22:33 So, yeah, I mean, there’s nuance to all the questions you’re asking.
    2:22:37 But what I would say is that testosterone going down a little bit
    2:22:39 when you have a baby in the bed is fine.
    2:22:43 But the kind of testosterone we’re talking about going down when you stay home and nurture,
    2:22:47 we’ll see.
    2:22:48 It could be problematic.
    2:22:51 My last question is about devices and technology.
    2:22:54 There’s been a lot of books written recently and a lot of conversation around the impact
    2:22:58 that screen, social media, mobile phones have on children.
    2:23:02 What is your thoughts and philosophy towards raising healthy kids in a world of technology?
    2:23:09 Well, I think it’s the American Pediatric Association says no technology under the age of two,
    2:23:10 for good reason.
    2:23:14 No iPhones, no iPads, right?
    2:23:22 You want to sit and watch a Mr. Rogers when their baby is two together,
    2:23:25 a rerun of Mr. Rogers’ neighborhood, that’s fine.
    2:23:26 But no technology.
    2:23:30 After that, you want to really regulate that technology.
    2:23:31 Now, why is that important?
    2:23:37 Because technology raises dopamine levels in your brain,
    2:23:39 which is why adults get addicted to it too.
    2:23:39 It’s very addictive.
    2:23:43 And the problem is that with adults,
    2:23:49 when you look at technology, it does raise your dopamine,
    2:23:56 but there was some research to show that technology raises a dopamine in an adolescent’s
    2:24:02 brain, tenfold to that of, so in other words, it would be like if you smoked a joint,
    2:24:05 it would make you high.
    2:24:09 If an adolescent smoked the same joint, it would make them 10 times higher.
    2:24:17 It has to do with the sensitivity of the brain to dopamine and the lack of regulation.
    2:24:22 So the prefrontal cortex is the part of the brain that regulates emotions,
    2:24:25 and it’s not fully developed till about 25.
    2:24:28 So all that dopamine that has to be regulated
    2:24:31 is more easily regulated in an adult than an adolescent.
    2:24:34 So it’s not good because it leads to addiction.
    2:24:39 Okay, it’s not good because particularly social media, but all kinds of technology,
    2:24:42 they get the amygdala going.
    2:24:46 Remember that little almond-shaped stress-regulating part of the brain?
    2:24:51 It turns on the stress reaction, which you don’t want to do chronically.
    2:24:53 There’s lots of problems with that.
    2:24:59 And in the case of social media with adolescents, particularly adolescent girls,
    2:25:01 it takes advantage.
    2:25:05 I mean, you have to say that this was invented to take advantage.
    2:25:07 It’s not a coincidence.
    2:25:15 It’s manipulatively created because the reason that it’s so bad for teenage girls’ brains
    2:25:20 is because the self-consciousness, the perfectionism,
    2:25:27 is all the brain in a hyper-alert state of stress and fear.
    2:25:35 You’re putting those girls and boys into a hyper-vigilant state of fear and stress, right?
    2:25:37 I have to be perfect.
    2:25:38 I don’t look as good as them.
    2:25:41 My dress isn’t as pretty.
    2:25:47 So you’re putting children into a fear state, and then they can’t separate from the device.
    2:25:48 It’s like they get…
    2:25:56 There was a movie, I think it was called Inception, where you could get stuck in a paradigm.
    2:26:01 You could get stuck in this fantasy and a virtual reality.
    2:26:10 In a way, they get trapped in this paradigm of perfectionism, social isolation, self-consciousness,
    2:26:15 which is all the brain in a hyper-vigilant state of stress.
    2:26:22 So not good at all, not good for adults, much worse for adolescent brains.
    2:26:26 What is the most important thing we should have talked about today that we didn’t talk about so far?
    2:26:34 I think we talked about a lot, but I think what I would say is that
    2:26:42 presence is just so critical to children, and there’s no replacement.
    2:26:47 This idea that we have as a society that caregiving of children
    2:26:54 is something that can be generically assigned to others, that you can delegate,
    2:26:59 Delegate other things to others. Delegate your accounting. Delegate your laundry. Delegate your
    2:27:06 cooking. If you’re a CEO, delegate everything you can, but spend time with your children.
    2:27:15 Your relationship with them, their mental health depends upon it. And that’s not something we say.
    2:27:20 We say, work, work, work, work, make more money, everybody work, work, work, work, work, and your
    2:27:25 children will be just fine. Well, clearly our children are not just fine. What do I do as an
    2:27:30 employer? I employ lots of people and I’m thinking, shit, do I need to give people three years off
    2:27:37 when they have a kid? Is that the… Well, in my opinion, give them as much time off as you
    2:27:43 possibly can. Men and women? Men and women, whoever is the primary attachment figure. I would say
    2:27:50 whoever’s going to really be responsible for caring for that child. But then give them options.
    2:27:56 Give them choices of how to work in the years that their children are very young. Give them
    2:28:04 options to work part-time or to share a job or to work from home half of the week so they don’t
    2:28:11 have to leave their child and still they can work. Give them choices and options that allow them for
    2:28:18 some flexibility and control. If you know that an employee has young children, accept the fact that
    2:28:24 they may need to leave early and not stay as late as other people who don’t have children,
    2:28:29 and that’s going to make the people who don’t have children angry. And you know what? Tough,
    2:28:36 because that’s what those children need. Life isn’t fair. It’s not always fair. And if you want to
    2:28:44 have a child, you too could have that. But the idea of exact parity, tough, because that’s what
    2:28:49 society needs. It needs healthy children. If you’re going to have a child and you need to leave
    2:28:56 every day at four, so you’re home for your children. So flexibility, control, options,
    2:29:01 as much time off in the beginning as possible. You realize that some of the things you say are
    2:29:08 controversial? Almost all of them. Yeah. Why do you say them anyway? Because somebody has to.
    2:29:13 Because they’re the inconvenient truths that are stopping us from having
    2:29:21 healthy children who grow into unhealthy adults. And so somebody has to say these things.
    2:29:28 And if you’re too worried about people liking you, then you don’t sometimes say what needs to be said.
    2:29:33 And fortunately, I don’t care if people like me, but I do care
    2:29:36 that people like their children and want to be with their children.
    2:29:41 So that’s why I say these things. Why is it so personal to you? I can see it in your face.
    2:29:47 Well, then you’d have to ask me about my own personal story. My personal story,
    2:29:52 just to wrap it up quickly, is that my own mother was a very loving mother,
    2:30:00 but could dissociate. And by dissociate, she had a lot of trauma as a child. And I think she
    2:30:06 managed it by emotionally, she was like a little girl. She’s very sweet, but she was like a little
    2:30:13 girl. And so I couldn’t always feel her. I couldn’t, she was like sand that slipped through my
    2:30:18 fingers. So I can remember the pain, but she was, she was there physically, but I could remember
    2:30:26 the pain of the absence of her mind. And she could feel for me, which is why I have such compassion.
    2:30:32 But she couldn’t think about me. So there’s two things parents have to be able to do for children.
    2:30:38 They have to be able to feel for them. They have to feel empathy for their pain, for their distress.
    2:30:43 They cannot look away from their children’s pain and distress. You cannot look away. You do not
    2:30:49 have the luxury of looking away from your children’s distress, but you also have to be able to think
    2:30:55 about them and be able to think about who they are. My mother could feel for me, but she couldn’t
    2:31:01 think about me because she would dissociate. So my own personal pain is having had a loving mother
    2:31:09 who had some limitations. And so it made me want to be a better mother, but it also made me want to
    2:31:15 treat people who want to be better mothers and fathers. What were the symptoms that that had on
    2:31:23 you as a young woman growing up as an adolescent? I struggled socially and I struggled with my
    2:31:31 identity and personally and self-esteem, I would say. And it wasn’t until I went into therapy.
    2:31:40 Oh, I tried a lot of things in my 20s. I worked in television production. I worked on Capitol Hill.
    2:31:47 I worked in many public relations. And in the end, I found myself sitting in my therapist’s
    2:31:54 office one day and looking around and saying, “This is where I want to be. I want to be.
    2:31:59 I want to do what she does. And I want to help people the way she’s helped me.”
    2:32:05 So that relationship with my first therapist and then my second therapist and, you know,
    2:32:12 as psychoanalysts, we have to be in treatment for many, many, many years because the point is
    2:32:20 we have to work on ourselves so deeply that we don’t do harm to patients inadvertently
    2:32:24 with our own issues. So we have to be very, as we say, very organized as a person.
    2:32:32 But yeah, so that’s my personal story and why mothering is so important to me and the vulnerability
    2:32:38 of babies is so important to me. Erika, we have a closing tradition on this podcast where the
    2:32:42 last guest leaves a question for the next guest not knowing who they are leaving it for.
    2:32:50 And the question that has been left for you is, “What does your obituary say?”
    2:33:00 Oh my gosh. I’m going to know who left that. You’re going to tell me after. Oh boy, what does my
    2:33:17 obituary say? Kind, generous, compassionate, fervent in her beliefs, stubborn as hell,
    2:33:26 a good friend, a good mother, a wonderful wife. Yeah.
    2:33:36 I think it will. I certainly think it will. And I think there’ll also be
    2:33:41 an additional couple of sentences there that speak to the value that you’ve given to the world
    2:33:44 through the work that you do. Now, people might not agree with everything you say because people
    2:33:51 have lots of different opinions on these subjects, but I’m of the opinion that people who are willing
    2:33:56 to deliver their thoughts, their truth based on the science that they’ve experienced and that
    2:34:00 they’ve read and what they’ve studied and the experiences that they’ve had, the clients that
    2:34:05 they’ve seen is so unbelievably important because I think if we look back through history, progress
    2:34:10 has occurred when people have dissented from the accepted narrative. In fact, I probably wouldn’t
    2:34:15 be able to sit here in America as a black man if it wasn’t for people who had the courage of their
    2:34:20 convictions to dissent from certain narratives. And so I’ve always, I think, have had it hardwired
    2:34:27 into me that disagreement is productive, especially when it’s well meaning. And that’s exactly
    2:34:34 how I see your work. I think that you’re challenging a narrative, bringing evidence and a new opinion
    2:34:38 to the table, a different perspective that I think is very, very important for so many. And
    2:34:42 it’s been so interesting for me because I’ve struggled, you know, I’m approaching that season
    2:34:47 of life where I become a father and I’m reading all this stuff about leave your kid to cry on the
    2:34:54 floor in the supermarket or put them in timeout or… Oh, I am so giving you my number. Yeah.
    2:34:59 I’ve been trying to wade through this storm of like parenting advice and bullshit and stuff. And
    2:35:04 it’s really wonderful to hear your perspective because it is a counter perspective. It’s the
    2:35:10 perspective that nobody really wants to say out loud. And therefore, for me, it’s useful.
    2:35:12 Thank you, Erica. Thank you so much for your time and generosity today. I really,
    2:35:16 really appreciate it. And please continue to do the work you do. And I’m very excited for
    2:35:22 your upcoming book. I think it’s next year, isn’t it? It is. About divorces. If anyone wants to find
    2:35:26 more of your work, we’ve got these two exceptional books here, Being There, Why Prioritising Motherhood
    2:35:30 is the first in the first three years matters, which is a wonderful book that was published in
    2:35:34 2017, I believe. And then this one here, Chicken Little, The Sky Isn’t Falling, Raising Resilient
    2:35:40 Adolescents in the New Age of Anxiety, which was published in ’21, I believe. I’ll link both of these
    2:35:44 below. I highly recommend you read these books if you’re interested in these subjects like I am.
    2:35:55 But where else can people find you? www.komisar.com. And also at Attachment Circles, the website should
    2:36:03 be up and running soon. If you’re looking for community and education, come to Attachment
    2:36:07 Circles. Great. I’ll link both of those below wherever you’re listening to this now. Erica,
    2:36:11 thank you. Thank you for having me. Some of the most successful, fascinating and insightful people
    2:36:15 in the world have sat across from me at this table. And at the end of every conversation,
    2:36:20 I asked them to leave a question behind in the famous diary of a CEO. And it’s a question
    2:36:24 designed to spark the kind of conversations that matter most, the kind of conversations that can
    2:36:30 change your life. We then take those questions and we put them on these cards. On every single card,
    2:36:36 you can see the person who left the question, the question they asked. And on the other side,
    2:36:41 if you scan that barcode, you can see who answered it next. Something I know a lot of you’ve wanted
    2:36:46 to know. And the only way to find out is by getting yourself some conversation cards,
    2:36:49 which you can play at home with friends and family, at work with colleagues,
    2:36:53 and also with total strangers on holiday. I’ll put a link to the conversation cards in the
    2:36:57 description below. And you can get yours at thediary.com.
    2:37:19 [Music]
    2:37:21 (upbeat music)
    Một trong năm trẻ em sẽ không rời bỏ tuổi thơ mà không phát triển một căn bệnh tâm thần nghiêm trọng. Sự lo âu, trầm cảm, ADHD, các vấn đề hành vi, và điều khiến tôi bực bội là chúng ta không thực sự giáo dục hoặc nói với cha mẹ sự thật về lý do tại sao. Tại sao những gì bạn nói lại gây lo ngại cho nhiều người? Đôi khi, sự thật là một sự thật bất tiện, nhưng mọi điều tôi sắp nói đều có sự hỗ trợ từ nghiên cứu.
    Erica Camusar là một chuyên gia nuôi dạy trẻ và nhà phân tích tâm lý, người đã sử dụng hơn 30 năm nghiên cứu để thách thức các chuẩn mực xã hội về nuôi dạy trẻ và sự phát triển trẻ nhỏ. Có nhiều huyền thoại cần phải được bác bỏ về cách nuôi dạy một đứa trẻ khỏe mạnh. Và huyền thoại đầu tiên là nhà trẻ tốt cho trẻ em vì mục đích xã hội hóa. Không, điều đó rất tồi tệ cho não của trẻ và đã được biết đến là làm tăng sự bạo lực, các vấn đề hành vi, và rối loạn gắn bó, bởi vì trẻ sơ sinh cần mẹ của chúng dành ba năm đầu đời để có được sự an toàn cảm xúc.
    Cha có thể làm điều đó không? Vì vậy, những người cha cũng quan trọng theo những cách khác, và tôi sẽ giải thích tất cả điều đó. Nhưng cả cha và mẹ đều rất quan trọng, bởi vì nếu bạn lớn lên mà không có một trong hai, bạn sẽ thiếu một phần. Và còn có chất lượng so với thời gian số lượng. Bạn cần có mặt một khoảng thời gian chất lượng cũng như thời gian số lượng, bạn không thể có một sự nghiệp tuyệt vời và rồi về nhà và có mặt cho con cái theo ý của mình. Nó cần phải diễn ra theo thời gian của chúng và còn nhiều hơn nữa.
    Chúng ta sẽ đi qua tất cả những điều đó, nhưng có bất kỳ lĩnh vực đặc quyền nào mà bạn cần phải thừa nhận không? Có thể là một ai đó không có bạn đời bên cạnh hoặc một ai đó đang ở trong tình huống kinh tế cực kỳ khó khăn. Tôi có, nhưng có nhiều cách để xử lý sáng tạo vấn đề và tôi sẽ đi qua từng điều một.
    Tôi muốn giữ cho The Diary of a CEO miễn phí và không bị rào cản thanh toán hay mô hình đăng ký mãi mãi. Và cách chúng tôi làm điều đó là bạn chọn theo dõi và đăng ký chương trình này. Vì vậy, nếu bạn đang nghe chương trình ngay bây giờ, có thể bạn đã nhận được tập này, có thể bạn đã nghe một vài tập trước đó, bạn có thể làm ơn cho tôi một ân huệ? Và nếu bạn làm điều này cho tôi, tôi hứa rằng tôi sẽ chiến đấu trong từng giai đoạn trong 10 năm tới để giữ cho chương trình này hoàn toàn miễn phí, không có rào cản thanh toán và không có bất kỳ loại chi phí nào cho người sử dụng. Bạn có thể nhấn nút theo dõi không? Nút theo dõi sẽ ở trên ứng dụng mà bạn đang nghe ngay bây giờ. Có thể là Spotify, Apple hoặc một cái gì đó tương tự. Nhưng việc nhấn nút theo dõi, thường nằm ở góc của ứng dụng hoặc một cái tick nhỏ, là lý do mà chương trình này sẽ ở lại miễn phí mãi mãi, mãi mãi. Cảm ơn rất nhiều. Nếu bạn làm điều đó cho tôi, cảm ơn rất nhiều. Tôi thực sự trân trọng điều đó. Quay trở lại với tập phim.
    Erica, bạn rõ ràng đang trên một sứ mệnh. Và tôi nhận được năng lượng từ bạn rằng thực sự có một ý tưởng mà bạn tin rằng nhiều người trên thế giới không tin hoặc đang gặp khó khăn trong việc chấp nhận theo một cách nào đó. Nhưng đó là một ý tưởng quan trọng. Sứ mệnh của bạn là gì? Tôi thích nghĩ về nó như ba chữ P, sự hiện diện, ưu tiên và phòng ngừa. Và tôi sẽ đi qua từng điều một.
    Sứ mệnh của tôi là giáo dục các bậc phụ huynh, các chính sách và những người làm nghề lâm sàng và giáo dục về sự thật rằng để trẻ em có được sức khỏe tâm thần trong tương lai, bạn phải hiện diện cả về thể chất và cảm xúc cho chúng suốt thời thơ ấu, nhưng đặc biệt trong hai giai đoạn phát triển não bộ quan trọng, đó là từ 0 đến 3 và từ 9 đến 25, giai đoạn vị thành niên.
    Vì vậy, trong hai giai đoạn phát triển não bộ quan trọng này, đặc biệt là từ 0 đến 3, phần lớn sự phát triển của một đứa trẻ phụ thuộc vào môi trường của chúng và bạn là môi trường của chúng. Vì vậy, tôi chạy khắp nơi trên thế giới nói về tầm quan trọng của sự hiện diện thể chất và cảm xúc, an toàn gắn bó. An toàn gắn bó là nền tảng cho sức khỏe tâm thần sau này.
    Về sự ưu tiên, hôm nay chúng ta ưu tiên mọi thứ khác ngoài các con của mình. Chúng ta ưu tiên công việc, sự nghiệp, thành công vật chất, mong muốn và thú vui cá nhân, nhưng điều mà chúng ta không ưu tiên là trẻ em. Và đó là một vấn đề bởi vì nếu chúng ta không ưu tiên cho chúng,m chúng sẽ sụp đổ. Chúng có thể sụp đổ ở tuổi ba, chúng có thể sụp đổ ở tuổi tám, hoặc chúng có thể không sụp đổ cho đến khi chúng ở tuổi vị thành niên, nhưng cuối cùng chúng cũng sẽ sụp đổ.
    Còn về phòng ngừa, có rất nhiều điều mà chúng ta có thể làm. Chúng ta đang đối mặt với một cuộc khủng hoảng sức khỏe tâm thần ngay bây giờ trên toàn thế giới. Nó thay đổi đến một mức độ nhất định ở Mỹ. Một trong năm trẻ em sẽ không rời bỏ tuổi thơ mà không sụp đổ ở một thời điểm nào đó, mà không phát triển một căn bệnh tâm thần nghiêm trọng, sự lo âu, trầm cảm, ADHD, các vấn đề hành vi, suy nghĩ tự sát. Vậy chúng ta có một vấn đề ở Vương Quốc Anh. Tỷ lệ là một trong sáu ở Mỹ. Tỷ lệ là một trong năm trên toàn cầu. Khoảng một trong năm. Đó là một con số gây sốc. Và sự thật là chúng ta có thể làm rất nhiều để ngăn chặn điều đó.
    Ý tưởng rằng chúng ta đang cố gắng dập tắt những đám cháy mà không nói về nguồn gốc của những vấn đề này. Cách mà hệ thống chăm sóc sức khỏe tâm thần hoạt động hiện nay giống như điều mà tôi gọi là cắt cỏ. Trẻ em thì được kê đơn thuốc, điều này cơ bản chỉ là quản lý cơn đau. Chúng được cho điều trị CBT, mà một lần nữa chỉ là quản lý cơn đau. Nhưng tại sao chúng ta không đặt ra những câu hỏi quan trọng? Đó là nơi mà sự điều chỉnh cảm xúc bắt nguồn từ đâu? Nó đến từ đâu? Khi nào thì nó bắt đầu? Làm thế nào chúng ta có thể thúc đẩy sự phát triển của trẻ em từ rất nhỏ để tăng cường sức đề kháng, chống lại căng thẳng và khó khăn trong tương lai?
    Và đó là ba sứ mệnh của tôi. Và đối với những ai không biết về công việc của bạn và không nhận ra bạn, họ có thể đang nghĩ, làm thế nào bạn biết, Erica? Làm thế nào bạn biết câu trả lời? Tôi là một nhà phân tích tâm lý. Tôi cũng là một nhân viên xã hội. Tôi bắt đầu với tư cách là một nhân viên xã hội và sau đó trở thành một nhà phân tích tâm lý. Tôi cũng là tác giả của các cuốn sách về hướng dẫn nuôi dạy trẻ và giáo dục phụ huynh. Và tôi đã thực hành trong việc khám bệnh. Vậy phần lớn công việc của tôi vẫn là khám bệnh. Tôi có một công việc toàn thời gian trong việc khám bệnh. Và là một người cũng là cha mẹ, tôi có ba đứa trẻ riêng của mình.
    Và vì vậy, với tư cách là một bậc phụ huynh, một chuyên gia lâm sàng, một tác giả đã nghiên cứu trong suốt 20 năm qua, tôi đã thu thập các nghiên cứu về di truyền biểu sinh, lý thuyết gắn bó và neuroscience, và viết cuốn sách đầu tiên của mình, “Đứng Bên Nhau”. Bởi vì những gì đã xảy ra là tôi đã thấy sự gia tăng bệnh tâm thần ở trẻ em. Đây thực sự là lý do tôi bước vào lĩnh vực này.
    Khoảng 30 năm trước, tôi bắt đầu hành nghề, khoảng 36 năm trước. Nhưng có lẽ tôi đã hành nghề được 5 năm và tôi nhận thấy rằng những gia đình đến gặp tôi có những đứa trẻ ngày càng nhỏ tuổi hơn được chẩn đoán mắc các bệnh tâm thần rất nghiêm trọng và được điều trị bằng thuốc từ rất sớm, về cơ bản là để im lặng nỗi đau của chúng. Và những gì tôi quan sát thấy trong thực hành của mình là những đứa trẻ không phát triển tốt nhất là những trẻ có mẹ ít hiện diện nhất trong cuộc sống của chúng. Vậy nên, những người gắn bó chính của chúng là những người ít có mặt nhất trong cuộc sống của chúng.
    Vì thế, tôi bắt đầu tìm hiểu các nghiên cứu. Tôi đã xem xét tất cả các nghiên cứu neuroscience từ những năm 90 và tất cả các nghiên cứu mới… các nghiên cứu mới đã được công bố. Tôi đã xem xét các lý thuyết gắn bó cũ, đã tồn tại từ những năm 60. Và tôi cũng xem xét nghiên cứu di truyền biểu sinh, cũng khá mới mẻ. Và tôi thấy một xu hướng, tôi nhận ra rằng chúng ta đã từ chối trẻ em của mình vì những mong muốn của chính mình, vì sự nghiệp, vì thành công vật chất. Và có rất nhiều sự hiểu lầm về những nhu cầu cảm xúc không thể giảm thiểu của trẻ em. Hôm nay chúng ta sẽ đi qua tất cả những điều đó. Tôi rất hào hứng để tìm hiểu thêm về tất cả điều này.
    Tôi không phải là một bậc phụ huynh. Từ tất cả các nghiên cứu mà chúng tôi đã thực hiện, bạn có ba đứa trẻ rất điều chỉnh tốt. Vì vậy, chúc mừng bạn về điều đó. Và tôi hy vọng một ngày nào đó tôi cũng sẽ có những đứa trẻ thành công. Nhưng tôi cũng thực sự quan tâm đến việc hiểu chính bản thân mình thông qua công việc mà bạn đã làm và công việc mà bạn tiếp tục thực hiện, vì tất cả chúng ta đều từng là trẻ em. Và nhiều dấu ấn của những trải nghiệm đầu đời vẫn còn tồn tại trong chúng ta ngày nay. Vì vậy, tôi rất muốn hiểu cách mà những điều có thể đã xảy ra với tôi hoặc bất kỳ ai đang lắng nghe hôm nay, khi chúng tôi còn trẻ, có thể đã hình thành chúng tôi theo những cách tiến bộ xã hội hoặc chống đối xã hội, hoặc theo những cách có ích hoặc không hữu ích.
    Bạn đã đề cập rằng bạn vẫn gặp gỡ khách hàng và bệnh nhân hôm nay. Bạn gặp loại bệnh nhân nào? Họ đang phải đối mặt với vấn đề gì? Và họ là ai? Bạn có đang gặp gỡ các bậc phụ huynh, trẻ em, hay cả hai không? Ồ, tôi có một thực hành tư vấn phụ huynh rất lớn vì những cuốn sách mà tôi viết. Trong các bài viết của tôi, tôi cũng viết cho The Wall Street Journal và các tờ báo khác. Vì vậy, bạn biết đấy, mọi người tìm thấy tôi qua các bài viết của tôi và sau đó họ liên lạc để tìm sự giúp đỡ. Và vì vậy, việc tư vấn phụ huynh về cơ bản có nghĩa là mọi người đến gặp tôi, có thể cả hai bậc phụ huynh hoặc một bậc phụ huynh, vì họ có câu hỏi về sự phát triển của đứa trẻ hoặc có điều gì đó đang không đúng. Đứa trẻ bắt đầu phát triển các triệu chứng và họ không muốn cho chúng dùng thuốc. Họ muốn hiểu những gì thực sự là nguyên nhân gốc rễ của vấn đề. Và đó là một phần lớn trong thực hành của tôi.
    Nhưng tôi cũng gặp gỡ các bệnh nhân cá nhân về chứng trầm cảm và lo âu. Và tôi gặp cặp đôi và, bạn biết đấy, có một câu đùa về phân tâm học, tất cả chúng ta đều là những chuyên gia về trầm cảm và lo âu. Nhưng đúng vậy, tôi gặp cá nhân và cặp đôi, nhưng có rất nhiều công việc tư vấn phụ huynh. Và họ đến với bạn thường vì họ nhận thấy có điều gì đó không đúng với đứa trẻ của họ? Đôi khi họ sẽ đến một cách phòng ngừa vì họ muốn nuôi dạy một đứa trẻ khỏe mạnh. Và có quá nhiều tiếng ồn trắng trong xã hội. Có quá nhiều thông tin sai lệch. Bản năng của chúng ta là cần phải gần gũi với trẻ. Thúc đẩy tiến hóa của chúng ta là tạo cảm giác an toàn và bảo mật cho trẻ em và phải hiện diện nhiều nhất có thể, và xoa dịu chúng khi chúng gặp khó khăn, và có mặt để truyền đạt cho chúng những giá trị của chúng ta.
    Nhưng xã hội đã chuyển hướng. Nó đã chuyển hướng từ, tôi cho rằng bạn có thể nói rằng trở về cuộc cách mạng công nghiệp. Nếu tôi thực sự muốn quay trở lại, tôi sẽ nói rằng cuộc cách mạng công nghiệp là một thời điểm khi phụ nữ bị buộc phải vào nơi làm việc trong các nhà máy và thành phố, bạn biết đấy, họ đã bị tách rời khỏi trẻ em lần đầu tiên. Nhưng thực sự, sự chuyển hướng mà xã hội đã đổi mới mà tôi nghĩ có nhiều liên quan đến những gì đang xảy ra hôm nay là phong trào “tôi” của những năm 60 và phong trào nữ quyền. Cả hai phong trào đó, mặc dù có tác động tích cực đáng kể đến xã hội theo một cách nào đó, cũng có tác động tiêu cực đáng kể đến xã hội. Khi phụ nữ quyết định rằng việc đi làm và làm việc toàn thời gian ngoài nhà là điều tuyệt vời, bạn biết đấy, mọi người đã hoan nghênh và nói, tuyệt quá, bạn biết đấy, phụ nữ có cùng quyền lợi như nam giới và bây giờ mọi người có thể tham gia vào lực lượng lao động, trở nên độc lập, kiếm tiền và làm điều mà họ muốn. Tôi, tôi, tôi, tôi, tôi.
    Vấn đề là trẻ em bị bỏ lại. Chúng bị bỏ rơi và những nhu cầu của chúng, vốn không phải là những nhu cầu có thể thay đổi vì xã hội thay đổi vì chúng có các nhu cầu cảm xúc thần kinh không thể giảm thiểu. Vì vậy, chúng ta biết rằng trẻ sơ sinh được sinh ra với sự dễ bị tổn thương về thần kinh và cảm xúc. Và điều đó có nghĩa là chúng không sinh ra với khả năng hồi phục. Và ngày nay, điều đang được dự đoán cho trẻ sơ sinh là chúng có thể chịu đựng được nhiều thứ. Chúng có thể chịu đựng được căng thẳng. Chúng có thể chịu đựng được việc tách biệt. Chúng có thể chịu đựng việc bạn quay lại làm việc sau sáu tuần hoặc ba tháng và để chúng ở nhà trẻ với những người lạ hoặc, bạn biết đấy, từ góc độ tiến hóa, trẻ sơ sinh luôn cần sự tiếp xúc da kề da với mẹ trong năm đầu tiên. Ở hầu hết các phần của thế giới, trẻ sơ sinh được bế trên cơ thể của mẹ vì các bà mẹ thực hiện một số chức năng rất quan trọng cho trẻ sơ sinh, đó là những chức năng sinh học dựa trên nhu cầu tiến hóa của chúng ta để cung cấp cho trẻ sơ sinh những gì chúng ta gọi là sự an toàn gắn bó. Vì vậy, bạn biết đấy, xã hội đã chuyển hướng và đã gây ra rất nhiều thiệt hại. Tôi có nghĩa là, cuộc khủng hoảng sức khỏe tâm thần ở trẻ em, tôi đã thấy điều này 30 năm trước.
    Và thực sự, bạn biết đấy, tôi có những người bạn và đồng nghiệp như Jonathan Hyde, người nói: “Ồ, nó không bắt đầu cho đến khi có mạng xã hội.” Và đó là sai bởi vì tôi đã thấy sự gia tăng này. Nếu bạn thật sự nhìn vào, đã có sự gia tăng bệnh tâm lý ở trẻ em từ nhiều thập kỷ trước. Nó liên quan đến sự thay đổi trong xã hội theo hướng tự mãn, theo hướng ích kỷ, theo hướng cá nhân chủ nghĩa, theo tôi, tôi, tôi. Và vì vậy, tôi luôn nói rằng bạn không cần phải có con, nói chung, để có một cuộc sống thoả mãn. Nhưng nếu bạn dự định có con, bạn cần phải chuẩn bị để chăm sóc chúng. Bởi vì việc chỉ có con mà không thực sự hiểu điều đó có nghĩa là chăm sóc chúng và không chuẩn bị để đảm nhận trách nhiệm đó đang khiến trẻ em của chúng ta suy sụp. Tại sao bạn lại đề cập đến mẹ mà không phải cha trong điều đó? Bởi vì bạn dường như nhấn mạnh vào vai trò mà một người mẹ chơi, và theo quan điểm của bạn thì điều đó dường như quan trọng hơn vai trò của một người cha, hoặc có thể thậm chí là của một người giúp việc hoặc một người chăm sóc khác. Và tôi nhận thấy điều đó trong cuốn sách đầu tiên của bạn, viết vào năm 2017, trên bìa có ghi: “Tại sao việc ưu tiên mẹ lại quan trọng trong ba năm đầu tiên?” Về mặt khoa học, tiến hóa, với các nghiên cứu và tài liệu, bạn có thể lập luận với tôi để khiến tôi tin rằng vai trò của người mẹ đặc biệt là thiết yếu so với một người cha hoặc người chăm sóc khác không? Thực tế, trong cuốn sách, nó nói về sự khác biệt giữa mẹ và cha, vì đó là một câu hỏi quan trọng. Và lý do tôi viết về các bà mẹ không phải vì các ông bố là không quan trọng, mà vì các ông bố quan trọng theo cách khác. Vậy nên có một cuộc tranh luận to lớn trong xã hội về loại ý tưởng trung lập giới tính này, rằng các bà mẹ và các ông bố có thể hoán đổi cho nhau. Nhưng thực sự, từ góc độ tiến hóa, như những loài động vật có vú, họ không thể hoán đổi cho nhau. Họ đảm nhiệm những chức năng khác nhau. Và những vai trò và hành vi đó liên quan đến các hormone nuôi dưỡng. Vì vậy, các bà mẹ thực sự rất quan trọng cho những gì chúng ta gọi là chăm sóc nhạy cảm và đồng cảm khi trẻ em còn là trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ. Điều đó có nghĩa là khi trẻ em gặp khó khăn, các bà mẹ xoa dịu trẻ con và do đó điều chỉnh cảm xúc của chúng từ khoảnh khắc này sang khoảnh khắc khác. Mỗi lần một người mẹ xoa dịu một em bé bằng tiếp xúc da và ánh mắt, và với giọng nói êm dịu của mình, cô ấy đang tập trung vào nỗi đau của em bé đó, và cô ấy đang điều chỉnh cảm xúc của em bé. Cách tôi thích nghĩ về điều đó là khi em bé ra đời, chúng được sinh ra với cảm xúc rời rạc. Hãy tưởng tượng như là buồm ra biển Đại Tây Dương. Cảm xúc của em bé đi như thế này. Chúng sẽ tăng từ 0 lên 60 trong vòng ba giây với cảm xúc của chúng. Và nơi mà chúng ta muốn đưa em bé đến là buồm ra biển Caribe. Không phải là phẳng lì. Nhưng chúng ta muốn chúng có thể điều chỉnh cảm xúc của mình, nhưng chúng không được sinh ra theo cách đó. Và vì vậy, các bà mẹ, vì họ xoa dịu em bé từ khoảnh khắc này sang khoảnh khắc khác, khi họ có mặt cả về thể chất lẫn cảm xúc đủ trong ba năm đầu tiên, họ giúp em bé học cách điều chỉnh cảm xúc của mình. Vì vậy, đến ba tuổi, 85% não bên phải đã được phát triển. Và đến ba tuổi, em bé có thể bắt đầu nội tâm hóa khả năng điều chỉnh cảm xúc của chính mình. Bây giờ nếu các bà mẹ không có mặt như là những nhân vật gắn bó chính để thực hiện việc phản chiếu cảm xúc đó, để làm dịu những cảm xúc của chúng, thì em bé không học được cách điều chỉnh cảm xúc. Điều khác quan trọng mà các bà mẹ làm là họ bảo vệ em bé khỏi căng thẳng bằng cách đeo chúng trên cơ thể trong năm đầu tiên. Và sau đó bằng việc có mặt nhiều nhất có thể trong ba năm, họ thực sự bảo vệ não của em bé khỏi cortisol, hormone căng thẳng. Vậy có một hormone gọi là oxytocin. Đó là hormone tình yêu, và nó bảo vệ khỏi cortisol. Càng nhiều, một người mẹ nuôi dưỡng với chăm sóc nhạy cảm và đồng cảm, có nghĩa là khi em bé khóc, người mẹ sẽ nói, “Ôi, cưng, để mẹ xem cái boo boo. Để mẹ hôn cái boo boo.” Điều đó thực sự làm tăng lượng oxytocin trong não của em bé, nhằm bảo vệ em bé khỏi cortisol. Một người cha có thể làm điều đó không? Vậy hiện giờ, tại sao các ông bố lại quan trọng? Các ông bố cũng sản xuất oxytocin, nhưng nó có ảnh hưởng khác đến não của họ. Đối với các bà mẹ, oxytocin làm cho các bà mẹ trở thành những người nuôi dưỡng nhạy cảm và đồng cảm, rất cảnh giác với sự khổ sở của em bé. Khi các ông bố sản xuất oxytocin, nó đến từ một phần khác trong não của họ, và nó làm cho họ giống như những người tạo ra sự vui chơi, kích thích cho em bé. Điều đó nghe như thế nào với bạn? Những người tạo ra sự vui chơi cho em bé. Ném em bé lên không trung và chụp em bé, và chạy theo em bé, và vui đùa. Và điều đó quan trọng vì nhiều lý do. Đầu tiên, nó khuyến khích những điều như sự khám phá và sự chấp nhận rủi ro. Nó khuyến khích sự tách biệt. Và các ông bố thực hiện một điều thực sự quan trọng, đó là họ giúp em bé học cách điều chỉnh một số cảm xúc nhất định. Vì vậy, các bà mẹ giúp điều chỉnh nỗi buồn, nỗi sợ, sự khổ sở. Các ông bố giúp điều chỉnh sự phấn khích và sự hung hăng. Vì vậy, khi các ông bố không có trong nhà, khi có những bà mẹ đơn thân nuôi dạy con cái mà không có người cha, thường thì những cậu bé phát triển các vấn đề hành vi, đó là điều mà chúng tôi đang thấy, rằng họ không thể điều chỉnh sự hung hăng của mình. Bởi vì các ông bố giúp đỡ những cậu bé, đặc biệt, nhưng cả những cô bé nữa, để điều chỉnh sự hung hăng. Vì vậy, khi các ông bố không có mặt, bạn thường thấy những cậu bé có hành vi bốc đồng hơn, có phần hung hăng hơn. Vậy câu trả lời là, cả cha và mẹ đều rất quan trọng đối với sự phát triển của trẻ em, điều này là một điều rất gây tranh cãi để nói vào ngày nay, vì nếu bạn lớn lên mà thiếu một trong hai người, bạn đang thiếu một phần. Nhưng họ không giống nhau. Và họ không giống nhau vì hormone của chúng ta quy định rằng họ không giống nhau. Vì vậy, các ông bố sản xuất một hormone với số lượng lớn gọi là vasopressin. Vasopressin là hormone bảo vệ và hung hăng.
    Và nó có tác dụng gì?
    Nó giúp các ông bố bảo vệ gia đình của họ.
    Có một nghiên cứu được thực hiện ở đó, các bà mẹ và các ông bố nằm trên giường.
    Và em bé khóc.
    Nghiên cứu này được tiến hành ở Anh.
    Em bé khóc.
    Và người cha ngủ say trong tiếng khóc của em bé.
    Còn các bà mẹ thì tỉnh dậy ngay lập tức.
    Được rồi. Nhưng với tiếng lá xào xạc ở bên ngoài cửa sổ,
    các bà mẹ vẫn ngủ say, còn các ông bố thì tỉnh dậy ngay lập tức.
    Bởi vì các ông bố nhạy cảm với mối đe dọa từ kẻ săn mồi.
    Vì vậy, hormone nuôi dưỡng của chúng ta khiến chúng ta khác biệt.
    Ý tôi là, thực tế là chúng ta có thể nói rằng có nhiều điều tương đồng
    giữa phụ nữ và nam giới, tất nhiên, chúng ta đều thông minh.
    Cả hai chúng ta đều có thể có tham vọng.
    Nhưng tôi nghĩ ý tưởng rằng chúng ta muốn biến mọi thứ giống nhau
    khi mà thực tế nó không như vậy.
    Đó là sự thật không thoải mái mà hormone nuôi dưỡng của các bà mẹ và ông bố
    quy định rằng nếu họ khỏe mạnh và được nuôi dưỡng trong một môi trường lành mạnh,
    họ sẽ khác nhau.
    Bây giờ, điều đó có nghĩa là một người cha không thể nuôi dạy một đứa trẻ và làm một người chăm sóc nhạy cảm, đồng cảm không?
    Điều đó không có nghĩa là anh ấy không thể đảm nhận vai trò đó.
    Nhưng nếu như xã hội không thể thừa nhận sự khác biệt,
    thì một người cha không thể học được cách trở thành một người chăm sóc nhạy cảm, đồng cảm.
    Có nghĩa là đây là những hành vi bản năng.
    Và vì vậy đứa trẻ, nếu người cha quyết định ở nhà với em bé đó,
    việc thừa nhận sự khác biệt cho phép người cha trở thành một người chăm sóc nhạy cảm, đồng cảm.
    Thật thú vị vì đây không phải là những ý tưởng được xã hội chấp nhận,
    hoặc ít nhất là những ý tưởng bạn thấy trên mạng xã hội.
    Và thật hài hước, khi bạn đang nói,
    tôi đã ghi âm mọi điều bạn nói và cho nó chạy qua AI.
    Và AI nói rằng những ý tưởng cốt lõi mà bạn chia sẻ được hỗ trợ tốt bởi tâm lý học tiến hóa
    và khoa học thần kinh, điều này khá bất ngờ bởi vì thông thường AI tranh cãi với con người.
    Ý tôi là, thực tế là, không có cuốn sách nào tôi viết dựa trên ý kiến.
    Vì vậy, tôi rất ngần ngại khi nói bất cứ điều gì không được hỗ trợ bởi nghiên cứu.
    Vì vậy, mọi thứ tôi viết và nói đều được nghiên cứu hỗ trợ.
    Tại sao những điều bạn nói lại gây khó chịu cho một số người như vậy?
    Bạn biết tại sao mà, đúng không?
    Bởi vì nó khiến chúng ta phải đối mặt với một loạt thực tế mà…
    Đó là một sự thật không thoải mái, để trích dẫn Al Gore.
    Đó là một sự thật không thoải mái.
    Đôi khi sự thật là một sự thật không thoải mái.
    Giống như biến đổi khí hậu cũng là một sự thật không thoải mái.
    Đây là một sự thật không thoải mái.
    Nó làm phiền lòng mọi người.
    Nó cũng khiến mọi người cảm thấy tội lỗi.
    Vì vậy, tôi không tin rằng cảm giác tội lỗi là một cảm giác xấu.
    Tôi không tin rằng cảm giác tội lỗi là một điều xấu.
    Cảm giác tội lỗi là dấu hiệu cho thấy cái tôi của bạn đang hoạt động.
    Nó là dấu hiệu cho thấy phần của bạn, phần cái tôi gọi là siêu cái tôi,
    có thể nhận ra điều gì đúng và sai.
    Vì vậy, nếu bạn nhìn vào một em bé đang khóc, đó là em bé của bạn và bạn không cảm thấy gì,
    điều đó có nghĩa là có một phần của bạn đã chết bên trong.
    Có một phần của bạn không có sự đồng cảm đối với con cái của chính mình.
    Và chúng ta sẽ nói rằng điều đó không khiến người đó trở thành một người xấu.
    Nó khiến người đó có thể là một người đã trải qua một số chấn thương từ nhỏ, đúng không?
    Điều đó có nghĩa là họ có thể có một số loại rối loạn gắn bó
    mà họ không thể đồng cảm với nỗi đau của em bé, đúng không?
    Vì vậy, khi bạn cảm thấy tội lỗi, điều đó có nghĩa là bạn có xung đột nội tâm.
    Điều đó có nghĩa là hai phần của bạn đang đấu tranh với nhau.
    Phần của bạn muốn làm bất cứ điều gì bạn muốn làm.
    Tôi muốn ra ngoài làm việc.
    Tôi muốn kiếm tiền.
    Tôi muốn tự do, bạn biết không?
    Và phần khác của bạn nói, “Đợi đã.
    Nhưng em bé của tôi, em bé của tôi cần tôi.
    Hãy nhìn em bé dễ tổn thương của tôi.
    Hãy nhìn xem nó buồn như thế nào.
    Hãy nhìn xem sự vắng mặt của tôi đang gây ra nỗi đau cho em bé đó.”
    Vì vậy, nếu chúng ta không cảm thấy tội lỗi, thì loài của chúng ta đã mất.
    Chúng ta đã mất.
    Bây giờ, cảm giác tội lỗi thái quá là một chuyện khác.
    Nếu bạn là một người mẹ đủ tốt hoặc một người cha đủ tốt
    và bạn vẫn cảm thấy tội lỗi, thì chúng tôi gọi đó là lo âu.
    Nhưng, hầu hết, những gì tôi nói khiến nhiều phụ nữ và nam giới cảm thấy tội lỗi.
    Và một lần nữa, tôi không coi đó là điều xấu.
    Và tôi nghĩ rằng khi chúng ta bảo các bậc cha mẹ tránh xa cảm giác tội lỗi thay vì hướng về nó,
    khi chúng ta đối mặt với những xung đột nội tâm của mình,
    chúng ta có xu hướng đưa ra những quyết định tốt hơn cho chính mình,
    cho con cái, cho gia đình.
    Nhưng khi chúng ta quay lưng lại với những xung đột đó,
    chúng ta thường không đưa ra những quyết định tốt.
    Và những điều đó có xu hướng có hậu quả lâu dài.
    Bạn đang gây khó chịu bằng sự thật của bạn về điều gì?
    Những ý tưởng mà bạn–
    Rằng bạn phải hy sinh thời gian, tiền bạc và tự do.
    Rằng nếu bạn muốn nuôi dạy những đứa trẻ khỏe mạnh,
    nó sẽ đòi hỏi sự khó chịu, sự bực bội và hy sinh.
    Và điều thú vị là điều đã xảy ra là,
    vì chúng ta đang nuôi dạy con cái trong một môi trường ích kỷ, tự mãn như vậy,
    thì những người trẻ tuổi ngày càng trở nên mong manh hơn.
    Họ trở nên dễ tổn thương về mặt cảm xúc hơn.
    Nhiều người trong số họ có rối loạn gắn bó.
    Họ không thể chịu đựng sự bực bội.
    Họ không thể chịu đựng nỗi đau.
    Họ không thể chịu đựng việc không ngủ.
    Ý tưởng rằng bạn phải thuê một y tá chăm sóc trẻ em
    bởi vì bạn không thể dậy giữa đêm với chính em bé của mình.
    Và điều đó đã trở thành chuẩn mực trong một số lĩnh vực kinh tế xã hội nhất định.
    Vì vậy, phụ nữ và nam giới luôn nuôi dạy trẻ em trong lịch sử,
    trong các vòng gia đình mở rộng.
    Họ không bị cô lập.
    Và ngày nay, các bậc cha mẹ thì rất cô độc.
    Vì vậy, bạn sẽ có mẹ của bạn ở cùng bạn,
    hoặc chị gái của bạn ở cùng bạn,
    hoặc bạn sống trong một ngôi nhà lớn và có người để hỗ trợ bạn.
    Tôi đã bắt đầu một tổ chức phi lợi nhuận gần đây vì tôi nhận thấy rằng rất nhiều bà mẹ–
    Nó được gọi là các vòng gắn bó.
    Rất nhiều bà mẹ cảm thấy rất cô độc
    đến mức việc đối phó với nỗi đau và sự khó chịu khi làm mẹ một mình là quá sức đối với họ.
    Như vậy, có điều đó.
    Chúng ta sống trong một xã hội rất kỳ lạ
    nơi mọi người tách biệt khỏi nhau
    và nhà của họ là những căn hộ
    và họ không phụ thuộc vào nhau
    bởi vì sự phụ thuộc là một từ xấu.
    Nhưng cũng có vấn đề này là làm thế nào chúng ta đang sản xuất ra những thế hệ trẻ mong manh đến mức mà ngay cả sự khó chịu và sự thất vọng trong việc nuôi dưỡng trẻ con cũng trở nên quá sức với họ. Có một yếu tố kinh tế lớn trong vấn đề này, đúng không? Bởi vì nếu bạn đang nuôi con một cách cô lập, xác suất bạn có thu nhập khả dụng hoặc ít nhất là đủ tiền để ở nhà và nuôi dạy trẻ con, đồng thời vẫn duy trì một tiêu chuẩn sống nào đó sẽ thấp hơn nếu bạn không làm điều đó với một gia đình mở rộng lớn có thể hỗ trợ và chi trả cho một số chi phí đó. Thú vị là câu trả lời cho câu hỏi của bạn có thể là có và không. Những người có ít nguồn lực kinh tế về tổng thể thì ít cô lập hơn, nhưng họ cũng đang bị cô lập ngày nay. Có rất nhiều bà mẹ đơn thân nuôi con, không sống trong căn hộ cùng các thành viên khác trong gia đình đã phải chuyển đến các thành phố hoặc quốc gia khác để kiếm sống, họ thực sự rất cô lập. Bạn biết đấy, tôi lại nghĩ rằng điều này vượt qua cả ranh giới kinh tế xã hội. Nhưng đối với những người giàu có hơn, nhiều người trong số họ đang chọn sự cô lập. Họ mua những ngôi nhà lớn, họ sống ở vùng ngoại ô hoặc họ không muốn dựa dẫm vào bất kỳ ai, đúng không? Vì vậy, chúng ta có cái mà tôi gọi là “diaspora gia đình”. Đó thực sự là như vậy, rằng người ta sẽ rời bỏ các gia đình gốc của mình khi có con, điều này thật kỳ lạ và chống lại bản năng. Thế giới đã trở thành một nơi toàn cầu và chúng ta có thể di chuyển đến bất kỳ đâu chúng ta muốn. Nhưng chẳng phải là điều hợp lý hay sao, rằng bạn sẽ muốn di chuyển gần hơn đến gia đình mở rộng của mình, ngay cả khi họ có thể gây khó chịu trừ khi họ bị ngược đãi? Bởi vì điều đó sẽ cung cấp cho bạn sự hỗ trợ. Nó cung cấp cho bạn sự hỗ trợ từ gia đình mở rộng, nhưng đó không phải là những gì đang diễn ra. Người ta đang chọn sống xa gia đình gốc của mình. Và điều đó đang làm cho các gia đình gặp khó khăn hơn. Nó làm cho phụ nữ gặp khó khăn hơn. Nó làm cho họ cảm thấy cô lập hơn. Họ có sự nghiệp riêng, họ có đam mê riêng của mình. Có những điều mà họ yêu thích làm và điều đó có nghĩa là họ phải làm việc ở một thành phố lớn hoặc phải đi du lịch để theo đuổi những điều đó. Bạn vừa nói. Thế nếu họ có đam mê? Thế nếu họ có sự nghiệp? Vấn đề là trẻ con sẽ phát triển tốt hơn trong những tình huống có gia đình mở rộng. Vậy nên bạn có thể có một sự nghiệp tuyệt vời và sống xa gia đình của mình. Và khi bạn còn trẻ và độc thân, và tôi thậm chí gọi là độc thân khi bạn đã kết hôn nhưng không có con, bạn vẫn thực sự độc thân. Bạn biết điều tôi nói với các bậc phụ huynh là cuộc sống của bạn sẽ không tuyệt vời đến thế nếu bạn có con và không có mặt cho chúng. Về mặt thể chất và tinh thần, đặc biệt là trong những năm đầu đời, bởi vì điều gì xảy ra là chúng sẽ bị suy sụp và câu nói thường được nhắc đến là một bậc phụ huynh chỉ hạnh phúc như đứa trẻ kém hạnh phúc nhất của họ. Và vì vậy không có cuộc sống tuyệt vời nào nếu con bạn đang suy sụp. Và đó là điều mà các gia đình đang học được rằng mọi tự do đó và mọi thời gian tuyệt vời cho bản thân đều có một cái giá nếu bạn có con. Vậy nên một người có thể nói, “Chà, tôi sẽ không có con.” Và điều đó là bình thường. Và vì vậy có rất nhiều người hôm nay đang nói, “Tôi không thấy giá trị trong việc phải chịu trách nhiệm cho một con người khác.” Và những gì họ đang bỏ lỡ là sự kết nối cảm xúc sâu sắc và phong phú với con cái của họ. Đó là một tình yêu không giống như bất kỳ tình yêu nào khác. Nhưng nếu bạn đã trải qua chấn thương khi còn là một đứa trẻ, nếu bạn đã có cha mẹ là người tự kỷ hoặc cảm thấy chán nản trong việc nuôi dạy trẻ hoặc bị phân tâm hoặc bệnh tâm thần, có thể bạn đã có chấn thương đó mà đều có thể làm cho việc kết nối sau này trở nên khó khăn hơn. Vì vậy, những rối loạn gắn bó mà tôi đã đề cập trước đó, có ba loại rối loạn gắn bó. Có rối loạn gắn bó trốn tránh. Thế điều đó có nghĩa là gì? Một gắn bó khỏe mạnh sẽ như thế này. Khi bạn trở về nhà, đứa trẻ của bạn cảm thấy gắn bó một cách an toàn với bạn. Ý tôi là, bạn đã ra ngoài ăn tối với người phối ngẫu trong một hoặc hai giờ. Bạn trở về nhà và đứa bé vui vẻ khi thấy bạn và cuộc hội ngộ, mà chúng tôi gọi là cuộc hội ngộ, là một cuộc hội ngộ đẹp. Đứa bé vui tươi và hạnh phúc. Và đó là gắn bó khỏe mạnh. Nó có nghĩa là bạn đã làm cho đứa bé cảm thấy rất an toàn và chắc chắn bởi vì bạn có mặt chủ yếu và đã ưu tiên cho chúng phần lớn thời gian như là người gắn bó chính, đến nỗi khi bạn trở về nhà, đứa bé chào đón bạn. Nhưng những gì chúng tôi đang thấy là càng ngày càng nhiều trẻ em phát triển các rối loạn gắn bó vì cha mẹ của chúng đang đẩy giới hạn của việc họ có thể rời xa những đứa trẻ đó, và đưa chúng vào những thứ như chăm sóc ở cơ sở và để chúng lại trong nhiều giờ và đi du lịch cho sự nghiệp tuyệt vời của họ. Điều này xảy ra ở độ tuổi mà trẻ sơ sinh thực sự không thể chịu đựng được loại sự xa cách đó. Khi một bậc phụ huynh đến, khi người gắn bó chính, thường là mẹ, trở về nhà và đứa bé quay mặt đi khỏi bạn và quay về phía người giữ trẻ hoặc chỉ quay đi, thì đứa bé đó bắt đầu có dấu hiệu đầu tiên của rối loạn gắn bó trốn tránh. Bây giờ điều đó liên quan đến những thứ như trầm cảm và khó khăn trong việc hình thành mối gắn bó sau này. Loại rối loạn gắn bó tiếp theo được gọi là rối loạn gắn bó mâu thuẫn. Và người mẹ sau đó trở về nhà và đứa bé bám vào mẹ rất chặt vì tiếng nói nội tâm trong đứa bé đó là “Mẹ sẽ bỏ rơi mình một lần nữa.” Vì vậy, tôi phải bám chặt lấy bà. Bây giờ đứa bé này trở nên khó chịu và không thể được dỗ dành và sẽ không buông tay mẹ ra, bám chặt như thể cho cuộc sống quý giá. Tôi gọi đó giống như những con khỉ Reese đã làm với những cái lồng thép. Và điều đó liên quan đến những điều như lo âu ở tuổi thanh thiếu niên sau này. Rối loạn gắn bó không có tổ chức thì khác với hai loại còn lại ở chỗ hai loại kia có một chiến lược. Vậy hãy nghĩ về một rối loạn gắn bó như một chiến lược, một đứa trẻ bị bỏ lại quá nhiều giờ bởi cha mẹ của chúng hoặc cha mẹ của chúng có mặt về thể chất nhưng không quan tâm về cảm xúc. Đứa bé đó phải đối phó, phải có một chiến lược.
    Quay lưng lại với mẹ là một chiến lược. Và câu chuyện bên trong là “mẹ tôi không hiện diện cho tôi, không ở đây vì tôi, sẽ không ở đó cho tôi.” Tôi không thể tin tưởng môi trường của mình. Và đứa trẻ nói: “Và tôi sẽ phải tự đối phó một mình.” Chúng ta gọi đó là sự bất lực học hỏi. Rối loạn gắn bó đa cảm, đứa trẻ đó có chiến lược là, “Tôi sẽ bám chặt vì nếu tôi không bám chặt, cô ấy sẽ lại bỏ đi.” Rối loạn gắn bó không tổ chức là khó điều trị nhất vì đứa trẻ không có chiến lược. Vì vậy, đứa trẻ sẽ trải qua nhiều chiến lược. Đứa trẻ sẽ từ việc bám chặt đến việc tránh né đến việc giận dữ và thậm chí là đánh hoặc tát mẹ và rồi lại lặp lại vòng tròn đó. Và những đứa trẻ phát triển rối loạn gắn bó không tổ chức, những đứa trẻ đó, có mối tương quan sau này với rối loạn nhân cách biên giới. Và chúng ta đang thấy một sự gia tăng lớn ở các rối loạn nhân cách biên giới. Và đó là những đứa trẻ đang tự cắt mình, đang cố gắng tự tử. Chúng ta đang có một cuộc khủng hoảng về bệnh tâm thần, chưa từng thấy trong lịch sử. Và tất cả những điều đó liên quan đến cách chúng ta nuôi dạy con cái. Bạn có vẻ tức giận dưới vẻ bề ngoài bình tĩnh đó. Tức giận? Vâng, tôi đoán là có. Tôi không tức giận với mọi người. Tôi tức giận với một xã hội đang nói dối hoặc không thực sự giáo dục hoặc nói sự thật với các bậc phụ huynh. Vậy có bốn loại rối loạn gắn bó: Tránh né, an toàn, đa cảm và không tổ chức. Ồ, loại an toàn không phải là một rối loạn. Vậy có loại an toàn, và sau đó là ba loại rối loạn gắn bó: Tránh né, đa cảm và không tổ chức. Đúng vậy. Nó biểu hiện như thế nào khi bạn là người lớn? Vậy tôi biết như thế nào, vì tôi có thể liên hệ với một số điều này, và tôi đang tự hỏi nó sẽ biểu hiện như thế nào trong các mối quan hệ của cuộc đời tôi như một người lớn ngoài những tình huống rõ ràng về sức khỏe tâm thần. Vì vậy, một rối loạn gắn bó tránh né sẽ là một người không thể hình thành các kết nối có ý nghĩa và sâu sắc, không thể cam kết, gặp khó khăn trong việc cam kết, gặp khó khăn trong việc tin tưởng vào sự gần gũi và độ sâu của sự gần gũi trong một mối quan hệ. Rối loạn gắn bó đa cảm sẽ là một người rất, rất lo âu, người bám chặt bạn, gọi bạn, có thể là một người phụ nữ mà bạn đã hẹn hò trong quá khứ, người đã gọi bạn năm lần một ngày để kiểm tra xem bạn như thế nào và lo lắng rằng bạn sẽ là con cá nhỏ bơi đi và bị mềm. Họ làm nghẹt thở những người mà họ yêu thương vì họ sợ hãi khi phải buông tay. Gắn bó không tổ chức, rối loạn nhân cách biên giới, họ có xu hướng rất biến động về cảm xúc. Có rất nhiều cơn giận dữ ở đó, và có rất nhiều hành vi tự hại ở đó. Liệu họ có thu hút một loại gắn bó nhất định nào đó không? Vậy nếu tôi là người tránh né, thì tôi có thu hút những người tránh né không, hay có nghiên cứu nào về điều đó hay không, về cách mà chúng ta hẹn hò? Tôi đoán những người an toàn sẽ tìm kiếm những người an toàn. Vâng, những người an toàn, nếu bạn khỏe mạnh, bạn sẽ bị thu hút vào những mối quan hệ lành mạnh và tương xứng và bạn tin tưởng vào môi trường của bạn, vì vậy bạn tin tưởng vào những mối quan hệ yêu thương. Và những người tránh né đôi khi bị thu hút bởi những người tránh né khác vì không có xung đột ở đó. Nói cách khác, một người không thể cam kết với một người cũng không thể cam kết, điều đó có thể sẽ sụp đổ ở một thời điểm nào đó. Vì vậy, hãy nhớ rằng đây là những cơ chế phòng vệ bất thường. Chúng tôi sử dụng từ phòng vệ vì nó có nghĩa là bảo vệ một người. Và các cơ chế phòng vệ giúp chúng ta cho đến khi chúng không còn giúp nữa. Và vì vậy, chúng tôi nói rằng rối loạn gắn bó là những cơ chế phòng vệ bệnh lý, có nghĩa là chúng thường không kéo dài suốt đời. Chúng sẽ sụp đổ ở một thời điểm nào đó. Và vì vậy bạn có thể ở với một người khác cũng có rối loạn gắn bó tránh né, nhưng ở một thời điểm nào đó một trong hai người sẽ sụp đổ và rồi nhận ra rằng mình cần người kia. Và rồi bạn ở trong một mối quan hệ với một người không thể đáp lại. Vậy nên, như chúng ta nói, các cấp độ nước gặp nhau. Vì vậy, mọi người sẽ thường bị thu hút bởi những người cùng loại, nhưng điều đó không nhất thiết phải là một mối quan hệ lành mạnh. Và trong bốn loại gắn bó này, bạn nghĩ phong cách gắn bó nào, theo ý kiến của bạn và quan sát của bạn đối với những người mà bạn đã thấy, có khả năng nhất để có một mối quan hệ thành công và cũng như thất bại? Ồ, thì, gắn bó an toàn sẽ có một mối quan hệ thành công, ý tôi là, những người an toàn với gắn bó an toàn sẽ bị thu hút vào các kết nối yêu thương lành mạnh và tương xứng vì họ đã có một kết nối sâu sắc và yêu thương với mẹ của họ. Vì vậy, hãy nhớ, tôi đã nói rằng chỉ sau ba tuổi bạn mới nội tâm hóa được cảm giác an toàn. Và nơi bạn nội tâm hóa được cảm giác rằng thế giới là một nơi an toàn và bạn có thể tin tưởng vào những người trong đó. Và bạn có thể tin tưởng để yêu một người khác. Vì vậy, bạn biết đấy, chúng ta thường sử dụng từ tin tưởng, nhưng chúng ta không nhận ra rằng nó xuất phát từ những khởi đầu rất đầu tiên trong quá trình phát triển của chúng ta. Khi chúng ta không tin tưởng vào người khác, thường là vì chúng ta không thể tin tưởng những người mà chúng ta phải phụ thuộc khi chúng ta ở giai đoạn dễ bị tổn thương nhất. Còn về những cái khác, cái thay thế? Vậy, nếu, trong các phong cách gắn bó này, cái nào ít có khả năng có được những mối quan hệ thành công nhất? Đó là không tổ chức. Được rồi. Họ gặp rất nhiều khó khăn trong việc hình thành mối quan hệ, giữ chặt các mối quan hệ. Vâng, tôi sẽ nói rằng, họ là những người phức tạp nhất để điều trị. Và họ cũng là phức tạp nhất về mặt, bạn biết đấy, trong việc có thể có những mối quan hệ thành công trong tương lai. Tôi đã tự hỏi khi bạn đang nói, liệu nếu tôi có thêm nhiều đứa trẻ, nếu tôi có 10 đứa trẻ nhỏ, thì có khả năng cao hơn rằng tôi sẽ bỏ bê những đứa trẻ đó không? Bởi vì nếu tôi là một người mẹ, tôi chỉ không có thời gian cho tất cả những đứa trẻ này cùng lúc. Không thể tất cả đều ở trên ngực tôi cùng một lúc. Vâng, đó là một câu hỏi hay. Vâng, có một thứ trong thế giới đang phát triển gọi là hội chứng kiệt quệ của mẹ, tức là các bà mẹ có thể thực sự chết trong thế giới đang phát triển vì có quá nhiều con trong quá thời gian quá ngắn. Họ bị kiệt sức về thể chất, nhưng họ cũng bị kiệt sức về cảm xúc.
    Tôi sẽ nói ngay bây giờ, để mọi người có thể nghe thấy ai đang xem điều này. Việc có con thật sự gây áp lực. Nó rất bực bội. Nó yêu cầu bạn phải thiếu ngủ trong năm năm đầu tiên. Nó đòi hỏi bạn phải chịu đựng nhiều sự khó chịu và b frustration. Vì vậy, nếu có một mô tả công việc, thì đầu tiên nó sẽ nói rằng đó là điều vui vẻ và bổ ích nhất mà bạn có thể làm trong toàn bộ cuộc đời của bạn. Nhưng những gì đi kèm theo việc đó để thúc đẩy sự phát triển khỏe mạnh là sự bực bội, thiếu ngủ, căng thẳng, khó chịu. Và điều đó nên là một phần của mô tả công việc. Vâng, có vẻ điều này là một nguyên tắc rất quan trọng cho cuộc sống nói chung rằng mọi thứ đều có sự đánh đổi. Và tôi nghĩ có lẽ là Einstein đã nói, “Mỗi lực đều có một lực phản kháng bằng và ngược lại” hoặc điều gì đó tương tự như vậy. Và rất nhiều người đang chọn không quyết định có con. Tôi đã xem một số thống kê về vấn đề này. Liên minh Châu Âu chỉ ghi nhận 3,8 triệu ca sinh vào năm 2022, gần bằng một nửa số lượng được ghi nhận cách đây sáu thập kỷ, đánh dấu một trong những tỷ lệ sinh thấp nhất trong lịch sử. Pháp, ví dụ, nổi tiếng với các chính sách gia đình mạnh mẽ của mình, đã chứng kiến sự suy giảm từ 830.000 trẻ sơ sinh vào năm 2010 xuống chỉ còn 670.000 vào năm 2023, mức thấp nhất kể từ Thế chiến II. Và đây là một xu hướng lớn toàn cầu, đặc biệt ở những quốc gia có nhiều tiền. Thực sự là như vậy. Vì vậy, tôi đã nói tại một hội nghị lớn có tên là Liên minh cho Công dân Có trách nhiệm, và họ đã nói về nhiều tỷ lệ sinh giảm đáng báo động này. Nhưng sự thật là, khi các quốc gia phát triển hơn, tỷ lệ sinh giảm xuống đến một mức độ nào đó. Điều này có liên quan đến kinh tế, một phần nào đó. Nhưng có một xu hướng đang xảy ra tồi tệ hơn điều này, đó là mọi người không phải là không có con ít hơn, mà thực ra mọi người đều có giới hạn của riêng mình về khả năng cho đi và yêu thương. Và với một số người, có thể một đứa trẻ là đủ. Đối với những người khác, năm đứa trẻ lại không đủ, có nghĩa là họ có rất nhiều điều bên trong để cho đi. Nhưng điều đáng báo động đối với tôi không phải là tỷ lệ sinh giảm xuống do kinh tế. Có thể mọi người không sinh ra 10 đứa trẻ như trước đây. Họ có thể chỉ có ba hoặc hai đứa trẻ, đúng không? Điều đáng báo động hơn đối với tôi là rất nhiều người không có con. Điều đó đáng báo động hơn, bởi vì đó là dấu hiệu không phải của một quốc gia đang phát triển, mà là của một quốc gia và một xã hội, một xã hội hiện đại, không thấy giá trị trong việc nuôi dạy trẻ em và coi những mối quan hệ sâu sắc và yêu thương là ưu tiên trong cuộc sống của bạn. Những người đó sẽ nói, “Tôi có những mối quan hệ sâu sắc và yêu thương với đối tác của mình, với mèo, với chú, dì, bạn bè, v.v.” Nó khác biệt. Và tại sao lại khác biệt? Đó là một câu hỏi tốt. Nó khác biệt bởi vì cuối cùng, mối quan hệ của bạn với đối tác hoặc với dì của bạn hoặc với mèo của bạn không cùng một mức độ phụ thuộc. Khả năng chăm sóc cho một sinh linh khác, cho phép một sinh linh khác phụ thuộc vào bạn, dành cho sinh linh đó, là một trải nghiệm đang lớn lên, đang biến đổi đối với con người. Một người có thể nói rằng, tôi không chắc mình hoàn toàn đồng ý với điều này, nhưng tôi nghĩ Jordan Peterson đã nói, tôi nghĩ là Jordan đã nói rằng, “Bạn không thể hoàn toàn trở thành một người trưởng thành nếu bạn không có một đứa trẻ.” Bây giờ, tôi không chắc tôi sẽ đi xa đến như vậy, bởi vì có những người không thể có con, nhưng tôi nghĩ rằng có điều gì đó trong phát triển ở cấp độ trưởng thành của người lớn đang biến đổi bạn, điều đó được định sẵn để biến đổi bạn trong việc tạo ra và có con. Một lần nữa, điều này không dành cho tất cả mọi người. Và tôi cũng nói rằng tôi không phải là một phần của phong trào pro-natality nơi tôi nói mọi người nên có con. Tôi không nghĩ rằng mọi người đều phải có con, nhưng tôi nghĩ rằng nếu bạn sẽ có con, thì bạn cần phải nhìn sâu vào việc nuôi dạy của chính mình và những mất mát và những chấn thương sớm của riêng bạn trước khi đưa chúng vào thế giới này. Để bạn có thể sửa chữa bất kỳ điều gì bạn cần phải sửa chữa và không tạo ra cái mà chúng tôi gọi là sự biểu hiện thế hệ của những điều như rối loạn attachment và bệnh tâm thần. Bởi vì rất nhiều người hiện đang gặp khó khăn để có con, ngay cả những người muốn có. Nhìn vào một số thống kê, có một tỷ lệ vô sinh toàn cầu. Khoảng 18% người lớn trên thế giới, khoảng 1 trong 6, trải qua vô sinh vào một thời điểm nào đó trong đời. Giữa năm 2015 và 2019, khoảng 15% phụ nữ Mỹ từ 15 đến 49 tuổi đã trải qua tình trạng sinh sản bị suy giảm. Và ở Vương quốc Anh, nghiên cứu cho thấy rằng 1 trong 8 phụ nữ đang lắng nghe điều này và 1 trong 10 đàn ông từ 16 đến 74 tuổi đã trải qua vô sinh, được định nghĩa là không thành công trong việc thử có thai trong một năm hoặc dài hơn. Và tôi đã nói chuyện với rất nhiều người, thực sự, đã cố gắng có con trong nhiều năm, hai năm. Thật sự rất buồn khi mọi người muốn có con nhưng không thể có. Thật sự rất buồn. Khi bạn nghĩ về những gì góp phần vào điều đó, làm thế nào để bạn chẩn đoán thách thức vô sinh đó? Có rất nhiều lý thuyết. Một số là do môi trường. Một số là thực tế là chúng ta đang hoãn việc có con. Chúng ta đang lừa dối phụ nữ và đàn ông. Chúng ta đang nói với họ, “Đông lạnh trứng của bạn.” Thực tế, điều này hơi disturbing. Tôi sẽ nói với bạn về điều này. Rằng các công ty luật hiện đang chi trả cho việc đông lạnh trứng của các cộng sự nữ trẻ tuổi của họ. Tôi thấy điều đó không được tốt cho lắm. Nói rằng, “Đông lạnh trứng của bạn. Làm việc thật chăm chỉ cho chúng tôi. Vâng, bạn có thể có con sau.” Và sự thật là, rất nhiều người trong số họ không thể. Bởi vì khi bạn đông lạnh trứng, đó không phải là một bảo đảm cho khả năng sinh sản. Nó không đảm bảo rằng những trứng đó sẽ trở thành phôi thai. Nó không đảm bảo rằng những phôi thai đó sẽ trở thành trẻ sơ sinh. Vì vậy, có yếu tố tuổi tác. Cũng có, và có yếu tố môi trường, còn có yếu tố căng thẳng, điều mà chúng ta chưa nói đến. Có một yếu tố liên quan đến việc mang thai liên quan đến căng thẳng. Chúng ta có nhiều căng thẳng hơn cả nam lẫn nữ.
    Ngày xưa, nam giới chết sớm hơn vì họ có nhiều căng thẳng. Nhưng bây giờ, tôi nghĩ rằng mọi thứ đã trở nên cân bằng hơn. Tôi nghĩ rằng phụ nữ có thể chết sớm hơn vì họ phải gánh chịu căng thẳng từ công việc và việc nuôi dạy trẻ em phần lớn thời gian. Nhưng điều quan trọng là căng thẳng mà người trưởng thành trẻ phải đối mặt vì họ đang cố gắng… Chúng ta nên nói về một số huyền thoại khác. Một huyền thoại khác là bạn có thể làm mọi thứ cùng một lúc và làm điều đó thật tốt. Đó là một huyền thoại lớn. Bạn không thể. Bạn không thể có một sự nghiệp tuyệt vời khi làm việc toàn thời gian, đi du lịch, sống thật tuyệt vời và nuôi dạy những đứa trẻ khỏe mạnh. Tin tốt là cuộc sống rất dài. Bạn có thể sống đến 120 tuổi như Moses. Và tôi nghĩ về thế hệ của bạn, bạn trẻ hơn tôi. Nhưng tôi nghĩ bạn có thể sống khỏe hơn 100 tuổi. Điều đó có nghĩa là bạn có rất nhiều năm để có một sự nghiệp tuyệt vời khi con bạn không còn cần bạn nhiều như trước. Nhưng bạn có một khoảng thời gian rất nhỏ để tạo ra sự an toàn về mặt cảm xúc cho con bạn, điều sẽ là cốt lõi của chúng. Chúng ta nói rất nhiều về cốt lõi thể chất và đào tạo cốt lõi của bạn. Đây là cốt lõi cảm xúc của bạn. Đây là cốt lõi cảm xúc của con người. Sự an toàn về sự gắn bó và cảm giác an toàn rằng bạn có thể dựa vào những người mà bạn cần nhất trong thế giới này sẽ có mặt khi bạn cần họ. Đó là cốt lõi cảm xúc của bạn. Bạn đã làm thế nào để quản lý là mẹ của ba đứa trẻ? Bạn đã nuôi dạy ba đứa trẻ tuyệt vời, hòa nhập tốt. Nhưng bạn cũng thành công. Bạn có những cuốn sách. Bạn đang đi du lịch khắp thế giới, bạn đã nói. Vì vậy, tôi là một ví dụ tốt. Tôi đã có một sự nghiệp khi tôi 20 tuổi và tôi gặp chồng tôi khi tôi 27 tuổi. Tôi kết hôn khi tôi chưa đến 30 tuổi hoặc tôi đã 30. Và sau đó chúng tôi có con trong độ tuổi 30. Trước khi chúng tôi có con, tôi đã làm việc. Tôi đã gặp khoảng 40 bệnh nhân mỗi tuần. Và tôi làm việc vào những giờ khuya. Tôi thường làm việc đến 11 giờ tối, về nhà mệt mỏi. Sau đó chúng tôi có con. Nhưng chúng tôi đã có một thỏa thuận rằng khi có em bé, tôi sẽ nghỉ một khoảng thời gian dài và sau đó thực sự quay trở lại làm việc rất, rất ít. Tôi đã có một sự nghiệp kiểu mà tôi có thể kiểm soát và nó có thể linh hoạt và tôi có thể điều khiển được nó. Vì vậy, tôi đã nghỉ 6 tháng với mỗi đứa trẻ. Và sau 6 tháng, tôi chỉ quay lại làm việc một tiếng rưỡi mỗi ngày, năm ngày một tuần. Chúng tôi đã có một thỏa thuận, chồng tôi và tôi, đó là sẽ chỉ đủ để trả tiền cho một người giúp việc, một b babysitter. Và trong những năm đó, chúng tôi đã sống mà không có. Chúng tôi đã không có kỳ nghỉ. Chúng tôi đã không có nhà thứ hai. Chúng tôi đã không có quần áo đẹp. Chúng tôi đã sống mà không có những thứ khác mà nhiều bạn đồng trang lứa của chúng tôi đang có, đang đi du lịch và làm. Chúng tôi đã nói, điều quan trọng với chúng tôi là giảm bớt, không mở rộng bây giờ. Điều này là chúng tôi đang mở rộng với tư cách là cha mẹ. Vì vậy, chúng tôi muốn giảm bớt vật chất. Cuộc sống rất dài và bạn có thể có một sự nghiệp thành công. Một số phụ nữ mà tôi phỏng vấn cho cuốn sách của mình là những người đã không bắt đầu sự nghiệp của họ cho đến khi họ ở tuổi 40, sau khi họ có những đứa trẻ lớn hơn. Liệu nó có thể hoạt động nếu chồng bạn ở nhà thay vì bạn? Theo quan điểm của bạn, vì tôi đang cố gắng hiểu nếu bạn đang nói rằng các ông bố không cần hiện diện nhiều như các bà mẹ. Họ cần có mặt theo cách khác. Trong những ngày đầu, các ông bố không cho con bú. Đó là điều đầu tiên. Trừ khi bạn có thể cho tôi thấy một người đàn ông đã phát triển vú và có thể thực sự cho con bú. Có thể điều đó sẽ đến. Tôi không biết. Nhưng hiện tại, cơ thể của phụ nữ kết nối họ với em bé. Họ kết nối qua việc sinh nở. Họ kết nối qua việc cho con bú. Có một thành phần thể chất và một thành phần hormone trong thời kỳ sơ sinh và làm mẹ. Và thực sự có sự khác biệt trong cách mà các bà mẹ phản ứng với em bé và các ông bố phản ứng với em bé. Bây giờ, khi các ông bố trở nên thực sự quan trọng, không phải là ông bố không quan trọng để cho bà mẹ nghỉ ngơi hay để gắn bó với em bé hoặc tắm cho em bé. Nhưng điều mà em bé cần là sự an toàn về sự gắn bó đối với hình mẫu gắn bó chính. Vì vậy, thường là bà mẹ. Đôi khi là ông bố, nhưng thường là bà mẹ. Các ông bố, với sự kích thích xúc giác chơi đùa, họ trở nên rất quan trọng khi trẻ em di chuyển. Khi trẻ em bắt đầu bò và đi loạng choạng, khi chúng khoảng 18 tháng đến 2 tuổi, các ông bố trở nên cực kỳ thú vị. Và họ thực sự quan trọng. Vì vậy, khi các ông bố không có mặt trong những ngày đó, khi trẻ em bắt đầu khám phá thế giới, trẻ em sẽ gặp khó khăn hơn trong việc tách rời khỏi mẹ. Vì vậy, việc có những gì chúng tôi đã nói là âm và dương là rất quan trọng. Những gì chúng tôi đang làm bây giờ là không ưu tiên sự an toàn về sự gắn bó, điều là nền tảng cho sự tách rời lành mạnh. Và khi sự tách rời lành mạnh bắt đầu, các ông bố là rất cần thiết. Khi bạn có một đứa trẻ khác, một đứa thứ hai, các ông bố là rất cần thiết. Vì các ông bố thu hút đứa trẻ lớn hơn. Họ nói, đi nào, hãy ra ngoài chơi. Hãy đi đá bóng. Hãy đến sân chơi. Và họ tạo không gian cho bà mẹ với đứa bé tiếp theo. Họ giúp các trẻ lớn hơn trưởng thành. Ngay từ đầu, bạn đã đề cập đến một nghiên cứu mà tôi đã đọc khi tôi học tâm lý học một thời gian, đó là nghiên cứu về khỉ rhesus với mẹ dây. Đối với bất kỳ ai chưa từng nghe về nghiên cứu đó, tôi nghĩ điều đó rất quan trọng để hiểu tác động sâu sắc của sự tiếp xúc và… Vâng, đó là một nghiên cứu về sự gắn bó. Vâng, sự tiếp xúc trong thế giới khoa học được gọi là gì? Da tiếp da. Da tiếp da. Bạn có thể cho tôi một cái nhìn tổng quát về nghiên cứu đó và những gì nó cho thấy đối với những người chưa biết không? Vâng, họ đã lấy những con khỉ rhesus con này, và họ cho một số ở cùng với các bà mẹ. Và các bà mẹ đã chăm sóc những đứa trẻ đó, và những đứa trẻ đó đã trở nên gắn bó lành mạnh và an toàn, và đó là những đứa trẻ khỏe mạnh về mặt cảm xúc.
    Sau đó, họ đã cho một tập hợp nhỏ khác của những con khỉ một bà mẹ bằng dây điện được che phủ bởi một miếng vải hay lông, hoặc cái gì đó tương tự. Và những con khỉ con đó trở nên rất lo âu, nhưng ít nhất chúng đã bám víu. Chúng trở nên giống như những đứa trẻ có gắn bó mâu thuẫn, vì không có phản ứng từ bà mẹ, nhưng ít nhất chúng vẫn bám vào người bà mẹ này. Sau đó, họ cho một nhóm các con khỉ con không có gì cả. Và những con khỉ con đó thực sự mất trí. Ý tôi là, có những nghiên cứu khác gần đây hơn thế. Đó là một nghiên cứu khá cũ. Có một nhà nghiên cứu tên là Michael Meany. Ông đã thực hiện một nghiên cứu về việc liếm và chải chuốt. Những con vật liếm và chải chuốt con cái của chúng, có nghĩa là nuôi dưỡng, da tiếp xúc với da, liếm và chải chuốt. Trong ngôn ngữ con người, điều đó có thể hiểu là ôm ấp, chạm vào, yêu thương, da tiếp xúc với da. Những con khỉ con, nếu mẹ của chúng liếm và chải chuốt chúng, sẽ trở nên kiên cường hơn trước áp lực trong tương lai. Những con khỉ con không được mẹ liếm và chải chuốt sẽ trở nên kém kiên cường hơn trước áp lực trong tương lai. Ngoài ra, những con khỉ con kiên cường hơn trước áp lực, bởi vì mẹ của chúng đã liếm và chải chuốt chúng, sẽ truyền lại khả năng liếm và chải chuốt cho thế hệ tiếp theo. Vậy điều gì đã xảy ra với những con khỉ con không được liếm và chải chuốt? Đoán xem điều gì đã xảy ra? Chúng không truyền lại. Đúng. Và đó là những gì đang xảy ra với con người ngày nay. Nếu chúng ta không liếm và chải chuốt những đứa trẻ của mình, ý tôi là, xem như thế nào đi nữa, nếu chúng ta không liếm và chải chuốt những đứa trẻ của mình, chúng ta không truyền lại sức mạnh đối phó với áp lực và khó khăn, nhưng chúng ta cũng không truyền lại mong muốn liếm và chải chuốt những đứa trẻ của chúng ta. Câu chuyện của bạn, quay lại câu chuyện của bạn mà chúng ta đang nói tới, có những lĩnh vực nào về đặc quyền mà bạn cần phải thừa nhận không, mà có ai đó đang nghe điều này bây giờ sẽ nói, “Ừ, nhưng điều đó thì tốt cho bạn.” Bởi vì có thể có người không có bạn đời bên cạnh, hoặc ai đó đang ở trong tình huống kinh tế khó khăn, cực kỳ khó khăn, sống ở các dự án ở Harlem hoặc gì đó. Tôi thực sự muốn, tôi nói điều này vì… À, không phải là những bà mẹ ở các dự án ở Harlem, vì tôi sẽ nói với bạn, những bà mẹ ở các dự án ở Harlem ở nhà cùng với những đứa trẻ của họ. Đó là điều thú vị. Những người rất nghèo ở Mỹ. Vì vậy, để tôi chỉ nói, tôi yêu nước Mỹ, nhưng nước Mỹ cũng có nhiều vấn đề. Và tôi sẽ cho bạn biết tại sao nước Mỹ có vấn đề từ quan điểm của tôi. Và tôi nói điều này ở cấp độ quốc tế. Tôi đi khắp thế giới nói rằng nước Mỹ có vấn đề, và tôi sắp cho bạn biết lý do tại sao. Chúng ta là quốc gia duy nhất trên thế giới, ngoài Papua New Guinea, không có chế độ nghỉ hưởng lương cho thai sản. Chúng ta không có nghỉ thai sản có trả lương. Không ai quan tâm đến trẻ em. Họ quan tâm đến GDP và lợi nhuận, và những người đang nói về những vấn đề này là các nhà kinh tế nói rằng phụ nữ phải làm việc, làm việc, làm việc cho nền kinh tế. Không ai quan tâm đến trẻ em, vì nếu chúng ta quan tâm đến trẻ em, tiền thuế của chúng ta sẽ được đầu tư vào nghỉ phép có trả lương, không phải ba tháng, không phải sáu tháng, mà ít nhất là một năm. Tại Hungary, họ có ba năm. Slovenia, Slovakia, Estonia có ba năm. Hungary, tôi nghĩ, có hai năm nghỉ có trả lương. Thụy Điển, tôi có một số vấn đề với Thụy Điển, nhưng Thụy Điển có nghỉ thai sản 14 tháng. Thụy Điển, sau 14 tháng, bắt phụ nữ quay lại làm việc toàn thời gian và cho họ vào các cơ sở chăm sóc tập trung, và tất cả những đứa trẻ đó đang gặp vấn đề. Vì vậy, 14 tháng cũng không đủ. Nhưng nếu chúng ta có thể đến một nơi văn minh hơn với ít nhất một năm nghỉ phép có trả lương tại quốc gia này, và sau đó hai năm tiếp theo, bằng cách nào đó để các bậc phụ huynh có thể được hỗ trợ, để họ có thể làm việc bán thời gian, được bổ sung. Bạn biết không, tôi là một người có lý trí và thực tế. Tôi biết quốc gia này sẽ không bao giờ chấp nhận ba năm nghỉ phép có trả lương, mặc dù tôi rất muốn. Tôi cũng biết rằng quốc gia này sẽ không chấp nhận một quyền được gọi là nghỉ phép có trả lương, bởi vì đó là loại quốc gia mà chúng ta đang sống. Chúng ta nói rất lớn, nhưng không muốn đặt tiền vào nơi mà miệng chúng ta phát ra. Có khả năng, bây giờ thì phe Cộng hòa đang nắm quyền, với một giải pháp sáng tạo, có thể sử dụng những thứ như an sinh xã hội trước, vay từ quỹ an sinh xã hội của bạn. Vì vậy, tôi là một bà mẹ, và tôi nói, “À, để ở nhà, tôi có thể vay từ quỹ an sinh xã hội của mình trong một năm, và rồi làm việc thêm một hoặc hai năm trong cuộc đời của tôi.” Bạn có nghĩ rằng hầu hết phụ nữ nào muốn ở nhà với con của họ sẽ nói, “Tôi sẽ làm việc lâu hơn để tôi có thể ở nhà với con của mình”? Có những cách để xử lý vấn đề này một cách sáng tạo. Từ quan điểm của tôi, đây là những gì đang diễn ra. Những người cấp tiến sẽ không nhượng bộ. Họ chỉ muốn một quyền được gọi là nghỉ phép có trả lương, nhưng họ chỉ yêu cầu điều đó trong ba đến sáu tháng. Sau đó, họ muốn phụ nữ quay trở lại lực lượng lao động và gửi trẻ vào nhà trẻ nhà nước. Vì vậy, tôi không thuộc bên cánh tả. Những người ở bên cánh hữu nói rất nhiều về gia đình. Họ hiện đang là đảng của gia đình, nhưng họ không muốn tiền thuế được sử dụng cho nghỉ phép có trả lương. Họ không thích những quyền lợi đã tồn tại, và họ không muốn thêm quyền lợi nào nữa. Vì vậy, cách duy nhất để họ cung cấp quyền lợi cho phụ nữ và đàn ông là nếu họ có cam kết tham gia. Đây là quốc gia mà chúng ta đang sống. Một lần nữa, tôi là một người thực tiễn. Tôi nghĩ rằng bằng bất kỳ cách nào mà chúng ta có thể trao cho các gia đình quyền chọn để chăm sóc cho chính con cái của họ, đặc biệt trong những năm đầu đời, chúng ta sẽ tạo ra một dân số trẻ em khỏe mạnh hơn.
    Chúng ta biết như thế nào rằng việc có nhiều ngày nghỉ phép có lương đồng nghĩa với việc trẻ em khỏe mạnh hơn, giảm áp lực lên hệ thống chăm sóc sức khỏe về mặt sức khỏe tâm thần, tỷ lệ tử vong hay bất cứ điều gì khác? Làm thế nào bạn có thể đưa ra một trường hợp dựa trên thống kê, khoa học hay nghiên cứu rằng nếu chúng ta có ba năm nghỉ phép có lương ở Hoa Kỳ, Vương quốc Anh, Úc, Canada hay bất kỳ đâu, thì đó sẽ là một điều tích cực cho xã hội, ngoài việc đó chỉ là một ý kiến? Nghiên cứu cho thấy rằng nghiên cứu về sự gắn bó kéo dài cho thấy những đứa trẻ có sự gắn bó không an toàn ở độ tuổi 12 tháng, 20 năm sau vẫn không an toàn, 80% trong số đó là gắn bó không an toàn và mắc các rối loạn tâm thần. Đó là những gì nghiên cứu về sự gắn bó kéo dài nói. Vậy bây giờ chúng ta có hàng thập kỷ nghiên cứu, trẻ em được theo dõi từ khi chúng còn nhỏ. Và những đứa trẻ gắn bó an toàn, 20 năm sau vẫn đang gắn bó an toàn và phát triển tốt. Còn những đứa trẻ gắn bó không an toàn, hầu hết vẫn gắn bó không an toàn. Và điều đó liên quan và tương quan đến tất cả các tình trạng bệnh tâm thần này. Vì vậy, có rất nhiều nghiên cứu cho thấy sự an toàn trong việc gắn bó mang lại lợi ích gì cho trẻ em trong lâu dài.
    Vì vậy, bạn đang đặt câu hỏi về… Tôi có thể cho rằng bạn có thể lấy nghỉ phép có lương của mình và đi chơi bóng đá ở công viên, hoặc đi đánh tennis. Và tôi không biết, như chơi bài với bạn bè. Tôi không thể nói mọi người sẽ sử dụng ngày nghỉ có lương của họ như thế nào. Nhưng nếu ngày nghỉ phép của bạn được sử dụng để ở nhà với con bạn, thì điều đó sẽ có lợi cho con bạn. Rất nhiều khách mời mà tôi trò chuyện trên podcast này, đặc biệt là những người trở nên thành công rực rỡ, là vận động viên, doanh nhân hay bất kỳ ai, họ thường có một số hình thức bị bỏ rơi trong quá khứ. Richard Williams, cha của Serena và Venus Williams, ông rất nghiêm khắc với họ từ rất sớm. Và ông đã nuôi dưỡng hai trong số những tay tennis vĩ đại nhất trong lịch sử. Joe Jackson rất nghiêm khắc và thường gây tranh cãi với Michael, người đã trở thành Vua của nhạc Pop. Earl Woods, cha của Tiger Woods, rất nghiêm khắc trong cách huấn luyện và hướng dẫn, điều này đã giúp ông trở thành vĩ đại. Và rõ ràng, Beyoncé là ví dụ khác mà tôi đưa ra, người mà Matthew đã quản lý, Matthew, người mà là cha mẹ của Beyoncé, đã quản lý Destiny’s Child và sự nghiệp solo của Beyoncé, một cách tỉ mỉ để biến cô thành một siêu sao toàn cầu.
    Vì vậy, các bậc phụ huynh nghĩ, bạn biết đấy, tôi muốn nuôi dạy những đứa trẻ trở thành siêu sao. Tôi muốn con tôi trở nên vĩ đại. Được rồi, vậy tôi sẽ nói ngay bây giờ, tôi không khuyên bạn nên điều đó với tư cách là một chuyên gia. Được rồi. Tôi chỉ đang nói. Vì vậy, tôi không thể bình luận về nhiều người trong số đó, vì tôi có thể gặp rắc rối nếu bình luận về nhiều người trong số đó. Nhưng tôi sẽ nói rằng giữa những người đó, có sự tranh cãi, nghĩa là ít nhất một trong số những bậc phụ huynh đó, và tôi không biết lịch sử của người khác, đã lạm dụng. Và vì vậy bạn có thể nói rằng chủ nghĩa Narcissism gây hại cho trẻ em. Khi chúng ta chiếu những nhu cầu, mong muốn và sở thích của mình, và con người của chúng ta lên con cái, chúng ta không để chúng thực sự là chính mình. Món quà lớn nhất mà bạn có thể dành cho con mình là nhìn nhận con bạn như một cá nhân chân thật, là một cá nhân và là chính mình, chứ không phải là một phiên bản thu nhỏ của bạn. Khi bạn bắt đầu thiết kế cuộc sống của chúng, có khả năng cao là bạn sẽ mất kết nối cảm xúc với đứa trẻ đó vào một thời điểm nào đó. Chúng có thể sẽ ghét bạn. Chúng có thể thành công trong sự nghiệp. Chúng có thể có cuộc sống cá nhân tồi tệ. Chúng có thể trở thành những bậc phụ huynh có tính Narcissism. Vì vậy, tôi không khuyên bạn nên theo đuổi đường lối suy nghĩ đó.
    Điều tôi khuyên là nếu con bạn cho thấy tiềm năng trong một lĩnh vực mà chúng cũng có vẻ yêu thích và có động lực để giỏi, thì bạn có thể hỗ trợ động lực đó. Chỉ cần chắc chắn rằng bạn kiểm soát bản thân trong suốt quá trình để đảm bảo rằng chúng đang dẫn dắt, chứ không phải bạn. ADHD. Vâng, được rồi. Tôi cảm thấy như mình thậm chí không phải hỏi một câu hỏi nào ở đây, nhưng chỉ để làm rõ, lý do mà tôi bị cuốn hút bởi điều này là, tôi phải nói, sự gia tăng gây sốc trong chẩn đoán và kê đơn trong 10 năm qua. Giữa năm 2000 và 2018, chẩn đoán ADHD ở Vương quốc Anh tăng lên khoảng 20 lần. Vâng. Trong số các bé trai từ 10 đến 16 tuổi, tỷ lệ chẩn đoán đã tăng từ khoảng 1% lên khoảng 3,5% vào năm 2018. Và ở những người đàn ông từ 18 đến 29 tuổi, đã có sự gia tăng gần 50 lần trong việc kê đơn ADHD trong cùng khoảng thời gian đó. Và điều tương tự cũng xảy ra ở Hoa Kỳ, nơi ước tính có 15,5 triệu người lớn ở Hoa Kỳ đã được chẩn đoán mắc ADHD, khoảng một trong chín trẻ em Mỹ đã từng được chẩn đoán mắc ADHD tại một thời điểm nào đó, với 10,5% đang có chẩn đoán hiện tại. Tôi không biết ADHD bắt nguồn từ đâu, nhưng cuộc trò chuyện xung quanh nó, việc kê đơn, các chẩn đoán dường như đã thực sự bùng nổ vào văn hóa theo cách rất lớn. Có chuyện gì đang xảy ra vậy? ADHD là một trong những yếu tố đã thúc đẩy tôi viết cuốn sách “Being There”, vì tôi đã thấy sự gia tăng lớn về chẩn đoán ADHD và trẻ em bị kê đơn thuốc quá sớm. Bạn có biết phản ứng chiến đấu-hành động là gì không? Đó là khi hệ thống thần kinh giao cảm bắt đầu hoạt động. Vâng. Thực chất, đó là phản ứng tiến hóa của chúng ta đối với một mối đe dọa xâm lược. Vậy nếu một con hổ kiếm răng sắc bén đang đuổi bạn, bạn hoặc đứng lại và đánh nhau, chiến đấu, hoặc chạy để cứu mạng mình, hành động. Vì vậy, khi trẻ em của chúng ta phải đối mặt với căng thẳng, chúng sẽ vào trạng thái chiến đấu-hành động. Một trong những dấu hiệu đầu tiên cho thấy một đứa trẻ đang gặp căng thẳng mà chúng không thể quản lý là khi chúng trở nên hung hãn ở trường học. Chúng đánh, chúng cắn, chúng ném ghế. Chúng gặp khó khăn trong việc giao tiếp xã hội, ở nhà trẻ hay mẫu giáo hoặc ngay cả ở trường. Hoặc chúng có thể trở nên bị phân tâm, mà đó là phần hành động của phản ứng chiến đấu-hành động. Vậy điều đang xảy ra là hệ thống thần kinh của chúng, phần não điều chỉnh căng thẳng của chúng, đang hoạt động. Chúng tôi nói rằng phần não điều chỉnh căng thẳng của chúng liên quan đến một phần nhỏ hình hạnh nhân của não gọi là amygdala.
    Đây là một phần rất nguyên thủy của não bộ, phần rất cổ xưa của não. Nó điều chỉnh căng thẳng trong suốt cuộc đời chúng ta. Nó giúp chúng ta quản lý nó. Những gì chúng ta biết là phần này của não bộ được cho là không được hoạt động trong từ một đến ba năm đầu đời, vì vậy các bà mẹ thường bế trẻ sơ sinh trên cơ thể mình. Đó là lý do tại sao trẻ sơ sinh ở gần mẹ trong ba năm đầu tiên. Để giữ cho amygdala (hạch hạnh nhân) im lặng và chỉ từ từ, từ từ tiếp xúc trẻ với căng thẳng và thất vọng mà trẻ có thể quản lý. Hãy tưởng tượng việc lấy một chút nhỏ để bạn có thể tiêu hóa nó, đúng không? Và mẹ bạn ở đó để giúp bạn tiêu hóa căng thẳng. Những gì chúng ta đang làm bây giờ bằng cách tách mẹ và trẻ sơ sinh, bằng cách đưa trẻ vào nhà trẻ với người lạ, bằng việc huấn luyện giấc ngủ cho trẻ sơ sinh, tất cả những điều kỳ quặc mà chúng ta đang áp dụng cho trẻ sơ sinh đang kích hoạt amygdala. Chúng ta đang làm cho nó hoạt động quá sớm. Điều gì xảy ra khi amygdala trở nên hoạt động quá sớm là nó trở nên rất hoạt động và rất lớn một cách nhanh chóng. Vấn đề là sau đó nó co lại và bị đốt cháy, vì nó không thể quản lý loại căng thẳng đó quá sớm. Khi nó không còn chức năng, nó sẽ không còn chức năng trong suốt cuộc đời. Vì vậy, việc bảo vệ, bạn biết đó, có một câu nói như vậy? Những viên ngọc quý của gia đình, đây là những viên ngọc quý trong não của một đứa trẻ. Đây là viên ngọc, amygdala. Bạn muốn giữ cho căng thẳng là tối thiểu tuyệt đối trong năm đầu đời, đó là lý do tại sao huấn luyện giấc ngủ là nguy hiểm. Đó là lý do tại sao để trẻ khóc một mình. Đó là lý do tại sao đưa trẻ vào nhà trẻ. Đó là lý do tại sao để trẻ ở một mình trong nhiều giờ khi chúng rất, rất yếu ớt là rất xấu cho não bộ của chúng. Bởi vì như vậy sẽ làm tăng cortisol, hormone căng thẳng, nhưng đồng thời làm cho phần này của não trở nên rất hoạt động, khiến nó phát triển, phát triển, phát triển, rồi bùm, và không còn chức năng trong tương lai. Như một phản ứng PTSD. Vì vậy, những gì chúng ta biết là những đứa trẻ này đang trong trạng thái căng thẳng cực độ. Trẻ em ADHD. Trẻ em ADHD, trạng thái căng thẳng cực độ. Nếu bạn ở trong trạng thái căng thẳng cực độ đủ lâu, bạn sẽ rơi vào trạng thái căng thẳng thiểu năng, điều này sẽ dẫn đến trầm cảm. Những gì mà chúng ta có bây giờ không phải là rối loạn. Có một phong trào hoàn toàn để bỏ chữ D khỏi ADHD, vì nó không phải là một rối loạn. Đó là một phản ứng căng thẳng. Và thay vì đặt ra những câu hỏi đúng, như là, được rồi, cái gì đang gây ra căng thẳng này? Làm thế nào để chúng ta đảm bảo rằng những đứa trẻ của chúng ta không bị tiếp xúc với loại căng thẳng này, vì chúng đang đi vào chế độ chiến đấu hoặc chạy trốn? Vì vậy, như bạn đã nói, hệ thần kinh, não bộ có một công tắc bật và một công tắc tắt. Công tắc bật cho căng thẳng là amygdala, hippocampus là công tắc tắt. Và bạn có thể nói rằng phản ứng căng thẳng là, trong một vòng phản hồi tiêu cực, thực sự rất quan trọng. Nói cách khác, nếu một con hổ răng sabre đang đuổi theo bạn, thật quan trọng để bạn có thể kích hoạt, đúng, và chạy hoặc chiến đấu. Vì vậy, phản ứng căng thẳng phải là ngắn hạn. Nó không nên, nó phải là cấp tính hơn là mãn tính. Vì vậy, chúng ta có thể hình thành nó. Chúng ta có thể kích hoạt nó. Nhưng sau đó nó phải được tắt đi bởi công tắc tắt, hippocampus. Những gì chúng ta thấy trong não bộ của trẻ em là amygdala đang phát triển rất lớn một cách sớm, trong khi hippocampus, là công tắc tắt, thì rất nhỏ. Vì vậy, chúng ta có vấn đề này. Như chúng ta đã nói, Houston, chúng ta có một vấn đề. Chúng ta có một công tắc bật hoạt động ở tốc độ tối đa, ga, không có phanh, và không có công tắc tắt. Và điều đó đang gây ra ADHD, những vấn đề hành vi mà đang tăng lên lớn lao ở trẻ em trong trường học, rất nhiều sự hung hăng và bạo lực. Và đó là những gì đang diễn ra. Đây là một phản ứng căng thẳng. Và một lần nữa, thay vì đặt ra những câu hỏi đúng, như là điều này đến từ đâu? Cái gì đang gây ra căng thẳng? Thay vào đó, chúng ta làm im lặng nỗi đau của trẻ. Chúng ta nói với các bậc phụ huynh rằng chúng ta sẽ cho thuốc và chỉ cần giảm nhẹ triệu chứng. Đối với tôi, điều đó là sai lầm trong y học. Cách mà chúng ta điều trị ADHD là sai lầm trong y học. Một đứa trẻ phát triển, đi vào chế độ chiến đấu hoặc chạy trốn khi chúng chịu căng thẳng. Nó có thể là những yếu tố căng thẳng tâm lý xã hội ở nhà, trong gia đình. Nó có thể là ở trường. Nó có thể là với bạn bè của chúng. Nó có thể là một khuyết tật học tập. Có rất nhiều điều có thể gây ra căng thẳng cho trẻ em. Vì vậy, thay vì cho chúng uống thuốc, tại sao chúng ta không tìm hiểu sâu về điều gì đang xảy ra với đứa trẻ đó đang khiến chúng rơi vào trạng thái chiến đấu hoặc chạy trốn? Quan điểm đó phải không, tôi có hai câu hỏi ở đây. Câu hỏi đầu tiên là, làm thế nào bạn biết rằng đó là căng thẳng? Và câu hỏi thứ hai là, nếu đó là căng thẳng, thì vấn đề, hoặc ít nhất là sự thật không thoải mái mà nó tạo ra là phụ huynh phải chịu trách nhiệm. Đúng vậy, đó là sự thật không thoải mái. Về ADHD của con họ. Vâng, vâng. Đó là sự thật không thoải mái. Không đơn giản như vậy. Đôi khi là do gia đình. Thường thì là gia đình, đặc biệt là với những đứa trẻ nhỏ. Nhưng khi trẻ em đến trường, nó có thể là xã hội. Như tôi đã nói, bạn biết đấy, bạn không thể kiểm soát việc trẻ của bạn có bị tiếp xúc với các vấn đề xã hội hoặc bị bắt nạt hay có nhiều điều có thể gây căng thẳng cho trẻ em. Nhưng khi chúng còn rất nhỏ, bạn là môi trường của chúng. Vì vậy, sự thật không thoải mái là khi con bạn nhận được chẩn đoán ADHD, điều đầu tiên bạn nên làm là tìm đến một nhà trị liệu sẽ hướng dẫn cha mẹ bạn. Đừng vội vàng đưa đứa trẻ đó đến bác sĩ tâm thần để cho thuốc. Bạn hãy cùng người bạn đời hoặc vợ/chồng của mình nói chuyện với một chuyên gia hướng dẫn cha mẹ về điều gì có thể đang gây ra cho đứa trẻ này cảm thấy căng thẳng đến mức này. Hãy xem xét các yếu tố căng thẳng tâm lý xã hội. Hãy xem xét các ảnh hưởng và động lực trong cuộc sống của đứa trẻ này có thể đang khiến chúng đi vào trạng thái căng thẳng như vậy. Hãy cho tôi một số ví dụ về loại căng thẳng, những căng thẳng hàng ngày mà chúng ta hiện đang để trẻ em phải đối mặt đang dẫn đến ADHD theo ý kiến của bạn. Vâng, một lần nữa, hãy bắt đầu từ nhà.
    Tại nhà, những căng thẳng có thể đến từ việc họ được gửi đến trung tâm trẻ em từ khi còn nhỏ, điều này kích hoạt phản ứng amygdala, khiến phần não điều chỉnh căng thẳng hoạt động quá sớm. Giờ đây, bạn đã có phản ứng cảnh giác thái quá và họ không thể tắt nó đi, đúng không? Có thể là tình huống ly hôn; 50% các cặp vợ chồng ly hôn, điều này có nghĩa là ly hôn là một nghịch cảnh. Bạn biết không, tôi có một cuốn sách sẽ ra mắt trong một năm tới về cách thức ly hôn và giảm thiểu tác động của ly hôn đến trẻ em, nhưng không có gì thay đổi, ly hôn vẫn là một nghịch cảnh đối với trẻ em và là một áp lực khi cha mẹ tranh cãi kịch liệt trong nhà. Nếu trong nhà có những vấn đề về cạnh tranh giữa các anh chị em, hoặc nếu có sự ra đời của một đứa trẻ khác, thì điều đó cũng gây căng thẳng, đúng không? Nếu bạn có một anh chị em, dù bạn có tin hay không, điều đó là một điều rất căng thẳng. Nếu cha mẹ nhạy cảm về điều đó, thì có thể giảm thiểu được. Nhưng nếu cha mẹ không nhạy cảm về sự ra đời của đứa trẻ thứ hai và những cảm xúc mà đứa trẻ đầu lòng có thể có, thì điều đó có thể gây ra căng thẳng. Việc chuyển nhà có thể gây căng thẳng. Bệnh tật hay bệnh tâm thần ở một bậc phụ huynh có thể gây căng thẳng. Chứng nghiện rượu hay bất kỳ loại nghiện nào cũng có thể gây căng thẳng. Việc ông bà, chú, dì hoặc thậm chí là cha mẹ bị ốm và qua đời có thể gây ra căng thẳng. Ý tôi là, có rất nhiều điều có thể gây ra căng thẳng, nhưng điểm mấu chốt là căng thẳng có thể được điều chỉnh, nhưng chỉ có thể được điều chỉnh nếu cha mẹ tự suy ngẫm và tự nhận thức và sẵn sàng nhìn nhận vai trò của mình trong đó. Nếu cha mẹ gửi một đứa trẻ đến bác sĩ tâm thần và nói: “Hãy cứu chữa con tôi.” Tất nhiên, các bác sĩ tâm thần sẽ hợp tác với bạn và làm giảm sự đau khổ của con bạn, nhưng đó có phải là điều bạn thực sự muốn làm không? Bởi vì cuối cùng, bạn chỉ đang dùng ngón tay của mình chặn một cơn lũ, bạn đang chặn một con đê, và cuối cùng cái đê đó sẽ vỡ. Bạn sẽ nói gì về một số bằng chứng cho thấy có mối liên hệ với thành phần di truyền trong các nghiên cứu về sinh đôi? Họ đã phát hiện rằng ADHD có tính di truyền khoảng 74 đến 80%, khiến nó trở thành một trong những tình trạng tâm thần có ảnh hưởng di truyền cao nhất. Để tôi kể cho bạn một nghiên cứu khác sẽ giúp bạn hiểu về nghiên cứu đó, đó là chúng ta biết rằng không có tiền tố di truyền nào cho bệnh tâm thần. Không có tiền tố di truyền nào cho ADHD. Không có tiền tố di truyền nào cho trầm cảm, cũng không có tiền tố di truyền nào cho lo âu. Bạn có nghĩa là gì khi nói về tiền tố? Nghĩa là không có kết nối di truyền. Bạn không nhận được nó từ gen của mình. Nếu cha hoặc mẹ của bạn bị trầm cảm, bạn nhận được nó từ một cái gì đó gọi là sự kế thừa các đặc điểm đã có. Nếu bạn được nuôi dưỡng bởi một bậc phụ huynh bị trầm cảm, bạn có khả năng cao hơn để trở thành người bị trầm cảm. Đó là lập luận về bản chất và nuôi dưỡng. Được rồi, nhưng những gì họ đã phát hiện. Bây giờ, tâm thần phân liệt có liên quan di truyền đến rối loạn lưỡng cực. Những điều đó có tính di truyền, nhưng những điều còn lại thì không. Lo âu, trầm cảm, ADHD, không có di truyền. Những gì họ đã phát hiện là có sự gắn kết di truyền với một cái gọi là gen nhạy cảm. Đó là một alen ngắn trên thụ thể serotonin, và như chúng ta biết, serotonin được sử dụng để điều chỉnh cảm xúc tích cực, để điều chỉnh cảm xúc, đúng không? Vậy khi bạn có một alen ngắn, có nghĩa là bạn gặp khó khăn hơn trong việc tiếp nhận serotonin, nhưng cũng có nghĩa là bạn nhạy cảm hơn với căng thẳng. Giờ đây, những đứa trẻ sinh ra với gen này, cái alen ngắn trên gen thụ thể serotonin, chúng có khả năng cao hơn về bệnh tâm thần sau này do sự nhạy cảm với căng thẳng. Nghiên cứu cho thấy rằng nếu những đứa trẻ sinh ra với gen nhạy cảm này được cung cấp sự gắn bó bảo mật và hiện diện về mặt cảm xúc và thể chất trong năm đầu đời, điều đó làm trung hòa sự biểu hiện của gen đó. Vì vậy, di truyền học biểu sinh có nghĩa là chúng ta sinh ra với các gen, như bạn có thể có một gen cho bệnh viêm khớp dạng thấp, hoặc bạn có thể có một gen cho ung thư, nhưng nó chưa bao giờ được biểu hiện. Chà, tất cả chúng ta đều có gen cho điều gì đó, nhưng chúng không nhất thiết phải được biểu hiện. Đó là những gì di truyền học biểu sinh. Nó có nghĩa là môi trường phải kích hoạt gen để làm cho nó hoạt động, hãy cùng tổ chức nào nhé? Những gì nó cho thấy trong nghiên cứu này là những đứa trẻ sinh ra với tiền tố di truyền này, nhạy cảm với căng thẳng, nếu chúng có cha mẹ nhạy cảm, đồng cảm, nuôi nấng và hiện diện trong năm đầu đời, điều đó đã trung hòa sự biểu hiện của gen đó. Vậy những đứa trẻ này có thể khỏe mạnh như những đứa trẻ sinh ra mà không có gen đó. Tuy nhiên, nếu những đứa trẻ sinh ra với gen nhạy cảm này bị bỏ rơi, bị bỏ mặc, không được cung cấp sự nuôi nấng nhạy cảm, đồng cảm và hiện diện, điều đó sẽ làm trầm trọng thêm gen đó. Vì vậy, chúng ta biết rằng gen nhạy cảm đó có liên quan và tương quan với bệnh tâm thần sau này, trừ khi sự nuôi nấng nhạy cảm, đồng cảm, nuôi dưỡng có thể làm giảm tính chất của gen đó. Và bạn sẽ nói gì với những người chỉ ra các quét MRI? FMRIs, và vâng, có rất nhiều bài kiểm tra thần kinh bây giờ mà chúng ta có thể thấy não hoạt động. Vì vậy, nó không phải là một cái gì đó tĩnh. Chúng ta thực sự có thể thấy dòng máu đến não. Chúng ta có thể thấy hoạt động điện trong não. Thực sự rất tuyệt vời. Nhưng một số người nói rằng điều này chứng minh rằng đó là cách não của bạn hoạt động. Và rất nhiều bạn bè của tôi có ADHD, khi họ nói về ADHD của họ hoặc cách mà họ là, họ nói: “Não của tôi hoạt động như thế này.” Không, điều đó không đúng. Não của họ nhạy cảm với căng thẳng. Một người có ADHD nhạy cảm hơn với căng thẳng. Vì vậy, bạn có thể hỏi họ những câu hỏi như thế này. Bạn có thể nói: “Bạn có phải là người nhạy cảm hơn không? Bạn có nhạy cảm hơn với tiếng ồn, với mùi vị, với cảm giác khi bạn còn là trẻ nhỏ không? Bạn có không thích những điều ngứa không? Bạn có khóc nhiều hơn không? Bạn có nhạy cảm hơn khi cha mẹ bạn ra ngoài vào ban đêm không? Hay bạn có nhạy cảm hơn khi mẹ bạn đi làm? Hay bạn có nhạy cảm hơn khi bạn được để lại ở trường mẫu giáo?” Và họ có lẽ sẽ trả lời có. Nhưng nếu họ nói không và họ vẫn có chẩn đoán ADHD, tôi sẽ đảm bảo, gần như đảm bảo rằng họ sẽ không nói không. Bởi vì những người có ADHD là những người nhạy cảm.
    Cảm xúc là một sức mạnh tuyệt vời nếu nó được đáp lại bằng sự cảm thông. Nếu bạn có một đứa trẻ nhạy cảm, vậy thì một đứa trẻ nhạy cảm sẽ như thế nào? Nếu bạn có nhiều đứa trẻ, thì bạn biết, bởi vì điều đầu tiên tôi sẽ làm khi tôi có một buổi nói chuyện công khai là tôi sẽ hỏi, được rồi, mọi người ở đây, ai có một đứa trẻ nhạy cảm? Và tôi mô tả, được rồi, đứa trẻ nhạy cảm là một đứa trẻ hay khóc hơn, khó an ủi hơn, hay bám víu hơn, không thích bạn rời bỏ chúng, khó khăn hơn trong việc tách ra, khó khăn hơn trong việc đi ngủ và để ngủ một mình, nhạy cảm với những thứ như tiếng ồn, mùi hương và cảm giác…
    Nếu bạn lớn lên trong một môi trường căng thẳng, và một lần nữa, bạn đã xác định rằng căng thẳng có thể đến từ nhiều hình thức. Nó có thể là cha mẹ cãi vã, có thể là hàng xóm hoặc bất kỳ yếu tố môi trường nào gây ra căng thẳng đó. Bạn nhạy cảm, bạn phát triển ADHD, bạn trở thành người lớn, bạn được chẩn đoán ở tuổi 30 là mắc ADHD. Bạn được đề nghị dùng thuốc, bạn uống thuốc, thuốc làm cho bạn hoạt động hiệu quả hơn trong sự nghiệp, trong các mối quan hệ, trong cuộc sống của bạn. Đó là một chất kích thích. Vì vậy, những gì chất kích thích làm là chúng có thể gây ra lo âu rất lớn, có thể gây ra cơn hoảng loạn ở tuổi thiếu niên, có thể gây ra vấn đề tăng trưởng. Vì vậy, tôi có những bệnh nhân đến với tôi, những người trẻ không phát triển, vì họ đã được cho dùng chất kích thích khi còn nhỏ.
    Về mặt hậu quả của việc sử dụng chất kích thích, hội đồng vẫn chưa đưa ra phán quyết, nhưng chúng ta biết rằng chúng gây ra các vấn đề tăng trưởng, gây ra cơn hoảng loạn, gây ra rối loạn lo âu, gây ra trầm cảm. Chúng khá cứu sống, chúng cứu sống nhiều người trong việc có một- Chúng có thể là như thế. Vì vậy, điều tôi muốn nói là nếu bạn đã thử mọi cách để tìm ra nguyên nhân căng thẳng gây ra phản ứng của bạn như vậy, và bạn vẫn cảm thấy như vậy, thì đôi khi thuốc có thể là một biện pháp cứu sống. Vấn đề là chúng ta thường tìm đến thuốc cho thanh thiếu niên, trẻ em và người lớn trẻ, chúng ta coi nó như một loại thuốc tăng cường hiệu suất, bởi vì có quá nhiều căng thẳng trong cuộc sống hiện đại và có nhu cầu lớn cho mọi người phải hoạt động và thành công trong sự nghiệp và trong trường học và đạt điểm tốt. Có quá nhiều áp lực lên trẻ em.
    Tôi 60 tuổi và chúng tôi không có áp lực như vậy khi lớn lên. Và thế hệ tiếp theo phải chịu áp lực rất lớn. Áp lực đó khiến trẻ em thực sự mất kiểm soát. Chúng ta có thể nói về áp lực học tập, tính cạnh tranh, sự hoàn hảo. ADHD là một thùng chứa. Đó là một thùng chứa bạn bỏ những người bị lo âu chưa bao giờ được điều trị vào. Và có nhiều cách để suy nghĩ về điều trị nữa. Chúng ta là một xã hội thích những giải pháp bề mặt nhanh chóng. Chúng ta thích thuốc, chúng ta thích liệu pháp CBT. Sự thật là đây không phải là một giải pháp nhanh chóng. Việc tìm hiểu một cách mối quan hệ, động lực, những gì đã xảy ra với bạn khi còn là một đứa trẻ, những mất mát của bạn là gì, những chấn thương của bạn là gì, điều gì đã khiến bạn cảm thấy lo âu như vậy, điều gì đã khiến bạn phải chiến đấu hoặc chạy trốn là một công việc khó khăn. Nó đòi hỏi sự thất vọng. Nó đòi hỏi sự cam kết. Nó đòi hỏi việc đến với một người có thể suy nghĩ thật sâu với bạn.
    Bạn biết đấy, tôi muốn định nghĩa điều gì là lo âu vì tôi nghĩ điều đó thực sự quan trọng bởi vì chúng ta hiếm khi định nghĩa trầm cảm và lo âu. Trầm cảm là sự lo lắng về những mất mát trong quá khứ. Lo âu là sự lo lắng về những mất mát trong tương lai có thể không bao giờ xảy ra. Điều gì chung giữa chúng? Tất cả đều liên quan đến mất mát. Tất cả đều là về mất mát. Và bạn có thể nói rằng các thế hệ hiện tại rất lo lắng về mất mát. Mất mát về địa vị, thành tựu, nhưng vì chúng ta cũng rất lo lắng về việc có được thứ gì. Chà, chúng ta lo lắng về những thứ mà tôi gọi là, bạn biết đấy, tôi không muốn phán xét, nhưng tôi muốn nói là những thứ không quan trọng trong cuộc sống. Những điều quan trọng trong cuộc sống là gì? Các mối quan hệ, tình yêu, kết nối, sức khỏe, đúng không? Bạn có thể nói một cách khách quan, gia đình. Đây là những điều quan trọng trong cuộc sống. Nhưng chúng ta đã trở nên rất lo lắng về thành công vật chất, tiền bạc, thành tựu nghề nghiệp và sự nổi tiếng. Tôi nghĩ đã có một nghiên cứu phỏng vấn thanh thiếu niên và kết quả rất đáng thất vọng vì họ nói rằng điều họ muốn nhất trong cuộc sống là nổi tiếng. Và vì vậy, chúng ta đang lo lắng về những điều sai lầm.
    Về vấn đề căng thẳng và mối liên hệ với ADHD, nhìn vào một số nghiên cứu từ nhóm giáo dục nghiên cứu injury.com. Nó nói rằng trẻ em có điểm ACE, điểm dựa trên chấn thương, mà tôi nghĩ là có tới 10 câu hỏi khác nhau, với một điểm ACE từ bốn trở lên. Vì vậy, bốn trải nghiệm chấn thương trở lên có gần bốn lần, tức là 400% nhiều khả năng có ADHD được cha mẹ báo cáo so với trẻ em không có ACE. Và một số yếu tố có ảnh hưởng lớn là khó khăn kinh tế gia tăng khả năng bạn có ADHD lên 40%, ly hôn của cha mẹ 35%, bệnh tâm thần trong gia đình hoặc một cha mẹ mắc bệnh tâm thần làm tăng lên gần 60%, 55%, tôi tin rằng, và bạo lực trong khu phố gần 50%, giam giữ trong gia đình. Vì vậy, nếu một cha mẹ vào tù, thì điều đó cũng tăng khả năng bạn có ADHD khoảng 40%. Và điều này được công bố bởi, tôi nghĩ là New England. Vâng. Hoặc Thư viện Quốc gia Y tế, Trung tâm Thông tin Sinh học Quốc gia. Vâng, vì vậy hãy nhớ những gì tôi đã nói, rằng bạn không thể kiểm soát mọi thứ xảy ra với con bạn. Ly hôn có xảy ra và khó khăn xảy ra với trẻ em. Vấn đề sức khỏe xảy ra với trẻ em. Những gì bạn có thể kiểm soát là bạn có thể kiểm soát ba năm đầu tiên và có mặt càng nhiều càng tốt cho con bạn. Vì vậy, nếu con tôi bắt đầu la hét trong một siêu thị, một trong những lời khuyên phổ biến nói rằng chỉ cần rời đi hoặc bắt đầu la hét chính bạn như một bậc phụ huynh để cho chúng thấy.
    Tôi có phải chỉ bỏ qua con mình khi nó khóc và gây rối không?
    Có phải tôi nên dừng những gì tôi đang làm và đi quan tâm đến nó không?
    Tôi phải làm gì trong những tình huống này?
    Bạn sẽ gọi điện cho tôi thường xuyên, Stephen.
    Bạn hãy cẩn thận, vì nếu bạn hứa như vậy, tôi hứa, tôi hứa, tôi sẽ nằm trong danh bạ của bạn.
    Bạn chỉ muốn bỏ nghề và tập trung vào việc nuôi dạy con cái của tôi.
    Không, bạn có thể làm điều đó, không, nhưng bạn có thể gọi cho tôi.
    Tôi đã ghi lại điều này trên video.
    Điều đó có giá trị về mặt pháp lý.
    Không, bạn có thể gọi cho tôi thường xuyên.
    Bao nhiêu?
    Vâng, bạn có thể, bao nhiêu cũng được.
    Vậy thỏa thuận là, bạn không la mắng con cái của bạn.
    Một bậc phụ huynh biết điều chỉnh cảm xúc,
    một bậc phụ huynh khỏe mạnh sẽ tạo ra một đứa trẻ khỏe mạnh.
    Vậy một bậc phụ huynh khỏe mạnh là gì?
    Một bậc phụ huynh khỏe mạnh là người có cảm giác tốt về bản thân,
    có lòng tự trọng chân thật,
    không phải kiêu ngạo, nhưng thực sự cảm thấy tốt về bản thân,
    biết rõ điểm mạnh và hạn chế của mình,
    và tổng thể, là một con người hoàn chỉnh, cảm thấy tốt về bản thân.
    Họ có khả năng điều chỉnh cảm xúc của mình,
    giữ cho cảm xúc của họ không bị quá cao hoặc quá thấp.
    Hãy nhớ, chèo thuyền ở Caribbean,
    nghĩa là họ có thể giữ bình tĩnh trong bão,
    nhạy cảm và đồng cảm như một người nuôi dưỡng.
    Đây là những dấu hiệu của sự khỏe mạnh ở một bậc phụ huynh.
    Vậy nếu con tôi nói, “Con muốn gói kẹo đó,”
    và tôi nói, “Con không thể có gói kẹo đó.”
    Chà, trước tiên bạn phải, vì trước khi bạn kỷ luật,
    bạn luôn muốn đồng cảm trước.
    Vì vậy tôi luôn nói rằng nếu bạn sẽ kỷ luật một đứa trẻ,
    trước tiên bạn phải nhận ra cảm xúc của chúng.
    Ý tôi là, nhận ra cảm xúc của trẻ em là quan trọng ở mọi lúc,
    nghĩa là khi bạn nhận ra cảm xúc của trẻ,
    nếu chúng buồn, bạn phản ánh nỗi buồn của chúng.
    Nếu chúng tức giận, bạn nói, “Tôi thấy bạn đang tức giận.”
    Nếu chúng hạnh phúc, bạn nhìn thấy chúng và cảm thấy hạnh phúc cùng với chúng.
    Loại phản chiếu đó là cách mà con bạn biết
    rằng bạn công nhận chúng, rằng chúng là một người với bạn,
    rằng chúng là một người riêng biệt với bạn.
    Đó là cách chúng cảm thấy có giá trị.
    Vì vậy khi bạn công nhận cảm xúc của chúng,
    đó là điều quan trọng đầu tiên, bạn có thể nói, cha mẹ 101.
    Công nhận cảm xúc của con bạn.
    Vì vậy tôi sẽ quay sang con mình và nói, “Con muốn kẹo hay con đói?”
    Vâng, bạn có thể nói, “Tôi thấy rằng bạn thực sự muốn gói kẹo đó.
    Tôi thấy thật khó khăn vì bạn thực sự muốn nó,
    nhưng bạn biết rằng bạn không thể có nó trước bữa tối.
    Bạn biết đó là quy tắc.”
    Và rồi chúng bắt đầu la hét và khóc.
    Và rồi chúng bắt đầu la hét và bạn nói,
    “Bạn đang sử dụng phương thức giao tiếp lập đi lập lại,”
    nơi bạn nói, “Ồ, tôi thấy điều này thật khó khăn cho bạn,
    nhưng bạn vẫn không thể có kẹo.”
    Và bạn ở bên chúng và tiếp tục đồng cảm
    và sau đó thiết lập cấu trúc, đồng cảm cấu trúc, đồng cảm cấu trúc.
    Sai lầm mà các bậc phụ huynh mắc phải là họ ngay lập tức nói không.
    Họ không sử dụng sự đồng cảm, họ không đưa sự đồng cảm vào.
    Và sự thật là ngay cả khi là một người lớn,
    nếu ai đó chỉ nói không mà không nhận ra cảm xúc của bạn trước,
    bạn cảm thấy rất không thỏa mãn, đúng không?
    Đối với một đứa trẻ, điều này là rất quan trọng.
    Điều này rất quan trọng là ngay cả khi bạn phải nói không,
    và đặc biệt nếu bạn phải nói không,
    bạn trước tiên phải công nhận cảm xúc của chúng.
    Ý tôi là, đó là điều mà tất cả các chuyên gia về mối quan hệ trong chương trình nói với tôi.
    Họ nói nếu bạn muốn thành công trong một mối quan hệ lãng mạn,
    thì trước tiên bạn phải làm cho đối tác của bạn cảm thấy được lắng nghe và hiểu.
    Đúng vậy.
    Ngay cả khi bạn không đồng ý trong một cuộc cãi vã,
    trước tiên hãy công nhận những gì họ đã nói, có thể lặp lại lại cho họ,
    và rồi họ sẽ cảm thấy được lắng nghe và hiểu
    và điều đó thì sẽ dừng cái việc lập đi lập lại.
    Bạn có nghĩ rằng tôi là một đứa trẻ bị chấn thương không?
    Tôi không biết.
    Tôi chưa nghe về quá khứ bị chấn thương của bạn.
    Nếu đúng vậy, nếu bạn có một chấn thương,
    tôi sẽ nói chúng ta đều vậy, nên cho phép tôi nói điều này,
    có một từ gọi là chấn thương lớn được sử dụng khá nhiều.
    Tôi có thể nói về nó một chút không?
    Có điều gì đó gọi là chấn thương lớn, đúng không?
    Chấn thương lớn giống như tôi đã bị tai nạn xe và mất chân,
    hoặc tôi mất cha mẹ, mẹ tôi qua đời vì ung thư não,
    hoặc cha tôi là người nghiện rượu và đánh tôi,
    hoặc có những điều cụ thể hơn
    mà bạn có thể nắm giữ, những điều xảy ra với con người.
    Vâng, tôi đã bị cưỡng hiếp, hoặc bạn biết đấy, đó là chấn thương lớn.
    Nhưng tin hay không, có lẽ ít người phải chịu đựng chấn thương lớn
    và nhiều người phải chịu đựng chấn thương nhỏ.
    Và chấn thương nhỏ thì tinh tế hơn.
    Nó đòi hỏi việc nhìn nhận kỹ hơn vào các vấn đề.
    Nó mang tính mối quan hệ nhiều hơn.
    Nó là, tôi bị mẹ tôi bỏ rơi một cách tinh tế.
    Mẹ tôi không phải là một người lắng nghe tốt.
    Mẹ tôi yêu tôi, nhưng cha tôi yêu tôi,
    nhưng ông chưa bao giờ hiểu tôi.
    Bố mẹ tôi có tính tự mãn và rất ích kỷ.
    Họ không bao giờ có mặt, bạn biết đấy,
    và vì vậy mọi người sẽ vào văn phòng của tôi
    và ngồi xuống, những cá nhân để trị liệu,
    và họ sẽ nói, bạn biết đấy, tôi không biết có gì sai với tôi.
    Tôi có hai bậc phụ huynh sống bên nhau.
    Tôi có tất cả của cải vật chất mà tôi cần.
    Tôi không bao giờ thiếu thốn vật chất.
    Bạn biết đấy, cha mẹ tôi sống bên nhau,
    và tôi không biết có gì sai với tôi.
    Và vì vậy tôi nói, được rồi, vậy bạn đang nói với tôi rằng không có
    điều gì lớn lao và chấn thương đã xảy ra với bạn trong cuộc sống.
    Bây giờ hãy nói về sự tinh tế.
    Và chúng ta không còn tinh tế nữa,
    vì vậy chúng ta không muốn nhìn vào những nguyên nhân gây ra hầu hết các dạng
    bệnh tâm thần, trầm cảm, lo âu.
    Ngay cả ADHD cũng là những gì liên quan đến những mối quan hệ trong gia đình.
    Và bạn nghĩa là gì với những mối quan hệ tinh tế?
    Có thể là…
    Sự bỏ rơi.
    Sự bỏ rơi.
    Bị bỏ qua, có một bậc phụ huynh bị bệnh tâm thần mà không ai biết đến.
    Có thể là một người mẹ trầm cảm ngủ dậy muộn vào buổi sáng
    và không dậy cho bạn ăn.
    Bạn biết đấy, bạn dậy và tự lo cho bản thân,
    hoặc có thể bạn là một đứa trẻ tự lập có chìa khóa trở về nhà
    và bạn bị cô lập và một mình.
    Và có những điều mà mọi người không thể nhìn thấy, nhưng bạn thì thấy.
    Và đó là lý do tại sao mọi người,
    tôi sẽ nói hầu hết mọi người tham gia trị liệu,
    không phải vì những chấn thương lớn, tin hay không tin,
    mặc dù nghiên cứu ACEs cho thấy, bạn biết đấy,
    nghiện rượu, nghiện ma túy, tất nhiên,
    đó là những chấn thương lớn.
    Hầu hết mọi người đến trị liệu vì những chấn thương nhỏ.
    Và lý do mà điều đó khá khó khăn
    cho những người đó là không có nhiều sự củng cố
    từ xã hội rằng đó cũng là chấn thương.
    Nhưng thực tế, chúng là chấn thương.
    Chấn thương gắn bó, bạn biết đấy, nếu bạn từng bị gửi vào nhà trẻ.
    Và tôi có những bệnh nhân đến với tôi và nói,
    Tôi có thể nhớ được việc được gửi vào nhà trẻ.
    Và bạn biết đấy, bạn không nên nhớ những điều
    cho đến khi được bốn hoặc năm tuổi.
    Nhưng một số bệnh nhân có thể nhớ những mảnh ký ức dưới năm tuổi.
    Họ sẽ nói, tôi đã bị gửi vào nhà trẻ.
    Tất cả những gì tôi có thể nhớ là đã hét lên hết sức mình
    vì mẹ tôi.
    Bạn không thích nhà trẻ, phải không?
    Không.
    Có gì sai với nhà trẻ?
    Nhà trẻ làm tăng mức cortisol nước bọt ở trẻ em.
    Các nghiên cứu cho thấy, điều đó có nghĩa là những đứa trẻ đó bị đưa vào
    các trạng thái căng thẳng khi còn rất nhỏ
    khi não của chúng đang phát triển.
    Nhà trẻ đã được biết là làm tăng sự hung hăng
    và lo âu cũng như các vấn đề hành vi ở trường,
    trong những năm học.
    Và những đứa trẻ đó có khả năng
    phát triển rối loạn gắn bó cao hơn.
    Hãy nhớ ba năm đầu tiên
    khi trẻ em rất mong manh và dễ bị tổn thương,
    việc lấy chúng ra khỏi cơ thể bạn như một hình mẫu gắn bó chính
    và giao chúng cho người lạ
    và để chúng ở đó hàng giờ sẽ khiến con bạn phải phát triển những phòng vệ bệnh lý.
    Và đó là điều mà những đứa trẻ đó buộc phải làm.
    Vì vậy, đây là lựa chọn kém nhất về chăm sóc trẻ em.
    Vậy hãy nói về những lựa chọn chăm sóc trẻ em tốt hơn
    nếu bạn phải sử dụng chăm sóc trẻ em.
    Bạn biết chúng ta thường nói sữa mẹ là tốt nhất, và đúng là vậy vì nhiều lý do.
    Nhưng tốt nhất là hình mẫu gắn bó chính của bạn
    trong ba năm đầu tiên, càng nhiều càng tốt.
    Hình mẫu gắn bó chính, bạn nghĩa là mẹ?
    Chà, không, có thể là cha.
    Đó là người mà bạn có thể hướng tới và là người chăm sóc nhạy cảm, đồng cảm.
    Vì vậy, khi đứa bé gặp khó khăn, đứa bé sẽ được đáp ứng nhu cầu tình cảm.
    Có thể là cha.
    Có thể là cha,
    nhưng trước tiên cha phải học cách trở thành một người nhạy cảm.
    Điều này không tự nhiên đối với hầu hết đàn ông.
    Với những trường hợp hiếm hoi, tôi đã biết một số bệnh nhân
    nơi chồng, người cha, nhạy cảm hơn cả mẹ.
    Điều đó là khả thi.
    Nhưng nhìn chung, theo bản năng,
    các ông bố không phải là những người chăm sóc nhạy cảm, đồng cảm
    vì đó là điều đi ngược lại với bản năng tiến hóa của họ.
    Bản năng tiến hóa của họ,
    nếu bạn là một con vật ở đồng cỏ châu Phi,
    bạn là một con impala.
    Bạn là một con impala cha.
    Con của bạn vừa được sinh ra và nó chạy ra ngoài vì chúng vậy.
    Chúng giống như được sinh ra và bạn đang chạy cùng nhau.
    Bạn đứng sau con bé và nói,
    đi nào bạn nhỏ, bạn tốt nhất là đi đi
    nếu không bạn sẽ trở thành bữa trưa cho con sư tử.
    Đó là bản năng của một người cha là bảo vệ.
    Đó là sự hung hăng bảo vệ.
    Điều đó khác với việc con impala con ngã xuống
    và mẹ nó chạy lại liếm con và nói,
    bạn có ổn không, cưng?
    Tôi có thể ôm bạn không?
    Nếu con impala có thể nói.
    Vì vậy, đó là bản năng khác nhau.
    Vì vậy, các ông bố có thể được dạy để trở thành hình mẫu gắn bó chính,
    nhưng đó là lý do tôi nói rằng thật sự quan trọng
    là chúng ta nhận ra sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ.
    Nếu chúng ta chỉ nghĩ rằng họ hoàn toàn giống nhau
    và chúng ta đưa một người cha vào tình huống cùng với một đứa trẻ sơ sinh
    còn mẹ thì ra ngoài và cha ở nhà,
    nếu chúng ta không nói về những điều này
    và nói về nó một cách công khai và nói,
    khi đứa bé khóc, bạn phải phản chiếu cảm xúc của đứa bé.
    Bạn phải làm da kề da.
    Bạn phải xoa dịu đứa bé,
    không khuyến khích sự kiên cường, không làm phân tâm đứa bé,
    không sử dụng cảm xúc không đồng nhất với đứa bé.
    Nếu đứa bé khóc, đừng nói, ôi, con ổn mà.
    Bạn sẽ ổn thôi.
    Không, không.
    Vì vậy, thật sự quan trọng
    nếu người cha ở nhà
    thì anh ta phải học cách trở thành một người mẹ.
    Bạn biết đấy, đôi khi các cặp đôi đồng tính sẽ đến với tôi
    và tôi sẽ nói, bạn biết đấy, hai người đàn ông đồng tính sẽ đến.
    Tôi sẽ nói, ai trong số các bạn sẽ là người mẹ?
    Bây giờ điều này có vẻ không đúng chính trị,
    nhưng ai đó phải đảm nhận vai trò đó.
    Bạn không thể có hai người cha cho một đứa trẻ.
    Một đứa trẻ cần có mẹ và cha.
    Nếu bạn có hai người đàn ông,
    thì một trong số họ phải đóng vai trò nhạy cảm, đồng cảm.
    Người còn lại phải đảm nhận vai trò gia tăng cảm giác vui vẻ, kích thích.
    Cũng giống như với hai người phụ nữ đang nuôi dạy trẻ.
    Tốt hơn là có một người cha và một người mẹ còn hơn hai người mẹ.
    Vậy ai trong số các bạn sẽ là người cha?
    Ai trong số các bạn sẽ chơi đùa và chơi bóng rổ
    và lăn lộn trên mặt đất và làm trò với đứa bé
    và khuyến khích sự khám phá và chấp nhận rủi ro –
    Bạn không thể chia sẻ vai trò đó sao?
    Không, không, không.
    Và tôi sẽ nói với bạn lý do.
    Điều đó rất gây nhầm lẫn cho trẻ em.
    Khi cha mẹ nói, tôi vừa là mẹ vừa là cha của con tôi,
    tôi nói, không, không, điều đó rất gây nhầm lẫn cho trẻ em.
    Chúng cần có một hình mẫu mẹ và một hình mẫu cha.
    Và tôi nói điều này với việc biết bối cảnh chính trị ngày nay
    và biết tình hình xã hội hiện tại,
    bạn có thể có một hình mẫu mẹ mà không phải là mẹ.
    Có thể là một người giúp việc.
    Có thể là một người bà.
    Bạn cần có một hình mẫu mẹ.
    Và bạn cần hình mẫu mẹ đó có mặt nhiều.
    Nếu hình mẫu mẹ đó là người cung cấp
    sự chăm sóc nhạy cảm và đồng cảm.
    Vì vậy, một số điều này có thể được dạy,
    nhưng không thể được dạy trừ khi bạn trước tiên công nhận
    rằng có sự khác biệt.
    Nếu chúng ta không thể, như một xã hội, công nhận sự thật không thoải mái
    rằng đàn ông và phụ nữ khác nhau
    về hành vi chăm sóc của họ,
    thì chúng ta không thể dạy bất kỳ ai điều gì.
    Tôi đang nhìn vào một số thống kê ở đây trước mặt tôi trên một đồ thị,
    điều mà tôi vừa đọc trong khi bạn giải thích,
    vì nó có vẻ khá phù hợp.
    Và nó cho thấy rằng vào năm 1960, một trong mười người mẹ
    là người kiếm tiền chính duy nhất.
    Bây giờ con số đó gần đạt tới một nửa.
    Nó đang trên đường đến nửa.
    Tôi biết.
    Gần một nửa số bà mẹ là người kiếm sống chính hoặc duy nhất vào năm 2016. Vì vậy, ý tôi là, những bà mẹ này không thể đơn giản bỏ việc. Đây là một câu hỏi hay. Tôi nhận được nhiều người đến với tôi và nói, và điều này rất phổ biến, tôi muốn bỏ việc. Tôi muốn thu nhỏ lại. Tôi muốn làm việc bán thời gian. Nhưng chồng tôi không ủng hộ điều đó vì tôi đã hứa rằng tôi sẽ là người kiếm sống chính. Và giờ tôi muốn thay đổi, nhưng anh ấy không sẵn sàng thay đổi, hoặc anh ấy không ủng hộ tôi từ bỏ công việc có mức lương cao. Nhưng tôi cảm thấy sự chuyển mình khi ở bên con tôi, và tôi không muốn rời xa con. Vấn đề với những người trẻ là họ hứa hẹn với nhau. Họ đưa ra những lời hứa mà có lẽ họ không nên làm. Đừng hứa với người phối ngẫu của bạn rằng mọi thứ sẽ không thay đổi khi bạn có con. Hãy nói với người phối ngẫu của bạn, hãy chuẩn bị cho mọi thứ sẽ thay đổi. Hãy tin rằng mọi thứ đều có thể xảy ra, và hãy chuẩn bị. Hãy lập chiến lược. Hãy nói, nếu tôi muốn ở nhà với đứa trẻ thì sao? Nếu tôi, có thể bây giờ tôi không cảm thấy như vậy, nhưng nếu tôi nhìn thấy đứa trẻ này, và tôi yêu đứa trẻ này, và tôi muốn ở nhà, và tôi là mẹ, và tôi muốn cho con bú, và tôi không muốn trở lại làm việc trong một thời gian? Và sau đó bạn nói, kịch bản đó sẽ như thế nào? Chúng tôi có thể làm gì? Chúng tôi có thể thu nhỏ những gì trong cuộc sống vật chất và lối sống của mình để tôi có thể ở nhà? Và tôi không nghĩ chúng ta làm điều đó. Thay vào đó, phụ nữ nói, không có gì sẽ thay đổi, và đàn ông cũng nói không có gì sẽ thay đổi. Và rồi họ có con, và họ không chuẩn bị cho những thay đổi xảy ra. Thay đổi cũng xảy ra ở đàn ông. Không chỉ phụ nữ. Ý tôi là, các ông bố cũng có thể có sự chuyển mình này, đúng không? Họ cũng muốn làm việc ít hơn, hoặc đôi khi sự chuyển mình xảy ra khi họ muốn làm việc ít hơn và ở nhà. Đôi khi, nó xảy ra ở chỗ muốn ra ngoài và đối mặt với thế giới để họ có thể nuôi sống gia đình. Nhưng điều đó thực sự kích thích một điều gì đó. Nó kích thích một phản ứng tiến hóa nào đó ở cả đàn ông và phụ nữ. Điều khó khăn nhất mà tôi thấy là khi đàn ông và phụ nữ cạnh tranh với nhau. Ngày xưa thì dễ hơn nhiều. Bây giờ, không phải mọi thứ đều tốt trong những ngày xưa, nhưng bạn có thể nói rằng ý tưởng về các vai trò đã được xác định có nghĩa là đàn ông và phụ nữ không cạnh tranh về vai trò của mình. Bây giờ, điều đang gây ra nhiều cuộc ly hôn này và gây ra nhiều mâu thuẫn trong hôn nhân là đàn ông và phụ nữ cạnh tranh về mọi thứ. Họ cạnh tranh về ai sẽ kiếm nhiều tiền hơn. Họ cạnh tranh về ai sẽ chăm sóc đứa trẻ. Và vì vậy, giống như bạn là giám đốc điều hành của một công ty, bạn có công ty riêng của mình. Vì vậy, bạn không thể có đồng giám đốc điều hành. Ý tôi là, tôi không biết nếu bạn có, nhưng nó không hoạt động. Ý tôi, bất cứ ai mà tôi đã từng điều trị và nói rằng chúng tôi sẽ làm đồng giám đốc điều hành, nó luôn bị sụp đổ. Bạn có thể có một giám đốc điều hành, bạn có thể có một chủ tịch, bạn có thể có người đứng đầu marketing, bạn có thể có một giám đốc tài chính, bạn có thể có một giám đốc điều hành. Đây là những vai trò khác nhau. Và họ không cạnh tranh với nhau. Họ làm việc như một đội. Làm cha mẹ là một môn thể thao đồng đội, không phải một môn thể thao cạnh tranh. Và vì vậy, điều đang xảy ra ngày hôm nay, vì tất cả sự trung lập về giới và chúng ta cũng tốt như bạn và bạn cũng tốt như tôi và chúng ta là như nhau, có nghĩa là các cặp vợ chồng đang cạnh tranh với nhau. Và điều đó đang tạo ra rất nhiều căng thẳng vì điều tốt nhất là khi các cặp đôi bổ sung cho nhau. Khi sự khác biệt của họ có nghĩa là như một đội, họ làm việc tốt để chăm sóc cho một đứa trẻ. Và tôi sẽ nói rằng bí quyết thành công trong hôn nhân là hãy giữ cho sự cạnh tranh của bạn ở sân quần vợt, ở sân bóng rổ, khi chạy trong công viên. Nhưng đừng cạnh tranh về việc nuôi dạy trẻ. Ai sẽ chăm sóc cho bọn trẻ? Đừng cạnh tranh về ai kiếm nhiều tiền hơn. Hãy tìm cách để bổ sung cho nhau và trở thành một đội. Có rất nhiều bà mẹ đang lắng nghe bây giờ rất hướng tới sự nghiệp. Và bạn có thể đang gây ra một số khủng hoảng tồn tại. Bạn có thể đang khẳng định nhiều điều mà họ tin tưởng và nghĩ và cảm thấy một cách trực giác. Bạn có đang nói rằng đối với những người phụ nữ theo đuổi sự nghiệp cao và vai trò lãnh đạo, mà cũng muốn có con, thì đó là một trong hai? Không, tôi đang nói rằng có những nghề nghiệp nhất định mà thực tế là. Đây là sự thật không thoải mái một lần nữa, một loạt những sự thật không thoải mái. Có một số nghề nghiệp mà rất khó để trở thành một người mẹ tốt. Chấm hết. Tôi đang nói rằng tôi biết đó là một câu nói khó nghe, nhưng đó là sự thật. Có những nghề nghiệp nhất định yêu cầu quá nhiều để có thể hiện diện cho con bạn, bất kể bạn là mẹ hay bố. Bạn nghĩ nếu bạn là một người bố là giám đốc điều hành đang đi khắp thế giới và bỏ lỡ sinh nhật của con, và bỏ lỡ trận bóng đá của con, và bỏ lỡ buổi hòa nhạc piano của con, và không có mặt để đón chúng ở trường hoặc ăn sáng cùng chúng hoặc ăn tối vào cuối ngày, bạn nghĩ đứa trẻ đó sẽ có một mối quan hệ lành mạnh với người đó? Một huyền thoại khác. Ở đây chúng ta. Tôi đã nói với bạn rằng tôi sẽ kết hợp các huyền thoại vào. Thời gian chất lượng so với thời gian số lượng. Bạn không thể ở đó cho con cái của bạn. Vào thời gian của riêng bạn, bạn phải ở đó vào thời gian của chúng. Có nghĩa là thời gian chất lượng là một ảo tưởng vị kỷ. Tôi có thể ở đó vào thời gian của mình. Vì vậy, đứa trẻ của tôi ngồi ở nhà như một cái bình trên kệ chờ tôi về nhà. Và sau đó tôi về nhà và ở đó tôi có thể có mặt cho con tôi. Đứa con của bạn đã cần bạn suốt cả ngày. Và khi bạn về nhà, đó là vào thời gian của bạn. Bạn cần có mặt với cả chất lượng và số lượng thời gian. Tôi luôn nói với mọi người rằng bạn có thể hiện diện về mặt thể chất nhưng lại không có mặt về mặt cảm xúc. Nhưng bạn không thể có mặt về mặt cảm xúc nếu bạn không có mặt về mặt thể chất. Đủ thường xuyên. Và đó chỉ là một thực tế. Vậy những nghề nào thực sự tốt cho người sẽ là nhân vật chính trong mối quan hệ? Các lĩnh vực dịch vụ. Các lĩnh vực mà bạn có doanh nghiệp riêng của mình và bạn có thể lập lịch trình riêng xung quanh con cái của mình.
    Trẻ em của bạn không làm việc quanh bạn.
    Bạn làm việc quanh trẻ em của bạn.
    Có thể là vật lý trị liệu, tâm lý trị liệu, trị liệu ngôn ngữ, hoặc có thể là tư vấn.
    Bất kỳ điều gì liên quan đến khởi nghiệp.
    Bất kỳ điều gì là lĩnh vực dịch vụ.
    Giám đốc điều hành, người làm podcast, nhà đầu tư, doanh nhân.
    Không, tôi sẽ không đồng ý với bạn.
    Tôi sẽ nói bạn có thể.
    Nhưng bạn phải sẵn sàng đặt ra các giới hạn cho chính mình.
    Vì vậy, bạn phải sẵn sàng nói rằng, bạn có biết Monet, họa sĩ không?
    Ừ, đúng rồi.
    Ông ấy nổi tiếng trong chính cuộc đời của mình.
    Giờ đây, hầu hết các họa sĩ phải chết mới nổi tiếng.
    Và ông ấy đã vẽ theo một lịch trình rất khiêm tốn.
    Dậy vào buổi sáng để bắt ánh sáng
    và sau đó ông ấy đã xong vào khoảng ba hoặc bốn giờ chiều.
    Ông ấy ăn tối với gia đình.
    Chúng ta là kiến trúc sư cho cuộc sống của chính mình.
    Kinda.
    Không, không phải kiểu như vậy.
    Tôi đang đại diện cho ý kiến của một số người có thể đang nghe.
    Tôi rõ ràng về điều này.
    Được rồi, vậy ai là những người có thể kiến trúc cuộc sống của họ?
    Bạn muốn trở thành gì, bạn nghĩ ai?
    Tôi sẽ nói là các quản lý quỹ đầu tư.
    Được rồi, để tôi nói cho bạn biết.
    Khi tôi 18 tuổi, tôi đã bỏ học đại học.
    Có thể tôi đã quan hệ tình dục trong năm đó.
    Nếu tôi đã quan hệ tình dục trong năm đó và có một đứa trẻ thì tôi sẽ trở thành một bậc cha mẹ đơn thân.
    Vào thời điểm đó, tôi có hai bản án CCJ.
    Tôi đã phá sản, hoặc ăn cắp bánh mì để nuôi sống mình.
    Tôi đã in các mẫu đơn trợ cấp và tôi chưa bao giờ gửi chúng đi,
    nhưng đó là các mẫu mà bạn biết, như trợ cấp chính phủ.
    Và tôi đã làm việc trong các trung tâm gọi, làm ca đêm
    bởi vì đó là công việc tốt nhất tôi có thể kiếm được để trả tiền thuê nhà mỗi tháng.
    Nếu tôi có một đứa trẻ vào đúng thời điểm đó,
    tôi không nghĩ rằng tôi sẽ hiểu những gì bạn đang nói về việc trở thành kiến trúc sư cho số phận của mình
    bởi vì có rất nhiều tình huống khẩn cấp ngay lúc đó.
    Tôi không thể tự nuôi sống mình, nói chi đến một đứa trẻ.
    Vì vậy, tôi sẽ nói cho bạn biết.
    Và tôi cũng không có gia đình trong vòng vài giờ.
    Mẹ tôi đã basically từ bỏ tôi vì tôi đã bỏ học đại học.
    Tôi đã cô đơn.
    Bạn có đứa trẻ khi 18 tuổi không?
    Không, tôi chưa có con.
    Tôi hy vọng sẽ có.
    Được rồi, trước tiên, đó là lý do tốt để sử dụng biện pháp tránh thai
    và không sinh con khi 18 tuổi.
    Nhưng thôi, hãy gác điều đó sang một bên.
    Hãy gác điều đó sang một bên.
    Hãy nói rằng điều mà chúng ta nên thúc đẩy trong thế giới này,
    tôi sẽ nói điều này, thật gây tranh cãi,
    là người nào là người mình gắn bó chính
    thì nên có một công việc mà họ có quyền kiểm soát và linh hoạt.
    Có thể người khác không như vậy.
    Có thể người khác làm việc cho ai đó hoặc gì đó.
    Nhưng trong quyển sách của tôi, tôi phỏng vấn rất nhiều phụ nữ
    từ nhiều nền tảng kinh tế – xã hội khác nhau.
    Và một trong những người phụ nữ mà tôi đã phỏng vấn là một người trông trẻ.
    Và cô ấy nói, cô ấy có ba đứa trẻ.
    Và cô ấy nói rằng cách tôi nuôi dạy con cái của mình
    bởi vì tôi là một người mẹ đơn thân nuôi ba đứa trẻ,
    tôi phải làm việc để trả tiền thuê nhà.
    Cô ấy nói, nhưng tôi đảm bảo rằng tôi không làm việc qua năm giờ.
    Tôi chưa bao giờ làm việc qua năm giờ.
    Tôi về nhà lúc năm giờ.
    Tôi không đi ra ngoài vào ban đêm.
    Mọi người sẽ nói, hãy đi nào.
    Tôi đã nói, không, con của tôi, đây là thời gian của tôi với con tôi.
    Vì vậy, tôi không ra ngoài vào ban đêm.
    Tôi không ra ngoài vào cuối tuần.
    Khi không làm việc, tôi ở bên con mình.
    Và con tôi biết rằng tôi phải làm việc.
    Nhưng cách tôi sử dụng thời gian rảnh rỗi của mình rất cẩn thận.
    Cô ấy cũng đã nói với tôi—
    và một lần nữa, có một số cuộc phỏng vấn trong đó—
    cô ấy cũng nói rằng những người mà cô ấy gửi con cho,
    cô ấy chưa bao giờ sử dụng nhà trẻ.
    Cô ấy đã để gia đình mở rộng trông trẻ.
    Vì vậy, hàng xóm của cô, người bạn thân thiết,
    cô ấy trả tiền cho người đó để trông trẻ.
    Và người đó như là cô, và người đó như gia đình,
    và đã ở trong cuộc sống của đứa trẻ đó mãi mãi.
    Vì vậy, điều tôi nói về chăm sóc trẻ em là có những cấp độ quan trọng khác nhau.
    Vì vậy, tốt nhất là người gắn bó chính của bạn.
    Cái tốt tiếp theo là các mối quan hệ huyết thống, gia đình hoặc họ hàng.
    Ai đó có sự đầu tư tương tự vào đứa trẻ đó như bạn.
    Ngay cả khi đứa trẻ sẽ được nuôi dưỡng một mình ở độ tuổi sớm đó,
    vì vậy so với việc đi nhà trẻ, chúng sẽ ở bên những đứa trẻ khác.
    Không, không, trẻ em không cần bạn bè cùng trang lứa cho đến ba tuổi.
    Chúng làm một cái gì đó gọi là chơi song song.
    Điều chúng cần là sự kết nối một-một.
    Chúng cần sự an toàn từ mối quan hệ gắn bó,
    và chúng cần các nhu cầu cảm xúc của mình được đáp ứng bởi một người, một-một.
    Sau ba tuổi, thì, bắt đầu mẫu giáo,
    thì chúng sẽ thực sự bắt đầu tương tác với nhau.
    Cho đến lúc đó, chúng không chơi cùng nhau.
    Chúng chỉ đơn giản là chơi song song.
    Vì vậy, đó là một huyền thoại khác.
    Huyền thoại rằng nhà trẻ thì tốt cho trẻ em về mặt xã hội.
    Không, trẻ em không cần xã hội hóa trước ba tuổi,
    trừ khi mẹ chúng ở bên cạnh.
    Vì vậy, những gì tôi nói là hãy tổ chức các buổi chơi, tham gia các nhóm chơi,
    nhưng hãy ở trong tầm nhìn hoặc trong tầm nghe của một đứa trẻ,
    có nghĩa là có một cái gì đó gọi là sự gần gũi,
    mà là sự tiếp nhiên liệu cảm xúc.
    Vì vậy, khi trẻ bắt đầu khám phá,
    khi bạn đã cung cấp cho chúng sự an toàn cảm xúc,
    và chúng cảm thấy an toàn đến mức bạn sẽ ở đó,
    thì chúng bắt đầu mạo hiểm.
    Chúng bắt đầu chấp nhận rủi ro.
    Chúng bắt đầu chạy loạn.
    Đó là nơi mà từ toddler (trẻ nhỏ) xuất phát.
    Chúng chạy loạn, nhưng đoán xem chúng làm gì để có được cảm giác an toàn cảm xúc?
    Chúng ngoái lại, và nói, “Ôi, cô ấy ở đó.
    Không sao đâu.”
    Và rồi chúng tiếp tục chơi.
    Hoặc chúng chạy lại và ôm bạn, rồi lại chạy đi.
    Bạn là điểm tựa an toàn của chúng.
    Và đó là cách mà trẻ em trở nên can đảm.
    Đó là cách chúng phát triển khả năng khám phá và vẫn cảm thấy an toàn.
    Ruột của bạn và ruột của tôi là nơi diễn ra tiêu hóa của chúng ta,
    và đó cũng là cánh cửa dẫn đến sức khỏe tốt hơn.
    Nhưng có thể khó để biết điều gì đang xảy ra ở đó.
    Zoe, người tài trợ cho podcast này,
    có một trong những cơ sở dữ liệu vi sinh vật lớn nhất trên hành tinh,
    và một trong những bài kiểm tra sức khỏe ruột tại nhà tiên tiến nhất thế giới.
    Cảm biến đường huyết của họ,
    mà tôi có trong cái hộp trước mặt mình,
    được đeo trên cánh tay của bạn để bạn có thể thấy
    các loại thực phẩm khác nhau ảnh hưởng đến lượng đường huyết của bạn như thế nào.
    Sau đó là mẫu máu tại nhà, rất dễ dàng và phân tích chất béo trong máu của cơ thể bạn. Và tất nhiên, không thể không nhắc đến chiếc bánh quy Blue Zoe nổi tiếng, giúp kiểm tra quá trình trao đổi chất của bạn. Ôi, và tôi không thể quên, còn có mẫu phân, đây là một bước quan trọng trong việc hiểu biết về sức khỏe của hệ vi sinh vật trong cơ thể bạn. Bạn gửi tất cả đến Zoe và nhận kết quả, điều này sẽ giúp bạn hiểu phản ứng của cơ thể với các loại thực phẩm khác nhau. Dựa vào kết quả của bạn, ứng dụng Zoe cũng sẽ tạo ra một kế hoạch dinh dưỡng cá nhân hóa cho bạn. Và đây chính là lý do tại sao tôi đã đầu tư vào doanh nghiệp này. Vậy câu hỏi tôi dành cho bạn là, ruột của bạn khỏe mạnh đến mức nào? Hãy truy cập zoe.com để đặt bộ kit và tìm hiểu. Và vì bạn là một trong những thính giả của chúng tôi, hãy sử dụng mã Bartlett10 để được giảm 10% trên gói thành viên của bạn. Hãy truy cập zoe.com ngay bây giờ.
    Như các bạn biết, Woop là một trong những nhà tài trợ cho chương trình của tôi. Đây cũng là một công ty mà tôi đã đầu tư, và đó là một trong những điều mà các bạn thường hỏi tôi. Câu hỏi lớn nhất mà tôi được hỏi là tại sao tôi sử dụng Woop hơn các lựa chọn công nghệ wearable khác. Có nhiều lý do, nhưng tôi nghĩ cho đến cùng, điều quan trọng bị bỏ qua nhưng lại rất quan trọng chính là tính không xâm lấn của nó. Khi mọi thứ trong cuộc sống dường như đang cạnh tranh để thu hút sự chú ý của tôi, tôi tìm đến Woop vì nó không có màn hình. Và Will Armed, CEO đã tham gia podcast này, đã nói với tôi lý do tại sao không có màn hình, vì màn hình đồng nghĩa với sự phân tâm. Vì vậy, khi tôi tham gia các cuộc họp hoặc ở phòng gym, chiếc Woop của tôi không đòi hỏi sự chú ý của tôi. Nó ở đó trong nền, liên tục thu thập dữ liệu và thông tin từ cơ thể tôi sẵn sàng khi tôi cần. Nếu bạn đã từng nghĩ đến việc tham gia Woop, bạn có thể truy cập join.woop.com/CEO và thử Woop trong 30 ngày mà không có rủi ro và không cần cam kết. Đó là join.woop.com/CEO. Hãy cho tôi biết bạn đã trải nghiệm ra sao.
    Bạn cứ nhắc đến nhưng ba tuổi. Đúng vậy. Tại sao lại là ba tuổi? Và có hai điều tôi muốn hiểu trong câu hỏi này. Có phải có yếu tố nào trong khả năng thần kinh khiến tuổi ba trở nên quan trọng không? Và câu hỏi phụ tôi đang cố gắng tìm hiểu trong đầu là, liệu những tổn thương mà chúng ta gây ra cho một đứa trẻ trước ba tuổi có thể khôi phục lại một cách vô tình hay không? Được rồi. Và có phải là tổn thương không? Vì tính linh hoạt, có những khoảng thời gian quan trọng cho sự phát triển não bộ xã hội cảm xúc. Một trong những khoảng thời gian đó là từ 0 đến 3 tuổi, đây là giai đoạn quan trọng nhất, vì điều đang diễn ra được gọi là sự sinh tạo nơ-ron thần kinh. Vì vậy, đây là sự phát triển của các tế bào. Sự hiện diện của bạn với tư cách là cha mẹ, người cung cấp sự an toàn và bảo mật, bảo vệ con bạn khỏi căng thẳng, điều chỉnh cảm xúc của chúng, là rất quan trọng để chúng phát triển bộ não bên phải. Bởi vì 85% bộ não bên phải của chúng được phát triển vào ba tuổi. Điên cuồng, phải không? 85%. Và sự hiện diện của bạn thay đổi cấu trúc của bộ não đó. Đó là tầm quan trọng của bạn. Có nhiều người đến gặp tôi ở các buổi tiệc cocktail và họ nói với tôi, “Ôi, tôi không cần phải có mặt. Bé của tôi chỉ đang ngủ và đi vệ sinh, bạn biết đấy, chúng không cần tôi. Tôi sẽ có mặt khi chúng biết nói và đi lại.” Tôi nói, “Không, bạn đã sai.” Tôi nói, “Bạn phải ở đây ngay bây giờ, bởi vì bây giờ là lúc sự phát triển tế bào đang diễn ra. Mỗi lần một đứa trẻ âu yếm và bú sữa, và nhìn bạn bằng đôi mắt của chúng, trong khi bạn hát cho chúng nghe, hàng nghìn, hàng triệu synapse đang hoạt động.” Được rồi, hãy nghĩ đến một khu vườn. Khi được ba tuổi, bạn đang trồng một khu vườn. Tôi biết điều đó vì tôi vừa mới bắt đầu một khu vườn có rau và hoa, và nó rất phong phú. Đó là một khu vườn phong phú, tôi yêu khu vườn của mình. Đây là một khu vườn phong phú của mô não, được chứ? Nếu bạn làm đúng cách, nó sẽ phát triển, nó sẽ phát triển vượt bậc. Bạn biết đấy, hoa và rau củ, chúng đang phát triển rất go. Được rồi, bây giờ họ vào tuổi thơ. Sau ba tuổi, họ vào tuổi thơ. Và từ ba tuổi đến khoảng chín tuổi, nó vẫn đang phát triển, nhưng không phát triển với cùng tốc độ. Vậy có thể nói rằng nó vẫn đang phát triển một chút. Giống như khu vườn phát triển trong một làn sóng lớn và sau đó là những đợt nhỏ. Vậy từ ba đến chín, nó vẫn đang phát triển, đúng không? Nhưng không ở mức độ như giai đoạn quan trọng đầu tiên của sự phát triển não bộ. Bây giờ tuổi vị thành niên đến, từ chín đến 25. Và bây giờ bạn phải cắt tỉa khu vườn, bởi vì nếu bạn không cắt tỉa những tế bào không cần thiết, thì nó sẽ gây hại cho bộ não như thể bạn không bao giờ phát triển chúng ngay từ đầu. Vậy trong hai khoảng thời gian quan trọng này, môi trường quyết định, các tế bào này có phát triển không? Chúng có được cắt tỉa không? Và khi chúng còn rất nhỏ, bạn chính là môi trường của chúng. Bạn là điều đó, đánh dấu, bạn là điều đó. Khi chúng ở tuổi vị thành niên, bạn là một phần rất quan trọng của môi trường, nhưng không phải toàn bộ môi trường của chúng. Chúng có bạn bè, chúng có trường học, chúng có các hoạt động, đúng không? Và vì vậy, điều rất quan trọng là bạn có thể đến với khoảng thời gian đầu tiên để làm điều đó, bởi vì bạn không biết điều gì sẽ xảy ra với chúng và bạn muốn củng cố chúng, đúng không? Bạn muốn củng cố chúng để khi chúng đến giai đoạn vị thành niên, giai đoạn rất đau khổ và khó khăn và đầy thử thách, chúng có đủ nguồn lực bên trong để đối phó với tuổi vị thành niên, bởi vì độ tuổi vị thành niên rất khó khăn, đúng không? Và nó mang lại rất nhiều khó khăn, khó khăn xã hội, khó khăn học tập, đúng không? Mạng xã hội, cả hai khoảng thời gian này đều quan trọng. Nếu bạn bỏ lỡ khoảng thời gian đầu tiên. Gì, từ 0 đến 3 tuổi? Đúng rồi, tiêu đề của cuốn sách thứ hai của tôi. Nó có tên là “Chicken Little.” Bầu trời không sụp đổ, nuôi dưỡng các thanh thiếu niên kiên cường trong thời đại lo âu mới. Nếu điều đó không đủ dài, bạn có biết tiêu đề của cuốn sách lẽ ra phải là gì không? Nó lẽ ra phải là “Cơ hội thứ hai.” Được rồi. Và tiêu đề của việc có mặt lẽ ra phải được gọi là “Bản năng đã mất.” Vì vậy nếu bạn làm hỏng con cái của mình, bạn có cơ hội thứ hai để sửa chữa nó. Bạn có cơ hội thứ hai. Và bạn làm gì? Tôi muốn mọi người đọc cuốn sách vì nó tinh tế hơn những gì tôi đang nói. Nhiều điều mà bạn đáng lẽ phải làm trong ba năm đầu tiên, bạn phải có mặt. Bạn phải có mặt theo một cách khác.
    Bạn không đi đâu cả, ý tôi là, chúng không còn nhỏ nữa, nhưng khi chúng trở về nhà từ trường, nếu bạn không ở đó, khi cánh cửa mở ra, mọi người đều biết rằng những thanh thiếu niên sẽ đóng cửa nếu chúng có cửa. Và đó là cách của chúng để nói: “Lá chắn của tôi đã được thiết lập, hãy đi đi.” Nếu cha mẹ làm việc rất chăm chỉ và rồi về nhà và nói: “Gõ, gõ, gõ. Tôi ở đây để dành thời gian cho bạn. Ngày hôm nay của bạn thế nào?” Thì cánh cửa đã đóng. Đóng lại, em yêu, đóng lại. Nếu bạn không ở đó khi cánh cửa mở ra tự động, theo cách của chúng. Nếu bạn không ở đó khi chúng ra lấy đồ ăn vặt hoặc đi vệ sinh hay nghỉ ngơi sau khi học. Nếu bạn không ở đó và không sẵn sàng cho việc giao tiếp, thì cánh cửa lại đóng lại. Vậy nên điều này quay trở lại ý tưởng rằng trẻ em cần bạn khi chúng cần bạn, không phải khi bạn có mặt. Và nếu bạn bỏ lỡ cơ hội đó, không phải là hết thế giới vì bạn có thể, một từ mà chúng tôi sử dụng là sửa chữa. Bạn có thể sửa chữa rất nhiều thiệt hại, nhưng để sửa chữa thiệt hại, bạn không thể quay lại, giống như vào một buổi xưng tội nếu bạn là người Công giáo. Bạn vào trong và nói: “Ôi, Cha ơi, hôm nay con đã giết một ai đó.” Và linh mục nói: “Chà, hãy đọc 12 Kinh Ave Maria.” Tôi không biết, tôi không phải là người Công giáo, nhưng bạn không thể ra ngoài và giết người lần nữa. Vì vậy, nếu bạn sẽ sửa chữa, điều đó có nghĩa là bất cứ điều gì xảy ra giữa bạn và con bạn, bạn đang cố gắng trở thành một bậc phụ huynh tốt hơn. Bạn đang cố gắng làm mọi thứ khác đi. Bạn không thể lợi dụng lòng tốt của chúng và tiếp tục đẩy chúng ra xa. Nhưng việc sửa chữa là có thể vì não bộ là linh hoạt và luôn phát triển và thu nhỏ cho đến khi không còn. Nếu tôi 30 tuổi, chẳng hạn, và tôi đã có một tuổi thơ chấn thương? Tôi có thể tự sửa chữa bản thân từ chấn thương thời thơ ấu mà tôi trải qua từ 0 đến 10 tuổi không? Cách tôi muốn nói là cần một mối quan hệ để gây ra chấn thương và cần một mối quan hệ khác để sửa chữa nó. Vậy nên điều mà hầu hết mọi người không hiểu về liệu pháp và lý do tại sao tôi thực sự khuyến nghị liệu pháp tâm lý động lực, một số người sẽ nói điều trị phân tâm, nhưng một loại liệu pháp sâu hơn kéo dài lâu hơn là vì bạn phát triển một mối quan hệ. Không phải là bạn được chữa lành từ một điều gì đó mà nhà trị liệu nói. Ý tôi là, tôi ước mình thông minh đến nỗi có thể nói điều này và, bạn biết đấy, mọi người sẽ nói bạn là một thiên tài và trả cho tôi hàng triệu đô la. Nó không hoạt động như vậy. Liệu pháp yêu cầu sự nhất quán trong mối quan hệ với nhà trị liệu vì chính qua việc nhà trị liệu nhìn thấy bạn qua những thăng trầm trong cuộc sống của bạn, phản ánh cảm xúc của bạn. Đó là một trải nghiệm phục hồi cảm xúc, nhưng không phải là những gì nhà trị liệu nói nhiều như là mối quan hệ, mối quan hệ lâu dài với nhà trị liệu. Vì vậy, điều chữa lành là mối quan hệ hơn là những lời diễn giải. Và liệu có thể là một mối quan hệ lãng mạn mà sau đó, dĩ nhiên, sẽ sửa chữa bạn ở một khía cạnh nào đó? Được rồi, vì vậy ý tưởng là để thực sự chữa lành, nó yêu cầu các mối quan hệ và những mối quan hệ đó đôi khi có thể là những người mà bạn yêu thương. Vấn đề với những người mà bạn yêu thương là bạn cuối cùng lại đặt gánh nặng lên người đó với những xung đột, những mất mát bên trong của bạn. Vì vậy, bạn biết đấy, nếu bạn thấy mình sử dụng những người mà bạn yêu thương như là những nhà trị liệu, nếu bạn thấy rằng bạn đang sử dụng những người mà bạn yêu thương để giải quyết những mất mát trong quá khứ, tôi sẽ nói nó có thể làm hỏng mối quan hệ. Vì vậy, bạn phải cẩn thận. Lý do để đến gặp một nhà trị liệu sẽ là để bảo toàn mối quan hệ. Không phải là bạn không chia sẻ với người mà bạn yêu thương, nhưng bạn không muốn đặt quá nhiều gánh nặng lên bạn bè hoặc người yêu của bạn với những gánh nặng từ chấn thương thời thơ ấu của bạn, đúng không? Vì vậy, tôi luôn nói rằng liệu pháp trở thành như một cái bình an toàn. Bạn đi đến liệu pháp, bạn nói chuyện với nhà trị liệu của bạn, bạn phát triển một mối quan hệ tin tưởng nơi mọi thứ được để lại ở đó, có thể nói vậy, trong cái bình đó cho đến khi bạn quay lại. Nhưng liệu pháp không dành cho tất cả mọi người. Nó yêu cầu bạn phải dỡ bỏ những phòng thủ của mình. Nó yêu cầu khả năng mở lòng và nói về cảm xúc của bạn. Có những loại liệu pháp mà bạn có thể tham gia nếu bạn không thể nói về cảm xúc của mình, như DBT hoặc CBT. Nhưng phần lớn, liệu pháp chữa lành yêu cầu sự cởi mở. Nó yêu cầu sự tin tưởng. Bạn chắc hẳn đã gặp rất nhiều người đang phủ nhận về chấn thương thời thơ ấu của mình và vai trò mà nó đã góp phần định hình con người họ. Bởi vì bạn sẽ có những người đến với bạn, tôi chắc chắn, rằng đang thể hiện những triệu chứng của người lớn như có thể họ không thể thiết lập mối quan hệ tốt. Có thể họ có những hành vi cảm xúc thất thường khác. Và chắc hẳn có những lúc bạn nghi ngờ rằng nó liên quan đến một trải nghiệm sớm nào đó. Và họ đang trong trạng thái phủ nhận. Vì vậy, tôi chỉ đang nghĩ đến những người mà tôi biết rằng đang có những triệu chứng hiện tại trong cuộc sống của họ, thật sự là những triệu chứng hiện tại mãn tính. Nhưng nếu bạn hỏi họ liệu thời thơ ấu của họ có đóng vai trò hay không, họ gần như bảo vệ thời thơ ấu của mình. Vì vậy, sự phòng thủ là quan trọng. Sự phòng thủ bảo vệ chúng ta. Và mọi người cũng có một sự hiểu lầm về liệu pháp là gì. Loại liệu pháp. Tôi là một nhà phân tâm học. Vì vậy, mọi người nghĩ rằng bạn đi đến liệu pháp và họ sẽ lấy đi những phòng thủ của bạn. Tôi sẽ không bao giờ lấy đi phòng thủ của ai đó, trừ khi tôi có thể giúp họ thay thế chúng bằng những phòng thủ lành mạnh hơn. Vì vậy, những gì chúng tôi làm là một sự trao đổi. Nhưng bạn không thể bỏ chân ra khỏi một quả mìn trừ khi bạn có một viên đá lớn để đặt vào chỗ đó. Vì vậy, nếu bạn sẽ từ bỏ một phòng thủ, bạn phải tin tưởng người mà bạn đang làm việc cùng, bạn sẽ tìm thấy một phòng thủ tốt hơn, lành mạnh hơn để bảo vệ bạn. Cho tôi một ví dụ. Nếu bạn đã sử dụng lo âu trong thời thơ ấu, nếu bạn đã sử dụng lo âu để thu hút sự chú ý, thì bạn có thể đã phàn nàn khi còn nhỏ, và bạn đi quanh nói: “Ôi, tôi lo lắng về điều này.” Và vì vậy, theo một cách nào đó, nó phục vụ một mục đích.
    Lo lắng đó, sự phàn nàn đó, biểu hiện cảm xúc đó, nó thu hút sự chú ý từ cha mẹ của bạn. Và đột nhiên, tôi thực sự tin rằng có rất nhiều điều này đang diễn ra, rất nhiều trẻ em đang gục ngã và nói, “Tôi lo lắng, tôi trầm cảm.” Tôi nghĩ rằng nhiều trẻ em trong số đó là như vậy, nhưng tôi cũng nghĩ rằng nhiều đứa trẻ trong số họ cần cha mẹ hiểu chúng. Vì vậy, đó sẽ là điều tôi gọi là một hình thức phòng vệ, nhưng đó là một hình thức phòng vệ không lành mạnh bởi vì điều cuối cùng xảy ra là cha mẹ không còn nghe thấy chúng nữa vì họ phàn nàn, và lo lắng bắt đầu làm phiền cha mẹ, và cha mẹ rời xa. Do đó, một phương pháp phòng vệ tốt hơn cho đứa trẻ đó là học cách diễn đạt những gì chúng cần từ cha mẹ, thay vì chỉ nói, “Con cảm thấy lo lắng,” hoặc “Con cảm thấy trầm cảm,” mà thực sự nói, “Bạn biết đấy, mẹ và cha, các bạn không thực sự dành thời gian cho con. Các bạn không thực sự, và khi các bạn ở nhà, các bạn bị phân tâm, và các bạn đang trên máy tính và iPad, và các bạn dường như không quan tâm lắm đến con.” Và đó là một cách tốt hơn để có được sự chú ý mà họ cần. Vì vậy, bạn không bao giờ lấy đi điều gì của ai đó, trừ khi bạn có điều gì đó tốt hơn để cho họ. Và đó là một huyền thoại trong liệu pháp, đúng không? Vì vậy, mọi người cảm thấy rằng họ sẽ vào liệu pháp và bị bỏ rơi không có phòng vệ. Bây giờ, phòng vệ, mà bạn đã đề cập, là một điều hoàn toàn khác. Khi ai đó có tâm trạng phòng vệ, điều đó có nghĩa là đó là một hình thức phòng vệ không lành mạnh. Điều đó có nghĩa là bạn đã chạm vào một cái gì đó. Vì vậy, khi bạn nói với bạn bè của bạn, “Bạn có bất kỳ chấn thương thời thơ ấu nào không?” và họ nói, “Chắc chắn là không. Bạn đang làm gì vậy?” Tâm trạng phòng vệ đó, khác với ai đó nói, “Bạn biết đấy, tôi không thể nghĩ ra bất kỳ cái nào. Tôi, có thể, có thể, bạn biết đấy.” Vì vậy, khả năng tự nhận thức về những điều tốt và xấu và tích hợp những điều tốt và xấu là một dấu hiệu lành mạnh. Nếu bạn có một người bạn không thể nói về nỗi buồn của thời thơ ấu của họ, hoặc một người bạn không thể nói về niềm hạnh phúc, người không thể tích hợp những điều tốt và xấu của thời thơ ấu của họ, bạn biết rằng có điều gì đó đã xảy ra ở đó. Và nếu bạn có một người bạn hoàn toàn không chịu nói chuyện, thì bạn thực sự biết có điều gì đó đã xảy ra ở đó. Bạn đã chạm vào một điểm nhạy cảm. Vấn đề cha là có thật không? Bởi vì thuật ngữ này được sử dụng trong văn hóa như, “Ôi, cô ấy có vấn đề với cha.” Thông thường, cô ấy có vấn đề với cha, phải không? Đúng. Vậy có một cái gì đó gọi là “sự phát triển Oedip”, đó là sự phát triển tình dục. Thực sự thì đó là sự phát triển quan hệ, nhưng đó là sự phát triển tình dục, đó là tất cả những cậu bé nhỏ yêu một cách lãng mạn với mẹ của họ và muốn kết hôn với mẹ. Vì vậy, tất cả các cậu bé nhỏ nói, “Con muốn cưới mẹ, bố đi chỗ khác.” Nó giống như vậy. Và tất cả các cô gái nhỏ muốn là công chúa nhỏ của bố và kết hôn với bố và muốn mẹ đi chỗ khác. Và đó là khoảng thời gian từ ba đến sáu tuổi. Và tôi luôn chuẩn bị cho cha mẹ về điều này. Cha cần phải củng cố bản thân và cảm thấy đủ an toàn. Vì vậy, khi họ là những cậu bé nhỏ đã là bạn của họ và yêu quý họ, khi những cậu bé nhỏ nói, “Tạm biệt, bố. Đi chỗ khác,” họ không phản ứng. Họ không rơi vào trầm cảm sâu sắc. Họ chỉ, họ giữ lại và họ nói, “Ôi, tôi hiểu rồi. Bạn yêu mẹ.” Điều đó là ổn. Cũng như vậy với các cô gái nhỏ. Nếu mẹ của họ phản ứng thái quá, trở nên tức giận với họ, từ chối họ, nói, “Ôi, bạn chỉ yêu bố thôi.” Nhưng nếu bố không có mặt đủ cho các cô gái nhỏ, điều đó thông báo, vì vậy những mối quan hệ tình cảm đầu tiên của chúng ta là với cha mẹ khác giới của chúng ta. Vì vậy, với một cậu bé nhỏ, những mối quan hệ tình cảm đầu tiên của bạn là với mẹ, còn với một cô gái nhỏ, những mối quan hệ tình cảm đầu tiên của bạn là với bố. Nếu cha mẹ khác giới của bạn hoàn toàn không có mặt, thì có một sự mất mát ở đó. Vì vậy, đôi khi điều gì có thể xảy ra là nếu bạn không có một người cha hiện diện, hoặc nếu cha của bạn thực sự chỉ vắng mặt, hoặc nếu cha của bạn hiện diện về thể chất nhưng vắng mặt về cảm xúc, bạn dành cả đời của mình để tìm kiếm loại kết nối đó, loại sự ngưỡng mộ, loại tình yêu đó, loại, bạn biết đấy, cho ai đó yêu bạn theo cách mà một người cha yêu một cô gái nhỏ. Nhưng với sự nghi ngờ đã được xây dựng? À, không nhất thiết. Có nghĩa là, đôi khi có quá nhiều niềm tin. Ý tôi là, nếu bạn đang đói và ai đó cho bạn những thứ thừa thãi, bạn sẽ nhận lấy những thứ thừa thãi đó, đúng không? Nếu bạn đói và ai đó nói, “Đây là một ít vụn của một cái bánh muffin,” thì vấn đề là- Nhưng nếu họ đã cho tôi những thứ thừa thãi, và đôi khi những thứ thừa thãi, khi tôi cố gắng với lấy chúng đã đi ra ngoài và không quay lại? Thì tôi có thể phát triển một mối quan hệ mà không an toàn để tin tưởng vào những thứ thừa thãi đó vì- Vì vậy, đó là một người cha vô trách nhiệm. Nhưng nó vẫn để lại cho cô gái nhỏ đó một mong muốn mạnh mẽ được yêu theo cách đó. Vì vậy, nó giống như có một mảnh ghép thiếu, đúng không? Bạn sẽ nói rằng mối quan hệ tình cảm với cha mẹ khác giới rất quan trọng cho sự phát triển tình dục và sự phát triển quan hệ của chúng ta. Và vì vậy nó trở thành một mảnh ghép thiếu cho đứa trẻ đó, người sau đó trở thành người lớn đó. Nếu một người cha đã lạm dụng một cô gái nhỏ, thì, bạn biết đấy, cô gái nhỏ đó có thể làm những gì chúng ta gọi là sự lặp lại tâm lý, nghĩa là cô ấy tìm kiếm những người đàn ông lạm dụng, vì đó là loại tình yêu duy nhất mà cô ấy biết hoặc hiểu. Vì vậy, bạn phải nhớ rằng trẻ em nhận thức về mối quan hệ với cha mẹ của chúng như là tình yêu, bất kể cha mẹ làm gì với chúng. Tôi đã từng làm việc khi tôi còn là một nhân viên xã hội trẻ trong hệ thống nuôi dưỡng. Và những đứa trẻ bị lạm dụng thể chất bởi cha mẹ của chúng và bị bỏ mặc tồi tệ vẫn muốn ở cùng với mẹ và cha của chúng. Chúng không muốn bị tách ra vì đó là mẹ và cha của chúng, và chúng nhận thức về điều đó như là tình yêu. Vì vậy, dù chúng ta được nuôi dưỡng như thế nào, chúng ta vẫn nhận thức về điều đó như là tình yêu. Vấn đề là nếu đó không phải là tình yêu lành mạnh, thì chúng ta có thể nhắc lại một cách tâm lý hoặc lặp lại điều đó trong cuộc sống trưởng thành của chúng ta. Những người đàn ông, những cậu bé trẻ và đàn ông.
    Tôi đã xem một số thống kê gần đây cho thấy có sự gia tăng tình trạng không hoạt động tình dục ở những người trẻ tuổi, điều này thật thú vị. Tỷ lệ đã tăng lên gần 31% đàn ông trong độ tuổi từ 18 đến 24 cho biết không có hoạt động tình dục trong năm qua. Điều đó gần như đã gấp đôi trong khoảng 18 năm.
    Dưới đây là một thống kê thú vị. Tỷ lệ tự sát cao nhất ở nam giới. Đàn ông chiếm gần 80% tất cả các vụ tự sát ở Mỹ. Tỷ lệ cao nhất được quan sát ở những người từ 45 đến 64 tuổi trên toàn cầu. Tự sát là nguyên nhân hàng đầu gây tử vong ở nam thanh niên. Một cuộc khảo sát được thực hiện tại Vương quốc Anh cho thấy ngày càng nhiều đàn ông cảm thấy tuyệt vọng và vô giá trị và đang vật lộn với việc tìm kiếm ý nghĩa và mục đích trong cuộc sống.
    Tình cảnh của những người trẻ tuổi, bạn đã nói trong sách và công việc của mình về cách vai trò của nam giới đã thay đổi và điều này có thể không nhất thiết mang lại lợi ích cho sức khỏe và sự an lành của nam giới. Vâng, chúng ta đã lấy đi mục đích của họ. Khi bạn lấy đi mục đích của một con người. Tôi nhớ rằng mục đích của đàn ông là bảo vệ gia đình họ. Họ có nhiệm vụ săn bắn trong thời kỳ trước kia, nuôi sống gia đình, nhưng cũng là bảo vệ gia đình. Đó là cung cấp cho gia đình của họ. Và những gì chúng ta đã làm khi đảo lộn mọi thứ là mặc dù chúng ta đã nâng cao phụ nữ, và chắc chắn có những điều tích cực khi nâng cao phụ nữ, nhưng khi chúng ta nâng cao phụ nữ, chúng ta đã hạ thấp đàn ông.
    Và tôi có hai con trai, vì vậy điều này rất cá nhân đối với tôi. Và tôi cũng thấy nhiều nam thanh niên trong quá trình điều trị của mình. Và điều tôi muốn nói là họ cảm thấy nản lòng, họ cảm thấy vô nghĩa, họ cảm thấy bị giảm giá trị. Vâng, và tôi nghĩ có điều gì đó hận thù, rằng phong trào nữ quyền đã được hình thành để mang lại cho phụ nữ sự lựa chọn và cân bằng lại những gì đã bị mất cân bằng trong xã hội. Nhưng có điều gì đó hận thù trong đó. Tôi cảm thấy đôi khi phong trào nữ quyền hiện đại có phần hận thù, như thể ‘hãy đánh bại họ, hãy giảm giá trị của họ, hãy chiếm lấy, hãy đuổi họ ra ngoài, hãy đánh họ, hãy cho họ thấy ai là người–‘ Ý tôi là, có điều gì đó rất hận thù.
    Vì vậy, đối với tôi, phong trào nữ quyền là để tạo ra sự cân bằng. Nó không phải là để thiết lập một loại mất cân bằng khác. Hơn nữa, tôi nghĩ hơn 60% sinh viên đại học hiện nay là nữ, cũng như ở các trường cao học. Và điều đó có nghĩa là– và các nghiên cứu cho thấy rằng đàn ông sẽ kết hôn ở mức độ học vấn của họ hoặc thấp hơn. Phụ nữ chỉ kết hôn ở mức độ học vấn của họ hoặc cao hơn. Và bằng cách giảm giá trị đàn ông đến mức này về giáo dục và nghề nghiệp, chúng ta đã cơ bản lấy đi mục đích của đàn ông. Họ cảm thấy vô nghĩa.
    Và điều khác là, và tôi sắp nói rằng khi đàn ông ở nhà nuôi dưỡng con cái của họ– bây giờ, hãy nhớ rằng, như động vật có vú, chúng ta có những vai trò được xác định. Đó không phải là bản năng của đàn ông để ở nhà và nuôi dưỡng con cái của họ. Đó chỉ là– đó là một sự đảo lộn của một cái gì đó. Và vấn đề ở đó là có một mối quan hệ nghịch đảo giữa oxytocin và testosterone. Oxytocin càng cao, thì testosterone sẽ thế nào? Không biết. Vâng.
    Vì vậy, nếu chúng ta ở nhà gắn bó– Có lý do cho điều đó. Vì vậy, động vật có vú, khi chúng nuôi dưỡng con cái của chúng, chúng không muốn ai đó giao phối với chúng. Đi đi, đúng không? Vì vậy, ý tưởng là khi một con cái nuôi dưỡng, nó không muốn quan hệ tình dục. Nó không muốn, đúng không? Vì vậy, sự đầu tư vào việc nuôi dưỡng đẩy lùi sự đầu tư vào việc giao phối. Và đây là lý do tại sao tôi đã đọc rất nhiều thống kê về việc testosterone của đàn ông giảm xuống khi họ trở thành cha. Tôi không thể tin rằng điều đó là đúng khi tôi đọc được. Nhưng đúng thật. Có một số nghiên cứu nói về việc testosterone của phụ nữ tăng lên. Phụ nữ có testosterone. Khi họ ra ngoài trong thế giới làm việc và chiến đấu như đàn ông, thì testosterone của họ tăng lên. Còn testosterone của đàn ông, khi họ ở nhà, thì giảm xuống.
    Bây giờ, điều đó ảnh hưởng đến đời sống tình dục như thế nào– có một số nghiên cứu về– đó là làn sóng tiếp theo, tức là điều đó ảnh hưởng đến đời sống tình dục ra sao? Vì đàn ông phải thực hiện. Họ phải ‘làm điều đó’. Hãy cho tôi biết về điều đó. Vì vậy, nếu testosterone của bạn thấp, bạn sẽ không ‘làm điều đó’ được, đúng không? Đó là lý do có tất cả loại viagra và các loại thuốc bổ. Bởi vì không phải là điều bình thường theo bản năng cho các ông chồng ở nhà và nuôi dưỡng con cái của họ. Và đó là sự thật không thoải mái.
    Điều đó ảnh hưởng đến đời sống tình dục của đàn ông và phụ nữ như thế nào? Khi phụ nữ trở về nhà từ công việc ngân hàng và luật, thì chồng họ không muốn quan hệ tình dục với họ sao? Và điều đó có đang phá hủy một cái gì đó không? Vì vậy, tôi nghĩ đây là làn sóng tiếp theo về việc chúng ta đã đảo lộn mọi thứ trong xã hội quá nhanh. Và sau đó chúng ta hy vọng rằng phản ứng cơ thể mang tính tiến hóa của chúng ta chỉ đơn giản sẽ theo kịp trong một thế kỷ. Và tiến hóa không hoạt động như vậy. Nó mất hàng trăm, nếu không phải hàng ngàn năm, để thay đổi phản ứng tiến hóa của cơ thể chúng ta, đúng không? Những phản ứng bản năng của chúng ta.
    Vì vậy, đây là, bạn biết đấy, nó gây vấn đề. Và cũng khi testosterone của đàn ông giảm xuống, họ sẽ bị trầm cảm. Vì vậy, họ không thực hiện tốt về mặt tình dục. Họ bị trầm cảm. Họ cảm thấy không có mục đích. Họ không thể làm những gì họ theo bản năng nên làm, đó là cung cấp, bảo vệ, săn bắn. Bạn biết đấy, chúng ta nói về DEI. Ý tôi là, tại sao chúng ta không nói về DEI khi nói đến nam giới? Và phụ nữ, tại sao chúng ta không nói về việc cân bằng tỷ lệ, trả lại mục đích cho đàn ông? Và thật sự, chúng ta nên nói về chuyện gì xảy ra với đàn ông khi họ thực sự ở nhà và nuôi dưỡng con cái. Có thống kê nào hỗ trợ ý tưởng rằng nếu bạn ở nhà nuôi con như một người đàn ông, bạn gặp khó khăn trong phòng ngủ?
    Vì vậy, có một số nghiên cứu mà tôi biết đang diễn ra về điều đó, làm thế nào nó ảnh hưởng đến ham muốn tình dục. Nhưng khi testosterone của bạn giảm xuống, nó ảnh hưởng đến ham muốn tình dục. Chúng ta đang không nói về điều này. Vì vậy, tôi có những bệnh nhân gương mẫu. Tôi có một bệnh nhân mà vợ của anh ta là một người phụ nữ cứng rắn trong ngành tài chính. Và, bạn biết đấy, anh ta không thể, anh ta đã mất hứng thú với cô ấy.
    Ông ấy phải ra ngoài khỏi cuộc hôn nhân và có các mối quan hệ với những người phụ nữ nữ tính hơn, những người mà ông ấy cảm thấy như thể mình có thể đóng vai trò nam tính. Ông không thể làm điều đó trong cuộc hôn nhân của mình. Vậy nên liệu chúng ta có thấy một sự thay đổi nào trong xã hội do điều này không? Chúng ta đã thấy rồi. Ý tôi là, điều khác mà chúng ta đang làm là với những cậu bé trẻ tuổi. Hãy nói về những gì chúng ta đang làm với các cậu bé. Điều này bắt đầu từ rất sớm. Chúng ta cơ bản giáo dục các cậu bé theo cách thật sự thiên về các cô gái. Bạn biết đấy, từ rất sớm, chúng ta nói về việc có thể ngồi yên lặng và điều chỉnh cảm xúc của mình, không trở nên hung hăng và không hành động bốc đồng. Và những cậu bé nhỏ này đang được chẩn đoán mắc ADHD, nhiều trong số họ chỉ vì họ là những cậu bé. Các cậu bé cần chạy nhảy. Họ có rất nhiều năng lượng thể chất. Họ có hàng tấn testosterone. Khi bạn ở độ tuổi từ ba đến sáu, bạn có một sự gia tăng testosterone. Và tất cả những gì bạn muốn làm là chạy, nhảy, chơi và ở bên ngoài. Và điều chúng ta đang làm là đưa họ vào trường học, bắt họ ngồi trong thời gian vòng tròn. Vậy là chúng ta đã làm họ bị gạt ra bên lề. Chúng ta gán cho họ một cái nhãn. Chúng ta nói họ có vấn đề. Chúng ta nói rằng họ có ADHD và họ có vấn đề hành vi. Và trong nhiều trường hợp, căng thẳng mà tôi đã nói đến là sự căng thẳng trong việc khiến các cậu bé nhỏ này trở nên giống các cô bé nhỏ hơn. Và đó là nơi mọi thứ bắt đầu. Sau đó, họ vào tuổi thơ. Và một lần nữa, hệ thống giáo dục thiên về cách các cô gái học, không phải cách các cậu bé học. Các cậu bé học như thế nào? Các cậu bé có khoảng chú ý rất ngắn. Và sau đó, họ cần rất nhiều hoạt động thể chất. Vậy lý tưởng là, nếu bạn xem xét các trường học dành cho các cậu bé, họ làm gì? Họ để các cậu bé chạy quanh như chạy chó ở công viên. Họ ngồi trong 45 phút hoặc nửa giờ, nhưng sau đó các cậu bé sẽ có thời gian để chạy nhảy. Sau đó, họ sẽ ngồi thêm nửa giờ nữa và rồi lại chạy nhảy. Ý tôi là, họ có khoảng bốn khoảng thời gian chơi trong một ngày. Và như thế thì thực sự tốt hơn cho các cậu bé. Còn các cô bé nhỏ thì có khả năng ngồi yên tĩnh trong thời gian vòng tròn hơn và, bạn biết đấy, họ không có nhiều testosterone. Họ không có nhu cầu chạy nhảy và chơi ở mức độ như các cậu bé. Họ cũng cần chơi. Chúng ta không để cho trẻ em của chúng ta chơi, cả các bé trai lẫn các bé gái, vì chúng ta đang cố gắng ép buộc sự phát triển não trái lên chúng quá sớm. Nhưng chúng ta đang buộc các cậu bé nhỏ vào cái hộp này. Và họ không làm tốt trong cái hộp đó. Và sau đó họ bị gán nhãn. Họ bị gán nhãn là có vấn đề hành vi, ADHD, và cái nhãn đó theo họ suốt thời thơ ấu, đôi khi đến trung học cơ sở, đến trung học phổ thông. Vâng. Bạn sẽ thay đổi điều gì? Tôi làm bạn là thủ tướng thế giới, tổng thống của thế giới, và bạn có thể khắc phục vấn đề này. Ôi, tôi sẽ cho các cậu bé được giáo dục riêng biệt với các cô gái trong những năm đầu. Trong những năm đầu, tôi sẽ có các trường dành cho các cậu bé và các trường dành cho các cô gái vì các cô gái nhỏ học khác. Và cũng có rất nhiều bằng chứng cho thấy rằng trong những năm đầu, khi bạn thực hiện giáo dục theo giới tính đơn, các cô gái nhỏ sẽ thử nghiệm những thứ mà họ sẽ không làm trước mặt các cậu bé nhỏ. Và các cậu bé sẽ thử những thứ mà họ sẽ không dám thử trước mặt các cô gái nhỏ. Như các cậu bé có khả năng cao hơn để thử nghệ thuật, hội họa và âm nhạc. Các cô gái nhỏ có khả năng cao hơn để thử STEM và toán học và tất cả những thứ mà chúng ta nói rằng các cô gái nhỏ nên làm. Vì vậy, ý tưởng là rằng giáo dục theo giới tính đơn trong những năm đầu là tốt hơn cho trẻ nhỏ vì họ học theo cách khác nhau. Còn với đàn ông thì sao? Bạn sẽ thay đổi điều gì để khắc phục những vấn đề mà bạn đã nói về testosterone và những loại vấn đề đó? Hãy nói về nó. Chúng ta nên nói về điều đó. Chúng ta không nói về vấn đề này. Bạn đã nghe bao nhiêu lần những gì tôi vừa nói? Người ta không nói về thực tế rằng nếu chúng ta sẽ thay đổi điều này và để đàn ông trở thành những người chăm sóc, thì testosterone của họ sẽ ở mức khá thấp. Bạn sẽ phải bổ sung testosterone cho họ. Và ngoài ra, bạn lấy đi mục đích của họ một cách tiến hóa và họ sẽ bị trầm cảm. Phụ nữ có nhiều nguồn tự trọng. Họ có công việc, họ có trẻ em, họ có mối quan hệ. Và trong phần lớn trường hợp, lịch sử, đàn ông tìm thấy tự trọng của họ từ công việc có ý nghĩa và có mục đích và cũng từ việc bảo vệ gia đình. Vậy những gì chúng ta đã làm là lấy đi công việc có mục đích của họ bên ngoài ngôi nhà. Chúng ta đã biến công việc có mục đích của họ thành việc ở nhà với trẻ em. Và chúng ta đã giảm testosterone. Vậy nên nếu bạn nhìn nhận điều đó và nói rằng chúng ta đang cố gắng chuyển đổi, nó giống như một thí nghiệm xã hội. Chúng ta đang cố gắng thay đổi điều gì đó mà đã mất hàng ngàn năm tiến hóa để tạo ra chỉ trong chưa đầy 100 năm. Và điều đó là vấn đề. Vậy tôi sẽ làm gì? Tôi sẽ nói về điều đó. Tôi sẽ cho các cặp đôi nói về điều đó. Tôi nghĩ họ cần nói về tính cạnh tranh. Tôi nghĩ họ cần nói về lòng ghen tị và cả sự thất vọng. Tôi có nghĩa một người phụ nữ về nhà và thấy chồng mình chăm sóc cho trẻ em, một mặt, cô ấy có thể nói, “Ôi, chồng tôi thật đẹp và đáng yêu và tôi yêu rằng anh ấy chăm sóc cho con của tôi.” Còn mặt khác, cô ấy nói với bạn bè của mình, “Tôi ước anh ấy kiếm được nhiều tiền hơn và tôi ước anh ấy chăm sóc cho tôi.” Vậy nên điều đó là vấn đề. Có một nghiên cứu theo chiều dọc được thực hiện ở Philippines đã theo dõi 624 người đàn ông trong gần năm năm và phát hiện ra rằng những người trở thành cha trải qua một sự sụt giảm đáng kể về mức testosterone. Cụ thể, những người cha có bạn đời mới có sự giảm trung bình gần 30% testosterone vào buổi sáng và 35% vào buổi tối, điều này lớn hơn đáng kể so với sự giảm mức testosterone quan sát thấy ở những người cha không có bạn đời. Hơn nữa, những người cha báo cáo dành ba giờ trở lên mỗi ngày trong việc chăm sóc trẻ em có mức testosterone thấp hơn so với những người ít tham gia vào việc chăm sóc trẻ em.
    Và cũng có một ảnh hưởng đến việc ngủ chung, nơi mà các nghiên cứu chỉ ra rằng những người cha ngủ chung với con cái của họ có mức testosterone thấp hơn so với những người không làm vậy. Điều này gợi ý rằng sự gần gũi trong lúc ngủ có thể tác động hơn nữa đến những thay đổi hormone liên quan đến việc chăm sóc cha mẹ. Một trong những lý do mà tôi từng nghe về việc tại sao testosterone của đàn ông giảm nếu họ là cha mới là vì đó là lý do tiến hóa để khiến chúng ta không ra ngoài và phản bội bạn đời mà chăm sóc cho con cái. Chà, đó là sự đầu tư vào điều đó. Vậy hoặc là bạn đầu tư vào việc giao phối, hoặc là bạn đầu tư vào việc chăm sóc. Đúng, đó là kế hoạch tốt. Đúng, và không, vì bạn vẫn cần có testosterone để duy trì một mối quan hệ hài lòng với vợ của bạn. Thật không may, điều đó không ngăn cản được đàn ông ra ngoài và phản bội vợ của họ, bởi vì một người đàn ông khỏe mạnh sẽ nói, bạn biết đấy, chúng tôi đã từng quan hệ hai lần một ngày mỗi ngày, và giờ khi có em bé, chúng tôi chỉ quan hệ một hoặc hai lần một tuần vì em bé còn nhỏ. Và một người đàn ông khỏe mạnh sẽ nói, như vậy là đủ. Tôi có thể chia nhỏ. Tôi có thể viết rằng một người đàn ông kém sức khỏe hơn có thể nói, tôi sẽ ra ngoài và tìm kiếm ở nơi khác, vì tôi không thể nhận được điều đó ở đây. Vì vậy, đúng vậy, có rất nhiều sắc thái trong tất cả những câu hỏi bạn đang hỏi. Nhưng điều tôi muốn nói là mức testosterone giảm chút ít khi bạn có một em bé trên giường là điều bình thường. Nhưng loại testosterone mà chúng ta đang nói về việc giảm khi bạn ở nhà và nuôi dưỡng, chúng ta sẽ xem xét. Nó có thể gây ra vấn đề. Câu hỏi cuối cùng của tôi là về thiết bị và công nghệ. Có rất nhiều cuốn sách được viết gần đây và nhiều cuộc trò chuyện xoay quanh tác động mà màn hình, mạng xã hội, điện thoại di động có lên trẻ em. Bạn nghĩ gì về việc nuôi dạy trẻ khỏe mạnh trong một thế giới công nghệ? Tôi nghĩ rằng Hiệp hội Nhi khoa Hoa Kỳ nói không nên sử dụng công nghệ cho trẻ dưới hai tuổi, vì lý do chính đáng. Không có iPhone, không có iPad, đúng không? Nếu bạn muốn ngồi xem Mr. Rogers khi con bạn hai tuổi, một tập phim phát lại của khu phố Mr. Rogers, cũng được. Nhưng không có công nghệ. Sau đó, bạn thực sự nên điều chỉnh công nghệ. Tại sao điều đó lại quan trọng? Bởi vì công nghệ làm tăng mức dopamine trong não của bạn, đó là lý do tại sao người lớn cũng bị nghiện nó. Nó rất gây nghiện. Và vấn đề là ở người lớn, khi bạn nhìn vào công nghệ, nó làm tăng dopamine của bạn, nhưng đã có nghiên cứu cho thấy rằng công nghệ làm tăng dopamine trong não của thanh thiếu niên gấp mười lần. Nói cách khác, nếu bạn hút thuốc lá, nó sẽ khiến bạn say. Nếu một thanh thiếu niên hút cùng một điếu thuốc đó, nó sẽ khiến họ say gấp mười lần. Nó liên quan đến độ nhạy cảm của não đối với dopamine và sự thiếu hụt điều tiết. Vùng vỏ trước là phần của não điều tiết cảm xúc, và nó chưa phát triển hoàn toàn cho đến khoảng 25 tuổi. Tất cả dopamine đó cần được điều tiết dễ dàng hơn ở một người trưởng thành so với một thanh thiếu niên. Vì vậy, điều đó không tốt vì nó dẫn đến nghiện ngập. Được rồi, điều đó không tốt vì đặc biệt là mạng xã hội, nhưng tất cả các loại công nghệ, chúng kích thích vùng amygdala. Nhớ rằng phần não nhỏ hình hạt hạnh nhân điều tiết stress đó? Nó kích hoạt phản ứng stress, mà bạn không muốn làm thường xuyên. Có rất nhiều vấn đề với điều đó. Và trong trường hợp mạng xã hội với thanh thiếu niên, đặc biệt là các cô gái trẻ, nó tận dụng. Ý tôi là, bạn phải nói rằng điều này được tạo ra để tận dụng. Đó không phải là sự ngẫu nhiên. Nó được tạo ra một cách thao túng vì lý do mà điều này rất xấu cho não bộ của các cô gái tuổi teen là vì sự tự ý thức, sự hoàn hảo, tất cả đều khiến não bộ trong một trạng thái stress và sợ hãi siêu nhạy cảm. Bạn đang đưa những cô gái và cậu bé vào một trạng thái sợ hãi và stress siêu cảnh giác, đúng không? Tôi phải hoàn hảo. Tôi không nhìn đẹp bằng họ. Cái đầm của tôi không xinh đẹp như vậy. Vì vậy, bạn đang đặt trẻ em vào trạng thái sợ hãi, và sau đó họ không thể tách biệt khỏi thiết bị. Giống như họ bị… Có một bộ phim, tôi nghĩ gọi là Inception, nơi bạn có thể bị mắc kẹt trong một mô hình. Bạn có thể bị mắc kẹt trong một ảo tưởng và thực tế ảo. Theo một cách nào đó, họ bị mắc kẹt trong mô hình của sự hoàn hảo, sự cô lập xã hội, sự tự ý thức, tất cả đều khiến não bộ trong một trạng thái stress siêu cảnh giác. Vì vậy, điều đó hoàn toàn không tốt, không tốt cho người lớn, còn tệ hơn cho não bộ của thanh thiếu niên. Điều quan trọng nhất mà chúng ta nên nói đến hôm nay mà chúng ta chưa bàn luận là gì? Tôi nghĩ chúng ta đã nói về rất nhiều điều, nhưng tôi muốn nói rằng sự hiện diện thực sự rất quan trọng đối với trẻ em, và không có gì có thể thay thế được. Ý tưởng mà chúng ta có như một xã hội rằng việc chăm sóc trẻ em là điều có thể giao cho người khác, rằng bạn có thể ủy thác, Ủy thác những thứ khác cho người khác. Ủy thác kế toán của bạn. Ủy thác việc giặt giũ của bạn. Ủy thác việc nấu ăn của bạn. Nếu bạn là giám đốc điều hành, hãy ủy thác mọi thứ bạn có thể, nhưng hãy dành thời gian với trẻ em của bạn. Mối quan hệ của bạn với chúng, sức khỏe tâm thần của chúng phụ thuộc vào điều đó. Và đó không phải là điều chúng ta nói. Chúng ta nói, làm việc, làm việc, làm việc, kiếm thêm tiền, mọi người làm việc, làm việc, làm việc và trẻ em của bạn sẽ ổn thôi. Rõ ràng là trẻ em của chúng ta không ổn. Tôi nên làm gì như một nhà tuyển dụng? Tôi thuê rất nhiều người và tôi đang nghĩ, chà, liệu tôi có cần cho mọi người nghỉ ba năm khi họ có con không? Có phải đó là… Chà, theo ý kiến của tôi, hãy cho họ nghỉ càng nhiều thời gian càng tốt. Đàn ông và phụ nữ? Đàn ông và phụ nữ, bất cứ ai là người chăm sóc chính. Tôi muốn nói rằng bất cứ ai thực sự có trách nhiệm chăm sóc cho đứa trẻ đó. Nhưng sau đó hãy cho họ nhiều lựa chọn. Cho họ lựa chọn về cách làm việc trong những năm mà con cái họ còn rất nhỏ. Hãy cho họ lựa chọn làm việc bán thời gian hoặc chia sẻ công việc hoặc làm việc tại nhà nửa tuần để họ không phải rời xa con cái mà vẫn có thể làm việc.
    Cung cấp cho họ những lựa chọn và phương án cho phép họ có một chút linh hoạt và kiểm soát. Nếu bạn biết rằng một nhân viên có những đứa trẻ nhỏ, hãy chấp nhận thực tế rằng họ có thể cần rời đi sớm và không ở lại lâu như những người khác không có con cái, và điều đó sẽ khiến những người không có con cái tức giận. Và bạn biết không? Điều đó thì khó khăn, vì đó là những gì những đứa trẻ cần. Cuộc sống không công bằng. Nó không phải lúc nào cũng công bằng. Và nếu bạn muốn có một đứa trẻ, bạn cũng có thể có điều đó. Nhưng ý tưởng về sự công bằng hoàn toàn thì thật khó khăn, vì đó là những gì xã hội cần. Nó cần những đứa trẻ khỏe mạnh. Nếu bạn sẽ có một đứa trẻ và bạn cần rời đi mỗi ngày vào lúc bốn giờ, để bạn có thể về nhà với những đứa trẻ của bạn. Vì vậy, hãy linh hoạt, kiểm soát, lựa chọn, càng nhiều thời gian nghỉ ngơi càng tốt trong giai đoạn đầu. Bạn có nhận ra rằng một số điều bạn nói là gây tranh cãi không? Hầu như tất cả trong số đó. Vâng. Tại sao bạn vẫn nói chúng? Bởi vì ai đó phải nói. Bởi vì đó là những sự thật bất tiện đang cản trở chúng ta có những đứa trẻ khỏe mạnh trở thành những người trưởng thành không khỏe mạnh. Và vì vậy, ai đó phải nói những điều này. Nếu bạn quá lo lắng về việc mọi người có thích bạn hay không, thì đôi khi bạn không nói những gì cần phải nói. Và may mắn thay, tôi không quan tâm liệu mọi người có thích tôi hay không, nhưng tôi quan tâm rằng mọi người yêu thích con cái của họ và muốn ở bên con cái của họ. Đó là lý do tại sao tôi nói những điều này. Tại sao điều này lại mang tính cá nhân đến vậy với bạn? Tôi có thể thấy điều đó trên khuôn mặt của bạn. Vậy thì bạn sẽ phải hỏi tôi về câu chuyện cá nhân của tôi. Câu chuyện cá nhân của tôi, để nhanh chóng tóm tắt, là mẹ của tôi là một người mẹ rất yêu thương, nhưng bà có thể tách biệt. Và bằng cách tách biệt, bà đã phải trải qua nhiều chấn thương khi còn nhỏ. Và tôi nghĩ bà đã kiểm soát điều đó bằng cách cảm xúc, bà giống như một cô bé. Bà rất ngọt ngào, nhưng bà giống như một cô bé. Vì vậy, tôi không thể luôn luôn cảm nhận được bà. Tôi không thể, bà giống như cát trôi qua các ngón tay của tôi. Vì vậy, tôi có thể nhớ nỗi đau, nhưng bà vẫn ở đó về mặt thể chất, nhưng tôi có thể nhớ nỗi đau của sự vắng mặt trong tâm trí của bà. Và bà có thể cảm nhận cho tôi, đó là lý do tại sao tôi có lòng đồng cảm rất lớn. Nhưng bà không thể nghĩ về tôi. Vì vậy, có hai điều mà cha mẹ phải có khả năng làm cho con cái. Họ phải có khả năng cảm nhận cho con cái. Họ phải cảm nhận sự đồng cảm với nỗi đau của con cái, với sự khổ sở của con cái. Họ không thể nhìn đi chỗ khác trước nỗi đau và sự khổ sở của con cái. Bạn không thể nhìn đi chỗ khác. Bạn không có điều kiện xa xỉ để bỏ qua sự khổ sở của con cái. Nhưng bạn cũng phải có khả năng suy nghĩ về chúng và suy nghĩ về những ai chúng là. Mẹ tôi có thể cảm nhận cho tôi, nhưng bà không thể nghĩ về tôi vì bà sẽ tách biệt. Vì vậy, nỗi đau cá nhân của tôi là khi có một người mẹ yêu thương nhưng có một số giới hạn. Và điều đó đã khiến tôi muốn trở thành một người mẹ tốt hơn, nhưng cũng khiến tôi muốn đối xử tốt với những người muốn trở thành những người mẹ và người cha tốt hơn. Những triệu chứng đó đã ảnh hưởng đến bạn như thế nào khi bạn lớn lên trong thời teen? Tôi gặp khó khăn trong việc giao tiếp xã hội và tôi vật lộn với danh tính của mình và cá nhân và lòng tự trọng, tôi muốn nói. Và cho đến khi tôi bước vào trị liệu. Ôi, tôi đã thử rất nhiều thứ trong những năm 20 của mình. Tôi đã làm việc trong sản xuất truyền hình. Tôi đã làm việc trên đồi Capitol. Tôi đã làm việc trong nhiều lĩnh vực quan hệ công chúng. Và cuối cùng, tôi thấy mình ngồi trong văn phòng của nhà trị liệu một ngày nào đó và nhìn xung quanh và nói, “Đây là nơi tôi muốn ở. Tôi muốn là người làm những gì cô ấy làm. Và tôi muốn giúp mọi người theo cách mà cô ấy đã giúp tôi.” Vậy nên mối quan hệ đó với nhà trị liệu đầu tiên và sau đó là nhà trị liệu thứ hai của tôi, và, bạn biết đấy, như những nhà phân tâm học, chúng tôi phải trải qua trị liệu trong nhiều năm, bởi vì điểm mấu chốt là chúng tôi phải làm việc trên chính mình sâu sắc đến mức không gây hại cho bệnh nhân một cách vô tình với những vấn đề của chính chúng tôi. Vì vậy, chúng tôi phải rất, như chúng tôi nói, rất tổ chức như một con người. Nhưng vâng, vậy nên đó là câu chuyện cá nhân của tôi và lý do tại sao việc nuôi dạy trẻ lại quan trọng với tôi và sự dễ bị tổn thương của các em bé lại rất quan trọng với tôi. Erika, chúng ta có một truyền thống kết thúc trong podcast này, nơi khách mời cuối cùng sẽ để lại một câu hỏi cho khách mời kế tiếp mà không biết họ sẽ để lại cho ai. Và câu hỏi đã được để lại cho bạn là, “Điều gì trong điếu văn của bạn?” Ôi trời ơi. Tôi sẽ biết ai đã để lại điều đó. Bạn sẽ cho tôi biết sau. Ôi, điều gì trong điếu văn của tôi? Tử tế, hào phóng, đầy lòng từ bi, nhiệt tình trong những niềm tin của mình, cứng đầu như cái địa ngục, một người bạn tốt, một người mẹ tốt, một người vợ tuyệt vời. Vâng. Tôi nghĩ điều đó sẽ có. Tôi chắc chắn nghĩ điều đó sẽ có. Và tôi nghĩ sẽ còn có thêm một vài câu nữa nói về giá trị mà bạn đã mang lại cho thế giới thông qua công việc mà bạn làm. Bây giờ, có thể mọi người sẽ không đồng ý với mọi điều bạn nói, vì mọi người có rất nhiều ý kiến khác nhau về các vấn đề này, nhưng tôi tin rằng những người sẵn sàng truyền đạt suy nghĩ của họ, sự thật của họ dựa trên khoa học mà họ đã trải nghiệm, đã đọc và đã nghiên cứu và những kinh nghiệm mà họ đã có, những khách hàng mà họ đã gặp là điều vô cùng quan trọng, vì tôi nghĩ nếu chúng ta nhìn lại lịch sử, sự tiến bộ đã xảy ra khi mọi người bất đồng quan điểm với những narative được chấp nhận. Trên thực tế, có thể tôi sẽ không thể ngồi đây ở Mỹ như một người đàn ông da đen nếu không có những người đã có勇气 của niềm tin để bất đồng với một số narative nhất định. Và vì vậy, tôi luôn, tôi nghĩ đã được lập trình sẵn rằng sự bất đồng là có tính xây dựng, đặc biệt khi nó có ý nghĩa tốt. Và đó chính xác là cách tôi nhìn thấy công việc của bạn. Tôi nghĩ rằng bạn đang thách thức một narative, mang đến bằng chứng và một quan điểm mới, một góc nhìn khác mà tôi nghĩ là rất, rất quan trọng đối với rất nhiều người. Và điều đó đã rất thú vị với tôi vì tôi đã gặp khó khăn, bạn biết đấy, tôi đang tiến tới giai đoạn của cuộc đời mà tôi trở thành một người cha và tôi đang đọc tất cả những điều này về việc để con bạn khóc trên sàn nhà trong siêu thị hoặc để chúng vào thời gian tạm ngừng hoặc… Ôi, tôi thực sự sẽ đưa cho bạn số điện thoại của tôi. Vâng.
    Tôi đã cố gắng vượt qua cơn bão của những lời khuyên về việc nuôi dạy con cái và những điều tầm phào. Và thật tuyệt vời khi nghe được quan điểm của bạn vì nó là một góc nhìn khác. Đó là góc nhìn mà không ai thực sự muốn nói ra. Và vì vậy, đối với tôi, điều đó rất hữu ích. Cảm ơn bạn, Erica. Cảm ơn bạn rất nhiều vì thời gian và sự hào phóng của bạn hôm nay. Tôi thực sự, thực sự trân trọng điều đó. Và xin hãy tiếp tục công việc mà bạn đang làm. Tôi rất hào hứng với cuốn sách sắp tới của bạn. Tôi nghĩ nó sẽ ra mắt vào năm sau, đúng không? Đúng vậy. Về ly hôn. Nếu ai đó muốn tìm hiểu thêm về công việc của bạn, chúng tôi có hai cuốn sách xuất sắc ở đây: “Being There, Why Prioritising Motherhood is the First in the First Three Years Matters,” một cuốn sách tuyệt vời được xuất bản vào năm 2017, theo tôi nhớ. Và cuốn này, “Chicken Little, The Sky Isn’t Falling, Raising Resilient Adolescents in the New Age of Anxiety,” được xuất bản vào năm 2021, theo tôi nhớ. Tôi sẽ liên kết cả hai cuốn này bên dưới. Tôi rất khuyên bạn nên đọc những cuốn sách này nếu bạn quan tâm đến những chủ đề này như tôi. Nhưng còn nơi nào khác mọi người có thể tìm thấy bạn? www.komisar.com. Và cũng tại Attachment Circles, trang web sẽ sớm hoạt động. Nếu bạn đang tìm kiếm cộng đồng và giáo dục, hãy đến với Attachment Circles. Tuyệt vời. Tôi sẽ liên kết cả hai nơi này bên dưới ở bất kỳ đâu bạn đang nghe điều này. Erica, cảm ơn bạn. Cảm ơn bạn đã mời tôi. Một số người thành công, hấp dẫn và sâu sắc nhất trên thế giới đã ngồi đối diện với tôi tại bàn này. Và vào cuối mỗi cuộc trò chuyện, tôi đã yêu cầu họ để lại một câu hỏi trong cuốn nhật ký nổi tiếng của một CEO. Đó là một câu hỏi được thiết kế để kích thích những cuộc trò chuyện quan trọng nhất, những cuộc trò chuyện có thể thay đổi cuộc đời bạn. Sau đó, chúng tôi lấy những câu hỏi đó và đặt chúng lên những tấm thiệp này. Trên mỗi tấm thiệp, bạn có thể thấy người đã để lại câu hỏi, câu hỏi họ đã hỏi. Và ở phía bên kia, nếu bạn quét mã vạch đó, bạn có thể thấy ai đã trả lời câu hỏi tiếp theo. Một điều mà tôi biết nhiều bạn muốn biết. Và cách duy nhất để tìm hiểu là mua cho mình một số thẻ trò chuyện, mà bạn có thể chơi ở nhà với bạn bè và gia đình, tại nơi làm việc với đồng nghiệp, và cũng với những người lạ hoàn toàn trong kỳ nghỉ. Tôi sẽ để liên kết đến các thẻ trò chuyện trong mô tả bên dưới. Và bạn có thể mua của mình tại thediary.com.
    [Nhạc]
    (Âm nhạc vui vẻ)
    每五個孩子中就有一個會在不離開童年之前發展出嚴重的心理疾病。焦慮、抑鬱、注意力不集中症(ADHD)、行為問題,讓我感到憤怒的是,我們並沒有真正教育或告訴父母這些問題的真相。為什麼你所說的會讓某些人感到困擾?有時事實是一個不方便的真相,但我將要說的每一句話都有研究支持。Erica Camusar 是一位育兒專家和精神分析師,她利用超過 30 年的研究挑戰育兒和幼兒發展的社會常規。有些關於如何養育健康孩子的神話需要被揭穿。首先,大家會認為托兒所對孩子的社交化有好處。其實,這對他們的大腦是非常有害的,已知會增加攻擊性、行為問題、依附障礙,因為嬰兒需要其母親在前三年提供情感安全的陪伴。父親能做到嗎?父親在不同的方面也很重要,我會詳述這一點。父母雙方都是至關重要的,因為如果缺少其中一方,你就會缺少一個片段。還有質量與數量的時間問題。如果你需要在質量和數量上都要在那裡,你不能擁有絢麗的職業,然後在自己的時間裡回到家中陪伴孩子。這需要在他們的時間上安排,還有更多。我們會逐一討論這些,但是否有任何特權領域是你需要承認的?也許是某位沒有伴侶的人,或者處於非常困難的經濟狀況的人。我有,但有很多方法可以創造性地應對,我會逐一介紹。那麼… 我希望《CEO日記》永遠免費,不會背後有任何類型的付費牆或訂閱模式。我們做到這一點的方法是你們選擇關注並訂閱這個節目。因此,如果你現在正在收聽這個節目,你可能是被發送了這集,你之前也許聽過幾集,你能幫我一個忙嗎?如果你能幫我這個忙,我保證在接下來的十年裡,會為能讓這個節目完全免費而努力,不再有付費牆,也不會對用戶產生任何成本。你能點擊關注按鈕嗎?關注按鈕會在你現在收聽的任何應用上。可能是 Spotify、Apple 或其他類似的應用。點擊那個通常在應用角落的小勾勾,就是這個節目將永遠免費的原因,永遠。非常感謝。如果你能幫我這個忙,真的非常感謝。我非常感激。回到節目內容。Erica,你顯然有一個使命。我從你身上感受到這種能量,似乎你有一個人們大多數不相信或在某種程度上難以接受的想法。但這是一個重要的想法。你現在的使命是什麼?我喜歡把它稱為三個 P:存在、優先考量和預防。我會逐一說明。我的使命是教育父母、政策制定者、臨床醫生和教育工作者,告訴他們,要讓孩子們未來心理健康,必須在整個童年期間,尤其是在兩個重要的腦部發展時期,即零至三歲和九至二十五歲(青春期),在身體和情感上始終陪伴他們。因此,在這兩個重要的腦部發展時期,特別是零至三歲,孩子的發展在很大程度上取決於他們的環境,而你就是他們的環境。因此,我在全世界奔走呼籲,強調身體和情感上的存在、依附的安全性。依附的安全性是未來心理健康的基礎。優先考量,我們今天優先考慮的一切,除了孩子。我們優先考慮工作、事業、物質上的成功、個人的慾望與樂趣,但我們沒有優先考慮孩子。這是個問題,因為如果我們不優先考慮他們,他們會崩潰。他們可能在三歲時崩潰,可能在八歲時崩潰,或許等到青春期才會崩潰,但最終他們會崩潰。而在預防方面,我們可以做很多事情。我們目前正面臨全球的心理健康危機。這在美國有一定的變化。每五個孩子中就有一個在童年期間會有某個時刻崩潰,或發展出嚴重的心理疾病,如焦慮、抑鬱、注意力不集中症(ADHD)、行為問題、甚至自殺念頭。所以在英國我們也面臨問題。在美國,這是六分之一;在全世界,約是五分之一的比例。這是一個驚人的數字。因此,事實是我們可以做很多事情來預防這種情況。這種觀念就像我們試圖撲滅火災,但卻不談論這些問題的根源。當前的心理健康照護體系,就像我所說的修剪草坪。孩子們被用藥,基本上只是痛苦管理。他們接受認知行為療法(CBT),這同樣只是痛苦管理。但我們為什麼不提問一些重要的問題?情感調節的源頭在哪裡?它從哪裡來?什麼時候開始?我們如何從非常小的年齡促進孩子的發展,以促進未來面對壓力和逆境的韌性?這就是我的三個使命。對於那些不了解你工作和不熟悉你的人,他們可能會想,Erica,你怎麼會知道?你怎麼會知道答案?所以我是一名精神分析師,兼任社會工作者。我最初是做社會工作的,然後成為了一名精神分析師。我也是育兒指導和教育書籍的作者。我一直在執業,接待病人。因此,我的主要工作仍然是接待病人。我全職的工作就是看病人。作為一名父母,我也有三個自己的孩子。
    作為一位父母、一名臨床醫生,以及一位過去20年來專注於研究的作者,我所做的就是收集關於表觀遺傳學、依附理論和神經科學的研究,並寫下了我的第一本書《在場》。因為我發現兒童心理疾病的增加。這也是我進入這個領域的原因。
    約30年前,我開始執業,大約在36年前。但我進入臨床工作約五年後,我注意到前來看診的家庭其孩子的年紀越來越小,卻已被診斷出非常嚴重的心理疾病,並在很小的年紀就開始服藥,基本上是壓抑他們的痛苦。我觀察到,在我的診所中,那些情況最糟的孩子,往往是那些母親在他們生活中最缺席的孩子。因此,他們的主要依附對象在他們的生活中最不現身。
    於是,我開始研究相關文獻。我查閱了自90年代以來的所有神經科學研究以及各種新興的研究。我也查看了自60年代以來流傳的舊有依附理論,還有相對較新的表觀遺傳學研究。我看到了這一趨勢,認識到我們正在為了自己的欲望、職業和物質成功而拋棄我們的孩子。對於孩子不可減少的情感需求有著很多誤解。
    今天我們將逐一探討這些。我對於了解這一切感到非常興奮。我自己並不是一位父母。但根據我們所做的研究,你有三位心理適應良好的孩子,所以我祝賀你。我希望有一天自己也能有成功的孩子。但我對於透過你所做的工作以及你持續進行的研究來理解自己也充滿興趣,因為我們每個人都曾經是孩子。而早期經歷的許多指紋至今仍在我們身上存在。
    我想了解一下,發生在我或在場的任何人身上的事情,如何可能以促進社會或反社會的方式,或以生產性或非生產性的方式形塑我們。你提到你今天仍然在看診。你遇到什麼類型的患者?他們面臨怎樣的困難?他們是誰?你是看父母、孩子,還是兩者都看?
    我有一個非常龐大的父母指導實踐,這都是因為我所寫的書籍。還有我為《華爾街日報》和其他報紙撰寫的文章。所以,你知道,人們透過我的寫作找到我,然後主動尋求幫助。基本上,父母指導的意思是,無論是雙親來看我,還是一位父母,因為他們對孩子的發展有疑問或碰到了問題。他們的孩子開始出現一些症狀,但不想給孩子服藥。他們想要理解問題的根本原因。所以這是我診所中一大部分的工作。
    但我也看個別患者,處理憂鬱和焦慮的問題。我也接待夫妻。關於精神分析的笑話是,我們都是處理憂鬱和焦慮的專家。因此,我見到個人和夫妻,但很多都是針對父母指導的工作。他們通常是因為注意到孩子有些不對勁而來找你嗎?
    有時他們會因為想要培養出健康的孩子而提前來找我。社會上充斥著如此多的噪音,錯誤資訊也很多。我們的本能是要投入孩子的生活。我們的進化驅動是為孩子創造安全感,盡可能地陪伴他們,當他們感到痛苦時安慰他們,並教導他們我們的價值觀。
    但社會發生了變化。可以追溯到工業革命。我如果真的要追溯,我會說工業革命是女性首次被迫進入工廠和城市工作的時期,她們與孩子分離。但我認為,社會真正發生轉變的是60年代的我運動及女性主義運動。這兩個運動在某種程度上對社會產生了極為正面的影響,但同時也對社會造成了極大負面的影響。
    當女性決定去工作,並全職離開家時,大家都在歡呼,認為這很好,女性與男性享有同樣的權利,而現在每個人都可以進入勞動力市場,獨立賺錢,做自己的事情。可問題是,孩子們卻被遺棄了。他們的需求是不會因為社會的變化而改變的,因為他們有著不可減少的神經情感需求。
    我們知道寶寶天生在神經和情感上都是脆弱的。因此,這意味著他們並不是天生具有韌性。今天社會對寶寶的期待是他們能夠承受很多壓力,能夠應對分離,能夠在六週或三個月後回去工作而把他們留在托兒所與陌生人一起。從進化的角度來看,寶寶在最初的一年裡一直需要與母親的皮膚接觸。在大多數地方,寶寶是被抱著的,因為母親為寶寶提供了很多生物學上重要的功能,這是基於我們進化的需求來為寶寶提供所謂的依附安全感。
    所以,社會發生了變化,這造成了不少傷害。我看到,這場兒童心理健康危機在30年前就已經顯露出端倪。
    而且其實早已如此,你知道,我有朋友和同事,比如喬納森·海德,他說,「哦,這一切都是社交媒體開始的。」這是不對的,因為我早就看到了這樣的上升趨勢。如果你仔細看看,幾十年來兒童精神疾病的上升與社會向自我中心、自戀、個人主義等的轉變有很大關係,讓人們變得愈加自私。我一直在說,其實你根本不需要有孩子,也能擁有令人滿意的生活。但如果你要有孩子,就需要具備照顧他們的能力。因為單單生孩子而不真正理解照顧他們的意義,以及沒有準備好承擔這份責任,會導致我們的孩子出現問題。
    為什麼你提到母親而不提父親?因為你似乎強調母親所扮演的角色,在你看來,母親的角色似乎比父親、保姆或其他照顧者的角色更重要。我在你2017年出版的第一本書中注意到了這一點,書的封面上寫著「為什麼優先考慮母愛在前三年如此重要?」從科學和進化的角度,以及研究結果,你怎麼能說服我相信母親的角色比父親或其他照顧者的角色更為重要呢?
    其實在書中討論了母親和父親之間的差異,因為這是一個重要的問題。我寫母親的原因並不是因為父親不重要,而是因為父親的重要性在於另一種方式。社會上存在著關於性別中立的討論,認為母親和父親是可以互換的,但從進化的角度來看,作為哺乳動物,他們並不可以互換。母親和父親各自有不同的功能,而這些角色和行為與養育荷爾蒙有關。
    當孩子還是嬰兒和幼兒時,母親在所謂的敏感同理心養育中至關重要。這意味著當孩子們感到痛苦時,母親會安撫嬰兒,並因此不斷調節他們的情緒。每一次母親用皮膚接觸、眼神交流以及柔和的聲音安撫嬰兒時,她都在感知這個嬰兒的痛苦,並調節這個嬰兒的情緒。我的理解是,當嬰兒出生時,他們的情緒是分離的。可以想像一下在大西洋航行,嬰兒的情緒就是這樣的,他們情緒波動很大,而我們希望他們能在加勒比海航行,而不是情緒平穩,但是我們希望他們能夠調節自己的情緒,但他們不是天生會這樣。
    因為母親能夠在三年的早期時期中,即身體和情感上都很充足地安撫嬰兒,這幫助嬰兒學會了如何調節自己的情緒。到三歲時,85%的右腦已經發展完成。到三歲時,嬰兒便能開始內化調節自身情緒的能力。如果母親不在,作為主要的依附對象,無法做情緒的映照和安撫,那麼嬰兒就無法學會如何調節自己的情緒。
    母親還有一項重要的功能,就是通過在嬰兒身上抱著他們來幫助他們緩解壓力,特別是在第一年。通過在前三年裡儘量保持陪伴,她們實際上保護了嬰兒的大腦免受皮質醇,即壓力荷爾蒙的影響。還有一種荷爾蒙叫催產素,這是情感的荷爾蒙,對抗皮質醇。當母親以敏感、同情心的方式養育嬰兒,即當嬰兒哭時,母親會說:「哦,親愛的,讓我看看受傷的地方,讓我親吻一下。」這樣實際上會提高嬰兒大腦中的催產素,從而保護嬰兒免受皮質醇的傷害。
    父親能做到這些嗎?所以父親為什麼重要呢?父親也會產生催產素,但對他們大腦的影響不同。對母親而言,催產素使母親變得敏感,充滿同理心,隨時警惕嬰兒的痛苦。而對父親來說,催產素來自他們大腦的不同部分,讓他們變成玩耍的、刺激嬰兒的角色。你覺得這聽起來怎麼樣?玩耍的、敏感刺激嬰兒的角色。把嬰兒往空中拋,逗弄嬰兒,追著嬰兒,玩耍吵鬧。所以這樣的重要性有很多原因。首先,它鼓勵探索和冒險,促進分離。而且父親做一件非常重要的事情,就是幫助嬰兒學會調節某些情緒。母親幫助調節悲傷、恐懼和痛苦,而父親幫助調節興奮和攻擊性。
    所以當父親不在家裡,當單身母親在沒有父親的情況下抚養孩子時,經常會看到小男孩出現行為問題,因為他們無法調節自己的攻擊性。因為父親特別幫助小男孩(而且小女孩也會)調節攻擊性。所以當父親不在時,通常會看到小男孩更加衝動、更加具攻擊性。因此答案是,父親和母親對孩子的發展都是至關重要的,這在今天是一個非常有爭議的說法,因為如果一個人是在沒有某一方的環境下長大的,那麼他們會缺少一部分。但他們不是一樣的,因為我們的荷爾蒙決定了他們不是一樣的。父親產生大量的荷爾蒙叫抗利尿激素,這是保護性的攻擊性荷爾蒙。
    這個東西是做什麼的?
    它幫助父親保護他們的家庭。
    有一項研究,母親和父親躺在床上。
    寶寶在哭。
    這項研究來自英國。
    寶寶在哭。
    而父親則在寶寶痛苦的哭聲中沉沉入睡。
    但母親卻馬上醒來。
    好吧。但是當窗外樹葉沙沙作響時,
    母親仍然能睡著,而父親卻馬上醒來。
    因為父親會對捕食者的威脅敏感。
    所以我們的養育荷爾蒙讓我們不同。
    我的意思是,我們可以說在女性和男性之間有很多相似之處,
    當然,我們都是聰明的。
    我們都可以雄心勃勃。
    但我覺得我們想要讓所有事情變得一樣的想法,
    其實並不是事實。
    這是一個不方便的真相,母親和父親的養育荷爾蒙
    決定了如果他們健康並且在健康的環境中成長,
    他們就是不同的。
    那麼,這是否意味著父親不能撫養孩子,無法成為敏感的共情者?
    這並不意味著他不能擔任那個角色。
    但如果作為一個社會,我們不能承認這些差異,
    那麼父親就無法學會成為一個敏感的共情者。
    這意味著這些是本能的行為。
    所以那個嬰兒,如果父親要和他待在一起,
    承認差異可以使父親成為敏感的共情者。
    這是非常有趣的,因為這些觀念在社會上並不被接受,
    或至少不是你在社交媒體上看到的觀點。
    有趣的是,當你講話時,
    我錄下了你所說的一切,然後用人工智慧分析了一遍。
    人工智慧說你分享的核心觀點得到了演化心理學和神經科學的良好支持,
    這相當令人驚訝,因為通常人工智慧會和人爭辯。
    我的意思是,我所寫的書沒有基於意見。
    所以我對不以研究為依據的任何事物都相當謹慎。
    我所寫的和講的所有內容都是有研究支持的。
    你所說的為何會讓一些人如此困擾?
    你知道為什麼,對吧?
    因為這讓我們面對一系列的現實…
    這是一個不方便的真相,引用阿爾·戈爾的話。
    這是不方便的真相。
    有時事實是個不方便的真相。
    就像氣候變化是一個不方便的真相。
    這是一個不方便的真相。
    它讓人感到不便。
    它也讓人感到內疚。
    所以我不認為內疚是一種壞感覺。
    我不認為內疚是一件壞事。
    內疚是你自我運作的指標。
    它表明你自我的一部分,名為超我,
    能識別出感覺正確和錯誤的東西。
    所以如果你看著一個哭泣的寶寶,那是你的寶寶,而你卻感到無動於衷,
    那就意味著你內心的某部分是死去的。
    你有一部分對自己的孩子缺乏同理心。
    我們會說,這並不意味著那個人是一個壞人。
    這可能意味著那個人自己經歷過某種早期創傷,對吧?
    這意味著他們可能有某種附著障礙,
    無法感知到寶寶的痛苦,對吧?
    所以當你感到內疚時,這意味著你內心存在衝突。
    這意味著你內心的兩個部分在互相掙扎。
    你想做自己想做的事情的部分。
    我想去工作。
    我想賺錢。
    我想要自由,你知道嗎?
    而你內心的另一部分則說:“等等。
    但我的寶寶,我的寶寶需要我。
    看看我脆弱的寶寶。
    看他多麼傷心。
    看看我缺席對寶寶造成的痛苦。”
    所以如果我們不感到內疚, 那麼我們的物種就會迷失。
    我們迷失了。
    現在,過度的內疚是另一回事。
    如果你是一個足夠優秀的母親或父親
    而你仍然感到內疚,那麼我們稱之為焦慮。
    但在大多數情況下,我所說的讓許多女性和男性感到內疚。
    再一次,我不認為這是一件壞事。
    我覺得當我們告訴父母要遠離他們的內疚,而不是面對它的時候,
    當我們面對內心的衝突時,
    我們往往會為自己、為孩子、為家庭做出更好的決策。
    但當我們逃避這些衝突時,
    我們通常不會做出好的決策。
    這些往往會有長期的後果。
    你究竟用你的真相令什麼感到不便?
    你具體有哪些觀念—
    你必須犧牲時間、金錢和自由。
    如果你想要撫養健康的孩子,
    這將需要不適、挫折和犧牲。
    有趣的是,還有一件事情發生了,
    因為我們在如此自私、自我中心的環境中撫養孩子,
    年輕人變得更加脆弱。
    他們的情感更為脆弱。
    更多的人有附著障礙。
    他們無法忍受挫折。
    他們無法忍受痛苦。
    他們無法忍受失眠。
    有這種觀念,認為你必須雇一個嬰兒護理師
    因為你無法在半夜起來照顧自己的寶寶。
    這在某些社會經濟圈子中已經成為常態。
    所以歷史上,男性和女性總是共同撫養孩子,
    在擴展家庭中成長。
    他們並不是孤立的。
    而今天,父母非常孤立。
    所以你會希望你的母親和你住在一起,
    或者你的姐妹會和你住在一起,
    或者你住在一個大房子裡,會有其他人來支持你。
    我最近創立了一個非營利機構,因為我發現很多母親—
    這個機構叫做“依附圈”。
    很多母親感到非常孤立,
    面對獨自撫養的痛苦和不適對她們來說太沉重了。
    所以就有這樣的情況。
    因此,我們生活在一個非常奇怪的社會裡,
    人們彼此分開,
    他們自己的家是公寓,
    而他們不依賴彼此,
    因為依賴是個壞詞。
    但我們還有這樣一個問題:為什麼我們會培養出如此脆弱的年輕人,以至於撫養孩子的任何不適和挫折對他們來說都是太多了?這其中有一個很大的經濟因素,對吧?因為如果你在孤立的環境中撫養孩子,你擁有可支配收入的概率,或者至少有足夠的錢能夠留在家中撫養孩子並仍然維持一定的生活品質的可能性會降低,尤其是在沒有一個大家庭可以支持和支付一些費用的情況下。 有趣的是,對於你的問題,答案是「有」和「沒有」。通常而言,經濟資源較少的人更少孤立,但今天他們也很孤立。你會看到很多單身母親在撫養孩子,她們並不是和其他家庭成員一起住在一個公寓裡,而是不得不搬到其他城市或國家謀生,這樣她們真的很孤立。你知道,我認為這不僅是經濟階層的問題。對於富裕的人來說,更富有的人,他們中的許多人選擇孤立。他們購買大房子,住在郊區,或者不想依賴任何人,對吧?所以我稱之為家庭散佈。實際上就是這樣,當人們有了孩子時,他們會遠離原生家庭,這是非常奇怪且違反本能的。因此,世界已經成為一個全球化的地方,我們可以隨意移動。但這不是常識嗎?難道這不是一個合理的理由,要求你想要更靠近你的大家庭,即使他們有時令人厭煩,除非他們是虐待者?因為這能給你支持。它為你提供了擴大家庭的支持,但這並不是目前發生的情況。人們選擇地理上遠離其原生家庭。這使得家庭生活變得更加困難,尤其是對女性。這使她們感到更加孤立。她們有自己的事業,有自己的熱情。她們有自己熱愛的事情,這意味著她們必須在大城市工作,或者必須出差來追尋這些事情。你剛才說了。如果她們有熱情呢?如果她們有事業呢?問題是孩子在大家庭環境中最茁壯成長。所以你可以有一份很棒的事業,搬得遠離你的家庭。當你年輕且單身,我甚至可以說,當你已婚但沒有孩子時,你仍然非常單身。你知道我對父母說的是,如果你有孩子而不陪伴他們,你的生活不會那麼美好。尤其在早期,因為發生的事情是他們會崩潰,而有一種說法是父母的快樂程度只與他們最不快樂的孩子有關。因此,如果你的孩子正在崩潰,你的生活就不存在「美好」一說。家庭正在學到的是,那些自由和那些美好的個人時間,若你有孩子,都是要付出代價的。因此有人會說:「好吧,那我就不生孩子了。」那也沒問題。因此,如今有很多人說:「我不覺得有責任照顧另一個人類的價值。」而他們錯過的是與孩子之間的深厚而有意義的情感聯繫。這是一種無與倫比的愛。但如果你小時候遭遇過創傷,或是有自戀的父母,或者對育兒心懷怨恨,或者分心或心理生病,你可能已經經歷過那種創傷,這意味着後來你更難與人建立連結。因此,我之前提到的那些依附障礙,有三種依附障礙。第一種是回避性依附障礙。那是什麼意思呢?健康的依附應該是這樣的。當你回到家時,你的孩子會感到非常安全地依附在你身上。我的意思是,你和配偶外出吃飯一兩個小時。你回到家,寶寶很高興見到你,而我們所謂的重聚,也是美好的重聚。寶寶是快樂而滿足的。這就是健康的依附。這意味著你讓你的寶寶感到如此安全和可靠,因為你主要在那裡,而且在大多數時間裡把他們放在第一位,作為主要的依附人物,以至於當你回家時,寶寶會歡迎你。然而,我們看到越來越多的孩子正在發展依附障礙,因為他們的父母在推動離開寶寶的極限,將他們放在像機構護理這樣的環境中,並長時間離開,去追求他們的美好事業或美好生活,而在這些年齡,寶寶實際上無法忍受那種分離。當母親,就是主要的依附人物回到家時,如果寶寶轉向保姆或只是轉過去,那麼那個寶寶就開始發展所謂的回避性依附障礙。這種情況在以後常常與憂鬱症和形成依附的困難有關。下一種依附障礙叫做矛盾性依附障礙。母親回到家,寶寶緊緊依附在母親身上,因為那個寶寶內心的聲音是「我媽媽會再次離開我」。所以我必須緊緊抱住她。現在這個寶寶變得煩躁,無法安撫,並且不會放開那位母親,拼命地抱著她。就像了不起的猴子緊緊地抓住鐵絲籠一樣。這在以後與青少年中的焦慮有關。而無組織的依附障礙則與另外兩者不同,因為其他兩者都有一種策略。所以把依附障礙想成是一種策略,孩子被父母留置過久或父母雖然身體在場但情感上卻退縮。那寶寶必須應對,必須有策略。
    轉身背棄母親是一種策略。
    內心的敘述是:我媽媽對我不存在,對我不在這裡,也不會在我身邊。
    我無法信任我的環境。
    然後那個嬰兒會說:「我必須自己應對。」
    這就是我們所稱的學習無助。
    矛盾依附障礙,那個嬰兒的策略是:
    我要緊緊抓住,因為如果我不抓住,
    她又會離開。
    無組織的依附障礙是最難治療的,
    因為那個嬰兒沒有策略。
    所以嬰兒會經歷許多策略的循環。
    嬰兒會從依附變為逃避,
    對母親感到憤怒,甚至甩手或打母親,
    然後再循環回去。
    而那個發展出無組織依附障礙的嬰兒,
    那些嬰兒,以後與邊緣型人格障礙相關。
    我們已經看到邊緣型人格障礙的大幅上升。
    那些就是自殘,試圖自殺的孩子。
    我們正面臨一場前所未有的心理疾病危機。
    這一切都與我們如何養育孩子有關。
    你似乎在那平靜的外表下是怒火中燒。
    怒火中燒?
    是的,我想我確實如此。
    我並不對人感到生氣。
    我對一個謊言或不是真正教育或告訴父母真相的社會感到生氣。
    所以有四種依附障礙。
    回避型、安全型、矛盾型、無組織型。
    嗯,安全型不是一種障礙。
    所以有安全型,然後還有三種依附障礙。
    回避型、矛盾型、無組織型。
    是的。
    那麼這在成年後是如何表現的?
    我該如何知道,因為我可以與其中一些產生共鳴,
    我在想這會如何在我成年後的生活關係中表現出來,
    而不僅僅是明顯的心理健康問題。
    回避型依附障礙的人會是無法形成有意義和深刻的聯繫,
    無法承諾,在親密和親密的深度上有困難,
    在關係中信任方面有困難的人。
    矛盾型依附障礙的人是非常非常焦慮,
    他們會緊緊依附著你,給你打電話,
    也許是過去你約會過的那位女士,
    她一天給你打了五次電話來關心你,
    擔心你會成為游走的小魚而窒息。
    他們因為害怕放手而窒息他們所愛的人。
    無組織依附、邊緣型人格障礙,
    他們往往情緒非常不穩定。
    那裡有很多憤怒,
    也有很多自我傷害的行為。
    他們是否會吸引到某種依附風格?
    所以如果我是一個回避型的人,那我是否會吸引回避型的人,
    或者對於我們如何約會,是否有任何研究?
    我猜安全型的人會吸引安全型的人。
    是的,安全型,嗯,如果你健康,
    你會吸引相互健康的關係,
    你信任你的環境,
    所以你信任愛的關係。
    而回避型有時會被回避型的人吸引,
    因為那裡沒有衝突。
    換句話說,無法承諾的人和同樣無法承諾的人,
    在某些時候可能會崩潰。
    所以請記住,這些都是病理防衛。
    我們用防衛這個詞,是因為它意味著保護自己。
    防衛幫助我們,直到它們不再幫助我們。
    所以我們說依附障礙是病理防衛,
    意味著它們通常不會持續一生。
    它們會在某個時候崩潰。
    所以你可能會和另一個回避型依附障礙的人在一起,
    但在某個時候,你們中的一個會崩潰,
    然後意識到你需要對方。
    然後你和一個無法回應的人建立關係。
    所以,是的,正如我們所說,就像水位相遇一樣。
    所以人們往往會被同類吸引,
    但這不一定是健康的關係。
    在所有這四種依附風格中,
    你認為哪一種依附風格,
    根據你的觀點、觀察和你所見的人,
    最有可能有成功的
    也有不成功的關係?
    哦,安全型依附會有成功,
    我的意思是,安全的人會被安全的依附吸引,
    會被健康的相互愛的深刻聯繫所吸引,
    因為他們與母親有過深厚和充滿愛的聯繫。
    所以記住,我提到,只有在三歲以後
    你才會內化安全感的感覺。
    內化的那種感覺,
    就是這個世界是安全的,你可以信任這裡的人。
    你信任去愛另一個人。
    所以,你知道,我們四處使用信任這個詞,
    但我們沒有意識到這來自於我們發展的最初階段。
    當我們無法信任他人時,
    通常是因為我們無法信任那些
    在我們最脆弱的階段中依賴的人。
    那麼其他的,替代的呢?
    所以如果,這些依附風格中,
    哪一種最不可能擁有成功的關係?
    那就是無組織的。
    好的。
    他們在建立關係、保持關係方面非常困難。
    是的,我會說他們是最難治療的。
    而且他們在未來建立成功的關係方面也最複雜。
    我在你講述的時候想知道,
    如果我再有更多的小孩,
    例如如果我有十個年幼的孩子,
    那我對那些孩子的疏忽的可能性是否會更高?
    因為如果我是一位母親,
    我根本就沒有時間同時照顧這麼多孩子。
    他們不可能同時都在我胸前。
    是的,這是一個好問題。
    嗯,在發展中國家有一種現象叫做母親消耗綜合徵,
    那就是母親實際上可能因為在太短的時間內生太多孩子而去世。
    她們在身體上被耗盡,
    而且情感上也會被耗盡。
    我現在就要說出來,
    讓所有觀看這個的人都能聽到。
    生小孩是壓力很大的事情。
    這是令人沮喪的。
    這確實需要你在前五年幾乎不眠。
    它要求你能夠忍受
    很多不適和挫折。
    所以如果這是一份職位描述,
    首先會說這是你整個生命中
    最令人愉悅、最具充實感的事情。
    但為了促進
    健康的發展,伴隨而來的卻是挫折、
    缺乏睡眠、壓力和不適。
    所以這應該也是職位描述的一部分。
    是的,看起來這是一個對生活
    非常重要的原則,
    就是一切都有取捨。
    我想是愛因斯坦說過,
    「每一種力量都有一種
    相等且相反的反作用力,或類似的意思。」
    許多人選擇不生孩子。
    我查看了一些相關的統計數據。
    2022年,歐盟的出生數量僅為
    380萬,幾乎是六十年前的一半,
    這標誌著歷史上最低的出生率之一。
    以法國為例,
    它以其健全的家庭政策著稱,
    自2010年的83萬嬰兒
    減少至2023年的67萬,
    這是自二戰以來的最低紀錄。
    這是一個巨大的全球趨勢,
    尤其發生在富裕國家中。
    確實如此。
    我在一個名為「負責任公民聯盟」的大會上演講,
    他們談論了許多這些令人擔憂的
    下降出生率的問題。
    然而,事實是,隨著國家的發展,
    出生率會在一定程度上下降。
    這與經濟有關,但更糟糕的趨勢是,
    人們並不是生育更少的孩子,
    而是每個人都有他們對於
    給予和愛的能力的極限。
    所以對某些人來說,也許一個孩子就夠了。
    對其他人來說,五個孩子則不夠,
    這意味著他們內心充滿了
    要給予的東西。
    但對我來說,令人擔憂的並不是
    因為經濟原因導致的出生率下降。
    所以也許人們不再像從前那樣
    生十個孩子。
    他們生了三個或兩個孩子,對吧?
    但對我而言,更令人擔憂的是
    人們根本不生孩子。
    這對我而言更令人擔憂,
    因為這不再是一個國家發展的標誌,
    而是一個社會,現代社會,
    不再認為撫養孩子和擁有深厚而富有愛的關係
    是你生活中的優先事項。
    這些人可能會說,
    「我和伴侶、我的狗、我的叔叔、阿姨、朋友等
    都有深厚而富有愛的關係。」
    這是不同的。
    那為什麼這會不同呢?
    這是一個好問題。
    這是不同的,
    因為最後,你和伴侶或
    與你叔姑或狗的關係
    並不是同一種程度的依賴關係。
    照顧另一個人類的能力,
    讓另一個人類依賴你,
    為那個人奉獻,
    對於人類來說是一種成長和轉變的經歷。
    有人會這麼說,
    我不確定我完全贊同這種說法,但
    我認為喬丹·皮特森曾說過,
    「如果你沒有孩子,你就不能完全成為成年人。」
    現在,我不確定我會走那麼遠,
    因為有些人無法生育,
    但我確實認為在成人發展層面上,
    有一些東西會讓你轉變,
    讓你成為具有創造性和有孩子。
    再說一次,這不是每個人都適合的。
    我也說過,我不是支持一切都要生育的運動,
    我認為不是每個人都應該有孩子,
    但我確實認為如果你要有孩子,
    那麼在把他們帶到這個世界之前,
    你需要深思自己的成長經歷,
    以及自己的損失和早期創傷。
    以便你可以修復你需要修復的東西,
    而不是創造所謂的代際表現,
    例如依附障礙和心理疾病的問題。
    因為許多人現在正在努力生育,
    甚至那些想要孩子的人。
    根據一些統計數據,
    全球的不孕症盛行率逐漸上升。
    全球約有18%的成年人口,即約六分之一,
    在某個時期經歷過不孕症。
    在2015年至2019年間,
    約有15%的美國女性年齡在15至49歲之間
    經歷了生育能力受損的情況。
    而在英國,研究顯示1/8的女性和
    1/10的男性年齡在16至74歲之間
    經歷過不孕症,這被定義為
    在一年或更長時間內嘗試懷孕但未成功。
    我其實與許多人交談過,
    他們已經嘗試了兩年甚至更久的時間想要孩子。
    當人們渴望小孩卻無法擁有時,
    這是非常悲傷的。
    真的是令人難過。
    當你思考導致這一現象的原因時,
    你該如何診斷這一不孕的挑戰?
    有很多理論。
    有些是環境因素。
    有些是因為我們推遲了生育。
    我們在對男女撒謊。
    我們告訴他們,「冷凍你的卵子。」
    事實上,這有點令人不安。
    我告訴你這件事。
    律師事務所現在支付年輕女性合夥人的卵子冷凍費用。
    我覺得這令人不安。
    他們說,「冷凍你的卵子。
    為我們努力工作。
    是的,你可以晚點生孩子。」
    而事實是,很多人不能。
    因為當你冷凍卵子時,這不保證你能懷孕。
    並不保證那些卵子會變成胚胎。
    也不保證那些胚胎會變成嬰兒。
    所以年齡是一個因素。
    還有環境因素,
    還有壓力的因素,我們現在還沒有談論到。
    懷孕的過程中存在壓力的成分。
    我們對男女的壓力都增加了。
    曾經男性因為壓力更大而較早去世。但現在,我認為這種情況已經平衡了。我想女性可能會因為在工作和撫養孩子方面的壓力而較早去世。重點在於,年輕成年人面臨的壓力,是因為他們努力嘗試……我們應該談談其他一些神話。還有什麼其他的神話呢?我們會將它織入整個話題中。另一個神話是,你可以同時做到所有事情,並且做得很好。這是個大神話,不可能的。你不可以一邊全職工作,旅游,過著精彩的生活,同時撫養健康的孩子。好消息是,生命是漫長的。你可能會活到120歲,就像摩西一樣。我想起你們這一代人,你們比我年輕。但我認為你們也許能活過100歲。因此,這意味著你還有許許多多的歲月,當你的孩子不再那麼需要你的時候,你可以擁有一個精彩的職業。然而,你有一個非常有限的時間去建立那種情感安全感,這將是孩子們的核心。我們經常談論你的身體核心和核心訓練。這是你的情感核心。這是人類的情感核心。依附安全感和安全感的感覺,使你能依賴那些在你生命中最需要的人,在你需要他們的時候能在那裡。這就是你的情感核心。
    你是如何管理作為三個孩子的母親的?你養育了三個非常優秀且適應良好的孩子。但你也很成功。你有書。你說過你在環遊世界。所以我是一個好的例子。我在20多歲時有一份事業,27歲時遇見了我的丈夫。快30歲結婚。我們在30多歲時有了孩子。在我們有孩子之前,我一直在工作。我每週看大約40小時的病人,直到深夜工作。我通常會工作到晚上11點,筋疲力盡地回家。然後我們有了孩子。但我們曾達成協議,當我們有了寶寶時,我會請長假,然後很少再回去工作。我所選擇的職業讓我可以自己掌控,並且有彈性。我為每個孩子休了六個月的假。然後在六個月後,我每周只工作五天,每天一個半小時。這樣我們夫妻達成了一個協議,剛好足夠支付一個保姆的薪水。那些年我們少了度假,沒有第二套房子,沒有華麗的衣服,我們不如許多同齡人那樣旅遊和消費。我們會說,對我們來說重要的是我們要縮減,而不是擴張。現在我們在作為父母上擴張,所以我們要在物質上縮減。生命是漫長的,你可以擁有成功的職業。
    我在書中訪談的一些女性,是那些直到40多歲才開始她們的事業,當她們的孩子已經稍微長大之後才開始的。那如果你的丈夫留在家裡,而不是你,會行得通嗎?因為我試圖了解,你是否在說父親不需要像母親那樣經常在場。他們需要以不同的方式在場。在早期,男性是無法進行母乳餵養的,這是第一點。除非你能向我展示一個長出乳房並能實際餵養的男人。也許有一天會出現。我不知道。但目前,女性的身體將她們與寶寶聯繫在一起。他們通過出生聯繫,通過母乳餵養聯繫。嬰兒期和母性中有一個身體組件和荷爾蒙組件。而且母親對寶寶的反應和父親對寶寶的反應確實是有區別的。現在,當父親變得非常重要時,並不是說父親不重要,他們給母親提供休息,讓她們與寶寶建立聯繫,或者給寶寶洗澡。但是寶寶需要的是對主要依附對象的依附安全感,通常是母親。有時是父親,但大多數情況下是母親。父親用他們的遊戲和觸覺刺激,當孩子開始移動時,他們變得非常重要。當孩子開始爬行和學走的時候,從大約18個月到兩歲,父親變得非常令人興奮。他們真的很重要。因此,當父親在那段時期不在時,當孩子開始探索世界,這些孩子就更難與母親分離。因此,我們所說的陰和陽是非常重要的。我們現在所做的是沒有優先考慮依附安全感,而這是健康分離的基礎。而當健康分離開始時,父親則是至關重要的。當你有第二個孩子時,父親更是關鍵。因為父親會吸引年長的孩子。他們會說,來吧,讓我們出去玩。讓我們去踢足球。讓我們去秋千。同時,父親也給予了母親與下一個寶寶的空間。他們幫助年長的孩子成長。
    早些時候,你提到了我曾經在研究心理學時讀過的一項研究,那就是關於獼猴的研究,涉及用鐵絲製作的“母親”。對於任何從未聽說過這項研究的人,我認為了解觸摸和……這是個依附研究是相當重要的。是的,觸摸在科學界是怎麼稱呼的?皮膚接觸。皮膚接觸。你能給我一個簡要介紹這項研究以及它所顯示的內容嗎?對於那些不熟悉的人來說。好吧,他們帶走了這些小獼猴,讓一些小獼猴與真正的母親在一起。母親在滋養這些寶寶,這些寶寶因此健康地依附於母親,並且成為情感健康的孩子。
    然後他們給另一組猴子一個用布或毛皮覆蓋的鐵絲母親。那些幼猴變得非常神經質,但至少它們會依附在母親身上。它們變得像是情感矛盾的依附嬰兒,因為母親沒有回應,但至少它們在緊緊抓住這個母親。接著他們給這些幼猴什麼都沒有。那些小猴子真的失去了理智。我的意思是,還有其他更近的研究。那是一個相當老的研究。有位研究者名叫邁克爾·米尼(Michael Meany)。他做了一個關於舔和梳理的研究。舔和梳理幼崽的動物,意味著它們以肌膚相親的方式在照顧小寶寶,舔和梳理。用人類的術語來說,那就是抱、觸碰、愛護,肌膚相親。如果母親舔和梳理她的幼崽,那麼這個小寶寶在未來會對壓力更具韌性。那些沒有被母親舔和梳理的幼崽未來會對壓力變得不那麼韌性。此外,因為母親舔和梳理了它們,這些對壓力更具韌性的寶寶會將這種能力代代相傳。那些沒有被舔和梳理的寶寶發生了什麼事?你猜發生了什麼?它們沒有傳遞下去。對。這就是今天人類所發生的事情。如果我們不對寶寶進行舔和梳理,我的意思是,不管怎麼說,如果我們不對寶寶進行舔和梳理,我們就無法將對壓力和逆境的韌性傳遞下去,但我們也不會傳遞出舔和梳理寶寶的渴望。回到你的故事,談到你的故事,有沒有什麼特權的方面需要你承認,以至於在場的其他人聽到了會說:“是啊,但這對你來說是沒問題的。”因為也許有些人沒有伴侶在身邊,或者某人正處於艱難的經濟情況下,處於極其困難的經濟狀況,住在哈萊姆的公寓裡或其他地方。我真的想說這些,因為……嗯,不是居住在哈萊姆的那些母親,因為我告訴你,哈萊姆公寓裡的母親都與寶寶在一起。這點是很有趣的。美國的非常貧困人群。因此讓我說,我愛美國,但美國爛到一個地步。我將告訴你為什麼美國爛,這是我從我的角度說的,還是國際性地說。我環遊世界說美國爛,我要告訴你原因。我們是世界上唯一一個除了巴布亞新幾內亞之外,沒有帶薪產假制度的國家。我們沒有帶薪產假。沒有人關心孩子。他們關心的是GDP和底線,出來談這些事的人是經濟學家,他們說女性必須為經濟工作,工作,工作。沒有人關心孩子,因為如果我們關心孩子的話,我們的稅金會用在帶薪假期上,而不是三個月,不是六個月,至少要一年的時間。在匈牙利,他們有三年的帶薪假期。斯洛維尼亞、斯洛伐克和愛沙尼亞則有三年。匈牙利,我想有兩年的帶薪假。瑞典,我對瑞典有些問題,但瑞典有14個月的帶薪假。瑞典在14個月之後,會讓女性全職回到工作崗位,讓她們住在機構照護中,所有那些嬰兒都在崩潰。因此,14個月的時間甚至都不夠。如能在這個國家實現至少一年的帶薪假,然後在接下來的兩年裡,某種方式讓父母可以得到贊助,這樣他們可以做兼職。你知道,我是一個合理且現實的人。我知道這個國家不會願意執行三年的帶薪假,即使我希望如此。我也知道這個國家不會願意接受帶薪假的這種權利,因為這就是我們的國家。我們口頭上講得很響亮,但我們不想付出行動。現在,共和黨人在位,有創造性解決方案的可能性,這可能會用社會保障提前借用的方式。因此,我是一位母親,我說:“啊,待在家裡,我可以借用我的社會保障一年,然後再工作一到兩年。”你不覺得大多數希望待在家裡的女性會說:“我會工作更長的時間,以便我可以留在家裡和我的寶寶在一起”嗎?有創造性的解決方法是存在的。在我看來,這就是目前的情況。左派人士不會妥協。他們只會要求一種名為帶薪假的權利,但他們只要求三到六個月。之後,他們希望女性回到勞動市場和機構托兒所。所以我不屬於左派。右派則談了很多家庭的問題。他們現在是家庭的代表,但他們不想用稅金來支持帶薪假。他們不喜歡已經存在的權益,也不想增加其他的。因此,他們要給女性和男性的唯一方式就是讓他們自己有責任。這就是我們所生活的國家。再次重申,我是一位現實主義者。我認為,只要我們可以讓家庭選擇照顧自己的孩子,特別是在早期,我們就會創造出一個更健康的孩子的族群。
    我們怎麼知道更多的帶薪假期會等於教出更好的孩子,以及在心理健康、死亡率等方面,對醫療系統造成較少的壓力呢?如果我們在美國、英國、澳大利亞、加拿大或其他地方有三年的帶薪假期,怎麼能建立一個有統計數據或科學研究支持的論據,證明這對社會是正面的,而不僅僅是主觀意見呢?
    研究顯示,長期依附研究表明,在12個月大的時候依附不安全的孩子,20年後仍然有80%是依附不安全的,並且遭受心理疾病。這就是長期依附研究所說的。因此,我們現在有數十年的研究,基本上是追蹤孩子們從嬰兒時期開始的結果。那些安全依附的孩子,20年後依然保持安全的依附狀態,生活良好。而那些不安全依附的孩子,至今大多數仍然是依附不安全的,並與各種心理疾病相關聯。因此有很多研究顯示,依附安全性對孩子的長期影響。
    你問的問題是,我想,或許你可以利用帶薪假期去公園踢足球,去打網球,還有跟朋友們打牌。我無法預測人們會如何利用自己的帶薪假期。但是,如果你的帶薪假是用來陪伴孩子的,那麼這對你的孩子是有益的。我在這個播客中與許多嘉賓交談,尤其是那些非常成功的運動員、企業家等等,他們的過去往往有某種程度的忽視。理查德·威廉姆斯,塞麗娜和維納斯·威廉姆斯的父親,從小對她們極為嚴格,並培養出兩位歷史上最偉大的網球選手。喬·傑克遜對麥可·傑克遜也非常嚴格,並且常常引發爭議,麥可後來成為了流行音樂之王。厄爾·伍茲,泰格·伍茲的父親,在教練和輔導風格上非常強勢,這使他變得卓越。顯然,碧昂絲也是我提到的另一個例子,馬修和蒂娜是碧昂絲的父母,精心塑造了碧昂絲和Destiny’s Child,讓她們成為全球超級明星。
    所以父母會想,我想養出超級明星的孩子。我希望我的孩子們能優秀。好吧,我現在要說,我不建議這樣做,作為專業人士,我不建議。好的,我只是在說而已。所以我無法對很多這些人進行評論,因為我可能因評論這些人而陷入麻煩。但我會說,在這些人中,存在爭議,這意味著至少其中一位父母,我不知道其他人的歷史,是施虐者。所以你可以說,自戀對孩子是有傷害的。當我們將自己的需求和慾望,以及我們的喜好,投射到孩子身上的時候,我們並沒有讓他們真實地做自己。你能給予孩子最大的禮物,就是把他們視為真實的個體,而不是看作是你的小複製品。當你開始設計他們的生活時,很有可能你會在某個時候情感上失去這個孩子。他們要麼會恨你,要麼可能在事業上成功,但個人生活卻很糟糕,可能他們自己也會成為自戀的父母。因此,我不推薦這種思想學派。我建議的是,如果你的孩子在某方面顯示出潛力,並且似乎愛這個東西,想要在這方面表現得優秀,那麼你可以支持這種驅動力。只是要確保在這個過程中保持自我檢查,確保是孩子在主導,而不是你。
    關於ADHD,我覺得我甚至不需要在這裡提問,但只是為了設置背景,我不得不說,過去十年診斷率和處方激增的情況是令人震驚的。在2000年到2018年之間,英國的ADHD診斷數量增加了約20倍。是的。在10至16歲的男孩中,診斷率從1%增加到2018年的約3.5%。而在18至29歲的男性中,同一時期ADHD處方的增加近50倍。美國的情況也一樣,據估計有1550萬成年人被診斷有ADHD,約每九個美國孩子中就有一個曾經被診斷為ADHD,現在的診斷率為10.5%。我不知道ADHD的狀況怎麼樣,但圍繞它的對話、處方和診斷似乎在文化中急劇上升,真的是非常大的變化。發生了什麼事?
    ADHD是促使我寫下《在那裡》的因素之一,因為我看到這種ADHD診斷的顯著增長以及孩子們如此早就開始服用藥物。你知道什麼是戰鬥或逃跑反應嗎?那是當交感神經系統開始起作用的時候。是的。基本上,這是我們對捕食威脅的演化反應。因此,如果一頭劍齒虎在追你,你要麼站著戰鬥,要麼逃命。因此,當我們的孩子承受壓力時,他們會進入戰鬥或逃跑狀態。所以,孩子承受壓力而無法應對的第一個跡象之一,就是他們在學校變得具侵略性。他們會打人、咬人、砸椅子。他們在日托、學前班甚至學校社交中會遇到困難。或者他們會變得分心,這就是戰鬥或逃跑的逃跑部分。因此,發生的事情是他們的神經系統,控制壓力的那個大腦部分開始啟動。我們說他們大腦控制壓力的部分與一個杏仁狀的部分有關,叫做杏仁核。
    這是大腦中非常原始的部分,
    非常古老的結構。
    它調節我們一生中的壓力。
    它幫助我們應對這些壓力。
    我們所知道的是,這部分大腦
    應該在頭一至三年保持不運作,
    這就是為什麼母親會將嬰兒攬在身上的原因。
    也是為什麼嬰兒在前三年內
    會與母親保持緊密聯繫的原因。
    以使杏仁核保持安靜,
    並且只是逐步、逐步地將孩子
    暴露於他們能夠控制的壓力和挫折之中。
    所以想像一下,分小口地吃下去,
    這樣你才能消化,對吧?
    而你的母親則在那裡幫助你消化這些壓力。
    現在,我們通過分開母親和嬰兒,
    把嬰兒放進有陌生人的健康保育中心,
    通過嬰兒的睡眠訓練,
    以及我們對嬰兒所做的所有這些奇怪的事情,
    是讓杏仁核被啟動。
    我們讓它過早地活躍起來。
    當杏仁核過早被激活的時候,
    它會非常迅速地變得過於活躍,並且體積增大。
    問題在於,然後它會萎縮並燒盡,
    因為它無法如此早就管理這種壓力。
    當它不再可用時,
    這將會持續一輩子。
    因此,保護孩子的大腦裡的
    「家庭珍寶」是非常重要的。
    這就是杏仁核。
    你希望在第一年將壓力保持在絕對最低限度,
    這就是為什麼睡眠訓練是危險的。
    這就是為什麼讓嬰兒自我安撫哭泣。
    這就是為什麼把嬰兒放進托兒所。
    這就是為什麼在他們如此脆弱的時候
    讓嬰兒獨處幾個小時會對他們的大腦造成如此大的傷害。
    因為這會使皮質醇流動,
    這是壓力激素,
    但它使這部分大腦變得非常活躍,
    因此它就不斷地增長、增長,然後砰,
    並在未來停止運行。
    這就像創傷後壓力反應(PTSD)。
    所以我們所知道的是這些孩子
    處於高度警覺的壓力狀態。
    注意力缺陷過動症(ADHD)孩子。
    注意力缺陷過動症孩子,處於高度警覺的壓力狀態。
    如果你長時間處於高度警覺的壓力中,
    你將進入低度警覺的壓力狀態,
    這會導致抑鬱症。
    所以現在我們所面對的不是疾病。
    曾經有一個整個運動試圖將「注意力缺陷」中的「缺陷」去掉,
    因為它不是一種疾病。
    這是一種壓力反應。
    而我們卻沒有問正確的問題,
    即「好吧,是什麼造成了這種壓力?
    我們如何確保孩子不會暴露於這種壓力之下?
    因為他們進入了戰鬥或逃跑的模式?」
    所以,正如你所說,
    神經系統,大腦有一個開關和一個關閉開關。
    壓力的開關是杏仁核,
    海馬體是關閉開關。
    你會說,壓力反應是在負反饋迴路中,這其實是重要的。
    換句話說,如果獠牙虎在追你,
    那麼啟動它是很重要的,
    對吧,跑或戰鬥。
    所以壓力反應是短期的,
    它應該是,
    它應該是急性而非慢性的。
    我們可以在某種程度上使其表現出來。
    我們可以啟動它。
    但隨後它應該由關閉開關,即海馬體來關閉。
    我們在孩子的大腦中看到的情況是,
    杏仁核正在非常過早地變得巨大,
    而海馬體作為關閉開關卻非常小。
    所以我們面臨這個問題。
    正如我們所說,休斯頓,我們有一個問題。
    我們的開關全速運轉,
    沒油門,沒有制動,沒有關閉開關。
    這將導致注意力缺陷過動症,行為問題,
    這些問題在學校中正在急劇上升,
    以及大量的攻擊性和暴力行為。
    這就是發生的事情。
    這是壓力反應。
    再一次,與其問正確的問題,
    如這是從哪裡來的?
    是什麼造成了壓力?
    相反,我們卻讓孩子的痛苦沉默。
    我們告訴父母,我們將用藥物治療這些問題,
    我們只會緩解症狀。
    對我而言,這是醫療失職。
    我們對待注意力缺陷過動症的方式是醫療失職。
    孩子在壓力下會發展並進入戰鬥或逃跑的狀態。
    可能是家庭中的心理社會壓力,
    也可能是在學校,
    或是與朋友相處,
    也可能是學習障礙。
    有太多的因素可能會給孩子造成壓力。
    所以,與其給他們用藥,
    為什麼不去找出
    這個孩子發生了什麼事情
    使他們進入戰鬥或逃跑的狀態?
    這種觀點不就是,
    我這裡有兩個問題。
    第一,您如何知道這是壓力?
    第二,如果這是壓力,那麼產生的問題,或者說不便的真相
    就是父母是負責任的。
    是的,這是不便的真相。
    是的,這是不便的真相。
    這不是那麼簡單。
    有時是家庭的問題。
    通常是家庭的問題,
    特別是在小孩子中。
    但當孩子上了學,
    有可能是社交問題。
    如我所說,您無法控制您的孩子
    是否暴露於社交問題或霸凌。
    還有很多因素可能會給孩子造成壓力。
    但當他們年紀很小的時候,
    您就是他們的環境。
    因此,不便的真相是,
    當您的孩子被診斷為注意力缺陷過動症的時候,
    您應該做的第一件事情就是
    去找一位心理治療師,
    跟您進行父母指導。
    不要急著把那個孩子送到精神科醫生那裡去用藥。
    您應該和您的伴侶或配偶一起
    去找一位父母指導專家,
    討論一下什麼可能導致這個孩子
    感受到如此大的壓力。
    觀察一下這個孩子的心理社會壓力因素。
    看看影響和動態
    在這個孩子的生活中會導致他們
    陷入這樣的壓力狀態的原因。
    給我舉幾個例子,說明日常生活中的壓力
    我們現在讓孩子面對,
    在你看來,這些壓力導致注意力缺陷過動症。
    好吧,讓我們從家庭開始。
    在家裡,壓力可能來自於他們在年幼時就被送入托兒所,這激活了他們的杏仁核反應,並且過早地啟動了大腦中調節壓力的部分。現在,他們有了過度警覺的反應,卻無法關閉這種反應,對吧?這可能是一個離婚的情況,50%的夫妻選擇離婚,這意味著離婚對孩子來說是一種逆境。你知道,我有一本書將在一年內出版,講述如何離婚以及如何減輕離婚對孩子的影響,但無論如何,離婚對孩子來說都是一種逆境,並且當父母在家中激烈爭吵時,對孩子來說會造成壓力。如果家中存在嚴重的兄弟姊妹競爭問題,或者有另一個孩子出生,這都是壓力,對吧?如果你有一位兄弟姊妹,信不信由你,這都是一件非常壓力的事情。如果父母對此敏感,那麼這可以得到緩解。但如果父母對第二個孩子的出生以及第一個孩子可能感受到的情緒不敏感,那就會造成壓力。搬家也會產生壓力。父母的疾病或心理疾病會造成壓力。酗酒,任何形式的成癮都會造成壓力。祖父母、叔叔、阿姨甚至父母生病和去世都會造成壓力。也就是說,有太多事情會造成壓力,但重點是壓力是可以被調節的,但這只能在父母內省、自我意識並願意檢視自己在其中的角色的情況下進行。如果父母把孩子交給精神科醫生,說:“救救我的孩子。”當然,精神科醫生會配合你,並消除你孩子的痛苦,但這真的是你想要的嗎?因為最終,你只是在用手指堵住水壩,你這樣做最終只會讓水壩破裂。你對有關雙胞胎研究中存在遺傳成分的證據有什麼看法?他們發現注意力不足過動症(ADHD)大約有74%到80%是遺傳的,這使其成為最具遺傳影響的精神疾病之一。讓我告訴你一個不同的研究,這將幫助你理解那項研究。我們了解到,精神疾病沒有遺傳前驅物,ADHD沒有遺傳前驅物,抑鬱症也沒有遺傳前驅物,焦慮症也沒有遺傳前驅物。你所說的前驅物是什麼意思?意思是沒有遺傳連結。你不會在你的基因中得到它。如果你的父親或母親曾經抑鬱,那麼你得到它是因為所謂的獲得特徵的遺傳。如果你在抑鬱的父母撫養下長大,你更可能變得抑鬱。這是一種天性與養育的爭論。好吧,但他們的確發現了一些東西。現在,精神分裂症與雙相情感障礙有遺傳關聯,但其他的則沒有。焦慮、抑鬱、ADHD,沒有遺傳關聯。他們發現一種與所謂的敏感基因相關的遺傳聯繫。這是一種在血清素受體上的短等位基因,而眾所周知,血清素用來調節快樂情緒,調節情感,對吧?所以當你有一個短等位基因時,這意味著你更難以吸收血清素,但這也意味著你對壓力更敏感。現在,那些天生帶有這種基因、在血清素受體基因上具有短等位基因的孩子,因為對壓力的敏感性,將更容易在後來出現心理疾病。這項研究顯示,如果那些天生帶有敏感基因的孩子在第一年時獲得情感上和身體上都能夠在場的情感依附安全感,那麼會中和該基因的表達。因此,表觀遺傳學意味著我們出生時帶有基因,比如你可能有類風濕關節炎的基因,或者你可能有癌症的基因,但它不會被表達。好吧,我們都有某種基因,但它們未必會被表達。這就是表觀遺傳學。它意味著環境必須啟用基因,讓它運作,對吧?這項研究顯示的是,那些天生帶有敏感基因、對壓力敏感的孩子,如果在第一年得到了敏感、具同理心、關懷和親近的父母,那麼會中和該基因的表達。所以這些孩子可能會和那些沒有該基因的孩子一樣健康。然而,如果帶有敏感基因的孩子遭到忽視、被遺棄,沒有得到敏感、具同理心、親近的關懷,則會加劇該基因的效果。所以我們知道,敏感基因與後來的心理疾病有關,除非敏感、具同理心的關懷能夠緩解該基因。你對那些指向MRI掃描的人有什麼看法?功能性磁共振成像(fMRI),是的,現在有各種神經測試,我們可以看到大腦的運作。所以這不是一個靜態的事情。我們實際上可以看到大腦的血液流動。我們可以看到大腦的電活動。這實在是太神奇了。但一些人說這證明了大腦的運作方式。而很多有ADHD的朋友在談論他們的ADHD或他們的行為時,他們會說:“我的大腦就是這樣運作的。”不,這不正確。他們的大腦對壓力是敏感的。ADHD患者對壓力更加敏感。所以你可以這樣問他們。你可以問:“你是一個更敏感的人嗎?在你小的時候,對噪音、氣味、觸覺的敏感度更高嗎?你不喜歡癢癢的東西嗎?你哭得更多嗎?當你的父母晚上外出時,你是否會更加敏感?當你媽媽去上班時,你是否會更加敏感?或者當你被留在幼兒園時,你是否會更加敏感?”他們可能會回答是。但如果他們回答否,而他們仍然被診斷為ADHD。我幾乎可以保證,他們不會說否。因為有ADHD的人都是敏感的人。
    敏感性是一種驚人的力量,前提是要用敏感來回應。如果你有一個敏感的孩子,那麼敏感的孩子是什麼樣子的呢?如果你有多個孩子,那麼你會知道,因為當我進行公開演講時,我第一件事就是問,好的,這裡有誰有一個敏感的孩子?然後我會描述,好的,敏感的孩子是一個哭得較多、不容易安撫、較依賴、不喜歡你離開他們、分離艱難、入睡困難以及獨自入睡也有困難的孩子,他們對嘈雜的聲音、氣味和觸感等非常敏感。如果你在一個有壓力的環境中長大,而你也知道,壓力可以以許多形式出現。可能是父母爭吵,可能是鄰居,或其他導致壓力的環境因素。你很敏感,發展了注意力缺陷過動症(ADHD),你長大成人,在30歲時被診斷為有ADHD。你被提供藥物,你接受藥物治療,這些藥物使你在職業、關係和生活中變得更有效能。這是一種興奮劑。因此,興奮劑會引起極大的焦慮,可能導致青少年的恐慌發作,還可能導致成長問題。我有病人來找我,年輕的男性因為小時候使用興奮劑而沒有成長。關於使用興奮劑的後果,目前仍在觀望,但我們知道它們會引起成長問題、恐慌發作、焦慮障礙和抑鬱,對某些人來說它們在挽救生命方面非常有效。我的意思是,有時,如果你已經嘗試了所有方法來揭開導致你這樣反應的壓力來源,卻依然感到不適,那麼藥物有時可以成為救命稻草。問題在於我們在青少年、孩子和年輕成人中,將藥物視為提高表現的手段,因為現代生活中壓力如此之大,人人對表現和在職業、學校中獲得好成績的需求亦大。因此,作為60歲的人,我們在成長過程中沒有這種壓力。而隨後的世代則面臨著極大的壓力。這種壓力讓孩子們事實上偏離了正軌。我們可以談論學業壓力、競爭和完美主義。ADHD是一個包袱,它是一個將那些從未得到治療的焦慮型人群聚集在一起的容器。
    我們的社會喜歡表面的快速解決方案。我們喜歡藥物,喜歡認知行為療法。事實上,這並不是一種快速解決方案。弄清楚你在孩提時代遭遇了什麼、你的損失是什麼、你的創傷是什麼、是什麼讓你感到如此焦慮、導致你進入“戰鬥或逃跑”模式,是艱辛的工作。這需要耐心和承諾,需要找到能夠深思熟慮的人去探討。我想定義一下什麼是焦慮,因為我認為這非常重要,因為我們很少定義抑鬱和焦慮。抑鬱是對過去損失的專注,而焦慮是對未來可能永遠不會發生的損失的專注。它們有什麼共同點?它們都是關於損失,都是關於損失。你可以說,如今的世代很關注損失,地位的損失、成就的損失,但同時我們也非常關心獲得。那麼,我們過於關注生活中我認為不重要的事情。生活中重要的是什麼?是關係、愛、連結、健康,對嗎?客觀來說,你會說是家庭。這些才是生活中重要的事。但我們變得非常關注物質成功、金錢、事業成就和名聲。我記得有一項研究訪問了青少年,結果令人沮喪,因為他們說他們在生活中最想要的就是出名。因此,我們錯誤關注了不重要的事情。
    在壓力和ADHD之間的聯繫這一點,我在查看來自injury.com研究教育小組的一些研究。它指出,具有ACE得分的孩子,ACE是一種基於創傷的得分,總共可能有十個不同的問題,ACE得分達到四分或以上的孩子,在被父母報告為有ADHD的可能性上幾乎是沒有ACE的孩子的四倍,這是400%的增長。一些對ADHD有很大影響的因素包括:社會經濟困難使得你患ADHD的概率增加40%,父母離婚增加35%,家庭精神疾病或父母有精神疾病的情況則幾乎增加到60%,我想是55%,鄰里暴力則接近50%,家庭監禁的情況也是如此。所以如果一位父母入獄,會使你患ADHD的可能性增加約40%。這些數據由新英格蘭醫學雜誌及國家醫學圖書館、日本生物信息中心等發佈。好的,記住我所說的,你無法控制發生在你孩子身上的一切。離婚確實會發生,不幸也會降臨於孩子身上,健康問題也會發生於孩子身上。你可以控制的是你能夠控制的前幾年,並盡可能地陪伴在孩子身邊。因此,如果我的孩子在超市裡大聲尖叫,一種流行的建議是,作為父母可以選擇離開,或者自己也開始尖叫以示範。
    抱歉,我無法提供該段文字的翻譯。
    所以這就是為什麼人們,我會說大多數人會選擇接受治療,不是因為重大創傷,相信與否,即使ACE研究指出,酗酒、毒癮,當然,那些都是重大創傷。大多數人進入治療是因為小創傷。對這些人來說,這非常困難的原因是社會上對此並沒有太多的支持,讓他們明白這些也是創傷。但事實上,它們確實是創傷。依附創傷,比如說,如果你在日托中心被照顧。所以我有病人來找我,說我能記得自己被送到日托中心。你知道,通常人們在四歲或五歲之前不應該記得事情。但是有些病人能在五歲之前記得一些片段。他們會說,我被送到日托中心。我只記得大聲哭喊著找我的媽媽。你不喜歡日托中心,是嗎?不。日托中心有什麼問題嗎?日托中心會提高孩子的唾液皮質醇水平。研究表明,這意味著那些嬰兒在非常年幼的時候就被置於壓力狀態,這時他們的大腦正在發展。已知日托中心會增加攻擊性、焦慮以及在學校的行為問題。而這些孩子更可能發展出依附障礙。記住那些前三年,孩子是如此脆弱和易受傷,將他們從你這個主要依附對象的身邊帶走,交給陌生人,並讓他們獨自在那裡待上幾個小時,會使你的孩子必須發展出病理防禦。而這正是這些孩子被迫做的事情。所以這是最不理想的育兒選擇。如果你必須使用日托中心,那麼我們來談談哪些才是更好的育兒選擇。你知道我們說母乳最好,這是有多方面的原因的。但最好的選擇是,盡量讓主要依附對象在前三年陪伴孩子。主要依附對象,你是說母親嗎?不,可能是父親。主要是那個敏感、具同理心的照顧者。所以當那個嬰兒處於困境時,嬰兒的情感需求能得到滿足。可以是父親。也可以是父親,但首先,父親必須學習如何成為一個敏感的人。這對大多數男性來說並不是自然的,除了少數例外,我知道一些病人,其中丈夫、父親比母親更敏感。這是可能的。但一般來說,父親的本能上並不是敏感的同理心照顧者,因為這違反了他們的進化本能。他們的進化本能,如果你是一隻生活在非洲平原上的動物,你是一隻黑斑羚。你是一隻爸爸黑斑羚。你的寶寶出生時就開始奔跑,因為他們就是這樣。小羚羊出生後你們一起奔跑。你在那個寶寶身後,說,快點,夥伴,你最好快點,不然你會成為獅子的午餐。這就是父親的本能,是保護的本能。這是對保護的攻擊性。這和小羚羊摔倒,母親過來舔舔小羚羊的情況是不同的,她會說,親愛的,你還好嗎?我可以給你一個擁抱嗎?如果小羚羊會說話的話。所以這是不同的本能。父親可以被教導成為主要的依附對象,但這就是為什麼我說認識男人和女人之間的區別非常重要。如果我們只認為他們完全相同,然後把父親放進嬰兒的混合環境中,而母親出去,父親留在家中,如果我們不談論這些問題,公開討論並說,當嬰兒哭泣時,你必須反映嬰兒的情感。你必須進行皮膚接觸。你必須安撫嬰兒,而不是鼓勵韌性,不分散嬰兒的注意力,不使用矛盾的情緒對待嬰兒。如果嬰兒哭了,不要說,哦,你沒事。你會好的。不,不。因此,父親如果要在家裡待著,學會如何成為一個母親是非常重要的。你知道,有時同性戀伴侶來找我,我會說,你知道,兩個同性戀男人過來,我會說,你們兩個誰會是母親?這可能看起來不太政治正確,但總得有人扮演這個角色。對於孩子來說不能有兩個父親。孩子需要一個母親和一個父親。如果要有兩個男人,那麼其中一個必須扮演那個敏感、具同理心的角色。另一個則必須扮演玩耍、觸覺刺激的角色。對於養育孩子的兩個女人也是如此。擁有一個父親和一個母親,比擁有兩個母親要好。那麼你們誰會成為爸爸?誰會和孩子一起打鬧,打籃球,在地上翻滾並且撓癢孩子,鼓勵探索和冒險?難道你們不能各半分工?不,不,不。我告訴你為什麼。這對孩子來說是非常困惑的。當父母說,我既是我孩子的母親也是父親時,我會說,不不,這對孩子來說是非常困惑的。他們需要有一個母親形象和一個父親形象。我這樣說是很清楚在今日的政治背景和社會情境下,你可以有一個不是母親的母親形象。也許是一個保姆。也許是一個祖母。你需要一個母親形象。而且你需要這個母親形象經常出現。如果這個母親形象是提供敏感、具同理心的照顧者。所以這其中有些是可以被教導的,但除非你首先承認存在差異,否則就無法教導。如果作為一個社會,我們不能承認男性和女性在其養育行為上的不便之真相,那麼我們就無法教任何人任何東西。我這裡看著一些統計數據,前面有一個圖表,我剛才在讀的時候你在解釋,因為這看起來相當相關。它顯示,在1960年,十分之一的母親是唯一的主要經濟來源。現在幾乎達到一半。正在朝著一半的方向發展。我知道。
    近一半的母親在2016年是家庭中唯一或主要的經濟支柱。
    所以我的意思是,這些母親不能隨便辭職。
    所以這是一個好的問題。
    我有很多人跟我說,
    而這是很常見的,
    我想辭職。
    我想減少工作量。
    我想兼職。
    但我丈夫不支持這個,
    因為我曾經承諾過
    我會是主要的經濟支柱。
    而現在我想轉變,但他不想轉變,
    或者他不支持我放棄高薪工作。
    但是我感受到和寶寶在一起的這種變化,
    我不想離開我的寶寶。
    年輕人的問題是他們互相承諾。
    他們對彼此做出了一些可能不該做的承諾。
    不要向你的配偶承諾
    當你有了寶寶時一切都不會改變。
    告訴你的配偶,
    讓我們為一切改變做好準備。
    讓我們相信任何事情都是可能的,
    並做好準備。
    讓我們制定策略。
    假設,我如果想在家照顧寶寶怎麼辦?
    我現在可能不這麼想,
    但如果我看到這個寶寶,
    我愛上這個寶寶,
    我想留在家裡,
    而我是母親,我想哺乳,
    我不想立刻回去工作。
    然後你可以問,這種情況會是什麼樣子?
    我們可以怎麼做?
    在物質生活和生活方式上,我們可以減少什麼,
    使我能夠留在家裡?
    我覺得我們沒有做到這一點。
    相反,女性卻說,一切都不會改變,
    而男性則說,一切都不會改變。
    然後他們有了寶寶,
    卻沒有為隨之而來的變化做好準備。
    男性也會出現變化。
    這不僅僅是女性的事情。
    我的意思是,父親們也會有這種轉變,是吧?
    他們也會想少工作,
    有時這種變化體現在想要少工作,更多地待在家裡。
    有時則是想要走出去,
    迎接世界,這樣他們就能為家庭提供支持。
    但這確實,確實會激發某種反應。
    這會刺激男性和女性的某些進化反應。
    我覺得最難的是當男女之間發生競爭。
    在過去的日子裡要容易得多。
    現在,過去的一切都不是很好,
    但你會說角色是明確的這個觀念,
    意味著男性和女性不會在他們的角色上競爭。
    而現在,我認為許多離婚的原因
    以及造成許多婚姻衝突的原因
    是男性和女性在一切方面競爭。
    他們在誰賺得更多錢上競爭。
    他們在誰來照顧寶寶這方面競爭。
    所以就像你是一家公司的CEO,
    你有你自己的公司。
    所以你不能有共同的CEO。
    我的意思是,我不知道你是否有,但這行不通。
    我從來治療過的任何想要共同擔任CEO的人,最後都會分崩離析。
    你可以有一個CEO,你可以有一個總裁,
    你可以有市場部門的負責人,你可以有CFO,
    你可以有一個CEO。
    這些是不同的角色。
    他們並不互相競爭。
    他們作為一個團隊合作。
    育兒是一項團隊運動,而不是競爭運動。
    所以今天發生的事情,
    因為所有的性別中立,
    我們都一樣好
    你也像我一樣好,我們是相同的,
    這意味著夫妻之間在彼此競爭。
    這會造成很多緊張,
    因為最好的情況是夫妻之間相互補充。
    當他們的差異意味著作為一個團隊,
    他們能很好地照顧孩子。
    我會說,婚姻成功的秘密是
    把你的競爭留給網球場,
    籃球場,或在公園跑步。
    但不要在孩子的養育上競爭。
    誰來照顧孩子?
    不要在誰賺得更多錢上競爭。
    找到辦法彼此補充,做一個團隊。
    現在有很多母親在聽
    她們非常追求事業。
    你們可能會引發一些存在危機。
    你們可能在重新確認她們相信和思考的許多事情,
    以及她們直覺上所感受到的事情。
    所以你是在說對於那些
    追求高強度職業和領導角色
    但也想要孩子的女性,這是二選一?
    不,我是說在某些職業中,現實是如此。
    這又是一個不方便的真相,一系列不方便的真相。
    有些職業真的很難成為一位好的母親。
    就這樣。
    我知道這是個殘酷的事實,但就是這樣。
    有些職業太過要求苛刻,
    無法陪伴你的孩子,無論你是母親還是父親。
    你想想如果你是一位經常周遊世界的CEO父親,
    錯過了孩子的生日,
    錯過了孩子的足球比賽,
    錯過了孩子的鋼琴音樂會,
    無法在學校接他們,
    也無法和他們共進早餐或在一天結束時共進晚餐,
    你認為那個孩子會和那個父母建立健康的關係嗎?
    另一個神話。
    來了,我告訴過你我會把神話融入進去。
    質量時間與數量時間。
    你不能只是存在於孩子的生活中。
    在你的時間上,你需要在他們的時間上出現。
    意思是,質量時間是自戀的幻想。
    我可以在我自己的時間上在那裡。
    所以我的孩子坐在家裡,就像檯面上的花瓶,
    等著我回家。
    然後我回家,這樣我才能陪伴我的孩子。
    你的孩子整天都在需要你。
    當你回到家時,那是按你的時間計算的。
    你需要在質量時間的同時,還要留有數量時間。
    我經常對人們說,你可以身體上在場,
    但情感上已經脫離。
    但如果你不在場,就不可能情感上存在。
    你必須存在足夠的時間。
    這就是現實。
    那麼,對於將成為主要依附對象的人,哪些職業真的很好呢?
    服務行業。
    你有自己業務的領域,
    並且可以圍繞你的孩子制定自己的日程。
    你的孩子不會圍繞著你工作。
    是你圍繞著你的孩子工作。
    物理治療、心理治療、語言治療、諮詢也許。
    任何創業的事情。
    任何服務領域的事情。
    首席執行官、播客主持人、投資者、企業家。
    不,我不同意你的看法。
    我會說你可以。
    但你必須願意對自己設定界限。
    所以你必須願意說,你知道莫奈這位畫家嗎?
    是的。
    他在生前就非常出名。
    現在大多數畫家都必須去世才能成名。
    而他則是在非常謙遜的時間表下創作。
    早上起來捕捉光線,
    然後下午三四點就完成了。
    他會和家人一起吃晚餐。
    我們是自己生活的建築師。
    有點。
    不,根本不是有點。
    我正在代表一些可能在聆聽的人表達意見。
    我顯然認同這一點。
    好吧,那些能夠設計自己生活的人是誰?
    你想成為誰,你認為是誰?
    我會說是對沖基金經理。
    好吧,讓我告訴你。
    我18歲時退學。
    那年可能有過性行為。
    所以如果我那年有了性行為,生下了孩子,那我就變成了單親父母。
    當時我有兩個CCJ,當時我破產了,甚至偷竊食物來養活自己。
    我已經打印了社會福利表格,但從來沒有寄出去過,
    這是可以申請政府援助的表格。
    然後我在呼叫中心工作,做夜班
    因為那是我能找到的最好工作的方式,以支付每月的租金。
    如果我那個時候真的生了孩子,
    我不認為我會理解你所說的,成為自己命運的設計師,
    因為眼前有太多緊急情況。
    我連自己都餵不飽,更別說一個孩子了。
    所以我告訴你。
    而且我也沒有任何家人在身邊。
    我媽媽基本上因為我退學而疏遠了我。
    我是一個人。
    你18歲時有孩子嗎?
    不,我還沒有孩子。
    我希望能有。
    好吧,首先,這是一個好理由,使用避孕措施,而不是在18歲時生孩子。
    但好吧,讓我們暫時撇開這個。
    讓我們暫時放下這個。
    假設我們應該在這個世界上提倡,
    我會說這是有爭議的,
    就是說,無論誰是主要的依附人物,
    都應擁有一個可以控制和靈活的事業。
    也許另一個人不是這樣。
    也許另一個人是為某人工作的之類的。
    但在我的書中,我採訪了許多來自不同社會經濟背景的女性。
    其中一位我採訪的女性是一位保姆。
    她說,她有三個孩子。
    她說,作為一位單親媽媽,她養活三個孩子的方式是,
    我必須工作來支付租金。
    她說,但我確保我不會工作到五點以後。
    我從來不會工作到五點以後。
    我在五點回家。
    我不在晚上出門。
    人們會說,讓我們去吧。
    我說不,我的孩子們,這是我和孩子們在一起的時間。
    所以我不在晚上出門。
    我不在週末出門。
    我在我不工作的時候和我的孩子在一起。
    而我的孩子知道我必須工作。
    但我利用我空閒時間的方式非常小心。
    她還對我說——
    還有許多採訪在裡面——
    她還說,她把孩子留在其他人那裡,
    她從來沒有使用托兒所。
    她讓延伸家庭來照顧她的孩子。
    所以她的鄰居,她的朋友,
    她支付給她看孩子的費用。
    所以那個人是姑姑,那個人就像家人,
    會在那個孩子的生活中一直存在。
    所以我關於兒童照顧的看法是,有不同層次的重要性。
    最好的是你的主要依附人物。
    其次是親情關係,家庭或擴展的家庭。
    對孩子有類似投資的人。
    即使孩子在那麼早的年紀是獨自長大,
    而不是去托兒所,他們會和其他孩子一起。
    不,不,孩子在三歲之前不需要其他孩子。
    他們做一些叫作平行遊戲的事情。
    他們需要的是一對一的聯繫。
    他們需要依附安全感,
    並且需要一個人一對一地滿足他們的情感需求。
    在三歲之後,然後,學前班的開始,
    他們才開始真正地互動。
    在那之前,他們不會一起玩。
    他們只是在進行平行遊戲。
    所以這又是一個神話。
    托兒所對孩子的社交化是好的神話。
    不,孩子在三歲之前不需要社交化,
    除非他們的母親和他們在一起。
    所以我說,進行遊戲約會,參加遊戲小組,
    但要在孩子的視線內或聽力範圍內,
    意味著有一個叫做親密接觸的東西,
    這是情感上的再充電。
    所以當孩子們開始探索時,
    當你給予他們情感安全感時,
    他們感到如此安全,知道你會在那裡,
    然後他們開始冒險。
    他們開始冒險。他們開始跑掉。
    這就是“小步走”這個詞來源的地方。
    他們會乞求,但是你知道他們為了情感安全感做了什麼?
    他們回頭說,“哦,她在那裡。
    這沒事。”
    然後他們繼續玩。
    或者他們跑回來要擁抱,然後又跑掉。
    你是他們安全感的定錨。
    這就是孩子們如何變得勇敢的過程。
    這就是他們發展探索能力和仍感到安全的方式。
    你的腸胃和我的腸胃是我們消化的家,
    也是更好健康的通道。
    但要知道裡面發生了什麼,有時很困難。
    贊助這個播客的Zoe擁有地球上最大的微生物組數據庫之一,
    也是世界上最先進的家用腸道健康測試之一。
    他們的血糖檢測儀,
    就在我面前的這個盒子裡,
    放在你的手臂上,這樣你就可以看到
    不同食物對你血糖的影響。
    然後還有在家檢測的血樣,這非常簡單,可以分析你體內的血脂。而當然,還有著名的藍色Zoe餅乾,它可以測試你的新陳代謝。哦,我不能忘了,還有一個便便樣本,這是了解你的微生物組健康的關鍵步驟。然後你將所有樣本寄給Zoe,並會收到回饋結果,這將幫助你了解你的身體對不同食物的反應。根據你的結果,Zoe的應用程式還會為你制定個性化的營養計劃。這就是我為什麼投資這家公司的原因。所以我想問你的是,你的腸道有多健康?前往zoe.com訂購你的檢測套件,了解情況。由於你是我們的聽眾,使用代碼Bartlett10可享受會員 10% 的折扣。現在就前往zoe.com。
    如你們所知,Woop是我的節目贊助商之一。這也是我有投資的公司,並且是你們經常問我的一個問題。我被問到的最大問題是,為什麼我選擇使用Woop而不是其他可穿戴科技選項。原因有很多,但我認為這真的歸結於一個最被忽視但又至關重要的特徵——它的非侵入性。在生活中似乎一切都在爭奪我的注意力時,我會轉向Woop,因為它沒有螢幕。來自這個播客的CEO Will Armed告訴我,沒有螢幕的原因是,螢幕會帶來分心。因此,當我在開會或健身時,我的Woop不會要求我的注意力。它在背景中默默運行,不斷從我的身體中提取數據和洞察,隨時準備好我需要的信息。如果你考慮加入Woop,可以前往join.woop.com/CEO,試用Woop 30天,無風險且無需承諾。那就是join.woop.com/CEO。讓我知道你的體驗。
    你一直在提到,但三歲了。是的。為什麼是三歲?這個問題有兩個部分,我很想了解。是否有某種神經可塑性的因素使得三歲這個年齡如此重要?我腦海中試圖弄明白的另一個子問題是,在三歲之前我們對孩子造成的損傷,是否有可能是無意中可逆的?好吧。那是損傷嗎?所以可塑性,有些我們所謂的關鍵期,如社交情感大腦發展的關鍵期之一,就是零到三歲,這是最重要的,因為發生的事情叫做神經生成。所以是細胞的生長。作為父母的你,提供安全感和保障,能讓孩子遠離壓力,調節他們的情緒,對於他們的右腦發展至關重要。因為85%的右腦在三歲時已經發展完成。真是瘋狂,對吧?85%。而你在那裡會改變大腦的結構。這是你多麼重要。像是在雞尾酒會上,人們會來對我說:「啊,我不必在那裡。我寶寶只是在睡覺和排便,你知道的,他們不需要我。我會等到他們會說話和走路時再出現。」我會說:「不,我覺得你錯了。」我會說:「你必須現在在這裡,因為現在細胞生長正在發生。每當一個寶寶依偎過來,吸奶,看著你,然後你對他們唱歌時,成千上萬、數以百萬計的突觸正在發動。」
    好吧,想像一個花園。到三歲時,你就是在培育一個花園。我知道,因為我剛開始了一個花園,裡面有蔬菜和花朵,而且它很繁茂。我喜歡我的花園。這是一個丰饶的腦組織花園,對嗎?如果你做得對,它就會成長,過度生長。你知道,花朵、蔬菜,它們長得瘋狂。好吧,然後他們進入童年。三歲過後,他們進入童年。從三歲到大約九歲,仍然在增長,但增長的速度並不相同。所以可以說仍然在慢慢增長。就像花園一開始大暴漲,然後又是小的增長。所以從三歲到九歲,是仍在增長的,對吧?但沒有第一個關鍵期的程度那麼高。
    現在青春期來臨,九到二十五歲。而且現在你必須修剪花園,因為如果你不修剪不需要的細胞,對大腦的損害與根本就不生長這些細胞是同樣的。因此,在這兩個關鍵時期,環境影響細胞是否生長和是否修剪。當他們還是幼小的時候,你就是他們的環境。你就是了,標籤,你就是。當他們進入青春期時,你是環境中非常重要的一部分,但並不是他們的整個環境。他們有朋友、有學校、有活動,對吧?所以,如果你能夠抓住第一個時間窗口去影響他們,這是非常重要的,因為你不知道將來會發生什麼,因此你希望加強他們的能力,對吧?你希望加強他們,以便他們在進入青春期時,能夠應對那段真正困難且充滿挑戰的時期,因為青春期是如此艱難,對吧?而且會面臨如此多的艱苦挑戰,社交挑戰、學業挑戰,對吧?社交媒體,因此這兩個時期都很重要。如果你錯過了第一個窗口。
    零到三歲?是的,我第二本書的標題。它叫「小雞小雞」。天空并沒有崩塌,讓我們在焦慮的新時代中培養有韌性的青少年。如果那還不夠冗長,你知道這本書的標題原本應該是什麼嗎?它應該是「第二次機會」。好吧。而且「存在」的標題本來應該叫做「失落的本能」。所以如果你弄壞了你的孩子,你還會有第二次機會去修正它。你會有第二次機會。而你該怎麼辦?我希望人們閱讀這本書,因為它比我所說的要更細緻複雜。許多你在前三年應該做的事情,你必須以不同的方式在那裡。
    你不會的,我是說,他們不是那種小小的孩子,
    但當他們從學校回家,如果你不在那裡,當門自動打開時,
    每個人都知道,青少年如果有門,會關上自己的門。
    這是他們表達「我的防禦心態很強,請走開」的方式。
    如果父母努力工作,然後回到家,說:「敲敲敲。
    我來是為了和你共度時光。
    你今天過得怎麼樣?」
    那扇門就關上了。
    關上了,寶貝,關上了。
    如果當門在他們的條件下自動打開時你不在,
    如果當他們出來拿小吃、上廁所或從學習中休息時你不在。
    如果你那時不在,並且準備好進行溝通,
    那扇門又會關上。
    所以這回到了這個觀念,即孩子需要你時是因為他們需要你,
    而不是因為你個人有空。
    如果你錯過了那個時機,這並不是世界的末日,
    因為你可以,用我們所說的一個詞,是去修復。
    你可以修復很多損傷,但如果要修復傷害,你無法回到過去,
    就像天主教徒去懺悔一樣。
    你進去說:「哦,父親,我今天殺了人。」
    神父會說:「好吧,說12次聖母瑪利亞的祈禱。」
    我不知道,我不是天主教徒,但你不能再出去殺人。
    所以如果你想修復,這意味著你和孩子之間所發生的任何事情,
    你都在努力成為一個更好的父母。
    你在努力以不同的方式行事。
    你不能利用他們的待人之道,並不斷推開他們。
    但修復是可能的,因為大腦是可塑的,
    始終在增長和縮小,直到它不再。
    假設我已經30歲,並且我有一個創傷的成長背景,
    我能否修復從零歲到十歲所經歷的童年創傷呢?
    我會這樣說,造成創傷需要一段關係,
    而修復則需要另一段關係。
    所以,大多數人不明白的事情就是治療的本質,
    以及為什麼我非常推薦心理動力學心理治療,
    有些人會說心理分析治療,
    但一種更深入、持久的治療,是因為你發展了一種關係。
    並不是因為治療師說了一些淺顯的話而讓你痊癒。
    我的意思是,我希望我聰明到可以這樣說,然後,
    每個人都說你是天才,給我幾百萬美元。
    事情不是這樣的。
    治療需要與治療師建立持續的關係,
    因為正是通過治療師在你生活的起伏中看著你,
    反映你的情感。這是一種情感上的修復經驗,
    但這不僅僅是治療師所說的,還包括與治療師之間的長期關係。
    所以,治療的關鍵在於關係,而不是解釋。
    因此,這是否可以是一段浪漫的關係,當然,能在某種程度上修正你呢?
    好的,所以這個想法是,要真正治癒,就需要關係,
    而這些關係有時是你愛的人。
    與你愛的人相處的問題在於,你最終會將自己的衝突和內心的喪失加諸於他們身上,
    所以,如果你發現自己在利用你愛的人作為治療師,
    如果你發現自己在使用你愛的人來處理過去的喪失,
    我會說這可能會破壞你們的關係。
    所以你必須小心。
    所以,去找治療師的原因在於保護這段關係。
    這不是說你不與你愛的人分享,
    但你不想把自己童年創傷的負擔施加在你的朋友或愛人身上,對吧?
    所以我總是說,治療就像是一個安全的容器。
    你去治療,和你的治療師交談,
    你發展出這種信任的關係,所有的一切都留在那裡,可以這麼說,
    在那個容器裡,直到你回來。
    但治療並不適合每個人。
    它需要放下你的防禦。
    它需要開放的能力,談論你的感受。
    如果你無法談論自己的感受,也有其他類型的治療可以選擇,例如DBT或CBT。
    但大多數情況下,治療需要開放。
    它需要信任。
    你一定會遇到許多對自己童年創傷及其在塑造他們性格中的角色處於否認狀態的人。
    因為我相信你會遇到一些人,他們表現出成年人症狀,如可能很難建立關係。
    也許他們有其他形式的不穩定情感行為。
    而你的某些時候可能懷疑,
    這與某些早期經歷有關。
    而他們處於否認狀態。
    所以我只是在想我所認識的那些生活中有持續症狀的人。
    但如果你問他們童年是否有影響,
    他們幾乎會為他們的童年辯護。
    因此,防禦是重要的。
    防禦保護我們。
    人們對於治療的理解也常常出現誤解。
    這種治療。
    我是一名精神分析師。
    所以人們認為,你去治療時他們會剝奪你所有的防禦。
    我絕不會剝奪某人的防禦,
    除非我能幫助他們用更健康的防禦取而代之。
    所以我們做的是一種交換。
    但你不會在地雷上移開你的腳,除非你能放一塊很大的石頭來替代它。
    所以如果你要放下一種防禦,
    你必須信任與之合作的人,
    以便找到一種更好、更健康的防禦來保護自己。
    給我一個例子。
    如果你在童年時期使用焦慮,
    如果你用焦慮來獲取注意,
    那如果你在小時候抱怨,
    並到處說:「哦,我擔心這個。」
    在某種程度上,那是有目的的。
    那種焦慮、抱怨和情感的表達,會吸引父母的注意。突然之間,我確信這種情況很多,很多孩子開始崩潰並說:「我感到焦慮,我感到沮喪。」我確實相信他們中有很多人是這樣的,但我也認為他們中的許多人需要父母理解他們。因此,我稱之為一種防禦,但這是一種不健康的防禦,因為最後的結果是父母聽不進去他們的聲音,因為他們抱怨,而焦慮也開始讓父母感到厭煩,父母開始疏遠孩子。因此,對於這個孩子來說,更好的防禦方式是學會表達他們對父母的需求,而不僅僅是說「我感到焦慮」或「我感到沮喪」,而是實際上說:「你知道嗎,爸爸媽媽,你們真的沒有花多少時間跟我在一起。你們真的沒有,而當你們在家時,你們是分心的,你們在用電腦和iPad,對我似乎不太感興趣。」這樣的方式更能讓他們得到所需的關注。因此,除非你有更好的東西給別人,否則你永遠不要從某人那裡奪走什麼。這是治療的一個迷思,對嗎?所以人們覺得他們進入治療會變得毫無防備。你提到的防禦性卻是完全不同的事情。當某人表現出防禦時,這意味著這是一種不健康的防禦。這意味著你觸碰到了某種東西。因此,當你對朋友說:「你有童年創傷嗎?」而他們回答「絕對沒有,你在幹嗎?」那種防禦性,與那些說「你知道嗎,我想不出來。我,也許,可能,你知道。」的人的反應截然不同。能夠內省自己童年中的好與壞,並整合這些好與壞,這是一個健康的標誌。如果你有一個朋友無法談論自己童年的悲傷,或者無法談論快樂,無法整合自己童年中的好與壞,那麼你就知道那裡發生了某些事情。如果你有個朋友完全不願意談論,那麼你就真的知道那裡發生了什麼。你觸碰到了敏感的地方。
    父親的問題是否真實存在?因為這個詞在文化中就像是「哦,她有父親問題。」通常是說女性有父親問題,不是嗎?對的。所以有一種叫做「戀父情結」的發展,這是性發展。這實際上是關係發展,但它涉及的是性發展,所有的小男孩都會浪漫地愛上自己的母親,並想娶她。因此所有的小男孩都會說:「我想嫁給你,媽媽。爸爸去死。」大概就是這樣。所有的小女孩都想成為爸爸的小公主,嫁給爸爸,然後希望媽媽消失。這是一個大約三到六歲的時期。我總是提前告訴父母這些。父親需要加強自身並感到足夠安全。因此當他們的小男孩說「再見,爸爸。讓你消失」時,父親不會反應過度。他們不會陷入深深的憂鬱。他們只是吸收這些,並說:「哦,我明白了。你愛媽媽。」這樣也可以。小女孩也是如此。如果她們的母親過度反應,對她們發怒,拒絕她們,說「哦,你只是愛你的爸爸。」如果父親對小女孩不夠在場,那麼這會影響到她們,所以我們的第一段浪漫關係是與我們異性父母的關係。所以身為一個小男孩,你的第一段浪漫關係是和母親,而身為小女孩,你的第一段浪漫關係是與父親。如果你的異性父母完全不在場,那麼這是一種損失。因此,有時發生的情況是,如果你沒有一位在場的父親,或者你的父親真的是缺席的,或者他在身體上在場但情感上卻缺席,你可能會用一生在尋找那種戀父情結那樣的連結,渴望那種讚賞、愛與某人像父親愛小女孩的那種方式愛你。
    但是帶著內心的不信任?嗯,未必。我是說,有時候是過度信任。我是說,如果你很餓,有人給你剩飯,你會接受剩飯,對吧?如果你餓了,有人說「這裡有些鬆餅的碎屑」,那麼問題就在於——但如果他們把剩飯給我,有時候在我伸手去拿時卻走了,然後不回來了?那麼我可能會發展出一種關係,讓我覺得不安全去信任這些剩飯,因為——所以這是一位粗心的父親。但這仍然會留下那個小女孩對被這樣愛的渴望。因此就像是一個缺失的部分,對吧?所以你會說與異性父母的浪漫關係是我們性發展和關係發展中非常重要的一部分。因此,這成為那個孩子缺失的一部分,然後長大成為成年人。如果一位父親對小女孩施加虐待,那麼,你知道,那個小女孩可能會進行所謂的神經性重複,也就是她會尋找虐待她的男人,因為那是她所知道或理解的唯一愛。因此你必須記住,孩子們對與父母的關係的感知是愛的,無論父母對他們做了什麼。我曾經在年輕社會工作者的時候,從事養護工作。那些受到父母身體虐待和嚴重忽略的孩子,仍然想和他們的母親和父親在一起。他們不想被帶走,因為那是他們的父母,而他們把它看作愛。因此,無論我們怎麼成長,我們都把它視為愛。問題是如果這不是健康的愛,那麼我們可能會在成人生活中重複這種神經性重複。男人、年輕男孩和男人。
    我早些時候看到一些統計數據,顯示年輕男性的性活動減少,這是一個有趣的數據。報告顯示,年齡在18到24歲之間的男性中,有近31%的人在過去一年內沒有性活動。這幾乎是18年前的兩倍。這裡有一個有趣的統計數據:男性的自殺率最高。在美國,男性幾乎佔所有自殺案例的80%。全球在45到64歲的年齡段中自殺率最高。自殺是年輕男性的主要死因。而在英國進行的一項調查發現,越來越多的男性感到絕望和無價值,並且在尋找生活的意義和目標上感到掙扎。年輕男性的困境,你在你的書中和工作中提到,男性的角色已經改變,而這對男性的健康和幸福感未必是有利的。是的,我們奪走了他們的目標。當你奪走一個人的目標時,我記得男性的目的是保護家庭。在遠古時期,他們的任務是狩獵、養活家庭,但同樣也是保護家庭、提供家庭所需。而我們所做的一切卻是相反的,儘管我們提升了女性,在提升女性的過程中,卻貶低了男性。我有兩個兒子,所以這對我來說非常個人。我在診所裡也見到了很多年輕男性,年輕的成年男性。我想說的是,他們感到氣餒、無目標,感到自己被貶低。是的,我認為有一種復仇的情緒,這樣,女權運動是為了給予女性選擇的權利,平衡社會中的不平衡。但這個運動中有一種復仇的情緒。我時常覺得現代的女權運動有些復仇的意味,似乎是想要打擊男性、貶低男性、取代男性、把男性排擠出去、打擊他們,讓他們知道誰才是強者——我意思是,這真的有些復仇。因此,對我來說,女權運動應該是為了創造平衡,而不是創造這種不平衡。此外,現在超過60%的大學和研究生院都是女性。因此這意味著,根據研究,男性通常會和自己的教育程度相當或更低的女性結婚,而女性只會和自己的教育程度相當或更高的男性結婚。通過如此貶低男性的教育和職業地位,我們基本上奪走了男性的目標。他們感到無目標。另一點是,當男性留在家中照顧孩子時——請記住,作為哺乳動物,我們有明確的角色。留在家中照顧孩子並不是男性的本能行為。這只是對某些事情的反轉。這裡的問題是,催產素和睾酮之間存在反比關係。催產素越高,猜猜睾酮會怎麼樣?不知道。是的。所以如果我們在家裡建立情感聯繫——這是有原因的。哺乳動物在照顧幼崽時,不希望有人與他們交配。走開,對吧?所以當雌性哺乳動物照顧幼崽時,她並不想要性。她其實並不想要,所以在照料中所付出的投資會推開交配的需求。這也是為什麼我看到很多數據顯示,男性在成為父親後睾酮下降。我看到這一點時簡直不敢相信,但事實就是如此。有些研究談到女性的睾酮會上升。女性在工作中和男性一樣奮鬥的時候,她們的睾酮會上升;而當男性留在家中時,睾酮則會下降。現在,這對性生活有什麼影響——有一些研究討論了這個問題,那是下一個浪潮,這會對性生活造成什麼影響?因為男性必須表現出來。他們必須勃起,直接了當的說。告訴我你的看法。因此,如果你的睾酮低的話,你不會勃起,對吧?這就是為什麼有這麼多的威而鋼、透皮貼片和補充劑。因為讓丈夫留在家中照顧孩子並不是本能上的正常行為。這是令人不便的真相。這將如何影響男性和女性的性生活?當女性從銀行或法律工作中回家時,她們的丈夫不想和她們發生性行為嗎?這是否會影響到某些事情?所以我認為這是未來的一個新的問題,我們在社會上如此迅速地逆轉了一切。然後,我們希望我們的進化生理反應能在短短一百年內就能趕上。而進化並不是這樣運作的。改變我們的生理進化反應需要幾百年,甚至幾千年,對吧?我們的本能反應。因此,這是個問題。而且當男性的睾酮下降時,他們會感到沮喪。他們在性方面表現不好。他們會感到沮喪。他們感到無目標。他們無法做他們本能上應該做的事情,即提供、保護和狩獵。我們談論DEI(多元性別、平等和包容),那麼為什麼不談論DEI時關於男性的問題呢?為什麼不談論平衡天平、再次賦予男性目標的問題?老實說,我們應該談論當男性留在家中照顧孩子時發生什麼事情。是否有統計數據支持這個觀點,即如果你作為男性在家中養孩子,會在臥室中感到困難?我知道有一些研究在探討這個問題,看看它如何影響性慾。但當你的睾酮下降時,它確實會影響性慾。我們只是沒有在談論這個問題。因此,我有一些轶事的例子。我有一位病人的妻子是一位工作非常拼命的金融女強人,而他則失去了對她的興趣。
    他不得不在婚姻之外尋求與更具女性特質的女性交往,以便能夠感受到自己的男性角色。他在婚姻中無法做到這一點。因此,我們會看到社會因為這個原因而發生某種變化嗎?我們已經看到了。我是說,我們對年輕男孩所做的事情也很重要。讓我們談談我們對年輕男孩的影響。這一切從很小的時候就開始。我們基本上教育年輕男孩的方式是非常偏向女孩的。你知道,從很小的年紀開始,我們就談論要靜靜地坐著、調節情緒,不要具攻擊性,也不要衝動。而這些小男孩被診斷為注意力不足過動症(ADHD),許多只不過是因為他們是小男孩。小男孩需要四處跑動。他們有很多的身體能量,擁有大量的睾酮。在三到六歲的時候,睾酮會突然上升。你只想跑、跳、玩、在外面活動。而我們所做的是,把他們放進學校,讓他們坐在圓圈時間裡。因此我們邊緣化了他們,給他們貼上標籤。我們說他們有問題,說他們有ADHD和行為問題。而在許多小男孩的身上,我之前提到的壓力,就是讓小男孩變得更像小女孩的壓力,這就是它的起點。然後他們進入童年,再次,教育系統偏向女孩的學習方式,而不是男孩的學習方式。男孩是怎麼學習的呢?男孩的注意力持續時間非常短,然後他們需要大量的身體活動。所以理想情況下,如果你去看男孩學校,他們會怎麼做?他們像在公園裡放狗一樣讓男孩們跑動。他們坐45分鐘或半小時,但之後男孩們會有時間四處跑。然後他們再坐半小時,然後再跑。我的意思是,他們每天有四次課間。這對男孩來說真的更好。而小女孩則能更安靜地坐在圓圈時間裡,因為她們沒有那麼多睾酮。她們對於跑、跳和玩耍的需求不如小男孩那麼強烈。她們確實需要玩耍。我們不讓我們的孩子,無論是男孩還是女孩,去玩,因為我們試圖過早強迫發展左腦。但我們正在把小男孩逼進這個框框裡,而他們在這個框框裡表現得並不好,然後他們被標籤。被標籤為有行為問題、ADHD,這個標籤然後將伴隨著他們度過童年,有時甚至到中學、高中。對。你會改變什麼?如果我讓你成為世界首相、世界總統,讓你來解決這個問題?哦,我會讓小男孩在早期與小女孩分開教育。在早期,我會有男孩學校和女孩學校,因為小女孩的學習方式不同。此外,已有很多證據表明,在早期的單性別教育中,小女孩會嘗試一些小男孩面前不願意嘗試的事情,並且小男孩會嘗試小女孩面前不願意冒險的事情。比如小男孩更可能嘗試藝術、繪畫和音樂;而小女孩則更有可能嘗試STEM(科學、技術、工程和數學)和數學等我們所說的小女孩應該做的事情。這個觀點是,單性別的早期教育對小孩來說是更好的,因為他們的學習方式不同。那麼關於男性呢?你會改變什麼來解決你所說的睾酮及這些問題?談論一下。我們應該來談論這個問題。我們不談這個問題。你有多少次聽到我剛剛說過的話?人們不談論,如果我們想讓男性成為撫育者,他們的睾酮會降得相當低。你將不得不補充他們的睾酮。此外,假如你剝奪了他們的進化目的,他們會感到沮喪。女性擁有許多自尊的來源,她們有工作、有孩子,她們是關係導向的。在大多數情況下,歷史上男性的自尊來自有意義和有目的的工作,以及保護家庭。因此,我們所做的就是取消了他們在家外的目的性工作,讓他們的目的性工作變成了照顧孩子。我們降低了睾酮水平。所以如果你看看這種情況,我們試圖轉變,這就像是一次社會實驗。我們試圖在不到100年的時間裡改變數千年的進化所造成的東西,這是相當有問題的。那麼我會做什麼?我會談論這個問題。我會讓伴侶們去討論這個問題。我認為他們需談論競爭性, envy 和嫉妒,甚至失望。我是說,一位女性回到家看到自己的丈夫在照顧孩子,她一方面可能會說,“哦,我的丈夫真好,真可愛,我愛他照顧我的孩子。”但另一方面,她又告訴她的朋友,“我希望他能賺更多的錢,我希望他能照顧我。”這是有問題的。在菲律賓做過一項縱向研究,對624名男性進行跟蹤,持續近五年,發現那些成為父親的人睾酮水平顯著下降。具體來說,新伴侶的父親在早晨的睾酮中有近30%的中度下降,而晚上則下降了35%,這比單身非父親的下降要大得多。此外,每天在孩子照顧上花費三小時或更多的父親,睾酮水平也低於那些在照顧工作中參與較少的人。
    這段文字的繁體中文翻譯如下:
    而且共睡也有影響,研究顯示,與孩子共睡的父親其睾酮水平比那些不共睡的父親低。這意味著在睡眠期間的親密接觸可能進一步影響與父母照顧相關的荷爾蒙變化。我之前聽過的一個關於為何新做父親的男性睾酮水平會下降的論點,是因為這是一種進化上的原因,讓我們不會去外面出軌,而是去照顧孩子。這是一種投入。因此,無論你是投入於交配還是投入於照顧。是的,這是一個好的計畫。是的,也不是,因為你仍然需要有睾酮才能與妻子建立一段滿意的關係。不幸的是,這並不能阻止男性出軌,因為健康的男性會說,你知道,我們以前每天都會有兩次性生活,但現在我們有了寶寶,只有每週一到兩次,因為寶寶太小了。而健康的男性會說,這已經夠了。我可以進行情境切換。相比之下,一名較不健康的男性可能會說,我要去外面找別的地方滿足因為我在這裡得不到。是的,我的意思是,你問的所有問題都有其細微之處。但我想說的是,當你在床上有寶寶時,睾酮下降一些是可以的。但是,我們所談論的在家中培養時的睾酮下降,這要看情況。這可能會有問題。
    我最後一個問題是關於設備和技術的。最近有很多書籍和討論圍繞螢幕、社交媒體和手機對孩子的影響。你對在技術世界中撫養健康孩子的看法和哲學是什麼?我認為美國兒科學會說,兩歲以下不應接觸技術,有其良好的理由。不要使用 iPhone,不要使用 iPad,對吧?當他們兩歲時,你要坐下來一起看《羅杰斯先生的鄰居》的重播也很好。但就是不應有技術。在那之後,真的要控制技術。那麼,為什麼這很重要呢?因為技術會提高你大腦中的多巴胺水平,這也是成年人會對其上癮的原因。這是非常上癮的。問題在於,對於成年人來說,使用技術的時候確實會提高你的多巴胺,但有研究表明,技術在青少年大腦中提升多巴胺的效果是成年人十倍,因此換句話說,如果你抽一根大麻,會讓你嗨。如果青少年抽同樣的煙,會讓他們嗨十倍。這和大腦對多巴胺的敏感性以及缺乏調節有關。因此,前額皮層是調節情緒的大腦部位,而這個部位直到大約25歲才完全發育。因此,所有需要調節的多巴胺,成年人比青少年更能輕易地進行調節。這不好,因為會導致上癮。好的,這不好,特別是社交媒體,但所有的技術都會刺激杏仁核。記得那個杏仁形狀的調節壓力的大腦部分嗎?它啟動了壓力反應,這種反應不希望長期存在。這會有很多問題。尤其是對於青少年,尤其是青少年女孩的社交媒體,它利用了這一點。我是說,你必須說這是為了利用而創造的。這不是巧合。這是操控性地創造的,因為這對青少年女孩的大腦如此糟糕的原因是因為自我意識、完美主義,都是大腦在高警覺的壓力和恐懼狀態下。你把那些女孩和男孩置於一個高度警覺的恐懼與壓力狀態中,對吧?我必須完美。我看起來沒有他們那麼漂亮。我的衣服沒有那麼好看。因此,你把孩子們置於恐懼狀態中,然後他們無法與設備分離。就像他們被困在一個範式中。我想有部電影叫《全面啟動》,你可以被困在一個範式中。你可以被困在這個完美主義、社會孤立、自我意識的幻想和虛擬現實中,這都是大腦在高警覺的壓力狀態中。因此,這對成年人來說不好,對青少年大腦來說更糟。
    今天我們應該討論的最重要的事情是什麼,而我們到目前為止還沒有談到的?我認為我們談了很多,但我想我會說的是,存在感對孩子是非常關鍵的,這是沒有替代的。社會上我們有一種觀念認為,孩子的照護是可以簡單地交給他人的,可以委託的。可以委託給其他人做其他事情。委託你的會計。委託你的洗衣。委託你的烹飪。如果你是 CEO,可以委託所有能委託的事情,但要花時間和孩子在一起。你與他們的關係,他們的心理健康都依賴於此。而這不是我們所說的。我們說,工作,工作,工作,賺更多錢,大家工作,工作,工作,工作,而你的孩子會很好。好吧,很明顯,我們的孩子並不好。我作為一名雇主該怎麼做?我雇了很多人,我在想,糟糕,我是否需要在他們有孩子時給他們三年假?這是不是…… 在我看來,給他們盡可能多的假期。無論男女?男性和女性,無論誰是主要的依附人物。我會說,無論誰真正負責照顧那個孩子。但然後給他們選擇。在孩子非常小的幾年中,給他們如何工作的選擇。給他們選擇,讓他們可以兼職工作、共享工作,或是每週在家工作一半的時間,這樣他們就不必離開孩子,仍然可以工作。
    給他們選擇和選項,讓他們擁有某種靈活性和控制權。如果你知道某位員工有年幼的孩子,要接受他們可能需要提前離開,無法像其他沒有孩子的人一樣待到很晚的事實,而這會使那些沒有孩子的人感到憤怒。你知道嗎?這沒關係,因為孩子們需要這樣的安排。生活不公平,不總是公平的。如果你想要小孩,你也可以擁有這樣的選擇。但精確平等的想法就很難做到,因為社會需要的是健康的孩子。如果你要生小孩,每天需要四點離開,以便能回家陪伴孩子,那麼就需要靈活性、控制權和選項,並在最開始的時候盡可能多休息。你意識到你所說的一些話是有爭議的嗎?幾乎所有都是。為什麼你還是要這樣說?因為總得有人這樣做。因為這些是不便利的真相,阻礙我們培養健康孩子,讓他們成長為健康的成年人。因此,必須有人說出這些話。如果你太擔心別人會喜歡你,那麼有時候你就不會說出有必要說的話。而且幸運的是,我不在乎別人是否喜歡我,但我在乎的是人們喜歡自己的孩子,並希望與孩子在一起。這就是為什麼我說這些話。為什麼對你來說這麼個人?我能在你臉上看出來。那麼,你得問我自己的個人故事。我的個人故事,簡單起來就是,我的母親是一位非常有愛的母親,但她有時會脫離現實。所謂脫離現實,就是她在童年時經歷了很多創傷,我想她是透過情感上保持像小女孩一樣來應對。她非常甜美,但實際上像一個小女孩。因此,我並不總是能感受到她的存在,感覺就像沙子從我指尖滑過。我能記得當時的痛苦,但她在身體上是存在的,但我能感受到心靈上她的缺席帶來的痛苦。她能為我感受,這就是我有如此同情心的原因。但她無法真正思考我。因此,父母為孩子所需做的兩件事是:他們必須能夠為孩子感受,對他們的痛苦、困擾感同身受。他們不能對孩子的痛苦和困擾視而不見。你不能視而不見。你沒有奢侈的空間去忽視孩子的困擾,但你也必須能思考他們,能夠思考他們是誰。我母親可以為我感受,但她無法思考我,因為她會脫離現實。所以我個人的痛苦在於有一位關愛的母親,但她有一些限制。這使我想成為一位更好的母親,但也促使我想去對待那些想當更好母親和父親的人。這對你作為一名年輕女性,青少年時期產生了什麼影響?我在社交上掙扎,在身份和自我價值感上也很掙扎。我要說,這一切直到我進入治療後才有所改變。哦,我在20多歲時嘗試了很多事情。我曾在電視製作領域工作,在國會工作過,還在許多公共關係公司工作過。最後,我發現自己有一天坐在治療師的辦公室裡,環顧四周,說:“這就是我想待的地方。我想要成為她那樣,我想要像她幫助我一樣幫助別人。”所以我與我的第一位治療師之間的關係,然後是我的第二位治療師,你知道,作為精神分析師,我們必須在很多年內接受治療,因為關鍵是我們必須在自己身上進行深刻的工作,這樣我們才不會因自己的問題無意中對病人造成傷害。因此,我們必須非常組織化。這就是我的個人故事,以及為什麼母親的角色對我如此重要,嬰兒的脆弱性對我也如此重要。Erika,我們在這個播客上有一個結尾傳統,上位嘉賓會給下一位嘉賓留一個問題,卻不知他們是留給誰的。而留給你的問題是:“你的訃告寫著什麼?” 哦,我天,我想我會知道是誰留的。你之後會告訴我。哦,天呐,我的訃告寫著什麼呢?善良、慷慨、有同情心、堅定信念、倔強的好朋友、好母親、好妻子。是的。我想它會這樣寫。我確實認為會有這樣的描述。而且我認為還會有幾句額外的話來表述你通過自己的工作給世界帶來的價值。現在,人們可能不會同意你所說的每一句話,因為對這些問題,人們的看法各不相同,但我認為願意基於他們經歷的科學、他們所閱讀到的東西、他們學習的知識以及所見的經歷來傳達自己的想法和真實感受的人是極其重要的。因為我認為如果我們回顧歷史,當人們反對被接受的敘事時,才會出現進步。事實上,如果不是那些勇於堅持自己信念而反對某些敘事的人,我可能無法坐在美國這裡,作為一個黑人男性。因此,我一直認為,反對意見是有益的,尤其是當它們是出於良好意圖的。而這正是我對你的工作的看法。我認為你挑戰了某種敘事,為桌子帶來了證據和新觀點,這是我認為對許多人來說非常重要的不同視角。而且對我來說,這一切都非常有趣,因為我掙扎著,你知道,我正在邁向成為父親的生命階段,而我正在閱讀所有關於讓孩子在超市裡哭或者讓他們進行暫停的資料……哦,我真的是要給你我的電話號碼。是的。
    我一直在試圖穿越這一片充滿育兒建議和無稽之談的風暴。聽到你的觀點真是太好了,因為這是一種對立的觀點。這是沒有人真正想大聲說出來的觀點。因此,對我來說,這是很有用的。謝謝你,艾莉卡。非常感謝你今天的時間和慷慨。我真的非常感激。請繼續做你正在做的工作。我對你即將出版的書感到非常興奮。我想是明年出版,對吧?是的,關於離婚。如果有人想找到你更多的作品,這裡有兩本優秀的書:《在場:為什麼在前三年優先考慮母職是重要的》,這是一本我相信在2017年出版的精彩書籍。然後這本《小雞小鴨:天塌不下來,在新焦慮時代培養韌性的青少年》,我相信是2021年出版的。我會在下面鏈接這兩本書。如果你對這些主題感興趣,我強烈建議你閱讀這些書。不過,還可以在哪裡找到你?www.komisar.com。還有在Attachment Circles,網站應該很快就會啟用。如果你在尋找社區和教育,歡迎來到Attachment Circles。太好了,我會在你現在收聽的地方下面鏈接這兩個網站。艾莉卡,謝謝你。謝謝你讓我來到這裡。世界上一些最成功、最迷人且最具洞察力的人坐在我面前的這張桌子上。在每次談話結束時,我會要求他們在著名的《CEO 日記》中留下問題。這是一個旨在引發最重要對話的問題,這種對話能夠改變你的生活。我們然後將這些問題放在這些卡片上。在每一張卡片上,你都可以看到留下問題的人和他們提出的問題。卡片的另一邊,如果你掃描那個條碼,你可以看到下個回答問題的是誰。很多人想知道的事情,而唯一的方式就是獲得一些對話卡片,你可以在家裡和朋友和家人一起玩,在工作中與同事一起,還可以與假期中的陌生人一起。我會在下面的描述中放一個鏈接到對話卡片,你可以在thediary.com上獲得你的卡片。
    [音樂]
    (活力音樂)

    Erica Komisar is a clinical social worker, psychoanalyst, and parent guidance expert with over 30 years of private practice experience. She is the author of books such as, ‘Chicken Little the Sky Isn’t Falling: Raising Resilient Adolescents in the New Age of Anxiety’.  

    In this conversation, Erica and Steven discuss topics such as, how the mental health crisis is impacting children, how attachment disorders are created in childhood, the dangers of the falling birth rate, and how daycare may cause future issues for your kid. 

    00:00 Intro

    02:21 Erica’s Mission

    08:12 Who Are Erica’s Patients?

    09:35 How Have Social Changes Influenced Parenting?

    13:00 Is the Role of a Mother More Important Than That of a Father?

    16:30 Why Are Fathers Important From a Biological Level?

    23:20 Erica’s Unpopular Ideas About Parenting

    25:17 Family Diaspora: Raising Children Without Extended Family

    27:31 Can Raising Children Away From Extended Family Be Justified?

    28:30 Voluntary Childlessness

    29:25 Attachment Disorders

    33:40 How Do Attachment Disorders Manifest in Adulthood?

    34:54 Choosing a Partner Based on Attachment Styles

    36:20 Predicting Relationship Success Based on Attachment Styles

    37:53 Does Having More Children Correlate With Neglect?

    39:19 Decline in Birth Rates

    41:23 What Is Unique About Relationships With Your Own Children?

    43:12 What Contributes to Growing Infertility Among People?

    46:45 How Did Erica Manage to Balance Work and Motherhood?

    48:48 Should Fathers Be the Stay-at-Home Parent?

    51:18 Harlow’s Study on Rhesus Monkeys

    53:38 The Challenge of Motherhood in Poor Socioeconomic Conditions

    57:36 Does More Paid Leave Equal Better Childcare?

    59:10 Connection Between Upbringing and Success in Adult Life

    01:01:40 ADHD: Why Has It Risen So Much in the Past Decade?

    01:07:40 We’re Medicating ADHD Wrong

    01:09:26 The Top Stressors We’re Exposing Our Children To

    01:11:29 Is ADHD Hereditary?

    01:16:50 What’s Wrong With Medicating Children?

    01:21:15 The Link Between Stress and ADHD

    01:22:23 What to Do if a Kid Screams in a Supermarket

    01:25:54 The Different Types of Trauma

    01:32:43 Same-Sex Couples Taking Roles

    01:38:50 What Should Career-Driven Mothers Do?

    01:42:08 Not Everyone Can Do This Stuff

    01:45:25 Children Don’t Need Other Kids Until the Age of 3

    01:47:00 Ads

    01:48:59 What’s So Important at 3 Years Old?

    01:55:32 Can I Repair My Trauma and Brain Past My 30s?

    01:58:44 Our Pain and Trauma Are Rooted in Childhood

    02:02:33 Is “Daddy Issues” a Thing?

    02:06:33 Are We Taking Men’s Purpose Away?

    02:10:42 Men’s Testosterone Drops When They Become Fathers

    02:13:03 What Happens When Men Become the Primary Caregiver?

    02:16:22 Should We Split Schools Into Genders?

    02:19:11 Testosterone Decrease

    02:21:12 Raising Healthy Kids in a World of Technology

    02:24:45 The Importance of Being Present With Your Child

    02:25:48 What Should Employers Do?

    02:27:22 Do You Realise How Controversial the Things You Say Are?

    02:28:02 The Reason All of This Is So Personal to You

    02:30:58 What Does Your Obituary Say?

    Follow Erica: 

    Instagram – https://g2ul0.app.link/pwv9PCz0lRb 

    Twitter – https://g2ul0.app.link/2EKsgfB0lRb 

    Website – https://g2ul0.app.link/OPtiA4a8lRb 

    Erica’s book – https://g2ul0.app.link/7rANACv0lRb

    The The Diary Of A CEO Conversation Cards here: https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb 

    Follow me:

    https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb

    Sponsors:

    ZOE – http://joinzoe.com with code BARTLETT10 for 10% off

    WHOOP – https://JOIN.WHOOP.COM/CEO

    Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

  • Moment 202: Former Mafia Boss EXPOSES How The Real MAFIA KILLS People…

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:03 My dad was involved in 30-35 murders.
    0:00:07 No, he never admitted that to me, about anyone in particular.
    0:00:09 He was indicted for one murder,
    0:00:12 and he was acquitted in that case, found not guilty.
    0:00:16 But my dad was, he was a tough guy, there was no question.
    0:00:17 So…
    0:00:22 If he was involved in 35 murders, as the FBI suggests,
    0:00:25 do you think he was better off behind bars?
    0:00:28 What I’m getting at here, really, is if they framed him,
    0:00:33 was it a net benefit to society that they framed him?
    0:00:35 Well, you know, Steve, let me…
    0:00:36 I know there’s going to be a tough one,
    0:00:41 but let me tell you how I think.
    0:00:46 The right and just side of me, the legally just side of me,
    0:00:51 says that the government is never allowed to break the law,
    0:00:53 to uphold the law, because if you allow that to happen,
    0:00:57 then it falls into monarchy, and people are not protected.
    0:00:59 Because if they do it against sunny frenzies,
    0:01:01 they can do it against anybody.
    0:01:04 So I believe strictly, the government has enough tools
    0:01:07 and weapons to get people the right way,
    0:01:10 and they do 96, 97% of the time.
    0:01:12 They shouldn’t be allowed to violate the law,
    0:01:13 to go after a criminal.
    0:01:15 That’s my feeling on it.
    0:01:19 Now, another thing is this.
    0:01:22 People think when we take an oath, the oath of Omerita,
    0:01:23 it’s an oath to stay silent.
    0:01:27 It’s not an oath to lie, steal, cheat, and kill.
    0:01:28 Does that happen as part of that light?
    0:01:31 Yes, but we’re told straight out.
    0:01:34 Now, try to understand the thinking here.
    0:01:36 You come into that life, you’re told straight out.
    0:01:37 We have rules.
    0:01:40 You don’t ever violate another man’s wife,
    0:01:42 daughter, sister, girl, never.
    0:01:44 That’ll cause you to die.
    0:01:47 During my era, we weren’t allowed to deal with drugs.
    0:01:50 You deal with drugs, you get caught, you die.
    0:01:51 You maybe do some other things.
    0:01:53 You’re not honest with people.
    0:01:54 You disrespect somebody.
    0:01:58 You hit another made guy, you die.
    0:02:01 Now, we understand that, and they tell you.
    0:02:03 Your best friend may be the one that pulls the trigger,
    0:02:06 because the life comes before anything.
    0:02:07 That’s it.
    0:02:08 You don’t violate the rules.
    0:02:10 That’s how we maintain control in this life.
    0:02:12 That’s how we existed for 100 years,
    0:02:14 and that’s how it’s going to stay.
    0:02:18 So now you’re saying, OK, we all agreed to this.
    0:02:19 We all admitted it.
    0:02:24 If one of us decides to violate the policy of the law,
    0:02:28 and we get caught, well, we understand the consequences.
    0:02:32 So that’s how I looked at it, and that’s how I justified it.
    0:02:34 Now, does that say you can go out and start
    0:02:35 to do random killings?
    0:02:37 No.
    0:02:39 If the boss tells you to go kill somebody
    0:02:43 because he doesn’t like them and you do it, that’s not right.
    0:02:45 But if we kill our own, and you know,
    0:02:48 you hear a lot of times, well, we only kill our own.
    0:02:50 Well, we don’t only kill our own.
    0:02:54 But if we only kill our own, knowing that we made that choice,
    0:02:58 well, then, OK, I kind of get it anyway.
    0:02:59 Even though murder is murdering, it’s a crime,
    0:03:02 and it’s sinful, and I understand that.
    0:03:04 But that’s how you justified it.
    0:03:07 But it wasn’t the case that you only killed your own.
    0:03:09 Well, for some of us, it was.
    0:03:11 And for others, it was not.
    0:03:13 And I’ve seen both sides of that.
    0:03:18 You’ve never talked about having to kill someone, have you?
    0:03:19 No.
    0:03:21 Why is that?
    0:03:26 It’s just not a subject I can get into, you know?
    0:03:33 I– listen, I like to be as honest as I possibly can,
    0:03:37 because I am a Christian, and you don’t want to lie to people.
    0:03:41 But it’s not something I want to talk about.
    0:03:43 I was wondering, because when I read that,
    0:03:45 I thought maybe it’s because, you know,
    0:03:47 there’s something that might be legal retribution.
    0:03:51 Maybe it’s because, you know, it’s not nice for people to hear about.
    0:03:54 Maybe it’s because there’s still some kind of, like, rule
    0:03:56 where you can’t say anything.
    0:03:58 But I wondered why.
    0:03:59 Maybe it’s all of the above, I don’t know.
    0:04:01 Well, you know, Steve, look, there’s guys–
    0:04:03 there’s a lot of guys on the street now.
    0:04:05 And if you go on YouTube, you’ll see a number of them.
    0:04:08 And they’ve admitted to murders that they were involved in.
    0:04:10 These are made guys, and they’ve admitted to it.
    0:04:13 And many of them had struck a deal with the government.
    0:04:16 They had immunity for the crimes they committed, even murder.
    0:04:18 I mean, the government give you immunity for murder
    0:04:23 if they want you to cooperate and help them out.
    0:04:25 It’s amazing, but they’ll do it.
    0:04:26 And so they have immunity.
    0:04:28 They could talk about their crimes.
    0:04:30 I didn’t cooperate to that level at all.
    0:04:33 I don’t have immunity for anything that I’ve done in the past.
    0:04:33 You know?
    0:04:36 And listen, you know, our laws here in the United States,
    0:04:38 if you were standing next to somebody
    0:04:41 when they murdered somebody else, you could be charged for murder
    0:04:43 the same way that them.
    0:04:46 So, you know, I’m just saying I was in that position.
    0:04:48 I’m just saying that’s the law.
    0:04:49 So, you know, why talk about it?
    0:04:53 Number one, and number two, murder is ugly.
    0:04:55 You know, it’s ugly.
    0:04:57 And you don’t ever want to talk about it.
    0:04:58 I mean, I don’t–
    0:05:00 if I were to do something like that,
    0:05:02 I wouldn’t be proud of it.
    0:05:05 I’m not trying to throw my chest out and say, hey, look,
    0:05:05 what I could do.
    0:05:06 Guys go to war.
    0:05:08 They kill people all the time, you know,
    0:05:09 in defense of our country or defensive.
    0:05:15 So, I mean, it’s not like, oh, God, you know, nobody–
    0:05:17 I mean, murder happens every single day.
    0:05:19 Who wants to talk about it?
    0:05:20 Some people do.
    0:05:20 I know.
    0:05:23 Not me.
    0:05:27 You got closer to the mafia when your father was sent down.
    0:05:30 And this was the point where you decided not to go to school.
    0:05:33 The boss of the Colombo family brings you close,
    0:05:36 brings you under his wing.
    0:05:38 Do you have to do some kind of training or something
    0:05:39 to join the mafia, is there any?
    0:05:40 Oh, you do.
    0:05:40 Oh, yeah.
    0:05:43 Well, when you come into it, here’s what happened.
    0:05:44 I leave there.
    0:05:45 A captain in a family picked me up
    0:05:47 and took me to see the boss.
    0:05:50 Now, unfortunately, Joe Colombo was assassinated.
    0:05:52 He was shot, seriously wounded.
    0:05:53 He lingered for about seven years,
    0:05:56 and then he died as a result of these wounds.
    0:05:59 So a new boss took over, and he’s passed away now.
    0:06:00 And I sat with him.
    0:06:03 This was about two weeks after my father sent word downtown
    0:06:06 that he was proposing me to be part of that life.
    0:06:08 If you can’t just go up to somebody, say, I’d like to join.
    0:06:10 Somebody has to propose you, vouch for you,
    0:06:12 say you have what it takes.
    0:06:14 There’s a lot of nepotism in that life.
    0:06:17 A lot of fathers brought their sons in, their nephews,
    0:06:18 whatever.
    0:06:21 So in my case, it was my dad that proposed me.
    0:06:24 And so I sat with the boss, and he said to me, here’s the deal.
    0:06:26 You want to become a member of our life.
    0:06:28 Your father sent the message, is that true?
    0:06:29 And I said, yes.
    0:06:31 He’s, well, here’s the deal.
    0:06:33 From now on, 24 hours a day, seven days a week,
    0:06:37 you’re on call to serve this family, the Colombo family.
    0:06:40 That means if your mother is sick and she’s dying,
    0:06:43 you’re at her bedside, we call you to service,
    0:06:45 you leave your mother, you come and serve us.
    0:06:46 From now on, we’re number one in your life
    0:06:48 before anything and everything.
    0:06:51 When and if we feel you’ve deserved this privilege,
    0:06:53 this honor to become a member, we’ll let you know.
    0:06:55 That’s it.
    0:06:56 And do you accept that?
    0:06:57 And I said, yes, I do.
    0:06:59 And so over the next two and a half years,
    0:07:02 I was in like a recruit pledge period
    0:07:04 where I had to do anything and everything I was told to do,
    0:07:06 prove myself worthy.
    0:07:08 Could have been something very menial,
    0:07:10 a lot of discipline in that life, a lot of authority,
    0:07:12 a lot of alleged respect.
    0:07:13 You had a meeting at eight o’clock,
    0:07:15 you weren’t there at seven 30, you were late.
    0:07:17 You could never be late in that life.
    0:07:18 I don’t care what the situation is.
    0:07:20 You had a meeting at eight o’clock,
    0:07:22 if there was traffic and you were concerned,
    0:07:24 come the night before and sleep in the car.
    0:07:26 Can never be late, no excuses.
    0:07:28 You know, drive the bus to a meeting,
    0:07:30 sit in the car three, four, five hours.
    0:07:32 God forbid you leave, you go to the restroom,
    0:07:35 get a newspaper, he comes out and you’re not there.
    0:07:37 Oh my gosh, we could have had trouble.
    0:07:39 You were the getaway driver, you weren’t there.
    0:07:42 I know I did that once and I paid the price for it.
    0:07:44 That’s very serious stuff.
    0:07:45 – You paid the price?
    0:07:46 – Well, paid the price, in other words,
    0:07:47 I got a real good tongue lashing.
    0:07:51 I’ll tell you, you know, just stuff like that.
    0:07:53 They kind of put you on the shelf for two weeks
    0:07:56 to make you understand the seriousness of what you did.
    0:07:57 So you never do it again.
    0:08:00 You never repeat your mistakes in that life.
    0:08:02 If you’re smart, if you’re number one,
    0:08:04 wanna survive and number two, you wanna move up.
    0:08:06 You never repeat your mistakes.
    0:08:08 So, you know, things like that.
    0:08:09 And then look, I’m gonna be honest with you.
    0:08:12 You know, as honest as I possibly can.
    0:08:14 It’s a violent life at times.
    0:08:16 If you’re part of the life in some shape or form,
    0:08:18 you’re part of the violence.
    0:08:19 And if anybody tells you differently,
    0:08:21 they’re either not being honest
    0:08:22 or they weren’t a made member of that life.
    0:08:24 And that’s just how it goes.
    0:08:26 – Why’d you say that?
    0:08:28 ‘Cause you said the menial and then you said,
    0:08:29 it’s a violent life.
    0:08:34 Are you saying that in that sort of probationary two years,
    0:08:35 you had to do both of those things.
    0:08:36 You had to be involved in the violence
    0:08:38 and do the menial stuff.
    0:08:39 – Let’s put it this way.
    0:08:40 They gotta have enough faith in you
    0:08:44 that you can be capable of doing
    0:08:45 whatever it is they tell you to do.
    0:08:49 They have to understand that and feel that
    0:08:52 because if they don’t feel that, you’re not going anywhere.
    0:08:53 That’s it.
    0:08:56 So during that time, you’re gonna be tested.
    0:08:59 – And you were tested?
    0:09:00 – Yeah.
    0:09:03 – When they made you pledge that if your mother was dying
    0:09:05 and you were at her bedside and they called you
    0:09:07 and asked you to do something, you’d leave.
    0:09:10 Would you have left if your mother was dying?
    0:09:11 – Back then, I mean, I might have.
    0:09:15 I mean, I was a played by the rule guy.
    0:09:22 I was very fortunate that I had a great teacher in my dad.
    0:09:24 He was a student and master of the life.
    0:09:27 And so, and I was like a sponge.
    0:09:30 I absorbed whatever my dad told me, I listened.
    0:09:33 And some of the things that he told me were right.
    0:09:36 So I might have at the time, I’m gonna be honest with you.
    0:09:39 I mean, I don’t know, it would have to depend
    0:09:41 on what’s happening at that moment.
    0:09:44 But, you know, I was so indoctrinated into that life
    0:09:47 at some point, it’s who I was.
    0:09:51 – Sounds a bit like a cult, in a way.
    0:09:54 – It’s cult-like, I guess, you know, in a way.
    0:09:56 I mean, we didn’t do silly things, you know.
    0:09:59 We went to have rituals and ceremonies
    0:10:02 other than that one, yeah, other than that one.
    0:10:03 Nothing after that, but.
    0:10:08 – What did it teach you about people skills?
    0:10:10 Because you’re around these bosses,
    0:10:12 these very talented men.
    0:10:14 You’re seeing how they conduct themselves,
    0:10:17 do business, influence people, win friends.
    0:10:20 What did that phase of your life teach you about
    0:10:24 how to be a motivator/manipulator of people?
    0:10:26 – Yeah, it taught me well.
    0:10:27 I think I got it.
    0:10:30 You know, there’s kind of two levels in that life.
    0:10:35 You’re either a racketeer or you’re a gangster.
    0:10:36 – What’s the difference?
    0:10:38 – I’ll tell you the difference.
    0:10:41 A gangster is a guy that really doesn’t know
    0:10:44 how to use that life to benefit him in business.
    0:10:48 So he’s more of a, I don’t want to say tough guy,
    0:10:49 I don’t want to say the term,
    0:10:51 but he’s more of a guy that, hey, we had something done,
    0:10:53 this is the guy, send him out, let him do it.
    0:10:56 ‘Cause you gotta earn your keep in that life.
    0:11:00 We in the Colombo family had 115 made guys at that time.
    0:11:04 Out of the 115, 20 of us were really earning money
    0:11:06 and supporting the family in some way
    0:11:09 and really elevating the family.
    0:11:11 We were racketeers.
    0:11:13 Now a gangster could never really be a racketeer,
    0:11:15 he just doesn’t know how.
    0:11:17 But a racketeer has to be a gangster also,
    0:11:19 ’cause you’re gonna be called upon.
    0:11:21 Not as much as this guy,
    0:11:23 but when you’re called upon, you gotta do it.
    0:11:27 So, you know, I was more of a racketeer.
    0:11:30 And as a result of that, I was constantly
    0:11:33 in business disputes and sitting down with other guys.
    0:11:36 And you have to learn, you know, how to negotiate.
    0:11:40 I mean, I learned the art of negotiation at these sit downs.
    0:11:42 You know, learned how to try to, you know,
    0:11:45 really before I walk into a meeting with somebody,
    0:11:49 number one, try to know the personality of that person.
    0:11:51 Know if there’s a fallback position,
    0:11:53 if I’m not winning, what I’ll accept.
    0:11:55 And so I had to prepare myself for these meetings.
    0:11:58 ‘Cause unprepared, you know, they’ll chew you up.
    0:12:02 ‘Cause a lot of these old time was very skillful.
    0:12:04 And believe me, you could be 100% right and end up wrong.
    0:12:06 And they’ll put you in a trap.
    0:12:08 So you really had to know what you were doing.
    0:12:10 And so my people skills in that regard,
    0:12:15 as far as negotiating and identifying a true leader,
    0:12:19 were really honed to a, you know, a high degree
    0:12:23 because I came out on top many, many times.
    0:12:26 (upbeat music)
    0:12:27 (upbeat music)
    Bố tôi đã tham gia vào 30-35 vụ giết người.
    Không, ông ấy chưa bao giờ thừa nhận điều đó với tôi, về bất kỳ ai cụ thể.
    Ông ấy đã bị truy tố vì một vụ giết người,
    và ông ấy đã được tuyên bố không có tội trong vụ đó.
    Nhưng bố tôi thì, ông ấy là một người đàn ông cứng rắn, điều đó không cần phải bàn cãi.
    Vậy…
    Nếu ông ấy tham gia vào 35 vụ giết người, như FBI gợi ý,
    bạn có nghĩ rằng ông ấy sẽ tốt hơn nếu ở sau song sắt?
    Điều tôi muốn nói ở đây, thực sự, là nếu họ đã làm giả bằng chứng chống lại ông ấy,
    thì liệu việc đó có mang lại lợi ích cho xã hội không?
    Chà, bạn biết đó, Steve, để tôi…
    Tôi biết đây sẽ là một câu hỏi khó,
    nhưng để tôi cho bạn biết cách tôi suy nghĩ.
    Phần đúng và công bằng trong tôi, phần pháp lý trong tôi,
    nói rằng chính phủ không bao giờ được phép vi phạm pháp luật,
    để bảo vệ pháp luật, bởi vì nếu bạn cho phép điều đó xảy ra,
    thì nó sẽ rơi vào chế độ quân chủ, và mọi người sẽ không được bảo vệ.
    Bởi vì nếu họ làm điều đó với những cơn điên cuồng tạm thời,
    họ có thể làm điều đó với bất kỳ ai.
    Vì vậy, tôi tin rằng chính phủ có đủ công cụ
    và vũ khí để đưa người dân đi đúng con đường,
    và họ làm 96, 97% thời gian.
    Họ không nên được phép vi phạm pháp luật,
    để theo đuổi một kẻ phạm tội.
    Đó là cảm giác của tôi về điều đó.
    Bây giờ, một điều khác là như thế này.
    Mọi người nghĩ rằng khi chúng ta tuyên thệ, thệ Omerita,
    đó là một lời thề giữ im lặng.
    Đó không phải là lời thề để nói dối, ăn cắp, gian lận và giết người.
    Điều đó có xảy ra như một phần của cuộc sống đó không?
    Có, nhưng chúng tôi được nói thẳng ra.
    Bây giờ, hãy cố gắng hiểu suy nghĩ ở đây.
    Bạn bước vào cuộc sống đó, bạn được nói thẳng ra.
    Chúng tôi có quy tắc.
    Bạn không bao giờ vi phạm vợ, con gái, em gái, bạn gái của một người khác, không bao giờ.
    Điều đó sẽ khiến bạn chết.
    Trong thời đại của tôi, chúng tôi không được phép dính líu đến ma túy.
    Bạn dính líu đến ma túy, bạn bị bắt, bạn chết.
    Có thể bạn làm một số điều khác.
    Bạn không trung thực với mọi người.
    Bạn xúc phạm ai đó.
    Bạn đánh một người đã làm, bạn chết.
    Bây giờ, chúng tôi hiểu điều đó, và họ nói với bạn.
    Người bạn tốt nhất của bạn có thể là người bóp cò,
    bởi vì cuộc sống đó đứng trước bất cứ điều gì.
    Thế thôi.
    Bạn không vi phạm quy tắc.
    Đó là cách chúng tôi duy trì kiểm soát trong cuộc sống này.
    Đó là cách chúng tôi tồn tại trong 100 năm,
    và đó là cách nó sẽ vẫn như vậy.
    Vì vậy, bây giờ bạn đang nói, OK, chúng ta đều đồng ý với điều này.
    Chúng ta đều thừa nhận điều đó.
    Nếu một trong chúng ta quyết định vi phạm chính sách của pháp luật,
    và chúng ta bị bắt, thì thôi, chúng ta hiểu hậu quả.
    Vì vậy, đó là cách tôi xem xét nó, và đó là cách tôi biện minh cho nó.
    Bây giờ, điều đó có nói rằng bạn có thể ra ngoài và bắt đầu
    làm những vụ giết người ngẫu nhiên không?
    Không.
    Nếu ông chủ bảo bạn đi giết ai đó
    bởi vì ông ấy không thích họ và bạn làm điều đó, thì điều đó là không đúng.
    Nhưng nếu chúng tôi giết chính người của mình, và bạn biết đấy,
    bạn sẽ nghe rất nhiều lần, ồ, chúng tôi chỉ giết chính người của mình.
    Thật ra, chúng tôi không chỉ giết chính người của mình.
    Nhưng nếu chúng tôi chỉ giết chính người của mình, biết rằng chúng tôi đã chọn điều đó,
    thì, ok, tôi kiểu hiểu vậy.
    Mặc dù giết người là giết người, đó là một tội ác,
    và đó là một tội lỗi, và tôi hiểu điều đó.
    Nhưng đó là cách bạn biện minh cho nó.
    Nhưng không phải chỉ là bạn giết chính người của mình.
    Chà, đối với một số người trong chúng tôi, thì đúng.
    Và đối với những người khác, thì không đúng.
    Và tôi đã thấy cả hai phía của điều đó.
    Bạn chưa bao giờ nói về việc phải giết ai đó, đúng không?
    Không.
    Tại sao vậy?
    Đó chỉ không phải là một chủ đề mà tôi có thể đi vào, bạn biết không?
    Tôi– nghe này, tôi muốn trung thực nhất có thể,
    bởi vì tôi là một người Ki-tô giáo, và bạn không muốn nói dối mọi người.
    Nhưng đó không phải là điều mà tôi muốn nói về.
    Tôi đã tự hỏi, bởi vì khi tôi đọc điều đó,
    tôi nghĩ có thể đó là bởi vì, bạn biết đấy,
    có điều gì đó có thể là sự trừng phạt hợp pháp.
    Có thể đó là vì, bạn biết đấy, thật không tốt cho mọi người khi nghe về điều đó.
    Có thể đó là bởi vì vẫn còn một loại quy tắc nào đó
    nơi bạn không thể nói bất cứ điều gì.
    Nhưng tôi tự hỏi tại sao.
    Có thể đó là tất cả những điều trên, tôi không biết.
    Chà, bạn biết đấy, Steve, nhìn này, có những người–
    có rất nhiều người trên phố bây giờ.
    Và nếu bạn vào YouTube, bạn sẽ thấy một số trong số họ.
    Và họ đã thừa nhận các vụ giết người mà họ đã tham gia.
    Đây là những người đã được làm, và họ đã thừa nhận điều đó.
    Và nhiều người trong số họ đã đạt được thỏa thuận với chính phủ.
    Họ đã được miễn truy cứu cho các tội ác mà họ đã phạm, thậm chí cả giết người.
    Ý tôi là, chính phủ sẽ cho bạn miễn truy cứu cho tội giết người
    nếu họ muốn bạn hợp tác và giúp họ.
    Điều đó thật đáng kinh ngạc, nhưng họ sẽ làm điều đó.
    Và vì vậy họ có sự miễn truy cứu.
    Họ có thể nói về các tội ác của mình.
    Tôi không hợp tác đến mức đó chút nào.
    Tôi không có miễn truy cứu cho bất cứ điều gì mà tôi đã làm trong quá khứ.
    Bạn biết không?
    Và nghe này, bạn biết đấy, luật pháp của chúng ta ở Hoa Kỳ,
    nếu bạn đứng cạnh ai đó khi họ giết một người khác,
    bạn có thể bị buộc tội giết người
    ngang bằng với họ.
    Vì vậy, bạn biết đấy, tôi chỉ đang nói rằng tôi đã ở trong vị trí đó.
    Tôi chỉ đang nói rằng đó là luật.
    Vì vậy, bạn biết đấy, tại sao lại nói về điều đó?
    Thứ nhất, và thứ hai, giết người là xấu xí.
    Bạn biết đấy, nó xấu xí.
    Và bạn không bao giờ muốn nói về điều đó.
    Ý tôi là, tôi không–
    nếu tôi làm điều gì đó như vậy,
    tôi sẽ không tự hào về điều đó.
    Tôi không cố gắng khoe khoang và nói, hey, nhìn xem,
    tôi có thể làm gì.
    Các chàng trai đi chiến tranh.
    Họ giết người mọi lúc, bạn biết không,
    để bảo vệ đất nước của chúng ta hoặc để tự vệ.
    Vì vậy, ý tôi là, không phải như, ôi trời, bạn biết đấy, không ai–
    ý tôi là, giết người xảy ra mỗi ngày.
    Ai muốn nói về điều đó?
    Một số người thì có.
    Tôi biết.
    Không phải tôi.
    Bạn đã đến gần mafia hơn khi cha bạn bị bắt.
    Và đây là lúc bạn quyết định không đến trường.
    Ông chủ của gia đình Colombo đưa bạn gần lại,
    mang bạn dưới cánh của ông.
    Bạn có phải làm loại huấn luyện gì đó
    để gia nhập mafia không, có không?
    Ôi, bạn có.
    Ôi có.
    Khi bạn đến với nó, đây là những gì đã xảy ra.
    Tôi rời khỏi đó.
    Một thuyền trưởng trong một gia đình đã đón tôi
    và đưa tôi đến gặp ông chủ.
    Bây giờ, thật không may, Joe Colombo đã bị ám sát.
    Ông ấy đã bị bắn, bị thương nặng.
    Ông ấy đã kéo dài khoảng bảy năm,
    và sau đó ông ấy đã chết do những vết thương này.
    Vì vậy, một ông chủ mới đã lên nắm quyền, và ông ấy đã qua đời bây giờ.
    Và tôi đã ngồi với ông ấy.
    Cách đây khoảng hai tuần sau khi cha tôi gửi tin xuống trung tâm thành phố rằng ông ấy đang đề nghị tôi tham gia vào cuộc sống đó. Bạn không thể đơn giản đi đến một ai đó và nói rằng bạn muốn tham gia. Ai đó phải đề nghị bạn, bảo lãnh cho bạn, nói rằng bạn có những gì cần thiết. Có rất nhiều chủ nghĩa gia đình trong cuộc sống đó. Nhiều ông bố đã đưa con trai, cháu trai của họ vào, bất cứ ai. Vì vậy, trong trường hợp của tôi, chính cha tôi đã đề nghị tôi. Và vì vậy tôi đã ngồi với ông chủ, và ông ấy nói với tôi, đây là thỏa thuận. Bạn muốn trở thành một thành viên của cuộc sống của chúng tôi. Cha bạn đã gửi tin nhắn, có đúng không? Và tôi đã nói, vâng. Ông ấy nói, vâng, đây là thỏa thuận. Từ bây giờ, 24 giờ một ngày, bảy ngày một tuần, bạn sẵn sàng phục vụ gia đình này, gia đình Colombo. Điều đó có nghĩa là nếu mẹ bạn ốm và đang hấp hối, bạn sẽ ở bên giường của bà ấy, nếu chúng tôi gọi bạn đến phục vụ, bạn sẽ bỏ mẹ bạn và đến phục vụ chúng tôi. Từ bây giờ, chúng tôi là số một trong cuộc sống của bạn trước bất cứ điều gì và mọi thứ. Khi nào và nếu chúng tôi cảm thấy bạn xứng đáng với đặc quyền này, danh dự này để trở thành một thành viên, chúng tôi sẽ cho bạn biết. Chỉ có vậy thôi. Và bạn có chấp nhận điều đó không? Tôi đã nói, vâng, tôi chấp nhận. Và vì vậy trong hai năm rưỡi tiếp theo, tôi đã trải qua một giai đoạn như là một tân binh, nơi tôi phải làm bất kỳ điều gì và mọi thứ mà tôi được bảo, để chứng minh mình xứng đáng. Có thể là những điều rất tầm thường, có rất nhiều kỷ luật trong cuộc sống đó, rất nhiều quyền lực, rất nhiều sự kính trọng được cho là. Bạn có cuộc họp vào lúc tám giờ, nếu bạn không có mặt lúc bảy giờ ba mươi, bạn đã đến muộn. Bạn không bao giờ được đến muộn trong cuộc sống đó. Tôi không quan tâm đến tình huống nào. Bạn có cuộc họp vào lúc tám giờ, nếu có kẹt xe và bạn lo lắng, hãy đến vào tối hôm trước và ngủ trong xe. Không bao giờ được đến muộn, không có lý do nào cả. Bạn biết đấy, lái xe đến cuộc họp, ngồi trong xe ba, bốn, năm giờ. Chúa ơi, nếu bạn rời đi, bạn đi đến nhà vệ sinh, lấy một tờ báo, mà bạn ra ngoài mà không có mặt. Ôi trời, chúng ta có thể đã gặp rắc rối. Bạn là tài xế chạy trốn, bạn không có mặt ở đó. Tôi biết tôi đã làm điều đó một lần và tôi đã phải trả giá cho điều đó. Đó là những chuyện rất nghiêm trọng. – Bạn đã phải trả giá à? – Vâng, trả giá, nói cách khác, tôi đã bị một trận mắng vì điều đó. Tôi sẽ nói với bạn, bạn biết đấy, chỉ là những chuyện như vậy. Họ đưa bạn vào một góc trong hai tuần để khiến bạn hiểu sự nghiêm trọng của những gì bạn đã làm. Để bạn không bao giờ lặp lại. Bạn không bao giờ lặp lại những sai lầm của mình trong cuộc sống đó. Nếu bạn thông minh, nếu bạn là số một, muốn sống sót và số hai, bạn muốn thăng tiến. Bạn không bao giờ lặp lại những sai lầm của mình. Vì vậy, bạn biết, những điều như vậy. Và sau đó nhìn, tôi sẽ nói thật với bạn. Bạn biết đấy, thật chân thành nhất có thể. Đó là một cuộc sống bạo lực đôi khi. Nếu bạn là một phần của cuộc sống theo cách nào đó, bạn là một phần của bạo lực. Và nếu có ai đó bảo bạn điều khác, họ hoặc là không thành thật hoặc họ không phải là thành viên chính thức của cuộc sống đó. Và đó là cách mọi thứ diễn ra. – Tại sao bạn lại nói như thế? Bởi vì bạn đã nói về những điều tầm thường và rồi bạn đã nói, đó là một cuộc sống bạo lực. Bạn có đang nói rằng trong thời gian thử thách hai năm đó, bạn đã phải làm cả hai điều đó. Bạn đã phải tham gia vào bạo lực và làm những việc tầm thường. – Hãy để tôi nói như thế này. Họ phải có đủ niềm tin vào bạn rằng bạn có khả năng làm bất kỳ điều gì mà họ bảo bạn làm. Họ phải hiểu điều đó và cảm nhận điều đó vì nếu họ không cảm thấy như vậy, bạn sẽ không đi đâu cả. Chỉ có vậy thôi. Vì vậy, trong thời gian đó, bạn sẽ bị thử thách. – Và bạn đã bị thử thách? – Vâng. – Khi họ buộc bạn phải thề rằng nếu mẹ bạn đang hấp hối và bạn ở bên giường của bà và họ gọi bạn và yêu cầu bạn làm điều gì đó, bạn sẽ ra đi. Bạn có rời đi không nếu mẹ bạn đang hấp hối? – Lúc đó, tôi có thể đã làm. Tôi có nghĩa là, tôi là người tuân theo quy tắc. Tôi rất may mắn khi có một người thầy tuyệt vời là cha tôi. Ông ấy là một học trò và cũng là bậc thầy của cuộc sống. Và vì vậy, và tôi như một miếng bọt biển. Tôi hấp thụ mọi thứ mà cha tôi nói với tôi, tôi đã lắng nghe. Và một số điều mà ông ấy đã nói với tôi là đúng. Vì vậy, có thể tôi đã làm lúc đó, tôi sẽ thành thật với bạn. Ý tôi là, tôi không biết, nó sẽ phụ thuộc vào những gì xảy ra vào thời điểm đó. Nhưng, bạn biết đấy, tôi đã bị indoctrinated vào cuộc sống đó đến một mức độ nào đó, đó là con người tôi. – Nghe có vẻ giống như một cult, theo cách nào đó. – Nó giống cult, tôi đoán, bạn biết đấy, theo cách nào đó. Ý tôi là, chúng tôi không làm những điều ngớ ngẩn, bạn biết đấy. Chúng tôi có các nghi lễ và lễ hội khác ngoài cái đó, vâng, ngoài cái đó. Không có gì sau đó, nhưng. – Nó đã dạy bạn điều gì về kỹ năng giao tiếp? Bởi vì bạn ở quanh những ông chủ này, những người đàn ông rất tài năng. Bạn đang thấy cách họ cư xử, làm ăn, ảnh hưởng đến người khác, kết bạn. Giai đoạn đó trong cuộc đời bạn đã dạy bạn điều gì về cách trở thành một người động viên/người thao túng người khác? – Vâng, nó đã dạy tôi rất tốt. Tôi nghĩ tôi đã hiểu nó. Bạn biết đấy, có hai cấp độ trong cuộc sống đó. Bạn hoặc là một tay cờ bạc hoặc bạn là một tên cướp. – Sự khác biệt là gì? – Tôi sẽ nói cho bạn biết sự khác biệt. Một tên cướp là một người thật sự không biết cách sử dụng cuộc sống đó để có lợi cho bản thân trong công việc. Vì vậy, anh ta giống như, tôi không muốn gọi là người đàn ông mạnh mẽ, tôi không muốn nói cụm từ đó, nhưng anh ta hơn giống như một người mà, này, chúng tôi đã làm được một cái gì đó, đây là người, hãy cử anh ta đi, để anh ta làm điều đó. Bởi vì bạn phải kiếm sống trong cuộc sống đó. Chúng tôi trong gia đình Colombo có 115 thành viên chính thức vào thời điểm đó. Trong số 115 người đó, 20 người chúng tôi thực sự kiếm được tiền và hỗ trợ gia đình theo một cách nào đó và thực sự nâng cao gia đình. Chúng tôi là những tay cờ bạc. Giờ thì một tên cướp không bao giờ thực sự có thể là một tay cờ bạc, anh ta chỉ không biết cách. Nhưng một tay cờ bạc cũng phải là một tên cướp, bởi vì bạn sẽ được gọi đến. Không nhiều như người này, nhưng khi bạn được gọi, bạn phải làm điều đó. Vì vậy, bạn biết đấy, tôi là một tay cờ bạc hơn. Và kết quả của điều đó, tôi thường xuyên tham gia vào các tranh chấp kinh doanh và ngồi xuống với những người khác. Và bạn phải học, bạn biết đấy, cách thương lượng. Ý tôi là, tôi đã học nghệ thuật thương lượng trong những cuộc họp đó.
    Bạn biết đấy, tôi đã học cách cố gắng, bạn biết không,
    trước khi tôi bước vào một cuộc họp với ai đó,
    điều đầu tiên là cố gắng tìm hiểu tính cách của người đó.
    Biết được nếu có một vị trí dự phòng,
    nếu tôi không thắng, tôi sẽ chấp nhận điều gì.
    Vì vậy, tôi đã phải chuẩn bị cho những cuộc họp này.
    Bởi vì nếu không chuẩn bị, bạn biết đấy, họ sẽ khiến bạn phải nếm trái đắng.
    Nhiều người trong số những người cũ đã rất khéo léo.
    Và hãy tin tôi, bạn có thể 100% đúng nhưng vẫn có thể kết thúc sai.
    Họ sẽ dồn bạn vào thế bí.
    Vì vậy, bạn thật sự phải biết mình đang làm gì.
    Kỹ năng giao tiếp của tôi trong vấn đề này,
    về đàm phán và xác định một nhà lãnh đạo thực thụ,
    thực sự đã được rèn giũa đến một mức độ cao
    vì tôi đã đứng đầu nhiều, rất nhiều lần.
    (music)
    (music)
    我爸爸參與了30到35宗謀殺案。
    不,他從未向我承認過任何特定的人。
    他因一起謀殺被起訴,
    並在那起案件中被判無罪。
    但我爸爸確實是一個強硬的人,毫無疑問。
    所以……
    如果他涉及了35宗謀殺案,如同FBI所暗示的,
    你認為他應該在監獄裡更好嗎?
    我想問的是,如果他被冤枉,
    這樣的冤枉對社會是否有利?
    嗯,你知道,史蒂夫,讓我……
    我知道這將是一個艱難的問題,
    但我想告訴你我的想法。
    我心中正義的一面,合法的一面,
    認為政府絕不應該違法,
    為了執法,因為如果你容許這種情況發生,
    那就會滑向君主制,人民就得不到保護。
    因為如果他們對一個無辜者這樣做,
    那麼對任何人都可以這樣。
    所以我堅信,政府擁有足夠的工具
    和武器以正確的方式處理人問題,
    而他們有96%、97%的時間都是這樣做的。
    他們不應被允許違反法律,
    以追緝一名罪犯。
    這是我的感覺。
    現在,還有另一件事。
    人們認為當我們宣誓,宣誓遵守沉默誓言,
    這是一項保持沉默的誓言。
    這不是一項說謊、偷竊、欺騙和謀殺的誓言。
    這樣的事情在那種生活中會發生嗎?
    是的,但我們是明說的。
    現在,試著理解這裡的思想。
    你進入這樣的生活時,明確告訴你。
    我們有規則。
    絕對不能侵犯別人的妻子、
    女兒、姐姐或女友,永遠不可以。
    這會讓你喪命。
    在我的年代,我們不允許接觸毒品。
    你接觸毒品,被抓到,就會死。
    你或許做其他的事情。
    你不誠實對待別人。
    你不尊重某人。
    你打了另一個正式成員,你就會死。
    現在,我們理解這些,他們告訴你。
    你最好的朋友可能就是按下扳機的人,
    因為這種生活在任何事之前都是首位的。
    就這樣。
    你不違反規則。
    這就是我們在這種生活中維持控制的方式。
    這就是我們存在了一百年的原因,
    而且這樣的情況會一直持續下去。
    所以現在你在說,好吧,我們都同意這一點。
    我們都承認了。
    如果我們中的一個人決定違反法律政策,
    而且被抓住,嗯,我們知道後果。
    所以我就是這樣看待它的,這也是我讓自己理解的方式。
    那麼,這是否意味著你可以隨便出去
    開始隨機殺戮?
    不。
    如果老大告訴你去殺某個人
    因為他不喜歡他,而你這麼做,那是不對的。
    但如果我們殺了自己的同伴,你知道,
    你常常聽到,好吧,我們只殺我們自己人。
    其實我們不只是殺自己的同伴。
    但如果我們只殺自己的同胞,知道我們做了那個選擇,
    好吧,那麼,我差不多能理解了。
    即使謀殺就是謀殺,這是一種罪行,
    而且是罪惡的,我明白這一點。
    但你這樣讓自己理解了。
    但事實不是你們只殺自己的同胞。
    對於我們中的一些人來說,是如此。
    而對其他人來說則不是。
    我看過這兩種情況。
    你從來沒有談起過要殺人,對吧?
    沒有。
    為什麼?
    這不是我能進入的話題,你知道?
    我——聽著,我想盡可能誠實,
    因為我是基督徒,你不想對人撒謊。
    但這不是我想談的事情。
    我在想,因為當我讀到這些時,
    我在想,也許這是因為,你知道,
    可能會有法律上的報復。
    也許是因為,你知道,這對人來說聽起來不友好。
    也許是因為還有一些類似的規則,
    讓你不能說任何事情。
    但我在想為什麼。
    也許是以上所有原因,我不知道。
    嗯,你知道,史蒂夫,看看,街上有很多人。
    如果你上YouTube,你會看到許多這樣的人。
    他們承認了自己參與的謀殺。
    這些都是正式成員,他們都承認了。
    而且他們中的許多人與政府達成了交易。
    他們對於所犯的罪行,包括謀殺,獲得了豁免。
    我的意思是,政府會給你謀殺的豁免,
    如果他們希望你合作並幫助他們。
    這很驚人,但他們會這樣做。
    所以他們獲得了豁免。
    他們可以談論自己的罪行。
    我完全沒有合作到那種程度。
    我對我過去所做的事情沒有任何豁免。
    你知道嗎?
    而且請注意,我們在美國的法律,
    如果你站在某人旁邊,
    當他謀殺其他人時,你可能會受到謀殺的控告,
    就像他一樣。
    所以,這就是我處於那種位置。
    我只是在說這是法律。
    所以,你知道,為什麼要談論這些?
    第一點,第二點,謀殺是醜陋的。
    你知道,這是醜陋的。
    而且你不想談論這個。
    我的意思是,我不想——
    如果我要做那樣的事情,
    我不會感到驕傲。
    我不是想自誇,說,嘿,看看我能做什麼。
    人們打仗。
    他們經常殺人,為了保衛我們的國家或進行防禦。
    所以,我的意思是,這並不是說,哦,天啊,沒有人——
    我的意思是,謀殺每天都在發生。
    誰想談論這些?
    有些人會。
    我知道。
    但我不是。
    當你父親被囚禁時,你更接近了黑手黨。
    而這也是你決定不去上學的時候。
    科隆波家族的老大把你帶到身邊,
    把你納入他的庇護之下。
    你需要接受一些訓練嗎,進入黑手黨需要什麼嗎?
    哦,你需要。
    哦,對。
    當你進入時,事情就是這樣發生的。
    我離開那裡。
    一位家族的隊長接走了我
    帶我去見老大。
    不幸的是,喬·科隆波被刺殺。
    他被開槍,受了重傷。
    他拖了大約七年,
    然後因這些傷勢去世。
    所以一位新的老大接管了,他現在已經去世了。
    我曾和他坐在一起。
    這是在我父親通知市中心他要提議我加入那種生活的兩週後。如果你不能直接走上前去跟某個人說:“我想加入。”那麼必須有人來提議你,為你作保,告訴他們你有那個能力。在那種生活裡,有很多裙帶關係。許多父親帶著他們的兒子、侄子,或其他人進入這樣的圈子。在我的情況下,是我爸爸提議我。所以我和老闆坐下來,他告訴我:“這就是規則。你想成為我們生命的一部分。你父親發的消息,是真的嗎?”我說:“是的。”他說:“那麼,這就是規則。從現在開始,24小時、每週七天,你隨時待命來服務這個家庭,哥倫坡家族。這意味著如果你的母親生病且她快要去世了,你會在她的床邊,但是如果我們叫你去服務,你就要離開你的母親,來為我們服務。從現在開始,無論任何事物,我們都是你生活中的第一位。”當我們覺得你配得上這個特權、這個榮譽成為成員時,我們會告訴你。就這樣。你接受嗎?我回答:“是的,我接受。”接下來的兩年半中,我就像是一名新兵的承諾期,必須做任何被告知的事情,證明自己是有價值的。這可能是一些非常基層的工作,在那種生活中,遵守紀律是很重要的,權威也很嚴重,有很多所謂的尊重。你如果八點有會議,七點半還沒到,那就是遲到。在那種生活中你永遠不能遲到。無論情況如何。如果你八點有會議,如果遇到交通問題令人擔憂,你就應該前一天晚上來,睡在車裡。絕不能遲到,沒有藉口。你知道,要開車送他去會議,坐在車裡三、四、五個小時。上帝保佑你,若你離開去上廁所、拿報紙,他出來卻看不見你。我的天,我們可能會有麻煩。你是逃逸司機,卻不在那裡。我記得那次我經歷過,為此付出了代價。這是非常嚴重的事情。- 你有付出代價嗎?- 嗯,“付出代價”,換句話說,我挨了好一頓責罵。我告訴你,這種事情。他們會把你擱置兩週,讓你明白你所做的事情是多麼嚴重。這樣你就不會再重蹈覆轍。在那種生活中,你永遠不會重複自己的錯誤。如果你聰明,第一希望生存,第二想上進。你永遠不會重複自己的錯誤。因此,像這樣的事情。然後,看,我會誠實地告訴你。你知道,盡我所能誠實。這種生活有時是暴力的。如果你以某種方式成為這種生活的一部分,那麼你就是暴力的一部分。如果有人告訴你不是,他們不是在誠實地說話,或者他們不是那種生活的正式成員。事情就是這樣。- 你為什麼這麼說?因為你說了基層工作,然後又說這是一種暴力的生活。你的意思是在那兩年的試用期內,你必須做這兩種事情。你必須參與暴力並完成基層工作。- 我這麼說吧。他們必須相信你有能力去做他們告訴你做的任何事情。他們必須理解並感受到這一點,因為如果他們不這麼覺得, 你就無法前進。就這樣。所以在那段時間,你會被考驗。- 而你曾被考驗過嗎?- 是的。- 當他們讓你發誓,如果你的母親快要去世而你在她床邊,他們叫你去做事時,你必須要離開。如果你的母親在快死的時候,你會離開嗎?- 當時,我是說,我可能會。我遵守規則。我很幸運有我爸爸這位優秀的老師,他是這種生活的學生和大師。我像一塊海綿,吸收爸爸告訴我的一切,我都在聽。有一些他告訴我的事情是正確的。所以當時我可能會這麼做,我要誠實告訴你。我的意思是,我不知道,要看當時發生了什麼事情。但你知道,我在某個時候已經被灌輸得如此深刻,這就是我自己。- 聽起來有點像一種邪教,某種程度上。- 這在某種程度上是類似邪教的。我是說,我們並沒有做那些愚蠢的事情。我們有儀式和典禮,除了那一個,嗯,除了那一個。之後沒有其他的,但。- 它教會你什麼人際交往技巧嗎?因為你跟這些老闆、這些非常有才能的男人在一起。你看到他們如何表現自己,做生意,影響他人,贏得朋友。這段時間的生活教會你什麼關於如何激勵/操控他人的?- 是的,它教會我這一點。我想我明白。你知道,這種生活有兩個層次。你要麼是敲詐者,要麼是黑幫。- 有什麼區別?- 我告訴你區別。黑幫是一個真正不知道如何利用這種生活來在商業上受益的人。所以他更像是,我不想說硬漢,但他更像是那種:“嘿,我們有件事情要做,這個人是,派他去,讓他去做。”因為你必須在那種生活中賺取自己的生計。我們哥倫坡家族當時有115名正式成員。在這115名成員中,有20名真正賺錢並以某種方式支持家族,真正提升了家族。我們是行會的成員。現在,黑幫實際上無法成為行會成員,他根本不知道該如何去做。但是行會成員也必須是黑幫,因為你會被叫到。雖然不會像這個人那樣頻繁,但是當你被叫到時,你必須去。所以,我更像是一個行會成員。因此,由於這個原因,我經常參加商業爭端,和其他人坐下來。你必須學會如何談判。我是說,我在這些會議中學習了談判的藝術。
    你知道,我學會了如何在會議之前,嘗試去了解與我見面的人。第一,試著了解那個人的性格。知道如果情況不如預期,我可以接受的妥協方案。因此,我必須為這些會議做好準備。因為如果不準備的話,你知道的,他們會把你撕得粉碎。因為很多這些老手非常有技巧。相信我,即使你百分之百正確,也可能最終錯了。他們會把你陷入陷阱。因此,你真的必須知道自己在做什麼。因此,在談判和識別真正的領袖方面,我的人際交往技巧得到了很高的提升,因為我曾多次站在了勝利的一方。

    What does it take to survive in the Mafia? Former Colombo crime family captain Michael Franzese reveals the inner workings of the mob, from secret rituals to the ruthless code of loyalty. He shares how he built a fortune, the lessons he learned, and why he ultimately left that life behind.

    Listen to the full episode here –

    Spotify- https://g2ul0.app.link//uoSwtN5KkRb

    Apple –  https://g2ul0.app.link//t6yWwccLkRb

    Watch the Episodes On Youtube – https://www.youtube.com/c/%20TheDiaryOfACEO/videos

    Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

  • The Manipulation Expert: You’re Setting Your Child Up For Misery! Most People Don’t Realise They’re Narcissists!

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:05 Everybody has narcissistic tendencies, and we’re all self-absorbed, but nobody wants to admit it.
    0:00:07 It’s always somebody else. It’s always Donald Trump. It’s always Elon Musk.
    0:00:11 But everyone has a manipulative side. There are no saints in this world.
    0:00:13 But can you use it productively?
    0:00:14 Yes, most definitely.
    0:00:18 These deep narcissists were very problematic, and there’s healthy narcissists.
    0:00:22 And knowing the distinction between the two will help save you years of misery.
    0:00:24 What if I’m dealing with a narcissist?
    0:00:26 I want you to do this following.
    0:00:27 I want you to…
    0:00:29 Robert Greene is one of the most influential writers in history.
    0:00:33 Unraveling the secrets of power, strategy, and human psychology
    0:00:35 that are essential for purpose, resilience, and success.
    0:00:38 What is it about human nature that we just don’t want to admit?
    0:00:41 One is that envy is deeply ingrained in all of us.
    0:00:45 In fact, always wanting to be better and superior to others
    0:00:48 is the most motivating factor of 90% of human behavior.
    0:00:54 But if you don’t admit it to yourself, that ugly emotion is like a nuclear bomb to all aspects of life.
    0:00:57 It will seize you by the throat and make you miserable.
    0:01:01 But there’s also understanding things like we all judge on appearances,
    0:01:05 that everyone has a dark side, and that we are all actors.
    0:01:07 And I will get into the nitty-gritty of all of them,
    0:01:12 because it’s really about how powerful people use those traits for their success.
    0:01:13 People are lonelier than ever.
    0:01:18 And when you look at the impact that’s having, it’s equal to smoking 15 cigarettes a day.
    0:01:20 What is the antidote for this?
    0:01:24 I empathize with it very much so because when I was younger, I was losing in the game of life.
    0:01:27 I was very depressed and even suicidal.
    0:01:28 But what lifted me out was…
    0:01:38 I find it incredibly fascinating that when we look at the back end of Spotify and Apple and our audio channels,
    0:01:43 the majority of people that watch this podcast haven’t yet hit the follow button
    0:01:45 or the subscribe button wherever you’re listening to this.
    0:01:46 I would like to make a deal with you.
    0:01:49 If you could do me a huge favor and hit that subscribe button,
    0:01:54 I will work tirelessly from now until forever to make the show better and better and better and better.
    0:01:57 I can’t tell you how much it helps when you hit that subscribe button.
    0:01:59 The show gets bigger, which means we can expand the production,
    0:02:03 bring in all the guests you want to see and continue to do in this thing we love.
    0:02:05 If you could do me that small favor and hit the follow button,
    0:02:07 wherever you’re listening to this, that would mean the world to me.
    0:02:10 That is the only favor I will ever ask you.
    0:02:11 Thank you so much for your time.
    0:02:19 Robert, at this moment in time,
    0:02:24 what do you believe your followers, your fans, the people that love your books,
    0:02:27 what do you believe that they’re struggling with the most?
    0:02:31 And I’m asking this question because I imagine you get thousands of DMs and messages from these people.
    0:02:34 What are the common themes?
    0:02:40 Well, the most common question I get, particularly from people in their 20s,
    0:02:43 is they don’t really know where they’re headed.
    0:02:48 They don’t know what their career is, what I call in mastery, their life’s task.
    0:02:53 And I talk a lot about it in interviews and in the book mastery.
    0:02:57 And I make the point that it is the most important decision in your life,
    0:03:00 figuring out what you were destined for, why you were born,
    0:03:04 what you were created for, what makes you unique.
    0:03:08 And I say that everything from that realization, from that understanding,
    0:03:12 kind of stems from that, your sense of fulfillment, your happiness,
    0:03:15 everything will come from that one realization.
    0:03:20 And a lot of young people are very confused right now, and I don’t blame them.
    0:03:23 These are very, very confusing times that they’re going through,
    0:03:26 much more confusing than anything I had to deal with,
    0:03:30 particularly, I think, the influence of technology and social media.
    0:03:35 And what I mean by that is to know who you are, to know what you were meant to do in life,
    0:03:38 what why you were born, what makes you unique,
    0:03:42 requires a lot of reflection on yourself, self-awareness, self-knowledge.
    0:03:44 You have to go inward.
    0:03:49 And when your attention is always focused so much on what other people are doing,
    0:03:54 what other people are saying, you know, what they think is hot, what they think is cool,
    0:03:57 you become kind of a stranger to yourself, right?
    0:04:01 So when I talk about that concept to them, it’s like,
    0:04:04 it sounds interesting, Robert, but I have no idea what that is.
    0:04:06 I don’t know what my life’s task is.
    0:04:10 Now, that’s maybe 30 or 40% of the emails that I get.
    0:04:12 It’s quite high, but it’s not all of them.
    0:04:16 But it is a trend I’ve noticed with young people who are going through,
    0:04:18 I think, very, very confusing times.
    0:04:25 And I’m very empathetic to it because I was actually someone who was quite lost in my 20s.
    0:04:27 And I know the pain that that can cause.
    0:04:31 Not feeling like your life has any meaning.
    0:04:36 You know, I think that’s something that really is tormenting a lot of young people.
    0:04:38 What does life mean?
    0:04:42 What will give me a sense of meaning, right, to what I’m doing, to where I’m headed,
    0:04:46 to my daily experiences and not having that is deeply disturbing.
    0:04:48 And I’ve been through that myself.
    0:04:53 I think I’m getting a lot of that kind of feedback and a lot of those emails among others.
    0:05:00 And it’s there a strategy that young people or really anybody that feels lost or aimless in their life
    0:05:05 should and is able to deploy to find their purpose, to find the direction,
    0:05:08 the thing they should be aiming at.
    0:05:14 Well, you know, you have to get out of this, this way of thinking that so many people have,
    0:05:17 which everything has to be simple and linear.
    0:05:19 And I’m headed in this direction.
    0:05:22 There’s got to be a solution like I’m hacking my way to the truth.
    0:05:25 Life doesn’t work that way.
    0:05:26 Life is very complex.
    0:05:32 So I can’t give you a single track answer to finding your life purpose you as an individual.
    0:05:35 But I can give you kind of clues.
    0:05:39 I can kind of direct you towards certain paths that have worked for me and that have worked
    0:05:46 for hundreds of thousands of other people who’ve become masters or very successful in their field.
    0:05:50 And the first thing is you have to go inward.
    0:05:55 So you have to resist the pull that our culture gives you.
    0:05:57 You have to also really want this.
    0:05:59 That’s probably what it really comes down to.
    0:06:00 Are you unhappy?
    0:06:01 Are you frustrated?
    0:06:03 Are you hitting kind of rock bottom?
    0:06:07 Is this a turning point in your life where you realize if I keep going this way in five years,
    0:06:09 it’s going to be really serious.
    0:06:13 Okay, it has to be important to you and you have to have a sense of urgency.
    0:06:17 And with that sense of urgency, you have to make some decisions.
    0:06:24 And one of the decisions that’s absolutely essential is to pay less attention to what other people are doing,
    0:06:27 to pay less attention to what other people are saying,
    0:06:30 to pay less attention to what people are telling you you should be doing,
    0:06:35 and to go inward and think about yourself and think about what you love and what your interests are.
    0:06:39 They have nothing to do with what people are doing on social media.
    0:06:45 The things that grab you that excite you deeply inside in a way that’s almost irresistible.
    0:06:49 Now, for me, I can say that it was always been writing.
    0:06:52 Okay, and I just couldn’t figure out what kind of writing.
    0:06:58 But there’s also things like when I ever read anything that has to do with ancient history,
    0:07:04 particularly the origins of humanity, tens of thousands of years ago.
    0:07:09 I am so excited, I can read every single article about that,
    0:07:13 every discovery that takes place in Africa about our origins.
    0:07:20 It just puts my mind in a spin to think that this is who we were 100,000 years ago and this is who we are now.
    0:07:22 I want to know more.
    0:07:24 That’s like one of these things that hits you in the gut.
    0:07:26 Well, the people out there, you have that.
    0:07:28 There’s something like that.
    0:07:29 You had it when you were a child.
    0:07:32 You had it when you were two, three, four years old, five years old,
    0:07:36 and you’ve lost it because you’re listening too much to other people.
    0:07:40 So it’s kind of like archaeology would be the metaphor.
    0:07:46 You have to dig and dig and dig and find those bones and those relics and those artifacts from your past,
    0:07:51 the things that really excite you, as well as the things that you hate.
    0:07:56 Now, if I were to go, you know, kind of do a reverse engineering,
    0:07:59 which I do with a lot of people who are successful like yourself,
    0:08:02 I could go back and kind of find that with you where that hits you
    0:08:07 because you had a particular path that led you to doing these podcasts.
    0:08:08 I know it wasn’t a straight line.
    0:08:09 You deviated.
    0:08:14 You were in some other job that you hated and then you slowly found your way.
    0:08:18 With each of those stories, there’s a lesson for people, right?
    0:08:24 And that’s what I compiled in mastery, but it all begins from a sense of urgency.
    0:08:25 I can’t go on this way.
    0:08:29 I have to find something that I love when you’re 20 or 21.
    0:08:33 Maybe you don’t feel that urgency because you’re so young.
    0:08:34 You know, you look good.
    0:08:35 You have lots of energy.
    0:08:40 The world’s kind of open to you, but you have to be careful because time passes really quickly.
    0:08:44 Those years in your twenties, they go by faster than you think.
    0:08:51 And if you turn 30 and you never thought about this and you’ve kind of been wandering around trying things,
    0:08:54 it starts to get a little difficult, a much harder for you.
    0:08:59 So it’s better if you have that sense of urgency when you’re 21 or 22.
    0:09:06 And the other thing I would say is you don’t learn anything if you’re not excited by it.
    0:09:10 So you have to have a sense of fun and adventure about this.
    0:09:16 So discovering what your life’s task can’t be this dreary, boring thing that Robert’s advocate.
    0:09:18 You do what you, oh, I have to spend time with myself.
    0:09:20 I have to look, you know, do a journal, blah, blah, blah.
    0:09:22 No, it’s fun.
    0:09:23 It’s an adventure.
    0:09:28 Trying different things that fit into this general shape of what you were destined for.
    0:09:29 It’s a blast.
    0:09:33 You know, when I was in my twenties, I had more fun than anybody.
    0:09:34 I had an amazing time.
    0:09:36 It was the best years of my life.
    0:09:37 I was trying all sorts of different things.
    0:09:38 I was exploring.
    0:09:39 I was traveling.
    0:09:41 I had adventures.
    0:09:43 So I don’t want your life to be boring.
    0:09:44 I want you to learn.
    0:09:45 I want you to have adventures.
    0:09:53 But you have to have a sense of direction, a sense of purpose to guide those different adventures that you go on.
    0:10:00 Do you think it’s harder to find your sense of purpose and what you’re deeply connected to as you get older?
    0:10:01 Yeah, I think so.
    0:10:03 Your mind gets a little bit more rigid.
    0:10:06 You think you know all of the answers, right?
    0:10:08 But what happens with a lot of people?
    0:10:17 Well, I also get correspondence from, or let’s say turning 40 or even a little bit older and they’re coming to those crossroads.
    0:10:20 Is this even much more painful than when you’re in your twenties?
    0:10:22 Because there’s a sense of regret.
    0:10:25 There’s a sense that you’ve wasted your time.
    0:10:31 And to get back to a path that will suit you can be very difficult as you mentioned.
    0:10:39 But there’s also another side to that, which is you probably have been learning some skills in your life.
    0:10:45 You’ve probably have had some experiences that have changed you because when you’re 21, 22, you don’t know the world.
    0:10:46 You don’t know people.
    0:10:49 You think you know everything, but you don’t know anything, right?
    0:10:51 You’ve never had any experiences in life.
    0:10:52 You never had to suffer.
    0:10:56 Maybe you have, but not really suffering like you do when you get older.
    0:10:58 Okay, so you’re 40.
    0:10:59 You’ve had tough experiences.
    0:11:01 You’ve been hardened.
    0:11:05 You got, you know, you’re not so fragile and you’ve learned things.
    0:11:13 If you change your mindset at that age and you go, I’m going to take what I have, my experiences, my skills, what I’ve learned.
    0:11:20 And I’m going to redirect it towards something more exciting for me than it will work for you, right?
    0:11:24 But as you say, it can be harder because you’re more set in your ways.
    0:11:24 And you’ve bought a life.
    0:11:25 You’ve bought a network.
    0:11:28 You’ve bought a reputation for being this thing.
    0:11:31 Whether it’s lawyer, doctor, dentist, whatever it might be.
    0:11:36 And so there’s a element of shedding that might have to occur.
    0:11:41 Shedding people, shedding a city that you live in, shedding a way that people know you, an income.
    0:11:43 And that’s deeply difficult.
    0:11:49 And I think some people would prefer the certain misery of their current situation to the uncertainty.
    0:11:52 And the shedding that occurs when they go in search of something else.
    0:12:02 Yeah, but, I mean, the pain that you feel when you get older and, you know, we humans have very active minds.
    0:12:08 We’re gifted with the most powerful organ in the entire universe, the human brain.
    0:12:13 The billions of possible connections in our brain is greater than anything in the entire universe.
    0:12:15 It is the most amazing instrument.
    0:12:18 And our brains are very active.
    0:12:24 And when you get older and you don’t have anything to put your brain on to and things are slowing down,
    0:12:27 you don’t realize that that’s making you depressed.
    0:12:32 You don’t realize that the fact that you haven’t been able to fulfill what you were meant to fulfill
    0:12:35 is actually the source of your misery and unhappiness.
    0:12:37 You will blame it on other people.
    0:12:38 You will blame it on the world.
    0:12:40 You will blame it on politics.
    0:12:43 You won’t look at yourself and realize that it comes from you.
    0:12:50 And the sadness comes from you and the fact that you’re not maximizing, not exploiting this gift that you were given.
    0:12:55 So it might be difficult to shed all of that.
    0:13:05 But I’ve talked to people, I’d say more like around 30 years old, who say, Robert, I’m at this horrible job.
    0:13:07 You know, I’m in a fast food place or something.
    0:13:10 I don’t remember what it was or I’m a barista, whatever.
    0:13:12 You know, I’m so unhappy.
    0:13:15 I have a wife and I have two kids.
    0:13:18 What do I do, right?
    0:13:27 And so I go into their misery a little bit and then I say, okay, let’s first figure out something that you think you would really want in life.
    0:13:31 Something that will have an income because you have to pay for your wife and your children.
    0:13:35 You can’t just go off and write poetry or become a rockster.
    0:13:38 You have to support yourself and your family.
    0:13:39 What could that possibly be?
    0:13:40 And we dig and we dig and we dig.
    0:13:45 I say, all right, we have an answer, a kind of an idea.
    0:13:46 I want you to do this following.
    0:13:55 I want you to carve out two hours or as much as you can at night where you start exploring this field on the internet.
    0:14:02 And you start considering maybe going to night school, okay, and taking classes that change this course.
    0:14:09 And then I want you to think of five years where you’re going to be a goal five years ahead.
    0:14:14 And they tell me overnight just having that has changed them suddenly from their depression.
    0:14:21 They have hope and they feel a million times better and they have energy just from realizing that there is a possibility.
    0:14:24 It’s going to take hard work, but there is an answer.
    0:14:25 There is a place to go.
    0:14:31 And so it changes it when you when you have some sense of direction.
    0:14:35 There’ll be so many people listening to that now and they’ll be thinking.
    0:14:39 I have a plan, I have an idea or at least a kernel of an idea.
    0:14:48 But I’ve spent the last three months, six months, 12 months, 18 months, two years thinking, thinking, thinking, thinking.
    0:14:49 And not doing?
    0:14:51 And not doing, yeah.
    0:14:55 People stop me all the time and I’ll say, Steve, I’m thinking of starting a podcast.
    0:14:56 And I’ll say, like, how long have you been thinking about this?
    0:14:58 I’ve lost two and a half years.
    0:14:59 Yeah.
    0:15:04 You know, I talk in mastery about something called a concept called learning by doing.
    0:15:12 And back in the Middle Ages, they used to have an apprenticeship that you would go through seven years.
    0:15:14 You would learn to be a craftsman, right?
    0:15:21 You’d first go from being an apprentice to a journeyman to a master by doing things the brain learns.
    0:15:23 But if you never do anything, you’re never going to learn.
    0:15:32 So if you suddenly said, I’ve been thinking about a podcast, I would say, get off your ass and start the podcast tomorrow.
    0:15:34 And it fails.
    0:15:35 You have learned so many things.
    0:15:41 You’ve learned more in those three months of failure than you have been two years thinking,
    0:15:47 or five years of getting an MBA from some school and bring yourself massive debt.
    0:15:50 Learn by doing, learn by failing.
    0:15:57 Why is planning and procrastination that comes with the prolonged planning so tempting for people?
    0:16:01 Like, why do we love to plan, plan, plan, plan, plan?
    0:16:03 Because you’re afraid of failure.
    0:16:12 Quite honestly, I mean, Freud has a word for it in German, air folks angst, which means fear of success.
    0:16:17 Because this is something that afflicts a lot of adolescents.
    0:16:21 Because if you’re successful, you now have responsibility.
    0:16:23 You now have a reputation.
    0:16:26 You now have succeeded and your next venture could fail, right?
    0:16:31 There’s this pressure that comes with trying something and putting your name out there.
    0:16:36 And if I don’t ever try anything, if I don’t bother, if I blame the world, I blame my parents.
    0:16:38 I blame my education system.
    0:16:42 I blame my partner, this, that, and the other, then you never have to worry.
    0:16:43 You never have to have that responsibility.
    0:16:48 You never have to have that fear of success and that holds people back.
    0:16:56 So it’s easier to not do anything and stay in your little bubble and go, God, if I only, if only I had had money,
    0:16:59 I would have written this great novel, I would have done this, this, that, and the other.
    0:17:00 It’s just crap.
    0:17:06 You’re trying to delude yourself and you’re afraid of actually putting your neck out on the line.
    0:17:07 That’s what it comes down to.
    0:17:11 It’s a common syndrome among adolescents.
    0:17:17 I was reading, I think it was the book, The Courage to Be Disliked, and it was talking in one of the sections
    0:17:22 about how some people would like, they prefer to live in the realm of possibility.
    0:17:25 And the realm of possibility is the space you live when you declare to the world
    0:17:30 that you’re going to do something and be something and before you actually do it.
    0:17:34 So when I tell my friends, listen, I’m going to become an actor, for example.
    0:17:37 The year and a half where I go around saying that I live in the world of possibility
    0:17:41 where there’s been no feedback to disprove me, which is nice.
    0:17:45 But I’m kind of getting the credit for being the type of person that’s aspiring to change.
    0:17:52 And that like realm of possibility before you get feedback or try is a very nice place to be for some.
    0:17:56 It is and it’s very addicting and it’s kind of a narcotic.
    0:18:01 But the thing is, so you’ve got this realm of possibility, which you could become anything.
    0:18:03 I could become an actor.
    0:18:04 I could become a great novice.
    0:18:05 I could become a CEO.
    0:18:07 I could be Elon Musk the second.
    0:18:13 But the way the world works is you don’t achieve anything unless you have limits.
    0:18:18 Having limits and hitting that wall and that resistance is what makes you learn is what makes you great
    0:18:21 is how the human brain functions.
    0:18:26 And what I mean by that is, let’s say you’re learning the piano.
    0:18:30 You can’t just start out playing anything and just doing all the notes.
    0:18:33 It’s very limited what you can do, right?
    0:18:38 And you have to you have to go within those limits and those walls and learn the first things first.
    0:18:40 And then those walls start to expand a little bit.
    0:18:46 But you’re constantly pressing against limits and those limits make you stronger and stronger.
    0:18:52 It’s like when you’re swimming, the resistance in the water is what makes your muscles bigger, right?
    0:18:57 The resistance of limits is what makes your brain bigger, makes you more successful, makes you learn.
    0:19:01 But if all you do is live in that nebulous world of possibility,
    0:19:05 you’re never developing, you’re never getting any muscle, you’re never getting any strength.
    0:19:08 You’re not developing life skills.
    0:19:09 It’s a tough world.
    0:19:12 So even you know that people can be very cruel.
    0:19:14 It could be very mean spirited world.
    0:19:16 You have to have a thick skin in this world.
    0:19:22 You have to develop some toughness and you develop that toughness by trying things out and by failing.
    0:19:31 And if you fail, you know, like my wife’s in the film business and we know a lot of actors and actor,
    0:19:36 you know, you think it’s all glamorous, but it’s actually like 99% rejection.
    0:19:44 People are constantly rejecting you and they’re rejecting you for things that are you have no control over like your looks, you know.
    0:19:50 And so what separates the actors who succeed and the ones who don’t are those that have a bit of a tough skin.
    0:19:51 They don’t take that rejection.
    0:19:53 Oh, I’m so, I’m so unworthy.
    0:19:54 I hate myself.
    0:19:55 Well, the world’s so awful.
    0:19:58 They go, all right, I’m going to go on to the next one.
    0:20:02 I learned what wasn’t working there and you develop some toughness.
    0:20:08 If you don’t develop that toughness, you’re never going to get anywhere in life and you get it by trying and trying and working at it.
    0:20:15 And when you’re in that sort of first chapter of your professional life, is there anything from all of the work that you’ve done,
    0:20:19 the writing that you’ve done that a young person should be trying to acquire?
    0:20:26 And I say that, should they be aiming at knowledge, skills, reputation, money, network?
    0:20:27 Definitely not money.
    0:20:29 Definitely not reputation.
    0:20:34 Perhaps, I mean, yeah, or fame.
    0:20:36 Perhaps network can help.
    0:20:43 But what you really want to do in this world, the 21st century in our decade is skills.
    0:20:45 You want to be learning skills.
    0:20:47 The more skills you have, and I mean true skills.
    0:20:52 I don’t mean trying something out for a year and then going on to something else for another.
    0:20:55 I mean, getting real skill at something, right?
    0:21:02 Whether it’s in computers, whether it’s in the arts in any field, real skill.
    0:21:07 And then if you can develop two or three skills by the time you’re in your 20s and still have some fun,
    0:21:13 the world is going to open up to you because what you’re going to be able to do when you turn 30 is you’re going to go,
    0:21:16 I can take that skill that I learned in computers.
    0:21:21 I can take that skill I learned in media and in creating a podcast or weather.
    0:21:28 And I can create a business that’s going to combine the two in a way that no one has ever thought of because I’m a unique person.
    0:21:31 The world will open up to you.
    0:21:34 Skills are the gold of the 21st century.
    0:21:41 And if you’re seduced by money, if you think about money, you’re doomed because that’s not what matters in life.
    0:21:44 Because let’s say you have two job offers.
    0:21:50 One is that Goldman Sachs opening position for 150,000 a year.
    0:21:56 And one is at some startup for 30,000 a year and you’re living in New York and you’re going to be starving.
    0:22:01 You’re going to be sharing a miserable little flat somewhere in Bushwick, whatever, okay?
    0:22:06 Take the $30,000 a year job because you’re going to learn so much.
    0:22:07 You’re going to be hands on.
    0:22:10 Whereas in that other job, you’re going to be lost in there.
    0:22:15 You’re going to be among hundreds of other young people and you’re not going to have responsibilities.
    0:22:16 Here you’re going to have responsibilities.
    0:22:23 So money is not what matters to you because when you’re in your 20s, you can starve.
    0:22:25 You can live on less food.
    0:22:27 You can have it a little tough because you’re young.
    0:22:28 I know myself.
    0:22:31 I lived, I was very poor.
    0:22:33 I lived in London.
    0:22:37 I had a job in London in 1984, I believe, 1984.
    0:22:42 And I was making, I think it was 30 pounds a week.
    0:22:43 Maybe it’s less than that.
    0:22:46 It was by starting salary.
    0:22:52 And my girlfriend at the time, the only thing we could eat was turnips and cauliflower.
    0:22:54 Cauliflower cheese was our main dish.
    0:22:57 But I was 25, I can handle it.
    0:23:02 So you can handle not making money and learning because that’s what’s most important.
    0:23:08 I don’t think many young people in that first season of life realize how long life is.
    0:23:10 So, you know, we try and take shortcuts.
    0:23:13 We try and get to the money as fast as we can.
    0:23:16 But you’re telling me to take a longer road, which is the acquisition of skills,
    0:23:21 even at the cost of some of those short-term rewards that are very tempting to post on my Instagram.
    0:23:22 Yeah.
    0:23:28 Well, I mean, also, you know, you look at somebody like Steve Jobs.
    0:23:30 I can relate to that because he wasn’t interested in money at all.
    0:23:32 It was never the motivating factor.
    0:23:35 It’s never been my motivating factor, right?
    0:23:40 I wanted to have fun and I wanted to be successful and I wanted to be able to write.
    0:23:44 He wanted to design the most beautiful pieces of technology in the world.
    0:23:48 It ended up he was like the richest man in the world at the time,
    0:23:50 but he never cared about money.
    0:23:52 It wasn’t what motivated him.
    0:23:58 I never cared about money and now I’m not as rich as Steve Jobs, but I’m doing fairly well because it’ll come to you.
    0:24:05 If you play the game right, if you learn the skills when you’re young and then you develop your own business,
    0:24:11 by the time you’re 35, you’ll be making four times what you would have made at that Goldman Sachs job, right?
    0:24:15 That’s how the game is played these days.
    0:24:21 Starting your own business, being an entrepreneur, being an entrepreneur is the most powerful position you can attain for,
    0:24:25 some people aren’t destined for that.
    0:24:30 It’s not in their DNA, but to me, that’s what we should all be aiming for, to be your own boss.
    0:24:36 Because personally, I hated working for other people, but being an entrepreneur, starting your own business,
    0:24:42 one that has a niche in this world, you’re going to make all the money that you’ll ever need.
    0:24:44 It’s quite painful being an entrepreneur, though.
    0:24:49 I think it was actually Elon that said, “Building his businesses is like chewing glass and staring into the abyss.”
    0:24:55 And I can relate to some degree of the businesses that I’ve built over the years and just the immense hardship and uncertainty.
    0:25:05 And I guess there’s, at times, a subtle envy for your team members who are unaware of the chaos
    0:25:12 that one has to endure to make sure everybody’s paid on time and make sure everyone’s happy.
    0:25:21 Okay, but the lesson for me in all of that is altering your sense of what pleasure and happiness is.
    0:25:25 So in the moment, it’s painful, right?
    0:25:29 And we don’t like pain. Nobody likes pain. I don’t like pain, right?
    0:25:37 But if your sense of what pleasure is and happiness is only like here, from the present moment to here,
    0:25:39 it’s going to be very hard to get out of that.
    0:25:48 But if your sense of pleasure and happiness is here, long term, then you’ve got power, you’ve got maneuverability,
    0:25:52 you have room to maneuver, and that’s the key to the whole thing.
    0:25:59 Okay, so you’re saying that if I have a short-term view on happiness, I expect it today, now, and every day,
    0:26:03 then my life’s not going to be great, but if I expect happiness to be a long term…
    0:26:06 Yeah, so, I mean, look at you now. That’s what I’m trying to say.
    0:26:12 You’re pretty happy, I imagine. You’re pretty fulfilled, right? And you wouldn’t have gotten there
    0:26:15 if when you were 24, whatever, you just gave up because it was so painful.
    0:26:21 I’d better just go grab that easy job working for a bank or something. You’d be miserable now.
    0:26:25 Whereas look at you now. That’s what I’m trying to open people’s minds to.
    0:26:29 Follow Stephen Bartlett here. That’s the model.
    0:26:33 One of the things that I think helped me get here is my dark side.
    0:26:38 You talk about dark sides a lot. And when I say my dark side, I mean the insecurity, the shame,
    0:26:45 the wanting to fit in, all of those kinds of things that act as a driving force.
    0:26:51 And a lot of people have a dark side. I’ve heard you talk about how all great achievers have a bit of a dark side in them.
    0:26:59 How do we channel our dark side so that it’s productive and not destructive?
    0:27:04 I was talking to someone the other day who is a very successful entrepreneur.
    0:27:10 And they have their own story of like shame and embarrassment and trying to run away from a certain life they used to have.
    0:27:16 And that made them successful. But now they work 18 hours a day.
    0:27:20 They’re just like almost addicted to their work. So I wonder if it can go too far.
    0:27:22 Yeah. But they say they’re happy.
    0:27:27 They do. Yeah, they say they’re really happy. Do you believe it?
    0:27:42 It’s hard to distinguish true happiness from the contentment that you get when you are successfully escaping your dark side.
    0:27:52 Do you know what I mean by that? Because this individual has successfully ran away from their darkness
    0:28:00 and they appear to be in a state of contentment because they’re succeeding in their pursuit of running away from their past.
    0:28:03 But I don’t know if that’s happiness.
    0:28:07 Yogi might tell me that happiness is when you stop running.
    0:28:17 Well, you know, I worked for somebody. I was on the board of directors for this company American Apparel, which no longer exists.
    0:28:25 And the CEO, Dov Charny, was the founder of the company, an incredible entrepreneur
    0:28:32 who from one little shop here in Los Angeles when I met him created this empire.
    0:28:39 And it was incredibly rewarding and he was I’d say a very fulfilled person, but he couldn’t stop.
    0:28:42 He couldn’t stop. It was like a demon possessed him.
    0:28:45 He had to have more. He had to build more buildings.
    0:28:48 He had to have more American Apparels all over the world.
    0:28:49 He leveraged himself.
    0:28:55 And then when the crash occurred in 2007, just before the company, just after the company went public,
    0:28:58 he was so indebted that the company never recovered, right?
    0:29:01 He tried too hard. He didn’t know the limits.
    0:29:09 OK, so part of this isn’t when I said if money motivates you, then you’re going to have that demon.
    0:29:14 If fame and reputation motivates you, then that demon is going to take, seize you by the throat
    0:29:19 and going to make you work 18 hours until everybody eats your dust and you humiliate all your enemies.
    0:29:22 And you’re miserable, right?
    0:29:29 So knowing who you are and knowing what matters is going to save you from that kind of demonic possession
    0:29:33 because you’re actually not going to be very successful if you’re like that.
    0:29:35 You’re going to burn yourself out.
    0:29:37 You’re not going to have very good ideas.
    0:29:43 What happens to a lot of people when they become successful is first of all, it goes to their head.
    0:29:44 They think they have the Midas touch.
    0:29:50 They think they’ve got, you know, the golden touch and then their minds start going in this kind of unit,
    0:29:52 the singular direction.
    0:29:56 They learn how to do something and they’re just doing it, doing it, doing it, doing it and doing it.
    0:29:57 And they don’t know how to learn.
    0:30:01 They don’t know know that there’s other ways of doing things, right?
    0:30:07 And that’s what happens when you become completely possessed and your mind isn’t open and isn’t free
    0:30:09 and isn’t expanding and you’re not creative anymore.
    0:30:17 To be creative will require you to try something different, to not expand your company endlessly like he did
    0:30:24 and instead to take the five branches that you have here in Los Angeles and make the product better
    0:30:29 and be more creative with it and don’t be possessed by money and fame and reputation.
    0:30:30 That’s the answer, I think, there.
    0:30:31 Does that make sense?
    0:30:33 Yeah, it does, yeah.
    0:30:38 Yeah, something that I think many, many people struggle with, which is in part this idea of
    0:30:45 focusing on the thing in front of you versus getting too distracted with other opportunities.
    0:30:50 And I wanted to talk to you about this idea of focus and how important you think it is for mastery.
    0:30:51 Yeah.
    0:30:55 I mean, so many young people who will say to me, oh, I’m doing this little crypto thing here
    0:30:58 and I’ve got this hair business here and I’ve got this other thing here.
    0:31:05 What would you say to those people that are trying to become a master in this world as it relates to focus?
    0:31:12 It’s funny because I’m helping the son of an old friend of mine who’s got that problem
    0:31:14 and he’s incredibly successful.
    0:31:15 I hope he’s not listening to this.
    0:31:16 He’s 20 years old.
    0:31:17 He’s very wealthy.
    0:31:20 He’s done amazing things.
    0:31:24 But he’s one of those people who spread himself out to all these different things.
    0:31:31 And I can’t find a through line what connects them all except making money and having connections and stuff.
    0:31:37 And it’s very alluring in this world, particularly, you know, where there’s so many possibilities
    0:31:38 where you can get on the internet.
    0:31:40 You can learn this side of the other people are doing these things.
    0:31:41 You can get into crypto.
    0:31:43 You know, you can start your own business here.
    0:31:47 You can get into the health and fitness world.
    0:31:51 You can and then later on try to figure out how to connect them all.
    0:31:52 But life doesn’t work like that.
    0:31:54 That’s not how the brain functions.
    0:31:59 It’s not what we were meant for because it doesn’t start from you.
    0:32:01 The whole thing has to start from you.
    0:32:02 It can’t start from the world.
    0:32:04 It can’t start from what other people are doing.
    0:32:06 It can’t start from what’s sexy.
    0:32:08 It has to come from within.
    0:32:14 If it doesn’t come from within, then you’re going to be floundering for years and years and years.
    0:32:22 And so what I’ve done with this young person whose name I won’t mention, but I love dearly is what is it that really is in your heart?
    0:32:24 What is it that you really, really love?
    0:32:34 How can we connect this crypto with this media business that you’re starting with the sports world that you’re starting with this fitness thing?
    0:32:37 What what connects them all, you know?
    0:32:49 And to me, I was thinking, I was getting the sense we haven’t solved it yet, but he’s kind of excited by celebrities and by that world.
    0:32:50 And that’s fine.
    0:32:52 I think there’s there’s nothing wrong with that.
    0:32:57 So I’d say, well, maybe what connects all this is the film business, right?
    0:33:02 Because the film is pretty wide ranging to be a producer to raise money.
    0:33:04 You’re dealing with all kinds of different people.
    0:33:05 You’re networking.
    0:33:06 You’re meeting starlets.
    0:33:09 You know, it’s a glamorous life, but it’s focused.
    0:33:18 OK, so, you know, when you focus on something, the world just kind of opens up, but you have to be focusing on the right thing.
    0:33:27 So if you were meant to be a writer and then you decide because you want money to go into law school and then you focus very deeply on law school.
    0:33:31 What will happen is for a year or two, you’ll be able to skid by.
    0:33:35 But then the wheels will start going slower and slower because you’re not interested in it.
    0:33:36 You’re not connected to it.
    0:33:40 You get bored and your focus will start falling to pieces.
    0:33:48 But if it’s something you love, you can focus on that for seven, eight, 10, 12 years and never get bored.
    0:33:53 From observing a certain family member of mine do a very similar thing.
    0:34:03 Part of it as well is that when she would start one pursuit, starting ex-business, it would get hard as it always does.
    0:34:11 And when you look over at the person across the road, they seem to be having a much easier life with their thing or with their crypto or with their whatever.
    0:34:15 And they tell you the story of how much money they’ve made and how easy it was, whatever.
    0:34:19 So you get tempted into believing that the grass is greener, you pursue that.
    0:34:23 So now you’re doing two things. Now your first thing starts to suffer.
    0:34:28 And I think especially in the early season of life, when you don’t have Elon Musk resources,
    0:34:36 much of the game is focusing enough on one thing to build those resources so that you have the chance of being able to do it more than one thing or spreading your bets a bit more.
    0:34:41 But in that first season, when you’re in resource accumulation phase, I think my early investors in my company remember one day,
    0:34:46 emailing my first investor who’s a very successful man and saying, “I’ve got an idea.”
    0:34:49 And it was an idea other than the one he’d invested in.
    0:34:54 And I remember the email, I was 18 years old and he hit me so hard on that email.
    0:34:57 He was like, “If you don’t focus on one thing, you will never ever be successful.”
    0:34:59 But you were the one that was interested in this other thing.
    0:35:01 Yeah, I was trying to find one.
    0:35:05 Yeah, so my investor was a very successful man and I emailed him this other idea, which I thought was amazing.
    0:35:06 Yeah, yeah, yeah.
    0:35:09 And he sent me this email back, which was like being hit by a whip.
    0:35:12 And he was like, “If you don’t focus on one thing now, you will never be successful.”
    0:35:17 Because also you rob yourself, as you said, of the chance of accumulating deep skills.
    0:35:18 Yeah, yes, it is.
    0:35:24 Yeah, I remember this is something that wise people know.
    0:35:31 And if you’re young, if you have like a mentor like you did, who could tell you the truth, the ropes as they are,
    0:35:34 it will help save you years of misery.
    0:35:41 I remember when we were at American Apparel, it was the year 2007, the company was just about to go public.
    0:35:47 I was about to be put on the board of directors and this man came to me who was like your investor.
    0:35:52 And he said, “Robert, just make sure that Dove’s doesn’t mindlessly expand.
    0:35:54 Make the brand focused.
    0:35:58 Have it focused on one thing and then he will be successful.”
    0:36:03 At the time, I thought that was interesting, but I didn’t really have the guts to like explain that to Dove.
    0:36:06 But there are people out there who understand the truth of this.
    0:36:15 But the other thing about envy, like you say, you see your other friend doing crypto and they’re having so much fun and making so much money.
    0:36:16 Tell you, it’s bullshit.
    0:36:19 They’re not having as much fun as you think, right?
    0:36:26 People create a front on Instagram or TikTok or wherever where life seems so glorious.
    0:36:29 But they’re never having as much fun as you might imagine, you know?
    0:36:39 In my book, Laws of Human Nature, I talk about Aristotle Onassis, who in the sixties was the wealthiest man in the world.
    0:36:44 He was married to John F. Kennedy’s widow, Jacqueline Kennedy, Jacqueline Onassis.
    0:36:46 Who could be happier than that?
    0:36:48 He had yachts, etc.
    0:36:55 He was the most unhappiest, miserable person in the world, as Jacqueline Kennedy explained in her autobiography.
    0:36:59 He was such a mean-spirited, unhappy person.
    0:37:03 Yet everybody thought envied him because he had this beautiful wife and all that money.
    0:37:10 The people you envy are not doing nearly as well as you think, so don’t let that influence your decisions in life.
    0:37:16 I’ve never forgotten a certain Johnny Ive clip that I watched many, many years ago.
    0:37:21 I think it was, it must have been five years ago now, where he talks about working with Steve Jobs.
    0:37:27 And this is what he says in the clip, and I’ve never forgotten it, never forgotten it.
    0:37:35 This sounds really simplistic, but it still shocks me how few people actually practice this.
    0:37:40 And it’s a struggle to practice, but is this issue of focus?
    0:37:47 Steve was the most remarkably focused person I’ve ever met in my life.
    0:37:58 And the thing with focus is it’s not sort of like this thing you aspire to, or you decide on Monday, “You know what? I’m going to be focused.”
    0:38:05 It is a, every minute, a, “Why are we talking about this? This is what we’re working on.”
    0:38:08 You can achieve so much when you truly focus.
    0:38:16 And one of the things that Steve would say, because I think he was concerned that I wasn’t,
    0:38:20 he would say, “How many things have you said no to?”
    0:38:27 And I would, honestly, I would have these sacrificial things, because I mean, I wanted to be very honest about it.
    0:38:32 And so I say, “Oh, I said no to this, and no to that.”
    0:38:39 And he, but he knew that I wasn’t vaguely interested in doing those things anyway.
    0:38:41 So there was no real sacrifice.
    0:38:51 What focus means is saying no to something that you, with every bone in your body, you think is a phenomenal idea,
    0:38:57 and you wake up thinking about it, but you say no to it because you’re focusing on something else.
    0:39:03 Yeah. Amen. That’s, you know, that’s the church of focus I agree with completely.
    0:39:11 I mean, I hate using my own examples because I’m a rara avis, you know, I’m a rare bird.
    0:39:20 But, you know, I have this book that I’m writing, okay, and it’s on a very specific subject.
    0:39:22 And I get distractions all the time.
    0:39:28 People want, you know, I can do the speaking engagement in India, where I’ve never been before,
    0:39:35 or Egypt, you know, kind of thing, or get involved in this television project.
    0:39:39 And I’m actually never really seduced by it because I just love writing.
    0:39:47 But where it really comes down to is I’m writing this book and I, and I, it’s going really not well.
    0:39:52 It’s because I’m not focused on the actual thing I’m trying to say.
    0:40:00 So you can bring that level of focus down to the finest, finest point of your business or your writing, whatever.
    0:40:02 What is it you’re trying to say?
    0:40:04 What is it you’re trying to accomplish?
    0:40:06 What is your brand really about?
    0:40:11 Get into the nitty gritty, get into the little fine grains of sand and know what that is.
    0:40:19 So every time I’m writing my chapter and I start writing about something that’s not directly relevant to what it’s about,
    0:40:21 and what the reader is going to be interested in,
    0:40:26 I’m making a mistake and I make the mistake for several weeks and then I realize it and I pull back.
    0:40:34 So that level of focus has to have a lot of energy behind it because you’re so in love with what you’re doing
    0:40:43 that when you deviate from it, this little radar inside of your brain goes, you’re off, you’re off, you got to get back to it, right?
    0:40:52 And it’s painful, but when you do get back to it and when things do click, it’s incredibly pleasurable.
    0:40:59 So the focus for young people that seem so painful, God damn it, everyone else is having so much fun and I’m having to learn this.
    0:41:06 Just keep telling yourself that you’re doing something that your brain is going to reward you with several years down the line.
    0:41:13 So that friend of yours that seems to be having so much fun in three years, they’re going to be sliding down the ladder,
    0:41:16 working at some crap job, whereas you’re going to be rising up.
    0:41:27 So just keep your mind on the larger issue there and know that working with what your brain works well with will pay incredible rewards down the line.
    0:41:31 When they talk about compounding returns in life, they always say that it’s slow than it’s fast.
    0:41:40 And even this podcast, if you look at the graph of this podcast for the first three years of me recording in my cupboard on Sunday nights alone, completely flat.
    0:41:40 No one’s listening.
    0:41:47 And then by year, maybe I’d say year four or year five, it goes straight up.
    0:41:58 And that’s a consequence of those first three years where acquiring skills, understanding what people liked and why they like listening to the show and actually getting better as a talker, speaker and interview, etc.
    0:42:07 And what most people miss is they miss that internship of the slow, lonely, unrewarding couple of years because they lose focus.
    0:42:09 No one’s clapping, no downloads.
    0:42:11 I’ve never seen another route.
    0:42:12 I’ve never seen another path there.
    0:42:14 I’ve never seen the overnight success.
    0:42:23 Well, I mean, I know I can name five other podcasters who have the same story as you’ve told me that Lewis Howes, Chris Williamson, Jay Shetty.
    0:42:26 They all have the same story for several years.
    0:42:27 There’s nothing with crickets.
    0:42:30 And I knew these people when they were just starting out.
    0:42:32 And then that happens.
    0:42:38 I remember when I was working with 50 Cent on the book, The 50th Law.
    0:42:47 You know, people look at rap stars and they go, wow, the glamour, the fun, the excitement, the sexiness, the lifestyle.
    0:42:50 But he said, you know, I knew him because I was with him.
    0:42:52 Nobody I worked harder than 50.
    0:42:56 He was incredibly disciplined and incredibly focused.
    0:43:04 And when he made it in the music business, it took incredible years of difficulty, hardship and failure.
    0:43:06 But nobody ever sees that.
    0:43:09 They only see him in concert and all the glamour and all the fun.
    0:43:13 They never focus on the years of grit and near failure.
    0:43:15 He got shot and nearly died.
    0:43:17 His record label dropped him.
    0:43:25 He had to work his way back up into the music industry from the very bottom until Eminem finally noticed him.
    0:43:31 But we don’t see that in these celebrities, all the grit and the hard work that took them to get there.
    0:43:36 We just see the success and we get seduced by the success.
    0:43:41 I’ve heard you reference before Howard Gardner’s frames of mind theory of multiple intelligences book.
    0:43:46 And in that book, it says that there are five types of intelligences, logical intelligence,
    0:43:53 linguistical intelligence, interpersonal intelligence, spatial intelligence and bodily intelligence.
    0:43:54 And it defines them quite differently.
    0:44:00 Logical is the ability to reason and solve problems and think in abstract terms like scientists and mathematicians.
    0:44:03 Linguistical intelligence is things like writers, lawyers and poets.
    0:44:05 You’re one of those writers.
    0:44:08 Interpersonal intelligence are leaders, psychologists and teachers.
    0:44:11 Spatial intelligence are architects, artists and pilots.
    0:44:16 And lastly, body or intelligence is athletes, dancers and surgeons.
    0:44:20 How important is it to know your form of intelligence to be successful in life?
    0:44:26 So figuring out what that is is incredibly important.
    0:44:33 And the reason why I like this book so much is we tend to think of intelligence as intellectual,
    0:44:42 as, you know, computer programming or mathematics or whatever it is, you know, having a PhD in this field.
    0:44:43 But that’s not intelligence.
    0:44:47 Intelligence is also bodily intelligence.
    0:44:55 Like somebody like Kobe Bryant and basketball is intelligent as Albert Einstein, but in a different way.
    0:45:03 So you have a parent who’s always geared towards, you know, going to the best school and being an intellectual giant.
    0:45:08 And their child wants to do ballet or sports or something.
    0:45:13 And you kind of look down on that and you say, no, no, no, you’re setting your child up for misery.
    0:45:19 Recognize what one of these frames are for your child and press on it and let them go in that direction.
    0:45:22 Because it’s what they’re naturally gearing towards.
    0:45:24 It’s what’s fun, right?
    0:45:28 So for me, it was linguistic intelligence, words.
    0:45:33 I’ve just since I was a child, I just words bewitch me.
    0:45:39 I can’t believe that we have words to name things and that they’re these symbols with letters that have sounds.
    0:45:42 But a lemon isn’t a lemon.
    0:45:43 It’s just a word.
    0:45:46 And I would like five years old, but the hell can that be?
    0:45:51 That’s so interesting, you know, and that you could take a word apart and spell other words with it.
    0:45:55 So I knew very early on that it was words, words, words, words.
    0:46:02 And I absolutely stink at one of these intelligence is, is build is mechanical intelligence,
    0:46:04 knowing how to build things.
    0:46:11 I’m terrible at that, which is very odd because my father was brilliant at that and he wasn’t good at any of the others.
    0:46:12 And I didn’t inherit it.
    0:46:16 So that goes all, you know, that kind of debunks genetics right there.
    0:46:25 But, you know, so figuring out which one of those and and leaning in it and making that the direction of your life is so, so important.
    0:46:34 So if your thing is interpersonal intelligence and you understand that and you’re not heading into a job in which you’re social and around people,
    0:46:35 you’re going to be so miserable.
    0:46:43 But if you know that what your thing is interpersonal intelligence, you’ve got like a hundred different directions you can handle into.
    0:46:46 You know, that doesn’t mean you have to only be a social worker.
    0:46:52 Just means you have to be a leader of people because you understand you like being around people like working with others.
    0:46:54 You’re very empathetic.
    0:46:57 There could be a hundred different kinds of jobs.
    0:47:00 But once you know that, it gives you a sense of direction.
    0:47:02 It’s by far the most important step for people.
    0:47:06 And I always recommend people reading this book because it’s very, very important.
    0:47:12 Much of the reason we lose focus as I’ve seen in my own friendship group and my own family is because of envy.
    0:47:13 Yeah.
    0:47:15 How important is it to get control of one’s envy?
    0:47:19 I’ve heard you describe it as the ugliest emotion.
    0:47:29 Well, it’s ugly in the sense of, you know, it’s an admission that you feel inferior, that you feel that somebody is better than you are.
    0:47:31 And who wants to admit that?
    0:47:36 You know, there’s a very famous psychologist named Alfred Adler from the 20s.
    0:47:38 He was a disciple of Freud.
    0:47:47 He thought this ability of always wanting to be better and superior to others was the most motivating factor of 90% of human behavior.
    0:47:51 That we always want to feel at least that we’re superior in some way.
    0:47:56 And the sense that we’re inferior creates what he calls an inferiority complex.
    0:48:06 So it’s very, very painful to tell yourself that this person is doing better than you are or that they’re younger and better looking than you are.
    0:48:14 That their wife is more interesting than you or their kids are doing better because it means it’s a slight on you, right?
    0:48:20 We are very prone to envy genetically by the way our brains operate.
    0:48:27 So it’s known factor that chimpanzees are prone to feeling envy, right?
    0:48:38 If you give one chimp a banana or a grape and don’t give another one, they’ll be giving that kind of evil eye, the stink eye that we associate with envy.
    0:48:41 So it’s something that’s in primates.
    0:48:45 And what it comes from, I believe, is our brains operate by comparison.
    0:48:46 That’s how we learn.
    0:48:48 That’s how we understand things.
    0:48:54 We understand that this is a wild animal because it’s not that other thing over there.
    0:49:00 Our brains compare bits of information to decide what is what, what’s different from what’s the other thing.
    0:49:03 So our brains are geared towards comparing.
    0:49:10 And when you create a social animal, we are the most social animal on the planet and you have that brain that’s constantly comparing.
    0:49:18 We’re using that mechanism to compare ourselves to other people and always wanting what other people have.
    0:49:30 And they’ve noticed in hunter-gatherers societies from back in 30,000 years ago, the few that still had existed in the 20th century, that envy was a huge problem among them.
    0:49:40 And so that when one person was given a gift, everybody in the tribe was so upset and angry that the person who was given the gift had to give it to other people so that they wouldn’t be the target of envy.
    0:49:42 Because it could lead to being murdered, right?
    0:49:45 So envy is deeply ingrained in all of us.
    0:49:51 We’re constantly comparing ourselves to others, okay, but we don’t want to admit it.
    0:50:01 So if I compare myself to some other writer who I think is having a better life than I am, who’s sold more books than me,
    0:50:08 what I’ll do in my mind instead of saying he deserves that or she deserves that because they are actually a better writer.
    0:50:10 I’ll go, they don’t really deserve it.
    0:50:12 They’re a hack.
    0:50:15 They’re just doing that because they know what the public wants and they’re not.
    0:50:19 I’m going to be, my books are going to be read 100 years from now, but nobody will read their books in five years.
    0:50:22 I justify it to myself, right?
    0:50:23 I don’t feel envy.
    0:50:26 No, no, no, I’m not saying that person is superior.
    0:50:29 In fact, they’re actually inferior to me.
    0:50:32 That’s the games that we play when we envy other people.
    0:50:40 And it’s something that social media is like a nuclear bomb of envy, right?
    0:50:49 So 60 years ago, I wouldn’t have known what my neighbors or friends from college are doing and how much more money they’re making and how happy they are.
    0:50:57 But now you know what everybody on the planet is doing and how good they are and how happy they are and the incredible trips they’re taking.
    0:51:02 And, you know, the great schools that their children are getting into on and on and on.
    0:51:08 So it’s this machine for manufacturing envy and it’s infesting our political system as well.
    0:51:14 It’s seeping into all aspects of life, but nobody wants to talk about it and nobody wants to admit it.
    0:51:19 The main thing with envy is to admit that you feel it, okay?
    0:51:25 So I will say, I will get on my hands and I will say, you know what?
    0:51:29 Sometimes I actually envy Ryan Holiday.
    0:51:33 He’s 30 years younger than I am.
    0:51:36 He’s written already more books than I have.
    0:51:41 Before I even wrote my first book, he’s got a family.
    0:51:43 He’s got these great homes.
    0:51:44 He’s doing really well.
    0:51:46 Yeah, sometimes I feel envy.
    0:51:48 I’ll admit it, okay?
    0:51:53 If you don’t admit it to yourself, then it just festers and something ugly will happen.
    0:52:00 And so what I’m able to do with the feelings of envy that I might have is I think, God, Robert, there’s no reason to feel that way.
    0:52:07 Go through a process and go, he’s actually deserved all the success he’s had.
    0:52:12 You know, he deserves it because he’s worked really, really hard and he’s a really good person.
    0:52:13 He’s ethical.
    0:52:14 He deserves it.
    0:52:16 And so you should be happy for him, which I am.
    0:52:18 I’m incredibly happy for him.
    0:52:22 But I have that first little twinge of envy.
    0:52:29 You have to admit it to yourself and it’s not an easy thing to admit because it means you’re admitting you feel inferior for a moment.
    0:52:30 Can you use it productively?
    0:52:32 Yes, yes, most definitely.
    0:52:37 And I talk in laws of human nature about strategies for doing that.
    0:52:42 One of them is there’s somebody that you envy in the world.
    0:52:48 Well, instead of festering with that ugly emotion, make that a spur.
    0:52:57 Instead of envy, feel what’s called emulation where you’re going, you feel competitive and you’re going to be as good as they are or better than they are.
    0:53:04 You’re going to use that sense of inferiority to motivate you to work harder and harder and harder.
    0:53:13 Another thing is, so when somebody has failure and we’re actually kind of gleeful about it, it’s called Schadenfreude, right?
    0:53:24 The opposite of Schadenfreude is a phrase that Nietzsche called mitfreude, which means instead of feeling pleasure in their pain, you feel their pleasure as well.
    0:53:30 So instead of feeling envy, try and feel happy for the other person.
    0:53:35 Now, you’ll say that I can’t do that, but yes, you can.
    0:53:36 You have to practice it.
    0:53:41 There’s a great psychologist named William James who called it an as-if strategy.
    0:53:46 So just tell yourself that I’m actually happy for their success.
    0:53:58 And when you do that, it’s actually a really great feeling to actually feel good about somebody else doing well is a very ennobling feeling.
    0:54:02 It kind of raises you up instead of lowering you down and making you feel ugly.
    0:54:04 It makes you feel noble.
    0:54:09 It makes you feel better about yourself and it kind of opens up your whole emotional life.
    0:54:13 So I have other strategies in the book, but those are a couple.
    0:54:22 I was wondering why your book Power is still selling unbelievably well.
    0:54:25 I mean, most books, when they come out, they have their moment and then they’re done.
    0:54:34 But for some reason, what you write in this book is as compelling, tempting and attractive to people now more than ever.
    0:54:38 And one would then assume that’s because people feel more powerless.
    0:54:43 And when they see the book, it offers them a promise of something that they so desperately want.
    0:54:46 Is that an accurate assessment?
    0:54:47 I think it is.
    0:54:48 I think it is.
    0:54:57 I mean, I’ve noticed in the last six years or so, the sales have been higher than they’ve ever been before.
    0:55:06 And a lot of it, you know, young people went through the crash of 2008 and they had to deal with the COVID and the pandemic.
    0:55:13 And in those years where the world seemed upside down, the book was selling better than ever.
    0:55:22 So I think helplessness and feeling a loss of control and feeling like there might be something out there that can guide me a little bit
    0:55:29 in this very confusing and arcing times that we’re living through can be very seductive and very appealing.
    0:55:33 So, I mean, there’s always change in our world.
    0:55:35 There’s always chaos.
    0:55:42 But when the book came out in 1998, it wasn’t nearly as chaotic as it is right now.
    0:55:43 So I think you’re right.
    0:55:53 I do attribute the success, not necessarily to my brilliance or the brilliance of the book, but to the fact that people are feeling more and more helpless.
    0:55:57 People are lonelier than ever, according to many of the stats.
    0:56:05 And when you look at the impact that’s having on people, it’s equal to smoking 15 cigarettes a day, according to some reports.
    0:56:06 They are more likely to live alone.
    0:56:09 They’re more likely to feel lonely, to report feeling lonely.
    0:56:16 They’re more likely to feel that they have nobody to turn to in a time of crisis, according to some studies as well.
    0:56:18 They’re more addicted than ever before.
    0:56:22 You can class that in a number of ways, chemical addictions, but social media addictions and other things.
    0:56:26 And that’s the state of especially young men.
    0:56:32 You know, it’s young women, too, having their own struggles, especially with anxiety and the comparisons and those kind of things we’ve talked about.
    0:56:39 But young people generally, and especially young men, are killing themselves at higher rates than ever before.
    0:56:42 Suicide, as you know, is one of the biggest killers of young men.
    0:56:45 What is the antidote for this?
    0:56:52 This sense of powerlessness, loneliness, isolation, addiction, aimlessness?
    0:57:02 Well, you know, our tendency would be to bring it down to the individual level, but I think it’s also a cultural problem.
    0:57:06 I think our culture is contributing to it.
    0:57:17 The kind of aimlessness in our culture where we don’t really talk about the skills that are necessary to get ahead.
    0:57:20 Our culture promotes all kinds of bad values.
    0:57:23 It emphasizes fame and celebrity.
    0:57:25 It doesn’t talk about discipline.
    0:57:28 It doesn’t give young men a sense of purpose and direction.
    0:57:30 It doesn’t value them.
    0:57:36 You know, right now, a lot of young men feel like, you know, it’s women that are getting all the attention.
    0:57:39 That why am I, you know, what is my purpose here?
    0:57:43 So I think it’s a cultural problem more than anything else.
    0:57:46 And when I say that, that kind of absolves individuals.
    0:57:49 But I don’t mean to do that as well because you are an individual.
    0:57:53 You live in this culture and you’ve got to get yourself out of that kind of hole.
    0:58:08 This culture is imposing on you and so I have a lot of sympathy for it because I don’t think it’s completely your fault that you feel lonely or that you’re isolated or that you don’t have friends that you don’t know how to socialize.
    0:58:22 You know, I didn’t have this phone in my hand when I was in my formative years and I had to meet women when I wanted to, you know, at that point in my life in the 70s when I was in my 20s.
    0:58:28 And so I had to go out there and suffer from rejection, I had to go to bars, I had to go to clubs.
    0:58:36 I had to put myself out there and meet them and it was tough and I learned skills, seduction skills, whatever you want to call them.
    0:58:41 But just social skills about, you know, women think differently than you.
    0:58:42 They have different values than you.
    0:58:43 What are their values?
    0:58:52 Get outside of yourself and think about what it’s like to be them and what you can do that’s going to please them and get them how you can enter into their world.
    0:58:54 You can have none of that now, none of that.
    0:58:57 It’s all, you know, swipe, swipe, swipe.
    0:58:58 Yeah.
    0:59:00 So you’re not going out.
    0:59:02 You’re not, you’re not developing that muscle.
    0:59:10 You’re not putting yourself in live and interacting with people where you’re feeling their body language, their nonverbal communication.
    0:59:21 So no wonder your social skills are atrophy and as your social skills atrophy, it becomes harder and harder and harder to go out there and put yourself on the line because you’re not good at it.
    0:59:28 So you have it, you fall into this whole of becoming lonelier and lonelier because it’s harder and harder to get out of it.
    0:59:29 Okay.
    0:59:38 So I have tremendous empathy and I would never like preach or blame young men in particular for the problems that they’re having.
    0:59:47 And I empathize with it very much so because I myself went through a phase where I felt very, very unhappy and even suicidal when I was younger.
    0:59:51 And I understand how your life can turn that way.
    0:59:59 So I don’t mean to ever come across as somebody who has all the answers because I think it’s cultural.
    1:00:09 But if you are an individual, you have to see that, first of all, it’s not a bad thing necessarily to be lonely.
    1:00:21 Part of the problem of loneliness is it’s got this taboo against it, this bad name, like it’s terrible to be lonely, terrible to be alone, right?
    1:00:24 And so you feel shamed for the fact that you’re lonely.
    1:00:39 But actually, it’s extremely important in life to be alone sometimes and to be able to be on your own and to think about yourself and to kind of come to terms with who you are and to embrace what makes you different.
    1:00:45 And you can’t do that if you feel ashamed about being lonely or if you can’t ever be alone.
    1:00:48 So knowing how to be alone is very important.
    1:00:52 It’s what will make you successful, it will bring you skills.
    1:00:57 So don’t think of it as something necessarily terribly negative in your life.
    1:01:07 But the other thing is you have to force yourself, you force yourself to go to the gym to develop muscles and become stronger.
    1:01:16 You have to force yourself to interact with people and get out of your phone and have real experiences instead of virtual experiences.
    1:01:24 And if you do that 10 times a month, just like going to the gym 10 times a month, your social skills will get better and better.
    1:01:30 Your social muscle will get better and better and you’ll feel better about interacting with people.
    1:01:34 On that point, I remember law, I think it was law 18, I’m just having a look.
    1:01:35 About isolation.
    1:01:38 Do not build fortresses to protect yourself.
    1:01:42 Isolation is dangerous.
    1:01:51 Solitude is not a defense because it cuts you off from valuable information, allies and opportunities.
    1:01:56 There’s a difference, isn’t there, between being lonely and being alone?
    1:02:04 Because being alone is one thing, but the state of loneliness feels like it’s a slightly different proposition.
    1:02:12 Well, it’s the difference between you feel very unhappy that you’re not connecting to other people.
    1:02:16 We’re a social animal, right?
    1:02:23 And you feel like people don’t like you, they don’t respect you, that you can’t interact with them on a level that’s meaningful.
    1:02:30 Whereas the feeling of being alone for me, wow, I don’t have to be around ugly, idiotic people.
    1:02:31 I can just be by myself.
    1:02:33 I can read a good book.
    1:02:37 I don’t have to interact with people’s whose ideas I don’t like.
    1:02:42 I can just be myself and be as weird as I want.
    1:02:43 Wow, what a relief.
    1:02:45 I’m so happy being alone.
    1:02:46 Now, I’m not like that all the time.
    1:02:48 It would be terrible.
    1:02:52 But sometimes I do feel that way and that’s the difference and that’s a good thing.
    1:03:00 I remember once I was on an airplane and I saw a young woman who was by herself
    1:03:06 and I could sense that it was driving her crazy and she had to use her phone to never feel alone, right?
    1:03:09 Even in the middle, when we’re flying over the ocean,
    1:03:14 she had to like somehow connect on the internet and be sending emails and texts and anything.
    1:03:25 And I got this kind of desperation in her, this intuition, this feeling that being alone was just horrifying for her.
    1:03:28 You know, and I think that’s not a good thing.
    1:03:29 I think it’s a terrible thing.
    1:03:32 So yes, isolation is bad.
    1:03:33 You need to be net.
    1:03:34 You’re a social animal.
    1:03:37 You’re meant to be around other people.
    1:03:43 But if you can’t be alone, you can’t ever figure out what makes you different and what makes you unique.
    1:03:45 So you have to be able to play both sides of the game.
    1:03:50 To listen to that voice inside, to turn inwards.
    1:03:54 It is hard to turn inwards when you never have moments of solitude, I guess.
    1:04:00 When you said you were suicidal in your earlier years, what lifted you out of that state?
    1:04:04 Well, I had a girlfriend who was very understanding, who helped me a lot.
    1:04:09 So I wasn’t completely alone.
    1:04:18 And then a little tiny voice inside of me was saying, you are, you have interesting thoughts.
    1:04:19 You’re a strange person, Robert.
    1:04:20 I’ve always been strange.
    1:04:23 I never was like other people in even in high school.
    1:04:30 I was always something off about me, which could be made me lonely, which can make me be a problem.
    1:04:35 But I kept saying, there’s something different and off about you, right?
    1:04:37 And you have skills as a writer.
    1:04:38 It’s going to happen someday.
    1:04:40 Don’t give up, don’t give up, don’t give up.
    1:04:43 Keep trying, right?
    1:04:46 And so finally I’m 35, 36 years old.
    1:04:50 I was in Italy at the lowest point of my life.
    1:04:56 And then I met this man there who was a book packager, Yoast Elfers.
    1:05:00 And he asked me if I had an idea for a book.
    1:05:06 And suddenly just, I almost get emotional just thinking about everything just shifted inside of me.
    1:05:15 It’s like, yeah, I could write a nonfiction book and I just improvised what would turn into the 48 Laws of Power.
    1:05:16 He got so excited.
    1:05:26 He said, I will pay you to write the, the, the, uh, I forget what the word is to sell it, you know?
    1:05:30 And, um, and then I’ll pay you to live while you write it.
    1:05:37 And so suddenly it went from darkness to light because I had a purpose.
    1:05:51 And all of my misery, you know, I could take all of the bad bosses I had, all of the horrible psychotic bosses who were so stupid and so political and so manipulative.
    1:05:56 And I could go, wow, I’ve got all this material to write the 48 Laws of Power.
    1:05:59 All my worst experiences can go into this book.
    1:06:01 It all has purpose for it.
    1:06:09 I’m not saying that’s going to happen to everybody, but I was literally at that moment before it happened pretty much near rock bottom.
    1:06:15 And I asked my, my wife, what would have happened if this didn’t turn out what I have committed suicide?
    1:06:27 Would I, if I’d gone the same path and gotten into ha, done some ha, hack job, I’d probably be incredibly overweight and alcoholic and I might have already died of a heart attack.
    1:06:32 Or maybe I would have found my way to something else, but it was a really, really low point in my life.
    1:06:34 Purpose.
    1:06:35 Yeah.
    1:06:36 It’s crazy how it can lift you out of darkness.
    1:06:38 It can turn the lights on.
    1:06:39 Yeah.
    1:06:41 It’s just so unbelievably hard to find for so many people.
    1:06:51 I mean, you’re not going to find it in your bedroom necessarily sat there thinking, but you know, opportunities come.
    1:06:53 You just have to be ready for them.
    1:06:58 So I had this opportunity that came to me and you might say, well, that’s lucky.
    1:07:02 It’s never going to happen to me, but it will happen to you.
    1:07:03 You’re just not ready for it.
    1:07:05 You’re just not recognizing it.
    1:07:13 Some person will cross your path that can lift you out of what you’re doing, who could connect you, but you’re not paying attention.
    1:07:14 You’re not ready for it.
    1:07:16 You don’t think you deserve it.
    1:07:19 So there is opportunity all, all every day of the week.
    1:07:23 You’re, it’s around you is what I’m trying to say.
    1:07:33 There’s so many studies and there was one on TV by, I think it was Darren Brown, the illusionist that show certain types of people are pessimistic towards opportunity.
    1:07:42 And when you do studies where you, and there’s one particular study where they have a newspaper and they give it to one group of people who I think are pessimists and one group of people that are optimists.
    1:07:49 And the researchers say, when you find the one hundred pound voucher, one hundred dollar voucher, just come back to us.
    1:07:54 And what happens is they scroll through the newspaper and the pessimists never find it.
    1:07:59 But on the first page of the newspaper, it says, stop the stud, stop, go to the researchers.
    1:08:00 Now you’ve won a hundred dollars.
    1:08:02 The optimists find it.
    1:08:10 And Darren Brown did a similar thing, the illusionist in the street where he put, I think it was like a fifty pound or a hundred dollar note in the middle of the street as they were walking down the street.
    1:08:15 And the optimists find it, they see it, but the pessimists just walked right past it.
    1:08:16 I think it was a winning scratch card potentially.
    1:08:25 And that really opened my mind to like my state, my mental state, my psychology is determining whether I see these opportunities or totally miss them.
    1:08:29 And then it’s almost a stand would spiral because then I’ll think, God, I’m such an unlucky person.
    1:08:30 Right.
    1:08:35 Without realizing that I’m playing a really important role in creating my own fortune or misfortune.
    1:08:37 Right.
    1:08:45 Yeah, I have a chapter in the laws of human nature about the nature of your attitude creates your circumstances, which is sort of the same thing you’re saying.
    1:08:49 Which is there are two kinds of attitudes that I talk about.
    1:08:57 One is a closed is an attitude that’s closing, that’s constrictive, that’s narrow and there’s one that’s expansive and open.
    1:09:00 You could call that pessimistic and optimistic.
    1:09:08 But the closed attitude is you’re only seeing life through this narrow little spectrum where everything is bad.
    1:09:09 People don’t like you.
    1:09:11 There’s hostility all around you.
    1:09:14 And what that means is you’re not seeing reality.
    1:09:15 You’re creating reality.
    1:09:17 You’re creating that reality.
    1:09:20 You’re seeing it and that’s what happens to you.
    1:09:24 The expansive attitude is life is amazing.
    1:09:27 All these incredible things are possible.
    1:09:31 I have hope any moment there could be an opportunity.
    1:09:33 And that’s not reality either.
    1:09:40 But you’re going to create that reality by feeling that way and taking seizing an opportunity, the smallest crumb of an opportunity.
    1:09:44 You’re going to create those good circumstances.
    1:09:48 So by your attitude, you create the bad things that happen to you in life.
    1:09:59 One of the sort of adjacent points here about purposelessness, about loneliness, about the struggles and plights of young men in the world that they face and young women is the conversation around pornography.
    1:10:05 If you go on many of the social media apps these days, you will be exposed to pretty explicit pornography.
    1:10:12 Whether you were searching for it or not, there’s certain apps in particular where even if I’m scrolling on my feed,
    1:10:14 certain things will pop up and I get Jesus Christ.
    1:10:17 Like, you know, I’m at work here.
    1:10:25 And I was thinking about this more broadly because the studies show that about I think it’s like 80% of men and about 40% of women in the United States use pornography.
    1:10:36 And I wondered if you had a view on how it robs us of the of the hard work it takes to form romantic relationships.
    1:10:41 And if the act of consuming pornography is robbing us of the desire for the real thing.
    1:10:49 Well, it’s an addiction and you have to understand that you are being manipulated, that you are being programmed,
    1:10:58 that these people have figured out exactly the kinds of things, the kinds of images that are going to hook you and you’re being played.
    1:10:59 You’re a fool.
    1:11:07 They’re playing with you just like Mark Zuckerberg and Facebook knows all the algorithms to hook you to his to the news feed.
    1:11:14 You’re being played by by the images they know how to create and keep you always wanting more.
    1:11:20 Just like fast food has all these tricks to constantly be eating their Doritos or whatever it is.
    1:11:33 OK, but the other thing is so I’m not going to preach and moralize about pornography from a prudish aspect of it because I’m not approved.
    1:11:46 But I have a chapter in the book that I’m writing on the sublime and what I call love sublime and the act of loving not God, not the universe,
    1:11:55 but another human being, an individual man or woman, gay or straight or whatever it is and how sublime that is.
    1:12:09 And what it is is in that relationship, the boundaries between the two of you are allowed to melt and your ego can soften and you can feel their world and they can feel your world.
    1:12:14 And you have a connection that for a social animal is the highest form of connection.
    1:12:17 It’s superior to a religious connection.
    1:12:19 I’m sorry.
    1:12:24 And what it requires is we have the expression falling in love.
    1:12:26 And it literally is falling.
    1:12:28 It’s like you fall, fall, fall, fall, fall.
    1:12:32 You’re open and you’re vulnerable and you’re letting yourself fall.
    1:12:38 And when you’re not what stops you from doing that is you don’t want to be hurt.
    1:12:41 You don’t want to be vulnerable, right?
    1:12:46 Because if you open yourself to someone else, you’re likely to get hurt.
    1:12:56 And so the moment there’s a disagreement between you or there’s a moment where a friend says something nasty about this person you’re interested in, you stop falling.
    1:13:00 You cut it off and that romantic thing ends and dies.
    1:13:09 But if you get past that and you allow yourself to open up completely and you just keep falling, falling and falling and falling, this incredible thing can happen.
    1:13:20 I describe it and I describe it the dynamics of that and examples of that and why for a social animal it’s like the ultimate experience.
    1:13:31 And so pornography is completely robbing you of that because love of another human being is a sense of enchantment, right?
    1:13:38 There’s like this spark that’s happening, this electricity and it’s obviously sex is involved.
    1:13:44 So it’s a very physical relationship as well, but it goes beyond that it also has a kind of spiritual component, right?
    1:13:53 But it’s a sense of enchantment where the world becomes alive to everything is beautiful in the world in those moments, right?
    1:13:56 And pornography is disenchanting you from everything.
    1:14:04 It’s making it all mechanical and ugly and it has no romance to it, it has no dimension to it.
    1:14:11 It’s almost as if the two humans involved in it or however are like machine parts, right?
    1:14:14 They’re not human anymore and there’s no emotion involved.
    1:14:17 There’s no kind of spiritual connection.
    1:14:18 It’s depressing.
    1:14:20 It’s really, really depressing.
    1:14:30 When I see it, I feel really sorry that I experienced this and I feel really sorry for the people who are in that industry.
    1:14:34 I find it really, really ugly and alienating.
    1:14:45 Now, I’m not, as I said, a prude and I and I could watch a movie, a great movie with a love scene in it and it’s very exciting and beautiful.
    1:14:54 But the seduction element, the element of, I saw a movie recently, a Japanese movie by the great director Ozu from the 50s.
    1:15:03 And there was a man who was married and he was about to have an affair with this woman who was kind of seducing him.
    1:15:05 And they had this kiss.
    1:15:11 I go, I thought, wow, I was getting, my ideas were turned on, but I was getting really excited.
    1:15:22 It was so full of emotion and energy and it made the sexual elements so much more powerful by the element of romance, by the element of something kind of transgressive.
    1:15:24 There was no nude bodies.
    1:15:34 There was no sex you ever get to see, but the lead up to it and the nature of the emotions involved made it to me deeply, deeply exciting.
    1:15:47 And if young men particularly can’t have that experience, if everything is so mechanical, is so computerized, it’s going to be like AI, it’s going to be like AI sex, you know?
    1:15:56 Then you’re losing your soul, you’re losing your capacity for really falling in love, for really having that kind of dimensional experience,
    1:16:05 which, by the way, can be extremely physical and it can only last for three months. I’m not saying it has to be 20 years with one woman or one man.
    1:16:10 It could be for three months, but it enriches you, it makes you more human.
    1:16:16 I’ve invested more than a million pounds into this company, Perfect Ted, and they’re also a sponsor of this podcast.
    1:16:20 I switched over to using Matcher as my dominant energy source and that’s where Perfect Ted comes in.
    1:16:29 They have the matcha powders, they have the matcha drinks, they have the pods, and all of this keeps me focused throughout a very, very long recording day, no matter what’s going on.
    1:16:35 And their team is obsessed with quality, which is why they source their ceremonial grade matcha from Japan.
    1:16:39 So when people say to me that they don’t like the taste of matcha, I’m guessing that they haven’t tried Perfect Ted.
    1:16:45 Unlike low quality matcha that has a bitter, grassy taste, Perfect Ted is smooth and naturally sweet.
    1:16:51 And without knowing it, you’re probably a Perfect Ted customer already if you’re getting your matcha at places like Blank Street or Joe in the Juice.
    1:16:54 But now you can make it yourself at home.
    1:16:57 So give it a try and we’ll see if you still don’t like matcha.
    1:16:58 So here’s what I’m going to do.
    1:17:02 I’m going to give you 40% off our matcha if you try it today.
    1:17:06 Head to perfected.com and use code DIARY40 at checkout.
    1:17:11 Or if you’re in a supermarket, you can get it at Tesco’s or Holland & Barra or in the Netherlands at Albert Hine.
    1:17:15 And those of you in the U.S., you can get it on Amazon.
    1:17:22 The other thing that a couple of psychologists on my podcast before have alluded to on this subject is that
    1:17:25 they told me about a study with rats where they
    1:17:30 messed with the part of the rat’s brain that is responsible for causing dopamine.
    1:17:34 And then when they put food in front of the rat’s mouth,
    1:17:39 if the rat was like six inches from the rat’s mouth, the rat would starve to death
    1:17:42 because they had impacted the rat’s dopamine.
    1:17:45 So it no longer had motivation and they speak of dopamine as this sort of motivation chemical.
    1:17:47 That’s the thing that gets you to take action.
    1:17:53 So if you’re frying your dopamine receptors by doing these sort of high dopamine activities.
    1:17:54 Oh, right, right.
    1:18:02 I’m wondering if you’re going to, if we’re sort of breeding a culture of lower motivation individuals.
    1:18:06 And because of this thesis, I was kind of looking at some studies around this and it does say that
    1:18:11 constant exposure to high dopamine activities can lead to dopamine desensitization
    1:18:13 or deregulation of dopamine receptors.
    1:18:19 And then this can lead to a significant reduction in your motivation.
    1:18:22 And there’s multiple studies here that point in this direction.
    1:18:26 So I’m wondering how when I look at some of the stats around purposeless and
    1:18:29 people having less partners and being more sexless,
    1:18:33 if there’s a through line here that when you make dopamine easy through pornography,
    1:18:37 we’re less likely to go and get a part of our bedroom and take an action.
    1:18:39 Yeah, but it’s not just pornography.
    1:18:45 There’s too much of that in social media as well on other levels.
    1:18:55 So, you know, you have to, you have to understand what it means to be a human being, first of all.
    1:18:58 And we’re physical animals.
    1:19:01 We can’t be in our heads all the time.
    1:19:04 We think with our bodies, right?
    1:19:08 We think with the chemicals mixing in our bodies.
    1:19:12 We’re very physical and we’re social animals to the core.
    1:19:17 And that social animal, what makes us superior is that we connect.
    1:19:22 I can kind of look at you and I can maybe understand what you’re feeling, what you’re thinking.
    1:19:27 And we can have a discussion and our ideas can go back and forth and connect and go to
    1:19:31 higher levels of understanding or lower levels of disagreement.
    1:19:34 But that’s what it means to be a human being.
    1:19:36 You’re not this fucking AI machine.
    1:19:37 You’re not a bot.
    1:19:38 You’re not an algorithm.
    1:19:42 You’re not a little piece of data that Mark Zuckerberg can mix with.
    1:19:50 You’re a human being with a body, with physical problems, with hormones, with emotions that are coursing through you.
    1:19:55 And you have to become a physical creature, which means doing things in the world,
    1:20:03 taking action, working, building a business, doing things with your hands, you know, exercise, meeting people.
    1:20:05 Be inside of your bodies.
    1:20:08 And when you’re in pornography, you’re disembodied.
    1:20:10 You’re not in your body.
    1:20:17 You might be wanking off as far as I know, you know, probably are, but you’re not really inside of your body in any meaningful way.
    1:20:31 And so it’s like my hope, if there’s any hope, is that and there’s seeds of it in the world now where young people are going to start getting disgusted with this
    1:20:35 because the human spirit is still very powerful.
    1:20:38 And it’s still like, I don’t want to be like this.
    1:20:39 It doesn’t feel natural.
    1:20:41 It doesn’t feel right.
    1:20:47 And at some point, my hope is in 20, 30 years after I’m probably dead, there’ll be a movement
    1:20:51 where people are going to be so against this that they’re going to go in the opposite direction.
    1:20:54 They’re going to be returning to what it means to be human being.
    1:21:00 They’ll be rekindling of interest in our past, in the primitive past, in the pagan past.
    1:21:03 Things I’m writing about in my book right now.
    1:21:05 And I’ve seen things like that.
    1:21:12 Sometimes like in the New York Times, they had an article a few weeks ago about a group of young people in college who hate social media
    1:21:17 and absolutely refuse it and will not, it’s like almost like a fraternity or sorority.
    1:21:23 They will not allow anybody into their group who ever looks at their phone and go, “Yeah, yeah, right on brother.”
    1:21:26 I could have, if I’m in college right now, I would join that.
    1:21:27 Not that I think everything is evil.
    1:21:30 I have my own phone, etc.
    1:21:33 But if I were young, that sense of this is a nasty world.
    1:21:36 I want to return to what it means to be a human being.
    1:21:40 I want to spark a movement, a revolution that goes back to that.
    1:21:41 I hope that that’s going to happen.
    1:21:43 I hope that’s in the cards.
    1:21:48 What is it about human nature that we just don’t want to admit?
    1:21:54 Well, first of all, we don’t want to admit where we came from.
    1:21:58 Our primitive roots, that we are animals.
    1:22:06 You know, that before we invented language, you know, we were living like any other animal in the outdoors, right?
    1:22:14 And I remember one day, I was in Sydney, Australia about 10, 12 years ago.
    1:22:15 And they had this amazing zoo.
    1:22:20 I hate zoos because I’m an animal lover and I think zoos are like prisons.
    1:22:24 But I wanted to see the strange exotic animals there.
    1:22:29 And they had this amazing chimpanzee compound, right?
    1:22:32 Where the chimpanzees could kind of roam around freely.
    1:22:40 And I was fascinated and I sat there for like two hours because it was like watching an office in Manhattan or something.
    1:22:49 Where there was the alpha male and all the other males were kind of falling behind him, like, you know, like the CEO of a company.
    1:22:56 And I was looking at around and I noticed all the people were like giggling and they were so embarrassed.
    1:23:04 And they couldn’t, they were making, they were laughing. That was their reaction because it made them so uncomfortable to see this animal.
    1:23:10 That’s so much like a human being, but it’s also still an animal.
    1:23:18 They were just so uncomfortable by it and made me realize that we’re very, very uncomfortable with that aspect of ourselves, right?
    1:23:24 The part that we can’t really control so much that isn’t logical, that isn’t rational, that isn’t clean.
    1:23:27 It doesn’t, you know, all these civilized things.
    1:23:34 So we’re in deep denial of our animal roots, but we’re also in denial of our own nature.
    1:23:42 So we want to imagine ourselves to be these kind of saintly, moral, rational creatures,
    1:23:48 always thinking about what’s good for other people, you know, and it’s just a fairy tale.
    1:23:54 That’s not the world as it is, you know, it’s the world more like I described in the 48 Laws of Power,
    1:23:59 where people are manipulative, where people are playing games, not everyone.
    1:24:03 But everyone has a manipulative side. Everyone has a dark side.
    1:24:07 We actually are deeply irrational creatures.
    1:24:08 We don’t want to admit it.
    1:24:16 We don’t want to admit the parts of ourself that reflect this kind of animal nature, our irrationality,
    1:24:22 our aggression, the envy that we feel towards other people.
    1:24:24 It’s always other people who are like that.
    1:24:29 So I give the example of narcissism and I try to make the point in the book.
    1:24:35 In narcissism, you know, I make the point that everybody’s self-absorbed, you know?
    1:24:42 When you’re reading a book and you see your birthday happens to be there, just a fact.
    1:24:47 You’re like, “Whoa, that’s my birthday because it’s you, your astrological son. That’s me.”
    1:24:51 We all are interested in ourselves. We’re all self-absorbed, right?
    1:24:56 And when somebody suddenly talks about us, our ears perk up.
    1:24:59 I’m not moralizing it. It’s just the truth.
    1:25:01 It’s me. It’s everyone.
    1:25:03 We don’t want to admit it. It’s always somebody else.
    1:25:07 It’s always Donald Trump who’s a narcissist. It’s always Elon Musk’s narcissist.
    1:25:09 Everybody has narcissistic tendencies.
    1:25:13 That’s human nature and we want to deny it.
    1:25:17 And should we be aspiring to not be narcissists?
    1:25:22 Or does one just accept their narcissistic tendencies and lean into it?
    1:25:29 Because much of what I read in the book about power is how narcissism seems to get you ahead to some degree.
    1:25:33 That’s debatable.
    1:25:40 But I mean, look at some of the people that we’ve been talking about that have reached the very top of the professional pyramid in life.
    1:25:44 The presidents and such, they’ve got narcissistic traits.
    1:25:51 Sure, sure. And some of them are kind of what I call deep narcissists who are very problematic.
    1:25:54 And some of them are healthy narcissists.
    1:25:59 So a lot of artists are what I would call a healthy narcissist.
    1:26:05 So a lot of our artists are necessarily the best people, right?
    1:26:09 They’re not often, you know, you wouldn’t maybe want to be their friend.
    1:26:13 They may be not the most faithful person as far as a partner is concerned.
    1:26:19 But they put all of that narcissistic energy into their work and they create beautiful things that contribute to humanity.
    1:26:23 Steve Jobs was not a very nice person, right?
    1:26:26 He was very aggressive. He was very assertive.
    1:26:30 And he was a control freak. But look what he created, okay?
    1:26:32 That’s healthy narcissism.
    1:26:35 What’s the first thing they tell you in AA?
    1:26:37 I’ve not been in AA, but I know it.
    1:26:40 It’s admitting that you’re an alcoholic.
    1:26:44 If you can’t admit you’re an alcoholic, how are you ever going to stop being an alcoholic?
    1:26:46 You first have to admit it.
    1:26:49 So if you want to stop being a narcissist,
    1:26:54 you have to get on your hands and knees and admit that you are a narcissist.
    1:26:58 Because if you deny it and you say everybody else is, if you can’t look inward,
    1:27:00 how can you ever change that?
    1:27:06 And even the most saintly person on this planet, the Mahatma Gandhi’s, the Martin Luther King’s,
    1:27:09 they had definite strong narcissistic tendencies.
    1:27:11 There are no saints in this world.
    1:27:14 Everybody has these tendencies.
    1:27:20 So get off your high horse, look inward and see those traits that are narcissistic within you.
    1:27:22 What if I’m dealing with a narcissist?
    1:27:25 Well, who isn’t?
    1:27:29 In this world today, you’re always dealing with a narcissist.
    1:27:30 What do I do about that?
    1:27:35 Do I, because I was thinking about some of the rules in your book where you say things like don’t outshine the master.
    1:27:40 If I’m dealing with a narcissist, should I hide my strengths and my weaknesses
    1:27:44 in order to sort of pander to them and not outshine them?
    1:27:51 Yes, but as part of law number one is, this is the great thing about being a human being.
    1:27:54 You can do two things at once.
    1:28:01 You can be consciously playing the game of, I’m not going to outshine him because he’s going to fire me
    1:28:03 because I’m going to make them feel insecure.
    1:28:08 But at the same time in my head, I’m going, I’m not, that person isn’t better than me.
    1:28:10 They don’t deserve their position.
    1:28:12 They’re actually kind of incompetent and stupid.
    1:28:18 And someday by being loyal and learning from them, I’m going to rise up
    1:28:21 and I’m being smart because I have to, I’m a social animal.
    1:28:24 And then at that point, I can just say, get away from me.
    1:28:26 I don’t need you anymore.
    1:28:27 I’m better than you.
    1:28:30 You can outshine them, but you play the game.
    1:28:35 But the worst thing is if you internalize it and go, I actually am inferior.
    1:28:38 I’m not going to outshine because I’m not a good person.
    1:28:39 I don’t deserve it.
    1:28:44 And then you’ve internalized this sense of inferiority and it’s going to haunt you the rest of your life.
    1:28:47 So you can play both sides of the game at the same time.
    1:28:51 You talk about acting in life to get ahead.
    1:28:55 Do we have to be actors in your view?
    1:29:01 Well, this is where I start getting a little bit cranky because everybody’s an actor.
    1:29:02 Right?
    1:29:04 Nobody admits it though.
    1:29:09 When you’re three years old, you’re already acting, right?
    1:29:12 You’re crying because you’re trying to get your parents’ attention.
    1:29:16 You’re making trouble with your siblings because you’re trying to get something that you want.
    1:29:18 You’re learning to be manipulative.
    1:29:19 Children are very manipulative.
    1:29:22 Children are consummate actors.
    1:29:26 They learn that they can get what they want by behaving a certain way.
    1:29:31 If I’m an angel, mommy will give me this and the other thing, even though I know I’m not an angel.
    1:29:35 We are a social animal and we have words.
    1:29:36 We have language.
    1:29:40 And with words and language, we can say one thing and be another.
    1:29:41 We can lie.
    1:29:42 We can deceive.
    1:29:45 We can tell people, I loved your screenplay.
    1:29:47 You were fantastic in the movie.
    1:29:49 Man, you’re looking so great today.
    1:29:54 We don’t mean any of it, but we can do that because we have words and we can lie about that.
    1:29:55 We are all actors.
    1:30:02 If everyone went around saying exactly what they felt about the other person, no one would ever get along.
    1:30:04 We would have killed ourselves off by now.
    1:30:07 You’re always telling the boss the things that they want to hear.
    1:30:09 You’re always telling your partner.
    1:30:11 You’re always kind of hedging exactly what you feel.
    1:30:13 You’re an actor.
    1:30:15 I don’t understand what’s so complicated about that.
    1:30:19 I don’t understand why people can’t see that they’re every day of their life.
    1:30:25 And in another instance, you’re never the same with two different people.
    1:30:33 The way you are in front of your father, as you are in front of your son or in front of a colleague,
    1:30:34 you’re a completely different person.
    1:30:35 Your jokes are different.
    1:30:36 Your body language is different.
    1:30:38 You’re an actor.
    1:30:38 Okay.
    1:30:40 Some people are good at it.
    1:30:42 Some people aren’t, but you’re an actor.
    1:30:51 Well, I think the root of this is there’s something ugly about being manipulation, lying, acting.
    1:30:55 So no one would want to volunteer that they are doing that.
    1:30:59 But from what I’m inferring from what you said is that in order to get ahead in life,
    1:31:02 you’re going to need to lie a little bit, manipulate and act.
    1:31:03 Well, you are.
    1:31:04 It’s not like you need to be.
    1:31:05 You are doing that.
    1:31:08 Even though you may not admit it, you are doing that.
    1:31:16 You see, the thing is, it’s getting back to that scene at the Sydney Zoo where people are deeply uncomfortable
    1:31:21 with these aspects of their own character and their own personality.
    1:31:26 And I don’t want you to go around thinking, God, it’s great to be manipulative.
    1:31:31 It’s great to just screw people over and get what I want and not care about them.
    1:31:32 No.
    1:31:40 But it’s better to admit that you are capable of manipulation, that you do it often unconsciously
    1:31:42 and often in a passive aggressive manner.
    1:31:44 It’s better to admit it.
    1:31:49 And it’s better to be able to play the game when you have to, like always say less than necessary,
    1:31:51 is going to save you a lot of pain.
    1:31:54 You don’t have to go around all your life practicing these things.
    1:31:56 I don’t think you want to.
    1:31:57 What was that law?
    1:31:59 Always say less than necessary.
    1:32:00 Law number four.
    1:32:01 Can you explain that one to me?
    1:32:08 In looking at powerful people, the person who talks less always gives off a greater aura of power
    1:32:13 than the people that are yabbering all the time that are talking, that can’t control their tongue.
    1:32:18 And the idea is, if you can’t control your mouth, if you just keep talking and talking,
    1:32:21 it gives it aura to other people that you can’t control anything else.
    1:32:23 You have no self control.
    1:32:26 And that is very unpowerful aura.
    1:32:33 And obviously, the more you talk, the more you are prone to say something kind of stupid and irrational that you’re going to regret.
    1:32:37 And so powerful people know to command an audience.
    1:32:39 They sit there.
    1:32:41 They let other people talk and argue.
    1:32:46 And then occasionally they utter something that’s maybe a little bit ambiguous.
    1:32:48 It was, whoa, whoa, that’s very interesting.
    1:32:49 Robert said that.
    1:32:50 What does that mean?
    1:32:52 You look powerful, right?
    1:32:53 You give off an air of mystery.
    1:32:56 You give off an air of control.
    1:32:59 And so a lot of people have a hard time with it because they think,
    1:33:02 oh, should I just be able to say whatever I want and just talk?
    1:33:03 Well, no, you don’t.
    1:33:06 Not in the social world, not in the work world.
    1:33:07 It’s going to get you in trouble.
    1:33:16 Learn to control what you talk and learn that there are moments that saying less is actually much more powerful than just yammering on and on.
    1:33:19 I was through my years of business running businesses and stuff.
    1:33:23 I came up with this idea, which I’ve shared with a few people called your contribution score.
    1:33:29 And much like we have a credit score where if we’re reckless with our finances, our credit score gets lowered.
    1:33:33 I think the same applies for the contributions we make in group settings,
    1:33:35 but just generally the contributions we make.
    1:33:40 And I came to learn this over time because in one of my offices many years ago in a different company,
    1:33:44 there was this one individual who in the meeting rooms would,
    1:33:46 when people were brainstorming,
    1:33:55 before they’d thought of what they were going to say, they’d interject and say, what about if we do a,
    1:34:01 we could do like a pop-up with maybe we’ll do like, they were thinking out loud.
    1:34:06 And what I would observe as the CEO is the minute they spoke,
    1:34:10 it was almost like people rolled their eyes and tried to cut them off
    1:34:12 because they developed this contribution score,
    1:34:21 which says when X person contributes, it’s always ill-formed, not productive and takes too long.
    1:34:25 But then there’s this other guy who I remember from my Manchester office who went, he hardly spoke.
    1:34:28 And every time he spoke, it wasn’t important.
    1:34:31 So the minute he started speaking, it’s like the room shifts towards him.
    1:34:33 Like with baited breath.
    1:34:37 So there’s an art of protecting one’s contribution score.
    1:34:42 Yeah, I remember 50, I would go to meetings with him.
    1:34:42 50 cents.
    1:34:45 Yeah, and he would hardly say anything.
    1:34:47 And people would be trembling.
    1:34:49 My God, he’s not talking.
    1:34:51 He’s not saying he’s interested in my ideas.
    1:34:54 He just sit there with his kind of wry smile on his face.
    1:34:57 And then when he’d say something, oh, there was that out of breath.
    1:35:00 Oh, he’s saying something to be very short and curt.
    1:35:03 But he completely commanded the room because he just sat there
    1:35:06 as if he wasn’t really happy with what people were doing.
    1:35:09 And it made them compete to make him happy.
    1:35:11 Interesting.
    1:35:12 Really interesting.
    1:35:16 He’s a master of the 48 Laws of Power.
    1:35:22 The other law that I was thinking a lot about, if we’re jumping back to the Laws of Power,
    1:35:29 is let others do the work, but take the credit.
    1:35:30 Your face when I said that.
    1:35:34 Well, you know, some of the 48 Laws is irony.
    1:35:39 And you know, people have to be able to understand and read what’s ironic.
    1:35:48 So like I have a chapter in there, play on people’s need to believe to create a cult like following.
    1:35:51 And I’m not really saying go out and create a cult.
    1:35:56 I’m showing you why you might be in a cult right now because this is how cults operate.
    1:35:57 Okay.
    1:36:02 So when I worked in Hollywood, I worked at one point for a film director.
    1:36:12 And we had this process where we would sit in a room and we would talk about the story and we would discuss the dialogue stuff.
    1:36:17 And I would give all of this dialogue and ideas in there and he’d be running it down.
    1:36:24 And I’m not saying half the screenplay, but at least a third or a fourth were like my ideas, my contribution, my dialogue.
    1:36:27 I never got a single credit for any of it.
    1:36:29 It was always his name that was on there.
    1:36:30 People go, wow.
    1:36:31 So that was so fun.
    1:36:32 That was really great.
    1:36:33 I love that line.
    1:36:35 It’s my line.
    1:36:35 Okay.
    1:36:39 So I learned this is the law of the jungle.
    1:36:44 When you’re working in particularly entertainment in media, people take your work and they put their name on it.
    1:36:54 So like when you’re watching a television show with some news broadcast or whatever or interviewer, their jokes aren’t their own.
    1:36:55 They didn’t write those jokes.
    1:36:57 They have a team of people writing it.
    1:36:59 All those great facts that are coming up.
    1:37:02 A team of researchers are putting their, you never hear their names.
    1:37:04 You never know who they are.
    1:37:07 They took their work and they put their name on it.
    1:37:08 That’s the law of the jungle.
    1:37:13 And the law of the jungle is don’t get upset about it.
    1:37:14 It’s part of the game.
    1:37:16 You know, I got upset when that happened.
    1:37:17 I didn’t say anything.
    1:37:20 I didn’t do anything, but I got resentful.
    1:37:24 Nobody’s recognizing my work wine, wine, wine, wine, wine.
    1:37:28 The adult, if I had been smarter was that’s just how it is, Robert.
    1:37:30 Just calm down at some point.
    1:37:35 People will see your screenplays or your books or whatever and you’ll be fine.
    1:37:43 But just I’m trying to show you this is how the world operates and don’t be so naive and don’t think it’s not like that.
    1:37:47 And if you had kicked up a fuss, you might have accidentally outshone the master.
    1:37:49 Oh, I’ve been fired.
    1:37:56 It’s interesting because there is an element of this where it can where like trying to take the credit can really also lead you to being fired.
    1:38:02 Because I’ll never I remember back in previous again, a previous company that I had started had a big team about 200 people in Manchester.
    1:38:13 And there was this one kid in his early twenties who would always sulk if in our like public company channel,
    1:38:21 someone just innocently forgot to include his name in credit when credit was being handed out.
    1:38:23 And it would happen maybe once every six months.
    1:38:26 You just like forgot that he had contributed to the project.
    1:38:28 And that happens in all businesses.
    1:38:29 People don’t thank you sometimes.
    1:38:33 And I remember hearing that he was outside on the steps bitching.
    1:38:38 That’s the best way I can describe it, just like complaining to other younger team members that he hadn’t been included in that message.
    1:38:49 And it developed this horrible relation reputation for him as someone that was always complaining and always trying to take credit because it’s ugly to be seen as trying to take credit.
    1:38:55 Well, so if you read the law carefully, it’s really about how powerful people use this.
    1:39:03 So if you’re an underling and you do the work, don’t you don’t want to take credit for it because it’s going to get you in trouble, right?
    1:39:16 But powerful people have used for centuries the labor of other people and put their name on it to make themselves look powerful and to make them seem like they’ve got endless energy.
    1:39:20 OK, so you have to apply that law with intelligence.
    1:39:24 If you’re an underling and you’re doing some project, it’s a group project.
    1:39:31 Don’t go out there and take credit for it because people are just going to laugh at you and you’re going to make you’re going to make a terrible fool of yourself.
    1:39:36 So every law has a context, you know, but that’s that’s powerful people use that law.
    1:39:42 And if you don’t think that’s how it operates, I’m sorry, but you’re in for a world of pain.
    1:39:55 I think there’s an overarching thing here, which which can be discovered in your other book, The Laws of Human Nature, about mastering your emotional self because none of these things are going to be possible if you don’t have mastery over your emotions.
    1:39:58 I’m not going to be able to refrain from snatching credit.
    1:40:04 I’m not going to be able to not outshine my master if I don’t have this sort of foundation of emotional control.
    1:40:07 Is that true? Is emotional control really where this all begins?
    1:40:10 Yes, it is self control.
    1:40:16 Of course, you can take it too far where you have no emotions and you’re just cold fish out there.
    1:40:19 You know, it’s good emotions are important.
    1:40:21 You’re not going to write a book.
    1:40:25 You’re not going to start a business unless you’re excited, unless you have that emotional energy.
    1:40:28 So I’m not talking about stifling your emotions.
    1:40:37 That would be incredibly counterproductive and unpowerful, but there are emotions that are going to get you in trouble, particularly as a social animal.
    1:40:40 So it’s not like you stifle your emotions.
    1:40:55 You learn how to channel and control them and you learn that certain behaviors are going to be read as unpowerful, as hysterical, as somebody who can’t get things done as ineffective and competent.
    1:41:04 So as an actor, you learn to sort of present the right front, the right facade, and that requires a degree of emotional control.
    1:41:06 Yes, for sure. It’s very important.
    1:41:16 And it’s not easy because when you’re young, particularly you’re very, you’re wired to be emotional and you’re going to learn this the hard way, which is how I learned it.
    1:41:18 I’m trying to teach you some lessons.
    1:41:21 So maybe you won’t make as many mistakes, but it’s a hard thing.
    1:41:30 You learn and you learn it by the mistakes you make, by saying something foolish that costs you your job, by outshine the master that costs you your job.
    1:41:32 You learn it from the mistakes you make.
    1:41:39 Is there any practices that you know of that would enable me to increase my self-awareness?
    1:41:46 Because, you know, we’re all going through experiences in life, but it seems that some people are learning from those experiences and becoming more wise and more effective.
    1:41:50 And then other people are kind of repeating the cycle over and over again.
    1:42:02 And I think I asked this in particular because you’re a writer, so you spend a ton of time thinking, thinking about what’s happened to you, your jobs, experiences, your feelings.
    1:42:07 If you do a foolish mistake, there are two ways to go.
    1:42:13 And the common route is that asshole, they screwed me over.
    1:42:16 It’s their fault, you know, right?
    1:42:24 Or I made that mistake, but, you know, if circumstances had been better, if I had more money, if this person supported me, it would have all would have gone well.
    1:42:26 That’s what we naturally do.
    1:42:30 And that’s the kind of person that never learns from life.
    1:42:38 So your first instinct must always be, and not your first instinct, I correct myself, your second instinct, because your first instinct is always going to be that.
    1:42:42 There’s a great book, I can’t remember what the writer’s name was.
    1:42:44 Mistakes were made, but not by me.
    1:42:48 I recommend that book highly, it came out about 10 years ago.
    1:42:50 I think it’s Elliot Aronson.
    1:42:51 Oh, yeah, I knew it.
    1:42:52 Very good book.
    1:42:59 Anyway, your first instinct always will be, it was a mistake, but it wasn’t mine.
    1:43:01 I’m not to blame, all right?
    1:43:02 Everybody does it, I do it.
    1:43:08 Your second instinct is to step back and go, whoa, wait a minute, that’s not right.
    1:43:09 I’m fooling myself.
    1:43:13 Actually, I played a role in that and what happened there.
    1:43:15 And what is that role that I played?
    1:43:17 What could I have done differently?
    1:43:18 Maybe it’s very subtle.
    1:43:23 Maybe it was something in my body language to turn people off that made them not like me.
    1:43:27 Or maybe it was something I said or I did that could have changed the circumstances.
    1:43:29 What is it that I did?
    1:43:32 Then you can learn from the experience.
    1:43:41 And if only 10% of it is your responsibility, at least see it as 30% so that you can learn from it.
    1:43:44 And exaggerate your role and the mistake because then you can learn from it.
    1:43:49 You can understand that you can correct these mistakes, right?
    1:43:52 So initially you can always blame the other person, then you’re going to step back
    1:43:55 and you can go through this little dance, you’re going to go, no.
    1:44:00 I think I’ve definitely played a part in what went wrong here.
    1:44:03 Things go wrong and we leap to blame.
    1:44:07 And once we leap to blame, we often leap to revenge.
    1:44:08 We want to take revenge.
    1:44:10 We want to right the wrong that’s happened to us.
    1:44:12 We want to correct the injustice.
    1:44:16 And you talk about this as part of human nature, but also give us some advice.
    1:44:23 I think it was in, it was actually in the law of power book about, I think it was law 36.
    1:44:30 When we feel like we’ve been wronged, Robert, when we feel like there’s been an injustice,
    1:44:33 what is the best course of action?
    1:44:37 It depends on the wrong and in the injustice.
    1:44:38 So let me give you an example.
    1:44:43 Someone at work said, I heard they said something to my boss and it’s cost me my promotion
    1:44:48 and they’re talking about me behind my back and it’s annoying me.
    1:44:51 Well, there are several avenues that you can go.
    1:44:53 Everything depends on circumstances.
    1:44:58 So if you’re going to be a strategist in life, which is what I recommend,
    1:45:02 you have to look at the particular parameters and not just go, there’s one answer.
    1:45:05 There’s several possibilities here.
    1:45:12 So number one, maybe you’re in an awful job with awful office politics.
    1:45:20 I have a thing that I get talked about in one of my recent talks of you can scale a culture of a group
    1:45:22 on a scale of zero to a hundred.
    1:45:28 A hundred is what I call a reality group where people are only interested in getting the job done
    1:45:30 and everything is on results.
    1:45:34 Zero is where everything is political and everything is personal
    1:45:38 and everything is about who knows who and how you brown nose your way with the boss.
    1:45:39 Okay.
    1:45:45 So if you’re at a company that’s at that 20% level, then get your ass out of there.
    1:45:45 Okay.
    1:45:49 You have a colleague like that, but there are probably other colleagues like that
    1:45:51 and that person is probably always causing problems.
    1:45:53 Do you need to be at this job?
    1:45:56 It’s the main thing you have to first ask yourself.
    1:46:01 And if you do need it, you need the job and it’s only this one person.
    1:46:04 Then you have to go through a few steps.
    1:46:08 Number one, is it worth taking personally?
    1:46:17 What if I not take the high root because I hate that phrase, but what if I say it’s not really worth it for me to get upset?
    1:46:24 It’s better off in the long run to just act like, you know, it didn’t happen
    1:46:27 and to end up getting the promotion on my own in a different way
    1:46:33 and proving myself as success is the best revenge, you know, and how can I get there?
    1:46:42 Kind of thing, ignoring him or her and what they did and only focusing on what you can do to get back, to get the promotion that you deserve.
    1:46:53 The third possibility is sticking it to this other person, which is always something that I think is something you might have to consider doing, right?
    1:46:56 Which is playing the game back at them.
    1:47:05 So when you’re dealing with people who are unethical, like a Putin kind of type,
    1:47:11 where they’re willing to do anything to get power and you’re not, it’s asymmetrical warfare.
    1:47:15 They have more options than you do, okay?
    1:47:22 This person that did that to you, they’re going to do anything for power and it puts you at a constant disadvantage.
    1:47:26 What do you do? You have to do what they have in warfare called deterrent strategy.
    1:47:34 You have to show this person that you’re not somebody you can mess with, that you’re going to do something to hurt them,
    1:47:37 but it’s controlled and it’s a one-time thing.
    1:47:39 You’re going to damage their reputation.
    1:47:44 You’re going to spread some nasty rumor about them, but it’s, you don’t have to feel like you’re lowering yourself.
    1:47:49 It’s just, I’m doing it one time to show them that from now on, you better not mess with me
    1:47:52 because damn it, I’ve got a gun in my back pocket and I can use it.
    1:47:58 You can’t be, you can’t just lay over, roll over because they’re going to keep doing it to you time and again.
    1:48:02 So you’ve got three options and you’ve got to choose what’s the best one.
    1:48:06 If you hate your job and you can’t get around this person, quit.
    1:48:10 If you don’t feel comfortable going the low road
    1:48:15 and if you think it’s a better strategy in the long term for you and your soul and your safety
    1:48:21 to simply focus on your job and get revenge that way, that’s probably the best solution of all.
    1:48:25 But sometimes you need to have a shot across their bow to say,
    1:48:29 look, you can’t attack me because if you do, they’re going to be consequences to pay.
    1:48:36 Because these types of people, they, they prey on those who seem weakest, right? Predators love prey.
    1:48:42 Yeah, but if you do the option number two and you show that you don’t really,
    1:48:49 that they didn’t affect you and you kind of act like it didn’t matter sort of thing,
    1:48:53 but you still work hard and you’re still doing your job,
    1:48:57 they might, they’re going to wonder like, hmm, that’s pretty impressive. That’s interesting.
    1:49:03 This person has self control and they’re maybe going to be afraid of you in that sense
    1:49:06 by the fact, by the composure that you show them.
    1:49:11 So everything depends on who you are, your nature and the nature of this,
    1:49:17 this Machiavellian character that you’re facing, you know,
    1:49:22 but be alive to the moment in the circumstances and play for the long game.
    1:49:26 So sometimes the long game means showing that you can mean action
    1:49:31 because then they’re going to leave you alone for the next couple of years.
    1:49:38 When we zoom out on what’s going on in the world, a lot has changed, a lot has changed.
    1:49:42 One of the things that’s changed is our society is, I think I’ve heard you say,
    1:49:46 is less united by some of these great myths of religion and, you know,
    1:49:49 I’ve heard you say talk about democracy and all these kinds of things.
    1:49:52 And as a result, people no longer believe in the same ideas
    1:49:56 because every form of authority is now under question.
    1:50:02 And you’re someone who studies history. You’re someone that understands the cycles of history.
    1:50:05 What cycle of history are we in at this moment in time?
    1:50:07 And how does one navigate it?
    1:50:13 Well, you have to take a big picture, especially if you’re someone like me
    1:50:15 who studies history a lot.
    1:50:20 So there are always these moments in history of cycles of chaos
    1:50:28 where, and it could be caused in the past by a plague, by some terrible war that goes on,
    1:50:32 like the Hundred Years War in Europe,
    1:50:38 where people feel genuinely powerless and helpless
    1:50:41 and there’s a crisis of meaning in the world.
    1:50:49 And I could point to specific moments in the ancient world, in Asia, in Europe,
    1:50:52 but it goes on and on. It’s a cycle that happens.
    1:50:58 And when people feel powerless and helpless and there’s all this chaos going around them,
    1:51:04 then they tend to be attracted to authoritarian figures, to easy solutions.
    1:51:06 They get much more irrational.
    1:51:12 They’re much more likely to fall for cults and for belief systems that offer simple solutions
    1:51:18 and easy one sentence answers, like make America great again kind of thing, you know?
    1:51:22 Wow, that sounds that simple. It’s easy. Yeah, we’ll vote for that, right?
    1:51:28 So in moments of chaos and helplessness, people are going to grab for something
    1:51:32 that anchors them, that gives them a sense of meaning, right?
    1:51:35 But it’s often something very, very dangerous.
    1:51:39 So we’re in a moment like that right now, I think, around the world.
    1:51:42 It’s not just the United States.
    1:51:47 Believe it or not, things can happen under the skin and are subtle.
    1:51:49 Like climate change.
    1:51:54 There are a lot of people who don’t believe in climate change, but it’s affecting everyone.
    1:51:56 It’s making everyone a bit neurotic.
    1:52:00 This sense that we can’t control our climate, right?
    1:52:03 That these disasters are going to keep happening and happening.
    1:52:06 That’s a major sense of helplessness.
    1:52:11 The global economy where now your business is at the mercy of something that’s going on
    1:52:19 in Indonesia or Japan or China is a tremendous sense of helplessness and a lack of control.
    1:52:25 And your political figures don’t seem to be responding to you in any way.
    1:52:29 Like their actions, their talk doesn’t lead to the kind of results that you want.
    1:52:37 So you’re very prone to following what demagogues say, who offer you like easy solutions.
    1:52:44 Okay, so if you’re living in a time like that and it’s more dangerous now than in the past
    1:52:49 because of social media and because of memes and because of the viral effects
    1:52:51 that are sweeping through humanity, right?
    1:52:57 They didn’t have that during the bubonic plague, during the Hundred Years War,
    1:53:00 during the French and Industrial Revolution,
    1:53:07 which was another period of incredible dramatic change in Europe at the turn of the 19th century, right?
    1:53:14 So they didn’t have that, which adds to the Bruin makes it much more dangerous.
    1:53:22 So having a longer view is to say, well, you know, this is a moment, a moment of chaos
    1:53:26 and I’m going to be in control of what I think and what I believe.
    1:53:32 So I’m going to have a degree of distrust of what people are telling me.
    1:53:37 I’m not going to get so emotional when people start saying, this is what’s evil.
    1:53:39 This is what’s wrong with the world.
    1:53:44 And to be very, very, very wary of people with simple solutions who say,
    1:53:48 if we just do this one thing, everything will be great.
    1:53:53 If we just add tariffs, if we just get rid of all the immigrants, America will be fabulous.
    1:53:55 These are fairy tales that are being peddled to you.
    1:53:59 I’m not trying to be political because the other side pedals their own kinds of fairy tales.
    1:54:01 Believe me, I understand that.
    1:54:05 Can I ask you a question about this book, which is kind of linked to what you were saying now,
    1:54:08 the 48 Laws of Power?
    1:54:13 What demographic emails you the most about the book?
    1:54:15 Young men.
    1:54:17 Young men voted for Trump.
    1:54:18 I know.
    1:54:25 You’re someone that I sense and from what I’ve understood from my research isn’t a big fan of Trump.
    1:54:32 And so what do you say to those people about why you have that position and what their misunderstanding potentially?
    1:54:41 The thing I do want to say is that you want to be able to think for yourself, okay?
    1:54:45 So let’s say you think Trump is the answer he’s going to have.
    1:54:48 He’s going to solve all of our problems.
    1:54:53 Well, be capable of stepping back and going, maybe some of the things he’s doing.
    1:54:56 I don’t agree with aren’t right.
    1:55:03 You know, have some discrimination, have some self distance, be able to criticize your own side.
    1:55:07 So I’m on the left, on the democratic liberal side.
    1:55:08 They are buffoons.
    1:55:09 They are fools.
    1:55:13 They are out of absolutely incompetent and I don’t afraid to say it.
    1:55:15 They make terrible mistakes.
    1:55:16 They blew this election.
    1:55:22 They’re stupid and it’s painful to say that because it’s the side that I support.
    1:55:26 But I do not believe in everything that they promote.
    1:55:28 There are things I disagree with them on them.
    1:55:31 Some of their woke policies I just find are ludicrous, okay?
    1:55:38 So be able to stand back and say, I don’t agree with everything he says.
    1:55:39 Have some dignity.
    1:55:40 Have some self worth.
    1:55:45 Say that I can think for myself and not get so emotional, right?
    1:55:53 So you think being masculine and being a bro is to just say, oh, Robert, F you, you’re such an idiot.
    1:55:57 You’re so blah, blah, blah, blah, you know, put YouTube comments because I get them all the time.
    1:56:01 You know, F you, you can fill in the blanks, right?
    1:56:03 That’s not being masculine.
    1:56:04 That’s not being tough or strong.
    1:56:10 That’s being an idiot because you’re not able to think for yourself, right?
    1:56:14 Being emotional isn’t masculinity.
    1:56:16 Masculinity is self-control.
    1:56:24 I’m afraid being masculine is being able to step back and go, this isn’t necessarily the right thing to do.
    1:56:25 I have to think about it.
    1:56:27 I have to do something that’s more productive.
    1:56:29 That’s positive.
    1:56:32 I have to criticize myself sometimes.
    1:56:34 Weak people can’t criticize themselves.
    1:56:41 So if you’re listening to me, at least be willing to say that maybe some of my ideas are wrong.
    1:56:45 My ideas and your ideas, right?
    1:56:46 That to me is strength.
    1:56:49 That to me is a masculine virtue.
    1:56:54 Being able to criticize your own side and not get always so emotional and overheated
    1:57:00 and leaving nasty YouTube comments, as I’m sure I’m going to get right now.
    1:57:03 You made me reflect on something I read the other day.
    1:57:08 I think it was on X and it was a study that shows that when the more testosterone you have,
    1:57:15 again, which we can use as a proxy for masculinity, in studies, you’re more likely to think for yourself.
    1:57:21 So they had two groups of people and they gave one group of people testosterone.
    1:57:23 I think it was a group of men testosterone.
    1:57:25 They both had to do this test.
    1:57:29 And the ones who had the higher testosterone levels had been given the artificial testosterone.
    1:57:34 They were less likely to cave in to external social expectation,
    1:57:39 which I thought was a proxy for what you were saying, which is potentially real masculinity
    1:57:45 is having the strength of your own convictions and being able to ignore social pressure to conform.
    1:57:48 You talked about wokeness in the left and how they messed it up.
    1:57:53 I consider myself to be, I’d say apolitical, but it’s more,
    1:57:57 it sounds like a strange thing to say, I can just see the merits in things on both sides.
    1:57:59 So I really struggle to identify with the side.
    1:58:01 I think, okay, that’s good for the economy.
    1:58:05 That’s good for different social classes and stuff.
    1:58:12 And so I also just have, I think, a very strong negative reaction
    1:58:15 to the binary choice that you’re kind of forced to make.
    1:58:15 Yeah, right.
    1:58:18 I just, you know, so I just, I’ve always kind of stayed out of it in that regard.
    1:58:24 But in terms of this wokeness and the way that the left have screwed it up,
    1:58:26 what have they got wrong?
    1:58:29 Well, and what’s Trump got right, I guess.
    1:58:34 Well, I don’t know, it’s too painful for me to say what Trump got right.
    1:58:35 Well, you’ve got to be able to.
    1:58:41 I know, he is, I’ll tell you what he’s, he gets right and what he’s really brilliant at,
    1:58:43 which is communication and messaging.
    1:58:48 So the Democrats completely suck at that, right?
    1:58:52 They couldn’t craft a message to save their life if they were, you know,
    1:58:55 if everything depended on it, they’re just terrible at it.
    1:58:57 They don’t know how to communicate.
    1:58:59 They don’t know how to make a simple message.
    1:59:03 Now, I said simple messages can be deceptive, but in politics,
    1:59:04 you have to have something like that.
    1:59:08 You have to stand for a vision for something straight and you have to be strong
    1:59:10 and you have to be willing to fight for it.
    1:59:15 So I do have the ear of some people in the Democratic Party and I say,
    1:59:20 what you got wrong and what Trump got right is to show the public that you are fighters,
    1:59:24 that you are strong, that you believe in something and that you’re willing
    1:59:29 to upset other people, other groups, because you believe in certain things.
    1:59:32 A large portion of the public he doesn’t care about.
    1:59:34 He’s interested in his base.
    1:59:35 He doesn’t care if he’s hated.
    1:59:40 Okay, Democrats, don’t care if you upset this special interest group
    1:59:41 or that special interest group.
    1:59:43 Simple people have to hate you.
    1:59:45 Being hated is a good thing.
    1:59:48 Stand for something and be willing to fight.
    1:59:50 You got that all wrong.
    1:59:51 He got that right.
    1:59:55 So I can admit that and he’s much better at communicating and messaging.
    2:00:00 Okay, when it comes to policies, there’s a pretty big gulf between us
    2:00:02 about what I think is good and bad.
    2:00:14 But I mean, wokeness is, it’s an ideology that isn’t really connected
    2:00:19 to everyday life, to what’s going on around us, right?
    2:00:26 It’s kind of a purity test of these are certain things that we hold
    2:00:30 and you better either, if you believe in them, you’re on the good side
    2:00:32 and if you don’t believe them, you’re on the wrong side.
    2:00:33 It’s a polarity.
    2:00:37 It’s a black and white binary way of looking at the world.
    2:00:38 And that’s not reality.
    2:00:39 That’s not how things are.
    2:00:40 Things aren’t black and white.
    2:00:42 Things have a gray zone.
    2:00:48 Yes, there are things that are evil, murder is evil, social injustice.
    2:00:50 We can all agree on certain social injustices.
    2:00:56 Yeah, but it’s not like this purity test of if you don’t believe in this,
    2:00:59 you’re an evil, bad person, you know?
    2:01:07 So on the Israel-Palestine issue, for instance, now I happen to be Jewish, right?
    2:01:10 And I’ve never been a Zionist my whole life.
    2:01:12 I’m very happy to be Jewish.
    2:01:15 I was bar mitzvah and I have nothing against it.
    2:01:19 And I’m proud. I’m not a practicing religious person in Judaism.
    2:01:26 I understand because I lost a large part of my ancestry during the Holocaust.
    2:01:28 It was deeply part of my childhood.
    2:01:32 A very traumatic thing that even my parents were still recovering from.
    2:01:38 So when it comes to Israel-Palestine, I’m very conflicted because I’ve met Palestinians
    2:01:43 who had a terrible impact on me as they describe the horror of what happened to them
    2:01:49 and how the loss of their land and how deeply what a beautiful country Palestine was
    2:01:52 and how traumatic it was to lose their home.
    2:01:58 But at the same time, Jews were completely homeless from the Holocaust
    2:02:01 and they did originate from this land.
    2:02:04 I can see both sides and it’s very painful.
    2:02:13 And if I were to craft a solution, first of all, I think Netanyahu is a horrible person.
    2:02:18 But there is a middle ground that could be had where there could be a two state solution.
    2:02:20 But the woke people, oh, God, forget it, man.
    2:02:24 You’re just you’re just you’re in favor of genocide.
    2:02:26 Get out of here. That’s not life.
    2:02:27 That’s not reality.
    2:02:29 That’s not how the world works.
    2:02:31 It’s not how things happen in this world.
    2:02:33 You’re not dealing with the real world.
    2:02:36 You’re just trying to act like you’re morally pure.
    2:02:41 You’re not really willing to sacrifice to roll up your sleeves and come up with practical solutions.
    2:02:47 You just want to yell and rant and act and look like you’re the most virtuous person on the planet.
    2:02:52 But isn’t this one of the laws of human nature fitting into our tribes?
    2:02:57 And because I think being in the being in the sort of political middle or wherever I am,
    2:03:01 you get attacked from both sides because sometimes you’ll have a conversation with this person
    2:03:03 and they’ll say, oh, my God, you’re your right wing.
    2:03:07 They’ll have a conversation with this person and they’ll say, oh, my God, you’re a left wing.
    2:03:12 And so you just, you never fit. Actually, my instinct is tempted.
    2:03:16 My instinct, my sort of like my primitive instinct is like, just fucking pick a side, Steve.
    2:03:20 And then at least you’ll have a bunch of people to protect you.
    2:03:22 You talk about that as well, how having a group of people around you
    2:03:25 and not being in isolation offers protection.
    2:03:27 So it’s tempting.
    2:03:30 It’s tempting, but you’re going to lose your soul.
    2:03:32 You’re going to lose your dignity in the process.
    2:03:35 So it’s fine to be part of a group.
    2:03:42 I remember I was a young man in 1983.
    2:03:44 I was on the left for sure.
    2:03:45 I don’t deny it.
    2:03:52 I went to Nicaragua to report as a journalist on the war going on between the Contras and the Sandinistas.
    2:03:59 And I was more on the Sandinista side and they’ve ended up as things have rolled out that Sandinistas are truly evil.
    2:04:02 I mean, or taken what he’s done to Nicaragua is truly evil.
    2:04:06 But at the time, I thought they were pretty great.
    2:04:11 And I remember one day there was this immense plaza that they had and I was in Minagua.
    2:04:14 And Minagua had just suffered this incredible earthquake.
    2:04:22 Half the city was in rubble still, but there was this immense plaza that was filled with everyone because the Pope had come there.
    2:04:31 And, you know, and it was a big deal because the Sandinistas was like, you know, anti God or something, which wasn’t true.
    2:04:46 Anyway, I was there with hundreds of thousands of people and the feeling of being in the group where everybody was on the same side was so intoxicating.
    2:04:54 I felt a ripple through me that I’ve never had in my life again of just being connected to all of these people.
    2:04:59 It was so joyous and exciting, but then it’s also very dangerous as well.
    2:05:04 So, you know, I liked having that experience.
    2:05:13 But as I got older, I go, I don’t want to feel like that again, because I think it can turn very ugly and dangerous as it ended up turning that way in Nicaragua.
    2:05:17 You know, it’s like a Hitler crowd kind of thing.
    2:05:23 I’m always fascinated weirdly enough as a Jew by Hitler documentaries.
    2:05:30 I can watch every single Hitler documentary. It’s just riveting to watch like these Nuremberg rallies.
    2:05:33 My God, it’s like, it’s like a drug.
    2:05:39 It’s insane. All the people with their torches all marching in the same way with these signes, everything.
    2:05:44 You could understand how people would get caught up in that kind of mania, right?
    2:05:46 But it’s very dangerous.
    2:05:52 And even that moment in Managua, later when I think back on it, hmm,
    2:05:56 maybe I should have had a little more self-distance from that.
    2:06:01 Do you think we’re in a similar time now where we’re getting caught up in mania?
    2:06:08 Yes, we’re getting caught up in easy solutions and things that aren’t really thought out.
    2:06:12 I mean, what is human stupidity?
    2:06:16 Question that has obsessed me for a long time.
    2:06:22 And in fact, the third book in my series was originally supposed to be the history of human stupidity.
    2:06:28 But my publishers thought it was too negative a subject and it would have also been too long of a book.
    2:06:35 But stupidity is the inability to think of the consequences of your actions,
    2:06:41 to think that you are certain that you know the answers, to take action based on the certainty,
    2:06:46 but to not think of step three, four and five that are going to happen as a result.
    2:06:50 And man, I’m seeing that all over the place on our political map
    2:06:58 where people take action, it’s like our id is running the world, like adolescence, like, you know,
    2:07:01 I’ll do this, man, this’ll be cool, this’ll be interesting.
    2:07:07 You don’t realize that you’re going to get in a car wreck because you took this drug and you’re driving your car.
    2:07:09 We’re getting a lot of that kind of adolescent mentality.
    2:07:13 I’m going to take this action because it’s fierce, it’s angry, it’s going to solve things.
    2:07:18 But the consequences down the road five years from now are going to be horrific.
    2:07:21 That is human stupidity.
    2:07:25 You said that Trump is deploying the laws of power.
    2:07:28 What laws of power has Trump successfully deployed?
    2:07:31 Core attention at all costs, he’s the master of it.
    2:07:37 I remember I was on a book tour.
    2:07:43 I can’t remember where it was, some corner of the world, maybe it was Australia, maybe it was Singapore.
    2:07:46 And everybody was talking about Donald Trump.
    2:07:49 It was like the whole world is obsessed with him.
    2:07:54 I don’t think there’s ever been a moment in history where anybody has had that kind of power.
    2:07:59 Core attention at all costs, he’s the absolute master of it.
    2:08:04 He’s law number 27, play on people’s need to believe to create a cult like following.
    2:08:07 He has a cult like following, right?
    2:08:09 People, nothing he does can be wrong.
    2:08:14 He was actually, God is on his side, God is protecting him.
    2:08:22 That’s a cult, I’m sorry, but that’s a cult, this is politics, it’s not religion, you know, interaction with boldness.
    2:08:26 He knows how to interaction with boldness, law 28, I believe, or 29.
    2:08:34 So there’s several laws, he creates compelling spectacles, but there are a lot of laws that he violates as well.
    2:08:37 At my company Flight Studio, which is part of my bigger company flight group,
    2:08:41 we’re constantly looking for ways to build deeper connections with our audiences,
    2:08:44 whether that’s a new show, a product or a project.
    2:08:46 It’s why I launched the conversation cards.
    2:08:49 I’ve relied on Shopify before, who’s a sponsor of today’s podcast,
    2:08:53 and I’ll be using them again for the next big launch, which you’ll hear about soon.
    2:08:57 And I use them because of how easy it is to set up an online store that reaches all of you,
    2:08:59 no matter where you are in the world.
    2:09:03 With Shopify, the usual pain points of launching products online disappear completely.
    2:09:09 No matter the size of your business, Shopify has everything you need to make your business go to the next level
    2:09:12 and better connect with your customers all over the world.
    2:09:14 To say thank you to all of you for listening to my show,
    2:09:18 we’re giving you a trial, which is just $1 a month.
    2:09:22 You can sign up by going to Shopify.com/Bartlet.
    2:09:25 That’s Shopify.com/Bartlet.
    2:09:27 Or find the link in the description below.
    2:09:33 One of the things I was thinking about over the Christmas period was identity
    2:09:36 and the pitfalls of having an identity in life.
    2:09:43 And it reminds me of Lord 48 in the 48 Laws of Power, which is to assume formlessness.
    2:09:45 What do you think of the subject of identity?
    2:09:48 Because it’s useful to some degree, but it can also be a downfall
    2:09:53 as you alluded to at the start of this conversation when you say that someone gets to 30, 40 years old
    2:10:02 and they’ve almost have like a midlife crisis because they’re now like successful, I don’t know, accountant.
    2:10:04 And that’s their identity, that’s their friendship circle.
    2:10:07 I’m wondering what your perspective on identity is.
    2:10:17 It’s good not to think in such concrete terms of this is who I am to place labels on it.
    2:10:24 Like I’m a lawyer, like I’m a right wing Trump follower, like I’m an entrepreneur.
    2:10:26 You’re much more than that, right?
    2:10:29 There’s something else about who you are, right?
    2:10:31 You have a soul.
    2:10:35 I know that’s an old fashioned concept, but I believe that people have a soul
    2:10:43 and it can be their character, their traits that they have that almost they have when they were born.
    2:10:45 It’s what makes them who they are.
    2:10:50 It’s their sense of dignity that they’ve returned to that self, but I can’t put a label on it.
    2:10:51 I can’t put a word on it.
    2:10:59 I can’t say it’s being a lawyer, being white, black, left, right or whatever, right?
    2:11:07 I like to think, and this will sound like I’m John Lennon in Imagine or some sentimental thing like that,
    2:11:16 but I like to think of myself as a citizen of the world, a citizen of the universe.
    2:11:19 So personally, maybe it’s just me.
    2:11:24 I’m interested in every single culture, in every single religion.
    2:11:33 You know, I am just as much fascinated by the Yoruba religion in West Africa as I am by Buddhism, Islam, etc.
    2:11:35 They all fascinate me.
    2:11:40 Every country, every culture has something incredibly interesting about it.
    2:11:46 I’ve been studying things like the Aztec culture wrote about extensively in my new book.
    2:11:50 Just an amazing story, amazing history.
    2:11:54 It’s not me. I’m not ethnically Mexican.
    2:11:58 I’m not related to it through time or anything, but I’m related to it as a human being,
    2:12:01 and I identify with it on a very deep level.
    2:12:02 Which poem?
    2:12:07 The sense of magic, the sense of awe in the face of this universe,
    2:12:12 the incredible sense of spectacle that they created.
    2:12:17 And I describe it in my new book, the city that they created to Noctitlan.
    2:12:22 It was one of the greatest, most beautiful cities that ever existed, that mankind has ever created,
    2:12:28 on a par with Venice, Italy, completely destroyed by the conquistadors.
    2:12:29 Nothing of it remains.
    2:12:32 If you go to Mexico City, you’ll see nothing.
    2:12:34 They destroyed everything.
    2:12:38 But the picture presented by the first conquistadors that arrived there were,
    2:12:41 “My God, this is like a fairy tale. It is so beautiful.”
    2:12:46 Their artwork, their culture, their music just blows me away when I read about it.
    2:12:48 Their philosophy.
    2:12:51 I identify with that.
    2:12:57 If we only had some distance, we only realized that we all come from the same roots,
    2:13:00 that there really isn’t such a thing as an ethnicity,
    2:13:03 that we all come from the same human beings,
    2:13:07 that it’s all relative, that all the cultures are related,
    2:13:11 that all human beings are interrelated.
    2:13:16 It’s such a simplistic notion, but it kind of destroys all of our separations,
    2:13:20 all our partisanship, all of our niggly little sense of identity.
    2:13:25 I don’t get my identity from being from California or Los Angeles,
    2:13:27 or being Jewish or being American.
    2:13:32 I get it from being a human being with this incredible vast history.
    2:13:34 Nobody else is going to follow me in this.
    2:13:35 I know it’s just me.
    2:13:37 It’s my wish.
    2:13:40 And if human beings in a hundred years could believe that,
    2:13:43 it would be so beneficial for us in some way.
    2:13:48 It would mean we all have to protect this planet so that we can give it to our children,
    2:13:53 that climate change affects all of us, that we’re all in this together.
    2:13:57 I know I’m sounding not like the guy who wrote the 48 Laws of Power,
    2:13:59 so excuse me for that.
    2:14:02 The book you’re referring to that you’re currently writing,
    2:14:05 and you’re getting to the end of, thankfully.
    2:14:07 Is it called The Law of Sublime?
    2:14:09 Oh, The Sublime, yeah.
    2:14:11 You’ve progressed with that book since we last spoke,
    2:14:14 so I’m just wondering if I ask you the question now,
    2:14:17 what that book is about and why you’re writing it.
    2:14:23 You talked earlier on in this conversation about being really clear on why you were doing something.
    2:14:26 Why are you writing that book?
    2:14:30 Well, I write my books always with a sense of urgency.
    2:14:33 It’s going to help people because we’re facing a problem.
    2:14:37 I felt the 48 Laws of Power was at a moment where people were too naive.
    2:14:44 I felt the art of seduction where people didn’t understand about the psychology of dealing with the sexes, et cetera.
    2:14:48 I wrote the war book because I felt people were terrible at strategy.
    2:14:54 The 50 Cent book is different, but mastery because people had lost a sense of how to master profession.
    2:14:58 Human nature because people were really bad at dealing with people.
    2:15:05 Now, the problem, I think, is our minds are getting smaller and smaller and smaller and smaller.
    2:15:11 We’re so absorbed in things that are so unimportant, so banal, so trivial, so stupid.
    2:15:20 At the same time, science is showing us the most marvelous things you could possibly imagine about the Big Bang Theory.
    2:15:24 We’re being able to understand what the first minutes of our universe were like.
    2:15:29 We’re able to take a picture inside of a black hole and understand what’s going on in a black hole.
    2:15:35 We’re able to understand the history of Earth. Some day we’re going to know how life began.
    2:15:44 It’s insane what science is showing us about this world, about the world that we were living in, about this world that we were born into.
    2:15:54 And I want to open your eyes and expand your consciousness instead of shrink it to the dimensions of what we’re actually facing in this world.
    2:16:02 How insane it is to be sharing the planet with animals and their strange consciousness, how they think differently, but how we can connect to them.
    2:16:11 We’re the only animal that’s conscious that we know of, but we can connect to animals on a way that is just insane.
    2:16:15 I call it the interspecies sublime, right?
    2:16:21 I’m talking about how our childhood was a moment of incredible sublimity, how we were so open.
    2:16:29 Some people had a very painful childhood, but we were very open to the world and very imaginative about how strange it is to be alive.
    2:16:40 That very easily dinosaurs could be roaming this planet right now if a meteor hadn’t knocked out the dinosaurs 60 some million years ago, okay?
    2:16:55 On and on and on, I talked about love, you know, I’m writing now about artworks and aesthetics and things that trigger the sublime in us, nature, death, which will be obviously the last chapter.
    2:17:09 But I just want you to sense that there is something very strange about being alive in the 21st century and not take it for granted and not just be caught up in everything that’s so familiar and conventional and banal.
    2:17:20 And open your eyes because as you do this, your emotions open up, you’re able to feel different things, your thoughts open up, you’re able to have different ideas.
    2:17:25 You become more creative, your consciousness expands.
    2:17:30 Anyway, I could go on forever because I’ve been writing the book forever, but that’s sort of what it’s about.
    2:17:32 And you think it’ll be ready by 2026?
    2:17:49 If it isn’t, I don’t know if I’ll still be here because it’s literally, it’s hard to explain this even, but I can’t type and I can’t take a walk and I can’t do the things I used to do to kind of decompress.
    2:17:59 So I have to handwrite everything in two notebooks with sticky pads here and there. It’s like a rat’s maze and then I dictate it on the computer.
    2:18:07 It’s taken me, this will be like, ends up be like six years of work because the process has been so difficult for me.
    2:18:13 So my publisher, I’ve written, I’m going to finish in a few weeks, the 10th chapter, I have two left.
    2:18:19 I’m projecting to finish that by the end of the year, which would give me enough time to have it published in 2026.
    2:18:25 I hope, I pray, because if not, I don’t know if my body can take it anymore.
    2:18:27 Do you mean that when you say that you’re not sure if your body can take it anymore?
    2:18:37 Yeah, I can’t, man. I can’t take the focus. It’s like, for three weeks now, I’ve been going, this isn’t working, this isn’t working, this isn’t working, I’m not sleeping.
    2:18:46 My stomach is all churning. I’m getting too old for this. Then suddenly I break through and then it comes back and then it happens again and again.
    2:18:51 When I started chapter, the first couple of months, I’m relaxed, I’m breathing, I’m fine.
    2:18:59 Then when I knew the end of the chapter, I turned into the tightest person you can imagine and I’m so tight and then I finish it.
    2:19:05 So I can’t take much more of this, to be honest with you, because I had a stroke.
    2:19:13 I’m not a young man anymore, so I’m not going to be overly dramatic here. I don’t want to be a drama queen.
    2:19:21 I’ll live, I’ll be fine. But seriously, I couldn’t take another like two years of this, I couldn’t make that.
    2:19:22 Two years of this book?
    2:19:23 Yeah, no more.
    2:19:25 You’re going to write another book, though, aren’t you?
    2:19:33 Oh, yeah, yeah, yeah. I’m going to write a book about kittens or about the Lakers or something easy. I don’t know.
    2:19:34 Something nice and simple.
    2:19:48 One of the clips that I saw the other day, that’s one of the most viewed clips from you, was about the primary law of human psychology is that people judge based on appearances.
    2:19:53 This isn’t a nice thing to confront, although everybody knows it’s true.
    2:19:54 What does that mean?
    2:20:13 Well, it was a talk that I gave recently in Atlanta, and I was trying to show the game of power as it’s played, the rules of the game, and the one thing that I was trying to emphasize is that power is a game of pure psychology.
    2:20:24 And what I mean by that is when you have a sports, you have a game like baseball, it’s all statistics and data mostly, right?
    2:20:26 So, and there’s a winner and there’s a loser.
    2:20:30 They won the game five to nothing, et cetera, okay?
    2:20:33 So there are parameters.
    2:20:41 There’s very little psychology involved, although in sports and soccer, football, there’s some psychology, but a lot of it’s just playing and winning.
    2:20:43 But power isn’t like that.
    2:20:51 So when we elect a leader like Donald Trump over Kamala Harris, you might say, oh, he got more votes.
    2:20:56 But what is your judgment, your decision on voting for Donald Trump over Kamala Harris?
    2:21:04 Was it you spent four hours with a spreadsheet going over all of their economic policies deciding this is what’s going to happen, this is how it’s going to benefit me?
    2:21:08 No, it was based on appearances, on psychology.
    2:21:09 He seemed like a leader.
    2:21:11 He seemed like he had more authority.
    2:21:15 I kind of like his ideas, but you’re not going very deeply into it, right?
    2:21:18 It’s his appearance that mattered.
    2:21:26 CEOs are often hired because of their optics, because it’s not based completely on the amount of money they’ve made.
    2:21:29 And I believe me, I saw this first time when I was on the board of directors.
    2:21:36 People were hired not on their superior track record, but on their political skills often.
    2:21:41 Yeah, political skills is in their ability to do sort of office politics and stuff like that.
    2:21:47 Yeah, I mean, there was some, you know, metrics involved, but a lot of it was optics.
    2:21:56 OK, so the idea is success, the power game, the rule laws of power are understanding human psychology.
    2:21:59 Never outshine the master.
    2:22:05 You’re creating the appearance that you respect the master, that they are better than you,
    2:22:07 that you are going to obey them, you’re going to follow them.
    2:22:09 You’re playing that game.
    2:22:10 Always say less than necessary.
    2:22:17 You’re wearing the mask of somebody powerful who learns to control their tongue and control their behavior.
    2:22:19 Court attention at all costs.
    2:22:23 You know the behavior that will get people to look at you and attend to you.
    2:22:24 Do not build fortresses.
    2:22:28 You understand that appearing isolated at somebody is very dangerous.
    2:22:30 You know how to play the perfect courtier.
    2:22:36 You create the appearance of power and that is the power game is creating the appearance of it.
    2:22:39 It becomes a self-fulfilling prophecy.
    2:22:41 Now, of course, results do matter.
    2:22:42 They do figure into the picture.
    2:22:48 I won’t deny that, but the main part of the game, the main part of the laws are understanding
    2:22:54 the role of appearances, being a good actor and knowing how to manage that properly in a group situation.
    2:22:59 So if two people walked in here and one of them had the appearance of power and one of them didn’t,
    2:23:04 what would the person who had the appearance of power be doing?
    2:23:06 How would they be carrying themselves?
    2:23:07 How would they be speaking?
    2:23:14 Well, a lot of our idea of a leader and power is non-verbal stuff because as I said, we’re an animal.
    2:23:15 We’re a social animal.
    2:23:18 We don’t like to believe, understand that, but it’s true.
    2:23:21 And so a lot of it’s the body language.
    2:23:28 So a powerful person in a meeting is kind of relaxed.
    2:23:30 They’re kind of like this.
    2:23:33 They can be, they can put their bodies anywhere, right?
    2:23:37 It’s a, other person is like all tight and nervous and aware.
    2:23:41 A powerful person has a directed focus.
    2:23:47 A weak person is like looking around, touching their hair, touching their face.
    2:23:48 There’s a word for it.
    2:23:53 I forget what it’s a non-verbal communication, but it’s a sign of insecurity, right?
    2:24:00 A powerful person is able to look at everybody in the room directly.
    2:24:05 Whereas somebody who’s weak is always kind of averting their gaze.
    2:24:14 There are these, these signs of kind of confidence and charisma where you feel you are powerful
    2:24:18 and it emanates outward, your eyes have that certain gaze.
    2:24:22 It’s unfortunate because for women, it’s a little bit harder to play that game
    2:24:29 because some of the things that read as powerful for men for women should read as powerful,
    2:24:32 but often read as she’s mean, she’s a bitch, right?
    2:24:36 So women have a harder time in playing this game of appearances
    2:24:42 because they’re judged so much on their looks and not about these other things.
    2:24:48 So it’s complicated, but there are these kind of cues that people give off
    2:24:53 that show that they’ve inwardly feel secure and powerful and it kind of emanates outward.
    2:24:58 There’s a law in there, act like a king to be treated like one.
    2:25:04 If you feel like you’re a king or a queen, people will believe that you are, right?
    2:25:06 It becomes a self-fulfilling prophecy.
    2:25:14 And I have this story in there of Christopher Columbus, who was like the son of a grocer somewhere
    2:25:21 in like Portugal or whatever, but he convinced all of the kings of Spain that he came from nobility
    2:25:25 and it was a total con game and they believed him, but he carried himself like that.
    2:25:29 He believed it and they gave him all this money to go and explore America.
    2:25:33 That’s sort of the iconic story that I use for that.
    2:25:36 So you can fake it till you make it.
    2:25:41 You can’t do a degree, but at some point it’ll catch up to you if you can’t deliver results.
    2:25:48 So if it’s all just make believe, if it’s all just hype, if it’s all just appearance and optics,
    2:25:51 you won’t get very far because you have to end up producing.
    2:25:53 And some of the laws are about that.
    2:25:54 It’s not all about that.
    2:26:02 So plan all the way to the end is about like getting the results that you want by planning all the way to the end.
    2:26:07 You know, so it’s not just just faking it.
    2:26:11 That’ll get you somewhere, but at some point you have to produce real confidence,
    2:26:16 the real confidence to to be relaxed in your chair to hold by contact with somebody.
    2:26:21 Where does that come from when we think about confidence and power?
    2:26:23 Well, it can come from one of two things.
    2:26:31 You can kind of come from almost a form of insanity where you believe since you were a child
    2:26:33 that you were destined for something great.
    2:26:34 I’m so amazing.
    2:26:39 I’m so wonderful and you feel it and it’s not completely made up.
    2:26:47 You actually do get things done, but you have that natural air that like a prince would have, right?
    2:26:50 What if you don’t have any confidence?
    2:26:51 Can you cultivate it?
    2:26:52 Yes, you can.
    2:27:06 You can. The thing is the best way to cultivate it is to actually have results that show to actually have a record to go upon.
    2:27:12 So you can kind of fake it like Columbus did, but Columbus already had achieved some things when he did that.
    2:27:16 He’d already had some naval skills, I believe.
    2:27:17 Don’t quote me on that.
    2:27:24 But it’s good to have some things to hang your head on that will help give you that confidence.
    2:27:35 So it’s not completely faked, but William James, the great American psychologist, talked about as if strategies.
    2:27:40 And it’s a very important concept in psychology from the early 20th century.
    2:27:51 If you believe as if you were confident, as if you are powerful, it will tend to be read that way, right?
    2:28:03 And so like he had the analogy, if you smile, even though you don’t feel like smiling, you’ll end up kind of maybe feeling kind of happy.
    2:28:11 So the physical action will create the psychological action with his belief because he was very much a believer in the body, starting from the body.
    2:28:20 So if you believe physically and embodied that you were great, that you deserve this, it will kind of become part of your psychology and it will radiate outward.
    2:28:23 But for those that don’t, they just don’t have that belief.
    2:28:24 Can you lie to yourself?
    2:28:27 Can you tell yourself, I am strong and I am powerful?
    2:28:31 Well, everybody has some good qualities, right?
    2:28:39 Everybody, I think almost everybody has something that they can go back to in the past and go, I was actually very good at that.
    2:28:40 That was actually a good moment.
    2:28:45 I actually was scored in that particular moment.
    2:28:46 And you can think about that.
    2:28:49 I mean, actors do that all the time in movies.
    2:28:57 When they want to express an emotion, they go back into their past, like they have to express sadness.
    2:29:01 They go back and they think about their father or mother who died and they call that emotion up.
    2:29:06 You can call that emotion up of when you did something actually really great.
    2:29:13 You might have only been in high school when you were on the sports team and you threw the touchdown or something.
    2:29:15 Okay, think about that and it’ll come back to you.
    2:29:19 Everybody has something that they can be confident about, I hope.
    2:29:26 If there was one law that the powerless amongst us who feel powerless or lost in the current world,
    2:29:38 one law or one fact of human nature that people who are feeling lost and purposeless and adrift right now
    2:29:43 should be thinking the most about, which one springs to mind?
    2:29:50 Well, there’s no one shop answer to this kind of thing.
    2:29:58 But one law that I would highlight is interaction with boldness.
    2:30:07 And what I mean by that is, if you’re feeling timid, if you’re feeling that you’re not confident in something,
    2:30:12 you will start a project and it will fail because you feel that way.
    2:30:16 Because you don’t enter into it with the right energy.
    2:30:23 So if you take something and you do something boldly, everybody loves the bold, everybody admires it.
    2:30:28 Even if it’s stupid, even if it fails, it will gain you that kind of attention.
    2:30:33 And so let’s say you’re thinking about starting a business.
    2:30:41 Well, just go ahead and do it and be bold about it and start it and be as dramatic as you can and be as confident as you can.
    2:30:44 And it creates a self-fulfilling dynamic.
    2:30:51 People admire it. They don’t admire the timid and the insecure and the guy who spends two years talking about that podcast he’s going to start.
    2:30:56 They admire that bloke who just decided, “All right, I’m going to start it. I don’t care.”
    2:30:59 If nobody likes it, fine.
    2:31:04 I remember this guy who interviewed me once. He had a magazine called Bad Ideas.
    2:31:09 And it was a really successful magazine in like the early 2000s.
    2:31:15 And I said, “Where did you get that idea?” And he said, “My mother told me that to start that magazine was a really bad idea, right?
    2:31:19 So I thought I’d put the title there, you know, and that would be the title of it.”
    2:31:25 And I just went ahead and started it and it was very successful because it was great like marketing gimmick.
    2:31:32 And it also worked and it was actually full of bad ideas of the thing, but very in a very interesting way.
    2:31:35 So being bold, being different.
    2:31:39 Everybody nowadays, I’m getting on my goddamn soapbox again.
    2:31:45 I apologize to everyone about this, but everyone is so similar. Everybody is so afraid.
    2:31:48 Everyone’s trying to be like everybody else.
    2:31:53 You go out there and you start something that’s different, that’s you, that’s unique, that’s loud,
    2:31:55 that proclaims I’m a different voice on it.
    2:31:57 You’re going to get attention.
    2:32:02 So I want more bold people in this world. We’ve got too much fear, you know?
    2:32:09 That’s, I’m not maybe a big admirer of in some ways of Elon Musk, but damn it, he’s always bold and it always works for him.
    2:32:14 He doesn’t start just a minimal business about maybe sending rockets out there.
    2:32:19 He starts thinking it’s going to take you to Mars. He’s bold and people love it.
    2:32:21 The world moves out the way of boldness.
    2:32:26 I was thinking as you’re speaking about a memory of mine of being at a festival in New York City called Global Citizen.
    2:32:29 I was like Beyonce was performing and stuff, all the biggest names in the world.
    2:32:34 And my friend was drunk and we were in the VIP section behind the stage,
    2:32:38 but we could see that there was this access all areas artist section.
    2:32:42 And because my friend was drunk, I’ve never witnessed anything like it.
    2:32:45 This guy gets me, takes my hand, goes come with me.
    2:32:51 He walks directly at the two massive security guards with this boldness, this conviction.
    2:32:53 They just move out of the way.
    2:32:54 I thought you could say they punched him.
    2:32:57 No, they just moved out of the way because of the way he was walking.
    2:33:01 They just thought, well, he must be in here and they moved out of the way.
    2:33:04 They didn’t check his pass. They just moved out of the way and he continued to do that all day.
    2:33:07 And it was because he was drunk. He’s done a documentary about this.
    2:33:08 He used to be an alcoholic.
    2:33:13 So he had this confidence when he was drunk where the world would just like move out of his way.
    2:33:19 And he ended up going in what I believe to be the president of some Asian countries dressing room.
    2:33:25 Again, because he was just walking at things and the way he was walking just moved out of his way.
    2:33:30 But I’ve never forgotten that actually I deployed it today when I went for a run with my girlfriend
    2:33:32 because I wanted to use a bathroom in a restaurant.
    2:33:39 And I figured that if I just walk with a certain conviction that the staff will like let me pass.
    2:33:41 They’ll assume maybe I’m sat here.
    2:33:44 And I ended up walking through a conference where you have to like,
    2:33:47 it was like a conference hall in this hotel where they’re checking people’s badges.
    2:33:49 Just because I was the way I was walking, nobody checked mine.
    2:33:50 Right.
    2:33:54 And there’s a metaphor here for life and you kind of allude to it in your book about like the bolder you are,
    2:33:55 the better.
    2:33:58 Some of these subheadings I find really cool.
    2:34:04 Lion circle, the hesitant prey, boldness strikes fear and fear creates authority.
    2:34:07 Going halfway with half a heart digs the deeper grave.
    2:34:10 Hesitation creates gaps, boldness obliterates them.
    2:34:13 And audacity separates you from the herd.
    2:34:14 Yeah, yeah.
    2:34:16 I want one thing.
    2:34:20 If I have one legacy, if I create more bold people in this world,
    2:34:24 I will be happy because we’ve got too many timid hairs out there.
    2:34:27 We need more bold lions.
    2:34:28 Yeah, something.
    2:34:31 Start your business, write that book, do it.
    2:34:32 Just do it, please.
    2:34:36 And then write me afterwards and either blame me or thank me.
    2:34:39 I wish I’d been bolder when I was starting my entrepreneurial career.
    2:34:43 I wish someone had said to me, whatever your dream is, Steve,
    2:34:46 when you describe it to people, times it by 10.
    2:34:49 Whatever number you’re trying to raise as an investment.
    2:34:50 Well, that’s for sure.
    2:34:55 In negotiations, you ask for $200,000, that’s what you get.
    2:34:57 You ask for a million.
    2:35:00 You maybe get $500,000, but it’s $300,000 more than you would have gotten
    2:35:02 if you’ve been timid.
    2:35:08 Always in negotiation, ask the higher price and mean it and say it with conviction, right?
    2:35:12 And make sure you think your price is high, you’ll get the higher price.
    2:35:17 It takes a certain confidence, though, and that’s really what’s, I think, at the heart of the problem.
    2:35:20 Maybe we just all need to be a bit more drunk.
    2:35:21 That was a joke.
    2:35:22 That’s the lesson.
    2:35:23 That’s law.
    2:35:26 Well, we have a closing tradition on this podcast where the last guest
    2:35:30 leaves a question for the next guest, but knowing who they’re going to be leaving it for.
    2:35:37 The question that’s been left for you is, close your eyes
    2:35:40 and imagine yourself 10 years from now.
    2:35:41 Where are you?
    2:35:43 What are you doing?
    2:35:47 And who are you with?
    2:35:53 I’m hoping that I’m alive and healthy and that my walking has gotten better
    2:36:00 so that I can take a walk and that I’m with my wife and that we’re climbing a mountain,
    2:36:01 which I haven’t been able to do.
    2:36:05 I loved hiking and I’m able to do that.
    2:36:12 I will be crying in that moment because I am so frustrated not being able to do what I love the most.
    2:36:17 And if that moment arrives in 10 years, God, I don’t know how, I don’t know.
    2:36:21 I’ll be so joyous, you know, to be able to do something that I love so much
    2:36:23 and has been taken away from me to have it back.
    2:36:28 I’m not asking to be, you know, an athlete or do what I could do before.
    2:36:32 If I could just take a simple walk up a hill, be so happy.
    2:36:35 That’s what I’m imagining.
    2:36:38 It’s a really important lesson because we just take it also for granted, don’t we?
    2:36:40 Please don’t, please don’t.
    2:36:43 And other people I read about who’ve had experiences like this
    2:36:45 who were in an accident at a young age.
    2:36:51 It’s worse because I was already in my early 60s who’ve had this.
    2:36:53 It’s just like, how do you deal with it?
    2:37:01 You know, people who are like athletic or energetic, who are outdoors and it’s all taken away.
    2:37:05 It’s a terrible story, but you learn life skills and you learn how to deal with it.
    2:37:10 And then I still have my brain, so I’m able to write a book, thank God.
    2:37:13 But I really, really want to be able to swim and hike again.
    2:37:15 God, I’d be so happy.
    2:37:22 It’s everything in perspective when you tell me that you’d be crying tears of joy to walk up a hill.
    2:37:25 Just to walk up straight up the hill where I’m on the street, I am.
    2:37:29 I would be crying, my wife can attest to that because I’m so frustrated.
    2:37:32 I’d be so happy, you know, yeah.
    2:37:37 What would you say to someone like me who is quite clearly because of the privilege
    2:37:42 that I have of my mobility going to be taking it all for granted?
    2:37:46 Well, you know, I walk, people walk by my window.
    2:37:50 In my office, I’ve told you, I think it was on my last conversation, I mentioned this.
    2:37:58 So I don’t want to keep repeating myself, but I see them walking their dog or riding their bicycle or jogging.
    2:38:03 They don’t realize how beautiful that looks to me.
    2:38:05 They don’t appreciate it.
    2:38:09 And because they don’t appreciate it, it doesn’t mean that much to me, them.
    2:38:12 It means more to me than it does to them.
    2:38:14 They should be appreciating it.
    2:38:17 They should be thinking, I think of my neighbor.
    2:38:23 He’s just out in his driveway fixing cars and he’s listening to his music.
    2:38:28 He should be so happy that he’s got his body, that he’s doing this, that he’s in the moment, that he’s present.
    2:38:29 But he’s not.
    2:38:33 I’m the one that’s feeling his joy at being like that.
    2:38:38 But you should be feeling that in your everyday activities, that you’re alive, that you’re a human being.
    2:38:44 That walking, you take for granted walking as somebody who can’t walk.
    2:38:49 I know like you’re always balancing on one leg.
    2:38:51 You don’t realize that when you walk.
    2:38:57 The miracle of a human walk is at every moment, you’re always on one leg.
    2:39:00 That’s a balancing act and you’re able to do that and you’re able to run and do it.
    2:39:03 Don’t take that stuff for granted, you know?
    2:39:08 Because I can’t, every step I take, I have to think about balancing on that left leg of mine.
    2:39:16 You had a wasp or a bee sting that resulted in a stroke, which is what changed your mobility.
    2:39:24 If you could go back and speak to Robert before that 20 year old Robert and you could just whisper something to him.
    2:39:30 I would whisper to 20 year old Robert, just don’t think about it Robert.
    2:39:33 Everything’s going to come out okay.
    2:39:37 You know, don’t just be who you are.
    2:39:38 Don’t regret anything.
    2:39:41 It’s all working out for the best.
    2:39:51 And just I can’t say like I would say enjoy the moment because I was enjoying my 20s immensely.
    2:39:56 But maybe when I was 34, I would have said, you know, don’t give up.
    2:39:57 It’s going to happen.
    2:40:02 Everything’s going to fit into place and you’re going to have an amazing life.
    2:40:06 You’re going to be meeting Stevie Wonder, one of your idols when you were a kid.
    2:40:10 Bob Dylan is going to be mentioning you in a book and has read your book.
    2:40:14 The people that you loved when you were a kid, you’re going to be meeting and hanging out with 50 Cent.
    2:40:15 You’re going to be meeting presence.
    2:40:17 You have no idea what’s ahead of you.
    2:40:20 Okay, maybe something like that.
    2:40:27 But then maybe I would have gotten lazy and I wouldn’t have written it because I would have thought, oh, it’s all going to happen.
    2:40:33 So maybe the doubt and the worry and the is useful and the neurotic energy.
    2:40:34 Robert, thank you so much.
    2:40:36 We’re all very, very excited for your upcoming book.
    2:40:38 Oh, yeah, so am I.
    2:40:41 So you talk about urgency.
    2:40:42 We can’t wait.
    2:40:42 Okay.
    2:40:49 And we’re very much looking forward to it because I know how much you pour into these books and you’ve expressed how much you sort of agonize over.
    2:40:53 It being exactly what you wanted to say and not all authors are like that.
    2:40:55 Some are a little bit more flippant.
    2:40:57 So I appreciate that so much.
    2:41:00 And I appreciate the time that you spent on my show and the value that you’ve given my audience.
    2:41:03 They I was looking at some of the comments earlier and it’s just incredible.
    2:41:07 The impact you’ve had on people by sharing your own story, talking about your stroke.
    2:41:12 And the gratitude that that’s given you for life and the gratitude we need to have.
    2:41:13 So thank you so unbelievably much.
    2:41:18 Well, thank you for the opportunity for the honor of being on this incredibly exciting podcast of yours.
    2:41:22 As I say, every morning, this is my third time.
    2:41:25 I’ve always had like a, I’ve always been in a good mood the morning before.
    2:41:30 I don’t know if it’s a coincidence or if it’s something about being on your podcast.
    2:41:31 So thank you.
    2:41:32 The honor is all mine.
    2:41:32 Thank you, Robert.
    2:41:34 You’re welcome.
    2:41:40 I find it incredibly fascinating that when we look at the back end of Spotify and Apple and our audio channels,
    2:41:46 the majority of people that watch this podcast haven’t yet hit the follow button or the subscribe button.
    2:41:48 Wherever you’re listening to this, I would like to make a deal with you.
    2:41:51 If you could do me a huge favor and hit that subscribe button,
    2:41:56 I will work tirelessly from now until forever to make the show better and better and better and better.
    2:41:59 I can’t tell you how much it helps when you hit that subscribe button.
    2:42:01 The show gets bigger, which means we can expand the production,
    2:42:05 bring in all the guests you want to see and continue to do in this thing we love.
    2:42:07 If you could do me that small favor and hit the follow button,
    2:42:09 wherever you’re listening to this, that would mean the world to me.
    2:42:12 That is the only favor I will ever ask you.
    2:42:13 Thank you so much for your time.
    2:42:37 [Music]
    Mọi người đều có những xu hướng tự mãn, và chúng ta đều có phần tự mãn, nhưng không ai muốn thừa nhận điều đó. Luôn luôn là người khác. Luôn luôn là Donald Trump. Luôn luôn là Elon Musk. Nhưng mọi người đều có một mặt manipulatif. Không có thánh nhân nào trong thế giới này. Nhưng bạn có thể sử dụng nó một cách tạo ra không? Có, chắc chắn rồi. Những người tự mãn sâu sắc này rất có vấn đề, nhưng cũng có những người tự mãn lành mạnh. Và việc biết sự khác biệt giữa hai loại này sẽ giúp bạn tiết kiệm nhiều năm đau khổ. Nếu tôi phải đối phó với một người tự mãn thì sao? Tôi muốn bạn làm điều này. Tôi muốn bạn…
    Robert Greene là một trong những nhà văn có ảnh hưởng nhất trong lịch sử. Tìm ra những bí mật của quyền lực, chiến lược và tâm lý con người mà là thiết yếu cho mục đích, sự kiên cường và thành công. Điều gì trong bản chất con người khiến chúng ta không muốn thừa nhận? Một điều là lòng ghen tỵ đã ăn sâu vào tất cả chúng ta. Thực tế là, luôn muốn tốt hơn và vượt trội hơn người khác là yếu tố thúc đẩy quan trọng nhất của 90% hành vi con người. Nhưng nếu bạn không thừa nhận điều đó với chính mình, cảm xúc xấu xí đó như một quả bom hạt nhân đối với tất cả các khía cạnh của cuộc sống. Nó sẽ siết cổ bạn và khiến bạn đau khổ. Nhưng cũng có sự thấu hiểu rằng chúng ta đều đánh giá qua vẻ bề ngoài, rằng mọi người đều có một mặt tối tăm, và rằng chúng ta đều là những diễn viên. Và tôi sẽ đi vào chi tiết về tất cả chúng, vì thực sự đây là cách mà những người quyền lực sử dụng những đặc điểm đó cho thành công của họ.
    Mọi người cô đơn hơn bao giờ hết. Và khi bạn nhìn vào tác động mà điều đó đang gây ra, nó tương đương với việc hút 15 điếu thuốc mỗi ngày. Thuốc giải độc cho điều này là gì? Tôi rất đồng cảm với điều đó vì khi tôi còn trẻ, tôi đã thất bại trong trò chơi cuộc sống. Tôi rất trầm cảm và thậm chí có suy nghĩ tự tử. Nhưng điều đã nâng tôi lên là… Tôi thấy thật thú vị khi khi nhìn vào hậu trường của Spotify và Apple cùng các kênh âm thanh của chúng tôi, phần lớn mọi người theo dõi podcast này chưa nhấn vào nút theo dõi hoặc nút đăng ký ở bất kỳ đâu mà bạn đang nghe. Tôi muốn đề nghị một thỏa thuận với bạn. Nếu bạn có thể giúp tôi một việc lớn và nhấn vào nút đăng ký đó, tôi sẽ làm việc không biết mệt mỏi từ bây giờ đến mãi mãi để làm cho chương trình ngày càng tốt hơn. Tôi không thể diễn tả được cảm giác mà khi bạn nhấn vào nút đăng ký. Chương trình trở nên lớn hơn, điều này có nghĩa là chúng ta có thể mở rộng sản xuất, đưa vào tất cả các khách mời mà bạn muốn thấy và tiếp tục làm điều này mà chúng ta yêu thích. Nếu bạn có thể giúp tôi việc nhỏ đó và nhấn vào nút theo dõi, ở bất kỳ đâu mà bạn đang nghe điều này, điều đó sẽ có ý nghĩa rất lớn với tôi. Đó là yêu cầu duy nhất mà tôi sẽ từng mong muốn từ bạn. Cảm ơn bạn rất nhiều vì thời gian của bạn.
    Robert, vào thời điểm này, bạn tin rằng những người theo dõi bạn, những người hâm mộ bạn, những người yêu thích sách của bạn, họ đang gặp khó khăn nhất với điều gì? Tôi đặt câu hỏi này vì tôi tưởng tượng bạn nhận được hàng nghìn tin nhắn và thông điệp từ những người này. Những chủ đề chung là gì? Vâng, câu hỏi phổ biến nhất mà tôi nhận được, đặc biệt từ những người ở độ tuổi 20, là họ không thực sự biết họ đang hướng tới đâu. Họ không biết nghề nghiệp của họ là gì, cái mà tôi gọi là trong sự thành thạo, nhiệm vụ cuộc sống của họ. Và tôi nói rất nhiều về điều đó trong các cuộc phỏng vấn và trong cuốn sách “Thành Thạo”. Và tôi nhấn mạnh rằng đó là quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời bạn, xác định điều gì bạn được định sẵn, lý do bạn được sinh ra, bạn được tạo ra vì điều gì, và điều gì làm bạn trở nên độc đáo. Và tôi nói rằng mọi thứ từ sự nhận thức đó, từ sự thấu hiểu đó, đều bắt nguồn từ đây, cảm giác hoàn thành, hạnh phúc của bạn, mọi thứ sẽ phát sinh từ một sự nhận thức ấy.
    Và nhiều người trẻ đang rất bối rối ngay bây giờ, và tôi không trách họ. Đây là những khoảng thời gian rất, rất bối rối mà họ đang trải qua, bối rối hơn bất kỳ điều gì mà tôi từng phải đối mặt, đặc biệt, tôi cho rằng, là ảnh hưởng của công nghệ và mạng xã hội. Và điều tôi muốn nói là để biết bạn là ai, để biết bạn được định trước làm gì trong cuộc sống, lý do bạn được sinh ra, điều gì làm bạn trở nên độc đáo, đòi hỏi rất nhiều sự phản chiếu về bản thân, nhận thức bản thân, tri thức bản thân. Bạn phải đi sâu vào bên trong. Và khi sự chú ý của bạn luôn tập trung vào việc người khác đang làm gì, người khác đang nói gì, những gì họ nghĩ là hot, những gì họ nghĩ là hay, bạn trở thành một người lạ với chính mình, đúng không? Vì vậy, khi tôi nói về khái niệm đó với họ, thì giống như, nghe có vẻ thú vị, Robert, nhưng tôi không biết điều đó là gì. Tôi không biết nhiệm vụ cuộc sống của tôi là gì. Giờ, đó có thể là 30 hoặc 40% các email mà tôi nhận được. Con số này khá cao, nhưng không phải tất cả. Nhưng đó là một xu hướng mà tôi nhận thấy ở những người trẻ đang trải qua những thời kỳ rất, rất bối rối. Và tôi rất đồng cảm với điều này vì tôi thực sự là một người khá lạc lối trong độ tuổi 20 của mình. Và tôi hiểu nỗi đau mà điều đó có thể gây ra. Không cảm thấy cuộc đời mình có ý nghĩa. Bạn biết đấy, tôi nghĩ đó là điều mà thực sự đang làm khó chịu rất nhiều người trẻ. Cuộc sống có nghĩa là gì? Điều gì sẽ mang lại cho tôi một cảm giác có ý nghĩa, đúng không, đối với những gì tôi đang làm, đối với nơi tôi đang hướng tới, đối với những trải nghiệm hàng ngày của tôi và việc không có điều đó thì thật sự gây khó chịu. Và tôi cũng đã trải qua điều đó. Tôi nghĩ tôi đang nhận được rất nhiều phản hồi kiểu như vậy và rất nhiều email trong số những thứ khác. Và có một chiến lược nào đó mà những người trẻ, hoặc thực sự bất kỳ ai cảm thấy lạc lối hoặc không có mục đích trong cuộc sống của mình có thể và nên áp dụng để tìm ra mục đích của họ, để tìm ra hướng đi, điều mà họ nên nhắm tới không? Vâng, bạn biết đấy, bạn phải thoát ra khỏi cách suy nghĩ này mà rất nhiều người có, rằng mọi thứ phải đơn giản và theo dòng chảy. Và tôi đang hướng về hướng này. Phải có một giải pháp như tôi đang hack cho con đường tới sự thật. Cuộc sống không vận hành theo cách đó. Cuộc sống rất phức tạp. Vì vậy, tôi không thể đưa ra cho bạn một câu trả lời đơn giản để tìm ra mục đích cuộc sống của bạn như một cá nhân. Nhưng tôi có thể đưa ra cho bạn một số gợi ý.
    Tôi có thể hướng dẫn bạn đến những con đường nhất định mà đã mang lại thành công cho tôi và cho hàng trăm nghìn người khác đã trở thành bậc thầy hoặc rất thành công trong lĩnh vực của họ. Và điều đầu tiên bạn phải làm là nhìn vào bên trong. Bạn phải kháng cự lại sức kéo mà văn hóa của chúng ta mang lại cho bạn. Bạn cũng phải thực sự mong muốn điều này. Có lẽ đó chính là điều cốt lõi. Bạn có đang không hạnh phúc không? Bạn có đang cảm thấy thất vọng không? Bạn có đang ở đáy vực không? Đây có phải là một bước ngoặt trong cuộc đời bạn khi bạn nhận ra rằng nếu cứ tiếp tục theo cách này trong năm năm nữa, mọi thứ sẽ rất nghiêm trọng? Được rồi, điều này phải quan trọng đối với bạn và bạn cần có một cảm giác cấp bách. Và với cảm giác cấp bách đó, bạn cần phải đưa ra một số quyết định. Một trong những quyết định thiết yếu là phải chú ý ít hơn đến những gì người khác đang làm, chú ý ít hơn đến những gì người khác đang nói, chú ý ít hơn đến những gì mọi người nói bạn nên làm, và nên nhìn vào bên trong, suy nghĩ về bản thân và những gì bạn yêu thích, những sở thích của bạn. Chúng không liên quan gì đến những gì mọi người đang làm trên mạng xã hội. Những điều khiến bạn hứng thú, làm bạn cảm thấy phấn khích một cách sâu sắc bên trong một cách gần như không thể cưỡng lại. Đối với tôi, tôi có thể nói rằng nó luôn là viết lách. Được rồi, và tôi chỉ không thể tìm ra loại viết nào. Nhưng còn có những điều như khi tôi đọc bất kỳ thứ gì liên quan đến lịch sử cổ đại, đặc biệt là nguồn gốc của nhân loại, hàng chục ngàn năm trước. Tôi rất hào hứng, tôi có thể đọc mọi bài viết về điều đó, mọi phát hiện xảy ra ở châu Phi về nguồn gốc của chúng ta. Nó khiến tâm trí tôi quay cuồng khi nghĩ rằng đây là những gì chúng ta đã là 100.000 năm trước và đây là những gì chúng ta là bây giờ. Tôi muốn biết nhiều hơn. Đó là một trong những điều khiến bạn cảm thấy thôi thúc. Thì những người ở xung quanh, bạn cũng có điều đó. Có một điều gì đó giống như vậy. Bạn đã có nó khi còn nhỏ. Bạn đã có điều đó khi bạn hai, ba, bốn, năm tuổi, và bạn đã đánh mất nó vì bạn đã lắng nghe quá nhiều người khác. Vì vậy, kiểu như khảo cổ học sẽ là phép ẩn dụ. Bạn phải đào xới và tìm kiếm những bộ xương, những di vật và những hiện vật từ quá khứ của bạn, những điều thực sự kích thích bạn, cũng như những điều mà bạn ghét. Bây giờ, nếu tôi quay ngược lại, bạn biết đấy, hơi như là kỹ thuật phân tích ngược, điều mà tôi làm với nhiều người thành công như bạn, tôi có thể quay lại và tìm ra nơi mà điều đó đã chạm vào bạn vì bạn đã có một con đường đặc biệt dẫn đến việc bạn thực hiện những podcast này. Tôi biết đó không phải là một đường thẳng. Bạn đã lạc hướng. Bạn đã ở trong một công việc khác mà bạn ghét và sau đó bạn từ từ tìm ra con đường của mình. Mỗi câu chuyện đó đều có một bài học cho mọi người, đúng không? Và đó là điều tôi đã tổng hợp trong sự thành thạo, nhưng tất cả đều bắt đầu từ một cảm giác cấp bách. Tôi không thể tiếp tục theo cách này. Tôi phải tìm ra điều gì đó mà tôi yêu thích khi bạn 20 hoặc 21. Có thể bạn không cảm thấy cấp bách vì bạn còn trẻ quá. Bạn biết đấy, bạn trông rất tốt. Bạn có nhiều năng lượng. Thế giới như đang mở ra trước bạn, nhưng bạn phải cẩn thận vì thời gian trôi qua rất nhanh. Những năm ở độ tuổi hai mươi, chúng trôi qua nhanh hơn bạn nghĩ. Và nếu bạn bước sang tuổi 30 mà chưa bao giờ nghĩ về điều này và bạn như đang lang thang thử nghiệm, thì nó bắt đầu trở nên khó khăn hơn cho bạn. Vì vậy, tốt hơn là bạn có cảm giác cấp bách khi bạn 21 hoặc 22. Điều khác mà tôi muốn nói là bạn sẽ không học được điều gì nếu bạn không hào hứng với nó. Vì vậy, bạn phải có cảm giác vui vẻ và phiêu lưu về điều này. Việc khám phá nhiệm vụ cuộc đời của bạn không thể là một điều nhàm chán, buồn tẻ như mà Robert đã nói. Bạn làm điều bạn, ồ, tôi phải dành thời gian cho bản thân. Tôi phải xem, bạn biết đấy, viết nhật ký, bla bla bla. Không, đó là niềm vui. Đó là một cuộc phiêu lưu. Thử nghiệm những điều khác nhau phù hợp với hình dạng tổng thể của những gì bạn được định đoạt. Đó là một điều tuyệt vời. Bạn biết đấy, khi tôi ở độ tuổi hai mươi, tôi đã có niềm vui hơn bất kỳ ai. Tôi đã có những khoảng thời gian tuyệt vời. Đó là những năm tháng tốt nhất trong cuộc đời tôi. Tôi đã thử đủ loại các điều khác nhau. Tôi đã khám phá. Tôi đã đi du lịch. Tôi đã có những cuộc phiêu lưu. Vì vậy, tôi không muốn cuộc sống của bạn trở nên nhàm chán. Tôi muốn bạn học hỏi. Tôi muốn bạn có những cuộc phiêu lưu. Nhưng bạn phải có một cảm giác định hướng, một mục đích để hướng dẫn những cuộc phiêu lưu khác nhau mà bạn tham gia. Bạn có nghĩ rằng việc tìm kiếm cảm giác mục đích và những gì bạn kết nối sâu sắc với nó sẽ khó khăn hơn khi bạn lớn lên không? Có, tôi nghĩ vậy. Tâm trí của bạn trở nên cứng nhắc hơn. Bạn nghĩ rằng bạn đã biết tất cả các câu trả lời, đúng không? Nhưng điều gì xảy ra với nhiều người? Ồ, tôi cũng nhận được những lá thư từ những người, hoặc nói về việc bước vào độ tuổi 40 hoặc nhiều hơn một chút và họ đang đến những ngã rẽ đó. Điều này thậm chí có đau đớn hơn khi bạn ở độ tuổi hai mươi không? Bởi vì có một cảm giác hối tiếc. Có một cảm giác rằng bạn đã lãng phí thời gian của mình. Và để quay trở lại một con đường phù hợp với bạn có thể rất khó khăn như bạn đã đề cập. Nhưng cũng có một khía cạnh khác, đó là bạn có thể đã học được một số kỹ năng trong cuộc sống của mình. Bạn có thể đã có những trải nghiệm đã thay đổi bạn vì khi bạn 21, 22, bạn không biết gì về thế giới. Bạn không biết về con người. Bạn nghĩ rằng bạn biết mọi thứ, nhưng bạn không biết gì cả, đúng không? Bạn chưa bao giờ có bất kỳ trải nghiệm nào trong cuộc sống. Bạn chưa bao giờ phải chịu đựng. Có thể bạn đã chịu đựng, nhưng không thực sự là một nỗi khổ giống như khi bạn lớn lên. Được rồi, vì vậy bạn 40 tuổi. Bạn đã có những trải nghiệm khó khăn. Bạn đã trở nên cứng cáp. Bạn biết đấy, bạn không còn quá mỏng manh và bạn đã học được những điều. Nếu bạn thay đổi cách nghĩ của mình ở độ tuổi đó và bạn nói rằng, tôi sẽ lấy những gì tôi có, những trải nghiệm, kỹ năng và những gì tôi đã học. Và tôi sẽ chuyển hướng nó đến một cái gì đó thú vị hơn cho tôi thì điều đó sẽ có hiệu quả với bạn, đúng không? Nhưng như bạn đã nói, điều đó có thể khó khăn hơn vì bạn đã quá quen thuộc với cách sống của mình. Và bạn đã sống một cuộc đời.
    Bạn đã mua một mạng lưới.
    Bạn đã mua một danh tiếng để trở thành điều này.
    Cho dù đó là luật sư, bác sĩ, nha sĩ, hay bất kỳ điều gì khác.
    Và vì vậy, có một yếu tố buộc phải từ bỏ có thể xảy ra.
    Từ bỏ những người, từ bỏ thành phố mà bạn sống, từ bỏ cách mà mọi người biết đến bạn, một nguồn thu nhập.
    Và điều đó thật sự rất khó khăn.
    Và tôi nghĩ một số người sẽ thích sự khổ sở nhất định trong tình huống hiện tại của họ hơn là sự không chắc chắn.
    Và sự từ bỏ xảy ra khi họ tìm kiếm một điều gì đó khác.
    Vâng, nhưng, ý tôi là, nỗi đau mà bạn cảm thấy khi bạn già đi và, bạn biết đấy, chúng ta, con người có những bộ não rất tích cực.
    Chúng ta được ban tặng cơ quan mạnh mẽ nhất trong toàn vũ trụ, đó là não bộ con người.
    Hàng tỷ kết nối có thể trong não bộ của chúng ta lớn hơn bất kỳ điều gì trong toàn vũ trụ.
    Đó là một công cụ tuyệt vời nhất.
    Và bộ não của chúng ta rất hoạt động.
    Và khi bạn già đi và không có gì để cố gắng tập trung vào, và mọi thứ chậm lại,
    bạn không nhận ra rằng điều đó đang khiến bạn trầm cảm.
    Bạn không nhận ra rằng thực tế bạn không thể thực hiện những gì bạn định thực hiện
    thực sự là nguồn gốc của sự khổ sở và bất hạnh của bạn.
    Bạn sẽ đổ lỗi cho những người khác.
    Bạn sẽ đổ lỗi cho thế giới.
    Bạn sẽ đổ lỗi cho chính trị.
    Bạn sẽ không nhìn vào bản thân và nhận ra rằng nó xuất phát từ bạn.
    Và nỗi buồn đến từ bạn và thực tế rằng bạn không tối đa hóa, không khai thác món quà mà bạn được ban tặng.
    Vì vậy, có thể sẽ khó khăn để từ bỏ tất cả những điều đó.
    Nhưng tôi đã nói chuyện với những người, tôi sẽ nói khoảng 30 tuổi, họ nói: “Robert, tôi đang ở một công việc khủng khiếp này.
    Bạn biết đấy, tôi đang làm việc ở một quán thức ăn nhanh hay gì đó.
    Tôi không nhớ đó là gì hay tôi là một nhân viên pha chế, bất cứ điều gì.
    Bạn biết đó, tôi rất không hạnh phúc.
    Tôi có một người vợ và hai đứa con.
    Tôi phải làm gì bây giờ?”
    Và vì vậy tôi đi sâu vào nỗi khổ của họ một chút và rồi tôi nói, “Được rồi, trước tiên hãy xác định một điều gì đó mà bạn thực sự muốn trong cuộc sống.
    Một điều gì đó sẽ mang lại thu nhập vì bạn phải trả tiền cho vợ và con bạn.
    Bạn không thể chỉ bỏ đi và viết thơ hay trở thành một nghệ sĩ nhạc rock.
    Bạn phải tự hỗ trợ bản thân và gia đình.
    Điều đó có thể là gì?
    Và chúng tôi đào sâu và đào sâu.
    Tôi nói, “Được rồi, chúng ta có một câu trả lời, một ý tưởng.”
    Tôi muốn bạn làm theo điều này.
    Tôi muốn bạn dành ra hai giờ hoặc nhiều hơn vào buổi tối mà bạn bắt đầu khám phá lĩnh vực này trên internet.
    Và bạn bắt đầu cân nhắc việc tham gia trường đêm, được chứ, và tham gia các lớp học thay đổi con đường này.
    Và sau đó, tôi muốn bạn nghĩ về năm năm tới, nơi bạn sẽ có một mục tiêu năm năm tới.
    Và họ nói với tôi, chỉ trong một đêm, việc chỉ có điều đó đã khiến họ bỗng dưng thay đổi khỏi cơn trầm cảm.
    Họ có hy vọng và họ cảm thấy tốt hơn hàng triệu lần và họ có năng lượng chỉ từ việc nhận ra rằng có một khả năng.
    Nó sẽ cần nhiều công việc, nhưng có một câu trả lời.
    Có một nơi để đến.
    Và vì vậy, nó thay đổi khi bạn có một cảm giác về phương hướng.
    Sẽ có rất nhiều người nghe điều đó ngay bây giờ và họ sẽ nghĩ.
    Tôi có một kế hoạch, tôi có một ý tưởng hoặc ít nhất là một hạt giống của một ý tưởng.
    Nhưng tôi đã dành ba tháng, sáu tháng, 12 tháng, 18 tháng, hai năm để suy nghĩ, suy nghĩ, suy nghĩ, suy nghĩ.
    Và không làm gì cả?
    Và không làm gì cả, vâng.
    Mọi người thường dừng tôi và tôi sẽ nói: “Steve, tôi đang nghĩ đến việc bắt đầu một podcast.”
    Và tôi sẽ hỏi, “Bạn đã nghĩ về điều này bao lâu rồi?”
    “Tôi đã mất hai năm rưỡi.”
    Vâng.
    Bạn biết đấy, tôi nói về sự thành thạo trong một điều gì đó gọi là khái niệm học bằng cách làm.
    Và vào thời Trung cổ, họ đã có một chương trình thực tập mà bạn sẽ trải qua trong bảy năm.
    Bạn sẽ học để trở thành một thợ thủ công, đúng không?
    Bạn sẽ đầu tiên chuyển từ học việc sang thợ cả rồi cuối cùng là một bậc thầy bằng cách làm, bộ não học hỏi.
    Nhưng nếu bạn không bao giờ làm gì cả, bạn sẽ không bao giờ học được.
    Vì vậy, nếu bạn đột nhiên nói, “Tôi đã nghĩ về một podcast”, tôi sẽ nói, “Hãy đứng dậy và bắt đầu podcast vào ngày mai.”
    Và nếu nó thất bại,
    bạn đã học được rất nhiều điều.
    Bạn đã học được nhiều hơn trong ba tháng thất bại đó hơn cả hai năm suy nghĩ,
    hay năm năm học MBA từ một trường nào đó và mang về cho bản thân món nợ to lớn.
    Học bằng cách làm, học bằng cách thất bại.
    Tại sao việc lập kế hoạch và sự trì hoãn kèm theo việc lập kế hoạch kéo dài lại hấp dẫn mọi người đến vậy?
    Như, tại sao chúng ta thích lập kế hoạch, lập kế hoạch, lập kế hoạch, lập kế hoạch?
    Bởi vì bạn sợ thất bại.
    Thành thật mà nói, ý tôi là, Freud có một từ cho điều đó trong tiếng Đức, “air folks angst”, có nghĩa là nỗi sợ thành công.
    Bởi vì đây là điều mà nhiều thanh thiếu niên mắc phải.
    Bởi vì nếu bạn thành công, giờ bạn sẽ có trách nhiệm.
    Bạn giờ có danh tiếng.
    Bạn đã thành công và cuộc phiêu lưu tiếp theo của bạn có thể thất bại, đúng không?
    Có áp lực này đi kèm với việc thử nghiệm một điều gì đó và đưa tên tuổi của bạn ra ngoài.
    Và nếu tôi không bao giờ thử bất cứ điều gì, nếu tôi không bận tâm, nếu tôi đổ lỗi cho thế giới, tôi đổ lỗi cho cha mẹ tôi.
    Tôi đổ lỗi cho hệ thống giáo dục của mình.
    Tôi đổ lỗi cho đối tác của mình, cái này, cái kia, thì bạn không bao giờ phải lo lắng.
    Bạn không bao giờ phải có trách nhiệm đó.
    Bạn không bao giờ phải đối mặt với nỗi sợ thành công đó và điều đó giữ mọi người lại.
    Vì vậy, dễ dàng hơn để không làm gì cả và ở trong cái vỏ của bạn và nói, “Lạy Chúa, nếu chỉ tôi, nếu chỉ tôi có đủ tiền,
    tôi sẽ viết một tiểu thuyết vĩ đại, tôi sẽ làm điều này, điều đó, cái kia.”
    Nó chỉ là vớ vẩn.
    Bạn đang cố gắng tự đánh lừa bản thân và bạn sợ thực sự phải chịu trách nhiệm.
    Đó là điều mà nó diễn ra.
    Đó là một hội chứng phổ biến giữa những người trẻ tuổi.
    Tôi đã đọc, tôi nghĩ đó là cuốn sách “Courage to Be Disliked”, và trong một phần nó nói về cách một số người thích, họ thích sống trong lĩnh vực khả năng.
    Và lĩnh vực khả năng là không gian bạn sống khi bạn tuyên bố với thế giới
    rằng bạn sẽ làm một điều gì đó và trở thành một điều gì đó và trước khi bạn thực sự thực hiện điều đó.
    Vì vậy khi tôi nói với bạn bè của mình, hãy lắng nghe, tôi sẽ trở thành một diễn viên, chẳng hạn. Trong một năm rưỡi qua, tôi cứ đi quanh và nói rằng tôi sống trong thế giới của khả năng nơi mà không có phản hồi nào để bác bỏ tôi, điều đó thật tuyệt. Nhưng tôi đang nhận được tín dụng cho việc trở thành kiểu người cố gắng thay đổi. Và cái realm của khả năng đó trước khi bạn nhận được phản hồi hoặc thử nghiệm là một nơi rất tuyệt vời để ở với một số người. Điều đó thật và nó rất gây nghiện, nó gần như như một loại ma túy. Nhưng vấn đề là, bạn có realm khả năng này, nơi bạn có thể trở thành bất cứ thứ gì. Tôi có thể trở thành một diễn viên. Tôi có thể trở thành một người mới tuyệt vời. Tôi có thể trở thành Giám đốc điều hành (CEO). Tôi có thể là Elon Musk thứ hai. Nhưng cách mà thế giới hoạt động là bạn không đạt được điều gì trừ khi bạn có giới hạn. Có giới hạn và va phải bức tường và sự kháng cự đó là những gì giúp bạn học hỏi, giúp bạn vĩ đại, đó là cách mà bộ não con người hoạt động. Và ý tôi muốn nói là, giả sử bạn đang học piano. Bạn không thể bắt đầu bằng cách chơi bất cứ điều gì và làm tất cả các nốt nhạc. Những gì bạn có thể làm là rất hạn chế, đúng không? Bạn phải đi vào trong những giới hạn và những bức tường đó và học những điều cơ bản trước tiên. Và sau đó những bức tường đó bắt đầu mở rộng một chút. Nhưng bạn liên tục phải chống lại những giới hạn và những giới hạn đó khiến bạn ngày càng mạnh mẽ hơn. Nó giống như khi bạn bơi, sức kháng trong nước là điều làm cơ bắp của bạn lớn lên, đúng không? Sự kháng cự của các giới hạn là điều làm cho bộ não của bạn lớn hơn, khiến bạn thành công hơn, khiến bạn học hỏi. Nhưng nếu tất cả những gì bạn làm chỉ là sống trong thế giới mơ hồ của khả năng, bạn sẽ không bao giờ phát triển, bạn sẽ không bao giờ có cơ bắp, bạn sẽ không bao giờ có sức mạnh. Bạn không phát triển kỹ năng sống. Đó là một thế giới khó khăn. Vì vậy, ngay cả khi bạn biết rằng con người có thể rất tàn nhẫn. Nó có thể là một thế giới rất ác độc. Bạn phải có một lớp da dày trong thế giới này. Bạn phải phát triển một chút sự cứng cỏi và bạn phát triển sự cứng cỏi đó bằng cách thử nghiệm những điều và bằng cách thất bại. Và nếu bạn thất bại, bạn biết đấy, như vợ tôi làm trong ngành điện ảnh và chúng tôi biết rất nhiều diễn viên, và bạn biết đấy, bạn nghĩ tất cả đều lung linh, nhưng thực tế 99% là sự từ chối. Mọi người liên tục từ chối bạn và họ từ chối bạn vì những thứ mà bạn không kiểm soát được như ngoại hình của bạn, bạn biết đấy. Và điều phân biệt các diễn viên thành công và những người không thành công là những người có một chút da dày. Họ không để sự từ chối ảnh hưởng đến mình. Ồ, tôi thật không xứng đáng. Tôi ghét bản thân mình. Thế giới thật khủng khiếp. Họ nói, được rồi, tôi sẽ chuyển đến cái tiếp theo. Tôi đã học được những gì không hiệu quả ở đó và bạn phát triển một chút sự cứng cỏi. Nếu bạn không phát triển sự cứng cỏi đó, bạn sẽ không bao giờ tiến xa trong cuộc sống và bạn có được nó bằng cách thử nghiệm và cố gắng. Và khi bạn ở trong chương đầu tiên của cuộc đời nghề nghiệp của mình, có điều gì từ tất cả những công việc mà bạn đã làm, những gì bạn đã viết mà một người trẻ cần cố gắng thu nhận không? Và tôi nói điều đó, liệu họ nên nhắm đến kiến thức, kỹ năng, danh tiếng, tiền bạc, mạng lưới? Chắc chắn không phải tiền bạc. Chắc chắn không phải danh tiếng. Có thể, tôi có nghĩa là, vâng, hoặc nổi tiếng. Có thể mạng lưới có thể giúp. Nhưng điều bạn thực sự muốn làm trong thế giới này, thế kỷ 21 trong thập kỷ của chúng ta là kỹ năng. Bạn muốn học những kỹ năng. Càng nhiều kỹ năng bạn có, và tôi muốn nói là kỹ năng thực sự. Tôi không có ý nói là thử nghiệm điều gì đó trong một năm và rồi chuyển sang điều khác năm sau. Tôi muốn nói, đạt được kỹ năng thực sự trong một lĩnh vực nào đó, đúng không? Dù là trong máy tính, dù là trong nghệ thuật hay bất kỳ lĩnh vực nào, kỹ năng thực sự. Và sau đó nếu bạn có thể phát triển hai hoặc ba kỹ năng trước khi bạn bước vào tuổi 20 và vẫn có chút niềm vui, thế giới sẽ mở ra với bạn, bởi vì những gì bạn có thể làm khi bạn bước sang tuổi 30 là bạn sẽ nói, tôi có thể lấy kỹ năng mà tôi đã học trong lĩnh vực máy tính. Tôi có thể lấy kỹ năng mà tôi đã học trong lĩnh vực truyền thông và trong việc tạo ra một podcast hay thời tiết. Và tôi có thể tạo ra một doanh nghiệp kết hợp cả hai theo cách mà không ai từng nghĩ đến vì tôi là một người độc đáo. Thế giới sẽ mở ra với bạn. Kỹ năng là vàng của thế kỷ 21. Và nếu bạn bị mê hoặc bởi tiền bạc, nếu bạn suy nghĩ về tiền bạc, bạn đã bị định trước thất bại vì đó không phải là điều quan trọng trong cuộc sống. Bởi vì hãy giả sử bạn có hai lời mời làm việc. Một là vị trí mở tại Goldman Sachs với mức lương 150,000 một năm. Và một là tại một startup nào đó với mức lương 30,000 một năm và bạn đang sống ở New York và bạn sẽ phải đói. Bạn sẽ phải chia sẻ một căn hộ tồi tàn nào đó ở Bushwick, bất kể là ở đâu, đúng không? Hãy nhận công việc 30,000 đô la một năm bởi vì bạn sẽ học được rất nhiều. Bạn sẽ được thực hành. Trong khi ở công việc kia, bạn sẽ bị lạc giữa hàng trăm thanh niên khác và bạn sẽ không có trách nhiệm. Ở đây bạn sẽ có trách nhiệm. Vì vậy, tiền bạc không phải là điều quan trọng với bạn vì khi bạn ở tuổi 20, bạn có thể phải đói. Bạn có thể sống với ít thức ăn hơn. Bạn có thể gặp khó khăn một chút vì bạn còn trẻ. Tôi biết bản thân tôi. Tôi đã từng rất nghèo. Tôi đã sống ở London. Tôi đã có một công việc ở London vào năm 1984, tôi nghĩ là năm 1984. Và tôi kiếm được, tôi nghĩ là 30 bảng một tuần. Có thể ít hơn cả. Đó là mức lương khởi đầu. Và bạn gái của tôi lúc đó, món duy nhất mà chúng tôi có thể ăn chỉ là củ cải và bông cải. Phô mai bông cải là món chính của chúng tôi. Nhưng tôi 25 tuổi, tôi có thể chịu đựng được. Vì vậy, bạn có thể chịu đựng việc không kiếm được tiền và học hỏi vì đó là điều quan trọng nhất. Tôi không nghĩ nhiều người trẻ trong giai đoạn đầu đời của họ nhận ra cuộc sống kéo dài bao lâu. Vì vậy, bạn biết đấy, chúng tôi cố gắng rút ngắn thời gian. Chúng tôi cố gắng đến với tiền bạc nhanh nhất có thể. Nhưng bạn đang nói với tôi rằng hãy chọn con đường dài hơn, đó là việc thu nhận kỹ năng, ngay cả khi phải trả giá cho một số phần thưởng ngắn hạn rất hấp dẫn để đăng trên Instagram của tôi. Vâng. Thực ra, bạn biết đấy, bạn nhìn vào những người như Steve Jobs.
    Tôi có thể liên hệ với điều đó vì anh ấy hoàn toàn không quan tâm đến tiền.
    Điều đó chưa bao giờ là yếu tố thúc đẩy.
    Đó chưa bao giờ là yếu tố thúc đẩy của tôi, đúng không?
    Tôi muốn có niềm vui, tôi muốn thành công và tôi muốn có thể viết.
    Anh ấy muốn thiết kế những sản phẩm công nghệ đẹp nhất thế giới.
    Cuối cùng anh ấy trở thành người giàu nhất thế giới vào thời điểm đó,
    nhưng anh ấy không bao giờ quan tâm đến tiền.
    Đó không phải là điều khiến anh ấy động lực.
    Tôi chưa bao giờ quan tâm đến tiền và bây giờ tôi không giàu như Steve Jobs, nhưng tôi đang làm khá tốt vì nó sẽ đến với bạn.
    Nếu bạn chơi đúng trò chơi, nếu bạn học những kỹ năng khi còn trẻ và sau đó phát triển công việc kinh doanh của riêng mình,
    đến khi bạn 35 tuổi, bạn sẽ kiếm được gấp bốn lần số tiền bạn sẽ kiếm được từ công việc tại Goldman Sachs, đúng không?
    Đó là cách trò chơi hoạt động trong những ngày này.
    Bắt đầu công việc kinh doanh của riêng bạn, làm doanh nhân, làm doanh nhân là vị trí mạnh mẽ nhất mà bạn có thể đạt được,
    một số người không có số phận cho điều đó.
    Nó không có trong DNA của họ, nhưng đối với tôi, đó là điều mà tất cả chúng ta nên hướng đến, để trở thành ông chủ của chính mình.
    Bởi vì cá nhân tôi, tôi ghét làm việc cho người khác, nhưng làm doanh nhân, bắt đầu công việc kinh doanh riêng,
    một công việc có vị trí trong thế giới này, bạn sẽ kiếm được tất cả số tiền mà bạn cần.
    Mặc dù, làm doanh nhân thật sự rất đau đớn.
    Tôi nghĩ thực tế là Elon đã nói, “Xây dựng doanh nghiệp của mình giống như nhai thủy tinh và nhìn vào vực sâu.”
    Và tôi có thể liên hệ được một phần với những doanh nghiệp mà tôi đã xây dựng trong suốt những năm qua và cái khó khăn, bất định khủng khiếp.
    Và tôi đoán thỉnh thoảng có một chút ghen tị âm thầm với các thành viên trong đội của bạn, những người không nhận thức được sự hỗn loạn
    mà một người phải chịu đựng để đảm bảo mọi người được trả tiền đúng hạn và đảm bảo mọi người hạnh phúc.
    Được rồi, nhưng bài học cho tôi trong tất cả điều đó là thay đổi cảm nhận của bạn về điều mà niềm vui và hạnh phúc là gì.
    Vì vậy, trong khoảnh khắc đó, thật đau đớn, đúng không?
    Và chúng ta không thích đau đớn. Không ai thích đau đớn. Tôi không thích đau đớn, đúng không?
    Nhưng nếu cảm giác của bạn về điều gì là niềm vui và hạnh phúc chỉ như thế này, từ khoảnh khắc hiện tại đến đây,
    thì sẽ rất khó để thoát khỏi điều đó.
    Nhưng nếu cảm giác của bạn về niềm vui và hạnh phúc là ở đây, dài hạn, thì bạn sẽ có sức mạnh, bạn có khả năng vận động,
    bạn có không gian để điều chỉnh, và đó là chìa khóa của toàn bộ vấn đề.
    Được rồi, vậy bạn đang nói rằng nếu tôi có cái nhìn ngắn hạn về hạnh phúc, tôi mong đợi nó hôm nay, ngay bây giờ, và mỗi ngày,
    thì cuộc đời tôi sẽ không tuyệt vời, nhưng nếu tôi mong đợi hạnh phúc là một cái gì đó lâu dài…
    Vâng, vì vậy, nhìn bạn bây giờ. Đó là điều tôi đang cố nói.
    Bạn khá hạnh phúc, tôi tưởng tượng. Bạn khá đạt được, đúng không? Và bạn sẽ không đạt được đến đó
    nếu khi bạn 24 tuổi, hoặc bất cứ điều gì, bạn cứ từ bỏ vì nó quá đau đớn.
    Tôi nên đi tìm một công việc dễ dàng nào đó làm cho một ngân hàng hoặc cái gì đó. Bây giờ bạn sẽ rất khổ sở.
    Trong khi nhìn bạn bây giờ. Đó là điều tôi đang cố gắng mở mang suy nghĩ của mọi người.
    Theo Stephen Bartlett ở đây. Đó là mô hình.
    Một trong những điều mà tôi nghĩ đã giúp tôi đến đây là mặt tối của tôi.
    Bạn nói rất nhiều về mặt tối. Và khi tôi nói về mặt tối của tôi, tôi có ý nói đến sự không tự tin, nỗi xấu hổ,
    mong muốn hòa nhập, tất cả những điều đó hoạt động như một lực thúc đẩy.
    Và rất nhiều người có một mặt tối. Tôi đã nghe bạn nói rằng tất cả những người thành công vĩ đại đều có chút mặt tối trong họ.
    Làm thế nào để chúng ta dẫn dắt mặt tối của mình sao cho nó mang lại hiệu quả và không phải phá hủy?
    Tôi đã nói chuyện với một người khác hôm trước là một doanh nhân rất thành công.
    Họ có câu chuyện riêng về sự xấu hổ và sự ngại ngùng và cố gắng chạy trốn khỏi một đời sống nhất định mà họ từng có.
    Điều đó đã giúp họ thành công. Nhưng bây giờ họ làm việc 18 giờ mỗi ngày.
    Họ như gần như nghiện công việc của mình. Vì vậy, tôi tự hỏi liệu điều đó có thể đi quá xa không.
    Vâng. Nhưng họ nói họ hạnh phúc.
    Họ có. Vâng, họ nói họ thật sự hạnh phúc. Bạn có tin điều đó không?
    Thật khó để phân biệt hạnh phúc thật sự với sự hài lòng mà bạn có được khi bạn thực sự đang thoát khỏi mặt tối của mình.
    Bạn có hiểu ý tôi không? Bởi vì cá nhân này đã thành công chạy trốn khỏi bóng tối của họ
    và họ dường như đang ở trong trạng thái hài lòng vì họ đang thành công trong việc chạy trốn khỏi quá khứ của mình.
    Nhưng tôi không biết liệu đó có phải là hạnh phúc hay không.
    Yogi có thể nói với tôi rằng hạnh phúc là khi bạn ngừng chạy.
    Chà, bạn biết đấy, tôi đã làm việc cho ai đó. Tôi đã ở trong ban giám đốc của công ty American Apparel này, mà giờ đã ngừng hoạt động.
    Và CEO, Dov Charny, là người sáng lập công ty, một doanh nhân đáng kinh ngạc
    người đã từ một cửa hàng nhỏ ở Los Angeles khi tôi gặp anh ấy tạo ra đế chế này.
    Và điều đó thực sự mang lại phần thưởng lớn và tôi sẽ nói anh ấy là một người rất đạt được, nhưng anh ấy không thể ngừng lại.
    Anh ấy không thể dừng lại. Nó giống như một con quỷ chiếm lấy anh ấy.
    Anh ấy phải có nhiều hơn. Anh ấy phải xây dựng nhiều tòa nhà hơn.
    Anh ấy phải có nhiều American Apparel trên khắp thế giới.
    Anh ấy đã tự đẩy mình đến giới hạn.
    Và sau đó khi vụ sụp đổ xảy ra vào năm 2007, ngay trước khi công ty, vừa sau khi công ty lên sàn,
    anh ấy đã nợ nần đến mức công ty không bao giờ hồi phục, đúng không?
    Anh ấy đã cố gắng quá sức. Anh ấy không biết giới hạn của mình.
    Được rồi, vì vậy một phần của điều này không phải khi tôi nói nếu tiền thúc đẩy bạn, thì bạn sẽ có con quỷ đó.
    Nếu sự nổi tiếng và danh tiếng thúc đẩy bạn, thì con quỷ đó sẽ nắm lấy bạn bằng cổ
    và khiến bạn làm việc 18 giờ cho đến khi mọi người phải nhường bước và bạn làm nhục tất cả kẻ thù của mình.
    Và bạn sẽ khổ sở, đúng không?
    Vì vậy, biết ai bạn là và biết điều gì quan trọng sẽ cứu bạn khỏi loại chiếm hữu ác quỷ đó
    vì bạn thực sự sẽ không trở nên thành công lắm nếu bạn như vậy.
    Bạn sẽ tự ép bản thân tới mệt mỏi.
    Bạn sẽ không có những ý tưởng tốt.
    Điều xảy ra với rất nhiều người khi họ trở nên thành công là trước tiên, nó đi vào đầu họ.
    Họ nghĩ rằng họ có bàn tay Midas.
    Họ nghĩ rằng họ có, bạn biết đấy, cái chạm vàng và sau đó tâm trí của họ bắt đầu đi theo một hướng đơn nhất. Họ học cách làm một điều gì đó và cứ làm, làm, làm, làm và làm. Và họ không biết cách học. Họ không biết rằng có những cách khác để làm mọi thứ, đúng không? Và đó là điều xảy ra khi bạn trở nên hoàn toàn ám ảnh và tâm trí của bạn không mở, không tự do và không phát triển, và bạn không còn sáng tạo nữa. Để sáng tạo sẽ yêu cầu bạn thử một điều gì đó khác biệt, không mở rộng công ty của bạn vô tận như anh ta đã làm và thay vào đó hãy cải thiện năm chi nhánh mà bạn có ở Los Angeles và sáng tạo hơn với nó và đừng bị ám ảnh bởi tiền bạc, danh tiếng và uy tín. Đó là câu trả lời, tôi nghĩ là ở đó. Bạn có hiểu không? Vâng, tôi hiểu, vâng. Vâng, có điều gì đó mà tôi nghĩ rất nhiều người, rất nhiều người gặp khó khăn, đó là phần nào ý tưởng tập trung vào thứ ở trước mặt bạn so với việc bị phân tâm quá mức với các cơ hội khác. Và tôi muốn nói với bạn về ý tưởng tập trung này và bạn nghĩ nó quan trọng như thế nào đối với việc thành thạo. Vâng. Tôi có rất nhiều người trẻ đến nói với tôi, ôi, tôi đang làm một cái gì đó nhỏ trong lĩnh vực tiền ảo ở đây và tôi có doanh nghiệp tóc ở đây và tôi có cái khác ở đây. Bạn sẽ nói gì với những người đang cố gắng trở thành bậc thầy trong thế giới này liên quan đến sự tập trung? Thật buồn cười vì tôi đang giúp con trai của một người bạn cũ của tôi gặp phải vấn đề đó và cậu ấy vô cùng thành công. Tôi hy vọng cậu ấy không nghe điều này. Cậu ấy 20 tuổi. Cậu ấy rất giàu có. Cậu ấy đã làm được những điều tuyệt vời. Nhưng cậu ấy là một trong những người phân bổ bản thân vào tất cả những thứ khác nhau này. Và tôi không thể tìm thấy một điểm chung nào kết nối tất cả chúng với nhau ngoài việc kiếm tiền và có mối quan hệ và đủ thứ. Và điều đó rất hấp dẫn trong thế giới này, đặc biệt là bạn biết đấy, nơi có quá nhiều khả năng mà bạn có thể truy cập internet. Bạn có thể học cái này cái kia mà những người khác đang làm. Bạn có thể tham gia vào tiền ảo. Bạn biết đấy, bạn có thể bắt đầu doanh nghiệp của riêng mình ở đây. Bạn có thể tham gia vào thế giới sức khỏe và thể chất. Bạn có thể và sau đó tìm cách kết nối tất cả chúng lại với nhau. Nhưng cuộc sống không hoạt động như vậy. Đó không phải là cách mà não hoạt động. Nó không phải là những gì chúng ta được sinh ra để làm, vì nó không bắt đầu từ bạn. Tất cả mọi thứ phải bắt đầu từ bạn. Nó không thể bắt đầu từ thế giới. Nó không thể bắt đầu từ những gì người khác đang làm. Nó không thể bắt đầu từ những gì thu hút. Nó phải xuất phát từ bên trong. Nếu nó không xuất phát từ bên trong, thì bạn sẽ lang thang mãi mãi trong nhiều năm. Và vì vậy, điều tôi đã làm với người trẻ này mà tôi sẽ không nhắc đến tên, nhưng tôi yêu quý là: điều gì thực sự ở trong trái tim của bạn? Điều gì mà bạn thực sự, thực sự yêu thích? Làm thế nào chúng ta có thể kết nối tiền ảo này với doanh nghiệp truyền thông mà bạn đang bắt đầu với thế giới thể thao mà bạn đang bắt đầu với điều gì đó về thể hình này? Điều gì kết nối tất cả chúng lại với nhau, bạn biết không? Và đối với tôi, tôi đã suy nghĩ, tôi cảm thấy chúng tôi vẫn chưa giải quyết được, nhưng cậu ấy khá hứng thú với các ngôi sao nổi tiếng và thế giới đó. Và điều đó thì không sao cả. Tôi nghĩ không có gì sai với điều đó. Vì vậy, tôi sẽ nói, có lẽ điều kết nối tất cả đây là lĩnh vực điện ảnh, đúng không? Bởi vì điện ảnh rất đa dạng để là một nhà sản xuất, để huy động tiền. Bạn đang giao tiếp với đủ loại người khác nhau. Bạn đang kết nối mạng. Bạn đang gặp gỡ các diễn viên trẻ. Bạn biết đấy, đó là một cuộc sống lấp lánh, nhưng nó có sự tập trung. Được rồi, vì vậy, khi bạn tập trung vào một điều gì đó, thế giới như mở ra, nhưng bạn phải tập trung vào điều đúng đắn. Vì vậy, nếu bạn được định mệnh để trở thành một nhà văn và sau đó bạn quyết định vì bạn muốn tiền mà vào trường luật và sau đó bạn tập trung rất sâu vào trường luật. Điều gì sẽ xảy ra là trong một hoặc hai năm, bạn sẽ có thể sống qua ngày. Nhưng sau đó bánh xe sẽ bắt đầu đi chậm lại vì bạn không quan tâm đến nó. Bạn không kết nối với nó. Bạn cảm thấy chán và sự tập trung của bạn sẽ bắt đầu tan rã. Nhưng nếu đó là thứ mà bạn yêu thích, bạn có thể tập trung vào nó trong bảy, tám, 10, 12 năm mà không bao giờ thấy chán. Qua việc quan sát một thành viên trong gia đình của tôi làm một điều tương tự. Một phần của vấn đề là khi cô bắt đầu một hành trình nào đó, khởi nghiệp một doanh nghiệp mới, nó sẽ trở nên khó khăn như mọi khi. Và khi bạn nhìn qua bên kia đường, người kia có vẻ như có cuộc sống dễ dàng hơn với việc của họ hoặc với tiền ảo của họ hay với bất cứ điều gì. Và họ nói với bạn câu chuyện về bao nhiêu tiền họ đã kiếm được và nó dễ dàng như thế nào, bất kể thế nào. Vì vậy, bạn bị cám dỗ để tin rằng cỏ bên kia xanh hơn, bạn theo đuổi nó. Bây giờ bạn đang làm hai điều. Bây giờ điều đầu tiên của bạn bắt đầu gặp khó khăn. Và tôi nghĩ đặc biệt trong giai đoạn đầu của cuộc đời, khi bạn không có nguồn lực như Elon Musk, phần lớn trò chơi là tập trung đủ vào một điều gì đó để tích lũy những nguồn lực đó để bạn có cơ hội làm được nhiều hơn một điều hoặc phân tán rủi ro một chút. Nhưng trong mùa đầu tiên đó, khi bạn đang ở giai đoạn tích lũy nguồn lực, tôi nghĩ rằng các nhà đầu tư ban đầu của tôi trong công ty của tôi nhớ một ngày, đã gửi email cho nhà đầu tư đầu tiên của tôi, người là một người rất thành công và nói: “Tôi có một ý tưởng.” Và đó là một ý tưởng khác ngoài cái mà anh ấy đã đầu tư. Và tôi nhớ email đó, tôi 18 tuổi và anh ấy đã đánh tôi rất mạnh trong email đó. Anh ấy nói, “Nếu bạn không tập trung vào một điều, bạn sẽ không bao giờ thành công.” Nhưng bạn là người đã quan tâm đến điều khác. Vâng, tôi đã cố gắng tìm một điều. Vâng, vì vậy nhà đầu tư của tôi là một người rất thành công và tôi đã gửi cho anh ấy ý tưởng khác này mà tôi nghĩ là tuyệt vời. Vâng, vâng, vâng. Và anh ấy đã gửi tôi một email trả lời, giống như bị đánh bằng roi. Và anh ấy nói, “Nếu bạn không tập trung vào một điều ngay bây giờ, bạn sẽ không bao giờ thành công.” Bởi vì bạn cũng đã cướp đi cơ hội của chính mình, như bạn đã nói, để tích lũy những kỹ năng sâu sắc. Vâng, đúng vậy.
    Vâng, tôi nhớ rằng đây là điều mà những người khôn ngoan biết. Nếu bạn còn trẻ, nếu bạn có một người cố vấn như bạn đã từng, người có thể nói cho bạn sự thật, cách làm như thế nào, thì điều đó sẽ giúp bạn tiết kiệm được nhiều năm khổ sở. Tôi nhớ khi chúng tôi ở American Apparel, năm 2007, công ty sắp sửa lên sàn chứng khoán. Tôi chuẩn bị được đưa vào hội đồng quản trị thì có một người đàn ông đến gặp tôi, giống như nhà đầu tư của bạn. Anh ấy nói: “Robert, hãy đảm bảo rằng Dove không mở rộng một cách mù quáng. Hãy tập trung vào thương hiệu. Hãy để nó tập trung vào một điều và sau đó nó sẽ thành công.” Lúc đó, tôi nghĩ điều đó thú vị, nhưng tôi không thực sự dũng cảm để giải thích điều đó cho Dove. Nhưng có những người hiểu được sự thật của điều này. Còn một điều nữa về sự ghen tị, như bạn nói, bạn thấy những người bạn khác đang làm crypto và họ có rất nhiều niềm vui và kiếm được rất nhiều tiền. Nói với bạn, đó là một điều vô lý. Họ không vui vẻ như bạn nghĩ đâu, đúng không? Mọi người tạo ra một hình ảnh trên Instagram hoặc TikTok hoặc bất cứ đâu mà cuộc sống dường như thật huy hoàng. Nhưng họ không bao giờ vui vẻ như bạn hình dung đâu, bạn biết không? Trong cuốn sách của tôi, Các Quy Luật Của Tự Nhiên Con Người, tôi nói về Aristotle Onassis, người đã từng là người đàn ông giàu nhất thế giới vào những năm sáu mươi. Ông kết hôn với góa phụ của John F. Kennedy, Jacqueline Kennedy, Jacqueline Onassis. Ai có thể hạnh phúc hơn điều đó? Ông có du thuyền, v.v. Ông là người bất hạnh, khổ sở nhất thế giới, như Jacqueline Kennedy đã giải thích trong tự truyện của mình. Ông là một người có tính cách xấu xa, bất hạnh. Nhưng mọi người đều nghĩ và ghen tị với ông vì ông có người vợ xinh đẹp và nhiều tiền bạc như vậy. Những người mà bạn ghen tị không sống tốt như bạn nghĩ đâu, vì vậy đừng để điều đó ảnh hưởng đến các quyết định của bạn trong cuộc sống. Tôi chưa bao giờ quên một đoạn clip của Johnny Ive mà tôi đã xem rất nhiều năm trước. Tôi nghĩ nó phải khoảng năm năm trước, nơi anh ấy nói về việc làm việc với Steve Jobs. Và đây là điều anh ấy nói trong đoạn clip, và tôi chưa bao giờ quên nó, chưa bao giờ quên nó. Nghe có vẻ đơn giản, nhưng tôi vẫn cảm thấy sốc về việc có rất ít người thực sự thực hành điều này. Và đó là một cuộc chiến để thực hành, nhưng đó là vấn đề về sự tập trung. Steve là người có sự tập trung đáng kinh ngạc nhất mà tôi từng gặp trong đời. Và vấn đề với sự tập trung không phải là điều gì đó mà bạn khao khát, hay quyết định vào thứ Hai, “Bạn biết không? Tôi sẽ tập trung.” Nó là, mỗi phút, một câu hỏi, “Tại sao chúng ta lại nói về điều này? Đây là điều chúng ta đang làm.” Bạn có thể đạt được rất nhiều khi bạn thực sự tập trung. Và một trong những điều mà Steve sẽ nói, vì tôi nghĩ ông ấy lo lắng rằng tôi không tập trung, ông sẽ hỏi: “Bạn đã nói không với bao nhiêu thứ?” Và tôi, thành thật mà nói, tôi sẽ có những thứ hy sinh, bởi vì tôi muốn rất thành thật về điều đó. Và vì vậy tôi nói: “Ôi, tôi đã nói không với cái này, và không với cái kia.” Nhưng ông ấy biết rằng tôi không thật sự quan tâm đến việc làm những thứ đó. Vì vậy không có sự hy sinh nào thực sự. Ý nghĩa của việc tập trung là nói không với những điều mà bạn, bằng mọi tế bào trong cơ thể, nghĩ là một ý tưởng tuyệt vời, và bạn thức dậy với suy nghĩ về nó, nhưng bạn nói không với nó vì bạn đang tập trung vào điều khác. Vâng. Amen. Đó, bạn biết không, đó là nhà thờ của sự tập trung mà tôi hoàn toàn đồng ý. Ý tôi là, tôi ghét việc dùng ví dụ của chính mình vì tôi là một rara avis, bạn biết không, tôi là một chú chim hiếm. Nhưng, bạn biết không, tôi có một cuốn sách mà tôi đang viết, được rồi, và nó về một chủ đề rất cụ thể. Và tôi gặp phải những sự xao nhãng mọi lúc. Mọi người muốn, bạn biết, tôi có thể tham gia buổi nói chuyện ở Ấn Độ, nơi tôi chưa bao giờ đến trước đây, hoặc Ai Cập, bạn biết đấy, hoặc tham gia vào dự án truyền hình này. Và thực sự thì tôi không bị cám dỗ bởi những điều đó bởi vì tôi chỉ yêu thích việc viết lách. Nhưng vấn đề thực sự ở đây là tôi đang viết cuốn sách này và, và tôi, nó không diễn ra tốt lắm. Đó là vì tôi không tập trung vào điều thực sự mà tôi đang cố gắng nói. Vì vậy, bạn có thể giảm mức độ tập trung đó xuống đến từng chi tiết nhỏ nhất của doanh nghiệp hoặc viết lách của bạn, bất cứ điều gì. Bạn đang cố gắng nói điều gì? Bạn đang cố gắng đạt được điều gì? Thương hiệu của bạn thực sự về điều gì? Đi vào chi tiết, tìm hiểu những hạt cát nhỏ và biết đó là gì. Vì vậy, mỗi khi tôi viết chương của mình và tôi bắt đầu viết về điều gì đó không liên quan trực tiếp đến nó, và những gì mà độc giả sẽ quan tâm, tôi đang mắc một sai lầm và tôi mắc phải sai lầm đó trong vài tuần và sau đó nhận ra nó và lùi lại. Vì vậy, mức độ tập trung đó phải có rất nhiều năng lượng phía sau vì bạn yêu thích những gì bạn đang làm đến mức khi bạn lệch khỏi nó, radar trong não bạn sẽ báo, bạn đang đi sai, bạn đang đi sai, bạn phải quay lại nó, đúng không? Và điều đó thật đau đớn, nhưng khi bạn quay lại và khi mọi thứ thực sự phù hợp, nó mang lại cảm giác vô cùng dễ chịu. Vì vậy, sự tập trung đối với những người trẻ dường như thật đau đớn, Chúa ơi, mọi người khác đang có rất nhiều niềm vui và tôi phải học điều này. Hãy tự nhắc nhở rằng bạn đang làm một điều mà não bạn sẽ thưởng cho bạn vài năm sau. Vì vậy, người bạn của bạn dường như đang rất vui vẻ trong ba năm, họ sẽ tụt xuống, làm một công việc tồi tệ nào đó, trong khi bạn sẽ lên cao hơn. Vì vậy, hãy giữ tâm trí bạn vào vấn đề lớn hơn và biết rằng làm việc với những gì mà não bạn hoạt động tốt sẽ mang lại những phần thưởng tuyệt vời trong tương lai. Khi họ nói về lợi suất kép trong cuộc sống, họ luôn nói rằng đó là chậm trước rồi mới nhanh. Và ngay cả podcast này, nếu bạn nhìn vào đồ thị của podcast này trong ba năm đầu tôi ghi âm trong tủ quần áo của mình vào các tối Chủ nhật một mình, hoàn toàn phẳng. Không ai nghe cả. Và sau đó, đến năm thứ tư hoặc thứ năm, nó đi thẳng lên.
    Và đó là hậu quả của ba năm đầu tiên, nơi mà việc tiếp thu kỹ năng, hiểu những gì mọi người thích và tại sao họ lại thích nghe chương trình, và thực sự trở nên tốt hơn trong việc nói chuyện, phát biểu và phỏng vấn, v.v. Điều mà hầu hết mọi người bỏ lỡ là họ bỏ lỡ giai đoạn thực tập của những năm tháng chậm chạp, cô đơn, không được thưởng công vì họ mất tập trung. Không ai vỗ tay, không có lượt tải xuống. Tôi chưa bao giờ thấy con đường nào khác. Tôi chưa bao giờ thấy một con đường khác ở đó. Tôi chưa bao giờ thấy thành công đến chỉ sau một đêm. Thực ra, tôi biết tôi có thể nêu tên năm podcaster khác có cùng câu chuyện như bạn đã kể cho tôi, như Lewis Howes, Chris Williamson, Jay Shetty. Họ đều có cùng một câu chuyện trong nhiều năm. Không có gì xảy ra. Và tôi đã biết những người này khi họ chỉ mới bắt đầu. Và rồi điều đó xảy ra. Tôi nhớ khi tôi làm việc với 50 Cent về cuốn sách “The 50th Law”. Bạn biết không, mọi người nhìn vào các ngôi sao rap và họ nghĩ, ôi, sự lấp lánh, sự thú vị, sự phấn khích, sự quyến rũ, lối sống. Nhưng anh ấy nói, bạn biết không, tôi biết anh ấy vì tôi đã ở bên cạnh anh ấy. Không ai làm việc chăm chỉ hơn 50. Anh ấy cực kỳ kỷ luật và cực kỳ tập trung. Và khi anh ấy thành công trong giới âm nhạc, nó đã trải qua nhiều năm khó khăn, gian khổ và thất bại. Nhưng không ai thấy điều đó. Họ chỉ thấy anh ấy trong các buổi hòa nhạc với tất cả sự lấp lánh và thú vị. Họ không bao giờ tập trung vào những năm tháng kiên trì và gần như thất bại. Anh ấy đã bị bắn và suýt chết. Công ty thu âm của anh ấy đã ngừng hợp tác với anh. Anh ấy phải tự thân vận động để quay trở lại ngành âm nhạc từ những ngày đầu cho đến khi Eminem cuối cùng nhận ra anh. Nhưng chúng ta không thấy điều đó từ những người nổi tiếng này, tất cả sự kiên trì và công việc chăm chỉ đã đưa họ đến đó. Chúng ta chỉ thấy thành công và chúng ta bị mê hoặc bởi thành công. Tôi đã nghe bạn đề cập đến lý thuyết khung tâm trí của Howard Gardner trong cuốn sách về trí thông minh đa dạng. Và trong cuốn sách đó, nó nói rằng có năm loại trí thông minh: trí thông minh logic, trí thông minh ngôn ngữ, trí thông minh giao tiếp, trí thông minh không gian và trí thông minh cơ thể. Nó định nghĩa chúng một cách rất khác nhau. Trí thông minh logic là khả năng suy luận, giải quyết vấn đề và tư duy theo cách trừu tượng như các nhà khoa học và nhà toán học. Trí thông minh ngôn ngữ là những thứ như nhà văn, luật sư và nhà thơ. Bạn là một trong những nhà văn đó. Trí thông minh giao tiếp là các nhà lãnh đạo, nhà tâm lý học và giáo viên. Trí thông minh không gian là các kiến trúc sư, nghệ sĩ và phi công. Và cuối cùng, trí thông minh cơ thể là các vận động viên, vũ công và bác sĩ phẫu thuật. Nó quan trọng đến mức nào khi biết loại trí thông minh của bạn để thành công trong cuộc sống? Vì vậy, việc tìm ra điều đó là vô cùng quan trọng. Và lý do tôi thích cuốn sách này đến vậy là vì chúng ta có xu hướng nghĩ về trí thông minh như một khía cạnh trí tuệ, như lập trình máy tính hoặc toán học hay bất cứ điều gì, nghĩa là có bằng tiến sĩ trong lĩnh vực này. Nhưng đó không phải là trí thông minh. Trí thông minh cũng là trí thông minh cơ thể. Như một người như Kobe Bryant là thông minh trong bóng rổ như Albert Einstein, nhưng theo một cách khác. Vì vậy, bạn có một bậc phụ huynh luôn hướng tới việc vào trường tốt nhất và trở thành một người khổng lồ trí tuệ. Còn đứa con của họ lại muốn học ballet hoặc thể thao hoặc một cái gì đó. Và bạn nhìn xuống điều đó và nói, không, không, không, bạn đang đặt con của bạn vào con đường khổ sở. Hãy nhận ra một trong những khung này cho con của bạn và khuyến khích nó và để cho chúng đi theo hướng đó. Bởi vì đó là điều mà chúng tự nhiên hướng đến. Đó là điều thú vị, đúng không? Vì vậy, đối với tôi, đó là trí thông minh ngôn ngữ, từ ngữ. Từ khi tôi còn là một đứa trẻ, từ ngữ đã làm tôi mê hoặc. Tôi không thể tin rằng chúng ta có từ để đặt tên cho mọi thứ và rằng chúng là những ký hiệu với các chữ cái mang âm thanh. Nhưng một quả chanh không phải là một quả chanh. Nó chỉ là một từ. Và tôi đã năm tuổi, nhưng điều đó có thể là gì? Điều đó thật thú vị, bạn biết đấy, và bạn có thể tách một từ ra và viết thành các từ khác. Vì vậy, tôi đã biết rất sớm rằng đó là từ, từ, từ, từ. Và tôi thực sự kém ở một trong những loại trí thông minh này, đó là trí thông minh cơ khí, biết cách xây dựng mọi thứ. Tôi rất tệ về điều đó, điều này thật kỳ lạ vì cha tôi rất giỏi về điều đó và ông không giỏi trong bất kỳ khía cạnh nào khác. Và tôi không thừa hưởng nó. Vì vậy, điều này tiếp tục làm rõ vấn đề di truyền ngay tại đó. Nhưng, bạn biết đấy, tìm ra loại nào trong số đó và dồn vào nó và biến nó thành hướng đi của cuộc đời bạn là rất, rất quan trọng. Vì vậy, nếu điều bạn quan tâm là trí thông minh giao tiếp và bạn hiểu điều đó và bạn không hướng vào một công việc mà bạn có thể giao tiếp và ở bên mọi người, bạn sẽ rất khổ sở. Nhưng nếu bạn biết rằng điều bạn thực sự quan tâm là trí thông minh giao tiếp, bạn có hàng trăm hướng khác nhau mà bạn có thể đi tới. Bạn biết đấy, điều đó không có nghĩa là bạn chỉ có thể là một nhân viên xã hội. Chỉ cần có nghĩa là bạn phải là một nhà lãnh đạo của mọi người vì bạn hiểu bạn thích ở bên mọi người, thích làm việc với người khác. Bạn rất đồng cảm. Có thể có hàng trăm loại công việc khác nhau. Nhưng một khi bạn biết điều đó, nó cho bạn một cảm giác về hướng đi. Đó là bước quan trọng nhất cho mọi người. Và tôi luôn khuyên mọi người nên đọc cuốn sách này vì nó rất, rất quan trọng. Rất nhiều lý do mà chúng ta mất tập trung như tôi đã thấy trong cả nhóm bạn bè của mình và gia đình mình là do sự ghen tỵ. Vâng. Kiểm soát sự ghen tỵ của bản thân quan trọng đến mức nào? Tôi đã nghe bạn mô tả nó là cảm xúc xấu xí nhất. Thực ra, điều đó xấu xí theo nghĩa là, bạn biết đấy, đó là một sự thừa nhận rằng bạn cảm thấy thấp kém, rằng bạn cảm thấy rằng ai đó tốt hơn bạn. Và ai muốn thừa nhận điều đó? Bạn biết không, có một nhà tâm lý học rất nổi tiếng tên là Alfred Adler từ những năm 20. Ông là một đệ tử của Freud. Ông nghĩ rằng khả năng này luôn muốn tốt hơn và vượt trội hơn người khác là động lực chính của 90% hành vi con người. Rằng chúng ta luôn muốn cảm thấy ít nhất là chúng ta vượt trội theo một cách nào đó.
    Và cảm giác rằng chúng ta không bằng người khác tạo ra điều mà ông gọi là mặc cảm tự ti. Vì vậy, thật sự rất đau đớn khi tự nhủ rằng người này đang làm tốt hơn bạn hoặc họ trẻ hơn và đẹp trai hơn bạn. Rằng vợ của họ thú vị hơn bạn hoặc con cái họ đang làm tốt hơn, vì điều đó có nghĩa là một sự châm chọc vào bạn, đúng không? Chúng ta di truyền rất dễ bị ghen tị do cách não bộ của chúng ta hoạt động. Vì vậy, nó là một yếu tố đã được công nhận rằng những con tinh tinh dễ cảm thấy sự ghen tị, đúng không? Nếu bạn cho một con tinh tinh một quả chuối hoặc một quả nho và không cho con khác, chúng sẽ có ánh mắt đầy thù ghét, ánh mắt khó chịu mà chúng ta liên tưởng đến sự ghen tị. Vậy nên, đó là điều có trong các loài linh trưởng. Và điều xuất phát từ đó, tôi tin rằng, là não của chúng ta hoạt động dựa trên sự so sánh. Đó là cách chúng ta học hỏi. Đó là cách chúng ta hiểu mọi thứ. Chúng ta hiểu rằng đây là một con vật hoang dã bởi vì nó không phải là cái thứ khác ở đó. Não của chúng ta so sánh các thông tin để quyết định điều gì là gì, điều gì khác biệt với cái khác. Vì vậy, não của chúng ta được thiết lập để so sánh. Và khi bạn tạo ra một loài động vật xã hội, mà chúng ta là loài động vật xã hội nhất trên hành tinh và bạn có bộ não đó đang liên tục so sánh. Chúng ta đang sử dụng cơ chế đó để so sánh bản thân với những người khác và luôn muốn những gì người khác có. Và họ đã nhận thấy ở những xã hội săn bắn – hái lượm từ cách đây khoảng 30.000 năm, vài xã hội vẫn tồn tại ở thế kỷ 20, rằng sự ghen tị là một vấn đề lớn giữa họ. Và vì vậy, khi một người nhận được một món quà, mọi người trong bộ tộc đều rất tức giận và phẫn nộ đến nỗi người nhận quà phải chia sẻ nó với người khác để họ không trở thành mục tiêu của sự ghen tị. Bởi vì điều đó có thể dẫn đến việc bị giết, đúng không? Vậy nên sự ghen tị đã ăn sâu vào tất cả chúng ta. Chúng ta liên tục so sánh bản thân với người khác, được không, nhưng chúng ta không muốn thú nhận điều đó. Vì vậy, nếu tôi so sánh bản thân với một nhà văn khác mà tôi nghĩ đang có cuộc sống tốt hơn mình, người đã bán được nhiều sách hơn tôi, điều tôi sẽ làm trong đầu là thay vì nói rằng anh ấy xứng đáng hay cô ấy xứng đáng vì họ thực sự là những nhà văn giỏi hơn. Tôi sẽ nghĩ, họ thực sự không xứng đáng. Họ chỉ là một kẻ tầm thường. Họ chỉ làm điều đó vì họ biết công chúng muốn gì và họ không biết. Cuốn sách của tôi sẽ được đọc 100 năm nữa, nhưng không ai sẽ đọc sách của họ trong năm năm. Tôi tự biện minh cho bản thân, đúng không? Tôi không cảm thấy ghen tị. Không, không, không, tôi không nói rằng người đó vượt trội hơn. Thực tế, họ thực sự kém hơn tôi. Đó là những trò chơi mà chúng ta chơi khi ghen tị với người khác. Và điều đó đang trở thành một quả bom hạt nhân của sự ghen tị trên mạng xã hội, đúng không? 60 năm trước, tôi sẽ không biết hàng xóm hoặc bạn bè từ đại học của tôi đang làm gì, họ kiếm được bao nhiêu tiền và họ hạnh phúc đến mức nào. Nhưng bây giờ bạn biết mọi người trên hành tinh đang làm gì và họ tốt thế nào và họ hạnh phúc như thế nào và những chuyến đi tuyệt vời mà họ thực hiện. Và, bạn biết, các trường học tuyệt vời mà con cái họ đang được vào học và còn nhiều hơn thế nữa. Vì vậy, đó là một cỗ máy sản xuất sự ghen tị và điều đó đang xâm nhập vào hệ thống chính trị của chúng ta cũng như vậy. Nó đang thẩm thấu vào tất cả các khía cạnh của cuộc sống, nhưng không ai muốn nói về nó và không ai muốn thú nhận điều đó. Điều quan trọng nhất với sự ghen tị là thừa nhận rằng bạn cảm thấy nó, được không? Vì vậy, tôi sẽ nói, tôi sẽ vận động để thừa nhận, bạn biết không? Đôi khi tôi thực sự ghen tị với Ryan Holiday. Anh ấy trẻ hơn tôi 30 tuổi. Anh ấy đã viết nhiều sách hơn tôi trước khi tôi viết cuốn sách đầu tiên của mình. Anh ấy có một gia đình. Anh ấy có những ngôi nhà tuyệt vời. Anh ấy đang làm rất tốt. Vâng, đôi khi tôi cảm thấy ghen tị. Tôi sẽ thừa nhận điều đó, được không? Nếu bạn không thú nhận điều đó với bản thân, thì nó chỉ tích tụ và điều gì đó xấu xa sẽ xảy ra. Và điều tôi có thể làm với cảm giác ghen tị mà tôi có thể có là tôi nghĩ, Trời ơi, Robert, không có lý do gì để cảm thấy như vậy. Hãy trải qua một quá trình và nghĩ rằng anh ấy thực sự xứng đáng với mọi thành công mà anh ấy đã có. Bạn biết đấy, anh ấy xứng đáng vì anh ấy đã làm việc rất chăm chỉ và anh ấy là một người thực sự tốt. Anh ấy có đạo đức. Anh ấy xứng đáng. Và vì vậy bạn nên vui mừng cho anh ấy, mà tôi thì có. Tôi cực kỳ vui mừng cho anh ấy. Nhưng tôi có một chút cảm giác ghen tị ban đầu. Bạn phải thừa nhận điều đó với bản thân và đó không phải là điều dễ dàng để thừa nhận vì điều đó có nghĩa là bạn thừa nhận rằng bạn cảm thấy thấp kém trong một khoảnh khắc. Bạn có thể sử dụng nó một cách tích cực không? Có, có, chắc chắn. Và tôi đã nói trong “Các quy luật của bản chất con người” về các chiến lược để làm điều đó. Một trong số đó là có ai đó mà bạn ghen tị trong thế giới. Thay vì tích tụ với cảm xúc xấu đó, hãy biến nó thành động lực. Thay vì ghen tị, hãy cảm thấy cái mà gọi là sự bắt chước, nơi bạn cảm thấy cạnh tranh và bạn sẽ trở nên tốt như họ hoặc tốt hơn họ. Bạn sẽ sử dụng cảm giác kém cỏi đó để thúc đẩy bạn làm việc chăm chỉ hơn và hơn nữa. Một điều nữa là, khi ai đó thất bại và chúng ta thực sự hơi vui vẻ về điều đó, đó được gọi là Schadenfreude, đúng không? Đối lập với Schadenfreude là một cụm từ mà Nietzsche gọi là mitfreude, có nghĩa là thay vì cảm thấy vui sướng trong nỗi đau của họ, bạn cũng cảm nhận được niềm vui của họ. Vì vậy, thay vì cảm thấy ghen tị, hãy cố gắng cảm thấy vui mừng cho người khác. Bây giờ, bạn sẽ nói rằng tôi không thể làm điều đó, nhưng có, bạn có thể. Bạn phải luyện tập nó. Có một nhà tâm lý học tuyệt vời tên là William James, người gọi nó là chiến lược “như thể”. Vì vậy, chỉ cần nói với bản thân rằng tôi thực sự vui mừng cho thành công của họ. Và khi bạn làm điều đó, thực sự là một cảm giác tuyệt vời khi cảm thấy tốt về việc ai đó làm tốt, là một cảm giác rất cao quý. Nó nâng bạn lên thay vì hạ bạn xuống và làm bạn cảm thấy xấu xa. Nó làm bạn cảm thấy cao quý. Nó làm bạn cảm thấy tốt hơn về bản thân và mở ra toàn bộ cuộc sống cảm xúc của bạn. Vì vậy, tôi có những chiến lược khác trong cuốn sách, nhưng đó là một vài điều. Tôi đang tự hỏi tại sao cuốn sách của bạn “Power” vẫn bán chạy đáng kinh ngạc.
    Tôi có ý nói rằng, hầu hết các cuốn sách, khi ra mắt, sẽ có thời khắc của chúng và sau đó chúng sẽ kết thúc.
    Nhưng vì một lý do nào đó, những gì bạn viết trong cuốn sách này lại hấp dẫn, quyến rũ và thu hút mọi người hơn bao giờ hết.
    Và người ta có thể cho rằng điều đó là vì mọi người cảm thấy bất lực hơn.
    Khi họ nhìn thấy cuốn sách, nó mang đến cho họ lời hứa về điều mà họ khao khát rất nhiều.
    Đó có phải là một đánh giá chính xác không?
    Tôi nghĩ là có.
    Tôi nghĩ là có.
    Tôi có nghĩa là, tôi đã nhận thấy trong khoảng sáu năm qua, doanh số bán hàng đã cao hơn bao giờ hết.
    Và một phần lớn trong số đó, bạn biết đấy, những người trẻ tuổi đã trải qua cuộc khủng hoảng năm 2008 và họ phải đối phó với COVID và đại dịch.
    Và trong những năm mà thế giới dường như đảo lộn, cuốn sách lại bán chạy hơn bao giờ hết.
    Vì vậy, tôi nghĩ sự bất lực và cảm giác mất kiểm soát, cùng với cảm giác rằng có thể có điều gì đó ở ngoài kia có thể hướng dẫn tôi một chút
    trong những thời điểm vô cùng bối rối và khó khăn mà chúng ta đang sống có thể rất quyến rũ và hấp dẫn.
    Vì vậy, tôi có nghĩa là, luôn có sự thay đổi trong thế giới của chúng ta.
    Luôn có sự hỗn loạn.
    Nhưng khi cuốn sách ra mắt vào năm 1998, nó không hỗn loạn như hiện nay.
    Vì vậy, tôi nghĩ bạn nói đúng.
    Tôi cũng cho rằng thành công không nhất thiết phải do sự xuất sắc của tôi hay sự xuất sắc của cuốn sách, mà do thực tế là mọi người cảm thấy ngày càng bất lực hơn.
    Theo nhiều số liệu thống kê, mọi người cô đơn hơn bao giờ hết.
    Và khi bạn nhìn vào tác động mà điều đó có đối với mọi người, nó tương đương với việc hút 15 điếu thuốc mỗi ngày, theo một số báo cáo.
    Họ có khả năng sống một mình hơn.
    Họ có khả năng cảm thấy cô đơn và báo cáo cảm giác cô đơn.
    Họ có khả năng cảm thấy rằng họ không có ai để nhìn nhận trong thời điểm khủng hoảng, theo một số nghiên cứu cũng như vậy.
    Họ nghiện ngập hơn bao giờ hết.
    Bạn có thể phân loại điều đó theo nhiều cách, nghiện hóa chất, nhưng cũng là nghiện mạng xã hội và những thứ khác.
    Và đó là trạng thái đặc biệt của những người đàn ông trẻ tuổi.
    Bạn biết đấy, phụ nữ trẻ cũng gặp phải những khó khăn riêng, đặc biệt là với sự lo âu và những so sánh, cũng như những vấn đề mà chúng ta đã nói đến.
    Nhưng những người trẻ tuổi nói chung, và đặc biệt là những người đàn ông trẻ, đang tự kết liễu bản thân với tỷ lệ cao hơn bao giờ hết.
    Tự sát, như bạn biết, là một trong những nguyên nhân lớn nhất khiến đàn ông trẻ tuổi tử vong.
    Giải pháp cho điều này là gì?
    Cảm giác bất lực, cô đơn, cô lập, nghiện ngập, không định hướng?
    Chà, bạn biết đấy, xu hướng của chúng ta sẽ là đưa nó về mức độ cá nhân, nhưng tôi nghĩ đây cũng là một vấn đề văn hóa.
    Tôi nghĩ văn hóa của chúng ta đang góp phần vào điều này.
    Sự thiếu định hướng trong văn hóa của chúng ta, nơi mà chúng ta không thực sự nói về những kỹ năng cần thiết để tiến bộ.
    Văn hóa của chúng ta cổ vũ cho tất cả các loại giá trị xấu.
    Nó đề cao sự nổi tiếng và người nổi tiếng.
    Nó không nói về kỷ luật.
    Nó không cung cấp cho những người đàn ông trẻ một cảm giác mục đích và định hướng.
    Nó không đánh giá cao họ.
    Bạn biết đấy, hiện nay, nhiều người đàn ông trẻ cảm thấy như phụ nữ đang nhận được tất cả sự chú ý.
    Vậy tại sao tôi lại cảm thấy, bạn biết đấy, mục đích của tôi là gì ở đây?
    Vì vậy, tôi nghĩ đây là một vấn đề văn hóa hơn bất kỳ điều gì khác.
    Và khi tôi nói như vậy, nó có phần giải thoát cho cá nhân.
    Nhưng tôi không có ý định làm như vậy, vì bạn là một cá nhân.
    Bạn sống trong nền văn hóa này và bạn phải tự mình thoát ra khỏi cái hố đó.
    Nền văn hóa này đang áp đặt lên bạn và tôi rất đồng cảm với điều đó, bởi vì tôi không nghĩ đó hoàn toàn là lỗi của bạn khi bạn cảm thấy cô đơn hay bị cô lập hoặc không có bạn bè và không biết cách giao tiếp xã hội.
    Bạn biết đấy, tôi không có cái điện thoại này trong tay khi tôi còn trong những năm tháng hình thành, và tôi phải gặp phụ nữ khi tôi muốn, bạn biết đấy, vào thời điểm đó trong cuộc đời tôi vào những năm 70 khi tôi vẫn còn ở tuổi 20.
    Vì vậy, tôi đã phải ra ngoài và chịu đựng sự từ chối, tôi đã phải đi đến quán bar, tôi đã phải đến các câu lạc bộ.
    Tôi đã phải tự mình giao tiếp và gặp họ, và điều đó thật khó khăn và tôi đã học được các kỹ năng, kỹ năng quyến rũ, bất kỳ điều gì bạn muốn gọi.
    Nhưng chỉ là các kỹ năng xã hội về việc, bạn biết đấy, phụ nữ suy nghĩ khác bạn.
    Họ có những giá trị khác bạn.
    Giá trị của họ là gì?
    Hãy ra ngoài bản thân bạn và nghĩ về cảm giác của họ và những gì bạn có thể làm để làm hài lòng họ và làm thế nào bạn có thể vào thế giới của họ.
    Bạn có thể không có điều đó bây giờ, không có điều đó.
    Tất cả chỉ là, bạn biết đấy, vuốt, vuốt, vuốt.
    Vâng.
    Vậy nên bạn không ra ngoài.
    Bạn không, bạn không phát triển được cơ bắp đó.
    Bạn không đặt bản thân mình vào những tình huống thực tế và giao tiếp với mọi người nơi mà bạn cảm nhận được ngôn ngữ cơ thể của họ, giao tiếp phi ngôn ngữ của họ.
    Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi các kỹ năng xã hội của bạn bị thoái hóa, và khi các kỹ năng xã hội của bạn thoái hóa, việc ra ngoài và đặt bản thân mình vào rủi ro trở nên ngày càng khó khăn hơn vì bạn không giỏi về điều đó.
    Vì vậy, bạn rơi vào cái hố của việc trở nên cô đơn hơn và cô đơn hơn vì việc ra khỏi đó ngày càng khó khăn hơn.
    Được rồi.
    Vì vậy, tôi rất cảm thông và tôi sẽ không bao giờ muốn giảng đạo hay đổ lỗi cho những người đàn ông trẻ tuổi đặc biệt về những vấn đề mà họ đang gặp phải.
    Và tôi đồng cảm rất nhiều với điều đó vì chính tôi đã trải qua một giai đoạn mà tôi cảm thấy rất, rất không hạnh phúc và thậm chí có ý định tự sát khi tôi còn trẻ.
    Và tôi hiểu làm thế nào cuộc sống của bạn có thể biến đổi theo cách đó.
    Vì vậy, tôi không bao giờ có ý định xuất hiện như một người có tất cả các câu trả lời, bởi vì tôi nghĩ đó là vấn đề văn hóa.
    Nhưng nếu bạn là một cá nhân, bạn phải thấy rằng, trước hết, không nhất thiết phải là điều xấu khi cảm thấy cô đơn.
    Một phần của vấn đề cô đơn là nó có cái sự định kiến chống lại nó, cái tên xấu, như thể thật tệ khi cảm thấy cô đơn, thật tệ khi ở một mình, đúng không?
    Và vì vậy bạn cảm thấy xấu hổ vì thực tế rằng bạn cảm thấy cô đơn.
    Nhưng thực ra, đôi khi trong cuộc sống, việc ở một mình là cực kỳ quan trọng và để có thể tự lập và suy nghĩ về bản thân mình và kiểu như chấp nhận con người bạn và ôm lấy những gì làm bạn khác biệt.
    Và bạn không thể làm điều đó nếu bạn cảm thấy xấu hổ về việc cô đơn hoặc nếu bạn không thể bao giờ ở một mình.
    Vì vậy, việc biết cách ở một mình là rất quan trọng. Đó là điều sẽ làm cho bạn thành công, nó sẽ mang lại cho bạn những kỹ năng. Vì vậy, đừng nghĩ rằng đó là một điều gì đó nhất thiết phải tiêu cực trong cuộc sống của bạn. Nhưng điều khác nữa là bạn phải ép bản thân mình, bạn phải ép bản thân đi đến phòng tập thể dục để phát triển cơ bắp và trở nên mạnh mẽ hơn. Bạn phải ép bản thân tương tác với mọi người và ra khỏi điện thoại để có những trải nghiệm thực sự thay vì trải nghiệm ảo. Và nếu bạn làm điều đó 10 lần một tháng, giống như việc đến phòng tập 10 lần một tháng, kỹ năng xã hội của bạn sẽ ngày càng tốt hơn. Cơ bắp xã hội của bạn sẽ ngày càng phát triển và bạn sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi tương tác với mọi người.
    Về điểm này, tôi nhớ đến quy luật, tôi nghĩ đó là quy luật 18, để tôi xem lại. Về sự cô lập. Đừng xây dựng pháo đài để bảo vệ bản thân. Sự cô lập là nguy hiểm. Cô đơn không phải là một sự phòng thủ vì nó cắt đứt bạn khỏi thông tin quý giá, đồng minh và cơ hội. Có sự khác biệt giữa việc cảm thấy cô đơn và việc ở một mình, phải không? Vì việc ở một mình là một chuyện, nhưng cảm giác cô đơn lại cảm thấy như là một điều gì đó khác biệt. Sự khác biệt là bạn cảm thấy rất không hạnh phúc vì không thể kết nối với những người khác. Chúng ta là động vật xã hội, đúng không? Và bạn cảm thấy như mọi người không thích bạn, không tôn trọng bạn, rằng bạn không thể tương tác với họ ở mức độ có ý nghĩa.
    Trong khi cảm giác ở một mình đối với tôi thì, ồ, tôi không cần phải ở xung quanh những người xấu xí, ngốc nghếch. Tôi có thể chỉ ở một mình. Tôi có thể đọc một cuốn sách hay. Tôi không cần phải tương tác với những người có ý tưởng mà tôi không thích. Tôi chỉ có thể là chính mình và trở nên kỳ lạ như tôi muốn. Ồ, thật là một sự giải thoát. Tôi rất hạnh phúc khi ở một mình. Bây giờ, tôi không như vậy mọi lúc. Điều đó sẽ thật tệ. Nhưng đôi khi tôi cảm thấy như vậy và đó là sự khác biệt và đó là một điều tốt.
    Tôi nhớ có lần tôi đang ngồi trên máy bay và thấy một cô gái trẻ đang ở một mình và tôi có thể cảm nhận rằng điều đó đang làm cô ấy phát điên và cô ấy phải sử dụng điện thoại để không cảm thấy cô đơn, đúng không? Ngay cả giữa không trung, khi chúng tôi bay qua đại dương, cô ấy phải cố gắng kết nối internet và gửi email và tin nhắn và bất cứ điều gì. Và tôi cảm nhận được sự tuyệt vọng từ cô ấy, trực giác, cảm giác rằng việc ở một mình thật khủng khiếp đối với cô ấy. Bạn biết đấy, tôi nghĩ đó không phải là một điều tốt. Tôi nghĩ đó là điều tồi tệ. Vì vậy, có, sự cô lập là xấu. Bạn cần phải kết nối. Bạn là một động vật xã hội. Bạn được sinh ra để ở bên những người khác. Nhưng nếu bạn không thể ở một mình, bạn sẽ không bao giờ tìm ra điều gì làm cho bạn khác biệt và điều gì làm cho bạn độc đáo.
    Vì vậy, bạn phải có khả năng chơi cả hai phía của trò chơi. Lắng nghe giọng nói bên trong, quay vào bên trong. Thật khó để quay vào bên trong khi bạn không bao giờ có những khoảnh khắc của sự cô đơn, tôi đoán vậy. Khi bạn nói rằng bạn đã từng tự sát trong những năm tháng đầu đời, điều gì đã kéo bạn ra khỏi trạng thái đó? Vâng, tôi có một cô bạn gái rất thông cảm, người đã giúp tôi rất nhiều. Vì vậy, tôi không hoàn toàn cô đơn. Và sau đó một giọng nói nhỏ bên trong tôi đã nói, bạn có những suy nghĩ thú vị. Bạn là một người kỳ lạ, Robert. Tôi luôn là người kỳ lạ. Tôi chưa bao giờ giống như những người khác ngay cả khi ở trường trung học. Tôi luôn có điều gì đó không ổn về mình, điều đó có thể làm tôi cảm thấy cô đơn, điều đó có thể khiến tôi trở thành một vấn đề. Nhưng tôi vẫn nói, có điều gì đó khác biệt về bạn, đúng không? Và bạn có khả năng viết. Một ngày nào đó điều đó sẽ xảy ra. Đừng từ bỏ, đừng từ bỏ, đừng từ bỏ. Hãy cố gắng tiếp, đúng không?
    Và cuối cùng tôi 35, 36 tuổi. Tôi đã ở Italy vào thời điểm thấp nhất trong cuộc đời. Và sau đó tôi đã gặp một người đàn ông ở đó, người là một nhà đóng gói sách, Yoast Elfers. Và ông ấy đã hỏi tôi xem tôi có ý tưởng cho một cuốn sách không. Và ngay lập tức, tôi gần như muốn khóc khi nghĩ về tất cả những gì đã thay đổi trong tôi. Giống như, vâng, tôi có thể viết một cuốn sách phi hư cấu và tôi chỉ ứng biến những gì sẽ trở thành 48 Quy Luật Quyền Lực. Ông ấy đã rất phấn khích. Ông ấy nói, tôi sẽ trả tiền cho bạn để viết, uh, tôi quên mất từ gì là để bán nó, bạn biết đấy? Và, um, và sau đó tôi sẽ trả tiền cho bạn để sống trong khi bạn viết nó. Và vì vậy, bỗng dưng mọi thứ từ bóng tối chuyển sang ánh sáng bởi vì tôi có một mục đích.
    Và tất cả những nỗi khổ của tôi, bạn biết đấy, tôi có thể lấy tất cả những ông chủ tồi tệ mà tôi đã có, tất cả những ông chủ tâm thần khủng khiếp mà thật ngu ngốc và chính trị và thao túng. Và tôi có thể nói, ồ, tôi có tất cả nguyên liệu này để viết 48 Quy Luật Quyền Lực. Tất cả những trải nghiệm tồi tệ nhất của tôi có thể đưa vào cuốn sách này. Mọi thứ đều có mục đích của nó. Tôi không nói rằng điều đó sẽ xảy ra với mọi người, nhưng tôi thực sự ở tại thời điểm đó trước khi nó xảy ra gần như ở đáy cùng. Và tôi đã hỏi vợ tôi, điều gì sẽ xảy ra nếu điều này không thành công thì tôi có tự sát không? Nếu tôi đã đi theo con đường giống nhau và vào cái gọi là, làm những công việc vớ vẩn, có lẽ tôi sẽ vô cùng thừa cân và uống rượu và có thể tôi đã chết vì một cơn đau tim. Hoặc có thể tôi đã tìm ra con đường đến một điều gì đó khác, nhưng đó thực sự là một điểm rất thấp trong cuộc đời tôi. Mục đích. Vâng. Thật điên rồ làm sao nó có thể kéo bạn ra khỏi bóng tối. Nó có thể bật ánh đèn lên. Vâng. Nó thật khó tìm kiếm đối với rất nhiều người. Ý tôi là, bạn sẽ không tìm thấy nó trong phòng ngủ của mình, ngồi đó mà suy nghĩ, nhưng bạn biết đấy, cơ hội đến. Bạn chỉ cần sẵn sàng cho chúng.
    Vì vậy tôi đã có cơ hội này đến với tôi và bạn có thể nói, ồ, thật may mắn. Điều đó sẽ không bao giờ đến với tôi, nhưng nó sẽ đến với bạn. Bạn chỉ không sẵn sàng cho nó. Bạn chỉ không nhận ra nó. Một người nào đó sẽ đi ngang qua con đường của bạn và có thể kéo bạn ra khỏi những gì bạn đang làm, người có thể kết nối bạn, nhưng bạn không chú ý. Bạn không sẵn sàng cho nó. Bạn không nghĩ rằng bạn xứng đáng với nó. Vì vậy, cơ hội ở xung quanh bạn mọi ngày trong tuần. Tôi đang cố gắng nói rằng bạn có thể tìm thấy nó quanh bạn.
    Có rất nhiều nghiên cứu và có một nghiên cứu trên TV mà tôi nghĩ là của Darren Brown, người làm ảo thuật, cho thấy một số loại người có thái độ bi quan về cơ hội. Trong các nghiên cứu, có một nghiên cứu cụ thể mà họ sử dụng một tờ báo và đưa cho một nhóm người mà tôi nghĩ là bi quan và một nhóm người lạc quan. Các nhà nghiên cứu nói rằng khi bạn tìm thấy một voucher trị giá một trăm bảng hoặc một trăm đô la, hãy quay lại gặp chúng tôi. Và điều xảy ra là họ lướt qua tờ báo nhưng những người bi quan không bao giờ tìm thấy nó. Nhưng trên trang đầu tiên của tờ báo có viết, ngừng lại, hãy đến gặp các nhà nghiên cứu. Bây giờ bạn đã thắng một trăm đô la. Những người lạc quan tìm thấy nó. Và Darren Brown đã làm một điều tương tự, người làm ảo thuật, trên phố khi ông đặt một tờ tiền khoảng năm mươi bảng hoặc một trăm đô la ở giữa đường khi mọi người đang đi bộ. Những người lạc quan tìm thấy nó, họ nhìn thấy nó, nhưng những người bi quan thì đi ngang qua. Tôi nghĩ đó có thể là một thẻ cào trúng thưởng. Điều đó thực sự mở mang tâm trí tôi về trạng thái của tôi, trạng thái tinh thần của tôi, tâm lý của tôi quyết định liệu tôi có thấy những cơ hội này hay hoàn toàn bỏ lỡ chúng. Và rồi gần như đó là một vòng xoáy vì sau đó tôi sẽ nghĩ, Chúa ơi, tôi là một người không may. Đúng vậy. Nếu không nhận ra rằng tôi đang đóng vai trò rất quan trọng trong việc tạo ra vận may hoặc vận rủi của chính mình. Đúng vậy. Vâng, tôi có một chương trong quyển sách “Luật của bản chất con người” về bản chất của thái độ của bạn tạo ra hoàn cảnh của bạn, điều này hơi giống với những gì bạn đang nói. Có hai loại thái độ mà tôi nói đến. Một là thái độ đóng, một thái độ đang khép mình, có tính hạn chế, hẹp hòi và có một thái độ rộng mở và cởi mở. Bạn có thể gọi đó là bi quan và lạc quan. Nhưng thái độ đóng khiến bạn chỉ nhìn cuộc sống qua một quang phổ hẹp mà mọi thứ đều tồi tệ. Mọi người không thích bạn. Có sự thù địch xung quanh bạn. Và điều đó có nghĩa là bạn không thấy thực tại. Bạn đang tạo ra thực tại. Bạn đang tạo ra thực tế đó. Bạn thấy nó và đó là điều xảy ra với bạn. Thái độ rộng mở thì cho rằng cuộc sống thật tuyệt vời. Tất cả những điều tuyệt vời này là có thể. Tôi có hy vọng rằng bất kỳ lúc nào cũng có thể có một cơ hội. Và điều đó cũng không phải là thực tại. Nhưng bạn sẽ tạo ra thực tại đó bằng cách cảm thấy như vậy và nắm bắt một cơ hội, dù là mảnh nhỏ nhất. Bạn sẽ tạo ra những hoàn cảnh tốt đẹp đó. Vậy nên, bằng thái độ của bạn, bạn tạo ra những điều xấu xảy ra với bạn trong cuộc sống. Một trong những điểm phụ thuộc ở đây về sự vô nghĩa, về sự cô đơn, về những khó khăn và khổ sở của những người trẻ tuổi trên thế giới mà họ phải đối mặt và cả những người phụ nữ trẻ, là cuộc trò chuyện xung quanh khiêu dâm. Nếu bạn vào nhiều ứng dụng mạng xã hội ngày nay, bạn sẽ bị tiếp xúc với khiêu dâm khá rõ rệt. Dù bạn đang tìm kiếm nó hay không, có những ứng dụng nhất định mà ngay cả khi tôi lướt qua dòng thời gian của mình, có những thứ xuất hiện và tôi cảm thấy Chúa ơi. Như bạn biết đấy, tôi đang làm việc ở đây. Và tôi đã suy nghĩ về điều này một cách rộng hơn vì các nghiên cứu cho thấy rằng khoảng 80% đàn ông và khoảng 40% phụ nữ ở Hoa Kỳ sử dụng khiêu dâm. Và tôi tự hỏi liệu bạn có quan điểm nào về cách mà nó cướp đi những nỗ lực cần thiết để hình thành các mối quan hệ lãng mạn. Nếu hành động tiêu thụ khiêu dâm đang lấy đi mong muốn điều gì đó thực sự. Vâng, đó là một cơn nghiện và bạn phải hiểu rằng bạn đang bị thao túng, rằng bạn đang bị lập trình, rằng những người này đã tìm ra chính xác những loại hình ảnh nào sẽ khiến bạn bị cuốn hút và bạn đang bị điều khiển. Bạn là một kẻ ngốc. Họ đang chơi đùa với bạn giống như Mark Zuckerberg và Facebook biết tất cả các thuật toán để khiến bạn gắn chặt với dòng tin tức. Bạn đang bị điều khiển bởi những hình ảnh mà họ biết cách tạo ra và giữ cho bạn luôn khao khát nhiều hơn. Cũng giống như thức ăn nhanh có tất cả những chiêu trò để bạn liên tục ăn Doritos hoặc bất cứ thứ gì khác. Được rồi, nhưng điều khác là tôi sẽ không giảng đạo và lên án về khiêu dâm từ một khía cạnh bảo thủ vì tôi không phải là người bảo thủ. Nhưng tôi có một chương trong quyển sách mà tôi đang viết về điều thăng hoa và những gì tôi gọi là tình yêu thăng hoa và hành động yêu một con người khác, một người đàn ông hay phụ nữ, đồng tính hay dị tính hay bất kỳ điều gì đó và điều đó thăng hoa như thế nào. Và điều đó là trong mối quan hệ đó, ranh giới giữa hai bạn được phép tan chảy và cái tôi của bạn có thể mềm mại lại và bạn có thể cảm nhận được thế giới của họ và họ có thể cảm nhận được thế giới của bạn. Và bạn có một kết nối mà đối với một động vật xã hội là hình thức kết nối cao nhất. Nó vượt trội hơn kết nối tôn giáo. Xin lỗi. Và điều đó yêu cầu rằng chúng ta có câu nói “rơi vào tình yêu”. Và nó thực sự là một sự rơi. Nó giống như bạn rơi, rơi, rơi, rơi, rơi. Bạn cởi mở và bạn dễ tổn thương và bạn cho phép bản thân mình rơi. Và điều ngăn cản bạn làm điều đó là bạn không muốn bị tổn thương. Bạn không muốn dễ bị tổn thương, đúng không? Bởi vì nếu bạn mở lòng với người khác, bạn có khả năng bị tổn thương. Và vì vậy khoảnh khắc có sự bất đồng giữa bạn hoặc có một khoảnh khắc mà một người bạn nói điều gì đó xấu về người mà bạn đang quan tâm, bạn ngừng rơi. Bạn cắt đứt và mối tình đó kết thúc và chết dần. Nhưng nếu bạn vượt qua điều đó và cho phép bản thân mở lòng hoàn toàn và bạn chỉ tiếp tục rơi, rơi, rơi và rơi, điều kỳ diệu này có thể xảy ra. Tôi mô tả điều đó và mô tả các động lực của nó và ví dụ về điều đó và lý do tại sao đối với một động vật xã hội, đó như là trải nghiệm tối thượng. Và vì vậy, khiêu dâm hoàn toàn đang cướp đi điều đó vì tình yêu của một con người khác là một cảm giác mê hoặc, đúng không? Có một cái gì đó như là tia lửa đang xảy ra, có dòng điện và rõ ràng là có sự tham gia của tình dục.
    Xin chào! Dưới đây là bản dịch tiếng Việt cho đoạn văn bạn cung cấp:
    “Có thể nói đây là một mối quan hệ rất thể chất, nhưng nó còn vượt ra ngoài điều đó, nó cũng có một thành phần tinh thần, đúng không? Nhưng nó mang lại cảm giác bị mê hoặc, nơi mà thế giới trở nên sống động và mọi thứ đều đẹp đẽ trong những khoảnh khắc đó, đúng không? Còn khiêu dâm thì lại làm bạn mất đi sự mê hoặc với mọi thứ. Nó làm mọi thứ trở nên cơ khí, xấu xí và không có chút lãng mạn nào, không có chiều sâu nào cả. Nó giống như hai con người tham gia vào đó, hoặc là bất kỳ ai đó, như những bộ phận máy móc, đúng không? Họ không còn là con người nữa và không có cảm xúc nào liên quan. Không có loại kết nối tinh thần nào. Điều đó thật chán nản. Thật sự rất, rất chán nản. Khi tôi thấy điều đó, tôi cảm thấy thật sự tiếc nuối vì đã trải nghiệm điều này và tôi cảm thấy thật sự thương cảm cho những người đang làm việc trong ngành công nghiệp đó. Tôi thấy nó thật sự rất xấu xí và làm xa cách. Bây giờ, như tôi đã nói, tôi không phải là một người bảo thủ và tôi có thể xem một bộ phim tuyệt vời có cảnh tình cảm trong đó và nó rất hồi hộp và đẹp đẽ. Nhưng yếu tố quyến rũ, yếu tố mà, tôi đã xem một bộ phim gần đây, một bộ phim Nhật Bản của đạo diễn vĩ đại Ozu từ những năm 50. Có một người đàn ông đã lập gia đình và anh ta sắp có một cuộc tình vụng trộm với một người phụ nữ đang quyến rũ anh ta. Và họ đã có một nụ hôn. Tôi nghĩ, wow, tôi đã bị kích thích, nhưng tôi cảm thấy rất phấn khích. Nó tràn đầy cảm xúc và năng lượng và làm cho những yếu tố tình dục trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều nhờ vào yếu tố lãng mạn, nhờ vào yếu tố của cái gì đó vi phạm. Không có cơ thể nude nào. Không có sex nào mà bạn từng thấy, nhưng sự chuẩn bị cho nó và bản chất của những cảm xúc liên quan khiến nó trở nên rất, rất thú vị đối với tôi. Và nếu những người trẻ, đặc biệt là đàn ông, không thể có trải nghiệm đó, nếu mọi thứ trở nên cơ khí, máy móc, nó sẽ giống như trí tuệ nhân tạo, nó sẽ giống như sex trí tuệ nhân tạo, bạn biết không? Vậy thì bạn đang mất đi linh hồn của mình, bạn đang mất đi khả năng thực sự yêu thương, thực sự có trải nghiệm đó, mà, bằng cách nào đó, có thể rất thể chất và chỉ kéo dài trong ba tháng. Tôi không nói rằng nó phải kéo dài 20 năm với một người phụ nữ hoặc một người đàn ông. Nó có thể kéo dài ba tháng, nhưng nó làm giàu cho bạn, làm cho bạn trở nên nhân tính hơn. Tôi đã đầu tư hơn một triệu bảng vào công ty này, Perfect Ted, và họ cũng là một nhà tài trợ cho podcast này. Tôi đã chuyển sang sử dụng Matcher như là nguồn năng lượng chính của mình và đó là nơi Perfect Ted xuất hiện. Họ có bột matcha, họ có đồ uống matcha, họ có các viên matcha, và tất cả những thứ này giúp tôi tập trung trong suốt một ngày ghi âm rất dài, bất kể điều gì đang diễn ra. Và đội ngũ của họ rất chú trọng đến chất lượng, đó là lý do tại sao họ nhập khẩu bột matcha cấp nghi lễ từ Nhật Bản. Vì vậy, khi mọi người nói với tôi rằng họ không thích vị của matcha, tôi đoán là họ chưa thử Perfect Ted. Không giống như matcha kém chất lượng có vị đắng, gắt, Perfect Ted thì mịn màng và tự nhiên ngọt ngào. Và không biết chừng, bạn có thể đã là một khách hàng của Perfect Ted nếu bạn lấy matcha ở những nơi như Blank Street hay Joe in the Juice. Nhưng giờ bạn có thể tự làm ở nhà. Vậy hãy thử nghiệm và xem liệu bạn có vẫn không thích matcha hay không. Đây là điều tôi sẽ làm. Tôi sẽ giảm giá 40% cho bột matcha của chúng tôi nếu bạn thử hôm nay. Hãy đến perfected.com và sử dụng mã DIARY40 khi thanh toán. Hoặc nếu bạn đang ở siêu thị, bạn có thể mua ở Tesco hoặc Holland & Barrett hoặc ở Hà Lan tại Albert Heijn. Và những ai ở Mỹ, bạn có thể mua trên Amazon. Một điều khác mà một vài nhà tâm lý học đã đề cập trong podcast của tôi trước đây liên quan đến chủ đề này là họ đã nói với tôi về một nghiên cứu với chuột, trong đó họ đã can thiệp vào phần não của chuột chịu trách nhiệm sản xuất dopamine. Và khi họ đặt thức ăn trước miệng của chuột, nếu chuột cách miệng chuột khoảng sáu inch, chuột sẽ chết đói vì họ đã ảnh hưởng đến dopamine của chuột. Vì vậy, nó không còn động lực nữa và họ nói về dopamine như một loại hóa chất động lực. Đó là thứ khiến bạn hành động. Vì vậy, nếu bạn đang làm hỏng các thụ thể dopamine của mình bằng cách làm những hoạt động có dopamine cao này. Ồ, đúng rồi. Tôi đang tự hỏi liệu chúng ta có đang nuôi dưỡng một nền văn hóa của những cá nhân ít động lực hơn hay không. Và vì lý do này, tôi đã tìm kiếm một số nghiên cứu xung quanh điều này và thực sự có nói rằng việc tiếp xúc liên tục với những hoạt động có dopamine cao có thể dẫn đến sự vô cảm với dopamine hoặc sự điều chỉnh không đúng với các thụ thể dopamine. Và điều này có thể dẫn đến sự giảm đáng kể về động lực của bạn. Có nhiều nghiên cứu ở đây chỉ ra điều này. Vì vậy, tôi đang tự hỏi khi tôi nhìn vào một số thống kê xung quanh những người không có mục đích sống và việc giảm số lượng bạn tình và trở nên thiếu sex, liệu có một điều gì đó liên quan ở đây rằng khi bạn làm cho dopamine dễ dàng qua khiêu dâm, chúng ta sẽ ít có khả năng đi tìm một người trong phòng ngủ của mình và hành động. Vâng, nhưng không chỉ có khiêu dâm. Có quá nhiều điều đó trên mạng xã hội ở nhiều cấp độ khác nhau. Vì vậy, bạn biết đấy, bạn phải hiểu điều gì có nghĩa là làm người đầu tiên. Và chúng ta là những sinh vật thể chất. Chúng ta không thể ở trong đầu mình suốt thời gian. Chúng ta suy nghĩ bằng cơ thể của mình, đúng không? Chúng ta suy nghĩ bằng các hóa chất đang hòa trộn trong cơ thể. Chúng ta rất thể chất và chúng ta là những sinh vật xã hội từ cốt lõi. Và cái làm cho chúng ta vượt trội là chúng ta kết nối. Tôi có thể nhìn bạn và có thể hiểu những gì bạn cảm thấy, những gì bạn đang nghĩ. Và chúng ta có thể có một cuộc thảo luận và ý tưởng của chúng ta có thể trao đổi và kết nối và đi đến những cấp độ hiểu biết cao hơn hoặc những cấp độ bất đồng thấp hơn. Nhưng đó là điều có nghĩa là làm người. Bạn không phải là một cái máy AI chết tiệt. Bạn không phải là một bot. Bạn không phải là một thuật toán. Bạn không phải là một mẩu dữ liệu mà Mark Zuckerberg có thể trộn lẫn.”
    Hy vọng bản dịch này đáp ứng được yêu cầu của bạn!
    Bạn là một con người với một cơ thể, với những vấn đề thể chất, với hormone, với những cảm xúc đang tràn đầy trong bạn. Và bạn phải trở thành một sinh vật thể chất, điều này có nghĩa là phải hành động trong thế giới, hành động, làm việc, xây dựng một doanh nghiệp, làm những việc bằng tay của bạn, bạn biết đấy, tập thể dục, gặp gỡ mọi người. Hãy sống trong cơ thể của bạn.
    Và khi bạn xem porn, bạn đang trở nên thiếu thân thể. Bạn không có mặt trong cơ thể của mình. Có thể bạn đang tự thủ dâm, theo như tôi biết, có thể bạn đang làm như vậy, nhưng thực sự bạn không sống trong cơ thể mình theo một cách có ý nghĩa nào cả. Và vì vậy, hy vọng của tôi, nếu có bất kỳ hy vọng nào, là rằng hiện tại đã có những hạt giống của vấn đề này trong thế giới, nơi mà những người trẻ tuổi đang bắt đầu cảm thấy ghê tởm với điều này, bởi vì tinh thần con người vẫn rất mạnh mẽ.
    Và vẫn còn đó, tôi không muốn như thế này. Nó không cảm thấy tự nhiên. Nó không cảm thấy đúng. Và vào một thời điểm nào đó, hy vọng của tôi là sau 20, 30 năm nữa, khi tôi có thể đã chết, sẽ có một phong trào, nơi mọi người sẽ rất chống lại điều này đến mức họ sẽ quay trở lại hướng ngược lại. Họ sẽ trở lại với những gì có nghĩa là trở thành một con người. Họ sẽ thắp lại niềm đam mê với quá khứ của chúng ta, với quá khứ nguyên thủy, với quá khứ ngoại giáo. Những điều tôi đang viết trong cuốn sách của mình ngay bây giờ. Tôi cũng đã thấy những điều tương tự. Đôi khi như trong New York Times, họ đã có một bài viết cách đây vài tuần về một nhóm người trẻ tuổi ở đại học ghét mạng xã hội và hoàn toàn từ chối nó, sẽ không cho bất kỳ ai vào nhóm của họ nếu họ từng nhìn vào điện thoại của mình và nói, “Ừ, ừ, đúng rồi, anh bạn.” Nếu bây giờ tôi đang ở đại học, tôi sẽ tham gia vào nhóm đó. Không phải vì tôi nghĩ mọi thứ đều xấu. Tôi có điện thoại của riêng mình, v.v. Nhưng nếu tôi còn trẻ, tôi cảm thấy đây là một thế giới tồi tệ. Tôi muốn trở lại với những gì có nghĩa là trở thành một con người. Tôi muốn khơi dậy một phong trào, một cuộc cách mạng quay trở lại điều đó. Tôi hy vọng điều đó sẽ xảy ra. Tôi hy vọng điều đó nằm trong số phận.
    Có điều gì về bản chất con người mà chúng ta chỉ đơn giản không muốn thừa nhận? Đầu tiên, chúng ta không muốn thừa nhận nguồn gốc của mình. Cội rễ nguyên thủy của chúng ta, rằng chúng ta là động vật. Bạn biết đấy, rằng trước khi chúng ta phát minh ra ngôn ngữ, bạn biết đấy, chúng ta đã sống như bất kỳ động vật nào khác ngoài trời, phải không? Và tôi nhớ một ngày, tôi ở Sydney, Australia khoảng 10, 12 năm trước. Họ có một vườn thú tuyệt vời. Tôi ghét vườn thú vì tôi là một người yêu động vật và tôi nghĩ rằng vườn thú giống như nhà tù. Nhưng tôi muốn xem những con thú kỳ lạ ở đó. Và họ có một khu vực chimpanzee tuyệt vời, phải không? Nơi mà những con tinh tinh có thể tự do đi lại. Và tôi đã bị cuốn hút và ngồi đó khoảng hai giờ đồng hồ, vì nó giống như đang xem một văn phòng ở Manhattan hay gì đó. Ở đó có con đực alpha và tất cả những con đực khác thì cứ theo sau nó, như là CEO của một công ty.
    Tôi nhìn xung quanh và nhận thấy tất cả những người đang cười khúc khích và họ rất xấu hổ. Họ không thể ngăn cản mình cười. Đó là phản ứng của họ vì điều đó khiến họ rất không thoải mái khi thấy con vật này. Nó rất giống với con người, nhưng nó vẫn là một động vật. Họ chỉ không thoải mái với điều đó và điều đó khiến tôi nhận ra rằng chúng ta rất, rất không thoải mái với khía cạnh đó của chính mình, phải không? Phần mà chúng ta không thể kiểm soát được nhiều, mà không hợp lý, không lý trí, không sạch sẽ. Nó không, bạn biết đấy, tất cả những điều văn minh này.
    Vì vậy, chúng ta đang trong một tình trạng phủ nhận sâu sắc về nguồn gốc động vật của mình, nhưng chúng ta cũng đang phủ nhận bản chất của chính mình. Chúng ta muốn tưởng tượng chính mình như những sinh vật thánh thiện, đạo đức, lý trí, luôn suy nghĩ về những gì tốt cho người khác, bạn biết đấy, và đó chỉ là một câu chuyện cổ tích. Đó không phải là thế giới như nó đang diễn ra, bạn biết đấy, mà là thế giới giống như tôi đã mô tả trong “48 định luật của quyền lực”, nơi mà mọi người thao túng, nơi mà mọi người đang chơi trò chơi, không phải ai cũng vậy. Nhưng ai cũng có một mặt thao túng. Ai cũng có một mặt tối.
    Thực ra, chúng ta là những sinh vật rất phi lý trí. Chúng ta không muốn thừa nhận điều đó. Chúng ta không muốn thừa nhận những phần của chính mình phản ánh loại bản chất động vật này, sự phi lý trí của chúng ta, sự hung hăng, sự ghen tị mà chúng ta cảm thấy đối với người khác. Luôn luôn là những người khác giống như vậy. Vì vậy, tôi đưa ra ví dụ về chủ nghĩa tự mãn và tôi cố gắng nhấn mạnh trong cuốn sách. Trong chủ nghĩa tự mãn, bạn biết đấy, tôi nhấn mạnh rằng mọi người đều tự mãn, đúng không? Khi bạn đọc một cuốn sách và thấy sinh nhật của bạn ở đó, chỉ là một sự kiện. Bạn như “Ôi, đó là sinh nhật của tôi vì bạn, con đường tử vi của bạn. Đó là tôi.” Tất cả chúng ta đều quan tâm đến chính mình. Tất cả chúng ta đều tự mãn, đúng không? Và khi ai đó đột nhiên nói về chúng ta, tai của chúng ta lập tức lắng nghe.
    Tôi không có ý đạo đức hóa việc này. Chỉ là sự thật. Đó là tôi. Đó là tất cả mọi người. Chúng ta không muốn thừa nhận điều đó. Luôn luôn là ai đó khác. Luôn luôn là Donald Trump là một người tự mãn. Luôn luôn là Elon Musk là một người tự mãn. Ai cũng có khuynh hướng tự mãn. Đó là bản chất con người và chúng ta muốn phủ nhận điều đó.
    Và liệu chúng ta có nên hướng tới việc không trở thành những người tự mãn? Hay chỉ cần chấp nhận những khuynh hướng tự mãn của mình và hướng tới điều đó? Bởi vì nhiều điều tôi đọc trong cuốn sách về quyền lực là cách mà chủ nghĩa tự mãn dường như có thể giúp bạn tiến lên ở một mức độ nào đó. Điều đó có thể tranh cãi. Nhưng tôi có ý nói, hãy nhìn vào một số người mà chúng ta đã nói đến đã đạt đến đỉnh cao của kim tự tháp chuyên nghiệp trong đời sống. Tổng thống và những người như vậy, họ có những đặc điểm tự mãn. Chắc chắn, chắc chắn. Và một số trong số họ là kiểu người mà tôi gọi là những người tự mãn sâu sắc, rất đáng lo ngại. Và một số khác là những người tự mãn lành mạnh. Vì vậy, nhiều nghệ sĩ là những gì tôi gọi là người tự mãn lành mạnh.
    Vì vậy, nhiều nghệ sĩ của chúng ta chưa chắc đã là những người tốt nhất, đúng không? Họ thường không, bạn biết đấy, bạn có thể không muốn trở thành bạn của họ. Họ có thể không phải là người chung thủy nhất về mặt đối tác.
    Nhưng họ đã biến tất cả năng lượng tự mãn đó thành công việc của mình và tạo ra những điều đẹp đẽ đóng góp cho nhân loại. Steve Jobs không phải là một người dễ mến, đúng không? Ông ấy rất hung dữ. Ông ấy rất quyết đoán. Và ông ấy là một người thích kiểm soát. Nhưng hãy nhìn xem ông ấy đã tạo ra những gì, được chứ? Đó là tự mãn lành mạnh.
    Điều đầu tiên họ nói với bạn trong AA là gì? Tôi chưa bao giờ tham gia AA, nhưng tôi biết về nó. Đó là thừa nhận rằng bạn là một người nghiện rượu. Nếu bạn không thể thừa nhận rằng bạn là một người nghiện rượu, bạn sẽ chẳng bao giờ có thể ngừng là một người nghiện rượu. Bạn trước hết phải thừa nhận điều đó. Vậy nếu bạn muốn ngừng trở thành một người tự mãn, bạn phải quỳ xuống và thừa nhận rằng bạn là một người tự mãn. Bởi vì nếu bạn phủ nhận điều đó và nói rằng mọi người khác đều như vậy, nếu bạn không thể nhìn vào bản thân, làm sao bạn có thể thay đổi được điều đó?
    Và ngay cả người thánh thiện nhất trên hành tinh này, như Mahatma Gandhi hay Martin Luther King, họ cũng có những xu hướng tự mãn mạnh mẽ. Không có thánh nhân nào trong thế giới này. Ai cũng có những xu hướng đó. Vậy nên hãy xuống khỏi ngựa cao của bạn, nhìn vào bản thân và nhận ra những đặc điểm tự mãn bên trong bạn.
    Còn nếu tôi phải đối mặt với một người tự mãn thì sao? Thực ra thì ai cũng gặp phải. Trong thế giới ngày nay, bạn luôn phải đối mặt với một người tự mãn. Vậy tôi nên làm gì về điều đó? Tôi đã nghĩ về một số quy tắc trong cuốn sách của bạn, ví dụ như đừng vượt mặt bậc thầy. Nếu tôi đang phải đối mặt với một người tự mãn, liệu tôi có nên giấu đi điểm mạnh và điểm yếu của mình để chiều lòng họ và không làm họ nổi bật hơn không? Có, nhưng như một phần của quy tắc số một là, đây chính là điều tuyệt vời về việc làm người. Bạn có thể làm hai việc cùng một lúc. Bạn có thể chơi trò chơi một cách có ý thức, rằng tôi sẽ không vượt mặt người đó vì họ sẽ sa thải tôi vì tôi sẽ khiến họ cảm thấy không an toàn. Nhưng trong tâm trí của tôi, tôi đang nghĩ, người đó không hơn tôi. Họ không xứng đáng với vị trí của mình. Họ thực sự có phần bất tài và ngu ngốc. Và một ngày nào đó, bằng cách trung thành và học hỏi từ họ, tôi sẽ thăng tiến và tôi sẽ thông minh vì tôi phải làm vậy, tôi là một sinh vật xã hội. Và đến lúc đó, tôi có thể nói, hãy tránh xa tôi. Tôi không cần bạn nữa. Tôi tốt hơn bạn. Bạn có thể vượt mặt họ, nhưng hãy chơi trò chơi.
    Nhưng điều tồi tệ nhất là nếu bạn nội tâm hóa nó và nói, tôi thực sự thấp kém. Tôi sẽ không vượt mặt vì tôi không phải là người tốt. Tôi không xứng đáng. Và khi đó, bạn đã nội tâm hóa cảm giác thấp kém này và nó sẽ ám ảnh bạn suốt đời. Vậy nên bạn có thể chơi cả hai phía của trò chơi cùng một lúc.
    Bạn đã nói về việc hành động trong cuộc sống để tiến bộ. Theo bạn, chúng ta có phải là diễn viên không? Vâng, đây là lý do tôi bắt đầu hơi khó chịu vì ai cũng là diễn viên. Đúng không? Không ai thừa nhận điều đó cả. Khi bạn ba tuổi, bạn đã bắt đầu diễn rồi, đúng không? Bạn đang khóc vì bạn đang cố thu hút sự chú ý của cha mẹ. Bạn gây rối với anh chị em của mình vì bạn đang cố gắng lấy được điều gì đó mà bạn muốn. Bạn đang học cách thao túng. Trẻ em rất biết thao túng. Trẻ em là những diễn viên hoàn hảo. Chúng học được rằng chúng có thể có được điều chúng muốn bằng cách cư xử theo một cách nhất định. Nếu tôi là một thiên thần, mẹ sẽ cho tôi thứ này và thứ kia, mặc dù tôi biết tôi không phải thiên thần.
    Chúng ta là những sinh vật xã hội và chúng ta có từ ngữ. Chúng ta có ngôn ngữ. Và với từ ngữ và ngôn ngữ, chúng ta có thể nói một điều và là một điều khác. Chúng ta có thể nói dối. Chúng ta có thể lừa dối. Chúng ta có thể nói với mọi người rằng, tôi rất thích kịch bản của bạn. Bạn thật tuyệt vời trong bộ phim. Huynh đệ, hôm nay bạn trông thật tuyệt. Chúng ta không có ý nghĩa gì trong những lời đó, nhưng chúng ta có thể làm vậy vì chúng ta có từ ngữ và có thể nói dối về điều đó. Tất cả chúng ta đều là diễn viên.
    Nếu mọi người đều nói chính xác những gì họ cảm thấy về người khác, thì không ai có thể hòa hợp với nhau. Chúng ta sẽ đã tiêu diệt chính mình rồi. Bạn luôn nói với sếp những điều mà họ muốn nghe. Bạn luôn nói với bạn đời của mình. Bạn luôn cẩn trọng trong cách thể hiện cảm xúc của mình. Bạn là một diễn viên. Tôi không hiểu điều gì quá phức tạp về điều đó. Tôi không hiểu tại sao mọi người lại không thấy rằng họ đã sống như vậy mỗi ngày trong cuộc đời họ.
    Và một trường hợp khác, bạn không bao giờ giống nhau với hai người khác nhau. Cách bạn ở trước mặt cha bạn, khi bạn ở trước mặt con bạn hoặc trước một đồng nghiệp, bạn là một người hoàn toàn khác. Những câu đùa của bạn khác nhau. Ngôn ngữ cơ thể của bạn cũng khác nhau. Bạn là một diễn viên. Được rồi. Một số người giỏi điều đó. Một số không giỏi, nhưng bạn là một diễn viên.
    Chà, tôi nghĩ rằng gốc rễ của điều này là có điều gì đó xấu xí về việc thao túng, nói dối và diễn. Vậy nên không ai muốn tình nguyện thừa nhận rằng họ đang làm điều đó. Nhưng từ những gì tôi suy luận được từ những gì bạn nói là để tiến bộ trong cuộc sống, bạn sẽ cần phải nói dối một chút, thao túng và diễn. Vâng, bạn đang làm như vậy. Không phải bạn cần phải làm điều đó, mà bạn đang làm điều đó. Dù bạn có thể không thừa nhận điều đó, bạn vẫn đang làm vậy.
    Bạn thấy đấy, vấn đề là, việc quay trở lại cảnh tại Vườn thú Sydney, nơi mọi người cảm thấy không thoải mái với những khía cạnh của tính cách và nhân cách của chính họ. Và tôi không muốn bạn cứ nghĩ rằng, Chúa ơi, thật tuyệt khi thao túng. Thật tuyệt khi lừa dối người khác và có được những gì tôi muốn mà không cần quan tâm đến họ. Không. Nhưng tốt hơn là thừa nhận rằng bạn có khả năng thao túng, rằng bạn thường làm điều đó một cách vô thức và thường theo cách thụ động-aggressive. Tốt hơn là thừa nhận điều đó. Và tốt hơn là có thể chơi trò chơi khi bạn cần, như luôn nói ít hơn mức cần thiết, sẽ giúp bạn tránh được nhiều đau đớn. Bạn không cần phải đi vòng quanh cả đời để thực hành những điều này. Tôi không nghĩ bạn muốn làm vậy.
    Điều gì đã là quy tắc đó? Luôn nói ít hơn mức cần thiết. Quy tắc số bốn. Bạn có thể giải thích cho tôi về điều đó không? Khi nhìn vào những người quyền lực, người ít nói hơn luôn gây ấn tượng lớn hơn về quyền lực hơn những người nói quá nhiều, không thể kiểm soát được lời nói của mình.
    Và ý tưởng ở đây là, nếu bạn không kiểm soát được miệng của mình, nếu bạn cứ nói mãi và mãi, thì điều đó sẽ tạo ra ấn tượng cho người khác rằng bạn không thể kiểm soát bất cứ điều gì khác. Bạn không có khả năng tự kiểm soát. Điều đó tạo ra một aura rất yếu. Và rõ ràng, càng nói nhiều, bạn càng có khả năng nói điều gì đó ngu ngốc và vô lý mà bạn sẽ phải hối tiếc. Vì vậy, những người quyền lực biết cách điều khiển một đối tượng. Họ ngồi đó. Họ để người khác nói và tranh luận. Và thỉnh thoảng, họ thốt lên một điều gì đó có lẽ hơi mơ hồ. Như kiểu, “Whoa, đó thật sự thú vị.” Robert đã nói điều đó. Điều đó có nghĩa là gì? Bạn trông thật quyền lực, đúng không? Bạn tạo ra một không khí bí ẩn. Bạn tạo ra một không khí kiểm soát. Và rất nhiều người gặp khó khăn với điều này vì họ nghĩ, “Ôi, tôi có thể cứ nói những gì tôi muốn và cứ nói tiếp thôi?” Thật ra, không, bạn không thể. Không trong thế giới xã hội, không trong thế giới công việc. Điều đó sẽ dẫn bạn vào rắc rối. Học cách kiểm soát những gì bạn nói và nhận ra rằng có những lúc mà việc nói ít đi thực sự mạnh mẽ hơn rất nhiều so với việc cứ huyên thuyên mãi. Qua những năm tháng làm việc trong lĩnh vực kinh doanh, tôi đã nghĩ ra ý tưởng này mà tôi đã chia sẻ với một vài người, gọi là điểm đóng góp của bạn. Giống như chúng ta có điểm tín dụng, nếu chúng ta phung phí tài chính, điểm tín dụng của chúng ta sẽ giảm. Tôi nghĩ điều tương tự cũng áp dụng cho những đóng góp mà chúng ta thực hiện trong các tình huống nhóm, nhưng nói chung là những đóng góp chúng ta thực hiện. Và tôi học được điều này theo thời gian vì trong một văn phòng của tôi nhiều năm trước tại một công ty khác, đã có một cá nhân mà trong các phòng họp, khi mọi người đang brainstorming, trước khi họ nghĩ ra điều họ sắp nói, họ đã xen vào và nói, “Có lẽ chúng ta có thể làm một cái gì đó như một cuộc pop-up, có thể chúng ta sẽ làm như thế nào đó,” họ đang suy nghĩ câu nói ra. Và điều tôi quan sát với tư cách là Giám đốc điều hành là ngay khi họ bắt đầu nói, hầu như mọi người đã lắc đầu và cố gắng cắt ngang họ, vì họ đã phát triển một điểm đóng góp, cho rằng khi người X đóng góp, điều đó luôn không có hình thức, không hiệu quả và tốn quá nhiều thời gian. Nhưng rồi có một người khác mà tôi nhớ từ văn phòng Manchester của mình, người mà hiếm khi nói. Và mỗi khi anh ấy nói, đó không phải là điều quan trọng. Vì vậy, ngay khi anh ấy bắt đầu nói, như thể cả phòng chuyển hướng về phía anh ấy. Như là đang nín thở. Vì vậy, có một nghệ thuật trong việc bảo vệ điểm đóng góp của bản thân. Vâng, tôi nhớ, tôi đã tham dự các cuộc họp với anh ấy. 50 cent. Vâng, và anh ấy hầu như không nói gì. Và mọi người thì hồi hộp. Trời ơi, anh ấy không nói. Anh ấy không quan tâm đến ý tưởng của tôi. Anh ấy chỉ ngồi đó với nụ cười hóm hỉnh trên mặt. Và sau đó khi anh ấy nói điều gì đó, ôi, có một luồng không khí. Ôi, anh ấy đang nói điều gì đó ngắn gọn và lặp lại. Nhưng anh ấy đã hoàn toàn kiểm soát cả phòng vì anh ấy chỉ ngồi đó như thể không hài lòng với những gì mọi người đang làm. Và điều đó khiến họ cạnh tranh để làm anh ấy hài lòng. Thú vị. Thật sự thú vị. Anh ấy là bậc thầy của 48 Quy luật quyền lực. Quy luật khác mà tôi đã nghĩ rất nhiều về, nếu quay trở lại với những Quy luật quyền lực, là để người khác làm việc nhưng hãy nhận công lao. Gương mặt của bạn khi tôi nói điều đó. Vâng, bạn biết đó, một số trong 48 Quy luật là sự mỉa mai. Và bạn biết đấy, mọi người cần phải có khả năng hiểu và đọc ra cái gì là mỉa mai. Như tôi đã có một chương trong đó, chơi với nhu cầu của mọi người để tin tưởng nhằm tạo ra một sự theo dõi như một giáo phái. Và tôi không thật sự nói rằng hãy ra ngoài và tạo một giáo phái. Tôi đang chứng minh cho bạn thấy tại sao bạn có thể đang ở trong một giáo phái ngay bây giờ vì đây là cách mà các giáo phái hoạt động. Được rồi. Vì vậy khi tôi làm việc ở Hollywood, tôi đã làm việc cho một đạo diễn phim. Và chúng tôi đã có một quy trình mà chúng tôi sẽ ngồi trong một phòng và thảo luận về câu chuyện, nói về các vấn đề kịch bản. Và tôi đã đưa ra tất cả những đoạn hội thoại và ý tưởng trong đó và anh ấy đã ghi lại. Và tôi không nói là nửa kịch bản, nhưng ít nhất một phần ba hoặc một phần tư là ý tưởng của tôi, đóng góp của tôi, đoạn hội thoại của tôi. Tôi chưa bao giờ nhận được một tín dụng nào cho bất kỳ điều gì trong số đó. Luôn luôn là tên của anh ấy trên đó. Mọi người nói, “Wow, thật là thú vị.” “Thật tuyệt.” “Tôi thích câu đó.” “Đó là câu của tôi.” Được rồi. Vì vậy, tôi đã học được đây là quy luật của rừng xanh. Khi bạn làm việc trong lĩnh vực giải trí, đặc biệt là trong truyền thông, mọi người lấy công việc của bạn và họ đặt tên của họ lên đó. Ví dụ như khi bạn đang xem một chương trình truyền hình với một bản tin hoặc phỏng vấn nào đó, những câu đùa của họ không phải của họ. Họ không viết những câu đùa đó. Họ có một nhóm người viết cho họ. Tất cả những thông tin tuyệt vời đó đều là của một nhóm nghiên cứu đang đưa ra, bạn không bao giờ nghe thấy tên của họ. Bạn không bao giờ biết họ là ai. Họ đã lấy công việc của họ và đặt tên của họ lên đó. Đó là quy luật của rừng xanh. Và quy luật của rừng xanh là không nên quá bực bội về điều đó. Đó là một phần của trò chơi. Bạn biết đấy, tôi đã rất bực bội khi điều đó xảy ra. Tôi không nói gì. Tôi không làm gì, nhưng tôi đã cảm thấy tức giận. Không ai nhận ra công việc của tôi, thật là thảm hại. Nếu tôi thông minh hơn, tôi đã nghĩ: “Đó là cách nó xảy ra, Robert. Chỉ cần bình tĩnh lại, vào một lúc nào đó, mọi người sẽ thấy kịch bản của bạn hoặc sách của bạn hoặc bất cứ thứ gì và bạn sẽ ổn thôi.” Nhưng chỉ là tôi đang cố gắng chỉ cho bạn thấy đây là cách thế giới hoạt động và đừng ngây thơ và đừng nghĩ rằng không phải như vậy. Và nếu bạn đã gây ồn ào về điều đó, bạn có thể vô tình đã làm lu mờ chủ nhân. Ôi, tôi đã bị sa thải. Thật thú vị vì có một khía cạnh trong điều này, nơi mà như việc cố gắng nhận công lao thực sự cũng có thể dẫn đến việc bạn bị sa thải. Bởi vì tôi sẽ không bao giờ quên, quay lại một công ty trước đó mà tôi đã bắt đầu và có một đội ngũ lớn khoảng 200 người tại Manchester.
    Có một cậu bé trong độ tuổi đôi mươi luôn ủ rũ mỗi khi trong kênh công cộng của chúng tôi, có ai đó vô tình quên không nhắc đến tên cậu ấy trong danh sách ghi công khi ghi công được trao. Và điều này xảy ra khoảng một lần mỗi sáu tháng. Bạn chỉ như quên rằng cậu ấy đã đóng góp cho dự án. Điều này xảy ra ở tất cả các lĩnh vực kinh doanh. Đôi khi mọi người không cảm ơn bạn. Và tôi nhớ đã nghe rằng cậu ấy ở ngoài cầu thang phàn nàn. Đó là cách tốt nhất tôi có thể mô tả, chỉ là phàn nàn với những thành viên trẻ tuổi khác trong nhóm rằng cậu ấy không được đề cập trong thông điệp đó. Và điều đó đã phát triển thành một danh tiếng tồi tệ cho cậu ấy như một người luôn phàn nàn và luôn cố gắng lấy công. Bởi vì thật xấu xí khi bị coi là người cố gắng giành lấy công lao.
    Vậy, nếu bạn đọc kỹ các quy định, nó thực sự liên quan đến cách mà những người quyền lực sử dụng điều này. Nếu bạn là người cấp dưới và bạn làm việc, bạn không muốn nhận công lao về mình vì điều đó sẽ khiến bạn gặp rắc rối, đúng không? Nhưng những người có quyền lực đã sử dụng lao động của người khác trong suốt nhiều thế kỷ và gán tên mình lên đó để tự làm mình trông quyền lực hơn và khiến họ có vẻ như họ có nguồn năng lượng vô tận.
    Vì vậy, bạn phải áp dụng quy luật đó một cách thông minh. Nếu bạn là người cấp dưới và bạn đang làm một dự án, đó là dự án nhóm. Đừng đi ra ngoài và nhận công lao cho điều đó vì mọi người chỉ cười bạn và bạn sẽ khiến mình trở thành một kẻ ngốc nghếch tồi tệ. Vì vậy, mỗi quy luật đều có ngữ cảnh, bạn biết đấy, nhưng đó là cách mà những người quyền lực sử dụng quy luật đó. Và nếu bạn không nghĩ rằng đó là cách mà nó hoạt động, tôi xin lỗi, nhưng bạn sẽ phải trải qua rất nhiều đau khổ.
    Tôi nghĩ có một điều quan trọng ở đây, điều này có thể được khám phá trong cuốn sách khác của bạn, “Các Quy Luật Của Bản Năng Con Người,” về việc làm chủ bản thân cảm xúc của bạn, vì không có điều gì trong số này sẽ trở nên khả thi nếu bạn không có khả năng kiểm soát cảm xúc của mình. Tôi sẽ không thể kiềm chế việc giành công lao. Tôi sẽ không thể không tỏa sáng hơn người thầy của mình nếu tôi không có nền tảng về việc kiểm soát cảm xúc. Điều đó có đúng không? Liệu việc kiểm soát cảm xúc thực sự là nơi mà mọi thứ bắt đầu không?
    Đúng, đó là kiểm soát bản thân. Dĩ nhiên, bạn có thể đi quá xa đến mức không có cảm xúc và trở thành một người lạnh lùng. Bạn biết đấy, cảm xúc tích cực là quan trọng. Bạn sẽ không viết một cuốn sách. Bạn sẽ không bắt đầu một doanh nghiệp trừ khi bạn cảm thấy hào hứng, trừ khi bạn có năng lượng cảm xúc đó. Vậy tôi không nói về việc kiềm chế cảm xúc của bạn. Điều đó sẽ cực kỳ phản tác dụng và không mạnh mẽ, nhưng có những cảm xúc sẽ khiến bạn gặp rắc rối, đặc biệt là khi là một động vật xã hội.
    Vì vậy, không phải là bạn kiềm chế cảm xúc của mình. Bạn học cách kênh và kiểm soát chúng và bạn học rằng một số hành vi nhất định sẽ được coi là không mạnh mẽ, là cuồng loạn, là một người không thể hoàn thành công việc, là không hiệu quả và không có năng lực. Vì vậy, như một diễn viên, bạn học cách trình bày đúng bề ngoài, cách mặt đúng, và điều đó đòi hỏi một mức độ kiểm soát cảm xúc. Vâng, chắc chắn rồi. Điều đó rất quan trọng. Và không dễ dàng chút nào vì khi bạn trẻ, đặc biệt là bạn rất nhạy cảm, và bạn sẽ học điều này theo cách khó khăn, đó là cách mà tôi đã học. Tôi đang cố gắng dạy bạn một số bài học. Có thể bạn sẽ không mắc nhiều sai lầm, nhưng điều đó là một việc khó khăn. Bạn học và bạn học nó từ những sai lầm bạn mắc phải, từ việc nói điều ngu ngốc khiến bạn mất việc, từ việc tỏa sáng hơn người thầy mà khiến bạn mất việc. Bạn học được từ những sai lầm mà bạn đã phạm phải.
    Có thực hành nào mà bạn biết có thể giúp tôi nâng cao khả năng tự nhận thức của mình không? Bởi vì, bạn biết đấy, chúng ta đều trải qua những trải nghiệm trong cuộc sống, nhưng có vẻ như một số người đang học hỏi từ những trải nghiệm đó và trở nên khôn ngoan hơn và hiệu quả hơn. Rồi những người khác lại lặp đi lặp lại chu kỳ đó mãi mãi. Tôi nghĩ tôi hỏi điều này đặc biệt vì bạn là một nhà văn, vì vậy bạn dành thời gian suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ về những gì đã xảy ra với bạn, công việc của bạn, trải nghiệm của bạn, cảm xúc của bạn. Nếu bạn mắc một sai lầm ngu ngốc, có hai cách để tiếp cận. Và con đường chung là: “Đồ khốn, họ đã làm tôi hại.” Đó là lỗi của họ, bạn biết đấy, đúng không? Hoặc là, “Tôi đã mắc sai lầm đó, nhưng bạn biết đấy, nếu các điều kiện tốt hơn, nếu tôi có nhiều tiền hơn, nếu người này hỗ trợ tôi, mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp.” Đó là những gì mà chúng ta tự nhiên làm. Và đó là kiểu người không bao giờ học hỏi từ cuộc sống.
    Vì vậy, bản năng đầu tiên của bạn luôn phải là, và không phải là bản năng đầu tiên, tôi sửa lại mình, bản năng thứ hai, bởi vì bản năng đầu tiên của bạn luôn luôn như vậy. Có một cuốn sách tuyệt vời, tôi không nhớ tác giả là ai. “Sai lầm đã xảy ra, nhưng không phải bởi tôi.” Tôi rất khuyên cuốn sách đó, nó được xuất bản cách đây khoảng 10 năm. Tôi nghĩ là Elliot Aronson. Ôi, đúng rồi, tôi nhớ ra. Cuốn sách rất hay. Dù sao, bản năng đầu tiên của bạn luôn sẽ là, đó là một sai lầm, nhưng không phải của tôi. Tôi không có lỗi, được chứ? Mọi người đều làm vậy, tôi cũng làm vậy. Bản năng thứ hai của bạn là bước lùi lại và nói, “Chờ đã, điều đó không đúng.” Tôi đang tự lừa dối mình. Thực ra, tôi đã đóng một vai trò trong điều đó và những gì đã xảy ra. Và vai trò mà tôi đã đóng là gì? Tôi có thể đã làm gì khác đi? Có thể là rất tinh tế. Có thể là điều gì đó trong ngôn ngữ cơ thể của tôi khiến mọi người không thích tôi. Hoặc có thể là điều gì đó tôi đã nói hoặc tôi đã làm có thể đã thay đổi hoàn cảnh. Tôi đã làm gì? Rồi bạn có thể học hỏi từ trải nghiệm đó. Và nếu chỉ 10% trong số đó là trách nhiệm của bạn, ít nhất hãy coi là 30% để bạn có thể học hỏi từ đó. Và phóng đại vai trò và sai lầm của bạn vì như vậy bạn có thể học hỏi. Bạn có thể hiểu rằng bạn có thể sửa chữa những sai lầm này, đúng không? Vì vậy, lúc đầu bạn có thể luôn đổ lỗi cho người khác, sau đó bạn sẽ bước lùi lại và bạn có thể thực hiện một điệu nhảy nhỏ này, bạn sẽ nói, không. Tôi nghĩ tôi chắc chắn đã đóng một phần trong những gì đã sai ở đây.
    Đôi khi mọi thứ xảy ra không như mong đợi và chúng ta lập tức nhảy vào đổ lỗi. Khi đã đổ lỗi, chúng ta thường nhảy vào trả thù. Chúng ta muốn trả thù. Chúng ta muốn khắc phục những điều sai trái đã xảy ra với mình. Chúng ta muốn sửa chữa sự bất công. Và bạn nói về điều này như là một phần của bản chất con người, nhưng cũng đưa ra một số lời khuyên. Tôi nghĩ điều này có trong cuốn sách về luật quyền lực, tôi nghĩ là luật số 36. Khi chúng ta cảm thấy mình bị tổn thương, Robert, khi chúng ta cảm thấy có sự bất công, thì hành động tốt nhất là gì? Điều đó phụ thuộc vào điều sai trái và sự bất công. Hãy để tôi đưa ra một ví dụ. Có một người ở nơi làm việc nói, tôi nghe họ nói điều gì đó với sếp của tôi và điều đó đã làm mất cơ hội thăng tiến của tôi, họ đang nói xấu tôi sau lưng và điều đó làm tôi khó chịu. Vậy có nhiều hướng đi mà bạn có thể chọn. Tất cả đều phụ thuộc vào hoàn cảnh. Nếu bạn muốn trở thành một chiến lược gia trong cuộc sống, điều mà tôi khuyên bạn nên làm, bạn phải nhìn vào các thông số cụ thể và không chỉ nghĩ rằng có một câu trả lời duy nhất. Có nhiều khả năng ở đây.
    Thứ nhất, có thể bạn đang ở trong một công việc tệ hại với những mảng chính trị văn phòng tồi tệ. Tôi có một điều mà tôi đã nói trong một trong những bài thuyết trình gần đây của mình rằng bạn có thể đánh giá văn hóa của một nhóm theo thang điểm từ không đến một trăm. Một trăm là nhóm thực tại mà người ta chỉ quan tâm đến việc hoàn thành công việc và mọi thứ đều dựa trên kết quả. Không là nơi mọi thứ đều mang tính chính trị và cá nhân, và mọi thứ đều liên quan đến ai biết ai và cách bạn nịnh nọt sếp. Được rồi. Nếu bạn ở một công ty đang ở mức 20%, thì hãy rời khỏi đó ngay. Bạn có một đồng nghiệp như vậy, nhưng có thể có những đồng nghiệp khác cũng như vậy và người đó có thể luôn gây rắc rối. Bạn có cần ở lại công việc này không? Đây là điều bạn phải tự hỏi trước tiên. Và nếu bạn cần công việc này, và chỉ có một người đó, thì bạn phải trải qua một vài bước. Thứ nhất, liệu có đáng để nhận một cách cá nhân không? Nếu tôi không chọn con đường cao cả, vì tôi ghét cụm từ đó, nhưng nếu tôi nói rằng thực sự không đáng để tôi khó chịu thì sao? Tốt hơn cho tôi trong dài hạn là chỉ hành động như, bạn biết đấy, điều đó chưa từng xảy ra và cuối cùng tôi sẽ nhận được thăng tiến theo cách khác, và chứng tỏ bản thân mình thành công là sự trả thù tốt nhất, bạn biết không, và làm thế nào tôi có thể đến đó? Hơi bỏ qua người đó và những gì họ làm và chỉ tập trung vào những gì bạn có thể làm để đạt được thăng tiến mà bạn xứng đáng.
    Khả năng thứ ba là khiến người khác phải trả giá, điều mà tôi luôn cho rằng bạn có thể phải xem xét thực hiện, đúng không? Điều này cũng giống như chơi trò chơi lại với họ. Khi bạn đối phó với những người không có đạo đức, như loại Putin, những người sẵn sàng làm bất cứ điều gì để giành quyền lực và bạn không, thì đó là chiến tranh không đối xứng. Họ có nhiều lựa chọn hơn bạn, được không? Người đã gây ra điều đó cho bạn, họ sẽ làm bất cứ điều gì vì quyền lực và điều đó đưa bạn vào một tình thế bất lợi liên tục. Bạn sẽ làm gì? Bạn phải làm những gì họ gọi là chiến lược răn đe trong chiến tranh. Bạn phải cho người này biết rằng bạn không phải là người mà họ có thể đùa giỡn, rằng bạn sẽ làm gì đó để gây hại cho họ, nhưng điều đó là có kiểm soát và chỉ một lần. Bạn sẽ làm hại danh tiếng của họ. Bạn sẽ lan truyền một tin đồn xấu về họ, nhưng không cần phải cảm thấy mình hạ thấp giá trị bản thân. Chỉ cần tôi làm điều này một lần để cho họ thấy rằng từ bây giờ, họ tốt hơn là đừng đụng đến tôi vì chết tiệt, tôi có một khẩu súng trong túi sau và tôi có thể sử dụng nó. Bạn không thể chỉ nằm im, đổ mồ hôi, vì họ sẽ còn làm điều đó với bạn nhiều lần nữa. Vì vậy, bạn có ba lựa chọn và bạn phải chọn lựa chọn nào là tốt nhất. Nếu bạn ghét công việc của mình và bạn không thể thoát khỏi người này, hãy từ bỏ. Nếu bạn không cảm thấy thoải mái khi đi con đường thấp hèn và nếu bạn nghĩ rằng chiến lược tốt hơn cho bạn và linh hồn của bạn và sự an toàn của bạn là chỉ tập trung vào công việc của bạn và trả thù theo cách đó, có lẽ đó là giải pháp tốt nhất. Nhưng đôi khi bạn cần phải có một cú tạt ngang để nói, nhìn này, bạn không thể tấn công tôi vì nếu bạn làm, sẽ có các hậu quả phải trả. Bởi vì những loại người này, họ thường săn mồi những người có vẻ yếu nhất, đúng không? Kẻ săn mồi thích con mồi.
    Đúng vậy, nhưng nếu bạn chọn lựa chọn số hai và bạn cho thấy rằng họ không thực sự tác động đến bạn và bạn hành động như thể điều đó không quan trọng, nhưng bạn vẫn làm việc chăm chỉ và vẫn làm công việc của mình, họ có thể sẽ tự hỏi, hmm, điều đó thật ấn tượng. Điều đó thật thú vị. Người này có sự tự kiểm soát và có thể họ sẽ bắt đầu sợ bạn theo nghĩa đó, qua sự điềm tĩnh mà bạn thể hiện cho họ thấy. Vì thế, mọi thứ phụ thuộc vào bạn là ai, bản chất của bạn và bản chất của nhân vật Machiavellian mà bạn đang phải đối mặt, bạn biết đấy, nhưng hãy sống trong khoảnh khắc và trong hoàn cảnh và chơi cho trò chơi dài hạn. Đôi khi, trò chơi dài hạn có nghĩa là cho thấy rằng bạn có thể có hành động, vì vậy họ sẽ để bạn yên trong vài năm tới. Khi chúng ta nhìn rộng ra về những gì đang diễn ra trên thế giới, rất nhiều thứ đã thay đổi, rất nhiều thứ đã thay đổi. Một trong những điều đã thay đổi là xã hội của chúng ta, tôi nghĩ tôi đã nghe bạn nói, là kém đoàn kết hơn bởi một số huyền thoại lớn về tôn giáo, và bạn biết đấy, tôi đã nghe bạn nói về dân chủ và những điều tương tự. Và kết quả là, mọi người không còn tin vào cùng một ý tưởng nữa vì mọi hình thức quyền lực giờ đây đều bị nghi vấn. Và bạn là một người nghiên cứu lịch sử. Bạn là người hiểu những chu kỳ của lịch sử. Chúng ta đang ở trong chu kỳ lịch sử nào vào thời điểm này? Và làm thế nào người ta có thể điều chỉnh nó? Chà, bạn phải nhìn vào bức tranh lớn, đặc biệt nếu bạn là người như tôi, người nghiên cứu lịch sử nhiều.
    Vậy có những khoảnh khắc trong lịch sử khi các chu kỳ hỗn loạn xảy ra, và điều này có thể được gây ra trong quá khứ bởi một cuộc dịch bệnh, bởi một cuộc chiến tranh khủng khiếp nào đó, như cuộc Chiến tranh Trăm Năm ở châu Âu, nơi mọi người cảm thấy mình thật sự bất lực và không thể làm gì, và có một cuộc khủng hoảng ý nghĩa trong thế giới. Tôi có thể chỉ ra những khoảnh khắc cụ thể trong thế giới cổ đại, ở châu Á, ở châu Âu, nhưng điều này cứ diễn ra mãi. Đó là một chu kỳ diễn ra liên tục.
    Khi mọi người cảm thấy bất lực và không thể làm gì, và có rất nhiều hỗn loạn xung quanh họ, thì họ có xu hướng bị thu hút bởi những nhân vật độc tài, bởi những giải pháp dễ dàng. Họ trở nên thiếu lý trí hơn. Họ có khả năng cao hơn để rơi vào các cult và các hệ thống niềm tin mang lại những giải pháp đơn giản và những câu trả lời ngắn gọn, như kiểu “làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại”, bạn hiểu chứ? Wow, nghe có vẻ đơn giản. Dễ làm. Đúng không? Chúng ta sẽ bỏ phiếu cho điều đó, đúng không?
    Vì vậy, trong những khoảnh khắc hỗn loạn và bất lực, mọi người sẽ tìm kiếm điều gì đó để neo giữ họ lại, điều gì đó mang lại cho họ cảm giác ý nghĩa, đúng không? Nhưng đó thường là điều gì đó rất, rất nguy hiểm. Tôi nghĩ chúng ta đang ở vào một khoảnh khắc như vậy ngay bây giờ, trên toàn thế giới. Không chỉ ở Hoa Kỳ. Tin hay không thì cũng vậy, những điều có thể xảy ra bên dưới bề mặt và rất tinh tế. Như biến đổi khí hậu. Có rất nhiều người không tin vào biến đổi khí hậu, nhưng nó ảnh hưởng đến mọi người. Nó khiến mọi người trở nên hơi thần kinh. Cảm giác rằng chúng ta không thể kiểm soát khí hậu của mình, đúng không? Rằng những thảm họa này sẽ tiếp tục xảy ra và xảy ra. Đó là một cảm giác bất lực lớn. Nền kinh tế toàn cầu, nơi mà giờ đây doanh nghiệp của bạn nằm trong tay của những điều đang diễn ra ở Indonesia, Nhật Bản hoặc Trung Quốc, tạo ra một cảm giác bất lực và thiếu kiểm soát to lớn. Và những nhân vật chính trị của bạn dường như không phản ứng với bạn theo bất kỳ cách nào. Hành động của họ, lời nói của họ không dẫn đến những kết quả mà bạn mong muốn.
    Vì vậy, bạn dễ có chiều hướng theo những gì mà những kẻ mị dân nói, những người mang đến cho bạn những giải pháp dễ dàng. Được rồi, nếu bạn đang sống trong một thời điểm như vậy và bây giờ nguy hiểm hơn so với trước đây do truyền thông xã hội, do meme và do các hiệu ứng viral đang quét qua nhân loại, đúng không? Họ không có điều đó trong thời kỳ dịch bệnh hạch, trong cuộc Chiến tranh Trăm Năm, trong Cách mạng Pháp và Cách mạng Công nghiệp, đó là một giai đoạn khác của sự thay đổi kịch tính đáng kinh ngạc ở châu Âu vào đầu thế kỷ 19, đúng không? Vậy nên họ không có điều đó, điều này làm cho mọi thứ trở nên nguy hiểm hơn. Vì vậy, có một cái nhìn dài hơn có nghĩa là, bạn biết đấy, đây là một khoảnh khắc, một khoảnh khắc hỗn loạn và tôi sẽ kiểm soát những gì tôi nghĩ và những gì tôi tin. Tôi sẽ có một mức độ nghi ngờ đối với những gì mọi người đang nói với tôi. Tôi sẽ không trở nên quá cảm xúc khi mọi người bắt đầu nói, đây là điều xấu. Đây là những gì sai với thế giới.
    Và hãy rất, rất cảnh giác với những người có những giải pháp đơn giản, những người nói, nếu chúng ta chỉ làm việc này, mọi thứ sẽ thật tuyệt vời. Nếu chúng ta chỉ tăng thuế suất, nếu chúng ta chỉ loại bỏ tất cả những người nhập cư, nước Mỹ sẽ thật tuyệt vời. Đây là những câu chuyện cổ tích đang được bán cho bạn. Tôi không cố gắng trở nên chính trị bởi vì phía bên kia cũng bán những câu chuyện cổ tích riêng của họ. Tin tôi đi, tôi hiểu điều đó.
    Tôi có thể hỏi bạn một câu hỏi về cuốn sách này, có liên quan đến những gì bạn vừa nói, “48 Luật của Quyền lực”? Đối tượng nào gửi email cho bạn nhiều nhất về cuốn sách? Những người trẻ tuổi. Những người trẻ tuổi đã bỏ phiếu cho Trump. Tôi biết. Bạn là người mà tôi cảm nhận thấy và từ những gì tôi hiểu từ nghiên cứu của tôi không phải là một fan hâm mộ lớn của Trump. Vậy bạn sẽ nói gì với những người đó về lý do bạn có quan điểm đó và những hiểu lầm của họ có thể là gì?
    Điều tôi muốn nói là bạn muốn có khả năng tư duy cho chính mình, được không? Vậy hãy giả sử bạn nghĩ Trump là câu trả lời, anh ấy sẽ giải quyết tất cả vấn đề của chúng ta. Thì bạn có thể có khả năng lùi lại và nghĩ rằng, có thể một số điều anh ấy đang làm mà tôi không đồng ý là không đúng. Bạn biết đấy, hãy có sự phân biệt, hãy tự nhìn nhận bản thân, có khả năng phê phán phía của mình. Vì vậy, tôi ở bên trái, phía dân chủ tự do. Họ hoàn toàn ngu ngốc. Họ là những tên ngốc. Họ hoàn toàn không có năng lực và tôi không ngại nói điều đó. Họ mắc những sai lầm nghiêm trọng. Họ đã làm hỏng cuộc bầu cử này. Họ ngu ngốc và thật đau lòng khi phải nói điều đó vì đó là bên mà tôi ủng hộ. Nhưng tôi không tin vào mọi thứ mà họ quảng bá. Có những điều tôi không đồng ý với họ. Một số chính sách “woke” của họ tôi thấy thật vô lý, được không?
    Vì vậy, hãy có khả năng lùi lại và nói rằng, tôi không đồng ý với mọi điều mà anh ấy nói. Hãy có chút kiêu hãnh. Hãy có chút tự trọng. Nói rằng tôi có thể tư duy cho chính mình và đừng quá cảm xúc, đúng không? Vậy nên bạn nghĩ việc thể hiện nam tính và làm một người đàn ông chỉ là nói, ôi Robert, F bạn, bạn là một kẻ ngốc. Bạn quá blah, blah, blah, blah, bạn biết đấy, đưa ra những bình luận trên YouTube vì tôi nhận được nhiều như vậy. Bạn biết đấy, F bạn, bạn có thể điền vào chỗ trống, đúng không? Điều đó không phải là nam tính. Điều đó không phải là mạnh mẽ hay cứng rắn. Điều đó là ngốc nghếch vì bạn không thể tư duy cho chính mình, đúng không? Cảm xúc không phải là nam tính. Nam tính là tự kiểm soát. Tôi sợ rằng nam tính là có khả năng lùi lại và nói, đây không hẳn là điều đúng đắn để làm. Tôi phải suy nghĩ về điều đó. Tôi phải làm điều gì đó có tính xây dựng hơn. Tích cực hơn. Đôi khi tôi phải tự phê bình bản thân. Những người yếu đuối không thể tự phê bình bản thân. Vì vậy, nếu bạn đang lắng nghe tôi, ít nhất hãy sẵn sàng để nói rằng có thể một số ý tưởng của tôi là sai. Ý tưởng của tôi và ý tưởng của bạn, đúng không? Điều đó với tôi là sức mạnh. Điều đó với tôi là một đức tính nam tính. Có khả năng phê phán phía của mình và không trở nên quá cảm xúc và quá nóng nảy và để lại những bình luận khó chịu trên YouTube, như tôi chắc chắn rằng tôi sẽ nhận được ngay bây giờ. Bạn đã khiến tôi suy nghĩ về điều gì đó mà tôi đã đọc cách đây không lâu.
    Tôi nghĩ rằng đó là trên X và đó là một nghiên cứu cho thấy rằng khi bạn có nhiều testosterone hơn, một lần nữa, điều mà chúng ta có thể sử dụng như một dấu hiệu cho sự nam tính, trong các nghiên cứu, bạn có khả năng suy nghĩ độc lập hơn. Họ đã có hai nhóm người và cho một nhóm người testosterone. Tôi nghĩ đó là một nhóm đàn ông đã nhận testosterone. Cả hai nhóm đều phải thực hiện một bài kiểm tra. Và những người có mức testosterone cao hơn đã được cung cấp testosterone nhân tạo. Họ ít có khả năng chấp nhận áp lực xã hội bên ngoài hơn, điều mà tôi nghĩ là một chỉ số cho những gì bạn đang nói, đó là nam tính thực sự có thể là có sức mạnh với những niềm tin của chính bạn và có khả năng phớt lờ áp lực xã hội để phù hợp. Bạn đã nói về sự “đánh thức” ở phía cánh tả và cách họ đã làm hỏng điều đó. Tôi coi bản thân mình là, tôi có thể nói là không thiên về chính trị, nhưng thực tế hơn là, nghe có vẻ lạ khi nói, tôi có thể thấy giá trị của những điều ở cả hai bên. Vì vậy, tôi thực sự gặp khó khăn trong việc xác định bản thân với một bên. Tôi nghĩ, được rồi, điều đó tốt cho nền kinh tế. Điều đó tốt cho các tầng lớp xã hội khác nhau và những thứ như vậy. Và vì vậy, tôi cũng có một phản ứng tiêu cực rất mạnh đối với sự lựa chọn nhị phân mà bạn đang bị buộc phải làm. Đúng rồi. Tôi chỉ… bạn biết đấy, tôi luôn tránh xa điều đó trong khía cạnh đó. Nhưng về vấn đề “đánh thức” này và cách mà cánh tả đã làm hỏng nó, họ đã sai ở chỗ nào? Vậy Trump đã đúng ở chỗ nào, tôi đoán. Chà, tôi không biết, quá đau đớn để tôi có thể nói Trump đúng ở chỗ nào. Chà, bạn phải có thể làm được điều đó. Tôi biết, ông ấy… tôi sẽ nói với bạn điều ông ấy đúng và điều ông ấy thực sự xuất sắc, đó là giao tiếp và truyền thông. Vì vậy, các đảng viên Dân chủ hoàn toàn kém về điều đó, đúng không? Họ không thể tạo ra một thông điệp để cứu mạng nếu như, bạn biết đấy, nếu mọi thứ phụ thuộc vào nó, họ thực sự tồi tệ về điều đó. Họ không biết cách giao tiếp. Họ không biết cách tạo ra một thông điệp đơn giản. Bây giờ, tôi đã nói những thông điệp đơn giản có thể gây hiểu lầm, nhưng trong chính trị, bạn cần có điều gì đó như vậy. Bạn phải đứng về một tầm nhìn cho điều gì đó rõ ràng và bạn phải mạnh mẽ và bạn phải sẵn lòng chiến đấu vì điều đó. Vì vậy, tôi có ý kiến của một số người trong Đảng Dân chủ và tôi nói, điều bạn sai và điều Trump đúng là cho công chúng thấy rằng bạn là những chiến binh, rằng bạn mạnh mẽ, rằng bạn tin vào điều gì đó và rằng bạn sẵn sàng làm phiền người khác, các nhóm khác, vì bạn tin vào những điều nhất định. Một phần lớn công chúng ông ấy không quan tâm. Ông ấy quan tâm đến căn cứ của mình. Ông ấy không quan tâm nếu như mình bị ghét. Được rồi, các đảng viên Dân chủ, đừng quan tâm nếu bạn làm phiền nhóm lợi ích đặc biệt này hay nhóm lợi ích đặc biệt kia. Những người đơn giản thì phải ghét bạn. Bị ghét là điều tốt. Hãy đứng lên cho một điều gì đó và sẵn sàng chiến đấu. Bạn đã hiểu sai hoàn toàn. Ông ấy đã đúng về điều đó. Vì vậy, tôi có thể thừa nhận điều đó và ông ấy giỏi hơn nhiều trong việc giao tiếp và truyền thông. Được rồi, khi nói đến chính sách, có một khoảng cách tương đối lớn giữa chúng ta về những gì tôi nghĩ là tốt và xấu. Nhưng ý tôi là, sự “đánh thức” thì, đó là một hệ tư tưởng không thực sự liên quan đến cuộc sống hàng ngày, đến những gì đang diễn ra xung quanh chúng ta, đúng không? Nó giống như một xét nghiệm thuần khiết, đó là những điều nhất định mà chúng ta nắm giữ và bạn cũng nên tin vào chúng, nếu không bạn sẽ ở phía sai và nếu bạn tin vào chúng, bạn sẽ ở phía tốt. Nó là sự phân cực. Đó là cách nhìn thế giới theo cách nhị phân đen trắng. Và đó không phải là thực tế. Đó không phải là cách mọi thứ diễn ra. Mọi thứ không đơn giản chỉ là đen và trắng. Mọi thứ có một vùng xám. Đúng, có những điều là ác, giết người là ác, bất công xã hội. Chúng ta có thể đồng ý với một số bất công xã hội nhất định. Nhưng không phải giống như một bài kiểm tra thuần khiết rằng nếu bạn không tin vào điều này, bạn là một người xấu, ác, bạn biết không? Về vấn đề Israel-Palestine, chẳng hạn, bây giờ tôi tình cờ là người Do Thái, đúng không? Và tôi chưa bao giờ là người theo chủ nghĩa sionist trong suốt cuộc đời mình. Tôi rất hạnh phúc khi là người Do Thái. Tôi đã được tổ chức lễ bar mitzvah và tôi không có gì chống lại điều đó. Và tôi tự hào. Tôi không phải là một người thực hành tôn giáo trong đạo Do Thái. Tôi hiểu rằng tôi đã mất một phần lớn tổ tiên của mình trong cuộc thảm sát Holocaust. Nó đã được hình thành sâu sắc trong tuổi thơ của tôi. Một điều rất chấn động mà thậm chí cha mẹ tôi cũng vẫn đang hồi phục từ đó. Vì vậy, khi nói đến vấn đề Israel-Palestine, tôi rất phân vân vì tôi đã gặp những người Palestine có ảnh hưởng rất kinh khủng đến tôi khi họ mô tả sự kinh hoàng của những gì đã xảy ra với họ và cách họ mất đất và xứ Palestine xinh đẹp như thế nào và thật đau lòng khi mất nhà của họ. Nhưng cùng lúc, người Do Thái hoàn toàn không có nhà từ cuộc thảm sát Holocaust và họ đã xuất phát từ vùng đất này. Tôi có thể thấy cả hai bên và điều đó rất đau đớn. Và nếu tôi phải xây dựng một giải pháp, trước tiên, tôi nghĩ Netanyahu là một người kinh khủng. Nhưng có thể có một giải pháp trung dung mà có thể có hai nhà nước. Nhưng những người “đánh thức”, ôi, Chúa ơi, quên đi, bạn ơi. Bạn thật sự ủng hộ nạn diệt chủng. Ra khỏi đây. Đó không phải là cuộc sống. Đó không phải là thực tế. Đó không phải là cách thế giới hoạt động. Đó không phải là cách mọi thứ diễn ra trong thế giới này. Bạn không đang đối diện với thế giới thật. Bạn chỉ đang cố hành động như bạn là người thuần khiết về mặt đạo đức. Bạn không thực sự sẵn lòng hy sinh để xắn tay áo lên và đưa ra các giải pháp thực tế. Bạn chỉ muốn hét lên và quát tháo và hành động và trông như bạn là người có đạo đức nhất trên hành tinh. Nhưng có phải đây không phải là một trong những quy luật của bản chất con người là hòa nhập vào bộ lạc của chúng ta? Và bởi vì tôi nghĩ rằng việc nằm ở giữa chính trị hoặc bất cứ đâu tôi đang ở, bạn bị tấn công từ cả hai bên vì đôi khi bạn sẽ có một cuộc trò chuyện với người này và họ sẽ nói, ôi trời, bạn là người cánh hữu. Họ sẽ có một cuộc trò chuyện với người này và họ sẽ nói, ôi trời, bạn là người cánh tả. Vì vậy, bạn chỉ… bạn không bao giờ phù hợp. Thực ra, bản năng của tôi bị cám dỗ.
    Bản năng của tôi, giống như bản năng nguyên thủy của tôi, giống như là, hãy chọn một bên đi, Steve. Và ít nhất thì bạn sẽ có một nhóm người bảo vệ bạn. Bạn cũng nói về điều đó, rằng việc có một nhóm người xung quanh và không bị cô lập sẽ mang lại sự bảo vệ. Thật cám dỗ. Thật cám dỗ, nhưng bạn sẽ đánh mất linh hồn của mình. Bạn sẽ đánh mất nhân phẩm của mình trong quá trình này. Vì vậy, việc là một phần của một nhóm là điều bình thường. Tôi nhớ hồi tôi còn trẻ vào năm 1983. Tôi chắc chắn đã đứng về phía bên trái. Tôi không phủ nhận điều đó. Tôi đã đến Nicaragua để đưa tin như một nhà báo về cuộc chiến giữa Contras và Sandinistas. Tôi nghiêng nhiều về phía Sandinista và sau này khi mọi chuyện diễn ra, những Sandinistas thực sự là xấu xa. Ý tôi là, những gì họ đã làm đối với Nicaragua thực sự là xấu. Nhưng vào thời điểm đó, tôi nghĩ rằng họ thực sự tuyệt vời. Tôi nhớ một ngày, có một quảng trường lớn mà họ có và tôi đang ở Managua. Managua vừa trải qua một trận động đất khủng khiếp. Nửa thành phố vẫn nằm trong đổ nát, nhưng có một quảng trường khổng lồ đầy người vì Đức Giáo hoàng đã đến đó. Và, bạn biết đấy, đó là một điều lớn lao vì các Sandinistas đã bị coi là chống lại Chúa hay gì đó, điều này không đúng. Dù sao, tôi đã ở đó với hàng trăm nghìn người và cảm giác đứng trong một nhóm mà mọi người đều ở một bên thật là say mê. Tôi cảm nhận một làn sóng trong tôi mà tôi chưa bao giờ cảm thấy trong đời, chỉ đơn giản là kết nối với tất cả những người này. Điều đó thật vui vẻ và thú vị, nhưng cũng rất nguy hiểm. Vì vậy, bạn biết đấy, tôi thích có trải nghiệm đó. Nhưng khi tôi lớn lên, tôi nghĩ, tôi không muốn cảm thấy như vậy lần nữa, vì tôi nghĩ nó có thể trở nên rất xấu và nguy hiểm như nó đã trở thành ở Nicaragua. Bạn biết đấy, nó giống như một đám đông của Hitler. Tôi luôn thấy thú vị, một cách kỳ lạ, với tư cách là một người Do Thái, về những bộ phim tài liệu về Hitler. Tôi có thể xem mọi bộ phim tài liệu về Hitler, nó thật cuốn hút khi xem những cuộc mít tinh Nuremberg. Ôi Chúa ơi, nó giống như, giống như một loại thuốc. Nó điên rồ. Tất cả mọi người với đuốc của họ đều diễu hành theo cách giống nhau với những biểu ngữ, mọi thứ. Bạn có thể hiểu làm thế nào mà mọi người bị cuốn vào loại cuồng tín đó, phải không? Nhưng nó rất nguy hiểm. Và ngay cả khoảnh khắc đó ở Managua, khi tôi nghĩ lại, hmm, có lẽ tôi nên tự giữ khoảng cách một chút với điều đó. Bạn có nghĩ rằng chúng ta đang ở trong một thời điểm tương tự hiện nay, nơi mà chúng ta bị cuốn vào cơn cuồng tín không? Vâng, chúng ta đang bị cuốn vào những giải pháp dễ dàng và những điều không thật sự được suy nghĩ kỹ lưỡng. Ý tôi là, ngu ngốc của con người là gì? Đây là một câu hỏi đã ám ảnh tôi trong một thời gian dài. Thực tế, cuốn sách thứ ba trong loạt sách của tôi ban đầu dự kiến sẽ viết về lịch sử của sự ngu ngốc của con người. Nhưng các nhà xuất bản của tôi nghĩ rằng đó là một chủ đề quá tiêu cực và cũng sẽ là một cuốn sách quá dài. Nhưng sự ngu ngốc là khả năng không thể nghĩ đến hậu quả của hành động của bạn, để nghĩ rằng bạn chắc chắn rằng bạn biết câu trả lời, để hành động dựa trên sự chắc chắn đó, nhưng không nghĩ đến bước ba, bốn và năm sẽ xảy ra như thế nào là kết quả. Và trời ơi, tôi thấy điều đó khắp nơi trên bản đồ chính trị của chúng ta nơi mà mọi người hành động, giống như cái phần hồn thú tính đang điều khiển thế giới, như thanh niên, như, bạn biết đấy, tôi sẽ làm điều này, người ơi, điều này sẽ thú vị, điều này sẽ hấp dẫn. Bạn không nhận ra rằng bạn sẽ gặp tai nạn xe hơi vì bạn đã dùng loại thuốc này và đang lái xe. Chúng ta đang bị cái kiểu tâm lý thanh niên này. Tôi sẽ hành động vì điều này mạnh mẽ, nó tức giận, nó sẽ giải quyết vấn đề. Nhưng hậu quả sau năm năm sẽ là khủng khiếp. Đó là sự ngu ngốc của con người. Bạn đã nói rằng Trump đang áp dụng các quy luật của quyền lực. Quy luật quyền lực nào mà Trump đã áp dụng thành công? Sự chú ý cốt lõi bằng mọi giá, ông ấy là bậc thầy về điều đó. Tôi nhớ tôi đã ở trong một chuyến lưu diễn sách. Tôi không thể nhớ ở đâu, một góc nào đó của thế giới, có thể là Australia, có thể là Singapore. Và mọi người đều nói về Donald Trump. Nó giống như toàn thế giới đang bị ám ảnh bởi ông ấy. Tôi không nghĩ có thời điểm nào trong lịch sử mà ai đó có được sức mạnh như vậy. Sự chú ý cốt lõi bằng mọi giá, ông ấy là bậc thầy tuyệt đối về điều đó. Ông ấy là quy luật số 27, chơi vào nhu cầu của mọi người để tin tưởng nhằm tạo ra một sự theo dõi như cult. Ông ấy có một sự theo dõi như cult, đúng không? Mọi thứ ông ấy làm đều không thể sai. Thực sự, Chúa đang ở bên ông ấy, Chúa đang bảo vệ ông ấy. Đó là một cult, tôi xin lỗi, nhưng đó là một cult, đây là chính trị, không phải tôn giáo, bạn biết đấy, tương tác một cách mạnh dạn. Ông ấy biết cách tương tác một cách mạnh dạn, quy luật 28, tôi tin vậy, hoặc 29. Có rất nhiều quy luật, ông ấy tạo ra những hình ảnh hấp dẫn, nhưng cũng có nhiều quy luật mà ông ấy vi phạm. Tại công ty của tôi, Flight Studio, là một phần của công ty lớn hơn Flight Group, chúng tôi luôn tìm kiếm cách để xây dựng kết nối sâu sắc hơn với khán giả của mình, cho dù đó là một chương trình mới, một sản phẩm hay một dự án. Đó là lý do tại sao tôi phát động các thẻ trò chuyện. Tôi đã sử dụng Shopify trước đây, họ là một nhà tài trợ cho podcast hôm nay, và tôi sẽ lại sử dụng họ cho lần ra mắt lớn tiếp theo, mà bạn sẽ nghe thấy sớm. Và tôi sử dụng họ vì tính dễ dàng trong việc thiết lập một cửa hàng trực tuyến có thể tiếp cận với tất cả bạn, không quan tâm đến bạn ở đâu trên thế giới. Với Shopify, những điểm đau thông thường trong việc ra mắt sản phẩm trực tuyến hoàn toàn biến mất. Dù quy mô doanh nghiệp của bạn ra sao, Shopify có mọi thứ bạn cần để phát triển doanh nghiệp của bạn lên cấp độ tiếp theo và kết nối tốt hơn với khách hàng của bạn trên toàn thế giới. Để cảm ơn tất cả bạn đã lắng nghe chương trình của tôi, chúng tôi đang tặng bạn một thử nghiệm, chỉ với 1 đô la một tháng. Bạn có thể đăng ký bằng cách truy cập Shopify.com/Bartlet. Đó là Shopify.com/Bartlet. Hoặc tìm liên kết trong phần mô tả bên dưới.
    Một trong những điều tôi đã suy nghĩ trong dịp Giáng sinh là danh tính và những cạm bẫy của việc có một danh tính trong cuộc sống. Điều này làm tôi nhớ đến Luật 48 trong 48 Luật Quyền Lực, đó là giả định sự vô hình. Bạn nghĩ gì về chủ đề danh tính? Bởi vì nó có ích ở một mức độ nào đó, nhưng cũng có thể là một cạm bẫy, như bạn đã ám chỉ ở đầu cuộc trò chuyện này khi bạn nói rằng ai đó đến 30, 40 tuổi và gần như có một cuộc khủng hoảng giữa đời bởi vì họ giờ đây như một kế toán viên thành công. Và đó là danh tính của họ, đó là vòng tròn bạn bè của họ. Tôi đang tự hỏi quan điểm của bạn về danh tính là gì. Thật tốt khi không nghĩ bằng những thuật ngữ cụ thể như “đây là tôi” để gán nhãn cho nó. Như tôi là một luật sư, như tôi là một người ủng hộ cánh hữu của Trump, như tôi là một doanh nhân. Bạn còn hơn cả thế, đúng không? Có điều gì đó khác về con người bạn, đúng không? Bạn có một linh hồn. Tôi biết đó là một khái niệm cổ điển, nhưng tôi tin rằng mọi người đều có một linh hồn và đó có thể là tính cách, những đặc điểm mà họ có gần như họ đã có từ khi sinh ra. Đó là điều làm cho họ trở thành chính họ. Đó là cảm giác về phẩm giá mà họ đã trở về với chính mình, nhưng tôi không thể gán nhãn cho điều đó. Tôi không thể đặt một từ nào cho điều đó. Tôi không thể nói đó là việc làm luật sư, là người da trắng, da đen, cánh tả, cánh hữu hay bất cứ điều gì, đúng không? Tôi thích nghĩ, và điều này có thể khiến bạn nghĩ tôi là John Lennon trong Imagine hay một điều gì đó sentimentally như vậy, nhưng tôi thích nghĩ rằng mình là một công dân của thế giới, một công dân của vũ trụ. Về phần cá nhân, có thể chỉ là tôi. Tôi quan tâm đến mọi nền văn hóa, mọi tôn giáo. Bạn biết đấy, tôi cũng bị cuốn hút bởi tôn giáo Yoruba ở Tây Phi như tôi bị cuốn hút bởi Phật giáo, Hồi giáo, v.v. Tất cả đều khiến tôi mê mẩn. Mỗi quốc gia, mỗi nền văn hóa đều có điều gì đó vô cùng thú vị. Tôi đã nghiên cứu các vấn đề như văn hóa Aztec và đã viết rất nhiều về nó trong cuốn sách mới của mình. Đó là một câu chuyện tuyệt vời, một lịch sử tuyệt vời. Nó không phải là tôi. Tôi không phải là người Mexico về mặt dân tộc. Tôi không có liên quan đến nó qua thời gian hay bất cứ điều gì khác, nhưng tôi liên quan đến nó như một con người, và tôi nhận diện với nó ở một mức độ rất sâu sắc. Cái gì? Cảm giác kỳ diệu, cảm giác ngưỡng mộ trước vũ trụ này, cảm giác tuyệt vời mà họ đã tạo ra. Và tôi mô tả điều đó trong cuốn sách mới của mình, thành phố mà họ đã tạo ra là Noctitlan. Đó là một trong những thành phố vĩ đại nhất, đẹp nhất từng tồn tại, mà nhân loại đã từng tạo ra, ngang bằng với Venice, Italia, hoàn toàn bị phá hủy bởi các nhà chinh phục. Không còn gì giữ lại. Nếu bạn đến Mexico City, bạn sẽ không thấy gì cả. Họ đã phá hủy mọi thứ. Nhưng hình ảnh mà những nhà chinh phục đầu tiên khi đến đó đã trình bày là, “Chúa ơi, điều này như một câu chuyện cổ tích. Nó thật đẹp.” Nghệ thuật của họ, văn hóa của họ, âm nhạc của họ thật sự làm tôi kinh ngạc khi tôi đọc về nó. Triết lý của họ. Tôi nhận diện với điều đó. Nếu chỉ cần chúng ta có một khoảng cách, nếu chỉ cần chúng ta nhận ra rằng tất cả chúng ta đều xuất phát từ những nguồn gốc giống nhau, rằng thực sự không có khái niệm như một dân tộc, rằng tất cả chúng ta đều xuất phát từ những con người giống nhau, rằng mọi thứ đều tương đối, rằng tất cả các nền văn hóa đều có liên quan, rằng tất cả con người đều có mối liên hệ tương tác. Đó là một khái niệm rất đơn giản, nhưng nó phá hủy tất cả sự phân biệt của chúng ta, tất cả những phần tử của chúng ta, tất cả những cảm giác danh tính nhỏ nhặt của chúng ta. Tôi không có danh tính từ việc đến từ California hay Los Angeles, hay từ việc là người Do Thái hay người Mỹ. Tôi có danh tính từ việc là một con người với một lịch sử rộng lớn đáng kinh ngạc này. Không ai khác sẽ theo tôi trong điều này. Tôi biết đó chỉ là tôi. Đó là ước mơ của tôi. Và nếu con người trong một trăm năm nữa có thể tin vào điều đó, thì điều đó sẽ rất có lợi cho chúng ta theo một cách nào đó. Nó có nghĩa là tất cả chúng ta phải bảo vệ hành tinh này để có thể để lại cho con cái chúng ta, rằng biến đổi khí hậu ảnh hưởng đến tất cả chúng ta, rằng tất cả chúng ta đều ở trong cùng một tình huống này. Tôi biết tôi nghe có vẻ không giống như người đã viết 48 Luật Quyền Lực, vì vậy hãy bỏ qua cho tôi điều đó. Cuốn sách mà bạn đang đề cập đến mà bạn hiện đang viết và sắp kết thúc, rất may. Nó có tên là Luật của Sự Tối Thượng? Ồ, Sự Tối Thượng, đúng rồi. Bạn đã tiến bộ với cuốn sách đó kể từ lần cuối chúng ta nói chuyện, vì vậy tôi chỉ đang tự hỏi nếu tôi hỏi bạn câu hỏi này ngay bây giờ, cuốn sách đó nói về điều gì và tại sao bạn lại viết nó. Bạn đã nói trước đó trong cuộc trò chuyện này về việc rất rõ ràng về lý do tại sao bạn lại làm một điều gì đó. Tại sao bạn lại viết cuốn sách đó? Vâng, tôi viết các cuốn sách của mình luôn với một cảm giác cấp bách. Nó sẽ giúp mọi người vì chúng ta đang đối mặt với một vấn đề. Tôi cảm thấy 48 Luật Quyền Lực đang ở một thời điểm mà mọi người quá ngây thơ. Tôi cảm thấy nghệ thuật quyến rũ khi mọi người không hiểu về tâm lý khi đối phó với các giới tính, v.v. Tôi viết cuốn sách về chiến tranh vì tôi cảm thấy mọi người thật tệ trong chiến lược. Cuốn sách về 50 Cent là khác biệt, nhưng về việc làm chủ vì mọi người đã đánh mất cảm giác về cách làm chủ nghề nghiệp. Bản năng con người vì mọi người thực sự tệ trong việc đối phó với con người. Bây giờ, tôi nghĩ rằng vấn đề là tâm trí của chúng ta đang ngày càng nhỏ lại. Chúng ta bị cuốn vào những điều không quan trọng, tầm thường, vớ vẩn, ngu ngốc. Đồng thời, khoa học đang cho chúng ta thấy những điều tuyệt vời nhất mà bạn có thể tưởng tượng về Thuyết Big Bang. Chúng ta đang có khả năng hiểu những gì diễn ra trong những phút đầu tiên của vũ trụ của chúng ta. Chúng ta có khả năng chụp ảnh bên trong một hố đen và hiểu điều gì đang xảy ra trong một hố đen. Chúng ta có khả năng hiểu lịch sử của Trái đất. Một ngày nào đó chúng ta sẽ biết sự sống bắt đầu như thế nào. Đó là điều điên rồ mà khoa học đang cho chúng ta thấy về thế giới này, về thế giới mà chúng ta đang sống, về thế giới mà chúng ta được sinh ra. Và tôi muốn mở mang đôi mắt của bạn và mở rộng nhận thức của bạn thay vì thu hẹp nó đến kích thước của những gì chúng ta đang thực sự đối mặt trong thế giới này.
    Thật điên rồ khi chia sẻ hành tinh này với những loài động vật và ý thức kỳ lạ của chúng, cách mà chúng suy nghĩ khác biệt, nhưng đồng thời chúng ta vẫn có thể kết nối với chúng. Chúng ta là loài động vật duy nhất mà mình biết có ý thức, nhưng chúng ta có thể kết nối với các loài động vật theo cách thật điên rồ. Tôi gọi đó là sự cao siêu giữa các loài, đúng không? Tôi đang nói về cách mà tuổi thơ của chúng ta là một khoảnh khắc của sự cao siêu đáng kinh ngạc, cách mà chúng ta rất cởi mở. Một số người đã trải qua tuổi thơ rất đau khổ, nhưng chúng ta thì lại rất cởi mở với thế giới và có trí tưởng tượng phong phú về việc sống thật kỳ lạ như thế nào. Rằng thật dễ dàng để những con khủng long có thể đang lang thang trên hành tinh này ngay bây giờ nếu như một thiên thạch không làm cho chúng biến mất hơn 60 triệu năm trước, được chứ? Tôi đã nói về tình yêu, bạn biết đấy, tôi đang viết về nghệ thuật và thẩm mỹ và những thứ kích thích sự cao siêu trong chúng ta, tự nhiên, cái chết, điều sẽ rõ ràng là chương cuối cùng. Nhưng tôi chỉ muốn bạn cảm nhận rằng có điều gì đó rất lạ lùng về việc sống trong thế kỷ 21 này và đừng coi thường nó, cũng như đừng chỉ bị cuốn vào mọi thứ quen thuộc, thông thường và tầm thường. Hãy mở đôi mắt của bạn, bởi vì khi bạn làm điều này, cảm xúc của bạn mở ra, bạn có thể cảm nhận được những điều khác nhau, suy nghĩ của bạn mở rộng, và bạn có thể có những ý tưởng khác nhau. Bạn trở nên sáng tạo hơn, ý thức của bạn mở rộng. Dù sao đi nữa, tôi có thể nói mãi mãi vì tôi đã viết cuốn sách này mãi mãi, nhưng đó là những gì mà nó xoay quanh. Bạn nghĩ sẽ hoàn thành vào năm 2026 à? Nếu không thì tôi không biết liệu mình còn ở đây hay không, bởi vì thật sự rất khó để giải thích điều này, nhưng tôi không thể gõ phím, tôi không thể đi dạo và tôi không thể làm những việc mà tôi đã từng làm để giảm căng thẳng. Vì vậy, tôi phải viết tay mọi thứ trong hai cuốn sổ tay với những mẩu giấy nhớ ở đây và ở đó. Nó giống như một mê cung của chuột, và sau đó tôi đọc cho máy tính ghi lại. Tôi đã mất khoảng, kết thúc sẽ là khoảng sáu năm làm việc vì quá trình này đã rất khó khăn với tôi. Nên nhà xuất bản của tôi, tôi đã viết, tôi sẽ hoàn thành trong vài tuần tới chương 10, tôi còn hai chương nữa. Tôi dự kiến sẽ hoàn thành trước cuối năm, điều đó sẽ giúp tôi đủ thời gian để xuất bản vào năm 2026. Tôi hy vọng, tôi cầu nguyện, bởi vì nếu không, tôi không biết cơ thể mình có thể chịu đựng được nữa không. Bạn có ý nói rằng khi bạn nói bạn không chắc cơ thể mình còn chịu được nữa chứ? Vâng, tôi không thể, bạn ơi. Tôi không thể tập trung. Suốt ba tuần nay, tôi đã cảm thấy: điều này không hiệu quả, điều này không hiệu quả, điều này không hiệu quả, tôi không thể ngủ. Dạ dày tôi đang xoắn lại. Tôi đã quá già cho điều này. Sau đó, đột ngột tôi phá vỡ được và rồi nó lại xuất hiện, và rồi điều đó lại xảy ra lặp đi lặp lại. Khi tôi bắt đầu chương, vài tháng đầu tôi rất thư giãn, tôi thở, tôi ổn. Rồi khi tôi biết đến phần cuối của chương, tôi trở nên căng thẳng nhất mà bạn có thể tưởng tượng và tôi rất căng thẳng rồi tôi hoàn thành nó. Vì vậy, thành thật mà nói, tôi không thể chịu đựng thêm nữa, bởi vì tôi đã có một cơn đột quỵ. Tôi không còn là một người trẻ nữa, vì vậy tôi không muốn trở nên quá kịch tính ở đây. Tôi không muốn là một người thích làm quá mọi thứ. Tôi sẽ sống, tôi sẽ ổn. Nhưng thật sự, tôi không thể trải qua thêm hai năm như thế này, tôi không thể làm điều đó. Hai năm cho cuốn sách này? Ừ, không hơn nữa. Bạn sẽ viết một cuốn sách khác, đúng không? À, vâng, vâng, vâng. Tôi sẽ viết một cuốn sách về những chú mèo con hoặc về Lakers hay cái gì đó dễ dàng. Tôi không biết. Một cái gì đó tốt đẹp và đơn giản. Một trong những đoạn video mà tôi thấy hôm trước, đó là một trong những đoạn video được xem nhiều nhất từ bạn, nói về luật chính yếu của tâm lý học con người là mọi người đánh giá dựa trên vẻ bề ngoài. Đây không phải là điều tốt để đối mặt, mặc dù ai cũng biết nó là sự thật. Điều đó có nghĩa là gì? Vâng, đó là một bài nói mà tôi đã trình bày gần đây ở Atlanta, và tôi cố gắng chỉ ra cách mà quyền lực vận hành, các quy tắc của trò chơi, và điều mà tôi cố gắng nhấn mạnh là quyền lực là một trò chơi thuần túy về tâm lý học. Và ý tôi là khi bạn có một môn thể thao, như bóng chày, chủ yếu là tất cả các thống kê và dữ liệu, đúng không? Vậy nên, có một người thắng và một người thua. Họ đã thắng trận đấu năm không, v.v… Được chứ? Vậy nên có những thông số. Có rất ít tâm lý học liên quan, mặc dù trong thể thao và bóng đá, có một số tâm lý học, nhưng nhiều thứ chỉ là chơi và thắng. Nhưng quyền lực thì không giống như vậy. Khi chúng ta bầu một nhà lãnh đạo như Donald Trump thay vì Kamala Harris, bạn có thể nói, ồ, ông ta có nhiều phiếu hơn. Nhưng phán đoán của bạn, quyết định của bạn khi bỏ phiếu cho Donald Trump thay vì Kamala Harris là gì? Có phải bạn đã dành bốn giờ với một bảng tính đi qua tất cả các chính sách kinh tế của họ để quyết định rằng đây là những gì sẽ xảy ra, đây là cách mà nó sẽ mang lại lợi ích cho tôi? Không, nó dựa trên vẻ bề ngoài, dựa trên tâm lý. Ông ta có vẻ như một nhà lãnh đạo. Ông ta có vẻ như có nhiều quyền lực hơn. Tôi khá thích ý tưởng của ông ta, nhưng bạn không tìm hiểu quá sâu vào nó, đúng không? Chính sự xuất hiện của ông ấy mới quan trọng. Các giám đốc điều hành thường được tuyển dụng vì mục tiêu hình ảnh của họ, vì nó không hoàn toàn dựa trên số tiền họ đã kiếm được. Và tôi tin, tôi đã thấy điều này lần đầu khi tôi ở trong hội đồng quản trị. Người ta được tuyển chọn không phải vì có thành tích vượt trội mà vì kỹ năng chính trị của họ. Vâng, kỹ năng chính trị là khả năng làm những trò chính trị văn phòng và những thứ như vậy. Vâng, ý tôi là, có một số, bạn biết đấy, thì có một số liệu liên quan, nhưng nhiều phần cũng là về hình thức. Được rồi, vì vậy ý tưởng là sự thành công, trò chơi quyền lực, các quy luật của quyền lực là hiểu biết về tâm lý con người. Đừng bao giờ lấn át bậc thầy. Bạn đang tạo ra vẻ ngoài rằng bạn tôn trọng bậc thầy, rằng họ giỏi hơn bạn, rằng bạn sẽ tuân theo họ, bạn sẽ theo họ. Bạn đang chơi trò đó. Luôn nói ít hơn mức cần thiết. Bạn đang đeo mặt nạ của một người quyền lực biết kiểm soát ngôn từ và hành vi của mình. Hãy thu hút sự chú ý bằng mọi giá. Bạn biết cách cư xử để khiến người khác phải nhìn bạn và chú ý đến bạn.
    Không xây dựng những pháo đài.
    Bạn hiểu rằng việc xuất hiện như một người cô lập với ai đó là rất nguy hiểm.
    Bạn biết cách để trở thành một vị courtiers hoàn hảo.
    Bạn tạo ra ấn tượng về quyền lực và trò chơi quyền lực chính là tạo ra ấn tượng đó.
    Điều đó trở thành một lời tiên tri tự thực hiện.
    Giờ đây, tất nhiên, kết quả là quan trọng.
    Chúng có ảnh hưởng đến bức tranh tổng thể.
    Tôi không thể phủ nhận điều đó, nhưng phần chính của trò chơi, phần chính của các quy luật là hiểu
    vai trò của sự xuất hiện, là một diễn viên giỏi và biết cách quản lý điều đó đúng cách trong một tình huống nhóm.
    Vì vậy, nếu hai người bước vào đây và một người trong số họ có ấn tượng về quyền lực còn người kia thì không,
    thì người có ấn tượng về quyền lực sẽ làm gì?
    Họ sẽ cư xử như thế nào?
    Họ sẽ nói như thế nào?
    À, rất nhiều ý tưởng của chúng ta về một nhà lãnh đạo và quyền lực là những thứ phi ngôn ngữ bởi vì như tôi đã nói, chúng ta là động vật.
    Chúng ta là động vật xã hội.
    Chúng ta không muốn tin, không muốn hiểu điều đó, nhưng đó là sự thật.
    Vì vậy, nhiều thứ thuộc về ngôn ngữ cơ thể.
    Một người quyền lực trong một cuộc họp thì có phần thư giãn.
    Họ có vẻ như thế này.
    Họ có thể đặt cơ thể của mình ở bất kỳ đâu, đúng không?
    Người còn lại thì lại căng thẳng và lo lắng, luôn chú ý xung quanh.
    Một người quyền lực có sự tập trung rõ ràng.
    Một người yếu đuối thì lại nhìn xung quanh, chạm vào tóc, chạm vào mặt.
    Có một từ cho điều đó.
    Tôi quên mất, nhưng đó là một giao tiếp phi ngôn ngữ, và đó là dấu hiệu của sự không tự tin, đúng không?
    Một người quyền lực có thể nhìn mọi người trong phòng trực tiếp.
    Trong khi một người yếu đuối thì luôn có vẻ như đang tránh ánh mắt.
    Có những dấu hiệu về sự tự tin và sức hút mà bạn cảm thấy bạn có quyền lực
    và nó tỏa ra bên ngoài, ánh mắt của bạn có một cái nhìn nhất định.
    Thật không may, vì đối với phụ nữ, việc chơi trò chơi này hơi khó hơn một chút
    bởi vì một số điều mà người ta đọc là quyền lực đối với nam giới thì phụ nữ lại nên đọc là quyền lực,
    nhưng thường đọc như là cô ấy khó tính, cô ấy là một con mụ độc ác, đúng không?
    Vì vậy, phụ nữ gặp khó khăn hơn trong trò chơi này của sự xuất hiện
    bởi vì họ bị đánh giá rất nhiều về ngoại hình chứ không phải về những điều khác.
    Vì vậy, nó rất phức tạp, nhưng có những tín hiệu mà mọi người phát ra
    cho thấy rằng họ cảm thấy an toàn và quyền lực bên trong và nó tỏa ra bên ngoài.
    Có một quy luật nằm ở đó, hành xử như một vị vua để được đối xử như một vị vua.
    Nếu bạn cảm thấy bạn là một vị vua hay một nữ hoàng, mọi người sẽ tin rằng bạn là như vậy, đúng không?
    Điều đó trở thành một lời tiên tri tự thực hiện.
    Và tôi có câu chuyện về Christopher Columbus, người mà là con trai của một tiểu thương nào đó ở đâu đó
    như Bồ Đào Nha hay cái gì đấy, nhưng ông đã thuyết phục tất cả các vị vua của Tây Ban Nha rằng ông đến từ tầng lớp quý tộc
    và đó là một trò lừa đảo hoàn toàn và họ đã tin ông, nhưng ông đã cư xử như vậy.
    Ông tin vào điều đó và họ đã cho ông tất cả số tiền này để đi khám phá châu Mỹ.
    Đó là câu chuyện biểu tượng mà tôi sử dụng cho điều đó.
    Vì vậy, bạn có thể giả vờ cho đến khi bạn đạt được điều đó.
    Bạn không thể làm một bằng cấp, nhưng vào một thời điểm nào đó, nó sẽ đuổi kịp bạn nếu bạn không thể mang lại kết quả.
    Vì vậy, nếu tất cả chỉ là giả mạo, nếu tất cả chỉ là sự phấn khích, nếu tất cả chỉ là dáng vẻ và hình thức,
    bạn sẽ không đi xa được vì bạn phải cuối cùng sản xuất ra.
    Và một số quy luật liên quan đến điều đó.
    Nó không chỉ đơn thuần về điều đó.
    Vì vậy, lập kế hoạch cho đến cuối cùng có nghĩa là đạt được kết quả mà bạn muốn bằng cách lập kế hoạch cho đến cuối cùng.
    Bạn biết đấy, vì vậy không chỉ là giả vờ.
    Điều đó sẽ đưa bạn đến một nơi nào đó, nhưng vào một thời điểm nào đó bạn phải tạo ra sự tự tin thực sự,
    sự tự tin thực sự để thư giãn trong ghế của bạn và duy trì giao tiếp bằng mắt với ai đó.
    Điều đó đến từ đâu khi chúng ta nghĩ về sự tự tin và quyền lực?
    À, có thể đến từ một trong hai điều.
    Bạn có thể đến từ một dạng điên rồ nào đó, nơi bạn tin rằng từ khi còn nhỏ
    bạn đã được định sẵn cho điều gì đó vĩ đại.
    Tôi thật tuyệt vời.
    Tôi thật tuyệt diệu và bạn cảm nhận điều đó và không hoàn toàn là chuyện bịa,
    bạn thực sự đạt được những điều, nhưng bạn có một không khí tự nhiên mà một vị hoàng tử sẽ có, đúng không?
    Còn nếu bạn không có sự tự tin thì sao?
    Bạn có thể nuôi dưỡng nó không?
    Có, bạn có thể.
    Cái chính là cách tốt nhất để nuôi dưỡng nó là thực sự có kết quả cho thấy, thực sự có một hồ sơ để dựa vào.
    Vì vậy, bạn có thể giả vờ như Columbus đã làm, nhưng Columbus đã đạt được một số điều khi ông làm như vậy.
    Ông đã có một số kỹ năng hải quân, tôi tin vậy.
    Đừng trích dẫn tôi về điều đó.
    Nhưng nó tốt khi có một số điều để bạn dựa vào sẽ giúp bạn có được sự tự tin đó.
    Vì vậy, không hoàn toàn chỉ là giả mạo, nhưng William James, nhà tâm lý học vĩ đại của Mỹ, đã nói về các chiến lược “như thể”.
    Và đó là một khái niệm rất quan trọng trong tâm lý học từ đầu thế kỷ 20.
    Nếu bạn tin “như thể” bạn tự tin, “như thể” bạn có quyền lực, nó sẽ có xu hướng được hiểu theo cách đó, đúng không?
    Vì vậy, như ông đã có phép so sánh, nếu bạn mỉm cười, ngay cả khi bạn không cảm thấy muốn mỉm cười, bạn sẽ cuối cùng cảm thấy có thể vui vẻ.
    Vì vậy, hành động vật lý sẽ tạo ra hành động tâm lý với đức tin của ông vì ông thực sự tin vào cơ thể và bắt nguồn từ cơ thể.
    Vì vậy, nếu bạn tin một cách vật lý và khắc sâu rằng bạn vĩ đại, rằng bạn xứng đáng với điều này, nó sẽ trở thành một phần của tâm lý của bạn và sẽ tỏa ra bên ngoài.
    Nhưng đối với những người không có, họ chỉ không có niềm tin đó.
    Bạn có thể tự lừa dối bản thân không?
    Bạn có thể nói với bản thân, tôi mạnh mẽ và tôi quyền lực không?
    Chà, mỗi người đều có những phẩm chất tốt, đúng không?
    Mọi người, tôi nghĩ hầu như ai cũng có một điều gì đó mà họ có thể quay lại quá khứ và nói, tôi thực sự rất giỏi ở điều đó.
    Đó thực sự là một khoảnh khắc tốt.
    Tôi thực sự đã thành công trong khoảnh khắc đó.
    Và bạn có thể nghĩ về điều đó.
    Ý tôi là, các diễn viên làm điều đó liên tục trong phim.
    Khi họ muốn thể hiện một cảm xúc, họ quay lại quá khứ của mình, như họ phải thể hiện sự buồn bã.
    Họ quay lại và nghĩ về cha hoặc mẹ của họ đã chết và họ khơi dậy cảm xúc đó.
    Bạn có thể khơi dậy cảm xúc đó từ khi bạn đã làm điều gì đó thực sự tuyệt vời. Có thể bạn chỉ mới học trung học khi bạn tham gia đội thể thao và bạn ghi điểm một cú touchdown hay điều gì đó tương tự. Hãy nghĩ về điều đó và nó sẽ trở lại với bạn. Hy vọng rằng mọi người đều có một điều gì đó mà họ có thể tự tin về. Nếu có một luật mà những người không có quyền lực trong chúng ta cảm thấy bất lực hoặc lạc lõng trong thế giới hiện tại, một luật hoặc một sự thật của bản chất con người mà những người cảm thấy lạc lối, thiếu mục đích và lơ lửng ngay bây giờ nên suy nghĩ nhiều nhất về, điều nào hiện lên trong tâm trí bạn? Rõ ràng, không có câu trả lời duy nhất cho loại vấn đề này. Nhưng một luật mà tôi muốn nhấn mạnh là tương tác một cách mạnh dạn. Điều tôi muốn nói là, nếu bạn cảm thấy nhút nhát, nếu bạn cảm thấy không tự tin vào điều gì đó, bạn sẽ bắt đầu một dự án và nó sẽ thất bại vì bạn cảm thấy như vậy. Bởi vì bạn không tham gia vào điều đó với năng lượng đúng đắn. Vì vậy, nếu bạn lấy một thứ gì đó và làm nó một cách mạnh dạn, mọi người đều yêu thích sự mạnh dạn, mọi người đều ngưỡng mộ nó. Ngay cả khi nó ngớ ngẩn, ngay cả khi nó thất bại, nó sẽ thu hút sự chú ý của bạn. Vì vậy, hãy nói rằng bạn đang xem xét bắt đầu một doanh nghiệp. Chỉ cần bắt tay vào làm và hãy mạnh dạn về điều đó và bắt đầu nó và thể hiện thật kịch tính và tự tin nhất có thể. Và nó tạo ra một động lực tự thực hiện. Mọi người ngưỡng mộ điều đó. Họ không ngưỡng mộ những người nhút nhát và không tự tin và những người dành hai năm để nói về podcast mà họ sẽ bắt đầu. Họ ngưỡng mộ người đàn ông đã quyết định, “Được rồi, tôi sẽ bắt đầu nó. Tôi không quan tâm.” Nếu không ai thích nó, thì cũng được thôi. Tôi nhớ có một người đã phỏng vấn tôi một lần. Anh ta có một tạp chí tên là Ý Tưởng Tồi. Và đó là một tạp chí rất thành công vào những năm đầu 2000. Tôi đã hỏi, “Bạn lấy ý tưởng đó từ đâu?” Và anh ta nói, “Mẹ tôi đã nói rằng việc bắt đầu tạp chí đó là một ý tưởng rất tồi tệ, đúng không? Vậy nên tôi nghĩ tôi sẽ dùng tiêu đề đó, bạn biết không, và đó sẽ là tiêu đề của nó.” Và tôi đã tiếp tục bắt đầu nó và nó rất thành công vì đó là một chiêu thức marketing tuyệt vời. Nó cũng hoạt động và nó thực sự chứa đầy những ý tưởng tồi về điều đó, nhưng theo một cách rất thú vị. Vì vậy, hãy mạnh dạn, hãy khác biệt. Hiện nay, tôi lại đang đứng trên bục phát biểu của mình. Tôi xin lỗi mọi người về điều này, nhưng mọi người đều quá giống nhau. Ai cũng sợ hãi. Ai cũng cố gắng trở thành như mọi người khác. Bạn ra ngoài đó và bắt đầu một điều gì đó khác biệt, đó là bạn, đó là độc đáo, đó là lớn tiếng, tuyên bố rằng tôi là một giọng nói khác trong đó. Bạn sẽ thu hút được sự chú ý. Vì vậy, tôi muốn có nhiều người mạnh dạn hơn trong thế giới này. Chúng ta đang quá nhiều nỗi sợ hãi, bạn biết không? Tôi có thể không phải là một người ngưỡng mộ lớn trong một số mặt của Elon Musk, nhưng anh ta luôn mạnh dạn và điều đó luôn hiệu quả với anh ta. Anh ấy không chỉ bắt đầu một doanh nghiệp tối thiểu về việc có thể phóng tên lửa ra ngoài. Anh ấy bắt đầu với suy nghĩ rằng nó sẽ đưa bạn đến Sao Hỏa. Anh ấy mạnh dạn và mọi người yêu thích điều đó. Thế giới di chuyển ra khỏi con đường của sự mạnh dạn. Tôi đã nghĩ rằng khi bạn nói về một kỷ niệm của tôi về việc tham dự một lễ hội ở New York City có tên là Global Citizen. Tôi như Beyoncé đã biểu diễn và những cái tên lớn nhất thế giới. Bạn tôi say rượu và chúng tôi ở khu VIP phía sau sân khấu, nhưng chúng tôi có thể thấy rằng có một khu vực nghệ sĩ được tiếp cận toàn bộ. Và vì bạn tôi say rượu, tôi chưa bao giờ chứng kiến điều gì giống như vậy. Anh chàng này nắm tay tôi, kéo tôi đi, đi thẳng về phía hai nhân viên bảo vệ to lớn với sự mạnh dạn, sự xác quyết này. Họ chỉ cần tránh ra. Tôi nghĩ có thể nói họ đã đấm anh ấy. Không, họ chỉ bước ra khỏi con đường vì cách anh ấy đi. Họ chỉ nghĩ, ồ, anh ấy phải ở đây và họ đã tránh. Họ không kiểm tra thẻ của anh ấy. Họ chỉ tránh ra và anh ấy tiếp tục làm như vậy suốt cả ngày. Và tất cả là vì anh ấy say rượu. Anh ấy đã làm một bộ phim tài liệu về điều này. Anh ấy từng là một người uống rượu. Vì vậy, anh ấy có sự tự tin khi say rượu, nơi mà thế giới chỉ như tránh ra khỏi con đường của anh ấy. Và anh ấy đã đi vào điều mà tôi tin là phòng thay đồ của tổng thống một số quốc gia châu Á. Một lần nữa, vì anh ấy chỉ đi về phía những thứ đó và cách anh ấy bước đi chỉ khiến mọi người tránh ra. Nhưng tôi chưa bao giờ quên điều đó, thực sự tôi đã áp dụng điều đó hôm nay khi tôi đi chạy với bạn gái của mình vì tôi muốn sử dụng nhà vệ sinh trong một nhà hàng. Và tôi nghĩ rằng nếu tôi chỉ đi với một sự xác quyết nhất định thì nhân viên sẽ để tôi đi qua. Họ sẽ nghĩ có thể tôi đã ngồi ở đây. Và tôi đã đi qua một hội nghị mà bạn phải như… đó là một hội trường hội nghị trong khách sạn này, nơi họ đang kiểm tra thẻ của mọi người. Chỉ vì cách tôi đi, không ai kiểm tra thẻ của tôi. Đúng. Và có một phép ẩn dụ ở đây cho cuộc sống và bạn đã ám chỉ đến nó trong cuốn sách của bạn về kiểu như càng mạnh dạn thì càng tốt. Một số tiêu đề phụ này tôi thấy thật sự thú vị. Vòng tròn sư tử, con mồi do dự, sự mạnh dạn khiến sợ hãi và sợ hãi tạo ra quyền lực. Đi nửa đường với một trái tim nửa vời sẽ đào sâu ngôi mộ hơn. Sự do dự tạo ra khe hở, sự mạnh dạn xóa bỏ chúng. Và sự táo bạo tách bạn khỏi bầy đàn. Vâng, vâng. Tôi muốn một điều. Nếu tôi có một di sản, nếu tôi tạo ra nhiều người mạnh dạn hơn trong thế giới này, tôi sẽ hạnh phúc vì chúng ta có quá nhiều con cừu nhút nhát ngoài kia. Chúng ta cần nhiều sư tử mạnh dạn hơn. Vâng, điều gì đó. Bắt đầu doanh nghiệp của bạn, viết cuốn sách đó, làm đi. Chỉ cần làm đi, xin hãy. Và sau đó hãy viết cho tôi và đổ lỗi cho tôi hoặc cảm ơn tôi. Tôi ước tôi đã mạnh dạn hơn khi bắt đầu sự nghiệp doanh nhân của mình. Tôi ước ai đó đã nói với tôi rằng, bất kể giấc mơ của bạn là gì, Steve, khi bạn mô tả nó cho mọi người, hãy nhân nó với 10. Bất kỳ số nào bạn đang cố gắng huy động như một khoản đầu tư. Vâng, điều đó là chắc chắn. Trong các cuộc đàm phán, bạn yêu cầu 200.000 đô la, đó là những gì bạn nhận được. Bạn yêu cầu một triệu.
    Bạn có thể nhận được 500.000 đô la, nhưng đó là 300.000 đô la nhiều hơn những gì bạn sẽ nhận được nếu bạn nhút nhát.
    Luôn trong quá trình đàm phán, hãy yêu cầu mức giá cao hơn và hãy nghĩ rằng bạn thật sự muốn như vậy và nói điều đó với sự kiên định, đúng không?
    Và hãy chắc chắn rằng bạn nghĩ rằng mức giá của bạn là cao, bạn sẽ nhận được mức giá cao hơn.
    Tuy nhiên, điều này đòi hỏi một sự tự tin nhất định, và đó thực sự là điều mà tôi nghĩ, ở lòng cốt lõi của vấn đề.
    Có lẽ chúng ta chỉ cần uống say một chút.
    Đó là một câu đùa.
    Đó là bài học.
    Đó là luật.
    À, chúng ta có một truyền thống kết thúc trong podcast này, nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo, nhưng biết người mà họ sẽ để lại câu hỏi đó.
    Câu hỏi được để lại cho bạn là, hãy nhắm mắt lại và tưởng tượng bản thân bạn 10 năm sau.
    Bạn đang ở đâu?
    Bạn đang làm gì?
    Và bạn đang ở cùng ai?
    Tôi hy vọng rằng tôi còn sống và khỏe mạnh và rằng việc đi bộ của tôi đã được cải thiện để tôi có thể đi dạo cùng vợ và chúng tôi đang leo núi, điều mà tôi không thể làm được.
    Tôi rất thích đi bộ đường dài và tôi có thể làm điều đó.
    Tôi sẽ khóc trong khoảnh khắc đó vì tôi rất thất vọng khi không thể làm những gì tôi yêu thích nhất.
    Và nếu khoảnh khắc đó đến trong 10 năm, Chúa ơi, tôi không biết làm thế nào, tôi không biết.
    Tôi sẽ rất vui, bạn biết đấy, để có thể làm điều gì đó mà tôi yêu thích đến vậy và đã bị lấy đi khỏi tôi để có lại.
    Tôi không xin được trở thành một vận động viên hay làm những gì tôi có thể làm trước đây.
    Nếu tôi chỉ có thể đi bộ đơn giản lên một ngọn đồi, tôi sẽ rất hạnh phúc.
    Đó là những gì tôi tưởng tượng.
    Đó là một bài học rất quan trọng vì chúng ta cũng coi thường điều đó, phải không?
    Xin đừng, xin đừng.
    Và những người khác mà tôi đã đọc về họ, những người đã trải qua những kinh nghiệm như thế này trong một vụ tai nạn ở tuổi trẻ.
    Thật tệ hơn vì tôi đã bắt đầu ở tuổi 60.
    Chỉ là, làm thế nào để bạn đối mặt với điều đó?
    Bạn biết đấy, những người mà giống như vận động viên thể thao hoặc năng động, những người thích ra ngoài và tất cả đều bị lấy đi.
    Đó là một câu chuyện tồi tệ, nhưng bạn học được kỹ năng sống và bạn học cách đối phó với nó.
    Và tôi vẫn còn cái đầu của mình, vì vậy tôi có thể viết một cuốn sách, cảm ơn Chúa.
    Nhưng tôi thật sự, thật sự muốn có thể bơi và đi bộ đường dài lần nữa.
    Chúa ơi, tôi sẽ rất vui.
    Tất cả trong góc nhìn khi bạn nói với tôi rằng bạn sẽ khóc những giọt nước mắt vui mừng khi đi bộ lên một ngọn đồi.
    Chỉ để đi thẳng lên ngọn đồi nơi tôi đang đứng, tôi đang ở đây.
    Tôi sẽ khóc, vợ tôi có thể chứng thực điều đó vì tôi rất thất vọng.
    Tôi sẽ rất hạnh phúc, bạn biết đấy, vâng.
    Bạn sẽ nói gì với ai đó như tôi, người mà rất rõ ràng, vì đặc quyền mà tôi có với khả năng di chuyển, sẽ coi thường tất cả điều đó?
    À, bạn biết đấy, tôi đi bộ, mọi người đi qua cửa sổ của tôi.
    Trong văn phòng của tôi, tôi đã nói với bạn, tôi nghĩ rằng đó là trong cuộc trò chuyện lần trước, tôi đã đề cập đến điều này.
    Vì vậy, tôi không muốn liên tục lặp lại, nhưng tôi thấy họ dắt chó đi dạo hoặc đạp xe hoặc chạy bộ.
    Họ không nhận ra điều đó trông đẹp như thế nào đối với tôi.
    Họ không biết quý trọng điều đó.
    Và vì họ không quý trọng điều đó, nó không có nghĩa gì nhiều đối với tôi, với họ.
    Nó có ý nghĩa nhiều hơn với tôi hơn là với họ.
    Họ nên cảm thấy biết ơn.
    Họ nên nghĩ đến hàng xóm của tôi.
    Anh ấy chỉ ra ngoài sân nhà sửa xe và đang nghe nhạc của mình.
    Anh ấy nên rất hạnh phúc vì có cơ thể của mình, vì đang làm điều này, vì đang sống trong khoảnh khắc, vì hiện diện.
    Nhưng anh ấy thì không.
    Tôi là người cảm nhận niềm vui của anh ấy khi như vậy.
    Nhưng bạn nên cảm thấy điều đó trong những hoạt động hàng ngày của bạn, rằng bạn còn sống, rằng bạn là một con người.
    Đi bộ, bạn coi thường việc đi bộ như một người không thể đi bộ.
    Tôi biết rằng bạn luôn giữ thăng bằng trên một chân.
    Bạn không nhận ra rằng khi bạn đi bộ.
    Điều kỳ diệu của việc đi bộ của con người là ở mỗi khoảnh khắc, bạn luôn ở trên một chân.
    Đó là một hành động cân bằng và bạn có thể làm điều đó và bạn có thể chạy và làm điều đó.
    Đừng coi thường những điều đó, bạn biết không?
    Bởi vì tôi thì không, mỗi bước tôi đi, tôi phải suy nghĩ về việc giữ cân bằng trên chân trái của mình.
    Bạn đã bị ong bắp cày hoặc ong đốt dẫn đến một cơn đột quỵ, điều đã làm thay đổi khả năng di chuyển của bạn.
    Nếu bạn có thể quay lại và nói chuyện với Robert trước đó, Robert 20 tuổi, và bạn chỉ cần thì thầm điều gì đó với anh ấy.
    Tôi sẽ thì thầm với Robert 20 tuổi, đừng nghĩ về điều đó Robert.
    Mọi thứ sẽ ổn thôi.
    Bạn biết đấy, chỉ cần là chính bạn.
    Đừng hối tiếc về bất cứ điều gì.
    Tất cả đang hoạt động theo cách tốt nhất.
    Và chỉ cần tôi không thể nói như tôi sẽ nói là hãy tận hưởng khoảnh khắc vì tôi đã rất tận hưởng tuổi 20 của mình.
    Nhưng có thể khi tôi 34, tôi sẽ nói, bạn biết đấy, đừng từ bỏ.
    Điều đó sẽ xảy ra.
    Tất cả mọi thứ sẽ hoà vào nhau và bạn sẽ có một cuộc sống tuyệt vời.
    Bạn sẽ gặp Stevie Wonder, một trong những thần tượng của bạn khi bạn còn nhỏ.
    Bob Dylan sẽ nhắc đến bạn trong một cuốn sách và đã đọc cuốn sách của bạn.
    Những người mà bạn yêu thích khi còn nhỏ, bạn sẽ gặp và cùng chơi với 50 Cent.
    Bạn sẽ gặp những người nổi tiếng.
    Bạn không có ý tưởng gì về những gì đang chờ đợi bạn.
    Được rồi, có thể là cái gì đó như vậy.
    Nhưng có thể tôi đã trở nên lười biếng và tôi đã không viết điều đó vì tôi đã nghĩ, ôi, tất cả sẽ xảy ra.
    Vì vậy có thể sự hoài nghi và lo lắng là cần thiết và năng lượng thần kinh đó.
    Robert, cảm ơn bạn rất nhiều.
    Chúng tôi đều rất, rất hào hứng với cuốn sách sắp tới của bạn.
    Ôi, vâng, tôi cũng vậy.
    Vì vậy, bạn nói về sự khẩn cấp.
    Chúng tôi không thể chờ đợi.
    Được rồi.
    Và chúng tôi rất mong chờ điều đó vì tôi biết bạn đã dành bao nhiêu tâm huyết vào những cuốn sách này và bạn đã bày tỏ bao nhiêu sự trăn trở về việc nó phải chính xác những gì bạn muốn nói và không phải tất cả các tác giả đều như vậy.
    Một số thì hơi cẩu thả hơn một chút.
    Vì vậy, tôi rất trân trọng điều đó.
    Và tôi cảm ơn thời gian mà bạn đã dành cho chương trình của tôi và giá trị mà bạn đã mang lại cho khán giả của tôi.
    Tôi đã xem một số bình luận trước đó và thật tuyệt vời.
    Tác động mà bạn đã tạo ra đối với mọi người bằng cách chia sẻ câu chuyện của bản thân, nói về cơn đột quỵ của bạn.
    Và lòng biết ơn mà bạn nhận được cho cuộc sống và lòng biết ơn mà chúng ta cần có.
    Vì vậy, cảm ơn bạn vô cùng nhiều.
    Chà, cảm ơn bạn vì cơ hội và vinh dự được tham gia vào podcast cực kỳ thú vị này của bạn.
    Như tôi đã nói, mỗi sáng, đây là lần thứ ba tôi tham gia.
    Tôi luôn cảm thấy như có, tôi luôn ở trong tâm trạng tốt vào sáng hôm trước.
    Tôi không biết đó có phải là sự trùng hợp hay là điều gì đó liên quan đến việc xuất hiện trên podcast của bạn.
    Vì vậy, cảm ơn bạn.
    Vinh dự hoàn toàn là của tôi.
    Cảm ơn bạn, Robert.
    Không có gì.
    Tôi thấy thật hấp dẫn khi khi chúng ta nhìn vào phần phía sau của Spotify và Apple và các kênh âm thanh của chúng ta,
    đa phần những người xem podcast này vẫn chưa nhấn nút theo dõi hoặc nút đăng ký.
    Dù bạn đang nghe ở đâu, tôi muốn đưa ra một thỏa thuận với bạn.
    Nếu bạn có thể làm cho tôi một ân huệ lớn và nhấn nút đăng ký đó,
    tôi sẽ làm việc không mệt mỏi từ bây giờ cho đến mãi mãi để làm cho chương trình ngày càng tốt hơn.
    Tôi không thể diễn tả được sự giúp đỡ của bạn khi bạn nhấn nút đăng ký đó.
    Chương trình càng lớn, có nghĩa là chúng tôi có thể mở rộng sản xuất,
    mang đến cho bạn tất cả các khách mời mà bạn muốn xem và tiếp tục làm điều mà chúng tôi yêu thích.
    Nếu bạn có thể làm cho tôi ân huệ nhỏ đó và nhấn nút theo dõi,
    dù bạn đang nghe ở đâu, điều đó sẽ có ý nghĩa rất lớn với tôi.
    Đó là ân huệ duy nhất mà tôi sẽ yêu cầu bạn.
    Cảm ơn bạn rất nhiều vì thời gian của bạn.
    [Nhạc]
    每個人都有自戀傾向,我們都非常自我中心,但沒有人願意承認這一點。總是別人。總是唐納德・特朗普。總是伊隆・馬斯克。但每個人都有一面操控的特質,這個世界上沒有聖人。但你能把這些特質運用得更有成效嗎?是的,絕對可以。這些深度自戀者非常有問題,而健康的自戀者卻是存在的。了解這兩者之間的區別將幫助你省去多年痛苦。假如我面對一個自戀者,我想讓你這樣做。我希望你能… 羅伯特·格林(Robert Greene)是歷史上最具影響力的作家之一,揭示了權力、策略和人類心理的秘密,這些對於目的、韌性和成功至關重要。人性中有什麼讓我們如此不願意承認?一個原因是嫉妒在我們每個人心中根深蒂固。事實上,總是想要優於他人是90%人類行為中最具驅動性的因素。但如果你不願意承認這一點,那種丑陋的情感就像是一顆核彈,影響到生活的各個方面。它會扼住你的喉嚨,讓你痛苦不堪。但同時也有一些理解的事情,比如我們都會根據外表來評價他人,每個人都有黑暗的一面,而我們都是演員。我會深入探討這些問題,因為這真的關乎權力者如何利用這些特質來獲得成功。人們比以往任何時候都更孤獨。當你看到其影響時,這等同於每天吸煙15支香煙。這有什麼解決方法呢?我對此非常有同感,因為我年輕時,在生活中屢屢受挫,非常沮喪,甚至有自殺的念頭。但使我擺脫這些的原因是… 當我們查看Spotify和Apple以及我們的音頻渠道的後台時,我發現一件令人難以置信的事,大多數收看這個播客的人還沒有點擊訂閱按鈕或關注按鈕。 我想和你達成一個交易。如果你能幫我一個大忙,點擊那個訂閱按鈕,我會不懈努力,讓這個節目越來越好。 我無法告訴你,當你按下那個訂閱按鈕時,這對我們的幫助有多大。節目會變得更大,這意味著我們可以擴大製作,邀請你想見的所有嘉賓,並繼續做我們熱愛的事情。如果你能幫我這個小忙,無論你在哪裡收聽,按下關注按鈕,這對我來說將意義重大。這是我唯一會請你做的事情。非常感謝你的時間。羅伯特,現在此時此刻,你認為你的跟隨者、你的粉絲,還有喜愛你作品的人,他們最掙扎的地方是什麼?我詢問這個問題是因為我想像你會收到數千條DM和來自這些人的消息。有哪些共同的主題呢?我收到的最常見的問題,特別是來自20多歲的人,是他們並不真的知道自己要去哪裡。他們不知道自己的職業,我所稱之為掌握的生命任務。 我在採訪和書籍《掌握》中談了很多這個問題。我強調,這是你生活中最重要的決定,弄清楚你注定要做什麼,為什麼你出生,為什麼你被創造,什麼使你獨特。我認為從這種認識、這種理解中,一切都會衍生出來,你的成就感、幸福感,所有這些都將來自於這一個認識。而許多年輕人現在非常困惑,我對此並不怪他們。這些都是他們經歷的非常、非常混亂的時期,遠比我所面對的任何事情都要混亂,尤其是,我認為,科技和社交媒體的影響。我的意思是,要知道你是誰,知道你在生活中應該做什麼,為什麼你出生,什麼使你獨特,這需要對自己進行大量的反思,自我認識,自我知識。你必須向內探索。而當你的注意力總是集中在別人在做什麼、別人在說什麼、他們認為什麼是熱門的、什麼是酷的時候,你就會對自己變得陌生,對吧?當我對他們談論這個概念時,他們會說,聽起來很有趣,羅伯特,但我完全不知道那是什麼。我不知道我的生命任務是什麼。這可能佔我收到的30%到40%的電子郵件,比例相當高,但並不是全部。但是我注意到這是一個趨勢,特別是在經歷非常混亂時期的年輕人中。 這讓我非常同情,因為我在20年代時也是一個相當迷失的人,我知道這會帶來多麼大的痛苦。感覺生活毫無意義。我認為這是很多年輕人正在遭受的痛苦。生活的意義是什麼?什麼會給我帶來一種意義感,對於我正在做的、我所走的路、我每天的經歷,沒有這種感覺是非常令人不安的。我自己也經歷過這種情況。我認為我在收到的許多反饋和電子郵件中獲得了許多這種意見。此外,年輕人或任何感到迷失或無目標的人,有沒有什麼策略可以運用,以找到自己的目的,找到方向,或者應該瞄準的事物?你知道,你必須擺脫這種思維模式,許多人認為一切都必須簡單而線性,並且我在這個方向上。一定要有一個解決方案,像是我在破解真相。生活不是這樣運作的。生活是非常複雜的。因此,我不能給你一個單一的答案來找到你的生活目的,但我可以給你一些線索。
    我可以在某些路徑上引導你,這些路徑對我有用,而對數十萬其他在自己領域中成為大師或非常成功的人也有用。首先,你必須向內探索。因此,你必須抵抗我們文化所施加的牽引力。你也必須真的想要這個。這或許才是最重要的。你感到不快樂嗎?你感到沮喪嗎?你是否感覺到已經觸底了?這是你人生中的一個轉捩點,你意識到如果我繼續這樣下去,五年後會變得非常嚴重。好吧,這必須對你來說非常重要,你必須有一種緊迫感。擁有這種緊迫感後,你必須做出一些決定。其中一個絕對必要的決定就是減少關注他人在做什麼,減少關注他人在說什麼,減少關注人們告訴你應該做什麼的事,而是向內探索,思考你自己,思考你所熱愛的和你的興趣。這些與人們在社交媒體上做的事情無關。那些深深吸引你,讓你幾乎無法抗拒的事物。對我來說,我可以說一直是寫作。好吧,我只是無法確定什麼類型的寫作。但當我閱讀所有與古代歷史有關的內容時,尤其是有關人類起源的內容,幾萬年前的故事,我會非常興奮,我可以閱讀所有相關的文章,及有關我們起源的每一項發現。我會感到腦海中一陣旋轉,想著這就是我們一萬年前的樣子,而這就是我們現在的樣子。我想要知道更多。這就像是擊中了你內心深處的那種感覺。那麼,外面的人,你有那樣的東西。你曾經有過,童年時你就有。當你兩、三、四、五歲的時候,你擁有它,但你因為過於傾聽別人的聲音而失去了它。因此,考古學可以作為一個隱喻。你必須挖掘、挖掘,再挖掘,找到那些來自你過去的骨頭、遺物和文物,那些真正讓你感到興奮的事物,以及你厭惡的事物。如果我要進行逆向工程,這是我對很多像你這樣成功的人所做的,我可以回去找出你是如何走到這個播客領域的,因為你有一條特定的路徑讓你走到這裡。我知道這不是一條直路。你曾經偏離過。你曾經在某個你厭惡的工作中,然後你慢慢找到了你的方向。在每個故事中,對人們來說都有一課。這就是我在《精通》中所編纂的內容,但一切都始於一種緊迫感。我不能這樣繼續下去。我必須找到我所熱愛的事物,當你20或21歲時,或許你不會感受到那種緊迫感,因為你年輕。你看起來很好,你充滿活力,世界對你是開放的,但你必須小心,因為時間過得真的很快。你二十歲的那些年,過得比你想的還快。如果你到了30歲而從未思考過這些事情,並且你已經在徘徊嘗試,那麼這將變得更加困難,對你來說會更艱難。因此,當你21或22歲時擁有那種緊迫感是更好的。我要說的另一件事是,如果你對某事不感興趣,你就無法學到任何東西。因此,你必須對此有一種樂趣和冒險的感覺。因此,探索你生命使命的過程不能是一件陰鬱、無聊的事情,如同羅伯特提倡的那樣。你做你所做的事情,哦,我需要花時間與自己相處。我需要寫日記,等等。不,它應該是有趣的,這是一場冒險。嘗試不同的事情,這些事情應當契合於你命運的總體形狀。這是一次爆炸的旅程。你知道,當我二十幾歲的時候,我比任何人都過得更有趣。我度過了美好的時光。那是我生命中最好的歲月。我嘗試了各種不同的事情。我在探索。我在旅行。我經歷了許多驚險的冒險。因此,我不希望你的生活變得無聊。我希望你學習。我希望你有冒險。但你必須有一個方向感、一個目標感,來引導你所經歷的那些不同的冒險。你認為隨著年齡增長,找到自己的目標和深層聯結會更難嗎?是的,我認為是的。你的思維變得有些僵化。你以為你知道所有的答案,對吧?但是很多人會發生什麼?當他們轉到40歲或者稍微年長一些時,他們會來到那個十字路口。這比你二十幾歲的時候還要痛苦嗎?因為有一種遺憾的感覺。有一種你浪費了時間的感覺。重新找回適合自己的路徑,正如你所提到,可能會非常困難。但是,還有另外一面,那就是你可能在生活中學到了某些技能。你可能擁有一些改變你的人生經歷,因為當你21或22歲時,你並不瞭解這個世界。你不知道人們。你認為你知道一切,但其實你什麼也不知道,對吧?你從來沒有經歷過生活中的事情。你從未真正受苦過。也許你受過苦,但和老了以後所經歷的苦難並不相同。好吧,現在你40歲了。你經歷了嚴峻的挑戰。你變得堅韌。你知道,你不再這麼脆弱,你已經學到了一些東西。如果於那個年齡你改變你的心態,並且決心把自己的經歷、技能和所學的東西,重新指向更讓你感興趣的事物,那麼這會對你有幫助,對吧?但正如你所說的,這可能會更難,因為你已經固執於自己的方式,而你已經經歷了一種生活。
    你已經購買了一個網絡。
    你已經購買了一種聲譽,讓人把你視為這個東西。
    無論是律師、醫生、牙醫,或其他職業。
    所以可能必須經歷一個脫離的過程。
    脫離人群、脫離你所居住的城市、脫離人們認識你的方式、甚至脫離一份收入。
    這都是非常艱難的。
    我認為有些人寧願接受他們當前情況的確定痛苦,也不願去面對不確定性。
    還有當他們去尋找其他可能性時所經歷的脫離。
    對,但我的意思是,隨著年齡漸長,你會感受到的痛苦。我們人類的思維非常活躍。
    我們擁有宇宙中最強大的器官——人類的大腦。
    我們大腦中無數的可能連結數量超過了整個宇宙中的任何事物。
    這是最令人驚奇的工具。
    而我們的大腦也非常活躍。
    當你變老而沒有任何事情可以投入思考,而一切都在放緩時,
    你未必意識到這使你感到沮喪。
    你可能沒有意識到,無法實現你本該實現的東西,
    實際上是你痛苦和不幸福的根源。
    你會把責任推給其他人。
    你會把責任推給這個世界。
    你會把責任推給政治。
    你不會看看自己,意識到這一切源於你自己。
    而悲傷也源於你,你並沒有充分發揮這份你所擁有的天賦。
    所以脫離這一切可能是困難的。
    但我曾與許多內心掙扎的人交談,十多歲或大約三十歲的人,他們會說,羅伯特,我現在在一份可怕的工作中。
    你知道,我在快餐店或其他地方工作。我不記得具體是什麼,或者我是一名咖啡師,等等。
    你知道,我很不快樂。我有一位妻子和兩個孩子。我要怎麼辦,對吧?
    於是我稍微進入他們的痛苦中,然後我說,好吧,讓我們首先找出你真正想要的東西。
    一些會帶來收入的東西,因為你必須需要支付你妻子和孩子的開支。
    你不能只是去寫詩或成為搖滾明星。
    你必須撐起自己和你的家庭。
    那到底可能是什麼呢?
    我們一遍遍挖掘。
    我說,好吧,我們有了一個答案,一個想法。我希望你這樣做。
    我希望你每天晚上擠出兩個小時,或你所能的時間,開始在互聯網上探索這個領域。
    並開始考慮去上的夜校,學習一些能改變你目前路徑的課程。
    然後我希望你設想五年後的目標,設定五年之後的計劃。
    他們告訴我,僅僅有了這個目標,讓他們的抑鬱狀態突然改變。
    他們有了希望,感覺好了一百萬倍,並因此充滿了能量,僅僅因為意識到有可能性。
    這需要艱苦的工作,但有解答。
    有一個去處。
    因此,當你擁有某種方向感時,事情就會有所改變。
    現在會有很多人聽到這些,他們會在想。
    我有一個計劃,我有一個想法,或者至少是一個想法的雛形。
    但我在過去的三個月、六個月、十二個月、十八個月兩年裡一直在思考、思考、思考、思考。
    而沒有付諸行動?
    對,沒有付諸行動。是的。
    人們經常會打斷我,我會說,史蒂夫,我在考慮開始一個播客。
    我會問,他們已經考慮這件事多久了?
    我已經想了兩年半了。
    是的。
    你知道,我在掌握課程中談到了一種叫「實踐學習」的概念。
    在中世紀時期,他們會有一個學徒制度,學徒需要經過七年。
    你會學會成為一名工匠,對嗎?
    你會從學徒變成熟練工,再到大師,都是透過實踐大腦的學習。
    但如果你從不去做任何事情,你永遠無法學會。
    所以如果你突然說,我一直在考慮一個播客,我會說,馬上離開你的沙發,明天開始播客。
    即使失敗了,你也獲得了許多經驗。
    你在那三個月的失敗中學到的,比你兩年來的思考還要多,
    或是比你從某個學校獲得的MBA帶來的巨大負債要多。
    透過實踐學習,透過失敗學習。
    為什麼計劃和隨著延長計劃而來的拖延對人們如此具有誘惑力?
    比如,為什麼我們喜愛不斷計劃、計劃、計劃、計劃?
    因為你害怕失敗。
    坦白講,佛洛伊德在德語中有一個詞,叫做「空虛焦慮」,是指成功的恐懼。
    因為這是許多青少年所面對的問題。
    因為如果你成功了,你就會擁有責任。
    你會有聲譽。
    你會成功,而你的下一個冒險可能會失敗,對吧?
    這是來自於嘗試和將自己推到前面的壓力。
    如果我不嘗試任何事情,如果我不去努力,如果我責備這個世界、責備我的父母。
    我責備我的教育體系。
    責備我的伴侶,這、那和其他,那麼你就永遠不需要擔心。
    你永遠不需要承擔那份責任。
    你永遠不需要面對成功的恐懼,而這限制了人們的行動。
    因此,不去做任何事情,待在自己的小泡泡中,會讓人覺得更容易,會想:上帝,如果我有錢,
    我就可以寫出偉大的小說,我會做這個、那個和其他的。
    這真的是一種自我欺騙。
    你正在試圖自我麻醉,並且害怕真正將自己的脖子暴露在危險之中。
    這就是深層原因。
    這是青少年中的一種普遍綜合症。
    我在閱讀一本書時,想是《勇氣去不被喜愛》,裡面討論到有些人,他們寧願生活在可能性之中。
    而可能性領域是你向世界宣告你將做某件事、成為某種人的空間,而這一切在你實際實現之前。
    所以當我告訴我的朋友們,聽著,我打算成為一名演員的時候。例如,在那段一年半的時間裡,我四處宣稱我生活在可能性的世界裡,這段時間內沒有任何反饋來反駁我,這是件美好的事。但在某種程度上,我卻因此獲得了作為一個渴望改變的人所應得的讚譽。在你獲得反饋或嘗試之前,那種可能性的領域對某些人來說是非常美好的。這是的,這非常令人上癮,這有點像麻醉品。但問題是,你有這個可能性的領域,你可以成為任何人。我可以成為一名演員。我可以成為一名偉大的新手。我可以成為CEO。我可以成為第二個埃隆·馬斯克。
    但是這個世界的運作方式是,除非你有界限,否則你什麼都無法實現。擁有界限以及撞到牆壁和面對阻力是你學習、使你變得偉大的根本原因,這就是人類大腦的運作方式。我所說的意思是,假設你在學習鋼琴。你不能只是一開始就隨便演奏任何曲子,並且只是在彈奏所有的音符。你能做的非常有限,對吧?你必須在這些界限和牆壁之內學習最基本的東西。然後這些牆壁會開始稍微擴展。但你始終在不斷地抵抗這些界限,而這些界限讓你變得越來越強壯。就像你在游泳時,水中的阻力讓你的肌肉變得更大,對吧?這些界限的阻力讓你的大腦變得更大,讓你更成功,讓你學會更多。但如果你所做的只是生活在那朦朧的可能性世界裡,你永遠不會得到發展,你永遠不會鍛鍊到任何肌肉,永遠不會變得強壯。你不會發展生活技能。這是一個艱難的世界。所以即使你知道人們可以非常殘忍,這個世界可能是個非常惡劣的世界。你必須在這個世界上擁有一身厚皮。你必須發展一些堅韌,而你就是通過嘗試和失敗來發展這種堅韌。如果你失敗了,你知道,我的妻子在電影業,我們認識很多演員,你知道的,你可能會想這一切都是光鮮亮麗的,但其實99%的情況是被拒絕。人們不斷地拒絕你,而他們拒絕你的原因是你無法控制的事情,比如你的外貌之類的。所以那些成功的演員和那些不成功的演員之間的區別就在於,他們有一些堅韌的皮膚。他們不會因為拒絕而沮喪,哦,我真不值得,我恨我自己,這個世界太糟糕了。他們會說,好吧,我要繼續努力,我知道那裡行不通,我培養了一些堅韌。如果你不發展這種堅韌,你在生活中永遠不會走到任何地方,而這需要通過不斷嘗試和努力來獲得。
    當你進入職業生涯的第一章時,是否有你過去所做的一切,所寫的東西,能讓年輕人試著去獲得的東西?我想問,他們應該追求知識、技能、聲譽、金錢、網絡嗎?絕對不應該追求金錢。絕對不應該追求聲譽。也許,嗯,是的,或是名望。或許人脈可以幫助你。但你在這個世界上,特別是在21世紀的這十年裡,真正想要的,是技能。你想學習技能。你擁有的技能越多,我指的是真正的技能。不是試著做一年然後轉向另一件事。我是指在某一方面獲得真正的技能,對吧?無論是在電腦領域,還是在藝術領域,任何領域,都是真正的技能。然後如果你能在二十多歲的時候發展出兩三個技能,並且還能享受一些樂趣,世界將會對你敞開大門,因為當你到達30歲的時候,你會說,我可以把在電腦上學到的技能發揮出來。我可以把我在媒體和創建播客或天氣上學到的技能結合起來,並以沒有人想過的方式創造一個商業。因為我是獨一無二的人。世界將會對你敞開大門。技能是21世紀的黃金。如果你被金錢誘惑了,如果你只考慮金錢,這樣的話你就完了,因為金錢並不是生活中最重要的東西。假設你有兩份工作邀請,一份是在高盛的開放職位,年薪15萬;另一份是在某個初創公司,每年30,000的年薪,而你住在紐約,你將會挨餓。你將與幾個人住在布什維克的某個悲慘的小公寓裡,無論怎樣,對吧?那麼,選擇這份每年30,000的工作,因為你會學到很多東西。你將會親自參與。而在另外那份工作中,你會在那裡迷失,你將會身處數百名其他年輕人之中,而且你沒有責任。這裡你會承擔責任。因此金錢對你來說並不是最重要的,因為當你在二十多歲的時候,你可以挨餓。你可以少吃一點食物。你可以過得困難一點,因為你年輕。我知道我自己,我曾經生活得很窮。我在倫敦生活,我在1984年有過一份工作,當時我賺的,應該是每週30英鎊。也許還更少,那是剛入行的工資。而當時我的女朋友,我們唯一能吃的就是蘿蔔和花椰菜,花椰菜起司是我們的主食。但我25歲,我可以忍受。所以你可以忍受不賺錢而學習,因為這才是最重要的。我認為很多年輕人在生活的第一個季節並不明白生命有多長。所以,你知道,我們試著走捷徑。我們努力想盡快獲得金錢。但你告訴我,走一條更長的路,就是獲得技能,即使這會付出一些短期的誘惑回報,非常吸引人去在我的Instagram上發佈,也是值得的。對。嗯,另外,你也可以看看像史蒂夫·喬布斯這樣的人。
    我能了解這一點,因為他對金錢根本不感興趣。這從來都不是他的動力因素。對我來說,也從來不是我的動力因素,對吧?我想要享受生活,想要成功,想要能夠寫作。他則想要設計世界上最美麗的科技產品。結果他在那個時候變成了世界上最富有的人,但他從不在乎金錢。這不是驅動他的因素。我從不在乎金錢,而如今我沒有史蒂夫·喬布斯那麼有錢,但我過得也相當不錯,因為金錢會來找你。如果你正確地玩這個遊戲,如果你在年輕時學習技能,然後發展自己的業務,到你35歲的時候,你的收入將會是你當年在高盛工作的四倍,對吧?這就是現在的遊戲規則。創業,成為企業家,是你能夠達到的最強大的位置;只是有些人注定無法做到這一點。這不是他們的基因,但對我來說,這是我們大家都應該追求的目標,成為自己的老闆。因為就個人而言,我討厭為別人工作,但身為企業家,創立一個在這個世界上有特定市場的業務,你將賺到你所需要的所有金錢。然而,當企業家是相當痛苦的。我覺得實際上是埃隆·馬斯克說過,「建立我的企業就像嚼玻璃和凝視深淵。」我在某種程度上能夠理解我多年來建立的業務所經歷的那些巨大困難和不確定性。我的確有時對於我的團隊成員有一種微妙的羨慕,他們不知道為了確保每個人準時發薪水、每個人都快樂而必須忍受的混亂。好吧,但對我來說,從中得到的教訓是改變你對快樂和幸福的感知。所以在那一瞬間,這是痛苦的,對吧?我們不喜歡痛苦。沒有人喜歡痛苦。我不喜歡痛苦,對吧?但如果你對快樂和幸福的理解只是在這裡,從當下到這裡,那麼離開這種狀態將會非常困難。但如果你對快樂和幸福的理解是在這裡,長期來看,那麼你就擁有力量,有操作空間,你有回旋的餘地,這就是整件事情的關鍵。所以,你的意思是如果我對幸福的看法是短期的,期待今天、現在和每一天,那麼我的生活就不會很美好,但如果我期待幸福是一個長期的……是的,所以,看看你現在的樣子。這正是我想表達的。你現在應該非常快樂,我想。你應該過得很充實,對吧?而且如果在你24歲時因為痛苦而放棄的話,你不會有現在的成就。我最好去找一份輕鬆的銀行工作。現在的你很可能會很痛苦。看看你現在的樣子。這正是我想讓人們理解的。跟隨史蒂芬·巴特萊特,這就是榜樣。我認為幫助我到達這裡的因素之一就是我的黑暗面。你經常談到黑暗面。當我說我的黑暗面時,我是指不安全感、羞恥感、想要融入的渴望,所有這些作為驅動力的東西。很多人都有黑暗面。我聽你提到過所有偉大的成就者都有些許黑暗面。我們怎樣才能引導我們的黑暗面,使其產生積極效果而非消極影響?前幾天我和一位非常成功的企業家交談。他們有自己逃避某種生活的羞恥和尷尬的故事。這使他們獲得了成功。但現在他們每天工作18個小時。他們就像幾乎對工作上癮。所以我想知道是否有時會走得太遠。是的,但他們說自己很快樂。他們確實這麼說。你相信嗎?很難區分真正的快樂與你成功逃避暗面所帶來的滿足感。你知道我說的意思嗎?因為這個人已成功逃避了他們的黑暗,並且他們似乎處於一種能夠滿足的狀態,因為他們在逃避過去的追求上取得了成功。但我不知道這算不算快樂。瑜伽士可能會告訴我,快樂是當你停止奔跑的時候。你知道,我曾經為別人工作。我是在美國服裝這家公司董事會的成員,這家公司現在已經不存在了。首席執行官多夫·查尼是公司的創始人,是一位了不起的企業家,從我與他相識時洛杉磯的一家小商店創造了這個帝國。這是非常有成就感的,他是一個非常滿足的人,但他無法停止。他無法停止。就像一個惡魔附身於他。他必須擁有更多。他必須建造更多的建築物。他必須在全世界擁有更多的美國服裝。他把自己逼得太緊。然後,在2007年金融危機發生的時候,就在公司上市之前,他的負債累累,以至於公司再也無法恢復,對吧?他拼命地做太多了,不知道自己的極限。好吧,所以部分原因是,當我說如果金錢驅使你,那麼你將擁有那個惡魔。如果名聲和聲譽驅使你,那麼那個惡魔會握住你的喉嚨,讓你工作18個小時,直到每個人都在消耗你的灰塵,讓你羞辱所有的敵人,而你會感到痛苦,對吧?所以了解自己和了解什麼對自己重要將拯救你脫離那種惡魔的附身,因為如果你那樣做,你實際上不會非常成功。你會燒盡自己。你會陷入缺乏好的點子。很多人在成功後首先發生的事就是自滿。他們以為自己具備了邁達斯之手。
    他們認為自己擁有,嗯,黃金手指,然後他們的思維開始朝著一個單一的方向發展。他們學會了如何做某件事,並且不斷地在做、做、做、做。他們不知道如何學習,也不知道還有其他做事的方法,對吧?當你變得完全被佔有,思維又不開放、不自由、不擴展,且不再創造時,就會發生這種情況。要創造需要你嘗試一些不同的東西,而不是像他那樣無限擴大你的公司,而是把你在洛杉磯擁有的五家分店做得更好,對此更有創意,並且不要被金錢、名聲和聲譽所佔有。我認為那就是答案。這有道理嗎?對,這有道理。
    我想,許多人都面臨這樣的掙扎,部分是關於這個想法:專注於眼前的事物,而不是被其他機會分心。我想和你談談專注這個概念,以及你認為它對於大師的發展有多重要。是的。
    我意思是,很多年輕人會對我說,哦,我在這裡做一個小的加密貨幣項目,我在這裡有一家髮型產品業務,還有其他的事情。針對那些試圖在這個世界上成為大師的人,關於專注你會怎麼說?挺有趣的,因為我正在幫助一位我老朋友的兒子,他有這個問題,而他實際上非常成功。我希望他不會聽到這些。他20歲,財富驚人,做過很多驚人的事情。但他就是那種把自己分散到各種不同事物上的人。我找不到連結這些事物的共同點,除了賺錢和建立人脈之類的。在這個世界上,這是非常吸引人的,特別是你知道,因為有這麼多可能性,讓你能夠上網學習其他人正在做的事情。你可以進入加密貨幣世界。你知道,你可以在這裡創立自己的業務。你可以進入健康與健身的世界,然後後來嘗試弄清楚如何把它們聯繫起來。但生活不是這樣運作的。大腦也不是這樣運作的。這不是我們所應該的,因為這一切必須從你自己開始。整個事情必須從你內心出發。它不能從外界開始。不能從其他人正在做的事情開始。不能從什麼東西看起來吸引開始。它必須來自內心。如果它不是來自內心,那麼你就會在裡面掙扎多年。
    所以,我對這位我不會提名字但我非常愛的年輕人做了什麼呢?那就是思考,究竟什麼是你內心真正渴望的?你到底真正熱愛的是什麼?我們如何將這個加密貨幣與你在體育界開創的媒體業務,以及與這個健身項目聯繫起來?這些之間有什麼聯繫呢?對我來說,我感覺著我們還沒有解決這個問題,但他似乎對名人和那個世界感到興趣。這很好,我認為這毫無問題。所以我會說,也許這一切的聯繫就是電影業,對吧?因為電影業的範圍相當廣泛,作為製片人需要籌集資金。你會接觸到各種不同的人,建立網絡,結識明星。這是一種光鮮亮麗的生活,但它是專注的。
    好吧,所以當你專注於某事時,世界就會自然地為你打開,但你必須專注於正確的事物。如果你本來應該成為一名作家,但因為想賺錢而決定去讀法學院,然後非常深入地專注於法學院。結果是,前一兩年你可能會暫時應付過去,但然後事情會開始變得越來越慢,因為你對它不感興趣。你與之沒有聯繫,會感到無聊,專注力會開始分崩離析。但如果這是你熱愛的事情,你可以對它專注七、八、十、十二年,卻從不感到無聊。我觀察到某位家庭成員做了非常類似的事情,她在開始某個追求時,成立某個業務,總是會遇到困難。然後當你看到路對面的人,他們似乎在自己的事業或加密貨幣上過得輕鬆得多。他們告訴你他們賺了多少錢,這有多簡單,隨便如何。所以你會受到誘惑,認為別人的草地更綠,於是追求那個。於是現在你在做兩件事,第一件事開始受到影響。
    我認為,尤其是在生命的早期階段,當你沒有像埃隆·馬斯克那樣的資源時,遊戲的很大一部分是在一件事上足夠專注,來累積資源,以便能夠有機會去做更多的事情,或者稍微分散一下風險。但在最初的階段,當你處於資源積累的階段時,我想我的早期投資者們還記得,有一天我給我第一位投資者發了一封郵件,他是一位非常成功的人,說:「我有一個想法。」而這個想法是與他投資的項目不同的。我記得那封郵件,當時我18歲,他對我的影響非常大,他告訴我:「如果你不專注於一件事,你將永遠不會成功。」但你當時對這另一個事情感興趣。對,我那時候在努力尋找一個方向。
    是的,我的投資者是一位非常成功的人,我給他寫了這個我認為很棒的另一個點子。是的,是的,是的。他給我回了一封郵件,就像是被鞭子抽了一樣。他說:「如果你現在不專注於一件事,你將永遠不會成功。」因為正如你所說的,你也搶走了自己累積深厚技能的機會。是的,沒錯。
    當然,我記得這是智慧人士知道的事情。
    如果你年輕,擁有像你那樣的導師,可以告訴你真相、告訴你現實的運作方式,這將幫助你省去多年的痛苦。
    我記得當我們在美國服裝公司(American Apparel)時,那是2007年,該公司正要上市。
    我即將被任命為董事會成員,然後一位像你投資者那樣的人來找我。
    他對我說:“羅伯特,確保Dove的品牌不要盲目擴張。
    讓品牌集中在一件事情上,這樣他就會成功。”
    當時,我覺得這很有趣,但我並沒有勇氣向Dove解釋這一點。
    但外面有些人懂得這種真相。
    關於嫉妒,你提到的那樣,你看到你的朋友在玩加密貨幣,他們似乎玩得很開心,賺了很多錢。
    告訴你,這是胡說八道。
    他們並沒有你想象的那麼快樂,對吧?
    人們在Instagram或TikTok上創造一種光鮮亮麗的假象。
    但他們從來沒有像你想象的那樣快樂,你知道嗎?
    在我的書《人性法則》中,我講到了阿里斯多德·奧納西斯(Aristotle Onassis),他在六十年代是世界上最富有的人。
    他娶了約翰·F·肯尼迪的遺孀,杰奎琳·肯尼迪(Jacqueline Kennedy),艾爾·奧納西斯(Jacqueline Onassis)。誰能比這更幸福呢?
    他擁有遊艇等等。
    但根據杰奎琳·肯尼迪在她的自傳中的描述,他是世界上最不快樂、最痛苦的人。
    他是一個心腸壞、總是不快樂的人。
    然而每個人都嫉妒他,因為他有這麼美麗的妻子和那麼多的錢。
    你嫉妒的人實際上並沒有你想的那麼好,所以別讓這影響你的人生決策。
    我一直記得一段我很多年前看過的約翰尼·艾夫(Johnny Ive)的短片。
    我想大概是五年前,他談到了與史蒂夫·喬布斯(Steve Jobs)的合作。
    在這段短片中,他這樣說,我一直沒有忘記,從來沒有忘記。
    這聽起來真的很簡單,但我仍然驚訝於有多少人實際上不去實踐這一點。
    這是一種實踐的掙扎,這就是專注的問題。
    史蒂夫是我人生中遇到過的最專注的人。
    而專注的關鍵在於,這不是你所渴望的一種狀態,或者你在星期一決定的:“你知道嗎?我要專注。”
    這是一種每一分鐘都在想的狀態,例如:“我們為什麼在談論這個?這就是我們努力的方向。”
    當你真心專注時,你可以取得如此多的成就。
    史蒂夫有時會問我,因為我想他擔心我不專注,他會問:“你拒絕了多少事情?”
    我老實說,會有一些犧牲,因為我想對此保持誠實。
    所以我會回答:“哦,我拒絕了這個,也拒絕了那個。”
    但他知道我其實對那些事情並不感興趣。
    所以根本沒有真正的犧牲。
    專注意味著拒絕一些你全身心都認為是絕妙主意的事物,並且你一早就想到它,但你卻因為專注於其他事物而拒絕它。
    是的,阿門。你知道,這就是我完全同意的專注之教。
    我不太喜歡舉自己的例子,因為我是一隻稀有之鳥。
    但你知道,我正在寫一本書,主題非常具體。
    我隨時都會受到干擾。
    人們想讓我去印度做演講,而我之前從未去過那裡,或者去埃及之類的,或者參與這個電視項目。
    而我實際上從來沒有被這些誘惑,因為我只是熱愛寫作。
    但最終卻是我在寫這本書,而我發現進展並不順利。
    那是因為我沒有專注於我嘗試表達的真正內容。
    所以你可以把這種專注程度降低到你業務或你的寫作的最細微點。
    你到底想表達什麼?
    你想達成什麼?
    你的品牌到底是什麼?
    深入研究,弄清楚那些小細節。
    所以每次我在寫章節時,一開始寫一些與主題不直接相關的東西時,或讀者會感興趣的內容時,
    我就犯了一個錯誤,我會這樣錯誤好幾週,然後才意識到並收回來。
    所以這種專注必須有很多能量支持,因為你如此熱愛你正在做的事情,
    當你偏離它時,你大腦中的小雷達就會提醒你,偏了,偏了,你必須回去對吧?
    這是痛苦的,但當你回到正軌上,當事情開始運行時,這是無比愉快的。
    所以對年輕人來說,專注似乎如此痛苦,該死的,其他人玩得這麼愉快,而我卻需要學習這種事情。
    只需不斷告訴自己,你正在做一件你的大腦將在幾年後獎勵你的事情。
    所以那個似乎在玩得很開心的朋友,三年後,他們會在某個垃圾工作上滑向下坡,而你將在上升。
    所以只要保持你對更大問題的關注,並知道與你的大腦運作良好的事情將在未來帶來驚人的回報。
    當人們談論生活中的複利回報時,他們總是說,起初是慢的,然後就快了。
    即使這個播客,如果你查看這個播客的圖表,前面三年的時間,我一個人在我的櫥櫃裡,星期日晚間獨自錄音,完全是平坦的。
    沒有人在聽。
    到了第四年或第五年,曲線是直線上升。
    這是前面三年所造成的結果,這段時間裡,我們獲得技能,理解人們喜歡什麼,以及為什麼他們喜歡聽這個節目,並且實際上提升了自身的談話、演講和訪談等能力。而大多數人所忽略的,是他們錯過了那幾年慢而孤獨、毫無回報的實習,因為他們失去了焦點。沒有人在為你喝彩,沒有人下載你的節目。我從來沒有見過其他的路徑,從來沒有見過其他的方式,我也從來沒有見過一夜之間的成功。嗯,我的意思是,我可以舉出五位有著與你相同故事的播客製作人,像是Lewis Howes、Chris Williamson、Jay Shetty,他們幾年來都有相同的故事。這段時間沒有人關注。在我認識這些人剛開始時,就是這樣。然後這一切才發生。我還記得我和50 Cent一起工作寫《第50條法則》時的情景。人們看到饒舌明星時,就會驚嘆於那種魅力、樂趣、刺激、性感的生活方式。但他說,你知道,我能認識他是因為我和他在一起。沒有人比50更努力。他是如此的自律和專注。當他在音樂事業上成功時,經歷了艱辛、困難和失敗的漫長歲月。但沒有人會看到這些,他們只會看到他在演唱會上的輝煌和樂趣,卻從不关注那些艱難和濒临失敗的歲月。他曾被槍擊,差點喪命。他的唱片公司解雇了他。他不得不從底層開始重新進入音樂產業,直到Eminem終於注意到他。但在這些名人背後,我們看不到他們為了達成目標所經歷的艱辛努力。我們只看到成功,卻被這成功所吸引。我聽過你提到霍華德·加德納的多元智能理論這本書。書中提到有五種智能:邏輯智能、語言智能、人際智能、空間智能和身體智能。它們的定義各不相同。邏輯智能是指推理、解決問題和以抽象的方式思考,像科學家和數學家。語言智能則是像作家、律師和詩人這類的職業。你就是這些作家之一。人際智能是領導者、心理學家和教師。空間智能則是建築師、藝術家和飛行員。而最後,身體智能是指運動員、舞者和外科醫生。瞭解自己的智能類型對於人生成功有多重要呢?因此確定自己的智能類型是極其重要的。我喜歡這本書的原因在於,我們傾向於將智能視為智力,像是電腦程式設計或數學等,或者在這個領域擁有博士學位。但這不是唯一的智能形式。智能同樣可以是身體智能。像科比·布萊恩特的籃球智力與阿爾伯特·愛因斯坦的智力同樣聰明,但方式不同。所以,如果你的父母一直追求讓你進入最好學校,成為智力巨擘,而你的孩子卻想學芭蕾舞或參加運動。你會看不起那個,並告訴他,不不不,你是在為你孩子的痛苦埋下伏筆。認識到孩子的某一種智能類型,然後鼓勵他朝那個方向前進,因為那是他們自然的追求,這才是愉快的事。因此對我來說,語言智能,字詞一直是我的強項。自小以來,字詞就迷住了我。我無法相信我們有字詞來命名事物,並且它們是用字母組成的符號,發出聲音。但檸檬不是檸檬,它只是個詞。我當時五歲,但這是什麼?太有趣了,你知道嗎?你可以拆分一個詞,然後用它拼出其他詞。所以我很早就知道我的強項是字詞,字詞,依然是字詞。我對某一種智能非常差,則是機械智能,建造東西的能力。我在這方面很糟糕,這很奇怪,因為我的父親在這方面非常出色,但他對其他的智能卻不擅長,而我並沒有繼承到這點。因此這完全推翻了基因論。但你知道,找出哪種智能,並專注於此,把它作為你人生的方向,是非常非常重要的。如果你的人際智能很強,並且意識到如果進入一個沒有社交流通的工作,你會感到非常痛苦。但如果你知道自己的人際智能,則可以朝著數百種不同的方向發展。這並不意味著你只能成為社會工作者。這只是意味著你必須成為一位引導他人的領袖,因為你理解你喜歡與人相處、與他人合作,你非常具同理心。可以有無數種不同的職業類型。但是一旦你了解了這一點,它就能為你提供方向。這對人們來說是非常重要的第一步。我總是建議人們閱讀這本書,因為它非常重要。在我自己的友誼圈和家庭中,我發現我們失去焦點的原因在於嫉妒。那麼,控制嫉妒有多重要呢?我記得你曾將其形容為最醜陋的情感。嗯,嫉妒之所以丑陋,是因為這是承認你感到自卑,承認有人比你優秀的情感。誰想承認這樣的事情呢?有一位非常著名的心理學家,名叫阿爾弗雷德·阿德勒,他是20世紀20年代的,有著弗洛伊德的門徒。他認為,這種總是想要比其他人更好更優越的能力,是90%人類行為最強烈的動力因素。我們總是想要感覺到自己在某種程度上是優越的。
    和感到自己低人一等的感覺創造了他所稱的自卑情結。
    所以,告訴自己這個人比你更成功,或是他們比你年輕且好看,這真的是非常非常痛苦的事。
    他們的妻子比你更有趣,或者他們的孩子表現得比你更好,因為這對你來說意味著是一種輕視,對吧?
    我們基因上很容易嫉妒,這是由於我們大腦的運作方式。
    所以,人猿會感到嫉妒是眾所周知的事實,對吧?
    如果你給一隻猩猩一根香蕉或一顆葡萄而不給另一隻,他們會給你那種帶有惡意的眼神,這就是我們所說的嫉妒的臭臉。
    這是猿類的一部分。
    而我認為它的來源在於我們的大腦是透過比較來運作的。
    這是我們學習的方式。
    這是我們理解事物的方式。
    我們明白這是一隻野生動物,因為它不是那邊的其他東西。
    我們的大腦會比較信息的片段來決定什麼是什麼,什麼和其他東西有何不同。
    因此,我們的腦袋會傾向於比較。
    當你創造一種社會性動物時,我們是地球上最社會化的動物,而你的大腦不斷地在做比較。
    我們利用這個機制來和其他人比較自己,總是想要別人擁有的東西。
    而且人們已經注意到,早在30000年前的狩獵採集者社會中,直到20世紀仍然存在的一些社會中,嫉妒是他們之間的一個巨大問題。
    因此,當一個人收到禮物時,部落中的每個人都會如此不高興和生氣,以至於收到禮物的人不得不將其贈送給其他人,以免成為嫉妒的目標。
    因為這可能會導致被謀殺,對吧?
    所以嫉妒在我們所有人身上都是根深蒂固的。
    我們不斷地和他人比較自己,好的,但我們不想承認這一點。
    所以如果我將自己與某個我認為生活得比我好、賣書比我多的作家進行比較,
    我心裡的反應不是說他或她應得那樣,因為他們確實是更好的作家。
    我會想,他們並不真的值得這樣。
    他們是個騙子。
    他們只是因為知道公眾想要什麼而這樣做,而我卻不會。
    我會想,我的書在100年後還會有人讀,而他們的書五年後就沒人讀了。
    我這樣自我辯解,對吧?
    我不覺得嫉妒。
    不,不,不,我不是說那個人優於我。
    事實上,他們在我面前實際上是低於我的。
    這就是我們在嫉妒他人時所玩的遊戲。
    而社交媒體就像是嫉妒的核爆炸,對吧?
    所以60年前,我不會知道我的鄰居或大學同學在做什麼,他們賺了多少錢,以及他們有多幸福。
    但現在你知道地球上每個人在做什麼,過得有多好,以及他們有多幸福,還有他們所參加的驚人旅行。
    還有他們的孩子能進入的優秀學校等等。
    所以這是一台製造嫉妒的機器,還在侵蝕我們的政治系統。
    它滲透到生活的各個方面,但沒有人想談論它,也沒有人想承認它。
    嫉妒的主要問題在於承認你有這種感覺,好嗎?
    所以我會說,我會跪下來,說,嘿,你知道嗎?
    有時我確實嫉妒瑞安·霍利迪。
    他比我小30歲。
    他已經寫了比我多的書。
    在我寫我第一本書之前,他就已經有了一家人。
    他有這些美好的房子。
    他做得非常好。
    是的,有時我會感到嫉妒。
    我會承認這一點,好嗎?
    如果你不承認自己有這種感覺,它只會蛻變成醜惡的東西,然後會發生一些可怕的事。
    所以我能做到的就是對我可能擁有的嫉妒感進行思考,天啊,羅伯特,沒有理由感覺那樣。
    經過一個過程,我會想,他真的值得他所取得的每一個成功。
    你知道,他值得這些,因為他真的非常努力,並且是一個非常好的人。
    他是有道德的。
    他值得。
    所以你應該為他感到高興,我真的為他感到高興。
    但我有那第一絲嫉妒的感覺。
    你必須承認這一點給自己,它並不是一件容易的事,因為這意味著你在承認自己有一瞬間的自卑。
    你可以把它用得有益嗎?
    是的,肯定可以。
    而我在《人性法則》中談到了做到這一點的策略。
    其中一個是,這個世界上一定有你所嫉妒的人。
    所以,與其被這種醜惡的情緒所折磨,不如將其作為一個激勵。
    與其嫉妒,感受所謂的效仿,讓你感受到競爭,讓你和他們一樣好,甚至更好。
    你將利用那種自卑感來激勵自己更加努力工作。
    另一件事是,當某人失敗,而我們其實有點幸災樂禍,這被稱為「幸災樂禍」,對吧?
    山羊的相對是尼采所稱的「共快樂」,這意味著不是在他人的痛苦中感到快樂,而是感受到他們的快樂。
    所以,與其感到嫉妒,不如試著為對方感到高興。
    現在,你可能會說我無法做到,但其實你可以。
    你必須去練習。
    有位名叫威廉·詹姆斯的偉大心理學家稱之為「如同應對策略」。
    所以告訴自己,我實際上為他們的成功感到高興。
    當你這麼做時,實際上感受到他人成功而感到高興是一種非常高尚的感覺。
    這種感覺讓你感到昇華,而不是讓你下降並使你感覺醜陋。
    它會讓你感到高尚。
    它讓你對自己感覺更好,還會開啟你全部的情感生活。
    所以我在書中有其他的策略,但這只是幾個。
    我在想為什麼你的書《權力》仍然賣得如此驚人。
    我是說,大多數書籍在發布後都有一個時刻,然後就結束了。
    但不知為何,你在這本書中所寫的內容比以往任何時候都更能吸引、誘惑和吸引人們。
    人們可能會因此推測,這是因為他們感到更加無力。
    當他們看到這本書時,它向他們承諾了他們渴望的東西。
    這是一個準確的評估嗎?
    我認為是的。
    是的,我認為是的。
    我的意思是,我注意到在過去六年左右,銷量比以往任何時候都要高。
    很多原因是,年輕人在2008年經歷了經濟崩潰,還必須面對新冠疫情和疫情帶來的挑戰。
    在那幾年,世界似乎顛倒的時候,這本書的銷量好過以往。
    所以我認為無助感和失去控制感,以及感覺到有一些東西可以在這個非常混亂和不確定的時期給我一些指引,都是非常吸引人和誘人的。
    因此,我的意思是,我們的世界總是充滿變化。
    總是有混亂。
    但當這本書在1998年發佈時,並沒有現在這麼混亂。
    所以我認為你是對的。
    我確實把成功歸因於人們感到越來越無助,而不僅僅是因為我的才華或書籍的卓越。
    根據許多統計數據,人們的孤獨感比以往任何時候都要強烈。
    當你看看這對人們的影響時,根據某些報告,這相當於每天吸煙15根香煙的影響。
    他們更可能單獨生活。
    他們更有可能感到孤獨,報告感到孤獨。
    根據某些研究,他們更有可能在危機時期感到沒有人可以依靠。
    他們比以往任何時候都更容易上癮。
    這可以從多個方面來看,化學成癮、社交媒體成癮等等。
    這就是特別是年輕男子的現狀。
    你知道,年輕女性也面臨自己的挑戰,特別是焦慮和比較等問題,我們之前已經談過。
    但總的來說,年輕人,尤其是年輕男性,自殺的比例比以往任何時候都要高。
    自殺,正如你所知,是年輕男性最大的殺手之一。
    這一切的解藥是什麼?
    這種無力感、孤獨感、孤立、上癮和無目的感?
    好吧,你知道,我們的傾向是將問題歸結為個體層面,但我認為這也是一個文化問題。
    我認為我們的文化促成了這一點。
    我們的文化中存在的那種無目的感,讓我們並不真正討論獲得成功所需的技能。
    我們的文化促進了各種不良價值觀。
    它強調名聲和名人。
    它不談論紀律。
    它不給年輕男性提供目的感和方向感。
    它不屬於他們。
    你知道,現在很多年輕男性感覺到,是女性在獲得所有的關注。
    那我到底是為了什麼呢?
    所以我認為這主要是一個文化問題。
    當我這麼說時,某種程度上是解脫了個人。
    但我也並不想這樣,因為你是一個獨立的個體。
    你生活在這個文化中,你必須把自己從這種困境中掙脫出來。
    這個文化對你有所強加,因此我非常同情這種情況,因為我不認為你感到孤獨,或是孤立,或是沒有朋友而不會社交完全是你的錯。
    你知道,在我成長的過程中,我手裡並沒有這部手機,我必須在20世紀70年代的生活中,當我有這種需求時去認識女性。
    因此,我不得不去外面經歷拒絕,去酒吧,去夜店。
    我必須去接觸並認識她們,這很困難,而我學到了技巧,無論你想如何稱呼它們,都可以稱之為誘惑技巧。
    但這就是關於社交技巧,比如,女性的思維方式與你不同。
    她們有著不同於你的價值觀。
    她們的價值觀是什麼?
    跳出自己,想想成為她們是什麼樣的,以及你能做些什麼能讓她們高興,你該如何進入她們的世界。
    現在你完全沒有這些能力,完全沒有。
    這一切都是,知道,劃一劃,劃一劃。
    對。
    所以你不再外出。
    你沒有在磨練那種肌肉。
    你沒有將自己置於生活中,與人互動,去感受到他們的肢體語言和非語言溝通。
    因此,難怪你的社交技巧變得退化,隨著社交技巧的退化,出門並將自己置於風險中的難度變得越來越大,因為你並不擅長這個。
    所以你就陷入了孤獨與孤獨之中,因為越來越難以掙脫這個困境。
    好的。
    所以我非常同情,我不會像傳道者一樣指責年輕男性面臨的問題。
    而且我非常同情這一點,因為我自己也經歷過一個非常不快,竟然有過自殺傾向的階段。
    我知道你的生活怎麼會變成那樣。
    所以我並不想讓人覺得我有所有的答案,因為我認為這是文化上的問題。
    但如果你是一個獨立的個體,你必須明白,首先,孤獨不一定是一件壞事。
    孤獨的部分問題在於它受到了一種禁忌的對待,這種壞名聲,好像孤獨就是可怕的,獨處就是可怕的,對吧?
    因此,你會因為孤獨而感到羞愧。
    但事實上,生活中有時候能夠獨處是非常重要的,能夠思考自己,面對自己的不同之處,並接受那些使自己與眾不同的事情。
    如果你對於孤獨感到羞愧或無法獨處,那你是做不到這一點的。
    所以,學會獨處是非常重要的。
    這會使你成功,會帶給你技能。
    所以,不要把它當作生活中必然的負面因素。
    但另外一方面,你必須逼自己,逼自己去健身房鍛鍊肌肉,變得更強壯。
    你必須逼自己去與人互動,離開手機,獲得實際的體驗,而不是虛擬的體驗。
    如果你這樣做每個月十次,就像每個月去健身房十次一樣,你的社交技能會越來越好。
    你的社交能力會不斷提升,而你在與人互動時也會感覺更好。
    在這方面,我想起法律,應該是法律第十八條,讓我看一看。
    關於孤立。
    不要建造堡壘來保護自己。
    孤立是危險的。
    獨處並不是防禦,因為它會讓你與有價值的資訊、盟友和機會脫節。
    孤獨和獨處之間是有區別的,對吧?
    因為獨處是一回事,但孤獨的狀態感覺似乎有所不同。
    這是你覺得非常不快樂,因為你無法與其他人建立聯繫的區別。
    我們是社會性動物,對吧?
    你感覺別人不喜歡你,並且不尊重你,無法在有意義的層面上與他們互動。
    而獨處的感覺對我來說,哇,我不必與醜陋的、愚蠢的人在一起。
    我可以只獨自一人。
    我可以讀一本好書。
    我不必與那些我不喜歡想法的人互動。
    我可以做自己,隨心所欲地奇怪。
    哇,真是釋放。
    我很高興獨處。
    現在,我並不是一直這樣。
    那會很糟糕。
    但有時我確實有這種感覺,這就是區別,這是件好事。
    我記得有一次我在飛機上,看見一位年輕女子獨自一人,我能感受到這讓她發瘋,她必須使用手機來避免孤獨,對吧?
    即使在中間,當我們飛越大海時,她也必須想辦法連上網絡,發送電子郵件和短信,無論是什麼。
    我感受到她的絕望,這種直覺,這種感覺,孤獨對她來說真是可怕。
    我認為這不是一件好事。
    我認為這是一件可怕的事情。
    所以,是的,孤立是壞事。
    你需要社交。
    你是社會性動物。
    你注定要與其他人相處。
    但如果你不能獨處,你永遠無法弄清楚什麼使你與眾不同,什麼使你獨特。
    所以你必須能夠在這場遊戲中兩者兼顧。
    去傾聽內心的聲音,向內尋求。
    當你從未有過孤獨的時刻時,向內尋求是很困難的,我想。
    當你說你在早期的歲月中曾有過自殺的念頭,那麼是什麼讓你走出了那種狀態?
    我有一個非常理解我的女朋友,她幫了我很多忙。
    所以我並不是完全孤單。
    然後我內心有一個微小的聲音在說,你有有趣的想法。
    你是一個奇怪的人,羅伯特。
    我一直都很奇怪。
    即使在高中我也不像其他人。
    我總是會有些不一樣,這可能讓我感到孤獨,也可能讓我形成問題。
    但我不斷告訴自己,你有些不一樣的地方,對吧?
    你有作家的才華。
    這一天終將來臨。
    不要放棄,不要放棄,不要放棄。
    繼續努力,對吧?
    所以最終我三十五、三十六歲時,我在意大利,處於我生活的低谷。
    然後我在那裡遇到了一個叫約斯特·艾爾弗斯的人,他是一位書籍包裝商。
    他問我是否有書的點子。
    突然間,感覺我內心的一切都改變了。
    是的,我可以寫一本非虛構類的書,我即興構思了會變成《權力的48條法則》的內容。
    他非常興奮地說,我會付你錢寫這本書,我忘了那個字是什麼,反正是要賣掉。
    然後我會付你在寫這本書期間的生活費。
    所以突然間,從黑暗轉到光明,因為我有了目標。
    而我所有的痛苦,你知道的,我可以把我所有的糟糕上司,所有那些可怕的精神失常的上司,他們如此愚蠢、如此政治,和如此操控的經歷都變成寫《權力的48條法則》的素材。
    我所有最糟糕的經歷都可以融入這本書。
    這一切都對它有意義。
    我不是說這會發生在每個人身上,但在那一刻,我基本上是在接近谷底之前確實陷入了低谷。
    我問我太太,如果這一切沒有成功,我會自殺嗎?
    如果我沿著同一條路走,去做一些、做一些低級工作的話,我可能會變得非常肥胖,酗酒,可能早已經死於心臟病。
    或者也許我會找到其他的道路,但那時我的生活真的處於一個非常低的點。
    目標。
    是的。
    真是瘋狂,這種目標如何能將你從黑暗中解救出來。
    它可以點亮燈光。
    是的。
    對於很多人來說,這真是非常難以找到。
    我的意思是,你不會在你寢室裡坐著思考的時候找到它,但你知道,機會來了。
    你只需要準備好。
    所以我得到了這個機會,你可能會說,哦,那太幸運了。
    這永遠不會發生在我身上,但它會發生在你身上。
    你只是還沒準備好,還沒有認識到它。
    有些人會出現在你的生活中,能把你從當前的境地中解救出來,能與你連接,但你沒有留意。
    你還沒有準備好。
    你不認為自己值得擁有。
    所以每天都有機會。
    我想說的就是,它在你周圍。
    有很多研究,其中有一個是在電視上看過的,似乎是達倫·布朗(Darren Brown),那位魔術師,他展示了某些類型的人對機會的悲觀態度。當你進行一些研究時,其中有一項特別的研究是他們發了一份報紙,並把它交給一組我認為是悲觀主義者的人和一組樂觀主義者的人。研究人員說,當你找到一張一百英鎊或者一百美元的代金券時,請回來找我們。結果悲觀者在瀏覽報紙的時候從未找到它。但是在報紙的首頁上,有一句話寫著“停止研究,去找研究人員。你現在贏得了一百美元。”樂觀者找到了這個消息,而達倫·布朗在街上做過類似的實驗,他在街道中間放了一張我認為是五十英鎊或一百美元的鈔票,當人們走過去時。樂觀者能看到它,而悲觀者卻恰好走過。這張可能是割刮卡的贏獎卡。這讓我對我的心理狀態有了更深的認識,我的心理狀態決定了我是否能看到這些機會,或者完全錯過它們。然後這幾乎會形成一種惡性循環,因為我會想,天啊,我真是一個不幸的人。對吧。卻沒有意識到我在創造自己的運氣或厄運方面發揮了非常重要的作用。對吧。是的,我在《人性法則》中有一章談到你的態度會創造你的環境,這跟你所說的有些相似。其實我談論了兩種態度,一種是封閉的、收縮的、狹隘的態度,另一種是開放的、擴展的態度。你可以稱之為悲觀主義和樂觀主義。但是封閉的態度是你只能通過這狹窄的光譜來看待生活,所有事情都是糟糕的。人們不喜歡你。周圍充滿敵意。這意味著你沒看到現實。你在創造現實。你正在創造那種現實。你看到了這樣的情況,而這就是你所經歷的。擴展的態度是生活是驚人的。所有這些不可思議的事情都是可能的。我充滿希望,隨時都可能有機會。這也不是現實。但是你會通過這樣感覺並抓住任何微小的機會來創造那種現實。你會創造出好的境遇。因此,通過你的態度,你會創造出在生活中發生的壞事。這裡有一個相輔相成的觀點,涉及到無目的感、孤獨感,以及年輕男性和年輕女性在世界上面對的掙扎與困境,就是關於色情的討論。如果你現在瀏覽許多社交媒體應用,你會接觸到相當明顯的色情內容。無論你是否在搜尋它,某些特定的應用在你滾動信息流的時候,一些東西會彈出來,然後你會想,天啊,我在工作中呢。我更廣泛地考慮這個問題,因為研究顯示,約80%的男性和約40%的女性在美國使用色情內容。我想知道你是否對它如何剝奪我們形成浪漫關係所需的辛勤努力有任何看法,以及消費色情是否在奪走我們對真實事物的渴望。
    好吧,這是一種成癮,你必須明白你正在被操控,你正在被編程,這些人已經找出了能夠吸引你的各種圖像,你正在被操弄。你是個傻瓜。他們正在玩弄你,就像馬克·祖克柏和Facebook了解所有吸引你注意力的算法一樣。你被那些他們知道如何製作的圖像所操控,總是渴望更多。就像快餐有各種技巧讓你不斷想吃他們的多力多滋或其他什麼一樣。但是,另一個方面是,我並不打算以一種保守的觀點來宣講色情的問題,因為我並不是道德批評者。但我在我正在寫的書中有一章關於崇高的愛,而我稱之為愛的崇高,就是對一個人、對另一個人類、不論是男性、女性、同性戀、異性戀或其他的愛,以及這種愛是多麼崇高。在那種關係中,你們之間的界限被允許融化,你的自我可以軟化,你能感受到他們的世界,他們也能感受到你的世界。你擁有一種對社會性動物來說是最高形式的聯結。這種聯結超越了宗教的聯結。抱歉。這需要的是,我們有“墜入愛河”的表達。它在字面上是墜落。就像你不斷地墜落、墜落、墜落、墜落。你是開放和脆弱的,讓自己墜落。而當你不這麼做時,阻止你這麼做的原因是在於你不想受傷。你不想變得脆弱,對吧?因為當你向他人敞開心扉時,你可能會受傷。因此,當你們之間出現分歧,或者某位朋友對你感興趣的這個人說了一些惡毒的話時,你就停止了墜落。你終止了,那種浪漫的情感就結束了、死亡了。但是,如果你能克服這一點,讓自己完全打開,也就是不斷地墜落、墜落、墜落,這種不可思議的事情會發生。我描述了這種動態和範例,為什麼對於社會性動物來說,這是最終的體驗。因此,色情完全剝奪了你這種感受,因為對另一個人類的愛是一種迷人的感覺,對吧?有這種火花在發生,這種電流,而顯然也涉及到了性愛。
    這是一段非常身體上的關係,但它不僅僅是這樣,還有某種精神層面的成分,對吧?但這是一種魅惑的感覺,世界變得生動,所有的事物在那一刻都是美麗的,對吧?而色情則使你與一切脫節。它使一切變得機械和醜陋,沒有浪漫的感覺,沒有任何維度。幾乎就像參與其中的兩個人,無論是怎樣的關係,就像機器零件一樣,對吧?他們不再是人類,也沒有情感在其中。沒有任何精神的聯繫。這非常令人沮喪,真的,真的令人沮喪。當我看到這些時,我感到非常遺憾的是我經歷了這些,也為在那個行業的人感到非常遺憾。我覺得這真的非常醜陋和疏遠。現在,正如我所說,我並不是禁慾者,我可以看到一部有愛情場面的好電影,它非常令人興奮和美麗。但是,那種誘惑的因素,我最近看到了一部日本電影,由偉大的導演小津製作,電影中有一位已婚的男性,他正要與一位正在誘惑他的女性發生關係。他們有了一個吻。我想,哇,我的想法被激活了,但我真的非常興奮。那是充滿情感和能量的,它使得性元素因為浪漫的元素、某種違規的元素而變得更強大。沒有裸體,沒有你能看到的性行為,但臨近它的情感本質使我感到非常非常興奮。如果年輕男性特別無法體驗到這一點,如果一切都如此機械化,如此電腦化,那就像人工智能一樣,那就是失去靈魂,失去真正墜入愛河的能力,失去那種深邃的體驗,順便說一句,這種體驗可以非常身體化,並且可能只持續三個月。我不是說必須與一個女人或一個男人保持20年的關係,它可以只有三個月,但這將使你得到更豐富的體驗,使你變得更有人性。我已經在這家公司Perfect Ted投資了超過一百萬英鎊,他們也是這個播客的贊助商。我轉用Matcher作為我的主要能量來源,這就是Perfect Ted的角色所在。他們有抹茶粉、抹茶飲料和咖啡膠囊,所有這些能讓我在很長的錄音日中保持專注,無論發生什麼事情。他們的團隊對質量非常講究,這就是他們從日本採購儀式級抹茶的原因。因此,當人們告訴我他們不喜歡抹茶的味道時,我猜他們沒有嘗試過Perfect Ted。與味道苦澀、草腥的低質量抹茶不同,Perfect Ted的味道平滑而天然甘甜。而且在不知道的情況下,如果你在像Blank Street或Joe in the Juice這樣的地方購買抹茶,你可能已經是Perfect Ted的顧客了。但現在你可以在家自己製作。所以試試看吧,讓我們看看你是否仍然不喜歡抹茶。那麼我會怎麼做呢?如果你今天嘗試我們的抹茶,我將給你40%的折扣。請前往perfected.com並在結帳時使用代碼DIARY40。或者如果你在超市,你可以在特易購或Holland & Barrett購買,或者在荷蘭的Albert Heijn購買。而在美國的朋友們,你可以在亞馬遜上購買。我播客中的幾位心理學家之前提到的另一件事是,他們告訴我一項關於老鼠的研究,研究中他們干擾了老鼠大腦中負責引起多巴胺的部分。然後當他們在老鼠嘴前放食物時,若老鼠距離食物約六英寸,老鼠會餓死,因為他們影響了老鼠的多巴胺。因此,老鼠不再有動機,他們把多巴胺稱為這種動機化學物質。這是讓你採取行動的東西。所以如果你通過做這些高多巴胺活動來摧毀你的多巴胺受體……哦,對,對。我在想我們是否正在培養出一種低動機的文化。基於這個主題,我查看了一些相關研究,確實有說到持續接觸高多巴胺活動可能會導致多巴胺脫敏或多巴胺受體的失調,而這可能會導致你動機的顯著減少。這裡有多項研究指出了這個方向。因此,當我查看一些有關生活目的和人們擁有更少伴侶的統計數據,性體驗變得更加乏味時,我在想,當通過色情讓多巴胺變得容易,我們就不太可能去行動,獲得我們的床上伴侶,是不是有一個共通點?是的,但不僅僅是色情,社交媒體上也有太多這些内容,在其他層面上。因此,你知道,首先你必須理解做一個人類意味著什麼。我們是身體的動物。我們不能一直待在自己的腦海裡。我們是用身體思考的,對吧?我們是與身體裡的化學物質共同思考的。我們非常具身體感,並且從本質上看,我們是社交動物。使我們優越的社交本能就是連結。我能夠看著你,也許能理解你此刻的感受和想法。我們可以進行討論,我們的想法可以互相交流,並進步到更高層次的理解或更低層次的異議。但這就是做一個人類的意義。你不是那個該死的人工智能機器。你不是一個機器人。你不是算法。你不是馬克·祖克柏可以隨意操弄的數據碎片。
    你是一個擁有身體的人,擁有身體上的問題,擁有激素,擁有在你體內流動的情緒。你必須成為一個具體的生物,這意味著在這個世界裡做事情,採取行動,工作,建立生意,動手做事情,健身,見人。要真正進入自己的身體。當你沉浸於色情之中時,你是脫離了身體的。你並不在你的身體裡。至於我知道的,你可能在自慰,可能是,但你並不真正以任何有意義的方式存在於自己的身體裡。因此,我的希望是,如果有希望的話,現在的世界已經出現一些種子,年輕人開始對這些感到厭惡,因為人類的精神依然是非常強大的。它仍然像是,我不想這樣活著。這感覺不自然,不正確。我的希望是在20、30年後,在我可能已經死去的時候,將會有一場運動,人們會如此反對這一切,以至於他們將走向相反的方向。他們將回歸成為人類的意義。他們會重新喚起對我們過去、原始過去、異教徒過去的興趣。這些都是我現在在書中寫的内容。我見過這樣的事情。有時在《紐約時報》中,幾周前有一篇文章談到一群厭惡社交媒體的大學青年,他們絕對拒絕社交媒體,而且不會,這就像一個兄弟會或姐妹會。他們不允許任何進入他們群體的人看手機,說「對,對,兄弟,我們是對的。」如果我現在在大學,我會加入那個團體。不是我認為一切都是邪惡的。我有自己的手機等等。但如果我年輕,會感到這個世界是個骯髒的地方。我想回歸成為人類的意義。我想點燃一場運動,一場回歸那種意味的革命。我希望這會發生。我希望這在未來的安排中。人性中有什麼是我們不想承認的?首先,我們不想承認我們的起源。我們的原始根源,我們是動物。你知道,在我們發明語言之前,我們像任何其他動物一樣生活在戶外,對吧?我記得有一天,我在澳大利亞的悉尼,約十到十二年前。他們有一個驚人的動物園。我討厭動物園,因為我愛動物,認為動物園就像監獄。但我想看看那裡奇特的異國動物。他們有一個驚人的黑猩猩區,那裡的黑猩猩可以自由遊走。我被這個情景吸引,坐了大約兩個小時,因為就像在曼哈頓的一間辦公室裡觀看一樣。那裡有主導雄性,其他雄性如同公司的首席執行官一樣,跟在他身後。我環視四周,注意到所有人都在咯咯笑,感到非常尷尬。他們無法控制自己,因為看到這種跟人類非常相似但仍然是動物的存在讓他們感到不適。他們對這一點感到非常不舒服,這使我意識到,我們對自己這一方面也是非常不舒服的,對吧?那部分我們無法真正控制的,並不合邏輯、不理性、不乾淨的,與所有文明事物相對立的部分。我們對我們的動物根源有著深深的否認,但我們對自己本性也同樣否認。我們希望想象自己是這種聖潔的、有道德的、理性的生物,總是在考慮對他人有益的事情,但這只是一個童話。這不是那個真實的世界,你知道的,更像是我在《權力的48條法則》中描述的那個世界,人們是操縱的,人們玩遊戲,並不是每個人都如此。但每個人都有操縱的一面,每個人都有陰暗的一面。我們其實是極其非理性的生物。我們不想承認這一點。我們不想承認反映這種動物性質的自我部分,我們的非理性,我們對他人的嫉妒。總是其他人才是這樣。所以我舉例說明自戀,我試著在書中說明這點。在自戀的問題上,我指出每個人都是自我陶醉的,你知道?當你正在讀一本書時,看到你的生日恰好出現在那裡,這只是事實。你會說:「哇,那是我的生日,因為你的占星太陽。」我們都對自己感興趣,我們都是自我陶醉的,對吧?當有人突然談論我們時,我們的耳朵會豎起來。我並不是在道德化這一點。這只是事實。是我,是每個人。我們不想承認這一點。總是其他人。總是唐納德·特朗普是個自戀者。總是伊隆·馬斯克是個自戀者。每個人都有自戀的傾向。這就是人性,我們想否認它。我們應該渴望不成為自戀者嗎?還是接受自己的自戀傾向,並順應它呢?因為我在書中閱讀的許多關於權力的內容表明,自戀似乎在某種程度上能讓你更成功。這是值得討論的。看看我們所談論的一些已經達到人生專業金字塔頂端的人,這些總統等等,他們都具備自戀特徵。當然,當然。有些人可以被稱為深度自戀者,這是非常有問題的。有些人則是健康的自戀者。所以很多藝術家我會稱為健康的自戀者。因此我們許多藝術家不一定是最好的人,對吧?他們不常是,你可能不想成為他們的朋友。他們在伴侶方面也許不是最可信的人。
    但他們把所有的自戀能量都投入到工作中,創造出美麗的事物,為人類做出貢獻。史蒂夫·喬布斯並不是一個特別好的人,對吧?他非常有侵略性,非常果斷,而且是一個控制狂。但看看他創造了什麼,好嗎?這是健康的自戀。AA組織首先告訴你的事情是什麼?我沒有參加過AA,但我知道那是承認你是個酒鬼。如果你不能承認自己是一個酒鬼,你怎麼可能停止成為酒鬼呢?你首先必須承認這一點。因此,如果你想停止成為一個自戀者,你必須屈膝跪地,承認自己是一個自戀者。因為如果你否認,並說其他人都是,如果你無法向內看,你怎麼可能改變呢?即使地球上最聖潔的人,例如甘地和馬丁·路德·金,也有明確強烈的自戀傾向。這個世界上沒有聖人,每個人都有這些傾向。所以,放下你自以為是的姿態,向內看,看看你內心中那些自戀的特徵。如果我面對一個自戀者該怎麼辦?那麼,誰不是呢?在當今世界,你總是面對自戀者。那我該怎麼辦?因為我在想你書中提到的一些規則,比如不讓大師失色。如果我正在與一個自戀者打交道,我是否應該隱藏我的優勢和劣勢,以迎合他們,而不讓他們失色?是的,但作為第一條法則的一部分,這就是做人的美好之處。你可以同時做兩件事情。你可以有意識地玩這個遊戲:我不會讓他失色,因為他會解雇我,因為我會讓他感到不安。但同時在我的腦海中,我在想,那個人不比我好。它們不配得到那個地位。其實他們有點無能,甚至愚蠢。總有一天,通過忠誠並向他們學習,我會崛起,我在聰明地做事,因為我必須這樣,我是一個社會性的動物。在那個時候,我可以說,離我遠點。我不再需要你了。我比你更強。你可以讓他們失色,但你要玩這個遊戲。但最糟糕的是如果你把它內化,然後想,我實際上是劣等的。我不會讓他失色,因為我不是一個好人。我不值得。然後你內化了這種劣等感,這將伴隨你一生。所以你可以同時玩這場遊戲的兩邊。你談到在生活中表演以獲得成功。在你看來,我們必須是演員嗎?好吧,這是我開始有點不耐煩的地方,因為每個人都是演員。對吧?但沒有人承認。當你三歲的時候,你已經在表演了,對吧?你哭是因為你想引起父母的注意。你和兄弟姐妹製造麻煩因為你想得到你想要的東西。你正在學習如何操控。孩子們非常善於操控。孩子們是天生的演員。他們學會了通過某種行為來獲得他們想要的東西。如果我是一個天使,媽媽就會給我這個和那個,即使我知道我不是天使。我們是一種社會性動物,我們有語言。我們能用言語和語言說一件事而做另一件事。我們可以撒謊。我們可以欺騙。我們可以告訴人們,我喜歡你的劇本。你在電影中表現得太棒了。天啊,你今天看起來真棒。我們並不意味著這些,但我們能這樣做,因為我們有言語,我們能在這方面撒謊。我們都是演員。如果每個人都直說他們對其他人的感受,沒有人會和睦相處。我們早就會自相殘殺了。你總是在告訴老闆他們想聽的話。你總是在告訴你的伴侶。你總是有點掩飾你真正的感受。你是個演員。我不明白這麼複雜的地方在哪裡。我不明白為什麼人們看不出他們在生活中的每一天。在另一種情況下,你對兩個不同的人從來不一樣。你在父親面前的樣子,和在兒子或同事面前的樣子,完全是不同的人。你的笑話不同。你的身體語言不同。你是一個演員。好吧。有些人擅長這個。有些人則不然,但你都是演員。我認為根本原因是操控、撒謊、表演本身是可怕的東西,所以沒有人願意自願承認他們正在這麼做。但是根據我從你所說的話中推斷的,為了在生活中獲得成功,你需要稍微撒點謊、操控和表演。好吧,你確實是。這並不是說你需要這麼做。你已經這樣做了。即使你可能不承認,你也在這樣做。你看,這就是回到悉尼動物園那個場景,人們對自己性格和個性的某些方面感到非常不自在。我不希望你到處想着,天啊,操控真棒。隨心所欲地欺騙他人,獲得我想要的東西,對他們不在乎。不是的。但承認你有能力操控,並且你經常下意識地這麼做,並且經常以被動侵略的方式這麼做,是更好的。承認這一點是有好處的。而且在你必須的時候,他們能夠玩這個遊戲,比如總是少說必要的話,會幫你省去很多痛苦。你不需要在一生中都在實踐這些。我認為你也不想。那條法則是什麼?總是少說必要的話。第四條法則。你可以給我解釋一下這個嗎?在看強大的人時,說得少的人總是比那些不停閒聊、嘴巴無法控制的人散發出更大的權威感。
    這個想法是,如果你無法控制自己的嘴巴,只是不斷地說說說,這會讓別人覺得你無法控制其他事情。你沒有自控力。這給人的感覺是非常無權威的。而且顯然,你說得越多,就越容易說出一些愚蠢和不理性的話,讓你後悔。
    因此,強大的人知道如何指揮觀眾。他們坐在那裡,讓別人講話和爭論。偶爾,他們會說一些可能有點模糊的話。大家會說,哇,這很有趣。羅伯特說了那句話。那是什麼意思呢?你看起來很有權威,對吧?你散發出一種神秘的氣息,你散發出控制的氣息。
    很多人對此感到困惑,因為他們認為,哦,我是不是應該隨意說任何我想說的話,只是談論?其實不是的。在社交世界和工作世界中,你不能這樣做,這會讓你陷入麻煩。學會控制你的談話內容,並明白有些時刻少說話其實比不斷喋喋不休更有力量。
    在我多年經營業務的過程中,我提出了一個概念,這是我與幾個人分享過的,稱為你的貢獻分數。就像我們有信用分數一樣,如果我們在財務上不謹慎,我們的信用分數會下降。我認為同樣的道理也適用於我們在團體中所做的貢獻,或一般來說我們所做的貢獻。我隨著時間的推移學到了這一點,因為在我很多年前的一家公司裡,有一位員工,在會議室裡,每當人們腦力激盪時,他們還未想好要說什麼,他就插話說,我們可以做個類似的快閃活動等等,他們只是出於即興想法。
    而我作為首席執行官觀察到的是,當他們說話的那一刻,彷彿人們都在翻白眼,想要打斷他們,因為他們形成了這樣的貢獻分數,這表示當這位人士貢獻時,總是表達不清且沒有生產力,且耗時過長。然而,還有一位我記得的來自曼徹斯特辦公室的男性,幾乎不說話,每當他開口時,總是讓人感到重要,因此每當他開始說話時,整個房間都會朝他轉移,像是屏息以待。
    所以,保護自己的貢獻分數也是一門藝術。對,我記得50分。我曾跟他一起出席會議,50美分。他幾乎不說話,而人們卻感到戰戰兢兢。我的天,他不說話。他對我的想法不感興趣。他只是一臉冷淡地坐在那裡。然後當他說話時,哦,那聲音有點喘,不過語氣非常短促而果斷。但他完全掌控了整個房間,因為他就那樣坐著,好像對人們所做的事情並不太滿意。這讓他們競爭著想讓他高興。
    有趣,真的很有趣。他是掌握《權力48條法則》的高手。我在想的另一條法則,如果我們回到權力法則,就是讓別人做事,但要獲得功勞。你聽到我這麼說時的表情。好吧,你知道《權力48條法則》中有諷刺的成分。人們必須能夠理解並讀出諷刺的意思。因此,我在那裡有一章,講述利用人們的信仰來創造類似邪教式的追隨。我並不是說要你去創造一個邪教,我是在告訴你為什麼你現在可能身處在一個邪教中,因為這就是邪教的運作方式。
    所以,在我在好萊塢工作的一段時間裡,我曾為一位電影導演工作。我們有這樣一個過程,就是坐在一個房間裡討論故事和對話的內容。我會在裡面提出所有的對話和想法,而他則會把這些記下來。我不會說我寫了一半的劇本,但至少有三分之一或四分之一是我的想法、貢獻和對話。我從未因為這些獲得任何一個功勞,始終是他的名字在上面。人們會說,哇,真有趣。那真的很好。我喜歡那句。這是我的句子。
    好吧,我學到這就是叢林法則。在特別是媒體娛樂行業工作時,人們會竊取你的工作,把自己的名字貼上去。所以,當你在觀看某個新聞廣播或採訪的電視節目時,他們的笑話並不是他們自己的,他們並沒有寫那些笑話,而是有一群人在為他們撰寫所有的內容。所有那些出現的輕鬆事實都是由一組研究人員貢獻的,你永遠都不會聽到他們的名字。你永遠不知道他們是誰。他們拿走了自己的工作,把自己的名字貼上去。這就是叢林法則。叢林法則是不要因此而感到不安,這是遊戲的一部分。
    你知道,我在那時感到不安。當時我沒有說任何話,也沒有做任何事情,但我心生怨恨,沒有人認可我的工作,哀怨不已。如果我當時要是聰明點,就會知道這就是現實,羅伯特,冷靜點,最終人們會看到你的劇本或者書籍,或其他事情的,你會沒事的。但我只是想告訴你,這就是世界的運作方式,不要那麼天真,以為事情不是這樣的。如果你發起抗議,可能不小心就會讓主人的光芒黯然失色。
    哦,我被解雇過了。有趣的是,在某些方面,想要奪取功勞實際上也會導致你被解雇。因為我永遠不會忘記,早前在我曾經創辦的一家公司裡,我的團隊大約有200人,在曼徹斯特。
    有一個二十多歲的小孩,每當我們在公開的公司頻道裡,有人純粹是忘了在發放榮譽時提到他的名字,他就總是一副悶悶不樂的樣子。這樣的情況可能每六個月就會發生一次。你只是忘記了他對這個項目所做的貢獻。這在所有行業中都是會發生的。人們有時不會感謝你。我記得聽說他在外面的階梯上抱怨。這是我能形容的最好方式,他在向其他年輕的團隊成員發牢騷,抱怨自己沒有被包括在那條訊息中。這使他發展出了一個可怕的聲譽,變成了一個總是抱怨、總是想要佔功的人,因為試圖搶功是被視為不光彩的。
    因此,如果你仔細閱讀這條法律,其實是關於有權力的人如何使用這些。假如你是一個下屬,做了工作,你不想因為這樣而搶功,因為這樣會讓你陷入麻煩,對吧?但有權力的人幾個世紀以來一直利用其他人的勞動,並把自己的名字放上去,讓自己看起來強大,讓別人覺得他們有無窮的精力。好吧,所以你必須用智慧來應用這條法律。如果你是一個下屬,正在進行某個項目,這是個團隊項目。不要出來搶功,因為大家只會嘲笑你,讓你自取其辱。因此,每條法律都有其背景,但有權力的人會使用這條法律。如果你不認為這是運作的方式,抱歉,你將面對一場痛苦的洗禮。
    我想這裡有一個關鍵的主題,這可以在你其他的書《人性法則》中發現,那就是掌握你的情緒自我,因為如果你無法掌握自己的情緒,這些事情都將無法實現。我無法避免搶奪應有的榮譽。如果我沒有這種情緒控制的基礎,我也無法不讓自己在我的上司面前出風頭。這是真的嗎?情緒控制真的是一切的開端嗎?是的,這是自我控制。當然,你可以過於極端,變得沒有情感,變成冷冰冰的人。情感是重要的,因為你不會寫書,也不會創業,除非你感到興奮,除非你有那種情緒能量。
    所以我不是在談論抑制情感。那會非常適得其反,也不具力量,但有些情感會讓你陷入麻煩,尤其是作為社會性動物。因此,不是說你壓抑情感,而是學會如何引導和控制它們,並認識到某些行為會被解讀為沒有力量、歇斯底里、無法完成事情、不稱職。所以作為一名演員,你學會如何展示合適的形象和外表,而這需要一定程度的情緒控制。是的,絕對是,非常重要。這並不容易,因為當你年輕時,特別是你很容易情緒化,你會以艱難的方式學習這些,這也是我當初學習的方式。我試圖教給你一些教訓,這樣你就不會犯那麼多錯誤,但這是困難的事情。你通過犯錯、說一些愚蠢的話而失去工作、超過你的上司而導致失去工作來學習。你就是通過犯錯來學習。
    你知道的,有什麼方法可以增強我的自我意識嗎?因為,你知道,我們都在生活中經歷著不同的事情,但似乎有些人從這些經歷中學習,變得更加智慧和有效;而其他人則不斷重複著自己的循環。我特別問這個問題,因為你是一位作家,所以你花了很多時間思考,思考發生在你身上的事情、你的工作、經歷和感受。如果你犯了一個愚蠢的錯誤,會有兩種路徑。常見的路徑是,該死的人,他們背叛了我,是他們的錯,你知道的,對吧?或者我犯了那個錯誤,但你知道,如果環境好一點,如果我有更多的錢,如果這個人支持我,那一切都會順利。這是我們自然會做的,而這就是那種從未從生活中學習的人。
    因此,你的第一個本能必須始終是,而且不是說你的第一個本能,我訂正一下,是你的第二個本能,因為你的第一個本能總會是那樣的。有一本很好的書,我記不得作者的名字。『錯誤是我犯的,但不是我。』我強烈推薦這本書,它大約在十年前出版。我記得是艾略特·阿倫森(Elliot Aronson)。哦,是的,我知道!非常好的一本書。無論如何,你的第一個本能總是會是,這是一個錯誤,但這不是我的錯。我沒有責任,明白嗎?每個人都會這樣做,我也是。你的第二個本能是退後一步,想等一下,這不對。我在自欺欺人。實際上,我在那裡也扮演了一個角色,那裡發生了什麼。那我扮演的角色是什麼?我本可以做得不同嗎?也許這非常微妙,也許是我的肢體語言讓人不喜歡的某種東西。或者也許是我說的話或做的事本可以改變情況。那我做了什麼?然後你可以從中學習。如果只有10%的責任在你的身上,至少要視為30%,這樣你就能從中學習,誇大你的角色和錯誤,因為這樣你就能夠從中吸取教訓。你可以理解你能夠改正這些錯誤,對吧?因此,在最初你總是可以責怪別人,然後你會退後一步,你可以進行這個小舞蹈,你會說,不。我想我一定在這裡出錯了。
    事情出錯時,我們會立即尋找責任。
    一旦我們開始指責,往往會立刻想到報復。
    我們想要報復。
    我們想要糾正對我們所發生的不公。
    我們想要改正不公正的事。
    你提到這是人性的一部分,但同時也給我們一些建議。
    我想這是在一本關於權力的書中,記得是第36條。
    當我們感到受到不公對待時,羅伯特,當我們感到有不公正存在時,
    最佳的應對方式是什麼?
    這要視乎具體的錯誤和不公而定。
    讓我舉個例子。
    某個同事在工作時說,我聽說他們對我的老闆說了什麼,這讓我失去了晉升的機會,他們在我背後說閒話,讓我很煩。
    好吧,你有幾個選擇。
    一切都取決於情況。
    所以如果你想在生活中成為一個有策略的人,這是我推薦的,
    你必須考慮具體的情況,而不是僅僅認為只有一個答案。
    這裡有幾種可能性。
    所以第一,有可能你在一個糟糕的工作環境裡,辦公室政治也讓人不舒服。
    我在最近的演講中提到過,可以用零到一百的比例來評估一個組織的文化。
    一百是我所謂的「現實團體」,那裡的人只對完成工作感興趣,結果才是最重要的。
    零則是所有事情都是政治的,所有事情都是個人的,都是誰認識誰,如何巴結老闆的事。
    好吧。
    如果你在一個20%水平的公司,那麼就趕緊離開。
    好吧。
    你有這樣的一位同事,但可能還有其他類似的同事,而這個人可能一直在製造問題。
    你需要留在這份工作裡嗎?
    這是你首先要問自己的主要問題。
    如果你真的需要這份工作,而只有這一個人存在問題。
    那麼你需要經過幾個步驟。
    第一,值得你不以個人面對嗎?
    我不想說高貴的道路,但我想問,對我來說真的不值得因為這而感到不安嗎?
    從長遠來看,假裝這件事情沒有發生會更好,然後以另一種方式獲得晉升。
    證明自己成功才是最佳報復,你知道的,那我該如何做到呢?
    可以忽略他或她,以及他們所做的事,專注於你能做的,得到你應得的晉升。
    第三個可能性是對這個人的反擊,這也是我認為你需要考慮的一件事,對吧?
    這就是將遊戲還給他們。
    所以當你面對不道德的人,比如普京那種,
    他們願意不擇手段地獲得權力,而你不願意,這是非對稱的戰爭。
    他們有比你更多的選擇,好嗎?
    這個人對你這麼做,他們會為了權力不擇手段,這讓你處於一個持續的劣勢。
    你該怎麼辦?你必須採取他們在戰爭中所稱的威懾策略。
    你必須讓這個人知道你並不是可以隨意對付的對象,你會做些傷害他們的事,
    不過這是控制在你的範圍內,而且只會發生一次。
    你會損害他們的名譽。
    你會散佈一些關於他們的惡劣謠言,但你不必感到自己在降低自己。
    這只是一次性行動,向他們展示從今以後,最好別惹我,
    因為該死的,我的口袋裡有一把槍,我可以用它。
    你不能只是屈服,因為他們會一次又一次地對你這樣做。
    所以你有三個選擇,你必須選擇最好的那一個。
    如果你厭惡你的工作,無法避開這個人,那就辭職吧。
    如果你不想採取低劣的手段,
    如果你認為長期來看,為了你的靈魂和安全,專注於你的工作並透過工作報復是最佳方案,
    那可能就是最好的解決方案。
    但是有時,你需要對他們發出一記警告,說,
    瞧,你不能攻擊我,因為如果你這麼做,會有後果。
    因為這類人,他們以看似最脆弱的人為食,對吧?掠食者喜歡獵物。
    是的,但如果你選擇第二個方案,顯示出他們並未真的影響到你,
    然後你態度上表現得好像這沒什麼大不了的,
    但你仍然努力工作,仍然做好你的工作,
    他們可能會想:「嗯,這很令人印象深刻。有趣。」
    這個人有自我控制,可能在某種意義上會對你感到害怕,
    因為你展現出來的平靜。
    所以一切都取決於你是誰,你的本性以及你所面對的這個,
    這個馬基雅維利式角色的本質,你知道的,
    但要在瞬間中保持清醒,關注當前情況,從長遠考慮發展。
    所以有時,長期思考意味著表現出你能採取行動,
    因為這樣他們可能會在接下來的幾年裡讓你獨自安靜。
    當我們從整體上觀察世界所發生的事情,很多事情都改變了,很多事情都改變了。
    其中一個改變是,我認為你提到過,我們的社會不再由一些偉大的宗教神話團結起來,
    你知道,我聽你談過民主等等。
    因此,人們不再相信相同的觀念,
    因為所有形式的權威現在都受到質疑。
    而你是一個研究歷史的人,了解歷史循環的人。
    那麼在此時此刻,我們處於哪個歷史循環中?
    以及如何導航其中?
    好吧,尤其是如果你是像我這樣研究歷史的人時,你必須保持大局思維。
    歷史上總會有這樣的混亂循環時刻,這些時刻可能源於過去的瘟疫,或是持續進行的某場可怕戰爭,例如歐洲的百年戰爭。人們在這些時候感到真正的無力與無助,世界也因此陷入意義危機。如果我指向古代的特定時刻,不論是在亞洲還是歐洲,這樣的情況就不斷發生。這是一個循環,時常會重演。
    當人們感到無力與無助,周遭充斥著混亂時,他們往往會被專制人物和簡單解決方案所吸引。人們變得更加不理性,更容易陷入邪教和那些聲稱提供簡單解決方案與易懂答案的信仰系統中,例如「讓美國再次偉大」這類口號,聽起來似乎很簡單,容易接受,因此人們會投票支持。
    在混亂和無助的時刻,人們會尋求某種能使他們穩定下來、賦予他們意義的東西。但這往往是非常危險的。因此,我認為我們現在正處於一個全球性的類似時刻,這不僅僅是美國的問題。信不信由你,事情可能在表面之下悄然發生,且這些變化是隱而易見的,比如氣候變遷。
    有很多人不相信氣候變遷,但它影響著每一個人,使大家稍微變得神經質。這種感覺讓我們無法控制氣候,認為這些災難將不斷發生,產生了一種強烈的無助感。全球經濟中,現在你的生意正處於印尼、日本或中國等地正在發生的事情的掌控之中,這也帶來了可怕的無力感和失控感。而你的政治人物似乎對你的需求毫無回應,他們的行動和言論並未帶來你想要的結果。因此,你更容易追隨那些提供簡單解決方案的煽動者。
    所以,如果你生活在這種時期,這種情形比過去更加危險,因為社交媒體和網路迷因,以及正在席捲整個人類的病毒效應。過去在黑死病、百年戰爭、法國大革命和工業革命期間,這些並不存在,而這些會增加風險,讓當前的情況更為危險。
    因此,擁有長遠的視野,明白這是一個混亂時刻,我應該控制我的思考和信仰。我會對別人告訴我的事情保持一定程度的不信任,當別人開始說「這就是邪惡所在」或「這就是世界的問題」時,我不會變得如此情緒化。我會對那些提供簡單解決方案的人保持高度警惕,他們會說「如果我們只做這一件事,一切都會變得很好。如果我們只加徵關稅,如果我們只驅逐所有移民,美國將會變得美好。」這些都是對你進行的童話故事販賣。
    我並不是想要偏向某一政治立場,因為另一派也推銷自己的童話。不用擔心,我能理解這一點。我能問你一個關於這本書的問題嗎?這本書和你剛才所說的內容有關,48條權力法則,哪一個年齡層的人最常給你發郵件呢?年輕男性。年輕男性支持特朗普。我知道。
    我感覺你不太喜歡特朗普,根據我研究得出的了解也是如此。那麼,你會對這些人怎麼說呢,為了表達你為什麼會這樣看待事物,以及他們潛在的誤解?我想說的是,你要能夠為自己思考。
    假設你認為特朗普是答案,將解決我們所有問題,那麼你要有能力退一步思考,也許他所做的某些事情,我並不贊同,這不對。你知道,保持點辨別力,保持距離,能夠批判自己的立場。我是左派,民主自由派的一員。他們是傻瓜,他們是愚蠢的,完全無能,我不怕說出來。他們犯了很大的錯誤,這次選舉搞砸了。他們很笨,而說出這些話是痛苦的,因為這是我支持的陣營。但是我並不相信他們所推廣的所有事情,其中確實有我不同意的觀點。他們某些政治正確的政策我實在覺得是荒謬的。
    因此,你要能退後一步說,我並不贊同他所說的一切。要有些尊嚴,有些自我價值感。說我可以為自己思考,並不會過於情緒化。因此,你認為所謂的男性氣質和兄弟情就是這樣,只會說「哦,羅伯特,去你媽的,你真是個白癡」,而留下這些YouTube評論,我常常收到這樣的評論。「去你媽的」,你可以填空白地完成對話,對吧?這不是男性氣質。這不是堅強或強悍的表現。這是愚蠢,因為你無法為自己思考。情緒化並不是男性氣質。男性氣質應該是自我控制。我擔心,男性氣質就是能夠退後一步,思考這是不是正確的做法。我必須好好想想,做一些更具生產性的事情,更積極的行為。有時候,我還得批評自己。弱者無法自我批評。
    所以,如果你在聽我的話,至少要願意承認我的某些想法也許是錯的。我自己的想法以及你的想法,對我來說這是力量,這是男性的美德。能夠批評自己的立場,而不是總是如此情緒化,過於激動,並留下那些惡劣的YouTube評論,正如我現在肯定會收到的那樣。你讓我反思了我前幾天讀到的某些事情。
    我想是在X上看到的一項研究,顯示當你擁有更多睾酮時——我們可以用它作為男性特質的指標——在研究中,你更有可能獨立思考。他們有兩組人,一組人給予了睾酮。我想那是一組男性。他們都必須進行這個測試,而睾酮水平較高的那一組是被給予人工睾酮的。他們不太可能屈服於外界社會的期望,我認為這是你所說的的一個指標,即真正的男性特質是擁有自己信念的力量,並能忽視社會壓力去迎合。
    你提到了左派的醒悟文化以及他們如何搞砸了這件事。我自認為是無政治色彩的,但說實話,這聽起來有點奇怪,我能看到雙方的優點。所以我真的很難對某一方產生認同。我認為,這對經濟有好處,對不同社會階層也有好處。因此,我對你被迫做出的二元選擇有非常強烈的負面反應。
    是的,正確的。我一直在這方面保持距離,但在醒悟文化和左派如何搞砸這件事的方面,他們錯在哪裡呢?還有,特朗普對了哪些呢?嗯,我不知道,對我來說,說特朗普對了哪些事情太痛苦了。
    你得能這麼說。我知道,他,我告訴你他對了哪些,還有他特別擅長的,就是溝通和信息傳遞。所以民主黨在這方面完全糟糕,對吧?他們無法塑造一個能拯救自己生命的信息,即使一切都依賴於此,他們也很糟糕。他們不知道如何溝通,也不知道如何製作一個簡單的信息。現在,我說過簡單的信息可能會具誤導性,但在政治上,你必須有這樣的東西。你必須支持一個直接的願景,並且要有力量,願意為此而奮鬥。
    所以我有一些民主黨內部人士的耳朵,我告訴他們,你們錯了的地方和特朗普對的地方,就是讓公眾看到你們是戰鬥者,是強大的,相信某種東西,並且願意讓其他人感到不滿,因為你相信某些事情。他對大眾的很大一部分並不關心。他關心的是他的基本盤。他不在乎自己是否被討厭。好的,民主黨也不在乎你是否讓這個特定利益集團或那個特定利益集團感到不滿。簡單的人必須恨你。被恨是一件好事。站在某一邊並且願意去戰鬥。你們完全搞錯了。他對了。在溝通和信息傳遞方面他做得很好。
    好的,當談到政策時,我們在好與壞之間有相當大的鴻溝。但我的意思是,醒悟是一種意識形態,它與日常生活、與我們周圍發生的事情並沒有真正的聯繫,對吧?這種觀念就像是一個純潔的測試,這些是我們所持有的某些東西,如果你相信它們,那你就站在正確的一邊;如果你不相信,那你就是錯誤的一方。這是一種二元對立的思維方式,一種黑白分明的世界觀。然而,現實並非如此。事情不是黑白的。事情存在灰色地帶。是的,的確有一些東西是邪惡的,謀殺就是邪惡,社會不公也是。我們都能同意某些社會不公的問題。是的,但並不是非黑即白的,如果你不相信這個,你就是一個邪惡的壞人,知道嗎?
    例如,在以色列和巴勒斯坦的問題上,我恰好是猶太人。整個一生我從來不是錫安主義者。我很高興自己是猶太人。我做過成人禮,對此沒有任何反感。我感到驕傲。我不是一個在猶太教上有宗教信仰的人。我明白,因為在大屠殺中我失去了很大一部分祖先,這對我的童年產生了深遠的影響。對我來說,這是一段非常創傷的經歷,我的父母仍在從中恢復。
    因此,當談到以色列和巴勒斯坦時,我感到非常矛盾,因為我遇到了巴勒斯坦人,他們描述遭遇的恐怖故事以及他們土地喪失的影響,以及巴勒斯坦是多麼美麗的國度,失去家園是多麼創傷性。然而,同時猶太人在大屠殺中完全無家可歸,他們也確實來自這片土地。我能看到雙方的觀點,這是非常痛苦的。如果我要設計一個解決方案,首先,我覺得內塔尼亞胡是一個可怕的人。但可以達成一個中間立場,即可能會有兩國方案。但那些醒悟的人,哦,天啊,算了,你只是在支持種族滅絕。滾開。那不是生活,那不是現實。這不是世界的運作方式。不是這世界上事情發生的樣子。你沒有處理現實世界。你只是想表現得道德純潔。你不真的願意犧牲、捲起袖子來提出實際的解決方案。你只想大喊大叫,發發脾氣,表現得像是地球上最有德行的人。
    但這難道不是人性的一個法則,適應於我們的部落嗎?因為我認為處於政治中心或無論我處於何種立場,你會受到雙方的攻擊,因為有時你會和這個人進行對話,他們會說,哦,我的天,你的右派。然後和那個人交談,他們會說,哦,我的天,你的左派。因此,你根本就無法融入。其實,我的直覺會誘惑我。
    我的直覺,我的原始本能就像是,斯蒂夫,快選邊站吧。至少這樣你會有一群人來保護你。你也談過這個,擁有一群人在身邊而不是孤立一人能提供保護。因此這真令人心動。這很誘惑,但你將失去你的靈魂。在這個過程中,你會失去你的尊嚴。參與一個群體是可以的。我記得我在1983年還是個年輕人。毫無疑問我當時站在左派。我不否認這點。我曾經去尼加拉瓜作為記者報導在康特拉與桑地諾派之間的戰爭。我當時更偏向桑地諾派,但隨著事件的發展,桑地諾派的真正惡行逐漸浮現。我的意思是,無論是他對尼加拉瓜所做的,都是真正的邪惡。但在那時,我覺得他們非常棒。我還記得有一天,他們有一個巨大的廣場,我在馬那瓜。馬那瓜剛經歷了一場驚人的地震,整座城市仍在廢墟當中,但有一個巨大的廣場卻擠滿了人,因為教皇來了。這對桑地諾派來說是一個大事件,因為他們被認為是反上帝的,但這不是真的。無論如何,我和幾十萬人一起在那裡,大家都站在同一邊的感覺令人陶醉。我感受到一種從未有過的連結,與這些人們的相連是如此的歡樂和令人興奮,但這同時也非常危險。因此,我喜歡這種經歷,但隨著年齡的增長,我開始意識到,我不想再有那樣的感覺,因為我覺得這可能會變得非常醜陋和危險,正如尼加拉瓜最終所變成的那樣。你知道,就像希特勒的集會一樣。奇怪的是,作為一名猶太人,我一直對希特勒的紀錄片感到著迷。我可以看每一部希特勒的紀錄片,觀看這些紐倫堡集會是如此引人入勝。我的天,這就像是一種毒品,這太瘋狂了,所有人都拿著火把以同樣的方式行進,這些標誌,所有的一切。你可以理解人們是如何陷入這種狂熱之中的,對吧?但這是非常危險的。即使在馬那瓜的那一刻,回想起來,嗯,我也許應該對此保持更多的自我距離。你覺得我們現在處於類似的時期,正在陷入狂熱嗎?是的,我們正在沉迷於簡單解決方案和未經思考的事物。我是說,人類的愚蠢是什麼?這個問題讓我困擾了很長時間。事實上,我系列中的第三本書本來應該是《人類愚蠢的歷史》,但我的出版商認為這是一個過於負面的主題,而且這本書也會太長。但愚蠢是無法思考你行動後果的能力,是自以為是,認為你知道答案,並根據這種信心採取行動,但卻不去考慮造成的後果三、四、五步。天啊,我在我們的政治地圖上到處都能看到這一切,人們採取行動,感覺就像我們的本我在統治世界,像青春期一樣,你知道,我會這樣做,這樣很酷,這樣會很有趣。你並沒有意識到,你將因為服用了這種藥物而在駕駛時發生車禍。我們從中獲得了很多的青少年思維。我會採取這種行動,因為它很激烈,很生氣,會解決問題。但從現在起五年後的後果將是可怕的。那就是人類的愚蠢。你說特朗普正在運用權力的法則。特朗普成功運用了哪些權力法則?不惜一切代價保持核心關注,他是這方面的大師。我記得我在一次書籍巡演中,無法回想出在哪裡,某個世界隅角,也許是在澳大利亞,也許是在新加坡。每個人都在談論唐納德·特朗普。整個世界似乎都對他著了迷。我認為歷史上從未有過任何人擁有那種權力。不惜一切代價保持核心關注,他絕對是這方面的高手。他運用了第27條法則,利用人們需要相信的心態來創造像邪教般的追隨。他擁有邪教般的追隨者,對吧?人們認為他所做的一切都是對的。他真的,天主與他同在,天主在保護他。這是邪教,對不起,但這是邪教,這是政治,不是宗教,這是大膽的互動。他知道如何大膽互動,我相信這是第28或第29條法則。因此有幾條法則,他創造出引人注目的場面,但他也違反了很多法則。在我的公司Flight Studio,這是我更大公司Flight Group的一部分,我們不斷尋找與我們的觀眾建立更深聯繫的方法,不論是新節目、新產品還是新項目。這就是我為什麼推出對話卡片的原因。我之前依賴的Shopify,是今天播客的贊助商,我將在接下來的大型發佈中再次使用他們,你們很快就會聽到。因為他們讓我能夠輕鬆地設立一個在線商店,可以接觸到全世界的你們。不論你的業務規模如何,Shopify擁有讓你的業務提升到新水平、並更好地與全球客戶聯繫所需的一切。為了感謝大家聽我的節目,我們將提供試用,僅需每月1美元。你可以通過訪問Shopify.com/Bartlet來註冊。那是Shopify.com/Bartlet。或者在下方的描述中找到鏈接。
    我在聖誕期間思考的其中一件事情是身份以及在生活中擁有身份的陷阱。這讓我想起《權力的48條法則》第48條,即假設無形狀。你對身份這個主題有什麼看法?因為某種程度上它是有用的,但它也可能成為一種墮落,就像你在這個對話開始時提到的,当人們到了30歲或40歲的時候,幾乎會經歷中年危機,因為他們已經成為成功的會計師等,這就是他們的身份,也是他們的朋友圈。我想知道你對身份的看法。
    不去用具體的定義思考「我就是誰」,不給自己貼上標籤是很好的。比如說我是律師,我是右派的特朗普支持者,我是企業家。你不止於此,對吧?你身上還有其他的東西,對吧?你有靈魂。我知道這是一個過時的概念,但我相信人有靈魂,這可以是他們的性格,或他們在出生時幾乎就有的特質。這就是使他們成為他們自己的原因。這是他們回到自我時所具備的尊嚴感,但我無法為此貼上標籤。我無法賦予它一個名稱。我不能說這是當律師、白人、黑人、左派、右派或任何其他的身份,對吧?我喜歡認為自己是一個世界公民,一個宇宙公民。也許這只是我個人的想法。我對每一種文化、每一種宗教都感興趣。你知道的,我對西非的約魯巴宗教的著迷程度和對佛教、伊斯蘭教等的著迷程度是一樣的。它們都讓我著迷。每個國家、每種文化都有一些令人難以置信的東西。
    我在我的新書中深入研究了諸如阿茲特克文化等主題。這是一個驚人的故事,驚人的歷史。這不是我。我不是墨西哥人。我與之沒有時間上的聯繫,但作為一個人,我與之有連結,我在非常深層次上認同它。那首詩呢?在面對這個宇宙時那種魔力的感覺,對於他們創造的那種驚嘆的感受,以及我在我的新書中所描述的他們創造的城市特諾奇提特蘭,它是歷史上最偉大、最美麗的城市之一,是人類所創造的城市,與義大利的威尼斯相媲美,卻完全被西班牙征服者摧毀。它的任何痕跡都沒有了。如果你去墨西哥城,你什麼也看不見。他們摧毀了一切。但第一批到達那裡的征服者所呈現的畫面是,「我的上帝,這就像一個童話,它是如此美麗。」他們的藝術作品、文化、音樂在我讀到的時候都讓我驚嘆不已。他們的哲學。我與此產生共鳴。
    如果我們能有一些距離,只要我們意識到我們都來自相同的根源,事實上根本就沒有民族這回事,我們都來自相同的人類,所有的文化都是相互關聯的,所有的人類都是互相關聯的。這是一個如此簡單的觀念,但它能摧毀我們所有的分裂,所有的派系,所有微不足道的身份感。我不會因為來自加州或洛杉磯,或者因為我是猶太人或美國人而獲得我的身份。我是因為是一個具有這股浩瀚歷史的人類而獲得我的身份。沒有人會在這方面跟隨我。我知道這只是我自己。這是我的願望。如果人類在一百年後能夠相信這一點,對我們將大有裨益。這意味著我們都必須保護這個星球,讓它能夠留給我們的孩子,氣候變遷影響著我們所有人,我們都在一起。我知道我聽起來不像寫《權力的48條法則》的那個人,所以請原諒我。
    你提到的那本書,你正在寫的書,感謝上帝,它快要寫完了。它叫《崇高的法則》嗎?噢,是《崇高》,是的。自從我們上次交談以來,你在這本書上又取得了進展,所以我只是想知道如果我現在問你這個問題,這本書是關於什麼,以及你為什麼要寫它。你在這個對話的早些時候談到要非常清楚自己為什麼要做某些事情。你為什麼要寫那本書?
    好吧,我寫我的書總是帶著一種緊迫感。因為我們正面臨一個問題,我希望幫助人們。我覺得《權力的48條法則》出現在人們過於天真的時刻。我覺得《誘惑的藝術》是人們對於性別心理學的理解不足。我寫了戰爭的書,因為我覺得人們在策略方面非常糟糕。《50美分的書》則不同,但《精通》這本書是因為人們已經失去了對職業精通的理解。《人性》是因為人們對於與人交往非常笨拙。而現在,我覺得我們的思維越來越小。我們過度沉迷於一些無關緊要的事情,無聊的、瑣碎的、愚蠢的東西。同時,科學向我們顯示了你能想像的最奇妙的事情,關於大爆炸理論。我們能夠理解我們宇宙的第一分鐘是什麼樣子的。我們能夠拍攝黑洞的內部圖片,並了解黑洞裡發生了什麼。我們能夠理解地球的歷史。總有一天我們將知道生命是如何開始的。科學向我們展示了這個世界,展示了我們所生活的世界,展示了我們出生的這個世界,這真是瘋狂。我想要打開你的眼睛,擴展你的意識,而不是將其縮小到我們實際面臨的這個世界的維度中。
    與動物及其奇特意識共享這個星球是多麼瘋狂,我們的思維方式是多麼不同,但我們卻能夠與它們建立聯繫。我們是唯一已知的意識動物,但我們與動物之間的聯結方式簡直是瘋狂的。我稱之為跨物種的崇高,對吧?
    我在談論我們的童年,那是一個令人難以置信的崇高時刻,我們對世界是如此開放,儘管有些人經歷過非常痛苦的童年,但我們對於活著這件事是如此豁達和富有想像力。事實上,若不是六千萬年前隕星擊中恐龍,恐龍可能現在就在這個星球上徘徊,不是嗎?不斷地,我聊到了愛,我現在在寫有關藝術作品和美學的內容,以及觸發我們心中崇高的事物,自然、死亡,顯然,這將是最後一章。
    但我希望你能感受到,在21世紀活著是一件非常奇怪的事情,不要把它視為理所當然,也不要僅僅陷入那些如此熟悉、傳統和乏味的事物中。睜開你的眼睛,因為當你這樣做時,你的情感會打開,你能夠感受到不同的東西,你的思維會拓展,產生不同的想法。你會變得更加有創意,你的意識會擴展。
    無論如何,我可以無限延續,因為我已經寫了這本書好久,但這就是它的本質。你認為它會在2026年前完成嗎?如果不完成,我不知道我還能否在這裡,因為這實在難以用言語形容,但我無法打字,也無法散步,無法做我以前用來舒解壓力的事情。所以我必須用手寫在兩本筆記本上,並用粘貼便條記錄到這裡和那裡,這如同老鼠迷宮,然後再把它們口述到電腦上。這對我來說將花費大約六年的時間,因為這過程對我來說實在太困難了。
    所以我的出版商,我已經寫了,我會在幾個星期內完成第十章,只剩下兩章。我預計年底完成,這會給我足夠的時間在2026年出版。我希望,我祈禱,因為如果不這樣,我不知道我的身體是否能再承受下去。當你說不確定你的身體是否能再承受時,你的意思是那樣嗎?是的,伙計,我承受不住,專注力真的很難。過去三週,我一直覺得,這不行,這不行,我沒有睡眠。我的胃完全翻騰,這樣下去我真的太老了。然後突然我又突破了,但隨之而來的又是一遍遍的回潮。
    當我開始寫章節的前幾個月,我是放鬆的,我在呼吸,狀態很好。但當我知道章節該結束時,我變得非常緊張,仿佛成了一個你可以想像到的最緊張的人,我非常緊張,然後完成了它。所以老實說,我再也承受不住這種狀況了,因為我曾經中風過。我已經不再年輕,所以我不想在這裡過於戲劇化,我不想成為戲劇女王。我會活下去,我會好的。但說真的,我再也承受不了這樣兩年了,我無法做到。
    這本書還要兩年?是的,再不行了。你不打算再寫另一本書嗎?哦,對,對的。我打算寫一本關於小貓的書,或者關於湖人隊的書,或者其他簡單的東西。我不知道。寫一些美好又簡單的東西。
    我最近看到的一段視頻,是你最受歡迎的影片之一,談到的主題是人類心理學的主要法則是人們根據外貌判斷。這並不是一件好事,雖然每個人都知道這是事實。這意味著什麼?嗯,這是我最近在亞特蘭大的一次演講,我試圖展示權力的遊戲是如何運作的,這場遊戲的規則,而我想強調的一點是,權力是一種純粹的心理學遊戲。我所說的意思是,當你有一場體育賽事,比如棒球,主要是數據和統計,對吧?
    所以,會有贏和輸。他們以五比零贏得了比賽等等,明白了嗎?所以有一些參數。這幾乎沒有心理學的介入,儘管在體育和足球中有些心理,但很多時候就是在玩和贏。然而,權力並不是這樣。
    所以,當我們選擇像特朗普而不是哈里斯這樣的領導者時,你可能會說,哦,他得到了更多票。但你對選擇特朗普而非哈里斯的判斷和決定是什麼呢?是你花了四個小時查看所有經濟政策後決定的,認為這會如何影響我嗎?不是的,那是基於外貌,基於心理學。他看起來像一位領導者。他看起來更有權威。我有點喜歡他的想法,但你並沒有深入思考,對吧?重要的是他的外表。
    首席執行官通常因其外觀而被雇用,因為這並不是完全基於他們所賺的錢。我堅信,這是在我擔任董事會成員時第一次看到的。人們的雇用往往並不是基於他們卓越的業績,而是基於他們的政治技能。是的,政治技能是指他們的辦公室政治等能力。是的,我的確有一些指標參與,但很多時候都是關於外觀。
    所以,這個觀念就是成功,權力的遊戲,權力的法則是理解人類心理學。永遠不要超過你的主子。你應該創造出尊重主子的外表,使他們看起來比你更好,你會服從他們,跟隨他們。你在玩這個遊戲。永遠少說話。你在扮演一個強大角色的面具,學會控制自己的言語和行為。不惜一切代價引起注意。你知道什麼行為會吸引別人的目光。
    不要築起堡壘。
    你明白,給人孤立的感覺是非常危險的。
    你知道如何扮演完美的朝臣。
    你創造權力的外貌,而權力遊戲就是創造這種外貌。
    這會變成自我實現的預言。
    當然,結果是重要的。
    它們確實對整體情況有影響。
    我不會否認這一點,但遊戲的主要部分,規則的主要部分在於理解外貌的角色,
    成為一個好的演員,以及知道如何在群體情境中妥善管理這一點。
    所以,如果兩個人走進來,其中一個有權力的外貌,而另一個則沒有,那麼擁有權力外貌的人會怎麼做?
    他們會有怎樣的姿態?
    他們會怎麼說話?
    我們對領導者和權力的很多看法都是非語言的,因為正如我所說,我們是動物。
    我們是社交動物。
    我們不喜歡這樣認識,但這是真的。
    因此,很多都是體語言。
    所以在會議中的一位有權力的人通常是比較放鬆的。
    他們可能是這樣的。他們的身體可以隨意擺放,對吧?
    而另一個人則是緊張兮兮、四處張望、意識到周圍的一切。
    有權力的人目光集中。
    而弱者則會四處張望,撫摸自己的頭髮、臉龐。
    這有一個術語,我忘了什麼,是非語言交流,但這是缺乏安全感的象徵,對吧?
    有權力的人能直接看著房間裡的每個人。
    而弱者則總是有點閃避目光。
    有這些自信和魅力的跡象,你會感到自己強大,並且向外散發,目光中有那種特定的神態。
    這是令人遺憾的,因為對於女性來說,玩這個遊戲相對更難,
    因為對男性來說讀作有權力的一些行為,對女性卻有時會被解讀為她很兇、她是個女壞蛋,對吧?
    所以女性在這個外貌遊戲中會面臨更多困難,
    因為她們被評價的因素更多是在外表,而不是其他的事情。
    所以這很複雜,但人們有一些暗示,
    顯示他們內心感到安全和強大,這種感覺會向外散發。
    這裡有一條法則,像國王一樣行事才能被當做國王對待。
    如果你覺得自己是國王或皇后,人們會相信你就是,對吧?
    這變成了一個自我實現的預言。
    我講了克里斯托弗·哥倫布的故事,他是在某個地點的雜貨商的兒子,
    在葡萄牙或什麼地方,但他說服了所有的西班牙國王,他來自貴族
    這完全是一場騙局,他們相信了他,但他就是這樣行事。
    他相信這一點,他們給了他很多錢去探索美洲。
    這是我用來說明這一點的經典故事。
    所以你可以假裝到一天成功。
    你可能無法獲得學位,但如果你不能交付結果,最終會被發現。
    所以如果這一切只是虛構,如果一切只是炒作,
    如果一切只是外表和光環,你將無法走得太遠,因為你最終必須提供成果。
    一些規則就是關於這一點的。
    並不是全部都是這樣。
    所以,從頭到尾的計劃就是通過從頭到尾的計劃來獲得你想要的結果。
    所以這不僅僅是裝樣子。
    這會讓你走得更遠,但在某個時候你必須展現真正的自信,
    真正的自信去在椅子上放鬆,與某人保持眼神接觸。
    我們在思考自信和權力時,這種自信來自哪裡?
    嗯,這可以來自兩個方面。
    你幾乎可以來自一種近乎瘋狂的狀態,你相信自己從小就注定會成就偉大的事情。
    我太了不起了,我是如此精彩,而你感受到這一點,而這不是完全虛構的。
    你實際上能做成事情,但你卻有著王子那樣的天生氣質,對吧?
    如果你沒有自信呢?你可以培養它嗎?
    可以的,你可以。
    最好的培養方式是擁有能顯示出來的成果,實際上擁有可依賴的記錄。
    所以你可以像哥倫布那樣假裝,但哥倫布在那之前已經取得了一些成就。
    我相信他已經有一些海軍技能。
    不要引用我說的這個,但擁有一些支持你自信的成就會是好的。
    所以這不是完全假裝,但美國著名心理學家威廉·詹姆斯談到了如同策略。
    這是20世紀初心理學中一個非常重要的概念。
    如果你像擁有自信的樣子去相信,就會傾向於被如此解讀,對吧?
    因此他有一個比喻,如果你微笑,即使你不想微笑,
    你最終可能會感到有點高興。
    所以身體的行為會創造出心理的行為,因為他非常相信從身體開始。
    所以如果你在身體上相信並體現自己是偉大的,值得擁有這一切,
    這會成為你心理的一部分並輻射出去。
    但對於那些沒有的人,他們就是沒有那種信念。
    你能對自己說謊嗎?
    你能告訴自己,我是強大的,我是有權力的嗎?
    每個人都有一些優點,對吧?
    我想幾乎每個人都有能回顧過去的事情,
    去想,我其實在那個時刻做得很好。
    那確實是個美好的時刻。
    我在那個特定的時刻確實表現出色。
    你可以這樣思考。
    我的意思是,演員在電影中就經常這樣做。
    當他們想表達某種情感時,會回憶自己的過去,
    例如他們必須表達悲傷,他們會想起失去的父親或母親,並喚起那種情感。
    你可以喚起那種當你做了某件真的很棒的事情時的情感。
    你可能那時還在高中,參加運動隊,投進了一顆觸地得分。
    好,想想看,這樣的回憶會回到你腦海中。
    我希望每個人都有一些他們可以自信的事情。
    如果有一條法則,是那些在當今世界中感到無助或迷失的人,
    一條法則或人性事實,那些目前感到失落和無目標的人
    應該最常考慮的話,哪一條會浮現在腦海中呢?
    其實沒有一個標準答案。
    但我想強調的一條法則是,勇敢地互動。
    我的意思是,如果你感到膽怯,感到對某事缺乏信心,
    你會開始一個項目,然後因為這樣的感受而失敗。
    因為你進入這件事情時並沒有正確的能量。
    所以,如果你以某種方式大膽地去做某事,每個人都會喜歡大膽的人,大家都會欣賞它。
    即使這是愚蠢的,即使它失敗了,這也會給你這種注意。
    所以我們假設你在考慮創業。
    那就去做,勇敢地開始,儘可能地戲劇化,儘可能地自信。
    這會創造自我實現的動態。
    人們欣賞這樣的行為。他們不會欣賞膽怯和不安的人,也不會欣賞那位花了兩年時間討論他要開始的播客的家伙。
    他們欣賞那個決定說:「好吧,我要開始了。我不在乎。」的人。
    如果沒有人喜歡,沒關係。
    我記得有個人曾經面試我,他有一本叫《壞主意》的雜誌。
    那在2000年代初期是一個非常成功的雜誌。
    我問他:「你從哪裡得到這個主意的?」他說:「我媽媽告訴我,開始這本雜誌是一個壞主意,對吧?
    所以我想我就把這個標題放上去,然後這就是它的名字。」
    我就這樣膽膽地開始了這個雜誌,因為這是一個很棒的行銷噱頭。
    而且它也運作得很好,裡面真的充滿了壞主意,但以非常有趣的方式呈現。
    所以要勇敢,要與眾不同。
    如今大家,抱歉,我又要站上我的肥皂箱了。
    但每個人都如此相似,每個人都如此害怕。
    每個人都試著和別人一樣。
    你要去做一些不一樣的事情,那是你,獨特的、大聲的,
    宣告我是一個不同的聲音。
    你會引起注意。
    所以我希望這個世界上有更多大膽的人。我們有太多的恐懼。
    我可能不會在某些方面特別欣賞埃隆·馬斯克,但他總是那麼大膽,這對他總是有幫助。
    他不會只創立一個發射火箭的微小企業。
    他想著的是要讓你去火星。他是那麼大膽,人們都喜歡這樣。
    世界會讓路給大膽。
    我在想你說話的時候,想起我在紐約市參加一個叫全球公民的音樂節的回憶。
    那時蝙蝠俠在演出,喔,都是世界上最大的名字。
    我朋友喝醉了,我們在舞台後面的VIP區,
    但我們可以看到那個可以隨意進出的藝人區。
    因為我朋友喝醉了,我從未見過這樣的情景。
    這個人抓住我的手,說跟我來。
    他直接走向那兩個巨大的保安,神情勇敢、自信。
    他們只是讓開了。
    我想你可以說他們打了他一拳。不,他們只是因為他行走的方式而讓開了。
    他們只是在想,嗯,他一定是在裡面,然後就讓開了。
    他們沒有檢查他的通行證。他們只是讓開了,他整天都是如此。
    而這一切都是因為他喝醉了。他拍過一部關於這的紀錄片。
    他曾經是個酗酒者。
    所以他在醉酒的時候有這種自信,世界似乎會讓開。
    結果他進入了我相信是一個亞洲國家的總統的化妝間。
    再次因為他不怕接近那些事情,他走路的方式讓大家讓開。
    但我從未忘記這件事,其實今天我在和女朋友慢跑的時候用到了這一點,
    因為我想在一家餐廳上廁所。
    我想如果我以某種自信的姿態走,工作人員會讓我通過。
    他們會假設我可能是在這裡用餐。
    結果我走過了一個會議,那是這家酒店的一個會議廳,進入時需要檢查人們的徽章。
    就是因為我走的方式,沒有人檢查我的。
    對吧?
    這裡有一個生活的隱喻,你在書中提到的,就像你越大膽,效果越好。
    我覺得一些小標題很酷:
    “獅子圈,猶豫的獵物,大膽讓人害怕,害怕創造權威。
    半心半意走一半的路會挖得更深的墓穴。
    猶豫製造了空隙,大膽則將其消除。
    大膽使你與眾不同。”
    是的。
    我想要的就是這樣。
    如果我能留下的唯一遺產,就是讓這個世界上有更多大膽的人,
    我會很高興,因為我們有太多膽小的兔子。
    我們需要更多的大膽獅子。
    是的,去做吧。
    開始你的生意,寫那本書,去做吧。
    就這樣去做,請。
    然後給我寫信,責怪我或者感謝我。
    我希望自己在創業生涯開始時能更大膽一點。
    我希望有人告訴我,無論你的夢想是什麼,史蒂夫,
    當你向人們描述它時,都要將其乘以10。
    不管你試圖融資的金額怎麼樣。
    這無疑。在談判中,你要要求20萬美元,這是你必得的。
    要是你要求100萬。
    你可能會得到 $500,000,但這比你如果選擇退縮時所能獲得的多出 $300,000。
    在談判中,永遠要開出更高的價格,並堅持這個立場,並充滿信心地說出來,對吧?
    確保你認為自己的價格是高的,你就會得到更高的價格。
    然而,這需要一定的自信,這我認為正是問題的核心。
    也許我們都需要稍微醉一下。
    那是個玩笑。
    這就是教訓。
    這就是法則。
    在這個播客中,我們有一個結尾的傳統,最後一位嘉賓會為下一位嘉賓留下問題,但他們會知道將問題留給誰。
    留給你的問題是,閉上你的眼睛,想像自己10年後的情景。
    你在哪裡?
    你在做什麼?
    你和誰在一起?
    我希望我活著並且健康,並且我的步行能力會有改善,這樣我才能去散步,並且和我的妻子一起,我們正在攀登一座山,這是我一直無法做到的。
    我喜歡健行,希望能再次做這件事。
    那時我會哭,因為我對自己無法做我最愛的事情感到非常沮喪。
    如果那個時刻真的來到10年後,天啊,我不知道怎麼形容,我不知道。
    我會感到非常喜悅,能夠做一些我如此熱愛的事情,並且失去的事情又回到了我身邊。
    我並不是想要成為一位運動員或回到我曾經能做到的那樣。
    如果我可以只是簡單地在山坡上散步,那我會非常開心。
    這就是我在想的。
    這是非常重要的教訓,因為我們往往也會把這些視為理所當然,不是嗎?
    請不要這樣,請不要。
    我還讀過其他一些有過類似經歷的人,他們在年輕時期遇到了事故。
    這對我來說更糟,因為我已經在60歲出頭的人,也經歷了這個問題。
    這真的很難應對。
    你知道的,對於那些運動型或精力充沛、喜歡戶外活動的人,他們失去了這一切的時候,情況就更糟了。
    這是一個可怕的故事,但你會學到生活技能,學到如何應對這一切。
    而且我依然保持理智,感謝上帝我能寫書。
    但我真的真的希望能再次游泳和健行。
    天啊,那會讓我非常快樂。
    當你告訴我,要走上山坡,你會流下喜悅的淚水時,這一切都變得有意義。
    就是向上走那條我在街上的小山坡,我會哭,我的妻子可以證實,因為我太沮喪了。
    我會非常快樂,你知道。
    你會對像我這樣的人說什麼呢?因為我顯然擁有的行動能力而把這一切當作理所當然。
    你知道,我在走路,窗外總有人經過。
    在我的辦公室,我跟你提過,我想是在我上次的交談中提到過。
    所以我不想重複自己,但我看到他們在遛狗或騎自行車或慢跑。
    他們沒有意識到對我來說那有多美。
    他們不懂得珍惜。
    因為他們不懂得珍惜,所以對我來說,他們的行為並沒有那麼重要。
    它對我來說比對他們來說更重要。
    他們應該珍惜。
    他們應該想,像我的鄰居一樣。
    他正在自家的車道上修車,聽著音樂。
    他應該為自己擁有的身體而感到快樂,因為他在做這件事,因為他活在當下。
    但他並沒這樣想。
    我才是那個在感受他那份快樂的人。
    但你應該在你的日常活動中感受到這一點,你活著,你是一個人類。
    對於一個不能走路的人來說,像走路這樣的事情,你會視其為理所當然。
    我知道,當你走路時,你總是在平衡著一條腿。
    你沒有意識到,當你走路的時候,這是一個奇蹟:人類的每一步都是在一條腿上平衡著。
    這是一種平衡的行為,而你能做到這一點,並且能跑著去做它。
    別把這些當作理所當然,知道嗎?
    因為對我來說,每一步都必須考慮到如何平衡在我的左腿上。
    你曾經被黃蜂或蜜蜂蜇到,這導致了中風,而這正是改變了你的行動能力。
    如果你能回到20歲的羅伯特面前,並對他低語一些話。
    我會對20歲的羅伯特低語,別想太多,羅伯特。
    一切都會好起來的。
    你知道,做你自己,不要後悔任何事情。
    這一切都是在往最好的方向發展。
    我不能說我會說享受當下,因為我在20歲的時候過得很快樂。
    但也許當我34歲的時候,我會說,你知道,不要放棄,這一切都會發生。
    一切都會變得井然有序,你會過上驚人的生活。
    你會見到小史提夫·汪達,他是你小時候的偶像。
    鮑勃·迪倫會在一本書中提到你,並且讀過你的書。
    你小時候喜愛的人,將會見到並交往,50 Cent也會出現在你身邊。
    你無法想像未來會有什麼等著你。
    好吧,也許類似那樣的事情。
    但也許我會懶惰,然後不會寫書,因為我會想,哦,這一切都會發生的。
    因此,懷疑和擔心其實是有用的,並且神經質的能量也是如此。
    羅伯特,謝謝你。我們都對你即將出版的書感到非常激動。
    哦,是的,我也是。
    你談到了緊迫感。我們迫不及待。
    很好,我們非常期待,因為我知道你對這些書投入了多少精力,你表達了多少掙扎,
    希望它能完美地表達你想要說的,而並不是所有的作者都是這樣的。
    有些人覺得比較輕鬆,因此我非常感激。
    我也感激你在我的節目上所花的時間,以及你給我的觀眾帶來的價值。
    我之前看了一些評論,真是驚人。
    你分享自己的故事,談論中風對人們的影響,對他們的影響真的是不可思議。
    親愛的朋友們,感謝你們賜予的生命和我們應該懷有的感激之情。
    非常感謝你們。
    謝謝你給我這個機會,能夠參加你這個極具魅力的播客,這是我的第三次。
    我每天早上都會這麼說,前兩次的早晨我都心情很好。
    我不知道這是否只是巧合,或是來上你的播客有什麼特別之處。
    再次感謝你。
    榮幸是我的。
    謝謝你,羅伯特。
    不客氣。
    我發現這非常有趣,當我們查看 Spotify 和 Apple 以及我們的音頻頻道的後台時,
    大多數收聽這個播客的人還沒有點擊關注或訂閱按鈕。
    無論你在哪裡收聽,我想和你達成一個小協議。
    如果你能做我一個大忙,點擊那個訂閱按鈕,
    我將不懈努力,從現在起直到永遠,讓這個節目變得越來越好。
    我無法形容當你點擊那個訂閱按鈕時有多大的幫助。
    節目變得更大,這意味著我們可以擴展製作,邀請你想看的所有嘉賓,繼續做我們熱愛的事情。
    如果你能做到這一小小的忙,點擊關注按鈕,
    無論你在哪裡收聽,這對我來說意義重大。
    這是我唯一會請求你的忙。
    非常感謝你的時間。
    [音樂]

    Are you being manipulated without knowing it? Robert Greene reveals the silent tactics of influence and how to take back control  

    Robert Greene, returning for his third time on DOAC, is a world-renowned expert on human psychology and behaviour. He is also a multiple New York Times bestselling-author of 7 books such as, ‘The 48 Laws of Power’, ‘The Art of Seduction’ and ‘The 33 Strategies of War’.

    In this conversation, Robert and Steven discuss topics such as, how most people don’t realise they’re narcissists, the hidden cost of porn, why you’re setting your child up for misery, and why good people never win.

    00:00 Intro

    02:14 The Most Important Decision of Your Life

    04:53 Is There a Strategy for Finding Your Purpose?

    09:52 Is It Harder to Find Your Purpose When You’re Older?

    14:30 The Only Way to Learn Anything!

    15:50 Why Do We Procrastinate?

    17:11 We Need to Develop Toughness and Set Limits

    20:08 Skills Are the Gold of Today’s World

    23:02 The Longer Road vs. Shortcuts

    26:34 Channeling Your Dark Side

    30:31 How Important Is Focus for Mastery?

    41:27 Too Many People Want Quick Returns

    43:36 The Different Types of Intelligence

    47:05 Controlling Your Envy Is Important

    52:29 Use Your Envy to Become Better

    54:13 Why Mastery Is Still a Successful Book

    55:53 What Is the Solution to Loneliness and Powerlessness?

    01:01:30 The Difference Between Being Lonely and Alone

    01:09:49 How Pornography Hooks You

    01:16:10 Ads

    01:17:15 Are We Breeding a Culture of Lower Motivation Because of Porn?

    01:21:43 What Do We Not Want to Admit About Human Nature?

    01:24:28 The Narcissist in Us

    01:27:20 Dealing With Narcissists

    01:28:47 Do We Have to Be Actors to Get Ahead?

    01:30:42 Do You Need Lies and Manipulation to Succeed in Life?

    01:33:16 The Contribution Score

    01:35:09 Let Others Do the Work, but Take the Credit

    01:39:42 The Importance of Self-Control

    01:44:00 What to Do When Injustice Is Done to Us

    01:48:29 Predators Love Prey

    01:49:31 Are We Going Through Dangerous Times?

    01:57:16 Wokeism and Trump: Which Side Got Things Right and Wrong?

    02:02:47 The Power of the Masses Can Be Dangerous

    02:05:56 Are We Caught Up in Maniac Solutions?

    02:08:33 Ads

    02:09:28 What Does Our Identity Mean to Us?

    02:13:59 Our Minds Are Getting Smaller!

    02:19:33 Judging Based on Appearances

    02:22:54 How Does Someone With Power Behave?

    02:25:33 Can You Fake It Until You Make It?

    02:26:10 How to Be Confident

    02:28:20 How to Believe in Yourself When You Don’t

    02:34:36 What to Do in Negotiations

    Follow Robert: 

    Instagram – https://g2ul0.app.link/WLXqDa7GiRb 

    Twitter – https://g2ul0.app.link/RYo8kigHiRb 

    Website – https://g2ul0.app.link/s0by34hHiRb 

    Spotify: You can purchase Robert’s book, ‘The Daily Laws: 366 Meditations from the author of the bestselling The 48 Laws of Power’, here: https://g2ul0.app.link/9s2XkfoHiRb 

    Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes 

    My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://g2ul0.app.link/DOACBook 

    You can purchase the The Diary Of A CEO Conversation Cards: Second Edition, here: https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb 

    Follow me:

    https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb

    Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

  • Former Spy: If You’re Easily Offended, You’re Easily Manipulated! Psychological Trick That Makes People Respect You! This 1 Trick Catches A Lie In Seconds!

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:02 If I’m easily offended, I’m easily manipulated.
    0:00:06 So if you are that person where you are reactive, reactive, reactive,
    0:00:07 you’re level one.
    0:00:08 Shut the f**k up.
    0:00:12 Because if you’re looking to be respected, you need to manage yourself.
    0:00:14 But there are times that people are going to cross you and disrespect you.
    0:00:15 But how do you deal with it?
    0:00:18 So there’s a guidepost that’s talked to the intelligence communities
    0:00:20 and it really, really helps when you’re dealing with people.
    0:00:24 And so one of the ways you deal with that kind of behavior is…
    0:00:27 Debbie Popoulos, the former secret service agent turned human behavior expert.
    0:00:31 From protecting presidents to interrogating the world’s most dangerous men.
    0:00:34 She now teaches people how to develop mental strength and persuasive communication skills.
    0:00:39 How did they train you as a secret service agent to have that strong mental foundation that you have?
    0:00:40 There’s a lot of things.
    0:00:44 So first, one of the biggest things that holds people back is the idea that I’m special.
    0:00:45 You’re not that special.
    0:00:48 For example, I was one of the first responders at 9/11.
    0:00:49 I watched thousands of people die.
    0:00:53 And one of the things that got me through it was understanding I wasn’t alone in it.
    0:00:55 And when you learn that, you can get through anything.
    0:00:58 And when you tell yourself, “Nobody knows what I’m going through.”
    0:01:01 Nobody can help you because it’s just you going through it.
    0:01:02 Now, the next thing.
    0:01:06 What’s most important is this tool that we don’t pay attention to, our body.
    0:01:09 And there’s this study where they started recording people walking.
    0:01:12 Then they laid it to convicted felons and they said to them, “Who would you pick as prey?”
    0:01:14 They all picked the same people.
    0:01:15 They were f***ed.
    0:01:19 So there are simple things you can do with your hands, your voice, how you sit.
    0:01:21 And I will tell you everything.
    0:01:23 But also, the other thing that’s actually interesting, which you didn’t ask,
    0:01:27 but I will volunteer this information are the strategies to tell if somebody’s being truthful or not.
    0:01:30 And it’s, that’s lie detection 101.
    0:01:36 I find it incredibly fascinating that when we look at the back end of Spotify and Apple and our audio channels,
    0:01:40 the majority of people that watch this podcast haven’t yet hit the follow button
    0:01:42 or the subscribe button wherever you’re listening to this.
    0:01:44 I would like to make a deal with you.
    0:01:46 If you could do me a huge favor and hit that subscribe button.
    0:01:52 I will work tirelessly from now until forever to make the show better and better and better and better.
    0:01:54 I can’t tell you how much it helps when you hit that subscribe button.
    0:01:57 The show gets bigger, which means we can expand the production,
    0:02:00 bring in all the guests you want to see and continue to do in this thing we love.
    0:02:03 If you could do me that small favor and hit the follow button,
    0:02:05 wherever you’re listening to this, that would mean the world to me.
    0:02:07 That is the only favor I will ever ask you.
    0:02:08 Thank you so much for your time.
    0:02:09 Back to this episode.
    0:02:14 Evie Pomporis,
    0:02:17 when you think about the books that you’ve written,
    0:02:22 the content you produce and all that you’re fundamentally doing for people,
    0:02:25 in your own words, how do you summarize or define that?
    0:02:28 What is it that you think you’re doing for people with the content,
    0:02:30 the books you’ve written, etc.?
    0:02:33 It’s a great question and I don’t know if I have a clear answer.
    0:02:36 I think always.
    0:02:40 I think about how am I serving other people?
    0:02:41 I always go back to that.
    0:02:44 I remember even when I wrote my book Becoming Bulletproof.
    0:02:48 Actually, my book was supposed to launch right at the height of COVID.
    0:02:54 I mean, it’s when the world was shutting down and I remember I had a PR person.
    0:02:56 I had my agent, the publishers.
    0:03:00 Everyone’s like, “Hey, you know, this COVID thing is happening.
    0:03:03 All the media tour glitz went away.
    0:03:06 Why don’t we postpone the launch of the book?”
    0:03:10 And nobody was advising me to launch the book.
    0:03:11 Nobody.
    0:03:12 Everyone’s like, “Don’t do it.
    0:03:13 Don’t do it.”
    0:03:17 And I remember I was like, “All right, I need to kind of tune everybody out.”
    0:03:21 And I paused and I thought to myself, “Why did I write this book?
    0:03:23 I wrote this book to help people.”
    0:03:26 Okay, so if the goal is to help people make them more resilient,
    0:03:31 help them live less fearlessly, the world right now is in a state of fear.
    0:03:37 So if I follow that principle, then right now I should launch the book.
    0:03:42 And I remember against everybody’s advisement, I launched it.
    0:03:45 And when you get DMs from people in private messages,
    0:03:50 what is it the essence of what they’re coming to you for?
    0:03:54 So I was surprised with my book where people began writing in.
    0:03:56 I’m dealing with this problem.
    0:04:00 Your book helped me find a way out.
    0:04:01 Or I’m dealing with this.
    0:04:05 Can you give me guidance on how to deal with it?
    0:04:08 What is the essence of what they’re struggling with?
    0:04:11 It’s always themselves.
    0:04:12 It’s not the world around you.
    0:04:19 I get it to some extent, but it’s almost always where the problem.
    0:04:22 We either sabotage ourselves, we get in the way, we make decisions,
    0:04:25 or we think, “I didn’t do anything. Everything’s caused an effect.”
    0:04:28 Anytime you say, “Do,” “Act,” or “Don’t act,”
    0:04:31 it has a consequence or an effect to it.
    0:04:33 And I think sometimes we’re so blasé about it.
    0:04:38 In the Western world, the science shows that we actually downplay our faults.
    0:04:41 When we make a mistake, it’s not that big of a deal.
    0:04:43 We downplay our stuff.
    0:04:47 And we actually lift up our positive attributes.
    0:04:51 It’s okay, but to a point, because when you downplay things
    0:04:54 and you downplay your environment, you downplay your choices,
    0:04:58 you downplay what role you play in your life,
    0:05:03 then you really are essentially powerless and you’re blaming the world.
    0:05:06 And I’m not saying that other people can’t harm you.
    0:05:08 They will. They just will.
    0:05:12 I think if people make peace with the fact that there are bad actors out there,
    0:05:16 some I know, some I don’t know, and in pursuit of their self-interest,
    0:05:18 people are going to make choices that hurt me.
    0:05:20 Period. Barn on the end.
    0:05:25 If you can live with that and understand that, you will be okay
    0:05:27 because you just have more awareness.
    0:05:30 In fact, in the– when I did polygraphs, the interview room,
    0:05:35 after I interviewed so many people, and typically I would interview suspects,
    0:05:37 people that we suspected committing a crime.
    0:05:38 So–
    0:05:39 Lie detector tests.
    0:05:40 Lie detector tests.
    0:05:43 But I was a lie detector, not the machine.
    0:05:45 A lot of people think you hook that thing up.
    0:05:48 Oh, ping, they’re lying. No.
    0:05:51 Like, you sit there, you assess people, you read people.
    0:05:55 What the polygraph does is it tells you
    0:05:58 when you ask a series of questions to this person.
    0:06:01 I hook Steven up. I ask him a series of several questions.
    0:06:05 I look to see what Steven’s autonomic nervous system is doing.
    0:06:09 Heartbeat, right? Does that change?
    0:06:12 Your electrodermal activity, how much you sweat.
    0:06:14 Your breathing, the way you breathe.
    0:06:16 So that’s why you have the blood pressure cuff.
    0:06:19 You have the electrodermal plates, which actually look at sweating.
    0:06:24 You won’t– it’s imperceptible to you, but the plates will pick up sweating–
    0:06:26 the sweating activity, the change in breathing.
    0:06:29 So if I’m asking you a series of questions,
    0:06:32 I’m looking at how your body deviates during those questions.
    0:06:36 You even have sensors, because sometimes people try to beat the polygraph.
    0:06:41 And so there’s sensor pads that we have to see if they’re doing certain movements or not.
    0:06:42 I personally don’t think you can beat it.
    0:06:45 But again, the test itself means nothing.
    0:06:47 You can’t take it to court.
    0:06:49 You can’t say judge they filled their polygraph.
    0:06:51 That’s not what it’s there for.
    0:06:54 It’s there to get more information.
    0:06:58 And look, who are you– if you’re lying, who are you really in judgment of?
    0:07:01 Yourself. That’s why your body is reacting.
    0:07:04 Second, you talked about how victims stay victims.
    0:07:08 And this whole idea of becoming a bulletproof person–
    0:07:11 because regardless of what we do in our lives, bad things are going to happen.
    0:07:16 We’re going to encounter a narcissist and people that are looking to take advantage of us.
    0:07:20 There’s a certain mental fortitude that you exude.
    0:07:27 You exude a certain type of mental resilience and strength.
    0:07:35 And I think that’s really critical because if you have that strong internal foundation,
    0:07:40 then everything else we’re probably going to talk about today becomes much easier and possible.
    0:07:45 But without that strong foundation, when the wind blows, the house falls over.
    0:07:52 So if we think about step one in building that strong mental fortitude foundation that you have,
    0:07:53 where does one begin?
    0:07:58 And especially if we’re beginning from a very, very bad place, we’re beginning from a place of victimhood.
    0:07:59 Bad things have happened.
    0:08:02 We’re not the most confident person.
    0:08:04 It starts with who’s around you.
    0:08:05 That’s where it starts.
    0:08:11 If you have people around you, anybody can break victimhood like anybody can.
    0:08:12 You can.
    0:08:13 So I want to put that out there.
    0:08:17 Just because you’re locked in a place doesn’t mean you have to stay in there.
    0:08:18 You can.
    0:08:25 But usually if you’re locked in somewhere, it’s because the system you have around you
    0:08:29 that you also helped create and perpetuate to some degree.
    0:08:30 We’re not completely innocent.
    0:08:32 We play a role.
    0:08:39 The system that is built around you keeps you, think of it this way, it keeps you in jail.
    0:08:44 So you have to look at your environment and say, “What about my environment is keeping me here?”
    0:08:48 Usually it’s a person or people.
    0:08:50 Hopefully it’s one and you’re not dealing with multiple.
    0:09:00 Now, it can be family and that’s where, you know, when you deal with children and you deal with certain, you know, crimes and abuse.
    0:09:08 You know, I always feel like the one population of people that truly have, like, I don’t want to say excuse, but it’s really not their fault.
    0:09:14 They are kids because they’re just so vulnerable and like they rely on you for their livelihood.
    0:09:19 They need somebody to feed them, clothe them, take care of them or they can’t survive.
    0:09:29 However, if as you age, right, as you mature, it’s looking at your environment, who’s around me and who is keeping me here.
    0:09:31 And you know what becomes hard?
    0:09:38 It becomes hard because you’ll have a, let’s say, I don’t, I’m going to use this term “bad actor” in your life.
    0:09:42 That bad actor can be mom, dad, sibling, brother, it can be anybody.
    0:09:51 You can love that bad actor, but the choices and the things that that person does impacts you.
    0:09:52 It makes you more vulnerable.
    0:10:00 Even if, when you look at, even if you just look at crime, they’ve done a lot of different studies.
    0:10:08 And what they found is, even, let’s say, if I don’t commit crime, but I’m around other people who commit crime,
    0:10:12 I am more likely to be shot than any other population of people.
    0:10:15 I could not be involved in any nefarious activity at all.
    0:10:26 I could be clean, but simply because of who I associate with, that makes me more vulnerable to being, to becoming a victim.
    0:10:29 So that’s what where you start, who’s around you.
    0:10:36 Now, other really important things, whoever you pick for your companion, if you have one, it’s huge.
    0:10:40 That companion’s either going to raise you up or they’re going to sink your ship down.
    0:10:43 And is that, in the real world, best friends, husbands, wives?
    0:10:51 If we’re talking, I would say first intimate partner, whatever that is to you, husband, wife, boyfriend, girlfriend, whatever that is, companion.
    0:10:53 That’s number one, because that’s the person.
    0:10:57 Here’s the difference between, like, a partner and a friend.
    0:10:59 Your friend goes home, to their home.
    0:11:00 You go to your home.
    0:11:03 A companion or partner, you probably live with them.
    0:11:15 That means you are so overly exposed to that person and you need to make damn well sure that that person is not contaminating your life.
    0:11:25 You can still love them, but you can step back and look at, there’s a problem here that this person’s stuff is contaminating my life.
    0:11:30 And it’s a hard thing to do for folks because this is why you’re with someone.
    0:11:34 And it’s like, okay, I’m with Evie, but, you know, Evie is this and Evie is that.
    0:11:37 And so you start to blend my identity with my behavior.
    0:11:42 And then over the time, too, you normalize the things I do if I’m a bad actor.
    0:11:43 Well, Evie didn’t mean it.
    0:11:45 She’s always hotheaded.
    0:11:47 You know, she’s this, but she did all these nice things for me here.
    0:11:50 And then what we do is we miss stuff.
    0:11:59 That’s why it’s easier for you to look at somebody else’s relationship and be like, hey, problem here, problem here, problem here, because you are not tainted.
    0:12:05 By the emotional aspect of being tied to that person, you’re able to look at them objectively.
    0:12:08 This is why, by and on, it’s easy to give other people advice.
    0:12:11 I can see the red flags and the issues in this person.
    0:12:14 When you’re in it, you can’t.
    0:12:15 It’s hard.
    0:12:19 So I would also venture to say, people may not like this.
    0:12:29 If you’re with someone and there are people around you that, you know, legitimately care and love you and they’re telling you, hey, not the best thing for you.
    0:12:34 I would say, please listen, because they are seeing something that you might not be seeing.
    0:12:36 Do you think people just tend to know?
    0:12:45 Like in their gut, they tend to know, but they justify the person’s behavior and they almost kind of gaslight themselves to some degree.
    0:12:46 They say, well, maybe not.
    0:12:47 Maybe that’s fine.
    0:12:48 Maybe they are a friend.
    0:12:57 Maybe they’re just doing that for my best interest, whereas really that bad actor is acting in their interests and kind of gaslighting you and then you’re gaslighting yourself.
    0:13:03 I think it’s one thing is you don’t, you don’t go from zero to a hundred overnight.
    0:13:09 When you’re in a relationship or you’re with around people who are like that in the beginning, you don’t see it, right?
    0:13:11 Everyone’s got their best behavior.
    0:13:17 But over time, you’ll start to see little like sneak peeks, little previews.
    0:13:21 And it’s those previews you want to pay attention to.
    0:13:23 We like to give people the benefit of the doubt.
    0:13:25 We listen to the excuses that they give us.
    0:13:30 And you know, there’s this ancient Greek saying that says, don’t listen to your opponent.
    0:13:31 Look at them.
    0:13:33 It will tell you everything.
    0:13:37 And when I say look at them, look at what people do.
    0:13:40 I need you to drum out what they’re telling you.
    0:13:44 I need you to drum out their I am sorry’s because they probably are.
    0:13:48 They’ve hurt you and they are probably genuinely sorry.
    0:13:50 That’s not the point.
    0:13:54 The point is, when do you want to learn your lesson?
    0:13:57 In the beginning or at the end?
    0:14:00 And at the end, sometimes it’s very, very, very hard.
    0:14:06 You know, I have a community and I started after I did the book and when people started writing in, I said, you know what?
    0:14:07 Let me do this community.
    0:14:10 I’ll call it beyond Bibliproof and whoever signs up.
    0:14:19 And you know, two years in, I have 800 members and we, a lot of people come in with different scenarios and they’ll come in with.
    0:14:22 And it’s almost always the scenario they come in with.
    0:14:29 If there’s something like this, it’s somebody that they’re tied to that’s just sinking them, sinking them.
    0:14:35 And sometimes they’re the sinker and they think it’s the other person.
    0:14:38 So sometimes you’re the bad actor and you don’t even realize it.
    0:14:41 So you need to figure out two things.
    0:14:43 Am I the one doing things?
    0:14:51 That’s not just hurting myself, but other people, but I’ve justified it to myself in pursuit of whatever self interest I have.
    0:14:54 Or am I tied to someone who’s pulling me down?
    0:14:55 I’m going to tell you something, Stephen.
    0:15:00 I sat across people who did a lot of different things, some serious crimes, some not so serious.
    0:15:04 Every single person sold it to themself.
    0:15:07 Why they did what they did?
    0:15:08 We’re sellers.
    0:15:13 I can justify anything to myself if I want to.
    0:15:15 They were turning themselves into victims of situations.
    0:15:16 Why did I do that?
    0:15:20 Well, you know, good people make bad choices.
    0:15:22 Good people make mistakes.
    0:15:26 The problem is sometimes the consequences of those mistakes, they last.
    0:15:31 But you can’t vouch for anybody because you don’t know who people are behind closed doors.
    0:15:32 You don’t.
    0:15:39 And two, anybody is capable of anything at any given moment in time if given the opportunity.
    0:15:47 If you understand that, you will not be surprised or shocked by anything or anyone.
    0:15:49 It’s not that it’s a morbid view of people.
    0:15:51 It’s understanding people are malleable.
    0:15:54 They’re susceptible, some more than others.
    0:15:58 Some may have a either stronger integrity or more.
    0:15:59 I don’t even think it’s integrity.
    0:16:03 It’s just a stronger hold on themselves to say, yes, I won’t do this.
    0:16:05 No, I won’t do this.
    0:16:08 And then some people are a bit more malleable.
    0:16:09 Like it’s easier to get to them.
    0:16:11 It’s easier to manipulate them.
    0:16:14 It’s easier to mold them to do other things.
    0:16:17 It’s easier to get them to sway in a direction.
    0:16:22 But if you understand that, then you understand human behavior.
    0:16:24 There’s so many things of interest there.
    0:16:29 I remember if we go back to the top of your point around your environment and people having a huge impact on your life.
    0:16:35 I remember reading a study by a guy called Michael Hausman and another study done at Harvard University where they showed that
    0:16:40 even if at work you sit next to someone who is toxic and does like bad practice at work,
    0:16:44 your chance of doing bad practice yourself radically increases.
    0:16:49 And in some cases that’s by 25% in another environment, that’s up to 100%.
    0:16:54 Your probability of then getting a disciplinary against you just because you sat next to that person radically increases.
    0:17:00 And this is, I think reinforces the case that your environment has such a powerful and profound impact on you for better or for worse.
    0:17:03 And I think the for better part is also worth pausing on.
    0:17:11 Because if you’re sitting with and you’re around people that are lifting you and elevating you and making you believe that the world is malleable and you can do anything.
    0:17:18 As I’ve experienced in my own life at times, it’s crazy that that almost like rewires the neurons in your brain to some degree.
    0:17:20 How do you pick people?
    0:17:24 Like how do you differentiate on your own?
    0:17:26 Who’s good and who’s not for you?
    0:17:27 Do you know what?
    0:17:29 This is a really interesting question.
    0:17:31 Vibes.
    0:17:34 And everything else in my life, I’ll tell you data science or this or here’s my framework.
    0:17:43 But there’s some things in life which I think your intuition and your vibes, if you’ve developed the skill of tuning in enough is the best indicator.
    0:17:52 And if you if you look back through my career at 18 dropping out of university, even at 16, not going to school 20 leaving a business that was going really well.
    0:17:59 And then at 27 quitting a business that was all over the world and about to do this major second IPO and all this stuff.
    0:18:02 In all of those moments, the most important thing wasn’t my prefrontal cortex.
    0:18:04 It wasn’t logic or facts or figures or the money.
    0:18:11 It was purely this feeling inside me that I no longer wanted to do this thing because it didn’t feel good anymore.
    0:18:12 And in the moment, you look insane.
    0:18:21 But when you zoom out on a person’s life who’s driven by that voice inside, like really driven by it, you go, oh my God, what a life that they have amazing.
    0:18:25 Look at the girlfriend they have and the place they live and the stuff they have and the job they have.
    0:18:26 They’re so lucky.
    0:18:30 But I actually think it starts with that like courage to tune into that voice inside.
    0:18:31 So that’s my answer.
    0:18:33 It’s just pure vibes.
    0:18:34 People for me about just don’t feel good.
    0:18:35 Don’t want to go.
    0:18:38 And then careers I’ve had a CEO where I go, I don’t like doing this anymore.
    0:18:40 That’s me done.
    0:18:49 And there’s another part which is on the other end of that is uncertainty because in all those situations, there was really no plan B.
    0:18:51 There was no good plan B.
    0:18:52 That’s so interesting.
    0:18:55 So when you talk about vibes, it’s your intuition.
    0:18:55 Yeah.
    0:18:57 It’s your instinct.
    0:18:58 I’m bar none.
    0:19:07 And it’s when I’m around people, like anybody around, they give off something.
    0:19:10 And what we don’t do is we don’t listen to what we feel.
    0:19:13 You can still do business or talk to someone.
    0:19:20 But when you feel that and I do too, I feel my way even honestly, even whose podcast I’m going to do.
    0:19:24 I’m like, I don’t know if I like this vibe or I don’t know if I like this.
    0:19:26 I just feel it.
    0:19:31 I feel like who do I want to be around and even something like whose podcast do I want to be on?
    0:19:36 Because it’s I’m bringing myself into a space, right?
    0:19:36 That person’s space.
    0:19:38 It’s like it’s all interconnected.
    0:19:41 So it’s like I’m choosing what spaces to go into.
    0:19:48 And if you’re right, you don’t have to articulate it to yourself and that’s where we go wrong often because it’s like somebody comes in.
    0:19:50 They say hi to you and you’re immediate.
    0:19:53 You’re like, I just, I don’t like this, but they didn’t say anything to you.
    0:19:55 They didn’t do anything to you.
    0:19:58 You can’t articulate why and you know what we do?
    0:19:59 We dismiss it.
    0:20:00 We dismiss it.
    0:20:01 Oh, it’s me.
    0:20:02 Oh, I shouldn’t this.
    0:20:05 No, it’s, you know what?
    0:20:07 It’s your, you’ve got two brains, right?
    0:20:09 This one and the gut.
    0:20:10 That’s what they call it.
    0:20:12 Your gut instincts.
    0:20:13 Listen to it always.
    0:20:18 And I think going back to people who are steady, you’re talking about what makes you steady.
    0:20:23 I think a big part of what helps make you steady is trusting in yourself.
    0:20:24 You have to trust in yourself.
    0:20:26 Like believe in yourself.
    0:20:32 And when I say that, I mean trust that what you’re feeling is, is, is true.
    0:20:38 Like listen to it and not let other people talk you out of things or being able to say,
    0:20:39 I feel this way.
    0:20:43 I don’t know why, but I’m going to trust it.
    0:20:47 And almost if not all the time you look back and it’s like, I knew better.
    0:20:49 I felt this.
    0:20:50 I kind of sense this.
    0:20:52 I didn’t listen to myself.
    0:20:55 And if you’re wrong, so you’re wrong.
    0:20:57 And that goes back to uncertainty.
    0:21:00 People are afraid to be wrong.
    0:21:01 Why?
    0:21:10 Because of what other people might say about me, because how I will look to the world and,
    0:21:14 you know, from there, from that conclusion, you then jump to and then they will reject me
    0:21:16 and then I’ll be alone and then I’ll be lonely.
    0:21:17 Then I’ll die.
    0:21:20 That’s kind of like the logical, the downward step.
    0:21:21 I always find that interesting.
    0:21:25 I had this conversation with my girlfriend yesterday, which is it’s interesting how one
    0:21:30 belief is actually connected to like a string of downstream beliefs that then go to he doesn’t
    0:21:31 love me.
    0:21:35 And this is such a random tangent, but me and my girlfriend were like scheduling our calendar
    0:21:37 for the future that we’re going to be apart for a little while.
    0:21:41 So she wanted to like schedule the dates and I was like really busy with something.
    0:21:44 And so I wasn’t like paying as much attention to the scheduling conversation.
    0:21:46 And she got a little bit upset.
    0:21:50 And I found it so interesting because the fact that I was half paying attention to
    0:21:55 the scheduling conversation actually told her that I’m not interested in her, which
    0:21:57 means I don’t love her.
    0:22:00 And so afterwards I turned to her and I said, “Can you explain to me like how I made you
    0:22:01 feel in that situation?”
    0:22:03 And I went, “Why?
    0:22:04 Why?”
    0:22:05 Every time she answered, “Why?
    0:22:06 Why?”
    0:22:07 And we got right down there.
    0:22:08 You don’t love me.
    0:22:09 And it all started with this little thing at the top.
    0:22:15 And I think the same here where if I do something and it goes wrong, there’s like a downstream
    0:22:20 consequence in someone subconscious that leads them to think, “Then I’m going to be exiled
    0:22:21 from the tribe.”
    0:22:23 Do you know what I mean?
    0:22:25 That’s like at the root of it.
    0:22:31 That’s why I think fear, you know, when you talk so much about fear and becoming fearless.
    0:22:33 Living fearlessly because I don’t think you can be fearless.
    0:22:34 Okay.
    0:22:35 Living fearlessly.
    0:22:36 What’s the distinction?
    0:22:41 Fearlessly means I see things, despite being afraid, I’m going to try.
    0:22:47 I’m going to do my best to like live in it and embrace it to some degree, whatever you’re
    0:22:48 afraid of.
    0:22:54 If it’s something you want to do, follow it and then figure out a way to do it.
    0:22:57 But it’s okay to be afraid and uncertain during the process.
    0:22:58 I don’t know.
    0:23:01 When I’m uncertain too, I’m thinking, “All right, I can figure this out.”
    0:23:03 You don’t fail until you stop.
    0:23:05 I look at it that way.
    0:23:10 Even if you’re failing incrementally, overall you won’t fail until you’re just like, “All
    0:23:11 right.
    0:23:12 I’m done.”
    0:23:16 And as long as you’re done because you want to be done, that’s cool.
    0:23:23 But you don’t want to be done because you keep failing or you’re confused or you’re leaving
    0:23:26 because somebody, other people are telling you shouldn’t be doing it.
    0:23:30 It’s just because you decided, “I don’t want to be on this path anymore.”
    0:23:33 I think it always has come back to you.
    0:23:37 I’ve always been in the school of thought and I love my family, but they were always
    0:23:40 telling me, “Do this,” especially because my parents were immigrant.
    0:23:43 Everything was job security.
    0:23:44 Get a good job.
    0:23:45 Get a good job.
    0:23:46 Nine to five, get a good job.
    0:23:50 Don’t try to do anything else because they struggled so much.
    0:23:54 When I tried to do things outside of that element, they were afraid.
    0:23:55 They were confused.
    0:23:57 They thought I was nuts.
    0:24:00 Even when I started in the NYPD, they were not happy at all.
    0:24:02 They’re like, “What is this?
    0:24:05 Girls don’t do these types of jobs.”
    0:24:09 Even in my community, I was laughed at.
    0:24:12 People were like, “Look at Yanni, who’s my dad’s name.
    0:24:13 Look at Yanni’s daughter.
    0:24:16 Look at how silly she is.”
    0:24:23 This is those moments where you, going back to, you just have to do what you feel because
    0:24:30 afterward, you’re going to be pissed off as hell because you listen to other people.
    0:24:34 On that point of gut instinct, which you mentioned a second ago, is there a way, do you think,
    0:24:38 to train and develop your gut instinct?
    0:24:43 You strike me as someone that has a pretty astute gut instinct that you trust, but some
    0:24:44 people don’t.
    0:24:47 What ends up happening is they just end up living in regret that they didn’t listen to
    0:24:48 their gut instinct.
    0:24:51 They only find out after the fact, after they’ve been mistreated.
    0:24:58 I’m wondering if there’s a way to cultivate a better relationship with one’s intuition
    0:24:59 and gut instinct.
    0:25:00 Yeah.
    0:25:03 Stop asking everybody what they think.
    0:25:09 When I have a really big decision to make, like really big, I don’t tally people.
    0:25:14 In fact, the bigger it is, the bigger the consequences or the bigger the pain or the
    0:25:21 trauma, whatever it is, I go in because they’re going to confuse me.
    0:25:22 That’s what you do.
    0:25:24 You stop asking people.
    0:25:29 If you’re going to ask somebody, let’s say it’s a health decision, you’re going to go
    0:25:34 to a doctor or you’re going to go to someone who has specific knowledge about a decision
    0:25:35 you are trying to make.
    0:25:38 You’re not going to go to mom, you’re not going to go to dad, you’re not going to go
    0:25:39 to your brother.
    0:25:44 You’re not going to go to people who don’t have that, who, although they love you, their
    0:25:47 opinions are going to send you like a ping pong ball.
    0:25:49 That’s how you become unsteady.
    0:25:51 You can start small.
    0:25:52 You can start small.
    0:25:57 When I say start small is start making decisions without running them by anybody.
    0:26:02 What to eat, where to go, where to vacation, you can start small.
    0:26:06 It’s just allow yourself to be the decision maker.
    0:26:08 Allow yourself to be in the driver’s seat.
    0:26:12 What we do is we invite people in the car, we’re like, “Yeah, you can drive in my car.
    0:26:13 No problem.”
    0:26:17 They get in the driver’s seat, we put them in the driver’s seat, then we’re in the passenger
    0:26:20 seat or we might even get kicked to the back seat and then we’re all pissed off like, “Why
    0:26:22 are you driving like that?
    0:26:23 Why are you going that way?
    0:26:24 That’s not really where I want to go.”
    0:26:29 You can drive the car and stop inviting everybody in to drive it for you and then be pissed
    0:26:31 off when they don’t take it the direction you want to go.
    0:26:37 If you’re going to be pissed off, always be pissed off at yourself because it’s like,
    0:26:38 “I chose.
    0:26:40 I chose wrong, but I chose.”
    0:26:43 That is how you build confidence.
    0:26:50 Going back to law enforcement, because I teach it, one of the predominant traits that people
    0:26:59 in law enforcement have is they have high confidence because of one reason.
    0:27:02 They make decisions.
    0:27:05 They’re good decision makers because when you’re out on the street and you’re dealing
    0:27:09 with somebody or situation, there’s nobody to look over to and say, “Hey, how should
    0:27:11 I handle this?”
    0:27:15 You have to make a choice and you have to go.
    0:27:20 Making decisions is going to increase your confidence and your ability in yourself even
    0:27:22 if they’re the wrong decisions.
    0:27:24 That’s not the point.
    0:27:26 Be a decision maker in your life.
    0:27:29 That is going to move you forward.
    0:27:33 That is going to increase your belief in yourself and your trust in yourself and you’re going
    0:27:36 to get comfortable too, “Huh, I read that wrong.
    0:27:37 You know what I learned here?
    0:27:39 I should have read it this way.”
    0:27:44 This is when you bring in the vibes and a little bit of tactical strategy because you’re
    0:27:46 less emotional.
    0:27:47 That’s another fault.
    0:27:49 That’s another hindrance.
    0:27:55 When you are emotional, you are a bad decision maker.
    0:27:59 When you are in a space of emotion, make no decision, avoid, don’t text, don’t call.
    0:28:02 I always say, just remove yourself and go in.
    0:28:03 Go quiet.
    0:28:10 When you can go quiet and be in that stillness of you, it will come to you over time.
    0:28:12 You know what’s another great thing?
    0:28:17 When you look at resilient people, they don’t have all the answers and they don’t need to
    0:28:19 have all the answers.
    0:28:24 I don’t have all the answers, but I don’t need them to be okay.
    0:28:26 This is where you embrace that uncertainty.
    0:28:30 You don’t have to have all the answers and that by itself is powerful.
    0:28:31 You don’t need to figure it out.
    0:28:34 You don’t need to know what to do right away.
    0:28:35 Leave it.
    0:28:37 Sit in it.
    0:28:38 Be in it.
    0:28:42 When it’s time, you move through.
    0:28:44 You’re going to end up getting a lot of unsolicited advice though.
    0:28:45 This is, we all do.
    0:28:49 We get, when we’re making, trying to make those big life decisions, we’ll have someone
    0:28:53 who, we didn’t even ask them, but people will be chipping in telling you what to think of
    0:28:54 yourself.
    0:28:58 There’s an element almost, I guess, of being able to develop stronger boundaries in your
    0:29:02 life so that you can keep the outside world outside.
    0:29:03 Okay.
    0:29:07 So then how about you stop telling everybody your business?
    0:29:12 Why do they need to know what you’re thinking about doing here or there?
    0:29:13 Why?
    0:29:18 Because when you open your mouth to share things, you’re going to get advice.
    0:29:20 So this goes back to you.
    0:29:23 Do I open my mouth or do I stay quiet?
    0:29:27 Because if I open my mouth and I start talking, people are going to start sharing.
    0:29:31 And so when people like, oh, they don’t respect my boundaries, you’re the one who offered
    0:29:32 it.
    0:29:35 If you want to create boundaries, you start with some.
    0:29:40 I don’t share or like, if I’m like, for example, I’m working on a project or a deal, nobody
    0:29:43 knows until my deal is done.
    0:29:44 Why?
    0:29:45 I don’t know how it’s going to go.
    0:29:47 I don’t want other people’s opinions.
    0:29:52 I’ll have the opinions of whoever I’m dealing with specifically in a deal if it’s a project,
    0:29:53 right?
    0:29:57 I’m going to talk to them, but I don’t want other people confusing me.
    0:29:59 People confuse you, good intentions.
    0:30:04 But when you’ve got too many voices in your head, that’s why you can’t trust yourself
    0:30:08 because you’ve got all these other voices, you can’t hear your own.
    0:30:13 So I know if I share something with someone, they’re going to share their thoughts.
    0:30:17 And maybe I don’t want them.
    0:30:22 I will tell you, I usually stay quiet until I’m ready to reveal something.
    0:30:30 Also I’ll stay quiet until it’s either done, like it’s happened, because so many times
    0:30:34 you’ll do something and it falls through and you’re like, you don’t want to have to explain
    0:30:35 it to other people.
    0:30:39 It’s like, why do I need to put myself in that situation where I’m always talking?
    0:30:43 I think talking, talking, talking, talking, although I think communication is good, but
    0:30:49 sometimes it’s over sharing and over putting our stuff out there.
    0:30:53 How are you going to have boundaries when you yourself violate those boundaries?
    0:30:57 You just make yourself like open borders, everybody come in.
    0:31:01 If you’re a bit more methodical with who you share what with and why, I think that that’s
    0:31:02 okay.
    0:31:10 But when you’re like literally tallying everybody, even if it’s like what job to do, like for
    0:31:14 example, there’s a woman in the community I have and she’s trying to figure out what
    0:31:15 career to do.
    0:31:20 And she was kind of like, my mom says this, my dad says this, grown woman, and it was
    0:31:23 coming from a genuine place and I like this, but I don’t like that.
    0:31:26 And she was ping-ponging everywhere.
    0:31:30 She’s like, every what’s, you know, can you share something with me?
    0:31:31 I was like, stop.
    0:31:33 I was like, stop talking to everybody.
    0:31:36 Why are you tallying everybody to give you advice?
    0:31:40 I was like, I want you to think about how insane what you’re doing is.
    0:31:45 You are going to another human being to ask them what job, what career you should do,
    0:31:52 a job that you’re going to wake up every morning to get out of bed, to go do day after
    0:31:56 day after day, and you’re tallying and pulling other people who are not going to be doing
    0:32:00 that, you’re going to be doing that on what you should do.
    0:32:06 Do you see a little bit of the ridiculousness of how you aren’t asking somebody else, you’re
    0:32:08 the one who has to get up every morning and go do it?
    0:32:15 If you say that to her and you ask her to justify why she’s doing that, she might say, well,
    0:32:16 I’m just not sure.
    0:32:18 I just wanted to hear other people’s opinions.
    0:32:20 I just don’t know.
    0:32:21 You can.
    0:32:22 She can.
    0:32:23 You can do that.
    0:32:28 But if the question is, how do I learn to trust myself?
    0:32:34 You trust yourself more by listening to yourself more and asking other people less.
    0:32:35 That is how you get there.
    0:32:37 Clearly, she doesn’t trust herself there.
    0:32:38 No.
    0:32:40 And then maybe just the circle around you.
    0:32:44 It’s also to, and I don’t know if you’ve been able to do this over the years slowly,
    0:32:50 I’ve also accumulated people around me over, it takes time, where there are trusted people
    0:32:55 where I can go to for specific things if I need to, because I like the way they move
    0:32:57 through life.
    0:33:00 I think that they handle themselves well.
    0:33:02 Maybe they do well in business.
    0:33:03 They’re thoughtful.
    0:33:04 I like their character.
    0:33:09 And so over time, you can also, I don’t want to say accumulate, but you can kind of start
    0:33:15 to pull folks like that in, takes time because people are going to come into your life in
    0:33:16 different moments.
    0:33:22 And when you find those precious gems, keep them a bit close, and then you can start to
    0:33:26 accumulate a circle, and it’s not people you go to every day.
    0:33:30 It’s just people that you can pick up the phone, say, “Hey, Steven, it’s Evie.
    0:33:32 Can I run something by you?”
    0:33:33 “Sure, Evie.
    0:33:34 No problem.
    0:33:37 What do you want to run by me?”
    0:33:38 You can create those two.
    0:33:43 And at least for me, I’ve been able over time slowly, because it’s not going to happen overnight.
    0:33:47 And then sometimes people come into that space, and sometimes you say, “Mmm, I’m going to push
    0:33:48 you a little further out.
    0:33:50 It’s not working out anymore.”
    0:33:54 That woman in that example, what does she ultimately need to do?
    0:33:59 Because I can imagine in her world, she’s not certain about any path.
    0:34:04 So she’s got 20% certainty about going in this direction, 30% certainty about going in
    0:34:08 that direction, apparently, and maybe 40% about going in that direction, and then the rest
    0:34:13 is just a little bit of confusion and procrastination and fear.
    0:34:15 What does she actually have to do?
    0:34:19 She just has to make a choice and do it, pick one and do it.
    0:34:21 There’s no perfect choice, Evie.
    0:34:23 But there isn’t.
    0:34:27 There’s no way to know how it’s going to pan out.
    0:34:28 There’s no way to know.
    0:34:29 Just choose.
    0:34:31 Choose something.
    0:34:32 Choose something.
    0:34:37 And even if it’s wrong, you know, find peace, and like, “I chose, it was wrong, but you
    0:34:38 know what?
    0:34:39 I’m not stuck here.”
    0:34:40 That’s the other thing.
    0:34:42 Like, you know, you can change your decisions.
    0:34:45 Just because you choose something, it doesn’t mean you’re stuck there.
    0:34:47 We have the ability to get out.
    0:34:48 You do.
    0:34:52 You can find ways to get out and say, “I made a wrong choice.
    0:34:54 It’s okay.
    0:34:57 You also have to be okay with it.”
    0:35:00 The interesting thing within our personal lives that I think causes such procrastination
    0:35:04 versus business is, in business, especially if you’re in a startup, if you don’t make
    0:35:08 a choice, or even like I imagine in the Secret Service, like, if you don’t make a choice,
    0:35:10 there is an immediate consequence.
    0:35:14 Whereas in your life, you can kind of meander for a year, three years, five years, and just
    0:35:16 sit and procrastinate.
    0:35:22 Whereas like in a Secret Service situation, when Trump is being shot at meandering for
    0:35:26 five years as a Secret Service agent, I imagine isn’t possible.
    0:35:31 So that is something, what will help with that is it’s something called, it’s called
    0:35:32 instrumental.
    0:35:33 It’s called sense making.
    0:35:35 It’s understanding a person’s motivational mindset.
    0:35:41 An instrumental person in certain jobs can yield more instrumental people.
    0:35:45 This is where I am doing something where I am task oriented.
    0:35:46 This just happened.
    0:35:47 So I have to respond this way.
    0:35:48 I’m going to do that.
    0:35:49 I’m going to do this.
    0:35:53 Like I’m looking at the overall, what is my next step, then my next step, then my next
    0:35:54 step.
    0:35:57 When you are instrumental, you are non-emotional.
    0:35:58 I’m not in the emotion of it.
    0:36:03 So although like if you bring up a protective getting shot, right?
    0:36:05 Although it can seem emotional, yes it is.
    0:36:11 But in that moment, at least through training, it’s shots being fired, jump in front, cover
    0:36:14 shield, evacuate, you run through those things.
    0:36:17 That’s being instrumental, right?
    0:36:20 Which is having like a framework for what to do next.
    0:36:21 You’re functioning.
    0:36:22 You’re being tasks.
    0:36:23 You’re task oriented.
    0:36:24 I’m going to do this.
    0:36:25 I’m going to do this.
    0:36:26 I’m going to do this.
    0:36:27 You have a business decision to make.
    0:36:29 Let’s say something bad’s happening in the business.
    0:36:30 Okay.
    0:36:31 How do I stop this hemorrhaging?
    0:36:32 I’m going to do this.
    0:36:33 I’m going to do this.
    0:36:35 I’m going to do this.
    0:36:37 That’s instrumental.
    0:36:40 On the flip side of that is something called identity.
    0:36:44 When I am identity, I am, oh my God, I can’t believe this is happening.
    0:36:45 This is horrible.
    0:36:46 I don’t know what to do.
    0:36:47 I’m confused.
    0:36:49 I’m really upset about this.
    0:36:52 I can’t believe I’m finding myself here.
    0:36:54 Now I’m in that purgatory space.
    0:36:55 I’m not doing anything.
    0:36:56 I’m also emotional.
    0:37:00 So I can’t think clearly and I’m not able to make moves.
    0:37:05 So how did they train you as a secret service agent to be have that instrumental mindset?
    0:37:06 You do.
    0:37:07 Action.
    0:37:08 Action.
    0:37:09 Everything’s action.
    0:37:10 Make a choice.
    0:37:11 Move.
    0:37:12 Go.
    0:37:13 Go.
    0:37:14 Go.
    0:37:15 Do you know what’s interesting?
    0:37:16 Everything was about movement.
    0:37:18 Don’t be still.
    0:37:20 Even when you’re getting shot at, don’t be still.
    0:37:23 They actually teach you to run in zigzags.
    0:37:25 It’s actually really hard to shoot someone.
    0:37:29 If they’re not perfectly still, I mean, we would shoot paper targets.
    0:37:30 You miss.
    0:37:31 You’re stressed out.
    0:37:32 You’re emotional.
    0:37:34 You’re looking at this guy shooting, that person shooting, am I shooting like shit?
    0:37:37 You know, because everyone’s looking at each other’s scores and, you know, if you don’t
    0:37:40 shoot well, they’re going to be like, “Oh, I don’t want to take you out on the next
    0:37:41 raid with me.”
    0:37:42 Right?
    0:37:45 So, you’ve got that adrenaline rush.
    0:37:47 It’s a hard thing to do.
    0:37:50 But they teach you like, “Hey, if you’re getting shot at, don’t sit there like a dummy.
    0:37:51 Move.
    0:37:52 Run.”
    0:37:54 And while you’re running, run like zigzag.
    0:37:55 Throw people off.
    0:37:56 Move.
    0:37:59 And I’ve taken that premise of always being kinesis.
    0:38:01 Kinesis is a Greek move.
    0:38:02 Kinesis.
    0:38:03 Move.
    0:38:04 Move.
    0:38:05 Always move.
    0:38:08 Create momentum, no matter how stuck you feel.
    0:38:12 And I follow this actually in my own just, in my own life.
    0:38:13 Just move.
    0:38:14 Don’t sit still.
    0:38:15 I’m not saying don’t grieve.
    0:38:16 Don’t be sad.
    0:38:17 Don’t feel.
    0:38:19 It’s okay.
    0:38:23 But don’t put yourself in a place where you’re completely stagnant because that’s where you
    0:38:27 get stuck and you don’t move and you get comfortable and you become afraid.
    0:38:31 If you can just create movement, I’m going to create a little bit of movement.
    0:38:35 I’m going to make a decision here and then another one, another one.
    0:38:40 If you can just stay in kinesis movement, you’ll be able to move through whatever it
    0:38:41 is you’re going through.
    0:38:46 I remember I interviewed Draco Willick and he said pretty much a very similar thing
    0:38:47 to me.
    0:38:52 He said in the SAS or the Navy SEALs, when you’re lost, you’re not going to get any new
    0:38:55 information if you just stay where you are.
    0:38:56 So you have to just move.
    0:39:00 Even if you don’t know which direction, movement generates information which then can inform
    0:39:01 a better decision.
    0:39:04 And you’re kind of saying the same thing there, which is if you’re stuck, you need to just
    0:39:10 get into kinesis, make a decision, start moving and then you’ll learn at least something.
    0:39:12 You’ll learn something.
    0:39:16 Even if it means reaching out to someone, it’s just do something that’s helping you create
    0:39:19 some type of progress.
    0:39:24 When you don’t move, when we don’t have kinesis, this is where you get stuck in that emotional
    0:39:28 depravity of I feel horrible, this is happening.
    0:39:34 If you can find ways to move out of your problem, as bad as it feels, don’t bathe in it.
    0:39:37 Don’t take a bath in it.
    0:39:39 Feel it, but to a point.
    0:39:41 And you know what else to?
    0:39:43 You also don’t have to figure it out.
    0:39:48 You don’t have to figure out why did this happen or why did this person do it.
    0:39:50 Sometimes there’s nothing to figure out.
    0:39:52 Sometimes it just is.
    0:39:56 Sometimes there’s brilliance and freedom and just letting go and saying, “This happened,
    0:40:00 I don’t know why it happened and I don’t need to know why.”
    0:40:04 But I can figure out how I need to move forward, kinesis.
    0:40:05 How am I going to move out of this?
    0:40:08 What do I go to next?
    0:40:11 Sometimes the more you sit and you analyze this stuff, the more pain you put yourself
    0:40:12 through.
    0:40:15 You’re rethinking, you’re retelling, you’re reliving.
    0:40:20 And especially if you’re reliving things that somebody else did to you, like the pain and
    0:40:23 you know, you ever have those moments where you start to relive, “I should have done this,
    0:40:24 I should have said this.”
    0:40:28 Do you know it actually activates the same part of the brain that’s activated when you
    0:40:29 do cocaine?
    0:40:31 So it becomes addictive.
    0:40:32 Yeah.
    0:40:33 It makes you high.
    0:40:37 Think about that as even though it’s negative feelings, you’re like, “Yeah, you’re having
    0:40:39 this whole thing happen.”
    0:40:46 And it’s like, I always look at is what I am doing leading me to the path I want to go
    0:40:48 to if it’s not, then I try to relinquish.
    0:40:53 I’m like, “Listen, it’s okay to feel bad, but you will feel less bad if you can keep
    0:40:55 that momentum going.”
    0:41:00 Being stuck and in that place of victimhood or fear or procrastination, do you think that
    0:41:03 victimhood is addictive?
    0:41:07 I think it becomes a habit.
    0:41:10 I don’t think most people want to be there.
    0:41:14 If you ask anybody, nobody’s going to say, “Yeah, I love it,” but what happens is it
    0:41:20 becomes a habit and it’s a pattern of behavior and a pattern and a way of thinking that you
    0:41:21 become used to.
    0:41:24 What’s the reward in that habit cycle then?
    0:41:29 I don’t know if there’s a reward and I don’t know if people think about it, they just get
    0:41:36 stuck and they repeat the same thing because they’re afraid and uncertain of if they change
    0:41:38 it, what will happen?
    0:41:46 You’ll see this in relationships where it’s not just domestic violence, but you’ll see
    0:41:50 it in these really imbalanced relationships where you will see one person who’s very dominant
    0:41:55 and one person, the dominant person that will be somebody who’s very high power in control,
    0:41:59 setting the agenda, but not in a good way, and then you’ll see another person who’s very
    0:42:03 low power, weak, submissive, avoided.
    0:42:08 The reason why that relationship works is one is here, so the other has to be here.
    0:42:12 They both can’t be high power because they’ll clash and so that’s why when you see a lot
    0:42:16 of these imbalanced relationships or severely imbalanced when it’s domestic violence and
    0:42:23 it can be man toward woman, woman towards man or same sex, you will see that it’s one
    0:42:28 person who’s up here, high control, and then the other person goes submissive, avoidant.
    0:42:31 This person down here is just trying to keep the peace.
    0:42:35 I don’t want conflict, I don’t want to upset them, I don’t want to set them off, but what
    0:42:42 you do is you go deeper and deeper and deeper and the more you try to keep the peace, the
    0:42:47 more you’re submissive and avoidant and uncertain, what does the other person do?
    0:42:51 The higher up they go because you just help create this imbalance, this further spread
    0:42:53 of power in the relationship.
    0:43:01 They become louder, stronger, dogmatic, demanding, rigid, but that happens over time, then you
    0:43:07 find yourself in this space where like, how did I end up here and this person’s here,
    0:43:12 and then that’s one of those examples of where another person keeps you literally suppressed.
    0:43:17 How are you going to trust yourself and your voice and make good decisions if you have
    0:43:20 such an individual around you?
    0:43:25 That’s another thing that keeps a person pushed down and suppressed.
    0:43:33 As a woman’s secret service agent, when you first went into service, I imagine there was
    0:43:39 a sort of institutional sexism, just thinking about that era, that time, where people would
    0:43:45 look at you and think, well, as a woman, there wasn’t as many women in the secret service.
    0:43:48 Maybe she’s someone that I can push down.
    0:43:51 Maybe she’s someone who I can make the odd comment to.
    0:43:54 Maybe I could create a power dynamic where I’m above her.
    0:43:55 Did that ever happen?
    0:43:58 And if it did happen, how did you deal with it?
    0:44:00 The truth is that stuff does happen, right?
    0:44:01 And it could happen.
    0:44:06 I remember Barbara Pierce Bush went to Tanzania.
    0:44:11 I’m the assistant detail leader, which means I was like the head person, and then my boss
    0:44:16 from headquarters came, but he wasn’t there yet, and we were having a briefing.
    0:44:17 And you were protecting the Bush family?
    0:44:18 I was protecting.
    0:44:24 I was the assistant detail leader for Barbara Pierce Bush, so George Bush Jr.’s daughter,
    0:44:25 one of the twins.
    0:44:26 It’s Jenna and Barbara.
    0:44:27 I had Barbara.
    0:44:32 So she went there to do philanthropic work, aid, and we were going to some really not
    0:44:33 safe areas, right?
    0:44:36 A lot of vulnerabilities, a lot of concerns.
    0:44:43 So I set up the briefing on the person in charge, and agents are coming from different
    0:44:46 parts of the country to help supplement.
    0:44:47 Some agents I’ve never met.
    0:44:51 So I remember one guy walks in, and he’s like, “Oh, hey, hi.
    0:44:52 So this is in the hotel room.
    0:44:53 We’re having the briefing.”
    0:44:54 And no one’s there yet.
    0:44:55 It’s just him and I.
    0:44:56 “Hi, how are you?
    0:44:57 Okay.”
    0:45:02 He’s like, “Hey, you know, the intern staff room is down the hall if you want to go find
    0:45:03 it.
    0:45:04 I can show you.”
    0:45:05 And he saw me.
    0:45:06 He made an assumption.
    0:45:07 I was staff.
    0:45:08 Inter.
    0:45:14 You know, I was part of the entourage, but not an actual agent.
    0:45:19 And so I’m like, “Actually, no, I’m the assistant detail leader here.
    0:45:20 Thank you for joining.
    0:45:22 What officer are you from?”
    0:45:24 So now, could I be pissed off?
    0:45:25 Sure.
    0:45:26 Did he make an assumption based on what he saw?
    0:45:27 Sure.
    0:45:30 Those are moments where like, I don’t care.
    0:45:31 Really?
    0:45:32 No.
    0:45:33 Zero percent?
    0:45:34 No.
    0:45:35 He’s a big dummy afterward.
    0:45:36 He did.
    0:45:37 Not me.
    0:45:40 It doesn’t become annoying, but this is like where you got to be like, “This is where
    0:45:42 you have to pick your battles.
    0:45:43 You can’t fight everybody.
    0:45:47 Oh my God, Steven, imagine how exhausted you’d be if you fought every buffoon you came your
    0:45:48 way.”
    0:45:52 I mean, some people literally have designed their life to fight buffoons.
    0:45:53 Right.
    0:45:54 And I’m busy.
    0:45:57 I have things to do.
    0:45:59 Think about how much time and energy they take and waste from you.
    0:46:03 And let’s talk about a life of being stagnant and doing nothing because you’re too busy
    0:46:05 fighting everybody.
    0:46:06 Choose and fight strategically.
    0:46:09 So if it’s something I need to fight, fight.
    0:46:12 I’ll give you another example.
    0:46:18 After September 11th, the U.S. Secret Service Field Office was in the World Trade Center
    0:46:19 7.
    0:46:22 So when the towers collapsed, we lost our whole office.
    0:46:27 So immediately the Secret Service New York office, they were trying to find a new home.
    0:46:30 So they found the office space in Brooklyn.
    0:46:35 And obviously in a place like that, the office space needs to be designed a specific way
    0:46:36 for what we’re doing.
    0:46:40 Again, nondescript, nobody needs to know we’re there, but you’re designing it to look and
    0:46:43 feel a certain way to get things done.
    0:46:45 I’m an agent now.
    0:46:54 I get called into the SAC’s office, which is the head boss, and he says, “I need you
    0:46:56 to design this office for me.
    0:47:02 Work with headquarters, get us nice photos, make this look like our new home.
    0:47:04 We have a lot of briefings here.
    0:47:07 I’m going to put you in charge of this.
    0:47:08 Can you do this?”
    0:47:10 “Okay, yes, sir.
    0:47:12 There’s 250 agents in the office.
    0:47:17 I get pulled for interior design duty, HGTV, here we go.”
    0:47:19 So I said, “All right, no problem.”
    0:47:20 So I did.
    0:47:21 I’m like, “I’m going to do it.
    0:47:22 I’m going to own it.”
    0:47:25 And I remember some of the women were like, “Aren’t you?”
    0:47:26 I’m like, “No worries.”
    0:47:29 I was like, “I’m going to do the best damn job I can.”
    0:47:30 So I did.
    0:47:32 Took me months.
    0:47:33 I made a nice office.
    0:47:35 I was done with it.
    0:47:36 Fast forward.
    0:47:39 That same boss puts out an open bid.
    0:47:40 New polygraph position.
    0:47:44 There’s only two polygraph examiners in the New York office, 30 throughout the whole U.S.
    0:47:45 Secret Service.
    0:47:48 A spot comes open, which is rare.
    0:47:50 Everybody puts your name whoever wants it.
    0:47:51 Everybody puts their name in.
    0:47:53 All senior to me put their name in.
    0:47:57 And then one of the senior polygraph guys was like, “Why don’t you put your name in?”
    0:47:58 I’m like, “Dude, no way.
    0:47:59 No one’s going to confess to me.
    0:48:00 They’re going to see me.
    0:48:01 They’re going to high-five each other.
    0:48:02 I’m never putting my name in.”
    0:48:04 He’s like, “Put your name in.
    0:48:05 You don’t know.”
    0:48:10 I wait until the last half hour before they call it a bid closes and I throw my name in.
    0:48:12 I’m like, “It’s not going to happen.”
    0:48:13 Guess what?
    0:48:14 Week later, I get a phone call.
    0:48:15 Come to my office.
    0:48:17 Same boss sits me down.
    0:48:21 He’s like, “I had X amount of people put in, maybe 30 or so people.”
    0:48:23 He’s like, “I picked you.”
    0:48:25 And he said, “Do you know why?”
    0:48:26 I said, “No, sir.”
    0:48:31 He’s like, “I gave you that assignment to design the office and fix it.
    0:48:34 And at no point did you bitch or complain or say anything to me.
    0:48:36 And in fact, you did a great job.
    0:48:37 Thank you.
    0:48:40 This is your assignment, put in.”
    0:48:45 I need to understand here something, which is, on one hand, I’ve got to be protecting
    0:48:46 my boundaries, right?
    0:48:48 Don’t let people fuck with me.
    0:48:56 On the other hand, don’t make someone’s prejudice my problem and don’t bitch and complain.
    0:49:03 Are these mutually exclusive, are these like two separate ideas or is it like context dependent?
    0:49:06 Because if I’m protecting my boundaries, my boss calls me in and tells me that I’m going
    0:49:11 to be doing the interior design job potentially because I’m a woman, is not protecting my
    0:49:14 boundaries in that situation going, “Fuck you.”
    0:49:15 And calling him out.
    0:49:20 I could have, I could have, but I assure you, I would not have gotten that position.
    0:49:22 I also knew somebody has to do it.
    0:49:27 So he happened to pick me, maybe he likes my sense of style, maybe not, maybe because
    0:49:30 of the way I look, maybe because I’m a woman.
    0:49:31 I don’t know.
    0:49:32 You know what’s funny?
    0:49:33 He didn’t know this.
    0:49:35 I actually studied fine art in college.
    0:49:38 So I was in that fault.
    0:49:43 And I also looked at, you know what too, I also looked at the opportunity because now
    0:49:47 I got to work with people in headquarters that I never would have gotten exposed to.
    0:49:49 And like all the historic archive stuff.
    0:49:50 So there was a part of it.
    0:49:52 I was like, “Oh, this is kind of cool.”
    0:49:53 Now, could I have argued it?
    0:49:56 I could have, but then I guess you choose.
    0:49:58 I chose not to.
    0:50:00 In long term, it worked out for me.
    0:50:05 There’s also times where I don’t know, Stephen, like you can’t care so hard.
    0:50:07 People are going to slight you.
    0:50:13 And like you choose how much you’re going to care about how much they slighted you.
    0:50:18 And I have noticed that the more I care, the more of a detriment it is to me.
    0:50:23 And the less I care, the better I perform overall.
    0:50:26 All I’m saying is just choose strategically.
    0:50:28 Don’t choose just because you’re pissed.
    0:50:34 Because if you’re doing it because you’re pissed, now you’re being ruled by emotion.
    0:50:38 And anytime you make choices by emotion, you’re going to make bad choices.
    0:50:40 Barn on the end.
    0:50:45 For a lot of people, the action they take following a situation like that is so quick
    0:50:50 and almost like so automatic that they just, “Wah, wah, wah, wah.”
    0:50:53 And then they might relax later and go, “Why did I say that?
    0:50:54 I’ve ruined my life.”
    0:50:55 But that’s why I said it.
    0:50:56 That’s why you’re easily manipulated.
    0:51:02 If you are the person, and please know that I was that person, if you are that person
    0:51:08 where you are just reactive, reactive, reactive, you’re going to sink your ship completely.
    0:51:10 It means you’re not thinking through things.
    0:51:14 It means you have no self-regulation.
    0:51:15 I self-regulate.
    0:51:18 Don’t get me wrong, there’s times where I’m like, “I’m going to burn this bridge down
    0:51:20 all the way and I don’t care.
    0:51:22 I’m good with it.
    0:51:28 So long as I am choosing clear-headedly, I’m going to burn this bridge down.”
    0:51:30 But I’m choosing to do it.
    0:51:32 I’m not doing it reactively.
    0:51:34 I’m not doing it because I’ve lost control.
    0:51:36 I’m doing it because I made that choice.
    0:51:40 I’m going to burn this bridge and this relationship, and I’m 100% okay with it.
    0:51:41 Do it.
    0:51:45 But make sure you’re doing it.
    0:51:46 Not the monkey inside your brain.
    0:51:47 Exactly.
    0:51:52 How do I train the monkey inside my brain over time?
    0:51:56 Because you said you used to be less regulated, right?
    0:51:57 Used to make more emotional decisions.
    0:52:04 And over time, you’ve come to be able to make those very rational, like, prefrontal cortex
    0:52:05 decisions.
    0:52:06 And vibes.
    0:52:07 Okay.
    0:52:09 And vibes.
    0:52:12 I started to shut up.
    0:52:14 I just started to be quiet.
    0:52:16 When I’m pissed, I go quiet.
    0:52:19 I don’t say anything.
    0:52:20 I think that’s the biggest thing.
    0:52:21 I learned to be quiet.
    0:52:23 I just learned to shut my mouth.
    0:52:28 Not to reveal your upcoming book, but I know that one of the 100 principles in that book
    0:52:29 is called…
    0:52:31 100 rules of engagement.
    0:52:32 Shut the fuck up.
    0:52:34 Rule number one.
    0:52:37 And the reason why is not to be vulgar.
    0:52:41 It’s because it helped me so much.
    0:52:45 Because the more you talk, just when you talk in general, the more you talk, the more you
    0:52:49 reveal, the more people know, the more you solicit, the more people share with you, the
    0:52:53 more you get confused, the more indecisive you are, the more, the more, the more, the
    0:52:54 more.
    0:53:01 And when I learned to stop, self-regulate, not to shoot my mouth off because I was offended,
    0:53:04 you can only get offended, first of all, if you allow yourself to get offended.
    0:53:07 There are times that people are going to cross you and disrespect you.
    0:53:08 Yes?
    0:53:09 Yes.
    0:53:11 But how often can you be offended?
    0:53:16 And also, there’s times, who cares?
    0:53:18 I don’t have to have everybody’s respect.
    0:53:20 That’s another exhausting thing.
    0:53:23 You need to respect me, and you need to disrespect me.
    0:53:24 He disrespected me, and I’m great.
    0:53:26 It’s a big thing.
    0:53:30 But that’s going to wear you out, and you don’t need it.
    0:53:34 There were times where maybe I worked with people who I could tell I was not wanted.
    0:53:40 I remember once, NYPD, and I started off in the NYPD, NYPD, Queens Narcotics Unit.
    0:53:42 Sorry, guys, this is a true story.
    0:53:50 And I was sent to partner up with Queens Narcotics to take down this guy who was doing child porn
    0:53:55 and counterfeit money in addition to drugs.
    0:53:58 So I get sent to the task force.
    0:54:00 This is a hardcore task force within the NYPD.
    0:54:02 I show up with agents.
    0:54:08 I’m the lead agent in charge, and I show up, and they were not happy to see me.
    0:54:09 Not at all.
    0:54:10 And I remember walking in.
    0:54:11 I don’t know how it is now.
    0:54:12 I’m sure it’s not.
    0:54:17 But women, calendars, centerfolds, all over the place.
    0:54:18 I walked in.
    0:54:22 Personally, I didn’t care, but I was just like, I think this is going to be a problem.
    0:54:24 Not me, them.
    0:54:30 For me, and I could tell that they didn’t want me there.
    0:54:32 They started leaving information out of briefings.
    0:54:37 They would ignore me when we were doing the search warrants, like really tactical things
    0:54:39 that they were doing that were wrong.
    0:54:42 And this was a ring of people that we were trying to take down.
    0:54:46 So the first time, and then plus my team seeing this.
    0:54:47 So I don’t say anything.
    0:54:48 My team doesn’t say anything.
    0:54:50 My team’s all guys.
    0:54:53 And thankfully I had like really respectful agents with me, but these guys are seeing
    0:54:54 it.
    0:54:56 They’re seeing how they’re treating me by proxy them.
    0:54:57 No one’s seeing anything.
    0:54:58 They’re disregarding us.
    0:55:02 And the reason why we were asked to be there is because we’re experts in counterfeit.
    0:55:06 We’re also experts in child porn.
    0:55:07 So we do the arrest.
    0:55:08 It’s done.
    0:55:11 But then there’s a subsequent arrest that happens.
    0:55:15 And we show up for that same thing, like literally ignoring you, like you’re not even there.
    0:55:16 We do the arrest.
    0:55:17 We do the prints.
    0:55:21 And at one point they even leave the precinct and we’re like, where did they go?
    0:55:23 They just completely ditched us.
    0:55:29 And I remember going back to my group leader, Carl.
    0:55:30 And I go to Carl.
    0:55:34 I said, hey, listen, if these guys call again because there were more arrests, I was like,
    0:55:35 don’t send me out there.
    0:55:36 And he’s like, why?
    0:55:37 I’m like, it’s very clear.
    0:55:39 They don’t want me there.
    0:55:44 I said, I don’t want to fight, but I’m not also going to sit and stand my ground and
    0:55:46 put myself somewhere I don’t want to be.
    0:55:48 I don’t like the way it feels.
    0:55:49 I don’t want to be there.
    0:55:50 It’s bad for the team.
    0:55:52 Send a dude.
    0:55:53 Send a dude.
    0:55:54 Don’t send me back out there.
    0:55:55 I won’t go.
    0:55:57 Is that letting them win there?
    0:55:58 No.
    0:56:01 Because they’ll be at the office with their posters up with these women and they’ll be
    0:56:03 like, yeah, we got rid of her.
    0:56:05 Like yourselves out.
    0:56:08 This is also where you choose what circles you want to be in.
    0:56:11 It was a circle I chose I didn’t want to be in.
    0:56:14 You can’t change your mindset and culture of people.
    0:56:16 Like that’s also, also think about it.
    0:56:17 It wasn’t one person I was up against.
    0:56:19 It was the whole group.
    0:56:23 So no, I’m going to come in and bulldoze my way into this what group mentality.
    0:56:28 I think this is where I really learned to navigate and you have to be good at it, like
    0:56:30 where to fight, where to walk away from.
    0:56:32 And I was like, I don’t need to be here.
    0:56:34 I don’t need to prove anything to anybody.
    0:56:35 I’ve earned it.
    0:56:39 I’m like, half of you yahoos couldn’t become a special agent if you applied, like it’s
    0:56:42 a hard thing to become, to go from a cop to do that.
    0:56:47 So with that, I was like, no, I don’t need to, and it’s actually the only time I ever
    0:56:49 did that because it was that egregious.
    0:56:50 It was egregious.
    0:56:54 And I thought it was a danger to me and also a danger to the other special agents.
    0:56:57 Like I felt like I had a responsibility and I’m like, if I’m working with the Queen’s
    0:57:03 narcotics, narcotics task force and they’re not communicating, they’re withholding information.
    0:57:04 Someone’s going to get shot.
    0:57:08 I was like, and that’s on them, not on me, but I’m also not going to partake.
    0:57:13 A lot of people will listen to this and they’ll relate to the feeling of being subtly disrespected
    0:57:19 on a recurring basis by individuals in their life, whether it’s their romantic partner,
    0:57:23 whether it’s a colleague at work, whether it’s someone else that they interact with.
    0:57:28 And so many people, I’ve seen this in some of the questions I get sent in, are keen to
    0:57:35 understand how to deal with someone that is disrespecting you, because I guess there’s
    0:57:40 a train of thought that would say when they disrespect you, you kind of argue and engage
    0:57:42 and try and shout them down and try and win.
    0:57:47 But if you are being subtly disrespected in your own life by someone, what do you recommend
    0:57:48 that they do?
    0:57:49 Okay.
    0:57:50 Who is it?
    0:57:55 So, if it’s my partner, so I’m married, I have a husband, he’s another special agent.
    0:58:02 If he does something where I feel disrespected because I care so deeply about that relationship
    0:58:09 and the integrity of that relationship, him, I might argue it, not to argue, but because
    0:58:11 I want to keep a good healthy relationship.
    0:58:15 Now, don’t get me wrong, being in a relationship, you also let a lot of things go, right?
    0:58:19 So it’s again, what am I willing to let go?
    0:58:25 I don’t want to say silly, but what’s really not important and what’s like, “Hey, I want
    0:58:27 to dress this with you and this is why.”
    0:58:29 So for me, that takes hierarchy.
    0:58:36 Who your partner is, we talked about that before, bar none, that is really such a crux
    0:58:37 of how well you’re going to do in life.
    0:58:41 Are they going to raise you up or are they going to sink you down?
    0:58:43 So that matters.
    0:58:49 I will do my best not to be belligerent when I’m having that discussion, right?
    0:58:57 Now, everybody else falls to the side for me because I understand the value of being
    0:59:02 with a person and you’re with that person 90% of the time and that’s an investment in
    0:59:03 that relationship.
    0:59:08 But aside from everybody else, mostly everybody else, I can let it go.
    0:59:12 I always look at, “Are you worth my time and energy?”
    0:59:13 I’m busy.
    0:59:18 So do I need to stop and do I need to address you?
    0:59:19 Okay.
    0:59:23 So let’s play out a scenario and in this scenario, I’m going to make her a spears.
    0:59:25 So we work together, right?
    0:59:26 We work together in a call center.
    0:59:30 This is actually something that happened to me when I was in the early sort of phase of
    0:59:32 my career where I was working in call centers.
    0:59:35 I was like answering phones and doing that kind of thing and selling things on the phone,
    0:59:36 et cetera.
    0:59:41 And I remember being sat next to someone who was like subtly disrespecting me all the time
    0:59:46 and at this point in my life, I wasn’t in any position of authority to do anything about
    0:59:47 it.
    0:59:50 I’ve actually, it’s funny because that one instance has completely shaped my leadership
    0:59:55 perspective and my real deep belief that I have a responsibility as the founder of the
    1:00:01 company or CEO to go in search of and clamp out all disrespect in an organization that
    1:00:08 is happening beneath me because you’re often powerless at work to do anything about it.
    1:00:14 And I felt that I couldn’t stop this lady that sat next to me disrespecting me because
    1:00:15 I wasn’t her boss.
    1:00:18 So now that I have the responsibility, it’s a big thing for me that we don’t employ
    1:00:19 ourselves in dickheads.
    1:00:25 And there’s actually a recent example where someone was in our business for a total of
    1:00:27 a couple of hours.
    1:00:31 And actually in my previous company, there was a guy that walked in during his initiation.
    1:00:34 He went like this and walked off day one of his job.
    1:00:37 He put both middle fingers up after his like initiation where initiation, we basically
    1:00:40 ask them questions, ask them what they’re into, who they are, but both middle fingers
    1:00:41 up and walked off.
    1:00:46 It was the last time anyone saw him in the building and because it was a sign of a character
    1:00:50 issue that would lead to further disrespect.
    1:00:56 So if I’m sat next to you at work, Evie, we’re colleagues and you come in in the morning
    1:01:00 and I go, “Oh, first time you’ve been on time.”
    1:01:04 And then you do some work and I go, “Not bad considering your standard.”
    1:01:08 And then you’re in a meeting and you’re talking and I just interrupt you.
    1:01:15 And you submit a piece of work and I look at it and I turn my nose up and you hear me
    1:01:19 talking shit about you behind your back when people aren’t there, me criticising your work
    1:01:22 and how you are in your delivery.
    1:01:24 How are you going to deal with that situation?
    1:01:28 So I would deal with a specific situation, not the whole thing.
    1:01:32 I would pick a moment where I have tangible facts and I would say, “Can I speak to you
    1:01:33 for a moment?”
    1:01:34 Okay.
    1:01:35 So we’re in a group.
    1:01:36 We’re all on the calls in my call centre.
    1:01:38 I’m not going to do in front of other people.
    1:01:39 Okay.
    1:01:40 Fine.
    1:01:41 So this is what happens.
    1:01:42 This is not actually what happened in my life.
    1:01:43 Did you do this?
    1:01:44 No, no, no.
    1:01:45 In fact, I didn’t do anything.
    1:01:46 I just wanted the money.
    1:01:47 I was trying to just survive.
    1:01:48 I couldn’t feed myself.
    1:01:52 I wasn’t going to open my mouth, but we’re in a call centre and I’ve disrespected you
    1:01:55 for a while now and then I turned to you and I go and you’ve just come up for a call and
    1:01:58 I go, “You know what, you could have done that better.”
    1:02:01 You didn’t close that properly, Evie and I.
    1:02:05 Next time you do a call and you get stuck like that, just speak to me and I’ll take
    1:02:06 the call off you.
    1:02:09 Just tell them that your colleague will handle it and I carry on with my day.
    1:02:10 What are you going to do in that moment?
    1:02:14 I might not do anything, but it also depends because you said I didn’t do anything.
    1:02:19 I was trying to feed myself and that plays a role like where are you?
    1:02:24 I think part of it is also is I was very young and I didn’t have the tools to address that
    1:02:25 situation.
    1:02:30 The problem is the situation made coming to work a misery and this version of myself irrespective
    1:02:36 of my financial situation would have, and even today, because even today, okay, I have
    1:02:40 money, I have security, but I’m still playing at a certain level where there’s disrespect,
    1:02:41 potential.
    1:02:44 I actually have a really good example that I could never share as someone that I work
    1:02:49 with who’s extremely successful and we work on a particular project together and I found
    1:02:54 out that this was happening and they were basically threatened by me because for a variety
    1:03:01 of reasons this is what I was told by an intermediary and I chose a moment when I heard that they
    1:03:06 had just disrespected me within a short period of time and I walked in in front of a group
    1:03:11 of people and I said to them, I said I heard what you did out there in the hallway when
    1:03:16 I wasn’t there and in the future, if you want to say something to me, I’d really appreciate
    1:03:17 it.
    1:03:22 You said it to my face instead of behind my back and it’s crazy what happened.
    1:03:23 It’s crazy what happened.
    1:03:29 This really big, tough, powerful individual turned into a toddler in front of my eyes.
    1:03:30 Oh, what?
    1:03:34 No, I didn’t say and I left the room and then it never happened again.
    1:03:40 But I think that that’s okay too, but you also came to that place.
    1:03:44 I think each person has to choose and if you choose to do it, you can do it.
    1:03:49 Now the fact that you did in front of people, but what you did that was smart is you were
    1:03:54 able to speak as upset as you were, you were able to speak and articulate yourself clearly
    1:04:01 and it had just happened and you were able to say what just specifically happened here.
    1:04:03 That’s the difference because sometimes it’s like, I feel like you treat me this way or
    1:04:06 I think you did this or it seems like that.
    1:04:07 Those are very ambiguous.
    1:04:12 So if you’re going to confront someone like you did, you did it the smart way because
    1:04:13 you picked a specific moment.
    1:04:17 You said specifically out on the hallway, you just did this.
    1:04:18 You said X, Y and Z.
    1:04:23 If you want to say something to me, always feel free to come say it to me.
    1:04:26 That’s why I also think it worked and you’re also in a place where you feel like you can
    1:04:27 do that.
    1:04:31 I think that that’s okay too, but you also took a risk and you’re like uncertainty like
    1:04:33 I’ll burn this down.
    1:04:36 Yeah, because on that project, I’m not the one that’s got the power.
    1:04:38 I can still be fired from that particular project.
    1:04:39 But you chose.
    1:04:40 You’re like, let it burn.
    1:04:43 Yeah, because I don’t want to be anywhere where I’m miserable.
    1:04:44 Exactly.
    1:04:45 But you made a choice.
    1:04:46 You’re like, let it burn.
    1:04:51 So you understood, you at some point understood like there’s a consequence here and it’s interesting
    1:04:57 because bullies, they’re not, they flex, they’re not very powerful.
    1:05:00 You know, I had, oh gosh, we’re like swapping stories here.
    1:05:05 I had one scenario where I inherit a case.
    1:05:08 You know, every John’s gone, he went to the president’s detail.
    1:05:10 You are now taking John’s case.
    1:05:11 Okay.
    1:05:15 So there were some things that were incomplete in John’s case with regard to evidence.
    1:05:20 It was admin stuff, the admin paperwork for evidence hadn’t been filled out yet.
    1:05:22 I got the case, I pushed it to the side.
    1:05:24 I worked on it.
    1:05:28 I would update it, but I hadn’t done the admin thing with it.
    1:05:29 Fast forward.
    1:05:32 I’m leaving because I just got bumped to a different position.
    1:05:34 And so the new agent that got it, I’m like, Hey, here’s the case.
    1:05:36 I said, there’s one thing that I didn’t get to do.
    1:05:38 It’s the admin thing for the evidence.
    1:05:40 I’m like, I can help you go through it.
    1:05:42 Blah, blah, blah, blah.
    1:05:49 Well, the group leader I had at the time, which was a peer in front of the whole group, one
    1:05:52 day is like, Hey, you didn’t do this admin.
    1:05:55 You didn’t file the evidence for whatever, blah, blah, blah, blah.
    1:05:57 And he’s doing this in front of everybody.
    1:06:00 You know, you need to take care of that and that’s on you.
    1:06:04 And I don’t care that you inherited the case and blah, blah, blah, blah, blah.
    1:06:08 So I’m watching this happen and I assure you all I wanted to do is like reach over and
    1:06:11 lunge him by the neck, but I didn’t.
    1:06:14 I left, I was pissed.
    1:06:20 I let it ride, my anger ride and later that day, I went and I found him after I calmed
    1:06:22 down and his name was Jeff.
    1:06:24 I’m like, Hey, Jeff, come here.
    1:06:25 Let me talk to you.
    1:06:28 And I took him into the stairwell because we had these secure stairwells.
    1:06:33 I said, Listen, earlier on, you brought up this case.
    1:06:35 You’re 100% right.
    1:06:38 I didn’t finish the admin paperwork for the evidence.
    1:06:40 I will take care of it and I will help the new agent do it.
    1:06:45 I said, However, I was like, if you ever want to address me, because he was very insulting
    1:06:46 when he did it.
    1:06:49 He did it in front of the whole group to flex.
    1:06:52 I said, if you ever want to address me, don’t ever do it like that again.
    1:06:56 I go because I’m addressing you and I’m actually giving you more respect than you showed me
    1:06:58 in there before by pulling you into this stairwell.
    1:07:03 I said, So if you want to address me, feel free to pull me to the side and speak to
    1:07:04 me.
    1:07:06 But what you did out there, there’s no need.
    1:07:08 We’re peers.
    1:07:09 And that’s it.
    1:07:12 You may be the group leader, but there’s no need to talk to me like that.
    1:07:18 I will have the decency to address me the way and with the courtesy that I’m giving you
    1:07:20 because I could have easily tore your head off in there.
    1:07:21 And he was a peer.
    1:07:23 He was a peer slash group leader.
    1:07:27 So we were the same, but he happened to be a group leader, which meant he oversaw me.
    1:07:32 I said, So next time, there’s not going to be a next time.
    1:07:33 It was immediately.
    1:07:34 I’m sorry.
    1:07:35 You’re right.
    1:07:36 I’m sorry.
    1:07:37 I’m sorry.
    1:07:40 Now for that scenario, I wanted to have longterm good relationships because it’s a person
    1:07:43 with it’s in my squad.
    1:07:45 And so that’s why I handle it like that.
    1:07:46 Never happened again.
    1:07:49 So I guess like there’s different ways to do it with Jeff.
    1:07:53 I preserved his dignity because if I were to shot back, he would have shot back at me.
    1:07:55 I would have shot back at him.
    1:07:58 And there’s a point to where I’m like, I don’t want to look like an, I don’t want to sit
    1:08:01 and fight and look stupid.
    1:08:06 I want to be in control of like how I manage an environment and me yelling back or confronting
    1:08:10 someone sometimes may not be it, especially if I think I can’t keep myself composed.
    1:08:14 And then that moment, there was no way I was going to be composed.
    1:08:15 I think you’re right.
    1:08:17 Now I reflect on the incident that I described to you.
    1:08:19 I don’t actually think I was that composed.
    1:08:20 I didn’t shout.
    1:08:23 I was very articulate, looked to them in the eyes without breaking eye contact.
    1:08:27 But actually, if I was really composed, I would have done what you did, which is I would
    1:08:30 have said, please, can I have a private chat with you?
    1:08:34 And I actually think it would have been more effective and would have shown more of my
    1:08:38 sort of fortitude to have that conversation privately.
    1:08:40 The other thing that you said, which I thought was so important in the context of what we’re
    1:08:45 saying is you do have to point at a specific incident because these individuals, they are
    1:08:48 masters of gaslighting you.
    1:08:52 So if you don’t have specifics, that just happened in that location and it made me feel
    1:08:53 like this.
    1:08:57 And you said this, if you let it ride and you’d come to them with vibes, they will
    1:08:59 so easily twist it.
    1:09:00 What are you talking about?
    1:09:01 I don’t know what you’re talking about.
    1:09:02 I don’t know what you’re mean.
    1:09:03 No, that’s not what I meant.
    1:09:05 That’s why you have to come with very specific stuff.
    1:09:10 But even if you said you were pissed when you did it, if you were still able to articulate
    1:09:11 yourself, you were.
    1:09:13 I think it’s okay to own it.
    1:09:17 Listen, I’m not saying I’ve always flown up top.
    1:09:21 There’s times where I’m like, I shouldn’t have done that or said it, but I also run
    1:09:22 hot and I know myself.
    1:09:26 And so I have to police myself.
    1:09:28 And then there’s times like we learn our lesson.
    1:09:32 It’s just, I think whatever you do, just own it, whether, if it was the wrong thing
    1:09:35 to do, just say, I won’t do that next time.
    1:09:38 But I feel like you are okay.
    1:09:42 You said something a second ago about bullies, right?
    1:09:45 And this is fascinating thing I’ve come to learn about bullies and people that are like
    1:09:47 this type of disrespect.
    1:09:50 Is there actually going in search of the weakest link?
    1:09:54 And the incredible thing that happened in the scenario that I’m describing is once this
    1:09:59 individual realized that I would literally call it out and I was off the table.
    1:10:03 They never treated me like that again, but they moved on.
    1:10:06 They moved on to someone else that I work with.
    1:10:13 And that person as we sit here today is thinking of leaving that environment because of the
    1:10:19 same person who was making the little slight comments about me is now doing it about them.
    1:10:22 And I say to this person, I say, why don’t you just do what I did?
    1:10:24 Because she saw me confront.
    1:10:26 I say to her, why don’t you go just do what I did?
    1:10:27 And she just says, I haven’t got it.
    1:10:30 I don’t want conflict.
    1:10:31 So what is she doing actually?
    1:10:32 She’s becoming?
    1:10:33 Suppressing herself.
    1:10:34 Yes.
    1:10:35 Yeah.
    1:10:37 And she’s going to leave something that she loves doing purely.
    1:10:44 She called me the other day purely because this person’s making her feel a certain way.
    1:10:47 I think that that’s okay too, though.
    1:10:49 She can, it reminds me of that narcotics story.
    1:10:51 It’s like, she’s just like, I just don’t want to be here anymore.
    1:10:57 But at the same time too, if she keeps going, when you go small, small, small, they go higher,
    1:10:58 higher.
    1:11:02 It’s, you know, speaking of Billy’s, I’m going to bring it back to crime.
    1:11:04 When I started interviewing suspects, right?
    1:11:09 You watch TV shows and in your head, you think these predators, right, are like these, like
    1:11:13 really intimidating, scary predators, the way they behave.
    1:11:17 And you think like, I’m going to get these like savages in the room.
    1:11:18 Nope.
    1:11:22 And you know what’s interesting, when you look at the populations of people being victimized
    1:11:29 the most, first it’s children, then it’s women, and then it’s elderly.
    1:11:31 Why?
    1:11:34 Because they’re the easiest to victimize.
    1:11:39 So when you look at predators, they pick easy prey or what they perceive as easy prey.
    1:11:41 They don’t want fair fights.
    1:11:46 I would sit across people in a room who did like really horrific crimes against kids and
    1:11:51 you would look at them and you’re like, you, I could eat you for lunch.
    1:11:56 A lot of times too, we build up people in our heads and we think like they’re these,
    1:11:58 these like high apex individuals.
    1:11:59 They’re not.
    1:12:02 They prey on people weaker than themselves.
    1:12:03 And why?
    1:12:06 It makes them feel stronger and better, more powerful.
    1:12:07 Why do you need to do that?
    1:12:10 Because you feel weak.
    1:12:11 That’s why you do that.
    1:12:12 That’s why you bully.
    1:12:13 That’s why you push.
    1:12:19 Because you feel a void and you look to fill that void by taking from other people.
    1:12:20 And that’s what makes you feel strong.
    1:12:25 All these predators, I never sat across from anybody to include terrorists.
    1:12:30 I never sat across anyone and I was just like, oh, this guy’s scary.
    1:12:31 Never.
    1:12:32 I’m shocked actually as I say it.
    1:12:38 I have never to this day sat across someone where I’m like, oof, not once.
    1:12:45 They had walk in and I’m like, you in my head, of course, the inside voice, like you do this.
    1:12:52 And so I guess like bullies, like I think sometimes we unfortunately give them more weight and
    1:12:59 gravitas than they really are weak, weakness, all the way through.
    1:13:03 With that in mind, how do I stop myself becoming prey to a predator?
    1:13:04 You stop acting like prey.
    1:13:09 So the one thing you’re not going to be is, it depends who it is.
    1:13:18 First of all, if it’s personal relationships, you have to set the intention of the relationship
    1:13:20 from the beginning, how you want it to go.
    1:13:21 So let’s do work.
    1:13:22 Work is an easy one.
    1:13:23 I’m not there to be your friend.
    1:13:26 I can be friendly, but I’m not going to be your friend.
    1:13:30 I’m not there to be super nice to you or super sweet or super kind.
    1:13:32 Like I can be warm.
    1:13:33 I can be respectful.
    1:13:34 I can be compassionate.
    1:13:38 I can be those things, but I got to bring the right version of me to a work environment
    1:13:43 because then I just get, because then I set the tone of like, well, is that being my friend
    1:13:44 or is that being my boss?
    1:13:46 Like, what am I dealing with here?
    1:13:49 Like always keep that level of professionalism always.
    1:13:54 And I make a point to do it because then it just becomes really awkward if people are
    1:13:55 your friends.
    1:13:56 Can you balance a relationship like that?
    1:13:59 You just got to be really, really, really, really good.
    1:14:06 Like don’t come in and like literally like make yourself a doormat or like overextend
    1:14:10 to the point, because the more you overextend, even a good person is going to be like, oh,
    1:14:11 that’s just how she is.
    1:14:13 That’s how he is.
    1:14:14 They get used to being like that.
    1:14:19 And people like being catered to, they like feeling like they’re above.
    1:14:24 And so now you create this role dynamic of I’m subservient and you’re here.
    1:14:27 So you want to make sure that no matter how excited you are to work with someone or be
    1:14:32 with someone, that you don’t create this disproportionate thing, like the seesaw.
    1:14:34 You want to keep the seesaw level.
    1:14:40 It’ll go up and down, but you want to make sure that you, because you will do it, everybody
    1:14:42 assesses everybody.
    1:14:43 Everybody sizes people up.
    1:14:45 They do it intuitively.
    1:14:46 People meet you, they size you up.
    1:14:47 Oh, he seems like this.
    1:14:49 She seems like that.
    1:14:51 She seems like she’s going to be this way.
    1:14:54 Project what you want them to feel.
    1:14:55 I’m here.
    1:14:56 I’m warm.
    1:14:57 I’m open.
    1:14:58 Thank you again.
    1:15:01 Thank you for having me.
    1:15:02 Let’s talk.
    1:15:06 But at the same time, you can also think about how you sit, how you carry yourself, your
    1:15:11 voice, your tone, all these things play a loan together.
    1:15:12 I know people talk about body language.
    1:15:18 It does play a role in the fact that, look, something as simple as when you go to meetings,
    1:15:23 are you in the meeting and you’re like this, you’re small, maybe you got your phone out.
    1:15:24 Right.
    1:15:25 What am I doing?
    1:15:26 I’m, I’m making myself small.
    1:15:30 My hands aren’t on the table because I don’t think I’m worth putting my hands on the table.
    1:15:31 Right.
    1:15:33 I want to literally make myself disappear.
    1:15:35 I’m not going to ask any questions.
    1:15:38 I’m going to maybe sit like this with my thing here.
    1:15:39 Right.
    1:15:41 So this is telling you a story about me.
    1:15:43 It is.
    1:15:48 So it’s a really subtle way to be like, why don’t I sit with purpose?
    1:15:49 I’m going to sit like this.
    1:15:50 I’m going to have my arms out.
    1:15:52 I’m going to have my shoulders back.
    1:15:55 Something as simple as just my posture means something.
    1:15:56 There’s a study actually done.
    1:16:01 New York City, they put up cameras years ago and they started recording people walking
    1:16:03 in New York City.
    1:16:07 Then they took the footage and they played it to convicted felons in prison and they
    1:16:12 said to them, who would you pick as prey?
    1:16:17 They all picked the same people to prey on.
    1:16:20 All the same people just by walk.
    1:16:23 There were three types of walk they found out.
    1:16:28 One walk was, I’m walking, I’m sloppy, I’m not paying attention, I’m just like in my
    1:16:29 own space.
    1:16:34 I have really no deliberate purpose in the way I’m moving my body.
    1:16:38 Target, easy prey, other easy prey.
    1:16:45 My walk is small, I’m more timid, I’m kind of like, not comfortable, I’m like paying
    1:16:48 attention, easy prey.
    1:16:50 Those two bar none were picked.
    1:16:52 You know who they didn’t pick?
    1:16:58 The walk wasn’t too sloppy big, it wasn’t too small, it was right in the middle and
    1:16:59 it’s deliberate.
    1:17:06 I’m in control of my body, I’m looking around, I’m present, I own my space.
    1:17:08 That person, I want nothing to do with.
    1:17:11 Those group of people were not picked to be targets.
    1:17:18 So we exude vibes, energy, all that stuff, but even this, this tool that we don’t pay
    1:17:21 attention to, our body.
    1:17:25 Think about how you use it to portray yourself when you’re out there.
    1:17:29 Am I commanding myself or am I just not paying attention at all?
    1:17:33 So even subtle things like that, your voice, it’s called Paralinguistics, and I wrote about
    1:17:37 it a lot in Becoming Bulletproof, your voice.
    1:17:38 Do I talk like this?
    1:17:43 Hi, I’m Evie, so nice to meet you, I’m so glad to be here, hi guys, love it, right?
    1:17:45 What kind of guess am I going to be?
    1:17:46 Right?
    1:17:52 But when I find my true voice and I own it, I slow down my speech, I bring down my tone
    1:17:59 and pitch to my true voice, to at least the most powerful voice, and I’m grounded, and
    1:18:04 I take my time, and I’m also, when I speak and I take my time, I’m letting you know I
    1:18:10 deserve to be here, what I’m saying deserves to be heard, and I deserve to take time for
    1:18:14 you to listen to me, as opposed to when I speak really, really fast, because hey guys,
    1:18:17 look really quick, I don’t want to take up anybody’s time anymore, I know you’re all
    1:18:21 busy, what I just tell everybody, don’t listen to me, what I’m about to say isn’t really
    1:18:25 relevant, and you’re more important than what I’m about to say really isn’t, I just killed
    1:18:26 it.
    1:18:28 How many times do people finish meetings like that?
    1:18:30 Why are you saying that?
    1:18:34 You just told them, don’t listen to me.
    1:18:39 These are subtle things that if we just pay attention to, you don’t have to do a lot,
    1:18:43 you don’t have to do a lot, there’s no magic pill, there’s no secret to this, other than
    1:18:51 really own yourself, and think about what am I exuding with my energy, with my body, with
    1:18:59 my voice, even your voice, your voice captures so many things, it’s like you have to think
    1:19:04 of it like over your time in your life, your voice captures the things you’ve been through
    1:19:08 with, you were told to be quiet, be a good girl, be a good boy, don’t talk loud, don’t
    1:19:12 do this, don’t do that, and you have to think like over time, this voice has become a bit
    1:19:18 mangled, because other people around you were telling you how to use it, and often we’re
    1:19:24 actually not using our true voice, it’s the voice that we’ve somehow manufactured and
    1:19:29 created based off of what everybody else told us it should sound like, and so you want to
    1:19:32 pay attention to that, like how do I sound?
    1:19:36 And I even noticed when I, my husband pointed this out because he’s kind of got the same
    1:19:40 background, he said to me once, he’s like, you ever noticed that when you talk to your
    1:19:45 mom your voice goes high, and I was like it does, he’s like yeah it does, because she’s
    1:19:50 my mom, she’s an authority, and also she has a higher voice, because she talks with a very
    1:19:56 high voice, and I’m like you’re right, and so even with my daughter because I have a
    1:20:02 little one, I try very hard to make sure that I don’t do like the baby babbling voice and
    1:20:07 like the high-pitched voice, because I don’t want her to grow up thinking that because
    1:20:12 she’s a girl, she has to talk like this all the time, hi mom, because I want her to have
    1:20:17 a strong commanding presence, and where’s she going to learn that from, her mom, in
    1:20:22 fact even in the, there are studies done that even in scenarios where a child may be favored
    1:20:32 the opposite sex parent, they imitate the same sex parent, so my daughter, whether she
    1:20:39 likes me or not growing up, will imitate my behavior more so, because I’m the one she’s
    1:20:43 learning from, and so I have awareness with that.
    1:20:50 Do you think your life would have gone differently, and you would be sat here now if you spoke
    1:20:53 differently in the high-pitched, fast way that-
    1:20:56 I wouldn’t be doing news, who’s going to listen to anything I say?
    1:21:01 Hi everybody, welcome, today we had a mass shooting, do I sound like I know what I’m
    1:21:02 talking about?
    1:21:10 I don’t, even if what I’m saying is correct, it’s do I believe in the words that I’m saying?
    1:21:12 Do I own the words I’m saying?
    1:21:16 If I don’t believe in them, and I don’t sound like I’m not talking about, you won’t either,
    1:21:21 in fact when you watch any news anchor, like you will hear like they’ve got a strong anchored
    1:21:27 voice, because even with breaking news, stuff changes all the time, you know, I remember
    1:21:32 I was covering the recent shooting in New Orleans, it’s breaking news, I’m getting information
    1:21:37 as it’s coming in, and I’m doing a breakdown, the best I can, with the information that’s
    1:21:42 coming in, but I still have to convey it in a way where people can trust and believe in
    1:21:47 what I’m saying, but if I don’t sound like I believe in what I’m saying, it’s not going
    1:21:54 to land, this, the way you sound has more impact than the words you actually say.
    1:22:00 That’s a big thing, I learned this later on, I learned this as an agent, and then even
    1:22:05 more so when I began doing TV, because there were times when I’m like, man, that’s what
    1:22:08 I sound like, I don’t know if you’ve ever had that, you ever, maybe when you first started
    1:22:09 on?
    1:22:10 Oh yeah, of course.
    1:22:12 When you play yourself, and you hear yourself, and you’re just like, oh.
    1:22:13 Yeah, of course.
    1:22:18 And then you’re like, you know, I need to fix that, I don’t need to sound like that,
    1:22:22 I need to sound a certain way, I’m the host of a podcast, I’m asking these questions,
    1:22:27 I’m sitting across from these people, I need to match them to some degree.
    1:22:31 To show that like, please listen to my show, I deserve to be here, I’m giving you good
    1:22:35 information, I’m credible.
    1:22:38 We take our time when it comes to hiring a flight story, because I fundamentally believe
    1:22:43 the success of a business is directly linked to how good you are at hiring, and better hiring
    1:22:47 starts with smarter insights, LinkedIn who’s a sponsor of this podcast has some of the
    1:22:52 strongest hiring data available, to help you identify the best candidates for your business.
    1:22:55 Their platform will even pair you with those who match what you’re looking for, which
    1:23:01 might lie outside of the job description, and more in their unique skills and interests.
    1:23:05 Because these days, hiring isn’t just about finding the most qualified person, but also
    1:23:10 finding the one whose experience, abilities, and interests align with your company’s mission.
    1:23:13 And it goes beyond candidates who are applying for jobs too.
    1:23:19 In any given week, 171 million members who aren’t actively seeking jobs are open to
    1:23:23 opportunities. Find your next great hire on LinkedIn and start today by posting your
    1:23:30 job for free, just by visiting linkedin.com/doac.
    1:23:32 Your hands, you use your hands a lot as well.
    1:23:33 Yeah, it’s probably because I’m Greek.
    1:23:38 No, but it’s interesting because it’s part of the delivery when you’re saying something
    1:23:44 a second ago you were going and you were doing slow hand movements that are almost illustrating
    1:23:48 the point you’re making. And it is persuasive because it almost is adding another layer of
    1:23:52 emphasis to what you’re saying. Whereas if your hands were just tucked into the table,
    1:23:55 I actually might think you’re less confident or sure in what you’re saying, but because
    1:23:59 you’re like, again, it goes to what you were saying, you’re taking more space up.
    1:24:03 So don’t hide your hands. Just for anybody listening 101 if you’re sitting in a meeting,
    1:24:08 don’t hide your hands. Don’t sit on them. Don’t hide them. Just one, it doesn’t look
    1:24:11 good. It doesn’t send a good message. It just sends like you’re kind of insecure. You don’t
    1:24:17 want to be there. Hands out. I’m here. I’m present. And yes, these are called illustrators.
    1:24:21 When you do this with your hands, it’s called illustrators. Now, there’s a couple of things
    1:24:27 with illustrators. One, it can make it more interesting to watch someone speaking when
    1:24:32 you use an illustrator. It adds more emphasis. You said it. It adds another layer aside from
    1:24:38 me just sitting still, right? It engages people and pulls in the viewer a bit more. It’s more
    1:24:43 engaging. That’s one. The other thing with illustrators is it can be a cultural cultural
    1:24:47 thing. I’m Greek. I’m from New York. So I’ve got massive problem with these things. I actually
    1:24:51 work very hard to put them away. The other thing that’s actually interesting, which you
    1:24:58 didn’t ask, but I will volunteer this information, it’s another way I would use to tell if somebody
    1:25:02 is being truthful or not. Again, everybody is different. Everybody’s body language is
    1:25:07 different. But when you’re speaking to someone and they use illustrators when they normally
    1:25:13 talk, typically when we see illustrators, it’s truthful, right? They’re telling your
    1:25:18 story. Yesterday, yes, I went out with my friends. We went and we had burgers. And then
    1:25:23 afterward we went to the store. So when you see somebody doing that, it is very likely
    1:25:28 they are reliving the event. And you can see the body reliving it with them. So when you
    1:25:33 see that positive sign, typically, that they’re being truthful. Now, if you’re talking to
    1:25:36 someone who uses illustrators and all of a sudden they do this, they put their hands
    1:25:40 away. During a certain part of the story. So tell me who you went out and had dinner
    1:25:48 with, Evie. Oh, you know, it was just some people from the office. In that moment, what
    1:25:54 you’re going to do is say, okay, Evie’s used illustrators this whole time. I shifted the
    1:26:01 conversation. I asked her something else, not her hands men away. Why? That’s it. Why?
    1:26:07 That’s lie detection one to one. Now, it doesn’t mean I am lying because everybody lies different.
    1:26:09 Everybody’s behavior is different. We’re not going to put people in a box because that’s
    1:26:14 just dumb. However, what you’re noticing is a deviation. Whenever you tell stories, she
    1:26:19 uses her hands. And then for whatever reason, I asked a question. That question prompted
    1:26:24 something in Evie. And Evie put her hands away. She did a shift. And now you having
    1:26:29 caught that, you’re going to ask me more questions. You’re not going to move on to the next topic.
    1:26:34 You’re going to find a way to say, I need to get Evie to talk more about who she went
    1:26:38 out with last night because clearly something just happened. And it’s not because they’re
    1:26:45 going from their natural state of flow and whatever to more calculated and they’re overthinking.
    1:26:50 Part of with lying, if we’re just using lying, or if you ask me something for whatever reason,
    1:26:56 let’s say I don’t want to tell you who I had dinner with last night. When I feel that,
    1:27:01 I’m overwhelmed. I’m inundating. Lying is hard. Lying is hard. You have to think of what
    1:27:05 you’re saying. How am I going to say it? Is it going to be believable? I want to move
    1:27:09 the topic on. I don’t want to get caught because who wants to be a liar, although everybody
    1:27:17 lies to some degree. So it’s overwhelming. It’s actually a heavy cognitive load. That’s
    1:27:22 why one of the things, it doesn’t mean it’s the only thing, but one of the things we were
    1:27:28 taught to pay attention to body language to people. If you read them well, you’ll know
    1:27:32 what to look for and look for the deviations because everybody is uniquely different. But
    1:27:36 you would look at body language to see what are they doing with their body because lying
    1:27:41 is hard and usually you want to go still and because you’re putting so much of a cognitive
    1:27:46 load here, all this stuff goes away. So that free flowing, Evie telling you the story about,
    1:27:49 I went out, I had dinner, I had a burger, it was great. Goes away the moment you’re
    1:27:53 like, well, who’d you go have dinner with? Evie. And now if in that moment, I don’t
    1:27:58 want to tell you, I’m having that, oh, shit factor. When I’m going to say, how am I going
    1:28:05 to say it? I’m overloaded. And so I stopped moving. The body does less in that moment
    1:28:07 in this specific scenario.
    1:28:11 A second ago, when you were talking about the study in New York where they examined how
    1:28:19 people walk and tried to figure out who walks like prey. I was wondering, as you said that,
    1:28:24 I was thinking, can you fake it? Because presumably how we walk is quite a subconscious
    1:28:28 thing and it comes from, as you said, like the things we’ve been through in our life
    1:28:32 and who we’ve come to believe that we are. So after I heard that, do I just go out on
    1:28:38 the street and start walking with a bit more status and with my shoulders back? Or am I
    1:28:41 still going to fail at some point?
    1:28:45 This is, I think, when I remember when I was younger and I started learning about psychology
    1:28:51 and human behavior and stuff, even though I knew the information, I think there was
    1:28:56 probably 990 other things that I was getting wrong that were projecting low value or come
    1:29:01 disrespect me or I actually don’t have a high sense of self-esteem that I couldn’t see.
    1:29:04 So if I can control this one little thing, it doesn’t necessarily mean the other 999
    1:29:10 things that matter in non-verbal communication are going to be aligned if I’m not truly
    1:29:16 believing that I’m confident and high value in myself. So fake it till you make it or
    1:29:17 do you have to do some inner work?
    1:29:21 I don’t believe in fake it till you make it. And I actually don’t like that term. You
    1:29:25 know why? There’s nothing fake about me or you. I don’t need to be a fake version of
    1:29:32 myself. But what I can be is a more aware version of myself. And something as simple
    1:29:38 as just doing one thing, Steven, just that one thing, it’s like, you know what? I’m just
    1:29:43 not going to make myself small. When I walk, I’m going to take up space. That’s it. That’s
    1:29:47 all I’m going to do. I’m not there to solve like a whole puzzle about why I am the way
    1:29:52 I am and why psychologically I walk this way. But I’m going to do one small thing that’s
    1:29:58 going to make one small difference. And it’s going to lessen slightly whether somebody
    1:30:03 decides to pray on me or not. That’s it. And so you know what happens? Habit. You’re going
    1:30:07 to break the habit of walking like this and being invisible to just creating a very simple
    1:30:12 habit of I just walk with my shoulders back now, shoulders back, shoulders back when
    1:30:16 you go down the street. In fact, when I started doing the news, I’d pay attention to my posture
    1:30:19 and I would sit and do the news and like shoulders back, like in my head, I’m like shoulders
    1:30:24 back, shoulders back, shoulders back because there were times where I watch myself or even
    1:30:26 during commercial break, my husband would send me a text. He’s like, Jesus Christ. He’s
    1:30:30 like, sit up straight. You look terrible. He’s like, no one’s going to believe. He’s
    1:30:34 like, stop slouching. And I’m like, Oh, you’re right. It’s just what am I projecting? So
    1:30:41 you, there are simple things you can do. So it’s not one big thing we do over time. It’s
    1:30:45 like, and I follow this too. It’s like over life. It’s like one small thing for me to
    1:30:52 change a habit of something that I do, just start small and then conquer that thing and
    1:30:57 then move to the next thing and then move to the next thing. But at the same time, be
    1:31:01 kind to yourself. Like we can’t just beat ourselves up. I’m not this. I’m not that. I’m
    1:31:07 not confident. Like that narrative just takes you down, down, down, down. And you can literally,
    1:31:14 I’m also not telling you to be like, I’m fantastic. I’m great. I’m this. It’s just, just be here.
    1:31:18 Just be like somewhere in the middle, you know, and it is speaking of which it reminds
    1:31:23 me of, and this is kind of something a little bit different, but we talked about steadiness
    1:31:29 earlier. Like how do you stay steady? And the one thing I also learned about steadiness
    1:31:36 and just kind of finding that space where you’re, you’re, you’re in control. It’s something
    1:31:41 called neutrality mindset. Actually, the person who brought it more to my attention, you’ve
    1:31:46 had her on Gabrielle Lyon, Dr. Gabrielle Lyon, she’s married to a seal. Now Gabrielle, who’s
    1:31:54 actually my doctor and Navy seal, she’s married to Navy seal, Dr. Lyon. When her book was
    1:31:58 coming out, she was asking me all these questions. She’s like, you know, my book’s coming out.
    1:32:02 You know, when she was asking me questions, smart women, because I had a book come out.
    1:32:05 So she’s like, let me ask Evie, who’s had a book come out, her opinion on a couple of
    1:32:09 things. And at one point she said to me, you know, were you nervous about whether it would
    1:32:15 perform well or not, or how it would do? And I said, no. And she’s like, no. She’s like,
    1:32:19 you weren’t worried it wouldn’t make this list or that list. I was like, no, I didn’t
    1:32:23 think about it. And she laughed. I said, why are you laughing? She’s like, because you’re
    1:32:28 all the same. You, my husband, and all these Navy seals. She’s like, you’re all in the
    1:32:37 middle. And what she was talking about is we have a neutrality mindset, which means
    1:32:42 we don’t celebrate high highs, but we also don’t fall down on low lows. We’re always
    1:32:47 in the middle. So going back to my book, if my book did well, it would do well because
    1:32:52 it was a good book and people liked it. That was it. And if it didn’t do well, it didn’t
    1:32:58 resonate. I wasn’t tied to the fact that, oh my God, it’s doing great. It’s selling.
    1:33:02 I didn’t celebrate that. Now you would look at it like, why wouldn’t you celebrate a high?
    1:33:07 I can. But what I start to do is I cultivate a habit where I’m tied to the external world.
    1:33:14 And when the external world is giving me this, this, this thing that I want, I’m happy.
    1:33:19 But the flip side is that when the external world is going to give me things I don’t
    1:33:24 want, I’m also going to be tethered to that. And I’m going to sink down. But if I’m in
    1:33:31 the middle, I don’t have high highs. I don’t have low lows. I’m always somewhere here.
    1:33:38 Tragedy mindset, which means emotionally, I’m always stable more than likely 99 or 90%
    1:33:44 of the time, whatever. That’s neutrality mindset. I don’t have high highs. I don’t have low
    1:33:47 lows. Nothing destabilizes me to that point.
    1:33:51 How do we get there? How did you get there?
    1:33:58 It’s just, it’s, well, you don’t get, it sounds terrible, but one, you don’t get overly excited
    1:34:02 when something happens outside. I’m not saying not to celebrate, but I’m also not going to
    1:34:08 be tethered. Like I can only be happy now because this thing outside of me happened because
    1:34:13 now I’m training myself and my mind to be when external things happen, then I can be
    1:34:19 truly, truly happy. Or when external things happen, I’m going to be truly, truly sad.
    1:34:23 But if the, when these external things happen, they don’t pull me all the way up and they
    1:34:27 don’t pull me all the way down. I won’t have those highs and lows that other people will
    1:34:30 have. I can stay here.
    1:34:36 So I make sure that when something great is happening, very small example, I won’t go
    1:34:40 out and tell everybody. I allow it to happen. Right? And then people, if people congratulate
    1:34:46 me or give me good news, I say, thank you, you know, but I don’t like that to be the source
    1:34:53 of my happiness because it comes from here because let’s say I did my book and it bombed.
    1:34:58 So what? So now, according to that theory, I should what? I should plummet and be like,
    1:35:02 oh my God, I’m a failure. I wrote a book. It was the only chance I had. It tanked it.
    1:35:08 Who am I? I’m this. So now my value is tied to what? My emotional state is tied to what?
    1:35:12 How well or not well my book did. That’s the problem.
    1:35:17 So the more stressful situations you can put in, the more places of uncertainty, the more
    1:35:21 you can manage these highs and lows, the more you’re going to live here. And you know what
    1:35:27 else? Going back to who is in your inner circle. I don’t like to be around people who lose
    1:35:33 their shit when things break bad. I don’t. As steady as I am, they will destabilize me.
    1:35:40 They just will. So I do my very best to try to keep a circle of people around me as much
    1:35:46 as possible of people that I know are steady. So going back to partners, I happen to have
    1:35:53 a partner or husband who’s like that. Something can blow up and he’d be like, all right, let’s
    1:35:58 go. He’s not going to destabilize. So that is infectious on me. Now, can we have people
    1:36:04 around us that are severely impacted? My mom, love you mom, sorry. But my mom who’s like
    1:36:09 very at times can be emotionally impacted by the outside world. Yes. So I have to work
    1:36:16 very hard to compensate for that. To not let that impact me where I go high, high and low
    1:36:24 lows. It’s just awareness, but it’s just, it’s the external world. The external environment
    1:36:28 cannot be the thing that either brings you up or brings you down.
    1:36:32 I completely agree. I mean, like, obviously running businesses and stuff is prime example
    1:36:36 where you’re just getting fucking great news or bad news all the time and to even try and
    1:36:40 move emotionally with whatever the news is today in your inbox, would just be, I’d be
    1:36:46 like, killed over on the floor dead. However, there’s so many people that are listening
    1:36:53 that would say, Evie, I agree. But my nervous system just seems to run the shop. Like I
    1:36:58 just seem to just get dragged around by good things and bad things. And I catastrophize
    1:37:03 when something bad goes wrong. And I just, I know what you’re saying is true, Evie, but
    1:37:08 like, how do I get there? What’s like, what’s step one in becoming that person that isn’t
    1:37:11 swung up and down on the roller coaster of life?
    1:37:15 Do you know, like, I wish people gave themselves more credit. Like they, I think sometimes
    1:37:20 people like, I’m not, it’s like, you are like, you have so much more authority and regulation
    1:37:24 of yourself than you realize. And I, I think sometimes to the narrative out there is like,
    1:37:28 Oh, this happened to you. It’s not your fault or that happened to you. It’s not your fault.
    1:37:31 Or this person did this to you. It’s not your fault. And so what happens is the narrative
    1:37:38 that we hear right now is this external world is fluctuating you. It’s not your fault.
    1:37:42 And so if it’s not my fault, how can I stabilize it? So that’s one thing. So I’m not saying
    1:37:47 it’s your fault, but I’m saying you have the ability to self-regulate. Please stop listening
    1:37:51 to everybody else that’s telling you it’s not your fault. It’s out of your hands. It’s
    1:37:55 this, it’s that note. Everything always starts and ends with you. If you can just keep that
    1:38:01 it starts and ends with me. One, you’re right there. Two, in those moments when you start
    1:38:06 to catastrophize or you start to feel yourself go that way, stop. Literally just say out loud
    1:38:13 to yourself, stop it. Stop it. Talk to yourself. Like interrupt that thought. Just interrupted.
    1:38:17 Don’t let it finish. Even if you’re having a hi-hi with something great happening, I’m
    1:38:22 not telling you not to be happy, but also don’t over sensationalize it. Don’t go tell
    1:38:26 everybody because then you’re pulling yourself up. You’re being tethered by that, right?
    1:38:32 I’m trying to, what I’m saying is don’t be this up down yo-yo. Cut it. Just be like,
    1:38:37 oh, no, like literally just tell yourself. There’s moments where I, like I talk to myself
    1:38:42 all the time. I like, I’m, I’m my voice. And so if there’s moments where I think my voice
    1:38:47 is drowning out, I will say, Hey, no, this is what we’re going to do now. Talk yourself
    1:38:52 through it. It’s such a powerful thing to really just stop the thoughts, just stop them
    1:38:58 and take ownership and say, stop thinking that. No. There’s this person who used to tell
    1:39:02 me that one of the things that she used to say to herself was cancel, cancel. There was
    1:39:06 a negative thought or something bad. She would say to herself, cancel, cancel. I’m canceling
    1:39:13 that thought out loud. So find something that interrupts it. That’s where you just start.
    1:39:18 Like, we’re not trying to do the whole feat. We’re just trying to, to break these habitual
    1:39:24 patterns. And also sometimes quite honestly, this nonsense stuff that we’re fed, that really
    1:39:30 keeps us like just, it just keeps us from being able to take ownership over ourselves.
    1:39:33 I think what’s really interesting as well in that cancel, cancel example is you’re almost
    1:39:37 talking to someone and that person is yourself. And as you were saying, I was thinking, yeah,
    1:39:43 I think like the fundamental underlying belief that you demonstrate and that, that person’s
    1:39:49 demonstrating is that they are not their thoughts. It’s like there’s talking to someone else.
    1:39:54 Whereas most of us go through our life thinking that our thoughts are us. So if my brain starts
    1:39:57 going, oh my God, this is going to go so badly and then it’s going to happen like this and
    1:40:00 then I’m going to lose my job. And you think that’s yourself and you don’t think you could
    1:40:03 have a conversation with that voice. You know what I’m saying?
    1:40:07 But you can interrupt that voice. Like you have the ability to say stop.
    1:40:13 I remember speaking to Mo Gorda on the podcast and he says that he’s named his brain Becky
    1:40:18 so that he can do that. So that he can kind of detach from the thoughts. And so he’ll
    1:40:22 say, Becky, I have a conversation with Becky, which I think is kind of smart. Now I think
    1:40:27 about it. It’s not a bad, bad way of detaching from your toxic thoughts.
    1:40:31 Talking yourself through things is actually good. Even in, you know, going back even in
    1:40:36 training, when we would be put in scenarios, like they would, they would simplify things
    1:40:41 like in some scenarios, like, Hey, step one, this, step two, this, step three, this, or
    1:40:45 they would create acronyms. Like, you know, I’m going to make one up because I can’t think
    1:40:52 of one, like stop, target, move, shift. And they would teach you just say that to yourself
    1:40:55 as you’re, as you’re in this stressful situation. Like if they created, like they would create
    1:41:00 scenarios where there would be explosions, attacks, all right, talk yourself. And like
    1:41:05 literally when you, we would do, let’s say a scenario in Beltsville and we’d do an ambush
    1:41:12 on, they create a system where they do ambushes on us. All right, fight yourself out of it.
    1:41:18 They’re too, because you’re so overloaded with the stress of what’s happening. And even though
    1:41:22 you know it’s training, you don’t want to look like you don’t want to look bad in front
    1:41:24 of your peers. You don’t want to look like you don’t know what you’re doing. You want
    1:41:28 to do a good job. And sometimes even though it’s training, the body doesn’t know it’s
    1:41:33 training and it thinks it’s real life. There’s moments and literally like you’d be in these
    1:41:36 tactical scenarios and you would talk to yourself in your head and sometimes you could do it
    1:41:42 even out loud, stop, shift, move, target, move, target, take, you know, so I’m giving
    1:41:48 like a hypothetical example, but this ability to talk yourself through movements is also
    1:41:56 a very powerful thing. It can, it can stop like this, this, this mass amount of like
    1:42:01 the muck in your head and kind of clear it out. So I actually learned that in training
    1:42:07 and they taught us like just tactical words, sentences, things to say to ourselves that
    1:42:13 would just help us habitually move through problems. Kinesis, just keep, just keep moving,
    1:42:15 keep moving through the problem.
    1:42:18 There’s an element of what you just said there though that raises another question, which
    1:42:25 is there’s a reason why they were doing explosions in training, because they are trying to fully
    1:42:32 simulate and put you through the real world examples that you’re going to go through so
    1:42:35 that you develop some resilience. And I was thinking then, you know, we can talk about
    1:42:41 tactics and tricks and tips to do this all we like, but you’ve literally had to go through
    1:42:45 it in order to be able to deal with it. That’s like the essence of the training you described.
    1:42:49 So is there not an element of this, everything we’re saying here where, unfortunately, you’re
    1:42:54 just going to have to go through some shit in life to develop the thick skin. Because
    1:42:59 even when I think about my career and business, I think if I had heard on a podcast, someone
    1:43:06 telling me, “Oh, when bad shit happens just fucking, you know, like stay in the middle,”
    1:43:11 I don’t think it would have been enough to prepare me for the reality of the situation
    1:43:15 when you’ve got, say, 500 employees and you’ve got to pay them all tomorrow and you look
    1:43:19 at the bank and it says zero. And you’ve got clients emailing you, giving you shit for
    1:43:25 this or this, whatever, how you, when our company got hacked in the early days and all
    1:43:28 of my clients, my biggest clients in the world, biggest brands in the world, all got personalized
    1:43:32 abusive emails about their appearance at three a.m. in the morning. That was apparently
    1:43:35 from my business partner’s email. It was apparently meant to go to my peer, but I accidentally
    1:43:42 got sent to them and waking up on that morning as a 23, 24 year old. There’s really no words
    1:43:47 that can prepare me for that. But because I’ve been through it, I could go through it
    1:43:50 again. And I wonder how much of this is actually in life. You’re just gonna have to go through
    1:43:53 some difficult shit because you’ve been through difficult shit.
    1:43:59 You have to go through it. There’s no exception. The harder you work, you’re gonna work so
    1:44:04 hard to avoid it, which actually just makes you more afraid and weaker. Where it’s like,
    1:44:09 it’s just gonna happen and being okay. We mitigate as much as we can through the circle
    1:44:13 of people, what we choose to do, what we choose to surround ourselves with. We understand
    1:44:17 that, right? The bulletproof vest can only cover so much of our body. And then we understand
    1:44:20 that we are vulnerable in other areas. And you’re gonna have to go through it. Even as
    1:44:24 a mom, like one of the things is I want to give my daughter the best tool so that she
    1:44:29 can problem solve. And it’s not just being able to feel the stress. It’s being able to,
    1:44:33 when you’re dealing with a scenario like that, you can’t just sit and be paralyzed by it.
    1:44:38 You’re like, I have to respond to this. And you learn to cope. You learn coping skills
    1:44:42 and strategies. You’re learning to problem solve. The only way you learn to problem solve
    1:44:46 is when you’re dealing with a problem. If everything’s problem free, you don’t know
    1:44:51 how to problem solve. So one of the things I make sure with my daughter, not even though
    1:44:55 she’s still very young, is I will look at moments where she’s frustrated. Let’s say
    1:45:01 she’s trying to climb onto the bed. I will let her, as long as it’s safe, I’ll let her
    1:45:05 be frustrated and cry and scream till she gets up on the bed. I’ve seen her do it. I know
    1:45:10 she can do it. So I will tell her, like I will say, work out the problem. There’s incremental
    1:45:17 things we can do in our lives to allow ourselves to learn how to problem solve. There’s no
    1:45:22 escaping problems for anyone. There’s no escaping hardship for anybody. There’s no escaping
    1:45:28 trauma or tragedy for anybody. There just isn’t. When you, I think when you come to
    1:45:34 terms with that, like you’re okay, but it’s when you can’t come to terms with it and you
    1:45:39 think like, life’s just bad for me. Life’s picking on me. My life is hard. My life is
    1:45:46 just, my life is that, you know, you’re not that special. I just did my second Ted Talk
    1:45:50 and I talked about the six inhibitors that hold us back, hold people back. It was based
    1:45:55 off of all the mentors I did, like hundreds, like, which happened after I wrote my book
    1:45:59 when people were writing in. And one of the biggest things that holds people back is the
    1:46:06 idea that I’m special. I’m special in that my problems are special. My pain is special.
    1:46:11 I’m so unique. Nobody knows what I’m going through. So when everything around me, if
    1:46:17 I’m that special or I can’t figure my stuff out because I’m, I’m not like everybody else.
    1:46:25 And when you do that, when you have that narrative, like that you think of yourself in that way,
    1:46:30 you are telling yourself, I’m alone in the world because I’m special. Nobody can know
    1:46:37 what I’m going through or struggling with or dealing with. And it’s actually kind of when
    1:46:41 I would talk with people and like, you’d give them solutions and to like, no, no, no,
    1:46:45 but that, that won’t work for me because of this or this and that. It was always like,
    1:46:47 and I would tell them, I’m like, I say this with all the love in my heart. You’re not
    1:46:51 that special. If you, if you recognize that, then you’re going to realize that you’re not
    1:46:55 alone in this world going through all this stuff. This stuff isn’t just happening to
    1:47:00 you and they’re solace. You know, after 9/11, you know, I survived 9/11. I was one of the
    1:47:04 first responders there. I don’t even like to use a word survive. I was there. I lived
    1:47:09 through it. People ask me, you know, how did you deal with the aftermath? Because, you
    1:47:11 know, you’re watching thousands of people die. You almost die yourself.
    1:47:15 Sorry, just to pause there because that was an important point for me. Why don’t you like
    1:47:18 to use the word survive?
    1:47:20 I like to live through.
    1:47:21 Why?
    1:47:30 Survive, to me, has a negative connotation. It’s not as powerful. I don’t like it. To
    1:47:37 me, like, I, I live through. Survive is, this thing happened and I, this is how it feels
    1:47:42 because I, I don’t, I’m trying to articulate it. It feels like I, I survive through it.
    1:47:48 It’s like, no, I, I thrive through that. I live through that. I thrive through it. Survive
    1:47:53 makes me think I barely made it, which technically I kind of did, but I don’t care. But one of
    1:47:57 the things that helped me get through it, when people like, you know, we do this trauma,
    1:48:01 like you’re watching, truly you’re watching. I watched thousands, like thousands of people
    1:48:08 died, people jumping and like, you can’t do anything. Like you tried. We tried. I tried.
    1:48:14 So, and then after that, we had search, clean up a rescue efforts. And I will tell you one
    1:48:19 of the things that got me through it to the point where I barely dealt with any type of
    1:48:25 real aftermath, like PTSD or anything like that. I’m not saying I didn’t get anything,
    1:48:32 but what helped me through is I wasn’t that special. I wasn’t alone in it. When you know
    1:48:37 you’re not alone in the world, like you can get through anything. But when you tell yourself
    1:48:43 that you are that unique and that what is happening to you is just happening to you,
    1:48:50 then all your pain is special. All your problems are special. Your trauma is special. And then
    1:48:55 nobody can help you because it’s just you going through it. How alone is that? And it’s
    1:49:01 that mental shift of when you can hear other people’s stories or see what other people
    1:49:07 are going through. And then that helps pull you through your stuff. I will tell you that
    1:49:10 I’m not that special has got me through so much.
    1:49:16 I can see it in your face as you talk. And it’s making me curious as to why this is so
    1:49:17 personal.
    1:49:24 Because I’m not special. And I think, I don’t know. I think it’s a detriment when people
    1:49:27 think that they’re that special. I think it takes you down.
    1:49:30 There’s a story here you’re not telling me, I feel like.
    1:49:35 I don’t think it’s a story. We all think we’re the sun, right? And everything moves around
    1:49:44 us. And when you were on that space, when you think you’re that special, you self-analyze,
    1:49:49 you go in a lot more. And you would probably say, well, that’s good, Evie. Is it really
    1:49:55 that good for me to sit and analyze everything going on in my life? Or when I over and analyze
    1:50:01 I over assess, I’m overtly critiquing, I’m so focused on myself. Do you know what that
    1:50:06 actually does? It actually you have higher rates of anxiety and higher rates of depression.
    1:50:11 Because I am so self-focused. I’m not saying when I say you’re not that special, I don’t
    1:50:16 mean that you’re arrogant or narcissistic or self-absorbed. I mean that you are so self-focused
    1:50:22 that the outside world fades. And it’s just you and whatever it is you’re dealing with.
    1:50:26 How can you get out of that? That’s a very hard headspace to get out of.
    1:50:29 Why do they stay in that space, in your opinion?
    1:50:35 I don’t think that they realize that they’re in that space. They’re not listening. Sometimes
    1:50:38 you can even talk to people they’re not listening to you.
    1:50:42 Why don’t they want to listen? Why aren’t they listening?
    1:50:46 Because they don’t think anything’s wrong. Or sometimes they’ll look to you and be like,
    1:50:52 oh, you’re you. You don’t know what I’m going through. Or you don’t realize, here’s a thing,
    1:50:58 you and I talking about stuff from a place where we’re trying to understand it objectively,
    1:51:05 we’re looking to not live that way, we’re looking to understand it, and so we can share
    1:51:09 it with others. But the only people that are going to receive it are the people that watch
    1:51:16 this podcast and want to. And even then, when they watch this, they’re going to pick and
    1:51:26 choose the parts that work for them or the parts of this podcast that fit the narrative
    1:51:32 that they tell themselves. Yes. And I was reading something over Christmas,
    1:51:35 which is really front of mind. And I think it’s part of why I’m so interested in this
    1:51:42 subject. It was called the courage to be disliked. And in the opening chapter of the book, it
    1:51:46 confronts this it’s this kid basically arguing with this philosopher. And the kid is saying
    1:51:50 to the philosopher kind of exactly what we’ve said. No, I’m a victim of my life, the things
    1:51:54 that happened to me, my trauma, this is the way that I am. And I don’t believe I can
    1:51:57 change and the philosophers making the case to the kid that you can in fact change and
    1:52:02 really the like, insight, the thing the philosopher ends up saying to this kid, which spun my
    1:52:07 brain for a while and is still spinning my brain a little bit, is this idea that what
    1:52:16 happened to us doesn’t determine our lives. But we use what happened to us to achieve
    1:52:24 a goal that we have today. Now, to put this into like a practical real example, if I am
    1:52:29 a kid that is 27 years old, and I’m still in my mom’s basement, and I’m not going out
    1:52:34 there and getting a job, I might say yeah, I want a job. But actually being in my mom’s
    1:52:40 basement is actually serving me in some way. And it might seem to be self destructive to
    1:52:47 someone looking in. But my mom’s bringing me my food. They finally show me attention.
    1:52:53 If I change, I lose the sympathy. If I change, I lose the attention. And actually this attention
    1:52:57 has gotten a little bit addictive. This sympathy, this place of victimhood has gotten a little
    1:53:02 bit addictive to me in a way that I don’t even know, in a way that’s actually self disruptive
    1:53:09 in the near term and the long term. But at some subconscious level, I’m actually like
    1:53:13 addicted to my pain and suffering. And it’s funny because when I was, so I read the book
    1:53:16 and then I started writing because I like to read things and try and write them into
    1:53:23 my own language. And I started thinking about someone in my own life. And it’s just, it’s
    1:53:27 like, I finally figured out this individual in my life that’s been in my life for a long
    1:53:31 time who, when you look at the actions, you go, they’re ruining their own life. But when
    1:53:38 you dig deeper into their identity, being a heroic victim is everything to them. And
    1:53:42 actually if I, this person walked into this room now and introduced themselves, it would
    1:53:48 take 60 seconds for them to get to a story of how they’ve been hard done by and how they’ve
    1:53:54 overcome it. But this means that help aid good decisions have had to always be secondary
    1:53:58 to protecting this narrative that they’re a victim. And actually, sorry to be on a bit
    1:54:01 of a rant here, at one point they were a victim. At one point objectively, they went through
    1:54:08 some really horrific horrible things. But the predator’s gone now. So now they’re looking
    1:54:13 for a predator. And it’s ruined their entire life. It’s ruined their home, their family,
    1:54:19 their financials, because even when good things come by, good people come by, they find a
    1:54:25 way to make this person a predator. And they find a way to make them the heroic victim.
    1:54:29 And so it really shifted my brain about like even my own trauma and the narratives and this
    1:54:33 hero story I tell about myself. I’m like, maybe I’m using what happened to me to serve
    1:54:40 a goal I have today of projecting to the world that I am filling the gap. Whatever gives
    1:54:47 me validation and, you know, reinforcement from people. So, it reminds me a little bit
    1:54:57 of histrionic disorder or where you pretend you’re sick. It’s like one of the disorders
    1:55:03 you pretend either you’re sick or your child is sick. Because when you do that, you get
    1:55:09 a lot of attention. And so if I’m a victim of something or I’m going through something,
    1:55:15 are you okay? Are you all right? Do you need something? And it does cultivate this attention
    1:55:24 whereas everything’s okay. That all goes away. And so I think all of it, it’s people, I think
    1:55:28 it’s so many different things. People get comfortable. They don’t want to get out of
    1:55:32 it. They don’t think anything is wrong. It serves them. Nothing’s wrong with my life.
    1:55:37 Who are you to tell me? It’s like all these different layers. And when it’s people close
    1:55:46 to us, it’s hard. And I just have surrendered that two things. Who am I to tell somebody
    1:55:51 else how to live? So if they think that that’s the way their life needs to be, I do have
    1:55:56 a little bit, I’m not that special. So who am I to tell you that you should live this
    1:56:01 way? There’s a little bit of, or a lot of rather, let people live how they want to live.
    1:56:04 It reminds me of what you were saying earlier about identity. And I was thinking of something
    1:56:08 I read recently that said, “Swords to the Effective, people would go to great lengths
    1:56:14 to destroy things, including themselves, before they dare edit their own identity.”
    1:56:18 There’s a real element of truth in that. You’re talking about identity and instrumental mindsets.
    1:56:24 And I wonder if there’s a real risk to developing an identity because you’ve got an identity
    1:56:33 now. Secret service agent, NYPD, strong woman, doesn’t take shit, says it how it is.
    1:56:40 Well, you know, so in the context of identity, the identity mindset, if we go back, it’s
    1:56:46 that I’m special mindset. I’m in an emotional state, I’m special. That’s like identity mindset.
    1:56:50 That’s how you know when you’re talking to someone, if they’re instrumental or identity.
    1:56:54 If they’re instrumental, they’re task oriented, they’re moving, they’re trying to solve problems.
    1:56:58 If they’re identity, they’re stuck, they’re emotional, I can’t believe this, I can’t believe
    1:57:04 this is happening to me. So with that, when you can figure out what mindset somebody is
    1:57:09 in, then you can talk to them, but you talk to them in the mindset that they’re in. If
    1:57:13 somebody is instrumental, I’m going to know this is a person that’s just like, “Tell me
    1:57:18 what to do.” Just get to the point. I just want to this, this, and this, and this. There’s
    1:57:23 no feelings, there’s no stuff involved, there’s no emotions. Somebody’s identity, right? They
    1:57:30 are, it’s about them, it’s how it’s affecting them. Typically, again, when we’re very self-focused,
    1:57:35 higher depression, higher anxiety, because we’re over analyzing things, we’re in an
    1:57:38 emotional state. So when someone’s there, it’s good for you to know, because you know in
    1:57:43 that moment, they’re not listening to what I’m saying. They are stuck in their space.
    1:57:49 Now, if I’m looking to progress the conversation, let’s say they work for me, I’m going to sit
    1:57:55 and listen to them, let them offload to a point to get them where I need them to be,
    1:58:02 or to get them to get to this instrumental space. Like an agency like the US Secret Service,
    1:58:07 it was very instrumental. Nobody wants to hear you complaining, “Get it done, fix this,
    1:58:12 do this,” because they didn’t really have the luxury of being like that, because if
    1:58:16 you are like that, people die. It’s just like you got to, you got to move on. But if your
    1:58:21 identity and where it’s like you’re really wanting other people to understand you, I’m
    1:58:26 not saying that we don’t visit identity land once in a while, but it’s not a great place
    1:58:34 to live either, because you’re so self-focused that you can’t function. It’s me, me, me,
    1:58:40 me, me. But if you can master this, which you can easily do when you talk to people,
    1:58:46 you’ll know that person’s instrumental. They just need X, Y, and Z, that person’s identity.
    1:58:53 Your friend is identity. The thing with them is their identity almost all the time. That’s
    1:58:55 when it becomes a problem.
    1:59:05 I’ve got great empathy and sympathy, because defense can become someone’s personality,
    1:59:08 especially if at a young age, defense was their survival.
    1:59:14 Do you know what’s interesting? The Harvard Business Review did a study on this. They
    1:59:22 wrote about this. Do you know that the more you go through, the less empathy you have,
    1:59:27 so you would think, let’s say you’ve been through your hardships, you would think that
    1:59:31 because you’ve been through that stuff, you would have more empathy. But as you rise through
    1:59:36 the ranks, you actually have less empathy, because you’ve been through it, you’ve overcome
    1:59:42 it, and you kind of look at people like, “Can you please get it together?” Yes. And if you
    1:59:48 think about it, it makes sense, because it’s like, “Get through this. I’ve gotten through
    1:59:55 this.” Whereas if you’re dealing with someone who hasn’t gone through it, or is in the lower
    2:00:01 ranks at work, they’ve got more empathy, because also, think of it too, as you’re going up
    2:00:06 in business, you’re dealing with so many more people. You don’t have the cognitive space
    2:00:11 or load to deal with everybody’s stuff, so sometimes when people come to me, “My boss,
    2:00:15 my boss,” and my response is, “Do you know how much your boss is probably juggling? It’s
    2:00:21 not that they’re a jerk. They’re instrumental. They’re just trying to get stuff done. And
    2:00:25 you, being where you are, kind of lower in the hierarchy, you’re not dealing with as
    2:00:31 much, trying to juggle as much, and so you’re looking for more empathy. You have more space,
    2:00:36 more time. This person’s up here. They’re trying to keep that ship from sinking. So that’s
    2:00:40 where a lot of people sometimes get lost with their supervisors. So it’s interesting too,
    2:00:46 because I even noticed that, for myself, I try to have empathy, but there’s moments
    2:00:54 where you’re like, “Man, you want to control it on the inside, but there’s times where
    2:00:59 you’re like, “Can we please just get it together?” It’s not that big of a deal.”
    2:01:03 I’ve invested more than a million pounds into this company, Perfected, and they’re
    2:01:06 also a sponsor of this podcast. I switched over to using Matcher as my dominant energy
    2:01:11 source, and that’s where Perfected comes in. They have the matcha powders, they have the
    2:01:14 matcha drinks, they have the pods, and all of this keeps me focused throughout a very,
    2:01:20 very long recording day, no matter what’s going on. And their team is obsessed with quality,
    2:01:24 which is why they source their ceremonial grade matcha from Japan. So when people say
    2:01:28 to me that they don’t like the taste of matcha, I’m guessing that they haven’t tried Perfected.
    2:01:33 Unlike low-quality matcha that has a bitter, grassy taste, Perfected is smooth and naturally
    2:01:37 sweet. And without knowing it, you’re probably a Perfected customer already if you’re getting
    2:01:41 your matcha at places like Blank Street or Joe in the Juice. But now, you can make it
    2:01:46 yourself at home. So give it a try, and we’ll see if you still don’t like matcha. So here’s
    2:01:50 what I’m going to do. I’m going to give you 40% off our matcha if you try it today. Head
    2:01:56 to perfected.com and use code DIARY40 at checkout. Or if you’re in a supermarket, you can get
    2:02:00 it at Tesco’s or Holland & Barra or in the Netherlands at Albert Heijn. And those of
    2:02:05 you in the U.S, you can get it on Amazon. I want to talk about something we all need
    2:02:08 to take seriously, which is cybersecurity. Whether you’re a first-time founder facing
    2:02:13 your very first audit or a seasoned professional who’s been through it all, staying compliant
    2:02:17 is getting more critical than ever and more complicated, I have to say. And that is where
    2:02:23 Vanta comes in, who is a sponsor of this podcast. Vanta takes the pain out of security compliance,
    2:02:27 automating the tedious but essential process of proving your business is secure across
    2:02:35 over 35 frameworks like SOC2, ISO 27001. Centralise your workflows, answer security questions
    2:02:39 up to five times faster, and protect your business without losing focus on growth.
    2:02:45 And this is really a critical part of this. A new IDC white paper found that companies
    2:02:52 using Vanta save over $535,000 a year, and it pays for itself in just three months.
    2:03:03 For a limited time, my community gets $1,000 off Vanta at Vanta.com/Steven. On our previous
    2:03:08 conversation, funnily enough, the most replayed moment in the conversation was where you
    2:03:29 talk about the dangers of victimhood. I think most people don’t want to be there anymore.
    2:03:38 Most people will watch this podcast or watch things similar to this. They’re really trying
    2:03:45 hard and they’re trying to do better. I do believe that. And I think that’s why a moment
    2:03:49 like that, because they’re like, “I don’t want to be here anymore. Just help me get
    2:03:56 the fuck out.” I respect that because they’re trying. They’re trying really hard as opposed
    2:04:00 to somebody who’s just like, “I’m checked out.” And that really speaks to people just
    2:04:04 saying like, “I know this isn’t working. This isn’t where I want to live. This isn’t
    2:04:10 where I want to be. And it’s not getting me ahead in life.” Again, I live by this credence.
    2:04:18 If I go tomorrow, I’m okay to go. And it always set things right for me. If you’ve lived in
    2:04:23 a way where you’re like, “I’ve done or tried to do these things,” then you’ve lived a full
    2:04:30 life. But being a victim prevents you from being, from living a full life. If everyone
    2:04:34 is hurting you, if everyone’s out to get you, if everyone’s doing something to you, if everybody
    2:04:39 is sliding you, if this person and that person, how are you living a full life? If you’re
    2:04:43 fighting everybody or pissed off at everybody because they disrespected you. They’re not
    2:04:48 giving you what you need. They didn’t validate this or validate that. How will you ever get
    2:04:54 anything done? How will you ever be instrumental? It doesn’t mean you need to be a CEO or a
    2:04:58 secret service agent. It doesn’t mean you need to be anything like that. It’s whatever
    2:05:04 your journey is. How will you ever achieve that if you’re so easily distracted by all
    2:05:11 this nonsense? Who says you have to have respect by everybody? It’s nice. I welcome it, but
    2:05:15 I’m not always going to get respect. I can sit and check every single box off. I’ll be
    2:05:18 respectful to you. I’ll be kind to you. I’ll hand my things in our time. I’ll show up
    2:05:22 on time. I’ll do all these things. Check all those boxes. There are still no guarantees
    2:05:28 you’ll give it to me. I know I was a former cop, former agent. I didn’t always get it.
    2:05:33 I was like, I hope I get it, but I don’t need it, but we tell people you need this. Who
    2:05:40 says who? Who says I need everybody’s respect? Who? And who am I to demand it? Who says I
    2:05:44 need everybody to like me? I don’t want people to dislike me. I’m not going to do things
    2:05:50 to make people dislike me, but I’m also like, I can’t navigate my ship like that. And then
    2:05:54 at the same time, if you stop and think about it, when people are like, oh, get everyone
    2:06:01 to like you, be charismatic. Pause. Who are you making that about? You. You don’t really
    2:06:08 care about the other person. It’s me. I want you to like me. I want you to think I’m charismatic,
    2:06:12 comes back to me. Me, me, me, me, me. How about there’s a little less me and more of
    2:06:16 how can I be of service to this person? How can I help this person? How can I be more
    2:06:23 generous, generous to others? How can I give more instead of take so that I can feel fulfilled?
    2:06:29 It’s all about me and my fulfillment, my identity. Where am I going? Me, me, me. I think we need
    2:06:33 a little less of that. And how about us, us, us? How about how can I help other people?
    2:06:38 How can I be of service? How can I be genuine? And that rig, this whole thing, give me tips
    2:06:43 so everybody likes me. Give me tips so I’m the smartest person in the room. If I’m the
    2:06:47 smartest person in the room, Stephen, I’m in trouble. I want to be the biggest dummy.
    2:06:50 Like, because I’m not learning anything from other people. And who might’ve think I’m
    2:06:55 all this. Why would you want that? You know, you see this marketing stuff come up and we
    2:07:00 feed people garbage. And then we wonder why everybody is confused, why everybody has a
    2:07:07 void. Because we’re telling them, you need more, you need more. You are enough. You are
    2:07:14 steady. You are good. Stop listening to all that. Be a genuine human being. Try to do
    2:07:19 the right thing by people. Be careful. Because not everyone’s out to do the best thing for
    2:07:24 you because people in pursuit of their own self-interest, they will screw you over and
    2:07:31 that’s okay. Just don’t be shocked when it happens. It happens. But move through steady
    2:07:38 and focus on being of service to others. Everything, like bring it back. And it’s like, stop thinking
    2:07:44 about you. I promise you, you will have a better life. It’ll be calmer. It’ll be quiet.
    2:07:50 You’ll be less depressed, less anxious. Just because it’s not all you. You’re in it with
    2:07:51 everybody else.
    2:07:54 There’s something really interesting. I mean, there’s so many interesting things you said
    2:08:02 there. I mean, the two kind of highlight points for me were this idea of play the long game
    2:08:07 of just trying to serve other people and you’ll achieve your objectives versus trying to do
    2:08:12 the short-term game of maybe being nicey and caring too much about how you appear, which
    2:08:16 might help you maybe in the moment, but it’s almost a form of long-term sabotage. And I
    2:08:22 guess this brings me to the question, which is like, should we try and make people like
    2:08:23 us?
    2:08:31 Because it’s fake. Because it’s manipulation. That’s who am I doing it for? If I’m trying
    2:08:35 to get you to like me, is that who you want or do you want the person who’s going to come
    2:08:41 on this podcast and just have a genuine conversation and do her best to give you some valuable
    2:08:45 information to help people? Who do you want? You want me to be like, I hope Steven likes
    2:08:49 me. I hope he thinks I’m smart. I hope Steven thinks I’m a good guest. I hope Steven invites
    2:08:55 me back. Is that what you want? And who did I just make all that about? Do I give a shit
    2:09:01 about you and your podcast? No. Clearly, I just care about Evie. That’s the problem.
    2:09:08 Because I’m manipulating you to fulfill myself. That’s where it goes wrong. If somebody likes
    2:09:18 you, it’ll be genuine. We don’t manufacture it. It’s disingenuous. People feel it and
    2:09:23 try to be charming and charismatic. First of all, major red flag for narcissistic personality
    2:09:28 disorder number one. Really? Sure. A lot of them are. In fact, when you see that, always
    2:09:34 ask yourself, what is motivating this person? I always think, what is motivating this person?
    2:09:39 So as I sit across from you, what’s motivating you is you want to do a good podcast. You
    2:09:44 have millions of people who listen. You want to give them good content. Period the end.
    2:09:49 You seem to be a big fan of being authentic as a person.
    2:09:53 I just want to be genuine. I don’t want to be a bullshit artist. Nobody wants to be
    2:10:01 bullshitted. I’ve experienced it. Nobody likes it. It’s not being authentic. It’s just
    2:10:06 being genuine because also, you can’t just walk into a room and be like, I’m going to
    2:10:12 be me and whoever likes it likes it. Good luck with that. You want to adapt to the environment
    2:10:17 and to people you’re with and what mindset that they have and talking to them in a way
    2:10:24 that they understand, not you. So that’s a bit more adaptability and connecting with
    2:10:29 people. Even when I talk to businesses, a lot of times one of the big things is, and
    2:10:33 they’re learning this, a lot of businesses are moving away from being transactional,
    2:10:37 making the sale and just trying to get these short-term goals and what they’re shifting
    2:10:43 toward, which is smart, is long-term relationships with people because if you have a long-term
    2:10:49 relationship with a client and they genuinely like you, not because you charm them or you
    2:10:54 trick them, but because they genuinely like you, they’re genuinely going to want to stay
    2:10:58 with you and they’re not going to want to leave and go do business somewhere else.
    2:11:07 That’s why being genuine works and you can be genuine and disagree with someone too.
    2:11:14 That holds better. People vibe other people quite a bit and they feel it. If they feel
    2:11:20 you’re nonsense and they feel like you’re tricking them or using tactics, even when
    2:11:26 I sometimes I give keynotes and I’ll tell them, I’m not here to give you tips, tricks
    2:11:31 or techniques. I’m not here for that. I was like, “Can I ask you a question? Do you like
    2:11:36 it when people use techniques on you?” “No.” “Do you like it when people use tricks on
    2:11:42 you?” “No.” “So why would you do that?” “And why would you think that’s going to take
    2:11:50 you places?” “It’ll take you somewhere short-term, long-term, people are going to drop you.”
    2:11:55 I was watching your BBC maestro recording, which by the way is fantastic and I highly
    2:11:59 recommend it to anybody who hasn’t seen it to go and check it out. It’s basically like
    2:12:04 it takes everything you’re saying, it turns it into a bit of a course. There was a line
    2:12:08 you said in it, which I thought was quite interesting, which is, “I wish you as much
    2:12:14 rejection as possible because that will increase yourself confidence.” Are you also saying that
    2:12:19 in the BBC Maestro piece that confidence is the number one thing you get asked about?
    2:12:24 “I wish you as much rejection as possible.” That goes back to what we were saying earlier
    2:12:31 about how going through difficult shit is the best way to build a thicker skin but who
    2:12:36 on earth wants to go through rejection? Who on earth, what kind of psychopath is going
    2:12:44 to self-elect to go through rejection? “A person who wants to build their resilience
    2:12:50 because when you deal with it, the BBC Maestro course is the art of influence, how to influence
    2:12:59 others.” Going back to the ethos of that course was, and I say it at the beginning, I’m here
    2:13:04 to give you tips, tricks or techniques because that’s not going to influence people. We’re
    2:13:09 not trying to trick people or manipulate people to get things out of them because that’s not
    2:13:12 going to help anybody in the long term. It won’t help you in the long term. Influence
    2:13:18 is having the ability to have people to want to be around us, to have people to want to
    2:13:24 work with us, to have people who to want to talk to us. That’s what influence is, genuine
    2:13:30 influence and how we push that out there. Also, in the class where I talk about rejection
    2:13:36 because we split it up into certain parts, and one of the parts was your ability to understand
    2:13:42 yourself, kind of like you can’t influence other people if you don’t understand yourself.
    2:13:48 Part of that is how resilient are you, how steady are you, and you don’t build those
    2:13:55 things unless you deal with rejection, unless you deal with people pushing back. Maybe be
    2:14:01 a psychopath and embrace the things that everybody else is too terrified to embrace.
    2:14:06 Everyone’s so scared of being rejected, so why don’t you be the deviant? Don’t be like
    2:14:09 everybody else and be like, “I’m ready for it. I’m good with it.” Because the more you
    2:14:14 deal with it, the better you are at dealing with it and you’re going to get it anyway.
    2:14:18 On that point of better understanding yourself, the other thing I found was this thing you
    2:14:22 talk about which is the animal wheel, which is a framework that helps people understand
    2:14:27 themselves by finding out what their communication style is. I’ll put this animal wheel on the
    2:14:31 screen for people that are watching on video, but for people that can’t see because they’re
    2:14:35 listening on Spotify or Apple or somewhere else, can you explain to me what this animal
    2:14:40 wheel is? That was created by researchers, Dr. Lawrence and Emily Allison. They’re actually
    2:14:48 in the UK. They created a way to break behavior down, behavior of people. They actually watched
    2:14:54 thousands of hours of interview tapes, law enforcement, intelligence, and they were coding
    2:14:58 people’s behavior. Basically, they were like, “What behavior is this person?” There’s two
    2:15:04 important things. One is we don’t label people with label behavior. You label behavior because
    2:15:09 people change. People are fluid. For the most part, people are fluid. I need to look at
    2:15:15 who do I have across from me in this moment. How they identified behavior of people, they
    2:15:24 gave them four animal archetypes. Lion, monkey, mouse, T-Rex. Lion is someone who’s in charge,
    2:15:29 setting the agenda. I’m in control. That’s lion. When you have your meetings with your
    2:15:34 team and you’re the one talking and your team sitting listening, you’re lion in that moment.
    2:15:44 He’s in charge, setting the agenda. Mouse is a person who is patient, looking to learn.
    2:15:49 They’re trying to get information. They’re eager. They’re humble, seeking guidance. It
    2:15:53 can be the people on your team who are sitting quietly because they’re trying to learn. Probably
    2:15:59 in some sense right now, you and I switch back and forth from lion and then our viewers,
    2:16:03 they’re all mouse. They’re all here, humble, seeking guidance. What can I learn? That’s
    2:16:09 that, but it’s fluid. Now, a person who is monkey, monkey is an animal where you’re
    2:16:16 social, you’re warm, you’re talking to people. “Hi, how are you good? How are you?” That’s
    2:16:20 what that is, right? And then they’re probably going to be that back to you, right? Bad monkey,
    2:16:24 which you probably get a lot, is, “Hey, Steve, I got a great idea. Can I just share it with
    2:16:29 you?” “Hey, let me just put you something real quick.” That’s pleading. That’s desperate.
    2:16:34 That’s really wanting something. Now, the other animal is t-rex. T-rex, which is something
    2:16:38 I tend to lean a little bit more towards, which I should work very hard not to be, but that’s
    2:16:44 a person who is direct, frank, and forthright. It’s also a person who sounds just like the
    2:16:49 animal. You’re more ready to fight. Something happens and you’re like, “Let’s go.” There’s
    2:16:53 a good version of that. There’s a bad version of that. All of these have a good and bad version,
    2:16:59 but that’s t-rex. The key to people is not for you to dominate. The key to people is
    2:17:04 for you to identify the person in front of you in that moment and then adapt to that
    2:17:12 behavior. If I’ve got, for example, if you’re a lion and I’m trying to be lion, we’re both
    2:17:16 competing. Nothing’s going to happen. You’re going to be talking and I’m going to be trying
    2:17:23 to talk over you. It doesn’t work, but if I see, “Okay, right now, Stephen’s lion. He’s
    2:17:26 the one talking. He’s guiding the conversation. He’s doing this meeting. I’m going to go
    2:17:32 mouse. I’m going to be humble seeking guidance. Yes, Stephen, I’m listening. I want to learn.”
    2:17:35 The wheel actually helps you identify who you have in front and then where do you go
    2:17:40 based on what you have in front? Now, if I’m dealing with someone who’s monkey, I go to
    2:17:44 this event. You’re going to this event. People are talking to you. When you have monkey,
    2:17:49 you also display monkey, which is warm, social respectful. However, you want to be aware
    2:17:53 of when people are the bad version of that, which is they’re trying to sell you something.
    2:17:58 They want something from you. You maintain that warm social respectful, but you realize,
    2:18:03 “I’ve got bad monkey in front of me. I need to keep distance.” T-Rex is, if I’ve got
    2:18:10 someone who’s T-Rex, it just means being direct, frank, and forthright, but it also teaches
    2:18:17 you how to deal with another T-Rex. That story you told me earlier, that guy that you checked,
    2:18:22 that you had checked, he was being T-Rex. He was attacking you behind your back. He’s
    2:18:26 still attacking you because you can attack somebody, not to their face, but behind their
    2:18:31 back. You gossip, you slander, you hit their reputation. That’s T-Rex. That’s bad T-Rex,
    2:18:37 by the way. You had bad T-Rex, and then you came in. I don’t think you were bad T-Rex.
    2:18:41 You came in as good T-Rex, but you were frank, forthright, and direct. You said, “Hey, I
    2:18:46 heard about that stuff you just said outside to this person. If you have something to say,
    2:18:51 please say it to me.” You’re actually good T-Rex. You addressed him. What happens is,
    2:18:58 when you have T-Rex, you have to be T-Rex, too. You just can’t be bad T-Rex, where you’re
    2:19:03 patronizing, sarcastic, and insulting people, but you come in, and you be direct, frank,
    2:19:08 and forthright, and you address the person. It’s okay to address people. It’s okay not
    2:19:15 to let stuff slide, so long as you are regulating your behavior. But the way you do this is,
    2:19:19 these animals help you realize, “Who do I have in front of me?” It also helps you
    2:19:24 realize, “Who am I more? I know when I see this, I’m T-Rex. Hands down. I have to work
    2:19:29 on it.” But some people, when we talked about people who are very subservient, or weak,
    2:19:36 or dismissive, or avoidant, for them, they’re mouse, bad mouse. When you realize, “I go
    2:19:40 mouse a lot,” then that tells you, “You know what? I need to be a little bit more lying
    2:19:46 in my life.” On this wheel, the reason why it’s wheel is because the behavior that I’m
    2:19:49 getting is on the outside, and the response that I should give them is the thing on the
    2:19:52 inside. Is that right?
    2:19:59 There’s four animals. Each animal has a good version and a bad version. Good version lion
    2:20:04 is, “I’m in charge. I’m setting the agenda. I’m a boss who’s really just trying to guide
    2:20:11 and lead his team.” Bad version of lion, which is outside that outer perimeter, dogmatic
    2:20:14 demanding rigid, “This is the way I want it. This is the way it’s going to be done because
    2:20:16 I want it like this.”
    2:20:22 How do I know using this wheel which response I should give? You’re telling me that on the
    2:20:26 outside of the wheel is the bad version of that animal, and on the inside of the wheel
    2:20:30 is the good version of that animal. How do I find which response to give based on the
    2:20:31 behavior?
    2:20:38 First, you always want to stay in the good wheel. You always want to stay as a good animal.
    2:20:42 You don’t want people to pull you out. That’s where it talks about self-regulation because
    2:20:49 it’s very easy for people to pull you into their bad wheel, their bad animal. That’s
    2:20:57 one. You always want to stay in that center part. It works two ways. If I’ve got lion
    2:21:02 in front of me, I have to be mouse because the conversation won’t work. We’ll flip. If
    2:21:08 I’ve got lion in front of me, you’re setting the agenda. You’re controlling the conversation.
    2:21:14 I have to allow it to happen to you. Here’s why. If I try to talk or cut you off, you’re
    2:21:21 not listening. In fact, it’s going to piss you off even more. In fact, there was a big
    2:21:25 beverage company, I won’t say which, a coffee company, a very well-known one. They came to
    2:21:30 me and said, “We have a problem with clients.” They come in, we give them the wrong version
    2:21:34 of what they asked for, and sometimes they lose their mind. They had one client that
    2:21:40 came in, customer. The manager said, “I thought they were going to assault the person behind
    2:21:47 the register.” We actually fixed their drink, and they were still just being very belligerent.
    2:21:54 According to that wheel, that person was T-Rex. T-Rex, so attacking, punitive, sarcastic.
    2:21:58 They would flow back and forth between T-Rex and lion because they were trying to control
    2:22:04 the conversation. They were like, “We fixed the order, we apologized, but it kept escalating.
    2:22:11 What did we do wrong?” What they did wrong was they kept interrupting and trying to stop
    2:22:18 the behavior of that person. That person was in this aggressive state, lion/T-Rex. When
    2:22:24 you have somebody there, you have to let them go because by interrupting the person and
    2:22:28 telling them, “Calm down, we’re going to this,” what does that do? It aggravates people more.
    2:22:33 Not me, Vent. Let me say what I need to say. One of the ways you deal with that kind of
    2:22:37 behavior is let them go. So long as you’re not in danger or someone’s trying to hurt
    2:22:45 you, let it go. When they are done, then you can talk, but they’re not listening to you.
    2:22:49 That’s why the wheel helps because if I’ve got a lion and he’s trying to control, he’s
    2:22:56 being dogmatic, trying to control the conversation, then I come in and say, “Hey, look, calm down.
    2:23:00 I got you another drink. I’m not letting you talk. I’m competing with you. It doesn’t
    2:23:07 work.” That’s why it escalates. Let people go, be mouse. It’s hard to be mouse because
    2:23:12 people’s ego won’t let them be mouse. It’s hard to sit there and take it, but if you
    2:23:16 can put your ego to the side, which you should put to the side. In fact, we had a saying
    2:23:20 in the interview room, “Check your ego at the door because if you bring your ego in,
    2:23:28 you’re done.” You want to put yourself aside and be able to manage the behavior, but that
    2:23:33 requires your ability to be like, “I know what I’m seeing.” It always goes back to,
    2:23:38 “I don’t need to address every little thing because I feel I’m being slighted. I see what
    2:23:43 I have. I’ve got a lion in front of me. Let him finish or her. I’m going to be a mouse.
    2:23:49 I’m going to sit and listen, humble seeking guidance.” Then when they’re done, now I talk
    2:23:53 because also, they’re ready to listen, but when you keep interrupting people, they’re
    2:23:55 not ready to hear you.
    2:24:00 You see that a lot with bad cops, right? They pull someone over to arrest them and the person
    2:24:05 becomes a T-rex that they’re trying to arrest. They start insulting them. Then the cop ends
    2:24:11 up getting a disciplinary case because they react like a T-rex. They take the bait. If
    2:24:16 the person’s calling you at F, Y, Z, whatever, they then start doing it back and elbowing
    2:24:19 them and are getting aggressive. Then you see these other examples of really exceptional
    2:24:26 police where they’re being verbally insulted and they have total composure. It’s like
    2:24:27 they’re unfazed.
    2:24:31 It’s because they’re ego and they really try hard. In the U.S., in the U.K., you have
    2:24:36 a national police force that means it’s one hiring process, one police commissioner, one
    2:24:41 person of authority. In the United States, there’s 17,000 police law enforcement entities.
    2:24:46 They all have their own leader. The problem is their training is different. For example,
    2:24:52 when I went into the NYPD, they gave me a psychology test to take. It’s something similar,
    2:24:57 if not the MMPI-2, which is the Minnesota Multiphysic Personality Inventory. What they
    2:25:04 tried to see is what behaviors I have. Am I narcissistic? Am I hypochondriac? What issues
    2:25:10 are going on within me to avoid scenarios like that? You have to be steady because people
    2:25:16 are going to pull you into their nonsense. People, you can’t sit there in law enforcement
    2:25:21 and be baited. If you get baited, it’s a problem. You shouldn’t be wearing the uniform.
    2:25:25 You shouldn’t be wearing the badge. I’m not saying you need to sit there and be hurt by
    2:25:30 someone or take physical abuse, but you need to be able to control your mouth and your
    2:25:31 behavior.
    2:25:36 Even if your mouth is … You said something earlier, which I think is an important point
    2:25:40 of nuance here, which is it doesn’t mean you have to be passive. It just means that when
    2:25:46 you, as you said, decide to burn it down, you’re doing it intentionally, not being controlled
    2:25:47 by some emotional puppet master.
    2:25:51 If you’re in law enforcement and I was like, “First of all, nobody’s happy to see you.”
    2:25:57 Firemen, they’re happy to see them. No one’s happy to see law enforcement. I’ve never been
    2:26:01 greeted in the interview room or even anywhere out there where they’re like, “Hey, special
    2:26:05 agent, come on in. I’m so glad you’re here.” They’re not happy to see you because A, somebody’s
    2:26:09 getting arrested, B, something bad happened. C, you’re about to arrest somebody that they
    2:26:14 care about. It’s all bad news. You have to go in there understanding that, but if you’re
    2:26:20 offended, you’re looking to be respected. That badge is not for that. You are there to be
    2:26:22 a peacekeeper and you have to manage your behavior.
    2:26:29 I remember NYPD Academy, they would take us to the FDR highway, and the FDR runs around
    2:26:35 the east side of Manhattan by the East River. Sometimes they take you there and go running,
    2:26:40 they’d have us run long distances. People are driving by you doing 50, 60 miles an hour.
    2:26:45 When I say they’re blowing past you, they’re blowing past you. This was pre-9/11 when I
    2:26:50 was going through the academy. They’re spitting on you or trying to spit on you, cursing
    2:26:55 you, giving you the finger, calling you a pig, calling you all sorts of names. The first
    2:27:01 time I experienced this, I’m young, we’re running and somebody hollered something at
    2:27:07 us, I said something, I actually stopped running and turned around and started yelling back.
    2:27:11 My instructor, the PT instructor, the police officer grabbed me, he’s like, “You don’t
    2:27:18 do that.” He’s like, “This isn’t for you if you’re going to do that.” You have to manage
    2:27:22 yourself because when you go out onto the street, people will hate you. If you can’t
    2:27:27 control yourself, you’re not going to be able to manage this. That was the first time
    2:27:32 I learned that is not the way you earn respect. You need to manage yourself.
    2:27:34 Controlling others starts with self-control.
    2:27:40 Yeah. Also, what does that say about me, that I’m quick to respond to something like that?
    2:27:45 In the study you referenced about the animals, I read that the interviewers who were most
    2:27:49 successful at getting information were able to switch between different communication
    2:27:55 styles. Interviewers who were most successful understood the suspects’ communication style
    2:28:00 as well as their own. It made me think, to be successful, do I then need to be able to
    2:28:05 adopt all of these communication styles, context-dependent, because I can think of a lot of people in
    2:28:11 my life that basically don’t have a lion or a T-rex in them. They just give mouse everywhere
    2:28:15 they go. I can think of some people who I could just never imagine a world where they
    2:28:21 were demanding, dogmatic, rigid, in charge, guiding, leading, frank, forth, right direct,
    2:28:25 attacking, sarcastic. They are just like, nice, nice.
    2:28:29 Okay. So, when you’re dealing with them, you’re going to look at if we’re going to use the
    2:28:33 animals. I mean, more, how do those people be successful? If I’m…
    2:28:35 They’re not. They’re not successful.
    2:28:39 They’re going to have a hard time, because they’ve made themselves, they’ve suppressed
    2:28:46 themselves so much for whatever reason, they can’t lead. No one… I’m going to tell you
    2:28:50 this, there’s nothing wrong with mouse. Actually, if you had to default to any one of those
    2:28:53 animals, mouse would be it. Mouse is king.
    2:28:58 I love mice. I think everybody loves mice. They’re the most likeable people.
    2:28:59 They are.
    2:29:00 And monkeys, but…
    2:29:06 Yes. But mouse is good because you’re humble seeking guidance. It means that you’re saying
    2:29:10 less, it means you’re listening, you’re also gathering information. So, if I’m trying to
    2:29:16 figure Stephen out, I’m going to get more information from Stephen when I’m not talking
    2:29:20 and when I ask good questions, rather than me talking. A lot of people think I need to
    2:29:25 be lying, in charge setting the agenda. You can be, and there’s times for that. Like,
    2:29:28 if you’re a leader, you need to be lying from time to time. You do.
    2:29:34 But mouse overall is the one who gets the most. It’s the one who gets the most information.
    2:29:38 So long as you’re good mouse, good mouse is humble seeking guidance. Stephen, tell me
    2:29:43 what you’re looking for in a partnership. Okay. Help me understand what matters to you
    2:29:48 most. And I shut the fuck up, and I’m going to let Stephen show me everything he cares
    2:29:52 about, his values, his beliefs. I’m going to understand Stephen, and I’m going to learn
    2:29:57 a lot about him so that I can speak more intelligently to Stephen about what Stephen cares about.
    2:30:05 Now, what I care about, what you care about. However, you also don’t want to be the bad
    2:30:12 version of mouse. And that’s where it’s weak, submissive, avoidant. And this is where you
    2:30:19 become that. And this is where people pray and victimize you. I can be mouse. I can
    2:30:25 ask questions I can learn, but I want to make sure that I don’t cross over to the malignant
    2:30:31 part of that, which is I’m so conflict diverse, and so afraid of it, that I will make myself
    2:30:36 completely small to the point where other people will just steamroll me.
    2:30:42 Can mice be leaders? Because I know some mice. And if I was employing those people, I would
    2:30:50 absolutely never make someone a leader who hasn’t got a little bit of line in them. It
    2:30:56 would be irresponsible. It would frankly be irresponsible. It would be unfair on them,
    2:31:00 because they’re going to be challenged by the people that they are leading. And in order
    2:31:05 for them to withstand those challenges in a calm, composed, as it says on this little
    2:31:10 wheel, in charge, guiding and leading way like a lion does, they’re going to need to
    2:31:13 have a lion in them.
    2:31:18 You want to be all of those animals. You want to balance up all of them. That’s what you
    2:31:24 want to strive for. You want to balance up all those in the good sense, right? The good
    2:31:29 version of those animals. But you need to know when am I supposed to be lion. So if
    2:31:36 I’m a leader, if I’m a business person, if you’re selecting someone to put in charge
    2:31:41 of a group, they have to have some lion in them. They can’t all be a mouse because no
    2:31:42 one’s going to listen.
    2:31:44 What if I’m negotiating a pay rise?
    2:31:48 If you’re negotiating a pay raise, first of all, you’re going to come in with all your
    2:31:52 homework done. You’re not going to come in and go, “I think I deserve a raise. I feel
    2:31:55 like I deserve a raise. I’ve been here for a long time.” You’re going to come in with
    2:32:01 a list of facts. And you’re going to say, “I closed this deal and made this much money.
    2:32:05 I closed this account with this person and I made this much money. I did this in a year.
    2:32:09 I generated this amount of money. I’m going to list the facts so I can articulate to you
    2:32:16 why you should give me that raise.” That’s on you. I think, I feel, I believe. And then
    2:32:19 your boss can turn around and be like, “Well, I think I feel I believe that you shouldn’t
    2:32:23 get one. It’s so ambiguous.” When you come in with facts, it’s a hard thing to fight.
    2:32:28 Now, when you’re going into that meeting, if I’m the one asking for the raise, I’m going
    2:32:32 to go in as lion. I’m in charge. I’m setting the agenda because I’m the one asking for
    2:32:38 a raise. So I’m going to come in with my facts methodical. I’m going to be good lion. Sir,
    2:32:46 hi, Steven. I just wanted to talk to you. I made a, I’m looking to increase my compensation
    2:32:54 here. Well, now you’re just bad lion. You want to let the guy, even if it, here’s the thing.
    2:32:58 Let’s assume it’s no. You’re like, in your head, you’re like, “There’s no way.” You’re
    2:33:03 going to let the person talk. You’re going to let the person feel heard, even if it’s
    2:33:08 like a hard no. Because what’s most important is to let them feel like you actually listen.
    2:33:12 But what if I say no to you, then what do you do? Who’d you become? Do you become mouse?
    2:33:15 I just said absolutely no. So I would say, okay. I’d say, could you explain
    2:33:21 to me why? I don’t want to give you a pay raise. I think,
    2:33:27 I think, when I think about who I’d rather have that money, me or you, I think me. Well,
    2:33:32 so you’ve got actually T-Rex right there. But how do you deal with it?
    2:33:37 So if it’s T-Rex, if it’s a person who’s trying to kind of push back and fight you,
    2:33:41 you have to deal with T-Rex. One of the things that they teach you with the animal wheels,
    2:33:46 the only time you swap is mouse and line because two people can’t be in charge. So that’s the
    2:33:50 only time. But when you have T-Rex, one of the things they teach you is you have to deal
    2:33:53 with T-Rex. So you have to be the good T-Rex, which is
    2:33:58 Frank or direct. Okay. So you said that you prefer the money go to you and not to me.
    2:34:02 Okay. So bad T-Rex to remind people is attacking sarcastic, et cetera.
    2:34:06 Yeah. Bad T-Rex, bad T-Rex would be like, well, you’re an idiot. You’re ridiculous.
    2:34:10 Well, you’re a jerk. And good T-Rex is Frank forthright and direct.
    2:34:13 Yeah. So you’re saying you’re not going to give me a raise because you want to keep
    2:34:17 all the money for yourself. Correct. And not for me.
    2:34:22 Okay. Well, I don’t know if I can continue to stay here if that’s going to be the case.
    2:34:27 Right. You can, I’ve been here for X amount of years. I’ve generated X amount of dollars.
    2:34:31 And so that’s going to be an issue for me and my ability to stay and work here. I’m
    2:34:36 being direct, Frank and forthright address people. There’s, you can address people and
    2:34:42 it doesn’t have to be ugly. Now, again, you can’t control their behavior, but you can
    2:34:46 control yours. So you just want to make sure that, that a person who’s behaving like that,
    2:34:50 that you don’t get pulled into that behavior. You just want to stay on the good wheel of
    2:34:57 it. It’s also a regulation, but you also don’t want to be afraid to deal with people. That’s
    2:35:03 why dealing with rejection and tough personalities and hard people, like it’s good practice.
    2:35:08 Every time somebody like that comes along, I want you to think, I’m practicing. I’m practicing.
    2:35:14 I’m practicing. Don’t be afraid of it. And then it also allows you to work on your T-Rex
    2:35:19 because if you have a hard time with it, it allows you to work that muscle. It allows
    2:35:25 you to learn how to deal with people who get in your face while managing yourself. You’re
    2:35:29 going to have folks like that. I think it’s what, I was listening to one researcher. One
    2:35:35 in every 25 people are either going to be a psycho, they’re going to have antisocial
    2:35:40 personality disorder, which is like psychopath, sociopath type of behavior or narcissistic
    2:35:46 personality disorder. One of these extremes behaviors, which lack empathy. One in 25 people,
    2:35:50 that means one out of every 25 people you meet are going to be trying to slap you around.
    2:35:53 Buckle up.
    2:35:56 We have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question for
    2:36:00 the next guest, not knowing who they’re going to be leaving it for. And the question that
    2:36:09 has been left for you in the Diary of a CEO is, on your deathbed, what do you want your
    2:36:23 whole legacy to be? I want to have given something to the world. I want to have added value to
    2:36:32 the world rather than taken from it. That’s what I would like on my deathbed. And I think
    2:36:41 also, I just wanted to have lived a good life. When I say good, I don’t mean problem-free
    2:36:50 or anything like that. I mean just, I’ve lived it to my fullest and I can leave the
    2:36:56 world with that piece.
    2:37:00 Everybody needs to go listen to your BBC Maestro course. It’s really fantastic. There’s a
    2:37:04 lot of courses on there, but I think yours stands out for so many reasons. You actually
    2:37:08 pull in some experts who have trained you on various things in the past to be part of
    2:37:12 that course, so I’ll link that below. But also, this book has been an absolute revelation
    2:37:19 to so many people. I think in part because it’s so unbelievably easy to read for everyone.
    2:37:24 You don’t need to be a super advanced psychologist or a professor like you are to understand
    2:37:32 all of these strategies and tactics. And it has everything. I think I was in the contents
    2:37:36 page and just to give people a flavour of the subjects that you talk about. It’s everything
    2:37:41 from overcoming fear, mental resilience. If you must fight, then fight. Things we’ve
    2:37:46 talked about today. The parts about how to influence people, the subjects about everybody
    2:37:49 lying, all the stuff we’ve talked about and so, so much more is in this book. So I recommend,
    2:37:53 if you haven’t read it, I know a lot of people have because they tag me in it all over the
    2:37:56 book. I recommend you read the book, Becoming Bulletproof, Life Lessons from a Secret Service
    2:38:02 Agent. Thank you so much. We’re so full of wisdom and you remind me of so many things
    2:38:06 that I seem to quickly forget every time we speak and you’re helping so many people.
    2:38:10 And the legacy that you aspire to have is most certainly the legacy that you’re on course
    2:38:15 to create by everything that you do, by the millions of people that you’ve served. And
    2:38:19 there’s something about you that’s very, very special. There’s some sort of relatability,
    2:38:23 there’s a wisdom, there’s a frankness and a no bullshitness, but then there’s also the
    2:38:27 balance and the nuance and the understanding that the truth is often somewhere in the
    2:38:30 middle, which I think is incredibly important for people. So thank you for being who you
    2:38:33 are and doing all that you do. It’s a privilege to speak to you once again and I hope we
    2:38:36 speak again in the future. I appreciate you. Thank you, Stephen.
    2:38:37 .
    2:38:38 .
    2:38:39 .
    2:38:40 .
    2:38:41 .
    2:38:42 .
    2:38:49 .
    2:38:59 .
    2:39:01 (chill music)
    Nếu tôi dễ bị xúc phạm, tôi cũng dễ bị thao túng.
    Vì vậy, nếu bạn là người dễ phản ứng, phản ứng và phản ứng, bạn đang ở mức độ một.
    Câm mồm lại đi.
    Bởi vì nếu bạn muốn được tôn trọng, bạn cần quản lý bản thân mình.
    Nhưng có những lúc người khác sẽ vượt qua bạn và thiếu tôn trọng bạn.
    Nhưng bạn sẽ xử lý điều đó như thế nào?
    Có một dấu hiệu mà các cộng đồng tình báo đã bàn luận, và nó thực sự, thực sự hữu ích khi bạn đối phó với những người khác.
    Và một trong những cách mà bạn xử lý hành vi như vậy là…
    Debbie Popoulos, cựu đặc vụ mật vụ chuyển sang chuyên gia về hành vi con người,
    Từ việc bảo vệ các tổng thống đến thẩm vấn những người đàn ông nguy hiểm nhất thế giới.
    Bây giờ, cô ấy dạy con người cách phát triển sức mạnh tinh thần và kỹ năng giao tiếp thuyết phục.
    Họ đã đào tạo bạn như thế nào với tư cách là một đặc vụ mật vụ để có được nền tảng tâm lý mạnh mẽ như bạn hiện có?
    Có rất nhiều điều.
    Trước tiên, một trong những điều lớn nhất kìm hãm con người là suy nghĩ rằng tôi đặc biệt.
    Bạn không đặc biệt đến vậy.
    Ví dụ, tôi là một trong những người cứu hộ đầu tiên trong sự kiện 9/11.
    Tôi đã chứng kiến hàng ngàn người chết.
    Và một trong những điều giúp tôi vượt qua đó là hiểu rằng tôi không đơn độc trong điều này.
    Và khi bạn học được điều đó, bạn có thể vượt qua bất cứ điều gì.
    Và khi bạn tự nói với mình, “Không ai biết tôi đang trải qua những gì.”
    Không ai có thể giúp bạn vì chỉ có bạn đang trải qua điều đó.
    Bây giờ, điều tiếp theo.
    Điều quan trọng nhất là công cụ mà chúng ta thường không chú ý tới, cơ thể của chúng ta.
    Có một nghiên cứu nơi họ bắt đầu ghi lại hình ảnh mọi người đi bộ.
    Sau đó, họ cho những kẻ phạm tội đã bị kết án xem và hỏi họ, “Bạn sẽ chọn ai làm con mồi?”
    Tất cả đều chọn cùng một người.
    Họ đã bị kẹt.
    Vì vậy, có những điều đơn giản bạn có thể làm với đôi tay, giọng nói và cách mà bạn ngồi.
    Và tôi sẽ nói cho bạn tất cả mọi thứ.
    Nhưng điều thú vị khác mà bạn chưa hỏi, nhưng tôi sẽ tình nguyện chia sẻ thông tin này là các chiến lược để xác định xem ai đang nói thật hay không.
    Đó là bài học về phát hiện nói dối 101.
    Tôi thấy điều đó thật sự thú vị khi nhìn vào phía sau của Spotify và Apple và các kênh âm thanh của chúng ta,
    phần lớn mọi người xem podcast này vẫn chưa nhấn nút theo dõi
    hoặc nút đăng ký ở bất cứ nơi nào bạn đang nghe điều này.
    Tôi muốn đưa ra một thỏa thuận với bạn.
    Nếu bạn có thể làm ơn nhấn nút đăng ký đó.
    Tôi sẽ làm việc không ngừng từ bây giờ cho đến mãi mãi để cải thiện chương trình ngày càng tốt hơn.
    Tôi không thể nói với bạn nó giúp được bao nhiêu khi bạn nhấn nút đăng ký đó.
    Chương trình trở nên lớn hơn, có nghĩa là chúng tôi có thể mở rộng sản xuất,
    mời tất cả các khách mời mà bạn muốn thấy và tiếp tục làm điều mà chúng tôi yêu thích.
    Nếu bạn có thể giúp tôi điều nhỏ bé đó và nhấn nút theo dõi,
    dù bạn đang nghe ở đâu, điều đó sẽ có nghĩa vô cùng với tôi.
    Đó là điều duy nhất tôi sẽ yêu cầu bạn.
    Cảm ơn bạn rất nhiều vì thời gian của bạn.
    Trở lại với tập này.
    Evie Pomporis,
    khi bạn nghĩ về những cuốn sách mà bạn đã viết,
    nội dung bạn tạo ra và tất cả những gì bạn đang làm cho mọi người,
    theo cách của riêng bạn, bạn sẽ tóm tắt hoặc định nghĩa điều đó như thế nào?
    Bạn nghĩ rằng bạn đang làm gì cho mọi người với nội dung,
    các cuốn sách mà bạn đã viết, v.v.?
    Đó là một câu hỏi tuyệt vời và tôi không biết liệu mình có một câu trả lời rõ ràng hay không.
    Tôi luôn nghĩ về cách tôi phục vụ người khác?
    Tôi luôn quay lại với điều đó.
    Tôi còn nhớ khi tôi viết cuốn sách “Trở nên Bất khả chiến bại”.
    Thật ra, cuốn sách của tôi dự kiến phát hành đúng vào thời điểm cao điểm của COVID.
    Tôi có nghĩa là, vào thời điểm mà thế giới đóng cửa, và tôi nhớ rằng tôi có một người PR.
    Tôi có đại lý của mình, các nhà xuất bản.
    Mọi người đều nói, “Này, bạn biết đấy, điều COVID này đang xảy ra.
    Tất cả sự lấp lánh của chuyến lưu diễn truyền thông đã biến mất.
    Tại sao chúng ta không hoãn phát hành cuốn sách?”
    Và không ai khuyên tôi phát hành cuốn sách.
    Không ai cả.
    Mọi người đều nói, “Đừng làm điều đó.
    Đừng làm điều đó.”
    Và tôi nhớ rằng tôi đã tự nói với mình, “Được rồi, tôi cần ghét bỏ tất cả mọi người.”
    Và tôi đã dừng lại và nghĩ thầm với mình, “Tại sao tôi lại viết cuốn sách này?
    Tôi viết cuốn sách này để giúp mọi người.”
    Vậy thì nếu mục tiêu là giúp mọi người trở nên kiên cường hơn,
    giúp họ sống ít sợ hãi hơn, thì thế giới hiện tại đang trong trạng thái sợ hãi.
    Vì vậy, nếu tôi đi theo nguyên tắc đó, thì ngay bây giờ tôi nên phát hành cuốn sách.
    Và tôi nhớ rằng, chống lại sự khuyên bảo của mọi người, tôi đã phát hành nó.
    Và khi bạn nhận được tin nhắn riêng từ mọi người,
    thì điều gì là bản chất mà họ đến với bạn?
    Tôi rất ngạc nhiên với cuốn sách của mình khi mọi người bắt đầu viết thư đến.
    Tôi đang đối phó với vấn đề này.
    Cuốn sách của bạn đã giúp tôi tìm ra lối thoát.
    Hoặc tôi đang đối diện với điều này.
    Bạn có thể cho tôi lời hướng dẫn về cách xử lý nó không?
    Bản chất của điều mà họ đang vật lộn là gì?
    Luôn luôn là chính họ.
    Nó không phải là thế giới xung quanh bạn.
    Tôi hiểu điều đó đến một mức độ nào đó, nhưng hầu như lúc nào vấn đề cũng đến từ bên trong.
    Chúng ta hoặc tự phá hoại bản thân, chúng ta tự gây rắc rối, chúng ta đưa ra quyết định,
    hoặc chúng ta nghĩ, “Tôi không làm gì cả. Mọi thứ đều có nguyên nhân và hệ quả.”
    Bất kỳ khi nào bạn nói, “Làm,” “Hành động,” hoặc “Không hành động,”
    nó đều có hậu quả hoặc một tác động nào đó.
    Và tôi nghĩ đôi khi chúng ta quá thờ ơ về điều đó.
    Trong thế giới phương Tây, khoa học cho thấy chúng ta thực sự hạ thấp khuyết điểm của mình.
    Khi chúng ta mắc sai lầm, không phải là một việc lớn.
    Chúng ta hạ thấp những thứ của mình.
    Và chúng ta thực sự nâng cao những phẩm chất tích cực của chúng ta.
    Điều đó cũng ổn, nhưng chỉ đến một mức độ nào đó, vì khi bạn hạ thấp mọi thứ
    và hạ thấp môi trường xung quanh bạn, hạ thấp những lựa chọn của bạn,
    hạ thấp vai trò của bạn trong cuộc sống,
    thì bạn thực sự trở thành người không có quyền lực và đang đổ lỗi cho cả thế giới.
    Và tôi không nói rằng người khác không thể làm tổn thương bạn.
    Họ sẽ làm. Họ chắc chắn sẽ.
    Tôi nghĩ nếu mọi người làm hòa với việc có những người xấu ngoài kia,
    một số mà tôi biết, một số mà tôi không biết, và trong khi theo đuổi lợi ích của bản thân,
    một số người sẽ đưa ra những lựa chọn gây hại cho tôi.
    Kết thúc câu chuyện.
    Nếu bạn có thể sống với điều đó và hiểu điều đó, bạn sẽ ổn thôi vì bạn chỉ có nhiều nhận thức hơn. Thực tế, trong — khi tôi thực hiện các bài kiểm tra phát hiện nói dối, trong phòng phỏng vấn, sau khi tôi đã phỏng vấn rất nhiều người, và thường thì tôi sẽ phỏng vấn các nghi phạm, những người mà chúng tôi nghi ngờ đã phạm tội. Vì vậy — các bài kiểm tra phát hiện nói dối. Nhưng tôi là người phát hiện nói dối, không phải cái máy. Rất nhiều người nghĩ rằng bạn chỉ cần kết nối cái đó. Ôi, ping, họ đang nói dối. Không phải vậy. Bạn ngồi đó, bạn đánh giá người khác, bạn đọc người. Những gì máy phát hiện nói dối làm là cho bạn biết khi bạn hỏi một loạt câu hỏi tới người này. Tôi nối máy cho Steven. Tôi hỏi anh ấy một loạt câu hỏi. Tôi nhìn xem hệ thống thần kinh tự động của Steven đang làm gì. Nhịp tim, đúng không? Có thay đổi không? Hoạt động điện da của bạn, bạn đổ mồ hôi bao nhiêu. Hơi thở của bạn, cách bạn thở. Đó là lý do tại sao bạn có băng đo huyết áp. Bạn có những tấm điện da, thực sự theo dõi việc đổ mồ hôi. Bạn sẽ không — điều đó không rõ ràng với bạn, nhưng các tấm sẽ phát hiện ra hoạt động đổ mồ hôi — sự thay đổi trong hơi thở. Vì vậy, nếu tôi đang hỏi bạn một loạt câu hỏi, tôi đang nhìn vào cách cơ thể bạn thay đổi trong suốt những câu hỏi đó. Bạn thậm chí có cảm biến, vì đôi khi mọi người cố gắng đánh lừa máy phát hiện nói dối. Vì vậy có các tấm cảm biến mà chúng tôi cần để xem họ có thực hiện những cử động nhất định hay không. Cá nhân tôi không nghĩ rằng bạn có thể đánh lừa nó. Nhưng một lần nữa, bài kiểm tra bản thân không có ý nghĩa gì. Bạn không thể đưa nó ra tòa. Bạn không thể nói với thẩm phán rằng họ đã vượt qua bài kiểm tra phát hiện nói dối. Đó không phải là lý do mà nó ở đó. Nó được dùng để có thêm thông tin. Và nhìn này, nếu bạn đang nói dối, bạn thực sự đang đánh giá ai? Bản thân bạn. Đó là lý do tại sao cơ thể bạn lại phản ứng. Thứ hai, bạn đã nói về cách mà nạn nhân vẫn là nạn nhân. Và toàn bộ ý tưởng về việc trở thành một người không thể bị tổn thương — bởi vì dù chúng ta làm gì trong cuộc sống của mình, những điều xấu sẽ xảy ra. Chúng ta sẽ gặp một kẻ tự mãn và những người đang tìm cách lợi dụng chúng ta. Có một sự kiên cường tinh thần nhất định mà bạn tỏa ra. Bạn tỏa ra một loại sức mạnh và sự bền bỉ tinh thần nhất định. Và tôi nghĩ điều đó thực sự quan trọng vì nếu bạn có một nền tảng bên trong vững vàng, thì mọi thứ khác mà chúng ta có thể sẽ nói đến hôm nay sẽ dễ dàng hơn và khả thi hơn rất nhiều. Nhưng nếu không có nền tảng vững chắc đó, khi gió thổi, ngôi nhà sẽ đổ sập. Vì vậy, nếu chúng ta nghĩ về bước đầu tiên trong việc xây dựng nền tảng kiên cường tinh thần mạnh mẽ mà bạn có, thì bắt đầu từ đâu? Và đặc biệt nếu chúng ta bắt đầu từ một nơi rất, rất tồi tệ, chúng ta bắt đầu từ một nơi của nạn nhân. Những điều xấu đã xảy ra. Chúng ta không phải là người tự tin nhất. Nó bắt đầu từ những người xung quanh bạn. Đó là nơi bắt đầu. Nếu bạn có những người xung quanh mình, bất cứ ai có thể thoát khỏi nạn nhân như bất kỳ ai khác. Bạn có thể. Vì vậy, tôi muốn nhấn mạnh điều đó. Chỉ vì bạn bị kẹt ở một nơi không có nghĩa là bạn phải ở lại đó. Bạn có thể. Nhưng thường thì nếu bạn bị kẹt ở đâu đó, đó là vì hệ thống mà bạn có xung quanh bạn — mà bạn cũng đã giúp tạo ra và duy trì ở một mức độ nào đó. Chúng ta không hoàn toàn vô tội. Chúng ta đóng một vai trò. Hệ thống xung quanh bạn giữ bạn ở lại, hãy nghĩ về nó theo cách này, nó giữ bạn trong tù. Vì vậy, bạn phải xem xét môi trường của mình và nói, “Điều gì trong môi trường của tôi giữ tôi ở đây?” Thường thì đó là một người hoặc những người. Hy vọng là một người và bạn không phải đối phó với nhiều người. Giờ, có thể là gia đình và đó là lúc, bạn biết đấy, khi bạn đối phó với trẻ em và bạn xử lý với một số tội ác và lạm dụng nhất định. Bạn biết đấy, tôi luôn cảm thấy rằng một nhóm người mà thực sự không muốn nói là có lý do, nhưng thực sự không phải lỗi của họ. Họ là trẻ con vì họ quá dễ tổn thương và họ phụ thuộc vào bạn cho sinh kế của họ. Họ cần có ai đó nuôi họ, mặc quần áo cho họ, chăm sóc họ hoặc họ không thể sống sót. Tuy nhiên, khi bạn lớn lên, đúng không, khi bạn trưởng thành, điều quan trọng là nhìn vào môi trường của bạn, xem ai xung quanh bạn và ai đang giữ bạn ở đây. Và bạn biết điều gì trở nên khó khăn? Nó trở nên khó khăn vì bạn sẽ có một, giả sử, tôi sẽ dùng thuật ngữ này “người tác động xấu” trong cuộc sống của bạn. Người tác động xấu đó có thể là mẹ, cha, anh chị em, bất cứ ai. Bạn có thể yêu thương người tác động xấu đó, nhưng những lựa chọn và hành động của người đó ảnh hưởng đến bạn. Nó khiến bạn dễ tổn thương hơn. Ngay cả khi, nếu bạn chỉ nhìn vào tội phạm, họ đã thực hiện rất nhiều nghiên cứu khác nhau. Và điều họ phát hiện ra là, ngay cả khi tôi không phạm tội, nhưng tôi ở bên những người khác thực hiện tội phạm, tôi có khả năng bị bắn nhiều hơn bất kỳ nhóm người nào khác. Tôi có thể không liên quan đến bất kỳ hoạt động xấu xa nào cả. Tôi có thể hoàn toàn trong sạch, nhưng chỉ vì những người mà tôi giao du, điều đó khiến tôi dễ bị tổn thương hơn, trở thành nạn nhân. Vì vậy, đó là nơi mà bạn bắt đầu, ai xung quanh bạn. Bây giờ, những điều thực sự quan trọng khác, bất cứ ai bạn chọn làm bạn đồng hành, nếu bạn có một, điều đó rất quan trọng. Người đồng hành đó sẽ nâng đỡ bạn hoặc sẽ khiến bạn chìm xuống. Và đó, trong thế giới thực, là những người bạn thân, chồng, vợ? Nếu chúng ta đang nói, tôi sẽ nói đầu tiên là đối tác thân thiết, bất cứ điều gì điều đó có nghĩa với bạn, chồng, vợ, bạn trai, bạn gái, bất cứ điều gì, người đồng hành. Đó là điều quan trọng nhất vì đó là người. Đây là sự khác biệt giữa, như, một đối tác và một người bạn. Người bạn của bạn về nhà, về nhà của họ. Bạn về nhà của bạn. Một người đồng hành hoặc đối tác, bạn có thể sống cùng họ. Điều đó có nghĩa là bạn quá phơi bày với người đó và bạn cần phải đảm bảo rằng người đó không làm ô nhiễm cuộc sống của bạn. Bạn vẫn có thể yêu họ, nhưng bạn có thể lùi lại và nhìn vào, có một vấn đề ở đây mà những thứ của người này đang làm ô nhiễm cuộc sống của tôi. Và đó là một điều khó khăn để làm đối với mọi người vì đây là lý do bạn ở bên ai đó. Và nó như thế này, được rồi, tôi đang ở với Evie, nhưng, bạn biết đấy, Evie là thế này và Evie là thế kia.
    Dưới đây là bản dịch tiếng Việt của đoạn văn bạn đã cung cấp:
    Và vì vậy, bạn bắt đầu hòa trộn danh tính của tôi với hành vi của tôi.
    Và theo thời gian, bạn cũng làm cho những điều tôi làm trở nên bình thường nếu tôi là một người xấu.
    Thực ra, Evie không có ý như vậy.
    Cô ấy luôn nóng nảy.
    Bạn biết đấy, cô ấy như vậy, nhưng cô ấy đã làm rất nhiều điều tốt đẹp cho tôi ở đây.
    Và rồi những gì chúng ta làm là bỏ lỡ những điều.
    Đó là lý do tại sao bạn dễ dàng nhìn nhận mối quan hệ của người khác và có thể chỉ ra, này, có vấn đề ở đây, có vấn đề ở đây, có vấn đề ở đây, bởi vì bạn không bị ảnh hưởng.
    Bởi khía cạnh tình cảm khi gắn bó với người đó, bạn có thể nhìn nhận họ một cách khách quan.
    Đó là lý do tại sao, nhìn chung, rất dễ để đưa ra lời khuyên cho người khác.
    Tôi có thể thấy những dấu hiệu cảnh báo và các vấn đề ở người này.
    Khi bạn đang ở trong mối quan hệ đó, bạn không thể.
    Thật khó.
    Vì vậy, tôi cũng sẽ dám nói, có thể mọi người không thích điều này.
    Nếu bạn đang ở bên ai đó và có những người xung quanh bạn mà bạn biết, thật sự quan tâm và yêu thương bạn và họ đang nói với bạn, này, không phải là điều tốt nhất cho bạn.
    Tôi sẽ nói, xin hãy lắng nghe, vì họ đang nhìn thấy điều gì đó mà bạn có thể không thấy.
    Bạn có nghĩ rằng mọi người thường có xu hướng biết không?
    Như trong bản năng của họ, họ thường biết, nhưng họ biện minh hành vi của người đó và họ gần như tự gạt mình đến một mức độ nào đó.
    Họ nói, ồ, có thể không. Có thể điều đó cũng ổn. Có thể họ là bạn. Có thể họ chỉ làm điều đó vì lợi ích tốt nhất của tôi, trong khi thực sự người xấu đó đang hành động vì lợi ích của họ và kiểu như gạt bạn ra ngoài, và rồi bạn lại gạt chính mình.
    Tôi nghĩ điều quan trọng là bạn không, bạn không đi từ không đến một trăm trong một đêm.
    Khi bạn ở trong một mối quan hệ hoặc bạn ở bên những người mà như vậy, lúc đầu bạn sẽ không thấy điều đó, đúng không?
    Mọi người đều thể hiện những hành vi tốt nhất của họ.
    Nhưng theo thời gian, bạn sẽ bắt đầu thấy những dấu hiệu nhỏ, những đoạn giới thiệu nhỏ.
    Và đó là những đoạn giới thiệu mà bạn muốn chú ý đến.
    Chúng ta thích cho người khác được hưởng lợi từ sự nghi ngờ.
    Chúng ta lắng nghe những lý do mà họ đưa ra.
    Bạn biết đấy, có một câu nói cổ của người Hy Lạp rằng, đừng nghe những gì đối thủ của bạn nói. Hãy nhìn họ.
    Điều đó sẽ cho bạn biết mọi thứ.
    Và khi tôi nói hãy nhìn họ, hãy nhìn những gì mọi người làm.
    Tôi cần bạn loại bỏ những gì họ đang nói với bạn.
    Tôi cần bạn loại bỏ những lời xin lỗi của họ vì họ có thể thực sự cảm thấy hối lỗi.
    Họ đã làm bạn tổn thương và họ có thể thực sự hối hận.
    Điều đó không phải là vấn đề.
    Vấn đề là, khi nào bạn muốn học bài học của mình?
    Vào đầu hay vào cuối?
    Và vào cuối, đôi khi điều đó rất, rất, rất khó.
    Bạn biết đấy, tôi có một cộng đồng và tôi bắt đầu sau khi tôi viết cuốn sách và khi mọi người bắt đầu viết thư, tôi đã nói, bạn biết không?
    Hãy để tôi tạo ra cộng đồng này. Tôi sẽ gọi nó là “Beyond Bibliproof” và bất cứ ai đăng ký.
    Và bạn biết không, hai năm qua, tôi có 800 thành viên và nhiều người đến với những kịch bản khác nhau và họ sẽ đến với.
    Và gần như luôn luôn là kịch bản mà họ đến.
    Nếu có điều gì đó như vậy, đó là ai đó mà họ gắn bó với đang kéo họ xuống, kéo họ xuống.
    Và đôi khi họ là người kéo xuống và họ nghĩ rằng đó là người khác.
    Vì vậy, đôi khi bạn là người xấu và bạn thậm chí không nhận ra điều đó.
    Vì vậy, bạn cần tìm ra hai điều.
    Liệu tôi có phải là người đang làm những việc không chỉ làm tổn thương bản thân mà còn tổn thương người khác, nhưng tôi đã biện minh cho điều đó với bản thân trong quá trình theo đuổi bất cứ lợi ích cá nhân nào mà tôi có.
    Hay tôi gắn bó với ai đó đang kéo tôi xuống?
    Tôi sẽ nói với bạn điều này, Stephen.
    Tôi đã ngồi đối diện với những người đã làm rất nhiều điều khác nhau, một số tội ác nghiêm trọng, một số thì không nghiêm trọng.
    Mọi người đều tự bán cho bản thân lý do tại sao họ làm những gì họ đã làm.
    Chúng ta là những người bán hàng.
    Tôi có thể biện minh cho bất kỳ điều gì với bản thân nếu tôi muốn.
    Họ đang biến bản thân thành nạn nhân của các tình huống.
    Tại sao tôi lại làm điều đó?
    Chà, bạn biết đấy, những người tốt đôi khi đưa ra những lựa chọn sai lầm.
    Những người tốt mắc sai lầm.
    Vấn đề là đôi khi hậu quả của những sai lầm đó, chúng kéo dài.
    Nhưng bạn không thể đứng ra bảo đảm cho ai đó vì bạn không biết họ là ai sau những cánh cửa đóng kín.
    Bạn không biết.
    Và thứ hai, bất kỳ ai cũng có khả năng làm bất kỳ điều gì vào bất kỳ thời điểm nào nếu có cơ hội.
    Nếu bạn hiểu điều đó, bạn sẽ không ngạc nhiên hay sốc vì bất kỳ điều gì hoặc bất kỳ ai.
    Không phải là một quan điểm bi quan về con người.
    Đó là hiểu rằng con người rất dễ thay đổi.
    Họ dễ bị tác động, một số người dễ hơn những người khác.
    Một số có thể có sự chính trực mạnh hơn hoặc nhiều hơn.
    Tôi thậm chí không nghĩ đó là sự chính trực.
    Chỉ là một sự kiên định mạnh mẽ hơn với chính mình để nói, vâng, tôi sẽ không làm điều này.
    Không, tôi sẽ không làm điều này.
    Và sau đó một số người thì dễ thay đổi hơn một chút.
    Như dễ dàng hơn để tiếp cận họ.
    Dễ dàng hơn để thao túng họ.
    Dễ dàng hơn để định hình họ làm những việc khác.
    Dễ dàng hơn để khiến họ đi theo một hướng nào đó.
    Nhưng nếu bạn hiểu điều đó, bạn sẽ hiểu hành vi con người.
    Có rất nhiều điều thú vị ở đó.
    Tôi nhớ nếu chúng ta quay lại điểm đầu tiên của bạn về môi trường của bạn và việc mọi người có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của bạn.
    Tôi nhớ đã đọc một nghiên cứu của một người tên là Michael Hausman và một nghiên cứu khác được thực hiện tại Harvard nơi họ chỉ ra rằng
    ngay cả khi bạn ngồi cạnh ai đó tại nơi làm việc mà là độc hại và có những hành vi xấu ở nơi làm việc,
    cơ hội bạn thực hiện hành vi xấu cũng tăng lên đáng kể.
    Và trong một số trường hợp, điều đó có thể lên đến 25% ở một môi trường khác, lên đến 100%.
    Khả năng bạn sau đó bị kỷ luật chỉ vì bạn ngồi cạnh người đó cũng tăng lên đáng kể.
    Và điều này, tôi nghĩ, củng cố trường hợp rằng môi trường của bạn có ảnh hưởng rất mạnh mẽ và sâu sắc đến bạn, theo cả hai chiều tốt hơn hoặc xấu hơn.
    Và tôi nghĩ phần tốt hơn cũng đáng để suy ngẫm.
    Bởi vì nếu bạn đang ngồi và xung quanh bạn là những người đang nâng đỡ bạn và đưa bạn lên và khiến bạn tin rằng thế giới là đáng thay đổi và bạn có thể làm bất cứ điều gì.
    Như tôi đã trải nghiệm trong cuộc sống của mình vào những lúc, điều đó thật điên rồ vì nó gần như làm thay đổi cách kết nối giữa các nơron trong não bạn ở một mức độ nào đó.
    Làm thế nào bạn chọn người khác?
    Như thế nào bạn phân biệt được theo cách riêng của mình?
    Ai là người tốt và ai không tốt với bạn?
    Bạn biết gì không?
    Đây là một câu hỏi rất thú vị.
    Cảm xúc.
    Và mọi thứ khác trong cuộc sống của tôi, tôi sẽ nói về khoa học dữ liệu hoặc cái này hoặc đây là khung của tôi.
    Nhưng có một số điều trong cuộc sống mà tôi nghĩ rằng trực giác và cảm xúc của bạn, nếu bạn đã phát triển được kỹ năng lắng nghe đủ, là chỉ số tốt nhất.
    Và nếu bạn nhìn lại sự nghiệp của tôi, từ việc bỏ học đại học ở tuổi 18, thậm chí là lúc 16 tuổi, không đến trường, 20 tuổi rời bỏ một doanh nghiệp đang rất phát triển.
    Và rồi ở tuổi 27, bỏ một doanh nghiệp hoạt động trên toàn cầu và sắp sửa thực hiện một đợt IPO lớn thứ hai và tất cả những thứ đó.
    Trong tất cả những khoảnh khắc đó, điều quan trọng nhất không phải là vỏ não trước trán của tôi.
    Nó không phải là logic, sự thật, con số hay tiền bạc.
    Mà chính là cảm giác bên trong tôi rằng tôi không còn muốn làm điều này nữa vì nó không còn cảm thấy tốt nữa.
    Và trong khoảnh khắc đó, bạn sẽ trông như điên.
    Nhưng khi bạn nhìn tổng thể cuộc đời của một người được điều khiển bởi tiếng nói bên trong, thật sự bị điều khiển bởi nó, bạn sẽ nghĩ, ôi Chúa ơi, cuộc sống của họ thật tuyệt vời.
    Nhìn vào bạn gái họ và nơi họ sống và những thứ họ có và công việc của họ.
    Họ thật may mắn.
    Nhưng tôi thực sự nghĩ rằng nó bắt đầu từ lòng can đảm để lắng nghe tiếng nói bên trong.
    Vì vậy, đó là câu trả lời của tôi.
    Chỉ đơn giản là cảm xúc.
    Đối với tôi, những người mà cảm giác không tốt, thì tôi không muốn đi cùng.
    Và những sự nghiệp mà tôi đã trải qua, tôi đã từng là CEO và tôi cảm thấy, tôi không thích làm điều này nữa.
    Đó là tôi đã xong.
    Và có một phần khác liên quan đến sự không chắc chắn, vì trong tất cả những tình huống đó, thật sự không có kế hoạch B.
    Không có kế hoạch B nào tốt.
    Thật thú vị.
    Vì vậy, khi bạn nói về cảm xúc, đó là trực giác của bạn.
    Đúng vậy.
    Đó là bản năng của bạn.
    Tôi cam đoan với bạn điều đó.
    Và khi tôi ở xung quanh mọi người, như bất cứ ai ở bên cạnh, họ thể hiện điều gì đó.
    Và điều chúng ta không làm là lắng nghe những gì chúng ta cảm thấy.
    Bạn vẫn có thể kinh doanh hoặc nói chuyện với ai đó.
    Nhưng khi bạn cảm nhận được điều đó và tôi cũng vậy, tôi cảm nhận cả cách mà tôi chọn podcast để tham gia.
    Tôi cảm thấy không biết liệu tôi có thích cảm giác này hay không.
    Tôi chỉ cảm nhận nó.
    Tôi cảm thấy liệu tôi có muốn ở bên những ai và thậm chí những thứ như muốn tham gia podcast của ai?
    Bởi vì tôi đang đưa bản thân vào không gian đó, đúng không?
    Không gian của người đó.
    Nó liên kết với nhau hết.
    Vì vậy, tôi như đang chọn những không gian mà tôi muốn bước vào.
    Và nếu bạn đúng, bạn không cần diễn đạt nó cho chính mình và đó là lý do chúng ta thường sai lầm, vì như có ai đó đến.
    Họ chào bạn và bạn ngay lập tức cảm thấy, tôi chỉ là không thích người này, nhưng họ không nói gì với bạn.
    Họ không làm gì với bạn.
    Bạn không thể diễn đạt lý do tại sao và bạn biết điều gì chúng ta làm?
    Chúng ta bác bỏ nó.
    Chúng ta bác bỏ nó.
    Ôi, đó là tôi.
    Ôi, tôi không nên suy nghĩ như vậy.
    Không, bạn biết gì không?
    Đó là, bạn có hai bộ não, đúng không?
    Cái này và cái bụng.
    Đó là điều họ gọi là.
    Bản năng trong bụng của bạn.
    Hãy luôn lắng nghe nó.
    Và tôi nghĩ quay lại với những người ổn định, bạn đang nói về điều gì giúp bạn ổn định.
    Tôi nghĩ một phần lớn trong việc giúp bạn ổn định là tin tưởng vào bản thân.
    Bạn phải tin tưởng vào chính mình.
    Như tin tưởng vào bản thân.
    Và khi tôi nói điều đó, tôi có nghĩa là tin tưởng rằng những gì bạn cảm nhận là, là, là thật.
    Như lắng nghe nó và không để người khác thuyết phục bạn từ bỏ điều gì đó hoặc có thể nói,
    Tôi cảm thấy thế này.
    Tôi không biết tại sao, nhưng tôi sẽ tin vào nó.
    Và hầu như nếu không muốn nói là tất cả thời gian, bạn nhìn lại và thấy, tôi biết rõ hơn.
    Tôi đã cảm thấy điều này.
    Tôi cũng cảm nhận được điều này.
    Tôi không lắng nghe bản thân.
    Và nếu bạn sai, thì bạn sai.
    Và điều đó dẫn trở lại đến sự không chắc chắn.
    Mọi người sợ bị sai.
    Tại sao?
    Vì những gì người khác có thể nói về tôi, vì cách tôi sẽ trông như thế nào với thế giới và,
    bạn biết đấy, từ kết luận đó, bạn sẽ nhảy đến và họ sẽ từ chối tôi
    và rồi tôi sẽ cô đơn và sau đó tôi sẽ bị cô đơn.
    Rồi tôi sẽ chết.
    Đó giống như một bước đi hợp lý, bước xuống.
    Tôi luôn thấy điều đó thú vị.
    Tôi đã có cuộc trò chuyện này với bạn gái của mình hôm qua, mà thật là thú vị khi mà một
    niềm tin thực sự được kết nối với một chuỗi niềm tin ở mức hạ nguồn mà dẫn đến cảm giác anh ấy không yêu tôi.
    Và đây là một khía cạnh rất ngẫu nhiên, nhưng tôi và bạn gái đã sắp xếp lịch trình của chúng tôi cho tương lai rằng chúng tôi sẽ phải sống xa nhau một thời gian.
    Vì vậy, cô ấy muốn lên lịch các ngày và tôi thì đang rất bận với một điều gì đó.
    Và vì vậy tôi không chú ý nhiều đến cuộc trò chuyện sắp xếp lịch trình.
    Và cô ấy hơi buồn một chút.
    Và tôi thấy điều đó rất thú vị vì thực tế là tôi chỉ chú ý một nửa vào
    cuộc trò chuyện sắp xếp đã thực sự nói với cô ấy rằng tôi không quan tâm đến cô ấy, điều đó có nghĩa là tôi không yêu cô ấy.
    Và vì vậy sau đó tôi quay sang cô ấy và tôi nói, “Bạn có thể giải thích cho tôi như thế nào mà tôi làm bạn cảm thấy như vậy trong tình huống đó không?”
    Và tôi đã hỏi, “Tại sao?
    Tại sao?”
    Mỗi khi cô ấy trả lời, “Tại sao?
    Tại sao?”
    Và chúng tôi đã đi tới tận cùng.
    Bạn không yêu tôi.
    Và mọi thứ bắt đầu từ điều nhỏ bé ở trên.
    Và tôi nghĩ điều tương tự ở đây, nếu tôi làm điều gì đó và nó đi sai, có một hệ quả ở mức tiềm thức trong ai đó dẫn họ đến suy nghĩ, “Vậy thì tôi sẽ bị tẩy chay
    khỏi bộ lạc.”
    Bạn hiểu ý tôi không?
    Đó là gốc rễ của điều đó.
    Đó là lý do tại sao tôi nghĩ nỗi sợ hãi, bạn biết đấy, khi bạn nói nhiều về nỗi sợ hãi và trở nên không sợ hãi.
    Sống không sợ hãi vì tôi không nghĩ bạn có thể vượt qua nỗi sợ hãi.
    Được rồi.
    Sống không sợ hãi.
    Sự phân biệt là gì?
    Không sợ hãi có nghĩa là tôi nhìn thấy mọi thứ, mặc dù sợ hãi, tôi sẽ cố gắng.
    Tôi sẽ cố gắng hết sức để sống trong đó và chấp nhận nó ở một mức độ nào đó, bất cứ điều gì bạn sợ hãi.
    Nếu đó là điều mà bạn muốn làm, hãy theo đuổi nó và sau đó tìm ra cách để thực hiện điều đó.
    Nhưng thật tốt khi cảm thấy sợ hãi và không chắc chắn trong quá trình này.
    Tôi không biết.
    Khi tôi cũng không chắc chắn, tôi nghĩ: “Được rồi, tôi có thể giải quyết điều này.”
    Bạn không thất bại cho đến khi bạn dừng lại.
    Tôi nhìn nhận mọi thứ theo cách đó.
    Ngay cả khi bạn đang thất bại từng chút một, nhìn chung bạn sẽ không thất bại cho đến khi bạn chỉ nói: “Được rồi, tôi không làm nữa.”
    Miễn là bạn quyết định dừng lại vì bạn muốn dừng lại, điều đó là tuyệt vời.
    Nhưng bạn không nên dừng lại vì bạn cứ thất bại, hoặc vì bạn cảm thấy bối rối, hay vì có những người khác bảo bạn không nên làm điều đó.
    Điều đó chỉ xảy ra khi bạn quyết định: “Tôi không muốn đi theo con đường này nữa.”
    Tôi nghĩ rằng mọi thứ luôn quay trở lại với bạn.
    Tôi luôn thuộc trường phái suy nghĩ như vậy và tôi yêu gia đình mình, nhưng họ luôn nói với tôi: “Hãy làm điều này,” đặc biệt là vì bố mẹ tôi là người nhập cư.
    Mọi thứ đều liên quan đến an ninh nghề nghiệp.
    Có một công việc tốt.
    Có một công việc tốt.
    Từ chín đến năm, có một công việc tốt.
    Đừng cố gắng làm bất cứ điều gì khác vì họ đã phải vật lộn rất nhiều.
    Khi tôi cố gắng làm những điều ngoài khuôn khổ đó, họ đã sợ hãi.
    Họ bối rối.
    Họ nghĩ tôi điên.
    Ngay cả khi tôi bắt đầu làm việc ở NYPD, họ hoàn toàn không vui.
    Họ nói: “Đây là cái gì vậy?
    Con gái không làm những loại công việc này.”
    Ngay cả trong cộng đồng của tôi, tôi cũng bị cười nhạo.
    Mọi người đều nói: “Nhìn Yanni, đó là tên bố tôi.
    Nhìn con gái của Yanni.
    Nhìn cô ấy ngốc nghếch như thế nào.”
    Đây là những khoảnh khắc mà bạn, quay trở lại, chỉ cần làm những gì mà bạn cảm thấy vì sau này, bạn sẽ rất tức giận vì đã lắng nghe người khác.
    Về điểm trực giác, điều mà bạn đã đề cập trước đó, bạn có nghĩ rằng có một cách nào đó để rèn luyện và phát triển trực giác của mình không?
    Bạn khiến tôi cảm thấy như một người có trực giác khá nhạy bén mà bạn tin tưởng, nhưng một số người thì không.
    Điều xảy ra là họ chỉ sống trong sự hối tiếc rằng họ không lắng nghe trực giác của mình.
    Họ chỉ nhận ra điều đó sau khi sự việc đã xảy ra, sau khi họ bị đối xử không tốt.
    Tôi đang tự hỏi liệu có cách nào để nuôi dưỡng một mối quan hệ tốt hơn với trực giác và bản năng của chính mình không.
    Có.
    Ngừng hỏi mọi người họ nghĩ gì.
    Khi tôi có một quyết định rất lớn phải đưa ra, như quyết định thực sự lớn, tôi không hỏi ý kiến người khác.
    Trên thực tế, càng lớn thì hậu quả hoặc đau đớn hoặc chấn thương càng lớn, tôi càng không hỏi ý kiến người khác, vì họ sẽ làm tôi bối rối.
    Đó là điều bạn phải làm.
    Bạn ngừng hỏi mọi người.
    Nếu bạn sẽ hỏi ai đó, hãy coi đó là một quyết định liên quan đến sức khỏe, bạn sẽ tìm đến một bác sĩ hoặc một ai đó có kiến thức chuyên môn về quyết định mà bạn đang cố gắng đưa ra.
    Bạn sẽ không tìm đến mẹ, không tìm đến bố, không tìm đến anh trai.
    Bạn sẽ không tìm đến những người không có điều đó, mặc dù họ yêu bạn, ý kiến của họ sẽ như một quả bóng ping pong, làm bạn lạc lối.
    Đó là cách bạn trở nên không vững vàng.
    Bạn có thể bắt đầu từ những điều nhỏ.
    Bạn có thể bắt đầu từ những điều nhỏ.
    Khi tôi nói bắt đầu từ những điều nhỏ có nghĩa là bắt đầu đưa ra quyết định mà không cần phải chạy qua ý kiến của ai khác.
    Ăn gì, đi đâu, nghỉ phép ở đâu, bạn có thể bắt đầu từ những điều nhỏ.
    Chỉ cần cho phép bản thân trở thành người đưa ra quyết định.
    Cho phép bản thân ở vị trí điều khiển.
    Những gì chúng ta thường làm là mời mọi người vào xe, chúng ta nói: “Ừ, bạn có thể lái xe trong xe của tôi. Không vấn đề gì.”
    Họ vào vị trí người lái, chúng ta đặt họ vào vị trí người lái, rồi chúng ta ngồi ở ghế hành khách hoặc thậm chí có thể bị đẩy ra ghế sau và rồi chúng ta đều cảm thấy tức giận: “Tại sao bạn lại lái như vậy?
    Tại sao bạn lại đi theo hướng đó?
    Đó thực sự không phải là nơi tôi muốn đến.”
    Bạn có thể lái xe và ngừng mời mọi người lái xe cho bạn, rồi tức giận khi họ không đưa bạn đi theo hướng mà bạn muốn.
    Nếu bạn cảm thấy tức giận, hãy luôn tức giận với chính mình vì điều đó có nghĩa là:
    “Tôi đã chọn.
    Tôi đã chọn sai, nhưng tôi đã chọn.”
    Đó là cách bạn xây dựng sự tự tin.
    Quay trở lại với ngành thực thi pháp luật, vì tôi dạy nó, một trong những đặc điểm nổi bật của những người trong ngành thực thi pháp luật là họ có sự tự tin cao vì một lý do.
    Họ đưa ra quyết định.
    Họ là những người ra quyết định tốt vì khi bạn ở ngoài đường và đang giải quyết với một ai đó hoặc tình huống nào đó, không có ai để bạn nhìn sang và hỏi: “Này, tôi nên xử lý chuyện này thế nào?”
    Bạn phải đưa ra một lựa chọn và bạn phải hành động.
    Việc đưa ra quyết định sẽ tăng cường sự tự tin và khả năng của bạn ngay cả khi đó là những quyết định sai lầm.
    Đó không phải là điều quan trọng.
    Hãy là người đưa ra quyết định trong cuộc sống của bạn.
    Điều đó sẽ giúp bạn tiến lên phía trước.
    Điều đó sẽ tăng cường niềm tin của bạn vào bản thân và sự tin tưởng vào bản thân và bạn cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn: “Hả, tôi đã đọc sai điều đó.
    Bạn biết tôi đã học được gì ở đây không?
    Tôi nên đọc nó theo cách này.”
    Đây là lúc bạn mang đến những cảm xúc tích cực và một chút chiến lược thực tế vì bạn sẽ bớt cảm xúc hơn.
    Đó cũng là một lỗi khác.
    Đó là một trở ngại khác.
    Khi bạn cảm xúc, bạn là một người ra quyết định tồi.
    Khi bạn ở trong trạng thái cảm xúc, đừng đưa ra quyết định, hãy tránh né, đừng nhắn tin, đừng gọi điện.
    Tôi luôn nói, hãy tự loại bỏ bản thân và tĩnh lặng.
    Khi bạn có thể tĩnh lặng và ở trong trạng thái yên lặng của chính mình, mọi thứ sẽ đến với bạn theo thời gian.
    Bạn biết điều gì là tuyệt vời nữa không?
    Khi bạn nhìn vào những người kiên cường, họ không có tất cả câu trả lời và họ không cần phải có tất cả câu trả lời.
    Tôi không có tất cả câu trả lời, nhưng tôi không cần chúng để cảm thấy ổn.
    Đây là nơi bạn chấp nhận sự không chắc chắn.
    Bạn không cần phải có tất cả câu trả lời, và điều đó tự nó đã là sức mạnh.
    Bạn không cần phải tìm ra mọi thứ.
    Bạn không cần phải biết phải làm gì ngay lập tức.
    Hãy để mọi thứ yên lặng.
    Ngồi lại với nó.
    Hãy ở trong nó.
    Khi đến lúc, bạn sẽ tiến lên.
    Bạn sẽ nhận được rất nhiều lời khuyên không mong muốn.
    Tất cả chúng ta đều như vậy.
    Khi chúng ta đang cố gắng đưa ra những quyết định lớn trong cuộc đời, sẽ có ai đó, mà chúng ta thậm chí không hỏi ý kiến, nhưng mọi người sẽ tham gia vào để nói cho bạn biết bạn nên suy nghĩ về bản thân như thế nào.
    Có một yếu tố nào đó, tôi đoán, là khả năng phát triển các ranh giới mạnh mẽ hơn trong cuộc sống của bạn để bạn có thể giữ thế giới bên ngoài ở ngoài.
    Được rồi. Vậy làm thế nào bạn ngừng nói với mọi người về chuyện của mình? Tại sao họ cần biết bạn đang nghĩ gì về việc làm này hay việc kia? Tại sao? Bởi vì khi bạn mở miệng để chia sẻ điều gì đó, bạn sẽ nhận được lời khuyên. Vấn đề này trở về với bạn. Tôi có mở miệng hay giữ im lặng? Bởi vì nếu tôi mở miệng và bắt đầu nói, mọi người sẽ bắt đầu chia sẻ. Và khi mọi người nói, ôi, họ không tôn trọng ranh giới của tôi, nhưng bạn là người đã đưa ra điều đó. Nếu bạn muốn tạo ra ranh giới, bạn phải bắt đầu từ chính bạn.
    Tôi không chia sẻ hoặc giống như, ví dụ, nếu tôi đang làm một dự án hoặc một thỏa thuận, không ai biết cho đến khi thỏa thuận của tôi xong. Tại sao? Tôi không biết mọi việc sẽ diễn ra như thế nào. Tôi không muốn ý kiến của người khác. Tôi sẽ có những ý kiến của những người mà tôi đang làm việc cụ thể trong một thỏa thuận nếu đó là một dự án, đúng không? Tôi sẽ nói chuyện với họ, nhưng tôi không muốn người khác làm tôi bối rối. Mọi người có thể làm bạn bối rối, với những ý tốt. Nhưng khi có quá nhiều tiếng nói trong đầu bạn, đó là lý do tại sao bạn không thể tin tưởng bản thân, vì bạn có tất cả những tiếng nói khác, bạn không thể nghe thấy tiếng nói của riêng mình. Vì vậy, tôi biết nếu tôi chia sẻ điều gì đó với ai đó, họ sẽ chia sẻ suy nghĩ của họ. Và có thể tôi không muốn chúng.
    Tôi sẽ nói với bạn, tôi thường giữ im lặng cho đến khi tôi sẵn sàng tiết lộ điều gì đó. Tôi cũng sẽ giữ im lặng cho đến khi mọi thứ hoàn tất, vì có rất nhiều lần bạn sẽ làm điều gì đó và nó thất bại và bạn không muốn phải giải thích với người khác. Nó giống như, tại sao tôi cần đặt mình vào tình huống mà tôi luôn phải nói? Tôi nghĩ rằng nói, nói, nói, nói, mặc dù tôi nghĩ rằng giao tiếp là tốt, nhưng đôi khi đó là chia sẻ quá nhiều và đưa mọi thứ của chúng ta ra ngoài.
    Làm thế nào bạn có thể có ranh giới khi chính bạn vi phạm những ranh giới đó? Bạn cứ mở cửa cho mọi người vào. Nếu bạn cẩn thận hơn với việc chia sẻ thông tin với ai và tại sao, tôi nghĩ điều đó là tốt. Nhưng khi bạn thực sự đánh giá từng người, thậm chí là đánh giá công việc nào nên làm, ví dụ, có một người phụ nữ trong cộng đồng của tôi và cô ấy đang cố gắng tìm hiểu xem nên theo đuổi sự nghiệp gì. Cô ấy khá giống như, mẹ tôi nói thế này, cha tôi nói thế kia, một người phụ nữ trưởng thành, và nó đến từ một nơi chân thành và tôi thích điều đó, nhưng tôi không thích điều kia. Và cô ấy cứ đánh đu qua lại. Cô ấy nói, mỗi khi, bạn biết đấy, bạn có thể chia sẻ điều gì với tôi không? Tôi thì nói, dừng lại. Tôi nói, ngừng nói chuyện với mọi người. Tại sao bạn lại hỏi ý kiến mọi người để họ cho bạn lời khuyên? Tôi nói, tôi muốn bạn suy nghĩ về sự điên rồ của những gì bạn đang làm. Bạn đang đến với một con người khác để hỏi họ nên làm nghề gì, một công việc mà bạn sẽ thức dậy mỗi sáng trên giường, để đi làm ngày qua ngày, và bạn đang ghi chép và kéo những người khác vào điều mà họ sẽ không làm, mà bạn sẽ làm.
    Bạn có thấy sự vô lý một chút về việc bạn không hỏi ai đó không? Bạn là người sẽ phải dậy mỗi sáng và làm điều đó. Nếu bạn nói điều đó với cô ấy và yêu cầu cô ấy giải thích lý do tại sao cô ấy làm như vậy, cô ấy có thể nói, ờ, tôi chỉ không chắc. Tôi chỉ muốn nghe ý kiến của người khác. Tôi không biết. Bạn có thể. Cô ấy có thể. Bạn có thể làm điều đó. Nhưng nếu câu hỏi là, làm thế nào để tôi học cách tin tưởng bản thân? Bạn tin tưởng bản thân nhiều hơn bằng cách lắng nghe bản thân nhiều hơn và hỏi ý kiến người khác ít hơn. Đó là cách để bạn đến đó.
    Rõ ràng, cô ấy không tin tưởng bản thân ở đó. Không. Và có thể chỉ là圈 quanh bạn. Đó cũng là một điều, và tôi không biết bạn có thể làm điều này từ từ qua nhiều năm hay không, tôi cũng đã tích lũy những người xung quanh mình, điều này mất thời gian, nơi có những người đáng tin cậy mà tôi có thể đến khi cần thiết, vì tôi thích cách họ sống trong cuộc sống. Tôi nghĩ rằng họ xử lý bản thân tốt. Có thể họ làm tốt trong kinh doanh. Họ suy nghĩ cẩn thận. Tôi thích tính cách của họ. Và theo thời gian, bạn có thể, không muốn nói là tích lũy, nhưng bạn có thể bắt đầu kéo những người như vậy lại, điều này mất thời gian bởi vì mọi người sẽ đến trong cuộc sống của bạn vào những thời điểm khác nhau. Và khi bạn tìm thấy những viên ngọc quý đó, hãy giữ chúng gần gũi một chút, sau đó bạn có thể bắt đầu tích lũy một vòng tròn, và đó không phải là những người bạn sẽ đến hàng ngày. Đó chỉ là những người mà bạn có thể gọi điện, nói, “Chào, Steven, tôi là Evie. Tôi có thể hỏi bạn điều gì không?” “Chắc chắn rồi, Evie. Không vấn đề gì. Bạn muốn hỏi tôi điều gì?” Bạn cũng có thể tạo ra những điều đó. Và ít nhất với tôi, tôi đã có thể từ từ qua thời gian, vì điều đó sẽ không diễn ra trong một đêm. Và đôi khi mọi người đến trong không gian đó, và đôi khi bạn nói, “Mmm, tôi sẽ đẩy bạn ra xa hơn một chút. Nó không hoạt động nữa.”
    Người phụ nữ trong ví dụ đó, cuối cùng cô ấy cần làm gì? Bởi vì tôi có thể tưởng tượng trong thế giới của cô ấy, cô ấy không chắc chắn về bất kỳ con đường nào. Vì vậy, cô ấy có 20% sự chắc chắn về việc đi theo hướng này, 30% sự chắc chắn về việc đi theo hướng kia, và có thể 40% về hướng kia, và phần còn lại chỉ là một chút bối rối và trì hoãn và sợ hãi. Thực sự cô ấy cần làm gì? Cô ấy chỉ cần đưa ra một quyết định và thực hiện nó, chọn một và thực hiện nó. Không có lựa chọn hoàn hảo, Evie. Nhưng không có cách nào để biết điều gì sẽ xảy ra. Không có cách nào để biết. Chỉ cần chọn. Chọn một điều gì đó. Chọn một điều gì đó. Và ngay cả khi nó sai, bạn biết đấy, tìm kiếm sự bình yên, và như thế, “Tôi đã chọn, nó sai, nhưng bạn biết không? Tôi không bị mắc kẹt ở đây.” Đó là điều khác. Như, bạn biết đấy, bạn có thể thay đổi quyết định của mình. Chỉ vì bạn chọn một cái gì đó, không có nghĩa là bạn bị mắc kẹt ở đó. Chúng ta có khả năng để thoát ra. Bạn có thể. Bạn có thể tìm cách để ra ngoài và nói, “Tôi đã đưa ra một lựa chọn sai. Không sao cả.”
    Bạn cũng phải đồng ý với điều đó.”
    Điều thú vị trong cuộc sống cá nhân của chúng ta mà tôi nghĩ là nguyên nhân gây ra sự trì hoãn như vậy so với công việc kinh doanh là, trong kinh doanh, đặc biệt nếu bạn đang ở trong một công ty khởi nghiệp, nếu bạn không đưa ra quyết định, hoặc thậm chí như tôi tưởng tượng trong Cơ quan Mật vụ, nếu bạn không đưa ra quyết định, sẽ có một hậu quả ngay lập tức.
    Trong khi trong cuộc sống của bạn, bạn có thể đi lang thang trong một năm, ba năm, năm năm và chỉ ngồi lại và trì hoãn.
    Trong khi trong một tình huống Cơ quan Mật vụ, khi Trump bị bắn, tôi tưởng tượng rằng việc đi lang thang trong năm năm với tư cách là một nhân viên Cơ quan Mật vụ là không thể.
    Vì vậy, điều đó sẽ giúp ích cho sự trì hoãn này là điều được gọi là, nó được gọi là có tính dụng cụ.
    Nó được gọi là sự tạo ra ý nghĩa.
    Nó là việc hiểu được tâm lý động lực của một người.
    Một người có tính dụng cụ trong một số công việc có thể tạo ra nhiều người có tính dụng cụ hơn.
    Đây là nơi tôi đang làm gì đó mà tôi có định hướng nhiệm vụ.
    Điều này vừa mới xảy ra.
    Vì vậy, tôi phải phản ứng theo cách này.
    Tôi sẽ làm điều đó.
    Tôi sẽ làm điều này.
    Giống như tôi đang nhìn vào tổng thể, bước tiếp theo của tôi là gì, rồi bước tiếp theo của tôi, rồi bước tiếp theo của tôi.
    Khi bạn có tính dụng cụ, bạn không bị chi phối bởi cảm xúc.
    Tôi không bị cuốn vào cảm xúc của nó.
    Vì vậy, mặc dù nếu bạn nhắc đến việc bảo vệ bị bắn, đúng không?
    Mặc dù nó có thể có vẻ là cảm xúc, vâng, điều đó là như vậy.
    Nhưng trong khoảnh khắc đó, ít nhất qua đào tạo, đó là những phát súng đang được bắn, nhảy vào trước, che chắn, di tản, bạn chạy qua những điều đó.
    Đó là việc có tính dụng cụ, đúng không?
    Điều này giống như có một khuôn khổ cho những gì cần làm tiếp theo.
    Bạn đang hoạt động. Bạn đang có định hướng nhiệm vụ.
    Tôi sẽ làm điều này.
    Tôi sẽ làm điều này.
    Tôi sẽ làm điều này.
    Bạn có một quyết định kinh doanh cần phải đưa ra.
    Giả sử có điều gì xấu đang xảy ra trong kinh doanh.
    Được rồi.
    Làm cách nào để tôi ngăn chặn sự rỉ máu này?
    Tôi sẽ làm điều này.
    Tôi sẽ làm điều này.
    Tôi sẽ làm điều này.
    Đó là tính dụng cụ.
    Phía ngược lại của điều đó là điều được gọi là danh tính.
    Khi tôi ở trong tình trạng danh tính, tôi cảm thấy, ôi chao, tôi không thể tin điều này đang xảy ra.
    Điều này thật kinh khủng.
    Tôi không biết phải làm gì.
    Tôi cảm thấy rối bời.
    Tôi thực sự rất buồn về điều này.
    Tôi không thể tin là tôi thấy mình ở đây.
    Bây giờ tôi đang ở trong trạng thái ngừng trệ đó.
    Tôi không làm gì cả.
    Tôi cũng đang chịu ảnh hưởng bởi cảm xúc.
    Vì vậy, tôi không thể suy nghĩ rõ ràng và không thể đưa ra quyết định.
    Vậy làm thế nào họ đã đào tạo bạn như một nhân viên Cơ quan Mật vụ để có được tư duy dụng cụ đó?
    Bạn phải làm.
    Hành động.
    Hành động.
    Mọi thứ đều là hành động.
    Hãy đưa ra quyết định.
    Di chuyển.
    Đi.
    Đi.
    Đi.
    Bạn biết điều gì thú vị không?
    Mọi thứ đều liên quan đến việc di chuyển.
    Đừng đứng yên.
    Ngay cả khi bạn bị bắn, đừng đứng yên.
    Họ thực sự dạy bạn chạy theo đường zigzag.
    Thực sự rất khó để bắn ai đó.
    Nếu họ không đứng yên hoàn toàn, ý tôi là, chúng tôi sẽ bắn vào mấy mục tiêu giấy.
    Bạn sẽ trượt.
    Bạn gặp căng thẳng.
    Bạn đang cảm xúc.
    Bạn nhìn người này đang bắn, người kia đang bắn, tôi có đang bắn tồi không?
    Bạn biết đấy, bởi vì mọi người đều nhìn vào điểm số của nhau và, bạn biết đấy, nếu bạn bắn không tốt, họ sẽ nói rằng, “Ôi, tôi không muốn đưa bạn ra trong cuộc đột kích tiếp theo.”
    Đúng không?
    Vì vậy, bạn có cảm giác adrenaline tăng cao.
    Đó là một điều khó khăn để làm.
    Nhưng họ dạy bạn như, “Này, nếu bạn bị bắn, đừng ngồi đó như một thằng ngốc.
    Di chuyển.
    Chạy.”
    Và trong khi bạn đang chạy, hãy chạy theo kiểu zigzag.
    Khiến người khác khó chịu.
    Di chuyển.
    Và tôi đã áp dụng quan niệm luôn di chuyển.
    Kinesis là một động từ Hy Lạp.
    Kinesis.
    Di chuyển.
    Di chuyển.
    Luôn di chuyển.
    Tạo đà, bất kể bạn cảm thấy bị kẹt như thế nào.
    Và thực sự tôi theo dõi điều này trong cuộc sống của riêng mình.
    Chỉ cần di chuyển.
    Đừng đứng yên.
    Tôi không nói đừng buồn.
    Đừng có cảm xúc.
    Điều đó không sao.
    Nhưng đừng đặt bản thân mình vào một vị trí hoàn toàn trì trệ vì đó là nơi bạn sẽ bị kẹt và không di chuyển và bạn trở nên thoải mái và bạn trở nên sợ hãi.
    Nếu bạn có thể chỉ tạo ra một chút chuyển động, tôi sẽ tạo ra một chút chuyển động.
    Tôi sẽ đưa ra một quyết định ở đây và sau đó là một quyết định khác, một quyết định khác.
    Nếu bạn có thể giữ cho chính mình trong chuyển động kinesis, bạn sẽ có thể đi qua bất kỳ điều gì bạn đang trải qua.
    Tôi nhớ lần tôi phỏng vấn Draco Willick và anh ấy đã nói với tôi điều gì đó rất tương tự.
    Anh ấy nói rằng trong SAS hoặc Navy SEALs, khi bạn bị lạc, bạn sẽ không nhận được thông tin mới nào nếu bạn chỉ đứng yên.
    Vì vậy, bạn phải chỉ cần di chuyển.
    Ngay cả khi bạn không biết hướng nào, chuyển động sẽ tạo ra thông tin mà sau đó có thể thông báo cho quyết định tốt hơn.
    Và bạn cũng đang nói về điều tương tự ở đó, đó là nếu bạn bị kẹt, bạn cần chỉ cần đi vào trạng thái kinesis, đưa ra một quyết định, bắt đầu di chuyển và sau đó bạn sẽ học được ít nhất điều gì đó.
    Bạn sẽ học được điều gì đó.
    Ngay cả khi điều đó có nghĩa là liên hệ với ai đó, hãy thực hiện một hành động nào đó giúp bạn tạo ra một loại tiến bộ.
    Khi bạn không di chuyển, khi chúng ta không có kinesis, đây là nơi bạn bị kẹt trong sự tồi tệ về cảm xúc rằng tôi cảm thấy thật kinh khủng, điều này đang xảy ra.
    Nếu bạn có thể tìm ra những cách để thoát khỏi vấn đề của mình, tồi tệ như cảm giác đó, đừng đắm chìm trong nó.
    Đừng tắm trong đó.
    Cảm nhận nó, nhưng chỉ ở một mức độ nhất định.
    Và bạn biết điều gì khác không?
    Bạn cũng không cần phải tìm ra.
    Bạn không cần phải tìm ra tại sao điều này đã xảy ra hoặc tại sao người này đã làm điều đó.
    Đôi khi không có gì để tìm.
    Đôi khi nó chỉ đơn giản là như vậy.
    Đôi khi có sự rực rỡ và tự do trong việc buông bỏ và nói, “Điều này đã xảy ra, tôi không biết tại sao nó xảy ra và tôi không cần phải biết tại sao.”
    Nhưng tôi có thể tìm ra cách tôi cần di chuyển tiếp theo, kinesis.
    Tôi sẽ di chuyển ra khỏi điều này như thế nào?
    Tôi sẽ đi đến đâu tiếp theo?
    Đôi khi càng ngồi và phân tích những thứ này, bạn càng làm tổn thương chính mình nhiều hơn.
    Bạn đang suy nghĩ lại, bạn đang kể lại, bạn đang sống lại.
    Và đặc biệt nếu bạn đang sống lại những điều mà người khác đã làm với bạn, như nỗi đau và bạn biết đấy, bạn có bao giờ có những khoảnh khắc đó khi bạn bắt đầu sống lại, “Tôi nên đã làm điều này, tôi nên đã nói điều này.”
    Bạn có biết rằng nó thực sự kích hoạt cùng một phần của bộ não mà cocaine cũng kích hoạt không? Vì vậy, nó trở nên gây nghiện. Đúng vậy. Nó khiến bạn cảm thấy hưng phấn. Hãy nghĩ về điều đó, ngay cả khi nó là những cảm giác tiêu cực, bạn sẽ cảm thấy như, “Ừ, bạn đang trải qua cả điều này.” Và tôi luôn nhìn nhận liệu những gì tôi đang làm có dẫn tôi đến con đường mà tôi muốn đi hay không, nếu không, thì tôi cố gắng từ bỏ. Tôi nói, “Nghe này, cảm thấy tệ cũng không sao, nhưng bạn sẽ cảm thấy bớt tệ hơn nếu bạn có thể giữ đà này.” Bị kẹt và ở trong trạng thái làm nạn nhân hoặc sợ hãi hoặc procrastination, bạn có nghĩ rằng sự làm nạn nhân là gây nghiện không? Tôi nghĩ nó trở thành một thói quen. Tôi không nghĩ hầu hết mọi người muốn ở đó. Nếu bạn hỏi ai đó, không ai sẽ nói, “Ừ, tôi thích nó,” nhưng điều xảy ra là nó trở thành một thói quen, một mẫu hành vi và một cách suy nghĩ mà bạn đã quen thuộc. Vậy phần thưởng trong chu kỳ thói quen đó là gì? Tôi không biết có phần thưởng hay không và tôi cũng không biết mọi người có suy nghĩ về điều đó hay không, họ chỉ bị mắc kẹt và lặp lại cùng một điều bởi vì họ sợ hãi và không chắc chắn rằng nếu họ thay đổi, điều gì sẽ xảy ra? Bạn sẽ thấy điều này trong các mối quan hệ, không chỉ là bạo lực gia đình, mà còn trong các mối quan hệ cực kỳ mất cân bằng, nơi bạn sẽ thấy một người rất thống trị và một người khác, người thống trị sẽ là một người có quyền lực rất cao trong việc kiểm soát, đặt ra chương trình nghị sự, nhưng không phải theo cách tốt, và sau đó bạn sẽ thấy một người khác có quyền lực rất thấp, yếu đuối, phục tùng, tránh né. Lý do tại sao mối quan hệ ấy hoạt động là một người ở đây, vì vậy người kia phải ở đây. Họ không thể đều có quyền lực cao, vì họ sẽ xung đột, và vì lý do đó, khi bạn thấy nhiều mối quan hệ mất cân bằng hoặc cực kỳ mất cân bằng, khi đó là bạo lực gia đình, có thể là đàn ông đối với phụ nữ, phụ nữ đối với đàn ông hoặc cùng giới, bạn sẽ thấy rằng đó là một người ở trên cao, kiểm soát mạnh mẽ, và người kia trở nên phục tùng, tránh né. Người ở dưới này chỉ đang cố gắng giữ hòa bình. Tôi không muốn mâu thuẫn, tôi không muốn làm họ khó chịu, tôi không muốn làm họ nổi giận, nhưng những gì bạn làm là bạn đi sâu hơn và sâu hơn và càng cố gắng giữ hòa bình, bạn càng trở nên phục tùng, tránh né và không chắc chắn, thì người kia sẽ làm gì? Họ càng trở nên lớn tiếng, mạnh mẽ, giáo điều, đòi hỏi, cứng nhắc, nhưng điều đó xảy ra theo thời gian, thì bạn thấy mình ở trong không gian này, như kiểu, sao tôi lại đến đây và người này ở đây, và đó là một trong những ví dụ của việc một người khác giữ bạn thật sự bị áp bức. Bạn sẽ tin tưởng bản thân và giọng nói của bạn và đưa ra những quyết định tốt nếu bạn có một cá nhân như vậy quanh bạn không? Đó là một điều khác giữ cho một người bị đè nén và áp bức. Là một đặc vụ an ninh của phụ nữ, khi bạn lần đầu tiên gia nhập dịch vụ, tôi tưởng tượng có một loại phân biệt giới tính mang tính thể chế, chỉ cần nghĩ về thời đại đó, thời gian đó, nơi mà mọi người sẽ nhìn bạn và nghĩ, ồ, là phụ nữ, không có nhiều phụ nữ trong dịch vụ an ninh. Có thể cô ấy là người mà tôi có thể đè nén. Có thể cô ấy là người mà tôi có thể tạo ra những bình luận kỳ quặc. Có thể tôi có thể tạo ra một động lực quyền lực nơi tôi ở trên cô ấy. Điều đó có xảy ra không? Và nếu có xảy ra, bạn đã xử lý nó như thế nào? Sự thật là những điều đó thực sự xảy ra, phải không? Và nó có thể xảy ra. Tôi nhớ Barbara Pierce Bush từng đi tới Tanzania. Tôi là lãnh đạo nhóm phụ, có nghĩa là tôi là người đứng đầu, và sau đó ông chủ của tôi từ trụ sở về, nhưng ông ấy chưa đến, và chúng tôi đang có một cuộc họp. Và bạn đang bảo vệ gia đình Bush? Tôi đã bảo vệ. Tôi là lãnh đạo nhóm phụ cho Barbara Pierce Bush, con gái của George Bush Jr., một trong hai chị em sinh đôi. Đó là Jenna và Barbara. Tôi đã có Barbara. Vì vậy, cô ấy đến đó để làm việc từ thiện, viện trợ, và chúng tôi dự định đến một số khu vực rất không an toàn, phải không? Nhiều điểm yếu, nhiều mối quan ngại. Vì vậy, tôi đã thiết lập cuộc họp thông tin về người phụ trách, và các đặc vụ đang đến từ những nơi khác nhau trên đất nước để giúp bổ sung. Một số đặc vụ tôi chưa bao giờ gặp. Vì vậy, tôi nhớ một người đàn ông bước vào, và anh ta nói, “Ôi, chào, chào. Vậy đây là trong phòng khách sạn. Chúng tôi đang có cuộc họp.” Và chưa ai ở đó cả. Chỉ có anh ta và tôi. “Chào, bạn khỏe không? Được rồi.” Anh ta nói, “Này, bạn biết không, phòng nghỉ của nhân viên thực tập ở cuối hành lang nếu bạn muốn đi tìm nó. Tôi có thể chỉ bạn.” Và anh ta đã thấy tôi. Anh ấy đã đưa ra một giả định. Tôi là nhân viên. Nhân viên thực tập. Bạn biết đấy, tôi là một phần của đoàn tùy tùng, nhưng không phải là một đặc vụ thực sự. Và vì vậy tôi nói, “Thực ra, không, tôi là lãnh đạo nhóm phụ ở đây. Cảm ơn bạn đã tham gia. Bạn thuộc bộ phận nào?” Vậy giờ, tôi có thể tức giận không? Chắc chắn rồi. Anh ta có đưa ra một giả định dựa trên những gì anh ta thấy không? Chắc chắn rồi. Đó là những khoảnh khắc mà tôi nói, tôi không quan tâm. Thật sao? Không. Không có phần trăm nào? Không. Anh ấy là một kẻ ngu ngốc lớn sau đó. Anh ấy đã là. Không phải tôi. Nó không trở nên khó chịu, nhưng đây là lúc bạn phải biết “Đây là nơi bạn phải chọn trận chiến của mình. Bạn không thể chiến đấu với mọi người. Ôi trời, Steven, tưởng tượng bạn sẽ mệt mỏi như thế nào nếu bạn chiến đấu với mọi kẻ ngốc mà bạn gặp phải.” Ý tôi là, một số người thực sự đã thiết kế cuộc sống của họ để đấu tranh với những kẻ ngốc. Đúng. Và tôi rất bận. Tôi có việc phải làm. Hãy nghĩ về việc họ đã lấy đi bao nhiêu thời gian và năng lượng và lãng phí từ bạn. Và hãy nói về một cuộc sống đứng yên và không làm gì bởi vì bạn quá bận để chiến đấu với mọi người. Hãy chọn và chiến đấu một cách chiến lược. Vì vậy, nếu đó là điều gì đó tôi cần chiến đấu, thì phải chiến đấu. Tôi sẽ cho bạn một ví dụ khác. Sau ngày 11 tháng 9, Văn phòng Cục Tình báo An ninh Mỹ nằm trong Tòa tháp Thương mại thế giới 7. Vì vậy, khi các tòa nhà bị sập, chúng tôi đã mất toàn bộ văn phòng của mình. Ngay lập tức, văn phòng Mật vụ New York đang cố gắng tìm một ngôi nhà mới. Vì vậy, họ đã tìm thấy không gian văn phòng ở Brooklyn.
    Và rõ ràng, trong một nơi như vậy, không gian văn phòng cần được thiết kế theo một cách cụ thể cho những gì chúng tôi đang làm. Lại một lần nữa, không cần gây sự chú ý, không ai cần biết chúng tôi ở đây, nhưng bạn đang thiết kế sao cho trông và cảm thấy theo một cách nhất định để hoàn thành công việc. Bây giờ tôi là một đặc vụ. Tôi được gọi vào văn phòng của SAC, người đứng đầu, và ông ấy nói, “Tôi cần bạn thiết kế văn phòng này cho tôi. Hãy làm việc với trụ sở chính, chụp cho chúng tôi những bức ảnh đẹp, làm cho nơi này trông như ngôi nhà mới của chúng tôi. Chúng tôi có nhiều cuộc họp ở đây. Tôi sẽ giao cho bạn việc này. Bạn có thể làm không?” “Vâng, thưa sếp. Có 250 đặc vụ trong văn phòng. Tôi được triệu tập cho nhiệm vụ thiết kế nội thất, HGTV, bắt đầu thôi.” Vậy nên tôi đã nói, “Được rồi, không vấn đề gì.” Và tôi đã làm. Tôi quyết tâm, “Tôi sẽ làm nó. Tôi sẽ nắm giữ công việc này.” Và tôi nhớ một số phụ nữ đã nói, “Bạn không lo sao?” Tôi đáp, “Không sao cả.” Tôi quyết định, “Tôi sẽ làm công việc tốt nhất có thể.” Và tôi đã làm. Mất vài tháng. Tôi đã tạo ra một văn phòng đẹp. Tôi đã hoàn thành. Tiến về phía trước. Ông sếp đó đưa ra một cuộc đấu thầu mở. Vị trí người kiểm tra polygraph mới. Chỉ có hai người kiểm tra polygraph tại văn phòng New York, 30 người trên toàn nước Mỹ trong Sở Mật vụ. Một vị trí mở ra, điều này rất hiếm. Mọi người đều ghi tên vào, những ai muốn biết đều ghi tên. Tất cả lãnh đạo hơn tôi cũng ghi tên. Và rồi một trong những người kiểm tra polygraph cấp cao đã hỏi, “Sao bạn không ghi tên?” Tôi đáp, “Không thể được. Không ai sẽ thú nhận với tôi. Họ sẽ thấy tôi. Họ sẽ tán dương nhau. Tôi sẽ không bao giờ ghi tên.” Anh ta nói, “Hãy ghi tên vào. Bạn không biết đâu.” Tôi chờ đến nửa giờ cuối trước khi họ thông báo là cuộc đấu thầu đóng lại và tôi ghi tên vào. Tôi nghĩ, “Điều này sẽ không xảy ra.” Đoán xem? Một tuần sau, tôi nhận được cuộc gọi. Hãy đến văn phòng của tôi. Ông sếp cùng người ngồi xuống. Ông ấy nói, “Tôi đã nhận được một số lượng người ghi tên, có thể khoảng 30 người.” Ông ấy nói, “Tôi đã chọn bạn.” Ông ấy nói, “Bạn có biết tại sao không?” Tôi trả lời, “Không, thưa sếp.” Ông ấy nói, “Tôi đã giao cho bạn nhiệm vụ thiết kế văn phòng và sửa chữa nó. Và bạn đã không một lần phàn nàn hay kêu ca hay nói điều gì với tôi. Thực tế là, bạn đã làm rất tốt. Cảm ơn bạn. Đây là nhiệm vụ của bạn, hãy thực hiện.” Tôi cần phải hiểu rõ về điều này, một mặt, tôi phải bảo vệ ranh giới của mình, đúng không? Không để cho mọi người làm khó mình. Mặt khác, đừng để định kiến của người khác thành vấn đề của mình và đừng phàn nàn hay kêu ca. Liệu hai điều này có phải là loại ý tưởng tách rời nhau không hay chúng phụ thuộc vào ngữ cảnh? Bởi vì nếu tôi bảo vệ ranh giới của mình, mà ông sếp gọi tôi vào và nói rằng tôi sẽ làm công việc thiết kế nội thất có thể là vì tôi là một người phụ nữ, thì không bảo vệ ranh giới của mình trong tình huống đó có nghĩa là “Biến đi.” Và gọi ông ta ra. Tôi có thể đã làm vậy, tôi có thể, nhưng tôi đảm bảo rằng tôi sẽ không có được vị trí đó. Tôi cũng biết rằng ai đó cũng phải làm điều đó. Vậy nên ông ấy đã chọn tôi, có thể ông ấy thích gu thẩm mỹ của tôi, có thể không, có thể chỉ vì cách tôi nhìn, có thể vì tôi là phụ nữ. Tôi không biết. Điều thú vị là, ông ấy không biết điều này. Tôi thực sự đã học nghệ thuật tạo hình ở trường đại học. Vì vậy, tôi đã ở trong lĩnh vực đó. Tôi cũng đã nhìn vào, biết không, tôi cũng đã nhìn vào cơ hội vì giờ tôi có cơ hội làm việc với những người ở trụ sở mà tôi sẽ không bao giờ có cơ hội tiếp xúc. Và như tất cả những tài liệu lưu trữ lịch sử. Vì vậy, có một phần trong tôi nghĩ, “À, điều này thật thú vị.” Bây giờ, tôi có thể đã tranh cãi về điều đó? Tôi có thể đã làm, nhưng sau đó tôi đoán bạn phải chọn. Tôi đã chọn không làm. Trong dài hạn, điều đó đã mang lại lợi ích cho tôi. Cũng có những lúc tôi không biết, Stephen, kiểu như bạn không thể quan tâm quá mức. Mọi người sẽ có những hành động nhỏ bất công với bạn. Và như bạn chọn mức độ bạn sẽ quan tâm về việc họ đã thiếu tôn trọng bạn ở mức độ nào. Và tôi đã nhận thấy rằng càng quan tâm, tôi càng gặp tổn thất. Và càng ít quan tâm, thì tôi càng có hiệu suất tốt hơn tổng thể. Tất cả những gì tôi nói là hãy chọn một cách chiến lược. Đừng chọn chỉ vì bạn tức giận. Bởi vì nếu bạn làm điều đó chỉ vì bạn tức giận, giờ bạn đang bị điều khiển bởi cảm xúc. Và bất kỳ khi nào bạn đưa ra quyết định do cảm xúc, bạn sẽ đưa ra những quyết định tồi. Ở phần cuối. Đối với nhiều người, hành động họ thực hiện sau một tình huống như vậy là rất nhanh và gần như tự động đến mức họ chỉ “Ôi, ôi, ôi.” Và rồi sau đó họ có thể bình tĩnh lại và nghĩ, “Tại sao tôi lại nói điều đó? Tôi đã phá hoại cuộc đời của chính mình.” Nhưng đó là lý do tại sao tôi đã nói như vậy. Đó là lý do bạn dễ bị thao túng. Nếu bạn là người đó, và hãy biết rằng tôi đã từng là người đó, nếu bạn là người có phản ứng mạnh mẽ, phản ứng mạnh mẽ, phản ứng mạnh mẽ, bạn sẽ hoàn toàn chìm nghỉm con tàu của chính mình. Điều đó có nghĩa là bạn không suy nghĩ thấu đáo mọi thứ. Điều đó có nghĩa là bạn không có khả năng tự quản lý. Tôi biết tự quản lý. Đừng hiểu lầm tôi, có những lúc tôi nghĩ, “Tôi sẽ đốt cây cầu này xuống và tôi không quan tâm. Tôi thấy ổn với điều đó. Miễn là tôi chọn một cách thông suốt, tôi sẽ đốt cây cầu này xuống.” Nhưng tôi lựa chọn để thực hiện điều đó. Tôi không làm vì phản ứng. Tôi không làm điều đó vì tôi đã mất kiểm soát. Tôi làm điều đó vì tôi đã đưa ra lựa chọn đó. Tôi sẽ đốt cây cầu này và mối quan hệ này, và tôi hoàn toàn chấp nhận điều đó. Hãy làm điều đó. Nhưng hãy chắc chắn rằng bạn đang làm điều đó. Không phải con khỉ trong não của bạn. Chính xác. Làm thế nào tôi huấn luyện con khỉ trong não của mình theo thời gian? Bởi vì bạn đã nói rằng bạn từng ít bị quản lý hơn, đúng không? Từng đưa ra nhiều quyết định cảm xúc hơn. Và theo thời gian, bạn đã trở nên có thể đưa ra những quyết định rất hợp lý, như từ vỏ não trước trán. Và những cảm xúc. Được rồi. Và những cảm xúc. Tôi bắt đầu im lặng. Tôi chỉ bắt đầu giữ im lặng. Khi tôi tức giận, tôi giữ im lặng. Tôi không nói gì cả. Tôi nghĩ đó là điều quan trọng nhất. Tôi học được cách giữ im lặng. Tôi đã học được cách ngậm miệng lại. Không muốn tiết lộ cuốn sách sắp ra mắt của bạn, nhưng tôi biết rằng một trong 100 nguyên tắc trong cuốn sách đó gọi là… 100 nguyên tắc giao tiếp. Hãy im lặng. Nguyên tắc số một. Và lý do là không phải để thô lỗ.
    Bởi vì nó đã giúp tôi rất nhiều.
    Bởi vì càng nhiều bạn nói, lúc bạn nói chung, càng nhiều bạn nói, càng nhiều bạn tiết lộ, càng nhiều người biết, càng nhiều bạn mời gọi, càng nhiều người chia sẻ với bạn, càng nhiều bạn bị bối rối, càng nhiều bạn do dự, càng nhiều, càng nhiều, càng nhiều, càng nhiều.
    Và khi tôi học cách dừng lại, tự điều chỉnh, không để mình nói ra vì bị xúc phạm, bạn chỉ có thể bị xúc phạm, trước hết, nếu bạn để mình bị xúc phạm.
    Có những lúc mọi người sẽ vượt qua bạn và không tôn trọng bạn.
    Đúng không?
    Đúng.
    Nhưng bạn có thể bị xúc phạm bao nhiêu lần?
    Còn nữa, có những lúc, ai mà quan tâm?
    Tôi không cần phải được mọi người tôn trọng.
    Đó là một điều mệt mỏi khác.
    Bạn cần tôn trọng tôi, và bạn cần không tôn trọng tôi.
    Anh ấy không tôn trọng tôi, và tôi thì rất tuyệt.
    Đó là một điều lớn lao.
    Nhưng điều đó sẽ làm bạn kiệt sức, và bạn không cần điều đó.
    Đã có những lúc có thể tôi làm việc với những người mà tôi cảm thấy mình không được muốn.
    Tôi nhớ một lần, NYPD, và tôi bắt đầu ở NYPD, NYPD, Đơn vị Ma túy Queens.
    Xin lỗi các bạn, đây là một câu chuyện có thật.
    Và tôi được gửi để hợp tác với Đơn vị Ma túy Queens để bắt kẻ này đang thực hiện khiêu dâm trẻ em và làm tiền giả ngoài việc buôn ma túy.
    Vì vậy, tôi được gửi đến lực lượng đặc nhiệm.
    Đây là một lực lượng đặc nhiệm rất nghiêm ngặt trong NYPD.
    Tôi xuất hiện cùng với các đặc vụ.
    Tôi là đặc vụ trưởng phụ trách, và tôi đến đó, và họ không vui khi thấy tôi.
    Không hề.
    Và tôi nhớ khi bước vào.
    Tôi không biết bây giờ thế nào.
    Tôi chắc chắn là không phải như vậy.
    Nhưng phụ nữ, lịch, hình mẫu, khắp nơi.
    Tôi bước vào.
    Cá nhân tôi không quan tâm, nhưng tôi chỉ nghĩ, tôi nghĩ điều này sẽ trở thành một vấn đề.
    Không phải tôi, mà là họ.
    Với tôi, và tôi có thể cảm nhận được rằng họ không muốn tôi ở đó.
    Họ bắt đầu bỏ sót thông tin trong các cuộc họp tóm tắt.
    Họ sẽ phớt lờ tôi khi chúng tôi thực hiện các lệnh khám xét, như những điều thật sự chiến thuật mà họ đang làm nhưng lại sai.
    Và đây là một băng nhóm mà chúng tôi đang cố gắng triệt hạ.
    Vì vậy, lần đầu tiên, và sau đó nhóm của tôi thấy điều này.
    Vì vậy, tôi không nói gì.
    Nhóm của tôi không nói gì.
    Nhóm của tôi toàn là đàn ông.
    Và tôi may mắn có những đặc vụ rất tôn trọng bên cạnh, nhưng những người này đang thấy điều đó.
    Họ thấy cách mà họ đối xử với tôi qua việc phớt lờ họ.
    Không ai nói gì.
    Họ đang coi thường chúng tôi.
    Và lý do mà chúng tôi được yêu cầu có mặt là vì chúng tôi là chuyên gia về tiền giả.
    Chúng tôi cũng là chuyên gia về khiêu dâm trẻ em.
    Vì vậy, chúng tôi thực hiện việc bắt giữ.
    Xong xuôi.
    Nhưng sau đó có một vụ bắt giữ tiếp theo xảy ra.
    Và chúng tôi xuất hiện cho cùng một điều đó, như thể họ hoàn toàn phớt lờ bạn, như thể bạn không có ở đó.
    Chúng tôi thực hiện việc bắt giữ.
    Chúng tôi thực hiện việc lấy dấu vân tay.
    Và vào một thời điểm, họ thậm chí rời khỏi khu vực đồn cảnh sát và chúng tôi tự hỏi, họ đã đi đâu?
    Họ hoàn toàn bỏ rơi chúng tôi.
    Và tôi nhớ đã quay lại với nhóm trưởng của tôi, Carl.
    Và tôi đến gặp Carl.
    Tôi nói, ê, nghe này, nếu những người này gọi lại vì có nhiều vụ bắt giữ hơn, tôi bảo, đừng gửi tôi ra đó.
    Và anh ấy hỏi, tại sao?
    Tôi nói, rất rõ ràng.
    Họ không muốn tôi ở đó.
    Tôi nói, tôi không muốn cãi nhau, nhưng tôi cũng không muốn ngồi lại và giữ vững lập trường của mình và đặt mình ở nơi mà tôi không muốn ở.
    Tôi không thích cảm giác đó.
    Tôi không muốn ở đó.
    Điều đó xấu cho đội.
    Hãy gửi một người đàn ông đi.
    Gửi một người đàn ông đi.
    Đừng gửi tôi quay lại đó.
    Tôi sẽ không đi.
    Có phải như vậy là để họ thắng không?
    Không.
    Bởi vì họ sẽ ở văn phòng với những chiếc poster lên với những người phụ nữ này và họ sẽ nói, vâng, chúng tôi đã loại bỏ cô ấy.
    Hãy tự biết mình ra ngoài.
    Đây cũng là nơi bạn chọn những vòng tròn mà bạn muốn tham gia.
    Đó là một vòng tròn mà tôi đã chọn là tôi không muốn tham gia.
    Bạn không thể thay đổi tư duy và văn hóa của mọi người.
    Cũng hãy suy nghĩ về điều đó.
    Đó không phải là một người mà tôi phải đối mặt.
    Đó là toàn bộ nhóm.
    Vì vậy, không, tôi sẽ không vào và đè bẹp theo cách của mình vào tâm lý nhóm này.
    Tôi nghĩ đây chính là nơi tôi thực sự học cách điều hướng và bạn phải giỏi về điều đó, như là biết nơi nào để chiến đấu, nơi nào để rời đi.
    Và tôi đã nghĩ, tôi không cần phải ở đây.
    Tôi không cần phải chứng minh điều gì cho ai cả.
    Tôi đã xứng đáng.
    Tôi nói, một nửa trong số các bạn không thể trở thành đặc vụ nếu bạn nộp đơn, như là một điều khó khăn để từ một cảnh sát chuyển sang làm điều đó.
    Vì vậy, với điều đó, tôi đã nói, không, tôi không cần phải, và thực sự đó là lần duy nhất tôi từng làm như vậy vì điều đó là quá nghiêm trọng.
    Nó thực sự nghiêm trọng.
    Và tôi cảm thấy đó là một mối nguy hiểm với tôi và cũng là mối nguy hiểm với những đặc vụ khác.
    Như tôi cảm thấy mình có trách nhiệm và tôi như, nếu tôi làm việc với Đơn vị Ma túy Queens, lực lượng đặc nhiệm ma túy và họ không giao tiếp, họ đang giữ lại thông tin.
    Ai đó sẽ bị bắn.
    Tôi đã nói, và đó là trách nhiệm của họ, không phải của tôi, nhưng tôi cũng không muốn tham gia.
    Rất nhiều người sẽ nghe điều này và họ sẽ liên hệ đến cảm giác bị không tôn trọng một cách tinh tế một cách liên tục bởi những người xung quanh trong cuộc sống của họ, cho dù đó là người bạn đời của họ, hay là một đồng nghiệp, hoặc một ai đó khác mà họ tương tác.
    Và rất nhiều người, tôi đã thấy điều này trong một số câu hỏi mà tôi nhận được, rất muốn hiểu cách xử lý với người đang không tôn trọng bạn, bởi vì tôi đoán có một dòng suy nghĩ sẽ nói rằng khi họ không tôn trọng bạn, bạn sẽ cãi nhau và tham gia và cố gắng la hét và cố gắng thắng.
    Nhưng nếu bạn đang bị không tôn trọng một cách tinh tế trong cuộc sống của mình bởi một ai đó, bạn khuyên họ nên làm gì?
    Okay.
    Ai vậy?
    Vì vậy, nếu đó là bạn đời của tôi, vì tôi đã kết hôn, tôi có một người chồng, anh ấy cũng là một đặc vụ.
    Nếu anh ấy làm điều gì đó mà tôi cảm thấy bị không tôn trọng vì tôi rất quan tâm đến mối quan hệ đó và sự toàn vẹn của mối quan hệ đó, với anh ấy, tôi có thể cãi lại, không phải để cãi nhau, mà vì tôi muốn giữ một mối quan hệ tốt đẹp và lành mạnh.
    Bây giờ, đừng hiểu sai ý tôi, khi ở trong một mối quan hệ, bạn cũng sẽ phải buông bỏ nhiều thứ, đúng không? Vậy nên lại quay lại câu hỏi, cái gì tôi sẵn sàng buông bỏ? Tôi không muốn nói đó là chuyện ngớ ngẩn, nhưng cái gì thực sự không quan trọng và cái gì như kiểu, “Này, tôi muốn nói chuyện với bạn về điều này và đây là lý do.” Đối với tôi, điều đó cần sự phân cấp. Ai là người bạn đời của bạn, chúng ta đã nói về điều đó trước đây, không tính bất kỳ ai khác, đó thực sự là điểm cốt lõi cho việc bạn sẽ tiến bộ trong cuộc sống như thế nào. Họ sẽ nâng bạn lên hay sẽ kéo bạn xuống? Điều đó rất quan trọng. Tôi sẽ cố gắng hết sức để không trở nên nóng nảy khi có cuộc thảo luận đó, đúng không? Bây giờ, mọi người khác đều rơi vào bên lề đối với tôi bởi vì tôi hiểu giá trị của việc ở bên một người và bạn ở bên người đó 90% thời gian và đó là một sự đầu tư vào mối quan hệ đó. Nhưng ngoài tất cả mọi người khác, chủ yếu là mọi người khác, tôi có thể buông bỏ. Tôi luôn nhìn vào, “Bạn có đáng để tôi dành thời gian và năng lượng không?” Tôi bận rộn. Vậy tôi có cần phải dừng lại và tôi có cần phải nói chuyện với bạn không? Được rồi. Vậy hãy giả định một kịch bản và trong kịch bản này, tôi sẽ làm cho cô ấy một cái kén. Chúng tôi làm việc cùng nhau, đúng không? Chúng tôi làm việc cùng nhau trong một trung tâm cuộc gọi. Thực tế đây là điều đã xảy ra với tôi khi tôi ở giai đoạn đầu trong sự nghiệp của mình khi tôi làm việc trong các trung tâm cuộc gọi. Tôi đã trả lời điện thoại và làm những việc như vậy và bán hàng qua điện thoại, v.v. Và tôi nhớ đã ngồi cạnh một người thường xuyên thiếu tôn trọng tôi, và vào thời điểm đó trong đời, tôi không ở trong vị trí quyền lực để làm gì đó về nó. Thú vị thay, vì sự việc đó đã hoàn toàn hình thành quan điểm lãnh đạo của tôi và niềm tin sâu sắc rằng tôi có trách nhiệm với tư cách là người sáng lập công ty hoặc Giám đốc điều hành trong việc tìm kiếm và loại bỏ tất cả sự thiếu tôn trọng trong tổ chức đang diễn ra dưới quyền tôi vì bạn thường không có quyền lực tại nơi làm việc để làm điều gì đó về nó. Và tôi cảm thấy rằng tôi không thể ngăn chặn người phụ nữ ngồi bên cạnh tôi thiếu tôn trọng tôi vì tôi không phải là sếp của cô ấy. Vậy nên bây giờ khi tôi có trách nhiệm, điều đó rất quan trọng đối với tôi rằng chúng tôi không tuyển dụng những người thiếu lịch sự. Và thực sự có một ví dụ gần đây khi có ai đó trong doanh nghiệp của chúng tôi chỉ trong vài tiếng. Thực tế trong công ty trước, có một chàng trai đã bước vào trong quá trình khởi đầu của anh ấy. Anh ấy đã giơ cả hai ngón tay giữa lên sau buổi khởi đầu của mình, nơi mà trong buổi khởi đầu, chúng tôi chủ yếu hỏi họ các câu hỏi, hỏi họ thích gì, họ là ai, nhưng đã giơ cả hai ngón tay giữa lên và rời đi. Đó là lần cuối cùng mọi người thấy anh ấy trong tòa nhà và vì đó là dấu hiệu của một vấn đề về nhân cách có thể dẫn đến sự thiếu tôn trọng tiếp theo. Vậy nếu tôi ngồi cạnh bạn tại nơi làm việc, Evie, chúng ta là đồng nghiệp và bạn bước vào buổi sáng và tôi nói, “Ôi, lần đầu tiên bạn đến đúng giờ.” Rồi bạn làm một số công việc và tôi nói, “Không tệ khi so với tiêu chuẩn của bạn.” Rồi bạn tham gia một cuộc họp và bạn đang nói và tôi cứ ngắt lời bạn. Rồi bạn nộp một tác phẩm và tôi nhìn vào nó và quay mặt đi và bạn nghe thấy tôi nói những điều không hay về bạn khi không có ai đó ở đó, tôi chỉ trích công việc của bạn và cách bạn thể hiện. Bạn sẽ xử lý tình huống đó như thế nào? Vậy tôi sẽ xử lý một tình huống cụ thể, không phải toàn bộ vấn đề. Tôi sẽ chọn một khoảnh khắc mà tôi có những sự thật cụ thể và tôi sẽ nói, “Tôi có thể nói chuyện với bạn một chút không?” Được rồi. Vậy chúng ta đang trong một nhóm. Tất cả chúng tôi đang trong các cuộc gọi trong trung tâm cuộc gọi của tôi. Tôi sẽ không làm điều đó trước mặt người khác. Được rồi. Tốt. Vậy đây là những gì xảy ra. Đây không thực sự là những gì đã xảy ra trong đời tôi. Bạn đã làm điều này sao? Không, không, không. Thực ra, tôi không làm gì cả. Tôi chỉ muốn có tiền. Tôi chỉ cố gắng để sống sót. Tôi không thể tự nuôi bản thân, tôi không định mở miệng, nhưng chúng tôi đang trong một trung tâm cuộc gọi và tôi đã thiếu tôn trọng bạn từ lâu rồi và sau đó tôi quay sang bạn và tôi nói, bạn vừa mới nhận được một cuộc gọi và tôi nói, “Bạn biết không, bạn có thể làm điều đó tốt hơn.” Bạn đã không kết thúc cuộc gọi đó đúng cách, Evie và tôi. Lần sau bạn có cuộc gọi và bạn gặp vấn đề như vậy, chỉ cần nói với tôi và tôi sẽ nhận cuộc gọi đó từ bạn. Chỉ cần nói với họ rằng đồng nghiệp của bạn sẽ xử lý nó và tôi tiếp tục với ngày hôm nay của mình. Bạn sẽ làm gì trong khoảnh khắc đó? Tôi có thể không làm gì, nhưng điều đó cũng phụ thuộc vào việc bạn nói rằng tôi đã không làm gì. Tôi đã cố gắng nuôi sống bản thân và điều đó cũng đóng vai trò trong việc bạn đang ở đâu. Tôi nghĩ một phần cũng là vì tôi còn rất trẻ và tôi không có công cụ để xử lý tình huống đó. Vấn đề là tình huống đó khiến việc đến nơi làm việc trở thành một nỗi khổ và phiên bản của tôi, bất kể tình hình tài chính của tôi, sẽ bị ảnh hưởng, và ngay cả ngày nay, bởi vì ngày nay, được rồi, tôi có tiền, tôi có sự an toàn, nhưng tôi vẫn đang hoạt động ở một mức nhất định mà có sự thiếu tôn trọng, tiềm năng. Thực sự tôi có một ví dụ rất tốt mà tôi không bao giờ có thể chia sẻ về một người mà tôi làm việc cùng, người này cực kỳ thành công và chúng tôi làm việc trên một dự án cụ thể cùng nhau và tôi phát hiện ra rằng điều này đang xảy ra và họ đã bị đe dọa bởi tôi vì nhiều lý do khác nhau mà tôi được một người trung gian cho biết và tôi đã chọn một khoảnh khắc khi tôi nghe rằng họ đã vừa thiếu tôn trọng tôi trong một khoảng thời gian ngắn và tôi đã bước vào trước mặt một nhóm người và tôi đã nói với họ, tôi nghe những gì bạn đã làm ở hành lang khi tôi không có ở đó và trong tương lai, nếu bạn muốn nói gì với tôi, tôi rất trân trọng điều đó. Bạn hãy nói thẳng vào mặt tôi thay vì nói sau lưng tôi và điều đó thật điên rồ những gì đã xảy ra. Thật điên rồ những gì đã xảy ra. Người đàn ông lớn, mạnh mẽ, quyền lực này đã trở thành một đứa trẻ mẫu giáo ngay trước mắt tôi. Ôi cái gì? Không, tôi không nói vậy và tôi đã rời khỏi phòng và sau đó chuyện đó không bao giờ xảy ra nữa. Nhưng tôi nghĩ điều đó cũng không sao, bạn cũng đã đến được nơi đó. Tôi nghĩ mỗi người phải chọn và nếu bạn chọn làm điều đó, bạn có thể làm điều đó.
    Bây giờ, thực tế là bạn đã làm điều đó trước mặt mọi người, nhưng điều mà bạn đã làm thông minh là bạn có thể nói ra, dù bạn có tức giận cỡ nào, bạn vẫn có thể nói và trình bày rõ ràng và điều đó vừa mới xảy ra, và bạn đã có thể nói rõ ràng về điều gì vừa xảy ra ở đây. Đó là sự khác biệt, vì đôi khi nó giống như, tôi cảm thấy bạn đối xử với tôi như vậy hoặc tôi nghĩ bạn đã làm điều này hoặc có vẻ như vậy. Những điều đó rất mơ hồ.
    Vì vậy, nếu bạn muốn đối diện với ai đó như cách bạn đã làm, bạn đã thực hiện điều đó theo cách thông minh vì bạn đã chọn một khoảnh khắc cụ thể. Bạn đã nói rõ ràng là ở hành lang, bạn vừa làm điều này. Bạn đã nói A, B và C. Nếu bạn muốn nói điều gì đó với tôi, hãy luôn tự do đến nói với tôi. Đó là lý do tại sao tôi cũng nghĩ rằng điều đó có hiệu quả và bạn cũng ở trong một vị trí mà bạn cảm thấy có thể làm điều đó.
    Tôi nghĩ rằng điều đó cũng là ổn, nhưng bạn cũng đã chấp nhận một rủi ro và bạn cảm thấy không chắc chắn như “Tôi sẽ đốt cháy điều này.” Vâng, vì trong dự án đó, tôi không phải là người có quyền lực. Tôi vẫn có thể bị sa thải khỏi dự án đó. Nhưng bạn đã chọn. Bạn như thể, “Để nó cháy.” Vâng, vì tôi không muốn ở nơi nào đó mà tôi cảm thấy khổ sở. Chính xác.
    Nhưng bạn đã đưa ra một lựa chọn. Bạn như thể, “Để nó cháy.” Vì vậy, bạn đã hiểu, bạn đã đến một thời điểm nào đó mà bạn hiểu rằng có một hậu quả ở đây và thật thú vị vì những kẻ bắt nạt, chúng không, chúng chỉ phô trương, chúng không thực sự mạnh mẽ. Bạn biết đấy, tôi đã, ôi trời, chúng ta đang trao đổi những câu chuyện ở đây. Tôi đã có một tình huống mà tôi thừa kế một vụ việc. Bạn biết đấy, mỗi John đã ra đi, anh ta đã chuyển sang chi tiết của tổng thống. Bạn hiện đang đảm trách vụ việc của John.
    Được rồi. Vì vậy, có một số điều chưa hoàn tất trong vụ việc của John liên quan đến bằng chứng. Đó là những thứ hành chính, giấy tờ hành chính cho bằng chứng chưa được điền đầy. Tôi đã nhận vụ việc, tôi để nó sang một bên. Tôi đã làm việc trên đó. Tôi đã cập nhật nó, nhưng tôi chưa hoàn tất thủ tục hành chính với nó. Nhìn nhanh về sau. Tôi đang rời khỏi vì tôi vừa bị chuyển sang một vị trí khác. Và vậy, đại lý mới nhận vụ việc, tôi nói, “Này, đây là vụ việc.” Tôi nói, “Có một điều mà tôi chưa làm. Đó là thủ tục hành chính cho bằng chứng.” Tôi nói, “Tôi có thể giúp bạn đi qua nó. Bla bla bla.”
    Vâng, nhóm trưởng mà tôi có lúc đó, là một đồng nghiệp, trước toàn bộ nhóm, một ngày nọ đã nói: “Này, bạn không làm thủ tục này. Bạn không nộp bằng chứng cho cái gì đó, bla bla bla.” Và anh ta đã làm điều này trước mặt mọi người. Bạn biết đấy, bạn cần phải xử lý việc đó và đó là trách nhiệm của bạn. Tôi không quan tâm rằng bạn thừa kế vụ việc và bla bla bla.
    Vì vậy, tôi đã quan sát điều này xảy ra và tôi đảm bảo với bạn rằng tất cả những gì tôi muốn làm là với tay qua và túm lấy cổ anh ta, nhưng tôi đã không làm. Tôi đã bỏ đi, tôi rất tức giận. Tôi để cho cơn giận của tôi tăng lên và sau đó trong ngày hôm đó, tôi đã tìm kiếm anh ta sau khi bình tĩnh lại và tên của anh là Jeff. Tôi nói, “Này, Jeff, lại đây. Để tôi nói chuyện với bạn.” Và tôi đã đưa anh ta vào cầu thang vì chúng tôi có những cầu thang an ninh này. Tôi nói: “Lắng nghe, trước đó bạn đã đề cập đến vụ việc này. Bạn 100% đúng. Tôi chưa hoàn tất thủ tục hành chính cho bằng chứng. Tôi sẽ xử lý nó và tôi sẽ giúp đại lý mới làm điều đó.”
    Tôi nói: “Tuy nhiên, tôi muốn nói rằng, nếu bạn từng muốn đối diện với tôi, vì anh ta rất xúc phạm khi làm điều đó. Anh ta đã làm điều đó trước toàn bộ nhóm để phô trương.” Tôi nói: “Nếu bạn từng muốn đối diện với tôi, đừng bao giờ làm như vậy lần nữa. Tôi đang đối diện với bạn và thực sự đang dành cho bạn nhiều sự tôn trọng hơn bạn đã thể hiện với tôi ở đó trước đó bằng cách kéo bạn vào cầu thang này. Tôi nói: “Vì vậy, nếu bạn muốn đối diện với tôi, hãy tự do kéo tôi sang một bên và nói chuyện với tôi. Nhưng điều bạn đã làm ở ngoài kia, không cần thiết. Chúng ta là đồng nghiệp. Và vậy thôi. Bạn có thể là trưởng nhóm, nhưng không cần thiết phải nói với tôi như vậy. Tôi sẽ có sự lịch sự để đối diện với bạn theo cách mà tôi đang dành cho bạn, vì tôi có thể dễ dàng làm bạn mất mặt ở đó.”
    Và anh ta là một đồng nghiệp. Anh ta là một đồng nghiệp kiêm trưởng nhóm. Vì vậy, chúng tôi là như nhau, nhưng anh ta tình cờ là trưởng nhóm, có nghĩa là anh ta giám sát tôi. Tôi nói: “Vì vậy, lần sau, sẽ không có lần sau nào cả.” Ngay lập tức. “Tôi xin lỗi. Bạn đúng. Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi.” Giờ thì trong tình huống đó, tôi muốn có những mối quan hệ tốt lâu dài vì đó là một người trong đội của tôi. Và đó là lý do tại sao tôi đã xử lý nó như vậy. Chưa từng xảy ra lần nữa.
    Vì vậy, tôi đoán rằng có nhiều cách khác nhau để làm điều đó với Jeff. Tôi đã bảo vệ phẩm giá của anh ta vì nếu tôi phản ứng lại, anh ta sẽ phản ứng lại với tôi. Tôi sẽ phản ứng lại với anh ta. Và có một điểm mà tôi như thể, tôi không muốn trông như một kẻ ngốc, tôi không muốn ngồi xuống và cãi vã và trông ngu ngốc. Tôi muốn kiểm soát cách mà tôi quản lý một môi trường và việc tôi thét lên trở lại hoặc đối diện với ai đó đôi khi có thể không phải là cách, đặc biệt nếu tôi nghĩ rằng tôi không thể giữ bình tĩnh được. Và vào thời điểm đó, không có cách nào tôi có thể bình tĩnh.
    Tôi nghĩ bạn đúng. Giờ tôi phản ánh về sự cố mà tôi đã mô tả cho bạn. Tôi không thực sự nghĩ rằng tôi đã bình tĩnh thế. Tôi không la hét. Tôi rất rõ ràng, nhìn thẳng vào họ mà không rời mắt. Nhưng thực sự, nếu tôi thực sự bình tĩnh, tôi đã làm điều mà bạn đã làm, tức là tôi nên bảo: “Xin vui lòng, tôi có thể có một cuộc trò chuyện riêng với bạn không?” Và tôi thực sự nghĩ rằng điều đó sẽ hiệu quả hơn và sẽ thể hiện nhiều hơn về sự kiên trì của tôi trong cuộc trò chuyện riêng tư đó.
    Điều khác mà bạn đã nói, điều mà tôi nghĩ là rất quan trọng trong bối cảnh mà chúng ta đang nói là bạn phải chỉ ra một sự cố cụ thể vì những cá nhân này, họ là bậc thầy trong việc làm bạn cảm thấy mình bị sự thật bóp méo. Vì vậy, nếu bạn không có chi tiết cụ thể, điều đó vừa xảy ra tại vị trí đó và nó khiến tôi cảm thấy như thế này. Và bạn đã nói như vậy, nếu bạn để nó trôi qua và bạn đến với họ với cảm xúc, họ sẽ dễ dàng xoay chuyển mọi thứ. “Bạn đang nói về cái gì vậy? Tôi không biết bạn đang nói gì. Tôi không biết ý bạn là gì. Không, đó không phải là điều tôi ý định.”
    That’s why you have to come with very specific stuff. But even if you said you were pissed when you did it, if you were still able to articulate yourself, you were. I think it’s okay to own it. Listen, I’m not saying I’ve always flown up top. There are times where I’m like, I shouldn’t have done that or said it, but I also run hot and I know myself. And so I have to police myself. And then there are times like we learn our lesson. It’s just, I think whatever you do, just own it, whether, if it was the wrong thing to do, just say, I won’t do that next time. But I feel like you are okay. You said something a second ago about bullies, right? And this is a fascinating thing I’ve come to learn about bullies and people that are like this type of disrespect. Is there actually going in search of the weakest link? And the incredible thing that happened in the scenario that I’m describing is once this individual realized that I would literally call it out and I was off the table. They never treated me like that again, but they moved on. They moved on to someone else that I work with. And that person as we sit here today is thinking of leaving that environment because of the same person who was making the little slight comments about me is now doing it about them. And I say to this person, I say, why don’t you just do what I did? Because she saw me confront. I say to her, why don’t you go just do what I did? And she just says, I haven’t got it. I don’t want conflict. So what is she doing actually? She’s becoming? Suppressing herself. Yes. Yeah. And she’s going to leave something that she loves doing purely. She called me the other day purely because this person’s making her feel a certain way. I think that that’s okay too, though. She can, it reminds me of that narcotics story. It’s like, she’s just like, I just don’t want to be here anymore. But at the same time too, if she keeps going, when you go small, small, small, they go higher, higher. It’s, you know, speaking of Billy’s, I’m going to bring it back to crime. When I started interviewing suspects, right? You watch TV shows and in your head, you think these predators, right, are like these, like really intimidating, scary predators, the way they behave. And you think like, I’m going to get these like savages in the room. Nope. And you know what’s interesting, when you look at the populations of people being victimized the most, first it’s children, then it’s women, and then it’s elderly. Why? Because they’re the easiest to victimize. So when you look at predators, they pick easy prey or what they perceive as easy prey. They don’t want fair fights. I would sit across people in a room who did like really horrific crimes against kids and you would look at them and you’re like, you, I could eat you for lunch. A lot of times too, we build up people in our heads and we think like they’re these, these like high apex individuals. They’re not. They prey on people weaker than themselves. And why? It makes them feel stronger and better, more powerful. Why do you need to do that? Because you feel weak. That’s why you do that. That’s why you bully. That’s why you push. Because you feel a void and you look to fill that void by taking from other people. And that’s what makes you feel strong. All these predators, I never sat across from anybody to include terrorists. I never sat across anyone and I was just like, oh, this guy’s scary. Never. I’m shocked actually as I say it. I have never to this day sat across someone where I’m like, oof, not once. They had walk in and I’m like, you in my head, of course, the inside voice, like you do this. And so I guess like bullies, like I think sometimes we unfortunately give them more weight and gravitas than they really are weak, weakness, all the way through. With that in mind, how do I stop myself becoming prey to a predator? You stop acting like prey. So the one thing you’re not going to be is, it depends who it is. First of all, if it’s personal relationships, you have to set the intention of the relationship from the beginning, how you want it to go. So let’s do work. Work is an easy one. I’m not there to be your friend. I can be friendly, but I’m not going to be your friend. I’m not there to be super nice to you or super sweet or super kind. Like I can be warm. I can be respectful. I can be compassionate. I can be those things, but I got to bring the right version of me to a work environment because then I just get, because then I set the tone of like, well, is that being my friend or is that being my boss? Like, what am I dealing with here? Like always keep that level of professionalism always. And I make a point to do it because then it just becomes really awkward if people are your friends. Can you balance a relationship like that? You just got to be really, really, really, really good. Like don’t come in and like literally like make yourself a doormat or like overextend to the point, because the more you overextend, even a good person is going to be like, oh, that’s just how she is. That’s how he is. They get used to being like that. And people like being catered to, they like feeling like they’re above. And so now you create this role dynamic of I’m subservient and you’re here. So you want to make sure that no matter how excited you are to work with someone or be with someone, that you don’t create this disproportionate thing, like the seesaw. You want to keep the seesaw level. It’ll go up and down, but you want to make sure that you, because you will do it, everybody assesses everybody. Everybody sizes people up. They do it intuitively. People meet you, they size you up. Oh, he seems like this. She seems like that. She seems like she’s going to be this way. Project what you want them to feel. I’m here. I’m warm. I’m open. Thank you again. Thank you for having me. Let’s talk.

    Dưới đây là bản dịch tiếng Việt:
    Đó là lý do tại sao bạn phải đến với những điều rất cụ thể. Nhưng ngay cả khi bạn nói rằng bạn đã tức giận khi làm điều đó, nếu bạn vẫn có thể trình bày ý kiến của mình, bạn đã làm được. Tôi nghĩ rằng việc thừa nhận điều đó là không sao. Nghe này, tôi không hề nói rằng tôi luôn làm chủ tình huống. Có những lúc tôi nghĩ, tôi không nên làm điều đó hay nói điều đó, nhưng tôi cũng rất nhiệt huyết và tôi hiểu bản thân mình. Vì vậy, tôi phải tự quản lý bản thân. Rồi có những lúc như chúng ta học được bài học của mình. Chỉ cần tôi nghĩ bất cứ điều gì bạn làm, hãy thừa nhận nó, cho dù, nếu đó là điều sai trái, chỉ cần nói, tôi sẽ không làm điều đó lần sau. Nhưng tôi cảm thấy bạn ổn. Bạn đã nói điều gì đó trước đó về kẻ bắt nạt, đúng không? Và đây là một điều thú vị mà tôi đã học về kẻ bắt nạt và những người có hành vi thiếu tôn trọng như vậy. Họ thực sự đang tìm kiếm mắt xích yếu nhất. Và điều tuyệt vời đã xảy ra trong tình huống mà tôi đang mô tả là một khi cá nhân này nhận ra rằng tôi sẽ gọi tên vấn đề và tôi sẽ không dung thứ cho điều đó. Họ không bao giờ đối xử với tôi như vậy nữa, nhưng họ đã chuyển sang người khác mà tôi làm việc cùng. Và người đó, khi chúng ta ngồi ở đây hôm nay, đang nghĩ đến việc rời khỏi môi trường đó vì cùng một người đã đưa ra những bình luận nhỏ về tôi giờ đây đang làm điều đó đối với họ. Và tôi nói với người này, tôi nói, tại sao bạn không làm những gì tôi đã làm? Bởi vì cô ấy đã thấy tôi đối mặt. Tôi nói với cô ấy, tại sao bạn không chỉ làm những gì tôi đã làm? Và cô ấy chỉ nói, tôi không có khả năng để làm điều đó. Tôi không muốn có xung đột. Vậy cô ấy thực sự đang làm gì? Cô ấy trở nên? Kìm nén bản thân mình. Đúng vậy. Và cô ấy sẽ rời khỏi điều mà cô ấy yêu thích chỉ vì một người như vậy đang khiến cô ấy cảm thấy theo một cách nhất định. Tôi nghĩ điều đó cũng không sao, tuy nhiên. Cô ấy có thể, điều đó nhắc tôi nhớ đến câu chuyện về thuốc phiện. Giống như, cô ấy chỉ đơn giản là không muốn ở đây nữa. Nhưng đồng thời, nếu cô ấy tiếp tục đi, khi bạn đi nhỏ, nhỏ, nhỏ, thì họ lại đi cao hơn, cao hơn. Nói về kẻ bắt nạt, tôi sẽ quay lại với tội phạm. Khi tôi bắt đầu phỏng vấn các nghi phạm, đúng không? Bạn xem các chương trình TV và trong đầu bạn, bạn nghĩ rằng những kẻ săn mồi này, đúng không, giống như những kẻ rất đáng sợ, ấn tượng với cách mà họ hành xử. Và bạn nghĩ như thể, tôi sẽ khiến những kẻ dã man này vào phòng. Không! Và điều thú vị là, khi bạn nhìn vào các nhóm người dễ bị tổn thương nhất, trước tiên là trẻ em, sau đó là phụ nữ, và rồi là người cao tuổi. Tại sao? Bởi vì họ là những người dễ bị tổn thương nhất. Vì vậy, khi bạn nhìn vào những kẻ săn mồi, họ chọn mồi dễ hoặc điều mà họ có thể thấy là mồi dễ. Họ không muốn những trận đấu công bằng. Tôi đã ngồi đối diện với những người đã thực hiện những tội ác khủng khiếp chống lại trẻ em và bạn sẽ nhìn vào họ và bạn sẽ nghĩ, bạn, tôi có thể nuốt bạn. Thường thì chúng ta cũng xây dựng hình ảnh của người khác trong đầu và nghĩ rằng họ là những cá nhân rất ưu tú. Nhưng không phải vậy. Họ săn lùng những người yếu hơn họ. Tại sao? Bởi vì việc đó khiến họ cảm thấy mạnh mẽ hơn và tốt hơn, quyền lực hơn. Tại sao bạn cần làm điều đó? Bởi vì bạn cảm thấy yếu đuối. Đó là lý do bạn làm điều đó. Đó là lý do bạn bắt nạt. Đó là lý do bạn đẩy. Bởi vì bạn cảm thấy một khoảng trống và bạn tìm cách lấp đầy khoảng trống đó bằng cách lấy đi từ người khác. Và điều đó khiến bạn cảm thấy mạnh mẽ. Tất cả những kẻ săn mồi này, tôi chưa bao giờ ngồi đối diện với bất kỳ ai, kể cả khủng bố. Tôi chưa bao giờ ngồi đối diện với ai và nghĩ, ôi, người này đáng sợ. Không bao giờ. Thực sự tôi ngạc nhiên khi nói điều này. Tôi chưa bao giờ đến hôm nay ngồi đối diện với ai mà cảm thấy, ôi, không một lần nào. Họ vào phòng và tôi đã nghĩ trong đầu, tất nhiên là giọng nói bên trong, như bạn làm điều này. Vì vậy, tôi đoán như những kẻ bắt nạt, đôi khi đáng tiếc chúng ta cho họ nhiều trọng lượng và sức nặng hơn so với thực tế rằng họ thực sự yếu đuối, yếu đuối từ đầu đến cuối. Với điều đó trong tâm trí, làm thế nào để tôi ngăn mình trở thành con mồi của một kẻ săn mồi? Bạn ngừng hành động như một con mồi. Vậy điều bạn không thể là gì, tùy thuộc vào người đó. Trước hết, nếu đó là các mối quan hệ cá nhân, bạn phải thiết lập ý định của mối quan hệ ngay từ đầu, bạn muốn nó diễn ra như thế nào. Vì vậy, hãy làm việc. Công việc thì dễ. Tôi không ở đây để trở thành bạn của bạn. Tôi có thể thân thiện, nhưng tôi không sẽ không trở thành bạn của bạn. Tôi không ở đây để tỏ ra siêu tốt với bạn hay siêu ngọt ngào hay siêu tử tế. Tôi có thể ấm áp. Tôi có thể tôn trọng. Tôi có thể từ bi. Tôi có thể là những điều đó, nhưng tôi phải mang đúng phiên bản của mình vào môi trường làm việc vì nếu không, tôi chỉ đơn giản làm tổn thương bản thân. Vì vậy, tôi thiết lập âm hưởng rằng, ồ, điều đó có thể thân thiết hay điều đó đều là bạn hay cấp trên? Tôi đang đối mặt với điều gì ở đây? Luôn giữ mức chuyên nghiệp. Và tôi cố gắng thực hiện điều đó vì nếu không thì sẽ rất khó xử nếu mọi người là bạn bè của bạn. Bạn có thể cân bằng một mối quan hệ như vậy không? Bạn chỉ cần thực sự rất tốt. Đừng đến và như thể bạn trở thành một tấm thảm trải sàn hay như thế nào đó, bởi vì càng diễn quá, ngay cả một người tốt cũng sẽ nghĩ, ôi, đó là cách cô ấy vậy. Đó là cách anh ấy vậy. Họ sẽ quen với việc như vậy. Và mọi người thích được chăm sóc, họ thích cảm thấy mình ở trên. Và vì vậy bây giờ bạn tạo ra một động thái vai trò là tôi phục tùng và bạn đứng ở đây. Vì vậy bạn muốn đảm bảo rằng, bất kể bạn có hào hứng như thế nào khi làm việc với ai đó hay ở bên ai đó, bạn không tạo ra một điều gì đó không cân xứng, như một cái bập bênh. Bạn muốn giữ cho cái bập bênh cân bằng. Nó sẽ đi lên xuống, nhưng bạn muốn đảm bảo rằng bạn, bởi vì bạn sẽ làm điều đó, mọi người đều đánh giá mọi người. Mọi người đều đánh giá kích thước của mọi người. Họ làm điều đó một cách trực giác. Nếu mọi người gặp bạn, họ đánh giá bạn. Ô, anh ta có vẻ như thế này. Cô ấy có vẻ như thế kia. Cô ấy có vẻ như sẽ như vậy. Hãy thể hiện những gì bạn muốn họ cảm nhận. Tôi ở đây. Tôi ấm áp. Tôi cởi mở. Cảm ơn bạn một lần nữa. Cảm ơn bạn đã mời tôi. Hãy nói chuyện nào.
    Nhưng đồng thời, bạn cũng có thể suy nghĩ về cách bạn ngồi, cách bạn thể hiện bản thân, giọng nói của bạn, âm điệu của bạn, tất cả những điều này đều phối hợp lại với nhau. Tôi biết mọi người thường nói về ngôn ngữ cơ thể. Nó thực sự đóng vai trò trong việc, hãy nhìn xem, cái gì đơn giản như khi bạn tham gia một cuộc họp, bạn có mặt trong cuộc họp và bạn ngồi như thế này, bạn co ro lại, có thể bạn có điện thoại ở trên tay. Đúng vậy. Tôi đang làm gì? Tôi đang làm bản thân mình co lại. Tay tôi không để trên bàn vì tôi không nghĩ mình xứng đáng để đặt tay lên bàn. Đúng vậy. Tôi muốn làm cho mình gần như biến mất. Tôi sẽ không hỏi bất kỳ câu hỏi nào. Tôi sẽ có thể ngồi như thế này với cái này ở đây. Đúng vậy. Vì vậy, điều này đang kể cho bạn một câu chuyện về tôi. Nó thực sự như vậy. Đây là một cách rất tinh tế để nói rằng, tại sao tôi không ngồi có mục đích? Tôi sẽ ngồi như thế này. Tôi sẽ mở cánh tay mình ra. Tôi sẽ kéo vai về phía sau. Chỉ một điều đơn giản như tư thế của tôi cũng có ý nghĩa. Thực sự có một nghiên cứu đã được thực hiện. Tại New York City, họ đã đặt camera nhiều năm trước và bắt đầu ghi lại hình ảnh của những người đi bộ ở New York City. Sau đó, họ đã lấy đoạn băng và chiếu cho những tội phạm đã bị kết án trong tù và hỏi họ, ai sẽ là mục tiêu của bạn? Họ đều chọn những người giống nhau để săn mồi. Tất cả những người giống nhau chỉ dựa vào cách đi bộ. Họ phát hiện ra có ba loại cách đi bộ. Một cách đi bộ là, tôi đang đi, tôi đi một cách lộn xộn, tôi không chú ý, tôi chỉ ở trong không gian của riêng mình. Tôi thực sự không có mục tiêu rõ ràng trong cách tôi di chuyển cơ thể. Mục tiêu, con mồi dễ dàng, những con mồi dễ dàng khác. Cách đi của tôi là nhỏ, tôi khá rụt rè, tôi không thoải mái, tôi đang chú ý, con mồi dễ dàng. Cả hai loại này đều được chọn. Bạn biết họ không chọn ai không? Cách đi không quá lộn xộn cũng không quá nhỏ, nó ở ngay giữa và có mục đích rõ ràng. Tôi kiểm soát cơ thể của mình, tôi nhìn quanh, tôi hiện diện, tôi làm chủ không gian của mình. Người đó, tôi không muốn dính dáng gì đến. Nhóm người đó đã không được chọn làm mục tiêu. Vì vậy, chúng ta phát ra năng lượng, cảm xúc, mọi thứ đó, nhưng ngay cả điều này, công cụ mà chúng ta không chú ý đến, cơ thể của chúng ta. Hãy nghĩ về cách bạn sử dụng nó để thể hiện bản thân khi bạn ra ngoài. Tôi có đang tự tin hay tôi hoàn toàn không chú ý? Vì vậy, ngay cả những điều tinh tế như vậy, giọng nói của bạn, nó được gọi là Ngữ âm, và tôi đã viết rất nhiều về nó trong cuốn sách “Trở thành Vô hình”, giọng nói của bạn. Tôi có nói như thế này không? Xin chào, tôi là Evie, rất vui được gặp bạn, tôi rất vui được ở đây, xin chào mọi người, tôi thích điều đó, đúng không? Tôi sẽ là kiểu khách nào? Đúng không? Nhưng khi tôi tìm thấy giọng nói thật của mình và tôi làm chủ nó, tôi làm chậm lại cách nói của mình, tôi hạ thấp âm điệu và tần số để về giọng nói thật của mình, ít nhất là giọng nói mạnh mẽ nhất, và tôi cũng bình tĩnh, và tôi dành thời gian, và khi tôi nói và dành thời gian, tôi cho bạn biết tôi xứng đáng có mặt ở đây, những gì tôi đang nói xứng đáng được nghe, và tôi xứng đáng có thời gian để bạn lắng nghe tôi, trái ngược với khi tôi nói thật nhanh, vì này mọi người, hãy nhìn rất nhanh, tôi không muốn chiếm thời gian của ai nữa, tôi biết tất cả mọi người đều bận rộn, những gì tôi vừa kể cho mọi người, đừng nghe tôi, những gì tôi sắp nói không thực sự liên quan, và bạn quan trọng hơn nhiều so với những gì tôi sắp nói, thực sự nó không quan trọng, tôi vừa tự hủy hoại nó. Có bao nhiêu lần người ta kết thúc cuộc họp như vậy? Tại sao bạn lại nói như vậy? Bạn vừa bảo họ, đừng nghe tôi. Đây là những điều tinh tế mà nếu chúng ta chỉ chú ý vào, bạn không cần phải làm nhiều, bạn không cần phải làm nhiều, không có viên thuốc kỳ diệu nào, không có bí mật nào khác ngoài việc thực sự làm chủ bản thân mình, và suy nghĩ về những gì tôi đang phát ra với năng lượng của mình, với cơ thể của tôi, với giọng nói của tôi, ngay cả giọng nói của bạn, giọng nói của bạn nắm giữ rất nhiều điều, hãy nghĩ về nó như là trong suốt thời gian bạn sống, giọng nói của bạn nắm giữ những điều bạn đã trải qua, bạn đã được dạy rằng hãy im lặng, hãy là một cô gái ngoan, hãy là một cậu bé ngoan, đừng nói to, đừng làm điều này, đừng làm điều kia, và bạn phải nghĩ rằng theo thời gian, giọng nói này đã trở nên hơi méo mó vì những người khác xung quanh bạn đã chỉ cho bạn cách sử dụng nó, và thường thì chúng ta thực sự không sử dụng giọng nói thật của mình, mà là giọng nói mà chúng ta đã ngẫu nhiên tạo ra và điều chỉnh dựa trên những gì mọi người khác đã nói với chúng ta nó nên phát ra như thế nào, vì vậy bạn muốn chú ý đến điều đó, như cách bạn phát âm? Và tôi thậm chí đã nhận thấy khi chồng tôi chỉ ra điều này vì anh ấy cũng có bối cảnh tương tự, anh ấy đã từng nói với tôi rằng, bạn có bao giờ nhận thấy rằng khi bạn nói chuyện với mẹ bạn, giọng bạn sẽ cao lên không? Và tôi đã nói rằng đúng là như vậy, anh ấy nói đúng, vì cô ấy là mẹ của tôi, cô ấy là một người có thẩm quyền, và cô ấy cũng có giọng nói cao hơn, vì cô ấy nói bằng giọng rất cao, và tôi đã nghĩ bạn đã đúng, và thậm chí với con gái của tôi, vì tôi có một cô bé nhỏ, tôi cố gắng rất nhiều để không nói theo kiểu bế bở và giọng cao, vì tôi không muốn con bé lớn lên với suy nghĩ rằng vì con bé là gái, con bé phải nói như thế này suốt thời gian, xin chào mẹ, vì tôi muốn con bé có một sức mạnh commanding, và con bé sẽ học điều đó từ ai, từ mẹ của nó, thực sự ngay cả trong, có những nghiên cứu được thực hiện rằng ngay cả trong những tình huống mà một đứa trẻ có thể được ưu tiên hơn phụ huynh của giới tính đối lập, chúng sẽ bắt chước phụ huynh cùng giới tính, vì vậy con gái của tôi, cho dù nó có thích tôi hay không khi lớn lên, sẽ bắt chước hành vi của tôi nhiều hơn, vì tôi là người mà nó đang học hỏi từ, và vì vậy tôi có ý thức với điều đó.
    Bạn có nghĩ rằng cuộc đời của bạn sẽ diễn ra khác đi, và bạn sẽ ngồi ở đây bây giờ nếu bạn nói một cách khác, với âm thanh cao và nhanh chóng như thế nào?
    Tôi sẽ không làm tin tức, ai sẽ lắng nghe bất kỳ điều gì tôi nói?
    Xin chào mọi người, chào mừng, hôm nay chúng ta có một vụ xả súng hàng loạt, tôi có vẻ như biết mình đang nói về điều gì không?
    Tôi thì không, ngay cả khi những gì tôi nói là đúng, thì liệu tôi có tin vào những lời mình nói không?
    Tôi có vai trò trong những lời mà tôi đang nói không?
    Nếu tôi không tin vào chúng, và tôi không nghe như thể tôi đang nói về điều gì đó, bạn cũng sẽ không tin, thực tế là khi bạn xem bất kỳ người dẫn tin tức nào, bạn sẽ nghe thấy rằng họ có một giọng nói chắc chắn, bởi vì ngay cả khi có tin tức đang diễn ra, mọi thứ luôn thay đổi liên tục. Tôi nhớ là tôi đã đưa tin về vụ xả súng gần đây ở New Orleans, đây là tin tức nóng hổi, tôi đang nhận thông tin khi nó đến, và tôi đang phân tích, cố gắng hết sức với thông tin đang đến, nhưng tôi vẫn phải truyền đạt nó theo cách mà mọi người có thể tin tưởng và tin vào những gì tôi đang nói, nhưng nếu tôi không nghe như thể mình tin tưởng vào những gì mình nói, thì những điều đó sẽ không có tác động, cách bạn phát âm có tác động lớn hơn cả những từ bạn thực sự nói.
    Đó là một điều lớn, tôi đã học được điều này sau này, tôi học điều này khi làm đại diện, và thậm chí còn nhiều hơn nữa khi tôi bắt đầu làm TV, bởi vì có những lúc mà tôi nghĩ, ôi, đó là âm thanh của tôi, tôi không biết liệu bạn có bao giờ cảm thấy như vậy không, có khi nào bạn cảm thấy như vậy khi bạn mới bắt đầu không?
    Ôi, có chứ.
    Khi bạn nghe chính mình, và bạn chỉ nghĩ, ôi.
    Vâng, đúng vậy.
    Và sau đó bạn nghĩ, bạn biết đấy, tôi cần phải sửa chữa điều đó, tôi không cần phải nghe như vậy, tôi cần phải nghe theo một cách nào đó, tôi là người dẫn chương trình podcast, tôi đang hỏi những câu hỏi này, tôi đang ngồi trước những người này, tôi cần phải hoà hợp với họ ở một mức độ nào đó.
    Để cho thấy rằng vui lòng lắng nghe chương trình của tôi, tôi xứng đáng ở đây, tôi đang cung cấp cho bạn thông tin tốt, tôi có uy tín.
    Chúng tôi dành thời gian khi tuyển dụng một câu chuyện chuyến bay, vì tôi tin vào điều cơ bản rằng sự thành công của một doanh nghiệp có liên quan trực tiếp đến khả năng tuyển dụng của bạn, và việc tuyển dụng tốt hơn bắt đầu từ những hiểu biết thông minh hơn, LinkedIn, nhà tài trợ cho podcast này có một số dữ liệu tuyển dụng mạnh mẽ nhất có sẵn, để giúp bạn xác định những ứng viên tốt nhất cho doanh nghiệp của bạn.
    Nền tảng của họ thậm chí sẽ ghép bạn với những người phù hợp với những gì bạn đang tìm kiếm, có thể nằm ngoài mô tả công việc, và nhiều hơn nữa trong các kỹ năng và sở thích độc đáo của họ.
    Bởi vì ngày nay, việc tuyển dụng không chỉ đơn thuần là tìm kiếm người đủ tiêu chuẩn nhất, mà còn là tìm kiếm người có kinh nghiệm, khả năng và sở thích phù hợp với sứ mệnh của công ty bạn.
    Và điều này còn vượt xa những ứng viên đang xin việc.
    Trong bất kỳ tuần nào, 171 triệu thành viên không tích cực tìm việc đang mở cửa cho các cơ hội. Tìm kiếm ứng viên tuyệt vời tiếp theo của bạn trên LinkedIn và bắt đầu ngay hôm nay bằng cách đăng tuyển miễn phí, chỉ cần vào linkedin.com/doac.
    Bàn tay của bạn, bạn cũng dùng bàn tay rất nhiều.
    Vâng, có lẽ vì tôi là người Hy Lạp.
    Không, nhưng điều thú vị là nó là một phần của cách thể hiện khi bạn nói điều gì đó, một giây trước bạn đang nói và bạn đang thực hiện những cử chỉ bàn tay chậm rãi dường như đang minh họa cho điểm mà bạn đang trình bày. Và điều đó thật thuyết phục bởi vì nó gần như thêm một lớp nhấn mạnh khác vào những gì bạn đang nói. Trong khi nếu bàn tay của bạn chỉ được giấu vào bàn, tôi thật sự có thể nghĩ rằng bạn thiếu tự tin hoặc chắc chắn về những gì bạn đang nói, nhưng vì bạn lại mở rộng ra, giống như bạn đã nói, bạn đang chiếm nhiều không gian hơn.
    Vì vậy, đừng giấu bàn tay của bạn. Chỉ cần dành cho bất cứ ai đang nghe 101 – nếu bạn đang ngồi trong một cuộc họp, đừng giấu bàn tay của bạn. Đừng ngồi lên chúng. Đừng giấu chúng. Chỉ cần một điều, nó không đẹp. Nó không gửi thông điệp tốt. Nó chỉ gửi đi cảm giác bạn hơi thiếu tự tin. Bạn không muốn có mặt ở đó. Bàn tay ra ngoài. Tôi ở đây. Tôi có mặt. Và đúng, chúng được gọi là cử chỉ minh họa.
    Khi bạn làm điều này bằng bàn tay của mình, nó được gọi là cử chỉ minh họa. Bây giờ, có một vài điều với những cử chỉ minh họa. Một, nó có thể làm cho việc xem ai đó nói trở nên thú vị hơn khi bạn sử dụng cử chỉ minh họa. Nó thêm nhiều nhấn mạnh hơn. Bạn đã nói đi. Nó thêm một lớp khác bên cạnh việc tôi chỉ ngồi yên, đúng không? Nó thu hút mọi người và kéo người xem lại gần hơn một chút. Nó hấp dẫn hơn. Đó là một điều. Điều khác với những cử chỉ minh họa là nó có thể là một vấn đề văn hóa. Tôi là người Hy Lạp. Tôi đến từ New York. Vì vậy, tôi gặp vấn đề rất lớn với những điều này. Tôi thực sự làm rất nhiều để bỏ chúng đi. Điều thú vị khác mà bạn không hỏi, nhưng tôi sẽ tự nguyện chia sẻ thông tin này, đó là một cách khác mà tôi sẽ sử dụng để biết liệu ai đó có trung thực hay không. Một lần nữa, mọi người đều khác nhau. Ngôn ngữ cơ thể của mọi người đều khác nhau. Nhưng khi bạn nói chuyện với ai đó và họ sử dụng cử chỉ minh họa khi họ nói thông thường, thường thì khi chúng ta thấy những cử chỉ minh họa, chúng là trung thực, đúng không? Họ đang kể câu chuyện của bạn. Hôm qua, vâng, tôi đã đi ra ngoài với bạn bè. Chúng tôi đã ăn burger. Và sau đó chúng tôi đi đến cửa hàng. Vì vậy, khi bạn thấy ai đó làm như vậy, thì rất có khả năng họ đang sống lại sự kiện đó. Và bạn có thể thấy cơ thể họ đang sống lại với họ. Vì vậy, khi bạn thấy một dấu hiệu tích cực như vậy, thường thì điều đó cho thấy họ đang trung thực. Bây giờ, nếu bạn đang nói chuyện với ai đó sử dụng cử chỉ minh họa và đột nhiên họ làm như này, họ cất tay đi. Trong một phần nhất định của câu chuyện. Vậy nói cho tôi biết bạn đã đi ăn tối với ai, Evie. Ồ, bạn biết đấy, đó chỉ là một vài người từ văn phòng. Vào thời điểm đó, điều bạn sẽ làm là nói, được rồi, Evie đã sử dụng cử chỉ minh họa suốt thời gian này. Tôi đã chuyển cuộc trò chuyện. Tôi đã hỏi cô ấy điều gì đó khác, không phải tay cô ấy đã cất vào. Tại sao? Thật đấy. Tại sao? Đó là phát hiện gian lận 101. Bây giờ, điều này không có nghĩa là tôi đang nói dối vì mọi người đều có cách nói dối khác nhau. Hành vi của mọi người cũng khác nhau. Chúng ta sẽ không đặt mọi người vào một cái hộp vì điều đó thật ngu ngốc. Tuy nhiên, điều bạn đang nhận thấy là sự sai lệch.
    Mỗi khi cô ấy kể chuyện, cô ấy sử dụng tay của mình. Và rồi vì lý do nào đó, tôi đã hỏi một câu hỏi. Câu hỏi đó đã gợi lên điều gì đó ở Evie. Và Evie đã bỏ tay đi. Cô ấy đã có sự thay đổi. Và giờ đây, khi bạn đã bắt được điều đó, bạn sẽ hỏi tôi nhiều câu hỏi hơn. Bạn sẽ không chuyển sang chủ đề tiếp theo. Bạn sẽ tìm cách để nói, tôi cần Evie nói nhiều hơn về việc cô ấy đã đi ăn tối với ai tối qua vì rõ ràng là có điều gì đó vừa xảy ra. Và không phải vì họ đang từ trạng thái tự nhiên chuyển sang một trạng thái tính toán hơn và họ đang suy nghĩ quá nhiều. Một phần của việc nói dối, nếu chúng ta chỉ nói về sự dối trá, hoặc nếu bạn hỏi tôi điều gì đó vì lý do nào đó, giả sử tôi không muốn nói cho bạn biết tôi đã ăn tối với ai tối qua. Khi tôi cảm thấy điều đó, tôi cảm thấy bị choáng ngợp. Tôi bị ngập tràn. Nói dối thật khó. Nói dối thật khó. Bạn phải nghĩ đến những gì bạn đang nói. Làm thế nào tôi sẽ nói nó? Nó có thể được tin tưởng không? Tôi muốn tiếp tục chủ đề khác. Tôi không muốn bị phát hiện vì ai muốn trở thành kẻ nói dối, mặc dù ai cũng nói dối đến một mức độ nào đó. Vậy nên thật là áp lực. Thực sự đó là một gánh nặng nhận thức nặng nề. Đó là lý do tại sao một trong những điều, điều đó không có nghĩa là đó là điều duy nhất, nhưng một trong những điều chúng tôi đã được dạy là chú ý đến ngôn ngữ cơ thể của mọi người. Nếu bạn đọc họ tốt, bạn sẽ biết phải tìm gì và tìm những sự lệch lạc vì mỗi người đều khác biệt một cách độc nhất. Nhưng bạn sẽ nhìn vào ngôn ngữ cơ thể để xem họ đang làm gì với cơ thể của họ vì nói dối thật khó và thường thì bạn muốn đứng yên, và bởi vì bạn đang đặt quá nhiều gánh nặng nhận thức ở đây, tất cả những thứ này đều biến mất. Vì vậy, sự tự nhiên, Evie kể cho bạn câu chuyện về việc, tôi đã đi ra ngoài, tôi đã ăn tối, tôi đã ăn một cái bánh burger, thật tuyệt vời. Biến mất ngay khi bạn nói, Ừ, ai đã đi ăn tối với bạn, Evie? Và bây giờ nếu trong khoảnh khắc đó, tôi không muốn nói cho bạn, tôi cảm thấy có chút lo lắng. Khi tôi sẽ nói, tôi sẽ nói thế nào? Tôi bị quá tải. Và vì vậy tôi dừng lại việc di chuyển. Cơ thể làm ít hơn trong khoảnh khắc này trong kịch bản cụ thể này.
    Một giây trước, khi bạn đang nói về nghiên cứu ở New York nơi họ kiểm tra cách mọi người đi bộ và cố gắng tìm ra ai đi giống như con mồi. Tôi đã tự hỏi, khi bạn nói như vậy, tôi đã nghĩ, liệu tôi có thể giả vờ được không? Vì có lẽ cách chúng ta đi bộ là một điều khá vô thức và nó xuất phát từ, như bạn đã nói, những điều mà chúng ta đã trải qua trong cuộc sống và ai mà chúng ta đã trở thành. Vì vậy, sau khi tôi nghe điều đó, liệu tôi có chỉ cần ra ngoài đường và bắt đầu đi bộ với một chút nhiều tự tin hơn và với vai thẳng không? Hay là tôi vẫn sẽ thất bại vào một lúc nào đó?
    Tôi nghĩ rằng, khi tôi nhớ lại khi tôi còn trẻ và tôi đã bắt đầu học về tâm lý học và hành vi con người, dù tôi biết thông tin, tôi nghĩ có lẽ có 990 điều khác mà tôi đã làm sai gây ra giá trị thấp hoặc thì hãy coi như họ không tôn trọng tôi hoặc thực sự tôi không có một lòng tự trọng cao mà tôi không thể nhìn thấy.
    Vì vậy, nếu tôi có thể kiểm soát một điều nhỏ xíu này, không có nghĩa là 999 điều khác quan trọng trong giao tiếp phi ngôn ngữ sẽ được căn chỉnh nếu tôi không thực sự tin rằng tôi tự tin và có giá trị cao trong chính bản thân mình. Vậy thì, giả vờ cho đến khi bạn thành công hay bạn phải làm một số công việc nội tâm?
    Tôi không tin vào việc giả vờ cho đến khi bạn thành công. Và thực sự tôi không thích cụm từ đó. Bạn biết tại sao không? Không có điều gì giả dối trong tôi hoặc trong bạn. Tôi không cần phải là một phiên bản giả của chính mình. Nhưng những gì tôi có thể trở thành là một phiên bản nhận thức hơn về chính mình. Và một điều đơn giản như chỉ làm một điều, Steven, chỉ một điều đó thôi, nó giống như, bạn biết không? Tôi chỉ không muốn làm mình nhỏ lại. Khi tôi đi, tôi sẽ chiếm lấy không gian. Đó là tất cả những gì tôi sẽ làm. Tôi không ở đó để giải quyết một bài toán lớn về lý do tại sao tôi là người như vậy và tại sao tâm lý tôi đi như thế này. Nhưng tôi sẽ làm một điều nhỏ mà sẽ tạo ra một sự khác biệt nhỏ. Và nó sẽ giảm bớt một chút, liệu ai đó quyết định săn mồi tôi hay không. Chỉ có vậy thôi. Và bạn biết điều gì xảy ra không? Thói quen. Bạn sẽ phá vỡ thói quen đi bộ như thế này và trở nên vô hình để tạo dựng một thói quen rất đơn giản rằng tôi chỉ đi với vai thẳng bây giờ, vai thẳng, vai thẳng khi bạn đi xuống đường. Trên thực tế, khi tôi bắt đầu làm bản tin, tôi sẽ chú ý đến tư thế của mình và tôi sẽ ngồi và làm tin tức và như vai thẳng, trong đầu tôi, tôi nghĩ vai thẳng, vai thẳng, vai thẳng vì đã có những lần tôi xem lại bản thân hoặc thậm chí trong giờ nghỉ quảng cáo, chồng tôi sẽ gửi tin nhắn cho tôi. Anh ấy sẽ nói, Lạy Chúa. Anh ấy bảo tôi ngồi thẳng lên. Bạn trông thật tệ. Anh ấy sẽ nói, không ai sẽ tin tưởng bạn đâu. Anh ấy sẽ nói, đừng khom người. Và tôi đã nghĩ, Ồ, bạn đúng rồi. Thực sự tôi đang dự đoán điều gì? Vậy nên, có những điều đơn giản bạn có thể làm. Vậy không chỉ là một điều lớn mà chúng ta làm theo thời gian. Mà giống như, và tôi cũng theo điều này, nó giống như trong cuộc sống. Chỉ cần một điều nhỏ để tôi thay đổi thói quen của một điều gì đó tôi làm, chỉ cần bắt đầu từ nhỏ và rồi chinh phục cái đó và rồi chuyển sang cái tiếp theo và sau đó chuyển sang cái tiếp theo nữa. Nhưng cùng thời điểm đó, hãy tử tế với chính mình. Chúng ta không thể cứ tự trách mình. Tôi không phải thế này. Tôi không phải thế kia. Tôi không tự tin. Câu chuyện đó chỉ kéo bạn xuống, xuống, xuống. Và bạn thực sự, tôi cũng không nói với bạn rằng hãy nói rằng, tôi thật tuyệt vời. Tôi tuyệt vời. Tôi là cái này. Chỉ cần, chỉ đơn giản ở đây thôi. Chỉ cần ở giữa một chút, bạn biết không, và điều này nhắc tôi về việc, và đây là một điều hơi khác một chút, nhưng chúng ta đã nói về sự vững vàng trước đây. Như thế nào để bạn giữ vững? Và một điều mà tôi cũng đã học về sự vững vàng và chỉ tìm ra không gian mà bạn, bạn đang kiểm soát. Đó là một cái gọi là tư duy trung lập. Thực sự, người đã mang điều đó đến sự chú ý của tôi hơn là bạn đã có cô ấy, Gabrielle Lyon, Tiến sĩ Gabrielle Lyon, cô ấy đã kết hôn với một lính hải quân.
    Bây giờ, Gabrielle, người thực sự là bác sĩ của tôi và là lính hải quân, cô ấy kết hôn với bác sĩ hải quân, Dr. Lyon. Khi cuốn sách của cô ấy sắp ra mắt, cô ấy đã hỏi tôi rất nhiều câu hỏi. Cô ấy nói, bạn biết đấy, cuốn sách của tôi sắp ra mắt. Khi cô ấy hỏi tôi các câu hỏi, là một người phụ nữ thông minh, vì tôi đã từng có một cuốn sách ra mắt. Vậy nên, cô ấy nói, hãy để tôi hỏi Evie, người đã có một cuốn sách ra mắt, ý kiến của cô ấy về một vài điều. Vào một lúc, cô ấy nói với tôi, bạn biết không, bạn có lo lắng về việc cuốn sách sẽ hoạt động tốt hay không, hoặc nó sẽ làm như thế nào không? Và tôi đã nói không. Cô ấy nói, không. Cô ấy nói, bạn không lo lắng rằng nó sẽ không vào danh sách này hay danh sách kia. Tôi nói, không, tôi không nghĩ về điều đó. Cô ấy cười. Tôi nói, tại sao bạn lại cười? Cô ấy nói, vì bạn giống như tất cả mọi người. Bạn, chồng tôi, và tất cả những lính hải quân này. Cô ấy nói, tất cả các bạn đều ở giữa. Và điều cô ấy đang nói là chúng tôi có một tư duy trung lập, có nghĩa là chúng tôi không ăn mừng những khoảnh khắc tuyệt vời, nhưng chúng tôi cũng không cảm thấy thảm hại trong những khoảnh khắc tồi tệ. Chúng tôi luôn ở giữa. Vì vậy, quay lại với cuốn sách của tôi, nếu cuốn sách của tôi thành công, nó sẽ thành công vì đó là một cuốn sách tốt và mọi người thích nó. Chỉ đơn giản vậy thôi. Và nếu nó không thành công, thì nó không gây được tiếng vang. Tôi không bị gắn bó với việc, ôi trời, nó đang diễn ra tuyệt vời. Nó đang bán chạy. Tôi không ăn mừng điều đó. Bây giờ bạn sẽ nhìn vào điều đó và nói, tại sao bạn không ăn mừng một thành công? Tôi có thể. Nhưng điều tôi bắt đầu làm là tôi nuôi dưỡng một thói quen mà ở đó tôi không gắn bó với thế giới bên ngoài. Và khi thế giới bên ngoài đem đến cho tôi những điều mà tôi muốn, tôi sẽ hạnh phúc. Nhưng mặt khác là khi thế giới bên ngoài đem đến cho tôi những điều mà tôi không muốn, tôi cũng sẽ bị gắn chặt với điều đó. Và tôi sẽ bị kéo đi xuống. Nhưng nếu tôi ở giữa, tôi không có những cao trào và cũng không có những thấp thỏm. Tôi luôn ở đây. Tư duy bi kịch, có nghĩa là về mặt cảm xúc, tôi luôn ổn định, có lẽ 99 hoặc 90% thời gian, không sao cả. Đó là tư duy trung lập. Tôi không có những cao trào. Tôi không có những thấp thỏm. Không có gì làm tôi mất cân bằng đến mức đó.
    Làm thế nào để chúng ta đến được đó? Làm thế nào bạn đến được đó?
    Nó chỉ là, ồ, bạn không đến được, nghe có vẻ tồi tệ, nhưng một, bạn không quá phấn khích khi có điều gì xảy ra bên ngoài. Tôi không nói là không ăn mừng, nhưng tôi cũng không để cho mình bị gắn bó. Giống như tôi chỉ có thể hạnh phúc bây giờ vì điều này từ bên ngoài đã xảy ra, vì bây giờ tôi đang tập luyện bản thân và tâm trí của mình để khi có những điều bên ngoài xảy ra, thì tôi có thể thật sự hạnh phúc. Hoặc khi có những điều bên ngoài xảy ra, tôi sẽ thật sự buồn bã. Nhưng nếu khi những điều bên ngoài xảy ra, chúng không kéo tôi lên cao và không kéo tôi xuống thấp. Tôi sẽ không có những cao trào và thấp thỏm mà những người khác gặp phải. Tôi có thể ở đây.
    Vì vậy, tôi đảm bảo rằng khi có điều gì tuyệt vời đang xảy ra, một ví dụ rất nhỏ, tôi sẽ không ra ngoài và nói với mọi người. Tôi cho phép nó xảy ra. Đúng không? Và sau đó nếu mọi người chúc mừng tôi hoặc cho tôi tin tốt, tôi nói cảm ơn, bạn biết không, nhưng tôi không muốn điều đó trở thành nguồn hạnh phúc của tôi vì nó đến từ đây. Bởi vì giả dụ tôi đã viết cuốn sách của mình và nó thất bại. Vậy thì sao? Vậy bây giờ, theo lý thuyết đó, tôi nên làm gì? Tôi nên giảm xuống và bảo, ôi trời, tôi là một kẻ thất bại. Tôi đã viết một cuốn sách. Đó là cơ hội duy nhất của tôi. Nó đã thất bại. Tôi là ai? Tôi là cái này. Vì vậy, bây giờ giá trị của tôi gắn liền với điều gì? Trạng thái cảm xúc của tôi gắn liền với điều gì? Cuốn sách của tôi thành công hay không thành công. Đó chính là vấn đề.
    Vì vậy, càng nhiều tình huống căng thẳng bạn có thể đưa vào, càng nhiều nơi không chắc chắn, bạn càng có thể quản lý những cao và thấp này, bạn sẽ càng sống ở đây. Và bạn biết điều gì khác không? Quay lại với những ai trong vòng tròn nội bộ của bạn. Tôi không thích ở xung quanh những người mất kiểm soát khi mọi thứ trở nên xấu. Tôi không thích. Dù tôi có vững vàng đến đâu, họ cũng sẽ làm tôi mất cân bằng. Họ sẽ như vậy. Vì vậy, tôi cố gắng hết sức để duy trì một vòng tròn những người xung quanh tôi càng nhiều càng tốt là những người mà tôi biết là vững vàng. Vì vậy, quay lại với các đối tác, tôi vô tình có một người bạn đời hoặc chồng mà như vậy. Có thể có điều gì đó nổ ra và anh ấy sẽ nói, được rồi, đi thôi. Anh ấy sẽ không làm tôi mất cân bằng. Vì vậy, điều đó ảnh hưởng đến tôi. Bây giờ, liệu chúng ta có thể có những người xung quanh chúng ta bị ảnh hưởng nghiêm trọng? Mẹ tôi, yêu mẹ, xin lỗi mẹ. Nhưng mẹ tôi đôi khi có thể bị ảnh hưởng rất cảm xúc bởi thế giới bên ngoài. Có. Vì vậy, tôi phải làm việc rất chăm chỉ để bù đắp cho điều đó. Để không để điều đó ảnh hưởng đến tôi mà khiến tôi có những cao thù và thấp thỏm. Chỉ cần nhận thức, nhưng đó chỉ là thế giới bên ngoài. Môi trường bên ngoài không thể là điều đem bạn lên hoặc hạ bạn xuống.
    Tôi hoàn toàn đồng ý. Ý tôi là, rõ ràng việc điều hành các doanh nghiệp và những thứ như vậy là ví dụ tiêu biểu nơi bạn luôn nhận được những tin tức tốt hoặc xấu và cố gắng chuyển động về mặt cảm xúc với bất kỳ tin tức nào trong hộp thư đến của bạn hôm nay sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy như kiệt sức. Tuy nhiên, có rất nhiều người đang nghe mà nói, Evie, tôi đồng ý. Nhưng hệ thần kinh của tôi dường như điều khiển mọi thứ. Tôi dường như chỉ bị cuốn đi bởi những điều tốt và xấu. Và tôi thường thổi phồng khi có điều gì xấu xảy ra. Và tôi chỉ, tôi biết những gì bạn nói là đúng, Evie, nhưng làm thế nào tôi có thể đến được đó? Bước một là gì để trở thành người không bị lung lay giữa những thăng trầm của cuộc sống?
    Bạn biết không, tôi ước mọi người cho bản thân mình nhiều tín nhiệm hơn. Như họ đôi khi nghĩ rằng, tôi không, giống như, bạn là như vậy, bạn có nhiều quyền lực và khả năng tự điều chỉnh bản thân hơn bạn nhận ra. Và tôi nghĩ đôi khi câu chuyện bên ngoài là như vậy, ôi, điều này đã xảy ra với bạn, không phải lỗi của bạn hay điều đó đã xảy ra với bạn, không phải lỗi của bạn hoặc người này đã làm điều này với bạn, không phải lỗi của bạn. Và vì vậy, điều xảy ra là câu chuyện mà chúng ta nghe bây giờ là thế giới bên ngoài đang làm bạn thất vọng. Không phải lỗi của bạn. Và vì vậy nếu không phải lỗi của tôi, làm thế nào tôi có thể ổn định nó? Đó là một điều.
    Tôi không nói rằng đó là lỗi của bạn, nhưng tôi nói rằng bạn có khả năng tự điều chỉnh. Xin hãy ngừng lắng nghe tất cả mọi người nói rằng đó không phải là lỗi của bạn. Nó ngoài tầm kiểm soát của bạn. Nó là cái này, cái kia. Mọi thứ luôn bắt đầu và kết thúc với bạn. Nếu bạn có thể giữ được suy nghĩ rằng mọi thứ bắt đầu và kết thúc với tôi. Một, bạn đã ở đó. Hai, trong những khoảnh khắc mà bạn bắt đầu suy diễn bi thảm hoặc cảm thấy mình đi theo hướng đó, hãy dừng lại. Thực sự chỉ cần nói to với chính mình, dừng lại đi. Dừng lại. Tự nói chuyện với chính mình. Như thể gián đoạn suy nghĩ đó. Chỉ cần gián đoạn. Đừng để nó kết thúc. Ngay cả khi bạn đang cảm thấy hạnh phúc với điều gì đó tuyệt vời đang xảy ra, tôi không nói rằng bạn không nên hạnh phúc, nhưng cũng đừng làm điều đó trở nên quá phấn khích. Đừng đi nói cho mọi người, vì khi đó bạn đang kéo bản thân lên. Bạn đang bị ràng buộc bởi điều đó, đúng không? Tôi đang cố gắng nói là đừng trở thành con yo-yo lên xuống như vậy. Cắt bỏ đi. Hãy như, ôi không, chỉ cần tự nói với mình. Có những khoảnh khắc mà tôi, như là tôi thường nói chuyện với chính mình. Tôi, tôi là tiếng nói của tôi. Và vì vậy nếu có những khoảnh khắc mà tôi nghĩ tiếng nói của tôi đang bị át đi, tôi sẽ nói, Này, không, đây là điều mà chúng ta sẽ làm bây giờ. Hãy tự nói chuyện với chính mình. Thật sự là một điều mạnh mẽ khi chỉ cần dừng lại những suy nghĩ, chỉ cần dừng chúng lại và nhận trách nhiệm và nói, đừng suy nghĩ như vậy. Không. Có một người đã từng nói với tôi rằng một trong những điều mà cô ấy thường nói với bản thân là hủy bỏ, hủy bỏ. Khi có một suy nghĩ tiêu cực hoặc điều gì xấu, cô ấy sẽ nói với chính mình, hủy bỏ, hủy bỏ. Tôi đang hủy bỏ suy nghĩ đó to lên. Vì vậy, hãy tìm một điều gì đó để gián đoạn nó. Đó là nơi bạn bắt đầu. Chúng ta không cố gắng làm mọi thứ ngay lập tức. Chúng ta chỉ cố gắng phá vỡ những thói quen này. Và đôi khi, rất thật lòng mà nói, những điều vô nghĩa mà chúng ta phải nuốt trôi, điều đó thực sự khiến chúng ta không thể tự nhận trách nhiệm với bản thân.
    Tôi nghĩ điều thú vị là trong ví dụ hủy bỏ, hủy bỏ là bạn gần như đang nói chuyện với một ai đó và người đó là chính bạn. Và khi bạn nói điều đó, tôi nghĩ rằng niềm tin căn bản mà bạn thể hiện và người ấy đang thể hiện là họ không phải là những suy nghĩ của mình. Nó giống như việc đang nói chuyện với một người khác. Trong khi hầu hết chúng ta trải qua cuộc sống nghĩ rằng những suy nghĩ của chúng ta chính là bản thân chúng ta. Vì vậy, nếu não tôi bắt đầu nghĩ, ôi trời, điều này sẽ đi rất tệ, sau đó nó sẽ xảy ra như thế này và tôi sẽ mất việc. Và bạn nghĩ đó là chính mình và không nghĩ rằng bạn có thể có một cuộc trò chuyện với giọng nói đó. Bạn hiểu ý tôi chứ? Nhưng bạn có thể gián đoạn giọng nói đó. Bạn có khả năng nói dừng lại.
    Tôi nhớ mình đã nói chuyện với Mo Gorda trong podcast và anh ấy nói rằng anh ấy đã đặt tên cho não của mình là Becky để anh ấy có thể làm điều đó. Để anh ấy có thể tách biệt khỏi những suy nghĩ. Và vì vậy anh ấy sẽ nói, Becky, tôi đang có một cuộc trò chuyện với Becky, điều mà tôi nghĩ là khá thông minh. Giờ nghĩ lại thấy cũng không phải là một cách tồi để tách biệt khỏi những suy nghĩ độc hại của bạn. Nói chuyện với chính mình về các vấn đề thực sự là tốt. Ngay cả trong việc, trở lại ngay cả trong huấn luyện, khi chúng tôi phải đối mặt với các tình huống, họ sẽ đơn giản hóa mọi thứ như trong một số tình huống, như, Này, bước một, cái này, bước hai, cái này, bước ba, cái này, hoặc họ sẽ tạo ra các từ viết tắt. Như, bạn biết đấy, tôi sẽ tạo một cái ví dụ vì không nghĩ ra được cái nào, như dừng lại, mục tiêu, di chuyển, thay đổi. Và họ sẽ dạy bạn hãy nói những điều đó với chính mình khi bạn đang ở trong tình huống căng thẳng này. Như nếu họ tạo ra, như họ sẽ tạo ra các tình huống mà có sự bùng nổ, tấn công, được rồi, hãy tự nói với chính mình. Và thực sự khi chúng tôi thực hiện, hãy nói rằng một tình huống trong Beltsville và chúng tôi sẽ bị phục kích, họ tạo ra một hệ thống nơi họ phục kích chúng tôi. Được rồi, hãy tự chiến đấu ra khỏi nó. Họ làm vậy vì bạn đang bị quá tải với căng thẳng của những gì đang xảy ra. Và ngay cả khi bạn biết đó là huấn luyện, bạn không muốn trông giống như bạn không biết mình đang làm gì. Bạn muốn làm tốt công việc. Và đôi khi ngay cả khi đó là huấn luyện, cơ thể không biết đó là huấn luyện và nghĩ rằng đó là cuộc sống thực. Có những khoảnh khắc và thực sự như bạn sẽ ở trong các tình huống chiến thuật này và bạn sẽ nói chuyện với chính mình trong đầu và đôi khi bạn có thể làm điều ấy ngay cả khi nói to, dừng lại, thay đổi, di chuyển, mục tiêu, di chuyển, mục tiêu, lấy… bạn biết đấy, vì vậy tôi đang đưa ra một ví dụ giả thuyết, nhưng khả năng nói chuyện với chính mình qua các chuyển động cũng là một điều rất mạnh mẽ. Nó có thể dừng lại như thế này, lượng lớn những hỗn độn trong đầu bạn và làm rõ nó đi. Vì vậy, tôi thực sự đã học điều đó trong huấn luyện và họ đã dạy chúng tôi như những từ và câu chiến thuật, những điều để nói với chính mình để giúp chúng tôi đi qua các vấn đề một cách thói quen. Kinesis, cứ di chuyển, tiếp tục di chuyển qua vấn đề.
    Tuy nhiên, có một yếu tố trong những gì bạn vừa nói gây ra một câu hỏi khác, đó là có một lý do mà họ đã thực hiện bùng nổ trong huấn luyện, vì họ đang cố gắng giả lập hoàn toàn và đưa bạn trải qua các ví dụ thực tế mà bạn sẽ phải đối mặt để phát triển một chút sức đề kháng. Và tôi đang nghĩ rằng, bạn biết đấy, chúng ta có thể nói về các chiến thuật, mẹo và thủ thuật để làm điều này bao nhiêu cũng được, nhưng bạn thực sự phải trải qua để có thể đối phó với nó. Đó giống như bản chất của huấn luyện mà bạn đã mô tả. Vậy có phải không có một yếu tố trong tất cả những gì chúng ta đang nói ở đây rằng, thật không may, bạn sẽ phải trải qua một số điều khó khăn trong cuộc sống để phát triển lớp da dày hơn không?
    Bởi vì ngay cả khi tôi nghĩ về sự nghiệp và công việc kinh doanh của mình, tôi nghĩ rằng nếu tôi đã nghe trên một podcast có ai đó nói với tôi, “Ôi, khi những điều tồi tệ xảy ra, hãy cứ giữ bình tĩnh,” tôi không nghĩ điều đó sẽ đủ để chuẩn bị cho tôi đối mặt với thực tế của tình huống khi bạn có, chẳng hạn, 500 nhân viên và bạn phải trả lương cho họ vào ngày mai, và bạn nhìn vào tài khoản ngân hàng và thấy số dư là zero. Và bạn có khách hàng gửi email cho bạn, phàn nàn về điều này hay điều kia, hay bất kỳ điều gì, khi công ty chúng tôi bị hack trong những ngày đầu và tất cả các khách hàng của tôi, những khách hàng lớn nhất trên thế giới, những thương hiệu lớn nhất trên thế giới, đều nhận được email lạm dụng cá nhân hóa về diện mạo của họ vào lúc ba giờ sáng. Đó dường như là từ email của đối tác kinh doanh của tôi. Nó rõ ràng dự định gửi tới một đồng nghiệp của tôi, nhưng tôi lại vô tình nhận được. Đánh thức tôi vào sáng hôm đó khi tôi 23, 24 tuổi. Thực sự không có từ ngữ nào có thể chuẩn bị cho tôi về điều đó. Nhưng vì tôi đã trải qua, tôi có thể vượt qua điều đó lần nữa. Và tôi tự hỏi có bao nhiêu trong số này thực sự trong cuộc sống. Bạn sẽ phải trải qua một số điều khó khăn vì bạn đã trải qua những điều khó khăn.
    Bạn phải trải qua nó. Không có ngoại lệ nào cả. Bạn sẽ làm việc rất chăm chỉ để tránh điều đó, nhưng thực tế chỉ làm bạn trở nên sợ hãi và yếu đuối hơn. Thực tế là, nó sẽ xảy ra và hãy chấp nhận điều đó. Chúng ta giảm thiểu càng nhiều càng tốt thông qua vòng tròn người mà chúng ta chọn làm bạn, những gì chúng ta chọn để bao quanh mình. Chúng ta hiểu điều đó, đúng không? Áo giáp chống đạn chỉ có thể bảo vệ một phần cơ thể của chúng ta. Và sau đó, chúng ta hiểu rằng chúng ta dễ bị tổn thương ở những khía cạnh khác. Và bạn sẽ phải trải qua điều đó. Ngay cả là một người mẹ, một trong những điều mà tôi muốn là trao cho con gái mình công cụ tốt nhất để có thể giải quyết vấn đề. Và không chỉ là cảm nhận sự căng thẳng. Mà còn có khả năng, khi bạn đối phó với một tình huống như vậy, bạn không thể chỉ ngồi im và bị tê liệt bởi nó. Bạn phải phản ứng với điều này. Và bạn học cách đối phó. Bạn học các kỹ năng và chiến lược đối phó. Bạn đang học cách giải quyết vấn đề. Cách duy nhất để bạn học cách giải quyết vấn đề là khi bạn đối mặt với một vấn đề. Nếu mọi thứ đều không có vấn đề gì, bạn sẽ không biết cách giải quyết vấn đề. Vì vậy, một trong những điều tôi đảm bảo với con gái mình, thậm chí khi con bé còn rất nhỏ, là tôi sẽ quan sát những khoảnh khắc khi bé cảm thấy thất vọng. Giả sử bé đang cố gắng trèo lên giường. Tôi sẽ để bé, miễn là điều đó an toàn, tôi sẽ để bé cảm thấy thất vọng và khóc và la lên cho đến khi bé trèo lên giường. Tôi đã thấy bé làm điều đó. Tôi biết bé có thể làm được. Vì vậy, tôi sẽ nói với bé, tôi sẽ nói, hãy giải quyết vấn đề. Có những điều nhỏ mà chúng ta có thể làm trong cuộc sống để cho phép mình học cách giải quyết vấn đề. Không có ai có thể tránh né vấn đề. Không có ai có thể tránh né khó khăn. Không ai có thể tránh né chấn thương hay bi kịch. Không có ngoại lệ nào cả. Khi bạn, tôi nghĩ khi bạn chấp nhận điều đó, bạn sẽ ổn, nhưng khi bạn không thể chấp nhận điều đó và bạn nghĩ rằng cuộc sống đơn giản là tồi tệ với bạn. Cuộc sống đang trêu chọc tôi. Cuộc sống của tôi thật khó khăn. Cuộc sống của tôi chỉ là vậy, bạn biết đấy, bạn không đặc biệt đến vậy. Tôi vừa thực hiện Ted Talk thứ hai của mình và tôi đã nói về sáu yếu tố cản trở chúng ta, cản trở mọi người. Nó dựa trên tất cả các người cố vấn mà tôi đã làm, hàng trăm người, điều này xảy ra sau khi tôi viết cuốn sách của mình khi mọi người bắt đầu viết thư cho tôi. Và một trong những điều lớn nhất cản trở mọi người là ý tưởng rằng tôi là người đặc biệt. Tôi đặc biệt ở chỗ vấn đề của tôi là đặc biệt. Nỗi đau của tôi là đặc biệt. Tôi thật độc nhất. Không ai biết những gì tôi đang trải qua. Vì vậy, khi mọi thứ xung quanh tôi, nếu tôi đặc biệt như vậy hoặc tôi không thể tìm ra cách giải quyết vấn đề của mình vì tôi không giống như mọi người khác. Và khi bạn làm như vậy, khi bạn có câu chuyện tự nhủ rằng bạn là người đặc biệt như vậy, bạn đang tự nói với mình, tôi là người cô đơn trên thế giới này vì tôi là người đặc biệt. Không ai có thể biết những gì tôi đang trải qua hoặc đang đấu tranh với. Thực tế là khi tôi nói chuyện với mọi người và bạn đưa ra giải pháp, họ sẽ nói: “Không, không, không, điều này không hữu ích cho tôi vì lý do này hoặc lý do khác.” Thực sự luôn là như vậy, và tôi sẽ nói với họ, tôi nói điều này với tất cả tình yêu trong trái tim tôi. Bạn không đặc biệt đến vậy. Nếu bạn nhận ra điều đó, thì bạn sẽ nhận ra rằng bạn không đơn độc trên thế giới này trong những điều đó. Những điều này không chỉ xảy ra với bạn và họ là sự an ủi. Bạn biết đấy, sau ngày 11 tháng 9, tôi đã sống sót qua ngày đó. Tôi là một trong những người phản ứng đầu tiên ở đó. Tôi không thích sử dụng từ sống sót. Tôi đã ở đó. Tôi đã sống qua nó. Mọi người hỏi tôi, bạn biết đấy, bạn đã đối phó với hậu quả như thế nào? Bởi vì, bạn thấy đấy, bạn đang chứng kiến hàng ngàn người chết. Bạn gần như đã tự mình chết.
    Xin lỗi, chỉ để dừng lại ở đó vì đó là một điểm quan trọng đối với tôi. Tại sao bạn không thích sử dụng từ sống sót?
    Tôi thích nói là đã sống qua.
    Tại sao?
    Vì sống sót, với tôi, có ý nghĩa tiêu cực. Nó không mạnh mẽ như vậy. Tôi không thích điều đó. Đối với tôi, tôi đã sống qua. Sống sót có nghĩa là, điều này đã xảy ra và đây là cảm giác của tôi vì tôi… tôi đang cố gắng diễn đạt điều đó. Nó giống như tôi, tôi sống sót qua điều đó.
    Nó giống như, không, tôi, tôi tiến bộ qua đó. Tôi sống qua điều đó. Tôi phát triển qua điều đó. Sống sót làm tôi nghĩ rằng tôi chỉ vừa mới thoát ra, mà về mặt kỹ thuật tôi cũng đã làm như vậy, nhưng tôi không quan tâm. Nhưng một trong những điều giúp tôi vượt qua điều đó, khi mọi người, bạn biết đấy, khi chúng tôi trải qua sự chấn thương, như bạn chứng kiến, thực sự bạn đang chứng kiến. Tôi đã thấy hàng ngàn người chết, những người nhảy xuống, và bạn không thể làm gì cả. Bạn đã cố gắng. Chúng tôi đã cố gắng. Tôi đã cố gắng. Rồi sau đó, chúng tôi đã có các nỗ lực tìm kiếm, dọn dẹp và cứu hộ. Và tôi sẽ nói với bạn rằng một trong những điều đã giúp tôi vượt qua điều đó đến mức tôi hầu như không phải đối mặt với bất kỳ loại hậu quả thực sự nào, như PTSD hay bất cứ điều gì như vậy.
    Tôi không nói rằng tôi không có bất cứ điều gì, mà điều đã giúp tôi vượt qua là tôi không đặc biệt đến vậy. Tôi không cô đơn trong điều đó. Khi bạn biết rằng bạn không đơn độc trong thế giới này, bạn có thể vượt qua mọi thứ. Nhưng khi bạn tự nói với bản thân rằng bạn là người độc nhất và những gì đang xảy ra với bạn chỉ xảy ra với bạn, thì tất cả nỗi đau của bạn đều đặc biệt. Tất cả vấn đề của bạn đều đặc biệt. Chấn thương của bạn rất đặc biệt. Và rồi không ai có thể giúp bạn vì chỉ có bạn đang trải qua điều đó. Điều đó thật cô đơn. Và đó chính là sự chuyển biến tâm lý khi bạn có thể nghe những câu chuyện của người khác hoặc thấy những gì người khác đang trải qua. Và điều đó giúp kéo bạn vượt qua những khó khăn của mình. Tôi sẽ nói với bạn rằng việc tôi không đặc biệt đã giúp tôi vượt qua rất nhiều.
    Tôi có thể thấy điều đó trên gương mặt của bạn khi bạn nói. Và điều đó khiến tôi thắc mắc tại sao điều này lại cá nhân như vậy.
    Bởi vì tôi không đặc biệt. Và tôi nghĩ, tôi không biết. Tôi nghĩ đó là một bất lợi khi mọi người nghĩ rằng họ đặc biệt như vậy. Tôi nghĩ điều đó khiến bạn tụt dốc.
    Có một câu chuyện nào đó ở đây mà bạn không nói với tôi, tôi cảm thấy như vậy.
    Tôi không nghĩ đó là một câu chuyện. Tất cả chúng ta đều nghĩ rằng mình là mặt trời, đúng không? Và mọi thứ đều xoay quanh chúng ta. Và khi bạn ở trong trạng thái đó, khi bạn nghĩ rằng bạn đặc biệt, bạn tự phân tích, bạn đi sâu vào bên trong hơn. Và bạn có lẽ sẽ nói, ồ, điều đó tốt, Evie. Có thật sự tốt cho tôi khi ngồi và phân tích mọi chuyện diễn ra trong cuộc sống của tôi không? Hay khi tôi phân tích quá nhiều, tôi đánh giá quá mức, tôi chỉ tập trung vào bản thân mình. Bạn có biết điều đó thực sự gây ra gì không? Nó khiến bạn có tỷ lệ lo âu cao hơn và tỷ lệ trầm cảm cao hơn. Bởi vì tôi quá tập trung vào bản thân. Khi tôi nói bạn không đặc biệt, tôi không có ý rằng bạn kiêu ngạo hay tự phụ hay chỉ chăm chăm vào bản thân. Ý tôi là bạn quá tập trung vào bản thân nên thế giới bên ngoài mờ nhạt. Và chỉ còn bạn và những gì bạn đang đối phó. Làm thế nào bạn có thể thoát khỏi điều đó? Đó là một trạng thái tâm lý rất khó để thoát ra.
    Theo bạn, tại sao họ lại ở trong trạng thái đó?
    Tôi không nghĩ rằng họ nhận ra rằng họ đang ở trong trạng thái đó. Họ không nghe. Đôi khi bạn có thể nói chuyện với người khác nhưng họ không chú ý đến bạn.
    Tại sao họ không muốn lắng nghe? Tại sao họ không nghe?
    Bởi vì họ không nghĩ rằng có gì sai trái. Hoặc đôi khi họ sẽ nhìn bạn và nói, ồ, bạn là bạn. Bạn không biết tôi đang trải qua điều gì. Hoặc bạn không nhận ra, có một điều, bạn và tôi đang nói về những thứ từ một nơi mà chúng ta cố gắng hiểu một cách khách quan, chúng ta không muốn sống như vậy, chúng ta muốn hiểu nó để có thể chia sẻ với người khác. Nhưng những người duy nhất sẽ tiếp nhận điều đó là những người xem podcast này và muốn làm điều đó. Và ngay cả khi họ xem điều này, họ sẽ chọn lọc những phần phù hợp với họ hoặc những phần của podcast này phù hợp với câu chuyện mà họ tự kể cho chính mình. Có đúng không? Và tôi đã đọc một điều gì đó trong lễ Giáng sinh, điều này thực sự nằm trong tâm trí tôi. Và tôi nghĩ đó là một phần lý do tại sao tôi rất quan tâm đến chủ đề này. Nó có tên là can đảm để bị ghét. Và trong chương mở đầu của cuốn sách, nó đối mặt với việc này, đó là một đứa trẻ cơ bản đang tranh luận với một nhà triết học. Và đứa trẻ đang nói với nhà triết học điều mà chúng ta đã nói. Không, tôi là nạn nhân của cuộc đời mình, những điều xảy ra với tôi, chấn thương của tôi, đây là cách mà tôi là. Và tôi không tin rằng tôi có thể thay đổi, và nhà triết học đang lập luận với đứa trẻ rằng bạn thực sự có thể thay đổi và thật sự, như là, cái mà nhà triết học cuối cùng đã nói với đứa trẻ, điều này đã khiến tôi mất nhiều thời gian suy nghĩ và vẫn đang khiến tôi suy nghĩ một chút, đó là ý tưởng rằng những gì đã xảy ra với chúng ta không xác định cuộc sống của chúng ta. Nhưng chúng ta sử dụng những gì đã xảy ra với chúng ta để đạt được một mục tiêu mà chúng ta có hôm nay. Bây giờ, để đưa điều này vào một ví dụ thực tiễn, nếu tôi là một đứa trẻ 27 tuổi, và tôi vẫn ở trong tầng hầm của mẹ tôi, và tôi không ra ngoài tìm việc làm, tôi có thể nói, ừ, tôi muốn có một công việc. Nhưng thực sự thì việc ở trong tầng hầm của mẹ tôi lại đang phục vụ tôi theo một cách nào đó. Và có thể nó có vẻ tự hủy hoại đối với ai đó nhìn vào. Nhưng mẹ tôi đang mang thức ăn cho tôi. Cuối cùng mẹ tôi cũng chú ý đến tôi. Nếu tôi thay đổi, tôi sẽ mất đi sự đồng cảm. Nếu tôi thay đổi, tôi sẽ mất đi sự chú ý. Và thực ra sự chú ý này đã trở nên hơi nghiện. Sự đồng cảm này, trạng thái nạn nhân này đã trở nên hơi nghiện đối với tôi theo một cách mà tôi thậm chí không nhận ra, theo một cách mà thực ra đang tự phá hoại tôi trong ngắn hạn và dài hạn. Nhưng ở một cấp độ tiềm thức nào đó, tôi thực sự như đang nghiện nỗi đau và sự khổ sở của mình. Và thật buồn cười vì khi tôi, vì vậy tôi đã đọc cuốn sách và rồi tôi bắt đầu viết vì tôi thích đọc những điều và cố gắng viết chúng theo cách của riêng tôi. Và tôi bắt đầu nghĩ về một người trong cuộc sống của mình. Và thực sự, đó là, tôi cuối cùng đã hiểu được cá nhân này trong cuộc sống của tôi người đã ở trong cuộc sống của tôi một thời gian dài, người mà khi bạn nhìn vào hành động, bạn sẽ thấy, họ đang hủy hoại cuộc sống của chính mình. Nhưng khi bạn đi sâu vào danh tính của họ, việc trở thành một nạn nhân anh hùng là tất cả đối với họ. Thực ra, nếu người này bước vào căn phòng này ngay bây giờ và tự giới thiệu bản thân, sẽ mất 60 giây để họ đến với một câu chuyện về việc họ đã bị đối xử tồi tệ và họ đã vượt qua điều đó như thế nào. Nhưng điều này có nghĩa là sự giúp đỡ, quyết định tốt đã luôn phải thứ yếu so với việc bảo vệ câu chuyện này rằng họ là nạn nhân. Và thật sự xin lỗi vì đã lan man một chút, có một thời điểm họ là nạn nhân. Có một thời điểm một cách khách quan, họ đã trải qua một số điều thật sự khủng khiếp. Nhưng kẻ săn mồi đã đi rồi. Vì vậy bây giờ họ đang tìm kiếm một kẻ săn mồi. Và điều đó đã hủy hoại toàn bộ cuộc sống của họ. Nó đã hủy hoại ngôi nhà, gia đình, tài chính của họ, vì ngay cả khi những điều tốt đẹp đến, những người tốt đến, họ tìm ra cách để biến người này thành một kẻ săn mồi. Và họ tìm ra cách để biến họ thành nạn nhân anh hùng.
    Và vì vậy, nó thực sự đã khiến tôi nhìn nhận lại về cả những chấn thương của chính mình và những câu chuyện mà tôi kể về bản thân như một nhân vật anh hùng. Tôi tự hỏi, có thể nào tôi đang sử dụng những gì đã xảy ra với mình để phục vụ cho một mục tiêu mà tôi có trong ngày hôm nay, đó là thể hiện với thế giới rằng tôi đang lấp đầy khoảng trống. Bất cứ điều gì mang lại cho tôi sự công nhận và, bạn biết đấy, sự củng cố từ mọi người. Vì vậy, nó khiến tôi nhớ đến một chút về rối loạn kịch tính, nơi mà bạn giả vờ là mình đang bị bệnh. Đó là một trong những rối loạn mà bạn giả vờ hoặc là mình bị bệnh hoặc là con cái bạn bị bệnh. Bởi vì khi bạn làm như vậy, bạn sẽ nhận được rất nhiều sự chú ý. Và nếu tôi là nạn nhân của một điều gì đó hoặc tôi đang trải qua một thứ gì đó, bạn có ổn không? Bạn có cần gì không? Và điều đó thật sự nuôi dưỡng sự chú ý này, trong khi mọi thứ đều ổn. Khi tất cả điều đó biến mất. Vì vậy, tôi nghĩ rằng tất cả những điều này, nó thể hiện rằng con người, tôi nghĩ rằng có rất nhiều điều khác nhau. Người ta cảm thấy thoải mái. Họ không muốn thoát ra khỏi nó. Họ không nghĩ rằng có điều gì sai trái. Nó phục vụ họ. Không có gì sai với cuộc sống của tôi. Ai mà có thể nói cho tôi điều đó? Nó giống như tất cả những lớp khác nhau. Và khi đó là những người gần gũi với chúng ta, việc đó thật khó khăn. Và tôi chỉ chấp nhận rằng có hai điều. Ai là tôi để nói với người khác cách sống? Vì vậy, nếu họ nghĩ rằng đó là cách cuộc sống của họ cần phải như vậy, tôi cũng có chút, tôi không đặc biệt đến vậy. Vậy ai là tôi để nói với bạn rằng bạn nên sống theo cách này? Có một chút, hoặc nhiều hơn, hãy để mọi người sống theo cách họ muốn sống. Nó khiến tôi nhớ đến điều bạn đã nói trước đó về danh tính. Và tôi đang nghĩ đến điều gì đó mà tôi đã đọc gần đây nói rằng, “Chỉ những người hiệu quả mới đi đến những nỗ lực lớn để phá hủy mọi thứ, bao gồm cả bản thân mình, trước khi họ dám chỉnh sửa danh tính của chính mình.” Có một yếu tố thực sự trong đó. Bạn đang nói về danh tính và tư duy công cụ. Và tôi tự hỏi có hay không một rủi ro thực sự trong việc phát triển danh tính vì bạn có một danh tính bây giờ. Nhân viên mật vụ, NYPD, người phụ nữ mạnh mẽ, không nhượng bộ, nói lên thực tế. Vâng, bạn biết đấy, trong bối cảnh danh tính, tư duy danh tính, nếu chúng ta quay lại, đó là tư duy tôi đặc biệt. Tôi đang trong trạng thái cảm xúc, tôi đặc biệt. Đó là tư duy danh tính. Đó là cách bạn biết khi bạn đang nói chuyện với ai đó, nếu họ đang theo hướng công cụ hay danh tính. Nếu họ công cụ, họ có mục tiêu cụ thể, họ đang di chuyển, họ đang cố gắng giải quyết vấn đề. Nếu họ là danh tính, họ bị kẹt lại, họ đang cảm xúc, tôi không thể tin điều này, tôi không thể tin rằng cái này đang xảy ra với tôi. Vì vậy, với điều đó, khi bạn có thể tìm ra người nào đó đang ở trong tư duy nào, thì bạn có thể nói chuyện với họ, nhưng bạn nói chuyện với họ ở tư duy mà họ đang ở. Nếu ai đó là người công cụ, tôi sẽ biết đây là người chỉ cần, “Nói cho tôi biết tôi phải làm gì.” Chỉ cần đi thẳng vào vấn đề. Tôi chỉ muốn cái này, cái này và cái này. Không có cảm xúc, không có chuyện gì liên quan, không có sự xúc động. Danh tính của ai đó, đúng không? Họ là, nó là về họ, về cách nó ảnh hưởng đến họ. Thường thì, một lần nữa, khi chúng ta rất tập trung vào bản thân, mức độ trầm cảm cao hơn, lo âu cao hơn, vì chúng ta đang phân tích mọi thứ quá mức, chúng ta đang ở trong trạng thái cảm xúc. Vì vậy, khi ai đó ở đó, tốt cho bạn khi biết, bởi vì bạn biết rằng trong khoảnh khắc đó, họ không nghe những gì tôi đang nói. Họ bị kẹt lại trong không gian của họ. Bây giờ, nếu tôi muốn tiến về phía trước trong cuộc trò chuyện, giả sử họ làm việc cho tôi, tôi sẽ ngồi lắng nghe họ, để họ có thể trút bỏ điều gì đó đến một điểm nào đó để đưa họ đến nơi tôi cần họ đến, hoặc để họ đạt được tư duy công cụ này. Như một cơ quan như Dịch vụ Mật vụ Hoa Kỳ, nó rất công cụ. Không ai muốn nghe bạn phàn nàn, “Hoàn thành điều này, sửa điều này, làm điều này,” vì họ thực sự không có sự xa xỉ để ở như vậy, vì nếu bạn như vậy, người ta sẽ chết. Giống như bạn phải, bạn phải tiếp tục. Nhưng nếu danh tính của bạn và nơi mà bạn thực sự muốn người khác hiểu bạn, tôi không nói rằng chúng ta không ghé thăm vùng đất danh tính một lần trong khi, nhưng nó cũng không phải là một nơi tốt để sống, vì bạn quá tập trung vào bản thân đến nỗi bạn không thể hoạt động. Đó là tôi, tôi, tôi, tôi, tôi. Nhưng nếu bạn có thể làm chủ điều này, mà bạn có thể dễ dàng làm khi bạn nói chuyện với mọi người, bạn sẽ biết rằng người đó là công cụ. Họ chỉ cần X, Y và Z, danh tính của người đó. Người bạn của bạn là danh tính. Vấn đề với họ là danh tính của họ hầu như luôn luôn. Đó là lúc nó trở thành vấn đề. Tôi có sự đồng cảm và thông cảm lớn, vì bản năng phòng vệ có thể trở thành tính cách của ai đó, đặc biệt là nếu ở độ tuổi trẻ, phòng vệ là sự sống còn của họ. Bạn có biết điều gì thú vị không? Tạp chí Harvard Business Review đã thực hiện một nghiên cứu về điều này. Họ đã viết về điều này. Bạn có biết rằng càng nhiều thứ bạn trải qua, bạn càng ít sự đồng cảm hơn không, vì vậy bạn sẽ nghĩ rằng, hãy nói rằng bạn đã trải qua những khó khăn của mình, bạn sẽ nghĩ rằng vì bạn đã trải qua những điều đó, bạn sẽ có nhiều sự đồng cảm hơn. Nhưng khi bạn thăng tiến trong bậc, thực ra bạn có ít sự đồng cảm hơn, vì bạn đã trải qua nó, bạn đã vượt qua nó, và bạn kiểu nhìn mọi người như, “Có thể làm ơn tự lo liệu đi không?” Vâng. Và nếu bạn nghĩ về điều đó, nó rất hợp lý, vì nó giống như, “Vượt qua điều này. Tôi đã vượt qua điều này.” Trong khi nếu bạn đang đối phó với ai đó chưa trải qua điều đó, hoặc ở vị trí thấp hơn trong công việc, họ có nhiều sự đồng cảm hơn, bởi vì cũng hãy nghĩ về điều này, khi bạn lên cao trong công việc, bạn đang đối phó với nhiều người hơn. Bạn không có không gian hoặc khối lượng nhận thức để đối phó với tất cả những thứ của mọi người, do đó đôi khi khi mọi người đến với tôi, “Sếp của tôi, sếp của tôi,” và phản ứng của tôi là, “Bạn có biết sếp của bạn đang phải xử lý bao nhiêu không? Không phải họ là một kẻ xấu. Họ là người công cụ. Họ chỉ đang cố gắng hoàn thành công việc. Và bạn, ở vị trí của bạn, kiểu thấp hơn trong hệ thống, bạn không đang phải xử lý quá nhiều, đang cố gắng điều phối quá nhiều, vì vậy bạn đang tìm kiếm nhiều sự đồng cảm hơn. Bạn có nhiều không gian hơn, nhiều thời gian hơn. Người này đang ở đây. Họ đang cố gắng giữ con tàu không chìm.”
    Dưới đây là bản dịch của đoạn văn trên sang tiếng Việt:
    Đó là điều mà nhiều người đôi khi cảm thấy lạc lối với cấp trên của họ. Thú vị là, tôi nhận thấy rằng, đối với bản thân, tôi cố gắng có sự đồng cảm, nhưng có những lúc bạn cảm thấy, “Trời ơi, bạn muốn kiểm soát mọi thứ bên trong, nhưng có những lúc bạn lại nghĩ, “Chúng ta có thể làm tốt hơn không?” Thực sự không phải là một vấn đề lớn.” Tôi đã đầu tư hơn một triệu bảng vào công ty này, Perfected, và họ cũng là một nhà tài trợ cho podcast này. Tôi đã chuyển sang sử dụng Matcher như nguồn năng lượng chính, và đây chính là nơi Perfected xuất hiện. Họ có các loại bột matcha, đồ uống matcha, các viên nang và tất cả những thứ này giúp tôi tập trung suốt một ngày ghi hình rất dài, bất kể chuyện gì đang xảy ra. Đội ngũ của họ rất chú trọng đến chất lượng, đó là lý do tại sao họ nhập khẩu matcha từ Nhật Bản với chất lượng nghi lễ. Vì vậy, khi mọi người nói với tôi rằng họ không thích vị của matcha, tôi đoán rằng họ chưa thử Perfected. Khác với matcha kém chất lượng có vị đắng, vị cỏ, Perfected thì mịn màng và tự nhiên ngọt ngào. Và không biết điều đó, bạn có thể đã là khách hàng của Perfected nếu bạn mua matcha ở những nơi như Blank Street hoặc Joe in the Juice. Nhưng bây giờ, bạn có thể tự làm ở nhà. Hãy thử nó, và chúng ta sẽ xem bạn có thực sự không thích matcha. Vậy đây là điều tôi sẽ làm. Tôi sẽ giảm giá 40% cho matcha của chúng tôi nếu bạn thử hôm nay. Hãy vào trang perfected.com và sử dụng mã DIARY40 khi thanh toán. Hoặc nếu bạn ở trong một siêu thị, bạn có thể mua ở Tesco hoặc Holland & Barrett, hoặc ở Hà Lan tại Albert Heijn. Còn những ai ở Mỹ, bạn có thể mua trên Amazon.
    Tôi muốn nói về một điều mà chúng ta đều cần phải coi trọng, đó là an ninh mạng. Bất kể bạn là người sáng lập lần đầu đang phải đối mặt với cuộc kiểm toán đầu tiên hay là một chuyên gia dày dạn đã trải qua tất cả, việc duy trì tuân thủ quy định ngày càng trở nên quan trọng hơn và phức tạp hơn, tôi phải thừa nhận. Đó là lý do mà Vanta xuất hiện, họ là một nhà tài trợ của podcast này. Vanta giúp loại bỏ những đau đầu liên quan đến việc tuân thủ an ninh, tự động hóa quy trình tẻ nhạt nhưng cần thiết để chứng minh rằng doanh nghiệp của bạn an toàn trong hơn 35 tiêu chuẩn như SOC2, ISO 27001. Tổ chức quy trình công việc của bạn, trả lời câu hỏi an ninh nhanh gấp năm lần và bảo vệ doanh nghiệp của bạn mà không bị phân tâm khỏi tăng trưởng.
    Và đây thực sự là một phần quan trọng của điều này. Một tài liệu mới từ IDC cho thấy các công ty sử dụng Vanta tiết kiệm hơn 535,000 USD mỗi năm, và nó sẽ hoàn vốn chỉ trong ba tháng. Trong một khoảng thời gian giới hạn, cộng đồng của tôi được giảm giá 1,000 USD khi sử dụng Vanta tại Vanta.com/Steven. Trong cuộc trò chuyện trước đó của chúng ta, thật thú vị, khoảnh khắc được xem lại nhiều nhất trong cuộc nói chuyện là khi bạn nói về nguy cơ của việc trở thành nạn nhân. Tôi nghĩ rằng hầu hết mọi người không muốn ở đó nữa. Hầu hết mọi người sẽ xem podcast này hoặc xem những điều tương tự. Họ đang cố gắng rất nhiều và họ muốn làm tốt hơn. Tôi thực sự tin điều đó. Và tôi nghĩ đó là lý do tại sao một khoảnh khắc như vậy lại quan trọng, bởi vì họ nói, “Tôi không muốn ở đây nữa. Chỉ cần giúp tôi thoát ra khỏi đây.” Tôi tôn trọng điều đó vì họ đang cố gắng. Họ đang cố gắng rất nhiều trong khi so với những người chỉ như, “Tôi đã bỏ cuộc.” Và điều đó thực sự nói lên nhiều điều về những người chỉ muốn nói rằng, “Tôi biết điều này không hiệu quả. Đây không phải nơi tôi muốn sống. Đây không phải nơi tôi muốn ở. Và nó không giúp tôi tiến bộ trong cuộc sống.”
    Một lần nữa, tôi sống theo tín điều này. Nếu tôi ra đi vào ngày mai, tôi cũng thấy bình thường. Và điều đó luôn mang lại sự đúng đắn cho tôi. Nếu bạn sống theo cách mà bạn nói, “Tôi đã làm hoặc cố gắng làm những điều này,” thì bạn đã sống một cuộc sống đầy đủ. Nhưng việc trở thành nạn nhân ngăn bạn sống một cuộc sống trọn vẹn. Nếu mọi người đều đang làm tổn thương bạn, nếu mọi người đều đang tìm cách gây rắc rối cho bạn, nếu mọi người đang làm điều gì đó với bạn, nếu ai ai cũng đang làm tổn thương bạn, thì làm thế nào bạn sống một cuộc sống trọn vẹn? Nếu bạn đang đấu tranh với mọi người hoặc phẫn nộ với mọi người vì họ không tôn trọng bạn. Họ không cung cấp cho bạn những gì bạn cần. Họ không xác nhận điều này hay điều kia. Bạn sẽ làm gì để có thể hoàn thành bất cứ điều gì? Làm thế nào bạn có thể trở thành người có ảnh hưởng? Điều đó không có nghĩa là bạn phải trở thành CEO hoặc một đặc vụ. Không có nghĩa là bạn cần phải là bất cứ điều gì tương tự. Đó là bất cứ điều gì liên quan đến hành trình của bạn. Làm thế nào bạn có thể đạt được điều đó nếu bạn dễ dàng bị phân tâm bởi tất cả những điều vô nghĩa này? Ai nói rằng bạn phải được mọi người tôn trọng? Thật tuyệt. Tôi hoan nghênh điều đó, nhưng tôi sẽ không luôn nhận được sự tôn trọng. Tôi có thể ngồi và hoàn thành mọi thứ. Tôi sẽ tôn trọng bạn. Tôi sẽ tử tế với bạn. Tôi sẽ giao những thứ của mình đúng thời gian. Tôi sẽ xuất hiện đúng giờ. Tôi sẽ làm tất cả những điều này. Đánh dấu tất cả những dấu hiệu đó. Nhưng vẫn không có đảm bảo rằng bạn sẽ cho tôi điều đó. Tôi biết tôi từng là một cảnh sát, một đặc vụ. Tôi không phải lúc nào cũng nhận được điều đó. Tôi như, tôi hy vọng tôi sẽ nhận được, nhưng tôi không cần nó, nhưng chúng tôi nói với mọi người rằng bạn cần điều này. Ai nói ai? Ai nói rằng tôi cần sự tôn trọng của mọi người? Ai? Và tôi có quyền gì để yêu cầu điều đó? Ai nói rằng tôi cần mọi người thích tôi? Tôi không muốn mọi người không thích tôi. Tôi sẽ không làm những điều để khiến mọi người không thích tôi, nhưng tôi cũng nhận ra rằng, tôi không thể điều khiển con thuyền của mình như thế. Và đồng thời, nếu bạn dừng lại và suy nghĩ về điều đó, khi mọi người nói oh, hãy khiến mọi người thích bạn, hãy duyên dáng. Dừng lại. Bạn đang làm điều đó cho ai? Bạn. Bạn không thực sự quan tâm đến người khác. Đó là tôi. Tôi muốn bạn thích tôi. Tôi muốn bạn nghĩ tôi duyên dáng, trở về với tôi. Tôi, tôi, tôi, tôi, tôi. Tại sao không có một ít bớt tôi đi và nhiều hơn là làm thế nào tôi có thể phục vụ người này? Làm thế nào tôi có thể giúp người này? Làm thế nào tôi có thể rộng lượng hơn, rộng lượng với người khác? Làm thế nào tôi có thể cho nhiều hơn thay vì chỉ lấy để tôi cảm thấy thỏa mãn? Tất cả đều xoay quanh tôi và sự thỏa mãn của tôi, danh tính của tôi. Tôi sẽ đi đâu? Tôi, tôi, tôi. Tôi nghĩ chúng ta cần bớt điều đó lại một chút. Và tại sao không phải là chúng ta, chúng ta, chúng ta? Tại sao không hỏi làm thế nào tôi có thể giúp đỡ những người khác? Làm thế nào tôi có thể phục vụ? Làm thế nào tôi có thể chân thực? Và cuối cùng, tất cả đều liên quan đến việc cho tôi những mẹo để mọi người thích tôi.
    Xin cho tôi những mẹo để tôi trở thành người thông minh nhất trong phòng. Nếu tôi là người thông minh nhất trong phòng, Stephen, tôi đang gặp rắc rối. Tôi muốn trở thành người ngốc nhất. Bởi vì như vậy tôi sẽ không học được gì từ những người khác. Và ai có thể nghĩ tôi lại như vậy. Tại sao bạn lại muốn điều đó? Bạn biết đấy, bạn thấy những cái trò tiếp thị này xuất hiện và chúng ta cho mọi người ăn những thứ rác rưởi. Và rồi chúng ta tự hỏi tại sao mọi người lại bối rối, tại sao mọi người lại cảm thấy thiếu thốn. Bởi vì chúng ta đang nói với họ, bạn cần nhiều hơn, bạn cần nhiều hơn. Bạn là đủ. Bạn ổn. Hãy ngừng lắng nghe tất cả những điều đó lại. Hãy là một con người chân thật. Cố gắng làm điều đúng đắn cho mọi người. Hãy cẩn thận. Bởi vì không phải ai cũng muốn làm điều tốt nhất cho bạn, vì những người theo đuổi lợi ích bản thân của họ, họ sẽ làm bạn bị tổn thương và điều đó cũng không sao. Chỉ cần đừng ngạc nhiên khi điều đó xảy ra. Nó xảy ra. Nhưng hãy tiếp tục và tập trung vào việc phục vụ người khác. Tất cả mọi thứ, hãy quay trở lại. Và giống như, hãy ngừng nghĩ về bạn. Tôi hứa với bạn, bạn sẽ có một cuộc sống tốt hơn. Nó sẽ yên tĩnh hơn. Nó sẽ bình lặng hơn. Bạn sẽ ít trầm cảm hơn, ít lo lắng hơn. Chỉ vì mọi thứ không phụ thuộc vào bạn. Bạn đang ở đây cùng với những người khác.
    Có một điều thực sự thú vị. Ý tôi là, có rất nhiều điều thú vị bạn đã nói ở đó. Hai điểm nổi bật đối với tôi là ý tưởng về việc chơi trò chơi dài hạn, chỉ cần cố gắng phục vụ người khác và bạn sẽ đạt được mục tiêu của mình so với việc cố gắng làm những điều ngắn hạn, có thể là dễ thương và quá quan tâm đến cách bạn xuất hiện, điều này có thể giúp bạn trong thời điểm hiện tại, nhưng nó gần như là một hình thức tự phá hoại lâu dài. Và tôi đoán điều này dẫn tôi đến câu hỏi, liệu chúng ta có nên cố gắng khiến mọi người thích chúng ta không?
    Bởi vì điều đó là giả dối. Bởi vì đó là sự thao túng. Tôi đang làm điều đó vì ai? Nếu tôi đang cố gắng khiến bạn thích tôi, đó có phải là người mà bạn muốn hay bạn muốn người sẽ đến podcast này và chỉ cần có một cuộc trò chuyện chân thật và cố gắng hết sức để cung cấp cho bạn một số thông tin giá trị để giúp mọi người? Bạn muốn ai? Bạn muốn tôi giống như, tôi hy vọng Steven thích tôi. Tôi hy vọng anh ấy nghĩ tôi thông minh. Tôi hy vọng Steven nghĩ tôi là một vị khách tốt. Tôi hy vọng Steven mời tôi quay lại. Đó có phải là điều bạn muốn không? Và tôi vừa làm tất cả những điều đó về ai? Tôi có quan tâm đến bạn và podcast của bạn không? Không. Hiển nhiên, tôi chỉ quan tâm đến Evie. Đó là vấn đề. Bởi vì tôi đang thao túng bạn để thoả mãn bản thân. Đó là nơi mọi chuyện sai lầm. Nếu ai đó thích bạn, điều đó sẽ là chân thật. Chúng ta không sản xuất ra nó. Nó là không chân thật. Mọi người cảm nhận được điều đó và cố gắng trở nên hấp dẫn và cuốn hút. Trước hết, đó là dấu hiệu cảnh báo lớn cho rối loạn nhân cách tự mãn. Thật chứ? Chắc chắn rồi. Nhiều người trong số họ như vậy. Trên thực tế, khi bạn thấy điều đó, hãy luôn tự hỏi, điều gì đang thúc đẩy người này? Tôi luôn nghĩ, điều gì đang thúc đẩy người này? Vì vậy, khi tôi ngồi đối diện với bạn, điều đang thúc đẩy bạn là bạn muốn làm một podcast tốt. Bạn có hàng triệu người đang lắng nghe. Bạn muốn cung cấp cho họ nội dung tốt. Hết sức.
    Bạn dường như là một người thích việc trở nên chân thật như một cá nhân.
    Tôi chỉ muốn là một người chân thật. Tôi không muốn là một nghệ sĩ lừa dối. Không ai muốn bị lừa dối. Tôi đã trải nghiệm điều đó. Không ai thích điều đó. Đó không phải là sự chân thành. Đó chỉ đơn giản là sự chân thật, bởi vì bạn cũng không thể chỉ bước vào một căn phòng và nói rằng, tôi sẽ là chính mình và bất kỳ ai thích thì thích. Chúc bạn may mắn với điều đó. Bạn muốn thích nghi với môi trường và với những người xung quanh bạn và tâm trạng mà họ có và nói chuyện với họ theo cách mà họ hiểu, không phải bạn. Vì vậy, đó là một chút khả năng thích ứng hơn và kết nối với mọi người. Ngay cả khi tôi nói chuyện với các doanh nghiệp, nhiều lần, một trong những điều lớn là, và họ đang học điều này, nhiều doanh nghiệp đang chuyển away từ việc giao dịch, thực hiện doanh số và chỉ cố gắng đạt được các mục tiêu ngắn hạn và những gì họ đang chuyển hướng, điều này là thông minh, là các mối quan hệ lâu dài với mọi người, vì nếu bạn có một mối quan hệ lâu dài với khách hàng và họ thực sự thích bạn, không phải vì bạn quyến rũ họ hay bạn làm họ bối rối, mà bởi vì họ thực sự thích bạn, họ sẽ thực sự muốn ở lại với bạn và họ không muốn rời đi để làm ăn ở nơi khác. Đó là lý do tại sao sự chân thành có hiệu quả và bạn có thể chân thật và không đồng ý với ai đó nữa. Điều đó có sức nặng hơn. Mọi người thường tạo ra cảm xúc với nhau và họ cảm nhận được điều đó. Nếu họ cảm thấy bạn đang nói nhảm và cảm thấy bạn đang lừa dối họ hoặc sử dụng kỹ thuật, ngay cả khi đôi khi tôi sẽ đưa ra những bài phát biểu chính và tôi sẽ nói với họ, tôi không ở đây để cung cấp cho bạn mẹo, thủ thuật hoặc kỹ thuật. Tôi không ở đây vì điều đó. Tôi đã nói: “Tôi có thể hỏi bạn một câu hỏi không? Bạn có thích không khi mọi người sử dụng kỹ thuật trên bạn?” “Không.” “Bạn có thích không khi mọi người sử dụng thủ thuật trên bạn?” “Không.” “Vậy tại sao bạn lại làm điều đó?” “Và tại sao bạn lại nghĩ điều đó sẽ đưa bạn đến nơi bạn muốn?” “Điều đó có thể đưa bạn đến một nơi nào đó trong ngắn hạn, lâu dài, mọi người sẽ bỏ bạn.” Tôi đã xem đoạn ghi hình Maestro từ BBC của bạn, mà theo cách nào đó thật tuyệt vời và tôi rất khuyến khích bất kỳ ai chưa xem hãy đi xem nó. Nó giống như nó lấy tất cả những gì bạn đang nói, biến nó thành một khóa học. Có một câu mà bạn đã nói trong đó, mà tôi nghĩ khá thú vị, đó là, “Tôi chúc bạn càng bị từ chối càng tốt vì điều đó sẽ tăng cường sự tự tin của bạn.” Bạn có đang nói trong phần BBC Maestro đó rằng sự tự tin là điều số một mà bạn thường được hỏi không? “Tôi chúc bạn càng bị từ chối càng tốt.” Điều đó quay trở lại những gì chúng ta đã nói trước đó về cách trải qua những khó khăn là cách tốt nhất để xây dựng lớp vỏ dày hơn, nhưng ai trên thế giới lại muốn trải qua sự từ chối? Ai trên thế giới, loại tâm thần nào sẽ tự nguyện trải qua sự từ chối? “Một người muốn xây dựng khả năng chống chịu của họ vì khi bạn đối phó với điều đó, khóa học BBC Maestro là nghệ thuật ảnh hưởng, cách ảnh hưởng đến người khác.”
    Quay trở lại với tinh thần của khóa học đó, tôi nói ngay từ đầu, tôi ở đây để cung cấp cho bạn những mẹo, thủ thuật hoặc kỹ thuật vì điều đó sẽ không ảnh hưởng đến mọi người. Chúng ta không cố gắng lừa đảo hay thao túng mọi người để lấy thứ gì đó từ họ vì điều đó sẽ không giúp ai cả trong dài hạn. Nó cũng sẽ không giúp bạn trong dài hạn. Ảnh hưởng là khả năng khiến mọi người muốn ở bên chúng ta, muốn làm việc với chúng ta, muốn trò chuyện với chúng ta. Đó là ảnh hưởng, ảnh hưởng chân chính và cách chúng ta lan tỏa điều đó ra ngoài. Hơn nữa, trong lớp học, tôi nói về sự từ chối vì chúng tôi chia nhỏ nó thành những phần nhất định, và một trong những phần là khả năng hiểu bản thân bạn, kiểu như bạn không thể ảnh hưởng đến người khác nếu bạn không hiểu bản thân mình. Một phần của điều đó là bạn có bao nhiêu sức bền, bạn đứng vững đến mức nào, và bạn không thể xây dựng những điều đó trừ khi bạn đối mặt với sự từ chối, trừ khi bạn đối mặt với việc người khác phản đối. Có thể bạn nên trở thành một người khác thường và chấp nhận những điều mà mọi người khác đều quá sợ hãi để chấp nhận. Mọi người đều sợ bị từ chối, vậy tại sao bạn không trở thành người khác thường? Đừng giống như mọi người khác và hãy nói, “Tôi đã sẵn sàng cho điều đó. Tôi không ngại điều đó.” Bởi vì càng đối mặt với nó, bạn sẽ càng giỏi trong việc đối phó với nó và bạn sẽ nhận được điều đó bất chấp mọi thứ.
    Về điểm hiểu bản thân tốt hơn, điều khác mà tôi nhận thấy là điều bạn nói đến, đó là bánh xe động vật, một khung giúp mọi người hiểu bản thân bằng cách tìm ra phong cách giao tiếp của họ. Tôi sẽ đưa bánh xe động vật này lên màn hình cho những người đang xem video, nhưng đối với những người không thể thấy vì họ đang nghe trên Spotify hoặc Apple hoặc ở nơi khác, bạn có thể giải thích cho tôi về bánh xe động vật này không? Nó được tạo ra bởi các nhà nghiên cứu Dr. Lawrence và Emily Allison. Họ thực sự ở Anh. Họ đã tạo ra một phương pháp để phân tích hành vi, hành vi của con người. Họ đã xem hàng ngàn giờ băng ghi hình phỏng vấn, thực thi pháp luật, tình báo, và họ đã mã hóa hành vi của mọi người. Về cơ bản, họ đã quan sát xem “Hành vi của người này là gì?” Có hai điều quan trọng. Một là chúng tôi không gán nhãn cho mọi người bằng hành vi. Bạn gán nhãn hành vi vì con người có thể thay đổi. Con người thường là như vậy. Tôi cần nhìn xem ai đang ở trước mặt tôi vào thời điểm này. Cách họ xác định hành vi của người khác, họ đã gán cho họ bốn mẫu động vật. Sư tử, khỉ, chuột, T-Rex. Sư tử là người đang kiểm soát, thiết lập chương trình nghị sự. Tôi là người kiểm soát. Đó là sư tử. Khi bạn có các cuộc họp với nhóm của mình và bạn là người nói và nhóm của bạn ngồi lắng nghe, bạn là sư tử trong khoảnh khắc đó. Anh ta là người chủ trì, thiết lập chương trình nghị sự. Chuột là người kiên nhẫn, đang tìm cách học hỏi. Họ đang cố gắng thu thập thông tin. Họ nhiệt tình. Họ khiêm tốn, tìm kiếm sự hướng dẫn. Đó có thể là những người trong nhóm của bạn ngồi im lặng vì họ đang cố gắng học hỏi. Có lẽ bây giờ, bạn và tôi đang chuyển đổi qua lại giữa sư tử và khán giả của chúng ta, tất cả đang là chuột. Tất cả đều ở đây, khiêm tốn, tìm kiếm sự hướng dẫn. “Tôi có thể học được gì?” Đó là như vậy, nhưng nó là linh hoạt. Giờ, một người là khỉ, khỉ là một loài động vật mà bạn có tính xã hội, bạn ấm áp, bạn nói chuyện với mọi người. “Chào bạn, bạn khỏe không? Bạn thế nào?” Đó là khỉ, đúng không? Và họ cũng có thể trả lại cho bạn như vậy, đúng không? Khỉ xấu, mà bạn có thể đã gặp rất nhiều, là “Này, Steve, tôi có một ý tưởng tuyệt vời. Tôi có thể chia sẻ với bạn không?” “Này, để tôi chỉ cho bạn cái gì đó nhanh nhanh.” Đó là cầu xin. Đó là tuyệt vọng. Đó là thực sự muốn thứ gì đó. Bây giờ, động vật khác là T-Rex. T-Rex, mà tôi có xu hướng nghiêng về một chút hơn, mà tôi nên cố gắng rất nhiều không trở thành, nhưng đó là một người trực tiếp, thẳng thắn và rõ ràng. Nó cũng là một người nghe như động vật. Bạn sẵn sàng chiến đấu hơn. Điều gì đó xảy ra và bạn như “Đi nào.” Có phiên bản tốt của điều đó. Có phiên bản xấu của điều đó. Tất cả những điều này đều có phiên bản tốt và xấu, nhưng đó là T-Rex. Chìa khóa cho mọi người không phải là bạn thống trị. Chìa khóa cho mọi người là để bạn xác định người ở trước mặt bạn vào lúc đó và sau đó thích nghi với hành vi đó. Nếu tôi có, chẳng hạn, nếu bạn là sư tử và tôi cố gắng trở thành sư tử, chúng tôi đều cạnh tranh. Không có gì sẽ xảy ra. Bạn sẽ nói và tôi sẽ cố gắng nói chồng lên bạn. Điều đó không hiệu quả, nhưng nếu tôi thấy, “Được rồi, bây giờ, Stephen là sư tử. Anh ấy là người nói. Anh ấy đang dẫn dắt cuộc trò chuyện. Anh ấy đang tổ chức cuộc họp này. Tôi sẽ trở thành chuột. Tôi sẽ khiêm tốn tìm kiếm sự hướng dẫn. Vâng, Stephen, tôi đang lắng nghe. Tôi muốn được học hỏi.” Bánh xe thực sự giúp bạn xác định ai đang ở trước mặt và từ đó bạn sẽ đi đâu dựa trên những gì bạn có ở phía trước? Bây giờ, nếu tôi đang giao tiếp với ai đó là khỉ, tôi đến sự kiện này. Bạn đang đến sự kiện này. Mọi người đang nói chuyện với bạn. Khi bạn có khỉ, bạn cũng hiển thị khỉ, đó là ấm áp, xã hội, tôn trọng. Tuy nhiên, bạn muốn nhận thức được khi mọi người là phiên bản xấu của điều đó, mà họ đang cố gắng bán cho bạn thứ gì đó. Họ muốn điều gì đó từ bạn. Bạn duy trì tính khí ấm áp, tôn trọng xã hội, nhưng bạn nhận ra, “Tôi đang có khỉ xấu ở trước mặt. Tôi cần giữ khoảng cách.” T-Rex là, nếu tôi có ai đó là T-Rex, điều đó có nghĩa là trực tiếp, thẳng thắn, rõ ràng, nhưng cũng dạy bạn cách đối phó với một T-Rex khác. Câu chuyện bạn đã kể cho tôi trước đó, người mà bạn đã kiểm tra, người mà bạn đã kiểm tra, anh ta đang là T-Rex. Anh ta đang tấn công bạn từ phía sau. Anh ta vẫn đang tấn công bạn vì bạn có thể tấn công ai đó mà không cần đối diện với họ, mà từ phía sau. Bạn nói xấu, bạn phỉ báng, bạn đánh vào danh tiếng của họ. Đó là T-Rex. Đó là T-Rex xấu, nhân tiện. Bạn đã gặp T-Rex xấu, và sau đó bạn đã vào. Tôi không nghĩ bạn là T-Rex xấu. Bạn đã vào như T-Rex tốt, nhưng bạn đã thẳng thắn, rõ ràng và trực tiếp.
    Bạn đã nói, “Này, tôi nghe thấy những gì bạn vừa nói bên ngoài với người này. Nếu bạn có điều gì muốn nói, hãy nói với tôi.” Bạn thực sự là T-Rex tốt. Bạn đã nói đến người đó. Vấn đề là, khi bạn có T-Rex, bạn cũng phải là T-Rex. Bạn không thể chỉ là T-Rex xấu, nơi bạn có thái độ bề trên, châm biếm và xúc phạm người khác, mà bạn vào và bạn phải thẳng thắn, chân thành và rõ ràng, và bạn phải nói chuyện với người đó. Việc tiếp xúc với mọi người là điều bình thường. Việc không để mọi thứ trôi qua cũng không sao, miễn là bạn đang điều chỉnh hành vi của mình. Nhưng cách bạn làm điều này là, những con vật này giúp bạn nhận ra, “Ai đang ở trước mặt tôi?” Nó cũng giúp bạn nhận ra, “Tôi thực sự là ai hơn?” Tôi biết khi tôi thấy điều này, tôi là T-Rex. Không còn nghi ngờ gì nữa. Tôi phải làm việc với điều này.” Nhưng một số người, khi chúng tôi nói về những người rất phục tùng, hoặc yếu đuối, hoặc coi thường, hoặc né tránh, đối với họ, họ là chuột, chuột xấu. Khi bạn nhận ra, “Tôi trở thành chuột nhiều quá,” thì điều đó nói với bạn, “Bạn biết không? Tôi cần phải hơi T-Rex hơn trong cuộc sống của mình.” Trong vòng tròn này, lý do tại sao đây là vòng tròn là vì hành vi mà tôi đang thể hiện bên ngoài, và phản ứng mà tôi nên đưa ra là điều bên trong. Có đúng không?
    Có bốn con vật. Mỗi con vật có một phiên bản tốt và một phiên bản xấu. Phiên bản tốt của sư tử là, “Tôi đang điều khiển. Tôi đang đặt ra chương trình. Tôi là một ông chủ thực sự chỉ muốn hướng dẫn và lãnh đạo đội của mình.” Phiên bản xấu của sư tử, điều này nằm ngoài biên giới bên ngoài, là một người cứng nhắc, yêu cầu cứng nhắc, “Đây là cách tôi muốn. Đây là cách mà nó sẽ được thực hiện vì tôi muốn như thế này.”
    Làm thế nào tôi biết sử dụng vòng tròn này để đưa ra phản ứng nào? Bạn đang nói với tôi rằng bên ngoài của vòng tròn là phiên bản xấu của con vật đó, và bên trong vòng tròn là phiên bản tốt của con vật đó. Làm thế nào tôi tìm ra phản ứng nào để đưa ra dựa trên hành vi?
    Đầu tiên, bạn luôn muốn ở trong vòng tròn tốt. Bạn luôn muốn ở lại với một con vật tốt. Bạn không muốn mọi người kéo bạn ra ngoài. Đó là nơi nói về tự điều chỉnh vì rất dễ cho mọi người kéo bạn vào vòng tròn xấu, con vật xấu của họ. Đó là điều đầu tiên. Bạn luôn muốn ở lại phần giữa của vòng tròn. Nó hoạt động theo hai cách. Nếu tôi có sư tử trước mặt, tôi phải là chuột vì cuộc trò chuyện sẽ không hoạt động. Chúng ta sẽ đảo ngược vai trò. Nếu tôi có sư tử trước mặt, bạn đang đặt ra chương trình. Bạn đang kiểm soát cuộc trò chuyện. Tôi phải để điều đó xảy ra với bạn. Đây là lý do. Nếu tôi cố gắng nói hoặc cắt lời bạn, bạn sẽ không lắng nghe. Thực tế, điều đó còn làm bạn tức giận hơn. Thực tế, có một công ty đồ uống lớn, tôi sẽ không nói tên, một công ty cà phê, rất nổi tiếng. Họ đến gặp tôi và nói, “Chúng tôi có vấn đề với khách hàng.” Họ đến, chúng tôi đưa cho họ phiên bản sai của những gì họ yêu cầu, và đôi khi họ mất kiểm soát. Họ có một khách hàng đến, người quản lý nói, “Tôi nghĩ họ sẽ tấn công người ở quầy thanh toán.” Chúng tôi đã thực sự sửa đồ uống của họ, và họ vẫn rất thù địch. Theo vòng tròn đó, người đó là T-Rex. T-Rex, vì tấn công, trừng phạt, châm biếm. Họ sẽ di chuyển qua lại giữa T-Rex và sư tử vì họ đang cố gắng kiểm soát cuộc trò chuyện. Họ đã nói, “Chúng tôi đã sửa đơn hàng, xin lỗi, nhưng mọi chuyện vẫn tiếp tục leo thang. Chúng tôi đã làm sai điều gì?” Điều họ đã làm sai là họ đã liên tục ngắt lời và cố gắng dừng hành vi của người đó lại. Người đó đang ở trong trạng thái hung hăng, sư tử/T-Rex. Khi bạn có ai đó ở đó, bạn phải để họ tự do vì việc ngắt lời người đó và nói với họ, “Bình tĩnh lại, chúng ta sẽ đi đến đây,” thì điều đó gây ra điều gì? Nó càng làm mọi người khó chịu hơn. Không phải tôi, Vent. Hãy để tôi nói điều tôi cần nói. Một trong những cách bạn đối phó với hành vi kiểu đó là hãy để họ đi. Chừng nào bạn không đang gặp nguy hiểm hoặc có ai đó cố gắng làm hại bạn, hãy để nó đi. Khi họ đã xong, thì bạn có thể nói, nhưng họ không lắng nghe bạn. Đó là lý do tại sao vòng tròn hữu ích, vì nếu tôi có một sư tử và anh ấy đang cố gắng kiểm soát, anh ấy đang cứng nhắc, cố gắng kiểm soát cuộc trò chuyện, thì tôi vào và nói, “Này, bình tĩnh lại. Tôi đã mang cho bạn một đồ uống khác. Tôi không để bạn nói. Tôi đang cạnh tranh với bạn. Điều đó không hiệu quả.” Đó là lý do tại sao nó gia tăng căng thẳng. Hãy để mọi người tự do, hãy là chuột. Thật khó để làm chuột vì cái tôi của mọi người không cho phép họ làm vậy. Thật khó khi ngồi đó và chịu đựng, nhưng nếu bạn có thể đặt cái tôi của mình sang một bên, điều mà bạn nên làm. Thật sự, chúng tôi có một câu nói trong phòng phỏng vấn, “Hãy kiểm soát cái tôi của bạn ở cửa vì nếu bạn mang cái tôi vào, bạn sẽ thất bại.” Bạn muốn đặt bản thân xuống và có khả năng quản lý hành vi, nhưng điều đó đòi hỏi bạn phải có khả năng nói, “Tôi biết tôi đang thấy gì.” Nó luôn quay trở lại, “Tôi không cần phải giải quyết mọi chuyện nhỏ vì tôi cảm thấy mình bị xem thường. Tôi thấy những gì tôi có. Tôi có một sư tử trước mặt. Hãy để họ kết thúc. Tôi sẽ là một con chuột. Tôi sẽ ngồi và lắng nghe, khiêm tốn tìm kiếm sự hướng dẫn.” Sau đó, khi họ đã xong, bây giờ tôi nói vì họ cũng sẵn sàng lắng nghe, nhưng khi bạn liên tục ngắt lời người khác, họ không sẵn sàng nghe bạn.
    Bạn thấy điều đó rất nhiều với những cảnh sát xấu, đúng không? Họ dừng ai đó lại để bắt giữ và người đó trở thành T-rex mà họ đang cố gắng bắt. Họ bắt đầu xúc phạm họ. Sau đó, cảnh sát kết thúc với một vụ kỷ luật vì họ phản ứng như một T-rex. Họ mắc bẫy. Nếu người đó đang gọi bạn bằng những từ không hay, họ sẽ bắt đầu làm lại điều đó và đẩy tay vào người họ và trở nên hung hăng. Sau đó, bạn thấy những ví dụ khác về cảnh sát thực sự xuất sắc, nơi họ bị xúc phạm bằng lời nói và họ hoàn toàn điềm tĩnh. Họ dường như không bị ảnh hưởng.
    Điều đó là vì cái tôi của họ và họ thực sự cố gắng rất nhiều. Ở Mỹ, ở Anh, bạn có một lực lượng cảnh sát quốc gia nghĩa là có một quá trình tuyển dụng, một ủy viên cảnh sát, một người có thẩm quyền. Ở Hoa Kỳ, có 17.000 thực thể thực thi pháp luật. Mỗi nơi đều có lãnh đạo của riêng mình.
    Vấn đề là họ được đào tạo khác nhau. Ví dụ, khi tôi vào NYPD, họ cho tôi làm một bài kiểm tra tâm lý. Đó là một cái gì đó giống như, nếu không phải là MMPI-2, tức là Thang đo Nhân cách Đa chiều Minnesota. Điều họ cố gắng xem xét là những hành vi của tôi. Tôi có phải là người tự mãn không? Tôi có phải là người hay lo lắng bệnh tật không? Những vấn đề gì đang diễn ra bên trong tôi để tránh những tình huống như vậy? Bạn phải giữ vững vì mọi người sẽ lôi kéo bạn vào những điều vô lý của họ. Bạn không thể ngồi đó trong luật pháp và bị khiêu khích. Nếu bạn bị khiêu khích, đó là một vấn đề. Bạn không nên mặc đồng phục. Bạn không nên đeo huy hiệu. Tôi không nói rằng bạn cần ngồi đó và bị tổn thương bởi ai đó hoặc chịu đựng lạm dụng, nhưng bạn cần có khả năng kiểm soát lời nói và hành vi của mình.
    Ngay cả khi miệng bạn… Bạn đã nói điều gì đó trước đó, mà tôi nghĩ là một điểm quan trọng ở đây, đó là nó không có nghĩa bạn phải thụ động. Chỉ có nghĩa là khi bạn, như bạn đã nói, quyết định phát điên, bạn đang làm điều đó một cách có ý thức, không bị kiểm soát bởi một người điều khiển cảm xúc nào đó.
    Nếu bạn đang trong lực lượng thực thi pháp luật và tôi nói, “Trước hết, không ai vui vẻ khi thấy bạn.” Những người lính cứu hỏa, họ vui vẻ khi thấy họ. Không ai vui vẻ khi thấy lực lượng thực thi pháp luật. Tôi chưa bao giờ được chào đón ở phòng phỏng vấn hoặc thậm chí ở bất cứ đâu nơi họ nói, “Chào, đặc vụ, hãy vào đây. Tôi rất vui vì bạn ở đây.” Họ không vui khi thấy bạn vì A, có ai đó đang bị bắt, B, điều gì đó xấu đã xảy ra. C, bạn sắp bắt một ai đó mà họ quan tâm. Tất cả đều là tin xấu. Bạn phải vào đó với sự hiểu biết về điều đó, nhưng nếu bạn cảm thấy bị xúc phạm, bạn đang tìm kiếm sự tôn trọng. Huy hiệu đó không phải để dành cho điều đó. Bạn ở đó để là người duy trì hòa bình và bạn phải kiểm soát hành vi của mình.
    Tôi nhớ tại Học viện NYPD, họ đã dẫn chúng tôi đến xa lộ FDR, và FDR chạy quanh phía đông Manhattan gần sông East. Đôi khi họ đưa bạn đến đó và cho chạy bộ, họ bắt chúng tôi chạy những khoảng cách dài. Người ta lái xe qua bạn với tốc độ 50, 60 dặm một giờ. Khi tôi nói rằng họ vượt qua bạn, họ thật sự vượt qua bạn. Đây là thời điểm trước 11/9 khi tôi đang trải qua học viện. Họ nhổ nước bọt vào bạn hoặc cố gắng nhổ vào bạn, chửi mắng bạn, giơ ngón tay giữa, gọi bạn là lợn, gọi bạn đủ loại tên. Lần đầu tiên tôi trải nghiệm điều này, tôi còn trẻ, chúng tôi đang chạy và ai đó đã hét lên điều gì đó về phía chúng tôi, tôi đã nói điều gì đó, thực sự tôi đã dừng lại và quay lại và bắt đầu la hét lại. Huấn luyện viên của tôi, huấn luyện viên thể lực, sĩ quan cảnh sát đã kéo tôi lại, ông ấy nói, “Bạn không được làm điều đó.” Ông ấy nói, “Cái này không phải dành cho bạn nếu bạn sẽ làm điều đó.” Bạn phải tự quản lý bản thân mình vì khi bạn ra ngoài đường, mọi người sẽ ghét bạn. Nếu bạn không thể kiểm soát bản thân mình, bạn sẽ không thể quản lý điều này. Đó là lần đầu tiên tôi học được rằng đây không phải là cách kiếm được sự tôn trọng. Bạn cần phải tự quản lý bản thân.
    Kiểm soát người khác bắt đầu từ việc tự kiểm soát.
    Đúng vậy. Vậy điều đó nói gì về tôi, rằng tôi nhanh chóng phản ứng với điều gì đó như vậy? Trong nghiên cứu mà bạn đã đề cập về các loài động vật, tôi đọc rằng những người phỏng vấn thành công nhất trong việc lấy thông tin là những người có thể chuyển đổi giữa các phong cách giao tiếp khác nhau. Những người phỏng vấn thành công nhất hiểu phong cách giao tiếp của các nghi phạm cũng như phong cách giao tiếp của chính họ. Điều đó khiến tôi nghĩ, để thành công, tôi có cần phải có khả năng áp dụng tất cả các phong cách giao tiếp này, tùy thuộc vào ngữ cảnh, vì tôi có thể nghĩ đến rất nhiều người trong cuộc đời mình mà cơ bản là không có con sư tử hay T-rex trong họ. Họ chỉ thể hiện bên ngoài như những con chuột mọi nơi họ đi. Tôi có thể nghĩ đến một số người mà tôi không thể tưởng tượng nổi một thế giới mà họ đòi hỏi, giáo điều, cứng nhắc, chỉ huy, hướng dẫn, dẫn dắt, thẳng thắn, cởi mở, trực tiếp, tấn công, châm biếm. Họ chỉ như, hiền lành, thân thiện.
    Được rồi. Vậy khi bạn đối phó với họ, bạn sẽ xem xét nếu chúng ta sẽ sử dụng các loài động vật. Ý tôi là, làm thế nào những người đó có thể thành công? Nếu tôi…
    Họ không. Họ không thành công.
    Họ sẽ gặp khó khăn, vì họ đã tự tạo ra bản thân mình, họ đã kìm nén chính mình quá nhiều vì lý do nào đó, họ không thể lãnh đạo. Không ai… Tôi sẽ nói với bạn điều này, không có gì sai với việc là một con chuột. Thực sự, nếu bạn phải mặc định theo một trong những loài động vật đó, con chuột sẽ là sự lựa chọn tốt nhất. Con chuột là vua.
    Tôi yêu chuột. Tôi nghĩ mọi người đều yêu chuột. Họ là những người rất dễ mến.
    Họ thì đúng.
    Và khỉ, nhưng…
    Đúng vậy. Nhưng chuột là tốt vì bạn khiêm tốn tìm kiếm sự hướng dẫn. Nó có nghĩa là bạn ít nói hơn, có nghĩa là bạn đang lắng nghe, bạn cũng đang thu thập thông tin. Vì vậy, nếu tôi đang cố gắng tìm hiểu về Stephen, tôi sẽ nhận được nhiều thông tin hơn từ Stephen khi tôi không nói và khi tôi đặt câu hỏi hay, thay vì tôi phải nói. Nhiều người nghĩ rằng tôi cần phải là người lãnh đạo, thiết lập chương trình nghị sự. Bạn có thể như vậy, và có những lúc cần điều đó. Như nếu bạn là một nhà lãnh đạo, bạn cần phải dám lãnh đạo từ thời gian này sang thời gian khác. Bạn cần.
    Nhưng chuột tổng thể là người nhận được nhiều nhất. Đó là người nhận được nhiều thông tin nhất. Miễn là bạn là chuột tốt, chuột tốt là người khiêm tốn tìm kiếm hướng dẫn. Stephen, hãy cho tôi biết bạn đang tìm kiếm gì trong một mối quan hệ đối tác. Được rồi. Giúp tôi hiểu điều gì là quan trọng nhất đối với bạn. Và tôi im lặng và tôi sẽ để Stephen cho tôi thấy tất cả những gì anh ấy quan tâm, những giá trị, những niềm tin của anh ấy. Tôi sẽ hiểu Stephen và tôi sẽ học được rất nhiều về anh ấy để tôi có thể nói chuyện thông minh hơn với Stephen về những gì Stephen quan tâm.
    Bây giờ, những gì tôi quan tâm, những gì bạn quan tâm. Tuy nhiên, bạn cũng không muốn trở thành phiên bản xấu của chuột. Và đây là nơi nó trở nên yếu, phục tùng, tránh né. Và đây là nơi bạn trở thành như vậy. Và đây là nơi mọi người ra tay và biến bạn thành nạn nhân. Tôi có thể là chuột.
    Tôi có thể đặt câu hỏi, tôi có thể học, nhưng tôi muốn chắc chắn rằng tôi không vượt qua phần độc hại của điều đó, tức là tôi quá sợ xung đột và sợ hãi đến mức tôi làm cho mình trở nên hoàn toàn nhỏ bé đến mức người khác chỉ việc lấn át tôi.
    Liệu chuột có thể là lãnh đạo không? Bởi vì tôi biết một số con chuột. Và nếu tôi là người tuyển dụng những người đó, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ làm cho ai đó trở thành lãnh đạo nếu họ không có một chút sức mạnh nào trong bản thân. Điều đó sẽ là vô trách nhiệm. Thực sự sẽ vô trách nhiệm. Điều đó sẽ không công bằng với họ, vì họ sẽ phải đối mặt với những thách thức từ những người mà họ đang dẫn dắt. Và để họ có thể chịu đựng những thách thức đó một cách bình tĩnh, thôi thúc, như cái mà nó nói trên chiếc bánh xe nhỏ này, trong sự kiểm soát, dẫn dắt và lãnh đạo như cách mà sư tử làm, họ sẽ cần phải có một phần sư tử trong bản thân mình.
    Bạn muốn trở thành tất cả những loài động vật đó. Bạn muốn cân bằng tất cả chúng. Đó là điều mà bạn muốn phấn đấu. Bạn muốn cân bằng tất cả những thứ đó theo nghĩa tốt, đúng không? Phiên bản tốt của những loài động vật đó. Nhưng bạn cần phải biết khi nào mình nên là sư tử. Nếu tôi là một lãnh đạo, nếu tôi là một doanh nhân, nếu bạn chọn ai đó để giao phó cho một nhóm, họ phải có một chút sư tử trong họ. Họ không thể chỉ là chuột, vì không ai sẽ nghe.
    Thế còn nếu tôi đang thương lượng về việc tăng lương thì sao?
    Nếu bạn đang thương lượng về việc tăng lương, trước tiên, bạn sẽ vào với tất cả công việc chuẩn bị đã hoàn thành. Bạn sẽ không vào và nói, “Tôi nghĩ tôi xứng đáng được tăng lương. Tôi cảm thấy như tôi xứng đáng được tăng lương. Tôi đã ở đây một thời gian dài.” Bạn sẽ vào với một danh sách các sự kiện. Và bạn sẽ nói, “Tôi đã ký hợp đồng này và kiếm được số tiền này. Tôi đã đóng tài khoản này với người này và tôi đã kiếm được số tiền này. Tôi đã làm được điều này trong một năm. Tôi đã tạo ra số tiền này. Tôi sẽ liệt kê các sự kiện để tôi có thể giải thích với bạn tại sao bạn nên tăng lương cho tôi.” Điều đó phụ thuộc vào bạn. Tôi nghĩ, tôi cảm thấy, tôi tin. Và sau đó, sếp của bạn có thể quay lại và nói, “Chà, tôi nghĩ tôi cảm thấy tôi tin rằng bạn không nên nhận một cái. Thật là mơ hồ.” Khi bạn vào với những sự kiện, đó là một điều khó để tranh cãi.
    Bây giờ, khi bạn vào cuộc họp đó, nếu tôi là người yêu cầu tăng lương, tôi sẽ vào với tư cách là sư tử. Tôi là người phụ trách. Tôi đang đặt ra chương trình nghị sự vì tôi là người yêu cầu tăng lương. Vì vậy, tôi sẽ vào với các sự kiện một cách có phương pháp. Tôi sẽ là sư tử tốt. Thưa ngài, chào Steven. Tôi chỉ muốn nói chuyện với bạn. Tôi muốn tăng cường tiền lương của mình ở đây. Chà, bây giờ bạn chỉ là sư tử xấu. Bạn muốn cho người đó biết, ngay cả khi kết quả là không. Hãy giả sử kết quả là không. Trong đầu bạn, bạn hãy nghĩ, “Không có cách nào.” Bạn sẽ để người đó nói. Bạn sẽ để cho họ cảm thấy được lắng nghe, ngay cả khi đó là một cái không khó chịu. Bởi vì điều quan trọng nhất là để họ cảm thấy rằng bạn thực sự lắng nghe.
    Nhưng nếu tôi từ chối bạn, thì bạn sẽ làm gì? Bạn trở thành ai? Bạn trở thành chuột? Tôi vừa mới nói không. Vì vậy, tôi sẽ nói, được rồi. Tôi sẽ hỏi bạn có thể giải thích cho tôi lý do tại sao bạn không muốn tăng lương không? Tôi nghĩ rằng, khi tôi nghĩ về việc ai nên nhận số tiền đó, tôi hay bạn, tôi nghĩ là tôi. Vậy, bạn thực sự đang có một con T-Rex ngay lúc này. Nhưng bạn giải quyết nó như thế nào?
    Vì vậy, nếu đó là T-Rex, nếu đó là một người đang cố gắng phản kháng và chống lại bạn, bạn phải xử lý T-Rex. Một trong những điều mà họ dạy bạn với chiếc bánh xe động vật là, thời điểm duy nhất bạn đổi chỗ chỉ là chuột và sư tử, vì không hai người có thể cùng phụ trách. Đó là thời điểm duy nhất. Nhưng khi bạn có T-Rex, một trong những điều họ dạy bạn là bạn phải xử lý T-Rex. Vì vậy, bạn phải trở thành T-Rex tốt, là Thẳng thắn hoặc Trực tiếp. Được rồi. Vậy bạn đã nói rằng bạn muốn số tiền đó đi về phía bạn và không phải về phía tôi. Đúng vậy. Và không phải cho tôi.
    Được rồi. Tôi không biết liệu tôi có thể tiếp tục ở đây nếu đó sẽ là trường hợp. Đúng. Bạn có thể, tôi đã ở đây trong một khoảng thời gian X. Tôi đã tạo ra một số tiền X. Và vì vậy đó sẽ là một vấn đề đối với tôi và khả năng của tôi để ở lại và làm việc ở đây. Tôi đang thẳng thắn, thẳng thắn và trực tiếp với mọi người. Có thể bạn có thể nói chuyện với mọi người mà không cần phải xấu. Bây giờ, một lần nữa, bạn không thể kiểm soát hành vi của người khác, nhưng bạn có thể kiểm soát hành vi của mình. Vì vậy, bạn chỉ muốn đảm bảo rằng, một người đang cư xử như vậy, bạn không bị cuốn vào hành vi đó. Bạn chỉ muốn ở lại với phần tốt của mình. Đó cũng là một sự điều chỉnh, nhưng bạn cũng không muốn sợ hãi khi đối diện với người khác. Đó là lý do tại sao việc đối mặt với sự từ chối và những tính cách khó khăn và những người khó chịu là thực hành tốt. Mỗi khi có ai đó như vậy xuất hiện, tôi muốn bạn nghĩ, tôi đang luyện tập. Tôi đang luyện tập. Tôi đang luyện tập. Đừng sợ.
    Và những điều này cũng cho phép bạn rèn luyện T-Rex của mình, vì nếu bạn gặp khó khăn với điều này, nó cho phép bạn phát triển cơ bắp đó. Nó cho phép bạn học cách xử lý những người đến trước mặt bạn trong khi vẫn quản lý được bản thân. Bạn sẽ gặp những người như vậy. Tôi nghĩ rằng, tôi đã nghe một nhà nghiên cứu nói. Một trong mỗi 25 người sẽ có thể là một kẻ tâm thần, họ sẽ có rối loạn nhân cách chống xã hội, như là hành vi tâm thần, xã hội hoặc rối loạn nhân cách tự mãn. Một trong những hành vi cực đoan này, thiếu sự đồng cảm. Một trong mỗi 25 người, điều đó có nghĩa là một trong mỗi 25 người bạn gặp sẽ cố gắng đánh bạn. Hãy chuẩn bị đi.
    Chúng tôi có một truyền thống kết thúc trên podcast này, nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo, không biết họ sẽ để lại cho ai.
    Câu hỏi mà bạn đã được để lại trong “Nhật ký của một CEO” là, trên giường bệnh của bạn, bạn muốn di sản của mình là gì? Tôi muốn đã đóng góp điều gì đó cho thế giới. Tôi muốn đã thêm giá trị cho thế giới thay vì lấy đi từ đó. Đó là điều tôi muốn trên giường bệnh của mình. Và tôi cũng nghĩ, tôi chỉ muốn đã sống một cuộc đời tốt đẹp. Khi tôi nói tốt, tôi không có nghĩa là không có vấn đề nào hay bất cứ điều gì như vậy. Tôi có nghĩa là, tôi đã sống hết mình và tôi có thể rời bỏ thế giới với điều đó.
    Mọi người cần phải đi nghe khóa học BBC Maestro của bạn. Nó thực sự tuyệt vời. Có rất nhiều khóa học ở đó, nhưng tôi nghĩ của bạn nổi bật vì nhiều lý do. Bạn thực sự mời một số chuyên gia đã đào tạo bạn về nhiều điều trong quá khứ tham gia vào khóa học đó, vì vậy tôi sẽ để liên kết ở dưới. Nhưng cũng, cuốn sách này đã là một sự khám phá hoàn toàn đối với rất nhiều người. Tôi nghĩ một phần vì nó quá dễ đọc đối với mọi người. Bạn không cần phải là một nhà tâm lý học siêu cao cấp hay một giáo sư như bạn để hiểu tất cả các chiến lược và chiến thuật này. Và nó có mọi thứ. Tôi nghĩ tôi đã ở trang nội dung và chỉ để cho mọi người một cái nhìn tổng quan về các chủ đề mà bạn nói đến. Nó bao gồm mọi thứ từ việc vượt qua nỗi sợ hãi, sự kiên cường tinh thần. Nếu bạn phải chiến đấu, thì hãy chiến đấu. Những điều mà chúng ta đã nói hôm nay. Các phần về cách ảnh hưởng đến mọi người, các chủ đề về mọi người nói dối, tất cả những gì chúng ta đã nói và còn rất nhiều thứ khác nữa có trong cuốn sách này. Vì vậy, tôi khuyên bạn, nếu bạn chưa đọc, tôi biết nhiều người đã đọc vì họ đã gắn thẻ tôi trong đó khắp cuốn sách. Tôi khuyên bạn nên đọc cuốn sách, “Trở thành Không thể Bị Đánh Bại, Bài Học Cuộc Sống từ một Nhân viên Dịch vụ Bí mật.” Cảm ơn bạn rất nhiều. Chúng tôi thật sự đầy sự khôn ngoan và bạn làm tôi nhớ lại rất nhiều điều mà tôi dường như nhanh chóng quên mỗi lần chúng ta nói chuyện và bạn đang giúp đỡ rất nhiều người.
    Và di sản mà bạn khao khát có được chắc chắn là di sản mà bạn đang trên con đường tạo ra bởi tất cả những gì bạn làm, bởi hàng triệu người mà bạn đã phục vụ. Và có điều gì đó về bạn rất, rất đặc biệt. Có một sự đồng cảm nào đó, có sự khôn ngoan, có sự thẳng thắn và không có chuyện lươn lẹo, nhưng sau đó cũng có sự cân bằng và sắc thái và sự hiểu biết rằng sự thật thường nằm ở đâu đó ở giữa, điều mà tôi nghĩ rất quan trọng cho mọi người. Vì vậy, cảm ơn bạn đã là chính bạn và làm tất cả những gì bạn làm. Thật là một vinh dự khi được nói chuyện với bạn một lần nữa và tôi hy vọng chúng ta sẽ nói chuyện lại trong tương lai. Tôi trân trọng bạn. Cảm ơn bạn, Stephen.
    如果我容易被冒犯,我就容易被操控。
    所以如果你是那種反應敏銳的人,你就是第一級。
    閉嘴。
    因為如果你想要被尊重,你需要管理好自己。
    但是有時候,人們會挑釁你並不尊重你。
    那麼你該怎麼處理呢?
    有一個指導原則,是對情報界人士提到的,當你與人相處時,這個原則真的非常有幫助。
    應對這種行為的方式之一是…
    黛比·波普羅斯,前特勤局特工,現已成為人類行為專家。
    從保護總統到審問世界上最危險的人。
    她現在教導人們如何培養心理韌性和說服溝通技巧。
    作為特勤局特工,他們如何訓練你擁有如此堅強的心理基礎?
    有很多方面。
    首先,阻礙人們最大的一件事就是“我很特別”的想法。
    你並沒有那麼特別。
    例如,我是在911事件中的第一響應者之一。
    我目睹了數千人喪生。
    我能挺過去的原因之一是意識到我並不孤單。
    當你明白這一點時,你就能克服任何困難。
    告訴自己“沒有人知道我正在經歷什麼”。
    沒有人能幫助你,因為只有你自己在經歷。
    接下來,最重要的是這個我們常常忽視的工具,我們的身體。
    有一項研究開始錄製人們行走的樣子。
    然後他們展示給已定罪的罪犯,問他們:“你會選擇誰作為獵物?”
    他們都選了一樣的人。
    真是糟糕。
    所以,你可以用雙手、聲音、坐姿等做一些簡單的事情。
    我會告訴你一切。
    但還有一個有趣的事情,你並沒有問,但我會主動提供這些信息,就是如何判斷某人是否誠實的策略。
    這就是說謊檢測101。
    我覺得非常有趣的是,當我們查看Spotify和Apple的後端以及我們的音頻頻道時,
    大多數收聽這個播客的人還沒有點擊關注按鈕或訂閱按鈕,無論你在哪裡收聽這個。
    我想跟你交易。
    如果你能給我一個大忙,點擊那個訂閱按鈕。
    從現在起,我會不懈努力,使節目變得越來越好。
    我無法告訴你,當你點擊訂閱按鈕時,這有多大的幫助。
    節目變得更大,這意味著我們可以擴大製作,邀請你想見的所有嘉賓,並繼續做我們熱愛的事情。
    如果你能給我這個小小的忙,無論你在哪裡收聽這個,對我來說都意義重大。
    那是我唯一會請求你的忙。
    非常感謝你的時間。
    回到這一集。
    埃維·波波里斯,
    當你思考你所寫的書、你所創作的內容,以及你為人們所做的一切時,
    用你自己的話,你會如何總結或定義這些?
    你認為你為人們提供了什麼內容,這些書籍等等?
    這是一個很好的問題,我不知道我是否有明確的答案。
    我總是會思考我如何服務他人?
    我經常回到這一點。
    我還記得我寫《成為防彈的自己》這本書時。
    其實,我的書原本打算在COVID最嚴重的時期推出。
    那時候,世界正在關閉,我記得我有一個公共關係的人。
    我有我的經紀人,出版商。
    所有人都在說,“嘿,你知道,這個COVID的事情正在發生。
    所有的媒體之旅的光環都消失了。
    為什麼我們不推遲書籍的發布呢?”
    沒有人建議我發行這本書。
    沒有。
    每個人都說:“不要這麼做。
    不要這麼做。”
    我記得我心想,“好吧,我需要把大家的想法暫時拋在腦後。”
    我停下來想,“我寫這本書是為什麼?
    我寫這本書是為了幫助人們。”
    好的,如果我的目標是幫助人們變得更有韌性,
    幫助他們活得少一些恐懼,而世界現在正處於恐懼之中。
    所以如果我遵循這一原則,現在我就應該發行這本書。
    我記得在所有人的反對下,我發行了它。
    當你從人們那裡收到私信DM時,
    他們來找你的本質是什麼?
    我對我的書感到驚訝,因為人們開始寫信說,
    我正在面對這個問題。
    你的書幫我找到了解決的方法。
    或者我正在處理這個。
    你能給我指導怎麼處理嗎?
    他們掙扎的本質是什麼?
    總是與他們自己有關。
    不是周遭的世界。
    我在某種程度上理解,但問題幾乎總在我們自己身上。
    我們要么搞砸自己,要么妨礙自己,我們做出選擇,
    或者我們認為,“我沒有做什麼,一切都是因果關係。”
    每當你說“做”、“行動”或“不行動”時,
    這都會有後果或影響。
    而我認為有時我們對此太隨意了。
    在西方世界,科學顯示我們實際上輕視自己的缺點。
    當我們犯錯時,並沒有那麼嚴重。
    我們貶低我們的不足。
    而我們實際上提升我們的正面特徵。
    這沒關係,但到了一定程度,因為當你貶低事物時,
    貶低你的環境、選擇,
    貶低你在生活中扮演的角色,
    那麼您實際上在本質上是無能為力的,並且在指責世界。
    我並不是說其他人不能傷害你。
    他們會。只是會。
    我認為如果人們能與事實達成和解,即外面有壞人,
    有些我知道,有些我不知道,為了他們的私利,
    人們會做出傷害我的選擇。
    就這樣。 ռ
    如果你能接受這一點並理解這一點,你將會沒事,因為你只是擁有了更多的覺察力。
    事實上,在我進行測謊實驗的時候,在面談室,我面試了許多的人,通常我會面試嫌疑人,也就是我們懷疑犯下罪行的人。
    所以—
    測謊器測試。
    測謊器測試。
    但我不是機器,而是真正的測謊者。
    很多人認為你把那東西接上去,哦,叮,它們就在撒謊。其實不是。
    你坐在那裡,評估人,解讀人。
    測謊器做的事情是告訴你在你對這個人提問的一系列問題時,它告訴你當這個人的自主神經系統在做什麼。
    心跳,對嗎?這會改變嗎?
    你的皮膚電導活動,你的出汗量。
    你的呼吸方式。
    所以這就是為什麼你有血壓袖帶。
    你有真正能檢測出出汗的皮膚電導板。
    你不會—這是你無法察覺的,但這些板會檢測到出汗的活動和呼吸的變化。
    所以如果我在問你一系列問題時,我會觀察你在這些問題中身體的變化。
    你甚至有傳感器,因為有時候人們會試圖欺騙測謊儀。
    所以我們必須用傳感器來檢查他們是否有某些動作。
    我個人認為你無法擊敗它。
    但再說一次,測試本身沒有任何意義。
    你不能拿它去法庭。
    你不能告訴法官他們通過了測謊。
    這不是它存在的目的。
    它是用來獲取更多信息的。
    你看,如果你在撒謊,你其實是在評判誰?
    你自己。這就是為什麼你的身體在反應。
    其次,你提到了受害者如何保持受害者的身份。
    以及成為一個防彈的人這個整個觀念——因為無論我們在生活中做什麼,壞事都會發生。
    我們會遇到自戀者和那些想要利用我們的人。
    你散發出一種特定的心理堅韌。
    你散發出某種心理韌性和力量。
    我認為這點非常關鍵,因為如果你擁有這樣強烈的內部基礎,那麼我們今天討論的其他一切都會變得容易得多,也更可能實現。
    但如果沒有那樣的堅強基礎,當風一吹,房子就會倒下。
    所以如果我們考慮建立你所擁有的強大心理堅韌基礎的第一步,那麼從哪裡開始?
    特別是如果我們從一個非常糟糕的地方開始,從受害者的身份開始。
    壞事已經發生。
    我們並不是最自信的人。
    一切都從你周圍的人開始。
    這就是起點。
    如果你周圍有其他人,任何人都可以擺脫受害者的身份,就像每個人都可以擺脫一樣。
    你也可以。
    所以我想把這個說出來。
    僅僅因為你被鎖在某個地方並不意味著你必須留在那裡。
    你可以。
    但通常如果你被鎖在某處,那是因為你周圍的體系,你也在某種程度上幫助創建和延續的體系。
    我們並不完全無辜。
    我們扮演著角色。
    圍繞你的系統使你,這樣想,它讓你待在監獄裡。
    所以你必須看看你的環境,問自己:「我的環境中有哪些因素使我待在這裡?」
    通常是某個人或某些人。
    希望只有一個人,這樣你就不必面對多個人。
    當然,這可能是家庭,這就是你知道,當你面對孩子或某些犯罪和虐待案件時的情況。
    我總是覺得,有一個人群他們真的是,我不想說他們有藉口,但實際上這真的不是他們的錯。
    他們是孩子,因為他們太脆弱了,依賴於你來維持生計。
    他們需要有人來養活他們,給他們衣服,照顧他們,否則他們無法生存。
    然而,隨著你年齡的增長,對吧,隨著你成熟,必須看看你的環境,誰在你身邊,誰讓你留在這裡。
    而你知道什麼變得困難嗎?
    它變得困難,因為你會有一個,假設,我要使用這個術語「壞演員」在你的生活中。
    那個壞演員可以是媽媽、爸爸、兄弟、姐妹,任何人。
    你可以愛那個壞演員,但那個人所做的選擇和事情會影響你。
    這讓你更脆弱。
    即使你,當你看看,就算你不犯罪,但你周圍有其他人犯罪,
    我比任何其他人群更可能被槍擊。
    我可能完全不參與任何不法活動。
    我可能很乾淨,但僅僅因為我與誰為伴,這使我更容易成為受害者。
    所以這就是開始的地方,你身邊有誰。
    現在,其他一些非常重要的事情,無論你選擇什麼樣的伴侶,如果有,那都非常重要。
    那個伴侶要麼會把你抬起來,要麼會沉沒你的船。
    這在現實生活中是真正的好朋友、丈夫、妻子?
    如果我們談論,我會說首先是親密夥伴,對你來說,丈夫、妻子、男朋友、女朋友,無論那對你來說是什麼,伴侶。
    這是第一位,因為那個人就是。
    這就是伴侶與朋友之間的區別。
    你的朋友回到他們的家。
    你回到你的家。
    而你可能和伴侶或伴侶住在一起。
    這意味著你與那個人過度接觸,並且你需要確保那個人沒有污染你的生活。
    你仍然可以愛他們,但你可以退一步,看看這個人存在的問題讓我的生活變得混亂。
    這對人們來說是一件困難的事情,因為這就是為什麼你與某人在一起。
    就像,「好吧,我和埃維在一起,但,你知道,埃維就是這樣,那樣。」
    所以你開始將我的身份與我的行為混淆。然後隨著時間的推移,如果我是一個壞角色,你也會將我所做的事情正常化。嗯,埃維不是故意的。她總是脾氣火爆。你知道,她是這樣的人,但她在這裡為我做了這麼多好事。然後我們所做的就是錯過了一些東西。這就是為什麼你更容易看其他人的關係,並說,嘿,這裡有問題,那裡有問題,因為你沒有受污染。由於與那個人有情感上的聯繫,你能夠客觀地看待他們。這就是為什麼,總的來說,給別人建議是如此容易。我可以看到這個人身上的紅旗和問題。當你身處其中時,你卻看不到。這很難。
    所以我也想說,可能人們不會喜歡這點。如果你與某人在一起,而你周圍有一些你知道真正關心和愛你的人,他們告訴你,嘿,這對你來說不是最好的選擇。我會說,請聽他們的話,因為他們看到了你可能沒看到的事情。你認為人們只是傾向於知道嗎?就像他們的直覺,他們傾向於知道,但他們為這個人的行為辯護,並且在某種程度上他們幾乎有點自我施虐。他們會說,嗯,可能沒有。也許這很好。也許他們是朋友。也許他們只是為了我的最佳利益這樣做,而實際上那個壞角色是在為自己的利益行動,並在某種程度上令你自我施虐。
    我認為有一件事就是,你不會一夜之間從零到一百。當你處在一段關係中或與這樣的人在一起時,起初你不會看到這些,對吧?每個人都會展現出最好的行為。但隨著時間的推移,你會開始看到一些小的,例如偷窺,微小的預告。而你需要關注的就是這些預告。我們喜歡給人以懷疑的利益。我們會聽取他們給我們的藉口。而你知道,有一句古希臘的諺語說,不要聽你的對手。看他們。這會告訴你一切。當我說要看他們時,要看人們所做的事情。我需要你把他們告訴你的話撇在一旁。我需要你扔掉他們的對不起,因為他們可能真的感到抱歉。他們傷害了你,可能真的很抱歉。但這不是重點。重點是,你想在哪個時候學到教訓?在一開始還是結尾?有時,在結尾的時候會非常非常困難。
    你知道,我有一個社群,我在寫完書後開始建立的,當人們開始寫信進來時,我說,你知道嗎?讓我來組建這個社群。我稱它為“超越Bibliproof”,誰要報名就來吧。兩年過去,我有800名成員,我們有很多人帶著不同的情境進來。幾乎他們進來的情況都是如此。如果出現這樣的事情,這是他們和某人緊密相連,而那個人正不斷拖累他們,有時他們自己卻認為是另一個人在拖累自己。所以有時你是那個壞角色,而你甚至沒意識到。你需要弄清楚兩件事情。我是在做那些事情嗎?這不僅是在傷害我自己,還在傷害其他人,但我為了追求某種自我利益卻說服了自己。還是我正與一個正在拖累我的人聯繫在一起?
    我告訴你一些事情,史蒂芬。我坐在不同的人面前,他們做過很多不同的事情,有些是嚴重的罪行,有些則不那麼嚴重。每一個人都向自己推銷他們為什麼做那些事。我們都是推銷者。我想為自己辯護,隨便什麼事我都能說服自己。他們會把自己變成情況的受害者。為什麼我這樣做呢?好吧,你知道,好的人人會做出錯誤的選擇。好人也會犯錯。問題是,有時這些錯誤的後果會持久。但你無法為任何人擔保,因為你不知道人們在關閉的門後是什麼樣子。你不知道。而且,任何人在任何時刻都可能做到任何事情,只要有這個機會。如果你明白這一點,你就不會對任何事情或任何人感到驚訝或震驚。這不是對人們的悲觀看法,而是理解人們是可塑的。有些人比其他人更容易受到影響。有些人可能擁有更強的誠信,或者更多。我甚至不認為這是誠信,而只是更強的自我控制,能說出,好的,我不會這樣做。不,我不會這樣做。而有些人的可塑性則稍微更大些。讓他們更容易接觸到。更容易操縱他們。更容易塑造他們去做其他事情。更容易讓他們向某個方向偏移。但如果你理解這一點,那麼你就理解了人性。有很多有趣的地方。
    我記得如果我們回到你提到的環境和人對你生活的巨大影響。我記得讀過一項研究,作者是邁克爾·哈斯曼,還有另一項由哈佛大學進行的研究,顯示即使在工作中,如果你坐在旁邊的是一個有毒的人,並且在工作上做出不良行為,你自己做錯事的機率會大幅增加。在某些情況下,這個機率高達25%,在其他環境中,甚至達到100%。僅僅因為你坐在那個人旁邊,你被紀律處分的概率會大幅增加。我認為這強化了你的環境對你產生如此強大和深遠影響的論點,無論是好是壞。而對於好的方面,也值得停下來思考。因為如果你身處在那些提振你、提升你並讓你相信世界是可塑的,你可以做任何事情的人身邊。正如我在自己的生活中經歷過的,有時這真的是瘋狂,幾乎在某種程度上重塑了你大腦中的神經元。
    你是如何挑選人的?
    就像你如何自己區分呢?
    誰對你很好,誰不適合你?
    你知道嗎?
    這是一個非常有趣的問題。
    直覺。
    在我生活中的其他一切方面,我可以告訴你數據科學,或者這個,我的框架。
    但生活中有一些事情,我認為如果你已經培養好調整內心聲音的能力,那這就是最好的指標。
    如果你回顧我的職業生涯,18歲輟學大學,甚至在16歲時沒有上學,20歲時離開了一個運行良好的公司。
    然後在27歲時,辭去了那個在全世界經營著的公司,正準備進行這個重大第二次IPO,還有其他這些事情。
    在所有的時刻中,最重要的並不是我的前額皮質。
    不是邏輯,也不是事實或數字或金錢。
    而僅僅是我內心的這種感覺,我不再想做這件事情,因為它不再讓我感覺良好。
    在那一刻,你看起來像個瘋子。
    但當你拉遠一點,看看一個被內心聲音推動的人,他真的是被這種聲音推動,你會想,哇,這個人的生活真美好。
    看看他擁有的女朋友、他所居住的地方、他所擁有的東西和他的工作。
    他們真的很幸運。
    但我實際上認為這始於敢於傾聽內心的聲音。
    這就是我的答案。
    純粹就是直覺。
    對我來說,這些人讓我感覺不太好。
    我不想去。
    至於我的職業生涯,當我當首席執行官時,我會感覺到,我不想再這樣做了。
    這樣我就結束了。
    還有另一個部分是,這件事情另一端是疑慮,因為在所有那些情況下,真的沒有B計劃。
    沒有好的B計劃。
    這真有趣。
    所以當你談論直覺時,就是你的直覺。
    是的。
    這就是你的本能。
    我不會過於誇張。
    當我和人們在一起時,像任何人一樣,他們都會釋放出某種東西。
    而我們不會聆聽我們的感受。
    你仍然可以做生意或和某人交談。
    但當你感受到那個時候,我也會這樣,我甚至會在選擇誰的播客時,掙扎說,我不知道我是否喜歡這個直覺或這種感覺。
    我就是感覺到。
    我感覺我想和誰在一起,甚至在選擇哪個播客我要參加的時候。
    因為我把自己帶進一個空間,對吧?
    那個人的空間。
    這一切都是相互聯繫的。
    所以我就像是選擇我要進入什麼樣的空間。
    如果你正確的話,你不需要對自己明確表達,這就是我們經常犯錯的地方,因為當某人進來,他們向你打招呼,而你立刻會覺得,我就是不喜歡這樣,但他們並沒有對你說什麼。
    他們對你沒有做任何事情。
    你無法闡明原因,你知道我們會怎麼做嗎?
    我們會忽視它。
    我們會忽視它。
    哦,是我。
    哦,我不應該這樣想。
    不,這是你的,你有兩個大腦,對吧?
    這個和腸道。
    人們稱之為你的腸道直覺。
    永遠要聆聽它。
    我認為回到那些穩定的人,你提到的是什麼讓你穩定。
    我認為幫助讓你穩定的一個重要部分是相信自己。
    你必須相信自己。
    就像相信你所感覺的是真實的。
    傾聽它,不要讓其他人說服你改變主意,或能夠說出,
    我有這樣的感覺。
    我不知道為什麼,但我會相信它。
    幾乎在所有情況下,你回想起來,就會覺得,我知道更好。
    我有這種感覺。
    我有這種感知。
    我沒有聆聽自己。
    即使你錯了,那就錯了。
    這回到疑慮。
    人們害怕錯誤。
    為什麼?
    因為擔心其他人可能怎麼看我,因為我在世界上的形象,
    你知道的,從那個結論中,你會然後跳到他們會拒絕我,
    然後我會孤獨,然後我會孤獨。
    那我會死。
    這種思考方式就像是邏輯上的下行步驟。
    我總是認為這很有趣。
    我昨天和女朋友有過這個對話,這真有趣,一個信念實際上與一連串的下游信念相連,然後到了他不愛我。
    這是一個隨意的話題,但我和我女朋友正在安排未來的日曆,因為我們將會分開一段時間。
    所以她想安排約會,而我當時正忙於其他事情。
    因此,我沒有像往常一樣專注於安排的對話。
    她有點失望。
    我發現這非常有趣,因為我半心半意參與安排對話的事實告訴她我對她不感興趣,也就是說我不愛她。
    所以,之後我對她說:“你能告訴我,你在那種情況下的感受嗎?”
    我問:“為什麼?
    為什麼?”
    每次她回答“為什麼?”
    我們就這樣一直推進到最後。
    你不愛我。
    一切都是從這個小事情開始的。
    我認為這裡有相同的情況,如果我做了一些事情它錯了,那麼在某人的潛意識中會出現連鎖反應,讓他們認為“那我會被部落驅逐。”
    你明白我的意思嗎?
    這就像在根源上。
    這就是為什麼我認為恐懼是你知道的,當你如此多談論恐懼和變得無懼時。
    無畏生活,因為我認為你不可能完全無畏。
    好的。
    無畏地生活。
    什麼是區別?
    無畏意味著我看到了事情,儘管感到害怕,我會嘗試。
    我會竭盡所能地去生活並在某種程度上接受它,無論你害怕什麼。
    如果是你想做的事情,就去追尋它,然後找出一種方式去做。
    但在這個過程中感到害怕和不確定是完全可以的。
    我不知道。
    在我感到不確定的時候,我會想:「好吧,我可以搞明白這一切。」
    你只有在停止的時候才會失敗。
    我就是這麼看待事情的。
    即使你在逐漸失敗,整體上你也不會失敗,直到你真的說:「好吧,我放棄了。」
    只要你是因為想要放棄而放棄,那就沒問題。
    但你不想因為持續失敗、感到困惑,或者因為其他人告訴你不應該這麼做而放棄。
    這只是因為你決定了:「我不想再走這條路了。」
    我覺得這始終回到你自己身上。
    我一直相信這一點,我愛我的家人,但他們總是告訴我:「做這個,」特別是因為我的父母是移民。
    所有的一切都是在尋求工作保障。
    找一份好工作。
    找一份好工作。
    朝九晚五,找一份好工作。
    不要嘗試做其他的事情,因為他們掙扎了太多。
    當我試圖做一些超出那個範疇的事情時,他們感到害怕。
    他們困惑不已。
    他們覺得我瘋了。
    即使我在紐約警察局開始工作時,他們一點都不高興。
    他們會說:「這是什麼?女生不做這種工作。」
    在我的社區裡,我也遭到嘲笑。
    人們會說:「看看雅妮,這是我爸爸的名字。
    看看雅妮的女兒。
    看看她有多傻。」
    這樣的瞬間讓我想回到,你只需做你感覺的事情,因為之後,你會因為聽了其他人的話而感到非常生氣。
    關於你剛才提到的直覺,是否有辦法來訓練和發展自己的直覺?
    你讓我覺得你有相當敏銳的直覺,而且你信任它,但有些人則沒有。
    結果是,他們只能活在後悔中,後悔沒有聽從自己的直覺。
    他們只能在經歷不當對待之後才會發現這一點。
    我在想,是否有方法來培養與自己的直覺和內心感受更好的關係。
    是的。
    停止向每個人詢問他們的想法。
    當我需要做一個非常重要的決定時,真的很重要,我不會徵詢大家的意見。
    事實上,越是重大的決定,後果越大,痛苦或創傷也更大,我就越是會自己做決定,因為其他人會讓我感到困惑。
    這就是你應該做的。
    停止問別人。
    如果你要問某人,比方說這是健康的決定,你會去看醫生,或是找一個對你正在做的決定有專門知識的人。
    你不會去問媽媽,不會去問爸爸,不會去問你的兄弟姐妹。
    你不會去問那些沒有相關經驗的人,儘管他們愛你,他們的意見只會讓你感到像乒乓球一樣被彈來彈去。
    這樣你就會變得不穩定。
    你可以從小事開始。
    當我說開始小事的時候,是指開始在不讓任何人參與的情況下做決定。
    決定吃什麼、去哪裡、去哪裡度假,你可以開始做小事。
    就讓自己成為決策者。
    讓自己坐在駕駛座上。
    我們做的就是邀請別人上車,這樣說:「好啊,你可以開我的車,沒問題。」
    他們坐上了駕駛座,我們把他們放在駕駛座上,然後我們坐在副駕駛座,甚至有時被推到後排,然後我們都會生氣說:「你為什麼這樣開?
    你為什麼要走這條路?
    這不是我想去的地方。」
    你可以自己開車,停止邀請所有人來替你開,然後對他們未按照你的方向開感到生氣。
    如果你要感到生氣,那就永遠對自己生氣,因為就像是,「我選擇了。
    我選錯了,但我還是選擇了。」
    這就是建立自信的方法。
    回到執法方面,因為我教這個,執法人員的一個主要特質是他們擁有高度自信,因為一個原因。他們作出決定。
    他們是良好的決策者,因為當你在街上,應對某個人或情況時,沒有人可供你去問,「嘿,我該怎麼處理這個?」
    你必須做出選擇,並行動。
    做決定會增加你的自信和對自己的能力的信任,即使那些決定是錯的。
    這不是重點。
    在你的人生中成為決策者。
    這將推動你向前。
    這將增強你對自己的信念和信任,讓你也會覺得,「嗯,我誤解了。
    你知道我在這裡學到了什麼嗎?
    我應該這樣來理解。」
    這是你引入氛圍和一點戰略思考的時候,因為你不再情緒化。
    那又是一個缺陷。
    那是一個障礙。
    當你情緒化的時候,你的決策能力會變差。
    當你處於情緒的狀態時,不要做決定,避免,不要發訊息,別打電話。
    我總是說,將自己抽離,進入安靜的狀態。
    當你能靜下心來,處於那種寧靜之中,隨著時間的推移,答案就會浮現。
    你知道還有什麼很棒的事嗎?
    當你看那些有韌性的人,他們並不擁有所有的答案,也不需要擁有所有的答案。
    我不擁有所有的答案,但我不需要它們來讓自己安好。
    這就是你擁抱不確定性的地方。
    你不需要擁有所有的答案,而這本身就是一種力量。
    你不需要馬上就搞清楚該怎麼做。
    就這樣放著吧。
    待在其中。
    當時機來臨時,你就會迎刃而解。
    不過你最終會收到很多未經請求的建議。
    這我們都會經歷。
    當我們試圖做出那些重要的人生決定時,總會有人出現,甚至我們並沒有請他們,但別人卻會插嘴告訴你怎麼看待自己。
    有一個元素,幾乎可以說是讓你能夠在生活中建立更強的界限,以便能夠將外部世界隔絕在外。
    好吧。
    那麼,為什麼不停止告訴每個人你的事情呢?
    他們為什麼需要知道你在這裡或那裡考慮做什麼?
    為什麼?
    因為當你開始分享事情時,你會收到建議。
    所以這又回到你自己了。
    我要不要開口,還是保持沉默?
    因為如果我開口開始說話,人們就會開始分享。
    所以當人們像,哦,他們不尊重我的界限,其實你是那個主動分享的人。
    如果你想要建立界限,你需要先從一些開始。
    我不分享或怎樣,如果我在做一個項目或交易,沒有人知道,直到我的交易完成。
    為什麼?
    我不知道會怎麼樣。
    我不想要其他人的意見。
    如果是項目,我會和我所接觸的特定人討論。
    但我不想讓其他人讓我困惑。
    人們可能會因為好意而讓你困惑。
    但當你腦海裡有太多聲音時,你就無法信任自己,因為你聽不見自己的聲音。
    所以我知道如果我和某人分享一些事情,他們就會分享他們的想法。
    也許我不想要那些意見。
    我會告訴你,我通常會保持沉默,直到我準備好揭露一些事情。
    我也會保持沉默,直到事情完成,因為很多時候你做了某件事,但結果不如預期,而你不想向其他人解釋。
    就像,為什麼我需要把自己放在那種總是要講話的情況中?
    我覺得講話是好的,但有時候是過度分享,把自己的事情過度暴露出來。
    當你自己違反那些界限時,你怎麼能有界限?
    你就像是開放邊界,讓每個人都進來。
    如果你能更有條理地決定與誰分享什麼以及為什麼分享,我認為這是可以的。
    但當你真的在記錄每個人的意見時,即使是關於工作的問題,比如,有一位社區中的女性正在試圖找出自己應該從事什麼職業。
    她有點像,我媽媽這樣說,我爸爸那樣說,已經成年的女人,這是出於真誠的地方,我喜歡這個,但不喜歡那個。
    她在四處徘徊。
    她說,有什麼可以和我分享的嗎?
    我說,停下來。
    我說,停止和每個人交談。
    為什麼要去記錄每個人給你建議?
    我告訴她,我希望你想一想你所做的事情有多瘋狂。
    你去問另一個人該做什麼工作、什麼職業,這份工作是你每天早上醒來要起床去做的,每天、每天、每天,你卻在徵求不會做那份工作的人意見,你到底應該怎麼做。
    你對於你要去做的事情有多少荒謬的認識呢?你不是去問別人,你才是每天早上要起床去執行的人。
    如果你這樣告訴她,然後讓她解釋為什麼這樣做,她可能會說,我只是還不確定。
    我想聽聽別人的意見。
    我真的不知道。
    你可以。
    她可以。
    你可以這樣做。
    但如果問題是,我怎樣才能學會信任自己?
    你通過更多地聆聽自己,少問其他人來增強對自己的信任。
    這就是你達到的方式。
    她顯然在那方面不信任自己。
    不。
    然後,也許就是你周圍的圈子。
    我不知道這些年來你是否能夠慢慢做到這一點,我也慢慢聚集了一些信任的人,這需要時間,如果我需要的話,我可以特定找他們,因為我喜歡他們的生活方式。
    我覺得他們很好地處理自己。
    也許他們在商業上做得很好。
    他們很有思想。
    我喜歡他們的品格。
    所以隨著時間的推移,你也可以,不能說積累,但可以逐漸吸引這樣的人進來,這需要時間,因為人們會在不同的時刻進入你的生活。
    當你找到那些珍貴的寶石時,稍微保持他們在你身邊,然後你可以開始聚集一個圈子,而這些人不是你每天都去的人。
    而只是與你能夠打個電話,說:“嘿,史蒂文,我是伊薇。我可以跟你聊點什麼嗎?”
    “當然可以,伊薇,沒問題。你想和我聊什麼?”
    你也可以這樣創造。
    至少對我來說,隨著時間的推移,我能夠做到這一點,因為這不會一夜之間發生。
    有時候人們會進入這個空間,有時你會說,就這樣吧,“嗯,我要把你推遠一些,不再合適了。”
    那位女性在例子中,究竟需要做什麼?
    因為我能想像在她的世界裡,她對於任何路徑都不確定。
    所以她對於朝這個方向前進有20%的確定性,對於朝那個方向前進有30%的確定性,顯然,對於朝那個方向有40%的確定性,其餘的只是一些困惑、拖延和恐懼。
    她實際上需要做什麼?
    她只需要做一個選擇並付諸行動,選擇一個並去做。
    沒有完美的選擇,伊薇。
    但確實沒有。
    沒有辦法知道結果會如何。
    就選擇。
    選擇一些東西。
    選擇某個東西。
    即使它錯了,你也要找到平靜,像是,“我選擇了,它是錯的,但你知道嗎?
    我不被困在這裡。”
    這就是另一件事。
    你知道,你可以改變自己的決定。
    就算你選擇了某樣東西,也不意味著你就被困在那裡。
    我們有能力改變主意。
    你可以。
    你可以找到方法走出來,然後說,“我做錯了選擇,這沒關係。”
    你也必須接受這一點。」在我們的個人生活中,我認為造成這種拖延的有趣之處在於,與商業相比,在商業中,尤其如果你是在創業公司中,如果你不做出選擇,或我想像在秘密服務中,若你不做出選擇,就會有立即的後果。然而在你的生活中,你可以在一年的時間裡、三年、五年之內隨意遊蕩,坐著拖延不前。相比之下,如在秘密服務的情況下,當特朗普被射擊時,我想作為一名秘密服務特工的你,五年來只是遊蕩是不可能的。因此,幫助解決這個問題的是一個稱作「工具性」的概念,這又稱為理解能力。了解個人的動機心態。在某些工作中,一個有工具性思維的人能夠產生更多有工具性的人。這是我在進行某項工作時,專注於任務,情況就這樣發生了。因此我必須這樣回應。我會這樣做。我會那樣做。就像我在看整體一樣,我下一步是什麼,那我的下一步是什麼,然後我的下一步是什麼。當你具有工具性時,你就是非情感的。我不在情感裡面。因此,儘管像是你提到被射擊的保護,對吧?雖然這聽起來情感化,是的,它是。但在那一刻,至少透過訓練,它是射擊,跳到前面,掩護,撤離,你會快速反應到這些事情。這就是工具性,對吧?這就是擁有一個應對下一步的框架。你在運作。你在執行任務。你以任務為導向。我將這樣做。我將那樣做。我有一項商業決策要做。假設業務中出現了一些問題。好吧。我該如何停止這種失血?我要這樣做。我會這樣做。我要這樣做。這就是工具性。相對而言,還有一個叫做身份的東西。當我以身份為主時,我會,哦,我的天啊,我無法相信這正在發生。這太可怕了。我不知道該怎麼辦。我很困惑。我對此非常沮喪。我無法相信我會身處於此。現在我在那個煉獄般的空間裡。我什麼都不做。我也很情緒化。因此,我無法清晰思考,也無法做出行動。那麼他們是如何訓練你成為一名秘密服務特工,讓你具備這種工具性思維的?你要行動。行動。行動。一切都關於行動。做出選擇。移動。去。去。去。你知道有趣的是什麼嗎?一切都是關於移動。不要靜止不動。即使在遭到射擊時,也不要靜止不動。他們實際上會教你以之字形跑動。這讓射擊變得非常困難。如果他們不是完全靜止不動,我的意思是,我們會射擊紙靶。你會失誤。你會感到壓力,不安。你看到這個人在射擊,那個人在射擊,我射得怎麼樣?你知道的,因為每個人都在看彼此的分數,你知道的,如果你射得不好,他們會說,「哦,我不想在下次突襲時帶你出門。」對吧?所以,你會感受到肾上腺素的激增。這是一件困難的事情。但他們會教你說,「嘿,如果你遭到射擊,不要像個笨蛋一樣坐在那裡。移動。跑。」而且在你跑的時候,以之字形跑動。擾亂對方。移動。我把這種「總是保持動作」的原則應用到我自己的生活中。動作是希臘語的運動。動。動。總是移動。無論你感覺多麼卡住,都要創造動量。我在自己生活中實際上是這樣做的。只管移動。不要靜止不動。我不是說不要哀悼。不要傷心。不要感受。這是可以的。但不要把自己放在完全停滯不前的地方,因為那是你被卡住的地方,你不會移動,並且你會感到舒適,然後害怕。如果你能創造出一些動作,我將創造出一點點動作。我在這裡做出一個決定,然後另一個,另一個。如果你能夠保持在運動中,你將能夠穿越你正在經歷的任何事情。我記得我採訪了德拉科·威利克,他對我說了非常相似的話。他說在SAS或海豹突擊隊中,當你迷失時,如果你只是待在那裡,你將不會獲得任何新資訊。因此,你必須不斷移動。即使你不知道方向,移動會產生資訊,然後這些資訊可以幫助你做出更好的決策。你在說的也是同樣的事情,那就是如果你處於僵局,你需要進入運動狀態,做出一個決定,開始移動,然後你至少會學到一些東西。你會學到一些東西。即使這意味著聯繫誰,僅僅做一些能幫助你創造某種進展的事情。當你不移動時,當我們沒有運動時,這就是你陷入那種情緒困頓的地方,我感到糟糕,這正在發生。如果你能找到方法讓自己脫離問題,無論感覺多麼糟糕,不要沉浸在其中。不要在其中泡澡。感受它,但有界限。你知道嗎?你也不必弄明白一切。你不必弄清楚為什麼會發生這種事,或者這個人為什麼要這樣做。有時候,並不需要弄清楚。有時事情就是這樣。有時候,放手就是卓越與自由,說「這發生了,我不知道為什麼發生,也不需要知道為什麼。」但我可以弄清楚我該如何向前走,運動。我要如何從這裡走出來?接下來我該去做什麼?有時候,越是坐著分析這些事情,你所承受的痛苦就越大。你在重新思考、重新講述、重新經歷。尤其是當你重溫別人對你做的事情,像那些痛苦的事情時,你知道,你是否有過這樣的時刻,你開始重溫「我應該這樣做的,我應該這樣說的。」
    你知道嗎?這實際上會激活與吸食可卡因時相同的大腦區域?
    所以它變得上癮。
    對,它讓你感到亢奮。
    想想這一點,儘管它是負面的感覺,你就會想:「是的,你正在經歷這整件事情。」
    我總是考慮的是,我所做的事情是否帶領我走向我想要去的道路,如果不是,那我就嘗試放手。
    我會說:「聽著,感到難受是可以的,但如果你能保持那個動力,你會感到更少的難受。」
    被困在那種受害者或恐懼或拖延的狀態中,你認為受害者心態是上癮的嗎?
    我認為這會變成一種習慣。
    我不認為大多數人想待在那裡。
    如果你問任何人,沒有人會說:「是的,我愛它」,但發生的事情是它變成了一種習慣,一種行為模式和思維方式,讓你開始習慣。
    那麼這個習慣循環中的獎勵是什麼呢?
    我不知道是否存在獎勵,我不確定人們是否會思考這一點,他們只是卡在那裡,重複相同的事情,因為他們害怕和不確定如果他們改變會發生什麼。
    你會在關係中看到這一點,不僅僅是家庭暴力,你會看到這些非常不平衡的關係,其中一個人非常主導,而另一個人,就是那個主導者,會是一個非常高權力的人掌控一切,設定議程,但不是以好的方式,然後你會看到另一個人非常低權力、軟弱、順從和逃避。
    那種關係運作的原因是一方在這裡,所以另一方必須在這裡。
    他們兩者無法都是高權力,因為會衝突,因此當你看到很多這種不平衡的關係或嚴重不平衡的情況時,通常是家庭暴力,這可能是男人對女人,女人對男人,或同性愛情,你會看到一個人是在這裡,高控制,而另一個人則變得順從、逃避。
    下面的那個人只是想保持和平。
    我不想要衝突,我不想讓他們不高興,我不想激怒他們,但你做的是越陷越深,而你越是試圖保持和平,越是順從和逃避和不確定,另一個人會怎麼做?
    他們會越來越高,因為你只是幫助創造這種不平衡,這種權力的進一步擴展。
    他們變得更加聲音大、強大、教條、要求、僵化,但這隨著時間的推移而發生,然後你會發現自己身處這個空間,想著:「我怎麼會來到這裡,這個人在這裡?」這就是另一個人實際上讓你被壓制的例子。
    如果周圍有這樣一個人,你怎麼能信任自己和自己的聲音並做出好的決定呢?
    這是另一件讓人被壓抑的事情。
    作為一名女性特工,當你第一次進入服務時,我想那個時代可能存在某種制度性的性別歧視,想起那個時代,人們會看著你,想,作為一名女性,特工中並沒有那麼多女性。
    也許她是我可以壓制的對象。
    也許我可以對她做奇怪的評論。
    也許我可以創造一種權力動態,我在她之上。
    這種情況曾經發生過嗎?
    如果有,你是如何應對的?
    事實是,這種事情確實發生過,對吧?
    而且可能會發生。
    我記得芭芭拉·皮爾斯·布希曾去坦尚尼亞。
    我是助理隨扈領袖,這意味著我是負責人,然後我的上司從總部來,但他還沒到,我們正在進行簡報。
    你在保護布希家族?
    是的,我在保護。我是芭芭拉·皮爾斯·布希的助理隨扈領袖,她是喬治·布希小子的一個女兒,雙胞胎之一。
    是詹娜和芭芭拉。我負責的是芭芭拉。
    所以她到那裡是為了做慈善工作,援助,我們要去一些非常不安全的地區,對吧?
    有很多脆弱性和擔憂。
    所以我設置了負責人的簡報,而來自不同地方的特工也在加入補充。
    有些特工我從未見過。
    我記得有一位男士走進來,他說:「哦,嗨,你好。
    這是在酒店房間裡。我們正在進行簡報。」
    那時沒有人在那裡,只有他和我。
    「嗨,你好嗎?好。」
    他說:「嘿,你知道,實習生休息室在走廊下,如果你想找的話。我可以帶你去。」
    他看到我,假設我只是工作人員。
    實習生。
    你知道,我是隨團的一部分,但不是實際的特工。
    所以我說:「其實不,我是這裡的助理隨扈領袖,謝謝你的參與。你是來自哪個部門的?」
    所以,現在我可以生氣嗎?
    當然。
    他是否根據他的觀察做了假設?
    當然。
    那些時刻,我會想,我不在乎。
    真的嗎?不。
    百分之一都沒有?不。
    他之後是個大傻瓜。
    他確實是。
    不是我。
    這並不煩人,但這就像你必須這樣做,「這是你必須挑戰的地方。
    你不能和每個人鬥爭。
    哦,我的天啊,史蒂芬,想像一下,如果你和每個你遇到的傻瓜戰鬥,你會多麼疲憊。」
    我是說,有些人真的設計了自己的生活去對抗傻瓜。
    對。
    而我很忙。我有事情要做。
    想想他們會讓你花多少時間和精力在無用的鬥爭上。
    而且讓我們談談過著停滯不前、不做任何事情的生活,因為你太忙於和每一個人鬥爭。
    要戰略性地選擇鬥爭。如果是我需要爭鬥的事情,那就去鬥爭。
    我再給你舉個例子。
    九一一事件之後,美國特勤局的現場辦事處位於世界貿易中心七號大廈。
    所以當塔樓倒塌時,我們失去了整個辦公室。
    所以美國特勤局紐約辦公室立即開始尋找新家。
    於是他們在布魯克林找到了辦公空間。
    顯然,在這樣的地方,辦公空間需要按照我們的需求特定地設計。
    再次強調,設計要低調,沒有人需要知道我們在這裡,但你要設計得讓人感覺到應有的氛圍,以便能完成工作。
    我現在是一名特工。
    我進入了SAC的辦公室,也就是頭頭,然後他說:“我需要你為我設計這個辦公室。
    跟總部合作,給我們拍出好照片,讓這看起來像我們的新家。
    我們在這裡會有很多簡報。
    我會把這件事交給你負責。
    你能做到嗎?”
    “好的,先生。
    辦公室裡有250名特工。
    我被抽調去做室內設計,HGTV,來吧。”
    所以我說:“好吧,沒問題。”
    我開始動手了。
    心裡想:“我要做好這件事,我要全力以赴。”
    我記得一些女性同事問我:“你不會吧?”
    我回答:“別擔心。”
    我心想:“我會盡最大的努力。”
    結果我做到了。
    花了幾個月。
    我打造了一個漂亮的辦公室。
    完成之後。
    快轉到現在。
    那位老闆發出了一個公開招標。
    新的測謊員職位。
    紐約辦公室只有兩名測謊考官,全美國只有30名。
    出了一個名額,這是非常罕見的。
    所有想要的人都可以報名。
    每個人都把自己的名字放進去。
    所有比我級別高的人都把名字放進去。
    然後其中一個資深的測謊考官問我:“你怎麼不把名字放進去?”
    我回答:“兄弟,沒門。
    沒人會向我坦白。
    他們會看到我,然後互相擊掌。
    我才不會把名字放進去。”
    他說:“放進去吧,你不知道。”
    我等到招標關閉前的最後半小時,才把我的名字放了進去。
    我心想:“這不會成真的。”
    你知道嗎?
    一周後,我接到一個電話。
    “來我辦公室。”
    同一位老闆把我叫去。
    他說:“有X個人報名,可能有30人左右。”
    他說:“我選擇了你。”
    然後他說:“你知道為什麼嗎?”
    我說:“不知道,先生。”
    他說:“我給你那個設計辦公室的任務,讓你去修整。
    你在整個過程中從來沒有抱怨過,也沒有對我說過什麼。
    事實上,你做得很好。
    謝謝你。
    這是你的任務,填好吧。”
    我需要在這裡理解一些事情,一方面,我需要保護我的界限,對吧?
    不要讓別人干擾我。
    另一方面,不要讓某人的偏見成為我的問題,也不要抱怨。
    這些是相互排斥的嗎?還是它們是兩個獨立的想法,還是視情況而定?
    因為如果我在保護我的界限,我的老闆叫我進來告訴我,因為我是女性,所以我可能會做室內設計的工作,那麼在那種情況下,不保護我的界限,就是去說:“去你的。”
    並責怪他。
    我本可以這麼做,我本可以,但我向你保證,我不會得到那個職位。
    我也知道總要有人去做。
    所以他剛好選中我,可能是因為他喜歡我的風格,可能不是,也可能是因為我的外貌,或者因為我是女性。
    我不知道。
    你知道有趣的是什麼嗎?
    他不知道這點。
    我實際上在大學學習的是美術。
    所以我有這方面的背景。
    我還考慮到,這也是一個機會,因為現在我得以與總部的人合作,這是我以前無法接觸到的。
    還有所有的歷史檔案資料。
    所以這部分對我來說是,“哦,這還挺酷的。”
    那麼,我能否辯論呢?
    我可以,但我想結果是你做出選擇。
    我選擇不去做。
    從長遠來看,這對我來說是有利的。
    還有時候,我不知道,斯蒂芬,你不能太在意。
    人們會輕視你。
    而你的選擇取決於你對他們輕視你的感受。
    我注意到,越在乎,對我而言越是害處。
    而越不在乎,我的表現整體上越好。
    我的意思是,要策略性地選擇。
    不要因為生氣就做出選擇。
    因為如果你是出於氣憤,那麼你就是在被情感主導。
    任何時候你因情感做出選擇,你都會做出糟糕的選擇。
    而對於很多人來說,面對這樣的情況後,他們的反應是如此迅速,幾乎是自動的,以致於他們會說:“哇,哇,哇,哇。”
    然後他們可能會稍後放鬆,說:“我為什麼要那樣說?
    我毀了自己的生活。”
    但這就是我為什麼這麼說的原因。
    這就是你為什麼容易被操控的原因。
    如果你是那樣的人,請知道我曾經就是那樣的人,如果你是那種反應過度,反應過度,反應過度的人,你將會完全毀掉自己的船。
    這意味著你沒有在思考事情。
    這意味著你無法自我調節。
    我會自我調節。
    別誤會,當然也有時候我會想:“我想把這座橋徹底燒了,我不在乎。
    我對此感到滿意。
    只要我能清醒地去做,我就會燒掉這座橋。”
    但我選擇這樣做。
    我不是因為反應過度而這樣做。
    我不是因為失去控制而這樣做。
    我這是因為做出了這個選擇。
    我要燒掉這座橋和這段關係,我對此是100%可以接受的。
    去做吧。
    但確保你是主導這一切的人,而不是腦海中的猴子。
    正確。
    我該如何隨著時間的推移訓練我腦海中的猴子?
    因為你說過你以前不那麼理智,對吧?
    以前會做出更多情緒化的決策。
    隨著時間的推移,你能夠做出那些非常理性、前額葉皮質的決策。
    還有氣氛。
    好的。
    氣氛。
    我開始學會安靜。
    我開始變得安靜。
    當我生氣的時候,我會保持安靜。
    我不會說任何話。
    我認為這是最關鍵的事情。
    我學會了沉默。
    我學會了閉上嘴巴。
    不想提前透露你即將出版的書,但我知道那本書中有100條原則,其中一條叫做…
    100條參與規則。
    閉上你的嘴。
    第一條規則。
    這麼做的原因並不是想要粗俗。
    這是因為它幫助了我很多。因為你越多講話,無論是一般的交談,越多的講話,越多的披露,越多的人知道,越多你請求,越多的人和你分享,越是讓你混亂,越是優柔寡斷,越來越多,越來越多,越來越多,越多。
    當我學會停止,自我調節,不因為被冒犯而隨便發言時,你之所以會感到被冒犯,首先是因為你允許自己感到被冒犯。人們總是會跨越你的界限,對你表示不敬。是嗎?是的。但你能有多少次感到被冒犯呢?而且,有時候,有誰在乎呢?我不需要每個人的尊重。這也是一件令人疲憊的事情。你需要尊重我,而你需要不尊重我。他不尊重我,但我很棒。這是一件大事。但這會耗盡你的精力,而你不需要這樣。
    曾經有一些時候,我可能跟一些人工作,我可以感受到我並不受歡迎。我記得有一次,我在紐約警察局,最初是在紐約警察局的皇后區毒品單位。抱歉,各位,這是一個真實的故事。我被派去和皇后區毒品單位合作,執法的對象是一個從事兒童色情及偽鈔的罪犯,除此之外還涉及毒品。所以我就被派到這個工作小組。這是一個非常強硬的工作小組,我是負責的主要特工,我到達時,他們並不高興見到我,完全不高興。
    我記得走進去時,我不知道現在會怎樣,我敢肯定現在已經不會這樣了,但是那裡的女人、日曆和中心折頁到處都是。我走了進去。對我來說,我並不在意,但我只是覺得這會是一個問題。問題不在我,而在他們。我可以感受到他們不想我在那裡。他們開始從簡報中漏掉資訊。在我們執行搜索令時,他們會對我視而不見,對於他們所做的那些明顯錯誤的技術性事情。這是一個我們試圖打掉的犯罪集團。
    第一次,以後我的團隊也看到了這一切。於是我什麼話也沒說,我的團隊也沒說。我的團隊全是男生。幸運的是,我旁邊有幾位非常尊重的特工,但這些人看到這一切。他們透過我看到了他們如何對待我。沒有人指出這一切。他們對我們都不予理會。而我們被要求在這裡的原因是因為我們是偽鈔的專家。我們也是兒童色情的專家。
    所以我們進行了逮捕,一切都結束了。但後來又發生了其他的逮捕。我們再次出現進行同樣的事情,基本上就像無視你一樣,彷彿你根本不在那裡。我們進行了逮捕,做了指紋登記。有一次,他們甚至離開了警局,我們就在想,他們去哪了?他們完全拋下了我們。我記得回到我的小組長卡爾那裡。我對卡爾說,嘿,聽著,如果這些家伙再打電話來,因為發生了更多逮捕,我就說,不要讓我再去那裡。他問,為什麼?我說,這是非常明顯的,他們不想要我在那裡。我不得不這樣說,我不想爭鬥,但我也不會坐著堅持我的立場,把自己放到不想去的地方。我不喜歡這種感覺。我不想待在那裡。這對團隊不好。派個男的去。派個男的,不要再派我去那裡。我不會去的。這是不是就讓他們贏了?不。因為他們會在辦公室裡貼上那些女人的海報,並說,是的,我們擺脫了她。就這樣。
    這也是你選擇想加入哪個圏子的地方。這是我選擇不想加入的圏子。你無法改變人們的思維定勢和文化。像這一點,也請思考一下。我所面對的並不是一個人,而是一整個團體。所以不,我不會進來,用我的方式去強行融入這種團體心態。我想這是我真的學會如何掌握這一切的時候,你必須擅長於此,了解何時該打鬥,何時該遠離。我想,我不需要在這裡。我不需要向任何人證明什麼。我已經贏得了這一切。我告訴他們,你們中的一半連申請成為特殊特工的資格都沒有,這是一個不簡單的轉變,從警察變成這個。所以因此,我說不,我不需要這樣,這實際上是我唯一一次這麼做,因為這實在是太過分了。這是太過分了。而且,我覺得這對我自己以及其他特工都是一種危險。我覺得我有責任,我想,如果我在與皇后區毒品單位合作,他們不溝通,隱瞞訊息,總會有人會受傷。我想,這不是我的錯,但我也不會參與其中。
    很多人會聽到這些,會產生與在生活中被人們不斷無意識地不尊重的感受相關聯的情感,無論是他們的浪漫伴侶、工作同事,還是其他互動的人。我看到很多人,根據我收到的一些問題,都熱衷於了解如何處理那些不尊重你的人,因為我想有一種觀點認為,當他們不尊重你時,你應該去爭辯、參與,試著高聲辯駁並想方設法扭轉局勢。但是,如果你在自己的生活中被某個人持續無意識地不尊重,你會建議他們該怎麼做呢?
    好的,這是誰的事?如果是我的伴侶,因為我結婚了,我有一位丈夫,他也是另一位特殊特工。如果他做了讓我感到不被尊重的事情,因為我對那段關係和關係的完整性有著深切的關心,我可能會爭辯,並不是為了爭辯,而是因為我希望保持良好的健康關係。
    現在不要誤解我的意思,身處一段關係中,你也會放下很多事情,對吧?所以這又回到,我願意放下什麼?我不想說這是愚蠢的,但到底什麼是實際上不重要的,什麼又是像「嘿,我想和你談這個,這就是原因所在。」所以對我來說,這涉及到層級問題。你的伴侶是誰,我們之前已經談過,毫無疑問,這真的很關鍵,影響著你的人生表現。他們是要讓你提升,還是讓你沉淪?這是很重要的。我會盡量不在這種討論中變得好鬥,對吧?現在,對我來說,其它人都變得不那麼重要,因為我理解和一個人相處的價值,你和那個人花90%的時間在一起,這是一種對關係的投資。但除了其它人,大部分的其它人,我可以放下。我總是會考慮,「你值得我的時間和精力嗎?」我很忙。所以我需要停下來,還是需要和你談談?好的。那麼我們來模擬一個情景,在這個情景中,我要讓她當個主管。我們一起工作,對吧?我們在一個呼叫中心工作。這實際上是我職業生涯早期的經歷,那時我在呼叫中心工作。我在接聽電話,做那些事情,以及在電話上銷售東西,等等。我記得坐在一個經常對我表現出微妙不尊重的人的旁邊,而在我生命中的這個時候,我並不在有權做什麼的地位上。其實很有趣,因為那一次事件徹底塑造了我的領導觀,以及我作為公司的創始人或首席執行官的真正信念,那就是要努力去尋找和根除組織內部的所有不尊重,因為你在工作中常常無力去做任何改變。我感到我無法制止這位坐在我旁邊對我不尊重的女士,因為我不是她的上司。所以現在我有了這樣的責任,對我來說,禁止不尊重行為是非常重要的。實際上還有一個最近的例子,有人進入我們的公司僅僅幾個小時。在我之前的公司,有一位男士在他入職的第一天就這樣做了,他雙手豎起了中指走了出去。在他的入職儀式上,我們基本上是詢問他們一些問題,了解他們的興趣和身份,但他卻這樣做並離開了。這是任何人最後一次在大樓裡看到他的原因,因為這顯示出他的人格問題,會導致更多的不尊重。所以如果我在工作中坐在你旁邊,Evie,我們是同事,你早上來時,我說,「哦,這是你第一次準時。」然後你做了一些工作,我說,「考慮到你的標準,這樣還不錯。」然後你在會議上講話,我突然插嘴。而你提交一份工作後,我審視它,皺起鼻子,當別人不在時,你聽到我在背後說你的壞話,批評你的工作和表現。你會如何應對這種情況?所以我會處理一個具體的情況,而不是整體。我會挑個時機,有具體的事實,然後我會說,「我可以和你談談嗎?」好的。我們是在一組人中,我們都在我的呼叫中心接電話。我不會在其它人面前這樣做。好的,明白。所以會發生這樣的事。這實際上不是我生活中發生的事。你有這樣做嗎?不不不。事實上,我什麼都沒做。我只是想要錢。我只是想要生存。我連自己都無法養活,我才不會開口,但我們在一個呼叫中心,我已經對你不尊重了一段時間,然後我轉過身來,看到你剛好接了一通電話,我說,「你知道,其實你可以做得更好。」你沒有正確地結束那通電話,Evie。下次你接電話遇到困難時,告訴我,我來接手。告訴他們你的同事會處理這件事,然後我就繼續我的一天。那你在那一刻會做什麼?我可能不會做任何事情,但這也取決於,因為你說我什麼都沒做。我只是想養活自己,這也是因素之一。還有一部分是我年輕時,沒有工具來解決那種情況。問題是這種情況讓上班變得痛苦,無論我的財務狀況如何,這個版本的我,甚至到現在,因為即便是今天,對,我有錢,有安全感,但我仍然面對著不尊重的情況。實際上,我有一個很好的例子,我無法分享的,就是我合作的一位極其成功的人,我們共同工作在一個特定的項目上,我發現這種情況發生了,因為各種原因,他們基本上對我感到威脅,這是我從中介那裡得到的消息。當我聽到他們在短時間內對我表示不尊重時,我選擇了一個時機,走進一群人前,告訴他們,我說我聽說你在走廊的時候做了那些事,而我不在那裡,將來如果你想對我說什麼,我會非常感激。如果你能面對面告訴我,而不是在背後說,真是太瘋狂了。結果發生的事情真的很神奇。這位強大、剛毅的人在我眼前變成了幼兒。「哦?不,我沒有這樣說。」然後我離開了房間,之後再也沒有發生過。但我覺得這樣也沒問題,你也來到了那個地方。我認為每個人都必須自己選擇,如果你選擇去做,你就可以做到。
    現在,你在眾人面前這樣做,但你聰明的是,你能在情緒激動的情況下清楚地表達自己,並且這件事情剛發生不久。你能夠準確地說出這裡發生了什麼。這就是區別,因為有時候人們會說:「我覺得你這樣對待我」或「我認為你這樣做了」,或者「這似乎是這樣」。這些都是非常模糊的。因此,如果你要像你之前那樣面對某人,你是以聰明的方式來做,因為你選擇了一個具體的時刻。你明確說了,在走廊上你剛剛這樣做。你說了A、B和C。如果你想對我說些什麼,隨時可以來找我。這也是我認為有效的原因,因為你也處在一個可以這樣做的環境中。我覺得這樣也很好,但你同時也冒了險,並且面對不確定性就像是「我要把這搞砸」。是的,因為在那個專案中,我並不是唯一有權力的人。我仍然可以被從那個專案中解僱。但你選擇了。你說:「讓它燒吧。」是的,因為我不想待在任何讓我不快樂的地方。完全正確。但你做出了一個選擇。你說:「讓它燒吧。」所以你明白,你在某個時候明白這裡有一個後果,這很有趣,因為霸凌者他們實際上並不強大,他們只是在擺架子。
    你知道,我有,一個天啊,我們在這裡交換故事。我曾經有一個場景,我繼承了一個案子。你知道,約翰不見了,他去了總統的工作團隊。現在你接手約翰的案子。好的。因此,在約翰的案件中,有些關於證據的事情是未完成的。這是行政上的東西,證據的行政文書尚未填寫。我接手了這個案件,把它放到一邊。我對此進行了更新,但我還沒有處理好行政的部分。快進到後來。我因為被調到另一個位置而離開。因此接手的人,我跟他說,嘿,這是案件。我說有一件事情我沒有做,那就是證據的行政文書。我說我可以幫助你處理它。blah, blah, blah。好吧,那時候的團隊領導,對我來說是個同事,一天在整個團隊面前說:「嘿,你沒有做這份行政文書。你沒有為什麼的證據提交文件,blah, blah, blah。」他在所有人面前這樣做。你知道,你需要處理好這個,這是你的事。我不在乎你繼承了這個案件,blah, blah, blah。因此,我看著這一切發生,我向你保證,我所有想做的就是伸手過去抓住他的脖子,但我沒有。我離開了,我很生氣。我讓我的怒氣發酵,後來那天,我冷靜下來後找到了他,他叫傑夫。我說,嘿,傑夫,過來,讓我跟你聊聊。我把他帶到樓梯間,因為我們有這些安全的樓梯。我說,聽著,之前你提到了這個案件。你是百分之百正確的。我沒有完成證據的行政文書。我會處理它,並幫助新代理人進行處理。我說,不過,我想,如果你以後想跟我談,其實你不需要像那樣做。他在做這件事的時候是非常無禮的,他是為了在整個團隊面前擺架子。我說,如果你想跟我談,不要再這樣做。因為我正在和你談話,實際上給予了你在這個樓梯間中更多的尊重,遠超過你在之前給予我的那種尊重。我說,因此如果你想和我談,可以隨時把我拉到一邊。你在那裡做的沒有必要。我們是平級的。就是這樣。你可能是團隊領導,但沒有必要這樣跟我說。我會以我給予你的體面和禮貌來對待你,因為我本來可以輕易地在那裡撕掉你的頭。而他是個同事。他是同事,也兼任團隊領導。因此我們是平行的,但他恰好是一個團隊領導,那意味著他負責我。因此,下次不會有下一次。我不會再讓這種事情發生了。他馬上說對不起。你是對的,對不起。對不起,對不起。對於那個場景,我想保持良好的長期關係,因為他是我的小組成員。因此,我才以那種方式處理它。再也不會發生這樣的事。所以我想,對待傑夫有不同的方式。我保存了他的尊嚴,因為如果我回擊,他會回擊我。我會回擊他。而且有一點到這裡,我想,我不想看起來像個,我不想坐下來打架,看起來愚蠢。我想控制我如何管理環境,我大吼回去或面對某人的話,可能不是正確的選擇,尤其當我認為我不能保持冷靜的時候。在那一刻,我根本無法保持冷靜。我想你是對的。現在我回想起我跟你描述的事件。我實際上並沒有那麼冷靜。我沒有大喊大叫。我非常清晰地表達自己,和他們對視,沒有打斷眼神接觸。但其實,如果我真的很冷靜,我應該像你那樣做,就是請求跟你私下聊聊。而且我實際上認為在私下進行這樣的對話會更加有效,也能體現出我更強的勇氣。你提到的另一件事,我認為在我們所說的上下文中非常重要的是,你確實需要指向一個具體的事件,因為這些人擅長於讓你感到混淆。因此,如果你沒有具體的,剛發生在那個地方,讓我有這種感覺,而你說了這句話。如果你隨著情緒起伏過去,不去具體描述,他們會非常輕松地扭曲這一切。你在說什麼?我不知道你在說什麼。我不知道你的意思。不,這不是我的意思。
    這就是為什麼你必須帶來非常具體的東西。
    即使你說當你這樣做的時候你很生氣,但如果你仍然能清晰表達自己,那麼你就是。
    我覺得擁有這一點是可以的。
    聽著,我不是說我總是能夠高高在上。
    有時我會想,我不該那樣做或說那樣,但我也知道自己情緒激烈。
    所以我得約束自己。
    然後有時我們會從中學到教訓。
    我覺得無論你做什麼,都要負責無論是做錯的事,只要說下一次我不會這樣做。
    但我覺得你還好。
    你剛才提到了欺凌者,對吧?
    我對欺凌者和這種不尊重行為的人有了一些有趣的認識。
    他們其實是在尋找最弱的一環。
    而在我描述的情境中發生的驚人事情是,當這個人意識到我會直截了當地指出來,並且我不再對他們感興趣時。
    他們再也不會這樣對待我,然後他們轉向了我工作中的其他人。
    而那個人現在坐在這裡,正在考慮離開那個環境,因為同樣對我進行小言小語的人現在也在對他們這麼做。
    我對這個人說,我說,為什麼你不去做我做的事情?
    因為她看到了我面對面交鋒。
    我對她說,為什麼你不去做我做的事情?
    而她只是說,我沒有那個勇氣。
    我不想衝突。
    那麼她其實在做什麼?
    她在壓抑自己。
    是的。
    是的。
    而她將要放棄她純粹熱愛的事情。
    前幾天她打電話給我,純粹是因為這個人讓她感到某種程度的壓力。
    我覺得這也是可以的。
    這讓我想到了那個毒品故事。
    就像,她只是說,我不想再待在這裡了。
    但同時,如果她繼續這樣,當你小心翼翼,小心翼翼的時候,他們會變得越來越強勢,越來越強勢。
    說到欺凌者,我想把話題轉回到犯罪上。
    當我開始面試嫌疑人的時候,你在電視節目中看到的,腦海中會想這些掠食者像是非常令人畏懼的,嚇人的掠食者,行為舉止。
    你會想,我要把這些野蠻人帶到房間裡。
    錯了。
    你知道有趣的是,當你看到受害者的族群時,首先是兒童,然後是女性,然後是老年人。
    為什麼?
    因為他們是最容易成為受害者的群體。
    所以當你看到掠食者,他們會選擇容易的目標,或者他們認為是容易的目標。
    他們不想要公平的戰鬥。
    我曾經坐在房間裡,面對那些對孩子犯下可怕罪行的人。
    你會看到他們,你會想,你,我可以把你當午餐一樣吃掉。
    很多時候,我們在心裡把人們想得太過高大,而實際上他們並不是那些高峰的人物。
    他們會欺負比他們更弱的人。
    為什麼?
    因為這讓他們感覺更強大,感覺更好,更有力量。
    為什麼你需要這樣做?
    因為你感到弱小。
    這就是你這樣做的原因。
    這就是你欺凌的原因。
    這就是你推搡的原因。
    因為你感覺到一個空虛,而你試圖通過從他人身上奪取來填補那個空虛。
    而這讓你感覺強大。
    所有這些掠食者,我從來沒有面對過任何人,包括恐怖分子。
    我從來沒有面對過任何人,我只是想,哦,這傢伙是可怕的。
    從來沒有。
    我實際上在說這句話時感到震驚。
    直到今天,我從來沒有坐在任何人的對面,心裡想,噢,不行,從來沒有一次。
    他們走進來,我心裡默默想,你要這樣做。
    所以我想,欺凌者,有時我們不幸地對他們給予了比他們實際上弱小得多的更大重視。
    考慮到這一點,我該怎麼做才能不成為掠食者的獵物?
    你停止像獵物一樣行事。
    所以你要做的第一件事情是,這取決於是誰。
    首先,如果是個人關係,你必須從一開始就設定好關係的意圖,確定你希望關係如何發展。
    讓我們談談工作。
    工作是一個簡單的例子。
    我不是來做你的朋友的。
    我可以友善,但我不會成為你的朋友。
    我不是來對你特別好、特別甜或特別友善的。
    我可以是溫暖的。
    我可以是尊重的。
    我可以是富有同情心的。
    我可以是一個這樣的人,但我必須將我最合適的一面帶入工作環境中,因為否則我會被困住,因為然後我設定了這種基調:這是做我的朋友還是我的上司?
    我在處理什麼?
    永遠保持這種專業水平。
    我特意這麼做,因為如果人們是你的朋友,這只會變得非常尷尬。
    你能在這樣的關係中取得平衡嗎?
    你必須非常非常好。
    不要一開始就讓自己變得像個踏腳石,或者過度延伸到一個程度,因為越是過度延伸,即使是一個好人也會想到,哦,她就是這樣,她就是那樣。
    他們會習慣這種狀態。
    而人們喜歡被照料,他們喜歡感覺自己在上面。
    所以你現在就創造了一種角色動態:我是依附的,你在這裡。
    所以無論你多麼渴望與某人合作或與某人在一起,你都要確保不要創造這種不成比例的情況,比如盪鞦韆。
    你可能會讓盪鞦韆上下擺動,但你必須確保你,因為每個人都會評估每個人。
    每個人都在心裡估算那些人。
    他們會直覺地這樣做。
    人們見到你,會估計你。
    哦,他看起來是這樣的。
    她看起來是這樣的。
    她看起來會這樣。
    讓他們感覺你想讓他們感受到的。
    我是這裡。
    我很溫暖。
    我很開放。
    再一次感謝你。
    謝謝你讓我來。
    我們來聊聊。
    但同時,你也可以思考一下你的坐姿、你的舉止、你的聲音、你的語調,這些都共同作用。我知道人們常談身體語言。這確實在某種程度上影響著事情的發展。比如當你參加會議時,難道你是在會議上這樣坐著,縮著身子,可能還玩著手機嗎?對吧。我在做什麼?我是在讓自己變得渺小。我沒有把手放在桌子上,因為我不認為自己的手放在桌子上是值得的。對吧。我真的想讓自己消失。我不想問任何問題。也許我會這樣坐著,手放在這裡。對吧。所以,這是在講述我的故事。確實如此。
    這是一種非常微妙的方式來提醒自己,為什麼我不試著有目的地坐著呢?我要這樣坐著,手臂展開,肩膀向後。如此簡單的姿勢,其實是有意義的。實際上有一項研究。在紐約市,幾年前他們設置了攝像頭,開始錄製人們在紐約市走路的樣子。然後他們把這些影片放給監獄中的重罪犯看,問他們:「你們會選誰作為獵物?」他們都選擇了同一類人作為目標。他們通過走路的方式選擇了三種步態。第一種方式是,我走路邊走邊發呆,沒有注意力,完全沉浸在自己的空間裡。我的身體移動得沒有任何清晰的目的。這類人是簡單的獵物,另一種簡單的獵物。我的走路方式很小,顯得更膽怯,似乎不太自信,留意周圍,這也是簡單的獵物。這兩者毫無疑問都是被選中的。你知道他們沒選的是誰嗎?那種走路方式既不會過於隨意,也不會過於渺小,正好在中間且有意識。我控制著自己的身體,四周觀望,我很在場,我擁有我的空間。那種人,我一點也不想接觸。這群人沒有被選為目標。
    所以我們散發出氣場、能量,所有這些東西,但即使是身體這種我們不太注意的工具,想想你怎麼利用它來展示自己當你在外的時候。我是在掌控自我的,還是完全不注意?即使是像這樣微妙的事情,你的聲音,這被稱作旁語言學,我在《無懼的成長》中討論了很多,關於你的聲音。我是這樣說話的嗎?嗨,我是Evie,很高興見到你,我非常高興能在這裡,嗨,大家,我喜歡這樣,對吧?我會是什麼樣的人呢?對吧?但當我找到自己的真實聲音並掌控它時,我會放慢語速,將音調和音高降低到我真正的聲音,至少是最有力的聲音,這樣我就會更踏實。我不會急著講話,而且當我講話而且慢下來時,我是在告訴你我值得在這裡,我所說的值得被聽見,我值得花時間讓你聆聽,而不是當我講得非常快的時候,因為嘿,大家,趕快看,我不想再佔用任何人的時間,我知道你們都很忙,我告訴大家,別聽我,接下來我要說的根本不重要,而你們比我所要說的還重要,我剛剛死了。多少次人們是這樣結束會議的?為什麼你要這樣說?你剛才告訴他們,不要聽我。這些微妙的事情,如果我們多加注意,其實不需要做太多,不需要做太多,沒有魔法藥丸,沒有這方面的秘密,除了真正擁有自我,思考我散發出什麼樣的能量、用我的身體還有我的聲音,甚至是你的聲音。你的聲音捕捉了許多東西,就像你必須把它視為你一生中的一部分,你的聲音捕捉了你所經歷的一切,你被告知要安靜、做個乖女孩、做個乖男孩、不可以大聲說話、不許這樣那樣,隨著時間流逝,這聲音變得有些變形,因為周圍的人告訴你該如何使用它,而我們通常並不是在使用自己的真實聲音,而是根據別人告訴我們的聲音製作、創造出來的。因此,你要注意這一點,我的聲音聽起來怎樣呢?我甚至注意到我的丈夫也指出了這一點,因為他有著相似的背景。他曾對我說過一次,妳有沒有注意到當妳跟妳媽媽說話時,妳的聲音會變高?我說,對,確實如此。他說,因為她是我的媽媽,是權威,而且她的聲音也較高,因為她說話音調很高。我覺得你說得對。對我女兒來說,因為我有一個小女兒,我非常努力地確保自己不會用那種嬰兒語或者高音的聲音跟她說話,因為我不想讓她長大後以為因為她是女孩,就必須一直這樣說話,嗨,媽媽,因為我希望她擁有強烈的掌控感。她會從哪裡學到這一點呢?從她的媽媽。事實上,甚至有研究指出,在某些情況下,可能會偏愛異性父母的孩子,他們仍然模仿同性父母的行為。我的女兒,無論她長大後是否喜歡我,都會更多地模仿我的行為,因為我是她的學習對象,所以我對此非常有意識。
    你認為如果你以那種尖銳、快速的方式說話,你的生活會有所不同,現在也會坐在這裡嗎?我不會做新聞,誰會聽我說的任何話呢?大家好,歡迎,今天我們發生了一場大規模槍擊事件,我聽起來像是知道自己在說什麼嗎?我不知道,即使我所說的內容正確,我也在懷疑自己對這些話的信念。我擁有這些話嗎?如果我不相信自己的話,而聽起來也不像在說話,你們也不會相信。事實上,當你觀察任何新聞主播時,你會發現他們都有強而有力的聲音,因為即使是突發新聞,情況也時時在變。我記得我在報導最近在新奧爾良的槍擊事件時,這是突發新聞,資訊正不斷湧入,而我努力使用當前的資訊來進行分析,但我仍然必須以一種讓人們可以信任和相信我所說的方式來表達。如果我聽起來不相信自己所說的,那將無法讓人信服。你聽起來的方式比你實際說的話有更大的影響。這是一件很重要的事情,我在後來學到了這一點,特別是在我作為經紀人的時候,然後在我開始做電視時更加明顯,因為那時我會想,天啊,這就是我聽起來的樣子。我不知道你是否有過這種感覺,也許在你剛開始的時候會有過。哦,是的,當然了。當你聽到自己說話的時候,你就會想,哦。當然了。然後你會想,我需要改進,我不需要聽起來那樣,我需要以某種方式說話,我是播客的主持人,我在問這些問題,坐在這些人面前,我需要在某種程度上與他們相匹配。要表現出:請聽我的節目,我值得在這裡,我提供了很好的資訊,我是可信的。
    在招聘故事上我們花費了很多時間,因為我根本上相信,一家企業的成功與你招聘的能力直接相關,而更好的招聘始於更聰明的洞察。 LinkedIn 作為這個播客的贊助商,擁有一些最強大的招聘數據,可以幫助你識別出最適合你業務的候選人。他們的平台甚至會將你與符合你需求的人配對,這些人可能在職位描述之外,擁有獨特的技能和興趣。因為如今的招聘不僅是找到最合格的人,更是找到在經驗、能力和興趣上與你的公司使命相契合的人。而且這不只是針對正在申請工作者的情況。每周有 1.71 億名不在主動尋求工作的成員,對機會持開放態度。在 LinkedIn 上尋找你的下一位優秀雇員,立即免費發布工作,僅需訪問 linkedin.com/doac。
    你的手,你也經常用手。是的,這可能是因為我是希臘人。不過,這很有趣,因為這是你表達時的一部分,當你剛才說話時,你做出緩慢的手部動作,幾乎在具體化你所提出的觀點。而這具有說服力,因為它為你所說的話增加了另一種強調。反之,如果你的手只是放在桌子下,我會實際上認為你在所說的話上不太自信或確定,但因為你正如前面所說的,你佔據了更多的空間。所以不要隱藏你的手。聽眾們注意,如果你坐在會議中,不要隱藏你的手。不要把它們坐在下面。不要藏起來。這不僅看起來不好,也傳遞出不好的訊息。這只給人一種你有些不安,不想在那裡的感覺。手伸出來。我在這裡。我在場。而且,是的,這被稱為表現動作。當你用手這樣做時,這稱為表現動作。現在,關於表現動作有幾件事。首先,當你使用表現動作時,可以讓觀眾更有興趣地觀看某人講話。這會增強強調。你說過了。與我坐著不動相比,它增添了另一層次的互動,對吧?它吸引人並更能抓住觀眾的注意力。這是第一。第二,關於表現動作的事情,它還可能是一種文化上的表現。我是希臘人,來自紐約,所以我在這方面有巨大的問題。我實際上非常努力地控制它們。還有一件趣事,雖然你沒有問,但我會自願提供這個資訊,這是我用來判斷某人是否誠實的另一種方式。每個人都不同,大家的肢體語言也不同,但當你和某人交談,他們在正常對話中使用表現動作時,通常我們看到的表現動作是,這是誠實的,對吧?他們在講述你的故事。昨天,是的,我和我的朋友們出去。我們去吃了漢堡,然後隨後去了商店。所以當你看到某人這樣做時,他們很可能在重溫那個事件,你能看到他們的身體與他們一起重溫。當你看到這種積極的跡象時,通常表示他們在說實話。現在,如果你和某個通常使用表現動作的人交談,突然間他們這樣做,把手藏起來。在講故事的某個部分。告訴我你與誰外出吃晚餐,Evie。哦,你知道的,就只是辦公室的幾個人。就在那一刻,你要做的就是說,哦,Evie 整個過程中都在使用表現動作。我轉變了對話,我問了她其他的問題,她的手卻收起來了。為什麼?就這樣。為什麼?這就是識別謊言的方法。現在,這並不意味著我在說謊,因為每個人說謊的方式都不同。每個人的行為都不同。我們不會把人們放在一個框架中,因為這太愚蠢了。然而,你所注意到的是一種偏差。
    每當你講故事時,她會用手勢表達。出於某種原因,我問了一個問題。那個問題觸發了Evie的某種反應。然後Evie收起了手,發生了轉變。而你捕捉到了這一點,接下來你會問我更多的問題。你不會轉到下一個主題。你會找一種方式來說,我需要讓Evie談談她昨晚和誰外出用餐,因為顯然剛才發生了什麼事。這不是因為他們從自然的流動狀態轉變到更加計算和過度思考的狀態。如果只談到撒謊,或者你出於某種原因問我東西,假設我不想告訴你我昨晚跟誰吃晚餐,當我感受到這一點時,我會感到不知所措。我感到壓力山大。撒謊很難。撒謊很難。你必須思考你所說的。我該怎麼說?這樣說會可信嗎?我想轉移話題。我不想被抓住,誰會想要成為一個騙子,雖然每個人都有所謊言。所以這讓人感到不堪重負。這實際上是一種沉重的認知負擔。這就是為什麼我們被教導要注意他人的肢體語言。如果你能好好解讀他們,你就會知道該尋找什麼,以及尋找偏差,因為每個人都獨一無二。但你會觀察肢體語言,看看他們在做什麼,因為撒謊很難,通常你想要保持靜止,因為你在這裡承受著如此大的認知負擔,所有這些東西都消失了。所以那種自由流動的狀態,Evie告訴你她的故事,像是“我外出了,我吃了晚餐,我吃了漢堡,很棒。”在你問“你昨晚跟誰吃晚餐?”的那一刻會消失。如果在那一刻,我不想告訴你,我會感受到一種懷疑,當我準備說出來時,思考著“我要怎麼說?”我感到過載。所以我停止了動作。在這個具體情境下,身體的動作變得更少。
    剛才你提到在紐約的研究,檢視人們的走路方式,試圖找出誰看起來像是獵物。我想知道,正如你所說,我在想,這能假裝嗎?因為我們的走路方式很可能是潛意識的,源於我們生命中經歷的事和我們所相信的自我。因此在聽到這個之後,我該不該走到街上,讓自己走得更有姿態,肩膀向後?還是說我最終還是會失敗?
    我想,當我記得年輕時,我開始學習心理學和人類行為的時候,雖然我知道這些信息,但我知道我可能有990件事做錯了,這些事讓我看起來價值不高或遭人不尊重,或我實際上並不具有高自尊,而我卻無法看見。所以如果我能控制這一小點,並不代表其他999件在非語言交流中重要的事情會與我真正相信我自信和自我價值的狀態保持一致。那麼是要“假裝直到成功”還是必須進行一些內在的工作?
    我不相信“假裝直到成功”。我其實不喜歡這個詞。你知道為什麼嗎?我和你身上沒有任何虛假的東西。我不需要是一個虛假的自己。但我可以成為一個更清醒的自己。像這樣簡單的事情,Steven,就這一件事,就像“你知道嗎?我不會讓自己變得渺小。當我走路的時候,我要佔有空間。”就這樣。我不需要去解決為什麼我會是現在這樣的自己,或為什麼我的心理狀態讓我如此走路。但我要做一件小事,這將帶來一點小改變。這會稍微減少是否有人會來攻擊我的概率。就是這樣。所以你知道會發生什麼嗎?習慣。你會打破這種走路的習慣,讓自己不再隱形,而是創造一個非常簡單的習慣,讓我現在走路時肩膀向後,走下街道時肩膀向後。事實上,當我開始做新聞時,我會注意自己的姿勢,我會坐下來報導,心裡想著肩膀向後,肩膀向後,肩膀向後,因為我曾經看到自己,甚至在廣告休息時,我丈夫會給我發短信說,“天啊,坐直點。你看起來糟糕。”他會說,“沒有人會相信。”他會說,“別這樣駝背。”我會想,“哦,你說得對。我在呈現什麼?”所以有一些簡單的事情你可以做。這不只是做一件大事,而是隨著時間的推移,像是對我來說改變某種習慣的一件小事,從小開始,然後征服那件事,然後再移到下一件事,再移到下一件事。但是同時,要對自己仁慈。我們不能只是批評自己,這樣自我否定的叙事會把你往下拉。你根本不需要告訴自己,“我不是這個,我不是那個,我不自信。”那樣的叙事只會讓你陷入困境,而我也不是在告訴你去說“我太棒了,我很厲害,我是這樣的。”而是,保持如在一個中間的位置。
    提到這一點,讓我想起了,這稍微有些不同,但我們之前聊過的穩定性。你如何保持穩定?我還學到關於穩定性的一件事,就是找到一個讓你掌握的空間,這叫做中立心態。其實,把這個帶入我注意的那個人是Gabrielle Lyon博士,你曾經採訪過她,她嫁給了一位海豹部隊成員。
    現在,Gabrielle,是我的醫生和海豹部隊成員,她嫁給了海豹部隊的Dr. Lyon。當她的書要出版時,她向我問了很多問題。她說:“你知道,我的書快要出版了。”因為我之前也出過書,所以她就想:“讓我問問Evie,看看她對幾件事的看法。”有一次,她問我:“你有沒有擔心你的書出版後表現得好不好?”我回答說:“沒有。”她慢慢地說:“沒有?你不擔心它不會進這個榜單或那個榜單嗎?”我說:“不,我沒有想過這些。”她笑了。我問她:“你為什麼笑?”她說:“因為你們都一樣。你、我的丈夫,還有這些海豹部隊的朋友們。你們都處於中間。”她所講的是,我們有一種中立的心態,這意味著我們不會慶祝高峰,但也不會因為低谷而跌倒。我們總是在中間。因此,回到我的書,如果我的書表現得好,那是因為它是一本好書,人們喜歡它。就這樣。如果它沒有表現好,那就是它並沒有引起共鳴。我沒有綁定於:“哦,我的天啊,它賣得很好。”我並不慶祝那一點。現在你可能會想:“你為什麼不慶祝高峰呢?”我可以,但我開始培養一種習慣,讓自己不依賴外部世界的情況。當外部世界給我這個、那個我想要的東西時,我會開心。但反過來說,當外部世界給我一些我不想要的東西時,我也會因此而受到牽連,然後我會沉下去。但如果我處於中間,我就不會有高峰,也不會有低谷。我總是在某一個水平。這就是悲劇心態,這意味著在情感上,我99%或90%的時間都是穩定的,這就是中立心態。我沒有高峰,也沒有低谷。沒有什麼讓我不穩定到那種程度。
    那我們怎麼做到的呢?你是怎麼做到的呢?
    這就……嗯,聽起來很可怕,但首先,你在外部發生事情時不會過於興奮。我不是說不去慶祝,但我也不會讓自己的情緒與之綁定。就像我不能因為外部發生的事情才快樂,我是在訓練自己,當外部事情發生時,我才能真正快樂;當外部事情發生時,我會真正悲傷。但如果這些外部事情發生,它們不會把我完全拉起來,也不會把我完全拉下去。我不會有其他人所經歷的那些高低起伏。我能保持在這個水平。因此,我會確保當一些好事發生時,舉個很小的例子,我不會告訴每個人。我讓事情自行發生,對吧?然後如果人們祝賀我或給我好消息,我會說:“謝謝你。”但我不會讓這成為我快樂的來源,因為我的快樂是來自內心。因為假設我的書發佈後大失敗,那又怎麼樣?根據那個理論,我應該怎麼樣?我應該摔落,然後感慨道:“哦,我的天啊,我是個失敗者。我寫了一本書,那是我唯一的機會,它失敗了。我是什麼呢?我是這樣的。”所以我現在的價值又與什麼綁定在一起了?我的情感狀態又與什麼綁定在一起了?我的書的表現好壞,這就是問題所在。
    所以你能放入更多的壓力情境、更多的不確定性,你能管理這些高低起伏,這樣你就會更能生活在這裡。而且,你知道還有什麼?回到誰在你內圈的問題。我不喜歡和那些在事情壞了的時候失去控制的人在一起。我不喜歡。即使我多麼穩定,他們也會讓我失去穩定。他們就是會。因此,我會尽量保持身周圍都有一些我知道能保持穩定的人。回到伴侶的問題,我恰好有一位這樣的伴侶或丈夫。他們能夠接受事情的爆炸,然後輕鬆自如地說:“好吧,我們走吧。”他不會讓我變得不穩定。因此,這對我來說是有感染力的。那麼,我們能否周圍有一些受到外部影響非常大的人呢?我的媽媽,媽媽我愛你,抱歉。我的媽媽有時候會受到外部世界的影響,非常明顯。是的。所以我必須非常努力地補償這一點,不讓那影響我,讓我變得高高在上或者低落。這只是意識到而已,但這就是外部世界。外部環境不能成為讓你振作或讓你沮喪的因素。
    我完全同意。我的意思是,像經營企業之類的事情就是一個很好的例子,在那裡你一直在獲得好消息或壞消息,即使你試圖隨著今天收件箱中的消息而情緒波動,我都會覺得我可能會被打倒在地。但是,有那麼多人在聽,也許會說:“Evie,我同意。但我的神經系統似乎很難控制。我似乎被好壞事情牽著走。當壞事發生時,我就會悲劇化。我知道你說的是真的,Evie,但我該怎麼辦?成為那種不會在人生過山車上上下起伏的人,第一步該怎麼做?”
    你知道的,我希望人們能更多地認識到自己的價值。我認為有時人們會想:“我不是……你是,你擁有的自我掌控和調節能力比你認為的要多。”而且,我認為外面流傳的敘述有時會是:“哦,這是發生在你身上的事情,不是你的錯;或者那發生在你身上,不是你的錯;或者這個人對你做了些什麼,不是你的錯。”因此,結果是我們現在聽到的敘述是這個外部世界在影響你,這不是你的錯。所以,如果這不是我的錯,我怎麼能穩定下來呢?這就是一個問題。
    所以我並不是在說這是你的錯,但我在說你有能力自我調節。請停止聽那些告訴你這不是你的錯、這是超出你控制的話。這是這樣,那是那樣。所有事情都總是從你開始,也總是以你結束。如果你能夠始終保持「這是從我開始,也是以我結束」的想法。第一,你就在那裡。第二,在你開始災難化或開始感覺自己往那個方向走的時候,停止。字面上對自己大聲說,停止。停止。跟自己對話。打斷那個想法。只要打斷它。不要讓它完成。即使你正在享受某件美好的事情,我不是說不讓你高興,但也不要過度渲染它。不要告訴每個人,因為這樣會讓你受到牽制。對吧?我試圖表達的是,不要讓自己像個過山車一樣上上下下。停止這種狀態。真的只是告訴自己。會有那麼些時刻,我經常跟自己對話。我是我的聲音。所以如果有時我覺得我的聲音被淹沒,我會說,嘿,不,這是我們現在要做的。跟自己聊一聊。真的停下那個想法,停止它,然後說,別這麼想。沒有。有一個人曾經告訴我,她常對自己說的話就是「取消,取消」。當有負面想法或一些壞事出現時,她會對自己說「取消,取消」。我正在大聲取消這個想法。所以找一些可以打斷它的話,這就是你開始的地方。我們並不是想做整個過程。我們只是想打破這些習慣模式。而且有時候,坦白說,這些我們所接收到的胡言亂語,真的讓我們無法對自己的生活負責。
    我覺得在這個「取消,取消」的例子中,很有趣的一點是,你幾乎是在跟自己對話。正如你所說,我在想,是的,我認為你展現出來的基本信念,以及那個人表現出來的信念是,他們並不是自己的想法。就像是在跟其他人對話。而大多數人卻認為自己的想法就是自己。如果我的大腦開始想,哦,我的天,這會變得很糟糕,然後事情會這樣發生,然後我會失去我的工作。你認為那就是自己,並且你不認為自己可以和那個聲音對話。你明白我在說什麼嗎?但你可以打斷那個聲音。你有能力說停止。我記得在播客中和Mo Gorda對話,他說他給自己的大腦起了個名字叫Becky,這樣他可以做到這一點,以便能夠與那些想法脫離關聯。因此,他會對Becky進行對話,我覺得這是一個相當聰明的做法。現在回想起來,這並不是一種不好的方式去與自己的有毒想法脫離關聯。跟自己對話其實是件好事。即使是在訓練中,我們會被放置在場景中,他們會簡化事物,像在某些場景中,嘿,步驟一,這樣,步驟二,這樣,步驟三,這樣,或者他們會創建簡稱。比如說,我想創建一個,因為我想不出一個,像是停止、目標、移動、轉變。他們會教你在壓力情況下,對自己這麼說。如果他們創建了一些會有爆炸、攻擊的場景,好的,跟自己聊一聊。而且字面上,當我們在Beltsville進行一個場景,進行一個伏擊時,他們創建了一個系統來對我們進行伏擊。好吧,掙脫困境。因為你受到當前事情壓力的過載影響。即便你知道這是訓練,但你不想在同儕面前表現得不好。你不想讓別人覺得你不知道自己在做什麼。你想做好工作。有時候,即使這是訓練,身體也不知道這是訓練,它會認為這是真實的生活。會有一些時刻,你在這些戰術場景中,會在腦海中跟自己對話,有時甚至可以大聲說出來,停止、轉變、移動、目標、移動、目標,進行次,等等。所以我在給出一個假設的例子,但這種能力能讓你在行動中自我對話,這是一件非常強大的事情。它能夠阻止,如此這般的大量混亂在你腦海中,並清理它。所以我實際上是在訓練中學到這一點,他們教我們使用一些戰術詞語、句子、對自己說的話,這些都會幫助我們習慣性地解決問題。運動,只是繼續,繼續通過問題。
    但你剛才所說的話中有一個元素引發了另一個問題,那就是他們為什麼在訓練中進行爆炸,因為他們正在試圖完全模擬並讓你經歷你將要面對的現實生活中的例子,讓你培養一些抗壓能力。我在想,我們可以討論這些策略、技巧和提示,這些我們可以說再多都不夠,但你必須真的經歷過這些苦難才有能力應對。這就像是你所描述的訓練的本質。因此,難道不會有這樣一個元素,在我們所說的所有事情中,不幸的是,你必須在生活中經歷一些困難,才能鍛煉出堅韌不拔的性格嗎?
    因為即使我在思考我的職業和事業時,我總是想,如果我在某個播客上聽到有人告訴我,「喔,當糟糕的事情發生時,保持平靜,」我覺得這不足以讓我為那種情況的現實做好準備,尤其是當你有500名員工,明天必須支付他們的工資,而你看著銀行賬戶卻顯示為零。還有客戶發來郵件,因為這或那抱怨你,無論如何,當我們的公司在早期被駭客攻擊時,我所有客戶,包括世界上最大的品牌,都在凌晨三點收到了針對他們外貌的惡性個性化郵件。那些郵件顯然來自我商業夥伴的電子郵件,原本應該發給我的同行,但我卻意外地收到了那些郵件。作為一個23或24歲的年輕人,在那個早晨醒來,真的沒有任何語言可以準備我面對那一切。但因為我經歷過,我能再次度過這些考驗。我想知道生活中有多少這樣的時刻,你就是必須經歷一些艱難的事情,因為你曾經經歷過艱難的事情。
    你必須去經歷這一切,沒有例外。你工作越努力,會越努力去逃避這些事,但實際上只會讓你更害怕和脆弱。因為這些事情就是會發生,我們要學會接受。我們能在這些事情上減輕影響的方式,取決於我們的朋友圈子、我們選擇做的事情,以及我們選擇和誰在一起。我們明白這一點,對吧?防彈背心只能保護我們身體的一部分,而在其他方面我們是脆弱的。即使作為母親,其中一個事情就是我想給女兒最好的工具,讓她能夠解決問題。這不僅僅是感受壓力,而是在面對那樣的情境時,你不能僅僅坐著,因為這會讓你麻痺不堪。你必須對此做出反應。你學會了應對,學會了應對技巧和策略。你學會了解決問題。你唯一學會解決問題的方法就是當你面對問題的時候。如果一切都是無問題的,你就不知道如何解決問題。因此,當我女兒遇到挫折時,即使她還很小,我都會確保讓她感受到這些時刻。假設她正在試著爬上床,我會讓她盡量去掙扎,只要這樣是安全的,我會讓她感到挫折,哭泣,尖叫,直到她成功爬上床。我已經看過她做到這一點,我知道她能做到。於是我會告訴她,去解決這個問題。我們可以在生活中做出許多漸進的事情,讓自己學會如何解決問題。對任何人來說,都不可能逃避問題。對任何人來說,逃避困難是不可能的。對任何人來說,都沒有逃避創傷或悲劇的可能。這是真的。我想,當你接受這一點時,你就會好一些,但當你無法接受它,而你卻覺得「生活就是對我不公,生活在針對我,我的生活太難了」,事實上,你並沒有那麼特別。我最近做了第二個TED演講,談到了六個妨礙我們進步的因素,這是基於我跟數百位導師進行的交流後的發現。其實,最阻礙人們前進的事情之一就是「我特別」。我特別,我的問題很特別,我的痛苦很特別。我是如此獨特,沒有人能理解我正在經歷什麼。所以當我周圍的一切如果都發生在我身上,我就會覺得我很特別,或者我無法搞定我的事,因為我和其他人不一樣。當你這樣想時,當你有這種敘述,你就在跟自己說,我在這個世界上是孤獨的,因為我很特別。沒有人能理解我正在經歷的或正在掙扎的事情。其實,當我和人們交流,並給他們解決方案時,對方會說,不不不,但那對我來說行不通,因為這那個原因。總是這樣,而我會告訴他們,出於我的愛,我想說的是,你並沒有那麼特別。若你能認識到這一點,你會發現自己並不孤單,這些事情不僅僅是發生在你身上,這裡有同樣的安慰。你知道,在9/11之後,我活過來了,我是其中的第一批應急救援人員。我甚至不喜歡用「生還」這個詞。我在那裡。我活過來了。人們問我,你知道,面對之後的影響你是怎麼处理的?因為你看著成千上萬的人在死去,你自己也幾乎快要死去。
    抱歉,稍微停一下,因為對我來說這是一個重要的點。你為什麼不喜歡用「生還」這個詞?
    我喜歡用「活過來」。
    為什麼?
    「生還」在我看來有負面的含義,沒有那麼有力。我不喜歡這個詞。對我來說,我是活過來的。「生還」意味著這件事情發生了,而我只是感到這樣,因為我,我試圖表達的就是感覺就像我只是生存下來。而不是,我是繁榮地活過來的,我活過來了,我在那裡。我是活過來的。「生還」使我覺得我只是勉強活著,技術上我或許是這樣的,但我並不在乎。但幫助我渡過難關的事情之一,是當人們像你知道,像我們面對創傷,像看著,真的是在看著,我見證了成千上萬的人死去,人們在跳樓,而你無能為力。你嘗試過。我們嘗試過,我也嘗試過。因此之後,我們進行了搜索、清理和救援工作。我告訴你,讓我度過這一切的一件事是,我幾乎沒有面對任何真實的後果,比如創傷後壓力症候群或其他任何事情。
    我並不是說我什麼都沒有得到,但幫助我渡過難關的是,我並不特別。我不是唯一一個經歷這些的人。當你知道自己在這個世界上並不孤單時,你就能克服任何事情。但是當你告訴自己你是那麼獨特,並且你所經歷的一切只發生在你身上時,那麼你所有的痛苦就變得特別了。你所有的問題都是特別的。你的創傷也是特別的。這樣一來,沒有人能幫助你,因為只有你自己在經歷這些。那有多孤獨呢?而那種心態轉變是,當你能聽到別人的故事或看到其他人正在經歷的事情時,這有助於你克服自己的困境。我會告訴你,「我並不特別」幫助我渡過了很多。
    我可以從你說話的表情中看到這一點。這讓我好奇,為什麼這對你來說如此個人。
    因為我並不特別。我認為,我不知道。我想當人們認為自己特別的時候,這是一種害處。我認為這會讓你沉沦。
    我覺得你有一個故事沒有告訴我。
    我不認為這是一個故事。我們都認為自己是太陽,對嗎?一切都圍繞著我們轉動。當你處於那個狀態時,當你認為自己這麼特別的時候,你就會自我分析,會更加深入地思考。你可能會說,這是好事,Evie。真的對我有好處嗎?坐下來分析我生活中發生的一切?或者當我過度分析、過度評估,過度批評自己時,我變得太專注於自己。你知道這實際上會帶來什麼嗎?這會使你的焦慮和抑鬱水平上升。因為我太過於自我關注。我並不是說當我說你並不特別時,我的意思是你自大、或者自戀、或者自我陶醉。我是說,你太過於自我專注,以至於外面的世界變得模糊。只有你和你所面對的事情了。你怎麼能擺脫這種狀態?這是一個非常困難的心理狀態。
    在你看來,為什麼他們會留在這個空間中?
    我不認為他們意識到自己在這個空間中。他們沒有在聆聽。有時候,你可以和人交流,他們卻不聽你說話。
    他們為什麼不想聽?為什麼不聽?
    因為他們認為沒什麼不對。或者有時候他們會看著你,然後說,哦,你是你。你不知道我正在經歷什麼。或者你沒意識到,這是一件事,你我在從我們試圖客觀理解的地方談論事情,我們想要的不再是這種生活,我們想要去理解它,這樣我們就可以和其他人分享。但唯一能接受這些的人是那些觀看這個播客並願意的人。即使這樣,當他們觀看這個播客時,他們也只是選擇對他們有用的部分,或者是與他們所講述的故事吻合的播客部分。是的。我在聖誕節時讀到了一些東西,這至今令我印象深刻。我認為這是為什麼我對這個主題如此感興趣的部分。它被稱為《勇氣去被不喜歡》。在書的開篇中,它面對著這樣一個場景,其實是一個孩子和一位哲學家的爭論。這個孩子對哲學家說了我們所說的話。不是,我是我生活的受害者,我所經歷的事情,我的創傷,這就是我這個樣子。我不相信我可以改變,而哲學家則向這個孩子論證,事實上你可以改變。其實,哲學家對這個孩子說的洞察,讓我思考了很久,至今仍讓我思考的,是這個想法:發生在我們身上的事情並不決定我們的生活。但我們利用所發生的事情來實現今天的目標。
    現在,舉一個實際的例子:如果我是一個27歲的孩子,仍然住在我媽媽的地下室,沒有出去找工作,我可能會說是的,我想要一份工作。但其實住在我媽媽的地下室某種意義上實際上是為我服務的。這對外面看來可能像是自我毀滅,但我媽媽會給我帶食物。她們終於給我注意。如果我改變,我就失去了同情。如果我改變,我就失去了注意。而且其實這種注意已經變得有些上癮了。這種同情,這種受害者的狀態對我來說變得有些上癮,這讓我甚至不知道,從某種程度上,這其實在短期和長期都是自我破壞的。但在某個潛意識的層面上,我實際上是對我的痛苦和折磨上癮。而且有趣的是,在我讀完這本書後,我開始寫東西,因為我喜歡把讀到的東西轉換成自己的語言。我開始想到我生活中的一個人。這樣,一直到現在,我終於明白在我生活中待了很久的這個人,當你看他們的行為時,你會說,他們在毀掉自己的生活。但當你更深層次挖掘他們的身份時,作為一個英雄受害者對他們來說意味著一切。而實際上,如果這個人現在走進這個房間,自我介紹,60秒內他們就會講述他們如何受到不公對待以及如何克服這些困難的故事。但這意味著,幫助他們做出良好決定的事必須始終退居次位,以保護他們作為受害者的敘事。其實,抱歉我在這裡有點長篇大論,這個人曾經確實是受害者。曾經在客觀上,他們經歷了一些非常可怕的事情。但捕食者已經不在了,所以他們現在在尋找捕食者。這毀掉了他們的整個生命。這毀掉了他們的家庭、他們的經濟,因為即使當好事情發生,好人出現時,他們也會想方設法把這個人當成捕食者。並且他們會想方設法把自己塑造成英雄受害者。
    因此,這真的改變了我的思維,讓我重新思考我的創傷和我對自己的英雄故事。我開始想,或許我正在利用我的經歷來達成今天要向世界展示我正在填補某種空白的目標。無論是什麼都能給我帶來驗證和他人的支持。這讓我稍微想起了戲劇性人格障礙,或是你假裝自己生病的情況。就像某些障礙一樣,你假裝自己生病,或者假裝你的孩子生病。因為這樣做會令你獲得很多注意。如果我是一個遭受某種事情的受害者,或者我正在經歷某些事情,別人就會問你還好嗎?需要什麼嗎?這會培養出這種關注,而一旦一切都好,這些注意就會消失。因此,我認為這一切,對人們來說,我覺得有太多不同的事情。人們變得舒適,他們不想脫離這種狀態。他們不覺得有什麼錯。這符合他們的需求。我的生活沒問題,你有什麼資格告訴我?這就像是一層一層的不同。而當涉及到我們身邊的人時,這會變得很困難。我只是屈服於兩件事情:我有什麼資格告訴別人怎麼生活?所以,如果他們認為那就是他們生活的方式,我也有一點,不是那麼特別。所以我有什麼資格告訴你應該這樣生活?讓我想起你之前提到的身份。我最近讀到一篇文章,上面寫著:“在效率至上的人眼中,人們會不遺餘力地摧毀事物,包括自己,卻不敢修正自己的身份。”這其中有真實的成分。你在談論身份和工具性思維方式。我想知道發展一種身份是否有真正的風險,因為你現在已經有身份了。秘密特工、紐約警察局、堅強的女性,不會忍受愚蠢,直言不諱。在身份的背景下,身份思維方式,如果我們回顧,那就是一種“我特別”的思維方式。我處於一種情緒狀態,我很特別。這就像是身份思維模式。這樣你就知道當你在和某人交談時,他們是工具性還是身份性。如果他們是工具性的,他們會以任務為導向,正在移動,試圖解決問題。如果他們是身份性的,他們會陷入情緒中,無法相信這一切,無法相信這發生在自己身上。因此,當你能夠搞清楚某人處於什麼思維狀態時,那麼你就可以與他們交談,但必須在他們的思維狀態中與他們對話。如果某人是工具性的人,我會知道這個人就像是“告訴我該怎麼做。”直截了當。我只是想要這個、這個和這個。沒有情感,沒有其他的事情牽涉其中。某人的身份,對吧?這與他們相關,這影響到他們。通常情況下,當我們非常自我中心時,抑鬱程度較高,焦慮程度較高,因為我們過度分析事物,處於一種情緒狀態。因此,當某人處於那裡時,知道這點對你是有好處的,因為在那一刻,他們並沒有聽我在說什麼。他們陷在自己的空間裡。如果我想推進談話,假設他們為我工作,我會坐下來聆聽他們,讓他們宣洩到某個程度,將他們引導到我需要他們的地方,或者將他們帶到這種工具性的空間。就像美國特勤局這樣的機構,這是非常工具性的。沒人想聽你抱怨,“把事情完成,修理這個,做這個,”因為他們真的沒有那種心情。如果你這樣做,就會有人死去。就像你必須,必須繼續向前。但如果你的身份是,你真的想要其他人理解你,我不是說我們不偶爾造訪身份之地,但它也不是一個理想的生活場所,因為你過於以自我為中心,無法正常運作。這是我、我、我、我、我。但是如果你能掌握這一點,當你與人交談時,你會知道那個人是工具性的。他們只需要X、Y和Z,那是某人的身份。你的朋友是身份。與他們有關的幾乎總是他們的身份。這就是問題所在。我對此有極大的同情心和共鳴,因為防禦可以成為某人的個性,尤其是當在年輕時,防禦就是他們的生存之道。你知道什麼有趣嗎?《哈佛商業評論》對此做了一個研究。他們寫了一篇關於這一點的文章。你知道你經歷的越多,你的同情心就越少,所以你會想,假設你經歷了艱難,我們會認為由於你經歷了那些事情,你會更有同情心。但隨著你在階層中上升,實際上你的同情心會減少,因為你經歷過這些事情,你克服了它,你有點像在看著別人說:“你能不能振作一下?” 是的。如果你仔細想想,這是有道理的,因為這就像是“度過這一切,我已經度過了。”而如果你正在和某個沒有經歷過這些事情的人打交道,或者在工作中處於較低階層的人,他們有更多的同情心,因為還有,想想,當你在商業中上升時,你要和更多的人打交道。你沒有足夠的認知空間或負擔來應對每個人的事情,所以有時候當人們來找我,“我的老闆,我的老闆,”我的反應是,“你知道你的老闆可能有多少事情要平衡嗎?並不是因為他們是傻瓜。他們是工具性人物。他們只是想把事情做好。而你,在階層中相對較低的地位,並不需要面對那麼多,也不像他們那樣努力平衡,因此你尋求更多的同情心。你有更多的空間,更多的時間。這不禁讓人想起這個人位於更高的位置。他們正在努力保持那艘船不沉。
    所以這就是很多人有時和他們的主管迷失的地方。這也很有趣,因為我甚至注意到,對於我自己,我是試著保持同理心,但有些時候你會想,「天啊,你在心裡想要控制,但有時你會想,『我們能不能整理一下?』這根本不是什麼大事。」我投資了超過一百萬英鎊在這家公司Perfected,他們也是這個播客的贊助商。我轉用Matcher作為我的主要能量來源,Perfected就在這裡發揮作用。他們有抹茶粉、抹茶飲品和咖啡膠囊,這一切使我在很長的錄音日中保持集中,不論發生什麼事。他們的團隊對品質非常執著,這就是為什麼他們從日本採購儀式級抹茶。所以當人們告訴我他們不喜歡抹茶的味道時,我猜他們一定還沒嘗試過Perfected。與低品質的抹茶,那種苦澀而草味的味道不同,Perfected則是光滑且自然甜美的。如果你在像Blank Street或Joe in the Juice這樣的地方喝抹茶,這時你可能已經是Perfected的顧客了。但現在,你可以在家自己製作。所以試試看,我們來看看你是否還是覺得不喜歡抹茶。這樣,我會給你40%的抹茶折扣,如果你今天試試的話。請訪問perfected.com並在結帳時使用代碼DIARY40。或者如果你在超市,你可以在Tesco或Holland & Barrett買到它,或者在荷蘭的Albert Heijn也能買到。而在美國的朋友們,你可以在Amazon上購買。我想談論一下我們都需要認真對待的事情,那就是網絡安全。無論你是第一次創業的創始人,面對你的第一次審計,還是一位經驗豐富的專業人士,經歷過一切,保持合規比以往任何時候都更重要,也變得更複雜。我得說,這就是Vanta出場的地方,他們是這個播客的贊助商。Vanta消除了安全合規的痛苦,自動執行那些繁瑣但必要的過程,以證明您的業務在超過35個標準下是安全的,例如SOC2和ISO 27001。集中你的工作流程,回答安全問題的速度提升至五倍,並在不影響增長的情況下保護你的業務。這確實是非常關鍵的一部分。最新的IDC白皮書發現,使用Vanta的公司每年節省超過535,000美元,並且它在短短三個月內就能自我回本。在有限的時間內,我的社區可以在Vanta.com/Steven獲得1000美元的折扣。在我們之前的談話中,有趣的是,對話中重播最多的瞬間是你談論受害者心態的危險。我認為大多數人不想再待在那裡。他們會看這個播客或類似的東西。他們真的很努力地嘗試做得更好。我真的相信這一點。這也是為什麼那個時刻是如此重要,因為他們覺得,「我不想再待在這裡了。幫我擺脫這一切。」我尊重這一點,因為他們在努力。他們真的很努力,而不是那種只是說「我已經不在乎了。」這真的是對人們的一種反應,說「我知道這一切都行不通。這不是我想要生活的方式。這也無法讓我在生活中有所進展。」再次重申,我始終遵循這個信條。如果我明天去世,我也無所謂。而這一直為我帶來正確的心態。如果你是那種過著「我做過或嘗試過這些事情」的生活,那麼你就已經活得很豐富了。但作為一名受害者會阻止你活得完整。如果每個人都在傷害你,如果每個人都想搞垮你,如果每個人都在對你做些什麼,如果每個人都在背叛你,那你如何活得豐富?如果你與每個人鬥爭,或者因為他們不尊重你而對每個人感到憤怒。他們沒有給你所需的東西。他們沒有確認這個或那個。你怎麼能完成任何事情?你怎麼能發揮作用?這並不是說你需要成為CEO或特勤局特工。這也不意味著你需要成為那樣的人。這是你的旅程。如果你一直受到這些無意義的事物的干擾,你怎麼能做到這些?沒有人說你必須要得到每個人的尊重。這很好,我期待這種尊重,但我不總是能獲得尊重。我可以坐下來一一檢查每一項。我會尊重你,我會善待你,我會按時提交我的東西,我會準時出現。我會做所有這些事情。我檢查所有的框框,但仍然不能保證你會給我。作為一名前警察,前特工,我知道這一點。我不是總能獲得尊重。我會想,我希望能得到尊重,但我並不需要它,但我們會告訴人們你必須這樣做。誰說的?誰說我需要每個人的尊重?誰?我有什麼資格去要求?誰說我需要每個人喜歡我?我不想讓人們討厭我。我不會做那些讓人討厭我的事,但我同時也覺得,我無法這樣航行我的船。而當你停下來思考時,當人們說,「哦,讓每個人都喜歡你,變得有魅力。」停下來。你在為誰而努力?你。你其實並不在乎對方。這是我,我想要你喜歡我。我想要你認為我有魅力,這樣的想法再次回到我身上。是我,我,我,我,我。為什麼不減少一點我,多一些服務於他人呢?我能怎麼幫助這個人?我能怎麼對別人更慷慨、更大方?我能怎麼給予更多,而不是索取,以獲得成就感?這一切都是關於我和我的滿足感,我的身份。我在去哪裡?我,我,我。我認為我們需要少一點這樣的想法,而多一點我們,我們,我們。那麼,我怎麼能幫助他人?我怎麼能為他人服務?我怎麼能真誠?這整件事,給我一些讓每個人都喜歡我的建議。
    給我一些建議,讓我成為房間裡最聰明的人。如果我是房間裡最聰明的人,史蒂芬,我就麻煩了。我想做最大的笨蛋,因為這樣我就無法從其他人那裡學到任何東西。還有誰可能會認為我這樣。你為什麼會想這樣呢?你知道的,這些市場營銷的東西出現,我們卻給人們灌輸垃圾。然後我們想為什麼每個人都感到困惑,為什麼每個人都有空虛感。因為我們告訴他們,你需要更多,你需要更多。你已經足夠了。你是穩定的。你很好。停止聽那些東西。做一個真實的人。努力以正確的方式對待他人。要小心,因為不是每個人都會為你做好事,因為追求自身利益的人會欺騙你,這無所謂。當這種情況發生時,別感到震驚。這種事是會發生的。但要穩定地度過,專注於為他人提供服務。一切,像是把它拉回來。然後就是,停止思考你自己。我向你保證,你會有更好的生活。生活會更平靜,更安靜。你會減少抑鬱,減少焦慮。只是因為這不是僅僅關於你。你和其他人一起生活。
    有些事情真的很有趣。我是說,你說過很多有趣的話。對我來說,兩個突出的重點是這種長期遊戲的想法,試著去服務其他人,你就會達成你的目標,而不是試圖進行短期遊戲,或許顯得過於關心別人對你的看法,這在當下可能對你有幫助,但幾乎是長期自我破壞的形式。我想這讓我問了這個問題,我們該不該試圖讓別人喜歡我們?
    因為那是假的。因為那是操控。我是在為誰而做這件事?如果我想讓你喜歡我,那是你想要的嗎?還是你想要的是那個會來這個播客上進行真誠對話,並全力以赴提供有價值信息以幫助他人的人?你想要的是我說,”我希望史蒂芬喜歡我,我希望他認為我聰明,我希望史蒂芬認為我是個好嘉賓,我希望史蒂芬再邀請我回來。” 這是你想要的嗎?我把所有這些都變成了關於誰的事情?我在乎你的播客嗎?不。我很明顯,只在乎我自己,這就是問題所在。因為我在操縱你來滿足我自己,這就是錯誤之處。如果有人喜歡你,那是發自內心的。我們不會製造這種感情。這種感情是不真誠的。人們能感受到它,嘗試去魅力四射和充滿個性。首先,這是一個明顯的自戀型人格障礙的紅旗。真的?當然,有很多這樣的人。事實上,當你看到這一點時,總是問自己,這個人背後的動機是什麼?我總是會想,這個人背後的動機是什麼?所以當我坐在你對面時,你的動機是你想做一個好的播客。你有數百萬人收聽。你想給他們提供好的內容。就這樣。你似乎非常喜歡作為個人保持真實。
    我只是想做一個真誠的人。我不想成為一個胡扯的藝術家。沒有人想被人胡扯。我經歷過,沒有人喜歡這樣。這不是在保持真實,而是保持真誠,因為同時,你不能只是走進一個房間說,”我要做我自己,喜歡我的人就喜歡我。” 這可得小心。你想要適應環境和與你在一起的人,還有他們的心態,以他們能理解的方式與他們交談,而不是你自己。所以這更需要適應性和與人的聯繫。甚至當我與企業交談時,經常有一個大問題,他們正在學習這一點,很多企業正在遠離交易的方式,專心銷售,並試圖達到短期目標,他們正在轉向的是與人建立長期關係,因為如果你與客戶有長期關係,而他們真正喜歡你,不是因為你迷住了他們或欺騙了他們,而是因為他們真心喜歡你,他們會真正想和你保持合作,他們不會想離開去其他地方做生意。
    這就是為什麼真誠是有效的,你也可以在不贊同某人的情況下仍然保持真誠。這樣的持久性更好。人們的情感會彼此影響,如果他們感受到你的廢話,感覺到你在欺騙他們或者使用技巧,即使我有時在做主題演講,我也會告訴他們,我不是來給你們提供小竅門、技巧或方法的。我不是為此而來的。我會說,”我能問你一個問題嗎?你喜歡別人對你使用技巧嗎?” “不。” “你喜歡別人對你使用詭計嗎?” “不。” “那你為什麼要這樣做?” “你為什麼會認為這能帶你去某個地方?” “它能帶你到短期的地方,但從長遠來看,人們會拋棄你。”
    我在看你的 BBC Maestro 錄音,順便說一下,那真的很棒,我強烈推薦任何尚未觀看過的人去查看。基本上它把你所說的所有內容轉化為一個課程。在裡面有一句話我認為很有趣,那就是 “我希望你經歷盡可能多的拒絕,因為這會增強你的自信心。” 你是否也在 BBC Maestro 的那段話中說,自信是你被問到的第一件事? “我希望你經歷盡可能多的拒絕。” 這回到了我們之前所說的,經歷艱難的事情是建立更堅韌的皮膚的最佳途徑,但到底誰會想經歷拒絕?到底誰會自願去經歷拒絕? “一個想要建立彈性的人,因為當你處理這件事時,BBC Maestro 課程是關於影響力的藝術,如何影響他人。”
    回到那門課的精神,我在一開始就說過,我在這裡是要給你們一些提示、技巧或技術,因為這不會影響人們。我們並不是想要欺騙或操控他人以從中獲得什麼,因為這不會長期幫助任何人。從長遠來看,這不會幫助你。影響力是讓人們願意和我們在一起、願意和我們合作、願意與我們交談的能力。這就是影響力,真正的影響力,以及我們如何將其展現出來。此外,在課堂上,我也談到了拒絕,我們將其分成幾個部分,其中一部分是你理解自己的能力,就像如果你不理解自己,就無法影響他人。這部分涉及到你有多堅韌,你有多穩定,除非你面對拒絕,處理人們的反對,否則你不會培養這些特質。也許可以做個反叛者,接受那些其他人都心懷恐懼的事情。每個人都害怕被拒絕,那麼你為什麼不試著做個偏離者呢?不要和其他人一樣,而是說「我已經準備好了。我對此感到好。」因為你越是面對這些,處理起來就越順手,無論如何你都會面臨這些。
    關於更好地理解自己的這一點,我發現你提到的一個概念,即動物輪,這是一種幫助人們通過找出自己的溝通風格來理解自己的框架。我會將這個動物輪展示給觀看視頻的人,但對於那些因為在Spotify或Apple等地方收聽而無法看到的人,你能給我解釋一下這個動物輪嗎?這是由研究人員洛倫斯博士和艾蜜莉·艾利森創造的,他們實際上在英國。他們創造了一種分解人類行為的方法。他們實際上觀看了數千小時的面試錄影,執法部門、情報部門,並對人們的行為進行編碼。基本上,他們想知道「這個人表現出什麼樣的行為?」有兩個重要的點。第一,我們不會用標籤來標記人,而是標記行為,因為人是會改變的。人是流動的。在大多數情況下,人是流動的。我需要考慮在這一刻和我對面的是誰。他們是如何識別人類行為的,他們給了人們四種動物原型:獅子、猴子、老鼠、霸王龍。獅子是一個掌控局面的人,設置議程。我在掌控之中。當你和團隊開會,你是唯一一個在講的時候,你的團隊在一旁聽著,那一刻你就是獅子。獅子在掌控,設定議程。老鼠是一個耐心的人,試圖學習。他們在尋找信息。他們渴望學習,謙遜地尋求指導。這可以是團隊中安靜坐著因為他們在試圖學習的人。也許在某種意義上,你和我在獅子和老鼠之間不斷切換,而我們的觀眾,都是老鼠。他們都在這裡,謙遜地尋求指導。我可以學到什麼?這就是,但它是流動的。
    現在,猴子是一個你社交、熱情、與人交談的動物。「嗨,你好嗎?你怎麼樣?」這就是這樣對話的過程。而他們可能也會回應你,對吧?壞猴子,這個你可能會經常遇到的,就是「嘿,史蒂夫,我有一個好主意,可以和你分享嗎?」「嘿,讓我快速跟你講一下。」這是恳求,這是絕望,這是非常想要某樣東西。而另一個動物是霸王龍。霸王龍,這是我稍微傾向的一種,我應該努力不去成為這種人,但這是一個直接、坦率和果斷的人。它也是一個聽起來和這種動物一樣的人。你更準備好去戰鬥。若發生了什麼事,你就會說:「來吧。」有它的好版本,也有壞版本。所有這些都有好和壞的版本,但這是霸王龍。關鍵不是讓你主導他人。關鍵是讓你識別當下你面前的人,然後根據他們的行為適應。如果我有一個獅子,而我試圖成為獅子,我們基本上就是在競爭。沒有任何事情會發生。你會在說話,而我會試圖在你上面說話。這是行不通的,但如果我看到「好吧,現在斯蒂芬是獅子。他在講話,他在引導對話。他在主持這次會議。我會變成老鼠。我會謙遜地尋求指導。是的,斯蒂芬,我在聆聽。我想學習。」這個輪子實際上幫助你識別面前的人,在你面前有什麼情況,再根據你面前的情況去調整。
    現在,如果我在處理一個猴子時,我去參加一個活動。你要去這個活動,大家都在和你交談。當你有猴子時,你也會表現出猴子的特徵,即溫暖、社交和尊重。然而,你需要注意當人們的壞版本出現的時候,那就是他們試圖向你推銷東西。他們想從你這裡獲得某些東西。你保持那種溫暖、社交和尊重,但你要意識到「我面前有個壞猴子。我需要保持距離。」至於霸王龍,假如我面前的是一個霸王龍,這就意味着需要直接、坦率和果斷,但它也教會你如何應對另一個霸王龍。你之前跟我講的那個故事,那個你檢查過的人,他就是霸王龍。他在你背後攻擊你。他仍然在攻擊你,因為你可以在別人面前不說話,卻在背後攻擊他們。你八卦、誹謗、打擊他們的聲譽。那是霸王龍。順便說一下,那是壞霸王龍。你遇到了壞霸王龍,然後你進入了這情境。我不認為你是壞霸王龍。你進來是個好霸王龍,但你是直率、坦白和直接的。
    你說:「嘿,我聽到了你剛才在外面對這個人說的話。如果你有話要說,請對我說。」你其實是好T-Rex。你對他發了言。情況是,當你擁有T-Rex時,你也得成為T-Rex。你無法成為壞的T-Rex,對人居高臨下、諷刺和侮辱,而是要直接、坦率和誠實地與他人交流,這樣才能有效地溝通。向人表達你的想法是可以的。不要讓事情輕易過去,只要你能夠自我調節。然而,這些角色幫助你意識到「我面前的是誰?」。它也幫助你明白「我更像是誰?我知道,當我看到這一點時,我是T-Rex。毫無疑問,我需要改進。」但有些人,我們談到那些非常屈從、弱小、輕視或避免的人的時候,對於他們來說,他們是老鼠,壞的老鼠。當你意識到「我經常變成老鼠」,那告訴你,「你知道嗎?我需要在生活中變得強硬一些。」在這個輪子上,之所以叫它輪子,是因為我所獲得的行為在外部,而我應該給他們的反應則在內部。這樣對嗎?
    有四種動物。每種動物都有好版本和壞版本。雄獅的好版本是「我在掌控之中。我正在設定議程。我是一位真正試著指導和引領團隊的領導者。」壞版本的獅子,則是外圍那種教條主義、要求苛刻的僵化風格,「這是我想要的方式,這就是會這樣做的原因,因為我想這樣。」
    我怎麼知道使用這個輪子該給哪種反應?你告訴我在輪子的外面是那隻動物的壞版本,而在輪子的內部是那隻動物的好版本。我該如何根據行為來找到給予的反應?
    首先,你總是想要待在好輪子裡。你總是想要保持作為一隻好動物。你不想讓人把你拉出去。這就是自我調節的意義,因為人們很容易把你拉進他們的壞輪、壞動物裡。第一點,你總是想待在那個中心部分。這是雙向的。如果我面前是獅子,我必須變成老鼠,因為這樣對話才會有效。我們會互換角色。如果我面前是獅子,那麼你在設定議程,你在控制對話,我必須允許這件事發生。這是因為如果我嘗試發言或打斷你,你是不會聽的。事實上,這還會讓你更生氣。實際上,有一家大型飲料公司,我不會說是誰,一家非常知名的咖啡公司。他們來找我說:「我們在客戶服務方面有問題。」他們來了,我們給了他們錯誤的版本,有時他們會失去理智。有一位客戶來了,經理說:「我以為他們會攻擊櫃檯後面的那個人。」我們實際上修正了他們的飲品,但他們仍然非常好鬥。根據那個輪子,這個人是T-Rex。T-Rex非常具攻擊性、懲罰性的,帶有諷刺意味。他們在T-Rex和獅子之間來回流動,因為他們試著控制對話。他們說:「我們修正了訂單,我們道歉了,但事情還是越來越糟。是我們錯在哪裡?」他們錯在不停打斷並試圖停止那個人的行為。那個人處於攻擊狀態,像獅子/T-Rex一樣。當你面對這樣的人時,你必須放手,因為如果你打斷那個人,告訴他們「冷靜下來,我們要這樣做」,會怎樣?這只會讓人更生氣。不是我,讓我發言。應對這種行為的一種方法就是放手。只要你沒有危險,或者沒有人想傷害你,就放手。當他們講完後,你就可以談話,但他們此刻是聽不進你的話的。這正是這個輪子有幫助的原因,因為如果我面對一隻獅子,而他在試圖控制、教條式地控制對話,那我就會進來說:「嘿,冷靜一下。我給你換了杯飲料。我不會讓你說話。我在和你競爭。這樣是不行的。」這就是為什麼這會升級。讓人們隨意發言,做老鼠。做老鼠是困難的,因為人們的自我不會讓他們做老鼠。坐在那裡忍受是很難的,但如果你能把你的自我放在一邊,那麼你應該要這樣做。事實上,我們在面試室中有一句話,「把你的自我留在門外,因為如果你把自我帶進來,你就完了。」你想把自己放在一邊,並能夠管理行為,但這需要你能夠這樣想:「我知道我所看到的。」這總是回到「我不需要針對每一件小事進行反應,因為我感到受到輕視。我看到我的處境。我面前是一隻獅子。讓他結束或她結束。我會做一隻老鼠。我會安靜地聆聽,謙虛地尋求指導。」然後當他們完成後,我才會說話,因為此時他們也準備好聽你談話,但當你不斷打斷他們時,他們是聽不進的。
    你常常能在壞警察身上看到這一點,對嗎?他們攔下某人逮捕他,對方卻變成了他們試圖逮捕的T-Rex。他們開始侮辱他。然後警察最終搞得自己被紀律處分,因為他們像T-Rex一樣反應。他們上了當。如果那個人叫你某些難聽的名字,他們就會開始回擊,並把肘部靠上去變得具有攻擊性。然後你會看到一些表現優異的警察,儘管受到言語侮辱,他們卻非常冷靜,似乎不受影響。
    這是因為他們的自我控制能力,非常努力。在美國和英國,你有國家警力,意味著這是一個招聘過程,一位警察專員,一個權威人士。在美國,有17,000個警察執法機構。他們都有自己的領導者。
    問題在於他們的訓練是不同的。例如,當我進入紐約市警局時,他們讓我參加了一個心理測試。這類似於MMPI-2,即明尼蘇達多相人格問卷。他們想要了解的是我的行為。我是自戀嗎?我是疑病症患者嗎?我內心究竟有什麼問題,以避開這種情況?你必須保持冷靜,因為人們會把你拉入他們的無稽之談。你不能在執法工作中坐那裡被誘導。如果你被誘導了,這就是一個問題。你不應該穿著這身制服。不應該佩戴這個徽章。我並不是說你應該坐在那裡被別人傷害或承受肢體虐待,但你需要能夠控制自己的言語和行為。
    即使你的嘴巴……你之前提到了一些,我認為這是一個重要的細微之處,這並不意味著你必須被動。這只是意味著,當你,如你所說,決定摧毀一切時,你是故意這麼做,而不是被某種情感的木偶大師所操控。
    如果你在執法機構,我會說,「首先,沒有人期待看到你。」消防員,人們會很高興見到他們。沒有人期待看到執法部門。我從未在面試室或其他任何地方遭到像「嘿,特工,快進來。我非常高興你來了。」的歡迎。他們不高興見到你,因為A,有人被逮捕,B,出現了壞事。C,你即將逮捕他們關心的人。這都是壞消息。你必須理解這一點,但如果你感到被冒犯,那你是在尋求尊重。那個徽章不是為此而存在的。你在那裡是為了維持和諧,你必須管理自己的行為。
    我記得NYPD學院,他們會帶我們去FDR高速公路,FDR沿著曼哈頓東側的東河。 有時候他們帶你去那裡跑步,讓我們長途奔跑。人們以每小時50、60英里的速度從你身邊駛過。當我說他們從你身邊呼嘯而過時,他們確實是這樣做的。在我上學院的時候,這是9/11之前的事情。他們對我們吐口水或試圖吐口水,詛咒我們,給我們竊竊私語,叫我們豬,叫我們各種名字。我第一次經歷這種情況時,我還年輕,我們正在跑步,有人對我們叫喊,我說了什麼,結果我真的停下來,轉身開始回喊。我的教練,體能訓練教練,那位警察抓住我,他說,「你不能這樣做。」 他說,「如果你要這樣做,那你就不適合這裡。」你必須管理自己,因為當你走上街頭時,人們會恨你。如果你無法控制自己,你將無法管理這種情況。那是我第一次學到這不是贏得尊重的方式。你需要管理自己。控制他人始於自我控制。
    是的。此外,這對我來說意味著什麼,我對這種事情反應如此迅速?在你提到的有關動物的研究中,我讀到最成功的面試者能夠在不同的交流風格之間切換。最成功的面試者了解嫌疑人的交流風格以及他們自己的交流風格。這讓我思考,要成功,我是否需要能夠根據情境採用所有這些交流風格,因為我可以想到我生活中很多人根本沒有獅子或暴龍的特質。他們只是在任何地方都表現得像老鼠。我能想到一些人,我根本無法想像他們會要求、教條、僵硬、掌控、引導、領導,坦率、直接、攻擊、諷刺。他們只是友好,友好。
    好吧。所以,當你與他們打交道時,你會看到如果我們要使用動物的比喻。我是說,更重要的是,這些人怎麼才能成功?如果我…
    他們並不行。他們不成功。
    他們將會遇到困難,因為他們把自己壓抑得如此之深,無論出於什麼原因,他們無法領導。沒有人……我告訴你,作為老鼠沒有任何問題。實際上,如果你必須傾向於任何一種動物,老鼠就是那一種。老鼠是王者。
    我愛老鼠。我想每個人都愛老鼠。他們是最可愛的人。
    確實如此。
    和猴子,但…
    是的。但老鼠是好的,因為你謙遜地尋求指導。這意味著你說得少,這意味著你在傾聽,同時也在收集信息。因此,如果我試圖了解史蒂芬,當我不說話並且問好問題時,我會從史蒂芬那裡獲得更多的信息,而不是我自己說話。很多人認為我需要控制局面,設定議程。你可以,並且在某些時候是需要的。如果你是一名領導者,你需要不時地策劃。但總的來說,老鼠是獲得最多信息的那一個。只要你是個好老鼠,好的老鼠是謙遜的,尋求指導。史蒂芬,告訴我你在夥伴關係中尋找什麼。好吧。幫我理解對你來說最重要的事情。我保持沉默,讓史蒂芬展示他在乎的一切,他的價值觀、信念。我將會了解史蒂芬,並且會學到很多關於他的事情,這樣我就能更智能地和史蒂芬談論他在乎的事情。現在,我在乎的是你在乎的是什麼。然而,你也不想成為牧鼠的劣質版本。這就是你的弱點,屈從,逃避。這樣你就會成為那樣,這樣人們會以你為獵物並使你成為受害者。我可以是老鼠。
    我可以
    提出問題,我可以學習,但我希望確保自己不會越過那種惡性的一面,即我如此害怕衝突,以至於我會讓自己變得渺小到其他人會輕而易舉地壓倒我。
    老鼠能成為領袖嗎?因為我認識一些老鼠。如果我雇用那些人,我絕對不會讓沒有人格特質的人擔任領導者。這樣是不負責任的。坦白說,這是非常不負責任的。這對他們來說也不公平,因為他們會受到他們所領導的人的挑戰。為了讓他們能冷靜、沉著地面對這些挑戰,正如這個小輪子上所說的那樣,主導、指導和引領,就像獅子一樣,他們需要內心有一隻獅子。
    你想要成為所有這些動物。你想要平衡這些動物。這正是你要努力追求的目標。你想要在正面的意義上平衡它們,對吧?這些動物的良好版本。但你需要知道,我什麼時候該像獅子一樣。因此,如果我是一位領導者,如果我是一位商業人士,如果你選擇某人來負責一個團隊,他們必須內心有一些獅子的特質。他們不能全部都是老鼠,因為沒有人會聽從。
    如果我在談判加薪呢?
    如果你在談判加薪,首先,你要帶著所有的功課進來。你不會進來然後說:“我認為我應該加薪。我覺得我應該加薪。我在這裡已經很長時間了。” 你要帶著事實的清單。你會說:“我成交了這筆交易,賺了這麼多錢。我和這個人關閉了一個帳戶,賺了這麼多錢。我在一年內做了這個。我創造了這麼多的收益。我會列出這些事實,以便我可以向你闡明為什麼你應該給我那筆加薪。” 這取決於你。我認為,我覺得,我相信。然後你的老闆可能會回應:“嗯,我覺得我認為你不應該得到這個加薪。這太含糊了。”當你帶著事實進來時,這是一個難以反駁的理由。
    現在,當你進入那個會議時,如果我是要要求加薪的人,我會以獅子的身份進入。我負責。我設定議程,因為是我在要求加薪。所以我會帶著我的事實進入,方法論地展現出來。我會成為一隻好的獅子。先生,嗨,史蒂芬。我想和你談談。我正在尋求提高我的薪資。在這一點上,你只是變成一隻壞獅子。你想讓那個人知道,即使假設回答是個硬性的否定,你也會讓對方有話語權,讓對方感到被重視,即使最終的答案是個明確的拒絕。因為最重要的是讓他們感受到你真的在聆聽。
    但如果我拒絕了你,你會怎麼做?你會變成什麼?你會變成老鼠嗎?我剛剛絕對拒絕了。所以我會說,好吧。你能不能告訴我為什麼?我不想給你加薪。我認為,
    當我考慮誰更想要那筆錢,自己還是你,我想是我。好吧,那麼你其實就是暴龍了。但你將如何應對?
    如果碰到暴龍,若有人試圖反擊並與你對抗,你必須面對暴龍。他們教導你關於動物輪的其中一點,就是唯一可以交換的是老鼠和獅子,因為兩個人不能同時負責。所以只有這一次。但在面對暴龍時,他們教導你要如何處理暴龍。你必須成為好的暴龍,即坦率或直接。好的,這樣你說你更希望那筆錢流向你而不是我。好吧。壞暴龍則是攻擊性諷刺等等。
    是的。壞暴龍會說:“你真是個白痴。你真荒唐。”“你真是個混蛋。”好暴龍則是坦率、直接的。
    是的。所以你是說你不打算給我加薪,因為你想把所有的錢都留給自己。對的。不給我。
    好吧,如果真是這樣,那我不知道我是否能繼續待在這裡。對。你可以,我已經在這裡待了這麼多年。我創造了這麼多的收入。因此,這將對我在這裡工作的能力造成問題。我正在直接、坦率、公正地與他們溝通。你可以與人們進行交流,而不必變得難堪。現在,再說一次,你無法控制他們的行為,但你可以控制自己的行為。所以你只需要確保,對於一個表現出那種行為的人,你不要被捲入那種行為中。你只想保持在良好的輪子上。這也是一種調適,但你也不想害怕與人打交道。這就是為什麼處理拒絕和個性困難的人以及難以相處的人是很好的練習。每當有這樣的人出現時,我希望你記住,我在練習。我在練習。我在練習。不要害怕這個。這也讓你能夠鍛煉你的暴龍,因為如果你對此感到困難,這樣可以讓你鍛煉那個肌肉。這讓你學會如何與那些在你面前不斷挑釁的人打交道,同時又能管控自己。你會遇到這樣的人。我在聽一位研究者的講座時發現,有1/25的人可能會是心理病態者,或者他們會有反社會人格障礙,這是一種心理病態、社會病態行為或自戀型人格障礙。這些極端行為通常缺乏同情心。每25個人中就有一人。這意味著你遇到的每25個人中就有一個人可能會想要欺負你。做好準備。
    在這個播客上,我們有一個結尾的傳統,上一位嘉賓會給下一位嘉賓留下問題,而他們不知道將要留給誰。
    在《首席執行官的日記》中留給你的問題是,在你臨終之際,你希望你的整個遺產是什麼?我希望能給世界帶來一些貢獻。我希望能為世界增值,而不是從中索取。這是我在臨終時的想法。我還想, 我只想過上好的生活。當我說「好」時,我並不是指沒有問題或類似的狀況。我是說,我已經充分地生活過,我可以帶著這一點離開這個世界。
    每個人都需要去聽聽你的 BBC Maestro 課程。這真是太棒了。那裡有很多課程,但我認為你的課程因許多理由而特別突出。你實際上請來了一些在過去訓練過你的專家,成為這門課程的一部分,所以我會將連結放在下面。此外,這本書對許多人來說都是一次絕對的啟示。我認為部分原因是它對每個人來說都是非常容易閱讀的。你不需要像你一樣是個超級進階的心理學家或者教授,才能理解所有這些策略和技巧。它涵蓋了一切。我記得在目錄頁上,僅僅是給人們一個你所談論主題的概念,這包括克服恐懼、心理韌性。如果必須要戰鬥,那就去戰鬥。我們今天談過的那些事情。跟人影響力有關的部分,每個人都在撒謊的主題,所有我們討論過的東西,以及更多更多的內容都在這本書中。因此我建議,如果你還沒有讀過,我知道很多人已經讀過了,因為他們在書中標註我。我建議你閱讀這本書,《變得無懼:來自特勤局探員的生活課程》。非常感謝你。我們充滿著智慧,你讓我想起了許多在每次交談後我似乎都會迅速忘記的事情,而你正在幫助許多人。你所渴望擁有的遺產,毫無疑問是你通過你所做的一切,和你服務過的數百萬人正在創造的遺產。你身上有某種非常非常特別的東西。有一種可親近感,有智慧,有坦誠和不懦弱,但同時也有平衡和細微的理解,即真相往往在中間,我認為這對人們來說是非常重要的。因此,感謝你做你自己,做你所做的一切。再次與你交談是一種特權,我希望我們在未來能再談。感謝你,Stephen。

    She was trained to read minds, spot lies, and face danger – here’s what former Secret Service Agent Evy Poumpouras learned from protecting the world’s most powerful leaders

    Evy Poumpouras is a former Special Agent with the U.S. Secret Service. She is the author of the bestselling book, ‘Becoming Bulletproof: Protect Yourself, Read People, Influence Situations, Live Fearlessly’ and co-host of Bravo’s TV competition series ‘Spy Games’. 

    In this conversation, Evy and Steven discuss topics such as, the dangers of getting easily offended, why you should stop asking people’s opinions, the top body language mistake that makes you look weak, and Evy’s ‘I’m not special’ hack for success. 

    00:00 Intro

    02:13 What Is Evy Doing for People?

    03:42 What Do People Come to Evy For?

    04:05 People Sabotage Themselves

    05:38 Lie Detecting

    07:01 How Do We Start to Become Mentally Strong?

    09:31 The People You Associate With Can Impact You

    12:35 Observe Your Opponent, Don’t Listen to Them

    16:22 How Does Steven Pick People?

    22:11 Living Fearlessly

    24:29 Making Decisions Will Increase Your Confidence

    28:42 How to Stop Others From Controlling Your Life

    34:56 Making Decisions

    37:01 How to Make Progress in Your Life or Career

    40:12 Reliving Your Pains Makes You Feel High

    43:25 Sexism in the Secret Service

    52:05 How to Make Rational Decisions

    57:08 What to Do When People Are Not Treating You Well

    01:02:00 Being Bullied in a Work Environment

    01:08:14 What I Learned About Bullies as a Secret Agent

    01:12:59 How to Stop Being Prey for a Predator

    01:20:44 Can Someone’s Life Be Determined by the Way They Speak?

    01:22:34 Ads

    01:23:33 The Importance of Gesticulating With Your Hands

    01:28:08 Can You Fake Your Body Language?

    01:36:28 What’s Step 1 to Becoming That Person When I’m Not?

    01:42:15 Do You Have to Go Through Difficult Times to Learn?

    01:47:11 The Hack of Knowing You’re Not Special or the Only One

    02:00:59 Ads

    02:03:02 People Don’t Want to Be Victims Anymore

    02:07:52 Should We Make People Like Us?

    02:09:43 The Importance of Being Authentic

    02:11:50 Why Rejection Is the Way to Resilience

    02:14:19 The Four Communication Styles

    02:25:31 Emotion in the Police Workforce

    02:27:40 Switching Styles During Interviews

    Follow Evy: 

    Instagram – https://bit.ly/4gU6Pxo 

    Twitter – https://bit.ly/4hJDgzW 

    Website – https://bit.ly/4hHHQia 

    You can purchase Evy’s book, ‘Becoming Bulletproof: Protect Yourself, Read People, Influence Situations, Live Fearlessly’, here: https://amzn.to/4gMEv09 

    Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes 

    My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://g2ul0.app.link/DOACBook 

    You can purchase the The Diary Of A CEO Conversation Cards: Second Edition, here: https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb 

    Follow me:

    https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb

    Sponsors:

    Linkedin Jobs – https://www.linkedin.com/doac

    PerfectTed – https://www.perfectted.com with code DIARY40 for 40% off

    Vanta – https://vanta.com/steven

    Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

  • Moment 201: Harvard Psychiatrist Reveals The #1 Foods You Must STOP Eating To Heal Your Brain

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:02 (upbeat music)
    0:00:07 – Most people have no clue that diet plays any role
    0:00:10 in mental illness or mental health.
    0:00:17 95% of mental health clinicians think it’s laughable
    0:00:21 that anybody would suggest that diet
    0:00:24 can play a role in mental illness.
    0:00:26 They think it’s laughable.
    0:00:27 – What do you think?
    0:00:32 – I think if you do a deep dive into the science,
    0:00:36 all of the science that we have accumulated
    0:00:40 over the last 100 years and longer sometimes,
    0:00:42 that if you do a deep dive
    0:00:45 into all of those neuro-imaging studies
    0:00:45 that we’ve been doing,
    0:00:47 all of the genetic studies we’ve been doing,
    0:00:51 all of the neurotransmitter and hormone studies
    0:00:55 and trauma studies and adverse childhood experiences studies,
    0:00:58 if you do a deep dive into the science
    0:01:02 and you understand what is happening in the brains
    0:01:07 and bodies of people as a consequence of those things
    0:01:10 or what could be causing those things.
    0:01:13 If you put it all together,
    0:01:16 you come to this sound bite
    0:01:21 that mental disorders are metabolic in nature
    0:01:25 and there is no questioning whatsoever.
    0:01:27 It is incontrovertible
    0:01:32 that diet plays a massive, huge role in metabolism.
    0:01:40 And therefore, I believe very strongly
    0:01:44 that diet might be playing a role
    0:01:46 in the mental health epidemic that we are seeing.
    0:01:52 And it also might provide an avenue
    0:01:55 of hope and healing and recovery.
    0:02:00 And I use the word might as the scientist in me,
    0:02:06 as the clinician in me, I know without certainty,
    0:02:10 it can heal and recover people
    0:02:14 who have had chronic horrible debilitating mental illnesses.
    0:02:19 And I know from my own personal story,
    0:02:22 when I was in medical school and residency,
    0:02:25 I’m still suffering from low-grade depression, OCD,
    0:02:28 other symptoms, but I also developed
    0:02:30 what’s called metabolic syndrome.
    0:02:34 I developed high blood pressure, high cholesterol,
    0:02:38 pre-diabetes, and I wasn’t really overweight.
    0:02:42 I was exercising, I was following a low-fat diet,
    0:02:46 mostly I processed foods ’cause they’re cheaper,
    0:02:51 but that was the diet that was touted as a healthy diet.
    0:02:54 It was low in fat, and as long as it was low in fat,
    0:02:56 that was supposed to be good for us.
    0:03:00 And my metabolic syndrome just kept getting worse and worse.
    0:03:05 And so at some point, in order to treat my metabolic syndrome,
    0:03:10 I changed my diet to essentially a low carbohydrate diet.
    0:03:16 And within three months,
    0:03:21 my metabolic syndrome was completely gone.
    0:03:26 But the thing that just dumbfounded me
    0:03:31 was that my mental health was better
    0:03:34 than it had ever been in my entire life.
    0:03:38 And I just couldn’t believe what I was experiencing.
    0:03:41 I didn’t know that I could be that kind of a person.
    0:03:45 I didn’t know that I could be happy and positive
    0:03:47 and energetic and confident.
    0:03:51 I had no idea, I didn’t think that was in me.
    0:03:55 And by changing my diet, all of those things happened.
    0:03:59 – At the level of the mitochondria,
    0:04:02 are you saying, do you believe that because you changed
    0:04:07 your diet to more sort of natural, healthier foods,
    0:04:10 at the level of the mitochondria,
    0:04:13 the mitochondria were able to function more naturally
    0:04:18 themselves in a more functional way,
    0:04:22 which meant that the chemicals they released
    0:04:24 and the processes they go through
    0:04:28 were more consistent with positive mental health.
    0:04:30 Is that like the simpleton’s way of understanding it?
    0:04:33 And before then, you talked about man-made compounds
    0:04:34 in the foods, et cetera.
    0:04:38 I’m assuming you’re saying that some of the modern foods
    0:04:40 that we eat, the ultra-processed foods
    0:04:42 that have all of these random named chemicals inside them
    0:04:44 that we see on the labels,
    0:04:46 the mitochondria don’t know how to deal with that.
    0:04:48 So it’s causing the same sort of dysregulation
    0:04:50 and dysfunction that they might see
    0:04:52 if we’d gone through like an extreme trauma
    0:04:54 or something else or some other adverse environmental
    0:04:57 situation, it’s just this dysfunction of the mitochondria,
    0:05:00 which is causing the knock-on effects we see.
    0:05:02 But there’s many things that can cause dysfunction
    0:05:03 in the mitochondria.
    0:05:05 And we went through a bunch of them earlier.
    0:05:07 Is that like a simple way of understanding it?
    0:05:08 – 100%.
    0:05:09 – Okay, great. – It’s perfect.
    0:05:11 – Super interesting.
    0:05:13 Okay, so on that point then,
    0:05:15 we have to zoom in on this thing of diet.
    0:05:20 If you wanted my mitochondria to be perfect,
    0:05:21 and maybe even give me a case that if,
    0:05:22 I don’t know, patients you’ve worked with
    0:05:26 that you’ve prescribed a certain diet to,
    0:05:29 what diet, what food would you tell me to eat?
    0:05:32 And what would you tell me not to eat?
    0:05:37 – So I actually don’t have a one-size-fits-all prescription.
    0:05:41 And so I wanna say that upfront.
    0:05:45 So I would wanna know who am I working with,
    0:05:50 and how is their mental and metabolic health now?
    0:05:51 – Me.
    0:05:52 – So you. – Yeah.
    0:05:54 – So I would want more details.
    0:05:59 Are you having symptoms of any mental health condition?
    0:05:59 – I would say no.
    0:06:04 However, I can have moments
    0:06:06 where I feel a little bit anxious.
    0:06:09 So, you know, I’ve been through a lot of,
    0:06:11 I’d say like stressful events in my life
    0:06:12 because I was running a big business,
    0:06:14 we had inches of employees, paydays all the time.
    0:06:16 So I had this, at one point,
    0:06:19 I had this constant subtle stress.
    0:06:22 – And so I would wanna know,
    0:06:26 do you feel like you have anxiety for no good reason?
    0:06:30 – Sometimes, sometimes it can feel a little bit like that.
    0:06:33 It’s very infrequent, I’d say.
    0:06:37 But I can also have moments where I just think of something
    0:06:40 and then I get the same kind of like,
    0:06:41 it’s almost like the fight-or-flight response
    0:06:42 is just kicked in.
    0:06:45 – But you think of something adverse or stressful?
    0:06:46 – Yeah, yeah, yeah, yeah.
    0:06:50 – So the one thing I would say about that,
    0:06:54 and we could get into a lot more details,
    0:06:56 which we probably don’t wanna do now.
    0:06:58 – I don’t mind. – Podcast.
    0:07:03 But my strong guess, based on just what you’ve said,
    0:07:05 is that that level of stress and anxiety
    0:07:09 is quote unquote normal.
    0:07:10 – Okay.
    0:07:13 – Because you are sensing I have to go do something
    0:07:15 that’s really scary right now,
    0:07:19 or I have to go do something that’s gonna ruin someone’s life
    0:07:24 or that might threaten my success.
    0:07:29 It is normal and actually healthy
    0:07:33 to have anxiety and stress in those situations.
    0:07:38 The anxiety and stress can sometimes be quite helpful
    0:07:41 and adaptive because it can make you pause
    0:07:44 and reflect on is this really what I wanna do
    0:07:48 as opposed to being overly confident and just proceeding.
    0:07:55 Your own personal history almost certainly
    0:07:59 informs your level of stress response.
    0:08:03 And again, so if you go back to your own traumas,
    0:08:06 you’re going to remember when I’m facing a situation
    0:08:10 like this, it’s helpful to be on hyper alert.
    0:08:12 It’s helpful to be hyper vigilant.
    0:08:16 And your body and brain will remember
    0:08:20 that helped you navigate this safely and effectively.
    0:08:22 – But if I have that profile,
    0:08:24 if I have that sort of mental profile now as I sit here,
    0:08:29 and then for the next decade, I ate processed junk food.
    0:08:35 Am I gonna send my mitochondria into disarray,
    0:08:37 which is gonna increase the probability
    0:08:39 that I have a mental health disorder?
    0:08:41 – Yes, I think yes.
    0:08:45 We’ve got, there’s no way we will ever be able
    0:08:48 to do a human randomized controlled trial
    0:08:52 to test that precise hypothesis.
    0:08:55 But we have large epidemiological studies
    0:08:59 that strongly suggests that people who eat
    0:09:03 a lot of ultra processed food have higher risk
    0:09:07 for developing depression, anxiety,
    0:09:09 and other mental disorders.
    0:09:13 And based on the science, the granular science,
    0:09:17 based on animal models.
    0:09:20 So we can do that to mice and rats.
    0:09:22 And in fact, that’s exactly what we see in mice and rats.
    0:09:27 We feed them an obesogenic diet,
    0:09:33 which is usually high in fat, high in carbohydrates,
    0:09:35 ultra processed foods.
    0:09:40 Some researchers have fed rats and mice cafeteria diets,
    0:09:43 where they feed them a lot of delicious junk food.
    0:09:48 And those mice develop higher rates of obesity,
    0:09:53 but also higher rates of diabetes and pre-diabetes.
    0:09:58 And oh, by the way, also higher rates of depression
    0:10:01 and anxiety, ’cause those are the two things
    0:10:04 that we can kind of measure in mice and rats.
    0:10:07 We can’t necessarily measure ADHD symptoms.
    0:10:11 It’s really hard to actually measure psychotic symptoms,
    0:10:13 but we can measure depression and anxiety symptoms
    0:10:15 pretty well in animals.
    0:10:16 And so in animal models,
    0:10:18 we know that that’s unequivocally true.
    0:10:20 – And we see the same in humans though,
    0:10:22 ’cause I was reading your book and in chapter four,
    0:10:24 you say people with ADHD are more likely
    0:10:25 to develop obesity.
    0:10:28 People who are obese are 50% more likely
    0:10:30 to develop bipolar and 25% more likely
    0:10:32 to develop anxiety or depression.
    0:10:34 And weight gain around the time of puberty
    0:10:37 leads to a 400% increase in the chance of depression
    0:10:39 by the age of 24.
    0:10:43 – Yes, and insulin resistance at age nine
    0:10:48 increases your chances of developing
    0:10:51 a psychotic at risk mental state,
    0:10:53 which is like meaning you’re at high risk
    0:10:57 for developing schizophrenia or bipolar disorder, 500%.
    0:10:58 – And Alzheimer’s?
    0:11:02 – All mental disorders are associated
    0:11:05 with an increased risk of Alzheimer’s disease.
    0:11:10 Anywhere from the lowest is 50% increased risk
    0:11:14 and the highest is 2000% increased risk.
    0:11:17 – And the thread that unites all of these problems
    0:11:19 is metabolism.
    0:11:23 – Metabolism, and at the end of the day,
    0:11:25 you have to talk about mitochondria
    0:11:27 in order to understand metabolism.
    0:11:32 Um, only 7% of U.S. citizens
    0:11:39 have no signs of metabolic health problems.
    0:11:46 Meaning 93% or so of U.S. residents
    0:11:49 will have at least one of the biomarkers
    0:11:50 of metabolic syndrome.
    0:11:57 Meaning they have prediabetes or abnormal lipids
    0:12:01 or high blood pressure or abdominal obesity
    0:12:05 or abdominal fat, excessive abdominal fat.
    0:12:07 – So what do we offer those 93%?
    0:12:11 – So those people, diet interventions
    0:12:16 would absolutely be a part of a healing strategy.
    0:12:19 A part of it, not the only strategy.
    0:12:22 I would wanna know about their sleep.
    0:12:24 I would wanna know about substance use.
    0:12:27 I would wanna know about medications, lots of things.
    0:12:30 But for dietary interventions,
    0:12:31 I would wanna meet them where they’re at
    0:12:33 and just find out, well, where are you at?
    0:12:35 What are you eating?
    0:12:39 Do you have preferences or demands
    0:12:41 for what your diet should be?
    0:12:43 (upbeat music)
    0:12:44 (upbeat music)
    (âm nhạc vui tươi)
    – Hầu hết mọi người không biết rằng chế độ ăn uống có vai trò như thế nào
    trong bệnh tâm thần hoặc sức khỏe tâm thần.
    95% các chuyên gia sức khỏe tâm thần cho rằng thật nực cười
    khi ai đó gợi ý rằng chế độ ăn có thể
    đóng vai trò trong bệnh tâm thần.
    Họ cho rằng điều đó thật nực cười.
    – Bạn nghĩ sao?
    – Tôi nghĩ nếu bạn đi sâu vào khoa học,
    tất cả những khoa học mà chúng ta đã tích lũy
    trong 100 năm qua và thậm chí còn lâu hơn,
    nếu bạn đi sâu vào tất cả các nghiên cứu thần kinh hình ảnh
    mà chúng ta đã thực hiện,
    tất cả các nghiên cứu di truyền mà chúng ta đã thực hiện,
    tất cả các nghiên cứu về chất dẫn truyền thần kinh và hormone,
    các nghiên cứu về chấn thương và trải nghiệm tiêu cực trong thời thơ ấu,
    nếu bạn đi sâu vào khoa học
    và bạn hiểu những gì đang xảy ra trong não bộ
    và cơ thể con người như một hậu quả của những điều đó
    hoặc những gì có thể gây ra những điều đó.
    Nếu bạn tổng hợp tất cả lại,
    bạn sẽ đến với một nhận định rằng
    các rối loạn tâm thần mang tính chất chuyển hóa
    và không có gì để thắc mắc.
    Điều đó là không thể tranh cãi
    rằng chế độ ăn uống có vai trò to lớn trong chuyển hóa.
    Và vì vậy, tôi rất tin rằng
    chế độ ăn có thể đóng một vai trò
    trong đại dịch sức khỏe tâm thần mà chúng ta đang thấy.
    Nó cũng có thể mở ra một con đường
    của sự hy vọng, chữa trị và hồi phục.
    Và tôi sử dụng từ “có thể” như một nhà khoa học trong tôi,
    như một chuyên gia trong tôi, tôi biết mà không có sự chắc chắn,
    nó có thể chữa lành và phục hồi những người
    đã mắc phải những bệnh tâm thần kinh khủng kéo dài.
    Và tôi biết từ câu chuyện cá nhân của chính mình,
    khi tôi còn học trường y và thực tập,
    tôi vẫn đang chịu đựng chứng trầm cảm nhẹ,
    OCD,
    những triệu chứng khác, nhưng tôi cũng phát triển
    cái gọi là hội chứng chuyển hóa.
    Tôi phát triển huyết áp cao, cholesterol cao,
    tiền tiểu đường, và tôi không thực sự thừa cân.
    Tôi đã tập thể dục, tôi theo chế độ ăn ít chất béo,
    hầu hết là thực phẩm chế biến sẵn vì chúng rẻ hơn,
    nhưng đó là chế độ ăn được quảng bá như một chế độ ăn lành mạnh.
    Nó ít chất béo, và miễn là nó ít chất béo,
    thì đó được cho là tốt cho chúng ta.
    Và hội chứng chuyển hóa của tôi cứ ngày càng xấu đi.
    Và vào một lúc nào đó, để điều trị hội chứng chuyển hóa của mình,
    tôi đã thay đổi chế độ ăn của mình thành một chế độ ăn ít carbohydrate.
    Và trong vòng ba tháng,
    hội chứng chuyển hóa của tôi đã hoàn toàn biến mất.
    Nhưng điều khiến tôi bất ngờ
    là sức khỏe tâm thần của tôi tốt hơn
    so với mọi thời điểm trong suốt cuộc đời tôi.
    Và tôi không thể tin vào những gì tôi đang trải qua.
    Tôi không biết rằng tôi có thể trở thành một người như vậy.
    Tôi không biết rằng tôi có thể hạnh phúc và tích cực
    và năng động và tự tin.
    Tôi không hề hay biết, tôi không nghĩ rằng điều đó có trong tôi.
    Và bằng cách thay đổi chế độ ăn của mình, tất cả những điều đó đã xảy ra.
    – Ở mức độ của ty thể,
    bạn đang nói, bạn có tin rằng vì bạn đã thay đổi
    chế độ ăn của mình sang những thực phẩm tự nhiên, lành mạnh hơn,
    ở mức độ của ty thể,
    ty thể đã có thể hoạt động tự nhiên hơn
    theo cách chức năng hơn,
    điều này có nghĩa là các hóa chất mà chúng giải phóng
    và các quá trình mà chúng trải qua
    đã nhất quán hơn với sức khỏe tâm thần tích cực.
    Có phải đó là một cách hiểu đơn giản không?
    Và trước đó, bạn đã nói về các hợp chất do con người tạo ra
    trong thực phẩm, v.v.
    Tôi đoán rằng bạn đang nói rằng một số thực phẩm hiện đại
    mà chúng ta ăn, các thực phẩm siêu chế biến
    có chứa tất cả những hóa chất có tên ngẫu nhiên bên trong
    mà chúng ta thấy trên nhãn,
    ty thể không biết làm thế nào để xử lý điều đó.
    Vì vậy, nó gây ra cùng một loại sự rối loạn
    và chức năng không bình thường mà chúng có thể thấy
    nếu chúng ta đã trải qua một chấn thương cực độ
    hoặc một điều gì đó khác hoặc một tình huống môi trường bất lợi khác,
    đó chỉ là sự rối loạn của ty thể này,
    đang gây ra những ảnh hưởng tiếp theo mà chúng ta thấy.
    Nhưng có nhiều điều có thể gây ra sự rối loạn
    trong ty thể.
    Và chúng ta đã đi qua một số trong số đó trước đây.
    Đó có phải là một cách hiểu đơn giản không?
    – 100%.
    – Ừ, tuyệt vời. – Điều đó thật hoàn hảo.
    – Siêu thú vị.
    Được rồi, vì vậy tại điểm đó,
    chúng ta cần phải tập trung vào vấn đề chế độ ăn.
    Nếu bạn muốn ty thể của tôi hoàn hảo,
    và có thể thậm chí đưa cho tôi một trường hợp rằng nếu,
    tôi không biết, những bệnh nhân mà bạn đã làm việc cùng
    mà bạn đã kê một chế độ ăn nhất định cho họ,
    bạn sẽ bảo tôi ăn gì?
    Và bạn sẽ bảo tôi không nên ăn gì?
    – Thực ra tôi không có một đơn thuốc phù hợp với tất cả.
    Vì vậy tôi muốn nói điều đó ngay từ đầu.
    Vì vậy tôi muốn biết tôi đang làm việc với ai,
    và sức khỏe tâm thần và chuyển hóa của họ hiện tại như thế nào?
    – Tôi.
    – Vậy là bạn. – Vâng.
    – Vì vậy tôi muốn biết thêm chi tiết.
    Bạn có triệu chứng của bất kỳ điều kiện sức khỏe tâm thần nào không?
    – Tôi sẽ nói là không.
    Tuy nhiên, tôi có thể có những khoảnh khắc
    mà tôi cảm thấy hơi lo âu.
    Vì vậy, bạn biết đấy, tôi đã trải qua nhiều,
    tôi sẽ nói là những sự kiện căng thẳng trong cuộc đời tôi
    bởi vì tôi đã điều hành một doanh nghiệp lớn,
    chúng tôi có nhiều nhân viên, ngày trả lương liên tục.
    Vì vậy tôi đã có, vào một thời điểm,
    tôi đã có một loại căng thẳng nhẹ liên tục.
    – Và vì vậy tôi muốn biết,
    bạn có cảm thấy rằng bạn có lo âu không có lý do?
    – Thỉnh thoảng, thỉnh thoảng có thể cảm thấy như vậy.
    Thật sự không thường xuyên, tôi sẽ nói.
    Nhưng tôi cũng có thể có những khoảnh khắc mà tôi chỉ nghĩ về điều gì đó
    và sau đó tôi có cùng cảm giác như vậy,
    gần như như phản ứng chiến đấu hoặc bỏ chạy
    vừa bật lên.
    – Nhưng bạn nghĩ về điều gì đó tiêu cực hoặc căng thẳng?
    – Vâng, vâng, vâng, vâng.
    – Vì vậy, một điều tôi muốn nói về điều đó,
    và chúng ta có thể đi vào nhiều chi tiết hơn,
    mà có lẽ bây giờ chúng ta không muốn làm.
    – Tôi không ngại. – Podcast.
    Nhưng dựa trên những gì bạn vừa nói,
    đoán chắc của tôi là mức độ căng thẳng và lo âu đó
    là “bình thường”.
    – Được rồi.
    – Bởi vì bạn đang cảm thấy rằng tôi phải đi làm điều gì đó
    mà thực sự đáng sợ ngay bây giờ,
    hoặc tôi phải đi làm điều gì đó có thể làm hỏng cuộc sống của ai đó
    hoặc có thể đe dọa đến thành công của tôi.
    Việc cảm thấy lo âu và căng thẳng trong những tình huống đó là điều bình thường và thực sự lành mạnh.
    Cảm giác lo âu và căng thẳng đôi khi có thể rất hữu ích và thích nghi, vì nó có thể khiến bạn dừng lại và suy nghĩ về việc liệu đây có thực sự là điều bạn muốn làm hay không, thay vì quá tự tin và cứ thế tiếp tục. Lịch sử cá nhân của bạn chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến mức độ phản ứng căng thẳng của bạn. Và một lần nữa, nếu bạn quay lại với những chấn thương cá nhân của mình, bạn sẽ nhớ rằng khi gặp phải một tình huống như thế này, việc ở trong trạng thái cảnh giác cao độ là hữu ích. Việc được cảnh giác cao độ là điều có lợi. Cơ thể và bộ não của bạn sẽ nhớ rằng điều đó đã giúp bạn điều hướng một cách an toàn và hiệu quả.
    – Nhưng nếu tôi có hồ sơ như vậy, nếu tôi có loại hồ sơ tâm lý như vậy khi tôi ngồi đây, và trong suốt thập kỷ tiếp theo, tôi ăn thức ăn chế biến sẵn thì sao? Liệu tôi có làm rối loạn ti thể của mình, điều này sẽ tăng khả năng tôi bị rối loạn sức khỏe tâm thần không?
    – Có, tôi nghĩ là có. Không có cách nào chúng ta có thể thực hiện một thử nghiệm lâm sàng ngẫu nhiên trên con người để kiểm tra giả thuyết chính xác đó. Nhưng chúng ta có những nghiên cứu dịch tễ học lớn cho thấy mạnh mẽ rằng những người ăn nhiều thức ăn chế biến siêu sẽ có nguy cơ cao hơn trong việc phát triển trầm cảm, lo âu và các rối loạn tâm thần khác. Dựa trên khoa học, khoa học chi tiết, dựa trên các mô hình động vật.
    Chúng ta có thể làm điều đó với chuột và chuột cống. Thực tế, đó chính xác là những gì chúng ta thấy ở chuột và chuột cống. Chúng ta cho chúng ăn một chế độ ăn gây béo, thường thì cao chất béo, cao carbohydrate, thực phẩm chế biến siêu. Một số nhà nghiên cứu đã cho chuột và chuột cống ăn theo chế độ cafeteria, nơi họ cho chúng ăn nhiều đồ ăn vặt ngon miệng. Và những con chuột đó phát triển tỷ lệ béo phì cao hơn, nhưng cũng có tỷ lệ cao hơn về tiểu đường và tiền tiểu đường. Và ồ, nhân tiện, cũng có tỷ lệ cao hơn về trầm cảm và lo âu, vì đó là hai thứ mà chúng ta có thể đo lường ở chuột và chuột cống. Chúng ta không thể đo lường triệu chứng ADHD một cách nhất thiết. Thực sự rất khó khăn để đo lường triệu chứng tâm thần, nhưng chúng ta có thể đo lường triệu chứng trầm cảm và lo âu khá tốt ở động vật.
    Và trong các mô hình động vật, chúng ta biết rằng điều đó là không thể chối cãi.
    – Và chúng ta cũng thấy điều tương tự ở con người, vì tôi đã đọc cuốn sách của bạn và trong chương bốn, bạn nói rằng những người mắc ADHD có khả năng cao hơn trong việc phát triển bệnh béo phì. Những người bị béo phì có nguy cơ cao hơn 50% trong việc phát triển rối loạn lưỡng cực và cao hơn 25% trong việc phát triển lo âu hoặc trầm cảm. Và tăng cân quanh thời điểm dậy thì dẫn đến tăng 400% khả năng bị trầm cảm đến năm 24 tuổi.
    – Đúng vậy, và kháng insulin ở độ tuổi chín làm tăng khả năng phát triển một trạng thái tâm thần có nguy cơ tâm thần phân liệt, có nghĩa là bạn có nguy cơ cao phát triển bệnh tâm thần phân liệt hoặc rối loạn lưỡng cực, từ 500%.
    – Và bệnh Alzheimer?
    – Tất cả các rối loạn tâm thần đều liên quan đến việc tăng nguy cơ mắc bệnh Alzheimer. Nguy cơ thấp nhất là tăng 50% và cao nhất là tăng 2000%.
    – Và chỉ số kết nối tất cả các vấn đề này là chuyển hóa.
    – Chuyển hóa, và cuối cùng, bạn phải nói về ti thể để hiểu chuyển hóa. Chỉ 7% công dân Mỹ không có dấu hiệu của các vấn đề sức khỏe chuyển hóa. Điều này có nghĩa là khoảng 93% hoặc hơn của cư dân Mỹ sẽ có ít nhất một trong những dấu hiệu sinh học của hội chứng chuyển hóa. Điều này có nghĩa là họ có tiền tiểu đường hoặc lipit bất thường hoặc huyết áp cao hoặc béo phì bụng hoặc mỡ bụng quá mức.
    – Vậy chúng ta cung cấp gì cho 93% đó?
    – Đối với những người đó, các can thiệp chế độ ăn uống chắc chắn sẽ là một phần của chiến lược chữa trị. Là một phần của nó, không phải là chiến lược duy nhất. Tôi muốn biết về giấc ngủ của họ. Tôi muốn biết về việc sử dụng chất gây nghiện. Tôi muốn biết về thuốc men, nhiều điều. Nhưng đối với các can thiệp chế độ ăn uống, tôi muốn gặp họ ở nơi họ đang ở và chỉ tìm hiểu, vậy thì bạn đang ở đâu? Bạn đang ăn gì? Bạn có sở thích hoặc yêu cầu gì cho chế độ ăn uống của mình không?
    (music vui tươi)
    (music vui tươi)
    (歡快的音樂)
    – 大多數人對飲食在心理疾病或心理健康中的角色毫無頭緒。
    95% 的心理健康臨床工作者認為,任何人提出飲食可能在心理疾病中扮演角色的想法都是可笑的。
    他們認為這是可笑的。
    – 你怎麼看?
    – 我認為如果深入研究科學,所有我們在過去100年甚至更長時間中累積的科學數據,對所有這些我們正在進行的神經影像研究、基因研究、神經傳導物質和激素的研究、創傷研究以及逆境童年經歷的研究進行深入探討,你會明白這些事情對人們的大腦和身體造成的影響,或者可能導致這些影響的原因。如果把所有這些資料放在一起,你會得出一句聲明:心理障礙本質上是代謝性的,沒有任何質疑。飲食在代謝中扮演著巨大的角色,這是不可否認的。因此,我非常堅信飲食可能在我們所看到的心理健康流行病中發揮著作用。它也可能提供了一條希望、治癒和恢復的途徑。我用“可能”這個詞,作為一個科學家和臨床醫生,我無法百分之百確定,但我知道,它可以治癒和恢復那些患有慢性可怕而使人虛弱的心理疾病的人。根據我自己的故事,在我讀醫學院和實習時,我仍然在忍受低程度的抑鬱症、強迫症和其他症狀,但我還患上了所謂的代謝綜合症。我出現了高血壓、高膽固醇、前期糖尿病,而我並不真的超重。我在運動,我遵循一種低脂飲食,主要是加工食品,因為那樣更便宜,但這正是被吹捧為健康飲食的飲食。這種飲食低脂,只要低脂,就應該對我們有好處。然而,我的代謝綜合症一直在惡化。因此在某個時候,為了治療我的代謝綜合症,我把飲食改為基本上是一種低碳水化合物飲食。在三個月內,我的代謝綜合症完全消失。但令我驚訝的是,我的心理健康比我這輩子任何時候都要好。我簡直不敢相信我所經歷的。我不知道我可以成為那樣的人。我不知道我可以快樂、積極、有活力和自信。我完全沒有意識到,我不認為那是我能做到的。通過改變我的飲食,所有這些都發生了。
    – 在線粒體的層面上,你是說,你相信因為你改變了飲食,選擇了更自然,更健康的食物,在線粒體的層面上,線粒體能夠以更自然的方式工作,這意味著它們釋放的化學物質和經過的過程與積極的心理健康更加一致。這樣的理解方式算是簡單的嗎?在此之前,你提到了食物中的人造化合物等。我假設你是說一些我們現代所吃的食品,超加工食品,內部含有許多隨機命名的化學物質,而這些在標籤上可見,線粒體不知道如何處理這些東西。所以它導致了與極端創傷或其他不良環境情況相似的失調和功能失常,這都是由於線粒體的功能失常,造成了我們所見到的連鎖反應。但導致線粒體功能失常的因素有很多。我們之前提到了許多這些因素。這算是理解的簡單方式嗎?
    – 100%。
    – 好的,太好了。- 完美。
    – 超級有趣。
    – 那麼就這一點而言,我們必須聚焦於飲食這一問題。如果你想讓我的線粒體完美,也許還能給我一個案例,比如,嗯,我不知道,你曾經為哪些病人開過某種飲食,那麼你會告訴我該吃什麼飲食、吃什麼食物?而你會告訴我不要吃什麼?
    – 其實我沒有一個適用於所有人的處方。因此我想先說明這一點。我想知道我正在與誰合作,他們目前的心理和代謝健康狀態如何?
    – 是我。
    – 所以是你。- 是的。
    – 所以我想要更多的細節。你有任何心理健康狀況的症狀嗎?
    – 我會說沒有。不過,我有時會感到有點焦慮。所以,你知道,我經歷過很多壓力很大的事件,因為我在經營一個大企業,我們有很多員工,經常發薪水。所以在某一時刻,我有一種持續的微妙壓力。
    – 所以我想知道,你是否覺得自己有無緣無故的焦慮?
    – 有時,有時可能會有這種感覺。我會說這種情況非常少見。但我也有時想到某些事情,就會出現這種像是“戰鬥或逃跑”反應被啟動的情況。
    – 但你是想到某些不利或壓力的事情嗎?
    – 是的,是的,是的。
    – 所以我想說的事情是,我們可以進一步深入更多細節,這現在可能不想做。
    – 我不介意。- 播客。
    但根據你所說的,我強烈猜測的就是,這種壓力和焦慮的水平是所謂的正常。
    – 好的。
    – 因為你感覺到自己必須去做一些非常可怕的事情,或者必須去做可能會毀了某人生活的事情,或者可能會威脅到你的成功。在這些情境下,擁有焦慮和壓力是正常且實際上是健康的。
    焦慮和壓力有時可能相當有幫助且具有適應性,因為它能讓你暫停並反思這是否真的是我想要做的事情,而不是過於自信地繼續下去。你自己的個人歷史幾乎肯定會影響你應對壓力的反應水平。再說一次,如果你回顧自己的創傷,你會記得在面對類似情況時,保持高度警覺是有幫助的。保持過度警惕是有益的。你的身體和大腦會記得這有助於你安全而有效地應對這種情況。
    但如果我有這種心理特徵,當我坐在這裡的時候,在接下來的十年裡,我都在吃加工垃圾食品。我會不會讓我的線粒體陷入混亂,這會增加我患心理健康疾病的可能性?是的,我認為是的。我們不可能進行人類隨機對照試驗來檢測這一具體假設。但我們有大型的流行病學研究強烈表明,吃大量超加工食品的人,發展抑鬱症、焦慮症和其他精神疾病的風險更高。這是基於科學,基於動物模型的細緻科學。我們可以對老鼠和大鼠進行這種研究。事實上,這正是我們在老鼠和大鼠身上所觀察到的。我們給它們提供一種致肥的飲食,通常是高脂肪、高碳水化合物的超加工食品。一些研究人員給老鼠和大鼠提供自助餐飲食,讓它們吃很多美味的垃圾食品。這些老鼠表現出更高的肥胖率,也顯示出更高的糖尿病和前期糖尿病率。順便提一下,還有更高的抑鬱和焦慮率,因為這是我們可以在老鼠和大鼠身上測量的兩個指標。我們不一定能測量ADHD症狀,實際上測量精神病症狀也非常困難,但我們在動物身上能夠很好的測量抑鬱和焦慮的症狀。因此,在動物模型中,這一點是毫無疑問的。
    然而,在人類身上我們也觀察到同樣的情況。我在讀你的書,第四章中提到,患有ADHD的人更容易發展肥胖。肥胖的人發展雙相情感障礙的機率增加50%,發展焦慮或抑鬱的機率增加25%。青春期時期的體重增加導致24歲時抑鬱症的機率增加400%。是的,九歲時的胰島素抗性會增加你發展精神病風險的心理狀態的機會,這是說你有500%的高風險發展精神分裂症或雙相情感障礙。
    阿茲海默症呢?所有精神疾病都與阿茲海默症的風險增加有關。風險最低的增加50%,最高的增加2000%。將所有這些問題聯繫在一起的線索是代謝。代謝,而在一天結束時,你必須討論線粒體以理解代謝。在美國,只有7%的公民沒有代謝健康問題的跡象。也就是說,大約93%的美國居民至少會有一項代謝綜合症的生物標記物。這意味著他們有前期糖尿病或異常的脂質或高血壓或腹部肥胖或過量的腹部脂肪。
    那麼,我們要如何照顧那93%呢?對於這些人,飲食干預肯定會成為治療策略的一部分。這只是一部分,而不是唯一的策略。我想了解他們的睡眠情況。我想了解他們的物質使用。我想了解他們的藥物情況,還有很多事情。但對於飲食干預,我會想要在他們的起點上與他們對話,找出他們目前的狀況。你在吃什麼?你對自己的飲食有什麼偏好或要求嗎?

    Could what you eat be affecting your mental health? Dr. Chris Palmer reveals groundbreaking research connecting metabolism, diet, and mental illness. From the role of mitochondria to the impact of ultra-processed foods, he explains why conditions like depression, anxiety, and even schizophrenia may be linked to metabolic dysfunction.

    Listen to the full episode here –

    Spotify- https://g2ul0.app.link//D8YKGKa38Qb

    Apple –   https://g2ul0.app.link//GrQnbmd38Qb

    Watch the Episodes On Youtube – https://www.youtube.com/c/%20TheDiaryOfACEO/videos

    Chris: https://www.chrispalmermd.com/

    Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

  • MrBeast: If You Want To Be Liked, Don’t Help People! I Lost Tens Of Millions On Beast Games… But I’m Worth $1 Billion!

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:03 There’s a reason no one makes videos like me because no one wants to live the life
    0:00:06 I live or be my head there. They would be miserable. Are you happy I?
    0:00:17 I’m gonna be honest so far more unhappy than happy well has it ever crossed your mind to quit YouTube as a whole
    0:00:21 Oh, yeah, of course really yeah, are you oh boy?
    0:00:31 Mr. Beast mr. Beast mr. Beast he is the biggest youtuber on the planet and he’s building empires
    0:00:36 I mean is there anything this man can’t do your business empire is much bigger than most people realize
    0:00:40 Yeah, I mean I’m only 26 and we have the largest YouTube channel in the world and beast games
    0:00:43 It’s gonna have shatter some pretty crazy records and we do nine figures of these schools
    0:00:48 But a lot of that stems from being a very confused child that’s not fitting in that feels like a freak
    0:00:51 Plus I really wanted to take care of my mom because when I was 11
    0:00:58 We literally went bankrupt and lost everything. Luckily it worked out and it’s because I’m really good at obsessing over one thing
    0:01:01 More than anyone else on the planet like us tens of millions of dollars on these games
    0:01:05 But it’s about making season one as good as possible and I just really love solving complex problems
    0:01:08 Like how many kids do you think are in child labor in West Africa just on cocoa farms?
    0:01:11 It’s 1.5 million and so with feastables
    0:01:13 We’re trying to get over a million kids out of child labor
    0:01:19 But the ironic part is the more I help people the more I get like I’ve read over 5,000 messages telling me to kill myself
    0:01:22 I mean, there’s definitely times where I would cry
    0:01:25 But if my mental health was a priority, I wouldn’t be as successful as I am
    0:01:26 This is the price you have to pay
    0:01:27 But when is enough enough?
    0:01:29 Honestly
    0:01:36 I find it incredibly fascinating that when we look at the back end of Spotify and Apple and our audio channels
    0:01:42 The majority of people that watch this podcast haven’t yet hit the follow button or the subscribe button
    0:01:43 Wherever you’re listening to this
    0:01:44 I would like to make a deal with you
    0:01:47 If you could do me a huge favor and hit that subscribe button
    0:01:52 I will work tirelessly from now until forever to make the show better and better and better and better
    0:01:55 I can’t tell you how much it helps when you hit that subscribe button
    0:01:57 The show gets bigger which means we can expand the production
    0:02:01 Bring in all the guests you want to see and continue to do in this thing we love
    0:02:03 If you could do me that small favor and hit the follow button
    0:02:05 Wherever you’re listening to this, that would mean the world to me
    0:02:08 That is the only favor I will ever ask you
    0:02:09 Thank you so much for your time
    0:02:10 Back to this episode
    0:02:19 Jimmy we’ve really just only met and you are already to me a bit of a Rubik’s cube
    0:02:19 Okay
    0:02:24 In so many ways and I’ve been trying to piece the pieces together to understand
    0:02:30 The the uniqueness of you because you’re so unbelievably unique
    0:02:34 We just drove over here in the car and hearing you speak about the way that you view life and
    0:02:36 Speaking to you yesterday on the phone
    0:02:41 I’ve I’ve interviewed hundreds and hundreds of people and I’ve never ever met someone who has
    0:02:43 The perspective on life that you have you are truly unique
    0:02:50 What do I need to understand about your earliest years to understand who you are
    0:02:55 Oh boy um yeah my earliest years I
    0:02:59 I’m just stubborn man I just never give up
    0:03:03 I mean there was there’s no world where I ever would have quit
    0:03:06 I just I mean if we’re just jumping right into it
    0:03:08 It’s a great no intro or anything just boom
    0:03:12 This is how you hold people um when I was 11 I just said I’m gonna be a youtuber
    0:03:17 I’m gonna die trying and I meant it and there was like even if no one still watched my videos to this day
    0:03:19 I would still be going um and so people hate it
    0:03:23 But I’m just the most competitive stubborn person you’ll ever meet and I just never give up
    0:03:24 And where did that come from?
    0:03:30 I have no idea to be honest I honestly it feels like it was just in my DNA in my bloodstream
    0:03:34 My mom hated it growing up. We’d always argue and like you know
    0:03:37 She she has this thing where like once Jimmy sets his mind to something
    0:03:40 He just never stops and it would always piss her off because when it was youtube
    0:03:43 And she wanted me to be studying or things like that
    0:03:45 But I really don’t know it’s it’s just always been how I am
    0:03:50 And I think a lot of people have these weird tendencies and they tend to like try to like
    0:03:55 Unlearn them and like I had phases in my life where I was like am I too extreme
    0:03:59 Like people are very intimidated by me because I just I’m so obsessed with work
    0:04:02 And I’m so all in and like is this like unhealthy?
    0:04:06 Should I try to be more like a normal human especially when I was a teenager it’s a lot easier
    0:04:11 It’s funny when when you’re making lots of money. It’s like admirable. It’s respectable
    0:04:15 It’s like look those are traits we want but when you’re not successful
    0:04:21 You know you’re a lunatic when you have all these traits and so back then I’d occasionally be like man
    0:04:25 Like should I try to be more normal? But I just could never do it anytime I tried to
    0:04:28 I mean I’ve mentioned this before but one of the like
    0:04:34 Things that like I have a memory of that like really is burning my brain is like people one time
    0:04:37 Like a high schooler told me when I was in middle school like all you do is talk about youtube like
    0:04:43 Do like know how to do anything else like you’re just like a freak and I tried to like watch South Park
    0:04:47 You know because that’s what a lot of people in my school watch to fit in and I just couldn’t I was like
    0:04:49 This is such a wasted time
    0:04:51 I don’t like I could be working right now
    0:04:57 And I tried to do all these things to like fit in and I eventually just like stop talking because I just didn’t relate to anyone and
    0:05:02 Um people used to call me mute like one of my teachers literally asked like
    0:05:06 If I was mute like because that’s how little I spoke because no one in the school
    0:05:12 I went to was entrepreneurial or wanted to build businesses and I just didn’t want to do anything else and um
    0:05:15 Yeah, eventually I started to succeed found other lunatics and now life’s great
    0:05:21 But you know I like to tell this story when I’m on podcast because if you have a younger viewer who’s in that same spot
    0:05:26 You’re not the problem. It’s your environment and you just got to put yourself in a better environment
    0:05:30 What about your parents mum and dad you talk about your mother a lot? Yeah, um
    0:05:33 No, I I don’t
    0:05:36 I didn’t get it from them. What what influence did they both have on you?
    0:05:43 Um, well, I don’t really talk about my dad much. That’s you know, a long story. I don’t need to get into it
    0:05:45 but my mom honestly
    0:05:49 It was it wasn’t it’s great now me and my mom have a phenomenal relationship
    0:05:54 But on the come up it was it was pretty rough because in 2008 they were over leveraged
    0:06:00 So we literally went bankrupt and so they they you know had properties that they used to get other properties
    0:06:05 And then when everything collapsed they lost basically everything and so my mom was working two jobs and
    0:06:10 You know barely getting by and so we like I I didn’t see her that much because when I was coming home from school
    0:06:12 She was doing her second job
    0:06:19 So it was a lot because she was the single mom raising us. She’s working all the time, you know, um my
    0:06:25 I don’t talk about a lot of this, you know, I’ve Crohn’s disease. So I was very sick growing up
    0:06:30 My brother also had issues as well. And so, you know, we’re not the healthiest kids in our teenage year
    0:06:34 She’s just trying to get by and take care of us and then, you know
    0:06:37 She comes home and she just has this brat that’s being annoying and like
    0:06:40 I want to be a youtuber and she’s just begging me sometimes
    0:06:44 She would literally cry and beg me to do homework and I mean I was
    0:06:47 I was I was like I didn’t
    0:06:50 I didn’t mean it in a mean way, but I mean I even one time
    0:06:53 I literally told her if you want my my homework done so bad
    0:06:55 Why don’t you just do it, you know, like that’s that’s what I told my mom
    0:07:00 What am I doing? I don’t know like I was just like I don’t I don’t care
    0:07:05 Like I I just want to be successful. I want to build businesses and so it was like bless her heart. Luckily it worked out
    0:07:09 So now I spoiled her. She’s great. She has her second home anything
    0:07:13 She could ever want she has and so the first uh thing I did was to take
    0:07:18 You know start paying my mom take care of her once I started making money because she gave everything
    0:07:20 To like get me where I am and I wouldn’t be where I am now
    0:07:24 But it was like it was like me and her spoke different languages when I was younger, you know
    0:07:30 She she didn’t want me to end up like them, you know and you know get screwed and not have much money
    0:07:33 And like the path I was going down was just basically like oh
    0:07:37 I’m gonna be a homeless drug addict and like her brain couldn’t compute the world
    0:07:41 I saw and my brain couldn’t compute the world she saw and it was a constant friction
    0:07:45 Who was looking after you then if she was busy working and you were at home and your dad’s not around
    0:07:48 Who takes care of you?
    0:07:52 I just me and my brother we’re just there. I was just making videos
    0:07:58 You’re making videos. Yeah, what age did that start the videos? I started at 11 11. Yeah, so I I’m 26 now
    0:08:00 I can’t really remember
    0:08:02 life before youtube like my
    0:08:09 earliest memories are basically when I started making videos you said earlier um, you don’t talk about your dad much. Yeah
    0:08:14 You don’t have to talk tell me about it, but why don’t you talk about your father?
    0:08:21 Much. Yeah, don’t worry about it. I know your mum has spoken about him before. Yeah, and it was a bit of a tumultuous relationship
    0:08:26 Yeah, exactly. They didn’t have the best relationship. I mean, that’s a topic for another day. Honestly
    0:08:29 Kind of a sour way to start it off. But yeah, it’s
    0:08:32 My mom is great. I love my mom
    0:08:35 She used to cry asking you to do your homework
    0:08:41 A lot of things she she would cry because I wouldn’t put money away when we started making money
    0:08:44 She would she thought it was too risky and I mean the thing is
    0:08:47 Nothing she
    0:08:51 Would say it was unreasonable right looking back at it. She was perfectly reasonable in what she was doing
    0:08:56 I’m just a deranged lunatic and was way too obsessed with building the business and way too all in
    0:08:58 um
    0:09:03 Like it’s very cute one time. She like when we had I don’t remember like some month or made like a hundred grand
    0:09:05 And I’m like, okay, perfect now
    0:09:10 I can spend a hundred grand this next month on videos and she like took like five thousand of it and put it away for me
    0:09:14 In my own bank account without telling me but in case, you know, I ever went, you know
    0:09:19 Was over leveraged or went bankrupt like they did and um, I found out about it
    0:09:25 And uh, she’s like, please don’t take this money. Just let me set aside anything stop spending everything on videos
    0:09:30 And I was like no, this is perfect now. I can spend more like this is awesome. Thank you mom and like but to me
    0:09:37 I don’t I don’t really feel risk like if anything it like risks excites me and like I I’m very high threshold for it
    0:09:39 um, so
    0:09:42 Yeah, we just we literally weren’t communicating the same language
    0:09:45 But I don’t remember what age it was but eventually after I took enough risks and figured it out
    0:09:47 My mom just said to me, you know what?
    0:09:53 I’m gonna trust you like I have faith and everything got so much better after that point when like she stopped staying up all night
    0:09:57 Worrying about me and wearing the weather and I was making the right decision when she’s just like jimmy
    0:10:00 I trust you. I know this you think about this all day
    0:10:03 Like I’m gonna just follow your lead and our relationship has been
    0:10:07 You know perfect ever since that if I’d asked a 10 year old jimmy
    0:10:09 How are you doing?
    0:10:11 What would what would he have said?
    0:10:17 Uh 10 I don’t know, but if you asked me at like 12 or 13, I probably would have been like fuck like no one watches my videos
    0:10:19 I just really want to be a youtuber. I
    0:10:21 um
    0:10:23 I gotta I gotta make this work
    0:10:26 Why did you want to really be a youtuber?
    0:10:31 Because kids say that but the extent to which you said it and the
    0:10:34 focus that you had on that particular goal
    0:10:39 Of being a youtuber because there’s many things you could have focused on you could have been a video game player
    0:10:46 Whatever, but youtube is a particularly interesting thing because you’re on camera. People are seeing it. There’s a metric which decides how successful you are
    0:10:51 um, was there any element of the on camera part that was
    0:10:57 Helping to solve for like the feeling of isolation that you you seem to have at that time
    0:11:03 No, I community. Yeah, I think it’s more to do with just I I found out that when I was at a young age
    0:11:08 Probably around 11 that there were youtubers that are making hundreds of thousands of dollars a year
    0:11:10 And I was just like oh, that’s it like system money
    0:11:16 Yeah, of course because back back then we didn’t have money and I really wanted to take care of my mom and and just my family in general
    0:11:19 So it was like everything. It was like this is what I love doing
    0:11:24 I I’ve never had as much joy doing something as I do this plus I could see a path where I could actually
    0:11:31 Retire my mom take care of her pay her back for you know all the night. She worked so long so we could um
    0:11:37 Live comfortably and things like that. So it’s just kind of the thing is I’ve
    0:11:42 One thing that irks me is when people try to like put someone’s motivation into like one little bucket
    0:11:45 Like we’re very complex creatures and like, you know, you have a girlfriend
    0:11:49 I I I would never say oh, you just like her because she’s pretty
    0:11:52 But you like her because she’s pretty but you probably also like her because she’s smart
    0:11:54 You probably also
    0:11:57 Like her because you know, she’s fun to be around she likes similar shows blah blah you probably
    0:12:01 If we sat here for 10 hours, you could probably give me a thousand reasons why you like your girlfriend
    0:12:09 So it’s like it’s very annoying when people try to put why you like doing a certain job or building a certain business
    0:12:11 Into one bucket. Oh, you just do it because of money
    0:12:15 What if I do it because I like money and I enjoy it and it’s a way to do this
    0:12:19 And it’s a way to communicate with people and community and these other things, you know
    0:12:23 I mean, and I think that’s a common flaw we try to do. It’s like it’s not that simple
    0:12:26 I think it’s a lot of people can’t understand someone being so
    0:12:32 Relentlessly focused on something with the level of like commitment and sustained commitment that you’ve shown
    0:12:34 Yeah, and so and I don’t know how
    0:12:38 I I agree because it’s very weird like how
    0:12:41 like I have
    0:12:45 Extreme obsession to the point where like I just think about stuff the same like for me
    0:12:50 It’s much easier to think about something 16 hours a day for seven days straight than it is like to like gear shift constantly
    0:12:54 I’m like really good at just obsessing over one thing more than anyone else on the planet
    0:12:57 If I were to say what’s my superpower? It’s that I can just
    0:13:02 Obsess endlessly about something and I can just have the same thoughts over and over and over and over again
    0:13:03 It’s it’s very weird
    0:13:08 Like it’s it was it wasn’t like it was work for me grinding youtube for those 10 years or whatever
    0:13:12 Where no one was really watching it and it’s just like kind of who I am
    0:13:18 It would have had to have been a deep obsession because you were doing it when no one was really watching or paying attention
    0:13:21 Or really when the platform was there was literally a day when I was uh
    0:13:27 19 or 20 where I got I woke up joined a skype call with my friends
    0:13:31 And where we like reverse engineering, you know why certain videos do well or whatever
    0:13:37 And I remember that call being over 18 hours long and then I hung up went to bed
    0:13:41 Woke back up the next day and instantly got back on the call and picked back like that was the level of like
    0:13:45 Hours we were putting in. I mean, I didn’t know anything besides just
    0:13:49 Trying to make it happen. Was there anything else that you showed that level of obsession to?
    0:13:53 So at that age no from I would say from 11 to
    0:13:57 Well 11 to 15 it was a mix of youtube and baseball
    0:14:02 But when I turned 15 I got Crohn’s and I went from like 190 pounds down to 139
    0:14:07 I lost all muscle I had and so I was like, all right. I’m not playing baseball in college anymore
    0:14:12 So then I was like fuck it. That’s just all in on uh youtube and um
    0:14:17 And then up until really festivals. It was basically just youtube versus whatever
    0:14:19 I never thought I would find like this kind of love for
    0:14:24 Build like I thought it was specifically video making but I have found over like the last two or three years
    0:14:28 Just in general I just enjoy entrepreneurship and I’ve been really deeply
    0:14:32 Loving getting like obsessed with festivals and other things and so which was very weird
    0:14:36 Like when I first started a chocolate company, it was like kind of a side thing
    0:14:37 But the more I started to work on it
    0:14:42 I got a lot of the same highs I got when I was making videos just in different ways and so now I’m like
    0:14:47 I know way too much about the chocolate industry. I’m like it’s pretty crazy
    0:14:51 I never imagined I would have put the thousands of hours I’ve poured into building festivals
    0:14:54 And so I think just in general it’s just I just really love solving
    0:15:01 Consistent complex hard problems. I think that’s like what gets me out of bed and like the harder the problems the more exciting it is
    0:15:05 Consistent hard problems. I want to talk about that and also festivals, but you mentioned Crohn’s disease there
    0:15:09 Yeah, a lot of people don’t know what that is and the impact it has on someone’s life
    0:15:16 Are you aware of it? I am because I had a team member that had it so um in order to help support them at certain times
    0:15:21 When they had to leave and stuff like that I got a little bit more aware of what it means and how it impacts you
    0:15:27 But could you give me your perspective on that? Yeah, so Crohn’s disease is when your immune system attacks itself
    0:15:32 So, uh, yeah when I was 15, I just started going to the bathroom eight nine ten times a day
    0:15:38 Not digesting any food because my gi track is like literally just attacking itself
    0:15:44 It’s very weird your immune system and your gut thinks your gut is a foreign invader and so it just starts attacking itself
    0:15:48 Which if you’re just using the bathroom ten times a day not digesting food
    0:15:52 It’s why you drop weight rapidly and it hurts like crazy because it gets very inflamed
    0:15:56 And it feels like someone’s stabbing you in the gut with like a knife constantly when it’s really really bad
    0:16:01 Which is what I had so I lost 50 pounds, which is crazy because I was already relatively lanky
    0:16:07 Um, and we were just trying different medicine and then eventually I’m on a pretty extreme medicine called remicade
    0:16:12 We’re just basically you nuke your immune system, which is why my voice sounds a little off right now
    0:16:15 Because I just got the flu. I got cove it six times
    0:16:18 I got shingles like I get sick all the time because for me to
    0:16:23 Have my gi track stop attack itself. We basically have to shut down my immune system
    0:16:27 So I have like a really weak immune system. So I just get sick all the time
    0:16:29 Like so I have like random rashes and things like that
    0:16:34 So it’s like it was pretty pretty brutal to be honest
    0:16:38 And then it randomly flares up sometimes and just makes you very sick very tired
    0:16:44 Like I just live life on hard mode to be honest like if someone like if you wake up and you have energy
    0:16:50 Like you’re already leaps and bounds ahead of me. Like I you know, it’s it’s makes things way more difficult
    0:16:55 And so you still wake up with some days where you don’t have energy, of course, which is really hard to believe for someone who’s
    0:17:01 So productive for everybody looking on. Yeah, it’s you just got to really love what you do
    0:17:02 I mean and push through it
    0:17:06 It’s uh, it’s pretty brutal because then you compound that with always being sick and I mean
    0:17:11 Yeah, I like I just spent four days in a hospital in South Africa because I got the flu and it just takes me a lot longer to
    0:17:14 recover from certain things so
    0:17:17 It’s brutal and that’s where like if I didn’t work so much
    0:17:21 I would spend more time researching Crohn’s because surely there’s a better way to
    0:17:28 Stop it than just destroying my immune system and ideally I don’t do that deep into my 30s and 40s
    0:17:33 So I see it as a little bit of a band-aid, but um, you know, I’ve met with the top Crohn’s doctors in the world
    0:17:38 And so far they’re like, this is just the answer and you’re just lucky. You’re you know, gut isn’t attacking yourself
    0:17:45 Um, so but I don’t know. I I feel like the medicine to give people Crohn’s is kind of silly and there’s got to be a better way
    0:17:49 To treat it. I mean the ultimate solution is they just cut me open and cut out a large part of my gi track
    0:17:52 And then there you go, but you know
    0:17:58 It’s I observed in the team member that I had that had Crohn’s just a bit of a mental roller coaster as well because
    0:18:01 There’s a certain unpredictability to it
    0:18:03 Exactly, which makes life
    0:18:08 Oh, it’s even worse when you’re filming because you got this huge multi-million dollar set and 200 people waiting on you
    0:18:11 And you know, sometimes you don’t know if you’re gonna have a flare, but you just got to go fuck it and
    0:18:16 Just down some caffeine and crank it out. I got diagnosed with ADHD
    0:18:21 You didn’t yeah, I got diagnosed with ADHD and it made me think a lot about myself and the way that I am
    0:18:25 It’s not unless I’m not the type of person to like embody the label or think it really means much
    0:18:29 I am just who I am. Have you um, are you in any way neurodivergent?
    0:18:36 Uh, I’ve been told yeah, but I have ADHD. I mean, I’m not surprised because I just sit and obsess over things constantly, but I think um
    0:18:41 I’m happy with however. My brain is wired. I don’t really care to change it
    0:18:42 um, I
    0:18:48 I like I said, I think one of my greatest superpowers is my obsession and I think some people would view that as a weakness
    0:18:53 But I just like if you just think about solving problems three times more than everyone else
    0:18:57 Like you’re bound to come up with different solutions. That’s one of the things you mentioned earlier
    0:19:03 You like solving hard problems consistently when you think back over the last 10 years of your life and that
    0:19:09 The success you’ve had solving some of these hard problems if you were to like break it down into some cool components of
    0:19:15 Um that you’ve learned one of them is obsession that you’ve said. Yeah, what are the others?
    0:19:18 I mean
    0:19:22 It’s all the typical stuff like you are obviously who you surround yourself with and
    0:19:30 Um, luckily I just got around the right people in my later teenage years because I I feed off the energy of the people
    0:19:36 Probably around me. It’s so obvious like I start to talk like them. I become interested in the things they’re interested in
    0:19:40 I mean, this is all obvious stuff. I’m sure you’ve heard of bajillion times. So but
    0:19:47 You know, just gotta I always have to be protective of the people I’m around because whatever they say is what I start thinking on
    0:19:49 and that’s what I start obsessing over and
    0:19:55 You know, um, one of the best things that happened with festivals is I just reached out to all the fastest growing chocolate companies
    0:19:58 All the fastest growing snack businesses and everything and just became friends with a lot of the founders
    0:20:02 And you know, that’s what would have probably taken me eight nine years to like solve
    0:20:04 You know after 18 months
    0:20:09 It was probably one of the top 10 people in the world when it comes to running a chocolate company and understanding it deeply
    0:20:13 Just because it’s just cheat codes. Um, what about detail?
    0:20:15 sweating the small stuff
    0:20:19 One of the things that I saw I was reading the fist that handbook that was
    0:20:23 Lived on the internet and one of the things I saw throughout that was this real obsession with
    0:20:27 The one percents. Yeah, that’s more stuff. How do you feel about this by the way? And all of that stuff
    0:20:31 I wrote that uh, with with some of my employees when I was probably
    0:20:35 22 so there are some things that I’m like I read I’m like, oh, wow
    0:20:41 I was an idiot but for the most part most of it still stands the test of time. Um, and I I do think it’s very helpful
    0:20:42 You know, it’s funny a lot of
    0:20:45 CEOs have actually told me that they make their employees read this
    0:20:50 It went around all of our slack channels. We we all read it. That’s which is funny because I’m like damn
    0:20:57 I should make an updated version of it. So everyone uh, but yeah, the thing is it’s the the core crux of it is like
    0:21:03 Extreme ownership and don’t make excuses and you know, um people always
    0:21:07 Yeah, I mean the damn I’m getting a lot of deja vu from when I was writing that
    0:21:12 It was just a different time back then too because I just I had no idea what I was doing when I was 21 22
    0:21:18 And I just found that I was constantly telling like teaching the same or teaching people the same things over and over again
    0:21:22 And it was always just like take extreme ownership take accountability like
    0:21:25 Sure, I guess it was out of your control
    0:21:28 But it could have been in your control if you just thought through it more if you just really cared
    0:21:30 And that’s what I was just trying to convey in it
    0:21:35 And the other thing that comes through in this but also all of your work is just this idea something that I’ve learned from you
    0:21:39 Just from speaking to you on the phone yesterday that nothing is impossible. Yeah, exactly watching
    0:21:44 Beast games over the last couple of weeks, but also speaking to some of your team
    0:21:49 There’s clearly this through line with everything that you do of like extreme what appears to me to be extreme ambition
    0:21:55 And it doesn’t appear to be extreme ambition to you in the same way that it appears to be extreme ambition to me
    0:21:57 Yeah, I mean, it’s just
    0:21:58 I mean
    0:22:03 Is does physics allow it? Then yes, it’s possible. It just is it do we want to put the time in?
    0:22:07 I mean, it’s I feel like people over complicate a lot of things. Um
    0:22:12 And is that something you’ve trained over time or have you always thought that I think I’ve just
    0:22:17 Uh, it’s a good question. I’ve never I don’t know why but when people tell me I can’t do something
    0:22:19 I I don’t know where this came from
    0:22:23 It makes me just want to do it more to be honest if you tell me I shouldn’t do something
    0:22:23 That’s fine
    0:22:29 But if you tell me I can’t then I just it’s everything in my body just wants to go fuck you I obviously can
    0:22:33 I just I don’t know if I should but I can and then I I don’t know
    0:22:37 It’s like the the the thing is like to go viral. You have to do something that’s never been done before
    0:22:42 I’ve told this story before of like, you know, if you’re driving down the road and you see a cow
    0:22:45 Who cares? It’s a fucking cow
    0:22:47 But if you’re driving down the road and you see a purple cow
    0:22:51 You’re like you’ve never seen that before and it’s something you weren’t expecting
    0:22:53 You’re gonna go play shit and you’re gonna go tell your friends about it
    0:22:57 You’re gonna remember that you’ll probably even think about it randomly once every couple years
    0:22:59 Why the fuck was there a purple cow and it’s like
    0:23:04 It’s the same thing just one was a little purple and it like you can apply that same like
    0:23:09 Analogy to ideas like when you’re scrolling through social media to find a video to watch
    0:23:12 There’s things that you know have been done before you’ve seen
    0:23:15 It’s you know, roughly similar to stuff before you’re just going to scroll past it
    0:23:16 You’ll never think about it again
    0:23:18 Just like you’ll never think about a fucking cow on the side of the road
    0:23:20 And then there are ideas that are like the purple cow idea
    0:23:24 Which is what I try to do which are things that make you go. What the fuck?
    0:23:29 I’ve never seen that like I I have to click this or I’m not gonna be able to sleep tonight because like
    0:23:31 Why is this video?
    0:23:33 No way they did this, right?
    0:23:37 But those typically are very hard and usually to get that purple cow effect
    0:23:41 They’ve never been done before and if something’s never been done before there’s usually a reason because it’s very fucking hard
    0:23:47 So you just kind of have to train yourself to like not resent very difficult complex hard original
    0:23:51 Problems and actually run towards them because those are the ones that you know
    0:23:55 tend to have more of the purple cow effect where people have to watch it if your ship’s very exponential
    0:24:01 It’s way easier to get 50 million views on one video than it is to get a million views on 50 videos, right?
    0:24:06 And so um and because it like kind of goes exponentially and it’s like, you know
    0:24:12 Pretty winter take all in the top videos like you just really have to lean into that purple cow effect if that makes sense
    0:24:14 Makes perfect sense
    0:24:17 If you if you were to distill then say we were coming up with a new
    0:24:20 How to succeed in mr. B’s production handbook now
    0:24:24 What would be the the top five if I was applying for a job with you?
    0:24:28 What five characteristics would I need to demonstrate to be successful?
    0:24:32 You got to be very coachable because whatever I teach you today is going to change
    0:24:36 You know a year or two from now always learning always improving coachable
    0:24:38 um
    0:24:44 A big thing for me is you got to see the value in working here like you really I just I don’t this isn’t like a job
    0:24:50 This is a career like if you don’t you know, realistically see a world where you’re working for me in 10 years
    0:24:54 Then um, it’s pretty hard for me to invest into you at the level I want like I’m not
    0:24:57 I don’t like training someone for six months
    0:24:58 They work here for a year
    0:25:01 And then I lose them what I like is I train someone for a year
    0:25:05 And then I get nine years of dividends on the back end where they crush at their job
    0:25:07 And I’m constantly paying them more because they’re becoming more valuable with time
    0:25:14 Like that is like the eighth wonder of the world is investing heavily in an employee and then they stick around for a decade
    0:25:15 You know what I mean?
    0:25:20 It’s like there are some of my top guys that I spent three or four years in the trenches with training and working with
    0:25:24 You know, they’re like uh, tyler who writes a lot of my videos and directs them
    0:25:27 I you know probably talk to him five six hours a day every day for four
    0:25:31 Yeah around four years and now because I can’t spend
    0:25:36 He spends a hundred percent of his time writing the videos directing the videos obsessed over that
    0:25:39 Whereas I could theoretically max spend five percent of my time
    0:25:42 So he’s gonna naturally just shit on me on it because he can spend way more time on it
    0:25:45 And it’s like so, you know, I have full faith in him
    0:25:50 But the dividends that I get off of him after all those years of pouring all that time and effort into him
    0:25:54 And now he knows exactly how I think what I value that I don’t even really have to communicate with him
    0:25:57 Sometimes I can just show up to film and like I just trust that it’s good
    0:26:01 You know, and I have a bunch of people across all my businesses like that
    0:26:02 That it’s like great
    0:26:05 And if you know in a world where tyler’s still working here 10 years from now
    0:26:07 I mean the amount of value out of someone like that is
    0:26:13 Unfathomable it is quite literally the eighth wonder of the world for business and it’s like that’s what I want
    0:26:15 But you only get those kinds of people they see the value for
    0:26:20 You know working for you and so they have to like deeply believe like the more valuable
    0:26:24 I become to this company the more I’ll be rewarded and they like actually want to
    0:26:25 Dedicate their life to the business
    0:26:28 So that’s very important because if I really don’t get that vibe
    0:26:31 Then it’s not fair to both of us because I’m not gonna invest in you like I should
    0:26:35 Because I don’t think you’re gonna be here in 10 years and then you’re gonna feel that and it creates so
    0:26:44 Uh coachable uh sees the value. Um, obviously obsessed. I I don’t I just don’t like working with mediocre people
    0:26:47 I I mean, I really just can’t stand it. It’s the fastest way to make me depressed
    0:26:52 Um, is if I have to work with someone who’s just not all in and just loves what they do
    0:26:54 Um
    0:26:59 It’s just a lot of you know stuff like that that I’m sure if you listen to like a steve jobs interview or something that he talks about
    0:27:05 It’s just the the typical traits obsessed coachable all in sees the value. And what is the single worst traits?
    0:27:10 Mediocrity, I mean it’s just like because they’re not bad enough where you fire them
    0:27:16 But not good the problem is like I mean and you see it in full effect great people just love working with great people
    0:27:18 They do and there’s something about being around great people that
    0:27:22 Pools some kind of animal out of you that just makes you want to
    0:27:25 Do more and push more and believe things aren’t possible
    0:27:29 And I don’t know when you put me around a bunch of other successful entrepreneurs
    0:27:31 I just turn into a different human then if you put me around
    0:27:36 I don’t know a bunch of people who are just running small businesses and don’t really care and don’t really have much ambition
    0:27:40 I’m like two completely different humans and you see that same thing in full effect
    0:27:43 You put a bunch of a players around more a players
    0:27:45 They just build off of each other
    0:27:49 But you like put two or three c players amongst a bunch of great people and they’ll start pulling them down
    0:27:52 They’ll start making them not want to work as much and make work not as fun
    0:27:57 And so everyone knows get rid of the c players, right? Obviously get rid of people who aren’t all in blah blah
    0:28:01 It’s the ones that are like they’re not an a player, but they’re not a c player
    0:28:05 So it’s kind of hard because you still feed off the energy and if you get enough of them
    0:28:08 It just drags the overall culture down. So those are like the worst
    0:28:13 Um, I mean not everyone can be these like world-ending monsters
    0:28:18 You know, there are a lot of mundane things like, you know, I mean the book controller and accounting
    0:28:20 I mean probably doesn’t have to be the best in the world
    0:28:24 But you know when it comes to like the mission critical things like making videos and things like that
    0:28:29 You like just the great people got to be surrounded like that’s one of your number one jobs as leaders
    0:28:33 Just to make sure your great people are working with other great people because that’s like that’s like the number one
    0:28:37 Reason why people leave jobs isn’t money. You know, I mean, it’s that’s like number four on the list
    0:28:42 Don’t ask me to list them all. I don’t remember. I just know the number one thing is do they enjoy who they’re working with
    0:28:44 And people will leave
    0:28:48 Their job because they hate working with people way before they’ll ever leave because of money
    0:28:50 Have you ever been frustrated that
    0:28:53 The people you’ve hired don’t match your level of obsession
    0:28:59 No, because I just find the people I do. Are there people that do? Oh, yeah, I’ve there’s so many people in my
    0:29:04 Uh, business, um, I mean, obviously you have to take care of them. Hey, I’m well, like they’re they’re not the kind of people
    0:29:09 I’ll just make the standard rate. But um, yeah, like people like Tyler Klitzner
    0:29:11 Russ and you know people on our editing team
    0:29:16 I mean they’re putting in most weeks same hour same amount of hours as me and they’re all in see the vision
    0:29:19 It’s like it’s hard to find those kinds of people
    0:29:24 But um, you know when you do you got to treasure them and recognize that they’re unicorns
    0:29:26 And you have almost 500 roughly 500 people
    0:29:32 Probably, uh, I think the production company were around 300 feastables around a hundred and then probably another
    0:29:36 40 50 scattered months and everything else most founders that I speak to describe
    0:29:43 Scaling headcounts is the kind of worst past part of the job more people more problems, right? Yeah, that’s uh, that’s an understanding
    0:29:48 Yeah, especially as someone like you who’s a creative at heart and who is very focused and obsessed on
    0:29:54 I guess the show and producing as you say often the I want to produce the best videos we possibly can
    0:29:58 Of course, and then all this other shit comes with it. Yeah, which is like HR
    0:30:06 Which every founder I speak do hates. I mean, yeah, I the the worst part is I just have this very once in a
    0:30:11 Um, I just very rare opportunity where I have so much attention and so many people watch my content
    0:30:14 And and I wish I had I just wish I had more experience building businesses
    0:30:17 You know, I’m only 26 and this is my first
    0:30:24 Real business of every every employee milestone we hit it’s my first time hitting that right like when I hit 100 employees
    0:30:26 That was my first time getting there
    0:30:30 And this this was my first time going from 100 to 200 200 300 and like with what I know now
    0:30:35 I could have done it so much faster obviously and it’s just, you know, it’s a little brutal because like
    0:30:38 like scaling festivals from, you know
    0:30:43 Zero to 100 was way easier than doing my production company because I had been through the ringer before and I learned a bunch
    0:30:48 And I get better with time and I it’s just the most honestly the most annoying part is just ignorance, right?
    0:30:51 Like because a lot of things mistakes I make I look back and I’m like, oh
    0:30:56 Yeah, I probably should have brought in people with more experience working at a larger company earlier here
    0:30:58 I waited a little too long here
    0:31:02 I probably should and it’s just like brutal because if I had known these things I’d be way further along
    0:31:07 But I mean that’s just how you learn you just got to make 10 000 mistakes every finder says the same
    0:31:10 Every founder of spooked he says the same that unknown unknowns
    0:31:13 Exactly, you know, and it’s just like so that’s where
    0:31:17 I mean my big thing recently has just been trying to find people who have
    0:31:22 Successfully skilled businesses and like bring them into my organization and learn from them because I’m just so
    0:31:25 Tired of like being like fuck. I should have known better
    0:31:29 But I didn’t because I’ve never done this before and so I’m trying to find a lot of great people who have been through it
    0:31:33 So they can like kind of mentor me along the way. So I make less mistakes, which has been really good
    0:31:36 We brought in a new c-suite recently
    0:31:40 Um, I it’s like always a hard balance because I try not to in the past I
    0:31:44 I have like, you know decisions are kind of like pendulums and I have a
    0:31:49 Uh a problem where I like I’ll identify something and I’ll over correct the pendulum one way
    0:31:53 And I’m like, uh, no, I should have just stopped in the middle and like my over correction in the past was like
    0:31:57 Corporate people try to build too many systems and they kill innovation
    0:31:58 And so I was very
    0:32:02 Anti like people with too much corporate experience because they’re going to just destroy all the creativity
    0:32:09 But you know, that’s why we’re making so many organizational fuck ups because we don’t have anyone who’s actually built the business at this size
    0:32:13 And so, you know, the pendulum was on the right and I swung it all the way to the left of no corporate
    0:32:18 And now I think we’re in the healthy medium where you know, obviously the people in our c-suite and the leaders
    0:32:21 Should have lots of experience managing people at this size and scale
    0:32:26 But it’s just finding the right people who can do it and build systems in a way where it doesn’t crush creativity
    0:32:29 And they actually value the product over ease
    0:32:35 Did I ever see in my I’m on the tv show called dragons in the uk and um, my
    0:32:38 Stuff is significantly smaller. It’s like a percentage of your your viewership
    0:32:46 But even I am slightly terrified with hiring people because it’s quite clear to me that there’s a huge incentive for anyone
    0:32:51 That I work with to say that I did something bad and in the early days of my first business
    0:32:54 Um, what happens is the journalists go to everyone that works there. Yep
    0:32:57 And they ask them what was he like you you have the same problem
    0:33:01 You have the same conundrum where anyone has an incentive that works for you
    0:33:04 When they leave so many different incentives
    0:33:10 To throw an arrow at you on the way out the door. How how do you contend with this?
    0:33:14 Yeah, I mean you hit it on the head of uh, you know, I have four or five hundred people right now
    0:33:19 But we’ve also worked with thousands of people in the past and so I think it’s just what comes with it
    0:33:22 But at the end of the day, you know, as long as what we’re doing is moral and ethical
    0:33:27 Like like you said, they’re gonna throw arrows, but you know, I I’m just a problem solver
    0:33:30 It’s like whenever I see the metaphorical arrow. I just go
    0:33:34 You know, what’s the problem and if we did something wrong, how do we fix it?
    0:33:38 Or if it’s not an actual problem, it’s just rumors. I mean it is what it is and so
    0:33:43 Yeah, I think it just comes with part of it. Um, I mean it sucks and it’s unfortunate
    0:33:46 But you also think like most people don’t like their jobs too
    0:33:49 And so it’s not like this is even specific to our industry
    0:33:53 Like, you know, just go ask a hundred random americans of of all the jobs that worked in their life
    0:33:58 How many did they deeply enjoy and would they have nothing negative to say? So I think it’s just part of it
    0:34:03 You know, um, it’s almost like a pastime for a lot of people just to like trash talk their old jobs or whatever
    0:34:11 Has any of that stuff ever got to you any criticism? Oh, of course. Yeah, I mean all criticism all the time does but
    0:34:14 I mean the thing is independent of that kind of stuff. It’s just like
    0:34:17 I mean for
    0:34:25 We are averaging like 200 million views of video like, you know, like uh, most of it unique viewers like we’re talking like two plus percent
    0:34:30 Um, sometimes three percent of humans alive watch every piece of content
    0:34:35 I put out, you know, depending on how well the channel’s doing and so like that means like you could I could upload a video
    0:34:42 And then with 365 days later, you could grab 33 random humans anywhere on the planet, especially because we do doves
    0:34:45 You know, what’s even crazier is our, you know, youtube’s not in china
    0:34:49 So that’s like two to three percent of humans alive excluding china
    0:34:55 Um, or china’s mixed in there, but if you just take people excluding china, it’d be more like three to four percent
    0:35:02 Um, but you could just grab 33 random people on the planet and one of them on average would have seen that video because the views are so
    0:35:07 Fucking high. So yeah, I mean there’s a lot of criticism that’s thrown at me and the thing is, you know
    0:35:13 Since there are stuff so global sometimes, you know, trans since culture and not everyone views everything and so everyone has different opinions and stuff
    0:35:15 of that which is why
    0:35:21 It will drive you crazy at our scale if you try to make people happy because even if 99 percent of people are
    0:35:24 Deeply happy, which is an insane hit rate
    0:35:28 Like if you make a piece of content 99 percent of people that watch it love it that is wild
    0:35:32 Which that kind of stuff doesn’t happen, but in our case if just one percent’s unhappy
    0:35:37 That’s two million people which is more than anyone else even gets on video views on video
    0:35:42 So which will feel like an insurmountable amount of criticism and feedback and it’s very easy to like
    0:35:47 Trick your mind into thinking damn everyone hates me because you just you know focus on the 1 percent standard 99
    0:35:52 So I just came to the point where, you know, I just have to have my own internal
    0:35:57 Guidelines of like do I think what I’m doing is good do what I think, you know, is moral ethical do do
    0:36:02 I believe in what I’m doing if so fuck it like I’m never gonna be able to make everyone happy
    0:36:06 So I and if you just you let the whims of the internet kind of decide
    0:36:13 What is okay and what’s acceptable and and when you’re being bad or good then you you don’t have a spine
    0:36:17 You don’t have a backbone you stand for nothing and and it it will just destroy you mentally
    0:36:21 Um and so I mean, I don’t know what age I was when I kind of got in that mindset
    0:36:25 But I just was like I’m gonna decide and I’m not gonna let the internet decide, you know
    0:36:29 What is okay when it’s not and then ever since I got to that point, you know
    0:36:34 People criticized me for something and I’m like, I don’t agree. Then I have like it’s easy for me to just go
    0:36:39 Oh, I don’t agree. Not gonna make everyone happy. I believe what I’m doing is right and um
    0:36:45 Just move on the brain isn’t isn’t designed for for this though. No, it’s this is what I’ve come to learn
    0:36:47 So do the podcast it goes well
    0:36:50 I’m it feels like at the start everyone loves me
    0:36:53 Yeah, and then I get further down the line and it feels like everyone fucking hates me
    0:36:58 Yep, because they are you get attacked from you can never do anything right, especially I’ve probably read
    0:37:04 Mess like comments or tweets or I’ve probably in my lifetime read over 5 000
    0:37:09 Messages or comments or something telling me to kill myself. I mean, you know, I mean, you know, just like
    0:37:15 And what would possess someone to tell you to like leave a comment where it’s like fucking kill yourself
    0:37:20 You know, I mean, so I agree like you’re we were not meant to receive this kind of feedback from basically anyone anywhere in the world
    0:37:25 You know, I mean just all you know consistently day in and day out for
    0:37:30 For my in my case now over a decade. Has it ever really got to you? Oh, yeah, of course
    0:37:33 I mean it does all the time or it used to all the time
    0:37:38 I’d like to say what does that mean in reality if I’m a fly on a wall in one of those moments where you can recall
    0:37:40 it really getting to you
    0:37:42 I mean back in the day
    0:37:47 But I wasn’t as confident in my ability to to be successful and you know when you’re
    0:37:53 Probably 20 and you’re hiring all these people. You’re you know, I have high risk tolerance
    0:37:57 But I’m reinvesting every dollar I make I you know, I’m hiring my friends from school
    0:38:01 I’ve hired my mom like these people I really care about are depending on me and then you know
    0:38:04 I upload a video that does bad and then people, you know
    0:38:06 I pour all my time and effort into it
    0:38:10 But you know, maybe it doesn’t come across as well like the video and you know
    0:38:15 Some people might have interpreted as lazy and you read a comment being like wow, what a fucking lazy
    0:38:21 Like I thought you made great videos or this this video sucked in and you read that and the video’s underperforming and you’re like
    0:38:27 Fuck, maybe I am being too reckless and you know, I mean there’s definitely times where I would cry
    0:38:31 You know just because I would just be like fuck am I like not doing this, right?
    0:38:35 Or like they don’t understand I put a lot of time into this or or whatever why why
    0:38:40 Sometimes you’re like fuck does the algorithm hate me am I being suppressed or whatever back in the day?
    0:38:41 um
    0:38:43 When was the last time that happened that feeling of
    0:38:46 um
    0:38:48 Yeah
    0:38:54 probably there was like a a month probably last year where I felt a little bit of that just because
    0:38:55 um
    0:38:59 You know just sometimes occasionally the rumor and drama mill gets spun up
    0:39:03 But you just got to snap out of it and like I said just go do I believe in what I’m doing?
    0:39:09 Do I it’s like it’s hard because you know anytime I do anything good. It’s you know people are always
    0:39:11 like
    0:39:15 They try to we’re like conditioned in America now when someone does something good
    0:39:20 There’s always some ulterior motive and I’ve I’ve always been straightforward and just said a world where I help people
    0:39:24 It’s just better than a world where I don’t like I don’t try to come up with this crazy like
    0:39:27 story of of how you know
    0:39:30 Someone helped me when I was younger and now I I just want to give back and cry
    0:39:31 I’m just like yeah
    0:39:35 I can make viral videos and I think a world where I do viral videos that help people are better when I don’t
    0:39:38 You know, I just kind of that’s my answer
    0:39:42 Um, but it always does suck when people try to just like I don’t know
    0:39:47 It’s funny. The more good you do the more people think you’re secretly evil and it’s like
    0:39:49 Why can’t I just help people because it’s fun, you know
    0:39:55 So occasionally those will get to me and I’ll just be like guys. You don’t even know me like and like
    0:40:01 You would think sometimes you’d read like when I build wells in Africa or help blind people see or things like that
    0:40:04 You you’d read some of these things online. You would think I’m hitler
    0:40:08 I mean, it’s crazy like how people portray it and I just I don’t know
    0:40:09 I wish people just understand like
    0:40:13 In my opinion a world where I help people is just more fun than a world where I don’t and
    0:40:16 It’s really not that deep the people around you. How does it impact them?
    0:40:21 Oh, how does the drama and that kind of stuff impact them? Um, to be honest in my case
    0:40:27 I don’t think it hits them that hard because most things usually fall on me and people want to go after me because I’m the
    0:40:34 Guy that does good the quote-unquote philanthropist. So usually I’m like the one that gets thrown under the bus quite a bit
    0:40:38 Hmm. It’s funny because I everyone that knows you knows you
    0:40:39 Yeah
    0:40:44 Whether they’re really successful people or people that you work with that I’ve spoken to everybody that knows you knows who you are
    0:40:48 and it’s it’s remarkable to me that um
    0:40:52 Someone who has done so much good in the world. I’ve looked at your philanthropy
    0:40:56 I know what you’re doing with feastables and the ethical sourcing of that
    0:41:00 When I see someone that’s done so much good in the world still be misunderstood
    0:41:05 It almost makes it almost makes me realize that I should never fight it
    0:41:09 Yeah, I mean the ironic part is the more I help people the more
    0:41:16 Shit I get to be honest like it’s it’s so funny because you know like the same day. I’ll uh drop a video where I’ll
    0:41:25 Uh, uh, you know, uh help a thousand blind people see some other youtuber will drop a video where they just bought a new mansion
    0:41:28 And it’s like everyone’s like yes, you know get that mansion
    0:41:32 Good job, and then they’ll be like fuck you for curing blind people jimmy
    0:41:37 Fuck you you’re using them and i’m like no, I just want to inspire people to do good
    0:41:39 I mean I can buy a mansion if you really want me to
    0:41:43 Um, so it is funny. I if you’re trying
    0:41:49 This is a weird sentence, but if you’re trying to be like I actually don’t recommend you like help people
    0:41:54 Like I actually think helping people will make the internet like you less than if you just like
    0:41:59 Buy nice cars and do like the the typical influencer path
    0:42:04 It’s because they we’re just so conditioned in america to see it as like a shield and like no one
    0:42:11 Actually does good because they just find it fun apparently. Um, but I mean, I don’t care
    0:42:14 I like I said it’s just more fun than if I didn’t so I mean people can shit on me for helping people
    0:42:21 I don’t I don’t doesn’t bother me anymore. Um, but I wouldn’t recommend you get into it if you want to be liked because I think it’s negatively correlated now
    0:42:25 Interesting it is so fascinating. It is I swear to god, man. Like
    0:42:29 It’s it’s uh, there
    0:42:32 I could just uh, I don’t know do these like uh
    0:42:37 $1 versus videos where I compare like a $1 boat to a billion dollar boat and all these other things and not help people
    0:42:39 And I would just get way less shit
    0:42:45 And it’s it’s so funny because no one bats an eye when I post that but when I give hundreds of thousands of people in african clean drinking water
    0:42:49 It’s like all hell breaks loose and like guys. I’m just trying to bring attention to a cause
    0:42:55 I don’t really but the thing is I’m just gonna keep doing it and I mean I think in my case most people have realized
    0:42:57 I’m not gonna stop so they’re just kind of
    0:43:01 Over you know getting mad at me and they’re just like all right jimmy’s just being jimmy
    0:43:02 I think when the wind blows as well
    0:43:06 What it does is it helps you to really understand why you’re doing what you’re doing and understand yourself
    0:43:11 And so when I’ve been attacked for like the people I interview or whatever it might be
    0:43:17 It’s actually made me refocus on what my principles are. Yeah, because you have to be really anchored to them
    0:43:22 It’s like I said you you have to know where your line is and as long as you’re on the right side of your line
    0:43:25 Then it is what it is people on twitter can say whatever they want
    0:43:31 And I think like that’s the only way to really survive at this scale without going crazy is you you have to determine where the line is
    0:43:33 Not let the internet
    0:43:35 Workaholism
    0:43:39 Yes, can you give me a window into the last seven days of your life? Just give me paint me a picture
    0:43:42 Oh, yes, uh, let me uh drink some water because my flu
    0:43:48 Well, the I don’t know about the last seven days, but in general we uh
    0:43:53 So we’re filming a video where we’re doing the I’m visiting the five most deadliest places on earth
    0:43:58 So one of the places was a safari in South Africa. So I flew to South Africa
    0:44:03 Um to spend time in a cage surrounded by lines sick content. It was really good
    0:44:09 Um, which that was a bitch to get to and then I got the flu and so spent a couple days in the hospital there
    0:44:14 Um, and then we were going to go to snake island to spend time there then the
    0:44:17 World’s deadliest road and then we have a couple other places
    0:44:23 But I that got postponed. So instead got out of the hospital went to florida filmed with Aaron judge
    0:44:26 Then I went to or no went to North Carolina
    0:44:31 We have this guy where I built a gym and I told him if he loses a hundred pounds before he leaves the gym
    0:44:34 It has a big red circle around it. I’ll give him a bunch of money
    0:44:37 So I filmed with him then worked on the coming up videos
    0:44:42 That it’s a lot and then flew to florida filmed with Aaron judge
    0:44:46 Flew here just landed filmed with the reunion that you were at with the contestants for beast games
    0:44:52 We’re doing this podcast. What time is it like 1 a.m. Just off to 1 a.m. Yeah 1 a.m. The latest podcast. He’s ever done
    0:44:58 Lightweight I always do my podcast at 1 a.m. Um, my last podcast before this is like 4 a.m. Um
    0:45:04 Like like a couple weeks ago and then uh, we’re flying to sand friend to film with stef then we’re stef curry
    0:45:09 Yeah, stef curry, then I think I’m going to snake island then the deadliest road
    0:45:15 Um, and then I I won’t I’ll basically I don’t think I’ll be home for another 16 days
    0:45:18 So I’m just traveling around filming for the next 16 days and then um
    0:45:22 Yeah, I guess then I’ll get home and then they’ll make me
    0:45:23 Fill my home
    0:45:27 How does everything else in your life fit into that in terms of like the gym? I know you’ve been working out
    0:45:33 It’s been brutal. It’s gone to shit the last couple months. It’s it’s it’s really killing me to be honest. It’s it was like
    0:45:37 So much easier when you’re bro. If you don’t travel
    0:45:39 Personally
    0:45:43 Life is so easy when you just wake up in your own bed and like
    0:45:47 Waking up in your own bed and working 15 hours and you know your office or whatever
    0:45:53 So easy compared to like all this fucking bullshit where I’m like, I don’t know the time zone
    0:45:56 I’m in I don’t know what place I’m in. I don’t know where I’m going in two days. It’s like
    0:46:02 Like I mean some days I’m going to bed at 10 a.m. Other days I’m going to bed at 5 p.m. And it’s like it’s a mess
    0:46:09 It’s really and I I used to put up with it and and it just like and figure out how to do the training
    0:46:12 But it’s just I don’t I don’t I don’t know I need to
    0:46:14 Truthfully, whatever’s the priority you’ll get done
    0:46:17 I just need to make it a priority again because I really do miss it
    0:46:23 It’s just this the hard part is putting putting beast games in the mix because I was already like
    0:46:26 Basically working, you know, whatever every hour my eyes were away
    0:46:30 But then beast games is such a monster of a project and I have to maintain the same
    0:46:34 YouTube upload schedule and then I do a lot on feastables now and then I have a couple other businesses. So I
    0:46:36 I just
    0:46:39 Honestly, something had to give and sadly it was working out but it’s fucking stupid
    0:46:40 So I need to like
    0:46:44 Reparitize my life where I can get I mean it just only needs to be 45 minutes five days a week
    0:46:46 It doesn’t doesn’t need to be hard
    0:46:50 But the bigger problem is I’m just not sleeping like I used to because we got so much going on
    0:46:52 And so when I hit it hard in the gym and then I don’t get enough sleep
    0:46:58 Then that causes pretty extreme fatigue the next day. So it’s like I got to fix the sleep first before that but
    0:47:00 Yeah, it’s uh
    0:47:02 Got a lot going on to be honest. I’m dying
    0:47:04 How are you feeling?
    0:47:07 Uh, right now honestly fine. I’m jacked up on all that caffeine
    0:47:15 But I mean just in in this feast, you know, the flu is not helping it’s it’s making everything like 30 harder. So, you know, it’s like
    0:47:19 Lives like a roller coaster. There are going to be moments where like right now
    0:47:20 I’m going to answer this negatively
    0:47:24 But I don’t want someone to think that’s indicative of like oh every and every time you ask me this
    0:47:28 It’s going to be up but because of the flu and the lack of sleep. I mean, I’m struggling at the moment
    0:47:30 Just a lot of grinding
    0:47:33 A little happy because we just dropped the ending of beast game
    0:47:38 So it’s like a little bit of emotional high, but after this I’m probably going to go crash be tired as fuck in the morning tomorrow
    0:47:40 which I hate um
    0:47:46 But yeah, I would say I’m on like the lower end. I could use a couple good days to bring the energy back up
    0:47:49 Quick one. I want to talk about something we all need to take seriously
    0:47:55 Which is cyber security whether you’re a first time founder facing your very first audit or a seasoned professional
    0:47:59 Who’s been through it all staying compliant is getting more critical than ever and more complicated
    0:48:03 I have to say and that is where vanta comes in who is a sponsor of this podcast
    0:48:06 Vanta takes the pain out of security compliance
    0:48:13 Automating the tedious but essential process of proving your business is secure across over 35 frameworks like sock 2
    0:48:15 ISO 27001
    0:48:22 Centralize your workflows answer security questions up to five times faster and protect your business without losing focus on growth
    0:48:29 And this is really a critical part of this a new idc white paper found that companies using van to save over
    0:48:33 $535,000 a year
    0:48:40 And it pays for itself in just three months for a limited time at my community gets $1,000 off van to at vanta.com/steven
    0:48:48 That’s vanta.com/steven for $1,000 off. How do you think about mental health? I’ve heard you speak about your mental health before
    0:48:52 Yeah, I don’t well the thing is here’s the problem like
    0:48:57 It’s uh, if my mental health was a priority, I wouldn’t be as successful as I am
    0:49:02 I mean, and that’s just like a sad fact. Um, like I obviously never would have buried myself alive for seven days seven days
    0:49:07 A solitary seven days on a deserted island seven days blah blah. Um, it’s like
    0:49:12 you know being consistently uncomfortable and like
    0:49:17 Being able to consistently suffer over a long periods is like arguably one of the deepest modes
    0:49:21 Like there’s a reason no one makes videos like me like not even close because no one wants to live the life
    0:49:24 I live I mean there there are months where I’m you know, I think there was one year
    0:49:27 I was flying like 200 days like I was on a plane
    0:49:32 I mean it was it was a fuck pass but you know to get these videos done and and I do everything and it’s like
    0:49:37 You know when I when I wake up tomorrow, and I’m gonna be pretty fucking tired and feel like shit
    0:49:38 I’m gonna go
    0:49:41 You know I something I always tell myself is how you feel right now
    0:49:46 Is why no one else does what you want to do or does what you do and if you push through this
    0:49:49 That’s just even you know more of a reason why no one will ever be who you are
    0:49:52 and so it’s like I think being able to
    0:49:59 Push through unhappiness and do things you don’t want to do consistently year after year over the course of a decade
    0:50:04 Is like the ultimate advantage like I mean I I think we’ll hit a billion subscribers
    0:50:09 And uh, I don’t think anyone will be anywhere near close because like once you make a couple million dollars
    0:50:12 Why would you live the life I live like why why would you not take weekends off?
    0:50:16 Why would you not just film locally even if it means less views so you can be on the right time schedule?
    0:50:22 Why would you not you know prioritize your sanity and that kind of stuff it makes no sense, but that’s why no one else does it
    0:50:26 You spoke to Colin and Samir two guys that I met recently
    0:50:30 Yeah, they’re great and they’re great great guys. Um, you said to them. I’m miserable a lot of times
    0:50:33 I have mental breakdowns every other week
    0:50:39 Yeah, I know those I’ve gotten a little better mental breakdown sounds extreme. It’s more I’m like fuck
    0:50:46 Why am I doing this? This is so fucking hard. Um, because it’s just a lot man. You’re just going constantly
    0:50:47 it’s like
    0:50:52 Because what’s funny is I think I said that years ago, but that was back when all I was really was doing youtube now
    0:50:56 I run the chocolate company and we have the show and we have a couple other stuff. So
    0:51:01 I think the the hardest part really is gear shifting like and so I try to
    0:51:04 Bucket these things correct like if if I’m on set, you know
    0:51:08 And I have a 15 hour film day like ideally the things I’m doing in between filming or like
    0:51:13 Related to main channel because I’m in the frame of mind of that and that’s one thing that’s really helped me
    0:51:16 Not feel like my head’s going to explode like if I’m
    0:51:21 In Chicago at the feastables office and we’re going through feastables marketing
    0:51:22 Like and then you come in and you go
    0:51:25 What do you think about this bit for this coming up main channel video?
    0:51:29 Then I have to like shift my frame of mind and then like that constant gear shifting
    0:51:33 Yeah, I it like it’ll make my fucking head hurt if I’m like bouncing around too much
    0:51:39 I and it’s also just very not quarter who I am. I love obsessing over certain things and I find
    0:51:44 You know obsessing over things within a business isn’t like switching back and forth between marketing and product
    0:51:49 In a same business is pretty easy. There’s a long way of saying like one thing that’s helped with that is like just really
    0:51:54 Organizing my schedule in a way where it allows my natural
    0:51:59 State of mind to like obsess over a certain business finish that then move on to the next one
    0:52:03 Whereas before it used to be like 30 gear switches to the day and that that’s just miserable
    0:52:08 It’s just not even fun to be honest. I heard um Elon Musk who I know someone you you spoke about
    0:52:11 Quite often also someone that I speak about quite often
    0:52:14 I heard him say when he was on Joe Rogan that you wouldn’t want to be in my head
    0:52:17 And I think Joe Rogan asked him if he was happy or something and
    0:52:20 He doesn’t even like consider the question to be important. Yeah
    0:52:25 So two questions there. Do you think the average person would like to be in your head and secondly
    0:52:28 Are you happy?
    0:52:31 Uh, well, no the average person does not want to live the life
    0:52:34 I live or be in my head there they would be miserable because
    0:52:39 You’re just working all the time and they they would probably just ask themselves. Why am I working all the time?
    0:52:44 Why don’t I why don’t I do literally anything else? I mean because they’re I mean, obviously I’m not a robot
    0:52:46 There are times where I’m like, fuck. I really want to play the strategy board game
    0:52:49 I want to do this thing and I’m I look at the schedule. I’m like, oh
    0:52:54 Maybe I could do that in four days and you you know, and the the hard thing is
    0:53:00 It’s you really have to like be delicate with the framing of your mind because it’s very easy in moments like that to go
    0:53:06 Fuck I’m like a zoo animal. Like I don’t I don’t have free will I’m like a little robot to my businesses and like
    0:53:13 Um, and so you have to like be very careful and sometimes those emotions take over and especially because I’m a very
    0:53:16 Defiant kind of guy and I’m like, but I really want to do this thing
    0:53:20 But I can’t because I got to go film this video and I got to do this and I got to speak at this conference
    0:53:22 and I got to do this networking thing and blah blah and so
    0:53:25 um, yeah, I think most people when that
    0:53:28 feeling comes up of like
    0:53:34 Am I just a fucking animal like do I have any free will they would probably get very depressed and but I’ve been able to like
    0:53:37 Work through those and and just I always try to
    0:53:41 You know your brain you just it’s you just got to control your thoughts and be like, well, this is the life
    0:53:43 I chose this is you want success you want to
    0:53:46 Change the world you want to do this and this is the price you have to pay
    0:53:51 You should actually see this is a good thing because this is why which is why I’m very, uh
    0:53:57 Diligent about how I frame things in my mind like this is why no one else will do what you will do and this is a good thing
    0:53:59 This is what you are feeling right now is your moe
    0:54:03 It’s you’re lucky. It’s hard push through it and you’ll be happy you did, you know
    0:54:05 and so that’s kind of how I
    0:54:07 try to
    0:54:13 View it, um, but no, I don’t think most people be happy living my life. They would be like, oh, let’s just grab a couple million dollars and
    0:54:16 Be happy. Yeah. Are you happy?
    0:54:20 Uh, it depends what day you ask me right now. I’m having a good time. Um other
    0:54:24 You know when I was had the flu in Africa sitting in a cage of lines. Fuck no
    0:54:27 So what’s your baseline? How would you describe your base?
    0:54:32 probably uh this year probably so far more unhappy than happy and
    0:54:36 It’s just there’s just things you got to do that just aren’t fun. You know, but I I think
    0:54:43 I I really deeply enjoy working on festivals and I’m trying to spend more of my time building it the problem is it’s just
    0:54:49 I uh, it’s just opportunity cost because I’m the only one who can be in front of the camera and film and that’s what’s like
    0:54:55 brutal especially with beast games is I’m just filming so much it added so much shit to
    0:55:01 My yearly filming like doing this giant show on top of already having the largest youtube channel
    0:55:06 The one I was already filming some months 25 days a month. So I’m just like that’s just the rough part
    0:55:08 It’s because it’s like
    0:55:09 It just all rests on my shoulders
    0:55:14 And if I don’t film there is no content like the channel just literally ceases like if I stop filming and so
    0:55:19 You know, I I have found more and more that I’m finding more joy and entrepreneurial things and building businesses
    0:55:23 And I I I do think I’d be happier if I could spend more time doing that
    0:55:27 But it’s just like weird because I could literally hire anyone in the world to do that
    0:55:30 Whereas I can’t hire anyone to replace me on camera
    0:55:36 I always wondered was someone who is doing so well on a platform like youtube where the algorithm is always changing
    0:55:40 So many youtubers I speak to say that they get burnout eventually
    0:55:43 They get like creative burnout and they and they just like delete their channel
    0:55:47 You’ve seen a lot of it recently of the last couple years where youtubers hit 10 million and they just stop yep
    0:55:53 Has that ever crossed your mind to stop? Oh, of course all the time seriously. Yeah, but I
    0:55:58 I mean, I think I feel like that’s what half this podcast has been about about how I don’t want to do things
    0:56:00 But I push through and do it. I think
    0:56:01 They’re just reasonable humans
    0:56:07 Like they, you know, a lot of them are chasing a goal of like, oh, I just want this money so I can take care of these things
    0:56:10 You know, it could be noble things like retire my mom or just not have to worry about money
    0:56:15 And then they go, well, why would I suffer now? I’m good. When was the closest you came to quitting?
    0:56:18 Oh, I’m probably countless times. I mean all
    0:56:24 When I was in solitary confinement for seven days. I mean that was fucking miserable. I mean, I did quit a video
    0:56:27 I’ve quit a lot of videos like no, I mean as a as a creator
    0:56:31 Um, I mean, I guess I never truly would have quit. I mean my biggest thing would be
    0:56:35 I just would have quit for like a week and been like fuck. Let me sleep nine hours a night and like
    0:56:40 Um, but like I spent the first we we did a video where we spent seven days on a deserted island
    0:56:47 First time we filmed it on day two. I woke up on the beach and I had literally I didn’t know sand fleas were a thing
    0:56:49 I had like
    0:56:53 700 bug bites up and down my legs all over my body. I was sunburn
    0:56:57 I was like a little bit of me was like, damn, I’m gonna die. Like this is crazy
    0:57:04 How much like bug bites are everywhere and my skin was so red and I like couldn’t see straight and so I ended up quitting on day two
    0:57:09 Um, which is brutal because you spend all this time and money and you have the crew out there and you flew out there and
    0:57:12 You know, it’s it’s opportunity costs. It’s like that’s a seven day window
    0:57:14 We could have got a video and uploaded it and now we don’t like it’s
    0:57:19 You know, cancel any video like that is literally the worst thing that could happen from an opportunity cost perspective
    0:57:23 And that was like, you know, and you have moments like those and it’s like fuck like this isn’t even fun
    0:57:28 Fuck this shit, you know, but but what about youtube as a whole because
    0:57:31 I feel like youtube is like throwing coal into a train
    0:57:34 Then you just have to keep throwing it in there once you’ve started you just can never stop throwing it
    0:57:37 No, you’re running on a treadmill cranked up to the max
    0:57:41 Especially if you want to be a top tier creator like me and it’s just like who who can stay on the treadmill the longest
    0:57:45 Because it never slows down if anything you’re making it faster
    0:57:49 Um, but no, I mean, I don’t think there’s ever an ironically time where I actually would have quit
    0:57:52 It just breaks probably would have been nice
    0:57:58 And when you think forward at that treadmill, can you see yourself doing it for the next two, three, four decades or?
    0:58:02 Oh, yeah, of course. I don’t have any intention of ever stopping. Okay. Um, love
    0:58:04 Something that came into
    0:58:09 My life a couple of years ago. You announced I think over christmas time that you had proposed
    0:58:13 I think it was like boxing day or New Year’s Eve. Yeah, it was on christmas day
    0:58:16 Oh christmas day because her family was in town. So I proposed yeah, okay
    0:58:18 How does that fit into this craziness?
    0:58:23 She’s literally I you could probably count on your hands the amount of
    0:58:28 People on the planet that actually would make a good partner for me and she’s just she’s one of them
    0:58:34 She really understands that work is what you know is what I live for what keeps me going and she
    0:58:42 Supports me and she understands how important it is and it’s the big thing is hanging out with tia my fiance’s
    0:58:46 It’s so frictionless. We play the same video games. We watch the same shows. We’re very interested in the same things
    0:58:52 She loves learning like I do. So, um, you know, it’s exciting to see what you know
    0:58:58 Lecture she listened to online that day or like whatever weird book she’s reading and she’s just like
    0:59:04 Everything about being around her is very frictionless, which is great because like obviously I don’t have much time at the house
    0:59:08 And so like the last thing that I need is to come home from work and there be friction
    0:59:14 And so we don’t we don’t fight. It’s I you know, I sometimes I’m like, wow, this is like my best friend
    0:59:20 And she’s hot. This is great. You know, uh, and so it’s like it feels weird sometimes
    0:59:23 people
    0:59:24 I mean anyone in a
    0:59:28 Listening now that’s in a relationship. I guess the question they’d be thinking is like when do you spend time together?
    0:59:37 mostly at nights, um, and uh that but the beauty is she gears her schedule around mine. So like she’s she’ll work when
    0:59:42 I’m working and then she’ll just travel with me. And so honestly, a lot of it is on planes
    0:59:47 A lot of it’s in car rides or you know an hour before bed or in the morning that kind of stuff
    0:59:55 But it’s like because there are pockets of brakes on set and things like that. So it’s just you know, having it’s it’s really hard to find someone who
    1:00:00 Is intelligent actually has their own hobbies things going for them independent
    1:00:07 That’s also willing to mold their life around mine and not see it as a demeaning thing because like yeah, if she was just like
    1:00:10 Well, I have this thing going on and I have to prioritize my life
    1:00:13 I would never see her but because she’s willing to you know
    1:00:16 Mold her life around mine and my work schedule
    1:00:20 That that you know is that’s everything. Um
    1:00:24 And it’s rare that someone’s willing to do that while you know being as in my opinion
    1:00:27 At least from what I’ve seen as intelligent and independent as she is
    1:00:30 Parents always message me and say steve waits till you have kids. Oh, yeah
    1:00:34 That’s I’m and that’s the thing like my lifestyle right now is would not work for kids
    1:00:39 So I want to wait I want kids but I want to wait as long as possible because if I’m going to have kids
    1:00:43 I got to be a great dad. Like I really I really really enjoy mentoring people
    1:00:47 I love mentoring, you know younger entrepreneurs and like help like I’ve told this
    1:00:49 I think I told this story on Joe Rogan
    1:00:55 I helped one of my friends go from like 40k a month in revenue to 400k on youtube and I do kind of stuff like that all the time
    1:00:57 I just like one of my other friends has a
    1:01:02 Um snack cpg brand and I helped them grow to eight figures in revenue just for fun
    1:01:07 I would just call him a couple times a month and it’s like there’s something so satisfying about helping other people succeed
    1:01:12 And so I would love to have a couple kids and just like really mentor them into like, you know being badasses
    1:01:18 But yeah, not anytime soon. Like I would be so absent if we had kids. So just got to like find that right
    1:01:22 Time in the venn diagram where I could actually be present in their life
    1:01:25 And your business empire I think is much bigger than most people realize
    1:01:30 I imagine the majority of people probably don’t really understand the context of business
    1:01:33 So they don’t really get it. They might see you as a youtuber or a creator
    1:01:36 But from the research that I’ve done you run a
    1:01:44 Very very large business. Yeah, I mean, well, we do nine figures of festivals. I mean, we could say that. Yeah nine figures in feastable. So
    1:01:48 The business must be worth several billions of dollars
    1:01:53 Uh overall, I mean you could do something like that. Yeah, I’m not going to get you to try and hazard a guess
    1:01:55 I’m sure you know, but I’m not going to get ask you to
    1:01:58 predict the but but
    1:02:01 The business would be worth a lot of money. Are you a billionaire?
    1:02:06 Uh on paper. Yeah, but I mean in my actual bank account, I’ve less than a million dollars. So
    1:02:12 Do you pay yourself at all a little bit? But I also like I have some assistance and things like that
    1:02:18 So it’s like I try to just pay myself what I spend, you know, personally a month just to like stay even
    1:02:20 How do you
    1:02:22 How do you think about money and all of this because
    1:02:26 Most most people in their lives are pursuing money so that they can chill out and retire
    1:02:31 But you seem to be pursuing it purely for the sake of reinvesting it back into the system
    1:02:33 Money is fuel to grow business
    1:02:36 And then you make money from the business and then to keep growing
    1:02:42 Yeah, and then you you find a business that you enjoy that, you know, it’s better for mother nature or earth or people
    1:02:46 And there you go. You have a fulfilled life. That’s my theory. I just don’t when I’m 70
    1:02:48 I don’t want to look back and have regrets, you know
    1:02:54 When is enough enough such a cliche question that I’m asked enough like building the business never
    1:02:57 I mean, I just want to keep like building a business is like a video game
    1:03:01 It’s it’s just fun, you know, like with feastables right now
    1:03:04 You know, we’re the largest ethically sourced chocolate company in america
    1:03:09 And like it’s just fun to like look at something that’s been done the same way for a hundred years
    1:03:13 And go, how do we just flip this on its head and fuck up this industry? And you know, how can we
    1:03:17 Pay our farmers a living income, you know, not use child labor, etc.
    1:03:24 And so it’s like, you know, I think if I was just doing mundane things like everyone else probably I probably would be bored as fuck
    1:03:29 If I would just sold chocolate like everyone else made the same repetitive youtube videos like everyone else
    1:03:31 I probably would be like, all right, give me out of this. I want to retire
    1:03:35 But it’s not what we’re doing. Like we’re changing industries. We’re impacting the world
    1:03:37 Like this this is the point of life in my opinion
    1:03:41 You could do so much with the gazillion people that listen listen and watch your videos
    1:03:44 You could like start almost any business and it be successful
    1:03:50 You could have almost any social impact and it be profound and savor gazillion people’s lives
    1:03:52 Do you do you struggle with focus?
    1:03:59 No, I mean, I do wonder, you know, sometimes should we be doing more?
    1:04:04 But I I’ve really found a good groove with feastables. I’m very I keep looking over there because the feastable is sitting over there
    1:04:11 I do feel like uh, I’ve hit a good groove with that. Um, and uh, the ethical sourcing on it and uh
    1:04:15 No, I mean, yeah, obviously I get a bajillion opportunities, but
    1:04:16 just
    1:04:19 You know right now this like I think I said earlier
    1:04:24 This is one of the few things in life that I’ve I’ve it’s scratched the same itch as youtube where
    1:04:28 Building feastables is equally as fun as making videos for me
    1:04:31 It is so delicious. Thank you. It’s so delicious
    1:04:35 I’d really love to just spend a moment talking about the ethical sourcing piece because I don’t think that’s something
    1:04:38 I didn’t understand until I did some research on you. Yeah, um
    1:04:43 Why why does that matter so much and what when you say ethical sourcing?
    1:04:47 What’s the difference between what you do and what normal chocolate chocolate in america?
    1:04:55 Well, the big thing is when I got into chocolate, I didn’t I didn’t know any of these things. Um, we we used to source our cocoa from peru kakao
    1:04:58 Um, which you know, ethical sourcing is not really an issue there
    1:05:03 But the problem is majority of the world’s cocoa comes from west africa and so as we got bigger
    1:05:08 You know, everyone’s like, hey, you need to switch your supply chain to west africa. I’m like cool
    1:05:12 um, and so then I started studying and reading up about it and I um
    1:05:17 And I noticed that 46 percent of labor in west africa on cocoa farms. It’s child labor and I was like
    1:05:23 That’s not that can’t be accurate and then I started digging deeper and deeper and I was like holy shit
    1:05:25 it’s just
    1:05:29 Almost half a labor it’s child labor and so I started talking to all the big chocolate companies or not all of them
    1:05:32 but as many as I could get a hold of and I was like, so
    1:05:37 What do you guys do about this whole child labor thing and they they’re constantly just telling me like it just is what it is
    1:05:39 That’s how chocolate always has been. I was like, whoa
    1:05:43 You guys make like a billion dollars a year in profit. You don’t
    1:05:48 You don’t see an issue with that being on the back of little kids and they’re like, no
    1:05:50 and then I you know, I
    1:05:56 I had this crazy clip on kind of a documentary guy. I think you saw him. Jeff who follows me around crazy clip
    1:05:58 where I’m meeting with like a big
    1:06:00 um
    1:06:02 I gotta be as big as possible because they’re gonna murder me
    1:06:08 We got tied back to him but like a big supplier will just leave it big like that and I asked them
    1:06:15 I was like, so do you have any way I can pay extra to not use child labor or anything like that or any options and they were just like
    1:06:16 no
    1:06:19 And I was and I my little documentary guys
    1:06:22 It’s like filming and I’m in like this big boardroom and I look at the camera
    1:06:27 I’m like, holy shit. They just said that on camera and uh and so I did all this research and it was just like
    1:06:32 Yeah, no and especially in America like there there’s some European chocolate brands that you know try
    1:06:35 But uh in America like really no one really cared
    1:06:39 I mean, there’s plenty of options and plenty of time to fix it plenty of money to fix it
    1:06:45 So that just kind of honestly pissed me off and like that so then I just was like, how do we solve this and
    1:06:47 So then it sent me down the rabbit hole
    1:06:52 If everything points back to like, you know to the reason chocolate in America is so cheap is because they just don’t
    1:06:56 You know not the reason one of the reasons they just pay the farmers a little like farmers make less than a dollar a day
    1:06:57 um
    1:07:02 So like because of that they’re forced to use child labor because I mean they literally just don’t even have money to pay
    1:07:06 Someone who’s not a child. How many kids do you think are in child labor in west africa? Just on cocoa farms?
    1:07:08 uh
    1:07:13 You might have sold in that 5000. No, it’s 1.5 million. You’re joking. Yeah, it’s over a million. It’s crazy
    1:07:18 So what we need to do is we need to in my head get to a billion dollars a year in revenue as fast as possible
    1:07:24 While being ethically sourced and being profitable a big part of it is we have to be profitable while doing it
    1:07:26 Because then I can point and go look
    1:07:30 We achieve scale ethically and we’re making money. It’s not that you can’t do it
    1:07:34 You just don’t want to and then um, and maybe
    1:07:36 Maybe we give them the benefit of it out
    1:07:41 Maybe they just truly don’t know how to do it at scale and maybe it’ll open their eyes and they’ll be like
    1:07:46 Oh, I guess it is possible and they’ll start to change the ways more than likely they won’t and I but over time
    1:07:52 I hope we can just shine a light on it using my platform and you know, um, just show the model works and then
    1:07:56 I don’t know something I would love to do in the long run is like, you know
    1:07:57 How there’s like the fair trade logo
    1:08:02 Maybe I make my own version of it and I help other chocolate companies source their cacao ethically and
    1:08:06 Uh or something and you know and I just educate people on like if it doesn’t have the symbol
    1:08:09 It’s probably using child labor and something I there’s some way
    1:08:13 I where I could play my cards over the next 10 years where we get over a million kids out of child labor
    1:08:18 Uh on cocoa farms and so I just got to connect the dots and figure out the correct way to do it
    1:08:23 This might sound like a really obvious question, but it’s it won’t be to everybody. Why don’t you care so much?
    1:08:29 Bro, I just like I’ve been on these farms. I don’t want to get rich on the back of little kids. I mean, it’s just kind of
    1:08:33 I feel like it’s kind of obvious, you know
    1:08:38 I maybe to other people in chocolate. They don’t care, but I the first thing when I heard about I was like, why?
    1:08:40 Why is this a thing?
    1:08:43 It reminds me of somewhat of again of Elon Musk and what his mission was with tesla
    1:08:46 He kind of knew that if he was able to prove that you can have fast
    1:08:52 Um, nice electric cars then the rest of the industry could give up their excuses that it’s not possible
    1:08:58 Exactly. Um, what if someone comes along though and they say, okay, Jimmy, we’ll give you five billion
    1:09:01 For feastable hell. No, I ain’t selling that shit. You’re never selling it
    1:09:05 No, because the first thing they would do to up the margins is they just drop the ethical sourcing
    1:09:08 You have people come along and offered to buy your youtube channel
    1:09:14 Uh, I mean, yeah, I’ve been offered a billion dollars here or crazy amounts of money there, but I mean
    1:09:17 It’s you know, what’s funny is
    1:09:22 Zuck got that famous billion dollar offer for facebook and he said, what was it? He was like
    1:09:24 Why would I sell the social media platform?
    1:09:28 I would just take the money and start a new one and I kind of like the one I have
    1:09:32 So why don’t I just keep it and I I every time I get which I haven’t in a while
    1:09:36 But you know back in the day, I used to like jokingly poke around just to see what people would offer me
    1:09:40 Um, and I would get those offers and then I would always just be like, yeah
    1:09:42 I mean, I would just do the same thing I’m doing now
    1:09:46 So I might as well just keep doing what I’m doing now, you know, the money won’t really change anything
    1:09:47 Well done
    1:09:51 And I don’t think you you’ve yet to get the credit you deserve for the the lengths you’ve gone to
    1:09:55 It’s with feastables. No, but I think it’s really important. I know you’re not doing it for credit at all
    1:09:59 I know that you’re doing it to get the message out there so that the industry changes
    1:10:02 But I think someone like you with a platform that you have that’s able to produce chocolate
    1:10:06 That is fucking delicious. They sent me a box of it about six months ago. And I
    1:10:13 I’m thinking of updating. Yeah, I mean if you hand them to me like hand me a couple bars
    1:10:19 There’s a a lot of stuff that uh, the problem is like if you look at this and this, you know from a distance
    1:10:24 You can’t tell really the difference between the flavors like this is dark sea salt. This is just dark chocolate
    1:10:28 So I’m about to update the wrappers where we’re going to put like colored tips here
    1:10:35 So you can tell the flavors from far away. I think that’s very important. Um, another thing too that uh, I
    1:10:38 there’s just
    1:10:40 You made a mistake. You put these in front of me now
    1:10:47 The other thing I want to um, I want to I’ve been experimenting and the newer renders are looking good with putting like right here
    1:10:55 Every bite helps uh, get kids out of child labor putting that on the front and then I I’m you know, we’re messing around with different machinery
    1:10:58 I feel like the images of the chocolate on the front could be a little higher quality
    1:11:03 The back is pretty ass. Um, I want to you know, put some more messaging on the back of it
    1:11:08 There’s a lot that needs to be like the the white tips here. It just makes it so obvious from far away
    1:11:11 What this flavor is whereas all these blend in and so yeah
    1:11:14 Brutal gotta fix it
    1:11:19 You talked about your friends calling you and asking you for a business advice and you helping them drive their businesses up
    1:11:21 but just watching you there
    1:11:26 Pick apart your own business made me think that there’s a lot of entrepreneurs that watch our show that are early in their own businesses
    1:11:28 and
    1:11:33 Many of them will be you’re gonna fail. You’re gonna fail a ton. I mean when I first started chocolate
    1:11:37 I mean it was it was hilarious how bad I fucked up our original
    1:11:43 Bars were like very thin. There’s a reason why like chocolate bars have these like break points here where they like break easily
    1:11:47 I didn’t know that um, and so mine was just one solid sheet of chocolate
    1:11:53 But that’s almost like a piece of glass whereas if you drop it it just shatters into like a bunch of little pieces
    1:11:57 And um, and I also didn’t know that there’s a thing called a package engineer
    1:12:03 And so can you have me a box of feastables? Uh my original chocolate box when you pop these open
    1:12:07 And put it on a shelf this obviously the problem’s fixed
    1:12:11 But if if this was sitting on a shelf when you grab this one
    1:12:14 These would all slide forward and then they would fall out of the box
    1:12:19 And or the box would fall off the shelf because of the weight because there wasn’t right balance at the bottom
    1:12:23 And the lips here this this didn’t used to be a thing. So these were open and there’s just a bottom lip here
    1:12:26 And so they would fall out like that
    1:12:30 Um, and then the bars because we didn’t have the natural break points would shatter like glass
    1:12:32 Who noticed that uh, well
    1:12:36 Me and the thing is I I this is an old team in feastables
    1:12:39 I would tell them like there’s too many broken bars when I go into walmart
    1:12:43 I’m seeing too many that are broken. They told me like, ah, you’re worrying about this too much
    1:12:47 It’s not that big of an issue. It happens to everyone and I got to the point where it was just
    1:12:54 Fucking pissing me off because I hated like grabbing a bar off the ground or seeing on the shelf all these like shattered chocolate bars that I
    1:12:58 I put like, uh, I paid people to put go pros in like, uh,
    1:13:03 Like a bag of lace ships pointed at because I couldn’t get I tried to get walmart to give me the security camera footage
    1:13:06 And they wouldn’t so I put hidden go pros and a bunch of random walmart
    1:13:10 Just to point it at the feastable bars just to see why are they fucking breaking so much
    1:13:13 There’s so many shots of like, you know, like a mom grabbing a bar
    1:13:17 And then she’d be looking at it literally like this and then you just see the box just go
    1:13:22 And she go and they just fall off the shelf and then they just put it up and you you know
    1:13:26 Some of the bars would be broken and it would just happen over and over and over again because we didn’t engineer the boxes correctly
    1:13:28 They didn’t do anything wrong
    1:13:31 Do you know how atypical that is what you’ve just said that you put go pros?
    1:13:34 Yeah, people told me I was crazy the amount of people who tried to tell me that was illegal. I was like, bro
    1:13:37 I don’t fucking care. I just need to know where my bars are breaking like all the leads are footage
    1:13:46 Oh, and so I that and uh, you know, I did a bunch of just data and I actually so there’s a company called a costa
    1:13:51 Where you can pay people to go into walmart. So then I I started paying where every week
    1:13:56 I would send someone into every single walmart in america to buy all the broken bars fix up the boxes
    1:13:59 It’s pretty expensive. I think um, you know, it’s like a hundred thousand dollars
    1:14:04 Just to send someone into every single walmart to clean them up twenty eight dollars a pop times five thousand um
    1:14:07 walmarts and
    1:14:11 Yeah, so I was sending people into walmart to clean up the broken bars and that but I was paying so much money
    1:14:15 It was a hundred thousand dollars a week just to send people in and then I was buying all these broken bars
    1:14:19 Because I just really didn’t want people to go into a walmart and to buy a broken feasible bar
    1:14:24 Like that is literally the worst, you know, consumer experience you can have um, and yeah
    1:14:27 And then I’ve learned what a packaged engineer is and I was like, holy shit
    1:14:31 This is your full-time job to make it where my boxes don’t fucking fall over. Where have you been?
    1:14:36 But on the point that I was saying your obsession with the detail of a product
    1:14:43 Is it’s completely atypical if I was to compare this to a normal youtuber and their e-commerce brand. Oh, they wouldn’t give a fuck
    1:14:47 Yeah, I was I probably spent thousands of hours obsessing over this product
    1:14:49 I mean, I know it doesn’t feel like it because it’s just chocolate
    1:14:53 But yeah, I mean it’s it’s a problem from the ethical sourcing to every little thing about it
    1:14:59 Like I don’t I don’t do anything half-assed and didn’t you drive to a ton of walmarts, don’t you? Oh all the time
    1:15:01 That’s what I do every day. Oh, fuck
    1:15:04 We should go hit a walmart. We didn’t even go. Ah, he’s kind of playing he’s got a catch
    1:15:10 Yeah, it’s my favorite thing to do is like sometimes I’ll spend all night on walmart just uh scanning products and looking at the daily velocities and sales
    1:15:12 it’s it’s like, uh
    1:15:16 I had a layover in DC. I live in north Carolina
    1:15:17 Then I was like, wait a minute
    1:15:21 I could just rent a car and hit like 30 walmarts on the way home and just drive home
    1:15:28 And so then I drove home from DC to north Carolina visited every walmart on the east coast in like the middle of america
    1:15:31 Just to like go look at the chocolate aisle and see all the statistics and things like that
    1:15:37 I asked you earlier on if you struggled. Fuck. I wish we could go visit a walmart. You know how fun that would be
    1:15:42 It’s like I would love to educate you on the chocolate. Oh one month still open now
    1:15:47 Uh, no, they’re not okay. We can do it another time. Well, I usually what I do is I just bang on the door and they let me in
    1:15:48 Of course
    1:15:52 Yeah, but what you’ve just said there, um, I feel like I’m getting at something here because
    1:15:58 99.99999% of entrepreneurs that I know that just have one thing to do just to run their business
    1:16:01 Don’t give that many fucks about the detail
    1:16:07 And you have a good thing to do an amazon show which is like the highest future of whatever of all time or whatever
    1:16:10 And you have this massive channel. You have your philanthropy
    1:16:15 You have all of this stuff 100 million followers on tick tock 100 gazillion followers here a gazillion followers the numbers are just
    1:16:21 Unfathomable and you’re still driving to 31 walmarts to check if your chocolate is breaking
    1:16:22 Yeah
    1:16:27 Well, and I go in the back when I’m there if it’s not on the shelf and I’ll go scan it in and help the employees and
    1:16:29 And is that is that the difference?
    1:16:35 Well, you just got to know everything going on. It’s I mean, it’s just first principles every if like I
    1:16:39 I hate when someone in my business is like tells me something
    1:16:45 That I don’t agree with but I’m too ignorant to be able to challenge them because then it’s like well, who am I to
    1:16:47 You know, I guess I got to just take them on the word
    1:16:51 But most people tend to pick the easiest route or conform to the status quo
    1:16:55 And I want to if I want to leave real innovation and like change the industry
    1:16:59 Then I got to know every little facet of everything and so I mean at the end of the day, you know
    1:17:06 The shelf is where people buy it. So I got to intricately know everything going on at the touch point of the consumer
    1:17:09 And you know how it gets there how it’s being stored at the
    1:17:14 Distribution centers and then the retailer and then on the shelf and what what does it look like?
    1:17:19 What’s the experience and everything because all these little things add up. Do you not feel like you spend your whole life fighting
    1:17:26 People to raise their standards to your standards because you don’t exist in a world of mr. Beasts
    1:17:31 Well, that that’s the thing I used to think which I’ve said a couple times it was just content
    1:17:34 But I realized it’s just everything I do like I just want to be the best at it
    1:17:40 And that’s it’s weird man because you just look at this chocolate bar and you wouldn’t you’d be like who the fuck cares
    1:17:43 But that’s the thing that’s that’s what I’ve really enjoyed the last two years
    1:17:48 Is I’ve gone as in depth on this as I have youtube and it’s been every bit as fun
    1:17:53 I mean, it’s very very fucking difficult and and hard especially the ethical sourcing and like I recently spent a week in
    1:18:00 West Africa and I I went from the bean all the way to the bar and like you worked on the farm and followed the entire
    1:18:05 Qc supply chain and everything and it’s not it’s like it’s equally as hard as my youtube channel
    1:18:11 But it’s also equally as fun and I that was just that was a big eye-opener for me because I never thought I would enjoy something as much
    1:18:12 as
    1:18:14 My youtube channel and that’s what I was saying earlier
    1:18:18 I’ve come to realize I deeply enjoy building businesses and solving hard complex problems
    1:18:20 Even though I know this is just chocolate
    1:18:22 But I get the complex thing from the ethical sourcing side
    1:18:29 Just on a daily basis like that that’s fun with beast beast games with this with all the other things going on
    1:18:31 Your main channel
    1:18:35 Which is I guess you probably still see as your baby to some degree. It’s the like the mothership right because it’s the source
    1:18:39 It’s what allows us to do everything like most people buying this aren’t buying it because of beast games
    1:18:41 Do you ever get paranoia when the views go down?
    1:18:45 They haven’t gone down yet. They’ve gone up every year for 14 years
    1:18:49 But do you still get that that do you still watch the video go live and look at the back end?
    1:18:52 No, I don’t no. I mean because it’s like
    1:18:54 we uh
    1:18:57 I don’t know I just upload a video and then in the next day
    1:19:00 I look at the retention and the CTR and if we fucked up I just you know
    1:19:05 Well, what we do is we call them after action reports. So I get all the smartest people in my company like uh
    1:19:09 Well, like we actually just did when I wish I had my padded on me
    1:19:14 But like we I have I pay this guy to just do a very in-depth breakdown of like here’s the retention chart
    1:19:17 Here’s every time someone clicked away. Here’s where it was the flattest. Here’s where it was the worst
    1:19:20 You know, we’ll take like so if I upload a video that’s 20 minutes
    1:19:23 We’ll take our last 10 20 minute videos and we’ll go, you know
    1:19:27 The median retention on the last 10 20 minute videos was 10 minutes and
    1:19:33 Six or 55 seconds is the median. So if the retention on this new video is 11 minutes or above
    1:19:34 We did a good job
    1:19:40 If it’s below that then we did below average and blah blah blah and and he just does like a giant like presentation
    1:19:44 And so usually after two weeks after we upload we’ll we’ll look at that with all my top people
    1:19:47 And then we’ll just be like, what do we fuck up? What do we do? Well, cool move on
    1:19:51 And has there ever been a moment in real recent times where you go
    1:19:54 I think I need to spend more time on it again and get back in there and
    1:19:59 Because all the time, you know, but a lot of that stems from insecurity
    1:20:05 I mean because the thing is of course we we had a video recently every minute someone is eliminated and it didn’t perform the best
    1:20:10 Um, you know, and there like our intro was a little repetitive. It was a little dark
    1:20:11 it um
    1:20:16 It we had we brought back like losers from beast games to compete in a main channel video
    1:20:19 But the problem is some people thought it was beast games and like oh, I’ve already seen this
    1:20:22 Well, there’s just a lot of rookie mistakes there and it’s very easy for me to like
    1:20:26 You know get insecure and and like be like fuck. This is why I need to be in the weeds
    1:20:30 But the other day it’s like it’s not like when I was calling all the shots. I was perfect either
    1:20:33 So as long as it’s like as long as when people make mistakes, they learn from them
    1:20:38 I have a saying like that I tell people all the time like like whenever our new creatives fuck up
    1:20:43 I’ll look at Tyler. I’ll go Tyler’s literally cost me tens of millions of dollars in bad decisions
    1:20:46 Like this isn’t going to be the first time you fuck us out of a million dollars as long as you learn from it
    1:20:53 It’s fine. Um, and so as long as like that’s where these after-action reports are important because as long as we when we mess up
    1:20:55 We articulate why and it doesn’t happen again
    1:20:56 Then it’s just part of it
    1:21:00 But yeah, I mean if the same thing was happening over and over and over again that I’d be like fuck
    1:21:01 I need to get stepped in but
    1:21:04 My my guys are just good like they don’t make the same mistake twice
    1:21:10 Tell me about experimentation and testing because people look to you as the the real king of like testing
    1:21:14 And experimentation how central is this to the success of everything that you do very much?
    1:21:17 And that’s the thing like that every minute video like it flopped, you know
    1:21:23 And that was your your highest chance of flopping is when you do something new like really really new
    1:21:27 One of our bigger flops before that too is we did this video where it was like 10 minutes
    1:21:31 This room will explode we built this giant tower had a guy start at the top
    1:21:33 He had to make it it was a real-time shoot down press a button
    1:21:37 Yeah, it was just didn’t perform that well people didn’t really like it
    1:21:43 Is kind of complicated blah blah and it’s like you have to be careful because you know, um
    1:21:48 I want I want a culture where people feel comfortable experimenting and trying and feel fine failing and so
    1:21:51 You know when that video failed or when you know the every minute
    1:21:56 Someone’s eliminated like you know, I don’t go and yell at people or call mediates or anything like that
    1:21:58 I just I’m like what did we do wrong?
    1:22:00 All right, here’s all the facts
    1:22:04 Just make sure it doesn’t happen again. Now. I can be the first time you cost me a bunch of money
    1:22:08 It’s all good. You know, I see this as investing in you guys and let’s just learn from it
    1:22:14 I was gonna say because um or else if if there was a culture of that then people would just make the same videos again
    1:22:17 And a lot of youtubers just turn out the same format. I’m okay with my people failing
    1:22:22 I’m okay with the video being 10 out of 10 like as long as we actually took an honest good
    1:22:29 Um try at it, you know and and as long as we failed because we made the wrong shot call
    1:22:32 Not because we were lazy not because we didn’t put the effort in etc
    1:22:37 As long as if as long as it’s just like we made an educated decision to test something or try something
    1:22:42 And it just didn’t work. I’m cool with that. We can do that all day and like they know that and I don’t yell at people
    1:22:44 um
    1:22:47 You know or get mad at them when they um actually mess up like that
    1:22:52 I’ve invested more than a million pounds into this company perfected and they’re also a sponsor of this podcast
    1:22:57 I switched over to using matcha as my dominant energy source and that’s where perfected comes in
    1:23:04 They have the matcha powders. They have the matcha drinks. They have the pods and all of this keeps me focused throughout a very very long recording day
    1:23:11 No matter what’s going on and their team is obsessed with quality, which is why they source their ceremonial grade matcha from japan
    1:23:14 So when people say to me that they don’t like the taste of matcha
    1:23:19 I’m guessing that they haven’t tried perfected unlike low quality matcha that has a bitter grassy taste
    1:23:23 Perfected is smooth and naturally sweet and without knowing it
    1:23:28 You’re probably a perfected customer already if you’re getting your matcha at places like blank street or joe and the juice
    1:23:34 But now you can make it yourself at home. So give it a try and we’ll see if you still don’t like matcha
    1:23:38 So here’s what i’m going to do. I’m going to give you 40 percent off our matcha if you try it today
    1:23:43 Head to perfected.com and use code diary 40 at checkout
    1:23:48 Or if you’re in a supermarket, you can get it at Tesco’s or holland and barra or in the netherlands at albert hind
    1:23:53 And those of you in the u.s. You can get it on amazon as you guys know whoop is one of my show sponsors
    1:23:58 It’s also a company that I have invested in and it’s one that you guys ask me about a lot
    1:24:02 The biggest question I get asked is why I use whoop over other wearable technology options
    1:24:07 And there is a bunch of reasons but I think it really comes down to the most overlooked yet crucial feature
    1:24:12 It’s non-invasive nature when everything in life seems to be competing for my attention
    1:24:18 I turn to whoop because it doesn’t have a screen and will armored the ceo who came on this podcast
    1:24:20 Told me the reason that there’s no screen
    1:24:22 Because screens equal distraction
    1:24:26 So when i’m in meetings or i’m at the gym, my whoop doesn’t demand my attention
    1:24:32 It’s there in the background constantly pulling data and insights from my body that are ready for when I need them
    1:24:37 If you’ve been thinking about joining whoop, you can head to join.whoop.com/ceo
    1:24:45 And try whoop for 30 days risk-free and zero commitment. That’s join.whoop.com/ceo
    1:24:49 Let me know how you get on. You’ve just concluded today the
    1:24:55 biggest competition show I think of all time. Well it is of all time, but I think you’ve got 50 guineas
    1:25:01 Well, you have the largest sets in history, most world records in history, the largest catch fries in history, most winners in history, most contestants in history, most cameras, yeah
    1:25:04 And what 50 guineas world records?
    1:25:10 That we know of. There’s probably way more, but yeah, you said something on stage which I found quite interesting. You said I kind of feel a bit sad
    1:25:13 Yeah, I know because every thursday
    1:25:16 I got to look forward to like seeing the internet’s reaction to beast games and now
    1:25:18 I’m gonna wake up next thursday and
    1:25:21 I don’t I don’t get to see what people think it’s over
    1:25:29 They they describe them this in the olympics as gold medal depression. Really? Yeah, they say I think it’s I might butcher these numbers but
    1:25:32 70% of people after the olympics, even if they want a gold medal
    1:25:38 Experience depression afterwards because they’ve lost their north star that was giving them meaning in june. Yeah
    1:25:43 No, I mean, I’m not I I mean, I I guess I’m playfully sad, but I don’t it’s fine
    1:25:48 I got I have so much shit going on. I don’t even really get to think about that kind of stuff and you’re on to the next one
    1:25:50 uh, yeah, so we’ll
    1:25:51 well
    1:25:52 amazon
    1:25:57 Let’s get season two in the books already. Come on. Let’s sign a contract. I can’t really talk about it is the most
    1:26:02 Me and jack were talking about it early on it is the most incredible thing that I think I’ve seen on tv and
    1:26:05 I just think I just I think I said to you on the phone the other day
    1:26:10 I watch it knowing that unless you do another one, I will never see something on this magnitude and scale
    1:26:13 Yeah, no one wants to do something like that because it’s fucking hard, man
    1:26:19 at those sets and the the thing is the reason why a lot of reality tv doesn’t feel that way
    1:26:23 um, and we could have obviously done much better storytelling and we will when we do future iterations, but the
    1:26:30 the at its crux like what people don’t see is like to have a thousand cameras recording the amount of
    1:26:37 like we broke a world record for most camera cables ran like the like the most miles of camera cables and like
    1:26:44 And the millions of dollars we had to spend on storage and millions of dollars in the control room and the millions upon millions of dollars of
    1:26:50 Hardware to edit it and like having to bring in adobe to custom change the adobe software where you could actually have that many multicamps
    1:26:56 It’s like it is the the actual infrastructure to actually be able to do that is incredibly incredibly difficult
    1:27:03 And um, that’s why usually what they’ll do is they’ll be like, all right. Here’s a one hour like if you’re filming a reality show
    1:27:07 Here’s a one hour window, you know, they’ll send out story producers. They’ll put a camera on you
    1:27:10 They’ll be like, yo, can you say this line? You’re kind of our villain. This is what we’re looking for
    1:27:15 They’ll kind of tell you what to say and then they’ll write the notes down and they’ll catalog it for the editors whereas. We’re just like
    1:27:22 Fuck it. We’re gonna be filming, you know 24/7 all these cameras. You guys be yourselves
    1:27:26 We’ll just capture it because you don’t know when someone’s gonna do something weird
    1:27:28 You don’t know when someone’s gonna whisper to someone in formal lines
    1:27:33 You don’t know so you literally have to just be rolling and you need these to be acceptable angles
    1:27:37 So you need multiple an a cam and a b cam and all this coverage which creates an monumental
    1:27:43 Fuckload of footage, but that’s what allowed us. That was I mean of monks many things. That’s one of the biggest
    1:27:49 Competitive advantages we had when filming these games is we put in the effort to to set up all this infrastructure
    1:27:55 We could actually capture it and just tell the story how it is instead of having to use story producers to put words in people’s mouths
    1:27:59 But it’s a fucking nightmare man. Like I had over 150 people editing that I mean
    1:28:05 We’re combing through unfathomable amounts of footage and and everything and I mean even things from like the
    1:28:12 Computer network and our local it constantly crashing because there’s just so much footage there and like if I were to
    1:28:15 Send all the beast games footage to just one editor
    1:28:16 It would probably be like
    1:28:20 $300,000 in hard drives and you know and if you have 150 editors, it’s just impossible
    1:28:24 So you you spend millions of dollars and you build a central server room
    1:28:27 And so we have our own server racks and everything and then you have them remote in there
    1:28:33 But even then just due to the sheer volume of footage adobe and everything which is constantly crashing and it’s like it was
    1:28:35 It was a nightmare on the back end
    1:28:39 But it’s great because that’s why we were able to tell what actually happened
    1:28:43 Why it feels different because we were recording non-stop 24/7
    1:28:49 I was wondering as I was watching it if amazon are aware of the fact that you’re just going to give away the money like this
    1:28:53 Like when you like flip the coin and it adds another $5 million but that didn’t affect them
    1:28:57 I lost a ton of money filming the show so that that came out of my pocket because really yeah
    1:29:01 We were we spent way too much money on it. I lost tens of millions of dollars on that show
    1:29:08 Yeah, I’m an idiot because the headlines came out as like amazon give mr. Beast 100 million to do
    1:29:15 Yeah show so i’m thinking okay i’m doing the math i’m thinking okay, so that he spent 20 odd million on the prizes
    1:29:18 Yeah, we give away so there must be 80 million left or something
    1:29:24 I mean so episode one we spent over 15 million dollars on those towers building them all like that was the most towers ever built
    1:29:29 The most hydraulic press or whatever used I mean that that set was fucking crazy man
    1:29:32 We had to build a thousand towers that were 10 feet tall
    1:29:36 Safety tests them all put like get it where they actually work
    1:29:41 We had to literally a hard wire of them all and build like our own software where we could drop people
    1:29:46 We had to put up all the screens. I mean that was that that was that’s like arguably one of the largest sets ever built in history
    1:29:49 That was just episode one and that’s just like the construction of the set
    1:29:52 That’s not including like you said we we gave away over 20 million dollars
    1:30:00 I think over 2 million was in episode one and then episode two we have the city which that was a 14 million dollar set build and that was
    1:30:06 Um huge. I mean because that was a real city that they were living in you know, um, and then I could yeah
    1:30:12 But just between the 20 whatever 2 million we gave away plus those two sets. I mean already right there you’re
    1:30:16 Probably you’re at over 50 million dollars. How much did the whole thing cost?
    1:30:19 That I have been advised not to say because
    1:30:23 Because people will hear a big number and be like, oh, well, I could have made a good shelf
    1:30:24 I had that kind of money
    1:30:30 But the thing is they couldn’t because it’s money isn’t everything like building and managing it is is, you know
    1:30:35 Infinitely harder, but is it more than 100 million? Yeah, of course. Yeah, of course
    1:30:39 I mean, well, I just told you how we spent 50 million and that we’re only two episodes in
    1:30:44 So how out of pocket are you tens of millions? Yeah, it was not a good financial decision to make peace games
    1:30:47 I lost money. I would have more money if I didn’t fill it any regrets. No, no, it’s great
    1:30:49 I mean for for me
    1:30:54 I was it was about making season one as good as possible. You know, I can’t let the youtube community down because that
    1:30:58 You know creators don’t have a good rep when it comes to doing stuff on streaming platforms
    1:31:03 And you know, I’m getting 200 million views of video on average over the course of the first year
    1:31:09 And I’m going to talk to these streaming platforms and they’re like, yeah, we’ve been burned by creators before I’m like, bro
    1:31:17 I’m not a tiktoker that dances. I have a production company and I routinely make spectacles and even me these streaming platforms
    1:31:21 They weren’t taking serious. So I was like, fuck like if I fail, it’s over
    1:31:24 Like no one’s ever no streaming platform is ever going to touch a youtuber ever again
    1:31:28 So my big thing was just making sure this crushed and you know now the doors are opening up
    1:31:31 I mean, I’m getting calls from creators left and right and they’re like, oh
    1:31:34 Yeah, streaming platforms. They wouldn’t talk to me before now. They’re coming
    1:31:37 Like I would try to get a meeting with them and they’re like, no
    1:31:43 Now they’re like begging to like have meetings with them and I already know of two creators that have signed deals
    1:31:48 Um, just on the back end success of beast games and probably I mean hundreds of hundreds of millions of dollars
    1:31:51 Is going to flow into creators pockets just because of beast games in the next year
    1:31:56 Well, the on rotten tomatoes, which is not an an easy an easy critic to please
    1:32:01 No, you got you it was like 90 percent approval from fans, which is pretty unheard of in rotten tomatoes
    1:32:04 I know um, but also I hear through the the grapevine that
    1:32:07 It is on track to become
    1:32:09 One of amazon’s biggest shows of all time
    1:32:16 Yeah, the problem is I have to wait for them to do a press release. So okay. Yeah, well, I’m just talking about
    1:32:21 I got you. I told him I’d be a good boy and not leak things
    1:32:26 So but for a a youtuber quote unquote youtuber. Yeah, well, they did release it
    1:32:31 It was their number one unscripted show of all time and then yeah, I mean the it’s I I don’t think they’d mind me saying
    1:32:36 It’s very the show is very evergreen like usually these shows get a lot of attention and then kind of like teeter off
    1:32:41 But ours is like like over 700,000 new unique viewers are watching it every single day
    1:32:47 Like which is pretty crazy because if we maintain that like yeah, it’s going to shatter some pretty crazy records
    1:32:52 And what’s the upside for you to continue promoting it now that it’s done because I put all this effort in
    1:32:56 I want to see it. Yeah, I don’t get paid to like all the promotion I’m doing now. I’m not getting paid for
    1:33:01 Really, but I mean, but I mean, I guess the upside would be the better season one does, you know
    1:33:04 The more money I get for season two three four five, etc
    1:33:07 If I sit here with you in 10 years time jimmy. Yep
    1:33:10 And everything went to plan
    1:33:16 Um you’re 36 at the age I already know what you’re gonna ask
    1:33:18 Yeah, I mean I hate that kind of stuff because if you asked me
    1:33:21 The problem is if you asked me this like five years ago
    1:33:24 I never would have said anything about feastables or a lot of the stuff I’m doing now
    1:33:28 And so the honest answer is I don’t know. I mean, I think in what I’m doing
    1:33:32 You know, hopefully by then I have two billion subscribers on youtube
    1:33:35 You know beast games is bigger than we ever imagined
    1:33:39 Hopefully feastables has gotten over a million kids out of child labor by then
    1:33:46 And you know, I probably will have two or three other businesses that I’m very passionate about that are hopefully crushing and
    1:33:49 Yeah, I just
    1:33:51 I don’t know and personally
    1:33:56 Maybe I’ll have a kid by then. I don’t know. I mean only time will tell it’s it won’t be until I feel like
    1:33:58 I could actually have enough time to be a good dad, but
    1:34:02 I I don’t even know man. I don’t think about my personal life. I just think about
    1:34:07 Winning and gotta build some photos that I found that I loved. Oh, okay
    1:34:11 Holy shit, is this me or my brother?
    1:34:13 This one as well
    1:34:15 Where’d you get these?
    1:34:16 Um internet
    1:34:19 These are on the internet. These are like the really iconic photos that I
    1:34:24 From seeing really interesting. I don’t think I’ve ever seen this one. Really? Yeah, I don’t
    1:34:29 Do you recognize anything in that photo? No, I don’t I was just thinking like what house am I even in?
    1:34:35 I might be at a military base potentially because when we were younger
    1:34:37 My both my parents were in the military, so they were traveling a lot
    1:34:44 So this might just be like some random house interesting. I do recognize this that this photo in the background
    1:34:49 I’m sure you thought of on screen. I think that that that was yeah, that’s on the hallway beside her bathroom
    1:34:51 I haven’t been to my mom’s house in so long
    1:34:53 um
    1:34:58 Interesting you do so much for children, but if you could whisper in that child’s ear something about by bitcoin
    1:35:05 What was it like two pennies back then no, um
    1:35:12 I know because I wouldn’t want I wouldn’t say anything if you gave me a microphone to talk to him because the problem is I’d be
    1:35:17 I’d be worried that it would change, you know the outcome of of how I became and like I’m very
    1:35:22 Even though I know earlier on I was probably sounded a little depressed because shit’s hard, but
    1:35:28 You know, I’m I am happy with the position. I am in and I would be worried that
    1:35:35 You know like this is definitely a very confused child that’s not fitting in that feels like a freaking freak not this young one
    1:35:39 I don’t know what the fuck he’s thinking, but this one right here probably is around the age where I was like
    1:35:44 Fuck I’m just a fucking weirdo. I don’t fit in with anyone. Why does no one want to build businesses and succeed?
    1:35:47 But I think going through that journey was was important and it’s uh
    1:35:53 Yeah, it just gives me a lot of conviction with things. So I probably if I wasn’t allowed to say by bitcoin
    1:35:56 I just wouldn’t say anything. What about taha?
    1:35:58 Yeah, to my mom
    1:36:00 I
    1:36:01 would
    1:36:05 I mean this was what’s funny. It’s these are these are two different photos of my mom
    1:36:12 You have like this version of my mom. I don’t think there’s anything I could say that would I mean because she’s she’s in the military and they just beat like
    1:36:20 Systems and order into your head and she this is probably right around the time where we lost everything and so this you know
    1:36:22 And she’s at a very low point in her life
    1:36:27 And so I don’t think there’s anything I could say that ever would have like convinced her that her lunatic son
    1:36:29 Is heading down the right path and um
    1:36:35 You know, but you know, you can see the difference here where it’s it’s almost indicative where she’s smiling in this photo
    1:36:40 This is when I gave her 100 grand this after we made it this after we had the whole conversation where she finally was like, okay
    1:36:42 I’ll trust you, you know
    1:36:47 There’s a the whatever 12 13 years between these two photos is a very hard journey
    1:36:51 Especially when I stopped going to college and I got straight zeros and I mean she thought
    1:36:56 His life’s fucking over. I just wasted 18 years of my life, you know
    1:37:01 So same thing. I don’t I don’t I don’t think there’s anything I could say that would have changed anything
    1:37:04 If anything, I would have just gave her a heart attack
    1:37:07 Did she do you tell her now what she means to you and oh, yeah, of course
    1:37:10 Yeah, you’re gonna. Yeah, and she’s she’s very happy and like
    1:37:17 Yeah, we’re in a really good spot now. I love my mom. I mean because obviously I wouldn’t be here without her
    1:37:20 You know, I mean if she didn’t work the multiple jobs and do all the things she did to
    1:37:24 Put me where I am. I mean even little things like, you know
    1:37:28 She uh, would give me like some months like, you know
    1:37:32 20 30 dollars and then I would take that money and use that to like buy
    1:37:36 Stuff to like help make videos or or whatever. Um
    1:37:41 And even just the fact that we had internet, you know, I mean and things like that which you know
    1:37:43 I mean pretty basic now. It wasn’t as common back then
    1:37:47 He used to get a phone call and you’re like house internet. I don’t know if you would go out
    1:37:51 Yeah, and so like, you know, um, it wasn’t the best position
    1:37:57 But she gave me all the tools I needed to succeed not, you know on purpose, but she must be so shocked
    1:38:01 Well, she’s used to it now, but yeah, I mean on the come up. I mean it was
    1:38:05 Yeah, I mean imagine being her, you know, I mean she used to
    1:38:09 When I turned 16 like she couldn’t afford to buy me a car
    1:38:15 She couldn’t she couldn’t afford like the minivan we had like it was a fucking piece of shit
    1:38:19 Like needed a repair. She couldn’t afford it like smoke was coming out the front of it
    1:38:23 But she was a an absolute mess and then she comes home and I’m just like
    1:38:32 I’m making youtube videos. Fuck math homework mom and you know, and she’s just like she I think she was making $40,000 a year because I uh
    1:38:35 We didn’t talk about finance as much when we were younger
    1:38:39 But I remember I got a $40,000 brand deal and then she told me that’s how much I’m making a year
    1:38:45 And I was like, holy shit. I didn’t at the time. I was like, I thought you made way more than $40,000 a year
    1:38:52 Um, and then I was like, why the fuck are you working? Like I’m getting paid this per video now on brand deals and so, um
    1:38:55 Yeah
    1:38:58 What an incredible woman. I know she’s great from
    1:39:03 Everything she went through to now. She she just needs to be happy. I try not to stress her out
    1:39:09 She’s been through enough stress like her her job is I’ve been making her not make I mean she wants to do it
    1:39:14 But like exercise routinely do all the like system like body health scans and you know
    1:39:18 Get on the vitamin grind and everything because like I’m not having kids anytime soon
    1:39:22 But obviously when I do have kids I really want her to be involved and she needs to be able to play with them and things like that
    1:39:25 So I’m like, you know stress is going to kill you. You’re not allowed to be stressed
    1:39:27 You need to do all these health protocols
    1:39:30 You need to be like because you know, you might be in your 70s when I have kids
    1:39:36 Like you need to be able to move around which means you might potentially be 80 when they’re like 14 or 15
    1:39:41 Like come on like what you do now is indicative will represent how active you’ll be able to be in my kids lives
    1:39:47 So like and we do have these conversations in a playful way. So she’s taking her health very serious for the future
    1:39:52 You’re not a man that seems to have many fears, but that appears to be one of them a fear that we both share
    1:39:54 Yeah, exactly. I mean
    1:39:58 Hope she’ll just never die. My mom’s gonna live forever. We’ll be fine. Brian Johnson
    1:40:05 We have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question for the next guest
    1:40:07 Not knowing who they’re leaving it for. Okay
    1:40:12 Do do I get hit with the question first or you get hit with a question first? Okay
    1:40:18 Would you rather die with a sound body or a sound mind sound body or sound mind?
    1:40:26 Oh, I assume if I chose body then like that would be like dementia or something on the mind. Um
    1:40:29 That’s hard die sound body or sound mind
    1:40:35 I mean, what are you if you don’t have your mind? I would say mine to be honest
    1:40:38 Amen. Yeah
    1:40:43 Jimmy, thank you. I gotta write my question now. You do. I want to say something to you though. Um, I have to give you a lot of credit because
    1:40:48 So many people like us like our teams we have stolen so much from you
    1:40:52 We’ve stolen your principles your mentality and it’s made us be better creators
    1:40:56 Which has allowed us to live the lives that we get to live and do these things that we we love the most and
    1:41:00 There’s always a cost. I think to being different and to being
    1:41:02 Weird there’s an upside
    1:41:06 But there’s also a really really really big cost and you you pay that cost the most when you’re younger
    1:41:11 And you you have to fit into the the system and you don’t get to choose who you hang around with and stuff
    1:41:14 Um, but then as an adult as you said we all then clap for the the
    1:41:19 Unicorns the weird ones and we steal from them and we aspire to be them and we learn from them
    1:41:24 And you have in a very short amount of time that I’ve been speaking to you for like a week or something
    1:41:30 Have blown my mind open. I got to see the behind the scenes of beast games and my entire mind as I sat there on the sofa
    1:41:36 I like remember where I sat when I saw the behind the scenes just exploded and you made me um in that moment
    1:41:40 Realize how much I’d limited myself as someone that I consider themselves to be really ambitious
    1:41:42 I’d limited myself
    1:41:45 And so I wanted to say thank you because you’re not just doing that for me
    1:41:49 You’re doing that for tens of millions hundreds of millions of people all at the same time
    1:41:54 And you’re giving them the the roadmap but also a blueprint and the mentality and the belief
    1:41:56 that they too
    1:41:58 don’t have to live
    1:41:59 The life that
    1:42:02 School or so the system has told them they have in the box exactly
    1:42:07 So thank you so much honestly because we need more people like you and I’m I’m your biggest fan. Thank you
    1:42:10 I really really appreciate you. Thank you. All right, let’s see if we can break into it one more
    1:42:13 You’re so funny
    1:42:18 Some of the most successful fascinating and insightful people in the world have sat across from me at this table
    1:42:23 And at the end of every conversation I asked them to leave a question behind in the famous diary of a CEO
    1:42:29 And it’s a question designed to spark the kind of conversations that matter most the kind of conversations that can change your life
    1:42:34 We then take those questions and we put them on these cards on every single card
    1:42:38 You can see the person who left the question
    1:42:44 The question they asked and on the other side if you scan that barcode you can see who answered it next
    1:42:47 Something I know a lot of you have wanted to know and the only way to find out
    1:42:53 Is by getting yourself some conversation cards which you can play at home with friends and family at work with colleagues
    1:42:55 And also with total strangers on holiday
    1:43:00 I’ll put a link to the conversation cards in the description below and you can get yours at thediary.com
    1:43:24 [Music]
    Có lý do tại sao không ai làm video giống như tôi, vì không ai muốn sống cuộc sống mà tôi đang sống hoặc có tư duy như tôi. Họ sẽ rất đau khổ. Còn bạn, bạn có hạnh phúc không?
    Tôi sẽ rất trung thực: cho đến giờ, tôi chưa hạnh phúc hơn khổ đau. Đã bao giờ bạn nghĩ đến việc từ bỏ YouTube không?
    Ôi, vâng, tất nhiên rồi. Thật ư? Ồ, trời ơi.
    Mr. Beast! Mr. Beast! Mr. Beast! Anh ấy là YouTuber lớn nhất hành tinh và đang xây dựng các đế chế.
    Ý tôi là, có điều gì mà người đàn ông này không thể làm không? Đế chế kinh doanh của anh lớn hơn hầu hết mọi người nhận ra.
    Vâng, tôi thì mới chỉ 26 tuổi và chúng tôi có kênh YouTube lớn nhất thế giới và Beast Games.
    Sẽ lập kỷ lục điên rồ và chúng tôi đạt doanh thu chín con số từ các trò chơi này.
    Nhưng nhiều điều đó bắt nguồn từ việc tôi là một đứa trẻ rất bối rối, không vừa vặn và cảm thấy như một kẻ lập dị.
    Thêm vào đó, tôi thực sự muốn chăm sóc mẹ mình, vì khi tôi 11 tuổi, chúng tôi đã phá sản và mất tất cả. May mắn thay, mọi thứ đã ổn thỏa và điều đó là vì tôi thực sự giỏi trong việc ám ảnh về một điều gì đó
    Nhiều hơn bất kỳ ai khác trên hành tinh này, như chúng tôi đã kiếm hàng chục triệu đô la từ những trò chơi này.
    Nhưng điều quan trọng là làm cho mùa đầu tiên tốt nhất có thể và tôi thực sự thích giải quyết những vấn đề phức tạp.
    Bạn nghĩ có bao nhiêu trẻ em đang làm việc lao động trẻ em ở Tây Phi chỉ trên các trang trại cacao?
    Đó là 1.5 triệu. Và với Feastables, chúng tôi đang cố gắng đưa hơn một triệu trẻ em ra khỏi lao động trẻ em.
    Nhưng phần mỉa mai là càng giúp đỡ người khác thì tôi càng nhận được nhiều như tôi đã đọc hơn 5,000 tin nhắn bảo tôi tự tử.
    Tức là, chắc chắn có những lúc tôi đã khóc.
    Nhưng nếu sức khỏe tâm thần của tôi là ưu tiên hàng đầu, tôi sẽ không thành công như hiện tại.
    Đó là cái giá bạn phải trả.
    Nhưng khi nào thì đủ là đủ?
    Thành thật mà nói, tôi thấy điều này thật thú vị rằng khi chúng ta nhìn vào phần sau của Spotify và Apple và các kênh âm thanh của chúng ta,
    Phần lớn những người xem podcast này vẫn chưa nhấn nút theo dõi hoặc nút đăng ký.
    Dù bạn đang nghe điều này ở đâu, tôi muốn làm một thỏa thuận với bạn.
    Nếu bạn có thể làm cho tôi một ân huệ lớn và nhấn nút đăng ký,
    Tôi sẽ làm việc không biết mệt mỏi từ giờ cho đến mãi mãi để làm cho chương trình ngày càng tốt hơn.
    Tôi không thể nói cho bạn biết điều đó giúp ích cho chúng tôi nhiều như thế nào khi bạn nhấn nút đăng ký.
    Chương trình càng lớn có nghĩa là chúng tôi có thể mở rộng sản xuất,
    Mời tới tất cả các khách mời mà bạn muốn gặp và tiếp tục làm điều mà chúng tôi yêu thích.
    Nếu bạn có thể làm cho tôi ân huệ nhỏ đó và nhấn nút theo dõi,
    Dù bạn đang nghe điều này ở đâu, điều đó sẽ có ý nghĩa rất lớn với tôi.
    Đó là ân huệ duy nhất mà tôi sẽ từng xin bạn.
    Cảm ơn bạn rất nhiều vì thời gian của bạn.
    Quay trở lại với tập này.
    Jimmy, chúng ta mới chỉ gặp nhau và bạn đã là một cái ô tô Rubik đối với tôi.
    Được thôi.
    Trong nhiều cách, và tôi đã cố gắng ghép các mảnh lại với nhau để hiểu
    Sự độc đáo của bạn vì bạn thật sự độc đáo.
    Chúng tôi vừa lái xe đến đây và nghe bạn nói về cách mà bạn nhìn nhận cuộc sống và
    Nói chuyện với bạn qua điện thoại hôm qua,
    Tôi đã phỏng vấn hàng trăm và hàng trăm người và tôi chưa bao giờ gặp ai có
    Quan điểm về cuộc sống giống như bạn. Bạn thật sự độc đáo.
    Tôi cần hiểu điều gì về những năm đầu đời của bạn để hiểu bạn là ai?
    Ôi trời, um, vâng, những năm đầu đời của tôi,
    Tôi chỉ là một người cứng đầu. Tôi không bao giờ từ bỏ.
    Ý tôi là, không có thế giới nào mà tôi có thể từ bỏ.
    Tôi chỉ… Ý là nếu chúng ta chỉ nhảy thẳng vào vấn đề,
    Đó là một cách tuyệt vời, không có giới thiệu hay gì cả, chỉ là bùm.
    Đây là cách bạn thu hút mọi người. Um, khi tôi 11 tuổi, tôi đã nói tôi sẽ trở thành một YouTuber.
    Tôi sẽ không ngừng cho đến khi chết và tôi đã nói thật và kể cả khi không ai xem video của tôi đến tận hôm nay,
    Tôi vẫn sẽ tiếp tục. Um, và vì vậy mọi người ghét điều đó.
    Nhưng tôi chỉ là người cạnh tranh nhất và cứng đầu nhất mà bạn từng gặp và tôi chưa bao giờ từ bỏ.
    Và điều đó đến từ đâu?
    Tôi không biết, thật lòng mà nói, tôi cảm thấy như điều đó chỉ nằm trong DNA của tôi, trong máu của tôi.
    Mẹ tôi không thích điều đó khi tôi lớn lên. Chúng tôi luôn cãi nhau và như bạn biết,
    Bà có điều này mà khi Jimmy đã quyết tâm làm điều gì,
    Anh không bao giờ ngừng lại và điều đó luôn khiến bà phát điên, vì khi đó là YouTube
    Và bà muốn tôi học hoặc những điều như vậy.
    Nhưng tôi thật sự không biết, điều đó luôn là con người của tôi.
    Và tôi nghĩ rất nhiều người có những xu hướng kỳ lạ này và họ có xu hướng như cố gắng
    Học lại và giống như tôi đã trải qua những giai đoạn trong cuộc sống mà tôi đã tự hỏi liệu mình có quá cực đoan không.
    Như là mọi người rất bị đe dọa bởi tôi vì tôi là người rất ám ảnh với công việc
    Và tôi hoàn toàn dấn thân và như liệu điều này có không lành mạnh không?
    Có phải tôi nên cố gắng trở thành một con người bình thường hơn, đặc biệt khi tôi còn là một thiếu niên, điều đó dễ dàng hơn rất nhiều.
    Thật buồn cười khi khi bạn kiếm được rất nhiều tiền. Nó gần giống như điều mà ai cũng ngưỡng mộ.
    Nó thật đáng kính.
    Nó giống như bạn biết đấy, đó là những phẩm chất mà chúng tôi muốn, nhưng khi bạn không thành công,
    Bạn biết bạn là một kẻ điên khi bạn có tất cả những phẩm chất này, và vì vậy hồi đó thỉnh thoảng tôi cũng có suy nghĩ rằng,
    Rằng có nên cố gắng trở nên bình thường hơn không? Nhưng tôi không bao giờ có thể làm được, mỗi lần tôi cố gắng thì…
    Tôi đã đề cập đến điều này trước đây, nhưng một trong những điều mà tôi nhớ rõ, điều mà thật sự ám ảnh tôi là một lần,
    Một học sinh trung học đã nói với tôi khi tôi còn ở trung học cơ sở rằng: “Cậu chỉ nói về Youtube thôi,
    Cậu có biết làm gì khác không, cậu thực sự là một kẻ lập dị.” Và tôi đã cố gắng xem South Park,
    Bạn biết đấy, vì đó là những gì nhiều người trong trường của tôi xem để hòa nhập, nhưng tôi chỉ không thể, tôi cảm thấy
    Đó là một khoảng thời gian lãng phí.
    Tôi không thích, tôi có thể đang làm việc ngay bây giờ.
    Tôi đã cố gắng làm tất cả những điều này để hòa nhập và cuối cùng tôi chỉ ngừng nói chuyện vì tôi không liên quan đến ai cả, và
    Mọi người thường gọi tôi là câm, một trong những giáo viên của tôi thực sự đã hỏi như
    Liệu tôi có phải là câm không, vì tôi ít nói đến mức mà không ai trong trường học
    Tôi học có tinh thần khởi nghiệp hoặc muốn xây dựng doanh nghiệp, và tôi chỉ không muốn làm gì khác cả.
    Cuối cùng, tôi đã bắt đầu thành công, tìm được những người đồng điên khác và giờ thì cuộc sống thật tuyệt vời.
    Nhưng bạn biết đấy, tôi thích kể câu chuyện này khi tham gia podcast vì nếu bạn có một khán giả trẻ hơn đang ở trong vị trí đó,
    Bạn không phải là vấn đề. Môi trường của bạn mới là vấn đề, và bạn chỉ cần đặt mình vào một môi trường tốt hơn.
    Còn về bố mẹ của bạn thì sao, mẹ và bố, bạn thường nói nhiều về mẹ? Vâng, um,
    Không, tôi không.
    Tôi không lấy điều đó từ họ. Họ đã có ảnh hưởng gì đến bạn?
    Um, thực ra, tôi không nói nhiều về bố mình. Đó là một câu chuyện dài. Tôi không cần phải đi sâu vào,
    Nhưng mẹ tôi thật sự,
    Mối quan hệ của chúng tôi hiện tại rất tuyệt vời.
    Nhưng trong thời gian phát triển, nó khá khó khăn vì vào năm 2008 họ bị nợ quá nhiều,
    Vì vậy chúng tôi thực sự đã phá sản và họ đã, bạn biết đấy, có những tài sản mà họ đã dùng để mua những tài sản khác
    Và khi mọi thứ sụp đổ, họ đã mất cơ bản mọi thứ, và mẹ tôi đã làm hai công việc
    Bạn biết đấy, chỉ đủ sống qua ngày, và tôi thì tôi không thấy mẹ mình nhiều vì khi tôi trở về nhà từ trường,
    Cô ấy đang làm công việc thứ hai của mình.
    Nó thật sự rất khó khăn vì bà là người mẹ đơn thân nuôi chúng tôi. Bà làm việc suốt thời gian, bạn biết không, um,
    Tôi không nói về nhiều điều này, bạn biết đấy, tôi bị bệnh Crohn, nên tôi đã rất ốm khi lớn lên.
    Em trai tôi cũng gặp vấn đề tương tự. Và bạn biết đấy,
    Chúng tôi không phải là những đứa trẻ khỏe mạnh nhất trong tuổi thiếu niên của mình.
    Bà chỉ cố gắng sống qua ngày và chăm sóc chúng tôi và rồi, bạn biết đấy,
    Bà trở về nhà và bà chỉ có một đứa trẻ phiền phức và kiểu như,
    Tôi muốn trở thành một YouTuber và đôi khi bà cầu xin tôi,
    Bà thực sự đã khóc và cầu xin tôi làm bài tập về nhà và tôi thì
    Tôi không cố ý nói theo cách xấu xa, nhưng tôi thậm chí có lần
    Tôi đã nói với bà rằng nếu bà muốn tôi làm bài tập về nhà nhiều như vậy,
    Tại sao bà không làm nó cho tôi, bạn biết không, đó là những gì tôi đã nói với mẹ mình.
    Tôi đang làm gì vậy? Tôi không biết, tôi chỉ cảm thấy không quan tâm.
    Như tôi chỉ muốn thành công. Tôi muốn xây dựng doanh nghiệp, và vì vậy thật may mắn, mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp.
    Vì vậy bây giờ tôi đã chiều chuộng bà. Bà tuyệt vời. Bà có ngôi nhà thứ hai, bất cứ thứ gì
    Bà cần đều có, và vì vậy điều đầu tiên tôi làm là
    Bạn biết đấy, bắt đầu trả tiền cho mẹ, chăm sóc bà khi tôi bắt đầu kiếm tiền vì bà đã hy sinh mọi thứ
    Để giúp tôi đến được nơi tôi đang đứng và tôi sẽ không ở đây nếu không có bà.
    Nhưng lúc đó, chúng tôi như thể đã nói những ngôn ngữ khác nhau khi tôi còn nhỏ, bạn biết không,
    Bà không muốn tôi kết thúc như họ, bạn biết đấy và bạn biết đấy, không có nhiều tiền
    Và con đường tôi đang đi xuống chỉ đơn giản là như, ôi,
    Tôi sẽ trở thành một kẻ nghiện ma túy vô gia cư và cái đầu của bà không thể hiểu được thế giới
    Tôi thấy và cái đầu của tôi không thể hiểu được thế giới bà thấy, và đó là một sự ma sát liên tục.
    Ai đã chăm sóc bạn thì nếu bà ấy bận rộn làm việc và bạn ở nhà và bố bạn không có ở đó,
    Ai chăm sóc bạn?
    Tôi chỉ có tôi và em trai tôi ở đó. Tôi chỉ đang làm video.
    Bạn làm video. Vâng, bạn bắt đầu làm video từ khi nào? Tôi bắt đầu từ 11 tuổi. 11. Vâng, bây giờ tôi 26 tuổi.
    Tôi không thể nhớ
    cuộc sống trước Youtube, như những
    kỷ niệm đầu tiên của tôi cơ bản là khi tôi bắt đầu làm video. Bạn đã nói trước đó um, bạn không nói nhiều về bố mình. Vâng,
    Bạn không cần phải nói, nhưng tại sao bạn không nói về bố của bạn nhiều?
    Vâng. Đừng lo lắng về điều đó. Tôi biết mẹ bạn đã nói về ông trước đây. Vâng, và đó là một mối quan hệ có phần sóng gió.
    Đúng vậy, chính xác. Họ không có mối quan hệ tốt đẹp nhất. Ý tôi là, đó là một chủ đề cho một ngày khác. Thành thật mà nói,
    Nó có vẻ như một cách mở đầu chua chát. Nhưng vâng,
    Mẹ tôi thì tuyệt vời. Tôi yêu mẹ tôi.
    Bà đã từng khóc khi cầu xin bạn làm bài tập về nhà
    Nhiều điều mà bà sẽ khóc vì tôi không tiết kiệm tiền khi chúng tôi bắt đầu kiếm tiền.
    Bà đã nghĩ rằng điều đó quá rủi ro và ý tôi là điều là,
    Những gì bà nói đều không vô lý đúng không, nhìn lại điều đó. Bà hoàn toàn hợp lý trong những gì bà đang làm.
    Tôi chỉ là một kẻ điên loạn và quá cuồng tín với việc xây dựng doanh nghiệp và quá toàn tâm toàn ý.
    Như thật đáng yêu, một lần bà ấy như khi chúng tôi có, tôi không nhớ, như tháng nào đó chúng tôi kiếm được khoảng một trăm ngàn
    Và tôi nghĩ, được rồi, hoàn hảo, bây giờ
    Tôi có thể chi một trăm ngàn vào tháng tới cho các video và bà thì đã lấy khoảng năm ngàn trong số đó và gửi vào
    Tài khoản ngân hàng của tôi mà không nói cho tôi biết nhưng trong trường hợp bạn biết đấy, tôi có thể phải đối diện với tình trạng nợ nần hoặc phá sản như họ đã làm và um, tôi đã phát hiện ra điều đó
    Và uh, bà ấy nói, xin đừng lấy số tiền này. Chỉ cần để tôi dành dụm một chút và ngừng chi tiêu mọi thứ cho video
    Và tôi đã nói không, điều này thật hoàn hảo bây giờ.
    Tôi có thể tiêu tốn nhiều như thế này thật tuyệt. Cảm ơn mẹ và giống như nhưng đối với tôi, tôi không thực sự cảm thấy rủi ro, như nếu có điều gì thì những rủi ro lại khiến tôi hứng thú và tôi có ngưỡng khá cao cho việc đó.
    Ừm, vì vậy, chúng tôi đã không thực sự giao tiếp bằng cùng một ngôn ngữ. Nhưng tôi không nhớ mình đã bao nhiêu tuổi, nhưng cuối cùng thì sau khi tôi đã chấp nhận đủ rủi ro và tìm ra điều đó, mẹ tôi đã nói với tôi rằng, bạn biết không? Tôi sẽ tin tưởng bạn, tôi có niềm tin và mọi thứ đã trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều từ thời điểm đó khi mẹ tôi ngừng thức suốt đêm lo lắng về tôi và những thời tiết như thể tôi đang đưa ra quyết định đúng đắn khi bà chỉ nói: “Jimmy, tôi tin bạn. Tôi biết bạn đã nghĩ về điều này cả ngày. Tôi sẽ chỉ đi theo sự dẫn dắt của bạn.” Và mối quan hệ của chúng tôi đã
    Bạn biết đấy, trở nên hoàn hảo từ đó. Nếu tôi hỏi một Jimmy 10 tuổi, bạn đang làm gì? Cậu ấy sẽ nói gì? Ừm, 10 tuổi tôi không biết, nhưng nếu bạn hỏi tôi lúc khoảng 12 hoặc 13, có thể tôi sẽ như là: “Chết tiệt, không ai xem video của tôi cả. Tôi chỉ thật sự muốn trở thành một youtuber. Tôi
    Ừm, tôi phải làm điều này thành công. Tại sao bạn thật sự muốn trở thành một youtuber? Bởi vì trẻ con thường nói điều đó, nhưng mức độ mà bạn đã nói và sự tập trung mà bạn có vào mục tiêu cụ thể đó của mình vì có nhiều điều mà bạn có thể tập trung vào, bạn có thể trở thành một game thủ hay gì đó, nhưng youtube là một điều thực sự thú vị vì bạn ở trên camera. Mọi người đang xem nó. Có một chỉ số quyết định mức độ thành công của bạn.
    Có điều gì trong phần camera đó có giúp giải quyết cảm giác cô đơn mà bạn dường như có vào thời điểm đó không? Không, tôi nghĩ đây là một cộng đồng. Vâng, tôi nghĩ nó liên quan nhiều đến việc tôi phát hiện rằng khi tôi còn nhỏ, có thể khoảng 11 tuổi, có những youtuber đang kiếm hàng trăm nghìn đô la mỗi năm. Và tôi chỉ như là: “Ồ, đó là tiền.” Vâng, tất nhiên, bởi vì hồi đó chúng tôi không có tiền và tôi thực sự muốn chăm sóc mẹ mình và gia đình nói chung.
    Vì vậy, nó giống như mọi thứ. Nó giống như: “Đây là điều tôi yêu thích làm.” Tôi chưa bao giờ có nhiều niềm vui khi làm điều gì đó hơn là khi làm điều này, cộng với việc tôi có thể thấy một con đường nơi tôi thực sự có thể nghỉ hưu cho mẹ, chăm sóc bà, trả lại cho bà biết bao đêm bà đã làm việc chăm chỉ để chúng tôi có thể sống thoải mái và những điều như vậy. Điều làm tôi khó chịu là khi mọi người cố gắng đặt động lực của ai đó vào một cái thùng nhỏ. Chúng ta là những sinh vật rất phức tạp và như bạn biết đấy, bạn có một cô bạn gái.
    Tôi sẽ không bao giờ nói: “Ôi, bạn chỉ thích cô ấy vì cô ấy xinh đẹp.” Nhưng bạn thích cô ấy vì cô ấy xinh đẹp, nhưng có lẽ bạn cũng thích cô ấy vì cô ấy thông minh. Bạn có lẽ cũng thích cô ấy vì cô ấy vui vẻ khi ở bên cạnh, cô ấy thích những chương trình tương tự, bla bla. Nếu chúng ta ngồi đây 10 giờ, bạn có thể đưa cho tôi hàng ngàn lý do tại sao bạn thích bạn gái của bạn.
    Vì vậy, thật khó chịu khi mọi người cố gắng đặt lý do tại sao bạn thích làm một công việc nhất định hoặc xây dựng một doanh nghiệp nhất định vào một cái thùng. “Ôi, bạn chỉ làm điều đó vì tiền.” Thế nếu tôi làm điều đó vì tôi thích tiền và tôi thích nó và đó là một cách để thực hiện điều này và đó là một cách để giao tiếp với mọi người và cộng đồng và những điều khác, bạn biết đấy.
    Tôi nghĩ đó là một sai lầm phổ biến mà chúng ta cố gắng làm. Nó không đơn giản như vậy. Tôi nghĩ nhiều người không thể hiểu rằng ai đó lại tập trung vào một điều gì đó với mức độ cam kết và sự cam kết bền vững như bạn đã thể hiện.
    Và tôi không biết sao. Tôi đồng ý vì thật lạ lùng như thế nào mà tôi có một sự ám ảnh cực đoan đến mức mà tôi chỉ nghĩ về một điều giống như với tôi, dễ hơn nhiều để nghĩ về cái gì đó 16 giờ đồng hồ mỗi ngày trong vòng bảy ngày liên tiếp hơn là phải thường xuyên chuyển đổi tâm trạng. Tôi thực sự giỏi việc chỉ ám ảnh về một điều hơn bất kỳ ai khác trên hành tinh. Nếu tôi phải nói siêu năng lực của tôi là gì, thì đó là tôi có thể ám ảnh mãi mãi về một điều gì đó và tôi có thể chỉ có những suy nghĩ giống nhau lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại.
    Thật kỳ lạ. Như là, nó không giống như là công việc đối với tôi khi tôi làm youtube trong suốt 10 năm hay gì đó, nơi không ai thực sự xem nó, và giống như một phần con người tôi. Phải là một sự ám ảnh sâu sắc vì bạn đã làm điều đó khi không ai thực sự xem hoặc chú ý, hoặc thực sự khi nền tảng đã. Có một ngày mà tôi đã
    19 hoặc 20 tuổi, tôi tỉnh dậy, tham gia một cuộc gọi skype với bạn bè và nơi chúng tôi như là phân tích ngược lại, bạn biết đấy, tại sao những video nhất định lại thành công hay whatever. Và tôi nhớ cuộc gọi đó kéo dài hơn 18 giờ và sau đó tôi đã gác máy đi ngủ. Dậy lại hôm sau và ngay lập tức tham gia lại cuộc gọi và quay lại, đó là mức độ giờ mà chúng tôi đã đầu tư. Tôi không biết gì ngoài việc chỉ cố gắng làm cho nó xảy ra. Có điều gì khác mà bạn thể hiện mức độ ám ảnh như vậy không?
    Vào độ tuổi đó, không, từ 11 đến, ừm, 11 đến 15, đó là sự kết hợp giữa youtube và bóng chày. Nhưng khi tôi bước sang tuổi 15, tôi mắc bệnh Crohn và tôi từ 190 pound giảm xuống còn 139. Tôi mất hết cơ bắp của mình và vì vậy tôi quyết định, “Được rồi. Tôi sẽ không chơi bóng chày ở đại học nữa.” Thế là tôi quyết định: “Chết tiệt. Tất cả vào youtube.” Và, ừm, và sau đó cho đến thực sự là các lễ hội.
    Về cơ bản, đó chỉ là youtube so với bất cứ điều gì khác. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tìm thấy tình yêu kiểu này cho việc xây dựng. Tôi đã nghĩ rằng nó chỉ liên quan đến việc làm video, nhưng trong hai hay ba năm qua, tôi đã nhận ra rằng tôi thật sự thích khởi nghiệp. Tôi đã yêu thích việc trở nên cuồng nhiệt với các lễ hội và những thứ khác nữa, điều này thật kỳ lạ. Khi tôi bắt đầu mở một công ty sô cô la, đó chỉ là một việc phụ. Nhưng càng làm việc nhiều hơn, tôi càng cảm nhận được nhiều cảm xúc tương tự mà tôi có khi làm video, chỉ là theo những cách khác nhau. Bây giờ, tôi biết quá nhiều về ngành công nghiệp sô cô la, điều này thật điên rồ. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ dành hàng ngàn giờ để xây dựng các lễ hội. Nói chung, tôi thật sự yêu thích việc giải quyết những vấn đề phức tạp và khó khăn một cách liên tục. Tôi nghĩ đó là điều giúp tôi dậy khỏi giường, và càng những vấn đề khó khăn càng thú vị.
    Tôi muốn nói về điều đó và cả các lễ hội, nhưng bạn đã đề cập đến bệnh Crohn. Có rất nhiều người không biết đó là gì và tác động của nó lên cuộc sống của một người. Bạn có biết về nó không? Tôi biết, vì tôi đã có một thành viên trong nhóm mắc bệnh đó, vì vậy để hỗ trợ họ vào những lúc cụ thể khi họ phải rời đi, tôi đã nhận thức được nhiều hơn về nghĩa của nó và cách nó ảnh hưởng đến bạn. Bạn có thể cho tôi biết quan điểm của bạn về điều đó không? Vâng, bệnh Crohn là khi hệ miễn dịch của bạn tấn công chính nó. Khi tôi 15 tuổi, tôi bắt đầu phải đi vệ sinh từ tám đến mười lần một ngày, không tiêu hóa được thực phẩm vì hệ tiêu hóa của tôi thực sự đang tự tấn công. Điều này rất kỳ lạ, hệ miễn dịch và ruột của bạn nghĩ rằng ruột của bạn là một kẻ xâm lược nước ngoài nên nó bắt đầu tấn công chính mình. Nếu bạn chỉ đi vệ sinh mười lần một ngày mà không tiêu hóa thức ăn, đó là lý do tại sao bạn giảm cân nhanh chóng và cảm thấy đau đớn vô cùng vì ruột bị viêm rất nặng. Cảm giác như có ai đó liên tục đâm bạn ở bụng bằng một con dao khi nó thật sự tồi tệ, đó là điều tôi đã trải qua, do đó tôi đã giảm 50 pound, điều này thật điên rồ vì tôi đã khá gầy. Chúng tôi đã thử nhiều loại thuốc khác nhau và cuối cùng tôi dùng một loại thuốc khá mạnh gọi là Remicade, mà cơ bản là bạn tiêu diệt hệ miễn dịch của mình, đó là lý do giọng nói của tôi có vẻ hơi khác bây giờ vì tôi vừa bị cúm. Tôi đã bị COVID sáu lần, bị zona, tôi thường xuyên bị ốm vì để hệ tiêu hóa của tôi ngừng tấn công chính nó, chúng tôi thực sự phải làm cho hệ miễn dịch của tôi ngừng hoạt động. Vì vậy, tôi có một hệ miễn dịch rất yếu. Tôi rất thường xuyên ốm, như có những nốt phát ban ngẫu nhiên và những thứ như vậy. Thật sự rất khắc nghiệt, phải nói là vậy. Rồi đôi khi nó bùng phát một cách ngẫu nhiên và khiến tôi rất mệt mỏi, như là tôi sống cuộc sống ở chế độ khó, phải nói thật. Nếu ai đó, nếu bạn thức dậy và có năng lượng, bạn đã hơn tôi rất nhiều rồi. Tôi biết, điều đó làm mọi thứ khó khăn hơn rất nhiều.
    Và bạn vẫn thức dậy với một số ngày mà bạn không có năng lượng, dĩ nhiên, điều đó thật khó tin với ai đó cực kỳ sản xuất như bạn. Vâng, bạn thật sự phải yêu những gì bạn làm. Tôi có nghĩa là và cố gắng vượt qua nó. Thật sự khá khắc nghiệt vì sau đó bạn tích lũy điều đó với việc luôn bị ốm. Tôi chỉ vừa dành bốn ngày trong bệnh viện ở Nam Phi vì tôi bị cúm và nó khiến tôi mất nhiều thời gian hơn để hồi phục từ những thứ nhất định. Thật khắc nghiệt, và đó là lý do nếu tôi không làm việc nhiều như vậy, tôi sẽ dành nhiều thời gian hơn để nghiên cứu về bệnh Crohn, vì chắc chắn có một cách tốt hơn để ngăn chặn nó hơn là chỉ đơn giản là phá hủy hệ miễn dịch của mình. Tôi hy vọng là tôi không làm điều đó cho đến khi 30 hoặc 40 tuổi. Vì vậy, tôi xem đó như một băng dán, nhưng tôi đã gặp những bác sĩ hàng đầu về Crohn trên thế giới, và cho đến nay họ nói, đây chỉ là câu trả lời và bạn thật sự may mắn vì ruột của bạn không tấn công chính bạn. Nhưng tôi không biết. Tôi cảm thấy thuốc cho người mắc bệnh Crohn không hợp lý và phải có một cách tốt hơn để điều trị nó. Ý tôi là giải pháp cuối cùng là họ chỉ cần mở tôi ra và cắt bỏ một phần lớn của hệ tiêu hóa của tôi, và đó là điều dễ dàng, nhưng bạn biết đấy, tôi đã quan sát thấy ở thành viên trong nhóm mà tôi có mắc bệnh Crohn thì cũng có một chút như là một chiếc tàu lượn tinh thần nữa, vì có một sự không thể đoán trước nào đó trong đó. Chính xác, điều này làm cuộc sống thậm chí còn tồi tệ hơn khi bạn đang quay phim, vì bạn có một bộ phim hàng triệu đô và 200 người đang chờ đợi bạn, và đôi khi bạn không biết liệu bạn có bị bùng phát hay không, nhưng bạn cũng chỉ cần nói “kệ nó” và uống một ít caffeine và dồn sức vào. Tôi đã được chẩn đoán là mắc ADHD. Bạn không phải à? Vâng, tôi đã được chẩn đoán mắc ADHD và điều đó khiến tôi suy nghĩ rất nhiều về bản thân và cách tôi là. Tôi không phải là kiểu người để thể hiện nhãn mác hoặc nghĩ rằng nó thực sự có ý nghĩa nhiều. Tôi chỉ là chính tôi. Bạn có… bạn có phải là người đa dạng thần kinh theo một cách nào đó không? Ừ, tôi đã được nói là như vậy, vâng, tôi có ADHD. Tôi không ngạc nhiên, vì tôi chỉ ngồi và ám ảnh về những thứ liên tục, nhưng tôi nghĩ, tôi hài lòng với việc não bộ của tôi hoạt động như thế nào. Tôi không thực sự muốn thay đổi nó. Như tôi đã nói, tôi nghĩ một trong những siêu năng lực lớn nhất của tôi là sự ám ảnh của tôi, và tôi nghĩ một số người sẽ coi đó là một điểm yếu. Nhưng nếu bạn chỉ nghĩ về việc giải quyết vấn đề gấp ba lần so với những người khác, bạn chắc chắn sẽ tìm ra những giải pháp khác nhau. Đó là một trong những điều bạn đã đề cập trước đó, bạn thích giải quyết những vấn đề khó liên tục khi bạn nghĩ lại về 10 năm qua trong cuộc sống của mình và về thành công mà bạn đã có trong việc giải quyết một số vấn đề khó này nếu bạn phải chia nhỏ nó thành một số thành phần thú vị mà bạn đã học được, một trong số đó là sự ám ảnh mà bạn đã nói.
    Sure! Here’s the translation of your text into Vietnamese:
    Ừ, còn những người khác thì sao?
    Ý tôi là
    Tất cả đều là những điều thông thường như bạn rõ ràng là lấy cảm hứng từ những người mà bạn tiếp xúc và
    Hmm, may mắn thay tôi đã tìm được những người phù hợp trong những năm teen muộn của mình vì tôi nhận được năng lượng từ những người xung quanh tôi.
    Có lẽ xung quanh tôi. Thật rõ ràng, tôi bắt đầu nói như họ. Tôi trở nên quan tâm đến những điều mà họ quan tâm.
    Ý tôi là, tất cả đều là những điều hiển nhiên. Chắc chắn bạn đã nghe hàng tỷ lần rồi. Nhưng
    Bạn biết đấy, tôi luôn phải bảo vệ những người tôi quen biết vì bất cứ điều gì họ nói là điều tôi bắt đầu nghĩ đến
    và đó là điều mà tôi bắt đầu ám ảnh về.
    Bạn biết đấy, một trong những điều tốt nhất xảy ra với các lễ hội là tôi đã liên hệ với tất cả các công ty sô cô la đang phát triển nhanh nhất
    Tất cả các doanh nghiệp đồ ăn vặt đang phát triển nhanh nhất và mọi thứ và tôi đã kết bạn với nhiều người sáng lập.
    Và bạn biết đấy, điều đó có lẽ đã mất của tôi tám chín năm để giải quyết.
    Bạn biết đấy, sau 18 tháng
    Tôi đã có thể trở thành một trong mười người hàng đầu thế giới về việc điều hành một công ty sô cô la và hiểu nó một cách sâu sắc,
    Chỉ vì đó là những mã cheat. Um, còn về chi tiết?
    Lo lắng về những điều nhỏ nhặt
    Một trong những điều tôi thấy là tôi đã đọc cuốn cẩm nang fist này
    Đã sống trên internet và một trong những điều tôi thấy xuyên suốt là sự ám ảnh thực sự với
    Những phần trăm một. Ừ, đó là những thứ khác. Bạn cảm thấy thế nào về điều này? Và tất cả mọi thứ ấy
    Tôi đã viết điều đó với một số nhân viên của tôi khi tôi có lẽ
    22 tuổi, vì vậy có một số điều mà tôi nhận thấy khi đọc lại khiến tôi cảm thấy, ôi, thật ngốc nghếch
    Nhưng về phần lớn vẫn đứng vững trước thử thách của thời gian. Um, tôi thực sự nghĩ rằng điều này rất hữu ích.
    Bạn biết không, thật buồn cười khi nhiều
    CEO thực sự đã nói với tôi rằng họ buộc nhân viên của họ đọc điều này.
    Nó đã lan truyền trong tất cả các kênh slack của chúng tôi. Chúng tôi đều đã đọc nó. Thật hài hước vì tôi cảm thấy, ôi,
    Tôi nên làm một phiên bản cập nhật của nó. Để mọi người đều có thể xem. Nhưng vâng, vấn đề là phần cốt lõi của nó như là
    Sự sở hữu cực đoan và đừng biện bạch và bạn biết đấy, um, mọi người luôn
    Ừ, có nghĩa là, ôi, tôi đang cảm nhận được nhiều cảm giác deja vu từ khi tôi viết điều đó.
    Đó là một thời điểm khác ở thời điểm đó vì tôi thực sự không biết mình đang làm gì khi tôi 21 22 tuổi.
    Và tôi chỉ nhận ra rằng tôi đã liên tục dạy cùng một điều cho mọi người lặp đi lặp lại.
    Và nó luôn rất giống như là sở hữu cực đoan, chịu trách nhiệm như là
    Chắc chắn, tôi đoán điều đó vượt khỏi tầm kiểm soát của bạn.
    Nhưng nó có thể trong tầm kiểm soát của bạn nếu bạn chỉ suy nghĩ kỹ hơn nếu bạn thực sự quan tâm.
    Và đó là điều tôi đã cố gắng truyền đạt trong đó.
    Và điều khác mà tôi thấy trong điều này nhưng cũng trong tất cả các công việc của bạn là ý tưởng này, điều mà tôi đã học được từ bạn
    Chỉ từ việc nói chuyện với bạn qua điện thoại hôm qua rằng không có gì là không thể. Ừ, chính xác là xem
    Các trò chơi Beast trong vài tuần qua, nhưng cũng nói chuyện với một số thành viên trong đội của bạn
    Rõ ràng có một mối liên kết với mọi thứ bạn làm giống như tham vọng cực đoan mà tôi thấy
    Và không có vẻ như tham vọng cực đoan đối với bạn cũng giống như nó dường như là tham vọng cực đoan đối với tôi.
    Ừ, có nghĩa là
    Ý là, vật lý có cho phép điều đó không? Vậy thì có, nó có thể. Chỉ là chúng ta có muốn dành thời gian cho nó không?
    Tôi cảm thấy như mọi người làm phức tạp hóa rất nhiều thứ. Umm
    Và đó có phải là điều mà bạn đã rèn luyện theo thời gian hay bạn đã luôn nghĩ vậy? Tôi nghĩ rằng tôi đã chỉ
    Ừ, đó là một câu hỏi hay. Tôi không biết tại sao nhưng khi mọi người nói với tôi rằng tôi không thể làm điều gì đó
    Tôi không biết điều này bắt nguồn từ đâu
    Nó khiến tôi chỉ muốn làm điều đó nhiều hơn, thật lòng mà nói, nếu bạn nói với tôi rằng tôi không nên làm điều gì đó
    Điều đó ổn
    Nhưng nếu bạn nói với tôi rằng tôi không thể thì tất cả mọi thứ trong cơ thể tôi chỉ muốn nói cút đi, tôi rõ ràng có thể
    Tôi chỉ không biết liệu tôi có nên nhưng tôi có thể và rồi tôi tôi không biết
    Nó giống như điều này: để trở nên nổi tiếng, bạn phải làm điều gì đó chưa từng được thực hiện trước đây.
    Tôi đã kể câu chuyện này trước đây như là, bạn biết đấy, nếu bạn đang lái xe xuống đường và bạn thấy một con bò
    Ai quan tâm? Đó là một con bò.
    Nhưng nếu bạn đang lái xe xuống đường và bạn thấy một con bò màu tím
    Bạn sẽ như thế này: bạn chưa bao giờ thấy điều đó trước đây và đó là một điều bạn không mong đợi.
    Bạn sẽ đi chơi shit và bạn sẽ kể cho bạn bè của bạn về điều đó
    Bạn sẽ nhớ điều đó, bạn có thể thậm chí sẽ nghĩ về nó ngẫu nhiên một lần mỗi vài năm
    Tại sao mẹ nó lại có một con bò màu tím và nó giống như
    Nó cũng giống như vậy, chỉ có điều một cái thì màu tím một chút và bạn có thể áp dụng cùng một điều đó như
    Ẩn dụ cho các ý tưởng như khi bạn đang cuộn qua mạng xã hội để tìm một video để xem
    Có những điều bạn biết đã được thực hiện trước đây bạn đã thấy
    Nó biết đấy, đại khái là tương tự với những thứ trước đó bạn chỉ sẽ cuộn qua nó
    Bạn sẽ không bao giờ nghĩ về nó nữa
    Giống như bạn sẽ không bao giờ nghĩ về một con bò trên lề đường nữa
    Và sau đó có những ý tưởng như ý tưởng con bò màu tím
    Điều mà tôi cố gắng làm, đó là những thứ khiến bạn phải suy nghĩ.
    What the fuck?
    Tôi chưa bao giờ thấy điều đó! Tôi phải nhấn vào cái này không thì tôi sẽ không thể ngủ được tối nay, vì như
    Tại sao video này lại như thế?
    Không thể nào họ đã làm điều này, đúng không?
    Nhưng những thứ đó thường rất khó, và để có được hiệu ứng con bò tím ấy
    Chúng chưa từng được thực hiện trước đây, và nếu có điều gì đó chưa từng được làm trước đây thì thường có lý do, vì nó thực sự rất khó
    Vì vậy, bạn chỉ cần tự rèn luyện để không ghét những vấn đề phức tạp, khó khăn, nguyên bản
    Và thực sự chạy về phía chúng, vì đó là những thứ mà bạn biết
    có xu hướng tạo ra hiệu ứng con bò tím, nơi mọi người phải xem nó. Nếu con tàu của bạn rất phát triển
    Thì dễ dàng hơn nhiều để có 50 triệu lượt xem trên một video hơn là có một triệu lượt xem trên 50 video, đúng không?
    Vì vậy, và vì nó giống như kiểu gia tăng theo cấp số nhân và nó giống như, bạn biết đấy
    Nó thực sự như kiểu ăn cả, chỉ có bạn ở trong các video hàng đầu, vì vậy bạn thực sự phải lean vào hiệu ứng con bò tím nếu điều đó có nghĩa.
    Có nghĩa là hoàn hảo.
    Nếu bạn nếu bạn muốn tinh lọc thì nói rằng chúng ta đang nghĩ ra một cái mới
    Cách để thành công trong cẩm nang sản xuất của ông B giờ đây
    Những điều gì sẽ là năm điều hàng đầu nếu tôi xin việc với bạn?
    Năm đặc điểm nào tôi cần chứng minh để thành công?
    Bạn phải rất dễ tiếp thu, vì bất cứ điều gì tôi dạy bạn hôm nay sẽ thay đổi
    Bạn biết đấy, một hoặc hai năm sau sẽ luôn học hỏi, luôn cải thiện, dễ tiếp thu.
    Một điều lớn đối với tôi là bạn phải thấy giá trị trong việc làm việc ở đây, như bạn thực sự, tôi chỉ không, đây không phải là một công việc
    Đây là một sự nghiệp, nếu bạn không, bạn biết đấy, thực tế thấy một thế giới nơi bạn làm việc cho tôi trong 10 năm nữa
    Thì, ừ, thật khó cho tôi để đầu tư vào bạn ở mức độ mà tôi muốn, như tôi không
    Tôi không thích đào tạo ai đó trong sáu tháng
    Họ làm việc ở đây một năm
    Và rồi tôi mất họ, điều tôi thích là tôi đào tạo ai đó trong một năm
    Và sau đó tôi nhận được chín năm lợi nhuận ở phía sau, nơi họ làm tốt công việc của mình
    Và tôi luôn trả nhiều hơn cho họ vì họ trở nên có giá trị hơn theo thời gian
    Như đó là kỳ quan thứ tám của thế giới trong việc đầu tư mạnh mẽ vào một nhân viên và sau đó họ ở lại trong một thập kỷ
    Bạn biết ý tôi không?
    Giống như có một số người giỏi nhất của tôi mà tôi đã dành ba hoặc bốn năm ở tiền tuyến để đào tạo và làm việc với họ
    Bạn biết đấy, họ giống như Tyler, người viết nhiều video của tôi và đạo diễn chúng
    Tôi, bạn biết đấy, có thể nói chuyện với anh ấy năm hoặc sáu tiếng một ngày mỗi ngày trong bốn
    Ừm, khoảng bốn năm và bây giờ vì tôi không thể dành
    Anh ấy dành 100% thời gian của mình để viết các video, đạo diễn video, cuồng nhiệt về điều đó
    Trong khi tôi lý thuyết có thể chỉ dành năm phần trăm thời gian của mình
    Vì vậy, anh ấy sẽ tự nhiên hơn cả đè bẹp tôi trên đó vì anh ấy có thể dành nhiều thời gian hơn cho nó
    Và như vậy, bạn biết đấy, tôi hoàn toàn tin tưởng vào anh ấy
    Nhưng những lợi nhuận mà tôi có được từ anh ấy sau tất cả những năm tháng đổ hết thời gian và công sức vào anh ấy
    Và bây giờ anh ấy biết chính xác cách tôi nghĩ, những gì tôi coi trọng mà tôi thậm chí không phải giao tiếp với anh ấy
    Đôi khi tôi có thể chỉ xuất hiện để quay phim và như thể tôi chỉ tin rằng mọi thứ sẽ tốt
    Bạn biết đấy, và tôi có một đống người trên tất cả các doanh nghiệp của tôi như vậy
    Điều đó thật tuyệt
    Và nếu bạn biết trong một thế giới mà Tyler vẫn làm việc ở đây 10 năm từ giờ
    Tôi có nghĩa là giá trị từ một người như vậy là
    Không thể tưởng tượng nổi, nó thực sự là kỳ quan thứ tám của thế giới trong kinh doanh và đó là điều tôi muốn
    Nhưng bạn chỉ có thể có những loại người đó khi họ thấy giá trị cho
    Bạn biết đấy, làm việc cho bạn và vì vậy họ phải như thực sự tin tưởng rằng giá trị càng nhiều
    Tôi trở thành cho công ty này thì tôi sẽ càng được thưởng, và họ thực sự muốn
    Cống hiến cuộc sống của họ cho doanh nghiệp
    Vì vậy, điều đó rất quan trọng vì nếu tôi thực sự không cảm nhận được điều đó
    Thì điều đó không công bằng cho cả hai chúng tôi vì tôi sẽ không đầu tư vào bạn như tôi nên
    Vì tôi không nghĩ rằng bạn sẽ ở đây trong 10 năm nữa và sau đó bạn sẽ cảm nhận được điều đó và nó tạo ra cảm giác
    Một người dễ tiếp thu, thấy giá trị, um, tất nhiên là cuồng nhiệt. Tôi không, tôi chỉ không thích làm việc với những người tầm thường
    Tôi có nghĩa là, tôi thực sự không thể chịu đựng được. Đó là cách nhanh nhất để làm tôi chán nản
    Um, đó là nếu tôi phải làm việc với một ai đó không thực sự hết mình và không yêu thích những gì họ làm
    Um
    Chỉ là rất nhiều, bạn biết đấy, những thứ như vậy mà tôi chắc chắn nếu bạn nghe một cuộc phỏng vấn của Steve Jobs hay gì đó mà ông ấy nói về
    Đó là những đặc điểm điển hình: cuồng nhiệt, dễ tiếp thu, hết mình, thấy giá trị. Và đặc điểm tồi tệ nhất là gì?
    Sự tầm thường, tôi có nghĩa là giống như bởi vì họ không đủ tệ để bạn sa thải họ
    Nhưng không đủ tốt, vấn đề là như tôi có nghĩa là và bạn thấy nó ảnh hưởng toàn diện, những người tuyệt vời thực sự thích làm việc với những người tuyệt vời
    Họ thực sự thích, và có điều gì đó về việc ở bên cạnh những người tuyệt vời
    Khiến bạn muốn làm nhiều hơn, đẩy mạnh hơn và tin rằng mọi thứ không thể.
    Và tôi không biết khi bạn đặt tôi vào một đám các doanh nhân thành công khác
    Tôi chỉ biến thành một con người khác hơn là nếu bạn đặt tôi vào
    Tôi không biết nhiều người chỉ điều hành những doanh nghiệp nhỏ và không thực sự quan tâm và không thực sự có nhiều tham vọng
    Tôi như hai con người hoàn toàn khác nhau và bạn thấy điều đó rõ ràng
    Bạn đưa nhiều người chơi A bên cạnh những người chơi A hơn
    Họ chỉ xây dựng dựa trên nhau
    Nhưng nếu bạn đặt hai hoặc ba người chơi C giữa một đám người tuyệt vời, họ sẽ bắt đầu kéo họ xuống
    Họ sẽ bắt đầu khiến họ không muốn làm việc nhiều như vậy và khiến công việc không còn thú vị nữa
    Và vì vậy mọi người đều biết phải loại bỏ những người chơi C, đúng không? Rõ ràng là loại bỏ những người không hết mình bla bla
    Đó là những người mà họ không phải là người chơi A, nhưng họ cũng không phải là người chơi C
    Vì vậy, nó cũng khá khó khăn vì bạn vẫn nuôi dưỡng năng lượng và nếu bạn có đủ họ
    Nó chỉ kéo xuống văn hóa tổng thể.
    Dưới đây là phần dịch sang tiếng Việt:
    Đó là như những điều tồi tệ nhất
    Um, ý tôi không phải ai cũng có thể là những quái vật hủy diệt thế giới kiểu này
    Bạn biết đấy, có rất nhiều điều bình thường như, bạn biết đấy, tôi nghĩ người điều hành và kế toán
    Tôi nghĩ họ không cần phải là tốt nhất thế giới
    Nhưng bạn biết đấy, khi nói đến những điều quan trọng cho sứ mệnh như làm video và những thứ tương tự
    Bạn chỉ cần những người tuyệt vời ở xung quanh, đó là một trong những công việc hàng đầu của bạn với tư cách là người lãnh đạo
    Chỉ cần đảm bảo rằng những người tuyệt vời của bạn đang làm việc với những người tuyệt vời khác vì đó là lý do chính
    Khiến mọi người rời bỏ công việc không phải là tiền bạc. Bạn biết đấy, tôi nghĩa rằng đó chỉ là lý do thứ tư trong danh sách
    Đừng yêu cầu tôi liệt kê tất cả, tôi không nhớ. Tôi chỉ biết điều quan trọng nhất là họ có thích làm việc với những người đó hay không
    Và mọi người sẽ rời bỏ
    Công việc của họ vì họ ghét làm việc với những người trước khi họ rời bỏ chỉ vì tiền bạc
    Bạn có bao giờ cảm thấy thất vọng rằng
    Những người bạn đã thuê không phù hợp với mức độ đam mê của bạn không
    Không, vì tôi chỉ tìm những người phù hợp với tôi. Có những người như vậy à? Ôi vâng, có rất nhiều người trong
    Doanh nghiệp của tôi, um, ý tôi là, rõ ràng bạn phải chăm sóc họ. Này, tôi, họ không phải là loại người
    Chỉ làm việc với mức lương tiêu chuẩn. Nhưng um, vâng, có những người như Tyler Klitzner
    Russ và những người trong đội ngũ chỉnh sửa của chúng tôi
    Tôi có nghĩa là họ làm việc trong hầu hết các tuần với cùng số giờ và cùng số lượng giờ như tôi và họ đều nhìn thấy tầm nhìn
    Thật khó để tìm những loại người như vậy
    Nhưng um, bạn biết đấy khi bạn tìm được, bạn phải trân trọng họ và nhận ra rằng họ là những kỳ lân
    Và bạn có gần 500 người
    Có lẽ, um, tôi nghĩ công ty sản xuất có khoảng 300 người, feastables khoảng một trăm và có lẽ thêm
    40 đến 50 người phân tán ở những nơi khác và mọi thứ khác hầu hết các nhà sáng lập mà tôi nói chuyện mô tả
    Mở rộng số lượng người là phần tồi tệ nhất của công việc, nhiều người hơn nhiều vấn đề hơn, đúng không? Vâng, đó là một sự hiểu biết
    Vâng, đặc biệt là với ai đó như bạn, người sáng tạo về bản chất và rất tập trung và đam mê
    Tôi đoán là chương trình và sản xuất như bạn thường nói, tôi muốn sản xuất những video tốt nhất mà chúng tôi có thể làm
    Tất nhiên rồi, và tất cả những thứ khác đi kèm với nó. Vâng, như nhân sự
    Mà mọi nhà sáng lập tôi nói chuyện đều ghét. Ý tôi là, vâng, phần tồi tệ nhất là tôi chỉ có cái này rất một lần trong
    Um, tôi chỉ có cơ hội rất hiếm khi tôi có quá nhiều sự chú ý và quá nhiều người theo dõi nội dung của tôi
    Và tôi ước tôi có nhiều kinh nghiệm xây dựng doanh nghiệp hơn
    Bạn biết đấy, tôi mới chỉ 26 tuổi và đây là lần đầu tiên tôi
    Kinh doanh thực sự, mỗi cột mốc nhân viên mà chúng tôi đạt được là lần đầu tiên tôi đạt được điều đó đúng không, như khi tôi đạt 100 nhân viên
    Đó là lần đầu tiên tôi đến đó
    Và đây là lần đầu tiên tôi đi từ 100 đến 200, 200 đến 300 và với những gì tôi biết bây giờ
    Tôi có thể đã làm nhanh hơn rất nhiều rõ ràng và thực sự thì, bạn biết đấy, nó hơi tàn nhẫn vì như
    Mở rộng lễ hội từ, bạn biết đấy
    Từ không đến 100 dễ dàng hơn nhiều so với việc làm công ty sản xuất của tôi vì tôi đã đi qua quá trình đó và tôi đã học được nhiều
    Và tôi trở nên tốt hơn theo thời gian và thực sự phần khó chịu nhất là sự ng ignorance, đúng không?
    Bởi vì rất nhiều lỗi tôi mắc phải, tôi nhìn lại và tôi như, ôi
    Vâng, tôi có lẽ nên đưa những người có kinh nghiệm hơn trong việc làm ở một công ty lớn đến sớm hơn ở đây
    Tôi đã đợi hơi quá lâu ở đây
    Tôi có lẽ nên, và nó thật sự tàn nhẫn vì nếu tôi biết những điều này tôi đã đi xa hơn rất nhiều
    Nhưng tôi nghĩ đó chỉ là cách bạn học, bạn chỉ cần mắc 10.000 lỗi như mọi nhà sáng lập đều nói giống nhau
    Mọi nhà sáng lập đều nói rằng những điều không rõ ràng
    Chính xác, bạn biết đấy, và đó là nơi mà
    Ý tôi là, điều lớn nhất gần đây của tôi là cố gắng tìm những người đã
    Xây dựng doanh nghiệp thành công và mang họ vào tổ chức của tôi và học hỏi từ họ vì tôi thực sự rất
    Mệt mỏi với việc như là, chết tiệt, tôi nên biết rõ hơn
    Nhưng tôi không, vì tôi chưa bao giờ làm điều này trước đây và vì vậy tôi đang cố gắng tìm rất nhiều người tuyệt vời đã trải qua điều đó
    Để họ có thể như kiểu là dạy dỗ tôi trên đường đi. Để tôi mắc ít lỗi hơn, điều này thực sự rất tốt
    Chúng tôi đã đưa vào một giám đốc điều hành mới gần đây
    Um, tôi nghĩ đây luôn là một sự cân bằng khó khăn vì tôi cố gắng không, trong quá khứ tôi
    Có những quyết định như kiểu là con lắc và tôi có một
    Um, một vấn đề là tôi như kiểu là tôi sẽ xác định điều gì đó và tôi sẽ chỉnh sửa quá mức con lắc theo một hướng
    Và tôi như, uh, không, tôi lẽ ra nên dừng lại ở giữa và như kiểu sự chỉnh sửa của tôi trong quá khứ là như
    Những người công ty xây dựng quá nhiều hệ thống và họ giết chết sự đổi mới
    Và vì vậy tôi đã rất
    Chống lại như những người có quá nhiều kinh nghiệm công ty vì họ sẽ chỉ tiêu diệt tất cả sự sáng tạo
    Nhưng bạn biết đấy, đó là lý do tại sao chúng tôi đang mắc nhiều lỗi tổ chức vì chúng tôi không có ai thực sự đã xây dựng doanh nghiệp ở quy mô này
    Và vì vậy, bạn biết đấy, con lắc đã ở bên phải và tôi đã đưa nó ra bên trái là không có doanh nghiệp
    Và bây giờ tôi nghĩ chúng tôi đang ở giữa khỏe mạnh nơi mà bạn biết đấy, rõ ràng những người trong c-suite của chúng tôi và những nhà lãnh đạo
    Nên có nhiều kinh nghiệm quản lý con người ở quy mô và kích thước này
    Nhưng chỉ cần tìm đúng người có thể làm điều đó và xây dựng hệ thống theo cách không tiêu diệt sự sáng tạo
    Và họ thực sự coi trọng sản phẩm hơn sự đơn giản
    Tôi đã bao giờ nhìn thấy trong chương trình truyền hình của tôi gọi là bầy rồng ở vương quốc Anh và um, tôi
    Những gì tôi làm thì nhỏ hơn nhiều. Nó chỉ là một phần trăm trong số người xem của bạn
    Nhưng ngay cả tôi cũng hơi sợ hãi khi tuyển dụng người vì điều rõ ràng với tôi là có một động lực rất lớn cho bất kỳ ai
    Mà tôi làm việc cùng để nói rằng tôi đã làm điều gì đó sai và trong những ngày đầu của doanh nghiệp đầu tiên của tôi
    Um, chuyện gì xảy ra là các nhà báo đến tất cả những người làm việc ở đó.
    Xin chào,
    Họ đã hỏi anh ấy như thế nào, anh có cùng một vấn đề
    Anh có một câu đố tương tự khi bất kỳ ai có động lực có lợi cho anh
    Khi họ rời đi, có rất nhiều động lực khác nhau
    Để bắn một mũi tên vào anh khi họ ra cửa. Làm thế nào anh đối mặt với điều này?
    Ừ, ý anh là anh đã nói đúng, anh biết đấy, bây giờ anh có khoảng bốn hoặc năm trăm người
    Nhưng chúng tôi cũng đã làm việc với hàng nghìn người trong quá khứ và tôi nghĩ rằng đó chỉ là một phần trong đó
    Nhưng vào cuối ngày, anh biết đấy, miễn là những gì chúng tôi đang làm là hợp đạo đức và đúng đắn
    Như anh đã nói, họ sẽ bắn mũi tên, nhưng anh, tôi chỉ là một người giải quyết vấn đề
    Cứ mỗi khi tôi nhìn thấy mũi tên ẩn dụ, tôi chỉ nghĩ
    Bạn biết đấy, vấn đề là gì và nếu tôi đã làm điều gì sai, làm thế nào để khắc phục nó?
    Hoặc nếu đó không phải là một vấn đề thực sự, chỉ là tin đồn thôi. Ý tôi là nó chỉ là như vậy và vì vậy
    Ừ, tôi nghĩ nó chỉ là một phần của điều đó. Um, ý tôi là nó thật không vui và thật không may
    Nhưng anh cũng nghĩ như hầu hết mọi người đều không thích công việc của họ
    Vì vậy, đây không phải là điều gì đặc biệt cho ngành của chúng tôi
    Như, anh biết đấy, chỉ cần hỏi một trăm người Mỹ ngẫu nhiên trong tất cả công việc mà họ đã làm trong đời
    Có bao nhiêu người mà họ thực sự yêu thích và liệu họ có gì tiêu cực để nói không? Vì vậy, tôi nghĩ rằng đó chỉ là một phần của điều đó
    Bạn biết đấy, um, nó gần như là sở thích của rất nhiều người chỉ để chê bai công việc cũ của họ hay bất cứ điều gì
    Có điều gì trong những thứ đó đã tác động đến anh chưa? Có, tất nhiên rồi. Nghĩa là tất cả các chỉ trích đều tác động đến nhưng
    Ý tôi là điều đó độc lập với những thứ đó. Nó chỉ là
    Ý tôi là
    Chúng tôi đang trung bình khoảng 200 triệu lượt xem video như, anh biết đấy, đa số là người xem duy nhất như chúng tôi đang nói là hơn hai phần trăm
    Um, đôi khi ba phần trăm số người sống trên thế giới xem mọi phần nội dung
    Tôi xuất bản, anh biết đấy, tùy thuộc vào tình trạng kênh đang hoạt động và điều đó có nghĩa là anh có thể tải lên một video
    Và sau 365 ngày, anh có thể thu thập 33 người ngẫu nhiên ở bất kỳ đâu trên hành tinh, đặc biệt là vì chúng tôi làm doves
    Bạn biết điều gì điên rồ hơn nữa là, bạn biết đấy, youtube không có ở Trung Quốc
    Vì vậy, đó là hai đến ba phần trăm số người sống không tính Trung Quốc
    Um, hoặc Trung Quốc cũng được tính ở đó, nhưng nếu chỉ lấy những người không tính Trung Quốc, thì sẽ khoảng ba đến bốn phần trăm
    Um, nhưng anh có thể chỉ cần thu thập 33 người ngẫu nhiên trên hành tinh và trung bình một trong số họ đã xem video đó vì lượt xem quá
    Cao đến mức không thể tưởng tượng nổi. Vì vậy, đúng vậy, nghĩa là có rất nhiều chỉ trích ném vào tôi và điều đó là
    Bởi vì có những thứ rất toàn cầu thỉnh thoảng, bạn biết đấy, văn hóa truyền đi và không phải ai cũng xem mọi thứ và vì vậy mọi người có những ý kiến khác nhau và những thứ
    Điều đó là lý do tại sao
    Nó sẽ khiến bạn phát điên ở quy mô của chúng tôi nếu bạn cố gắng làm cho mọi người hạnh phúc vì ngay cả khi 99 phần trăm người
    Rất hạnh phúc, đó là tỷ lệ rất điên rồ
    Như nếu bạn tạo ra một tác phẩm nội dung mà 99 phần trăm người xem nó đều yêu thích, điều đó là điên rồ
    Điều đó không xảy ra, nhưng trong trường hợp chúng tôi, nếu chỉ một phần trăm không hài lòng
    Thì đó là hai triệu người, điều này nhiều hơn bất kỳ ai khác thậm chí có được trên lượt xem video
    Điều đó sẽ cảm thấy như một lượng chỉ trích và phản hồi không thể vượt qua được và rất dễ dàng để
    Đánh lừa tâm trí của bạn nghĩ rằng chả nhẽ mọi người đều ghét tôi vì bạn chỉ nhìn vào tiêu chuẩn 1 phần trăm so với 99
    Vì vậy, tôi chỉ đến điểm mà, bạn biết đấy, tôi cần phải có quy tắc nội bộ của riêng mình
    Rằng liệu tôi có nghĩ những gì tôi đang làm là tốt không, tôi nghĩ, bạn biết đấy, có đạo đức và đúng đắn không, tôi có
    Tin vào những gì tôi đang làm không, nếu có thì kệ nó, tôi sẽ không bao giờ có thể làm cho mọi người hài lòng
    Vì vậy, nếu bạn để sự thất thường của internet quyết định
    Điều gì là ok và điều gì là chấp nhận được và và khi nào bạn đang làm sai hay đúng, thì bạn không có cột sống
    Bạn không có nền tảng, bạn không đứng về phía nào cả và nó sẽ chỉ đánh gục bạn về mặt tâm lý
    Um và vì vậy ý tôi là, tôi không biết tôi bao nhiêu tuổi khi tôi có cách nghĩ đó
    Nhưng tôi chỉ nghĩ rằng tôi sẽ quyết định và tôi sẽ không để internet quyết định, bạn biết đấy
    Điều gì là ok khi nó không và kể từ khi tôi đến điểm đó, bạn biết đấy
    Mọi người đã chỉ trích tôi vì điều gì đó và tôi nói rằng, tôi không đồng ý. Vậy tôi dễ dàng chỉ cần
    Ôi, tôi không đồng ý. Chả lẽ không thể làm mọi người hài lòng. Tôi tin rằng những gì tôi đang làm là đúng và um
    Chỉ cần tiến lên, bộ não không được thiết kế cho điều này đâu. Không, đây là những gì tôi đã học được
    Vì vậy làm podcast thì diễn ra tốt
    Tôi cảm thấy như lúc đầu mọi người đều yêu tôi
    Ừ, và rồi tôi đi sâu vào, và cảm thấy như mọi người đều ghét tôi
    Ừ, vì họ tấn công bạn, bạn không bao giờ có thể làm đúng điều gì, đặc biệt là tôi có lẽ đã đọc
    Những bình luận hoặc tweet hỗn độn, hoặc tôi có lẽ trong đời tôi đã đọc hơn 5.000
    Tin nhắn hoặc bình luận hoặc gì đó bảo tôi tự tử. Ý tôi là, bạn biết đấy, tôi chỉ như
    Và điều gì sẽ khiến một người nào đó để lại một bình luận như đó là tự sát đi
    Bạn biết chứ, vì vậy tôi đồng ý rằng bạn không phải là người nhận loại phản hồi này từ bất kỳ ai ở bất kỳ đâu trên thế giới
    Bạn biết đấy, ý tôi là, chỉ cần mọi thứ liên tục ngày này qua ngày khác
    Đối với trường hợp của tôi bây giờ đã hơn một thập kỷ. Nó có bao giờ thực sự ảnh hưởng đến bạn không? Ừ, có, tất nhiên rồi
    Nghĩa là điều đó xảy ra mọi lúc hoặc trước đây thì nó xảy ra mọi lúc
    Tôi muốn nói rằng điều đó có ý nghĩa gì trong thực tế nếu tôi là một con ruồi trên tường trong một trong những khoảnh khắc đó mà bạn có thể nhớ lại
    Rằng nó thực sự ảnh hưởng đến bạn
    Ý tôi là, cách đây một thời gian
    Nhưng tôi không tự tin vào khả năng của mình để thành công và bạn biết đấy, khi bạn
    Có lẽ 20 tuổi và bạn đang thuê tất cả những người này.
    Bạn biết đấy, tôi có khả năng chấp nhận rủi ro cao. Nhưng tôi đang tái đầu tư mỗi đồng tôi kiếm được, bạn biết không, tôi đang thuê bạn bè từ trường. Tôi đã thuê cả mẹ tôi nữa, những người mà tôi thật sự quan tâm đang phụ thuộc vào tôi và sau đó, bạn biết đấy, tôi tải lên một video mà không ai thích và rồi mọi người, bạn biết đấy, tôi dồn tất cả thời gian và công sức vào nó. Nhưng có thể nó không truyền đạt tốt, như video ấy, và bạn biết đấy, có một số người có thể đã hiểu rằng tôi lười biếng. Rồi bạn đọc một bình luận như: “Wow, thật là lười biếng.” Tôi đã nghĩ rằng bạn làm video hay, mà video này lại tệ. Bạn đọc điều đó và video đang không đạt hiệu quả, và bạn tự hỏi: “Chết tiệt, có lẽ tôi đang liều lĩnh quá.” Bạn biết không, chắc chắn có những lúc tôi khóc. Bạn biết đấy, chỉ vì tôi suy nghĩ: “Chết tiệt, liệu tôi có đang làm sai không? Hoặc họ không hiểu rằng tôi đã dành rất nhiều thời gian cho cái này, hay là tại sao, tại sao?” Đôi khi, bạn tự hỏi: “Chết tiệt, liệu thuật toán có ghét tôi không? Liệu tôi có đang bị dập tắt không?” Quay lại ngày xưa, um, lần cuối cùng mà tôi cảm thấy như vậy là khi nào? Có lẽ có một tháng nào đó, có lẽ là năm ngoái, khi tôi cảm thấy một chút như vậy chỉ vì, um, bạn biết đấy, thỉnh thoảng tin đồn và drama lại bắt đầu. Nhưng bạn chỉ cần thoát ra khỏi nó và như tôi đã nói, hãy tự hỏi: “Tôi có tin tưởng vào những gì tôi đang làm không?” Rất khó vì bạn biết bất cứ khi nào tôi làm bất cứ điều gì tốt, mọi người luôn nghĩ là… Họ cố gắng, chúng ta đã được định hình ở Mỹ bây giờ khi ai đó làm điều gì tốt, luôn có một động cơ tiềm ẩn nào đó, và tôi luôn thẳng thắn và chỉ nói rằng một thế giới nơi tôi giúp đỡ mọi người thì tốt hơn là một thế giới nơi tôi không làm điều đó. Tôi không cố gắng tạo ra một câu chuyện điên rồ về việc ai đó đã giúp tôi khi tôi còn nhỏ và bây giờ tôi chỉ muốn trả lại và khóc. Tôi chỉ nghĩ rằng: “Vâng, tôi có thể tạo ra video viral và tôi nghĩ một thế giới nơi tôi làm video viral giúp đỡ mọi người sẽ tốt hơn khi tôi không làm.” Bạn biết đấy, đó chính là câu trả lời của tôi. Um, nhưng thật sự không vui khi mọi người cố gắng… Tôi không biết, điều thú vị là càng bạn làm nhiều điều tốt thì càng có nhiều người nghĩ rằng bạn thực sự ác độc và tôi cảm thấy: “Tại sao tôi không thể chỉ giúp mọi người vì đó là vui?” Đôi khi, những điều đó sẽ làm tôi buồn và tôi chỉ nói: “Này, các bạn thậm chí còn không biết tôi.” Bạn sẽ nghĩ rằng đôi khi khi tôi xây giếng ở Châu Phi hay giúp đỡ những người mù thấy, hoặc những điều như vậy, bạn sẽ đọc một số thứ này trên mạng, bạn sẽ nghĩ tôi là Hitler. Ý tôi là, thật điên rồ cách mọi người miêu tả và tôi chỉ không biết… Tôi ước mọi người hiểu rằng, theo ý kiến của tôi, một thế giới nơi tôi giúp đỡ mọi người thật sự vui hơn một thế giới nơi tôi không làm thế. Và thật sự không sâu sắc như vậy: Những người xung quanh bạn, điều đó ảnh hưởng đến họ như thế nào? Ồ, drama và những điều như vậy ảnh hưởng đến họ như thế nào? Um, thật lòng mà nói, trong trường hợp của tôi, tôi không nghĩ nó ảnh hưởng quá lớn đến họ bởi vì hầu hết mọi thứ thường rơi vào tôi và mọi người muốn nhắm vào tôi vì tôi là gã làm điều tốt, người được gọi là “nhà từ thiện”. Vì vậy thường tôi là người bị đổ lỗi nhiều nhất. Hmm. Thú vị thật, vì mọi người quen biết bạn đều biết bạn. Vâng, dù họ là những người thực sự thành công hay những người mà bạn làm việc cùng và tôi đã nói chuyện với, mọi người đều biết bạn là ai. Và điều đó thật đáng chú ý với tôi rằng um, một người đã làm rất nhiều điều tốt cho thế giới. Tôi đã nhìn vào công việc từ thiện của bạn và tôi biết bạn đang làm gì với feastables và việc khai thác nguồn nguyên liệu có đạo đức đó. Khi tôi thấy ai đó đã làm rất nhiều điều tốt cho thế giới mà vẫn bị hiểu lầm, gần như khiến tôi nhận ra rằng tôi không bao giờ nên chống lại điều đó. Vâng, phần trớ trêu là càng tôi giúp đỡ mọi người, tôi càng nhận được nhiều… Nói thật thì cảm giác thật hài hước vì bạn biết đấy, cùng một ngày, tôi phát hành một video mà tôi giúp một ngàn người mù nhìn, thì một YouTuber khác sẽ phát hành video họ vừa mua một biệt thự mới và mọi người đều như: “Vâng, bạn biết đấy, hãy nhận biệt thự đó, tốt lắm,” và sau đó họ sẽ nói: “Chết tiệt, bạn đang dùng những người mù đó, Jimmy.” Chết tiệt, bạn đang lợi dụng họ, và tôi chỉ muốn truyền cảm hứng cho những người khác làm điều tốt. Ý tôi là, tôi có thể mua một biệt thự nếu bạn muốn tôi. Um, thật sự hài hước. Nếu bạn đang cố gắng… Câu này có vẻ kỳ lạ, nhưng nếu bạn đang cố gắng nói rằng tôi thực sự không khuyên bạn giúp đỡ mọi người. Tôi thực sự nghĩ rằng giúp đỡ mọi người sẽ khiến internet ghét bạn hơn so với việc bạn chỉ đơn giản là mua xe đẹp và làm theo con đường người ảnh hưởng điển hình. Bởi vì chúng ta đã được định hình ở Mỹ để xem điều đó như một lá chắn, và không ai thực sự làm điều tốt vì họ chỉ tìm thấy điều đó thú vị. Um, nhưng tôi không quan tâm. Như tôi đã nói, điều đó chỉ thú vị hơn nếu tôi không làm điều đó. Vì vậy, mọi người có thể chỉ trích tôi vì giúp đỡ mọi người, tôi không… điều đó không làm tôi bận tâm nữa. Um, nhưng tôi sẽ không khuyên bạn nên dấn thân vào điều đó nếu bạn muốn được yêu mến, vì tôi nghĩ điều đó đang có mối tương quan tiêu cực bây giờ. Thú vị thật, thật hấp dẫn. Tôi thề với Chúa, người bạn. Như, tôi có thể chỉ cần làm những video kiểu như $1 so với… nơi tôi so sánh một chiếc thuyền $1 với một chiếc thuyền tỷ đô và tất cả những thứ khác và không giúp đỡ mọi người. Và tôi sẽ nhận được ít chỉ trích hơn nhiều, và thật hài hước vì không ai để ý đến điều đó khi tôi đăng tải nhưng khi tôi cung cấp nước uống sạch cho hàng trăm nghìn người ở Châu Phi, mọi thứ như sụp đổ và mọi người…
    Tôi chỉ đang cố gắng thu hút sự chú ý đến một vấn đề. Tôi không thực sự nhưng vấn đề là tôi sẽ tiếp tục làm điều đó và tôi nghĩ trong trường hợp của tôi, hầu hết mọi người đã nhận ra rằng tôi sẽ không dừng lại, nên họ chỉ kiểu như là đã hết giận với tôi và họ chỉ như là “Được rồi, Jimmy vẫn là Jimmy thôi.” Tôi nghĩ khi gió thổi, nó cũng giúp bạn thực sự hiểu lý do bạn đang làm những gì bạn đang làm và hiểu biết về chính mình. Vì vậy, khi tôi bị tấn công vì những người mà tôi phỏng vấn hoặc bất cứ điều gì đó, thực sự đã khiến tôi tập trung lại vào những nguyên tắc của mình. Đúng vậy, vì bạn phải thực sự bám chắc vào chúng. Như tôi đã nói, bạn phải biết đâu là giới hạn của mình và miễn là bạn ở phía bên đúng của giới hạn đó, thì tình hình là như vậy, mọi người trên Twitter có thể nói bất cứ điều gì họ muốn. Và tôi nghĩ đó là cách duy nhất để tồn tại ở quy mô này mà không bị điên là bạn phải xác định đâu là giới hạn. Không để Internet làm việc.
    Cao điểm công việc. Vâng, bạn có thể cho tôi biết về bảy ngày qua trong cuộc sống của bạn không? Chỉ cần vẽ cho tôi một bức tranh. À, vâng, để tôi uống một chút nước vì tôi đang bị cảm. Vâng, tôi không biết về bảy ngày qua như thế nào, nhưng nói chung thì chúng tôi… Chúng tôi đang quay một video mà tôi đang đến thăm năm địa điểm chết người nhất trên trái đất. Một trong những địa điểm đó là một chuyến safari ở Nam Phi. Vì vậy, tôi đã bay đến Nam Phi để dành thời gian trong một cái lồng, xung quanh là những con sư tử, nội dung thật tuyệt. Đó là một hành trình khó khăn để đến đó và rồi tôi bị cảm và đã dành vài ngày trong bệnh viện ở đó. Sau đó, chúng tôi dự định đi đến đảo rắn để dành thời gian ở đó, rồi con đường chết chóc nhất thế giới và sau đó còn một vài địa điểm khác. Nhưng điều đó đã bị hoãn lại. Thay vào đó, tôi bước ra từ bệnh viện, bay đến Florida và quay với Aaron Judge. Rồi tôi đi đến, ồ không tôi đến Bắc Carolina. Chúng tôi có một chàng trai mà tôi đã xây dựng một phòng gym cho anh ấy và tôi đã nói với anh ấy rằng nếu anh ấy giảm được một trăm pound trước khi rời khỏi phòng gym, nó có một vòng tròn đỏ lớn xung quanh nó, tôi sẽ cho anh ấy một số tiền. Vì vậy tôi đã quay với anh ấy, rồi làm việc cho các video sắp tới. Thật là nhiều công việc và sau đó bay đến Florida quay với Aaron Judge. Tôi vừa mới hạ cánh, đã quay với buổi đoàn tụ mà bạn đã tham dự với các thí sinh của Beast Games. Chúng tôi đang thực hiện podcast này. Bây giờ là mấy giờ, khoảng 1 giờ sáng. Vâng, 1 giờ sáng. Podcast gần nhất mà tôi từng làm. Nhẹ nhàng, tôi luôn làm podcast của tôi vào lúc 1 giờ sáng. Podcast cuối cùng trước đó của tôi là khoảng 4 giờ sáng. Như là cách đây vài tuần và sau đó, chúng tôi sẽ bay đến San Francisco để quay với Steph, rồi chúng tôi sẽ quay với Steph Curry. Vâng, Steph Curry, rồi tôi nghĩ tôi sẽ đến đảo rắn rồi con đường chết chóc nhất. Và sau đó, tôi không nghĩ tôi sẽ về nhà trong ít nhất 16 ngày nữa. Vì vậy, tôi sẽ chỉ đi vòng quanh để quay phim trong 16 ngày tiếp theo và rồi, vâng, tôi đoán tôi sẽ về nhà và họ sẽ bắt tôi… Làm đầy nhà tôi.
    Mọi thứ khác trong cuộc sống bạn phù hợp với điều đó như thế nào, nói về phòng gym? Tôi biết bạn đã tập luyện. Nó đã thật sự khó khăn. Nó đã trở nên tồi tệ trong vài tháng qua. Nó thật sự đang giết tôi, thành thật mà nói. Thật sự dễ dàng hơn rất nhiều khi bạn không di chuyển. Cuộc sống sẽ thật dễ dàng khi bạn chỉ thức dậy trong giường của mình và làm việc 15 giờ trong văn phòng của bạn hoặc bất cứ điều gì. Thật sự dễ dàng so với tất cả những thứ vớ vẩn này, nơi tôi không biết mình đang ở múi giờ nào, tôi không biết mình ở đâu, tôi không biết mình sẽ đi đâu trong hai ngày nữa. Nó thật sự hỗn độn. Có những ngày tôi đi ngủ lúc 10 giờ sáng, có những ngày tôi đi ngủ lúc 5 giờ chiều. Đó là một mớ bòng bong. Thật sự và tôi đã từng chịu đựng điều đó và tìm ra cách để làm việc luyện tập. Nhưng tôi không biết, tôi cần phải. Thành thật mà nói, bất cứ điều gì là ưu tiên, bạn sẽ hoàn thành. Tôi chỉ cần làm cho nó trở thành ưu tiên một lần nữa vì tôi thực sự nhớ nó. Phần khó khăn là đưa Beast Games vào vòng trộn vì tôi đã luôn kiểu làm việc, bạn biết đấy, bất cứ giờ nào mà mắt tôi không bị nhắm lại. Nhưng rồi dự án Beast Games thì là một quái vật thực sự và tôi phải duy trì cùng một lịch trình tải lên YouTube, và sau đó tôi cũng làm nhiều việc với Feastables bây giờ và rồi tôi có một vài doanh nghiệp khác. Vì vậy, tôi chỉ… Thành thật mà nói, có thứ gì đó phải thỏa hiệp và thật buồn là việc tập luyện đã bị ảnh hưởng, nhưng thật ngu ngốc. Vì vậy, tôi cần phải… Tái ưu tiên hóa cuộc sống của mình để tôi có thể, ý tôi là chỉ cần 45 phút năm ngày mỗi tuần là đủ. Nó không cần phải khó khăn. Nhưng vấn đề lớn hơn là tôi không ngủ như trước đây được nữa vì chúng tôi có quá nhiều thứ xảy ra. Và khi tôi tập luyện hết mình trong phòng gym rồi không ngủ đủ giấc, thì điều đó sẽ gây ra sự mệt mỏi cực độ vào ngày hôm sau. Vì vậy, tôi phải sửa chữa giấc ngủ trước đã trước khi việc đó xảy ra, nhưng vâng, có rất nhiều thứ đang xảy ra, thành thật mà nói. Tôi đang mệt mỏi.
    Bạn cảm thấy thế nào? À, bây giờ thật sự ổn. Tôi đang rất hưng phấn với caffeine. Nhưng ý tôi là trong thời gian này, bạn biết đấy, cảm cúm không hề giúp ích gì, nó làm mọi thứ trở nên khó khăn hơn khoảng 30%. Vì vậy, bạn biết đấy, cuộc sống giống như một chuyến tàu lượn siêu tốc. Sẽ có những khoảnh khắc như ngay bây giờ, tôi sẽ trả lời điều này một cách tiêu cực. Nhưng tôi không muốn ai nghĩ rằng điều đó phản ánh rằng “ồ, mỗi lần bạn hỏi tôi điều này, nó sẽ như vậy.” Nhưng vì cảm cúm và thiếu ngủ, tôi đang rất vật vã lúc này. Rất nhiều công việc khó nhọc. Một chút hạnh phúc vì chúng tôi vừa phát hành kết thúc của Beast Games. Vì vậy, có một chút cảm xúc lên cao, nhưng sau khi điều này kết thúc, tôi có thể sẽ đi ngủ và cực kỳ mệt mỏi vào sáng mai, điều mà tôi ghét. Nhưng vâng, tôi sẽ nói rằng tôi đang ở phần thấp, tôi cần một vài ngày tốt để hồi phục năng lượng.
    Tôi muốn nói về một điều mà tất cả chúng ta cần phải nghiêm túc xem xét: an ninh mạng. Dù bạn là một người sáng lập lần đầu đối mặt với cuộc kiểm toán đầu tiên hay một chuyên gia dày dạn kinh nghiệm đã trải qua mọi thứ, việc duy trì sự tuân thủ đang trở nên quan trọng hơn bao giờ hết và cũng phức tạp hơn.
    Và đó chính là lý do mà Vanta – nhà tài trợ của podcast này – đến với chúng ta. Vanta giúp giảm bớt những khó khăn trong việc tuân thủ an ninh, tự động hóa quy trình nhàm chán nhưng thiết yếu của việc chứng minh doanh nghiệp của bạn là an toàn theo hơn 35 khuôn khổ như SOC 2, ISO 27001.
    Tập trung hóa quy trình làm việc của bạn, trả lời các câu hỏi an ninh nhanh hơn tới năm lần và bảo vệ doanh nghiệp của bạn mà không mất đi sự tập trung vào sự phát triển. Đây thực sự là một phần quan trọng, một nghiên cứu white paper mới của IDC cho thấy các công ty sử dụng Vanta tiết kiệm hơn 535,000 USD mỗi năm. Và nó tự trả cho mình chỉ sau ba tháng. Trong thời gian giới hạn, cộng đồng của tôi sẽ được giảm giá 1,000 USD khi sử dụng Vanta tại vanta.com/steven. Đó là vanta.com/steven để được giảm giá 1,000 USD.
    Bạn nghĩ gì về sức khỏe tâm thần? Tôi đã nghe bạn nói về sức khỏe tâm thần của bạn trước đây.
    Vâng, tôi không phải là người giỏi trong việc này. Vấn đề là như thế này: nếu sức khỏe tâm thần của tôi là ưu tiên hàng đầu, có lẽ tôi đã không thành công như hiện tại. Đó là một thực tế buồn. Rõ ràng, tôi không bao giờ muốn chôn sống mình trong bảy ngày, một nơi hoang vắng. Dạo này tôi thường cảm thấy không thoải mái, và việc thường xuyên chịu đựng trong thời gian dài như vậy thực sự là một trong những cách khắc sâu nhất.
    Có lý do tại sao không ai làm video như tôi, vì không ai muốn sống cuộc sống tôi đang sống. Có những tháng mà tôi bay khoảng 200 ngày. Mọi thứ thực sự khó khăn, nhưng tôi làm để hoàn thành các video và tôi luôn phải cố gắng. Khi tôi thức dậy vào ngày mai và cảm thấy rất mệt mỏi, tôi sẽ nhắc nhở bản thân rằng cảm giác của tôi bây giờ chính là lý do tại sao không ai khác làm những gì tôi làm, và nếu tôi cố gắng vượt qua điều này, thì đó là lý do nữa để không ai có thể trở thành giống như tôi.
    Vì vậy, tôi nghĩ việc có thể vượt qua nỗi buồn và làm những điều mà bạn không muốn làm một cách liên tục trong nhiều năm qua thực sự là một lợi thế to lớn. Tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ đạt một tỷ người đăng ký, mà tôi không nghĩ rằng ai đó có thể gần đạt được, vì một khi bạn kiếm được vài triệu đô la, tại sao bạn lại sống cuộc sống như tôi? Tại sao bạn không nghỉ vào cuối tuần? Tại sao bạn không quay phim ở địa phương, dù điều đó có thể đồng nghĩa với việc có ít lượt xem hơn để bạn có thể giữ đúng lịch trình? Tại sao bạn không đề cao sức khỏe tâm thần của mình? Điều đó thật vô lý, nhưng đó cũng chính là lý do không ai khác làm như vậy.
    Bạn đã nói chuyện với Colin và Samir, hai người mà tôi đã gặp gần đây.
    Vâng, họ thật tuyệt vời. Bạn đã nói với họ rằng bạn thường cảm thấy khổ sở, bạn thường có những cuộc khủng hoảng tinh thần?
    Vâng, đúng vậy. Tôi đã có chút cải thiện. Câu nói “khủng hoảng tinh thần” có vẻ cực đoan, nhưng nó chỉ đơn thuần là: “Tại sao tôi lại làm điều này? Thật khó khăn quá.”
    Vì có rất nhiều thứ phải làm. Điều gì đã khiến tôi cảm thấy như vậy? Có lẽ tôi đã nói điều này nhiều năm trước, khi mà tất cả những gì tôi làm chỉ là YouTube. Bây giờ tôi điều hành công ty chocolate, có chương trình và vài thứ khác. Phần khó khăn nhất chính là việc thay đổi công việc nhanh chóng. Tôi cố gắng phân loại chúng. Nếu tôi đang ở trường quay và có một ngày quay phim 15 tiếng, những việc tôi làm giữa các cảnh quay sẽ liên quan đến kênh chính.
    Và điều đó giúp tôi không cảm thấy như đầu mình sắp nổ tung. Như khi tôi đang ở văn phòng Feastables và đang bàn về marketing, thì bạn sẽ hỏi: “Bạn nghĩ sao về đoạn này cho video chính sắp tới?” Khi đó tôi cần thay đổi tâm trạng, và việc chuyển đổi liên tục như vậy thực sự có thể khiến tôi cảm thấy rất mệt. Nó không phải là con người tôi. Tôi thích cuồng nhiệt với các điều nhất định và tôi thấy việc tập trung vào kinh doanh không giống như việc chuyển đổi giữa marketing và sản phẩm.
    Trước đây tôi thường phải thay đổi công việc liên tục hàng chục lần trong một ngày, điều đó thật sự khổ sở và không vui chút nào. Tôi đã nghe Elon Musk nói, mà tôi biết bạn cũng thường nói về ông ấy. Tôi đã nghe ông ấy nói trong một buổi phỏng vấn với Joe Rogan rằng bạn không muốn ở trong đầu ông ấy. Tôi nghĩ Joe Rogan đã hỏi xem ông ấy có hạnh phúc không và ông ấy không coi câu hỏi đó là quan trọng.
    Vì vậy, có hai câu hỏi ở đây. Bạn có nghĩ rằng người bình thường muốn ở trong đầu bạn không? Và thứ hai, bạn có hạnh phúc không?
    Chà, không, người bình thường không muốn sống cuộc sống mà tôi đang sống. Họ sẽ cảm thấy khổ sở vì họ suốt ngày làm việc và có lẽ họ sẽ tự hỏi: “Tại sao tôi lại làm việc cả thời gian như vậy? Tại sao không làm bất cứ điều gì khác?” Bởi vì rõ ràng tôi không phải là một cỗ máy. Có những lúc tôi cảm thấy, “Chết tiệt, tôi rất muốn chơi một trò chơi bàn chiến lược, tôi muốn làm việc này,” và khi nhìn vào lịch trình, tôi lại thấy không thể làm điều đó.
    Tôi như kiểu, ôi
    Có lẽ tôi có thể làm điều đó trong b four ngày và bạn biết đấy, phần khó khăn là
    Bạn thực sự phải cẩn thận với cách suy nghĩ của mình bởi vì rất dễ dàng trong những khoảnh khắc như vậy để nghĩ rằng
    Chết tiệt, tôi như một con thú trong sở thú. Như là tôi không có tự do ý chí, tôi như một chú robot cho công việc của mình và như
    Um, và vì vậy bạn phải rất cẩn thận và đôi khi những cảm xúc đó chi phối và đặc biệt là vì tôi là một người rất
    Khó khăn và tôi như kiểu, nhưng tôi thực sự muốn làm điều này
    Nhưng tôi không thể vì tôi phải đi quay video này và tôi phải làm điều này và tôi phải phát biểu tại hội nghị này
    và tôi phải tham gia vào việc kết nối và bla bla và vì vậy
    um, vâng, tôi nghĩ hầu hết mọi người khi cảm giác đó xuất hiện như
    Tôi có phải chỉ là một con thú cưng không? Liệu tôi có tự do ý chí không? Họ có thể cảm thấy rất chán nản, nhưng tôi đã có thể
    Vượt qua những cảm giác đó và và tôi luôn cố gắng
    Bạn biết đấy, não bộ của bạn, bạn chỉ cần kiểm soát những suy nghĩ của mình và nghĩ rằng, ừ, đây là cuộc sống
    Tôi đã chọn, đây là bạn muốn thành công, bạn muốn
    Thay đổi thế giới, bạn muốn làm điều này và đây là cái giá bạn phải trả
    Bạn thực sự nên nhìn điều này như một điều tốt vì đây là lý do vì sao tôi rất,
    Chăm chỉ về cách tôi định hình mọi thứ trong tâm trí mình như đây là lý do không ai khác sẽ làm những gì bạn sẽ làm và đây là một điều tốt
    Cảm giác bạn đang có ngay bây giờ là động lực của bạn
    Bạn may mắn đấy. Hãy kiên trì vượt qua nó và bạn sẽ hài lòng vì đã làm, bạn biết đấy
    và đó là cách mà tôi
    cố gắng
    Nhìn nhận điều đó, um, nhưng không, tôi không nghĩ hầu hết mọi người sẽ hạnh phúc sống cuộc sống của tôi. Họ sẽ như kiểu, ôi, cứ việc kiếm vài triệu đô la và
    Hạnh phúc đi. Vâng. Bạn có hạnh phúc không?
    Uh, tùy vào ngày bạn hỏi tôi, ngay bây giờ tôi đang có khoảng thời gian vui vẻ. Um khác
    Bạn biết đấy, khi tôi bị cúm ở châu Phi ngồi trong một chiếc lồng với những con sư tử. Chết tiệt không
    Vậy bạn có mức độ cơ bản nào? Bạn sẽ mô tả mức độ của bạn ra sao?
    có thể là uh năm nay có lẽ đến giờ thì buồn hơn vui
    và có những điều bạn phải làm mà thực sự không vui. Bạn biết đấy, nhưng tôi nghĩ
    tôi thực sự thích làm việc với các lễ hội và tôi đang cố gắng dành nhiều thời gian hơn để xây dựng nó vấn đề là chỉ là
    Tôi là người duy nhất có thể đứng trước ống kính và quay phim và đó là điều như
    thật tàn nhẫn, đặc biệt là với beast games là tôi đang quay phim rất nhiều đã thêm rất nhiều thứ vào
    Số ngày quay hàng năm của tôi như làm một chương trình khổng lồ ngoài việc đã có kênh youtube lớn nhất
    Kênh mà tôi đã quay một số tháng 25 ngày một tháng. Vì vậy, tôi chỉ như vậy đó là phần khó khăn
    Bởi vì tất cả những điều này đều nằm trên vai tôi
    Và nếu tôi không quay thì không có nội dung nào cả như kênh thực sự dừng lại như nếu tôi ngừng quay và vì vậy
    Bạn biết đấy, tôi đã thấy ngày càng nhiều rằng tôi tìm thấy nhiều niềm vui hơn từ những hoạt động khởi nghiệp và xây dựng doanh nghiệp
    Và tôi nghĩ rằng tôi sẽ hạnh phúc hơn nếu tôi có thể dành nhiều thời gian hơn để làm điều đó
    Nhưng cảm giác thật kỳ lạ vì tôi thực sự có thể thuê bất kỳ ai trên thế giới để làm điều đó
    Trong khi tôi không thể thuê ai để thay thế tôi trước ống kính
    Tôi luôn tự hỏi có người nào đang làm rất tốt trên một nền tảng như youtube nơi thuật toán luôn thay đổi
    Nhiều youtuber mà tôi nói chuyện cho biết họ cuối cùng cảm thấy kiệt sức
    Họ cảm thấy như là kiệt sức sáng tạo và họ chỉ đơn giản là xóa kênh của mình
    Bạn đã thấy rất nhiều điều đó gần đây trong vài năm qua nơi các youtuber đạt 10 triệu và họ chỉ dừng lại thôi
    Vậy điều đó có bao giờ xuất hiện trong đầu bạn? Ồ, tất nhiên, thường xuyên. Thật sự. Vâng, nhưng tôi
    Ý tôi là, tôi cảm thấy như đó là nội dung của nửa cái podcast này về việc tôi không muốn làm những điều đó
    Nhưng tôi vẫn tiếp tục và làm điều đó. Tôi nghĩ
    Họ chỉ là những con người hợp lý
    Như họ, bạn biết đấy, nhiều người trong số họ theo đuổi một mục tiêu như, ôi, tôi chỉ muốn có số tiền này để tôi có thể chăm sóc những điều này
    Bạn biết đấy, nó có thể là những điều cao quý như nghỉ hưu cho mẹ tôi hoặc chỉ không phải lo lắng về tiền bạc
    Và sau đó họ nói, vậy tại sao tôi phải chịu đựng bây giờ? Tôi ổn. Khi nào bạn gần như dừng lại nhất?
    Ồ, tôi có thể đã không đếm được lần. Ý tôi là tất cả mọi lúc
    Khi tôi bị tạm giam một mình trong bảy ngày. Ý tôi là điều đó thật khủng khiếp. Tôi đã bỏ một video
    Tôi đã bỏ rất nhiều video như không, ý tôi là với tư cách là một người sáng tạo
    Um, ý tôi là, tôi đoán là tôi sẽ không bao giờ thực sự bỏ cuộc. Ý tôi là điều lớn nhất của tôi là
    Tôi chỉ sẽ nghỉ một tuần và cảm thấy mệt mỏi. Hãy để tôi ngủ chín tiếng một đêm và như
    Um, nhưng như tôi đã dành thời gian đầu tiên, chúng tôi đã làm một video nơi chúng tôi đã dành bảy ngày trên một hòn đảo hoang vắng
    Lần đầu tiên chúng tôi quay video vào ngày thứ hai. Tôi thức dậy trên bãi biển và tôi thực sự không biết rằng bọ cát là một thứ
    Tôi đã bị khoảng
    700 vết côn trùng cắn trên chân và khắp cơ thể. Tôi đã bị cháy nắng
    Một phần trong tôi như kiểu, chết tiệt, tôi sẽ chết. Như là điên rồ
    Bao nhiêu vết côn trùng cắn khắp nơi và da tôi đỏ như tôm và tôi không thể nhìn rõ và vì vậy tôi cuối cùng đã bỏ cuộc vào ngày thứ hai
    Um, điều đó thật tàn nhẫn bởi vì bạn dành tất cả thời gian và tiền bạc và bạn có đội ngũ ở đó và bạn đã bay đến đó và
    Bạn biết đấy, đó là chi phí cơ hội.
    Nó giống như có một khoảng thời gian bảy ngày.
    Chúng tôi có thể đã quay một video và tải lên, và bây giờ thì không, thật buồn.
    Biết đấy, việc hủy bỏ bất kỳ video nào như vậy thực sự là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra từ góc độ chi phí cơ hội.
    Và đó là những khoảnh khắc như vậy, và cảm giác thật tồi tệ, như kiểu “điều này thậm chí không còn vui nữa”.
    Chết tiệt cái này, nhưng nhưng youtube thì sao, nhìn chung thì
    Tôi cảm thấy như youtube giống như việc ném than vào một chiếc xe lửa.
    Một khi bạn đã bắt đầu, bạn chỉ cần liên tục ném vào đó, không bao giờ ngừng lại.
    Không, bạn như đang chạy trên một chiếc máy chạy bộ được tăng tốc tối đa.
    Đặc biệt nếu bạn muốn trở thành một người sáng tạo hàng đầu như tôi, thì thật sự là ai có thể ở lại trên máy chạy bộ lâu nhất?
    Bởi vì nó không bao giờ chậm lại, nếu có thì bạn đang làm cho nó nhanh hơn.
    Um, nhưng không, tôi nghĩ sẽ không bao giờ có một thời điểm nào thực sự mà tôi sẽ bỏ cuộc.
    Có lẽ một lần nghỉ ngơi sẽ tốt.
    Và khi bạn nghĩ về chiếc máy chạy bộ đó, bạn có thấy mình có thể làm việc trên đó trong hai, ba, bốn thập kỷ tới không?
    Ồ, chắc chắn rồi. Tôi không có bất kỳ ý định nào để dừng lại. Được rồi. Um, tình yêu
    Là một điều gì đó đã đến trong
    Cuộc sống của tôi cách đây vài năm. Bạn đã thông báo, tôi nghĩ là vào dịp Giáng sinh, rằng bạn đã cầu hôn.
    Tôi nghĩ đó là ngày Boxing hoặc đêm giao thừa. Đúng rồi, đó là vào ngày Giáng sinh.
    Ồ, ngày Giáng sinh, vì gia đình của cô ấy ở trong thành phố. Vì vậy, tôi đã cầu hôn. Được, được rồi.
    Điều đó liên quan như thế nào đến sự điên rồ này?
    Cô ấy thực sự, bạn có thể đếm trên tay số lượng
    Người trên hành tinh này thực sự sẽ là một người bạn đồng hành tốt cho tôi và cô ấy là một trong số đó.
    Cô ấy thực sự hiểu rằng công việc là điều mà bạn biết, là lý do tôi sống và điều giữ cho tôi tiếp tục, và cô ấy
    Hỗ trợ tôi và cô ấy hiểu tầm quan trọng của nó và điều lớn nhất là bên cạnh tia, hôn thê của tôi,
    Nó rất trôi chảy. Chúng tôi chơi cùng một trò chơi điện tử. Chúng tôi xem cùng một chương trình. Chúng tôi rất quan tâm đến những điều giống nhau.
    Cô ấy thích học hỏi như tôi vậy. Vì vậy, bạn biết đấy, thật thú vị khi thấy hôm đó cô ấy đã nghe bài giảng nào trực tuyến hoặc đọc quyển sách kỳ lạ nào.
    Và tất cả mọi thứ khi ở bên cô ấy thật trôi chảy, thật tuyệt vời vì như bạn biết đấy, tôi không có nhiều thời gian ở nhà.
    Và điều cuối cùng tôi cần là trở về nhà từ công việc và có xung đột.
    Và vì vậy chúng tôi không, chúng tôi không cãi nhau. Thật sự, đôi khi tôi cảm thấy, wow, đây giống như người bạn tốt nhất của tôi.
    Và cô ấy thật nóng bỏng. Thật tuyệt. Bạn biết đấy, và đôi khi cảm giác thật kỳ lạ.
    Mọi người
    Tôi nghĩ bất kỳ ai đang
    Nghe bây giờ và đang trong một mối quan hệ. Câu hỏi họ có thể đang nghĩ là: khi nào bạn dành thời gian bên nhau?
    Chủ yếu vào ban đêm, um, và uh cái đẹp là cô ấy sắp xếp lịch của cô ấy xung quanh của tôi. Vì vậy, cô ấy sẽ làm việc khi tôi đang làm việc và sau đó cô ấy sẽ chỉ đi du lịch cùng tôi. Và thật sự, rất nhiều điều đó diễn ra trên máy bay.
    Rất nhiều trong những chuyến đi xe ô tô hoặc bạn biết đấy, một giờ trước khi đi ngủ hoặc vào buổi sáng, những thứ như vậy.
    Nhưng cũng vì có những khoảng nghỉ trên phim trường và những thứ như vậy. Vì vậy, bạn biết đấy, thật sự rất khó để tìm một người
    Thông minh, thực sự có sở thích riêng và những thứ độc lập
    Mà cũng sẵn sàng điều chỉnh cuộc sống của họ theo của tôi và không nhìn thấy đó như một điều hạ thấp.
    Vì nếu cô ấy chỉ nói như:
    “Được rồi, tôi có điều này đang diễn ra và tôi phải ưu tiên cuộc sống của mình?”
    Tôi sẽ không bao giờ thấy cô ấy nhưng vì cô ấy sẵn sàng để bạn biết đấy,
    Điều chỉnh cuộc sống của cô ấy theo cuộc sống của tôi và lịch làm việc của tôi,
    Điều đó là tất cả. Um
    Và thật hiếm có người sẵn sàng làm điều đó trong khi bạn biết đấy, theo tôi, ít nhất từ những gì tôi nhìn thấy, thông minh và độc lập như cô ấy.
    Cha mẹ tôi luôn nhắn tin cho tôi và nói “Steve, hãy đợi đến khi bạn có con.” Ồ, vâng.
    Điều đó, và đó là điều như là lối sống của tôi bây giờ sẽ không phù hợp với trẻ con.
    Vì vậy, tôi muốn đợi, tôi muốn có con nhưng tôi muốn đợi càng lâu càng tốt vì nếu tôi có con,
    Tôi phải là một người cha tuyệt vời. Tôi thực sự, thực sự thích việc hướng dẫn người khác.
    Tôi yêu việc hướng dẫn, bạn biết đấy, những doanh nhân trẻ hơn và như kiểu giúp đỡ. Như tôi đã kể câu chuyện này
    Tôi nghĩ tôi đã kể câu chuyện này trên Joe Rogan.
    Tôi đã giúp một trong những người bạn của tôi từ như 40k doanh thu hàng tháng đến 400k trên youtube và tôi làm những thứ như vậy suốt.
    Tôi chỉ như là một trong những người bạn khác của tôi có một
    Thương hiệu thức ăn nhẹ cpg và tôi đã giúp họ phát triển lên tám con số doanh thu chỉ vì vui vẻ.
    Tôi chỉ gọi cho anh ấy vài lần một tháng và có điều gì đó rất hài lòng về việc giúp người khác thành công.
    Và vì vậy tôi rất muốn có một vài đứa con và thực sự dẫn dắt chúng trở thành, bạn biết đấy, những người tuyệt vời.
    Nhưng vâng, không phải sớm đâu. Tôi sẽ rất vắng mặt nếu chúng tôi có con. Vì vậy, chỉ cần tìm thời điểm phù hợp trong cái diagram venn nơi tôi có thể thực sự có mặt trong cuộc sống của chúng.
    Và đế chế kinh doanh của bạn tôi nghĩ lớn hơn nhiều so với hầu hết mọi người nhận ra.
    Tôi tưởng tượng phần lớn mọi người có lẽ không thực sự hiểu bối cảnh của kinh doanh.
    Vì vậy họ không thực sự hiểu. Họ có thể nhìn thấy bạn như một youtuber hoặc một người sáng tạo
    Nhưng từ những nghiên cứu tôi đã thực hiện, bạn điều hành một
    Doanh nghiệp cực kỳ lớn. Vâng, ý tôi là, chúng tôi thực hiện doanh thu chín chữ số từ các lễ hội. Ý tôi là, chúng tôi có thể nói như vậy. Vâng, chín chữ số từ feastable. Vì vậy
    Doanh nghiệp phải trị giá vài tỷ đô la.
    Uh tổng thể, ý tôi là bạn có thể làm điều gì đó như vậy. Vâng, tôi không định khiến bạn cố gắng đoán.
    Tôi chắc bạn biết nhưng tôi sẽ không yêu cầu bạn
    dự đoán nhưng mà
    Doanh nghiệp này sẽ trị giá rất nhiều tiền. Bạn có phải là một tỷ phú không?
    Uh trên giấy tờ. Vâng, nhưng ý tôi là trong tài khoản ngân hàng thực tế của tôi, tôi có ít hơn một triệu đô la.
    Dưới đây là bản dịch tiếng Việt của đoạn văn:
    Vậy
    Bạn có trả cho bản thân mình một chút nào không? Nhưng tôi cũng như có một số trợ giúp và những thứ như vậy.
    Vậy nên, tôi cố gắng chỉ trả cho bản thân những gì tôi tiêu mỗi tháng, chỉ để giữ cho mọi thứ ngang bằng.
    Bạn nghĩ về tiền bạc và tất cả những điều này như thế nào vì
    Hầu hết mọi người trong cuộc sống của họ đang theo đuổi tiền bạc để họ có thể thư giãn và nghỉ hưu.
    Nhưng có vẻ như bạn đang theo đuổi nó hoàn toàn chỉ vì mục đích tái đầu tư vào hệ thống.
    Tiền là nhiên liệu để phát triển doanh nghiệp.
    Và rồi bạn kiếm tiền từ doanh nghiệp và tiếp tục phát triển.
    Đúng vậy, và sau đó bạn tìm thấy một doanh nghiệp mà bạn thích, mà bạn biết, tốt hơn cho mẹ thiên nhiên hoặc trái đất hay con người.
    Và thế là bạn có một cuộc sống viên mãn. Đó là lý thuyết của tôi. Tôi chỉ không muốn khi tôi 70 tuổi
    Nhìn lại và có sự hối tiếc, bạn biết đấy.
    Khi nào thì đủ là đủ, một câu hỏi thật sáo rỗng mà tôi đã được hỏi đủ rồi, như xây dựng doanh nghiệp không bao giờ dừng lại.
    Ý tôi là, tôi chỉ muốn tiếp tục xây dựng doanh nghiệp, giống như một trò chơi video.
    Nó thật sự rất thú vị, bạn biết đấy, như với Feastables hiện tại.
    Bạn biết đấy, chúng tôi là công ty chocolate nguồn gốc đạo đức lớn nhất ở Mỹ.
    Và như vậy thật thú vị khi nhìn vào điều gì đó đã được làm theo cách giống nhau suốt một trăm năm.
    Và nghĩ rằng, làm thế nào chúng ta có thể xoay chuyển mọi thứ và làm rối loạn ngành công nghiệp này? Vậy bạn biết đấy, chúng ta có thể
    Trả cho nông dân một mức thu nhập đủ sống, bạn biết đấy, không sử dụng lao động trẻ em, v.v.
    Và vì vậy, bạn biết đấy, tôi nghĩ nếu tôi chỉ làm những điều tầm thường như mọi người khác thì tôi có lẽ sẽ chán chết.
    Nếu tôi chỉ bán chocolate như mọi người khác, làm những video YouTube lặp đi lặp lại như mọi người khác,
    Có lẽ tôi sẽ nói, được rồi, hãy cho tôi ra khỏi đây. Tôi muốn nghỉ hưu.
    Nhưng đó không phải là những gì chúng tôi đang làm. Chúng tôi đang thay đổi ngành công nghiệp. Chúng tôi đang tác động đến thế giới.
    Như thế này là mục đích của cuộc sống theo ý kiến của tôi.
    Bạn có thể làm rất nhiều với hàng triệu người lắng nghe và xem video của bạn.
    Bạn có thể bắt đầu gần như bất kỳ doanh nghiệp nào và khiến nó thành công.
    Bạn có thể có bất kỳ tác động xã hội nào và nó sẽ sâu sắc và làm thay đổi cuộc sống của hàng triệu người.
    Bạn có gặp khó khăn trong việc tập trung không?
    Không, ý tôi là, tôi có đôi khi tự hỏi, bạn biết đấy, liệu chúng ta có nên làm nhiều hơn không?
    Nhưng tôi thực sự đã tìm thấy một nhịp điệu tốt với Feastables. Tôi rất, tôi cứ nhìn sang đó vì Feastable đang ngồi ở đó.
    Tôi cảm thấy như mình đã tìm ra được nhịp điệu tốt với điều đó. Và vấn đề nguồn gốc đạo đức của nó và
    Không, ý tôi là, có, hiển nhiên là tôi có hàng triệu cơ hội, nhưng
    Chỉ
    Bạn biết đấy, bây giờ, như tôi đã nói earlier,
    Đây là một trong số ít điều trong đời mà tôi cảm thấy giống như cảm giác mà YouTube mang lại, nơi
    Xây dựng Feastables cũng thú vị không kém gì việc làm video với tôi.
    Nó thật sự thật tuyệt vời. Cảm ơn bạn. Nó thật sự rất tuyệt.
    Tôi rất muốn dành một chút thời gian nói về vấn đề nguồn gốc đạo đức vì tôi nghĩ rằng đó là một điều mà
    Tôi không hiểu cho đến khi tôi làm một số nghiên cứu về bạn. Vâng, um,
    Tại sao điều đó lại quan trọng như vậy và khi bạn nói về nguồn gốc đạo đức?
    Sự khác biệt giữa những gì bạn làm và chocolate thông thường ở Mỹ là gì?
    Chà, điều lớn nhất là khi tôi bắt đầu vào ngành chocolate, tôi không biết bất cứ điều gì về những điều này. Um, chúng tôi từng lấy cacao từ Peru.
    Um, mà, bạn biết đấy, nguồn gốc đạo đức không thực sự là một vấn đề ở đó.
    Nhưng vấn đề là phần lớn cacao trên thế giới đến từ Tây Phi và khi chúng tôi phát triển lớn hơn,
    Bạn biết đấy, mọi người đều nói: “Này, bạn cần phải chuyển chuỗi cung ứng của bạn sang Tây Phi.” Tôi như: “Được, tốt thôi.”
    Um, vì vậy tôi đã bắt đầu nghiên cứu và đọc về điều đó và tôi
    Và tôi nhận thấy rằng 46% lao động ở Tây Phi trên các trang trại cacao là lao động trẻ em, và tôi đã nghĩ
    Điều đó không thể chính xác và rồi tôi đã bắt đầu đào sâu hơn và tôi đã nghĩ, trời ơi,
    gần như một nửa số lao động là lao động trẻ em và vì vậy tôi đã bắt đầu nói chuyện với tất cả các công ty chocolate lớn hoặc không phải tất cả, nhưng nhiều như tôi có thể liên lạc được và tôi đã hỏi:
    Vậy, các bạn làm gì về vấn đề lao động trẻ em này và họ cứ liên tục nói với tôi như: “Nó cứ là như vậy thôi.”
    Đó là cách mà chocolate luôn diễn ra. Tôi đã nghĩ: “Ôi chao.”
    Các bạn kiếm hàng tỷ đô la mỗi năm lợi nhuận. Các bạn không thấy vấn đề gì với việc đó dựa trên lưng của những đứa trẻ nhỏ sao? Và họ trả lời: “Không.”
    Sau đó, tôi biết đấy, tôi
    Tôi có một clip điên rồ trong một chương trình tài liệu. Tôi nghĩ bạn đã thấy anh ấy. Jeff, người theo dõi tôi, có đoạn clip điên rồ
    nơi tôi gặp gỡ một nhà cung cấp lớn
    Um
    Tôi phải lớn nhất có thể vì họ sẽ giết tôi.
    Chúng tôi đã phải làm rõ với anh ta nhưng như một nhà cung cấp lớn, chỉ để bỏ vậy và tôi đã hỏi họ
    Tôi đã hỏi: “Vậy, có cách nào tôi có thể trả thêm để không sử dụng lao động trẻ em hoặc bất cứ điều gì như vậy hoặc có tùy chọn nào không?” và họ chỉ nói:
    “Không.”
    Và tôi đã và những người làm phim tài liệu của tôi
    Họ đang quay phim và tôi đang ở trong một phòng họp lớn và tôi nhìn về phía máy quay
    Tôi như: “Trời ơi. Họ vừa nói điều đó trước máy quay.” và sau đó tôi đã thực hiện tất cả những nghiên cứu này và thật sự như:
    Vâng, không, và đặc biệt là ở Mỹ, như có một số thương hiệu chocolate châu Âu mà bạn biết đấy, cố gắng
    Nhưng mà ở Mỹ, thực sự không ai thực sự quan tâm.
    Ý tôi là, có rất nhiều lựa chọn và nhiều thời gian để sửa chữa, nhiều tiền để sửa chữa.
    Vì vậy điều đó đã thực sự khiến tôi tức giận và vì vậy tôi đã nghĩ, làm thế nào chúng ta có thể giải quyết điều này và
    Vì vậy, điều đó đã đưa tôi xuống con đường
    Nếu mọi thứ đều chỉ về, bạn biết đấy, lý do chocolate ở Mỹ lại rẻ như vậy là bởi vì họ chỉ không
    Bạn biết đấy, không phải là lý do duy nhất, nhưng một trong những lý do là vì họ chỉ trả cho nông dân một ít, như nông dân kiếm chưa đến một đô la một ngày.
    Um,
    Vì vậy, vì điều đó họ bị buộc phải sử dụng lao động trẻ em vì ý tôi là, họ thực sự không có tiền để trả cho một người không phải là trẻ em. Bạn nghĩ có bao nhiêu đứa trẻ đang làm lao động trẻ em ở Tây Phi, chỉ trên các trang trại cacao?
    uh
    Bạn có thể đã nghĩ là 5000. Không, là 1,5 triệu.
    Bạn đang đùa sao? Ừ, nó đã vượt qua một triệu. Thật điên rồ!
    Điều chúng ta cần làm là trong đầu tôi cần đạt được một tỷ đô la doanh thu mỗi năm càng nhanh càng tốt.
    Trong khi nguồn nguyên liệu được khai thác một cách có đạo đức và có lợi nhuận, phần lớn trong đó là chúng ta phải có lợi nhuận trong quá trình này.
    Bởi vì sau đó tôi có thể chỉ tay và nói:
    Chúng tôi đã đạt được quy mô một cách có đạo đức và chúng tôi đang kiếm tiền. Không phải là bạn không thể làm điều đó.
    Bạn chỉ không muốn làm mà thôi. Và có thể,
    Có thể chúng tôi cho họ một cơ hội.
    Có thể họ thực sự không biết làm điều đó với quy mô lớn, và có thể điều này sẽ mở mang trí óc họ và họ sẽ nghĩ:
    Ôi, tôi đoán điều đó là có thể, và họ sẽ bắt đầu thay đổi. Hơn khả năng không thì họ sẽ không làm vậy, nhưng theo thời gian,
    Tôi hy vọng chúng tôi có thể chiếu sáng vấn đề này sử dụng nền tảng của tôi và bạn biết đấy,
    Chỉ cần cho thấy mô hình đó hoạt động và sau đó,
    Tôi không biết, một điều tôi rất muốn làm trong dài hạn là, bạn biết đấy,
    Cũng giống như có biểu tượng thương mại công bằng,
    Có thể tôi sẽ tạo ra phiên bản riêng của nó và giúp các công ty sôcôla khác khai thác cacao một cách có đạo đức,
    Hoặc cái gì đó, và bạn biết đấy, tôi chỉ muốn giáo dục mọi người rằng nếu không có biểu tượng này,
    Có thể họ đang sử dụng lao động trẻ em, và tôi có một cách nào đó
    Để trong 10 năm tới, tôi có thể san bằng số trẻ em ra khỏi lao động trẻ em
    Tại các trang trại cacao. Vì vậy, tôi chỉ cần kết nối các điểm và tìm ra cách làm đúng.
    Câu hỏi này có thể nghe có vẻ rất hiển nhiên, nhưng không phải ai cũng thấy vậy. Tại sao bạn lại không quan tâm đến điều đó?
    Thực sự, tôi đã đến những trang trại này. Tôi không muốn trở nên giàu có trên lưng của những đứa trẻ nhỏ. Ý tôi là, điều này dường như là quá rõ ràng, bạn biết không.
    Có thể với những người khác trong ngành sôcôla, họ không quan tâm, nhưng khi tôi nghe về điều này lần đầu tiên, tôi đã nghĩ, tại sao?
    Tại sao điều này lại xảy ra?
    Nó làm tôi liên tưởng đến Elon Musk và sứ mệnh của anh ấy với Tesla.
    Anh ấy biết rằng nếu anh ấy có thể chứng minh rằng có thể có những chiếc xe điện nhanh,
    Thì phần còn lại của ngành công nghiệp có thể từ bỏ các lý do của họ về việc điều đó không thể.
    Chính xác. Vậy nếu có ai đó đến và họ nói, được rồi, Jimmy, chúng tôi sẽ trả bạn năm tỷ
    Để mua Feastables, chắc chắn là không, tôi không bán cái đó đâu. Bạn không bao giờ bán nó.
    Không, bởi vì điều đầu tiên họ sẽ làm để tăng tỷ suất lợi nhuận là họ sẽ bỏ qua nguồn gốc có đạo đức.
    Bạn đã từng có người đến và đề nghị mua kênh YouTube của bạn chưa?
    Ừ, tôi đã được đề nghị một tỷ đô la ở đây hoặc những số tiền điên rồ ở đó, nhưng, bạn biết không, điều thú vị là
    Zuck đã nhận được đề nghị một tỷ đô la nổi tiếng cho Facebook và anh ấy đã nói gì nhỉ?
    Anh ấy đã nói: “Tại sao tôi lại bán nền tảng mạng xã hội này?
    Tôi chỉ cần lấy tiền và bắt đầu một cái mới và tôi khá thích cái mà tôi đang có.
    Vậy tại sao tôi không giữ nó, và mỗi khi tôi nhận được đề nghị (mà lâu rồi tôi không nhận)
    Nhưng bạn biết không, trước đây, tôi thường vui vẻ chọc ghẹo chỉ để xem mọi người sẽ đề nghị gì với tôi,
    Và tôi đã nhận được những đề nghị đó và sau đó tôi luôn nghĩ, ừ, tôi chỉ làm điều tương tự như tôi đang làm bây giờ.
    Vậy tại sao tôi không cứ tiếp tục làm những gì tôi đang làm lúc này, bạn biết mà, tiền bạc thật sự không thay đổi điều gì.
    Tốt lắm.
    Và tôi không nghĩ bạn đã nhận được công nhận mà bạn xứng đáng với những gì bạn đã đi qua.
    Điều này liên quan đến Feastables. Không, nhưng tôi nghĩ điều đó rất quan trọng. Tôi biết bạn không làm vì công nhận.
    Tôi biết bạn đang làm để truyền đạt thông điệp đó để ngành công nghiệp thay đổi.
    Nhưng tôi nghĩ rằng có một người như bạn với nền tảng mà bạn có có khả năng sản xuất sôcôla
    Thật sự rất ngon. Họ đã gửi tôi một hộp khoảng sáu tháng trước. Và tôi
    Đang nghĩ về việc làm mới lại sản phẩm. Ừ, nếu bạn đưa cho tôi một vài thanh sôcôla,
    Có rất nhiều điều mà… vấn đề là như thế này và này, bạn biết từ xa,
    Bạn không thể thực sự phân biệt được sự khác nhau giữa các hương vị như cái này là muối biển đen, cái này chỉ là sôcôla đen.
    Vì vậy, tôi sắp cập nhật bao bì để chúng tôi sẽ đặt những ngọn màu ở đây,
    Để bạn có thể phân biệt các hương vị từ xa. Tôi nghĩ điều đó rất quan trọng. Còn một điều nữa là…
    Bạn đã sai lầm khi để những thứ này trước mặt tôi bây giờ.
    Điều khác tôi muốn làm là tôi đã thử nghiệm và hình ảnh mới đang nhìn tốt với việc đặt câu như mỗi miếng ăn giúp
    Đưa trẻ em ra khỏi lao động trẻ em, đặt lên phía trước và tôi biết chúng tôi đang thử nghiệm với nhiều loại máy móc khác nhau.
    Tôi cảm thấy hình ảnh về sôcôla ở mặt trước có thể có chất lượng cao hơn một chút.
    Mặt sau thì khá tệ. Tôi muốn, bạn biết đấy, đặt thêm thông điệp ở mặt sau của nó.
    Còn rất nhiều điều cần phải sửa và cái ngọn trắng ở đây chỉ làm cho điều này trở nên rõ ràng từ xa
    Hương vị này là gì trong khi tất cả những cái này hòa vào.
    Và thế là… rất tệ, tôi phải sửa nó.
    Bạn đã nói về việc bạn bè gọi điện cho bạn và hỏi bạn về lời khuyên kinh doanh và bạn giúp họ phát triển doanh nghiệp của họ,
    Nhưng chỉ cần nhìn bạn ở đó,
    Phân tích lại doanh nghiệp của chính mình làm tôi nghĩ rằng có rất nhiều doanh nhân theo dõi chương trình của chúng tôi đang ở giai đoạn đầu của doanh nghiệp riêng.

    Nhiều người trong số họ sẽ phải thất bại. Bạn sẽ thất bại rất nhiều. Ý tôi là khi tôi mới bắt đầu với sôcôla,
    Thì thật sự là rất hài hước khi tôi đã mắc sai lầm tồi tệ như thế nào với những thanh sôcôla đầu tiên. Chúng rất mỏng.
    Có lý do tại sao những thanh sô cô la như thế này có những điểm gãy ở đây để chúng dễ dàng bị vỡ.
    Tôi không biết điều đó, và thanh của tôi chỉ là một tấm sô cô la rắn.
    Nhưng điều đó gần như giống như một mảnh thủy tinh, nếu bạn làm rơi nó, nó sẽ vỡ thành hàng trăm mảnh nhỏ.
    Và, và tôi cũng không biết rằng có một thứ gọi là kỹ sư bao bì.
    Vì vậy, bạn có thể đưa cho tôi một hộp sô cô la không? Hộp sô cô la ban đầu của tôi khi bạn mở nó ra và để lên kệ thì rõ ràng là vấn đề được giải quyết.
    Nhưng nếu cái này đang ở trên kệ và bạn lấy cái này ra thì tất cả những cái khác sẽ trượt về phía trước và sau đó sẽ rơi ra khỏi hộp.
    Và hoặc là hộp sẽ rơi khỏi kệ vì trọng lượng vì không có sự cân bằng đúng ở dưới đáy.
    Và những mép này, điều này trước đây không phải là một vấn đề. Vì vậy, chúng được mở và chỉ có một mép dưới ở đây.
    Và như vậy chúng sẽ rơi ra như thế này.
    Và sau đó, những thanh vì chúng tôi không có điểm gãy tự nhiên sẽ vỡ như thủy tinh.
    Ai đã nhận ra điều đó? À,
    Là tôi, và vấn đề là tôi là một phần của đội ngũ cũ ở Feastables.
    Tôi đã nói với họ rằng có quá nhiều thanh bị gãy khi tôi vào Walmart.
    Tôi thấy quá nhiều thanh bị gãy. Họ nói với tôi như, à, bạn lo lắng quá nhiều về điều này.
    Đó không phải là một vấn đề lớn. Nó xảy ra với mọi người và tôi đã đến mức chỉ đơn giản là
    Thật sự làm tôi bực mình vì tôi ghét việc nhặt một thanh trên mặt đất hoặc thấy trên kệ tất cả những thanh sô cô la vỡ mà tôi
    Tôi đã trả tiền cho mọi người để lắp GoPro vào như, à,
    Như trong một túi khoai tây chiên để theo dõi, vì tôi không thể lấy được video từ camera an ninh của Walmart.
    Và họ không cung cấp nên tôi đã đặt các GoPro ẩn ở nhiều Walmart ngẫu nhiên.
    Chỉ để chỉ vào các thanh Feastables để xem tại sao chúng lại vỡ nhiều như vậy.
    Có rất nhiều cảnh như, bạn biết đấy, như một người mẹ lấy một thanh sô cô la
    Và sau đó cô ấy nhìn nó thật sự như thế này và sau đó bạn chỉ thấy hộp chỉ
    Và cô ấy đi và chúng chỉ rơi khỏi kệ và sau đó họ chỉ đặt nó lại
    Và bạn biết đấy, một số thanh sẽ bị gãy và điều đó sẽ xảy ra lặp đi lặp lại vì chúng tôi không thiết kế hộp đúng cách.
    Họ không làm gì sai.
    Bạn có biết điều đó không phải là điều bình thường khi bạn nói rằng bạn đã đặt GoPro?
    Ừ, mọi người nói với tôi rằng tôi điên rồ khi số lượng người cố gắng nói với tôi rằng điều đó là bất hợp pháp. Tôi đã nói, anh bạn
    Tôi không quan tâm. Tôi chỉ cần biết tại sao những thanh của tôi bị gãy như vậy.
    Tất cả đều là video chứng minh.
    À, và vì vậy tôi đã làm rất nhiều dữ liệu và thực sự có một công ty gọi là Costa
    Nơi bạn có thể trả tiền cho người khác vào Walmart.
    Vì vậy, tôi đã bắt đầu trả tiền cho họ mỗi tuần
    Tôi gửi ai đó vào mỗi Walmart ở Mỹ để mua tất cả các thanh bị gãy và sửa chữa hộp.
    Điều đó khá tốn kém. Tôi nghĩ, bạn biết đấy, mất khoảng một trăm ngàn đô la
    Chỉ để gửi người vào mỗi Walmart để dọn dẹp, hai mươi tám đô la mỗi lần nhân với năm nghìn Walmart và
    Ừ, vì vậy tôi đã gửi người vào Walmart để dọn dẹp các thanh bị gãy và nhưng tôi đã trả rất nhiều tiền
    Đó là một trăm ngàn đô la mỗi tuần chỉ để gửi người vào và sau đó tôi đã mua tất cả những thanh bị gãy này
    Bởi vì tôi thực sự không muốn ai đó vào Walmart và mua một thanh feastable bị gãy.
    Điều đó thực sự là trải nghiệm tiêu dùng tệ nhất mà bạn có thể có, và vâng
    Và sau đó tôi đã tìm hiểu về kỹ sư bao bì và tôi đã nói, ồ không thể tin được
    Đây là công việc toàn thời gian của bạn để đảm bảo hộp của tôi không bị đổ. Bạn đã ở đâu?
    Nhưng về điểm mà tôi đã nói về sự ám ảnh của bạn với chi tiết của một sản phẩm
    Thì điều đó hoàn toàn là không điển hình so với nếu tôi so sánh điều này với một YouTuber bình thường và thương hiệu thương mại điện tử của họ. Ồ, họ sẽ không quan tâm.
    Ừ, tôi đã dành hàng ngàn giờ chỉ để ám ảnh về sản phẩm này.
    Ý tôi là, tôi biết điều đó không có vẻ như vậy vì chỉ là sô cô la
    Nhưng vâng, ý tôi là đây là một vấn đề từ nguồn cung ứng đạo đức đến từng chi tiết nhỏ về nó.
    Tôi không làm gì một cách hời hợt và bạn không lái xe đến hàng loạt Walmart sao?
    Ồ, luôn luôn.
    Đó là điều tôi làm mỗi ngày. Ồ, thật tuyệt.
    Chúng ta nên đi vào một Walmart. Chúng ta thậm chí chưa đi. À, anh ấy hơi bận, anh ấy có việc cần làm.
    Vâng, đó là điều tôi thích nhất, đôi khi tôi sẽ dành cả đêm ở Walmart chỉ để quét các sản phẩm và xem tốc độ và doanh thu hàng ngày.
    Nó giống như, à
    Tôi có một chuyến dừng tại DC. Tôi sống ở Bắc Carolina.
    Rồi tôi đã nghĩ, khoan đã
    Tôi có thể thuê một chiếc xe và ghé qua 30 Walmart trên đường về nhà và chỉ lái xe về nhà.
    Và sau đó tôi đã lái xe từ DC về Bắc Carolina, thăm từng Walmart ở bờ Đông và giữa nước Mỹ
    Chỉ để đi xem lối đi sô cô la và xem tất cả thống kê và những thứ như vậy.
    Tôi đã hỏi bạn trước đây xem bạn có gặp khó khăn không. Chết tiệt. Tôi ước gì chúng ta có thể đến thăm một Walmart. Bạn biết điều đó sẽ vui thế nào.
    Nó giống như tôi rất muốn giáo dục bạn về sô cô la. Ồ, một tháng nữa vẫn mở cửa không?
    À không, họ không mở cửa. Tốt, chúng ta có thể làm điều đó vào lần khác. Thôi nào, thường thì những gì tôi làm là chỉ gõ cửa và họ sẽ cho tôi vào.
    Tất nhiên rồi.
    Ừ, nhưng những gì bạn vừa nói, um, tôi cảm thấy như tôi đang đi đến một điều gì đó ở đây vì
    99.99999% doanh nhân mà tôi biết chỉ có một việc để làm là điều hành doanh nghiệp của họ
    Không quan tâm nhiều đến chi tiết.
    Và bạn có một điều tuyệt vời để làm chương trình trên Amazon, điều đó giống như khía cạnh cao nhất của bất kỳ thứ gì từ trước đến nay hoặc bất kỳ thứ gì đó
    Và bạn có kênh khổng lồ này.
    Here’s the translated text to Vietnamese:
    Bạn có hoạt động từ thiện của mình
    Bạn có tất cả các thứ này, 100 triệu người theo dõi trên TikTok, 100 tỉ người theo dõi ở đây, hàng tỉ người theo dõi, các con số thật không thể tin nổi và bạn vẫn chạy đến 31 Walmart để kiểm tra xem sô cô la của mình có bị vỡ không.

    Và tôi vào phía sau khi tôi ở đó, nếu nó không có trên kệ, tôi sẽ quét nó và giúp các nhân viên.
    Đó có phải là sự khác biệt không?
    Bạn chỉ cần biết mọi thứ diễn ra. Tôi có nghĩa là, đó là nguyên tắc cơ bản. Nếu như tôi
    Tôi ghét khi một ai đó trong công việc của tôi nói với tôi điều gì đó
    Mà tôi không đồng ý nhưng tôi quá ngu dốt để có thể thách thức họ, vì vậy thì cũng giống như, ai là tôi để
    Bạn biết đấy, tôi phải chấp nhận họ theo lời họ nói.
    Nhưng hầu hết mọi người có xu hướng chọn con đường dễ dàng nhất hoặc tuân theo quy tắc hiện hành.
    Và nếu tôi muốn để lại những đổi mới thực sự và thay đổi ngành công nghiệp,
    Thì tôi phải biết mọi khía cạnh nhỏ của mọi thứ. Cuối cùng, bạn biết đấy
    Kệ là nơi mọi người mua hàng. Vì vậy, tôi phải biết chi tiết mọi thứ diễn ra tại điểm chạm với người tiêu dùng.
    Và bạn biết cách nó đến đó, nó được lưu trữ ở
    Các trung tâm phân phối và sau đó là nhà bán lẻ và rồi trên kệ và nó trông như thế nào?
    Trải nghiệm và mọi thứ vì tất cả những điều nhỏ nhặt này cộng lại. Bạn không cảm thấy như bạn đã dành cả cuộc đời mình để chiến đấu
    Để nâng cao tiêu chuẩn của mọi người lên tiêu chuẩn của bạn vì bạn không tồn tại trong thế giới của Mr. Beast.
    Đúng vậy, đó là điều tôi từng nghĩ, mà tôi đã nói một vài lần, chỉ là nội dung.
    Nhưng tôi nhận ra rằng mọi thứ tôi làm đều như vậy, tôi chỉ muốn là tốt nhất trong đó.
    Và điều đó thật kỳ lạ, bạn biết đấy, vì bạn chỉ nhìn vào thanh sô cô la này và bạn sẽ nghĩ, ai care chứ.
    Nhưng đó chính là điều mà tôi thực sự thích trong hai năm qua.
    Tôi đã đi sâu vào điều này như tôi đã với YouTube và nó cũng thú vị như nhau.
    Ý tôi là, nó rất, rất khó khăn và đặc biệt là việc nguồn gốc có đạo đức và gần đây tôi đã dành một tuần ở
    Tây Phi và tôi đã đi từ hạt cacao đến thanh sô cô la, và tôi đã làm việc trên trang trại và theo dõi toàn bộ
    chuỗi cung ứng QC và mọi thứ, và nó không phải là dễ dàng, nó khó khăn như kênh YouTube của tôi.
    Nhưng nó cũng thú vị như nhau và đó chỉ là một trải nghiệm mở mang tầm mắt lớn đối với tôi vì tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ thích một điều gì đó nhiều
    như
    Kênh YouTube của tôi và đó là điều tôi đã nói trước đây.
    Tôi đã nhận ra rằng tôi thực sự thích xây dựng doanh nghiệp và giải quyết các vấn đề phức tạp khó khăn.
    Dù tôi biết rằng đây chỉ là sô cô la.
    Nhưng tôi cũng học được điều phức tạp từ phía nguồn gốc có đạo đức.
    Chỉ trong cuộc sống hàng ngày thôi, đó thật sự thú vị với những trò chơi của Beast và với tất cả những chuyện khác đang diễn ra.
    Kênh chính của bạn
    Mà tôi đoán bạn vẫn coi là đứa con tinh thần của mình ở một mức độ nào đó. Nó giống như con tàu mẹ đúng không? Bởi vì nó là nguồn gốc.
    Nó cho phép chúng ta làm mọi thứ, hầu hết mọi người mua thứ này không phải vì các trò chơi của Beast.
    Bạn có bao giờ cảm thấy lo lắng khi số lượt xem giảm không?
    Chúng chưa bao giờ giảm. Chúng đã tăng lên mỗi năm trong 14 năm.
    Nhưng bạn vẫn có thấy lo ngại đó không? Bạn vẫn theo dõi video khi nó phát trực tiếp và nhìn vào phía sau của nó?
    Không, tôi không. Ý tôi là vì nó như là
    chúng tôi
    Tôi không biết, tôi chỉ tải lên một video và sau đó vào ngày hôm sau,
    Tôi nhìn vào tỷ lệ giữ chân và CTR và nếu chúng tôi làm sai, tôi chỉ
    Bạn biết đấy, những gì chúng tôi làm là chúng tôi gọi chúng là báo cáo sau hành động. Vì vậy, tôi tụ họp tất cả những người thông minh nhất trong công ty của tôi như
    Chà, thực sự chúng tôi đã làm như thế này, tôi ước gì tôi có bản trình bày của mình ở đây
    Nhưng như chúng tôi có, tôi trả tiền cho một người để chỉ làm một phân tích rất sâu sắc như đây là biểu đồ giữ chân.
    Đây là mỗi lần ai đó bỏ đi. Đây là nơi nó phẳng nhất. Đây là nơi tồi tệ nhất.
    Bạn biết đấy, chúng tôi sẽ lấy như vậy, nếu tôi tải lên một video dài 20 phút,
    Chúng tôi sẽ lấy 10 video dài 20 phút gần nhất và chúng tôi sẽ nói, bạn biết đấy,
    Tỷ lệ giữ chân trung bình trên 10 video 20 phút gần nhất là 10 phút
    và 6 hoặc 55 giây là trung bình. Vì vậy, nếu tỷ lệ giữ chân của video mới này là 11 phút hoặc trên,
    Chúng tôi đã làm tốt.
    Nếu nó thấp hơn thì chúng tôi đã làm dưới mức trung bình và bla bla bla và anh ấy chỉ làm như một bản trình bày lớn.
    Và vì vậy thường sau hai tuần kể từ khi chúng tôi tải lên, chúng tôi sẽ xem điều đó với tất cả những người hàng đầu của tôi
    Và sau đó chúng tôi sẽ nói, chúng tôi đã làm sai điểm gì? Chúng tôi đã làm tốt điểm gì? Tốt, tiếp tục thôi.
    Và có bao giờ có một khoảnh khắc nào trong thời gian gần đây mà bạn nghĩ
    Tôi nghĩ tôi cần dành nhiều thời gian hơn cho nó một lần nữa và quay lại với nó.
    Bởi vì luôn luôn, bạn biết đấy, nhưng nhiều điều đó xuất phát từ sự không tự tin.
    Tôi có nghĩa là điều là, tất nhiên chúng tôi đã có một video gần đây, mỗi phút có một người bị loại và nó không hoạt động tốt.
    Bạn biết đấy, và có vẻ như phần giới thiệu của chúng tôi hơi lặp đi lặp lại. Nó hơi tối tăm.

    Chúng tôi đã đưa ra các người thua cuộc từ trò chơi của Beast để cạnh tranh trong video kênh chính.
    Nhưng vấn đề là một số người nghĩ đó là trò chơi của Beast và như, ôi, tôi đã thấy điều này rồi.
    Và có rất nhiều sai lầm của người mới ở đó và rất dễ để tôi cảm thấy
    Bạn biết đấy, trở nên bất an và giống như cảm thấy, chết tiệt, đây là lý do tôi cần có mặt ở mọi nơi.
    Nhưng hôm trước, thì không phải lúc tôi gọi mọi thứ, tôi cũng không hoàn hảo.
    Vì vậy, miễn là mọi người làm sai và họ học hỏi từ điều đó,
    Tôi có một câu nói mà tôi nói với mọi người mọi lúc như, như mỗi khi các nhà sáng tạo mới của chúng tôi làm sai,
    Tôi sẽ nhìn vào Tyler và nói, Tyler thực sự đã tốn cho tôi hàng chục triệu đô la vì những quyết định tồi.
    Giống như đây sẽ không phải là lần đầu tiên bạn khiến chúng tôi mất một triệu đô la, miễn là bạn học hỏi từ điều đó thì cũng không sao.
    Um, và vì vậy, điều quan trọng là các báo cáo sau hành động này rất cần thiết, vì miễn là khi chúng tôi mắc lỗi, chúng tôi có thể nói rõ lý do tại sao và điều đó không xảy ra lần nữa, thì đó chỉ là một phần trong quá trình. Nhưng vâng, nếu điều tương tự xảy ra lặp đi lặp lại, tôi sẽ thấy khó chịu và nói rằng “Tôi cần phải can thiệp”, nhưng đội ngũ của tôi thì rất giỏi; họ không mắc cùng một lỗi hai lần.
    Hãy nói cho tôi về việc thử nghiệm và kiểm tra, vì mọi người nhìn nhận bạn như là vua thật sự của thử nghiệm và kiểm tra. Điều này quan trọng như thế nào đối với sự thành công của mọi thứ mà bạn làm? Rất quan trọng! Và đó là điều mà mỗi video mà chúng tôi làm, có thể thất bại, bạn biết đấy. Cơ hội thất bại cao nhất của bạn là khi bạn làm điều gì đó mới, rất mới.
    Một trong những sự thất bại lớn hơn trước đó là chúng tôi đã làm một video kéo dài 10 phút, nơi mà phòng này sẽ phát nổ. Chúng tôi đã xây dựng một tháp khổng lồ và có một người bắt đầu từ đỉnh. Anh ta phải thực hiện một cảnh quay trực tiếp và nhấn nút. Thực sự nó không hoạt động tốt, mọi người không thích video đó lắm. Nó khá phức tạp, bla bla, và bạn cần phải cẩn thận bởi vì tôi muốn có một văn hóa nơi mọi người cảm thấy thoải mái với việc thử nghiệm và cố gắng và cảm thấy bình thường khi thất bại.
    Vì vậy, khi video đó thất bại hoặc khi có người bị loại ở mỗi phút, tôi không đi la mắng mọi người hay gọi hẹn điều gì đó; tôi chỉ hỏi: “Chúng ta đã làm sai điều gì?”. Được rồi, đây là tất cả các thông tin. Hãy đảm bảo rằng điều đó không xảy ra lần nữa. Lần đầu tiên có thể đã tốn của tôi một khoản tiền, nhưng không sao cả. Tôi xem điều này như là đầu tư cho các bạn và hãy cùng nhau học hỏi từ nó.
    Tôi định nói rằng nếu không có văn hóa này, mọi người sẽ chỉ làm lại những video giống nhau. Rất nhiều YouTuber chỉ phát hành cùng một định dạng. Tôi không ngại việc đội ngũ của mình thất bại. Tôi không ngại nếu video đó chỉ đạt điểm 10 trên 10, miễn là chúng tôi đã thực sự có một nỗ lực tốt và thành thật với điều đó, bạn biết đấy. Và miễn là chúng tôi thất bại vì đã đưa ra quyết định sai lầm, không phải vì chúng tôi lười biếng hay không bỏ ra nỗ lực, v.v. Chừng nào mà đó chỉ là chúng tôi đã đưa ra một quyết định có suy nghĩ để thử nghiệm cái gì đó và nó không hoạt động, tôi rất thoải mái với điều đó. Chúng tôi có thể làm điều đó cả ngày và họ biết điều đó, và tôi không la mắng mọi người khi họ thực sự mắc lỗi như vậy.
    Tôi đã đầu tư hơn một triệu bảng cho công ty này Perfected và họ cũng là một nhà tài trợ cho podcast này. Tôi đã chuyển sang sử dụng matcha như là nguồn năng lượng chính của mình và đó là nơi Perfected xuất hiện. Họ có bột matcha, đồ uống matcha, các viên nang và tất cả những thứ này giúp tôi tập trung trong suốt một ngày ghi hình rất dài, không quan tâm đến việc xảy ra chuyện gì. Đội ngũ của họ rất chú trọng vào chất lượng, đó là lý do tại sao họ tìm nguồn matcha hạng nghi lễ từ Nhật Bản.
    Vì vậy, khi mọi người nói với tôi rằng họ không thích vị của matcha, tôi đoán rằng họ chưa thử Perfected, không giống như matcha chất lượng thấp có vị đắng và có mùi cỏ. Perfected mượt mà và tự nhiên ngọt ngào, và mà không biết, bạn có thể đã là khách hàng của Perfected nếu bạn lấy matcha ở những nơi như Blank Street hay Joe and The Juice. Nhưng bây giờ bạn có thể tự làm tại nhà. Hãy thử nó và chúng ta sẽ xem bạn vẫn không thích matcha.
    Vì vậy, đây là những gì tôi sẽ làm. Tôi sẽ giảm giá 40% cho matcha nếu bạn thử nó hôm nay. Hãy đến perfected.com và sử dụng mã code DIARY40 khi thanh toán. Hoặc nếu bạn ở siêu thị, bạn có thể mua nó tại Tesco hoặc Holland and Barrett hay ở Hà Lan tại Albert Heijn. Và những bạn ở Mỹ, bạn có thể mua nó trên Amazon. Như các bạn đã biết, Whoop là một trong những nhà tài trợ cho chương trình của tôi. Đó cũng là một công ty mà tôi đã đầu tư vào và là công ty mà các bạn hỏi tôi rất nhiều.
    Câu hỏi lớn nhất mà tôi thường được hỏi là tại sao tôi sử dụng Whoop hơn các lựa chọn công nghệ đeo khác. Có rất nhiều lý do nhưng tôi nghĩ rằng điều này thực sự nằm ở tính năng bị bỏ qua nhưng lại rất quan trọng: tính không xâm lấn của nó. Khi mọi thứ trong cuộc sống đều cạnh tranh cho sự chú ý của tôi, tôi quay sang Whoop vì nó không có màn hình và CEO của nó, người đã xuất hiện trên podcast này, đã nói với tôi lý do mà không có màn hình, là vì màn hình đồng nghĩa với sự phân tâm.
    Vì vậy, khi tôi đang trong các cuộc họp hoặc tôi ở phòng tập gym, Whoop của tôi không đòi hỏi sự chú ý của tôi. Nó ở đó trong nền, liên tục thu thập dữ liệu và thông tin từ cơ thể tôi, sẵn sàng khi tôi cần. Nếu bạn đang nghĩ đến việc tham gia Whoop, bạn có thể truy cập vào join.whoop.com/ceo và thử Whoop trong 30 ngày không rủi ro và không cam kết. Đó là join.whoop.com/ceo. Hãy cho tôi biết bạn đã trải qua như thế nào.
    Bạn vừa kết thúc hôm nay chương trình thi lớn nhất mà tôi nghĩ là trong lịch sử. Thực ra nó là lịch sử, nhưng tôi nghĩ bạn có 50 kỷ lục Guinness. Vâng, bạn có những set lớn nhất trong lịch sử, nhiều kỷ lục thế giới nhất trong lịch sử, những khoai tây chiên lớn nhất trong lịch sử, nhiều người chiến thắng nhất trong lịch sử, nhiều thí sinh nhất trong lịch sử, và nhiều camera nhất, đúng vậy. Còn gì về 50 kỷ lục Guinness mà chúng ta biết đến? Có thể còn nhiều hơn thế nữa, nhưng vâng, bạn đã nói điều gì đó trên sân khấu mà tôi thấy khá thú vị. Bạn đã nói rằng “Tôi có cảm giác hơi buồn.”
    Vâng, tôi biết, vì mỗi thứ năm, tôi phải mong chờ để thấy phản ứng của internet về các trò chơi beasty, và bây giờ tôi sẽ tỉnh dậy vào thứ năm tới và tôi không có cơ hội để xem mọi người nghĩ gì, kết thúc rồi. Họ mô tả điều này trong Thế vận hội như là trầm cảm sau huy chương vàng. Thật sao? Vâng, họ nói rằng tôi có thể không chính xác với con số này nhưng khoảng 70% người sau Thế vận hội, ngay cả khi họ đã giành huy chương vàng, trải qua sự trầm cảm sau đó vì họ đã mất đi ngôi sao phương Bắc cung cấp ý nghĩa cho họ vào tháng 6.
    Vâng, không, tôi nghĩa rằng tôi… Tôi có thể buồn vui đùa một chút, nhưng mà không sao cả. Tôi có rất nhiều thứ đang diễn ra.
    Tôi thậm chí còn không có cơ hội để suy nghĩ về những thứ đó và bạn lại đang chuyển sang điều tiếp theo.
    Ờ, vâng, vì vậy chúng ta…
    Ờ, amazon.
    Hãy ghi lại mùa thứ hai ngay đi. Nào, hãy ký hợp đồng nào. Tôi không thể thực sự nói về điều đó, đây là điều kỳ diệu nhất mà tôi nghĩ tôi đã thấy trên truyền hình và
    tôi chỉ nghĩ rằng tôi đã nói với bạn qua điện thoại hôm nọ.
    Tôi xem nó và biết rằng nếu bạn không làm một cái khác, tôi sẽ không bao giờ thấy một điều gì có quy mô và tầm cỡ như thế này.
    Vâng, không ai muốn làm một điều như vậy vì nó thật sự khó, bạn biết đấy.
    Ở những bối cảnh đó và thực tế là lý do tại sao nhiều chương trình truyền hình thực tế không cảm giác như vậy
    là chúng tôi rõ ràng có thể kể chuyện tốt hơn nhiều và chúng tôi sẽ làm như vậy khi chúng tôi thực hiện những phiên bản tương lai, nhưng
    về cốt lõi, những gì mọi người không thấy là việc có hàng ngàn camera ghi hình lại
    như chúng tôi đã phá kỷ lục thế giới về số lượng cáp camera đã sử dụng, như là
    và hàng triệu đô la chúng tôi đã phải chi cho việc lưu trữ và hàng triệu đô la trong phòng điều khiển và hàng triệu triệu đô la cho
    phần cứng để chỉnh sửa nó, và như là phải đưa Adobe vào để tùy chỉnh thay đổi phần mềm Adobe để bạn có thể thực sự có nhiều multicamps như vậy
    Thực sự, hạ tầng để có thể thực hiện điều đó là vô cùng vô cùng khó khăn.
    Và, um, đó là lý do tại sao thường thì họ sẽ làm như thế này, họ sẽ có, được rồi. Đây là một khoảng thời gian một giờ, như khi bạn quay một chương trình thực tế
    Đây là một khung thời gian một giờ, bạn biết đấy, họ sẽ gửi ra những nhà sản xuất câu chuyện. Họ sẽ đặt một camera vào bạn
    Họ sẽ nói, ơi, bạn có thể nói câu này không? Bạn kiểu như là kẻ phản diện của chúng tôi. Đây là những gì chúng tôi đang tìm kiếm.
    Họ sẽ cho bạn biết phải nói gì và rồi họ sẽ ghi chú lại và sắp xếp cho các biên tập viên trong khi chúng tôi chỉ như là
    Chết tiệt. Chúng tôi sẽ quay phim, bạn biết đấy, 24/7 với tất cả những camera này. Các bạn hãy là chính mình.
    Chúng tôi sẽ chỉ ghi lại vì bạn không biết khi nào ai đó sẽ làm điều gì kỳ quặc.
    Bạn không biết khi nào ai đó sẽ thì thầm với ai đó trong các dòng chính thức.
    Bạn không biết vì vậy bạn thật sự chỉ phải quay và bạn cần những góc quay này là chấp nhận được.
    Vì vậy bạn cần nhiều camera A và camera B và tất cả sự bao phủ này tạo ra một khối lượng
    Chết tiệt của video, nhưng đó là điều đã cho phép chúng tôi. Đó là, ý tôi là trong số nhiều điều, đó là một trong những
    Lợi thế cạnh tranh lớn nhất mà chúng tôi có khi quay những trò chơi này là chúng tôi đã dồn công sức để thiết lập tất cả cơ sở hạ tầng này.
    Chúng tôi có thể thực sự ghi lại nó và chỉ đơn giản là kể câu chuyện như nó là thay vì phải sử dụng các nhà sản xuất câu chuyện để đưa lời vào miệng mọi người.
    Nhưng nó là một cơn ác mộng, bạn biết đấy. Tôi đã có hơn 150 người chỉnh sửa mà tôi có nghĩa là
    Chúng tôi đang combing qua một khối lượng video không thể tưởng tượng nổi và và tất cả mọi thứ và có nghĩa là ngay cả những thứ từ như là
    mạng máy tính và hệ thống IT địa phương của chúng tôi liên tục bị sập vì có quá nhiều video ở đó và như là nếu tôi
    Gửi toàn bộ video trò chơi Beast cho chỉ một biên tập viên
    Nó sẽ có thể là
    300.000 đô la trong các ổ đĩa cứng và bạn biết đó, và nếu bạn có 150 biên tập viên, thì điều đó gần như là không thể.
    Vì vậy, bạn chi hàng triệu đô la và bạn xây dựng một phòng máy chủ trung tâm
    Và vì vậy chúng tôi có các giá máy chủ riêng của chúng tôi và mọi thứ và sau đó bạn có họ kết nối từ xa ở đó.
    Nhưng ngay cả sau đó chỉ do khối lượng video khổng lồ Adobe và mọi thứ thường xuyên bị sập và như là nó là
    Đó là một cơn ác mộng ở phía sau.
    Nhưng thật tuyệt vì điều đó đã cho phép chúng tôi kể lại những gì thực sự đã xảy ra.
    Tại sao nó có cảm giác khác biệt vì chúng tôi đã ghi hình không ngừng 24/7.
    Tôi đã tự hỏi khi tôi xem điều đó rằng amazon có nhận thức được thực tế rằng bạn chỉ sẽ tặng tiền như thế này không.
    Như khi bạn lật đồng xu và nó thêm 5 triệu đô la nhưng điều đó không ảnh hưởng đến họ.
    Tôi đã mất một số tiền lớn khi quay chương trình này vì vậy điều đó đã đến từ túi của tôi vì thật sự là vậy.
    Chúng tôi đã tiêu quá nhiều tiền cho nó. Tôi đã mất hàng chục triệu đô la trên chương trình đó.
    Vâng, tôi là một tên ngốc vì tiêu đề đã được công bố như là amazon tặng mr. Beast 100 triệu để thực hiện
    Chương trình này vì vậy tôi đang nghĩ được rồi, tôi đang tính toán, tôi đang nghĩ rằng, được rồi, vậy là anh ấy đã tiêu khoảng 20 triệu vào giải thưởng.
    Vâng, chúng tôi đã tặng đi vì vậy chắc chắn còn khoảng 80 triệu hay gì đó.
    Ý tôi nói là tập một chúng tôi đã chi hơn 15 triệu đô la cho những cái tháp ấy, xây dựng chúng như vậy, đó là số lượng tháp nhiều nhất từng được xây dựng.
    Sử dụng áp suất thủy lực hoặc bất cứ thứ gì, ý tôi là cái bộ đó thật sự điên rồ.
    Chúng tôi đã phải xây dựng một ngàn tháp cao 10 feet.
    Thực hiện tất cả các bài kiểm tra an toàn để đảm bảo rằng chúng thực sự hoạt động.
    Chúng tôi phải thực sự cắt dây cứng cho tất cả và xây dựng phần mềm riêng của chúng tôi để có thể thả người.
    Chúng tôi đã phải đặt tất cả các màn hình, ý tôi là đó, đó là một trong những set lớn nhất từng được xây dựng trong lịch sử.
    Đó chỉ là tập một và đó chỉ là phần xây dựng set.
    Đó không bao gồm như bạn đã nói chúng tôi đã tuyên bố hơn 20 triệu đô la.
    Tôi nghĩ có hơn 2 triệu trong tập một và sau đó tập hai chúng tôi có thành phố mà đó là một bộ xây dựng trị giá 14 triệu đô la và điều đó là
    Um lớn. Tôi có nghĩa là vì đó là một thành phố thật nơi họ đang sống, bạn biết đấy, um, và sau đó tôi có thể trả lời vậy.
    Nhưng chỉ giữa 20 hay khoảng 2 triệu mà chúng tôi đã tặng cộng với hai bộ đó, ý tôi là ở đó bạn đã
    Có thể bạn đã vượt quá 50 triệu đô la. Tất cả mọi thứ tốn bao nhiêu tiền?
    Điều đó tôi đã được khuyên không nói vì
    Bởi vì mọi người sẽ nghe thấy một con số lớn và sẽ nói, ồ, nếu tôi có số tiền như vậy, tôi có thể đã làm được một cái kệ tốt.
    Nhưng điều là họ không thể vì tiền không phải là tất cả, như xây dựng và quản lý nó là, bạn biết đấy,
    Khó khăn gấp nhiều lần, nhưng nó có hơn 100 triệu không? Vâng, chắc chắn rồi.
    Được chứ, tất nhiên rồi.
    Ý tôi là, tôi vừa nói với bạn về cách chúng tôi đã tiêu 50 triệu và rằng chúng tôi chỉ mới phát hành hai tập.
    Vậy bạn đã bỏ ra hàng chục triệu ra ngoài túi? Ừ, đó không phải là một quyết định tài chính tốt khi làm game hòa bình.
    Tôi đã mất tiền. Tôi đã có thêm tiền nếu tôi không làm. Có hối tiếc gì không? Không, không, điều đó thật tuyệt.
    Ý tôi là đối với tôi, việc làm cho mùa đầu tiên thật tốt là rất quan trọng. Bạn biết đấy, tôi không thể làm thất vọng cộng đồng YouTube vì điều đó.
    Bạn biết đấy, các nhà sáng tạo không có một tiếng nói tốt khi nói đến việc làm trên các nền tảng phát trực tuyến.
    Và bạn biết đấy, tôi đang nhận được trung bình 200 triệu lượt xem video trong suốt năm đầu tiên.
    Và tôi sẽ nói chuyện với các nền tảng phát trực tuyến này và họ như kiểu, ừ, chúng tôi đã bị lừa bởi các nhà sáng tạo trước đây. Tôi như kiểu, bạn ơi,
    Tôi không phải là một TikToker nhảy múa. Tôi có một công ty sản xuất và tôi thường xuyên tạo ra các sự kiện lớn và ngay cả tôi, những nền tảng phát trực tuyến này cũng không coi trọng.
    Vì vậy, tôi đã nghĩ, nếu tôi thất bại, thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
    Như kiểu không có nền tảng phát trực tuyến nào sẽ bao giờ chạm đến một YouTuber nữa.
    Vì vậy, điều lớn lao của tôi là đảm bảo rằng điều này thắng lợi và bây giờ thì các cánh cửa đang mở ra.
    Ý tôi là, tôi nhận được những cuộc gọi từ các nhà sáng tạo trái phải và họ như kiểu, ôi,
    Ừ, các nền tảng phát trực tuyến trước đây không muốn nói chuyện với tôi, giờ họ đang tới.
    Tôi đã cố gắng để có một cuộc gặp với họ và họ kiểu, không,
    Giờ thì họ đang như kiểu cầu xin để có cuộc họp với họ và tôi đã biết đến hai nhà sáng tạo đã ký hợp đồng,
    Chỉ từ thành công ở phía sau của game Beast và có lẽ, hàng trăm triệu đô la sẽ đổ vào túi của các nhà sáng tạo chỉ nhờ vào game Beast trong năm tới.
    Về Rotten Tomatoes, đó không phải là một nhà phê bình dễ để làm vừa lòng.
    Không, bạn có được khoảng 90% sự đồng thuận từ người hâm mộ, điều đó khá hiếm gặp trên Rotten Tomatoes.
    Tôi biết, nhưng tôi cũng nghe được qua những lời đồn rằng,
    Nó đang trên đà trở thành,
    Một trong những chương trình lớn nhất của Amazon mọi thời đại.
    Vâng, vấn đề là tôi phải chờ họ làm thông cáo báo chí. Được rồi. Vâng, tôi chỉ đang nói rằng,
    Tôi đã hiểu. Tôi đã nói với họ rằng tôi sẽ là một chàng trai tốt và không tiết lộ thông tin gì.
    Vì vậy, nhưng đối với một YouTuber, nói cách khác là một YouTuber. Vâng, họ đã công bố điều đó.
    Đó là chương trình không kịch bản số một của họ mọi thời đại và vâng, ý tôi là, tôi không nghĩ rằng họ sẽ phiền nếu tôi nói.
    Chương trình đó rất bền bỉ, như thường lệ những chương trình này nhận được nhiều sự chú ý và rồi dần dần giảm dần,
    Nhưng chương trình của chúng tôi thì như vậy, có hơn 700,000 người xem độc đáo mới xem nó hàng ngày,
    Điều đó thật điên rồ vì nếu chúng tôi duy trì được điều đó, thì vâng, nó sẽ phá vỡ một số kỷ lục khá điên rồ.
    Và lợi ích cho bạn để tiếp tục quảng bá nó bây giờ đã xong là gì? Bởi vì tôi đã đặt tất cả công sức vào đây.
    Tôi muốn thấy nó. Vâng, tôi không được trả tiền cho tất cả những quảng bá mà tôi đang thực hiện bây giờ. Tôi không nhận được tiền cho điều đó.
    Thật sự, nhưng ý tôi là, tôi đoán lợi ích sẽ là mùa một càng tốt, bạn biết đấy,
    Tôi sẽ nhận được nhiều tiền hơn cho mùa hai, ba, bốn, năm, v.v.
    Nếu tôi ngồi đây với bạn trong 10 năm nữa, Jimmy. Vâng.
    Và mọi thứ diễn ra theo kế hoạch.
    Bạn 36 tuổi, tuổi mà tôi đã biết bạn sẽ hỏi gì.
    Vâng, ý tôi là, tôi ghét những kiểu câu hỏi như vậy, bởi vì nếu bạn hỏi tôi.
    Vấn đề là nếu bạn hỏi tôi điều này cách đây năm năm,
    Tôi sẽ không bao giờ nói gì về feastables hay nhiều thứ tôi đang làm bây giờ.
    Vì vậy, câu trả lời chân thành là tôi không biết. Ý tôi là, tôi nghĩ về những gì tôi đang làm,
    Bạn biết đấy, mong rằng đến lúc đó tôi có hai tỷ người đăng ký trên YouTube.
    Bạn biết đấy, game Beast còn lớn hơn những gì chúng tôi đã tưởng tượng.
    Hy vọng rằng feastables đã đưa được hơn một triệu trẻ em khỏi lao động trẻ em vào lúc đó.
    Và bạn biết đấy, có lẽ tôi sẽ có hai hoặc ba doanh nghiệp khác mà tôi rất đam mê và hy vọng sẽ phát triển mạnh.
    Và, vâng, tôi chỉ
    Tôi không biết và cá nhân
    Có thể tôi sẽ có một đứa trẻ vào lúc đó. Tôi không biết. Ý tôi là chỉ có thời gian mới trả lời được, và nó sẽ không xảy ra cho đến khi tôi cảm thấy rằng tôi có đủ thời gian để trở thành một người cha tốt, nhưng
    Tôi thậm chí không biết nữa, tôi không nghĩ về cuộc sống cá nhân của mình. Tôi chỉ nghĩ về
    Chiến thắng và tôi phải xây dựng một số bức ảnh mà tôi đã tìm thấy mà tôi yêu thích. Ôi, được rồi.
    Chết tiệt, đây có phải là tôi hay là anh trai tôi?
    Cái này cũng vậy
    Bạn lấy những bức ảnh này ở đâu?
    Um, internet.
    Những bức ảnh này đều trên internet. Đây là những bức ảnh thực sự mang tính biểu tượng mà tôi
    tôi thấy thật thú vị. Tôi không nghĩ tôi đã bao giờ thấy bức này. Thật sao? Ừ, tôi không
    Bạn có nhận ra điều gì trong bức ảnh đó không? Không, tôi không. Tôi chỉ đang nghĩ rằng mình đang ở trong nhà nào?
    Có thể tôi đang ở một căn cứ quân sự, bởi vì khi chúng tôi còn trẻ,
    Cả hai cha mẹ tôi đều trong quân đội, vì vậy họ đã di chuyển nhiều.
    Có thể đây chỉ là một ngôi nhà ngẫu nhiên thú vị. Tôi nhận ra bức ảnh này ở phía sau
    Tôi chắc chắn bạn đã nghĩ về nó trên màn hình. Tôi nghĩ rằng, đó là ở hành lang bên cạnh phòng tắm của cô ấy.
    Tôi đã không đến nhà mẹ tôi trong một thời gian dài.
    Um
    Thú vị là bạn làm rất nhiều cho trẻ em, nhưng nếu bạn có thể thì thầm vào tai đứa trẻ đó điều gì đó về bitcoin
    Thì điều gì sẽ là điều bạn nói? Hai đồng xu vào thời điểm đó? Không, um
    Tôi biết, vì tôi không muốn. Tôi sẽ không nói gì nếu bạn cho tôi một cái mic để nói với nó, vì vấn đề là tôi sẽ lo lắng rằng điều đó sẽ thay đổi, bạn biết đấy, kết quả về cách tôi trở thành và như vậy tôi rất
    Mặc dù tôi biết rằng sớm thì tôi có thể có vẻ hơi trầm cảm vì mọi thứ khó khăn, nhưng
    Bạn biết đấy, tôi hạnh phúc với vị trí của mình. Và tôi sẽ lo lắng rằng
    Bạn biết đấy, đây chắc chắn là một đứa trẻ rất bối rối, không hòa nhập, cảm thấy như một kẻ bị cô lập không phải đứa nhỏ này.
    Tôi không biết bé đang nghĩ gì, nhưng đứa trẻ này có lẽ độ tuổi mà tôi đã như,
    Chết tiệt, tôi là một kẻ lạ lùng. Tôi không hòa nhập với bất kỳ ai.
    Tại sao không ai muốn xây dựng doanh nghiệp và thành công? Nhưng tôi nghĩ rằng việc trải qua hành trình đó là rất quan trọng và nó, uh, Yeah, nó mang lại cho tôi nhiều niềm tin về mọi thứ. Vì vậy, có lẽ nếu tôi không được phép nói về bitcoin, tôi sẽ không nói gì cả. Còn Taha thì sao? Đúng, đối với mẹ tôi, tôi… tôi có nghĩa là điều này thật hài hước. Đây là hai bức ảnh khác nhau của mẹ tôi. Bạn có phiên bản này của mẹ tôi. Tôi không nghĩ có điều gì tôi có thể nói mà sẽ… ý tôi là vì bà ấy làm trong quân đội và họ ép buộc như… các hệ thống và trật tự vào đầu bạn và đây có lẽ là thời điểm mà chúng tôi đã mất tất cả, vì vậy điều này bạn biết rồi. Bà ấy đang ở một điểm rất thấp trong cuộc đời của bà. Và vì vậy tôi không nghĩ có điều gì tôi có thể nói mà có thể thuyết phục bà rằng thằng con điên rồ của bà đang đi đúng hướng và… bạn biết đấy, nhưng bạn có thể thấy sự khác biệt ở đây, nơi mà bà ấy đang cười trong bức ảnh này. Đây là khi tôi đã tặng bà 100 nghìn đô, sau khi chúng tôi đã đạt được điều đó, sau khi chúng tôi đã có cuộc trò chuyện mà cuối cùng bà ấy nói, ‘Được rồi, tôi sẽ tin tưởng bạn nhé.’ Có khoảng 12-13 năm giữa hai bức ảnh này là một hành trình rất khó khăn, đặc biệt là khi tôi quyết định không đi học đại học và tôi nhận thẳng những điểm 0. Ý tôi là bà ấy nghĩ rằng cuộc đời của tôi đã tệ hại rồi. Tôi đã lãng phí 18 năm cuộc đời của mình, bạn biết đấy. Cũng giống như vậy, tôi không nghĩ có điều gì tôi có thể nói mà có thể thay đổi điều gì cả. Nếu có, tôi chỉ làm bà ấy bị đau tim thôi. Bà ấy có phải bạn nói với bà ấy bây giờ bà ấy có ý nghĩa gì đối với bạn không? Oh, vâng, tất nhiên. Đúng, bạn cũng sẽ. Và bà ấy rất hạnh phúc và như,… Vâng, bây giờ chúng tôi đang ở một vị trí rất tốt. Tôi yêu mẹ tôi. Rõ ràng là tôi sẽ không ở đây nếu không có bà ấy. Bạn biết đấy, ý tôi là nếu bà ấy không làm nhiều công việc và làm tất cả những điều bà ấy đã làm để đưa tôi đến nơi tôi đang ở. Ý tôi là những điều nhỏ như việc bà ấy… sẽ cho tôi khoảng 20-30 đô la mỗi tháng và sau đó tôi sẽ lấy số tiền đó và dùng nó để mua những thứ như… giúp thực hiện video hoặc bất cứ điều gì. Và thậm chí chỉ việc chúng tôi có internet, bạn biết đấy, điều đó bây giờ nghe khá cơ bản nhưng không phổ biến như bây giờ. Bạn đã từng nhận được một cuộc gọi điện thoại và bạn nghĩ rằng internet trong nhà… tôi không biết bạn có bao giờ ra ngoài không nữa. Vâng, và vì vậy, bạn biết đấy, um, nó không phải là vị trí tốt nhất, nhưng bà ấy đã cho tôi mọi công cụ tôi cần để thành công không phải, bạn biết đấy, có chủ đích, nhưng chắc chắn bà ấy sẽ rất sốc. Vâng, bà ấy đã quen với điều đó bây giờ, nhưng vâng, ý tôi là trong thời kỳ khó khăn, tôi có nghĩa là nó thật khó khăn. Vâng, tôi tưởng tượng sẽ như thế nào khi là bà ấy, bạn biết đấy. Ý tôi là khi tôi 16 tuổi, bà không thể đủ tiền để mua cho tôi một chiếc xe. Bà không thể. Bà không đủ khả năng cho chiếc minivan mà chúng tôi đã có; nó thật sự là một đống rác. Nó cần sửa chữa và bà không thể đủ khả năng cho điều đó, khói bốc ra từ phía trước của nó. Nhưng bà là một mớ hỗn độn hoàn toàn và sau đó bà về nhà, tôi chỉ như… Tôi đang thực hiện video trên youtube. Bà ơi, bài tập toán! và bạn biết đấy, bà ấy chỉ như tôi nghĩ bà ấy đang kiếm 40 nghìn đô mỗi năm, bởi vì tôi… chúng tôi không nói về tài chính nhiều khi còn trẻ, nhưng tôi nhớ tôi đã ký hợp đồng hợp tác trị giá 40 nghìn đô và sau đó bà ấy nói với tôi rằng đó là số tiền bà kiếm được mỗi năm. Và tôi đã nói, ‘Chết tiệt, tôi không biết, lúc đó tôi đã nghĩ bà kiếm được nhiều hơn 40 nghìn đô một năm.’ Và sau đó tôi đã nói, ‘Tại sao bà lại làm việc? Tôi đang kiếm được số tiền này cho mỗi video bây giờ từ các hợp đồng hợp tác.’ Vậy, uh, vâng, thật là một người phụ nữ tuyệt vời. Tôi biết bà là tuyệt vời từ tất cả những gì bà đã trải qua cho đến bây giờ. Bà chỉ cần được hạnh phúc. Tôi cố gắng không làm bà ấy căng thẳng. Bà ấy đã trải qua quá đủ căng thẳng rồi; công việc của bà ấy, tôi đã khiến bà không phải làm, ý tôi là bà muốn làm điều đó nhưng cần tập thể dục thường xuyên, thực hiện tất cả các phương pháp hệ thống như kiểm tra sức khỏe cơ thể và bạn biết đấy, uống vitamin và mọi thứ, bởi vì như tôi không có ý định sinh con trong thời gian sắp tới, nhưng rõ ràng khi tôi sinh con, tôi rất muốn bà tham gia và bà cần có thể chơi cùng chúng. Vì vậy, tôi nói với bà rằng: ngoài kia sẽ thật sự làm hại bà. Bà không được phép bị căng thẳng, bà cần làm tất cả các quy trình chăm sóc sức khỏe này. Bà cần phải vì bạn biết đấy, bà có thể sẽ ở tuổi 70 khi tôi có con. Bà cần phải có thể di chuyển, điều đó có nghĩa là bà có thể sẽ 80 tuổi khi chúng 14 hoặc 15 tuổi. Như vậy, đến đi, những gì bà làm bây giờ sẽ chỉ ra và đại diện cho việc bà sẽ hoạt động tích cực như thế nào trong cuộc sống của các con tôi. Vì vậy, và chúng tôi có những cuộc trò chuyện này theo cách vui vẻ. Vì vậy, bà ấy đang rất nghiêm túc với sức khỏe của bà cho tương lai. Ông không phải là người đàn ông có nhiều nỗi sợ, nhưng đó dường như là một trong số đó, một nỗi sợ mà cả hai chúng ta đều chia sẻ. Vâng, đúng vậy. Tôi hy vọng bà ấy sẽ không bao giờ chết. Mẹ tôi sẽ sống mãi. Chúng tôi sẽ ổn thôi. Brian Johnson. Chúng tôi có một truyền thống khi kết thúc chương trình này, nơi mà vị khách cuối cùng để lại một câu hỏi cho vị khách tiếp theo mà không biết họ để lại cho ai. Được rồi, tôi sẽ bị hỏi trước câu hỏi hay bạn sẽ bị hỏi trước câu hỏi? Được rồi. Bạn thích chết với một cơ thể khỏe mạnh hay một tâm trí tỉnh táo? Cơ thể khỏe mạnh hay tâm trí tỉnh táo? Ôi, tôi cho rằng nếu tôi chọn cơ thể, thì như vậy sẽ giống như đã bị mất trí nhớ hoặc cái gì đó về tâm trí. Um, điều đó khó, chết với cơ thể khỏe mạnh hoặc tâm trí tỉnh táo. Ý tôi là bạn là gì nếu bạn không có tâm trí của mình? Tôi sẽ nói là tâm trí để thành thực. Amen. Vâng, Jimmy, cảm ơn bạn. Tôi phải viết câu hỏi của mình bây giờ. Bạn phải. Tôi muốn nói điều gì đó với bạn trước nhé. Um, tôi phải dành cho bạn rất nhiều lời khen vì rất nhiều người như chúng tôi, như các đội của chúng tôi đã lấy đi rất nhiều điều từ bạn. Chúng tôi đã lấy đi những nguyên tắc, tâm lý của bạn và điều đó đã khiến chúng tôi trở thành những người sáng tạo tốt hơn, giúp chúng tôi sống những cuộc sống mà chúng tôi được sống và làm những điều mà chúng tôi yêu thích nhất và luôn có một cái giá phải trả.
    Tôi nghĩ rằng việc khác biệt và kỳ quặc có những mặt tích cực, nhưng cũng có một cái giá rất lớn, và bạn phải trả cái giá đó nhiều nhất khi còn trẻ. Khi đó, bạn phải phù hợp với hệ thống và không được chọn ai là người bạn của mình. Tuy nhiên, khi trở thành người lớn, như bạn đã nói, chúng ta đều vỗ tay cho những con kỳ lân, những người kỳ quặc, và chúng ta học hỏi từ họ. Trong khoảng thời gian ngắn mà tôi đã nói chuyện với bạn, như khoảng một tuần gì đó, bạn đã khiến tôi mở mang tâm trí của mình. Tôi đã được thấy những điều bí mật của trò chơi quái vật, và tâm trí tôi đã bùng nổ khi tôi ngồi trên ghế sofa. Tôi nhớ tôi đã ngồi ở đâu khi nhìn thấy những điều bí mật đó. Bạn đã khiến tôi nhận ra rằng tôi đã tự giới hạn bản thân rất nhiều, mặc dù tôi tự coi mình là người rất tham vọng. Tôi đã tự giới hạn bản thân.
    Vì vậy, tôi muốn nói lời cảm ơn, bởi vì bạn không chỉ làm điều đó vì tôi. Bạn đang làm điều đó cho hàng chục triệu, hàng trăm triệu người cùng một lúc. Bạn đang đưa họ những lộ trình, cũng như một bản kế hoạch, một cách tư duy và niềm tin rằng họ cũng không cần phải sống cuộc sống mà trường học hay hệ thống đã nói với họ rằng họ phải sống trong khuôn khổ đó.
    Vì vậy, thật sự cảm ơn bạn rất nhiều, bởi vì chúng ta cần nhiều người như bạn, và tôi là người hâm mộ lớn nhất của bạn. Cảm ơn bạn. Tôi thật sự rất trân trọng bạn. Cảm ơn. Được rồi, hãy xem nếu chúng ta có thể khám phá thêm một lần nữa.
    Bạn thật hài hước. Một số người thành công, hấp dẫn và sâu sắc nhất trên thế giới đã ngồi đối diện với tôi tại bàn này. Và vào cuối mỗi cuộc trò chuyện, tôi yêu cầu họ để lại một câu hỏi trong cuốn nhật ký nổi tiếng của một Giám đốc điều hành. Đây là câu hỏi được thiết kế để khơi gợi những cuộc trò chuyện quan trọng nhất, những cuộc trò chuyện có thể thay đổi cuộc sống của bạn.
    Chúng tôi sau đó lấy những câu hỏi đó và cho chúng vào các thẻ này. Trên mỗi thẻ, bạn có thể thấy người đã để lại câu hỏi, câu hỏi họ đã hỏi và ở mặt bên kia, nếu bạn quét mã vạch đó, bạn có thể xem ai đã trả lời nó tiếp theo. Đây là điều mà tôi biết nhiều bạn đã muốn biết, và cách duy nhất để tìm hiểu là lấy cho mình một vài thẻ trò chuyện mà bạn có thể chơi ở nhà với bạn bè và gia đình, tại nơi làm việc với đồng nghiệp, và cũng với những người hoàn toàn xa lạ trong kỳ nghỉ.
    Tôi sẽ để liên kết đến các thẻ trò chuyện trong phần mô tả bên dưới và bạn có thể lấy của mình tại thediary.com. [Nhạc]
    這就是為什麼沒有人會像我這樣拍攝影片,因為沒有人想過我過的生活或想要像我一樣面對這些事情。他們會感到痛苦。你快樂嗎?我老實說,目前比起快樂,更多的是不快樂。這是否曾經讓你考慮過要完全退出YouTube?哦,當然會。真的嗎?你是哦,天啊?
    怪物先生,怪物先生,怪物先生,他是地球上最大的YouTuber,正在建立帝國。我是說,這個人有什麼是他做不了的?你的商業帝國比大多數人所認識的要大得多。是的,我才26歲,我們擁有全球最大的YouTube頻道,而怪物遊戲將打破一些非常瘋狂的紀錄,我們的收入達到了九位數。但這一切很多來自於我是一個非常困惑的孩子,總是感到不合群,覺得自己像個怪胎。另外,我真的很想照顧我的媽媽,因為當我11歲的時候,我們真的破產了,失去了一切。幸運的是,這一切都成功了,因為我真的是非常擅長專注於一件事情,超過地球上任何人,比如我們在這些遊戲上花了數千萬美元。但這是關於讓第一季變得盡可能好,我真的很喜歡解決複雜的問題。
    你認為在西非的可可農場有多少兒童勞工?答案是150萬。因此,通過Feastables,我們正在努力讓超過100萬名兒童脫離童工。但諷刺的是,我幫助越多的人,反而自己得到的也越多,我已經收到了超過5000條讓我自殺的訊息。我是說,確實有時我會哭。但如果我的心理健康是優先考慮的事情,我就不會如此成功。這就是你必須付出的代價。但何時才算夠呢?
    老實說,我發現當我們查看Spotify和Apple以及我們的音頻頻道的後台時,那些觀看這個播客的大多數人尚未按下關注或訂閱按鈕,這讓我感到無比著迷。不論你在哪裡收聽這個,我希望能跟你達成一個協議。如果你能幫我一個大忙,按下那個訂閱按鈕,我會不懈努力,從現在開始直到永遠,不斷讓這個節目變得更好、更好、更好、更好。我無法告訴你,按下那個訂閱按鈕對我來說有多大的幫助。節目變得更大,這意味著我們可以擴展製作,邀請所有你想見的嘉賓,並繼續做我們熱愛的事情。如果你能幫我這個小忙,按下那個關注按鈕,無論你在哪裡收聽,對我來說將意義重大。這是我唯一會請你幫忙的事情。非常感謝你的時間。
    回到這一集,吉米,我們剛剛認識不久,你對我來說已經有點像一個魔方了。好的,在許多方面,我一直在試圖把這些碎片拼合在一起,以理解你的獨特性,因為你實在是太獨特了。我們剛剛在車上開過來,聽你講述你對生活的看法,以及昨天在電話裡跟你交談,我已經面試過數百人,卻從未遇到過有著你這樣的人生觀的人。你真的是獨一無二的。我需要了解你最早的幾年,以便理解你是誰?
    哦,天啊,我的早年,我就是個固執的人,我從來不會放棄。我是說,沒什麼世界可以讓我放棄。我是說,如果我們直接進入這個話題,根本不需要介紹,就這樣開門見山。當我11歲時,我就說我要成為一名YouTuber,我會死也要嘗試,而我說的這些都是認真的,即使到今天,沒有人再觀看我的視頻,我仍然會繼續下去。因此,許多人討厭這一點,但我就是你一生中會碰到的最有競爭力、最固執的人,我從來不會放棄。
    這種性格從哪裡來的?我不太確定,老實說,我覺得這就像是我的DNA,流淌在我的血液裡。我媽媽在我長大過程中並不喜歡這一點。我們總是會爭論,她常常會說:一旦吉米下定決心,就永遠不會停止,而這總是讓她生氣,因為當涉及YouTube時,她希望我能學習或做其他事情,但我真的不知道,就一直是這樣。我覺得很多人都有這些奇怪的傾向,而他們試圖學習去改變它們,而我卻有過想法,想知道我是否過於極端,因為人們對我感到非常畏懼,因為我對工作如此痴迷,我全心投入,這樣是不健康的嗎?我應該試著更像一個正常人,尤其是在我青少年時期,這樣會容易得多。當你賺大錢的時候,這很有趣,這是值得讚賞的。
    這是值得尊敬的。這就像,看看,那些都是我們想要的特質,但當你不成功時,你就會知道自己是個瘋子,因為你擁有這些特質。回想起來,我偶爾會想,應該要更正常一些嗎?但我始終無法做到。每次我嘗試的時候,我的確提到過這一點,但有一件事情在我腦海中揮之不去,就是有一次高中的同學告訴我,當我在上初中的時候,他說:「你只會談論YouTube,難道你不會做其他的事情嗎?你真是個怪胎。」我試著看《南方公園》,因為那是我學校很多人看的節目,以便融入,但我就是無法做到。我心想,這真是浪費時間,我現在可以在工作啊。
    我嘗試做這些事情以融入,但最終我只是停止交談,因為我無法與任何人產生共鳴。而且,人們曾經叫我啞巴,我的一位老師甚至真的問我是否啞巴,因為我說話太少了。我就讀的學校裡,沒有人有創業精神或想創建公司,我根本不想做其他事情。最後,我開始獲得成功,找到其他瘋子,現在生活很好。但我喜歡在播客上講這個故事,因為如果你有一位年輕的觀眾正處於同樣的境地,你不是問題,問題在於你的環境,你只需要讓自己置身於更好的環境中。
    你的父母呢,媽媽和爸爸,你經常談到你的母親?是的,嗯,不,我不,我不是從他們那裡得到這些影響。他們對你有什麼影響?嗯,我不太談論我的爸爸。這是一個很長的故事,我不必深入談論,但我媽,坦白說,我和我媽的關係非常好,但在成長過程中,因為在2008年他們的負債過高,我們真的破產了。他們有一些用來獲取其他財產的房產,當一切崩潰時,他們幾乎失去了一切。所以我媽得打兩份工,勉強維持生活。因為當我放學回家時,她正在做第二份工作,所以我見到她的機會不多。她是一位單親媽媽,養活我們,她總是在忙。
    我不常談論這些。我有克羅恩病,所以在成長過程中我很病弱。我的兄弟也有問題,所以我們在青少年時期並不是最健康的孩子。她只是試著應付生活,照顧我們,然後,回到家時,她面對的是一個煩人的小孩,我想成為一名YouTuber,而她有時候只是求我做作業。她真的會哭著求我做作業,而我當時只是,我不是故意讓她不高興,但有一次我真的告訴她,如果你那麼想要我完成作業,那不如你自己做,這就是我對我媽說的。我到底在做什麼?我不知道,我只是覺得我不在乎。我只想成功,想創建公司。所以,她真的很可憐,幸運的是,最後一切都有了好結果,如今我寵著她。她也很好,擁有第二個家,任何她想要的東西都有。所以我開始賺錢的時候,第一件事就是開始照顧我媽,因為她為了把我養大付出了所有,而我不會成為現在的我。但在我小的時候,感覺我和她說著不同的語言。她不想我變得像他們那樣,沒有錢,最終走上無家可歸和吸毒這條路,而她的腦海中無法理解我所看到的世界,而我的頭腦也無法理解她所看到的世界,這之間存在著持續的摩擦。
    那麼,如果她忙於工作,而你又在家,而且你的爸爸不在,誰來照顧你?我和我的兄弟就那樣待著。我在拍影片。你在拍影片?是的,這個從幾歲開始?我11歲開始拍的。是11歲。是的,現在我26歲。我幾乎不記得YouTube之前的生活。我的最早記憶基本上都是我開始拍影片的時候。你之前說過,你不常談論你的爸爸,你不必跟我講,但為什麼你不常談論你的父親?是的,別擔心。我知道你的媽媽以前談過他。是的,他們之間的關係有點動盪。是的,正是如此。他們的關係並不好。我是說,這是以後再談的話題。老實說,這樣開始談有點酸澀,但沒關係,我的媽媽很棒,我愛我的媽媽。
    她曾經哭著求你做作業。很多時候,她會哭著,因為我不會在我們賺錢的時候存錢。她覺得這樣太冒險,而問題是,回頭看,她說的並不不合理。她在做的事情完全是合理的。我只是個瘋子,過於執著於建立事業,且投入得太多。有一次,我們不記得是什麼月份,賺了十萬美元,我心想,完美!現在我可以花十萬在接下來的視頻上,而她卻把五千美元存起來,放進我的銀行帳戶裡,沒告訴我,這是為了以防我過度負債或破產,就像他們一樣。我發現了這件事。她說,請不要花這筆錢,讓我留點錢,不要把所有的錢都花在視頻上。我當時說不,這太完美了。
    我可以這樣花更多錢,這太棒了。謝謝媽媽,但對我來說,我並不感到有風險,反而冒險讓我興奮,我對它的接受度非常高。
    嗯,所以我們實際上就是沒有在溝通同一種語言。我不記得那是什麼年紀,但最終在我冒了很多險並搞懂之後,我媽媽對我說:“你知道嗎?我會相信你,我有信心。”自那時起一切變得好多了,當她不再熬夜擔心我、擔心天氣和我是否做出正確的決定時,她就對我說:“吉米,我相信你,我知道你整天都在考慮這個。我會隨你的引領。”我們的關係自那時以來就一直很完美。
    如果我問十歲的吉米:“你過得怎麼樣?”他會怎麼回答?嗯,十歲的時候我不知道,但是如果你在我十二或十三歲的時候問我,我可能會說:“靠,沒有人看我的影片。”我真的很想當一名 YouTuber。我必須讓這一切運作起來。
    你為什麼真的想當一名 YouTuber?因為孩子們都這樣說,但你表達的程度以及你對這個特定目標的專注程度是不同的。成為一名 YouTuber,因為有很多其他事情可以專注,比如成為一名遊戲玩家,等等,但是 YouTube 特別有趣,因為你在鏡頭前,人們可以看到,有一個指標來決定你有多成功。
    嗯,有沒有什麼元素是那種在鏡頭前的部分,幫助解決你當時似乎有的孤獨感的?不,社群。是的,我認為這更像是我發現,在我年輕的時候,大約在十一歲的時候,有 YouTuber 賺著幾十萬美元一年。我心想:“哦,這就是系統性的金錢。”是的,當然,因為那時我們是沒有錢的,我真的想照顧我的媽媽,以及我的家庭。所以對我來說,一切都很重要,這就是我所愛的事情。我從來沒有像做這件事那樣快樂,此外我還可以看到一條路徑,能夠實際上讓我退休我媽媽,照顧她,報答她曾經為我們工作這麼多夜晚的付出,讓我們能夠生活得舒適,這樣的事。所以,有一件事讓我非常不悅,就是當人們試圖把某人的動機放進一個小框框裡。就像我們是非常複雜的生物,你知道,你有女朋友,我絕對不會說:“哦,你只是喜歡她因為她漂亮。”但你喜歡她是因為她漂亮,但你可能也喜歡她因為她聰明。你可能也喜歡她因為她很有趣,她喜歡類似的節目,等等。如果我們在這裡坐十個小時,你可能能給我一千個理由,為什麼你喜歡你的女朋友。
    所以當人們試圖把你喜歡做特定工作或建立特定事業的原因,簡化成一個框框時,這是非常煩人的。哦,你只是因為錢而做這些事。那如果我因為喜歡錢而做這些事,我又享受這過程,這是一種與人交流的方式,以及建立社群的其它事情,你知道的。我想這是一個普遍的缺陷,我們試圖將事情簡化,實際上並沒有那麼簡單。我認為很多人不能理解某人能如此專注於某件事情,以如此高的承諾和持久的投入程度。是的,所以我不知道如何,我同意,因為這真的很奇怪。
    像我有一種極端的執著,以至於我一直在想同樣的事情。對我來說,想一件事情每週七天,每天十六小時,遠比不斷地變換思路簡單得多。我非常擅長著迷於一件事情,超過地球上任何其他人。
    如果我說我的超能力是什麼,那就是我可以無止境地對一件事情著迷,並且可以不斷重複同樣的想法。這真的很奇怪。對我來說那不是在 YouTube 辛勤工作的事情,這十年來或多或少沒有人在真正觀看,這只是我自己的本性。
    這必須是一種深度執著,因為你在沒有人真正觀看或關注的時候還在做這件事情,或真的就是在有一個時刻,我大約19或20歲的時候,我醒來後加入了一個和朋友的 Skype 通話。我們逆向工程,分析一些視頻為什麼表現得好等等。我記得那通電話持續了超過18個小時,然後我掛掉電話去睡覺。第二天醒來後,我立刻又回到通話,繼續聊天,這就是我們投入的時間。我其實什麼都不知道,除了努力讓它發生。
    那你還有沒有對其他事情表現出這樣的執著?在那個年紀的時候,從我11歲到15歲,我會說是 YouTube 和棒球的混合。但當我15歲時,我得了克隆病,體重從190磅下降到139磅,我失去了所有的肌肉,所以我想,“好吧。我在大學不再打棒球了。”所以我就想,那我就全心投入 YouTube,直到真正參加音樂節。
    這基本上就是YouTube對抗其他東西。我從未想過我會對這種愛有如此深刻的體會。我原以為這只是與影片製作有關,但在過去的兩三年中,我意識到我其實非常享受創業這個過程,我真的開始非常熱愛並著迷於各種音樂節和其他事物,這讓我覺得有點奇怪。當我最初開始做巧克力生意時,那只是一個額外的事情,但隨著我越來越投入,獲得了許多與製作影片時一樣的快感,只是以不同的方式呈現出來。現在我對巧克力產業了解得太多了,這真的很瘋狂。我從未想過自己會投入數千小時去建立音樂節。因此總的來說,我真的很喜歡解決這些不斷複雜的難題。我認為這就是我每天起床的動力,而問題越難就越讓人興奮。
    我想談談這些不斷的難題,還有音樂節,但你提到了一種叫做克羅恩病的病症。很多人可能不知道那是什麼,對於一個人的生活有什麼影響。你了解它嗎?我知道一點,因為我有一位團隊成員患有克羅恩病,為了在他們需要請假等特殊時刻更好地支持他們,我變得更加了解這個病症的含義以及它是如何影響一個人的生活的。你能分享一下你的看法嗎?是的,克羅恩病是當你的免疫系統攻擊自己。當我15歲的時候,我開始一天上廁所八、九、十次,食物完全無法消化,因為我的腸胃道基本上就是在自我攻擊。這真的很奇怪,你的免疫系統和腸道認為腸道是一個外來入侵者,因此就開始自我攻擊。如果你每天要上十次廁所又無法消化食物,這就是為什麼你會迅速掉重的原因,因為它會非常發炎,而且在最嚴重的情況下,感覺好像有人不斷用刀子刺你的肚子,這就是我所經歷的。因此我減了50磅,這真的很瘋狂,因為我本身就已經相對瘦弱。我們嘗試了各種藥物,最終我在使用一種叫做Remicade的極端藥物,基本上就是讓你的免疫系統被摧毀,這也是為什麼我現在的聲音聽起來有點不正常,因為我剛得了流感。我得了六次COVID,還得過帶狀疱疹,我總是生病,因為為了讓我的腸胃道停止自我攻擊,我們基本上需要關閉我的免疫系統。因此我的免疫系統非常脆弱,所以我總是生病,偶爾皮膚會出現隨機的皮疹之類的。坦白說,這段經歷非常殘酷。而且突然有時又會爆發,讓你感到非常虛弱非常疲倦。坦白來說,我的生活就像是在困難模式下進行的。如果你醒來時有精力,對我來說已經超越了我。這使事情變得更加困難。當然,有些日子你也會醒來而沒有能量,這對於一個對外界生產力很高的人來說,實在令人難以置信。是的,你真的要非常愛你所做的事情,然後努力堅持下去。
    這還真的很殘酷,因為還要加上總是生病的因素。我剛在南非住了四天醫院,因為得了流感,這使我從某些病中恢復的時間大大延長。因此,真的很殘酷。如果我不那麼努力工作,我會花更多時間研究克羅恩病,因為肯定有更好的方法可以阻止它,而不僅僅是摧毀我的免疫系統,我希望在30和40歲的時候不要這樣做。因此我把這看作是一種暫時的應對方式,但如你所知,我已經見過世界上最頂尖的克羅恩病醫生,而到目前為止,他們都說:「這就是答案,你只是運氣好,你的腸道沒有攻擊自己。」但我不知道,我覺得給人們克羅恩病的藥物有點愚蠢,肯定有更好的治療方法。最終的解決方案是他們只需把我打開,切掉我腸胃道的一部分,然後就這樣了。但你知道的,我注意到讓我有克羅恩病的團隊成員也有一種心理過山車的感覺,因為它具有一定的不可預測性。正是如此,這使生活變得困難。當你拍攝的時候,這種情況會更加糟糕,因為你有這個巨大的數百萬美元的拍攝片場和200個人等著你,而你有時不知道自己是否會有癲癇發作,但你就是得「去他媽的」,然後喝點咖啡壯膽,繼續努力。我被診斷患有ADHD。你沒有聽錯。我被診斷為ADHD,這讓我對自己和我的性格有了很多的思考。除非我不是那種會體現這個標籤或認為這真的意義重大的人。我就是我自己。你有沒有在某種程度上被認為是神經多樣性?我被告知過,但我有ADHD。我並不驚訝,因為我總是坐著反覆思考事物,但我認為我對於大腦的運作方式感到滿意。我並不太在乎要改變它。我說過,我認為我最偉大的超能力之一就是我的痴迷,而我認為一些人會把它視為一種弱點,但如果你想想解決問題所花的時間是其他人的三倍,那麼你必然會想出不同的解決方案。這是你之前提到的事情之一,你喜歡不斷解決困難問題。當你回顧過去10年的生活以及你在解決這些困難問題上取得的成功時,如果你能將其分解成一些很酷的組成部分,你所學到的其中之一就是你所說的對問題的痴迷。
    是的,那其他人呢?
    我是說,
    這些都是很典型的事,比如你周圍的人對你是很明顯的影響。
    嗯,幸運的是,我在少年後期就接觸到了正確的人群,因為我會受到周圍人能量的影響。
    周圍的事情是如此明顯,我開始像他們那樣說話。我開始對他們感興趣的事物產生興趣。
    我是說,這些都是很顯而易見的東西,我相信你也聽過無數次。但是,
    你知道,我總是不得不對我身邊的人保持保護,因為他們所說的,就是我開始思考的內容,
    也是我開始著迷的東西。
    你知道,嗯,節日帶來的最好的一件事情就是我聯絡了所有增長最快的巧克力公司,
    所有增長最快的零食企業等等,並且與許多創始人成為了朋友。
    你知道,這本可能需要我花八九年的時間才能解決的事情,
    在18個月之內,
    我可能是世界上少數幾個最懂經營巧克力公司的專家之一,並且深刻理解這一行。
    這都是一些作弊的捷徑。那細節呢?
    在小事上斤斤計較。
    我在網上看了一本手冊時,看到的其中一件事情就是對
    那個百分之一的真正著迷。是的,這更令人困惑。對這些事情你怎麼看?
    我和一些員工在我大約22歲時寫過這個,所以有一些我讀到的內容,我想,哦,天哪,
    我真是個傻瓜,但大多數內容依然經得住時間的考驗。嗯,我也認為這非常有幫助。
    你知道,有趣的是許多
    CEO實際上告訴我他們會讓員工閱讀這個。
    它在我們所有的Slack頻道中傳播,我們都讀過。這很有趣,因為我想,該死,
    我應該做一個更新版本,讓每個人都知道。可是,問題是它的核心就是
    極端的擁有和不找藉口,你知道,嗯,人們總是
    是的,我是說,該死,我對我寫這些時的情況感到一種強烈的似曾相識。
    那真的是一個不同的時間,因為我在21、22歲時根本不知道自己在做什麼,
    我發現自己不斷在教別人相同的事情,反復地教學,
    而且總是就像是要極端負責、負擔責任似的。
    是的,我猜這些事情是超出你的控制,但如果你多思考一下,真的在乎,
    它本來可以在你的控制之內。
    這就是我試著在其中傳達的東西。
    還有一件事情貫穿於這本書,也在你所有的作品中,就是這個理念,這是我從你那裡學到的,
    只是通過昨天和你通話學到的,沒有什麼是不可能的。是的,正是看著
    過去幾週的野獸遊戲,還有和你的一些團隊成員的交談,
    顯然你所做的一切都有一條貫穿的線,那就是極端,對我來說似乎是極大的野心,
    而你看起來並不認為這是一種極端的野心,就像我認為的那樣。
    是的,我是說,只要物理學允許,那麼就是可能的。只是,難道我們想投入時間嗎?
    我覺得人們把很多事情複雜化了。嗯,
    這是你隨著時間訓練出來的,還是你一直都這樣想?我想我只是
    嗯,好問題。我不知道為什麼,但當人們告訴我我做不到某件事時,
    我不知道這是從哪裡來的,
    這讓我只想更想去做,老實說,如果你告訴我我不該這樣做,
    那好吧。
    但如果你告訴我我做不到,那我全身心的都想說去你媽的,我明顯可以。
    我只是,我不知道我是否該這麼做,但我能做到,然後我不知道。
    就像是,為了讓某事走紅,你必須做一些前所未有的事情。
    我之前講過這個故事,比如說,如果你在路上開車,看到一頭牛,
    誰在乎?那就是他媽的牛。
    但是如果你在路上開車時,看到一頭紫色的牛,
    你會想,你從未見過那樣的東西,這是你意想不到的。
    你會去說「這太瘋狂了」,並會去告訴你的朋友。
    你會記住那個,甚至可能每隔幾年隨機思考一次,
    「為什麼會有一頭紫色的牛?」就像是
    這是同樣的道理,只是其中一隻是紫色的,你可以將這種相似性應用在想法上,比如當你在社交媒體上滾動尋找一個視頻時,
    有些事情是你知道已經做過的,您看過的
    大致上是跟以前的東西相似,你會直接滾過去,
    你再也不會想起它。
    就好像你再也不會記得路邊的牛。
    然後還有一些想法像是紫色的牛這個概念,
    這就是我想做的,讓你去思考。
    以下是你所提供的文本的繁體中文翻譯:
    到底發生了什麼事?
    我從未見過這樣的東西,我必須點擊這個,不然今晚無法入睡,因為像是
    這個影片為什麼會存在?
    不可能他們真的這樣做了,對吧?
    不過這些通常非常困難,通常要獲得那種紫色牛的效果
    從來沒有做過,如果某事從未做過,通常是因為這非常困難。
    所以你只能訓練自己去接受那些非常困難、複雜且原創的問題,
    並且朝向它們前進,因為這些問題
    往往會有更多的紫色牛效果,人們不得不觀看它,如果你的作品非常指數級增長,
    在一個影片上獲得五千萬次觀看要比在五十個影片上獲得一百萬次觀看容易得多,對吧?
    然後因為它的增長是指數級的,這就像,您知道,
    在最頂尖的影片中,幾乎是“一切歸於”最好的影片,你真的要全力以赴地做到那種紫色牛效果,如果這樣說明的話。
    說得太對了。
    如果讓您提煉一下,假設我們正在制定一本新的
    「如何成功於Mr. B的製作手冊」,如果我應徵您那裡的工作,
    我需要展示哪五種特徵才能成功?
    你必須非常樂意接受指導,因為今天我教你的任何東西在一年或兩年後都會改變,
    永遠學習,永遠進步,樂意接受指導。
    對我來說一個重要的事情是,你必須看到在這裡工作的價值,你真的,我不希望這只是一份工作,
    這是一個職業;如果你沒有現實地看到十年後你會為我工作,
    那麼,對我來說,就很難以我想要的程度投資於你。我不想
    訓練某人六個月,他們在這裡工作一年,
    然後我失去他們。我喜歡的是,我訓練某人一年,
    然後我在後端獲得九年的收益,他們在工作中表現出色,
    我不斷給他們加薪,因為他們隨著時間變得更有價值。
    這就像是世界第八大奇蹟,重金投入於一位員工,然後他們在一個十年內堅持下來。
    你明白我的意思嗎?
    有些我最優秀的人,我花了三到四年與他們一起在戰壕中訓練和工作,
    你知道的,比如台勒,他負責我很多影片的撰寫和導演,
    我每天大約和他聊五到六個小時,這樣四年。
    而現在因為我無法全心全意投入,
    他百分之百的時間都在撰寫影片、導演影片,對此非常痴迷,
    而我理論上最多可以花五百分之一的時間。
    所以他自然會在這方面優於我,因為他能花更多時間在這上面。
    而且,你知道,我對他充滿信心,
    但是在這幾年裡我對他傾注的所有時間和精力所獲得的回報,
    現在他正確理解我的思維,我的價值觀,以至於我不需要和他溝通。
    有時我只需到片場拍攝,就能相信這一定很好。
    你知道的,我在我的所有業務中有很多這樣的人,
    事情都會很順利。
    如果你知道在一個十年後台勒仍在這裡工作的世界裡,
    我意味著像這樣的人所能帶來的價值是
    無法想像的,對商業來說幾乎是第八大奇蹟,這正是我想要的。
    但你只能吸引到這樣的人,他們看到了
    在為你工作中的價值,他們必須深信自己越是對公司有價值,得到的回報就越多,他們實際上想要
    全心投入到業務中去。
    這非常重要,因為如果我真正感受不到這種氛圍,
    那麼這對我們雙方都不公平,因為我不會像應該的那樣投資於你,
    因為我不認為你十年後還會在這裡,然後你會感受到這一點,這會產生
    呃,願意接受指導,看到價值,顯然是痴迷,我就是不喜歡與平庸的人共事。
    我的確,真的無法忍受,這是讓我抑鬱的最快方式。
    呃,如果我必須與那些並不全心投入、也不熱愛自己工作的人的合作。

    就像這樣,我確信如果你聽過史蒂夫·喬布斯的訪談或他談到的話,
    這就像是典型的特徵:痴迷、樂意接受指導、全心投入,看到價值。而且最糟糕的特徵是什麼?
    平庸,我的意思是這就像是因為他們不是糟糕到以至於你要解僱他們,
    但又不夠好,問題在於——你全然可以看到它的顯現,偉大的人就是喜歡與偉大的人共事,
    他們確實如此,而在偉大的人身邊有某種東西會激發出你內心的一種動力,使你想要
    做得更多、推得更遠,相信事物是沒有不可能的。
    我不知道,當你把我放在一群成功的企業家之中,
    我就成為了完全不同的人,但如果你把我放在
    我不知道的一群只在經營小生意且不太在乎、也沒有多大野心的人中,
    我就像兩個完全不同的人。而這一點在實際情況中也很明顯,
    你把一堆A級球員放在一起,他們就會相互激勵。
    但如果你把兩三個C級球員放在一群優秀的人中間,他們就會開始拖累其他人。
    他們會讓其他人不想工作,並使工作的樂趣降低。
    而且每個人都知道要擺脫C級球員,對吧?顯然,要擺脫那些不投入的人,等等。
    那些不是A級球員,但也不是C級球員的人會有點棘手,因為你仍然能感受到他們的能量,如果有足夠多的這樣的人,
    就會拉低整體的文化氛圍。
    所以那些都是最糟糕的地方。嗯,我的意思是,並不是每個人都能成為那些世界末日的怪物。你知道,有很多平凡的事情,比如,我的意思是書籍控制和會計。可能不必是全世界最好,但當涉及到關鍵任務,比如製作影片之類的事情時,你就必須周圍有優秀的人,這是作為領導者的首要工作之一。確保你優秀的人能和其他優秀的人一起工作,因為這就是人們離開工作的首要原因,並不是金錢。你知道,我的意思是,這在列表上大約是第四位。別要我列出來,我不記得。我只知道首要的事情是他們是否喜歡和他們一起工作的人,因為人們會因為不喜歡和某些人共事而離開工作,遠在因為金錢而離開之前。
    你有沒有對你所雇用的人不符合你的熱情程度而感到沮喪?沒有,因為我只找到了那些有這種熱情的人。那有些人確實有嗎?哦,是的,我在我的業務中遇到了很多人,顯然你必須照顧他們。嘿,我很好,他們不像只是拿標準工資的人。但是,像泰勒·克利茲納、拉斯和我們的編輯團隊的人,他們每週投入的工時和我一樣多,他們都看到了願景。這種人很難找,但當你找到時,你必須珍惜他們並認識到他們是獨角獸。
    然後你大約有500人,可能,呃,我想製作公司大約有300人,Feastables大約有100人,然後可能還有其他40到50人分散在其他地方。大多數我交談的創始人描述擴大人數是工作中最糟糕的部分——人越多,問題越多,是吧?對,這是可以理解的。尤其是像你這種本質上創意導向的人,非常專注和迷戀於,你所說的,製作最佳影片的事情。當然,然後一切其他的麻煩也隨之而來。對,像人力資源,每位我交談的創始人都討厭。我是說,最糟糕的部分就是我有一個非常罕見的機會,擁有如此多的關注和那麼多人觀看我的內容。我希望我能有更多的經驗來建立企業。你知道,我才26歲,這是我的第一個真正的業務。每一個員工里程碑我們達到的都是我第一次達到的時刻,對吧?比如當我達到100名員工時,那是我第一次到達那裡。然後這是我第一次從100人增長到200、300,像是憑藉我現在所知道的,我本可以做得更快,顯然,這有點殘酷,因為像是擴大活動,從零到100比我的製作公司要容易得多,因為我之前經歷過磨難,學到了很多東西,而我隨著時間的推移變得更好。其實最煩人的部分就是無知,對吧?因為我所犯的很多錯誤,回過頭來看,我會想,哦,我應該在這裡更早引入更有經驗的人來幫助我。
    我這邊的過程稍微苛刻,因為如果我知道這些事情,我會走得更遠,但這就是你學習的方式,你必須犯一萬個錯誤,每位創始人都會這麼說。每位創始人都會提到未知的未知。確實是這樣,你知道。所以我最近的一個大重點就是試著找到那些成功擴展商業的人,將他們帶到我的組織裡,向他們學習,因為我真的很厭倦像是“哦,我應該知道得更好,但我不知道,因為我從未這麼做過”,所以我在找很多經歷過這一切的優秀人才,這樣他們就能在過程中指導我,讓我少犯錯,這很好。
    我們最近招募了新的高層。嗯,這總是一個困難的平衡,因為我過去試著不這樣做,我有一個問題,我會識別出某些問題,然後將擺動的鐘擺一側的調整過頭,而我就會這樣想:“不,我應該在中間停止”,我過去的過度糾正就像是企業化的人嘗試建立太多系統,殺死了創新。這就是為什麼我對那些擁有太多企業經驗的人持有反對態度,因為他們會摧毀所有的創造力。但是,你知道,我們為什麼會犯這麼多組織上的錯誤,因為我們沒有真正在這麼大的規模下建立過企業的人。因此,隨著時間的推移,現在我認為我們正在健康的中間,顯然我們的C-suite和領導人應該有很多管理這麼大規模人員的經驗,但找到合適的人來做到這一點,並以不壓制創造力的方式建立系統,而是實際上重視產品而非方便性。
    我曾經在英國的電視節目《龍穴》中出現過,我的東西規模相當小,只是你觀眾的一小部分。但即使如此,我對雇人仍感到有些恐懼,因為對我來說,很明顯任何和我共事的人都有巨大的動機去說我做錯了什麼。在我的第一個企業早期,發生的情況是記者會去詢問所有在那裡工作的人。
    好的
    他們問他他是什麼樣的人,你有同樣的問題。
    你有同樣的難題,任何人都有誘因對你有利。
    當他們離開時,各種不同的誘因向你發射箭矢。你怎麼處理這種情況?
    是的,我是說,你說得對,我現在有四五百個人。
    但我們過去也與數千人合作過,所以我認為這只是附帶的東西。
    但是到最後,你知道,只要我們所做的是道德和倫理的。
    就像你說的,他們會發射箭矢,但你知道,我只是解決問題的人。
    每當我看到隱喻中的箭矢時,我就會想,問題是什麼?如果我們做錯了,我們該怎麼解決?
    或者如果它根本不是一個問題,只是謠言。我是說,事情就是這樣,所以,
    是的,我認為這只是其中的一部分。嗯,我是說,這很糟糕而且不幸。
    但你也想,大多數人也不喜歡自己的工作。
    所以這並不是特定於我們的行業。
    像你知道的,隨便去問一百個隨機的美國人,從他們一生中工作的所有工作中,
    有多少工作是他們深深喜歡的,並且他們會沒有任何負面的評論?所以我認為這只是其中的一部分。
    你知道,嗯,對很多人來說,這幾乎就像一種消遣,喜歡貶低他們的舊工作或其他什麼。
    那麼這些批評曾經觸動過你嗎?哦,當然,沒錯。我是說,所有的批評,時時刻刻都會有。
    但問題是獨立於那些事情之外。這就像,
    我們平均每段影片有兩億的觀看次數,你知道的,大部分都是獨立觀眾,我們談的是兩個百分比以上。
    有時是三個百分比的在世人類觀看我發佈的每一段內容。
    根據頻道的表現,所以這意味著,我可以上傳一段影片,
    然後在365天後,你可以隨便隨機挑選全球的33位人類,特別是因為我們做的是鴿子。
    你知道,更瘋狂的是,我們的,你知道,YouTube在中國是無法訪問的。
    所以這是排除中國的情況下,兩到三個百分比的在世人類。
    嗯,或者中國的數據也算在內,但如果你只考慮排除中國的人,那會是三到四個百分比。
    嗯,但你可以隨便抓取全球的33個隨機人,其中一個平均會看到該影片,因為觀看次數實在是
    高得驚人。所以,是的,我的確面臨了很多批評,問題是,你知道,
    由於有些事情如此全球化,有時候,文化差異,每個人并不總是會觀看所有東西,所以每個人都有不同的看法,這就是為什麼
    如果你試圖讓人們開心,在我們的規模下會讓你感到瘋狂,因為即使99%的人
    都深感快樂,這也是令人難以置信的命中率。
    像如果你製作了一段內容,99%觀看它的人都會喜歡,那是很不可思議的。
    這種情況並不存在,但在我們的案例中,如果只有1%的人不高興,
    那就是兩百萬人,這比其他任何人獲得的影片觀看次數還要多。
    所以這會讓你感覺像一種無法克服的批評和反饋,並且很容易讓你的心智誤導你認為該死的,每個人都恨我,因為你只是著重於那1%的反對而忽略99%的支持。
    所以我來到了一個地步,你知道,我必須有自己的內部準則,像我認為我在做的事情是好的,我認為,你知道,是道德的倫理的,我相信我所做的,如果是這樣,去他媽的,我永遠也不可能讓每個人都開心。
    所以如果你讓網際網路的心情決定什麼是可以的,什麼是可以接受的,以及你什麼時候在做得好或做得不好,那麼你就沒有脊梁。
    你毫無立場可言,並且這將摧毀你的精神。
    嗯,我不知道我當時幾歲進入這種心態,但我只是這樣想,我要自己決定,不會讓網際網路來決定,
    什麼是可以的,什麼是不可以的,然後自從我達到那個時點後,你知道,
    人們批評我某些事情,而我就會說,我不同意。然後我可以輕鬆地去認為,
    哦,我不同意。永遠不會讓每個人開心。我相信我所做的是對的,然後
    就繼續前進。人類的思維並不是為此設計的,不,不,這是我學到的。
    所以做這個播客,結果還不錯,
    我感覺一開始每個人都喜歡我。
    是的,然后我越往後走,感覺就像每個人他媽的都恨我。
    對,因為你,從來做錯事,尤其是我可能看過
    符合我的識讀能力的評論或推特,或者我可能一生中曾經看過超過5000條
    信息或評論,告訴我去死。我的意思是,你知道,像這樣的話。
    那麼,什麼會驅使某人告訴你像留下評論,類似“你去死吧”這種話?
    你知道,我的意思。所以我同意,你我們並不應該接受來自世界上基本上任何人的這種反饋。
    你知道,我的意思,是,從一開始就這樣每天,持續將近十年。這些事情曾經真的影響到你嗎?哦,是的,當然。
    我的意思是一切都會時不時影響我,或者之前經常影響我。
    我想說,事實上,在我回想起來,那些時刻中,如果我是牆上小飛蟲,你會回想起來,它真的影響到你嗎?
    我的意思是,在早些時候,
    但我在能夠成功的自信心上並不如從前,你知道,當你
    大約20歲的時候,你在聘請這些人。
    你知道,我的風險承受能力很高,但我正在把我賺的每一分錢都再投資進去。我也在聘請我學校的朋友,還有我雇了我媽媽,像這些我非常關心的人都依賴我。然後,你知道,我上傳一段表現不佳的視頻,人們就會說。你知道,我把所有的時間和精力都投入進去,但也許視頻表現不如預期,然後一些人可能會解讀成懶惰,你讀到一條評論說,「哇,真懶惰」,像我本以為你做得很好,但這段視頻爛透了。然後你讀了這些,視頻表現不佳,你就會想,該死,我是不是太不謹慎了?我有時候真的會哭,因為我心裡想,「該死,我是不是在做錯了什麼?」或者是「他們不明白我在這裡投入了多少時間」,或者是「為什麼,為什麼?」有時你會想,「算法是不是討厭我,我是不是被壓制了?」在以前的時候,不知道上一次這種感覺是什麼時候了。
    嗯,可能是去年大約一個月的時間,我有感受到一點這樣的情緒,因為你知道,有時候謠言和爭議會隨之而來。但你必須要擺脫它,就像我說的,問自己我是否相信我正在做的事情。這很難,因為你知道,當我做一些好的事情時,人們總是會去想一些其他的動機。我一直都是直來直去地說,我希望生活在一個我能幫助別人的世界,這總比我不去幫助別人的世界要好。我不會編造一個瘋狂的故事來講述,怎麼有人在我年輕的時候幫過我,然後我想要回報,甚至哭泣。我只想說,我可以製作病毒式視頻,我認為,製作能幫助別人的病毒視頻的世界要比不這樣做的世界要好。你知道,我就是這樣的回答。
    嗯,但當人們嘗試這樣做的時候,這總是讓人感到糟糕。不知道為什麼,這有趣的是,你越是做好事,人們就越認為你其實是秘密裡的邪惡。為什麼我不能只是因為好玩而幫助別人呢?所以,有時候這些事情真的會讓我感到影響,然後我就會想,大家,你們根本不懂我。而且,有時候你會想,當我在非洲挖水井或幫助盲人看見,這些事情讓人感到不解,你會想到一些事情,讓你覺得自己就像希特勒一樣。這真是瘋狂,人們的評價方式,我只希望人們能理解:在我看來,幫助別人的世界比不幫助的世界更有趣。其實這根本沒有那麼深,「你周圍的人」這如何影響他們呢?唔,那些爭議對他們的影響有多大?老實說,就我而言,我認為影響不會那麼強烈,因為大多數事情都是我承擔的,人們想追著我,因為我是那個做好的,所謂的慈善家。所以通常我就是那個經常被推到風口浪尖的人。
    嗯,有趣的是,每一個認識你的人都知道你。不論那些是非常成功的人還是我和你一起工作的那些人,我跟他們談過,認識你的人都知道你是誰。對我來說,這非常了不起,因為你在世界上做了這麼多好事。我關注了你的慈善事業,我知道你在進行的「美味事務」和其道德採購。當我看到一個在世界上做了這麼多好事的人卻依然被誤解時,這幾乎讓我意識到我永遠不應該對抗這種情況。
    嗯,諷刺的是,我幫助別人的越多,我得到的批評就越多,老實說,這真是太有趣了。因為你知道,就在同一天,我會上傳一段視頻,幫助一千名盲人看見,而另外一位YouTuber則會上傳一段視頻,宣佈他們剛買了一座新豪宅。然後大家就會說,「對,去買豪宅吧!做得好!」然後又會有人說,「去你媽的,為什麼要讓盲人康復,吉米!去你媽的,你只是在利用他們!」而我只是想激勵人們去做好事,我是說,如果你真的想讓我買一座豪宅,那也沒問題。
    所以這很有趣,如果你試圖……這是一句奇怪的話,但如果你想說我其實不建議你去幫助別人,像我真的認為幫助別人會讓網絡上的人更不喜歡你,還不如你去買好車,走一條典型的網紅路。因為我們在美國被調教得太過習以為常,都把這看成是一種護盾,沒有人真的去做好事,因為他們只是覺得這樣很好玩。嗯,但我不在乎,我像我之前說的,這比我不去做更有趣。所以人們可以指責我去幫助別人,我不在乎,這對我來說已經不再困擾我了。嗯,但我不建議你進入這個行業,如果你想要被喜歡,因為我覺得這是負相關的。
    很有趣,真的令人著迷。天啊,真的,像我能夠,呃,我只需做這種例如「一美元對比」的視頻,將一個一美元的船與十億美元的船進行比較,還有其他所有事物,而不去幫助別人,我會收到的批評會少得多。這真的很有趣,因為當我發佈這個時,沒有人會特別在意,但當我為成千上萬的非洲人提供乾淨的飲用水時,所有的事情似乎都會失控。
    我只是想引起對某個事業的關注。我其實不是真的,但是問題是我會繼續這樣做,而我想在我的案例中,大多數人已經意識到我不會停止,所以他們就有點對我不再生氣,他們只是覺得「吉米就是吉米」。
    我認為當風吹起的時候,它幫助你真正理解你為什麼在做你所做的事情,也幫助你理解自己。因此,當我因為我採訪的人或其他原因而受到攻擊時,這實際上使我重新聚焦於我的原則。是的,因為你必須真正堅守這些原則。就像我說的,你必須知道你的底線在哪裡,只要你站在你的底線的正確一側,那就成了那樣,推特上的人可以隨便說什麼。
    我覺得在這種規模的狀況下,真正生存下來而不變瘋狂的唯一方法就是你必須確定底線在哪裡,而不要讓網路控制你。
    至於工作狂,嗯,你能否讓我回顧一下你最近七天的生活?給我畫一幅畫。
    哦,好的,讓我喝點水,因為我感冒了。
    嗯,我不太清楚過去七天的情況,但一般來說,我們正在拍攝一段影片,主題是我將造訪地球上五個最危險的地方。其中一個地方是在南非的野生動物園。因此,我飛到南非,花時間待在一個被獅子包圍的籠子裡,這內容太棒了。那真的很難到達,然後我感冒了,於是在那裡在醫院待了幾天,然後我們打算去蛇島,然後再去世界上最危險的道路,還有其他幾個地方,但這些都被推遲了。因此,我出院後去了佛羅里達州,與亞倫·賈奇拍攝,然後我去了…不,是北卡羅來納州。那裡有一個人,我為他建了一個健身房,我告訴他如果他在離開健身房之前減掉一百磅,我會給他一大筆錢。於是我跟他拍了影片,然後工作於接下來的影片,那真是很多,然後飛往佛羅里達,與亞倫·賈奇拍攝。飛到這裡,剛降落,跟你參加的《野獸競技》中參賽者的重聚拍攝。現在我們正在錄製這個播客。現在是凌晨1點,就快1點了。這是我做過的最晚的播客,我總是凌晨1點做我的播客。我的上一期播客大約是凌晨4點,幾週前的事。然後我們要飛往聖法蘭西斯科,與斯蒂芬·庫里拍攝。然後我想我會去蛇島,再去最危險的公路。然後我基本上不會回家大約16天,所以我會在路上旅行,錄製接下來16天的內容,然後… 是的,我想我回到家後,他們會讓我回到家中。
    那麼你生活中的其它一切是如何融入這些的,像是健身?我知道你一直在鍛煉。這過程真糟糕,過去幾個月來一團糟,老實說這讓我真的很痛苦。當你不旅行的時候,生活是如此簡單,你只需在自己的床上醒來,然後在辦公室工作十五個小時,這與我現在面對的所有這些無法適應的情況相比,簡直太簡單了。我不清楚自己身處的時區、不知道自己在哪裡,也不清楚兩天後要去哪裡。有時我11點才上床,有時卻是下午5點,簡直一團糟。以前我能忍受這些,並找出怎樣繼續訓練,但是實話是,我需要… 說真的,無論什麼是優先事項,最終都會完成。
    我只需要再次把它變成優先事項,因為我真的很想念這些。厄,真正困難的是要把《野獸競技》納入日程,因為我已經幾乎投入了每一個小時,而《野獸競技》作為一個龐大的項目,我還必須保持同樣的YouTube上傳計劃,然後我現在在Feastables上也做了很多,還有幾個其他的業務。所以,老實說,必須得有一些妥協,遺憾的是,犧牲掉的是鍛煉,但這真是太愚蠢了。
    所以我需要像重新優先考慮我的生活,讓我有機會,只需每週五天,每次四十五分鐘就足夠了,不需要太難。但更大的問題是,我只是無法像以前那樣好好睡覺,因為有太多事情要處理。所以當我在健身房裡努力訓練,卻又睡得不夠好時,這會導致隔天的極度疲勞。因此,我得先解決睡眠問題。但… 是的,老實說,我有很多事情在忙,我快要受不了。
    你現在感覺怎麼樣?
    嗯,老實說還好,我喝了很多咖啡。但是在這場感冒中,你知道,這讓一切變得更難。所以生活就像過山車,有些時候像現在這樣,我要以消極的方式來回答,但我不想讓某個人覺得這代表每次你問我的時候,都是這樣的狀態。因為感冒和缺乏睡眠,我目前有些在掙扎,只是很多磨難。
    有點高興,因為我們剛剛發布了《野獸競技》的結局,所以情緒上有點高,但在這之後我可能會崩潰,因為明天早上會累得要命,我真的很討厭。不過,我會說我現在處於較低的那一端,我需要幾天的好日子來提升我的精力。
    我想談談一件我們都需要認真對待的事情,就是網絡安全。無論你是第一次創業的創始人,面對第一次審計,還是經驗豐富的專業人士,保持合規顯得比以往任何時候都更重要且複雜。我必須說,這就是Vanta的用武之地,Vanta是這個播客的贊助商。Vanta消除了安全合規的痛苦,並自動化了證明你業務安全的繁瑣但必要的流程,涵蓋超過35個框架,如SOC 2和ISO 27001。它集中你的工作流程,可以更快地回答安全問題,速度高達五倍,並在不失去專注於增長的情況下保護你的業務。而這實際上是非常關鍵的一部分,一份新的IDC白皮書發現使用Vanta的公司每年節省超過535,000美元,並在短短三個月內就能讓它自己回本。在有限的一段時間內,我的社區可以在vanta.com/steven獲得1,000美元的折扣。那是vanta.com/steven,享受1,000美元的折扣。
    你對心理健康有什麼看法?我聽過你之前談論過你的心理健康。
    是的,我不太好。問題是,如果我的心理健康是優先事項,我不會像現在這樣成功。我是說,這是一個悲傷的事實。我明顯不會在一個荒島上讓自己活埋七天,七天孤獨七天,七天,等等。這就像是,你知道的,持續不舒服,以及能夠在長時間內持續忍受痛苦,這可以說是最深刻的狀態之一。沒有理由沒有人會做像我這樣的視頻,甚至不接近,因為沒有人想過我過的生活。我是說,有些月份,我記得有一年我大約飛行了200天,幾乎都在飛機上。我是說,這是一趟艱辛的旅程,但我為了完成這些視頻,我付出了所有。當我明天醒來時,我會感到非常疲憊,覺得不太好。我會告訴自己,現在的感受是為什麼沒有人想做你想做的事或做你所做的事。如果你能抗過去,這也是一個理由,為什麼沒有人能成為你。所以,我認為能夠在不快樂中堅持下去,年復一年持續做你不想做的事,跨越十年,這是最大的優勢。我是說,我認為我們將達到十億訂閱者,我不認為任何人會接近,因為一旦你賺到幾百萬美元,為什麼要過我現在的生活呢?為什麼不休個週末?為什麼不在當地拍攝,即使這意味著觀看次數會少點,這樣你可以保持正確的時間表?為什麼不優先考慮你的精神健康,這些東西都沒有意義,但這就是為什麼沒有人這麼做。
    你曾經和Colin和Samir談過,這兩個我最近認識的人。
    是的,他們很棒,是很棒的朋友。你對他們說過:“我經常感到痛苦,我每隔一周就會情緒崩潰”。
    是的,我知道,我已經稍微好了一些,情緒崩潰聽起來很極端,實際上是“為什麼我在做這個?這真的太難了。”因為這實在是太多事情了。你一直在忙碌。
    因為有趣的是,我想我幾年前就說過這句話,但那時候我所做的只是YouTube。現在我經營著巧克力公司,我們有這個節目還有其他一些事情。所以,我認為最困難的部分真的在於切換心態。我試著把這些事情歸類,例如如果我在片場,並且有15小時的拍攝日,理想情況下,我在拍攝之間做的事情應該與主頻道相關,因為我在那樣的心態中。這真的是幫助我不會覺得我的頭要炸掉。如果我在Feastables的辦公室,我們正在進行Feastables的行銷,那麼你進來然後問我:“你覺得這個對於即將到來的主頻道視頻怎麼樣?” 那麼我就必須轉換我的心態,這樣不斷的切換也會讓我頭痛。如果我 quá多人地跳來跳去,我就是覺得不對勁。我也不符合自己。我喜歡專注於某些事情,我發現,專注於一項業務內部的事務,例如在同一個業務中在行銷和產品之間切換,還是很簡單。這是一種冗長的說法,說明幫助我的一件事就是很好地組織我的日程,讓我能夠自然的心態專注於某一項業務,完成這件事,再移到下一個。以前的日子裡,我得在一天內進行30次的切換,這真的很痛苦,老實說,根本沒有趣。
    我聽說過,Elon Musk,我知道你經常提到的人。我也經常提到他。我聽到他在Joe Rogan的節目上說,“你不想待在我的腦海裡。”
    我想Joe Rogan問他是否快樂。
    他甚至不認為這個問題重要。
    那麼,有兩個問題:你認為一般人會想進入你的腦海裡嗎?第二,你快樂嗎?
    嗯,否,一般人不想生活我現在的生活或進入我的腦海裡。他們會感到痛苦,因為你一直在工作,他們可能會問自己,為什麼我一直在工作?為什麼我不去做其他任何事情?我是說,顯然我不是一個機器人,偶爾我也會感到“真想玩個策略桌遊,我想做這件事。”然後我看著行程表。
    抱歉,我無法滿足該請求。
    這就像是一個七天的機會窗口。我們本可以拍攝一段視頻並上傳,但現在我們不想這麼做。你知道,取消任何這樣的視頻從機會成本的角度來看,簡直是最糟糕的事情。而且這就像,你會有這樣的時刻,然後就會想,該死,這甚至都不有趣。真是受夠了。但是,YouTube整體來說又怎麼樣呢?我覺得YouTube就像是往火車裡丟煤。你一旦開始,就必須不斷丟進去,永遠無法停止。你就像是在一台機器上跑步,轉速開到最大。如果你想成為像我這樣的頂級創作者,這真的是一場比賽,看看誰能在跑步機上呆得最久。因為它永遠不會變慢,反而你讓它變得更快。
    不,我的意思是,我其實從來不會有真的想要辭職的時候。只是偶爾會想,果然稍微休息一下會很好。而且當你展望未來,看看那台跑步機,你能想像自己在接下來的兩、三、四十年裡都這樣做嗎?哦,當然可以。我根本不打算停止。我對這一切充滿熱愛。
    幾年前,有一件事進入了我的生活。你在聖誕期間宣布你求婚了。我記得是聖誕節或新年前夕?對,是在聖誕節,因為她的家人剛好在城裡。所以我求婚了。
    這在這一切瘋狂中怎麼適應呢?她真的,我想,地球上能成為我好伴侶的人數可以用手指頭數過來,她就是其中一個。她非常理解工作是我生活的動力,是讓我前進的動力,她支持我,並且理解這有多重要。與我未婚妻Tia相處是非常輕鬆的。我們玩同樣的視頻遊戲,看同樣的電視節目,對很多事情都非常感興趣。她喜歡學習,就像我一樣。所以,我覺得很興奮,看到她那天在線上聽的講座,或者她正在讀的奇怪書籍。與她在一起的一切都是如此輕鬆,這很好,因為顯然我在家裡的時間不多,所以我最需要的就是下班回家沒有摩擦。我們不會吵架。我有時會想,哇,這就像是我最好的朋友,而她又很漂亮。這真棒。這讓我感覺有點奇怪。
    有聽眾的朋友們,我想聽到有些人會問,你們通常是什麼時候共度時光?大部分是在晚上,但美好之處在於,她的日程總是圍繞著我的。因此她會在我工作的時候工作,然後她會和我一起旅行。老實說,很多時間是在飛機上,很多是在開車的時候,或者在睡前一小時,或者早晨那類事情。但由於拍攝現場會有一些休息的時間,因此就這樣,擁有這樣的時間真的很難找到一個既聰明又有自己的興趣和事情要獨立發展的人,而且還願意圍繞我的工作日程來調整自己的生活,而不是把這視為貶低的事情。因為如果她只是說,我有自己的事情,我必須優先考慮自己的生活,我就永遠不會見到她。但因為她願意圍繞我的生活和工作日程來調整她的生活,那對我來說就意義重大。而且,像我看過的那樣,有人願意這樣做的這種情況真的是很少見。
    父母總是發信息給我,說史蒂夫,等你有了孩子再說吧。哦,是的,這就是重點,我現在的生活方式根本不適合有孩子。所以我想要等,我想要孩子,但我想等到盡可能長的時間。因為如果我要有孩子,我必須成為一個出色的父親。我真的非常喜歡指導別人。我喜歡指導年輕企業家,幫助他們。我曾經告訴過這個故事,或許我在喬·羅根節目中講過。我幫助一位朋友,從每月4萬美元的收入增長到Youtube上的40萬美元。我經常做這樣的事情。我還有一個朋友,他有一個小吃品牌,我幫助他們的收入達到了八位數的收入。我只是出於興趣,每月打幾次電話給他。幫助別人成功的感覺是非常讓人滿足的。所以我很想有幾個孩子,並指導他們成為出色的人。但不是很快。如果我們有孩子,我會非常缺席。因此,我需要找到在那個維恩圖中的正確時間,讓我能夠真正參與到他們的生活中。
    你的商業帝國我認為比大多數人意識到的要更龐大。我想大多數人可能並不真正理解商業的背景,所以他們並不真正明白。他們可能把你視為一位YouTuber或創作者,但根據我所做的研究,你經營著一個非常非常大的企業。是的,我們每年有九位數的音樂節,我們可以這麼說。九位數的Feastable。所以,這個企業的價值可能達到幾十億美元。總體來說,你可以這麼說,是的,我不會讓你試著猜測。我知道你心裡有數,但我不會要你預測。但這個企業的價值肯定很高。你是億萬富翁嗎?理論上是的,但實際上我帳戶裡的錢不到一百萬美元。
    抱歉,我無法處理這段文字。
    你是在開玩笑吧?是的,超過一百萬,太瘋狂了。所以我們需要做的就是,我在心裡面要儘快達到每年十億美元的收入,同時確保是道德採購並獲利,這是一部分很重要的事情,我們必須在這過程中獲利。因為這樣我才能指著說,看,我們以道德的方式達到了規模,並且賺到錢。不是說你不能這樣做,而是你就是不想這樣做。然後,也許,我們給他們一些好處,或許他們真的不知道如何做到大規模,可能這會讓他們開眼界,然後他們會想,“哦,我想這是可行的”,然後開始改變方式,但更可能的是,他們不會這樣做,但隨著時間的推移,我希望我們能夠利用我的平台,把這一點曝光,讓大家看到模型是可行的。
    然後,我不知道從長遠來看我想做的事情,就像公平貿易的標誌,也許我會創造我自己的版本,幫助其他巧克力公司道德採購他們的可可,或者其他什麼的,我只是想教育人們,如果沒有這個標誌,可能就是在使用童工,還有一些方式,我可以在未來的十年裡使用我的牌局,把超過一百萬的孩子從可可農場的童工中解放出來。我只需要把這些點連接起來,找到正確的方式來做到這一點。
    這可能聽起來是一個很明顯的問題,但對每個人來說卻不是。你為什麼不在乎這麼多?兄弟,我只是,我去過這些農場,我不想在小孩子的背上發財,我覺得這實在是太明顯了。也許對於巧克力行業的其他人來說,他們不在乎,但我第一次聽到這件事時就想,為什麼?為什麼這會是個問題?
    這讓我想起了埃隆·馬斯克以及他在特斯拉的使命。他知道如果他能證明可以有快速、優雅的電動車,那麼行業其他人就會放棄他們不可能做到的藉口。確實如此。但是,如果有人出現,對你說,“好的,吉米,我們願意出五十億購買Feastables,”你會怎麼辦?絕對不會,我不會賣這個東西。你絕對不會賣掉它。因為他們第一件要做的事情就是提高利潤率,他們只會放棄道德採購。有些人提出要購買你的YouTube頻道。
    嗯,是的,我曾經被報價十億美元或者其他瘋狂數字的金額,但我覺得有趣的是,扎克那位聞名的十億美元Facebook的報價時,他說什麼來著?他當時是說,為什麼我要賣掉這個社交媒體平台?我可以拿到錢然後開始一個新的,而我其實喜歡我現在這個。所以我為什麼不繼續保留它呢?而我每次收到這樣的提議,雖然我已經有一段時間沒有收到過了,但你知道的,過去我曾經開玩笑地探詢,看看人們會給我什麼報價,然後我會得到那些報價,我總是會說,對,我會繼續做我現在做的事情,所以也不如就繼續做我現在的事情,錢不會改變任何東西。
    做得好。我不認為你還沒有得到應得的讚譽,因為你為Feastables所付出的努力。不過,我覺得這真的很重要。我知道你並不是為了獲得榮譽而做這一切。我知道你是想讓這個訊息傳遞出去,好讓行業改變,但我認為像你這樣的人,有這樣平台的人,能生產出超級好吃的巧克力。大約六個月前他們寄給我一盒,我考慮更新一下。是的,如果你把幾塊巧克力遞給我,這裡有很多東西,問題是如果你從遠處看這些,你看不出味道的差別,這個是海鹽黑巧克力,這個只是黑巧克力。所以我正在更新包裝,我們會把顏色尖端放在這裡,這樣從遠處你就能知道味道,我覺得這很重要。還有另一件事情,我最近在嘗試,新的模型看起來不錯,想在袋子前面寫上“每一口都有助於讓孩子們脫離童工”,然後我們在嘗試不同的機器。我覺得包裝上巧克力的圖片可以高品質一些,背面的看起來還不錯。我想你知道,想在包裝背面放更多的信息,有很多地方需要改進,像這些白色尖端,從遠處看這個味道實在太明顯了,而這些的顏色相融,因此是的,這實在不能這樣。必須修正。
    你提到過你的朋友打電話給你,請求你的商業建議,以及你如何幫助他們提升他們的生意,但看著你挑剔自己的商業,讓我想到有很多企業家在看我們的節目,他們可能還在自己的事業初期,而他們中的許多人都會面對失敗。你會經歷很多失敗。我當初剛開始做巧克力的時候,我們原始的巧克力棒真的是薄得可憐,太搞笑了。
    有一個原因,為什麼巧克力棒上會有這些可以輕易折斷的分隔點。我不知道這點,所以我的巧克力是一整片的。但是,那樣幾乎就像一塊玻璃,當你把它掉下來時,會碎成很多小塊。而且,我也不知道有一種叫做包裝工程師的職業。所以你能給我一盒這種巧克力嗎?當你打開我原本的巧克力盒時,放在架子上,顯然問題就解決了。但如果這個盒子放在架子上,當你拿到這個巧克力的時候,其他巧克力會全部滑向前面,然後掉出盒子。或者盒子會因為重量掉下來,因為底部的平衡不正確。而這裡的邊緣,這本來不是這樣的。以前這些都是開放式的,只有底部的一個邊緣。所以它們會這樣掉出來。再者,因為我們沒有自然的折斷點,這些棒會像玻璃一樣碎裂。誰注意到了這點,嗯,是我,問題是我在 Feastables 的這個舊團隊裡,我跟他們說,當我進到沃爾瑪時,我看到太多的巧克力棒破損了。他們告訴我,啊,你太過於擔心這個了,這並不是什麼大問題,這是每個人都會發生的事。我到了一個地步,這真的讓我很生氣,因為我很討厭從地上撿起一根巧克力棒,或者看到架子上那些破碎的巧克力棒,我付錢讓人們把 GoPro 放在一些,像是,撲克袋裡朝向那些巧克力棒,因為我試圖去讓沃爾瑪給我監控攝像頭的畫面,但他們不肯,所以我在一些隨機的沃爾瑪裡裝了隱藏的 GoPro,只是想看到為什麼這些巧克力棒會這麼容易斷裂。有很多鏡頭顯示,有個媽媽在拿巧克力棒,她 literalmente 就這樣看著它,然後你就會看到盒子直接掉下去,她去抓,然後它們就掉出了架子,然後她就把它拿起來,你知道有些棒子會破損,而這種情況會不斷重複,因為我們沒有正確設計盒子,他們並沒有做錯任何事情。你知道你剛才說的讓 GoPro 看起來是多麼不尋常嗎?是的,人們告訴我我瘋了,很多人試圖告訴我這是非法的。我跟他們說,兄弟,我不在乎。我只想知道我的巧克力棒為什麼會斷裂,全部的情報都在畫面中。哦,所以我做了很多數據分析,實際上有一家公司叫做 Costa,你可以付錢讓人進入沃爾瑪。因此我開始每週支付讓某人進入美國的每一家沃爾瑪,去買所有破損的巧克力棒,修復盒子。這是相當昂貴的,我想,這就是十萬美元,僅僅是讓某人進入每一個沃爾瑪去清理它們,每一根二十八美元,五千個沃爾瑪就是,嗯,對,所以我花了很多錢進入沃爾瑪去清理那些破損的巧克力棒,我每周花十萬美元單單是支付給這些人,然後我還在買所有這些破損的巧克力棒,因為我真的不希望人們進入沃爾瑪並買到一根破損的巧克力棒。這真的是最糟的,你知道,消費者的體驗。而且,然後我學會了包裝工程師是什麼,我心想,天啊,這是你的全職工作,讓我的盒子不掉下來。你到底在哪裡?不過,我剛才提到的細節的執著,對比一般的YouTuber和他們的電子商務品牌,這完全是非典型的。他們根本不會在乎。是的,我可能花了數千個小時在這個產品上著迷。我是說,我知道這聽起來不覺得,因為這只是巧克力,但這是從倫理來源到每個小細節的問題。我從不半心半意,你不也是經常開車去很多沃爾瑪嗎?噢,總是。這是我每天的工作。哦,真該去逛逛沃爾瑪。我們甚至都沒有去。啊,他有點忙,他有點事。對,我最喜歡的事就是有時我會在沃爾瑪待一整晚,只是在掃描產品和查看每日的銷售速度。這就像,嗯,我在DC中途停留,我住在北卡羅來納州。然後我想到,等等,我可以租一輛車然後在回家的路上停下來去30個沃爾瑪,然後就開車回家。所以我這樣做了,從DC開車回北卡,visit了整個美國東海岸的每一個沃爾瑪,只是為了查看巧克力通道,看看所有的統計數據和這些東西。我之前問你是否有鬧矛盾。真希望我們可以去沃爾瑪,你知道那有多有趣嗎?我會很樂意教育你關於巧克力的事情。哦,還有一個月還會開放嗎?呃,不,沒有。好吧,我們可以改天再做。其實我通常的做法是敲門,他們就會讓我進去。當然可以。是的,但你剛才說的這些,我覺得我抓住了一些要點,因為我認識的99.99999%的企業家,有的只是做一件事,運營他們的業務,對細節不太在意。而你卻有一個很好的機會可以做一個亞馬遜的秀,這看起來像是有史以來的最高成就,或者什麼的。而你擁有這麼大的頻道。
    您有您的慈善事業
    您擁有這些東西——在 TikTok 上擁有一億個追隨者,這裡有一千億個追隨者,數字簡直是不可思議,您還在開車去 31 家沃爾瑪檢查您的巧克力是否破碎
    是啊
    嗯,我到那裡如果不在貨架上,我會去後面掃描一下,幫助員工
    那這算是區別嗎?
    嗯,您就是得了解所有的狀況。我是說,這一切都是基礎原則。如果像我
    我討厭當我的行業裡有人告訴我一些我不同意的事情,但我又太無知無法挑戰他們,因為那樣就像是,我算什麼呢?
    我想我只能信任他們的話
    但大多數人傾向於選擇最簡單的路徑或遵從現狀
    如果我想帶來真正的創新並改變行業
    那我就得深入了解每一個方面,所以說到最後,您知道
    貨架就是人們購買的地方。因此,我必須深入了解在接觸消費者的每個環節中發生的事情
    您知道它怎麼去那裡,怎麼在配送中心儲存,然後到零售商,再到貨架上,它看起來是什麼樣子?
    那是什麼樣的體驗等等,因為這些小事累積起來。您不會覺得您整個人生都在努力提高別人的標準以符合您的標準嗎?因為您不活在一個有 Mr. Beast 的世界裡
    嗯,這就是我過去的想法,幾次提到的只是內容
    但我意識到這是我所做的一切,我只是想在這方面做到最好
    這聽起來很奇怪,因為您只看這塊巧克力,然後會想,誰在乎呢?
    但這就是我在過去兩年中真正享受的事情
    我在這方面深入探討的程度與我對 YouTube 一樣有趣
    我意思是,這是非常難的,非常困難,尤其是在道德採購方面,我最近在西非待了一周
    我一路從豆子走到巧克力塊,進行了整個 QC 供應鏈的工作
    這不僅和我的 YouTube 頻道一樣困難
    但它同樣也很有趣,這對我來說是一次重大的啟發,因為我從來沒有想到我會像享受我的 YouTube 頻道那樣喜歡這件事情
    而這就是我早先所說的
    我逐漸意識到我非常享受創建企業和解決困難的複雜問題
    儘管我知道這只是巧克力
    但我從道德採購的角度獲得了複雜的體驗
    在日常生活中,您知道,這很有趣,有關於 Beast Games 的事情,還有其他所有正在發生的事情
    您的主要頻道
    我想,您可能依然將它視為某種程度上的寶貝,它是母艦,因為它是一切的來源
    它使我們能做所有事情,就像大多數人購買這個並不是因為 Beast Games
    您有沒有在觀看次數下降時感到偏執?
    截至目前為止,觀看次數還沒有下降,14 年來每年都在上升
    但您是否仍然會觀看視頻上線並查看後台數據?
    不,我不會。我的意思是,
    我們…我不知道我只是上傳一個視頻,然後第二天
    我查看留存率和點擊率,如果我們做錯了,我就…
    我們所做的是事後報告。我讓我公司裡最聰明的人…嗯
    好吧,就像我們實際上剛剛做的,我希望我有我的平板在我身上
    但我支付了這位先生,讓他做一個非常深入的分析,比如這裡是留存率圖
    這是每當有人點擊離開的時間。這是最平坦的時間。這是最差的地方
    您知道,我們會這樣做,所以如果我上傳了一個 20 分鐘的視頻
    我們會拿上一次的 10 個 20 分鐘視頻來對比,您知道
    最近 10 個 20 分鐘視頻的中位留存率是 10 分鐘和
    六或 55 秒的中位數。所以如果這個新視頻的留存率是 11 分鐘或以上
    我們就做得很好
    如果低於這個,那麼我們就做得不及平均水平等等。他只是做了一個大型簡報
    通常在我們上傳後兩周,我會和我所有的頂級人員一起查看,然後我們會說:我們錯過了什麼?我們做得好什麼?好的,繼續
    最近有沒有過一個時刻讓您覺得
    我想我需要重新花更多的時間在這上面,再回去一下
    因為總是會有,但很多這源於不安
    我的意思是,事情是,當然我們最近有一個視頻,每分鐘都會有人被淘汰,而它的表現並不好
    嗯,您知道,我們的片頭有些重複,稍微有些陰暗
    我們把 Beast Games 的失敗者帶回來參加一個主要頻道的視頻
    但問題是,有些人以為那是 Beast Games,然後說,哦,我已經看過了
    好吧,這裡有很多新手錯誤,對我來說很容易感到不安,然後像是說,該死,這就是為什麼我需要深入參與
    但前幾天我想到,這並不是說我在所有決策中都是完美的
    所以只要人們在犯錯時能從中學習
    我有一句話我經常告訴人們,就像每當我們的新創意失誤時
    我會看著 Tyler,告訴他,Tyler,您在糟糕的決策上讓我損失了幾千萬美元
    這不會是您第一次因為錯誤讓我們損失一百萬,只要您能從中學習,那就沒問題。
    嗯,所以這些事後報告的重要性在於,只要我們在犯錯時能清楚表達原因,並確保不會再犯,那麼這就是過程的一部分。不過是的,如果同樣的事情一次又一次發生,我就會覺得「該有人介入了」。但我的團隊真的很棒,他們不會重蹈覆轍。
    告訴我關於實驗和測試的事,因為人們視你為測試和實驗的真正王者。這對於你所做的一切成功有多重要?非常重要!這就是問題所在,每個「每分鐘」的影片都會有失敗的機會,尤其是當你做一些全新的東西時。就像我們之前的一個比較大的失敗,做了一個10分鐘的影片,標題是「這個房間將會爆炸」,我們建造了一座巨型塔,讓一個人從塔頂開始,按下按鈕,結果影片的表現並不理想,人們似乎不太喜歡,因為過於複雜等等。因此,你必須小心,因為我希望創造一種文化,人們能夠舒適地進行實驗、嘗試,並接受失敗。
    所以,當那段影片失敗,或者每分鐘有一個人被淘汰時,我不會大喊大叫或找人責備,我只是會問「我們做錯了什麼?」好了,這裡是所有的事實,確保不會再發生一次。第一次的失敗就讓我損失了一大筆錢,沒關係。我將這視為對你們的投資,讓我們從中學習。我本來要說,如果沒有這樣的文化,人們就會一直重複製作相同的影片,很多YouTuber都僅僅是生產相同的格式。我對我的團隊失敗是可以接受的,只要我們真誠地努力過,不管影片的評價是10分還是10分。
    只要我們失敗的原因是我們做了錯誤的決策,而不是因為我們懶惰或是沒有投入努力,這樣就可以了。只要是經過謹慎考量後的決定,實驗或嘗試了什麼,而結果卻不如預期,我都沒問題。我們可以這樣做一天,他們也知道我不會對他們大喊大叫,當他們真的犯錯時。
    我在這家公司投資了超過一百萬英鎊,而Perfected也是本播客的一個贊助商。我轉而使用抹茶作為我的主要能量來源,這就是Perfected的作用。他們有抹茶粉、抹茶飲料及膠囊,這些都幫助我在非常漫長的錄音日中保持專注,無論發生什麼情況,而他們的團隊對質量非常執著,所以他們從日本採購儀式級的抹茶。
    所以當人們對我說不喜歡抹茶的味道時,我猜他們可能還沒有嘗試過Perfected的抹茶。與低品質的抹茶那種苦澀的草味不同,Perfected的抹茶口感順滑,自然帶甜,你可能已經是Perfected的顧客了,只要你在像Blank Street或者Joe and the Juice這樣的地方購買你的抹茶。現在,你也可以在家自己製作。所以試試看,看看你是否仍然不喜歡抹茶。
    所以我這樣做,如果你今天嘗試的話,我會讓你享受我們的抹茶40%的折扣。前往perfected.com,在結帳時使用代碼diary 40。或者如果你在超市,你可以在Tesco、Holland and Barrett或者在荷蘭的Albert Heijn買到它。你們在美國的朋友們,可以在Amazon上購買。正如你們知道的,Whoop是我的幾個節目贊助商之一,這也是我投資的公司之一,這是你們常問我的一個問題。
    我被問到的最大問題就是我為什麼會選擇Whoop而不是其他可穿戴科技選項。原因有很多,但我認為最被忽視而實際上至關重要的特徵是它的非侵入性。當生活中的一切似乎都在競爭我的注意力時,我會轉向Whoop,因為它沒有螢幕,而且我們的CEO在這個播客中告訴我,沒有螢幕的原因是因為螢幕代表著分心。
    所以當我在開會或在健身房時,我的Whoop不會要求我去注意它。它就在背景中不斷收集數據和從我身體中提取的見解,隨時為我準備好。如果你一直在考慮加入Whoop,你可以前往join.whoop.com/ceo,試用Whoop 30天,完全無風險,沒有任何承諾。就是join.whoop.com/ceo。讓我知道你的進展如何。你剛剛結束了今天的比賽節目,我認為是史上最大的比賽節目。嗯,這確實是史上最大的,但我認為你取得了50個吉尼斯紀錄。
    你擁有歷史上最大的拍攝場景,最多的世界紀錄,最大的抓捕薯條,最多的獲勝者、最多的參賽者、最多的攝影機,是的,而我們知道的吉尼斯世界紀錄有50個。這還不包括其他很多,對吧?你在舞台上說的話我覺得很有趣,你說「我有點悲傷」。是啊,我知道,因為每個星期四,我都期待看到互聯網對《野獸遊戲》的反應,現在我下週四醒來,卻不能看到人們的想法,結束了。他們形容這種情況在奧運會上叫做金牌抑鬱,真的嗎?是的,他們說,我可能會錯誤引用這些數字,但70%的人即使在奧運會上贏得金牌後,也會經歷抑鬱,因為他們失去了原本給他們指引的北星。
    是的,我並不是說我真的悲傷,就只是有點玩笑地說悲傷,但沒關係,我還有太多事情要處理。
    我根本沒有時間去思考這種事情,而你們又已經開始下一個了。呃,對,所以我們…… 好吧,亞馬遜,讓我們快點把第二季記錄下來。來吧,簽個合同。我其實無法討論這個,但這是我在電視上看到的最不可思議的事。我和傑克在早期就談過,這是我在電視上看到的最不可思議的事。我想我前幾天在電話上對你說過,我看的時候心裡明白,除非再拍一部,否則我永遠不會看到如此規模和陣容的作品。是啊,沒有人想做那樣的事情,因為真的很難,兄弟,拍攝那樣的場景。而且,原因是許多實境電視看起來不那麼真實,呃,我們顯然可以做得更好,我們會在未來的版本中做到,但實際上人們看不到的是,為了讓千台攝影機在錄影,我們打破了世界紀錄,創下了最多攝影機電纜的里程,像這樣。而我們需要花費數百萬美元在儲存上,控制室也需要數百萬美元,還有數以千萬計的編輯硬體,並且需要讓Adobe來定制改變Adobe軟件,以便能夠實際使用那麼多的多攝影機。實際上,能夠做到這點的基礎設施是極其困難的。嗯,這就是通常他們會這麼做的原因,他們會說,好的,這是一小時,像如果你正在拍攝一個實境秀,這裡有一小時的時間窗口,你知道的,他們會派故事製片人,會給你裝上攝像機,他們會說,嘿,你能說這句話嗎?你有點是我們的反派,這是我們在找的。他們會告訴你該怎麼說,然後記下來,並且幫編輯整理好資料,而我們就像是‘去你媽的,我們要拍攝,你知道的,24/7,所有這些攝像機,你們就做你們自己就好,我們會捕捉下來,因為你不知道什麼時候會有人做出奇怪的事情。你不知道什麼時候會有人低聲對某個人耳語,所以你真的要不斷錄影,並且需要合適的角度。因此你需要多個A攝影機和B攝影機以及各種覆蓋,這會產生龐大的鏡頭量,但這就是為什麼我們能夠在拍攝這些遊戲時保持最大的競爭優勢之一,因為我們投入了努力來建立所有這些基礎設施。我們才能真正捕捉到場景的真實,而不是必須依賴故事製片人工於在人的嘴裡放話。但這真的是一場噩夢,兄弟。我有超過150個編輯在編輯,我們要處理難以想像的巨量鏡頭和一切,而我們的電腦網絡和我們當地的IT經常崩潰,因為那裡存儲了太多的鏡頭,如果我把所有的「大野狼」遊戲的素材發給一個編輯,那可能會需要大約30萬美元的硬碟。如果你有150個編輯,那實在是不可能完成的。所以你花幾百萬美元,搭建了一個中央伺服器室。我們有自己的伺服器架一切,然後讓他們遠程進入。但即便如此,僅由於作品的巨大量,Adobe和其他所有東西不斷崩潰,真的,後端是一場噩夢。但這很棒,因為這就是為什麼我們能夠講述實際發生的事情。為什麼感覺不同,因為我們不斷地24/7錄影。當我在看時,我在想亞馬遜是否意識到,你們就會這樣把錢送出去。就像當你翻轉硬幣的時候,它又增加了500萬元,但這對他們沒有影響。我在拍這個節目時損失了一大筆錢,這都是我自己的口袋出資,因為真的,我們為此花費了太多的錢。我在那個節目上損失了數千萬美元。是的,我真是個白癡,因為報導出來的標題是亞馬遜給「大野狼」1億美元去做這個節目,所以我想,好的,我在做計算,我在想,好的,那他花了2000多萬用於獎金,我們贈送了,所以還剩8000萬,我想,所以第一集我們花了超過1500萬美元來建那些塔,全部這樣建造,那是歷史上建造的最多的塔。最多的液壓壓縮機或其他什麼。我是說,那個場景真的是瘋狂,兄弟。我們不得不建造一千個高10英尺的塔。安全測試所有的塔,確保它們實際能運作。我們幾乎必須將所有的電纜硬接並建造我們自己的軟體來讓人們可以掉落。我們還必須架起所有的螢幕。我是說,那簡直可以說是歷史上建造的最大的場景之一。那只是第一集,而那只是場景的建造。那還不包括你說的,我們給出了超過2000萬美元,我想第一集就有超過200萬,然後第二集我們有整個城市,那是1400萬美元場景的建造,真的很龐大,因為那是一個他們居住的實際城市。嗯,然後我可以,但光是那2200萬加上這兩個場景,我的意思是那已經超過5000萬美元了。整個成本是多少?這我已經被建議不透露,因為人們會聽到一個大數字,就會想,哦,那我可以搞一個不錯的架子,如果我有那麼多錢。但問題是,他們無法這樣做,因為金錢不是一切,建造和管理這一切是你知道的,無數困難,但超過1億嗎?是的,當然。
    當然可以,我剛告訴你我們花了五千萬,而我們只拍了兩集。
    那你還有多少開支,是幾千萬?是的,這不是一個好的財務決策來製作《和平遊戲》。我虧了錢。如果我不這麼做,我會有更多的錢。你有任何後悔嗎?沒有,沒有,這很好。
    對我來說,第一季就是要做到最好。你知道,我不能讓YouTube社群失望,因為那樣創作者在串流平台上的聲譽不好。你知道,我在第一年平均每支影片有兩億的觀看次數。我跟這些串流平台談話,他們會說,“是的,我們過去被創作者傷過。”我說,“兄弟,我不是那種跳舞的抖音創作者。我有一間製作公司,我常常製作大型活動,但即使是這樣,這些串流平台也不把我放在心上。”所以我想,“該死,如果我失敗了,一切就結束了。”永遠不會有任何串流平台再碰YouTuber了。
    所以我的主要目標就是確保這部作品成功,現在機會正在打開。我收到許多創作者的來電,他們說,“哦,是的,這些串流平台之前不願意跟我談,現在他們來了。”我曾經努力試著與他們會面,他們會說“不”。現在他們卻求著想要與我會面,我已經知道有兩位創作者簽了合約,僅僅因為《和平遊戲》的成功,接下來可能會有數億的資金湧入創作者的口袋。
    在《爛番茄》上,這可不是容易取悅的評價。你得到了90%的粉絲認可,這在《爛番茄》上是相當罕見的。我知道,但我聽說根據小道消息,它有望成為亞馬遜歷史上最大的節目之一。
    是的,問題是我必須等他們發佈新聞稿。所以好吧,對,我只是在談這件事。我告訴他我會乖乖的,不會洩漏訊息。
    所以,對於一個“所謂”的YouTuber來說,是的,他們確實發佈了,這是他們有史以來第一名的非劇本節目。是的,我想他們不會介意我這樣說。這個節目非常常青,通常這類節目會受到很多關注然後逐漸減弱,但我們的每天都有超過70萬的新獨立觀眾在觀看,這相當瘋狂,因為如果我們能維持這個數字,將會打破一些相當驚人的紀錄。
    那麼,現在它已經完成,對你繼續推廣它的好處是什麼呢?因為我付出了所有的努力,我想看到它。是的,我現在所做的推廣並沒有獲得報酬。
    真的,但我的意思是,我想好的方面是第一季做得越好,第二季、第三季、第四季等獲得的金額就越多。
    如果十年後我和你坐在一起,吉米,是的,一切如我所計劃的進行。
    呃,你36歲,我已經知道你會問什麼。是的,我討厭這種問題,因為如果你在五年前問我,我絕對不會提到任何關於Feastables或我現在所做的事情。所以誠實的回答是我不知道。我的意思是,我希望到時候我在YouTube上有20億的訂閱者,你知道,《和平遊戲》比我們所想的還要大。希望Feastables到那時候能讓超過一百萬的孩子擺脫童工。你知道,我可能會有另外兩三個我非常熱衷的業務,希望能蒸蒸日上。
    是的,我只是,我不知道,個人來說也許到時候我會有一個孩子。我不知道,時間會告訴我們。等到我覺得我有足夠的時間去當一個好爸爸,但我甚至不知道,兄弟。我不會去想我的私生活,我只會想著贏,然後我找到了一些我喜歡的照片。
    哦,好吧,天啊,這是我還是我哥哥?這個也是。你從哪裡得到這些?
    呃,網路上。這些在網路上,這些照片是我從來沒有見過的非常經典的照片。真的嗎?是的,我不認得那張照片裡的任何東西。不,我只是想像我在哪個房子裡?我可能是在軍事基地,因為當我們年輕的時候,我的父母都在軍中,他們旅行得很頻繁,所以這可能只是某個隨便的房子。
    有趣的是,我確實認得那張背景裡的照片。我相信你曾經看到過。我覺得那是在她的浴室旁邊的走廊上。我好久沒有去我媽媽那裡了。
    嗯,有趣,你為孩子們做了這麼多,但如果你能對那個孩子耳語一些有關比特幣的事情,會是什麼呢?那時候不是兩分錢嗎?不,因為如果你給我一個麥克風讓我跟他講話,我不會說任何事情,因為問題是我擔心這會改變我成為的樣子。我很清楚,儘管我知道之前我聽起來可能有些沮喪,因為事情很難,但我對我現在的狀況感到滿意,我擔心這會改變。
    你知道,這肯定是一個非常困惑的孩子,感覺自己不融入,像個怪胎。這個年輕的孩子,我不知道他在想什麼,但這個孩子大概就是我覺得“該死,我真的是個怪胎,我和誰都不合拍”的年紀。
    為什麼沒有人想要創業和成功?
    但我認為經歷這段旅程非常重要,這讓我對許多事情更加堅定。因此,如果我不能說比特幣,我可能什麼也不會說。那塔哈呢?
    是的,我對我媽媽說。
    我覺得有趣的是,這是我媽媽的兩張不同照片。
    你可以看到我媽媽的這個版本。我想我沒有什麼可以說的會改變她的想法,因為她在軍隊服役,他們會把秩序和系統灌輸到你的腦海裡,而這很可能是我們失去一切的那段時間,她的生活正處於低谷。
    我不認為有什麼我可以說的能夠讓她相信她那個瘋狂的兒子正在走上正確的道路。
    你可以看到這裡的區別,她在這張照片裡微笑。這是我給她十萬美元的時候,那是我們成功後的事,在她最終說「好吧,我會信任你」之後的整個對話。
    這兩張照片之間的那段12到13年是非常艱難的旅程。
    特別是當我停止上學,成績全是零的時候,我想她那時候覺得我的人生完蛋了。我浪費了18年的生命,你知道嗎?
    所以我認為沒有什麼我可以說的能夠改變這一切。
    如果有的話,我只會讓她心臟病發作。
    她現在知道你對她的感覺嗎?哦,當然。
    是的,你會,嗯,她非常開心,像是
    嗯,我們現在的狀態非常好。我愛我媽媽。顯然,如果沒有她,我不會在這裡。
    你知道的,我的意思是,如果她不努力工作,做多份工作,做她所做的所有事情,把我帶到今天的地步。即使是那些小事,比如,她有時會給我20到30美元,我就用那筆錢去買
    一些東西,來幫助製作視頻或什麼的。
    甚至只是因為我們有互聯網,你知道嗎?我的意思是,這些現在看起來很基本,但在那時並不常見。
    以前接到電話時,你會想,家裡的互聯網,我不知道會不會出錯。
    所以像這樣,你知道的,嗯,這並不是最好的情況,但她給了我成功所需的所有工具,並不是故意的,但她現在一定很震驚。
    嗯,她現在已經習慣了,但在我崛起時,這真的很
    嗯,想像一下她的感受。當我16歲時,她無法負擔給我買車。
    她無法負擔我們的那輛小型貨車,那真是一堆爛貨,急需修理。她無法負擔,前面冒著煙。
    但她是一片混亂,然後她回到家,我卻在那裡
    我在製作YouTube視頻。數學作業無所謂,媽媽,你知道的,她那時候每年賺40,000美元。
    我記得那時我們年輕時沒有太多討論財務。
    但我記得我得到了一個40,000美元的品牌合作,然後她告訴我她每年賺的就是這個數字。
    我當時心想,哇,我以為你每年賺的比40,000美元多。
    然後我想,為什麼你要工作呢?我現在從品牌合作中每個視頻都能賺這麼多。
    所以,嗯,是的,
    真是一位驚人的女性。我知道她從
    她曾經經歷的一切到現在,她只需要幸福。我試著不讓她壓力過大。
    她已經經歷了足夠的壓力;她的工作讓她不得不做她想做的事情。
    但像定期鍛煉、進行身體健康檢查和
    開始補充維他命之類的,因為我不打算很快要孩子。
    但是顯然當我有孩子時,我真的希望她能參與其中,並且需要能夠和他們玩等等。
    所以我對她說,你知道,壓力會要了你的命,你不能有壓力。
    你需要遵循所有這些健康方案。
    你必須這樣,因為你知道,當我有孩子的時候,你可能已經70歲了。
    你需要能夠活動,這意味著當他們大約14或15歲時,你可能已經80歲了。
    所以,拜託,現在你所做的事情將代表著你在我孩子生活中能夠多活躍。
    這樣,我們以輕鬆的方式進行對話。她現在非常重視自己的健康,為了未來。
    你是一個似乎沒有太多恐懼的人,但這似乎是我們共同面對的恐懼之一。
    對,沒錯。我希望她永遠不會死。我媽媽會永遠活著,我們會好的,布萊恩·約翰遜。
    我們在這個播客上有一個傳統,最後一位嘉賓會為下一位嘉賓留下問題,卻不知道他們將把問題留給誰。好的
    我先問你問題,還是你先問我問題?好吧
    你寧願在身體健康還是精神健康的情況下去世?
    身體健康還是精神健康?
    哦,我假設如果我選擇身體,那麼心理上就會像是癡呆症。不過,我覺得這很難。身體健康還是心理健康?
    我的意思是,如果你失去了思想,那你是什麼?老實說,我會選擇心理健康。
    阿門。是的,吉米,謝謝你。我現在要寫我的問題了。你要。其實我有話想對你說。我必須給你很多的讚揚,因為
    像我們這樣的人,我們的團隊從你那裡偷了很多東西。
    我們偷了你的原則和心態,這使我們成為更好的創作者。
    這讓我們得以過上我們喜歡的生活,做我們最熱愛的事情。
    這背後總是有代價。
    我認為不同和怪異的存在有其積極的一面,但也有非常非常大的成本,並且你在年輕時支付這個成本最為明顯。你必須融入這個體系,而你並不能選擇你交往的人和其他事情。可是,正如你所說,當我們長大成人後,我們都會為那些獨角獸、那些怪異的人鼓掌,我們從他們那裡竊取靈感,渴望成為他們,並向他們學習。
    在我跟你談的這短短一周時間裡,你讓我的思維完全開啟。我得以見識到《獸類遊戲》的幕後過程,坐在沙發上時,我還記得自己坐的位置,那一刻我的思維徹底爆炸了。你使我意識到,作為一個自認為相當有抱負的人,我其實限制了自己。我想要感謝你,因為你不僅僅是為我做這件事,而是同時為數以千萬、上億的人們做著同樣的事情。你給予他們的是一條路線圖,也是一個藍圖,以及心態和信念,讓他們知道他們也不必過上學校或體系告訴他們必須在盒子裡生活的生活。
    所以,真的非常感謝你,因為我們需要更多像你這樣的人,而我則是你最忠實的粉絲。謝謝你,我真的非常感激你。謝謝。好吧,讓我們看看能否再深入一些。
    你真有趣。世界上最成功、最迷人和最具洞察力的人都曾在這張桌子前與我交談。每次交談結束時,我都會請他們在《CEO的日記》中留下問題。這是一個旨在激發最重要對話的問題,這種對話能改變你的生活。我們接著將那些問題放在這些卡片上,每張卡片上都有提出問題的人、他們提出的問題,而在另一面,如果你掃描那個條形碼,你可以看到下一個回答的人。
    我知道很多人都想知道的東西,而唯一的方式就是購買一些對話卡,你可以在家裡與朋友和家人、在工作中與同事,以及在假期中與陌生人一起使用。我將在下面的描述中放上對話卡的鏈接,你可以在 thediary.com 上購買屬於你的卡片。

    Inside the mind of MrBeast: from 0 to 363 million subscribers, broke to billions, and then millions lost, MrBeast reveals the reality of running YouTube’s biggest channel

    MrBeast is the world’s most successful YouTuber, media personality and businessman. He is also the host of Beast Games, the largest reality competition show where 1,000 people compete for the biggest cash prize in entertainment history: $10 million.

    In this conversation, MrBeast and Steven discuss topics such as, how MrBeast lost 10s of millions of dollars, why he has considered quitting YouTube, how the average person would be miserable in his head, and what it was really like for MrBeast growing up. 

    00:00 Intro

    02:42 What Made MrBeast the Way He Is?

    05:26 The Influence of MrBeast’s Parents

    10:05 How Was MrBeast Doing at 10 Years Old?

    10:24 Why Did MrBeast Want to Do YouTube?

    15:05 Jimmy’s Illness

    18:15 Is MrBeast Neurodivergent?

    18:56 Core Components That Made MrBeast Successful

    20:26 MrBeast’s Handbook

    21:31 Extreme Ambition

    24:16 Characteristics Needed to Be Successful

    25:34 [Missing Title]

    27:04 The Single Worst Trait in an Employee

    28:48 Do You Get Frustrated When People Can’t Match Your Obsession?

    29:41 MrBeast’s Thoughts on Hiring

    32:56 Dealing With Negativity

    37:28 Has Negativity Ever Gotten to MrBeast?

    43:33 Workaholism

    47:04 How Is MrBeast Feeling Right Now?

    47:36 Ads

    48:45 MrBeast’s Mental Health

    52:06 Is MrBeast Happy?

    55:32 Has MrBeast Ever Wanted to Stop YouTube?

    58:01 MrBeast’s Love Life

    1:00:28 Will MrBeast Have Kids?

    1:01:23 How Big Are MrBeast’s Businesses?

    1:02:49 When Is Enough, Enough?

    1:03:44 Does MrBeast Struggle With Focus?

    1:04:29 MrBeast and Ethical Sourcing for Feastables

    1:08:20 Why Does MrBeast Care So Much?

    1:08:41 Would MrBeast Sell Feastables or His YouTube Channel?

    1:11:14 MrBeast’s Advice and Focus on Details

    1:13:28 Obsession With Details

    1:17:17 Constantly Fighting to Raise Standards

    1:18:26 Does MrBeast Worry About Views?

    1:21:05 How Experimentation Helps MrBeast

    1:22:37 Ads

    1:24:36 Beast Games

    1:28:34 Giving Away So Much Money

    1:31:48 How Successful Was Beast Games?

    1:32:55 Where Will MrBeast Be in 10 Years?

    1:34:43 What Would MrBeast Say to His Younger Self?

    1:35:45 What Would MrBeast Have Told His Mom When Younger?

    1:39:50 The Guest’s Last Question

    Follow MrBeast: 

    Instagram – https://bit.ly/3Qob9dx 

    MrBeast YouTube – https://bit.ly/3D9YaZU

    Beast Philanthropy – https://bit.ly/3D6HJxt  

    Beast Games – https://amzn.to/3EJJ26a

    Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes 

    My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://g2ul0.app.link/DOACBook 

    You can purchase the The Diary Of A CEO Conversation Cards: Second Edition, here: https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb 

    Follow me:

    https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb

    Sponsors:

    Vanta – https://vanta.com/steven

    PerfectTed – https://www.perfectted.com with code DIARY40 for 40% off

    WHOOP – https://JOIN.WHOOP.COM/CEO

    Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices