AI transcript
0:00:08 and the depths to which CIA will dive to collect intelligence that protects Americans.
0:00:13 So one of its own officers became a spy reporting our secrets to a foreign adversary.
0:00:17 My wife and I were included in an operation to bait the mole,
0:00:20 to make a mistake so that the mole could be found and disclosed.
0:00:24 Your wife is here today and you’ve never told this story before, have you?
0:00:29 No. And your curiosity right now is a major issue with CIA
0:00:31 because they don’t want the world to know who those people are.
0:00:32 It’s a dangerous game.
0:00:35 Well, obviously my research team tried to figure out who it was.
0:00:38 So was this the mole?
0:00:43 Married CIA spies Andrew and G. He Bustamante
0:00:48 were tasked with unraveling one of the greatest intelligence operations in modern history.
0:00:53 Their untold story shows you how to build trust, manipulate, and thrive under pressure.
0:00:55 What actually happened?
0:01:03 A foreign ally contacted CIA and said you have somebody inside your organization sharing information
0:01:06 on operations, officers, assets to an enemy country.
0:01:11 They deployed us to the country and crafted new identities, new aliases so that we could build
0:01:13 new sources of intelligence and try to find the mole.
0:01:15 And we were really successful in doing that.
0:01:17 Nobody felt like they were in imminent danger.
0:01:19 But then that changed.
0:01:22 My presence in the enemy country became known.
0:01:24 I called G and said, I’m coming home early.
0:01:26 And from that, I knew that something was wrong.
0:01:31 Because it is very real that you can be disappeared by a foreign adversary.
0:01:33 Or worse, being captured.
0:01:36 And the president can plausibly deny that you’re CIA.
0:01:37 So I had to try to escape the country.
0:01:39 But everything went wrong.
0:01:40 And what happens next?
0:01:41 A horrible story.
0:01:51 This is the first time I’m setting you at home a challenge when you listen to this episode.
0:01:59 Can you figure out which country Andrew and Jihy were undercover in as spies from what they say?
0:02:07 But also, our team here figured out that the mole in the CIA was one of these three people.
0:02:12 Can you figure out from what they say, which person was the mole?
0:02:17 It might make sense for you at this moment to screenshot these three faces and the details below
0:02:19 so you can remember their profiles.
0:02:26 And by the end of the conversation, I want you to comment below which country you thought Andrew was undercover in as a spy
0:02:30 and which one of these people was the mole within the CIA.
0:02:32 Let’s do this.
0:02:33 Just give me 30 seconds of your time.
0:02:35 Two things I wanted to say.
0:02:40 The first thing is a huge thank you for listening and tuning into the show week after week.
0:02:41 It means the world to all of us.
0:02:45 And this really is a dream that we absolutely never had and couldn’t have imagined getting to this place.
0:02:49 But secondly, it’s a dream where we feel like we’re only just getting started.
0:02:57 And if you enjoy what we do here, please join the 24% of people that listen to this podcast regularly and follow us on this app.
0:02:59 Here’s a promise I’m going to make to you.
0:03:05 I’m going to do everything in my power to make this show as good as I can now and into the future.
0:03:07 We’re going to deliver the guests that you want me to speak to.
0:03:10 And we’re going to continue to keep doing all of the things you love about this show.
0:03:12 Thank you.
0:03:21 Andrew, you’ve never told this story before, have you?
0:03:26 No, I have never told the story of my own operational background.
0:03:30 It’s been something that CIA has forbidden for a long time.
0:03:36 And what’s written in this book has taken you a long time to get approved by the CIA.
0:03:37 Correct.
0:03:40 So all CIA officers sign a lifetime secrecy agreement.
0:03:52 And that secrecy agreement gives CIA the right to approve or disapprove any operational elements of our background that are still classified.
0:03:58 And that fit under this very kind of narrow rubric of sources and methods, sources and methods of active intelligence collection.
0:04:06 Because of my time at CIA, my work at CIA, and the sensitivity of that work, I just kind of assumed I would never be able to talk about it.
0:04:09 And then all that changed with the first Trump administration.
0:04:13 What was the CIA’s response when you said that you wanted to talk about what you’re going to talk about today?
0:04:15 Well, that’s what’s interesting.
0:04:16 They had two different responses.
0:04:26 When I first submitted the request in 2019 to CIA to write about my operational background, we went through kind of some normal bureaucratic back and forth.
0:04:29 And they ultimately said, yes, you can write about it in detail.
0:04:37 And then in 2021, when we submitted the manuscript and it was complete, the world started to change.
0:04:44 In 2022, multiple major issues erupted between major adversaries of the United States.
0:04:48 And CIA came back and removed their previous permission.
0:04:54 They basically said that in light of current geopolitics, everything in the book was now reclassified.
0:04:59 How did you get the CIA to change their mind so that you could release this book and talk about what you’re going to talk about today?
0:05:04 We engaged with an attorney, one of the top attorneys in the space of classified information and publishing information.
0:05:10 So the attorney believed that because of the effort that my wife and I had put into the book, CIA would back off.
0:05:12 And ultimately, that is what they did.
0:05:16 When we threatened them with a First Amendment lawsuit, they came back and said, we don’t want to go down that road.
0:05:18 We think we can collaborate on this.
0:05:21 We’ll approve your book and you can move forward.
0:05:25 Why do you think they didn’t want you to publish this book and this story to get out?
0:05:31 When this story hits the airwaves, it’s going to transform people’s opinion about CIA in two big ways.
0:05:35 First, they’ll understand that CIA is not what the movies portray it to be.
0:05:42 It’s not superhuman spies who go out there like James Bond or Jason Bourne who are one man against the world.
0:05:44 That’s not how espionage works.
0:05:45 Espionage is a team sport.
0:05:46 You have wins.
0:05:47 You have losses.
0:05:54 The second thing is they’ll actually start to understand the depths to which CIA will dive to collect intelligence that protects Americans.
0:05:59 Inside this book, we talk about a mole that actually penetrated CIA that CIA has never acknowledged.
0:06:07 Inside this book, we talk about new tactics that CIA learned from terrorism and then used against our own most strategic adversaries.
0:06:16 I don’t think people recognize that CIA is morally ambivalent to how it executes espionage operations.
0:06:18 The goal is to keep Americans safe.
0:06:27 When you say in this book, you disclose that there was a mole within the CIA, what does that mean for someone that doesn’t know what a mole in the CIA is?
0:06:35 One of the worst things that can happen to an intelligence service is that one of its own officers becomes a spy for a foreign adversary.
0:06:38 That is what I’m referring to when I talk about a mole.
0:06:44 And you were involved in that operation to find the mole within the CIA?
0:06:45 Correct.
0:06:58 More specifically, my wife and I were included in an operation to kind of ferret out the mole, to bait and tempt the mole, to make a mistake so that the mole could be found and disclosed.
0:07:00 And your wife is here today?
0:07:00 Correct.
0:07:03 And we’re going to bring her in and talk to her as well.
0:07:13 But for anyone that doesn’t know your backstory, which would be pretty remarkable seeing as you’ve been on this channel now a few times, could you give me a whistle-stop tour of your professional background up until the point that you met Jihy?
0:07:14 Yeah, absolutely.
0:07:17 So I’m from a rural place in Pennsylvania.
0:07:20 I was like the only brown kid in a white high school.
0:07:22 But I ended up going to a military academy.
0:07:23 I went to the Air Force Academy.
0:07:25 And from the Air Force Academy, I go into the Air Force.
0:07:27 The Air Force teaches me how to fly.
0:07:29 They teach me a foreign language.
0:07:32 And then they teach me about nuclear weapons and nuclear missiles.
0:07:35 And I serve as a nuclear missile officer in the Air Force.
0:07:36 So CIA picked me up.
0:07:42 And in my first day on the job in CIA, that’s the day that I met my wife.
0:07:44 She was sitting in the back of the classroom.
0:07:46 I, of course, worked my way to the front of the classroom.
0:07:50 And from there, our training just kind of overlapped.
0:07:52 And we became close.
0:07:54 Well, Jihy is here.
0:07:55 So I’d like to hear her version of events.
0:08:00 Was there any inconsistency in the story he told?
0:08:02 What was your perspective?
0:08:03 There’s always another perspective.
0:08:05 And are you allowed to date in the CIA?
0:08:06 Oh, yeah.
0:08:15 It’s encouraged because it’s really hard when you’re keeping so many secrets to date somebody
0:08:17 outside of the CIA and not be able to tell them.
0:08:19 Because we had friends who did that, who did that.
0:08:20 You have to keep your whole life secret.
0:08:23 So you’re lying to them about where you’re going and what you do.
0:08:23 Day to day.
0:08:25 Day to day, every single day.
0:08:29 So you’re building a relationship and lying all the time.
0:08:30 And it’s really difficult.
0:08:36 So if you date within the CIA, you know, if you’re in different divisions or whatever,
0:08:39 like maybe you can’t talk about everything in detail.
0:08:41 But you at least know what’s going on.
0:08:45 You know why somebody’s going TDY or where they’re going for a training session.
0:08:49 We can explain to each other, like, hey, I’m going to go work with the Spanish.
0:08:51 I’m going to go work with the Canadians.
0:08:56 But when you’re dating somebody on the outside, you can’t say those things.
0:08:58 So it becomes, I’m going on a business meeting.
0:08:59 I’m going on a trip.
0:09:00 Crazy.
0:09:06 And we’ve had many friends who have had relationships explode or melt down because the partner starts
0:09:08 to ask very logical questions.
0:09:13 We had one good friend of ours who was an outsider who was dating one of our good friends who was
0:09:14 an insider.
0:09:19 And she pulled me aside one day and she was like, you know, he goes on all these business
0:09:21 trips, but he never takes any suits.
0:09:23 She’s like, I think he’s cheating on me.
0:09:26 And I was like, no, he’s actually going to a tactical training course where you don’t need
0:09:30 to wear anything except BDUs, but I can see your concerns.
0:09:34 So you have to walk your, like, there’s a lot of walking people off a cliff because they start
0:09:38 to come to the wrong conclusion about what their actual partner is doing.
0:09:40 Chihi, what’s your journey into the CIA?
0:09:47 Mine was kind of an unexpected journey because I went into social work working with survivors
0:09:50 of torture from other countries, with refugees, with asylees.
0:09:56 But before I got that job, I’d actually, I’d spent my entire last year of grad school going
0:09:57 to job fairs.
0:10:01 And I wanted, what I really wanted was to work for the federal government for like the larger
0:10:04 mission for the United States, for like the people of the United States.
0:10:06 But then nobody was calling me back.
0:10:09 And I was like, okay, I was like, I’ll just submit an application, like an online application
0:10:11 to CIA, which I thought was funny.
0:10:13 And then a few months later, I got a call back.
0:10:15 She was like, come to the information session.
0:10:19 So I went in like a random hotel with these like nondescript signs outside.
0:10:22 And you walk in and you’re like, I don’t know if I’m in the right place.
0:10:27 And then they close the door and they’re like, welcome to the CIA recruiting session.
0:10:28 And you’re like, this is so bizarre.
0:10:31 And do they tell you what your role is?
0:10:34 Because I know there’s several different roles in the CIA.
0:10:38 The targeters began during the war on terror.
0:10:45 And because what they initially did was target individuals for capture or kill for the military.
0:10:46 Okay.
0:10:47 So what does that mean?
0:10:50 They targeted people for capture or kill for the military.
0:10:54 So you would find the person to capture or kill.
0:10:55 Yes.
0:10:56 In a foreign country.
0:11:05 And so because, you know, everybody else is doing their job of, you know, logistics or weapons or fighting or strategy.
0:11:21 So the targeter position was really important because it takes time to go through all this data to piece together this puzzle of who is important, who is important to capture, who’s important to kill, and how do you get to them.
0:11:29 The how do you get to them is the piece that, like, everybody else wants to know, but they don’t really have time to do that and their other job.
0:11:34 So they carved out this targeter role so one person can do all this research and identify.
0:11:40 And, you know, terrorists were really fascinating because they had how their organizations were structured.
0:11:43 And so you really needed somebody who could look.
0:11:47 I mean, it’s like targeting the mafia, right?
0:11:49 Like, everybody has a role.
0:11:50 Like, there’s a big organization.
0:11:51 Everybody has a role.
0:11:59 It is in your favor if you’re going after them to find out who’s who.
0:11:59 Who’s who?
0:12:00 Who’s connected to who?
0:12:02 How can you get to different people?
0:12:04 Because you’re never going to be able to just get the top person right away.
0:12:06 So how do you get there, right?
0:12:08 And you became a targeter.
0:12:09 Yes.
0:12:11 So your job was to figure out who to capture and kill.
0:12:12 Or.
0:12:13 Capture or.
0:12:13 Or kill.
0:12:16 And what was your role in the CIA?
0:12:17 How was your role different?
0:12:19 Can you explain it for a layman?
0:12:29 Yeah, so where Jihi was trying to find the individuals that were of interest, my job was to learn what to do after a targeter identified those individuals.
0:12:30 How do you actually meet the person?
0:12:31 How do you befriend the person?
0:12:32 How do you win their trust?
0:12:33 How do you collect their secrets?
0:12:37 What’s known as a field officer, an operations officer, a case officer.
0:12:40 Those are the different terminologies that we use internally.
0:12:45 But you essentially have every case is kind of handed over from person to person.
0:12:58 So raw information, sometimes open source information, is handed to a targeter who creates a profile, a dossier, a targeting package, who hands it to an operations officer who goes out and actually makes that first contact.
0:13:06 And then when first contact is made, we pass all the information back and it goes back to all the same people to build the next package for the next target.
0:13:17 So Jihi would identify the individual, and then your job was to fly overseas, go undercover, and make first contact with that individual to extract intelligence from them?
0:13:18 And not at first.
0:13:28 By the time that CIA started utilizing us as a tandem couple, a tandem couple is a term that means a married, truly married, CIA-trained couple.
0:13:33 When we started becoming a tandem couple, that’s how we were a one-two punch for operations.
0:13:37 Prior to that, we were in separate offices and separate divisions doing separate work.
0:13:49 So we got along and we were complimentary because I understood the challenges of her job and she understood the challenges of my job, which made both of us better working with our counterparts in our different offices.
0:13:53 So where does this story begin, Andy?
0:13:58 You wrote this book to tell a story, so I’m asking you the question.
0:14:01 Usually I’d hazard a guess where to start, but where does this story begin?
0:14:17 From my perspective, the story really starts on, I think it was a winter day, when we were both called in to a counterintelligence office that was a massive oak table.
0:14:23 It was a senior executive leadership type of room, but there were only three people there.
0:14:38 It was she, it was me, and it was the leader of what’s known as Falcon House, which is this group of specialists inside of CIA focused on one particular adversary, an adversary that we’ve had to codename Falcon to maintain confidentiality with CIA.
0:14:40 And so Falcon is a country, basically.
0:14:41 Falcon is a country, correct.
0:14:59 And that leader revealed to us that they believed there was a penetration, a mole, that was inside of Falcon House, inside of CIA, and that they needed us to agree to do an operation so that the mole will make a mistake here.
0:15:02 Because if the mole makes a mistake here, we’ll find him.
0:15:06 But we can’t have you be here, because if you’re here, the mole will find you.
0:15:08 And then we don’t know what happens if the mole finds you.
0:15:18 So we’re going to send you across the world to go work in this other country, Falcon being the country, while we here as the experts in Washington, D.C. try to find the mole.
0:15:25 And that was privileged information that neither of us as junior officers ever thought we would hear.
0:15:32 And I think that, I know for me, I was kind of giddy with excitement, and gee, he was a little bit more apprehensive with, this can’t be real.
0:15:54 But that was, for me, that’s where the story starts, is when these two people, her with her anxiety disorder and me with my kind of lackluster CIA career, when we got pulled into this office that was clearly outside of our league and invited to do this operation, without that first meeting, Shadow Cell would have never happened.
0:16:00 So, from that moment onwards, how long was it before you flew to the foreign country in question?
0:16:04 And what was your objective when you got to that foreign country?
0:16:08 So, I guess it’s like a sub-objective to find the mole.
0:16:12 And there was another main objective, which was going to help find the mole?
0:16:13 You got it.
0:16:14 I mean, you’re using great terminology.
0:16:17 There were primary objectives and secondary objectives.
0:16:27 And the primary objective was to build a new set of reporting assets, a new source of intelligence, several new sources of intelligence, in Falcon, the actual country.
0:16:35 And to help you frame what Falcon is, there’s only a handful of countries that are true, stark adversaries to the United States.
0:16:41 Every one of those countries has limited to no diplomatic relationship with the United States.
0:16:43 That’s how hostile they are.
0:16:46 Any one of those countries could be Falcon.
0:16:54 The reason that we have to codename the country is because CIA, in today’s geopolitical world, has demanded we don’t disclose the name of the country.
0:16:55 So, we call it Falcon.
0:17:00 What are the United States’ adversaries where we don’t have any relationship with them?
0:17:04 There’s also like North Korea, there’s Russia, there’s Iran we know of.
0:17:05 Are there any others?
0:17:06 Cuba.
0:17:07 Cuba.
0:17:14 Yeah, and there’s a mix there of countries that we do have a relationship with, but it’s not a warm relationship,
0:17:17 versus countries we have no relationship with.
0:17:19 So, we have no relationship with North Korea.
0:17:23 We have a cold relationship with Russia, right?
0:17:24 We have a cold relationship with China.
0:17:27 We have no relationship with Iran.
0:17:31 So, they’re all considered hard targets, but of various levels.
0:17:46 So, the objective is, the primary objective is to build a new team in this country, but the sub-objective is in building the team, you’re going to find out, hopefully, who the mole is because the mole is going to make a mistake.
0:17:57 The mole is going to try to find us, because the mole’s job is to prevent CIA from collecting secrets about Falcon, because the mole is working for Falcon intelligence.
0:17:59 The mole is working for that country.
0:17:59 Right.
0:18:03 The mole is part of the CIA, but working for the adversarial country.
0:18:04 Bingo.
0:18:06 Which is the worst combination you can have.
0:18:09 So, some of the most famous moles in history are Aldrich Ames.
0:18:12 Aldrich Ames was a CIA penetration that worked for the Russians.
0:18:14 Robert Hansen.
0:18:17 Robert Hansen was an FBI penetration that worked for the Russians.
0:18:20 So, these are famous moles in history.
0:18:35 We were essentially being told that these earth-shattering 1990s-era moles were still relevant, but now, in 2010-ish, there was a new one that had made its way into CIA.
0:18:36 And that’s a big deal.
0:18:45 So, it was a very exciting reveal for me, because it meant that we were not just doing something that was relevant and interesting inside of CIA.
0:18:52 Hey, we’re doing something that is quite possibly the most important work that can be done inside CIA at this moment in time.
0:18:54 How did the CIA know there was a mole?
0:18:59 There’s a lot of complexity there that is part of why they didn’t want us to write this book.
0:19:08 But what they have allowed us to disclose is that a foreign ally contacted CIA and said,
0:19:12 We have collected intelligence that suggests you have a mole.
0:19:17 You have somebody inside your organization who’s a turncoat, a spy, for somebody else.
0:19:20 So, a foreign ally warned CIA.
0:19:22 Otherwise, CIA would have had no idea.
0:19:22 Okay.
0:19:25 And foreign allies are people like the United Kingdom?
0:19:25 Mm-hmm.
0:19:26 Canada.
0:19:26 Canada.
0:19:27 Australia.
0:19:28 Australia.
0:19:31 So, you can imagine the disruption that that would make.
0:19:35 Not only did we, did CIA proper not know they had a mole.
0:19:37 It took an ally to tell us.
0:19:44 And then when the ally told us, we have to assume that the ally is sharing as much biographical detail as possible.
0:19:46 So, they’re telling you the name.
0:19:50 Hey, Bob is a spy in your organization.
0:19:55 But now, that CIA officer is an American citizen, protected by American rights and privileges.
0:20:07 And CIA obviously has no information to show that that person’s a spy except for the word of some foreign ally, which is still, in the eyes of the U.S. government, a foreigner is a foreigner, ally or not.
0:20:15 So, even if it is the U.K. or Canadians telling us so-and-so is a spy, until we have our own body of evidence, we can’t prosecute.
0:20:17 That person can’t be fired.
0:20:18 That person can’t be discharged.
0:20:19 That person can’t be sued.
0:20:20 That person can’t be arrested.
0:20:28 So, now, CIA has this mess where they are actively losing information, actively losing intel.
0:20:30 Because of this mole.
0:20:30 Because of a mole.
0:20:32 But they can’t take any action.
0:20:39 Because they have to now build a legal case against the mole to prove that that person’s actually breaking the law.
0:20:45 So, the ally that calls the CIA and says you’ve got a mole in your ranks, they named the person?
0:20:46 Most likely.
0:20:50 Most likely, they would have never made the notification without also sharing the name.
0:20:52 Which is a courtesy we do to others as well.
0:21:04 If we come across information that we know an MI6 officer has been compromised, or a Canadian CSIS officer has been compromised, or an ASIS officer in Australia, we will share as many biographical details as possible.
0:21:10 And did you share the name, when you were called into the room that day, did they share the name with you?
0:21:10 No.
0:21:15 It’s hard for people to wrap their minds around the culture at CIA.
0:21:16 And I get it.
0:21:19 Because how do you wrap your mind around an organization you don’t know?
0:21:22 And the only insight is from movies.
0:21:28 So, culturally, CIA is a group of people who value secrets.
0:21:33 And that need to know is very important inside those walls.
0:21:35 It’s just something we toss around like movie jargon outside.
0:21:38 But inside CIA, need to know is very, very real.
0:21:42 And you are only briefed to the minimum that you need to know.
0:21:54 So, inside of this tiny group of spy hunters, which is known as the counterespionage group, CEG, inside this very small group, they have the need to know basically everything.
0:21:59 And then as you go out in rings from that group, they reduce the information they share.
0:22:01 So, they might know the name.
0:22:06 But then when they share it to the next ring, they just say, hey, there’s an officer who’s in this office.
0:22:07 And then it goes to the next ring.
0:22:09 There’s an officer in this division.
0:22:10 And then it goes to the next ring.
0:22:17 So, the people talking to us as senior leaders, the people talking to us knew the minimum we needed to know was that we were going to build new operations.
0:22:23 But we were also going to be most likely targeted by a known threat inside CIA.
0:22:25 That was why it mattered to us.
0:22:30 Interestingly, that decision is why we had a First Amendment case with this book at all.
0:22:41 Because CIA was knowingly putting our lives in danger of a foreign adversary by intentionally creating operations that would tempt that mole to disclose our identities.
0:22:48 That was one of the things I was thinking when I was reading the book is you knew that you were being sent to an adversarial country.
0:22:59 And you also had the knowledge that working amongst you was a mole who was revealing secrets about the CIA and potentially yourselves to that foreign country.
0:23:00 Correct.
0:23:05 So, that foreign country could have killed you.
0:23:05 Absolutely.
0:23:09 And that’s the second kind of cultural element that people don’t understand about CIA.
0:23:12 You don’t really turn down an operation.
0:23:19 If you’re invited to take part in an operation, you have the right to say no.
0:23:22 But if you say no, you’re committing career suicide.
0:23:31 Jihee, and anybody who reads the book will find this out, Jihee was a stellar officer on a phenomenal trajectory, doing incredible things.
0:23:36 Kind of really charting the course for what targeters have become today.
0:23:40 For me, I proved to be a not very good case officer.
0:23:44 And if there was anything I was really hoping for, it was a second chance.
0:23:50 So, when we were pulled into this meeting and they said, hey, here’s this exciting opportunity.
0:23:57 Here’s an operation that we’re literally inviting you into this executive suite to invite you to this operation.
0:24:00 And we’re going to put you together and we need you to do this.
0:24:03 That’s not a situation that I was going to say no to.
0:24:05 I think you considered saying no.
0:24:10 But for me, it was a – they knew me well enough to know I was not going to turn that down.
0:24:11 Yeah.
0:24:14 I mean, I think when you have anxiety, you consider saying no to everything.
0:24:15 Yeah, yeah, yeah.
0:24:16 You’re always thinking about the risk.
0:24:17 But I think that –
0:24:19 What was the risk that you were thinking about?
0:24:33 It is very real that you can be disappeared by a foreign adversary, that you can be killed by them with no explanation, that you can be just put in jail and then you never get out because the government’s not necessarily going to come to your aid.
0:24:38 And if they do, it might be – still might be 20 years before you’re out of their prison.
0:24:48 Every sworn officer has plausible deniability, meaning the president can plausibly deny that you don’t belong to whatever organization you are claiming to belong to.
0:24:55 So a CIA officer arrested in a Russian prison can avoid all questioning and say, hold on, guys.
0:24:57 I’m actually CIA.
0:24:58 You caught me.
0:24:58 Good job.
0:24:59 Now please send me home.
0:25:01 Don’t have a diplomatic incident.
0:25:04 The president has the right to say that person is not CIA.
0:25:05 Yeah.
0:25:06 That person has never worked for me.
0:25:20 I don’t know who that person is, that their American passport might be verified, but they are legally in your possession of legal requirements.
0:25:23 So we don’t really know who they are.
0:25:31 So just to clarify then, you were being told you were going to be flown, both of you, to a foreign country, an adversarial foreign country.
0:25:38 And you were told that there was a mole amongst your ranks that was feeding information to the foreign country that you were being flown to.
0:25:45 So we – they actually stationed us in a neighboring country that was friendly.
0:25:52 But we knew that Andy and anybody we worked with would have to go into Falcon.
0:25:53 So they flew us to a country.
0:25:55 Falcon being the adversarial country.
0:25:55 The adversarial country.
0:25:58 So we actually lived in a third country called Wolf.
0:26:01 But we were operating in both Wolf and in Falcon.
0:26:03 So the danger was still there.
0:26:06 And then that’s when Jihee’s targeter mind set in.
0:26:15 And that’s when she started thinking through, well, how could our operation be reverse engineered by Falcon and actually find us?
0:26:19 And if we can think like the enemy, we can stay one step ahead of the enemy.
0:26:32 So the whole idea of going to Wolf and building our team, from the very beginning, Jihee started to architect how we could do that in a way that would foil the – foil our aggressors from being able to even discover our existence.
0:26:37 And what was the objective when you – so you’ve got this sub-objective, which I understand, which is to find the mole.
0:26:42 But the main objective is just to spy, as usual, and collect information on this adversarial country.
0:26:44 Yes and no.
0:26:46 The main objective was to collect information.
0:26:50 But the spying, as usual, is the part that was a no.
0:26:55 The CIA specifically told us they didn’t want us to do the standard spy MO.
0:27:00 Spying has really been the same since the days of Egypt, the ancient Egypt, right?
0:27:05 You find somebody who gives you information about something that they have access to, and that’s it, and that’s spying.
0:27:09 Then you turn it into a report, and you pass it up to somebody who reads it, and they make a decision.
0:27:12 They wanted a new kind of mouse track.
0:27:14 They wanted a new way of doing espionage.
0:27:26 And when they deployed us to the friendly country, that was their only request, was whatever you do there, coordinate it with the local leadership, and then don’t tell us.
0:27:30 Because we have to make sure that the mole doesn’t learn what you’re doing.
0:27:37 That’s going to be how we tempt the mole to start probing around and asking questions that are outside of the norm.
0:27:39 That’s how we’re going to reverse engineer this and find the mole.
0:27:43 So we need you to go do something new, and we need it not to be standard.
0:27:45 And don’t tell us.
0:27:48 And don’t tell us, but tell your leadership in the friendly country.
0:27:51 Your CIA leadership in the friendly country.
0:27:51 Correct.
0:27:52 Yes.
0:27:53 Okay.
0:27:54 Because the—
0:27:56 And he’s going to tell or she’s going to tell them.
0:27:57 No.
0:27:59 So it’s completely compartmentalized.
0:27:59 So—
0:28:00 Need to know.
0:28:00 Right.
0:28:12 Because if we kept all of our operations centered in Wolf, then in our friendly country, then the mole would never know what we were doing.
0:28:22 So we would be gathering intelligence, which would then be further compartmentalized to maybe a specific office where, like, one or two people at headquarters might know about one particular operation.
0:28:25 And then one or two people might know about another operation.
0:28:36 But it’s because not all of Falcon House would know, the mole would not have access to any of these new intelligence sources.
0:28:37 And that’s what was really important.
0:28:43 That’s why they wanted us to rebuild, because he currently had access to all of the legacy intelligence sources.
0:28:49 And so if he wanted to, you know, pass any information to Falcon from all of our legacy sources, he could.
0:28:54 But if he doesn’t have access to our new sources, he can’t pass any of that new information on.
0:28:55 And now here we are.
0:28:57 We’re able to gather more intelligence.
0:29:04 And then hopefully, if we’re lucky, we, you know, we strike gold on finding out who he is or who he’s working with or other things.
0:29:07 But, yeah, compartmentalization is the key.
0:29:12 So we were really very, you know, kind of siloed in Wolf.
0:29:19 I’m trying to understand how you doing what you were doing was going to help the CIA discover who the mole was.
0:29:30 One of the things in double agent operations, which is what you’re talking about when you talk about a mole or penetration, a double agent, meaning I’m a sworn officer of CIA.
0:29:36 But then I’ve also agreed to work with the Russians, the Chinese, the North Koreans, the Cubans, whatever.
0:29:38 That’s a double, a double agent.
0:29:56 Double agent operations are very difficult to maintain long term because if my information isn’t relevant to my foreign adversary anymore, if I’m collecting secrets on Cuba, but I’m being paid by the Russians, the Russians may not care that I keep collecting secrets on Cuba.
0:29:58 So they might cut me off.
0:30:03 And then all of a sudden I’m a double agent culpable of crime, but without protection from another country.
0:30:12 So when you think of your Edward Snowdens, when you think of some of your famous turncoats from the United States, they flee to the country that they were working for ultimately.
0:30:19 So if you don’t have that escape path, then it becomes very, very stressful and scary for a double agent.
0:30:36 So what CIA was counting on is the mole who was reporting our secrets to Falcon, if we could create new operations and that mole didn’t have access to those new operations, then the mole would start to stretch.
0:30:43 They would start to make mistakes, ask questions they shouldn’t ask, steal information, try to hack onto systems they shouldn’t get onto.
0:30:48 And that’s all stuff that CIA can use to build a legal case to arrest that person.
0:30:55 But without knowing, without having something that that person has to stretch to collect, they’re not going to make a mistake.
0:31:06 So our job was to create something new so that the mole would make a mistake that CIA could track, and that would build a legal case that would allow CIA to arrest an American citizen for espionage.
0:31:15 Did the CIA have access to the information the mole was sending back to the enemy country?
0:31:19 No. That’s one of the most dangerous parts about double agent operations.
0:31:25 We often, we have a lot of nicknames, a lot of inside terminology, but we usually call it the keys to the kingdom.
0:31:37 When you have a foreign penetration, you have the keys to everything in that foreign country’s, all of their secrets, because you have access to an intelligence officer who can pull anything.
0:31:44 So our double agent, our mole, had access to essentially everything related to Falcon that CIA had.
0:31:52 So CIA didn’t know what he was sharing, what he wasn’t sharing, how much he had been sharing, or even how long he had been sharing it.
0:31:55 But they suspected he was sharing something.
0:31:58 Because there was something that our ally picked up on.
0:32:02 Something that allowed them to identify the person and communicate it back.
0:32:06 So you land in this friendly country next to the enemy country.
0:32:11 And do you have to adopt new aliases, new names, new stories?
0:32:14 Do you have to pretend that you’re normal people living a normal life?
0:32:16 You do.
0:32:18 There’s different ways that you can craft it.
0:32:24 So Jihi’s job as the targeter was to find our targets in Falcon.
0:32:31 A big part of what we had to do when we got to Wolf, our friendly country, was do whatever the leadership there told us to do.
0:32:34 So CIA crafted everything for us to land in the friendly country.
0:32:45 Once we were in the friendly country, then we had to start crafting new identities, new aliases, so that we could travel out of the friendly country and into Falcon.
0:32:47 Into the enemy country.
0:32:51 But while living in Falcon, we were, you know, Jihi and Andrew Bustamante, newlywed couple.
0:32:53 Where we worked was covered.
0:32:55 Where did you work?
0:32:56 It’s undercover.
0:32:57 We still can’t disclose it.
0:33:06 Like, as far as this enemy, did you, like, run a, when you were in the enemy country working, were you, like, running, like, a coffee shop?
0:33:07 Or is it?
0:33:13 Yeah, when going into Falcon, there were different, you had to have a different cover and a different cutout.
0:33:17 And we would use what you’re referring to is called commercial cover or commercial activity.
0:33:23 Meaning, we would act as if we were part of commercial business going into and out of the country.
0:33:24 But you’d use your normal names?
0:33:24 No.
0:33:25 No.
0:33:28 This is one of the other things that’s really fascinating about the book.
0:33:35 And one of the reasons that CIA pushed back is we get to disclose whole new levels of tradecraft that have never been talked about in previous books.
0:33:42 So the tradecraft that we use here is something that the Brits actually call dry cleaning.
0:33:47 And what that means is we would clear our path before we would go into Falcon.
0:33:52 So we’re in a friendly country, and we need to go into a hostile country.
0:33:57 In order to go from the friendly country to the hostile country, you can’t go directly.
0:34:01 Because if you go directly, the hostile country can track you back to your friendly country.
0:34:06 And then they can send a team to hurt you if they need to in the friendly country.
0:34:09 So instead, what you do is you create a cleansing route.
0:34:12 So you travel from the friendly country to a neutral country.
0:34:19 And in that neutral country, you’ll change identities and then travel into your target country.
0:34:23 So now, if the hostile country tracks you, they track you back to a neutral country.
0:34:27 And they have no idea that you originated from a friendly country.
0:34:35 But if you go from a friendly country to a neutral country, when you get to the neutral country, do you need like a new passport and stuff?
0:34:38 Because that neutral country, presumably, they don’t know that you’re spies.
0:34:38 Correct.
0:34:42 So do you have to have a new passport to then get on a plane to fly into there?
0:34:43 Yes.
0:34:45 And it’s what we would call a passport swap.
0:34:46 And there’s different ways of doing a swap.
0:34:48 You can carry your own swap.
0:34:49 You can have somebody meet you to do a swap.
0:34:52 You can have a cachet where you hide a swap.
0:34:56 But that’s the benefit of always using a consistent cleansing route.
0:34:59 Because you can always go back to the same neutral country.
0:35:05 And from the hostile country’s point of view, every time they track you, you always go back to the same place.
0:35:11 So they start to build a pattern of life, what we call a pattern of life, where they believe you’re originating from this country.
0:35:13 When, in fact, you’re not.
0:35:16 So you land in this friendly country.
0:35:19 You’re making your way into the hostile country.
0:35:21 What was your objective?
0:35:23 What were you trying to do in that hostile country?
0:35:26 The first thing we were trying to do was find targets.
0:35:34 And then we knew that as we found targets and built targets, we would also need to support the operations against those targets.
0:35:39 And there’s a logistical element to espionage where you need to have encrypted phones.
0:35:42 You need to have satellite phones or SIM cards.
0:35:43 You need to have money.
0:35:45 You need to have specialized gifts.
0:35:49 Like there’s a logistical supply chain that needs to be built.
0:35:50 Specialized gifts.
0:35:57 So things that are appealing to a target that they may not be able to get themselves.
0:36:03 Gold bullion, high-end liquors, child pornography, foreign currency.
0:36:07 Whatever they need, your job is to make sure they have a way of getting it.
0:36:08 Child pornography.
0:36:19 Some targets, especially in the world of drugs and terrorism and weapons, they feed off of the strangest things.
0:36:23 So the CIA would supply that pornography?
0:36:28 In a way, we would more like facilitate the transfer.
0:36:32 Some other friendly country might actually be who acquires it.
0:36:42 So, for example, Germany might actually have a raid where they carry out a raid against a pornographer and they have terabytes of porn.
0:36:47 And then the UK might have a case where they need porn to pay an Iranian.
0:36:56 So now they can trade with BND so that BND can use this cachet of porn and they can give it to the Brits who give it to the Iranians.
0:36:58 And that can be a currency of types.
0:37:07 Again, morally ambivalent, the goal is to protect your people at the end of the day, right?
0:37:10 So when it comes down to it, that’s the same way CIA works.
0:37:21 If we’re giving gold, if we’re giving minted American gold coins to an evil person in North Korea, do we really care if it’s keeping Americans safe?
0:37:27 There are some people who would say yes, and there are other people who would say, whatever the price is, let’s keep Americans safe.
0:37:29 So tell me about what you did then.
0:37:31 So what did you accomplish while you were there?
0:37:38 You talk in the book about using terrorist tactics to build your operation there.
0:37:43 Can you run me through what it is you accomplished there and the role that both of you played?
0:37:46 So I’ll start it and I’ll let you take it over.
0:38:07 But the book’s title, Shadow Cell, is really about the cell model and the terrorist cell model that we recreated in our friendly country so that we could execute operations against our hostile country that mirrored tactics and techniques that terrorists had used to foil Americans for the last 20 years in the global war on terror.
0:38:15 So what Jiki and I learned is that CIA was not very good at beating terrorists.
0:38:17 America was not very good at beating terrorists.
0:38:23 That’s why after 20 years of fighting in Afghanistan, we left and we gave it back to the same terrorist group that we went in there to fight.
0:38:31 We had learned a lot from fighting that adversary, but we were the only country in the world fighting the global war on terror.
0:38:36 The Russians, the Iranians, the Chinese, the Cubans, the North Koreans, none of them engaged in the war on terror.
0:38:41 So everything we had learned from Al-Qaeda, we were the only ones that learned it.
0:38:44 So we found that to be kind of a competitive advantage.
0:38:51 So we started building our operations, modeling our operations off of the way the terrorists structured their cells.
0:38:56 And we called our cell in Wolf the Shadow Cell.
0:39:02 And we had to find the people, recruit the people, and train the people inside our cell, our actual CIA peers.
0:39:05 We had to get them to learn how to run the same model.
0:39:10 That’s really what the book explains, is how we built that and what those people did.
0:39:15 Because espionage is not about one superhero overseas.
0:39:18 It’s about a team of people doing incredible things.
0:39:22 And were those people on the ground in the friendly country next to the hostile country?
0:39:23 Yes.
0:39:31 And so did you, when you recruited these people to build this team, did you recruit them from America or were you recruiting them with inside that friendly country?
0:39:33 Inside of Wolf.
0:39:36 Everybody who was in the cell was already working in Wolf.
0:39:38 And the word cell basically means team.
0:39:38 Team.
0:39:39 Right, team.
0:39:44 So you built this team in the friendly country next door to the enemy country.
0:39:45 And this team consisted of how many people?
0:39:46 Right.
0:39:50 So James was our senior most case officer.
0:39:54 Tasha, Luke, and Beverly were our second tour case officers.
0:39:55 So they were more junior.
0:40:00 That’s why they were hungry, but still kind of flexible.
0:40:05 Whereas James was in, James was at a place in his career where if this didn’t work, his career would be tanked.
0:40:08 And then Jihee and I were not case officers.
0:40:13 We were kind of the, I was the mission planner, if you will, and Jihee was the targeter.
0:40:16 And then Diana was our linguist.
0:40:17 Will was our tech support.
0:40:20 And we had, that was our cell.
0:40:22 That was our little group of people that would sit in the bullpen.
0:40:28 Now, it’s important to note that none of them, and this was their primary mission.
0:40:30 It was our primary mission.
0:40:37 For all of them, helping us was just something they were doing because they believed that if we were successful, it would be good for them.
0:40:40 They had primary missions to do all sorts of other things.
0:40:41 Oh, okay.
0:40:44 And were these people locals?
0:40:48 They’re all Americans, and they’re all Americans assigned to Wolf.
0:40:57 So, they’re all American CIA officers, all sworn officers, that are assigned to our friendly country in various different covers to do various different primary missions.
0:40:58 Okay.
0:41:00 And how did you guys, like, communicate?
0:41:02 Did you, like, meet up for, like, dinner?
0:41:04 Like, how does it work?
0:41:09 Yeah, I mean, all of our communication and hangouts were in the office because we couldn’t really be seen outside together.
0:41:15 We had what’s known as a SCIF, a specialized compartmented information facility.
0:41:22 So, it was a hardened, soundproof office that we could have meetings in.
0:41:26 Couldn’t the adversarial country, like, watch you walking in there in the morning?
0:41:33 The adversarial country, arguably, didn’t even know we were in Wolf because every time they tracked anybody’s travel, it would take them to a different country.
0:41:36 Oh, so you were just people going to an office?
0:41:36 Yes.
0:41:37 So, you could be doing anything in there?
0:41:38 Yeah, correct.
0:41:43 Yeah, and it’s an office in a large office building, so we could really be going anywhere.
0:41:44 Okay, fine.
0:41:44 So, it’s hard to track.
0:41:49 So, what was your first mission together as a team?
0:41:51 Like, what were you doing in the enemy country?
0:41:52 What was your objective?
0:42:01 You were finding, you were working as a targeter to find interesting individuals, and then, Andrew, you were predominantly trying to make contact with those individuals.
0:42:02 Sort of.
0:42:12 Well, my, because I couldn’t, as the node of the, of the cell, the node is a term that we’re using to say I was the piece that was exposed to CIA.
0:42:16 So, the mole, if the mole went hunting, the mole would find me.
0:42:17 I was the one that was exposed.
0:42:18 Okay.
0:42:23 So, for me, it was important that I actually didn’t meet with any of the targets that we had in Falcon.
0:42:29 My job was to go to Falcon to start sourcing the information that she would use to identify those individuals.
0:42:30 Like, what does that mean?
0:42:37 So, whether it’s something stupid like a phone book or a thumb drive, whether you’re picking up a dead drop from somebody else.
0:42:42 So, consider, in Falcon, we would have already had other case officers carrying out operations.
0:42:42 Yeah.
0:42:48 So, we might have a case officer who was able to extract information from a military database.
0:42:54 And that military database has all the weapons engineers for Falcon’s Air Force.
0:43:00 That case officer, that spy, that spy can collect a thumb drive.
0:43:00 Yeah.
0:43:03 And then they can put that thumb drive in what’s known as a dead drop.
0:43:07 A dead drop would be something that you hide anywhere in the country, in a city, wherever else.
0:43:07 Like in a bush.
0:43:08 Yeah, like in a bush.
0:43:13 I would then go into Falcon, and I would go to that dead drop site, the bush.
0:43:14 So, you’d go into the enemy country.
0:43:15 Right.
0:43:16 You’d go to the bush.
0:43:22 And take the thumb drive and bring it back by our cleansing route to Wolf, where I could give it to Jihy.
0:43:25 Jihy could then extract the information from the thumb drive.
0:43:31 And now, she has a list of all the engineers who are part of the enemy country’s Air Force.
0:43:35 And then from there, she has a starting point for her information to start finding targets.
0:43:39 Now, as she finds targets, that’s when we tap on our case officers.
0:43:43 James, Tasha, Luke, Beverly.
0:43:46 And we say, here’s somebody that we think would be susceptible to you.
0:43:49 Because you’re a middle-aged woman.
0:43:50 You’re an older man.
0:43:51 You’re a younger man.
0:43:52 You’re a younger woman.
0:44:00 We think that these people might be susceptible to your interests, your backgrounds, your voice, who knows what.
0:44:02 And we need you to target them.
0:44:07 And then we would send those spies into Falcon to meet the targets that Jihy found.
0:44:08 Okay.
0:44:10 Okay, got you.
0:44:14 The game of espionage is not an easy game.
0:44:17 It’s a fun game, but it’s a chess game, not a checkers game.
0:44:19 So there’s a lot of moving pieces and a lot of moving parts.
0:44:22 And for me, it was always very exciting.
0:44:26 But I also understand that it can be very difficult to express it well.
0:44:32 Was there ever a time when you felt most at risk when you were in that hostile country?
0:44:43 At some point, my presence in Falcon, in the enemy country, became known to the local government in the enemy country.
0:44:46 And they dispatched a surveillance team to track me.
0:44:49 It was a major turning point in our operation.
0:44:54 We kind of went from a place where we felt like we were winning to a place where we wondered if we were losing.
0:45:00 We went from a place where I felt very safe to a place where I felt like I could immediately be apprehended.
0:45:04 And then all the worst thoughts start to creep in, not necessarily about being shot.
0:45:11 Oftentimes, a CIA officer being shot in a foreign country is a welcome experience because being shot at least means everything ends.
0:45:25 The worst is being captured and being interrogated and being used for diplomatic leverage and being used for policy leverage and being forced to do, you know, into brainwashing and propaganda videos.
0:45:28 Like, that’s a much worse experience than a clean death.
0:45:34 You said earlier that it would have been the mole that was exposed to your presence and that knew that you were in this enemy country.
0:45:37 So was it the mole that told the enemy country?
0:45:38 That’s what we believe.
0:45:41 We don’t have the evidence to prove it.
0:45:58 But what’s CIA’s conclusion, as well as the conclusion inside of our own shadow cell, is that our operations had reached the place where they were significant enough that the mole took a risk to find out that I was the exposed member of the cell.
0:46:04 And then the mole reported my name to the hostile country’s police force.
0:46:10 So you’re now inside that hostile country, the enemy country, and they know that you’re a U.S. spy.
0:46:15 Was there a day when you realized that they knew that you were a spy?
0:46:21 Well, there wasn’t a day that I realized that they knew I was CIA.
0:46:26 There was a day that I realized they were surveilling me as if I was a threat.
0:46:32 When you travel, when any business person travels to a hostile country, they’re almost always surveilled.
0:46:35 Their hotel rooms can be rifled through.
0:46:40 There’s people called bumbling surveillance or watchers who will usually follow you.
0:46:47 I’m not sure what your travel looks like, but I can almost assure you that if you traveled to Russia, if you traveled to China, if you traveled to Cuba, you had a watcher.
0:46:48 You had a surveillance team.
0:46:48 Really?
0:46:49 That was watching you.
0:46:49 Me?
0:46:49 Yeah.
0:46:50 Why?
0:46:51 Because you’re wealthy.
0:46:52 You’re successful.
0:46:53 You’re an influencer.
0:46:54 You’re of significance.
0:47:00 At the very least, they want to make sure that some petty criminal doesn’t hurt you in their country because that could be a big deal.
0:47:00 Thank you.
0:47:03 Please continue to surveil me.
0:47:11 But at worst, they could also be scraping your cell phone to pull all of your contacts off the cell phone so that they could then reach out to any of the contacts that you have on your cell phone.
0:47:17 They could scan and duplicate your hard drive as you go through secondary or go through immigration in a foreign country.
0:47:19 They can scan my hard drive as I go through immigration?
0:47:20 Absolutely.
0:47:22 We can do that here in the United States too.
0:47:26 So if I land in the United States, how would they do that?
0:47:31 So there’s different authorities that exist for different agencies.
0:47:40 So here inside the United States, one of the authorities that we give to our Border Patrol is the authority to essentially scrape data off of all of your electronic devices.
0:47:48 So if you’re deemed a target of interest and if you’re moved into what’s known as a secondary screening, they will separate you from your bags.
0:47:50 They’ll actually open your bags.
0:47:53 They might even tell you to unlock your cell phone or unlock your laptop.
0:48:01 And then from there, with technology that’s proprietary and technology that’s also commercially available, they can scrape and scan your hard drive.
0:48:08 Because I’ve been through security before in various countries, and sometimes when I get to the other end, there’s a letter in my suitcase.
0:48:12 And the letter in my suitcase says, hey, we had to go through your bags for some reason.
0:48:12 Correct.
0:48:20 If you had a technical device in your bag along with that letter, there’s a good chance that it was cloned.
0:48:22 But I didn’t give them my password.
0:48:26 Sometimes they don’t need your password.
0:48:27 Really?
0:48:27 Oh, yeah.
0:48:32 How are they going to get into my laptop without my password?
0:48:33 There’s ways.
0:48:35 So, yeah, there’s password generators.
0:48:37 There’s password cracking codes.
0:48:40 Your password is the, I mean, I have somebody I could call right now.
0:48:46 And within about 30 minutes, we would probably have all of your passwords that you use for all of your devices in your personal home.
0:48:51 That’s the end of the podcast, Andrew.
0:48:53 Good luck with the book.
0:48:56 Pass me my phone.
0:49:01 And this is a bit of a tangent, but it’s an important one.
0:49:05 So what devices do you guys use if you have that knowledge that it’s really easy to break into devices?
0:49:08 Do you use the same devices that I use?
0:49:15 Yeah, I mean, for me, I assume that once you, if you become a target of interest, there’s nothing you can do to protect yourself.
0:49:21 So I use devices that are actually easy to crack and clone because I don’t want my device to get broken.
0:49:29 So that when the Chinese or the Russians choose to go through some backdoor on my Android system, my Android doesn’t shut down.
0:49:36 Whereas there are more complex systems like a Glacier phone, where if somebody penetrates your Glacier phone, the whole phone will shut down and you’ll be without a phone.
0:49:38 Is there any phone or device that’s safe?
0:49:40 I would argue the answer is no.
0:49:41 No.
0:49:42 I would say no also.
0:49:49 Because anything that you create that claims to be safe becomes priority number one for all the adversaries out there.
0:49:58 Because they know if they can be the first ones to crack that phone or crack that hard drive or crack that operating system, then they have the competitive advantage over everybody else.
0:50:04 Yeah, it’s possible for something to be safe for a short period of time, but eventually it’s going to get cracked.
0:50:06 They’ll find the backdoor, they’ll figure out how to open it.
0:50:08 And it’s not just foreign intelligence that wants to do that.
0:50:12 It’s also all of your criminal syndicates, it’s all of your dark web syndicates, everybody wants to do it.
0:50:18 So whenever I see anybody come out and promise that they got the new hardest device, I just, I don’t believe it.
0:50:21 It might be hard, but that doesn’t mean it’s impossible.
0:50:27 Yeah, there are levels of security, but nothing is 100% secure, at least when it comes to technology.
0:50:31 And so we just assume that it’s not secure.
0:50:38 And so you just treat your device in that way, you know, with whatever liberal security is convenient and makes you feel secure.
0:50:46 But knowing that at any point somebody could just hack in from, you know, they could hack in remotely, they could, you know, scrape your drive when you’re going through immigration.
0:50:48 Or if you’re in a hotel room, somebody comes in.
0:50:49 I mean, it’s always possible.
0:50:53 They can steal your encryption key from somebody else that you are having an encrypted chat with.
0:50:55 They don’t even have to target you.
0:51:00 Do you use, like, cold storage, i.e., do you use, like, a hard drive that’s not connected to the internet or something?
0:51:01 We will air gap.
0:51:01 What’s that?
0:51:02 Air gap.
0:51:10 Air gapping is cold storage, like what you’re talking about, where you take something off the actual cloud, take something off the internet, and it just lives in a standalone server.
0:51:16 Whether that’s a, we have drives that we save our information to that are air gapped, they’re not connected to the internet, not connected to a cloud.
0:51:19 They’re only connected whenever we choose to transfer information.
0:51:22 So we’ll do things like that to keep our information safe.
0:51:35 But I think the most important thing is that if you show, if you make yourself easy to be hacked, then you’ll actually get hacked less because you’re not a risk.
0:51:43 They can see what you have, they understand that you’re not important, and they move on to the next target that’s more clandestine or trying to hide.
0:51:48 Okay, so you figure out, going back to the story, you figure out that you’re being surveilled.
0:51:49 How?
0:51:57 Just like the whole idea of a cleansing route through a third country, that’s a piece of tradecraft that has never been exposed before.
0:52:03 I actually get to teach a number of people, I get to teach in the story how we do what’s known as a surveillance detection route.
0:52:11 So the core of surveillance detection is understanding something that we call multiple sites, multiple sightings over a period of time.
0:52:22 So I need to see the same person, the same vehicle, the same face, the same profile, profile meaning, you know, tall, tall, Caucasian, male, mid-50s.
0:52:27 I need to see the same profile several times over a period of time where I’m changing locations.
0:52:40 So what happens inside ShadowCell is I identify one car that follows me through multiple turns and then falls off only to come back on later on.
0:52:43 That’s kind of my first indicator that there might be something going on.
0:52:49 So then I go through this route, a predetermined, pre-planned route through a city.
0:52:56 And the only reason I’m doing that route is so that I can drag people along with me to see if they’re going to behave like surveillance.
0:53:01 And from that route, I find that it’s not just one car, it’s actually two other cars.
0:53:08 And when I get out of my own vehicle to walk on foot, there are very specific people who then follow me on foot.
0:53:18 And then in the third part of the surveillance detection route, I find that the same people who are following me on foot are also the people driving the cars that are following me inside vehicles.
0:53:27 So most surveillance detection routes are executed in this very prescribed, very specific process so that you can see who is actually following you.
0:53:30 And you did that.
0:53:33 You discover that there’s multiple people following you in multiple vehicles.
0:53:36 And when you discover that, it’s terrifying.
0:53:37 Yeah, I was going to say.
0:53:39 It’s absolutely terrifying.
0:53:45 But it’s comforting because you know they’re following you, but they don’t know that you know that yet.
0:53:49 So they still think that they’re discreet.
0:53:56 They still think that you’re operationally active, meaning they’re following you because they expect you to commit espionage.
0:54:04 They’re following you because they expect you to meet with a source, do a dead drop, acquire some kind of equipment that you shouldn’t have, right?
0:54:05 They’re waiting for that.
0:54:09 If they don’t see that, then they don’t get the evidence that they need.
0:54:10 They don’t win.
0:54:11 So you go straight to a strip club or something.
0:54:12 Exactly right.
0:54:14 You go to a strip club, you go to a library.
0:54:16 I went to an arcade in this book.
0:54:18 And you go somewhere to just waste their time.
0:54:28 Because as long as I’m collecting their information, when I come back to my friendly country and I meet with my shadow cell teammates, I can now tell them this license plate is a surveillance vehicle.
0:54:30 This profile is a surveillance vehicle.
0:54:35 If you see a woman or a man wearing these types of clothing, this is a surveillance, right?
0:54:41 And now we can build a database back in Wolf that shares the surveillance team members in Falcon.
0:54:44 Were you scared when you figured out that you were being followed?
0:54:44 I was terrified.
0:54:54 I was terrified because I had so many thoughts going through my head from how did I fuck up to what if I don’t go home?
0:54:57 I’m trying to think about what they’re going to do as their next step.
0:55:00 How long are they going to follow me before they just say fuck it and just wrap me up?
0:55:04 Are they even going to wrap me up, meaning apprehend me, capture me?
0:55:08 Do they already have evidence that shows that I’m committing espionage, right?
0:55:11 I haven’t committed espionage on this trip yet.
0:55:17 But have they seen me on a previous trip doing a dead drop, retrieving a dead drop, dropping a cell phone, taking a battery?
0:55:19 Like, what do they know?
0:55:20 I don’t know what they know.
0:55:22 And then you’ve got all this panic.
0:55:31 And at the same time, you have to recall three and a half hours of very specific activity across a city to run an SDR.
0:55:32 An SDR.
0:55:33 A surveillance detection route.
0:55:36 You have to recall I turn left on Front Street.
0:55:37 I go two blocks.
0:55:41 I turn right on 22nd North, and then I turn left on an alley.
0:55:47 You have to recall this thing that you memorized, that you worked through, and at the same time that you’re having this spike of adrenaline and panic.
0:55:48 And you were on your own?
0:55:49 I was on my own for that operation.
0:56:01 So you go through this route through the city that is predetermined for you to go down, and presumably this particular route is designed in such a way where it gives you opportunities to expose them.
0:56:05 You realize that you are being followed.
0:56:06 What do you do in that exact moment?
0:56:27 The first moment that I realized it was true, I had this realization, this moment of fear and vulnerability where I just—it was a moment of self-loathing where you just—you realize that you’re not as good as you think you are.
0:56:34 And you realize that, however this happened, you’re the only one to blame for what comes next.
0:56:40 In that kind of moment of humility, I actually called Jihee.
0:56:49 In our alias identities that we had built for these operations, we had what’s known as a throwaway phone or a disposable telecommunications.
0:56:56 And I called her, and I gave her a coded message to let her know that something was wrong.
0:57:06 Because I wanted her to know that something was wrong so that she could take it back to the cell so that they could start their systems on their end to protect me if I did get arrested, if I did get wrapped up, if I did get shot.
0:57:07 You gave her a coded message?
0:57:09 Via cell phone.
0:57:10 What is that coded message?
0:57:13 I think I just called you and said, I’m coming home early.
0:57:17 You called her and said, I’m coming home early.
0:57:18 Yeah, which is a bad sign.
0:57:22 Because you would never come home early from an operation, ever.
0:57:27 So as soon as I heard he was coming home early, I knew that something was wrong.
0:57:28 Take me into your world at that time.
0:57:29 The phone rings.
0:57:34 I get the call, my burner phone, which was unusual anyways.
0:57:40 I mean, I always had it because that was part of our communication plan, was for us to do that when we were apart.
0:57:43 So a burner phone is a secondary phone that you just use for these kind of things?
0:57:44 That’s just for this.
0:57:46 It’s never used for anything else.
0:57:47 It’s not connected to a name.
0:57:50 And that’s what keeps it anonymous for us.
0:57:55 And so he calls and he says, you know, hey, I’m coming home early.
0:57:57 And I’m like, okay.
0:58:03 Because you can’t, like, if the line’s being tapped, you can’t be like, oh, my God, what’s going on?
0:58:04 Like, are you okay?
0:58:06 Because somebody’s listening to it.
0:58:08 It has to sound like we knew that his alias had a fiancé.
0:58:10 I was the fiancé.
0:58:15 So, you know, it was totally natural for anybody listening in to hear him say, hey, I’m coming home early.
0:58:18 So then I had to be like, oh, that’s really exciting.
0:58:18 That’s great.
0:58:19 You know, I can’t wait to see you.
0:58:21 And he’s like, okay, I love you.
0:58:23 And then that’s the end of the conversation.
0:58:24 And that’s all I get.
0:58:28 And so after that’s all I get from Andy, I go back to the office.
0:58:32 I’m starting to look, like, scour all of our cables.
0:58:33 Like, go talk to James.
0:58:35 Like, have you heard anything?
0:58:36 Like, is anything happening?
0:58:39 You started to scour all of your cables.
0:58:39 Yeah.
0:58:44 So, you know, we have all of our databases, you know, all the CIA databases.
0:58:48 So, you know, there’s reporting that comes in all the time that you’re, you know,
0:58:51 especially regional reporting that you’re privy to.
0:58:55 And so, you know, I talked to James because he was, he had more access than I did to things,
0:58:56 all things Falcon.
0:58:58 And so I was like, have you heard anything?
0:59:00 Is there anything weird going on?
0:59:01 And he said no.
0:59:05 And so I started just kind of looking through all of my stuff to see, you know,
0:59:09 was there any reporting that was of somebody being captured or somebody, you know,
0:59:10 something going wrong?
0:59:11 And there was nothing.
0:59:17 And so Andy and I have, we created on our own just a, it’s called a combo plan,
0:59:22 a communication plan where, you know, if anything ever happens, you know, whether natural disaster
0:59:29 or, you know, espionage faux pas, like we had a system of communication where, you know,
0:59:36 I wait eight hours and, you know, check this fake email that we share that’s not attributable.
0:59:37 And then he gives me a sign of life.
0:59:47 And then we have these timings, eight hours, 12 hours, 24 hours, 48 hours, where all I need from him is a sign of life to know that he’s okay.
0:59:54 And then that also gives us the opportunity, if it were a natural disaster, for example, to put, you know, I, meet me at this location.
0:59:56 So that’s an email address that Andy emails.
0:59:57 Yeah.
0:59:57 Close.
1:00:03 It’s an email address that we both have a login to and you create a draft email inside of it.
1:00:04 Oh, okay.
1:00:05 Also learned from terrorism.
1:00:07 Also learned from terrorism.
1:00:08 Oh, is that what terrorists do?
1:00:08 Yeah.
1:00:10 So they create a draft email, they just leave it there.
1:00:11 Yep.
1:00:12 And someone else logs in and looks at it.
1:00:13 Correct.
1:00:14 So there’s, it’s never sent.
1:00:16 So it never goes over the internet really.
1:00:16 Yeah.
1:00:18 So we had this communication plan in place.
1:00:25 So even though I was concerned and I couldn’t find anything to discover what was happening, I knew we had this communication plan in place.
1:00:33 So I knew that at some point he was going to give me a sign of life and I couldn’t do anything until that point.
1:00:38 So you’re, you’ve discovered that you’ve been discovered by this adversarial country.
1:00:42 You called Jihee, you let her know that you’re coming home early, then what do you do?
1:00:44 Then I have to plan my escape.
1:00:53 So another thing that people, that movies don’t show you is that when the first effort to escape is always self-rescue.
1:00:57 It’s always on the part of the field officer alone to try to escape.
1:00:59 There’s no Navy SEAL team.
1:01:01 There’s no evacuation helicopter.
1:01:06 There’s no high-speed boat or, or classy yacht just waiting for you.
1:01:15 You have to get yourself across the country’s border yourself before you can hope for any kind of evac from there or what we call an exfil.
1:01:19 So I knew that it was on me to come up with some evacuation plan.
1:01:27 And I had to come up with an evacuation plan that wasn’t going to let the surveillance team know that I knew I was under surveillance.
1:01:29 So you’re still in the car at this point?
1:01:36 I’m in between the car and on foot, depending on where I am in the surveillance detection route, right?
1:01:40 It was, surveillance detection routes generally break into three phases.
1:01:43 It’s in the first phase that you suspect that you’re under surveillance.
1:01:45 It’s in the second phase that you confirm it.
1:01:49 So it’s in the second phase when I confirm I am absolutely under surveillance.
1:01:53 That’s when I contact Jihi, and that’s when I start coming up with my own self-rescue plan.
1:01:55 And then the third phase?
1:01:57 The third phase is a collection phase.
1:02:01 You know that you’re under surveillance.
1:02:04 You know that you’ve communicated to somebody that you’re under surveillance.
1:02:12 And now the mission becomes collect as much information as you can about the surveillance team before they realize that they’re being collected against.
1:02:17 So you see this car behind you, multiple cars behind you, and the same people following you on foot.
1:02:20 Are you writing this down, or are you just trying to memorize it?
1:02:22 At first, it’s all memory.
1:02:25 And we have a methodology for trying to memorize this stuff.
1:02:26 We actually talk about this in the book as well.
1:02:29 You start to come up with short codes to describe the people.
1:02:37 And the codes that you come up with mean something to you, but they wouldn’t mean anything if they came out in an interrogation or if they came out in writing.
1:02:39 So, like, for you, I might call you black t-shirt.
1:02:42 A black t-shirt means something to me.
1:02:50 So if I see black t-shirt behind me three times in the next 45 minutes in three different parts of the city, I know that I have an image for what black t-shirt means.
1:02:53 But when I write down black t-shirt, nobody else knows what that means.
1:02:58 When I see a woman, it was cold, the season that I was carrying out these operations.
1:03:00 I saw a woman in earmuffs.
1:03:02 So I would call her earmuffs.
1:03:04 I saw a guy in a bomber jacket.
1:03:05 So I called him bomber jacket.
1:03:06 And you just recall these people.
1:03:11 Blue sedan, yellow SUV, right?
1:03:12 White taxi cab.
1:03:16 You start to come up with these nicknames that mean something to you but don’t mean anything to anybody else.
1:03:24 And then when you get back to a place where you can document your notes in detail, you have a reference point to document in detail.
1:03:30 So I start by memorizing when I got towards the end of my third phase of surveillance detection.
1:03:39 I actually wrote down my notes in the book that explains I went into a clothing store and then I started making notes in the clothing store.
1:03:47 Presumably, if somebody came in and arrested me at that moment, what they would see is a bunch of notes about clothing, earmuffs and black t-shirts inside of a clothing store.
1:03:48 That’s not espionage.
1:03:57 But then when I was able to actually get back to Wolf with my cell, then I was able to deconstruct what black t-shirt meant.
1:04:08 Black male with a goatee, approximately 165 pounds, 5 foot, 11 inches, 38 years old.
1:04:16 So how did you get from phase two of your process of figuring out if you were being followed to the arcade?
1:04:18 Like what was the, why did you get to the arcade?
1:04:26 So I went to the arcade because I was trying, in a surveillance detection route, one of the things that you’re actually trying to do is call bore or lull your surveillance.
1:04:32 You never want to, in movies, it makes it look like you’re trying to ditch your surveillance team.
1:04:33 You’re trying to lose your tail.
1:04:35 That’s not what professionals do.
1:04:37 What professionals do is we drag the tail.
1:04:39 We keep the tail with us for as long as possible.
1:04:43 And one of the things you do is you make yourself very predictable.
1:04:45 You move very slowly.
1:04:49 You hang out in public places, which makes it very easy for them to observe you.
1:04:59 I was actually going to the arcade to try to collect more information about my surveillance team, but I was trying to give them time and space so they could observe me in a public setting.
1:05:06 It backfired because what actually ended up happening is that when I went into the arcade, they lost me.
1:05:13 They lost sight of me, which put them into a position where they started panicking to try to find me, even though I was just sitting inside the arcade.
1:05:19 I mean, it doesn’t sound like it backfired if they lost you.
1:05:27 It’s a terrible thing when they lose you because when they lose you, they start to panic and they start to assume either they made a mistake or you’re a trained officer.
1:05:31 If you’re a trained officer, if that’s the conclusion that they make, they can come in and arrest you.
1:05:33 If they lose you, then they start to make mistakes.
1:05:39 And when a surveillance team starts to make mistakes, it means that they might stumble across you.
1:05:42 They might have two different surveillance people find you at the same time.
1:05:48 And for them, that’s a scary thing because for them, they’re trying not to be identified.
1:05:49 They’re trying to be discreet.
1:05:50 They’re trying to not be seen.
1:06:01 So when they, in this case, in the story that we share in Shadow Cell, when the surveillance team broke into a starburst, a starburst means they went, they broke ranks to try to find me in the arcade.
1:06:08 When they broke ranks to try to find me, they presented themselves to me in the arcade face-to-face.
1:06:18 And it was in that moment that I realized they know that I see them and I know that they see me and this is bad.
1:06:19 You locked eyes with them.
1:06:22 Which you’re never supposed to do.
1:06:23 You’re never supposed to do.
1:06:25 You’re never supposed to lock eyes with your surveillance.
1:06:32 You’re never supposed to lock eyes with anybody who’s a threat, ever, because that’s threatening behavior, right?
1:06:38 That’s one of the reasons that people share strong eye contact with peers is a show of trust.
1:06:43 Well, whenever you’re locking eyes with somebody who’s a threat, it’s a sign of aggression or dominance.
1:06:51 So whenever you’re being surveilled, you never want to make eye contact with your surveillance team because your surveillance team will see that eye contact as a threat.
1:06:55 When you say you sort of bumped into them in that arcade, what’s the distance?
1:06:56 Three feet.
1:06:57 Three feet?
1:07:00 And how long did you lock eyes with each other?
1:07:01 It felt like an eternity.
1:07:04 In reality, it was probably two and a half seconds.
1:07:07 I mean, two and a half seconds is a long time.
1:07:10 Especially when you’re trying not to be seen.
1:07:11 So recreate that moment for me.
1:07:13 You’re in the arcade, pretending you’re playing with games.
1:07:14 You turn a corner.
1:07:15 It’s horrible, man.
1:07:17 It’s a horrible story.
1:07:18 I’m in the arcade.
1:07:22 Again, I think I’m doing everything right.
1:07:23 I’m like, oh, I’m in the arcade.
1:07:25 They watched me come in.
1:07:27 They’re probably taking a smoke break outside.
1:07:28 They’ve got nothing to worry about.
1:07:32 And I’m kind of going from game to game and spending whatever credits that I bought in the arcade.
1:07:37 And I go to this dinosaur hunting shooting game, right?
1:07:40 Almost like Big Buck Hunter or like Jurassic Park.
1:07:43 And I pick up a rifle and I’m shooting at dinosaurs.
1:07:45 And I’m just killing time.
1:07:51 And then the fucking surveillance comes around the back of the machine looking for me.
1:07:54 He comes around the back of the machine and he sees me.
1:07:55 And I’m holding a fucking gun.
1:07:57 And I look at him and he looks at me.
1:08:01 And that’s when our two and a half seconds happened.
1:08:03 And I’m sitting there and I’m like, what just happened?
1:08:10 Why did I just see Bomber Jacket come around my video game console and stare at me in the face?
1:08:13 And that’s when I kind of realized, oh my gosh, the team is in panic.
1:08:15 I can see multiple people in the team.
1:08:16 They lost me.
1:08:17 They’re trying to find me.
1:08:19 Bomber Jacket just found me.
1:08:21 What did Bomber Jacket do when he looked at you?
1:08:22 His jaw dropped.
1:08:23 He went slack.
1:08:26 Like he looked at me and he knew that he had fucked up too.
1:08:32 And I looked at him and in my mind’s eye, I was just hoping that I didn’t look as stupid as he looked.
1:08:39 In that moment, is it true to say that you should have just looked back at the dinosaur game as fast as you possibly could?
1:08:43 What I should have done is I should have seen a person come around the corner and just kind of stayed in the game.
1:08:45 That’s what anybody else would have done.
1:08:46 Anybody else would have just stayed in the game.
1:08:47 They’re focused on the game.
1:08:49 They don’t even realize there are people walking around.
1:08:53 But the fact that I identified it, I saw him and then looked at him.
1:09:01 And the fact that he saw me and looked at me as two professionals on opposite sides of the playing field, we both made the same mistake.
1:09:07 We both made the mistake of showing our recognition to our intended target.
1:09:14 And before we continue, as far as your alias was in that country, you were called Alex Hernandez, right?
1:09:14 Correct.
1:09:17 And you were running a business called Acme Commercial?
1:09:17 Correct.
1:09:21 What was Acme Commercial supposed to be doing as a company?
1:09:35 Acme Commercial was a company that was built to source new disposable goods from foreign countries for transport and distribution across Western countries.
1:09:40 And the intelligence services build a lot of fake businesses, you said.
1:09:41 Yes.
1:09:45 It’s the easier it is to build a business, the easier it is to collect information.
1:09:55 So what we’ve discovered is that just as anybody with $127 in their pocket can create an LLC, that’s about how much money it takes to start an intelligence operation.
1:10:00 It says that the CIA operates numerous fake companies.
1:10:03 The CIA also operates numerous real companies, too.
1:10:04 Not just the CIA.
1:10:08 I mean, every intel organization has commercial fronts.
1:10:10 Every intel organization.
1:10:12 The CIA operates real companies.
1:10:14 What does that mean?
1:10:17 There are real companies out there owned and operated by CIA.
1:10:19 In-Q-Tel is one of those companies.
1:10:26 It’s an investment vehicle where CIA invests money and invests in new technology.
1:10:29 And all the technology that goes through In-Q-Tel knows that it’s going through the CIA.
1:10:30 Okay.
1:10:32 That’s public though, right?
1:10:33 Correct.
1:10:34 But the ones that aren’t public.
1:10:43 So the CIA will create a company, and then they will use that company to pretend to be doing something in a foreign land, basically.
1:10:45 But the primary mission is intelligence.
1:10:50 This is one of the most fascinating things, not only about CIA, but about all of your first world intelligence organizations.
1:10:52 You’ve heard of what’s known as the black budget.
1:11:03 The black budget is the budget of discretionary money that can be spent on military and intelligence operations that isn’t tied to the taxpayer.
1:11:08 So it’s a giant pot of money that isn’t tied to tax money.
1:11:09 So where does that money come from?
1:11:16 Part of that money comes from any time law enforcement or intelligence agencies seize assets.
1:11:17 We seize cryptocurrency.
1:11:18 We seize drugs.
1:11:21 We seize child pornography, right?
1:11:26 When we seize that money and we use it for other operations, that’s part of the black budget.
1:11:31 The other part of the black budget is when an intelligence organization creates a business and that business turns a profit.
1:11:34 When that business turns a profit, where does the profit go?
1:11:36 It can’t go to the case officer.
1:11:38 That person’s being paid on the U.S. payroll.
1:11:41 So all that profit goes into the black budget.
1:11:46 Do you think the CIA has some big profitable businesses that are set up as fronts that just like went really, really well?
1:11:47 I know it does.
1:11:48 Really?
1:11:48 I know it does.
1:11:52 The CIA has businesses that it’s set up that have gone wildly profitable.
1:11:59 CIA also has officers that built these businesses that then were like, why the fuck am I at CIA?
1:12:03 And then they leave CIA and they go on to run businesses instead.
1:12:06 I mean, a couple of things popped into my head as you said that.
1:12:12 The first was there’s obviously a huge conversation at the moment around TikTok because TikTok was started in China.
1:12:14 It’s become this massive sort of global success.
1:12:23 And I can’t think of a better company to have started than a platform like TikTok where everybody’s putting their information and data in and it’s tracking your location.
1:12:26 So what is your perspective on something like TikTok?
1:12:30 Do you think TikTok was started as a tool to spy?
1:12:34 I don’t believe TikTok individually was started as a tool to spy.
1:12:43 I believe that what happened is TikTok became wildly popular and the government in China realized, hey, everything in China belongs to the government anyways.
1:12:45 We can step in and take advantage of this.
1:12:48 That is also a way that CIA and MI6 do business as well.
1:12:53 When a company does very well and there’s an intelligence benefit, they will approach the company.
1:12:58 In a democracy, they can’t force the company to cooperate, but in a country like China, they can.
1:13:09 So do you think the social networks, a lot of the big social networks, have been approached by the CIA or the MI6 and asked to give information to them?
1:13:14 I would go a step further and say that they’ve all been approached and that the vast majority of them cooperate.
1:13:16 Is that a concern for the average person?
1:13:19 For the average person, that’s a benefit.
1:13:22 The average person is not being targeted, I promise you.
1:13:24 There’s zero interest.
1:13:32 And for the federal government and for the intelligence community, there’s absolutely zero interest in the average person.
1:13:38 The person who’s cheating on their spouse or avoiding $5,000 in taxes or who isn’t paying their parking bills.
1:13:39 Nobody cares.
1:13:40 The federal government doesn’t care about that.
1:13:42 Well, you were doing some of that targeting, right?
1:13:42 Right.
1:13:47 So did you ever work with any existing company to give you information?
1:13:54 So all of my data, depending on what country I was working on, had different sources.
1:13:59 And some countries had more sources than others, but they’re all sources I can’t disclose.
1:14:03 But there’s tons and tons of data that would come in to me.
1:14:08 And then I worked on a number of cases where I had to get FISA requests.
1:14:09 What’s a FISA request?
1:14:17 A FISA request is when you want to collect information or take information from somebody who is an American citizen.
1:14:25 And I just want to remind people that American citizen, most people who complain about, oh, they’re targeting American citizens, are thinking about themselves.
1:14:28 They’re looking at themselves in the mirror and thinking, oh, they’re targeting American citizens.
1:14:32 They’re not thinking about the Chinese person who just came over and naturalized.
1:14:38 They’re not thinking about the, you know, Iranian who’s been here for a long time and naturalized, right?
1:14:41 Like all of those, they’re not thinking about, you know, the—
1:14:46 The Al-Qaeda member who claimed to be a refugee to get here to get some sort of green card.
1:14:47 Right.
1:14:51 So American citizenship, a lot of people have that.
1:14:53 And some of those people are doing bad things.
1:15:05 And some of those people are our adversaries who have infiltrated the United States and are here to gather intelligence to get to our adversaries, you know, or are here to do bad things within the country.
1:15:09 And so we have to get FISA requests to get the data on them.
1:15:11 And what does that mean in reality, a FISA request?
1:15:13 Does that mean that you can go into their phone?
1:15:19 It means that you have proven a link from that person to something bad.
1:15:26 You’ve given the court enough evidence to say, hey, look, this person is doing something bad and we need to gather more data on them.
1:15:30 So it just opens the kind of data that you can get on that person.
1:15:31 And what kind of data is that?
1:15:32 You can get on their phone.
1:15:34 You can get into their computer.
1:15:36 You can get into their private Google accounts.
1:15:37 You can get into their private Apple accounts.
1:15:39 Any kind of data you can get access to.
1:15:42 You can now use it to target them.
1:15:48 So you could get access to their private Google accounts, their private Apple accounts without their passwords.
1:15:54 You would hack their passwords or steal their passwords or Google retains their passwords.
1:15:56 And Google would give you the password.
1:16:03 For many, many, many, for most cases, if it comes down to national security, American companies will share details.
1:16:07 And that’s what a FISA request does is it’s a judicial claim.
1:16:11 It’s a judicial warrant, essentially, to say you will let this service onto that person’s account.
1:16:20 You guys must think that people like me live in a certain state of naivety and ignorance as to what’s actually going on.
1:16:23 I wouldn’t say it’s ignorance or naivety.
1:16:26 I would say that it’s conditioned into you.
1:16:28 You’re conditioned to believe that you have privacy.
1:16:32 So the reality that we should realize is that we don’t have privacy.
1:16:33 It’s not real.
1:16:35 Privacy is not real.
1:16:36 No.
1:16:39 I mean, you know, there’s a level.
1:16:45 When you get undressed in a dark room, like, that’s yours?
1:16:46 Usually.
1:16:47 No one’s watching.
1:16:50 There’s a good chance that you’re not being watched by the federal government.
1:16:51 If you’re getting—
1:16:54 That’s a good chance.
1:17:03 You know, if you’re sending, you know, dirty emails to your girlfriend, that’s essentially—
1:17:07 I mean, it’s private on the surface, but not really forever private.
1:17:09 Somebody could access those.
1:17:13 If you write her dirty notes, that’s way more private.
1:17:15 Especially if she throws them away or burns them.
1:17:15 Yeah, or burns them.
1:17:24 Like, people just—I think people put too much confidence in technology and feel too confident in the privacy of technology.
1:17:26 Because technology, there’s really nothing private about it.
1:17:27 To an extent, yes.
1:17:31 But if you think that nobody can ever look at your stuff, that’s wrong.
1:17:33 Do you think the CIA knew you were coming here today?
1:17:40 I think the CIA knew we were coming on Diary of a CEO, and I think they knew that we were going to talk to you about our book.
1:17:42 How do you think they knew that?
1:17:51 Because we know that CIA, as well as other intelligence services—as an example, the United Arab Emirates—we know that they have a dedicated person that sits in their office that watches us.
1:17:53 So how would they know you were coming here today?
1:18:02 Our emails, I mean, our emails, our publisher’s emails, our own text messages back and forth, listening in on phone calls.
1:18:04 Any number of things could have happened.
1:18:11 Like, we’ve tried to have a very collaborative relationship with CIA about this book because we know how scared they are.
1:18:13 We know how nervous this book makes them.
1:18:23 So we’re trying to be extra collaborative to give them peace of mind, like, hey, we’re not about to go out there and tell the world that you’re a bunch of animals and terrible anything.
1:18:37 They’ve actually read the book multiple times, and still they’re afraid that we’re going to somehow, like, make them look bad because so many of their officers have come out to become authors who make CIA look bad.
1:18:48 There was a couple of other things that—well, you are going to get back to the arcade and what happened next, but there’s a couple of other things that sprung to mind when you talked about how people can make real businesses, fake businesses, have various different covers.
1:18:58 The next one was—you mentioned Edward Snowden earlier, and in mentioning Edward Snowden, you used him as an example of someone who returns to the country that they were working for the whole time.
1:19:12 So with Snowden, and the Snowden case in specific, right, whenever somebody flees their own home country, nobody gives them protection for free.
1:19:14 Even in the United States, we don’t give anybody protection for free.
1:19:20 You have to earn it. You have to share some sort of currency, and that currency may not be cash dollars.
1:19:22 That currency might be information.
1:19:33 So when Snowden leaked to The Guardian the operations at NSA that we’re collecting against American citizens, the same American citizens that Jihy was just talking about, right?
1:19:35 Nobody cares about Joe Bob.
1:19:41 Everybody cares about, you know, the person who’s pretending to be an American citizen but is, in fact, a terrorist threat.
1:19:49 When Snowden made his escape, when he fleed the United States, he was essentially trading classified information.
1:20:03 Not just the details of the NSA case that he whistleblow, but other confidential information that he collected specifically as currency to help him basically pay his way through Hong Kong and into China, or into Russia.
1:20:05 And so he lives in Russia now.
1:20:06 He’s a Russian citizen.
1:20:10 I’m pretty sure he’s also received a Russian award for heroism.
1:20:14 And you think he gave secrets to Russia about the United States to get that?
1:20:16 I can almost guarantee you, yeah.
1:20:17 What he gave, I don’t know.
1:20:22 But Russia wouldn’t give him that status unless he had given them something in return.
1:20:35 And the other one who sprung to mind as real business becomes successful is the man on everyone’s lips at the moment, Jeffrey Epstein.
1:20:52 So Epstein’s a fascinating case because Epstein fits all of the primary pillars of a foreign intelligence asset collecting information on American citizens, not an American spy working for someone else.
1:20:59 It’s funny because people keep thinking like CIA killed him or people keep thinking that he somehow worked for CIA or maybe even worked for Mossad.
1:21:10 What I see is the opposite, that he, if anything, was working independently, maybe even working for several companies or several countries, but collecting information on U.S. people.
1:21:11 Is that what you believe?
1:21:14 I think that he could have been that.
1:21:16 I don’t know that I necessarily believe that it’s true.
1:21:19 Because he was a very successful business person.
1:21:22 He had lots of successful friends.
1:21:22 Correct.
1:21:26 I was interviewing someone the other day and they said that they met Jeffrey Epstein.
1:21:41 And Jeffrey Epstein was really, really interested in their physics and science discoveries and wasn’t interested at all in the financier stuff that he was pretending to, or he was purporting to be involved in.
1:21:48 And this person said to me, it was just really bizarre because he was only interested in the physics and science discoveries we had at Harvard.
1:21:51 He wasn’t particularly interested in finance to me.
1:21:53 And that person was, like, really shocked by that.
1:22:00 What I’ve learned working with wealthy people and successful people is that they’re often very intelligent and they’re often misunderstood.
1:22:06 And part of the reason that they have grown as successful as they have grown is because they don’t really fit in anywhere else.
1:22:09 If they would have fit in somewhere else, they would have been distracted by the area where they fit in.
1:22:13 Instead, they had to carve their own interests, their own passions, their own drive.
1:22:17 In many ways, when I look at Epstein, that’s what I see.
1:22:19 I’ve also worked with many wealthy people who have gone to jail.
1:22:24 And when wealthy people go to jail, their whole identity crumbles.
1:22:31 And they start to doubt themselves and they start to have these irrational thoughts that sound totally rational to them.
1:22:41 I had a client who was very wealthy, who was going to jail after being found guilty of a crime that arguably couldn’t be proven, but the court system was set up in such a way that he was found guilty.
1:22:50 And he literally thought that it would be better if he cut off all ties to his kids and just went to jail and then even when he got out of jail, never talked to his kids again.
1:22:56 Because that would be better than shaming his children for the rest of their life with a father who went to jail.
1:23:09 So there’s – when I think about the Epstein case and I think about a wealthy, powerful man who was having parties with the world’s elite and then he goes to jail and he kills himself, to me that’s not an unbelievable series of events.
1:23:20 The whole thing with the island and the underage sex and all this stuff, people just can’t seem to shake the idea that he wasn’t extracting information.
1:23:33 And then the fact that they won’t release the flight logs or a list of the names of people that were frequenting his island or interacting with him also raises another question mark about why wouldn’t the U.S. government release that?
1:23:36 Why isn’t Trump very quick to release that information?
1:23:39 There are lots of secrets that are kept for lots of reasons.
1:23:49 And when we talk about, like, if there’s anything that we’ve learned, need to know, the need part is the driving part.
1:23:50 What is the need to know?
1:23:54 There’s plenty of secrets the government has that it tells the American people it doesn’t know.
1:23:56 It’s just lying.
1:24:05 Of course it knows, but it’s working the common good to say, if you knew what we knew, it could cause panic.
1:24:06 It could cause chaos.
1:24:07 It could cause any number of things.
1:24:11 And in the United States, that is one of the rights and privileges that the federal government has.
1:24:15 So what do you both think happened with the Jeffrey Epstein situation?
1:24:16 Because it smells fishy to everybody.
1:24:23 The fact that, you know, Trump and Kash Patel and various other White House officials were saying, we’re going to release it the minute we get in there.
1:24:26 And then they get in there and they say, there’s nothing to release.
1:24:37 You must, because you understand this much more than I would, you must see, like, fingerprints of what you think is actually going on there or the real reasons they wouldn’t release it.
1:24:49 When I look at it through a lens of probabilities, the most probable outcome is that somebody in the prison was hired to hurt Jeffrey Epstein.
1:24:51 That’s the most probable outcome.
1:24:58 That somebody outside was watching the Epstein case and knew that Epstein may or may not have compromising information on them.
1:25:03 And that wealthy, well-connected person paid to have a hit inside the prison.
1:25:07 That’s just the—to me, that’s the most probable result of things happening.
1:25:09 That explains the missing evidence.
1:25:10 That explains the videotapes.
1:25:13 That explains the stories inside a prison where nobody can see what’s going on.
1:25:20 Also, that’s the most vulnerable place for Epstein to have been neutralized.
1:25:21 That’s how we would have run an operation.
1:25:24 But why wouldn’t the government release that?
1:25:26 Why wouldn’t they say a prisoner killed him?
1:25:32 The government may not know that because if a prisoner was paid to do it, they may have covered their tracks well enough.
1:25:36 Or they may have paid a prisoner and the guards to also cover the thing up.
1:25:38 Jail’s a nasty place.
1:25:40 People forget how nasty a place jail is.
1:25:41 And jails are commercial.
1:25:44 They’re not federal for the most part.
1:25:52 So it’s a commercial business that has all sorts of plausible deniability that a federal business or a federal organization, federal building doesn’t have.
1:25:56 So that’s—to me, that’s the most probable series of events.
1:26:00 There’s still a chance that any number of the other conspiracies are true.
1:26:15 But when I think of what I’ve seen, what my clients have seen, what I would do if I was in the shoes of a foreign adversary or a foreign intelligence collection operation dealing with a Jeffrey Epstein type of situation, that’s how we would clean it up.
1:26:26 There was a press conference the other day where the reporters asked the Trump administration, does the Department of Justice have any indication that Jeffrey Epstein was working with the U.S. or a foreign intelligence agency?
1:26:29 Or was he a spy of some kind?
1:26:38 And Pam Bondi, who works in the Trump administration, said, to him being an agent, I have no knowledge about that.
1:26:39 We can get back to you on that.
1:26:41 Two really important things here.
1:26:47 If they did have information on that in an active investigation, she would say, I have no knowledge on that.
1:26:48 She would lie to the American public.
1:26:52 That’s what you have to do if you’re trying to build a current case.
1:26:57 Because if they acknowledge, we have some reason to believe that he might have been an agent.
1:27:04 Now, all of a sudden, everybody else out there would start destroying evidence and start hiding evidence and start making the case much more difficult.
1:27:07 So if they knew, they would say they don’t know.
1:27:08 Do you think he was an agent?
1:27:10 I think he could have been.
1:27:13 I think he fits the model of a very good reporting asset.
1:27:16 But I don’t have enough evidence to say that he was actually one.
1:27:17 Do you think he was?
1:27:24 I mean, I think even if he was, I don’t know that it matters, is what I think.
1:27:27 Like, even if he was, that doesn’t mean that it’s connected.
1:27:29 Because he was a lot of things.
1:27:35 So I think people are focused on it because it’s interesting.
1:27:36 Yeah.
1:27:40 Because it would be interesting if he was, and it would be interesting if there was this conspiracy.
1:27:42 I think that’s why people are focused on it.
1:27:49 But I don’t know that it really matters because in the grand scheme of things, I mean, it could be a lot of things that led, you know.
1:27:52 Why are we talking about a dead guy who’s not reporting?
1:27:54 I think it’s just the allure of, right?
1:27:55 People want answers.
1:27:57 Once the curiosity gap’s open, people need to fill it with something.
1:27:58 Correct.
1:28:05 When what the intelligence community believes is that in any given moment, there are two penetrations of every intelligence service.
1:28:19 So why are we talking about the dead guy that we don’t know about when we’re not talking about the dozens of arrests and cases that are made every year of active moles, active penetrations that are inside of our intelligence community?
1:28:24 Every single one of you watching this right now has something to offer, whether it’s knowledge or skills or experience.
1:28:26 And that means you have value.
1:28:34 Stan Store, the platform I co-own, who are one of the sponsors of this podcast, turns your knowledge into a business through one single click.
1:28:38 You can sell digital products, coaching, communities, and you don’t need any coding experience either.
1:28:40 Just the drive to start.
1:28:43 This is a business I really believe in.
1:28:50 And already $300 million has been earned by creators, coaches, and entrepreneurs, just like you have the potential to be on Stan Store.
1:28:58 These are people who didn’t wait, who heard me saying things like this, and instead of procrastinating, started building, then launched something, and now they’re getting paid to do it.
1:29:00 Stan is incredibly simple and incredibly easy.
1:29:03 And you can link it with a Shopify store that you’re already using if you want to.
1:29:06 I’m on it, and so is my girlfriend and many of my team.
1:29:10 So if you want to join, start by launching your own business with a free 30-day trial.
1:29:14 Visit stephenbartlett.stan.store and get you all set up within minutes.
1:29:17 So take me back to the arcade.
1:29:21 You lock eyes with this guy, the guy wearing the, what was he wearing?
1:29:21 The bomber jacket.
1:29:22 The bomber jacket.
1:29:23 What happens next?
1:29:32 Once I realized that we had both made the same mistake, he darted off in one direction, and I felt burned.
1:29:38 Burned is the term that we use whenever we are spotted, identified as trained intelligence officers.
1:29:46 But I didn’t want to act on being burned right away because our training says that just because you believe something to be true, you can’t act on that truth.
1:29:51 If you act on that truth, then you’re verifying to anybody observing that you already know you screwed up.
1:30:06 So I kind of ambled around the arcade and played another couple of games, kind of half-handed, half-hearted, just to kill some time before I left and finished my SDR route and finished my collection and went back to my hotel for the night.
1:30:16 The whole process that I go through during the surveillance detection route, the whole process that I go through to evacuate the country safely is all part of the details that we put inside Shadow Cell.
1:30:28 But the feeling that predominated, that dominated my thought process was just this feeling of failure, this feeling like I was a bad spy.
1:30:31 I’m bad at what I do, bad at what I collect.
1:30:33 When I think I’m good, I’m not good.
1:30:36 It was just this humiliating and humbling experience.
1:30:40 And it wasn’t helped as I went through the process of writing the book.
1:30:46 Because when you write a book, it’s cathartic in a way because it gets all this stuff out.
1:30:53 But it’s also this black and white kind of stark reminder of all the things that you’ve done wrong.
1:30:55 What did you do wrong?
1:30:58 Whatever I did that got caught was wrong.
1:31:00 If they caught me on my own behaviors.
1:31:10 If the mole was the one that identified me to them, then I lost the ability to operate inside a falcon on that day.
1:31:12 I could no longer support the rest of the Shadow Cell.
1:31:13 I could no longer support my team.
1:31:15 I had a role to play.
1:31:17 And I couldn’t play that role anymore.
1:31:25 And I think that’s especially powerful to me because, I mean, I’m not a case officer.
1:31:28 I was supposed to be a case officer.
1:31:30 But I’m not.
1:31:35 Because when CIA assessed me for that job, they determined that I wouldn’t be good enough.
1:31:37 Okay, so you already had an insecurity there.
1:31:40 And that was the first year at CIA.
1:31:45 So even though I built this career and I had a chance to carry out this operation, I got to do these amazing things.
1:31:47 All that plays out in the back of my head is I wasn’t good enough then.
1:31:49 I’m not good enough now.
1:31:53 One of the things that the CIA does is they teach you how to deal with head trash.
1:31:55 What is head trash?
1:31:57 It’s funny, actually.
1:32:01 So head trash is all the terrible things that you say about yourself in your head.
1:32:03 That’s the colloquial term that we use is head trash.
1:32:05 I’m not good enough.
1:32:05 I’m ugly.
1:32:06 I’m fat.
1:32:07 I wish my smile was better.
1:32:11 You know, I lost my true love when I was 14.
1:32:13 Whatever, right?
1:32:16 My parents didn’t love me because I wasn’t a good enough kid.
1:32:18 Whatever it was, all those things are head trash.
1:32:26 They’re subjective thoughts that you have because of your experience that don’t have any basis in objective reality.
1:32:30 CIA teaches us how to deal with that to a point.
1:32:37 They teach us how to counter that when we are operationally active so that we don’t get distracted by the head trash going on.
1:32:39 This is what happened whenever I first knew I was under surveillance.
1:32:49 They teach you how to handle stress, mitigate cortisol levels in your bloodstream, lower your heart rate so that you can get back to the task at hand.
1:32:49 How do they do that?
1:32:51 Techniques like box breathing.
1:32:52 What’s that?
1:32:56 Box breathing is a process that’s common in anxiety as well.
1:33:02 Yeah, breathe in four counts, hold four counts, breathe out four counts, breathe in four, you know, just breathing.
1:33:07 There are various breathing techniques where you breathe in for a certain amount of time, you hold it for a certain amount of time, you release it for a certain amount of time.
1:33:16 And the goal there is to reduce your heart rate, to reduce your blood flow, to reduce the speed at which the cortisol that’s being released from your brain gets spread to the rest of your body.
1:33:25 So you can start to take back your physiological movements and actions in a hope that it also brings back your cognitive functions and capabilities.
1:33:40 So the visualization process, just like when you’re meditating and you visualize a victory, if you’re a professional athlete, if you visualize a beach, if you’re stressing out at work, like you can visualize your way through an operation, an operational sequence to get yourself back to a place where you’re in control.
1:33:50 So they teach us how to deal with that head trash, but what’s really interesting is CIA relies on loyalty in its people to keep them at CIA.
1:33:56 Because the worst thing for CIA is for a CIA officer to realize how capable they actually are.
1:34:07 Because when that officer realizes how smart, how capable, how resilient, how resourceful they really are, that person can leave CIA and go do amazing things.
1:34:20 So a big part of what CIA does is they train you to be operationally useful, but then they still condition you to be like loyal and needy of outside validation specifically from them.
1:34:24 So it’s a very strange flywheel that exists.
1:34:26 A lot of businesses are like that as well.
1:34:29 It’s not a healthy relationship, but it’s a very effective relationship.
1:34:32 So you get back to your hotel.
1:34:41 Are you not at that point when you’re back at your hotel thinking, right, I’m going to find like how to get through like the restaurant kitchen door and like out the back and I’ll cycle back to the front.
1:34:44 Because I’d be up all night thinking about going through that bloody like restaurant kitchen.
1:34:47 A big part of that is what you do in the second phase of your SDR.
1:34:48 And I had those thoughts.
1:34:50 I thought about I could get on a motorcycle.
1:34:52 I could ride to a local airfield.
1:35:00 I could pay in cash for that airfield person, like a little private pilot to just fly me on a puddle jumper somewhere where I walk across on foot.
1:35:01 And then I can make a phone call from another place.
1:35:03 Like I thought about all that, all that shit, right?
1:35:11 The problem is if you actually act on that and you’re being watched, what sense does that make?
1:35:15 The only person who would do that kind of crazy shit is somebody who’s trying to escape the country.
1:35:16 So what did you do?
1:35:18 I went back to the hotel.
1:35:27 My plan was to, was to literally just leave, was to walk across the border like any other law-abiding citizen and just evacuate.
1:35:28 Walk across the border?
1:35:29 Fly.
1:35:33 To leave like anybody else would leave.
1:35:38 And just gamble that they’re not going to take me down.
1:35:43 Just gamble that I’m going to be more boring than they will be confident.
1:35:54 And that before they arrest Alex Hernandez and make some sort of public international incident, they’re going to think twice and they’re going to let me just leave.
1:35:55 What actually happened?
1:36:00 So what actually happened is I get back to the hotel.
1:36:01 I don’t really sleep at all.
1:36:08 I try to use sleep techniques to get me to sleep because I am certain that at any given time someone’s going to burst through the door and just take me down.
1:36:11 Because they already know I’m changing my flight.
1:36:14 They already know I’m updating my itinerary.
1:36:15 I’ve made all the phone calls.
1:36:17 I’ve worked it through my company, right?
1:36:19 My cover company to get me home early.
1:36:23 So I’m just waiting for them to break in.
1:36:24 They never break in.
1:36:30 I go to the airport the next day and on the path to the airport, I’m looking for surveillance and I’m surveillance free.
1:36:39 And I get to the airport first thing in the morning and I’m waiting and like every step, I’m waiting for someone to jump out of the dark shadows and take me down and drag me off to prison.
1:36:46 And it just doesn’t happen until I get to the first entry point for the airport.
1:36:47 I show my passport.
1:36:48 I show my ticket.
1:36:50 And then they move me into secondary.
1:36:58 Secondary meaning where you try to leave a country and the border patrol says that you’re not, you can’t leave through the main gate.
1:36:59 You have to go through a second round of interview.
1:37:09 So they pull me off into a secondary room and I go through a light interrogation with two local Falcon officers at like seven o’clock in the morning.
1:37:11 First, first flight out.
1:37:18 And, and they’re testing my story and they’re interrogating me to understand what have I been doing in the country?
1:37:19 Why did I change my flight?
1:37:22 They’re going through my, my cover story.
1:37:25 They’re going through my, my meetings from the day before.
1:37:30 They’re going through everything two and three times, which is an, it’s an interrogation technique to see if somebody’s lying.
1:37:41 And I’m sitting there going through this whole process, watching what almost feels like, like two untrained border patrol agents trying to crack me.
1:37:49 And it’s a, it was a funny feeling because they were so bad at their job that it made me feel confident in myself again.
1:37:54 Are you trained on how to deal with those situations in terms of body language and how you speak?
1:38:08 And absolutely CIA trains us on how to deal with interviews, how to deal with interrogations, and even how to deal with actual capture and, and strategic, almost like enhanced interrogation.
1:38:11 Like what you would call, what we do call torture here in the United States.
1:38:14 And so from your training, what were you implementing at that moment in time?
1:38:17 Mirroring is a big piece of what you’re supposed to do in an interrogation.
1:38:24 So, so you want to, you want to reflect back to the interrogator what they expect to see in a person of innocence.
1:38:33 So you try to keep your, you keep yourself from jittering, you, you calm your nerves, you try to match their curiosity.
1:38:36 So if they lean forward, you actually want to lean forward too.
1:38:38 And if they lean back, you want to lean back.
1:38:48 And if they’re using their hands to talk, you want to use your hands to talk because you want to show them that you and them are the same, that you’re not better or worse or guilty or anything else.
1:38:50 So mirroring is one of the techniques that we’re using.
1:38:52 We also, I also used minimum information.
1:39:00 There’s a process called elicitation and you use different elicitation techniques to get individuals to share more information than they’re supposed to share.
1:39:03 One of those elicitation techniques is silence.
1:39:09 So oftentimes if you want someone to speak, all you have to do is sit there and be quiet because it will force them to talk.
1:39:16 This is something that many interviewers use, especially when they’re border patrol agents or when they’re like law enforcement or local law enforcement.
1:39:19 They’ll just let somebody kind of admit their guilt.
1:39:26 So for me, they ask a question, I answer their question, and then we sit there in silence for as long as we need to sit there until they ask their next question.
1:39:29 And then we sit there and I answer their question, we sit there in silence again.
1:39:31 And that’s combating elicitation.
1:39:33 It’s a technique that we call counter elicitation.
1:39:36 And that’s just one of several elicitation techniques that interviewers can use.
1:39:38 And that’s useful in everyday life, I guess, as well.
1:39:40 In what context?
1:39:54 When you’re dealing with a negotiation, when you’re dealing with a hostile employee, when you’re dealing with a hard conversation, when you’re trying to find information in another person who you think is holding information back, elicitation techniques are incredibly valuable.
1:40:03 You can ask them a question, you can ask them the same question twice, that’ll help you identify whether or not they’re lying, if there’s a gap in their two answers, or if they answer two different ways.
1:40:15 And I mean, I’m sure you’ve seen it as a, one of the things that makes you such an effective host in your own house here is that you use elicitation techniques all the time.
1:40:17 You ask feeling-based questions.
1:40:18 How did you feel about this situation?
1:40:20 Take me back to that moment.
1:40:24 How would, if you could, if you could be king for a day, what would you do?
1:40:25 Right?
1:40:31 These are all very advanced elicitation techniques because it gets people to express more than they thought they would share.
1:40:37 So you’re in, you’re in that room, in that airport, these two very poorly trained guards are trying to get something out of you.
1:40:38 They don’t get it out of you.
1:40:39 Correct.
1:40:40 So at some point they just let you go.
1:40:41 Correct.
1:40:46 So what ends up happening is they, they’re arguing with each other and I don’t know why they’re arguing.
1:40:56 It seems like from the, from the pigeon words that I can pick up, one of them’s talking about being busy and not having enough time and this doesn’t make sense.
1:41:02 And the other person’s talking about, we have to do this, this is required, et cetera, et cetera.
1:41:08 I don’t actually know what they’re saying to each other, but I see that their aggression with each other just keeps going up.
1:41:11 Almost like two colleagues who are fighting, right?
1:41:22 But at the end of the day, they couldn’t hold me without either releasing me back to my plane or moving me into a place where they were going to retain me long-term.
1:41:26 So when faced with that kind of decision, they released me back to my plane.
1:41:39 And then the biggest stress that I had was not running to my plane because as soon as they let me out of the secondary interview, all I wanted to do was like haul ass to my plane, get on my plane and feel safe.
1:41:44 But I had to continue to show that I was not a trained officer.
1:41:49 And at this point, Jihi, how are you feeling back in the friendly country?
1:41:53 So at this point, I still have no idea what’s happening.
1:42:00 By the time I hear from him, he is in the cutout country on his way back.
1:42:06 So I know he’s left me a voicemail and I know he’s out of Falcon, the enemy country, which is great.
1:42:08 But I know he’s in that third country.
1:42:10 So I’m like, OK, he should be on his way home.
1:42:15 But until then, I mean, all of this that he was going through, I didn’t find out until he actually returned home.
1:42:19 And then I hear this story and I’m like, what the hell?
1:42:25 Like, this is absolutely like our worst nightmare, like what we did not want to happen.
1:42:29 And so immediately we are like, you know, we go into action.
1:42:31 Like, first, it’s like, I’m so happy you’re home.
1:42:33 And then the next thing is, how did this happen?
1:42:40 And we just start taking action into, you know, investigating, like, did we do something wrong?
1:42:43 Like, is there any mistake that we could have made?
1:42:46 And we have to research and go back through all of our own stuff.
1:42:49 And, you know, and then we have to make the assessment of, can Andy ever go back in?
1:42:51 You know, was this really what we think it was?
1:42:56 Or, you know, is he safe to, like, is his alias safe?
1:42:57 You know, and then we have to make those.
1:42:58 And what was your assessment?
1:43:00 Did you think he could go back in?
1:43:00 No.
1:43:02 It was too risky.
1:43:05 Yeah, we assessed that Alex Hernandez was burned.
1:43:06 Was burned, yeah.
1:43:08 And we assume.
1:43:10 Alex Hernandez being your undercover spy name.
1:43:11 Correct.
1:43:11 The alias.
1:43:13 The operating alias that we used.
1:43:18 And we assume that the cutout country, the third country that Alex was traveling through.
1:43:23 So anytime Falcon wanted to track Alex, they would track him back to that third country.
1:43:29 Alex would even use the Falcon airline to fly back and forth between the third country and Falcon.
1:43:38 Specifically so that if Falcon intelligence ever suspected Alex, they would feel that much more comfortable knowing that they had flight manifests on him going back to a third country.
1:43:42 So we just assumed from our study that Alex was fully burned.
1:43:50 That the mole had come across either Alex’s operational history or the mole had come across my true name operational history and tied me to Alex.
1:43:52 Whichever one it was, Alex was burned.
1:43:59 But we also assessed that everybody else who had been traveling to Falcon through the cell was still safe.
1:44:04 So you assessed that your shadow cell, which was your team in the friendly country, were all fine.
1:44:05 Yeah.
1:44:09 But Alex Hernandez, which was your alias, could no longer be used.
1:44:09 Correct.
1:44:11 And that was how the cell was built.
1:44:14 The cell was built where Alex Hernandez was the tripwire.
1:44:17 Where the first person to be compromised would be Alex.
1:44:20 And that would be the forewarning to everybody else.
1:44:23 So they could start to turn up their operational security.
1:44:26 So does that mean it’s game over for you?
1:44:29 For me, in Falcon, it’s game over.
1:44:31 I can never go back.
1:44:32 I can never go back in my true name.
1:44:34 I can never go back in an alias name.
1:44:40 All of my biometrics, meaning my fingerprints, my eye prints, all of that is most likely compromised.
1:44:45 All of Alex Hernandez, everything that I carried on me, all the digital platforms that I carried on me,
1:44:49 which were all air-gapped and isolated to just Alex,
1:44:55 all of those things, we have to assume, have been collected and synthesized and reverse-engineered.
1:44:57 And you were running a real fake business, right?
1:44:58 Well, yeah.
1:45:00 I was a middle manager.
1:45:02 I was a middle manager in the very fake business.
1:45:03 Oh, you were a middle manager.
1:45:05 And that was a business set up by the CIA.
1:45:06 Okay.
1:45:11 So is that, in part, why you both decided to leave the CIA?
1:45:16 Did the shadow cell operation end at that moment?
1:45:21 Shortly after Andy was compromised, we found out that we were pregnant.
1:45:25 And we were hoping to be able to stay on at Wolf to continue,
1:45:29 because I could have kept doing everything exactly the same.
1:45:31 Wolf being the friendly country.
1:45:32 Exactly.
1:45:36 And being in the friendly country, I could have, you know, done all my targeting from there, no problem.
1:45:38 And then we could have, you know, Andy still could have helped.
1:45:41 He just couldn’t travel into the enemy country anymore.
1:45:45 But headquarters decided that we had been so successful,
1:45:50 and we were continuing to be successful by spreading the cell model to these,
1:45:54 to the other locations, that they wanted us to come home to Washington, D.C.
1:46:03 and train officers, train newer officers back at headquarters on how the cell model worked and the new techniques we had come up with.
1:46:10 The worst part is we had a conversation about what meant more to us, CIA or family.
1:46:16 And without saying it, we were both landing on CIA.
1:46:21 And we started thinking, how do we not give up CIA to have a family?
1:46:25 So we approached the agency and we tell them, you know, that we have this idea.
1:46:31 If you’ll put us on light duty, just give us some cush job for like four years.
1:46:32 We’ll pump out our second baby.
1:46:35 We’ll get our first one old enough to go to school.
1:46:37 We’ll get our second one old enough for a nanny.
1:46:40 And then you can throw us back into the fray.
1:46:45 They do that for other officers when they’re not successful officers.
1:46:49 But when you’re a successful officer, they have different plans and they try to just push you and push you and push you.
1:46:53 So they rejected our offer and they said, no, it’s a soft duty.
1:46:58 And they put us back and they told us, you know, gee, he’s going to go to this office and do this very sensitive thing.
1:46:59 And you’re going to go do this other very sensitive thing.
1:47:01 And we don’t, your family’s not our problem.
1:47:07 And it was at that moment, I think that we both realized CIA is never going to let us focus on a family.
1:47:09 We’re always going to be focused on the mission.
1:47:11 That’s what their job is.
1:47:12 That’s their number one purpose.
1:47:17 Where if our number one purpose is to be parents, we need to make a change.
1:47:25 What did the shadow cell accomplish in terms of the information or strategic objectives that it accomplished?
1:47:37 So the shadow cell really did do what we started out, you know, what the mission really did complete the mission that we started out to do.
1:47:41 And that was to find new intelligence sources.
1:47:43 And we were really successful in doing that.
1:47:45 And it accomplished its secondary goal.
1:47:52 We didn’t know the effectiveness that the shadow cell had in ferreting out the mole until after we had left CIA.
1:48:01 We found out that the mole that we had been plagued by was actually arrested by FBI in, I think it was 2019?
1:48:03 It was later.
1:48:09 So, but the case file that had identified that mole started all the way back with our operations.
1:48:12 So it was successful in ferreting out the mole.
1:48:15 It was successful in building new intelligence sources inside a Falcon.
1:48:26 It was successful in maintaining the United States’ intelligence advantage against this adversary at a time when all of our other operations were compromised by the mole.
1:48:38 I think what he’s talking about is a completely unexpected benefit in that our model seems to have become the foundation for a massive restructuring at CIA in 2014.
1:48:55 Just two years after our cell model, when I escaped Falcon, two years after that, John Brennan, then director of CIA, rolled out an entire reorganization of CIA that was based off of the same cell model that we had built.
1:48:57 Was this the mole?
1:49:04 We cannot confirm or deny anything about the mole.
1:49:13 I will say this, that if you research the time that that man was arrested, you’ll find two other people who were also CIA moles at the same period of time.
1:49:13 At the same period of time.
1:49:21 So the work that you did overseas, you believe helped lead to the capture of this mole?
1:49:28 The work that we did overseas, we believe, helped capture the mole that Falcon House was out to capture.
1:49:38 And do you believe that the mole leaked secrets to the enemy country that ended up being the reason why they knew that you were a spy?
1:49:50 That was the assessment that we reached inside our own cell, as well as what the counterintelligence center, which is the covert espionage group that Jihi was talking about earlier, their conclusion of the facts was the same.
1:49:53 That we did not make any error in our operations.
1:50:00 There was no compromise in my behavior, no compromise in my operations, no compromise of our systems or our communication methods.
1:50:04 That the only way that Falcon could have found out about me was through a leak from the mole.
1:50:06 How did the mole get caught in the end?
1:50:08 What did they do wrong?
1:50:09 It’s a great question.
1:50:20 So FBI created a sting operation based off of the intelligence that we were able to collect through our operations that brought the mole out.
1:50:27 So FBI created a series of sting operations where they baited the mole into coming back onto American territory.
1:50:35 And when the mole stepped foot on American territory, they had enough of a legal case that they could arrest him at the airport and then prosecute him in a court of law.
1:50:47 And what was discovered about the mole and the work that they were doing and how long they were doing it for and what they were being paid or given to do to snitch on the United States?
1:50:55 So the details that that I know that I know we can share, they were paid hundreds of thousands of dollars.
1:51:04 They were not paid into the millions, but they were paid hundreds of thousands of dollars to provide information on operations, officers, assets, locations.
1:51:11 They were witting, meaning they knew that they were working with a foreign intelligence agency.
1:51:14 They didn’t believe they were working with a company.
1:51:17 They didn’t believe they were working for a research institute.
1:51:21 They knew they were working with a known foreign intelligence organization.
1:51:34 And that the original ally who gave us the information about the mole, that original ally, actually also retained incriminating data on the behaviors of that person that were shared with the Department of Justice.
1:51:42 And so was this, this was an individual who was in the CIA, who was approached by this enemy country.
1:51:50 And the enemy country said to him, if you give us secrets on what the CIA are doing against us, then we’ll give you hundreds of thousands of dollars.
1:51:51 We’ll give you something.
1:51:53 We’ll give you cash, at least as part of it.
1:51:55 We may also give you other things.
1:52:00 Here’s the, the nasty thing about espionage is cash is usually only one of several rewards.
1:52:11 There’s also operations where, where the cash is there so that when you’re arrested, the, your country that arrests you believe that that’s what your motivation was.
1:52:18 While all of your real money is kept in a separate account that’s saved within the actual currency of the country that you’re serving.
1:52:25 So this person, they were in the CIA as a mole, leaking secrets about the CIA.
1:52:32 They then left at some point and then the FBI set up a trap to get them to come back.
1:52:33 Correct.
1:52:36 When they left, did they go to the adversarial country?
1:52:44 We can’t confirm those details because to confirm those details starts to give more insight into who the mole was.
1:52:51 Okay, but they, they managed to, cause I was thinking, I was just wondering if this, the other, the enemy countries offer them like lifetime protection or something.
1:52:51 They do.
1:52:54 So your enemy countries will offer you lifetime protection.
1:52:57 They’ll offer you multiple generations worth of payment.
1:53:01 So even if you’re arrested, don’t worry, your kids will be taken care of and their kids will be taken care of.
1:53:06 You’ve got citizenship, like the case of Edward Snowden, who’s received citizenship.
1:53:11 Sometimes they offer rewards and comment and accolades in their own home country.
1:53:18 There’s a number of very strange and compelling offers that come about from foreign intelligence services.
1:53:25 When you think about a double agent, when you think about a spy who turns on their own country, it’s less about thinking that they’re paid to do it.
1:53:30 Spies aren’t motivated usually by money.
1:53:31 We weren’t motivated by money.
1:53:39 We’re motivated by that, that very unhealthy relationship where you have to be validated by somebody else.
1:53:54 And that same environment that CIA creates, where all of its internal officers have to be able to fight their own head trash, but still seek validation from within their organization, that unhealthy relationship is something that can be compromised.
1:54:13 And a foreign intelligence service can find an intelligence officer and fill that void for them and validate for them and say, you’re talented and you’ve got promise and you’ve got potential and we see it and your own home service doesn’t understand how important you are and your own home service doesn’t understand how valuable you are.
1:54:25 And so, if you’ll help us with this, we can reward you with money, we can reward you with citizenship, we can reward your children with future residency and with college, and we can make you a very wealthy person.
1:54:28 And all the things that you worked for that your country would never give you.
1:54:34 Did the mole admit that they had been a mole?
1:54:36 I do not believe so.
1:54:37 I don’t believe so.
1:54:46 I also believe that most espionage cases, when they actually go to court, they’re not tried under the Espionage Act.
1:54:58 They’re tried under some gentler term, some gentler, lesser offense that is easier to prove, but also helps the government protect its reputation against being penetrated.
1:55:08 So, this individual, they left the CIA, flew to this other country, they came back, and they tried to rejoin the CIA to get more information.
1:55:18 Well, they tried to rejoin a federal agency, and that was how the FBI was able to lure them and how they were also able to…
1:55:19 For an interview.
1:55:20 Yeah, for an interview.
1:55:22 And how they were able to get them on American soil.
1:55:25 Interesting.
1:55:34 So, I do want to share that your curiosity right now is a major issue with CIA.
1:55:36 Because they already know.
1:55:45 They already know that very smart people out there are going to know that there’s a way, there must be a way, to reverse engineer the whole story.
1:55:52 Who, to find out who is Falcon, or to find out where is Falcon, to find out where is Wolf, to find out who is the mole, right?
1:56:01 And what’s fascinating is that we have put every effort that we can into the story to make sure that it’s not traceable.
1:56:10 Because CIA had several penetrations at the same time during our tenure at CIA.
1:56:22 And that’s both depressing and encouraging because it’s encouraging in that it shows that what we were doing was parallel to what many other officers were doing.
1:56:28 We wrote the book Shadow Cell, but that doesn’t mean we were the only two people that were tapped on the shoulder to carry out experimental new operations.
1:56:39 They could have asked five, seven, twelve other people to go carry out new operations to try to ferret out this multi-penetration of CIA at the time.
1:56:46 But it’s also discouraging because it’s one of those areas that keeps these stories from being shared.
1:56:50 Because CIA doesn’t want the world to know that it was penetrated by multiple people.
1:56:52 It doesn’t want the world to know who those people were.
1:56:54 If it did, it would have disclosed this long ago.
1:56:57 Well, obviously my research team tried to figure out who it was.
1:57:06 And the diary of a CEO research team is not a team to take lightly, so I’m a little bit afraid to hear their conclusions.
1:57:16 Well, based on our own research, we thought that the mole was likely Jerry Chung Sing Lee, who spied for China around the time of the book.
1:57:27 Jerry began spying for China after leaving the CIA, then tried to rejoin the agency, was allowed to leave the country by the FBI, and was then arrested in 2018 at the airport when he returned to the USA.
1:57:29 Just like the mole in the book.
1:57:35 But it also says here, Andrew will not comment on whether he is actually the mole or not.
1:57:41 So there’s no point asking you if he is the mole.
1:57:45 Have you ever been to China?
1:58:00 We are under legal obligation to neither confirm nor deny the results of your research team, but also the results of anybody else’s research if they reach out to us and ask for confirmation on who the mole may or may not be.
1:58:05 Has being in the CIA changed the way that you view reality and human beings?
1:58:05 Oh, yeah.
1:58:06 In what ways?
1:58:06 Very much so.
1:58:10 I love this question, and I really want you to be honest.
1:58:19 Can you please share with Steve how you went from your college beliefs to your post-CIA beliefs?
1:58:27 So, when I worked with refugees, that was my first big turning point, that humans can be really nasty.
1:58:32 Like, I grew up Buddhist, and so it was always like, humans have the potential to be amazing.
1:58:33 And I agree.
1:58:34 That’s true.
1:58:38 But when I worked with refugees, I realized that humans can be horrible.
1:58:49 And, you know, I worked with Bosnians, and I worked with refugees from Rwanda where, you know, their neighbors literally turned on them.
1:58:59 People who they had grown up with literally the next day came over with a machete or came over with a gun and killed their family members and chased them through forests or through whatever.
1:59:02 And that can happen anywhere.
1:59:09 That was the first time that I realized that anytime somebody says, that can’t happen here, that’s a lie.
1:59:11 That can happen anywhere.
1:59:15 None of those people ever thought, oh, yeah, that could happen here.
1:59:16 None of those people ever thought that.
1:59:18 People always think, that can’t happen here.
1:59:20 My neighbor would never do that to me.
1:59:21 And that’s not true.
1:59:31 And then when I worked for CIA, I, you know, that compounded the sense of, like, the world behind the scenes is a dangerous place.
1:59:37 And you can’t fully—I sound horrible saying these things—you can’t fully trust anybody.
1:59:42 I mean, the reason I’m with Andy is because I trust Andy 100%.
1:59:46 He might be the only person that I trust everything that comes out of his mouth.
1:59:48 No, you only trust me, like, 98%.
1:59:51 Well, you know, yeah, but I know I can get that other 2% out of you.
1:59:51 That’s why.
2:00:00 So, you know, you really—like, you always have to understand that people are a combination of good and bad.
2:00:07 And while I wish—while I would like to think that people would always try to err to the good,
2:00:12 I always have to keep in mind that people have a bad side to them.
2:00:17 And they—and there’s any set of circumstances that could trigger that.
2:00:19 Do you think we’re in one such moment?
2:00:23 I think we’re always in a moment.
2:00:25 I think some part of the world is always in that moment.
2:00:27 What about the United States?
2:00:32 Because I know Andy said when we had the conversation the other day that he was going to try and leave the United States before 2026.
2:00:34 Well, it’s not just me alone leaving.
2:00:34 Yeah.
2:00:35 Yeah.
2:00:36 Well, maybe you have different motivations.
2:00:37 I don’t know.
2:00:38 Are you staying, Jihy?
2:00:39 Because he says he’s leaving.
2:00:42 I’ve been the one who’s been pushing to leave for years.
2:00:42 Why?
2:00:48 How would you sort of summarize the situation that the, like, Western world and the United States are in right now,
2:00:51 from your perspective, with what you know?
2:00:53 Are these good times?
2:00:56 Jihy’s was born in Venezuela.
2:00:58 What was Venezuela like in the 80s?
2:00:59 Oh, it was nice.
2:01:02 It was one of the world’s best economies.
2:01:04 It was a thriving democracy.
2:01:05 It was an excellent place.
2:01:06 With a large wealth gap.
2:01:11 Jihy’s parents, her father, we came from a wealthy family.
2:01:13 A wealthy Venezuelan family.
2:01:14 That’s how they moved to Japan.
2:01:19 It’s not easy to pick up and move a family of four to Japan or a family of three and then have a child in Japan.
2:01:20 Right?
2:01:28 All of that wealth that they had in 1980 when Jihy was born was gone in 1989.
2:01:30 Just a few years later.
2:01:32 Yeah, in 85, maybe.
2:01:34 Five years.
2:01:40 And Venezuela went from being one of the most successful, thriving democracies with a strong economy.
2:01:43 It went from that to what it is now.
2:01:47 There is no shaking that reality from Jihy or from her family.
2:01:56 So if there’s anybody in the United States right now who is acutely aware of how fast everything can go sour, it’s my wife.
2:02:11 And that’s why what I certainly find is this uncompromising commitment to moving in large part because you can’t wed yourself to any one system unless you want to be available to the detriment of that system.
2:02:13 Yeah, I believe in being mobile.
2:02:16 We rent.
2:02:16 We don’t buy.
2:02:27 As you might have been able to tell, I’m absolutely fascinated by the psychology behind high-performing sports teams.
2:02:30 I think it started with my love for Sir Alex Ferguson as a Manchester United fan.
2:02:37 So when I was told about a new Netflix series that covers the rise of the Dallas Cowboys, it immediately piqued my interest.
2:02:40 And this isn’t because I’m mad about American football.
2:02:40 I’m not.
2:02:41 I don’t even watch it.
2:02:46 But I do know about the Dallas Cowboys, and for a lot of Texans, they’re much more than a sports team.
2:02:51 I watched this series, and it is absolutely brilliant.
2:03:01 It centers on Jerry Jones, an oil businessman with no football background who bought the Cowboys in the late 80s and transformed them into the most valuable sports franchise in the world.
2:03:13 It’s all about how one guy assembled a powerhouse team in the 1990s, made up of legendary players and coaches, and through fearless decision-making, led his team to three Super Bowl victories.
2:03:14 And I really enjoyed it.
2:03:15 And I think you might, too.
2:03:22 Check out America’s team, The Gambler and His Cowboys, which is streaming right now only on Netflix.
2:03:23 And they now sponsor this podcast.
2:03:29 I’ve just invested millions into this and become a co-owner of the company.
2:03:30 It’s a company called Ketone IQ.
2:03:32 And the story is quite interesting.
2:03:46 I started talking about ketosis on this podcast and the fact that I’m very low-carb, very, very low sugar, and my body produces ketones, which have made me incredibly focused, have improved my endurance, have improved my mood, and have made me more capable at doing what I do here.
2:03:53 And because I was talking about it on the podcast, a couple of weeks later, these showed up on my desk in my HQ in London, these little shots.
2:03:55 And oh my god.
2:04:08 The impact this had on my ability to articulate myself, on my focus, on my workouts, on my mood, on stopping me crashing throughout the day, was so profound that I reached out to the founders of the company.
2:04:10 And now I’m a co-owner of this business.
2:04:13 I highly, highly recommend you look into this.
2:04:15 I highly recommend you look at the science behind the product.
2:04:20 If you want to try it for yourself, visit ketone.com slash Stephen for 30% off your subscription order.
2:04:23 And you’ll also get a free gift with your second shipment.
2:04:27 That’s ketone.com slash Stephen.
2:04:31 And I’m so honored that once again, a company I own can sponsor my podcast.
2:04:47 Are there any particular skills that people who are trying to be successful in their average life, because this is called the Diary of a CEO, that you learned through your time at the CIA that you think are most useful for people to be successful, however you define that, in their day-to-day lives?
2:04:55 The first thing I want to say is that our book, Shadow Cell, talks not necessarily about awesome spies.
2:05:00 It talks about how we went back to the basics.
2:05:05 We went back to foundational espionage, what we call at CIA, sticks and bricks.
2:05:07 We gave up all the technology.
2:05:09 We gave up all the fancy satellites.
2:05:10 We gave up all the drones.
2:05:13 And we went back to build off of strong foundations.
2:05:16 And we didn’t do that because we’re smart.
2:05:26 We did that because the terrorist groups that won the global war on terror were using bricks and stones and sticks.
2:05:34 And they were winning over an American Department of Defense that had a $900 billion budget every year.
2:05:41 We spent $8 trillion in the global war on terror only to evacuate Afghanistan.
2:05:46 All of that happened because they were using foundational tools that we couldn’t crack.
2:05:48 And in the Shadow Cell, that’s all we did.
2:05:53 We used foundational tools that proved to dominate time after time.
2:06:04 And there’s so much in everyday life and there’s so much in business from marketing to sales to budgeting to hiring practices to, you know, annual and semi-annual reviews.
2:06:11 There’s so much that businesses can take from this basic idea of never let go of the foundations, never let go of your sticks and bricks.
2:06:20 What advice would you give to the average person, generally, just generally in their life, you know, about how to live a good life based on what you’ve seen, what you know now, and how you look at the world?
2:06:31 For me, a good life is a life spent doing the things you want to do, the things that bring you joy when you have the age and the energy to do them.
2:06:40 It makes me super sad whenever I meet people who wait until they’re 60s and they retire to be free, to try and travel.
2:06:44 And that’s when they focus on learning the guitar and that’s when they focus on art.
2:06:45 And their body just can’t keep up with them.
2:06:47 Their body can’t travel like it used to travel.
2:06:48 They have a shake in their hand.
2:06:49 They can’t paint anymore.
2:06:56 But they believed for 30 years that it would be better when they retire instead of acting on it right now.
2:07:03 For me, it’s all about finding joy in the moment today.
2:07:04 My son is 12.
2:07:06 He plays chess now.
2:07:09 He wants to play video games with me now.
2:07:14 He wants to go deep into details about his favorite manga comics right now.
2:07:16 All of that could be different in five days.
2:07:20 My daughter is seven, doing handstands and doing cartwheels.
2:07:28 And all she wants is for daddy to give her a shoulder massage at night and tell embarrassing stories about my childhood to her while she falls asleep.
2:07:29 That’s what she wants now.
2:07:30 All that could be gone.
2:07:33 And never come back in six months.
2:07:35 I have to do it now.
2:07:37 If I don’t do it now, it’ll never happen.
2:07:39 I won’t be able to wait until I’m wealthy.
2:07:41 I won’t be able to wait until I sell a company.
2:07:45 I won’t be able to wait until I retire and then try to get these moments back now.
2:07:46 So what can I do?
2:07:52 I ask myself every day, what can I do right now to maximize the joy that I get right now?
2:07:55 Because it’s not just my joy that’s happening.
2:07:58 It’s also the joy that I’m giving to the people who want my time and space.
2:08:02 My wife, my kids, my peers, my clients.
2:08:07 What can I do to bring joy to myself, will bring joy to others?
2:08:09 Why does that matter so much, Joe?
2:08:11 I can see it in your face.
2:08:14 My life is filled with people who failed to figure that out.
2:08:20 My life is filled with a mother who kept waiting to do the things that she wanted to do.
2:08:22 And now she still doesn’t get to do it.
2:08:24 And grandparents who retired poor.
2:08:27 And family members who retired poor.
2:08:28 And people who died early.
2:08:30 And people who got hurt and can’t walk.
2:08:32 You know, I called your mother.
2:08:34 We spoke to your mother.
2:08:35 Did you call my mom?
2:08:36 Yeah.
2:08:38 And when I asked her this question, I said to your mother,
2:08:41 I said, what’s your relationship like with Andy?
2:08:43 And she burst into tears.
2:08:44 Did she really?
2:08:46 She went on to say how proud she was of you.
2:08:51 But it was telling that she burst into tears when she was asked that particular question.
2:08:53 That’s awesome.
2:08:55 I’m glad that you called her.
2:09:01 I talk to Jihee about this often because I never had a relationship with my father.
2:09:03 And my relationship with my stepfather was very bad.
2:09:05 I go into some of that in the book as well.
2:09:14 And I, as an adult, only project negative assumptions on what they must have intended.
2:09:17 Because that’s what I was shaped to believe as a child.
2:09:22 I can’t confidently project positive expectations on them.
2:09:27 Because as a child, I never believed they were doing anything positively.
2:09:29 I believed my mom was career focused.
2:09:31 And I believed that my mom didn’t really want to be a mom.
2:09:35 I believed that my mom didn’t really want to be married to the man she was married to.
2:09:36 And that’s what I believed as a kid.
2:09:38 So now, as an adult, that’s my foundation.
2:09:42 Jihee’s foundation with her parents is completely different.
2:09:48 Like, it’s incredible now because, like, the disparity between my negative thoughts of my youth
2:09:51 and Jihee’s positive memories from her youth are starkly contrasted.
2:09:55 And that’s why I want to give my children something like what my wife had.
2:10:00 And what’s your answer to that, Jihee, in terms of what you want next?
2:10:08 So when I was younger, I was brought up with this idea of a destination.
2:10:10 So I did everything I was supposed to do.
2:10:15 Got good grades in school, went to college, went to grad school, got a career with the federal government.
2:10:16 It was really good.
2:10:17 And then we left CIA.
2:10:20 And I was like, but I had made it.
2:10:22 Like, I rode that train.
2:10:23 I did everything I was supposed to do.
2:10:25 And I made it.
2:10:26 So what are we doing now?
2:10:28 And it was a really hard transition for me.
2:10:34 But now that, you know, we have the kids and we have our business, you know, and I’ve gone
2:10:40 through a lot of therapy, you know, I realized that Andy has been right all along.
2:10:41 It really is.
2:10:44 You never know what the next moment is going to bring.
2:10:48 And so you have to enjoy every moment that you have right now.
2:10:51 You know, don’t put off that trip until next year.
2:10:52 Do it as soon as you can.
2:10:57 Don’t, you know, like, those dishes don’t need to get washed right now.
2:11:01 If your kid wants to read a book with you, like, you can just put that off for a little
2:11:01 bit.
2:11:04 So I’ve, it’s taken me a long time.
2:11:11 But Andy and I are now aligned on the, like, live every moment with as much joy as you can.
2:11:19 Because, and to my other point, like, you, you never know when shit’s going to hit the fan.
2:11:25 So enjoy it now, because you never know when you might have to, you know, flee your house
2:11:29 because you’re, you know, it catches fire or flee the country because a war breaks out or,
2:11:30 you know.
2:11:31 Getting arrested in a foreign country.
2:11:33 Yeah, getting arrested in a foreign country.
2:11:36 And I’m a big believer of seeing the writing on the wall.
2:11:40 I don’t think that, you know, my advice to people is don’t be complacent.
2:11:44 Just like Andy said, you know, don’t be complacent in your business, but don’t be complacent in
2:11:44 your life either.
2:11:52 Like, when, as, before World War II kicked off, there was tons of writing on the wall
2:11:54 of what was coming.
2:11:59 And people just kept thinking to themselves, that can’t happen here.
2:12:00 It can’t get that bad, can it?
2:12:01 Are you trying to tell me something?
2:12:07 So the writing on the wall for Americans is that we are transitioning into something new.
2:12:09 We will never go back to what we were.
2:12:17 And so you either need to be a part of creating the new America, or you need to start thinking
2:12:19 about where else you’re going to go.
2:12:25 Because the America we knew before no longer exists, and it will never come back.
2:12:27 This is new America now.
2:12:29 So you either take part in it, or you leave.
2:12:32 Okay, so what is old America under your definition?
2:12:39 So old America, you know, and I’m not that old.
2:12:46 So, you know, old America in my lifetime has been a series of, you know, the government appearing
2:12:52 to work together, you know, the appearing to do things, you know, to improve the lives
2:12:53 of people.
2:12:58 But also, I think, becoming complacent over time.
2:13:04 Like, the last several terms, we’ve had a strong executive that has slowly become stronger,
2:13:06 which I don’t think is the way that we should be going.
2:13:08 But that’s what’s happened.
2:13:13 And a Congress who is constantly in deadlock.
2:13:14 So nothing is happening.
2:13:18 And so we continue, like, I mean, the immigration problem.
2:13:20 Why is the immigration problem a problem?
2:13:23 This could have been fixed decades ago, honestly.
2:13:26 Like, decide what you want for immigration.
2:13:29 Decide what you want your policy to be, right?
2:13:34 And the policy, clearly, I think most people agree, isn’t open doors.
2:13:36 So if it’s not open doors, what do you want?
2:13:38 And then make that policy happen.
2:13:44 So, you know, I think we’ve had a history now of an executive getting stronger.
2:13:47 For some reason, the American people want a strong man.
2:13:50 So when you say the executive, you mean the president?
2:13:51 The president, yeah.
2:13:53 The president’s getting more power to do things.
2:13:58 For a period of time, it was because Congress didn’t want to make their own decision.
2:13:59 So they pushed the power to the president.
2:14:06 And then, in probably the last 16 years, we’ve seen the president take more power,
2:14:07 execute more executive orders.
2:14:11 So whether you like it or not, we’re in a period now where there’s a strong executive.
2:14:15 When anybody gets power, it’s very unlikely they’re going to let it go.
2:14:17 So do you think Trump’s not going to go anywhere?
2:14:21 I think the executive, Trump is the current executive.
2:14:25 Whoever the next executive and the executive after that, they will continue to retain their
2:14:25 executive powers.
2:14:31 This doesn’t benefit them to let go of the office of the executive’s powers.
2:14:36 So, Jihee, if that’s the old America where it got slightly more complacent, there was more
2:14:41 power and increasingly more power given to the president, you’re saying we’re in a transitional
2:14:42 moment now.
2:14:46 What does that new America look like on the end of that transition, in your view?
2:14:50 So I don’t think we have a good idea of what it’s going to look like.
2:14:56 I think the current administration is taking a lot of risks that I find interesting.
2:15:00 Interesting is a very neutered word.
2:15:01 What is the real word?
2:15:09 I mean, interesting is the real word, because I think that he’s taking a lot of risks that
2:15:15 really break down how things have been for a long time.
2:15:20 So, you know, getting rid of, you know, pulling money from Medicaid and Medicare, getting rid
2:15:24 of USAID, you know, transitioning from soft power to hard power.
2:15:31 So I think that these are, for me, I use the word interesting because we can’t tell right
2:15:34 now how that’s actually going to play out.
2:15:35 Hard power being dropping bombs on Iran.
2:15:36 Yes.
2:15:42 So we’re giving more money to military and we’re taking money away from, you know, aid, basically.
2:15:44 So we’re making that shift.
2:15:48 We’re making, you know, various economic shifts, immigration shifts.
2:15:55 And I don’t think we, I think there’s a lot of unnecessary panic about all of it, because
2:16:01 whether I agree with his methods or not, I think that we just have to wait for things
2:16:02 to settle out.
2:16:07 And if something doesn’t work, you know, I think he’s the type of guy that’s going to
2:16:08 take another risk and see if he can fix it.
2:16:13 Or that if it doesn’t work by the time the next administration comes in, they’ll have to
2:16:14 do something with it.
2:16:16 You know, like there, nothing stops.
2:16:17 Everything keeps going.
2:16:24 So, you know, I don’t know that this, I don’t know that America is heading for a future
2:16:26 that I want to be a part of.
2:16:29 I think that’s, for me, I think that’s a true statement.
2:16:35 But I think there’s a lot of Americans out there who this is the path that they want to
2:16:35 take.
2:16:38 What is your perspective on everything Jihee just said?
2:16:44 The transition that’s happening right now is a transition where we, where the American
2:16:47 people have to decide how much they want to get involved and how much they want to let
2:16:49 other people just do it for them.
2:16:52 And Donald Trump is a I’ll do it for you kind of guy.
2:16:56 And Joe Biden was also an I’ll do it for you kind of guy.
2:16:59 And Obama was an I’ll do it for you kind of guy.
2:17:06 And we are electing people who will do it for us do what for us, whatever, whatever nasty
2:17:13 thing we don’t want to deal with budgeting, currencies, hard work, foreign trade, foreign
2:17:14 relations, wars.
2:17:18 We don’t we want to be able to just talk about it without having any blood on our hands.
2:17:25 So we push that responsibility to our government, when in fact, our founding fathers were the
2:17:25 opposite.
2:17:30 Our founding fathers were, hey, the blood is on all of your hands.
2:17:32 You tell us what you want us to do.
2:17:33 Do you want a revolution?
2:17:35 Then let’s go fight a revolution together.
2:17:37 Do you want to build a new government?
2:17:39 Then we’ll build a new government together.
2:17:43 That’s that’s how our country was supposed to be formed.
2:17:48 So when Jihee says that we’re in a transition and she doesn’t know where it’s going, she is
2:17:48 accurate.
2:17:53 We don’t know what the future holds, except we know the future holds more pain for sure,
2:18:00 because we will either come out of this through a painful transition that makes us better,
2:18:05 or we will come out of this through a less painful transition that leaves us in a position
2:18:06 that none of us want to be in.
2:18:10 And then we’re going to have to put in more pain to fix it all again.
2:18:13 And how do you think the transition levels out?
2:18:14 Where do you think we end up?
2:18:19 If you had to guess, I think that we have a solid 60-40 right now.
2:18:23 I think there’s a 60% chance that we don’t like where the transition ends.
2:18:29 And then we spend 15 to 25 years fixing it again, fixing our economy, fixing our superpower
2:18:33 status, fixing our foreign relations, fixing our trust of our own government.
2:18:42 I think there’s a 40% chance that the decisive action Donald Trump is taking right now is adopted
2:18:42 wide scale.
2:18:49 And we actually stimulate our economy, get people back on the same page, and move forward in
2:18:53 a way that keeps us one step ahead of the threats that we see from China.
2:18:59 The disaster that we see continuing to unfold in the Middle East, the precipice that we have
2:19:01 come up against in terms of geopolitics.
2:19:06 There’s a chance that we come out of that, but I think the dominant chance is that we don’t.
2:19:09 And I would say that that’s not just my opinion.
2:19:12 That’s the opinion of economists.
2:19:17 That’s the opinion of foreign relation experts.
2:19:21 There are multiple people out there who are all saying that our budgetary decisions, our
2:19:26 foreign policy decisions, our military infrastructure decisions, our economic decisions are risky.
2:19:31 Risky means there’s a chance they’ll work, but it’s a low probability chance, not a high probability
2:19:32 chance.
2:19:35 And how do you think the transition levels out?
2:19:38 Where do you think we end up, if you had to guess?
2:19:41 I think that we have a solid 60-40 right now.
2:19:47 I think there’s a 60% chance that we don’t like where the transition ends, and then we spend
2:19:49 15 to 25 years fixing it again.
2:19:55 Fixing our economy, fixing our superpower status, fixing our foreign relations, fixing our trust
2:19:56 of our own government.
2:20:04 I think there’s a 40% chance that the decisive action Donald Trump is taking right now is
2:20:09 adopted wide scale, and we actually stimulate our economy, get people back on the same page,
2:20:16 and move forward in a way that keeps us one step ahead of the threats that we see from China,
2:20:21 the disaster that we see continuing to unfold in the Middle East, the precipice that we have
2:20:24 come up against in terms of geopolitics.
2:20:29 There’s a chance that we come out of that, but I think the dominant chance is that we don’t.
2:20:32 And I would say that that’s not just my opinion.
2:20:39 That’s the opinion of economists, that’s the opinion of foreign relation experts.
2:20:43 There are multiple people out there who are all saying that our budgetary decisions, our
2:20:48 foreign policy decisions, our military infrastructure decisions, our economic decisions are risky.
2:20:53 Risky means there’s a chance they’ll work, but it’s a low probability chance, not a high
2:20:54 probability chance.
2:21:00 And in such a scenario, then the economy would be hurt, and then there’d be more wars, presumably,
2:21:06 because if the society becomes more individualistic and focused on themselves and nationalistic,
2:21:10 then they become more of an island, people get more paranoid, they start building.
2:21:14 I know Trump says he’s building like the—he’s calling it the Golden Dome of the United States
2:21:17 so that he can fire any rockets out of the air if anyone attacks.
2:21:20 And then you kind of have to unravel that and try and go the other way, potentially?
2:21:22 Is that kind of what you’re saying?
2:21:24 I try to do as much reading as I can.
2:21:24 I’m sure you’re the same way.
2:21:28 And one of my gifts to myself is when I read fiction.
2:21:35 And I’m reading a book called The Left Hand of Darkness by a sci-fi legend named Ursula de Ginn.
2:21:39 And it’s a book from the 70s.
2:21:48 And I’m reading this book, and in it she has this quote where she talks about nationalism inside the world of the science fiction planet that she’s on, right?
2:21:51 And the quote is something like,
2:21:54 Nationalism is not a product of pride.
2:21:56 It’s a product of fear.
2:22:01 People aren’t nationalistic because they’re proud of what they have.
2:22:07 They’re nationalistic because they’re afraid that something might take away what they have.
2:22:12 And any time you are driven by fear, you don’t have the chance for true happiness.
2:22:23 And what I found in that passage from the sci-fi book was really very insightful to what I see happening across the United States.
2:22:30 We’re all nationalistic, left and right, gay and straight, whether you are old or young.
2:22:32 We’re all nationalistic.
2:22:33 We all love our country.
2:22:40 But the things that’s driving so much of our nationalism is this fear of the other side.
2:22:46 Not a fear of the collapse of our society, not the fear of some rising power across the ocean,
2:22:51 but for some reason we’re more afraid of our neighbor than we are afraid of the real threats that are out there.
2:23:00 Because at the end of the day, California and Mississippi have much more in common than the United States and China.
2:23:09 But for whatever reason, we get so distracted and so confused with our own infighting that we don’t realize that infighting is exactly what all of our adversaries,
2:23:17 from Russia to North Korea to Cuba to even Bulgaria, which is a NATO country that’s pro-Russia,
2:23:19 our infighting just helps them.
2:23:24 And what’s the potential worst-case scenario of that infighting?
2:23:28 Because people think, OK, it just means people are going to pop off at each other on X and Twitter and social media,
2:23:30 and they’re going to scream at each other.
2:23:31 And then…
2:23:33 Gridlock is the biggest challenge.
2:23:36 I don’t believe that we’re going to be going into any kind of civil war in the United States.
2:23:37 We’re not going to shoot each other.
2:23:39 We’re not going to go machete our neighbors.
2:23:44 Not now, but gridlock is going to lead to economic collapse.
2:23:51 Economic collapse is going to lead to very real individuals having very real problems,
2:23:54 which is going to lead to an increase in criminal activity.
2:23:55 People will steal from each other.
2:23:57 People will steal from stores.
2:24:02 People will, you know, lie and hurt each other to try to take care of their own.
2:24:06 And as that society starts to collapse and we become more and more tribal again,
2:24:10 all very predictable, all case studies that we’ve seen all over the world,
2:24:11 as we become more and more tribal,
2:24:18 then we will become fed upon by our adversaries who don’t have the same problem.
2:24:22 When you said gridlock is the first sort of domino that falls there, what is gridlock?
2:24:25 I see gridlock as policy gridlock.
2:24:27 We don’t know how to move forward with Israel.
2:24:29 We don’t know how to move forward with the budget.
2:24:34 We don’t know how to move forward with whether or not we ratify these election results, right?
2:24:37 And in the time that we don’t know how to move forward,
2:24:42 it creates an opportunity for somebody else to bypass the democratic process
2:24:44 and just dictate the outcome.
2:24:48 And that series of dictations makes it so that the outcome is less collaborative,
2:24:54 less well thought out, less well defined, less palatable for more people.
2:24:57 And then that distrust kind of continues on.
2:25:02 We do live in a moment now where the distrust for government is higher than it’s been in a long time.
2:25:11 We see the largest decline in American currency that we’ve seen in decades and in the better part of a century.
2:25:14 We see a lack of public trust.
2:25:19 We see consistent presidential approval ratings below 50 for every president that comes through.
2:25:23 We are in a place where the people just don’t trust their own government.
2:25:30 And I would say that that’s not such a big deal, except that we are the wealthiest country in the world.
2:25:35 We are the largest military in the world.
2:25:39 We are the largest producer of financial tools and the largest producer of weapons.
2:25:43 We are a big fucking deal to not have our shit together.
2:25:47 Welcome to the United States.
2:25:56 Shadow Cell, an insider’s account of America’s new spy war by Andrew Bustamante and G. He Bustamante.
2:26:01 It is a fascinating book because usually the public doesn’t get to read books like this.
2:26:10 And for the reasons you said, because they’re so highly scrutinized and then ultimately decided to be confidential by the CIA.
2:26:12 But this one managed to get through.
2:26:13 So I highly recommend everybody reads it.
2:26:16 We’ve touched on some of the surface level elements of this.
2:26:20 But if you want the details of what happened, then this is a good book to read.
2:26:25 But it also just gives you a window into a world that most of us live in ignorance to because we don’t realize these things happen.
2:26:33 It’s actually from doing this podcast that I, that things that I thought were conspiracy theories became not conspiracy theories.
2:26:34 You know?
2:26:35 Yes.
2:26:38 Because before I started this podcast and started to speak to people like you and other guests that I’ve had,
2:26:42 I thought that, well, I was watching podcasts and thinking, no, that’s bullshit.
2:26:43 No, that’s bullshit.
2:26:43 That doesn’t happen.
2:26:46 There’s these like spies that that’s not going to happen.
2:26:48 There’s no way that like one country spies on another.
2:26:53 There’s no way that like, you know, people go undercover into countries and get secrets and do all these crazy things.
2:26:54 I thought that was movies.
2:26:57 But actually that happens and all countries are doing it to each other.
2:27:00 And I imagine even the United States is doing it to some of their allies.
2:27:05 Like I imagine the United States probably has spies in the UK, for example.
2:27:12 The United States doesn’t claim to spy on the five eyes countries and the five eyes have all claimed not to spy on each other.
2:27:15 But that’s just a claim.
2:27:21 We have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question for the next guest, not knowing who they’re leaving it for.
2:27:32 And the question left for both of you to answer individually is how did a mistake you made shift the trajectory of your life in a way you could not have predicted?
2:27:45 I would say that the mistake I made that shifted the trajectory of my life was staying with my ex-boyfriend for so long.
2:27:59 Because we’d been together a year and I knew it then the relationship was already troubled and I was applying to the Peace Corps right out of college.
2:28:07 But I also knew that if I joined the Peace Corps and I went overseas, the relationship wouldn’t survive.
2:28:10 And for some reason, I chose the relationship over Peace Corps.
2:28:16 And because I chose the relationship over the Peace Corps, I ended up going to grad school so I could stay with him.
2:28:25 And then because I went to grad school and the relationship drained me of all of my money, I ended up applying to the CIA.
2:28:31 And if I hadn’t been in that relationship, I never would have joined the CIA ever.
2:28:33 I never would have met Andy.
2:28:35 I wouldn’t have the kids I have right now.
2:28:37 I wouldn’t have the life I have right now.
2:28:42 So, arguably a mistake to stay in a bad relationship for seven years.
2:28:46 But I wouldn’t be where I am today without that.
2:28:54 It’s hard for me to answer the question because I keep finding myself coming to the same conclusion that Jihy came to.
2:29:01 That all of the mistakes that I think about making all led to a sequence of events that brings me to where I am now.
2:29:08 So, I’ll actually give a more recent example that is changing the course of my life right now.
2:29:18 In 2023, I hired the first executive into my company.
2:29:20 The first kind of equal executive to me as a CEO.
2:29:24 And I hired that person because they came well-recommended.
2:29:27 I hired that person because they had a long track record of success.
2:29:32 I hired that person because they seemed to understand a lot of things about business that I didn’t understand.
2:29:34 And it was time for me to scale.
2:29:40 And it was an important thing for me as a CEO to lead the charge by hiring the right people.
2:29:50 And then in the following 16 months, that person lost the company individually a half a million dollars.
2:29:55 And then put us into debt almost another $215,000.
2:30:03 So, a giant $730,000 mistake in one 16-month period of time.
2:30:07 And throughout that whole time, I saw the mistakes.
2:30:08 I saw the errors.
2:30:12 And I kept convincing myself not to take action.
2:30:14 I kept thinking, this is just what scaling must look like.
2:30:15 This person must know what they’re doing.
2:30:17 Like, you have to spend money to make money.
2:30:20 We have to prepare for the future.
2:30:22 Like, I kept rationalizing every step.
2:30:23 Oh, this was just a misunderstanding.
2:30:27 Oh, this was just a—this was something that will pay off six months from now.
2:30:33 And then, you know, that 16 months kind of ended in March of this year.
2:30:42 And I’m staring at a healthy company that has zero dollars in its checking account that’s carrying hundreds of thousands of dollars in debt.
2:30:50 And I realized, I can’t let somebody else try to do this because nobody cares as much as I do.
2:30:51 I’m the owner.
2:30:52 I’m the CEO.
2:30:57 The company was built because of my passion for the lessons and my passion for the people that we serve.
2:30:59 We are co-owners of the company together.
2:31:01 Jihee believes in me and she trusts me.
2:31:06 And I can’t violate that trust by continuing to think that somebody else can do it better.
2:31:10 So, I removed that person from their position.
2:31:11 I radically changed the company.
2:31:15 And within three months, we are back into a profitable statement.
2:31:19 We are months away from being able to pay off all the debt that we had gathered.
2:31:23 We’ll never get back the money that we lost and all the failed investments.
2:31:32 But we are on a trajectory to go in a completely different direction because I took hold of my company and made it my company again.
2:31:40 Instead of thinking that I wasn’t qualified or wasn’t capable or wasn’t good enough to be the CEO that built the company,
2:31:44 why wouldn’t I be good enough to be the CEO that grows the company?
2:31:46 I think a lot of young founders can relate to that.
2:31:48 I hear that story so often.
2:31:50 I hear that story all the time.
2:31:56 I’ve heard it for many, many years of the founder that starts a business and then basically gets like gaslighted by,
2:31:58 oh, this person’s an executive.
2:31:59 They’ve done it for 26 years.
2:32:01 So, they must know what they’re doing.
2:32:02 I’ll give them a massive salary.
2:32:03 I’ll give them control.
2:32:08 And then they make a set of decisions, which because you, you know, you’ve not walked that path before,
2:32:11 you’re unable to have high conviction as to whether those decisions are good.
2:32:16 But because they are so expensive and their decisions are so expensive, you kind of have to go with it.
2:32:27 And then eventually you realize at some point that just because someone has worked in some interesting places or had some previous interesting job titles doesn’t equip them for this challenge.
2:32:31 And especially when it’s a small, but this is actually the paradox of it as well.
2:32:39 Like the mentality of success in like big scale businesses is not the mentality of success in like a high grid startup, you know, where you’re like penny pinching.
2:32:39 Yeah.
2:32:40 Thank you so much.
2:32:42 Super enjoyable hearing the story.
2:32:47 It was actually much more captivating reading your book than I assumed it would be.
2:32:53 And I think that’s because of the level of detail you go into in the book, which you just wouldn’t have come across before.
2:32:55 So, I really recommend everybody goes and read it.
2:32:56 And thank you again for coming back here.
2:33:00 And it’s wonderful to meet you, Jihee, because I’ve heard about you before, but putting a face to the name is always useful.
2:33:07 So, thank you so much for being here and continue doing what you’re doing because you’re opening our eyes to a world that we would otherwise not be able to see.
2:33:08 So, thank you both.
2:33:08 Thank you.
2:33:08 Thank you.
2:33:11 Just give me 30 seconds of your time.
2:33:12 Two things I wanted to say.
2:33:17 The first thing is a huge thank you for listening and tuning into the show week after week.
2:33:18 It means the world to all of us.
2:33:23 And this really is a dream that we absolutely never had and couldn’t have imagined getting to this place.
2:33:26 But secondly, it’s a dream where we feel like we’re only just getting started.
2:33:35 And if you enjoy what we do here, please join the 24% of people that listen to this podcast regularly and follow us on this app.
2:33:36 Here’s a promise I’m going to make to you.
2:33:42 I’m going to do everything in my power to make this show as good as I can now and into the future.
2:33:44 We’re going to deliver the guests that you want me to speak to.
2:33:48 And we’re going to continue to keep doing all of the things you love about this show.
2:33:49 Thank you.
2:33:49 Thank you.
Phải chăng đây là nội gián? Vợ chồng điệp viên CIA Andrew và G. He Bustamante được giao nhiệm vụ tháo gỡ một trong những chiến dịch tình báo lớn nhất trong lịch sử hiện đại. Câu chuyện chưa kể của họ cho bạn thấy cách xây dựng niềm tin, thao túng và tồn tại dưới áp lực. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Một đồng minh nước ngoài liên hệ với CIA và nói các ông có người bên trong tổ chức đang chia sẻ thông tin về các chiến dịch, sĩ quan, và nguồn thông tin cho một quốc gia thù địch. Họ cử chúng tôi sang nước đó và dựng các danh tính mới, bí danh mới để chúng tôi có thể xây dựng các nguồn tình báo mới và cố gắng tìm nội gián. Và chúng tôi đã rất thành công trong việc đó. Không ai cảm thấy họ đang gặp nguy hiểm ngay lập tức. Nhưng rồi mọi chuyện thay đổi. Sự hiện diện của tôi ở quốc gia thù địch trở nên lộ. Tôi gọi cho G và nói: “Tôi về sớm.” Và từ đó, tôi biết là có chuyện không ổn. Bởi vì hoàn toàn có khả năng bạn bị một quốc gia thù địch bắt biến mất. Hoặc tệ hơn, bị bắt giữ. Và tổng thống có thể phủ nhận rằng bạn là nhân viên CIA một cách có cơ sở. Vì vậy tôi phải cố gắng trốn khỏi nước đó. Nhưng mọi thứ đã sai hết. Và chuyện gì xảy ra tiếp theo? Một câu chuyện kinh khủng.
Đây là lần đầu tiên tôi đặt ra cho bạn một thử thách khi bạn nghe tập này. Bạn có đoán được Andrew và Jihy đã hoạt động bí mật ở nước nào chỉ dựa trên những gì họ nói không? Ngoài ra, đội của chúng tôi ở đây đã phát hiện nội gián trong CIA là một trong ba người này. Bạn có thể đoán từ những gì họ nói, ai là nội gián không? Lúc này bạn có thể chụp màn hình ba gương mặt này và các chi tiết bên dưới để nhớ hồ sơ của họ. Và đến cuối cuộc trò chuyện, tôi muốn bạn bình luận bên dưới cho biết bạn nghĩ Andrew hoạt động bí mật ở nước nào và người nào trong số này là nội gián trong CIA. Bắt đầu thôi. Cho tôi 30 giây thời gian của bạn. Tôi muốn nói hai điều. Điều đầu tiên là lời cảm ơn lớn vì bạn đã nghe và theo dõi chương trình hàng tuần. Điều đó có ý nghĩa rất lớn với tất cả chúng tôi. Và đây thực sự là một giấc mơ mà chúng tôi trước đây không dám nghĩ tới rằng có thể đạt được đến đây. Nhưng thứ hai, đây là một giấc mơ mà chúng tôi cảm thấy mới chỉ bắt đầu. Nếu bạn thích những gì chúng tôi làm, xin hãy gia nhập 24% những người nghe podcast này thường xuyên và theo dõi chúng tôi trên ứng dụng này. Tôi xin hứa với bạn một điều. Tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để làm cho chương trình này tốt nhất có thể bây giờ và trong tương lai. Chúng tôi sẽ mời những khách mời mà bạn muốn tôi phỏng vấn. Và chúng tôi sẽ tiếp tục làm tất cả những điều bạn yêu thích ở chương trình này. Cảm ơn bạn.
Andrew, ông chưa từng kể câu chuyện này trước đây, phải không? Không, tôi chưa bao giờ kể về quá trình hành nghề tình báo của chính mình. Đó là điều CIA đã cấm trong một thời gian dài. Những gì được viết trong cuốn sách này đã phải mất rất lâu để được CIA phê duyệt. Đúng vậy. Tất cả sĩ quan CIA đều ký một thỏa thuận giữ bí mật suốt đời. Thỏa thuận giữ bí mật đó cho CIA quyền phê duyệt hoặc không phê duyệt bất kỳ yếu tố hoạt động nào trong quá khứ của chúng tôi vẫn còn được phân loại. Và điều đó nằm trong phạm vi rất hẹp về nguồn và phương pháp, tức là nguồn và phương pháp của hoạt động thu thập tình báo. Vì thời gian làm việc ở CIA, công việc tại CIA và tính nhạy cảm của công việc đó, tôi chỉ nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có thể nói về nó. Rồi tất cả thay đổi khi chính quyền Trump nhiệm kỳ đầu tiên lên. Phản ứng của CIA khi ông nói rằng muốn kể những gì ông sắp kể hôm nay là gì? Đó là điều thú vị. Họ có hai phản ứng khác nhau. Khi tôi lần đầu nộp đơn xin vào năm 2019 cho CIA để viết về quá trình hành nghề của mình, chúng tôi trải qua những thủ tục hành chính bình thường. Và họ cuối cùng nói, được, ông có thể viết về nó một cách chi tiết. Rồi năm 2021, khi chúng tôi nộp bản thảo và nó hoàn chỉnh, thế giới bắt đầu thay đổi. Năm 2022, nhiều vấn đề lớn nổ ra giữa các đối thủ lớn của Hoa Kỳ. Và CIA quay lại và rút lại sự cho phép trước đó. Họ cơ bản nói rằng trong bối cảnh địa chính trị hiện nay, mọi thứ trong cuốn sách giờ đều được phân loại lại. Làm sao ông khiến CIA thay đổi ý để có thể xuất bản cuốn sách và nói những điều ông sắp nói hôm nay? Chúng tôi thuê một luật sư, một trong những luật sư hàng đầu về thông tin phân loại và xuất bản. Luật sư đó tin rằng vì những nỗ lực mà vợ chồng tôi đã bỏ ra cho cuốn sách, CIA sẽ lùi bước. Và cuối cùng họ đã làm vậy. Khi chúng tôi đe dọa họ bằng một vụ kiện theo Tu chính án Thứ nhất, họ quay lại và nói, chúng tôi không muốn đi con đường đó. Chúng tôi nghĩ có thể hợp tác với các ông. Chúng tôi sẽ phê duyệt cuốn sách và các ông có thể tiến hành. Tại sao ông nghĩ họ không muốn ông xuất bản cuốn sách này và để câu chuyện này bị phanh phui? Khi câu chuyện này được phát sóng, nó sẽ thay đổi quan điểm của mọi người về CIA theo hai cách lớn. Thứ nhất, họ sẽ hiểu rằng CIA không giống những gì phim ảnh mô tả. Nó không phải là những điệp viên siêu phàm như James Bond hay Jason Bourne, một người chống cả thế giới. Tình báo không hoạt động như vậy. Tình báo là một môn thể thao đồng đội. Có thắng, có thua.
Thứ hai là họ sẽ thực sự bắt đầu hiểu độ sâu mà CIA sẵn sàng lặn xuống để thu thập tình báo nhằm bảo vệ người Mỹ.
Trong cuốn sách này, chúng tôi nói về một nội gián đã thâm nhập vào CIA mà CIA chưa bao giờ thừa nhận.
Trong cuốn sách này, chúng tôi nói về những chiến thuật mới mà CIA học được từ hoạt động chống khủng bố rồi sau đó sử dụng chống lại những đối thủ chiến lược nhất của chúng ta.
Tôi không nghĩ người ta nhận ra rằng CIA về mặt đạo đức thì khá lưỡng lự/không quá bận tâm khi thực thi các hoạt động gián điệp.
Mục tiêu là giữ an toàn cho người Mỹ.
Khi ông nói trong cuốn sách này rằng ông tiết lộ có một nội gián trong CIA, điều đó có ý nghĩa gì với người không biết nội gián trong CIA là gì?
Một trong những điều tệ nhất có thể xảy ra với một cơ quan tình báo là một trong những sĩ quan của họ trở thành gián điệp cho một đối thủ nước ngoài.
Đó là điều tôi đang nói tới khi nhắc đến một nội gián.
Và ông đã tham gia vào chiến dịch đó để tìm nội gián trong CIA?
Đúng.
Cụ thể hơn, vợ tôi và tôi đã được đưa vào một chiến dịch nhằm moi ra nội gián, dụ nội gián, khiến người đó phạm sai lầm để có thể tìm ra và lộ diện.
Vợ ông có ở đây hôm nay không?
Đúng.
Và chúng tôi sẽ đưa cô ấy vào và trò chuyện với cô ấy nữa.
Nhưng với những ai chưa biết về tiểu sử của ông, mà điều đó khá ấn tượng vì ông đã từng xuất hiện trên kênh này vài lần, ông có thể tóm tắt nhanh về bối cảnh nghề nghiệp của mình cho tới lúc ông gặp Jihy được không?
Vâng, chắc chắn.
Tôi đến từ một vùng nông thôn ở Pennsylvania.
Lúc đó tôi là đứa trẻ da màu duy nhất ở một trường trung học chủ yếu là học sinh da trắng.
Nhưng cuối cùng tôi vào học một học viện quân sự.
Tôi học ở Học viện Không quân.
Và sau Học viện Không quân, tôi nhập ngũ vào Không quân.
Không quân dạy tôi lái máy bay.
Họ dạy tôi một ngoại ngữ.
Rồi họ dạy tôi về vũ khí hạt nhân và tên lửa hạt nhân.
Và tôi phục vụ với tư cách sĩ quan tên lửa hạt nhân trong Không quân.
Rồi CIA tuyển dụng tôi.
Và ngày đầu tiên đi làm ở CIA, đó là ngày tôi gặp vợ tôi.
Cô ấy ngồi ở phía sau lớp học.
Tôi tất nhiên chen lên ngồi phía trước lớp.
Từ đó, lịch huấn luyện của chúng tôi chồng chéo và chúng tôi trở nên thân thiết.
Jihy đang ở đây.
Vậy tôi muốn nghe phiên bản câu chuyện của cô ấy.
Có điểm nào không trùng khớp với câu chuyện anh ấy kể không?
Góc nhìn của chị thế nào?
Luôn luôn có một góc nhìn khác.
Và ở CIA có được phép hẹn hò không?
Ồ có. Thậm chí còn được khuyến khích vì rất khó khi bạn phải giữ quá nhiều bí mật mà lại hẹn hò với người ngoài CIA và không thể nói cho họ biết.
Bởi vì chúng tôi có những người bạn đã làm vậy.
Bạn phải giữ cả đời mình bí mật.
Nên bạn nói dối họ về nơi mình đi và những gì mình làm.
Hằng ngày.
Hằng ngày, mỗi ngày.
Vậy là bạn xây dựng một mối quan hệ mà luôn phải nói dối.
Và điều đó rất khó.
Nên nếu bạn hẹn hò trong CIA, nếu hai người ở các phòng ban khác nhau hay gì đó, có thể bạn không nói được hết mọi việc một cách chi tiết.
Nhưng ít nhất bạn biết chuyện gì đang xảy ra.
Bạn biết tại sao ai đó đi công tác tạm thời (TDY) hay họ đi đâu để tham gia khóa huấn luyện.
Chúng tôi có thể giải thích cho nhau, kiểu như, này, tôi sẽ đi làm với bên Tây Ban Nha, tôi sẽ sang làm việc với người Canada.
Nhưng khi bạn hẹn hò với người ngoài, bạn không thể nói những điều đó.
Thế là chỉ nói là: tôi đi họp công việc, tôi đi công tác.
Điên rồ.
Và chúng tôi có nhiều người bạn mà mối quan hệ tan vỡ hoặc sụp đổ vì đối tác bắt đầu đặt ra những câu hỏi rất hợp lý.
Chúng tôi có một người bạn tốt, là một người ngoài, đang hẹn hò với một người bạn của chúng tôi là người trong tổ chức.
Cô ấy kéo tôi sang một bên một hôm và nói, anh ấy đi rất nhiều chuyến công tác nhưng chẳng mang theo bộ vest nào cả.
Cô ấy nghĩ anh ấy đang lừa dối cô ấy.
Tôi nói, không, thực ra anh ấy đang đi một khóa huấn luyện tác chiến nơi bạn không cần mặc gì ngoài bộ quần áo tác chiến (BDU), nhưng tôi hiểu mối quan ngại của cô.
Vì vậy bạn phải dìu họ tránh khỏi những suy diễn sai lầm, vì họ sẽ đi tới những kết luận sai về người mình yêu đang làm gì.
Chihi, hành trình của chị đến CIA thế nào?
Hành trình của tôi có phần bất ngờ vì tôi đi làm công tác xã hội, làm việc với những người sống sót sau tra tấn từ các nước khác, với người tị nạn và người xin tị nạn.
Nhưng trước khi tôi có công việc đó, suốt năm cuối của chương trình cao học tôi đi các hội chợ việc làm.
Tôi thực sự muốn làm việc cho chính phủ liên bang vì sứ mệnh rộng hơn cho nước Mỹ, cho người dân Hoa Kỳ.
Nhưng chẳng ai gọi lại.
Rồi tôi nghĩ, thôi thì nộp đơn trực tuyến cho CIA cho vui.
Vài tháng sau, họ gọi lại.
Họ nói, đến buổi thông tin đi.
Vậy là tôi đi tới một khách sạn tình cờ, có những biển chỉ dẫn không rõ ràng bên ngoài.
Bạn bước vào và tự hỏi mình có vào nhầm chỗ không.
Rồi họ đóng cửa và nói, chào mừng đến buổi tuyển dụng CIA.
Bạn cảm thấy rất kỳ lạ.
Họ có nói cho bạn biết vai trò của mình không?
Bởi vì tôi biết CIA có nhiều vai trò khác nhau.
Các “targeter” bắt đầu xuất hiện trong cuộc chiến chống khủng bố.
Bởi vì ban đầu họ xác định những cá nhân để quân đội bắt hoặc tiêu diệt.
Vậy nghĩa là gì?
Họ xác định những người để bắt hoặc để tiêu diệt cho quân đội.
Vậy là bạn sẽ tìm người để bắt hoặc tiêu diệt?
Đúng.
Ở một nước ngoài.
Và bởi vì, bạn biết đấy, những người khác đang làm công việc của họ về hậu cần, vũ khí, chiến đấu hay chiến lược.
Nên vị trí targeter rất quan trọng vì nó tốn thời gian để đi qua tất cả dữ liệu này, ghép các mảnh lại với nhau thành một câu đố xem ai là người quan trọng, ai cần bị bắt, ai cần bị tiêu diệt, và làm thế nào để tiếp cận họ.
Cái “làm sao để tiếp cận họ” là phần mà, ý là, ai cũng muốn biết, nhưng họ thực sự không có thời gian để làm chuyện đó ngoài công việc chính của họ. Vậy nên họ tạo ra vai trò người xác định mục tiêu (targeter) để một người có thể làm toàn bộ việc nghiên cứu này và nhận diện mục tiêu.
Và, biết không, những kẻ khủng bố thì thật thú vị vì có cách tổ chức rất rõ ràng. Nên bạn thực sự cần một người có thể nhìn vào đó. Ý tôi là, giống như nhắm mục tiêu mafia, đúng không? Mọi người đều có một vai trò. Đó là một tổ chức lớn. Mọi người đều có vai trò. Nếu bạn muốn truy đuổi họ thì có lợi cho bạn khi tìm ra ai là ai. Ai là ai? Ai kết nối với ai? Làm sao bạn có thể tiếp cận những người khác? Bởi vì bạn sẽ không bao giờ có thể ngay lập tức chạm tới người đứng đầu. Vậy làm sao để tới được đó, đúng không? Và bạn trở thành người xác định mục tiêu.
Vâng.
Vậy công việc của anh là tìm ra ai để bắt hoặc giết. Hoặc — bắt. Hoặc giết.
Và vai trò của anh ở CIA là gì? Vai trò anh khác thế nào? Anh có thể giải thích cho người bình thường hiểu không?
Ừm, vậy trong khi Jihi cố tìm những cá nhân đáng quan tâm, công việc của tôi là tìm hiểu phải làm gì sau khi người xác định mục tiêu đã nhận diện những cá nhân đó. Làm sao để thực sự gặp người đó? Làm sao để kết bạn với người đó? Làm sao để giành được niềm tin của họ? Làm sao thu thập bí mật của họ? Những người làm việc đó thường được gọi là sĩ quan hiện trường, sĩ quan hoạt động, sĩ quan hồ sơ — đó là những thuật ngữ khác nhau chúng tôi dùng nội bộ. Nhưng về cơ bản mỗi vụ việc được truyền từ người này sang người kia. Thông tin thô, đôi khi là thông tin nguồn mở, được giao cho một người xác định mục tiêu người sẽ lập hồ sơ, một bộ tài liệu nhắm mục tiêu, rồi giao cho một sĩ quan tác chiến (operations officer) người sẽ ra ngoài và thực sự tạo mối liên hệ ban đầu. Và khi liên hệ ban đầu được thiết lập, chúng tôi chuyển toàn bộ thông tin trở lại và nó lại quay về những người cũ để xây dựng gói tiếp theo cho mục tiêu tiếp theo.
Vậy Jihi sẽ xác định cá nhân, rồi công việc của anh là bay sang nước ngoài, cải trang, và tạo liên hệ ban đầu với người đó để khai thác thông tin tình báo từ họ?
Không phải ngay từ đầu. Vào lúc CIA bắt đầu sử dụng chúng tôi như một cặp tandem, “tandem couple” là thuật ngữ chỉ một cặp vợ chồng thật sự đã kết hôn, được CIA huấn luyện. Khi chúng tôi bắt đầu trở thành một cặp tandem, đó là cách chúng tôi trở thành cú đấm một-hai cho các hoạt động. Trước đó, chúng tôi ở các văn phòng khác nhau và các bộ phận khác nhau, làm công việc riêng. Vì vậy chúng tôi hòa hợp và bổ sung cho nhau vì tôi hiểu những thách thức của công việc cô ấy và cô ấy hiểu những thách thức của công việc tôi, điều đó làm cả hai chúng tôi tốt hơn khi làm việc với các đồng nghiệp ở các văn phòng khác nhau.
Vậy câu chuyện này bắt đầu từ đâu, Andy? Anh viết cuốn sách này để kể một câu chuyện, nên tôi hỏi anh câu đó. Thường tôi sẽ đoán xem bắt đầu từ đâu, nhưng câu chuyện này bắt đầu từ đâu?
Theo góc nhìn của tôi, câu chuyện thực sự bắt đầu vào, tôi nhớ là một ngày mùa đông, khi cả hai chúng tôi bị gọi đến một văn phòng phản gián có một cái bàn sồi khổng lồ. Đó là một phòng dành cho lãnh đạo cấp cao điều hành, nhưng chỉ có ba người ở đó. Là cô ấy, là tôi, và là lãnh đạo của cái gọi là Falcon House, một nhóm chuyên gia bên trong CIA tập trung vào một kẻ thù cụ thể, một đối thủ mà chúng tôi phải đặt tên mã là Falcon để giữ bí mật với CIA. Và Falcon về cơ bản là một nước. Falcon là một quốc gia, đúng vậy. Người lãnh đạo đó tiết lộ với chúng tôi rằng họ tin là có một sự xâm nhập, một nội gián, đang ở trong Falcon House, trong CIA, và họ cần chúng tôi đồng ý làm một chiến dịch để nội gián đó sẽ mắc sai lầm ở đây. Bởi vì nếu nội gián mắc lỗi ở đây, chúng tôi sẽ tìm ra hắn. Nhưng chúng tôi không thể để các bạn ở đây, vì nếu các bạn ở đây, nội gián sẽ tìm ra các bạn. Rồi chúng tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu nội gián tìm ra các bạn. Vậy nên chúng tôi sẽ gửi các bạn sang châu khác để làm việc ở nước khác này, tức là Falcon, trong khi chúng tôi ở đây, những chuyên gia tại Washington, D.C., cố gắng tìm nội gián. Và đó là thông tin được phân quyền mà cả hai chúng tôi, với tư cách là các sĩ quan trẻ, chưa từng nghĩ sẽ nghe được. Và tôi biết, đối với tôi, tôi hơi phấn khích một cách lâng lâng, còn anh ấy thì hơi lo lắng hơn, kiểu “chuyện này không thể có thật”. Nhưng đối với tôi, đó là nơi câu chuyện bắt đầu, là khi hai người này — cô ấy với chứng rối loạn lo âu và tôi với sự nghiệp CIA có phần tẻ nhạt — bị kéo vào văn phòng ấy mà rõ ràng vượt tầm của chúng tôi và được mời tham gia chiến dịch này. Nếu không có cuộc gặp đầu tiên đó, Shadow Cell đã không bao giờ xảy ra.
Vậy, từ khoảnh khắc đó trở đi, mất bao lâu trước khi anh bay đến nước ngoài liên quan? Và mục tiêu của anh khi đến nước ngoài đó là gì?
Vậy, tôi đoán đó là một mục tiêu phụ để tìm nội gián. Và có một mục tiêu chính nữa, là để giúp tìm nội gián?
Chính xác. Anh dùng thuật ngữ rất đúng. Có mục tiêu chính và mục tiêu phụ. Và mục tiêu chính là xây dựng một tập hợp nguồn tin báo mới, một nguồn tình báo mới, vài nguồn tình báo mới ở Falcon — quốc gia thực sự đó. Và để giúp bạn hình dung Falcon là gì: chỉ có một vài quốc gia thật sự là đối thủ thù địch rõ rệt của Hoa Kỳ. Mỗi quốc gia trong số đó có quan hệ ngoại giao rất hạn chế hoặc không có với Hoa Kỳ. Đó là mức độ thù địch của họ. Bất kỳ quốc gia nào trong số đó cũng có thể là Falcon. Lý do chúng tôi phải đặt tên mã cho nước này là vì CIA, trong bối cảnh địa-chính trị ngày nay, yêu cầu chúng tôi không tiết lộ tên của quốc gia. Vì vậy, chúng tôi gọi nó là Falcon.
Những đối thủ của Hoa Kỳ mà chúng ta không có mối quan hệ ngoại giao thì có những nước nào? Còn như Bắc Triều Tiên, Nga, Iran thì chúng ta biết. Có nước nào khác không?
Cuba.
Ừ, và có một sự pha trộn ở đây giữa những nước mà chúng ta có quan hệ nhưng không phải quan hệ ấm áp,
so với những nước mà chúng ta không có quan hệ gì cả.
Vì vậy, chúng ta không có quan hệ với Bắc Triều Tiên.
Chúng ta có quan hệ lạnh với Nga, đúng không?
Chúng ta có quan hệ lạnh với Trung Quốc.
Chúng ta không có quan hệ với Iran.
Nên tất cả đều được coi là mục tiêu khó xơi, nhưng ở các mức độ khác nhau.
Mục tiêu chính là, mục tiêu hàng đầu là xây dựng một đội mới ở quốc gia này, nhưng mục tiêu phụ là trong quá trình xây đội, bạn sẽ tìm ra, hy vọng, ai là nội gián vì nội gián sẽ mắc lỗi.
Nội gián sẽ cố gắng tìm ra chúng ta, bởi vì nhiệm vụ của nội gián là ngăn CIA thu thập bí mật về Falcon, vì nội gián đang làm việc cho tình báo Falcon.
Nội gián đang làm việc cho quốc gia đó.
Đúng vậy.
Nội gián là một phần của CIA, nhưng làm việc cho quốc gia đối thủ.
Chuẩn rồi.
Đó là sự kết hợp tệ nhất bạn có thể gặp.
Một số nội gián nổi tiếng nhất trong lịch sử là Aldrich Ames.
Aldrich Ames là một nội gián ở CIA đã làm việc cho người Nga.
Robert Hansen.
Robert Hansen là một nội gián ở FBI đã làm việc cho người Nga.
Vậy nên, đây là những nội gián nổi tiếng trong lịch sử.
Về cơ bản chúng tôi được báo rằng những nội gián chấn động hồi thập niên 1990 đó vẫn còn liên quan, nhưng bây giờ, khoảng năm 2010, có một người mới đã xâm nhập vào CIA.
Và đó là một chuyện lớn.
Nên đó là một tiết lộ rất thú vị đối với tôi, bởi vì điều đó có nghĩa là chúng tôi không chỉ làm điều gì đó có liên quan và thú vị bên trong CIA.
Này, chúng tôi đang làm điều có thể là công việc quan trọng nhất có thể thực hiện trong CIA vào thời điểm này.
Làm sao CIA biết có một nội gián?
Có rất nhiều phức tạp ở đó, đó là một phần lý do họ không muốn chúng tôi viết cuốn sách này.
Nhưng những gì họ cho phép chúng tôi tiết lộ là một đồng minh nước ngoài đã liên hệ với CIA và nói,
Chúng tôi đã thu thập được tình báo cho thấy các ông có nội gián.
Các ông có ai đó bên trong tổ chức là kẻ phản bội, là gián điệp cho người khác.
Vậy nên, một đồng minh nước ngoài đã cảnh báo CIA.
Nếu không có cảnh báo đó, CIA đã không hề biết.
Được rồi.
Và đồng minh nước ngoài là những nước như Vương quốc Anh?
Ừ.
Canada.
Canada.
Úc.
Úc.
Vậy bạn có thể tưởng tượng sự gián đoạn mà việc đó gây ra.
Không những CIA bản thân không biết họ có nội gián.
Mà còn phải đến một đồng minh mới nói cho họ biết.
Và khi đồng minh nói, ta phải giả định rằng đồng minh đang chia sẻ càng nhiều chi tiết tiểu sử càng tốt.
Vậy họ sẽ nói tên cho bạn.
Này, Bob là một gián điệp trong tổ chức của các ông.
Nhưng giờ, viên sĩ quan CIA đó là công dân Mỹ, được bảo vệ bởi quyền và đặc quyền của người Mỹ.
Và rõ ràng CIA không có thông tin nào để chứng minh người đó là gián điệp ngoài lời nói của một đồng minh nước ngoài, mà trong mắt chính phủ Mỹ, một người nước ngoài thì vẫn là người nước ngoài, dù có phải đồng minh đi nữa.
Vậy nên, dù đó là Vương quốc Anh hay Canada nói rằng người kia là gián điệp, cho đến khi chúng ta có bằng chứng riêng của mình, chúng ta không thể khởi tố.
Người đó không thể bị sa thải.
Người đó không thể bị miễn nhiệm.
Người đó không thể bị kiện.
Người đó không thể bị bắt.
Vậy nên bây giờ, CIA rơi vào mớ hỗn độn khi họ đang mất thông tin, đang mất tình báo.
Vì nội gián này.
Vì một nội gián.
Nhưng họ không thể hành động.
Bởi vì họ phải xây dựng một vụ án pháp lý chống lại nội gián đó để chứng minh người đó thực sự vi phạm pháp luật.
Vậy đồng minh gọi cho CIA và nói các ông có một nội gián trong hàng ngũ, họ đã nêu tên người đó?
Rất có khả năng.
Rất có khả năng họ sẽ không bao giờ thông báo mà không chia sẻ tên.
Đó cũng là phép lịch sự mà chúng ta làm cho người khác.
Nếu chúng ta phát hiện thông tin cho thấy một sĩ quan MI6 bị xâm nhập, hoặc một sĩ quan CSIS của Canada bị xâm nhập, hoặc một sĩ quan ASIS ở Úc bị xâm nhập, chúng ta sẽ chia sẻ càng nhiều chi tiết tiểu sử càng tốt.
Và khi các ông gọi tôi vào phòng hôm đó, các ông có chia sẻ tên với các ông không?
Không.
Khó cho người ta hình dung văn hóa tại CIA.
Và tôi hiểu thôi.
Bởi vì làm sao bạn có thể hình dung một tổ chức bạn không biết?
Và cái nhìn duy nhất là từ phim ảnh.
Nên xét về văn hóa, CIA là một nhóm người coi trọng bí mật.
Và nguyên tắc “cần biết” rất quan trọng bên trong những bức tường đó.
Đó là điều chúng ta hay ném ra như biệt ngữ phim ảnh ở ngoài.
Nhưng bên trong CIA, “cần biết” là rất, rất thực tế.
Và bạn chỉ được báo cáo đến mức tối thiểu bạn cần biết.
Vậy nên, bên trong nhóm nhỏ săn gián điệp này, được biết đến như nhóm chống gián điệp, CEG, trong nhóm rất nhỏ này, họ có quyền biết hầu như mọi thứ.
Rồi khi bạn ra khỏi đó theo những vòng tròn, họ giảm dần thông tin họ chia sẻ.
Vậy họ có thể biết tên.
Nhưng rồi khi họ chia sẻ cho vòng tiếp theo, họ chỉ nói, này, có một viên sĩ quan ở văn phòng này.
Rồi tới vòng kế tiếp, có một viên sĩ quan ở bộ phận này.
Rồi qua vòng khác.
Vậy nên những người nói chuyện với chúng tôi với tư cách lãnh đạo cấp cao, những người nói chuyện với chúng tôi biết mức tối thiểu chúng tôi cần biết là chúng tôi sẽ xây dựng các hoạt động mới.
Nhưng chúng tôi cũng rất có khả năng sẽ bị nhắm mục tiêu bởi một mối đe dọa đã biết bên trong CIA.
Đó là lý do nó quan trọng đối với chúng tôi.
Thú vị là, quyết định đó là lý do khiến chúng tôi có một vụ kiện liên quan tới Tu chính án thứ nhất đối với cuốn sách này.
Bởi vì CIA cố ý đặt mạng sống của chúng tôi vào nguy hiểm trước một đối thủ nước ngoài khi họ cố tình tạo ra các hoạt động sẽ cám dỗ nội gián kia tiết lộ danh tính của chúng tôi.
Đó là một trong những điều tôi nghĩ khi đọc cuốn sách là các bạn biết mình được cử tới một nước thù địch.
Và các bạn cũng biết rằng giữa các bạn có một nội gián đang tiết lộ bí mật về CIA và có thể cả về chính các bạn cho quốc gia đó.
Đúng vậy.
Vậy quốc gia đó hoàn toàn có thể giết các bạn.
Hoàn toàn có thể.
Và đó là loại yếu tố văn hóa thứ hai mà người ta không hiểu về CIA.
Bạn không thật sự từ chối một chiến dịch.
Nếu được mời tham gia một chiến dịch, bạn có quyền từ chối.
Nhưng nếu bạn nói không, bạn đang tự sát sự nghiệp.
Jihee — và bất kỳ ai đọc cuốn sách sẽ biết điều này — Jihee là một sĩ quan xuất sắc với quỹ đạo sự nghiệp phi thường, làm những việc đáng kinh ngạc.
Cô ấy thực sự đã vạch đường cho những gì các chuyên viên nhắm mục tiêu trở thành ngày nay.
Còn tôi, tôi chứng tỏ mình là một sĩ quan tác nghiệp không giỏi lắm.
Và nếu có điều gì tôi thực sự hy vọng, thì đó là một cơ hội thứ hai.
Vì vậy, khi chúng tôi bị kéo vào cuộc họp này và họ nói, này, đây là một cơ hội thú vị.
Đây là một chiến dịch mà chúng tôi thực sự mời các bạn vào phòng điều hành cấp cao để mời các bạn tham gia.
Và chúng tôi sẽ ghép các bạn lại và cần các bạn làm việc này.
Đó không phải là tình huống mà tôi định nói không.
Tôi nghĩ bạn đã từng cân nhắc nói không.
Nhưng với tôi, họ biết tôi đủ rõ để biết tôi sẽ không từ chối điều đó.
Ừ.
Ý tôi là, khi bạn bị lo âu, bạn cân nhắc việc nói không với mọi thứ.
Ừ, ừ, ừ.
Bạn luôn suy nghĩ về rủi ro.
Nhưng tôi nghĩ rằng —
Rủi ro mà bạn đang nghĩ tới là gì?
Rất có thực là bạn có thể bị một đối thủ nước ngoài bắt cóc rồi “biến mất”, rằng bạn có thể bị họ giết mà không có lời giải thích, rằng bạn có thể bị bỏ tù và rồi không bao giờ ra vì chính phủ có thể sẽ không viện trợ cho bạn.
Và nếu họ có giúp, vẫn có thể mất 20 năm trước khi bạn ra khỏi nhà tù của họ.
Mọi sĩ quan đã tuyên thệ đều có khả năng phủ nhận hợp lý, nghĩa là tổng thống có thể một cách hợp lý phủ nhận rằng bạn thuộc tổ chức mà bạn tuyên bố thuộc về.
Vì vậy một sĩ quan CIA bị bắt ở một nhà tù Nga có thể tránh mọi thẩm vấn và nói, khoan đã, mấy người.
Thực ra tôi là CIA.
Các người bắt đúng rồi. Làm tốt lắm.
Giờ làm ơn gửi tôi về nhà.
Đừng gây ra sự cố ngoại giao.
Tổng thống có quyền nói người đó không phải là CIA.
Vâng.
Người đó chưa bao giờ làm việc cho tôi.
Tôi không biết người đó là ai; hộ chiếu Mỹ của họ có thể được xác minh, nhưng về mặt pháp lý họ đang nằm trong tay các bạn theo các yêu cầu pháp lý.
Vì vậy chúng tôi thực sự không biết họ là ai.
Chỉ để làm rõ thì, các bạn được thông báo là cả hai sẽ được đưa bằng đường hàng không tới một nước ngoài, một nước đối địch.
Và các bạn được nói là có một con chuột trong hàng ngũ đang cung cấp thông tin cho nước đối địch mà các bạn sắp tới.
Vậy — họ thực sự điều chúng tôi tới một nước láng giềng thân thiện.
Nhưng chúng tôi biết Andy và bất kỳ ai chúng tôi làm việc cùng sẽ phải vào Falcon.
Vì vậy họ bay chúng tôi tới một nước.
Falcon là nước đối địch.
Nước đối địch.
Vì vậy thực tế chúng tôi sống ở một nước thứ ba gọi là Wolf.
Nhưng chúng tôi hoạt động cả ở Wolf lẫn ở Falcon.
Vì vậy mối nguy vẫn ở đó.
Và rồi lúc đó tư duy của Jihee — của chuyên viên nhắm mục tiêu — xuất hiện.
Và cô ấy bắt đầu suy nghĩ, làm thế nào chiến dịch của chúng ta có thể bị Falcon đảo ngược và thực sự tìm ra chúng ta?
Và nếu chúng ta có thể nghĩ như kẻ địch, chúng ta có thể đi trước một bước.
Vì vậy ý tưởng đưa tới Wolf và xây dựng đội của chúng ta, ngay từ đầu Jihee đã bắt tay kiến trúc cách chúng ta có thể làm điều đó theo cách sẽ làm thất bại — làm cho kẻ tấn công không thể phát hiện sự tồn tại của chúng ta.
Và mục tiêu khi các bạn — vậy các bạn có mục tiêu phụ này, tôi hiểu, là tìm con chuột.
Nhưng mục tiêu chính vẫn là do thám, như thường lệ, và thu thập thông tin về nước đối địch này.
Vừa có vừa không.
Mục tiêu chính là thu thập thông tin.
Nhưng việc do thám theo kiểu truyền thống thì không được.
CIA cụ thể nói với chúng tôi họ không muốn chúng tôi làm theo thủ tục do thám tiêu chuẩn.
Việc do thám về cơ bản vẫn như từ thời Ai Cập cổ đại, đúng không?
Bạn tìm một người cung cấp cho bạn thông tin mà họ có quyền truy cập, thế là xong, đó là do thám.
Rồi bạn biến nó thành một bản báo cáo, đưa lên cho ai đó đọc, và họ đưa ra quyết định.
Họ muốn một kiểu làm việc mới.
Họ muốn một cách thức làm gián điệp mới.
Và khi họ triển khai chúng tôi tới nước thân thiện, đó là yêu cầu duy nhất của họ: bất cứ điều gì các bạn làm ở đó, phối hợp với ban lãnh đạo địa phương, và đừng nói với chúng tôi.
Bởi vì chúng tôi phải đảm bảo con chuột không biết các bạn đang làm gì.
Đó sẽ là cách khiến con chuột bắt đầu dò hỏi và đặt câu hỏi vượt ra ngoài bình thường.
Đó là cách chúng tôi sẽ đảo ngược và tìm con chuột.
Vì vậy chúng tôi cần các bạn làm điều gì đó mới, và không theo kiểu chuẩn.
Và đừng nói với chúng tôi.
Và đừng nói với chúng tôi, nhưng nói với lãnh đạo của các bạn ở nước thân thiện.
Lãnh đạo CIA của các bạn ở nước thân thiện.
Đúng.
Bởi vì—
Và người đó sẽ nói hay cô ấy sẽ nói với họ?
Không.
Vì vậy nó hoàn toàn được phân chia ngặt nghèo.
Cần biết thì biết.
Bởi vì nếu chúng tôi giữ tất cả các hoạt động tập trung ở Wolf, tức là ở nước thân thiện của chúng tôi, thì con chuột sẽ không bao giờ biết chúng tôi đang làm gì.
Vì vậy chúng tôi sẽ thu thập tình báo, rồi thông tin đó được chia nhỏ thêm cho có thể chỉ một văn phòng cụ thể, nơi chỉ một hai người ở trụ sở biết về một chiến dịch cụ thể.
Rồi một hai người khác có thể biết về một chiến dịch khác.
Nhưng vì không phải cả Falcon House đều biết, con chuột sẽ không có quyền truy cập vào bất kỳ nguồn tình báo mới nào này.
Và đó là điều thực sự quan trọng.
Đó là lý do họ muốn chúng tôi xây dựng lại, vì hắn hiện có quyền truy cập vào tất cả các nguồn tình báo cũ.
Và nếu hắn muốn, hắn có thể chuyển bất kỳ thông tin nào cho Falcon từ tất cả các nguồn cũ của chúng ta.
Nhưng nếu hắn không có quyền truy cập vào các nguồn mới của chúng ta, hắn không thể chuyển bất kỳ thông tin mới nào đó đi.
Và giờ chúng ta ở đây.
Chúng tôi có thể thu thập được nhiều thông tin tình báo hơn. Và rồi hy vọng, nếu may mắn, chúng tôi, bạn biết đấy, sẽ tìm ra được manh mối về anh ta là ai hoặc anh ta đang làm việc với ai hay những điều khác. Nhưng, vâng, nguyên tắc phân chia thông tin là then chốt. Vì vậy chúng tôi thực sự, bạn biết đấy, bị cô lập trong Wolf.
Tôi đang cố hiểu cách mà anh đã làm những gì anh làm sẽ giúp CIA phát hiện kẻ nội gián ra sao. Một trong những điều trong các hoạt động điệp viên hai mang — đó là thứ anh đang nói tới khi nói về một nội gián hay bị thâm nhập, một điệp viên hai mang, nghĩa là tôi là một sĩ quan đã tuyên thệ của CIA. Nhưng sau đó tôi cũng đồng ý làm việc với người Nga, người Trung Quốc, người Bắc Triều Tiên, người Cuba, bất cứ ai. Đó là điệp viên hai mang.
Hoạt động điệp viên hai mang rất khó duy trì lâu dài vì nếu thông tin tôi cung cấp không còn hữu ích đối với đối thủ nước ngoài nữa — nếu tôi thu thập bí mật về Cuba nhưng lại được người Nga trả tiền, người Nga có thể không quan tâm rằng tôi vẫn tiếp tục thu thập bí mật về Cuba. Vì vậy họ có thể ngừng trả tiền cho tôi. Và rồi bỗng nhiên tôi trở thành điệp viên hai mang, có thể bị quy kết tội, nhưng không còn được bảo hộ bởi một quốc gia khác. Vì vậy khi bạn nghĩ về Edward Snowden, khi bạn nghĩ về một số kẻ phản bội nổi tiếng từ Hoa Kỳ, họ chạy trốn sang quốc gia mà họ đã làm việc cho cuối cùng. Vậy nên nếu bạn không có con đường thoát như vậy, thì việc làm điệp viên hai mang sẽ trở nên rất, rất căng thẳng và đáng sợ.
Vì vậy CIA đang trông chờ vào việc nội gián, người đang báo cáo bí mật của chúng tôi cho Falcon, nếu chúng tôi có thể tạo ra các hoạt động mới mà nội gián đó không có quyền tiếp cận những hoạt động mới ấy, thì nội gián sẽ bắt đầu căng ra. Họ sẽ bắt đầu mắc sai lầm, hỏi những câu họ không nên hỏi, lấy cắp thông tin, cố gắng xâm nhập vào hệ thống họ không nên truy cập. Và đó là tất cả những thứ mà CIA có thể dùng để xây dựng một hồ sơ pháp lý để bắt người đó. Nhưng nếu không biết, không có thứ gì buộc người đó phải căng mình để thu thập, họ sẽ không phạm sai lầm. Vì vậy nhiệm vụ của chúng tôi là tạo ra điều gì đó mới để nội gián sẽ phạm sai lầm mà CIA có thể theo dõi, và điều đó sẽ tạo dựng một hồ sơ pháp lý cho phép CIA bắt một công dân Mỹ vì tội gián điệp.
CIA có truy cập vào thông tin mà nội gián đang gửi về cho nước thù địch không? Không. Đó là một trong những phần nguy hiểm nhất của các hoạt động điệp viên hai mang. Chúng tôi thường, chúng tôi có nhiều biệt danh, nhiều thuật ngữ nội bộ, nhưng chúng tôi thường gọi đó là “chìa khóa của vương quốc”. Khi bạn có một sự thâm nhập nước ngoài, bạn có chìa khóa cho mọi thứ trong tất cả bí mật của quốc gia đó, bởi vì bạn có quyền truy cập vào một sĩ quan tình báo có thể lấy bất cứ thứ gì. Vì vậy nội gián của chúng tôi, kẻ đã thâm nhập, về cơ bản có quyền truy cập vào mọi thứ liên quan tới Falcon mà CIA có. Vì vậy CIA không biết anh ta chia sẻ những gì, không chia sẻ những gì, đã chia sẻ bao nhiêu, hay thậm chí đã chia sẻ trong bao lâu. Nhưng họ nghi ngờ anh ta đang chia sẻ điều gì đó. Bởi vì có một điều mà đồng minh của chúng tôi đã phát hiện ra. Một điều gì đó cho phép họ xác định người đó và truyền thông tin ấy về lại.
Vậy bạn đáp xuống một quốc gia thân thiện cạnh quốc gia thù địch. Và bạn có phải nhận những bí danh mới, tên mới, câu chuyện mới không? Bạn có phải giả vờ là những người bình thường sống một cuộc sống bình thường không? Có. Có những cách khác nhau mà bạn có thể xây dựng điều đó. Vì vậy công việc của Jihi với tư cách người nhắm mục tiêu là tìm các mục tiêu của chúng tôi trong Falcon. Một phần lớn những gì chúng tôi phải làm khi đến Wolf, quốc gia thân thiện của chúng tôi, là làm bất cứ điều gì lãnh đạo ở đó bảo chúng tôi làm. Vì vậy CIA xây dựng mọi thứ để chúng tôi hạ cánh ở quốc gia thân thiện. Khi chúng tôi đã ở quốc gia thân thiện, thì chúng tôi phải bắt đầu dựng nên các danh tính mới, bí danh mới, để chúng tôi có thể đi ra khỏi quốc gia thân thiện và vào Falcon. Vào quốc gia thù địch.
Nhưng khi sống ở Falcon, chúng tôi là, bạn biết đấy, Jihi và Andrew Bustamante, cặp vợ chồng mới cưới. Nơi chúng tôi làm việc được che dấu. Anh làm ở đâu? Là nghiệp vụ ngầm. Chúng tôi vẫn không thể tiết lộ. Như, về phía kẻ thù này, khi anh ở trong nước thù địch làm việc, anh có điều hành một quán cà phê không? Hay là?
Vâng, khi vào Falcon, có những thứ khác nhau, bạn phải có một vỏ bọc khác nhau và một “cutout” khác nhau. Và cái mà anh đang nói tới gọi là vỏ bọc thương mại hoặc hoạt động thương mại. Có nghĩa là chúng tôi sẽ hành xử như thể chúng tôi là một phần của doanh nghiệp thương mại khi ra vào nước đó.
Nhưng các anh có dùng tên thật không? Không. Không. Đây là một trong những điều khác thật sự hấp dẫn về cuốn sách. Và một trong những lý do CIA phản đối là vì chúng tôi tiết lộ những tầng lớp thủ thuật nghề nghiệp mới mà trước kia chưa từng được nhắc tới trong các cuốn sách khác. Vì vậy thủ thuật nghề nghiệp chúng tôi sử dụng ở đây là thứ mà người Anh thực sự gọi là “dry cleaning”. Và điều đó có nghĩa là chúng tôi sẽ làm sạch con đường của mình trước khi đi vào Falcon. Vì vậy chúng tôi ở một quốc gia thân thiện, và chúng tôi cần vào một quốc gia thù địch. Để đi từ quốc gia thân thiện sang quốc gia thù địch, bạn không thể đi thẳng. Bởi vì nếu bạn đi thẳng, quốc gia thù địch có thể theo dõi bạn ngược trở lại quốc gia thân thiện. Và rồi họ có thể cử một đội tới làm hại bạn nếu họ cần ở quốc gia thân thiện. Vì vậy thay vào đó, những gì bạn làm là tạo một tuyến làm sạch. Bạn đi từ quốc gia thân thiện tới một quốc gia trung lập. Và ở quốc gia trung lập đó, bạn sẽ đổi danh tính rồi sau đó đi vào quốc gia mục tiêu. Vậy bây giờ, nếu quốc gia thù địch theo dõi bạn, họ sẽ theo dõi bạn về một quốc gia trung lập. Và họ không biết rằng bạn xuất phát từ một quốc gia thân thiện.
Nhưng nếu bạn đi từ một quốc gia thân thiện đến một quốc gia trung lập, khi đến quốc gia trung lập, bạn có cần hộ chiếu mới và những thứ đó không? Bởi vì quốc gia trung lập đó, có lẽ họ không biết rằng bạn là gián điệp. Đúng. Vậy bạn có phải có một hộ chiếu mới để rồi lên máy bay bay vào đó không? Có. Và đó là cái mà chúng tôi sẽ gọi là hoán đổi hộ chiếu. Và có nhiều cách khác nhau để thực hiện một việc hoán đổi.
Bạn có thể mang theo thiết bị thay thế của chính mình.
Bạn có thể nhờ ai đó gặp bạn để đổi thiết bị.
Bạn có thể có một kho giấu nơi bạn để thiết bị thay thế.
Nhưng đó là lợi ích của việc luôn dùng một tuyến làm sạch cố định.
Bởi vì bạn luôn có thể quay lại cùng một nước trung lập.
Và từ góc nhìn của nước thù địch, mỗi lần họ theo dõi bạn, bạn đều quay trở lại cùng một nơi.
Vậy nên họ bắt đầu xây dựng một “mô hình sinh hoạt” — cái mà chúng tôi gọi là pattern of life — nơi họ tin rằng bạn xuất phát từ nước đó.
Trong khi thực tế bạn thì không.
Bạn hạ cánh ở nước thân thiện này.
Bạn đang di chuyển vào nước thù địch.
Mục tiêu của bạn là gì?
Bạn cố gắng làm gì ở nước thù địch đó?
Điều đầu tiên chúng tôi cố gắng làm là tìm mục tiêu.
Rồi chúng tôi biết rằng khi tìm và xây dựng mục tiêu, chúng tôi cũng sẽ cần hỗ trợ các hoạt động nhằm vào những mục tiêu đó.
Và có một yếu tố hậu cần trong hoạt động tình báo, nơi bạn cần có điện thoại mã hóa.
Bạn cần có điện thoại vệ tinh hoặc thẻ SIM.
Bạn cần có tiền.
Bạn cần có quà tặng chuyên dụng.
Có một chuỗi cung ứng hậu cần cần được thiết lập.
Quà tặng chuyên dụng — những thứ hấp dẫn một mục tiêu mà họ có thể không tự mua được.
Thỏi vàng, rượu hảo hạng, tài liệu khiêu dâm trẻ em, ngoại tệ.
Bất cứ thứ gì họ cần, nhiệm vụ của bạn là đảm bảo họ có cách để có được nó.
Tài liệu khiêu dâm trẻ em.
Một số mục tiêu, đặc biệt trong thế giới ma túy, khủng bố và vũ khí, họ bị kích thích bởi những thứ kỳ lạ nhất.
Vậy CIA có cung cấp mấy thứ khiêu dâm đó không?
Ở một chừng mực nào đó, chúng tôi đúng hơn là tạo điều kiện cho việc chuyển giao.
Một nước thân thiện khác có thể là bên trực tiếp thu được nó.
Ví dụ, Đức có thể thực sự tiến hành một cuộc đột kích vào một nhà sản xuất khiêu dâm và họ có terabyte dữ liệu.
Rồi Anh có thể có một vụ mà họ cần dùng mấy dữ liệu khiêu dâm để “thanh toán” cho một người Iran.
Vậy giờ họ có thể đổi với BND để BND dùng kho dữ liệu khiêu dâm đó và họ chuyển cho người Anh, người Anh lại đưa cho người Iran.
Và đó có thể là một dạng “tiền tệ”.
Một lần nữa, về mặt đạo đức thì mơ hồ, mục tiêu cuối cùng là bảo vệ người của mình, đúng không?
Vậy khi xét đến cùng, CIA cũng làm theo kiểu đó.
Nếu chúng tôi đưa vàng, nếu chúng tôi đưa những đồng vàng đúc của Mỹ cho một kẻ xấu ở Bắc Triều Tiên, thì liệu chúng tôi có thực sự bận tâm nếu điều đó giúp người Mỹ an toàn không?
Có người sẽ nói có, và có người khác sẽ nói bất kể giá nào, hãy giữ cho người Mỹ an toàn.
Vậy kể tôi nghe về những gì anh đã làm lúc đó.
Vậy anh đã đạt được gì khi ở đó?
Anh có nói trong sách về việc sử dụng các chiến thuật khủng bố để xây dựng hoạt động của mình ở đó.
Anh có thể kể tôi chi tiết về những gì đã đạt được ở đó và vai trò mà cả hai anh chơi?
Tôi sẽ bắt đầu rồi để anh nói tiếp.
Nhưng tựa sách, Shadow Cell, thực ra nói về mô hình tế bào — mô hình tế bào khủng bố — mà chúng tôi tái tạo ở nước thân thiện của mình để thực hiện các hoạt động nhắm vào nước thù địch, mô phỏng những chiến thuật và kỹ thuật mà các phần tử khủng bố đã dùng để đánh bại người Mỹ trong 20 năm qua trong cuộc chiến chống khủng bố toàn cầu.
Vậy điều Jiki và tôi học được là CIA không giỏi lắm trong việc đánh bại khủng bố.
Nước Mỹ không giỏi lắm trong việc đánh bại khủng bố.
Đó là lý do sau 20 năm chiến đấu ở Afghanistan, chúng ta rút đi và trả lại cho cùng nhóm khủng bố mà ta đã vào đó để chống lại.
Chúng tôi đã học được nhiều điều khi đối đầu với đối thủ đó, nhưng chúng tôi là quốc gia duy nhất trên thế giới tham gia cuộc chiến chống khủng bố toàn cầu.
Nga, Iran, Trung Quốc, Cuba, Bắc Triều Tiên — không ai trong số họ tham chiến trong cuộc chiến chống khủng bố.
Vậy nên mọi thứ chúng tôi học được từ Al-Qaeda, chỉ có chúng tôi học được.
Vì thế chúng tôi thấy đó là một lợi thế cạnh tranh.
Chúng tôi bắt đầu xây dựng các hoạt động, mô phỏng theo cách các phần tử khủng bố cấu trúc các tế bào của họ.
Và chúng tôi gọi tế bào của mình tại Wolf là Shadow Cell.
Và chúng tôi phải tìm người, tuyển người, và huấn luyện người trong tế bào của mình, những đồng nghiệp thực sự của CIA.
Chúng tôi phải khiến họ học cách vận hành cùng mô hình đó.
Đó thực sự là những gì cuốn sách giải thích — cách chúng tôi xây dựng điều đó và những việc những người ấy đã làm.
Bởi vì tình báo không phải về một siêu anh hùng ở nước ngoài.
Nó là về một đội người làm những việc phi thường.
Và những người đó có ở trên mặt đất ở nước thân thiện cạnh nước thù địch không?
Có.
Vậy khi các anh tuyển người để xây dựng đội này, các anh tuyển từ Mỹ hay tuyển ngay trong nước thân thiện đó?
Trong Wolf.
Mọi người trong tế bào đều đã đang công tác ở Wolf.
Và từ “cell” cơ bản có nghĩa là đội.
Đội.
Đúng, đội.
Vậy là các anh xây dựng đội này ở nước thân thiện cạnh nước địch.
Và đội này gồm bao nhiêu người?
Được rồi.
James là sĩ quan phụ trách cao nhất của chúng tôi.
Tasha, Luke và Beverly là các sĩ quan vụ ở lượt công tác thứ hai — họ ít kinh nghiệm hơn.
Vì vậy họ đói việc nhưng vẫn khá linh hoạt.
Trong khi James ở một vị trí sự nghiệp mà nếu chuyện này không thành công, sự nghiệp của anh ấy sẽ bị sụt giảm.
Rồi Jihee và tôi thì không phải sĩ quan vụ.
Tôi là người lập kế hoạch nhiệm vụ, nếu muốn nói vậy, và Jihee là người xác định mục tiêu.
Rồi Diana là phiên dịch viên của chúng tôi.
Will là nhân viên hỗ trợ kỹ thuật.
Và đó là tế bào của chúng tôi.
Đó là nhóm nhỏ của chúng tôi ngồi trong khu làm việc chung.
Bây giờ, cần lưu ý rằng đối với tất cả họ, việc giúp chúng tôi không phải là nhiệm vụ chính; đó là nhiệm vụ phụ.
Đối với tất cả họ, việc giúp chúng tôi chỉ là điều họ làm vì họ tin rằng nếu chúng tôi thành công thì sẽ có lợi cho họ.
Họ còn có nhiệm vụ chính khác để làm đủ thứ việc.
À, vậy.
Và những người này có phải là dân địa phương không?
Tất cả đều là người Mỹ, và tất cả đều là người Mỹ được phân công tới Wolf.
Vậy nên, tất cả họ đều là sĩ quan CIA người Mỹ, tất cả đã tuyên thệ, được cử đến đất nước hữu nghị của chúng ta dưới nhiều vỏ bọc khác nhau để thực hiện những nhiệm vụ chính khác nhau.
Được.
Còn các anh/chị liên lạc với nhau như thế nào? Có khi nào các anh/chị gặp nhau đi ăn tối không? Nó hoạt động ra sao?
Ừm, tất cả việc giao tiếp và tụ tập của bọn tôi đều diễn ra trong văn phòng vì chúng tôi không thể để bị thấy xuất hiện cùng nhau ở chỗ công cộng. Chúng tôi có cái gọi là SCIF, một specialized compartmented information facility. Đó là một văn phòng kiên cố, cách âm mà chúng tôi có thể họp trong đó.
Không lẽ nước đối địch lại có thể quan sát thấy các anh bước vào đó vào buổi sáng sao?
Có thể nói là họ thậm chí không biết chúng tôi ở Wolf, vì mỗi lần họ theo dõi việc di chuyển của ai đó, dấu vết sẽ dẫn họ tới một nước khác.
À, vậy là các anh chỉ là những người đi tới một văn phòng?
Đúng.
Vậy là trong đó các anh có thể làm bất cứ việc gì?
Đúng vậy. Và đó là một văn phòng trong một tòa nhà văn phòng lớn, nên trông chúng tôi thật sự có thể đi bất cứ đâu.
Được rồi, khó mà theo dõi.
Vậy nhiệm vụ đầu tiên của các anh với tư cách một nhóm là gì? Các anh/chị đã làm gì ở nước địch? Mục tiêu là gì?
Các anh/chị làm nhiệm vụ trinh sát mục tiêu để tìm những cá nhân thú vị, và rồi, Andrew, anh chủ yếu cố gắng tiếp xúc với những người đó.
Có phần đúng.
Vì tôi không thể, với tư cách là node của nhóm, node là thuật ngữ chúng tôi dùng để nói rằng tôi là thành phần bị lộ với CIA. Nếu kẻ nội gián đi săn, kẻ nội gián sẽ tìm đến tôi. Tôi là người bị lộ.
À.
Với tôi, điều quan trọng là tôi thực sự không gặp bất cứ mục tiêu nào mà chúng tôi có ở Falcon. Công việc của tôi là đến Falcon để bắt đầu lấy nguồn thông tin mà cô ấy sẽ dùng để nhận diện những cá nhân đó.
Cái đó nghĩa là sao?
Cho dù đó là thứ ngớ ngẩn như sổ điện thoại hay một ổ USB, hay là bạn nhận một dead drop từ người khác. Hãy tưởng tượng ở Falcon, chúng tôi đã có những case officer khác đang tiến hành các hoạt động.
Ừ.
Ví dụ, chúng tôi có thể có một case officer có thể trích xuất thông tin từ cơ sở dữ liệu quân sự. Và cơ sở dữ liệu quân sự đó có tất cả các kỹ sư vũ khí cho Không quân của Falcon. Case officer đó, tay điệp viên đó, có thể lấy được một ổ USB. Rồi họ có thể để ổ USB đó vào cái gọi là dead drop.
Dead drop là thứ bạn giấu ở đâu đó trong nước, trong một thành phố, bất cứ nơi nào. Ví dụ trong bụi rậm.
Ừ, như trong bụi rậm.
Rồi tôi sẽ vào Falcon, tới điểm dead drop, cái bụi rậm đó.
Vậy là anh vào nước địch.
Đúng.
Anh tới bụi rậm.
Rồi lấy ổ USB và mang nó về theo tuyến làm sạch của chúng tôi về Wolf, nơi tôi có thể đưa cho Jihy. Jihy rồi sẽ trích xuất thông tin từ ổ USB. Và bây giờ cô ấy có danh sách tất cả các kỹ sư thuộc Không quân nước địch. Từ đó, cô ấy có điểm khởi đầu để bắt đầu tìm mục tiêu.
Khi cô ấy tìm được mục tiêu, đó là lúc chúng tôi chuyển sang gọi các case officer của mình: James, Tasha, Luke, Beverly. Và chúng tôi nói: đây là người mà chúng tôi nghĩ có thể dễ tiếp cận với anh/chị. Bởi vì anh là một phụ nữ trung niên. Anh là một người đàn ông lớn tuổi. Anh là một người đàn ông trẻ. Anh là một phụ nữ trẻ. Chúng tôi nghĩ những người này có thể dễ dàng bị tác động bởi sở thích, hoàn cảnh, giọng nói của anh/chị, ai biết được. Và chúng tôi cần anh/chị nhắm vào họ.
Rồi chúng tôi sẽ gửi những điệp viên đó vào Falcon để gặp các mục tiêu mà Jihy tìm thấy.
Hiểu rồi.
Trò chơi gián điệp không phải trò chơi dễ dàng. Nó vui, nhưng là một ván cờ chứ không phải trò cá ngựa. Có rất nhiều quân cờ di chuyển và nhiều bộ phận vận hành. Với tôi, lúc nào cũng rất kích thích. Nhưng tôi cũng hiểu là rất khó mô tả cho rõ ràng.
Có khi nào anh cảm thấy mình gặp nguy hiểm nhất khi đang ở nước thù địch không?
Ở một thời điểm, sự hiện diện của tôi ở Falcon, ở nước địch, đã bị chính quyền địa phương nước đó biết đến. Họ đã cử một đội giám sát để theo dõi tôi. Đó là một bước ngoặt lớn trong chiến dịch của chúng tôi. Chúng tôi từ chỗ cảm thấy như đang thắng chuyển sang chỗ tự hỏi liệu mình có đang thua không. Từ chỗ tôi cảm thấy rất an toàn sang chỗ tôi cảm thấy mình có thể bị bắt ngay lập tức. Rồi tất cả những suy nghĩ tồi tệ nhất bắt đầu len vào, không nhất thiết là bị bắn.
Thường thì một sĩ quan CIA bị bắn ở nước ngoài còn là chuyện dễ chịu trong chừng mực nào đó vì bị bắn ít nhất có nghĩa là mọi thứ chấm dứt. Tồi tệ nhất là bị bắt và bị thẩm vấn, bị dùng làm đòn bẩy ngoại giao và chính sách, bị ép trải qua tẩy não và đóng các video tuyên truyền. Đó là trải nghiệm tệ hơn nhiều so với một cái chết nhanh gọn.
Anh nói hồi nãy là kẻ nội gián sẽ là người biết sự hiện diện của anh và biết anh đang ở nước địch. Vậy có phải kẻ nội gián đã báo với nước đó không?
Đó là điều chúng tôi tin. Chúng tôi không có bằng chứng để chứng minh. Nhưng kết luận của CIA, cũng như kết luận trong chính shadow cell của chúng tôi, là các hoạt động của chúng tôi đã tới mức đủ lớn khiến kẻ nội gián chấp nhận rủi ro để tìm ra rằng tôi là thành viên bị lộ của nhóm. Rồi kẻ nội gián báo tên tôi cho lực lượng cảnh sát nước thù địch.
Vậy bây giờ anh đang ở trong nước thù địch, nước địch biết anh là gián điệp Mỹ. Có ngày nào anh nhận ra họ biết anh là điệp viên không?
Thật ra không có một ngày mà tôi nhận ra họ biết tôi là CIA. Có một ngày tôi nhận ra họ đang giám sát tôi như thể tôi là một mối đe dọa. Khi đi công tác, bất kỳ doanh nhân nào tới một nước thù địch gần như luôn bị theo dõi. Phòng khách sạn của họ có thể bị lục soát.
Có những người được gọi là “những kẻ theo dõi” — họ thường bám theo bạn.
Tôi không rõ lịch trình đi lại của bạn như thế nào, nhưng tôi gần như có thể chắc chắn rằng nếu bạn từng đến Nga, đến Trung Quốc, đến Cuba, bạn đã có người theo dõi.
Bạn đã có một đội giám sát.
Thật sao?
Họ đã theo dõi bạn.
Tôi sao?
Ừ.
Tại sao?
Vì bạn giàu có.
Bạn thành công.
Bạn là một người có ảnh hưởng.
Bạn có tầm quan trọng nhất định.
Ít nhất, họ muốn đảm bảo rằng một tên tội phạm vặt không làm hại bạn khi ở đất nước họ, vì điều đó có thể là vấn đề lớn.
Cảm ơn. Xin tiếp tục giám sát tôi.
Nhưng tệ hơn nữa, họ cũng có thể quét điện thoại di động của bạn để lấy toàn bộ danh bạ, để rồi liên hệ với bất kỳ người nào trong danh bạ đó.
Họ có thể quét và sao chép ổ cứng của bạn khi bạn bị đưa vào vòng kiểm tra thứ cấp hoặc khi bạn qua cửa nhập cảnh ở nước ngoài.
Họ có thể quét ổ cứng của tôi khi tôi qua cửa nhập cảnh?
Hoàn toàn có thể.
Chúng ta cũng làm được điều đó ở đây, tại Hoa Kỳ.
Vậy nếu tôi đáp xuống Hoa Kỳ, họ sẽ làm như thế nào?
Có các thẩm quyền khác nhau dành cho các cơ quan khác nhau.
Ở đây, trong Hoa Kỳ, một trong những quyền mà chúng ta giao cho Lực lượng Tuần tra Biên giới là quyền về cơ bản là quét dữ liệu từ tất cả các thiết bị điện tử của bạn.
Vì vậy nếu bạn bị coi là mục tiêu quan tâm và nếu bạn bị đưa vào cái gọi là kiểm tra thứ cấp, họ sẽ tách bạn ra khỏi hành lý.
Họ thực sự mở hành lý của bạn.
Họ có thể còn yêu cầu bạn mở khóa điện thoại hoặc mở khóa laptop.
Và từ đó, với công nghệ độc quyền và cả công nghệ thương mại sẵn có, họ có thể quét và sao chép ổ cứng của bạn.
Bởi vì tôi đã trải qua an ninh ở nhiều nước, và có khi khi đến nơi, tôi thấy một bức thư trong vali.
Bức thư trong vali có nội dung: này, chúng tôi đã phải lục hành lý của bạn vì một lý do nào đó.
Đúng vậy.
Nếu trong hành lý bạn có thiết bị kỹ thuật cùng với bức thư đó, rất có khả năng thiết bị đã bị sao chép.
Nhưng tôi đâu có cho họ mật khẩu.
Đôi khi họ không cần mật khẩu của bạn.
Thật sao?
Ồ, có chứ.
Họ vào laptop tôi bằng cách nào nếu tôi không cho mật khẩu?
Có nhiều cách.
Có công cụ phá mật khẩu, mã bẻ khóa mật khẩu.
Mật khẩu của bạn — tôi có người có thể gọi ngay bây giờ.
Trong khoảng 30 phút, có lẽ chúng tôi sẽ có được tất cả mật khẩu mà bạn dùng cho mọi thiết bị ở nhà riêng.
Hết podcast rồi, Andrew.
Chúc may mắn với cuốn sách.
Đưa điện thoại cho tôi.
Và đây là một chút lạc đề, nhưng là điều quan trọng.
Vậy các anh dùng thiết bị gì nếu biết rằng thật dễ dàng để bẻ khóa thiết bị?
Các anh có dùng cùng loại thiết bị như tôi không?
Ừ, với tôi, tôi cho rằng một khi bạn trở thành mục tiêu quan tâm, chẳng có gì bạn làm được để bảo vệ mình.
Vì vậy tôi dùng những thiết bị thực ra dễ bẻ khóa và dễ sao chép vì tôi không muốn thiết bị của mình bị hỏng.
Như vậy khi người Trung Quốc hay người Nga chọn đột nhập qua một cánh cửa hậu trên hệ thống Android của tôi, Android của tôi sẽ không tắt máy.
Trong khi có những hệ thống phức tạp hơn như điện thoại Glacier, nếu ai đó xâm nhập điện thoại Glacier của bạn, cả điện thoại sẽ tắt và bạn sẽ mất điện thoại.
Có điện thoại hay thiết bị nào an toàn không?
Tôi cho rằng không.
Không.
Tôi cũng nói không.
Bởi vì bất cứ thứ gì bạn tạo ra và tuyên bố là an toàn sẽ trở thành mục tiêu ưu tiên hàng đầu cho tất cả đối thủ ngoài kia.
Bởi vì họ biết nếu họ là người đầu tiên bẻ được điện thoại đó, bẻ được ổ cứng hay hệ điều hành đó, thì họ có lợi thế so với tất cả người khác.
Đúng, có thể có thứ an toàn trong một thời gian ngắn, nhưng cuối cùng nó sẽ bị bẻ.
Họ sẽ tìm ra cánh cửa hậu, họ sẽ biết cách mở nó.
Và không chỉ tình báo nước ngoài muốn làm thế.
Còn tất cả các băng nhóm tội phạm, tất cả các tổ chức trên web đen, ai cũng muốn làm như vậy.
Vì vậy mỗi khi tôi thấy ai đó ra rao rằng họ có thiết bị “khó nhất”, tôi không tin.
Nó có thể khó, nhưng không có nghĩa là không thể.
Có những cấp độ bảo mật, nhưng không có gì an toàn 100%, ít nhất là với công nghệ.
Vì vậy chúng tôi mặc định rằng nó không an toàn.
Và bạn cứ đối xử với thiết bị của mình như vậy, dùng những biện pháp bảo mật tương đối tiện lợi khiến bạn thấy an tâm.
Nhưng biết rằng bất cứ lúc nào ai đó có thể hack vào — họ có thể tấn công từ xa, có thể quét ổ cứng của bạn khi bạn qua nhập cảnh.
Hoặc nếu bạn ở phòng khách sạn, có người bước vào.
Người ta luôn có thể làm được.
Họ có thể đánh cắp khóa mã hóa từ một người khác mà bạn đang trò chuyện được mã hóa với họ.
Họ thậm chí không cần phải nhắm vào bạn.
Các anh có dùng kiểu lưu trữ lạnh, tức là ổ cứng không kết nối internet không?
Chúng tôi sẽ dùng phương pháp cách ly mạng.
Cách ly mạng là gì?
Cách ly mạng (air gap) chính là lưu trữ lạnh, như những gì bạn nói — bạn lấy dữ liệu ra khỏi cloud, ra khỏi internet, và nó chỉ tồn tại trên một máy chủ độc lập.
Chúng tôi có những ổ lưu trữ mà chúng tôi lưu thông tin lên, những ổ này được cách ly mạng, không kết nối internet, không kết nối cloud.
Chỉ khi nào chúng tôi chọn chuyển dữ liệu thì mới kết nối.
Chúng tôi sẽ làm những việc như vậy để giữ an toàn cho thông tin.
Nhưng tôi nghĩ điều quan trọng nhất là nếu bạn tỏ ra dễ bị hack, thì thực ra bạn sẽ bị hack ít hơn vì bạn không có giá trị.
Họ có thể thấy bạn có gì, họ hiểu rằng bạn không quan trọng, và họ chuyển sang mục tiêu tiếp theo — mục tiêu bí mật hơn hoặc đang cố giấu mình.
Được rồi, quay lại câu chuyện, bạn nhận ra rằng mình đang bị theo dõi.
Bằng cách nào?
Cũng giống như ý tưởng về một lộ trình thanh lọc qua một nước thứ ba, đó là một mảnh thủ đoạn nghiệp vụ chưa từng bị phơi bày trước đây.
Thực ra tôi còn được dạy cho một vài người, trong truyện tôi dạy cách chúng tôi làm cái gọi là lộ trình phát hiện bị giám sát.
Vậy cốt lõi của việc phát hiện giám sát là hiểu một cái mà chúng tôi gọi là nhiều vị trí, nhiều lần nhìn thấy trong một khoảng thời gian.
Tức là tôi cần thấy cùng một người, cùng một xe, cùng một khuôn mặt, cùng một “hồ sơ” — hồ sơ ở đây nghĩa là, bạn biết đấy, cao, da trắng, nam, khoảng giữa tuổi 50.
Tôi cần thấy cùng một hồ sơ nhiều lần trong một khoảng thời gian mà tôi liên tục thay đổi vị trí.
Vì vậy bên trong ShadowCell, điều xảy ra là tôi xác định được một chiếc xe theo tôi qua nhiều ngã rẽ rồi mất dấu, chỉ để sau đó quay lại tiếp tục theo.
Đó là dấu hiệu đầu tiên cho thấy có thể có điều gì đó đang xảy ra.
Rồi tôi chạy theo một lộ trình đã định, được lập kế hoạch trước trong thành phố.
Và lý do duy nhất tôi đi theo lộ trình đó là để kéo người ta theo mình xem họ có hành xử giống như người theo dõi hay không.
Từ lộ trình đó, tôi phát hiện ra không chỉ một xe, mà thực ra là hai chiếc xe khác.
Và khi tôi rời khỏi xe của mình để đi bộ, có những người rất cụ thể sau đó đi theo tôi bộ.
Rồi ở phần thứ ba của lộ trình phát hiện bị giám sát, tôi thấy những người đi bộ theo tôi chính là những người lái những chiếc xe đang theo tôi.
Hầu hết các lộ trình phát hiện bị giám sát đều được thực hiện theo một quy trình rất chuẩn, rất cụ thể để bạn có thể thấy ai thực sự đang theo dõi bạn.
Và bạn đã làm điều đó.
Bạn phát hiện có nhiều người theo bạn bằng nhiều xe.
Và khi bạn phát hiện ra điều đó, nó thật khủng khiếp.
Ừ, tôi đang muốn nói vậy.
Thật sự là kinh khủng.
Nhưng cũng có phần an ủi vì bạn biết họ đang theo dõi bạn, nhưng họ chưa biết rằng bạn biết điều đó.
Vì vậy họ vẫn nghĩ rằng họ kín đáo.
Họ vẫn nghĩ rằng bạn đang hoạt động tình báo, nghĩa là họ theo dõi bạn vì họ mong bạn sẽ làm gián điệp.
Họ theo dõi bạn vì họ mong bạn gặp nguồn tin, làm một vụ “dead drop”, lấy một thứ thiết bị mà bạn không nên có, đúng không?
Họ chờ đợi điều đó.
Nếu họ không thấy được điều đó, thì họ sẽ không có bằng chứng cần thiết.
Họ sẽ không thắng.
Vậy thì bạn đi thẳng vào một câu lạc bộ thoát y hay gì đó.
Chính xác.
Bạn đi vào một câu lạc bộ thoát y, bạn vào thư viện.
Trong cuốn sách này tôi đã vào một tiệm trò chơi điện tử.
Và bạn đi tới một chỗ nào đó chỉ để lãng phí thời gian của họ.
Bởi vì miễn là tôi đang thu thập thông tin của họ, khi tôi trở về nước thân thiện và gặp đồng đội trong ShadowCell, giờ tôi có thể nói với họ biển số này là xe do thám. Hồ sơ này là xe do thám. Nếu thấy một người phụ nữ hay một người đàn ông mặc những loại quần áo này thì đó là người theo dõi, đúng không?
Và giờ chúng tôi có thể xây dựng một cơ sở dữ liệu ở Wolf để chia sẻ các thành viên đội theo dõi trong Falcon.
Bạn có sợ khi phát hiện ra mình đang bị theo dõi không?
Tôi đã kinh hãi.
Tôi kinh hãi vì có quá nhiều suy nghĩ chạy trong đầu: làm sao mình lại sai lầm đến vậy, nếu mình không về nhà thì sao?
Tôi cố nghĩ họ sẽ làm gì bước tiếp theo.
Họ sẽ theo tôi bao lâu trước khi họ chán và “quăng” tôi?
Họ có thật sự “quăng” tôi, nghĩa là bắt giữ tôi không?
Liệu họ đã có bằng chứng cho thấy tôi đang làm gián điệp không?
Tôi chưa làm gián điệp trong chuyến đi này.
Nhưng liệu họ đã thấy tôi trong chuyến trước làm một điểm chuyển, lấy một điểm chuyển, thả điện thoại, lấy pin? Họ biết những gì?
Tôi không biết họ biết gì.
Rồi bạn bị hoảng loạn.
Và cùng lúc đó, bạn phải nhớ lại ba tiếng rưỡi hoạt động rất cụ thể khắp thành phố để chạy một SDR.
Một SDR. Một lộ trình phát hiện bị giám sát.
Bạn phải nhớ lại là tôi rẽ trái vào Front Street. Tôi đi hai dãy nhà. Tôi rẽ phải vào 22nd North, rồi rẽ trái vào một con hẻm.
Bạn phải nhớ thứ mình đã ghi nhớ, thứ mình đã làm đi làm lại, và cùng lúc đó bạn có cơn adrenaline và hoảng loạn.
Và khi đó bạn một mình sao?
Tôi một mình cho nhiệm vụ đó.
Vậy bạn chạy qua lộ trình đã được định trước trong thành phố, vốn được thiết kế sao cho cho bạn cơ hội phơi bày họ.
Bạn nhận ra mình bị theo dõi.
Bạn làm gì ngay khoảnh khắc đó?
Khoảnh khắc đầu tiên tôi nhận ra điều đó là thật, tôi có một nhận thức, một khoảnh khắc sợ hãi và tổn thương nơi tôi… đó là khoảnh khắc tự trách, bạn nhận ra mình không giỏi như bạn tưởng.
Và bạn nhận ra rằng, dù chuyện này xảy ra thế nào, bạn là người duy nhất phải chịu trách nhiệm cho những gì đến tiếp theo.
Trong khoảnh khắc khiêm nhường đó, tôi thực sự đã gọi cho Jihee.
Trong các danh tính bí danh mà chúng tôi dựng cho những hoạt động này, chúng tôi có cái gọi là điện thoại dùng một lần.
Và tôi gọi cho cô ấy, và tôi gửi cho cô ấy một thông điệp mã để cho cô biết có chuyện không ổn.
Bởi vì tôi muốn cô ấy biết để cô đưa về cho cả cell, để họ có thể khởi động hệ thống của họ ở bên kia nhằm bảo vệ tôi nếu tôi bị bắt, nếu tôi bị tóm gọn, nếu tôi bị bắn.
Bạn gửi cho cô ấy một thông điệp mã?
Qua điện thoại di động.
Thông điệp mã đó là gì?
Tôi nghĩ tôi chỉ gọi và nói, “Tôi về sớm.”
Bạn gọi và nói “Tôi về sớm.”
Ừ, đó là một dấu hiệu xấu.
Bởi vì bạn sẽ không bao giờ về nhà sớm sau một nhiệm vụ, chưa bao giờ.
Vì vậy ngay khi tôi nghe anh ấy nói về sớm, tôi biết có chuyện không ổn.
Hãy dẫn tôi vào thế giới của bạn lúc đó.
Điện thoại reo.
Tôi nhận được cuộc gọi, vào điện thoại dùng một lần của tôi, điều vốn đã bất thường ngay từ đầu.
Ý tôi là, tôi luôn mang nó vì đó là một phần trong kế hoạch liên lạc của chúng tôi, là để chúng tôi làm vậy khi tách nhau ra.
Vậy điện thoại dùng một lần là một điện thoại phụ mà bạn chỉ dùng cho mấy việc kiểu này?
Chỉ dùng cho chuyện này thôi.
Nó không bao giờ dùng cho việc khác.
Nó không được gắn với tên ai cả.
Và chính điều đó giữ cho nó ẩn danh đối với chúng tôi.
Và rồi anh ấy gọi và nói, bạn biết đấy, này, anh sẽ về sớm.
Và tôi kiểu như, được thôi.
Bởi bạn không thể, kiểu, nếu đường dây bị nghe lén, bạn không thể hỏi kiểu, ôi trời, chuyện gì đang xảy ra? Anh có ổn không?
Bởi có người đang nghe.
Nó phải nghe như thể chúng tôi biết rằng bí danh của anh ấy có một người hứa hôn.
Tôi là người hứa hôn đó.
Vì vậy, bạn biết đấy, với bất kỳ ai đang nghe lén thì nghe anh ấy nói “này, anh về sớm” sẽ hoàn toàn tự nhiên.
Vì vậy tôi phải nói, ôi, thật thú vị đấy. Tuyệt quá. Tôi nóng lòng muốn gặp anh.
Và anh ấy nói, được, anh yêu em.
Và rồi cuộc trò chuyện kết thúc.
Và đó là tất cả những gì tôi nhận được.
Và sau khi đó là tất cả những gì tôi nhận được từ Andy, tôi quay lại văn phòng.
Tôi bắt đầu, ừm, rà soát tất cả các đường cáp của chúng tôi.
Như là, đi hỏi James. Cậu có nghe tin gì không? Có chuyện gì xảy ra không?
Bạn bắt đầu rà soát tất cả các đường cáp của mình.
Ừ.
Vậy, bạn biết đấy, chúng tôi có tất cả cơ sở dữ liệu của mình, bạn biết đấy, tất cả cơ sở dữ liệu của CIA.
Vì vậy, có những báo cáo liên tục cập nhật mà bạn, bạn biết đấy, đặc biệt là các báo cáo khu vực mà bạn được biết.
Vì vậy, tôi nói chuyện với James vì anh ấy có quyền truy cập nhiều hơn tôi vào mọi thứ, tất cả chuyện liên quan tới Falcon.
Và tôi hỏi anh ấy, cậu có nghe gì không? Có gì lạ không?
Và anh ấy nói không.
Vậy nên tôi bắt đầu lục lọi mọi thứ của mình xem có báo cáo nào về việc ai đó bị bắt hay ai đó, bạn biết đấy, có chuyện gì đó sai không?
Nhưng không có gì cả.
Và vì vậy Andy và tôi đã, chúng tôi tự tạo chỉ một cái, gọi là một “combo plan”, một kế hoạch liên lạc, nơi, bạn biết đấy, nếu có chuyện gì xảy ra, dù là thiên tai hay, bạn biết đấy, một sai lầm trong hoạt động tình báo, thì chúng tôi có một hệ thống liên lạc nơi tôi đợi tám tiếng rồi kiểm tra cái email giả mà chúng tôi dùng chung, mà không gắn với ai.
Rồi anh ấy cho tôi một dấu hiệu còn sống.
Và rồi chúng tôi có những mốc thời gian này, 8 tiếng, 12 tiếng, 24 tiếng, 48 tiếng, nơi tất cả những gì tôi cần từ anh ấy là một dấu hiệu còn sống để biết rằng anh ấy ổn.
Và điều đó cũng cho chúng tôi cơ hội, nếu đó là thiên tai chẳng hạn, để đặt, bạn biết đấy, “gặp tôi ở vị trí này”.
Vì vậy đó là một địa chỉ email mà Andy gửi.
Ừ.
Gần đúng.
Đó là một địa chỉ email mà cả hai chúng tôi đều có tài khoản đăng nhập và bạn tạo một bản nháp email bên trong đó.
À, được rồi.
Cũng học được từ khủng bố.
Cũng học được từ khủng bố.
Ồ, đó là điều khủng bố làm à?
Ừ.
Họ tạo một bản nháp email, họ để nó ở đó.
Ừ.
Và người khác đăng nhập và xem nó.
Chuẩn.
Vì vậy nó không bao giờ được gửi.
Nó gần như không bao giờ đi qua Internet.
Ừ.
Vậy là chúng tôi có kế hoạch liên lạc này.
Vì vậy mặc dù tôi lo lắng và không tìm ra gì để biết chuyện gì đang xảy ra, tôi biết chúng tôi có kế hoạch liên lạc này.
Vì vậy tôi biết rằng vào một lúc nào đó anh ấy sẽ cho tôi một dấu hiệu còn sống và tôi không thể làm gì cho đến lúc đó.
Vậy là bạn đã phát hiện ra rằng bạn đã bị phát hiện bởi nước đối địch này.
Bạn đã gọi Jihee, bạn cho cô ấy biết rằng bạn về sớm, rồi bạn làm gì tiếp?
Rồi tôi phải lên kế hoạch thoát thân.
Và một điều nữa mà người ta, mấy phim không cho bạn thấy là nỗ lực trốn thoát đầu tiên luôn là tự giải cứu.
Luôn luôn là đặc vụ hiện trường một mình cố gắng thoát.
Không có đội Navy SEAL.
Không có trực thăng sơ tán.
Không có tàu cao tốc hay du thuyền sang trọng chờ sẵn.
Bạn phải tự đưa mình qua biên giới của quốc gia đó trước khi bạn có thể hy vọng bất kỳ dạng di tản nào từ đó hay cái mà chúng tôi gọi là exfil.
Vì vậy tôi biết rằng tôi phải tự nghĩ ra một kế hoạch sơ tán.
Và tôi phải nghĩ ra một kế hoạch sơ tán sao cho không để đội theo dõi biết rằng tôi biết mình đang bị theo dõi.
Vậy giờ bạn vẫn đang ở trong xe chứ?
Tôi ở giữa xe và đi bộ, tùy chỗ tôi đang ở trong lộ trình phát hiện theo dõi, đúng không?
Nó là, lộ trình phát hiện theo dõi thường chia thành ba pha.
Ở pha đầu tiên là khi bạn nghi ngờ mình đang bị theo dõi.
Ở pha thứ hai là khi bạn xác nhận điều đó.
Vì vậy ở pha thứ hai khi tôi xác nhận tôi chắc chắn đang bị theo dõi.
Đó là lúc tôi liên lạc với Jihi, và đó là lúc tôi bắt đầu nghĩ ra kế hoạch tự giải cứu của riêng mình.
Còn pha thứ ba?
Pha thứ ba là pha thu thập.
Bạn biết rằng mình đang bị theo dõi.
Bạn biết rằng bạn đã thông báo cho ai đó rằng bạn đang bị theo dõi.
Và bây giờ nhiệm vụ trở thành thu thập càng nhiều thông tin càng tốt về đội theo dõi trước khi họ nhận ra rằng họ đang bị thu thập chống lại.
Vậy bạn thấy cái xe này phía sau bạn, nhiều chiếc xe phía sau bạn, và cùng những người đó đi theo bạn bộ.
Bạn đang ghi chép lại điều này, hay chỉ cố gắng ghi nhớ?
Lúc đầu, tất cả đều dựa vào trí nhớ.
Và chúng tôi có một phương pháp để cố gắng ghi nhớ mấy thứ này.
Chúng tôi thực sự cũng nói về điều đó trong cuốn sách.
Bạn bắt đầu nghĩ ra mã ngắn để mô tả người ta.
Và những mã bạn nghĩ ra có ý nghĩa với bạn, nhưng sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu chúng bị lôi ra trong một cuộc thẩm vấn hoặc nếu chúng bị viết ra.
Vì vậy, ví dụ, đối với bạn, tôi có thể gọi bạn là “áo thun đen”.
“Áo thun đen” nghĩa với tôi là một điều gì đó.
Vì vậy nếu tôi thấy “áo thun đen” phía sau tôi ba lần trong 45 phút tới ở ba khu khác nhau của thành phố, tôi biết là tôi đã có hình ảnh cho cái mà “áo thun đen” nghĩa.
Nhưng khi tôi viết “áo thun đen” xuống, không ai khác biết nó nghĩa là gì.
Khi tôi nhìn thấy một phụ nữ, trời lạnh, mùa mà tôi đang thực hiện những hoạt động này.
Tôi thấy một cô gái đội mũ chụp tai.
Thế là tôi gọi cô ấy là “mũ chụp tai”.
Tôi thấy một gã mặc áo khoác bomber.
Thế là tôi gọi hắn là “áo khoác bomber”.
Và bạn cứ nhớ những người này theo kiểu đó.
Xe sedan màu xanh, xe SUV màu vàng, đúng không?
Taxi màu trắng.
Bạn bắt đầu nghĩ ra những biệt danh có ý nghĩa với bạn nhưng chẳng có ý nghĩa gì với người khác.
Rồi khi bạn quay về chỗ có thể ghi chép lại đầy đủ, bạn có một mốc tham chiếu để ghi chép chi tiết.
Vì vậy tôi bắt đầu bằng cách ghi nhớ khi tôi tiến tới cuối giai đoạn thứ ba trong việc phát hiện bị theo dõi.
Thực ra tôi đã viết lại ghi chú của mình vào cuốn sổ mà tôi giải thích là tôi đã vào một cửa hàng quần áo rồi bắt đầu ghi chú ở trong đó.
Giả sử nếu lúc đó có ai đó xông vào bắt tôi, những gì họ nhìn thấy sẽ chỉ là một mớ ghi chú về quần áo, mũ chụp tai và áo thun đen ở trong cửa hàng quần áo.
Đấy không phải là gián điệp.
Nhưng rồi khi tôi thực sự có thể liên lạc với Wolf bằng điện thoại di động, tôi đã bóc tách được ý nghĩa của “áo thun đen”.
Nam da màu, có râu dê, khoảng 165 pound (khoảng 75 kg), cao 5 foot 11 inch (khoảng 1,80 m), khoảng 38 tuổi.
Vậy làm thế nào bạn từ giai đoạn hai của quá trình xác định xem mình có bị theo dõi hay không lại tới tiệm game?
Tại sao bạn lại đến tiệm game?
Tôi đến tiệm game vì trong một tuyến/phương án phát hiện bị theo dõi, một trong những việc bạn cố làm là khiến đội theo dõi chán nản hoặc buông lỏng.
Bạn không bao giờ muốn, như phim ảnh thể hiện, cố gắng vứt bỏ đội theo dõi khỏi mình.
Bạn cố gắng đánh mất dấu người theo dõi. Đó không phải việc các chuyên gia làm.
Chuyên gia làm là chúng tôi kéo dài cái đuôi.
Chúng tôi giữ đội theo dõi với mình càng lâu càng tốt.
Và một trong những việc bạn làm là khiến mình rất dễ đoán.
Bạn di chuyển rất chậm.
Bạn lảng vảng ở chỗ công cộng, điều đó giúp họ dễ quan sát bạn.
Thực ra tôi đến tiệm game để cố thu thập thêm thông tin về đội theo dõi, nhưng tôi cố cho họ thời gian và không gian để họ quan sát tôi ở chỗ công cộng.
Nó phản tác dụng vì điều thực tế xảy ra là khi tôi vào tiệm game, họ mất dấu tôi.
Họ không thấy tôi nữa, và điều đó khiến họ bắt đầu hoảng loạn để tìm tôi, dù tôi chỉ đang ngồi trong tiệm game.
Ý bạn là nếu họ mất dấu bạn thì có vẻ như không phản tác dụng?
Việc họ mất dấu bạn là một chuyện tệ hại vì khi họ mất dấu bạn, họ bắt đầu hoảng và cho rằng họ hoặc đã mắc sai lầm, hoặc bạn là một nhân viên được huấn luyện.
Nếu họ kết luận bạn là một nhân viên được huấn luyện, họ có thể xông vào bắt bạn.
Nếu họ mất dấu bạn, họ bắt đầu phạm sai lầm.
Và khi một đội theo dõi bắt đầu phạm sai lầm, nghĩa là họ có thể vô tình gặp phải bạn.
Họ có thể có hai người theo dõi khác nhau cùng tìm thấy bạn cùng lúc.
Với họ, đó là điều đáng sợ vì họ cố gắng không để bị nhận diện.
Họ cố gắng kín đáo.
Họ cố gắng không bị nhìn thấy.
Vì vậy khi họ — trong câu chuyện chúng tôi kể trong Shadow Cell — đội theo dõi bẻ đội hình thành một “starburst”, tức là họ tách hàng ra để đi tìm tôi trong tiệm game.
Khi họ bẻ hàng đi tìm tôi, họ đã tự đưa mình vào vị trí để đối mặt trực tiếp với tôi trong tiệm game.
Và chính khoảnh khắc đó tôi nhận ra họ biết tôi thấy họ và tôi biết họ thấy tôi — và điều đó rất tệ.
Bạn chạm mắt với họ.
Điều đó là điều bạn không bao giờ được làm.
Bạn không bao giờ được chạm mắt (khóa mắt) với đội theo dõi của mình.
Bạn không bao giờ được chạm mắt với bất cứ ai là mối đe dọa, bao giờ cả, vì đó là hành vi gây hấn, đúng không?
Đó là một trong những lý do người ta duy trì giao tiếp bằng mắt mạnh mẽ với đồng nghiệp — để thể hiện sự tin tưởng.
Nhưng khi bạn chạm mắt với ai đó là mối đe dọa, đó là dấu hiệu của sự hung hăng hoặc thống trị.
Vì vậy khi bạn bị theo dõi, bạn không bao giờ muốn giao tiếp bằng mắt với đội theo dõi vì họ sẽ coi ánh mắt đó là một mối đe dọa.
Khi bạn nói bạn kiểu như tình cờ đụng vào họ trong tiệm game, khoảng cách là bao nhiêu?
Ba feet.
Ba feet?
Và các bạn nhìn nhau trong bao lâu?
Cảm giác như cả thiên thu.
Thực tế thì có lẽ khoảng hai rưỡi giây.
Hai rưỡi giây là thời gian khá dài.
Nhất là khi bạn đang cố không để bị nhìn thấy.
Hãy tái hiện lại khoảnh khắc đó cho tôi.
Bạn ở trong tiệm game, giả vờ đang chơi máy.
Bạn quẹo góc.
Thật khủng khiếp, man.
Đó là một câu chuyện khủng khiếp.
Tôi ở trong tiệm game.
Một lần nữa, tôi nghĩ mình làm mọi thứ đúng.
Tôi nghĩ: ồ, tôi ở trong tiệm game.
Họ đã quan sát tôi vào.
Họ có lẽ đang ra ngoài nghỉ hút thuốc.
Họ chẳng có gì phải lo.
Tôi đi từ máy này sang máy kia và tiêu những lượt chơi tôi mua ở đó.
Rồi tôi đến một trò bắn khủng long, kiểu như Big Buck Hunter hay Jurassic Park.
Tôi cầm một khẩu súng (đồ chơi) và bắn khủng long.
Tôi chỉ đang giết thời gian.
Rồi gã theo dõi chết tiệt vòng ra phía sau máy để tìm tôi.
Hắn vòng ra phía sau máy và nhìn thấy tôi.
Và tôi đang cầm một cái súng.
Tôi nhìn hắn và hắn nhìn tôi.
Và đó là lúc hai rưỡi giây của chúng tôi xảy ra.
Tôi ngồi đó và tự hỏi chuyện gì vừa xảy ra?
Tại sao tôi vừa thấy “Áo khoác bomber” vòng ra phía sau máy chơi game và nhìn thẳng vào mặt tôi?
Và đó là lúc tôi nhận ra, ôi trời ơi, đội đang hoảng.
Tôi có thể thấy nhiều người trong đội.
Họ đã mất dấu tôi.
Họ đang cố tìm tôi.
Áo khoác bomber vừa tìm thấy tôi.
Áo khoác bomber đã làm gì khi hắn nhìn bạn?
Hắn há hốc miệng.
Mặt hắn thõng xuống.
Hắn nhìn tôi và biết rằng hắn cũng đã phạm sai lầm.
Và tôi nhìn anh ta và trong trí óc mình, tôi chỉ hy vọng rằng trông mình không có vẻ ngu ngốc như anh ta trông vậy.
Trong khoảnh khắc đó, có đúng khi nói rằng lẽ ra anh nên quay lại trò chơi khủng long nhanh nhất có thể không?
Những gì tôi nên làm là nên nhìn thấy có người rẽ quanh góc và giữ nguyên trong trò chơi.
Đó là điều bất cứ ai khác cũng sẽ làm.
Bất cứ ai khác cũng sẽ cứ tập trung vào trò chơi.
Họ thậm chí còn không nhận ra có người đi xung quanh.
Nhưng thực tế là tôi đã nhận ra, tôi nhìn thấy anh ta rồi nhìn lại anh ta.
Và thực tế là anh ta cũng thấy tôi và nhìn lại tôi — như hai chuyên gia ở hai bên sân chơi — cả hai chúng tôi đều mắc cùng một sai lầm.
Cả hai chúng tôi đều mắc sai lầm khi thể hiện rằng mình đã nhận diện mục tiêu dự định của mình.
Và trước khi chúng ta tiếp tục, về bí danh của anh ở nước đó, anh được gọi là Alex Hernandez, đúng không?
Đúng.
Và anh điều hành một doanh nghiệp tên là Acme Commercial?
Đúng.
Acme Commercial lẽ ra phải làm gì với tư cách một công ty?
Acme Commercial là công ty được xây dựng để tìm nguồn hàng hóa dùng một lần mới từ các nước ngoài để vận chuyển và phân phối khắp các nước phương Tây.
Và các dịch vụ tình báo tạo rất nhiều doanh nghiệp giả mạo, anh nói vậy.
Đúng. Càng dễ thành lập một doanh nghiệp, càng dễ thu thập thông tin.
Vì vậy điều chúng tôi phát hiện là giống như bất kỳ ai có 127 đô la trong túi có thể tạo một LLC, thì khoảng ấy tiền cũng gần như là chi phí để khởi động một hoạt động tình báo.
Người ta nói rằng CIA vận hành vô số công ty giả.
CIA cũng vận hành nhiều công ty thực sự nữa.
Không chỉ riêng CIA. Ý tôi là, mọi tổ chức tình báo đều có bề nổi thương mại.
Mọi tổ chức tình báo. CIA vận hành các công ty thực sự.
Điều đó có nghĩa là gì?
Có những công ty thực sự tồn tại được sở hữu và điều hành bởi CIA.
In-Q-Tel là một trong những công ty đó.
Nó là một công cụ đầu tư nơi CIA đầu tư tiền và đầu tư vào công nghệ mới.
Và tất cả công nghệ đi qua In-Q-Tel là biết rằng nó đang đi qua CIA.
Được thôi. Nhưng điều đó là công khai, phải không?
Đúng.
Nhưng những cái không công khai thì sao.
Vì vậy CIA sẽ tạo một công ty, rồi họ sẽ dùng công ty đó để giả vờ đang làm điều gì đó ở một nước ngoài, về cơ bản.
Nhưng sứ mệnh chính là tình báo.
Đây là một trong những điều hấp dẫn nhất, không chỉ về CIA, mà về tất cả các tổ chức tình báo của thế giới phát triển.
Anh đã nghe về cái gọi là ngân sách đen.
Ngân sách đen là khoản ngân sách gồm tiền có thể chi tiêu tùy ý cho các hoạt động quân sự và tình báo mà không gắn trực tiếp với tiền thuế.
Vì vậy đó là một cái nồi tiền khổng lồ không bị ràng buộc bởi tiền thuế.
Vậy tiền đó đến từ đâu?
Một phần tiền đó đến từ bất cứ khi nào lực lượng thực thi pháp luật hoặc các cơ quan tình báo tịch thu tài sản. Chúng tôi tịch thu tiền mã hóa. Chúng tôi tịch thu ma túy. Chúng tôi tịch thu ảnh/video khiêu dâm trẻ em, đúng không? Khi chúng tôi tịch thu những khoản tiền đó và dùng cho các hoạt động khác, đó là một phần của ngân sách đen.
Phần khác của ngân sách đen là khi một tổ chức tình báo tạo ra một doanh nghiệp và doanh nghiệp đó sinh lời. Khi doanh nghiệp đó có lãi, lợi nhuận đi đâu? Nó không thể đi tới sĩ quan phụ trách vụ việc. Người đó đã được trả lương theo biên chế của Mỹ. Vì vậy tất cả lợi nhuận đó sẽ vào ngân sách đen.
Anh có nghĩ CIA có vài doanh nghiệp lớn sinh lợi được thiết lập như bề nổi và thực sự chạy rất, rất tốt không?
Tôi biết là có.
Thật sao?
Tôi biết là có. CIA có những doanh nghiệp mà họ thiết lập và đã trở nên cực kỳ sinh lợi.
CIA cũng có sĩ quan đã xây dựng những doanh nghiệp ấy rồi tự hỏi, tại sao tôi còn ở CIA nữa? Rồi họ rời CIA và đi điều hành doanh nghiệp thay vì tiếp tục ở đó.
Ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu tôi khi anh nói điều đó là hiện đang có một cuộc tranh luận lớn quanh TikTok vì TikTok được bắt đầu ở Trung Quốc. Nó đã trở thành một thành công toàn cầu khổng lồ. Và tôi không thể nghĩ ra công ty nào phù hợp hơn là một nền tảng như TikTok nơi mọi người đều đưa thông tin và dữ liệu vào đó và nó theo dõi vị trí của bạn. Vậy quan điểm của anh về một thứ như TikTok là gì? Anh có nghĩ TikTok được khởi tạo như một công cụ để do thám không?
Tôi không nghĩ riêng TikTok được khởi tạo như một công cụ do thám. Tôi tin rằng điều đã xảy ra là TikTok trở nên cực kỳ phổ biến và chính phủ Trung Quốc nhận ra, này, mọi thứ ở Trung Quốc dù sao cũng thuộc về chính phủ. Chúng tôi có thể can thiệp và lợi dụng điều này.
Đó cũng là cách CIA và MI6 làm ăn. Khi một công ty làm ăn tốt và có lợi ích tình báo, họ sẽ tiếp cận công ty đó. Trong một nền dân chủ, họ không thể ép buộc công ty phải hợp tác, nhưng ở một nước như Trung Quốc, họ có thể.
Vậy anh có nghĩ các mạng xã hội, nhiều mạng xã hội lớn, đã bị CIA hoặc MI6 tiếp cận và yêu cầu cung cấp thông tin cho họ không?
Tôi muốn nói xa hơn một bước là tất cả đều bị tiếp cận và phần lớn trong số họ hợp tác.
Điều đó có đáng lo ngại với người bình thường không?
Với người bình thường, đó là lợi ích. Người bình thường không bị nhắm tới, tôi đảm bảo với anh. Không có hứng thú gì cả. Và với chính phủ liên bang và cộng đồng tình báo, tuyệt đối không có hứng thú với người bình thường. Người đang ngoại tình, người trốn thuế 5.000 đô la hoặc người không trả tiền đỗ xe — không ai quan tâm. Chính phủ liên bang không quan tâm tới những chuyện đó.
Chà, anh đã từng làm một vài việc nhắm mục tiêu như vậy, đúng không?
Đúng.
Vậy anh đã từng làm việc với công ty hiện có nào để cung cấp cho anh thông tin không?
Tất cả dữ liệu của tôi, tùy vào quốc gia tôi đang làm việc, có những nguồn khác nhau. Và một số quốc gia có nhiều nguồn hơn những nước khác, nhưng tất cả đều là những nguồn tôi không thể tiết lộ. Nhưng có rất nhiều dữ liệu đến với tôi. Rồi tôi làm một số vụ mà tôi phải xin lệnh FISA.
Yêu cầu FISA là gì?
Một yêu cầu FISA là khi bạn muốn thu thập thông tin hoặc lấy thông tin từ ai đó là công dân Mỹ.
Và tôi chỉ muốn nhắc mọi người rằng công dân Mỹ — hầu hết những người phàn nàn kiểu, ôi, họ đang nhắm vào công dân Mỹ, đang nghĩ về chính họ.
Họ nhìn vào gương và nghĩ, ôi, họ đang nhắm vào công dân Mỹ.
Họ không nghĩ về người Trung Quốc vừa sang đây và đã nhập tịch.
Họ không nghĩ về người Iran đã ở đây lâu và nhập tịch, đúng không?
Như tất cả những người đó, họ không nghĩ đến—
Thành viên Al‑Qaeda giả vờ là người tị nạn để đến đây lấy thẻ xanh.
Đúng vậy.
Vì vậy có rất nhiều người có quốc tịch Mỹ.
Và một số trong những người đó đang làm những điều xấu.
Và một số trong số họ là đối thủ đã thâm nhập vào Hoa Kỳ và ở đây để thu thập tình báo nhằm tới đối thủ của chúng ta, hoặc ở đây để làm việc xấu trong nước.
Vì vậy chúng ta phải xin yêu cầu FISA để lấy dữ liệu về họ.
Và điều đó có nghĩa gì trong thực tế, một yêu cầu FISA?
Có phải điều đó nghĩa là bạn có thể vào điện thoại của họ không?
Nó có nghĩa là bạn đã chứng minh được một mối liên hệ từ người đó tới một hành vi xấu nào đó.
Bạn đã đưa cho tòa đủ bằng chứng để nói, này, người này đang làm điều xấu và chúng ta cần thu thập thêm dữ liệu về họ.
Vậy nó chỉ mở ra loại dữ liệu mà bạn có thể lấy về người đó.
Và đó là loại dữ liệu gì?
Bạn có thể vào điện thoại của họ.
Bạn có thể vào máy tính của họ.
Bạn có thể truy cập tài khoản Google riêng tư của họ.
Bạn có thể truy cập tài khoản Apple riêng tư của họ.
Bất kỳ loại dữ liệu nào bạn có thể truy cập.
Bây giờ bạn có thể dùng nó để nhắm mục tiêu họ.
Vì vậy bạn có thể truy cập tài khoản Google riêng tư của họ, tài khoản Apple riêng tư của họ mà không cần mật khẩu của họ.
Bạn sẽ hack mật khẩu của họ hoặc ăn cắp mật khẩu, hoặc Google lưu trữ mật khẩu của họ.
Và Google sẽ cung cấp mật khẩu cho bạn.
Trong rất nhiều, rất nhiều, trong hầu hết các trường hợp, nếu rơi vào vấn đề an ninh quốc gia, các công ty Mỹ sẽ chia sẻ chi tiết.
Và đó là những gì một yêu cầu FISA làm — đó là một yêu cầu tư pháp.
Về cơ bản là một trát tư pháp để nói rằng bạn sẽ cho dịch vụ này truy cập vào tài khoản của người đó.
Các bạn chắc nghĩ những người như tôi sống trong một trạng thái ngây thơ và thiếu hiểu biết về những gì thực sự đang xảy ra.
Tôi sẽ không nói đó là thiếu hiểu biết hay ngây thơ.
Tôi sẽ nói đó là điều đã được huấn luyện vào bạn.
Bạn được điều kiện hóa để tin rằng bạn có quyền riêng tư.
Vì vậy thực tế mà chúng ta nên nhận ra là chúng ta không có quyền riêng tư.
Nó không thật.
Quyền riêng tư không có thật.
Không.
Ý tôi là, bạn biết đấy, có một mức độ.
Khi bạn cởi đồ trong một căn phòng tối, như vậy là của bạn?
Thông thường thì có.
Không ai đang nhìn.
Có khả năng cao là chính phủ liên bang không đang theo dõi bạn.
Nếu bạn đang— Có một khả năng tốt.
Bạn biết đấy, nếu bạn gửi mấy email bậy bạ cho bạn gái, về cơ bản thì—
Ý tôi là, trên bề mặt nó là riêng tư, nhưng không thực sự riêng tư mãi mãi.
Ai đó có thể truy cập những thứ đó.
Nếu bạn viết cho cô ấy mấy tờ giấy bẩn, đó riêng tư hơn nhiều.
Đặc biệt nếu cô ấy vứt chúng đi hoặc đốt chúng.
Ừ, hoặc đốt chúng.
Mọi người cứ—tôi nghĩ mọi người đặt quá nhiều niềm tin vào công nghệ và cảm thấy quá yên tâm về sự riêng tư của công nghệ.
Bởi vì công nghệ, thực ra chẳng có gì là hoàn toàn riêng tư.
Ở một mức độ nào đó thì có.
Nhưng nếu bạn nghĩ rằng chẳng ai bao giờ có thể xem thứ của bạn, thì suy nghĩ đó sai rồi.
Bạn có nghĩ CIA biết anh sẽ đến đây hôm nay không?
Tôi nghĩ CIA biết chúng tôi sẽ xuất hiện trên Diary of a CEO, và tôi nghĩ họ biết chúng tôi sẽ nói với anh về cuốn sách của chúng tôi.
Anh nghĩ họ biết điều đó bằng cách nào?
Bởi vì chúng tôi biết CIA, cũng như các cơ quan tình báo khác — lấy ví dụ như Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất — chúng tôi biết họ có một người chuyên trách ngồi ở văn phòng để theo dõi chúng tôi.
Vậy họ biết anh sẽ đến đây hôm nay bằng cách nào?
Email của chúng tôi, ý tôi là, email của nhà xuất bản, tin nhắn văn bản giữa chúng tôi, nghe lén các cuộc gọi điện thoại.
Bất kỳ điều gì trong số đó đều có thể xảy ra.
Chúng tôi đã cố gắng có một mối quan hệ rất hợp tác với CIA về cuốn sách này vì chúng tôi biết họ sợ như thế nào.
Chúng tôi biết cuốn sách này làm họ lo lắng ra sao.
Vì vậy chúng tôi cố gắng hợp tác hơn nữa để cho họ yên tâm, kiểu như, này, chúng tôi không định ra ngoài mà nói với thế giới rằng các người là lũ thú và mọi thứ tồi tệ.
Họ thực sự đã đọc cuốn sách nhiều lần, và vẫn họ sợ rằng chúng tôi sẽ bằng cách nào đó làm họ trông xấu vì có quá nhiều sĩ quan của họ đã ra ngoài trở thành tác giả làm CIA trông xấu.
Có vài điều khác nữa mà—ừm, anh sẽ kể lại chuyện quay lại tiệm game và chuyện gì xảy ra tiếp theo, nhưng có vài chuyện khác thoáng hiện lên khi anh nói về cách người ta có thể làm doanh nghiệp thật, doanh nghiệp giả, có nhiều lớp ngụy trang khác nhau.
Điều tiếp theo là—anh đã nhắc đến Edward Snowden trước đó, và khi nói tới Snowden anh dùng anh ta như một ví dụ về người trở về nước mà họ đã làm việc cho suốt thời gian.
Vậy với Snowden, và với vụ Snowden cụ thể, đúng không, mỗi khi ai đó chạy trốn khỏi chính nước của họ, không ai cho họ sự bảo vệ miễn phí.
Ngay cả ở Hoa Kỳ, chúng tôi cũng không cho ai sự bảo vệ miễn phí.
Bạn phải kiếm được nó.
Bạn phải chia sẻ một dạng “tiền tệ”, và loại tiền tệ đó có thể không phải tiền mặt.
Loại tiền tệ đó có thể là thông tin.
Vì vậy khi Snowden rò rỉ với The Guardian các hoạt động của NSA mà họ đang thu thập nhằm vào công dân Mỹ, cùng những công dân Mỹ mà Jihy vừa nói tới, đúng không?
Không ai quan tâm đến Joe Bob.
Mọi người quan tâm tới, bạn biết đấy, người giả vờ là công dân Mỹ nhưng thực ra là một mối đe dọa khủng bố.
Khi Snowden trốn chạy, khi anh ta bỏ chạy khỏi Hoa Kỳ, về cơ bản anh ta đang trao đổi thông tin mật. Không chỉ những chi tiết về vụ NSA mà anh ta đã tố cáo, mà còn những thông tin mật khác mà anh ta thu thập đặc biệt như một loại “tiền tệ” để giúp anh ta chi trả hành trình qua Hồng Kông rồi vào Trung Quốc, hoặc vào Nga. Và vì vậy anh ta sống ở Nga bây giờ. Anh ta là công dân Nga. Tôi khá chắc là anh ta cũng đã nhận một phần thưởng của Nga về lòng dũng cảm.
Và bạn nghĩ anh ta đã đưa bí mật của Mỹ cho Nga để được như vậy? Tôi gần như có thể đảm bảo, vâng. Những gì anh ta đã đưa, tôi không biết. Nhưng Nga sẽ không ban cho anh ta địa vị đó nếu anh ta không trao trả họ điều gì đó.
Và người khác hiện hiện lên trong đầu tôi khi chuyện kinh doanh trở nên thành công là người mà ai cũng nhắc tới lúc này, Jeffrey Epstein. Epstein là một trường hợp hấp dẫn vì Epstein hội tụ đủ tất cả các trụ cột chính của một “tài sản tình báo” nước ngoài thu thập thông tin về công dân Mỹ, chứ không phải một điệp viên người Mỹ làm việc cho người khác. Thật buồn cười vì mọi người cứ nghĩ CIA giết anh ta hoặc anh ta làm việc cho CIA hay thậm chí Mossad. Những gì tôi thấy thì ngược lại: nếu có gì thì anh ta làm việc độc lập, có thể thậm chí làm việc cho vài công ty hay vài quốc gia, nhưng là thu thập thông tin về người Mỹ.
Bạn có tin thế không? Tôi nghĩ anh ta có thể như vậy. Tôi không chắc là tôi hoàn toàn tin đó là sự thật. Bởi vì anh ta là một người làm ăn rất thành công. Anh ta có nhiều bạn bè thành đạt. Chính xác. Tôi đang phỏng vấn một người hôm nọ và họ nói họ từng gặp Jeffrey Epstein. Và Jeffrey Epstein thực sự, thực sự quan tâm tới các phát hiện về vật lý và khoa học của họ và hoàn toàn không quan tâm tới mảng tài chính mà anh ta giả vờ hoặc tự cho là tham gia. Người đó nói với tôi rằng thật kỳ lạ vì anh ta chỉ quan tâm tới các phát hiện vật lý và khoa học mà chúng tôi có ở Harvard. Anh ta không tỏ ra đặc biệt quan tâm tới tài chính với tôi. Và người đó rất sốc vì điều đó.
Những gì tôi học được khi làm việc với người giàu và người thành công là họ thường rất thông minh và thường bị hiểu lầm. Phần lý do khiến họ trở nên thành công như vậy là vì họ thực sự không thuộc về đâu cả. Nếu họ thuộc về một nơi nào đó, họ đã bị phân tâm bởi lĩnh vực mà họ thuộc về. Thay vì vậy, họ phải tự khắc hoạ sở thích riêng, đam mê riêng, động lực riêng. Ở nhiều khía cạnh, khi tôi nhìn vào Epstein, đó là điều tôi thấy.
Tôi cũng đã làm việc với nhiều người giàu có đã vào tù. Và khi người giàu vào tù, cả bản sắc của họ sụp đổ. Họ bắt đầu nghi ngờ bản thân và bắt đầu có những suy nghĩ phi lý mà với họ thì nghe có vẻ hoàn toàn hợp lý. Tôi có một khách hàng rất giàu, người sẽ vào tù sau khi bị kết tội một tội mà có thể không chứng minh được, nhưng hệ thống tòa án được sắp đặt theo cách mà ông ta bị kết tội. Và ông ta thực sự nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu ông ta cắt đứt mọi liên hệ với các con và chỉ vào tù, rồi khi ra tù thì không bao giờ nói chuyện với các con nữa. Bởi vì như vậy tốt hơn là làm hổ thẹn các con cả đời với một người cha từng vào tù.
Vì vậy khi tôi suy nghĩ về vụ Epstein và về một người đàn ông giàu có, quyền lực tổ chức các bữa tiệc với giới thượng lưu thế giới rồi sau đó vào tù và tự sát, với tôi đó không phải là một chuỗi sự kiện khó tin. Toàn bộ chuyện về hòn đảo và tình dục với trẻ vị thành niên và tất cả những thứ đó, người ta cứ không ngừng nghĩ rằng anh ta không chỉ thu thập thông tin. Rồi thực tế là họ không công bố nhật ký chuyến bay hay danh sách tên những người thường xuyên đến đảo của anh ta hay tương tác với anh ta cũng làm dấy lên một dấu hỏi khác về lý do tại sao chính phủ Mỹ không công bố điều đó? Tại sao Trump không nhanh chóng công bố thông tin đó?
Có rất nhiều bí mật được giữ vì nhiều lý do. Và khi chúng ta nói về, nếu có điều gì đó mà chúng ta đã học được, thì là “cần biết” — phần “cần” mới là điều thúc đẩy. Có gì là cần biết? Có rất nhiều bí mật mà chính phủ có mà họ nói với người dân Mỹ là họ không biết. Đó chỉ là nói dối. Tất nhiên họ biết, nhưng họ hành xử vì lợi ích chung khi nói rằng nếu các bạn biết những gì chúng tôi biết, có thể gây hoảng loạn, có thể gây hỗn loạn, có thể gây nhiều thứ khác. Ở Hoa Kỳ, đó là một trong những quyền và đặc quyền mà chính phủ liên bang có.
Vậy hai ông/bà nghĩ gì đã xảy ra với vụ Jeffrey Epstein? Bởi vì chuyện đó mùi mẫn đến với mọi người. Thực tế là, bạn biết đấy, Trump và Kash Patel và nhiều quan chức Nhà Trắng khác đã nói rằng chúng tôi sẽ công bố ngay khi vào quyền. Rồi khi họ vào quyền họ nói, chẳng có gì để công bố. Ông phải, vì ông hiểu vấn đề này còn nhiều hơn tôi, chắc hẳn cũng thấy dấu vết của những gì ông nghĩ thực sự đang xảy ra hoặc những lý do thật sự khiến người ta không công bố.
Khi tôi nhìn nó qua lăng kính xác suất, kết quả có khả năng nhất là có người trong nhà tù đã được thuê để làm hại Jeffrey Epstein. Đó là kết quả có xác suất cao nhất. Rằng có người bên ngoài theo dõi vụ Epstein và biết rằng Epstein có thể có hoặc không có thông tin có thể làm hạ họ. Và người giàu, có quan hệ tốt đó đã trả tiền để thuê giết người trong nhà tù. Đó chỉ là — với tôi — kết quả có khả năng nhất của mọi việc xảy ra. Điều đó giải thích cho bằng chứng bị mất tích. Điều đó giải thích cho các băng ghi hình. Điều đó giải thích cho những câu chuyện bên trong nhà tù, nơi không ai có thể nhìn thấy những gì đang xảy ra. Ngoài ra, đó là nơi dễ bị tổn thương nhất để trung hoà Epstein. Đó là cách chúng tôi đã vận hành một chiến dịch.
Nhưng tại sao chính phủ không công bố điều đó?
Tại sao họ không nói rằng có tù nhân đã giết ông ấy?
Chính phủ có thể không biết điều đó bởi vì nếu một tù nhân được trả tiền để làm việc đó, họ có thể đã che giấu dấu vết đủ kín.
Hoặc họ có thể đã trả tiền cho một tù nhân và cả các cai ngục để cùng che đậy.
Nhà tù là một nơi tàn khốc.
Mọi người quên mất nhà tù tàn khốc thế nào.
Và các nhà tù là thương mại.
Phần lớn không thuộc liên bang.
Vì vậy đó là một doanh nghiệp thương mại có đủ loại cách chối bỏ có vẻ hợp lý mà một cơ quan liên bang hay một tòa nhà liên bang không có.
Với tôi, đó là chuỗi sự kiện có xác suất xảy ra cao nhất.
Vẫn có cơ hội rằng bất kỳ trong số những thuyết âm mưu khác là đúng.
Nhưng khi tôi nghĩ về những gì tôi đã thấy, những gì khách hàng của tôi đã thấy, những gì tôi sẽ làm nếu tôi ở trong vị trí của một đối thủ nước ngoài hoặc một chiến dịch thu thập tình báo nước ngoài xử lý một tình huống kiểu Jeffrey Epstein, thì đó là cách chúng tôi sẽ dọn dẹp hiện trường.
Cách đây vài ngày có một cuộc họp báo, các phóng viên hỏi chính quyền Trump rằng Bộ Tư pháp có dấu hiệu nào cho thấy Jeffrey Epstein đang làm việc với Cơ quan Tình báo Hoa Kỳ hay một cơ quan tình báo nước ngoài không?
Hay ông ta có phải là một gián điệp hay gì đó không?
Và Pam Bondi, người làm việc trong chính quyền Trump, nói, về việc ông ấy là một điệp viên, tôi không có thông tin về chuyện đó. Chúng tôi sẽ trở lại với quý vị về vấn đề đó.
Có hai điều rất quan trọng ở đây.
Nếu họ có thông tin đó trong một cuộc điều tra đang diễn ra, cô ấy sẽ nói “tôi không biết”. Cô ấy sẽ nói dối công chúng Mỹ.
Đó là những gì bạn phải làm nếu bạn đang cố xây dựng một vụ án hiện thời.
Bởi vì nếu họ thừa nhận “chúng tôi có lý do để tin rằng ông ấy có thể là một đặc vụ”, thì ngay lập tức những người khác ngoài kia sẽ bắt đầu tiêu hủy bằng chứng, bắt đầu giấu giếm bằng chứng và khiến vụ việc trở nên khó khăn hơn nhiều.
Vì vậy nếu họ biết, họ sẽ nói họ không biết.
Bạn có nghĩ ông ta là một đặc vụ không?
Tôi nghĩ ông ta có thể đã là.
Tôi nghĩ ông ta phù hợp với mô hình của một nguồn thu thập tình báo rất hiệu quả.
Nhưng tôi không có đủ bằng chứng để nói rằng ông ta thực sự là một người như vậy.
Bạn nghĩ ông ta là không?
Ý tôi là, ngay cả khi ông ta là, tôi không chắc điều đó có thật sự quan trọng, đó là điều tôi nghĩ.
Ngay cả khi ông ta là, điều đó không có nghĩa là nó có liên quan.
Bởi vì ông ta là rất nhiều thứ.
Nên tôi nghĩ mọi người tập trung vào chuyện đó vì nó thú vị.
Ừ.
Bởi vì sẽ rất thú vị nếu ông ta thật sự là như vậy, và sẽ rất thú vị nếu có một âm mưu như thế.
Tôi nghĩ đó là lý do mọi người chú ý đến nó.
Nhưng tôi không cho rằng nó thực sự quan trọng vì trong bức tranh lớn, có thể có rất nhiều thứ dẫn đến chuyện đó, bạn biết đấy.
Tại sao ta lại bàn về một người đã chết và không còn hoạt động báo cáo?
Tôi nghĩ đó chỉ là sức hấp dẫn của sự việc, đúng không?
Mọi người muốn có câu trả lời.
Một khi “khoảng trống tò mò” mở ra, người ta cần lấp đầy nó bằng điều gì đó.
Đúng.
Những gì cộng đồng tình báo tin là vào bất kỳ thời điểm nào đều có hai vụ thâm nhập trong mỗi cơ quan tình báo.
Vậy tại sao chúng ta lại nói về người đã chết mà ta không rõ khi chúng ta không nói về hàng chục vụ bắt giữ và các vụ án được thực hiện mỗi năm về những điệp viên nội bộ đang hoạt động, những vụ thâm nhập đang hiện hữu bên trong cộng đồng tình báo của chúng ta?
Mỗi người trong các bạn đang xem cái này ngay bây giờ đều có điều gì đó để đóng góp, dù là kiến thức, kỹ năng hay kinh nghiệm.
Và điều đó có nghĩa là bạn có giá trị.
Stan Store, nền tảng mà tôi đồng sở hữu, là một trong những nhà tài trợ cho podcast này, biến kiến thức của bạn thành một doanh nghiệp chỉ với một cú nhấp chuột.
Bạn có thể bán sản phẩm số, dịch vụ huấn luyện, cộng đồng, và bạn cũng không cần kinh nghiệm lập trình.
Chỉ cần có động lực để bắt đầu.
Đây là một mô hình kinh doanh mà tôi thực sự tin tưởng.
Và đã có 300 triệu đô la được kiếm bởi những nhà sáng tạo, huấn luyện viên và doanh nhân, những người giống như bạn có tiềm năng sử dụng Stan Store.
Đó là những người không chờ đợi, nghe tôi nói những điều như thế này, và thay vì trì hoãn, họ bắt đầu xây dựng, rồi ra mắt một cái gì đó, và giờ họ được trả tiền cho việc đó.
Stan cực kỳ đơn giản và vô cùng dễ dùng.
Và bạn có thể liên kết nó với cửa hàng Shopify mà bạn đang dùng nếu muốn.
Tôi đang dùng nó, bạn gái tôi cũng vậy và nhiều người trong đội của tôi cũng dùng.
Vì vậy nếu bạn muốn tham gia, hãy bắt đầu bằng cách ra mắt doanh nghiệp của riêng bạn với bản dùng thử miễn phí 30 ngày.
Truy cập stephenbartlett.stan.store và bạn sẽ được thiết lập trong vài phút.
Quay trở lại máy game arcades nhé.
Bạn nhìn chòng chọc vào gã đó, gã mặc cái—gã mặc gì nhỉ?
Áo khoác bomber.
Áo khoác bomber.
Chuyện gì xảy ra tiếp?
Ngay khi tôi nhận ra rằng cả hai chúng tôi đều đã phạm cùng một sai lầm, hắn vụt chạy về một hướng, và tôi cảm thấy mình bị “lộ”.
“Bị lộ” là thuật ngữ chúng tôi dùng bất cứ khi nào bị phát hiện, bị xác định là những sĩ quan tình báo được huấn luyện.
Nhưng tôi không muốn hành động ngay khi bị lộ bởi vì huấn luyện của chúng tôi nói rằng chỉ vì bạn tin điều gì đó là đúng, bạn không thể hành động dựa trên điều đó.
Nếu bạn hành động dựa trên điều đó, bạn đang xác nhận với bất kỳ ai quan sát rằng bạn đã biết mình đã sai.
Vì vậy tôi đi lòng vòng quanh khu giải trí và chơi thêm vài trò nữa, chơi cho có, chơi nửa vời, chỉ để giết thời gian trước khi rời đi, hoàn thành lộ trình phát hiện giám sát (SDR) của mình, hoàn tất việc thu thập thông tin và quay lại khách sạn ngủ.
Toàn bộ quy trình mà tôi thực hiện trong suốt lộ trình phát hiện giám sát, toàn bộ quy trình để rút khỏi quốc gia an toàn đều là một phần của những chi tiết mà chúng tôi đưa vào Shadow Cell.
Nhưng cảm giác chiếm ưu thế, chi phối suy nghĩ tôi là cảm giác thất bại, cảm giác như mình là một điệp viên tệ.
Tôi tệ trong việc mình làm, tệ trong những gì tôi thu thập.
Khi tôi nghĩ mình giỏi, thì tôi lại không giỏi.
Đó là một trải nghiệm vừa nhục nhã vừa làm mình khiêm nhường.
Và việc này cũng không bớt đi khi tôi trải qua quá trình viết cuốn sách.
Bởi vì khi bạn viết sách, nó có tính giải tỏa theo một cách nào đó vì bạn trút được tất cả những thứ này ra.
Nhưng nó cũng là một lời nhắc rõ rệt, đen trắng về tất cả những điều mà bạn đã làm sai.
Bạn đã làm sai điều gì?
Bất cứ điều gì tôi làm mà bị bắt quả tang thì đều là sai.
Nếu họ bắt tôi dựa trên hành vi của chính mình.
Nếu kẻ nội gián (mole) là người đã chỉ điểm tôi với họ, thì vào ngày đó tôi mất khả năng hoạt động trong chương trình Falcon.
Tôi không còn có thể hỗ trợ phần còn lại của Shadow Cell nữa.
Tôi không còn có thể hỗ trợ đội của mình.
Tôi có một vai trò phải đóng.
Và tôi không thể thực hiện vai trò đó nữa.
Và tôi nghĩ điều đó đặc biệt mạnh mẽ với tôi bởi vì, ý tôi là, tôi không phải là một sĩ quan điều vụ (case officer).
Lẽ ra tôi phải là một sĩ quan điều vụ.
Nhưng tôi không phải.
Bởi vì khi CIA đánh giá tôi cho vị trí đó, họ xác định rằng tôi sẽ không đủ tốt.
Được rồi, nên là bạn đã có một mặc cảm tự ti ngay từ lúc đó.
Và đó là năm đầu tiên ở CIA.
Vì vậy mặc dù tôi đã xây dựng được sự nghiệp này và tôi có cơ hội thực hiện chiến dịch này, tôi đã làm được những việc tuyệt vời.
Tất cả những thứ đó cứ lởn vởn trong đầu tôi là tôi đã không đủ tốt lúc đó.
Bây giờ tôi cũng không đủ tốt.
Một trong những điều CIA làm là họ dạy bạn cách xử lý “head trash”.
Head trash là gì?
Thật buồn cười, thực ra.
Head trash là tất cả những điều khủng khiếp mà bạn tự nói với chính mình trong đầu.
Đó là thuật ngữ thông dụng mà chúng tôi dùng: head trash.
Tôi không đủ tốt.
Tôi xấu xí.
Tôi béo.
Tôi ước nụ cười của mình đẹp hơn.
Bạn biết đấy, tôi mất mối tình đầu khi tôi 14 tuổi.
Dù là gì đi nữa, đúng không?
Cha mẹ tôi không yêu tôi vì tôi không phải là đứa trẻ đủ tốt.
Dù là gì đi nữa, tất cả những thứ đó đều là head trash.
Chúng là những suy nghĩ mang tính chủ quan mà bạn có vì trải nghiệm của mình, nhưng không có cơ sở thực tế khách quan.
CIA dạy chúng tôi cách đối phó với điều đó đến một mức độ nhất định.
Họ dạy chúng tôi cách phản bác khi chúng tôi đang hoạt động trên thực địa để chúng tôi không bị phân tâm bởi những suy nghĩ tiêu cực trong đầu.
Đây là những gì xảy ra khi tôi lần đầu biết mình bị giám sát.
Họ dạy bạn cách xử lý căng thẳng, giảm mức cortisol trong máu, hạ nhịp tim để bạn có thể quay lại nhiệm vụ đang làm.
Họ làm điều đó bằng cách nào?
Những kỹ thuật như thở theo ô vuông.
Thế là gì?
Thở theo ô vuông là một phương pháp cũng hay được dùng cho lo âu.
Ừ, hít vào bốn nhịp, giữ bốn nhịp, thở ra bốn nhịp, lại hít vào bốn nhịp, bạn biết đó, chỉ là thở.
Có nhiều kỹ thuật thở khác nhau: bạn hít vào trong một khoảng thời gian nhất định, giữ trong một khoảng thời gian nhất định, thở ra trong một khoảng thời gian nhất định.
Mục tiêu ở đó là làm giảm nhịp tim, giảm lưu lượng máu, giảm tốc độ mà cortisol được não phóng thích lan ra khắp cơ thể.
Để bạn có thể bắt đầu lấy lại các phản ứng sinh lý và hành động của mình với hy vọng rằng điều đó cũng sẽ lấy lại các chức năng và khả năng nhận thức.
Vì vậy quá trình hình dung, giống như khi bạn thiền và bạn hình dung về một chiến thắng, nếu bạn là vận động viên chuyên nghiệp, nếu bạn hình dung một bãi biển, nếu bạn đang căng thẳng ở chỗ làm, bạn có thể hình dung để vượt qua một chiến dịch, một chuỗi hành động tác chiến để đưa mình về trạng thái kiểm soát.
Vì vậy họ dạy chúng tôi cách đối phó với head trash, nhưng điều thật sự thú vị là CIA dựa vào lòng trung thành của nhân viên để giữ họ ở lại CIA.
Bởi vì điều tệ nhất cho CIA là một sĩ quan CIA nhận ra họ thực sự có năng lực đến mức nào.
Bởi vì khi sĩ quan đó nhận ra họ thông minh, năng lực, kiên cường và tháo vát đến mức nào, người đó có thể rời CIA và đi làm nên những điều tuyệt vời.
Vì vậy một phần lớn những gì CIA làm là họ huấn luyện bạn để hữu ích trên thực địa, nhưng rồi họ vẫn điều kiện hóa bạn để trung thành và cần được xác nhận từ bên ngoài, cụ thể là từ họ.
Nó là một bánh xe rất kỳ lạ tồn tại như vậy.
Nhiều doanh nghiệp cũng vậy.
Đó không phải là một mối quan hệ lành mạnh, nhưng nó là một mối quan hệ rất hiệu quả.
Rồi bạn về khách sạn.
Khi về khách sạn, bạn không nghĩ tới việc tìm cách chui qua cửa bếp nhà hàng rồi đi ra sau rồi vòng ra trước chứ?
Bởi vì tôi sẽ thức suốt đêm nghĩ về việc chui qua cái bếp nhà hàng chết tiệt đó.
Một phần lớn của giai đoạn hai trong SDR của bạn là cái bạn làm.
Và tôi có những suy nghĩ đó.
Tôi nghĩ rằng tôi có thể lên một chiếc mô tô.
Tôi có thể chạy đến một sân bay nhỏ địa phương.
Tôi có thể trả bằng tiền mặt cho người ở sân bay đó, như một phi công tư nhân nhỏ, để bay tôi bằng một máy bay nhỏ đến đâu đó mà tôi có thể đi bộ qua biên giới.
Rồi tôi có thể gọi điện từ chỗ khác.
Tôi đã nghĩ về tất cả mấy thứ đó, tất cả mấy chuyện vớ vẩn ấy, đúng chứ?
Vấn đề là nếu bạn thực sự hành động theo những kế hoạch đó và bạn đang bị theo dõi, thì nó có ý nghĩa gì?
Người duy nhất làm mấy chuyện điên rồ đó là người đang cố thoát khỏi đất nước.
Vậy bạn đã làm gì?
Tôi về lại khách sạn.
Kế hoạch của tôi là, thực sự là rời đi, là đi bộ qua biên giới như một công dân tuân thủ pháp luật khác và chỉ sơ tán.
Đi bộ qua biên giới?
Bay.
Rời đi như mọi người khác sẽ rời đi.
Và chỉ đánh cược rằng họ sẽ không bắt tôi.
Chỉ đánh cược rằng tôi sẽ nhàm chán hơn những gì họ kỳ vọng.
Và rằng trước khi họ bắt Alex Hernandez và tạo ra một sự cố quốc tế công khai nào đó, họ sẽ nghĩ lại và để tôi đi.
Thực tế đã xảy ra thế nào?
Thực tế là tôi về tới khách sạn.
Tôi gần như không ngủ được chút nào.
Tôi cố dùng các kỹ thuật ru ngủ để ngủ vì tôi chắc chắn rằng bất cứ lúc nào cũng có người sẽ đạp cửa xông vào và bắt tôi.
Bởi vì họ đã biết tôi đang đổi chuyến bay.
Họ đã biết tôi đang cập nhật lịch trình.
Tôi đã gọi tất cả các cuộc điện thoại.
Tôi đã sắp xếp qua công ty vỏ bọc của mình để cho tôi về sớm.
Vì vậy tôi chỉ chờ họ đột nhập.
Họ không bao giờ đột nhập.
Ngày hôm sau tôi đến sân bay và trên đường đến đó, tôi nhìn quanh để xem có bị theo dõi không — và tôi thì không bị theo dõi.
Sáng sớm tôi đến sân bay, chờ đợi, và từng bước đi tôi cứ mong có ai đó nhảy ra từ bóng tối bắt tôi và kéo tôi vào tù.
Nhưng chuyện đó không xảy ra cho đến khi tôi đến điểm kiểm soát đầu tiên ở sân bay.
Tôi đưa hộ chiếu.
Tôi đưa vé.
Rồi họ chuyển tôi vào khu kiểm tra phụ.
“Secondary” ở đây nghĩa là nơi bạn cố rời khỏi một quốc gia nhưng lực lượng tuần tra biên giới nói bạn không thể ra qua cửa chính — bạn phải qua một vòng phỏng vấn thứ hai.
Họ kéo tôi vào một phòng phụ và tôi bị thẩm vấn nhẹ với hai sĩ quan Falcon địa phương khoảng bảy giờ sáng.
Là chuyến bay đầu tiên trong ngày.
Họ thử thách câu chuyện của tôi, hỏi tôi đã làm gì ở nước này, tại sao tôi đổi chuyến bay.
Họ lục lại câu chuyện ngụy trang của tôi, các cuộc gặp gỡ ngày hôm trước, mọi thứ đi đi lại lại hai, ba lần — đó là một kỹ thuật thẩm vấn để xem người ta có nói dối không.
Tôi ngồi đó trải qua toàn bộ quá trình, nhìn hai nhân viên biên phòng gần như không được đào tạo cố gắng bẻ gãy tôi.
Cảm giác khá buồn cười vì họ tệ đến mức làm tôi tự tin lại.
Bạn có được huấn luyện cách đối phó với những tình huống đó về ngôn ngữ cơ thể và cách nói không?
Hoàn toàn có — CIA huấn luyện chúng tôi cách xử lý phỏng vấn, cách đối phó thẩm vấn, thậm chí cách đối phó khi bị bắt và các biện pháp chiến lược, gần như là thẩm vấn tăng cường, tức là những gì ở Mỹ chúng tôi gọi là tra tấn.
Từ khóa huấn luyện, lúc đó anh áp dụng gì?
“Mirroring” (bắt chước/đồng bộ) là một phần lớn của những gì bạn nên làm trong thẩm vấn.
Bạn muốn phản chiếu lại cho người thẩm vấn những gì họ kỳ vọng thấy ở một người vô tội.
Bạn cố giữ mình không bồn chồn, bình tĩnh, cố khớp được mức tò mò của họ.
Nếu họ nghiêng về phía trước, bạn cũng nghiêng về phía trước. Nếu họ ngả ra sau, bạn ngả ra sau. Nếu họ dùng tay khi nói, bạn dùng tay khi nói — để cho họ thấy bạn và họ giống nhau, rằng bạn không hơn, không kém, không có tội hay gì cả.
Mirroring là một trong những kỹ thuật chúng tôi dùng.
Tôi cũng dùng nguyên tắc cung cấp thông tin tối thiểu. Có một quy trình gọi là khai thác thông tin (elicitation) và bạn dùng các kỹ thuật khai thác khác nhau để khiến người ta tiết lộ nhiều hơn họ nên tiết lộ.
Một trong những kỹ thuật đó là im lặng.
Thường khi bạn muốn ai đó nói, chỉ cần ngồi im — điều đó sẽ buộc họ phải nói.
Nhiều người phỏng vấn, đặc biệt là nhân viên biên phòng hay cảnh sát địa phương, thường dùng cách này; họ để người ta tự thú.
Với tôi, họ hỏi, tôi trả lời, rồi cả hai ngồi im cho tới khi họ hỏi câu tiếp theo. Trả lời xong lại ngồi im.
Đó là cách chống lại khai thác — một kỹ thuật mà chúng tôi gọi là phản khai thác.
Đó chỉ là một trong vài kỹ thuật khai thác mà người phỏng vấn có thể dùng.
Nó cũng hữu ích trong đời thường.
Trong bối cảnh nào?
Khi đàm phán, khi xử lý một nhân viên khó chịu, khi có cuộc nói chuyện căng thẳng, khi bạn cố tìm thông tin từ người mà bạn nghĩ họ đang giữ lại — kỹ thuật khai thác cực kỳ giá trị.
Bạn có thể hỏi một câu, hỏi lại cùng câu hai lần — điều đó giúp bạn xác định xem họ có nói dối không, nếu có khoảng trống giữa hai câu trả lời, hoặc nếu họ trả lời hai cách khác nhau.
Tôi chắc bạn cũng thấy — một trong những điều khiến bạn là người chủ nhà hiệu quả là bạn dùng kỹ thuật khai thác mọi lúc: hỏi theo cảm xúc, “Bạn cảm thấy thế nào về tình huống này?”, “Hãy đưa tôi trở lại khoảnh khắc đó”, “Nếu bạn có thể làm vua một ngày, bạn sẽ làm gì?” — đó đều là kỹ thuật khai thác nâng cao vì nó khiến người ta bộc lộ nhiều hơn họ nghĩ sẽ chia sẻ.
Vậy lúc đó bạn ở trong phòng, hai nhân viên rất kém đang cố moi thông tin từ bạn, họ không moi được gì phải không?
Đúng.
Rồi cuối cùng họ thả bạn?
Đúng.
Họ bắt đầu cãi nhau và tôi không biết vì sao. Từ những từ rời rạc tôi nghe được, có vẻ một người nói là bận, không có đủ thời gian, điều này không có lý, còn người kia nói chúng ta phải làm điều này, điều này là bắt buộc… Tôi không thực sự biết họ nói gì với nhau nhưng thấy mức độ tranh cãi giữa họ tăng dần, gần như hai đồng nghiệp cãi nhau.
Cuối cùng họ không thể giữ tôi nếu không phải thả tôi trở lại chuyến bay hoặc đưa tôi vào nơi họ sẽ giam giữ lâu dài.
Đứng trước quyết định đó, họ thả tôi trở lại máy bay.
Căng thẳng nhất với tôi lúc đó không phải là chạy về máy bay — ngay khi họ thả tôi khỏi phòng kiểm tra phụ, điều tôi muốn nhất là lao về máy bay, lên máy bay và cảm thấy an toàn — mà là tôi phải tiếp tục tỏ ra rằng mình không phải là một nhân viên được đào tạo.
Và lúc này, Jihi, bạn cảm thấy thế nào khi trở lại nước thân thiện?
Vậy lúc này tôi vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đến khi tôi nghe tin từ anh ấy, anh ấy đang ở nước trung gian trên đường về.
Tôi biết anh ấy đã để lại thư thoại cho tôi và tôi biết anh ấy đã rời Falcon, nước thù địch, điều đó thật tốt.
Nhưng tôi biết anh ấy đang ở cái nước thứ ba đó.
Vậy tôi nghĩ, OK, anh ấy chắc đang trên đường về nhà.
Nhưng cho tới lúc đó, tất cả những chuyện anh ấy phải trải qua, tôi không hề biết cho đến khi anh ấy thực sự trở về.
Rồi tôi nghe câu chuyện này và tôi kiểu, chuyện gì thế này?
Như thể đây chính xác là cơn ác mộng tồi tệ nhất của chúng tôi, thứ mà chúng tôi không bao giờ muốn xảy ra.
Và ngay lập tức chúng tôi hành động.
Lúc đầu thì kiểu, tôi mừng quá vì anh về nhà an toàn.
Rồi chuyện tiếp theo là, làm sao mà chuyện này xảy ra?
Và chúng tôi bắt đầu hành động điều tra, xem chúng tôi có làm gì sai không?
Có phải có sai sót nào mà chúng tôi có thể đã mắc phải không?
Chúng tôi phải nghiên cứu và lục lại tất cả mọi thứ của mình.
Rồi chúng tôi phải đánh giá liệu Andy có thể trở lại được không?
Chuyện này có thật sự như chúng tôi nghĩ không?
Hay anh ấy có an toàn không, bí danh của anh ấy có còn an toàn không?
Rồi chúng tôi phải đưa ra những đánh giá đó.
Vậy đánh giá của các bạn là thế nào?
Bạn nghĩ anh ấy có thể quay lại không?
Không.
Quá rủi ro.
Vâng, chúng tôi đánh giá rằng Alex Hernandez đã bị lộ.
Đã bị lộ, vâng.
Và chúng tôi giả định…
Alex Hernandez là tên điệp viên-ngầm của bạn.
Đúng.
Bí danh.
Bí danh hoạt động mà chúng tôi dùng.
Và chúng tôi giả định rằng nước trung gian, cái nước thứ ba mà Alex đi qua—
Vì bất cứ khi nào Falcon muốn theo dõi Alex, họ sẽ theo dõi anh ấy tới nước thứ ba đó.
Alex thậm chí còn sử dụng hãng hàng không của Falcon để bay qua lại giữa nước thứ ba và Falcon.
Cụ thể là để nếu cơ quan tình báo Falcon nghi ngờ Alex, họ sẽ cảm thấy yên tâm hơn khi biết có danh sách hành khách cho các chuyến bay của anh ấy đi về nước thứ ba.
Vì vậy từ nghiên cứu của chúng tôi, chúng tôi chỉ giả định rằng Alex đã hoàn toàn bị lộ.
Rằng nội gián (mole) đã chạm tới lịch sử hoạt động của Alex hoặc nội gián đã biết tên thật của tôi trong lịch sử hoạt động và nối tôi với Alex.
Dù là cái nào đi nữa, Alex đã bị lộ.
Nhưng chúng tôi cũng đánh giá rằng tất cả những người khác đã đi đến Falcon qua mạng lưới này vẫn an toàn.
Vậy bạn đánh giá rằng tổ bóng của bạn, tức là nhóm của bạn ở nước thân thiện, đều ổn.
Đúng.
Nhưng Alex Hernandez, bí danh của bạn, thì không thể dùng nữa.
Đúng.
Và đó là cách tổ được xây dựng.
Tổ được xây dựng sao cho Alex Hernandez là điểm kích hoạt.
Người đầu tiên bị lộ sẽ là Alex.
Và đó sẽ là cảnh báo trước cho mọi người khác.
Để họ có thể bắt đầu thắt chặt an ninh hoạt động.
Vậy điều đó có nghĩa là mọi chuyện kết thúc với bạn?
Với tôi, ở Falcon thì kết thúc rồi.
Tôi không bao giờ có thể quay lại.
Tôi không thể quay lại bằng tên thật.
Tôi cũng không thể quay lại bằng bí danh.
Tất cả sinh trắc học của tôi, tức là dấu vân tay, dữ liệu mống mắt, tất cả những thứ đó rất có thể đã bị lộ.
Mọi thứ liên quan đến Alex Hernandez, mọi thứ tôi mang theo người, tất cả nền tảng số mà tôi dùng,
mà đều được tách khỏi mạng và chỉ dành cho Alex,
tất cả những thứ đó, chúng tôi phải giả định, đã bị thu thập và tổng hợp rồi phân tích ngược.
Và bạn đang điều hành một công ty giả nhưng thật sự hoạt động, đúng không?
Ừ, đúng.
Tôi là một quản lý trung gian.
Tôi là quản lý trung gian trong cái doanh nghiệp rất giả đó.
À, bạn là quản lý trung gian.
Và đó là một doanh nghiệp do CIA dựng lên.
Được rồi.
Vậy đó có phần nào là lý do khiến cả hai bạn quyết định rời CIA không?
Hoạt động tổ bóng có chấm dứt ngay lúc đó không?
Chỉ vài thời gian sau khi Andy bị lộ, chúng tôi biết mình có thai.
Và chúng tôi hy vọng có thể tiếp tục ở lại tại Wolf,
bởi vì tôi vẫn có thể làm mọi thứ y hệt như trước.
Wolf là nước thân thiện.
Đúng.
Và ở nước thân thiện, tôi có thể, bạn biết đấy, làm tất cả việc nhắm mục tiêu từ đó, không vấn đề gì.
Rồi chúng tôi nghĩ Andy vẫn có thể giúp được.
Chỉ là anh ấy không thể đi vào nước thù địch nữa.
Nhưng trụ sở quyết định rằng chúng tôi đã thành công đến mức,
và chúng tôi vẫn tiếp tục thành công khi mở rộng mô hình tổ tới những địa điểm khác,
họ muốn chúng tôi về Washington, D.C.
và huấn luyện cán bộ, huấn luyện những cán bộ mới ở trụ sở về cách mô hình tổ vận hành và các kỹ thuật mới mà chúng tôi phát triển.
Điều tồi tệ nhất là chúng tôi đã có cuộc nói chuyện về điều gì quan trọng hơn với chúng tôi, CIA hay gia đình.
Và không cần nói, cả hai chúng tôi đều nghiêng về CIA.
Và chúng tôi bắt đầu nghĩ làm sao để không phải từ bỏ CIA mà vẫn có gia đình?
Vậy chúng tôi tiếp cận cơ quan và nói với họ ý tưởng này.
Nếu họ cho chúng tôi nhiệm vụ nhẹ nhàng, cho chúng tôi một công việc nhàn hạ trong khoảng bốn năm,
chúng tôi sẽ sinh đứa con thứ hai.
Chúng tôi sẽ cho đứa đầu đủ lớn để đi học.
Chúng tôi sẽ cho đứa thứ hai đủ lớn để thuê người chăm.
Rồi sau đó họ có thể quẳng chúng tôi trở lại cuộc chiến.
Họ làm như thế với các sĩ quan khác khi họ không thành công.
Nhưng khi bạn là sĩ quan thành công, họ có những kế hoạch khác và họ cố đẩy bạn mãi.
Vì vậy họ từ chối đề nghị của chúng tôi và nói rằng không, đây không phải là nhiệm vụ nhẹ nhàng.
Và họ đưa chúng tôi trở lại và nói với chúng tôi, này, anh ấy sẽ đi đến cái phòng ban này và làm thứ rất nhạy cảm này.
Còn cô sẽ đi làm cái việc rất nhạy cảm kia.
Và gia đình các bạn không phải là vấn đề của chúng tôi.
Và chính khoảnh khắc đó, tôi nghĩ cả hai chúng tôi đều nhận ra CIA sẽ không bao giờ để chúng tôi tập trung vào gia đình.
Chúng tôi luôn bị buộc phải tập trung vào nhiệm vụ.
Đó là công việc của họ.
Đó là mục đích số một của họ.
Còn nếu mục đích số một của chúng tôi là làm cha mẹ, chúng tôi cần thay đổi.
Cái cell bóng tối (shadow cell) đã đạt được những gì về mặt thông tin hoặc các mục tiêu chiến lược mà nó hoàn thành?
Vậy nên cái cell bóng tối thật sự đã làm điều chúng tôi khởi xướng, bạn biết đấy, nhiệm vụ thực sự đã hoàn thành nhiệm vụ mà chúng tôi bắt đầu.
Và đó là tìm nguồn tình báo mới.
Và chúng tôi thực sự thành công trong việc đó.
Và nó đã hoàn thành mục tiêu phụ của nó.
Chúng tôi không biết mức độ hiệu quả mà cell bóng tối có trong việc vạch trần kẻ nội gián cho đến sau khi chúng tôi rời CIA.
Chúng tôi phát hiện ra rằng kẻ nội gián đã khiến chúng tôi khốn khổ thực ra đã bị FBI bắt, tôi nghĩ là vào năm 2019?
Là muộn hơn.
Tuy nhiên, hồ sơ vụ án đã xác định kẻ nội gián đó bắt nguồn hoàn toàn từ các hoạt động của chúng tôi.
Vì vậy nó đã thành công trong việc vạch trần kẻ nội gián.
Nó đã thành công trong việc xây dựng nguồn tình báo mới bên trong một Falcon.
Nó đã thành công trong việc duy trì lợi thế tình báo của Hoa Kỳ trước đối thủ này vào thời điểm tất cả các hoạt động khác của chúng tôi đều bị xâm phạm bởi kẻ nội gián.
Tôi nghĩ điều anh đang nói tới là một lợi ích hoàn toàn bất ngờ: mô hình của chúng tôi dường như đã trở thành nền tảng cho một cuộc tái cấu trúc lớn ở CIA vào năm 2014.
Chỉ hai năm sau mô hình cell của chúng tôi — khi tôi rời khỏi Falcon — hai năm sau đó, John Brennan, lúc đó là giám đốc CIA, đã triển khai một cuộc tái tổ chức toàn bộ CIA dựa trên chính mô hình cell mà chúng tôi đã xây dựng.
Đây có phải là kẻ nội gián?
Chúng tôi không thể xác nhận hay phủ nhận bất cứ điều gì về kẻ nội gián.
Tôi sẽ nói điều này: nếu bạn nghiên cứu thời điểm người đàn ông đó bị bắt, bạn sẽ thấy hai người khác cũng là nội gián của CIA cùng trong khoảng thời gian đó.
Cùng một thời kỳ.
Vậy công việc mà các anh làm ở nước ngoài, các anh tin rằng đã góp phần dẫn đến việc bắt giữ kẻ nội gián này?
Công việc mà chúng tôi làm ở nước ngoài, chúng tôi tin rằng, đã giúp bắt được kẻ nội gián mà Falcon House muốn bắt.
Và các anh có tin rằng kẻ nội gián đã rò rỉ bí mật cho nước đối thủ, khiến họ biết rằng các anh là gián điệp không?
Đó là đánh giá mà chúng tôi đi đến bên trong cell của mình, cũng như kết luận của trung tâm phản tình báo — chính là nhóm điệp vụ bí mật mà Jihi nói đến trước đó — đều giống nhau.
Rằng chúng tôi không phạm sai lầm trong các hoạt động của mình.
Không có sự xâm phạm trong hành vi của tôi, không có sự xâm phạm trong hoạt động của tôi, không có sự xâm phạm hệ thống hay phương thức liên lạc của chúng tôi.
Rằng cách duy nhất mà Falcon có thể biết về tôi là thông qua một vụ rò rỉ từ kẻ nội gián.
Làm sao kẻ nội gián cuối cùng bị bắt?
Họ đã sai điều gì?
Đó là một câu hỏi hay.
FBI đã tạo ra một chiến dịch tiếp cận (sting operation) dựa trên thông tin tình báo mà chúng tôi thu thập được qua các hoạt động, và điều đó đã khiến kẻ nội gián lộ diện.
Vì vậy FBI tạo ra một loạt các chiến dịch tấn công lừa nhằm dụ kẻ nội gián quay trở lại lãnh thổ Mỹ.
Và khi kẻ nội gián đặt chân lên lãnh thổ Mỹ, họ có đủ cơ sở pháp lý để bắt người đó ngay tại sân bay và sau đó truy tố trước tòa.
Và đã phát hiện điều gì về kẻ nội gián, công việc họ đã làm, họ đã làm bao lâu và họ được trả bao nhiêu hay được trao gì để phản bội Hoa Kỳ?
Những chi tiết mà tôi biết và có thể chia sẻ là họ được trả hàng trăm ngàn đô la.
Họ không được trả tới mức hàng triệu, nhưng họ được trả hàng trăm ngàn đô la để cung cấp thông tin về các chiến dịch, nhân viên, nguồn tin, vị trí.
Họ biết rõ, tức là họ biết rằng họ đang làm việc với một cơ quan tình báo nước ngoài.
Họ không nghĩ mình đang làm việc cho một công ty.
Họ không nghĩ mình đang làm việc cho một viện nghiên cứu.
Họ biết mình đang làm việc với một tổ chức tình báo nước ngoài đã được biết đến.
Và đồng minh ban đầu đã cung cấp cho chúng tôi thông tin về kẻ nội gián — đồng minh ban đầu đó thực ra cũng giữ lại dữ liệu buộc tội về hành vi của người đó và đã chia sẻ với Bộ Tư pháp.
Vậy đây là một cá nhân trong CIA bị một nước thù địch tiếp cận?
Và nước đó nói với anh ta: nếu anh cho chúng tôi bí mật về những gì CIA đang làm chống lại chúng tôi, thì chúng tôi sẽ trả cho anh hàng trăm ngàn đô la.
Chúng tôi sẽ trả cho anh tiền mặt, ít nhất là một phần.
Chúng tôi có thể cũng sẽ cho anh những thứ khác.
Điều khó chịu của hoạt động gián điệp là tiền mặt thường chỉ là một trong nhiều phần thưởng.
Cũng có những hoạt động mà tiền mặt được đưa ra để khi anh bị bắt, nước bắt anh tin rằng đó là động cơ của anh, trong khi tất cả tiền thật sự của anh được giữ trong một tài khoản riêng bằng đồng tiền của nước mà anh đang phục vụ.
Vì vậy người này, họ là nhân viên CIA làm nội gián, rò rỉ bí mật về CIA.
Họ sau đó rời đi vào một thời điểm nào đó và FBI đã dựng bẫy để lôi họ về.
Đúng.
Khi họ rời đi, họ có đến nước đối thủ không?
Chúng tôi không thể xác nhận những chi tiết đó vì xác nhận sẽ bắt đầu tiết lộ nhiều thông tin hơn về người nội gián là ai.
Được thôi, nhưng họ đã xoay xở… vì tôi đang tự hỏi liệu các nước đối thủ có đề nghị bảo vệ suốt đời hay gì không.
Họ có.
Các nước đối thủ sẽ đề nghị bảo vệ suốt đời.
Họ sẽ đề nghị nhiều thế hệ được trả tiền.
Vì vậy ngay cả khi anh bị bắt, đừng lo, con cái anh sẽ được lo, và con cái của chúng nó cũng sẽ được lo.
Anh có quốc tịch, như trường hợp Edward Snowden, người đã được cấp quốc tịch.
Đôi khi họ trao thưởng, vinh danh và đãi ngộ ở chính nước họ.
Có một số đề nghị rất lạ và lôi cuốn đến từ các cơ quan tình báo nước ngoài.
Khi nghĩ về một điệp viên hai mang, khi nghĩ về một gián điệp phản bội đất nước mình, không nên chỉ nghĩ rằng họ bị trả tiền để làm thế.
Các gián điệp thường không được thúc đẩy chỉ bởi tiền.
Chúng tôi cũng không bị thúc đẩy bởi tiền.
Chúng tôi bị thúc đẩy bởi điều đó, mối quan hệ rất không lành mạnh khi bạn cần được người khác công nhận.
Và cùng môi trường mà CIA tạo ra, nơi tất cả các sĩ quan nội bộ phải đấu tranh với những mớ suy nghĩ tiêu cực trong đầu, nhưng vẫn tìm kiếm sự công nhận từ chính tổ chức của họ — mối quan hệ không lành mạnh đó là thứ có thể bị lợi dụng.
Và một cơ quan tình báo nước ngoài có thể tìm thấy một sĩ quan tình báo, lấp đầy khoảng trống đó cho họ và khẳng định với họ rằng: bạn có tài năng, bạn có triển vọng, chúng tôi nhìn thấy điều đó, còn cơ quan của bạn thì không hiểu bạn quan trọng đến thế nào và không thấy bạn có giá trị ra sao.
Và nếu bạn giúp chúng tôi, chúng tôi có thể thưởng tiền cho bạn, có thể cho bạn quốc tịch, có thể đảm bảo tương lai định cư và học hành cho con cái bạn, và biến bạn thành người rất giàu có.
Tất cả những thứ mà bạn đã phấn đấu mà đất nước của bạn sẽ không bao giờ trao cho bạn.
Người nội gián có nhận họ là nội gián không?
Tôi không tin là có.
Tôi không nghĩ vậy.
Tôi cũng tin rằng hầu hết các vụ gián điệp, khi đưa ra tòa, thường không bị xét xử theo Đạo luật Gián điệp.
Chúng thường bị truy tố theo một tội danh nhẹ nhàng hơn, dễ chứng minh hơn, nhưng cũng giúp chính phủ bảo vệ danh tiếng khỏi việc bị thâm nhập.
Vì thế, người này đã rời CIA, bay sang nước khác, họ trở về, và cố gắng gia nhập lại CIA để lấy thêm thông tin.
Ừm, họ cố gắng gia nhập lại một cơ quan liên bang, và đó là cách FBI dụ họ, và cũng là cách họ…
Để phỏng vấn.
Đúng, để phỏng vấn.
Và cách họ đưa họ vào lãnh thổ Mỹ.
Thú vị.
Vì vậy, tôi muốn nói rằng sự tò mò của bạn lúc này là một vấn đề lớn đối với CIA.
Bởi vì họ đã biết.
Họ biết rằng những người rất thông minh ngoài kia sẽ biết rằng có một cách, chắc chắn phải có một cách, để phân tích ngược toàn bộ câu chuyện.
Ai là Falcon, hoặc Falcon đang ở đâu, Wolf ở đâu, ai là nội gián, đúng không?
Và điều thú vị là chúng tôi đã dồn mọi nỗ lực có thể vào câu chuyện để đảm bảo nó không thể bị truy nguyên.
Bởi vì CIA đã bị thâm nhập đồng thời bởi vài người trong thời gian chúng tôi ở CIA.
Và điều đó vừa làm nản chí vừa có phần khích lệ, bởi vì nó cho thấy những gì chúng tôi làm là song song với nhiều sĩ quan khác.
Chúng tôi đã viết cuốn sách Shadow Cell, nhưng điều đó không có nghĩa chỉ có hai chúng tôi bị gọi để thực hiện các hoạt động thí điểm mới.
Họ có thể đã hỏi năm, bảy, mười hai người khác để thực hiện các hoạt động mới nhằm truy tìm sự thâm nhập đa chiều của CIA lúc đó.
Nhưng điều đó cũng đáng chán nản vì đó là một trong những lý do khiến những câu chuyện này không được chia sẻ.
Bởi CIA không muốn thế giới biết họ đã bị thâm nhập bởi nhiều người.
Họ không muốn thế giới biết những người đó là ai.
Nếu muốn, họ đã công bố từ lâu rồi.
Tất nhiên đội nghiên cứu của tôi đã cố gắng tìm ra đó là ai.
Và đội nghiên cứu của Diary of a CEO không phải là một đội có thể coi nhẹ, nên tôi hơi sợ khi nghe kết luận của họ.
Dựa trên nghiên cứu của chúng tôi, chúng tôi nghĩ nội gián có khả năng là Jerry Chung Sing Lee, người đã làm gián điệp cho Trung Quốc vào khoảng thời gian cuốn sách.
Jerry bắt đầu làm gián điệp cho Trung Quốc sau khi rời CIA, sau đó cố gắng tái gia nhập cơ quan, được FBI cho phép rời khỏi nước, rồi bị bắt vào năm 2018 ở sân bay khi anh ta quay lại Hoa Kỳ.
Giống như nội gián trong cuốn sách.
Nhưng ở đây cũng nói rằng, Andrew sẽ không bình luận liệu anh ấy có thực sự là nội gián hay không.
Vậy không có lý do để hỏi bạn liệu anh ấy có phải là nội gián không.
Bạn đã từng đến Trung Quốc chưa?
Chúng tôi có nghĩa vụ pháp lý không xác nhận cũng không phủ nhận kết quả của đội nghiên cứu của bạn, và cũng không xác nhận hay phủ nhận kết quả của bất kỳ đội nghiên cứu nào khác nếu họ liên hệ với chúng tôi và yêu cầu xác nhận ai có thể là nội gián.
Việc ở CIA có thay đổi cách bạn nhìn nhận thực tại và con người không?
Ồ, có chứ.
Bằng cách nào?
Rất nhiều.
Tôi thích câu hỏi này, và tôi thực sự muốn bạn thành thật.
Bạn có thể chia sẻ với Steve cách bạn chuyển từ niềm tin thời đại học sang niềm tin sau khi rời CIA như thế nào không?
Khi tôi làm việc với người tị nạn, đó là bước ngoặt lớn đầu tiên của tôi, khi tôi nhận ra con người có thể thật tàn nhẫn.
Tôi lớn lên theo Phật giáo, nên luôn nghĩ rằng con người có tiềm năng trở nên tuyệt vời.
Và tôi đồng ý, điều đó đúng.
Nhưng khi tôi làm việc với người tị nạn, tôi nhận ra con người có thể kinh khủng đến thế nào.
Tôi làm việc với người Bosnia, và với người tị nạn từ Rwanda, nơi hàng xóm của họ thực sự đã quay lưng lại với họ.
Những người mà họ lớn lên cùng bỗng ngày hôm sau cầm rựa hay súng đến giết người thân của họ, săn đuổi họ qua rừng hoặc bất cứ nơi nào.
Và điều đó có thể xảy ra ở bất cứ đâu.
Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng bất cứ khi nào ai đó nói “chuyện đó không thể xảy ra ở đây”, đó là lời nói dối.
Chuyện đó có thể xảy ra ở bất cứ đâu.
Không ai trong những người đó từng nghĩ “ồ, chuyện đó có thể xảy ra ở đây.”
Không ai từng nghĩ thế.
Mọi người luôn nghĩ “chuyện đó không thể xảy ra ở đây. Hàng xóm tôi sẽ không bao giờ làm thế với tôi.”
Nhưng điều đó không đúng.
Rồi khi tôi làm ở CIA, bạn biết đấy, điều đó làm tăng thêm cảm giác rằng thế giới hậu trường là một nơi nguy hiểm.
Và bạn không thể hoàn toàn — tôi nghe thật tồi khi nói những điều này — bạn không thể hoàn toàn tin tưởng bất kỳ ai.
Ý tôi là, lý do tôi ở với Andy là vì tôi tin tưởng Andy 100%.
Anh ấy có thể là người duy nhất mà tôi tin mọi điều anh ấy nói.
Không, em chỉ tin anh có khoảng 98%.
Ờ, đúng, nhưng anh biết anh có thể lấy thêm 2% kia từ em.
Đó là lý do.
Vậy nên, bạn thực sự — bạn luôn phải hiểu rằng con người là sự kết hợp của cái tốt và cái xấu.
Và mặc dù tôi mong—tôi muốn nghĩ rằng mọi người luôn cố gắng thiên về điều tốt, tôi luôn phải ghi nhớ rằng con người có mặt tối. Và—và bất cứ tình huống nào cũng có thể kích hoạt điều đó. Anh có nghĩ chúng ta đang ở một khoảnh khắc như vậy không? Tôi nghĩ chúng ta luôn ở trong một khoảnh khắc. Tôi nghĩ một phần nào đó của thế giới luôn ở trong khoảnh khắc đó. Còn nước Mỹ thì sao? Bởi vì tôi biết Andy nói khi chúng tôi trò chuyện hôm trước rằng anh ấy sẽ cố gắng rời Hoa Kỳ trước năm 2026. Well, không chỉ có mình tôi rời đi. Ừ. Ừ. Có thể anh có động cơ khác. Tôi không biết. Em ở lại chứ, Jihy? Bởi vì anh ấy nói anh ấy sẽ đi. Tôi là người đã thúc đẩy rời đi nhiều năm nay. Tại sao?
Anh sẽ tóm tắt tình hình mà thế giới phương Tây và Hoa Kỳ đang ở hiện nay như thế nào, theo góc nhìn của anh, với những gì anh biết? Đây có phải là những thời điểm tốt không?
Jihy sinh ở Venezuela. Venezuela thời những năm 80 như thế nào? Ồ, lúc đó rất tốt. Đó là một trong những nền kinh tế hàng đầu thế giới. Đó là một nền dân chủ thịnh vượng. Là một nơi tuyệt vời. Với khoảng cách giàu nghèo lớn. Cha mẹ Jihy, cha cô ấy, họ đến từ một gia đình giàu có. Một gia đình Venezuela giàu có. Đó là lý do họ chuyển sang Nhật Bản. Không dễ để dắt cả gia đình bốn người sang Nhật Bản, hoặc gia đình ba người rồi sinh con ở Nhật, đúng không? Tất cả của cải họ có năm 1980, khi Jihy chào đời, đã biến mất vào 1989. Chỉ vài năm sau. Ừ, có thể năm 85. Năm năm. Và Venezuela đã từ một trong những nền dân chủ thành công, thịnh vượng với nền kinh tế mạnh mẽ, trở thành như ngày nay. Không thể phủ nhận thực tế đó đối với Jihy hay gia đình cô ấy. Vì vậy nếu có ai ở Mỹ lúc này nhận thức rõ tốc độ mọi thứ có thể trở nên tồi tệ, thì đó là vợ tôi. Và đó là lý do tôi nhận thấy ở cô ấy một cam kết không khoan nhượng trong việc chuyển chỗ ở, phần lớn bởi vì bạn không thể ràng buộc mình vào một hệ thống duy nhất trừ khi bạn muốn sẵn sàng chịu tổn thất khi hệ thống đó gặp vấn đề. Vâng, tôi tin vào việc di chuyển linh hoạt. Chúng tôi thuê nhà. Chúng tôi không mua.
Như bạn có thể nhận ra, tôi hoàn toàn bị cuốn hút bởi tâm lý đứng sau các đội thể thao có hiệu suất cao. Tôi nghĩ tất cả bắt đầu từ việc tôi yêu mến Sir Alex Ferguson khi là một fan của Manchester United. Vì vậy khi tôi được nói về một series mới trên Netflix nói về sự trỗi dậy của Dallas Cowboys, nó ngay lập tức thu hút sự quan tâm của tôi. Và không phải vì tôi cuồng bóng bầu dục Mỹ. Tôi không. Tôi thậm chí còn không xem nó. Nhưng tôi biết về Dallas Cowboys, và với nhiều người Texas, họ còn hơn một đội thể thao. Tôi đã xem series này, và nó thực sự xuất sắc. Nó xoay quanh Jerry Jones, một doanh nhân dầu mỏ không có nền tảng bóng bầu dục, người mua Cowboys vào cuối những năm 80 và biến họ thành thương hiệu thể thao có giá trị nhất thế giới. Câu chuyện là về cách một người đã tập hợp một đội mạnh vào những năm 1990, gồm những cầu thủ và HLV huyền thoại, và bằng những quyết định kiên quyết đã dẫn dắt đội đến ba chiến thắng Super Bowl. Tôi rất thích nó. Và tôi nghĩ bạn cũng sẽ thích. Xem America’s Team, The Gambler and His Cowboys, đang phát trực tuyến ngay bây giờ độc quyền trên Netflix. Và họ giờ tài trợ cho podcast này. Tôi vừa đầu tư hàng triệu đô la vào đây và trở thành đồng sở hữu công ty. Công ty tên là Ketone IQ. Câu chuyện khá thú vị. Tôi bắt đầu nói về ketosis trên podcast này và việc tôi ăn rất ít tinh bột, rất ít đường, và cơ thể tôi tạo ra ketone, thứ đã làm tôi tập trung đáng kể, cải thiện sức bền, cải thiện tâm trạng và khiến tôi làm việc hiệu quả hơn ở đây. Và vì tôi nói về nó trên podcast, vài tuần sau, những chai nhỏ này xuất hiện trên bàn tôi ở trụ sở London, những liều uống nhỏ. Và ôi trời ơi. Tác động của chúng lên khả năng diễn đạt, sự tập trung, buổi tập, tâm trạng, và ngăn tôi bị tụt năng lượng suốt ngày thật sâu sắc đến mức tôi đã liên hệ với những người sáng lập công ty. Và bây giờ tôi là đồng sở hữu doanh nghiệp này. Tôi rất, rất khuyên bạn tìm hiểu về sản phẩm này. Tôi rất khuyên bạn xem xét khoa học đằng sau sản phẩm. Nếu bạn muốn thử, hãy truy cập ketone.com/Stephen để được giảm 30% cho đơn đăng ký của bạn. Và bạn sẽ nhận thêm một món quà miễn phí với lô hàng thứ hai. Đó là ketone.com/Stephen. Và tôi rất vinh dự khi một lần nữa, một công ty tôi sở hữu có thể tài trợ cho podcast của tôi.
Có kỹ năng cụ thể nào mà những người cố gắng thành công trong đời sống bình thường — vì chương trình này gọi là Diary of a CEO — mà anh học được thời ở CIA và nghĩ là hữu ích nhất để người ta thành công, dù họ định nghĩa thành công thế nào, trong cuộc sống hằng ngày không? Điều đầu tiên tôi muốn nói là cuốn sách của chúng tôi, Shadow Cell, không nhất thiết nói về những điệp viên tuyệt vời. Nó nói về cách chúng tôi quay lại những điều cơ bản. Chúng tôi quay lại gián điệp nền tảng, cái mà chúng tôi ở CIA gọi là “gậy và gạch”. Chúng tôi từ bỏ tất cả công nghệ. Chúng tôi từ bỏ tất cả vệ tinh xịn. Chúng tôi từ bỏ tất cả máy bay không người lái. Và chúng tôi quay lại xây dựng trên những nền tảng vững chắc. Và chúng tôi không làm thế vì chúng tôi thông minh. Chúng tôi làm thế bởi vì các nhóm khủng bố đã thắng trong cuộc chiến chống khủng bố toàn cầu lại đang sử dụng gạch đá và gậy. Và họ đang thắng trước một Bộ Quốc phòng Mỹ có ngân sách 900 tỷ đô la mỗi năm. Chúng ta đã chi 8 nghìn tỷ đô la trong cuộc chiến chống khủng bố toàn cầu chỉ để sơ tán khỏi Afghanistan. Tất cả điều đó xảy ra bởi vì họ đang dùng những công cụ nền tảng mà chúng ta không thể khắc phục. Và trong Shadow Cell, đó là tất cả những gì chúng tôi làm. Chúng tôi sử dụng những công cụ nền tảng đã chứng tỏ chiếm ưu thế nhiều lần. Và có quá nhiều điều như vậy trong đời thường và trong kinh doanh, từ marketing đến bán hàng, lập ngân sách, thực hành tuyển dụng, đến, bạn biết đấy, những đánh giá hàng năm và nửa năm.
Có rất nhiều điều mà các doanh nghiệp có thể rút ra từ ý tưởng cơ bản này: đừng bao giờ buông bỏ nền tảng, đừng bao giờ bỏ rơi những tài sản hữu hình của bạn.
Bạn sẽ cho người bình thường lời khuyên gì, nói chung trong cuộc sống, về cách sống một cuộc đời tốt đẹp dựa trên những gì bạn đã thấy, những gì bạn biết bây giờ, và cách bạn nhìn thế giới?
Đối với tôi, một cuộc đời tốt là một cuộc đời dành để làm những việc bạn muốn làm, những thứ mang lại niềm vui cho bạn khi bạn có tuổi tác và năng lượng để làm chúng.
Tôi thấy buồn vô cùng mỗi khi gặp những người đợi đến khi họ ở tuổi 60 và nghỉ hưu mới được tự do, mới bắt đầu đi du lịch. Và lúc đó họ mới chú tâm học đàn guitar, lúc đó họ mới chú tâm đến hội họa. Thân thể họ không còn theo kịp nữa. Thân thể họ không thể đi du lịch như trước. Tay họ run. Họ không thể vẽ nữa. Nhưng họ đã tin trong 30 năm rằng mọi thứ sẽ tốt hơn khi họ về hưu thay vì hành động ngay bây giờ.
Với tôi, tất cả là tìm niềm vui trong khoảnh khắc hiện tại. Con trai tôi 12 tuổi. Bây giờ nó chơi cờ. Nó muốn chơi trò điện tử với tôi ngay bây giờ. Nó muốn nói sâu về những bộ manga yêu thích của nó ngay lúc này. Tất cả những điều đó có thể thay đổi trong năm ngày.
Con gái tôi bảy tuổi, đang trồng chuối và lộn nhào. Và tất cả những gì con bé muốn là bố mát-xa vai cho con vào buổi tối và kể những câu chuyện ngượng ngùng về thời thơ ấu của tôi cho con nghe khi con ngủ. Đó là những gì con bé muốn bây giờ. Tất cả điều đó có thể biến mất. Và có thể sẽ không còn nữa trong sáu tháng tới.
Tôi phải làm ngay bây giờ. Nếu tôi không làm ngay bây giờ, nó sẽ không bao giờ xảy ra. Tôi không thể chờ đến khi giàu có. Tôi không thể chờ đến khi bán được một công ty. Tôi không thể chờ đến khi về hưu rồi mới cố gắng lấy lại những khoảnh khắc này.
Vậy tôi có thể làm gì? Tôi tự hỏi mình mỗi ngày: ngay bây giờ tôi có thể làm gì để tối đa hóa niềm vui mình đang có? Bởi vì niềm vui không chỉ là của riêng tôi. Đó còn là niềm vui mà tôi mang lại cho những người muốn có thời gian và không gian của tôi. Vợ tôi, con cái tôi, bạn bè đồng nghiệp, khách hàng của tôi. Tôi làm gì để mang lại niềm vui cho bản thân, đồng thời cũng mang lại niềm vui cho người khác?
Tại sao điều đó lại quan trọng đến vậy, Joe? Tôi nhìn thấy điều đó trên mặt anh. Cuộc đời tôi đầy rẫy những người không nhận ra điều đó. Cuộc đời tôi có một người mẹ cứ chờ mãi để làm những gì bà muốn làm. Và bây giờ bà vẫn không được làm những điều đó. Có ông bà nghỉ hưu nghèo khó. Có những thành viên trong gia đình nghỉ hưu nghèo. Có người chết sớm. Có người bị thương không thể đi lại.
Bạn biết không, tôi đã gọi mẹ anh. Chúng tôi đã nói chuyện với mẹ anh. —Anh có gọi mẹ tôi không? —Có. Khi tôi hỏi bà câu này, tôi nói với mẹ anh, tôi hỏi, “Mối quan hệ của bà với Andy thế nào?” Và bà bật khóc. —Thật sao? —Bà nói bà tự hào về anh. Nhưng điều đáng nói là bà đã bật khóc khi được hỏi đúng câu đó.
Thật tuyệt. Tôi mừng vì anh đã gọi bà. Tôi thường nói chuyện với Jihee về điều này vì tôi chưa từng có mối quan hệ với cha mình. Và mối quan hệ với cha dượng của tôi rất tệ. Tôi cũng có đề cập một phần những chuyện đó trong cuốn sách. Và khi đã là người lớn, tôi chỉ phóng chiếu những giả định tiêu cực về những gì họ có thể đã định làm. Bởi vì đó là điều tôi bị định hình để tin khi còn nhỏ. Tôi không thể tự tin phóng chiếu những kỳ vọng tích cực lên họ. Vì khi còn nhỏ, tôi chưa bao giờ tin họ làm gì đó theo hướng tích cực. Tôi tin mẹ tôi tập trung vào sự nghiệp. Và tôi tin mẹ tôi không thực sự muốn làm mẹ. Tôi tin mẹ tôi không thực sự muốn kết hôn với người bà đã lấy. Và đó là điều tôi tin khi còn là đứa trẻ. Vậy nên giờ đây, khi đã lớn, đó là nền tảng của tôi.
Nền tảng của Jihee với cha mẹ cô hoàn toàn khác. Thật đáng kinh ngạc, vì sự khác biệt giữa những suy nghĩ tiêu cực của tôi thời trẻ và những ký ức tích cực của Jihee thời trẻ rất rõ rệt. Và đó là lý do tôi muốn cho con cái mình thứ gì đó giống như những gì vợ tôi đã có. Còn câu trả lời của em cho điều đó, Jihee, là gì — em muốn gì tiếp theo?
Khi tôi còn trẻ, tôi được nuôi nấng với ý niệm về một đích đến. Nên tôi đã làm mọi thứ mình phải làm. Học tốt ở trường, vào đại học, học cao học, có một công việc với chính phủ liên bang. Rất tốt. Rồi chúng tôi rời CIA. Và tôi kiểu như, nhưng tôi đã thành công rồi. Tôi đã cưỡi trên con tàu đó. Tôi đã làm mọi thứ mình phải làm. Và tôi đã thành công. Vậy giờ chúng ta đang làm gì?
Đó là một chuyển đổi rất khó với tôi. Nhưng bây giờ, biết đấy, chúng tôi có con và có công việc kinh doanh, và tôi đã trải qua rất nhiều liệu pháp tâm lý, tôi nhận ra Andy luôn đúng. Thực sự là như vậy. Bạn không bao giờ biết khoảnh khắc tiếp theo sẽ mang lại điều gì. Vì vậy bạn phải tận hưởng mọi khoảnh khắc bạn có ngay bây giờ. Đừng để chuyến đi đó đến năm sau — hãy đi ngay khi có thể. Những cái bát đó không nhất thiết phải rửa ngay lúc này. Nếu con bạn muốn đọc sách với bạn, bạn có thể tạm gác việc khác sang một chút.
Tốn rất nhiều thời gian để tôi hiểu điều đó. Nhưng giờ Andy và tôi đã đồng quan điểm: hãy sống mọi khoảnh khắc với càng nhiều niềm vui càng tốt. Và thêm một điểm nữa, bạn không bao giờ biết lúc nào mọi chuyện tồi tệ sẽ ập đến. Vậy nên hãy tận hưởng bây giờ, vì bạn không biết khi nào bạn có thể phải chạy khỏi nhà vì nó bắt cháy, hoặc phải chạy khỏi đất nước vì chiến tranh bùng nổ, hay — bị bắt ở nước ngoài. Ừ, bị bắt ở nước ngoài.
Tôi tin mạnh vào việc nhìn thấy những dấu hiệu báo trước. Lời khuyên của tôi cho mọi người là đừng chủ quan. Giống như Andy nói, đừng chủ quan trong kinh doanh, nhưng cũng đừng chủ quan trong cuộc sống. Như trước khi Chiến tranh Thế giới thứ hai nổ ra, có rất nhiều dấu hiệu báo trước về những gì sắp tới. Mà mọi người cứ nghĩ thầm rằng, “Chuyện đó không thể xảy ra ở đây.”
Không thể tệ đến vậy chứ?
Bạn đang cố nói với tôi điều gì à?
Vậy dấu hiệu rõ ràng đối với người Mỹ là chúng ta đang chuyển sang một điều gì đó mới.
Chúng ta sẽ không bao giờ trở lại như trước.
Vậy nên hoặc bạn tham gia vào việc tạo ra Nước Mỹ mới, hoặc bạn bắt đầu nghĩ xem sẽ đi đâu khác.
Bởi vì nước Mỹ mà chúng ta biết trước đây không còn tồn tại nữa, và nó sẽ không bao giờ quay trở lại.
Đây là Nước Mỹ mới bây giờ.
Vậy nên bạn hoặc tham gia vào nó, hoặc rời đi.
Được rồi, theo định nghĩa của anh, Nước Mỹ cũ là gì?
Nước Mỹ cũ, bạn biết đấy, và tôi cũng không quá già đâu.
Trong đời tôi, Nước Mỹ cũ là một chuỗi những khoảng thời gian mà chính phủ có vẻ như làm việc cùng nhau, có vẻ như làm điều gì đó để cải thiện cuộc sống của người dân.
Nhưng cũng, tôi nghĩ, dần dần trở nên tự mãn theo thời gian.
Như vài nhiệm kỳ gần đây, chúng ta có một quyền hành pháp mạnh và nó ngày càng mạnh hơn, mà tôi nghĩ đó không phải là hướng đi đúng.
Nhưng đó là chuyện đã xảy ra.
Và một Quốc hội liên tục bế tắc.
Nên chẳng có gì xảy ra.
Và chúng ta cứ tiếp tục, ví dụ như vấn đề di trú.
Tại sao vấn đề di trú lại là vấn đề?
Thật ra chuyện này có thể đã được giải quyết từ hàng thập kỷ trước.
Quyết định bạn muốn gì về di trú. Quyết định chính sách của bạn là gì, đúng không?
Và chính sách, rõ ràng, tôi nghĩ hầu hết mọi người đồng ý, không phải là mở cửa.
Nếu không phải mở cửa thì bạn muốn gì?
Rồi thực hiện chính sách đó.
Tôi nghĩ bây giờ chúng ta có lịch sử là quyền hành pháp ngày càng mạnh.
Vì lý do nào đó, người Mỹ muốn một nhà lãnh đạo mạnh.
Khi anh nói “hành pháp” là ý anh nói tổng thống?
Phải, tổng thống.
Quyền của tổng thống đang ngày càng nhiều để có thể làm việc.
Một thời gian là vì Quốc hội không muốn tự đưa ra quyết định, nên họ đẩy quyền lực sang tổng thống.
Và trong khoảng 16 năm gần đây, chúng ta thấy tổng thống nắm nhiều quyền hơn, ban hành nhiều sắc lệnh hành pháp hơn.
Dù bạn thích hay không, hiện giờ chúng ta ở trong giai đoạn có một quyền hành pháp mạnh.
Khi bất cứ ai có quyền lực, rất ít khi họ chịu buông bỏ.
Vậy anh có nghĩ Trump sẽ chẳng đi đâu à?
Tôi nghĩ quyền hành pháp — Trump là người nắm quyền hành pháp hiện tại.
Dù ai là người hành pháp kế tiếp và người tiếp theo nữa, họ sẽ tiếp tục giữ các quyền hành pháp.
Họ không có lợi gì khi buông bỏ quyền lực của văn phòng hành pháp.
Vậy Jihee, nếu đó là Nước Mỹ cũ, nơi trở nên hơi tự mãn, quyền lực nhiều hơn và ngày càng trao nhiều quyền cho tổng thống, thì chị nói chúng ta đang ở trong một khoảnh khắc chuyển tiếp ngay bây giờ.
Theo chị, Nước Mỹ mới sẽ trông như thế nào khi quá trình chuyển tiếp ấy kết thúc?
Tôi nghĩ chúng ta chưa có ý tưởng rõ ràng nó sẽ ra sao.
Tôi nghĩ chính quyền hiện tại đang chấp nhận nhiều rủi ro mà tôi thấy thú vị.
“Thú vị” là từ khá nhẹ. Từ thật sự là gì?
Ý tôi là, “thú vị” chính là từ thật, vì tôi nghĩ ông ấy đang chấp nhận nhiều rủi ro thực sự làm xáo trộn cách mọi thứ đã tồn tại lâu nay.
Như, rút tiền khỏi Medicaid và Medicare, bỏ USAID, chuyển từ quyền lực mềm sang quyền lực cứng.
Vì vậy với tôi, tôi dùng từ “thú vị” vì hiện giờ chúng ta không thể biết chuyện đó sẽ diễn ra như thế nào.
Quyền lực cứng ở đây là thả bom xuống Iran.
Đúng vậy.
Chúng ta đang tăng chi cho quân đội và lấy đi tiền từ viện trợ, cơ bản là vậy.
Chúng ta đang thực hiện sự chuyển dịch đó.
Chúng ta đang thực hiện các thay đổi kinh tế khác nhau, thay đổi về chính sách di trú.
Và tôi không nghĩ — tôi nghĩ có rất nhiều sự hoảng loạn không cần thiết về tất cả chuyện đó, bởi vì dù tôi có đồng ý với phương pháp của ông ấy hay không, tôi nghĩ chúng ta chỉ cần chờ mọi thứ lắng xuống.
Và nếu có chuyện gì không hiệu quả, tôi nghĩ ông ấy là kiểu người sẽ lại chấp nhận rủi ro khác và xem có sửa được không.
Hoặc nếu đến lúc chính quyền kế tiếp nhậm chức mà chưa giải quyết được, họ sẽ phải làm gì đó với nó.
Không có gì dừng lại cả. Mọi thứ vẫn tiếp tục.
Vì vậy, tôi không biết nước Mỹ đang hướng tới một tương lai mà tôi muốn tham gia hay không.
Với tôi đó là một nhận định đúng.
Nhưng tôi nghĩ có rất nhiều người Mỹ ngoài kia cho rằng đây là con đường họ muốn đi.
Quan điểm của anh về tất cả những gì Jihee vừa nói là gì?
Quá trình chuyển đổi đang diễn ra ngay bây giờ là một quá trình mà người dân Mỹ phải quyết định mức độ họ muốn tham gia và mức độ họ muốn để người khác làm thay cho họ.
Donald Trump là kiểu người “tôi sẽ làm thay cho các bạn”.
Joe Biden cũng là kiểu “tôi sẽ làm thay cho các bạn”.
Obama cũng vậy.
Và chúng ta đang bầu những người sẽ làm thay chúng ta — làm những việc bẩn thỉu mà chúng ta không muốn tự mình đương đầu: ngân sách, tiền tệ, công việc khó nhọc, thương mại quốc tế, quan hệ đối ngoại, chiến tranh.
Chúng ta muốn chỉ được nói về những chuyện đó mà không phải vướng máu trên tay.
Vậy nên chúng ta đẩy trách nhiệm đó cho chính phủ, trong khi thực ra các nhà lập quốc thì ngược lại.
Các nhà lập quốc nói: máu là trên tay tất cả các người. Các người hãy nói cho chúng tôi biết muốn gì.
Các người muốn một cuộc cách mạng? Thế thì cùng nhau đi chiến đấu một cuộc cách mạng.
Các người muốn xây dựng một chính phủ mới? Thế thì chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một chính phủ mới.
Đó là cách đất nước chúng ta đáng lẽ phải được hình thành.
Vì vậy khi Jihee nói chúng ta đang trong một chuyển tiếp và chị ấy không biết nó sẽ đi về đâu, chị ấy nói đúng.
Chúng ta không biết tương lai sẽ ra sao, ngoại trừ biết chắc rằng tương lai sẽ mang nhiều đau đớn hơn, bởi vì chúng ta sẽ hoặc bước ra khỏi chuyện này bằng một chuyển tiếp đau đớn giúp chúng ta tốt hơn, hoặc bước ra bằng một chuyển tiếp ít đau hơn nhưng để lại chúng ta ở một vị thế mà không ai trong chúng ta muốn.
Và rồi chúng ta sẽ phải chịu thêm nhiều đau đớn nữa để sửa chữa mọi thứ một lần nữa.
Và bạn nghĩ quá trình chuyển giao sẽ ổn định thế nào?
Bạn nghĩ chúng ta sẽ đi đến đâu?
Nếu phải đoán, tôi nghĩ hiện nay tỷ lệ là 60-40.
Tôi nghĩ có 60% khả năng chúng ta sẽ không thích kết quả của quá trình chuyển giao.
Rồi chúng ta sẽ mất 15 đến 25 năm để sửa lại lần nữa, sửa nền kinh tế của mình, sửa lại vị thế siêu cường, sửa quan hệ đối ngoại, sửa niềm tin của chúng ta vào chính phủ.
Tôi nghĩ có 40% khả năng rằng hành động quyết đoán mà Donald Trump đang thực hiện ngay bây giờ sẽ được áp dụng trên diện rộng.
Và chúng ta thực sự kích thích được nền kinh tế, khiến mọi người trở lại cùng quan điểm, và tiến lên theo một cách giữ cho chúng ta đi trước một bước so với các mối đe dọa mà chúng ta thấy từ Trung Quốc.
Thảm họa mà chúng ta thấy đang tiếp tục diễn ra ở Trung Đông, vực thẳm mà chúng ta đã chạm tới về mặt địa chính trị.
Có khả năng chúng ta vượt qua được điều đó, nhưng tôi nghĩ khả năng chiếm ưu thế là chúng ta không vượt qua được.
Và tôi muốn nói rằng đó không chỉ là ý kiến của riêng tôi.
Đó là ý kiến của các nhà kinh tế.
Đó là ý kiến của các chuyên gia quan hệ đối ngoại.
Có nhiều người ngoài kia đều nói rằng các quyết định về ngân sách của chúng ta, các quyết định chính sách đối ngoại, các quyết định về cơ sở hạ tầng quân sự, các quyết định kinh tế của chúng ta đều rủi ro.
Rủi ro có nghĩa là có khả năng chúng thành công, nhưng đó là khả năng thấp, không phải khả năng cao.
Và bạn nghĩ quá trình chuyển giao sẽ ổn định thế nào?
Bạn nghĩ chúng ta sẽ đi đến đâu, nếu phải đoán?
Tôi nghĩ hiện nay tỷ lệ là 60-40.
Tôi nghĩ có 60% khả năng chúng ta sẽ không thích kết quả của quá trình chuyển giao, và rồi chúng ta sẽ mất 15 đến 25 năm để sửa lại lần nữa.
Sửa nền kinh tế của chúng ta, sửa lại vị thế siêu cường, sửa quan hệ đối ngoại, sửa niềm tin của chúng ta vào chính phủ.
Tôi nghĩ có 40% khả năng rằng hành động quyết đoán mà Donald Trump đang thực hiện ngay bây giờ được áp dụng trên diện rộng, và chúng ta thực sự kích thích nền kinh tế, khiến mọi người trở lại cùng quan điểm, và tiến về phía trước theo cách giữ cho chúng ta đi trước một bước so với các mối đe dọa mà chúng ta thấy từ Trung Quốc, thảm họa mà chúng ta thấy đang tiếp tục diễn ra ở Trung Đông, vực thẳm mà chúng ta đã chạm tới về mặt địa chính trị.
Có khả năng chúng ta vượt qua được điều đó, nhưng tôi nghĩ khả năng chiếm ưu thế là chúng ta không vượt qua được.
Và tôi muốn nói rằng đó không chỉ là ý kiến của riêng tôi.
Đó là ý kiến của các nhà kinh tế, đó là ý kiến của các chuyên gia quan hệ đối ngoại.
Có nhiều người ngoài kia đều nói rằng các quyết định về ngân sách của chúng ta, các quyết định chính sách đối ngoại, các quyết định về cơ sở hạ tầng quân sự, các quyết định kinh tế của chúng ta đều rủi ro.
Rủi ro có nghĩa là có khả năng chúng thành công, nhưng đó là khả năng thấp, không phải khả năng cao.
Và trong kịch bản như vậy, nền kinh tế sẽ bị tổn hại, rồi sẽ có nhiều chiến tranh hơn, có lẽ, bởi vì nếu xã hội trở nên cá nhân chủ nghĩa hơn và chú trọng vào bản thân và chủ nghĩa dân tộc hơn, thì họ trở nên như một hòn đảo hơn, mọi người trở nên hoang tưởng hơn, họ bắt đầu xây dựng.
Tôi biết Trump nói ông ta đang xây dựng như—ông ta gọi đó là Vòm Vàng của Hoa Kỳ để có thể bắn hạ bất kỳ tên lửa nào trên không nếu ai đó tấn công.
Và rồi bạn kiểu phải tháo gỡ điều đó và cố gắng đi theo hướng ngược lại, có thể là vậy chứ?
Tôi cố đọc càng nhiều càng tốt.
Tôi chắc bạn cũng vậy.
Và một trong những món quà tôi tự tặng mình là khi tôi đọc tiểu thuyết.
Và tôi đang đọc một cuốn sách có tên Bàn Tay Trái của Bóng Tối của một huyền thoại khoa học viễn tưởng tên là Ursula de Ginn.
Và đó là một cuốn sách từ thập niên 70.
Và khi tôi đọc cuốn sách này, trong đó bà có một câu trích nói về chủ nghĩa dân tộc bên trong thế giới của hành tinh khoa học viễn tưởng mà bà viết, đúng không?
Và câu trích ấy đại ý như sau:
Chủ nghĩa dân tộc không phải là sản phẩm của niềm kiêu hãnh.
Nó là sản phẩm của nỗi sợ.
Người ta không theo chủ nghĩa dân tộc vì họ tự hào về những gì họ có.
Họ theo chủ nghĩa dân tộc vì họ sợ rằng điều gì đó có thể lấy đi những gì họ có.
Và bất cứ khi nào bạn bị thúc đẩy bởi nỗi sợ, bạn không có cơ hội để đạt hạnh phúc chân thật.
Và những gì tôi thấy trong đoạn đó từ cuốn sách khoa học viễn tưởng thực sự rất thấm vào những gì tôi thấy đang xảy ra trên khắp Hoa Kỳ.
Chúng ta đều chủ nghĩa dân tộc, cả cánh tả lẫn cánh hữu, người đồng tính và người dị tính, già hay trẻ.
Chúng ta đều yêu nước.
Nhưng thứ đang thúc đẩy rất nhiều chủ nghĩa dân tộc của chúng ta là nỗi sợ về phe đối lập.
Không phải nỗi sợ sụp đổ của xã hội mình, không phải nỗi sợ về một cường quốc đang trỗi dậy bên kia đại dương,
mà vì lý do nào đó chúng ta sợ hàng xóm hơn là sợ những mối đe dọa thực sự ngoài kia.
Bởi vì cuối cùng, California và Mississippi có nhiều điểm chung hơn là Hoa Kỳ và Trung Quốc.
Nhưng vì lý do gì đó, chúng ta bị phân tâm và bối rối bởi cuộc nội bộ của mình đến mức không nhận ra rằng cuộc nội bộ ấy chính là thứ giúp ích cho tất cả các đối thủ của chúng ta,
từ Nga đến Bắc Triều Tiên đến Cuba thậm chí Bulgaria, một nước NATO có xu hướng thân Nga,
cuộc nội bộ của chúng ta chỉ tiếp tay cho họ.
Và kịch bản xấu nhất có thể xảy ra từ cuộc nội bộ đó là gì?
Bởi vì mọi người nghĩ, OK, chỉ có nghĩa là người ta sẽ công kích nhau trên X và Twitter và mạng xã hội,
và họ sẽ hét vào mặt nhau.
Rồi…
Bế tắc là thách thức lớn nhất.
Tôi không tin rằng chúng ta sẽ rơi vào bất kỳ loại nội chiến nào ở Hoa Kỳ.
Chúng ta sẽ không bắn nhau.
Chúng ta sẽ không cầm rựa chém hàng xóm.
Không phải bây giờ, nhưng bế tắc sẽ dẫn tới sụp đổ kinh tế.
Sự sụp đổ kinh tế sẽ dẫn tới những cá nhân thực sự gặp những vấn đề thực sự,
điều đó sẽ dẫn tới gia tăng hoạt động tội phạm.
Mọi người sẽ ăn cắp lẫn nhau.
Mọi người sẽ ăn cắp ở cửa hàng.
Mọi người sẽ, bạn biết đấy, nói dối và làm tổn hại lẫn nhau để cố gắng lo cho người thân của họ.
Và khi xã hội đó bắt đầu sụp đổ và chúng ta trở nên bộ lạc hơn bao giờ hết,
tất cả rất dễ đoán, tất cả là các nghiên cứu điển hình mà chúng ta đã thấy khắp thế giới,
khi chúng ta càng ngày càng trở nên bộ lạc hơn,
thì chúng ta sẽ bị các đối thủ của mình lợi dụng, những kẻ không gặp cùng vấn đề đó.
Khi bạn nói tắc nghẽn là cái domino đầu tiên đổ xuống, tắc nghẽn là gì?
Tôi nhìn nhận tắc nghẽn là tắc nghẽn chính sách.
Chúng ta không biết làm sao để tiến về phía trước với Israel.
Chúng ta không biết làm sao để tiến về phía trước với ngân sách.
Chúng ta không biết làm sao để tiến về phía trước với việc có phê chuẩn các kết quả bầu cử hay không, đúng không?
Và trong thời gian chúng ta không biết phải tiến như thế nào,
nó tạo cơ hội cho người khác bỏ qua quy trình dân chủ
và đơn phương áp đặt kết quả.
Và loạt áp đặt đó khiến kết quả trở nên ít có sự hợp tác hơn,
ít được suy tính kỹ càng hơn, kém rõ ràng hơn, kém chấp nhận được với nhiều người hơn.
Và rồi sự mất lòng tin đó cứ tiếp diễn.
Chúng ta đang sống trong một thời điểm mà sự mất lòng tin vào chính phủ cao hơn so với thời gian dài trước đây.
Chúng ta chứng kiến sự sụt giảm lớn nhất của đồng tiền Mỹ mà chúng ta thấy trong nhiều thập kỷ và trong phần lớn một thế kỷ.
Chúng ta thấy thiếu niềm tin công chúng.
Chúng ta thấy tỉ lệ ủng hộ tổng thống liên tục dưới 50% cho mọi tổng thống nhiệm kỳ đến.
Chúng ta đang ở một nơi mà người dân không còn tin chính phủ của chính họ.
Và tôi nói rằng điều đó chưa hẳn là quá to tát, ngoại trừ việc chúng ta là nước giàu nhất thế giới.
Chúng ta có quân đội lớn nhất thế giới.
Chúng ta là nhà sản xuất công cụ tài chính lớn nhất và nhà sản xuất vũ khí lớn nhất.
Chúng ta là một chuyện cực kỳ quan trọng; thật nghiêm trọng nếu chúng ta không thể tự thu xếp đâu vào đấy.
Chào mừng đến với Hoa Kỳ.
Shadow Cell, một cuốn hồi ký nội bộ về cuộc chiến gián điệp mới của nước Mỹ, của Andrew Bustamante và G. He Bustamante.
Đó là một cuốn sách hấp dẫn vì thường công chúng không được đọc những cuốn sách như thế này.
Và vì lý do bạn nói, vì chúng bị kiểm duyệt gắt gao và cuối cùng được CIA quyết định là bí mật.
Nhưng cuốn này đã vượt qua được.
Vì vậy tôi rất khuyên mọi người nên đọc.
Chúng ta đã chạm tới vài yếu tố bề mặt của chuyện này.
Nhưng nếu bạn muốn chi tiết về những gì đã xảy ra, thì đây là một cuốn sách đáng đọc.
Nhưng nó cũng mở ra cho bạn một cửa sổ vào một thế giới mà hầu hết chúng ta sống trong vô minh vì chúng ta không nhận ra những chuyện này xảy ra.
Chính nhờ làm podcast này mà những điều tôi từng nghĩ là thuyết âm mưu hóa ra không còn là thuyết âm mưu nữa.
Bạn biết không?
Ừ.
Bởi vì trước khi tôi bắt đầu podcast này và bắt đầu nói chuyện với những người như bạn và các vị khách khác mà tôi đã mời,
tôi nghĩ rằng, ừ, tôi xem podcast và nghĩ, không, chuyện đó vớ vẩn.
Không, chuyện đó vớ vẩn.
Chuyện đó không xảy ra.
Có mấy vụ gián điệp đó ư? Chuyện đó sẽ không xảy ra.
Không có chuyện một nước do thám nước khác đâu.
Không đời nào người ta infiltrate các nước khác rồi lấy bí mật và làm những chuyện điên rồ như vậy.
Tôi nghĩ đó là phim.
Nhưng thực ra chuyện đó xảy ra và tất cả các nước đều làm vậy với nhau.
Và tôi tưởng tượng ngay cả Hoa Kỳ cũng làm vậy với một số đồng minh của họ.
Chẳng hạn, tôi hình dung Hoa Kỳ có thể có gián điệp ở Anh.
Mỹ không thừa nhận do thám các nước thuộc Five Eyes và các nước Five Eyes đều tuyên bố không do thám lẫn nhau.
Nhưng đó chỉ là một tuyên bố.
Chúng tôi có một truyền thống khép lại trong podcast này: khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo, mà họ không biết sẽ dành cho ai.
Và câu hỏi để cả hai bạn trả lời riêng lẻ là: một sai lầm bạn từng mắc đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời bạn thế nào theo cách bạn không thể đoán trước?
Tôi sẽ nói rằng sai lầm đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời tôi là ở lại với bạn trai cũ quá lâu.
Bởi vì chúng tôi đã bên nhau một năm và ngay lúc đó mối quan hệ đã có vấn đề và tôi đang xin vào Peace Corps ngay sau khi ra trường.
Nhưng tôi cũng biết rằng nếu tôi gia nhập Peace Corps và ra nước ngoài, mối quan hệ sẽ không trụ được.
Và vì lý do nào đó, tôi chọn mối quan hệ hơn Peace Corps.
Và vì tôi chọn mối quan hệ hơn Peace Corps, tôi đã học cao học để có thể ở lại với anh ta.
Rồi bởi vì tôi học cao học và mối quan hệ đó làm tôi cạn tiền, tôi đã nộp hồ sơ vào CIA.
Và nếu tôi không ở trong mối quan hệ đó, tôi sẽ không bao giờ gia nhập CIA.
Tôi sẽ không bao giờ gặp Andy.
Tôi sẽ không có những đứa con tôi có bây giờ.
Tôi sẽ không có cuộc sống tôi có bây giờ.
Vì vậy, có thể nói đó là một sai lầm khi ở trong một mối quan hệ tồi tệ suốt bảy năm.
Nhưng tôi sẽ không có chỗ đứng như hôm nay nếu không có chuyện đó.
Khó cho tôi để trả lời câu hỏi vì tôi cứ thấy mình đi đến cùng một kết luận mà Jihy đã đi tới:
rằng tất cả những sai lầm mà tôi nghĩ tới đều dẫn tới một chuỗi sự kiện đưa tôi đến nơi tôi đang đứng bây giờ.
Vì vậy, tôi sẽ kể một ví dụ gần đây hơn đang thay đổi hướng đi cuộc đời tôi ngay lúc này.
Năm 2023, tôi thuê người điều hành đầu tiên vào công ty mình.
Người điều hành đầu tiên có vị thế ngang hàng với tôi ở cương vị CEO.
Và tôi thuê người đó vì họ được giới thiệu tốt.
Tôi tuyển người đó vì họ có hồ sơ thành công lâu dài.
Tôi thuê người đó vì họ có vẻ hiểu nhiều điều về kinh doanh mà tôi không hiểu.
Và đã tới lúc tôi phải mở quy mô.
Và đó là điều quan trọng đối với tôi với tư cách CEO là dẫn dắt bằng cách tuyển đúng người.
Rồi trong 16 tháng tiếp theo, người đó khiến công ty thua lỗ riêng tới nửa triệu đô la.
Và rồi đẩy chúng tôi vào khoản nợ gần 215.000 đô la nữa.
Vậy là một sai lầm lớn khoảng 730.000 đô la trong vòng 16 tháng.
Và suốt quãng thời gian đó, tôi thấy các sai sót.
Tôi thấy những lỗi lầm.
Và tôi liên tục thuyết phục bản thân không hành động.
Tôi cứ nghĩ, chắc đây là cái vẻ của việc mở rộng quy mô.
Người này chắc biết mình đang làm gì.
Kiểu như, phải bỏ tiền ra thì mới kiếm được tiền.
Chúng ta phải chuẩn bị cho tương lai.
Mình cứ tự biện hộ cho mọi bước đi.
Ồ, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi.
Ồ, chuyện này chỉ là — đây là thứ sẽ có lợi sau sáu tháng nữa.
Rồi bạn biết đấy, cái khoảng 16 tháng đó cuối cùng kết thúc vào tháng 3 năm nay.
Và tôi đang nhìn chằm chằm vào một công ty có vẻ khỏe mạnh nhưng tài khoản ngân hàng chẳng còn đồng nào, trong khi mang trên vai hàng trăm ngàn đô la nợ nần.
Tôi nhận ra, tôi không thể để người khác thử làm chuyện này vì không ai quan tâm nhiều như tôi.
Tôi là chủ sở hữu.
Tôi là CEO.
Công ty được xây dựng vì niềm đam mê của tôi với những bài học và vì những con người mà chúng tôi phục vụ.
Chúng tôi cùng là đồng sở hữu công ty.
Jihee tin tôi và cô ấy đặt niềm tin vào tôi.
Và tôi không thể phản bội niềm tin đó bằng cách tiếp tục nghĩ rằng người khác làm tốt hơn.
Vì vậy, tôi đã loại người đó khỏi vị trí của họ.
Tôi đã thay đổi công ty một cách triệt để.
Và trong vòng ba tháng, chúng tôi đã có báo cáo lợi nhuận trở lại.
Chỉ còn vài tháng nữa là chúng tôi có thể trả hết tất cả các khoản nợ đã tích lũy.
Chúng tôi sẽ không bao giờ lấy lại được số tiền đã mất và những khoản đầu tư thất bại.
Nhưng chúng tôi đang trên một quỹ đạo hoàn toàn khác vì tôi đã nắm lấy công ty và biến nó thành công ty của tôi một lần nữa.
Thay vì nghĩ rằng mình không đủ trình độ hoặc không đủ khả năng hay không đủ tốt để trở thành CEO đã xây dựng công ty,
tại sao tôi lại không đủ tốt để là CEO phát triển công ty?
Tôi nghĩ nhiều nhà sáng lập trẻ có thể đồng cảm với điều đó.
Tôi nghe câu chuyện đó rất thường xuyên.
Tôi nghe mãi chuyện đó.
Tôi đã nghe nó trong nhiều, nhiều năm — chuyện một nhà sáng lập khởi nghiệp rồi cơ bản bị thuyết phục rằng,
ồ, người này là một lãnh đạo cấp cao. Họ đã làm việc 26 năm. Vậy chắc họ biết mình đang làm gì.
Tôi sẽ trả lương cao cho họ. Tôi sẽ giao quyền kiểm soát.
Rồi họ đưa ra một loạt quyết định, và vì bạn, bạn biết đấy, chưa từng đi con đường đó trước đây,
bạn không thể có đủ niềm tin vững chắc để đánh giá những quyết định đó có đúng hay không.
Nhưng vì họ đắt đỏ và những quyết định của họ tốn kém nên bạn đành phải làm theo.
Rồi cuối cùng bạn nhận ra vào một lúc nào đó rằng chỉ vì ai đó từng làm ở vài nơi thú vị hay từng có những chức danh hay ho trước đây không có nghĩa họ đủ năng lực cho thử thách này.
Và đặc biệt là khi công ty nhỏ — đây thực ra là nghịch lý.
Tâm lý thành công ở các công ty quy mô lớn khác với tâm lý để thành công ở một startup giai đoạn đầu, nơi bạn phải thắt chặt chi tiêu từng đồng.
Cảm ơn rất nhiều.
Thật tuyệt khi được nghe câu chuyện.
Thực ra đọc cuốn sách của bạn thú vị hơn tôi nghĩ rất nhiều.
Và tôi nghĩ đó là vì mức độ chi tiết bạn đi vào trong cuốn sách, những thứ mà trước đây người ta ít khi được đọc tới.
Vì vậy, tôi thực sự khuyến khích mọi người nên đọc nó.
Và cảm ơn bạn một lần nữa vì đã quay lại đây.
Rất vui được gặp bạn, Jihee, vì tôi đã nghe về bạn trước đây, nhưng được thấy mặt người thì luôn hữu ích.
Vậy nên, cảm ơn cả hai rất nhiều.
Cảm ơn. Cảm ơn.
Cho tôi 30 giây thôi.
Có hai điều tôi muốn nói.
Điều đầu tiên là một lời cảm ơn to lớn vì đã lắng nghe và theo dõi chương trình tuần này qua tuần khác.
Điều đó có ý nghĩa với tất cả chúng tôi.
Và đây thực sự là một giấc mơ mà trước đây chúng tôi chưa từng có và không thể tưởng tượng là sẽ đạt đến được.
Nhưng thứ hai, đó là một giấc mơ mà chúng tôi cảm thấy mình chỉ mới bắt đầu.
Và nếu bạn thích những gì chúng tôi làm ở đây, hãy trở thành một trong 24% người nghe theo dõi podcast này đều đặn và theo dõi chúng tôi trên ứng dụng này.
Đây là lời hứa tôi muốn gửi đến bạn.
Tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để làm cho chương trình này hay nhất có thể, bây giờ và trong tương lai.
Chúng tôi sẽ mời những khách mời mà các bạn muốn tôi nói chuyện.
Và chúng tôi sẽ tiếp tục duy trì tất cả những điều bạn yêu thích ở chương trình này.
Cảm ơn. Cảm ơn.
所以,內部有一名官員成了間諜,向外國敵對方通報我們的機密。
我和我妻子被納入一項行動,去引誘內奸、故意製造錯誤,讓內奸現形並被揭發。
你的妻子今天在這裡,而你之前從未說過這個故事,是嗎?
沒有。而你現在的好奇心是CIA的一大問題,因為他們不想讓全世界知道那些人的身分。
這是一場危險的遊戲。
嗯,很明顯我的研究團隊也試著查出那人到底是誰。
那這位就是內奸嗎?
夫妻檔、任職於中央情報局的間諜 Andrew 與 G. He Bustamante 被指派去解開現代史上最重大的情報行動之一。
他們未曾公開的故事會告訴你如何建立信任、操控他人,以及在壓力下求生與成長。
到底發生了什麼事?一個外國盟友聯絡了CIA,說你們內部有人向敵對國家分享行動、幹員、線人的資訊。
他們把我們派到該國,為我們塑造新的身分、新的化名,讓我們能建立新的情報來源並嘗試找出內奸。事實上我們在這方面相當成功。
沒有人覺得自己正面臨迫在眉睫的危險,但後來情況改變了。
我在敵國的身分被揭露了。我打電話給G說:我要提前回國。從那一刻起,我就知道有問題了。
因為被外國敵對勢力「消失」是很真實的風險,或更糟的是被擄走。而總統也可以合理地否認你是CIA的人。所以我必須試圖逃離那個國家。但一切都出了差錯。
接下來發生了什麼?是個可怕的故事。
這是我第一次在你們在家收聽這集時給你們一個挑戰。你能從他們的談話中猜出 Andrew 和 Jihy 當時臥底的是哪個國家嗎?
此外,我們這邊的團隊查出CIA內的內奸就是下列三人之一。
你能根據他們的說法,判斷出哪一個是內奸嗎?現在你或許可以把這三張臉和下面的資料截圖下來,好記住他們的簡介。到節目結束時,我希望你在下方留言,告訴我們你認為 Andrew 當間諜臥底的國家是什麼,以及你認為上述哪一人是CIA內奸。那麼開始吧。
只要給我30秒鐘。
我想說兩件事。第一,衷心感謝你每週收聽並關注這個節目,這對我們所有人意義重大。這真的是一個我們從未想過、也難以想像能達到的夢想。
其次,這個夢想讓我們覺得才剛起步。如果你喜歡我們的內容,請加入那24%定期收聽這個播客的人,並在這個應用程式上追蹤我們。
我向你承諾:我會盡我所能,讓這個節目現在與未來都做到最好。我們會邀請你想聽的來賓來節目,並持續做你喜愛的那些內容。謝謝你。
Andrew,你之前從未說過這個故事,對吧?
沒錯,我從未談過我自己的作戰背景。這長久以來一直是CIA所禁止的。而書中所寫的內容,花了很長一段時間才獲得CIA的核准,對吧?
沒錯。所有CIA幹員都簽有終身保密協議。該保密協議賦予CIA權利,去核准或否決我們背景中仍被列為機密的任何作戰要素,這些屬於一個非常狹義的範疇──情報來源與方法、主動情報蒐集的來源與方法。
因為我在CIA服役的經歷、我在CIA的工作,以及那項工作的敏感性,我本來就以為自己永遠無法談論這些事。直到第一屆川普政府上任後,一切才開始改變。
當你說想談今天要談的這些事時,CIA的回應是什麼?
這就有趣了,他們的回應分成兩階段。當我在2019年第一次向CIA提出申請,想寫我的作戰背景時,我們經歷了一些正常的官僚往返,最後他們說可以,允許我詳述。
然後到了2021年,我們提交完整手稿時,世界開始變化。2022年,美國與數個主要對手之間爆發了多起重大衝突。CIA回頭撤銷了先前的許可,他們基本上說,鑑於當前地緣政治情勢,書中所有內容現在必須重新列為機密。
你是如何說服CIA改變主意,讓你能出版這本書並談今天要談的事?
我們請了一位律師,這位律師是處理機密資訊與出版領域的頂尖律師之一。律師認為,鑑於我和妻子在這本書上投入的努力,CIA會讓步。最終他們確實這麼做了。當我們威脅以第一修正案提告時,CIA回應說他們不想走到那一步,他們覺得可以與我們合作,會核准你的書,讓你繼續。
你覺得他們為何不希望你出版這本書、公開這個故事?
當這個故事在媒體上播出時,會在兩大面向改變人們對CIA的看法。首先,人們會理解CIA並非電影所描述的樣子。它不是像詹姆斯·龐德或傑森·伯恩那種超人間諜,一個人對抗全世界。間諜活動不是這樣運作的。間諜活動是團隊運動──你會有勝利,也會有失敗。
第二件事是,他們會開始真正理解中央情報局(CIA)為了蒐集能保護美國人的情報,會深入到多麼極端的程度。
在這本書裡,我們談到一個實際滲透進中央情報局的內鬼(mole),而中央情報局從未承認過這件事。
在這本書裡,我們談到中央情報局從反恐中學到的新戰術,然後用這些戰術對付我們自己最具戰略性的對手。
我不認為人們能認知到中央情報局在如何執行間諜行動上是道德上相當模糊的。
目標是保護美國人安全。
當你在書裡說,披露中央情報局內有一個內鬼,對於不知道什麼是「內鬼」的人,這代表什麼意思?
對一個情報單位來說,最糟的事之一就是它自己的某位官員變成外國敵對勢力的間諜。
那就是我說的「內鬼」。
而你有參與那個揪出中央情報局內鬼的行動?
沒錯。
更確切地說,我跟我太太被納入一個行動,去揪出內鬼、誘捕並引誘內鬼、讓內鬼犯錯以便能被找到並揭露。
你太太今天也在這裡?
沒錯。
我們會請她進來也跟她聊。
但對於不知道你背景故事的人——照你已經上過這頻道好幾次來看,會很了不起——你能簡短介紹一下你專業背景到遇到 Jihy 為止嗎?
可以,當然。
我來自賓州一個鄉下地方。
我是那所以白人為主的高中裡少數的有色孩子之一。
但我最後考上了軍事學院——空軍學院。
從空軍學院畢業後,我進了空軍。
空軍教我飛行、教我外語,然後教我核武器和核飛彈相關的東西。
我在空軍擔任核飛彈官。
後來中央情報局把我招進來。
而我在中央情報局上班的第一天,就是我遇到我太太的那一天。
她坐在教室後面。
我當然往前面走去。
從那之後,我們的訓練課程就有很多重疊,我們也變得很親近。
嗯,Jihy 在這裡,所以我想聽她的版本。
他說的故事有什麼出入嗎?你的觀點是什麼?
總是會有另一種觀點。
在中情局可以談戀愛嗎?
喔,可以啊,還鼓勵這樣做,因為當你要對很多事守口如瓶的時候,跟圈外的人交往會很困難。
因為我們有朋友是那樣,他們必須對伴侶隱瞞整個生活。
你要對他們說謊,說你要去哪、你在做什麼。
天天都在說謊,天天。
所以你在建立關係的時候一直在說謊,真的很難。
如果你在中央情報局內部交往——比如說你們在不同單位或其他情況——也許有些事情不能詳說,但至少你知道大方向在做什麼。
你知道為什麼某人要去 TDY(臨時派遣)或要去上哪個訓練。
我們可以互相解釋:「嘿,我要去跟西班牙那邊合作」、「我要去跟加拿大那邊合作」。
但當你跟圈外的人交往時,你不能說這些事。
所以就會變成:「我去開商務會議」、「我去出差」之類的說法。很瘋狂。
我們有很多朋友的關係因此爆炸或瓦解,因為伴侶開始問非常合情合理的問題。
我們有一個很好的朋友,是個外圈的人,跟我們一個內圈朋友交往。有一天她把我拉到一旁,她說:「他去那麼多出差,卻從來不帶西裝,他是不是在外面劈腿?」我說:「不,他其實是去上一個戰術訓練課程,那裡你只需要穿 BDU(作戰服),但我可以理解你的疑慮。」
所以你常常要把人從懸崖邊上一步一步帶回來,因為他們開始對伴侶的真實工作做出錯誤結論。
Chihi,你怎麼進入中央情報局的?
我的路徑有點出乎意料,因為我本來是做社工,跟其他國家的酷刑倖存者、難民、尋求庇護者一起工作。
但在我得到那份工作之前,其實我整個研究所最後一年都在參加徵才會。
我其實很想為聯邦政府工作,為了更大的使命,為了美國人民。
但沒有人回電話給我,我就想,好吧,我就隨便在 CIA 的線上系統投個申請,覺得挺好笑的。
幾個月後,他們打電話回來叫我去參加說明會。
我就到了某家普通旅館,外面掛著毫無標誌的公告,你走進去會想「我是不是走錯地方了?」然後他們關上門說:「歡迎來到中央情報局招募說明會。」你會覺得這很奇怪。
他們會告訴你你的角色是什麼嗎?因為我知道中央情報局有好幾種不同的職務。
所謂的「目標鎖定員(targeters)」是從反恐戰爭期間開始的。
因為他們起初是為軍方鎖定要被捕或被擊斃的個人。
那是什麼意思?
就是他們會找出那些要被捕或被擊斃的人。
是在外國境內。
因為其他人都在做自己的工作,比如後勤、武器、作戰或策略。
因此目標鎖定員的職位非常重要,因為要花時間處理所有這些資料,拼湊出誰是重要人物,誰值得被捕、誰值得被擊斃,以及如何到達他們。
「那個如何接近他們」這一塊,大家都很想知道,但他們沒時間在本職工作之外去做那件事。於是他們就劃出了這個目標偵查員(targeter)角色,讓一個人可以做所有這些研究並確認目標。你知道,恐怖分子那一塊很有意思,因為他們組織的架構很明確。所以你真的需要一個能看得懂的人。我的意思是,這就像鎖定黑手黨一樣,對吧?每個人都有角色,整個組織很龐大。要去對付他們的話,弄清楚誰是誰是有利的。誰和誰有關聯?你怎麼接觸到不同的人?你不可能一開始就馬上抓到最高層,所以你怎麼一步步走上去?然後你就變成目標偵查員。
是的。
所以你的工作就是找出要抓捕或是擊斃誰?
或是——
抓捕或是——
或是擊斃。
你在CIA的角色是什麼?和她有什麼不同?能不能用外行人也懂的方式解釋?
好,當Jihi在找那些我們感興趣的個人時,我的工作則是弄清楚在目標偵查員確認了那些人之後要做什麼。你實際上怎麼去見那個人?怎麼和那個人打成一片?怎麼贏得他的信任?怎麼蒐集他的機密?這個職務通常被稱為現場官員(field officer)、行動官(operations officer)、或個案官(case officer)。這些是我們內部使用的不同術語。但基本上每一個個案都是一個人交接給另一個人。原始情報,有時是開放來源情報,會交給目標偵查員,偵查員會建立個人檔案、卷宗、目標包,然後交給一名行動官,行動官會出去實際做第一個接觸。當第一次接觸建立後,我們會把所有資訊回收,然後回到相同的人手裡,為下一個目標建立下一個包。
所以Jihi會確認該名個人,然後你的工作是飛到海外、臥底、與那個人建立第一次接觸以從他那裡獲取情報?
一開始並不是。到CIA開始把我們當作一對聯合作戰的夫妻(tandem couple)來使用的時候——tandem couple指的是真正已婚、接受過CIA訓練的一對夫妻——當我們成為tandem couple時,我們在行動上就是一記一二拳。先前我們是在不同辦公室、不同部門做各自的工作。所以我們相處得好、能互補,因為我了解她工作的挑戰,她也了解我工作的挑戰,這讓我們雙方在與不同辦公室的同事合作時都做得更好。
那這個故事從哪裡開始,Andy?你寫這本書是為了講一個故事,我在問你,故事通常我會猜個起點,但你覺得這故事從哪裡開始?
從我的觀點來看,故事其實是從一個冬日開始的——我記得那天我們兩個都被叫到一間反情報辦公室,裡面有一張巨大的橡木桌。看起來像高階執行領導用的會議室,但房間裡只有三個人。是她、是我,還有一個人是所謂「Falcon House」的負責人,Falcon House是在CIA內專注於某個特定對手的一群專家。我們必須用代號「Falcon」來稱呼那個對手以維持中情局的保密性。Falcon基本上就是一個國家。
那個負責人向我們透露,他們相信Falcon House裡面,也就是CIA裡面,可能已經有滲透者、內鬼,他們需要我們同意去做一個行動,好讓那個內鬼犯錯。因為如果內鬼在這裡犯錯,我們就能找到他。但我們不能讓你們留在這裡,因為如果你們在這裡,內鬼會發現你們,然後我們不知道內鬼發現你們會怎麼樣。所以我們要派你們去世界另一端,去那個國家(也就是Falcon)工作,而我們在華盛頓特區的專家會在這裡試著找出內鬼。那是我們兩個做為初級官員都沒想過會聽到的特權等級情報。我記得我那時有點興奮得不知所措,而他則有點擔心,覺得這不可能是真的。但對我而言,故事就是從那一刻開始:她帶著她的焦慮症,我帶著一段平淡無奇的中情局生涯,當我們被叫進那間明顯超出我們能力範圍的辦公室,並被邀請去做這個行動時,如果沒有那次會面,就不會有後來的Shadow Cell。
所以從那一刻起,過了多久你們才飛往那個外國?當你們到達那個國家時,你們的目標是什麼?
所以,我想你是說找內鬼是次要目標?還有另一個主要目標,是幫助找到內鬼?
沒錯。你用的術語很好。有主要目標和次要目標。主要目標是要在Falcon,也就是那個國家,建立一套新的情報來源、幾個新的情報來源。為了讓你理解Falcon是什麼,真正對美國構成根本敵對的國家其實只有幾個。這些國家和美國幾乎沒有或根本沒有外交關係——這就是敵對程度的寫照。任何一個這樣的國家都可能是Falcon。我們必須用代號稱呼那個國家的原因,是因為在當今的地緣政治環境下,CIA要求我們不要公開該國名字。所以我們就稱它為Falcon。
美國那些沒有任何關係的對手國是哪些?像北韓、俄羅斯、伊朗都是我們知道的,還有其他嗎?
古巴。
是啊,這裡有一種混合情形:有些國家我們確實有往來,但關係很冷淡;有些國家則根本沒有任何關係。
所以,我們跟北韓沒有任何關係。跟俄國是冷的關係,對吧?跟中國也是冷的關係。跟伊朗則沒有關係。所以,這些都被視為高風險目標,但程度不一。
目標是——主要目標是在這個國家建立一支新團隊,但次要目標是,在建立團隊的過程中,你會希望能找出那個內鬼,因為內鬼總會犯錯。內鬼會試圖找我們,因為內鬼的工作就是阻止中情局(CIA)蒐集關於 Falcon 的情報,因為那個內鬼是替 Falcon 情報單位工作。那個內鬼為那個國家工作。
對。
那是最糟的組合。歷史上一些最有名的內鬼像是阿爾德里奇·艾姆斯(Aldrich Ames)。艾姆斯是被俄國滲透、為俄國工作的CIA官員。羅伯特·漢森(Robert Hansen)則是被俄國滲透、為俄國工作的FBI人員。所以,這些都是歷史上著名的內鬼。
當時基本上是在告訴我們,那些在1990年代震撼一時的內鬼案件仍然有其相關性,但到了大約2010年,又有一個新的內鬼滲入了CIA。那是件大事。對我來說這個揭露非常令人興奮,因為這代表我們不只是做一些在CIA內部有意義、有趣的工作,而很可能是在做當時CIA內部最重要的工作。
那CIA怎麼知道有內鬼?這當中有很多複雜性,也是為什麼他們不希望我們寫這本書的原因之一。但他們允許我們披露的是:一個外國盟友聯絡了CIA,說:「我們蒐集到的情報顯示你們有內鬼。你們組織內有人叛變,為別人當間諜。」換句話說,是外國盟友警告了CIA。否則,CIA根本不會知道。
好。那外國盟友是像英國這種嗎?嗯。加拿大。加拿大。澳洲。澳洲。你可以想像這會造成多大的衝擊。不只是真正的CIA不知道自己有內鬼,還是靠盟友來告訴我們。當盟友告訴我們時,我們得假設盟友會盡量提供完整的背景資料,所以他們會告訴你名字。像是:「嘿,某某人在你們組織裡是間諜。」
但那位CIA官員是美國公民,受到美國的權利與保障。CIA顯然沒有其他證據能顯示那人就是間諜,除了某個外國盟友的說法。而在美國政府眼中,外國人就是外國人,不管是不是盟友。所以即便是英國或加拿大告訴我們誰是間諜,在我們沒有自己的一套證據之前,我們不能起訴。那個人不能被解僱、不能被開除、不能被控告、也不能被逮捕。
結果現在CIA陷入一個爛攤子:他們的情報持續被洩漏、持續在流失,原因就是這個內鬼。但他們又不能採取行動,因為必須建立一個法律上的案件來證明那人確實違法。
那個打電話來說你們隊伍有內鬼的盟友,有沒有把名字說出來?很可能有。很可能他們在通知的同時就會提供名字。這也是我們對其他國家會做的禮遇。如果我們得知一名MI6的官員被出賣,或一名加拿大CSIS的官員被出賣,或澳洲ASIS的一名官員被出賣,我們也會盡可能分享完整的背景資料。
你被叫進那個房間的時候,他們有把名字跟你分享嗎?沒有。外面的人很難理解CIA的文化,我可以理解,因為你怎麼能理解一個你不熟悉的組織,而你唯一的認知來源又只是電影呢?在文化上,CIA是一群重視祕密的人,在那些牆內「需要知道」(need to know)非常重要。外面的人可能當作電影術語亂用,但在CIA內部,need to know 非常、非常真實,你只會被簡報到你所需要知道的最低限度。
所以在這個極小的獵間諜小組,也就是反間諜組(Counterespionage Group, CEG)裡,這群人基本上需要知道幾乎所有東西。然後往外一層一層資訊就會被減少。也許內部某些人知道那個名字,但當他們傳到下一圈時,他們只會說:「嘿,有一位官員在這個辦公室。」再下一圈就變成:「有一位官員在這個部門。」再下一圈就更模糊。因此,跟我們談話的那些資深領導人,他們知道我們所需知道的最低限度是:我們將去建立新的作業,但我們很可能會成為CIA內部已知威脅的目標。這就是為什麼這件事對我們很重要。
有趣的是,正是那個決定導致我們跟這本書有第一修正案的法律爭議。因為CIA在明知的情況下,設計那些會誘使內鬼洩露我們身分的作業,等於把我們的生命置於外國敵手的危險之中。
我看這本書時想到的其中一件事就是,你們知道自己將被派到一個敵對國家,而且你們也知道隊中有人是內鬼,可能正在把關於CIA,甚或是你們個人的祕密透露給那個外國。沒錯。那個外國本來就可能要殺了你們。完全有可能。
那是關於 CIA 的第二種文化因素,外人不太懂的。
你其實很少會拒絕一項行動。
如果有人邀你參與一項行動,你有權利說不。
但如果你說不,你就是在自毀前途。
吉熙(Jihee)——任何讀過這本書的人都會知道——她原本是個表現卓越、前途無量的幹員,做了許多令人難以置信的事。
某種程度上,她真的為今天的目標鎖定人員鋪好了路。
我自己證明了我不是個很稱職的案務官。
如果有一件事我特別希望得到的,那就是第二次機會。
所以當我們被叫進這個會議,他們說,嘿,這是一個令人興奮的機會。
這是一個行動,我們真的要把你們請進這個高層會議來邀你們參與這個行動。
我們要把你們組在一起,需要你們來做這件事。
這種情況我不會說不。
我想你當時也有想過要拒絕。
但就我而言,他們夠了解我,知道我不會拒絕。
是啊。
我想當你有焦慮的時候,你會考慮拒絕所有事。
是啊是啊是啊。
你總是在想風險。
我想——
你當時在想的風險是什麼?
很真實的一點是,你可能會被外國敵對勢力帶走而消失,你可能會被他們殺死而沒有任何解釋,你也可能被關進監獄然後再也出不來,因為政府未必會來救你。
就算他們願意救你,可能還是要二十年你才能從對方的監獄裡出來。
每個宣誓的官員都有所謂的「合理否認」——總統可以合理地否認那個人不屬於你所宣稱的那個組織。
所以一名在俄羅斯監獄被捕的 CIA 官員可以避免所有詢問,說,等等,伙計們,我其實是 CIA,你們抓到我了,做得好,現在請把我送回家,別引發外交事件。
總統有權說那個人不是 CIA,那個人從未為我工作。
我不知道那個人是誰,他們的美國護照可能會被驗證,但他們法律上是在你們的羈押下,所以我們其實不太認識他是誰。
所以為了釐清一下,你們被告知會被飛到一個外國,一個敵對的外國,而你們兩個都會被飛過去。
而且有人告訴你們,你們隊伍裡有一個內鬼正在把情報通風報信給你們即將被飛去的那個國家。
其實他們把我們派駐在一個友好的鄰國。
但我們知道 Andy 和我們合作的任何人都必須進入 Falcon。
所以他們把我們飛到一個國家去。
Falcon 就是那個敵對國家。
敵對國家。
所以我們實際上住在第三個國家,叫做 Wolf。
但我們在 Wolf 和 Falcon 兩邊都有行動。
所以危險仍然存在。
然後那時吉熙的目標分析思維就啟動了。
她開始盤算,我們的行動會如何被 Falcon 逆向工程從而發現我們?
如果我們能像敵人一樣思考,我們就能比敵人快一步。
所以從一開始去 Wolf 建組隊時,吉熙就開始規劃,我們要怎麼以一種能讓侵略者無法發現我們存在的方式來做這件事。
那麼當時的目標是什麼——你有這個次要目標,我理解,就是要找出內鬼。
但主要目標像平常一樣,是去做間諜工作、蒐集這個敵對國家的情報,對吧?
可以說是也不完全是。
主要目標是蒐集情報。
但那種傳統的間諜手法,是不行的。
CIA 特別告訴我們,他們不希望我們用傳統的間諜慣例。
間諜活動其實從古埃及時代開始就大同小異,不是嗎?
你找到一個能接觸到某些東西並願意給你資訊的人,就這樣,然後把它寫成報告,上交給某個人去決定。
他們想要一種全新的間諜模式。
當他們把我們派到那個友好國家時,他們唯一的要求就是,不管你在那裡做什麼,要跟當地領導層協調,但不要告訴我們。
因為我們得確保內鬼不知道你在做什麼。
那會是我們誘使內鬼開始探查並問一些超出常規問題的方法。
那就是我們要逆向工程來找出內鬼的方法。
所以我們需要你去做一些新的東西,而且不能是標準作法。
不要告訴我們。
不要告訴我們,但要告訴你在友好國家的上級——你在那裡的 CIA 領導人員。
對。
好。
因為……
然後他會告訴他們,或是她會告訴他們。
不。
所以這完全是分隔的。
需要知道的人知道就好。
對。
因為如果我們把所有行動都集中在 Wolf,也就是我們的友好國,那內鬼就永遠不會知道我們在做什麼。
我們會在那邊蒐集情報,然後再進一步分隔到可能某個特定辦公室,像是總部只有一兩個人知道某項行動;另一項行動又另外只有一兩個人知道。
但重點是,並不是整個 Falcon 部門都會知道,內鬼也不會有機會接觸到任何這些新的情報來源。
這就是為什麼他們想要我們重建,因為他目前掌握了所有舊有的情報來源。
如果他想把任何來自這些舊有來源的信息傳給 Falcon,他是辦得到的。
但如果他無法接觸到我們的新來源,他就不能把那些新情報傳出去。
而現在情況就是這樣。
我們能蒐集到更多情報。
然後希望運氣好一點的話,我們嘛,知道吧,或許就能一舉發現他是誰、他跟誰合作,或是其他相關事證。
但,是的,資訊隔離是關鍵。
所以在 Wolf 的時候,我們其實真的,嗯,可以說是被切割成各自孤立的小組。
我試著理解你當時做的那些事,怎麼會幫助 CIA 找出那個內鬼是誰。
在雙重間諜行動裡——你談到的那種內鬼或滲透,也就是雙重間諜,意思是我原本是 CIA 的宣誓幹員,但我也同意和俄國人、中國人、北韓人、古巴人之類的合作——那就是雙重間諜。
雙重間諜的行動要長期維持非常困難,因為如果我提供給外方的情報對他們不再有價值,比如我在蒐集有關古巴的機密,但實際上付錢給我的卻是俄國人,俄國人可能就不在乎我還繼續蒐集古巴的情報。
所以他們可能會斷了對我的支持。
那麼突然之間,我就成了沒有任何外國保護、僅以犯法身份存在的雙重間諜。
所以當你想到像愛德華·斯諾登這類人、或美國一些知名的叛逃者時,他們最後都會逃到他們實際為之工作之國家去。
如果沒有那條逃生路,對雙重間諜而言就會非常、非常有壓力且可怕。
所以 CIA 的盤算是:那個把我們機密報告給 Falcon 的內鬼,如果我們能創造出新的行動,而那名內鬼又接觸不到那些新行動,內鬼就會開始伸手、開始犯錯、問不該問的問題、偷取資料、試圖入侵他不該上去的系統。
而這些都是 CIA 可用來建立法律案件以逮捕那個人的證據。
但如果不知道,也沒有任何東西是那人必須伸手去蒐集的,他們就不會犯錯。
所以我們的工作是創造新的東西,讓內鬼犯錯,CIA 可以追蹤,而這樣就能建立起一個法律案件,讓 CIA 可以以間諜罪逮捕一名美國公民。
CIA 能夠接觸到那名內鬼回傳給敵國的資訊嗎?
不能。這是雙重間諜行動裡最危險的部分之一。
我們常有很多綽號、很多內部術語,但通常會稱之為「王國的鑰匙」。
當你有一個外國滲透者時,你就等於擁有那個外國(的)一切秘密的鑰匙,因為你能接觸到一個能調取任何東西的情報官員。
所以我們的雙重間諜、我們的內鬼,基本上能接觸到與 Falcon 有關的、CIA 所有的一切。
因此 CIA 不知道他在分享什麼、不分享什麼、分享了多少,甚至都不知道他分享了多久。
但他們懷疑他在分享。
因為有些東西是我們的盟友察覺到的。
有些線索讓他們能辨認出那個人,然後把訊息回傳給我們。
於是你就會被安置在敵國旁邊的這個友好國家。
你是不是得採用新的化名、新的姓名、新的故事?
你得假裝自己是過著正常生活的普通人嗎?
是的。
有好幾種方式可以去打造這些身分。
所以 Jihi 作為目標分析員的工作,是找出我們在 Falcon 的目標。
當我們抵達 Wolf、那個友好國家時,我們必須做的大部分事情就是照那邊領導階層告訴我們做的去做。
所以 CIA 為我們設計好一切,讓我們能順利落地到那個友好國家。
一旦我們在友好國家後,接著就要開始打造新身分、新化名,好讓我們能從友好國家出發,進入 Falcon——進入敵國。
但在 Falcon 生活時,我們會是,嗯,Jihi 和 Andrew Bustamante,新婚夫妻。
我們工作的地方有掩護。
你在哪裡工作?
是臥底的。
我們還是不能透露。
說到在這個敵國,你是不是像經營一家咖啡館之類的?
是這樣嗎?
是的,進入 Falcon 時,有不同的掩護和不同的掩護渠道。
你所說的就是所謂的商業掩護或商業活動掩護,意思是我們會假裝我們是從事商業業務、來來往往於該國。
但你會用真名嗎?
不會。
不會。
這是書裡另一個非常有趣的地方,也是 CIA 反對我們的一個原因:我們得以披露以往書籍未曾談及的全新作業手法。
我們在這裡使用的作業手法,英國人實際上稱之為「dry cleaning」。
這的意思是,在進入 Falcon 前我們會先把自己的路徑清洗乾淨。
也就是說我們在友好國家,然後要進入一個敵對國家。
為了從友好國家到達敵對國家,你不能直接走。
因為如果你直接走,敵對國家可以追蹤你回到你所在的友好國家,然後如果需要,他們就能派人去那個友好國家傷害你。
所以你要做的,是創造一條清洗路線。
你會從友好國家先跑到一個中立國家,在那個中立國家換身分,然後再前往你的目標國家。
現在如果敵對國家追蹤你,他們會追到一個中立國家,而不知道你原本是從哪個友好國家出發的。
但如果你是從友好國家到中立國家,到了中立國家時,你需要新的護照之類的東西嗎?
因為那個中立國大概不會知道你是間諜。
沒錯。
那你必須要有新的護照才能搭機飛進去嗎?
是的。
這就是我們所說的護照互換。
而護照互換有不同的做法。
你可以自己攜帶交換物。
你可以讓某人跟你碰面去交換。
你可以有一個藏匿處來藏交換物。
但這就是一直使用固定清除行蹤路線的好處。因為你可以總是回到同一個中立國。從敵對國的觀點來看,每次他們追蹤你時,你總是回到同一個地方。於是他們開始建立一種生活模式——我們稱之為「生活模式」——他們會相信你是從那個國家出發。
但實際上你並非如此。
所以你在這個友好國家降落。你正要進入敵對國家。你的目標是什麼?你在那個敵對國家試圖做什麼?
我們首先要做的是尋找目標。我們知道在找到並建立目標的同時,也需要支援針對那些目標的行動。間諜工作有它的後勤部分,你需要有加密電話,需要有衛星電話或 SIM 卡,需要有資金,需要有特殊贈禮。就像有一條必須建立的後勤供應鏈。特殊贈禮——那些對目標具有吸引力、他們自己可能得不到的東西。金條、頂級烈酒、兒童色情、外幣。無論他們需要什麼,你的工作就是確保他們有辦法得到它。兒童色情。有些目標,尤其是在毒品、恐怖主義和武器世界裡,他們會靠一些最奇怪的東西取樂。
所以 CIA 會提供那種色情作品?
某種程度上來說,我們比較像是促成轉移。有可能是其他友好國實際上取得它。例如,德國也許會有一次掃蕩行動,對一個色情製作者進行搜查,得到數 TB 的色情檔案。然後英國可能有個案需要這些色情來支付給一個伊朗人。於是現在他們可以跟德國情報局(BND)交易,讓 BND 用這批色情檔案換給英國人,英國人再給予伊朗人。這可以成為一種「貨幣」。再次強調,在道德上是模糊的,但終極目標是保護你的人,對吧?所以說到底,這就是 CIA 的運作方式。如果我們把金條、鑄造的美國金幣給北韓的一個壞人,我們真的會介意這是否在保護美國人安全嗎?有人會說會,有人會說不管付出什麼代價,先保護美國人安全。
那你告訴我你當時做了什麼。那你在那裡達成了什麼?你在書裡談到使用恐怖分子的戰術來建立你在那裡的行動。你可以跟我說說你在那裡完成了什麼,以及你們兩個各自扮演了什麼角色嗎?
我先開始,然後讓你接手。但書名《Shadow Cell》(影子小組)其實講的就是我們在友好國家重建的「細胞/小組模式」,也就是恐怖分子使用的那種細胞模式,這樣我們才能對敵對國家執行行動,並採用過去二十年全球反恐戰爭中恐怖分子用來擊敗美國人的戰術與技巧。
所以我和季基(Jiki)學到的是,CIA 在打擊恐怖分子方面做得並不好。美國在打擊恐怖分子方面做得並不好。這就是為什麼在阿富汗打了二十年之後,我們離開了,並把那個地方交回給當初我們去打的那個恐怖組織。我們從對抗那個對手中學到了很多,但我們是世界上唯一在打全球反恐戰爭的國家。俄羅斯人、伊朗人、中國人、古巴人、北韓人,沒有人參與這場反恐戰爭。因此所有我們從基地組織學到的東西,只有我們學到了。這對我們來說是一種競爭優勢。
於是我們開始建立行動,模仿恐怖分子如何組織他們的細胞。我們把我們的小組在 Wolf 稱為「影子小組」。我們不得不找到人、招募人、並訓練我們小組裡的人——我們真正的 CIA 同僚——讓他們學會如何執行相同的模式。這就是書裡真正說明的內容:我們怎麼建構這個,以及那些人做了什麼。因為間諜活動不是靠一個海外超級英雄完成的,而是一群人做出超凡事蹟。
那些人在友好國家、就在敵對國旁邊的地面上嗎?
是的。
那麼當你招募這些人來組建這個團隊時,是從美國招募,還是在那個友好國家內部招募?
在 Wolf 內。小組裡的每個人都已經在 Wolf 工作了。這裡的「cell(細胞)」基本上就是「團隊」的意思。團隊,對,團隊。所以你在鄰近敵國的友好國建立了這個團隊。這個團隊由多少人組成?
該死,所以 James 是我們資深最高的線官。Tasha、Luke 和 Beverly 是我們第二任期的線官,所以他們比較資淺。這就是為什麼他們比較有幹勁,但還算靈活。而 James 當時在職涯的位置,如果這事不成功,他的職涯就會毀掉。然後 Jihee 和我不是線官。我算是任務規劃員,Jihee 則是目標分析員。Diana 是我們的語言專家。Will 是我們的技術支援。那就是我們的細胞。那是我們會坐在辦公區裡的小團隊。值得注意的是,他們當中沒有一個人——這是他們的主要任務,對所有人來說,幫助我們只是他們做的事之一,因為他們相信,如果我們成功,對他們也會有利。他們各自還有各式各樣的主要任務要做。
喔,好的。那些人是當地人嗎?
他們都是美國人,且都是被派到 Wolf 的美國人。
所以,他們全都是美國中情局的官員,都是宣誓就職的幹員,被派到我們友好國家,以各種不同的掩護身分執行各種不同的主要任務。
好。
那你們怎麼溝通?會不會像約去吃飯那樣碰面?怎麼運作的?
我們所有的聯絡和聚會都在辦公室裡,因為我們不能在外面被人看到一起出現。我們有一個所謂的 SCIF,一個 specialized compartmented information facility──專門隔離的保密資訊設施。那是一個加固、隔音的辦公室,我們可以在那裡開會。
敵對國家不是可以看到你每天早上走進那裡嗎?
可以說敵對國家根本就不知道我們在 Wolf,因為每次他們追蹤任何人的行程,追到的都是別的國家。
喔,原來你們只是去上班的人?
是的。
所以在裡面你們可以做任何事?
沒錯。
而且那是在一棟大樓裡的一個辦公室,所以我們看起來真的可以往任何地方去。
好,那就不好追蹤了。
那你們作為團隊第一次一起執行的任務是什麼?你們在敵國做什麼?目標是什麼?
你在做目標鎖定,找有意思的人物,然後 Andrew,你主要是嘗試和那些人接觸。
有點像那樣。因為我作為那個小組的節點(node),「節點」這個詞是指我是那個對 CIA 曝露的那一部分。所以如果那個臥底去搜尋,臥底會找到我。我是那個被曝露的人。
好。
所以對我來說,很重要的一點是我實際上不會和我們在 Falcon 有的任何目標見面。我的工作是去 Falcon 開始蒐集她會用來識別那些個體的資訊。
那是什麼意思?
無論是像電話簿這種愚蠢的東西,還是隨身碟,或者你去撿別人放的暗投(dead drop)。在 Falcon,我們早就可能有其他案官在執行作業。
我們可能有一個能從軍方資料庫抽取資訊的案官。那個軍方資料庫裡有 Falcon 空軍的所有武器工程師。那個案官、那個間諜,可以收集到一個隨身碟。然後他們可以把那個隨身碟放在所謂的暗投裡。暗投就是你把東西藏在國內某處、城市的某處,像是在灌木叢裡。
對,就像在灌木叢裡。我會進入 Falcon,去那個暗投地點──那個灌木叢。所以你會進到敵國,對。去那個灌木叢,拿走那個隨身碟,然後經由我們的掩護路線帶回到 Wolf,再把它交給 Jihy。Jihy 就能從隨身碟裡擷取資訊。現在,她有了所有屬於敵方空軍的工程師清單,從那裡她就有了開始尋找目標的出發點。
當她找到目標時,我們就會去請我們的案官出手──James、Tasha、Luke、Beverly──我們會說,這裡有個我們認為可能對你有吸引力的人。因為你是個中年婦女、你是個上了年紀的男人、你是個年輕男人、你是個年輕女性。我們覺得這些人可能對你的興趣、你的背景、你的聲音會有反應,誰知道呢。我們需要你去鎖定他們。然後我們會派那些間諜進 Falcon 去與 Jihy 找到的目標會面。
好,瞭解了。間諜這一行不容易。這是一個有趣但像下棋,不是跳棋的遊戲。很多棋子要移動,很多零件要配合。對我來說一直很刺激,但我也明白這件事很難好好表達清楚。
有沒有某個時刻讓你覺得在敵國最有風險?
有一段時間,我在 Falcon──也就是敵國──的存在被當地政府發現了,他們派了一個偵監小組來跟蹤我。這對我們的行動來說是一個重大轉折點。我們從覺得自己佔上風,到了開始懷疑自己是不是落敗。我從覺得非常安全,瞬間到了覺得可能隨時會被逮捕。然後各種最壞的想法開始爬上心頭,不一定是被槍殺。通常而言,一個 CIA 官員在外國被槍擊在某種程度上反而是一種可接受的結局,因為被射殺至少代表一切結束。最糟的是被逮捕、被審訊、被當作外交籌碼和政策籌碼、被迫上洗腦和宣傳影片。那比乾脆死亡糟糕得多。
你早些時候說過,是那個內鬼被曝露了你的存在,知道你在這個敵國。是那個內鬼把你告訴敵國的嗎?
我們相信是那樣。我們沒有足以證明的證據。但中情局的結論,以及我們自己暗影小組內的結論,是我們的行動已經發展到足夠重要,內鬼冒了風險去查出我是那個被曝露的小組成員,然後內鬼把我的名字報給了敵方國家的警方。
所以你當時人在那個敵對國家,他們知道你是美國間諜。是有哪一天你意識到他們知道你是間諜了嗎?
其實沒有哪一天我突然意識到他們知道我就是 CIA。有一天我意識到的是,他們開始以把我當作威脅來監控我。任何商業人士到一個敵對國家出差,幾乎都會被監視。他們的飯店房間可能會被翻得一團糟。
有一種人被稱作笨拙的監視員或觀察者,通常會跟著你。
我不確定你的出差或旅行情況如何,但我幾乎可以保證,如果你去過俄羅斯、去過中國、去過古巴,你都有被人盯著看。
你有一個監視小組。
真的嗎?
是在盯著你。
我?
對。
為什麼?
因為你有錢。
你很成功。
你是個有影響力的人。
你有一定的重要性。
至少,他們想確保一些小罪犯不會在他們的國家傷害你,因為那可能會成為一件大事。
謝了。請繼續監視我吧。
但最糟的情況是,他們也可能會擷取你手機的資料,把你手機裡所有聯絡人搬走,然後去聯絡你手機上的任何人。
他們可能在你被帶到次級檢查或通關時掃描並複製你的硬碟。
他們能在我通關時掃描我的硬碟?
絕對可以。
我們在美國這裡也能這樣做。
那如果我飛到美國,他們怎麼做?
不同機構有不同的權限。像在美國,我們給邊境巡邏隊的一項權限,就是基本上可以擷取你所有電子裝置上的資料。所以如果你被視為一個關注目標,並被帶到所謂的次級檢查,他們會把你和行李分開,實際上打開你的行李,可能還會叫你解鎖手機或筆電。然後利用一些專有技術或市面上都有的技術,他們就可以擷取並掃描你的硬碟。
因為我以前在各國通關時都有經歷,有時候到另一端拿行李時,行李裡會有一封信。信上會寫:嘿,我們因為某些理由不得不檢查了你的行李。
對。
如果你的行李裡除了那封信還有一個電子設備,那很有可能已經被複製了。
但是我沒把密碼給他們啊。
有時候他們根本不需要你的密碼。
真的嗎?
喔,會的。
他們要怎麼在沒密碼的情況下進入我的筆電?
有很多辦法。像是密碼產生器、密碼破解程式之類的。你的密碼……我的意思是,我現在就有人可以打電話給他,大概三十分鐘內,我們可能就能拿到你在家裡所有裝置使用的所有密碼。
這集播客結束了,Andrew。祝你的書順利。把我的手機遞給我。
這有點離題,但很重要。既然你們知道裝置很容易被入侵,你們會用跟我一樣的裝置嗎?
我覺得一旦你成為關注目標,你基本上無法保護自己。所以我會用那些其實比較容易被破解和複製的裝置,因為我不想讓我的裝置被弄壞。這樣當中國人或俄國人選擇從我的 Android 系統某個後門進來時,我的 Android 不會整個關機。相對地,有些比較複雜的系統,比如所謂的 Glacier phone(冰川手機),如果有人入侵你的 Glacier 手機,整支手機可能會關機,然後你就沒手機可用了。
有哪種手機或裝置是安全的嗎?
我會說沒有。
我也會說沒有。因為任何你宣稱安全的東西,都會成為那些對手的首要目標。因為他們知道,如果他們能第一個破解那支手機、破解那個硬碟或作業系統,他們就比其他人有競爭優勢。某樣東西可能在短時間內還算安全,但最終會被破解。他們會找到後門,會想辦法打開它。而且想這麼做的不只是外國情報機構,還有各種犯罪集團、暗網組織,大家都想要入侵。所以每次有人出來保證他們有最新最難破解的裝置時,我就是不信。可能比較難,但不代表不可能。安全有等級,但就科技來說,沒有什麼是百分之百安全的。
因此我們就假設它不安全。你就以那種假設來對待你的裝置,用任何讓你覺得方便且安心的寬鬆安全措施,但要知道任何時候都有可能有人從遠端入侵,他們可以在你通關時擷取你的硬碟,或者當你在飯店房間時有人進來。他們可以從你和某個人進行加密聊天時,從那個人那兒偷走你的加密金鑰。他們甚至不需要直接針對你。
你們會用所謂的冷儲存嗎?就是用不連網的硬碟之類的東西?
我們會做 air gap(空氣隔離)。
那是什麼?
空氣隔離就是你說的冷儲存,把資料從雲端或網路拿下來,放在獨立的伺服器上。像我們會把資料存在一些做了空氣隔離的硬碟上,它們不連網、不連雲端,只有在我們選擇要傳輸資訊時才會連接。
但我認為最重要的是,如果你讓自己看起來很容易被駭,那反而會比較少被駭,因為你不構成風險。他們能看到你擁有什麼,知道你不重要,然後就轉去攻擊下一個更隱蔽或更會躲藏的目標。
好,所以回到故事,你發現有人在監視你。
怎麼發現的?
就像那個透過第三國的「清洗路線」的整個概念,那是一種以前從未被揭露過的作業技巧。
其實我還教過好幾個人,在故事裡我教的是我們如何執行所謂的監視偵測路線。
所以監視偵測的核心是理解我們所稱的「多地點、多次目擊」這件事。
也就是我需要在一段時間內多次看到同一個人、同一輛車、同一張臉、同一個「特徵檔案」——特徵檔案的意思是,例如,高個、白種男性、五十多歲這樣。
我需要在自己變換地點的過程中,多次遇到同一個特徵。
在 ShadowCell(影子小組)裡我是這麼做的:我先鎖定一輛車,它跟著我繞了好幾個彎,然後中途脫離,接著又在後面回來尾隨。
那算是我第一個指示,可能有事情正在發生。
然後我開始走一條預先規劃好的路線穿過這個城市。
我之所以走那條路,只是為了把人拖著走,看看他們會不會像在執行監視一樣表現。
從那條路線上,我發現不只是那一輛車,其實還有另外兩輛車。
當我下車徒步行走時,就有非常特定的人開始徒步跟著我。
在監視偵測路線的第三階段,我發現那些徒步跟著我的人,正好就是在車上的尾隨者。
大多數的監視偵測路線都是以這種非常規定、非常特定的流程執行,讓你能看出誰在跟著你。
你做到了這個。
你發現有多人在多輛車上跟蹤你。
當你發現這件事的時候,那是很可怕的感覺。
對,我本來要說的就是這個。
那真的很可怕。
但又有點安慰,因為你知道他們在跟著你,但他們還不知道你知道他們在跟。
所以他們還以為自己很低調。他們還以為你正處於可執行的行動當中,也就是說他們跟著你是期待你會從事間諜活動。
他們跟著你是因為他們預期你會和一個線人接頭、做暗投、獲得一些你不該有的裝備,對吧?
他們在等那個情況出現。
如果他們看不到那種證據,他們就拿不到他們需要的證據。
他們就贏不了。
所以你就直奔一間脫衣舞俱樂部之類的地方。
完全正確。
你去脫衣舞俱樂部,你去圖書館。
在這本書裡我去了一間遊戲廳。
你去某個地方純粹是浪費他們的時間。
只要我在蒐集他們的資訊,當我回到友好國家,和我的影子小組隊友會合時,我現在可以告訴他們:這個車牌是監視車輛,這種特徵是監視人員,如果你看到穿著這類衣服的男女,就是監視人員,對吧?
現在我們可以在 Wolf(狼)那邊建立一個資料庫,分享 Falcon(獵鷹)那邊的監視小組成員名單。
當你發現有人在跟蹤你時,你會害怕嗎?
我當時嚇壞了。
我嚇壞了,因為腦子裡浮現了太多念頭,從「我是怎麼搞砸的?」到「如果我不回家怎麼辦?」我在試著想他們下一步會怎麼做。
他們會跟我多久才會直接算了然後把我一把抓走?
他們會不會真的把我抓走、逮捕我?
他們是否已有證據顯示我在從事間諜活動?我這次行程其實還沒做過間諜行為。
但他們以前是否看過我在別次行程做暗投、取出暗投物、丟手機、拿電池之類的?他們知道什麼?
我不知道他們知道什麼。
然後你會全身慌亂。
同時,你還得回憶起在城市裡三個半小時極為具體的活動來執行一條反監視路線——一條監視偵測路線(SDR)。
你得回想起「我在 Front Street 左轉,我走兩個街區,我在 22nd North 右轉,然後在一個小巷左轉」這些事。
你必須回想起你記住並練過的那些細節,而同時你還處在腎上腺素飆升跟恐慌之中。
那時你是單獨一人嗎?
那次行動我是單獨一人。
所以你走一條城市裡為你預先設計好的路線,這條路線大概是被設計成可以給你曝光他們的機會。
你意識到有人在跟蹤你。你在那個精確的時刻做了什麼?
當我第一次確認那是真的時,我有個恐懼與脆弱的瞬間——那是一種自我厭惡的時刻,你會意識到自己沒那麼厲害。
你也會意識到,無論怎麼發生,接下來發生的事都是你自己的錯。
在那種謙卑的時刻,我其實打給了 Jihee。
在我們為這些行動建立的化名身份當中,我們有一種所謂的拋棄式手機或一次性通訊器材。
我打給她,給了她一個暗碼,讓她知道出了問題。
因為我想讓她知道有事,讓她把訊息帶回小組,這樣他們就可以在他們那端啟動系統來保護我,以防我被逮捕、被抓走、被槍擊。
你給她暗碼?
用手機。
那個暗碼是什麼?
我想我只是打給她說:「我要早點回家。」
你打給她說「我要早點回家」。
是的,那是一個壞徵兆。
因為你絕不會在行動中提前回家,絕不會。
所以我一聽說他要早點回家,就知道出事了。
把我帶回到你當時的情境。電話響了。
我接到那通電話,是打到我的一次性手機,這本身就很不尋常。
我是說,我一直有帶著那支手機,因為那是我們分開時的通訊方案之一。
所以一次性手機就是你當作備用、專門用來處理這類事情的第二支手機嗎?
就是只用來做這個。
絕對不會用在其他事上。
它不會掛在任何名字下。
這才讓我們保持匿名。
他打電話來說,欸,我要早點回家。
我當時就說,喔,好啊。
因為如果通話被監聽,你不能像平常那樣說,天啊,發生什麼事了?你還好嗎?
有人在聽,所以對話得聽起來像是我們早就知道他那個化名有人要訂婚了——我是那個未婚妻。
所以對任何偷聽的人來說,聽到他說欸,我要早點回家,會覺得完全理所當然。
所以我就得回應說,喔,那真令人興奮,太好了,我等不及要見你了。
他說,好,我愛你。
然後通話就結束了。
那就是我從安迪那得到的全部。
通話之後我回到辦公室,開始像瘋了似地檢查我們所有的電纜,去找詹姆斯問,有沒有聽到什麼,有沒有什麼異常?
你開始翻檢你們所有的電纜?
是。
我們有所有的資料庫,像中情局的那些資料庫,會有各種報告進來,特別是地區性的報告,我們會有權看得到。
我去找詹姆斯,因為他比我更能接觸所有 Falcon 的東西,所以我問他,有沒有聽到什麼?有沒有奇怪的事?
他說沒有。
所以我就開始自己翻我的資料,看有沒有哪份報告提到有人被抓、有人出事之類的,但什麼也沒有。
我和安迪自己另外建立了一套,我們叫它 combo 計畫,一個通訊計畫,萬一發生什麼事,不管是天災還是情報上的失誤,我們有個通訊系統:
我會等八小時,然後去檢查我們共用的一個假電子郵件帳號,那個帳號查不到任何歸屬。
然後他會給我一個「還活著」的訊號。
我們還定了時限,八小時、十二小時、二十四小時、四十八小時,只要他給我一個活口的訊號,我就知道他還好。
那也讓我們有機會,比方說若是天災的話,可以約在某個地點碰面。
那個電子郵件地址是安迪發信用的?
差不多。
那是我們兩個都有登入權的電子郵件,你會在裡面建立一封草稿信件。
喔,好。
也是從恐怖主義那兒學來的。
哦,恐怖分子也是這樣做的嗎?
對。
他們會建立一封草稿信件,然後就留在那裡。
對,然後其他人再登入去看。
沒錯。
所以這封信從來不會寄出,基本上也就不會真的透過網路傳送。
我們有這套通訊計畫。
所以雖然我很擔心,找不到任何能說明發生了什麼事的線索,但我知道我們有這個計畫。
我知道他遲早會給我一個活口的訊號,在那之前我什麼也做不了。
所以你發現你已經被那個對手國家發現了。你打給 Jihee,告訴她你要早點回家,然後你做什麼?
接下來我必須策劃我的逃脫。
電影沒告訴你的是,第一次嘗試逃走通常是自救。
現場的特勤人員起初必須靠自己來試圖脫逃。
不會有海豹突擊隊、撤離直升機、高速艇或是帥氣的遊艇等著你。
你得自己把自己送過國界,然後才有可能從那邊期待任何形式的撤離,也就是我們所說的 exfil(撤離)。
所以我知道必須想出一個撤離計畫,而且這個計畫不能讓監視小組發現我知道自己被監視。
那時你還在車裡嗎?
視情況而定,有時在車裡、有時步行,要看我在監視偵測路線的哪段。
監視偵測路線通常分成三個階段。
第一階段是你懷疑自己正在被監視。
第二階段是你確認被監視。
在第二階段我確認自己絕對被監視時,我就會聯絡 Jihee,並開始制定自己的自救計畫。
第三階段呢?
第三階段是收集階段。
你已經知道自己被監視,也知道你已經告訴別人你被監視了,現在任務變成在對方發現有人在蒐集他們之前,盡量多收集關於這個監視小組的情報。
所以你會看到這輛車跟在你後面、幾輛車跟在你後面,還有人跟在你身後步行。
你是把這些寫下來,還是努力記在腦裡?
一開始全部靠記憶。
我們有一套方法來記憶這些東西,書裡也談到這點。
你會想出一些簡短的代碼來描述那些人,這些代碼對你來說有意義,但若是在審訊時說出來或寫下來,別人就不知道那代表什麼。
比方說對我來說,我可能會稱你為「黑色T恤」。
「黑色T恤」對我有意義。
所以如果我在接下來的四十五分鐘內,在城市的三個不同地點看到三次「黑色T恤」跟在我後面,我就知道「黑色T恤」代表的是某個特定的人或形象。
但當我把「黑色T恤」寫下來,其他人根本不知道那是什麼意思。
當我看到一個女人,那時天很冷,正是我執行這些行動的季節。
我看到一個戴著耳罩的女人。
所以我就叫她「耳罩」。
我看到一個穿飛行夾克的傢伙。
所以我就叫他「飛行夾克」。
然後你就會回憶起這些人。
藍色轎車、黃色休旅車,對吧?
白色計程車。
你開始想出這些對你有意義但對別人毫無意義的綽號。
然後當你回到可以詳細記錄筆記的地方,你就有了參考點,可以仔細記下來。
所以我從記住開始,當我進入第三階段的尾聲做監控偵測時,
我其實把筆記寫在一本書上,裡面寫著我走進一家服裝店,然後我開始在服裝店裡做筆記。
假設當時有人進來把我逮捕,他們會看到的只是一堆關於服裝、耳罩和黑色T恤的筆記在一家服裝店裡。
那不是間諜行為。
但當我能用手機回到Wolf那裡時,我就能解構「黑色T恤」的意思。
黑色T恤——黑人男性,留山羊鬍,體重大約165磅,身高5英尺11英寸,38歲。
那麼你是如何從判斷自己是否被尾隨的第二階段,走到那個遊樂場(arcade)的?
像是為什麼會去遊樂場?
我去遊樂場是因為在監控偵測路線裡,其中一件你要做的事就是讓尾隨的人感到無聊或放鬆警戒。你永遠不想像電影裡那樣看起來要甩掉尾隨的人、試圖擺脫尾巴。專業人士不那樣做。專業人士會拖著尾隨的人。我們會盡可能讓尾隨的人緊盯著我們。其中一招是讓自己變得很可預測,你走得很慢,你待在公共場合,這讓他們很容易觀察你。我其實是想去遊樂場蒐集更多關於尾隨團隊的資訊,但我是想給他們時間和空間,讓他們可以在公開場合觀察我。
結果適得其反,因為當我走進遊樂場時,他們失去我的視線。他們看不見我了,這讓他們開始慌了,想辦法找我,儘管我就坐在遊樂場裡。
我意思是,如果他們失去你,聽起來也不像是適得其反啊。
他們失去你是糟糕的事,因為一旦他們失去你,他們就會慌張,開始認為要麼是他們犯了錯,要麼你是受過訓練的幹員。如果他們認定你是受過訓練的幹員,他們就可能上前逮捕你。當他們失去你,他們就會開始犯錯。當一個監控團隊開始犯錯,就代表他們可能會碰巧撞見你,可能會有兩個不同的尾隨者同時發現你。對他們來說,那很可怕,因為他們努力不被識別、要保持低調、不被看見。所以在我們在《Shadow Cell》裡分享的那個故事中,當監控團隊變成星狀分散去找我時,當他們分散成放射狀去找我,他們就把自己呈現在遊樂場裡,跟我面對面相遇。就在那一刻我意識到,他們知道我看到他們,而我也知道他們看到了我,這很糟糕。
你和他們對上眼了。
你絕對不應該那麼做。
你絕對不應該那樣做。
你絕對不應該跟尾隨你的人四目相交。你絕對不應該跟任何對你有威脅的人對視,因為那是一種威脅性的行為,對吧?這也是為什麼人們會跟同儕進行強烈的眼神接觸,以示信任。好,但當你跟一個對你有威脅的人對視時,那就是一種攻擊或支配的訊號。所以當你被監控時,你絕不想跟監控團隊對眼,因為他們會把那種眼神接觸視為威脅。
你說你在那個遊樂場有點撞到他們,距離有多近?
三英尺。
三英尺?
你們對視了多久?
感覺像是永恆。
實際上,大概兩秒半。
兩秒半其實很久,尤其是當你想不被看見的時候。
所以幫我重現那一刻。
你在遊樂場,裝作在玩遊戲。你轉過一個角落。
那真是糟透了,夥計。真是一個可怕的故事。
我在遊樂場。我以為我做得一切都很對。我心想,喔,我在遊樂場。他們看我進來,他們可能在外面抽煙休息,沒什麼好擔心的。我大概是一台台地從遊戲走到另一台,花著我在遊樂場買的點數。我走到一台打恐龍的射擊遊戲,差不多像《Big Buck Hunter》或《侏羅紀公園》那種。我拿起一把步槍,在打恐龍,我只是在打發時間。然後該死的尾隨者從機台後面繞過來找我。他從機台後面繞出來,看見我,而我正拿著一把槍。我看著他,他看著我。那就是我們那兩秒半發生的時刻。我坐在那裡心想,剛剛發生了什麼?為什麼我剛剛看到飛行夾克繞到我遊戲機台後面,然後直直盯著我的臉?就在那時我有點意識到,天啊,這個團隊慌了。我能看見團隊中有好幾個人。他們失去我的視線,他們在找我,而飛行夾克剛剛找到我。
飛行夾克在看你的時候做了什麼?
他下巴都快掉下來了。他整個呆住了。他看著我,然後知道他也搞砸了。
我看著他,在我腦海裡,我只希望我看起來不要像他看起來那麼愚蠢。
在那一刻,能不能說你本該盡可能快地把視線回放到那個恐龍遊戲上?
我本該做的是看到有人從轉角出現,然後就繼續待在遊戲裡。
那是任何其他人會做的事。
其他人會繼續待在遊戲裡。
他們專注在遊戲上,甚至沒發覺有人在周圍走動。
但事實是我認出了他,我看見他然後看向他。
而他也看見我並回望我——作為在對陣場上的兩個專業人士,我們都犯了同樣的錯誤。
我們都犯了向我們的目標顯示已識別的錯誤。
在我們繼續之前,就你在那個國家的化名而言,你當時叫 Alex Hernandez,對吧?
對。
而你經營一家公司叫 Acme Commercial?
對。
Acme Commercial 本來應該是一家什麼樣的公司?
Acme Commercial 是一家建立來從外國採購一次性消耗品,並運輸分銷到西方國家的公司。
情報機構會建立很多假公司,你說過。
是的。建立公司越容易,收集情報就越容易。
所以我們發現,就像任何口袋裡有 127 美元的人都能成立一家有限責任公司(LLC)一樣,這差不多也是啟動一個情報行動所需的資金。
有報導說 CIA 經營很多假公司。
CIA 也經營很多真正的公司,不只是 CIA。我的意思是,每個情報組織都有商業掩護。每個情報組織。CIA 經營真實的公司。那是什麼意思?就是有些真實公司是由 CIA 擁有並運營的。In-Q-Tel 就是其中之一。它是一個投資工具,CIA 在那裡投資資金並投入新技術。所有經由 In-Q-Tel 的技術都知道它是在經過 CIA。
這是公開的,對吧?
沒錯。但還有一些不是公開的。CIA 會成立一家公司,然後用那家公司在外國假裝在做某些事,但主要任務其實是情報工作。
這是關於 CIA,甚至所有第一世界情報組織最迷人的事情之一。你聽過所謂的「黑色預算」。黑色預算是可自由支配、可用於軍事和情報行動、且不直接綁定納稅人的預算。所以它是一大筆不綁定稅收的資金。那錢從哪裡來?部分來自執法或情報機構查扣資產的時候。我們查扣加密貨幣。我們查扣毒品。我們查扣兒童色情的資產,對吧?當我們沒收那筆錢並用它做其他行動時,那就是黑色預算的一部分。黑色預算的另一部分則來自情報組織創立的企業,當那些企業獲利時,利潤流向何處?不能給個案官員。那個人是由美國政府的薪資支出支付的。所以所有利潤都進入黑色預算。
你覺得 CIA 有沒有一些設作掩護、結果非常賺錢的大生意?
我知道有。
真的?
我知道有。CIA 設立了某些企業,結果變得極度獲利。CIA 也有幾名官員把這些企業做起來後,心想:「我到底為什麼還在 CIA?」然後他們離開 CIA 去經營那些企業。
你剛說的讓我想到幾件事。第一,目前圍繞 TikTok 有很大的討論,因為 TikTok 是在中國起家的,它成為這種全球性的巨大成功。我想不出比 TikTok 更適合這種起家的公司,大家把資訊和數據放進去,而且它會追蹤你的定位。那你對像 TikTok 這種東西的看法是什麼?你認為 TikTok 是當作間諜工具起家的嗎?
我不相信 TikTok 本身一開始就是當作間諜工具設立的。我相信發生的是 TikTok 變得極為流行,中國政府意識到,嘿,中國的一切無論如何都屬於政府,我們可以介入並利用它。這也是 CIA 和 MI6 的做法之一。當一家公司做得非常好而且有情報上的好處時,他們會接觸那家公司。在民主國家,他們不能強迫公司配合,但在像中國那樣的國家,他們可以。
你覺得大型社交網路有被 CIA 或 MI6 接觸過,並被要求提供資料嗎?
我會更進一步說,他們都被接觸過,而絕大多數都會配合。
這對一般人來說是個問題嗎?
對一般人來說,那反而是好處。一般人不會是被鎖定的目標,我保證。根本沒有人會特別關注。而對聯邦政府與情報界而言,對一般人完全沒有興趣。那些出軌的人、逃五千美元稅款的人、或是不繳停車費的人,都沒人在乎。聯邦政府不在乎那些。
不過你有對這類目標做過一些鎖定,對吧?
對。那你有沒有跟現有的任何公司合作,讓他們提供你資料?
我的所有資料,取決於我當時作業的國家,來源各不相同。有些國家的來源比其他國家多,但那些來源都是我不能透露的。但有大量大量的資料會傳到我手上。然後我處理了若干案件,需要申請 FISA 授權請求。
什麼是 FISA 請求?
FISA 請求就是當你想要蒐集某個人成資訊,或從某個人那裏取得資訊,而那個人是美國公民的時候提出的請求。
我還想提醒大家,當大多數人抱怨「喔,他們在針對美國公民」的時候,腦中想的通常是自己。
他們照著鏡子看,覺得「喔,他們在針對美國公民」。
但他們並沒有想到剛來美國並入籍的中國人。
也沒想到在這裡待很久、已入籍的伊朗人,對吧?
像那些人,他們也沒想到——
那個為了來到這裡、取得某種綠卡而聲稱自己是難民的基地組織成員。
所以美國公民很多人都有,而其中有些人做了壞事。
有些人是我們的敵對分子,滲透到了美國,來這裡蒐集情報去對付我們的對象,或者是在國內做壞事。
因此我們必須申請 FISA 來取得關於他們的資料。
那在現實中 FISA 請求意味著什麼?
是不是代表你可以進入他們的手機?
它的意思是你已經證明那個人與某些不法或有害的事情有關聯。
你已經向法庭提出足夠的證據,說:「看,這個人在做某些壞事,我們需要蒐集更多資料。」
所以這就打開了你可以取得的那類資料的通路。
那是哪些資料?
你可以取得他們手機裡的資料。
你可以進入他們的電腦。
你可以進入他們的私人 Google 帳戶。
你可以進入他們的私人 Apple 帳戶。
任何你能存取的資料,你現在都可以用來鎖定他們。
所以你可以在沒有他們密碼的情況下取得他們的私人 Google 與 Apple 帳戶。
你會破解他們的密碼或竊取他們的密碼,或者 Google 保存(hold)了他們的資料,Google 會把資料提供給你。
在多數情況下,如果牽涉到國家安全,美國公司會分享細節。
而 FISA 請求就是一種司法授權,實質上是一張法庭簽發的令狀,要求你讓這個服務可以存取那個人的帳戶。
你們大概覺得像我這樣的人對實際情況抱持某種天真或無知的狀態。
我不會說是無知或天真,我會說那是被條件化了。
你被訓練去相信自己有隱私權。
所以我們應該意識到的現實是:我們並沒有真正的隱私。
那不是真實的。
隱私不是真實的。
不是說一點都沒有。
譬如說,你在暗房裡脫衣服,那是你的對吧?
通常是的。
沒人在看你。
有很大的機會聯邦政府沒在看你。
如果你在發——那是很大的機會。
你知道,如果你在寄那些曖昧的郵件給你的女朋友,表面上看是私人的,但並不會永遠保持私人。
有人可能會存取那些東西。
如果你寫給她那種下流的小紙條,那更私密一些。
尤其是如果她把紙條丟了或燒了。
是的,或燒了。
我覺得人們太過信任科技,太有把握科技會保護隱私。
因為從科技來看,真的沒有什麼是私密的。
在某種程度上是有的。但如果你認為永遠沒有人能看你的東西,那就是錯的。
你覺得 CIA 知道你今天會來這裡嗎?
我覺得 CIA 知道我們會上「Diary of a CEO」,而且我覺得他們也知道我們會來跟你談我們的書。
你覺得他們怎麼知道的?
因為我們知道 CIA,以及其他情報機構——舉例來說,阿聯酋——他們有專門的人坐在辦公室裡監視我們。
那他們怎麼知道你今天會來這裡?
我們的電子郵件,我是說,我們的電子郵件、我們出版商的電子郵件、我們彼此之間的簡訊、竊聽電話。
任何很多事情都可能發生。
我們試著就這本書跟 CIA 保持非常合作的關係,因為我們知道他們有多害怕。
我們知道這本書讓他們多麼緊張。
所以我們試著特別合作,給他們安心,像是「嘿,我們不會去告訴全世界你們是一群動物或多麼可怕」。
他們其實不只讀過一本書,讀過好幾遍,但他們仍然害怕我們會以某種方式讓他們難看,因為很多他們的官員出來當作者,把 CIA 描寫得不光彩。
還有幾件其他事——嗯,你會回去談那個遊戲廳發生的事,但當你談到人們如何把真實生意、假生意、各種掩護做到像樣時,有幾個念頭浮上來。
下一個是——你剛才提到愛德華·斯諾登(Edward Snowden),提到他時,你把他當成那種最後回到他一直為之工作的國家的例子。
所以談到斯諾登,特別是斯諾登這個案子,對吧,當有人逃離自己的祖國,沒有人會免費給他們保護。
即便在美國,我們也不會免費給任何人保護。
你必須去爭取。你必須分享某種形式的「貨幣」,那種貨幣可能不是現金美元。
那種貨幣可能是情報。
所以當斯諾登把 NSA 對美國公民進行蒐集的作業洩露給《衛報》(The Guardian)時——就是 Jihy 剛才在講的那些美國公民,對吧——
沒人關心普通的 Joe Bob。
大家在乎的是,像那種假裝是美國公民但實際上是恐怖威脅的人。
當史諾登逃亡、離開美國時,他基本上是在拿機密資訊做交易。
不只是他揭發的那起 NSA 案件的細節,還有其他機密資料,他特意蒐集當作「貨幣」,幫他付出入香港,再進中國或是俄羅斯的路費或交涉籌碼。
所以他現在住在俄羅斯,成了俄羅斯公民。我很確定他還拿過俄羅斯的英勇獎章。
你是說他為了換那個,把有關美國的祕密交給俄羅斯?
我幾乎可以保證,是的。
他給了什麼我不知道。但俄羅斯不會把那種身份給他,除非他有回報些什麼。
另一個一想到真正以商業成功為掩護的例子,就是現在人人都在談的傑佛瑞·愛潑斯坦。
愛潑斯坦很有意思,因為他符合成為外國情報資產、蒐集美國公民資訊的所有主要特徵,而不是某個替別人工作的美國間諜。
有趣的是,人們總以為 CIA 殺了他,或他某種程度上為 CIA 工作,甚至為摩薩德工作。
我看到的恰恰相反,如果說他有在替誰工作,可能是獨立運作,甚至為好幾家公司或幾個國家工作,但他蒐集的是美國人的資料。
你相信那樣嗎?
我覺得他可能是那樣,但我不一定完全相信那是真的。
因為他確實是個非常成功的生意人,他有很多成功的朋友。沒錯。
我前陣子在訪談時,有人說他見過愛潑斯坦。愛潑斯坦對那人的物理和科學發現非常非常有興趣,對他所假裝或聲稱涉入的金融那套一點也不感興趣。那人跟我說,真的很奇怪,因為他只對哈佛那邊的物理和科學發現有興趣,對金融並不特別有興趣。那人對此大感震驚。
我跟有錢人、成功人士一起工作的經驗是,他們通常非常聰明,也常被誤解。他們能夠如此成功,部分原因在於他們不太能融入其他圈子。如果他們能融入別的圈子,反而會被那個圈子分散注意力。相反地,他們必須開創自己的興趣、熱情和驅動力。從很多面向看愛潑斯坦,我也看到這些特質。
我也處理過許多入獄的富人案子。當富人入獄,他們整個身分會崩潰,開始懷疑自己,產生一些對外人聽來不合常理但對他們自己卻完全合理的想法。
我有一個客戶非常有錢,被判有罪要入獄。那個罪名可以說難以證明,但法院體系以某種方式運作,最後還是判了他有罪。他真心認為,斷絕和孩子的一切聯繫去坐牢,甚至出獄後再也不和孩子說話,會比讓孩子一輩子背負「父親坐過牢」的恥辱要好。
所以當我想到愛潑斯坦案,想到一個跟世界上層精英開派對的有錢有權之人,然後入獄又自殺,對我來說這並不是一連串令人難以置信的事。那座島、未成年性行為那些事,人們就是無法擺脫他在蒐集情報的直覺。而且他們不公布飛行紀錄或常出入島上、與他互動者的名單,這更令人疑惑:為何美國政府不公布?為什麼川普不急著公布那些資料?
有很多祕密會被保留,理由各種各樣。要談的是「需知權」(need to know)——「需要知道」的那部分在驅動。到底什麼是需要知道?政府有很多祕密,卻告訴美國人民它不知道,那是謊話。當然它知道,但為了所謂的公共利益會說:如果你知道我們知道的事情,可能會引起恐慌、造成混亂或其他後果。在美國,這是聯邦政府的一項權利與特權。
那麼你們兩個覺得愛潑斯坦案到底發生了什麼?大家聞之色變。川普、卡什·帕特爾和其他白宮官員說他們一上任就會公布,結果一上任又說沒什麼可公布的。你們比我更懂,你們一定看到一些線索或指紋,覺得實際情況是什麼,或他們不公布的真正原因是什麼。
從概率的角度看,我認為最有可能的結果是:監獄裡有人被雇來傷害愛潑斯坦。有人在監外關注愛潑斯坦案,知道他可能掌握對某些人的不利資訊。那位有錢、有關係的人付錢,在監獄裡安排人下手。對我來說,這是最可能發生的情況。這解釋了失蹤的證據,解釋了那些錄影帶,解釋了監獄內發生、外界無法看清的那些說法。此外,監獄是對愛潑斯坦最脆弱的地方,最容易被「清除」。我們如果要執行一個行動,也會這麼做。
但為什麼政府不公開那些(資料)?
為什麼他們不說是某個囚犯幹的?
政府可能不知道,因為如果有人付錢給囚犯去做,他們可能已經把痕跡掩蓋得很徹底。
或者他們可能付了錢給囚犯,也付了錢給獄警去掩蓋這件事。
監獄是個可怕的地方。
人們忘了監獄到底有多惡劣。
而且監獄是商業化的。
大多數情況下並不是聯邦管的。
所以作為一個營利性機構,它擁有各種可以自圓其說的推諉空間,這是聯邦機構、聯邦建築所沒有的。
對我來說,那就是最有可能的一連串事件。
當然其他各種陰謀說法仍有可能是真的。
但當我想到我所見到的、我的當事人見到的,以及如果我處在一個外國對手或外國情報蒐集行動的位置,面對一個像 Jeffrey Epstein 那樣的情況,我會怎麼做——那就是我們會清理現場的方式。
前幾天有個記者會,記者問川普政府:司法部有沒有任何跡象顯示 Jeffrey Epstein 與美方或外國情報單位合作?或者他是不是某種間諜?
在川普政府工作的 Pam Bondi 說,對於他是否為代理人,我沒有這方面的認知。我們可以之後再回覆你們。
這裡有兩件非常重要的事。
如果他們在進行中的調查裡真的掌握那種資訊,她會說「我不知道」。她會向美國民眾說謊。
如果你正在建立一個進行中的案件,這就是你必須做的。因為如果他們承認「我們有理由相信他可能是個代理人」,那麼外面的人就會開始毀滅證據、躲藏證據,讓案子變得更加難辦。所以如果他們知道,他們會說他們不知道。
你認為他是個代理人嗎?
我覺得他有可能。我覺得他符合成為一個非常好情報來源(或情報資產)的模式。
但我沒有足夠的證據說他確實就是。
你覺得他是嗎?
我的意思是,即便他是,我也不確定那有沒有那麼重要,這是我的看法。
就算他是,也不代表(那件事)之間有直接連結,因為他身份複雜、涉獵很多面向。
我想人們之所以聚焦在這件事上,是因為它本身很有趣。
對,因為如果他是,那會很有趣;如果真有這種陰謀,那也會很有趣。我想這就是為什麼人們會注意它。
但我不確定這在大局上有多重要,因為可能有很多不同的原因導致——為什麼我們要討論一個已經死了、沒有辦法回應的人?
我想這就是那種吸引力,對吧?人們想要答案。一旦好奇心的缺口被打開,人們就會想用某些東西去填補它。
沒錯。
情報界普遍相信的是,在任何時刻,每個情報單位大約都有兩處被滲透(兩名滲透者)。
所以我們為什麼還在討論那個我們不了解的死去的人,而不去談每年發生的那些被抓的、被揭露的案例——每年都有好幾起在我們情報界內部的活躍臥底與滲透案件?
現在正在看的你們每一個人都有可以提供的東西,不管是知識、技能還是經驗,那就代表你有價值。
我共同擁有的平台 Stan Store,是這個 podcast 的贊助商之一,它能把你的知識一鍵變成事業。
你可以銷售數位商品、提供教練服務、經營社群,而且不需要任何程式設計經驗,只要有開始的動力就行。
這是我非常相信的一門生意。到目前為止,創作者、教練和創業家已經在 Stan Store 賺了三億美元,你也有成為其中一員的潛力。
這些人沒有等待,聽到我說類似的話,沒有拖延,開始建立東西,上線推出,現在靠它們賺錢。
Stan 非常簡單、非常容易使用,如果你願意,也可以和你已在用的 Shopify 商店串接。
我在用,我的女友和我的很多團隊成員也在用。
如果你想加入,從啟動你自己的事業開始,還有 30 天免費試用。訪問 stephenbartlett.stan.store,幾分鐘內就能幫你設定好。
那就帶我回到遊戲廳吧。
你和這個人對上眼了,那個人穿著,穿的什麼來著?
飛行夾克。
飛行夾克。
接下來發生了什麼?
當我意識到我們倆都犯了同樣的錯誤時,他一溜煙朝一個方向衝走,而我感到自己被「burned」了。
「burned」是我們用來形容當我們被發現、被識破為受過訓練的情報員時的術語。
但我不想立刻因為被識破就採取行動,因為我們的訓練說:僅僅因為你相信某件事是真的,你不能據此行動。
如果你據此行動,你就是在任何觀察你的人面前證明你已經知道自己搞砸了。
於是我就在遊戲廳裡閒晃,玩了幾局遊戲,半心半意、敷衍了事,純粹打發時間,然後離開、完成我的監視偵測路線(SDR),完成我的情報蒐集,回飯店過夜。
我在執行監視偵測路線時的整個流程,以及安全撤離該國的整個流程,都是我們在《Shadow Cell》裡交代的細節。
但主導我思緒的,是那種失敗感,覺得自己是個糟糕的間諜。我做事糟、蒐集的東西也糟。當我以為自己很厲害的時候,事實並非如此。那是一種既屈辱又讓人謙卑的經驗。
寫書的過程並沒有幫我改善這種感受。因為寫書在某種程度上有宣洩的作用,可以把這些事情都說出來。
但它也像一種黑白分明、令人震撼的提醒,提醒你所有做錯的事。
我做錯了什麼?
凡是被抓到的,都是錯的。
如果他們抓到的是我的行為問題。
如果那個內應是把我暴露給他們的人,那麼在那一天我就失去了在一個叫做 falcon 的體系內運作的能力。
我再也無法支援其餘的影子小組(Shadow Cell)。
我再也無法支援我的隊伍。
我有一個角色要扮演。
而我不能再扮演那個角色。
我想這對我特別有震撼力,因為,我不是案官。
我本應該成為案官。
但我不是。
因為當中央情報局(CIA)評估我是否能勝任那份工作時,他們認定我不夠格。
好吧,所以你那時就已經有一種不安全感了。
那是在中央情報局的第一年。所以即使我建立了這個職業生涯,有機會執行這項行動,做了這些驚人的事,所有在我腦海裡反覆出現的卻是:我當時不夠好。我現在也不夠好。
中央情報局其中一件事是教你如何處理「頭腦垃圾」。
什麼是頭腦垃圾?
其實挺有趣的。頭腦垃圾就是你在腦中對自己說的那些可怕話語。這是我們口語上用的術語,叫做「頭腦垃圾」。
我不夠好。我很醜。我很胖。我希望我的笑容好看一點。你知道的,我十四歲時失去了我的真愛。無所謂,對吧?我父母不愛我,因為我不是個足夠好的孩子。無論是什麼,所有那些都是頭腦垃圾。它們是你因經驗產生的主觀想法,並沒有任何客觀現實的根據。
中央情報局會在某種程度上教我們如何處理那些東西。他們教我們在執行任務時如何反制它們,這樣我們就不會被腦中的垃圾分心。這就是我第一次知道自己被監視時發生的事。他們教你如何處理壓力、降低血液中皮質醇的濃度、讓你的心率下降,以便你能回到手頭的任務上。
他們怎麼做?
有些技巧像是方形呼吸法。
那是什麼?
方形呼吸法也是在焦慮時常見的方式。是的,吸氣四拍,憋氣四拍,呼氣四拍,再吸氣四拍,你知道的,就是呼吸。有各種呼吸技巧,讓你在一定時間內吸氣、憋氣、再呼氣。目標是降低你的心率、減緩血流,降低大腦釋放出的皮質醇傳遍全身的速度。這樣你可以開始把生理上的動作和反應收回來,希望也能把認知功能和能力帶回來。
所以視覺化的過程,就像你冥想時視覺化一個勝利,職業運動員會視覺化海灘、或者當你在工作上壓力大時,你可以用視覺化的方法通過一個行動序列,把自己送回一個你能掌控的地步。他們教我們如何處理那些頭腦垃圾,但有趣的是,中央情報局仰賴員工的忠誠度來留住他們。因為對中情局來說,最糟的情況就是一名中情局幹員發現自己其實有多能幹。當那名幹員意識到自己有多聰明、多能幹、多有韌性、多有資源時,那個人就可能離開中央情報局去做了不起的事。
所以中央情報局做的很大一部分工作是訓練你在行動上有用,但同時他們還會把你塑造成對外界(特別是對他們)的認可感到依賴且渴求的樣子。這是一個非常奇怪的慣性輪。很多企業也都是這樣。這不是一段健康的關係,但卻很有效。
所以你回到旅館。當你回到旅館時,你不會想著,對,我要想辦法從餐廳廚房那扇門進去,從後方出去,再繞回正門嗎?
因為我整晚都在想著要從那該死的餐廳廚房溜出去。
那在你 SDR 的第二階段是你會做的大部分事情。我也有那些想法。我想過我可以騎摩托車,我可以騎到當地的一個飛行場,用現金付那個人——就是一個小型的私人飛行員——讓他用一架短程小飛機載我到某個我可以下機後徒步穿越的地方,然後我再從另一個地方打個電話。我想過所有那些鬼點子,對吧?
問題是,如果你真的照著做,而你正被監視,那有什麼意義?唯一會做那種瘋狂事的人就是那些試圖逃離國家的人。
那你到底做了什麼?
我回到旅館。我的計畫其實就是離開,按任何守法公民的方式走過邊界就撤離。
走過邊界?
搭飛機。
像其他人離開一樣離開。
然後賭一把,希望他們不會逮捕我。賭我會比他們預期的更無聊、更平凡,而在他們逮捕 Alex Hernandez、引發某種公開的國際事件之前,他們會三思,然後讓我離開。
實際發生了什麼?
實際上我回到旅館。幾乎沒睡。我試著用助眠技巧讓自己睡著,因為我確信任何時候都會有人闖門把我逮捕。因為他們已經知道我改了航班,他們已經知道我在更新行程。我打了所有的電話。我透過我的公司處理好了,對吧?我的掩護公司把我安排提前回國。所以我只是在等他們來破門而入。他們從未破門而入。
我隔天去機場,走在前往機場的路上,一邊找有沒有監視,一邊確定自己沒有被監視。
我一大早就到了機場,等著,心裡每踏出一步都在等有人從黑暗角落跳出來把我制服、拖去關進監獄。
但這種事一直沒發生,直到我走到機場的第一個入口。
我出示護照。
出示機票。
然後他們把我移到二次檢查。
「二次檢查」的意思是你試著離境時,邊防人員認為你不能從主通道離境,必須接受第二輪面談。
他們把我帶到一間二次檢查室,我在早上七點左右被兩名當地的 Falcon 官員做了一場不算嚴重的盤問。
那是首航班的時間。
他們在試探我的說法,盤問我到底在這國家做了什麼?為什麼改機票?他們審視我的掩飾說法、昨天的會面,前前後後反覆問兩三遍——這是用來檢驗一個人是否說謊的審訊技巧。
我坐在那裡看著,幾乎覺得像是兩個沒受過好訓練的邊防人員想要把我攻破。
那種感覺很奇怪,因為他們糟糕的職業表現反而讓我對自己再次有自信。
你有受過如何在那種情況下處理肢體語言和說話方式的訓練嗎?
當然,中央情報局會訓練我們如何應對面談、如何應付審訊,甚至如何面對實際被捕,以及戰略性、幾乎可以說是「加強審訊」的情況——在美國這裡我們會把那稱作酷刑。
那在你的訓練中,你那時候在現場實際運用了什麼?
鏡像(mirroring)是審訊中很重要的一部分。所以你要反映回審訊者他們期望在一個無辜者身上看到的樣子。你要努力不顫抖、平復神經,嘗試配合他們的好奇程度。如果他們身體前傾,你也要前傾;如果他們往後靠,你也要往後靠;如果他們用手比劃講話,你也要用手比劃講話,因為你要讓他們覺得你和他們是一樣的──不是比他們好或壞,也不是有罪或無辜。鏡像是我們常用的技巧之一。
我也採用最少資訊原則。這有一個叫做誘導(elicitation)的流程,你會用不同的誘導技巧讓對方透露比他們應該透露的更多資訊。其中一種誘導技巧就是沉默。所以很多時候如果你想讓某人多說話,你只要坐著保持沉默就好,這會迫使對方去說話。這是很多面談者常用的手法,尤其是邊防或地方執法人員,他們會讓人自己承認罪行。對我來說,他們問一個問題,我回答後,我們就靜默坐著,直到他們問下一個問題;我回答,他們再靜默。這就是對誘導的反制,我們稱之為反誘導(counter elicitation)。這只是面談者可以用的幾種誘導技巧之一,日常生活中也很有用。
在什麼情境下有用?
談判時、面對一名敵對的員工、進行困難對話、試圖從認為對方有所隱瞞的人那裡取得資訊時,誘導技巧非常有價值。你可以問一個問題,然後再問一次同樣的問題,這有助於判斷他們是否在說謊——看兩次回答之間是否有落差,或是否前後不一。我想你也見過這點,這也是為什麼你在節目中那麼會做主持——你一直在用誘導技巧。你問感受型的問題:「你當時對這件事感覺如何?帶我回到那一刻。」「如果你能當一天國王,你會做什麼?」這些都是進階的誘導技巧,能讓人說出比他們原先打算說的更多。
所以你在那間機場的房間裡,這兩個訓練很差的守衛試圖從你口中得到些什麼,但他們沒得手,對嗎?
沒錯。
那他們最後就放你走了?
沒錯。
最後發生的事是他們彼此爭論,我不知道他們在吵什麼。從我抓到的幾個關鍵字來看,其中一個人在說自己很忙、沒有時間,覺得這沒道理;另一個人在說我們必須做這件事,這是必要的,等等。我其實不確定他們互相說了什麼,但我看到他們彼此的敵意越來越高,幾乎像是兩個同事在吵架。但到頭來,他們要不是把我放回去搭飛機,要不是把我移到某個會長期留置我的地方,顯然沒辦法長時間扣留我。面對那種抉擇,他們就把我放回去讓我去搭飛機。
當時我最大的壓力不是衝向飛機,因為一被他們從二次檢查放出來,我只想馳騁衝上飛機,登機後才能感到安全。但我必須繼續表現得自己不是一名受過訓練的(特工)幹員。
到了這個時候,Jihi,你回到友好國家後感覺如何?
所以在那個時候,我完全不知道發生了什麼事。等我收到他的消息時,他已經在那個第三國(中轉國)準備回來了。所以我知道他給我留了語音信箱,也知道他已經離開了 Falcon,那個敵方國家,這點很好。但我知道他人在那個第三國。所以我心想,好,他應該在回家的路上了。但在那之前,關於他經歷的這一切,我一直到他真的回到家才知道。然後我聽到這個故事,我就想,這到底是怎麼回事?這完全是我們最害怕的惡夢,是我們最不想發生的事。於是我們立刻開始行動。起先是,天啊你終於回來了;接著就是,這是怎麼發生的?然後我們開始著手調查:是不是我們做錯什麼?是不是有我們可能犯下的錯誤?我們必須去研究並逐一回顧我們自己的所有資料。然後我們要評估,Andy 是否還能再回去?這真的是我們認為的狀況嗎?他的化名還安全嗎?我們必須做出那些判斷。
你的評估是什麼?你認為他還能回去嗎?
不行。風險太大。我們評估 Alex Hernandez 已經被燒掉了。被燒掉,對。我們假設——Alex Hernandez 是你們的臥底名字,對吧?沒錯。那是我們使用的行動化名。我們假設那個第三國,也就是 Alex 經過的中轉國,所以任何時候 Falcon 想追蹤 Alex,他們都會把追蹤線索追到那個第三國。Alex 甚至會搭 Falcon 的航班在那個第三國和 Falcon 之間往返。特意這麼做是為了讓 Falcon 情報如果懷疑 Alex 時,更放心,因為他們手上有顯示 Alex 往返第三國的飛行清單。因此我們從研究結果就假定 Alex 已經徹底暴露了。內奸要麼發現了 Alex 的行動紀錄,要麼發現了我的真實姓名的行動紀錄,並把我和 Alex 扯在一起。不管是哪一種,Alex 都被燒掉了。但我們也評估,其他透過這個細胞前往 Falcon 的人仍然安全。
所以你的評估是你們在友好國的那個影子小組都沒事?
是的。但 Alex Hernandez,也就是那個化名,不能再用了。沒錯。細胞就是這麼建立的:把 Alex Hernandez 當作絆線。第一個被妥協的人會是 Alex,那會成為對其他人的預警,讓他們開始提高作業安全。
那對你來說是不是也代表結束了?
對我而言,在 Falcon 就結束了。我永遠不能回去。我不能用我的真名回去,也不能用任何化名回去。我的所有生物識別資料──指紋、虹膜資料,所有那些很可能都已被妥協。所有屬於 Alex Hernandez 的東西、我身上帶著的一切、我使用的所有數位平台,這些原本都是實體隔離、只和 Alex 有關的,我們必須假設那些東西已被蒐集、整合並逆向分析。
你當時經營的是個真實的掩護公司,對吧?
是的。我在那家掩護公司擔任中層經理。噢,你是中階經理。那家公司是中情局設立的。
所以那是否也是你們兩個決定離開中情局的部分原因?影子小組的行動就此結束了嗎?
就在 Andy 被妥協後不久,我們發現懷孕了。我們本來希望能留在 Wolf 繼續做下去,因為我本可以把一切維持如常。Wolf 就是友好國家。沒錯,在友好國家我可以從那裡做所有的目標鎖定,完全沒問題。Andy 也還能幫忙,只是不能再進入敵方國家了。但總部認為我們非常成功,並且我們透過把細胞模式推廣到其他地點還在持續成功,他們想把我們調回華盛頓特區總部,去那裡訓練幹員、訓練新進幹員,教他們細胞模式是怎麼運作以及我們創新的技術。
最糟的是,我們曾討論過對我們來說哪個更重要,中情局還是家庭。沒明說但我們兩人心裡的答案都是中情局。我們開始思考,怎樣才能在不放棄中情局的情況下擁有家庭?於是我們向局裡提出一個想法:能否把我們調到輕鬆職務,給我們四年左右的安穩工作?我們會在那段時間生第二個小孩,讓第一個長大到可以上學,第二個也到可以交給保姆照顧的年紀,之後你再把我們派回第一線。他們對那些沒什麼成績的幹員會這麼做,但對成功的幹員,他們有另一套安排,會一直往前推你,一直催你。
所以他們拒絕了我們的提議,說不行,不會讓你們走軟職,反而把我們調回去,跟我們說,他會被派到某個辦公室做非常敏感的事,你也會被派去做另一件非常敏感的事。你們的家庭不是我們要負責的。就在那一刻,我們兩人才意識到,中情局永遠不會讓我們把重心放在家庭上。我們會永遠把重心放在任務上──那是他們的工作與首要目標。如果我們的首要目標是要當父母,那我們就必須做出改變。
影子小組在資訊或戰略目標上達成了什麼?
所以影子小組確實做到了我們一開始的目標──你知道,我們的任務確實完成了我們當初要做的事。
那就是尋找新的情報來源。
我們在這方面非常成功。
而且它也達成了次要目標。
直到我們離開 CIA 之後,我們才知道影子小組在揪出內鬼方面的成效。
我們發現困擾我們的那名內鬼其實在 FBI 逮捕了,我記得應該是 2019 年?實際上是更晚一些。不過,最早認定那名內鬼的案卷,一直可以追溯到我們的行動起點。
所以它在查出內鬼方面是成功的。
它成功在一個代號 Falcon 的組織內建立了新的情報來源。
在我們所有其他行動都被內鬼破壞的時候,它也成功維持了美國對這個對手的情報優勢。
我想他在說的是一項完全出乎意料的好處──我們的模式似乎成了 CIA 在 2014 年大規模重組的基礎。就在我們的細胞模式出現兩年後,也就是我逃離 Falcon 兩年後,當時的 CIA 局長約翰·布倫南推出了一整套以我們建立的細胞模式為基礎的重組方案。
那這個就是內鬼嗎?
關於內鬼的事我們無法證實也無法否認。我可以說的是,如果你查那個人被捕的時間,你會發現另外還有兩個人在同一時期也是 CIA 的內鬼。就在同一時期。
所以你在海外做的工作,你相信有助於抓到這個內鬼?
我們在海外做的工作,我們相信,幫助逮捕了 Falcon House 想要逮捕的那個內鬼。
你是否相信內鬼把機密洩給了敵國,最終導致他們知道你是間諜?
這是我們小組內達成的評估,也是反情報中心──就是 Jihi 早先提到的那個祕密諜報單位──對事實的結論,都是相同的。也就是說我們在行動上沒有犯任何錯誤。我的行為沒有被洩漏、我的行動沒有被破壞、我們的系統或通訊方式也沒有被妥協。Falcon 唯一可能得知我身分的途徑就是來自內鬼的洩密。
那內鬼最後是怎麼被抓的?他們做錯了什麼?
好問題。FBI 根據我們透過行動收集到的情報設計了誘捕行動,把內鬼引誘回美國領土。當內鬼踏上美國領土時,FBI 已有足夠的法律證據在機場逮捕他,然後在法庭上起訴。
關於內鬼以及他們做了多久、被支付多少或被給予什麼來向美國告密,發現了些什麼?
我知道且能分享的細節是,他們拿了數十萬美元。不是達到數百萬,而是數十萬美元,用來提供有關行動、幹員、線人、地點的資訊。他們是「明知」的,意思是他們知道自己在與外國情報機構合作。他們不認為自己是在為一家公司工作,也不認為是在為研究機構工作。他們知道自己是在與一個已知的外國情報組織合作。而最初把有關那名內鬼資訊提供給我們的盟友,實際上也保留了關於那人不當行為的證據資料,並把這些資料交給了司法部。
所以這個人是 CIA 內部的人,被這個敵國接觸。敵國對他說,如果你把 CIA 對我們的行動的機密提供給我們,我們就給你數十萬美元。我們會給你一些東西,至少會給你現金的一部分。我們也可能給你其他東西。
間諜活動中可怕的地方在於,現金通常只是數種報酬之一。也有一些操作會給現金,這樣當你被逮捕時,逮捕你的國家就會相信那是你的動機;而你真正的錢則保存在另一個帳戶,以你所「效力」國家的貨幣儲存。
所以這個人在 CIA 當內鬼,洩露 CIA 的機密。後來他某個時候離開,然後 FBI 設下圈套讓他回來,對嗎?
是的。
他離開時有去敵對國家嗎?
我們不能確認那些細節,因為確認那些細節會開始透露更多關於內鬼身分的線索。
好,但他們能做到這點,因為我在想──我只是想知道那些敵國會不會提供他的終身保障或類似的東西。
會的。敵對國家會提供終身保障,會提供多代的款項支付。所以即便你被逮捕也別擔心,你的孩子會被照顧,你的孫子也會被照顧。你會得到公民身分,就像愛德華·斯諾登的例子,他就獲得了公民權。有時他們還會在自己的國家給予獎勵與表彰。外國情報機構提出的條件有很多很奇怪但很有誘惑力。
當你想到雙面間諜、想到背叛自己國家的間諜,較少是單純認為他們是因為被付錢才做的。間諜通常不只是被金錢驅使。我們也不是被金錢驅使的。
我們的動機正是那種非常不健康的關係──你必須從別人那裡獲得認可。
而中情局所營造的同樣環境,讓所有內部人員都必須能夠與自己腦中的垃圾念頭抗爭,但同時又在組織內尋求認同。那種不健康的關係很容易被利用。
外國情報機構可以找到一名情報官,填補那個空缺、給予他認可,告訴他:「你很有天賦、有前途、有潛力,我們看得到;你自己的本國單位不懂得你有多重要,也不懂得你有多有價值。」
因此,如果你願意幫我們,我們可以用金錢回報你,可以給你公民身分,可以替你的孩子爭取未來的居留和大學,讓你變成非常有錢的人——那些你為之努力、但你的國家從不會給你的東西。
那名內鬼有承認自己是內鬼嗎?
我不認為有。
我也不認為有。
我也認為,大多數間諜案件真正上庭時,並不是按《間諜法》審理。
通常會用比較溫和、較輕的罪名起訴,這比較容易證明,也有助於政府保護自己不被說成大規模被滲透的名聲。
這個人離開中情局,飛到另一個國家,然後回來,試圖重新加入中情局以取得更多情報。
嗯,他試圖重新加入一個聯邦機構,那也是聯邦調查局如何誘使他,以及如何把他……
去面談。
對,去面談。
並且如何把他帶到美國境內。
有意思。
所以,我想說的是,你現在的好奇心對中情局來說是個大問題。
因為他們已經知道。
他們知道外面那些很聰明的人會想出來、一定會想出一個方法,逆向推理出整個故事:誰是 Falcon?Falcon 在哪裡?Wolf 在哪裡?誰是內鬼?對吧?
有趣的是,我們已盡一切努力把這個故事做得無法被追蹤。
因為在我們任職中情局期間,中情局同時遭受了好幾起滲透。
這既令人沮喪也令人鼓舞:令人鼓舞的是,這顯示我們所做的事與很多其他官員所做的是平行的。
我們寫了《Shadow Cell》,但這並不代表只有我們兩個人被點名去執行實驗性的新行動。
他們可能叫了五個、七個、十二個其他人去執行新行動,試圖找出當時那波多重滲透。
但這也令人洩氣,因為這正是讓這類故事無法被公開分享的原因之一。
中情局不希望世人知道他們曾被多人滲透。
他們也不想讓世人知道那些人是誰。
如果願意公開,他們早就會說了。
很明顯,我的研究團隊試圖弄清楚到底是誰。
而 Diary of a CEO 的研究團隊絕非等閒之輩,所以我有點害怕聽到他們的結論。
根據我們自己的研究,我們認為內鬼很可能是 Jerry Chung Sing Lee,那人在書出版前後曾為中國從事情蒐。
Jerry 在離開中情局後開始為中國從事情蒐,然後試圖重新加入該局;FBI 允許他離境,之後他在回美時於機場於 2018 年被捕。
就像書中的那名內鬼一樣。
但這裡也寫到,Andrew 不會對自己是否真的是那名內鬼發表評論。
所以問你他是不是內鬼沒有意義。
你去過中國嗎?
我們在法律上有義務既不確認也不否認你們研究團隊的結論,或者任何其他人若向我們求證某人是否為內鬼時的結果。
在中情局的經歷改變了你看待現實與人的方式嗎?
喔,當然有。
哪方面改變?
非常多。我很喜歡這個問題,也希望你能誠實回答。能不能跟 Steve 分享一下,你是如何從大學時期的信念,轉變到中情局之後的信念?
當我和難民共事時,那是我的第一個重大轉捩點──我發現人類可以非常惡劣。
我從小是佛教徒,所以一直覺得人有潛力變得很了不起。我同意,那是真的。
但當我和難民工作時,我意識到人也能非常可怕。我跟波士尼亞人合作過,也跟盧安達的難民一起工作過,那裡的人,他們的鄰居真的會背叛他們。
那些從小一起長大的鄰居,隔天就拿著砍刀或槍來殺他們的家人,追趕他們穿越森林或其他地方。
這種事可以在任何地方發生。
那是我第一次意識到,任何人說「這種事不會在我們這裡發生」都是在說謊。這種事可能發生在任何地方。
那些人從來沒想過「喔,這事會發生在我們這裡」。他們從來不會那麼想。
人們總是覺得「這種事不會在我們這裡發生,我的鄰居不會對我做那種事」──但那不是真的。
然後當我在中情局工作時,你知道的,這更強化了一種感覺:幕後的世界是危險的,你不能完全──我說這些話聽起來很糟──你不能完全信任任何人。
我的意思是,我跟 Andy 在一起的原因是我百分之百信任 Andy。他可能是我唯一一個我完全信任他說出來每一句話的人。
不,你只信任我 98%。
好吧,是,但我知道我可以從你那拿到剩下的 2%。就是這樣。
所以,你真的要明白,人本身總是好壞參半。
而且雖然我希望──我也想相信人們總會傾向於做對的事,
但我必須時刻記得,人都有陰暗面,
而且在任何一組情況下,那一面都有可能被觸發。
你覺得我們現在是不是正處於這樣的一個時刻?
我覺得我們一直都在一個時刻裡。
我認為世界的某個角落總是在那個時刻。
那美國呢?
因為我知道安迪前幾天跟我們聊天時說,他打算在2026年前離開美國。
嗯,並不是只有我一個人在離開。
是啊。
也許你們有不同的動機。
我不知道。
吉熙,你會留下來嗎?
因為他說他要離開。
這些年來一直是我在推動要離開。
為什麼?
從你的角度、以你所知道的,你會怎麼概括現在西方世界和美國所處的情況?
現在是好時代嗎?
吉熙是在委內瑞拉出生的。
八零年代的委內瑞拉是什麼樣子?
喔,很好。
曾經是世界上最好的經濟體之一。
是一個蓬勃發展的民主國家。
是個極好的地方。
只是貧富差距很大。
吉熙的父母、她的父親,我們出身於一個富有的家庭,
一個有錢的委內瑞拉家庭。
他們就是這樣移民到日本的。
要一下子帶著四口之家去日本,或是三口之家然後在日本生孩子,並不容易,對吧?
所有在1980年當吉熙出生時他們擁有的財富,在1989年就消失了。
只過了幾年而已。
可能在85年就沒了。
五年。
委內瑞拉從曾經最成功、最蓬勃、經濟強勁的民主國家之一,
變成了現在這樣。
對吉熙或她的家人來說,這個現實是無法抹去的。
所以如果現在在美國有誰切身意識到一切會多快變糟,那就是我的妻子。
這也是為什麼我特別感受到一種毫不妥協的移動承諾——在很大程度上是因為你不能把自己綁在任何一個體制上,除非你願意為那個體制的利益而犧牲自己。
是的,我相信要有流動性。
我們租房子,沒買房子。
你可能已經看得出來,我對高表現運動隊背後的心理學非常著迷。
我想這始於我作為曼聯球迷對亞歷克斯·佛格森爵士的愛。
所以當有人告訴我Netflix有一個新影集講述達拉斯牛仔隊的崛起時,我立刻產生興趣。
這並不是因為我熱衷美式足球——我並不是,也幾乎不看。
但我知道達拉斯牛仔隊,對很多德州人來說,他們不只是個運動隊。
我看了這部影集,真的非常精彩。
它聚焦在傑瑞·瓊斯,一位沒有足球背景的石油商人,他在八零年代末買下牛仔隊,並把他們變成世界上最有價值的運動品牌。
整個故事是關於一個人在1990年代如何組建一支強大的隊伍,由傳奇球員與教練組成,透過無畏的決策,帶領球隊奪得三座超級盃冠軍。
我非常喜歡,也覺得你可能會喜歡。
去看《美國隊長:賭徒與他的牛仔隊》(America’s Team, The Gambler and His Cowboys),現在正在Netflix上線。
而他們現在也贊助了這個播客。
我剛投入數百萬並成為一家公司共同持有人。
那家公司叫 Ketone IQ,故事相當有趣。
我開始在這個播客談論酮症(ketosis),談我非常低碳、極低糖的飲食,以及我的身體產生的酮體,這些讓我極為專注、提升耐力、改善情緒,並讓我更有能力做好我在這裡的工作。
因為我在播客上談到它,幾週後,這些小瓶子出現在我位於倫敦總部的桌上。
天啊,這對我表達能力、專注力、訓練、情緒以及讓我整天不會昏沉的影響非常深遠,以至於我主動聯繫了公司創辦人。
現在我成了這家公司的共同所有人。
我非常非常建議你去了解這個產品,去看看背後的科學。
如果你想親自試試,請訪問 ketone.com/Stephen 訂閱可享三折(30% off)。
而且第二次出貨時還會有免費贈品。
網址是 ketone.com/Stephen。
我很榮幸,再次有一家我持有股份的公司能贊助我的播客。
有沒有一些特定技能,是那些想在普通生活中成功的人(因為這個節目叫《CEO的日記》)可以學的,而你在中情局的經歷中學到的,覺得對人們在日常生活中無論如何定義成功都很有用?
我想先說的是,我們的書《Shadow Cell》談的並不全是華麗的間諜故事。
它談的是我們如何回到基礎。
我們回到所謂的基礎間諜工作,CIA內部稱之為「sticks and bricks」。
我們放棄了所有科技,放棄了所有高階衛星、無人機,回去建立扎實的基礎。
我們不是因為我們很聰明才這樣做,而是因為在全球反恐戰爭中獲勝的恐怖組織,就是使用棍子和石頭、磚塊這類基礎工具,
並且他們在與一個每年有九千億美元預算的美國國防部競爭時贏了。
我們在全球反恐戰爭上花了八兆美元,結果卻只撤離了阿富汗。
所有這些都發生,因為他們使用的是我們無法破解的基礎工具。
在《Shadow Cell》裡,我們所做的一切就是使用那些被證明一次又一次能主導局勢的基礎工具。
而在日常生活與商業層面,從行銷、銷售、預算編列到雇用方式、以及年中或年度評估,都有很多可以借鑑的地方。
企業可以從這個基本想法學到很多:永遠不要放棄基礎,永遠不要放棄你的磚瓦(實體)資產。
你會給一般人什麼建議?就一般人生而言,根據你所見所知和你看世界的方式,關於如何過一個好的人生,你會說什麼?
對我來說,好的人生就是把時間花在你想做的事上,當你有年紀和精力去做的時候,做那些帶給你喜悅的事。
每當我遇到那些等到六十多歲退休才想要自由、才想去旅行的人,我都感到非常難過。那時候他們開始學吉他,開始學畫畫,但身體已經跟不上了。身體沒辦法像以前那樣旅行,手會發抖,畫不出畫。他們三十年來一直相信退休時會比較好,於是沒有現在就去做。
對我來說,一切都關於當下找到喜悅。我的兒子十二歲。他現在會下棋,現在想跟我一起打電動,現在想要跟我深入討論他最喜歡的漫畫。這些在五天後都可能變了。我的女兒七歲,會倒立、會側手翻。她現在只想要爸爸晚上幫她按肩膀,邊哄她睡邊講我小時候的尷尬故事。這就是她現在想要的。這一切都可能消失,六個月內再也回不來。
我必須現在就去做。如果我現在不去做,就永遠不會發生。我不能等到變有錢了、賣了公司了、退休了再去追回這些時刻。那我要怎麼做?我每天都問自己,現在我能做什麼,才能把我現在得到的喜悅最大化?
因為那不只是我的喜悅,還是我給予那些需要我時間和空間的人的喜悅——我的太太、我的孩子、我的同儕、我的客戶。我要做的能帶給自己喜悅的事,同時也能帶給別人喜悅。為什麼這麼重要,Joe?我從你臉上看得出來。
我的生命中充滿了沒搞清楚這一點的人。我的人生裡有一位一直等著去做她想做的事但從未做到的母親;有退休後生活貧困的爺奶;有退休後生活貧困的親人;有早逝的人;有受傷不能行走的人。你知道,我打過你母親的電話。我們跟你母親談過。你有打我媽嗎?有啊。當我問她這個問題時,我問你母親:「你和 Andy 的關係如何?」她一下子就哭了。真的嗎?她接著說她有多為你感到驕傲。但她在被問到那個特定問題時哭了,這很意味深長。
太棒了。我很高興你打給她。
我常跟 Jihee 談這件事,因為我從來沒有和我父親有過關係,而且我和繼父的關係非常糟。我在書裡也談到了一些那些事。作為大人,我只會把負面的假設投射到他們可能的用意上,因為我從小被塑造成相信那些事。作為小孩,我從來不相信他們在做任何正面的事,所以我無法自信地對他們抱持正面的期待。我曾相信我媽媽是事業導向的,我相信我媽媽其實不想當媽媽,我相信我媽媽其實不想跟她嫁的那個男人結婚,那是我小時候的信念。現在,作為大人,那就是我的基礎。
Jihee 與她父母的基礎完全不同。現在看來很不可思議,因為我年輕時的負面想法與 Jihee 年少時的正面回憶之間有著強烈對比。這也是為什麼我想給我的孩子一些像我太太那樣的東西。
那 Jihee,你對下一步想要什麼的回答是什麼?我年輕時被灌輸一種目的地的觀念。所以我做了所有應該做的事:在學校考好成績,上大學,讀研究所,在聯邦政府有了職業。那真的很好。然後我們離開了中央情報局。我當時覺得,我已經成功了。我搭上那班列車,做了所有應該做的事,然後我成功了。那我們現在要做什麼?對我來說,這是個很難的轉變。但現在我們有了孩子、有了我們的事業,而且我也做了很多治療,我意識到 Andy 一直都是對的。真的,你永遠不知道下一刻會帶來什麼。所以你必須享受你現在擁有的每一刻。別把那趟旅行拖到明年,能早點去就早點去。那些碗盤現在不一定要馬上洗。如果你的孩子想要和你一起讀書,你可以先放一放碗盤,陪他讀一會兒。
這對我來說花了很長時間,但我和 Andy 現在在一件事上達成共識:盡可能用最多的喜悅活在每一刻。還有另一點,你永遠不知道事情何時會出大事。所以現在就享受吧,因為你不知道哪天你可能得逃離家園,因為起火,或因為戰爭爆發而逃到別國,或者被外國警方逮捕。是的,被外國逮捕。我很相信要看清跡象。我給別人的建議不是要自滿。就像 Andy 說的,別在你的生意上自滿,也別在你的人生上自滿。就像在二戰爆發之前,當時有大量明顯的警示顯示即將發生的事,但人們一直在想,那種事不會發生在我們這裡。
不會那麼糟吧?
你想跟我說什麼嗎?
所以對美國人來說,牆上的字跡是我們正在向某種新的形態轉變。
我們再也回不去從前了。
所以你要麼成為創造新美國的一部分,要麼就得開始思考你要去哪裡。
因為我們曾經熟悉的美國已經不存在了,而且永遠不會回來。
這就是新的美國。
所以你要麼參與其中,要麼就離開。
好,那在你定義下的舊美國是什麼?
舊美國啊,你知道,我也沒那麼老。
在我有記憶的時期,舊美國是一連串看起來政府在合作、看起來在做事、看起來在改善人民生活的樣子。
但同時,我認為它也隨時間變得自滿。
像是過去好幾任期,我們有一個逐漸變得更強勢的行政權,我認為那不是我們該走的路,但那就是發生的事。
而國會則不斷陷入僵局,什麼事都做不成。
所以問題就一直持續,比如移民問題。
為什麼移民會成問題?老實說,這本來幾十年前就可以解決。
就決定你要什麼樣的移民政策,決定好政策,對吧?
而顯然,大多數人都同意那不是「開放大門」。
如果不是開放大門,那你要什麼?然後把那個政策實施出來。
所以,我認為我們有一段歷史,行政權變得更強。
不知為何,美國人民想要一個強人領導。
當你說行政權,你是指總統嗎?
對,總統。
總統有越來越多做事的權力。
在某段時間,是因為國會不想自己做決定,所以把權力推給總統。
然後大概在過去十六年來,我們看見總統拿了更多權力、簽發更多行政命令。
不論你喜不喜歡,我們現在正處於一個強勢行政的時期。
一旦有人掌權,他們很不可能放手。
那你覺得川普不會走掉嗎?
我覺得行政權是重點,川普只是當下的行政首長。
下一個行政首長以及再下一任,他們都會繼續保有行政權。
放棄行政權對他們沒有好處。
所以,Jihee,如果舊美國是比較自滿、把越來越多權力給了總統,你說我們現在處於一個轉型時刻。
在你看來,這個轉型結束後的新美國會長什麼樣?
我覺得我們沒個明確概念會變成什麼樣。
我覺得現在這個政府在採取很多我覺得有趣的風險。
「有趣」是一個很中性的字,真正的字該是什麼?
我的意思是,「有趣」就是正確的字,因為我覺得他採取了很多風險,這些風險真的在打破長久以來的運作方式。
像是從Medicaid和Medicare抽走資金、取消USAID(美國國際開發署)的資助,從軟實力轉向硬實力。
所以對我來說,我用「有趣」這個詞是因為我們現在還看不出這些會如何發展。
「硬實力」就是對伊朗投彈、轟炸伊朗之類的事。
是的,所以我們把更多錢給軍方,基本上從援助中抽走資金。
我們在做那個轉變,也在做各種經濟政策和移民政策的變動。
我覺得對於這些有很多不必要的恐慌,因為不論我是否同意他的方法,我認為我們只需要等事情穩定下來。
如果某些東西不管用,我覺得他會再冒險、嘗試看能不能修正。
或者如果在下一個政府上台前還沒解決,他們就得處理它。
沒有什麼會停下來,一切都會繼續。
所以,我不確定美國是朝著一個我想參與的未來走去。
對我而言,這是實話。
但我覺得有很多美國人是想要走這條路的。
你對Jihee剛才說的一切有何看法?
眼下這個轉變,是一個美國人民必須決定要多積極參與、還是要把事情交給別人代勞的轉變。
而川普是那種「我替你做」的人,拜登也是那種「我替你做」的人,歐巴馬也是「我替你做」的人。
我們在選擇那些會替我們去做的人——去做什麼呢?就是那些我們不想面對的、討厭的事:預算、貨幣、艱苦的工作、對外貿易、外交、戰爭。
我們想要只是談論這些事,卻不願意自己的手沾血。
所以我們把那份責任推給政府,但事實上我們的建國先賢則完全相反。
建國先賢的態度是:「血在你們每個人的手上。你們告訴我們要我們做什麼。想要革命嗎?那就一起去打革命。想建立新政府嗎?那就一起建立新政府。」那才是我們國家應該被建立的方式。
所以當Jihee說我們正處於一個轉變,但不知道會往哪去時,她是對的。
我們不知道未來會如何,只能確定未來肯定會帶來更多痛苦,因為我們要麼經歷一段痛苦的轉型讓我們變得更好,要麼經歷一段較不痛苦但把我們留在沒有人想要的處境中的轉型。
然後我們得承受更多痛苦,再把一切修回來。
你認為過渡期會如何平衡?
你覺得最後會落到哪裡?
如果要你猜,我認為現在我們有明確的六四機率。
我認為有 60% 的機會,我們不會喜歡過渡的結果,
然後我們又要花 15 到 25 年去再修復——修復我們的經濟、修復我們作為超級大國的地位、修復我們的對外關係、修復我們對自己政府的信任。
我認為有 40% 的機會,唐納德·川普現在採取的果斷行動會被廣泛採納,
我們實際上刺激了經濟,讓人們重新團結一致,並以一種能讓我們在面對來自中國的威脅時領先一步的方式前進,
還有我們看到在中東持續上演的災難,以及在地緣政治上我們已經面臨的懸崖邊緣。
有可能我們能從中走出來,但我認為主要的可能性是我們走不出來。
我會說,這不只是我的看法。
這也是經濟學家們的看法,也是外交關係專家的看法。
有許多人都在說,我們的預算決策、我們的對外政策決策、我們的軍事基礎建設決策、我們的經濟決策都很有風險。
「有風險」意味著這些做法有可能奏效,但那是低機率而非高機率。
你認為過渡期會如何平衡?
如果要你猜,你覺得最後會落到哪裡?
我認為現在我們有明確的六四機率。
我認為有 60% 的機會,我們不會喜歡過渡的結果,然後我們要花 15 到 25 年再去修復。
修復我們的經濟、修復我們的超級大國地位、修復我們的對外關係、修復我們對自己政府的信任。
我認為有 40% 的機會,唐納德·川普現在採取的果斷行動會被廣泛採納,我們真的刺激經濟、讓人們重新站在同一陣線,並以一種能讓我們在面對來自中國的威脅、在面對中東持續上演的災難、以及在地緣政治上我們所面臨的懸崖邊緣時領先一步的方式前進。
有可能我們能從中走出來,但我認為主要的可能性是我們走不出來。
我會說,這不只是我的看法。
這也是經濟學家、外交關係專家的看法。
有很多人在說,我們的預算決策、我們的對外政策決策、我們的軍事基礎建設決策、我們的經濟決策都很有風險。
「有風險」意味著有可能會奏效,但機率不高、是低機率。
在這種情況下,經濟會受到傷害,然後很可能會有更多戰爭,因為如果社會變得更強調個人主義、只關注自我和民族主義,那它就會變成更像孤島,人們變得更偏執,開始築起防禦工事或障礙。
我知道川普說他要建一個——他稱它為美國的「金色穹頂」,這樣如果有人攻擊,他就能把任何火箭擊落在空中。
然後你得把那種東西拆解,試著往另一個方向走,可能嗎?
你是這個意思嗎?
我盡量多讀書,我相信你也一樣。
我給自己的其中一份犒賞就是讀小說。
我在讀一本名為《黑暗的左手》的書,作者是科幻傳奇厄休拉·K·勒古恩,那是七○年代的一本書。
我在讀這本書,其中有一段引用,她談到她所在的科幻星球世界裡的民族主義,對,然後那段話大致是這樣說的:
「民族主義不是驕傲的產物。它是恐懼的產物。」
人們不是因為為自己擁有的東西感到驕傲而變得民族主義,
人們之所以民族主義,是因為他們害怕有東西會奪走他們擁有的東西。
而任何時候你被恐懼驅使,你就沒有機會獲得真正的幸福。
我在那段科幻書中的文字裡看到的見解,對我觀察到整個美國正在發生的事非常有啟發。
我們都很民族主義,左右兩邊、同性戀和異性戀,無論你老或年輕,我們都很民族主義。
我們都愛我們的國家。
但促使我們大量民族主義的,是對「對方」的恐懼。
不是對我們社會崩潰的恐懼,不是對海那邊某個正在崛起的勢力的恐懼,
但不知為何,我們比起害怕真正存在的威脅,更害怕鄰居。
因為說到底,加州和密西西比比美國和中國之間有更多共同點。
但無論為何,我們被自己的內鬥搞得分心、混亂,以至於沒意識到這些內鬥正正幫了我們所有的對手一把,
從俄羅斯、北韓、古巴,甚至親俄的北約國家保加利亞,我們的內鬥正好對他們有利。
那種內鬥最壞的可能情況是什麼?
因為人們會想,好吧,那只是表示人們會在 X(前身為 Twitter)和其他社交媒體上互相爆發、互相罵,然後大聲喊叫對方。然後……
政治僵局是最大的挑戰。
我不相信美國會進入任何形式的內戰。
我們不會互相槍擊。
我們也不會拿砍刀去砍鄰居。
不是現在,但政治僵局會導致經濟崩潰。
經濟崩潰會讓真實的個體面臨非常現實的問題,這會導致犯罪活動增加。
人們會互相偷竊。
人們會從商店偷東西。
人們會,你知道的,說謊、傷害彼此,為了照顧自己的人而不擇手段。
當那個社會開始崩解,我們又越來越部落化時,這一切都很可預測——是我們在世界各地看過的個案研究。當我們越來越部落化時,沒有同樣內部問題的對手就會來啃食我們、利用我們的脆弱。
你剛說政治僵局是首先倒下的那塊多米諾,那麼什麼是僵局?我把僵局看作政策上的僵局。我們不知道該如何在以色列問題上前進;我們不知道該如何處理預算;我們不知道該如何決定是否確認這些選舉結果。而在我們不知如何前進的這段時間,就給了別人繞過民主程序、直接決定結果的機會。這一連串的專斷決定,會讓結果變得不那麼具有協作性、不那麼周全、不那麼明確,也不那麼能被多數人接受。然後那種不信任就會持續下去。
我們確實處在一個對政府的不信任比長期以來都高的時刻。我們看到美元的下跌幅度,是幾十年、甚至近一世紀以來最大的一次。我們看到公眾信任的缺失,也看到每任總統的支持率持續低於50%的情況。我們處在一個人民不信任自己政府的境地。我會說這本來不一定是大問題,但問題是我們是世界上最富有的國家,我們有世界上最強大的軍隊,我們是金融工具與武器的主要生產者。我們若自己搞不定,那可真是件大事。歡迎來到美國。
《暗影小組:美國新間諜戰的內幕》(Shadow Cell, an insider’s account of America’s new spy war)——作者 Andrew Bustamante 與 G. He Bustamante。這本書很吸引人,因為通常公眾沒機會讀到這類書,正如你所說,這類作品會被高度審查,最後可能被中情局認定為機密,但這本居然通過了。所以我非常建議大家去讀一讀。我們只是觸及了一些表面的元素,但如果你想知道發生了什麼細節,這是一本值得一讀的書。它也讓你看到一個大多數人無知的世界,因為我們不知道這些事其實會發生。
其實正是做這個播客,讓我那些曾以為是陰謀論的事,變得不再像陰謀論。你知道嗎?是的。因為在我開始做這個播客、開始和像你這樣的人及其他來賓對談之前,我看播客時會想:「不,那是胡扯,那不會發生。」我會覺得那些間諜的事不可能,怎麼可能一個國家會監視另一個國家?怎麼可能有人潛伏到別國竊取機密、做那些瘋狂的事情?我以為那是電影。但是這些事情真的會發生,而且各國都在彼此監視。我想像美國也可能對一些盟友這麼做,比如我想美國很可能在英國就有間諜。美國不會承認它會對五眼聯盟國家進行監控,而五眼成員也都聲稱彼此不互相監視,但那只是聲稱而已。
我們在這個播客有個結尾習俗:上一位來賓會留下問題給下一位來賓,而不知道那問題會留給誰。留給你們兩位各自回答的問題是:你做過的哪個錯誤,改變了你人生的軌跡,以至於當初無法預見?
我會說,改變我人生軌跡的錯誤,是我和前男友在一起太久。因為我們已經交往一年,那時我就知道這段關係有問題,而我剛大學畢業就申請了和平隊。但我也知道如果我加入和平隊出國,這段關係無法維持。不知為何,我選擇了這段關係而不是和平隊。因為我選擇了那段關係,我最後去念研究所以便能留在他身邊。後來因為念研究所,加上那段關係把我弄得沒錢,我最後申請了中情局。如果我沒有那段關係,我根本不會去中情局。我也不會遇見安迪(Andy),不會有現在的孩子們,也不會有現在的生活。所以,從某種角度看,在一段糟糕的關係裡待了七年是一個錯誤,但沒有那個錯誤,我也不會到達現在的位置。
對我來說很難回答這個問題,因為我總是發現自己和 Jihy 得出同樣的結論:我所有認為的錯誤,最終都導致了一連串事件,把我帶到現在這個位置。所以我實際上會舉一個比較近期,正在改變我人生方向的例子。2023 年,我在公司聘用了第一位高階主管——第一位在位階上和我這位執行長相當的人。我聘用他是因為有人極力推薦;他有長期的成功紀錄;他看起來懂很多我不懂的商業事務。而我也到了需要擴展規模的時候,作為執行長,帶頭聘請合適的人是很重要的。
但在接下來的16個月裡,那個人個人讓公司損失了 50 萬美元,接著又讓我們背上了將近另一筆 21.5 萬美元的債務。也就是在 16 個月內犯下一個高達 73 萬美元的大錯。在整個過程中,我看見那些錯誤、看見那些失誤,卻一直說服自己不要採取行動。我不停地想,這大概就是擴張時會出現的情況吧,這人一定知道自己在做什麼。
像是,你得先花錢才能賺錢。
我們必須為未來做準備。
我一直在為每一步找藉口自我合理化。
喔,這只是個誤會。
喔,這只是——這件事六個月後就會有回報。
然後你知道,那段 16 個月大概在今年三月結束了。
我面對的是一家營運狀況良好、但支票帳戶裡一毛錢都沒有、還背負著數十萬的債務的公司。
我意識到,我不能讓別人來嘗試這件事,因為沒有人會像我一樣在乎。
我是老闆。
我是執行長。
這家公司是因為我對課程的熱情、對我們服務對象的熱情而建立起來的。
我們是公司的共同擁有者。
Jihee 相信我、信任我。
我不能繼續抱持著別人會做得更好的想法,去辜負那份信任。
所以,我把那個人免職了。
我徹底改造了公司。
三個月內,我們又回到獲利狀態。
再過幾個月,我們就能把累積的債務全部還清。
那些失去的錢和所有失敗的投資我們永遠拿不回來了,
但因為我重新掌控了公司,讓它再次成為我的公司,我們的發展軌跡已經完全不同了。
與其一直認為自己不夠資格、不夠能幹、或不夠好而無法成為建立公司的執行長,
為什麼我不能成為那個能讓公司成長的執行長?
我想很多年輕創辦人都能感同身受。
我常常聽到這樣的故事。
我這麼多年一直在聽,聽到很多創辦人開公司後,基本上被那種說法矇騙了:
「哦,這人是高階主管,做了 26 年,他們一定知道自己在做什麼。」
「我會給他很高的薪資,給他控制權。」
然後他們做了一系列決策,而你因為沒走過那條路,
無法有足夠的信心去判斷那些決策是否正確。
但因為他們很貴,他們的決策也代價高昂,你就只能順著走。
最後你會在某個時刻明白:僅僅因為某人在一些看起來很厲害的地方工作過、或有令人印象深刻的職稱,並不代表他有能力應付這個挑戰。
尤其是當公司規模小時,這其實也是個悖論:
大企業成功的心態,並不適用於那種必須斤斤計較、精打細算的精實新創。
嗯,謝謝你。
非常享受聽這個故事。
實際上讀你的書比我原本想像的還要吸引人得多,
我想這是因為書中你投入了許多細節,那些是平常不會接觸到的。
所以我真心推薦大家去讀一讀。
也再次感謝你回來這裡。
很高興認識你,Jihee,我之前就聽過你的事蹟,但總算見到真人真是太好了。
非常感謝你來到這裡,繼續做你正在做的事,因為你為我們打開了一個我們否則無法看見的世界。
所以,謝謝你們兩位。
謝謝。謝謝。
給我三十秒時間。
有兩件事想說。
第一件,衷心感謝你每週收聽並關注這個節目,對我們所有人意義重大。
這真的是一個我們從未想像過、也無法想像會到達的夢想。
但第二點是,這個夢想讓我們覺得才剛開始。
如果你喜歡我們做的事,請加入那 24% 定期收聽這個播客的人,並在這個應用程式上追蹤我們。
我向你們承諾,我會盡我所能把這個節目做好,現在與未來都一樣。
我們會邀請你們想聽的來賓,
也會繼續做所有你們喜歡的節目內容。
謝謝你們。謝謝。
Ex-CIA spies Andrew and Jihi Bustamante expose the TOP SECRET mission the CIA don’t want you to hear on uncovering a traitor, and the spy hacks that could change your life.
Andrew Bustamante is a former CIA officer who spent 7 years in covert operations. He co-founded ‘EverydaySpy’, an online platform where he teaches practical spy skills for everyday life, with his wife Jihi: a former CIA targeting officer. Together, they co-authored the upcoming memoir, ‘Shadow Cell: An Insider Account of America’s New Spy War’.
They explain:
⬛ How the CIA tried to bury this story for 3 years
⬛ Why Andrew and Jihi are leaving the US by 2030
⬛ How the CIA creates fake businesses to spy on you
⬛ The secret CIA hack for fear and anxiety
⬛ Why the Epstein case was the perfect cover up
00:00 Intro
03:16 The CIA Has Declassified My Undercover Story
05:21 Why Didn’t the CIA Want Your Story Public?
06:39 What the Book Reveals About the CIA
06:59 How I Became a CIA Spy
08:00 Does the CIA Allow Relationships Between Spies?
10:31 Your Job Was to Identify People to Capture or Kill
12:07 How Did They Work as a Tandem Couple?
13:49 Where Does the Story Begin?
15:54 The Mission to Find the Mole Who Infiltrated the CIA
24:17 We Were Risking Our Lives Taking This Job
32:02 Did You Have to Change Your Identity?
32:56 What Was Your Undercover Job?
36:21 CIA Involvement in Illegal Activities
37:28 Using Terrorist Tactics
41:45 What Was Your First Mission?
44:27 When Did You Feel Most at Risk?
46:04 How Did They Find Out You Were a CIA Spy?
1:00:33 Planning My Escape
1:10:31 The CIA and Military Black Budget
1:12:05 Was TikTok Started as a Spy Platform?
1:16:30 Privacy Is Not Real
1:20:24 The Jeffrey Epstein Case
1:31:51 CIA Techniques for Anxiety and Self-Doubt
1:37:51 CIA Training During Interrogations
1:45:09 Why Did You Leave the CIA?
1:50:06 How the Mole Got Caught
1:58:02 How My Worldview Changed After Joining the CIA
2:00:19 Why We Want to Leave the U.S. by 2026
2:04:36 How CIA Tactics Changed After 9/11
2:13:49 America Is Changing
2:18:11 Should We Be Scared of Where We’re Headed?
2:23:22 Are We Heading Toward an Economic Collapse?
Follow Andrew and Jihi:
Find your Spy Superpower: https://yt.everydayspy.com/44p4fvq
Follow Andy on YouTube: https://youtube.com/@Andrew-Bustamante
Explore Spy School: https://everydayspy.com/
Support Andy’s sponsor Axolt Brain: https://axoltbrain.com/andy
Listen to the podcast: https://youtube.com/@EverydaySpyPodcast
You can read Andrew and Jihi’s CIA book ‘Shadow Cell’, here: https://geni.us/ShadowCellBook
The Diary Of A CEO:
⬛ Join DOAC circle here – https://doaccircle.com/
⬛ Buy The Diary Of A CEO book here – https://smarturl.it/DOACbook
⬛ The 1% Diary is back – limited time only: https://bit.ly/3YFbJbt
⬛ The Diary Of A CEO Conversation Cards (Second Edition): https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb
⬛ Get email updates – https://bit.ly/diary-of-a-ceo-yt
⬛ Follow Steven – https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb
Sponsors:
Stan Store – https://stevenbartlett.stan.store/ for your 30-day free trial
Netflix – http://netflix.com/title/81725526
KetoneIQ – Visit https://ketone.com/STEVEN for 30% off your subscription order
Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices