AI transcript
0:00:08 absolutely incredible. Thank you to everybody that came. We travelled to new cities, we did live shows
0:00:12 in places I’d never been to before and during our downtime talking about what’s coming for each of us.
0:00:16 And now that we’re back, my team has started planning their time off over the holiday period.
0:00:21 Some are heading home, some are going travelling and one or two of them have decided to host their
0:00:27 places through our sponsor, Airbnb, while they’re away. I hadn’t really considered this until Will
0:00:32 in my team mentioned that his entire flat, all of his roommates were doing this too and it got me
0:00:36 thinking about how smart this is for many of you that are looking for some extra money because so
0:00:40 many of you spend this time of the year travelling or visiting family away from your homes and your
0:00:45 homes just sit there empty. So why not let your house work for you while you’re off somewhere else?
0:00:54 Your home might be worth more than you think. Find out how much at airbnb.ca slash host. That’s
0:01:02 you’ve written one of the best selling books in history about habits because people always need
0:01:08 more practical help with implementing their habits and I have different strategies and different tools
0:01:13 to stick including one principle that is probably the single most important for building habits but so
0:01:19 much of it is about mastering the art of getting started. Let’s get started then. James Clear is one of the
0:01:25 world’s leading habit experts. Is educating millions to build lasting habits, master goal setting, and
0:01:29 ultimately redesign their lives. There are four different stages that every habit goes through.
0:01:34 Cue, craving, response, and reward. So first I want to make it obvious. Easier it is to see or get your
0:01:39 attention, the more likely you are to act on it. The second is about the craving. It’s all about making
0:01:43 it attractive and the more engaging or exciting it is, the more likely you are to stick with it. The third is to
0:01:47 make it easy. The easier a habit is to perform, the more likely it is to happen. And then the fourth and
0:01:52 final one is to make it satisfying. And that’s about increasing the odds that you do it next time. And
0:01:56 there’s some tools that we can go through. But one of the big takeaways from Atomic Habits is it’s easier
0:02:02 to build a new habit if you stack it on top of the habit you’re already doing. So let’s say that your
0:02:06 current habit is you make a cup of coffee. And the new habit that you want to build is you want to start
0:02:10 meditating. So then you can say, all right, after I make my morning cup of coffee, I will meditate for
0:02:15 60 seconds. And you can do it for anything. There’s also a framework that I call hats, haircuts, and
0:02:20 tattoos. The secret to winning, habit shaping, and real lesson of getting 1% better every day. And we can
0:02:25 talk about all of them. But is there any frameworks, any tactics if you’re trying to break a habit? If you
0:02:30 want to break a bad habit, there’s some things that you can do. James, the book has shaped tens and
0:02:34 tens and tens of millions of lives. Is there anything you look back on that you regret? If I could add
0:02:38 something, I would add this. Because if you really want to make progress again and again,
0:02:41 if you want to get to the top and stay at the top, you need to be able to…
0:02:49 Just give me 30 seconds of your time. Two things I wanted to say. The first thing is a huge thank you
0:02:53 for listening and tuning into the show week after week. It means the world to all of us. And this
0:02:57 really is a dream that we absolutely never had and couldn’t have imagined getting to this place.
0:03:03 But secondly, it’s a dream where we feel like we’re only just getting started. And if you enjoy what we do
0:03:09 here, please join the 24% of people that listen to this podcast regularly and follow us on this app.
0:03:14 Here’s a promise I’m going to make to you. I’m going to do everything in my power to make this show
0:03:18 as good as I can now and into the future. We’re going to deliver the guests that you want me to speak
0:03:24 to. And we’re going to continue to keep doing all of the things you love about this show. Thank you.
0:03:37 James, you’ve written thousands and thousands of things, but one particular thing you wrote called Atomic Habits
0:03:46 is one of the best-selling books in history. It is rumored to be potentially in the top 100 books
0:03:51 that have sold in history of all time, but also rumored to be potentially the youngest book to make
0:03:58 the top 100 books in history. My question is, what has the success of Atomic Habits taught you about the
0:04:06 nature of humanity and humans? We all have habits. We all need habits. You know, it’s one of those
0:04:11 really, it’s an interesting concept because it is both universal in the sense that we all have them,
0:04:16 we all need them, but it’s also highly individual. Your habits feel like your habits, not mine,
0:04:21 you know? And so it’s both universal and specific. And that’s, that’s an interesting contrast. And I think
0:04:26 it leads to one of the reasons why people are so interested in the topic. You know, we all have them,
0:04:30 we all need them, we all feel like they’re our own, and we want to come up with our little version of
0:04:36 them. But the habit also is like an entrance ramp to how you spend your time in other ways, like the
0:04:42 habit of pulling out your phone. That habit might only take two seconds to do, but then it might dictate
0:04:46 what you do for the next hour. You know, you’re answering emails or browsing social media or playing
0:04:51 a video game or whatever. And it was really the initial habit of pulling out the phone that shaped what
0:04:58 that hour did. So the influence of our habits is enormous. You know, in a lot of ways, your, your
0:05:02 results in life are kind of a lagging measure of the habits that precede them. You know, like your
0:05:08 knowledge is a lagging measure of your reading and learning habits. Your bank account is a lagging
0:05:12 measure of your financial habits, even silly stuff like the amount of clutter in your living room is
0:05:19 the lagging measure of your cleaning habits. And so we all so badly want our outcomes to change.
0:05:23 No, we also badly want our results to change, but the results are not actually the thing that
0:05:28 needs to change. It’s like fix the habits and the results will fix themselves, change the inputs and
0:05:32 the outputs will shift automatically. And it’s funny because the book has shaped tens and tens and tens
0:05:37 of millions of lives, but it also must’ve shaped you in some ways. Oh, of course. In a way I had to
0:05:42 learn the concepts to write the book. Like I had to build writing habits to write the book. The fact
0:05:46 that I have struggled with habits and failed with them, the fact that I’ve tried things and it hasn’t
0:05:50 worked out. The fact that I have eventually broken through and I’ve been able to build habits that all
0:05:56 of that made the book better because you realize how hard it is to have something practical to say.
0:06:01 I actually think I have this little theory that a lot of books are branded as how to books, but they’re
0:06:05 actually what to books. They tell you what to think. You should be confident. You should believe
0:06:11 in yourself. You should take X, Y, Z action, but they don’t actually tell you how to do those things.
0:06:15 And in hindsight, is there anything you look back on that you regret about the book?
0:06:20 I don’t think there’s anything that I regret. If I could add something, I would add something.
0:06:24 I would add this simple question, which is what would it look like if this was fun?
0:06:29 What would it look like if your habits were fun? Like the most common New Year’s resolution is to do
0:06:34 some form of exercise. So, you know, I feel like a lot of people are going to the gym in January because
0:06:38 they feel like they should go to the gym or society wants them to go to the gym, you know, or there’s
0:06:44 some kind of social pressure to go to the gym. But if we were to come up with a list of what it
0:06:49 means to be active and fit, you know, and healthy, we can come up with a long list of things. Go to
0:06:54 the gym and lift weights. You could kayak, rock climb, do yoga, Pilates, whatever. Like, you know,
0:06:59 we could probably sit here for like 15 minutes and come up with a real long list. And for most of your
0:07:04 habits, if it’s an important habit to you, I think it’s worth it to take 10 minutes and write that list
0:07:08 out and then look at it at the end and say, what would this look like if it was fun? What’s,
0:07:14 which of these options is the most fun to me? And that doesn’t mean that your habits will be like
0:07:18 the most fun thing that you do each day. You know, it’s not like it’s always going to feel like going
0:07:23 to a concert or something, but it does mean that pretty much any habit can be more fun than the
0:07:27 default, you know? So you might as well take a little bit of time to figure out what is the fun
0:07:32 version of this. And ultimately, I think the reason why this matters is that if you’re having
0:07:38 fun, you’re more likely to stick with it. You’re more likely to persevere. The person who’s having
0:07:42 fun is actually the person who’s dangerous. Like you don’t want to compete with them because they’re
0:07:47 having a good time. When it gets difficult, they’re way more likely to stick with it. The person who it
0:07:51 felt like a hassle at the start was kind of, you know, annoying. They sort of have a negative frame
0:07:55 around the behavior to begin with. Well, as soon as it gets difficult, they didn’t want to do it in the
0:08:01 first place. So they’re much more likely to give up. David Epstein, who’s the author of Range and
0:08:07 Sports Genius, a friend of mine, he told me once, grit is fit. Grit is fit. And what he means is that
0:08:12 everybody wants to be gritty. They want to persevere. But the way that you display that grit and discipline
0:08:18 and perseverance is in areas where you are well-suited, where it’s a good fit for you. If it’s a
0:08:22 good fit, if you’re well-suited for it, if you’re having fun, if you’re interested and engaged, then you’re
0:08:28 way more likely to stick with it. And so in a lot of ways, I feel like the biggest hurdle to clear,
0:08:32 and this is true maybe for life in general, but definitely for habits, because everybody wants to
0:08:36 be consistent with their habits. Everybody wants to stick to them. The biggest hurdle to clear is,
0:08:42 are you interested? Are you engaged? Are you having fun? And so the more that you can get closer to
0:08:46 that, the more fun it can be, the more likely you are to persevere and stick with it.
0:08:49 I was just thinking about this idea actually the other day, because I was writing,
0:08:54 when we hit a subscriber milestone, I was trying to think about what actually mattered the most. And
0:08:59 the first thing I wrote was creating the conditions to outpersist. And what I mean by that is like,
0:09:04 create the conditions so that you can do this for long enough that things start compounding in your
0:09:09 favor, like learning starts compounding in your favor, like the returns, like the subscribers,
0:09:11 or that could be your finances, whatever, start compounding in your favor.
0:09:15 Yeah. The question that you asked is very similar to one that I asked myself a lot,
0:09:20 which is, am I creating the conditions for success? So I had a really good stretch of training in the
0:09:25 gym. And then, uh, about two and a half years ago, I was in pretty good shape. And then I had a year
0:09:29 where it was just like really inconsistent. I missed a lot of workouts things. Sometimes it’d go well,
0:09:33 sometimes it wouldn’t, whatever. And after that year, I was like, okay, so I got to change something.
0:09:38 And on the surface, you look at it and you think I’m having trouble with the workouts. You think
0:09:42 there’s some problem with, you know, exercise, but that was actually not the problem. The problem was
0:09:47 I wasn’t creating the conditions for success. And so there were lots of other things that were
0:09:53 intervening and like making, interrupting my day and making it easy for me to miss. So this last year,
0:09:57 I hired a trainer and he shows up at 11 AM every, you know, four days a week. And when he gets there
0:10:03 every single time, it’s a hassle because I’m in the middle of something. Um, right. Every time I’ve
0:10:07 got something going on and I kind of am like annoyed by it that he’s there, but we’re creating
0:10:11 conditions for success and it makes sure that I get down there and I do it. And then every time when I
0:10:16 get done with the workout, I’m like, I’m glad I took the time to do that. Um, and so nothing really
0:10:20 needed to change with the workout. That was not the problem. The problem was I didn’t have the right
0:10:27 conditions to start the workout. And so I think this actually reveals a really deep and important
0:10:33 thing about habits, which is so much of it is about mastering the art of getting started.
0:10:39 It’s making it easy to start in a way, like probably 70% of what’s in atomic habits are
0:10:44 different strategies and different ideas and different tools that help you get started or
0:10:49 makes starting easier. This trainer who I’ve been working with now, he, he came over the other day
0:10:53 and he told me, yeah, I had a class in the morning. Eight people were supposed to come, but it was like,
0:10:57 it was a pretty gross day. It was like rainy and wet and kind of cold and only two people
0:11:01 showed up and I was talking to him about it. And I said, what’s interesting to me about that
0:11:07 is how little of an edge you need to gain an advantage. You know, really what we’re talking
0:11:12 about there is you just need to be okay with being inconvenienced or uncomfortable for like five to 10
0:11:15 minutes, getting dressed, getting through the rain, getting to your car, getting to the gym.
0:11:20 The workout is the same that it’s always been. It’s the same. You’re in the same gym that you are in
0:11:23 the summer when the weather’s beautiful or whatever. So it’s really, can you handle
0:11:28 that like five minutes of inconvenience and so many things in life are like that? Can you master
0:11:33 that little moment? And if you can, and you can still get started, that’s when you gain an advantage.
0:11:39 Everybody works out on the good days, but on the days when you feel stressed and tired on the days
0:11:42 when the weather’s bad and it’s kind of inconvenient on the days when you don’t really feel like it,
0:11:48 can you show up? Even if it’s in a small way, one of my little mantras that I try to keep in mind
0:11:55 is reduce the scope, but stick to the schedule. So the normal scope might be, I write for 30 minutes
0:11:59 and then you look up at the clock and you’re like, Oh, I only have 15. And sometimes what happens in
0:12:02 your head is you’re like, Oh, I don’t have enough time to write today. Or you’re like, Oh, I was planning
0:12:05 to work out for 60 minutes. And you look up and you’re like, time got away from me. I only have 20
0:12:11 minutes now. I don’t have time to go to the gym. It’s easy to talk yourself out of it, but reduce the
0:12:15 scope, but stick to the schedule. It’s like, well, I only got 20 minutes instead of 60. So I’ll just get in
0:12:19 there and do a couple sets of squats and that’s it. And I’ve had so many workouts that have been
0:12:23 like that where you’re like almost, you know, it’s easy to be kind of disappointed. You weren’t able
0:12:29 to do the whole thing that you wanted to do, but you didn’t throw up a zero. And if you don’t throw
0:12:35 up a zero, you maintain the habit. And if you maintain the habit, all you need is time. And so the bad days
0:12:38 are more important than the good days. In that sense, you need to figure out how do you show up even if
0:12:45 it’s not optimal. And that first five minutes, yeah, I was thinking about all the first five
0:12:48 minute battles that I’ve won over the last week. Cause I’ve, you know, I lost track of my workout.
0:12:55 I’ve been traveling through Asia on this tour I’ve been doing, got back, fallen off. The motivation
0:13:02 doesn’t seem to be quite the same as it was before I left. So it’s like, I’m dragging myself there.
0:13:08 The workouts are like four out of 10. Um, but I went and now I’m, I think the momentum is building,
0:13:12 but that first five minute point, is there anything that you’ve learned, any frameworks,
0:13:18 any tactics for making sure you, you get past that first five minutes so you can get into the flow of
0:13:23 the habit? Yeah, there’s multiple things. So first thing is try to prime the environment to make the
0:13:28 first action easy, prime the environment to make the first action easy. So let’s say writing,
0:13:33 for example, I find that for myself, the biggest point of friction is choosing what to write about.
0:13:39 Once I’ve actually finally settled, this is the thing I’m writing today. Then I can get into it and
0:13:43 I’m off and running. Um, but I’ll sit there for two hours, just debating whether it’s the right thing
0:13:47 to be focused on writing or not. You know, should I work on this chapter? Should I work on something
0:13:51 else or whatever? So what I’ve started to do is sometimes I will write the first sentence of what
0:13:56 I’m going to write and just leave it on the Google doc right there and then leave. And the next day
0:14:00 when I come back, I’m already in, right? Like it’s already, the first sentence is already written.
0:14:04 So now I’m just writing the next piece of what’s coming rather than trying to choose what to write
0:14:09 about. Another one that I’ve done sometimes is I will write, sometimes I’ll write the topic or I’ll
0:14:13 write the sentence on a post-it note and I’ll put it on top of the keyboard. And so when I come into the
0:14:18 office, it’s right there in front. I can’t, you know, I got to pick it off the keys to log onto the
0:14:22 computer. And so it’s like, remember, this is what you’re writing about right now, you know? So it’s just
0:14:26 trying to make it easy to get in. I have a bunch of readers who do stuff like set their running out,
0:14:29 running clothes out the night before, you know, so they’re right next to the bed. You got your clothes
0:14:34 and your shoes there. I, one woman, I just talked to her at an event. She came up afterward and she
0:14:38 said, I actually sleep in my running clothes and just get out and put her shoes on and goes right
0:14:42 out the door. But you’re trying to prime the environment to make the action easy. Okay. So how can
0:14:47 you set up the spaces that you’re in, uh, to prime those habits? I think one really interesting
0:14:52 question to ask, walk into the rooms where you spend most of your time each day, your office,
0:14:58 your living room, your bedroom, and then look around and ask yourself, what is this space designed
0:15:04 to encourage? What behaviors are easy here? What behaviors are obvious here? And the good habits
0:15:08 that you say you want to build, are those the path of least resistance? Is that the obvious thing in
0:15:13 this environment? And if not, maybe you can make some adjustments to try to make the good habit easier
0:15:17 and the distractions maybe a little bit harder. So that’s the first thing, prime the environment to
0:15:23 make the action easy. Second thing is if there’s like one principle that is probably the single most
0:15:29 important for building habits, it’s make it easy. Just scale it down and make it easy. I refer to it
0:15:33 sometimes as the two minute rule. So take whatever habit you’re trying to work on, you scale it down to
0:15:40 something that takes two minutes or less to do. So read 30 books a year becomes read one page or do yoga
0:15:45 four days a week becomes take out my yoga mat. Sometimes I will mention this to people and they
0:15:49 resist a little bit, you know, they’re like, okay, buddy, like no, the real goal isn’t just to take
0:15:53 my yoga mat out, you know, no, I’m actually trying to do the workout. So some kind of mental trick.
0:15:58 And I know it’s a trick, then why would I fall for it basically? But there’s this guy, I mentioned
0:16:03 him in atomic habits, his name’s Mitch. And he went to the gym. And for the first six weeks, he had this
0:16:08 strange little rule for himself where he wasn’t allowed to stay for longer than five minutes.
0:16:12 So get in the car, drive to the gym, get out, do half an exercise, get back in the car, drive home.
0:16:17 And you’re like, this sounds silly, right? Clearly, this is not going to get the guy the results that
0:16:23 he wants. But what you realize is that he was mastering the art of showing up, right? He was
0:16:27 becoming the type of person that went to the gym four days a week, even if it was only for five minutes.
0:16:33 And so I think this is kind of a deep truth about habits, which is a habit must be established
0:16:38 before it can be improved. You know, it has to become the standard in your life before you optimize
0:16:43 and scale it up into something more. There’s that quote from Ed Latimore, where he says the heaviest
0:16:49 weight at the gym is the front door. There are a lot of things in life that are like that. And so by
0:16:55 trying to make it easy to master to easy to get started, then you’re in the game. Now you’re in
0:16:57 the arena. There’s all kinds of things you can improve from there.
0:17:03 I remember Jordan Peterson saying, talking about some of his clinical patients and referring to one
0:17:09 in particular who was in a room full of junk and couldn’t leave the room because of a certain fear
0:17:13 and certain psychological problems he had. And Jordan saying that day one, they just brought the
0:17:19 Hoover into the room and that was it. Day two, they plugged the Hoover in and that was it. And then by day
0:17:23 like 30, the guy’s out of the room, the room is clean and he’s walking around outside for the first
0:17:28 time in months or years. And he goes on to say that the reason why people don’t get started is
0:17:33 because the first step is so embarrassing. People think that it’s not worth it or that it’s like
0:17:38 shameful to do. It’s like almost like patronizingly embarrassing. And I’ve always kept that in mind
0:17:44 since then. And from your work as well, just that assume the first steps are like embarrassingly small.
0:17:49 There’s this process called habit shaping, which is, is basically like that. Um, you know,
0:17:53 like if you want to run a half marathon the first day, the step might be to put on your running shoes.
0:17:57 And then the second day, the step is to like walk outside the front door. And the third day of the
0:18:01 step is to go around the block. And you know, you’re just like gradually shaping into this, this larger
0:18:06 habit. But there’s this thing that happens when people think about building better habits. I think
0:18:12 particularly ambitious people, it’s very easy to get excited about all the changes you can make.
0:18:16 You start thinking, even if you don’t say this explicitly, you think like, what would peak
0:18:20 performance look like? You know, if I could really get my habits dialed in, what could I do? And you
0:18:23 start imagining five, six, seven things that you would do and what all of them would look like in
0:18:30 their perfect form and so on. And I think instead of asking ourselves, what could I do on my best day?
0:18:35 It’s better to start by asking, what can I stick to even on the bad days? And that becomes your
0:18:40 baseline. That becomes the first step. And now that you have this floor that is achievable,
0:18:43 even when you’re tired, even when you’re exhausted, even when you don’t have much time.
0:18:48 Now you can show up and feel like you’re succeeding, you know, and then you can progress from there.
0:18:52 One of the most motivating feelings to the human mind is feeling of progress.
0:18:57 If you feel like you’re making progress, even if it’s smaller than what you ultimately hope to do,
0:19:02 you have every reason to move forward. But often we become like a victim of our expectations. We
0:19:07 spend all this time optimizing the perfect plan, and then expect things to go perfectly out of the
0:19:12 gate. And you had it so built up in your mind that once you don’t hit that mark in the first or second
0:19:14 or third day, it falls apart.
0:19:21 And you talked earlier about sitting there for two hours thinking about what to write. I think I’ve
0:19:25 learned through business in the first iteration of my career where I worked with CEOs and executives
0:19:30 that were planning marketing campaigns that actually, in hindsight, often the biggest cost wasn’t being
0:19:34 wrong. It was the time you waste making a decision. You see this in if you’ve ever, you’ve interacted with
0:19:40 so many big corporations. Like they spend 18 months thinking about, waiting for Joanna to come back
0:19:44 from annual leave to get procurement to sign off the thing. And I worked with this one particular founder
0:19:50 during that season of my life who, where I was working with his dad and him, and his dad would
0:19:54 take nine months because the company was so big. His son would interrupt me halfway through the idea
0:20:00 and call us all in and say, do it now. And he taught me that actually, in life, the biggest cost is the
0:20:05 time you waste making the decision. And I think about that with my own habits. I think sometimes sitting
0:20:09 around thinking about whether I’m going to run today is costing me much more than joking back in.
0:20:13 And do you think about how you kill that mental debate? Like, is that an effective strategy to try
0:20:15 and kill the debate and not make a decision per se?
0:20:21 Yeah. So speed is perpetually undervalued. That’s for sure. Life is short. And so the sooner that you
0:20:26 make decisions, the sooner you get information. Now, I will say I have a little framework that I call
0:20:32 hats, haircuts, and tattoos. And this is how I kind of think about it. So a lot of decisions are like hats.
0:20:36 Just try, you try one hat. If you don’t like it, take it off. You can try another. It’s just real
0:20:41 quick. You know, you get some information. Speed is most important. Move quickly, get some information,
0:20:45 learn something. If it was wrong, it’s not that big of a deal. Just take it off and put a new hat on.
0:20:50 Haircut is a little bit trickier. It’s a, it’s a decision that you have to live with for a little
0:20:54 bit. You know, like you’re okay if you get a bad haircut, but you’re going to, you’re going to have
0:20:57 to live with it for a month or two. You know, it’s, it’s going to take a little bit of time for it to grow
0:21:02 out. And so it’s probably not a big deal to be scared of getting a bad haircut. I think a lot
0:21:05 of people probably talk themselves out of it. It’s like, you’ll be fine in a month. It’s fine.
0:21:10 Tattoos are trickier. You know, you get a tattoo, you got to live with that choice. It’s permanent.
0:21:15 And so if a, really what we’re getting at here is, is the choice reversible or is the choice
0:21:20 irreversible? If the choice is easy to reverse, speed is most important. You should move fast.
0:21:25 If it’s hard to reverse and you got to live with it, then you think carefully before you make the call.
0:21:29 And I think probably what you’re seeing, uh, through some of your experiences is that
0:21:33 most decisions in life are hats and haircuts. It’s very rare that you end up with a tattoo,
0:21:35 but we treat them all like tattoos.
0:21:38 We’ve, yeah, we, uh, I think in particular, we are,
0:21:44 we are scared, particularly the bad haircuts. I think the ones that like linger for just a little
0:21:48 bit, but not that long. It’s like, it’s going to take you a month to fix this if you get it wrong,
0:21:53 but like, that’s fine. A month’s going to pass anyway. Um, and so it’s not that big of a deal,
0:21:57 but we, we act like it’s a bigger deal than it is. Is there a particular case study or story from
0:22:03 a atomic habits community member or someone that reads your newsletter that has been the most
0:22:09 impactful for you? There’s not a single one. There are lots that I’m like proud of or really excited by
0:22:15 ones I’m surprised by. Um, I heard from a guy the other day, he was the head coach at St. Olaf’s
0:22:21 university in Minnesota and men’s soccer. And when he came in, their record was something like five
0:22:27 and 13 and they were, you know, like near the bottom of the standings. And he was like, I read
0:22:31 atomic habits right around the time I took this job. And we came up with systems for everything. And we
0:22:35 did, we taught our players systems for how they tie their shoes and cleats to get ready for the game.
0:22:39 We taught them systems for how they prep for practice. We taught them systems for their role
0:22:44 on the field. And, uh, you know, gradually they improved each year, five and 13. Then they went like
0:22:47 eight and eight. And then the next year after that, they won the conference. And then the year
0:22:50 after that, they went to the NCAA sweet 16. And then five years later, they won the national
0:22:54 championship. You know, of course, stuff like that’s awesome to hear about, right? You know,
0:22:59 like they went from, they went from five wins, uh, in, and then in five years later, they win the
0:23:04 national title. But the ones that matter to me the most are the ones that I hear from somebody
0:23:11 and they say, um, I finally feel better. You know, I feel different. I look in the mirror and I’m like
0:23:16 proud of who I am. Or, uh, my kids tell me that they’re excited to see, you know, the change in me
0:23:19 or things like that. And that’s what it’s always been about. You know, it’s always been about becoming
0:23:25 the type of person that you want to be. And so I think, uh, anytime I hear stories like that,
0:23:25 I think it’s exciting.
0:23:28 So when this, um, was it a coach or was it?
0:23:32 Yeah. Travis Wall, he’s the head coach at St. Olaf’s. Um, he’s the head coach at Kenyon. Uh,
0:23:32 now.
0:23:38 So he talked about systems there. Most of us think about to-do lists and goals and those kinds of
0:23:40 things. What is the difference between a system and a goal?
0:23:44 I was very goal driven for a long time. I mean, I probably still am, you know, I don’t think there’s
0:23:49 any way to get around to the fact that we all have goals and think about the outcomes we want and so on.
0:23:55 But a goal is about the outcome that you want to achieve. And a system is about the process for
0:24:00 getting there. And so your goal is the target, the outcome, the thing you’re shooting for your
0:24:06 system is the collection of daily habits that you follow. And if there is ever a gap between your
0:24:12 goal and your system, if there’s ever a gap between your desired outcome and your daily habits, your
0:24:18 daily habits will always win, you know? And so almost by definition, your current habits are perfectly
0:24:23 designed to deliver your current results. You know, if you want to see like where you’re going to end
0:24:27 up, just follow the trajectory of your habits. You know, what’s the process you’ve been running for
0:24:32 the last six months or year or two years, and they’ve carried you almost inevitably to the outcomes
0:24:36 that you have right now. Now, I’m not saying that habits are the only thing that matter in life,
0:24:42 right? Like strategy matters, luck, randomness, those misfortune, those things can influence the
0:24:49 outcome. But by definition, luck and randomness are not under your control and your habits are.
0:24:53 And the only reasonable, rational approach in life is to focus on the pieces that are within
0:24:58 your control. So I think goals can be good for setting a sense of direction. They’re good for
0:25:02 clarity, you know, especially if you have a team, get everybody rowing in the same direction.
0:25:08 But once you’ve decided what the goal is, you should basically set it on the shelf, metaphorically
0:25:12 speaking, and spend the vast majority of your time focused on building a better system. How are the
0:25:17 habits we’re executing each day, moving us closer to this outcome that we want? And so where I’ve come
0:25:21 after talking about this for five or six years now, since the book’s been out, where I’ve come down on
0:25:27 it is goals are best for people who care about winning once systems are best for people who care
0:25:31 about winning repeatedly. If you really want to make progress again and again, if you want to get to
0:25:37 the top and stay at the top, you need some process for staying up there, some collection of habits that’s
0:25:43 going to keep this machine running. So this is why, you know, I say in the book, we don’t rise to the
0:25:47 level of our goals. We fall to level of our systems. But as you’re talking, I was thinking
0:25:51 so much about, about business and founders and entrepreneurs, because they all have big goals.
0:25:58 We want to build the best AI app or the best, I don’t know, restaurant. And we, they stay really
0:26:01 focused on those. But the great, the greatest founders that I think I’ve met and interviewed on
0:26:06 this show are actually really orientated on like what you call in the book, first principles and
0:26:12 systems. Is there a way to, to become more orientated towards systems and thinking about
0:26:18 first principles, like the habits that lead to the goal is, or is it just, just so that some people
0:26:22 have it? Cause like Elon Musk is always talking about first principles and he thinks in terms of
0:26:23 building the system.
0:26:28 I do think some of it is personality and like what you, what’s exciting to you to think about. Like
0:26:32 some people are very future oriented and like thinking about what the systems are and what that
0:26:37 would lead them to and so on, um, or more process oriented. But there are a number of questions that
0:26:42 you can ask that can help you figure out like what systems you should be focused on. You know,
0:26:47 so like a couple of the ones I like, one question is, can my current habits carry me to my desired
0:26:52 future? So you have a bunch of habits you’re following right now. What, what path are you on?
0:26:56 You know, can your current habits take you there? And they could be either way. Like sometimes the
0:27:00 answer is yes. And what you need is patience. You just need to keep, you know, staying on the path,
0:27:04 but sometimes the answer is no. And then obviously something needs to change. You know,
0:27:08 you’re hoping for one outcome, but then you’re following a different lifestyle. So to want the
0:27:13 outcome without the lifestyle is to like torture yourself. And what really matters is not, do you
0:27:18 want the, the result? Anybody would like the result if you just hand it to them. The question is,
0:27:22 do you want the lifestyle? One of the little things I try to do whenever I have a new business
0:27:27 project I’m thinking about or something I’m excited about potentially doing. The first question I ask
0:27:32 is how do I want to spend my days? And so then you’d like draw a box and inside that box,
0:27:37 how can we make the most money, reach the most people, make the biggest impact, you know, make
0:27:41 the contribution that you want to make, but not outside of it. And what happens a lot of the time
0:27:45 is people do that in reverse. They start by asking, how can we make the most money or reach the most
0:27:49 people or make the biggest impact? And then they decide, oh, well, this is what I want to do,
0:27:54 but it’s actually outside of how they want to spend their days. And it’s not going to work out well,
0:27:59 because, you know, it goes back to our point previously about, is this fun? You know, if they
0:28:02 don’t want to spend their time that way, you’re just grinding for a little while and eventually
0:28:07 it’s not going to work. That’s the key for building systems that really work is, is this how you want
0:28:11 to spend your days? The person who wants to live the lifestyle is much better positioned to get the
0:28:18 result. You say that there are multiple problems with, with goals as a, I guess, as a rubric for
0:28:23 thinking about what to do or what to aim for. One of them is that winners and losers have the same
0:28:28 goals. Everybody wants the results. Let’s say you have a hundred people apply for a job. You got a
0:28:34 new job opening. Presumably every candidate has the goal of getting the job. The goal is not the thing
0:28:38 that determines the outcome. So the person who wins and the 99 people who lose, they have the same
0:28:43 goals. You look at the Olympic games, presumably any event, everybody who’s competing has the goal of
0:28:47 winning the Olympic medal, right? Of winning the gold. So the goal is not the thing that makes the
0:28:52 difference. So again, winners and losers have the same goals. So if they have the same goals,
0:28:56 they cannot be the thing that make the difference in their performance. It has to be something else.
0:29:01 Maybe having a goal is part of it. Maybe it’s necessary, but it’s not sufficient for the outcome
0:29:05 that you want. And for that, what you need is the system. You need a collection of habits that are
0:29:10 going to make the difference and, and accumulate into a bigger outcome. And you say goals restrict
0:29:15 your happiness. There’s some implicit promise internally that once I get to this goal, then I’ll be
0:29:20 happy. You know, once I write a New York times bestseller, then I’ll feel better about it. You know,
0:29:26 once I achieve this certain number on the scale, then I’ll be happy with my body. Once I get to a
0:29:30 million dollars in revenue, then I’ll be happy with the business. And so you’re kind of constantly
0:29:35 pushing happiness off to the next milestone and thinking that once you get there, then finally,
0:29:42 you’ll be satisfied. But I think in fact, the better way to do it is to fall in love with the
0:29:46 process, to fall in love with the lifestyle. Then you can be happy along the way and still achieve the
0:29:51 goals as you go, still achieve the milestones. For a long time, I wrestled, I had trouble with
0:29:55 this question of, do I have to be dissatisfied if I want to be driven? Yeah. Do you have to be
0:30:01 dissatisfied to be driven? Because to me, I felt like there’s where I’m at right now and there’s where I
0:30:07 want to be. And so there’s this gap and that gap is dissatisfaction. That gap is, you know, you’re,
0:30:12 you want it to change. You want it to close. And it’s also what is motivating and driving you
0:30:18 is to try to close that gap. And so the healthiest answer, maybe the answer is yes,
0:30:23 I don’t know. But the healthiest answer that I’ve come up with is imagine like an acorn falls from a
0:30:28 tree. It manages to take root, becomes a seedling and then a sapling and eventually grows into this
0:30:33 mature oak tree. And at no point in that process, when it was just an acorn, it wasn’t criticizing
0:30:37 itself for not being a sapling. And it was just a sapling. It wasn’t criticizing itself for not being an
0:30:43 oak. It wasn’t dissatisfied with where it was at. And nobody came over and was criticizing it for,
0:30:48 oh, I can’t believe you’re not a full grown tree yet. But it kept growing the whole time.
0:30:54 So simultaneously, you have this thing where it was both perfect at each stage that it was at.
0:30:59 Nothing was wrong. And yet it continued to grow. And the reason is because that’s just what an oak tree
0:31:05 does. That’s what it is encoded to do. It is encoded for growth. And so when I look at myself,
0:31:10 I think if I put myself in the right position, that’s how I feel about it. You know, I, I am
0:31:17 perfectly happy with where I’m at at each stage and yet I’m encoded to grow, right? I’m encoded to keep
0:31:24 going. And so I can both be driven and be satisfied. I can both be appreciative of the moment and still
0:31:29 moving forward. And I think that works best when you find that thing. Sometimes we call it your strengths.
0:31:34 Sometimes we might say it’s what you’re encoded to do. Uh, but when you find that thing that is
0:31:38 well aligned for you, and if you do find that, then you can have both of those.
0:31:43 I love that. I love that. And I think with, with age and maturity, I’ve gotten closer to being in that
0:31:47 region where I’m well aware nothing is going to make me happier at all. Like no accomplishment,
0:31:52 a future, nothing’s going to change anything. But at the same time, I’m still striving. And that does
0:31:55 feel like a contradiction to some degree. It feels like, how can those two things be true at the same
0:31:59 time? That you’re striving for things that, you know, won’t really move the needle in any,
0:32:07 any way. The difference I see between like me and something in nature is that I, the thing in nature
0:32:12 probably isn’t comparing itself on Instagram to like everyone else. And I understand humans to be
0:32:16 like comparison machines, kind of how we understand the value of things. Like I understand the value of
0:32:21 the steak on a menu by the, the cheap steak and the most expensive one. So I think the middle one is
0:32:27 probably right. Do you think much about comparison as a motivating or demotivating force in this picture?
0:32:32 I think it can be very helpful and it can also be very harmful. So it’s just sort of a sense of how
0:32:37 you use it. I tend to find it better if you compare small things. So if you compare marketing strategies
0:32:42 or squat form or, you know, writing style, or, you know, the first sentence of each chapter,
0:32:46 like how do I have a good intro? If you compare tactics, then that can be really helpful for building
0:32:51 skills and for developing your ability. If you compare big things, marriage, net worth, you know,
0:32:56 things like that, it’s like, that’s just kind of a recipe for ending up unhappy. Um, because they,
0:33:02 as the scale gets bigger, things get more vague. There’s so many things involved in marriage. And
0:33:07 so, you know, or net worth or whatever, you just see one little slice and you are trying to compare
0:33:11 these two big things, but you don’t even know what the full picture is. Uh, and so comparison is like
0:33:17 the teacher of skills when it’s applied narrowly, but it’s the thief of joy when it’s applied broadly.
0:33:21 That makes sense. Yeah. I learned when you said that ambitious people, they have lots of
0:33:25 aspirations, lots of habits they want to start. I was thinking about myself and thinking there’s
0:33:30 probably 30 habits that I would like to acquire. I’d want to be better at writing. I want to be a
0:33:36 runner. I want to be better at speaking. I want to be a better friend and be more attentive with my
0:33:40 friends and make sure I text them on their birthdays and, you know, all of these new habits that I want
0:33:46 to pursue, how does one know which one to aim for first? Is there a framework for knowing?
0:33:51 Yeah, there, there’s some things that you can do. I don’t think, um, to your point earlier about, uh,
0:33:54 sometimes the riskiest things just take a long time making the decision, you know, if you,
0:33:57 maybe you should just pick one and work on it and then you can get onto the next one.
0:34:03 But I do think there’s some level of strategy, which is a good place to start is by asking yourself,
0:34:10 which habits are upstream from other good things happening. So for example, I know that if you were
0:34:14 maybe the, maybe the question to start with is when you live a good day, when you feel dialed in, when
0:34:18 things are like rolling along well for you, what tends to be part of that day? Sleep, you know? Sleep.
0:34:23 Okay, great. So that’s, you know, I would say for me, sleep, sleep is definitely one. I would say, uh,
0:34:29 getting my workout in and usually reading and writing are part of it, but I think I could just boil it down
0:34:35 to reading. If I just read like 10 pages that often sparks the writing. It’s like reading is like
0:34:39 the fuel for writing for me. So, so I could say, get a workout in and read for five minutes or 10
0:34:44 minutes. Those are the two things that are part of a good day. And what happens is they’re upstream
0:34:49 from a lot of other good things happening. For example, if I get the workout in, yeah, I feel good.
0:34:53 I get the benefits of the workout, but I also have a post-workout high for like an hour or two. So I,
0:34:59 my focus and concentration is better. I sleep better at night because I got the workout in. Now I’m tired.
0:35:03 I tend to eat better when I work out. It’s when I’m not working out that I eat terribly.
0:35:08 I don’t know. It’s kind of like, I don’t want to waste it or something. So at no point was I trying
0:35:13 to build better focus habits or sleep habits or nutrition habits. Those just came kind of as a
0:35:19 natural consequence of getting the workout in. So what are those things that you do that are upstream
0:35:24 from other good things happening? I think those are good, like anchor habits to start and focus on.
0:35:29 If I could add another one for myself, I would say it’s a little bit of time. It’s really just
0:35:33 time to think, but it’s, it’s time to reflect and review. There’s this interesting thing that happens
0:35:37 if you, if you have a really good work ethic, if you have a strong work ethic and working hard has
0:35:44 gotten you far in life, it kind of becomes a crutch. You know, you, for, for a long time, I was like,
0:35:47 if I ever had a problem, I was like, well, I’ll just work my way out of it. You know, I’ll just,
0:35:53 just work harder on it until I figure it out. And that that’s great. That’s really powerful for a lot of
0:35:58 but at some point it breaks, you know, like you can, maybe if you really try, maybe you can work
0:36:03 10% harder or 20% harder, but there’s some limit, but if you work on the right thing, well, you can
0:36:08 get a hundred X, the result or a thousand X, the result. And so if you just keep your head down and
0:36:13 work hard, it’s very unlikely that you’ll be spending your time in the highest and best way.
0:36:19 And the only way to figure that out is to have time to reflect and review time to think, you know, so you
0:36:25 need enough time to think, to figure out what should I be focused on next. And so I think that is all it’s
0:36:31 almost reflection. Review is almost like the meta habit that is above all others, because if you give
0:36:34 yourself time to reflect and review, then you can troubleshoot your habits and figure out how to adjust
0:36:35 them.
0:36:39 I was thinking as you were saying that, that, that time to reflect and review is actually also
0:36:45 a review of, are my current systems moving me closer? Because when, when, when you’re talking
0:36:49 about that, I was thinking of times in my life where I was so close to like the picture and I was so in
0:36:53 the trenches doing the thing that I hadn’t come up to even say, actually, is there a system I could put
0:36:58 in place to solve this problem over the next five or 10 years? Like for example, is there a person I need
0:37:03 to hire? So actually, should I go into the hiring process versus being there fixing the problem
0:37:09 myself? Should I spend 10 hours this week on hiring a candidate to do this? Or should I be doing it? But
0:37:13 sometimes you get so caught up in the trenches when, especially when things are tough and difficult and
0:37:17 moving very quickly that you don’t review your systems. And also when you’re talking about systems, I thought
0:37:19 about how systems sometimes expire.
0:37:20 Sure.
0:37:21 Yeah.
0:37:21 Because things change.
0:37:26 That’s a great point. And I think this is probably one of the most overlooked things with habits. A lot of the
0:37:30 time when someone sits down and they want to build a new habit, they don’t say this, but what they kind of
0:37:35 assume is what it would mean to be successful with this habit is that I do it for the rest of my life, you know,
0:37:41 and that if at some point I’m not doing it, then that must mean that I failed or I quit on it. But that’s not how it
0:37:48 is at all. Like things have a season, you know, and so habits have to change shape over time. Let’s take my writing
0:37:53 habit. For example, I, the habit that launched my career was I wrote a new article every Monday and
0:37:59 Thursday, and I did that for three years. So the first three years, 150 articles, you know, write twice
0:38:03 a week. That was a great habit. There were like 2000 word pieces or so, but then I signed the book deal
0:38:07 for atomic habits. I didn’t have the capacity to do that and also write the book. So that had to change.
0:38:12 I wrote the book for like three years and then the book came out and now I write a newsletter once a week
0:38:18 And that’s much shorter. But I kind of feel like my writing habit is maintained that whole time. It just changed
0:38:23 shape, but that’s fine. It just needed to shift based on the season. But I don’t know people they get so
0:38:28 Attached to one form of a habit sometimes that they don’t realize that it’s no longer serving them
0:38:34 And I think that’s the one of the trickier things to give up is a habit that used to be good for you
0:38:37 That used to work well, but no longer serves you in your current season
0:38:40 It’s I find that i’m kind of a slow learner with that
0:38:44 I guess parents can probably really relate because they’re forced to basically change their goals
0:38:48 And therefore their systems would have to I mean are you you’re a father of three
0:38:50 So you probably know this much better than I do
0:38:57 But have has there been systems that you’ve had to sort of I think there’s lots of uh inflection points in life
0:38:58 So having kids is one of them
0:39:02 Uh starting a new job moving to a new city, you know, it can be big stuff like that
0:39:05 I just talked to a mother who her kids moved out. So she’s now an empty nester
0:39:09 You know, she’s like last 25 years been parenting all these kids and now finally they’re all out
0:39:13 But it feels all in some sense. It almost feels like a loss of identity
0:39:16 Yeah, you know, you’re like I thought I was one thing and now, you know, feels like things have shifted
0:39:21 Um, but also it just signals a an inflection point in life in a new season that you’re in
0:39:24 And when your seasons change your habits often need to change with it
0:39:27 And you talk about this um four burners theory
0:39:29 I guess dovetails into what we’re talking about here
0:39:34 Where you use this to kind of think about what habits to pursue in any season of life
0:39:37 but also a phrase that i’ve heard um so often
0:39:39 specifically from
0:39:43 Mothers on the show comes to mind which is that you can’t have it all at the same time
0:39:48 I’ve heard that I think four or five times different mothers in particular, which is I mean says something about society
0:39:49 Yeah
0:39:52 Have said to me that they’ve had to realize that they can’t have it all at the same time for sure
0:39:57 So this is not my concept this is this idea that I came across it’s called the four burners theory
0:40:01 And it breaks life into these four burners on a stove
0:40:06 So you have work and career as one you have family friends and then personal health or you know
0:40:08 Yourself basically is the other
0:40:11 The idea is that for the burners to really be going well
0:40:16 You can’t have all four on at the same time and burn it being the stove the stove. Yeah. Yeah, the stovetop
0:40:21 So you you have you can choose you could have three going on at kind of like a mid-level
0:40:25 but if you really want them to do well, you can only have two on at the same time and
0:40:28 You know, who knows? I don’t know if it’s true or not or whatever
0:40:32 But it’s an interesting idea and what it does is it gets you to realize
0:40:37 Yeah, a fundamental part of life is trade-offs and you cannot be good at everything at the same time
0:40:43 So this is true across projects if you choose try to do seven things at once spreading yourself thin in seven different ways
0:40:46 Very hard to be excellent for me. What I think about is
0:40:50 Life has a series of seasons and life has a series of sequences
0:40:55 So let’s say it’s not it’s not always exactly 10 years
0:40:58 But let’s say the big movements in life are roughly 10 year buckets, right?
0:41:03 So like for me building my first business that was kind of like a 10 year thing and eventually led to the launch of atomic habits
0:41:06 You maybe get five or six of those in your adult life
0:41:10 Some of those things make sense to do in a different order than others
0:41:11 like
0:41:16 If you want to travel the world and see a bunch of places and party in abiza you’re probably not going to do that in your 60s
0:41:23 You know, like I mean you can there’s no nobody’s saying you can’t but it’s some things are probably better sequenced in other you know in other spots
0:41:28 Obviously, there’s you know, especially for women. There’s a certain limit on if you want to have a family what decades that happens in
0:41:32 So yeah, it’s just uh, it’s just a matter of sequencing and prioritization
0:41:38 If you look at the like tapestry of your life, what do you want the big movements to be and where do those seasons need to slot in?
0:41:40 Um, yeah, that’s uh
0:41:43 It’s a there is no right answer
0:41:46 But it’s interesting as soon as you realize it’s a finite number
0:41:49 And as soon as you realize that trade-offs are always going to be a reality
0:41:52 You’d have to deal with that in some way
0:41:57 Um, i’ve decided that right now when my kids are young like i’m i’m going to turn the career burner down and that’s fine
0:42:02 It’s not going to be how it was for the last 10 years, but that’s okay because they’re only five once, you know
0:42:08 They’re only turning six once they only go to second grade once and I want to be there for all that. So, um
0:42:09 There are always trade-offs
0:42:12 I think that that sequence point is super super interesting
0:42:13 It got me thinking because you’re right
0:42:18 There are sort of some constraints whether they’re biological constraints or in the case of your kids like just
0:42:23 Natural constraints that mean this this season can only happen now here, right? Yeah
0:42:27 There’s also some things like, um, you know, both of us are fairly young entrepreneurs
0:42:34 I’m, so glad that I started a business in my 20s rather than my 50s. Um, doesn’t mean you can’t do it in your 50s
0:42:38 There’s no nobody saying you can’t it’s just that it makes things a lot easier for the next decade
0:42:42 You know, it’s easier for me to be there for my kids now because I have control of my time
0:42:45 Because I did the business part in the previous decade
0:42:49 And so the risks yeah, and and that doesn’t mean it’s always going to work out or whatever
0:42:51 It doesn’t mean that you’re going to be able to perfectly plan it all
0:42:55 But you just see how the sequences can um can stack up in that way
0:43:00 And how important do you think when we’re talking about habits do you think repetition is because there’s so many of these
0:43:02 Sort of well-known
0:43:08 Concepts or frameworks in habit formation one of them is that habits take roughly 66 days
0:43:12 One of them is that it’s about repetition does repetition really matter?
0:43:19 It definitely does I mean repetition is how habits form uh the 66 days number comes from one study that came out that found that on average
0:43:21 It took about 66 days to build a habit
0:43:24 If you look at the study the range is pretty wide
0:43:27 So if you pick something really simple like drinking a glass of water
0:43:29 Um at lunch each day
0:43:34 That might only take two or three weeks to form if you look at something more complicated like
0:43:34 um
0:43:38 Going for a run after work every day that might take seven or eight or nine months to form
0:43:42 And so I don’t know that 66 days really tells you anything
0:43:46 It doesn’t it doesn’t tell you that this is how long it’s going to take for your habit to stick
0:43:47 I mean it the range is wide
0:43:51 Sometimes when people ask me how long does it take to form a habit?
0:43:53 My answer is forever
0:43:56 Because if you stop doing it then it’s no longer a habit
0:43:59 and what i’m kind of getting at with that is that
0:44:04 Habits are not a finish line to be crossed. They’re a lifestyle to be lived, you know
0:44:08 And so we approach our habits as if it’s a finish line. Oh, let me do this 30 day cleanse and then i’ll be healthy
0:44:11 Let me do this 90 day sprint and then the product will be shipped
0:44:13 I won’t have to worry about it anymore, you know, and it’s like
0:44:19 Most things in life, especially the big important things. They’re endless. They’re endless battles, you know
0:44:24 So just because you went to the gym yesterday earns you no bonus points for tomorrow
0:44:29 Like you still have to show up tomorrow just because you were a good spouse yesterday earns you no bonus points for tomorrow
0:44:31 You still have to be loving and caring again
0:44:34 Um, and so all the things that really matter
0:44:39 Are endless battles and it’s not about crossing a finish line. It’s about living that kind of lifestyle
0:44:43 And so yes, it is true that repetition matters and yes
0:44:50 It is true that the habits will become more seamless and automatic and maybe a little less effortful as you repeat them more
0:44:54 But that doesn’t mean that you’ll never have to think about them or you know, worry about them again
0:44:56 Do you think much about what’s going on in the brain?
0:45:01 When repetition occurs like what is it that’s making it easier if i’ve if i’ve been on on a roll with the gym?
0:45:05 I’ve been going for 60 days in a row. Why does it feel easier on day 61?
0:45:09 That’s a tricky question because um
0:45:16 If you were to talk to an academic and they would tell you like a habit is this automatic non-conscious behavior really quick
0:45:19 simple things like brushing your teeth tying your shoes
0:45:24 Every time you pick up a pair of barbecue tongs, you got to tap them together twice, you know, like stuff that you don’t even really think about
0:45:27 Okay, that’s actual habitual behavior
0:45:29 But if I were to ask you
0:45:35 What are some habits you’re trying to build you would say i’m trying to go to the gym four days a week or i’m trying to write every morning
0:45:37 Or i’m trying to meditate, you know five days a week or whatever
0:45:43 And I know what you mean when you say that you mean I want it to be this routine this practice that I do consistently
0:45:48 But like writing every day is never going to be mindless the way that brushing your teeth is
0:45:52 You know going to the gym is not going to be automatic the way that tying your shoes might be
0:45:55 And so the things that we there’s a little bit of
0:45:59 Sloppiness in the word habits and how we use it in life
0:46:02 It’s not they’re not automatic mindless routines most of the time
0:46:09 Most of the things that we want to be habits are not like reflexes their routines and rituals that we do consistently
0:46:10 so
0:46:14 Having said that it is true that after you’ve gone to the gym for a month or two
0:46:15 It does start to get easier
0:46:18 And I think there’s a number of forces that kind of work in your favor there
0:46:21 One is you figured a lot out about
0:46:23 Uh what it takes to get into the gym
0:46:26 What time am I going what route do I take?
0:46:27 How do I pack my bag?
0:46:30 Do I need to bring a water bottle or is there a water fountain at the gym?
0:46:35 Like all those sorts of things are little one-time costs that you got to figure out early on
0:46:37 That once you’re into a pattern you already know them
0:46:40 You know the water bottle thing sounds like a small thing
0:46:44 I heard from someone who said I always forget to bring my water bottle and they don’t have water fountains at this gym
0:46:47 So like I I sometimes I skip the workout because of that, you know
0:46:50 It’s like it’s remarkable how little friction it takes to pull us off course
0:46:56 And so figuring out all of those things is something that once you’re a month or two in you’ve crossed all you’ve you know
0:47:00 You’ve fought all those battles and now you know how to do it. So that makes it easier
0:47:05 The other thing is you start to build friendships start to build connections. You start to know the people there
0:47:09 You feel comfortable there. There’s this concept stephen pressfield talks about where, uh, you know
0:47:12 If you have a wolf and it’s roaming around
0:47:15 Eventually, it starts to feel like it has its territory
0:47:21 And early on in the process a creative process writing a book or whatever you go into the office the first time to write the first chapter of the book
0:47:24 And you kind of feel uncomfortable. It feels like it’s not you yet
0:47:28 You go to the gym on the first day. You feel like people are judging you. Do I look stupid?
0:47:28 I don’t know how to do this
0:47:30 But after a while
0:47:34 It becomes your territory. It’s just like the wolf. It starts to feel like your home court
0:47:39 And so that familiarity I think also makes it much easier to stick to the habits, you know
0:47:42 Once you start to feel comfortable there and that takes a little bit of time
0:47:45 And then the last piece is identity
0:47:52 The more that you start to follow this habit the more you repeat a habit the more you reinforce being that type of person
0:47:54 The more you start to have that element of your story
0:47:58 I think this is one of the most important things for building habits and getting habits to stick
0:48:02 Which is how your habits reinforce your desired identity
0:48:05 We often start by asking what do I wish to achieve?
0:48:08 But I think what we really should start with is who do I wish to become?
0:48:12 What are my actions reinforcing? What are my actions taking me closer toward?
0:48:14 In a sense every action
0:48:17 You take is like a vote for the type of person you wish to become
0:48:21 So no doing one push-up does not transform your body
0:48:25 But it does cast a vote for i’m the type of person who doesn’t miss workouts
0:48:28 And no writing one sentence does not finish a novel
0:48:34 But it does cast a vote for i’m a writer and no sending one bit of positive feedback does not make you like the world’s best leader
0:48:38 But it does cast a vote for i’m the type of leader who cares about their teammates
0:48:41 And individually those are small things but collectively
0:48:45 You build up this body of evidence for being that kind of person
0:48:49 It’s a little bit different than what you often hear like you often hear people say something like
0:48:49 um
0:48:51 fake it till you make it
0:48:57 And I don’t necessarily have anything wrong with fake it till you make it like it’s um asking you to believe something positive about yourself
0:49:00 But behavior and beliefs are a two-way street
0:49:04 And so what you believe influences the actions you will take
0:49:11 And the actions you take also influences what you will believe and my encouragement my suggestion is to start
0:49:13 With the action to let the behavior lead the way
0:49:20 To make one sales call or meditate for one minute or do one push-up and let that in that moment be evidence that you were that type of person
0:49:24 You know, if you go outside today and you shoot a basketball for five minutes
0:49:26 You don’t instantly think oh i’m a basketball player
0:49:33 But if you do it every day for the next three months or six months or a year at some point you cross this invisible threshold where you have to admit
0:49:38 I guess playing basketball is like kind of an important part of who I am, you know, I guess it’s part of my identity
0:49:43 And once you adopt a habit as part of your story once it becomes part of how you see yourself
0:49:46 It’s not just like I need to go for a run. It’s like I am a runner
0:49:49 You know, I go I do this because this is part of who I am
0:49:54 Then you’ll fight to maintain the habit, right? Like then then it becomes easier for it to stick
0:49:56 and so the connection between habits and identity
0:50:00 I think is ultimately how you really get habits to stick for the long run
0:50:04 It reminds me of a study I was reading recently that said if you speak to someone in terms of
0:50:07 giving them an identity versus
0:50:10 Using a word as an adjective the behavior curse
0:50:14 So an example would be if I you do something for me and I say do you know what james
0:50:16 You are a kind person
0:50:21 In the studies people become more kind, but if I say that was kind yeah, or that action was kind
0:50:23 People are less kind
0:50:29 So if I think if I can give you feedback that embodies your identity, then you’re more like likely for that behavior to occur
0:50:32 So with my team and this is maybe giving a bit of the game away
0:50:37 I will often refer to them as an identity. I will say you are an innovator
0:50:43 You are an experimenter because from the studies i’ve read that increases the probability that they embody that identity
0:50:45 There’s another study that um did it for voting
0:50:49 So people were more likely to go and vote if you said like I am a voter
0:50:52 You got them to identify as i’m a voter rather than are you voting today?
0:50:56 Um, and so same same thing there’s an example in atomic habits
0:50:59 I talk about imagine two people who are trying to quit smoking, you know
0:51:03 And so the first person gets offered a cigarette and they say oh, no, thanks. I’m trying not to smoke
0:51:06 Um, and the second person gets offered and they say oh, no, thanks. I’m not a smoker
0:51:11 And so the first person is trying to resist something that they still see themselves as
0:51:17 But the second person no longer sees themselves as the type of person who smokes and um
0:51:23 Yeah, some of the evidence and research suggests that once you adopt those identities, it’s it’s easier for you stick to the behavior
0:51:27 Reminds me of the research from leon festinger the guy that came up with the term cognitive dissonance
0:51:35 The way that I understand the concept of cognitive dissonance is that if I have a perceived identity of myself and something external threatens that or challenges it
0:51:39 We’re not good at living in contradiction. I’m not good at so for example. I’m a
0:51:42 An accountant right now and I hear that ai
0:51:48 Is doing accountancy work amazingly well now i’ve invested 10 years in that accountancy degree. I see myself as a great accountant
0:51:56 My my my sort of initial reaction will probably be to either dismiss my current identity as a great accountant
0:52:00 That that’s gonna have a great career in the future or to dismiss the ai
0:52:05 And he talks the people that have studied his work talk about how we’re very poor
0:52:09 At being able to hold two contradictory things to be true at the same time
0:52:11 So, um, we tend to protect our identity
0:52:16 Yes, um, there’s something incredibly powerful about this that also ties into habits, which is that
0:52:22 A lot of our identity not not the whole thing but large portions of our identity are tied to our relationships
0:52:26 You know, i’m a father i’m a you know husband i’m a you know
0:52:29 And so like it’s the connection that we have with others our social bonds
0:52:31 Influence the picture that we have of ourselves
0:52:33 This is something that
0:52:38 Widely influences our habits, you know, so we are all part of multiple groups
0:52:42 Sometimes that group is large like what it means to be american or what it means to be british
0:52:45 Sometimes that group is small like what it means to be a neighbor on your street
0:52:49 Or a member of this family or a member of the local crossfit gym
0:52:52 But all of the groups that you belong to large and small
0:52:58 Have a set of shared expectations for how you act have a set of social norms for what you do in that group
0:53:03 And when your habits go with the grain of the expectations of the group
0:53:07 They’re pretty attractive, you know, like you want to stick to them you get praised and rewarded for it
0:53:11 You fit in and when they go against the grain of the expectations of the group
0:53:14 They’re kind of unattractive you get criticized and it doesn’t feel good
0:53:20 And so if people have to choose between I have habits that um
0:53:24 I want but i’m cast out i’m ostracized i’m criticized
0:53:29 Or I have habits that I don’t really love but I fit in I belong a part of something
0:53:35 Most of the time the desire to belong overpowers the desire to improve
0:53:39 And so you want to do something different, but you also know you’re going to be heavily criticized for it
0:53:42 You’re going to at least add friction to your relationships
0:53:47 And we don’t want to live with that dissonance that dissonance of I could have this but I also
0:53:49 Create friction here
0:53:54 One of the lessons I think one of the big takeaways if you want to build better habits and get habits to stick
0:53:56 Particularly for the long run
0:54:01 Is you want to join groups where your desired behavior is the normal behavior
0:54:07 Join groups where you can rise together where the people that you’re surrounded by have the type of habits that you want to have
0:54:10 It reminds me of this um
0:54:15 This thing that appeared in jeff bezos’s shareholder letter about resisting the equilibrium
0:54:17 Hmm. I didn’t know about this guy
0:54:19 So in jeff bezos’s shareholder letter
0:54:24 He writes to shareholders that when referring to amazon’s ability and desire and need to innovate through the future
0:54:30 He says he makes a comparison to richard dawkins book called the I think it’s a blind clock maker
0:54:33 Uh, yeah the yeah blind watchman blame watchman. Yeah, yeah
0:54:40 Yeah, and says that essentially all living organisms live in this constant battle to resist their equilibrium and actually death itself
0:54:47 Is when we become our environment because right now me and you have huge amount of energy expenditure to be different from our environment
0:54:50 In terms of temperature in terms of acidity etc
0:54:55 And he’s making the comparison which sounded a lot like what you just said that if you want to
0:55:01 That all living organisms are in this constant battle to be different from our environment
0:55:03 Um, and the more
0:55:06 Different our environment is the harder the fight
0:55:08 So if I go to the desert my body has to
0:55:14 Put up even more energy to be a different temperature to be a different sort of acidity than the environment
0:55:21 But if I want to make my life easier and make that fight easier then go into an environment where my environment is the same as my internal
0:55:28 My internal state. That’s great the I think that punchline of the more different your environment is from the habits that you want to build or from whatever
0:55:32 Equilibrium you’re trying to achieve the harder you will have to fight to maintain
0:55:38 And that is a fight that you can do for I don’t know a day a week a month
0:55:41 But it’s some limited amount of time at some point
0:55:45 It just is draining to try to grind against the environment all the time
0:55:49 Sometimes I view environment both physical and social
0:55:51 Almost like a form of gravity
0:55:58 You know like the the physical environment that we’re in right now. Okay. It’s always nudging you in certain directions like
0:56:00 I’m i’m sitting in this chair right now talking to you
0:56:07 I could be sitting anywhere else, but I would have to sit on the floor right that the environment of the chair is ushering me to this spot
0:56:11 It’s almost like a form of gravity pulling me here rather than getting me to go somewhere else
0:56:17 When we leave this room if I wanted I could try to do something crazy and break through a wall or climb through the ceiling or whatever
0:56:22 But i’m going to go through the door because that’s where the environment is naturally nudging me toward
0:56:26 It’s where that behavior happens easily and all of our spaces are like that
0:56:31 You’re always being kind of pulled toward what is natural and easy and consistent in that environment
0:56:34 So how can you prime your environment to make those the things you want to do?
0:56:37 That’s for physical environment social environment is the same
0:56:42 You know, it’s all you’re always kind of being pulled toward what the behaviors are that are natural there
0:56:47 What are the social norms? What are the things that people get praised and rewarded for what are what is the culture?
0:56:49 Typically calling you to do
0:56:50 and
0:56:54 That’s where I think the answer is you want to surround yourself
0:57:01 With groups who have the behaviors you want to have join groups where your desired behavior is normal if it’s normal in that group
0:57:03 Then you can rise together
0:57:05 So I mean that that must mean getting rid of certain people
0:57:09 In one’s life and sometimes those people are hard to get rid of because their families their moms their dad
0:57:12 Sure, and I you know i’m a little uh
0:57:18 Sometimes you hear people say things like fire your friends, you know or whatever like and I i i’m not i’m not all the way there
0:57:21 Uh, I I think that yes, it is true. Sometimes you have
0:57:22 um
0:57:27 An extreme circumstance was particularly toxic person or something like that and yeah, like, you know
0:57:30 You probably maybe you should not be around them and that those can lead to very hard decisions
0:57:34 But I would say for the majority of life and the majority of your relationships
0:57:38 What we’re really talking about here is not getting rid of relationships
0:57:42 We’re talking about finding specific places where that habit can thrive
0:57:44 So here are some examples
0:57:49 There’s a number of studies that have shown that it tends to be easier to build a new habit in a new environment
0:57:51 So for example
0:57:53 If you well first, let me back up
0:57:56 There’s an interesting way to define what a habit is
0:58:00 Which is that it is a behavior that is tied to a particular context
0:58:01 So for example
0:58:07 Your habit of watching netflix might be tied to the context of your couch at 7 p.m
0:58:11 And whenever you walk into your living room and you’re by your couch and it’s in the evening
0:58:16 You’re kind of naturally being pulled toward picking up the remote and doing that because that’s the context the habit happens in
0:58:18 So if you want to build a new habit
0:58:23 And again, these studies have found that it tends to be easier to build a new habit in a new environment
0:58:25 Well, let’s say you want to start a habit of journaling
0:58:29 Well, you walk into your living room in the evening and you sit down on the couch
0:58:30 You’re like i’m going to start journaling
0:58:32 But you’re naturally you know
0:58:34 Your brain is kind of like well, it’s time to pick up the remote and turn on the tv
0:58:41 That doesn’t always mean that you need a brand new space like a new building or a new room to do every habit in
0:58:44 But you could do something like you could get a chair and put it in the corner of the room
0:58:49 And that becomes the journaling chair and the only thing that you do when you sit in that chair is you journal for five minutes
0:58:51 So now you have a new context
0:58:57 That is tied to the behavior that you want to perform and in the social sense
0:58:58 So this is what we’re talking about previously
0:59:04 You want to be able to create a space that is a safe place for that environment for that habit to live or for that habit to thrive
0:59:05 Let’s say
0:59:09 Sometimes there those spaces are ready made like
0:59:12 Let’s say you want to do yoga four days a week
0:59:16 But you look around your family or your friends in your apartment that you’re living in nobody else is interested
0:59:17 They don’t want to do it too
0:59:18 You do it in the living room
0:59:21 You kind of get made fun of or you’re stepping on other people’s space
0:59:23 They’re like i’m trying to do stuff in here too, you know, it’s just kind of inconvenient
0:59:27 Well, you can go to a yoga studio and that’s a place where for that hour
0:59:30 You can be surrounded by a group where your desired behavior is normal
0:59:32 You don’t have to fire any of your friends
0:59:35 And you can just go to the place where that habit can thrive
0:59:38 And I think each habit likes to have that
0:59:43 It likes to have somewhere where it can exist in a way that it’s going to be supported or in a way where the environment makes it easy
0:59:48 Sometimes the environment is ready made like that other times it’s not
0:59:52 So for me one of the most useful things that I did in my entrepreneurial career
0:59:55 I had I had no entrepreneurs in my family no authors
1:00:00 So I had this thing that I kind of wanted to do but I didn’t have anybody close to me that I could like look to
1:00:03 First six months I was entrepreneur
1:00:07 I sent like 300 cold emails just to other people that were like a year or two ahead of me
1:00:10 Someone who seemed like you’re actually doing this thing where you know
1:00:13 You’ve got this online audience and you’re you’re writing about stuff you like
1:00:19 Maybe 30 people got back to me. I did like a little, you know zoom call or whatever and we you know
1:00:24 We chatted and connected and then I met some of them at a conference like six months later
1:00:29 So I was six months in I knew like maybe 10 people that I met in person and I had like 30 that I had reached out to
1:00:31 So now it feels like okay
1:00:36 At least I know a couple people who’ve done this thing and I started hosting these retreats
1:00:39 Every once or twice a year. I get six or eight authors together
1:00:41 And i’d say let’s just rent an airbnb
1:00:45 We’ll split the cost and we can talk about how to build an audience and how to grow your you know
1:00:50 Email list and how to write a book and launch it and you know all the stuff that we were kind of focused on
1:00:54 It was almost always like the best six months uh best weekend of my year
1:00:58 Um, because I would have six months worth of stuff that I need to execute on after that was done
1:01:03 That’s kind of like going to a yoga studio for yoga
1:01:04 But you had to create the space
1:01:09 I was always worried that I was gonna look like some dork, you know and like invite everybody and they would all say no or whatever
1:01:15 But everybody wants the same thing, you know, they’re all waiting for somebody to create the space for like-minded people to get together
1:01:18 So sometimes you need enough courage to create the space yourself
1:01:25 But the punchline is the same which is you’re trying to surround yourself with people where your desired behavior is the normal behavior
1:01:29 I’ve had so many founders speak to me and say
1:01:33 Why didn’t this particular ad that I ran on this platform work for me?
1:01:35 Maybe the copy wasn’t good the creative wasn’t strong
1:01:40 But usually the problem is they’re not having the right conversation because that ad never reached the right person
1:01:46 And if you’re in b2b marketing that is much of the game and this is where linkedin ads solves that problem for you
1:01:54 Their targeting is ridiculously specific you can target by job title seniority company size industry and even someone’s skill set
1:02:01 And their network includes over a billion professionals about 130 million of them are decision makers
1:02:05 So when you use linkedin ads you’re putting your brand in front of the right people
1:02:10 And linkedin ads also drive the highest b2b return on ad spend across all ad networks in my experience
1:02:15 If you want to give them a try head over to linkedin.com slash diary
1:02:20 And when you spend 250 dollars on your first linkedin ads campaign, you’ll get an extra
1:02:23 250 dollar credit from me for the next one
1:02:27 That’s linkedin.com slash diary terms and conditions apply
1:02:34 I’m thinking about all the people that um are currently sat in a in a job that they don’t like
1:02:39 They’re sat in the job in the middle of a big city. They’re miserable. They want to go do something else. They want to go be an author
1:02:42 They want to go following your footsteps. They want to
1:02:49 Build a business in a media business for example, but they’re so far away from that they’re held in place by their parents expectations
1:02:54 They’re held in place by a mortgage and all the things that you know life when they get home every day
1:02:56 They’re tired really really tired. So
1:03:01 It’s remained a dream. You must have so many of those people that write to you that message you
1:03:05 um, because of what you’ve you’ve produced and because of the the content that you make
1:03:07 What do you say to those people?
1:03:11 Where does one one such person start?
1:03:18 One is I don’t think it serves you in any way to just like kind of wallow in how hard it is or to talk about how tough
1:03:20 Talking complaining about how hard it is just makes it harder
1:03:25 You know, so the the act of complaining makes a bad situation worse
1:03:29 The act of emphasizing the things that are going well or trying to take
1:03:35 It’s kind of this endless game of trying to take your current advantages and gain new advantages
1:03:37 So like early on
1:03:42 Most people don’t have many advantages like I didn’t know anybody in the industry. I didn’t have any money
1:03:46 I didn’t have any experience, but the one advantage that I did have was I had time
1:03:50 And so I could use that time to try to gain new advantages
1:03:55 So in my case, I used the time to write two articles a week and I did that for two years
1:03:59 I did like kind of freelance gigs on the side to pay the bills and stuff and
1:04:03 Eventually that’s how I built the audience and then once I had the audience two years later
1:04:07 Then I had a new advantage, right? I not only had time. I also had an email list
1:04:10 Now I can go from there and I could get a book deal and then I have a new advantage
1:04:12 I have a book deal and then you know, you can just kind of like
1:04:15 Continually use your current advantages to gain new advantages
1:04:20 And um, I just talked about this for about 20 seconds. That was about seven years of my life
1:04:24 That the span of all that right it goes it goes slower than what you want
1:04:27 But um, it’s kind of just that that endless game
1:04:29 It goes slower than you would want
1:04:33 Makes me think about this whole uh idea of being one percent better every day. Yeah
1:04:34 Yeah
1:04:38 What are the most sort of pertinent parts of of understanding that graph?
1:04:39 Two things stand out
1:04:45 All right. So first is this is this charts to show it what this is showing is if you get one percent better each day for a year
1:04:49 Okay, so 1.01 to the 365th power
1:04:52 You get 37 times better by the end of the year, right?
1:04:53 So that’s this curve
1:04:55 If you get one percent worse
1:05:00 0.99 to the 365th power you drive yourself almost all the way down zero
1:05:01 Now
1:05:04 A chart like this is just compound interest, right?
1:05:05 This is just a compounding curve
1:05:08 And real life is not exactly like compound interest
1:05:11 You know your habits are not exactly like this mathematical formula
1:05:17 But I think this chart does a good job of encapsulating what the process of behavior change feels like
1:05:19 You know what it’s like to try to get a little bit better each day
1:05:23 Because two things are true. These are the two things that stand out first
1:05:29 Any compounding curve the hallmark of any compounding process is all the greatest returns are delayed
1:05:33 Right, you are 80 percent of the way through this curve before it really starts to take off
1:05:36 So all the greatest returns are delayed the early stuff doesn’t feel that impressive
1:05:45 The second is the on day one the separation between 0.99 and 1.01. It’s very small, right?
1:05:47 One percent better or one percent worse is very minor
1:05:50 So on any given day
1:05:55 It’s very easy to dismiss, you know, what is the difference between eating something healthy for lunch or eating something unhealthy
1:06:00 Today basically nothing your body looks the same in the mirror at the end of the night. The scale hasn’t changed
1:06:02 You know, there’s no evidence. What is the difference between?
1:06:06 The person who reads for 10 minutes today and the person who doesn’t
1:06:10 Basically nothing to reading for 10 minutes does not make you a genius
1:06:10 but
1:06:15 The person who always goes to bed a little bit smarter than they were when they woke up
1:06:18 The person who always takes a little bit of time each day to learn something new
1:06:23 Yeah, two or five or 10 years later like that’s a meaningful difference in wisdom and insight
1:06:28 And so you see the same pattern again and again throughout life, which is what starts out small
1:06:32 And it’s pretty insignificant easy to dismiss on a daily basis
1:06:35 It compounds it multiplies and improves over time
1:06:37 And so the effects of your habits are
1:06:41 Delayed time will magnify whatever you feed it
1:06:46 So if you have good habits time becomes your ally and every day that goes by you put yourself in a stronger position
1:06:51 If you have bad habits time becomes your enemy and every day that goes by you dig the hole a little bit deeper
1:06:57 And so the real lesson of a chart like this the real lesson of getting one percent better every day
1:06:59 Is not to get wrapped up in the number
1:07:04 It’s not like oh, is it a one percent improvement or one point six percent or whatever. It’s not about that
1:07:07 It’s an attitude. It’s an approach. It’s a
1:07:10 focus and emphasis on trajectory
1:07:12 Rather than position
1:07:15 You know, there’s a lot of discussion about position in life
1:07:20 How much money’s in my bank account? What’s the number on the scale? What’s the stock price? What are the quarterly earnings?
1:07:23 We have all these measurements and metrics for assessing our current position
1:07:27 And then if the position isn’t what we want it to be
1:07:31 We get frustrated or we feel guilty or we judge ourselves or we get annoyed or whatever
1:07:35 And what i’m encouraging is to say listen just for a minute
1:07:39 Let’s stop worrying so much about our current position and instead
1:07:42 Focus a little bit more on our current trajectory
1:07:44 Am I getting one percent better or one percent worse?
1:07:47 Is the arrow pointed up and to the right or have we flatlined?
1:07:50 So if you’re on a good trajectory all you need is time
1:07:54 Hmm. This is this has almost become a religious belief
1:07:55 I think because I think
1:07:59 For everything you’ve said it has to become a religious belief because the results are hard to see in the near term
1:08:03 But um, it is most certainly a religious belief in our team
1:08:06 I have multiple readers who got tattoos of it, which I was not expecting
1:08:09 I drew this on an index card and now it’s on somebody’s body
1:08:12 Yeah, that was that was definitely surprising
1:08:14 and it needs that religion because
1:08:16 That first part
1:08:19 Where you’re doing something and there’s no progress
1:08:23 There’s no evidence of progress. There is something tricky about this. I think is important
1:08:29 So we all we all have made this mistake before which is you can make one percent improvements that accumulate
1:08:32 And you can make one percent improvements that evaporate, right?
1:08:39 You can spend your time on trivial stuff meaningful, you know, you’d see it can be meaningful small changes or it can be meaningless small changes
1:08:41 And so how do you decide the difference between the two?
1:08:45 That’s kind of tricky and I don’t know that you can always get it perfectly right
1:08:51 But to me the dividing line is does this action accumulate into something larger or not?
1:08:55 You know, you can you can spend your time doing all small stuff whatever day in and day out
1:08:56 But are you building towards something bigger?
1:08:58 And so in a lot of ways
1:09:04 I think the two time frames that matter most in life are 10 years and one hour
1:09:08 You know 10 years is just shorthand for like what’s the big meaningful stuff you’re working toward
1:09:12 You think about most of the stuff that people really care the meaningful movements in life
1:09:17 Most of them are multi-year things, you know build a business that you’re proud of
1:09:22 Raising a successful family, you know having a happy marriage getting in the best shape of your life
1:09:29 Whatever it is contributing to some cause that you care about like they’re usually big multi-year sometimes multi-decade things
1:09:31 So 10 years is shorthand for that
1:09:34 But if you can do one thing each day
1:09:40 That’s going to serve you well in 10 years if you can find one hour sometime today to do something that’s going to pay off in a decade
1:09:44 You usually don’t even need to wait 10 years for it to really start to show up
1:09:47 You know, usually you get two or three or four years into that and you’re like wow
1:09:49 I can’t believe how this stuff’s accumulating already
1:09:55 And it makes me think again about your idea of systems versus goals because the most exceptional founders I know
1:09:59 They’ll think about what can I do in the next hour so that in 10 years time we’re in a different place
1:10:04 Which again, it sounds i’ve said this a few times but one of the most important things in business
1:10:06 I mean the definition of the word company is hiring
1:10:10 So most I think all nearly all problems I face in business are a people problem
1:10:14 It’s like a people mistake that I have or haven’t you know made yet
1:10:18 So the further i’ve gone in my career i’ve started to think that actually most of
1:10:22 My the next hour of my life should be working on people
1:10:25 Because that corrects what happens in 10 years time
1:10:26 Like if we want to go
1:10:28 If I want my company to go public in 10 years time
1:10:31 In the next hour, I should really be thinking about a hiring process
1:10:34 Which will find the cfo which will build the business
1:10:35 And here you are talking to me
1:10:38 No, but i’m learning and i’m gonna go take it out and i’m gonna go
1:10:42 No, but it’s really it’s really useful speaking to you about this because it’s given me
1:10:44 The wording
1:10:49 To which will create memorability which will create the repetitions and habits if you know what i’m saying
1:10:53 Is it on sure and I wasn’t thinking in terms of systems and goals?
1:10:56 I was I always refer to it with people. I say what’s furthest upstream
1:11:03 Yeah, and this can also be what we’re saying about sleep and I see hiring for example in business or actually generally in your personal life
1:11:08 Selecting people is the single most important factor to everything that happens downstream
1:11:11 relationships in general are probably there
1:11:15 It’s obvious to everybody that they matter and yet they still are probably perpetually undervalued
1:11:16 yeah, so
1:11:19 Uh, it’s true in a business sense, which is what you’re talking about here
1:11:25 Like almost every business problem at some level could be a people problem or there’s a person who could unlock it and solve that problem
1:11:26 It’s true in a personal sense
1:11:31 It’s the most important decision you probably will make is like whether or who you get married to
1:11:33 That you know, that will dramatically shape your life
1:11:35 it’s also true in like a
1:11:39 Just a luck business life sense, which is that
1:11:46 There’s no such thing as an opportunity that is not tied to a person right like opportunities come through people
1:11:51 And so when you say oh, I wish I could just like have some good luck or I wish I could like catch my lucky break
1:11:57 What you’re probably talking about is there’s a person who carries that opportunity with them that you need to interface with or get to know
1:12:03 And so in all of these ways relationships dramatically shape our lives and uh, yeah
1:12:05 People people are probably the most important thing in that sense
1:12:07 I think with with with age
1:12:09 That becomes more apparent for most people
1:12:15 It becomes more most apparent that the best decisions i’ve made in my life were people and the worst decisions
1:12:17 I’ve made in my life for also people
1:12:20 um, but we don’t think about that we think i’ll work saturday and sunday in the office
1:12:26 I’ll have some great idea if I read a book i’ll have some great idea which will make me lucky and successful. Whereas
1:12:27 um, with time
1:12:30 I realized that the smart work versus the hard work is
1:12:35 Focusing much more on on people. How how do you how does your work dovetail into things like?
1:12:39 Um self-esteem and confidence and because everybody wants to build
1:12:45 Confidence and for some people they’re in a bit of a downward reinforcing confidence spiral, which I guess would look something like this
1:12:48 You know something happened in their life
1:12:52 So they’re less likely to raise their hand or to step outside of their zone of comfort
1:12:55 And even when and if they do they interpret it negatively
1:13:01 And that knocks their confidence. They see it. They’re wearing sunglasses that interpret the things that are happening as negative
1:13:04 And they’re in this sort of downward compounding spiral
1:13:05 Mm-hmm
1:13:07 And there’s other people that seem to be going the other way
1:13:09 first is um
1:13:14 I had a high school basketball coach that told me confidence is just displayed ability
1:13:21 And what he meant was if you want to feel more confident about like your ability to make a free throw go out there and shoot for an hour
1:13:24 And once you knock down 10 in a row, you’re going to feel a lot better about it
1:13:30 And so what you realize this is true for everything which is once you have started to display your ability
1:13:36 In any given area, you know, give a successful speech or you know, make a nice presentation for work or whatever it is
1:13:40 You feel better about it. And so what you realize is you need reps
1:13:44 You know, you need practice whatever the thing is you need you need enough repetition
1:13:51 To start to learn how to do the thing and so this is why sometimes i’ll say like motivation comes after starting not before
1:13:53 We think we need motivation to get started
1:13:57 But in fact, you should try to scale it down and make it so easy that you’ll do it
1:14:00 Even if you don’t feel that motivated about it and start get some reps in
1:14:04 And then once you’ve got and then once you perform the repetitions
1:14:08 You start to build up some confidence because you know that you have some evidence that you can do it
1:14:13 So confidence is displayed ability. Let’s try to scale it down make it easy start to display our ability
1:14:15 And then the confidence comes as a side effect
1:14:19 The second thing though and this this might even be the more important piece
1:14:22 You mentioned this idea of someone who interprets things in a negative frame
1:14:25 You know, they they get in the cut in this like downward spiral
1:14:30 They see like evidence of things working against them or the world is tilted against them or like they’re emphasizing
1:14:32 The pieces of the story that aren’t serving them that well
1:14:37 I had so I played baseball for a long time. I played through college. Um, and when I was younger
1:14:39 I was 10 12 14
1:14:43 After each season we would do this thing. My dad and I would go out and sit on the back deck
1:14:45 and we would talk about like
1:14:48 the wins the good parts of the of the you know
1:14:54 The biggest games that our team won or like my best plays from the year or just like things that I got better at from the season before
1:14:57 And I was never the best player on any team that I was on
1:15:00 But you finish each season with a sense of
1:15:05 Positivity a sense of confidence this feeling of like momentum going into the next year
1:15:13 And I think I played for a long time partially because of that, you know, like we were it was a practice of emphasizing your wins
1:15:18 And so I think that’s an interesting thing that like more people should try
1:15:20 Is when you look back on your last year?
1:15:24 What are some of the wins that you’ve had and try to use that, you know, tell yourself that story
1:15:27 Emphasize that story and use that to move into the next moment
1:15:29 I was talking recently. So I had this
1:15:33 I had this publishing company that I co-founded authors equity
1:15:39 And we’re publishing this book from this guy named brandon webb who is a former navy seal
1:15:43 He trained the navy seal sniper unit in mental performance and so
1:15:45 He he would teach them all kinds of things
1:15:50 I was talking to him about the book and some of the strategies and I was trying to learn like what they would do and two things stood out to me
1:15:54 The first thing he said is a positive outlook no matter the scenario
1:15:58 So the first thing we train them on is positive outlook no matter what situation or scenario they’re in
1:16:02 The second thing is visualizing things going well
1:16:07 Okay, so so one time a sniper came up to him and said what’s a good score on this, uh course?
1:16:12 Like they would give them these little courses to test like, you know, they have to make eight or ten or twelve different shots or whatever
1:16:14 And he said a good score is a hundred percent
1:16:18 He was like now in reality almost nobody gets a hundred percent
1:16:25 Um, but I wanted to set that standard right to set that outcome in their mind as the thing that they were shooting for
1:16:28 And he had two guys he was training one of them got a 96 one of them got a hundred
1:16:30 um, anyway, the point is that
1:16:32 in life
1:16:35 There are always things that go well and things that go poorly
1:16:39 There will always be days that things are stacked against you and days when things seem to go your way
1:16:43 And the question is which story are you telling yourself?
1:16:46 You know, which version of the events are you emphasizing now?
1:16:48 I’m not suggesting that you should like ignore reality
1:16:52 You know if there’s a problem that needs to be addressed and you still need to address it
1:16:55 But as long as you’re not ignoring reality
1:16:59 I feel like the only thing that makes sense is to emphasize the empowering version
1:17:02 You know to emphasize the wins to sit down and reflect on what you’ve done
1:17:08 And think about what the wins were and how that feeds into your momentum going forward and to visualize the next step and how it’s going to go well
1:17:10 It reminds me of um
1:17:13 Something sir david brailsford said to me who I know is the
1:17:15 Prominent in the first chapter of your book
1:17:21 He was talking a lot about one percent gains etc and he says the thing that he doesn’t get to talk about enough
1:17:24 Is the psychological momentum that’s created from
1:17:29 Accomplishing these one percent gains and celebrating them amongst the team
1:17:30 He said to me that when he was in the british cycling team
1:17:35 And he went into there and they were down and out and depressed and kind of being ridiculed for being this terrible team
1:17:38 He goes we started you know stacking up the one percent etc
1:17:43 And the crazy thing that happened is we started to quote feel like we were going somewhere
1:17:46 And people stopped leaving the bike shop at 5 p.m
1:17:48 And started staying till 2 a.m
1:17:52 Because they felt like they were going somewhere at dovetails and your point about progress
1:17:54 but also just the power of
1:17:56 being intentional about
1:18:00 Celebrating those wins and the psychological momentum it creates in a group of people and yourself
1:18:01 That’s great
1:18:05 I think you do need to be a little bit more intentional about it in the real world
1:18:11 So if you look if you look at some of the most habit forming technologies or some of the most habit forming things like let’s take video games
1:18:14 For example in a video game there are continual
1:18:16 Constant forms of progress
1:18:20 So your score is increasing in like the top corner of the screen
1:18:23 Whenever you pick up a weapon or a ruby or a gem or whatever
1:18:25 It’s like a little jingle or chime or some musical note
1:18:33 Even the pitter patter of footsteps as you like run through the level is a signal that you’re making progress that you’re moving forward that you’re going somewhere
1:18:39 And so if you compare all of that immediate feedback that you’re getting like all in the same moment when you’re playing this level
1:18:43 And then you walk outside and you think about most of the things you’re working on in real life
1:18:44 you’re like
1:18:48 This committee has been meeting every friday for six months. We still haven’t shipped this feature
1:18:51 You know, like i’ve been running every day for the last month and I still don’t see a change in my body
1:18:54 And so it’s very hard to compare
1:18:58 The digital world and all the progress that we get there through our screens
1:19:03 To the physical world and the habits that we’re trying to build and foster in our lives and businesses
1:19:07 And I think that’s one reason why it is nice to be more intentional about it
1:19:12 To try to think about what are the one percent improvements or the small gains that we can make today
1:19:17 And then celebrating those wins so that you have some feeling of progress there because in the real world
1:19:21 Progress is often delayed. You know, my parents like to swim
1:19:22 well
1:19:25 If they were swimming for the change that they’re going to see in their body
1:19:31 It takes two years, you know, like they the problem is they jump into the water and their body looks exactly the same when they get out
1:19:35 Right, and so you need something in the moment that gives you some signal of progress
1:19:37 They use a habit tracker
1:19:40 So they have like a little template where they just put a little x on that day
1:19:45 But you need something that visualizes your progress that gives you some signal that you’re moving forward
1:19:50 I was reminded then of the harvard business review did the study where they asked people what their best day in work was and they asked them to keep work diaries
1:19:56 I think it was about a thousand people and the majority of people pointed at a day in their work diary in that week where they had a feeling of progress
1:20:00 Even if it was tiny as and this goes to your point about making it fun
1:20:04 As well, so highlighting one’s progress and celebrating it makes it fun
1:20:08 But also that psychological momentum and then also you can do this stuff you can do the one percent better every day
1:20:14 You put yourself in a position to experience the feeling of progress if you scale your habits down
1:20:17 So let’s say sometimes they’re in chemistry. There’s this
1:20:22 There’s this concept of activation energy how much energy it takes to activate a reaction
1:20:25 So, you know if the activation energy is high
1:20:29 You have to put a lot of heat or a lot of energy into the reaction to make it occur
1:20:32 I think habits kind of have an activation energy too
1:20:36 So like let’s say that your habit is to do a hundred push-ups a day
1:20:40 The activation energy for that’s kind of high on the first day when you’re really pumped about it
1:20:44 Maybe you’re doing sets of 10 all throughout the day and you get to 100 and you feel really good
1:20:47 Maybe you can do that for a couple days or a week or whatever, you know
1:20:52 But at some point you get to a day where you’re tired or you have a lot to do at work or whatever
1:20:55 And then you turn around it’s 9 30 and you’re like I need to go to bed soon
1:20:56 Do I feel like doing 100 push-ups?
1:20:58 And then you skip it
1:21:03 But if you’re something much smaller like your goal is to do one push-up or 10 push-ups
1:21:06 Well, that is a lot easier and the activation energy is much lower
1:21:10 And so then you get to that day eight or nine or 10 days in when it’s 9 30
1:21:13 You can still do 10 push-ups before you go to bed, right?
1:21:14 And so
1:21:16 You still get the feeling of progress
1:21:21 You still get the feeling that you’re moving forward simply because you set the bar lower to start
1:21:23 You know if the bar is perfect at the beginning
1:21:26 It’s really hard to maintain that for very long
1:21:28 But if the bar is getting you in
1:21:33 Now you build momentum and you get the feeling of progress and you get a month or two months or three months in
1:21:36 And you still have a streak going and you feel pretty good about yourself
1:21:40 And at some point you start doing it enough that you realize okay
1:21:42 There will probably be a day in here where I miss
1:21:48 But I still feel good about who I am and how much i’ve shown up here and like you’ve proven a lot to yourself
1:21:54 And so I think sometimes scaling it down and making it easy gives yourself a better opportunity to feel progress
1:22:00 Two words you said in the last couple of minutes one of them was your parents use a habit tracker and the other one was use the word streak
1:22:01 Yeah
1:22:04 Do you understand the context of this jar that’s in front of me with paper clips?
1:22:08 Could you explain to me habit tracking and streaks and why why they matter?
1:22:15 So when I was working on atomic habits, I came across this guy named trent durstman and he was uh, he had an interesting story
1:22:18 He’s an entrepreneur now, but early in his career
1:22:26 Um, he had this job where he was a stockbroker in abbotsford, canada and abbotsford this is like in the 90s times like pretty small town
1:22:29 Like it wasn’t you know, some big uh city
1:22:34 And he was supposed to just drive more business but like, you know, they didn’t have a lot of advantages
1:22:36 It wasn’t like he was in new york or whatever
1:22:40 He had this one simple habit that he used to end up becoming the top performer
1:22:45 In the firm and building the biggest book of business there over like the next couple years
1:22:48 And it was this simple strategy of paper clips
1:22:53 So all he did a lot of his stockbroker friends who were like also working in this job
1:22:56 They would read analyst reports. They would look at the news
1:23:00 They would try to analyze companies financial statements. They were doing all this other stuff and he said
1:23:02 I’m, I’m not going to do that. All i’m going to do
1:23:07 Is i’m going to make a sales call and whenever I make a call see how tight anybody put these on
1:23:13 Um, whenever whenever I make a call i’m going to make a sales call and then i’m going to take one paper clip
1:23:14 And then move it over
1:23:18 And then i’m going to make another sales call i’m going to take another paper clip and move it over
1:23:25 And he had a hundred paper clips in the jar and his goal every day was to move a hundred from one jar to the next
1:23:30 And that was all he did and with that one simple habit, he ended up building this huge book of business
1:23:32 Two things about this one
1:23:37 Obviously, he has a visual marker of the progress that he’s making, right?
1:23:41 So moving paper clips to the other jar is a way to see that he’s progressing throughout the day
1:23:45 It also makes it a little bit into like a little game, you know, it’s like, okay
1:23:48 How how quickly can I move the paper clips over how much you know progress am I making?
1:23:54 Do I have 50 over by the time lunch rolls around, you know, you can start to see how you you have a little bit of a
1:23:56 These progressive markers throughout the day
1:24:03 But the other thing that I think is interesting about it is he boiled it down to just what was the one thing that really moved the needle
1:24:09 You know, and he just focused on that and there are so many things in life that it’s really easy to get focused on the optimization
1:24:17 It’s so if you are so focused on finding the perfect sales strategy the best business plan the ideal diet to follow
1:24:23 You’re so focused on optimizing. You’re like, okay, how about sometimes people will come to me and they’ll say they want to build an audience and they’d like
1:24:26 Ask about all the tactics and the strategies and I say just
1:24:29 Write an article every week for the next two years and then get back to me
1:24:34 Like let’s not skip that part. Can we start let’s start there or like let’s not miss a workout for two years
1:24:39 And then like we can talk about whether the program’s working or not, you know, and it’s like that
1:24:44 So I think this helps you focus on what is the big thing that’s really moving the needle
1:24:48 I was thinking it about it through the frame of the habit cycle as well because
1:24:52 As I look at this habit cycle i’m seeing reward being hit i’m seeing
1:24:54 A desire for an outcome
1:24:58 As well. Yeah, yeah, this is interesting. So there um, we haven’t talked about this yet
1:25:00 So let me just break it down real quick. So
1:25:05 If you’re building a habit, there are roughly four different stages that every habit goes through
1:25:09 So I call them in the book in atomic habits. I call them cue craving response and reward, right?
1:25:11 So the cue is just something that you notice
1:25:15 So let’s say for example, we see the plate of cookies on the counter in the kitchen. That’s a visual cue
1:25:20 The craving is the prediction that your brain makes about what that cue means
1:25:24 So you see the plate of cookies your brain predicts. Oh, it’ll be sweet sugary tasty enjoyable
1:25:29 So that favorable prediction motivates you to take the response. That’s the third step
1:25:31 You walk over pick it up and take a bite
1:25:34 And then finally the fourth step is the reward. Oh, it is in fact sweet
1:25:38 Sugary tasty enjoyable. So cue craving response reward
1:25:46 These steps are basically what every habitual behavior is going through even even really automatic stuff
1:25:50 Like let’s say you walk into a room and the lights are off. So cue it’s dark
1:25:53 Craving I want to be able to see response
1:25:58 I flip on the light switch reward the lights come on now. It’s it’s visible out there
1:26:03 So even really fast stuff like turning on a light switch is going through those four steps
1:26:07 So pretty much every habit follows that cycle and you can see that you know, this
1:26:09 Paperclip strategy does kind of play into this a little bit
1:26:12 Q you have the paperclips on the desk, right?
1:26:15 So like not only do you want to make the sales calls for a business standpoint
1:26:18 But you also have these staring at you every morning when you come into your desk
1:26:20 And so it’s a little bit of a visual reminder
1:26:26 Reminds you prompts you just think okay. All right. I do want to make these calls and try to drive more business or you know build build up the
1:26:30 Make another successful sales call that craving gets you to pick up the phone
1:26:35 It’s the actual response and then the reward is I get to move the paperclip over and now I feel like yeah
1:26:36 You get the little
1:26:40 Ting jingle in your ear of the paperclip hitting and you know
1:26:43 It just get it adds to the reward effect
1:26:49 What I think is most interesting is how do we take this how do we take these four steps that basically all behaviors go through
1:26:55 And then translate it into something that we can use and apply in daily life and work
1:27:01 So I call this the four laws of behavior change. So there’s one for there’s one for each step. Yeah, you got them right here
1:27:02 I’ll give them to you
1:27:07 So I call these the four laws of behavior change, right? So for the cue
1:27:10 The first law is you want to make it obvious, right? You want the cues
1:27:15 You want the cues of your good habits to be obvious available visible easy to see
1:27:19 Easier it is to see or get your attention the more likely you are to act on it
1:27:25 So a lot of that’s about environment. It’s about making things obvious, but it’s the cue get your attention something you notice
1:27:30 So let’s put this in the context of me wanting to make sure I have my supplement routine every day
1:27:33 Sure, because that’s something I think about yeah, I want to have my creatine every so it’s like
1:27:37 Where’s the creatine in the kitchen, you know, is it is it tucked up in a high shelf?
1:27:40 And it’s behind like a cabinet door and you don’t really see it or is it like out on the counter?
1:27:43 It’s one of the first things that you see so there you know
1:27:46 There are varying degrees of what you want to do here and like what you want to place out
1:27:49 But you’re just trying to make the good habit obvious you want to make it easy to notice
1:27:54 Reminds me of when I started deejaying and the deejaying equipment was upstairs in the spare room out the way
1:27:57 And I had a conversation with my girlfriend who used to do that and I was like
1:27:58 I really want to learn deejaying
1:28:00 So can I put it on the kitchen counter for the next year?
1:28:05 Because then I’ll be walking past one day and go oh deejay, you know, and then I put it on the kitchen counter and I started deejaying
1:28:10 I have a reader who he would go to his guitar lessons and he would practice with his teacher
1:28:13 And then he’d give him some homework to practice certain scales or whatever
1:28:18 And then he would come back and he would take his guitar put it in the case at the end of each
1:28:20 At the end of each session and put it in the closet
1:28:24 Well, he’d forget it was there for a week and then, you know, the next week would roll around
1:28:27 He’d pick it out and go to practice and he’d be like you weren’t you know, you didn’t do this throughout the week
1:28:31 So he bought a guitar stand and put it in the center of the living room
1:28:35 Now he passes it 30 times a day much more likely to pick it up and play for five minutes
1:28:38 So it’s just making making your habits obvious
1:28:42 The second law is about the craving and it’s all about making it attractive
1:28:47 And this is where I mentioned earlier like that question of what would this look like if it was fun?
1:28:54 You want your habits to be fun compelling attractive interesting to you and the more engaging or exciting it is the more likely to stick with it
1:28:56 so like I had one woman who
1:29:03 She wanted to stop going out to eat for lunch at work every day and start bringing her lunch in because she felt like it would be healthier
1:29:06 But the idea of making like a salad for lunch wasn’t that exciting to her
1:29:09 So she came up with this phrase of a party in a bowl
1:29:12 And so she in the beginning she would do all kinds of stuff
1:29:18 She would like take potato chips and crumble them up and put them in there or she would like chop up snickers bars and put them in with the salad or whatever
1:29:20 She was just trying to find a way to make it fun
1:29:25 And then once she was already bringing lunch in every day, you know after she did this for a month or so
1:29:29 Then she was like, all right, i’m in the habit of bringing lunch in. How can I start to make lunch healthier?
1:29:32 So find a way to make your habit attractive
1:29:34 The third law
1:29:35 Is to make it easy
1:29:43 This is all about making it simple frictionless easy to do the more convenient or frictionless your habits are the more likely they are to occur
1:29:46 We’ve talked about this a lot already, but it’s you know
1:29:50 It’s scaling your habits down. It’s using the two-minute rule to make it, you know as easy as you can
1:29:53 But the easier a habit is to perform the more likely it is to happen
1:29:56 Daniel kahneman the famous psychologist
1:30:03 I think he once said that if you were to boil behavior down to like a single principle a single thing that drives human behavior
1:30:06 It’s convenience. It’s ease. You know, what is that? What is the easy thing to do?
1:30:11 We are biological organisms and we expend energy to live
1:30:18 And it is in your best interest to try to conserve energy whenever you can and so the more your brain is wired for it
1:30:19 You’re always looking for it
1:30:22 In fact, many of the largest businesses in the world
1:30:27 Basically just take a human desire that we already want to do and try to make it even more convenient
1:30:30 Like door dash is just like you need food
1:30:33 Just tap a couple times with your thumb and we’ll give it to you
1:30:36 I mean in fact the whole arc of human history and how we get food
1:30:39 Has just been one long path of making it more and more convenient
1:30:44 It used to be that we were hunter gatherers and had to kill our food or forage for berries in the bush
1:30:46 And then we started growing it
1:30:48 So it was right next to our house and we didn’t have to move
1:30:51 We could just harvest the corn or the beans or whatever and eat it
1:30:54 And then we started just shipping it to grocery stores now
1:30:55 You don’t even have to grow it yourself
1:30:58 You’ll just come over here and you can buy it and take it home
1:31:00 And then we said forget it
1:31:01 You don’t even need to drive to the grocery store anymore
1:31:05 We’ll just deliver it through instacart or grocery delivery or whatever
1:31:08 And now we say you don’t even have to cook it in your own house anymore
1:31:10 We’ll just you can just order it on door dash
1:31:13 You just tap with your thumb and we’ll bring it ready made to you right here and you can just eat it
1:31:17 It’s all just one continual long arc of making it easier and easier
1:31:20 And the more that you can make your habits more convenient
1:31:24 The more likely it is that you’re going to stick to it and follow through
1:31:28 And then the fourth and final law is to make it satisfying
1:31:33 The more satisfying your habits are the more likely you are to stick to them in the future and return to them again
1:31:36 The first three laws make it obvious
1:31:39 Make it attractive and make it easy
1:31:44 Are all about making your habit more likely to occur this time
1:31:49 Make it satisfying is about increasing the odds that you do it next time
1:31:53 Because by the time you get to this step the habits already occurred, right?
1:31:56 It’s already over now, but was it rewarding or not?
1:31:57 Was it beneficial or not?
1:32:01 Did it serve you in some way if it serves you if you feel like it benefits you somehow
1:32:06 That marks the experience in your brain and says hey, this was useful
1:32:11 Let’s come back to this next time next time you’re in a similar situation. Let’s repeat this again
1:32:17 And so make it satisfying the reward is kind of it closes the feedback loop of learning
1:32:20 You know, it increases the odds that you’re going to follow through on it
1:32:22 I use that word learning intentionally
1:32:24 We’re talking about building habits
1:32:28 But in a way what we’re really talking about is the process of learning
1:32:33 It’s the process of how your brain and body learn what to do as you go through life
1:32:38 You know, you go throughout life and you experience different things and you come across different strategies
1:32:43 And you try them out, you know that at some point there’s the first time that you take a bite of a pancake
1:32:46 And then you’re like, oh, that’s kind of tasty. Maybe I should take another bite
1:32:50 And other times you try things and you’re like, I don’t really like that that much or it didn’t really do anything
1:32:53 It was kind of neutral and your brain’s like well, maybe try something different next time
1:33:00 So the behaviors that are rewarded the behaviors that are satisfying the behaviors that are enjoying enjoyable are likely to stick
1:33:03 And I guess there’s lots of different ways one can make it rewarding
1:33:06 I was thinking about our fitness group which we have on whatsapp where
1:33:09 It’s called fitness blockchain and every month one person is evicted
1:33:13 Every day that you go to the gym you take a screenshot of your workout and drop it in there
1:33:21 And then someone who’s like a freelance data science person just kind of compiles it all into a document and sends screenshots every day with our combined workouts
1:33:25 The whole game is consistency. So it doesn’t matter how hard you worked. It’s just like did you go?
1:33:28 And that has kind of made I don’t know where that appears on this cycle
1:33:31 But I think of it as like accountability. It also makes it fun
1:33:36 But where is that sort of social pact element on this cycle? Is that the part of the reward of it?
1:33:39 I think it influences all of the behaviors, you know
1:33:42 So the fact that you see other people working out is a cue, right?
1:33:47 So like you might get a text of somebody else’s screenshot on your phone. You’re like, oh yeah, I need to get my workout in today
1:33:50 I don’t want to forget. So that’s a cue that triggers the behavior
1:33:53 There’s something attractive about being part of it as a group
1:33:59 You know that once you post your screenshot that other people are going to see it and like you might get kind of rewarded for it
1:34:00 Or like you did your thing
1:34:05 So that’s kind of exciting and feels motivating that like motivates you to show up and do it
1:34:08 Sometimes you may work out with somebody, right?
1:34:11 And so like that there’s something there that’s improving the response
1:34:14 It’s more it’s more fun to do it together, but it also gets you moving
1:34:20 And then finally there’s the reward of you know sticking to the streak or being part of it or not getting get the rewards
1:34:23 We actually there’s actually a big metal belt a physical belt every that’s handed out every year
1:34:25 But every week there’s you know every month
1:34:29 There’s a winner that gets the display picture as their face and that’s perfect. I want the belt. That sounds cool
1:34:33 I want it right. It’s got my name engraved. It’s like a wrestling belt
1:34:36 That’s awesome. How does this work if you’re trying to break a habit?
1:34:38 So for each of these
1:34:44 There are there are many ways to do each of these things. You know, there’s many ways to make habits obvious
1:34:46 There are many ways to make them attractive and so on
1:34:53 And what i’m giving you is just kind of the overview of how to build a good habit or how to install a new behavior
1:34:57 If you want to break a bad habit, then you just invert these four
1:35:00 So rather than making it obvious make it invisible
1:35:04 Unsubscribe from emails don’t keep junk food in the house reduce exposure to the queue
1:35:09 Rather than making it attractive make it unattractive. That’s the hardest one. We can talk about that in a second
1:35:15 Rather than making it easy make it difficult. So increase friction add steps between you and the behavior
1:35:18 I find like here’s two examples for me
1:35:22 I’ve tried this new thing where I keep my phone in another room until lunch each day
1:35:27 So usually it’s like nine to eleven or so in the morning. My phone is down the hall
1:35:29 It’s in a different room and i’m in my office
1:35:34 And it’s just a chance for me to work on my own priorities rather than whatever’s, you know
1:35:38 Coming in through the phone i’m like everybody else if my phone is right next to me
1:35:40 I will check it every three minutes just because it’s there
1:35:43 But if it’s down the hall, it’s only 30 seconds away, but I never go get it
1:35:47 And I always think that’s interesting, you know, it’s like did I want it or not
1:35:52 In the one sense I wanted it badly enough that I would check it every three minutes when it’s right by me
1:35:56 But I never wanted it so bad that I go work 30 seconds to go get it
1:36:00 And I found that a lot of habits are like that if you just introduce a little bit of friction
1:36:03 They kind of curtail themselves to the desired degree
1:36:07 So beer is another one. I I don’t think this would work if you like, you know
1:36:09 Actually have an addiction or something
1:36:12 But i’ve noticed that if I get like a six pack of beer and I put it in the front of the fridge
1:36:16 And I open it up and it’s like right there and I can see it i’ll have one at dinner just because it’s there
1:36:19 But if I put it like on the lowest shelf in the fridge like all the way in the back
1:36:21 I kind of got to bend down to even see it
1:36:26 Sometimes i’ll forget i’ll have it. It’ll be there for two weeks. I won’t even remember that it’s in there
1:36:32 And so I think that’s all about like, you know inversion of the first law make it invisible and inversion of the third law
1:36:35 Make it difficult the the less likely you are to see it
1:36:39 The harder it is to do the more steps that are involved the less likely it is to occur
1:36:45 And then the final piece is the inversion of the last law, which is rather than make it satisfying make it unsatisfying
1:36:49 So layer on some kind of cost or a consequence and I in atomic habits
1:36:54 I call this the cardinal rule of behavior change. It’s like so pervasive of a teacher which is
1:36:57 behaviors that get immediately rewarded
1:37:03 Get repeated and behaviors to get immediately punished get avoided and so obvious but
1:37:04 You have to ask yourself
1:37:09 Do you have a good feeling when you do the thing that you’re you want to do the habit that you want to build?
1:37:14 Are you getting immediately rewarded for that and if you have a habit you’re trying to avoid what is the cost?
1:37:17 What is the consequence? Is there something that you know feels like a punishment there?
1:37:19 If so, then you’re more likely to avoid it. If not
1:37:21 It gets tricky
1:37:24 It’s hard, isn’t it with like there’s cookies on the counter out there
1:37:28 You might have noticed them as you walked in and you’ve got them on a little plate loads of no, but i’m going to grab them all the way out
1:37:31 But but I was just thinking about that like if I have the cookie now
1:37:33 I’m, not going to get an immediate punishment
1:37:36 The only sort of immediate punishment is a bit of guilt
1:37:41 That I might start to feel that i’m now one step further away from the goals that I’ve set myself in terms of fitness
1:37:44 is there any way to bring forward the
1:37:47 the punishment in areas not the punishment, but the
1:37:52 The downside the downside. Yeah, the cost of your good habits is in the present
1:37:55 The cost of your bad habits is in the future
1:37:59 And so for a lot of your quote-unquote bad habits
1:38:04 It feels good in the moment, you know, like eating a donut feels great now playing the video game feels great
1:38:08 Now doing you know, whatever like it’s only later that you realize oh, there was a cost associated with this
1:38:11 Even something like the classic bad habit of smoking
1:38:16 Maybe you get to stand with friends outside and socialize or maybe you reduce stress in the moment after a long day at work
1:38:20 It’s only you know five or 10 or 20 years later that you have this consequence
1:38:21 so
1:38:22 um
1:38:24 A lot of the game
1:38:30 Of building better habits is finding ways to pull the rewards of your good habits into the present moment
1:38:33 So you feel good now you don’t have to wait three years for it to happen
1:38:40 And pulling the consequences of your bad habits into the present moment so that you feel a little bit of the pain right now
1:38:41 And you realize this isn’t actually serving me
1:38:46 Which I guess is why they put the uh the photos of people’s lungs on the cigarette packets
1:38:48 That’s yeah, like one of the things that’s trying to do, right?
1:38:51 What about this um habit scorecard over there?
1:38:53 Is that what your parents use with for swimming?
1:38:59 So the habit scorecard just a this is just a simple like assessment the insight behind this practice is that
1:39:03 Intentional behavior change starts with self-awareness, right?
1:39:05 So you will
1:39:08 You will change your habits all the time whether you think about them or not
1:39:13 You’re building habits whether you focus on it or whatever like your brain and body is built for it
1:39:17 Now the more interesting question is can you design your behavior?
1:39:22 Can you shape your habits in the way that you want and that’s where self-awareness comes in
1:39:24 It’s very hard to shape your habits without being aware of them
1:39:27 and so there have actually been some studies that have found that
1:39:32 Just the act of becoming more aware of the behavior will change it on its own
1:39:37 For example, there was one study that looked at people who journaled about their they created food journals for what they were eating
1:39:42 No tracking of anything. There’s no they were not on a diet. They’re not trying to eat certain way
1:39:45 They don’t care about how many calories you have. There’s no tracking or anything
1:39:50 All they did was simply write down what they ate each day and just the act of journaling about it changed
1:39:57 What people ate and reduced the number of calories that they had and so on just because they were aware of what was happening
1:39:59 um, and so
1:40:03 This is true for most habits, which is once you start to notice them
1:40:08 Then you start to notice ways that you could improve them or ways that you could refine them or ways that maybe you want to do things differently
1:40:11 You’re not operating as on autopilot in quite the same way
1:40:15 So the habit scorecard is just a simple way to do this. It’s very it’s very simple
1:40:17 You just write down all the habits that you’re doing each day
1:40:23 So you can start usually there’s like a package of behaviors in the beginning and maybe around lunch and then like a power down routine at the end of the day
1:40:28 But you know, it could be something like wake up drink a glass of water take a shower, you know
1:40:31 Check my phone get dressed whatever like you just you know
1:40:33 Go through the list of what your normal day looks like
1:40:38 And then once you have the behaviors written down you give them a score and the score is just
1:40:41 If it’s a good habit or a habit that you like that’s contributing to your life
1:40:44 You put a plus sign if it’s a habit that you feel like you want to get rid of
1:40:48 Um, like maybe say I wake up and then I scroll on my phone for 10 minutes before I get out of bed
1:40:51 You’re like, well, do I really want to be doing that? Maybe not. I’ll give out a minus sign
1:40:57 And then some stuff’s just neutral, you know, like get dressed, you know, sure whatever just put up an equal sign
1:41:00 And the idea is not to judge yourself for it
1:41:05 It’s more like sometimes I tell people it’s almost like imagine when you like go to the zoo and you like, you know
1:41:06 Look at the lions. You’re like, oh, wow
1:41:11 How interesting that they would do that you kind of like do that with yourself and you’re like, oh, how interesting that I spend my time that way
1:41:13 You know, you’re not like trying to judge yourself or analyze it
1:41:16 It’s just let me see what i’m actually spending my time on
1:41:18 And then once you have that list
1:41:21 I think that and this is like later in the book, but there’s um
1:41:28 It becomes very useful for building habit stacks for for layering your new habits on top of the things that you’re already doing
1:41:33 And so some of it’s self-awareness. Some of it is priming for habit stacking habit stacking
1:41:37 Yeah, what is a habit stack? Look at this
1:41:40 I like these props. He’s great
1:41:43 All right. So first, let me let me just unpack the idea
1:41:47 Habit stacking is this concept that came from Stanford professors named bj fog
1:41:56 And his insight which I think is great is that it’s easier to build a new habit if you layer it or stack it on top of
1:41:58 An old habit a habit you’re already doing
1:42:05 He calls it the tiny habits recipe I think but it’s the insight is just that we all have
1:42:09 Habits that we’re performing each day and those can become anchors
1:42:13 They can become cues that prompt the new behaviors that we’re going to perform
1:42:16 So let’s say that your current habit is you make a cup of coffee, right?
1:42:19 So you’re already doing this. You’re going to start each day. You’re going to make a cup of coffee
1:42:23 And the new habit that you want to build is you want to start meditating
1:42:26 So then you could say all right after I make my morning cup of coffee
1:42:31 I will meditate for 60 seconds. So that this is just like a basic habit stack, right?
1:42:34 So you start you start with coffee and then you meditate after
1:42:38 Now once you get good at this you can start to chain them together. So for example, you could say
1:42:42 After I make my morning cup of coffee, I will write my to do
1:42:45 I will meditate for 60 seconds and then I write my to-do list for the day
1:42:47 After I write my to-do list for the day
1:42:51 I will prioritize them and start working on you know my first task or whatever
1:42:55 And now you have this little stack that you do the same way each morning each time
1:42:58 And it just is a way to like build simple momentum and get you in
1:43:01 I have i’ve got readers who have made like all kinds of habit stacks
1:43:04 One of the funny ones that I remember is one guy
1:43:08 He was really into working out and he was always drinking protein shakes
1:43:13 But he his finances were kind of a mess and so anytime that he would make a protein shake
1:43:15 He would like check his finances and check his budget for the day
1:43:20 He would like when I make a protein shake I fill out my daily budget. That was like his habit stack
1:43:23 Um, but you can do it for anything, right?
1:43:26 And the idea is that you want to find a good place
1:43:29 For this new habit to live
1:43:32 You know, sometimes like let’s say let’s take the meditation example
1:43:37 As a general rule as a very broad stroke rule
1:43:42 It tends to be better to do habits earlier in the day rather than later because the later it gets in the day
1:43:43 the
1:43:46 The less your day is under your control, right?
1:43:50 Like more things interrupt there’s just you know, you run lower on time lower on energy and so on
1:43:55 So yeah, I like in general. I like the idea of maybe doing meditation in the morning
1:43:56 So you make your cup of coffee and then you meditate
1:44:01 But if you have like three little toddlers that you’re chasing around you’re trying to get pants on your kids
1:44:03 Then maybe that’s not a good time to meditate, right?
1:44:05 It’s not it’s not a good space for that habit to live
1:44:06 so
1:44:12 I think once you’ve done that habit scorecard and you have like all of your normal habits laid out there
1:44:16 You can start to think about the new habit that you want to build and look at that list and then say okay
1:44:19 What’s the appropriate place to insert this this new habit?
1:44:20 Where should that new habit stack live?
1:44:24 What’s a good trigger for that new behavior to occur?
1:44:28 And so you create these little stacks and then it just eventually it doesn’t take that long
1:44:30 But eventually you get used to just doing in the same order each time
1:44:34 You know, like I have one woman who she’s like every day I walk into my office
1:44:37 I hang up my purse. I hang up my jacket. I go fill up my water bottle
1:44:41 I sit down the desk and I answer the first email and that’s like she just does that sequence every time she comes in
1:44:46 I have one. I think that’s kind of related which is um and this sounds very strange people think i’m weird, but whatever
1:44:47 um is
1:44:52 I wanted to learn how to meditate but in my day the way that my day was currently constructed
1:44:57 There was no great opportunity where i’m alone for like 10 to 20 minutes
1:45:00 And i’m uninterrupted and i’m and i’m in that position
1:45:03 And so what I started doing is I started meditating in the shower
1:45:06 I’m there anyway getting clean
1:45:10 So it’s great. It’s private no longer showers. Yeah long showers
1:45:12 My girlfriend’s like what the fuck is going on?
1:45:14 And i’m in there sat on the floor
1:45:19 Um, but I started just meditating in the shower and it was it was really it was in the morning
1:45:21 Alone i’m gonna do it anyway
1:45:27 So that really helped for me and then when that started to stick and I started to get a bit of progress and see the benefits
1:45:29 I can move out of the shower per se
1:45:34 That’s great. I had uh, you’re reminding me I had a woman who came up to me after a talk one time and told me that
1:45:34 uh, she
1:45:37 When she brushes she wanted to work on her balance
1:45:41 She’s getting older to get into her 60s and she said, um
1:45:43 Any each day when I brush my teeth
1:45:47 I brush on one leg and I do like 10 like little kind of half squats on that leg
1:45:50 And then I switch to the other leg and I do 10 more on that and she was like
1:45:53 I’m my balance is better. My legs are stronger and my teeth are very clean
1:45:58 It takes a while but yeah, you can pair it up in all kinds of ways
1:46:02 On that point of um doing things in the morning and generally having less energy later in the day
1:46:04 Do you do you think much?
1:46:12 How to manage your own energy it’s I spoke to dr. Lisa feldman who’s a neuroscientist who came up with this concept of like the
1:46:18 The body budget that we have this finite amount of energy and since then it’s really had a big impact on me because I start
1:46:20 In so many ways that we’ve talked about one of which is I try and
1:46:26 I try to not to try and take on too much because if in a world where my energy on a daily basis is finite
1:46:28 I don’t want to get to the end of my body budget
1:46:32 But also the order of things like do I put my most important tasks today
1:46:35 At the beginning of the day, etc. Etc
1:46:37 I would layer so yes, I do think about this a little bit
1:46:41 Uh, and i’ve heard this like you want energy management not time management, you know construct
1:46:46 The other thing that I would add to it that I don’t know that i’ve ever heard anybody talk about is control
1:46:49 So the um
1:46:52 The standard thing that everybody says is oh, we all only have 24 hours in a day
1:46:54 Which obviously is true
1:46:57 But if you were to break that into like 24 one hour chunks
1:46:59 And just look at your day laid out that way
1:47:04 You have different levels of control over certain one hour chunks than others
1:47:07 So for example the you know what I said a minute ago
1:47:10 Like if you have a bunch of kids and you’re getting them dressed from like 7 to 8 a.m
1:47:14 That hour isn’t that much under your control. It’s not a good time to meditate. It’s not a good time to work out
1:47:17 There’s other responsibilities that tend to happen in that hour
1:47:22 And so I think that’s an interesting thing too is to map your day out and look at this and say all right
1:47:28 Which hours are is my energy the best and which hours are most under my control?
1:47:33 And then you can start to see like where you’re ultimately what I think you’re getting to is
1:47:35 What are the good hours for me?
1:47:37 You know, like where do those live throughout the day?
1:47:42 And then the next step is to ask what is getting my best hours and what’s getting my leftovers
1:47:47 And I I have had a couple different times where i’ve looked at things and said
1:47:51 I say this is important to me, but really it’s only getting my leftover hours
1:47:53 And so then you’re like, okay, something might need to change
1:47:58 So I I think about all of that. I think about where’s uh, how much time do I have in general?
1:48:01 Where are the pockets where I have the most energy or the best energy?
1:48:06 Um, and then also where are the pockets where I have the most control and then you try to figure out how to slot stuff in
1:48:09 And theoretically you’d want to put the new hard habits
1:48:13 You’re trying to form in areas where you have the highest degree of control versus like 11 p.m at night
1:48:16 Uh, right. I yeah, I think I think in general that’s right
1:48:19 It’s it’s so tricky when you have multiple things that really matter to you
1:48:21 You know, it’s it’s like all right
1:48:24 You’re choosing between family you’re choosing between work
1:48:29 You’re choosing between personal pursuits and these new habits you’re trying to build like everything’s got to kind of work together
1:48:31 And so it’s a balance of of shaping all of that
1:48:39 So many of us are pursuing passive forms of income and to build side businesses in order to help us cover our bills
1:48:44 And that opportunity is here with our sponsor stan a business that I co-own
1:48:49 It is the platform that can help you take full advantage of your own financial situation
1:48:51 Stan enables you to work for yourself
1:48:57 It makes selling digital products courses memberships and more simple products more scalable and easier to do
1:49:04 You can turn your ideas into income and get the support to grow whatever you’re building and we’ve just launched dare to dream
1:49:10 It’s for those who are ready to make the shift from thinking to building from planning to actually doing the thing
1:49:14 It’s about seeing that dream in your head and knowing exactly what it takes to bring it to life
1:49:18 Enter to win a hundred thousand dollars for your dream. All you have to do is share what it is
1:49:22 Learn more at dare to dream dot stan dot store
1:49:26 Did I ever tell you about the data breach that we had at my previous company?
1:49:27 Yeah, I remember hearing about that
1:49:31 Which which was a total nightmare. So i’m glad that we now use one password
1:49:32 What actually is it steve?
1:49:38 It’s called um one password and they’re the sponsor of the podcast now and they have this feature called enterprise password manager
1:49:42 Which means that if any of our passwords across the team are compromised or leaked
1:49:45 Then it notifies us and obviously if that were to be the case
1:49:49 We’re at huge risk across the entire team through one password epm
1:49:54 You can also store all of your sensitive information and it’s helping us to move closer towards pass keys
1:49:59 Which means eventually everybody will be able to log in to pretty much everything without ever having to put a password in
1:50:00 Sounds like a good addition
1:50:04 Yeah, I think it’s like the single most impactful security addition you can make to your team
1:50:09 Especially if your team has tons of passwords that are all like hidden in excel files and stuff
1:50:14 To my listeners if you want to secure your business head to one password dot com slash d o a c
1:50:16 One password is a game changer
1:50:23 It’s the future that I always wished would be the case as someone that has you know 20 30 different passwords for 20 30 different applications
1:50:26 The first time we made our little fitness group on whatsapp
1:50:28 It was about how many calories you could burn
1:50:32 And that was what awarded you the points and won you the competition didn’t last long
1:50:39 Didn’t last long for a number of reasons kind of toxic unfair because I have I weigh more than anyone in the group
1:50:40 So I burn more calories just by standing up
1:50:45 And then it moved to this this idea of consistency. How do you think about what is better?
1:50:48 Is it better to be consistent or is it better to be something else?
1:50:54 I feel like there there’s the story that people tell themselves a lot, which is they want to do the big impressive thing
1:50:56 You know, like you want to do um
1:50:59 You want to run a marathon you want to do a week-long silent meditation retreat
1:51:01 You want to you know, write the best-selling book whatever
1:51:06 And I I think about it does this balance between consistency and intensity
1:51:07 so
1:51:13 Intensity is a good story. It’s I ran the marathon. I did the silent meditation retreat
1:51:17 Consistency actually makes progress. You know, it’s I meditate for five minutes each day
1:51:23 I run, you know three days a week or whatever and so people need consistency more than they need intensity
1:51:26 and in fact, what I would say is
1:51:29 Consistency enlarges ability
1:51:32 Consistency enlarges ability
1:51:38 It’s the act of showing up consistently that builds your capacity to do something that
1:51:42 Fosters the skill development and growth that you want and so
1:51:44 Showing up even if it’s just in a small way
1:51:50 Is the way that you actually create the opportunity to do something more intense or more impressive down the line
1:51:53 I also think that there’s this
1:52:00 Deep important lesson that comes from appreciating consistency and what’s required there
1:52:02 Consistency
1:52:05 Is often adaptability
1:52:06 It’s flexibility
1:52:11 There’s this there’s this story about like mental toughness and being disciplined like being a disciplined person
1:52:11 that
1:52:16 That we tell ourselves that something like, you know, I grind to make sure this happens
1:52:20 I will I will, you know, make it happen no matter what the circumstances like that
1:52:23 The mentally tough person pushes through regardless of what they face
1:52:29 But I think that in real life a lot of the time consistency is actually being flexible. It’s being adaptable
1:52:33 You know, if you don’t have enough energy you do the easier version if you don’t have enough time you do the short version
1:52:36 You find a way to not throw up a zero that day
1:52:40 You find a way to show up even if it’s not ideal and that is actually being very mentally tough
1:52:42 and so the
1:52:46 The adaptable person is the one that what’s that line?
1:52:47 It’s uh
1:52:55 When the storm came the oak tree fought it and broke but the willow bent and survived and so it’s like you need a way to manage the storms of life
1:53:00 And bend with them while still showing up if you purely fight against it
1:53:06 You think that you’d think that being tough that being mentally tough is like i’m going to make sure this happens
1:53:08 But it actually makes you somewhat brittle
1:53:13 You know, you need it to be a certain way and when you need life to be a certain way to succeed
1:53:17 You become held hostage by the situation
1:53:19 You need it to be just like that
1:53:23 But if in fact you can be adaptable and you can be flexible now you are actually more resilient
1:53:27 um, and so I think there’s a balance to strike there and it
1:53:31 It feeds into the consistency that will ultimately uh enlarge your ability
1:53:35 I think this is such an important point that I don’t often hear people talk about
1:53:38 It reminds me of my friend my friend one of my best friends
1:53:41 He has a tendency to feel like he’s cracked fitness
1:53:46 And what tends to happen is he’ll work out and go to the gym for like three months and he’ll then announce that he’s
1:53:49 Finally cracked it like the consistency the motivation
1:53:56 And the minute he does that is like 30 days before he falls off again because I think I think he gets complacent life is going to happen
1:53:59 And I remember saying to him one one year. I mean i’ve known him for 15 years now
1:54:00 I was like um
1:54:04 The thing i’ve come to learn about the gym and fitness is that you never crack it and actually the mindset
1:54:08 That every single day I could fall off and that
1:54:11 Life happens has helped me be consistent
1:54:15 Whereas a version of me in 2017 set this ridiculous goal
1:54:21 Which was I was going to go to the gym every single day without fail and then five months in where life happened and I missed a day
1:54:23 My motivations was gone and I fell off
1:54:27 You see this a lot with top performers in many different domains
1:54:32 Which is it’s not that they don’t make mistakes or they don’t slip up everybody slips up
1:54:34 But they tend to get back on track quickly
1:54:40 And so really what you need is not a perfect plan or like a system that never fails
1:54:45 What you need is a good plan for getting back on track you need if the reclaiming of a habit is fast
1:54:50 The breaking of it doesn’t matter that much you get to the end of the year and it’s just like a little blip on the radar
1:54:52 But you need a good plan for getting back on track quickly
1:54:56 So I I think that uh some of the balance some of the
1:55:00 Some of the strategy is actually knowing what to do when you fail
1:55:04 Yeah, um, and if you if you figure that out then uh, you’re in a good position to bounce back quickly
1:55:07 Funnily enough when I fail when I fall off my gym workout or whatever
1:55:11 What I do is I I set the display picture on my iphone to red
1:55:13 And I guess this is a point of self-awareness
1:55:16 It just reminds me that we’ve currently fallen off
1:55:18 It means every time I look at my phone. It’s a reminder that this is code red
1:55:22 Wow, that’s great. What a strong visual sign
1:55:25 Yeah, and I need to start doing the small steps doing the shit workouts again
1:55:29 You know, so I have this um, I have this little theory that
1:55:32 The secret to winning is actually learning how to lose
1:55:34 It’s that the secret to winning is knowing how to lose
1:55:38 Um, and what I mean is that it’s knowing how to handle a loss
1:55:41 It’s knowing how to rebound and bounce back from that
1:55:43 I think that I learned it through sports
1:55:45 I don’t think sports is the only way you can learn it
1:55:49 I think probably anything that you do with some level of public visibility could teach you
1:55:54 You know musical performance or being in a fitness group with your friends or there’s lots of ways you do it speaking publicly
1:55:55 but
1:55:59 One thing about sports is that you’re going to fail in front of the rest of the team, you know, like
1:56:03 The ball will come to you’ll start make the strikeout to end the game or like, you know
1:56:08 You go into the gym and work out with the team and like you miss a lift or you’re the weak one or whatever
1:56:10 Like that doesn’t feel good, but then you realize life
1:56:14 Life moves on you got to go on to the next set and you have to show up again the next time
1:56:20 And each little instance where there’s like a little failure like that is practice for you to bounce back again
1:56:25 And I think it’s important to have something in life. That’s like that
1:56:31 That’s teaching you how to respond to failure that you’re learning how to lose and how to bounce back from a loss so that you can ultimately win
1:56:34 I got to the point at the end of my career
1:56:36 my senior year where I was basically like
1:56:40 Listen, I don’t want to lose but if we’re going to lose i’d rather it be me
1:56:44 I’d rather be out there give it put it on my shoulders. I can take the loss
1:56:47 You know, I can I can handle it. I’ll give you everything I have to try to get us to win
1:56:49 But if we lose like i’ll be able to bounce back from it
1:56:53 And I think that that ended up serving me really well in my entrepreneurial career
1:56:58 Because stuff is never going to go your way all the time. Um, and you need to be able to
1:57:03 Try things be willing to try things and be willing to sometimes look foolish because of them
1:57:06 And still find a way to show back up the next time
1:57:11 Reminds me of watching rodder fedra’s commencement speech
1:57:14 He’s arguably the best tennis player of all time and shockingly in his commencement speech
1:57:15 I don’t know if you saw it
1:57:18 He talks about how in his career he’s missed
1:57:20 Something like 47 of the points
1:57:25 So he’s the best to ever do it and he’s only he only in his career has
1:57:30 Won 53 of the points which means that half the time he’s taking l’s
1:57:33 But the difference is what he does when he takes the l
1:57:38 And not allowing that l that that missed point to compound into what his next shot
1:57:43 And I was in la with my friends for my birthday my friend ash who’s had the most
1:57:47 Paddle training we were playing paddle we do that’s what we do basically all the time when we see each other
1:57:49 Our group of friends he had the most paddle training
1:57:52 He’s been in spain with a coach, but
1:57:56 When he lost a point he would then start losing easy points
1:58:00 And there’s this photo of me watching him play and i’m like what the hell’s going on with him?
1:58:01 Like he’s the best he’s meant to be the best player
1:58:03 He’s got the most practice most repetitions
1:58:04 But when he loses a point
1:58:07 This downward spiral takes place where he just starts missing easy shots
1:58:13 So when he sat down I told him about rodder rodder fedra’s thing and I gave him this little idea in his head
1:58:17 To to handle the loss and I said tim when you lose the point say in your head
1:58:18 That point doesn’t matter
1:58:22 I’m gonna win this game anyway because I am the better player
1:58:26 And I still get goosebumps when I say it because he went from being the fifth best in our group of five
1:58:28 To beating all of us
1:58:29 Immediately
1:58:36 And there’s there’s it’s so funny because my girlfriend and everyone here knows like he was like dancing through the house the same day
1:58:38 He beat all of us. I had never been beaten by him. I have a paddle caught my garden
1:58:39 Like he beat me
1:58:44 Immediately and all it was was was making sure that when he took an L
1:58:48 He didn’t spiral into his emotion the emotional center of his brain and start catastrophizing
1:58:50 Which he’s a susceptible to if you know him
1:58:53 He went straight back into the prefrontal cortex the rational center of his brain
1:58:55 And he and he said he and you know
1:59:01 He’s posted about it online and I actually part of my asia tour recently was I showed all the videos and all the whatsapp messages of this whole thing happening
1:59:04 But it just goes to show that actually it’s how you take the L
1:59:09 I love those mindset shifts. It’s just a it’s living life with a next play mentality
1:59:13 You know, it’s like you don’t let the last play dictate you or like ruin you
1:59:15 It’s we have to move on and make the next best choice now
1:59:17 We have to we have to live for the next play
1:59:21 And how much emotion just like ruins our training sure, you know
1:59:24 Yeah, I feel like a lot of this is there’s a great book inner game of tennis
1:59:28 That came out many many years ago might even be 50 at this point
1:59:32 But it’s basically all about this. It’s about not getting in your head
1:59:37 And it’s it’s specifically for tennis, but it applies to life, you know, it’s just about
1:59:40 Yeah, it’s moving on and having this next play mentality
1:59:45 So david brailsford said that to me as well about one of his main objectives when he had the cycling team was to get them not to think about
1:59:50 The race while they were on the race and he said I think it was sir chris chris hoye or someone
1:59:52 He said my entire training with chris hoye
1:59:58 Was getting him to stop thinking about the current race he was in and that when chris was hit his personal best
2:00:02 He would get off the bike and have no recollection of cycling
2:00:05 He goes to the point that it was like he was asleep on the bike
2:00:11 Because when the alternative meant that chris would start thinking about his time and then cycling too hard and exhausting himself and
2:00:17 Fall out of his his training. So fascinating fascinating. Um, you talk about daily mental mindsets as well
2:00:20 Is it important to adopt this particular daily mental mind?
2:00:23 Well, I um, I had this thought that uh
2:00:29 One time I had this thought that it would be cool to be able to hire a mental performance coach who just did one thing
2:00:32 So you you hire this coach and then they call you up each morning like 8 a.m
2:00:38 Or something and they give you like a five minute pep talk, you know, or just they give you like a five minute mindset shift
2:00:43 Just something little kind of like what you said to your friend, you know, and just like you get this little mindset shift
2:00:47 To reset your day and go into it with momentum and they hang up and you just go do your thing
2:00:50 Um, and you know, I I couldn’t find anybody who you know
2:00:55 Could do that but i’ve been working on this little project where i’ve been trying to figure out how to do it
2:00:58 And so I came up with it sounds almost kind of silly, but i’m really excited about it
2:01:01 I came up with this atomic habits daily calendar
2:01:07 And the idea is just it’s actually like a blend of atomic habits principles and 321 which is my weekly newsletter
2:01:12 And I just have like one little mindset shift that’s on each page and it’s just one page for each day of the year
2:01:17 You just look at it read that page boom go into your day and like it’s just intended to be a little mindset shift
2:01:19 Anyway, it’s it’s just a small thing
2:01:23 But I like I like the idea of priming yourself to start the day in the right way and um
2:01:28 I don’t know. I didn’t think that I would be excited about a calendar, but i’m kind of excited about it
2:01:33 I don’t know. I kind of feel like it it could be good. So is it coming out? Yes, it’ll be out and uh, it’ll be out soon
2:01:37 Yeah, okay. And where would we find that do we sign up to the it’s on amazon?
2:01:41 You can you can go there or you know, you can go to jamesco.com and you’ll you’ll find it there. But um, yeah
2:01:50 So this book the atomic habits workbook simple exercises for building the life you want is now out it came out this week
2:01:54 What is this the distinction between these two books if i’ve read atomic habits already?
2:01:57 Let me have them both right. So um
2:01:59 atomic habits is
2:02:06 It is the culmination of basically 10 years of work and effort for me. Um, it’s like
2:02:06 I
2:02:08 My objective
2:02:12 Was to write the best book that’s ever been written on habits now
2:02:14 I don’t know that I achieve that or not
2:02:18 That’s for the readers to decide but I don’t think you’re ever going to just stumble into that result
2:02:23 You know, like you have to at least strive for it. Um, and so that was the hope is that everything
2:02:29 That you would could possibly need to know about building good habits and bringing bad ones should be in atomic habits
2:02:32 So then you’re like, okay, why would I need a workbook?
2:02:41 Um, but uh, what i’ve learned over the last seven years of this being out and selling 25 million copies is that people always need more tangible
2:02:44 Practical help with implementing their habits
2:02:49 So atomic habits is the full guide and the philosophy and the approach on how to do it
2:02:52 Then you finish this book and you sit there and you say all right great
2:02:54 I have some habits. I want to build
2:02:59 How do I do that? And the exercises in the workbook are intended to help you do that
2:03:02 They help you look at your environment and figure out how do I optimize it?
2:03:05 They help you look at your goals and how do I translate it into a system
2:03:09 They help you look at your desired identity and how are my habits reinforcing it
2:03:14 So it’s just a series of exercises that help you apply and implement the ideas from atomic habits
2:03:18 The great thing about the way that you write is it’s so unbelievably accessible
2:03:25 So unbelievably accessible in the context which means that you don’t need to be a scientist or an expert to understand the concepts
2:03:28 And I think that’s why the book has been atomic habits has been so unbelievably successful
2:03:35 But this book the workbook follows in the same vein it allows people at all levels of their knowledge of habits and intellect
2:03:40 To get going and to start sort of holding themselves accountable. I’d say accountability is a huge part of this
2:03:47 I kind of see elements of that fitness group. I described fitness blockchain just because you’re reflecting and you’re writing down what happened
2:03:49 and like you said earlier about how just
2:03:52 Journaling increases the likelihood of a behavior
2:03:58 This book will raise your self-awareness. Yes, that’s a good. That’s actually a great summary of it
2:04:05 I think it uh, it makes you more aware of your habits and your environment and what you’re trying to do specifically rather than just understanding the concepts
2:04:09 James, thank you. Thank you for um changing so many people’s lives
2:04:13 You must hear this all the time but what a remarkable remarkable
2:04:18 Um impact you must have had on so many people you’ll never get to me
2:04:22 Getting them to quit habits that would have otherwise been fatal for them
2:04:26 You know, my dad is a prime example of someone who was smoking for 20 odd years of his life
2:04:31 He starts reading about these habit cycles in your work, but in other people’s work as well and he’s quit smoking
2:04:35 And that’s probably extended his life to some degree and that’s one such example of
2:04:37 I’d say 25 million because I know the
2:04:40 Atomic habits has sold 25 million, but you’ve reached
2:04:44 Many many many many many millions of people through your newsletter as well. Three to one
2:04:46 um, which is the I mean
2:04:49 The newsletter has kind of created a blueprint
2:04:51 For anyone that writes a newsletter
2:04:57 Frankly, I think everybody looks up to your work and what you’ve built as the the framework for starting their own newsletters and
2:05:01 You know, you know, you’ll never get to see the downstream impact of the work you’ve done but
2:05:06 On behalf of everybody who’s had their life change change because of the hard work you’ve put in and
2:05:12 Your obsession and your focus and your passion and these incredible works of art that you’ve written in that you didn’t rush
2:05:17 Um, thank you and thank you on behalf of myself because you’re happy your work has been super
2:05:19 Formative and how I think about business
2:05:24 How I think about my team and many of the phrases that we use in our office every single day to build the companies we’ve built
2:05:25 Have come from your work as well
2:05:26 Everybody needs to go
2:05:30 I mean, if you don’t have atomic habits, then I don’t know what you’ve been doing with your life, but
2:05:34 Um now that the atomic habits workbook is here, you now have a much more
2:05:38 Um self-awareness inducing practical
2:05:42 Hands-on framework for implementing some of the stuff you’ve read in atomic habits
2:05:47 And i’m going to link both of them below so everybody can go grab them, but also your james’s newsletter is phenomenal
2:05:49 So i’ll link that below as well
2:05:53 We do have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question for the next guest not knowing who they’re leaving it for
2:05:56 Hmm a question that has been left for you
2:05:58 dear next person in the chair
2:06:01 What do you believe is the best way
2:06:03 to unify people
2:06:07 Of differing or even conflicting beliefs?
2:06:09 Let me know your thoughts
2:06:11 Best kamal harris
2:06:15 I think the best way is to scale it down. You know, if you say how can we have a more unified nation?
2:06:20 It’s big. It’s vague. It’s it’s almost impossible. It’s like an intractable level
2:06:21 But if you scale it down
2:06:25 Now you can come up with things, you know, how can you have a more unified neighborhood?
2:06:29 You could start a book club or do a block party or you can come up with all kinds of things that you could do
2:06:35 And what you find is that in many cases in life problems are intractable at a certain level at a certain scale
2:06:40 And if you shift what level you’re at suddenly it reveals itself and there’s a new solution
2:06:43 And so I think that is obviously true
2:06:48 Uh with big picture things like like the question I was asked, but it’s also true for your habits
2:06:52 You know, if you think about your life in general and you say how can I have a better life?
2:06:56 How can I figure out my purpose? How can I figure out, you know, how to have a life of meaning?
2:06:59 These are big hard questions. They’re sometimes they’re almost intractable
2:07:01 They’re too vague. They’re too broad
2:07:03 But if you can scale it down and say
2:07:05 How can I live a good day today?
2:07:07 Or how can I have a good week?
2:07:10 How can I have, um, you know a good next hour?
2:07:13 How can I make this minute as perfect as possible?
2:07:15 Well, those those levels are much more achievable
2:07:19 And so I think if you scale your habits down to a level that’s more solvable
2:07:22 You’ll often see that there’s a path forward there
2:07:25 What’s interesting with your neighborhood analogy as well is that neighborhoods are interconnected
2:07:29 So if I if I focus on making my neighborhood good
2:07:33 Then that kind of just crosses over with the next neighborhood like thinking about my street where I live
2:07:37 And so if that neighborhood becomes good, it’s going to then hit the next domino
2:07:39 Which is the neighborhood next door and then eventually
2:07:45 Which is also true for your personal life, you know, you’re each unit of time each little habit is connected
2:07:50 You know, you put your habits together and you kind of end up with this system of behaviors that influence your day and your week
2:07:54 So mastering this hour makes the next hour a little bit better as well
2:07:58 There’s I ultimately chose the phrase atomic habits for three reasons
2:08:00 So there’s there’s three meanings to the word atomic
2:08:04 The first is tiny or small like an atom which obviously I think your habits should be small and easy to do
2:08:08 The second meaning is the one we’re talking about now and the one people often forget which is
2:08:12 An atom is a fundamentally unit in a larger system
2:08:18 So atoms build in molecules molecules build in compounds and so on and your habits are kind of like the little units of your day
2:08:20 You know collectively you put them together and you have your daily routine
2:08:24 And then the third meaning is the source of immense energy or power
2:08:29 And so if you put all three of these together you kind of understand the narrative arc of the book
2:08:35 Which is you make changes that are small and easy to do you layer them together like units in a larger system
2:08:39 And collectively you get this powerful remarkable result as a process
2:08:43 And so or as a consequence and that is the idea behind atomic habits
2:08:45 You make these small changes and it’s not just one
2:08:51 It’s like a hundred or a thousand of them and collectively they come together to create this powerful impressive life
2:08:53 Powerful impressive life
2:08:58 Do you think that we should all be aiming at this is a bit of an interesting word but
2:09:06 Happiness is that should that is that the north star that our habits should ladder up towards or fulfillment to whatever one might say or meaning?
2:09:13 For first of all, I think we should distinguish between happiness and meaning, you know, or happiness and purpose or something fulfillment
2:09:18 I don’t think they’re necessarily the same, you know, like there are many moments in my life when i’m happy
2:09:20 And that can be in the moment
2:09:23 And a lot of the most meaningful things that I worked on, you know
2:09:26 Atomic habits is one of the most meaningful projects that i’ve worked on
2:09:30 It seems to have made a big difference for a lot of people or helped a lot of people. I feel great about that
2:09:33 But I wasn’t necessarily happy every minute that I was working on it
2:09:37 You know, like it was it was quite difficult in lots of different times and it took a long time and it was arduous and so on
2:09:39 But it provides a lot of meaning
2:09:42 So I definitely think it was worth it even if I wasn’t always happy in the moment
2:09:46 So I don’t know that you should necessarily optimize for any of that all the time
2:09:50 Um, you know, I don’t think your habits will lead you to some place where you are just permanently happy
2:09:52 um, but
2:09:59 They will definitely take you on a journey where happiness is part of it and where meaning can be
2:10:02 Part of it. Um, and there are lots of other things that are parts of life, too
2:10:07 But uh, yeah, I I think that you will be well served to invest in them for sure
2:10:12 James, thank you so much. Thank you and thank you so much for saying those kind of things. That’s uh, that’s very nice of you
2:10:12 um, I
2:10:14 Have been
2:10:16 Incredibly
2:10:21 Lucky and blown away by the reception to the book and um, it just feels
2:10:24 It feels great to know that people are finding it useful
2:10:30 You know, all I wanted to do was try to be useful and helpful and um, I appreciate you saying that and i’m i’m grateful that
2:10:31 Many other people have found it helpful as well
2:10:33 Yeah, I don’t think you’ll ever realize
2:10:37 You know, you see 25 million people have bought the book, but it’s much bigger than that
2:10:43 It’s it’s billions of people have been impacted by that because everybody is like a like a pebble thrown into the ocean, right?
2:10:47 There’s these ripple effects that go on and it changes their professional life their personal life their health their friendships relationships
2:10:50 So it’s unbelievable. Thank you james. Thank you
2:10:56 This is something that i’ve made for you
2:11:00 I’ve realized that the diary of a seo audience are strivers whether it’s in business or health
2:11:07 We all have big goals that we want to accomplish and one of the things i’ve learned is that when you aim at the big big big goal
2:11:14 It can feel incredibly psychologically uncomfortable because it’s kind of like being stood at the foot of mount everest and looking upwards
2:11:19 The way to accomplish your goals is by breaking them down into tiny small steps
2:11:26 And we call this in our team the one percent and actually this philosophy is highly responsible for much of our success here
2:11:31 So what we’ve done so that you at home can accomplish any big goal that you have is we’ve made these
2:11:36 One percent diaries and we released these last year and they all sold out
2:11:39 So I asked my team over and over again to bring the diaries back
2:11:42 But also to introduce some new colors and to make some minor tweaks to the diary
2:11:46 So now we have a better range for you
2:11:51 So if you have a big goal in mind and you need a framework and a process and some motivation
2:11:56 Then I highly recommend you get one of these diaries before they all sell out once again
2:12:01 And you can get yours now at thediary.com where you can get 20% off our black friday bundle
2:12:03 And if you want the link the link is in the description below
2:12:33 I’ve just got back from a few weeks away on my speaking tour in Asia with my team and it was absolutely incredible
2:12:35 Thank you to everybody that came we traveled to new cities
2:12:40 We did live shows in places i’d never been to before during our downtime talking about what’s coming for each of us
2:12:45 And now that we’re back my team has started planning their time off over the holiday period
2:12:47 Some are heading home some are going traveling
2:12:52 And one or two of them have decided to host their places through our sponsor airbnb while they’re away
2:12:59 I hadn’t really considered this until will in my team mentioned that his entire flat all of his roommates were doing this too
2:13:03 And it got me thinking about how smart this is for many of you that are looking for some extra money
2:13:08 Because so many of you spend this time of the year traveling or visiting family away from your homes
2:13:14 And your homes just sit there empty so why not let your house work for you while you’re off somewhere else
2:13:20 Your home might be worth more than you think find out how much at airbnb.ca
2:13:23 That’s airbnb.ca
Bạn đã viết một trong những cuốn sách bán chạy nhất lịch sử về thói quen — bởi vì con người luôn cần thêm những hướng dẫn thực tế để thực hiện thói quen — và tôi có những chiến lược khác nhau cùng công cụ để bám sát thói quen, trong đó có một nguyên tắc có lẽ là quan trọng nhất để xây dựng thói quen, nhưng phần lớn là về việc làm chủ nghệ thuật bắt đầu. Vậy hãy bắt đầu nào. James Clear là một trong những chuyên gia hàng đầu thế giới về thói quen. Anh ấy đang giáo dục hàng triệu người xây dựng thói quen bền vững, làm chủ việc đặt mục tiêu và cuối cùng thiết kế lại cuộc sống của họ.
Mỗi thói quen đều trải qua bốn giai đoạn: tín hiệu (cue), khao khát (craving), phản ứng (response) và phần thưởng (reward). Trước hết, tôi muốn làm rõ: hãy làm cho nó hiển nhiên. Càng dễ nhìn thấy hay thu hút sự chú ý, bạn càng dễ hành động theo. Thứ hai liên quan đến khao khát: làm cho nó hấp dẫn — càng thú vị hay lôi cuốn thì bạn càng dễ bám theo. Thứ ba là làm cho nó dễ dàng: thói quen càng dễ thực hiện thì càng có khả năng xảy ra. Và thứ tư là làm cho nó thỏa mãn: điều này tăng khả năng bạn sẽ làm lại vào lần sau.
Có một số công cụ chúng ta có thể sử dụng. Nhưng một trong những điều lớn rút ra từ Atomic Habits là: dễ hơn để xây dựng một thói quen mới nếu bạn ghép nó lên trên thói quen bạn đã đang làm. Ví dụ, thói quen hiện tại của bạn là pha một tách cà phê. Thói quen mới bạn muốn xây dựng là bắt đầu thiền. Vậy bạn có thể nói: được rồi, sau khi tôi pha tách cà phê buổi sáng, tôi sẽ thiền 60 giây. Bạn có thể áp dụng cho bất cứ điều gì. Còn có một khuôn khổ mà tôi gọi là “mũ, cắt tóc và hình xăm” — bí quyết để chiến thắng, định hình thói quen và bài học thực sự về việc tiến bộ 1% mỗi ngày. Chúng ta có thể nói về tất cả những thứ đó. Nhưng có những khung chiến lược, những mẹo nếu bạn đang tìm cách phá vỡ một thói quen? Nếu bạn muốn bỏ một thói quen xấu, có một vài điều bạn có thể làm.
James, cuốn sách đã ảnh hưởng đến hàng chục, hàng chục triệu cuộc đời. Có điều gì bạn nhìn lại và hối tiếc không? Nếu tôi có thể thêm điều gì đó, tôi sẽ thêm điều này: bởi vì nếu bạn thực sự muốn tiến bộ mãi mãi, nếu bạn muốn lên đến đỉnh rồi giữ được ở đỉnh, bạn cần phải có khả năng…
Cho tôi 30 giây thời gian của bạn. Có hai điều tôi muốn nói. Thứ nhất, một lời cảm ơn lớn vì đã lắng nghe và theo dõi chương trình tuần này qua tuần khác. Điều đó có ý nghĩa rất lớn với tất cả chúng tôi. Và đây thực sự là một giấc mơ mà chúng tôi trước đây không bao giờ nghĩ tới và không thể tưởng tượng là sẽ đạt được chỗ này. Nhưng thứ hai, đó là một giấc mơ mà chúng tôi cảm thấy như mới chỉ bắt đầu. Nếu bạn thích những gì chúng tôi làm ở đây, xin hãy gia nhập 24% khán giả thường xuyên nghe podcast này và theo dõi chúng tôi trên ứng dụng này. Tôi hứa với bạn rằng tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng để làm cho chương trình này tốt nhất có thể, cả bây giờ và trong tương lai. Chúng tôi sẽ mang đến những khách mời mà các bạn muốn tôi phỏng vấn. Và chúng tôi sẽ tiếp tục làm tất cả những điều các bạn yêu thích về chương trình này. Cảm ơn.
James, anh đã viết hàng ngàn, hàng ngàn bài viết, nhưng một điều đặc biệt anh viết có tên Atomic Habits là một trong những cuốn sách bán chạy nhất lịch sử. Người ta đồn rằng nó có thể nằm trong top 100 cuốn sách bán chạy nhất mọi thời đại, và cũng có tin rằng nó có thể là cuốn sách trẻ nhất lọt vào top 100 đó. Câu hỏi của tôi là: thành công của Atomic Habits đã dạy anh điều gì về bản chất con người? Chúng ta đều có thói quen. Chúng ta đều cần thói quen. Đây là một khái niệm thú vị bởi vì nó vừa mang tính phổ quát — ai cũng có — vừa rất cá nhân. Thói quen của bạn cảm thấy là thói quen của bạn, không phải của tôi. Vì vậy nó vừa chung vừa riêng, và đó là một mâu thuẫn thú vị. Tôi nghĩ đó là một trong những lý do khiến mọi người quan tâm đến chủ đề này. Chúng ta đều có, đều cần, và đều muốn tạo ra phiên bản thói quen của riêng mình.
Nhưng thói quen cũng giống như một làn đường dẫn vào cách bạn sử dụng thời gian theo những cách khác — như thói quen rút điện thoại ra. Thói quen đó có thể chỉ tốn hai giây, nhưng nó có thể quyết định bạn làm gì trong giờ tiếp theo: trả lời email, lướt mạng xã hội, chơi game hay bất cứ thứ gì. Và chính thói quen ban đầu là rút điện thoại đã định hình những gì xảy ra trong giờ đó. Vì vậy ảnh hưởng của thói quen rất lớn. Ở nhiều khía cạnh, kết quả trong cuộc sống của bạn là một thước đo trễ của những thói quen đã dẫn đến chúng. Ví dụ, kiến thức của bạn là thước đo trễ của thói quen đọc và học của bạn.
Số dư tài khoản ngân hàng của bạn là một chỉ số trễ phản ánh thói quen tài chính của bạn; thậm chí những thứ ngớ ngẩn như mức độ lộn xộn trong phòng khách cũng là một chỉ số trễ của thói quen dọn dẹp. Vì vậy tất cả chúng ta đều rất muốn kết quả thay đổi. Thực ra chúng ta rất muốn kết quả thay đổi, nhưng kết quả không phải là thứ cần phải thay đổi. Giống như là sửa thói quen thì kết quả sẽ tự sửa — thay đổi đầu vào thì đầu ra sẽ tự dịch chuyển.
Và thật buồn cười vì cuốn sách đó đã định hình hàng chục, hàng chục, hàng chục triệu cuộc sống, nhưng chắc chắn nó cũng đã ảnh hưởng đến bạn theo vài cách. Ồ dĩ nhiên. Ở một khía cạnh nào đó tôi phải học các khái niệm để viết cuốn sách. Tôi phải xây dựng thói quen viết lách để viết cuốn sách. Việc tôi đã vật lộn với thói quen và thất bại, việc tôi thử nhiều thứ mà không thành, việc cuối cùng tôi vượt qua và xây được thói quen — tất cả những điều đó làm cuốn sách tốt hơn, vì bạn nhận ra khó khăn khi muốn nói điều gì đó mang tính thực tế.
Tôi thực sự có một giả thuyết nhỏ rằng nhiều cuốn sách được gắn mác “làm thế nào” nhưng thực ra là “nói cái gì”. Chúng bảo bạn nên nghĩ gì: bạn nên tự tin, bạn nên tin vào bản thân, bạn nên làm hành động X, Y, Z — nhưng chúng không chỉ cho bạn cách để làm những thứ đó.
Nhìn lại, có điều gì về cuốn sách mà bạn hối tiếc không?
Tôi không nghĩ có điều gì mà tôi hối tiếc. Nếu có thể thêm gì, tôi sẽ thêm một câu. Tôi sẽ thêm câu hỏi đơn giản này: nếu việc này vui thì trông sẽ như thế nào? Nếu thói quen của bạn vui thì sẽ ra sao?
Ví dụ, mục tiêu Năm Mới phổ biến nhất là tập thể dục dưới một hình thức nào đó. Tôi thấy nhiều người đến phòng gym vào tháng Một vì họ cảm thấy mình nên đến, hoặc vì xã hội muốn họ đến, hoặc vì có áp lực xã hội. Nhưng nếu chúng ta liệt kê những cách để năng động, săn chắc và khỏe mạnh, ta có thể có một danh sách dài: đi gym nâng tạ, chèo thuyền kayak, leo núi, tập yoga, pilates, vân vân. Chúng ta có thể ngồi đây khoảng 15 phút và nghĩ ra một danh sách rất dài.
Với hầu hết thói quen quan trọng với bạn, tôi nghĩ đáng để dành 10 phút viết danh sách đó ra, rồi nhìn lại và hỏi: nếu việc này vui thì trông sẽ như thế nào? Trong những lựa chọn này, cái nào vui nhất đối với tôi? Điều đó không có nghĩa thói quen của bạn sẽ là thứ vui nhất bạn làm trong ngày — không phải lúc nào cũng sẽ giống như đi xem buổi hòa nhạc — nhưng hầu như bất kỳ thói quen nào cũng có thể thú vị hơn mức mặc định. Vậy thì bạn nên dành chút thời gian để tìm phiên bản vui của việc đó.
Cuối cùng, lý do việc này quan trọng là nếu bạn thấy vui, bạn sẽ có khả năng gắn bó hơn. Bạn sẽ kiên trì hơn. Người đang thấy vui thực ra là người đáng gờm — bạn không muốn cạnh tranh với họ vì họ đang có một khoảng thời gian vui vẻ. Khi mọi thứ trở nên khó khăn, họ có khả năng bám trụ hơn nhiều. Người cảm thấy việc đó là rắc rối ngay từ đầu có thái độ tiêu cực với hành vi đó, và ngay khi gặp khó khăn họ vốn đã không muốn làm từ đầu, nên dễ bỏ cuộc hơn.
David Epstein, tác giả của Range và Sports Genius, một người bạn của tôi, từng nói với tôi: “grit is fit” — grit là sự phù hợp. Ý anh ấy là ai cũng muốn có grit, muốn kiên trì. Nhưng cách bạn thể hiện grit, kỷ luật và sự kiên trì là ở những lĩnh vực phù hợp với bạn, nơi bạn có lợi thế. Nếu đó là sự phù hợp tốt, nếu bạn hợp với nó, nếu bạn thấy vui, nếu bạn hứng thú và tham gia thì bạn có khả năng gắn bó cao hơn nhiều.
Vì vậy, theo nhiều cách, tôi thấy rào cản lớn nhất cần vượt qua — và điều này có thể đúng với cuộc sống nói chung, nhưng chắc chắn đúng với thói quen — là: bạn có quan tâm không? Bạn có tham gia không? Bạn có thấy vui không? Càng tiến đến gần những yếu tố đó thì càng có cơ hội kiên trì và gắn bó.
Tôi vừa nghĩ về ý này hôm nọ khi tôi đang viết. Khi chúng tôi đạt một mốc người đăng ký, tôi cố nghĩ xem điều gì thực sự quan trọng nhất. Điều đầu tiên tôi viết là: tạo điều kiện để bền bỉ hơn người khác. Ý tôi là tạo ra những điều kiện để bạn làm điều này đủ lâu để mọi thứ bắt đầu cộng dồn có lợi cho bạn — việc học bắt đầu cộng dồn có lợi cho bạn, lợi nhuận, số người đăng ký, hay có thể là tài chính của bạn, bất kỳ thứ gì — bắt đầu cộng dồn theo hướng có lợi cho bạn.
Câu hỏi bạn hỏi rất giống một câu tôi thường tự hỏi là: tôi có đang tạo điều kiện cho thành công không? Tôi từng có một giai đoạn tập luyện rất tốt ở phòng gym. Khoảng hai năm rưỡi trước tôi có vóc dáng khá ổn. Rồi có một năm tôi rất không nhất quán. Tôi bỏ lỡ nhiều buổi tập. Có lúc ổn, có lúc không. Sau năm đó tôi nghĩ, được rồi, phải thay đổi thứ gì đó. Nhìn bề ngoài bạn sẽ nghĩ tôi đang gặp vấn đề với buổi tập, rằng có vấn đề với việc tập luyện, nhưng thực ra đó không phải là vấn đề. Vấn đề là tôi đã không tạo ra điều kiện cho thành công. Có nhiều thứ khác chen vào, làm gián đoạn ngày của tôi và khiến tôi dễ bỏ lỡ hơn.
Nên năm ngoái tôi đã thuê một huấn luyện viên, và anh ấy đến lúc 11 giờ sáng, khoảng bốn ngày một tuần. Mà mỗi lần anh ấy đến thì đều phiền phức vì tôi đang dở việc. Ừ, mỗi lần tôi đang bận cái gì đó và thấy anh ấy ở đó thì thấy khó chịu, nhưng chúng tôi đang tạo ra các điều kiện để thành công và điều đó đảm bảo tôi xuống phòng tập và làm. Rồi mỗi lần xong buổi tập, tôi lại thấy mừng vì mình đã dành thời gian làm điều đó. Vấn đề thực sự không phải là bài tập — bài tập không cần thay đổi. Vấn đề là tôi không có điều kiện đúng để bắt đầu buổi tập. Và tôi nghĩ điều này tiết lộ một điều sâu sắc và quan trọng về thói quen, đó là phần lớn liên quan đến việc làm chủ nghệ thuật bắt đầu. Làm cho việc bắt đầu trở nên dễ dàng; có lẽ khoảng 70% những gì trong cuốn Atomic Habits là các chiến lược, ý tưởng và công cụ khác nhau giúp bạn bắt đầu hoặc làm cho việc bắt đầu dễ hơn.
Huấn luyện viên mà tôi đang làm việc gần đây kể rằng một hôm anh ấy dạy lớp buổi sáng; tám người lẽ ra phải đến nhưng hôm đó trời xấu, mưa, ẩm và hơi lạnh, chỉ có hai người xuất hiện. Tôi nói chuyện với anh ấy về chuyện đó và tôi thấy điều thú vị là bạn cần rất ít lợi thế để có được ưu thế. Thực ra chúng ta chỉ đang nói rằng bạn cần chấp nhận bị bất tiện hoặc khó chịu trong khoảng năm đến mười phút để mặc quần áo, đi qua mưa, ra xe, đến phòng tập. Bài tập thì vẫn như cũ, cùng chiếc phòng tập như khi trời đẹp vào mùa hè. Vậy nên thực sự là bạn có chịu nổi khoảng năm phút bất tiện đó không? Nhiều thứ trong cuộc sống giống như vậy. Bạn có thể làm chủ khoảnh khắc nhỏ đó không? Nếu được, và bạn vẫn có thể bắt đầu, thì bạn có được lợi thế. Ai cũng tập khi mọi thứ thuận lợi, nhưng vào những ngày bạn căng thẳng và mệt mỏi, khi thời tiết xấu và bất tiện, khi bạn không thực sự muốn, bạn có thể xuất hiện không? Dù chỉ là một cách nhỏ.
Một trong những phương châm nhỏ tôi cố nhớ là: giảm phạm vi nhưng giữ lịch. Ví dụ bình thường có thể là tôi viết 30 phút, rồi bạn nhìn lên đồng hồ và thấy chỉ còn 15 phút. Lúc đó trong đầu bạn hay nghĩ “hôm nay không đủ thời gian để viết” hoặc “tôi định tập 60 phút nhưng giờ chỉ còn 20 phút, không có thời gian đến phòng tập.” Rất dễ để thuyết phục bản thân bỏ. Nhưng giảm phạm vi nhưng giữ lịch: “ừ, tôi chỉ còn 20 phút thay vì 60, vậy thì tôi vẫn vào làm vài hiệp squat thôi.” Tôi có rất nhiều buổi tập như thế—bạn có thể hơi thất vọng vì không làm được hết những gì định, nhưng bạn đã không bỏ qua hoàn toàn buổi tập. Nếu bạn không bỏ qua hoàn toàn, bạn giữ được thói quen. Và khi giữ được thói quen, tất cả những gì bạn cần là thời gian. Vì vậy những ngày tệ còn quan trọng hơn những ngày tốt theo nghĩa đó: bạn phải tìm cách xuất hiện ngay cả khi không tối ưu.
Khoảng năm phút đầu tiên đó—tôi đã nghĩ về tất cả những trận chiến năm phút đầu mà tôi đã thắng trong tuần rồi. Vì tôi đã mất chu kỳ tập, tôi đi công tác qua châu Á trong chuyến tour này, rồi về nhà và sa sút; động lực dường như không còn như trước khi đi. Nên tôi phải lôi chính mình đi tập, buổi tập chỉ đạt khoảng 4/10. Nhưng tôi đã đi và bây giờ có vẻ đà đang dần trở lại. Vậy trong năm phút đầu tiên đó, bạn có học được điều gì, khung làm việc hay chiến thuật nào để chắc chắn bạn vượt qua được năm phút đầu để vào được dòng chảy của thói quen không?
Có nhiều cách. Đầu tiên là cố gắng chuẩn bị môi trường để làm cho hành động đầu tiên thật dễ. Ví dụ viết lách: với tôi, điểm cản lớn nhất là chọn viết về cái gì. Khi tôi cuối cùng quyết định được “hôm nay mình viết về cái này”, thì tôi vào gu luôn. Nhưng tôi có thể ngồi hai tiếng chỉ để tranh cãi xem có nên theo chương này hay cái khác. Nên tôi bắt đầu thói quen là thỉnh thoảng viết câu mở đầu của thứ mình sẽ viết, để sẵn trong Google Doc rồi rời đi. Ngày hôm sau quay lại thì tôi đã có sẵn câu mở đầu, rồi tiếp tục phần tiếp theo thay vì phải chọn chủ đề trước. Một cách khác là viết chủ đề hoặc câu mở đầu lên một mảnh giấy nhớ và dán lên bàn phím, để khi vào phòng làm việc nó ở ngay trước mắt—bạn phải gỡ nó ra mới đăng nhập được máy tính—nhắc bạn “đây là điều bạn đang viết ngay bây giờ.” Tóm lại là cố gắng làm cho việc bước vào dễ dàng. Tôi có nhiều độc giả làm việc như đặt sẵn quần áo chạy bộ ngay bên cạnh giường tối hôm trước, quần áo và giày để sáng dậy là mặc vào. Có một người phụ nữ mà tôi vừa nói chuyện với cô ấy ở một sự kiện…
Cô ấy đến sau đó và nói, thực ra tôi ngủ luôn trong quần áo chạy bộ và cứ thế bật dậy, mang giày rồi đi thẳng ra khỏi nhà. Nhưng bạn đang cố gắng chuẩn bị môi trường để làm cho hành động trở nên dễ dàng. Vậy làm sao bạn có thể sắp xếp không gian mình ở để kích hoạt những thói quen đó? Tôi nghĩ có một câu hỏi rất thú vị để tự hỏi: hãy đi vào những căn phòng mà bạn dành nhiều thời gian nhất mỗi ngày — văn phòng, phòng khách, phòng ngủ — rồi nhìn quanh và tự hỏi, không gian này được thiết kế để khuyến khích điều gì? Hành vi nào ở đây là dễ thực hiện? Hành vi nào ở đây là rõ ràng? Và những thói quen tốt mà bạn nói là muốn xây dựng, liệu có phải là con đường ít cản trở nhất? Có phải đó là điều hiển nhiên trong môi trường này không? Nếu không, có lẽ bạn có thể điều chỉnh để làm cho thói quen tốt dễ hơn và những phiền nhiễu khó hơn một chút. Đó là điều đầu tiên: chuẩn bị môi trường để làm cho hành động dễ dàng.
Việc thứ hai là, nếu có một nguyên tắc có lẽ quan trọng nhất để xây dựng thói quen thì đó là: hãy làm cho nó dễ. Hãy thu nhỏ lại và làm cho nó dễ. Tôi đôi khi gọi đó là quy tắc hai phút. Vậy hãy lấy bất kỳ thói quen nào bạn đang muốn rèn, thu nhỏ nó thành điều gì đó tốn hai phút hoặc ít hơn để làm. Ví dụ đọc 30 cuốn một năm trở thành đọc một trang; tập yoga bốn ngày một tuần trở thành chỉ lấy thảm yoga ra. Đôi khi tôi nói điều này với người ta và họ hơi phản kháng, kiểu như: được rồi anh bạn, mục tiêu thực sự không chỉ là lấy thảm yoga ra, tôi thực sự muốn tập cả buổi. Thế là một chiêu tâm lý, và tôi biết đó là chiêu, vậy tại sao mình lại mắc mưu? Nhưng có một người, tôi có nhắc tới trong Atomic Habits, tên anh ta là Mitch. Anh ấy bắt đầu đi phòng gym và trong sáu tuần đầu anh tự đặt cho mình một quy tắc kỳ lạ là không được ở lại quá năm phút. Nghĩa là lái xe đến phòng gym, xuống xe, làm nửa bài tập, rồi lại lên xe về nhà. Nghe có vẻ ngớ ngẩn, đúng không? Rõ ràng chuyện đó không giúp anh đạt kết quả như mong muốn. Nhưng bạn sẽ nhận ra là anh đang làm chủ nghệ thuật xuất hiện — anh trở thành kiểu người đi phòng gym bốn ngày một tuần, dù mỗi lần chỉ năm phút. Và tôi nghĩ đây là một chân lý sâu sắc về thói quen: một thói quen phải được thiết lập trước khi nó có thể được cải thiện. Nó phải trở thành tiêu chuẩn trong cuộc sống bạn trước khi bạn tối ưu và mở rộng nó. Có câu nói của Ed Latimore rằng: tạ nặng nhất ở phòng gym chính là cánh cửa ra vào. Nhiều thứ trong đời giống như vậy. Và bằng cách cố gắng làm cho việc bắt đầu trở nên dễ, bạn đã vào cuộc rồi. Bây giờ bạn đã ở trong sân khấu, trong đấu trường. Từ đó có rất nhiều thứ bạn có thể cải thiện.
Tôi nhớ Jordan Peterson từng nói về một số bệnh nhân lâm sàng của ông và nhắc tới một trường hợp cụ thể: người đó sống trong một căn phòng đầy rác và không thể rời khỏi phòng vì nỗi sợ và vấn đề tâm lý. Jordan kể rằng ngày đầu họ chỉ đem máy hút bụi vào phòng và thế là xong. Ngày hai họ cắm điện cho máy hút bụi và thế là xong. Và sau khoảng 30 ngày, người đàn ông ấy đã ra khỏi phòng, căn phòng sạch sẽ và anh ấy đi ra ngoài lần đầu tiên sau nhiều tháng hoặc nhiều năm. Ông nói lý do khiến người ta không bắt đầu là vì bước đầu tiên quá xấu hổ. Mọi người nghĩ rằng không đáng hoặc hành động đó giống như điều nhục nhã, gần như là bị hạ thấp. Tôi luôn nhớ điều đó từ đó đến giờ. Và từ công việc của bạn nữa, hãy giả định rằng những bước đầu tiên thường nhỏ đến mức xấu hổ.
Có một quy trình gọi là “khuôn thói quen” (habit shaping), về cơ bản là như vậy. Nếu bạn muốn chạy bán marathon, bước đầu tiên có thể chỉ là mang giày chạy. Ngày thứ hai là bước ra ngoài cửa. Ngày thứ ba là chạy vòng quanh khu phố. Bạn dần dần tạo hình thành thói quen lớn hơn này. Nhưng có một điều xảy ra khi mọi người nghĩ về việc xây dựng thói quen tốt hơn — đặc biệt là những người tham vọng — rất dễ hào hứng với tất cả những thay đổi có thể làm. Bạn bắt đầu nghĩ, dù không nói ra, kiểu như: phong độ tối đa sẽ trông ra sao? Nếu tôi kiểm soát tốt thói quen, tôi có thể làm được gì? Và bạn bắt đầu tưởng tượng năm, sáu, bảy việc mình sẽ làm và tất cả chúng ở phiên bản hoàn hảo sẽ như thế nào. Thay vì hỏi mình, tôi có thể làm gì vào ngày tốt nhất, tốt hơn là bắt đầu bằng câu hỏi: tôi có thể duy trì điều gì ngay cả vào những ngày tồi tệ? Và đó sẽ trở thành nền tảng của bạn. Đó là bước đầu. Và giờ bạn có một mức cơ bản khả thi, ngay cả khi bạn mệt, kiệt sức hay ít thời gian. Bây giờ bạn có thể xuất hiện và cảm thấy mình đang thành công, rồi từ đó tiến bộ dần.
Một trong những cảm giác thôi thúc nhất với con người là cảm giác tiến bộ. Nếu bạn cảm thấy mình tiến bộ, dù nhỏ hơn so với mục tiêu cuối cùng, bạn có mọi lý do để tiếp tục. Nhưng thường chúng ta trở thành nạn nhân của kỳ vọng. Chúng ta dành quá nhiều thời gian tối ưu hóa kế hoạch hoàn hảo rồi mong mọi thứ sẽ vận hành hoàn hảo ngay từ đầu. Và khi trong đầu bạn đã xây dựng quá mức, một khi không đạt được mục tiêu trong ngày thứ nhất, hai hay ba, mọi thứ sụp đổ.
Và bạn đã nói trước đó về việc ngồi đó hai tiếng để nghĩ xem nên viết gì.
Tôi nghĩ tôi đã học được — qua công việc kinh doanh trong giai đoạn đầu sự nghiệp, khi tôi làm việc với các CEO và lãnh đạo đang lập các chiến dịch tiếp thị — rằng thực ra, nhìn lại, chi phí lớn nhất thường không phải là việc sai lầm. Mà là thời gian bạn lãng phí để đưa ra quyết định. Bạn thấy điều này nếu từng tương tác với nhiều tập đoàn lớn: họ có khi dành 18 tháng để suy nghĩ, chờ Joanna trở về sau kỳ nghỉ hàng năm để phòng mua sắm ký duyệt. Tôi có làm với một nhà sáng lập trong thời gian đó, làm việc cùng ông và cha ông; cha ông mất tới chín tháng vì công ty quá lớn. Con trai ông thì hay ngắt lời tôi giữa chừng ý tưởng và gọi cả đội lại nói, “làm ngay bây giờ.” Ông ấy dạy tôi rằng thực ra, trong cuộc sống, chi phí lớn nhất là thời gian bạn lãng phí để ra quyết định. Và tôi nghĩ về điều đó với thói quen của chính mình. Đôi khi ngồi suy nghĩ xem hôm nay mình có nên chạy không còn tốn nhiều hơn việc đi chạy thật. Bạn nghĩ sao về cách dập tắt cuộc tranh luận tinh thần đó? Liệu đó có phải chiến lược hiệu quả để kết thúc tranh luận và không phải “quyết định” theo nghĩa đen?
Ừ. Tốc độ luôn bị đánh giá thấp. Chắc chắn là vậy. Cuộc đời ngắn. Và vì thế càng sớm bạn đưa quyết định, càng sớm bạn nhận được thông tin. Tôi có một khuôn khổ nhỏ gọi là mũ, kiểu tóc và hình xăm. Tôi nghĩ về quyết định theo cách đó. Nhiều quyết định giống như mũ: thử một chiếc mũ. Nếu không thích thì cởi ra, thử chiếc khác. Rất nhanh. Bạn thu được một vài thông tin. Tốc độ là quan trọng nhất. Di chuyển nhanh, lấy thông tin, học được điều gì đó. Nếu sai thì cũng không quá to tát — cởi ra và đội mũ khác.
Kiểu tóc thì khó hơn một chút. Đó là quyết định bạn phải sống chung một thời gian. Bạn ổn nếu bị cắt tóc xấu, nhưng bạn sẽ phải chịu trong một tháng hay hai tháng vì tóc phải mọc lại. Vì vậy chẳng đáng để quá sợ nếu lỡ có kiểu tóc tệ — nhiều người tự nói vậy với mình: “một tháng nữa là ổn mà.” Hình xăm thì phức tạp hơn. Xăm thì bạn phải sống với quyết định đó, nó gần như vĩnh viễn. Thực ra điều chúng ta đang nói là quyết định có thể đảo ngược hay không. Nếu quyết định dễ đảo ngược, tốc độ là quan trọng nhất — bạn nên hành động nhanh. Nếu khó đảo ngược và bạn phải sống với nó, thì suy nghĩ cẩn thận trước khi gọi. Và có lẽ những gì bạn thấy từ trải nghiệm của mình là phần lớn quyết định trong đời là mũ và kiểu tóc. Rất hiếm khi bạn thực sự kết thúc với một hình xăm, nhưng chúng ta lại xử lý tất cả như thể đó là hình xăm.
Ừ, chúng ta đặc biệt sợ kiểu tóc tệ — những thứ tồn tại chỉ một chút nhưng không quá lâu. Nếu sai thì mất một tháng để sửa, nhưng một tháng rồi cũng sẽ trôi qua. Vì vậy chẳng phải chuyện lớn, nhưng chúng ta lại hành xử như nó lớn hơn thực tế.
Có trường hợp nghiên cứu hay câu chuyện cụ thể nào từ một thành viên cộng đồng Atomic Habits hay người đọc bản tin mà tác động nhất với bạn không? Không chỉ một. Có nhiều câu chuyện khiến tôi tự hào, hào hứng hoặc ngạc nhiên. Gần đây tôi nhận được thư của một người là huấn luyện viên trưởng đội bóng đá nam Đại học St. Olaf ở Minnesota. Khi ông đến, thành tích của họ khoảng 5 thắng 13 thua và họ ở gần đáy bảng. Ông nói đã đọc Atomic Habits ngay khi nhận công việc này. Chúng tôi xây hệ thống cho mọi thứ. Chúng tôi dạy cầu thủ hệ thống cách buộc dây giày và giày đinh để chuẩn bị cho trận đấu. Dạy họ hệ thống chuẩn bị cho buổi tập. Dạy họ hệ thống cho vai trò của họ trên sân. Dần dần họ cải thiện mỗi năm: từ 5–13, rồi 8–8, rồi năm sau đó vô địch conference, rồi năm tiếp theo vào vòng Sweet 16 của NCAA, và năm năm sau họ vô địch quốc gia. Tất nhiên nghe những chuyện như vậy tuyệt lắm — từ 5 trận thắng đến vô địch quốc gia sau năm năm. Nhưng những câu chuyện ý nghĩa nhất với tôi là khi ai đó nói, “cuối cùng tôi cảm thấy tốt hơn, tôi thấy khác, nhìn vào gương tôi tự hào về bản thân,” hoặc “con tôi nói chúng phấn khởi khi thấy sự thay đổi ở tôi.” Đó luôn là mục đích: trở thành kiểu người bạn muốn trở thành. Mỗi khi nghe những câu chuyện như vậy tôi đều thấy phấn khích.
À, là huấn luyện viên à? Vâng — Travis Wall, ông là huấn luyện viên trưởng ở St. Olaf. Bây giờ ông đang là huấn luyện viên trưởng ở Kenyon.
Ông ấy nói về hệ thống ở đó. Phần lớn chúng ta nghĩ về danh sách việc cần làm và mục tiêu kiểu đó. Vậy sự khác nhau giữa hệ thống và mục tiêu là gì?
Trước đây tôi rất chạy theo mục tiêu. Có lẽ bây giờ vẫn thế phần nào — tôi không nghĩ có cách nào để phủ nhận rằng tất cả chúng ta đều có mục tiêu và nghĩ về kết quả mình muốn. Nhưng mục tiêu nói về kết quả bạn muốn đạt được. Hệ thống nói về quá trình để đạt được điều đó. Mục tiêu là mục tiêu, là kết quả bạn nhắm tới; hệ thống là tập hợp các thói quen hàng ngày bạn theo dõi.
Và nếu có lúc nào đó tồn tại một khoảng cách giữa mục tiêu của bạn và hệ thống của bạn, nếu có khoảng cách giữa kết quả bạn mong muốn và thói quen hàng ngày của bạn, thì thói quen hàng ngày sẽ luôn thắng, bạn biết không? Và gần như theo nghĩa đen, những thói quen hiện tại của bạn chính xác được thiết kế để mang lại kết quả hiện tại của bạn. Nếu bạn muốn biết mình sẽ kết thúc ở đâu, cứ theo dõi quỹ đạo của các thói quen. Hãy xem quy trình bạn đã vận hành trong sáu tháng, một năm hay hai năm qua — chúng gần như không thể tránh khỏi đã đưa bạn tới kết quả bạn đang có ngay bây giờ.
Tôi không nói rằng thói quen là thứ duy nhất quan trọng trong đời — chiến lược thì quan trọng, may mắn, ngẫu nhiên, những rủi ro ấy có thể ảnh hưởng tới kết quả. Nhưng về bản chất, may mắn và tính ngẫu nhiên không nằm trong tầm kiểm soát của bạn, còn thói quen thì có. Và cách tiếp cận duy nhất hợp lý trong cuộc sống là tập trung vào những phần nằm trong tầm kiểm soát của bạn. Vì vậy, tôi nghĩ mục tiêu có thể hữu ích để chỉ định phương hướng. Chúng giúp rõ ràng, nhất là khi bạn có một đội ngũ, để mọi người chèo cùng một hướng. Nhưng một khi bạn đã quyết định mục tiêu là gì, bạn nên tạm đặt nó lên kệ, theo nghĩa bóng, và dành phần lớn thời gian để xây dựng một hệ thống tốt hơn. Những thói quen chúng ta thực hiện mỗi ngày đang đưa chúng ta tiến gần hơn tới kết quả mong muốn như thế nào?
Sau khi nói về chuyện này năm sáu năm nay, kể từ khi cuốn sách ra mắt, quan điểm tôi đi tới là: mục tiêu phù hợp với những người quan tâm đến việc chiến thắng một lần; hệ thống phù hợp với những người muốn chiến thắng lặp đi lặp lại. Nếu bạn thực sự muốn tiến bộ nhiều lần, nếu bạn muốn lên tới đỉnh và ở lại đó, bạn cần một quy trình để giữ vị trí đó, một tập hợp thói quen sẽ giữ cho “cỗ máy” này vận hành. Đó là lý do tôi viết trong sách rằng: chúng ta không vươn tới tầm của các mục tiêu; chúng ta rơi xuống tầm của hệ thống.
Khi bạn nói, tôi nghĩ rất nhiều về doanh nghiệp và những người sáng lập, vì họ đều có mục tiêu lớn. Họ muốn xây dựng ứng dụng AI tốt nhất hay nhà hàng tốt nhất chẳng hạn. Họ tập trung rất nhiều vào những điều đó. Nhưng những nhà sáng lập vĩ đại nhất mà tôi nghĩ mình từng gặp và phỏng vấn trên chương trình này thực ra hướng rất mạnh tới cái mà bạn gọi trong sách là nguyên lý cơ bản và hệ thống. Có cách nào để trở nên định hướng theo hệ thống hơn và tư duy theo nguyên lý cơ bản, tức là những thói quen dẫn tới mục tiêu, hay đó là thứ chỉ một số người mới có?
Tôi nghĩ một phần là do tính cách và điều gì làm bạn hứng thú khi suy nghĩ. Có người rất hướng tương lai, họ thích nghĩ về các hệ thống và điều mà những hệ thống đó sẽ dẫn đến, hoặc họ thiên về quy trình hơn. Nhưng có một số câu hỏi bạn có thể tự hỏi để biết mình nên tập trung vào hệ thống nào. Một vài câu tôi thích là: liệu những thói quen hiện tại của tôi có đưa tôi tới tương lai mong muốn không? Bạn đang theo một loạt thói quen nào lúc này? Con đường bạn đang đi là gì? Câu trả lời có thể theo hai chiều. Đôi khi câu trả lời là có — khi đó bạn chỉ cần kiên nhẫn và tiếp tục đi trên con đường ấy. Nhưng đôi khi câu trả lời là không — và rõ ràng là cần phải thay đổi điều gì đó. Bạn mong muốn một kết quả, nhưng bạn lại đang theo một lối sống khác. Muốn có kết quả mà không muốn lối sống đi kèm chính là tự tra tấn bản thân. Điều thực sự quan trọng không phải là bạn có muốn kết quả không — ai mà chẳng muốn nếu người ta trao cho họ kết quả đó — mà là bạn có muốn lối sống dẫn tới kết quả ấy không?
Một trong những việc nhỏ tôi hay làm mỗi khi có dự án kinh doanh mới hoặc một điều gì đó khiến tôi hào hứng là tự hỏi: tôi muốn dành những ngày của mình như thế nào? Rồi bạn vẽ một khung, và trong khung đó làm sao để kiếm được nhiều tiền nhất, tiếp cận nhiều người nhất, tạo ra tác động lớn nhất, đóng góp điều bạn muốn đóng góp — nhưng không vượt ra ngoài khung đó. Thường thì người ta làm ngược lại: họ bắt đầu hỏi làm sao để kiếm được nhiều tiền nhất hoặc tiếp cận được nhiều người nhất hay tạo tác động lớn nhất, rồi quyết định “ồ đây là điều mình muốn làm”, nhưng thực ra điều đó lại nằm ngoài cách họ muốn dành thời gian. Và điều đó sẽ không ổn, bởi quay về điểm trước đó của chúng ta: có vui không? Nếu họ không muốn dành thời gian theo cách đó, họ chỉ nghiến răng làm một thời gian rồi cuối cùng sẽ không trụ được. Chìa khóa để xây dựng hệ thống thực sự hiệu quả là: đây có phải cách bạn muốn sống mỗi ngày không? Người muốn sống theo lối sống ấy có vị thế tốt hơn nhiều để đạt được kết quả.
Bạn nói có nhiều vấn đề với việc lấy mục tiêu làm tiêu chí để suy nghĩ về phải làm gì hoặc nhắm tới gì. Một trong số đó là người thắng và người thua có cùng mục tiêu. Ai cũng muốn kết quả. Giả sử bạn có 100 người nộp đơn cho một vị trí tuyển dụng. Có một cơ hội việc làm mới; có lẽ mọi ứng viên đều có mục tiêu là xin được việc. Mục tiêu không phải là thứ quyết định kết quả. Người chiến thắng và 99 người thất bại đều có cùng mục tiêu. Nhìn vào Thế vận hội, ở bất kỳ nội dung thi đấu nào, có lẽ tất cả người tham dự đều có mục tiêu giành huy chương — giành vàng. Vậy mục tiêu không phải là thứ tạo ra khác biệt. Một lần nữa, người thắng và người thua có cùng mục tiêu, nên chính mục tiêu không thể là thứ quyết định hiệu suất của họ. Phải có thứ khác tạo ra khác biệt.
Có lẽ việc có một mục tiêu là một phần của chuyện này. Có lẽ nó cần thiết, nhưng không đủ để mang lại kết quả bạn mong muốn. Và để đạt được điều đó, thứ bạn cần là một hệ thống. Bạn cần một tập hợp thói quen sẽ tạo ra khác biệt và dần tích tụ thành một kết quả lớn hơn. Và bạn nói rằng mục tiêu kìm hãm hạnh phúc của mình. Có một lời hứa ngầm trong nội tâm rằng một khi tôi đạt được mục tiêu này thì tôi sẽ hạnh phúc. Bạn biết đấy, một khi tôi viết được một cuốn sách lọt danh sách bán chạy của New York Times thì tôi sẽ thấy tốt hơn. Một khi tôi đạt được con số nhất định trên cân, tôi sẽ hài lòng với cơ thể mình. Một khi tôi đạt được doanh thu một triệu đô la, tôi sẽ hài lòng với doanh nghiệp. Và vậy là bạn liên tục trì hoãn hạnh phúc sang cột mốc tiếp theo, nghĩ rằng khi tới đó rồi thì cuối cùng bạn sẽ thỏa mãn. Nhưng tôi nghĩ cách tốt hơn là yêu quy trình, yêu lối sống. Khi đó bạn có thể hạnh phúc trên đường đi và vẫn đạt được các mục tiêu, vẫn hoàn thành những cột mốc.
Trong một thời gian dài, tôi vật vã với câu hỏi này: liệu tôi có phải bất mãn nếu muốn có động lực? Có phải bạn phải bất mãn để có động lực? Vì với tôi, tôi cảm thấy có nơi tôi đang đứng bây giờ và có nơi tôi muốn đến. Và có một khoảng cách giữa hai điều đó, và khoảng cách đó là sự bất mãn. Khoảng cách ấy khiến bạn muốn thay đổi, muốn thu hẹp nó. Nó cũng là thứ đang thúc đẩy bạn cố gắng thu hẹp khoảng cách. Và vì vậy câu trả lời lành mạnh nhất — có lẽ là “có”, tôi không rõ — nhưng câu trả lời lành mạnh mà tôi tìm ra được là hãy tưởng tượng một hạt sồi rơi từ cây. Nó nhận được chỗ bén rễ, thành mầm, thành cây con rồi cuối cùng lớn thành cây sồi trưởng thành. Ở không giai đoạn nào trong quá trình đó, khi nó chỉ là một hạt, nó tự phê phán mình vì chưa thành cây con. Khi nó chỉ là cây con, nó không tự trách mình vì chưa là cây sồi già. Nó không bất mãn với vị trí hiện tại. Và chẳng ai đến chỉ trích nó: “Ôi, tôi không thể tin là cậu chưa là cây trưởng thành.” Nhưng nó vẫn tiếp tục lớn lên suốt thời gian đó.
Vậy nên cùng lúc bạn có điều đó: nó hoàn hảo ở mỗi giai đoạn mà nó đang có. Không có gì sai, và thế mà nó vẫn tiếp tục trưởng thành. Lý do là bởi đó là bản chất của một cây sồi. Đó là điều được mặc định trong nó. Nó được “đặt để” phát triển. Và khi tôi nhìn mình, tôi nghĩ nếu tôi đặt mình vào vị trí đúng, tôi cảm thấy như vậy. Tôi hoàn toàn hài lòng với nơi mình đang ở ở mỗi giai đoạn, và đồng thời tôi được “mã hóa” để lớn lên, để tiếp tục tiến bước. Vậy nên tôi vừa có thể có động lực vừa cảm thấy thỏa mãn. Tôi vừa biết trân trọng khoảnh khắc vừa tiếp tục tiến về phía trước. Và điều đó hiệu quả nhất khi bạn tìm được thứ phù hợp với mình. Đôi khi ta gọi đó là điểm mạnh. Đôi khi ta nói đó là điều bạn sinh ra để làm. Nhưng khi bạn tìm thấy thứ phù hợp đó, bạn có thể có cả hai.
Tôi thích điều đó. Và tôi nghĩ với tuổi tác và sự trưởng thành, tôi càng tiến gần tới trạng thái nhận thức rằng chẳng có gì sẽ khiến tôi hạnh phúc hơn hẳn cả — không thành tựu nào, không tương lai nào, chẳng điều gì thay đổi được. Nhưng cùng lúc tôi vẫn phấn đấu. Và điều đó có vẻ mâu thuẫn ở mức độ nào đó. Cảm giác như làm sao hai điều đó có thể cùng đúng: bạn vẫn phấn đấu cho những thứ mà thực ra sẽ không thay đổi nhiều. Sự khác biệt tôi thấy giữa mình và một sinh vật trong tự nhiên là sinh vật ấy có lẽ không so sánh bản thân trên Instagram với mọi người khác. Và tôi hiểu con người là những cỗ máy so sánh, kiểu cách chúng ta đánh giá giá trị của thứ gì đó. Tôi đánh giá giá trị miếng bít tết trên thực đơn bằng cách so sánh với miếng rẻ nhất và miếng đắt nhất. Nên tôi nghĩ miếng ở giữa có lẽ hợp lý. Bạn có nghĩ nhiều về việc so sánh như một lực thúc đẩy hay làm giảm động lực trong bức tranh này không?
Tôi nghĩ nó có thể rất hữu ích nhưng cũng có thể rất có hại. Tùy thuộc bạn dùng nó thế nào. Tôi thấy tốt hơn nếu bạn chỉ so sánh những thứ nhỏ. Nếu bạn so sánh các chiến lược marketing, tư thế squat, phong cách viết, hoặc câu mở đầu của mỗi chương — làm sao để có một lời mở đầu tốt? Nếu bạn so sánh các chiến thuật thì điều đó rất có ích cho việc xây dựng kỹ năng và phát triển năng lực. Nếu bạn so sánh những thứ lớn như hôn nhân, tài sản ròng, những thứ như vậy thì đó hầu như là công thức dẫn đến bất hạnh. Vì khi quy mô lớn hơn, mọi thứ càng mơ hồ hơn. Có quá nhiều yếu tố liên quan trong hôn nhân, trong tài sản ròng, bạn chỉ thấy một lát nhỏ rồi cố so sánh hai thứ lớn ấy mà bạn còn chẳng biết bức tranh đầy đủ là gì. Vậy nên so sánh là thầy dạy kỹ năng khi dùng một cách hẹp, nhưng sẽ là kẻ cắp niềm vui khi dùng một cách rộng.
Điều đó hợp lý. Khi bạn nói những người tham vọng có nhiều khát vọng, có nhiều thói quen họ muốn bắt đầu, tôi nghĩ tới bản thân và nhận ra có lẽ có khoảng 30 thói quen tôi muốn có. Tôi muốn viết tốt hơn. Tôi muốn trở thành người chạy bộ. Tôi muốn tốt hơn trong diễn thuyết. Tôi muốn là một người bạn tốt hơn, quan tâm hơn đến bạn bè và chắc chắn nhắn tin cho họ vào sinh nhật. Với tất cả những thói quen mới mà tôi muốn theo đuổi, làm sao biết nên nhắm tới thói quen nào trước? Có khung nào để biết không?
Có, có vài điều bạn có thể làm. Tôi không nghĩ — liên quan tới điểm bạn nói trước về việc đôi khi những việc rủi ro nhất chỉ tốn nhiều thời gian để quyết định — có lẽ bạn nên chọn một việc và làm nó, rồi sau đó mới chuyển sang việc tiếp theo.
Nhưng tôi nghĩ có một mức độ chiến lược nào đó, và một chỗ tốt để bắt đầu là tự hỏi bản thân: những thói quen nào là “ở thượng nguồn” dẫn đến những điều tốt khác xảy ra. Ví dụ, tôi biết rằng nếu bạn có một ngày tốt, khi bạn cảm thấy tập trung và mọi thứ diễn ra suôn sẻ với bạn, thì ngày đó thường có những yếu tố gì? Giấc ngủ, đúng chứ? Giấc ngủ. Ổn rồi. Với tôi thì giấc ngủ chắc chắn là một trong những điều đó. Tôi cũng sẽ nói là tập luyện và thường thì đọc và viết cũng là phần của nó, nhưng tôi nghĩ tôi có thể gom lại chỉ còn đọc. Nếu tôi chỉ đọc khoảng 10 trang, điều đó thường kích thích việc viết. Đọc là nhiên liệu cho việc viết đối với tôi. Vậy nên tôi có thể nói: tập một buổi và đọc năm hoặc mười phút. Đó là hai thứ cấu thành nên một ngày tốt. Và điều xảy ra là chúng đứng ở thượng nguồn của nhiều điều tốt khác. Ví dụ, nếu tôi tập luyện, tôi thấy khá hơn, tôi nhận được lợi ích từ buổi tập, nhưng tôi cũng có cảm giác phấn chấn sau khi tập trong khoảng một đến hai tiếng. Vì vậy, tập xong tôi tập trung và khả năng chú ý tốt hơn. Tôi ngủ ngon hơn vào ban đêm vì tôi đã tập và bây giờ tôi mệt. Tôi có xu hướng ăn uống lành mạnh hơn khi tôi tập. Khi tôi không tập thì tôi ăn rất tệ. Tôi không biết, kiểu như tôi không muốn phí đi cảm giác đó hay gì đó. Vì vậy, tôi không hề cố gắng xây dựng thói quen tập trung tốt hơn hay thói quen ngủ hay dinh dưỡng. Những thứ đó tự nhiên đến như hậu quả của việc tập luyện. Vậy những việc nào bạn làm mà nó dẫn đến nhiều điều tốt khác? Tôi nghĩ đó là những thói quen mỏ neo tốt để bắt đầu và tập trung vào.
Nếu tôi có thể thêm một thứ nữa cho bản thân, tôi sẽ nói là dành một chút thời gian — thực ra chỉ là thời gian để suy nghĩ, nhưng là thời gian để phản tư và xem xét lại. Có một điều thú vị xảy ra nếu bạn có đạo đức làm việc rất tốt, nếu bạn chăm chỉ và việc làm việc chăm chỉ đã đưa bạn đi xa trong cuộc đời, thì điều đó trở thành một chỗ dựa. Bạn biết đấy, trong một thời gian dài tôi cứ nghĩ, nếu tôi gặp vấn đề, tôi sẽ làm việc để giải quyết nó. Tôi sẽ lao vào và làm việc chăm chỉ hơn cho tới khi tôi tìm ra. Và điều đó tuyệt vời. Điều đó rất mạnh mẽ đối với nhiều người, nhưng đến một lúc nào đó nó vỡ vụn. Có thể bạn cố gắng lắm, bạn chỉ có thể làm việc chăm chỉ hơn 10% hay 20%, nhưng có giới hạn. Nhưng nếu bạn làm việc vào đúng thứ, bạn có thể thu được kết quả gấp 100 lần hoặc gấp 1000 lần. Vậy nên nếu bạn cứ cúi đầu xuống làm việc chăm chỉ mãi, rất khó để bạn dành thời gian theo cách hiệu quả nhất và tốt nhất. Cách duy nhất để nhận ra điều đó là có thời gian để phản tư và xem xét lại — thời gian để suy nghĩ. Bạn cần đủ thời gian để suy nghĩ, để xác định xem tiếp theo mình nên tập trung vào điều gì. Và tôi nghĩ đó gần như là thói quen phản tư, xem xét — là thói quen cấp cao hơn hầu hết thói quen khác, vì nếu bạn cho mình thời gian để phản tư và xem xét, bạn có thể gỡ rối các thói quen của mình và tìm cách điều chỉnh chúng.
Khi bạn nói, tôi nghĩ ngay tới những lúc trong đời mình mà tôi quá dính vào bức tranh ở dưới, quá lặn trong chiến hào làm việc đến mức chưa ngẩng lên để hỏi: thực sự có hệ thống nào tôi có thể thiết lập để giải quyết vấn đề này trong 5 hay 10 năm tới không? Ví dụ, có người tôi cần thuê không? Vậy thực sự tôi nên vào quá trình tuyển dụng thay vì ở đó tự sửa vấn đề? Tôi nên dành 10 tiếng trong tuần này để tuyển ứng viên cho việc này hay chính tôi nên làm? Nhưng đôi khi bạn bị cuốn quá sâu vào chiến hào, đặc biệt khi mọi thứ khó khăn, phức tạp và chuyển động nhanh đến mức bạn không xem xét lại hệ thống của mình. Và khi bạn nói về hệ thống, tôi nghĩ tới việc hệ thống đôi khi hết hạn dùng.
Đúng.
Vì mọi thứ thay đổi.
Đó là một điểm rất hay. Và tôi nghĩ đây có lẽ là một trong những điều bị bỏ qua nhất về thói quen. Nhiều khi khi một người ngồi xuống và muốn xây dựng một thói quen mới, họ không nói ra nhưng họ mặc định rằng thành công với thói quen này nghĩa là tôi làm nó suốt đời, và nếu một lúc nào đó tôi không làm nữa thì chắc là tôi thất bại hay bỏ cuộc. Nhưng không phải vậy. Mọi thứ có mùa của nó, và thói quen phải thay đổi hình dạng theo thời gian. Lấy thói quen viết của tôi làm ví dụ. Thói quen đã khởi động sự nghiệp của tôi là tôi viết một bài mới mỗi thứ Hai và thứ Năm, và tôi làm vậy trong ba năm. Ba năm đầu, 150 bài, viết hai lần một tuần. Đó là một thói quen tuyệt vời. Những bài đó khoảng 2000 từ trở lại. Rồi tôi ký hợp đồng sách Atomic Habits. Tôi không có khả năng vừa làm được việc đó vừa viết cuốn sách nữa. Vậy nên thói quen ấy phải thay đổi. Tôi viết cuốn sách trong khoảng ba năm rồi sách xuất bản, và bây giờ tôi viết bản tin một lần một tuần, ngắn hơn nhiều. Nhưng tôi cảm thấy như thói quen viết được duy trì suốt thời gian đó — nó chỉ thay đổi hình dạng. Và điều đó hoàn toàn ổn. Nó cần điều chỉnh theo từng giai đoạn.
Nhưng tôi thấy nhiều người họ lại gắn bó với một dạng thói quen đến mức không nhận ra rằng thói quen ấy không còn phù hợp với họ nữa.
Và tôi nghĩ đó là một trong những thứ khó từ bỏ nhất: một thói quen trước đây từng tốt, từng có tác dụng với bạn, nhưng giờ trong giai đoạn hiện tại của đời bạn nó không còn hữu ích nữa.
Tôi thấy mình hơi chậm học chuyện đó. Có lẽ các bậc cha mẹ sẽ rất đồng cảm vì họ bị buộc phải thay đổi mục tiêu, và hệ thống của họ sẽ phải thay đổi theo. Ý tôi là — anh là một người cha của ba đứa con — nên có lẽ anh hiểu chuyện này rõ hơn tôi.
Nhưng liệu có những hệ thống mà anh đã phải điều chỉnh không? Tôi nghĩ cuộc đời có nhiều điểm ngoặt. Có con là một trong số đó. Bắt đầu công việc mới, chuyển tới thành phố khác, những chuyện lớn như vậy.
Tôi vừa nói chuyện với một bà mẹ, các con bà ấy đã chuyển ra ngoài, nên giờ bà trở thành một người “rỗng tổ”. 25 năm qua bà gần như dành hết cho việc nuôi dạy con cái, và giờ thì bọn trẻ đã ra riêng. Nhưng theo một nghĩa nào đó, điều đó gần như giống như mất đi bản sắc — bạn cứ nghĩ mình là một thứ này, rồi bỗng thấy mọi thứ thay đổi.
Nó cũng báo hiệu một điểm ngoặt trong đời, một mùa mới mà bạn đang bước vào. Khi mùa ấy thay đổi, thói quen của bạn cũng thường phải thay đổi theo.
Anh có nói tới lý thuyết “bốn bếp” — có lẽ nó ăn khớp với những gì ta đang nói. Anh dùng nó để suy nghĩ xem nên theo đuổi thói quen nào trong mỗi giai đoạn cuộc đời.
Có một câu nói tôi nghe rất nhiều, đặc biệt từ các bà mẹ trong chương trình: bạn không thể có mọi thứ cùng một lúc. Tôi đã nghe điều đó khoảng bốn, năm lần từ những bà mẹ khác nhau — điều này nói lên điều gì đó về xã hội. Họ nói họ phải nhận ra rằng không thể có mọi thứ cùng lúc, chắc chắn như vậy.
Không phải khái niệm của tôi — tôi gặp ý tưởng này gọi là lý thuyết bốn bếp. Nó chia cuộc đời thành bốn “bếp” trên chiếc bếp: công việc/sự nghiệp, gia đình, bạn bè, và sức khỏe cá nhân (tức là bản thân bạn). Ý tưởng là để các “bếp” này hoạt động tốt, bạn không thể bật cả bốn cùng lúc. Bạn có thể để ba bếp ở mức vừa phải, nhưng nếu muốn mỗi cái thực sự hiệu quả thì thường chỉ có thể làm tốt hai cái cùng lúc. Ai mà biết điều đó có đúng hoàn toàn hay không, nhưng đó là một ý tưởng thú vị, và nó khiến bạn nhận ra một điều cơ bản trong đời là phải đánh đổi — không thể giỏi mọi thứ cùng lúc.
Điều này đúng với các dự án: nếu cố làm bảy việc cùng lúc, phân tán bản thân ra bảy hướng khác nhau thì rất khó để xuất sắc. Với tôi, tôi nghĩ cuộc đời có những mùa và những trình tự. Có thể không đúng luôn là 10 năm, nhưng các bước chuyển lớn trong đời thường rơi vào khoảng những quãng 10 năm. Ví dụ, với tôi, xây dựng doanh nghiệp đầu tiên là một việc kéo dài khoảng 10 năm và cuối cùng dẫn tới việc ra mắt Atomic Habits. Có lẽ trong đời người trưởng thành bạn có năm, sáu quãng như vậy. Một vài việc thì nên làm theo thứ tự này hơn thứ tự khác.
Nếu bạn muốn đi du lịch khắp thế giới, đi chơi ở Ibiza, có lẽ bạn không làm điều đó khi đã ngoài 60 — không phải là không thể, nhưng có những thứ phù hợp hơn khi được xếp vào các thời điểm khác nhau. Đặc biệt với phụ nữ, còn có giới hạn sinh học về những thập kỷ mà họ muốn có gia đình. Nên đó chỉ là chuyện sắp xếp trình tự và ưu tiên. Khi nhìn vào tấm thảm cuộc đời, bạn muốn những chuyển động lớn là gì và những mùa đó cần nằm ở chỗ nào.
Không có câu trả lời đúng tuyệt đối, nhưng thú vị ở chỗ khi bạn nhận ra cuộc đời là có hạn, và việc phải đánh đổi luôn là thực tế, thì bạn sẽ phải xử lý nó theo cách nào đó.
Tôi đã quyết định rằng bây giờ khi các con tôi còn nhỏ, tôi sẽ vặn nhỏ “bếp” sự nghiệp — giảm mức ưu tiên cho công việc — và điều đó ổn. Sự nghiệp sẽ không giống như mười năm trước, nhưng không sao vì bọn trẻ chỉ có một lần được năm tuổi, một lần vào lớp một, một lần vào lớp hai, và tôi muốn ở bên cho những khoảnh khắc đó. Luôn luôn có những đánh đổi.
Tôi thấy cái điểm về trình tự rất thú vị. Nó khiến tôi nghĩ vì đúng như anh nói, có những ràng buộc — có thể là ràng buộc sinh học, hoặc trong trường hợp con cái của anh thì là những ràng buộc tự nhiên — nghĩa là mùa này chỉ có thể xảy ra vào lúc này, ở đây. Cũng có những chuyện như chúng ta đều là những doanh nhân còn khá trẻ; tôi rất mừng vì đã khởi nghiệp khi còn ở tuổi 20 thay vì ở tuổi 50.
Ờm, không có nghĩa là bạn không thể làm được ở tuổi 50
Không ai nói rằng bạn không thể, chỉ là nó sẽ giúp mọi thứ dễ dàng hơn nhiều cho khoảng mười năm tiếp theo
Bạn biết đấy, bây giờ tôi dễ dàng có mặt bên con hơn vì tôi kiểm soát được thời gian của mình
Bởi vì tôi đã làm phần kinh doanh trong thập kỷ trước
Và vì vậy có rủi ro, ừ, nhưng điều đó không có nghĩa là mọi chuyện lúc nào cũng ổn thỏa hay gì đó
Không có nghĩa là bạn có thể lên kế hoạch hoàn hảo cho mọi thứ
Nhưng bạn thấy cách các chuỗi sự kiện có thể xếp chồng lên nhau theo cách đó
Và khi nói về thói quen, bạn nghĩ sự lặp lại quan trọng đến mức nào, bởi vì có rất nhiều trong số những khái niệm hay khuôn khổ nổi tiếng về hình thành thói quen — một trong số đó là thói quen mất khoảng 66 ngày, một thuyết là vấn đề là sự lặp lại — liệu sự lặp lại có thực sự quan trọng không?
Nó chắc chắn quan trọng — ý tôi là sự lặp lại chính là cách thói quen hình thành. Con số 66 ngày xuất phát từ một nghiên cứu cho thấy trung bình mất khoảng 66 ngày để xây dựng một thói quen.
Nếu bạn xem kỹ nghiên cứu thì phạm vi rất rộng.
Nên nếu bạn chọn một việc thật đơn giản như uống một cốc nước vào bữa trưa mỗi ngày, việc đó có thể chỉ mất hai hoặc ba tuần để thành thói quen. Nếu bạn nhìn một việc phức tạp hơn, như chạy bộ sau giờ làm mỗi ngày, việc đó có thể mất bảy, tám hoặc chín tháng để hình thành.
Vì vậy tôi không nghĩ con số 66 ngày thực sự nói lên điều gì cụ thể.
Nó không bảo rằng đây là khoảng thời gian thói quen của bạn sẽ bám rễ — phạm vi có thể rất rộng.
Đôi khi khi người ta hỏi tôi mất bao lâu để tạo thói quen, câu trả lời của tôi là mãi mãi.
Bởi vì nếu bạn ngừng làm nó thì nó không còn là thói quen nữa.
Ý tôi muốn nói là thói quen không phải là một vạch đích để băng qua. Chúng là một lối sống để được sống.
Và chúng ta thường tiếp cận thói quen như thể đó là một vạch đích. “Ồ, để tôi làm sạch cơ thể 30 ngày rồi tôi sẽ khỏe mạnh.” “Để tôi chạy nước rút 90 ngày rồi sản phẩm sẽ được giao.” Tôi sẽ không phải lo nghĩ nữa, bạn biết đấy, và rồi thì
Hầu hết mọi thứ trong đời, nhất là những việc quan trọng lớn, là những cuộc chiến không có điểm dừng.
Nên chỉ vì bạn đã đi gym hôm qua không có nghĩa là bạn được cộng thêm điểm cho ngày mai — bạn vẫn phải xuất hiện ngày mai. Chỉ vì bạn là một người bạn đời tốt hôm qua cũng không có nghĩa là bạn được cộng điểm cho ngày mai — bạn vẫn phải yêu thương và quan tâm lại.
Và tất cả những thứ thật sự quan trọng đều là những cuộc chiến vô tận, và không phải là vượt qua một vạch đích mà là sống theo kiểu lối sống đó.
Vậy nên đúng, sự lặp lại quan trọng và đúng là thói quen sẽ trở nên trơn tru hơn, tự động hơn và có thể ít tốn công sức hơn khi bạn lặp lại chúng nhiều hơn.
Nhưng điều đó không có nghĩa là bạn sẽ không bao giờ phải nghĩ về chúng hay lo lắng về chúng nữa.
Bạn có nghĩ nhiều về chuyện gì xảy ra trong não khi sự lặp lại diễn ra không? Cái gì khiến mọi thứ trở nên dễ dàng hơn — nếu tôi đang có phong độ trong việc đi gym, tôi đã đi 60 ngày liên tiếp, tại sao ngày thứ 61 lại thấy dễ hơn?
Đó là câu hỏi khó vì nếu bạn nói chuyện với một học giả, họ sẽ nói thói quen là những hành vi tự động, vô thức, rất nhanh và đơn giản — những việc như đánh răng, buộc dây giày. Mỗi lần bạn cầm một chiếc kẹp nướng, bạn phải gõ chúng vào nhau hai lần, kiểu những thứ bạn thậm chí không nghĩ tới — đó là hành vi theo thói quen thực sự.
Nhưng nếu tôi hỏi bạn những thói quen bạn đang cố xây dựng, bạn sẽ nói “tôi cố đi gym bốn ngày một tuần” hoặc “tôi cố viết mỗi sáng” hoặc “tôi cố thiền năm ngày một tuần” hay gì đó tương tự. Và tôi hiểu ý bạn khi nói vậy — bạn muốn đó là một thói quen, một thực hành mà bạn làm đều đặn.
Nhưng viết mỗi ngày sẽ không bao giờ vô thức như việc đánh răng. Đi ra phòng gym sẽ không tự động như việc buộc dây giày.
Vì vậy trong cách chúng ta dùng từ “thói quen” có chút lộn xộn. Hầu hết những thứ chúng ta muốn trở thành thói quen không phải là phản xạ tự động; đó là những thói lệ, quy trình và nghi thức mà chúng ta thực hiện đều đặn.
Nói vậy thì đúng là sau khi bạn đi gym một tháng hoặc hai, việc đó bắt đầu dễ hơn.
Và tôi nghĩ có một số lực lượng giúp bạn ở chỗ đó.
Một là bạn đã tìm ra nhiều thứ về việc để vào được phòng gym: bạn đi lúc mấy giờ, đi đường nào, đóng gói túi ra sao, có cần mang bình nước hay phòng gym có máy nước uống không? Tất cả những thứ đó là chi phí/khó khăn nhỏ chỉ cần giải quyết một lần mà bạn phải tìm ra lúc đầu.
Khi bạn đã vào guồng, bạn đã biết hết rồi. Chuyện bình nước nghe có vẻ nhỏ nhưng tôi từng nghe người ta nói họ luôn quên mang bình nước và phòng gym đó không có vòi lấy nước, nên thỉnh thoảng họ bỏ buổi tập chỉ vì lý do đó. Thật đáng ngạc nhiên là chỉ cần chút ma sát nhỏ cũng đủ để làm ta lệch hướng.
Và việc tìm ra tất cả những điều đó là chuyện mà sau một tháng hoặc hai, bạn đã vượt qua — bạn đã “chiến đấu” qua hết những trận đó và giờ bạn biết làm thế nào. Điều đó làm nó dễ hơn.
Thứ hai là bạn bắt đầu xây dựng tình bạn, kết nối. Bạn bắt đầu biết mọi người ở đó, bạn thấy thoải mái. Có khái niệm mà Stephen Pressfield nói đến: nếu bạn có một con sói lang thang, cuối cùng nó sẽ coi khu vực đó là lãnh thổ của nó. Và lúc ban đầu trong quá trình sáng tạo — viết một cuốn sách hay gì đó — khi bạn vào văn phòng lần đầu để viết chương đầu, bạn sẽ thấy hơi khó chịu.
Cảm giác như vẫn chưa phải là bạn
Bạn đến phòng gym vào ngày đầu tiên. Bạn cảm thấy mọi người đang đánh giá bạn. Mình có trông ngớ ngẩn không?
Mình không biết phải làm thế nào
Nhưng sau một thời gian
Nó trở thành lãnh địa của bạn. Giống như con sói. Nó bắt đầu có cảm giác như sân nhà của bạn
Và sự quen thuộc đó, tôi nghĩ, cũng khiến dễ duy trì thói quen hơn nhiều, bạn biết đấy
Một khi bạn bắt đầu thấy thoải mái ở đó và điều đó cần một chút thời gian
Và mảnh ghép cuối cùng là bản sắc
Càng bắt đầu theo đuổi thói quen này, bạn lặp lại thói quen càng nhiều, bạn càng củng cố mình là kiểu người đó
Càng bắt đầu có yếu tố đó trong câu chuyện về bản thân
Tôi nghĩ đây là một trong những điều quan trọng nhất để xây dựng thói quen và khiến thói quen bám rễ
Đó là cách thói quen củng cố bản sắc mà bạn mong muốn
Chúng ta thường bắt đầu bằng cách hỏi mình muốn đạt được điều gì?
Nhưng tôi nghĩ điều thực sự nên bắt đầu là tôi muốn trở thành ai?
Hành động của tôi đang củng cố điều gì? Hành động của tôi đang đưa tôi tiến gần đến điều gì?
Theo một cách nào đó, mỗi hành động bạn thực hiện giống như một lá phiếu cho kiểu người bạn muốn trở thành
Vì vậy, làm một cái hít đất không biến cơ thể bạn ngay lập tức
Nhưng nó bỏ một lá phiếu cho “tôi là kiểu người không bỏ buổi tập”
Và viết một câu không hoàn thành một cuốn tiểu thuyết
Nhưng nó bỏ một lá phiếu cho “tôi là một người viết”
Và gửi một chút phản hồi tích cực không biến bạn thành lãnh đạo giỏi nhất thế giới
Nhưng nó bỏ một lá phiếu cho “tôi là kiểu lãnh đạo quan tâm đến đồng đội của mình”
Và từng cái một thì nhỏ, nhưng cộng dồn lại
Bạn xây dựng nên một kho bằng chứng về việc mình là kiểu người đó
Nó khác một chút so với cái bạn thường nghe, ví dụ bạn thường nghe người ta nói
à
“giả vờ cho đến khi thành công”
Và tôi không nhất thiết phản đối “giả vờ cho đến khi thành công” — nó kêu gọi bạn tin điều tích cực về bản thân
Nhưng hành vi và niềm tin là con đường hai chiều
Và những gì bạn tin ảnh hưởng đến hành động bạn sẽ làm
Và hành động bạn làm cũng ảnh hưởng đến những gì bạn sẽ tin, và lời khuyên của tôi là hãy bắt đầu
Bằng hành động, để hành vi dẫn đường
Gọi một cuộc gọi bán hàng, thiền một phút, hoặc làm một cái hít đất và để khoảnh khắc đó là bằng chứng rằng bạn là kiểu người đó
Bạn biết đấy, nếu bạn ra ngoài hôm nay và ném bóng rổ năm phút
Bạn không ngay lập tức nghĩ “ồ tôi là một cầu thủ bóng rổ”
Nhưng nếu bạn làm điều đó mỗi ngày trong ba tháng, sáu tháng hoặc một năm, đến một lúc nào đó bạn vượt qua ranh giới vô hình nơi bạn phải thừa nhận
Chắc là chơi bóng rổ là một phần quan trọng của con người tôi, bạn biết đấy, hình như đó là một phần bản sắc của tôi
Và một khi bạn nhận thói quen thành một phần trong câu chuyện của mình, một khi nó trở thành cách bạn nhìn nhận bản thân
Nó không còn là “tôi cần phải chạy” nữa. Mà là “tôi là một người chạy”
Bạn biết đấy, tôi làm điều này vì đây là một phần của con người tôi
Thì bạn sẽ đấu tranh để giữ thói quen đó, đúng không? Khi đó nó dễ bám rễ hơn
Vậy nên mối liên hệ giữa thói quen và bản sắc
Tôi nghĩ cuối cùng là cách bạn thực sự khiến thói quen tồn tại lâu dài
Nó làm tôi nhớ đến một nghiên cứu tôi mới đọc gần đây nói rằng nếu bạn nói với ai đó theo dạng
Gắn cho họ một bản sắc so với
Dùng một từ như tính từ để mô tả hành động
Ví dụ, nếu tôi làm gì cho bạn và tôi nói “Bạn biết không, James, bạn là một người tử tế”
Trong các nghiên cứu, người ta trở nên tử tế hơn, nhưng nếu tôi nói “Điều đó thật tử tế” hay “Hành động đó thật tử tế”
Người ta lại ít tử tế hơn
Vì vậy nếu tôi có thể cho bạn phản hồi mà thể hiện bản sắc của bạn, thì khả năng hành vi đó xảy ra sẽ cao hơn
Với đội của tôi và đây có lẽ tiết lộ một chút bí quyết
Tôi thường gọi họ bằng một bản sắc. Tôi sẽ nói bạn là một người đổi mới
Bạn là một người thử nghiệm, bởi vì từ những nghiên cứu tôi đọc được, điều đó làm tăng xác suất họ thể hiện bản sắc đó
Có một nghiên cứu khác làm điều tương tự với việc đi bỏ phiếu
Người ta có khả năng đi bầu hơn nếu bạn nói “Tôi là một cử tri”
Khi bạn khiến họ tự xác định là “tôi là một cử tri” thay vì hỏi “Hôm nay bạn có đi bỏ phiếu không?”
Trong “Atomic Habits” tôi có nói về ví dụ tưởng tượng hai người cố gắng bỏ thuốc lá
Người thứ nhất được mời một điếu và họ nói “ồ không, cảm ơn. Tôi đang cố không hút”
Còn người thứ hai được mời và họ nói “ồ không, cảm ơn. Tôi không hút thuốc”
Người thứ nhất cố gắng chống lại điều mà họ vẫn coi là một phần của mình
Nhưng người thứ hai không còn coi mình là kiểu người hút thuốc nữa và
Phải, một số bằng chứng và nghiên cứu cho thấy một khi bạn nhận những bản sắc đó, bạn dễ bám vào hành vi hơn
Nó làm tôi nhớ tới nghiên cứu của Leon Festinger, người đặt ra thuật ngữ xung đột nhận thức
Cách tôi hiểu khái niệm xung đột nhận thức là nếu tôi có một nhận thức về bản sắc của mình và có điều gì đó từ bên ngoài đe dọa hoặc thách thức điều đó
Chúng ta không giỏi sống trong mâu thuẫn. Tôi không giỏi. Ví dụ, tôi là
Một kế toán bây giờ và tôi nghe rằng AI
Đang làm công việc kế toán rất tốt, bây giờ tôi đã đầu tư 10 năm cho bằng kế toán đó.
Tôi tự thấy mình là một kế toán giỏi.
Phản ứng ban đầu của tôi có lẽ sẽ là hoặc phủ nhận bản sắc hiện tại của mình như một kế toán giỏi rằng sẽ có một sự nghiệp rực rỡ trong tương lai, hoặc phủ nhận trí tuệ nhân tạo.
Ông ấy — và những người đã nghiên cứu công trình của ông — nói rằng chúng ta rất kệch về khả năng giữ hai điều mâu thuẫn cùng đúng đồng thời.
Vì vậy, chúng ta có khuynh hướng bảo vệ bản sắc của mình.
Ừm, có điều gì đó cực kỳ mạnh mẽ ở chuyện này và nó cũng liên quan chặt chẽ tới thói quen, đó là: nhiều phần trong bản sắc của chúng ta — không phải toàn bộ nhưng phần lớn — gắn liền với các mối quan hệ.
Bạn biết đấy, tôi là một người cha, tôi là chồng…
Chính mối liên kết với người khác, các mối ràng buộc xã hội, ảnh hưởng tới hình ảnh chúng ta có về bản thân.
Đây là điều tác động rộng rãi tới thói quen của chúng ta, nên chúng ta đều thuộc về nhiều nhóm khác nhau.
Đôi khi những nhóm đó lớn, như ý nghĩa của việc là người Mỹ hay người Anh. Đôi khi nhóm nhỏ, như ý nghĩa của việc là một hàng xóm trên con phố, hay là thành viên của gia đình này, hoặc thành viên của phòng tập CrossFit địa phương.
Nhưng tất cả các nhóm mà bạn thuộc về, lớn hay nhỏ, đều có một tập hợp kỳ vọng chung về cách bạn hành xử, có những chuẩn mực xã hội cho những gì bạn làm trong nhóm đó.
Khi thói quen của bạn đi theo chiều mong đợi của nhóm, chúng khá hấp dẫn — bạn muốn giữ như vậy, bạn được khen ngợi và thưởng, bạn hội nhập.
Còn khi thói quen đó đi ngược lại kỳ vọng của nhóm, chúng trở nên kém hấp dẫn — bạn bị chỉ trích và cảm thấy không tốt.
Vì vậy nếu mọi người phải chọn giữa: tôi có những thói quen mà tôi muốn nhưng tôi bị ruồng bỏ, bị kỳ thị, bị chỉ trích; hoặc tôi có những thói quen mà tôi không thật sự yêu thích nhưng tôi hòa nhập, tôi thuộc về một cái gì đó — thì hầu hết thời gian, khát khao được thuộc về mạnh hơn khát khao thay đổi để tốt hơn.
Bạn muốn làm điều khác đi, nhưng bạn cũng biết bạn sẽ bị chỉ trích nặng nề vì điều đó; ít nhất bạn sẽ tạo thêm sự ma sát trong các mối quan hệ. Chúng ta không muốn sống với sự mâu thuẫn đó — sự mâu thuẫn kiểu: tôi có thể có cái này nhưng đồng thời lại tạo ra ma sát ở đây.
Một trong những bài học, tôi nghĩ, là một trong những điều rút ra lớn nếu bạn muốn xây dựng thói quen tốt hơn và giữ thói quen đó bền lâu, đặc biệt về lâu dài, là bạn nên gia nhập những nhóm nơi hành vi bạn mong muốn là hành vi bình thường.
Hãy vào những nhóm mà ở đó mọi người cùng tiến, nơi những người xung quanh bạn có kiểu thói quen mà bạn muốn có.
Nó làm tôi nhớ đến một điều xuất hiện trong thư gửi cổ đông của Jeff Bezos về việc chống lại trạng thái cân bằng.
Hừm. Tôi trước đó không biết về ông ta.
Trong thư gửi cổ đông, khi nói tới khả năng, khát vọng và nhu cầu đổi mới của Amazon trong tương lai, ông ấy so sánh điều đó với cuốn sách của Richard Dawkins mà tôi nghĩ có tựa “The Blind Watchmaker” (Người thợ đồng hồ mù).
Ông ấy nói rằng về cơ bản mọi sinh vật sống đều trong một cuộc chiến liên tục để chống lại trạng thái cân bằng của mình; và thực chất cái chết là khi chúng ta trở nên giống y như môi trường xung quanh. Bởi vì ngay lúc này chúng ta phải tiêu tốn rất nhiều năng lượng để khác biệt với môi trường — về nhiệt độ, về độ axit, v.v.
So sánh đó nghe rất giống những gì bạn vừa nói: tất cả sinh vật sống đều ở trong cuộc chiến không ngừng để khác biệt với môi trường. Và môi trường càng khác so với bên trong chúng ta thì cuộc chiến càng khó.
Nếu tôi đi vào sa mạc, cơ thể tôi phải tiêu tốn thêm nhiều năng lượng để duy trì nhiệt độ khác, độ axit khác so với môi trường.
Nhưng nếu tôi muốn làm cuộc sống dễ dàng hơn và làm cho cuộc chiến đó bớt khắc nghiệt, thì hãy vào một môi trường mà môi trường bên ngoài giống trạng thái bên trong của tôi — trạng thái nội tại của tôi. Thật tuyệt.
Ý chính là: môi trường càng khác biệt với những thói quen bạn muốn xây dựng hoặc với trạng thái cân bằng bạn đang cố đạt tới, bạn sẽ càng phải chiến đấu nhiều hơn để duy trì.
Và đó là một cuộc chiến bạn có thể kéo dài được một ngày, một tuần, một tháng — nhưng đó là thời gian có hạn; về một lúc nào đó, việc chống chọi liên tục với môi trường sẽ khiến bạn kiệt sức.
Đôi khi tôi xem môi trường, cả vật lý lẫn xã hội, gần như là một dạng lực hấp dẫn. Bạn biết đấy, như môi trường vật lý mà chúng ta đang ở ngay bây giờ. Okay.
Nó luôn thúc đẩy bạn theo những hướng nhất định, kiểu như
Tôi, tôi đang ngồi trên cái ghế này bây giờ nói chuyện với bạn
Tôi có thể ngồi ở bất cứ chỗ nào khác, nhưng tôi sẽ phải ngồi trên sàn ấy, đúng không — môi trường của cái ghế đang dẫn tôi đến chỗ này
Gần như là một dạng trọng lực kéo tôi đến đây hơn là khiến tôi đi chỗ khác
Khi chúng ta rời phòng này, nếu tôi muốn tôi có thể làm điều gì đó điên rồ như đập thủng một bức tường hay chui qua trần hay gì đó
Nhưng tôi sẽ đi qua cửa vì đó là nơi môi trường một cách tự nhiên đang hướng tôi tới
Đó là nơi hành vi đó xảy ra dễ dàng và tất cả không gian của chúng ta đều như vậy
Bạn luôn bị kéo về phía những gì tự nhiên, dễ thực hiện và nhất quán trong môi trường đó
Vậy làm sao bạn có thể chuẩn bị môi trường để khiến những thứ đó là những việc bạn muốn làm?
Đó là cho môi trường vật lý — môi trường xã hội cũng y hệt
Bạn biết đấy, bạn luôn bị kéo về phía những hành vi nào là tự nhiên ở đó
Các chuẩn mực xã hội là gì? Người ta được khen và thưởng cho những việc gì? Văn hóa là gì?
Thông thường gọi bạn làm điều đó
Và
Đó là lý do tôi nghĩ câu trả lời là bạn muốn bao quanh mình
Bằng những nhóm có những hành vi bạn muốn có — tham gia những nhóm nơi hành vi bạn mong muốn là điều bình thường; nếu nó là bình thường trong nhóm đó
Thì bạn có thể cùng nhau tiến bộ
Vì thế ý tôi là điều đó chắc chắn có nghĩa là phải loại bỏ một số người
Trong cuộc sống của một người và đôi khi những người đó khó mà bỏ được vì họ là gia đình, là mẹ, là cha
Ừ, và tôi, bạn biết đấy, tôi hơi…
Đôi khi bạn nghe người ta nói những câu như “ném bạn bè của bạn đi” hay gì đó, và tôi thì tôi không hoàn toàn đồng ý hoàn toàn như thế
Ờ, tôi nghĩ rằng vâng, điều đó đúng. Đôi khi bạn có
ừm
Một trường hợp cực đoan, một người đặc biệt độc hại hay gì đó và đúng rồi, bạn biết đấy
Có lẽ bạn không nên ở cạnh họ và những điều đó có thể dẫn đến những quyết định rất khó khăn
Nhưng tôi muốn nói trong phần lớn cuộc đời và hầu hết các mối quan hệ của bạn
Những gì chúng ta thực sự đang nói ở đây không phải là loại bỏ các mối quan hệ
Chúng ta đang nói về tìm những nơi cụ thể mà thói quen đó có thể phát triển
Vậy nên đây là vài ví dụ
Có một số nghiên cứu cho thấy thường dễ xây một thói quen mới trong một môi trường mới
Vì vậy chẳng hạn
Nếu bạn — trước tiên, để tôi quay lại một chút
Có một cách thú vị để định nghĩa thói quen là gì
Đó là nó là một hành vi gắn với một bối cảnh cụ thể
Ví dụ
Thói quen xem Netflix của bạn có thể gắn với bối cảnh là ghế sofa của bạn vào lúc 7 giờ tối
Và mỗi khi bạn bước vào phòng khách, ngồi cạnh ghế sofa và trời tối, bạn tự nhiên bị kéo về việc cầm điều khiển và làm điều đó vì đó là bối cảnh mà thói quen xảy ra
Vậy nên nếu bạn muốn xây một thói quen mới
Và một lần nữa, các nghiên cứu này thấy rằng thường dễ hơn để xây thói quen mới trong một môi trường mới
Ví dụ, giả sử bạn muốn bắt đầu thói quen viết nhật ký
Bạn bước vào phòng khách vào buổi tối và ngồi xuống ghế sofa
Bạn nghĩ “tôi sẽ bắt đầu viết nhật ký”
Nhưng bạn tự nhiên, bạn biết đấy
Bộ não của bạn kiểu như “à, giờ là lúc lấy điều khiển và bật TV”
Điều đó không có nghĩa là bạn luôn cần một không gian hoàn toàn mới như một toà nhà mới hay một phòng mới cho mọi thói quen
Nhưng bạn có thể làm gì đó như lấy một cái ghế và đặt nó vào góc phòng
Và đó trở thành cái ghế viết nhật ký và điều duy nhất bạn làm khi ngồi lên cái ghế đó là viết nhật ký trong năm phút
Vậy là bạn có một bối cảnh mới
Mà gắn với hành vi bạn muốn thực hiện và về mặt xã hội
Đây là những gì chúng ta đã nói trước đó
Bạn muốn có thể tạo ra một không gian an toàn cho môi trường đó, cho thói quen đó tồn tại hoặc phát triển
Giả sử
Đôi khi những không gian đó đã có sẵn, ví dụ
Giả sử bạn muốn tập yoga bốn ngày một tuần
Nhưng nhìn xung quanh gia đình hay bạn bè trong căn hộ bạn đang ở thì chẳng ai quan tâm
Họ không muốn tập cùng
Bạn tập trong phòng khách
Bạn bị trêu chọc hoặc bạn đang đạp lên không gian của người khác
Họ kiểu như “tôi cũng đang cố làm việc ở đây kia mà,” nó chỉ bất tiện
Bạn có thể đến một phòng tập yoga và đó là nơi mà trong một giờ đó
Bạn được bao quanh bởi một nhóm nơi hành vi bạn muốn là bình thường
Bạn không cần phải cắt đứt bất kỳ người bạn nào
Và bạn chỉ cần đến nơi mà thói quen đó có thể phát triển
Và tôi nghĩ mỗi thói quen thích có điều đó
Nó thích có một chỗ để tồn tại theo cách được hỗ trợ hoặc theo cách mà môi trường khiến nó dễ thực hiện
Đôi khi môi trường đã sẵn sàng như vậy, những lúc khác thì không
Vì vậy đối với tôi, một trong những thứ hữu ích nhất mà tôi làm trong sự nghiệp khởi nghiệp của mình
Là tôi không có ai làm doanh nhân trong gia đình, không có tác giả
Nên tôi có cái mong muốn muốn làm cái này kia nhưng không có ai gần gũi để nhìn vào
Trong sáu tháng đầu tiên làm doanh nhân
Tôi đã gửi khoảng 300 email lạnh cho những người khác mà có vẻ họ đi trước tôi một hai năm
Những người trông có vẻ như thật sự đang làm việc này, bạn biết đấy
Họ có khán giả trực tuyến và họ viết về những thứ họ thích
Có lẽ khoảng 30 người trả lời tôi. Tôi có gọi một cuộc Zoom nhỏ hay gì đó và chúng tôi trò chuyện, kết nối, rồi tôi gặp một số người trong số họ ở một hội nghị khoảng sáu tháng sau
Vậy là sau sáu tháng tôi biết khoảng 10 người đã gặp trực tiếp và có khoảng 30 người tôi đã liên hệ
Vì vậy bây giờ cảm giác ổn — ít nhất tôi biết vài người đã làm việc này — và tôi bắt đầu tổ chức các chương trình retreat mỗi năm một hoặc hai lần.
Tôi tụ tập sáu hoặc tám tác giả lại với nhau và tôi sẽ nói: thôi thuê một căn Airbnb đi. Chúng tôi sẽ chia tiền thuê và có thể nói chuyện về cách xây dựng khán giả, cách phát triển danh sách email, cách viết một cuốn sách và ra mắt nó, và tất cả những thứ mà chúng tôi đang chú trọng. Gần như luôn đó là cuối tuần tuyệt nhất trong năm của tôi, vì sau đó tôi sẽ có sáu tháng công việc phải thực hiện. Nó giống như đi đến phòng tập yoga, nhưng bạn phải tự tạo ra không gian đó.
Tôi luôn lo là mình sẽ trông thật ngớ ngẩn, kiểu mời mọi người rồi họ đều từ chối hay gì đó. Nhưng ai cũng muốn điều tương tự — họ đều đang chờ một ai đó tạo ra không gian để những người cùng chí hướng gặp gỡ. Vì vậy đôi khi bạn cần đủ can đảm để tự tạo không gian đó. Nhưng điểm mấu chốt vẫn là bạn cố gắng bao quanh mình bằng những người mà hành vi bạn mong muốn là hành vi bình thường.
Rất nhiều nhà sáng lập đã nói với tôi: tại sao cái quảng cáo tôi chạy trên nền tảng này lại không hiệu quả? Có thể nội dung quảng cáo không tốt, phần sáng tạo không mạnh. Nhưng thường vấn đề là họ không có cuộc trò chuyện đúng, vì quảng cáo đó chưa từng đến đúng người. Nếu bạn làm marketing B2B thì đó là phần quan trọng của trò chơi, và đây là nơi quảng cáo LinkedIn giải quyết vấn đề cho bạn. Việc nhắm mục tiêu của họ cực kỳ cụ thể: bạn có thể nhắm theo chức danh, cấp bậc, quy mô công ty, ngành, thậm chí theo bộ kỹ năng của một người. Mạng lưới của họ bao gồm hơn một tỷ chuyên gia, trong đó khoảng 130 triệu người là người ra quyết định. Khi bạn dùng quảng cáo LinkedIn, bạn đặt thương hiệu trước đúng những người cần thấy nó. Theo kinh nghiệm của tôi, quảng cáo LinkedIn cũng mang lại lợi tức trên chi tiêu quảng cáo (ROAS) cao nhất cho B2B so với các mạng quảng cáo khác.
Nếu bạn muốn thử, hãy vào linkedin.com/diary. Và khi bạn chi 250 đô la cho chiến dịch quảng cáo LinkedIn đầu tiên, bạn sẽ nhận thêm 250 đô la tín dụng từ tôi cho chiến dịch tiếp theo. Đó là linkedin.com/diary — áp dụng điều khoản và điều kiện.
Tôi nghĩ về tất cả những người đang ngồi trong một công việc họ không thích. Họ ngồi ở một công việc giữa thành phố lớn, họ khổ sở, họ muốn làm điều khác — họ muốn làm tác giả, muốn theo bước chân bạn, muốn xây dựng một doanh nghiệp truyền thông chẳng hạn — nhưng họ ở quá xa điều đó, bị giữ lại bởi kỳ vọng của cha mẹ, bị ràng buộc bởi khoản thế chấp và tất cả những thứ khi về nhà mỗi ngày. Họ mệt mỏi, thật sự rất mệt. Vì vậy đó vẫn chỉ là một giấc mơ. Hẳn bạn nhận được rất nhiều người như vậy nhắn tin cho bạn, vì những gì bạn đã tạo và nội dung bạn làm. Bạn nói gì với họ? Người như vậy nên bắt đầu từ đâu?
Một là, tôi không nghĩ việc cứ than vãn về sự khó khăn hoặc chìm đắm trong nó sẽ giúp ích gì. Việc phàn nàn về khó khăn chỉ làm nó trở nên khó hơn. Hành động nhấn mạnh những điều đang diễn ra tốt đẹp hoặc cố gắng tận dụng chúng — đó là một trò chơi vô tận: dùng những lợi thế hiện có của bạn để giành lấy lợi thế mới.
Ví dụ, ban đầu hầu hết mọi người không có nhiều lợi thế. Tôi chẳng quen biết ai trong ngành, không có tiền, không có kinh nghiệm; nhưng lợi thế duy nhất tôi có là thời gian. Và tôi đã dùng thời gian đó để cố gắng có thêm lợi thế mới. Với tôi, tôi dùng thời gian để viết hai bài mỗi tuần và làm vậy trong hai năm. Tôi làm vài công việc freelance bên lề để trang trải chi phí, và cuối cùng đó là cách tôi xây dựng khán giả. Và khi có khán giả — hai năm sau — tôi có một lợi thế mới, đúng không? Tôi không chỉ có thời gian, tôi còn có một danh sách email. Từ đó tôi có thể xin được hợp đồng sách và lại có lợi thế mới: có hợp đồng sách. Rồi bạn cứ tiếp tục dùng những lợi thế hiện có để giành lấy lợi thế mới.
Tôi vừa mới nói sơ qua điều này trong khoảng 20 giây, nhưng đó là khoảng bảy năm cuộc đời tôi. Quá trình đó kéo dài hơn bạn muốn — nó chậm hơn bạn mong — nhưng đó chính là trò chơi vô tận ấy: nó chậm hơn so với mong muốn của bạn.
Điều đó làm tôi nghĩ về ý tưởng tiến bộ một phần trăm mỗi ngày. Vậy những phần quan trọng nhất để hiểu về biểu đồ đó là gì? Có hai điều nổi bật. Thứ nhất, biểu đồ này cho thấy nếu bạn tốt hơn 1% mỗi ngày trong một năm — tức 1,01^365 — bạn sẽ tốt hơn khoảng 37 lần vào cuối năm. Đường cong này. Ngược lại, nếu bạn tệ đi 1% mỗi ngày — 0,99^365 — bạn gần như bị đẩy xuống về 0. Một biểu đồ như thế này chỉ là lãi kép; chỉ là một đường cong cộng dồn. Cuộc sống thực không hoàn toàn giống lãi kép — thói quen của bạn không hoàn toàn theo công thức toán học này — nhưng tôi nghĩ biểu đồ diễn tả khá tốt cảm giác của quá trình thay đổi hành vi, của việc cố gắng tiến bộ từng chút mỗi ngày.
Hai điều đúng ở đây: bất kỳ đường cong cộng dồn nào đặc trưng bởi việc mọi lợi ích lớn đều bị trì hoãn. Bạn mới chỉ đi khoảng 80% quãng đường trên đường cong này trước khi nó thực sự bắt đầu bứt phá. Vì vậy những lợi ích lớn đều đến sau, còn giai đoạn đầu không cảm thấy ấn tượng lắm. Thứ hai là ngay ngày đầu, khoảng cách giữa 0,99 và 1,01 rất nhỏ — nhưng theo thời gian sự khác biệt đó sẽ nhân lên.
Nó rất nhỏ, đúng không?
Tốt hơn 1% hay tệ hơn 1% đều rất nhỏ.
Vì vậy vào bất kỳ ngày nào
Rất dễ để bỏ qua, bạn biết đấy, khác biệt giữa ăn một thứ lành mạnh cho bữa trưa hay ăn một thứ không lành mạnh
Hôm nay hầu như không có gì khác, cơ thể bạn trông vẫn như cũ trong gương vào cuối ngày. Cân chẳng thay đổi
Bạn biết đấy, không có bằng chứng. Khác biệt giữa?
Người đọc 10 phút hôm nay và người không đọc
Về cơ bản không khác gì — đọc 10 phút không biến bạn thành thiên tài
nhưng
Người luôn đi ngủ một chút thông minh hơn so với khi họ thức dậy
Người luôn dành một chút thời gian mỗi ngày để học điều gì đó mới
Ừ, hai năm hay năm năm hay mười năm sau thì đó là khác biệt có ý nghĩa về trí tuệ và sự thấu hiểu
Và bạn sẽ thấy cùng một mô hình lặp đi lặp lại suốt đời, đó là những gì bắt đầu nhỏ
Và nó khá không đáng kể, dễ bị bỏ qua hàng ngày
Nó cộng dồn, nhân lên và cải thiện theo thời gian
Vì vậy tác động của thói quen của bạn là
Bị trì hoãn; thời gian sẽ khuếch đại bất cứ thứ gì bạn nuôi dưỡng
Nên nếu bạn có thói quen tốt, thời gian sẽ trở thành đồng minh của bạn và mỗi ngày trôi qua bạn đặt mình ở vị trí mạnh hơn
Nếu bạn có thói quen xấu, thời gian sẽ trở thành kẻ thù và mỗi ngày trôi qua bạn càng đào sâu thêm cái hố
Và bài học thực sự của một biểu đồ như thế này, bài học thực sự của việc tốt hơn 1% mỗi ngày
Không phải để xoáy vào con số
Không phải là ôi, có phải là cải thiện 1% hay 1,6% hay gì đó. Không phải về con số đó
Đó là một thái độ. Là một cách tiếp cận. Là sự tập trung và nhấn mạnh vào quỹ đạo
Hơn là vị trí
Bạn biết đấy, có nhiều cuộc thảo luận về vị trí trong cuộc sống
Trong tài khoản ngân hàng có bao nhiêu tiền? Số trên cân là bao nhiêu? Giá cổ phiếu là bao nhiêu? Doanh thu quý ra sao?
Chúng ta có tất cả những phép đo và chỉ số này để đánh giá vị trí hiện tại của mình
Rồi nếu vị trí không như ta muốn
Chúng ta buồn bực hoặc cảm thấy tội lỗi hoặc tự phán xét hoặc khó chịu hay gì đó
Và điều tôi khuyến khích là hãy lắng nghe, chỉ một chút thôi
Hãy ngừng lo lắng quá nhiều về vị trí hiện tại và thay vào đó
Tập trung nhiều hơn một chút vào quỹ đạo hiện tại của mình
Tôi đang tốt hơn 1% hay tệ hơn 1%?
Mũi tên có đang hướng lên và sang phải không hay chúng ta đang đi ngang?
Vì vậy nếu bạn đang trên một quỹ đạo tốt thì tất cả những gì bạn cần là thời gian
Ừm. Điều này gần như đã trở thành một niềm tin tôn giáo
Tôi nghĩ vậy bởi vì theo những gì bạn nói thì nó phải trở thành một niềm tin tôn giáo bởi kết quả rất khó thấy trong ngắn hạn
Nhưng ừm, chắc chắn đó là một niềm tin tôn giáo trong nhóm của chúng tôi
Tôi có vài độc giả đã xăm nó, điều mà tôi không ngờ tới
Tôi vẽ điều này lên một tấm thẻ chỉ mục và bây giờ nó xuất hiện trên người ai đó
Ừ, điều đó thật sự gây ngạc nhiên
và nó cần có niềm tin đó bởi vì
Phần đầu tiên
Khi bạn đang làm điều gì đó mà không có tiến triển
Không có bằng chứng về tiến bộ. Có điều gì đó rắc rối về việc này.
Tôi nghĩ điều đó quan trọng.
Chúng ta ai rồi cũng từng mắc lỗi này: bạn có thể thực hiện những cải thiện 1% mà tích lũy lại. Và cũng có những cải thiện 1% rồi lại tan biến, đúng không? Bạn có thể dành thời gian cho việc lặt vặt; bạn thấy đấy, những thay đổi nhỏ có thể có ý nghĩa hoặc cũng có thể vô nghĩa. Vậy làm sao phân biệt được hai loại đó? Khó lắm, và tôi không chắc lúc nào cũng làm hoàn hảo được. Nhưng với tôi, ranh giới phân định là hành động này có tích tụ thành cái gì lớn hơn hay không. Bạn có thể dành cả ngày này qua ngày khác cho những việc nhỏ, nhưng bạn có đang xây dựng để đạt được điều gì lớn hơn không?
Theo nhiều cách, tôi nghĩ hai mốc thời gian quan trọng nhất trong đời là 10 năm và một giờ. “Mười năm” ở đây là cách nói ngắn gọn cho câu hỏi: điều lớn lao, có ý nghĩa mà bạn đang hướng tới là gì. Hãy nghĩ về hầu hết những thứ mà người ta thực sự quan tâm — những chuyển động có ý nghĩa trong đời. Phần lớn đều là những việc kéo dài nhiều năm: xây dựng một doanh nghiệp mà bạn tự hào, nuôi dạy một gia đình thành công, có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, đạt được vóc dáng tốt nhất trong đời, hoặc đóng góp cho một lý tưởng mà bạn quan tâm. Thường đó là những việc lớn kéo dài nhiều năm, đôi khi nhiều thập kỷ. Vậy nên “10 năm” là cách nói tắt cho những điều đó.
Nhưng nếu mỗi ngày bạn làm được một việc sẽ có lợi cho bạn sau 10 năm — nếu hôm nay bạn tìm được một giờ để làm điều gì đó sẽ có lợi sau một thập kỷ — bạn thường không cần chờ đến 10 năm để thấy kết quả. Thường sau hai, ba, bốn năm bạn đã thấy: “wow, không ngờ mọi thứ đã tích tụ nhanh vậy.” Điều đó làm tôi nhớ lại ý tưởng về hệ thống so với mục tiêu, vì những nhà sáng lập xuất sắc nhất tôi biết thường nghĩ: “Tôi có thể làm gì trong giờ tới để 10 năm nữa chúng ta ở một vị trí khác?”
Một lần nữa, tôi đã nói điều này vài lần, nhưng một trong những điều quan trọng nhất trong kinh doanh — xét theo nghĩa “công ty” là tuyển dụng — là hầu như, nếu không muốn nói là gần như tất cả các vấn đề tôi gặp trong kinh doanh đều là vấn đề con người. Là lỗi do con người mà tôi đã hoặc chưa mắc phải. Càng tiến xa trong sự nghiệp, tôi càng nghĩ rằng thực ra phần lớn giờ tiếp theo của cuộc đời mình nên dành cho việc làm với con người, vì điều đó ảnh hưởng đến 10 năm sau. Ví dụ, nếu tôi muốn công ty niêm yết sau 10 năm, trong giờ tới tôi nên nghĩ về quy trình tuyển dụng để tìm CFO, người sẽ giúp xây dựng doanh nghiệp.
Và giờ bạn đang nói chuyện với tôi — “Không, nhưng tôi đang học và tôi sẽ đem ý này ra áp dụng…” — Thật sự rất hữu ích khi nói chuyện với bạn về điều này vì nó cho tôi cách diễn đạt sẽ tạo ra sự ghi nhớ, từ đó tạo ra sự lặp lại và thành thói quen, nếu bạn hiểu ý tôi. Tôi không nghĩ theo hệ thống hay mục tiêu đơn thuần; tôi luôn hỏi với mọi người: điều gì là nằm ở thượng nguồn nhất?
Đúng, và điều này cũng giống như chuyện về giấc ngủ; tôi nhìn việc tuyển dụng trong kinh doanh hay nói chung trong đời sống cá nhân — việc chọn người là yếu tố quan trọng nhất ảnh hưởng đến mọi thứ xảy ra về sau. Các mối quan hệ nói chung cũng vậy. Ai cũng biết chúng quan trọng nhưng vẫn thường bị đánh giá thấp. Ừ, điều đó đúng trong kinh doanh như bạn đang nói: gần như mọi vấn đề kinh doanh ở một mức nào đó có thể là vấn đề con người, hoặc có một người có thể mở khóa và giải quyết vấn đề đó. Điều đó cũng đúng ở cấp độ cá nhân: quyết định quan trọng nhất bạn có thể đưa ra thường là liệu bạn sẽ kết hôn với ai — điều đó sẽ định hình cuộc đời bạn một cách mạnh mẽ.
Cũng đúng ở khía cạnh “vận may” trong kinh doanh/đời sống: không có cơ hội nào không liên quan đến con người — cơ hội đến qua con người. Vì vậy khi bạn nói “ôi, ước gì mình gặp chút may mắn” hay “ước bắt được thời cơ”, thì có lẽ bạn đang nói về một người mang cơ hội đó mà bạn cần tiếp xúc hay làm quen. Trong mọi khía cạnh này, các mối quan hệ định hình cuộc đời chúng ta một cách mạnh mẽ; con người có lẽ là điều quan trọng nhất theo nghĩa đó. Theo tuổi tác, điều này càng rõ với hầu hết mọi người — rõ hơn rằng những quyết định tốt nhất tôi từng đưa ra liên quan đến con người, và những quyết định tồi tệ nhất cũng vậy.
Nhưng chúng ta ít khi nghĩ vậy; ta thường nghĩ “mình sẽ làm việc thứ Bảy chủ Nhật ở văn phòng, mình sẽ có ý tưởng hay nếu đọc một cuốn sách, ý tưởng đó sẽ mang lại may mắn và thành công.” Trong khi theo thời gian tôi nhận ra rằng làm việc thông minh hơn chỉ chăm chỉ là tập trung nhiều hơn vào con người.
Công việc của bạn gắn với những thứ như lòng tự trọng và tự tin thế nào? Ai cũng muốn xây dựng sự tự tin, và một số người đang rơi vào vòng xoáy suy giảm tự tin, mà tôi đoán trông kiểu như thế này: có điều gì đó xảy ra trong đời họ, nên họ ít có khả năng dấn thân hay bước ra khỏi vùng an toàn. Và ngay cả khi họ làm vậy, họ cũng diễn giải nó theo hướng tiêu cực, điều đó làm sụt giảm sự tự tin của họ. Họ cảm nhận được điều đó.
Họ đang đeo kính râm khiến họ diễn giải mọi thứ theo hướng tiêu cực.
Và họ rơi vào kiểu vòng xoáy đi xuống chồng chất.
Mm-hmm.
Và có những người khác dường như đi theo hướng ngược lại.
Đầu tiên là, ờm,
Khi tôi còn học trung học, huấn luyện viên bóng rổ từng nói với tôi rằng tự tin chỉ là khả năng được thể hiện.
Ý ông là nếu bạn muốn tự tin hơn về khả năng ném phạt, thì hãy ra sân ném trong một giờ.
Và khi bạn ném trúng 10 quả liên tiếp, bạn sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều về chuyện đó.
Và rồi bạn nhận ra điều này đúng với mọi thứ: một khi bạn bắt đầu thể hiện khả năng của mình
ở bất kỳ lĩnh vực nào, chẳng hạn, thuyết trình thành công hay làm một bài trình bày hay ở chỗ làm hay bất cứ thứ gì,
bạn sẽ cảm thấy tốt hơn về nó. Và vậy bạn nhận ra là bạn cần số lần luyện tập.
Bạn biết đấy, bạn cần thực hành, bất kể là gì, bạn cần đủ số lần lặp lại
để bắt đầu học cách làm việc đó, và vì vậy đôi khi tôi nói rằng động lực đến sau khi bắt đầu chứ không phải trước.
Chúng ta nghĩ mình cần động lực để bắt đầu,
nhưng thực ra bạn nên thu nhỏ nó lại và làm cho nó dễ đến mức bạn sẽ làm,
dù bạn có cảm thấy động lực hay không, và bắt đầu làm vài lần.
Và một khi bạn thực hiện những lần lặp lại đó,
bạn bắt đầu xây dựng chút tự tin vì bạn có bằng chứng rằng bạn có thể làm được.
Vậy nên tự tin là khả năng được thể hiện. Hãy thu nhỏ nó lại, làm cho dễ, bắt đầu thể hiện khả năng của mình,
và rồi tự tin sẽ đến như một hệ quả phụ.
Điều thứ hai, và có lẽ còn quan trọng hơn,
là bạn đã nhắc đến ý tưởng về người luôn diễn giải mọi thứ theo lăng kính tiêu cực.
Họ rơi vào cái vòng xoáy đi xuống đó,
họ thấy bằng chứng mọi thứ chống lại họ, hoặc thế giới nghiêng hẳn về phía người khác, hoặc họ nhấn mạnh
những phần của câu chuyện không có lợi cho họ.
Tôi chơi bóng chày lâu lắm. Tôi chơi đến hết đại học. Ờm, khi tôi còn nhỏ,
lúc tôi 10, 12, 14 tuổi,
sau mỗi mùa giải chúng tôi làm một việc này: bố tôi và tôi ra ngồi ở hiên sau
và chúng tôi nói về
những chiến thắng, những phần tốt trong mùa, những trận đấu lớn nhất mà đội thắng, hay những pha bóng hay nhất của tôi trong năm, hoặc những thứ tôi tiến bộ so với mùa trước.
Và tôi chưa bao giờ là cầu thủ giỏi nhất trong bất kỳ đội nào tôi tham gia,
nhưng bạn kết thúc mỗi mùa với cảm giác
tích cực, cảm giác tự tin, cảm giác đà khi bước vào năm tiếp theo.
Và tôi nghĩ tôi chơi lâu một phần vì điều đó, biết không, như là một thói quen nhấn mạnh những chiến thắng của mình.
Và tôi nghĩ đó là điều thú vị mà nhiều người nên thử:
khi bạn nhìn lại năm vừa rồi,
những chiến thắng nào bạn đã có và cố gắng dùng điều đó, kể cho mình câu chuyện đó,
nhấn mạnh câu chuyện đó và dùng nó để bước sang khoảnh khắc tiếp theo.
Gần đây tôi có nói chuyện… Tôi từng có một công ty xuất bản mà tôi đồng sáng lập, Authors Equity,
và chúng tôi đang xuất bản cuốn sách của một người tên là Brandon Webb, một cựu Navy SEAL.
Ông ấy từng huấn luyện đơn vị bắn tỉa Navy SEAL về mặt hiệu suất tinh thần và
ông ấy dạy họ đủ thứ.
Tôi đã nói chuyện với ông về cuốn sách và một số chiến lược, và tôi cố gắng học xem họ làm gì và có hai điều khiến tôi ấn tượng.
Điều đầu tiên ông nói là thái độ tích cực dù trong hoàn cảnh nào.
Vậy nên điều đầu tiên chúng tôi huấn luyện họ là thái độ tích cực, bất kể tình huống ra sao.
Điều thứ hai là hình dung mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp.
Một lần có một xạ thủ đến hỏi ông: điểm tốt trong khóa luyện này là bao nhiêu?
Họ cho họ mấy bài khóa nhỏ để kiểm tra, kiểu họ phải thực hiện tám hay mười hai phát bắn gì đó,
và ông nói điểm tốt là 100%.
Ông nói thực tế hầu như chẳng ai đạt 100%,
nhưng ông muốn đặt tiêu chuẩn đó — đặt kết quả đó trong đầu họ như mục tiêu họ nhắm tới.
Và ông huấn luyện hai người, một người được 96, một người được 100.
Dù sao thì ý là
trong cuộc sống
luôn có những chuyện xảy ra tốt và những chuyện xảy ra tệ.
Sẽ luôn có những ngày mọi thứ chống lại bạn và những ngày mọi chuyện có vẻ thuận lợi.
Và câu hỏi là bạn đang kể câu chuyện nào cho chính mình?
Bạn đang nhấn mạnh phiên bản sự kiện nào ngay bây giờ?
Tôi không bảo bạn nên phớt lờ thực tế.
Nếu có vấn đề cần giải quyết thì bạn vẫn phải giải quyết nó.
Nhưng miễn là bạn không phớt lờ thực tế,
tôi cảm thấy điều duy nhất có lý là nhấn mạnh phiên bản trao quyền cho bạn,
bạn biết đấy, nhấn mạnh các chiến thắng, ngồi lại và suy ngẫm về những gì bạn đã làm
và nghĩ xem những thắng lợi đó là gì và làm thế nào chúng tiếp thêm đà cho bạn tiến lên, và hình dung bước tiếp theo sẽ diễn ra tốt như thế nào.
Nó làm tôi nhớ tới điều Sir David Brailsford nói với tôi, người mà tôi biết
được nhắc tới nhiều trong chương đầu cuốn sách của bạn.
Ông ấy nói nhiều về cải thiện 1% v.v., và ông nói điều ông không được nói đủ
là đà tâm lý được tạo ra từ
việc đạt được những cải thiện 1% đó và ăn mừng chúng trong đội.
Ông kể khi ông ở đội đua xe đạp Anh,
họ lúc đó tụt xuống, chán nản, bị chế nhạo vì là đội tệ,
rồi chúng tôi bắt đầu cộng dồn từng 1%,
và điều điên rồ xảy ra là chúng tôi bắt đầu thật sự cảm thấy như mình đang tiến lên đâu đó.
Mọi người không còn rời cửa hàng xe lúc 5 giờ chiều nữa
mà bắt đầu ở lại đến 2 giờ sáng.
Bởi vì họ cảm thấy mình đang tiến về đâu đó — điều đó khớp với quan điểm của bạn về tiến bộ — nhưng cũng là sức mạnh của việc có chủ ý trong việc ăn mừng những chiến thắng đó và đà tâm lý mà nó tạo ra trong một nhóm người và bản thân bạn. Tuyệt quá. Mình nghĩ bạn cần chủ ý hơn một chút trong thế giới thực.
Nếu bạn nhìn vào một số công nghệ hoặc thứ gây nghiện nhất, chẳng hạn như trò chơi điện tử, bạn sẽ thấy có những dạng tiến bộ liên tục. Điểm số của bạn tăng ở góc trên màn hình mỗi khi bạn nhặt được vũ khí hay hồng ngọc hay viên ngọc nào đó — có tiếng jingle hay chuông nhỏ, một nốt nhạc. Ngay cả tiếng chân lộc cộc khi bạn chạy qua màn chơi cũng là tín hiệu rằng bạn đang tiến bộ, bạn đang đi tới đâu đó.
Và nếu so sánh tất cả phản hồi tức thời đó khi bạn chơi với hầu hết những việc bạn làm ngoài đời thực, thì bạn sẽ nghĩ: Ủy ban này họp mỗi thứ Sáu suốt sáu tháng mà vẫn chưa phát hành được tính năng này. Hay: mình đã chạy mỗi ngày suốt tháng rồi mà vẫn chưa thấy thay đổi trên cơ thể. Rất khó để so sánh thế giới số với mọi tiến bộ chúng ta có qua màn hình với thế giới vật lý và những thói quen ta cố gắng xây dựng trong đời sống và công việc. Và mình nghĩ đó là một lý do để ta nên chủ ý hơn: nghĩ về những cải thiện 1% hay những bước tiến nhỏ ta có thể làm hôm nay, rồi ăn mừng những chiến thắng đó để có cảm giác tiến bộ, vì trong thế giới thực tiến bộ thường bị trì hoãn.
Ví dụ cha mẹ mình thích bơi. Nếu họ bơi chỉ để chờ thay đổi trên cơ thể thì phải mất hai năm; vấn đề là họ nhảy xuống nước và khi lên trông cơ thể họ vẫn y như cũ. Vậy nên bạn cần thứ gì đó ngay lúc đó để báo tín hiệu tiến bộ. Họ dùng một bảng theo dõi thói quen: có một mẫu nhỏ nơi họ đánh dấu một dấu x vào ngày đó. Nhưng bạn cần một thứ trực quan hóa tiến độ, cho bạn tín hiệu là mình đang tiến lên.
Mình nhớ có nghiên cứu của Harvard Business Review hỏi mọi người xem ngày làm việc tốt nhất của họ là ngày nào và yêu cầu họ ghi nhật ký công việc — khoảng một nghìn người. Phần lớn đều chỉ vào một ngày trong tuần đó trong nhật ký nơi họ cảm thấy có tiến bộ, dù nhỏ. Và điều này liên quan tới ý bạn về việc làm cho nó vui: nhấn mạnh tiến bộ và ăn mừng làm cho mọi thứ thú vị hơn, đồng thời tạo đà tâm lý. Nếu bạn làm tốt hơn 1% mỗi ngày và thu nhỏ thói quen lại, bạn đặt mình vào vị trí để trải nghiệm cảm giác tiến bộ.
Ví dụ, giả sử đôi khi họ đang học môn hóa.
Có khái niệm về năng lượng kích hoạt — cần bao nhiêu năng lượng để kích hoạt một phản ứng. Nếu năng lượng kích hoạt cao, bạn phải bỏ nhiều nhiệt hay nhiều năng lượng vào phản ứng thì nó mới xảy ra.
Mình nghĩ thói quen cũng có một dạng “năng lượng kích hoạt”. Giả sử thói quen của bạn là hít đất 100 cái mỗi ngày. Năng lượng kích hoạt cho việc đó khá cao vào ngày đầu khi bạn hăng hái, có thể bạn làm từng set 10 suốt cả ngày rồi đạt 100 và cảm thấy rất tốt. Có thể bạn duy trì được vài ngày hoặc một tuần. Nhưng rồi đến lúc bạn mệt, hoặc bận nhiều việc ở cơ quan, rồi nhìn lại thấy đã 9 giờ 30 tối và bạn phải đi ngủ sớm — bạn có còn muốn làm 100 cái hít đất không? Rồi bạn bỏ qua.
Nhưng nếu mục tiêu nhỏ hơn, như một cái hít đất thôi hoặc 10 cái hít đất, thì dễ dàng hơn, năng lượng kích hoạt thấp hơn nhiều. Khi tới ngày thứ 8, 9 hay 10, lúc 9 giờ 30 tối bạn vẫn có thể làm 10 cái trước khi ngủ, đúng chứ? Và bạn vẫn có cảm giác tiến bộ, vẫn cảm thấy mình đang tiến lên chỉ đơn giản vì bạn hạ mức tiêu chuẩn xuống lúc bắt đầu. Nếu tiêu chuẩn quá cao ngay từ đầu thì rất khó duy trì lâu, nhưng nếu tiêu chuẩn chỉ là để kéo bạn bắt đầu, bạn sẽ xây dựng được đà, có cảm giác tiến bộ và sau một tháng, hai tháng hoặc ba tháng bạn vẫn giữ được chuỗi liên tiếp và cảm thấy khá ổn về bản thân.
Đến một lúc bạn làm đủ nhiều thì bạn nhận ra: chắc sẽ có vài ngày bạn bỏ sót, nhưng bạn vẫn cảm thấy tốt về mình — về việc bạn đã xuất hiện đều đặn — và bạn đã chứng minh được nhiều điều với chính mình. Vì vậy đôi khi giảm quy mô xuống và làm cho nó dễ thực hiện hơn sẽ cho bạn cơ hội tốt hơn để cảm nhận tiến bộ.
Hai từ bạn vừa nói trong vài phút trước — một là “bố mẹ bạn dùng công cụ theo dõi thói quen” và từ kia là “chuỗi” (streak). Bạn có hiểu ý nghĩa của lọ kẹp giấy đang đặt trước mặt tôi không? Bạn có thể giải thích cho tôi về việc theo dõi thói quen và chuỗi liên tiếp, và tại sao chúng quan trọng không?
Khi mình làm cuốn Atomic Habits, mình gặp một người tên Trent Durstman và anh ta có câu chuyện khá thú vị. Bây giờ anh ta là doanh nhân, nhưng hồi đầu sự nghiệp anh ấy có một công việc làm môi giới chứng khoán ở Abbotsford, Canada — vào những năm 90, đó là một thị trấn khá nhỏ, không phải một thành phố lớn như New York. Anh ấy phải gia tăng doanh số nhưng không có nhiều lợi thế. Anh ấy có một thói quen rất đơn giản khiến anh trở thành người làm việc hiệu quả nhất trong công ty và xây dựng được danh sách khách hàng lớn nhất trong vài năm sau đó. Chiến lược đơn giản đó là kẹp giấy.
Công việc của anh ấy: mỗi khi thực hiện một cuộc gọi bán hàng, anh sẽ lấy một cái kẹp giấy chuyển sang lọ khác. Anh có 100 cái kẹp giấy trong lọ và mục tiêu hàng ngày là chuyển 100 cái từ lọ này sang lọ kia. Chỉ có vậy, và với thói quen đơn giản đó anh đã xây dựng được khối khách hàng rất lớn.
Có hai điểm đáng chú ý. Thứ nhất, anh có một dấu hiệu trực quan cho thấy tiến độ của mình: việc chuyển kẹp giấy sang lọ khác là cách để thấy rằng mình đang tiến triển trong ngày. Nó cũng biến thành một trò chơi nhỏ — xem mình chuyển nhanh được bao nhiêu, đến giờ ăn trưa thì đã chuyển được 50 chưa — bạn có những mốc tiến trình liên tục trong ngày. Thứ hai, điều thú vị là anh đã tóm gọn mọi thứ lại thành một việc duy nhất thực sự tạo ra khác biệt, và tập trung vào đó. Có rất nhiều thứ trong cuộc sống khiến ta sa đà vào tối ưu hoá: cứ đi tìm chiến lược bán hàng hoàn hảo, kế hoạch kinh doanh tốt nhất, chế độ ăn lý tưởng… Người ta hay hỏi mình về vô số thủ thuật và chiến thuật, mình thường trả lời là hãy viết một bài mỗi tuần trong hai năm tới rồi quay lại nói chuyện với tôi — đừng bỏ qua phần cơ bản đó. Hoặc đừng bỏ buổi tập nào trong hai năm rồi mới bàn xem chương trình có hiệu quả không.
Mình nghĩ cách này giúp bạn tập trung vào điều lớn lao thực sự tạo ra khác biệt. Mình cũng nhìn câu chuyện này qua khung của chu kỳ thói quen, vì khi xem chu kỳ thói quen mình thấy có phần thưởng được kích hoạt và có một ham muốn đạt kết quả. Chúng ta chưa nói rõ điều này nên để mình giải thích nhanh: nếu bạn xây dựng một thói quen, về cơ bản có bốn giai đoạn khác nhau mà mọi thói quen đều trải qua — và trong cuốn Atomic Habits mình gọi chúng là… (đoạn gốc dừng ở đây).
Tôi gọi chúng là: tín hiệu, khao khát, phản ứng và phần thưởng, đúng không?
Tín hiệu chỉ là thứ bạn nhận ra. Ví dụ, bạn thấy một đĩa bánh quy trên quầy bếp — đó là một tín hiệu bằng thị giác.
Khao khát là dự đoán mà não bạn tạo ra về ý nghĩa của tín hiệu đó. Bạn thấy đĩa bánh quy, não bạn dự đoán: “Ồ, nó sẽ ngọt, chứa đường, ngon, dễ chịu.” Dự đoán tích cực đó thúc đẩy bạn thực hiện phản ứng — đó là bước thứ ba. Bạn bước tới, cầm lên và cắn một miếng.
Và cuối cùng bước thứ tư là phần thưởng. Ồ, thực sự nó đúng là ngọt, chứa đường, ngon, dễ chịu. Vậy nên: tín hiệu — khao khát — phản ứng — phần thưởng.
Những bước này về cơ bản là những gì mọi hành vi thành thói quen đều phải trải qua, kể cả những việc cực kỳ tự động. Ví dụ, bạn bước vào phòng và đèn tắt. Tín hiệu: tối. Khao khát: tôi muốn nhìn thấy. Phản ứng: tôi bật công tắc. Phần thưởng: đèn bật, giờ thì có thể nhìn thấy. Ngay cả những việc nhanh như bật công tắc cũng trải qua bốn bước đó.
Vì vậy hầu như mọi thói quen đều theo chu trình đó, và bạn có thể thấy chiến lược ghim giấy phần nào tận dụng điều này. Bạn để ghim giấy trên bàn, đúng không? Không chỉ vì bạn muốn gọi điện bán hàng vì lý do công việc, mà còn vì chúng cứ nhìn bạn mỗi sáng khi bạn tới bàn. Nó là một lời nhắc bằng hình ảnh — thôi, nghĩ: “Được rồi. Mình muốn thực hiện những cuộc gọi này để tìm khách hàng hoặc tạo ra thêm một cuộc gọi bán hàng thành công nữa.” Cái khao khát đó khiến bạn cầm điện thoại lên — đó là phản ứng thực tế — rồi phần thưởng là bạn được chuyển cái ghim giấy sang bên kia và bây giờ bạn có cảm giác: “Ừ.” Bạn nghe tiếng “ting” nhỏ của ghim giấy va vào, và biết không, điều đó làm tăng hiệu ứng phần thưởng.
Cái tôi thấy thú vị nhất là làm sao để lấy bốn bước này — cái mà về cơ bản mọi hành vi đều trải qua — rồi chuyển chúng thành thứ chúng ta có thể dùng và áp dụng trong đời sống hằng ngày và công việc. Tôi gọi đó là bốn quy luật thay đổi hành vi. Mỗi quy luật tương ứng với một bước. Tôi sẽ nói cho bạn.
Tôi gọi chúng là bốn quy luật thay đổi hành vi. Với tín hiệu, quy luật đầu tiên là: bạn phải làm cho nó rõ ràng. Bạn muốn các tín hiệu của thói quen tốt rõ ràng, dễ tiếp cận, dễ nhìn thấy. Càng dễ nhận ra, càng dễ thu hút sự chú ý của bạn thì bạn càng có khả năng hành động theo nó. Phần lớn điều này liên quan đến môi trường — làm cho mọi thứ hiển nhiên — nhưng bản chất là tín hiệu phải thu hút sự chú ý, là thứ bạn nhận ra.
Để đặt điều này vào bối cảnh tôi muốn đảm bảo mình uống bổ sung mỗi ngày: tôi nghĩ về creatine. Nó để đâu trong bếp? Có bị đặt trên kệ cao, sau cánh tủ, ít ai thấy không, hay nó để trên quầy, là một trong những thứ đầu tiên bạn gặp? Có những mức độ khác nhau về cách bạn muốn sắp xếp, nhưng ý là bạn cố gắng làm cho thói quen tốt trở nên rõ ràng, dễ nhận thấy.
Nó làm tôi nhớ khi tôi bắt đầu làm DJ — thiết bị DJ trước đó để ở phòng dự trữ trên tầng, khuất đi. Tôi nói với bạn gái tôi (cô ấy đã từng làm DJ) rằng: “Mình thực sự muốn học DJ. Mình có thể để thiết bị lên quầy bếp trong một năm được không? Vì khi đi ngang qua mình sẽ thấy: ‘Ồ, DJ’.” Tôi đặt nó lên quầy bếp và bắt đầu học DJ.
Một độc giả của tôi đi học đàn guitar, tập với thầy và được giao bài tập về nhà. Nhưng sau mỗi buổi, anh ta lại cho đàn vào hộp và cất vào tủ. Anh ta quên mất cây đàn trong một tuần, rồi tuần sau mới mang ra tập — và thường là giữa tuần anh ta không tập gì cả. Anh ta mua một giá dựng đàn và đặt giữa phòng khách. Bây giờ anh ta đi ngang qua đàn 30 lần một ngày, nên khả năng cầm lên và chơi năm phút cao hơn nhiều. Vậy là: làm cho thói quen của bạn hiển nhiên.
Quy luật thứ hai liên quan đến khao khát — làm cho nó hấp dẫn. Đây là chỗ tôi nói trước đó về câu hỏi “nó sẽ như thế nào nếu thú vị?”. Bạn muốn thói quen của mình thú vị, thu hút, hấp dẫn, khiến bạn hứng thú; càng kích thích thì bạn càng dễ kiên trì.
Ví dụ, có một phụ nữ muốn ngưng ra ngoài ăn trưa mỗi ngày và bắt đầu mang cơm từ nhà vì cho là lành mạnh hơn. Nhưng ý nghĩ làm một cái salad cho bữa trưa không hấp dẫn lắm với cô. Thế là cô nghĩ ra cụm từ “tiệc trong bát” (party in a bowl). Ban đầu cô làm đủ kiểu: bẻ khoai tây chiên cho vào, cắt snickers cho vào salad… cô tìm cách để làm cho nó vui. Sau khoảng một tháng mang cơm mỗi ngày, cô đã hình thành thói quen mang cơm. Lúc đó cô bắt đầu nghĩ: “Ừ, mình đã có thói quen mang cơm rồi, làm sao để làm nó lành mạnh hơn?” — rồi dần dần cải thiện. Tóm lại: tìm cách làm cho thói quen của bạn hấp dẫn.
Quy luật thứ ba là: làm cho nó dễ. Đây là về việc làm cho thói quen đơn giản, ít ma sát, dễ thực hiện. Càng thuận tiện, càng ít cản trở thì thói quen càng dễ xảy ra. Chúng ta đã nói nhiều về điều này rồi: đó là giảm quy mô thói quen xuống, làm cho nó nhỏ lại, dễ làm.
Nó dùng quy tắc hai phút để làm cho việc đó, bạn biết đấy, dễ nhất có thể.
Nhưng thói quen càng dễ thực hiện thì càng có khả năng xảy ra.
Daniel Kahneman, nhà tâm lý học nổi tiếng—tôi nghĩ ông từng nói rằng nếu gói hành vi con người lại thành một nguyên tắc duy nhất, một thứ duy nhất thúc đẩy hành vi con người, thì đó là sự tiện lợi. Là sự dễ dàng. Bạn biết đấy, việc gì là dễ làm nhất?
Chúng ta là sinh vật sinh học và chúng ta tiêu tốn năng lượng để sống. Và lợi nhất cho bạn là cố gắng tiết kiệm năng lượng bất cứ khi nào có thể, nên bộ não bạn có xu hướng hướng tới điều đó. Bạn luôn tìm kiếm sự thuận tiện.
Thực tế, nhiều doanh nghiệp lớn nhất thế giới cơ bản chỉ lấy một nhu cầu con người vốn đã muốn làm rồi và cố gắng làm cho nó càng thuận tiện hơn. Như DoorDash chẳng hạn—bạn cần đồ ăn, chỉ chạm vài lần bằng ngón cái là chúng tôi giao cho bạn. Thực ra cả quá trình lịch sử loài người về cách chúng ta có được thức ăn chỉ là một con đường dài liên tục làm cho việc đó ngày càng tiện hơn. Trước đây chúng ta là người săn bắt hái lượm, phải giết con mồi hoặc hái trái rừng; rồi chúng ta bắt đầu trồng trọt, thế là nó ngay cạnh nhà và không phải đi đâu — chỉ gặt bắp hay đậu rồi ăn. Rồi chúng ta bắt đầu vận chuyển đến cửa hàng tạp hoá, bây giờ bạn thậm chí không cần tự trồng nữa, bạn đến đây mua và mang về. Rồi sau đó ta nói thôi kệ, bạn thậm chí không cần lái xe đến siêu thị nữa, chúng tôi giao qua Instacart hay dịch vụ giao hàng tạp hoá. Và bây giờ ta nói bạn thậm chí không cần nấu ở nhà nữa, bạn chỉ cần đặt trên DoorDash, chạm ngón cái và chúng tôi sẽ mang đồ ăn sẵn tới cho bạn, bạn chỉ việc ăn. Tất cả chỉ là một quãng tiến triển liên tục làm cho mọi thứ ngày càng dễ dàng hơn.
Và bạn càng làm cho thói quen dễ tiếp cận, thì bạn càng có khả năng kiên trì và hoàn thành.
Còn điều luật thứ tư và cuối cùng là làm cho nó thỏa mãn. Thói quen càng mang lại cảm giác thỏa mãn thì bạn càng có khả năng bám theo nó trong tương lai và quay lại làm nó lần nữa. Ba luật đầu — làm cho nó hiển nhiên, làm cho nó hấp dẫn và làm cho nó dễ — đều nhằm tăng khả năng thói quen xảy ra lần này. Làm cho nó thỏa mãn thì liên quan đến việc tăng xác suất bạn sẽ làm nó lần sau. Bởi vì khi bạn đến bước này thì thói quen đã xảy ra rồi, đúng không? Nó đã xong, nhưng nó có đem lại thưởng hay không? Có hữu ích hay không? Nó có phục vụ bạn theo cách nào đó không? Nếu nó phục vụ bạn, nếu bạn cảm thấy nó có lợi thì trải nghiệm đó được đánh dấu trong não bạn và nói: này, cái này hữu ích, lần sau khi rơi vào tình huống tương tự thì hãy lặp lại.
Vậy nên làm cho nó thỏa mãn—phần thưởng đóng vai trò như việc đóng vòng lặp phản hồi của quá trình học. Nó làm tăng khả năng bạn sẽ hoàn thành tiếp. Tôi dùng từ “học” một cách có chủ ý. Chúng ta đang nói về xây dựng thói quen, nhưng theo một cách khác thì thực ra chúng ta đang nói về quá trình học: cách não bộ và cơ thể học phải làm gì khi bạn đi qua cuộc đời. Bạn sống, trải nghiệm nhiều điều và bắt gặp các chiến lược khác nhau, rồi thử chúng ra. Có một lần đầu tiên bạn cắn miếng bánh kếp và bạn nghĩ “ồ, ngon đấy, có lẽ nên ăn thêm miếng nữa”. Có lần bạn thử thứ gì đó và cảm thấy “không thích lắm” hoặc “không có gì đặc biệt” — não bạn sẽ nghĩ “có lẽ lần sau thử cái khác”.
Những hành vi được thưởng, những hành vi mang lại cảm giác thỏa mãn, những hành vi thú vị có khả năng bám lại. Và tôi đoán có nhiều cách khác nhau để làm cho nó được thưởng. Tôi đã nghĩ về nhóm tập thể dục của chúng tôi trên WhatsApp, tên là “fitness blockchain”, mỗi tháng có một người bị loại. Mỗi ngày bạn đi tập gym thì chụp màn hình buổi tập và thả vào nhóm. Rồi có một người làm khoa học dữ liệu tự do tổng hợp mọi thứ thành một tài liệu và gửi ảnh chụp màn hình hàng ngày kèm tổng kết các buổi tập của chúng ta. Toàn bộ trò chơi là tính nhất quán. Vậy nên không quan trọng bạn tập nặng thế nào, quan trọng là bạn có đi hay không.
Và điều đó tạo ra — tôi không biết nằm ở đâu trong chu trình này — nhưng tôi nghĩ nó là cái gọi là trách nhiệm. Nó cũng làm cho việc này vui. Nhưng yếu tố cam kết xã hội đó nằm ở đâu trong chu trình này? Đó có phải là phần thưởng không? Tôi nghĩ nó ảnh hưởng tới mọi thành tố hành vi. Việc bạn thấy người khác đang tập là một tín hiệu. Bạn có thể nhận được một tin nhắn chứa ảnh chụp màn hình của người khác trên điện thoại và nghĩ “ôi, mình phải tập hôm nay, không muốn quên” — đó là một tín hiệu kích hoạt hành vi. Có cái gì đó hấp dẫn khi là một phần của nhóm: khi bạn đăng ảnh chụp màn hình, người khác sẽ thấy và bạn có thể được khen ngợi hoặc cảm thấy đã hoàn thành việc mình nên làm. Điều đó thú vị và tạo động lực để bạn xuất hiện và làm nó. Đôi khi bạn tập cùng ai đó, có cái gì đó làm cho phản ứng tốt hơn — vui hơn khi làm cùng nhau, mà nó cũng khiến bạn phải vận động.
Và cuối cùng là phần thưởng: việc duy trì chuỗi liên tục, được là một phần của nhóm, tránh bị loại — đó đều là phần thưởng. Thực ra có một chiếc đai kim loại to — một chiếc đai thật — được trao mỗi năm. Nhưng hàng tuần, hoặc hàng tháng, sẽ có một người chiến thắng được đặt làm ảnh đại diện và điều đó thật tuyệt. “Tôi muốn cái đai.” Nghe hay quá. Tôi muốn nó, đúng chứ? Trên đó khắc tên tôi. Nó giống như một chiếc đai đấu vật. Thật tuyệt.
Điều này hoạt động thế nào nếu bạn đang cố gắng bỏ một thói quen?
Với mỗi cái trong số này — có nhiều cách để thực hiện từng việc. Bạn biết đấy, có nhiều cách để làm cho thói quen trở nên rõ ràng, nhiều cách để làm cho nó hấp dẫn, v.v. Và những gì tôi đang đưa cho bạn chỉ là cái nhìn tổng quan về cách xây dựng một thói quen tốt hay cài đặt một hành vi mới.
Nếu bạn muốn bỏ một thói quen xấu, thì bạn chỉ cần đảo ngược bốn điều này. Thay vì làm cho nó rõ ràng thì hãy làm cho nó vô hình. Hủy đăng ký email, đừng để đồ ăn vặt trong nhà, giảm tiếp xúc với các tín hiệu khởi phát. Thay vì làm cho nó hấp dẫn thì hãy làm cho nó kém hấp dẫn — cái đó là khó nhất, chúng ta sẽ nói về nó sau. Thay vì làm cho nó dễ thì hãy làm cho nó khó, tức là tăng ma sát, thêm bước giữa bạn và hành vi đó.
Mình có hai ví dụ cho bản thân. Gần đây mình thử để điện thoại ở phòng khác cho tới bữa trưa mỗi ngày. Thường từ khoảng 9 đến 11 giờ sáng, điện thoại của mình để ở cuối hành lang, ở một phòng khác còn mình ngồi trong văn phòng. Đó là cơ hội để mình làm việc theo những ưu tiên của mình thay vì những gì đến qua điện thoại. Mình giống như mọi người khác: nếu điện thoại để ngay cạnh, mình sẽ kiểm tra mỗi ba phút chỉ vì nó ở đó. Nhưng nếu nó để ở cuối hành lang, chỉ cách 30 giây đi bộ, mình lại chẳng bao giờ đi lấy. Mình luôn thấy điều đó thú vị — tự hỏi là mình có thật sự muốn không. Một mặt mình muốn đủ mạnh để kiểm tra mỗi ba phút khi nó ở cạnh mình, nhưng mặt khác mình lại không muốn đến mức sẽ đi 30 giây để lấy nó. Mình thấy nhiều thói quen cũng như vậy: nếu bạn chỉ thêm một chút ma sát, chúng sẽ tự thu nhỏ lại đến mức mong muốn.
Ví dụ nữa là bia. Mình không nghĩ cách này sẽ hiệu quả nếu bạn thực sự bị nghiện, nhưng mình nhận thấy nếu mình để một bịch 6 lon bia ở trước tủ lạnh, mở cửa ra thấy ngay, mình sẽ uống một lon lúc ăn tối chỉ vì nó ở đó. Nhưng nếu mình để nó ở kệ dưới cùng, sâu phía sau tủ lạnh, mình phải cúi xuống mới thấy — đôi khi mình còn quên là có nó, nằm đó cả hai tuần mà mình chẳng nhớ. Đó chính là việc đảo ngược định luật đầu tiên (làm cho nó vô hình) và đảo ngược định luật thứ ba (làm cho nó khó). Bạn càng ít có khả năng nhìn thấy nó, hoặc càng nhiều bước cần phải làm để thực hiện hành vi ấy, thì khả năng nó xảy ra càng thấp.
Phần cuối cùng là đảo ngược định luật cuối cùng: thay vì làm cho hành vi thỏa mãn thì hãy làm cho nó không thỏa mãn. Thêm vào đó một loại chi phí hay hậu quả nào đó. Trong cuốn Atomic Habits, mình gọi đây là quy tắc tối thượng của thay đổi hành vi. Rõ ràng là những hành vi được thưởng ngay lập tức thì sẽ được lặp lại, còn những hành vi bị trừng phạt ngay thì sẽ bị tránh. Điều đó hiển nhiên, nhưng bạn phải tự hỏi: bạn có cảm thấy tốt khi làm hành vi mà bạn muốn xây dựng hay không? Bạn có được thưởng ngay lập tức vì hành vi đó không? Và nếu bạn có một thói quen muốn tránh, chi phí/ hậu quả là gì? Có điều gì khiến bạn cảm thấy như bị trừng phạt không? Nếu có thì bạn sẽ dễ tránh nó hơn. Nếu không thì mọi chuyện trở nên khó khăn.
Khó lắm, đúng không? Chẳng hạn có đĩa bánh quy trên quầy, bạn có thể thấy khi vừa bước vào, đặt trên một đĩa nhỏ — bạn biết là không nên, nhưng vẫn nghĩ “thôi, mình lấy một cái thôi”. Nếu mình ăn cái bánh đó, mình sẽ không bị trừng phạt ngay lập tức. Hình phạt tức thì duy nhất có lẽ là chút cảm giác tội lỗi — cảm giác mình đang tiến thêm một bước xa hơn khỏi mục tiêu về thể hình. Có cách nào để đưa phần “hậu quả” đó đến sớm hơn không? Nói chính xác thì không phải là “hình phạt” mà là phần bất lợi, phần tiêu cực — làm sao để nó xuất hiện ngay lập tức hơn?
Ừ, chi phí của thói quen tốt là trả ở hiện tại.
Chi phí của thói quen xấu là trả ở tương lai.
Và nên với nhiều cái mà người ta hay gọi là “thói quen xấu”,
Nó thấy đã cái lúc đó, bạn biết đấy, như ăn một cái donut bây giờ thì rất đã, chơi game bây giờ rất đã,
Làm mấy thứ gì đó bây giờ thì thấy thoải mái,
Chỉ tới sau này bạn mới nhận ra: ồ, hóa ra có cái giá phải trả cho việc này.
Ngay cả thứ kinh điển như hút thuốc,
Có thể bạn được đứng ngoài với bạn bè để giao lưu hoặc giảm căng thẳng ngay lúc sau một ngày làm việc dài,
Chỉ là mấy năm sau — 5, 10 hay 20 năm — bạn mới gánh hậu quả.
Vì vậy,
ừm,
Rất nhiều trò chơi
của việc xây thói quen tốt hơn là tìm cách kéo phần thưởng của thói quen tốt về hiện tại,
Để bạn cảm thấy tốt ngay bây giờ, không phải đợi ba năm sau mới thấy.
Và kéo hậu quả của thói quen xấu về hiện tại để bạn cảm nhận một chút đau ngay bây giờ,
Và nhận ra điều này thực ra không có lợi cho mình.
Cũng có lẽ đó là lý do họ dán hình phổi người lên bao thuốc lá.
Đúng, như một trong những cách cố gắng làm điều đó, đúng không?
Còn cái bảng điểm thói quen (habit scorecard) kia thì sao?
Đó có phải thứ bố mẹ bạn dùng cho việc bơi lội không?
Bảng điểm thói quen chỉ là một cái đánh giá đơn giản — ý tưởng đằng sau thực hành này là
thay đổi hành vi có chủ đích bắt đầu từ tự nhận thức, đúng không?
Vậy nên bạn sẽ
thay đổi thói quen suốt thôi cho dù bạn có nghĩ tới chúng hay không.
Bạn đang tạo thói quen dù có chú ý hay không — bộ não và cơ thể bạn sinh ra để thế.
Câu hỏi thú vị hơn là liệu bạn có thể thiết kế hành vi của mình không?
Bạn có thể hình thành thói quen theo cách mình muốn không, và đó là nơi tự nhận thức xuất hiện.
Rất khó để hình thành thói quen nếu bạn không nhận biết chúng,
và thực tế có vài nghiên cứu thấy rằng
chỉ hành động trở nên nhận biết hơn về hành vi thôi cũng đã tự thay đổi hành vi rồi.
Ví dụ, có một nghiên cứu xem xét những người ghi nhật ký về thực phẩm họ ăn.
Không theo dõi gì cả. Họ không ăn kiêng. Họ không quan tâm mấy tới bao nhiêu calo.
Tất cả những gì họ làm chỉ là ghi lại những gì họ ăn mỗi ngày, và chỉ hành động ghi nhật ký thôi đã thay đổi
những gì họ ăn và giảm số calo tiêu thụ, v.v., chỉ vì họ ý thức được chuyện đang xảy ra.
ừm, và vì thế
Điều này đúng với hầu hết thói quen: một khi bạn bắt đầu nhận ra chúng,
bạn sẽ thấy những cách để cải thiện chúng hoặc tinh chỉnh chúng hoặc những cách bạn muốn làm khác đi.
Bạn không còn hoạt động kiểu lái tự động một cách hoàn toàn như trước nữa.
Vì vậy bảng điểm thói quen chỉ là một cách đơn giản để làm điều này. Nó rất, rất đơn giản.
Bạn chỉ viết ra tất cả các thói quen bạn làm mỗi ngày.
Thường thì bạn sẽ có một chuỗi hành vi vào buổi sáng khi bắt đầu, có lúc vào bữa trưa, rồi một thói quen thư giãn cuối ngày.
Nhưng biết đâu đó có thể là: thức dậy, uống một ly nước, tắm, kiểm điện thoại, mặc quần áo, vân vân — bạn chỉ cần
liệt kê danh sách một ngày bình thường của bạn trông như thế nào.
Và khi bạn đã viết các hành vi xuống, bạn cho chúng điểm, và điểm chỉ là:
nếu đó là thói quen tốt hoặc thói quen bạn thích và góp phần cho cuộc sống,
thì đánh dấu cộng; nếu là thói quen bạn muốn bỏ,
ví dụ tôi thức dậy rồi lướt điện thoại 10 phút trước khi ra khỏi giường,
bạn tự hỏi: liệu mình có thực sự muốn làm vậy không? Có thể không. Ghi dấu trừ.
Và một vài thứ thì trung tính, như mặc quần áo — cứ cho dấu bằng.
Ý tưởng không phải là phán xét bản thân,
mà đôi khi tôi hay bảo mọi người tưởng tượng như khi bạn đi sở thú và nhìn mấy con sư tử,
bạn sẽ kiểu ồ, thật thú vị chúng làm thế — bạn làm điều đó với chính mình: ồ, thật thú vị là mình dành thời gian như vậy.
Bạn không cố phán xét hay phân tích, chỉ là để xem mình thực sự đang tiêu thời gian vào đâu.
Và khi bạn có danh sách đó,
tôi nghĩ — và đây là phần sau trong cuốn sách — nó trở nên rất hữu ích để xây dựng “ghép thói quen” (habit stacks), tức là xếp lớp thói quen mới lên trên những việc bạn đã làm rồi.
Vậy một phần là tự nhận thức. Một phần là chuẩn bị cho việc ghép thói quen.
Ghép thói quen — ừ, cái đó là gì? Nhìn này.
Tôi thích mấy đạo cụ này. Hay đấy.
Được rồi, để tôi giải thích ý tưởng.
Ghép thói quen là khái niệm đến từ một giáo sư Stanford tên BJ Fogg,
và cái nhìn của ông — mà tôi nghĩ rất hay — là dễ xây thói quen mới hơn nếu bạn xếp nó lên trên
một thói quen cũ mà bạn đã làm.
Ông gọi đó là “công thức thói quen nhỏ” (tiny habits recipe) tôi nghĩ, nhưng ý chính là chúng ta đều có
những thói quen thực hiện mỗi ngày và chúng có thể trở thành điểm neo,
chúng có thể trở thành tín hiệu kích hoạt cho hành vi mới mà ta sẽ làm.
Giả sử thói quen hiện tại của bạn là pha một tách cà phê, đúng không?
Bạn đã làm việc đó mỗi sáng. Thói quen mới bạn muốn xây là bạn muốn bắt đầu ngồi thiền.
Vậy bạn có thể nói: được, sau khi tôi pha ly cà phê buổi sáng,
tôi sẽ thiền 60 giây. Đây chỉ là 1 ví dụ cơ bản về ghép thói quen, đúng không?
Bạn bắt đầu với cà phê rồi thiền sau.
Khi bạn đã quen việc này, bạn có thể bắt đầu xâu chuỗi chúng lại.
Ví dụ, bạn có thể nói
Sau khi tôi pha xong ly cà phê buổi sáng, tôi sẽ viết danh sách việc cần làm.
Tôi sẽ thiền 60 giây rồi viết danh sách việc cần làm trong ngày.
Sau khi tôi viết danh sách việc cần làm trong ngày,
tôi sẽ xếp thứ tự ưu tiên cho chúng và bắt đầu làm — bạn biết đấy — nhiệm vụ đầu tiên hay đại loại vậy.
Và bây giờ bạn có một chuỗi nhỏ mà bạn làm theo cùng một cách mỗi sáng, mỗi lần.
Nó chỉ là một cách để xây dựng động lực đơn giản và khiến bạn bắt đầu.
Tôi có, tôi có độc giả đã tạo mọi loại chuỗi thói quen.
Một trong những cái buồn cười mà tôi nhớ là một anh chàng.
Anh ấy rất mê tập thể dục và luôn uống sữa lắc protein,
nhưng tài chính của anh ấy hơi lộn xộn, nên bất cứ khi nào anh ấy làm một ly sữa lắc protein,
anh ấy sẽ kiểm tra tài chính và ngân sách trong ngày.
Anh ấy kiểu như: “Khi tôi làm sữa lắc protein tôi sẽ điền ngân sách hàng ngày.” Đó là chuỗi thói quen của anh ấy.
Ừm, nhưng bạn có thể làm cho bất cứ thứ gì, đúng không?
Ý tưởng là bạn muốn tìm một chỗ tốt
để thói quen mới này tồn tại.
Bạn biết đấy, đôi khi — giả sử lấy ví dụ về thiền —
như một quy tắc chung, một quy tắc rất rộng,
thường thì tốt hơn khi làm thói quen vào đầu ngày thay vì về sau, vì càng về sau trong ngày
càng
ít nằm trong tầm kiểm soát của bạn, đúng không?
Nhiều thứ làm gián đoạn hơn, bạn thấy đấy, bạn có ít thời gian hơn, ít năng lượng hơn, v.v.
Vì vậy, nói chung tôi thích ý tưởng thiền vào buổi sáng.
Bạn pha ly cà phê rồi thiền.
Nhưng nếu bạn có ba đứa trẻ còn nhỏ mà bạn phải đuổi theo để mặc quần áo cho bọn chúng,
thì có lẽ đó không phải là thời điểm tốt để thiền, đúng không?
Nó không phải là không gian phù hợp để thói quen đó tồn tại.
Vì vậy,
tôi nghĩ khi bạn đã làm bảng điểm thói quen và liệt kê tất cả thói quen thường nhật của mình,
bạn có thể bắt đầu nghĩ về thói quen mới mà bạn muốn xây dựng, nhìn vào danh sách đó rồi tự hỏi:
Được rồi, chỗ thích hợp để chèn thói quen mới này là đâu?
Chuỗi thói quen mới đó nên nằm ở đâu?
Đâu là kích hoạt tốt để hành vi mới này xảy ra?
Và rồi bạn tạo những chuỗi nhỏ đó và theo thời gian không tốn lâu lắm
nhưng cuối cùng bạn quen với việc làm theo cùng một thứ tự mỗi lần.
Bạn biết đấy, tôi có một người phụ nữ, cô ấy nói kiểu mỗi ngày tôi bước vào văn phòng,
tôi treo túi xách. Tôi treo áo khoác. Tôi đổ nước vào bình. Tôi ngồi xuống bàn và trả lời email đầu tiên — và cô ấy làm chuỗi đó mỗi lần vào.
Tôi có một cái khác, tôi nghĩ hơi liên quan, và nghe có vẻ lạ ai cũng nghĩ tôi kỳ quặc, nhưng thôi.
Ừm là,
tôi muốn học thiền nhưng trong ngày của tôi hiện tại
không có cơ hội tốt nào để tôi ở một mình trong 10–20 phút,
không bị gián đoạn và ở trong tư thế đó.
Vậy nên tôi bắt đầu thiền trong khi tắm.
Tôi đã ở đó rồi, tắm rửa,
nên tuyệt — riêng tư, tắm lâu hơn. Bạn gái tôi kiểu: “Chuyện quái gì đang xảy ra thế?”
Và tôi ngồi trên sàn.
Ừm, nhưng tôi bắt đầu thiền khi tắm và nó thực sự hiệu quả vì là buổi sáng,
tôi ở một mình và sẽ tắm dù sao thì cũng làm luôn.
Điều đó giúp tôi rất nhiều, và khi thói quen đó bắt đầu bền vững và tôi thấy chút tiến triển và lợi ích,
tôi có thể chuyển khỏi việc thiền trong phòng tắm, hiểu không? Tốt.
Ồ, bạn nhắc tôi — có lần một phụ nữ đến gặp tôi sau buổi nói chuyện và kể rằng
khi cô ấy đánh răng, cô ấy muốn tập thăng bằng
vì cô ấy đang già đi, sắp vào tuổi 60, và cô ấy nói,
mỗi ngày khi tôi đánh răng,
tôi đứng bằng một chân và làm khoảng 10 cái kiểu như nửa ngồi xổm trên chân đó,
rồi chuyển sang chân kia và làm thêm 10 cái nữa, và cô ấy nói:
“Thăng bằng của tôi tốt hơn. Chân tôi khỏe hơn và răng tôi rất sạch.”
Mất thời gian nhưng vâng, bạn có thể ghép đôi thói quen theo mọi cách.
Về điểm làm việc vào buổi sáng và thường thì năng lượng giảm dần vào cuối ngày,
bạn có nghĩ nhiều về cách quản lý năng lượng của mình không?
Tôi đã nói chuyện với tiến sĩ Lisa Feldman, một nhà thần kinh học, người đưa ra khái niệm
về “ngân sách năng lượng cơ thể” — rằng ta có một lượng năng lượng hữu hạn — và kể từ đó nó ảnh hưởng lớn đến tôi vì tôi bắt đầu
trong nhiều cách mà chúng ta đã nói, một trong số đó là tôi cố gắng
không ôm đồm quá nhiều, bởi vì nếu trong một thế giới mà năng lượng hàng ngày của tôi là hữu hạn,
tôi không muốn dùng hết “ngân sách cơ thể”.
Nhưng cũng là thứ tự của mọi việc — tôi đặt nhiệm vụ quan trọng nhất hôm nay
vào đầu ngày hay sao, v.v.
Vì vậy, vâng, tôi có suy nghĩ về điều này một chút.
Và tôi từng nghe câu “bạn nên quản lý năng lượng chứ không phải quản lý thời gian”.
Một điều nữa tôi muốn thêm mà tôi không biết đã ai nói chưa là “kiểm soát”.
Vấn đề mà mọi người thường nói là ôi, chúng ta chỉ có 24 giờ trong một ngày,
điều đó rõ ràng là đúng.
Nhưng nếu bạn chia 24 giờ đó thành 24 khung một giờ
và chỉ nhìn vào ngày của bạn được sắp xếp như vậy,
bạn có mức độ kiểm soát khác nhau đối với từng khung giờ một.
Ví dụ như tôi nói lúc nãy,
nếu bạn có một đống trẻ con và bạn phải mặc quần cho chúng từ 7 đến 8 giờ sáng,
giờ đó không nằm nhiều trong tầm kiểm soát của bạn. Đó không phải là thời gian tốt để thiền.
Không phải lúc nào cũng thích hợp để tập luyện.
Trong khoảng thời gian đó thường có những trách nhiệm khác phát sinh.
Vì vậy tôi nghĩ một điều thú vị là hãy vạch ra ngày của bạn và nhìn vào để tự hỏi:
Giờ nào năng lượng của tôi tốt nhất, và giờ nào tôi có quyền kiểm soát nhiều nhất?
Rồi bạn sẽ bắt đầu thấy, cuối cùng bạn đang hướng tới điều gì:
Giờ tốt nhất cho tôi là những giờ nào?
Chúng ở đâu trong ngày?
Bước tiếp theo là hỏi: thứ gì đang lấy đi những giờ tốt nhất của tôi và thứ gì chỉ nhận được những giờ thừa thãi?
Tôi từng vài lần nhìn lại mọi thứ và nhận ra rằng tôi nói “điều này quan trọng với tôi”, nhưng thực ra nó chỉ được nhận những giờ còn sót lại.
Lúc đó bạn sẽ nghĩ, ổn, có lẽ cần phải thay đổi điều gì đó.
Nên tôi suy nghĩ về tất cả điều đó. Tôi tính xem mình có bao nhiêu thời gian nói chung,
những khoảng nào tôi có nhiều năng lượng nhất hoặc năng lượng tốt nhất,
và những khoảng nào tôi kiểm soát được nhiều nhất, rồi cố gắng sắp xếp mọi thứ vào đó.
Về lý thuyết bạn sẽ muốn đặt những thói quen mới khó hình thành vào những khoảng bạn có mức độ kiểm soát cao nhất, thay vì ví dụ như 11 giờ đêm.
Đúng vậy. Tôi nghĩ nhìn chung là như vậy.
Thật rắc rối khi bạn có nhiều thứ thực sự quan trọng với mình.
Bạn phải lựa chọn giữa gia đình, công việc,
giữa những đam mê cá nhân và những thói quen mới bạn đang cố xây dựng — mọi thứ phải phối hợp với nhau.
Vậy nên đó là một sự cân bằng để định hình tất cả.
Rất nhiều người trong chúng ta theo đuổi các hình thức thu nhập thụ động và xây dựng các công việc làm thêm để giúp trang trải hóa đơn.
Cơ hội đó có ở nhà tài trợ của chương trình hôm nay: Stan, một doanh nghiệp mà tôi đồng sở hữu.
Đó là nền tảng có thể giúp bạn tận dụng tối đa tình hình tài chính của mình.
Stan cho phép bạn tự làm chủ công việc.
Nó giúp việc bán sản phẩm số, khóa học, tư cách thành viên và nhiều sản phẩm đơn giản khác trở nên dễ mở rộng và dễ thực hiện hơn.
Bạn có thể biến ý tưởng thành thu nhập và nhận được sự hỗ trợ để phát triển bất cứ thứ gì bạn đang xây dựng, và chúng tôi vừa ra mắt Dare to Dream.
Chương trình dành cho những ai sẵn sàng chuyển từ suy nghĩ sang xây dựng, từ lập kế hoạch sang thực hiện.
Nó giúp bạn nhìn rõ giấc mơ trong đầu và biết chính xác cần làm gì để biến nó thành hiện thực.
Tham gia để có cơ hội giành 100.000 USD cho giấc mơ của bạn. Tất cả những gì bạn phải làm là chia sẻ đó là gì.
Tìm hiểu thêm tại dare to dream.chấm stan.chấm store.
Tôi đã từng kể với bạn về vụ rò rỉ dữ liệu ở công ty cũ của tôi chưa?
Ừ, tôi còn nhớ đã nghe về vụ đó.
Đó là một cơn ác mộng. Nên tôi rất mừng là giờ chúng tôi dùng One Password.
Thực ra nó là gì vậy, Steve?
Nó gọi là One Password và họ là nhà tài trợ podcast hiện tại. Họ có tính năng gọi là Enterprise Password Manager,
nghĩa là nếu bất kỳ mật khẩu nào của đội chúng tôi bị xâm phạm hay rò rỉ,
thì hệ thống sẽ thông báo cho chúng tôi. Rõ ràng nếu điều đó xảy ra,
cả đội sẽ gặp rủi ro lớn. Với One Password EPM,
bạn còn có thể lưu trữ tất cả thông tin nhạy cảm, và nó đang giúp chúng tôi tiến gần hơn tới passkeys,
tức là cuối cùng mọi người sẽ có thể đăng nhập vào hầu hết mọi thứ mà không bao giờ phải nhập mật khẩu.
Nghe có vẻ là một bổ sung hay đấy.
Đúng — tôi nghĩ đó là bổ sung về bảo mật có tác động lớn nhất mà bạn có thể làm cho đội mình,
đặc biệt khi đội có rất nhiều mật khẩu bị giấu trong file Excel hay chỗ khác.
Gửi đến thính giả: nếu bạn muốn bảo mật doanh nghiệp, hãy vào onepassword.com/doac.
One Password thực sự thay đổi cuộc chơi.
Đó là tương lai mà tôi luôn mong muốn, với tư cách một người có 20–30 mật khẩu khác nhau cho 20–30 ứng dụng khác nhau.
Lần đầu chúng tôi lập nhóm tập nhỏ trên WhatsApp,
chủ đề là xem bạn đốt được bao nhiêu calo,
và đó là thứ quyết định điểm số và người thắng cuộc — nhưng nó chẳng kéo dài lâu.
Nó không kéo dài vì nhiều lý do: hơi độc hại, không công bằng, vì tôi nặng cân hơn mọi người trong nhóm,
nên tôi đốt nhiều calo hơn chỉ bằng việc đứng lên.
Rồi sau đó chuyển sang ý tưởng này về tính nhất quán. Bạn nghĩ điều gì tốt hơn?
Kiên trì có tốt hơn hay có điều gì khác tốt hơn?
Tôi cảm thấy có một câu chuyện mà nhiều người tự kể: họ muốn làm điều lớn lao ấn tượng.
Bạn biết đấy, như muốn chạy marathon, muốn đi thiền im lặng cả tuần,
muốn viết cuốn sách bán chạy nhất, vân vân.
Tôi nghĩ đó là sự cân bằng giữa tính nhất quán và cường độ.
Cường độ là một câu chuyện hay: “Tôi đã chạy marathon. Tôi đã làm khóa thiền im lặng.”
Nhưng chính sự nhất quán mới thực sự tạo ra tiến bộ.
Bạn biết đấy, tôi thiền năm phút mỗi ngày.
Tôi chạy, khoảng ba ngày một tuần hay gì đó, và vì vậy mọi người cần tính nhất quán hơn là cường độ.
Và thực ra, tôi muốn nói rằng
Sự nhất quán làm gia tăng năng lực.
Sự nhất quán làm gia tăng năng lực.
Chính hành động xuất hiện đều đặn mới xây dựng khả năng của bạn để làm một việc gì đó,
Nuôi dưỡng kỹ năng và sự phát triển mà bạn mong muốn, nên
Việc xuất hiện ngay cả khi chỉ ở mức nhỏ
Là cách bạn thực sự tạo cơ hội để làm điều gì đó mạnh mẽ hơn hoặc ấn tượng hơn sau này.
Tôi cũng nghĩ rằng có một bài học sâu sắc và quan trọng đến từ việc trân trọng tính nhất quán và những gì nó đòi hỏi.
Tính nhất quán
Thường gắn với khả năng thích ứng.
Là sự linh hoạt.
Có một câu chuyện về sức bền tinh thần và kỷ luật — kiểu người kỷ luật,
mà chúng ta tự nói với mình rằng, bạn biết đấy, tôi sẽ cày để đảm bảo chuyện này xảy ra,
tôi sẽ, bạn biết đấy, làm cho nó xảy ra bất kể hoàn cảnh như thế nào.
Người mạnh mẽ về tinh thần thì cứ vượt qua, bất chấp đối mặt điều gì.
Nhưng tôi nghĩ rằng trong đời thực, nhiều khi tính nhất quán thực sự là khả năng linh hoạt. Là khả năng thích ứng.
Nếu bạn không có đủ năng lượng thì làm phiên bản dễ hơn, nếu bạn không có đủ thời gian thì làm phiên bản rút gọn.
Bạn tìm cách để không biến ngày đó thành con số 0.
Bạn tìm cách hiện diện ngay cả khi không lý tưởng, và điều đó thực ra là rất mạnh mẽ về mặt tinh thần.
Vì vậy người biết thích ứng là người—đó là câu nói gì nhỉ?
Là, à,
“Khi bão đến, cây sồi chống chọi và gãy, còn cây liễu cong mình và sống sót,”
và vì thế bạn cần một cách để quản lý những cơn bão của cuộc đời
và uốn theo chúng trong khi vẫn xuất hiện. Nếu bạn chỉ vật lộn chống trả,
Bạn nghĩ rằng mình mạnh mẽ, rằng mình sẽ làm cho chuyện này xảy ra,
nhưng thực tế điều đó làm bạn trở nên giòn vụn.
Bạn cần mọi thứ phải theo một cách nhất định và khi bạn cần cuộc sống phải như vậy để thành công,
bạn sẽ bị hoàn cảnh bắt làm con tin.
Bạn cần nó phải đúng như vậy.
Nhưng nếu bạn thực sự có thể thích ứng và linh hoạt thì bạn sẽ bền bỉ hơn.
Ừm, và tôi nghĩ có một sự cân bằng ở đây và nó
Nâng cao tính nhất quán sẽ cuối cùng làm gia tăng năng lực của bạn.
Tôi nghĩ đây là một điểm quan trọng mà tôi không thường nghe người ta nói đến.
Nó làm tôi nhớ đến một người bạn, một trong những người bạn thân nhất của tôi.
Anh ấy có xu hướng cảm thấy là mình đã “nắm được” chuyện luyện tập.
Và điều thường xảy ra là anh ấy sẽ tập ở phòng gym khoảng ba tháng rồi sẽ tuyên bố là
Cuối cùng anh ấy đã chinh phục được nó — sự nhất quán, động lực.
Và ngay khi anh ấy làm thế thì khoảng 30 ngày sau anh ấy lại bỏ cuộc, bởi vì tôi nghĩ anh ấy trở nên tự mãn; cuộc sống sẽ xảy ra.
Tôi nhớ có lần năm nọ — tôi quen anh ấy đã 15 năm rồi — tôi nói với anh ấy,
Điều tôi học được về phòng gym và thể dục là bạn không bao giờ “chinh phục” được nó, và thực ra tư duy
“mỗi ngày tôi đều có thể trượt chân, vì cuộc sống xảy ra” đã giúp tôi duy trì được tính nhất quán.
Trong khi một phiên bản của tôi năm 2017 đã đặt mục tiêu ngớ ngẩn:
tôi sẽ đến phòng gym mỗi ngày không thiếu lần nào, và rồi sau năm tháng, cuộc sống xảy ra và tôi hụt mất một ngày,
động lực của tôi biến mất và tôi gục ngã.
Bạn thấy điều này nhiều ở các người trình diễn hàng đầu trong nhiều lĩnh vực khác nhau:
không phải họ không mắc sai lầm hay không trượt chân — ai cũng trượt — nhưng họ có xu hướng nhanh chóng trở lại đúng hướng.
Vì vậy thực sự bạn không cần một kế hoạch hoàn hảo hay một hệ thống không bao giờ hỏng.
Bạn cần một kế hoạch tốt để mau chóng trở lại quỹ đạo; nếu việc phục hồi thói quen nhanh,
thì việc bị gãy đôi chút không còn quan trọng lắm — cuối năm nhìn lại chỉ là một vết chấm nhỏ trên radar.
Nhưng bạn cần một kế hoạch tốt để trở lại nhanh.
Vì vậy tôi nghĩ một phần của sự cân bằng, một phần của chiến lược là biết phải làm gì khi bạn thất bại.
Ừ, và nếu bạn tìm ra điều đó thì bạn ở vị thế tốt để bật lại nhanh.
Buồn cười là khi tôi thất bại, khi tôi bỏ mất buổi tập ở gym hay gì đó,
tôi làm là tôi đặt hình nền/ảnh đại diện trên iPhone của mình thành màu đỏ.
Và tôi đoán đây là một điểm tự nhận thức.
Nó chỉ nhắc tôi rằng tôi hiện đang trượt.
Mỗi lần tôi nhìn điện thoại là một lời nhắc rằng đây là cảnh báo đỏ.
“Ồ, hay quá. Một dấu hiệu hình ảnh mạnh mẽ.” — (câu này là phản ứng, thật ấn tượng).
Ừ, và tôi cần bắt đầu làm lại những bước nhỏ, làm lại những buổi tập tệ.
Bạn biết đấy, tôi có một lý thuyết nhỏ rằng
bí quyết để chiến thắng thực ra là học cách thua.
Bí quyết để chiến thắng là biết cách thua.
Ý tôi là biết cách xử lý một thất bại,
biết cách bật lại và phục hồi sau nó.
Tôi nghĩ mình học được điều đó qua thể thao.
Tôi không cho rằng thể thao là cách duy nhất để học điều này.
Chắc chắn bất cứ thứ gì bạn làm có chút mức độ công khai đều có thể dạy bạn,
ví dụ như biểu diễn nhạc hay tập với nhóm bạn ở phòng gym, có nhiều cách để bạn học.
Một điều về thể thao là bạn sẽ thất bại trước mặt cả đội, bạn biết không,
bóng sẽ đến và bạn có thể bị loại, hoặc bạn vào phòng gym tập với đội mà bạn hụt lần nâng tạ, hoặc bạn là người yếu, hay gì đó.
Điều đó không dễ chịu, nhưng rồi bạn nhận ra cuộc sống vẫn tiếp diễn; bạn phải tiến tới set tiếp theo và phải xuất hiện lần nữa vào lần sau.
Và từng lần thất bại nhỏ như vậy là một luyện tập để bạn bật lại.
Và tôi nghĩ thật quan trọng khi có một thứ gì đó trong cuộc sống của bạn (để rèn điều đó).
Cái đó kiểu vậy đó.
Đó là dạy bạn cách phản ứng với thất bại — bạn học cách thua và cách bật lại sau một thất bại để cuối cùng có thể chiến thắng.
Tôi tới giai đoạn cuối của sự nghiệp mình, năm cuối, nơi mà tôi cơ bản nghĩ: Nghe này, tôi không muốn thua nhưng nếu chúng ta phải thua thì tôi thà là người thua.
Tôi thà ra sân, ôm lấy trách nhiệm, đặt lên vai mình. Tôi chịu được thất bại.
Bạn biết đấy, tôi xử lý được. Tôi sẽ dốc hết mọi thứ mình có để cố gắng giúp chúng ta thắng.
Nhưng nếu thua thì tôi sẽ bật lại được.
Và tôi nghĩ điều đó đã giúp tôi rất nhiều trong sự nghiệp doanh nhân của mình,
Bởi vì mọi chuyện sẽ không luôn luôn thuận theo ý bạn. Và bạn cần phải
Thử nghiệm, sẵn sàng thử những điều mới và đôi khi chấp nhận trông ngớ ngẩn vì những điều đó,
Và vẫn tìm cách xuất hiện lại vào lần sau.
Nhớ tới việc xem bài diễn văn tốt nghiệp của Roger Federer.
Anh ta có thể nói là tay vợt xuất sắc nhất mọi thời đại và thật bất ngờ trong bài diễn văn tốt nghiệp của anh,
Không biết bạn có xem không,
Anh nói rằng trong sự nghiệp anh đã bỏ lỡ khoảng 47% số điểm.
Vậy nên anh là người giỏi nhất mọi thời đại mà trong sự nghiệp chỉ thắng khoảng 53% số điểm — nghĩa là một nửa thời gian anh cũng đang chịu thua.
Nhưng điểm khác biệt là cách anh xử lý khi nhận một thất bại,
Không để điểm thua đó cộng dồn ảnh hưởng tới cú đánh tiếp theo của anh.
Tôi ở LA với bạn bè dịp sinh nhật, bạn tôi Ash — người tập paddle (pádel) nhiều nhất — chúng tôi chơi paddle, đó là việc chúng tôi thường làm khi gặp nhau.
Trong nhóm bạn, anh ta tập nhiều nhất, lặp lại nhiều nhất.
Nhưng khi anh ấy thua một điểm thì sẽ bắt đầu thua những điểm dễ.
Có tấm ảnh tôi đang xem anh ấy chơi và tôi nghĩ: chuyện quái gì đang xảy ra với anh ta vậy?
Anh ta đáng lẽ là người giỏi nhất, tập nhiều nhất,
Nhưng khi thua một điểm thì một vòng xoáy đi xuống xảy ra, anh ấy bắt đầu bỏ lỡ những cú đánh dễ.
Vậy nên khi anh ngồi xuống tôi kể cho anh nghe về chuyện của Federer và đưa cho anh một ý tưởng nhỏ trong đầu
Để xử lý thất bại, và tôi nói: Tim, khi mày thua điểm, hãy tự nói trong đầu:
Điểm đó không quan trọng. Tao sẽ thắng ván này bởi vì tao là người chơi tốt hơn.
Tôi vẫn còn nổi da gà khi nói lại vì anh ấy từ vị trí thứ năm trong nhóm năm người
Đã đánh bại tất cả bọn tôi
Ngay lập tức.
Thật buồn cười vì bạn gái tôi và mọi người ở đó đều biết — anh ta nhảy múa khắp nhà ngay trong ngày anh thắng cả bọn. Trước đó anh chưa từng đánh bại tôi. Tôi có một cây vợt paddle trong vườn,
Rồi anh ta đánh bại tôi ngay lập tức, và tất cả những gì anh làm là đảm bảo rằng khi nhận L (thua)
Anh không rơi vào vòng xoáy cảm xúc — trung tâm cảm xúc của não — và bắt đầu thổi phồng mọi chuyện,
Mà anh ta khá dễ bị nếu bạn biết anh ấy.
Anh ấy quay thẳng về vùng vỏ não trước trán — trung tâm lý trí của não —
Và anh ấy nói vậy, và anh ấy đã đăng chuyện đó lên mạng, và thực ra một phần chuyến lưu diễn châu Á gần đây của tôi là tôi đã cho mọi người xem tất cả video và tin nhắn WhatsApp về vụ này.
Nhưng chuyện đó cho thấy thực ra quan trọng là cách bạn nhận L.
Tôi thích những sự thay đổi tư duy như vậy. Nó là cách sống với tinh thần “cú đánh kế tiếp”.
Bạn biết đấy, đừng để cú đánh trước đó quyết định hay phá hỏng bạn.
Chúng ta phải tiếp tục và lựa chọn điều tốt nhất cho lần sau ngay bây giờ.
Chúng ta phải sống cho cú đánh tiếp theo.
Cảm xúc có thể phá hỏng việc tập luyện của ta nhiều đến mức nào thì thật đáng kinh ngạc.
Tôi cảm thấy có một cuốn sách tuyệt vời — The Inner Game of Tennis —
Ra mắt nhiều năm rồi, có khi đã 50 năm,
Nhưng cơ bản là viết về điều này: đừng để bản thân rối trí.
Nó dành cho tennis nhưng áp dụng cho cuộc sống — đơn giản là
Phải tiếp tục và có tinh thần “cú đánh kế tiếp”.
David Brailsford cũng nói với tôi điều tương tự về một trong những mục tiêu chính khi ông dẫn đội xe đạp: là làm cho các tay đua không nghĩ về cuộc đua khi họ đang trong cuộc đua.
Và ông nói, tôi nghĩ đó là Sir Chris Hoy hay ai đó tương tự —
Toàn bộ quá trình huấn luyện với Chris Hoy
Là làm cho anh ta ngừng nghĩ về cuộc đua hiện tại, tới mức khi Chris đạt thành tích cá nhân tốt nhất,
Anh ta xuống xe mà không còn nhớ mình vừa đạp xe.
Ông nói tới mức như thể anh ta ngủ gật trên xe,
Bởi vì nếu ngược lại, Chris sẽ bắt đầu nghĩ về thời gian của mình, rồi đạp quá mạnh, kiệt sức
Và rơi khỏi trình độ huấn luyện. Thật hấp dẫn.
Bạn cũng nói về những tư duy tinh thần hàng ngày nữa — liệu có quan trọng không khi áp dụng tư duy hàng ngày này?
Ờm, tôi có suy nghĩ rằng
Có một lần tôi nghĩ sẽ thật hay nếu có thể thuê một huấn luyện viên tâm lý hiệu suất chỉ làm một việc.
Bạn thuê huấn luyện viên này và họ gọi cho bạn mỗi buổi sáng, kiểu 8 giờ sáng…
ừm. Hoặc gì đó, rồi họ nói với bạn kiểu một bài nói động viên năm phút, bạn biết mà, hoặc chỉ là họ cho bạn một cú thay đổi tư duy khoảng năm phút.
Chỉ là thứ nhỏ nhặt giống như bạn nói với bạn bè, bạn biết đấy, và bạn nhận được một chút thay đổi tư duy.
Để đặt lại ngày của bạn và bắt đầu với đà, rồi họ cúp máy và bạn tiếp tục làm việc của mình.
Ừm, và bạn biết đấy, tôi không thể tìm được ai mà, bạn biết,
có thể làm việc đó, nhưng tôi đã làm dự án nhỏ này, cố gắng tìm cách thực hiện nó.
Và tôi nghĩ ra — nghe có vẻ hơi ngớ ngẩn — nhưng tôi rất hào hứng về nó.
Tôi đã nghĩ ra cái gọi là lịch hàng ngày Atomic Habits.
Và ý tưởng là — thực ra nó là sự kết hợp giữa các nguyên tắc trong Atomic Habits và 321, bản tin hàng tuần của tôi.
Và tôi chỉ có một điểm thay đổi tư duy nhỏ trên mỗi trang, mỗi ngày trong năm có một trang.
Bạn chỉ cần nhìn vào đó, đọc trang, xong — bước vào ngày của bạn, và nó chỉ nhằm là một cú thay đổi tư duy nhỏ.
Dù sao thì, nó chỉ là một thứ nhỏ.
Nhưng tôi thích ý tưởng khởi động ngày mới theo cách đúng đắn, và ừm,
tôi không biết. Tôi không nghĩ mình lại hứng thú với một cuốn lịch, nhưng tôi hơi thích nó.
Tôi không biết. Tôi cảm thấy nó có thể hữu ích. Vậy nó sẽ ra mắt chứ? Có, nó sẽ ra và sẽ sớm thôi.
Ừ, được. Và chúng tôi tìm thấy nó ở đâu, có cần đăng ký không — có trên Amazon à?
Bạn có thể lên đó hoặc bạn có thể vào jamesco.com là sẽ tìm thấy. Nhưng ừm, vâng.
Vậy cuốn sách này — Atomic Habits Workbook: Simple Exercises for Building the Life You Want — giờ đã ra, nó mới xuất bản tuần này.
Sự khác biệt giữa hai cuốn này là gì nếu tôi đã đọc Atomic Habits rồi?
Để tôi nói về cả hai nhé. Vậy thì,
Atomic Habits là
kết tinh của cơ bản là 10 năm công sức và nỗ lực của tôi. Ừm, nó giống như
mục tiêu của tôi
là viết cuốn sách hay nhất từng viết về thói quen. Bây giờ
tôi không biết mình có đạt được điều đó hay không.
Đó là việc để độc giả quyết định, nhưng tôi nghĩ bạn sẽ không thể tình cờ đạt được kết quả đó,
bạn biết đấy, ít nhất bạn phải cố gắng hướng tới nó. Ừm, và đó là hy vọng rằng mọi thứ
mà bạn có thể cần biết về việc xây dựng thói quen tốt và loại bỏ thói quen xấu đều có trong Atomic Habits.
Vậy bạn sẽ hỏi, OK, tại sao tôi cần một cuốn workbook?
Ừm, nhưng điều tôi học được trong bảy năm kể từ khi nó ra mắt và bán được 25 triệu bản là mọi người luôn cần thêm sự trợ giúp mang tính cụ thể
và thực tế để triển khai thói quen của họ.
Vì vậy Atomic Habits là hướng dẫn đầy đủ cùng triết lý và phương pháp làm thế nào để làm được điều đó.
Rồi bạn đọc xong cuốn này và bạn ngồi đó và nói được rồi tuyệt, tôi có vài thói quen tôi muốn xây dựng,
làm sao để tôi thực hiện? Những bài tập trong cuốn workbook nhằm giúp bạn làm điều đó.
Chúng giúp bạn nhìn vào môi trường của mình và tự hỏi làm sao để tối ưu hóa nó?
Chúng giúp bạn nhìn vào mục tiêu và cách chuyển thành hệ thống.
Chúng giúp bạn nhìn vào bản dạng mong muốn của mình và thói quen của bạn đang củng cố nó như thế nào.
Vậy nên đó chỉ là một loạt bài tập giúp bạn áp dụng và thực hiện những ý tưởng từ Atomic Habits.
Điều tuyệt vời về cách viết của bạn là nó dễ tiếp cận một cách không tưởng.
Dễ tiếp cận đến mức bạn không cần phải là một nhà khoa học hay chuyên gia để hiểu các khái niệm,
và tôi nghĩ đó là lý do khiến Atomic Habits thành công đến vậy.
Nhưng cuốn workbook này tiếp nối cùng tinh thần, nó cho phép mọi người ở mọi trình độ kiến thức về thói quen và năng lực tư duy
bắt đầu và tự chịu trách nhiệm. Tôi nói trách nhiệm là một phần lớn của việc này.
Tôi thấy có yếu tố giống kiểu nhóm thể dục mà tôi đã mô tả — fitness blockchain — chỉ vì bạn đang phản chiếu và ghi lại những gì đã xảy ra,
và như bạn nói lúc nãy về cách viết nhật ký làm tăng khả năng một hành vi xảy ra.
Cuốn sách này sẽ nâng cao nhận thức về bản thân của bạn. Vâng, đó là một tóm tắt hay. Tôi nghĩ nó,
nó khiến bạn nhận thức hơn về thói quen và môi trường của mình và về việc bạn đang cố làm gì cụ thể thay vì chỉ hiểu các khái niệm.
James, cảm ơn bạn. Cảm ơn vì đã thay đổi cuộc sống của rất nhiều người.
Bạn hẳn nghe điều này suốt nhưng thật đáng kinh ngạc — tác động của bạn phải là cực kỳ to lớn đối với rất nhiều người mà bạn sẽ không bao giờ gặp hết, giúp họ từ bỏ những thói quen mà nếu không sẽ có thể giết họ.
Bạn biết đấy, bố tôi là một ví dụ điển hình của người đã hút thuốc hơn hai mươi năm cuộc đời.
Ông bắt đầu đọc về những chu kỳ thói quen trong công trình của bạn, nhưng cũng là trong công trình của người khác, và ông đã bỏ thuốc.
Và điều đó có thể đã kéo dài thêm phần nào cuộc sống của ông và đó là một ví dụ như vậy.
Tôi muốn nói 25 triệu vì tôi biết Atomic Habits đã bán được 25 triệu, nhưng bạn đã tiếp cận
rất rất rất nhiều triệu người thông qua bản tin của bạn nữa.
Ba ăn một, ừ, ý tôi là…
Bản tin đã phần nào tạo ra một khuôn mẫu
Cho bất kỳ ai viết bản tin
Thẳng thắn mà nói, tôi nghĩ mọi người đều nhìn nhận công việc của anh và những gì anh đã xây dựng như một khung để bắt đầu bản tin riêng của họ và
Anh biết đấy, anh sẽ không bao giờ nhìn thấy hết được tác động tiếp nối của những gì anh đã làm nhưng
Thay mặt tất cả những người có cuộc đời thay đổi nhờ vào công sức anh bỏ ra và
Sự ám ảnh, sự tập trung và niềm đam mê của anh cùng những tác phẩm tuyệt vời mà anh đã viết mà anh không vội vã làm qua loa
Ờm, cảm ơn anh, và cảm ơn anh thay cho bản thân tôi vì công việc của anh đã rất
Có tác động định hình cách tôi nghĩ về kinh doanh
Cách tôi nghĩ về đội ngũ của mình và nhiều cụm từ chúng tôi dùng trong văn phòng mỗi ngày để xây dựng các công ty mà chúng tôi đã xây dựng
Cũng xuất phát từ công việc của anh
Mọi người đều nên đọc—
Ý tôi là, nếu anh chưa đọc Atomic Habits, thì tôi cũng không biết anh đã làm gì với cuộc đời mình, nhưng
Giờ thì cuốn workbook Atomic Habits đã có, anh có một công cụ
Kích thích tự nhận thức, thực tế hơn
Mang tính thực hành hơn để triển khai một số thứ anh đã đọc trong Atomic Habits
Tôi sẽ để link cả hai bên dưới để mọi người có thể lấy, và bản tin của James cũng tuyệt vời
Nên tôi cũng sẽ để link đó bên dưới
Chúng tôi có truyền thống kết thúc podcast là khách cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách tiếp theo mà họ không biết sẽ gửi cho ai
Hmm, có một câu hỏi được để lại cho anh
“Kính gửi người tiếp theo ngồi vào ghế,
Theo anh, cách tốt nhất để đoàn kết những người
Có niềm tin khác nhau hoặc thậm chí mâu thuẫn là gì?
Cho tôi biết suy nghĩ của anh.
Thân, Kamal Harris”
Tôi nghĩ cách tốt nhất là thu nhỏ lại. Anh biết đấy, nếu anh hỏi làm sao để chúng ta có một quốc gia đoàn kết hơn?
Nó quá lớn. Nó mơ hồ. Gần như không thể giải quyết được; ở cấp độ đó nó trở nên nan giải.
Nhưng nếu anh thu nhỏ lại
Bây giờ anh có thể nghĩ ra những việc cụ thể, ví dụ làm sao để có một khu phố đoàn kết hơn?
Anh có thể mở một câu lạc bộ sách hoặc tổ chức một bữa tiệc khu phố, hoặc nghĩ ra rất nhiều hoạt động khác
Và điều anh sẽ thấy là trong nhiều trường hợp, các vấn đề trong đời thường là không thể giải quyết ở một mức độ nhất định, ở một quy mô nhất định
Và nếu anh thay đổi mức độ đang nhìn, đột nhiên vấn đề tự tiết lộ và có một giải pháp mới
Vì vậy tôi nghĩ điều đó rõ ràng đúng
Với những vấn đề lớn như câu hỏi tôi được hỏi, nhưng nó cũng đúng với thói quen của anh
Nếu anh nghĩ về cuộc sống nói chung và hỏi làm sao để có một cuộc sống tốt hơn?
Làm sao để tìm ra mục đích? Làm sao để có một cuộc sống có ý nghĩa?
Đó là những câu hỏi lớn, khó. Đôi khi gần như không thể giải quyết
Chúng quá mơ hồ, quá rộng
Nhưng nếu anh thu nhỏ lại và hỏi
Làm sao để tôi có một ngày tốt hôm nay?
Hoặc làm sao để tôi có một tuần tốt?
Làm sao để tôi có, ờm, một giờ tiếp theo tốt?
Làm sao để tôi khiến phút này tốt nhất có thể?
Những mức độ đó khả thi hơn nhiều
Vậy nên tôi nghĩ nếu anh thu nhỏ thói quen của mình xuống một mức có thể giải quyết được
Anh sẽ thường thấy có một con đường phía trước
Điều thú vị với phép ẩn dụ về khu phố của anh nữa là các khu phố có sự liên kết với nhau
Vì vậy nếu tôi tập trung làm cho khu phố mình tốt
Thì điều đó sẽ tràn sang khu phố kế bên, như khi nghĩ về con phố nơi tôi sống
Và nếu khu phố đó trở nên tốt, nó sẽ đẩy domino tiếp theo
Là khu phố bên cạnh và rồi dần dần lan ra
Điều này cũng đúng cho cuộc sống cá nhân của anh, mỗi đơn vị thời gian, mỗi thói quen nhỏ đều liên kết
Anh ghép các thói quen lại và cuối cùng có một hệ thống hành vi ảnh hưởng tới ngày và tuần của anh
Vì vậy làm chủ giờ này sẽ khiến giờ tiếp theo tốt hơn một chút
Cuối cùng tôi đã chọn cụm từ “Atomic Habits” vì ba lý do
Nên từ “atomic” có ba nghĩa
Nghĩa thứ nhất là nhỏ bé, giống như nguyên tử, rõ ràng tôi nghĩ thói quen nên nhỏ và dễ làm
Nghĩa thứ hai là ý mà ta đang nói đến và mà người ta thường quên là
Nguyên tử là một đơn vị cơ bản trong một hệ thống lớn hơn
Nguyên tử tạo thành phân tử, phân tử tạo thành hợp chất, v.v., và thói quen của anh giống như những đơn vị nhỏ trong ngày
Cộng lại chúng lại và anh có thói quen hàng ngày
Và nghĩa thứ ba là nguồn năng lượng hay sức mạnh to lớn
Vậy nếu ghép cả ba lại anh sẽ hiểu được mạch kể của cuốn sách
Là anh tạo ra những thay đổi nhỏ và dễ làm, xếp chúng lại như những đơn vị trong một hệ thống lớn hơn
Và tổng hợp lại anh có được một kết quả mạnh mẽ, đáng chú ý như một quá trình
Hay nói cách khác như một hệ quả — đó là ý tưởng đằng sau Atomic Habits
Anh thực hiện những thay đổi nhỏ này và không chỉ một thay đổi
Có thể là hàng trăm hoặc hàng nghìn thay đổi và khi ghép lại chúng tạo nên một cuộc sống mạnh mẽ, ấn tượng
Cuộc sống mạnh mẽ, ấn tượng
Anh có nghĩ rằng tất cả chúng ta nên hướng tới — đây là một từ khá thú vị — hạnh phúc, rằng đó nên là ngôi sao định hướng mà thói quen của chúng ta phải dẫn tới, hay là sự trọn vẹn, hay ý nghĩa, tùy người gọi thế nào?
Trước hết, tôi nghĩ chúng ta nên phân biệt giữa hạnh phúc và ý nghĩa, anh biết đấy, hay giữa hạnh phúc và mục đích hoặc sự trọn vẹn
Tôi không nghĩ chúng luôn giống nhau, anh biết đấy; có nhiều khoảnh khắc trong đời tôi khi tôi hạnh phúc
Và đó là hạnh phúc trong khoảnh khắc
Và nhiều thứ có ý nghĩa nhất mà tôi đã làm, ừm, Atomic Habits là một trong những dự án có ý nghĩa nhất mà tôi từng làm
Nó dường như đã tạo ra sự khác biệt lớn cho rất nhiều người hoặc giúp đỡ rất nhiều người.
Tôi cảm thấy rất tuyệt về điều đó.
Nhưng không phải tôi lúc nào cũng hạnh phúc từng phút khi đang làm việc đó.
Bạn biết đấy, có nhiều lúc khá khó khăn, mất rất nhiều thời gian, cực nhọc này nọ.
Nhưng nó mang lại rất nhiều ý nghĩa.
Vì thế tôi chắc chắn nghĩ rằng điều đó đáng giá, dù trong từng khoảnh khắc tôi không luôn cảm thấy vui.
Nên tôi không cho rằng bạn nên luôn luôn tối ưu cho những thứ đó.
Ừm, tôi cũng không nghĩ thói quen của bạn sẽ đưa bạn tới một chỗ mà bạn mãi mãi hạnh phúc,
nhưng chúng chắc chắn sẽ dẫn bạn vào một hành trình mà trong đó có hạnh phúc và có thể có ý nghĩa.
Còn nhiều thứ khác cũng là một phần của cuộc sống.
Nhưng ừ, tôi nghĩ bạn sẽ được lợi khi đầu tư vào những điều đó, chắc chắn vậy.
James, cảm ơn anh rất nhiều. Cảm ơn và cảm ơn anh đã nói những điều tử tế như vậy. Thật là tốt bụng của anh.
Mình thật sự rất may mắn và ngạc nhiên trước cách mọi người đón nhận cuốn sách, và cảm giác đó rất tuyệt khi biết rằng người ta thấy cuốn sách hữu ích.
Tất cả những gì mình muốn là cố gắng hữu ích và giúp đỡ, và mình trân trọng khi anh nói vậy và biết ơn vì nhiều người khác cũng thấy nó hữu ích.
Mình nghĩ bạn sẽ không bao giờ hình dung hết được — bạn thấy 25 triệu người đã mua cuốn sách, nhưng tầm ảnh hưởng còn lớn hơn thế nhiều. Thực ra có hàng tỷ người bị ảnh hưởng theo cách gián tiếp, vì mọi người giống như viên sỏi ném xuống biển, đúng không? Có những hiệu ứng gợn lan tỏa đi và nó thay đổi đời chuyên nghiệp, đời tư, sức khỏe, tình bạn, các mối quan hệ của họ. Thật khó tin. Cảm ơn anh, James. Cảm ơn.
Đây là thứ mình làm cho các bạn.
Mình nhận ra khán giả của cuốn nhật ký này đều là những người nỗ lực, bất kể trong kinh doanh hay sức khỏe.
Tất cả chúng ta đều có những mục tiêu lớn muốn đạt được, và một điều mình học được là khi bạn nhắm tới mục tiêu cực lớn, về mặt tâm lý điều đó có thể rất khó chịu — giống như đứng dưới chân núi Everest và nhìn lên.
Cách đạt được mục tiêu là chia nó thành những bước rất nhỏ. Trong đội mình gọi đó là “1%”, và thực ra triết lý này đóng góp lớn vào thành công của chúng mình.
Vì vậy để các bạn ở nhà có thể đạt được bất kỳ mục tiêu lớn nào, chúng mình đã làm ra những cuốn nhật ký “1%” này. Chúng mình phát hành vào năm ngoái và đã bán hết.
Mình đã liên tục yêu cầu đội mang nhật ký trở lại, đồng thời ra thêm vài màu mới và tinh chỉnh nhỏ. Giờ chúng mình có phạm vi lựa chọn tốt hơn cho các bạn.
Nếu bạn có mục tiêu lớn và cần một khung làm việc, một quy trình cùng chút động lực, mình rất khuyên bạn lấy một cuốn trước khi chúng lại bán hết.
Bạn có thể mua ngay tại thediary.com, nơi bạn được giảm 20% cho gói Black Friday của chúng mình. Nếu bạn cần link, link có trong phần mô tả bên dưới.
Mình vừa mới trở về sau vài tuần đi tour diễn thuyết ở châu Á cùng đội và thật tuyệt vời. Cảm ơn tất cả những ai đã tới. Chúng mình đi đến những thành phố mới, diễn trực tiếp ở những nơi mình chưa từng đến trước kia, và trong thời gian nghỉ ngơi bàn về những điều sắp tới với mỗi người chúng mình.
Bây giờ về nhà, đội mình bắt đầu lên kế hoạch nghỉ lễ. Có người về nhà, có người đi du lịch, và một hai người quyết định cho thuê chỗ ở của họ thông qua nhà tài trợ của chúng mình — Airbnb — trong lúc họ vắng.
Mình chưa nghĩ tới chuyện này cho đến khi Will trong đội nhắc là toàn bộ căn hộ của anh ấy, tất cả bạn cùng phòng, cũng đang làm vậy. Điều đó khiến mình nghĩ đây là ý hay cho nhiều bạn muốn kiếm thêm tiền, vì nhiều người trong các bạn thường đi du lịch hoặc về thăm gia đình trong thời gian này trong năm và nhà của bạn chỉ bỏ trống. Vậy tại sao không để ngôi nhà làm việc cho bạn trong khi bạn đi đâu đó?
Nhà của bạn có thể đáng giá hơn bạn nghĩ — tìm hiểu xem giá trị có thể là bao nhiêu tại airbnb.ca. Đó là airbnb.ca.
你寫過一本關於習慣的暢銷書,因為人們總是需要更多實際的幫助來落實他們的習慣,而我有不同的策略與工具可以幫助堅持,其中有一個原則可能是建立習慣時最重要的一點,但很多都關乎於掌握「如何開始」的藝術。那我們就開始吧。詹姆斯·克利爾(James Clear)是世界上頂尖的習慣專家之一,教育了數百萬人建立持久的習慣、精通目標設定,並最終重塑他們的人生。
每個習慣會經過四個不同階段:提示(cue)、渴望(craving)、反應(response)與獎賞(reward)。第一是要讓它顯而易見:越容易看見或吸引你的注意,就越可能採取行動。第二是關於渴望:要讓它具有吸引力,越有趣或令人期待,就越可能持之以恆。第三是讓它變得容易:習慣越容易執行,就越可能發生。第四也是最後一點是讓它令人滿足:這可以提高你下次再做的機率。我們可以談一些工具,但《原子習慣》的一個重要結論是:如果把新習慣堆疊到你已經在做的習慣上,建立新習慣會更容易。比方說你現在的習慣是煮杯咖啡,而你想建立的新習慣是開始冥想,那你可以說:「好,我煮完早晨的咖啡之後,我會冥想 60 秒。」這個方法適用於任何事情。我也有一個我稱為「帽子、理髮、刺青」的框架——那是贏得習慣塑造的祕訣,也是每天提升 1% 的真正教訓。我們可以細談這些。不過如果你想戒掉一個習慣,有沒有什麼框架或策略?要戒掉壞習慣的話,確實有一些方法可做。
該書已經影響了成千上萬、數以千萬計的人生。回頭看有什麼遺憾嗎?如果可以補上一件事,我會補上這點。因為如果你真的想一次又一次地取得進步,如果你想登上頂峰並留在頂峰,你需要能夠……(此處語句中斷)
給我三十秒的時間,我想說兩件事。第一,非常感謝你每週收聽並關注這個節目,對我們所有人意義重大。這真的是一個我們從未夢想過、也無法想像會到達的地方。其次,我們覺得這個夢才剛開始。如果你喜歡我們的節目,請加入那 24% 定期收聽這個播客的人,在這個應用程式上追蹤我們。我向你承諾:我會盡我所能讓這個節目現在與未來都做到最好。我們會邀請你想聽的人來做客,也會持續做你喜歡的節目內容。謝謝。
詹姆斯,你寫了成千上萬的東西,但其中一本叫《原子習慣》的書是史上最暢銷的書之一。據傳它可能是史上銷量前 100 名的書籍之一,也可能是進入這個前 100 名名單中年紀最輕的一本。我的問題是:《原子習慣》的成功教會你關於人性和人的本質什麼?我們都有習慣,也需要習慣。這是一個有趣的概念,因為它既具普遍性——我們都有習慣、都需要習慣——又高度個人化。你的習慣感覺就是你的習慣,不是我的,所以它同時是普遍的又具體的,這是一個有趣的對比,也解釋了為什麼人們對這個主題如此有興趣。我們都有習慣、都需要它們、都覺得它們是我們自己的,並且想要發展屬於我們的小版本。
習慣也像是一個入口坡道,決定你如何在其他方面花時間。比如把手機拿出來的習慣,可能只花兩秒鐘,但它可能決定你接下來一個小時在做什麼——回郵件、刷社群媒體、玩遊戲或其他。最初把手機拿出來的那個習慣塑造了那一小時的活動。因此,我們習慣的影響是巨大的。在很多方面,你的人生結果在某種程度上是前述習慣的滯後指標。舉例來說,你的知識是你閱讀與學習習慣的滯後指標。
你的銀行帳戶只是你理財習慣的一個滯後指標,甚至像客廳雜亂的程度這種看似愚蠢的事,也是你清潔習慣的滯後指標。所以我們大家都很想讓結果改變。不是的,我們也很想讓成果改變,但成果其實並不是需要改變的那個點。就像是修正習慣,結果會自動改善;改變輸入,輸出也會自動轉變。很有趣的是,這本書已經影響了數以千萬計的人生,但它在某些方面也一定影響過你。當然了。某種程度上我必須先學會這些概念才能寫出這本書。我也得建立寫作的習慣才能寫書。我過去在習慣上掙扎過、失敗過,也試過很多方法但沒成效;最後我終於突破、建立起習慣。所有這些經驗讓這本書更好,因為你會體會到要說出一些實用可行的建議是多麼不容易。
我其實有個小理論:很多書標榜是「如何做」的書,其實只是「該做什麼」的書。它們告訴你該怎麼想:你應該有自信、你應該相信自己、你應該採取某些行動,但它們並沒有真正教你如何去做那些事。
事後回頭看,有沒有什麼你對書感到後悔的地方?
我想不出有什麼後悔的。如果可以加一樣東西,我會加一個簡單的問題──如果這件事很好玩,會是什麼樣子?如果你的習慣是有趣的,會是什麼樣子?最常見的新年決心就是某種形式的運動。我覺得很多人在一月去健身房,是因為他們覺得自己應該去,或是社會期待他們去,或有某種社會壓力。但如果我們列出「保持活躍、身材健康」可以做的事,其實能列出很長的一串:去健身房舉重、划獨木舟、攀岩、做瑜伽、普拉提,等等。我們大概坐個十五分鐘就能想出很多選項。對你來說重要的習慣,值得花十分鐘把那些選項寫下來,然後問自己:如果這件事很有趣,會是什麼樣子?在這些選項中哪一個是對我來說最有趣的?
這並不代表你的習慣每天都會是最刺激的事,不會每次都像去聽演唱會那樣,但幾乎任何習慣都可以比預設的方式更有趣。所以不妨花點時間找出這件事的「有趣版本」。最終,我認為這之所以重要,是因為如果你覺得好玩,你更有可能堅持下去、更能忍受挫折。享受其中的人其實是最難對付的:你不想跟他們競爭,因為他們玩得很開心。遇到困難時,他們更有可能堅持下來。相反地,那些一開始就覺得麻煩的人,對這個行為本來就有負面框架,一旦變難,他們本就不想做,所以更容易放棄。
我的朋友 David Epstein(《Range》《Sports Genius》作者)曾跟我說過一句話:grit is fit(毅力要與適配相符)。他的意思是每個人都想要有毅力、想要堅持,但你展現毅力、紀律與堅持的方式,應該是在那些適合你的領域——那些和你很匹配的地方。如果這件事很適合你、你很擅長、你覺得有趣、你感興趣並投入其中,那你就更有可能堅持下去。
在很多方面,我覺得最大要跨越的門檻——這也許適用於人生的一般面向,但對習慣尤其如此,因為每個人都想對自己的習慣保持一致——就是:你有興趣嗎?你有投入嗎?你覺得好玩嗎?你越接近這些,越覺得有趣,就越可能堅持並持續下去。
其實前幾天我在寫東西時就在想這個點,當我們達到一個訂閱者里程碑時,我在思考什麼才是最重要的。我首先寫下的是「創造讓你能比別人更持久堅持的條件」。我的意思是,創造那些條件,讓你能持續足夠久,以致於事情開始對你有利地複利:學習開始複利地生效,報酬、訂閱者(或你的財務等)開始對你有利地累積。
你剛剛問的問題,和我常問自己的問題非常相似,那就是:我有在創造成功的條件嗎?我曾在健身房有一段非常好的訓練期。大約兩年半前,我狀況還不錯。接著有一整年非常不穩定,我錯過了很多訓練,有時進行得很好、有時又不行。那一年之後我想,好,我得改變一些東西。表面上看,你會以為問題出在訓練本身,或是運動出了什麼問題,但事實不是那樣。真正的問題是我沒有創造成功的條件。有很多其他事情打斷我的日常,使我很容易錯過訓練。
所以過去這一年,
我請了一位私人教練,他每週大概四天,上午11點就來。每次他一到,總是會有點麻煩,因為我通常正好在做某件事。嗯,對。每次我都有事在忙,會有點被他打擾,心裡有點不爽。不過我們其實是在為成功創造條件,確保我會下樓去做訓練。每次做完運動,我都會想,還好我花時間做了。嗯,所以其實運動本身不需要改變,那不是問題。問題是我沒有適合開始運動的條件。所以我覺得這揭示了一件很深且重要的事情,關於習慣——很多都在於掌握如何開始的藝術。就是要讓開始變得容易,某種程度上,《原子習慣》裡大概有70% 是不同的策略、不同的想法和工具,幫助你開始或讓開始更容易。
我現在合作的這位教練,前幾天來找我,他跟我說:對啊,我早上有一堂課,原本有八個人要來,但那天實在很糟,外面下雨又溼又冷,結果只有兩個人出現。我跟他談這件事時覺得有趣的是,你只需要一點點優勢就能取得好處。真正要說的其實是,你只要願意在那五到十分鐘內忍受不便或不舒服——穿衣服、淋雨、到車上、到健身房——就行了。運動本身跟平常沒兩樣,場地也一樣,不是夏天天氣好時才會變。重點是你能不能承受那五分鐘的不便,很多生活中的事都是這樣。你能掌握那短短一瞬嗎?如果可以,而且你依然能開始,那你就贏了。
大家好天氣都會去運動,但在你壓力大、疲倦、天氣不好、不太想去的日子,你能出現嗎?哪怕只是小小地出現。我常記得的一句話是:縮小規模,但堅守時間表。正常情況可能是我打算寫30分鐘,可是你抬頭一看只剩15分鐘。腦子裡常常會想:今天我沒時間寫了。或者你本來打算運動60分鐘,結果時間不夠只剩20分鐘,你就會想我沒時間去健身房了。很容易說服自己不去了,但縮小規模,但堅守時間表。比如說,只剩20分鐘的話,那就進去做幾組深蹲而已。我有很多次運動就是這樣,會覺得有點失落,沒辦法把整個計畫做到完,但你沒有完全放棄。如果你沒有完全放棄,你就維持住習慣;維持住習慣後,你所需要的只是時間。所以從這個意義上說,爛日子比好日子更重要。你要想辦法即使不理想也能出現。而那最初的五分鐘——對,我想到過去一星期我贏得的那些第一個五分鐘的小戰役。因為我承認我有一段時間沒注意鍛鍊,這次巡迴我一直在亞洲旅行,回來後就斷掉了。動力似乎不像出發前那麼強,所以我得硬拉自己去。現在的訓練大概只有4分(滿分10分),嗯,但我去了,我覺得動量正在建立,但那第一個五分鐘非常關鍵。
有沒有什麼你學到的方法、框架或戰術,確保你能度過那前五分鐘,進入習慣的流程?有好幾個方法。第一個是先把環境準備好,讓第一個動作變得容易。以寫作為例,我發現自己最大的摩擦點是選擇要寫什麼。一旦我終於決定今天要寫這個主題,我就能進入狀態並開始寫。但我會坐在那裡兩個小時,只是在內心爭論今天到底該專注寫哪件事。於是我開始有時會先寫下我要寫的第一句,放在 Google 文件裡然後離開。隔天我回來就已經進入狀態了,第一句已經寫好,我只要接著寫下一段,而不是花時間再選題。另一個做法是我有時會把主題或那句話寫在便利貼上,貼在鍵盤上方,當我進辦公室時就擺在眼前,我必須先把便利貼從鍵盤上拿開才能登入電腦,這會提醒我:「記得,你現在要寫的是這個。」就是想辦法讓進入變得容易。
我有一群讀者會做類似的事,比如前一晚把跑步衣服、鞋子都擺好,放在床邊,早上就能直接穿上。我剛在一場活動上跟一位女士談過……
她後來過來說,她其實會穿著跑步裝睡覺,醒來直接穿好鞋子就出門跑步。但你要做的是預先設定好環境,讓行動變得容易。好, 那麼你怎麼設定你所處的空間來為那些習慣做準備?我覺得一個很有趣的問題是:走進你每天待最多時間的房間——辦公室、客廳、臥室——看看四周,問問自己,這個空間是被設計來鼓勵什麼?在這裡哪些行為是容易的?哪些行為是顯而易見的?而你說想建立的那些好習慣,是否在這個環境中是阻力最小的路徑?是否是顯而易見的選擇?如果不是,也許你可以做些調整,讓好習慣更容易發生、讓分心的事變得更難些。所以第一點,調整環境,讓行動變得容易。
第二點,如果要說建習慣時最重要的原則,那就是讓它變簡單。把它縮小、讓它變容易。我有時稱之為「兩分鐘法則」。把你想養成的習慣縮小到兩分鐘或更短可以完成的事。比如一年讀三十本書,變成讀一頁;一週做四次瑜伽,變成把瑜伽墊拿出來。有時我跟人提到這個,他們會有點抗拒,會說,好吧,老兄,真正的目標不是只是把瑜伽墊拿出來,我是要做完整的運動啊。這確實是一種心理把戲,你會想既然是把戲為什麼我要上當。但我在《原子習慣》裡提過一個人,叫 Mitch,他去健身房時,前六週對自己有一條奇怪的小規則:他不允許在健身房待超過五分鐘。也就是開車去健身房,下車,做半個動作,然後回到車上開回家。你會覺得這聽起來很傻,顯然這樣不可能給他想要的成果。但你會發現他其實是在練習「出現」的技巧——他在變成那種每週去健身房四天的人,即便每次只有五分鐘。
我覺得這說明了一個關於習慣的深刻事實:習慣必須先被建立,才能被改善。它必須先成為你生活中的常態,然後你才能優化、放大它。Ed Latimore 有一句話:健身房最重的重量就是那扇門。生活中有很多事就是這樣。所以透過讓開始變得容易、讓掌握變得簡單,你就進了比賽場——你進了競技場,從那裡有各種東西可以改進。
我記得喬丹·彼得森說過,他談到一些臨床病患,有一位房間裡堆滿垃圾,因為某些恐懼和心理問題無法離開房間。喬丹說第一天他們只是把吸塵器搬進房間,就到此為止;第二天,他們把吸塵器插上電源,就到此為止。然後大約到第30天,這個人已經走出房間,房間乾淨了,幾個月或幾年來首次在外面走動。他接著說人們不開始的原因是第一步太讓人丟臉了。人們覺得那不值得做,或覺得做那一步像是可恥的、幾乎是被居高臨下地羞辱一般的尷尬。從那以後我一直記得這點,從你的工作中也學到,假設第一步會是尷尬小到讓人不好意思的。
有一個過程叫做習慣塑造,基本上就是這樣。譬如你想第一天就跑半馬,第一步可能是穿上跑鞋;第二天的步驟是走出家門;第三天是繞著街區跑一圈。你就是這樣逐漸把它塑造成一個更大的習慣。
但人們在想建立更好習慣時會發生一件事。我覺得特別是有野心的人,很容易對能做的所有改變感到興奮。你開始想,即使不明說,你也會想象極致表現會是什麼樣子。如果我真的把習慣調到最佳,我能做到什麼?然後你開始想像五、六、七件事,如果它們都達到完美會是什麼樣子。我覺得與其問自己「我在最好的一天能做到什麼?」,不如先問「即使在糟糕的日子,我也能堅持什麼?」那就成了你的底線、第一步。現在你有了這個即使疲累、精疲力竭或時間有限也能達成的基準,你就可以出現並感覺自己在成功,然後從那裡進步。
對人類心理來說,最能激勵人的感受之一就是進步感。如果你感覺自己在進步,即使比你最終希望的目標小,你也有充分理由繼續前進。但我們常常成為自己期待的受害者。我們花太多時間優化完美計畫,然後期待一開始就完美運行。當你把它在腦中鋪得太美,一旦在第一、第二或第三天沒達到那個標準,整個計畫就崩了。
你之前也提過,坐在那裡兩個小時只是在想該寫什麼。
我想我是在職涯的第一個階段,透過和那些在規劃行銷活動的執行長與高階主管合作時學到的——事後看來,最大的成本常常不是犯錯,而是你在做決定上浪費的時間。你如果跟很多大公司打過交道就會看到這種情況。他們會花十八個月在猶豫上,等喬安娜(Joanna)休完年假回來,好讓採購部門去核准那件事。我在那段日子曾和一位創業者一起工作,跟他和他的父親合作,他爸因為公司太大,常常要花九個月;而他兒子有時會在我剛說到一半的時候打斷,把我們叫到一起說:「現在就做。」他教會我一件事:其實人生中最大的成本,是你浪費在做決定上的時間。我也會把這件事套用到自己的習慣上。我有時候發現,坐在那裡想要不要今天去跑步,這種猶豫造成的成本,往往比重新開始要付出的代價大得多。
你會想過要怎麼終結那種內心的爭論嗎?像是,試圖把爭論「殺掉」,而不是去做一個正式的決定,這樣的策略有效嗎?
是的。速度往往被嚴重低估了。人生短暫,越早做決定,你就越早獲得資訊。我有一個小框架,叫「帽子、髮型與刺青」,這是我看待決策的一種方式。很多決定像帽子:你試戴一頂帽子,不喜歡就摘掉,可以再戴別的,很快就能得到一些回饋。速度最重要,動作要快,獲得資訊、學到東西;如果錯了,也沒什麼大不了的,就把帽子取下換另一頂。
髮型就比較棘手一點。髮型是那種你要忍受一段時間的決定。比如說理個壞髮型你可能要忍一、兩個月,因為要等它長回來。所以其實不需要對理壞髮型感到過度害怕——大多數人會過度說服自己害怕,但一個月後就沒事了。
刺青更麻煩。刺青是得永久承擔的選擇,不能輕易撤回。所以我想我們真正要討論的是:這個選擇是不是可逆的?如果容易撤回,那速度最重要,你應該快速行動;如果很難撤回、必須長期承受,那就得在下決定前多想想。我想你從自身經驗看到的,是生活中的大多數決定其實是帽子或髮型,很少會是刺青,但我們卻把所有決定都當成刺青來看待。
對,尤其是那些「壞髮型」型的決定我們特別害怕。那種會留下但不會太久的決定——如果你選錯了,大概一個月就可以修正,但我們卻把它當成很嚴重的事,其實沒那麼大。
在 Atomic Habits 社群或讀你電子報的人當中,有沒有哪個案例或故事對你影響最大?
沒有單一個,有很多讓我感到驕傲、很興奮或讓我驚訝的案例。前陣子我收到一位教練的來信,他是明尼蘇達州 St. Olaf’s(聖奧拉夫)大學男子足球隊的主教練。當他接手時,球隊戰績大概是 5 勝 13 敗,排名接近後段。他說他是在接這份工作時讀到《原子習慣》的,我們為每件事都建立了系統。我們教球員如何系統化地綁鞋帶與釘鞋,教他們如何準備訓練、如何準備比賽,也教他們在場上的角色系統化。慢慢地,他們每年都有進步:從 5 勝 13 敗,到 8 勝 8 敗,接著贏得分區賽,再接著打進 NCAA 的甜蜜 16(Sweet 16),五年後更拿下全國冠軍。像這種故事當然很棒,但對我最重要的,是那些來信說「我終於覺得不一樣了,我照鏡子覺得為自己感到驕傲」或「我的孩子說他們很期待看到我改變」之類的回饋。對我來說,這一直都是關於成為那個你想成為的人,聽到類似的故事總是令人振奮。
那是位教練嗎?
是的,Travis Wall,他現在是 Kenyon 的主教練,之前在 St. Olaf’s。
他在那裡談的是系統。我們多數人想到的是待辦清單或目標,系統和目標有什麼差別?
我長期以來都很以目標為導向,或許現在還是。我不認為能完全避免設定目標,大家都會有想要達成的結果。但目標是你想要達到的結果、你瞄準的標的;系統則是你到達那裡的過程。也就是說,目標是終點、你想要的成果;系統是你每天遵循的一套習慣集合。
如果你的目標和你的系統之間出現任何差距,如果你想要的結果和你的日常習慣之間有任何差距,日常習慣總會勝出,懂嗎?幾乎可以這麼說:你現在的習慣,正好被設計成產出你現在的結果。如果你想知道自己最後會到哪裡,就跟著你習慣的軌跡走;看看過去六個月、一年或兩年你一直在執行的是什麼流程,這些流程幾乎必然把你帶到你現在擁有的結果。
我並不是說習慣是人生中唯一重要的東西,策略、運氣、隨機事件、不幸這些都會影響結果。但從定義上講,運氣和隨機性不在你掌控之中,而你的習慣是在你掌控之內。人生中唯一合理、理性的做法是把注意力放在那些你能控制的事情上。 所以我認為目標對於設定方向感是有幫助的,能帶來清晰度,尤其是當你有一個團隊時,可以讓大家朝同一方向努力。但一旦你決定了目標,應該把它象徵性地擱在一旁,把絕大多數的時間用來打造更好的系統。我們每天執行的習慣,是否在把我們一步步帶向想要的結果?
在書出版後的五、六年裡,我一直在談這個問題,現在的結論是:對於想「贏一次」的人來說,目標最有用;對於想「不斷重複贏」的人來說,系統才是關鍵。如果你真的想一次又一次地取得進展,想登頂並留在頂端,你就需要一套讓你維持在那裡的流程,一組能讓這台機器持續運轉的習慣。這也是為什麼我在書裡說:「我們不會被目標的高度帶上去;我們會降到系統的層次。」
你剛剛提到時,我一直在想到商業、創業者和創辦人,因為他們都有很大的目標——想做出最好的 AI 應用,或是最棒的餐廳——他們非常專注於那些目標。但我認為我在節目中遇到、訪問過的最偉大的創辦人,其實非常注重你在書中稱之為「第一性原理」和「系統」的東西。那麼,有沒有辦法變得更傾向於系統思維和第一性原理,去思考導向目標的那些習慣?還是說這只是某些人天生有的特質?像 Elon Musk 總是在談第一性原理,他思考的就是如何構建系統。
我確實認為這部分與個性有關,跟你喜歡思考什麼有關。有些人很偏向未來思考,會想系統是什麼、會帶來什麼,或比較注重流程。不過有幾個問題可以幫你釐清應該專注哪些系統。舉我喜歡問的幾個問題之一:我現在的習慣能把我帶到想要的未來嗎?你現在有一堆習慣,你走的是哪條路?你現在的習慣能帶你到那裡嗎?答案可能是兩種:有時候答案是肯定的,你需要的是耐心,只要繼續走下去;但有時候答案是否定的,那就顯然需要改變。你期望一個結果,卻過著不同的生活方式。想要結果卻不願過那種生活,等於在折磨自己。真正重要的不是「你想要那個結果嗎?」──如果把結果直接給任何人,人人都會想要──關鍵是「你想要那種生活方式嗎?」
每當我有新的事業計畫或是對某件事感到興奮時,我會問的第一個問題是:我想怎麼度過我的每一天?然後你就畫一個框,在那個框裡想:如何在不出框的情況下賺最多錢、接觸最多人、產生最大的影響、做出你想做的貢獻?很多人常常倒過來做:先問怎麼賺最多錢、接觸最多人、或創造最大影響,然後決定「喔,我要做這個」,但那其實是在他們想要度過的日子之外,結果通常不會好。這又回到我們之前說的:這有趣嗎?如果他們不願意這樣度過時間,就只是苦撐一陣子,最終不會成功。要建立真正可行的系統,關鍵是:這是你想要度過日子的方式嗎?願意過那種生活的人,更有機會得到想要的結果。
你說用目標作為行事或瞄準的準則有多個問題。其中一個是贏家和輸家有相同的目標。大家都想要結果。假設有一百個人應徵一份工作,理想上每個候選人的目標都是得到那份工作。目標不是決定成敗的東西。贏的人和那九十九個輸的人有相同的目標。你看奧運,任何賽事中,所有參賽者的目標都是拿獎牌、拿金牌。目標不是造成差異的因素。既然贏家和輸家有相同的目標,目標就不可能是決定他們表現差異的原因;必定是別的東西。
也許有一個目標是其中一部分。也許它是必要的,但對你想要的結果來說並不夠。為此,你需要的是系統。你需要一套習慣,這些習慣會產生差異,並且累積成更大的成果。你說目標限制了你的快樂——內心隱含著一個承諾:一旦我達成這個目標,我就會快樂。你知道的,一旦我寫到一本《紐約時報》暢銷書,我就會覺得好一點;一旦我在體重秤上達到某個數字,我就會對自己的身體感到滿意;一旦我的營收達到一百萬美元,我就會對事業感到滿足。於是你不斷把快樂推到下一個里程碑,認為一旦到那裡,終於就會滿足。但我覺得事實上,更好的做法是愛上過程,愛上那種生活方式。這樣你可以在過程中就快樂,同時一路上也能達成目標、達成里程碑。
很長一段時間,我對這個問題很掙扎:如果我想有驅動力,我是不是就必須不滿足?是的,你是不是得不滿足才能有動力?對我來說,我覺得有一個我現在所在的地方,還有我想去的地方。這之間有個差距,而那個差距就是不滿意。那個差距就是你想它改變、想要縮小它的東西,也就是驅使你去嘗試縮小差距的動力。所以最健康的答案,也許是肯定的,我不知道。但我想到的一個比較健康的答案是,想像一顆橡實從樹上掉下來,它設法生根,成為幼苗,然後變成小樹,最後長成成熟的橡樹。在這個過程的任何一刻,當它還只是橡實時,它不會因為自己不是小樹苗而責備自己;當它只是小樹苗時,它也不會因為自己還不是橡樹而自我批評。沒有人來責備它說「我真不敢相信你還不是一棵長成的樹」。但它一直在生長。所以同時,你可以有這種狀態:它在每個階段都是完美的,沒有任何錯誤,但它仍然持續成長。原因是,那就是橡樹會做的事。那是它被寫進去的本質。它被設計為成長。
所以當我看自己時,我想如果我把自己放在正確的位置,我就是這樣感受的。你知道的,我在每個階段都對自己的處境感到完全滿意,然而我又天生被設計去成長、被編碼去繼續向前。所以我既可以有驅動力,又可以感到滿足。我既可以欣賞當下,同時還在前進。我認為當你找到那個東西時,這樣的狀態最能成立。有時我們稱它為你的優勢,有時我們會說那是你被編碼去做的事情。但如果你找到那個與你高度契合的事物,就能同時擁有這兩種狀態。
我很喜歡這個觀點。我覺得隨著年歲和成熟,我越來越接近那個境界──我很清楚沒什麼會真正讓我更快樂。沒有成就、沒有未來的某件事會改變我的快樂程度。但同時我仍然在奮鬥。這在某種程度上確實感覺像矛盾:怎麼可能兩者同時成立?你在追求那些其實並不會真正改變太多的東西。我覺得我和自然界中的東西不同的地方在於,那個自然的東西大概不會在 Instagram 上把自己和所有人比較。我理解人類就是比較機器——我們藉由比較來理解事物的價值。比如我會透過菜單上最便宜的牛排和最貴的牛排來理解中間那一份的價值,所以我覺得中間那個可能比較合適。
你認為比較在這個情況下是推動力還是阻力?我覺得它既可以很有幫助,也可以很有害,重點在於你如何使用它。我發現如果你比較的是小事情,效果比較好。比如比較行銷策略、深蹲的動作、寫作風格,或是每一章開頭的第一句,像是「我的開場怎麼寫得好?」如果你比較的是戰術或技巧,這對建立技能、發展能力會非常有幫助。但如果你比較的是大事情──婚姻、淨資產之類的,那往往只是把自己推向不幸。因為當尺度變大,事情就變得模糊,婚姻裡牽涉太多面向,淨資產也是,你看到的只是一小片段,卻試圖比較兩個龐大的整體,而你根本看不到全貌。所以比較在狹義應用時是技能的老師,但在廣義應用時則會偷走你的喜悅。
有道理。當你說雄心勃勃的人有很多抱負,想要養成很多習慣時,我想到自己可能有三十個習慣想養成:想把寫作變好、想成為跑者、想把講話變好、想當一個更好的朋友、更會關心朋友、在他們生日記得傳訊息,還有一堆我想要追求的新習慣。那麼要先針對哪一個?有沒有什麼框架可以幫助決定?有些方法可以用。我不認為——回到你早先說的,有時最風險高的事情就是花很多時間在做決定上——也許你應該只選一個先做,做好之後再去做下一個。
但我確實認為有一定程度的策略性,一個不錯的起點是問你自己,哪些習慣是其他好事發生之前的上游。舉例來說,我知道如果你過了一個好的一天、感覺狀態被調到位、事情進行得很順利,那一天通常會有哪些部分?睡眠,對吧?睡眠。好,對我來說,睡眠絕對是其中一項。我會說,運動和通常的閱讀與寫作也是那天的一部分,但我其實可以把它簡化成閱讀。如果我只讀十頁,那常常會引發寫作。對我來說,閱讀就是寫作的燃料。所以我可以說,做完一次運動,然後讀五到十分鐘書。這兩件事構成了好日子的關鍵。而這些習慣是很多其他好事發生的上游。比如說,如果我做了運動,我會覺得很好,享受運動帶來的好處,而且我還會有一兩個小時的運動後興奮感,這時我的專注力和注意力會比較好。因為運動,我晚上睡得也比較好,現在我會比較累。我運動時傾向於吃得比較好;不運動時我就會吃得很糟糕。我不知道,總感覺不想浪費那種狀態或什麼的。所以我從來不是刻意去建立更好的專注習慣或睡眠習慣或營養習慣,這些只是做了運動後自然而然出現的結果。那麼,哪些是你做了之後會引發其他很多好事的習慣?我覺得那些是很好的「錨定習慣」,值得先開始並專注維持。
如果要再加一個對我來說的重要習慣,我會說是一些時間——真的只是用來思考的時間,是反思和檢視的時間。有個有趣的現象,如果你有很強的職業倫理、勤奮工作把你帶到現在的位置,勤勞就會變成一種拐杖。你知道,我很長一段時間都是一遇到問題就想,沒關係,我就更努力工作去解決它。我就會更用力做,直到弄明白為止。這對很多人來說非常有效,但到某個點它會失效。也許你真的可以再多努力個10%、20%,但總有上限;但如果你把精力放在正確的事情上,結果可能會是100倍、1000倍的差異。所以如果你只是埋頭苦幹,非常不可能把時間用在最高效、最有價值的事情上。要弄清楚該把時間放在哪裡,唯一的方法就是有時間去反思和檢視、去思考。你需要足夠的時間去想清楚接下來應該專注什麼。所以我認為這幾乎就是反思/檢視,這是一種高於其他習慣的元習慣,因為只要你給自己時間去反思和檢視,你就能檢查你的習慣並找出如何調整它們。
我在你說的時候就在想,反思與檢視的時間其實也是在檢查:我現在的系統是不是把我往目標推進?因為你說到這點我就想到自己人生中有幾次,太投入眼前的細節、埋在戰壕裡做事,以致於沒抬頭想一想,實際上我能不能建立一個系統,未來五年或十年就可以解決這個問題?例如,我是不是該去找一個人來做這件事?那我是不是應該走入招募流程,而不是自己親自去修補問題?我本週要花十個小時去面試候選人,還是我自己來做?但是有時候你在戰鬥中,特別是當事情艱難、進展很快時,你根本沒在檢視系統。而且當你在談系統時,我也想到系統有時會失效、過期。
是的。
對,因為事情會改變。
這點很重要。我認為這大概是建立習慣時最被忽視的地方之一。很多時候當某人坐下來想建立一個新習慣,他們不會明說,但心裡預設的成功標準往往是「我一輩子都做這件事」,而且如果某天沒做到,就代表我失敗或放棄了。但事實根本不是這樣。事物有其時節,習慣也必須隨時間改變形態。拿我的寫作習慣來說,啟動我事業的習慣是我每週一和週四發表一篇新文章,我這樣做了三年。前三年大概寫了150篇左右,每週寫兩次,大約兩千字左右一篇,那是個很好的習慣。後來我簽了《原子習慣》的書約,我沒辦法在寫書的同時還維持那樣的頻率,所以那個習慣就得改變。我花了大約三年寫那本書,書出版後,我現在改成每週寫一封電子報,字數也短很多。但我覺得我的寫作習慣整個過程都被維持著,它只是改變了形狀,根據不同的時節做了調整,這樣就好。
但我不懂為什麼人有時會對某一種習慣形式如此依附,以至於沒意識到它已經不再對自己有用了。我覺得要放棄這種習慣是比較棘手的——那種曾經對你有益、運作良好,但在你現在這個階段已經不再適用的習慣。
我發現我在這方面學得有點慢。我想父母應該很能體會,因為他們被迫要改變目標,因此他們的系統也得跟著調整。你是三個孩子的父親,這方面你可能比我更了解。
不過你有沒有遇過必須調整系統的情況?我覺得人生有很多轉折點,生孩子是其中之一。開始一份新工作、搬到新城市,這些也都可能是很大的變動。
我剛跟一位孩子都搬出去了的母親聊過,所以她現在是空巢。她說過去二十五年都在帶孩子,現在終於都離開了,但某種程度上感覺幾乎像是失去身分認同。你會覺得「我以為我是這個樣子的人,現在好像一切都改變了」。但同時這也代表人生的一個轉折點,是你踏入的新階段。當你的季節改變時,習慣常常也需要跟著改變。
你提到那個「四爐理論」,我想這跟我們在談的很切合。你可以用它來思考在任何人生階段該追求哪些習慣。我在節目上常聽到母親們說的一句話是「你不可能同時擁有一切」。我記得大概有四、五位不同的母親這麼講,這從某種角度也反映了社會現象。
她們跟我說過,他們不得不接受不能同時擁有一切。這個想法不是我創的,我是在別處看到的,叫作「四爐理論」。它把人生分成爐台上的四個爐口:工作與事業、家庭、朋友,還有個人健康或自我。這個概念是,要讓每個爐口都燒得很好,你不可能把四個爐口同時開著。你可以把三個調到中火,但如果你真的想把某些做好,通常同一時間最多只能專注兩個。真不真實見仁見智,但這個觀點會讓你意識到,人生的基本之一就是取捨,你沒辦法在所有事上同時做到很傑出。
這在專案上也一樣:如果你試圖同時做七件事,把自己七分散開,要做到卓越非常困難。我認為人生有一連串的季節和序列。雖然不會每次剛好十年,但可以把人生中大幅度的變動粗略分成十年一段。像我,建立第一個事業大概是一個十年的過程,最後促成了《原子習慣》的誕生。成年後你可能會有五、六個這樣的階段,有些事情比起其他事更適合放在不同的順序。
例如,如果你想環遊世界、到處玩、在伊比薩狂歡,你大概不會選在六十多歲去做。當然沒人說你不能這麼做,但有些事在不同時期安排會更合適。顯而易見,特別是對女性而言,如果你想成家,那發生在哪些年代是有一定限制的。所以這就是關於排序和優先次序的問題。如果你把人生當作一幅掛毯,你想要哪些重大階段?那些季節要排列在哪個位置?
嗯,沒有一個放之四海皆準的答案。但一旦你意識到資源是有限的,並接受取捨永遠存在,你就得以某種方式去處理。我決定在孩子還小的時候,會把事業那個爐火調小,這沒關係。事業不會像過去十年那樣全力以赴,但沒關係,因為孩子只有一次是五歲、只有一次要升六歲、只有一次上二年級,我想陪伴那些時刻。所以,總是會有取捨。我覺得關於先後順序的這個觀點非常有意思。
這也讓我思考,因為你說得對,有些限制是存在的,不管是生物上的限制,或像你有孩子那種自然限制,代表某個階段只能在現在發生,對吧?還有一些事——我們都算是比較年輕的創業者——我很慶幸自己在二十多歲就創業,而不是五十歲才開始。
嗯,這並不是說你五十歲就做不了。
沒有人說你不行,只是這樣會讓接下來的十年容易很多。
你知道的,現在對我來說比較容易陪孩子,是因為我可以掌控我的時間,
因為我在前一個十年把商業部分做好了,
所以風險比較低。當然,這並不代表一定會成功或怎樣,
也不代表你能把一切完美計畫好,
但你會看到這些順序如何以那種方式堆疊起來。
說到習慣,你覺得重複性重要嗎?因為有很多關於習慣養成的那些
所謂廣為人知的概念或框架,其中一個是習慣大約要66天,
另一個是關於重複──重複真的重要嗎?
絕對重要。重複是習慣形成的方式。66天這個數字來自一項研究,發現平均而言
建立一個習慣大約需要66天。
但如果你看那項研究,範圍相當廣。
所以如果你選一件很簡單的事,比方說每天午餐喝一杯水,
那可能只要兩三週就能形成;如果你看一件比較複雜的事,
像是下班後每天去跑步,那可能要七、八、九個月才會形成。
所以我不認為66天這個數字真的告訴你什麼。
它並不告訴你你的習慣會在多久後穩固下來,我是說範圍很廣。
有時候人們問我:「養成習慣要多久?」
我的回答是:一輩子。
因為如果你不再做,那它就不再是習慣了。
我想表達的是,習慣不是一條要跨越的終點線,而是一種要過的生活方式。
我們常把養成習慣當成要衝過終點線。喔,讓我做這個30天淨化,然後我就會健康了;
讓我做這個90天衝刺,產品就會出貨,我就不用再擔心了,然後就結束了。
但大部分人生中的事,特別是那些重要的事,都是無止境的,
只是持續的戰鬥。所以你昨天去健身並不會給你明天加分,
你明天還是得出現;你昨天是個好伴侶也不會給你明天加分,
你明天還是得再次付出愛與關懷。
真正重要的那些事情,都是無止境的戰鬥,不是要跨越終點線,而是要過那種生活。
所以,是的,重複很重要,也是的,習慣會隨著你反覆做變得更順、更自動,可能也需要較少的努力,
但那並不代表你永遠不需要再去想它們、擔心它們。
你覺得大腦裡發生了什麼事嗎?當重複發生時,究竟是什麼讓它變得更容易?如果我在健身上連續努力了60天,為什麼到第61天會覺得比較輕鬆?
這是一個棘手的問題,因為如果你去問學者,他們會說習慣是那種自動的、非意識的行為,很快、很簡單,
像刷牙、綁鞋帶,每次拿起一把烤肉夾,你都會敲兩下──那種你根本不會去想的事。
那才是真正的習慣性行為。
但如果我問你:「你想養成什麼習慣?」你會說「我想每週去健身四次」或「我想每天早上寫作」,
或「我想每週靜坐五次」等等。我知道你說的意思是,你想要那種你會持續做的常規、練習。
但像每天寫作永遠不會像刷牙那樣無意識;去健身也不會像綁鞋帶那樣自動。
所以我們在生活中使用「習慣」這個詞有點含糊、草率。大多數情況下,它們並不是自動的、無意識的例行,
我們想要成為習慣的多數事其實不像反射動作,它們是我們會持續做的例行和儀式。
話雖如此,確實在你去健身一兩個月後,
它會開始變得比較容易。我覺得有幾個力量會朝你這邊運作。
一個是你搞清楚了很多進入健身房需要的事:
我什麼時候去?走哪條路?怎麼打包我的包?要不要帶水瓶?健身房有沒有飲水機?
這些都是早期需要釐清的小成本。一旦你進入模式,你就知道了。
水瓶這件事看起來很小,我聽過有人說他總是忘記帶水瓶,而且這家健身房沒有飲水機,
所以他有時就因此跳過訓練。讓人驚訝的是,要把我們拉離軌道只需要多麼小的摩擦。
因此把那些事弄清楚,是一個月或兩個月後你已經跨過、已經贏過的戰鬥,這會讓事情變得更容易。
另一件事是你開始建立友誼、建立連結,開始認識那裡的人,你會感到自在。
有一個概念,史蒂芬·普萊斯菲爾德有談到,如果你有一隻狼在四處遊蕩,
久了它會覺得那裡是它的地盤。在創作過程或寫一本書的早期,
你第一次進辦公室寫第一章時,會覺得有點不自在。
感覺就是還不像是你的樣子
你第一天去健身房。你會覺得別人在評頭論足。我看起來很蠢嗎?
我不會做這個。
但過了一陣子,
那裡就變成你的地盤。就像狼一樣,開始感覺像你的主場。
那種熟悉感也會讓你更容易堅持習慣,你懂的。
一旦你開始在那裡感到自在,那需要一點時間,
最後一個環節是身份認同。
你越開始遵循這個習慣、越反覆做這個習慣,就越強化你是那類人的認知,
你越開始把這當成自己故事的一部分。
我認為這是建立習慣並讓習慣持久最重要的事情之一——也就是你的習慣如何強化你想成為的身份。
我們常常先問我想達成什麼?
但我覺得真正該先問的是我想成為誰?
我的行為在強化什麼?我的行為把我帶向何處?
從某種意義上說,你的每一個行為
都是你對你想成為的那種類型人投出的一票。
所以做一個伏地挺身不會立刻改變你的身體,
但它會投下一票,表示「我是那種不會錯過訓練的人」;
寫一句話不會完成一本小說,
但它會投下一票,表示「我是個作家」;
給予一點正面的回饋不會讓你成為世界上最棒的領導者,
但它會投下一票,表示「我是那種關心隊友的領導者」。
單獨看這些都是小事,但累積起來,
你就會建立一個成為那類人的證據體系。
這跟你常聽到的說法有點不一樣,像是常有人會說
嗯,
偽裝到最後就變成真實(fake it till you make it)。
我其實不完全反對「偽裝到最後」,它是在要求你對自己相信一些正面的東西,
但行為與信念是雙向的:
你所相信的會影響你會採取的行動,
而你採取的行動也會影響你會相信什麼。我的建議是從行動開始,
讓行為引導方向:
打一通銷售電話、冥想一分鐘、做一個伏地挺身,讓那一刻成為你是那類人的證據。
你知道,如果你今天出去投籃五分鐘,
你不會立刻覺得「喔,我是個籃球員」,
但如果接下來的三個月、六個月或一年你每天都這樣做,某個時候你會跨過那道無形的門檻,必須承認:
我想打籃球大概是我身份的一部分,這似乎構成了我的認同。
一旦你把某個習慣納入你的故事、成為你看待自己的方式的一部分,
就不只是「我需要去跑步」,而是「我是個跑者」──
我這樣做,因為這是我身分的一部分。
那時你會為維持這個習慣而努力,對吧?習慣也因此更容易持久。
所以習慣與身份之間的連結,
我認為終究是讓習慣長期維持的關鍵。
這讓我想到我最近讀到的一項研究,說如果你用給予某人身份的方式來跟他說話,而不是用形容詞來描述行為,會有不同效果。
舉例來說,如果你為我做了件事,我對你說,「你知道嗎,詹姆斯, 你是一個善良的人」,
研究中人們變得更善良;但如果我說「那很善良」,或「那個行為很善良」,
人們反而比較不會變得更善良。
所以如果我能給你的回饋內含你的身份,這會增加那個行為出現的機率。
在我的團隊裡,這或許有點透露我常用的方法,
我常把他們稱作一種身份,我會說你是個創新者、
你是個實驗者,因為根據我讀過的研究,這會提高他們體現那種身份的機率。
還有另一個針對投票的研究,
如果你說「我是會去投票的人(I am a voter)」,人們更有可能去投票,
比直接問「你今天會去投票嗎?」更有效。
在《原子習慣》裡也有個例子:想像兩個正想戒菸的人。
第一個人有人遞菸,他會說「喔,不,謝謝。我正在努力不抽菸」;
第二個人被遞菸,會說「喔,不,謝謝。我不是抽菸的人」。
第一個人是在抵抗一個他仍然把自己視為的一部分,
但第二個人不再把自己視為那種會抽菸的人。
有些證據與研究顯示,一旦你採納了那種身份,你就比較容易堅持那種行為。
這讓我想起利昂·費斯廷格(Leon Festinger)關於認知失調的研究。
我理解認知失調的方式是:如果我對自己的身份有一個既定看法,而外在某事威脅或挑戰了它,
我們不擅長活在矛盾中。我也不擅長。例如,我現在是個會計師,然後我聽說人工智慧現在把會計工作做得非常好,而我已經為那個會計學位投入了十年。
我把自己看成是一個很棒的會計師。
嗯、嗯、嗯,我最初的反應大概會是,要麼否定我現在作為一個很棒會計師的身分──那就是我將來會有一個很棒的職業生涯──要麼否定那個 AI。然後,他(或研究他作品的人)談到說,我們非常不擅長同時接受兩個互相矛盾的事實是成立的。
所以,嗯,我們傾向於保護自己的身分。是的,嗯,這其中有某種非常強大的力量,也和習慣有關,那就是我們的身分,並不是全部,但很大一部分,和我們的人際關係有綁定。你知道,我是父親,我是……你知道,丈夫,我是……所以,正是我們與他人的連結,我們的社會聯結,影響了我們對自己的想像。
這廣泛地影響了我們的習慣。你知道,我們都屬於多個群體。有時那個群體很大,比如成為美國人或英國人意味著什麼;有時那個群體很小,比如在你那條街當鄰居意味著什麼,或者是一個家庭成員,或是當地 CrossFit 健身房的成員。但所有你所屬的群體,無論大小,都有一套共同的行為期待,對在那個群體中應該怎麼做有一套社會規範。
當你的習慣和群體期待相符時,它們相當有吸引力,你會想要維持,會因此得到稱讚和獎勵,你融入其中;而當它們和群體期待背道而馳時,就變得不討喜,你會被批評,感覺不好。因此,如果人們必須在「我有我想要的習慣,但我被排擠、被孤立、被批評」和「我有我不太喜歡的習慣,但我融入、我屬於某個群體」之間做選擇,大多數時候,想要被接受的慾望會壓倒想要進步的慾望。
所以你想做不一樣的事,但你也知道你會為此受到強烈批評,至少會為你的人際關係增加摩擦。我們不想承受那種不協調感──我可以擁有這個,但同時我也會在這裡製造摩擦。
如果你想建立更好的習慣並且讓習慣維持下去,尤其是長期來說,我想其中一個重要啟示是:你應該加入那些把你想要的行為視為正常行為的群體。加入那些可以一起提升的群體,讓你周遭的人有你想要擁有的那種類型的習慣。
這讓我想起一件事,出現在傑夫·貝佐斯(Jeff Bezos)致股東的信裡,關於「抵抗平衡狀態」的論述。嗯,我之前沒聽過這個人。然後在傑夫·貝佐斯的股東信裡,他在談到亞馬遜未來創新能力、慾望與必要性時,拿理查德·道金斯(Richard Dawkins)的一本書做比較──我想那本書叫做《盲鐘錶匠》……啊,對,盲錶匠、盲鐘匠,對,就是那本。
他說,本質上所有生物都在不斷與它們的平衡狀態抗爭,而實際上死亡本身就是當我們成為我們的環境。因為現在你我需要大量的能量支出,才能在溫度、酸鹼度等等方面跟環境不一樣。他做了那樣的比較,聽起來很像你剛剛說的:所有生物都在不斷努力與環境保持差異。而環境和我們內在狀態差異越大,這場抗爭就越困難。
所以如果我到沙漠,我的身體必須動用更多能量來維持不同的體溫、不同的酸鹼狀態。但如果我想讓生活容易一點、讓那場抗爭變得輕鬆一點,就進入一個我的外在環境和我內在狀態相同的環境,那就很好了。那個結論是:你的環境和你想要建立的習慣或你試圖達到的任何平衡狀態越不同,你就越要努力去維持,而那樣的奮鬥你或許可以堅持一兩天、一週、一個月,但總是有限的,某個時點上,長期逆著環境磨耗是很耗人心力的。
有時我把環境——既有物理的也有社會的——幾乎看成一種重力,你知道,就像我們現在所處的物理環境一樣。
它總是在某些方向上輕推你。比方說,
我現在就坐在這張椅子上跟你講話,
我本可以坐在別的地方,但那就得坐在地板上,對吧?椅子的環境把我帶到這個位置。
這幾乎像一種引力把我拉到這裡,而不是讓我去別處。
當我們離開這個房間,如果我想的話,我可以試著做些瘋狂的事,撞破一面牆或爬過天花板之類的,
但我會走門出去,因為環境自然而然把我推向那扇門。
那裡比較容易發生那種行為,我們所有的空間都是這樣。
你總是被那個環境中自然、容易、且一致的事物牽引著。
所以,你要如何預先設定你的環境,讓那些容易發生的事情正好是你想做的事?
物理環境是這樣,社交環境也一樣。
你知道的,你總是被那裡自然會出現的行為牽引著。
社會規範是什麼?人們會因為哪些事得到稱讚和獎勵?文化通常會鼓勵你做什麼?
我認為答案是:把自己圍在具有你想要行為的群體裡,加入那些把你想要的行為當成正常的群體。如果在那個群體中那是正常的,那你們就可以一起進步。
所以,這意味著要擺脫某些人生中的人嗎?
有時候,這些人很難斷捨離,因為是家人,是媽媽、是爸爸。
當然,我有點……有時你會聽人說什麼「把朋友開除」之類的話,我並不完全認同那種極端說法。
我覺得,是的,有時候確實會有極端情況,碰到特別有毒的人,那你大概不該跟他們待在一起,這類情況可能會導致很難的決定。
但我會說,在大多數人生階段與大多數關係裡,
我們其實不是在說要斷絕關係,而是在說要找到特定的場所,讓某個習慣能夠生長茁壯。
舉幾個例子吧:
有很多研究顯示,在新的環境中建立新習慣通常比較容易。
先讓我回頭說明一下:有一個有趣的方式來定義「習慣」,就是把它看成與特定情境連結的行為。
舉例來說,
你看 Netflix 的習慣可能跟晚上七點坐在沙發上這個情境有關。
每當你走進客廳、坐在沙發旁,到了晚上,你就會自然而然被吸引去拿遙控器、把電視打開,因為那就是這個習慣發生的情境。
所以如果你想建立一個新習慣,
而且研究發現通常在新的環境中比較容易建立新習慣,
比方說你想養成寫日記的習慣,
你走進客廳坐到沙發上,心想我要開始寫日記,
但你的大腦自然會想,喔,該拿起遙控器、把電視打開了。
這並不代表你每個習慣都需要完全換一個新空間,比如一棟新樓或新房間,
但你可以做一些小改變:拿一把椅子放在房間角落,那就成為寫日記的椅子,而你坐上那張椅子時唯一要做的事就是寫五分鐘的日記。
這樣你就有了一個跟你想做的行為連結的新情境。
在社交層面上也一樣,正如我們剛才說的,
你要能創造一個空間,讓那個習慣有個安全的地方可以存在或茁壯。
有時這些空間是現成的。比方說,
你想一週做四次瑜伽,但看看你住的公寓裡的家人或朋友,沒有人有興趣,他們也不想做,
你在客廳做瑜伽會被取笑,或是佔用別人的空間,他們會說「我也要在這裡做事啊」,就會很不方便。
那麼,你可以去瑜伽教室,那裡在那一小時內,
你會被一群把你想做的行為視為正常的人包圍,
你不必把任何朋友「開除」,只要去那個習慣能夠茁壯的地方。
我認為每個習慣都喜歡有這樣的場所——一個讓它被支持、或讓環境使它變得容易的地方。
有時環境本來就有,有時則沒有。
對我來說,在創業生涯中我做過最有用的事之一就是主動去創造那樣的社交環境。
我家人裡沒有企業家,也沒有作家,所以我想做這件事,但身邊沒有可以仰望的近親。
創業的前六個月,我寄了大約三百封冷郵件,寄給那些比我早一兩年開始的人,
那些看起來真的在做這件事、有線上粉絲、寫自己喜歡題材的人。
大概有三十個人回信,然後我和他們開了小小的 Zoom 聊天,交流連結,之後六個月後在一場會議上見到其中一些人。
所以到我創業六個月時,我大概認識十個當面見過的人,還有大約三十個我曾聯絡過的人。
這樣一來就覺得好一點了,至少我認識幾個做過這件事的人,然後我開始每年一到兩次主辦這些退修營(retreats)。
我會把六到八位作者約在一起,然後我會說:「不如租一間 Airbnb 吧,我們分攤費用,大家可以聊聊怎麼建立讀者群、怎麼經營你的電子郵件名單、怎麼寫書和發行、還有那些我們當時比較專注的事。」幾乎每次那都是我一年中最棒的週末之一,因為那之後我會有足足六個月要執行的事務。
這有點像去瑜伽館練瑜伽,不過你得自己創造那個場域。我總是擔心自己會看起來像個呆子,怕約了大家結果他們都拒絕。但大家其實都想要同樣的東西,他們都在等有人來創造一個讓志同道合者聚在一起的空間。有時候你需要夠多的勇氣,自己去創造那個空間。重點其實很簡單:你要讓自己周遭的人把你想養成的行為當成「正常」的行為。
我遇過很多創業者問我:「為什麼我在這個平台投的那則廣告沒效?」也許文案寫得不好、創意不夠強,但通常問題是他們沒有跟對的人對話,因為那則廣告根本沒觸及到正確的人。如果你做 B2B 行銷,這就是遊戲的大半所在,而 LinkedIn 廣告可以幫你解決這個問題。LinkedIn 的定向非常精準,你可以依職稱、資歷、公司規模、產業,甚至某人的技能來設定目標,而他們的網絡包含超過十億名專業人士,其中大約有 1.3 億是決策者。所以當你使用 LinkedIn 廣告時,你是在把品牌擺到「對的人」眼前。此外,根據我的經驗,LinkedIn 廣告也在所有廣告網路中帶來最高的 B2B 廣告投資報酬率。
如果你想試試看,請到 linkedin.com/diary 當你在第一個 LinkedIn 廣告活動上花費 250 美元時,你會從我這裡得到額外 250 美元的廣告額度可用於下一次。網址是 linkedin.com/diary,適用條款與細則。
我在想那些目前坐在一份他們不喜歡的工作的所有人。他們坐在大城市的工作裡,很痛苦、很不開心,他們想做別的事、想當作家、想跟隨你的腳步,或例如想創立一個媒體事業,但他們離那個目標很遠,被父母的期望牽制、被房貸和日常生活束縛。每天回家他們都很累,真的非常累,所以那個夢想就一直停留在夢想階段。我想你一定有很多這樣的人會寫信或私訊你,因為他們看了你做的內容。你會對這些人說什麼?像這樣的人該從哪裡開始?
首先,我不覺得沉溺於抱怨事情有多難或不停談論有多困難對你有任何幫助。抱怨只會讓情況更糟。相反,把注意力放在正在進行且有效的事上,或試著把你現有的優勢用來換取新的優勢,這是一個無止盡的遊戲:不斷用你現在擁有的優勢去獲得新的優勢。
多數人一開始沒有太多優勢。像我當年既不認識業界任何人,也沒錢、沒經驗;但我有一個優勢──我有時間。因此我用時間去嘗試獲得新的優勢。就我而言,我利用那些時間每週寫兩篇文章,持續寫了兩年。我靠兼職做一些自由接案來付帳單。最終我就是這樣建立起讀者群,兩年後當我有了讀者群,我就有了新的優勢──我不只擁有時間,還有了一份電子郵件名單。從那裡我可以爭取到一本書的合約,於是我又有了新優勢。我有了書約之後,你就可以不斷用現有的優勢去換取新的優勢。
我剛才用大概 20 秒講完那個過程,但那其實是我人生中大約七年的時間。整個歷程,比你想像的要慢。
這讓我想到「每天進步 1%」這個概念。要理解那張圖,有兩點最重要。第一,這張圖顯示的是:如果你每天進步 1%,持續一年(也就是 1.01 的 365 次方),到年末你會變成大約原來的 37 倍。相反地,如果你每天退步 1%(0.99 的 365 次方),你會幾乎被拖回到接近零的位置。這種圖本質上就是複利曲線。現實生活並不會完全像複利那樣精準──習慣不會完全符合數學公式──但我認為這張圖很能概括行為改變的感受:試著每天進步一點點會如何生長。兩件事特別明顯:任何複利曲線的特徵是大多數的回報都是延遲出現的;在曲線真正起飛之前,你已經走過大約 80% 的路程,所以最早期的部分並不會讓人覺得驚豔。第二點是,在第一天,0.99 和 1.01 之間的差距看起來非常微小。
很小,對吧?進步1%或退步1%是非常細微的差別。
在任何一天,你很容易就覺得無關緊要。比如午餐吃健康的東西跟吃不健康的東西,有什麼差別?今天基本沒什麼,晚上照鏡子看起來一樣,體重計也沒變,沒有任何證據顯示有差別。今天讀10分鐘書的人和沒讀的人又有什麼差別?基本上沒什麼——讀10分鐘不會讓你變天才,但……
那個每天睡覺時比起床時稍微聰明一點的人、每天都花一點時間學新東西的人,兩年、五年或十年後,在智慧和洞見上會有很有意義的差別。
所以你會在一生中一次又一次看到同樣的模式:一開始很小、每天都很容易被忽視,但它會複利、生出乘數效應,隨著時間而改善。你習慣的效果是延遲顯現的;時間會放大你所餵養的東西。
所以如果你有好習慣,時間會成為你的盟友,隨著每一天過去,你會把自己擺到更有利的位置;如果你有壞習慣,時間會成為你的敵人,日復一日你會把坑挖得更深。
這類圖表、以及每天進步1%的真正教訓,不在於糾結那個數字——不是在乎到底是1%還是1.6%之類的。關鍵是一種態度、一種方法,是把焦點放在趨勢而不是位置上。
生活裡有很多關於「位置」的討論:我帳戶裡有多少錢?體重是多少?股票價格多少?季度收益是多少?我們用各種量測和指標來評估自己的當前位置。然後如果位置不是我們想要的,我們就會沮喪、愧疚、自我評判、煩躁,或其他負面情緒。
我鼓勵的是,先停一停,別那麼在意當前的位置,改而多關注我們的「當前軌跡」。我是在變好1%還是在變差1%?箭頭是向上向右,還是已經走平了?
如果你的軌跡是好的,你所需要的就是時間。嗯……這幾乎成為一種信仰了,我想,因為照你說的那樣,它必須成為一種信仰,因為短期內很難看出結果。但在我們團隊裡,這確實像一種信仰——我有好幾位讀者把它刺青在身上,這是我沒預料到的。我把它畫在一張索引卡上,現在有人把它刻在身上,真的很令人驚訝。而且它需要那種「信仰」,因為在最初那個階段——你在做某件事但看不到進展、沒有任何進步的證據——這是有點棘手的。
我覺得這很重要。
我們大家都犯過這種錯——你可以做那種會累積的每一%的小改進,也可以做那種會消失掉的每一%的小改進,對吧?你可以把時間花在瑣碎但有意義的小改變上,也可以花在瑣碎但毫無意義的小改變上。所以你要怎麼分辨兩者的差別呢?這有點棘手,我也不認為你總能做得完美。但對我來說,分界線在於:這個行動會不會累積成為更大的東西?你可以一天到晚做各種小事,但你是在為某個更大的目標建構基礎嗎?
從很多方面來看,我認為人生中最重要的兩個時間尺度是十年和一個小時。十年只是簡稱,指的是你在朝哪些重大、有意義的事情努力。想想人們真正在乎的那些有意義的變化,大多是需要好幾年、甚至好幾十年的事情:建立一個讓自己驕傲的事業、養育一個成功的家庭、擁有一段幸福的婚姻、達到人生最佳體態,或是為某個你關心的議題做出貢獻,這些通常都是長期的、多年的工程,所以用「十年」來概括。
但如果你每天都能做一件事,對十年後有幫助;如果今天你能找到某個一小時去做的事,會在十年後回報你,那就很好。通常你甚至不需要等到十年才看見成效,通常兩三四年進去,你就會驚訝地發現,「哇,我真的看見這些東西已經在累積了。」這也讓我再想起你提出的系統對比目標的觀念,因為我認識的那些最傑出的創業者,會想:「我在接下來的一小時可以做什麼,讓我們在十年後處於不同的位置?」我已經說過好幾次了,但我覺得商業裡最重要的事情之一——其實「公司」這個字的定義就是在雇人。所以我遇到的幾乎所有商業問題,本質上都是人的問題,通常是某個人的錯誤或是我還沒做的選擇。
隨著我職涯越走越遠,我開始覺得,實際上我接下來的一小時,大部分時間都應該放在「人」上,因為那會修正十年後會發生的事。比方說,如果我想在十年後把公司上市,那在接下來的一個小時我應該真正思考的是一個招聘流程——這個流程會找到財務長,進而建立公司。你現在跟我聊這些——不過我在學,我會把它拿出去實踐。跟你談這些對我真的很有用,因為你給了我措辭,這些措辭會創造可記憶性,進而建立重複與習慣,你知道我的意思嗎?
你說的是不是?我之前沒那麼用「系統」跟「目標」來思考;我常跟人說的是:往上游追溯,哪個事情在最上游?這也跟我們談睡眠有關,舉例來說,在商業或更一般的個人生活中,選對人是對下游一切結果最重要的因素。人際關係在這裡也差不多——大家都知道它們很重要,但它們仍然很可能被長期低估。
在商業上的說法是幾乎每一個商業問題在某個層面都可以被視為人的問題,或者有某個人能解開並解決那個問題;在個人層面也是如此,你可能會做出的最重要的決定,是你是否以及與誰結婚,這會徹底塑造你的人生。在所謂「運氣」或「機會」的層面也一樣,沒有不跟「人」連結的機會,機會都是透過人而來。所以當你說「我希望我能碰到好運」或「希望能有轉運的機會」,你說的很可能是:有某個人帶著那個機會,你需要接觸或認識那個人。
以這些方式來看,人際關係徹底地影響我們的人生,所以人在人生中的重要性可能是最關鍵的。我想隨著年齡增長,對多數人來說這點會更明顯:我一生中做過的最好決定多半是關於人,做過的最糟決定也多半是關於人。但我們往往不這樣想,我們會想說我週六週日去辦公室工作、或是讀本書就會冒出好點子、會讓我幸運和成功。然而隨著時間過去,我意識到「聰明的工作」相較於「辛苦的工作」,更重要的是要把焦點放在人上面。
那麼,你的工作要如何與自尊和自信這類的東西接軌呢?畢竟每個人都想建立自信。對某些人來說,他們陷入一種向下強化的自信惡性循環,可能看起來像這樣:生活中發生了一些事,導致他們不太會舉手發聲或走出舒適圈;即便他們有嘗試,他們也會把結果往負面解讀,這又打擊了他們的自信,他們就這樣看到自己的失敗…
他們戴著一副把正在發生的事都解讀成負面的有色眼鏡,然後陷入那種向下逐步放大的惡性循環。嗯。也有人似乎朝相反的方向走去。
首先──嗯,我有個高中籃球教練曾跟我說,自信不過是被展現出來的能力。他的意思是,如果你想對自己罰球更有自信,就出去投一個小時的罰球。一旦你連續投進十球,你對它會有很大的改觀。你會發現這對所有事情都成立:一旦你在某個領域開始展現你的能力,譬如發表一次成功的演講、在工作上做出不錯的簡報或任何其他事,你都會覺得比較有把握。所以你會意識到你需要練習的次數──你需要足夠的重複來開始學會那件事。這也是為什麼我有時會說,動機往往是在開始之後才出現,而不是之前。
我們以為要有動機才會開始,但事實上你應該把目標縮小、讓它簡單到即便不太有動機你也會去做,先做幾次練習。當你做了那些重複動作之後,你會開始建立自信,因為你有證據證明自己能做到。所以,自信就是被展現的能力。把事情縮小、變簡單,開始展現你的能力,信心就會作為副產品出現。
第二點,這可能更重要。你剛提到有人用負面框架來解讀事物,他們會陷入那種向下的惡性循環,只看到對自己不利的證據,覺得世界傾向於對他們不公平,或者只強調那些對自己不利的部分。
我打棒球很久,一直打到大學。年輕時──10、12、14 歲的時候──每個賽季結束後我跟我爸都會做一件事:到後面的露台坐下,談我們的勝利和好的部分,像是球隊贏的幾場重要比賽、我那年的精彩表現,或是比上一季進步了哪些地方。我從來不是任何球隊裡最好的球員,但每個賽季結束時你會帶著一種正面、充滿自信的感覺,有種動能可以帶進下一年。我想我會打那麼久,部分原因就是我們有強調勝利的這個習慣。
所以我覺得這是更多人應該嘗試的事:回顧過去一年,你有哪些勝利?把那些勝利拿出來,告訴自己那個故事,強調那個故事,並用它推進到下一個時刻。
最近我在做一件事:我合夥創辦的出版社 Authors Equity 正在出版一位叫 Brandon Webb 的人的書,他是前海豹部隊成員,曾訓練海豹狙擊手部隊的心理表現。他會教他們很多東西。我和他談這本書和一些策略,想了解他們的做法,有兩件事讓我印象特別深刻。第一是無論情況如何都要保持積極的觀點;我們訓練他們的第一件事,就是在任何情境下都保持正向。第二是要把事情想像成會順利發生。
有一次一名狙擊手問他,在這個課程上什麼分數算好?他們會做一些小考核,例如必須完成 8、10、12 個不同的射擊。他說,一個好的分數就是百分之百。實際上幾乎沒有人能拿到百分之百,但他想把這個標準放到他們腦中,成為他們瞄準的目標。他當時訓練的兩個人,一個得了 96 分,另一個得了 100 分。總之,重點是:
人生中總有順利的事,也有不順的事。會有那些日子一切都跟你作對,也會有那些日子事情看起來很順。問題是你在跟自己說哪個故事?你現在強調的是哪一個版本?我不是叫你忽視現實,如果有問題需要處理,你還是得處理。但只要不是忽視現實,我覺得唯一合理的做法就是強調那個能讓你有力量的版本──強調勝利,坐下來回顧你做過的事,想哪些是勝利、這些勝利如何為你帶來往前的動能,並想像下一步會如何順利發生。
這讓我想起大衛·布雷斯福德爵士曾對我說的話(我知道他在你書的第一章中很重要)。他講了很多關於那「1% 的改進」,但他說有一件事沒被充分討論,那就是完成這些 1% 的改進並在團隊中慶祝它們所產生的心理動能。他告訴我,當他剛到英國自行車隊時,隊上低迷、沮喪,甚至被嘲笑是支爛隊伍。我們開始累積那一個百分比的小進步,然後奇怪的事發生了:我們開始覺得自己有了前進的方向,人們不再在下午五點就離開工作坊,而是開始待到凌晨兩點。
因為他們覺得事情在互相契合、朝某個方向前進,你也提到關於「進步」的那一點。
但同時也要看到:刻意去慶祝那些成就的力量,以及這在一群人和你自己身上所產生的心理動力。這很棒。我覺得在現實生活中,你確實需要對此更有意識地去做。
如果你看看一些最容易養成習慣的科技或事物──像是電玩遊戲──例如在遊戲裡會有持續、不斷的進展反饋:畫面右上角分數在增加,當你撿到武器、紅寶石或寶石時會有小叮噹或音效提醒,甚至當你跑過關卡時腳步聲的節奏也在告訴你你在進步、在前進、在去某個地方。把你在玩某一關時那種所有即時反饋放在一起比較之後,然後你走到外面,想想現實生活中大多數你正在做的事情,你會發現不一樣:
「這個委員會每週五開會已經六個月了,我們還沒把這個功能上線」;「我過去一個月每天都有在跑步,但我還看不到身體有改變。」所以很難把我們透過螢幕在數位世界裡獲得的那些即時進展感,與真實世界中我們試圖建立和培養的習慣做比較。
我想這也是為什麼刻意去做這件事很重要的一個原因:試著思考今天我們能做出的那一百分之一改進或小幅提升,然後慶祝那些小勝利,讓自己有一些進步的感覺。因為在現實世界裡,進展常常是延遲的。舉例來說,我父母喜歡游泳;如果他們是為了看到身體的改變而去游泳,可能要兩年才會有顯著差異。問題是他們一跳進水、游完出來,身體看起來幾乎一樣,所以你需要一些當下就能給你進步訊號的東西。
他們就會用習慣追蹤表。會有一個小模板,當天做到了就在那天畫一個 X。但你需要某種能視覺化你進度的東西,給你正在前進的訊號。這讓我想到哈佛商業評論做過的一項研究,他們請人們記工作日誌,並問他們哪一天是工作中最棒的一天。我記得大約有一千人,且多數人會在那週的工作日誌裡指出某一天,那一天他們感受到進步,即便很微小。
這也呼應你關於「讓過程變有趣」的重點:突顯並慶祝個人的進展會讓事情變得有趣,同時產生心理上的動量。另外,你也可以每天做那一百分之一的改進;如果你把習慣縮小尺度,你就能把自己放在一個能體驗到進步感的位置上。比方說,有時候是在化學方面。
有個概念叫做啟動能量,指的是啟動一個反應需要多少能量。
所以如果啟動能量很高,
你就得把很多熱量或很多能量投入反應裡才能讓它發生。
我覺得習慣也有類似的啟動能量。
比方說你的習慣是每天做一百個伏地挺身,
一開始你很有幹勁,那天的啟動能量就比較低——你可能整天分成每組10下,最後做滿100下,感覺很好。
也許你可以堅持幾天或一週之類的時間,
但總有一天你會遇到累了、工作很多或有別的事情要做的時候,
回頭一看已經九點半了,你還要趕快睡覺,
你會問自己:我現在還想做一百個伏地挺身嗎?
然後你就跳過了。
但如果你的目標小一點,比如一天只做一個或十個伏地挺身,
那就容易得多,啟動能量也低得多。
所以當你到了第八、九、十天那種晚上九點半的時候,
你還是能在睡前做個十下,對吧?
這樣你仍然能感受到進步,仍然覺得自己在前進,僅僅因為你一開始把標準設低了。
如果一開始標準就完美、很高,
那很難長久維持;
但如果標準讓你能進場,
你就會開始建立動量,獲得進步感,過一個月、兩個月、三個月之後,
你的連續紀錄還在,你會覺得自己不錯。
到某個時候你會做得夠多而意識到,沒錯,這段時間裡可能會有某天我會失敗沒做到,
但我仍然對自己有好感,覺得自己出現過、努力過,你已經向自己證明了很多。
所以我認為有時把目標縮小、讓它變簡單,會讓你更有機會感受到進步。
你剛剛在幾分鐘內說了兩個詞,其中一個是你父母會用習慣追蹤器,另一個是用「連續紀錄(streak)」這個詞。對吧?
你知道放在我面前、裡面有迴紋針的那個罐子是什麼意思嗎?
你可以跟我解釋一下什麼是習慣追蹤和連續紀錄,還有它們為什麼重要嗎?
在我寫《原子習慣》的時候,我遇到一個叫 Trent Durstman 的人,他有一個有趣的故事。
他現在是個創業家,但職涯早期曾在加拿大的 Abbotsford 做證券經紀人,這是在九〇年代,是個蠻小的城鎮,
不是像某些大城市那樣有很多優勢或資源。
他有一個簡單的習慣,最終讓他成為公司裡的業績之冠,並在接下來幾年建立起最大的客戶名單。
這個簡單策略就是用迴紋針。
他做的事很單純——很多同為證券經紀人的朋友會讀分析師報告、看新聞、試著分析公司財報,做很多其他事;但他說:
「我不打算做那些。我只做一件事。」
他每打一次銷售電話,就拿一根迴紋針,然後把它從一個罐子移到另一個罐子,
接著再打另一通銷售電話,再把一根迴紋針移過去。
他的罐子裡有一百根迴紋針,他每天的目標就是把一百根從這個罐子移到那個罐子。
他只做這件事,而靠這個簡單的習慣,他最後建立了龐大的業務量。
關於這件事有兩點值得注意。
第一,很明顯他有一個視覺化的進度標記,對吧?
把迴紋針移到另一個罐子是一種讓他整天看到自己進展的方式。
它也讓這件事變成一個小遊戲:我能多快把迴紋針移過去?到午餐時我移了多少?你可以看到整天中這些漸進的進度標記。
另一件有趣的是,他把事情濃縮到那個真正推動成效的一件事上,他專注於那個關鍵行為。
生活中有太多事情很容易讓人陷入優化:一直追求完美的銷售策略、最佳的商業計畫、理想的飲食……你會不斷想著如何優化。
有時有人來問我想不想建立觀眾群、想不想做各種戰術和策略,我就會說:
「好,接下來兩年每週寫一篇文章,然後再來跟我談。」別跳過那部分。或「別兩年內漏掉一次訓練,先做到這個再說。」就是這種道理。
所以我覺得這種方法能幫你把焦點放在那個真正推動進展的大事上。
我也用習慣循環的框架在思考這件事,因為我看到他達到了獎賞,看到了對結果的渴望,這很有趣。
我們還沒談到這個,讓我快速說明一下:
如果你在建立一個習慣,每個習慣大致會經過四個不同的階段,
我在《原子習慣》一書中稱它們為…… (接下文)
我把它們稱為提示、渴望、回應和獎賞,對吧?
所以所謂的提示就是你注意到的某個東西。
舉例來說,我們在廚房檯面上看到一盤餅乾,那就是一個視覺提示。
渴望是你大腦對那個提示所做的預測。
你看到那盤餅乾,大腦會預測:「喔,會很甜、很有糖分、很好吃、很享受。」
這個有利的預測會驅使你去做出回應,這是第三步。
你走過去,拿起來咬一口。
最後第四步是獎賞:「喔,果然又甜又好吃。」所以提示 → 渴望 → 回應 → 獎賞。
這些步驟基本上就是所有習慣行為所經歷的過程,甚至是非常自動化的事情也一樣。
比如你走進房間,燈是關的。提示:很暗。渴望:我想看得見。回應:我去把開關打開。獎賞:燈亮了,東西變得可見。
所以連像開燈這種很快的動作也會經過這四個步驟。
幾乎所有習慣都遵循那個循環,你可以看到,這個「紙夾策略」在某種程度上就利用了這個原理——
提示方面,你把紙夾放在桌上,對吧?
從商業角度你可能是想要打銷售電話,但每天早上坐到桌前時,這些紙夾會一直盯著你看,成為一個視覺提醒、促發你心想:「好吧,我確實要打這些電話、想衝更多業務或再做一次成功的銷售通話。」
那個渴望會促使你拿起電話,這就是回應;然後獎賞是你可以把紙夾移到另一邊,然後你會覺得:「對,我做到了。」
你會聽到紙夾敲擊的那個「叮」聲,它就增加了獎賞效果。
我覺得最有趣的是,我們如何把這四個步驟──所有行為都會經過的步驟──轉化成可以在日常生活和工作中使用的方法。
所以我把它們稱為行為改變的四條法則。每一步都有一條法則。你現在就能得到,我來告訴你。
我把這些稱為行為改變的四條法則。對於提示這一項,第一條法則是:讓它顯而易見。你要讓好習慣的提示顯眼、可見、容易注意到。越容易被看見或引起你注意,你越有可能去採取行動。
很多都跟環境有關,就是把東西放得明顯,但關鍵是提示要能抓住你的注意力,是你會注意到的東西。
把這放到我要每天做補充品例行的情境裡。因為那是我會想的事:我想每天吃肌酸。那肌酸放在廚房哪裡?是放在高高的櫃子裡、門後面看不到,還是擺在檯面上,是你一眼就能看到的第一樣東西?
你要做的是讓好習慣顯而易見、容易被注意到。這讓我想到我開始做 DJ 的時候,打碟設備原本放在樓上的備用房間,不太顯眼。我和當時的女朋友談過,她也會打碟,我說:「我真的想學打碟,可以把設備放在廚房檯面上放一年嗎?這樣我經過的時候會想:『喔,DJ』。」結果把設備放到檯面上後我就開始練起來了。
我有一位讀者,他去上吉他課,老師會叫他練習某些音階當作作業,但他每次上完課會把吉他放回琴盒,塞進衣櫃。結果他常常忘了一週都沒練,到了下週又拿出來上課時老師會說:「你這週都沒練啊。」於是他買了一個吉他架,放在客廳中央,現在他一天會經過它三十次,更有可能拿起來彈五分鐘。就是把習慣變得顯而易見。
第二條法則是關於渴望,重點是讓它有吸引力。我之前提過那句話:「如果它看起來很有趣會怎樣?」你要讓你的習慣變得有趣、有吸引力、對你來說引人入勝。越有趣或越令人興奮,你越有可能持之以恆。
比方說有一位女性,她想停止每天到外面買午餐,改為自備午餐,因為她覺得比較健康,但做沙拉這個念頭本身對她來說並不吸引人。於是她想出一句話叫做「碗裡的派對」。一開始她會做各種事:把洋芋片掰碎放進去,或把士力架切碎放進沙拉裡之類的,她就是在想辦法讓它變得有趣。做了一個月左右、每天都帶便當之後,她說:「好吧,我已經養成帶便當的習慣,現在要怎麼讓便當更健康呢?」所以要想辦法讓你的習慣有吸引力。
第三條法則是讓它變簡單。這是關於把它做到簡單、順暢、無摩擦。你的習慣越方便、越無阻礙,就越可能發生。我們已經討論過很多了,但基本上就是把你的習慣縮小、把它拆解成更小的步驟。
它用兩分鐘法則,盡可能讓它變得容易,你知道的。
但一個習慣越容易執行,就越有可能發生。
著名心理學家丹尼爾·卡尼曼(Daniel Kahneman)
我記得他曾說過,如果要把行為簡化成一個原則、一個驅動人類行為的單一因素,
那就是便利性。就是容易。你知道,什麼是容易做的事?
我們是生物有機體,為了活著會消耗能量,
所以盡可能節省能量符合你的最佳利益,因此你的大腦會被這樣的傾向所連結,
你總是在尋找它。
事實上,許多世界上最大的企業
基本上就是抓住人類本來就想做的一個需求,並試圖讓它變得更方便。
像 DoorDash 就只是滿足你需要食物的需求,
只要用拇指點幾下,我們就把食物送給你。
事實上,人類歷史取得食物的整個脈絡,
就是一條長長的路徑,不斷讓取得食物變得越來越方便。
過去我們是狩獵採集者,得自己獵食或在灌木叢裡採莓果;
後來我們開始種植,
食物就在家旁邊,不用移動,
可以直接收割玉米或豆子或其他東西來吃。
然後我們開始把食物運到雜貨店,
你甚至不用自己種了,
你只要來這買,帶回家就好。
接著我們說算了,你連開車去雜貨店都不用了,
我們直接用 Instacart 或雜貨外送幫你送到家。
現在甚至連自己在家煮飯都不必了,
你可以在 DoorDash 上點餐,
只要用拇指點一點,我們就把現成的食物送到你面前,你可以直接吃。
這一切就是一個持續的長期過程,讓事情越來越容易。
你越能讓你的習慣變得方便,
你就越有可能堅持並完成它。
第四條也是最後一條法則是:讓它令人滿足。
你的習慣越令人滿足,你就越可能在未來堅持並回到它。
前三條法則——讓它顯而易見、讓它具有吸引力、讓它容易執行——
都是為了讓你的習慣更有可能在當下發生。
而「讓它令人滿足」是為了提高你下次會再做的機率。
因為當你做到這一步時,習慣已經發生了,對吧?
現在已經結束了,但它有沒有帶來獎賞?
有沒有益處?
有沒有以某種方式對你有幫助?如果它對你有幫助,讓你覺得有收穫,
那就會在你大腦中標記這個經驗,並說:「嘿,這有用,
下次遇到類似情況時我們再做一次,重複這個行為吧。」
所以讓它令人滿足──獎賞在某種程度上是閉合學習的反饋回路,
它能提高你會持續執行的機率。
我刻意用「學習」這個詞。
我們在談建立習慣,
但某種程度上我們真正談的,是學習的過程,
就是你在生活中,大腦和身體學會該怎麼做的過程。
你會在生活中遇到不同的事,碰到不同的策略,
試一試。某個時候你第一次咬到一塊鬆餅,
你會想,噢,還不錯,也許我該再咬一口。
有時候你試了某件事,你會覺得不太喜歡,或沒什麼感覺,
那就有點中性,你的大腦會想,或許下次試別的。
所以那些有獎勵的行為、令人滿足的、讓人享受的行為,更可能會留下來。
我想有很多不同的方法可以讓它有回報。
我想到我們在 WhatsApp 上的健身小組,
叫做「fitness blockchain」,每個月會有一個人被淘汰。
你每去健身房一天,就截圖你的運動並丟到群裡,
然後有個像是自由職業的資料科學家會把大家的紀錄彙整成文件,每天發出我們合併的截圖。
這個遊戲的重點是持續性。所以不在於你做得多辛苦,而是你有沒有去。
這有點不知道在這個循環中算在哪裡,
但我把它視為責任制(accountability)。它也讓過程變得有趣。
那麼這種社會性約束(social pact)的元素在這個循環中是哪一部分?它是不是屬於獎勵的一部分?
我認為它會影響所有行為。你看到其他人運動本身就是一個提示(cue),
例如你手機可能會收到別人的截圖,你就會想,哦,今天我也該去運動了,
我不想忘記。那是一個觸發行為的提示。
成為團體一份子有其吸引力,
你知道一旦你張貼你的截圖,其他人會看到,你可能會因此獲得某種回應或獎賞,
你完成了你的事,這會讓人感到興奮、激勵你出現並去做。
有時你會和別人一起運動,對吧?
那種一起做的感覺會提升反應,
一起做更有趣,也更能讓你行動起來。
最後還有堅持連勝(streak)或成為其中一員、或獲得獎勵的回報。
我們其實每年會頒發一條實體的金屬腰帶;
而且每個月會選出一位贏家,把他的頭像設為群組大頭貼。那太完美了——
我想要那條腰帶,聽起來很酷,我想要它,上面還刻了我的名字,就像摔角腰帶一樣,
那真棒。
如果你想戒除一個習慣,這要怎麼做?
對於上面每一項,其實都有很多做法。你知道的,有很多方法可以讓習慣變得顯而易見,也有很多方法可以讓它們變得有吸引力,等等。我給你的只是建立好習慣或安裝新行為的大致概述。
如果你想戒掉一個壞習慣,就把這四項反過來做。與其讓它顯而易見,就讓它不可見:取消訂閱電子郵件、不要在家裡放垃圾食物、減少接觸觸發提示(cue)。與其讓它有吸引力,就讓它變得不吸引人——這是最難的,我們可以稍後談。與其讓它變容易,就讓它變得困難:增加摩擦,在你和該行為之間加入步驟。
我舉兩個自己的例子。我試了一個新做法:每天午餐前把手機放在另一個房間。通常早上大概九點到十一點,我的手機放在走廊的另一間房裡,我在辦公室。這樣我就能專注在自己的優先事項上,而不是被手機裡跳出來的東西分心。像其他人一樣,如果手機就在我旁邊,我每三分鐘就會查看一次,僅僅因為它就在那裡。但如果它放在走廊,那只要走 30 秒就能拿到,但我從來不去拿。我總覺得這很有趣:我到底想不想要它?從一方面看,我確實非常想要——當它就在我身邊時我每三分鐘就會去看;但我又從沒想得那麼強烈到會走 30 秒去拿它。我發現很多習慣就是這樣:只要你引入一點摩擦,它們就會自動被抑制到你想要的程度。
啤酒是另一個例子。我不覺得這方法能幫助真正有成癮問題的人,但我注意到如果我買一箱六罐裝啤酒放在冰箱前面,一打開冰箱它就在眼前,我晚餐時就會順手拿一罐,僅僅因為它在那裡。但如果我把它放在冰箱最下面那格的最裡面,我得彎腰才能看到,有時候會忘了它存在,可能放兩週我都想不起來。所以這就是第一法則的反向:讓它不可見;以及第三法則的反向:讓它變困難——你越不容易看到它、越難做到、步驟越多,它就越不可能發生。
最後一點是把「使之令人滿足」反過來,變成「使之令人不滿足」。也就是說加上一些成本或後果。在《原子習慣》裡,我把這稱為行為改變的核心法則,這個道理非常普遍:立即得到獎勵的行為會被重複,而立即受到懲罰的行為會被避免。這聽起來很明顯,但你必須問自己:當你做那個你想養成的習慣時,你有沒有一種良好的感受?你是否立刻因為它得到獎賞?如果你有一個想要避免的習慣,代價是什麼?後果是什麼?有沒有什麼讓你覺得像是懲罰的東西?如果有,你就比較有可能去避免它;如果沒有,就會變得棘手。
這很難,對吧?譬如櫃檯上有餅乾,你走進來時可能會注意到它們,放在小盤子上,好像在喊你:「來拿啊!」你可能會想不,別拿,但然後又會想把它們全部拿走。但我在想,如果我現在吃那塊餅乾,我不會馬上受到懲罰,唯一立刻有的「懲罰」也許只有一點點內疚:我會覺得自己離健身目標又更遠了一步。有沒有辦法把那種懲罰提前顯現出來——不是懲罰本身,而是把那種負面後果提早顯現出來?
是的,你良好習慣的代價出現在當下,
你壞習慣的代價則出現在未來。
所以對於很多所謂的壞習慣來說,
當下感覺很好,你知道的,像是現在吃個甜甜圈很爽、現在玩電玩很爽,
做某些事當下都很愉快,
只是過一段時間你才會發現,喔,這件事其實是有代價的。
甚至像經典的壞習慣──抽菸,
也許你可以和朋友站在外面社交,或是在下班後暫時減輕壓力,
只是五年、十年或二十年後你才看到後果。
所以,
嗯,
建立更好習慣的很多遊戲規則就是想辦法把好習慣的獎賞拉到當下,
讓你現在就覺得好,不用等三年才有回報;
同時把壞習慣的後果拉到當下,讓你現在就感受到一點痛楚,
讓你意識到這其實對我沒有好處。
我想這也是為什麼他們會把人們肺部的照片印在香菸包上的原因之一,
這就是其中一種試圖達到的效果,對吧?
那邊那個習慣記分表是什麼?
你父母是不是用那個來管理游泳課之類的?
習慣記分表只是一個簡單的評估工具。這個練習背後的洞見是:有意識的行為改變始於自我覺察,對吧?
你會──不管你有沒有去想──不斷改變你的習慣,
你會在建立習慣,不管你是否專注,因為你的腦和身體就是為此而設。
現在更有意思的問題是:你能否設計你的行為?你能否把你的習慣塑造成你想要的樣子?這就是自我覺察派上用場的地方。
沒有覺察,很難去塑造你的習慣。
其實有些研究發現,僅僅是變得更注意某個行為本身就會改變它。
例如,有一項研究觀察到一些人寫飲食日記,記下每天吃了什麼,
並沒有做什麼追蹤。他們不是在節食,也不在意卡路里數,
沒有任何追蹤紀錄。
他們只是每天把自己吃了什麼寫下來,僅僅是這個記錄的行為就改變了他們的飲食,
減少了攝取的卡路里,等等,僅僅因為他們意識到自己在做什麼。
嗯,所以這對大多數習慣都成立:一旦你開始注意到它們,
你就會看到可以改進的地方、可以精練的方式、或是你可能想要改變做事方式的地方,
你就不會那麼像自動駕駛一樣在操作。
所以習慣記分表就是一個做這件事的簡單方法,非常、非常簡單。
你只要把你每天做的所有習慣寫下來。
通常一開始會有一組行為,早餐前後、也許午餐前後,然後一天結束時會有個關機例行。
但也可能像是:起床、喝一杯水、洗澡、查看手機、穿衣服,等等,你就把你平常一天的流程列出來。
當你把那些行為寫下來後,就給它們一個分數,分數其實很簡單:
如果是對你有用、你喜歡、對生活有幫助的好習慣,就打加號(+)。
如果是你覺得想要擺脫的習慣,例如「我起床後在床上滑手機十幾分鐘」,你覺得「我真的要這麼做嗎?也許不要」,那就打減號(-)。
有些事情是中性的,比如「穿衣服」,就打等號(=)。
這個做法的重點不是要評判你,
有時我會跟人說,可以想像你去動物園看獅子時的那種感覺,你會覺得「哦,牠們會那樣做,真有趣」──你用類似的好奇心來看自己,覺得「哦,好有趣,我竟然把時間花在這些事上」,
你不是要去責備自己或做過度分析,只是看看自己其實把時間花在哪裡。
一旦有了那個清單,
我認為(這在書後面會講到)它會非常有用,因為可以用來建立習慣疊加,把你想要的新習慣疊加到你已經在做的事情上。
所以其中一部分是自我覺察,另一部分是為習慣疊加做準備。習慣疊加──
是什麼是習慣疊加?你看這個,
我喜歡這些道具,他很棒。
好,首先,讓我把這個概念拆解一下。
習慣疊加這個概念來自史丹佛大學的教授 BJ Fogg,
他的洞見(我覺得很棒)是:如果你把新習慣疊加在你已經做的舊習慣上,建立新習慣會比較容易。
他稱之為「微習慣配方」,但核心想法很簡單:我們每天都在執行一些習慣,而那些習慣可以成為錨點,
成為提示新的行為去執行。
比方說你現在的習慣是每早泡一杯咖啡,對吧?
你已經在做這件事了,天天都會泡一杯咖啡。
而你想建立的新習慣是開始冥想,
那你就可以這樣定:在我做完早晨的那杯咖啡之後,我會冥想 60 秒。這就是一個基本的習慣疊加。
你先從咖啡開始,然後在之後冥想。
一旦你做得好,你就可以開始把它們串聯起來。
舉例來說,你可以這樣說:
– 我早上煮好咖啡之後就會寫我的待辦事項。
– 我會先冥想 60 秒,然後再寫今天的待辦清單。
– 在我寫完今天的待辦清單之後,
– 我會把它們排優先順序,然後開始著手處理—比如說我的第一項任務之類的。
這樣你就有一個每天早上都以相同方式執行的小流程/小堆疊。這只是一種建立簡單動能、讓你進入狀態的方法。我有讀者做出各式各樣的習慣堆疊。有一個我印象很深刻、挺好笑的例子:有個男生非常熱衷健身,常喝蛋白質奶昔,但他的財務有點混亂,所以每次他做蛋白質奶昔的時候,就會順便檢查他的財務和當天的預算。他會想:「我做蛋白質奶昔時就把每日預算填好。」那就是他的習慣堆疊。
這種方式可以套用到任何事,對吧?其核心想法是,你要為這個新習慣找到一個合適的「住處」。舉個冥想的例子,作為一條相當寬泛的原則,習慣越早在一天中做通常越好,因為時間越晚,你的一天就越不受你掌控。越晚越容易被打斷,時間和精力都會減少。所以一般來說,我比較傾向把冥想放在早上:你先煮咖啡,然後冥想。
但如果你要追著三個還不會自己穿褲子的小孩跑,要幫他們穿褲子,那可能就不是個適合冥想的時間,對吧?那個情境不適合把那個習慣放在那裡。
我覺得一旦你做了那個習慣記分表,把你平常的習慣都列出來,你就可以開始考量你想建立的新習慣,看看清單,然後問自己:「把這個新習慣插在哪裡最合適?新的習慣堆疊應該放在哪個位置?什麼是觸發這個新行為發生的好觸發點?」於是你就創造這些小堆疊,慢慢地,不需要很久,你就會習慣每次都以同一個順序去做。
像我有一個女性讀者,她每天走進辦公室會做一個固定序列:掛包包、掛外套、裝滿水瓶、坐到桌前,然後回第一封郵件。她每次進辦公室就做同樣的順序。還有一個有點奇怪的例子(聽起來人們會覺得我怪,但無所謂),我原本想學冥想,但當時我的一天怎麼安排都沒有一個很好的機會讓我有 10 到 20 分鐘獨處、不被打擾、也能坐下來。所以我開始在洗澡時冥想——反正我已經在那裡洗澡了,所以很適合、很私密,不再只是匆匆沖澡,而是會變成比較長的淋浴。我女朋友會覺得「到底怎麼了?」然後我就會坐在地板上冥想。但我就在浴室冥想,早上獨處、反正要做,所以這對我很有幫助。當這個習慣開始穩定、看到一些成效和好處後,我就可以把冥想從浴室搬到別的地方,這樣就更好了。
還有一個例子讓我印象深刻:有次演講後一個女人來跟我說,她想練習平衡,因為她年紀大了,快六十歲。她說每次刷牙時會單腳站著,在那隻腳上做大約十個小半蹲,然後換腳再做十個。她說她的平衡變好、腿也更有力,而且牙齒也刷得很乾淨。雖然需要一段時間,但你可以把任何兩件事配在一起。
談到早上做事與一天中越晚能量越低這一點,你是否有想過如何管理自己的能量?我跟神經科學家莉莎·費爾德曼博士談過,她提出了「身體預算」(body budget)的概念:我們每天有有限的能量。這個概念對我影響很大,也改變了我在很多事情上的做法,其中一點就是我會盡量不要一次承擔太多,因為在能量是有限的前提下,我不想把我的身體預算用到見底。還有事情的順序也很重要:今天最重要的事要不要放在一天開始做,等等。總之,我確實會稍微思考這些問題。我也常聽到「要做能量管理,而不是時間管理」這個說法,這是一種有用的思維模式。
我想補充一點、但好像沒聽過有人特別提到,那就是「控制感」。大家常說「我們一天只有 24 小時」,這當然沒錯。但如果你把一天分成 24 個一小時的時段,這樣看你的日程,你會發現你對不同的一小時時段掌控程度並不相同。例如我剛才說的,如果你早上七點到八點要把孩子們穿好衣服,那一小時不是很在你的掌控之下,不是個適合冥想的時間。
現在不是運動的好時機。那段時間通常會有其他責任要處理。所以我覺得一件有趣的事是把你的一天畫出來,看一看然後問自己,好吧,哪些時段我的精力最好?哪些時段是我最能掌控的?這樣你就能開始看出來,最終你要問的是:哪些是屬於我的「黃金時段」?它們一天中分布在哪裡?下一步要問的是,什麼在佔用我的最好時段,什麼拿到的只是我的剩餘時間?
我好幾次檢視自己的安排,都會發現我口頭上說這件事很重要,但實際上它只拿到我的剩餘時段。然後你就會想,好吧,可能要做些改變。所以我會想這些事情──大致來說我有多少時間?哪一塊時段我的精力最多或狀態最好?還有哪一塊時段我是最有掌控權的?然後你試著把事情排進去。理論上你會想把那些你想養成的新、又難的習慣,放在你掌控度最高的時段,而不是像晚上十一點那樣的時候去做。
對,沒錯。我覺得大致上就是這樣。當你同時有很多對你很重要的事時,真的很棘手。你知道的,就是得在家庭、工作、個人追求以及你想建立的新習慣之間做取捨,所有東西要彼此協調運作。所以這是一種平衡,要去塑造這些面向。
我們很多人正在尋求被動收入、建立副業來幫忙支付帳單。這樣的機會就在我們的贊助商 Stan──我共同持有的一家公司──它提供一個平台,幫你充分利用你自己的財務狀況。Stan 讓你能為自己工作,讓銷售數位產品、課程、會員制和其他簡單產品變得更容易、更具規模。你可以把你的想法變成收入,並獲得成長你正在打造的事業的支持。我們剛推出了「Dare to Dream」計畫,適合那些準備從思考轉向動手、從規劃走向執行的人。這是關於把腦中的夢想看清楚,並知道具體需要做什麼才能把它實現。參加就有機會贏得十萬美元,幫你的夢想起飛,你只要分享你的夢想即可。詳情請到 dare-to-dream.stan.store(或 dare to dream dot stan dot store)。
我有沒有跟你提過我前公司發生過的資料外洩事件?嗯,我記得有聽說過。那真的是一場惡夢,所以我很慶幸我們現在用 1Password。它到底是什麼,Steve?它叫做 1Password,他們現在是這個 podcast 的贊助商,而且有一個功能叫做企業密碼管理器(Enterprise Password Manager)。這表示如果團隊中的任何密碼被入侵或外洩,它就會通知我們;顯然如果發生那種情況,整個團隊都會面臨巨大風險。透過 1Password 的 EPM,你也可以儲存所有敏感資訊,而且它正幫助我們朝著 passkeys(通行金鑰/免密碼登入)邁進,最終大家幾乎可以在不輸入密碼的情況下登入所有東西。
聽起來是不錯的補強。是的,我覺得這可能是你能為團隊做出的單一最具影響力的資安升級,特別是當你的團隊有一堆藏在 Excel 檔案之類地方的密碼時。各位聽眾,如果你想保護你的事業,可以到 onepassword.com/doac(原文為 one password dot com slash d o a c)。1Password 真的是個改變遊戲規則的工具,對於像我這種在二三十個不同應用程式上有二三十組密碼的人來說,這就是我一直希望會出現的未來。
我們第一次在 WhatsApp 建這個小健身群時,是用你能燃燒多少卡路里來計分,燃燒越多卡路里就得越多分、贏得比賽。那樣的玩法沒持續很久,原因很多,其中有點 toxic(不健康)、不公平,因為我在群裡的體重比任何人都重,所以光是站著我就會燃燒比較多卡路里。後來就轉成這種「持續性」的概念。你怎麼看哪個比較好?是穩定(持續)比較好,還是別的東西比較好?
我覺得人們常對自己說的一個故事是,他們想做那種類型的、令人印象深刻的大事。你知道的,比如你想跑馬拉松、想參加一週的靜默禪修、想寫本暢銷書之類的。我在想的是,這其實是在「持續性」和「強度」之間的平衡。強度是一個好故事:我跑完了馬拉松,我做了那個靜默禪修。但是真正會帶來進步的,其實是持續性。
你知道,我每天冥想五分鐘,
我每週跑步,大概三天左右,或差不多這樣。人們比起強度更需要的是一致性。
事實上我會說:
一致性會擴大你的能力。
一致性會擴大你的能力。
正是持續出現的行為,建立了你做某件事的能力,
促進你想要的技能發展與成長。
所以,
即使只是以很小的方式出現,
那就是你為以後做更高強度或更令人印象深刻的事創造機會的方式。
我也覺得,從欣賞一致性以及了解其所需有個很深且重要的教訓──
一致性往往就是適應力,
就是彈性。
有一種關於心理韌性和自律的說法,我們會對自己說像是「我會拚命確保這件事發生,我無論如何都會做到」,
那種心理堅毅的人會不管面對什麼都硬撐過去。
但我想,在現實生活中,很多時候一致性其實是要靈活,是要能適應。
如果你沒有足夠的精力,就做較簡單的版本;如果你沒有足夠的時間,就做縮短版。
你要想辦法不要讓那天變成零。
你要想辦法出現,即使那不是理想的樣子,而那其實就是很大的心理韌性。
所以那個能適應的人,就是那句話說的——
當暴風來襲時,橡樹迎風抗爭結果折斷,而柳樹彎下身子卻得以存活。
你需要一種方式去應對人生的風暴,能在風暴中彎而不是硬抗,同時仍然持續出現。
如果你只是硬碰硬,你會以為心志堅強就是「我一定要做到」,但那反而會讓你有點脆弱。
當你要求一切都必須照你的方式進行才能成功,你就被情況綁架了。
但如果你能夠適應、能夠有彈性,那你反而更有韌性。
我覺得這之間要取得一個平衡,
而這個平衡會反過來促成那種最終能擴大你能力的一致性。
我覺得這點非常重要,但我很少聽到別人談論。
讓我想起我的一個朋友,我最好的朋友之一。
他總覺得自己已經破解了健身的訣竅。
通常他會連續去健身房練三個月,然後他會宣稱「我終於搞定了,一致性、動力都來了」,
但他一這麼說,大概三十天之後又會中斷,因為我想他會變得自滿,生活也會發生事情。
我記得有一年──我認識他現在已經十五年了──我跟他說,
我從健身和體能學到的一件事是,你永遠不會真正「破解」它;事實上,「我每天都可能會中斷」這種心態,以及接受生活會發生意外,反而幫我維持一致性。
而我以前的版本,像是2017年的我,設定了一個荒謬的目標:
我要每天不間斷去健身房,結果五個月後生活發生事,我有一天沒去,動力就消失了,我就掉了下來。
你在很多不同領域的頂尖人士身上會看到這個情況:並不是他們不會犯錯或不會滑倒——每個人都會犯錯——但他們傾向於很快回到正軌。
所以,真正你需要的不是一個完美的計畫或永不出錯的系統,
你需要的是一個快速回到正軌的好計畫。如果能迅速收復一個習慣,那它被打斷就沒那麼重要,到年底看起來不過是個雷達上的小閃失。
但你需要有一個快速回正的好辦法。
我覺得某些平衡、某些策略其實就是知道在你失敗時該怎麼做。
如果你弄清楚這一點,那你就處於能快速反彈的有利位置。
有趣的是,當我失敗、沒按計畫去健身時,
我會把 iPhone 的桌布設成紅色,
我想這是某種自我覺察的手段,
它會提醒我:我們目前已經掉隊了。
每次我看手機時,那個畫面像是紅色警報。
哇,那真棒,一個很強烈的視覺提示。
對,我就需要開始做小步驟,重新做那些看似沒什麼的爛訓練。
我有個小理論:贏的祕訣其實是學會怎麼輸。贏的祕訣就是知道如何面對失敗──
我指的是知道如何處理一次失敗,知道如何反彈、如何從失敗中恢復。
我想我是從運動中學到這點的,但運動不是唯一的途徑。
任何以某種程度的公開可見性進行的事都可能教會你,例如音樂表演、和朋友一起的健身團體,或是公開演講,都可以。
運動的一個特點是,你會在隊友面前失敗;例如球會來到你那邊,你可能在那個關鍵時刻被三振出局結束比賽;或者你到健身房和團隊一起練,你沒完成那次舉重、你是較弱的那個──這種感覺不好,但你會發現生活仍要繼續,你得做下一組,下次還要再來。
每一次這樣的小失誤,都是你練習如何再次反彈的機會。
我認為人生中有件事很重要。
就是那樣。
那是在教你如何面對失敗——教你學會輸、學會從失敗中反彈,這樣最終才能贏回來。
到了我生涯的尾聲,也就是大四那年,我基本上會這樣想:
聽著,我不想輸,但如果我們注定要輸,我寧可是我輸。
我寧可站在場上,扛起責任,把輸放在我肩上。這個輸我能承受。
你知道,我能處理,我會把我所有的都拿出來,試著把我們帶向勝利。
但如果我們輸了,我也能從中恢復過來。
我覺得這種心態最後在我創業生涯中幫了很大忙,
因為事情不可能一直順你心,你需要能夠去嘗試、願意去嘗試,有時候因為嘗試看起來很愚蠢,
但你還是要找到下一次再出場的方法。
這讓我想起看羅傑·費德勒(Roger Federer)在畢業致詞的時候,
他可能是史上最偉大的網球選手,但令人震驚的是在他的畢業演說裡——
不知道你有沒有看過——
他說在職業生涯中他大概失掉了47%的分數。
所以他是最棒的人,但他一輩子只贏了53%的分,這表示他有一半的時間都在吃敗仗。
但關鍵在於他在輸的時候怎麼做,
不讓那個失誤的分數把下一球都搞垮。
我在洛杉磯,生日那天和朋友們在一起,其中我朋友阿什(Ash)是我們當中打 paddle 訓練最多的——我們見面幾乎都在打 paddle,這就是我們的日常。
他在西班牙跟教練一起訓練,但當他輸了一分之後,他就會開始連輸一些簡單的分。
有一張我看著他打球的照片,我當時心想他到底在幹嘛?
他本來應該是最好的,他有最多的練習、最多的重複動作,
但當他輸一分,這個向下的螺旋就開始了,他開始連簡單的球都打不準。
坐下來之後我跟他講了費德勒的那件事,給了他一個小點子去處理那個失誤。
我跟他說,提姆(Tim),當你失分的時候在腦中對自己說:
那一分不重要,
我還是會贏這一局,因為我是比較強的那個。
我自己說出來還會起雞皮疙瘩,因為他從我們五個人裡面排第五,
立刻變成打敗我們所有人。
而且真的很有趣,我女朋友和在場的每個人都知道,當天晚上他在屋子裡還在跳舞,
他那天打敗了我們所有人。我以前從來沒被他打敗過,他那天馬上就贏了我。
整個轉變只是確保當他吃了個 L(輸掉)時,
他沒有陷入情緒中樞,開始做災難化的想像——如果你認識他,他是比較容易這樣的。
他馬上回到前額葉,也就是大腦理性的那個部分,
然後……他自己也在網路上分享過這件事,我最近亞洲巡演的時候還把所有影片和 WhatsApp 訊息放給大家看,
但這件事證明了,關鍵其實在於你怎麼面對那個 L。
我很喜歡這種心態轉變。這就是一種「下一球」的心態在過日子。
你不讓上一球決定你、毀了你,
我們得繼續前進,現在就做出下一個最好的選擇。
我們必須為下一球而活。
有多少情緒會毀掉我們的訓練,真的很多,對吧?
是的,我覺得這其中很多概念都在一本很棒的書裡——《The Inner Game of Tennis》(《網球的內在遊戲》),
那本書出版已經很多年了,可能都快五十年了,
但它基本上都是在談這件事:不要讓自己陷在自己的腦袋裡。
它雖然是專門談網球的,但其實也適用於生活,重點就是要往前走,抱持下一球心態。
大衛·布雷斯福德(Dave Brailsford)也跟我說過這點,他在帶單車隊時的一個主要目標就是讓選手在比賽時不要去想比賽本身。
他說其中一個人是克里斯·霍伊爵士(Sir Chris Hoy)或類似的人,
他整個訓練就是要讓克里斯在比賽時不要去想現在的賽事,當克里斯達到個人最佳時,
他會下車後完全回想不起來剛剛在騎車的感覺。
甚至到了像是在騎車時睡著的程度,
因為如果相反的情況發生,克里斯就會開始想他的成績,然後騎得太用力、把自己用垮,
結果就把訓練毀掉。真的很迷人,很有意思。
你也談到日常的心態,你覺得採取這種特定的每日心態重要嗎?
嗯,我曾經有個念頭,
有一次我想說如果能請一個心理表現教練每天只做一件事,那會很酷。
你雇一個教練,他每天早上八點打電話給你……
嗯,或者什麼的,他們會給你大概五分鐘的激勵講話,或者就是給你大概五分鐘的心態轉換。就是一些小東西,有點像你對朋友說的話,你會得到一個小小的心態改變,重置你的一天,帶著動力開始,然後他們掛掉電話,你就去做你的事。
嗯,我找不到可以做這件事的人,但我一直在做一個小專案,想弄明白怎麼做。然後我想出了一個點子,聽起來有點傻,但我真的很興奮——我做了這個《原子習慣》每日行事曆。這個點子其實是把《原子習慣》的原則和我每週電子報「321」結合在一起。每一頁都有一個小小的心態轉換,每年每天一頁。你只要看一眼、讀那一頁,然後就開始你的一天,目的就是做一個小小的心態調整。總之,這只是件小事。
我喜歡用這種方式把自己預熱,讓一天以正確方式開始。我本來沒想到會對一個行事曆感到興奮,但我有點期待。我覺得可能會不錯。那會出版嗎?會的,很快就會出版。在哪裡可以找到?可以在亞馬遜買,也可以到 jamesco.com(會在那裡找到)。
這本書——《原子習慣 實作手冊:打造你想要的人生的簡單練習》現在已經出版了,本週才剛出版。如果我已經讀過《原子習慣》,這兩本書有什麼差別?
把兩本都拿來比好了。《原子習慣》基本上是我十年工作的結晶。我的目標是寫出有史以來關於習慣最好的書。是不是做到了,我不知道,這要由讀者來決定;但我覺得你不會偶然達到那種結果,你至少要努力追求。我的期望是,有關於建立好習慣和改掉壞習慣的一切你可能需要知道的內容,都能在《原子習慣》裡找到。
那為什麼還需要一本實作手冊呢?過去七年,這本書賣了兩千五百萬冊,我學到的是,人們總是需要更具體、實際的幫助來落實習慣。《原子習慣》是完整的指南,提供理念與方法。讀完之後你可能會想,好吧,我有一些想建立的習慣,該怎麼做?實作手冊裡的練習就是為了幫你做到這件事。它們會幫你檢視環境,找出如何優化;幫你看目標,如何把目標轉化成系統;幫你檢視理想的身份(identity),以及你的習慣如何在強化那個身份。總之,它是一系列幫你應用並落實《原子習慣》觀念的練習。
你寫作的方式非常平易近人,讓人很容易理解——不需要是科學家或專家就能掌握概念。我想這也是《原子習慣》能這麼成功的原因。這本實作手冊也是同樣的路線,讓各種程度的人(不論習慣知識或智力)都能開始行動,並對自己負起責任。我覺得自我負責是很重要的一部分。
我能看到類似我之前描述的那種健身團體的元素,因為你在反思並把發生的事寫下來。就像你之前說的,寫日誌可以增加某個行為發生的機會。這本書會提升你的自我覺察。是的,這是個很好的總結。它會讓你對自己的習慣、環境以及具體想做的事更有感知,而不只是停留在理解概念上。
詹姆斯,謝謝你。謝謝你改變了這麼多人的生命。你一定常常聽到這樣的話,但你對許多人的影響真是非凡——有些影響是難以估量的。你幫助他們戒掉本來可能致命的習慣。像我爸爸就是一個典型例子,他抽菸二十多年,開始讀你書中關於習慣循環的內容,也讀了其他人的著作,最後他戒菸了,這大概也延長了他的壽命。這只是其中一例。我會說兩千五百萬,因為我知道《原子習慣》賣了兩千五百萬冊,但你也透過電子報影響了非常非常多的人。
三比一——嗯,我的意思是,
你的電子報在某種程度上為任何想寫電子報的人畫出了一個藍圖。
坦白說,我覺得大家都把你的作品和你所建立的東西,當成開始自己電子報的框架。
你知道的,你永遠看不到你所做工作的後續影響,
但我代表所有因為你辛勤付出而改變了人生的人,向你致謝,
感謝你的執著、你的專注、你的熱情,以及那些你不曾匆忙完成、寫成的令人驚嘆的藝術性作品。
嗯,謝謝你。我也代表我自己說聲謝謝,因為你的作品對我如何看待商業、如何看待我的團隊有非常深遠的影響,
我們辦公室每天用來打造公司的一些措辭,很多也來自你的作品。
大家都應該去看——我是說,如果你還沒讀過《原子習慣》,我真不知道你在幹嘛。
不過現在《原子習慣》習作簿已經出來了,你就有了一個更能喚起自我覺察、更具實務性的、實際操作的框架,去落實你在《原子習慣》裡讀到的東西。
我會在下面附上兩本的連結,大家可以去拿。另外,詹姆斯的電子報也很棒,我也會把連結放上。
我們的節目有個結尾的傳統:上一位來賓會留一個問題給下一位來賓,而不知道會留給誰。
有一個問題是留給你的:
「親愛的下一位坐在椅子上的人,
你認為統合持不同甚至相互衝突信念的人,最好的方式是什麼?請告訴我你的想法。
祝好,Kamal Harris。」
我覺得最好的方法是把問題縮小。你知道,如果你問「我們如何讓國家更團結?」那問題就太大、太模糊,幾乎不可能解決,像是棘手到無解的層級。
但如果你把尺度縮小,就能想出具體的做法。比如說,如何讓你的社區更團結?你可以發起讀書會、舉辦街區派對,或想出各種可以做的事情。
你會發現,很多時候人生中的問題在某個層級或尺度上看起來無解,但當你改變所處的層級時,問題會變得浮現,新的解法就會出現。
這對像剛才那種大格局的問題顯然適用,但對你的習慣也同樣適用。
想想你的人生,如果你問「我如何過得更好?」「我如何找到我的人生目標?」「我如何擁有有意義的人生?」這些都是大而難的問題,有時幾乎無解,太模糊、太廣泛。
但如果你把它縮小,問自己「我今天如何過一個好日子?」「我這一週如何過得好?」「我接下來一個小時怎麼過比較好?」「我如何把這一分鐘做到最好?」——這些層級更可達成。
所以我認為,如果你把習慣縮到更可解決的層次,你常常會看到前進的路徑。
你的鄰里比喻也很有意思,因為社區之間是互相連結的。
如果我專注於讓我那一區變好,那會自然影響到隔壁區,就像想到我住的那條街一樣。
當那個社區變好,就會觸發下一個多米諾,鄰居社區也會被帶動,最終擴散開去。
這對你的個人生活也一樣,每個時間單位、每個小習慣都是相連的。你把習慣組合起來,就形成了一套影響你日子和週期的行為系統。
精通這一小時,也會讓下一小時好一點。
我之所以取名「原子習慣」,主要有三個原因。這個「原子」一詞有三層意思。
第一個意思是微小,就像原子一樣,顯然我認為你的習慣應該要小而容易做到。
第二個意思,也是我們剛剛在談的、常被忘記的一點:原子是更大系統中的基本單位。原子組成分子,分子組成化合物,依此類推;你的習慣就像一天中的小單位,大家把它們放在一起,就形成了日常的例行。
第三個意思是巨大的能量或力量來源。所以把這三個含義合在一起,你就會理解這本書的敘事弧線:你做出小而容易的改變,像系統中的單位一樣把它們層層疊加,累積起來作為一個過程,最終會產生強大且非凡的結果。
這就是《原子習慣》的概念:你做的改變很小,不只是一次,而是百次、千次地累積,最終合力打造出令人印象深刻、有力量的人生。
你問我們是不是都應該以「快樂」為目標——這是一個有趣的詞——或者是以成就、或所謂的意義為習慣的北極星?
首先,我認為要區分快樂與意義,或者快樂與目的、成就之類的東西。我不認為它們一定是同一回事。
我的生活中有很多時刻我很快樂,那通常是當下的感受。而我做過的許多最有意義的工作,例如《原子習慣》,就是那些對很多人造成重大影響、幫助了很多人的專案。
我對此感到非常好
但我並不一定在每一分鐘工作的時候都很快樂
你知道的,有時候真的很難,很多時候都很艱難,花了很長時間,也很辛苦,之類的
但它提供了很多意義
所以即便我當下並不總是快樂,我仍然覺得絕對值得
所以我不知道你是否應該一直把任何事都優化到那個程度
嗯,你知道,我不認為你的習慣會把你帶到一個你永久快樂的地方
嗯,但是
它們肯定會帶你踏上一段旅程,快樂會是其中一部分,意義也可以成為其中的一部分。嗯,生活中還有很多其他的東西也是一部分
但呃,是的,我認為投資在那些習慣上對你肯定有幫助
James,非常感謝你。謝謝你,也非常感謝你說出那些話。那真是太好了
嗯,我
非常
幸運,也被對這本書的反響震撼到,嗯,感覺真的很棒
知道有人覺得它有用,真的很棒
我想做的只是試著有用並且提供幫助,嗯,我很感激你這麼說,也很感謝
很多其他人也覺得它有幫助
是的,我不認為你能完全意識到
你看,有 2500 萬人買了這本書,但影響遠不止於此
這是數十億人被波及,因為每個人就像拋向海面的那一顆小石子,對吧?
會產生漣漪效應,改變他們的職業生活、個人生活、健康、友誼與關係
所以這真的難以置信。謝謝你,James。謝謝
這是我為你做的一些東西
我發現,《Diary of a CEO》的聽眾都是奮鬥者,不論是在事業上還是健康方面
我們都有想要完成的重大目標,而我學到的一件事是,當你瞄準那個又大又大的目標時
心理上可能會非常不舒服,因為那有點像站在珠穆朗瑪峰腳下往上看
達成目標的方法是把它們分解成非常小的步驟
我們團隊稱之為「一%」(one percent),事實上這個理念對我們在這裡的成功負有很大責任
所以我們做的,讓你在家也能完成任何大目標的,就是製作了這些
一% 日誌,我們去年推出過,全部銷售一空
所以我一次又一次地拜託我的團隊把日誌再補貨
也同時加入一些新顏色,並對日誌做些小改良
現在我們有更好的選擇給你
所以如果你有一個大目標,需要一個框架、流程和一些動力
那我強烈建議你在它們再次售罄前買一本這樣的日誌
你現在可以到 thediary.com 買到,黑色星期五套組有九折(20%)優惠
如果你要連結,連結在下面說明欄
我剛從亞洲的幾週演講巡迴回來,和我的團隊一起,那真是太不可思議了
感謝所有來到現場的人,我們去了新的城市
在我以前從沒去過的地方做了現場演出,在我們的休息時間聊各自將來的規劃
現在我們回來了,我的團隊已經開始規劃假期期間的休假時間
有人要回家,有人要去旅行
其中一兩個人決定在外出時透過我們的贊助商 Airbnb 把他們的房子出租
在威爾(Will)——我團隊的一員——提到他整個公寓、所有室友都在這麼做之前,我其實沒多想過這件事
但這讓我想到,對於很多想賺點額外收入的人來說,這實在很聰明
因為很多人在這個時節會出門旅遊或回家探親,離開自己的家
家就空著放著,何不讓你的房子在你不在時替你賺錢呢
你的家可能比你想像的還值錢,到 airbnb.ca 查查看它價值多少
就是 airbnb.ca
Ready to make habits that stick in 2026? Atomic Habits author JAMES CLEAR reveals the science behind building lasting habits, breaking bad ones, and how 1% improvements transform your entire life!
James Clear is a #1 international bestselling author and habit formation expert, best known for his book “Atomic Habits”, which sold over 25 million copies worldwide. He writes the ‘3-2-1 Newsletter’ (read by millions weekly) and recently published ‘The Atomic Habits Workbook’.
He explains:
◼️The 2-minute trick that makes “impossible” habits feel effortless
◼️The ONE habit that controls the next 10 years of your life
◼️The 1% curve that explains why you quit right before the breakthrough
◼️How every action is a “vote” for your identity, not just progress toward a goal
◼️Why winners and losers share the same goals (and the ONE thing that separates them)
00:00 Intro
03:00 What Atomic Habits Taught Us About Human Behavior
05:14 A Great Way to Stick to Your Habits
07:50 Create the Conditions to Succeed
11:44 The 2-Minute Rule: The Most Important Habit-Building Tip
16:01 Small Steps That Lead to Big Progress
18:18 Don’t Waste Time: Hats, Haircuts, and Tattoos Framework
20:59 The Most Impactful Story from the Atomic Habits Community
22:29 The Difference Between a System and a Goal
24:49 How to Create Systems to Achieve What You Want
27:17 Winners and Losers Have the Same Goals
28:13 Can Goals Make You Unhappy?
28:54 Do You Need Dissatisfaction to Stay Driven?
31:26 How Detrimental Is Comparison to Others?
32:23 Which Habit Should You Start With?
35:39 The Most Overlooked Things About Habits
37:44 Big Life Changes
38:28 The 4 Burners Theory: You Can’t Do Everything
41:13 Sequencing Your Life: When to Do What
42:00 Does It Really Take 66 Days to Form a Habit?
43:58 Why Habits Get Easier Over Time
46:58 How Habits Reinforce Your Desired Identity
49:04 The Importance of Identity in Habit Formation
50:26 What Is Cognitive Dissonance?
51:15 How Social Bonds Shape Our Self-Perception
53:12 Why Your Environment Matters
56:07 Cutting People Off from Your Life
56:48 Creating a New Context for New Behaviors
1:01:33 Advice for People Who Feel Stuck in Life
1:03:31 Why Getting 1% Better Every Day Works
1:08:53 The #1 Factor for Opportunities in Business and Life
1:11:36 How to Be Confident
1:13:23 What to Do If You Think the World Is Against You
1:16:13 Scale Down Habits for Psychological Momentum
1:20:58 Why Habit Trackers and Streaks Matter
1:23:48 The Habit Formation Cycle
1:25:47 The 4 Laws of Behavior Change
1:33:23 How to Break a Habit
1:36:25 What If a Bad Habit Feels Good in the Moment?
1:37:52 Use the Habit Scorecard to Shape Your Habits
1:40:36 What Is Habit Stacking?
1:45:02 How to Manage Your Energy Levels
1:47:37 Ads
1:49:15 How To Be Consistent At Anything
1:56:10 You Need This Mentality Shift
Follow James:
Instagram – https://bit.ly/4oH1flW
Atomic Habits – https://bit.ly/4j4NpJf
The Atomic Habits Workbook – https://bit.ly/4iU1Y28
The Atomic Habits Daily Calendar – https://amzn.to/48Ml9WR
3-2-1 Newsletter – https://bit.ly/4iIJMrX
You can purchase James’ book, ‘Atomic Habits’, here: https://amzn.to/4iHzng6
The Diary Of A CEO:
◼️Join DOAC circle here – https://doaccircle.com/
◼️Buy The Diary Of A CEO book here – https://smarturl.it/DOACbook
◼️The 1% Diary is back – limited time only: https://bit.ly/3YFbJbt
◼️The Diary Of A CEO Conversation Cards (Second Edition): https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb
◼️Get email updates – https://bit.ly/diary-of-a-ceo-yt
◼️Follow Steven – https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb
Sponsors:
Wispr – https://wisprflow.ai/DOAC
LinkedIn: https://www.linkedin.com/DIARY
Stan: Join the challenge. Post a video sharing your dream and enter to win $100,000.
1Password – Find out more at https://1password.com/doac
Leave a Reply
You must be logged in to post a comment.