Clinical Social Worker: Hidden Dangers Of Daycare, It Might Be Causing Future Issues For Your Kid! Birth Rates Are Plummeting & Its Terrifying! Dr Erica Komisar

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:04 One in five children will not leave childhood without developing a serious mental illness.
0:00:11 Anxiety, depression, ADHD, behavioral problems, and what pisses me off is that we’re not really
0:00:14 educating or telling parents the truth, as to why.
0:00:17 Why is it that what you say is so troubling for some people?
0:00:23 Sometimes facts are an inconvenient truth, but everything I’m going to say is supported by research.
0:00:28 Erica Camusar is a parenting expert and psychoanalyst who uses over 30 years of research
0:00:32 to challenge the societal norms on parenting and early child development.
0:00:36 There’s some myths that really have to be debunked about how to raise a healthy child.
0:00:40 And the first is daycare is good for children for socialization.
0:00:45 No, it’s so bad for their brain and it’s been known to increase aggression, behavioral problems,
0:00:50 attachment disorders because babies need their mothers to spend the first three years for emotional security.
0:00:51 Can a father do that?
0:00:54 So fathers are important in a different way, and I’ll go through all of that.
0:00:59 But they’re both critical because if you’re raised without one, you are missing a piece.
0:01:01 And then there’s quality versus quantity time.
0:01:08 If you need to be there a quality of time as well as a quantity of time, you can’t have a fabulous career
0:01:11 and then come home and be present for your child on your time.
0:01:13 It needs to be on their time and there’s more.
0:01:18 And we’re going to go through all of them, but are there any areas of privilege that you need to acknowledge?
0:01:23 Maybe someone who doesn’t have a partner there or someone who is in an extremely difficult economic situation.
0:01:28 I do, but there are ways to creatively deal with it and I’ll go through each of them.
0:01:29 So there’s…
0:01:36 I want to keep The Diary of a CEO free and not behind any kind of paywall or subscription model forever.
0:01:41 And the way that we do that is that you guys choose to follow and subscribe to this show.
0:01:44 So if you’re listening to the show right now, you might have been sent the episode,
0:01:47 you might have listened to a couple before, can you do me a favor?
0:01:51 And if you do me this favor, I promise that I’m going to fight every turn over the next 10 years
0:01:56 to keep this show completely free without paywalls and without any kind of cost to the user.
0:01:58 Can you hit the follow button?
0:02:01 The follow button will be on whatever app you’re listening to now.
0:02:02 It might be Spotify or Apple or something like that.
0:02:07 But hitting that follow button, which is usually in the corner of the app or a little tick,
0:02:11 is the reason this show will stay free forever, forever.
0:02:13 Thank you so much. If you do that for me, thank you so much.
0:02:15 I really appreciate it. Back to the episode.
0:02:23 Erica, you’re clearly on a mission.
0:02:28 And I get that energy from you that there’s really an idea that you believe
0:02:34 that much of the world doesn’t believe or is struggling to accept in some way.
0:02:36 But it’s an important idea.
0:02:39 What is the mission that you’re on?
0:02:45 I like to think of it as three P’s, presence, prioritization and prevention.
0:02:48 And I’ll go through each of them.
0:02:55 My mission is to educate parents and policymakers and clinicians and educators
0:03:02 about the fact that for children to be mentally healthy in the future,
0:03:07 you have to be physically and emotionally present for them throughout childhood,
0:03:10 but particularly in the two critical periods of brain development,
0:03:14 which are zero to three and nine to 25, which is adolescence.
0:03:21 So in those two critical periods of brain development, particularly zero to three,
0:03:26 much of a child’s development depends on their environment and you are their environment.
0:03:29 So I run around the world talking about the importance of physical
0:03:32 and emotional presence, attachment security.
0:03:37 Attachment security is the foundation for future mental health.
0:03:42 Prioritization, we prioritize everything today other than our children.
0:03:48 We prioritize our work, our careers, our material success,
0:03:53 our personal desires and pleasures, but what we’re not prioritizing is children.
0:03:59 And that’s a problem because if we don’t prioritize them, they break down.
0:04:03 They may break down at three, they may break down at eight,
0:04:08 or they may not break down till they’re in adolescence, but eventually they break down.
0:04:11 And prevention, there’s so much that we can do.
0:04:15 We have a mental health crisis now in the world.
0:04:17 It varies to a certain degree in America.
0:04:21 One in five children will not leave childhood without breaking down at some point,
0:04:28 without developing a serious mental illness, anxiety, depression, ADHD,
0:04:32 behavioral problems, suicidal thoughts.
0:04:34 So we have a problem in the UK.
0:04:35 It’s one in six in America.
0:04:38 It’s one in five around the world.
0:04:40 It’s about one in five.
0:04:41 That is a shocking figure.
0:04:47 And so, and the truth is we can do a great deal to prevent that.
0:04:55 The idea that we are trying to put out fires without talking about what is the origin of these issues.
0:04:59 The way that the mental health care system works now, it’s like what I call cutting the grass.
0:05:03 Children are medicated, which is basically just pain management.
0:05:09 They’re given CBT therapy, which again is just pain management.
0:05:11 But why aren’t we asking the important questions?
0:05:15 Which is where does emotional regulation originate?
0:05:16 Where does it come from?
0:05:19 When does it start?
0:05:24 How do we foster development in children from a very young age to promote resilience,
0:05:27 to stress and adversity in the future?
0:05:29 And so those are my three missions.
0:05:34 And for someone who doesn’t know your work and isn’t aware of you,
0:05:39 they might be thinking, how would you know, Erica?
0:05:40 How would you know the answer?
0:05:42 So I’m a psychoanalyst.
0:05:44 I’m also a social worker.
0:05:47 I started out as a social worker and then became a psychoanalyst.
0:05:52 I’m also an author of books on parent guidance and parent education.
0:05:55 And I’ve been in practice seeing patients.
0:05:58 So the majority of my work is still seeing patients.
0:06:01 I have a full time job of seeing patients.
0:06:05 And as someone who is also a parent, I have three children of my own.
0:06:14 And so as a parent, as a clinician, as an author who has for the past 20 years
0:06:20 been researching, and what I did is I collected research in epigenetics
0:06:26 and attachment theory and neuroscience and wrote my first book, Being There.
0:06:32 Because what happened is I was seeing this uptick in mental illness in children.
0:06:33 And this is really how I got into it.
0:06:40 About 30 years ago, I started practicing about 36 years ago.
0:06:46 But I was probably five years into my practice and I was seeing that the families that were
0:06:50 coming to see me had younger and younger children that were being diagnosed
0:06:55 with very serious mental illnesses and being medicated at a very young age,
0:06:57 basically silencing their pain.
0:07:04 And what I was observing in my practice is that those children who were doing the least well
0:07:09 were the ones whose mothers were the least present in their lives.
0:07:14 So their primary attachment figures were the least present in their lives.
0:07:16 And so then I started looking at the research.
0:07:20 I looked at all the neuroscience research since the 90s and all of the new,
0:07:22 new research that had come out.
0:07:26 I looked at the old attachment theories, which have been around since the 60s.
0:07:29 And I looked at the epigenetic research, which was rather new too.
0:07:36 And I saw this trend, I saw that we were abandoning our children
0:07:42 for our own desires, for our careers, for material success.
0:07:48 And there was a great deal of misunderstanding about the irreducible emotional needs of children.
0:07:51 We’re going to go through all of that today.
0:07:53 I’m very excited to learn more about all of this.
0:07:54 I’m not a parent myself.
0:08:00 From all the investigative research we’ve done, you have three very well adjusted children.
0:08:02 So congratulations for that.
0:08:05 And I hope to have successful children myself one day.
0:08:09 But I’m also just really interested in understanding myself through the work that you’ve done
0:08:12 and the work that you continue to do, because we’re all at one point children.
0:08:15 And much of the fingerprints of the early experience still exists in us today.
0:08:20 So I’m keen to understand how things that might have happened to me or anyone listening today,
0:08:25 when we were younger, may have shaped us in pro-social or anti-social ways,
0:08:27 or productive or unproductive ways.
0:08:31 You mentioned that you still see clients and patients today.
0:08:34 What kind of patients do you see?
0:08:36 What are they struggling with?
0:08:37 And who are they?
0:08:39 Are you seeing the parents, the kids, both?
0:08:45 Well, I have a very large parent guidance practice because of the books that I write.
0:08:50 In the articles I write, I also write for The Wall Street Journal and other newspapers.
0:08:56 So I, you know, people find me through my writing and then they reach out for help.
0:09:01 And so I have, the parent guidance basically means people come to see me,
0:09:06 either both parents or one parent, because they have questions about their child’s development
0:09:07 or something’s going wrong.
0:09:13 Their child’s starting to develop symptoms and they don’t want to medicate them.
0:09:18 And they want to understand what’s really at the root cause of the issue.
0:09:21 And so that’s a good portion of my practice.
0:09:24 But I also see individual patients for depression and anxiety.
0:09:28 And I see couples and, you know, the joke about psychoanalysis,
0:09:30 we’re all specialists in depression and anxiety.
0:09:36 But yeah, so I see individuals and couples, but a lot of parent guidance work.
0:09:41 And they come to you typically because they’re noticing something is not right with their child?
0:09:45 Sometimes they’ll come preventatively because they want to raise a healthy child.
0:09:48 And there’s so much white noise in society.
0:09:50 There’s so much of misinformation.
0:09:54 Our instincts are to lean into our children.
0:10:01 Our evolutionary drive is to create a feeling of safety and security for our children
0:10:06 and to be as present as possible and to soothe them when they’re in distress
0:10:08 and to be there to teach them our values.
0:10:13 But society took a turn.
0:10:19 It took a turn in the, I suppose you could say going back to the industrial revolution.
0:10:22 If I really want to go back, I’ll say the industrial revolution was a time when
0:10:27 women were forced into the workplace into factories and cities, you know,
0:10:30 they were separated from children for the first time.
0:10:35 But really the turn that society took that I think has a lot to do with what’s happening today
0:10:39 is the me movement of the 60s and also the feminist movement.
0:10:45 Both of those movements, which had a tremendously positive impact on society in one way,
0:10:48 also had a tremendously negative impact on society.
0:10:57 When women decided that it was cool to go to work and to work full time out of the home,
0:11:02 you know, everybody cheered and said, great, you know, women have the same rights as men
0:11:07 and now everybody can be in the workforce and be independent and make money and do their own thing.
0:11:08 Me, me, me, me, me.
0:11:12 The problem is that children were dropped.
0:11:20 They were abandoned and their needs, which are not needs that are going to shift because society
0:11:25 shifts because they have irreducible neurological emotional needs.
0:11:30 So we know that babies are born neurologically and emotionally fragile.
0:11:34 And so what that means is they’re not born resilient.
0:11:41 And today what’s being projected onto babies is they can handle a lot.
0:11:42 They can handle stress.
0:11:44 They can handle separation.
0:11:49 They can handle you going back to work after six weeks or three months and leaving them
0:11:54 in daycare with strangers or, you know, and from an evolutionary perspective,
0:12:01 babies have always needed the physical skin to skin contact with their mothers for the first year.
0:12:04 Most parts of the world babies are worn on their mother’s bodies
0:12:10 because mothers perform a number of really important functions for babies that are biological
0:12:17 functions based on our evolutionary need to provide our babies with what we call attachment security.
0:12:24 So, you know, society took a turn and it’s caused a lot of damage.
0:12:30 I mean, this mental health crisis in children, I saw coming 30 years ago.
0:12:37 And it was already, you know, so, you know, I have friends and colleagues like Jonathan
0:12:39 Hyde who says, “Oh, well, it didn’t start till social media.”
0:12:43 And that’s false because I was seeing this uptick.
0:12:49 And if you really look, there was an uptick in mental illness in children going back decades.
0:12:55 And it had everything to do with the shift in society towards self-centeredness,
0:12:59 towards narcissism, towards individualism, towards me, me, me.
0:13:04 And so, you know, and I always say that you don’t have to have children, period,
0:13:06 to have a satisfying life.
0:13:12 But if you’re going to have children, you need to be equipped to care for them.
0:13:17 Because having children alone without really understanding what it means to care for them
0:13:22 and being prepared to take on that responsibility is causing our children to break down.
0:13:26 Why do you mention mothers and not fathers in that?
0:13:29 Because you seem to have an emphasis on the role that a mother plays,
0:13:34 and it seems to be more important in your view than the role that a father plays,
0:13:37 or maybe even a nanny or some other caregiver could play.
0:13:42 And I noticed that on your first book, which was written in 2017, being there,
0:13:49 on the cover, it says, “Why prioritizing motherhood in bigger letters in the first three years matters?”
0:13:52 Scientifically, evolutionarily, with studies and research,
0:13:57 how can you make the case to me to make me believe that the role of the mother in particular
0:14:00 is essential versus a father or other caregiver?
0:14:06 So in fact, in the book, it talks about the difference between mothers and fathers,
0:14:07 because that’s an important question.
0:14:13 And the reason I wrote about mothers is not because fathers are unimportant,
0:14:15 but fathers are important in a different way.
0:14:21 So there’s a whole debate in society about this kind of idea of gender neutrality,
0:14:23 that mothers and fathers are interchangeable.
0:14:27 But actually, from an evolutionary perspective, as mammals, they’re not interchangeable.
0:14:29 They serve different functions.
0:14:34 And those roles and those behaviors are connected to nurturing hormones.
0:14:40 So mothers are really important for what we call sensitive empathic nurturing
0:14:42 when children are infants and toddlers.
0:14:48 That means that when children are in distress, mothers soothe babies
0:14:52 and therefore regulate their emotions from moment to moment.
0:14:58 Every time a mother soothes a baby with skin-to-skin contact and eye contact,
0:15:03 and the soothing tone of her voice, she’s leaning into that baby’s pain,
0:15:05 and she is regulating that baby’s emotions.
0:15:09 And the way I like to think about it is that when babies are born,
0:15:14 they’re born emotionally disjointed.
0:15:17 Think about sailing in the Atlantic.
0:15:18 This is how babies’ emotions go.
0:15:22 They’ll go from zero to 60 in three seconds with their emotions.
0:15:28 And where we want to get babies is to sailing in the Caribbean.
0:15:29 Not flatlining.
0:15:31 But we want them to be able to regulate their emotions,
0:15:33 but they’re not born that way.
0:15:39 And so mothers, because they soothe the baby from moment to moment,
0:15:42 when they’re physically and emotionally present enough in the first three years,
0:15:46 they help a baby to learn how to regulate their emotions.
0:15:51 So by three years of age, 85% of the right brain is developed.
0:15:54 And by three years of age, babies can then start to internalize
0:15:56 the ability to regulate their own emotions.
0:16:01 Now if mothers aren’t present as the primary attachment figures
0:16:08 to do that mirroring of emotion, to do that soothing of their emotions,
0:16:10 then babies don’t learn how to regulate their emotions.
0:16:14 The other thing that’s important that mothers do is they buffer babies from stress
0:16:17 by wearing them on their body for the first year.
0:16:21 And then by being as present as possible for three years,
0:16:26 they actually protect babies’ brains from cortisol, the stress hormone.
0:16:30 So there is a hormone called oxytocin.
0:16:35 It’s the love hormone, and it is protective against cortisol.
0:16:38 The more a mother nurtures with sensitive, empathic nurturing,
0:16:42 meaning when the baby cries, the mother goes, “Oh, sweetheart,
0:16:45 let me see the boo boo. Let me kiss the boo boo.”
0:16:49 That actually raises the oxytocin in the baby’s brain,
0:16:53 which then protects the baby from cortisol.
0:16:54 Can a father do that?
0:16:57 So now fathers, why are fathers important?
0:17:04 So fathers also produce oxytocin, but it has a different effect on their brain.
0:17:08 So for mothers, oxytocin makes mothers sensitive, empathic nurtures,
0:17:10 very vigilant to the baby’s distress.
0:17:15 When fathers produce oxytocin, it comes from a different part of their brain,
0:17:20 and it makes them more what we call playful tactile stimulators of babies.
0:17:22 What does that sound like to you?
0:17:25 Playful tactful stimulators of babies.
0:17:27 Throwing the baby up in the air and tippling the baby,
0:17:30 and running after the baby, and rough housing.
0:17:33 And so that’s important for a variety of reasons.
0:17:39 First, it encourages things like exploration and risk taking.
0:17:40 It encourages separation.
0:17:44 And fathers do this really important thing,
0:17:48 which is they help the baby to learn to regulate certain emotions.
0:17:53 So mothers help to regulate sadness, fear, distress.
0:17:56 Fathers help to regulate excitement and aggression.
0:17:59 So when fathers aren’t in the house,
0:18:02 when there are single mothers raising children without a father,
0:18:05 often little boys develop behavioral problems,
0:18:09 is what we’re seeing, that they can’t regulate their aggression.
0:18:11 Because fathers help little boys in particular,
0:18:14 but little girls too, to regulate aggression.
0:18:17 So when fathers aren’t around, you’ll often see little boys
0:18:21 who are more impulsive, who are more aggressive.
0:18:26 So the answer is, fathers and mothers are both critical
0:18:27 to the development of children,
0:18:30 which is a very controversial thing to say today,
0:18:34 because if you’re raised without one, you are missing a piece.
0:18:37 But they’re not the same.
0:18:41 And they’re not the same because our hormones dictate they’re not the same.
0:18:45 So fathers produce a hormone in great quantities called vasopressin.
0:18:49 Vasopressin is the protective aggressive hormone.
0:18:50 And what does it do?
0:18:53 It helps fathers to protect their family.
0:18:57 There was a study that was done where mothers and fathers lay in bed.
0:19:00 And the baby cries.
0:19:02 It was out of the UK, this study.
0:19:03 The baby cries.
0:19:07 And the father sleep through the baby’s distress cries.
0:19:09 But the mothers wake up right away.
0:19:14 Okay. But with the rustling of leaves outside the window,
0:19:17 the mothers sleep through it, and the fathers wake up right away.
0:19:21 Because the fathers are attuned to predatorial threat.
0:19:25 So our nurturing hormones make us different.
0:19:31 I mean, the fact that we can say that there are many things that are similar
0:19:33 between women and men, of course, we’re both intelligent.
0:19:35 We can both be ambitious.
0:19:43 But I think the idea that we want to kind of make everything the same
0:19:45 when it’s just not factual.
0:19:50 It is the inconvenient truth that mothers and fathers nurturing hormones
0:19:55 dictate that if they are healthy and they’ve been raised in a healthy environment,
0:19:56 they are different.
0:20:00 Now, does that mean that a father can’t raise a child and be a sensitive empathic nurture?
0:20:03 It doesn’t mean he can’t take on that role.
0:20:07 But if as a society, we can’t acknowledge the differences,
0:20:11 then a father can’t learn to be a sensitive empathic nurture.
0:20:14 Meaning these are instinctual behaviors.
0:20:19 And so that infant, if that father is going to stay home with that baby,
0:20:25 acknowledging the differences allows that father then to become a sensitive empathic nurture.
0:20:31 So interesting because these aren’t the ideas that are socially accepted,
0:20:33 or at least the ideas you see on social media.
0:20:35 And funnily enough, as you were speaking,
0:20:38 I recorded everything you said and I ran it through AI.
0:20:43 And AI said the core ideas that you shared are well supported by evolutionary psychology
0:20:48 and neuroscience, which is quite surprising because usually AI argues with people.
0:20:52 I mean, so the thing is, none of the books I write are based on opinion.
0:20:57 So I’m very skittish about saying anything that isn’t backed up with research.
0:21:06 So it’s everything that I write about and speak about is supported by research.
0:21:09 Why is it that what you say is so troubling for some people?
0:21:11 You know why, right?
0:21:14 Because it makes us confront a set of realities that…
0:21:17 It’s an inconvenient truth to quote Al Gore.
0:21:18 It’s an inconvenient truth.
0:21:22 Sometimes facts are an inconvenient truth.
0:21:25 Just like climate change is an inconvenient truth.
0:21:27 This is an inconvenient truth.
0:21:29 It inconveniences people.
0:21:31 It also makes people feel guilty.
0:21:35 So I don’t believe that guilt is a bad feeling.
0:21:37 I don’t believe that guilt is a bad thing.
0:21:42 Guilt is a sign that your ego is functioning.
0:21:47 It’s a sign that the part of you, the part of your ego called the superego,
0:21:50 can identify something that feels right and wrong.
0:21:55 So if you look at a baby who’s crying, who’s your baby and you feel nothing,
0:21:59 that means that there’s a part of you that is dead inside.
0:22:04 There’s a part of you that is unempathic towards your own young.
0:22:07 And we would say that that doesn’t make that person a bad person.
0:22:13 It makes that person someone who probably had some early trauma themselves, right?
0:22:16 It means that they probably have some kind of attachment disorder
0:22:21 where they can’t be attuned to their baby’s pain, right?
0:22:25 So when you are guilty, it means you have internal conflict.
0:22:28 It means two parts of you are struggling with each other.
0:22:31 The part of you that wants to do whatever you want to do.
0:22:32 I want to go out to work.
0:22:33 I want to make money.
0:22:35 I want to be free, you know?
0:22:37 And the other part of you that says, “Wait a second.
0:22:41 But my baby, my baby needs me.
0:22:42 Look at my vulnerable baby.
0:22:43 Look how sad.
0:22:47 Look at the distress that my absence is causing that baby.”
0:22:52 So if we don’t feel guilt, then our species is lost.
0:22:53 We’re lost.
0:22:56 Now, excessive guilt is another thing.
0:23:00 If you’re a good enough mother or a good enough father
0:23:03 and you still feel guilty, then we call it anxiety.
0:23:09 But for the most part, what I say makes a lot of women and men feel guilty.
0:23:12 And again, I don’t see that as a bad thing.
0:23:19 And I think when we tell parents to turn away from their guilt instead of turning toward it,
0:23:22 when we turn towards our internal conflicts,
0:23:25 we tend to make better decisions for ourselves,
0:23:27 for our children, for our families.
0:23:31 But when we turn away from those conflicts,
0:23:33 we tend not to make good decisions.
0:23:36 And those tend to have long-term consequences.
0:23:39 What exactly are you inconveniencing with your truth?
0:23:42 What are the ideas that you’re–
0:23:47 That you have to sacrifice time and money and freedom.
0:23:52 That if you want to raise healthy children,
0:23:56 it’s going to require discomfort and frustration and sacrifice.
0:24:00 And what’s interesting is that what’s also happened is,
0:24:04 because we’re raising our children in such a selfish, self-centered environment,
0:24:08 young people are more fragile.
0:24:10 They are more emotionally fragile.
0:24:13 More of them have attachment disorders.
0:24:15 They can’t bear frustration.
0:24:16 They can’t bear pain.
0:24:19 They can’t bear sleeplessness.
0:24:21 The idea that you have to get a baby nurse
0:24:25 because you can’t get up in the middle of the night with your own baby.
0:24:29 And that’s become the norm in certain socioeconomic circles.
0:24:37 So women and men always raised children in history,
0:24:39 in extended family circles.
0:24:43 They weren’t isolated.
0:24:45 And today, parents are very isolated.
0:24:48 So you would have your mother staying with you,
0:24:50 or you’d have your sister staying with you,
0:24:53 or you’d live in a big house and there’d be people to support you.
0:25:01 I started a nonprofit recently because I found that so many mothers–
0:25:03 It’s called attachment circles.
0:25:06 So many mothers feel so isolated
0:25:12 that dealing with the pain and the discomfort of mothering alone is too much for them.
0:25:13 So there is that.
0:25:16 So we live in a very strange society
0:25:19 where people are separate from one another
0:25:21 and their own house is in apartments
0:25:23 and they don’t depend on one another
0:25:25 because dependency is a bad word.
0:25:32 But there is also this issue of how are we producing such fragile youth
0:25:36 that even the discomfort and the frustration
0:25:38 of raising children is too much for them.
0:25:42 There’s a big economic component to this as well, right?
0:25:45 Because if you’re raising children in isolation,
0:25:48 the probability that you have disposable income
0:25:52 or at least enough money to be able to just stay at home and raise the kids
0:25:56 and still maintain any quality standard of life
0:25:59 is lower if you’re not doing it with a big extended family
0:26:03 that can support and pay for some of those costs.
0:26:07 Interestingly, yes and no to your question.
0:26:17 People who have less economic resources are in general less isolated
0:26:20 but they are also isolated today.
0:26:23 You have a lot of single mothers raising children,
0:26:27 not in an apartment with other family members
0:26:30 who’ve had to move to other cities or countries
0:26:33 to make a living who are really isolated.
0:26:39 You know, again, I think it crosses socioeconomic lines.
0:26:44 But with wealthier people, more affluent people,
0:26:50 they’re opting for isolation, many of them.
0:26:52 They’re buying big houses, they’re living in the suburbs
0:26:56 or they’re not wanting to lean on anyone, right?
0:27:00 So we have what I call a family diaspora.
0:27:05 It’s really what it is, which is that people will move away
0:27:09 from their families of origin when they have children,
0:27:11 which is very bizarre and anti-instinctual.
0:27:14 So the world’s become a global place
0:27:15 and we can move wherever we want.
0:27:19 But doesn’t it make common sense, isn’t it a reasonable clause
0:27:23 that you would want to move closer to your extended family
0:27:27 even if there are pain in the neck unless they’re abusive?
0:27:31 Because it provides you with support.
0:27:33 It provides you with extended family support,
0:27:35 but that’s not what’s happening.
0:27:39 People are choosing to live geographically distant
0:27:41 from their families of origin.
0:27:44 And so it’s making it harder for families.
0:27:46 It’s making it harder for women.
0:27:49 It’s making them feel more isolated.
0:27:52 They’ve got their own career, they’ve got their own passions.
0:27:54 There are things that they love doing
0:27:57 and that means that they have to be working in a major city
0:28:01 or they have to be traveling to pursue those things.
0:28:02 You just said it.
0:28:05 What if they have passions?
0:28:07 What if they have a career?
0:28:12 The problem is children do best in extended family situations.
0:28:15 So you can have a fabulous career
0:28:16 and move far away from your family.
0:28:18 And when you’re young and single,
0:28:21 and I even call it single when you’re married
0:28:23 but don’t have children, you’re still really single.
0:28:26 You know what I say to parents is that
0:28:30 your life won’t be so fabulous if you have children
0:28:32 and you’re not present for them.
0:28:36 Physically and emotionally, particularly in the early years
0:28:38 because what happens is they break down
0:28:42 and the expression goes that a parent is only as happy
0:28:44 as their least happy child.
0:28:48 And so there is no fabulous life
0:28:49 if your children are breaking down.
0:28:51 And that’s what families are learning
0:28:54 is that all of that freedom
0:28:59 and all that fabulous me time comes at a cost
0:29:00 if you have children.
0:29:03 So one would say then, “Well, I just won’t have children then.”
0:29:06 And that would be fine.
0:29:09 And so there are a lot of people that are saying today,
0:29:12 “I don’t see the value in being responsible
0:29:13 for another human being.”
0:29:16 And what they’re missing out on is the deep
0:29:21 and rewarding emotional connection to your children.
0:29:23 It’s a love like no other love.
0:29:28 But if you’ve had trauma as a child,
0:29:32 if you’ve had parents who were narcissistic
0:29:39 or resented parenting or were distracted or mentally ill,
0:29:44 you may already have had that trauma
0:29:49 that implies that later it’s harder to connect.
0:29:52 So those attachment disorders that I was referring to earlier,
0:29:55 there’s three kinds of attachment disorders.
0:29:58 There’s the avoidant attachment disorder.
0:29:59 So what does that mean?
0:30:01 So a healthy attachment looks like this.
0:30:08 When you return home, your child feels so securely attached to you.
0:30:12 I mean, you’ve gone out for an hour or two for dinner with your spouse.
0:30:17 You come home and your baby is happy to see you
0:30:19 and the reunion, what we call the reunion,
0:30:20 is a beautiful reunion.
0:30:22 The baby is joyful and happy.
0:30:25 And that’s healthy attachment.
0:30:28 It means that you’ve made your baby feel so safe and secure
0:30:29 because you are there primarily
0:30:32 and have prioritized them the majority of the time
0:30:34 as the primary attachment figure
0:30:37 that when you come home, your baby welcomes it.
0:30:40 But what we’re seeing is more and more children
0:30:42 developing attachment disorders
0:30:45 because their parents are pushing the limits
0:30:48 of how much they can leave those babies
0:30:51 and putting them in things like institutional care
0:30:53 and leaving them for long hours at a time
0:30:56 and traveling for their fabulous careers
0:30:58 than their fabulous lives at ages
0:31:01 when babies really can’t tolerate that kind of separation.
0:31:05 When a parent comes, when the primary attachment figure,
0:31:07 usually the mother comes home
0:31:09 and the baby turns away from you
0:31:14 and turns toward the babysitter or just turns away,
0:31:16 that baby has the beginning
0:31:18 of what’s called an avoid an attachment disorder.
0:31:23 Now that’s correlated later on with things like depression
0:31:26 and difficulty forming attachments later on.
0:31:31 The next kind of attachment disorder
0:31:33 is called an ambivalent attachment disorder.
0:31:35 And the mother then comes home
0:31:39 and the baby clings to the mother for dear life
0:31:42 because the internal voice in that baby
0:31:44 is my mommy’s going to leave me again.
0:31:45 So I have to hold on to her.
0:31:48 Now that baby is fractious and can’t be soothed
0:31:53 and will not let go of that mother holding on for dear life.
0:31:55 What I call like the Reese’s monkeys did
0:31:56 to the wire cages, right?
0:32:01 And that’s correlated later on with anxiety in youth.
0:32:06 The disorganized attachment disorder
0:32:07 is different than the other two
0:32:10 in that the other two have a strategy.
0:32:13 So think of an attachment disorder as a strategy,
0:32:16 a child who’s left for too many hours by their parent
0:32:18 or whose parent is physically present
0:32:19 but emotionally checked out.
0:32:23 That baby has to cope, has to have a strategy.
0:32:26 Turning away from the mother is a strategy.
0:32:29 And the internal narrative is my mommy isn’t present for me,
0:32:32 isn’t here for me, won’t be there for me.
0:32:34 I can’t trust my environment.
0:32:38 And that baby says, “And I’m going to have to cope on my own.”
0:32:41 What we call learned helplessness.
0:32:44 The ambivalent attachment disorder,
0:32:47 that baby is the strategy is,
0:32:51 I’m going to hold on because if I don’t hold on,
0:32:52 she’s going to leave again.
0:32:56 Disorganized attachment disorder is the hardest to treat
0:32:59 because the baby has no strategy.
0:33:02 So the baby cycles through many strategies.
0:33:06 The baby will go from clinging to avoiding
0:33:09 to being enraged and even slapping or hitting the mother
0:33:11 and then cycling through again.
0:33:16 And that baby that develops a disorganized attachment disorder,
0:33:19 those babies, it’s correlated later
0:33:21 with borderline personality disorder.
0:33:26 And we’re seeing a huge rise in borderline personality disorders.
0:33:28 And those are the kids who are cutting themselves,
0:33:30 who are trying to commit suicide.
0:33:34 We have a mental illness crisis,
0:33:37 the likes of which we’ve never seen in history.
0:33:40 And it has everything to do with how we’re raising our children.
0:33:43 You seem pissed off under that calm demeanor.
0:33:43 Pissed off?
0:33:46 Yes, I suppose I am.
0:33:48 I’m not pissed off at the people.
0:33:52 I’m pissed off at a society that is lying
0:33:55 or not really educating or telling parents the truth.
0:33:59 So there’s four attachment disorders.
0:34:03 Avoidant, secure, ambivalent, disorganized.
0:34:05 Well, one secure isn’t a disorder.
0:34:08 So there’s secure and then there’s three attachment disorders.
0:34:10 Avoidant, ambivalent, disorganized.
0:34:10 Yes.
0:34:13 How does that manifest when you’re an adult?
0:34:16 So how would I know, because I can relate to some of these,
0:34:18 and I’m wondering how that would then manifest
0:34:19 in my relationships with my life as an adult
0:34:24 outside of the obvious mental health situations.
0:34:26 So an avoidant attachment disorder
0:34:33 would be someone who can’t form meaningful and deep connections,
0:34:36 can’t commit, has difficulty committing,
0:34:39 has difficulty trusting in the intimacy
0:34:43 and the depth of intimacy in a relationship.
0:34:45 An ambivalent attachment disorder
0:34:49 would be someone who’s highly, highly anxious,
0:34:53 someone who clings to you, calls you,
0:34:56 maybe a woman you’ve dated in the past
0:34:59 who called you five times a day to check on you
0:35:01 and was worried that you’d be the little fish that swam away
0:35:03 and suffocate.
0:35:05 They suffocate the people they love
0:35:06 because they’re afraid to let go.
0:35:11 Disorganized attachment, borderline personality disorders,
0:35:14 they tend to be very emotionally volatile.
0:35:17 There’s a lot of anger there,
0:35:21 and there’s a lot of self-harm, self-harming behavior there.
0:35:27 Do they end up attracting a certain attachment style?
0:35:30 So if I’m an avoidant, do I then end up attracting avoidance,
0:35:34 or do I, is there any research on that, on how we then date?
0:35:36 I’m guessing secures go for secures.
0:35:38 Yeah, secures, well, if you’re healthy,
0:35:41 you’re attracted to reciprocally healthy relationships
0:35:42 and you trust your environment,
0:35:45 so you trust in loving relationships.
0:35:51 And avoidance sometimes are attracted to avoidant people
0:35:53 because there’s no conflict there.
0:35:55 So in other words, someone who can’t commit
0:35:57 with someone also who can’t commit,
0:36:01 that can break down those at some point.
0:36:04 So remember that these are pathological defenses.
0:36:07 So we use the word defense because it means to protect one.
0:36:13 And defenses help us until they no longer help us.
0:36:16 And so we say attachment disorders are pathological defenses,
0:36:19 meaning they don’t usually last a lifetime.
0:36:21 They break down at some point.
0:36:25 And so you might be with another avoidant attachment
0:36:30 disordered person, but at some point one of you breaks down
0:36:32 and then realizes that you need the other.
0:36:36 And then you’re with in a relationship
0:36:37 with someone who can’t give back.
0:36:41 So yeah, as we say, like levels of water meet.
0:36:46 So people will be attracted to one another often of the same ilk,
0:36:49 but it isn’t necessarily a healthy relationship.
0:36:52 And of all these four attachment styles,
0:36:55 who do you think, which attachment style,
0:36:57 from in your opinion and from your observations
0:36:58 and the people that you’ve seen,
0:37:01 is most likely to have a successful
0:37:03 and then also unsuccessful relationship?
0:37:07 Oh, well, secure attachment will have a successful,
0:37:10 I mean, secure people with secure attachment
0:37:16 will be drawn to healthy reciprocal loving deep connections
0:37:19 because they’ve had a deep and loving connection
0:37:20 with their mother.
0:37:23 So remember, I said that it’s only after three years of age
0:37:26 that you internalize the feeling of security.
0:37:29 And where you internalize the feeling
0:37:32 that the world is a safe place
0:37:34 and you can trust the people in it.
0:37:37 And you can trust to love another person.
0:37:41 And so, you know, we throw that word trust around,
0:37:42 but we don’t realize that it comes
0:37:44 from the very beginnings of our development.
0:37:47 When we don’t trust others,
0:37:51 it’s generally because we couldn’t trust those
0:37:54 that we were to depend upon
0:37:56 when we were at our most vulnerable stage.
0:37:58 And what about the other, the alternative?
0:38:01 So if, which of these attachment styles
0:38:04 is least likely to have successful relationships?
0:38:06 That’s disorganized.
0:38:06 Okay.
0:38:09 They have a very hard time forming relationships,
0:38:10 holding onto relationships.
0:38:13 Yeah, I would say it’s,
0:38:16 they’re the most complicated to treat.
0:38:19 And they’re also the most complicated in terms of,
0:38:23 you know, being able to have successful relationships
0:38:23 in the future.
0:38:25 I was wondering as you were speaking,
0:38:27 whether if I have more kids,
0:38:29 so if I have 10 young kids,
0:38:33 is there a higher probability that I’ve neglect in those kids?
0:38:34 Because if I’m a mother,
0:38:37 I just don’t have time for all of these kids at the same time.
0:38:39 They can’t all be on my chest at the same time.
0:38:41 Yeah, it’s a good question.
0:38:43 Well, there’s something in the developing world
0:38:45 called maternal depletion syndrome,
0:38:46 which is that mothers can actually die
0:38:49 in the developing world of having too many children
0:38:50 in too short a period of time.
0:38:52 They get depleted physically,
0:38:54 but they also get depleted emotionally.
0:38:56 I’m going to say it right now,
0:38:58 so everybody can hear who’s watching this.
0:39:01 Having children is stressful.
0:39:03 It is frustrating.
0:39:06 It does require that you are sleepless
0:39:08 for the first five years.
0:39:10 It requires that you can tolerate
0:39:12 a lot of discomfort and frustration.
0:39:15 So if there was a job description,
0:39:18 first it would say the most joyful,
0:39:23 enriching thing you can do in your entire life.
0:39:27 But what comes with that to foster
0:39:29 healthy development is frustration,
0:39:33 lack of sleep, stress, discomfort.
0:39:35 And so that should be part of the job description.
0:39:38 Yeah, it seems to be such an important
0:39:40 principle for life generally
0:39:42 that everything has a trade-off.
0:39:44 And I think it was Einstein that said,
0:39:47 “For every force has an equal and opposite
0:39:49 counter-force or something to that effect.”
0:39:53 And a lot of people are choosing not
0:39:54 to make the decision to have kids.
0:39:56 I was looking at some stats around this.
0:39:57 The European Union witnessed
0:40:00 only 3.8 million births in 2022,
0:40:03 nearly half the number recorded six decades ago,
0:40:06 marking one of the lowest birth rates in history.
0:40:08 France, for example,
0:40:10 known for its robust family policies,
0:40:14 has seen a decrease from 830,000 children
0:40:19 born in 2010 to just 670,000 in 2023,
0:40:21 the lowest since World War II.
0:40:24 And this is a huge global trend
0:40:27 across especially countries that have a lot of money.
0:40:27 It is.
0:40:29 So I speak at a big conference called
0:40:32 the Alliance for Responsible Citizenship,
0:40:35 and they talk about a lot of these alarming,
0:40:37 dropping birth rates.
0:40:40 The truth is, though, that as countries become
0:40:41 more developed,
0:40:44 birth rates do decline to a certain degree.
0:40:47 That has to do with economics, some of it.
0:40:48 But there is a trend that’s happening
0:40:51 that’s worse than this, which is people,
0:40:53 it’s not that they’re having less children,
0:40:58 which actually everybody has their own limits
0:41:02 in terms of their capacity to give and to love.
0:41:05 And so for some people, maybe one child is enough.
0:41:07 For other people, five children isn’t enough,
0:41:10 meaning they have so much inside of them to give.
0:41:14 But the alarming thing for me
0:41:17 isn’t the dropping birth rates due to economics.
0:41:20 So maybe people aren’t having 10 children,
0:41:21 like they used to.
0:41:24 They’re having three children or two children, right?
0:41:28 The alarming thing for me is that people
0:41:29 are not having children.
0:41:32 That’s more alarming to me,
0:41:35 because that’s more a sign, not of a country developing,
0:41:41 but of a country and a society, of a modern society,
0:41:48 which does not see the value in raising children
0:41:53 and having deep and loving relationships be a priority in your life.
0:41:54 Those people would say,
0:41:57 “I have deep and loving relationships with my partner,
0:42:01 with my dog, with my uncle, auntie, friends, etc.”
0:42:02 It’s different.
0:42:03 And why is it different?
0:42:04 It’s a good question.
0:42:07 It’s different because in the end,
0:42:10 your relationship with your partner or with your auntie
0:42:14 or with your dog isn’t the same level of dependency.
0:42:18 The ability to care for another human being,
0:42:23 to allow another human being to be dependent on you,
0:42:25 to devote to that human being,
0:42:30 is a growing, transforming experience for human beings.
0:42:31 One would say that,
0:42:35 I’m not sure I completely buy this fully because,
0:42:38 but Jordan Peterson, I think, has said,
0:42:39 I think it was Jordan who said that,
0:42:44 “You can’t fully become an adult if you don’t have a child.”
0:42:46 Now, I’m not sure I would go that far
0:42:48 because there are some people who can’t have children,
0:42:51 but I do think that there is something
0:42:55 in terms of developmentally on an adult development level
0:42:58 that transforms you,
0:43:01 that is meant to transform you
0:43:03 in being generative and having children.
0:43:05 Again, it’s not for everyone.
0:43:11 And I do say this that I’m not part of the pro-natality movement
0:43:12 where I say everybody should have children.
0:43:15 I don’t think everybody should have children,
0:43:18 but I do think that if you’re going to have children,
0:43:24 then you need to look deeply at your own upbringing
0:43:27 and your own losses and your own early traumas
0:43:29 before you bring them into this world.
0:43:33 So you can repair whatever it is you need to repair
0:43:38 and not create what we call generational expression
0:43:41 of things like attachment disorders and mental illness.
0:43:44 Because a lot of people are struggling now to have kids,
0:43:45 even those that want to.
0:43:47 It’s looking at some stats,
0:43:49 and there’s a global prevalence of infertility.
0:43:52 Approximately 18% of adults worldwide,
0:43:56 about 1 in 6, experience infertility at some point in their lives.
0:43:59 Between 2015 and 2019,
0:44:03 about roughly 15% of US women aged 15 to 49
0:44:04 experienced impaired fertility.
0:44:07 And in the UK, research indicates that 1 in 8 women
0:44:10 listening to this now and 1 in 10 men aged 16 to 74
0:44:12 have experienced infertility,
0:44:15 which is defined as unsuccessfully attempting pregnancy
0:44:16 for a year or longer.
0:44:19 And I’ve spoken to a lot of people, actually,
0:44:23 that have tried to have kids for years, two years.
0:44:25 It’s very sad when people want children
0:44:26 and they can’t have children.
0:44:28 It is incredibly sad.
0:44:30 When you think about what’s contributing to that,
0:44:33 how do you diagnose that infertility challenge?
0:44:34 There are a lot of theories.
0:44:36 Some are environmental.
0:44:39 Some are the fact that we’re delaying having children.
0:44:42 We’re lying to women and to men.
0:44:44 We’re telling them, “Freeze your eggs.”
0:44:46 In fact, this is a little disturbing.
0:44:47 I’ll tell you about this.
0:44:52 That law firms now are paying for the freezing
0:44:55 of their young female associates’ eggs.
0:44:57 I find that disturbing.
0:45:01 Saying, “Freeze your eggs.
0:45:02 Work really hard for us.
0:45:04 Yeah, you can have children later.”
0:45:07 And the truth is, a lot of them can’t.
0:45:12 Because when you freeze eggs, it’s not a guarantee of fertility.
0:45:15 It’s not a guarantee that those eggs will turn into embryos.
0:45:19 It’s not a guarantee that those embryos will turn into babies.
0:45:20 So there’s the age piece.
0:45:24 There is also, and there’s the environmental piece,
0:45:28 there is also the stress piece, which we are not talking about.
0:45:33 There’s a component to getting pregnant that is about stress.
0:45:37 We have more stress on both men and women.
0:45:41 It used to be that men died sooner because they had more stress.
0:45:43 But now, I think it’s evened out the odds.
0:45:46 I think women may die sooner because they have the stress
0:45:48 of working and raising children for the most part.
0:45:56 But the point is that the stress that young adults face
0:45:57 because they’re trying to…
0:46:00 We should talk about some of the other myths.
0:46:01 What’s another myth?
0:46:03 We’ll weave it through the stock.
0:46:08 Another myth is you can do everything all at the same time
0:46:09 and do it well.
0:46:12 Myth, that’s a big myth.
0:46:12 You can’t.
0:46:18 You can’t have a fabulous career working full time
0:46:23 and traveling and being fabulous and raise healthy children.
0:46:25 The good news is life is long.
0:46:28 You may live till 120 like Moses.
0:46:31 And I think of your generation, you’re younger than me.
0:46:35 But I think you probably will live well over 100.
0:46:41 And so what that means is you have many, many, many, many, many, many years
0:46:45 to have a fabulous career when your children don’t need you so much.
0:46:52 But you have a very small window to create that emotional security
0:46:54 for your children that will be the core of them.
0:46:57 We talk a lot about your physical core and core training.
0:46:59 This is your emotional core.
0:47:03 This is the emotional core of human beings.
0:47:07 Attachment security and a feeling of safety
0:47:11 that you can rely on the people who you need most in the world
0:47:13 to be there when you need them.
0:47:15 That is your emotional core.
0:47:19 How did you manage your mother of three?
0:47:22 You’ve raised three very wonderful well-adjusted children.
0:47:23 But you’re also successful.
0:47:25 You have books.
0:47:27 You’re traveling around the world, you said.
0:47:29 So I’m a good example.
0:47:40 I had a career when I was in my 20s and I met my husband when I was 27.
0:47:44 And I got married when I was just shy of 30 or I was 30.
0:47:49 And then we had children in our 30s.
0:47:52 So before we had children, I was working.
0:47:55 I was seeing something like 40 hours of patients a week.
0:47:59 And I was working into the wee hours of the night.
0:48:02 I would work to 11 o’clock at night, coming home exhausted.
0:48:03 Then we had children.
0:48:07 But it was an agreement that we had that when we had babies,
0:48:12 I would take a good long period off and then really go back
0:48:14 very, very, very minimally.
0:48:19 And I had the kind of career by choice that I could have control over
0:48:22 and it could be flexible and I could control it.
0:48:26 And so I took six months off with each child.
0:48:32 And then after six months, only went back to work an hour and a half a day,
0:48:33 five days a week.
0:48:36 So just that we had an agreement, my husband and I,
0:48:40 which is it would be just enough to pay a mother’s helper, a nanny.
0:48:44 And we did without in those years.
0:48:45 We did without vacations.
0:48:48 We did without second homes.
0:48:50 We did without fancy clothes.
0:48:55 We did without the other things that many of our peers were getting
0:48:56 and traveling and doing.
0:49:01 We said, what’s important to us is that we pare down, not expand now.
0:49:03 This is we’re expanding as parents.
0:49:05 So we want to pare down materially.
0:49:09 Life is long and you can have a successful career.
0:49:13 Some of the women that I interview for my book are women
0:49:17 who didn’t even start their careers until they were in their 40s
0:49:19 after they had children that were older.
0:49:22 Could it have worked if your husband stayed home instead of you?
0:49:25 In your view, because I’m trying to understand if you’re saying
0:49:29 that dads don’t need to be as their present as much as the mother.
0:49:32 They have to be there in a different way.
0:49:36 In the early days, men don’t breastfeed.
0:49:37 So that’s the first thing.
0:49:42 Unless you can show me a man who has grown breasts and can actually breastfeed.
0:49:43 Maybe it’s coming.
0:49:43 I don’t know.
0:49:49 But for now, women’s bodies connect them to their babies.
0:49:51 They connect them through birth.
0:49:53 They connect them through breastfeeding.
0:50:00 There is a physical component and a hormonal component to infancy and motherhood.
0:50:05 And there really is a difference in the way that mothers respond to babies
0:50:07 and fathers respond to babies.
0:50:10 Now, when the fathers become really important,
0:50:15 it’s not that the father isn’t important to give the mother a break
0:50:18 or to bond with the baby or to bathe the baby.
0:50:22 But what that baby needs is that attachment security
0:50:24 to that primary attachment figure.
0:50:26 So the mother, usually the mother.
0:50:28 Sometimes it’s the father, but usually the mother.
0:50:32 Fathers, with their playful tactile stimulation,
0:50:36 they become really important when children become mobile.
0:50:44 When children start to crawl and toddle, when they’re around 18 months to two years old,
0:50:47 fathers become incredibly exciting.
0:50:49 And they’re really important.
0:50:51 So when fathers aren’t around in those days,
0:50:55 when children are starting to explore the world,
0:50:58 those children have a harder time separating from mothers.
0:51:01 So it’s really important to have what we said, the yin and the yang.
0:51:09 What we are doing now is we are not prioritizing attachment security,
0:51:12 which is the foundation for then healthy separation.
0:51:16 And when healthy separation starts, fathers are critical.
0:51:21 When you have another child, a second child, fathers are critical.
0:51:23 Because fathers seduce the older child.
0:51:25 They say, come on, let’s go out and play.
0:51:27 Let’s go kick the soccer ball.
0:51:28 Let’s go to the swing set.
0:51:31 And they give a space to the mother with the next baby.
0:51:34 They help the older children to grow up.
0:51:36 Early on, you mentioned a study that I read about
0:51:39 when I was studying psychology once upon a time,
0:51:43 which is the rhesus monkey study with the wire mother.
0:51:45 For anybody that’s never heard about that study,
0:51:48 I think it’s quite important to understand the profound impact that touch and…
0:51:52 Well, that was an attachment study.
0:51:55 Yeah, what’s touch called in the science world?
0:51:56 Skin to skin.
0:51:57 Skin to skin.
0:52:00 Can you give me an overview of that study and what it showed
0:52:02 for people that aren’t aware of it?
0:52:05 Well, they took these baby rhesus monkeys,
0:52:08 and they let some be with the mothers.
0:52:10 And the mothers nurtured those babies,
0:52:14 and those babies became healthily attached and secure,
0:52:17 and those were the emotionally healthy babies.
0:52:22 Then they gave another subset of monkeys
0:52:29 a wire mother covered with a piece of cloth or fur or something.
0:52:32 And those babies became very neurotic,
0:52:34 but at least they were clinging.
0:52:37 They became like the ambivalent attachment babies
0:52:38 because there was no response from the mother,
0:52:41 but at least they were holding on to this mother.
0:52:44 And then they gave, and these babies became very neurotic,
0:52:47 and then they gave the subset of babies nothing.
0:52:52 And those babies literally lost their minds.
0:52:57 And I mean, there are other studies which are more recent than that.
0:52:58 That’s quite an old study.
0:53:01 There is a researcher named Michael Meany.
0:53:03 He did a study on licking and grooming.
0:53:06 Animals who lick and groom their young,
0:53:08 meaning are nurturing skin to skin, lick and groom.
0:53:13 In human terms, that would be holding, touching, loving, skin to skin.
0:53:17 Those, if a mother licked and groomed her young,
0:53:23 that baby would become more resilient to stress in the future.
0:53:26 The babies who were not licked and groomed by their mothers
0:53:30 became less resilient to stress in the future.
0:53:34 In addition, the babies who were more resilient to stress,
0:53:36 because their mothers had licked and groomed them,
0:53:41 passed down generationally the ability to lick and groom the next generation.
0:53:44 What happened to the babies who weren’t licked and groomed?
0:53:45 Guess what happened?
0:53:47 They didn’t pass it down.
0:53:48 Right.
0:53:51 And that’s what’s happening to humans today.
0:53:54 If we don’t lick and groom our babies,
0:53:59 I mean, take it for whatever, if we don’t lick and groom our babies,
0:54:04 we don’t pass on resilience to stress and adversity,
0:54:08 but we also don’t pass on the desire to lick and groom your babies.
0:54:12 Your story, going back to your story, which we’re talking about,
0:54:15 are there any areas of privilege that you need to acknowledge
0:54:16 that someone else listening to this now goes,
0:54:18 “Yeah, but that’s all right for you.”
0:54:22 Because maybe someone who didn’t have a partner there,
0:54:29 or someone who is in a difficult economic situation,
0:54:31 extremely difficult economic situation,
0:54:35 living in the projects in Harlem or something.
0:54:37 I really want to, I’m saying this because…
0:54:40 Well, it’s not the mothers in the projects in Harlem,
0:54:42 because I’ll tell you, the mothers in the projects in Harlem
0:54:45 stay home with their babies.
0:54:46 That’s what’s interesting.
0:54:48 Very poor people in America.
0:54:52 So let me just say, I love America, America sucks.
0:54:55 And I’ll tell you why America sucks from my perspective.
0:54:56 And I say this internationally.
0:54:59 I go around the world saying America sucks,
0:55:00 and I’m going to tell you why.
0:55:04 We are the only country in the world,
0:55:05 other than Papua New Guinea,
0:55:08 who does not have a paid parental maternity leave.
0:55:11 We do not have paid maternity leave.
0:55:13 Nobody cares about children.
0:55:17 They care about the GDP and the bottom line,
0:55:19 and the people who are out there talking about this stuff
0:55:23 are economists saying women have to work, work, work
0:55:23 for the economy.
0:55:25 Nobody cares about children,
0:55:27 because if we cared about children,
0:55:32 our tax money would be in paid leave,
0:55:35 not for three months, not for six months,
0:55:36 for at least a year.
0:55:38 In Hungary, they have three years.
0:55:42 Slovenia, Slovakia, Estonia has three years.
0:55:45 Hungary, I think, has two years of paid leave.
0:55:47 Sweden, I have some issues with Sweden,
0:55:49 but Sweden has 14 months.
0:55:51 Sweden, after 14 months,
0:55:53 makes women go back to work full, full, full time
0:55:54 and put them in institutional care,
0:55:56 and all those babies are breaking down.
0:55:59 So 14 months isn’t even enough.
0:56:02 So, but if we could even get to a civilized place
0:56:05 of one year of paid leave in this country,
0:56:08 and then the next two years,
0:56:12 some way that parents could be complimented,
0:56:14 so they could work part-time, supplemented,
0:56:15 so they could work part-time.
0:56:20 You know, I’m a reasonable, realistic person.
0:56:21 I know this country is never going to go
0:56:23 for three years of paid leave,
0:56:24 even though I would love them to.
0:56:27 I also know that this country isn’t going to go
0:56:30 for an entitlement called paid leave,
0:56:31 because that’s the kind of country we are.
0:56:32 We talk a big game,
0:56:34 but we don’t want to put our money where our mouth is.
0:56:36 There is the possibility,
0:56:38 now that the Republicans are in,
0:56:41 of a creative solution,
0:56:46 which is potentially using things like social security
0:56:48 in advance,
0:56:50 borrowing from your social security.
0:56:50 So I’m a mom,
0:56:55 and I say, “Ah, to stay home,
0:56:58 I can borrow from my social security for a year,
0:57:04 and then work a year or two longer in my life.”
0:57:06 Wouldn’t you say that most women
0:57:08 who wanted to stay home with their babies would say,
0:57:10 “I’ll work longer so I can stay home with my baby.”
0:57:13 There are ways to creatively deal with it.
0:57:15 From my perspective,
0:57:16 this is what’s going on.
0:57:18 People on the left will not compromise.
0:57:22 They’ll only do an entitlement called paid leave,
0:57:25 but they only are asking for it for three to six months.
0:57:27 After that, they want women back in the workforce
0:57:29 and institutional daycare.
0:57:30 So I’m not on the left.
0:57:34 People on the right talk a lot about family.
0:57:36 They’re the party of the family now,
0:57:39 but they do not want tax dollars to go into paid leave.
0:57:41 They don’t like the entitlements that already exist,
0:57:43 and they don’t want to add anymore.
0:57:45 And so the only way they’re going to give it to women
0:57:49 and men is if they put skin in the game.
0:57:52 This is the country we live in.
0:57:53 Again, I’m a realist.
0:57:58 I think in any way that we can give families
0:58:01 the choice to care for their own children,
0:58:03 particularly in the early years,
0:58:07 we will create a population of healthier children.
0:58:11 How do we know that more paid leave equals better children,
0:58:13 less strain on the healthcare system
0:58:15 in terms of mental health, mortality, whatever it might be,
0:58:18 how do you make a statistical or a science or research-backed
0:58:22 case that if we had three years of paid leave
0:58:25 in the United States or in the UK or Australia or Canada
0:58:28 or wherever, that it would be a net positive for society
0:58:30 outside of it just being an opinion?
0:58:34 Well, the research shows the longitudinal
0:58:36 attachment research shows that children
0:58:39 who are insecurely attached at 12 months of age,
0:58:42 20 years later are insecurely,
0:58:45 80% of them are insecurely attached
0:58:46 and suffer from mental disorders.
0:58:50 That’s what the longitudinal attachment research says.
0:58:56 So we now have decades of basically children
0:58:58 were followed from when they were infants.
0:59:00 And the ones who were securely attached,
0:59:03 20 years later are still securely attached and doing great.
0:59:05 And the ones who were insecurely attached,
0:59:07 most still insecurely attached.
0:59:11 And it’s tied and correlated to all of these mental illness
0:59:11 conditions.
0:59:14 So there’s a lot of research to show
0:59:17 what attachment security does for children in the long run.
0:59:21 So you’re asking a question about,
0:59:25 I mean, I suppose you could take your paid leave
0:59:29 and go play soccer in the park and go play tennis.
0:59:31 And I don’t know, like play cards with your friends.
0:59:34 I mean, how can I say how people are going to use
0:59:35 their paid leave?
0:59:37 But if your paid leave is being used to be home
0:59:40 with your child, then it’s going to benefit your child.
0:59:43 So many of the guests that I speak to on this podcast,
0:59:46 especially those that become incredibly successful,
0:59:49 athletes, entrepreneurs, whoever,
0:59:53 they often have some form of neglect in their past.
0:59:56 Richard Williams, Serena and Venus Williams’ father,
1:00:00 he was very intense with them from a very young age.
1:00:02 And he’s raised two of the greatest tennis players in history.
1:00:06 Joe Jackson was strict and often controversial with Michael,
1:00:07 who went on to become the King of Pop.
1:00:09 Earl Woods, who was Tiger Woods’ father,
1:00:13 was very intense in his coaching and mentoring style,
1:00:15 which led him to become great.
1:00:17 And obviously, Beyoncé is the other example I gave,
1:00:20 who Matthew managed, Matthew, which is Matthew and Tina,
1:00:22 who were parents to Beyoncé,
1:00:25 managed Destiny’s Child and Beyoncé’s solo career,
1:00:27 meticulously shaping them into a global superstar.
1:00:32 So parents think, you know, I want to raise kids that are superstars.
1:00:34 I want my kids to be great.
1:00:36 Okay, so I’m going to say right now,
1:00:38 I don’t recommend that as a professional.
1:00:39 Okay.
1:00:41 I’m just saying.
1:00:43 So I can’t comment on a lot of those people,
1:00:45 because I could get in a lot of trouble
1:00:46 for commenting on a lot of those people.
1:00:49 But I will say that amongst those people,
1:00:52 there is controversy,
1:00:56 meaning at least one of those parents,
1:00:59 and I don’t know the history of the others, was abusive.
1:01:04 And so you could say that narcissism is abusive to children.
1:01:09 When we project our needs and desires and likes,
1:01:12 and who we are onto our children,
1:01:15 we’re not letting them authentically be themselves.
1:01:17 The greatest gift you can give your child
1:01:21 is to see your child as an authentic individual
1:01:25 who is an individual and themselves,
1:01:27 and not to see them as a mini-me.
1:01:32 When you start architecting their life,
1:01:36 there’s a good chance you’re going to lose that child emotionally
1:01:36 at some point.
1:01:37 They’re either going to hate you.
1:01:41 They may be successful in their careers.
1:01:44 They may have terrible personal lives.
1:01:47 They may be narcissistic parents themselves.
1:01:51 So I don’t recommend that school of thought.
1:01:54 What I do recommend is if your child shows promise
1:01:59 in something that they also seem to love
1:02:01 and have a drive to be good at,
1:02:03 then you can support that drive.
1:02:07 Just make sure to keep yourself in check along the way
1:02:11 to make sure that they are driving it, not you.
1:02:12 ADHD.
1:02:13 Yeah, okay.
1:02:16 I don’t feel like I don’t even have to ask a question here,
1:02:18 but just to set the stage,
1:02:20 the reason why I’m so compelled by this is just this,
1:02:25 I have to say it, the shocking rise in diagnosis
1:02:29 and prescriptions over the last 10 years.
1:02:34 Between 2000 and 2018, ADHD diagnoses in the UK
1:02:36 rose approximately 20-fold.
1:02:36 Yes.
1:02:40 Among boys aged 10 to 16 diagnosis increased from 1%
1:02:43 roughly to about 3.5% in 2018.
1:02:46 And in men aged 18 to 29,
1:02:50 there was a nearly 50-fold increase in ADHD prescriptions
1:02:51 during the same period.
1:02:53 And the same applies to the United States,
1:02:56 where an estimated 15.5 million adults in the US
1:02:58 have been diagnosed with ADHD,
1:03:01 approximately one in nine US children
1:03:03 have been diagnosed with ADHD at some point
1:03:06 with 10.5% having a current diagnosis.
1:03:09 I don’t know where ADHD was,
1:03:11 but the conversation around it, the prescriptions,
1:03:14 the diagnosis seemed to have really surged into culture
1:03:15 in a really, really big way.
1:03:17 What’s going on?
1:03:19 So ADHD was one of the factors
1:03:21 that drove me to write being there,
1:03:25 because I was seeing this huge uptick in ADHD diagnosis
1:03:28 and children being medicated so, so early.
1:03:31 Do you know what the fight-or-flight reaction is?
1:03:35 That’s when the sympathetic nervous system
1:03:38 starts to kick into action.
1:03:39 Yes.
1:03:42 So well, it’s basically our evolutionary response
1:03:44 to a predatory threat.
1:03:48 So if a sable-toothed tiger was chasing you,
1:03:52 you either stood and fought, fight,
1:03:56 or you ran for your life, flight.
1:04:00 So when our children are under stress,
1:04:04 they go into fight-or-flight.
1:04:09 So one of the first signs that a child is under stress
1:04:11 that they cannot manage
1:04:14 is when they become aggressive in school.
1:04:17 They hit, they bite, they throw chairs.
1:04:20 They have trouble, you know,
1:04:26 socially in daycare or preschool or even in school.
1:04:30 Or they become distracted,
1:04:32 which is the flight part of fight-or-flight.
1:04:36 So what’s happening is their nervous systems,
1:04:38 the stress-regulating part of their brain,
1:04:40 is getting turned on.
1:04:43 So we say that the stress-regulating part of their brain
1:04:46 has to do with a little almond-shaped part of the brain
1:04:47 called the amygdala.
1:04:48 It’s a very primitive part of the brain,
1:04:49 very old part of the brain.
1:04:53 And it regulates stress throughout our lives.
1:04:54 It helps us to manage it.
1:04:57 What we know is that part of the brain
1:04:59 is supposed to remain offline
1:05:02 for the first year to three years,
1:05:05 which is why mothers wear babies on their bodies.
1:05:08 It’s why babies stay close to their mothers
1:05:09 in the first three years.
1:05:12 To keep the amygdala quiet
1:05:16 and only incrementally, incrementally exposed children
1:05:19 to stress and frustration that they can manage.
1:05:22 So imagine taking small bites of it
1:05:23 so you can digest it, right?
1:05:27 And your mother’s there to help you digest the stress.
1:05:31 What we’re doing now by separating mothers and babies,
1:05:34 by putting babies into daycare with strangers,
1:05:37 is by sleep training babies,
1:05:40 all these weird things that we’re doing to babies
1:05:42 is we’re turning the amygdala on.
1:05:48 We’re making it active precociously too early.
1:05:51 What happens when the amygdala is activated too early
1:05:54 is it becomes very active and very large very quickly.
1:06:00 The problem is then it shrivels up and burns out also,
1:06:05 because it cannot manage that kind of stress so early.
1:06:07 When it ceases to be functional,
1:06:10 it ceases to be functional for a lifetime.
1:06:14 And so it’s very important to protect,
1:06:16 you know, what’s the expression?
1:06:19 The family jewels, these are the family jewels
1:06:20 in the brain of a baby.
1:06:23 This is the jewel, the amygdala.
1:06:26 You want to keep the stress to an absolute minimum
1:06:29 in the first year, which is why sleep training is dangerous.
1:06:32 It’s why letting babies cry it out.
1:06:34 It’s why putting babies into daycare.
1:06:36 It’s why leaving babies for hours on end
1:06:41 when they’re so, so very fragile is so bad for their brains.
1:06:43 Because it gets the cortisol flowing,
1:06:45 which is the stress hormone,
1:06:47 but it makes this part of the brain very active,
1:06:49 so it grows, grows, grows, and then pfft,
1:06:53 and ceases to be functional in the future.
1:06:55 Like a PTSD response.
1:06:59 So what we know is that these children
1:07:02 are in hyper-vigilant states of stress.
1:07:03 ADHD children.
1:07:07 ADHD children, hyper-vigilant states of stress.
1:07:12 If you stay in a hyper-vigilant state of stress long enough,
1:07:15 you go into a hypo-vigilant state of stress,
1:07:17 which then causes depression.
1:07:22 So what we have now are not disorders.
1:07:27 So there was a whole movement to take the D off of ADHD,
1:07:29 because it’s not a disorder.
1:07:32 It is a stress response.
1:07:34 And instead of asking the right questions,
1:07:37 which are, okay, what’s causing the stress?
1:07:39 How do we make sure that our children
1:07:41 are not exposed to this kind of stress,
1:07:43 because they’re going into fight or flight?
1:07:46 So the nervous system, as you said,
1:07:49 the brain has an on switch and an off switch.
1:07:51 The on switch to stress is the amygdala,
1:07:53 the hippocampus is the off switch.
1:07:57 And you’d say the stress response is,
1:08:00 in a negative feedback loop, it’s actually important.
1:08:03 Like in other words, if a sable tooth tiger is chasing you,
1:08:05 they’re important that you can activate,
1:08:06 right, and run or fight.
1:08:10 So the stress response is supposed to be short term.
1:08:12 It’s supposed to be not,
1:08:14 it’s supposed to be acute rather than chronic.
1:08:17 So we can kind of manifest it.
1:08:20 We can activate it.
1:08:22 But then it’s supposed to be turned off
1:08:24 by the turnoff switch, the hippocampus.
1:08:26 What we’re seeing in children’s brains
1:08:29 is that the amygdala is growing
1:08:31 very precociously large,
1:08:33 and the hippocampus, which is the off switch,
1:08:35 is very small.
1:08:37 So we have this problem.
1:08:39 As we say, Houston, we have a problem.
1:08:41 We have an on switch going full speed,
1:08:44 gas, no brakes, and no off switch.
1:08:49 And that’s causing ADHD, behavioral problems
1:08:53 that are hugely rising in children in school,
1:08:55 a lot of aggression and violence.
1:08:57 And so that’s what’s happening.
1:08:58 This is a stress response.
1:09:01 And again, instead of asking the right questions,
1:09:03 like where is this coming from?
1:09:04 What’s causing the stress?
1:09:07 Instead, we silence the children’s pain.
1:09:10 We tell parents we’ll medicate it
1:09:12 and we’ll just relieve the symptoms.
1:09:14 For me, that’s malpractice.
1:09:18 The way we treat ADHD is malpractice.
1:09:22 A child develops, goes into fight or flight
1:09:23 when they are under stress.
1:09:26 It could be psychosocial stressors at home,
1:09:27 in the family.
1:09:28 It could be at school.
1:09:30 It could be with their friends.
1:09:32 It could be a learning disability.
1:09:34 There’s so many things that can cause kids stress.
1:09:36 So instead of medicating them,
1:09:38 why don’t we figure out
1:09:40 what’s happening to that child deeply
1:09:43 that’s causing them to go into fight or flight?
1:09:45 Isn’t that point of view,
1:09:46 I’ve got two questions here.
1:09:48 The first is, how do you know that it’s stress?
1:09:50 And the second is, if it is stress,
1:09:54 then the problem, or at least the inconvenient truth
1:09:59 that then creates is that the parent is responsible.
1:10:01 Yes, that’s the, there’s the inconvenient truth.
1:10:02 For their child’s ADHD.
1:10:03 Yes, yes.
1:10:05 That’s the inconvenient truth.
1:10:07 It’s not so simple.
1:10:10 Sometimes it’s the families.
1:10:11 Usually it’s the family,
1:10:12 particularly with small children.
1:10:14 But when children get to school,
1:10:16 it could be social.
1:10:17 As I said, you know,
1:10:19 you can’t control whether your children
1:10:22 are exposed to social issues or bullying
1:10:25 or there’s many things that can cause stress in children.
1:10:26 But when they’re very little,
1:10:28 you are their environment.
1:10:30 So the inconvenient truth is that
1:10:33 when your child gets an ADHD diagnosis,
1:10:34 the first thing you should do
1:10:35 is go to a therapist
1:10:37 who will do parent guidance with you.
1:10:41 Don’t rush that child to a psychiatrist
1:10:42 to medicate them.
1:10:44 You go with your partner or spouse
1:10:47 and talk to a parent guidance expert
1:10:50 about what could be causing this child
1:10:52 to feel such stress.
1:10:54 And look at the psychosocial stressors.
1:10:56 Look at the influences and the dynamics
1:10:59 in this child’s life that would be causing them
1:11:02 to go into a state of stress like this.
1:11:03 Give me some examples of the type of stresses
1:11:06 the everyday stresses that we’re now exposing children to
1:11:09 that are leading to ADHD in your opinion.
1:11:11 Well, again, let’s start at home.
1:11:14 At home, the stresses might be that they were
1:11:19 handed over to a daycare center at an early age,
1:11:22 which turned that amygdala response on,
1:11:24 which turned the stress regulating part
1:11:26 of their brain on too early.
1:11:29 Now you have that hypervigilant reaction
1:11:31 and they can’t turn it off, right?
1:11:36 It could be a divorce situation, 50% of couples divorce,
1:11:39 which means that divorce is an adversity.
1:11:40 You know, I have a book coming out in a year
1:11:43 about how to divorce and mitigate
1:11:44 the impact of the divorce on the child,
1:11:47 but no matter what, a divorce is an adversity on a child
1:11:53 and a stress when parents fight dramatically in the home.
1:11:57 If there’s tremendous sibling rivalry issues in the home,
1:12:00 if there’s the birth of another child, it’s stressful, right?
1:12:02 If you have a sibling, believe it or not,
1:12:04 that’s a very stressful thing.
1:12:07 If parents are sensitive about that, then it can be mitigated.
1:12:10 But if parents are insensitive about the birth of a second child
1:12:13 and the feelings that your first child may have,
1:12:14 that can cause stress.
1:12:16 Moving can cause stress.
1:12:19 Illness or mental illness in a parent can cause stress.
1:12:22 Alcoholism, any kind of addiction can cause stress.
1:12:25 A grandparent or uncle or aunt or even a parent
1:12:27 getting sick and dying can cause stress.
1:12:31 I mean, there are so many things that can cause stress,
1:12:35 but the point is that stress can be regulated,
1:12:39 but it can only be regulated if parents are introspective
1:12:43 and self-aware and willing to look at their part in it.
1:12:46 If parents hand a child over to a psychiatrist
1:12:48 and say, “Fix my child.”
1:12:52 Of course, psychiatrists will cooperate with you
1:12:54 and silence your child’s pain,
1:12:56 but is that really what you want to be doing?
1:13:01 Because in the end, you’re just putting your finger in a dike,
1:13:02 you’re putting your finger in a dam,
1:13:05 and eventually that dam is going to burst.
1:13:08 What do you say to some of the evidence around
1:13:12 there being a link to a hereditary component in twin studies?
1:13:15 They found that ADHD is about 74 to 80% heritable,
1:13:18 making one of the most genetically influenced psychiatric conditions.
1:13:20 Let me tell you a different study
1:13:22 that will help you to understand that study,
1:13:28 which is that we know that there is no genetic precursor to mental illness.
1:13:31 There is no genetic precursor to ADHD.
1:13:34 There is no genetic precursor to depression
1:13:37 and no genetic precursor to anxiety.
1:13:38 What do you mean by precursor?
1:13:40 Meaning there’s no genetic connection.
1:13:42 You don’t get it in your genes.
1:13:44 If your father or your mother were depressed,
1:13:46 you get it by something called the inheritance
1:13:48 of acquired characteristics.
1:13:50 If you’re raised by a depressed parent,
1:13:53 you’re more likely to become depressed.
1:13:54 It’s the nature nurture argument.
1:13:56 Okay, but what they did find.
1:14:01 Now, schizophrenia has a genetic connection by polar disorder.
1:14:04 Those have genetic, but the rest do not.
1:14:06 Anxiety, depression, ADHD, no genetics.
1:14:11 What they did find is a genetic tie
1:14:13 to something called the sensitivity gene.
1:14:17 It’s a short allele on the serotonin receptor,
1:14:23 and serotonin, as we know, is used to regulate happy emotions,
1:14:25 to regulate emotions, right?
1:14:27 So when you have a short allele,
1:14:31 it means that you have a harder time picking up the serotonin,
1:14:36 but it also means that you are more sensitive to stress.
1:14:40 Now, those children who are born with this gene,
1:14:43 this short allele on the serotonin receptor gene,
1:14:48 they are more prone to mental illness later on
1:14:50 because of that sensitivity to stress.
1:14:55 What the study shows is if those children
1:14:58 who are born with that gene for sensitivity
1:15:03 are provided with emotionally and physically present
1:15:06 attachment security in the first year,
1:15:10 it neutralizes the expression of that gene.
1:15:12 So epigenetics means that we’re born with genes,
1:15:15 like you might have a gene for rheumatoid arthritis,
1:15:16 or you might have a gene for cancer,
1:15:18 but it never gets expressed.
1:15:19 Well, we all have genes for something,
1:15:22 but they don’t necessarily get expressed.
1:15:23 That’s what epigenetics is.
1:15:26 It means the environment has to turn on the gene to make it,
1:15:28 let’s rock and roll, right?
1:15:33 What it showed in this study is that the children
1:15:35 who were born with this genetic precursor,
1:15:37 the sensitivity to stress,
1:15:40 if they had sensitive, empathic, nurturing,
1:15:42 and present parents in the first year,
1:15:45 it neutralized the expression of that gene.
1:15:49 So those children could be as healthy
1:15:50 as children born without that gene.
1:15:55 If, however, children born with that sensitivity gene
1:15:58 were neglected, abandoned,
1:16:01 not provided with sensitive, empathic, present nurturing,
1:16:03 it exacerbated that gene.
1:16:06 So we know that that sensitivity gene is tied
1:16:09 and correlated to mental illness later on,
1:16:14 unless the sensitive, empathic, nurturing mitigates that gene.
1:16:17 And what do you say to people that point to MRI scans?
1:16:24 FMRIs, and yeah, there’s all kinds of neurological tests now
1:16:27 where we can see the brain in action.
1:16:28 So it’s not a static thing.
1:16:31 We can actually see the blood flow to the brain.
1:16:34 We can see the electrical activity in the brain.
1:16:36 It’s amazing, actually.
1:16:37 But some people say that this proves
1:16:39 that it’s the way your brain is.
1:16:41 And lots of my friends that have ADHD,
1:16:43 when they talk about their ADHD or the way that they are,
1:16:45 they say, “My brain works like this.”
1:16:48 No, it’s not correct.
1:16:50 Their brain is sensitive to stress.
1:16:55 Someone with ADHD is more sensitive to stress.
1:16:57 So you could ask them questions like this.
1:17:01 You could say, “Are you a more sensitive person?
1:17:04 Are you more sensitive to noise, to smells,
1:17:06 to touch when you were a child?
1:17:07 Did you not like itchy things?
1:17:09 Did you cry more?
1:17:10 Were you more sensitive
1:17:11 when your parents would go out for the night?
1:17:12 Were you more sensitive
1:17:13 when your mom would go to work?
1:17:14 Or were you more sensitive
1:17:16 when you were left at nursery school?”
1:17:19 And they’re probably going to say yes.
1:17:22 But if they say no and they still have an ADHD diagnosis.
1:17:24 I would guarantee, almost guarantee,
1:17:25 they wouldn’t say no.
1:17:29 Because people with ADHD are people who are sensitive.
1:17:33 Sensitivity is an amazing strength
1:17:36 if it’s met with sensitivity.
1:17:38 If you have a sensitive child,
1:17:39 so what does a sensitive child look like?
1:17:42 If you have multiple children,
1:17:44 then you know,
1:17:45 because the first thing I’ll do
1:17:46 when I give a public talk is I’ll say,
1:17:47 okay, everybody here,
1:17:49 who has a sensitive child?
1:17:51 And I describe, okay, sensitive child is a child
1:17:54 who cries more, is harder to soothe,
1:17:59 is more clingy, doesn’t like you leaving them,
1:18:02 is harder, has a harder time separating,
1:18:04 has a harder time going to sleep
1:18:05 and being left to sleep on their own,
1:18:09 is sensitive to things like noise and smells
1:18:10 and touch and…
1:18:14 If you grew up in an environment that was stressful,
1:18:15 and again, you’ve identified that stress
1:18:16 can come in many forms.
1:18:17 It could be arguing parents,
1:18:19 it could be a neighbor or whatever,
1:18:21 some environmental factor that caused that stress.
1:18:23 You were sensitive, you developed ADHD,
1:18:25 you become an adult,
1:18:28 you get diagnosed at 30 years old as having ADHD.
1:18:31 You’re offered medication, you take the medication,
1:18:33 the medication makes you much more functional
1:18:35 in your career, in your relationships, in your life.
1:18:38 It’s a stimulant.
1:18:42 And so what stimulants do is they can cause great anxiety,
1:18:45 they can cause panic attacks in adolescence,
1:18:48 they can cause growth issues.
1:18:51 So I have patients who come to me,
1:18:53 young men who didn’t grow,
1:18:56 because they were put on stimulants when they were young.
1:19:02 So in terms of the consequences of using stimulants,
1:19:03 the jury is still out,
1:19:05 but we know that they cause growth issues,
1:19:06 they cause panic attacks,
1:19:08 they cause anxiety disorders,
1:19:09 they cause depression.
1:19:11 They’re quite life-saving,
1:19:12 they’re quite life-saving for some people
1:19:13 in terms of having a-
1:19:15 They can be, they can be.
1:19:20 So what I would say is if you have tried everything
1:19:22 to uncover what the stress is
1:19:24 that’s causing you to react this way,
1:19:27 and you still are feeling that way,
1:19:29 then sometimes medication can be a lifesaver.
1:19:32 The problem is that we turn to medication
1:19:36 in adolescents and children and young adults,
1:19:38 we turn to it as a performance drug,
1:19:42 because there’s so much stress in modern life
1:19:45 and there’s such a need for people to perform
1:19:47 and be successful in their careers
1:19:49 and in school and get good grades.
1:19:51 There’s so much pressure on kids.
1:19:56 So I’m 60 and we didn’t have this kind of pressure growing up.
1:20:01 And so the generations that follow have so much pressure.
1:20:06 That pressure makes children literally go off the rails.
1:20:08 We could talk about the academic pressure,
1:20:12 the competitiveness, the perfectionism.
1:20:17 So ADHD is a bucket.
1:20:19 It’s a bucket which you throw people in
1:20:23 who have anxiety that has never been treated.
1:20:25 And so, and there’s different ways
1:20:27 of thinking about treatment too.
1:20:30 So we’re a society that likes superficial quick fixes.
1:20:33 We like drugs, we like CBT therapy.
1:20:37 The truth is that this is not a quick fix.
1:20:41 Figuring out relationally, dynamically,
1:20:43 what happened to you as a child,
1:20:46 what your losses were, what your traumas were,
1:20:50 what caused you to feel so anxious,
1:20:54 what’s caused you to go into fight or flight is hard work.
1:20:56 It requires frustration.
1:20:58 It requires commitment.
1:21:01 It requires going to someone who can think very deeply with you.
1:21:06 You know, I want to define what anxiety is
1:21:08 because I think it’s really important
1:21:12 because we rarely define depression and anxiety.
1:21:17 Depression is preoccupation with past losses.
1:21:25 Anxiety is preoccupation with future losses that may never occur.
1:21:28 What do they have in common?
1:21:30 It’s all about losses.
1:21:31 All about loss.
1:21:35 And you could say the generations now
1:21:38 are very preoccupied with loss.
1:21:43 Loss of status, achievement,
1:21:47 but because we’re also very preoccupied with gain.
1:21:52 Well, we’re preoccupied with what I say the,
1:21:54 you know, I don’t want to judge,
1:21:56 but I want to say the unimportant things in life.
1:21:58 What are the important things in life?
1:22:05 Relationships, love, connection, health, right?
1:22:07 You would say objectively, family.
1:22:09 These are the important things in life.
1:22:15 But we’ve become very preoccupied with material success, money,
1:22:19 career achievement, fame.
1:22:23 I think there was a study that interviewed teenagers
1:22:28 and it was really discouraging because they said
1:22:31 that the thing they wanted more in life than anything
1:22:33 was to be famous.
1:22:35 And so we’re preoccupied with the wrong things.
1:22:38 On this point of stress and the link with ADHD,
1:22:41 looking at some research from the
1:22:46 injury.com research education group.
1:22:47 It says that children with an ACE score,
1:22:50 which is the trauma-based score,
1:22:52 where I think it goes up to 10 different sort of questions,
1:22:54 with an ACE score of four or more.
1:22:57 So four experiences of trauma or more have nearly four times,
1:23:03 which is 400% more chance of having parent-reported ADHD
1:23:04 compared to children with no ACEs.
1:23:07 And some of the factors that have big impact
1:23:10 is socioeconomic hardship increases your probability
1:23:15 of having ADHD by 40%, parental divorce by 35%,
1:23:18 familial mental illness or a parent having a mental illness
1:23:21 increases it up to almost 60%, 55%, I believe,
1:23:24 and neighborhood violence almost 50%, familial incarceration.
1:23:27 So if a parent goes to prison,
1:23:29 then that increases your probability of ADHD
1:23:31 by about 40% as well.
1:23:35 And that’s published by the, I think it’s the New England.
1:23:36 Yeah.
1:23:38 What is, or the National Library of Medicine,
1:23:39 National Center of Biological Information.
1:23:41 Yeah, so remember what I said,
1:23:44 that you can’t control everything that happens to your child.
1:23:47 Divorces do happen and adversities happen to children.
1:23:50 Health issues happen to children.
1:23:55 What you can control is you can control the first three years
1:23:58 and be as present as possible for your child.
1:24:01 So if my kids start screaming in a supermarket,
1:24:06 one of the prevailing pieces of advice says just walk off
1:24:09 or start screaming yourself as the parent to show them.
1:24:11 Do, am I supposed to just ignore my child
1:24:13 when it’s screaming and throwing a tantrum?
1:24:16 Am I meant to drop what I’m doing and go and cater to them?
1:24:17 What am I meant to do in these situations?
1:24:19 You’re going to have me on speed dial, Stephen.
1:24:21 You be careful, because if you make a promise like that,
1:24:24 I promise, I promise, I’ll be on speed dial.
1:24:27 You only want to drop your career and focus on raising my children.
1:24:28 No, you can, no, but you can call me.
1:24:30 I’ve got this on a video.
1:24:31 That’s legally binding.
1:24:32 No, you can have me on speed dial.
1:24:33 How much?
1:24:35 Yeah, you can, as much as you want.
1:24:38 So the deal is, you don’t yell at your children.
1:24:41 An emotionally regulated parent,
1:24:43 a healthy parent produces a healthy child.
1:24:45 So what is a healthy parent?
1:24:48 A healthy parent is a parent who feels good about themselves,
1:24:51 who has authentically good self-esteem,
1:24:54 not grandiosity, but really feels good about themselves,
1:24:56 knows their strengths and limitations,
1:24:59 and overall, as a whole person, feels good about themselves.
1:25:03 They have the capacity to regulate their emotions,
1:25:06 to keep their emotions from going too high and too low.
1:25:08 Remember, sailing in the Caribbean,
1:25:10 meaning they can stay calm in a storm,
1:25:14 is sensitive and empathic as a nurture.
1:25:18 These are signs of health in a parent.
1:25:22 So if my kid says, “I want that pack of sweets,”
1:25:25 and I go, “You can’t have that pack of sweets.”
1:25:27 Well, first you have to, so before you discipline,
1:25:30 you always want to be empathic first.
1:25:33 So I always say that if you are going to discipline a child,
1:25:37 first you have to recognize how they feel.
1:25:41 I mean, recognizing how children feel is important anyway,
1:25:44 meaning when you recognize a child’s feelings,
1:25:46 if they’re sad, you mirror their sadness.
1:25:49 If they’re angry, you say, “I can see you’re angry.”
1:25:51 If they’re happy, you look happy with them.
1:25:56 That kind of reflection is the way that your child knows
1:26:01 that you acknowledge them, that they’re a person to you,
1:26:03 that they’re a separate person to you.
1:26:05 It’s how they feel valuable.
1:26:07 So when you acknowledge their feelings,
1:26:11 that’s the first critical, you’d say, parenting 101.
1:26:13 Acknowledge your child’s feelings.
1:26:16 So I would turn to my child and say, “You want sweets or you’re hungry?”
1:26:19 Yeah, you can say, “I can see that you really want that pack of sweets.
1:26:22 I can see how hard it is because you really want it,
1:26:24 but you know you can’t have it before dinner.
1:26:25 You know that’s the rule.”
1:26:27 And then they start screaming and crying.
1:26:29 And then they start screaming and you say,
1:26:31 “You broken record is a communication style,”
1:26:35 where you say, “Oh, I can see it’s really hard for you,
1:26:37 but you still can’t have the sweets.”
1:26:41 And you stay with them and you keep empathizing
1:26:44 and then setting structure, empathizing structure, empathizing structure.
1:26:49 The mistake that parents make is that they go right into the no word.
1:26:52 They don’t use empathy, they don’t bring empathy in.
1:26:55 And the truth is that even as an adult,
1:27:00 if somebody just says no without first recognizing how you feel,
1:27:04 you feel very unsatisfied, right?
1:27:06 For a child, it’s critical.
1:27:09 It’s critical that even when you have to say no,
1:27:10 and particularly if you have to say no,
1:27:13 that you first recognize how they feel.
1:27:16 I mean, that’s what all the relationship experts on the show tell me.
1:27:18 They say if you want to be successful in a romantic relationship,
1:27:21 then you first must make your partner feel heard and understood.
1:27:22 That’s right.
1:27:24 Even if you disagree in an argument,
1:27:26 first acknowledge what they said, maybe repeat it back to them,
1:27:28 and then they’ll feel heard and understood
1:27:30 and it kind of stops the broken record.
1:27:32 Do you think that I’m a traumatized child?
1:27:34 I don’t know.
1:27:36 I haven’t heard about your traumatized background.
1:27:37 If so, if you have a trauma,
1:27:40 I would say we’re all, so let me say this,
1:27:42 there’s this word trauma is used a lot.
1:27:44 Can I just talk about it for a moment?
1:27:47 There’s something called big T trauma, right?
1:27:52 Big T trauma is like I was in a car accident and I lost my legs,
1:27:58 or I lost my parents, my mother died of brain cancer,
1:28:01 or my father was an alcoholic and beat me,
1:28:06 or there are things that are more concrete
1:28:09 that you can hold on to, things that happen to people.
1:28:13 Yeah, I was raped, or you know, those are big T trauma.
1:28:20 But believe it or not, probably fewer people suffer from big T trauma
1:28:23 and more people suffer from little T trauma.
1:28:27 And little T trauma is more nuanced.
1:28:35 It requires looking with a finer tooth comb at the issues.
1:28:36 It’s more relational.
1:28:41 It’s more, I was subtly neglected by my mother.
1:28:43 My mother wasn’t a good listener.
1:28:46 My mother loved me, but my father loved me,
1:28:47 but he never understood me.
1:28:51 My parents were narcissistic and very self-centered.
1:28:55 They were never around, you know,
1:28:57 and so people will come into my office
1:28:59 and sit down, individuals for therapy,
1:29:02 and they’ll say, you know, I don’t know what’s wrong with me.
1:29:06 I had two parents who stayed together.
1:29:09 I had all the material wealth that I could need.
1:29:11 I never wanted for stuff.
1:29:13 You know, my parents stayed together,
1:29:15 and I don’t know what’s wrong with me.
1:29:17 And so I say, okay, so you’re telling me nothing
1:29:20 big and traumatic happened to you in your life.
1:29:23 Now let’s talk about the nuance.
1:29:26 And we’re not very nuanced anymore,
1:29:29 so we don’t want to look at what causes most forms
1:29:32 of mental illness, depression, anxiety.
1:29:37 Even ADHD are the relational nuances of a family.
1:29:40 And what do you mean by the relational nuances?
1:29:41 It could be the…
1:29:42 Neglect.
1:29:43 Neglect.
1:29:46 Being ignored, having a mentally ill parent
1:29:47 that no one knows about.
1:29:50 Maybe a depressed mother who sleeps in in the morning
1:29:52 and doesn’t get up and feed you.
1:29:54 You know, you get up and feed yourself,
1:29:57 or maybe you’re a latchkey kid who comes home
1:29:59 and you’re isolated and alone.
1:30:05 And there are things that people can’t see, but you see.
1:30:06 And so that’s why people,
1:30:09 I would say most people go into therapy,
1:30:12 not for big tea traumas, believe it or not,
1:30:14 even though the ACEs study says, you know,
1:30:16 alcoholism, drug addiction, of course,
1:30:17 those are big tea traumas.
1:30:23 Most people come into therapy for little tea trauma.
1:30:29 And the reason why it’s quite difficult
1:30:32 for those people is there’s not a lot of reinforcement
1:30:34 from society that those are also traumas.
1:30:36 But in fact, they are traumas.
1:30:39 Attachment trauma, you know, if you were put in daycare.
1:30:42 And so I have patients who come to me and say,
1:30:45 I can remember being put in daycare.
1:30:48 And you know, you’re not supposed to remember things
1:30:49 until the age of four or five.
1:30:53 But some patients can remember flashes of memory under five.
1:30:55 And they’ll say, I was put into daycare.
1:30:58 I just, all I can remember is screaming my lungs out
1:30:59 for my mommy.
1:31:01 You’re not a fan of daycare, are you?
1:31:02 No.
1:31:04 What’s wrong with daycare?
1:31:09 Daycare raises salivary cortisol levels in children.
1:31:13 The studies show, meaning those babies are put
1:31:16 into stressful states at a very young age
1:31:17 when their brains are developing.
1:31:21 Daycare has been known to increase aggression
1:31:25 and anxiety and behavioral problems in school,
1:31:26 in the school years.
1:31:28 And those children are more likely
1:31:30 to develop attachment disorders.
1:31:32 Remember those first three years
1:31:35 when children are so very fragile and vulnerable,
1:31:40 taking them away from your body as a primary attachment figure
1:31:42 and handing them over to strangers
1:31:46 and leaving them there for hours on end
1:31:51 will cause your child to have to develop pathological defenses.
1:31:53 And that’s what those children are forced to do.
1:31:57 So it is the least good option of child care.
1:31:59 So let’s talk about what are the better options of child care
1:32:01 if you have to use child care.
1:32:07 You know how we say breast is best, and it is for a variety of reasons.
1:32:10 But the best is your primary attachment figure
1:32:13 for the first three years, as much as possible.
1:32:16 Primary attachment, attachment figure, you mean the mother?
1:32:18 Well, no, it can be the father.
1:32:24 It’s the go-to person who’s a sensitive empathic nurture.
1:32:28 So when that baby’s in distress, that baby gets their emotional needs met.
1:32:29 It can be the father.
1:32:31 It can be the father,
1:32:33 but first the father has to learn how to be a sensitive.
1:32:36 It doesn’t come naturally to most men.
1:32:39 With rare exception, I have known some patients
1:32:44 where the husband, the father, was more sensitive than the mother.
1:32:45 It’s possible.
1:32:49 But in general, instinctually,
1:32:51 fathers are not sensitive empathic nurturers
1:32:54 because it’s against their evolutionary instinct.
1:32:55 Their evolutionary instinct,
1:32:58 if you were an animal on the plains of Africa,
1:33:03 you’re an impala.
1:33:05 You’re a daddy impala.
1:33:09 Your baby is born and it comes out running because they are.
1:33:11 They’re like born and you’re all running together.
1:33:14 You get behind that baby and you’re like,
1:33:17 get going buddy, you better get going
1:33:19 or you’re going to be lunch for that lion.
1:33:22 That’s a father’s instinct is to protect.
1:33:23 It’s protective aggression.
1:33:27 That’s different than the baby impala falls down
1:33:29 and the mother comes over and licks the baby and says,
1:33:31 are you okay honey?
1:33:32 Can I give you a hug?
1:33:34 Can you, you know, if impala could talk.
1:33:37 So it’s a different instinct.
1:33:40 So fathers can be taught to be primary attachment figures,
1:33:42 but this is why I say it’s so very important
1:33:45 that we recognize the difference between men and women.
1:33:47 If we just think they’re exactly the same
1:33:50 and we put it, throw a father into the mix with an infant
1:33:53 and the mother’s going out and the father’s staying home,
1:33:56 if we don’t talk about this stuff
1:33:59 and talk about it openly and say,
1:34:02 when the baby cries, you have to mirror the baby’s emotions.
1:34:04 You have to do skin to skin.
1:34:06 You have to soothe the baby,
1:34:10 not encourage resilience, not distract the baby,
1:34:12 not use discrepant emotions with the baby.
1:34:15 If the baby’s crying, don’t go, oh, you’re okay.
1:34:16 You’ll be fine.
1:34:17 No, no.
1:34:18 So it’s really important
1:34:20 if the father’s going to stay home
1:34:21 that he learns how to be a mother.
1:34:24 You know, sometimes gay couples will come to me
1:34:27 and I’ll say, you know, two gay men will come.
1:34:29 I’ll say, which one of you is going to be the mother?
1:34:32 Now that may seem politically incorrect,
1:34:33 but someone’s got to play that role.
1:34:36 You cannot have two fathers for a child.
1:34:37 A child needs a mother and a father.
1:34:39 If you’re going to have two men,
1:34:41 then one of them has to play that sensitive empathic role.
1:34:44 The other has to play the playful tactile stimulation role.
1:34:46 Same with two women who are raising children.
1:34:49 It’s better to have a father and a mother than two mothers.
1:34:51 So which of you is going to be the dad?
1:34:54 Which of you is going to roughhouse and play basketball
1:34:56 and roll the rounds on the ground and tickle the baby
1:35:00 and encourage exploration and risk taking and-
1:35:01 Can’t you both do half each?
1:35:03 No, no, no.
1:35:04 And I’ll tell you why.
1:35:06 It’s very confusing to children.
1:35:11 When parents say, I’m both mother and father to my child,
1:35:14 I say, no, no, it’s very confusing to children.
1:35:18 They need to have a mother figure and a father figure.
1:35:20 And I say that knowing today’s politics
1:35:22 and knowing today’s social situation,
1:35:26 you can have a mother figure who’s not a mother.
1:35:28 Maybe it’s a nanny.
1:35:29 Maybe it’s a grandmother.
1:35:31 You need a mother figure.
1:35:35 And you need that mother figure to be around a lot.
1:35:38 If that mother figure is the one who provides
1:35:40 the sensitive empathic nurturing.
1:35:42 So some of this can be taught,
1:35:45 but it can’t be taught unless you first acknowledge
1:35:46 that there are differences.
1:35:50 If we cannot, as a society, acknowledge the inconvenient
1:35:51 truth that men and women are different
1:35:53 in terms of their nurturing behaviors,
1:35:55 then we can’t teach anybody anything.
1:35:59 I’m looking at some stats here in front of me on a graph,
1:36:00 which I was just reading as you’re explaining that,
1:36:02 because it seems to be quite relevant.
1:36:06 And it shows that in 1960, one in 10 mothers
1:36:09 were the sole primary breadwinner.
1:36:11 Now it’s almost at half.
1:36:12 It’s on its way to half.
1:36:13 I know.
1:36:16 Almost half of mothers are the sole or primary breadwinner
1:36:18 in 2016.
1:36:23 So I mean, these mothers can’t just quit their jobs.
1:36:29 So it’s a good question.
1:36:32 I get a lot of people coming to me and saying,
1:36:34 and this is very common,
1:36:37 I want to quit my job.
1:36:39 I want to downscale.
1:36:41 I want to work part-time.
1:36:44 But my husband won’t support it
1:36:47 because I made a promise
1:36:50 that I would be the primary breadwinner.
1:36:53 And now I want to switch, and he won’t switch,
1:36:56 or he doesn’t support me giving up my high-paying job.
1:36:59 But I feel this transformation of being with my baby,
1:37:01 and I don’t want to leave my baby.
1:37:04 The problem with young people is they promise each other.
1:37:06 They make promises to each other
1:37:08 that they probably should not make.
1:37:09 Do not promise your spouse
1:37:12 that nothing will change when you have a baby.
1:37:14 Say to your spouse,
1:37:17 let’s prepare for everything to change.
1:37:22 Let’s believe that anything is possible,
1:37:25 and let’s prepare.
1:37:26 Let’s strategize.
1:37:30 Let’s say, what if I want to stay home with the baby?
1:37:33 What if I, I may not feel like that now,
1:37:34 but what if I see this baby,
1:37:35 and I fall in love with this baby,
1:37:36 and I want to stay home,
1:37:38 and I’m the mother, and I want to breastfeed,
1:37:39 and I don’t want to go back to work for a while.
1:37:43 And so then you say, what would that scenario look like?
1:37:45 What could we do?
1:37:47 What could we downscale in terms of our material life
1:37:52 and our lifestyle that makes it possible for me to stay home?
1:37:55 And I don’t think we do that.
1:37:58 Instead, women say, nothing’s going to change,
1:38:00 and men say, nothing’s going to change.
1:38:02 And then they have babies,
1:38:06 and they’re not prepared for the changes that occur.
1:38:07 Changes occur in men, too.
1:38:08 It’s not just women.
1:38:13 I mean, fathers also can have this transformation, right?
1:38:16 Where they also want to work less,
1:38:19 or sometimes the transformation comes in the form
1:38:21 of wanting to work less and being home.
1:38:24 Sometimes it comes in the form of wanting to go out
1:38:26 and take on the world so they can provide for their family.
1:38:30 But it does, it does stimulate something.
1:38:34 It stimulates some evolutionary response in men and women.
1:38:38 The hardest thing I find is when men and women compete.
1:38:41 It was much easier in the olden days.
1:38:43 Now, not everything was good in the olden days,
1:38:47 but you would say the idea that roles were defined
1:38:52 meant that men and women didn’t compete over their roles.
1:38:57 Now, what I think is causing a lot of these divorces
1:38:59 and what’s causing a lot of marital conflict
1:39:02 is that men and women compete over everything.
1:39:05 They compete over who’s going to make more money.
1:39:08 They compete over who’s going to care for the baby.
1:39:13 And so it’s like you’re a CEO of a company,
1:39:14 you had your own company.
1:39:17 So you can’t have co-CEOs.
1:39:19 I mean, I don’t know if you did, but it doesn’t work.
1:39:21 I mean, anybody that I’ve ever treated
1:39:25 that says we’re going to do co-CEOs, it always falls apart.
1:39:27 You can have a CEO, you can have a president,
1:39:29 you can have the head of marketing, you can have a CFO,
1:39:30 you can have a CEO.
1:39:31 These are different roles.
1:39:34 And they don’t compete with one another.
1:39:35 They work as a team.
1:39:39 Parenting is a team sport, not a competitive sport.
1:39:42 And so what’s happening today,
1:39:45 because of all this gender neutrality
1:39:46 and we’re as good as you
1:39:48 and you’re as good as me and we’re the same,
1:39:51 it means that couples are competing with one another.
1:39:53 And that’s causing so much tension
1:39:57 because what’s best is when couples complement each other.
1:40:02 When their differences mean that as a team,
1:40:05 they work well to care for a child.
1:40:07 And I would say the secret to success in a marriage
1:40:11 is save your competition for the tennis court,
1:40:15 for the basketball court, for running in the park.
1:40:17 But don’t compete over child rearing.
1:40:19 Who’s going to take care of the children?
1:40:21 Don’t compete over who makes more money.
1:40:25 Find a way to complement each other and be a team.
1:40:28 There’s so many mothers listening now
1:40:30 that are very career-driven.
1:40:33 And you may be causing some existential crises.
1:40:36 You may be reaffirming a lot of what they believe and think
1:40:38 and what they feel intuitively.
1:40:43 Are you saying then that for those women
1:40:47 that are pursuing high-octane careers and leadership roles,
1:40:51 that also want to have children, that it’s one or the other?
1:40:56 No, I’m saying that there are certain careers realistically.
1:40:59 Here’s the inconvenient truth again, a bunch of inconvenient truths.
1:41:08 There are certain careers that are harder to be a good mother.
1:41:10 Period.
1:41:13 I’m saying that I know it’s a harsh toke, but there it is.
1:41:16 There are certain careers that are too demanding
1:41:19 to be present for your children, whether you’re a mother or a father.
1:41:24 You think if you’re a father who’s a CEO who’s traveling around the world
1:41:26 and misses your children’s birthday
1:41:28 and misses your children’s soccer games
1:41:30 and misses your children’s piano concerts
1:41:32 and isn’t there to pick them up at school
1:41:35 or have breakfast with them or have dinner at the end of the day,
1:41:39 you think that child is going to have a healthy relationship with that parent?
1:41:41 Another myth.
1:41:42 Here we are.
1:41:43 I told you I was going to weave the myths in.
1:41:46 Quality versus quantity time.
1:41:50 You cannot be there for your children.
1:41:56 On your own time, you have to be there on their time.
1:42:00 Meaning quality time is a narcissistic fantasy.
1:42:03 I can be there on my time.
1:42:08 So my child sits at home and is like a vase on the counter
1:42:09 waiting for me to come home.
1:42:14 And then I come home and there I can be present for my child.
1:42:16 Your child has needed you all day long.
1:42:21 And when you come home, that’s on your time.
1:42:27 You need to be there a quality of time as well as a quantity of time.
1:42:31 I always say to people that you can be physically present
1:42:32 but be emotionally checked out.
1:42:35 But you can’t be emotionally present if you’re not physically there.
1:42:36 Enough of the time.
1:42:38 And that’s just a reality.
1:42:40 So what are the careers that are really good
1:42:43 for whoever’s going to be the primary attachment figure?
1:42:46 Service fields.
1:42:49 Fields where you have your own business
1:42:52 and you can make your own schedule around your children.
1:42:56 Your children don’t work around you.
1:42:57 You work around your children.
1:43:04 Physical therapy, psychotherapy, speech therapy, consulting maybe.
1:43:06 Anything that’s entrepreneurial.
1:43:08 Anything that is a service field.
1:43:10 CEO, podcaster, investor, entrepreneur.
1:43:12 No, I’m going to disagree with you.
1:43:14 I’m going to say you can.
1:43:18 But you have to be willing to set limits with yourself.
1:43:22 So you have to be willing to say, do you know Monet, the painter?
1:43:22 Yeah.
1:43:24 He was famous in his own life.
1:43:27 Now most painters have to be dead to be famous.
1:43:33 And he painted on a very modest schedule.
1:43:35 Get up in the morning to catch the light
1:43:38 and then he’d be done by like three or four o’clock in the afternoon.
1:43:39 He’d have dinner with his family.
1:43:44 We are the architects of our own lives.
1:43:45 Kind of.
1:43:47 No, not kind of.
1:43:51 I’m representing the opinion of some people who might be listening.
1:43:52 I obviously this.
1:43:55 Okay, so who are the people who can architect their own lives?
1:43:57 You want to be a, who do you think?
1:43:59 I would say hedge fund managers.
1:44:00 Okay, let me tell you that.
1:44:02 So I was 18 years old, dropped out of university.
1:44:05 Probably had sex that year.
1:44:11 So if I had sex that year and had a baby and then I became a single parent.
1:44:13 At the time I was, I had two CCJs.
1:44:16 I was broke or shoplifting, food to feed myself.
1:44:18 I’d printed off the doll forms and I hadn’t, I never sent them in,
1:44:21 but the forms where you get, you know, like government assistance.
1:44:25 And I was working in call centers, working night shifts
1:44:29 because that was the best job I could get to pay for the rent that I had every month.
1:44:31 If I’d had a baby at that exact moment in time,
1:44:37 I didn’t think I would be, it wouldn’t, it wouldn’t resonate with me
1:44:39 what you’re saying about being the architect of my destiny
1:44:41 because there is like immediate emergencies.
1:44:43 I can’t, I can’t feed myself, let alone a kid.
1:44:44 So I’ll tell you.
1:44:46 And I also didn’t have any family within hours.
1:44:49 My mom had basically disowned me because I dropped out of university.
1:44:50 I was alone.
1:44:52 Did you have a baby at 18?
1:44:53 No, I haven’t had kids yet.
1:44:54 I’m hoping to.
1:44:59 Okay, so first of all, it’s a good reason to use birth control
1:45:01 and not have a baby at 18.
1:45:03 But okay, let’s put that aside for a second.
1:45:04 Let’s put that aside for a second.
1:45:10 Let’s say that what we should be promoting in this world,
1:45:11 I’m going to say this, it’s controversial,
1:45:15 is that whoever is the primary attachment figure
1:45:20 has a career that they have control over and flexibility.
1:45:21 Maybe the other person does it.
1:45:24 Maybe the other person works for someone or whatever.
1:45:27 But in my book, I interview a lot of different women
1:45:29 from a lot of different socioeconomic backgrounds.
1:45:32 And one of the women that I interviewed was a nanny.
1:45:36 And she said, she had three children.
1:45:41 And she said that the way that I raised my children
1:45:44 because I was a single mother raising three children,
1:45:46 I had to work to pay the rent.
1:45:51 She said, but I made sure that I didn’t work past five o’clock.
1:45:53 I never worked past five o’clock.
1:45:54 I’d come home at five o’clock.
1:45:56 I didn’t go out at night.
1:45:58 People would say, let’s go.
1:46:02 I said, no, my children, this is my time with my children.
1:46:03 So I don’t go out at night.
1:46:05 I don’t go out on weekends.
1:46:08 I’m with, when I’m not working, I am with my children.
1:46:11 And my children knew that I had to work.
1:46:16 But the way I used my free time was very carefully.
1:46:19 She also said to me–
1:46:22 and again, there are a number of interviews in there–
1:46:26 she also said that the people who she left her children with,
1:46:27 she never used daycare.
1:46:32 She had extended family watch her child.
1:46:35 So her neighbor, who was her dear friend,
1:46:37 she paid to watch her child.
1:46:42 And so that person was Auntie, and that person was like family,
1:46:45 and was in that child’s life forever.
1:46:50 So what I say about childcare is there are different levels of importance.
1:46:53 So the best is your primary attachment figure.
1:46:57 Your next best is kinship bonds, family or extended family.
1:47:00 Someone who has a similar investment to that child as you do.
1:47:03 Even if the kid’s going to be raised alone at that early age,
1:47:07 so versus going to daycare, they’ll be around other kids.
1:47:10 No, no, children don’t need other kids until the age of three.
1:47:13 They do something called parallel play.
1:47:15 What they need is one-on-one connection.
1:47:17 They need attachment security,
1:47:22 and they need their emotional needs met by one person, one-on-one.
1:47:25 After three, then, the beginning of preschool,
1:47:28 then they start to actually interact with one another.
1:47:30 Until then, they’re not playing together.
1:47:32 They’re just doing parallel play.
1:47:33 So that’s another myth.
1:47:37 The myth that daycare is good for children for socialization.
1:47:41 No, children don’t need socialization before three,
1:47:43 unless their mother’s with them.
1:47:46 So what I say is do play dates, do play groups,
1:47:51 but be within eye gaze or ear shot of a child,
1:47:55 meaning there’s something called rapprochement,
1:47:57 which is emotional refueling.
1:47:59 So when children start to explore,
1:48:01 when you’ve given them emotional security,
1:48:03 and they feel so secure that you’re going to be there,
1:48:07 then they start to take chances.
1:48:08 They start to take risks.
1:48:09 They start to tattle off.
1:48:12 That’s where the word toddler came from.
1:48:15 They tattle away, but guess what they do for emotional security?
1:48:19 They look back, and they say, “Oh, she’s there.
1:48:20 It’s okay.”
1:48:21 And then they keep playing.
1:48:25 Or they run back and get a hug, and then they run off again.
1:48:29 You are their touchstone of security.
1:48:32 And that’s how children become courageous.
1:48:36 That’s how they develop the ability to explore and still feel secure.
1:48:39 Your gut and my gut is the home of our digestion,
1:48:41 and it’s also a gateway to better health.
1:48:43 But it can be hard to know what’s going on in there.
1:48:45 Zoe, who sponsors this podcast,
1:48:48 has one of the largest microbiome databases on the planet,
1:48:51 and one of the world’s most advanced at-home gut health tests.
1:48:52 Their blood sugar sensor,
1:48:54 which I have in this box in front of me,
1:48:55 goes on your arm so you can see
1:48:57 how different foods impact your blood sugar.
1:48:59 Then there’s the at-home blood sample,
1:49:02 which is really easy and analyzes your body’s blood fat.
1:49:04 And of course, the famous
1:49:10 Blue Zoe cookie, which tests your metabolism.
1:49:12 Oh, and I can’t forget, there’s also a poo sample,
1:49:13 which is a critical step in understanding
1:49:15 the health of your microbiome.
1:49:17 And you post it all to Zoe, and you get your results back,
1:49:19 which will help you to understand
1:49:20 your body’s response to different foods.
1:49:22 Using your results, Zoe’s app
1:49:25 will also create a personalized nutrition plan for you.
1:49:27 And this is exactly why I invested in the business.
1:49:30 So my question to you is how healthy is your gut?
1:49:32 Head to zoe.com to order your kit and find out.
1:49:34 And because you’re one of our listeners,
1:49:38 use code Bartlett10 for 10% off your membership.
1:49:40 Head to zoe.com now.
1:49:42 As you guys know, Woop is one of my show sponsors.
1:49:45 It’s also a company that I have invested in,
1:49:47 and it’s one that you guys ask me about a lot.
1:49:49 The biggest question I get asked is why I use Woop
1:49:51 over other wearable technology options.
1:49:53 And there is a bunch of reasons,
1:49:54 but I think it really comes down
1:49:56 to the most overlooked yet crucial feature.
1:49:59 It’s non-invasive nature.
1:50:01 When everything in life seems to be competing
1:50:03 for my attention, I turn to Woop
1:50:04 because it doesn’t have a screen.
1:50:07 And Will Armed, the CEO who came on this podcast,
1:50:09 told me the reason that there’s no screen,
1:50:11 because screens equal distraction.
1:50:13 So when I’m in meetings or I’m at the gym,
1:50:15 my Woop doesn’t demand my attention.
1:50:17 It’s there in the background,
1:50:19 constantly pulling data and insights from my body
1:50:22 that are ready for when I need them.
1:50:23 If you’ve been thinking about joining Woop,
1:50:27 you can head to join.woop.com/CEO
1:50:31 and try Woop for 30 days risk-free and zero commitment.
1:50:34 That’s join.woop.com/CEO.
1:50:35 Let me know how you get on.
1:50:39 You keep mentioning, but three years old.
1:50:39 Yes.
1:50:40 Why three years old?
1:50:43 And there’s kind of like two segments
1:50:45 to this question that I was keen to understand.
1:50:48 Is there an element of neuroplasticity
1:50:51 that makes the age of three so important?
1:50:53 And the other kind of sub question
1:50:54 I was trying to figure out in my head was,
1:50:58 is the damage we do before three years old to a child
1:51:01 inadvertently at all reversible?
1:51:01 Okay.
1:51:02 And is it damage?
1:51:06 So plasticity, there are certain what we call
1:51:10 critical periods of right or social emotional brain development.
1:51:13 One is zero to three, and it’s the most important,
1:51:15 because what’s happening is something called neurogenesis.
1:51:17 So it’s the growth of cells.
1:51:24 And your presence as a parent who provides safety and security,
1:51:27 buffers your child from stress, regulates their emotions,
1:51:32 is critical to them growing that right brain.
1:51:36 Because 85% of their right brain is developed by three.
1:51:37 Crazy, right?
1:51:37 85%.
1:51:43 And you being there changes the architecture of that brain.
1:51:45 That’s how important you are.
1:51:47 Like people come up to me in cocktail parties,
1:51:50 and they’ll say to me, “Ah, I don’t have to be there.
1:51:53 My baby’s just sleeping and pooping, and you know,
1:51:54 they don’t need me.
1:51:56 I’m going to be around when they’re talking and walking.”
1:51:59 I’m like, “No, I’m like, you got it wrong.”
1:52:02 I’m like, “You have to be here now,
1:52:05 because now is when the cell growth is happening.
1:52:09 Every time a baby snuggles and takes the breast
1:52:13 and looks at you with their eyes and you sing to them,
1:52:17 thousands, millions of synapses are firing.”
1:52:19 Okay, so you have, think of a garden.
1:52:24 By three years of age, you’re growing a garden.
1:52:27 I know because I just started a garden where I have vegetables
1:52:28 and flowers, and it’s abundant.
1:52:31 It’s an abundant, I love my garden.
1:52:35 This is an abundant garden of brain tissue, okay?
1:52:40 If you do it right, it grows, it overgrows.
1:52:43 You know, the flowers, the vegetables, it’s growing crazy.
1:52:46 Okay, now they go into childhood.
1:52:49 After three years old, they go into childhood.
1:52:54 And from three years old till about nine years old,
1:52:59 it’s still growing, but it’s not growing at the same pace.
1:53:01 So say that it’s still growing a little.
1:53:06 Like the garden grows in one big burst and then little bursts.
1:53:10 So from three to nine, it’s still growing, right?
1:53:13 But not to the same degree as the first critical period
1:53:14 of brain development.
1:53:16 Now adolescence comes, nine to 25.
1:53:20 And now you have to prune back the garden,
1:53:23 because if you don’t prune back the cells you don’t need,
1:53:28 it’s as damaging to the brain as if you didn’t grow them to begin with.
1:53:33 So in these two critical windows, the environment dictates,
1:53:35 do the cells grow?
1:53:36 Do they get pruned?
1:53:41 And when they’re really little, you’re their environment.
1:53:43 You’re it, tag, you’re it.
1:53:47 When they’re in adolescence, you’re a very important part of the environment,
1:53:49 but not all of their environment.
1:53:52 They have friends, they have school, they have activities, right?
1:53:57 And so it’s very important if you can get to the first window to get there,
1:53:59 because you don’t know what’s going to happen to them
1:54:02 and you want to fortify them, right?
1:54:05 You want to fortify them so when they get to adolescence,
1:54:08 which is really painful and hard and a struggle,
1:54:13 that they have the inner resources to cope with adolescence,
1:54:15 because it’s so hard adolescence, right?
1:54:19 And it offers such adversity, social adversity, academic adversity, right?
1:54:24 Social media, so both of these periods are important.
1:54:27 If you miss the first window.
1:54:29 What, zero to three?
1:54:32 Yes, the tile of my second book.
1:54:35 It’s called “Chicken Little.”
1:54:40 The sky isn’t falling, raising resilient adolescents in the new age of anxiety.
1:54:44 If that isn’t a mouthful, do you know what the title of the book was supposed to be?
1:54:47 It was supposed to be “Second Chances.”
1:54:51 Okay.
1:54:55 And the title of being there was supposed to be called “The Lost Instinct.”
1:54:57 So if you mess up your kids, you get a second chance to fix it.
1:54:59 You get a second chance.
1:55:00 And what do you do?
1:55:04 I want people to read the book because it’s more nuanced than what I’m saying.
1:55:09 A lot of what you should have done in the first three years, you got to be there.
1:55:11 You got to be there in a different way.
1:55:13 You’re not going to, I mean, they’re not little, little so,
1:55:21 but when they come home from school, if you are not there, when the door swings open,
1:55:25 everybody knows the teenagers close their doors if they have doors.
1:55:30 And that’s their way of saying, “My defenses are up, go away.”
1:55:36 If parents work really hard and then they come home and they go, “Knock, knock, knock.
1:55:38 I’m here to spend time with you.
1:55:39 How was your day?”
1:55:41 That door’s closed.
1:55:43 Closed, baby, closed.
1:55:50 If you aren’t there when the door opens on its own, on their terms.
1:55:53 If you’re not there when they’re coming out to get a snack or to take a pee
1:55:56 or to take a break from their studying.
1:56:00 If you are not there then and open for business, for communication,
1:56:01 the door closes again.
1:56:09 So it goes back to this idea that children need you when they need you,
1:56:13 not when you’re personally available.
1:56:17 And if you miss that window, it’s not the end of the world
1:56:20 because you can, a word that we use is to repair.
1:56:28 You can repair a lot of the damage, but to repair the damage, you can’t go back,
1:56:30 sort of like going to a confessional if you’re Catholic.
1:56:36 You go in and you say, “Oh, Father, I murdered somebody today.”
1:56:39 And the priest says, “Well, say 12 Hail Marys.”
1:56:43 I don’t know, I’m not Catholic, but you can’t go out and murder again.
1:56:50 So if you’re going to repair, it means that whatever happens between you and your child,
1:56:52 you’re trying to be a better parent.
1:56:54 You’re trying to do things differently.
1:57:02 You can’t take advantage of their good graces and keep pushing them away, pushing them.
1:57:06 But repair is possible because the brain is plastic
1:57:09 and it’s always growing and shrinking until it’s not.
1:57:13 What if I’m 30 years old, for example, and I had a traumatic upbringing?
1:57:19 Can I repair myself from the childhood trauma that I experienced between the ages of zero and 10?
1:57:25 The way that I would put it is it takes a relationship to cause the trauma
1:57:27 and it takes another relationship to repair it.
1:57:33 So the thing that most people don’t understand about therapy
1:57:39 and why I really recommend psychodynamic psychotherapy,
1:57:42 some people would say psychoanalytic therapy,
1:57:50 but a more in-depth kind of therapy that lasts longer is because you develop a relationship.
1:57:56 It’s not that you are healed from some pithy thing that the therapist says.
1:57:59 I mean, I wish I was so smart that I could say this and, you know,
1:58:03 everybody would say you’re a genius and pay me millions of dollars.
1:58:04 It doesn’t work like that.
1:58:10 Therapy requires the consistency of a relationship with the therapist
1:58:16 because it’s through that therapist seeing you through the ups and downs of your life,
1:58:22 reflecting your feelings. It’s a kind of emotionally reparative experience,
1:58:26 but it’s not what the therapist says as much as the relationship,
1:58:28 the long-standing relationship with the therapist.
1:58:34 So what’s healing is the relationship rather than the interpretations.
1:58:38 And can that be a romantic relationship that then, of course, corrects you in some regard?
1:58:46 Okay, so the idea is that to really heal, it requires relationships and those relationships
1:58:49 sometimes can be people that you love.
1:58:53 The problem with people that you love is that you end up burdening those people
1:59:01 with, you can overburden the people that you love with your conflicts, your internal losses.
1:59:07 So, you know, if you find yourself using the people that you love like therapists,
1:59:14 if you find that you’re using the people that you love to deal with past losses,
1:59:17 I would say it can corrupt the relationship.
1:59:19 So you have to be careful.
1:59:23 So the reason to go to a therapist would be to preserve the relationship.
1:59:25 It’s not that you don’t share with the person that you love,
1:59:29 but you don’t want to overburden your friends or your lovers
1:59:32 with the burdens of your childhood trauma, right?
1:59:36 So I always say that therapy becomes like a safe container.
1:59:39 You go to therapy, you talk to your therapist,
1:59:47 you develop this trusting relationship where everything is left there, so to speak,
1:59:50 in that container until you come back.
1:59:52 But therapy is not for everyone.
1:59:53 It requires laying down your defenses.
1:59:58 It requires the ability to be open and talk about your feelings.
2:00:02 There are types of therapies that you can go to if you can’t talk about your feelings,
2:00:05 things like DBT or CBT.
2:00:10 But for the most part, healing therapy requires being open.
2:00:11 It requires trusting.
2:00:16 You must encounter a lot of people that are in denial about their childhood trauma
2:00:17 and the role it’s played in shaping who they are.
2:00:19 Because you’ll have people come to you, I’m sure,
2:00:24 that are exhibiting adult symptoms like maybe they can’t form relationships very well.
2:00:28 Maybe they’ve got other forms of emotional erratic behavior.
2:00:32 And there must be occasions where you have a suspicion
2:00:34 that it’s linked to some early experience.
2:00:36 And they’re in denial.
2:00:42 So I’m just thinking about people that I know that have presenting symptoms in their life,
2:00:44 really chronic presenting symptoms.
2:00:47 But if you were to ask them if their childhood played a role,
2:00:49 they’re almost defensive of their childhood.
2:00:52 So defenses are important.
2:00:55 Defenses protect us.
2:00:59 And people also have a misunderstanding of what therapy is about.
2:01:00 The kind of therapy.
2:01:01 I’m a psychoanalyst.
2:01:05 So people think you go to therapy and they take your defenses away from you.
2:01:08 I would never take someone’s defenses away,
2:01:13 unless I could help them to replace them with healthier defenses.
2:01:15 So what we do is an exchange.
2:01:19 But you don’t take your foot off a landmine unless you have a really big rock to put in its place.
2:01:23 So if you’re going to let go of one defense,
2:01:25 you have to trust the person you’re working with,
2:01:28 you’ll find a better, healthier defense to protect you.
2:01:29 Give me an example.
2:01:34 If you used anxiety in childhood,
2:01:39 if you used the anxiety to get attention,
2:01:42 what if you complained as a child,
2:01:46 and you went around and said, “Oh, I’m worried about this.”
2:01:49 And so in a way, it serves a purpose.
2:01:54 That anxiety, that complaining, that expression of emotion,
2:01:56 it gets the attention from your parents.
2:02:01 And suddenly, and I do believe that there’s a lot of this going on,
2:02:04 a lot of kids are breaking down and saying, “I’m anxious, I’m depressed.”
2:02:07 I do think many of them are,
2:02:12 but I also think that many of them need their parents to understand them.
2:02:17 So that would be what I call, it’s a defense,
2:02:22 but it’s an unhealthy defense because what ends up happening is that the parents
2:02:27 stop being able to hear them because they complain,
2:02:30 and the anxiety starts to grade on the parents, and the parents pull away.
2:02:36 And so what would be a better defense for that child is to learn
2:02:40 how to express what they need from their parents,
2:02:43 instead of just saying, “I feel anxious,” or “I feel depressed,”
2:02:46 but to actually say, “You know, Mom and Dad,
2:02:49 you don’t really spend any time with me.
2:02:51 You don’t really, and when you’re home, you’re distracted,
2:02:54 and you’re on your computer and your iPads,
2:02:58 and you don’t really seem that interested in me.”
2:03:03 And so that’s a better way of going about getting the attention that they need.
2:03:05 So you’re never taking something away from someone,
2:03:08 unless you have something better to give them.
2:03:10 And that’s a myth of therapy, right?
2:03:15 So people feel that they’re going to go into therapy and be left defenseless.
2:03:19 Now defensiveness, which you mentioned, is a different thing entirely.
2:03:27 When someone is defensive, it means that it’s an unhealthy defense.
2:03:29 It means that you hit something.
2:03:31 So when you say to your friends, “Do you have any childhood trauma?”
2:03:33 and they say, “Absolutely not. What are you doing?”
2:03:37 That defensiveness, as opposed to someone who says,
2:03:43 “You know, I can’t think of any. I, maybe, maybe, you know.”
2:03:47 So the ability to introspect about the good and the bad
2:03:50 and integrate the good and the bad is a healthy sign.
2:03:54 If you have a friend who can’t talk about the sadness of their childhood,
2:03:57 or a friend who can’t talk about the happiness,
2:04:01 who can’t integrate the good and the bad of their childhood,
2:04:02 you know something happened there.
2:04:05 And if you have a friend who won’t talk at all,
2:04:07 then you really know something happened there.
2:04:10 You hit a sensitive spot.
2:04:12 Are daddy issues real?
2:04:14 Because the term is thrown around in culture like,
2:04:15 “Oh, she has daddy issues.”
2:04:17 It’s typically she has daddy issues, isn’t it?
2:04:20 Right. So there’s something called “edible development,”
2:04:23 which is sexual development.
2:04:25 It’s really relational development, but it’s sexual development,
2:04:31 which is that all little boys fall in love romantically with their mothers
2:04:32 and want to marry them.
2:04:36 So all little boys say, “I want to marry you, mommy. Daddy get lost.”
2:04:37 It’s sort of like that.
2:04:40 And all little girls want to be daddy’s little princess
2:04:42 and marry daddy and want mommy to get lost.
2:04:49 And it’s this period of about, oh, three to six, three to six years old.
2:04:52 And I always prepare parents for this.
2:04:56 Fathers need to reinforce themselves and feel secure enough.
2:04:58 So when they’re little boys who have been their buddies
2:05:01 and who have loved them, when their little boys say,
2:05:05 “Bye-bye, daddy. Get lost,” they don’t react.
2:05:07 They don’t go into a deep depression.
2:05:10 They just, they hold it and they say, “Oh, I get it. You love mommy.”
2:05:13 That’s okay. Same with little girls.
2:05:19 If their mothers overreact, become angry at them, reject them,
2:05:21 say, “Oh, you just love your daddy.”
2:05:27 But if daddy’s are not present enough for little girls,
2:05:31 it does inform, so our first romantic relationships
2:05:33 are with our opposite sex parent.
2:05:36 So as a little boy, your first romantic relationships
2:05:37 with your mother as a little girl,
2:05:39 your first romantic relationships with your father.
2:05:44 If your opposite sex parent is not present at all,
2:05:46 there’s a loss there.
2:05:53 So sometimes what can happen is if you don’t have a present father,
2:05:55 or if your father is really just absent,
2:05:59 or if he’s physically present but emotionally absent,
2:06:03 you spend your life looking for that kind of edible connection,
2:06:06 that kind of admiration, that kind of love,
2:06:10 that kind of, you know, for someone to love you
2:06:13 in the way that a father loves a little girl.
2:06:14 But with distrust built in?
2:06:17 Well, not necessarily.
2:06:19 I mean, sometimes it’s too much trust.
2:06:24 I mean, if you are hungry and somebody offers you scraps,
2:06:26 you’ll take the scraps, right?
2:06:28 If you’re hungry and somebody says,
2:06:32 “Here’s some crumbs of a muffin,” so the problem is that-
2:06:35 But what if they offered me the scraps,
2:06:37 and sometimes the scraps,
2:06:40 as I went to reach for them walked out and didn’t come back?
2:06:42 Then I might develop a relationship
2:06:45 that it’s not safe to trust the scraps because-
2:06:48 So that’s a father who’s negligent.
2:06:50 But it still leaves that little,
2:06:52 it still can leave that little girl
2:06:56 with a strong desire to be loved in that way.
2:07:00 So it’s like a missing, there’s a missing piece, right?
2:07:02 So you’d say the romantic relationship
2:07:04 with the opposite sex parent
2:07:08 is a very important part of our sexual development
2:07:10 and our relational development.
2:07:13 And so it becomes a missing piece for that child
2:07:15 who then grows into that adult.
2:07:20 If a father was abusive to a little girl,
2:07:23 then, you know, that little girl may do
2:07:24 what we call a neurotic repetition,
2:07:26 which is she seeks out abusive men,
2:07:29 because that’s the only kind of love that she knew
2:07:31 or understood.
2:07:35 So you have to remember that children perceive
2:07:38 of the relationship with their parent as loving,
2:07:39 no matter what the parent does to them.
2:07:41 I used to work when I was a young social worker
2:07:42 in foster care.
2:07:47 And the children who were physically abused
2:07:50 by their parents and neglected terribly
2:07:53 still wanted to be with their mothers and fathers.
2:07:55 They didn’t want to be taken away
2:07:58 because that was their mother and father,
2:07:59 and they perceived of that as love.
2:08:03 So however we’re raised, we perceive of that as love.
2:08:05 The problem is if it’s not healthy love,
2:08:08 then we can neurotically repeat
2:08:09 or repeat that in our adult lives.
2:08:13 Men, young boys and men.
2:08:16 I was looking at some stats early around that said
2:08:19 there’s been increased sexual inactivity
2:08:21 amongst young men, which is an interesting stat.
2:08:23 It’s risen to almost 31% of men
2:08:26 between the ages of 18 and 24 reporting
2:08:28 no sexual activity in the past year.
2:08:32 So that’s almost doubled in about the space of 18 years.
2:08:33 Here’s an interesting stat.
2:08:35 Highest suicide rates amongst men.
2:08:38 Men account for nearly 80% of all suicides in the US.
2:08:42 The highest rate observed among 45 to 64 year olds globally.
2:08:45 Suicide is the leading cause of death amongst young men.
2:08:47 And a survey conducted in the UK found that
2:08:52 an increasing amount of men feel hopeless and worthless
2:08:55 and that are struggling with finding meaning
2:08:56 and purpose in the world.
2:08:59 The plight of young men,
2:09:01 you talk in your books and in your work about
2:09:04 how the role of a man has changed
2:09:07 and how that this might not be necessarily productive
2:09:09 for the health and well-being of a man.
2:09:11 Yeah, we’ve taken away their purpose.
2:09:13 When you take a human being’s purpose away.
2:09:18 I remember the purpose for men was to protect their family.
2:09:24 It was to hunt in the old days, feed their families,
2:09:26 but it was also to protect their families.
2:09:29 It was to provide for their families.
2:09:33 And what we’ve done in reversing everything
2:09:36 is although we raised up women,
2:09:40 and there are certainly positive things about raising up women,
2:09:44 but when we raised up women, we denigrated men.
2:09:47 And I have two sons, so this is very personal for me.
2:09:53 And I also see a lot of young men in my practice, young adult men.
2:09:57 And what I’ll say is that they feel discouraged,
2:10:01 they feel purposeless, they feel diminished.
2:10:06 Yeah, and there has been something vengeful, I think,
2:10:13 about, so the feminist movement was meant to give women choice
2:10:17 and to balance off what was imbalanced in society.
2:10:19 But there’s something vengeful about it.
2:10:22 I think at moments I feel like there’s something vengeful
2:10:26 about the modern feminist movement, which is let’s get them,
2:10:30 let’s diminish them, let’s take over, let’s push them out,
2:10:34 let’s beat them up, let’s show them who’s–
2:10:36 I mean, something really vengeful.
2:10:41 So for me, the feminist movement was meant to create balance.
2:10:48 It wasn’t meant to set into play this other kind of imbalance.
2:10:53 And more than, I think, 60% of universities are women now,
2:10:55 as well as graduate schools.
2:10:58 And so that means– and the studies show that men
2:11:02 will marry at their educational level or below.
2:11:06 Women will only marry at their educational level or above.
2:11:13 And by diminishing men so much in terms of our education
2:11:18 and professions, we’ve basically taken men’s purpose away.
2:11:19 They feel purposeless.
2:11:22 And the other thing is, and I’m going to say,
2:11:26 when men stay home to nurture their children–
2:11:29 now, remember, as mammals, we have defined roles.
2:11:32 That is not instinctual for men to stay home and nurture their young.
2:11:35 It’s just– it’s a reverse of something.
2:11:40 And the issue there is that there is an inverse relationship
2:11:44 between oxytocin and testosterone.
2:11:49 The higher the oxytocin, guess what?
2:11:50 Don’t know the testosterone.
2:11:50 Yes.
2:11:54 So if we’re staying at home bonding–
2:11:55 There’s a reason for that.
2:12:00 So mammals, when they are nurturing their young,
2:12:03 they don’t want somebody mating with them.
2:12:04 Go away, right?
2:12:09 So the idea is that when a female nurtures,
2:12:11 she doesn’t want to have sex.
2:12:13 She doesn’t want to, right?
2:12:18 So the investment in nurturing pushes away the investment in mating.
2:12:20 And this is why I’ve read so many stats
2:12:24 around men’s testosterone dropping when they become fathers.
2:12:29 I couldn’t believe that was true when I read it.
2:12:30 It’s true.
2:12:34 There were some studies to talk about how women’s testosterone goes up.
2:12:36 Women have testosterone.
2:12:39 When they’re out in the work world fighting like men,
2:12:41 that their testosterone goes up.
2:12:43 And men’s testosterone, when they stay home, goes down.
2:12:45 Now, what that’s doing for sex lives–
2:12:47 there’s some research about–
2:12:53 that is the next wave, which is what does it do to sex lives?
2:12:55 Because men have to perform.
2:12:57 They have to get it up to be crude.
2:12:59 Tell me about it.
2:13:02 And so if your testosterone is low,
2:13:03 you’re not going to get it up, right?
2:13:08 Which is why there’s all this viagra and these patches and supplements.
2:13:13 Because it’s not instinctually normal for husbands
2:13:15 to stay home and nurture their children.
2:13:17 And that’s the inconvenient truth.
2:13:21 How that affects men’s and women’s sex life?
2:13:24 When women come home from their banking jobs and their law jobs,
2:13:30 do their husbands not want to have sex with them?
2:13:32 And is that breaking up something?
2:13:38 So I think this is the next wave of we’ve reversed things societally so fast.
2:13:45 And then we hope that our evolutionary bodily responses
2:13:49 are just going to catch up in merely a century.
2:13:52 And evolution doesn’t work like that.
2:13:55 It takes hundreds, if not thousands of years,
2:13:59 to change our bodily evolutionary responses, right?
2:14:01 Our instinctual responses.
2:14:04 So this is, you know, it’s problematic.
2:14:08 And also when men’s testosterone goes down, they get depressed.
2:14:11 So they don’t perform sexually well.
2:14:12 They get depressed.
2:14:13 They feel purposeless.
2:14:18 They can’t do what they’re instinctually supposed to do,
2:14:21 which is provide, protect, hunt.
2:14:24 You know, we talk about DEI.
2:14:29 I mean, why aren’t we talking about DEI when it comes to men?
2:14:32 And women, why aren’t we talking about balancing the scales,
2:14:33 giving men purpose again?
2:14:38 And honestly, we should be talking about what happens to men
2:14:40 when they actually do stay home and nurture their young.
2:14:45 Is there stats to support the idea that if you’re at home raising your kids as a man,
2:14:47 you have, you struggle in the bedroom?
2:14:51 So there was some research I know that was going on about that,
2:14:53 how it affects sex drive.
2:14:56 But when your testosterone goes down, it does affect sex drive.
2:14:58 We’re just not talking about it.
2:15:01 So I have anecdotal patience.
2:15:07 I have a patient whose wife was a hardcore woman in finance.
2:15:13 And, you know, he couldn’t, he lost interest in her.
2:15:18 He had to go out of the marriage and have affairs with women who were more feminine,
2:15:24 who were more, so he could feel as if he could play that masculine role.
2:15:25 He couldn’t do that in his marriage.
2:15:33 And so are we going to see kind of a shift in society as a result of this?
2:15:34 We’re already seeing it.
2:15:37 I mean, the other thing that we’re doing is to young boys.
2:15:39 Let’s talk about what we’re doing to young boys.
2:15:41 This starts very young.
2:15:49 We basically educate young boys in a way that really favors girls.
2:15:53 You know, from a very young age, we talk about being able to sit quietly
2:15:57 and regulate your emotions and not be aggressive and not be impulsive.
2:16:00 And these little boys are being diagnosed with ADHDs,
2:16:02 many of them just for being little boys.
2:16:04 Little boys need to run around.
2:16:06 They have a lot of physical energy.
2:16:07 They have tons of testosterone.
2:16:11 When you’re like between three and six, you have a surge of testosterone.
2:16:14 And all you want to do is run and jump and play and be outside.
2:16:17 And what we’re doing, we’re putting them in school,
2:16:18 making them sit in circle time.
2:16:21 So we marginalize them.
2:16:22 We label them.
2:16:23 We say they have a problem.
2:16:27 We say that they have ADHD and they have behavioral problems.
2:16:30 And in many of them, the stress that I talked about
2:16:33 is the stress of making little boys be more like little girls.
2:16:36 And that’s where it starts.
2:16:38 And so then they go into childhood.
2:16:43 And again, the educational system favors the way girls learn,
2:16:45 not the way boys learn.
2:16:46 How do boys learn?
2:16:51 Boys have attention spans for very short periods of time.
2:16:54 And then they need lots of physical activity.
2:16:58 So ideally, if you go to look at the boys’ schools, what do they do?
2:17:02 They run the boys like running the dogs in the park.
2:17:05 They sit for 45 minutes or half an hour,
2:17:08 but then the boys get time off to run around.
2:17:11 And then they’ll sit another half an hour and then they’ll run around.
2:17:13 I mean, they have like four Reese’s periods a day.
2:17:16 And so that’s really better for boys.
2:17:21 And little girls have more of a capacity to sit quietly in circle time
2:17:25 and sort of, you know, they don’t have as much testosterone.
2:17:27 They don’t have that need to run and jump and play
2:17:29 to the same degree that little boys do.
2:17:31 They do need to play.
2:17:33 We’re not letting our kids play boys and girls
2:17:37 because we’re trying to force left-brain development on them too early.
2:17:42 But we are forcing little boys into this box.
2:17:45 And they’re not doing well in that box.
2:17:46 And then they’re labeled.
2:17:49 They’re labeled as having behavioral problems, ADHD,
2:17:54 and that label then follows them through childhood,
2:17:57 sometimes into middle school, into high school.
2:17:59 Yeah.
2:18:00 What would you change?
2:18:03 I make you prime minister of the world, president of the world,
2:18:05 and you can fix this issue.
2:18:10 Oh, I would have little boys educated separately than little girls in the early years.
2:18:13 In the early years, I would have boys schools and girls schools
2:18:14 because little girls learn differently.
2:18:18 And also, there’s been a lot of evidence to show that in the early years,
2:18:24 when you do single gender education, little girls will try things,
2:18:27 will take risks with things that they wouldn’t in front of little boys.
2:18:31 And little boys will try things that they wouldn’t take risks in front of little girls.
2:18:34 Like little boys are more likely to try art and painting and music.
2:18:39 Little girls are more likely to try STEM and math and all these things
2:18:41 that we talk about little girls should do.
2:18:47 So the idea is that single gender education in the early years
2:18:50 is better for little kids because they learn differently.
2:18:52 What about as it relates to men?
2:18:56 What would you change to fix the issues you were talking about with testosterone
2:18:58 and those kinds of issues?
2:19:01 Talk about it.
2:19:02 We should be talking about it.
2:19:04 We don’t talk about this issue.
2:19:07 How many times have you heard what I just said?
2:19:12 People don’t talk about the fact that if we’re going to flip this around
2:19:16 and have men be the nurturers, they’re going to have pretty low testosterone.
2:19:20 You’re going to have to supplement their testosterone.
2:19:27 And also, you take their purpose away evolutionarily and they get depressed.
2:19:31 Women have many sources of self-esteem.
2:19:36 They have work, they have children, they’re relational.
2:19:42 And for the most part, historically, men found their self-esteem
2:19:46 from meaningful and purposeful work and also from protecting their families.
2:19:50 So what we’ve done is we’ve taken their purposeful work outside the home away.
2:19:53 We’ve made their purposeful work staying home with children.
2:19:57 And we’ve lowered the testosterone.
2:20:00 So if you look at it and say we’re trying to switch,
2:20:02 it’s like a social experiment.
2:20:07 We’re trying to change something that’s taken thousands of years of evolution
2:20:11 to create in just less than 100 years.
2:20:13 And it’s problematic.
2:20:16 So what would I do?
2:20:17 I would talk about it.
2:20:18 I would have couples talk about it.
2:20:22 I think they need to talk about the competitiveness.
2:20:27 I think they need to talk about the envy and the jealousy
2:20:30 and even the disappointment.
2:20:34 I mean, a woman who comes home and sees her husband caring for the children,
2:20:37 on one hand, she might say, “Oh, my husband’s so sweet and lovely
2:20:38 and I love that he cares for my children.”
2:20:41 And on the other hand, she says to her friends,
2:20:46 “I wish he was bringing in more money and I wish he was taking care of me.”
2:20:48 So it’s problematic.
2:20:52 There was a longitudinal study done in the Philippines that followed 624 men
2:20:55 over almost five years and found that those who became fathers
2:20:58 experienced a significant decline in testosterone levels.
2:21:01 Specifically newly-partnered fathers had a medium decrease
2:21:06 of almost 30% in morning testosterone and 35% in evening testosterone,
2:21:10 which was significantly greater than the declines observed in single non-fathers.
2:21:15 Moreover, fathers who reported spending three or more hours daily in child care
2:21:20 had lower testosterone levels compared to those less involved in caregiving.
2:21:22 And there’s also an impact on co-sleeping,
2:21:25 where research indicates that fathers who co-sleep with their children
2:21:27 exhibit lower testosterone levels than those who do not.
2:21:31 This suggests that close proximity during sleep may further influence
2:21:34 hormonal changes associated with parental caregiving.
2:21:38 One of the arguments I’ve heard before as to why men’s testosterone dips
2:21:43 if they’re new fathers is because it’s an evolutionary reason
2:21:45 to make us not go out and cheat on our partner and take care of our kids.
2:21:47 Well, it’s investment in it.
2:21:51 So either you’re invested in mating or you’re invested in caring.
2:21:52 Yes, it’s a good plan.
2:21:58 Yes, and no, because you still need to have testosterone to have a relationship
2:22:01 with your wife, a satisfying relationship.
2:22:06 So, and unfortunately, that doesn’t stop men from going out and cheating on their wives,
2:22:12 because a healthy man would say, you know, well, we used to have sex twice a day every day,
2:22:16 and now that we have a baby, we only have sex once or twice a week,
2:22:17 because the baby’s so small.
2:22:19 And a healthy man would say, that’s enough.
2:22:21 I can compartmentalize.
2:22:27 I can write a less healthy man might say, I’m going to go out and get it someplace else,
2:22:28 because I can’t get it here.
2:22:33 So, yeah, I mean, there’s nuance to all the questions you’re asking.
2:22:37 But what I would say is that testosterone going down a little bit
2:22:39 when you have a baby in the bed is fine.
2:22:43 But the kind of testosterone we’re talking about going down when you stay home and nurture,
2:22:47 we’ll see.
2:22:48 It could be problematic.
2:22:51 My last question is about devices and technology.
2:22:54 There’s been a lot of books written recently and a lot of conversation around the impact
2:22:58 that screen, social media, mobile phones have on children.
2:23:02 What is your thoughts and philosophy towards raising healthy kids in a world of technology?
2:23:09 Well, I think it’s the American Pediatric Association says no technology under the age of two,
2:23:10 for good reason.
2:23:14 No iPhones, no iPads, right?
2:23:22 You want to sit and watch a Mr. Rogers when their baby is two together,
2:23:25 a rerun of Mr. Rogers’ neighborhood, that’s fine.
2:23:26 But no technology.
2:23:30 After that, you want to really regulate that technology.
2:23:31 Now, why is that important?
2:23:37 Because technology raises dopamine levels in your brain,
2:23:39 which is why adults get addicted to it too.
2:23:39 It’s very addictive.
2:23:43 And the problem is that with adults,
2:23:49 when you look at technology, it does raise your dopamine,
2:23:56 but there was some research to show that technology raises a dopamine in an adolescent’s
2:24:02 brain, tenfold to that of, so in other words, it would be like if you smoked a joint,
2:24:05 it would make you high.
2:24:09 If an adolescent smoked the same joint, it would make them 10 times higher.
2:24:17 It has to do with the sensitivity of the brain to dopamine and the lack of regulation.
2:24:22 So the prefrontal cortex is the part of the brain that regulates emotions,
2:24:25 and it’s not fully developed till about 25.
2:24:28 So all that dopamine that has to be regulated
2:24:31 is more easily regulated in an adult than an adolescent.
2:24:34 So it’s not good because it leads to addiction.
2:24:39 Okay, it’s not good because particularly social media, but all kinds of technology,
2:24:42 they get the amygdala going.
2:24:46 Remember that little almond-shaped stress-regulating part of the brain?
2:24:51 It turns on the stress reaction, which you don’t want to do chronically.
2:24:53 There’s lots of problems with that.
2:24:59 And in the case of social media with adolescents, particularly adolescent girls,
2:25:01 it takes advantage.
2:25:05 I mean, you have to say that this was invented to take advantage.
2:25:07 It’s not a coincidence.
2:25:15 It’s manipulatively created because the reason that it’s so bad for teenage girls’ brains
2:25:20 is because the self-consciousness, the perfectionism,
2:25:27 is all the brain in a hyper-alert state of stress and fear.
2:25:35 You’re putting those girls and boys into a hyper-vigilant state of fear and stress, right?
2:25:37 I have to be perfect.
2:25:38 I don’t look as good as them.
2:25:41 My dress isn’t as pretty.
2:25:47 So you’re putting children into a fear state, and then they can’t separate from the device.
2:25:48 It’s like they get…
2:25:56 There was a movie, I think it was called Inception, where you could get stuck in a paradigm.
2:26:01 You could get stuck in this fantasy and a virtual reality.
2:26:10 In a way, they get trapped in this paradigm of perfectionism, social isolation, self-consciousness,
2:26:15 which is all the brain in a hyper-vigilant state of stress.
2:26:22 So not good at all, not good for adults, much worse for adolescent brains.
2:26:26 What is the most important thing we should have talked about today that we didn’t talk about so far?
2:26:34 I think we talked about a lot, but I think what I would say is that
2:26:42 presence is just so critical to children, and there’s no replacement.
2:26:47 This idea that we have as a society that caregiving of children
2:26:54 is something that can be generically assigned to others, that you can delegate,
2:26:59 Delegate other things to others. Delegate your accounting. Delegate your laundry. Delegate your
2:27:06 cooking. If you’re a CEO, delegate everything you can, but spend time with your children.
2:27:15 Your relationship with them, their mental health depends upon it. And that’s not something we say.
2:27:20 We say, work, work, work, work, make more money, everybody work, work, work, work, work, and your
2:27:25 children will be just fine. Well, clearly our children are not just fine. What do I do as an
2:27:30 employer? I employ lots of people and I’m thinking, shit, do I need to give people three years off
2:27:37 when they have a kid? Is that the… Well, in my opinion, give them as much time off as you
2:27:43 possibly can. Men and women? Men and women, whoever is the primary attachment figure. I would say
2:27:50 whoever’s going to really be responsible for caring for that child. But then give them options.
2:27:56 Give them choices of how to work in the years that their children are very young. Give them
2:28:04 options to work part-time or to share a job or to work from home half of the week so they don’t
2:28:11 have to leave their child and still they can work. Give them choices and options that allow them for
2:28:18 some flexibility and control. If you know that an employee has young children, accept the fact that
2:28:24 they may need to leave early and not stay as late as other people who don’t have children,
2:28:29 and that’s going to make the people who don’t have children angry. And you know what? Tough,
2:28:36 because that’s what those children need. Life isn’t fair. It’s not always fair. And if you want to
2:28:44 have a child, you too could have that. But the idea of exact parity, tough, because that’s what
2:28:49 society needs. It needs healthy children. If you’re going to have a child and you need to leave
2:28:56 every day at four, so you’re home for your children. So flexibility, control, options,
2:29:01 as much time off in the beginning as possible. You realize that some of the things you say are
2:29:08 controversial? Almost all of them. Yeah. Why do you say them anyway? Because somebody has to.
2:29:13 Because they’re the inconvenient truths that are stopping us from having
2:29:21 healthy children who grow into unhealthy adults. And so somebody has to say these things.
2:29:28 And if you’re too worried about people liking you, then you don’t sometimes say what needs to be said.
2:29:33 And fortunately, I don’t care if people like me, but I do care
2:29:36 that people like their children and want to be with their children.
2:29:41 So that’s why I say these things. Why is it so personal to you? I can see it in your face.
2:29:47 Well, then you’d have to ask me about my own personal story. My personal story,
2:29:52 just to wrap it up quickly, is that my own mother was a very loving mother,
2:30:00 but could dissociate. And by dissociate, she had a lot of trauma as a child. And I think she
2:30:06 managed it by emotionally, she was like a little girl. She’s very sweet, but she was like a little
2:30:13 girl. And so I couldn’t always feel her. I couldn’t, she was like sand that slipped through my
2:30:18 fingers. So I can remember the pain, but she was, she was there physically, but I could remember
2:30:26 the pain of the absence of her mind. And she could feel for me, which is why I have such compassion.
2:30:32 But she couldn’t think about me. So there’s two things parents have to be able to do for children.
2:30:38 They have to be able to feel for them. They have to feel empathy for their pain, for their distress.
2:30:43 They cannot look away from their children’s pain and distress. You cannot look away. You do not
2:30:49 have the luxury of looking away from your children’s distress, but you also have to be able to think
2:30:55 about them and be able to think about who they are. My mother could feel for me, but she couldn’t
2:31:01 think about me because she would dissociate. So my own personal pain is having had a loving mother
2:31:09 who had some limitations. And so it made me want to be a better mother, but it also made me want to
2:31:15 treat people who want to be better mothers and fathers. What were the symptoms that that had on
2:31:23 you as a young woman growing up as an adolescent? I struggled socially and I struggled with my
2:31:31 identity and personally and self-esteem, I would say. And it wasn’t until I went into therapy.
2:31:40 Oh, I tried a lot of things in my 20s. I worked in television production. I worked on Capitol Hill.
2:31:47 I worked in many public relations. And in the end, I found myself sitting in my therapist’s
2:31:54 office one day and looking around and saying, “This is where I want to be. I want to be.
2:31:59 I want to do what she does. And I want to help people the way she’s helped me.”
2:32:05 So that relationship with my first therapist and then my second therapist and, you know,
2:32:12 as psychoanalysts, we have to be in treatment for many, many, many years because the point is
2:32:20 we have to work on ourselves so deeply that we don’t do harm to patients inadvertently
2:32:24 with our own issues. So we have to be very, as we say, very organized as a person.
2:32:32 But yeah, so that’s my personal story and why mothering is so important to me and the vulnerability
2:32:38 of babies is so important to me. Erika, we have a closing tradition on this podcast where the
2:32:42 last guest leaves a question for the next guest not knowing who they are leaving it for.
2:32:50 And the question that has been left for you is, “What does your obituary say?”
2:33:00 Oh my gosh. I’m going to know who left that. You’re going to tell me after. Oh boy, what does my
2:33:17 obituary say? Kind, generous, compassionate, fervent in her beliefs, stubborn as hell,
2:33:26 a good friend, a good mother, a wonderful wife. Yeah.
2:33:36 I think it will. I certainly think it will. And I think there’ll also be
2:33:41 an additional couple of sentences there that speak to the value that you’ve given to the world
2:33:44 through the work that you do. Now, people might not agree with everything you say because people
2:33:51 have lots of different opinions on these subjects, but I’m of the opinion that people who are willing
2:33:56 to deliver their thoughts, their truth based on the science that they’ve experienced and that
2:34:00 they’ve read and what they’ve studied and the experiences that they’ve had, the clients that
2:34:05 they’ve seen is so unbelievably important because I think if we look back through history, progress
2:34:10 has occurred when people have dissented from the accepted narrative. In fact, I probably wouldn’t
2:34:15 be able to sit here in America as a black man if it wasn’t for people who had the courage of their
2:34:20 convictions to dissent from certain narratives. And so I’ve always, I think, have had it hardwired
2:34:27 into me that disagreement is productive, especially when it’s well meaning. And that’s exactly
2:34:34 how I see your work. I think that you’re challenging a narrative, bringing evidence and a new opinion
2:34:38 to the table, a different perspective that I think is very, very important for so many. And
2:34:42 it’s been so interesting for me because I’ve struggled, you know, I’m approaching that season
2:34:47 of life where I become a father and I’m reading all this stuff about leave your kid to cry on the
2:34:54 floor in the supermarket or put them in timeout or… Oh, I am so giving you my number. Yeah.
2:34:59 I’ve been trying to wade through this storm of like parenting advice and bullshit and stuff. And
2:35:04 it’s really wonderful to hear your perspective because it is a counter perspective. It’s the
2:35:10 perspective that nobody really wants to say out loud. And therefore, for me, it’s useful.
2:35:12 Thank you, Erica. Thank you so much for your time and generosity today. I really,
2:35:16 really appreciate it. And please continue to do the work you do. And I’m very excited for
2:35:22 your upcoming book. I think it’s next year, isn’t it? It is. About divorces. If anyone wants to find
2:35:26 more of your work, we’ve got these two exceptional books here, Being There, Why Prioritising Motherhood
2:35:30 is the first in the first three years matters, which is a wonderful book that was published in
2:35:34 2017, I believe. And then this one here, Chicken Little, The Sky Isn’t Falling, Raising Resilient
2:35:40 Adolescents in the New Age of Anxiety, which was published in ’21, I believe. I’ll link both of these
2:35:44 below. I highly recommend you read these books if you’re interested in these subjects like I am.
2:35:55 But where else can people find you? www.komisar.com. And also at Attachment Circles, the website should
2:36:03 be up and running soon. If you’re looking for community and education, come to Attachment
2:36:07 Circles. Great. I’ll link both of those below wherever you’re listening to this now. Erica,
2:36:11 thank you. Thank you for having me. Some of the most successful, fascinating and insightful people
2:36:15 in the world have sat across from me at this table. And at the end of every conversation,
2:36:20 I asked them to leave a question behind in the famous diary of a CEO. And it’s a question
2:36:24 designed to spark the kind of conversations that matter most, the kind of conversations that can
2:36:30 change your life. We then take those questions and we put them on these cards. On every single card,
2:36:36 you can see the person who left the question, the question they asked. And on the other side,
2:36:41 if you scan that barcode, you can see who answered it next. Something I know a lot of you’ve wanted
2:36:46 to know. And the only way to find out is by getting yourself some conversation cards,
2:36:49 which you can play at home with friends and family, at work with colleagues,
2:36:53 and also with total strangers on holiday. I’ll put a link to the conversation cards in the
2:36:57 description below. And you can get yours at thediary.com.
2:37:19 [Music]
2:37:21 (upbeat music)
Một trong năm trẻ em sẽ không rời bỏ tuổi thơ mà không phát triển một căn bệnh tâm thần nghiêm trọng. Sự lo âu, trầm cảm, ADHD, các vấn đề hành vi, và điều khiến tôi bực bội là chúng ta không thực sự giáo dục hoặc nói với cha mẹ sự thật về lý do tại sao. Tại sao những gì bạn nói lại gây lo ngại cho nhiều người? Đôi khi, sự thật là một sự thật bất tiện, nhưng mọi điều tôi sắp nói đều có sự hỗ trợ từ nghiên cứu.
Erica Camusar là một chuyên gia nuôi dạy trẻ và nhà phân tích tâm lý, người đã sử dụng hơn 30 năm nghiên cứu để thách thức các chuẩn mực xã hội về nuôi dạy trẻ và sự phát triển trẻ nhỏ. Có nhiều huyền thoại cần phải được bác bỏ về cách nuôi dạy một đứa trẻ khỏe mạnh. Và huyền thoại đầu tiên là nhà trẻ tốt cho trẻ em vì mục đích xã hội hóa. Không, điều đó rất tồi tệ cho não của trẻ và đã được biết đến là làm tăng sự bạo lực, các vấn đề hành vi, và rối loạn gắn bó, bởi vì trẻ sơ sinh cần mẹ của chúng dành ba năm đầu đời để có được sự an toàn cảm xúc.
Cha có thể làm điều đó không? Vì vậy, những người cha cũng quan trọng theo những cách khác, và tôi sẽ giải thích tất cả điều đó. Nhưng cả cha và mẹ đều rất quan trọng, bởi vì nếu bạn lớn lên mà không có một trong hai, bạn sẽ thiếu một phần. Và còn có chất lượng so với thời gian số lượng. Bạn cần có mặt một khoảng thời gian chất lượng cũng như thời gian số lượng, bạn không thể có một sự nghiệp tuyệt vời và rồi về nhà và có mặt cho con cái theo ý của mình. Nó cần phải diễn ra theo thời gian của chúng và còn nhiều hơn nữa.
Chúng ta sẽ đi qua tất cả những điều đó, nhưng có bất kỳ lĩnh vực đặc quyền nào mà bạn cần phải thừa nhận không? Có thể là một ai đó không có bạn đời bên cạnh hoặc một ai đó đang ở trong tình huống kinh tế cực kỳ khó khăn. Tôi có, nhưng có nhiều cách để xử lý sáng tạo vấn đề và tôi sẽ đi qua từng điều một.
Tôi muốn giữ cho The Diary of a CEO miễn phí và không bị rào cản thanh toán hay mô hình đăng ký mãi mãi. Và cách chúng tôi làm điều đó là bạn chọn theo dõi và đăng ký chương trình này. Vì vậy, nếu bạn đang nghe chương trình ngay bây giờ, có thể bạn đã nhận được tập này, có thể bạn đã nghe một vài tập trước đó, bạn có thể làm ơn cho tôi một ân huệ? Và nếu bạn làm điều này cho tôi, tôi hứa rằng tôi sẽ chiến đấu trong từng giai đoạn trong 10 năm tới để giữ cho chương trình này hoàn toàn miễn phí, không có rào cản thanh toán và không có bất kỳ loại chi phí nào cho người sử dụng. Bạn có thể nhấn nút theo dõi không? Nút theo dõi sẽ ở trên ứng dụng mà bạn đang nghe ngay bây giờ. Có thể là Spotify, Apple hoặc một cái gì đó tương tự. Nhưng việc nhấn nút theo dõi, thường nằm ở góc của ứng dụng hoặc một cái tick nhỏ, là lý do mà chương trình này sẽ ở lại miễn phí mãi mãi, mãi mãi. Cảm ơn rất nhiều. Nếu bạn làm điều đó cho tôi, cảm ơn rất nhiều. Tôi thực sự trân trọng điều đó. Quay trở lại với tập phim.
Erica, bạn rõ ràng đang trên một sứ mệnh. Và tôi nhận được năng lượng từ bạn rằng thực sự có một ý tưởng mà bạn tin rằng nhiều người trên thế giới không tin hoặc đang gặp khó khăn trong việc chấp nhận theo một cách nào đó. Nhưng đó là một ý tưởng quan trọng. Sứ mệnh của bạn là gì? Tôi thích nghĩ về nó như ba chữ P, sự hiện diện, ưu tiên và phòng ngừa. Và tôi sẽ đi qua từng điều một.
Sứ mệnh của tôi là giáo dục các bậc phụ huynh, các chính sách và những người làm nghề lâm sàng và giáo dục về sự thật rằng để trẻ em có được sức khỏe tâm thần trong tương lai, bạn phải hiện diện cả về thể chất và cảm xúc cho chúng suốt thời thơ ấu, nhưng đặc biệt trong hai giai đoạn phát triển não bộ quan trọng, đó là từ 0 đến 3 và từ 9 đến 25, giai đoạn vị thành niên.
Vì vậy, trong hai giai đoạn phát triển não bộ quan trọng này, đặc biệt là từ 0 đến 3, phần lớn sự phát triển của một đứa trẻ phụ thuộc vào môi trường của chúng và bạn là môi trường của chúng. Vì vậy, tôi chạy khắp nơi trên thế giới nói về tầm quan trọng của sự hiện diện thể chất và cảm xúc, an toàn gắn bó. An toàn gắn bó là nền tảng cho sức khỏe tâm thần sau này.
Về sự ưu tiên, hôm nay chúng ta ưu tiên mọi thứ khác ngoài các con của mình. Chúng ta ưu tiên công việc, sự nghiệp, thành công vật chất, mong muốn và thú vui cá nhân, nhưng điều mà chúng ta không ưu tiên là trẻ em. Và đó là một vấn đề bởi vì nếu chúng ta không ưu tiên cho chúng,m chúng sẽ sụp đổ. Chúng có thể sụp đổ ở tuổi ba, chúng có thể sụp đổ ở tuổi tám, hoặc chúng có thể không sụp đổ cho đến khi chúng ở tuổi vị thành niên, nhưng cuối cùng chúng cũng sẽ sụp đổ.
Còn về phòng ngừa, có rất nhiều điều mà chúng ta có thể làm. Chúng ta đang đối mặt với một cuộc khủng hoảng sức khỏe tâm thần ngay bây giờ trên toàn thế giới. Nó thay đổi đến một mức độ nhất định ở Mỹ. Một trong năm trẻ em sẽ không rời bỏ tuổi thơ mà không sụp đổ ở một thời điểm nào đó, mà không phát triển một căn bệnh tâm thần nghiêm trọng, sự lo âu, trầm cảm, ADHD, các vấn đề hành vi, suy nghĩ tự sát. Vậy chúng ta có một vấn đề ở Vương Quốc Anh. Tỷ lệ là một trong sáu ở Mỹ. Tỷ lệ là một trong năm trên toàn cầu. Khoảng một trong năm. Đó là một con số gây sốc. Và sự thật là chúng ta có thể làm rất nhiều để ngăn chặn điều đó.
Ý tưởng rằng chúng ta đang cố gắng dập tắt những đám cháy mà không nói về nguồn gốc của những vấn đề này. Cách mà hệ thống chăm sóc sức khỏe tâm thần hoạt động hiện nay giống như điều mà tôi gọi là cắt cỏ. Trẻ em thì được kê đơn thuốc, điều này cơ bản chỉ là quản lý cơn đau. Chúng được cho điều trị CBT, mà một lần nữa chỉ là quản lý cơn đau. Nhưng tại sao chúng ta không đặt ra những câu hỏi quan trọng? Đó là nơi mà sự điều chỉnh cảm xúc bắt nguồn từ đâu? Nó đến từ đâu? Khi nào thì nó bắt đầu? Làm thế nào chúng ta có thể thúc đẩy sự phát triển của trẻ em từ rất nhỏ để tăng cường sức đề kháng, chống lại căng thẳng và khó khăn trong tương lai?
Và đó là ba sứ mệnh của tôi. Và đối với những ai không biết về công việc của bạn và không nhận ra bạn, họ có thể đang nghĩ, làm thế nào bạn biết, Erica? Làm thế nào bạn biết câu trả lời? Tôi là một nhà phân tích tâm lý. Tôi cũng là một nhân viên xã hội. Tôi bắt đầu với tư cách là một nhân viên xã hội và sau đó trở thành một nhà phân tích tâm lý. Tôi cũng là tác giả của các cuốn sách về hướng dẫn nuôi dạy trẻ và giáo dục phụ huynh. Và tôi đã thực hành trong việc khám bệnh. Vậy phần lớn công việc của tôi vẫn là khám bệnh. Tôi có một công việc toàn thời gian trong việc khám bệnh. Và là một người cũng là cha mẹ, tôi có ba đứa trẻ riêng của mình.
Và vì vậy, với tư cách là một bậc phụ huynh, một chuyên gia lâm sàng, một tác giả đã nghiên cứu trong suốt 20 năm qua, tôi đã thu thập các nghiên cứu về di truyền biểu sinh, lý thuyết gắn bó và neuroscience, và viết cuốn sách đầu tiên của mình, “Đứng Bên Nhau”. Bởi vì những gì đã xảy ra là tôi đã thấy sự gia tăng bệnh tâm thần ở trẻ em. Đây thực sự là lý do tôi bước vào lĩnh vực này.
Khoảng 30 năm trước, tôi bắt đầu hành nghề, khoảng 36 năm trước. Nhưng có lẽ tôi đã hành nghề được 5 năm và tôi nhận thấy rằng những gia đình đến gặp tôi có những đứa trẻ ngày càng nhỏ tuổi hơn được chẩn đoán mắc các bệnh tâm thần rất nghiêm trọng và được điều trị bằng thuốc từ rất sớm, về cơ bản là để im lặng nỗi đau của chúng. Và những gì tôi quan sát thấy trong thực hành của mình là những đứa trẻ không phát triển tốt nhất là những trẻ có mẹ ít hiện diện nhất trong cuộc sống của chúng. Vậy nên, những người gắn bó chính của chúng là những người ít có mặt nhất trong cuộc sống của chúng.
Vì thế, tôi bắt đầu tìm hiểu các nghiên cứu. Tôi đã xem xét tất cả các nghiên cứu neuroscience từ những năm 90 và tất cả các nghiên cứu mới… các nghiên cứu mới đã được công bố. Tôi đã xem xét các lý thuyết gắn bó cũ, đã tồn tại từ những năm 60. Và tôi cũng xem xét nghiên cứu di truyền biểu sinh, cũng khá mới mẻ. Và tôi thấy một xu hướng, tôi nhận ra rằng chúng ta đã từ chối trẻ em của mình vì những mong muốn của chính mình, vì sự nghiệp, vì thành công vật chất. Và có rất nhiều sự hiểu lầm về những nhu cầu cảm xúc không thể giảm thiểu của trẻ em. Hôm nay chúng ta sẽ đi qua tất cả những điều đó. Tôi rất hào hứng để tìm hiểu thêm về tất cả điều này.
Tôi không phải là một bậc phụ huynh. Từ tất cả các nghiên cứu mà chúng tôi đã thực hiện, bạn có ba đứa trẻ rất điều chỉnh tốt. Vì vậy, chúc mừng bạn về điều đó. Và tôi hy vọng một ngày nào đó tôi cũng sẽ có những đứa trẻ thành công. Nhưng tôi cũng thực sự quan tâm đến việc hiểu chính bản thân mình thông qua công việc mà bạn đã làm và công việc mà bạn tiếp tục thực hiện, vì tất cả chúng ta đều từng là trẻ em. Và nhiều dấu ấn của những trải nghiệm đầu đời vẫn còn tồn tại trong chúng ta ngày nay. Vì vậy, tôi rất muốn hiểu cách mà những điều có thể đã xảy ra với tôi hoặc bất kỳ ai đang lắng nghe hôm nay, khi chúng tôi còn trẻ, có thể đã hình thành chúng tôi theo những cách tiến bộ xã hội hoặc chống đối xã hội, hoặc theo những cách có ích hoặc không hữu ích.
Bạn đã đề cập rằng bạn vẫn gặp gỡ khách hàng và bệnh nhân hôm nay. Bạn gặp loại bệnh nhân nào? Họ đang phải đối mặt với vấn đề gì? Và họ là ai? Bạn có đang gặp gỡ các bậc phụ huynh, trẻ em, hay cả hai không? Ồ, tôi có một thực hành tư vấn phụ huynh rất lớn vì những cuốn sách mà tôi viết. Trong các bài viết của tôi, tôi cũng viết cho The Wall Street Journal và các tờ báo khác. Vì vậy, bạn biết đấy, mọi người tìm thấy tôi qua các bài viết của tôi và sau đó họ liên lạc để tìm sự giúp đỡ. Và vì vậy, việc tư vấn phụ huynh về cơ bản có nghĩa là mọi người đến gặp tôi, có thể cả hai bậc phụ huynh hoặc một bậc phụ huynh, vì họ có câu hỏi về sự phát triển của đứa trẻ hoặc có điều gì đó đang không đúng. Đứa trẻ bắt đầu phát triển các triệu chứng và họ không muốn cho chúng dùng thuốc. Họ muốn hiểu những gì thực sự là nguyên nhân gốc rễ của vấn đề. Và đó là một phần lớn trong thực hành của tôi.
Nhưng tôi cũng gặp gỡ các bệnh nhân cá nhân về chứng trầm cảm và lo âu. Và tôi gặp cặp đôi và, bạn biết đấy, có một câu đùa về phân tâm học, tất cả chúng ta đều là những chuyên gia về trầm cảm và lo âu. Nhưng đúng vậy, tôi gặp cá nhân và cặp đôi, nhưng có rất nhiều công việc tư vấn phụ huynh. Và họ đến với bạn thường vì họ nhận thấy có điều gì đó không đúng với đứa trẻ của họ? Đôi khi họ sẽ đến một cách phòng ngừa vì họ muốn nuôi dạy một đứa trẻ khỏe mạnh. Và có quá nhiều tiếng ồn trắng trong xã hội. Có quá nhiều thông tin sai lệch. Bản năng của chúng ta là cần phải gần gũi với trẻ. Thúc đẩy tiến hóa của chúng ta là tạo cảm giác an toàn và bảo mật cho trẻ em và phải hiện diện nhiều nhất có thể, và xoa dịu chúng khi chúng gặp khó khăn, và có mặt để truyền đạt cho chúng những giá trị của chúng ta.
Nhưng xã hội đã chuyển hướng. Nó đã chuyển hướng từ, tôi cho rằng bạn có thể nói rằng trở về cuộc cách mạng công nghiệp. Nếu tôi thực sự muốn quay trở lại, tôi sẽ nói rằng cuộc cách mạng công nghiệp là một thời điểm khi phụ nữ bị buộc phải vào nơi làm việc trong các nhà máy và thành phố, bạn biết đấy, họ đã bị tách rời khỏi trẻ em lần đầu tiên. Nhưng thực sự, sự chuyển hướng mà xã hội đã đổi mới mà tôi nghĩ có nhiều liên quan đến những gì đang xảy ra hôm nay là phong trào “tôi” của những năm 60 và phong trào nữ quyền. Cả hai phong trào đó, mặc dù có tác động tích cực đáng kể đến xã hội theo một cách nào đó, cũng có tác động tiêu cực đáng kể đến xã hội. Khi phụ nữ quyết định rằng việc đi làm và làm việc toàn thời gian ngoài nhà là điều tuyệt vời, bạn biết đấy, mọi người đã hoan nghênh và nói, tuyệt quá, bạn biết đấy, phụ nữ có cùng quyền lợi như nam giới và bây giờ mọi người có thể tham gia vào lực lượng lao động, trở nên độc lập, kiếm tiền và làm điều mà họ muốn. Tôi, tôi, tôi, tôi, tôi.
Vấn đề là trẻ em bị bỏ lại. Chúng bị bỏ rơi và những nhu cầu của chúng, vốn không phải là những nhu cầu có thể thay đổi vì xã hội thay đổi vì chúng có các nhu cầu cảm xúc thần kinh không thể giảm thiểu. Vì vậy, chúng ta biết rằng trẻ sơ sinh được sinh ra với sự dễ bị tổn thương về thần kinh và cảm xúc. Và điều đó có nghĩa là chúng không sinh ra với khả năng hồi phục. Và ngày nay, điều đang được dự đoán cho trẻ sơ sinh là chúng có thể chịu đựng được nhiều thứ. Chúng có thể chịu đựng được căng thẳng. Chúng có thể chịu đựng được việc tách biệt. Chúng có thể chịu đựng việc bạn quay lại làm việc sau sáu tuần hoặc ba tháng và để chúng ở nhà trẻ với những người lạ hoặc, bạn biết đấy, từ góc độ tiến hóa, trẻ sơ sinh luôn cần sự tiếp xúc da kề da với mẹ trong năm đầu tiên. Ở hầu hết các phần của thế giới, trẻ sơ sinh được bế trên cơ thể của mẹ vì các bà mẹ thực hiện một số chức năng rất quan trọng cho trẻ sơ sinh, đó là những chức năng sinh học dựa trên nhu cầu tiến hóa của chúng ta để cung cấp cho trẻ sơ sinh những gì chúng ta gọi là sự an toàn gắn bó. Vì vậy, bạn biết đấy, xã hội đã chuyển hướng và đã gây ra rất nhiều thiệt hại. Tôi có nghĩa là, cuộc khủng hoảng sức khỏe tâm thần ở trẻ em, tôi đã thấy điều này 30 năm trước.
Và thực sự, bạn biết đấy, tôi có những người bạn và đồng nghiệp như Jonathan Hyde, người nói: “Ồ, nó không bắt đầu cho đến khi có mạng xã hội.” Và đó là sai bởi vì tôi đã thấy sự gia tăng này. Nếu bạn thật sự nhìn vào, đã có sự gia tăng bệnh tâm lý ở trẻ em từ nhiều thập kỷ trước. Nó liên quan đến sự thay đổi trong xã hội theo hướng tự mãn, theo hướng ích kỷ, theo hướng cá nhân chủ nghĩa, theo tôi, tôi, tôi. Và vì vậy, tôi luôn nói rằng bạn không cần phải có con, nói chung, để có một cuộc sống thoả mãn. Nhưng nếu bạn dự định có con, bạn cần phải chuẩn bị để chăm sóc chúng. Bởi vì việc chỉ có con mà không thực sự hiểu điều đó có nghĩa là chăm sóc chúng và không chuẩn bị để đảm nhận trách nhiệm đó đang khiến trẻ em của chúng ta suy sụp. Tại sao bạn lại đề cập đến mẹ mà không phải cha trong điều đó? Bởi vì bạn dường như nhấn mạnh vào vai trò mà một người mẹ chơi, và theo quan điểm của bạn thì điều đó dường như quan trọng hơn vai trò của một người cha, hoặc có thể thậm chí là của một người giúp việc hoặc một người chăm sóc khác. Và tôi nhận thấy điều đó trong cuốn sách đầu tiên của bạn, viết vào năm 2017, trên bìa có ghi: “Tại sao việc ưu tiên mẹ lại quan trọng trong ba năm đầu tiên?” Về mặt khoa học, tiến hóa, với các nghiên cứu và tài liệu, bạn có thể lập luận với tôi để khiến tôi tin rằng vai trò của người mẹ đặc biệt là thiết yếu so với một người cha hoặc người chăm sóc khác không? Thực tế, trong cuốn sách, nó nói về sự khác biệt giữa mẹ và cha, vì đó là một câu hỏi quan trọng. Và lý do tôi viết về các bà mẹ không phải vì các ông bố là không quan trọng, mà vì các ông bố quan trọng theo cách khác. Vậy nên có một cuộc tranh luận to lớn trong xã hội về loại ý tưởng trung lập giới tính này, rằng các bà mẹ và các ông bố có thể hoán đổi cho nhau. Nhưng thực sự, từ góc độ tiến hóa, như những loài động vật có vú, họ không thể hoán đổi cho nhau. Họ đảm nhiệm những chức năng khác nhau. Và những vai trò và hành vi đó liên quan đến các hormone nuôi dưỡng. Vì vậy, các bà mẹ thực sự rất quan trọng cho những gì chúng ta gọi là chăm sóc nhạy cảm và đồng cảm khi trẻ em còn là trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ. Điều đó có nghĩa là khi trẻ em gặp khó khăn, các bà mẹ xoa dịu trẻ con và do đó điều chỉnh cảm xúc của chúng từ khoảnh khắc này sang khoảnh khắc khác. Mỗi lần một người mẹ xoa dịu một em bé bằng tiếp xúc da và ánh mắt, và với giọng nói êm dịu của mình, cô ấy đang tập trung vào nỗi đau của em bé đó, và cô ấy đang điều chỉnh cảm xúc của em bé. Cách tôi thích nghĩ về điều đó là khi em bé ra đời, chúng được sinh ra với cảm xúc rời rạc. Hãy tưởng tượng như là buồm ra biển Đại Tây Dương. Cảm xúc của em bé đi như thế này. Chúng sẽ tăng từ 0 lên 60 trong vòng ba giây với cảm xúc của chúng. Và nơi mà chúng ta muốn đưa em bé đến là buồm ra biển Caribe. Không phải là phẳng lì. Nhưng chúng ta muốn chúng có thể điều chỉnh cảm xúc của mình, nhưng chúng không được sinh ra theo cách đó. Và vì vậy, các bà mẹ, vì họ xoa dịu em bé từ khoảnh khắc này sang khoảnh khắc khác, khi họ có mặt cả về thể chất lẫn cảm xúc đủ trong ba năm đầu tiên, họ giúp em bé học cách điều chỉnh cảm xúc của mình. Vì vậy, đến ba tuổi, 85% não bên phải đã được phát triển. Và đến ba tuổi, em bé có thể bắt đầu nội tâm hóa khả năng điều chỉnh cảm xúc của chính mình. Bây giờ nếu các bà mẹ không có mặt như là những nhân vật gắn bó chính để thực hiện việc phản chiếu cảm xúc đó, để làm dịu những cảm xúc của chúng, thì em bé không học được cách điều chỉnh cảm xúc. Điều khác quan trọng mà các bà mẹ làm là họ bảo vệ em bé khỏi căng thẳng bằng cách đeo chúng trên cơ thể trong năm đầu tiên. Và sau đó bằng việc có mặt nhiều nhất có thể trong ba năm, họ thực sự bảo vệ não của em bé khỏi cortisol, hormone căng thẳng. Vậy có một hormone gọi là oxytocin. Đó là hormone tình yêu, và nó bảo vệ khỏi cortisol. Càng nhiều, một người mẹ nuôi dưỡng với chăm sóc nhạy cảm và đồng cảm, có nghĩa là khi em bé khóc, người mẹ sẽ nói, “Ôi, cưng, để mẹ xem cái boo boo. Để mẹ hôn cái boo boo.” Điều đó thực sự làm tăng lượng oxytocin trong não của em bé, nhằm bảo vệ em bé khỏi cortisol. Một người cha có thể làm điều đó không? Vậy hiện giờ, tại sao các ông bố lại quan trọng? Các ông bố cũng sản xuất oxytocin, nhưng nó có ảnh hưởng khác đến não của họ. Đối với các bà mẹ, oxytocin làm cho các bà mẹ trở thành những người nuôi dưỡng nhạy cảm và đồng cảm, rất cảnh giác với sự khổ sở của em bé. Khi các ông bố sản xuất oxytocin, nó đến từ một phần khác trong não của họ, và nó làm cho họ giống như những người tạo ra sự vui chơi, kích thích cho em bé. Điều đó nghe như thế nào với bạn? Những người tạo ra sự vui chơi cho em bé. Ném em bé lên không trung và chụp em bé, và chạy theo em bé, và vui đùa. Và điều đó quan trọng vì nhiều lý do. Đầu tiên, nó khuyến khích những điều như sự khám phá và sự chấp nhận rủi ro. Nó khuyến khích sự tách biệt. Và các ông bố thực hiện một điều thực sự quan trọng, đó là họ giúp em bé học cách điều chỉnh một số cảm xúc nhất định. Vì vậy, các bà mẹ giúp điều chỉnh nỗi buồn, nỗi sợ, sự khổ sở. Các ông bố giúp điều chỉnh sự phấn khích và sự hung hăng. Vì vậy, khi các ông bố không có trong nhà, khi có những bà mẹ đơn thân nuôi dạy con cái mà không có người cha, thường thì những cậu bé phát triển các vấn đề hành vi, đó là điều mà chúng tôi đang thấy, rằng họ không thể điều chỉnh sự hung hăng của mình. Bởi vì các ông bố giúp đỡ những cậu bé, đặc biệt, nhưng cả những cô bé nữa, để điều chỉnh sự hung hăng. Vì vậy, khi các ông bố không có mặt, bạn thường thấy những cậu bé có hành vi bốc đồng hơn, có phần hung hăng hơn. Vậy câu trả lời là, cả cha và mẹ đều rất quan trọng đối với sự phát triển của trẻ em, điều này là một điều rất gây tranh cãi để nói vào ngày nay, vì nếu bạn lớn lên mà thiếu một trong hai người, bạn đang thiếu một phần. Nhưng họ không giống nhau. Và họ không giống nhau vì hormone của chúng ta quy định rằng họ không giống nhau. Vì vậy, các ông bố sản xuất một hormone với số lượng lớn gọi là vasopressin. Vasopressin là hormone bảo vệ và hung hăng.
Và nó có tác dụng gì?
Nó giúp các ông bố bảo vệ gia đình của họ.
Có một nghiên cứu được thực hiện ở đó, các bà mẹ và các ông bố nằm trên giường.
Và em bé khóc.
Nghiên cứu này được tiến hành ở Anh.
Em bé khóc.
Và người cha ngủ say trong tiếng khóc của em bé.
Còn các bà mẹ thì tỉnh dậy ngay lập tức.
Được rồi. Nhưng với tiếng lá xào xạc ở bên ngoài cửa sổ,
các bà mẹ vẫn ngủ say, còn các ông bố thì tỉnh dậy ngay lập tức.
Bởi vì các ông bố nhạy cảm với mối đe dọa từ kẻ săn mồi.
Vì vậy, hormone nuôi dưỡng của chúng ta khiến chúng ta khác biệt.
Ý tôi là, thực tế là chúng ta có thể nói rằng có nhiều điều tương đồng
giữa phụ nữ và nam giới, tất nhiên, chúng ta đều thông minh.
Cả hai chúng ta đều có thể có tham vọng.
Nhưng tôi nghĩ ý tưởng rằng chúng ta muốn biến mọi thứ giống nhau
khi mà thực tế nó không như vậy.
Đó là sự thật không thoải mái mà hormone nuôi dưỡng của các bà mẹ và ông bố
quy định rằng nếu họ khỏe mạnh và được nuôi dưỡng trong một môi trường lành mạnh,
họ sẽ khác nhau.
Bây giờ, điều đó có nghĩa là một người cha không thể nuôi dạy một đứa trẻ và làm một người chăm sóc nhạy cảm, đồng cảm không?
Điều đó không có nghĩa là anh ấy không thể đảm nhận vai trò đó.
Nhưng nếu như xã hội không thể thừa nhận sự khác biệt,
thì một người cha không thể học được cách trở thành một người chăm sóc nhạy cảm, đồng cảm.
Có nghĩa là đây là những hành vi bản năng.
Và vì vậy đứa trẻ, nếu người cha quyết định ở nhà với em bé đó,
việc thừa nhận sự khác biệt cho phép người cha trở thành một người chăm sóc nhạy cảm, đồng cảm.
Thật thú vị vì đây không phải là những ý tưởng được xã hội chấp nhận,
hoặc ít nhất là những ý tưởng bạn thấy trên mạng xã hội.
Và thật hài hước, khi bạn đang nói,
tôi đã ghi âm mọi điều bạn nói và cho nó chạy qua AI.
Và AI nói rằng những ý tưởng cốt lõi mà bạn chia sẻ được hỗ trợ tốt bởi tâm lý học tiến hóa
và khoa học thần kinh, điều này khá bất ngờ bởi vì thông thường AI tranh cãi với con người.
Ý tôi là, thực tế là, không có cuốn sách nào tôi viết dựa trên ý kiến.
Vì vậy, tôi rất ngần ngại khi nói bất cứ điều gì không được hỗ trợ bởi nghiên cứu.
Vì vậy, mọi thứ tôi viết và nói đều được nghiên cứu hỗ trợ.
Tại sao những điều bạn nói lại gây khó chịu cho một số người như vậy?
Bạn biết tại sao mà, đúng không?
Bởi vì nó khiến chúng ta phải đối mặt với một loạt thực tế mà…
Đó là một sự thật không thoải mái, để trích dẫn Al Gore.
Đó là một sự thật không thoải mái.
Đôi khi sự thật là một sự thật không thoải mái.
Giống như biến đổi khí hậu cũng là một sự thật không thoải mái.
Đây là một sự thật không thoải mái.
Nó làm phiền lòng mọi người.
Nó cũng khiến mọi người cảm thấy tội lỗi.
Vì vậy, tôi không tin rằng cảm giác tội lỗi là một cảm giác xấu.
Tôi không tin rằng cảm giác tội lỗi là một điều xấu.
Cảm giác tội lỗi là dấu hiệu cho thấy cái tôi của bạn đang hoạt động.
Nó là dấu hiệu cho thấy phần của bạn, phần cái tôi gọi là siêu cái tôi,
có thể nhận ra điều gì đúng và sai.
Vì vậy, nếu bạn nhìn vào một em bé đang khóc, đó là em bé của bạn và bạn không cảm thấy gì,
điều đó có nghĩa là có một phần của bạn đã chết bên trong.
Có một phần của bạn không có sự đồng cảm đối với con cái của chính mình.
Và chúng ta sẽ nói rằng điều đó không khiến người đó trở thành một người xấu.
Nó khiến người đó có thể là một người đã trải qua một số chấn thương từ nhỏ, đúng không?
Điều đó có nghĩa là họ có thể có một số loại rối loạn gắn bó
mà họ không thể đồng cảm với nỗi đau của em bé, đúng không?
Vì vậy, khi bạn cảm thấy tội lỗi, điều đó có nghĩa là bạn có xung đột nội tâm.
Điều đó có nghĩa là hai phần của bạn đang đấu tranh với nhau.
Phần của bạn muốn làm bất cứ điều gì bạn muốn làm.
Tôi muốn ra ngoài làm việc.
Tôi muốn kiếm tiền.
Tôi muốn tự do, bạn biết không?
Và phần khác của bạn nói, “Đợi đã.
Nhưng em bé của tôi, em bé của tôi cần tôi.
Hãy nhìn em bé dễ tổn thương của tôi.
Hãy nhìn xem nó buồn như thế nào.
Hãy nhìn xem sự vắng mặt của tôi đang gây ra nỗi đau cho em bé đó.”
Vì vậy, nếu chúng ta không cảm thấy tội lỗi, thì loài của chúng ta đã mất.
Chúng ta đã mất.
Bây giờ, cảm giác tội lỗi thái quá là một chuyện khác.
Nếu bạn là một người mẹ đủ tốt hoặc một người cha đủ tốt
và bạn vẫn cảm thấy tội lỗi, thì chúng tôi gọi đó là lo âu.
Nhưng, hầu hết, những gì tôi nói khiến nhiều phụ nữ và nam giới cảm thấy tội lỗi.
Và một lần nữa, tôi không coi đó là điều xấu.
Và tôi nghĩ rằng khi chúng ta bảo các bậc cha mẹ tránh xa cảm giác tội lỗi thay vì hướng về nó,
khi chúng ta đối mặt với những xung đột nội tâm của mình,
chúng ta có xu hướng đưa ra những quyết định tốt hơn cho chính mình,
cho con cái, cho gia đình.
Nhưng khi chúng ta quay lưng lại với những xung đột đó,
chúng ta thường không đưa ra những quyết định tốt.
Và những điều đó có xu hướng có hậu quả lâu dài.
Bạn đang gây khó chịu bằng sự thật của bạn về điều gì?
Những ý tưởng mà bạn–
Rằng bạn phải hy sinh thời gian, tiền bạc và tự do.
Rằng nếu bạn muốn nuôi dạy những đứa trẻ khỏe mạnh,
nó sẽ đòi hỏi sự khó chịu, sự bực bội và hy sinh.
Và điều thú vị là điều đã xảy ra là,
vì chúng ta đang nuôi dạy con cái trong một môi trường ích kỷ, tự mãn như vậy,
thì những người trẻ tuổi ngày càng trở nên mong manh hơn.
Họ trở nên dễ tổn thương về mặt cảm xúc hơn.
Nhiều người trong số họ có rối loạn gắn bó.
Họ không thể chịu đựng sự bực bội.
Họ không thể chịu đựng nỗi đau.
Họ không thể chịu đựng việc không ngủ.
Ý tưởng rằng bạn phải thuê một y tá chăm sóc trẻ em
bởi vì bạn không thể dậy giữa đêm với chính em bé của mình.
Và điều đó đã trở thành chuẩn mực trong một số lĩnh vực kinh tế xã hội nhất định.
Vì vậy, phụ nữ và nam giới luôn nuôi dạy trẻ em trong lịch sử,
trong các vòng gia đình mở rộng.
Họ không bị cô lập.
Và ngày nay, các bậc cha mẹ thì rất cô độc.
Vì vậy, bạn sẽ có mẹ của bạn ở cùng bạn,
hoặc chị gái của bạn ở cùng bạn,
hoặc bạn sống trong một ngôi nhà lớn và có người để hỗ trợ bạn.
Tôi đã bắt đầu một tổ chức phi lợi nhuận gần đây vì tôi nhận thấy rằng rất nhiều bà mẹ–
Nó được gọi là các vòng gắn bó.
Rất nhiều bà mẹ cảm thấy rất cô độc
đến mức việc đối phó với nỗi đau và sự khó chịu khi làm mẹ một mình là quá sức đối với họ.
Như vậy, có điều đó.
Chúng ta sống trong một xã hội rất kỳ lạ
nơi mọi người tách biệt khỏi nhau
và nhà của họ là những căn hộ
và họ không phụ thuộc vào nhau
bởi vì sự phụ thuộc là một từ xấu.
Nhưng cũng có vấn đề này là làm thế nào chúng ta đang sản xuất ra những thế hệ trẻ mong manh đến mức mà ngay cả sự khó chịu và sự thất vọng trong việc nuôi dưỡng trẻ con cũng trở nên quá sức với họ. Có một yếu tố kinh tế lớn trong vấn đề này, đúng không? Bởi vì nếu bạn đang nuôi con một cách cô lập, xác suất bạn có thu nhập khả dụng hoặc ít nhất là đủ tiền để ở nhà và nuôi dạy trẻ con, đồng thời vẫn duy trì một tiêu chuẩn sống nào đó sẽ thấp hơn nếu bạn không làm điều đó với một gia đình mở rộng lớn có thể hỗ trợ và chi trả cho một số chi phí đó. Thú vị là câu trả lời cho câu hỏi của bạn có thể là có và không. Những người có ít nguồn lực kinh tế về tổng thể thì ít cô lập hơn, nhưng họ cũng đang bị cô lập ngày nay. Có rất nhiều bà mẹ đơn thân nuôi con, không sống trong căn hộ cùng các thành viên khác trong gia đình đã phải chuyển đến các thành phố hoặc quốc gia khác để kiếm sống, họ thực sự rất cô lập. Bạn biết đấy, tôi lại nghĩ rằng điều này vượt qua cả ranh giới kinh tế xã hội. Nhưng đối với những người giàu có hơn, nhiều người trong số họ đang chọn sự cô lập. Họ mua những ngôi nhà lớn, họ sống ở vùng ngoại ô hoặc họ không muốn dựa dẫm vào bất kỳ ai, đúng không? Vì vậy, chúng ta có cái mà tôi gọi là “diaspora gia đình”. Đó thực sự là như vậy, rằng người ta sẽ rời bỏ các gia đình gốc của mình khi có con, điều này thật kỳ lạ và chống lại bản năng. Thế giới đã trở thành một nơi toàn cầu và chúng ta có thể di chuyển đến bất kỳ đâu chúng ta muốn. Nhưng chẳng phải là điều hợp lý hay sao, rằng bạn sẽ muốn di chuyển gần hơn đến gia đình mở rộng của mình, ngay cả khi họ có thể gây khó chịu trừ khi họ bị ngược đãi? Bởi vì điều đó sẽ cung cấp cho bạn sự hỗ trợ. Nó cung cấp cho bạn sự hỗ trợ từ gia đình mở rộng, nhưng đó không phải là những gì đang diễn ra. Người ta đang chọn sống xa gia đình gốc của mình. Và điều đó đang làm cho các gia đình gặp khó khăn hơn. Nó làm cho phụ nữ gặp khó khăn hơn. Nó làm cho họ cảm thấy cô lập hơn. Họ có sự nghiệp riêng, họ có đam mê riêng của mình. Có những điều mà họ yêu thích làm và điều đó có nghĩa là họ phải làm việc ở một thành phố lớn hoặc phải đi du lịch để theo đuổi những điều đó. Bạn vừa nói. Thế nếu họ có đam mê? Thế nếu họ có sự nghiệp? Vấn đề là trẻ con sẽ phát triển tốt hơn trong những tình huống có gia đình mở rộng. Vậy nên bạn có thể có một sự nghiệp tuyệt vời và sống xa gia đình của mình. Và khi bạn còn trẻ và độc thân, và tôi thậm chí gọi là độc thân khi bạn đã kết hôn nhưng không có con, bạn vẫn thực sự độc thân. Bạn biết điều tôi nói với các bậc phụ huynh là cuộc sống của bạn sẽ không tuyệt vời đến thế nếu bạn có con và không có mặt cho chúng. Về mặt thể chất và tinh thần, đặc biệt là trong những năm đầu đời, bởi vì điều gì xảy ra là chúng sẽ bị suy sụp và câu nói thường được nhắc đến là một bậc phụ huynh chỉ hạnh phúc như đứa trẻ kém hạnh phúc nhất của họ. Và vì vậy không có cuộc sống tuyệt vời nào nếu con bạn đang suy sụp. Và đó là điều mà các gia đình đang học được rằng mọi tự do đó và mọi thời gian tuyệt vời cho bản thân đều có một cái giá nếu bạn có con. Vậy nên một người có thể nói, “Chà, tôi sẽ không có con.” Và điều đó là bình thường. Và vì vậy có rất nhiều người hôm nay đang nói, “Tôi không thấy giá trị trong việc phải chịu trách nhiệm cho một con người khác.” Và những gì họ đang bỏ lỡ là sự kết nối cảm xúc sâu sắc và phong phú với con cái của họ. Đó là một tình yêu không giống như bất kỳ tình yêu nào khác. Nhưng nếu bạn đã trải qua chấn thương khi còn là một đứa trẻ, nếu bạn đã có cha mẹ là người tự kỷ hoặc cảm thấy chán nản trong việc nuôi dạy trẻ hoặc bị phân tâm hoặc bệnh tâm thần, có thể bạn đã có chấn thương đó mà đều có thể làm cho việc kết nối sau này trở nên khó khăn hơn. Vì vậy, những rối loạn gắn bó mà tôi đã đề cập trước đó, có ba loại rối loạn gắn bó. Có rối loạn gắn bó trốn tránh. Thế điều đó có nghĩa là gì? Một gắn bó khỏe mạnh sẽ như thế này. Khi bạn trở về nhà, đứa trẻ của bạn cảm thấy gắn bó một cách an toàn với bạn. Ý tôi là, bạn đã ra ngoài ăn tối với người phối ngẫu trong một hoặc hai giờ. Bạn trở về nhà và đứa bé vui vẻ khi thấy bạn và cuộc hội ngộ, mà chúng tôi gọi là cuộc hội ngộ, là một cuộc hội ngộ đẹp. Đứa bé vui tươi và hạnh phúc. Và đó là gắn bó khỏe mạnh. Nó có nghĩa là bạn đã làm cho đứa bé cảm thấy rất an toàn và chắc chắn bởi vì bạn có mặt chủ yếu và đã ưu tiên cho chúng phần lớn thời gian như là người gắn bó chính, đến nỗi khi bạn trở về nhà, đứa bé chào đón bạn. Nhưng những gì chúng tôi đang thấy là càng ngày càng nhiều trẻ em phát triển các rối loạn gắn bó vì cha mẹ của chúng đang đẩy giới hạn của việc họ có thể rời xa những đứa trẻ đó, và đưa chúng vào những thứ như chăm sóc ở cơ sở và để chúng lại trong nhiều giờ và đi du lịch cho sự nghiệp tuyệt vời của họ. Điều này xảy ra ở độ tuổi mà trẻ sơ sinh thực sự không thể chịu đựng được loại sự xa cách đó. Khi một bậc phụ huynh đến, khi người gắn bó chính, thường là mẹ, trở về nhà và đứa bé quay mặt đi khỏi bạn và quay về phía người giữ trẻ hoặc chỉ quay đi, thì đứa bé đó bắt đầu có dấu hiệu đầu tiên của rối loạn gắn bó trốn tránh. Bây giờ điều đó liên quan đến những thứ như trầm cảm và khó khăn trong việc hình thành mối gắn bó sau này. Loại rối loạn gắn bó tiếp theo được gọi là rối loạn gắn bó mâu thuẫn. Và người mẹ sau đó trở về nhà và đứa bé bám vào mẹ rất chặt vì tiếng nói nội tâm trong đứa bé đó là “Mẹ sẽ bỏ rơi mình một lần nữa.” Vì vậy, tôi phải bám chặt lấy bà. Bây giờ đứa bé này trở nên khó chịu và không thể được dỗ dành và sẽ không buông tay mẹ ra, bám chặt như thể cho cuộc sống quý giá. Tôi gọi đó giống như những con khỉ Reese đã làm với những cái lồng thép. Và điều đó liên quan đến những điều như lo âu ở tuổi thanh thiếu niên sau này. Rối loạn gắn bó không có tổ chức thì khác với hai loại còn lại ở chỗ hai loại kia có một chiến lược. Vậy hãy nghĩ về một rối loạn gắn bó như một chiến lược, một đứa trẻ bị bỏ lại quá nhiều giờ bởi cha mẹ của chúng hoặc cha mẹ của chúng có mặt về thể chất nhưng không quan tâm về cảm xúc. Đứa bé đó phải đối phó, phải có một chiến lược.
Quay lưng lại với mẹ là một chiến lược. Và câu chuyện bên trong là “mẹ tôi không hiện diện cho tôi, không ở đây vì tôi, sẽ không ở đó cho tôi.” Tôi không thể tin tưởng môi trường của mình. Và đứa trẻ nói: “Và tôi sẽ phải tự đối phó một mình.” Chúng ta gọi đó là sự bất lực học hỏi. Rối loạn gắn bó đa cảm, đứa trẻ đó có chiến lược là, “Tôi sẽ bám chặt vì nếu tôi không bám chặt, cô ấy sẽ lại bỏ đi.” Rối loạn gắn bó không tổ chức là khó điều trị nhất vì đứa trẻ không có chiến lược. Vì vậy, đứa trẻ sẽ trải qua nhiều chiến lược. Đứa trẻ sẽ từ việc bám chặt đến việc tránh né đến việc giận dữ và thậm chí là đánh hoặc tát mẹ và rồi lại lặp lại vòng tròn đó. Và những đứa trẻ phát triển rối loạn gắn bó không tổ chức, những đứa trẻ đó, có mối tương quan sau này với rối loạn nhân cách biên giới. Và chúng ta đang thấy một sự gia tăng lớn ở các rối loạn nhân cách biên giới. Và đó là những đứa trẻ đang tự cắt mình, đang cố gắng tự tử. Chúng ta đang có một cuộc khủng hoảng về bệnh tâm thần, chưa từng thấy trong lịch sử. Và tất cả những điều đó liên quan đến cách chúng ta nuôi dạy con cái. Bạn có vẻ tức giận dưới vẻ bề ngoài bình tĩnh đó. Tức giận? Vâng, tôi đoán là có. Tôi không tức giận với mọi người. Tôi tức giận với một xã hội đang nói dối hoặc không thực sự giáo dục hoặc nói sự thật với các bậc phụ huynh. Vậy có bốn loại rối loạn gắn bó: Tránh né, an toàn, đa cảm và không tổ chức. Ồ, loại an toàn không phải là một rối loạn. Vậy có loại an toàn, và sau đó là ba loại rối loạn gắn bó: Tránh né, đa cảm và không tổ chức. Đúng vậy. Nó biểu hiện như thế nào khi bạn là người lớn? Vậy tôi biết như thế nào, vì tôi có thể liên hệ với một số điều này, và tôi đang tự hỏi nó sẽ biểu hiện như thế nào trong các mối quan hệ của cuộc đời tôi như một người lớn ngoài những tình huống rõ ràng về sức khỏe tâm thần. Vì vậy, một rối loạn gắn bó tránh né sẽ là một người không thể hình thành các kết nối có ý nghĩa và sâu sắc, không thể cam kết, gặp khó khăn trong việc cam kết, gặp khó khăn trong việc tin tưởng vào sự gần gũi và độ sâu của sự gần gũi trong một mối quan hệ. Rối loạn gắn bó đa cảm sẽ là một người rất, rất lo âu, người bám chặt bạn, gọi bạn, có thể là một người phụ nữ mà bạn đã hẹn hò trong quá khứ, người đã gọi bạn năm lần một ngày để kiểm tra xem bạn như thế nào và lo lắng rằng bạn sẽ là con cá nhỏ bơi đi và bị mềm. Họ làm nghẹt thở những người mà họ yêu thương vì họ sợ hãi khi phải buông tay. Gắn bó không tổ chức, rối loạn nhân cách biên giới, họ có xu hướng rất biến động về cảm xúc. Có rất nhiều cơn giận dữ ở đó, và có rất nhiều hành vi tự hại ở đó. Liệu họ có thu hút một loại gắn bó nhất định nào đó không? Vậy nếu tôi là người tránh né, thì tôi có thu hút những người tránh né không, hay có nghiên cứu nào về điều đó hay không, về cách mà chúng ta hẹn hò? Tôi đoán những người an toàn sẽ tìm kiếm những người an toàn. Vâng, những người an toàn, nếu bạn khỏe mạnh, bạn sẽ bị thu hút vào những mối quan hệ lành mạnh và tương xứng và bạn tin tưởng vào môi trường của bạn, vì vậy bạn tin tưởng vào những mối quan hệ yêu thương. Và những người tránh né đôi khi bị thu hút bởi những người tránh né khác vì không có xung đột ở đó. Nói cách khác, một người không thể cam kết với một người cũng không thể cam kết, điều đó có thể sẽ sụp đổ ở một thời điểm nào đó. Vì vậy, hãy nhớ rằng đây là những cơ chế phòng vệ bất thường. Chúng tôi sử dụng từ phòng vệ vì nó có nghĩa là bảo vệ một người. Và các cơ chế phòng vệ giúp chúng ta cho đến khi chúng không còn giúp nữa. Và vì vậy, chúng tôi nói rằng rối loạn gắn bó là những cơ chế phòng vệ bệnh lý, có nghĩa là chúng thường không kéo dài suốt đời. Chúng sẽ sụp đổ ở một thời điểm nào đó. Và vì vậy bạn có thể ở với một người khác cũng có rối loạn gắn bó tránh né, nhưng ở một thời điểm nào đó một trong hai người sẽ sụp đổ và rồi nhận ra rằng mình cần người kia. Và rồi bạn ở trong một mối quan hệ với một người không thể đáp lại. Vậy nên, như chúng ta nói, các cấp độ nước gặp nhau. Vì vậy, mọi người sẽ thường bị thu hút bởi những người cùng loại, nhưng điều đó không nhất thiết phải là một mối quan hệ lành mạnh. Và trong bốn loại gắn bó này, bạn nghĩ phong cách gắn bó nào, theo ý kiến của bạn và quan sát của bạn đối với những người mà bạn đã thấy, có khả năng nhất để có một mối quan hệ thành công và cũng như thất bại? Ồ, thì, gắn bó an toàn sẽ có một mối quan hệ thành công, ý tôi là, những người an toàn với gắn bó an toàn sẽ bị thu hút vào các kết nối yêu thương lành mạnh và tương xứng vì họ đã có một kết nối sâu sắc và yêu thương với mẹ của họ. Vì vậy, hãy nhớ, tôi đã nói rằng chỉ sau ba tuổi bạn mới nội tâm hóa được cảm giác an toàn. Và nơi bạn nội tâm hóa được cảm giác rằng thế giới là một nơi an toàn và bạn có thể tin tưởng vào những người trong đó. Và bạn có thể tin tưởng để yêu một người khác. Vì vậy, bạn biết đấy, chúng ta thường sử dụng từ tin tưởng, nhưng chúng ta không nhận ra rằng nó xuất phát từ những khởi đầu rất đầu tiên trong quá trình phát triển của chúng ta. Khi chúng ta không tin tưởng vào người khác, thường là vì chúng ta không thể tin tưởng những người mà chúng ta phải phụ thuộc khi chúng ta ở giai đoạn dễ bị tổn thương nhất. Còn về những cái khác, cái thay thế? Vậy, nếu, trong các phong cách gắn bó này, cái nào ít có khả năng có được những mối quan hệ thành công nhất? Đó là không tổ chức. Được rồi. Họ gặp rất nhiều khó khăn trong việc hình thành mối quan hệ, giữ chặt các mối quan hệ. Vâng, tôi sẽ nói rằng, họ là những người phức tạp nhất để điều trị. Và họ cũng là phức tạp nhất về mặt, bạn biết đấy, trong việc có thể có những mối quan hệ thành công trong tương lai. Tôi đã tự hỏi khi bạn đang nói, liệu nếu tôi có thêm nhiều đứa trẻ, nếu tôi có 10 đứa trẻ nhỏ, thì có khả năng cao hơn rằng tôi sẽ bỏ bê những đứa trẻ đó không? Bởi vì nếu tôi là một người mẹ, tôi chỉ không có thời gian cho tất cả những đứa trẻ này cùng lúc. Không thể tất cả đều ở trên ngực tôi cùng một lúc. Vâng, đó là một câu hỏi hay. Vâng, có một thứ trong thế giới đang phát triển gọi là hội chứng kiệt quệ của mẹ, tức là các bà mẹ có thể thực sự chết trong thế giới đang phát triển vì có quá nhiều con trong quá thời gian quá ngắn. Họ bị kiệt sức về thể chất, nhưng họ cũng bị kiệt sức về cảm xúc.
Tôi sẽ nói ngay bây giờ, để mọi người có thể nghe thấy ai đang xem điều này. Việc có con thật sự gây áp lực. Nó rất bực bội. Nó yêu cầu bạn phải thiếu ngủ trong năm năm đầu tiên. Nó đòi hỏi bạn phải chịu đựng nhiều sự khó chịu và b frustration. Vì vậy, nếu có một mô tả công việc, thì đầu tiên nó sẽ nói rằng đó là điều vui vẻ và bổ ích nhất mà bạn có thể làm trong toàn bộ cuộc đời của bạn. Nhưng những gì đi kèm theo việc đó để thúc đẩy sự phát triển khỏe mạnh là sự bực bội, thiếu ngủ, căng thẳng, khó chịu. Và điều đó nên là một phần của mô tả công việc. Vâng, có vẻ điều này là một nguyên tắc rất quan trọng cho cuộc sống nói chung rằng mọi thứ đều có sự đánh đổi. Và tôi nghĩ có lẽ là Einstein đã nói, “Mỗi lực đều có một lực phản kháng bằng và ngược lại” hoặc điều gì đó tương tự như vậy. Và rất nhiều người đang chọn không quyết định có con. Tôi đã xem một số thống kê về vấn đề này. Liên minh Châu Âu chỉ ghi nhận 3,8 triệu ca sinh vào năm 2022, gần bằng một nửa số lượng được ghi nhận cách đây sáu thập kỷ, đánh dấu một trong những tỷ lệ sinh thấp nhất trong lịch sử. Pháp, ví dụ, nổi tiếng với các chính sách gia đình mạnh mẽ của mình, đã chứng kiến sự suy giảm từ 830.000 trẻ sơ sinh vào năm 2010 xuống chỉ còn 670.000 vào năm 2023, mức thấp nhất kể từ Thế chiến II. Và đây là một xu hướng lớn toàn cầu, đặc biệt ở những quốc gia có nhiều tiền. Thực sự là như vậy. Vì vậy, tôi đã nói tại một hội nghị lớn có tên là Liên minh cho Công dân Có trách nhiệm, và họ đã nói về nhiều tỷ lệ sinh giảm đáng báo động này. Nhưng sự thật là, khi các quốc gia phát triển hơn, tỷ lệ sinh giảm xuống đến một mức độ nào đó. Điều này có liên quan đến kinh tế, một phần nào đó. Nhưng có một xu hướng đang xảy ra tồi tệ hơn điều này, đó là mọi người không phải là không có con ít hơn, mà thực ra mọi người đều có giới hạn của riêng mình về khả năng cho đi và yêu thương. Và với một số người, có thể một đứa trẻ là đủ. Đối với những người khác, năm đứa trẻ lại không đủ, có nghĩa là họ có rất nhiều điều bên trong để cho đi. Nhưng điều đáng báo động đối với tôi không phải là tỷ lệ sinh giảm xuống do kinh tế. Có thể mọi người không sinh ra 10 đứa trẻ như trước đây. Họ có thể chỉ có ba hoặc hai đứa trẻ, đúng không? Điều đáng báo động hơn đối với tôi là rất nhiều người không có con. Điều đó đáng báo động hơn, bởi vì đó là dấu hiệu không phải của một quốc gia đang phát triển, mà là của một quốc gia và một xã hội, một xã hội hiện đại, không thấy giá trị trong việc nuôi dạy trẻ em và coi những mối quan hệ sâu sắc và yêu thương là ưu tiên trong cuộc sống của bạn. Những người đó sẽ nói, “Tôi có những mối quan hệ sâu sắc và yêu thương với đối tác của mình, với mèo, với chú, dì, bạn bè, v.v.” Nó khác biệt. Và tại sao lại khác biệt? Đó là một câu hỏi tốt. Nó khác biệt bởi vì cuối cùng, mối quan hệ của bạn với đối tác hoặc với dì của bạn hoặc với mèo của bạn không cùng một mức độ phụ thuộc. Khả năng chăm sóc cho một sinh linh khác, cho phép một sinh linh khác phụ thuộc vào bạn, dành cho sinh linh đó, là một trải nghiệm đang lớn lên, đang biến đổi đối với con người. Một người có thể nói rằng, tôi không chắc mình hoàn toàn đồng ý với điều này, nhưng tôi nghĩ Jordan Peterson đã nói, tôi nghĩ là Jordan đã nói rằng, “Bạn không thể hoàn toàn trở thành một người trưởng thành nếu bạn không có một đứa trẻ.” Bây giờ, tôi không chắc tôi sẽ đi xa đến như vậy, bởi vì có những người không thể có con, nhưng tôi nghĩ rằng có điều gì đó trong phát triển ở cấp độ trưởng thành của người lớn đang biến đổi bạn, điều đó được định sẵn để biến đổi bạn trong việc tạo ra và có con. Một lần nữa, điều này không dành cho tất cả mọi người. Và tôi cũng nói rằng tôi không phải là một phần của phong trào pro-natality nơi tôi nói mọi người nên có con. Tôi không nghĩ rằng mọi người đều phải có con, nhưng tôi nghĩ rằng nếu bạn sẽ có con, thì bạn cần phải nhìn sâu vào việc nuôi dạy của chính mình và những mất mát và những chấn thương sớm của riêng bạn trước khi đưa chúng vào thế giới này. Để bạn có thể sửa chữa bất kỳ điều gì bạn cần phải sửa chữa và không tạo ra cái mà chúng tôi gọi là sự biểu hiện thế hệ của những điều như rối loạn attachment và bệnh tâm thần. Bởi vì rất nhiều người hiện đang gặp khó khăn để có con, ngay cả những người muốn có. Nhìn vào một số thống kê, có một tỷ lệ vô sinh toàn cầu. Khoảng 18% người lớn trên thế giới, khoảng 1 trong 6, trải qua vô sinh vào một thời điểm nào đó trong đời. Giữa năm 2015 và 2019, khoảng 15% phụ nữ Mỹ từ 15 đến 49 tuổi đã trải qua tình trạng sinh sản bị suy giảm. Và ở Vương quốc Anh, nghiên cứu cho thấy rằng 1 trong 8 phụ nữ đang lắng nghe điều này và 1 trong 10 đàn ông từ 16 đến 74 tuổi đã trải qua vô sinh, được định nghĩa là không thành công trong việc thử có thai trong một năm hoặc dài hơn. Và tôi đã nói chuyện với rất nhiều người, thực sự, đã cố gắng có con trong nhiều năm, hai năm. Thật sự rất buồn khi mọi người muốn có con nhưng không thể có. Thật sự rất buồn. Khi bạn nghĩ về những gì góp phần vào điều đó, làm thế nào để bạn chẩn đoán thách thức vô sinh đó? Có rất nhiều lý thuyết. Một số là do môi trường. Một số là thực tế là chúng ta đang hoãn việc có con. Chúng ta đang lừa dối phụ nữ và đàn ông. Chúng ta đang nói với họ, “Đông lạnh trứng của bạn.” Thực tế, điều này hơi disturbing. Tôi sẽ nói với bạn về điều này. Rằng các công ty luật hiện đang chi trả cho việc đông lạnh trứng của các cộng sự nữ trẻ tuổi của họ. Tôi thấy điều đó không được tốt cho lắm. Nói rằng, “Đông lạnh trứng của bạn. Làm việc thật chăm chỉ cho chúng tôi. Vâng, bạn có thể có con sau.” Và sự thật là, rất nhiều người trong số họ không thể. Bởi vì khi bạn đông lạnh trứng, đó không phải là một bảo đảm cho khả năng sinh sản. Nó không đảm bảo rằng những trứng đó sẽ trở thành phôi thai. Nó không đảm bảo rằng những phôi thai đó sẽ trở thành trẻ sơ sinh. Vì vậy, có yếu tố tuổi tác. Cũng có, và có yếu tố môi trường, còn có yếu tố căng thẳng, điều mà chúng ta chưa nói đến. Có một yếu tố liên quan đến việc mang thai liên quan đến căng thẳng. Chúng ta có nhiều căng thẳng hơn cả nam lẫn nữ.
Ngày xưa, nam giới chết sớm hơn vì họ có nhiều căng thẳng. Nhưng bây giờ, tôi nghĩ rằng mọi thứ đã trở nên cân bằng hơn. Tôi nghĩ rằng phụ nữ có thể chết sớm hơn vì họ phải gánh chịu căng thẳng từ công việc và việc nuôi dạy trẻ em phần lớn thời gian. Nhưng điều quan trọng là căng thẳng mà người trưởng thành trẻ phải đối mặt vì họ đang cố gắng… Chúng ta nên nói về một số huyền thoại khác. Một huyền thoại khác là bạn có thể làm mọi thứ cùng một lúc và làm điều đó thật tốt. Đó là một huyền thoại lớn. Bạn không thể. Bạn không thể có một sự nghiệp tuyệt vời khi làm việc toàn thời gian, đi du lịch, sống thật tuyệt vời và nuôi dạy những đứa trẻ khỏe mạnh. Tin tốt là cuộc sống rất dài. Bạn có thể sống đến 120 tuổi như Moses. Và tôi nghĩ về thế hệ của bạn, bạn trẻ hơn tôi. Nhưng tôi nghĩ bạn có thể sống khỏe hơn 100 tuổi. Điều đó có nghĩa là bạn có rất nhiều năm để có một sự nghiệp tuyệt vời khi con bạn không còn cần bạn nhiều như trước. Nhưng bạn có một khoảng thời gian rất nhỏ để tạo ra sự an toàn về mặt cảm xúc cho con bạn, điều sẽ là cốt lõi của chúng. Chúng ta nói rất nhiều về cốt lõi thể chất và đào tạo cốt lõi của bạn. Đây là cốt lõi cảm xúc của bạn. Đây là cốt lõi cảm xúc của con người. Sự an toàn về sự gắn bó và cảm giác an toàn rằng bạn có thể dựa vào những người mà bạn cần nhất trong thế giới này sẽ có mặt khi bạn cần họ. Đó là cốt lõi cảm xúc của bạn. Bạn đã làm thế nào để quản lý là mẹ của ba đứa trẻ? Bạn đã nuôi dạy ba đứa trẻ tuyệt vời, hòa nhập tốt. Nhưng bạn cũng thành công. Bạn có những cuốn sách. Bạn đang đi du lịch khắp thế giới, bạn đã nói. Vì vậy, tôi là một ví dụ tốt. Tôi đã có một sự nghiệp khi tôi 20 tuổi và tôi gặp chồng tôi khi tôi 27 tuổi. Tôi kết hôn khi tôi chưa đến 30 tuổi hoặc tôi đã 30. Và sau đó chúng tôi có con trong độ tuổi 30. Trước khi chúng tôi có con, tôi đã làm việc. Tôi đã gặp khoảng 40 bệnh nhân mỗi tuần. Và tôi làm việc vào những giờ khuya. Tôi thường làm việc đến 11 giờ tối, về nhà mệt mỏi. Sau đó chúng tôi có con. Nhưng chúng tôi đã có một thỏa thuận rằng khi có em bé, tôi sẽ nghỉ một khoảng thời gian dài và sau đó thực sự quay trở lại làm việc rất, rất ít. Tôi đã có một sự nghiệp kiểu mà tôi có thể kiểm soát và nó có thể linh hoạt và tôi có thể điều khiển được nó. Vì vậy, tôi đã nghỉ 6 tháng với mỗi đứa trẻ. Và sau 6 tháng, tôi chỉ quay lại làm việc một tiếng rưỡi mỗi ngày, năm ngày một tuần. Chúng tôi đã có một thỏa thuận, chồng tôi và tôi, đó là sẽ chỉ đủ để trả tiền cho một người giúp việc, một b babysitter. Và trong những năm đó, chúng tôi đã sống mà không có. Chúng tôi đã không có kỳ nghỉ. Chúng tôi đã không có nhà thứ hai. Chúng tôi đã không có quần áo đẹp. Chúng tôi đã sống mà không có những thứ khác mà nhiều bạn đồng trang lứa của chúng tôi đang có, đang đi du lịch và làm. Chúng tôi đã nói, điều quan trọng với chúng tôi là giảm bớt, không mở rộng bây giờ. Điều này là chúng tôi đang mở rộng với tư cách là cha mẹ. Vì vậy, chúng tôi muốn giảm bớt vật chất. Cuộc sống rất dài và bạn có thể có một sự nghiệp thành công. Một số phụ nữ mà tôi phỏng vấn cho cuốn sách của mình là những người đã không bắt đầu sự nghiệp của họ cho đến khi họ ở tuổi 40, sau khi họ có những đứa trẻ lớn hơn. Liệu nó có thể hoạt động nếu chồng bạn ở nhà thay vì bạn? Theo quan điểm của bạn, vì tôi đang cố gắng hiểu nếu bạn đang nói rằng các ông bố không cần hiện diện nhiều như các bà mẹ. Họ cần có mặt theo cách khác. Trong những ngày đầu, các ông bố không cho con bú. Đó là điều đầu tiên. Trừ khi bạn có thể cho tôi thấy một người đàn ông đã phát triển vú và có thể thực sự cho con bú. Có thể điều đó sẽ đến. Tôi không biết. Nhưng hiện tại, cơ thể của phụ nữ kết nối họ với em bé. Họ kết nối qua việc sinh nở. Họ kết nối qua việc cho con bú. Có một thành phần thể chất và một thành phần hormone trong thời kỳ sơ sinh và làm mẹ. Và thực sự có sự khác biệt trong cách mà các bà mẹ phản ứng với em bé và các ông bố phản ứng với em bé. Bây giờ, khi các ông bố trở nên thực sự quan trọng, không phải là ông bố không quan trọng để cho bà mẹ nghỉ ngơi hay để gắn bó với em bé hoặc tắm cho em bé. Nhưng điều mà em bé cần là sự an toàn về sự gắn bó đối với hình mẫu gắn bó chính. Vì vậy, thường là bà mẹ. Đôi khi là ông bố, nhưng thường là bà mẹ. Các ông bố, với sự kích thích xúc giác chơi đùa, họ trở nên rất quan trọng khi trẻ em di chuyển. Khi trẻ em bắt đầu bò và đi loạng choạng, khi chúng khoảng 18 tháng đến 2 tuổi, các ông bố trở nên cực kỳ thú vị. Và họ thực sự quan trọng. Vì vậy, khi các ông bố không có mặt trong những ngày đó, khi trẻ em bắt đầu khám phá thế giới, trẻ em sẽ gặp khó khăn hơn trong việc tách rời khỏi mẹ. Vì vậy, việc có những gì chúng tôi đã nói là âm và dương là rất quan trọng. Những gì chúng tôi đang làm bây giờ là không ưu tiên sự an toàn về sự gắn bó, điều là nền tảng cho sự tách rời lành mạnh. Và khi sự tách rời lành mạnh bắt đầu, các ông bố là rất cần thiết. Khi bạn có một đứa trẻ khác, một đứa thứ hai, các ông bố là rất cần thiết. Vì các ông bố thu hút đứa trẻ lớn hơn. Họ nói, đi nào, hãy ra ngoài chơi. Hãy đi đá bóng. Hãy đến sân chơi. Và họ tạo không gian cho bà mẹ với đứa bé tiếp theo. Họ giúp các trẻ lớn hơn trưởng thành. Ngay từ đầu, bạn đã đề cập đến một nghiên cứu mà tôi đã đọc khi tôi học tâm lý học một thời gian, đó là nghiên cứu về khỉ rhesus với mẹ dây. Đối với bất kỳ ai chưa từng nghe về nghiên cứu đó, tôi nghĩ điều đó rất quan trọng để hiểu tác động sâu sắc của sự tiếp xúc và… Vâng, đó là một nghiên cứu về sự gắn bó. Vâng, sự tiếp xúc trong thế giới khoa học được gọi là gì? Da tiếp da. Da tiếp da. Bạn có thể cho tôi một cái nhìn tổng quát về nghiên cứu đó và những gì nó cho thấy đối với những người chưa biết không? Vâng, họ đã lấy những con khỉ rhesus con này, và họ cho một số ở cùng với các bà mẹ. Và các bà mẹ đã chăm sóc những đứa trẻ đó, và những đứa trẻ đó đã trở nên gắn bó lành mạnh và an toàn, và đó là những đứa trẻ khỏe mạnh về mặt cảm xúc.
Sau đó, họ đã cho một tập hợp nhỏ khác của những con khỉ một bà mẹ bằng dây điện được che phủ bởi một miếng vải hay lông, hoặc cái gì đó tương tự. Và những con khỉ con đó trở nên rất lo âu, nhưng ít nhất chúng đã bám víu. Chúng trở nên giống như những đứa trẻ có gắn bó mâu thuẫn, vì không có phản ứng từ bà mẹ, nhưng ít nhất chúng vẫn bám vào người bà mẹ này. Sau đó, họ cho một nhóm các con khỉ con không có gì cả. Và những con khỉ con đó thực sự mất trí. Ý tôi là, có những nghiên cứu khác gần đây hơn thế. Đó là một nghiên cứu khá cũ. Có một nhà nghiên cứu tên là Michael Meany. Ông đã thực hiện một nghiên cứu về việc liếm và chải chuốt. Những con vật liếm và chải chuốt con cái của chúng, có nghĩa là nuôi dưỡng, da tiếp xúc với da, liếm và chải chuốt. Trong ngôn ngữ con người, điều đó có thể hiểu là ôm ấp, chạm vào, yêu thương, da tiếp xúc với da. Những con khỉ con, nếu mẹ của chúng liếm và chải chuốt chúng, sẽ trở nên kiên cường hơn trước áp lực trong tương lai. Những con khỉ con không được mẹ liếm và chải chuốt sẽ trở nên kém kiên cường hơn trước áp lực trong tương lai. Ngoài ra, những con khỉ con kiên cường hơn trước áp lực, bởi vì mẹ của chúng đã liếm và chải chuốt chúng, sẽ truyền lại khả năng liếm và chải chuốt cho thế hệ tiếp theo. Vậy điều gì đã xảy ra với những con khỉ con không được liếm và chải chuốt? Đoán xem điều gì đã xảy ra? Chúng không truyền lại. Đúng. Và đó là những gì đang xảy ra với con người ngày nay. Nếu chúng ta không liếm và chải chuốt những đứa trẻ của mình, ý tôi là, xem như thế nào đi nữa, nếu chúng ta không liếm và chải chuốt những đứa trẻ của mình, chúng ta không truyền lại sức mạnh đối phó với áp lực và khó khăn, nhưng chúng ta cũng không truyền lại mong muốn liếm và chải chuốt những đứa trẻ của chúng ta. Câu chuyện của bạn, quay lại câu chuyện của bạn mà chúng ta đang nói tới, có những lĩnh vực nào về đặc quyền mà bạn cần phải thừa nhận không, mà có ai đó đang nghe điều này bây giờ sẽ nói, “Ừ, nhưng điều đó thì tốt cho bạn.” Bởi vì có thể có người không có bạn đời bên cạnh, hoặc ai đó đang ở trong tình huống kinh tế khó khăn, cực kỳ khó khăn, sống ở các dự án ở Harlem hoặc gì đó. Tôi thực sự muốn, tôi nói điều này vì… À, không phải là những bà mẹ ở các dự án ở Harlem, vì tôi sẽ nói với bạn, những bà mẹ ở các dự án ở Harlem ở nhà cùng với những đứa trẻ của họ. Đó là điều thú vị. Những người rất nghèo ở Mỹ. Vì vậy, để tôi chỉ nói, tôi yêu nước Mỹ, nhưng nước Mỹ cũng có nhiều vấn đề. Và tôi sẽ cho bạn biết tại sao nước Mỹ có vấn đề từ quan điểm của tôi. Và tôi nói điều này ở cấp độ quốc tế. Tôi đi khắp thế giới nói rằng nước Mỹ có vấn đề, và tôi sắp cho bạn biết lý do tại sao. Chúng ta là quốc gia duy nhất trên thế giới, ngoài Papua New Guinea, không có chế độ nghỉ hưởng lương cho thai sản. Chúng ta không có nghỉ thai sản có trả lương. Không ai quan tâm đến trẻ em. Họ quan tâm đến GDP và lợi nhuận, và những người đang nói về những vấn đề này là các nhà kinh tế nói rằng phụ nữ phải làm việc, làm việc, làm việc cho nền kinh tế. Không ai quan tâm đến trẻ em, vì nếu chúng ta quan tâm đến trẻ em, tiền thuế của chúng ta sẽ được đầu tư vào nghỉ phép có trả lương, không phải ba tháng, không phải sáu tháng, mà ít nhất là một năm. Tại Hungary, họ có ba năm. Slovenia, Slovakia, Estonia có ba năm. Hungary, tôi nghĩ, có hai năm nghỉ có trả lương. Thụy Điển, tôi có một số vấn đề với Thụy Điển, nhưng Thụy Điển có nghỉ thai sản 14 tháng. Thụy Điển, sau 14 tháng, bắt phụ nữ quay lại làm việc toàn thời gian và cho họ vào các cơ sở chăm sóc tập trung, và tất cả những đứa trẻ đó đang gặp vấn đề. Vì vậy, 14 tháng cũng không đủ. Nhưng nếu chúng ta có thể đến một nơi văn minh hơn với ít nhất một năm nghỉ phép có trả lương tại quốc gia này, và sau đó hai năm tiếp theo, bằng cách nào đó để các bậc phụ huynh có thể được hỗ trợ, để họ có thể làm việc bán thời gian, được bổ sung. Bạn biết không, tôi là một người có lý trí và thực tế. Tôi biết quốc gia này sẽ không bao giờ chấp nhận ba năm nghỉ phép có trả lương, mặc dù tôi rất muốn. Tôi cũng biết rằng quốc gia này sẽ không chấp nhận một quyền được gọi là nghỉ phép có trả lương, bởi vì đó là loại quốc gia mà chúng ta đang sống. Chúng ta nói rất lớn, nhưng không muốn đặt tiền vào nơi mà miệng chúng ta phát ra. Có khả năng, bây giờ thì phe Cộng hòa đang nắm quyền, với một giải pháp sáng tạo, có thể sử dụng những thứ như an sinh xã hội trước, vay từ quỹ an sinh xã hội của bạn. Vì vậy, tôi là một bà mẹ, và tôi nói, “À, để ở nhà, tôi có thể vay từ quỹ an sinh xã hội của mình trong một năm, và rồi làm việc thêm một hoặc hai năm trong cuộc đời của tôi.” Bạn có nghĩ rằng hầu hết phụ nữ nào muốn ở nhà với con của họ sẽ nói, “Tôi sẽ làm việc lâu hơn để tôi có thể ở nhà với con của mình”? Có những cách để xử lý vấn đề này một cách sáng tạo. Từ quan điểm của tôi, đây là những gì đang diễn ra. Những người cấp tiến sẽ không nhượng bộ. Họ chỉ muốn một quyền được gọi là nghỉ phép có trả lương, nhưng họ chỉ yêu cầu điều đó trong ba đến sáu tháng. Sau đó, họ muốn phụ nữ quay trở lại lực lượng lao động và gửi trẻ vào nhà trẻ nhà nước. Vì vậy, tôi không thuộc bên cánh tả. Những người ở bên cánh hữu nói rất nhiều về gia đình. Họ hiện đang là đảng của gia đình, nhưng họ không muốn tiền thuế được sử dụng cho nghỉ phép có trả lương. Họ không thích những quyền lợi đã tồn tại, và họ không muốn thêm quyền lợi nào nữa. Vì vậy, cách duy nhất để họ cung cấp quyền lợi cho phụ nữ và đàn ông là nếu họ có cam kết tham gia. Đây là quốc gia mà chúng ta đang sống. Một lần nữa, tôi là một người thực tiễn. Tôi nghĩ rằng bằng bất kỳ cách nào mà chúng ta có thể trao cho các gia đình quyền chọn để chăm sóc cho chính con cái của họ, đặc biệt trong những năm đầu đời, chúng ta sẽ tạo ra một dân số trẻ em khỏe mạnh hơn.
Chúng ta biết như thế nào rằng việc có nhiều ngày nghỉ phép có lương đồng nghĩa với việc trẻ em khỏe mạnh hơn, giảm áp lực lên hệ thống chăm sóc sức khỏe về mặt sức khỏe tâm thần, tỷ lệ tử vong hay bất cứ điều gì khác? Làm thế nào bạn có thể đưa ra một trường hợp dựa trên thống kê, khoa học hay nghiên cứu rằng nếu chúng ta có ba năm nghỉ phép có lương ở Hoa Kỳ, Vương quốc Anh, Úc, Canada hay bất kỳ đâu, thì đó sẽ là một điều tích cực cho xã hội, ngoài việc đó chỉ là một ý kiến? Nghiên cứu cho thấy rằng nghiên cứu về sự gắn bó kéo dài cho thấy những đứa trẻ có sự gắn bó không an toàn ở độ tuổi 12 tháng, 20 năm sau vẫn không an toàn, 80% trong số đó là gắn bó không an toàn và mắc các rối loạn tâm thần. Đó là những gì nghiên cứu về sự gắn bó kéo dài nói. Vậy bây giờ chúng ta có hàng thập kỷ nghiên cứu, trẻ em được theo dõi từ khi chúng còn nhỏ. Và những đứa trẻ gắn bó an toàn, 20 năm sau vẫn đang gắn bó an toàn và phát triển tốt. Còn những đứa trẻ gắn bó không an toàn, hầu hết vẫn gắn bó không an toàn. Và điều đó liên quan và tương quan đến tất cả các tình trạng bệnh tâm thần này. Vì vậy, có rất nhiều nghiên cứu cho thấy sự an toàn trong việc gắn bó mang lại lợi ích gì cho trẻ em trong lâu dài.
Vì vậy, bạn đang đặt câu hỏi về… Tôi có thể cho rằng bạn có thể lấy nghỉ phép có lương của mình và đi chơi bóng đá ở công viên, hoặc đi đánh tennis. Và tôi không biết, như chơi bài với bạn bè. Tôi không thể nói mọi người sẽ sử dụng ngày nghỉ có lương của họ như thế nào. Nhưng nếu ngày nghỉ phép của bạn được sử dụng để ở nhà với con bạn, thì điều đó sẽ có lợi cho con bạn. Rất nhiều khách mời mà tôi trò chuyện trên podcast này, đặc biệt là những người trở nên thành công rực rỡ, là vận động viên, doanh nhân hay bất kỳ ai, họ thường có một số hình thức bị bỏ rơi trong quá khứ. Richard Williams, cha của Serena và Venus Williams, ông rất nghiêm khắc với họ từ rất sớm. Và ông đã nuôi dưỡng hai trong số những tay tennis vĩ đại nhất trong lịch sử. Joe Jackson rất nghiêm khắc và thường gây tranh cãi với Michael, người đã trở thành Vua của nhạc Pop. Earl Woods, cha của Tiger Woods, rất nghiêm khắc trong cách huấn luyện và hướng dẫn, điều này đã giúp ông trở thành vĩ đại. Và rõ ràng, Beyoncé là ví dụ khác mà tôi đưa ra, người mà Matthew đã quản lý, Matthew, người mà là cha mẹ của Beyoncé, đã quản lý Destiny’s Child và sự nghiệp solo của Beyoncé, một cách tỉ mỉ để biến cô thành một siêu sao toàn cầu.
Vì vậy, các bậc phụ huynh nghĩ, bạn biết đấy, tôi muốn nuôi dạy những đứa trẻ trở thành siêu sao. Tôi muốn con tôi trở nên vĩ đại. Được rồi, vậy tôi sẽ nói ngay bây giờ, tôi không khuyên bạn nên điều đó với tư cách là một chuyên gia. Được rồi. Tôi chỉ đang nói. Vì vậy, tôi không thể bình luận về nhiều người trong số đó, vì tôi có thể gặp rắc rối nếu bình luận về nhiều người trong số đó. Nhưng tôi sẽ nói rằng giữa những người đó, có sự tranh cãi, nghĩa là ít nhất một trong số những bậc phụ huynh đó, và tôi không biết lịch sử của người khác, đã lạm dụng. Và vì vậy bạn có thể nói rằng chủ nghĩa Narcissism gây hại cho trẻ em. Khi chúng ta chiếu những nhu cầu, mong muốn và sở thích của mình, và con người của chúng ta lên con cái, chúng ta không để chúng thực sự là chính mình. Món quà lớn nhất mà bạn có thể dành cho con mình là nhìn nhận con bạn như một cá nhân chân thật, là một cá nhân và là chính mình, chứ không phải là một phiên bản thu nhỏ của bạn. Khi bạn bắt đầu thiết kế cuộc sống của chúng, có khả năng cao là bạn sẽ mất kết nối cảm xúc với đứa trẻ đó vào một thời điểm nào đó. Chúng có thể sẽ ghét bạn. Chúng có thể thành công trong sự nghiệp. Chúng có thể có cuộc sống cá nhân tồi tệ. Chúng có thể trở thành những bậc phụ huynh có tính Narcissism. Vì vậy, tôi không khuyên bạn nên theo đuổi đường lối suy nghĩ đó.
Điều tôi khuyên là nếu con bạn cho thấy tiềm năng trong một lĩnh vực mà chúng cũng có vẻ yêu thích và có động lực để giỏi, thì bạn có thể hỗ trợ động lực đó. Chỉ cần chắc chắn rằng bạn kiểm soát bản thân trong suốt quá trình để đảm bảo rằng chúng đang dẫn dắt, chứ không phải bạn. ADHD. Vâng, được rồi. Tôi cảm thấy như mình thậm chí không phải hỏi một câu hỏi nào ở đây, nhưng chỉ để làm rõ, lý do mà tôi bị cuốn hút bởi điều này là, tôi phải nói, sự gia tăng gây sốc trong chẩn đoán và kê đơn trong 10 năm qua. Giữa năm 2000 và 2018, chẩn đoán ADHD ở Vương quốc Anh tăng lên khoảng 20 lần. Vâng. Trong số các bé trai từ 10 đến 16 tuổi, tỷ lệ chẩn đoán đã tăng từ khoảng 1% lên khoảng 3,5% vào năm 2018. Và ở những người đàn ông từ 18 đến 29 tuổi, đã có sự gia tăng gần 50 lần trong việc kê đơn ADHD trong cùng khoảng thời gian đó. Và điều tương tự cũng xảy ra ở Hoa Kỳ, nơi ước tính có 15,5 triệu người lớn ở Hoa Kỳ đã được chẩn đoán mắc ADHD, khoảng một trong chín trẻ em Mỹ đã từng được chẩn đoán mắc ADHD tại một thời điểm nào đó, với 10,5% đang có chẩn đoán hiện tại. Tôi không biết ADHD bắt nguồn từ đâu, nhưng cuộc trò chuyện xung quanh nó, việc kê đơn, các chẩn đoán dường như đã thực sự bùng nổ vào văn hóa theo cách rất lớn. Có chuyện gì đang xảy ra vậy? ADHD là một trong những yếu tố đã thúc đẩy tôi viết cuốn sách “Being There”, vì tôi đã thấy sự gia tăng lớn về chẩn đoán ADHD và trẻ em bị kê đơn thuốc quá sớm. Bạn có biết phản ứng chiến đấu-hành động là gì không? Đó là khi hệ thống thần kinh giao cảm bắt đầu hoạt động. Vâng. Thực chất, đó là phản ứng tiến hóa của chúng ta đối với một mối đe dọa xâm lược. Vậy nếu một con hổ kiếm răng sắc bén đang đuổi bạn, bạn hoặc đứng lại và đánh nhau, chiến đấu, hoặc chạy để cứu mạng mình, hành động. Vì vậy, khi trẻ em của chúng ta phải đối mặt với căng thẳng, chúng sẽ vào trạng thái chiến đấu-hành động. Một trong những dấu hiệu đầu tiên cho thấy một đứa trẻ đang gặp căng thẳng mà chúng không thể quản lý là khi chúng trở nên hung hãn ở trường học. Chúng đánh, chúng cắn, chúng ném ghế. Chúng gặp khó khăn trong việc giao tiếp xã hội, ở nhà trẻ hay mẫu giáo hoặc ngay cả ở trường. Hoặc chúng có thể trở nên bị phân tâm, mà đó là phần hành động của phản ứng chiến đấu-hành động. Vậy điều đang xảy ra là hệ thống thần kinh của chúng, phần não điều chỉnh căng thẳng của chúng, đang hoạt động. Chúng tôi nói rằng phần não điều chỉnh căng thẳng của chúng liên quan đến một phần nhỏ hình hạnh nhân của não gọi là amygdala.
Đây là một phần rất nguyên thủy của não bộ, phần rất cổ xưa của não. Nó điều chỉnh căng thẳng trong suốt cuộc đời chúng ta. Nó giúp chúng ta quản lý nó. Những gì chúng ta biết là phần này của não bộ được cho là không được hoạt động trong từ một đến ba năm đầu đời, vì vậy các bà mẹ thường bế trẻ sơ sinh trên cơ thể mình. Đó là lý do tại sao trẻ sơ sinh ở gần mẹ trong ba năm đầu tiên. Để giữ cho amygdala (hạch hạnh nhân) im lặng và chỉ từ từ, từ từ tiếp xúc trẻ với căng thẳng và thất vọng mà trẻ có thể quản lý. Hãy tưởng tượng việc lấy một chút nhỏ để bạn có thể tiêu hóa nó, đúng không? Và mẹ bạn ở đó để giúp bạn tiêu hóa căng thẳng. Những gì chúng ta đang làm bây giờ bằng cách tách mẹ và trẻ sơ sinh, bằng cách đưa trẻ vào nhà trẻ với người lạ, bằng việc huấn luyện giấc ngủ cho trẻ sơ sinh, tất cả những điều kỳ quặc mà chúng ta đang áp dụng cho trẻ sơ sinh đang kích hoạt amygdala. Chúng ta đang làm cho nó hoạt động quá sớm. Điều gì xảy ra khi amygdala trở nên hoạt động quá sớm là nó trở nên rất hoạt động và rất lớn một cách nhanh chóng. Vấn đề là sau đó nó co lại và bị đốt cháy, vì nó không thể quản lý loại căng thẳng đó quá sớm. Khi nó không còn chức năng, nó sẽ không còn chức năng trong suốt cuộc đời. Vì vậy, việc bảo vệ, bạn biết đó, có một câu nói như vậy? Những viên ngọc quý của gia đình, đây là những viên ngọc quý trong não của một đứa trẻ. Đây là viên ngọc, amygdala. Bạn muốn giữ cho căng thẳng là tối thiểu tuyệt đối trong năm đầu đời, đó là lý do tại sao huấn luyện giấc ngủ là nguy hiểm. Đó là lý do tại sao để trẻ khóc một mình. Đó là lý do tại sao đưa trẻ vào nhà trẻ. Đó là lý do tại sao để trẻ ở một mình trong nhiều giờ khi chúng rất, rất yếu ớt là rất xấu cho não bộ của chúng. Bởi vì như vậy sẽ làm tăng cortisol, hormone căng thẳng, nhưng đồng thời làm cho phần này của não trở nên rất hoạt động, khiến nó phát triển, phát triển, phát triển, rồi bùm, và không còn chức năng trong tương lai. Như một phản ứng PTSD. Vì vậy, những gì chúng ta biết là những đứa trẻ này đang trong trạng thái căng thẳng cực độ. Trẻ em ADHD. Trẻ em ADHD, trạng thái căng thẳng cực độ. Nếu bạn ở trong trạng thái căng thẳng cực độ đủ lâu, bạn sẽ rơi vào trạng thái căng thẳng thiểu năng, điều này sẽ dẫn đến trầm cảm. Những gì mà chúng ta có bây giờ không phải là rối loạn. Có một phong trào hoàn toàn để bỏ chữ D khỏi ADHD, vì nó không phải là một rối loạn. Đó là một phản ứng căng thẳng. Và thay vì đặt ra những câu hỏi đúng, như là, được rồi, cái gì đang gây ra căng thẳng này? Làm thế nào để chúng ta đảm bảo rằng những đứa trẻ của chúng ta không bị tiếp xúc với loại căng thẳng này, vì chúng đang đi vào chế độ chiến đấu hoặc chạy trốn? Vì vậy, như bạn đã nói, hệ thần kinh, não bộ có một công tắc bật và một công tắc tắt. Công tắc bật cho căng thẳng là amygdala, hippocampus là công tắc tắt. Và bạn có thể nói rằng phản ứng căng thẳng là, trong một vòng phản hồi tiêu cực, thực sự rất quan trọng. Nói cách khác, nếu một con hổ răng sabre đang đuổi theo bạn, thật quan trọng để bạn có thể kích hoạt, đúng, và chạy hoặc chiến đấu. Vì vậy, phản ứng căng thẳng phải là ngắn hạn. Nó không nên, nó phải là cấp tính hơn là mãn tính. Vì vậy, chúng ta có thể hình thành nó. Chúng ta có thể kích hoạt nó. Nhưng sau đó nó phải được tắt đi bởi công tắc tắt, hippocampus. Những gì chúng ta thấy trong não bộ của trẻ em là amygdala đang phát triển rất lớn một cách sớm, trong khi hippocampus, là công tắc tắt, thì rất nhỏ. Vì vậy, chúng ta có vấn đề này. Như chúng ta đã nói, Houston, chúng ta có một vấn đề. Chúng ta có một công tắc bật hoạt động ở tốc độ tối đa, ga, không có phanh, và không có công tắc tắt. Và điều đó đang gây ra ADHD, những vấn đề hành vi mà đang tăng lên lớn lao ở trẻ em trong trường học, rất nhiều sự hung hăng và bạo lực. Và đó là những gì đang diễn ra. Đây là một phản ứng căng thẳng. Và một lần nữa, thay vì đặt ra những câu hỏi đúng, như là điều này đến từ đâu? Cái gì đang gây ra căng thẳng? Thay vào đó, chúng ta làm im lặng nỗi đau của trẻ. Chúng ta nói với các bậc phụ huynh rằng chúng ta sẽ cho thuốc và chỉ cần giảm nhẹ triệu chứng. Đối với tôi, điều đó là sai lầm trong y học. Cách mà chúng ta điều trị ADHD là sai lầm trong y học. Một đứa trẻ phát triển, đi vào chế độ chiến đấu hoặc chạy trốn khi chúng chịu căng thẳng. Nó có thể là những yếu tố căng thẳng tâm lý xã hội ở nhà, trong gia đình. Nó có thể là ở trường. Nó có thể là với bạn bè của chúng. Nó có thể là một khuyết tật học tập. Có rất nhiều điều có thể gây ra căng thẳng cho trẻ em. Vì vậy, thay vì cho chúng uống thuốc, tại sao chúng ta không tìm hiểu sâu về điều gì đang xảy ra với đứa trẻ đó đang khiến chúng rơi vào trạng thái chiến đấu hoặc chạy trốn? Quan điểm đó phải không, tôi có hai câu hỏi ở đây. Câu hỏi đầu tiên là, làm thế nào bạn biết rằng đó là căng thẳng? Và câu hỏi thứ hai là, nếu đó là căng thẳng, thì vấn đề, hoặc ít nhất là sự thật không thoải mái mà nó tạo ra là phụ huynh phải chịu trách nhiệm. Đúng vậy, đó là sự thật không thoải mái. Về ADHD của con họ. Vâng, vâng. Đó là sự thật không thoải mái. Không đơn giản như vậy. Đôi khi là do gia đình. Thường thì là gia đình, đặc biệt là với những đứa trẻ nhỏ. Nhưng khi trẻ em đến trường, nó có thể là xã hội. Như tôi đã nói, bạn biết đấy, bạn không thể kiểm soát việc trẻ của bạn có bị tiếp xúc với các vấn đề xã hội hoặc bị bắt nạt hay có nhiều điều có thể gây căng thẳng cho trẻ em. Nhưng khi chúng còn rất nhỏ, bạn là môi trường của chúng. Vì vậy, sự thật không thoải mái là khi con bạn nhận được chẩn đoán ADHD, điều đầu tiên bạn nên làm là tìm đến một nhà trị liệu sẽ hướng dẫn cha mẹ bạn. Đừng vội vàng đưa đứa trẻ đó đến bác sĩ tâm thần để cho thuốc. Bạn hãy cùng người bạn đời hoặc vợ/chồng của mình nói chuyện với một chuyên gia hướng dẫn cha mẹ về điều gì có thể đang gây ra cho đứa trẻ này cảm thấy căng thẳng đến mức này. Hãy xem xét các yếu tố căng thẳng tâm lý xã hội. Hãy xem xét các ảnh hưởng và động lực trong cuộc sống của đứa trẻ này có thể đang khiến chúng đi vào trạng thái căng thẳng như vậy. Hãy cho tôi một số ví dụ về loại căng thẳng, những căng thẳng hàng ngày mà chúng ta hiện đang để trẻ em phải đối mặt đang dẫn đến ADHD theo ý kiến của bạn. Vâng, một lần nữa, hãy bắt đầu từ nhà.
Tại nhà, những căng thẳng có thể đến từ việc họ được gửi đến trung tâm trẻ em từ khi còn nhỏ, điều này kích hoạt phản ứng amygdala, khiến phần não điều chỉnh căng thẳng hoạt động quá sớm. Giờ đây, bạn đã có phản ứng cảnh giác thái quá và họ không thể tắt nó đi, đúng không? Có thể là tình huống ly hôn; 50% các cặp vợ chồng ly hôn, điều này có nghĩa là ly hôn là một nghịch cảnh. Bạn biết không, tôi có một cuốn sách sẽ ra mắt trong một năm tới về cách thức ly hôn và giảm thiểu tác động của ly hôn đến trẻ em, nhưng không có gì thay đổi, ly hôn vẫn là một nghịch cảnh đối với trẻ em và là một áp lực khi cha mẹ tranh cãi kịch liệt trong nhà. Nếu trong nhà có những vấn đề về cạnh tranh giữa các anh chị em, hoặc nếu có sự ra đời của một đứa trẻ khác, thì điều đó cũng gây căng thẳng, đúng không? Nếu bạn có một anh chị em, dù bạn có tin hay không, điều đó là một điều rất căng thẳng. Nếu cha mẹ nhạy cảm về điều đó, thì có thể giảm thiểu được. Nhưng nếu cha mẹ không nhạy cảm về sự ra đời của đứa trẻ thứ hai và những cảm xúc mà đứa trẻ đầu lòng có thể có, thì điều đó có thể gây ra căng thẳng. Việc chuyển nhà có thể gây căng thẳng. Bệnh tật hay bệnh tâm thần ở một bậc phụ huynh có thể gây căng thẳng. Chứng nghiện rượu hay bất kỳ loại nghiện nào cũng có thể gây căng thẳng. Việc ông bà, chú, dì hoặc thậm chí là cha mẹ bị ốm và qua đời có thể gây ra căng thẳng. Ý tôi là, có rất nhiều điều có thể gây ra căng thẳng, nhưng điểm mấu chốt là căng thẳng có thể được điều chỉnh, nhưng chỉ có thể được điều chỉnh nếu cha mẹ tự suy ngẫm và tự nhận thức và sẵn sàng nhìn nhận vai trò của mình trong đó. Nếu cha mẹ gửi một đứa trẻ đến bác sĩ tâm thần và nói: “Hãy cứu chữa con tôi.” Tất nhiên, các bác sĩ tâm thần sẽ hợp tác với bạn và làm giảm sự đau khổ của con bạn, nhưng đó có phải là điều bạn thực sự muốn làm không? Bởi vì cuối cùng, bạn chỉ đang dùng ngón tay của mình chặn một cơn lũ, bạn đang chặn một con đê, và cuối cùng cái đê đó sẽ vỡ. Bạn sẽ nói gì về một số bằng chứng cho thấy có mối liên hệ với thành phần di truyền trong các nghiên cứu về sinh đôi? Họ đã phát hiện rằng ADHD có tính di truyền khoảng 74 đến 80%, khiến nó trở thành một trong những tình trạng tâm thần có ảnh hưởng di truyền cao nhất. Để tôi kể cho bạn một nghiên cứu khác sẽ giúp bạn hiểu về nghiên cứu đó, đó là chúng ta biết rằng không có tiền tố di truyền nào cho bệnh tâm thần. Không có tiền tố di truyền nào cho ADHD. Không có tiền tố di truyền nào cho trầm cảm, cũng không có tiền tố di truyền nào cho lo âu. Bạn có nghĩa là gì khi nói về tiền tố? Nghĩa là không có kết nối di truyền. Bạn không nhận được nó từ gen của mình. Nếu cha hoặc mẹ của bạn bị trầm cảm, bạn nhận được nó từ một cái gì đó gọi là sự kế thừa các đặc điểm đã có. Nếu bạn được nuôi dưỡng bởi một bậc phụ huynh bị trầm cảm, bạn có khả năng cao hơn để trở thành người bị trầm cảm. Đó là lập luận về bản chất và nuôi dưỡng. Được rồi, nhưng những gì họ đã phát hiện. Bây giờ, tâm thần phân liệt có liên quan di truyền đến rối loạn lưỡng cực. Những điều đó có tính di truyền, nhưng những điều còn lại thì không. Lo âu, trầm cảm, ADHD, không có di truyền. Những gì họ đã phát hiện là có sự gắn kết di truyền với một cái gọi là gen nhạy cảm. Đó là một alen ngắn trên thụ thể serotonin, và như chúng ta biết, serotonin được sử dụng để điều chỉnh cảm xúc tích cực, để điều chỉnh cảm xúc, đúng không? Vậy khi bạn có một alen ngắn, có nghĩa là bạn gặp khó khăn hơn trong việc tiếp nhận serotonin, nhưng cũng có nghĩa là bạn nhạy cảm hơn với căng thẳng. Giờ đây, những đứa trẻ sinh ra với gen này, cái alen ngắn trên gen thụ thể serotonin, chúng có khả năng cao hơn về bệnh tâm thần sau này do sự nhạy cảm với căng thẳng. Nghiên cứu cho thấy rằng nếu những đứa trẻ sinh ra với gen nhạy cảm này được cung cấp sự gắn bó bảo mật và hiện diện về mặt cảm xúc và thể chất trong năm đầu đời, điều đó làm trung hòa sự biểu hiện của gen đó. Vì vậy, di truyền học biểu sinh có nghĩa là chúng ta sinh ra với các gen, như bạn có thể có một gen cho bệnh viêm khớp dạng thấp, hoặc bạn có thể có một gen cho ung thư, nhưng nó chưa bao giờ được biểu hiện. Chà, tất cả chúng ta đều có gen cho điều gì đó, nhưng chúng không nhất thiết phải được biểu hiện. Đó là những gì di truyền học biểu sinh. Nó có nghĩa là môi trường phải kích hoạt gen để làm cho nó hoạt động, hãy cùng tổ chức nào nhé? Những gì nó cho thấy trong nghiên cứu này là những đứa trẻ sinh ra với tiền tố di truyền này, nhạy cảm với căng thẳng, nếu chúng có cha mẹ nhạy cảm, đồng cảm, nuôi nấng và hiện diện trong năm đầu đời, điều đó đã trung hòa sự biểu hiện của gen đó. Vậy những đứa trẻ này có thể khỏe mạnh như những đứa trẻ sinh ra mà không có gen đó. Tuy nhiên, nếu những đứa trẻ sinh ra với gen nhạy cảm này bị bỏ rơi, bị bỏ mặc, không được cung cấp sự nuôi nấng nhạy cảm, đồng cảm và hiện diện, điều đó sẽ làm trầm trọng thêm gen đó. Vì vậy, chúng ta biết rằng gen nhạy cảm đó có liên quan và tương quan với bệnh tâm thần sau này, trừ khi sự nuôi nấng nhạy cảm, đồng cảm, nuôi dưỡng có thể làm giảm tính chất của gen đó. Và bạn sẽ nói gì với những người chỉ ra các quét MRI? FMRIs, và vâng, có rất nhiều bài kiểm tra thần kinh bây giờ mà chúng ta có thể thấy não hoạt động. Vì vậy, nó không phải là một cái gì đó tĩnh. Chúng ta thực sự có thể thấy dòng máu đến não. Chúng ta có thể thấy hoạt động điện trong não. Thực sự rất tuyệt vời. Nhưng một số người nói rằng điều này chứng minh rằng đó là cách não của bạn hoạt động. Và rất nhiều bạn bè của tôi có ADHD, khi họ nói về ADHD của họ hoặc cách mà họ là, họ nói: “Não của tôi hoạt động như thế này.” Không, điều đó không đúng. Não của họ nhạy cảm với căng thẳng. Một người có ADHD nhạy cảm hơn với căng thẳng. Vì vậy, bạn có thể hỏi họ những câu hỏi như thế này. Bạn có thể nói: “Bạn có phải là người nhạy cảm hơn không? Bạn có nhạy cảm hơn với tiếng ồn, với mùi vị, với cảm giác khi bạn còn là trẻ nhỏ không? Bạn có không thích những điều ngứa không? Bạn có khóc nhiều hơn không? Bạn có nhạy cảm hơn khi cha mẹ bạn ra ngoài vào ban đêm không? Hay bạn có nhạy cảm hơn khi mẹ bạn đi làm? Hay bạn có nhạy cảm hơn khi bạn được để lại ở trường mẫu giáo?” Và họ có lẽ sẽ trả lời có. Nhưng nếu họ nói không và họ vẫn có chẩn đoán ADHD, tôi sẽ đảm bảo, gần như đảm bảo rằng họ sẽ không nói không. Bởi vì những người có ADHD là những người nhạy cảm.
Cảm xúc là một sức mạnh tuyệt vời nếu nó được đáp lại bằng sự cảm thông. Nếu bạn có một đứa trẻ nhạy cảm, vậy thì một đứa trẻ nhạy cảm sẽ như thế nào? Nếu bạn có nhiều đứa trẻ, thì bạn biết, bởi vì điều đầu tiên tôi sẽ làm khi tôi có một buổi nói chuyện công khai là tôi sẽ hỏi, được rồi, mọi người ở đây, ai có một đứa trẻ nhạy cảm? Và tôi mô tả, được rồi, đứa trẻ nhạy cảm là một đứa trẻ hay khóc hơn, khó an ủi hơn, hay bám víu hơn, không thích bạn rời bỏ chúng, khó khăn hơn trong việc tách ra, khó khăn hơn trong việc đi ngủ và để ngủ một mình, nhạy cảm với những thứ như tiếng ồn, mùi hương và cảm giác…
Nếu bạn lớn lên trong một môi trường căng thẳng, và một lần nữa, bạn đã xác định rằng căng thẳng có thể đến từ nhiều hình thức. Nó có thể là cha mẹ cãi vã, có thể là hàng xóm hoặc bất kỳ yếu tố môi trường nào gây ra căng thẳng đó. Bạn nhạy cảm, bạn phát triển ADHD, bạn trở thành người lớn, bạn được chẩn đoán ở tuổi 30 là mắc ADHD. Bạn được đề nghị dùng thuốc, bạn uống thuốc, thuốc làm cho bạn hoạt động hiệu quả hơn trong sự nghiệp, trong các mối quan hệ, trong cuộc sống của bạn. Đó là một chất kích thích. Vì vậy, những gì chất kích thích làm là chúng có thể gây ra lo âu rất lớn, có thể gây ra cơn hoảng loạn ở tuổi thiếu niên, có thể gây ra vấn đề tăng trưởng. Vì vậy, tôi có những bệnh nhân đến với tôi, những người trẻ không phát triển, vì họ đã được cho dùng chất kích thích khi còn nhỏ.
Về mặt hậu quả của việc sử dụng chất kích thích, hội đồng vẫn chưa đưa ra phán quyết, nhưng chúng ta biết rằng chúng gây ra các vấn đề tăng trưởng, gây ra cơn hoảng loạn, gây ra rối loạn lo âu, gây ra trầm cảm. Chúng khá cứu sống, chúng cứu sống nhiều người trong việc có một- Chúng có thể là như thế. Vì vậy, điều tôi muốn nói là nếu bạn đã thử mọi cách để tìm ra nguyên nhân căng thẳng gây ra phản ứng của bạn như vậy, và bạn vẫn cảm thấy như vậy, thì đôi khi thuốc có thể là một biện pháp cứu sống. Vấn đề là chúng ta thường tìm đến thuốc cho thanh thiếu niên, trẻ em và người lớn trẻ, chúng ta coi nó như một loại thuốc tăng cường hiệu suất, bởi vì có quá nhiều căng thẳng trong cuộc sống hiện đại và có nhu cầu lớn cho mọi người phải hoạt động và thành công trong sự nghiệp và trong trường học và đạt điểm tốt. Có quá nhiều áp lực lên trẻ em.
Tôi 60 tuổi và chúng tôi không có áp lực như vậy khi lớn lên. Và thế hệ tiếp theo phải chịu áp lực rất lớn. Áp lực đó khiến trẻ em thực sự mất kiểm soát. Chúng ta có thể nói về áp lực học tập, tính cạnh tranh, sự hoàn hảo. ADHD là một thùng chứa. Đó là một thùng chứa bạn bỏ những người bị lo âu chưa bao giờ được điều trị vào. Và có nhiều cách để suy nghĩ về điều trị nữa. Chúng ta là một xã hội thích những giải pháp bề mặt nhanh chóng. Chúng ta thích thuốc, chúng ta thích liệu pháp CBT. Sự thật là đây không phải là một giải pháp nhanh chóng. Việc tìm hiểu một cách mối quan hệ, động lực, những gì đã xảy ra với bạn khi còn là một đứa trẻ, những mất mát của bạn là gì, những chấn thương của bạn là gì, điều gì đã khiến bạn cảm thấy lo âu như vậy, điều gì đã khiến bạn phải chiến đấu hoặc chạy trốn là một công việc khó khăn. Nó đòi hỏi sự thất vọng. Nó đòi hỏi sự cam kết. Nó đòi hỏi việc đến với một người có thể suy nghĩ thật sâu với bạn.
Bạn biết đấy, tôi muốn định nghĩa điều gì là lo âu vì tôi nghĩ điều đó thực sự quan trọng bởi vì chúng ta hiếm khi định nghĩa trầm cảm và lo âu. Trầm cảm là sự lo lắng về những mất mát trong quá khứ. Lo âu là sự lo lắng về những mất mát trong tương lai có thể không bao giờ xảy ra. Điều gì chung giữa chúng? Tất cả đều liên quan đến mất mát. Tất cả đều là về mất mát. Và bạn có thể nói rằng các thế hệ hiện tại rất lo lắng về mất mát. Mất mát về địa vị, thành tựu, nhưng vì chúng ta cũng rất lo lắng về việc có được thứ gì. Chà, chúng ta lo lắng về những thứ mà tôi gọi là, bạn biết đấy, tôi không muốn phán xét, nhưng tôi muốn nói là những thứ không quan trọng trong cuộc sống. Những điều quan trọng trong cuộc sống là gì? Các mối quan hệ, tình yêu, kết nối, sức khỏe, đúng không? Bạn có thể nói một cách khách quan, gia đình. Đây là những điều quan trọng trong cuộc sống. Nhưng chúng ta đã trở nên rất lo lắng về thành công vật chất, tiền bạc, thành tựu nghề nghiệp và sự nổi tiếng. Tôi nghĩ đã có một nghiên cứu phỏng vấn thanh thiếu niên và kết quả rất đáng thất vọng vì họ nói rằng điều họ muốn nhất trong cuộc sống là nổi tiếng. Và vì vậy, chúng ta đang lo lắng về những điều sai lầm.
Về vấn đề căng thẳng và mối liên hệ với ADHD, nhìn vào một số nghiên cứu từ nhóm giáo dục nghiên cứu injury.com. Nó nói rằng trẻ em có điểm ACE, điểm dựa trên chấn thương, mà tôi nghĩ là có tới 10 câu hỏi khác nhau, với một điểm ACE từ bốn trở lên. Vì vậy, bốn trải nghiệm chấn thương trở lên có gần bốn lần, tức là 400% nhiều khả năng có ADHD được cha mẹ báo cáo so với trẻ em không có ACE. Và một số yếu tố có ảnh hưởng lớn là khó khăn kinh tế gia tăng khả năng bạn có ADHD lên 40%, ly hôn của cha mẹ 35%, bệnh tâm thần trong gia đình hoặc một cha mẹ mắc bệnh tâm thần làm tăng lên gần 60%, 55%, tôi tin rằng, và bạo lực trong khu phố gần 50%, giam giữ trong gia đình. Vì vậy, nếu một cha mẹ vào tù, thì điều đó cũng tăng khả năng bạn có ADHD khoảng 40%. Và điều này được công bố bởi, tôi nghĩ là New England. Vâng. Hoặc Thư viện Quốc gia Y tế, Trung tâm Thông tin Sinh học Quốc gia. Vâng, vì vậy hãy nhớ những gì tôi đã nói, rằng bạn không thể kiểm soát mọi thứ xảy ra với con bạn. Ly hôn có xảy ra và khó khăn xảy ra với trẻ em. Vấn đề sức khỏe xảy ra với trẻ em. Những gì bạn có thể kiểm soát là bạn có thể kiểm soát ba năm đầu tiên và có mặt càng nhiều càng tốt cho con bạn. Vì vậy, nếu con tôi bắt đầu la hét trong một siêu thị, một trong những lời khuyên phổ biến nói rằng chỉ cần rời đi hoặc bắt đầu la hét chính bạn như một bậc phụ huynh để cho chúng thấy.
Tôi có phải chỉ bỏ qua con mình khi nó khóc và gây rối không?
Có phải tôi nên dừng những gì tôi đang làm và đi quan tâm đến nó không?
Tôi phải làm gì trong những tình huống này?
Bạn sẽ gọi điện cho tôi thường xuyên, Stephen.
Bạn hãy cẩn thận, vì nếu bạn hứa như vậy, tôi hứa, tôi hứa, tôi sẽ nằm trong danh bạ của bạn.
Bạn chỉ muốn bỏ nghề và tập trung vào việc nuôi dạy con cái của tôi.
Không, bạn có thể làm điều đó, không, nhưng bạn có thể gọi cho tôi.
Tôi đã ghi lại điều này trên video.
Điều đó có giá trị về mặt pháp lý.
Không, bạn có thể gọi cho tôi thường xuyên.
Bao nhiêu?
Vâng, bạn có thể, bao nhiêu cũng được.
Vậy thỏa thuận là, bạn không la mắng con cái của bạn.
Một bậc phụ huynh biết điều chỉnh cảm xúc,
một bậc phụ huynh khỏe mạnh sẽ tạo ra một đứa trẻ khỏe mạnh.
Vậy một bậc phụ huynh khỏe mạnh là gì?
Một bậc phụ huynh khỏe mạnh là người có cảm giác tốt về bản thân,
có lòng tự trọng chân thật,
không phải kiêu ngạo, nhưng thực sự cảm thấy tốt về bản thân,
biết rõ điểm mạnh và hạn chế của mình,
và tổng thể, là một con người hoàn chỉnh, cảm thấy tốt về bản thân.
Họ có khả năng điều chỉnh cảm xúc của mình,
giữ cho cảm xúc của họ không bị quá cao hoặc quá thấp.
Hãy nhớ, chèo thuyền ở Caribbean,
nghĩa là họ có thể giữ bình tĩnh trong bão,
nhạy cảm và đồng cảm như một người nuôi dưỡng.
Đây là những dấu hiệu của sự khỏe mạnh ở một bậc phụ huynh.
Vậy nếu con tôi nói, “Con muốn gói kẹo đó,”
và tôi nói, “Con không thể có gói kẹo đó.”
Chà, trước tiên bạn phải, vì trước khi bạn kỷ luật,
bạn luôn muốn đồng cảm trước.
Vì vậy tôi luôn nói rằng nếu bạn sẽ kỷ luật một đứa trẻ,
trước tiên bạn phải nhận ra cảm xúc của chúng.
Ý tôi là, nhận ra cảm xúc của trẻ em là quan trọng ở mọi lúc,
nghĩa là khi bạn nhận ra cảm xúc của trẻ,
nếu chúng buồn, bạn phản ánh nỗi buồn của chúng.
Nếu chúng tức giận, bạn nói, “Tôi thấy bạn đang tức giận.”
Nếu chúng hạnh phúc, bạn nhìn thấy chúng và cảm thấy hạnh phúc cùng với chúng.
Loại phản chiếu đó là cách mà con bạn biết
rằng bạn công nhận chúng, rằng chúng là một người với bạn,
rằng chúng là một người riêng biệt với bạn.
Đó là cách chúng cảm thấy có giá trị.
Vì vậy khi bạn công nhận cảm xúc của chúng,
đó là điều quan trọng đầu tiên, bạn có thể nói, cha mẹ 101.
Công nhận cảm xúc của con bạn.
Vì vậy tôi sẽ quay sang con mình và nói, “Con muốn kẹo hay con đói?”
Vâng, bạn có thể nói, “Tôi thấy rằng bạn thực sự muốn gói kẹo đó.
Tôi thấy thật khó khăn vì bạn thực sự muốn nó,
nhưng bạn biết rằng bạn không thể có nó trước bữa tối.
Bạn biết đó là quy tắc.”
Và rồi chúng bắt đầu la hét và khóc.
Và rồi chúng bắt đầu la hét và bạn nói,
“Bạn đang sử dụng phương thức giao tiếp lập đi lập lại,”
nơi bạn nói, “Ồ, tôi thấy điều này thật khó khăn cho bạn,
nhưng bạn vẫn không thể có kẹo.”
Và bạn ở bên chúng và tiếp tục đồng cảm
và sau đó thiết lập cấu trúc, đồng cảm cấu trúc, đồng cảm cấu trúc.
Sai lầm mà các bậc phụ huynh mắc phải là họ ngay lập tức nói không.
Họ không sử dụng sự đồng cảm, họ không đưa sự đồng cảm vào.
Và sự thật là ngay cả khi là một người lớn,
nếu ai đó chỉ nói không mà không nhận ra cảm xúc của bạn trước,
bạn cảm thấy rất không thỏa mãn, đúng không?
Đối với một đứa trẻ, điều này là rất quan trọng.
Điều này rất quan trọng là ngay cả khi bạn phải nói không,
và đặc biệt nếu bạn phải nói không,
bạn trước tiên phải công nhận cảm xúc của chúng.
Ý tôi là, đó là điều mà tất cả các chuyên gia về mối quan hệ trong chương trình nói với tôi.
Họ nói nếu bạn muốn thành công trong một mối quan hệ lãng mạn,
thì trước tiên bạn phải làm cho đối tác của bạn cảm thấy được lắng nghe và hiểu.
Đúng vậy.
Ngay cả khi bạn không đồng ý trong một cuộc cãi vã,
trước tiên hãy công nhận những gì họ đã nói, có thể lặp lại lại cho họ,
và rồi họ sẽ cảm thấy được lắng nghe và hiểu
và điều đó thì sẽ dừng cái việc lập đi lập lại.
Bạn có nghĩ rằng tôi là một đứa trẻ bị chấn thương không?
Tôi không biết.
Tôi chưa nghe về quá khứ bị chấn thương của bạn.
Nếu đúng vậy, nếu bạn có một chấn thương,
tôi sẽ nói chúng ta đều vậy, nên cho phép tôi nói điều này,
có một từ gọi là chấn thương lớn được sử dụng khá nhiều.
Tôi có thể nói về nó một chút không?
Có điều gì đó gọi là chấn thương lớn, đúng không?
Chấn thương lớn giống như tôi đã bị tai nạn xe và mất chân,
hoặc tôi mất cha mẹ, mẹ tôi qua đời vì ung thư não,
hoặc cha tôi là người nghiện rượu và đánh tôi,
hoặc có những điều cụ thể hơn
mà bạn có thể nắm giữ, những điều xảy ra với con người.
Vâng, tôi đã bị cưỡng hiếp, hoặc bạn biết đấy, đó là chấn thương lớn.
Nhưng tin hay không, có lẽ ít người phải chịu đựng chấn thương lớn
và nhiều người phải chịu đựng chấn thương nhỏ.
Và chấn thương nhỏ thì tinh tế hơn.
Nó đòi hỏi việc nhìn nhận kỹ hơn vào các vấn đề.
Nó mang tính mối quan hệ nhiều hơn.
Nó là, tôi bị mẹ tôi bỏ rơi một cách tinh tế.
Mẹ tôi không phải là một người lắng nghe tốt.
Mẹ tôi yêu tôi, nhưng cha tôi yêu tôi,
nhưng ông chưa bao giờ hiểu tôi.
Bố mẹ tôi có tính tự mãn và rất ích kỷ.
Họ không bao giờ có mặt, bạn biết đấy,
và vì vậy mọi người sẽ vào văn phòng của tôi
và ngồi xuống, những cá nhân để trị liệu,
và họ sẽ nói, bạn biết đấy, tôi không biết có gì sai với tôi.
Tôi có hai bậc phụ huynh sống bên nhau.
Tôi có tất cả của cải vật chất mà tôi cần.
Tôi không bao giờ thiếu thốn vật chất.
Bạn biết đấy, cha mẹ tôi sống bên nhau,
và tôi không biết có gì sai với tôi.
Và vì vậy tôi nói, được rồi, vậy bạn đang nói với tôi rằng không có
điều gì lớn lao và chấn thương đã xảy ra với bạn trong cuộc sống.
Bây giờ hãy nói về sự tinh tế.
Và chúng ta không còn tinh tế nữa,
vì vậy chúng ta không muốn nhìn vào những nguyên nhân gây ra hầu hết các dạng
bệnh tâm thần, trầm cảm, lo âu.
Ngay cả ADHD cũng là những gì liên quan đến những mối quan hệ trong gia đình.
Và bạn nghĩa là gì với những mối quan hệ tinh tế?
Có thể là…
Sự bỏ rơi.
Sự bỏ rơi.
Bị bỏ qua, có một bậc phụ huynh bị bệnh tâm thần mà không ai biết đến.
Có thể là một người mẹ trầm cảm ngủ dậy muộn vào buổi sáng
và không dậy cho bạn ăn.
Bạn biết đấy, bạn dậy và tự lo cho bản thân,
hoặc có thể bạn là một đứa trẻ tự lập có chìa khóa trở về nhà
và bạn bị cô lập và một mình.
Và có những điều mà mọi người không thể nhìn thấy, nhưng bạn thì thấy.
Và đó là lý do tại sao mọi người,
tôi sẽ nói hầu hết mọi người tham gia trị liệu,
không phải vì những chấn thương lớn, tin hay không tin,
mặc dù nghiên cứu ACEs cho thấy, bạn biết đấy,
nghiện rượu, nghiện ma túy, tất nhiên,
đó là những chấn thương lớn.
Hầu hết mọi người đến trị liệu vì những chấn thương nhỏ.
Và lý do mà điều đó khá khó khăn
cho những người đó là không có nhiều sự củng cố
từ xã hội rằng đó cũng là chấn thương.
Nhưng thực tế, chúng là chấn thương.
Chấn thương gắn bó, bạn biết đấy, nếu bạn từng bị gửi vào nhà trẻ.
Và tôi có những bệnh nhân đến với tôi và nói,
Tôi có thể nhớ được việc được gửi vào nhà trẻ.
Và bạn biết đấy, bạn không nên nhớ những điều
cho đến khi được bốn hoặc năm tuổi.
Nhưng một số bệnh nhân có thể nhớ những mảnh ký ức dưới năm tuổi.
Họ sẽ nói, tôi đã bị gửi vào nhà trẻ.
Tất cả những gì tôi có thể nhớ là đã hét lên hết sức mình
vì mẹ tôi.
Bạn không thích nhà trẻ, phải không?
Không.
Có gì sai với nhà trẻ?
Nhà trẻ làm tăng mức cortisol nước bọt ở trẻ em.
Các nghiên cứu cho thấy, điều đó có nghĩa là những đứa trẻ đó bị đưa vào
các trạng thái căng thẳng khi còn rất nhỏ
khi não của chúng đang phát triển.
Nhà trẻ đã được biết là làm tăng sự hung hăng
và lo âu cũng như các vấn đề hành vi ở trường,
trong những năm học.
Và những đứa trẻ đó có khả năng
phát triển rối loạn gắn bó cao hơn.
Hãy nhớ ba năm đầu tiên
khi trẻ em rất mong manh và dễ bị tổn thương,
việc lấy chúng ra khỏi cơ thể bạn như một hình mẫu gắn bó chính
và giao chúng cho người lạ
và để chúng ở đó hàng giờ sẽ khiến con bạn phải phát triển những phòng vệ bệnh lý.
Và đó là điều mà những đứa trẻ đó buộc phải làm.
Vì vậy, đây là lựa chọn kém nhất về chăm sóc trẻ em.
Vậy hãy nói về những lựa chọn chăm sóc trẻ em tốt hơn
nếu bạn phải sử dụng chăm sóc trẻ em.
Bạn biết chúng ta thường nói sữa mẹ là tốt nhất, và đúng là vậy vì nhiều lý do.
Nhưng tốt nhất là hình mẫu gắn bó chính của bạn
trong ba năm đầu tiên, càng nhiều càng tốt.
Hình mẫu gắn bó chính, bạn nghĩa là mẹ?
Chà, không, có thể là cha.
Đó là người mà bạn có thể hướng tới và là người chăm sóc nhạy cảm, đồng cảm.
Vì vậy, khi đứa bé gặp khó khăn, đứa bé sẽ được đáp ứng nhu cầu tình cảm.
Có thể là cha.
Có thể là cha,
nhưng trước tiên cha phải học cách trở thành một người nhạy cảm.
Điều này không tự nhiên đối với hầu hết đàn ông.
Với những trường hợp hiếm hoi, tôi đã biết một số bệnh nhân
nơi chồng, người cha, nhạy cảm hơn cả mẹ.
Điều đó là khả thi.
Nhưng nhìn chung, theo bản năng,
các ông bố không phải là những người chăm sóc nhạy cảm, đồng cảm
vì đó là điều đi ngược lại với bản năng tiến hóa của họ.
Bản năng tiến hóa của họ,
nếu bạn là một con vật ở đồng cỏ châu Phi,
bạn là một con impala.
Bạn là một con impala cha.
Con của bạn vừa được sinh ra và nó chạy ra ngoài vì chúng vậy.
Chúng giống như được sinh ra và bạn đang chạy cùng nhau.
Bạn đứng sau con bé và nói,
đi nào bạn nhỏ, bạn tốt nhất là đi đi
nếu không bạn sẽ trở thành bữa trưa cho con sư tử.
Đó là bản năng của một người cha là bảo vệ.
Đó là sự hung hăng bảo vệ.
Điều đó khác với việc con impala con ngã xuống
và mẹ nó chạy lại liếm con và nói,
bạn có ổn không, cưng?
Tôi có thể ôm bạn không?
Nếu con impala có thể nói.
Vì vậy, đó là bản năng khác nhau.
Vì vậy, các ông bố có thể được dạy để trở thành hình mẫu gắn bó chính,
nhưng đó là lý do tôi nói rằng thật sự quan trọng
là chúng ta nhận ra sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ.
Nếu chúng ta chỉ nghĩ rằng họ hoàn toàn giống nhau
và chúng ta đưa một người cha vào tình huống cùng với một đứa trẻ sơ sinh
còn mẹ thì ra ngoài và cha ở nhà,
nếu chúng ta không nói về những điều này
và nói về nó một cách công khai và nói,
khi đứa bé khóc, bạn phải phản chiếu cảm xúc của đứa bé.
Bạn phải làm da kề da.
Bạn phải xoa dịu đứa bé,
không khuyến khích sự kiên cường, không làm phân tâm đứa bé,
không sử dụng cảm xúc không đồng nhất với đứa bé.
Nếu đứa bé khóc, đừng nói, ôi, con ổn mà.
Bạn sẽ ổn thôi.
Không, không.
Vì vậy, thật sự quan trọng
nếu người cha ở nhà
thì anh ta phải học cách trở thành một người mẹ.
Bạn biết đấy, đôi khi các cặp đôi đồng tính sẽ đến với tôi
và tôi sẽ nói, bạn biết đấy, hai người đàn ông đồng tính sẽ đến.
Tôi sẽ nói, ai trong số các bạn sẽ là người mẹ?
Bây giờ điều này có vẻ không đúng chính trị,
nhưng ai đó phải đảm nhận vai trò đó.
Bạn không thể có hai người cha cho một đứa trẻ.
Một đứa trẻ cần có mẹ và cha.
Nếu bạn có hai người đàn ông,
thì một trong số họ phải đóng vai trò nhạy cảm, đồng cảm.
Người còn lại phải đảm nhận vai trò gia tăng cảm giác vui vẻ, kích thích.
Cũng giống như với hai người phụ nữ đang nuôi dạy trẻ.
Tốt hơn là có một người cha và một người mẹ còn hơn hai người mẹ.
Vậy ai trong số các bạn sẽ là người cha?
Ai trong số các bạn sẽ chơi đùa và chơi bóng rổ
và lăn lộn trên mặt đất và làm trò với đứa bé
và khuyến khích sự khám phá và chấp nhận rủi ro –
Bạn không thể chia sẻ vai trò đó sao?
Không, không, không.
Và tôi sẽ nói với bạn lý do.
Điều đó rất gây nhầm lẫn cho trẻ em.
Khi cha mẹ nói, tôi vừa là mẹ vừa là cha của con tôi,
tôi nói, không, không, điều đó rất gây nhầm lẫn cho trẻ em.
Chúng cần có một hình mẫu mẹ và một hình mẫu cha.
Và tôi nói điều này với việc biết bối cảnh chính trị ngày nay
và biết tình hình xã hội hiện tại,
bạn có thể có một hình mẫu mẹ mà không phải là mẹ.
Có thể là một người giúp việc.
Có thể là một người bà.
Bạn cần có một hình mẫu mẹ.
Và bạn cần hình mẫu mẹ đó có mặt nhiều.
Nếu hình mẫu mẹ đó là người cung cấp
sự chăm sóc nhạy cảm và đồng cảm.
Vì vậy, một số điều này có thể được dạy,
nhưng không thể được dạy trừ khi bạn trước tiên công nhận
rằng có sự khác biệt.
Nếu chúng ta không thể, như một xã hội, công nhận sự thật không thoải mái
rằng đàn ông và phụ nữ khác nhau
về hành vi chăm sóc của họ,
thì chúng ta không thể dạy bất kỳ ai điều gì.
Tôi đang nhìn vào một số thống kê ở đây trước mặt tôi trên một đồ thị,
điều mà tôi vừa đọc trong khi bạn giải thích,
vì nó có vẻ khá phù hợp.
Và nó cho thấy rằng vào năm 1960, một trong mười người mẹ
là người kiếm tiền chính duy nhất.
Bây giờ con số đó gần đạt tới một nửa.
Nó đang trên đường đến nửa.
Tôi biết.
Gần một nửa số bà mẹ là người kiếm sống chính hoặc duy nhất vào năm 2016. Vì vậy, ý tôi là, những bà mẹ này không thể đơn giản bỏ việc. Đây là một câu hỏi hay. Tôi nhận được nhiều người đến với tôi và nói, và điều này rất phổ biến, tôi muốn bỏ việc. Tôi muốn thu nhỏ lại. Tôi muốn làm việc bán thời gian. Nhưng chồng tôi không ủng hộ điều đó vì tôi đã hứa rằng tôi sẽ là người kiếm sống chính. Và giờ tôi muốn thay đổi, nhưng anh ấy không sẵn sàng thay đổi, hoặc anh ấy không ủng hộ tôi từ bỏ công việc có mức lương cao. Nhưng tôi cảm thấy sự chuyển mình khi ở bên con tôi, và tôi không muốn rời xa con. Vấn đề với những người trẻ là họ hứa hẹn với nhau. Họ đưa ra những lời hứa mà có lẽ họ không nên làm. Đừng hứa với người phối ngẫu của bạn rằng mọi thứ sẽ không thay đổi khi bạn có con. Hãy nói với người phối ngẫu của bạn, hãy chuẩn bị cho mọi thứ sẽ thay đổi. Hãy tin rằng mọi thứ đều có thể xảy ra, và hãy chuẩn bị. Hãy lập chiến lược. Hãy nói, nếu tôi muốn ở nhà với đứa trẻ thì sao? Nếu tôi, có thể bây giờ tôi không cảm thấy như vậy, nhưng nếu tôi nhìn thấy đứa trẻ này, và tôi yêu đứa trẻ này, và tôi muốn ở nhà, và tôi là mẹ, và tôi muốn cho con bú, và tôi không muốn trở lại làm việc trong một thời gian? Và sau đó bạn nói, kịch bản đó sẽ như thế nào? Chúng tôi có thể làm gì? Chúng tôi có thể thu nhỏ những gì trong cuộc sống vật chất và lối sống của mình để tôi có thể ở nhà? Và tôi không nghĩ chúng ta làm điều đó. Thay vào đó, phụ nữ nói, không có gì sẽ thay đổi, và đàn ông cũng nói không có gì sẽ thay đổi. Và rồi họ có con, và họ không chuẩn bị cho những thay đổi xảy ra. Thay đổi cũng xảy ra ở đàn ông. Không chỉ phụ nữ. Ý tôi là, các ông bố cũng có thể có sự chuyển mình này, đúng không? Họ cũng muốn làm việc ít hơn, hoặc đôi khi sự chuyển mình xảy ra khi họ muốn làm việc ít hơn và ở nhà. Đôi khi, nó xảy ra ở chỗ muốn ra ngoài và đối mặt với thế giới để họ có thể nuôi sống gia đình. Nhưng điều đó thực sự kích thích một điều gì đó. Nó kích thích một phản ứng tiến hóa nào đó ở cả đàn ông và phụ nữ. Điều khó khăn nhất mà tôi thấy là khi đàn ông và phụ nữ cạnh tranh với nhau. Ngày xưa thì dễ hơn nhiều. Bây giờ, không phải mọi thứ đều tốt trong những ngày xưa, nhưng bạn có thể nói rằng ý tưởng về các vai trò đã được xác định có nghĩa là đàn ông và phụ nữ không cạnh tranh về vai trò của mình. Bây giờ, điều đang gây ra nhiều cuộc ly hôn này và gây ra nhiều mâu thuẫn trong hôn nhân là đàn ông và phụ nữ cạnh tranh về mọi thứ. Họ cạnh tranh về ai sẽ kiếm nhiều tiền hơn. Họ cạnh tranh về ai sẽ chăm sóc đứa trẻ. Và vì vậy, giống như bạn là giám đốc điều hành của một công ty, bạn có công ty riêng của mình. Vì vậy, bạn không thể có đồng giám đốc điều hành. Ý tôi là, tôi không biết nếu bạn có, nhưng nó không hoạt động. Ý tôi, bất cứ ai mà tôi đã từng điều trị và nói rằng chúng tôi sẽ làm đồng giám đốc điều hành, nó luôn bị sụp đổ. Bạn có thể có một giám đốc điều hành, bạn có thể có một chủ tịch, bạn có thể có người đứng đầu marketing, bạn có thể có một giám đốc tài chính, bạn có thể có một giám đốc điều hành. Đây là những vai trò khác nhau. Và họ không cạnh tranh với nhau. Họ làm việc như một đội. Làm cha mẹ là một môn thể thao đồng đội, không phải một môn thể thao cạnh tranh. Và vì vậy, điều đang xảy ra ngày hôm nay, vì tất cả sự trung lập về giới và chúng ta cũng tốt như bạn và bạn cũng tốt như tôi và chúng ta là như nhau, có nghĩa là các cặp vợ chồng đang cạnh tranh với nhau. Và điều đó đang tạo ra rất nhiều căng thẳng vì điều tốt nhất là khi các cặp đôi bổ sung cho nhau. Khi sự khác biệt của họ có nghĩa là như một đội, họ làm việc tốt để chăm sóc cho một đứa trẻ. Và tôi sẽ nói rằng bí quyết thành công trong hôn nhân là hãy giữ cho sự cạnh tranh của bạn ở sân quần vợt, ở sân bóng rổ, khi chạy trong công viên. Nhưng đừng cạnh tranh về việc nuôi dạy trẻ. Ai sẽ chăm sóc cho bọn trẻ? Đừng cạnh tranh về ai kiếm nhiều tiền hơn. Hãy tìm cách để bổ sung cho nhau và trở thành một đội. Có rất nhiều bà mẹ đang lắng nghe bây giờ rất hướng tới sự nghiệp. Và bạn có thể đang gây ra một số khủng hoảng tồn tại. Bạn có thể đang khẳng định nhiều điều mà họ tin tưởng và nghĩ và cảm thấy một cách trực giác. Bạn có đang nói rằng đối với những người phụ nữ theo đuổi sự nghiệp cao và vai trò lãnh đạo, mà cũng muốn có con, thì đó là một trong hai? Không, tôi đang nói rằng có những nghề nghiệp nhất định mà thực tế là. Đây là sự thật không thoải mái một lần nữa, một loạt những sự thật không thoải mái. Có một số nghề nghiệp mà rất khó để trở thành một người mẹ tốt. Chấm hết. Tôi đang nói rằng tôi biết đó là một câu nói khó nghe, nhưng đó là sự thật. Có những nghề nghiệp nhất định yêu cầu quá nhiều để có thể hiện diện cho con bạn, bất kể bạn là mẹ hay bố. Bạn nghĩ nếu bạn là một người bố là giám đốc điều hành đang đi khắp thế giới và bỏ lỡ sinh nhật của con, và bỏ lỡ trận bóng đá của con, và bỏ lỡ buổi hòa nhạc piano của con, và không có mặt để đón chúng ở trường hoặc ăn sáng cùng chúng hoặc ăn tối vào cuối ngày, bạn nghĩ đứa trẻ đó sẽ có một mối quan hệ lành mạnh với người đó? Một huyền thoại khác. Ở đây chúng ta. Tôi đã nói với bạn rằng tôi sẽ kết hợp các huyền thoại vào. Thời gian chất lượng so với thời gian số lượng. Bạn không thể ở đó cho con cái của bạn. Vào thời gian của riêng bạn, bạn phải ở đó vào thời gian của chúng. Có nghĩa là thời gian chất lượng là một ảo tưởng vị kỷ. Tôi có thể ở đó vào thời gian của mình. Vì vậy, đứa trẻ của tôi ngồi ở nhà như một cái bình trên kệ chờ tôi về nhà. Và sau đó tôi về nhà và ở đó tôi có thể có mặt cho con tôi. Đứa con của bạn đã cần bạn suốt cả ngày. Và khi bạn về nhà, đó là vào thời gian của bạn. Bạn cần có mặt với cả chất lượng và số lượng thời gian. Tôi luôn nói với mọi người rằng bạn có thể hiện diện về mặt thể chất nhưng lại không có mặt về mặt cảm xúc. Nhưng bạn không thể có mặt về mặt cảm xúc nếu bạn không có mặt về mặt thể chất. Đủ thường xuyên. Và đó chỉ là một thực tế. Vậy những nghề nào thực sự tốt cho người sẽ là nhân vật chính trong mối quan hệ? Các lĩnh vực dịch vụ. Các lĩnh vực mà bạn có doanh nghiệp riêng của mình và bạn có thể lập lịch trình riêng xung quanh con cái của mình.
Trẻ em của bạn không làm việc quanh bạn.
Bạn làm việc quanh trẻ em của bạn.
Có thể là vật lý trị liệu, tâm lý trị liệu, trị liệu ngôn ngữ, hoặc có thể là tư vấn.
Bất kỳ điều gì liên quan đến khởi nghiệp.
Bất kỳ điều gì là lĩnh vực dịch vụ.
Giám đốc điều hành, người làm podcast, nhà đầu tư, doanh nhân.
Không, tôi sẽ không đồng ý với bạn.
Tôi sẽ nói bạn có thể.
Nhưng bạn phải sẵn sàng đặt ra các giới hạn cho chính mình.
Vì vậy, bạn phải sẵn sàng nói rằng, bạn có biết Monet, họa sĩ không?
Ừ, đúng rồi.
Ông ấy nổi tiếng trong chính cuộc đời của mình.
Giờ đây, hầu hết các họa sĩ phải chết mới nổi tiếng.
Và ông ấy đã vẽ theo một lịch trình rất khiêm tốn.
Dậy vào buổi sáng để bắt ánh sáng
và sau đó ông ấy đã xong vào khoảng ba hoặc bốn giờ chiều.
Ông ấy ăn tối với gia đình.
Chúng ta là kiến trúc sư cho cuộc sống của chính mình.
Kinda.
Không, không phải kiểu như vậy.
Tôi đang đại diện cho ý kiến của một số người có thể đang nghe.
Tôi rõ ràng về điều này.
Được rồi, vậy ai là những người có thể kiến trúc cuộc sống của họ?
Bạn muốn trở thành gì, bạn nghĩ ai?
Tôi sẽ nói là các quản lý quỹ đầu tư.
Được rồi, để tôi nói cho bạn biết.
Khi tôi 18 tuổi, tôi đã bỏ học đại học.
Có thể tôi đã quan hệ tình dục trong năm đó.
Nếu tôi đã quan hệ tình dục trong năm đó và có một đứa trẻ thì tôi sẽ trở thành một bậc cha mẹ đơn thân.
Vào thời điểm đó, tôi có hai bản án CCJ.
Tôi đã phá sản, hoặc ăn cắp bánh mì để nuôi sống mình.
Tôi đã in các mẫu đơn trợ cấp và tôi chưa bao giờ gửi chúng đi,
nhưng đó là các mẫu mà bạn biết, như trợ cấp chính phủ.
Và tôi đã làm việc trong các trung tâm gọi, làm ca đêm
bởi vì đó là công việc tốt nhất tôi có thể kiếm được để trả tiền thuê nhà mỗi tháng.
Nếu tôi có một đứa trẻ vào đúng thời điểm đó,
tôi không nghĩ rằng tôi sẽ hiểu những gì bạn đang nói về việc trở thành kiến trúc sư cho số phận của mình
bởi vì có rất nhiều tình huống khẩn cấp ngay lúc đó.
Tôi không thể tự nuôi sống mình, nói chi đến một đứa trẻ.
Vì vậy, tôi sẽ nói cho bạn biết.
Và tôi cũng không có gia đình trong vòng vài giờ.
Mẹ tôi đã basically từ bỏ tôi vì tôi đã bỏ học đại học.
Tôi đã cô đơn.
Bạn có đứa trẻ khi 18 tuổi không?
Không, tôi chưa có con.
Tôi hy vọng sẽ có.
Được rồi, trước tiên, đó là lý do tốt để sử dụng biện pháp tránh thai
và không sinh con khi 18 tuổi.
Nhưng thôi, hãy gác điều đó sang một bên.
Hãy gác điều đó sang một bên.
Hãy nói rằng điều mà chúng ta nên thúc đẩy trong thế giới này,
tôi sẽ nói điều này, thật gây tranh cãi,
là người nào là người mình gắn bó chính
thì nên có một công việc mà họ có quyền kiểm soát và linh hoạt.
Có thể người khác không như vậy.
Có thể người khác làm việc cho ai đó hoặc gì đó.
Nhưng trong quyển sách của tôi, tôi phỏng vấn rất nhiều phụ nữ
từ nhiều nền tảng kinh tế – xã hội khác nhau.
Và một trong những người phụ nữ mà tôi đã phỏng vấn là một người trông trẻ.
Và cô ấy nói, cô ấy có ba đứa trẻ.
Và cô ấy nói rằng cách tôi nuôi dạy con cái của mình
bởi vì tôi là một người mẹ đơn thân nuôi ba đứa trẻ,
tôi phải làm việc để trả tiền thuê nhà.
Cô ấy nói, nhưng tôi đảm bảo rằng tôi không làm việc qua năm giờ.
Tôi chưa bao giờ làm việc qua năm giờ.
Tôi về nhà lúc năm giờ.
Tôi không đi ra ngoài vào ban đêm.
Mọi người sẽ nói, hãy đi nào.
Tôi đã nói, không, con của tôi, đây là thời gian của tôi với con tôi.
Vì vậy, tôi không ra ngoài vào ban đêm.
Tôi không ra ngoài vào cuối tuần.
Khi không làm việc, tôi ở bên con mình.
Và con tôi biết rằng tôi phải làm việc.
Nhưng cách tôi sử dụng thời gian rảnh rỗi của mình rất cẩn thận.
Cô ấy cũng đã nói với tôi—
và một lần nữa, có một số cuộc phỏng vấn trong đó—
cô ấy cũng nói rằng những người mà cô ấy gửi con cho,
cô ấy chưa bao giờ sử dụng nhà trẻ.
Cô ấy đã để gia đình mở rộng trông trẻ.
Vì vậy, hàng xóm của cô, người bạn thân thiết,
cô ấy trả tiền cho người đó để trông trẻ.
Và người đó như là cô, và người đó như gia đình,
và đã ở trong cuộc sống của đứa trẻ đó mãi mãi.
Vì vậy, điều tôi nói về chăm sóc trẻ em là có những cấp độ quan trọng khác nhau.
Vì vậy, tốt nhất là người gắn bó chính của bạn.
Cái tốt tiếp theo là các mối quan hệ huyết thống, gia đình hoặc họ hàng.
Ai đó có sự đầu tư tương tự vào đứa trẻ đó như bạn.
Ngay cả khi đứa trẻ sẽ được nuôi dưỡng một mình ở độ tuổi sớm đó,
vì vậy so với việc đi nhà trẻ, chúng sẽ ở bên những đứa trẻ khác.
Không, không, trẻ em không cần bạn bè cùng trang lứa cho đến ba tuổi.
Chúng làm một cái gì đó gọi là chơi song song.
Điều chúng cần là sự kết nối một-một.
Chúng cần sự an toàn từ mối quan hệ gắn bó,
và chúng cần các nhu cầu cảm xúc của mình được đáp ứng bởi một người, một-một.
Sau ba tuổi, thì, bắt đầu mẫu giáo,
thì chúng sẽ thực sự bắt đầu tương tác với nhau.
Cho đến lúc đó, chúng không chơi cùng nhau.
Chúng chỉ đơn giản là chơi song song.
Vì vậy, đó là một huyền thoại khác.
Huyền thoại rằng nhà trẻ thì tốt cho trẻ em về mặt xã hội.
Không, trẻ em không cần xã hội hóa trước ba tuổi,
trừ khi mẹ chúng ở bên cạnh.
Vì vậy, những gì tôi nói là hãy tổ chức các buổi chơi, tham gia các nhóm chơi,
nhưng hãy ở trong tầm nhìn hoặc trong tầm nghe của một đứa trẻ,
có nghĩa là có một cái gì đó gọi là sự gần gũi,
mà là sự tiếp nhiên liệu cảm xúc.
Vì vậy, khi trẻ bắt đầu khám phá,
khi bạn đã cung cấp cho chúng sự an toàn cảm xúc,
và chúng cảm thấy an toàn đến mức bạn sẽ ở đó,
thì chúng bắt đầu mạo hiểm.
Chúng bắt đầu chấp nhận rủi ro.
Chúng bắt đầu chạy loạn.
Đó là nơi mà từ toddler (trẻ nhỏ) xuất phát.
Chúng chạy loạn, nhưng đoán xem chúng làm gì để có được cảm giác an toàn cảm xúc?
Chúng ngoái lại, và nói, “Ôi, cô ấy ở đó.
Không sao đâu.”
Và rồi chúng tiếp tục chơi.
Hoặc chúng chạy lại và ôm bạn, rồi lại chạy đi.
Bạn là điểm tựa an toàn của chúng.
Và đó là cách mà trẻ em trở nên can đảm.
Đó là cách chúng phát triển khả năng khám phá và vẫn cảm thấy an toàn.
Ruột của bạn và ruột của tôi là nơi diễn ra tiêu hóa của chúng ta,
và đó cũng là cánh cửa dẫn đến sức khỏe tốt hơn.
Nhưng có thể khó để biết điều gì đang xảy ra ở đó.
Zoe, người tài trợ cho podcast này,
có một trong những cơ sở dữ liệu vi sinh vật lớn nhất trên hành tinh,
và một trong những bài kiểm tra sức khỏe ruột tại nhà tiên tiến nhất thế giới.
Cảm biến đường huyết của họ,
mà tôi có trong cái hộp trước mặt mình,
được đeo trên cánh tay của bạn để bạn có thể thấy
các loại thực phẩm khác nhau ảnh hưởng đến lượng đường huyết của bạn như thế nào.
Sau đó là mẫu máu tại nhà, rất dễ dàng và phân tích chất béo trong máu của cơ thể bạn. Và tất nhiên, không thể không nhắc đến chiếc bánh quy Blue Zoe nổi tiếng, giúp kiểm tra quá trình trao đổi chất của bạn. Ôi, và tôi không thể quên, còn có mẫu phân, đây là một bước quan trọng trong việc hiểu biết về sức khỏe của hệ vi sinh vật trong cơ thể bạn. Bạn gửi tất cả đến Zoe và nhận kết quả, điều này sẽ giúp bạn hiểu phản ứng của cơ thể với các loại thực phẩm khác nhau. Dựa vào kết quả của bạn, ứng dụng Zoe cũng sẽ tạo ra một kế hoạch dinh dưỡng cá nhân hóa cho bạn. Và đây chính là lý do tại sao tôi đã đầu tư vào doanh nghiệp này. Vậy câu hỏi tôi dành cho bạn là, ruột của bạn khỏe mạnh đến mức nào? Hãy truy cập zoe.com để đặt bộ kit và tìm hiểu. Và vì bạn là một trong những thính giả của chúng tôi, hãy sử dụng mã Bartlett10 để được giảm 10% trên gói thành viên của bạn. Hãy truy cập zoe.com ngay bây giờ.
Như các bạn biết, Woop là một trong những nhà tài trợ cho chương trình của tôi. Đây cũng là một công ty mà tôi đã đầu tư, và đó là một trong những điều mà các bạn thường hỏi tôi. Câu hỏi lớn nhất mà tôi được hỏi là tại sao tôi sử dụng Woop hơn các lựa chọn công nghệ wearable khác. Có nhiều lý do, nhưng tôi nghĩ cho đến cùng, điều quan trọng bị bỏ qua nhưng lại rất quan trọng chính là tính không xâm lấn của nó. Khi mọi thứ trong cuộc sống dường như đang cạnh tranh để thu hút sự chú ý của tôi, tôi tìm đến Woop vì nó không có màn hình. Và Will Armed, CEO đã tham gia podcast này, đã nói với tôi lý do tại sao không có màn hình, vì màn hình đồng nghĩa với sự phân tâm. Vì vậy, khi tôi tham gia các cuộc họp hoặc ở phòng gym, chiếc Woop của tôi không đòi hỏi sự chú ý của tôi. Nó ở đó trong nền, liên tục thu thập dữ liệu và thông tin từ cơ thể tôi sẵn sàng khi tôi cần. Nếu bạn đã từng nghĩ đến việc tham gia Woop, bạn có thể truy cập join.woop.com/CEO và thử Woop trong 30 ngày mà không có rủi ro và không cần cam kết. Đó là join.woop.com/CEO. Hãy cho tôi biết bạn đã trải nghiệm ra sao.
Bạn cứ nhắc đến nhưng ba tuổi. Đúng vậy. Tại sao lại là ba tuổi? Và có hai điều tôi muốn hiểu trong câu hỏi này. Có phải có yếu tố nào trong khả năng thần kinh khiến tuổi ba trở nên quan trọng không? Và câu hỏi phụ tôi đang cố gắng tìm hiểu trong đầu là, liệu những tổn thương mà chúng ta gây ra cho một đứa trẻ trước ba tuổi có thể khôi phục lại một cách vô tình hay không? Được rồi. Và có phải là tổn thương không? Vì tính linh hoạt, có những khoảng thời gian quan trọng cho sự phát triển não bộ xã hội cảm xúc. Một trong những khoảng thời gian đó là từ 0 đến 3 tuổi, đây là giai đoạn quan trọng nhất, vì điều đang diễn ra được gọi là sự sinh tạo nơ-ron thần kinh. Vì vậy, đây là sự phát triển của các tế bào. Sự hiện diện của bạn với tư cách là cha mẹ, người cung cấp sự an toàn và bảo mật, bảo vệ con bạn khỏi căng thẳng, điều chỉnh cảm xúc của chúng, là rất quan trọng để chúng phát triển bộ não bên phải. Bởi vì 85% bộ não bên phải của chúng được phát triển vào ba tuổi. Điên cuồng, phải không? 85%. Và sự hiện diện của bạn thay đổi cấu trúc của bộ não đó. Đó là tầm quan trọng của bạn. Có nhiều người đến gặp tôi ở các buổi tiệc cocktail và họ nói với tôi, “Ôi, tôi không cần phải có mặt. Bé của tôi chỉ đang ngủ và đi vệ sinh, bạn biết đấy, chúng không cần tôi. Tôi sẽ có mặt khi chúng biết nói và đi lại.” Tôi nói, “Không, bạn đã sai.” Tôi nói, “Bạn phải ở đây ngay bây giờ, bởi vì bây giờ là lúc sự phát triển tế bào đang diễn ra. Mỗi lần một đứa trẻ âu yếm và bú sữa, và nhìn bạn bằng đôi mắt của chúng, trong khi bạn hát cho chúng nghe, hàng nghìn, hàng triệu synapse đang hoạt động.” Được rồi, hãy nghĩ đến một khu vườn. Khi được ba tuổi, bạn đang trồng một khu vườn. Tôi biết điều đó vì tôi vừa mới bắt đầu một khu vườn có rau và hoa, và nó rất phong phú. Đó là một khu vườn phong phú, tôi yêu khu vườn của mình. Đây là một khu vườn phong phú của mô não, được chứ? Nếu bạn làm đúng cách, nó sẽ phát triển, nó sẽ phát triển vượt bậc. Bạn biết đấy, hoa và rau củ, chúng đang phát triển rất go. Được rồi, bây giờ họ vào tuổi thơ. Sau ba tuổi, họ vào tuổi thơ. Và từ ba tuổi đến khoảng chín tuổi, nó vẫn đang phát triển, nhưng không phát triển với cùng tốc độ. Vậy có thể nói rằng nó vẫn đang phát triển một chút. Giống như khu vườn phát triển trong một làn sóng lớn và sau đó là những đợt nhỏ. Vậy từ ba đến chín, nó vẫn đang phát triển, đúng không? Nhưng không ở mức độ như giai đoạn quan trọng đầu tiên của sự phát triển não bộ. Bây giờ tuổi vị thành niên đến, từ chín đến 25. Và bây giờ bạn phải cắt tỉa khu vườn, bởi vì nếu bạn không cắt tỉa những tế bào không cần thiết, thì nó sẽ gây hại cho bộ não như thể bạn không bao giờ phát triển chúng ngay từ đầu. Vậy trong hai khoảng thời gian quan trọng này, môi trường quyết định, các tế bào này có phát triển không? Chúng có được cắt tỉa không? Và khi chúng còn rất nhỏ, bạn chính là môi trường của chúng. Bạn là điều đó, đánh dấu, bạn là điều đó. Khi chúng ở tuổi vị thành niên, bạn là một phần rất quan trọng của môi trường, nhưng không phải toàn bộ môi trường của chúng. Chúng có bạn bè, chúng có trường học, chúng có các hoạt động, đúng không? Và vì vậy, điều rất quan trọng là bạn có thể đến với khoảng thời gian đầu tiên để làm điều đó, bởi vì bạn không biết điều gì sẽ xảy ra với chúng và bạn muốn củng cố chúng, đúng không? Bạn muốn củng cố chúng để khi chúng đến giai đoạn vị thành niên, giai đoạn rất đau khổ và khó khăn và đầy thử thách, chúng có đủ nguồn lực bên trong để đối phó với tuổi vị thành niên, bởi vì độ tuổi vị thành niên rất khó khăn, đúng không? Và nó mang lại rất nhiều khó khăn, khó khăn xã hội, khó khăn học tập, đúng không? Mạng xã hội, cả hai khoảng thời gian này đều quan trọng. Nếu bạn bỏ lỡ khoảng thời gian đầu tiên. Gì, từ 0 đến 3 tuổi? Đúng rồi, tiêu đề của cuốn sách thứ hai của tôi. Nó có tên là “Chicken Little.” Bầu trời không sụp đổ, nuôi dưỡng các thanh thiếu niên kiên cường trong thời đại lo âu mới. Nếu điều đó không đủ dài, bạn có biết tiêu đề của cuốn sách lẽ ra phải là gì không? Nó lẽ ra phải là “Cơ hội thứ hai.” Được rồi. Và tiêu đề của việc có mặt lẽ ra phải được gọi là “Bản năng đã mất.” Vì vậy nếu bạn làm hỏng con cái của mình, bạn có cơ hội thứ hai để sửa chữa nó. Bạn có cơ hội thứ hai. Và bạn làm gì? Tôi muốn mọi người đọc cuốn sách vì nó tinh tế hơn những gì tôi đang nói. Nhiều điều mà bạn đáng lẽ phải làm trong ba năm đầu tiên, bạn phải có mặt. Bạn phải có mặt theo một cách khác.
Bạn không đi đâu cả, ý tôi là, chúng không còn nhỏ nữa, nhưng khi chúng trở về nhà từ trường, nếu bạn không ở đó, khi cánh cửa mở ra, mọi người đều biết rằng những thanh thiếu niên sẽ đóng cửa nếu chúng có cửa. Và đó là cách của chúng để nói: “Lá chắn của tôi đã được thiết lập, hãy đi đi.” Nếu cha mẹ làm việc rất chăm chỉ và rồi về nhà và nói: “Gõ, gõ, gõ. Tôi ở đây để dành thời gian cho bạn. Ngày hôm nay của bạn thế nào?” Thì cánh cửa đã đóng. Đóng lại, em yêu, đóng lại. Nếu bạn không ở đó khi cánh cửa mở ra tự động, theo cách của chúng. Nếu bạn không ở đó khi chúng ra lấy đồ ăn vặt hoặc đi vệ sinh hay nghỉ ngơi sau khi học. Nếu bạn không ở đó và không sẵn sàng cho việc giao tiếp, thì cánh cửa lại đóng lại. Vậy nên điều này quay trở lại ý tưởng rằng trẻ em cần bạn khi chúng cần bạn, không phải khi bạn có mặt. Và nếu bạn bỏ lỡ cơ hội đó, không phải là hết thế giới vì bạn có thể, một từ mà chúng tôi sử dụng là sửa chữa. Bạn có thể sửa chữa rất nhiều thiệt hại, nhưng để sửa chữa thiệt hại, bạn không thể quay lại, giống như vào một buổi xưng tội nếu bạn là người Công giáo. Bạn vào trong và nói: “Ôi, Cha ơi, hôm nay con đã giết một ai đó.” Và linh mục nói: “Chà, hãy đọc 12 Kinh Ave Maria.” Tôi không biết, tôi không phải là người Công giáo, nhưng bạn không thể ra ngoài và giết người lần nữa. Vì vậy, nếu bạn sẽ sửa chữa, điều đó có nghĩa là bất cứ điều gì xảy ra giữa bạn và con bạn, bạn đang cố gắng trở thành một bậc phụ huynh tốt hơn. Bạn đang cố gắng làm mọi thứ khác đi. Bạn không thể lợi dụng lòng tốt của chúng và tiếp tục đẩy chúng ra xa. Nhưng việc sửa chữa là có thể vì não bộ là linh hoạt và luôn phát triển và thu nhỏ cho đến khi không còn. Nếu tôi 30 tuổi, chẳng hạn, và tôi đã có một tuổi thơ chấn thương? Tôi có thể tự sửa chữa bản thân từ chấn thương thời thơ ấu mà tôi trải qua từ 0 đến 10 tuổi không? Cách tôi muốn nói là cần một mối quan hệ để gây ra chấn thương và cần một mối quan hệ khác để sửa chữa nó. Vậy nên điều mà hầu hết mọi người không hiểu về liệu pháp và lý do tại sao tôi thực sự khuyến nghị liệu pháp tâm lý động lực, một số người sẽ nói điều trị phân tâm, nhưng một loại liệu pháp sâu hơn kéo dài lâu hơn là vì bạn phát triển một mối quan hệ. Không phải là bạn được chữa lành từ một điều gì đó mà nhà trị liệu nói. Ý tôi là, tôi ước mình thông minh đến nỗi có thể nói điều này và, bạn biết đấy, mọi người sẽ nói bạn là một thiên tài và trả cho tôi hàng triệu đô la. Nó không hoạt động như vậy. Liệu pháp yêu cầu sự nhất quán trong mối quan hệ với nhà trị liệu vì chính qua việc nhà trị liệu nhìn thấy bạn qua những thăng trầm trong cuộc sống của bạn, phản ánh cảm xúc của bạn. Đó là một trải nghiệm phục hồi cảm xúc, nhưng không phải là những gì nhà trị liệu nói nhiều như là mối quan hệ, mối quan hệ lâu dài với nhà trị liệu. Vì vậy, điều chữa lành là mối quan hệ hơn là những lời diễn giải. Và liệu có thể là một mối quan hệ lãng mạn mà sau đó, dĩ nhiên, sẽ sửa chữa bạn ở một khía cạnh nào đó? Được rồi, vì vậy ý tưởng là để thực sự chữa lành, nó yêu cầu các mối quan hệ và những mối quan hệ đó đôi khi có thể là những người mà bạn yêu thương. Vấn đề với những người mà bạn yêu thương là bạn cuối cùng lại đặt gánh nặng lên người đó với những xung đột, những mất mát bên trong của bạn. Vì vậy, bạn biết đấy, nếu bạn thấy mình sử dụng những người mà bạn yêu thương như là những nhà trị liệu, nếu bạn thấy rằng bạn đang sử dụng những người mà bạn yêu thương để giải quyết những mất mát trong quá khứ, tôi sẽ nói nó có thể làm hỏng mối quan hệ. Vì vậy, bạn phải cẩn thận. Lý do để đến gặp một nhà trị liệu sẽ là để bảo toàn mối quan hệ. Không phải là bạn không chia sẻ với người mà bạn yêu thương, nhưng bạn không muốn đặt quá nhiều gánh nặng lên bạn bè hoặc người yêu của bạn với những gánh nặng từ chấn thương thời thơ ấu của bạn, đúng không? Vì vậy, tôi luôn nói rằng liệu pháp trở thành như một cái bình an toàn. Bạn đi đến liệu pháp, bạn nói chuyện với nhà trị liệu của bạn, bạn phát triển một mối quan hệ tin tưởng nơi mọi thứ được để lại ở đó, có thể nói vậy, trong cái bình đó cho đến khi bạn quay lại. Nhưng liệu pháp không dành cho tất cả mọi người. Nó yêu cầu bạn phải dỡ bỏ những phòng thủ của mình. Nó yêu cầu khả năng mở lòng và nói về cảm xúc của bạn. Có những loại liệu pháp mà bạn có thể tham gia nếu bạn không thể nói về cảm xúc của mình, như DBT hoặc CBT. Nhưng phần lớn, liệu pháp chữa lành yêu cầu sự cởi mở. Nó yêu cầu sự tin tưởng. Bạn chắc hẳn đã gặp rất nhiều người đang phủ nhận về chấn thương thời thơ ấu của mình và vai trò mà nó đã góp phần định hình con người họ. Bởi vì bạn sẽ có những người đến với bạn, tôi chắc chắn, rằng đang thể hiện những triệu chứng của người lớn như có thể họ không thể thiết lập mối quan hệ tốt. Có thể họ có những hành vi cảm xúc thất thường khác. Và chắc hẳn có những lúc bạn nghi ngờ rằng nó liên quan đến một trải nghiệm sớm nào đó. Và họ đang trong trạng thái phủ nhận. Vì vậy, tôi chỉ đang nghĩ đến những người mà tôi biết rằng đang có những triệu chứng hiện tại trong cuộc sống của họ, thật sự là những triệu chứng hiện tại mãn tính. Nhưng nếu bạn hỏi họ liệu thời thơ ấu của họ có đóng vai trò hay không, họ gần như bảo vệ thời thơ ấu của mình. Vì vậy, sự phòng thủ là quan trọng. Sự phòng thủ bảo vệ chúng ta. Và mọi người cũng có một sự hiểu lầm về liệu pháp là gì. Loại liệu pháp. Tôi là một nhà phân tâm học. Vì vậy, mọi người nghĩ rằng bạn đi đến liệu pháp và họ sẽ lấy đi những phòng thủ của bạn. Tôi sẽ không bao giờ lấy đi phòng thủ của ai đó, trừ khi tôi có thể giúp họ thay thế chúng bằng những phòng thủ lành mạnh hơn. Vì vậy, những gì chúng tôi làm là một sự trao đổi. Nhưng bạn không thể bỏ chân ra khỏi một quả mìn trừ khi bạn có một viên đá lớn để đặt vào chỗ đó. Vì vậy, nếu bạn sẽ từ bỏ một phòng thủ, bạn phải tin tưởng người mà bạn đang làm việc cùng, bạn sẽ tìm thấy một phòng thủ tốt hơn, lành mạnh hơn để bảo vệ bạn. Cho tôi một ví dụ. Nếu bạn đã sử dụng lo âu trong thời thơ ấu, nếu bạn đã sử dụng lo âu để thu hút sự chú ý, thì bạn có thể đã phàn nàn khi còn nhỏ, và bạn đi quanh nói: “Ôi, tôi lo lắng về điều này.” Và vì vậy, theo một cách nào đó, nó phục vụ một mục đích.
Lo lắng đó, sự phàn nàn đó, biểu hiện cảm xúc đó, nó thu hút sự chú ý từ cha mẹ của bạn. Và đột nhiên, tôi thực sự tin rằng có rất nhiều điều này đang diễn ra, rất nhiều trẻ em đang gục ngã và nói, “Tôi lo lắng, tôi trầm cảm.” Tôi nghĩ rằng nhiều trẻ em trong số đó là như vậy, nhưng tôi cũng nghĩ rằng nhiều đứa trẻ trong số họ cần cha mẹ hiểu chúng. Vì vậy, đó sẽ là điều tôi gọi là một hình thức phòng vệ, nhưng đó là một hình thức phòng vệ không lành mạnh bởi vì điều cuối cùng xảy ra là cha mẹ không còn nghe thấy chúng nữa vì họ phàn nàn, và lo lắng bắt đầu làm phiền cha mẹ, và cha mẹ rời xa. Do đó, một phương pháp phòng vệ tốt hơn cho đứa trẻ đó là học cách diễn đạt những gì chúng cần từ cha mẹ, thay vì chỉ nói, “Con cảm thấy lo lắng,” hoặc “Con cảm thấy trầm cảm,” mà thực sự nói, “Bạn biết đấy, mẹ và cha, các bạn không thực sự dành thời gian cho con. Các bạn không thực sự, và khi các bạn ở nhà, các bạn bị phân tâm, và các bạn đang trên máy tính và iPad, và các bạn dường như không quan tâm lắm đến con.” Và đó là một cách tốt hơn để có được sự chú ý mà họ cần. Vì vậy, bạn không bao giờ lấy đi điều gì của ai đó, trừ khi bạn có điều gì đó tốt hơn để cho họ. Và đó là một huyền thoại trong liệu pháp, đúng không? Vì vậy, mọi người cảm thấy rằng họ sẽ vào liệu pháp và bị bỏ rơi không có phòng vệ. Bây giờ, phòng vệ, mà bạn đã đề cập, là một điều hoàn toàn khác. Khi ai đó có tâm trạng phòng vệ, điều đó có nghĩa là đó là một hình thức phòng vệ không lành mạnh. Điều đó có nghĩa là bạn đã chạm vào một cái gì đó. Vì vậy, khi bạn nói với bạn bè của bạn, “Bạn có bất kỳ chấn thương thời thơ ấu nào không?” và họ nói, “Chắc chắn là không. Bạn đang làm gì vậy?” Tâm trạng phòng vệ đó, khác với ai đó nói, “Bạn biết đấy, tôi không thể nghĩ ra bất kỳ cái nào. Tôi, có thể, có thể, bạn biết đấy.” Vì vậy, khả năng tự nhận thức về những điều tốt và xấu và tích hợp những điều tốt và xấu là một dấu hiệu lành mạnh. Nếu bạn có một người bạn không thể nói về nỗi buồn của thời thơ ấu của họ, hoặc một người bạn không thể nói về niềm hạnh phúc, người không thể tích hợp những điều tốt và xấu của thời thơ ấu của họ, bạn biết rằng có điều gì đó đã xảy ra ở đó. Và nếu bạn có một người bạn hoàn toàn không chịu nói chuyện, thì bạn thực sự biết có điều gì đó đã xảy ra ở đó. Bạn đã chạm vào một điểm nhạy cảm. Vấn đề cha là có thật không? Bởi vì thuật ngữ này được sử dụng trong văn hóa như, “Ôi, cô ấy có vấn đề với cha.” Thông thường, cô ấy có vấn đề với cha, phải không? Đúng. Vậy có một cái gì đó gọi là “sự phát triển Oedip”, đó là sự phát triển tình dục. Thực sự thì đó là sự phát triển quan hệ, nhưng đó là sự phát triển tình dục, đó là tất cả những cậu bé nhỏ yêu một cách lãng mạn với mẹ của họ và muốn kết hôn với mẹ. Vì vậy, tất cả các cậu bé nhỏ nói, “Con muốn cưới mẹ, bố đi chỗ khác.” Nó giống như vậy. Và tất cả các cô gái nhỏ muốn là công chúa nhỏ của bố và kết hôn với bố và muốn mẹ đi chỗ khác. Và đó là khoảng thời gian từ ba đến sáu tuổi. Và tôi luôn chuẩn bị cho cha mẹ về điều này. Cha cần phải củng cố bản thân và cảm thấy đủ an toàn. Vì vậy, khi họ là những cậu bé nhỏ đã là bạn của họ và yêu quý họ, khi những cậu bé nhỏ nói, “Tạm biệt, bố. Đi chỗ khác,” họ không phản ứng. Họ không rơi vào trầm cảm sâu sắc. Họ chỉ, họ giữ lại và họ nói, “Ôi, tôi hiểu rồi. Bạn yêu mẹ.” Điều đó là ổn. Cũng như vậy với các cô gái nhỏ. Nếu mẹ của họ phản ứng thái quá, trở nên tức giận với họ, từ chối họ, nói, “Ôi, bạn chỉ yêu bố thôi.” Nhưng nếu bố không có mặt đủ cho các cô gái nhỏ, điều đó thông báo, vì vậy những mối quan hệ tình cảm đầu tiên của chúng ta là với cha mẹ khác giới của chúng ta. Vì vậy, với một cậu bé nhỏ, những mối quan hệ tình cảm đầu tiên của bạn là với mẹ, còn với một cô gái nhỏ, những mối quan hệ tình cảm đầu tiên của bạn là với bố. Nếu cha mẹ khác giới của bạn hoàn toàn không có mặt, thì có một sự mất mát ở đó. Vì vậy, đôi khi điều gì có thể xảy ra là nếu bạn không có một người cha hiện diện, hoặc nếu cha của bạn thực sự chỉ vắng mặt, hoặc nếu cha của bạn hiện diện về thể chất nhưng vắng mặt về cảm xúc, bạn dành cả đời của mình để tìm kiếm loại kết nối đó, loại sự ngưỡng mộ, loại tình yêu đó, loại, bạn biết đấy, cho ai đó yêu bạn theo cách mà một người cha yêu một cô gái nhỏ. Nhưng với sự nghi ngờ đã được xây dựng? À, không nhất thiết. Có nghĩa là, đôi khi có quá nhiều niềm tin. Ý tôi là, nếu bạn đang đói và ai đó cho bạn những thứ thừa thãi, bạn sẽ nhận lấy những thứ thừa thãi đó, đúng không? Nếu bạn đói và ai đó nói, “Đây là một ít vụn của một cái bánh muffin,” thì vấn đề là- Nhưng nếu họ đã cho tôi những thứ thừa thãi, và đôi khi những thứ thừa thãi, khi tôi cố gắng với lấy chúng đã đi ra ngoài và không quay lại? Thì tôi có thể phát triển một mối quan hệ mà không an toàn để tin tưởng vào những thứ thừa thãi đó vì- Vì vậy, đó là một người cha vô trách nhiệm. Nhưng nó vẫn để lại cho cô gái nhỏ đó một mong muốn mạnh mẽ được yêu theo cách đó. Vì vậy, nó giống như có một mảnh ghép thiếu, đúng không? Bạn sẽ nói rằng mối quan hệ tình cảm với cha mẹ khác giới rất quan trọng cho sự phát triển tình dục và sự phát triển quan hệ của chúng ta. Và vì vậy nó trở thành một mảnh ghép thiếu cho đứa trẻ đó, người sau đó trở thành người lớn đó. Nếu một người cha đã lạm dụng một cô gái nhỏ, thì, bạn biết đấy, cô gái nhỏ đó có thể làm những gì chúng ta gọi là sự lặp lại tâm lý, nghĩa là cô ấy tìm kiếm những người đàn ông lạm dụng, vì đó là loại tình yêu duy nhất mà cô ấy biết hoặc hiểu. Vì vậy, bạn phải nhớ rằng trẻ em nhận thức về mối quan hệ với cha mẹ của chúng như là tình yêu, bất kể cha mẹ làm gì với chúng. Tôi đã từng làm việc khi tôi còn là một nhân viên xã hội trẻ trong hệ thống nuôi dưỡng. Và những đứa trẻ bị lạm dụng thể chất bởi cha mẹ của chúng và bị bỏ mặc tồi tệ vẫn muốn ở cùng với mẹ và cha của chúng. Chúng không muốn bị tách ra vì đó là mẹ và cha của chúng, và chúng nhận thức về điều đó như là tình yêu. Vì vậy, dù chúng ta được nuôi dưỡng như thế nào, chúng ta vẫn nhận thức về điều đó như là tình yêu. Vấn đề là nếu đó không phải là tình yêu lành mạnh, thì chúng ta có thể nhắc lại một cách tâm lý hoặc lặp lại điều đó trong cuộc sống trưởng thành của chúng ta. Những người đàn ông, những cậu bé trẻ và đàn ông.
Tôi đã xem một số thống kê gần đây cho thấy có sự gia tăng tình trạng không hoạt động tình dục ở những người trẻ tuổi, điều này thật thú vị. Tỷ lệ đã tăng lên gần 31% đàn ông trong độ tuổi từ 18 đến 24 cho biết không có hoạt động tình dục trong năm qua. Điều đó gần như đã gấp đôi trong khoảng 18 năm.
Dưới đây là một thống kê thú vị. Tỷ lệ tự sát cao nhất ở nam giới. Đàn ông chiếm gần 80% tất cả các vụ tự sát ở Mỹ. Tỷ lệ cao nhất được quan sát ở những người từ 45 đến 64 tuổi trên toàn cầu. Tự sát là nguyên nhân hàng đầu gây tử vong ở nam thanh niên. Một cuộc khảo sát được thực hiện tại Vương quốc Anh cho thấy ngày càng nhiều đàn ông cảm thấy tuyệt vọng và vô giá trị và đang vật lộn với việc tìm kiếm ý nghĩa và mục đích trong cuộc sống.
Tình cảnh của những người trẻ tuổi, bạn đã nói trong sách và công việc của mình về cách vai trò của nam giới đã thay đổi và điều này có thể không nhất thiết mang lại lợi ích cho sức khỏe và sự an lành của nam giới. Vâng, chúng ta đã lấy đi mục đích của họ. Khi bạn lấy đi mục đích của một con người. Tôi nhớ rằng mục đích của đàn ông là bảo vệ gia đình họ. Họ có nhiệm vụ săn bắn trong thời kỳ trước kia, nuôi sống gia đình, nhưng cũng là bảo vệ gia đình. Đó là cung cấp cho gia đình của họ. Và những gì chúng ta đã làm khi đảo lộn mọi thứ là mặc dù chúng ta đã nâng cao phụ nữ, và chắc chắn có những điều tích cực khi nâng cao phụ nữ, nhưng khi chúng ta nâng cao phụ nữ, chúng ta đã hạ thấp đàn ông.
Và tôi có hai con trai, vì vậy điều này rất cá nhân đối với tôi. Và tôi cũng thấy nhiều nam thanh niên trong quá trình điều trị của mình. Và điều tôi muốn nói là họ cảm thấy nản lòng, họ cảm thấy vô nghĩa, họ cảm thấy bị giảm giá trị. Vâng, và tôi nghĩ có điều gì đó hận thù, rằng phong trào nữ quyền đã được hình thành để mang lại cho phụ nữ sự lựa chọn và cân bằng lại những gì đã bị mất cân bằng trong xã hội. Nhưng có điều gì đó hận thù trong đó. Tôi cảm thấy đôi khi phong trào nữ quyền hiện đại có phần hận thù, như thể ‘hãy đánh bại họ, hãy giảm giá trị của họ, hãy chiếm lấy, hãy đuổi họ ra ngoài, hãy đánh họ, hãy cho họ thấy ai là người–‘ Ý tôi là, có điều gì đó rất hận thù.
Vì vậy, đối với tôi, phong trào nữ quyền là để tạo ra sự cân bằng. Nó không phải là để thiết lập một loại mất cân bằng khác. Hơn nữa, tôi nghĩ hơn 60% sinh viên đại học hiện nay là nữ, cũng như ở các trường cao học. Và điều đó có nghĩa là– và các nghiên cứu cho thấy rằng đàn ông sẽ kết hôn ở mức độ học vấn của họ hoặc thấp hơn. Phụ nữ chỉ kết hôn ở mức độ học vấn của họ hoặc cao hơn. Và bằng cách giảm giá trị đàn ông đến mức này về giáo dục và nghề nghiệp, chúng ta đã cơ bản lấy đi mục đích của đàn ông. Họ cảm thấy vô nghĩa.
Và điều khác là, và tôi sắp nói rằng khi đàn ông ở nhà nuôi dưỡng con cái của họ– bây giờ, hãy nhớ rằng, như động vật có vú, chúng ta có những vai trò được xác định. Đó không phải là bản năng của đàn ông để ở nhà và nuôi dưỡng con cái của họ. Đó chỉ là– đó là một sự đảo lộn của một cái gì đó. Và vấn đề ở đó là có một mối quan hệ nghịch đảo giữa oxytocin và testosterone. Oxytocin càng cao, thì testosterone sẽ thế nào? Không biết. Vâng.
Vì vậy, nếu chúng ta ở nhà gắn bó– Có lý do cho điều đó. Vì vậy, động vật có vú, khi chúng nuôi dưỡng con cái của chúng, chúng không muốn ai đó giao phối với chúng. Đi đi, đúng không? Vì vậy, ý tưởng là khi một con cái nuôi dưỡng, nó không muốn quan hệ tình dục. Nó không muốn, đúng không? Vì vậy, sự đầu tư vào việc nuôi dưỡng đẩy lùi sự đầu tư vào việc giao phối. Và đây là lý do tại sao tôi đã đọc rất nhiều thống kê về việc testosterone của đàn ông giảm xuống khi họ trở thành cha. Tôi không thể tin rằng điều đó là đúng khi tôi đọc được. Nhưng đúng thật. Có một số nghiên cứu nói về việc testosterone của phụ nữ tăng lên. Phụ nữ có testosterone. Khi họ ra ngoài trong thế giới làm việc và chiến đấu như đàn ông, thì testosterone của họ tăng lên. Còn testosterone của đàn ông, khi họ ở nhà, thì giảm xuống.
Bây giờ, điều đó ảnh hưởng đến đời sống tình dục như thế nào– có một số nghiên cứu về– đó là làn sóng tiếp theo, tức là điều đó ảnh hưởng đến đời sống tình dục ra sao? Vì đàn ông phải thực hiện. Họ phải ‘làm điều đó’. Hãy cho tôi biết về điều đó. Vì vậy, nếu testosterone của bạn thấp, bạn sẽ không ‘làm điều đó’ được, đúng không? Đó là lý do có tất cả loại viagra và các loại thuốc bổ. Bởi vì không phải là điều bình thường theo bản năng cho các ông chồng ở nhà và nuôi dưỡng con cái của họ. Và đó là sự thật không thoải mái.
Điều đó ảnh hưởng đến đời sống tình dục của đàn ông và phụ nữ như thế nào? Khi phụ nữ trở về nhà từ công việc ngân hàng và luật, thì chồng họ không muốn quan hệ tình dục với họ sao? Và điều đó có đang phá hủy một cái gì đó không? Vì vậy, tôi nghĩ đây là làn sóng tiếp theo về việc chúng ta đã đảo lộn mọi thứ trong xã hội quá nhanh. Và sau đó chúng ta hy vọng rằng phản ứng cơ thể mang tính tiến hóa của chúng ta chỉ đơn giản sẽ theo kịp trong một thế kỷ. Và tiến hóa không hoạt động như vậy. Nó mất hàng trăm, nếu không phải hàng ngàn năm, để thay đổi phản ứng tiến hóa của cơ thể chúng ta, đúng không? Những phản ứng bản năng của chúng ta.
Vì vậy, đây là, bạn biết đấy, nó gây vấn đề. Và cũng khi testosterone của đàn ông giảm xuống, họ sẽ bị trầm cảm. Vì vậy, họ không thực hiện tốt về mặt tình dục. Họ bị trầm cảm. Họ cảm thấy không có mục đích. Họ không thể làm những gì họ theo bản năng nên làm, đó là cung cấp, bảo vệ, săn bắn. Bạn biết đấy, chúng ta nói về DEI. Ý tôi là, tại sao chúng ta không nói về DEI khi nói đến nam giới? Và phụ nữ, tại sao chúng ta không nói về việc cân bằng tỷ lệ, trả lại mục đích cho đàn ông? Và thật sự, chúng ta nên nói về chuyện gì xảy ra với đàn ông khi họ thực sự ở nhà và nuôi dưỡng con cái. Có thống kê nào hỗ trợ ý tưởng rằng nếu bạn ở nhà nuôi con như một người đàn ông, bạn gặp khó khăn trong phòng ngủ?
Vì vậy, có một số nghiên cứu mà tôi biết đang diễn ra về điều đó, làm thế nào nó ảnh hưởng đến ham muốn tình dục. Nhưng khi testosterone của bạn giảm xuống, nó ảnh hưởng đến ham muốn tình dục. Chúng ta đang không nói về điều này. Vì vậy, tôi có những bệnh nhân gương mẫu. Tôi có một bệnh nhân mà vợ của anh ta là một người phụ nữ cứng rắn trong ngành tài chính. Và, bạn biết đấy, anh ta không thể, anh ta đã mất hứng thú với cô ấy.
Ông ấy phải ra ngoài khỏi cuộc hôn nhân và có các mối quan hệ với những người phụ nữ nữ tính hơn, những người mà ông ấy cảm thấy như thể mình có thể đóng vai trò nam tính. Ông không thể làm điều đó trong cuộc hôn nhân của mình. Vậy nên liệu chúng ta có thấy một sự thay đổi nào trong xã hội do điều này không? Chúng ta đã thấy rồi. Ý tôi là, điều khác mà chúng ta đang làm là với những cậu bé trẻ tuổi. Hãy nói về những gì chúng ta đang làm với các cậu bé. Điều này bắt đầu từ rất sớm. Chúng ta cơ bản giáo dục các cậu bé theo cách thật sự thiên về các cô gái. Bạn biết đấy, từ rất sớm, chúng ta nói về việc có thể ngồi yên lặng và điều chỉnh cảm xúc của mình, không trở nên hung hăng và không hành động bốc đồng. Và những cậu bé nhỏ này đang được chẩn đoán mắc ADHD, nhiều trong số họ chỉ vì họ là những cậu bé. Các cậu bé cần chạy nhảy. Họ có rất nhiều năng lượng thể chất. Họ có hàng tấn testosterone. Khi bạn ở độ tuổi từ ba đến sáu, bạn có một sự gia tăng testosterone. Và tất cả những gì bạn muốn làm là chạy, nhảy, chơi và ở bên ngoài. Và điều chúng ta đang làm là đưa họ vào trường học, bắt họ ngồi trong thời gian vòng tròn. Vậy là chúng ta đã làm họ bị gạt ra bên lề. Chúng ta gán cho họ một cái nhãn. Chúng ta nói họ có vấn đề. Chúng ta nói rằng họ có ADHD và họ có vấn đề hành vi. Và trong nhiều trường hợp, căng thẳng mà tôi đã nói đến là sự căng thẳng trong việc khiến các cậu bé nhỏ này trở nên giống các cô bé nhỏ hơn. Và đó là nơi mọi thứ bắt đầu. Sau đó, họ vào tuổi thơ. Và một lần nữa, hệ thống giáo dục thiên về cách các cô gái học, không phải cách các cậu bé học. Các cậu bé học như thế nào? Các cậu bé có khoảng chú ý rất ngắn. Và sau đó, họ cần rất nhiều hoạt động thể chất. Vậy lý tưởng là, nếu bạn xem xét các trường học dành cho các cậu bé, họ làm gì? Họ để các cậu bé chạy quanh như chạy chó ở công viên. Họ ngồi trong 45 phút hoặc nửa giờ, nhưng sau đó các cậu bé sẽ có thời gian để chạy nhảy. Sau đó, họ sẽ ngồi thêm nửa giờ nữa và rồi lại chạy nhảy. Ý tôi là, họ có khoảng bốn khoảng thời gian chơi trong một ngày. Và như thế thì thực sự tốt hơn cho các cậu bé. Còn các cô bé nhỏ thì có khả năng ngồi yên tĩnh trong thời gian vòng tròn hơn và, bạn biết đấy, họ không có nhiều testosterone. Họ không có nhu cầu chạy nhảy và chơi ở mức độ như các cậu bé. Họ cũng cần chơi. Chúng ta không để cho trẻ em của chúng ta chơi, cả các bé trai lẫn các bé gái, vì chúng ta đang cố gắng ép buộc sự phát triển não trái lên chúng quá sớm. Nhưng chúng ta đang buộc các cậu bé nhỏ vào cái hộp này. Và họ không làm tốt trong cái hộp đó. Và sau đó họ bị gán nhãn. Họ bị gán nhãn là có vấn đề hành vi, ADHD, và cái nhãn đó theo họ suốt thời thơ ấu, đôi khi đến trung học cơ sở, đến trung học phổ thông. Vâng. Bạn sẽ thay đổi điều gì? Tôi làm bạn là thủ tướng thế giới, tổng thống của thế giới, và bạn có thể khắc phục vấn đề này. Ôi, tôi sẽ cho các cậu bé được giáo dục riêng biệt với các cô gái trong những năm đầu. Trong những năm đầu, tôi sẽ có các trường dành cho các cậu bé và các trường dành cho các cô gái vì các cô gái nhỏ học khác. Và cũng có rất nhiều bằng chứng cho thấy rằng trong những năm đầu, khi bạn thực hiện giáo dục theo giới tính đơn, các cô gái nhỏ sẽ thử nghiệm những thứ mà họ sẽ không làm trước mặt các cậu bé nhỏ. Và các cậu bé sẽ thử những thứ mà họ sẽ không dám thử trước mặt các cô gái nhỏ. Như các cậu bé có khả năng cao hơn để thử nghệ thuật, hội họa và âm nhạc. Các cô gái nhỏ có khả năng cao hơn để thử STEM và toán học và tất cả những thứ mà chúng ta nói rằng các cô gái nhỏ nên làm. Vì vậy, ý tưởng là rằng giáo dục theo giới tính đơn trong những năm đầu là tốt hơn cho trẻ nhỏ vì họ học theo cách khác nhau. Còn với đàn ông thì sao? Bạn sẽ thay đổi điều gì để khắc phục những vấn đề mà bạn đã nói về testosterone và những loại vấn đề đó? Hãy nói về nó. Chúng ta nên nói về điều đó. Chúng ta không nói về vấn đề này. Bạn đã nghe bao nhiêu lần những gì tôi vừa nói? Người ta không nói về thực tế rằng nếu chúng ta sẽ thay đổi điều này và để đàn ông trở thành những người chăm sóc, thì testosterone của họ sẽ ở mức khá thấp. Bạn sẽ phải bổ sung testosterone cho họ. Và ngoài ra, bạn lấy đi mục đích của họ một cách tiến hóa và họ sẽ bị trầm cảm. Phụ nữ có nhiều nguồn tự trọng. Họ có công việc, họ có trẻ em, họ có mối quan hệ. Và trong phần lớn trường hợp, lịch sử, đàn ông tìm thấy tự trọng của họ từ công việc có ý nghĩa và có mục đích và cũng từ việc bảo vệ gia đình. Vậy những gì chúng ta đã làm là lấy đi công việc có mục đích của họ bên ngoài ngôi nhà. Chúng ta đã biến công việc có mục đích của họ thành việc ở nhà với trẻ em. Và chúng ta đã giảm testosterone. Vậy nên nếu bạn nhìn nhận điều đó và nói rằng chúng ta đang cố gắng chuyển đổi, nó giống như một thí nghiệm xã hội. Chúng ta đang cố gắng thay đổi điều gì đó mà đã mất hàng ngàn năm tiến hóa để tạo ra chỉ trong chưa đầy 100 năm. Và điều đó là vấn đề. Vậy tôi sẽ làm gì? Tôi sẽ nói về điều đó. Tôi sẽ cho các cặp đôi nói về điều đó. Tôi nghĩ họ cần nói về tính cạnh tranh. Tôi nghĩ họ cần nói về lòng ghen tị và cả sự thất vọng. Tôi có nghĩa một người phụ nữ về nhà và thấy chồng mình chăm sóc cho trẻ em, một mặt, cô ấy có thể nói, “Ôi, chồng tôi thật đẹp và đáng yêu và tôi yêu rằng anh ấy chăm sóc cho con của tôi.” Còn mặt khác, cô ấy nói với bạn bè của mình, “Tôi ước anh ấy kiếm được nhiều tiền hơn và tôi ước anh ấy chăm sóc cho tôi.” Vậy nên điều đó là vấn đề. Có một nghiên cứu theo chiều dọc được thực hiện ở Philippines đã theo dõi 624 người đàn ông trong gần năm năm và phát hiện ra rằng những người trở thành cha trải qua một sự sụt giảm đáng kể về mức testosterone. Cụ thể, những người cha có bạn đời mới có sự giảm trung bình gần 30% testosterone vào buổi sáng và 35% vào buổi tối, điều này lớn hơn đáng kể so với sự giảm mức testosterone quan sát thấy ở những người cha không có bạn đời. Hơn nữa, những người cha báo cáo dành ba giờ trở lên mỗi ngày trong việc chăm sóc trẻ em có mức testosterone thấp hơn so với những người ít tham gia vào việc chăm sóc trẻ em.
Và cũng có một ảnh hưởng đến việc ngủ chung, nơi mà các nghiên cứu chỉ ra rằng những người cha ngủ chung với con cái của họ có mức testosterone thấp hơn so với những người không làm vậy. Điều này gợi ý rằng sự gần gũi trong lúc ngủ có thể tác động hơn nữa đến những thay đổi hormone liên quan đến việc chăm sóc cha mẹ. Một trong những lý do mà tôi từng nghe về việc tại sao testosterone của đàn ông giảm nếu họ là cha mới là vì đó là lý do tiến hóa để khiến chúng ta không ra ngoài và phản bội bạn đời mà chăm sóc cho con cái. Chà, đó là sự đầu tư vào điều đó. Vậy hoặc là bạn đầu tư vào việc giao phối, hoặc là bạn đầu tư vào việc chăm sóc. Đúng, đó là kế hoạch tốt. Đúng, và không, vì bạn vẫn cần có testosterone để duy trì một mối quan hệ hài lòng với vợ của bạn. Thật không may, điều đó không ngăn cản được đàn ông ra ngoài và phản bội vợ của họ, bởi vì một người đàn ông khỏe mạnh sẽ nói, bạn biết đấy, chúng tôi đã từng quan hệ hai lần một ngày mỗi ngày, và giờ khi có em bé, chúng tôi chỉ quan hệ một hoặc hai lần một tuần vì em bé còn nhỏ. Và một người đàn ông khỏe mạnh sẽ nói, như vậy là đủ. Tôi có thể chia nhỏ. Tôi có thể viết rằng một người đàn ông kém sức khỏe hơn có thể nói, tôi sẽ ra ngoài và tìm kiếm ở nơi khác, vì tôi không thể nhận được điều đó ở đây. Vì vậy, đúng vậy, có rất nhiều sắc thái trong tất cả những câu hỏi bạn đang hỏi. Nhưng điều tôi muốn nói là mức testosterone giảm chút ít khi bạn có một em bé trên giường là điều bình thường. Nhưng loại testosterone mà chúng ta đang nói về việc giảm khi bạn ở nhà và nuôi dưỡng, chúng ta sẽ xem xét. Nó có thể gây ra vấn đề. Câu hỏi cuối cùng của tôi là về thiết bị và công nghệ. Có rất nhiều cuốn sách được viết gần đây và nhiều cuộc trò chuyện xoay quanh tác động mà màn hình, mạng xã hội, điện thoại di động có lên trẻ em. Bạn nghĩ gì về việc nuôi dạy trẻ khỏe mạnh trong một thế giới công nghệ? Tôi nghĩ rằng Hiệp hội Nhi khoa Hoa Kỳ nói không nên sử dụng công nghệ cho trẻ dưới hai tuổi, vì lý do chính đáng. Không có iPhone, không có iPad, đúng không? Nếu bạn muốn ngồi xem Mr. Rogers khi con bạn hai tuổi, một tập phim phát lại của khu phố Mr. Rogers, cũng được. Nhưng không có công nghệ. Sau đó, bạn thực sự nên điều chỉnh công nghệ. Tại sao điều đó lại quan trọng? Bởi vì công nghệ làm tăng mức dopamine trong não của bạn, đó là lý do tại sao người lớn cũng bị nghiện nó. Nó rất gây nghiện. Và vấn đề là ở người lớn, khi bạn nhìn vào công nghệ, nó làm tăng dopamine của bạn, nhưng đã có nghiên cứu cho thấy rằng công nghệ làm tăng dopamine trong não của thanh thiếu niên gấp mười lần. Nói cách khác, nếu bạn hút thuốc lá, nó sẽ khiến bạn say. Nếu một thanh thiếu niên hút cùng một điếu thuốc đó, nó sẽ khiến họ say gấp mười lần. Nó liên quan đến độ nhạy cảm của não đối với dopamine và sự thiếu hụt điều tiết. Vùng vỏ trước là phần của não điều tiết cảm xúc, và nó chưa phát triển hoàn toàn cho đến khoảng 25 tuổi. Tất cả dopamine đó cần được điều tiết dễ dàng hơn ở một người trưởng thành so với một thanh thiếu niên. Vì vậy, điều đó không tốt vì nó dẫn đến nghiện ngập. Được rồi, điều đó không tốt vì đặc biệt là mạng xã hội, nhưng tất cả các loại công nghệ, chúng kích thích vùng amygdala. Nhớ rằng phần não nhỏ hình hạt hạnh nhân điều tiết stress đó? Nó kích hoạt phản ứng stress, mà bạn không muốn làm thường xuyên. Có rất nhiều vấn đề với điều đó. Và trong trường hợp mạng xã hội với thanh thiếu niên, đặc biệt là các cô gái trẻ, nó tận dụng. Ý tôi là, bạn phải nói rằng điều này được tạo ra để tận dụng. Đó không phải là sự ngẫu nhiên. Nó được tạo ra một cách thao túng vì lý do mà điều này rất xấu cho não bộ của các cô gái tuổi teen là vì sự tự ý thức, sự hoàn hảo, tất cả đều khiến não bộ trong một trạng thái stress và sợ hãi siêu nhạy cảm. Bạn đang đưa những cô gái và cậu bé vào một trạng thái sợ hãi và stress siêu cảnh giác, đúng không? Tôi phải hoàn hảo. Tôi không nhìn đẹp bằng họ. Cái đầm của tôi không xinh đẹp như vậy. Vì vậy, bạn đang đặt trẻ em vào trạng thái sợ hãi, và sau đó họ không thể tách biệt khỏi thiết bị. Giống như họ bị… Có một bộ phim, tôi nghĩ gọi là Inception, nơi bạn có thể bị mắc kẹt trong một mô hình. Bạn có thể bị mắc kẹt trong một ảo tưởng và thực tế ảo. Theo một cách nào đó, họ bị mắc kẹt trong mô hình của sự hoàn hảo, sự cô lập xã hội, sự tự ý thức, tất cả đều khiến não bộ trong một trạng thái stress siêu cảnh giác. Vì vậy, điều đó hoàn toàn không tốt, không tốt cho người lớn, còn tệ hơn cho não bộ của thanh thiếu niên. Điều quan trọng nhất mà chúng ta nên nói đến hôm nay mà chúng ta chưa bàn luận là gì? Tôi nghĩ chúng ta đã nói về rất nhiều điều, nhưng tôi muốn nói rằng sự hiện diện thực sự rất quan trọng đối với trẻ em, và không có gì có thể thay thế được. Ý tưởng mà chúng ta có như một xã hội rằng việc chăm sóc trẻ em là điều có thể giao cho người khác, rằng bạn có thể ủy thác, Ủy thác những thứ khác cho người khác. Ủy thác kế toán của bạn. Ủy thác việc giặt giũ của bạn. Ủy thác việc nấu ăn của bạn. Nếu bạn là giám đốc điều hành, hãy ủy thác mọi thứ bạn có thể, nhưng hãy dành thời gian với trẻ em của bạn. Mối quan hệ của bạn với chúng, sức khỏe tâm thần của chúng phụ thuộc vào điều đó. Và đó không phải là điều chúng ta nói. Chúng ta nói, làm việc, làm việc, làm việc, kiếm thêm tiền, mọi người làm việc, làm việc, làm việc và trẻ em của bạn sẽ ổn thôi. Rõ ràng là trẻ em của chúng ta không ổn. Tôi nên làm gì như một nhà tuyển dụng? Tôi thuê rất nhiều người và tôi đang nghĩ, chà, liệu tôi có cần cho mọi người nghỉ ba năm khi họ có con không? Có phải đó là… Chà, theo ý kiến của tôi, hãy cho họ nghỉ càng nhiều thời gian càng tốt. Đàn ông và phụ nữ? Đàn ông và phụ nữ, bất cứ ai là người chăm sóc chính. Tôi muốn nói rằng bất cứ ai thực sự có trách nhiệm chăm sóc cho đứa trẻ đó. Nhưng sau đó hãy cho họ nhiều lựa chọn. Cho họ lựa chọn về cách làm việc trong những năm mà con cái họ còn rất nhỏ. Hãy cho họ lựa chọn làm việc bán thời gian hoặc chia sẻ công việc hoặc làm việc tại nhà nửa tuần để họ không phải rời xa con cái mà vẫn có thể làm việc.
Cung cấp cho họ những lựa chọn và phương án cho phép họ có một chút linh hoạt và kiểm soát. Nếu bạn biết rằng một nhân viên có những đứa trẻ nhỏ, hãy chấp nhận thực tế rằng họ có thể cần rời đi sớm và không ở lại lâu như những người khác không có con cái, và điều đó sẽ khiến những người không có con cái tức giận. Và bạn biết không? Điều đó thì khó khăn, vì đó là những gì những đứa trẻ cần. Cuộc sống không công bằng. Nó không phải lúc nào cũng công bằng. Và nếu bạn muốn có một đứa trẻ, bạn cũng có thể có điều đó. Nhưng ý tưởng về sự công bằng hoàn toàn thì thật khó khăn, vì đó là những gì xã hội cần. Nó cần những đứa trẻ khỏe mạnh. Nếu bạn sẽ có một đứa trẻ và bạn cần rời đi mỗi ngày vào lúc bốn giờ, để bạn có thể về nhà với những đứa trẻ của bạn. Vì vậy, hãy linh hoạt, kiểm soát, lựa chọn, càng nhiều thời gian nghỉ ngơi càng tốt trong giai đoạn đầu. Bạn có nhận ra rằng một số điều bạn nói là gây tranh cãi không? Hầu như tất cả trong số đó. Vâng. Tại sao bạn vẫn nói chúng? Bởi vì ai đó phải nói. Bởi vì đó là những sự thật bất tiện đang cản trở chúng ta có những đứa trẻ khỏe mạnh trở thành những người trưởng thành không khỏe mạnh. Và vì vậy, ai đó phải nói những điều này. Nếu bạn quá lo lắng về việc mọi người có thích bạn hay không, thì đôi khi bạn không nói những gì cần phải nói. Và may mắn thay, tôi không quan tâm liệu mọi người có thích tôi hay không, nhưng tôi quan tâm rằng mọi người yêu thích con cái của họ và muốn ở bên con cái của họ. Đó là lý do tại sao tôi nói những điều này. Tại sao điều này lại mang tính cá nhân đến vậy với bạn? Tôi có thể thấy điều đó trên khuôn mặt của bạn. Vậy thì bạn sẽ phải hỏi tôi về câu chuyện cá nhân của tôi. Câu chuyện cá nhân của tôi, để nhanh chóng tóm tắt, là mẹ của tôi là một người mẹ rất yêu thương, nhưng bà có thể tách biệt. Và bằng cách tách biệt, bà đã phải trải qua nhiều chấn thương khi còn nhỏ. Và tôi nghĩ bà đã kiểm soát điều đó bằng cách cảm xúc, bà giống như một cô bé. Bà rất ngọt ngào, nhưng bà giống như một cô bé. Vì vậy, tôi không thể luôn luôn cảm nhận được bà. Tôi không thể, bà giống như cát trôi qua các ngón tay của tôi. Vì vậy, tôi có thể nhớ nỗi đau, nhưng bà vẫn ở đó về mặt thể chất, nhưng tôi có thể nhớ nỗi đau của sự vắng mặt trong tâm trí của bà. Và bà có thể cảm nhận cho tôi, đó là lý do tại sao tôi có lòng đồng cảm rất lớn. Nhưng bà không thể nghĩ về tôi. Vì vậy, có hai điều mà cha mẹ phải có khả năng làm cho con cái. Họ phải có khả năng cảm nhận cho con cái. Họ phải cảm nhận sự đồng cảm với nỗi đau của con cái, với sự khổ sở của con cái. Họ không thể nhìn đi chỗ khác trước nỗi đau và sự khổ sở của con cái. Bạn không thể nhìn đi chỗ khác. Bạn không có điều kiện xa xỉ để bỏ qua sự khổ sở của con cái. Nhưng bạn cũng phải có khả năng suy nghĩ về chúng và suy nghĩ về những ai chúng là. Mẹ tôi có thể cảm nhận cho tôi, nhưng bà không thể nghĩ về tôi vì bà sẽ tách biệt. Vì vậy, nỗi đau cá nhân của tôi là khi có một người mẹ yêu thương nhưng có một số giới hạn. Và điều đó đã khiến tôi muốn trở thành một người mẹ tốt hơn, nhưng cũng khiến tôi muốn đối xử tốt với những người muốn trở thành những người mẹ và người cha tốt hơn. Những triệu chứng đó đã ảnh hưởng đến bạn như thế nào khi bạn lớn lên trong thời teen? Tôi gặp khó khăn trong việc giao tiếp xã hội và tôi vật lộn với danh tính của mình và cá nhân và lòng tự trọng, tôi muốn nói. Và cho đến khi tôi bước vào trị liệu. Ôi, tôi đã thử rất nhiều thứ trong những năm 20 của mình. Tôi đã làm việc trong sản xuất truyền hình. Tôi đã làm việc trên đồi Capitol. Tôi đã làm việc trong nhiều lĩnh vực quan hệ công chúng. Và cuối cùng, tôi thấy mình ngồi trong văn phòng của nhà trị liệu một ngày nào đó và nhìn xung quanh và nói, “Đây là nơi tôi muốn ở. Tôi muốn là người làm những gì cô ấy làm. Và tôi muốn giúp mọi người theo cách mà cô ấy đã giúp tôi.” Vậy nên mối quan hệ đó với nhà trị liệu đầu tiên và sau đó là nhà trị liệu thứ hai của tôi, và, bạn biết đấy, như những nhà phân tâm học, chúng tôi phải trải qua trị liệu trong nhiều năm, bởi vì điểm mấu chốt là chúng tôi phải làm việc trên chính mình sâu sắc đến mức không gây hại cho bệnh nhân một cách vô tình với những vấn đề của chính chúng tôi. Vì vậy, chúng tôi phải rất, như chúng tôi nói, rất tổ chức như một con người. Nhưng vâng, vậy nên đó là câu chuyện cá nhân của tôi và lý do tại sao việc nuôi dạy trẻ lại quan trọng với tôi và sự dễ bị tổn thương của các em bé lại rất quan trọng với tôi. Erika, chúng ta có một truyền thống kết thúc trong podcast này, nơi khách mời cuối cùng sẽ để lại một câu hỏi cho khách mời kế tiếp mà không biết họ sẽ để lại cho ai. Và câu hỏi đã được để lại cho bạn là, “Điều gì trong điếu văn của bạn?” Ôi trời ơi. Tôi sẽ biết ai đã để lại điều đó. Bạn sẽ cho tôi biết sau. Ôi, điều gì trong điếu văn của tôi? Tử tế, hào phóng, đầy lòng từ bi, nhiệt tình trong những niềm tin của mình, cứng đầu như cái địa ngục, một người bạn tốt, một người mẹ tốt, một người vợ tuyệt vời. Vâng. Tôi nghĩ điều đó sẽ có. Tôi chắc chắn nghĩ điều đó sẽ có. Và tôi nghĩ sẽ còn có thêm một vài câu nữa nói về giá trị mà bạn đã mang lại cho thế giới thông qua công việc mà bạn làm. Bây giờ, có thể mọi người sẽ không đồng ý với mọi điều bạn nói, vì mọi người có rất nhiều ý kiến khác nhau về các vấn đề này, nhưng tôi tin rằng những người sẵn sàng truyền đạt suy nghĩ của họ, sự thật của họ dựa trên khoa học mà họ đã trải nghiệm, đã đọc và đã nghiên cứu và những kinh nghiệm mà họ đã có, những khách hàng mà họ đã gặp là điều vô cùng quan trọng, vì tôi nghĩ nếu chúng ta nhìn lại lịch sử, sự tiến bộ đã xảy ra khi mọi người bất đồng quan điểm với những narative được chấp nhận. Trên thực tế, có thể tôi sẽ không thể ngồi đây ở Mỹ như một người đàn ông da đen nếu không có những người đã có勇气 của niềm tin để bất đồng với một số narative nhất định. Và vì vậy, tôi luôn, tôi nghĩ đã được lập trình sẵn rằng sự bất đồng là có tính xây dựng, đặc biệt khi nó có ý nghĩa tốt. Và đó chính xác là cách tôi nhìn thấy công việc của bạn. Tôi nghĩ rằng bạn đang thách thức một narative, mang đến bằng chứng và một quan điểm mới, một góc nhìn khác mà tôi nghĩ là rất, rất quan trọng đối với rất nhiều người. Và điều đó đã rất thú vị với tôi vì tôi đã gặp khó khăn, bạn biết đấy, tôi đang tiến tới giai đoạn của cuộc đời mà tôi trở thành một người cha và tôi đang đọc tất cả những điều này về việc để con bạn khóc trên sàn nhà trong siêu thị hoặc để chúng vào thời gian tạm ngừng hoặc… Ôi, tôi thực sự sẽ đưa cho bạn số điện thoại của tôi. Vâng.
Tôi đã cố gắng vượt qua cơn bão của những lời khuyên về việc nuôi dạy con cái và những điều tầm phào. Và thật tuyệt vời khi nghe được quan điểm của bạn vì nó là một góc nhìn khác. Đó là góc nhìn mà không ai thực sự muốn nói ra. Và vì vậy, đối với tôi, điều đó rất hữu ích. Cảm ơn bạn, Erica. Cảm ơn bạn rất nhiều vì thời gian và sự hào phóng của bạn hôm nay. Tôi thực sự, thực sự trân trọng điều đó. Và xin hãy tiếp tục công việc mà bạn đang làm. Tôi rất hào hứng với cuốn sách sắp tới của bạn. Tôi nghĩ nó sẽ ra mắt vào năm sau, đúng không? Đúng vậy. Về ly hôn. Nếu ai đó muốn tìm hiểu thêm về công việc của bạn, chúng tôi có hai cuốn sách xuất sắc ở đây: “Being There, Why Prioritising Motherhood is the First in the First Three Years Matters,” một cuốn sách tuyệt vời được xuất bản vào năm 2017, theo tôi nhớ. Và cuốn này, “Chicken Little, The Sky Isn’t Falling, Raising Resilient Adolescents in the New Age of Anxiety,” được xuất bản vào năm 2021, theo tôi nhớ. Tôi sẽ liên kết cả hai cuốn này bên dưới. Tôi rất khuyên bạn nên đọc những cuốn sách này nếu bạn quan tâm đến những chủ đề này như tôi. Nhưng còn nơi nào khác mọi người có thể tìm thấy bạn? www.komisar.com. Và cũng tại Attachment Circles, trang web sẽ sớm hoạt động. Nếu bạn đang tìm kiếm cộng đồng và giáo dục, hãy đến với Attachment Circles. Tuyệt vời. Tôi sẽ liên kết cả hai nơi này bên dưới ở bất kỳ đâu bạn đang nghe điều này. Erica, cảm ơn bạn. Cảm ơn bạn đã mời tôi. Một số người thành công, hấp dẫn và sâu sắc nhất trên thế giới đã ngồi đối diện với tôi tại bàn này. Và vào cuối mỗi cuộc trò chuyện, tôi đã yêu cầu họ để lại một câu hỏi trong cuốn nhật ký nổi tiếng của một CEO. Đó là một câu hỏi được thiết kế để kích thích những cuộc trò chuyện quan trọng nhất, những cuộc trò chuyện có thể thay đổi cuộc đời bạn. Sau đó, chúng tôi lấy những câu hỏi đó và đặt chúng lên những tấm thiệp này. Trên mỗi tấm thiệp, bạn có thể thấy người đã để lại câu hỏi, câu hỏi họ đã hỏi. Và ở phía bên kia, nếu bạn quét mã vạch đó, bạn có thể thấy ai đã trả lời câu hỏi tiếp theo. Một điều mà tôi biết nhiều bạn muốn biết. Và cách duy nhất để tìm hiểu là mua cho mình một số thẻ trò chuyện, mà bạn có thể chơi ở nhà với bạn bè và gia đình, tại nơi làm việc với đồng nghiệp, và cũng với những người lạ hoàn toàn trong kỳ nghỉ. Tôi sẽ để liên kết đến các thẻ trò chuyện trong mô tả bên dưới. Và bạn có thể mua của mình tại thediary.com.
[Nhạc]
(Âm nhạc vui vẻ)
每五個孩子中就有一個會在不離開童年之前發展出嚴重的心理疾病。焦慮、抑鬱、注意力不集中症(ADHD)、行為問題,讓我感到憤怒的是,我們並沒有真正教育或告訴父母這些問題的真相。為什麼你所說的會讓某些人感到困擾?有時事實是一個不方便的真相,但我將要說的每一句話都有研究支持。Erica Camusar 是一位育兒專家和精神分析師,她利用超過 30 年的研究挑戰育兒和幼兒發展的社會常規。有些關於如何養育健康孩子的神話需要被揭穿。首先,大家會認為托兒所對孩子的社交化有好處。其實,這對他們的大腦是非常有害的,已知會增加攻擊性、行為問題、依附障礙,因為嬰兒需要其母親在前三年提供情感安全的陪伴。父親能做到嗎?父親在不同的方面也很重要,我會詳述這一點。父母雙方都是至關重要的,因為如果缺少其中一方,你就會缺少一個片段。還有質量與數量的時間問題。如果你需要在質量和數量上都要在那裡,你不能擁有絢麗的職業,然後在自己的時間裡回到家中陪伴孩子。這需要在他們的時間上安排,還有更多。我們會逐一討論這些,但是否有任何特權領域是你需要承認的?也許是某位沒有伴侶的人,或者處於非常困難的經濟狀況的人。我有,但有很多方法可以創造性地應對,我會逐一介紹。那麼… 我希望《CEO日記》永遠免費,不會背後有任何類型的付費牆或訂閱模式。我們做到這一點的方法是你們選擇關注並訂閱這個節目。因此,如果你現在正在收聽這個節目,你可能是被發送了這集,你之前也許聽過幾集,你能幫我一個忙嗎?如果你能幫我這個忙,我保證在接下來的十年裡,會為能讓這個節目完全免費而努力,不再有付費牆,也不會對用戶產生任何成本。你能點擊關注按鈕嗎?關注按鈕會在你現在收聽的任何應用上。可能是 Spotify、Apple 或其他類似的應用。點擊那個通常在應用角落的小勾勾,就是這個節目將永遠免費的原因,永遠。非常感謝。如果你能幫我這個忙,真的非常感謝。我非常感激。回到節目內容。Erica,你顯然有一個使命。我從你身上感受到這種能量,似乎你有一個人們大多數不相信或在某種程度上難以接受的想法。但這是一個重要的想法。你現在的使命是什麼?我喜歡把它稱為三個 P:存在、優先考量和預防。我會逐一說明。我的使命是教育父母、政策制定者、臨床醫生和教育工作者,告訴他們,要讓孩子們未來心理健康,必須在整個童年期間,尤其是在兩個重要的腦部發展時期,即零至三歲和九至二十五歲(青春期),在身體和情感上始終陪伴他們。因此,在這兩個重要的腦部發展時期,特別是零至三歲,孩子的發展在很大程度上取決於他們的環境,而你就是他們的環境。因此,我在全世界奔走呼籲,強調身體和情感上的存在、依附的安全性。依附的安全性是未來心理健康的基礎。優先考量,我們今天優先考慮的一切,除了孩子。我們優先考慮工作、事業、物質上的成功、個人的慾望與樂趣,但我們沒有優先考慮孩子。這是個問題,因為如果我們不優先考慮他們,他們會崩潰。他們可能在三歲時崩潰,可能在八歲時崩潰,或許等到青春期才會崩潰,但最終他們會崩潰。而在預防方面,我們可以做很多事情。我們目前正面臨全球的心理健康危機。這在美國有一定的變化。每五個孩子中就有一個在童年期間會有某個時刻崩潰,或發展出嚴重的心理疾病,如焦慮、抑鬱、注意力不集中症(ADHD)、行為問題、甚至自殺念頭。所以在英國我們也面臨問題。在美國,這是六分之一;在全世界,約是五分之一的比例。這是一個驚人的數字。因此,事實是我們可以做很多事情來預防這種情況。這種觀念就像我們試圖撲滅火災,但卻不談論這些問題的根源。當前的心理健康照護體系,就像我所說的修剪草坪。孩子們被用藥,基本上只是痛苦管理。他們接受認知行為療法(CBT),這同樣只是痛苦管理。但我們為什麼不提問一些重要的問題?情感調節的源頭在哪裡?它從哪裡來?什麼時候開始?我們如何從非常小的年齡促進孩子的發展,以促進未來面對壓力和逆境的韌性?這就是我的三個使命。對於那些不了解你工作和不熟悉你的人,他們可能會想,Erica,你怎麼會知道?你怎麼會知道答案?所以我是一名精神分析師,兼任社會工作者。我最初是做社會工作的,然後成為了一名精神分析師。我也是育兒指導和教育書籍的作者。我一直在執業,接待病人。因此,我的主要工作仍然是接待病人。我全職的工作就是看病人。作為一名父母,我也有三個自己的孩子。
作為一位父母、一名臨床醫生,以及一位過去20年來專注於研究的作者,我所做的就是收集關於表觀遺傳學、依附理論和神經科學的研究,並寫下了我的第一本書《在場》。因為我發現兒童心理疾病的增加。這也是我進入這個領域的原因。
約30年前,我開始執業,大約在36年前。但我進入臨床工作約五年後,我注意到前來看診的家庭其孩子的年紀越來越小,卻已被診斷出非常嚴重的心理疾病,並在很小的年紀就開始服藥,基本上是壓抑他們的痛苦。我觀察到,在我的診所中,那些情況最糟的孩子,往往是那些母親在他們生活中最缺席的孩子。因此,他們的主要依附對象在他們的生活中最不現身。
於是,我開始研究相關文獻。我查閱了自90年代以來的所有神經科學研究以及各種新興的研究。我也查看了自60年代以來流傳的舊有依附理論,還有相對較新的表觀遺傳學研究。我看到了這一趨勢,認識到我們正在為了自己的欲望、職業和物質成功而拋棄我們的孩子。對於孩子不可減少的情感需求有著很多誤解。
今天我們將逐一探討這些。我對於了解這一切感到非常興奮。我自己並不是一位父母。但根據我們所做的研究,你有三位心理適應良好的孩子,所以我祝賀你。我希望有一天自己也能有成功的孩子。但我對於透過你所做的工作以及你持續進行的研究來理解自己也充滿興趣,因為我們每個人都曾經是孩子。而早期經歷的許多指紋至今仍在我們身上存在。
我想了解一下,發生在我或在場的任何人身上的事情,如何可能以促進社會或反社會的方式,或以生產性或非生產性的方式形塑我們。你提到你今天仍然在看診。你遇到什麼類型的患者?他們面臨怎樣的困難?他們是誰?你是看父母、孩子,還是兩者都看?
我有一個非常龐大的父母指導實踐,這都是因為我所寫的書籍。還有我為《華爾街日報》和其他報紙撰寫的文章。所以,你知道,人們透過我的寫作找到我,然後主動尋求幫助。基本上,父母指導的意思是,無論是雙親來看我,還是一位父母,因為他們對孩子的發展有疑問或碰到了問題。他們的孩子開始出現一些症狀,但不想給孩子服藥。他們想要理解問題的根本原因。所以這是我診所中一大部分的工作。
但我也看個別患者,處理憂鬱和焦慮的問題。我也接待夫妻。關於精神分析的笑話是,我們都是處理憂鬱和焦慮的專家。因此,我見到個人和夫妻,但很多都是針對父母指導的工作。他們通常是因為注意到孩子有些不對勁而來找你嗎?
有時他們會因為想要培養出健康的孩子而提前來找我。社會上充斥著如此多的噪音,錯誤資訊也很多。我們的本能是要投入孩子的生活。我們的進化驅動是為孩子創造安全感,盡可能地陪伴他們,當他們感到痛苦時安慰他們,並教導他們我們的價值觀。
但社會發生了變化。可以追溯到工業革命。我如果真的要追溯,我會說工業革命是女性首次被迫進入工廠和城市工作的時期,她們與孩子分離。但我認為,社會真正發生轉變的是60年代的我運動及女性主義運動。這兩個運動在某種程度上對社會產生了極為正面的影響,但同時也對社會造成了極大負面的影響。
當女性決定去工作,並全職離開家時,大家都在歡呼,認為這很好,女性與男性享有同樣的權利,而現在每個人都可以進入勞動力市場,獨立賺錢,做自己的事情。可問題是,孩子們卻被遺棄了。他們的需求是不會因為社會的變化而改變的,因為他們有著不可減少的神經情感需求。
我們知道寶寶天生在神經和情感上都是脆弱的。因此,這意味著他們並不是天生具有韌性。今天社會對寶寶的期待是他們能夠承受很多壓力,能夠應對分離,能夠在六週或三個月後回去工作而把他們留在托兒所與陌生人一起。從進化的角度來看,寶寶在最初的一年裡一直需要與母親的皮膚接觸。在大多數地方,寶寶是被抱著的,因為母親為寶寶提供了很多生物學上重要的功能,這是基於我們進化的需求來為寶寶提供所謂的依附安全感。
所以,社會發生了變化,這造成了不少傷害。我看到,這場兒童心理健康危機在30年前就已經顯露出端倪。
而且其實早已如此,你知道,我有朋友和同事,比如喬納森·海德,他說,「哦,這一切都是社交媒體開始的。」這是不對的,因為我早就看到了這樣的上升趨勢。如果你仔細看看,幾十年來兒童精神疾病的上升與社會向自我中心、自戀、個人主義等的轉變有很大關係,讓人們變得愈加自私。我一直在說,其實你根本不需要有孩子,也能擁有令人滿意的生活。但如果你要有孩子,就需要具備照顧他們的能力。因為單單生孩子而不真正理解照顧他們的意義,以及沒有準備好承擔這份責任,會導致我們的孩子出現問題。
為什麼你提到母親而不提父親?因為你似乎強調母親所扮演的角色,在你看來,母親的角色似乎比父親、保姆或其他照顧者的角色更重要。我在你2017年出版的第一本書中注意到了這一點,書的封面上寫著「為什麼優先考慮母愛在前三年如此重要?」從科學和進化的角度,以及研究結果,你怎麼能說服我相信母親的角色比父親或其他照顧者的角色更為重要呢?
其實在書中討論了母親和父親之間的差異,因為這是一個重要的問題。我寫母親的原因並不是因為父親不重要,而是因為父親的重要性在於另一種方式。社會上存在著關於性別中立的討論,認為母親和父親是可以互換的,但從進化的角度來看,作為哺乳動物,他們並不可以互換。母親和父親各自有不同的功能,而這些角色和行為與養育荷爾蒙有關。
當孩子還是嬰兒和幼兒時,母親在所謂的敏感同理心養育中至關重要。這意味著當孩子們感到痛苦時,母親會安撫嬰兒,並因此不斷調節他們的情緒。每一次母親用皮膚接觸、眼神交流以及柔和的聲音安撫嬰兒時,她都在感知這個嬰兒的痛苦,並調節這個嬰兒的情緒。我的理解是,當嬰兒出生時,他們的情緒是分離的。可以想像一下在大西洋航行,嬰兒的情緒就是這樣的,他們情緒波動很大,而我們希望他們能在加勒比海航行,而不是情緒平穩,但是我們希望他們能夠調節自己的情緒,但他們不是天生會這樣。
因為母親能夠在三年的早期時期中,即身體和情感上都很充足地安撫嬰兒,這幫助嬰兒學會了如何調節自己的情緒。到三歲時,85%的右腦已經發展完成。到三歲時,嬰兒便能開始內化調節自身情緒的能力。如果母親不在,作為主要的依附對象,無法做情緒的映照和安撫,那麼嬰兒就無法學會如何調節自己的情緒。
母親還有一項重要的功能,就是通過在嬰兒身上抱著他們來幫助他們緩解壓力,特別是在第一年。通過在前三年裡儘量保持陪伴,她們實際上保護了嬰兒的大腦免受皮質醇,即壓力荷爾蒙的影響。還有一種荷爾蒙叫催產素,這是情感的荷爾蒙,對抗皮質醇。當母親以敏感、同情心的方式養育嬰兒,即當嬰兒哭時,母親會說:「哦,親愛的,讓我看看受傷的地方,讓我親吻一下。」這樣實際上會提高嬰兒大腦中的催產素,從而保護嬰兒免受皮質醇的傷害。
父親能做到這些嗎?所以父親為什麼重要呢?父親也會產生催產素,但對他們大腦的影響不同。對母親而言,催產素使母親變得敏感,充滿同理心,隨時警惕嬰兒的痛苦。而對父親來說,催產素來自他們大腦的不同部分,讓他們變成玩耍的、刺激嬰兒的角色。你覺得這聽起來怎麼樣?玩耍的、敏感刺激嬰兒的角色。把嬰兒往空中拋,逗弄嬰兒,追著嬰兒,玩耍吵鬧。所以這樣的重要性有很多原因。首先,它鼓勵探索和冒險,促進分離。而且父親做一件非常重要的事情,就是幫助嬰兒學會調節某些情緒。母親幫助調節悲傷、恐懼和痛苦,而父親幫助調節興奮和攻擊性。
所以當父親不在家裡,當單身母親在沒有父親的情況下抚養孩子時,經常會看到小男孩出現行為問題,因為他們無法調節自己的攻擊性。因為父親特別幫助小男孩(而且小女孩也會)調節攻擊性。所以當父親不在時,通常會看到小男孩更加衝動、更加具攻擊性。因此答案是,父親和母親對孩子的發展都是至關重要的,這在今天是一個非常有爭議的說法,因為如果一個人是在沒有某一方的環境下長大的,那麼他們會缺少一部分。但他們不是一樣的,因為我們的荷爾蒙決定了他們不是一樣的。父親產生大量的荷爾蒙叫抗利尿激素,這是保護性的攻擊性荷爾蒙。
這個東西是做什麼的?
它幫助父親保護他們的家庭。
有一項研究,母親和父親躺在床上。
寶寶在哭。
這項研究來自英國。
寶寶在哭。
而父親則在寶寶痛苦的哭聲中沉沉入睡。
但母親卻馬上醒來。
好吧。但是當窗外樹葉沙沙作響時,
母親仍然能睡著,而父親卻馬上醒來。
因為父親會對捕食者的威脅敏感。
所以我們的養育荷爾蒙讓我們不同。
我的意思是,我們可以說在女性和男性之間有很多相似之處,
當然,我們都是聰明的。
我們都可以雄心勃勃。
但我覺得我們想要讓所有事情變得一樣的想法,
其實並不是事實。
這是一個不方便的真相,母親和父親的養育荷爾蒙
決定了如果他們健康並且在健康的環境中成長,
他們就是不同的。
那麼,這是否意味著父親不能撫養孩子,無法成為敏感的共情者?
這並不意味著他不能擔任那個角色。
但如果作為一個社會,我們不能承認這些差異,
那麼父親就無法學會成為一個敏感的共情者。
這意味著這些是本能的行為。
所以那個嬰兒,如果父親要和他待在一起,
承認差異可以使父親成為敏感的共情者。
這是非常有趣的,因為這些觀念在社會上並不被接受,
或至少不是你在社交媒體上看到的觀點。
有趣的是,當你講話時,
我錄下了你所說的一切,然後用人工智慧分析了一遍。
人工智慧說你分享的核心觀點得到了演化心理學和神經科學的良好支持,
這相當令人驚訝,因為通常人工智慧會和人爭辯。
我的意思是,我所寫的書沒有基於意見。
所以我對不以研究為依據的任何事物都相當謹慎。
我所寫的和講的所有內容都是有研究支持的。
你所說的為何會讓一些人如此困擾?
你知道為什麼,對吧?
因為這讓我們面對一系列的現實…
這是一個不方便的真相,引用阿爾·戈爾的話。
這是不方便的真相。
有時事實是個不方便的真相。
就像氣候變化是一個不方便的真相。
這是一個不方便的真相。
它讓人感到不便。
它也讓人感到內疚。
所以我不認為內疚是一種壞感覺。
我不認為內疚是一件壞事。
內疚是你自我運作的指標。
它表明你自我的一部分,名為超我,
能識別出感覺正確和錯誤的東西。
所以如果你看著一個哭泣的寶寶,那是你的寶寶,而你卻感到無動於衷,
那就意味著你內心的某部分是死去的。
你有一部分對自己的孩子缺乏同理心。
我們會說,這並不意味著那個人是一個壞人。
這可能意味著那個人自己經歷過某種早期創傷,對吧?
這意味著他們可能有某種附著障礙,
無法感知到寶寶的痛苦,對吧?
所以當你感到內疚時,這意味著你內心存在衝突。
這意味著你內心的兩個部分在互相掙扎。
你想做自己想做的事情的部分。
我想去工作。
我想賺錢。
我想要自由,你知道嗎?
而你內心的另一部分則說:“等等。
但我的寶寶,我的寶寶需要我。
看看我脆弱的寶寶。
看他多麼傷心。
看看我缺席對寶寶造成的痛苦。”
所以如果我們不感到內疚, 那麼我們的物種就會迷失。
我們迷失了。
現在,過度的內疚是另一回事。
如果你是一個足夠優秀的母親或父親
而你仍然感到內疚,那麼我們稱之為焦慮。
但在大多數情況下,我所說的讓許多女性和男性感到內疚。
再一次,我不認為這是一件壞事。
我覺得當我們告訴父母要遠離他們的內疚,而不是面對它的時候,
當我們面對內心的衝突時,
我們往往會為自己、為孩子、為家庭做出更好的決策。
但當我們逃避這些衝突時,
我們通常不會做出好的決策。
這些往往會有長期的後果。
你究竟用你的真相令什麼感到不便?
你具體有哪些觀念—
你必須犧牲時間、金錢和自由。
如果你想要撫養健康的孩子,
這將需要不適、挫折和犧牲。
有趣的是,還有一件事情發生了,
因為我們在如此自私、自我中心的環境中撫養孩子,
年輕人變得更加脆弱。
他們的情感更為脆弱。
更多的人有附著障礙。
他們無法忍受挫折。
他們無法忍受痛苦。
他們無法忍受失眠。
有這種觀念,認為你必須雇一個嬰兒護理師
因為你無法在半夜起來照顧自己的寶寶。
這在某些社會經濟圈子中已經成為常態。
所以歷史上,男性和女性總是共同撫養孩子,
在擴展家庭中成長。
他們並不是孤立的。
而今天,父母非常孤立。
所以你會希望你的母親和你住在一起,
或者你的姐妹會和你住在一起,
或者你住在一個大房子裡,會有其他人來支持你。
我最近創立了一個非營利機構,因為我發現很多母親—
這個機構叫做“依附圈”。
很多母親感到非常孤立,
面對獨自撫養的痛苦和不適對她們來說太沉重了。
所以就有這樣的情況。
因此,我們生活在一個非常奇怪的社會裡,
人們彼此分開,
他們自己的家是公寓,
而他們不依賴彼此,
因為依賴是個壞詞。
但我們還有這樣一個問題:為什麼我們會培養出如此脆弱的年輕人,以至於撫養孩子的任何不適和挫折對他們來說都是太多了?這其中有一個很大的經濟因素,對吧?因為如果你在孤立的環境中撫養孩子,你擁有可支配收入的概率,或者至少有足夠的錢能夠留在家中撫養孩子並仍然維持一定的生活品質的可能性會降低,尤其是在沒有一個大家庭可以支持和支付一些費用的情況下。 有趣的是,對於你的問題,答案是「有」和「沒有」。通常而言,經濟資源較少的人更少孤立,但今天他們也很孤立。你會看到很多單身母親在撫養孩子,她們並不是和其他家庭成員一起住在一個公寓裡,而是不得不搬到其他城市或國家謀生,這樣她們真的很孤立。你知道,我認為這不僅是經濟階層的問題。對於富裕的人來說,更富有的人,他們中的許多人選擇孤立。他們購買大房子,住在郊區,或者不想依賴任何人,對吧?所以我稱之為家庭散佈。實際上就是這樣,當人們有了孩子時,他們會遠離原生家庭,這是非常奇怪且違反本能的。因此,世界已經成為一個全球化的地方,我們可以隨意移動。但這不是常識嗎?難道這不是一個合理的理由,要求你想要更靠近你的大家庭,即使他們有時令人厭煩,除非他們是虐待者?因為這能給你支持。它為你提供了擴大家庭的支持,但這並不是目前發生的情況。人們選擇地理上遠離其原生家庭。這使得家庭生活變得更加困難,尤其是對女性。這使她們感到更加孤立。她們有自己的事業,有自己的熱情。她們有自己熱愛的事情,這意味著她們必須在大城市工作,或者必須出差來追尋這些事情。你剛才說了。如果她們有熱情呢?如果她們有事業呢?問題是孩子在大家庭環境中最茁壯成長。所以你可以有一份很棒的事業,搬得遠離你的家庭。當你年輕且單身,我甚至可以說,當你已婚但沒有孩子時,你仍然非常單身。你知道我對父母說的是,如果你有孩子而不陪伴他們,你的生活不會那麼美好。尤其在早期,因為發生的事情是他們會崩潰,而有一種說法是父母的快樂程度只與他們最不快樂的孩子有關。因此,如果你的孩子正在崩潰,你的生活就不存在「美好」一說。家庭正在學到的是,那些自由和那些美好的個人時間,若你有孩子,都是要付出代價的。因此有人會說:「好吧,那我就不生孩子了。」那也沒問題。因此,如今有很多人說:「我不覺得有責任照顧另一個人類的價值。」而他們錯過的是與孩子之間的深厚而有意義的情感聯繫。這是一種無與倫比的愛。但如果你小時候遭遇過創傷,或是有自戀的父母,或者對育兒心懷怨恨,或者分心或心理生病,你可能已經經歷過那種創傷,這意味着後來你更難與人建立連結。因此,我之前提到的那些依附障礙,有三種依附障礙。第一種是回避性依附障礙。那是什麼意思呢?健康的依附應該是這樣的。當你回到家時,你的孩子會感到非常安全地依附在你身上。我的意思是,你和配偶外出吃飯一兩個小時。你回到家,寶寶很高興見到你,而我們所謂的重聚,也是美好的重聚。寶寶是快樂而滿足的。這就是健康的依附。這意味著你讓你的寶寶感到如此安全和可靠,因為你主要在那裡,而且在大多數時間裡把他們放在第一位,作為主要的依附人物,以至於當你回家時,寶寶會歡迎你。然而,我們看到越來越多的孩子正在發展依附障礙,因為他們的父母在推動離開寶寶的極限,將他們放在像機構護理這樣的環境中,並長時間離開,去追求他們的美好事業或美好生活,而在這些年齡,寶寶實際上無法忍受那種分離。當母親,就是主要的依附人物回到家時,如果寶寶轉向保姆或只是轉過去,那麼那個寶寶就開始發展所謂的回避性依附障礙。這種情況在以後常常與憂鬱症和形成依附的困難有關。下一種依附障礙叫做矛盾性依附障礙。母親回到家,寶寶緊緊依附在母親身上,因為那個寶寶內心的聲音是「我媽媽會再次離開我」。所以我必須緊緊抱住她。現在這個寶寶變得煩躁,無法安撫,並且不會放開那位母親,拼命地抱著她。就像了不起的猴子緊緊地抓住鐵絲籠一樣。這在以後與青少年中的焦慮有關。而無組織的依附障礙則與另外兩者不同,因為其他兩者都有一種策略。所以把依附障礙想成是一種策略,孩子被父母留置過久或父母雖然身體在場但情感上卻退縮。那寶寶必須應對,必須有策略。
轉身背棄母親是一種策略。
內心的敘述是:我媽媽對我不存在,對我不在這裡,也不會在我身邊。
我無法信任我的環境。
然後那個嬰兒會說:「我必須自己應對。」
這就是我們所稱的學習無助。
矛盾依附障礙,那個嬰兒的策略是:
我要緊緊抓住,因為如果我不抓住,
她又會離開。
無組織的依附障礙是最難治療的,
因為那個嬰兒沒有策略。
所以嬰兒會經歷許多策略的循環。
嬰兒會從依附變為逃避,
對母親感到憤怒,甚至甩手或打母親,
然後再循環回去。
而那個發展出無組織依附障礙的嬰兒,
那些嬰兒,以後與邊緣型人格障礙相關。
我們已經看到邊緣型人格障礙的大幅上升。
那些就是自殘,試圖自殺的孩子。
我們正面臨一場前所未有的心理疾病危機。
這一切都與我們如何養育孩子有關。
你似乎在那平靜的外表下是怒火中燒。
怒火中燒?
是的,我想我確實如此。
我並不對人感到生氣。
我對一個謊言或不是真正教育或告訴父母真相的社會感到生氣。
所以有四種依附障礙。
回避型、安全型、矛盾型、無組織型。
嗯,安全型不是一種障礙。
所以有安全型,然後還有三種依附障礙。
回避型、矛盾型、無組織型。
是的。
那麼這在成年後是如何表現的?
我該如何知道,因為我可以與其中一些產生共鳴,
我在想這會如何在我成年後的生活關係中表現出來,
而不僅僅是明顯的心理健康問題。
回避型依附障礙的人會是無法形成有意義和深刻的聯繫,
無法承諾,在親密和親密的深度上有困難,
在關係中信任方面有困難的人。
矛盾型依附障礙的人是非常非常焦慮,
他們會緊緊依附著你,給你打電話,
也許是過去你約會過的那位女士,
她一天給你打了五次電話來關心你,
擔心你會成為游走的小魚而窒息。
他們因為害怕放手而窒息他們所愛的人。
無組織依附、邊緣型人格障礙,
他們往往情緒非常不穩定。
那裡有很多憤怒,
也有很多自我傷害的行為。
他們是否會吸引到某種依附風格?
所以如果我是一個回避型的人,那我是否會吸引回避型的人,
或者對於我們如何約會,是否有任何研究?
我猜安全型的人會吸引安全型的人。
是的,安全型,嗯,如果你健康,
你會吸引相互健康的關係,
你信任你的環境,
所以你信任愛的關係。
而回避型有時會被回避型的人吸引,
因為那裡沒有衝突。
換句話說,無法承諾的人和同樣無法承諾的人,
在某些時候可能會崩潰。
所以請記住,這些都是病理防衛。
我們用防衛這個詞,是因為它意味著保護自己。
防衛幫助我們,直到它們不再幫助我們。
所以我們說依附障礙是病理防衛,
意味著它們通常不會持續一生。
它們會在某個時候崩潰。
所以你可能會和另一個回避型依附障礙的人在一起,
但在某個時候,你們中的一個會崩潰,
然後意識到你需要對方。
然後你和一個無法回應的人建立關係。
所以,是的,正如我們所說,就像水位相遇一樣。
所以人們往往會被同類吸引,
但這不一定是健康的關係。
在所有這四種依附風格中,
你認為哪一種依附風格,
根據你的觀點、觀察和你所見的人,
最有可能有成功的
也有不成功的關係?
哦,安全型依附會有成功,
我的意思是,安全的人會被安全的依附吸引,
會被健康的相互愛的深刻聯繫所吸引,
因為他們與母親有過深厚和充滿愛的聯繫。
所以記住,我提到,只有在三歲以後
你才會內化安全感的感覺。
內化的那種感覺,
就是這個世界是安全的,你可以信任這裡的人。
你信任去愛另一個人。
所以,你知道,我們四處使用信任這個詞,
但我們沒有意識到這來自於我們發展的最初階段。
當我們無法信任他人時,
通常是因為我們無法信任那些
在我們最脆弱的階段中依賴的人。
那麼其他的,替代的呢?
所以如果,這些依附風格中,
哪一種最不可能擁有成功的關係?
那就是無組織的。
好的。
他們在建立關係、保持關係方面非常困難。
是的,我會說他們是最難治療的。
而且他們在未來建立成功的關係方面也最複雜。
我在你講述的時候想知道,
如果我再有更多的小孩,
例如如果我有十個年幼的孩子,
那我對那些孩子的疏忽的可能性是否會更高?
因為如果我是一位母親,
我根本就沒有時間同時照顧這麼多孩子。
他們不可能同時都在我胸前。
是的,這是一個好問題。
嗯,在發展中國家有一種現象叫做母親消耗綜合徵,
那就是母親實際上可能因為在太短的時間內生太多孩子而去世。
她們在身體上被耗盡,
而且情感上也會被耗盡。
我現在就要說出來,
讓所有觀看這個的人都能聽到。
生小孩是壓力很大的事情。
這是令人沮喪的。
這確實需要你在前五年幾乎不眠。
它要求你能夠忍受
很多不適和挫折。
所以如果這是一份職位描述,
首先會說這是你整個生命中
最令人愉悅、最具充實感的事情。
但為了促進
健康的發展,伴隨而來的卻是挫折、
缺乏睡眠、壓力和不適。
所以這應該也是職位描述的一部分。
是的,看起來這是一個對生活
非常重要的原則,
就是一切都有取捨。
我想是愛因斯坦說過,
「每一種力量都有一種
相等且相反的反作用力,或類似的意思。」
許多人選擇不生孩子。
我查看了一些相關的統計數據。
2022年,歐盟的出生數量僅為
380萬,幾乎是六十年前的一半,
這標誌著歷史上最低的出生率之一。
以法國為例,
它以其健全的家庭政策著稱,
自2010年的83萬嬰兒
減少至2023年的67萬,
這是自二戰以來的最低紀錄。
這是一個巨大的全球趨勢,
尤其發生在富裕國家中。
確實如此。
我在一個名為「負責任公民聯盟」的大會上演講,
他們談論了許多這些令人擔憂的
下降出生率的問題。
然而,事實是,隨著國家的發展,
出生率會在一定程度上下降。
這與經濟有關,但更糟糕的趨勢是,
人們並不是生育更少的孩子,
而是每個人都有他們對於
給予和愛的能力的極限。
所以對某些人來說,也許一個孩子就夠了。
對其他人來說,五個孩子則不夠,
這意味著他們內心充滿了
要給予的東西。
但對我來說,令人擔憂的並不是
因為經濟原因導致的出生率下降。
所以也許人們不再像從前那樣
生十個孩子。
他們生了三個或兩個孩子,對吧?
但對我而言,更令人擔憂的是
人們根本不生孩子。
這對我而言更令人擔憂,
因為這不再是一個國家發展的標誌,
而是一個社會,現代社會,
不再認為撫養孩子和擁有深厚而富有愛的關係
是你生活中的優先事項。
這些人可能會說,
「我和伴侶、我的狗、我的叔叔、阿姨、朋友等
都有深厚而富有愛的關係。」
這是不同的。
那為什麼這會不同呢?
這是一個好問題。
這是不同的,
因為最後,你和伴侶或
與你叔姑或狗的關係
並不是同一種程度的依賴關係。
照顧另一個人類的能力,
讓另一個人類依賴你,
為那個人奉獻,
對於人類來說是一種成長和轉變的經歷。
有人會這麼說,
我不確定我完全贊同這種說法,但
我認為喬丹·皮特森曾說過,
「如果你沒有孩子,你就不能完全成為成年人。」
現在,我不確定我會走那麼遠,
因為有些人無法生育,
但我確實認為在成人發展層面上,
有一些東西會讓你轉變,
讓你成為具有創造性和有孩子。
再說一次,這不是每個人都適合的。
我也說過,我不是支持一切都要生育的運動,
我認為不是每個人都應該有孩子,
但我確實認為如果你要有孩子,
那麼在把他們帶到這個世界之前,
你需要深思自己的成長經歷,
以及自己的損失和早期創傷。
以便你可以修復你需要修復的東西,
而不是創造所謂的代際表現,
例如依附障礙和心理疾病的問題。
因為許多人現在正在努力生育,
甚至那些想要孩子的人。
根據一些統計數據,
全球的不孕症盛行率逐漸上升。
全球約有18%的成年人口,即約六分之一,
在某個時期經歷過不孕症。
在2015年至2019年間,
約有15%的美國女性年齡在15至49歲之間
經歷了生育能力受損的情況。
而在英國,研究顯示1/8的女性和
1/10的男性年齡在16至74歲之間
經歷過不孕症,這被定義為
在一年或更長時間內嘗試懷孕但未成功。
我其實與許多人交談過,
他們已經嘗試了兩年甚至更久的時間想要孩子。
當人們渴望小孩卻無法擁有時,
這是非常悲傷的。
真的是令人難過。
當你思考導致這一現象的原因時,
你該如何診斷這一不孕的挑戰?
有很多理論。
有些是環境因素。
有些是因為我們推遲了生育。
我們在對男女撒謊。
我們告訴他們,「冷凍你的卵子。」
事實上,這有點令人不安。
我告訴你這件事。
律師事務所現在支付年輕女性合夥人的卵子冷凍費用。
我覺得這令人不安。
他們說,「冷凍你的卵子。
為我們努力工作。
是的,你可以晚點生孩子。」
而事實是,很多人不能。
因為當你冷凍卵子時,這不保證你能懷孕。
並不保證那些卵子會變成胚胎。
也不保證那些胚胎會變成嬰兒。
所以年齡是一個因素。
還有環境因素,
還有壓力的因素,我們現在還沒有談論到。
懷孕的過程中存在壓力的成分。
我們對男女的壓力都增加了。
曾經男性因為壓力更大而較早去世。但現在,我認為這種情況已經平衡了。我想女性可能會因為在工作和撫養孩子方面的壓力而較早去世。重點在於,年輕成年人面臨的壓力,是因為他們努力嘗試……我們應該談談其他一些神話。還有什麼其他的神話呢?我們會將它織入整個話題中。另一個神話是,你可以同時做到所有事情,並且做得很好。這是個大神話,不可能的。你不可以一邊全職工作,旅游,過著精彩的生活,同時撫養健康的孩子。好消息是,生命是漫長的。你可能會活到120歲,就像摩西一樣。我想起你們這一代人,你們比我年輕。但我認為你們也許能活過100歲。因此,這意味著你還有許許多多的歲月,當你的孩子不再那麼需要你的時候,你可以擁有一個精彩的職業。然而,你有一個非常有限的時間去建立那種情感安全感,這將是孩子們的核心。我們經常談論你的身體核心和核心訓練。這是你的情感核心。這是人類的情感核心。依附安全感和安全感的感覺,使你能依賴那些在你生命中最需要的人,在你需要他們的時候能在那裡。這就是你的情感核心。
你是如何管理作為三個孩子的母親的?你養育了三個非常優秀且適應良好的孩子。但你也很成功。你有書。你說過你在環遊世界。所以我是一個好的例子。我在20多歲時有一份事業,27歲時遇見了我的丈夫。快30歲結婚。我們在30多歲時有了孩子。在我們有孩子之前,我一直在工作。我每週看大約40小時的病人,直到深夜工作。我通常會工作到晚上11點,筋疲力盡地回家。然後我們有了孩子。但我們曾達成協議,當我們有了寶寶時,我會請長假,然後很少再回去工作。我所選擇的職業讓我可以自己掌控,並且有彈性。我為每個孩子休了六個月的假。然後在六個月後,我每周只工作五天,每天一個半小時。這樣我們夫妻達成了一個協議,剛好足夠支付一個保姆的薪水。那些年我們少了度假,沒有第二套房子,沒有華麗的衣服,我們不如許多同齡人那樣旅遊和消費。我們會說,對我們來說重要的是我們要縮減,而不是擴張。現在我們在作為父母上擴張,所以我們要在物質上縮減。生命是漫長的,你可以擁有成功的職業。
我在書中訪談的一些女性,是那些直到40多歲才開始她們的事業,當她們的孩子已經稍微長大之後才開始的。那如果你的丈夫留在家裡,而不是你,會行得通嗎?因為我試圖了解,你是否在說父親不需要像母親那樣經常在場。他們需要以不同的方式在場。在早期,男性是無法進行母乳餵養的,這是第一點。除非你能向我展示一個長出乳房並能實際餵養的男人。也許有一天會出現。我不知道。但目前,女性的身體將她們與寶寶聯繫在一起。他們通過出生聯繫,通過母乳餵養聯繫。嬰兒期和母性中有一個身體組件和荷爾蒙組件。而且母親對寶寶的反應和父親對寶寶的反應確實是有區別的。現在,當父親變得非常重要時,並不是說父親不重要,他們給母親提供休息,讓她們與寶寶建立聯繫,或者給寶寶洗澡。但是寶寶需要的是對主要依附對象的依附安全感,通常是母親。有時是父親,但大多數情況下是母親。父親用他們的遊戲和觸覺刺激,當孩子開始移動時,他們變得非常重要。當孩子開始爬行和學走的時候,從大約18個月到兩歲,父親變得非常令人興奮。他們真的很重要。因此,當父親在那段時期不在時,當孩子開始探索世界,這些孩子就更難與母親分離。因此,我們所說的陰和陽是非常重要的。我們現在所做的是沒有優先考慮依附安全感,而這是健康分離的基礎。而當健康分離開始時,父親則是至關重要的。當你有第二個孩子時,父親更是關鍵。因為父親會吸引年長的孩子。他們會說,來吧,讓我們出去玩。讓我們去踢足球。讓我們去秋千。同時,父親也給予了母親與下一個寶寶的空間。他們幫助年長的孩子成長。
早些時候,你提到了我曾經在研究心理學時讀過的一項研究,那就是關於獼猴的研究,涉及用鐵絲製作的“母親”。對於任何從未聽說過這項研究的人,我認為了解觸摸和……這是個依附研究是相當重要的。是的,觸摸在科學界是怎麼稱呼的?皮膚接觸。皮膚接觸。你能給我一個簡要介紹這項研究以及它所顯示的內容嗎?對於那些不熟悉的人來說。好吧,他們帶走了這些小獼猴,讓一些小獼猴與真正的母親在一起。母親在滋養這些寶寶,這些寶寶因此健康地依附於母親,並且成為情感健康的孩子。
然後他們給另一組猴子一個用布或毛皮覆蓋的鐵絲母親。那些幼猴變得非常神經質,但至少它們會依附在母親身上。它們變得像是情感矛盾的依附嬰兒,因為母親沒有回應,但至少它們在緊緊抓住這個母親。接著他們給這些幼猴什麼都沒有。那些小猴子真的失去了理智。我的意思是,還有其他更近的研究。那是一個相當老的研究。有位研究者名叫邁克爾·米尼(Michael Meany)。他做了一個關於舔和梳理的研究。舔和梳理幼崽的動物,意味著它們以肌膚相親的方式在照顧小寶寶,舔和梳理。用人類的術語來說,那就是抱、觸碰、愛護,肌膚相親。如果母親舔和梳理她的幼崽,那麼這個小寶寶在未來會對壓力更具韌性。那些沒有被母親舔和梳理的幼崽未來會對壓力變得不那麼韌性。此外,因為母親舔和梳理了它們,這些對壓力更具韌性的寶寶會將這種能力代代相傳。那些沒有被舔和梳理的寶寶發生了什麼事?你猜發生了什麼?它們沒有傳遞下去。對。這就是今天人類所發生的事情。如果我們不對寶寶進行舔和梳理,我的意思是,不管怎麼說,如果我們不對寶寶進行舔和梳理,我們就無法將對壓力和逆境的韌性傳遞下去,但我們也不會傳遞出舔和梳理寶寶的渴望。回到你的故事,談到你的故事,有沒有什麼特權的方面需要你承認,以至於在場的其他人聽到了會說:“是啊,但這對你來說是沒問題的。”因為也許有些人沒有伴侶在身邊,或者某人正處於艱難的經濟情況下,處於極其困難的經濟狀況,住在哈萊姆的公寓裡或其他地方。我真的想說這些,因為……嗯,不是居住在哈萊姆的那些母親,因為我告訴你,哈萊姆公寓裡的母親都與寶寶在一起。這點是很有趣的。美國的非常貧困人群。因此讓我說,我愛美國,但美國爛到一個地步。我將告訴你為什麼美國爛,這是我從我的角度說的,還是國際性地說。我環遊世界說美國爛,我要告訴你原因。我們是世界上唯一一個除了巴布亞新幾內亞之外,沒有帶薪產假制度的國家。我們沒有帶薪產假。沒有人關心孩子。他們關心的是GDP和底線,出來談這些事的人是經濟學家,他們說女性必須為經濟工作,工作,工作。沒有人關心孩子,因為如果我們關心孩子的話,我們的稅金會用在帶薪假期上,而不是三個月,不是六個月,至少要一年的時間。在匈牙利,他們有三年的帶薪假期。斯洛維尼亞、斯洛伐克和愛沙尼亞則有三年。匈牙利,我想有兩年的帶薪假。瑞典,我對瑞典有些問題,但瑞典有14個月的帶薪假。瑞典在14個月之後,會讓女性全職回到工作崗位,讓她們住在機構照護中,所有那些嬰兒都在崩潰。因此,14個月的時間甚至都不夠。如能在這個國家實現至少一年的帶薪假,然後在接下來的兩年裡,某種方式讓父母可以得到贊助,這樣他們可以做兼職。你知道,我是一個合理且現實的人。我知道這個國家不會願意執行三年的帶薪假,即使我希望如此。我也知道這個國家不會願意接受帶薪假的這種權利,因為這就是我們的國家。我們口頭上講得很響亮,但我們不想付出行動。現在,共和黨人在位,有創造性解決方案的可能性,這可能會用社會保障提前借用的方式。因此,我是一位母親,我說:“啊,待在家裡,我可以借用我的社會保障一年,然後再工作一到兩年。”你不覺得大多數希望待在家裡的女性會說:“我會工作更長的時間,以便我可以留在家裡和我的寶寶在一起”嗎?有創造性的解決方法是存在的。在我看來,這就是目前的情況。左派人士不會妥協。他們只會要求一種名為帶薪假的權利,但他們只要求三到六個月。之後,他們希望女性回到勞動市場和機構托兒所。所以我不屬於左派。右派則談了很多家庭的問題。他們現在是家庭的代表,但他們不想用稅金來支持帶薪假。他們不喜歡已經存在的權益,也不想增加其他的。因此,他們要給女性和男性的唯一方式就是讓他們自己有責任。這就是我們所生活的國家。再次重申,我是一位現實主義者。我認為,只要我們可以讓家庭選擇照顧自己的孩子,特別是在早期,我們就會創造出一個更健康的孩子的族群。
我們怎麼知道更多的帶薪假期會等於教出更好的孩子,以及在心理健康、死亡率等方面,對醫療系統造成較少的壓力呢?如果我們在美國、英國、澳大利亞、加拿大或其他地方有三年的帶薪假期,怎麼能建立一個有統計數據或科學研究支持的論據,證明這對社會是正面的,而不僅僅是主觀意見呢?
研究顯示,長期依附研究表明,在12個月大的時候依附不安全的孩子,20年後仍然有80%是依附不安全的,並且遭受心理疾病。這就是長期依附研究所說的。因此,我們現在有數十年的研究,基本上是追蹤孩子們從嬰兒時期開始的結果。那些安全依附的孩子,20年後依然保持安全的依附狀態,生活良好。而那些不安全依附的孩子,至今大多數仍然是依附不安全的,並與各種心理疾病相關聯。因此有很多研究顯示,依附安全性對孩子的長期影響。
你問的問題是,我想,或許你可以利用帶薪假期去公園踢足球,去打網球,還有跟朋友們打牌。我無法預測人們會如何利用自己的帶薪假期。但是,如果你的帶薪假是用來陪伴孩子的,那麼這對你的孩子是有益的。我在這個播客中與許多嘉賓交談,尤其是那些非常成功的運動員、企業家等等,他們的過去往往有某種程度的忽視。理查德·威廉姆斯,塞麗娜和維納斯·威廉姆斯的父親,從小對她們極為嚴格,並培養出兩位歷史上最偉大的網球選手。喬·傑克遜對麥可·傑克遜也非常嚴格,並且常常引發爭議,麥可後來成為了流行音樂之王。厄爾·伍茲,泰格·伍茲的父親,在教練和輔導風格上非常強勢,這使他變得卓越。顯然,碧昂絲也是我提到的另一個例子,馬修和蒂娜是碧昂絲的父母,精心塑造了碧昂絲和Destiny’s Child,讓她們成為全球超級明星。
所以父母會想,我想養出超級明星的孩子。我希望我的孩子們能優秀。好吧,我現在要說,我不建議這樣做,作為專業人士,我不建議。好的,我只是在說而已。所以我無法對很多這些人進行評論,因為我可能因評論這些人而陷入麻煩。但我會說,在這些人中,存在爭議,這意味著至少其中一位父母,我不知道其他人的歷史,是施虐者。所以你可以說,自戀對孩子是有傷害的。當我們將自己的需求和慾望,以及我們的喜好,投射到孩子身上的時候,我們並沒有讓他們真實地做自己。你能給予孩子最大的禮物,就是把他們視為真實的個體,而不是看作是你的小複製品。當你開始設計他們的生活時,很有可能你會在某個時候情感上失去這個孩子。他們要麼會恨你,要麼可能在事業上成功,但個人生活卻很糟糕,可能他們自己也會成為自戀的父母。因此,我不推薦這種思想學派。我建議的是,如果你的孩子在某方面顯示出潛力,並且似乎愛這個東西,想要在這方面表現得優秀,那麼你可以支持這種驅動力。只是要確保在這個過程中保持自我檢查,確保是孩子在主導,而不是你。
關於ADHD,我覺得我甚至不需要在這裡提問,但只是為了設置背景,我不得不說,過去十年診斷率和處方激增的情況是令人震驚的。在2000年到2018年之間,英國的ADHD診斷數量增加了約20倍。是的。在10至16歲的男孩中,診斷率從1%增加到2018年的約3.5%。而在18至29歲的男性中,同一時期ADHD處方的增加近50倍。美國的情況也一樣,據估計有1550萬成年人被診斷有ADHD,約每九個美國孩子中就有一個曾經被診斷為ADHD,現在的診斷率為10.5%。我不知道ADHD的狀況怎麼樣,但圍繞它的對話、處方和診斷似乎在文化中急劇上升,真的是非常大的變化。發生了什麼事?
ADHD是促使我寫下《在那裡》的因素之一,因為我看到這種ADHD診斷的顯著增長以及孩子們如此早就開始服用藥物。你知道什麼是戰鬥或逃跑反應嗎?那是當交感神經系統開始起作用的時候。是的。基本上,這是我們對捕食威脅的演化反應。因此,如果一頭劍齒虎在追你,你要麼站著戰鬥,要麼逃命。因此,當我們的孩子承受壓力時,他們會進入戰鬥或逃跑狀態。所以,孩子承受壓力而無法應對的第一個跡象之一,就是他們在學校變得具侵略性。他們會打人、咬人、砸椅子。他們在日托、學前班甚至學校社交中會遇到困難。或者他們會變得分心,這就是戰鬥或逃跑的逃跑部分。因此,發生的事情是他們的神經系統,控制壓力的那個大腦部分開始啟動。我們說他們大腦控制壓力的部分與一個杏仁狀的部分有關,叫做杏仁核。
這是大腦中非常原始的部分,
非常古老的結構。
它調節我們一生中的壓力。
它幫助我們應對這些壓力。
我們所知道的是,這部分大腦
應該在頭一至三年保持不運作,
這就是為什麼母親會將嬰兒攬在身上的原因。
也是為什麼嬰兒在前三年內
會與母親保持緊密聯繫的原因。
以使杏仁核保持安靜,
並且只是逐步、逐步地將孩子
暴露於他們能夠控制的壓力和挫折之中。
所以想像一下,分小口地吃下去,
這樣你才能消化,對吧?
而你的母親則在那裡幫助你消化這些壓力。
現在,我們通過分開母親和嬰兒,
把嬰兒放進有陌生人的健康保育中心,
通過嬰兒的睡眠訓練,
以及我們對嬰兒所做的所有這些奇怪的事情,
是讓杏仁核被啟動。
我們讓它過早地活躍起來。
當杏仁核過早被激活的時候,
它會非常迅速地變得過於活躍,並且體積增大。
問題在於,然後它會萎縮並燒盡,
因為它無法如此早就管理這種壓力。
當它不再可用時,
這將會持續一輩子。
因此,保護孩子的大腦裡的
「家庭珍寶」是非常重要的。
這就是杏仁核。
你希望在第一年將壓力保持在絕對最低限度,
這就是為什麼睡眠訓練是危險的。
這就是為什麼讓嬰兒自我安撫哭泣。
這就是為什麼把嬰兒放進托兒所。
這就是為什麼在他們如此脆弱的時候
讓嬰兒獨處幾個小時會對他們的大腦造成如此大的傷害。
因為這會使皮質醇流動,
這是壓力激素,
但它使這部分大腦變得非常活躍,
因此它就不斷地增長、增長,然後砰,
並在未來停止運行。
這就像創傷後壓力反應(PTSD)。
所以我們所知道的是這些孩子
處於高度警覺的壓力狀態。
注意力缺陷過動症(ADHD)孩子。
注意力缺陷過動症孩子,處於高度警覺的壓力狀態。
如果你長時間處於高度警覺的壓力中,
你將進入低度警覺的壓力狀態,
這會導致抑鬱症。
所以現在我們所面對的不是疾病。
曾經有一個整個運動試圖將「注意力缺陷」中的「缺陷」去掉,
因為它不是一種疾病。
這是一種壓力反應。
而我們卻沒有問正確的問題,
即「好吧,是什麼造成了這種壓力?
我們如何確保孩子不會暴露於這種壓力之下?
因為他們進入了戰鬥或逃跑的模式?」
所以,正如你所說,
神經系統,大腦有一個開關和一個關閉開關。
壓力的開關是杏仁核,
海馬體是關閉開關。
你會說,壓力反應是在負反饋迴路中,這其實是重要的。
換句話說,如果獠牙虎在追你,
那麼啟動它是很重要的,
對吧,跑或戰鬥。
所以壓力反應是短期的,
它應該是,
它應該是急性而非慢性的。
我們可以在某種程度上使其表現出來。
我們可以啟動它。
但隨後它應該由關閉開關,即海馬體來關閉。
我們在孩子的大腦中看到的情況是,
杏仁核正在非常過早地變得巨大,
而海馬體作為關閉開關卻非常小。
所以我們面臨這個問題。
正如我們所說,休斯頓,我們有一個問題。
我們的開關全速運轉,
沒油門,沒有制動,沒有關閉開關。
這將導致注意力缺陷過動症,行為問題,
這些問題在學校中正在急劇上升,
以及大量的攻擊性和暴力行為。
這就是發生的事情。
這是壓力反應。
再一次,與其問正確的問題,
如這是從哪裡來的?
是什麼造成了壓力?
相反,我們卻讓孩子的痛苦沉默。
我們告訴父母,我們將用藥物治療這些問題,
我們只會緩解症狀。
對我而言,這是醫療失職。
我們對待注意力缺陷過動症的方式是醫療失職。
孩子在壓力下會發展並進入戰鬥或逃跑的狀態。
可能是家庭中的心理社會壓力,
也可能是在學校,
或是與朋友相處,
也可能是學習障礙。
有太多的因素可能會給孩子造成壓力。
所以,與其給他們用藥,
為什麼不去找出
這個孩子發生了什麼事情
使他們進入戰鬥或逃跑的狀態?
這種觀點不就是,
我這裡有兩個問題。
第一,您如何知道這是壓力?
第二,如果這是壓力,那麼產生的問題,或者說不便的真相
就是父母是負責任的。
是的,這是不便的真相。
是的,這是不便的真相。
這不是那麼簡單。
有時是家庭的問題。
通常是家庭的問題,
特別是在小孩子中。
但當孩子上了學,
有可能是社交問題。
如我所說,您無法控制您的孩子
是否暴露於社交問題或霸凌。
還有很多因素可能會給孩子造成壓力。
但當他們年紀很小的時候,
您就是他們的環境。
因此,不便的真相是,
當您的孩子被診斷為注意力缺陷過動症的時候,
您應該做的第一件事情就是
去找一位心理治療師,
跟您進行父母指導。
不要急著把那個孩子送到精神科醫生那裡去用藥。
您應該和您的伴侶或配偶一起
去找一位父母指導專家,
討論一下什麼可能導致這個孩子
感受到如此大的壓力。
觀察一下這個孩子的心理社會壓力因素。
看看影響和動態
在這個孩子的生活中會導致他們
陷入這樣的壓力狀態的原因。
給我舉幾個例子,說明日常生活中的壓力
我們現在讓孩子面對,
在你看來,這些壓力導致注意力缺陷過動症。
好吧,讓我們從家庭開始。
在家裡,壓力可能來自於他們在年幼時就被送入托兒所,這激活了他們的杏仁核反應,並且過早地啟動了大腦中調節壓力的部分。現在,他們有了過度警覺的反應,卻無法關閉這種反應,對吧?這可能是一個離婚的情況,50%的夫妻選擇離婚,這意味著離婚對孩子來說是一種逆境。你知道,我有一本書將在一年內出版,講述如何離婚以及如何減輕離婚對孩子的影響,但無論如何,離婚對孩子來說都是一種逆境,並且當父母在家中激烈爭吵時,對孩子來說會造成壓力。如果家中存在嚴重的兄弟姊妹競爭問題,或者有另一個孩子出生,這都是壓力,對吧?如果你有一位兄弟姊妹,信不信由你,這都是一件非常壓力的事情。如果父母對此敏感,那麼這可以得到緩解。但如果父母對第二個孩子的出生以及第一個孩子可能感受到的情緒不敏感,那就會造成壓力。搬家也會產生壓力。父母的疾病或心理疾病會造成壓力。酗酒,任何形式的成癮都會造成壓力。祖父母、叔叔、阿姨甚至父母生病和去世都會造成壓力。也就是說,有太多事情會造成壓力,但重點是壓力是可以被調節的,但這只能在父母內省、自我意識並願意檢視自己在其中的角色的情況下進行。如果父母把孩子交給精神科醫生,說:“救救我的孩子。”當然,精神科醫生會配合你,並消除你孩子的痛苦,但這真的是你想要的嗎?因為最終,你只是在用手指堵住水壩,你這樣做最終只會讓水壩破裂。你對有關雙胞胎研究中存在遺傳成分的證據有什麼看法?他們發現注意力不足過動症(ADHD)大約有74%到80%是遺傳的,這使其成為最具遺傳影響的精神疾病之一。讓我告訴你一個不同的研究,這將幫助你理解那項研究。我們了解到,精神疾病沒有遺傳前驅物,ADHD沒有遺傳前驅物,抑鬱症也沒有遺傳前驅物,焦慮症也沒有遺傳前驅物。你所說的前驅物是什麼意思?意思是沒有遺傳連結。你不會在你的基因中得到它。如果你的父親或母親曾經抑鬱,那麼你得到它是因為所謂的獲得特徵的遺傳。如果你在抑鬱的父母撫養下長大,你更可能變得抑鬱。這是一種天性與養育的爭論。好吧,但他們的確發現了一些東西。現在,精神分裂症與雙相情感障礙有遺傳關聯,但其他的則沒有。焦慮、抑鬱、ADHD,沒有遺傳關聯。他們發現一種與所謂的敏感基因相關的遺傳聯繫。這是一種在血清素受體上的短等位基因,而眾所周知,血清素用來調節快樂情緒,調節情感,對吧?所以當你有一個短等位基因時,這意味著你更難以吸收血清素,但這也意味著你對壓力更敏感。現在,那些天生帶有這種基因、在血清素受體基因上具有短等位基因的孩子,因為對壓力的敏感性,將更容易在後來出現心理疾病。這項研究顯示,如果那些天生帶有敏感基因的孩子在第一年時獲得情感上和身體上都能夠在場的情感依附安全感,那麼會中和該基因的表達。因此,表觀遺傳學意味著我們出生時帶有基因,比如你可能有類風濕關節炎的基因,或者你可能有癌症的基因,但它不會被表達。好吧,我們都有某種基因,但它們未必會被表達。這就是表觀遺傳學。它意味著環境必須啟用基因,讓它運作,對吧?這項研究顯示的是,那些天生帶有敏感基因、對壓力敏感的孩子,如果在第一年得到了敏感、具同理心、關懷和親近的父母,那麼會中和該基因的表達。所以這些孩子可能會和那些沒有該基因的孩子一樣健康。然而,如果帶有敏感基因的孩子遭到忽視、被遺棄,沒有得到敏感、具同理心、親近的關懷,則會加劇該基因的效果。所以我們知道,敏感基因與後來的心理疾病有關,除非敏感、具同理心的關懷能夠緩解該基因。你對那些指向MRI掃描的人有什麼看法?功能性磁共振成像(fMRI),是的,現在有各種神經測試,我們可以看到大腦的運作。所以這不是一個靜態的事情。我們實際上可以看到大腦的血液流動。我們可以看到大腦的電活動。這實在是太神奇了。但一些人說這證明了大腦的運作方式。而很多有ADHD的朋友在談論他們的ADHD或他們的行為時,他們會說:“我的大腦就是這樣運作的。”不,這不正確。他們的大腦對壓力是敏感的。ADHD患者對壓力更加敏感。所以你可以這樣問他們。你可以問:“你是一個更敏感的人嗎?在你小的時候,對噪音、氣味、觸覺的敏感度更高嗎?你不喜歡癢癢的東西嗎?你哭得更多嗎?當你的父母晚上外出時,你是否會更加敏感?當你媽媽去上班時,你是否會更加敏感?或者當你被留在幼兒園時,你是否會更加敏感?”他們可能會回答是。但如果他們回答否,而他們仍然被診斷為ADHD。我幾乎可以保證,他們不會說否。因為有ADHD的人都是敏感的人。
敏感性是一種驚人的力量,前提是要用敏感來回應。如果你有一個敏感的孩子,那麼敏感的孩子是什麼樣子的呢?如果你有多個孩子,那麼你會知道,因為當我進行公開演講時,我第一件事就是問,好的,這裡有誰有一個敏感的孩子?然後我會描述,好的,敏感的孩子是一個哭得較多、不容易安撫、較依賴、不喜歡你離開他們、分離艱難、入睡困難以及獨自入睡也有困難的孩子,他們對嘈雜的聲音、氣味和觸感等非常敏感。如果你在一個有壓力的環境中長大,而你也知道,壓力可以以許多形式出現。可能是父母爭吵,可能是鄰居,或其他導致壓力的環境因素。你很敏感,發展了注意力缺陷過動症(ADHD),你長大成人,在30歲時被診斷為有ADHD。你被提供藥物,你接受藥物治療,這些藥物使你在職業、關係和生活中變得更有效能。這是一種興奮劑。因此,興奮劑會引起極大的焦慮,可能導致青少年的恐慌發作,還可能導致成長問題。我有病人來找我,年輕的男性因為小時候使用興奮劑而沒有成長。關於使用興奮劑的後果,目前仍在觀望,但我們知道它們會引起成長問題、恐慌發作、焦慮障礙和抑鬱,對某些人來說它們在挽救生命方面非常有效。我的意思是,有時,如果你已經嘗試了所有方法來揭開導致你這樣反應的壓力來源,卻依然感到不適,那麼藥物有時可以成為救命稻草。問題在於我們在青少年、孩子和年輕成人中,將藥物視為提高表現的手段,因為現代生活中壓力如此之大,人人對表現和在職業、學校中獲得好成績的需求亦大。因此,作為60歲的人,我們在成長過程中沒有這種壓力。而隨後的世代則面臨著極大的壓力。這種壓力讓孩子們事實上偏離了正軌。我們可以談論學業壓力、競爭和完美主義。ADHD是一個包袱,它是一個將那些從未得到治療的焦慮型人群聚集在一起的容器。
我們的社會喜歡表面的快速解決方案。我們喜歡藥物,喜歡認知行為療法。事實上,這並不是一種快速解決方案。弄清楚你在孩提時代遭遇了什麼、你的損失是什麼、你的創傷是什麼、是什麼讓你感到如此焦慮、導致你進入“戰鬥或逃跑”模式,是艱辛的工作。這需要耐心和承諾,需要找到能夠深思熟慮的人去探討。我想定義一下什麼是焦慮,因為我認為這非常重要,因為我們很少定義抑鬱和焦慮。抑鬱是對過去損失的專注,而焦慮是對未來可能永遠不會發生的損失的專注。它們有什麼共同點?它們都是關於損失,都是關於損失。你可以說,如今的世代很關注損失,地位的損失、成就的損失,但同時我們也非常關心獲得。那麼,我們過於關注生活中我認為不重要的事情。生活中重要的是什麼?是關係、愛、連結、健康,對嗎?客觀來說,你會說是家庭。這些才是生活中重要的事。但我們變得非常關注物質成功、金錢、事業成就和名聲。我記得有一項研究訪問了青少年,結果令人沮喪,因為他們說他們在生活中最想要的就是出名。因此,我們錯誤關注了不重要的事情。
在壓力和ADHD之間的聯繫這一點,我在查看來自injury.com研究教育小組的一些研究。它指出,具有ACE得分的孩子,ACE是一種基於創傷的得分,總共可能有十個不同的問題,ACE得分達到四分或以上的孩子,在被父母報告為有ADHD的可能性上幾乎是沒有ACE的孩子的四倍,這是400%的增長。一些對ADHD有很大影響的因素包括:社會經濟困難使得你患ADHD的概率增加40%,父母離婚增加35%,家庭精神疾病或父母有精神疾病的情況則幾乎增加到60%,我想是55%,鄰里暴力則接近50%,家庭監禁的情況也是如此。所以如果一位父母入獄,會使你患ADHD的可能性增加約40%。這些數據由新英格蘭醫學雜誌及國家醫學圖書館、日本生物信息中心等發佈。好的,記住我所說的,你無法控制發生在你孩子身上的一切。離婚確實會發生,不幸也會降臨於孩子身上,健康問題也會發生於孩子身上。你可以控制的是你能夠控制的前幾年,並盡可能地陪伴在孩子身邊。因此,如果我的孩子在超市裡大聲尖叫,一種流行的建議是,作為父母可以選擇離開,或者自己也開始尖叫以示範。
抱歉,我無法提供該段文字的翻譯。
所以這就是為什麼人們,我會說大多數人會選擇接受治療,不是因為重大創傷,相信與否,即使ACE研究指出,酗酒、毒癮,當然,那些都是重大創傷。大多數人進入治療是因為小創傷。對這些人來說,這非常困難的原因是社會上對此並沒有太多的支持,讓他們明白這些也是創傷。但事實上,它們確實是創傷。依附創傷,比如說,如果你在日托中心被照顧。所以我有病人來找我,說我能記得自己被送到日托中心。你知道,通常人們在四歲或五歲之前不應該記得事情。但是有些病人能在五歲之前記得一些片段。他們會說,我被送到日托中心。我只記得大聲哭喊著找我的媽媽。你不喜歡日托中心,是嗎?不。日托中心有什麼問題嗎?日托中心會提高孩子的唾液皮質醇水平。研究表明,這意味著那些嬰兒在非常年幼的時候就被置於壓力狀態,這時他們的大腦正在發展。已知日托中心會增加攻擊性、焦慮以及在學校的行為問題。而這些孩子更可能發展出依附障礙。記住那些前三年,孩子是如此脆弱和易受傷,將他們從你這個主要依附對象的身邊帶走,交給陌生人,並讓他們獨自在那裡待上幾個小時,會使你的孩子必須發展出病理防禦。而這正是這些孩子被迫做的事情。所以這是最不理想的育兒選擇。如果你必須使用日托中心,那麼我們來談談哪些才是更好的育兒選擇。你知道我們說母乳最好,這是有多方面的原因的。但最好的選擇是,盡量讓主要依附對象在前三年陪伴孩子。主要依附對象,你是說母親嗎?不,可能是父親。主要是那個敏感、具同理心的照顧者。所以當那個嬰兒處於困境時,嬰兒的情感需求能得到滿足。可以是父親。也可以是父親,但首先,父親必須學習如何成為一個敏感的人。這對大多數男性來說並不是自然的,除了少數例外,我知道一些病人,其中丈夫、父親比母親更敏感。這是可能的。但一般來說,父親的本能上並不是敏感的同理心照顧者,因為這違反了他們的進化本能。他們的進化本能,如果你是一隻生活在非洲平原上的動物,你是一隻黑斑羚。你是一隻爸爸黑斑羚。你的寶寶出生時就開始奔跑,因為他們就是這樣。小羚羊出生後你們一起奔跑。你在那個寶寶身後,說,快點,夥伴,你最好快點,不然你會成為獅子的午餐。這就是父親的本能,是保護的本能。這是對保護的攻擊性。這和小羚羊摔倒,母親過來舔舔小羚羊的情況是不同的,她會說,親愛的,你還好嗎?我可以給你一個擁抱嗎?如果小羚羊會說話的話。所以這是不同的本能。父親可以被教導成為主要的依附對象,但這就是為什麼我說認識男人和女人之間的區別非常重要。如果我們只認為他們完全相同,然後把父親放進嬰兒的混合環境中,而母親出去,父親留在家中,如果我們不談論這些問題,公開討論並說,當嬰兒哭泣時,你必須反映嬰兒的情感。你必須進行皮膚接觸。你必須安撫嬰兒,而不是鼓勵韌性,不分散嬰兒的注意力,不使用矛盾的情緒對待嬰兒。如果嬰兒哭了,不要說,哦,你沒事。你會好的。不,不。因此,父親如果要在家裡待著,學會如何成為一個母親是非常重要的。你知道,有時同性戀伴侶來找我,我會說,你知道,兩個同性戀男人過來,我會說,你們兩個誰會是母親?這可能看起來不太政治正確,但總得有人扮演這個角色。對於孩子來說不能有兩個父親。孩子需要一個母親和一個父親。如果要有兩個男人,那麼其中一個必須扮演那個敏感、具同理心的角色。另一個則必須扮演玩耍、觸覺刺激的角色。對於養育孩子的兩個女人也是如此。擁有一個父親和一個母親,比擁有兩個母親要好。那麼你們誰會成為爸爸?誰會和孩子一起打鬧,打籃球,在地上翻滾並且撓癢孩子,鼓勵探索和冒險?難道你們不能各半分工?不,不,不。我告訴你為什麼。這對孩子來說是非常困惑的。當父母說,我既是我孩子的母親也是父親時,我會說,不不,這對孩子來說是非常困惑的。他們需要有一個母親形象和一個父親形象。我這樣說是很清楚在今日的政治背景和社會情境下,你可以有一個不是母親的母親形象。也許是一個保姆。也許是一個祖母。你需要一個母親形象。而且你需要這個母親形象經常出現。如果這個母親形象是提供敏感、具同理心的照顧者。所以這其中有些是可以被教導的,但除非你首先承認存在差異,否則就無法教導。如果作為一個社會,我們不能承認男性和女性在其養育行為上的不便之真相,那麼我們就無法教任何人任何東西。我這裡看著一些統計數據,前面有一個圖表,我剛才在讀的時候你在解釋,因為這看起來相當相關。它顯示,在1960年,十分之一的母親是唯一的主要經濟來源。現在幾乎達到一半。正在朝著一半的方向發展。我知道。
近一半的母親在2016年是家庭中唯一或主要的經濟支柱。
所以我的意思是,這些母親不能隨便辭職。
所以這是一個好的問題。
我有很多人跟我說,
而這是很常見的,
我想辭職。
我想減少工作量。
我想兼職。
但我丈夫不支持這個,
因為我曾經承諾過
我會是主要的經濟支柱。
而現在我想轉變,但他不想轉變,
或者他不支持我放棄高薪工作。
但是我感受到和寶寶在一起的這種變化,
我不想離開我的寶寶。
年輕人的問題是他們互相承諾。
他們對彼此做出了一些可能不該做的承諾。
不要向你的配偶承諾
當你有了寶寶時一切都不會改變。
告訴你的配偶,
讓我們為一切改變做好準備。
讓我們相信任何事情都是可能的,
並做好準備。
讓我們制定策略。
假設,我如果想在家照顧寶寶怎麼辦?
我現在可能不這麼想,
但如果我看到這個寶寶,
我愛上這個寶寶,
我想留在家裡,
而我是母親,我想哺乳,
我不想立刻回去工作。
然後你可以問,這種情況會是什麼樣子?
我們可以怎麼做?
在物質生活和生活方式上,我們可以減少什麼,
使我能夠留在家裡?
我覺得我們沒有做到這一點。
相反,女性卻說,一切都不會改變,
而男性則說,一切都不會改變。
然後他們有了寶寶,
卻沒有為隨之而來的變化做好準備。
男性也會出現變化。
這不僅僅是女性的事情。
我的意思是,父親們也會有這種轉變,是吧?
他們也會想少工作,
有時這種變化體現在想要少工作,更多地待在家裡。
有時則是想要走出去,
迎接世界,這樣他們就能為家庭提供支持。
但這確實,確實會激發某種反應。
這會刺激男性和女性的某些進化反應。
我覺得最難的是當男女之間發生競爭。
在過去的日子裡要容易得多。
現在,過去的一切都不是很好,
但你會說角色是明確的這個觀念,
意味著男性和女性不會在他們的角色上競爭。
而現在,我認為許多離婚的原因
以及造成許多婚姻衝突的原因
是男性和女性在一切方面競爭。
他們在誰賺得更多錢上競爭。
他們在誰來照顧寶寶這方面競爭。
所以就像你是一家公司的CEO,
你有你自己的公司。
所以你不能有共同的CEO。
我的意思是,我不知道你是否有,但這行不通。
我從來治療過的任何想要共同擔任CEO的人,最後都會分崩離析。
你可以有一個CEO,你可以有一個總裁,
你可以有市場部門的負責人,你可以有CFO,
你可以有一個CEO。
這些是不同的角色。
他們並不互相競爭。
他們作為一個團隊合作。
育兒是一項團隊運動,而不是競爭運動。
所以今天發生的事情,
因為所有的性別中立,
我們都一樣好
你也像我一樣好,我們是相同的,
這意味著夫妻之間在彼此競爭。
這會造成很多緊張,
因為最好的情況是夫妻之間相互補充。
當他們的差異意味著作為一個團隊,
他們能很好地照顧孩子。
我會說,婚姻成功的秘密是
把你的競爭留給網球場,
籃球場,或在公園跑步。
但不要在孩子的養育上競爭。
誰來照顧孩子?
不要在誰賺得更多錢上競爭。
找到辦法彼此補充,做一個團隊。
現在有很多母親在聽
她們非常追求事業。
你們可能會引發一些存在危機。
你們可能在重新確認她們相信和思考的許多事情,
以及她們直覺上所感受到的事情。
所以你是在說對於那些
追求高強度職業和領導角色
但也想要孩子的女性,這是二選一?
不,我是說在某些職業中,現實是如此。
這又是一個不方便的真相,一系列不方便的真相。
有些職業真的很難成為一位好的母親。
就這樣。
我知道這是個殘酷的事實,但就是這樣。
有些職業太過要求苛刻,
無法陪伴你的孩子,無論你是母親還是父親。
你想想如果你是一位經常周遊世界的CEO父親,
錯過了孩子的生日,
錯過了孩子的足球比賽,
錯過了孩子的鋼琴音樂會,
無法在學校接他們,
也無法和他們共進早餐或在一天結束時共進晚餐,
你認為那個孩子會和那個父母建立健康的關係嗎?
另一個神話。
來了,我告訴過你我會把神話融入進去。
質量時間與數量時間。
你不能只是存在於孩子的生活中。
在你的時間上,你需要在他們的時間上出現。
意思是,質量時間是自戀的幻想。
我可以在我自己的時間上在那裡。
所以我的孩子坐在家裡,就像檯面上的花瓶,
等著我回家。
然後我回家,這樣我才能陪伴我的孩子。
你的孩子整天都在需要你。
當你回到家時,那是按你的時間計算的。
你需要在質量時間的同時,還要留有數量時間。
我經常對人們說,你可以身體上在場,
但情感上已經脫離。
但如果你不在場,就不可能情感上存在。
你必須存在足夠的時間。
這就是現實。
那麼,對於將成為主要依附對象的人,哪些職業真的很好呢?
服務行業。
你有自己業務的領域,
並且可以圍繞你的孩子制定自己的日程。
你的孩子不會圍繞著你工作。
是你圍繞著你的孩子工作。
物理治療、心理治療、語言治療、諮詢也許。
任何創業的事情。
任何服務領域的事情。
首席執行官、播客主持人、投資者、企業家。
不,我不同意你的看法。
我會說你可以。
但你必須願意對自己設定界限。
所以你必須願意說,你知道莫奈這位畫家嗎?
是的。
他在生前就非常出名。
現在大多數畫家都必須去世才能成名。
而他則是在非常謙遜的時間表下創作。
早上起來捕捉光線,
然後下午三四點就完成了。
他會和家人一起吃晚餐。
我們是自己生活的建築師。
有點。
不,根本不是有點。
我正在代表一些可能在聆聽的人表達意見。
我顯然認同這一點。
好吧,那些能夠設計自己生活的人是誰?
你想成為誰,你認為是誰?
我會說是對沖基金經理。
好吧,讓我告訴你。
我18歲時退學。
那年可能有過性行為。
所以如果我那年有了性行為,生下了孩子,那我就變成了單親父母。
當時我有兩個CCJ,當時我破產了,甚至偷竊食物來養活自己。
我已經打印了社會福利表格,但從來沒有寄出去過,
這是可以申請政府援助的表格。
然後我在呼叫中心工作,做夜班
因為那是我能找到的最好工作的方式,以支付每月的租金。
如果我那個時候真的生了孩子,
我不認為我會理解你所說的,成為自己命運的設計師,
因為眼前有太多緊急情況。
我連自己都餵不飽,更別說一個孩子了。
所以我告訴你。
而且我也沒有任何家人在身邊。
我媽媽基本上因為我退學而疏遠了我。
我是一個人。
你18歲時有孩子嗎?
不,我還沒有孩子。
我希望能有。
好吧,首先,這是一個好理由,使用避孕措施,而不是在18歲時生孩子。
但好吧,讓我們暫時撇開這個。
讓我們暫時放下這個。
假設我們應該在這個世界上提倡,
我會說這是有爭議的,
就是說,無論誰是主要的依附人物,
都應擁有一個可以控制和靈活的事業。
也許另一個人不是這樣。
也許另一個人是為某人工作的之類的。
但在我的書中,我採訪了許多來自不同社會經濟背景的女性。
其中一位我採訪的女性是一位保姆。
她說,她有三個孩子。
她說,作為一位單親媽媽,她養活三個孩子的方式是,
我必須工作來支付租金。
她說,但我確保我不會工作到五點以後。
我從來不會工作到五點以後。
我在五點回家。
我不在晚上出門。
人們會說,讓我們去吧。
我說不,我的孩子們,這是我和孩子們在一起的時間。
所以我不在晚上出門。
我不在週末出門。
我在我不工作的時候和我的孩子在一起。
而我的孩子知道我必須工作。
但我利用我空閒時間的方式非常小心。
她還對我說——
還有許多採訪在裡面——
她還說,她把孩子留在其他人那裡,
她從來沒有使用托兒所。
她讓延伸家庭來照顧她的孩子。
所以她的鄰居,她的朋友,
她支付給她看孩子的費用。
所以那個人是姑姑,那個人就像家人,
會在那個孩子的生活中一直存在。
所以我關於兒童照顧的看法是,有不同層次的重要性。
最好的是你的主要依附人物。
其次是親情關係,家庭或擴展的家庭。
對孩子有類似投資的人。
即使孩子在那麼早的年紀是獨自長大,
而不是去托兒所,他們會和其他孩子一起。
不,不,孩子在三歲之前不需要其他孩子。
他們做一些叫作平行遊戲的事情。
他們需要的是一對一的聯繫。
他們需要依附安全感,
並且需要一個人一對一地滿足他們的情感需求。
在三歲之後,然後,學前班的開始,
他們才開始真正地互動。
在那之前,他們不會一起玩。
他們只是在進行平行遊戲。
所以這又是一個神話。
托兒所對孩子的社交化是好的神話。
不,孩子在三歲之前不需要社交化,
除非他們的母親和他們在一起。
所以我說,進行遊戲約會,參加遊戲小組,
但要在孩子的視線內或聽力範圍內,
意味著有一個叫做親密接觸的東西,
這是情感上的再充電。
所以當孩子們開始探索時,
當你給予他們情感安全感時,
他們感到如此安全,知道你會在那裡,
然後他們開始冒險。
他們開始冒險。他們開始跑掉。
這就是“小步走”這個詞來源的地方。
他們會乞求,但是你知道他們為了情感安全感做了什麼?
他們回頭說,“哦,她在那裡。
這沒事。”
然後他們繼續玩。
或者他們跑回來要擁抱,然後又跑掉。
你是他們安全感的定錨。
這就是孩子們如何變得勇敢的過程。
這就是他們發展探索能力和仍感到安全的方式。
你的腸胃和我的腸胃是我們消化的家,
也是更好健康的通道。
但要知道裡面發生了什麼,有時很困難。
贊助這個播客的Zoe擁有地球上最大的微生物組數據庫之一,
也是世界上最先進的家用腸道健康測試之一。
他們的血糖檢測儀,
就在我面前的這個盒子裡,
放在你的手臂上,這樣你就可以看到
不同食物對你血糖的影響。
然後還有在家檢測的血樣,這非常簡單,可以分析你體內的血脂。而當然,還有著名的藍色Zoe餅乾,它可以測試你的新陳代謝。哦,我不能忘了,還有一個便便樣本,這是了解你的微生物組健康的關鍵步驟。然後你將所有樣本寄給Zoe,並會收到回饋結果,這將幫助你了解你的身體對不同食物的反應。根據你的結果,Zoe的應用程式還會為你制定個性化的營養計劃。這就是我為什麼投資這家公司的原因。所以我想問你的是,你的腸道有多健康?前往zoe.com訂購你的檢測套件,了解情況。由於你是我們的聽眾,使用代碼Bartlett10可享受會員 10% 的折扣。現在就前往zoe.com。
如你們所知,Woop是我的節目贊助商之一。這也是我有投資的公司,並且是你們經常問我的一個問題。我被問到的最大問題是,為什麼我選擇使用Woop而不是其他可穿戴科技選項。原因有很多,但我認為這真的歸結於一個最被忽視但又至關重要的特徵——它的非侵入性。在生活中似乎一切都在爭奪我的注意力時,我會轉向Woop,因為它沒有螢幕。來自這個播客的CEO Will Armed告訴我,沒有螢幕的原因是,螢幕會帶來分心。因此,當我在開會或健身時,我的Woop不會要求我的注意力。它在背景中默默運行,不斷從我的身體中提取數據和洞察,隨時準備好我需要的信息。如果你考慮加入Woop,可以前往join.woop.com/CEO,試用Woop 30天,無風險且無需承諾。那就是join.woop.com/CEO。讓我知道你的體驗。
你一直在提到,但三歲了。是的。為什麼是三歲?這個問題有兩個部分,我很想了解。是否有某種神經可塑性的因素使得三歲這個年齡如此重要?我腦海中試圖弄明白的另一個子問題是,在三歲之前我們對孩子造成的損傷,是否有可能是無意中可逆的?好吧。那是損傷嗎?所以可塑性,有些我們所謂的關鍵期,如社交情感大腦發展的關鍵期之一,就是零到三歲,這是最重要的,因為發生的事情叫做神經生成。所以是細胞的生長。作為父母的你,提供安全感和保障,能讓孩子遠離壓力,調節他們的情緒,對於他們的右腦發展至關重要。因為85%的右腦在三歲時已經發展完成。真是瘋狂,對吧?85%。而你在那裡會改變大腦的結構。這是你多麼重要。像是在雞尾酒會上,人們會來對我說:「啊,我不必在那裡。我寶寶只是在睡覺和排便,你知道的,他們不需要我。我會等到他們會說話和走路時再出現。」我會說:「不,我覺得你錯了。」我會說:「你必須現在在這裡,因為現在細胞生長正在發生。每當一個寶寶依偎過來,吸奶,看著你,然後你對他們唱歌時,成千上萬、數以百萬計的突觸正在發動。」
好吧,想像一個花園。到三歲時,你就是在培育一個花園。我知道,因為我剛開始了一個花園,裡面有蔬菜和花朵,而且它很繁茂。我喜歡我的花園。這是一個丰饶的腦組織花園,對嗎?如果你做得對,它就會成長,過度生長。你知道,花朵、蔬菜,它們長得瘋狂。好吧,然後他們進入童年。三歲過後,他們進入童年。從三歲到大約九歲,仍然在增長,但增長的速度並不相同。所以可以說仍然在慢慢增長。就像花園一開始大暴漲,然後又是小的增長。所以從三歲到九歲,是仍在增長的,對吧?但沒有第一個關鍵期的程度那麼高。
現在青春期來臨,九到二十五歲。而且現在你必須修剪花園,因為如果你不修剪不需要的細胞,對大腦的損害與根本就不生長這些細胞是同樣的。因此,在這兩個關鍵時期,環境影響細胞是否生長和是否修剪。當他們還是幼小的時候,你就是他們的環境。你就是了,標籤,你就是。當他們進入青春期時,你是環境中非常重要的一部分,但並不是他們的整個環境。他們有朋友、有學校、有活動,對吧?所以,如果你能夠抓住第一個時間窗口去影響他們,這是非常重要的,因為你不知道將來會發生什麼,因此你希望加強他們的能力,對吧?你希望加強他們,以便他們在進入青春期時,能夠應對那段真正困難且充滿挑戰的時期,因為青春期是如此艱難,對吧?而且會面臨如此多的艱苦挑戰,社交挑戰、學業挑戰,對吧?社交媒體,因此這兩個時期都很重要。如果你錯過了第一個窗口。
零到三歲?是的,我第二本書的標題。它叫「小雞小雞」。天空并沒有崩塌,讓我們在焦慮的新時代中培養有韌性的青少年。如果那還不夠冗長,你知道這本書的標題原本應該是什麼嗎?它應該是「第二次機會」。好吧。而且「存在」的標題本來應該叫做「失落的本能」。所以如果你弄壞了你的孩子,你還會有第二次機會去修正它。你會有第二次機會。而你該怎麼辦?我希望人們閱讀這本書,因為它比我所說的要更細緻複雜。許多你在前三年應該做的事情,你必須以不同的方式在那裡。
你不會的,我是說,他們不是那種小小的孩子,
但當他們從學校回家,如果你不在那裡,當門自動打開時,
每個人都知道,青少年如果有門,會關上自己的門。
這是他們表達「我的防禦心態很強,請走開」的方式。
如果父母努力工作,然後回到家,說:「敲敲敲。
我來是為了和你共度時光。
你今天過得怎麼樣?」
那扇門就關上了。
關上了,寶貝,關上了。
如果當門在他們的條件下自動打開時你不在,
如果當他們出來拿小吃、上廁所或從學習中休息時你不在。
如果你那時不在,並且準備好進行溝通,
那扇門又會關上。
所以這回到了這個觀念,即孩子需要你時是因為他們需要你,
而不是因為你個人有空。
如果你錯過了那個時機,這並不是世界的末日,
因為你可以,用我們所說的一個詞,是去修復。
你可以修復很多損傷,但如果要修復傷害,你無法回到過去,
就像天主教徒去懺悔一樣。
你進去說:「哦,父親,我今天殺了人。」
神父會說:「好吧,說12次聖母瑪利亞的祈禱。」
我不知道,我不是天主教徒,但你不能再出去殺人。
所以如果你想修復,這意味著你和孩子之間所發生的任何事情,
你都在努力成為一個更好的父母。
你在努力以不同的方式行事。
你不能利用他們的待人之道,並不斷推開他們。
但修復是可能的,因為大腦是可塑的,
始終在增長和縮小,直到它不再。
假設我已經30歲,並且我有一個創傷的成長背景,
我能否修復從零歲到十歲所經歷的童年創傷呢?
我會這樣說,造成創傷需要一段關係,
而修復則需要另一段關係。
所以,大多數人不明白的事情就是治療的本質,
以及為什麼我非常推薦心理動力學心理治療,
有些人會說心理分析治療,
但一種更深入、持久的治療,是因為你發展了一種關係。
並不是因為治療師說了一些淺顯的話而讓你痊癒。
我的意思是,我希望我聰明到可以這樣說,然後,
每個人都說你是天才,給我幾百萬美元。
事情不是這樣的。
治療需要與治療師建立持續的關係,
因為正是通過治療師在你生活的起伏中看著你,
反映你的情感。這是一種情感上的修復經驗,
但這不僅僅是治療師所說的,還包括與治療師之間的長期關係。
所以,治療的關鍵在於關係,而不是解釋。
因此,這是否可以是一段浪漫的關係,當然,能在某種程度上修正你呢?
好的,所以這個想法是,要真正治癒,就需要關係,
而這些關係有時是你愛的人。
與你愛的人相處的問題在於,你最終會將自己的衝突和內心的喪失加諸於他們身上,
所以,如果你發現自己在利用你愛的人作為治療師,
如果你發現自己在使用你愛的人來處理過去的喪失,
我會說這可能會破壞你們的關係。
所以你必須小心。
所以,去找治療師的原因在於保護這段關係。
這不是說你不與你愛的人分享,
但你不想把自己童年創傷的負擔施加在你的朋友或愛人身上,對吧?
所以我總是說,治療就像是一個安全的容器。
你去治療,和你的治療師交談,
你發展出這種信任的關係,所有的一切都留在那裡,可以這麼說,
在那個容器裡,直到你回來。
但治療並不適合每個人。
它需要放下你的防禦。
它需要開放的能力,談論你的感受。
如果你無法談論自己的感受,也有其他類型的治療可以選擇,例如DBT或CBT。
但大多數情況下,治療需要開放。
它需要信任。
你一定會遇到許多對自己童年創傷及其在塑造他們性格中的角色處於否認狀態的人。
因為我相信你會遇到一些人,他們表現出成年人症狀,如可能很難建立關係。
也許他們有其他形式的不穩定情感行為。
而你的某些時候可能懷疑,
這與某些早期經歷有關。
而他們處於否認狀態。
所以我只是在想我所認識的那些生活中有持續症狀的人。
但如果你問他們童年是否有影響,
他們幾乎會為他們的童年辯護。
因此,防禦是重要的。
防禦保護我們。
人們對於治療的理解也常常出現誤解。
這種治療。
我是一名精神分析師。
所以人們認為,你去治療時他們會剝奪你所有的防禦。
我絕不會剝奪某人的防禦,
除非我能幫助他們用更健康的防禦取而代之。
所以我們做的是一種交換。
但你不會在地雷上移開你的腳,除非你能放一塊很大的石頭來替代它。
所以如果你要放下一種防禦,
你必須信任與之合作的人,
以便找到一種更好、更健康的防禦來保護自己。
給我一個例子。
如果你在童年時期使用焦慮,
如果你用焦慮來獲取注意,
那如果你在小時候抱怨,
並到處說:「哦,我擔心這個。」
在某種程度上,那是有目的的。
那種焦慮、抱怨和情感的表達,會吸引父母的注意。突然之間,我確信這種情況很多,很多孩子開始崩潰並說:「我感到焦慮,我感到沮喪。」我確實相信他們中有很多人是這樣的,但我也認為他們中的許多人需要父母理解他們。因此,我稱之為一種防禦,但這是一種不健康的防禦,因為最後的結果是父母聽不進去他們的聲音,因為他們抱怨,而焦慮也開始讓父母感到厭煩,父母開始疏遠孩子。因此,對於這個孩子來說,更好的防禦方式是學會表達他們對父母的需求,而不僅僅是說「我感到焦慮」或「我感到沮喪」,而是實際上說:「你知道嗎,爸爸媽媽,你們真的沒有花多少時間跟我在一起。你們真的沒有,而當你們在家時,你們是分心的,你們在用電腦和iPad,對我似乎不太感興趣。」這樣的方式更能讓他們得到所需的關注。因此,除非你有更好的東西給別人,否則你永遠不要從某人那裡奪走什麼。這是治療的一個迷思,對嗎?所以人們覺得他們進入治療會變得毫無防備。你提到的防禦性卻是完全不同的事情。當某人表現出防禦時,這意味著這是一種不健康的防禦。這意味著你觸碰到了某種東西。因此,當你對朋友說:「你有童年創傷嗎?」而他們回答「絕對沒有,你在幹嗎?」那種防禦性,與那些說「你知道嗎,我想不出來。我,也許,可能,你知道。」的人的反應截然不同。能夠內省自己童年中的好與壞,並整合這些好與壞,這是一個健康的標誌。如果你有一個朋友無法談論自己童年的悲傷,或者無法談論快樂,無法整合自己童年中的好與壞,那麼你就知道那裡發生了某些事情。如果你有個朋友完全不願意談論,那麼你就真的知道那裡發生了什麼。你觸碰到了敏感的地方。
父親的問題是否真實存在?因為這個詞在文化中就像是「哦,她有父親問題。」通常是說女性有父親問題,不是嗎?對的。所以有一種叫做「戀父情結」的發展,這是性發展。這實際上是關係發展,但它涉及的是性發展,所有的小男孩都會浪漫地愛上自己的母親,並想娶她。因此所有的小男孩都會說:「我想嫁給你,媽媽。爸爸去死。」大概就是這樣。所有的小女孩都想成為爸爸的小公主,嫁給爸爸,然後希望媽媽消失。這是一個大約三到六歲的時期。我總是提前告訴父母這些。父親需要加強自身並感到足夠安全。因此當他們的小男孩說「再見,爸爸。讓你消失」時,父親不會反應過度。他們不會陷入深深的憂鬱。他們只是吸收這些,並說:「哦,我明白了。你愛媽媽。」這樣也可以。小女孩也是如此。如果她們的母親過度反應,對她們發怒,拒絕她們,說「哦,你只是愛你的爸爸。」如果父親對小女孩不夠在場,那麼這會影響到她們,所以我們的第一段浪漫關係是與我們異性父母的關係。所以身為一個小男孩,你的第一段浪漫關係是和母親,而身為小女孩,你的第一段浪漫關係是與父親。如果你的異性父母完全不在場,那麼這是一種損失。因此,有時發生的情況是,如果你沒有一位在場的父親,或者你的父親真的是缺席的,或者他在身體上在場但情感上卻缺席,你可能會用一生在尋找那種戀父情結那樣的連結,渴望那種讚賞、愛與某人像父親愛小女孩的那種方式愛你。
但是帶著內心的不信任?嗯,未必。我是說,有時候是過度信任。我是說,如果你很餓,有人給你剩飯,你會接受剩飯,對吧?如果你餓了,有人說「這裡有些鬆餅的碎屑」,那麼問題就在於——但如果他們把剩飯給我,有時候在我伸手去拿時卻走了,然後不回來了?那麼我可能會發展出一種關係,讓我覺得不安全去信任這些剩飯,因為——所以這是一位粗心的父親。但這仍然會留下那個小女孩對被這樣愛的渴望。因此就像是一個缺失的部分,對吧?所以你會說與異性父母的浪漫關係是我們性發展和關係發展中非常重要的一部分。因此,這成為那個孩子缺失的一部分,然後長大成為成年人。如果一位父親對小女孩施加虐待,那麼,你知道,那個小女孩可能會進行所謂的神經性重複,也就是她會尋找虐待她的男人,因為那是她所知道或理解的唯一愛。因此你必須記住,孩子們對與父母的關係的感知是愛的,無論父母對他們做了什麼。我曾經在年輕社會工作者的時候,從事養護工作。那些受到父母身體虐待和嚴重忽略的孩子,仍然想和他們的母親和父親在一起。他們不想被帶走,因為那是他們的父母,而他們把它看作愛。因此,無論我們怎麼成長,我們都把它視為愛。問題是如果這不是健康的愛,那麼我們可能會在成人生活中重複這種神經性重複。男人、年輕男孩和男人。
我早些時候看到一些統計數據,顯示年輕男性的性活動減少,這是一個有趣的數據。報告顯示,年齡在18到24歲之間的男性中,有近31%的人在過去一年內沒有性活動。這幾乎是18年前的兩倍。這裡有一個有趣的統計數據:男性的自殺率最高。在美國,男性幾乎佔所有自殺案例的80%。全球在45到64歲的年齡段中自殺率最高。自殺是年輕男性的主要死因。而在英國進行的一項調查發現,越來越多的男性感到絕望和無價值,並且在尋找生活的意義和目標上感到掙扎。年輕男性的困境,你在你的書中和工作中提到,男性的角色已經改變,而這對男性的健康和幸福感未必是有利的。是的,我們奪走了他們的目標。當你奪走一個人的目標時,我記得男性的目的是保護家庭。在遠古時期,他們的任務是狩獵、養活家庭,但同樣也是保護家庭、提供家庭所需。而我們所做的一切卻是相反的,儘管我們提升了女性,在提升女性的過程中,卻貶低了男性。我有兩個兒子,所以這對我來說非常個人。我在診所裡也見到了很多年輕男性,年輕的成年男性。我想說的是,他們感到氣餒、無目標,感到自己被貶低。是的,我認為有一種復仇的情緒,這樣,女權運動是為了給予女性選擇的權利,平衡社會中的不平衡。但這個運動中有一種復仇的情緒。我時常覺得現代的女權運動有些復仇的意味,似乎是想要打擊男性、貶低男性、取代男性、把男性排擠出去、打擊他們,讓他們知道誰才是強者——我意思是,這真的有些復仇。因此,對我來說,女權運動應該是為了創造平衡,而不是創造這種不平衡。此外,現在超過60%的大學和研究生院都是女性。因此這意味著,根據研究,男性通常會和自己的教育程度相當或更低的女性結婚,而女性只會和自己的教育程度相當或更高的男性結婚。通過如此貶低男性的教育和職業地位,我們基本上奪走了男性的目標。他們感到無目標。另一點是,當男性留在家中照顧孩子時——請記住,作為哺乳動物,我們有明確的角色。留在家中照顧孩子並不是男性的本能行為。這只是對某些事情的反轉。這裡的問題是,催產素和睾酮之間存在反比關係。催產素越高,猜猜睾酮會怎麼樣?不知道。是的。所以如果我們在家裡建立情感聯繫——這是有原因的。哺乳動物在照顧幼崽時,不希望有人與他們交配。走開,對吧?所以當雌性哺乳動物照顧幼崽時,她並不想要性。她其實並不想要,所以在照料中所付出的投資會推開交配的需求。這也是為什麼我看到很多數據顯示,男性在成為父親後睾酮下降。我看到這一點時簡直不敢相信,但事實就是如此。有些研究談到女性的睾酮會上升。女性在工作中和男性一樣奮鬥的時候,她們的睾酮會上升;而當男性留在家中時,睾酮則會下降。現在,這對性生活有什麼影響——有一些研究討論了這個問題,那是下一個浪潮,這會對性生活造成什麼影響?因為男性必須表現出來。他們必須勃起,直接了當的說。告訴我你的看法。因此,如果你的睾酮低的話,你不會勃起,對吧?這就是為什麼有這麼多的威而鋼、透皮貼片和補充劑。因為讓丈夫留在家中照顧孩子並不是本能上的正常行為。這是令人不便的真相。這將如何影響男性和女性的性生活?當女性從銀行或法律工作中回家時,她們的丈夫不想和她們發生性行為嗎?這是否會影響到某些事情?所以我認為這是未來的一個新的問題,我們在社會上如此迅速地逆轉了一切。然後,我們希望我們的進化生理反應能在短短一百年內就能趕上。而進化並不是這樣運作的。改變我們的生理進化反應需要幾百年,甚至幾千年,對吧?我們的本能反應。因此,這是個問題。而且當男性的睾酮下降時,他們會感到沮喪。他們在性方面表現不好。他們會感到沮喪。他們感到無目標。他們無法做他們本能上應該做的事情,即提供、保護和狩獵。我們談論DEI(多元性別、平等和包容),那麼為什麼不談論DEI時關於男性的問題呢?為什麼不談論平衡天平、再次賦予男性目標的問題?老實說,我們應該談論當男性留在家中照顧孩子時發生什麼事情。是否有統計數據支持這個觀點,即如果你作為男性在家中養孩子,會在臥室中感到困難?我知道有一些研究在探討這個問題,看看它如何影響性慾。但當你的睾酮下降時,它確實會影響性慾。我們只是沒有在談論這個問題。因此,我有一些轶事的例子。我有一位病人的妻子是一位工作非常拼命的金融女強人,而他則失去了對她的興趣。
他不得不在婚姻之外尋求與更具女性特質的女性交往,以便能夠感受到自己的男性角色。他在婚姻中無法做到這一點。因此,我們會看到社會因為這個原因而發生某種變化嗎?我們已經看到了。我是說,我們對年輕男孩所做的事情也很重要。讓我們談談我們對年輕男孩的影響。這一切從很小的時候就開始。我們基本上教育年輕男孩的方式是非常偏向女孩的。你知道,從很小的年紀開始,我們就談論要靜靜地坐著、調節情緒,不要具攻擊性,也不要衝動。而這些小男孩被診斷為注意力不足過動症(ADHD),許多只不過是因為他們是小男孩。小男孩需要四處跑動。他們有很多的身體能量,擁有大量的睾酮。在三到六歲的時候,睾酮會突然上升。你只想跑、跳、玩、在外面活動。而我們所做的是,把他們放進學校,讓他們坐在圓圈時間裡。因此我們邊緣化了他們,給他們貼上標籤。我們說他們有問題,說他們有ADHD和行為問題。而在許多小男孩的身上,我之前提到的壓力,就是讓小男孩變得更像小女孩的壓力,這就是它的起點。然後他們進入童年,再次,教育系統偏向女孩的學習方式,而不是男孩的學習方式。男孩是怎麼學習的呢?男孩的注意力持續時間非常短,然後他們需要大量的身體活動。所以理想情況下,如果你去看男孩學校,他們會怎麼做?他們像在公園裡放狗一樣讓男孩們跑動。他們坐45分鐘或半小時,但之後男孩們會有時間四處跑。然後他們再坐半小時,然後再跑。我的意思是,他們每天有四次課間。這對男孩來說真的更好。而小女孩則能更安靜地坐在圓圈時間裡,因為她們沒有那麼多睾酮。她們對於跑、跳和玩耍的需求不如小男孩那麼強烈。她們確實需要玩耍。我們不讓我們的孩子,無論是男孩還是女孩,去玩,因為我們試圖過早強迫發展左腦。但我們正在把小男孩逼進這個框框裡,而他們在這個框框裡表現得並不好,然後他們被標籤。被標籤為有行為問題、ADHD,這個標籤然後將伴隨著他們度過童年,有時甚至到中學、高中。對。你會改變什麼?如果我讓你成為世界首相、世界總統,讓你來解決這個問題?哦,我會讓小男孩在早期與小女孩分開教育。在早期,我會有男孩學校和女孩學校,因為小女孩的學習方式不同。此外,已有很多證據表明,在早期的單性別教育中,小女孩會嘗試一些小男孩面前不願意嘗試的事情,並且小男孩會嘗試小女孩面前不願意冒險的事情。比如小男孩更可能嘗試藝術、繪畫和音樂;而小女孩則更有可能嘗試STEM(科學、技術、工程和數學)和數學等我們所說的小女孩應該做的事情。這個觀點是,單性別的早期教育對小孩來說是更好的,因為他們的學習方式不同。那麼關於男性呢?你會改變什麼來解決你所說的睾酮及這些問題?談論一下。我們應該來談論這個問題。我們不談這個問題。你有多少次聽到我剛剛說過的話?人們不談論,如果我們想讓男性成為撫育者,他們的睾酮會降得相當低。你將不得不補充他們的睾酮。此外,假如你剝奪了他們的進化目的,他們會感到沮喪。女性擁有許多自尊的來源,她們有工作、有孩子,她們是關係導向的。在大多數情況下,歷史上男性的自尊來自有意義和有目的的工作,以及保護家庭。因此,我們所做的就是取消了他們在家外的目的性工作,讓他們的目的性工作變成了照顧孩子。我們降低了睾酮水平。所以如果你看看這種情況,我們試圖轉變,這就像是一次社會實驗。我們試圖在不到100年的時間裡改變數千年的進化所造成的東西,這是相當有問題的。那麼我會做什麼?我會談論這個問題。我會讓伴侶們去討論這個問題。我認為他們需談論競爭性, envy 和嫉妒,甚至失望。我是說,一位女性回到家看到自己的丈夫在照顧孩子,她一方面可能會說,“哦,我的丈夫真好,真可愛,我愛他照顧我的孩子。”但另一方面,她又告訴她的朋友,“我希望他能賺更多的錢,我希望他能照顧我。”這是有問題的。在菲律賓做過一項縱向研究,對624名男性進行跟蹤,持續近五年,發現那些成為父親的人睾酮水平顯著下降。具體來說,新伴侶的父親在早晨的睾酮中有近30%的中度下降,而晚上則下降了35%,這比單身非父親的下降要大得多。此外,每天在孩子照顧上花費三小時或更多的父親,睾酮水平也低於那些在照顧工作中參與較少的人。
這段文字的繁體中文翻譯如下:
而且共睡也有影響,研究顯示,與孩子共睡的父親其睾酮水平比那些不共睡的父親低。這意味著在睡眠期間的親密接觸可能進一步影響與父母照顧相關的荷爾蒙變化。我之前聽過的一個關於為何新做父親的男性睾酮水平會下降的論點,是因為這是一種進化上的原因,讓我們不會去外面出軌,而是去照顧孩子。這是一種投入。因此,無論你是投入於交配還是投入於照顧。是的,這是一個好的計畫。是的,也不是,因為你仍然需要有睾酮才能與妻子建立一段滿意的關係。不幸的是,這並不能阻止男性出軌,因為健康的男性會說,你知道,我們以前每天都會有兩次性生活,但現在我們有了寶寶,只有每週一到兩次,因為寶寶太小了。而健康的男性會說,這已經夠了。我可以進行情境切換。相比之下,一名較不健康的男性可能會說,我要去外面找別的地方滿足因為我在這裡得不到。是的,我的意思是,你問的所有問題都有其細微之處。但我想說的是,當你在床上有寶寶時,睾酮下降一些是可以的。但是,我們所談論的在家中培養時的睾酮下降,這要看情況。這可能會有問題。
我最後一個問題是關於設備和技術的。最近有很多書籍和討論圍繞螢幕、社交媒體和手機對孩子的影響。你對在技術世界中撫養健康孩子的看法和哲學是什麼?我認為美國兒科學會說,兩歲以下不應接觸技術,有其良好的理由。不要使用 iPhone,不要使用 iPad,對吧?當他們兩歲時,你要坐下來一起看《羅杰斯先生的鄰居》的重播也很好。但就是不應有技術。在那之後,真的要控制技術。那麼,為什麼這很重要呢?因為技術會提高你大腦中的多巴胺水平,這也是成年人會對其上癮的原因。這是非常上癮的。問題在於,對於成年人來說,使用技術的時候確實會提高你的多巴胺,但有研究表明,技術在青少年大腦中提升多巴胺的效果是成年人十倍,因此換句話說,如果你抽一根大麻,會讓你嗨。如果青少年抽同樣的煙,會讓他們嗨十倍。這和大腦對多巴胺的敏感性以及缺乏調節有關。因此,前額皮層是調節情緒的大腦部位,而這個部位直到大約25歲才完全發育。因此,所有需要調節的多巴胺,成年人比青少年更能輕易地進行調節。這不好,因為會導致上癮。好的,這不好,特別是社交媒體,但所有的技術都會刺激杏仁核。記得那個杏仁形狀的調節壓力的大腦部分嗎?它啟動了壓力反應,這種反應不希望長期存在。這會有很多問題。尤其是對於青少年,尤其是青少年女孩的社交媒體,它利用了這一點。我是說,你必須說這是為了利用而創造的。這不是巧合。這是操控性地創造的,因為這對青少年女孩的大腦如此糟糕的原因是因為自我意識、完美主義,都是大腦在高警覺的壓力和恐懼狀態下。你把那些女孩和男孩置於一個高度警覺的恐懼與壓力狀態中,對吧?我必須完美。我看起來沒有他們那麼漂亮。我的衣服沒有那麼好看。因此,你把孩子們置於恐懼狀態中,然後他們無法與設備分離。就像他們被困在一個範式中。我想有部電影叫《全面啟動》,你可以被困在一個範式中。你可以被困在這個完美主義、社會孤立、自我意識的幻想和虛擬現實中,這都是大腦在高警覺的壓力狀態中。因此,這對成年人來說不好,對青少年大腦來說更糟。
今天我們應該討論的最重要的事情是什麼,而我們到目前為止還沒有談到的?我認為我們談了很多,但我想我會說的是,存在感對孩子是非常關鍵的,這是沒有替代的。社會上我們有一種觀念認為,孩子的照護是可以簡單地交給他人的,可以委託的。可以委託給其他人做其他事情。委託你的會計。委託你的洗衣。委託你的烹飪。如果你是 CEO,可以委託所有能委託的事情,但要花時間和孩子在一起。你與他們的關係,他們的心理健康都依賴於此。而這不是我們所說的。我們說,工作,工作,工作,賺更多錢,大家工作,工作,工作,工作,而你的孩子會很好。好吧,很明顯,我們的孩子並不好。我作為一名雇主該怎麼做?我雇了很多人,我在想,糟糕,我是否需要在他們有孩子時給他們三年假?這是不是…… 在我看來,給他們盡可能多的假期。無論男女?男性和女性,無論誰是主要的依附人物。我會說,無論誰真正負責照顧那個孩子。但然後給他們選擇。在孩子非常小的幾年中,給他們如何工作的選擇。給他們選擇,讓他們可以兼職工作、共享工作,或是每週在家工作一半的時間,這樣他們就不必離開孩子,仍然可以工作。
給他們選擇和選項,讓他們擁有某種靈活性和控制權。如果你知道某位員工有年幼的孩子,要接受他們可能需要提前離開,無法像其他沒有孩子的人一樣待到很晚的事實,而這會使那些沒有孩子的人感到憤怒。你知道嗎?這沒關係,因為孩子們需要這樣的安排。生活不公平,不總是公平的。如果你想要小孩,你也可以擁有這樣的選擇。但精確平等的想法就很難做到,因為社會需要的是健康的孩子。如果你要生小孩,每天需要四點離開,以便能回家陪伴孩子,那麼就需要靈活性、控制權和選項,並在最開始的時候盡可能多休息。你意識到你所說的一些話是有爭議的嗎?幾乎所有都是。為什麼你還是要這樣說?因為總得有人這樣做。因為這些是不便利的真相,阻礙我們培養健康孩子,讓他們成長為健康的成年人。因此,必須有人說出這些話。如果你太擔心別人會喜歡你,那麼有時候你就不會說出有必要說的話。而且幸運的是,我不在乎別人是否喜歡我,但我在乎的是人們喜歡自己的孩子,並希望與孩子在一起。這就是為什麼我說這些話。為什麼對你來說這麼個人?我能在你臉上看出來。那麼,你得問我自己的個人故事。我的個人故事,簡單起來就是,我的母親是一位非常有愛的母親,但她有時會脫離現實。所謂脫離現實,就是她在童年時經歷了很多創傷,我想她是透過情感上保持像小女孩一樣來應對。她非常甜美,但實際上像一個小女孩。因此,我並不總是能感受到她的存在,感覺就像沙子從我指尖滑過。我能記得當時的痛苦,但她在身體上是存在的,但我能感受到心靈上她的缺席帶來的痛苦。她能為我感受,這就是我有如此同情心的原因。但她無法真正思考我。因此,父母為孩子所需做的兩件事是:他們必須能夠為孩子感受,對他們的痛苦、困擾感同身受。他們不能對孩子的痛苦和困擾視而不見。你不能視而不見。你沒有奢侈的空間去忽視孩子的困擾,但你也必須能思考他們,能夠思考他們是誰。我母親可以為我感受,但她無法思考我,因為她會脫離現實。所以我個人的痛苦在於有一位關愛的母親,但她有一些限制。這使我想成為一位更好的母親,但也促使我想去對待那些想當更好母親和父親的人。這對你作為一名年輕女性,青少年時期產生了什麼影響?我在社交上掙扎,在身份和自我價值感上也很掙扎。我要說,這一切直到我進入治療後才有所改變。哦,我在20多歲時嘗試了很多事情。我曾在電視製作領域工作,在國會工作過,還在許多公共關係公司工作過。最後,我發現自己有一天坐在治療師的辦公室裡,環顧四周,說:“這就是我想待的地方。我想要成為她那樣,我想要像她幫助我一樣幫助別人。”所以我與我的第一位治療師之間的關係,然後是我的第二位治療師,你知道,作為精神分析師,我們必須在很多年內接受治療,因為關鍵是我們必須在自己身上進行深刻的工作,這樣我們才不會因自己的問題無意中對病人造成傷害。因此,我們必須非常組織化。這就是我的個人故事,以及為什麼母親的角色對我如此重要,嬰兒的脆弱性對我也如此重要。Erika,我們在這個播客上有一個結尾傳統,上位嘉賓會給下一位嘉賓留一個問題,卻不知他們是留給誰的。而留給你的問題是:“你的訃告寫著什麼?” 哦,我天,我想我會知道是誰留的。你之後會告訴我。哦,天呐,我的訃告寫著什麼呢?善良、慷慨、有同情心、堅定信念、倔強的好朋友、好母親、好妻子。是的。我想它會這樣寫。我確實認為會有這樣的描述。而且我認為還會有幾句額外的話來表述你通過自己的工作給世界帶來的價值。現在,人們可能不會同意你所說的每一句話,因為對這些問題,人們的看法各不相同,但我認為願意基於他們經歷的科學、他們所閱讀到的東西、他們學習的知識以及所見的經歷來傳達自己的想法和真實感受的人是極其重要的。因為我認為如果我們回顧歷史,當人們反對被接受的敘事時,才會出現進步。事實上,如果不是那些勇於堅持自己信念而反對某些敘事的人,我可能無法坐在美國這裡,作為一個黑人男性。因此,我一直認為,反對意見是有益的,尤其是當它們是出於良好意圖的。而這正是我對你的工作的看法。我認為你挑戰了某種敘事,為桌子帶來了證據和新觀點,這是我認為對許多人來說非常重要的不同視角。而且對我來說,這一切都非常有趣,因為我掙扎著,你知道,我正在邁向成為父親的生命階段,而我正在閱讀所有關於讓孩子在超市裡哭或者讓他們進行暫停的資料……哦,我真的是要給你我的電話號碼。是的。
我一直在試圖穿越這一片充滿育兒建議和無稽之談的風暴。聽到你的觀點真是太好了,因為這是一種對立的觀點。這是沒有人真正想大聲說出來的觀點。因此,對我來說,這是很有用的。謝謝你,艾莉卡。非常感謝你今天的時間和慷慨。我真的非常感激。請繼續做你正在做的工作。我對你即將出版的書感到非常興奮。我想是明年出版,對吧?是的,關於離婚。如果有人想找到你更多的作品,這裡有兩本優秀的書:《在場:為什麼在前三年優先考慮母職是重要的》,這是一本我相信在2017年出版的精彩書籍。然後這本《小雞小鴨:天塌不下來,在新焦慮時代培養韌性的青少年》,我相信是2021年出版的。我會在下面鏈接這兩本書。如果你對這些主題感興趣,我強烈建議你閱讀這些書。不過,還可以在哪裡找到你?www.komisar.com。還有在Attachment Circles,網站應該很快就會啟用。如果你在尋找社區和教育,歡迎來到Attachment Circles。太好了,我會在你現在收聽的地方下面鏈接這兩個網站。艾莉卡,謝謝你。謝謝你讓我來到這裡。世界上一些最成功、最迷人且最具洞察力的人坐在我面前的這張桌子上。在每次談話結束時,我會要求他們在著名的《CEO 日記》中留下問題。這是一個旨在引發最重要對話的問題,這種對話能夠改變你的生活。我們然後將這些問題放在這些卡片上。在每一張卡片上,你都可以看到留下問題的人和他們提出的問題。卡片的另一邊,如果你掃描那個條碼,你可以看到下個回答問題的是誰。很多人想知道的事情,而唯一的方式就是獲得一些對話卡片,你可以在家裡和朋友和家人一起玩,在工作中與同事一起,還可以與假期中的陌生人一起。我會在下面的描述中放一個鏈接到對話卡片,你可以在thediary.com上獲得你的卡片。
[音樂]
(活力音樂)

Erica Komisar is a clinical social worker, psychoanalyst, and parent guidance expert with over 30 years of private practice experience. She is the author of books such as, ‘Chicken Little the Sky Isn’t Falling: Raising Resilient Adolescents in the New Age of Anxiety’.  

In this conversation, Erica and Steven discuss topics such as, how the mental health crisis is impacting children, how attachment disorders are created in childhood, the dangers of the falling birth rate, and how daycare may cause future issues for your kid. 

00:00 Intro

02:21 Erica’s Mission

08:12 Who Are Erica’s Patients?

09:35 How Have Social Changes Influenced Parenting?

13:00 Is the Role of a Mother More Important Than That of a Father?

16:30 Why Are Fathers Important From a Biological Level?

23:20 Erica’s Unpopular Ideas About Parenting

25:17 Family Diaspora: Raising Children Without Extended Family

27:31 Can Raising Children Away From Extended Family Be Justified?

28:30 Voluntary Childlessness

29:25 Attachment Disorders

33:40 How Do Attachment Disorders Manifest in Adulthood?

34:54 Choosing a Partner Based on Attachment Styles

36:20 Predicting Relationship Success Based on Attachment Styles

37:53 Does Having More Children Correlate With Neglect?

39:19 Decline in Birth Rates

41:23 What Is Unique About Relationships With Your Own Children?

43:12 What Contributes to Growing Infertility Among People?

46:45 How Did Erica Manage to Balance Work and Motherhood?

48:48 Should Fathers Be the Stay-at-Home Parent?

51:18 Harlow’s Study on Rhesus Monkeys

53:38 The Challenge of Motherhood in Poor Socioeconomic Conditions

57:36 Does More Paid Leave Equal Better Childcare?

59:10 Connection Between Upbringing and Success in Adult Life

01:01:40 ADHD: Why Has It Risen So Much in the Past Decade?

01:07:40 We’re Medicating ADHD Wrong

01:09:26 The Top Stressors We’re Exposing Our Children To

01:11:29 Is ADHD Hereditary?

01:16:50 What’s Wrong With Medicating Children?

01:21:15 The Link Between Stress and ADHD

01:22:23 What to Do if a Kid Screams in a Supermarket

01:25:54 The Different Types of Trauma

01:32:43 Same-Sex Couples Taking Roles

01:38:50 What Should Career-Driven Mothers Do?

01:42:08 Not Everyone Can Do This Stuff

01:45:25 Children Don’t Need Other Kids Until the Age of 3

01:47:00 Ads

01:48:59 What’s So Important at 3 Years Old?

01:55:32 Can I Repair My Trauma and Brain Past My 30s?

01:58:44 Our Pain and Trauma Are Rooted in Childhood

02:02:33 Is “Daddy Issues” a Thing?

02:06:33 Are We Taking Men’s Purpose Away?

02:10:42 Men’s Testosterone Drops When They Become Fathers

02:13:03 What Happens When Men Become the Primary Caregiver?

02:16:22 Should We Split Schools Into Genders?

02:19:11 Testosterone Decrease

02:21:12 Raising Healthy Kids in a World of Technology

02:24:45 The Importance of Being Present With Your Child

02:25:48 What Should Employers Do?

02:27:22 Do You Realise How Controversial the Things You Say Are?

02:28:02 The Reason All of This Is So Personal to You

02:30:58 What Does Your Obituary Say?

Follow Erica: 

Instagram – https://g2ul0.app.link/pwv9PCz0lRb 

Twitter – https://g2ul0.app.link/2EKsgfB0lRb 

Website – https://g2ul0.app.link/OPtiA4a8lRb 

Erica’s book – https://g2ul0.app.link/7rANACv0lRb

The The Diary Of A CEO Conversation Cards here: https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb 

Follow me:

https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb

Sponsors:

ZOE – http://joinzoe.com with code BARTLETT10 for 10% off

WHOOP – https://JOIN.WHOOP.COM/CEO

Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

1 thought on “Clinical Social Worker: Hidden Dangers Of Daycare, It Might Be Causing Future Issues For Your Kid! Birth Rates Are Plummeting & Its Terrifying! Dr Erica Komisar”

  1. +the most critical thing for early child development is physical time with parents
    +The first 3 to 5 years are the most important of any person’s life
    +Mothers and fathers have different but equally important roles in child’s development:
    13:00 Is the Role of a Mother More Important Than That of a Father?
    16:30 Why Are Fathers Important From a Biological Level?

    +Women entering the workforce probably had the biggest (negative) effect on global children’s mental health crisis
    +Can’t have it all as parents, have to sacrifice time and effort especially in the early years
    +when kids become stressed, the most important thing is to first acknowledge their feelings before trying to fix the situation

    Reply

Leave a Comment