John Allen (Former Navy SEAL): I Wasn’t Sleeping, I Became A Raging Alcoholic! I Was Disowned By The SEALS! This Will Turn Your Life Around In 2025!

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:03 I was in Afghanistan in 2014 as a Navy Seal.
0:00:08 We’re in the middle of this gunfight and a grenade came over the wall and it detonated.
0:00:12 And I’m waiting to either be shot by the enemy or I’m going to bleed to death.
0:00:14 And all that was running through my head was,
0:00:17 and that’s the way I think people should look at their lives.
0:00:21 It’s so interesting because I’ve never actually heard someone give that kind of advice before.
0:00:25 Mr. Bullen is a former Navy Seal turned master storyteller and content creator
0:00:28 who uses his battlefield experiences and personal failures to inspire,
0:00:31 educate, and help people overcome challenges to achieve their goals.
0:00:35 My family were very successful people with Pulitzer Prizes, PhD.
0:00:39 And then there’s me getting into street fights and about to get expelled.
0:00:43 But it taught me coming to colossal failure to realize if you want to fix this,
0:00:45 you have to start with saying it’s my fault and then do something about it.
0:00:48 But then fear becomes the thing keeping people from doing it.
0:00:51 And it’s the very select number of people in this life say,
0:00:55 “I’m going to still do that thing that scares the f*** out of me that have the best and most fulfilling life.”
0:00:59 And so I decided to become a Navy Seal because it was only a really small percent
0:01:02 that make it through the grueling, mentally torturing training.
0:01:04 And what’s the similarities that you notice between the people that made it?
0:01:06 Two words. It’s…
0:01:09 But then I realized the reality of the job, you kill people.
0:01:13 And I had really leaned into being as like Alpha as I possibly could be,
0:01:19 but there were just some things that I did and I just, I struggled so, so bad.
0:01:21 I had to face my demons.
0:01:23 What have you learned about dealing with demons?
0:01:29 If you begin to have those thoughts, the only way I have found to sort of cope with them is…
0:01:38 I find it incredibly fascinating that when we look at the back end of Spotify and Apple and our audio channels,
0:01:44 the majority of people that watch this podcast haven’t yet hit the follow button or the subscribe button.
0:01:46 Wherever you’re listening to this, I would like to make a deal with you.
0:01:49 If you could do me a huge favor and hit that subscribe button,
0:01:54 I will work tirelessly from now until forever to make the show better and better and better and better.
0:01:57 I can’t tell you how much it helps when you hit that subscribe button.
0:01:59 When the show gets bigger, which means we can expand the production,
0:02:03 bring in all the guests you want to see and continue to do in this thing we love.
0:02:05 If you could do me that small favor and hit the follow button,
0:02:08 wherever you’re listening to this, that would mean the world to me.
0:02:10 That is the only favor I will ever ask you.
0:02:12 Thank you so much for your time. Back to this episode.
0:02:16 John.
0:02:17 Yes.
0:02:23 There are clues in your early context that suggest you might have walked the path that you’ve walked in your life,
0:02:26 but there’s also clues that suggest you absolutely would never have done what you’ve done.
0:02:27 Yeah.
0:02:29 So taking me back to that early context.
0:02:30 Yeah.
0:02:33 What do I need to know about that environment, the influences of that environment
0:02:36 to understand how you ended up where you are today?
0:02:43 I think it all starts with the family I was born into were very successful academic people.
0:02:46 So I was born in a town called Quincy, Massachusetts.
0:02:48 It’s just south of Boston mass.
0:02:56 And my mother, father, and two sisters are brilliant minds in the academic sense of the word, just brilliant.
0:03:01 One of my sisters has gone on to win two Pulitzer Prizes.
0:03:03 My dad’s won a Pulitzer Prize.
0:03:06 And this is not even flexed, but to give you a sense of the people in my life.
0:03:10 My other sister has a PhD and she worked out of a Harvard lab.
0:03:13 My mom is a professional writer, and then there’s me.
0:03:20 When I was growing up, I could have done well in school, but I didn’t want to.
0:03:24 It was sort of like my form of rebellion was being a bad student willfully.
0:03:31 And I would like go out and party with my friends and just was like trying to be sort of like a bad kid in a way.
0:03:36 And also like the town I grew up in was sort of a, it was not a place where academics really thrived.
0:03:40 It’s like a really working class, like hard and tough place.
0:03:44 I mean, Quincy’s becoming much, much nicer, but it was a little bit of a tough place.
0:03:48 And I sort of wanted to be like an edgy, like tough guy.
0:03:53 And so I’d like get into street fights and get my ass kicked and like, I’d like stay out drinking with my friends.
0:03:59 But what it did is it set me up for like colossal failure by the time I got to college.
0:04:06 I got into college because my mom, the professional writer, wrote my college essay and my grades were horrible in high school.
0:04:14 And in fact, so bad that when I sent off my application, the school got in touch with me and they were like, hey, your grades are not really what we’re looking for.
0:04:16 But boy, that essay was so beautiful.
0:04:17 We’re going to give you a chance.
0:04:18 And so I get into college.
0:04:21 I go to the University of Massachusetts out in Western Mass.
0:04:23 It’s like we’re a lot of kids where I was growing up.
0:04:24 That’s where they went to school.
0:04:25 It’s a big party school.
0:04:28 And I just immediately bombed first semester.
0:04:32 Like I got a 1.016 GPA, which it should have been like a zero.
0:04:34 I basically didn’t go to class.
0:04:37 I was involved in this riot.
0:04:43 So at some point, our football team, which was a team that no one cared about, even the people who went to the school, we didn’t care about it.
0:04:44 No offense to the Minutemen.
0:04:45 They’re very good now.
0:04:47 But at the time in 2006, they weren’t.
0:04:50 They made it to like this conference game or something.
0:04:52 This is like not big time D1.
0:04:53 This is like D1 AA.
0:04:57 It’s like very high level football, but not going to be on TV or anything.
0:05:02 And the college, the student body, again, they don’t really care about the football team.
0:05:09 But for some reason, when they lost this game, it just like instilled this need to riot on campus.
0:05:14 And it was like concentrated in this one area of campus where I happened to live.
0:05:21 And I like went out there and I was like breaking windows and being this horrible kid and the security cameras everywhere recording you.
0:05:27 And it got to the point where at the end of the semester, there was like this witch hunt to find the people that had been involved in this riot.
0:05:36 And there was like the website had posted the college police website had posted all these images of just faces of people in the crowd that were a part of it.
0:05:39 And anybody could anonymously name people if they saw them.
0:05:41 And it was like everybody got expelled.
0:05:45 And I found pictures of me and I just got my grades back 1.016.
0:05:50 And at the same time, I’ve been telling my brilliant parents, yeah, I’m doing great in school.
0:05:53 Things are going really well, getting good grades.
0:05:58 And I had to tell them like actually it’s the opposite and I’m probably going to get expelled if I don’t withdraw.
0:06:06 So my dad comes out to the school and he like sits down with the dean who also says John has all these violations of living in the dorm like noise complaints and being a jerk.
0:06:11 We’re going to kick him out of the dorms, even if he stays the school, he has to live off campus.
0:06:14 And my mom and dad are like, you’re coming home.
0:06:22 We’re done with this like you’re an adult and you can either like live at home and go to school or get a job but like you’re going to be an adult.
0:06:26 And so I come home and I was 18.
0:06:32 So I come home and I was living in my mom’s basement in Quincy.
0:06:35 And I remember the first couple of weeks I was home.
0:06:44 I actually felt mad at my parents like how dare they make me withdraw from the school even though there’s all this information that like it’s completely my fault.
0:06:53 But I had like an epiphany when I was literally in my mom’s basement when I sort of realized like, oh, this is my fault.
0:07:01 Like I have created like a habit pattern and a way of thinking that’s put me in my mom’s basement with no direction.
0:07:10 Like I’ve been gifted all these opportunities that I’ve squandered and something sort of changed in my head where it was like, I don’t want to be a screw up.
0:07:22 I don’t want to be that I’m looking at my family members as being so successful and I just was like I can’t be that I’m suddenly becoming self aware that that’s the path I’m on I’m going to be the guy that like floundered everything and didn’t amount to anything.
0:07:29 And so I just made it simple I was like I’m just going to like go to a local school, get good grades and like graduate from college that’s going to be my focus for now.
0:07:38 And I did that I went to a local school I got my grades up I actually transferred back to the school that I withdrew from to finish out my my couple of years in college.
0:07:57 But the, it was like a drug, like having a goal that I was working towards like doing something that was worth my time and like studying I was like struggling with school but I worked so hard I was in the library all the time, like feeling like getting to feel what it feels like to be working towards a goal and achieving it was like really
0:07:58 addictive for me.
0:08:01 And so by the time I was like in my last year in college.
0:08:09 I actually ironically had no clue what I would do post college it was sort of like, well the goal was just to graduate college. I don’t really have a clue what’s next.
0:08:18 And I thought about briefly becoming a lawyer or something, because I was studying philosophy in English because I like those two subjects and they sort of fit the mold.
0:08:32 But I had always sort of had this strong this calling to serve in the military, because my system, some friends of mine in high school went off to serve in the military in 2006 like they went to Iraq and Afghanistan.
0:08:40 But I, but I want to do something really hard in the military because they needed like a big goal, you know, and it like graduating college was this goal that I had achieved.
0:08:52 And I was like, I want to do something hard in the military. And that’s when I got turned on to the SEAL teams. And the cool thing about the Navy SEAL teams is virtually anybody can apply to be a SEAL.
0:08:58 You know, you have to like have the right physical fitness to be a citizen, there’s a few things but basically anybody can try out.
0:09:04 But it’s only those who survive the training that become SEALs and it’s a really small percentage of people.
0:09:19 And it just really was the thing that was like, wait a minute, if I do that, if I go through like this, this baptism of going through this rigorous training, I’ll become a guy that will no longer be viewed as like the screw up in high school who sort of got it together with college.
0:09:27 I’ll be able to reinvent myself. I’ll be able to serve in the military, which is something I felt the calling to do. It’s a career that I can kind of progress into.
0:09:37 And it’s a big fricking challenge that’s going to require a whole bunch of training and prep before I get to go. And so I kind of just shifted my goal from graduate college to become a Navy SEAL.
0:09:49 And everything fell in line. And then naturally after that, I became a YouTuber, which is an even longer story. But basically I, yeah, I became a SEAL and then I got hurt, medically retired, and then I basically posted something online that went viral.
0:10:08 And I love telling stories, as you can see from this long intro. And I just kept telling stories and now I’m here. So, but it started with like, setting a goal and achieving it. And it’s, which sounds so basic, but I think a lot of people go through life just sort of doing stuff because because they were told to or they just sort of fell into it.
0:10:24 I found like, setting a goal that’s really consciously something you care about for whatever reason and working hard to achieve it. It like, organizes your whole life. And so my life starting with coming home from college and being in the basement has been a series of set a goal and shoot for that goal.
0:10:25 And that’s all that matters.
0:10:33 It’s interesting because even before that there was something that it seemed to happen to you in that basement, which I consider to be the starting place, which is awareness.
0:10:41 Yeah, it’s like self awareness. And with that self awareness came responsibility. You said, actually, I need to stop blaming my mom and dad.
0:10:52 Yeah, I have a role to play in this. And that’s really, really hard for a lot of people. I think for everybody to be truly aware of how you might be contributing to the circumstances of your own life.
0:11:00 It’s a harsh truth when you realize it’s your fault or a big part of it is your fault. But that’s what self awareness is, like taking responsibility for the good and the bad.
0:11:06 And what’s your relationship been like with responsibility? And what’s your view on the importance of that broadly?
0:11:18 I would say that when I was, you know, pre basement moment, I was definitely in the mindset of playing the victim. And if something bad happened, it was somebody else’s fault and not taking responsibility for anything.
0:11:26 I was the guy that would come home from school and I tell my mom, like, you wouldn’t believe that we had a test today and Joey got a 50.
0:11:34 I got a 65, but Joey got a 50. It’s like, you’re sort of like, that’s the way you approach it versus like, I failed the test.
0:11:44 But when I sort of decided I would graduate college and organize my life around that and then become a seal, I realized that it’s not enough to simply just say, I’m going to do this thing.
0:11:57 Like you need to own like the entire process. And like, for example, in, in seal training, there were a couple moments where like, I myself failed miserably, catastrophically at like tests and opportunities to be a leader.
0:12:12 And I just like squandered it in a way. So the way seal training works is it’s very reputational. Like as you go along in training, you know, it’s like the closer you get to graduation, the closer you get to being a real seal.
0:12:20 And so your instructors, those are active duty seals and they’re no longer viewing you towards the end of training as being just some like, oh, candidate.
0:12:30 Now it’s like you could be my teammate. There’s not too many of us. And so it changes from you aren’t going to make it to you better do a good job because I might need your help down the line.
0:12:41 And I remember in the final part of training, there’s this confidence exercise where they basically expose your class to tear gas, which is something that’s pretty standard in the military.
0:12:52 And the only thing they say is like, this is a, like, it’s all about mentality here. It’s a confidence booster. It’s going to suck. It’s going to make you want to feel like you’re dying from this gas.
0:13:04 And it’s like a long exposure. And they set you up in this like square, you’re all just standing, you’re kneeling shoulder to shoulder, if you will, out in this open field on San Clemente Island in California.
0:13:13 And all the instructors have their gas masks on and they have these pool sticks like that you would swap like trash out of a pool. But at the end they have the CS grenade canisters.
0:13:26 And they’re like, all right, they put their mask on, they fire off these CS grenades, this big white smoke comes out and they hand they hold out the pole, and you just you get covered in CS gas and the whole all you have to do is not run.
0:13:29 Just stay here and take it. That’s the whole point.
0:13:41 And I ran. It was like a fight or flight instinct completely. It was like before, and it was instant. It wasn’t like, oh, this is really bad. What am I going to do? What am I going to do? It was like instantaneously.
0:13:51 I ran. I had to get tackled by one of the instructors because I was just out. I wasn’t even thinking it was like, and nobody else ran. This is the end of training.
0:13:59 And so afterwards it’s like I was brought into the amphitheater. There’s this little theater where they would teach us classes about ordinance and whatever.
0:14:10 And they were like, Alan, stand up. And all my peers know I did this. All the instructors know I did this. And he just goes, the main instructor, he’s like, Alan, you’re a fucking pussy. Sit down.
0:14:17 He goes, you’re a fucking pussy. And I never want to serve with you and neither should your classmates sit down.
0:14:25 And it was it. And I had to, from that point on for the rest of training, where these like, it’s almost like a bikini over my shorts.
0:14:34 And it was like the worst moment ever because I’ve made it so far into training. But I knew, and also, by the way, at this point, we weren’t even home.
0:14:41 I wasn’t able to go home, see my wife. We’re out at this island for a month. You don’t, you work seven days a week. You’re, you are in training until you’re done.
0:14:53 And the only choice was like, own the fact that you did that. Don’t make excuses for it. Like, let this show people my actual strength, which seems funny because I did the thing I’m not supposed to do.
0:15:09 But instead of like, running from it, literally, own it. Take responsibility for what you did and show people that you know what, I’m prepared to show up for work every day wearing these fucking trunks and be looked at as a lesser than to demonstrate that I’m not.
0:15:23 There’s something really important in that. That’s really, really also critical to business, but just really critical to anyone that’s a professional or in a relationship, which is if you make a mistake, you get the second opportunity, which is how you respond to the mistake you made.
0:15:35 And in fact, so many times in business, you know, when I was running a marketing business, we’d have clients and we might drop the ball in some way, but we could actually make the relationship stronger than it was before the mistake by how we responded.
0:15:39 So making a quick phone call apologizing, taking responsibility.
0:15:47 Yeah, I mean, I think that there definitely were some people that did carry that sort of like stigma into the teams because right after we finished this, we kind of went into the SEAL teams.
0:15:59 But I do think that there was definitely some people that and I’m not even tooting my own horn. I really think this happened that as a result of that moment knew they could like trust that I was prepared to sort of like, I’m going to take responsibility for me.
0:16:08 I’m going to do what I’m supposed to do and the best team that I can be, even at my lowest, you’re still going to get the best version of me. And that doesn’t mean I think I’m better than anybody else.
0:16:19 It just means I’m an adult. And like, I think that’s that’s a big part of being an adult is responsibility is ultimately owning those mistakes. And sometimes your mistakes are painful and public and awful.
0:16:27 And that’s the most important time to own them. And like you said, like that’s your opportunity in some ways, not just to rectify the mistake, but to become a stronger, better version of yourself.
0:16:34 And I think that my mistake in college was a series of mistakes my first semester of screwing it up and getting sent back home.
0:16:45 But it was only when I recognized that it was my fault and I had to own that that I was able to graduate college and try to become a Navy SEAL and then in the process like have the CS grenade happen.
0:16:54 But in some ways that made me a better SEAL, you know, so I think that like in failure comes the best opportunity for success, which is something that I certainly didn’t coin, but it’s the truth.
0:17:02 What is the Navy SEALs? Because, you know, around the world, I think people are aware of the term Navy SEALs, but we don’t actually know fully what it is.
0:17:19 Yeah, so every branch of I think basically every military in the world, this is a broad generalization, but it’s it’s it’s usually the case that virtually every branch of every military has some form of specialized unit that carries out special operations.
0:17:31 It’s the stuff that, you know, the Call of Duty video games and modern warfare, those are based on like the idea of specialized combat units that that go out and do these kind of difficult and high stakes missions.
0:17:45 And so in the US, you have the Army, the Navy, the Marine Corps, the Coast Guard and the Air Force, and each of them have like their like perspective special operations divisions like you have marine special operations Marines, you have the PJs,
0:18:01 the Air Force, the Air Force, there’s multiple, but of all the special operations units in America, of all the different branches, you could make the case that the most, and I get some flak from people that disagree with me, the most, let’s just say well known and potentially
0:18:09 most skilled and I say that carefully because of course there are other there are other groups like the Green Braids who are incredible at certain things.
0:18:19 But the most skilled at multiple disciplines is very likely the Navy SEAL teams and it’s because the acronym SEAL stands for Sea, Air, Land, SE and AL.
0:18:33 The idea is, even though it’s under the Navy, which is sort of like maritime and water, the reality is that the SEAL teams are a special operations group that can insert into virtually any, any environment, sea, air or land.
0:18:41 They can also use multiple insertion platforms, whether it’s diving, jumping, going in on land, it’s like a highly versatile special operations group.
0:18:56 Whereas a lot of the other special operations groups, not just in the United States, but internationally are kind of specialized in certain geographies, like you have mountain warfare specialists, you have like the Dutch have this incredible diving unit.
0:19:11 But the SEALs are like, we do everything. And they also sort of came into prominence. They started in the 60s under JFK. They really came into prominence post 9/11 because they were being sent out into the Middle East, which is, you know, it’s a landlocked place.
0:19:18 But this Navy special operations unit was being very successful carrying out, you know, kinetic operations all across the Middle East.
0:19:31 So it’s like a very famous jack of all trades special operations group that especially after the bin Laden raid as well, that sort of made them celebrities. But even before that, they were very well known as like the jack of all trades special operations group.
0:19:35 And how long is training? How long does it take to get through training and pass the other end?
0:19:47 Broadly speaking, I would say it takes about two years. But realistically, it takes a little bit longer. So you have there’s two ways to become a SEAL, you either go in as an enlisted person.
0:19:55 So there’s the enlisted component of the military, which is somebody basically without a college degree who just like raises their hand and just serves like that’s like the grunts of the world.
0:20:04 Those are the enlisted community. And then you have the officer side, just somebody who at a minimum needs to have like a college degree to apply you go to like officer school.
0:20:11 And in the SEAL teams, there’s like a tiny, tiny number of officer SEALs and a massive number of enlisted SEALs.
0:20:18 But there are two very different pathways into training. If you go the officer route, it’s practically like an a political appointment just to get an opportunity.
0:20:27 Like it’s so, so difficult to even get a chance to try out that what you get, and it’s because there’s just like a handful of spots available. That’s that’s really all it was.
0:20:39 So you have all these people on the enlisted side who actually have college degrees and could easily like become an officer in the military, who let’s say have other opportunities that they could pursue with their college degree, but they want to be a SEAL.
0:20:48 And so you have this big number of people that are electing to go be enlisted to try out to be SEALs. And that’s important because it makes the enlisted side super competitive.
0:20:56 You have like these professional athletes and you have like Olympians and you have like the best college athletes and you have MMA fighters and wrestlers.
0:21:04 And then like the random people like me who have no resume and you all just show up for the class in San Diego that technically is six months long.
0:21:10 But there’s like, before you’ve been joined the Navy, you need to basically compete for a spot to even have a chance to try out.
0:21:14 And there’s a whole application process before you’ve joined the Navy that can take years.
0:21:21 And then let’s say you get your chance as an enlisted person. They’re like, okay, you’re going to get a chance to go. Well, first you got to go to boot camp. That’s two months in Chicago.
0:21:26 And technically you can fail out of it, but really you won’t. It’s sort of like a suck it up and get through it.
0:21:33 But then at the end of boot camp, at least when I went through, you go to this other school, which is like a prep school. It’s another two months in Chicago.
0:21:41 And I remind you, you haven’t even started training yet. This is like potentially a year of pre-Navy. And now you’re four months into like you’re in the Navy, but you’re not really in SEAL training yet.
0:21:47 You go to this prep school where you like learn how to swim and run. You already know how to do these things, but professional coaches work with you.
0:21:58 The Navy invests a lot of money in getting you really strengthened up and mentally strengthened because following the prep school, you go to San Diego where you go through what’s regarded as like the hardest part of SEAL training,
0:22:08 which is a, it’s called BUDS, and it stands for Basic Underwater Demolition SEAL School. And it’s basically, imagine whatever you think of as boot camp, like military boot camp,
0:22:15 make it not two months long, but six months long, because most boot camps are about two, and make it like a thousand times more difficult.
0:22:23 It’s really the same concepts. It’s like intense, grueling, physical, emotional and mental torture for six months.
0:22:31 And that’s the part where everybody fails out and drops out. That’s like the, if you made a movie about SEAL training, you’d really only focus on the six months of BUDS training.
0:22:38 And in fact, you’d only focus on the first two months because that’s the most physically challenging. And then once you finish that, you go to advanced training.
0:22:44 If you’re still not a SEAL yet, it’s another six months of like learning how to actually do the job. So BUDS is like, can you handle it?
0:22:51 Advanced training or SEAL qualification training is, I’m going to teach you how to shoot a gun with surgical precision. I’m going to teach you how to jump out of a plane.
0:22:56 I’m going to teach you how to like use this technology, because you need to know how to do the job. So learn the job.
0:23:02 And then after that, you’ll go to like, or we did anyways, I don’t know if they do this now, you go to like a language school for a month,
0:23:08 or you’ll go to like a medical school or some sort of school to give you additional qualifications, and then you go to your team.
0:23:15 And so all told, you have about two years from I want to be a Navy SEAL to I am now a Navy SEAL. Two years is usually the mark.
0:23:18 And what’s the similarities that you noticed between the people that made it and didn’t?
0:23:27 The thing that stands out, honestly, and this is what is pretty universally true, although there’s some outliers, is the folks who show up to BUDS,
0:23:31 the candidates who show up to BUDS that have like an incredible resume.
0:23:39 There was a guy that showed up to training who literally played for the Arizona Diamondbacks. He’s like six foot five, looks just like a God.
0:23:49 And he’s so humble, like he’s this big, strong professional baseball player who I actually have a memory specifically of playing with his character in a video game.
0:23:53 And like, there’s other people who are like professional football players and all that.
0:24:03 And he washed out so quick and a lot of the other guys with big resumes, like the sports and big accomplishments, they typically wash out really, really quickly.
0:24:08 And it’s not because they lack the physical to do it. They don’t, they definitely don’t.
0:24:14 It’s that if, and this is generalizing because this is not true of everybody, but let’s take the guy who played for the Diamondbacks.
0:24:22 So this person is used to being, generally speaking, the very best person at what they do their whole lives.
0:24:29 And it’s not because there’s anything wrong with them. It’s just sort of a truth. That’s how you became a professional baseball player. That’s how it works.
0:24:39 In BUDS, your instructors don’t fucking care about who you were. And it’s like a point they make. They don’t care at all about what you’ve done before.
0:24:50 In fact, if they even suspect that you think you’re special because you have some bullet point on your resume, like playing for the Diamondbacks, they will torture you and see if you really got it.
0:24:59 They will single you out and specifically make you feel terrible and tell your class to like, look at this guy, you can’t even do push-ups.
0:25:03 You play for the Diamondbacks, you can’t even do push-ups, even though the guy’s doing push-ups just fine.
0:25:08 But that doesn’t even count. That doesn’t count. Do another one. Get in the water. Do this. Do that. It’s a mind game.
0:25:14 But the guys like me, who I went to BUDS and I’m like, I literally am a joke compared to the people that are here.
0:25:18 I wasn’t in great shape relative to my peers. I’m certainly not a professional athlete.
0:25:23 The only thing on my resume is, well, I nearly flunked out of college, but then managed to graduate college.
0:25:26 That is the extent of my resume. I played a little baseball in high school.
0:25:34 And so for me, I have very little to lose. Like, either I’ll make it and that’ll be amazing and I’ll get to do the thing I want to do or I won’t.
0:25:36 And people will say, that’s about right.
0:25:47 The folks that go in that have the resumes on some level, they expect to be really good, even if they’re humble and everybody in their personal lives also expects them to make it through.
0:25:49 Because who wouldn’t? He played for the Diamondbacks.
0:25:50 Expectation.
0:25:55 It’s brutal. And the course is too long to simply gut your way through it.
0:26:04 The level of physical discomfort that you experience in BUDS is so unbelievably high that it’s not, you got to want to be here.
0:26:07 That’s the way they say it. You got to want to be here if you want to make it through.
0:26:12 It’s you need to have something to hold on to in your brain that overrides the discomfort.
0:26:16 And it can’t be, oh, I need to make everybody else happy. I need to live up to expectations.
0:26:19 Maybe that’s strong enough for you. For most people, it’s not.
0:26:23 When you are at your absolute lowest, what do you hold on to?
0:26:28 And it’s for people like me, it was like, I have to prove myself to myself.
0:26:31 I want to prove to myself that I can do this hard thing.
0:26:34 It was not even about serving in the military.
0:26:42 It was accomplishing this goal because I’ve set my mind to it and I want to believe that I’m the guy that can set goals that are hard and achieve them.
0:26:47 And so in my worst moments, I would go to that place where I’m like, this is worth it to me.
0:26:49 But for other guys, it’s not.
0:27:01 And so at the end, when you graduate, you look around and it’s like a ragtag group of like short, sort of weird looking guys that don’t in any way embody like what you would think of as like, I mean, some guys do.
0:27:06 Some guys are unbelievable studs, but it’s like a ragtag group of guys that just didn’t quit.
0:27:18 And a lot of it is because they had some sort of chip on their shoulder that internally drove them and it allowed them to persevere when things got so bad because things get so bad in butts.
0:27:25 If I were to meet the guy in his mother’s basement and then meet the guy who qualified from the SEALs training.
0:27:36 In terms of their mentality, like their psychology, how would they be different? What is it that what evidence does the guy that graduated from SEAL training have that the other guy doesn’t have?
0:27:37 What is that? What’s the difference?
0:27:43 I mean, not just to like shamelessly cycle back to this idea of responsibility, but I’m going to do that.
0:27:53 Before when I first got to the basement, I’ve just arrived, I was really not even able to see what a mess I had made of my life.
0:27:57 It wasn’t like I knew I had screwed up and was blaming other people.
0:28:01 It was more like my default setting was this is somebody else’s fault.
0:28:02 Somebody did this to me.
0:28:10 Like I actively remember being furious with my mom and dad for making me withdraw from college when I literally was about to get expelled.
0:28:12 I had a terrible GPA.
0:28:14 I couldn’t afford to live in the dorms.
0:28:19 I had shown no, there was no evidence to suggest I would succeed in college.
0:28:27 It wasn’t until I was like home in the basement and the sort of like living in my mom’s basement with no direction that I just sort of naturally happened.
0:28:30 I was like, wait a minute, it’s you.
0:28:31 It’s not them.
0:28:36 It’s you and it seems so obvious now, but it took falling to the bottom.
0:28:39 And also, by the way, kudos to my mom, because she’s a single mom.
0:28:41 She didn’t give an F.
0:28:43 She was not like, don’t worry, you’ll figure it out.
0:28:48 She was like, no, you’re going to get a job or you’re going to move out or whatever.
0:28:50 And you’re also going to pay rent while you’re here.
0:28:51 And that’s it.
0:28:52 Like this is your fault.
0:28:56 And at first I’m mad, but it’s sort of like it became this arduous thing.
0:28:57 I had to overcome.
0:29:08 So it was like no self-awareness, none, and genuinely blaming the world for my problems to like probably, if anything, an extreme on the other side.
0:29:13 We’re like, if you haven’t already noticed, I’m talking about the CS gas thing that I mentioned to you earlier.
0:29:21 That’s something that if that happened to other people, I don’t know if they’d talk about it as such a public platform, especially just in the SEAL community.
0:29:29 Like reputation is such a big thing that even talking about things that other people know about, but that cast you in sort of a bad light reputationally.
0:29:41 I think people would stay away from saying that, you know, like, but for me, I view it as a strength to highlight not only the things that I’m good at, the things that I’ve made a mess of and screwed up because it shows other people that I’m secure.
0:29:53 So it’s like ultra self-aware and secure in my image, the opposite as the basement kid and it took basically falling to the bottom, being home, no new opportunities in front of me.
0:30:02 Other people are off at college succeeding and here I am in my mom’s basement for it to sink in that like if you want to fix this, you have to start with saying it’s my fault and then do something about it and it worked.
0:30:10 This idea of rock bottom, it’s so interesting and it sounds pretty tragic that sometimes people do need to go to the bottom on their own.
0:30:11 Yeah.
0:30:16 To realize that as the quote says the pain of staying the same is greater than the pain of making a change.
0:30:17 I’ve never heard that.
0:30:27 That’s like 18 years old and I was just dropped out of university and I saw someone on YouTube say the pain of change happens when the pain of staying the same becomes greater than the pain of making a change.
0:30:37 And this kind of speaks to why some people sometimes when you listen to their stories, it wasn’t until they hit the basement that they were able to look themselves in the mirror and then take actions in the right direction.
0:30:46 But also sometimes when you try and help someone and you prop them up, like if your mother had gone, listen, here’s some money and you know, here’s some, you don’t have to pay rent.
0:30:47 Right.
0:30:49 She’d be propping you up a little bit.
0:30:50 Yeah.
0:30:53 I’m trying to think about the kid that’s listening to this right now that can relate.
0:30:54 Yeah.
0:31:00 Or the person in their life, they might be in a job or whatever that can relate to knowing that there’s something quite not quite right in their life.
0:31:01 Yeah.
0:31:05 Maybe there are a point where they can start to look themselves in the mirror and take responsibility.
0:31:10 But do they, do they have to go to rock bottom to start to change their life?
0:31:17 Well, I think that part of the reason or I should say this is more of a general statement that kind of answers this.
0:31:28 I, in a way, was fortunate because when I hit rock bottom, I, I am a person that does not have what is it called paralysis by analysis.
0:31:31 I’m sort of an impulsive person for better or worse.
0:31:41 And so for me, it’s like, once I hit that rock bottom, it wasn’t hard for me to sort of quickly find a good North star, which the first one was college.
0:31:43 I’m going to do college, right?
0:31:49 And then when I was nearing the end of college, by this point, I’ve sort of righted the ship at this point, but I wanted a new goal.
0:31:52 It was like, oh, seal training that checks some boxes.
0:31:54 It’s like, I want to serve check.
0:31:56 Like it’s a super hard goal.
0:31:57 Check, I have to work for it.
0:32:00 Like it, it, it offers me a chance at reinvention and rebirth check.
0:32:01 Okay, good.
0:32:02 Like I jumped to that.
0:32:03 That’s what I do.
0:32:07 I think there are plenty of people and I’m, this is my guess.
0:32:12 I don’t know if it’s true who maybe have already hit rock bottom and they want to make a change.
0:32:19 They know it’s their fault or whatever situation that they know they’ve contributed to it, but they don’t know what to do next.
0:32:21 And there’s so many choices.
0:32:22 Think about it.
0:32:24 If you’re at rock bottom in some ways, you have every choice in the world to make.
0:32:33 And I think that one of the things that I certainly preach when I talk about this at all, which I guess in situations like this is you don’t need like a perfect idea.
0:32:37 You just need something that checks enough boxes for you to be worth doing.
0:32:40 So for me, it was like, okay, I’m in my mom’s basement.
0:32:42 I’ve done this to myself.
0:32:44 I am the reason I’m not at school.
0:32:46 I’m the reason that like my parents are embarrassed about their son.
0:32:47 It’s my fault.
0:32:48 What do I need to do?
0:32:49 Okay.
0:32:56 Well, I should graduate school because that demonstrates that what happened at UMass is fixable.
0:32:57 I can graduate school.
0:32:58 I can do it.
0:32:59 I’m not dumb.
0:33:00 I can do that.
0:33:01 Okay, fine.
0:33:02 Got to go to school.
0:33:03 That was it.
0:33:04 It’s like, it checks a box.
0:33:05 So do it.
0:33:06 I think it was Joker.
0:33:12 Well, that said, to me, his friend had called him and was going through a difficult time in his life, divorce, lost his wife, lost his job, etc.
0:33:19 And Joker said something words to the effective when you’re lost in like a military context, whatever, you need to start moving.
0:33:23 Yeah, it doesn’t necessarily matter which direction you move in, but you need to start moving in a direction.
0:33:30 And that was, I was thinking about that as you said about this idea of like paralysis by analysis, people, they might be at rock bottom, but they just don’t know what to do.
0:33:32 So they just sat in the same situation.
0:33:37 Certainty in that context is sometimes better for people than the uncertainty of what happens if I.
0:33:39 What if it’s the wrong decision or something?
0:33:40 Yeah.
0:33:41 Yeah.
0:33:49 And I figure it’s sort of like a self perpetuating problem too, where if you let’s say you’ve hit rock bottom, even if you don’t know it, and you’re like, oh, I want to fix my life.
0:33:50 I want to do something with my life.
0:33:52 Let’s say the kind of generic rock bottom.
0:34:03 Well, let’s say you get paralysis by analysis and you’re not able to sort of like pick a path and you go nowhere that only reinforces the idea that you’re you screwed up again.
0:34:04 But you haven’t.
0:34:09 There’s just too many choices and you’re allowing too many factors to be at play here.
0:34:12 Jocko, however he said it is dead on.
0:34:20 And there’s another way that’s talked about in the military, which is an 80% solution now is oftentimes better than a 100% solution tomorrow.
0:34:24 And it’s all about like speed over certainty in the military.
0:34:32 It applies a lot of times, but that’s the way I think people should generally not always, but generally look at their lives if they haven’t quite built anything yet.
0:34:37 Whether whether they’re at rock bottom or just starting out like they’re young people or whatever age you’re at.
0:34:43 If you just if you feel like you need to make a change, like you said, the pain of staying the same is greater than making a change.
0:34:45 If you’re at that point, you kind of know it.
0:34:48 Think about what what matters to you, whatever it is.
0:34:53 Like I like to equate it to when you’re in the shower by yourself and you’re just having unfiltered true thoughts.
0:34:56 Like ask yourself, what do you really care about?
0:35:00 Like honest to God, like forget what society says you should care about.
0:35:03 Let’s say you really just want to be famous.
0:35:08 And that’s that’s that’s the actual core and you don’t even know why, but that’s what you want.
0:35:10 Well, guess what? Listen to that part of you.
0:35:12 It’s not vain. It’s a thing that matters to you.
0:35:16 Similarly, if you if you’re like, I want to be just rich, great.
0:35:20 If that’s a real motivation for you, like at your core in the shower, it’s just you.
0:35:23 If that’s really what drives you, great.
0:35:26 Those are boxes that must be checked for something to be worth doing.
0:35:29 So it’s like have your shower thoughts and be real with yourself.
0:35:34 Like what do you really actually care about? Not what society says, not what you want your family, none of that stuff.
0:35:37 For me, honestly, the reason the seal thing really paid.
0:35:44 I wanted to do it ultimately is I wanted people to say that’s John Allen, the Navy seal.
0:35:48 Because to me, it was like I had been the black sheep in my family because of me.
0:35:51 I had discovered this, but it’s like, oh, my sisters have done this.
0:35:53 Oh, his dad’s done this. His mom’s done this.
0:35:55 And then there’s John.
0:36:00 I wanted something that sort of overrode the mediocrity and failure.
0:36:05 And I felt like what better thing, what more honorable thing and also I wanted to serve.
0:36:08 That’s another check. It’s a big goal. That’s difficult. That’s check.
0:36:14 But ultimately it was like, I want people to know that I became a Navy seal that mattered to me.
0:36:19 And you know what, it flies in the face of what Navy seal instructors tell you, which is you don’t want.
0:36:21 You shouldn’t do this because you want to be a Navy seal.
0:36:23 You should do it because you want to serve the country.
0:36:26 And like, that’s true. And what else are you going to tell your students?
0:36:27 Yeah.
0:36:33 But if you really want to be real about it, you got to find your real motivation and that box must be checked.
0:36:34 Must be checked.
0:36:35 Yeah.
0:36:39 So I pause on the must be checked because once you become the Navy seal.
0:36:40 Yeah.
0:36:44 And everyone’s saying that’s John Allen, the Navy seal.
0:36:47 Does your motivation disappear or does it become something else?
0:36:52 It’s really, I think it’s really honest, but also quite unorthodox advice to say, listen,
0:36:55 if you’re in the shower and you’re going, I just want to be rich so I can prove those people wrong,
0:36:58 we’re going to be famous, prove these people wrong.
0:37:00 It’s an orthodox advice to say to follow that.
0:37:01 Yeah.
0:37:04 But I have to say, I just completely agree.
0:37:05 Yeah.
0:37:13 I agree because sometimes you have to have a hypothesis failure or some kind of idea failure for you to scratch the itch.
0:37:15 And that’s why I was focusing on the side of ticking the box.
0:37:16 Yeah.
0:37:17 It’s going to stay there.
0:37:18 Yes.
0:37:20 You can go to therapy or do I ask or something to get rid of that thing.
0:37:23 But for me, until you pursue it and have it fail, you all succeed.
0:37:24 Yeah.
0:37:25 It’s going to stay there.
0:37:26 Yeah.
0:37:37 I mean, that ultimately exactly what you said, if that box goes unchecked, you might in your life eventually convince yourself that you never needed to check to check that box.
0:37:44 But at some point, at some point in your life, when it becomes too late or you’re about to die on your deathbed, you will have regret.
0:37:51 And I can actually speak to a specific instance in my life, which I had checked the box by this point, but I had one that I hadn’t checked.
0:37:53 I was in Afghanistan in 2014.
0:37:59 And we were in this alleyway and a grenade came over the wall and it detonated next to a whole bunch of us.
0:38:01 And I nearly bled to death.
0:38:09 And I have this moment where I can’t pull the tourniquets off of my kit that are rubber banded to my chest for quick access to stop the bleeding.
0:38:15 But it was so weak and in like losing my vision, we’re in the middle of this gunfight, I couldn’t get them off.
0:38:22 And I realized as I’m sitting in this alleyway in the middle of this like horrible place in Afghanistan, like the town was very kinetic and dangerous.
0:38:33 And I’m waiting to either be shot by the enemy who we know is in the other side of the wall that could be coming around or I’m going to bleed to death or there are RPGs being fired blindly in our direction.
0:38:41 It’s like I’m about to die 100% I’m actively bleeding out or I’m going to be shot and all that was running through my head.
0:38:42 There was a couple of thoughts.
0:38:55 There was one that was kind of funny now, which was I was like, hmm, I wonder if my obituary will say Jonathan Allen killed in action or John Allen killed in action.
0:38:56 So that was going through my head.
0:39:02 But I also, in addition to that, I had this really acute sadness that I hadn’t started a family yet.
0:39:03 I didn’t have kids.
0:39:04 I was married.
0:39:10 We’ve been married for several years and my wife and I, we’d sort of talked about having kids before that deployment.
0:39:17 But we were like, oh, we’ll have time and I’m sitting there in this alley bleeding to death or expecting to be shot to death.
0:39:19 I’m at the end of my life.
0:39:23 And it was like, holy shit, I wish I had a child.
0:39:25 Yes, that’s horrible for the kid.
0:39:26 They lost their dad.
0:39:27 But like that was a box for me.
0:39:28 I wanted a family.
0:39:31 What was the first thing I did when I survived this and got home?
0:39:32 We started a family.
0:39:40 You know, so it’s like, that’s sort of an extreme example, but I do really believe that a lot of people have boxes that are going to go unchecked.
0:39:44 But to your point also, just try to do it and fail.
0:39:46 And believe it or not, you actually checked the box.
0:39:47 Yeah, that’s true.
0:39:49 That’s actually really, really true.
0:39:50 Yeah.
0:39:59 And yeah, it’s so interesting that, because I’ve never actually heard someone give that kind of advice before what people say is like, find your why.
0:40:03 And they often are quite judgmental about what’s motivating you.
0:40:04 Sure.
0:40:09 So the only accepted motivation is something like, I want to serve my country or I want to change the world.
0:40:12 But actually most of us are either like driven or dragged, as I say, which it could be.
0:40:17 Yeah, like driven is like, hey, you’re very conscious of what’s driving you and you’re in control, but then being dragged is the insecurity.
0:40:18 It’s the shame.
0:40:22 It’s that my siblings are better than me and I want to say fuck you to my parents, whatever it might be.
0:40:24 Very, very, very interesting.
0:40:28 It’s also even more interesting that you ended up where you are today.
0:40:33 So you get medically discharged from the military after the Afghanistan time.
0:40:39 It was not immediately after, but basically between that and some mental issues I was having, I was pushed to see a psychologist.
0:40:41 This is like years after.
0:40:43 So 2014, that injury happens.
0:40:45 I survive, obviously.
0:40:52 And I ended up getting surgery to sort of like my shoulder was banged up and I got fixed up enough to deploy again.
0:40:55 But I was just not fit to serve physically.
0:40:58 I was really struggling to keep up.
0:41:00 I had some issues with my shoulders and my knees.
0:41:01 I’ve shrapneled my leg.
0:41:08 But ultimately I was recommended to a psych in the military because they’re like, dude, you are not like a sane person.
0:41:10 Things are not going well for you.
0:41:14 Like close friends of mine just sort of said, I don’t think this is this is working out.
0:41:16 I was very angry.
0:41:18 I had like, now I can say it.
0:41:22 It’s like I had very stereotypical or what I’m going to call it PTSD.
0:41:27 Like I had not dealt with the near death experience in Afghanistan and sort of how that went.
0:41:36 And so I ended up going for a medical retirement, which was driven in part by the physical injuries, but also by like mentally, I wasn’t there.
0:41:45 So I get I get medically retired in at the end of 2017 and you know, it’s I never really had a plan.
0:41:51 You know, it’s like, I knew I was going to get medically retired, which just means like you’re going to get out and there’s going to be like this amount of money.
0:41:57 If you get paid, you know, it’s a retirement, but it’s not really enough to live on realistically, you’re going to have to have a job.
0:42:09 And, you know, I basically, I got out at the end of 2017 and I went on LinkedIn and I’m like, I guess that’s where you get jobs because that’s what I think people do.
0:42:17 And I was like on LinkedIn and I wound up randomly connecting with this guy named Jordan Selleck, who is he was living in New York at the time.
0:42:27 He’s this former investment banker who had just so happened at the time that I was on LinkedIn doing this like kind of weird job search that his best friend was a transitioning fighter pilot.
0:42:35 Like he was leaving the military, going to the private sector was struggling with the transition, which is very common in the military, making that jump to the civilian world.
0:42:44 And Jordan, who’s like this very entrepreneurial guy, he was trying to prove to his friend, his friend’s name was Austin, that like, you must be alone.
0:42:48 Like, you’re so successful being a fighter pilot, like you’re going to find a job.
0:43:03 And he was like, he was doing this exercise where he was reaching out to like random veterans on LinkedIn and being like, Hey, what are you doing like with your transition to the civilian world to prove to Austin that like, you’re basically complaining and you can go find a job.
0:43:10 You’re not, but he found like one, nobody really got back to him because they didn’t know who he was, but I got back to him and I’m like, actually, you know what, I just got mentally retired.
0:43:15 I have no idea what I’m going to do. I got kids. I’m stressed. I don’t know. Didn’t know this guy.
0:43:25 And so Jordan quickly went from trying to prove a point to his friend. He was like, Oh, well, hey, why don’t you like come to New York and I’ll just like introduce you to some people in my network.
0:43:31 And out of that was born this this charity that Jordan and I actually started called elite meat. It’s still around today.
0:43:39 It’s like a networking event. It’s a series of networking events for transitioning military veterans and private sector, you know, hiring managers to meet and get jobs.
0:43:57 So I did that for a little while. Ironically, my job became running a charity that helped other vets get jobs. But Jordan instilled in me, he was a big believer in Gary Vaynerchuk style of social media that sort of like bombard the internet with content and be like all in on content.
0:44:14 And Jordan, he even had a similar sort of he was similar to Gary Vee. And and I, I found it like really fascinating the idea of social media and content creation because when I was in the military, I didn’t even have or I might have had a YouTube account but I certainly didn’t post on it didn’t have social media.
0:44:31 But I with Jordan we began using social media content to drive donations for this charity were running together. But at some point I wanted to do more, like with social media I was doing storytelling but narrative storytelling like written out stories about military stuff to try to generate
0:44:46 donations. And I was like, yeah, I want to, I want to do something for myself with social media like build a brand for myself. And I committed a cardinal sin, one that I was very aware of so this is self awareness but doing it anyways.
0:45:04 In the SEAL teams, and really I think in special operations generally, despite what you see in terms of books written and like movies made about SEALs and you can Google SEALs there’s like 78 examples of SEALs that are publicly talk publicly talking about being Navy SEALs.
0:45:18 There is like this code of conduct amongst the active duty community that you don’t talk about being a SEAL. That’s not what you can say you were a SEAL. No one’s telling you you literally have to lie about it.
0:45:36 But being a SEAL is not something that’s yours. Being a SEAL is you were allowed to enter a community of people that were like fighting for a common goal together struggling bleeding dying together like the strength of the brand of SEAL the SEAL brand is built literally on people dying.
0:45:50 And so you can’t then leave the military and say hey look at me I was a Navy SEAL because that’s for personal gain you can’t do that. It’s sort of a gray area. I began posting about being I was the quintessential.
0:46:08 Look at this guy Mr. Navy SEAL. At first it wasn’t that way it wasn’t like one day I was like guess what guys I’m a Navy SEAL. But it began as like oh I’m going to just like have my own accounts and sort of tell stories about my experience as a SEAL to push people towards elite
0:46:23 But then quickly as these began to succeed not really but kind of they got like a thousand likes here or there. I was like wow that’s pretty cool. And I like began leaning a little more and more until finally I was like full send like the guy that you’re not supposed to be.
0:46:32 This is like in 2018 2019 and dude I got disowned by the Navy SEAL community. I mean like hard.
0:46:44 Give me specifics when you say disowned. I could pull up DMs from Instagram. Oh DMs. No I so at first did not catch a whole lot of public.
0:46:51 At first I think I was doing it and people sort of were like well he’s doing this charity elite need that’s helping SEALs it’s helping bats.
0:47:04 But gradually as I sort of drifted farther and farther away from that into just like John the Navy SEAL. Mind you I’m not giving up anything sensitive it isn’t like I’m talking about stuff that’s like problematic it’s really just doing some of this yeah
0:47:18 I began receiving just some of the most painful messages I’ve ever gotten in my life it’s it’s it’s different than getting hate you know as Mr. Ballin on the Internet I certainly get hate from time to time but it’s different because they don’t know me.
0:47:29 It’s like they see somebody on the Internet doing something they don’t agree with or like and so they speak their opinion I’m sure you’re familiar but it’s not personal it might feel personal at first but you get used to it.
0:47:42 This was actual SEALs who I knew who wanted me to know exactly who was sending this message like writing me messages to be like hey I used to think of you this way.
0:47:50 And now I think of you this way with like detailed explanations of and talking about how at the team like we all talk about how much you fucking suck basically.
0:47:58 And like I would go I lived in Virginia Beach at the time which is where the team SEAL team SEAL team to that’s where I was at.
0:48:02 It’s a big town but it’s where like a huge concentration of SEALs were.
0:48:14 And during this time I would like go out to like the grocery store and I would see people that I know these are not I think that could be a seal it’s like oh no I served with him I know exactly who that is.
0:48:23 And they’d like mean mug me and my family at the grocery store or the gym because remember this is not like a normal group of people this is like.
0:48:36 A group of highly trained killers of like operators people that like go to war they’re not afraid of conflict and I have done something that in many ways is like tarnished their brand.
0:48:45 Not their brand it’s not have they look at tarnished the brotherhood it’s like I’m being selfish and I was revived they hated me.
0:49:05 I got I got regularly two to three messages email Instagram wherever I get phone calls voice messages of people leaving me just the most deep cutting personal like I this is how I know you and this is what’s being said about you and this is how I feel about you it was horrible.
0:49:24 But luckily, I had already had the experience in my life, CS gas thing the coming home from college thing of fairly quickly realizing that, no matter how I justify this no matter how I justify why I drifted into this arena.
0:49:35 Ultimately, I knew what was going I knew the line, and I knew when I crossed the line of being, no matter what the public thinks about seal content that you see on the internet and the internet.
0:49:49 I knew amongst the huge majority of people that will never be public about their service the active duty guys and the retired guys, I had crossed the line for them, and I was not done I would have been just as upset if I was them still active looking at a guy like me.
0:49:57 But instead of like, getting mad at anybody or looking for retribution or trying to justify it.
0:50:08 I deleted it all at some point I remember there was a night I’m like sitting on my couch, and I got a message from somebody that I would have said was one of my very close friends and it just said, you suck.
0:50:11 That’s all it said, but that sounds stupid.
0:50:22 But this is somebody who’s on team six, this is somebody who is I specifically trained with, and was like very close with like his wife and my wife were close.
0:50:31 And like, I know what the context of this messages it’s way more than you suck it’s, we’re not the same anymore, like you’re different and I look down on you.
0:50:46 And I was like, I can’t do this. There’s there’s no amount of success that I could possibly achieve doing the Navy SEAL content stuff that would be worth what I’m going through right now and so instead of being like, I’m going to just act like that didn’t happen.
0:50:51 I just removed all the content saved for a couple of very small specific things.
0:51:03 And I hadn’t lost the itch for making content, but it was like, I can’t do anything with regards to being a SEAL because that’s not worth it to me and I don’t want to do it I felt wrong.
0:51:21 And after trying things that never worked like sketch comedy and like following trends at one point I was my lowest my lowest moment was my worst one was I there was a trend on Tik Tok briefly where people would tell like sort of weirdly traumatic stories
0:51:31 not traumatic but like intense stories, but with autotune, they’d use the feature in Tik Tok that was autotune and they’d like sort of sing it as autotune, but it would be like about the time they got like mugged.
0:51:35 And so like it’s the contrast is so extreme it’s sort of interesting.
0:51:37 I did something like that.
0:51:41 And I made it and I was like, I cannot post this this is like the worst thing I’ve ever made.
0:51:49 But nothing worked and I remember thinking like okay, you know, I, I don’t have a clue what I could do that would be interesting.
0:51:52 And I actually remember I had these two documents in my computer.
0:51:57 This is again post deleting everything I’m like trying to make it on social media with something different.
0:52:03 I had this one document that was like ideas for content that were not seal related that were like totally divorced from that.
0:52:06 The sketch comedy, the autotune, whatever it was.
0:52:17 And I literally had exhausted all of them, but I had this other document that for I didn’t even know why I had separated this topic, but it was all I wrote on it was Diatlov pass.
0:52:24 So personally, I am interested in the strange dark and mysterious the tagline that’s become the Mr. Ball and thing.
0:52:34 Basically unsolved mysteries, but not like don’t think true crime necessarily think like world level mysteries like what’s out there is their life out there.
0:52:42 Like why is this portion of Antarctica blacked out on Google Earth, like the deep like skintillating stuff that no one really has an answer to.
0:52:44 I’ve always been drawn to that stuff.
0:52:50 And I there’s a really famous mystery called the Diatlov pass.
0:53:00 And it’s about these hikers in the 50s, these nine really experienced hikers who are going for their what’s called their level three mountaineering test, which sounds sort of like run of the mill.
0:53:06 But in fact, in Soviet Russia in the 1950s, this was like master mountaineer.
0:53:07 Nobody had level three.
0:53:08 This is like the top.
0:53:13 If you did this, you’re like the best climbers in the country, if not potentially the world.
0:53:15 This is a big deal.
0:53:19 And the way you pass your level three is you and the people taking it with you.
0:53:20 There was nine of them.
0:53:24 You have to map out this route through this really rugged part of whatever mountain you’re going to use.
0:53:25 They use the you’re all mountains.
0:53:28 So big snow swept like huge icy mountains.
0:53:33 And you map out this course that like checks the boxes of difficulty.
0:53:35 And you you’re effectively timed.
0:53:38 You have to start on a particular day and time.
0:53:42 And they have people set up along the way the schedule checkpoints, if you will.
0:53:44 And so they brought cameras with them, this group.
0:53:46 This is again, 1952, I think it was.
0:53:51 And so there’s these young nine hikers who were like so excited to do this test.
0:53:52 No one’s stressed.
0:53:53 They’re so pumped.
0:53:55 There’s a couple of couples in there.
0:53:57 They set off on this journey.
0:53:59 And I think they reached the first checkpoint.
0:54:04 I forget what it is, but they didn’t make it to whatever second checkpoint or whatever it was.
0:54:09 And there was a protocol for the people who were sort of sponsoring this test that were part of the checkpoints that knew this.
0:54:16 They knew what was going on where if they missed a checkpoint, there’s like this big search that goes out to make sure they’re okay.
0:54:22 Even though the even though there’s some expectation that they might not make a checkpoint by like a day because it’s a difficult test.
0:54:31 But the protocol is like really extreme as soon as they go missing, it’s like the army gets involved and they go and follow the route to find the hikers.
0:54:32 So they missed the checkpoint.
0:54:34 This protocol is enacted.
0:54:40 And not only are there pictures that we will get from the hikers, but there was cameras that came with the search crew.
0:54:43 They follow the trail that they’re supposed to be on.
0:54:44 This is again, there’s no trees.
0:54:46 It’s just like the tundra.
0:54:48 It’s like ice and snow and mountains.
0:54:58 And they come across this mountain off in the distance and they see on the windswept side of the mountain basically halfway up are these tents that are just these like canvas tents.
0:55:05 You barely see them, but they’re situated right in the middle of the slope, which is like strategically one of the worst places you can place these tents.
0:55:10 So immediately they’re thinking, one, it has to be the hikers because who else is out here right now.
0:55:17 But two, why in the world with these incredibly talented hikers or mountaineers, why would they ever pitch their tent there?
0:55:19 This is the most hazardous part.
0:55:20 The wind can whip you off.
0:55:23 You either go to the top and over or you stay to the bottom.
0:55:27 Let’s say you’ve begun hiking up that mountain, you get halfway and you’re like, I can’t make it.
0:55:30 You better go back down and make your camp down there.
0:55:31 So they see these tents.
0:55:32 They’re in the wrong spot.
0:55:35 They go up to the tents and the hikers aren’t there.
0:55:36 They’re not in there.
0:55:37 There’s pictures of this too.
0:55:48 The tents inside had stacks of clothing neatly folded and placed in the corners like as if they hadn’t, they left their clothes behind and the tents themselves were cut open like with a knife.
0:55:52 But somehow they deduced that they had been cut open, but from the inside.
0:55:59 So presumably one or multiple of the mountaineers chose to cut open these tents in like negative 50 degree weather.
0:56:04 And then there were all these prints in the snow that led down the mountain and some of the prints were bare feet.
0:56:08 Some had one shoe and one bare foot and it’s all nine of the hikers.
0:56:16 They spotted these prints and they follow the prints down the hill or the mountains of big space and they find this little crops of trees.
0:56:22 There’s only a few areas in the Ural Mountains in this part of the Ural Mountains that have trees and there’s this little group of trees.
0:56:26 And when they get to the trees, they find three of the hikers and they’re all deceased.
0:56:30 And there’s one who’s basically almost naked wrapped up on the ground.
0:56:31 There’s pictures of this.
0:56:37 There’s one who I believe was draped over one of the branches up in one of the trees and then another one that was also on the ground as well.
0:56:42 And there’s these deep scratch marks in the tree like gouges on the trees.
0:56:50 If some animal had been scratching at this tree and all three of these hikers are deceased and it looks like exposure.
0:56:54 But they’re not really wearing the right clothing or they’re missing pieces of clothing, but they’re all deceased.
0:57:01 There’s more footprints that lead away from those three about a mile kind of back in the direction the search party had come from.
0:57:05 And there’s this big snow drift that created sort of like a snow cave underneath it.
0:57:10 And the footprints lead into the snow cave where the other six hikers were and they’re all deceased as well.
0:57:18 Except in there, the hikers had seemingly exchanged clothing and they know this because the women were wearing men’s clothing and vice versa.
0:57:23 Some of their clothes had trace levels of radiation and some of them had parts of their face removed.
0:57:25 It looked like lips, nose, ears.
0:57:28 It almost looked like like surgical precision removal.
0:57:30 They’re all deceased.
0:57:38 And one of the injuries there was a person in there who their chest had basically been caved in and it was deduced that the impact it would have taken.
0:57:41 There was no, there’s no lacerations, just their chest was caved in.
0:57:46 The impact would have been equivalent to like a speeding car smashing into at full speed.
0:57:49 But there’s no sign of anything that could have done this damage.
0:57:51 It’s they’re all deceased.
0:57:54 And so the Soviet government, they launched an investigation.
0:58:05 And during this investigation, they discover that there was a huge military exercise, a Russian military exercise taking place in the Ural Mountains, who had no idea about these hikers.
0:58:08 They have no clue that the level three mountaineering test is going on.
0:58:09 That’s not even on their radar.
0:58:11 And they’re 15, 20 miles away.
0:58:27 And one of their senior commanders on the same night that it’s believed the hikers all died and whatever happened to them happened, he began noticing all these strange lights in the sky over the Ural Mountains going up and down and moving all around to the point where he actually thought it was another country, a foreign country.
0:58:28 Are they invading us?
0:58:31 And he literally thought it was like an invasion of Russia.
0:58:34 And he sent out messages to say, Hey, what’s happening over there?
0:58:38 Having no idea that he was pointing to the one spot where these hikers were.
0:58:46 So during this investigation, they discover that families are clamoring for information about their lost loved ones know what nobody has any idea what what’s going on.
0:58:50 And suddenly the Soviet government says, Oh, we’re going to shut this investigation down.
0:59:00 All we know is that the nine hikers who died died from an unknown unnatural force sealed.
0:59:06 And to date, even though there was actually a recent investigation, a reinvestigation done in 2020.
0:59:14 It’s remained like one of the great unsolved mysteries in part because it’s got this like, Oh, the Russian government sealed it and there’s more information.
0:59:21 What do they mean unknown unnatural force, but there’s pictures of the tent of the bodies of all this stuff.
0:59:26 And so I, I always thought that was a fascinating story and I love stories like that.
0:59:31 And I was at this water park in Pennsylvania with my family indoor water park.
0:59:36 And at this point I’ve exhausted the one list, you know, nothing’s worked on social media.
0:59:39 And this new thing tick tock had sort of begun to happen.
0:59:44 I didn’t really even know what it was, but I was like, maybe I’ll try posting on there, you know, because it’s a new platform.
0:59:45 Maybe that’ll work.
0:59:50 And I was like, but I bet I want to try something else, you know, because these haven’t these ideas haven’t worked.
0:59:56 And so like in my hotel room, I tell my wife and three kids like, go down the water park, I’ll meet you down there in a minute.
1:00:00 And I just pull out the phone and I do a 60 second rendition of that.
1:00:04 And I was like, Hey, you know, at the end of this, you’re going to Google, you’re going to Google two words.
1:00:07 And I tell this brief story about this, this crazy mystery.
1:00:09 And I’m like, that’s called the Diatlov past mystery.
1:00:12 That’s the name of the past they were in when they were found.
1:00:15 And I post this video to my account that has no followers.
1:00:16 It’s like the Mr. Ballin account.
1:00:17 There’s a story behind that.
1:00:19 But it’s a, it’s a nothing account.
1:00:23 Post it and really no expectation that this is going to amount to anything.
1:00:26 I leave my phone in the room because I’m going down to the water park.
1:00:27 I can’t waterproof my phone.
1:00:28 I’ll be with my kids.
1:00:33 And when I came back up a few hours later and I picked up my phone, I couldn’t even get it to turn on.
1:00:36 Like it was like, I was like, Oh, is it, is it power dead?
1:00:37 And I finally get it on.
1:00:41 And it’s just like, like notifications like mad from this video.
1:00:43 There’s over 5 million views on this video.
1:00:48 Mind you, everything I’ve ever posted collectively has maybe been like a hundred thousand views.
1:00:54 So this is like massive virality, but it was utterly divorced from seal stuff.
1:00:55 This is like pure.
1:00:56 I think this is fascinating.
1:00:58 And I love telling stories.
1:01:01 And that wasn’t like, Oh boy, here’s a business opportunity.
1:01:04 It was more like, Oh my God, this is so cool.
1:01:07 I’m going to tell more stories like that because this is what I like.
1:01:11 And I just began making story after story that sort of fell in line with that.
1:01:15 And it happened to fall at the literally the start of the pandemic.
1:01:19 So it’s like suddenly everybody is not only on their phones, but they’re on Tik Tok.
1:01:26 And everybody on Tik Tok is like mostly kids dancing and also me telling stories with a flannel and backwards hat.
1:01:28 And so the account just blew up like mad.
1:01:33 I transitioned to YouTube and I’ve just been telling stories ever since.
1:01:36 So first and foremost, I have to ask, what do you think happened to those hikers?
1:01:37 What do you mean?
1:01:38 I don’t know.
1:01:39 I don’t know.
1:01:42 So they reopened the investigation, like I said, in 2020.
1:01:48 I don’t claim this to be true, but I think it might have been in part because of the virality of that video.
1:01:52 Suddenly there’s this newfound interest of people Googling that the outlaw passed.
1:01:57 And they concluded that there was an ice slab that broke off and killed them.
1:02:04 But it’s like, how does that account for like the clothes being exchanged, the potential radioactive nature of their clothes,
1:02:07 like what the military guys saw with the lights.
1:02:09 There’s too many things that don’t get explained.
1:02:16 It is true that like when you become hypothermic, when you become truly hypothermic and you’re nearing like the end, basically,
1:02:23 you’re about to die from exposure, you become warm to the point where you’re hot and actually take your clothes off.
1:02:25 That’s a well-documented thing.
1:02:30 So you could say, OK, so they pitched a terrible place on the mountain.
1:02:32 They’re being exposed to the elements.
1:02:34 They’re basically freezing.
1:02:37 Maybe as skilled as they were, they weren’t really prepared for the weather.
1:02:39 And so they became hypothermic.
1:02:42 And let’s say maybe an avalanche or an ice slab did come down.
1:02:45 And maybe they got hit by the ice slab and now they’re hypothermic.
1:02:46 They’re taking their clothes off.
1:02:49 But it’s like, OK, what are all the marks in the tree?
1:02:52 Why are their clothes radioactive?
1:02:57 What did the government mean when they said an unknown unnatural forest back in the 1950s?
1:02:59 What were the lights seen by the military guy?
1:03:01 There’s too many unanswered questions.
1:03:04 So I admittedly am a huge skeptic.
1:03:11 And if anything, creating this content has only made me more skeptical because there’s so much stuff that gets put out.
1:03:12 It’s not true.
1:03:13 And it’s just totally made up.
1:03:21 But this remains one of those stories that just makes you wonder, is it possible there’s stuff out there that we don’t necessarily understand?
1:03:24 Supernatural forces or extraterrestrials?
1:03:28 I’d say this is a story that certainly opens the possibility.
1:03:34 But I also would be perfectly fine to hear that actually turns out here’s all the things that happen that makes that completely reasonable.
1:03:38 Maybe there was a leak of some kind that leaked out radiation or who knows what.
1:03:45 So I’m open to it, but I think it’s one of the few cases that seems like could make a case for paranormal.
1:03:53 And my next question is, as you reflect on the journey of your life from the basement to the seals to then producing the seals content,
1:04:01 getting disowned from your seal’s brotherhood because of that, then stumbling across this TikTok thing, then YouTube and everything else that’s happened.
1:04:12 When you look back and go, like, how can I give anybody advice on how to stumble into their thing based on the actions, the intentional actions that I took that brought me here?
1:04:22 So one of the things that my wife and I often find ourselves saying is like, wow, like we the timing on things is just amazing.
1:04:24 We’re so lucky with timing.
1:04:26 And I’ll give you a couple of examples.
1:04:35 So when I was getting medically retired from the military, there was a time where I actually was going to be pushed out, like actually cut from the military.
1:04:38 And it was going to be like a year earlier than when I actually did.
1:04:42 And so it was like, hey, you’re gonna get medically retired and it’s happening tomorrow.
1:04:44 And I didn’t have a job lined up.
1:04:46 I didn’t have anything lined up.
1:04:53 And that’s actually when I began reaching out and I met Jordan and it was like really quickly we came up with this elite meat thing.
1:04:57 But then after the elite meat thing actually had some legs and we’re getting donations in.
1:05:02 We’re putting these these cool events on and I have like this feeble little salary coming in from it plus my retirement.
1:05:08 I’m like, okay, I can keep I can keep things afloat for a little while until I figure out the next thing right as that happened.
1:05:15 So out of necessity, I’ve found a way to make an income within like a month of needing to have an income.
1:05:18 The Navy says actually we’re going to extend your contract for an extra.
1:05:20 I think it was eight months or something.
1:05:27 And so suddenly I had the the opportunity with Jordan and elite meat, but also got eight more months or 10 months, six.
1:05:31 I forgot it was like it was it was less than a year, but it was a lot more time in the Navy.
1:05:33 But I really didn’t have to do much in the Navy.
1:05:35 I was already on the medical discharge way.
1:05:38 I had to go to work and like be there like a couple hours a week. It was not hard.
1:05:40 But it meant I got paid through the Navy.
1:05:45 And so it allowed me really to not worry about pulling money from elite meat and pulling a salary.
1:05:49 I can just grow elite meat with Jordan and get paid by the Navy.
1:05:54 The Navy is incubating elite meat, but elite meat wouldn’t have existed.
1:05:56 If I didn’t have that, oh my God, I’m getting out in a month.
1:05:58 I have to do something about it.
1:06:01 And so it feels like, oh, the timing is so perfect.
1:06:05 Like I started elite meat with Jordan and then I was granted this extra time with the Navy.
1:06:07 It fostered this company, it incubated this company.
1:06:13 But no, I’ve sort of always looked at the looked at my life as being like, man, they’re just such amazing timing on things.
1:06:16 Like I just feel like we’re so blessed with the timing.
1:06:24 Like when like the TikTok thing, like I just so happened to, to like be making this video when suddenly everybody’s on TikTok at the beginning of the pandemic.
1:06:26 Yeah, that’s insane timing for sure.
1:06:29 And I’m not denying that that’s a timing thing.
1:06:34 But also I’m somebody that is perfectly willing to take a chance and do something.
1:06:37 Like I don’t, I don’t get stuck on, is this a good idea or not?
1:06:39 It’s like, I’m just going to try this thing.
1:06:47 And it’s the people that are sort of willing to quickly check a box and do this thing that will be in a position to where timing can benefit you.
1:06:49 If you’re constantly like, I’m thinking about it.
1:06:51 I’m thinking of things are going to pass you by.
1:06:59 And so I look, I forget what the question was, but essentially the advice I would give is like, really, it’s sort of what Jaco said.
1:07:07 It’s this idea of like, you just got to start moving because it’s amazing what doors begin to open up for you if you’re already on the move.
1:07:09 If you’re stationary, they don’t open.
1:07:13 It’s interesting because as you were talking about timing, I was thinking, that’s not what I think the answer is.
1:07:18 I was thinking that timing is one of those things you see in hindsight and go, gosh, wasn’t that perfect timing?
1:07:29 For it to be perfect timing, you need to be the kind of guy who’s willing to send their kids down to the pool with your wife and make a TikTok video on a platform you know very little about doing something you’ve never done before.
1:07:34 And it’s actually in that moment that I think that’s your moment of brilliance.
1:07:45 That’s when your life pivots because genuinely 99.9% of people would not be making a video on a platform they don’t know much about on a subject that they’ve never made a video about before.
1:07:51 And your story is like riddled with those moments where like even responding to the guy on LinkedIn, you said most people didn’t reply.
1:07:52 That’s right.
1:07:55 But I responded and then you went and met him in New York or something in that case.
1:08:06 So in hindsight, yes, it looks like timing, but actually it’s that you were in moments where you lost, you got moving, you did something, you had a bias towards action and failure is feedback.
1:08:08 Feedback is knowledge, knowledge is power.
1:08:20 It’s interesting because when you’re talking about like your bias of just like do something, aim at something, what it appears is happening there is even if the thing fails, like some of the things you tried failed, at least you’re getting feedback.
1:08:21 True.
1:08:23 And then the feedbacks informing what you do next.
1:08:32 Like you said, I did the seals thing on LinkedIn, you learned some stuff about social media there, Kate didn’t work out how you wished, but you took that into the next test.
1:08:33 Yeah.
1:08:45 And that’s really, I think, when I looked at your story, the defining thing is these just a willingness to, in fact, I’d be honest, a willingness to embarrass yourself and be bad at something.
1:08:57 You know, it’s funny you say that because I literally have like sort of a mantra that I’ve developed that I can’t claim as something I came up with, but I definitely find myself living by it now.
1:09:03 And that is, it’s do things that scare you, you know, quantify that or qualify that.
1:09:12 So actually, Will Smith, the actor has this great thing he does, he goes on Oprah, I think it was Oprah or some talk show, and he talks about his experience skydiving.
1:09:18 And, you know, it’s, it’s, it’s unbelievable, like monologue, this impromptu monologue he gives.
1:09:26 But he basically is like, you know, my, my family was like, yeah, or my buddies, we’re gonna go skydiving tomorrow. And it was like, oh, yeah, that’ll be so crazy. We’ll go skydiving tomorrow.
1:09:31 But he’s like, we’re not gonna really do that. And then it’s like the next morning we get up and he’s like, yeah, let’s go get breakfast guys.
1:09:36 Like, no, no, we’re gonna go skydiving. Like, let’s go, let’s go skydiving. And he’s like, wait, we’re really doing that?
1:09:41 And they’re like, yeah. And he’s like, oh, my God, I don’t want to go skydiving. I thought we were just like saying it last night.
1:09:48 And he winds up, you know, going with his buddies to the actual, you know, airfield, and they’re like signing the paperwork. And he’s like, guys, are we really doing this?
1:09:56 I don’t want to do this. Come on, it’s not so bad. And so before long, he’s like in the plane up in the air attached to the instructor.
1:10:03 And he’s like, they open the door up there. All right, it’s your turn. And he’s like, I’m sitting on the edge and I’m having like this full blown crisis.
1:10:13 Like, I don’t want to jump. I’m terrified of jumping. And the instructor is like, I will, we’re going to go on three, one jumps.
1:10:23 And he was like, the second I left the plane, the fear was gone. And it was just this exhilarating experience of soaring through the air of skydiving.
1:10:32 And he was like, when I landed it, he’s like, I suddenly understood that there’s always been this, this aspect in my life that I’ve sort of seen in other ways in my life.
1:10:39 It’s the best things in life. This is Will Smith, not me. The best things in life are on the, are on the other side of fear.
1:10:49 And so what I’ve taken that as, you know, like becoming a Navy SEAL, for example, when I decided to do it, like, there’s a huge amount of fear and not so much fear of failure.
1:11:08 It’s like, it’s, it’s fear of like not stacking up. Like when I got there, like, I was so intimidated by the people around me, but I knew if I could just like not let the fear overwhelm me, that the reward on the back end would be so high, you know, or even take, you know, I just did a live, read a live show with 15 shows.
1:11:18 I actually am terrified of public speaking. I’ve had instances in my life where I have frozen up publicly giving a speech and literally had to put the microphone down.
1:11:32 And leave. I’ve had that experience. And I’m volunteering to do a tour with thousands of people. But it’s the way I look at it is like the things that you don’t want to do, you’ll be indifferent to the things that you do want to do.
1:11:39 You’ll typically have a, if it’s a, if it’s a big enough thing, the best things in life, so to speak, you will have some element of a fear response to it.
1:11:46 Now, of course, if you’re scared to go down in the basement because you hear an intruder breaking in, listen to yourself, don’t go down in the basement.
1:11:56 When it comes to like goal setting, kind of going back to that, that idea of shower thoughts, right? Everybody has something that they just really want to do.
1:12:00 And it’s not even necessarily motivated by one particular thing. Maybe it’s some action they want to take.
1:12:06 Maybe it’s talking to a friend that they’ve blown off for 10 years or, or it’s public speaking or whatever it is.
1:12:12 But they know, even if they don’t admit to it deep down, they know fear is the thing keeping them from doing it.
1:12:17 It’s fear of embarrassment. It’s fear of failure. It’s a fear of all the things that make us human.
1:12:30 It’s the very select number of people in this life that are still able to say, I’m going to still do that thing that scares the fuck out of me that have the best and most fulfilling lives, not always, but they often do.
1:12:42 And like, that’s why we look at like Will Smith, for example, that dude very likely, just because I’m referencing him, he’s probably had to do things that were so uncomfortable in his life to be an actor at his level.
1:12:47 It’s like, hey, perform in front of everybody right now and don’t screw it up.
1:12:58 You know, it’s like pressure and performance. It’s like that dude has faced fears his whole life. Yeah, he’s using skydiving as an example, but his life is very likely a product of a guy who faces fears.
1:13:02 But it’s the fear knowing that if I do this, there’s something big on the other side.
1:13:07 And so I preach to my children and I try to live this idea of do things that scare you.
1:13:13 And literally the live tour that we just did was it. I was having like an existential crisis before we began.
1:13:17 But the second I took the stage, it was like, oh, this is great.
1:13:20 It goes back to what you were saying about when Will jumped out of the plane.
1:13:21 Yeah.
1:13:23 All the fear was there before he jumped.
1:13:24 Oh, yes.
1:13:28 And just like you walking out on that stage, the fear you’re tormented before.
1:13:29 Oh, yes.
1:13:31 I always find before significantly harder in every way.
1:13:32 Oh, yeah.
1:13:35 Before everything that I’ve got in my life is the worst part.
1:13:38 Once you get into it, it’s your confronting reality, which isn’t always as bad.
1:13:39 Yes.
1:13:40 Before is horrible.
1:13:46 And also when you’re talking, I was thinking, you know, it’s really either way you’re making a decision in those moments.
1:13:50 Like when you’re thinking about your life tour, the decision is, do I accept the unchecked box?
1:13:54 Or do I accept this mental torment that I’m going to inflict upon myself?
1:13:56 That’s very true.
1:14:01 And I think, yeah, even when they talk to people on their deathbeds and stuff, the worst thing is the unchecked box.
1:14:04 Not that I walked out and put the mic down and walked off.
1:14:05 Yeah.
1:14:11 Like I don’t look, I look back at the fact that I, and I was in San Francisco at a dinner where I literally froze and put the mic down and walked off.
1:14:16 I looked at that as a catalyst for why I was so scared to do public speaking this time.
1:14:18 And it ultimately pushed me to do it.
1:14:20 I don’t regret San Francisco.
1:14:21 I’m glad it happened.
1:14:24 But only because I faced it later on.
1:14:26 I would be so embarrassed.
1:14:30 I would harbor like my pain forever if I never tried again.
1:14:33 But yeah, it’s like the, you don’t regret the failure.
1:14:34 You regret not trying.
1:14:36 How do people misunderstand you?
1:14:37 Because they like you.
1:14:40 They see you on a screen and they consume a certain type of content you make.
1:14:43 They probably don’t know the full context of your life.
1:14:46 But how do you think people have misunderstood you?
1:14:48 Oh, good question.
1:14:55 Um, I would say, and this is not even to try to curry, you know, favor with my, you know, former seal brethren.
1:15:05 But I think that even when I was posting, and this is really just specifically to the people that really disowned me, who still very likely do.
1:15:13 You know, my intention when I was posting the seal stuff before Mr. Ball and thing happened, it was never like I’m so great.
1:15:20 It was more like I want to do something with my life and this feels like an opportunity and I know it’s sort of like questionable.
1:15:30 But when you’re no longer in that insulated team room, when you’re in the wolf pack, so to speak, it’s easy to view the rest of your life as being, oh, it’ll, I’ve become a seal.
1:15:31 I can do anything I want.
1:15:42 But like when you’re cast out or when you leave and you’re by yourself and you got to like figure out your new life, it’s, it’s really difficult to imagine how you’re going to do that without leveraging, you know, the biggest thing you’ve ever done.
1:15:53 And so I think that the one definite specific thing is I never made that content because I literally believed I’m the special guy and like everybody better look at me as like Mr. Navy seal.
1:16:02 I was very aware of the fact that I was a junior seal relative to the other people that had served and like my experience was minimal compared to others.
1:16:09 So I think that some people think that I actually somehow believe that I’m like I’m a superhero and I didn’t then and I don’t know.
1:16:14 I’d say now sort of the Mr. Ball inside of things.
1:16:28 There’s like a practical thing which is the, as the sort of Mr. Ball and thing has grown to where it is now to where it’s a pretty recognizable thing in the genre of the strange, dark and mysterious.
1:16:41 Um, it’s been really, really challenging for me personally to balance my, my life with my wife and my three kids who I adore and sort of like, you know, responsibilities with content.
1:16:45 I mean, we have a recording schedule, we have things that I sort of have pledged to do.
1:16:49 And as you know, with content creation, there’s not really an end, you just sort of keep doing it.
1:16:58 I think that by no means am I saying like, oh, this job is so hard, people that are sympathized with me hardly, like I understand the privilege.
1:17:04 But at the same time, like I started making content and it was like an outpouring of content constantly.
1:17:10 I was making five videos a week sometimes that are like 25 minutes each by myself, like shooting it, editing it, everything.
1:17:15 It was like, it would take me about 26 hours or so per video over seven days.
1:17:19 And it was like, I really wasn’t sleeping. I became like a raging alcoholic.
1:17:25 I became like horribly overweight because it was like everything got pushed aside to make videos.
1:17:35 And then as I realized that like doing content at that fervorous rate was really taking a toll on my physical health, my mental health.
1:17:40 And definitely my relationship with my wife and kids, I began to sort of make an exchange.
1:17:45 I’m going to do less content for more time with my family and loads of people got that.
1:17:49 It isn’t like the masses were like, dude, you’re a jerk.
1:17:58 But I think what’s happened now and it’s sort of a product of success is we’ve reached a point, not just me, but like we have a team that’s pretty sizable.
1:18:02 We have an amazing studio, we have publishing division, we have this, we have that.
1:18:07 We’ve reached a point where I think people view me as like this corporate guy out to get money.
1:18:11 When in reality, like you were talking before the show, like you’re like, it’s weird.
1:18:14 People say you’re so successful when I don’t even know what I’m doing.
1:18:20 Like I’m still very much the guy that randomly made a video that went viral on TikTok.
1:18:26 And so one of the harder things for me has been as the audience grows, which I’m happy for.
1:18:31 It’s like you really have to understand that there are people that don’t like me anymore.
1:18:41 Like I’ve taken an issue with me and it’s always this idea that like I’m somehow like this money grubbing like corporate guy that is only in it to make money.
1:18:46 When in reality, like as you’ve probably seen with this interview, dude, my default is I love telling stories.
1:18:49 I love this genre, always have.
1:18:52 And like I also I kind of like being my own boss to a degree.
1:18:54 So it’s like it checks a lot of boxes for me.
1:18:59 Do you ever worry that you’ve got your priorities wrong?
1:19:07 When I say that, I really mean because when you’re a content creator, like we both are.
1:19:11 Like you say, it’s your constant, it’s constant, it’s constant, it’s constant.
1:19:15 And there’s no light at the end of the tunnel in terms of there’s not like you get off this train at some point.
1:19:16 If you get off, you fail.
1:19:17 That is how it works.
1:19:27 So how do you think because if I said to you, you’re going to be doing this forever, like you’re going to be doing what you do now for the next 30 years.
1:19:36 You know, I think that I’ve actually probably reached a point in my life as a content creator where maybe I haven’t come to it exactly the way you’ve just laid it out.
1:19:42 But it’s I’m definitely not currently in this for money.
1:19:47 If anything, I’m in it for I get a lot of enjoyment out of literally telling stories.
1:19:56 I mentioned to you pre show that doing the live tour was so much fun because I got to actually interact with these people that show up as numbers on my YouTube videos.
1:20:01 But they’re real people and it’s like it was so much fun, like fulfilling for me.
1:20:13 I would have I literally told Nick or my CEO and the man and my manager before the tour started that I would have I would have paid to do the tour and now especially I would have paid money to have that experience to put those shows on.
1:20:24 But yeah, like looking ahead, it’s like I’ve sort of reached a point which is I was never really in this for for fame or money or I definitely was in it for like the idea of being successful.
1:20:29 No doubt I want to be successful and things come with that that are in the money and fame and all that.
1:20:33 But like I ultimately just I’m a guy that just like tries new stuff.
1:20:37 I’ve done lots of new things that sort of reinvented myself several times over.
1:20:42 But I do really well when I just sort of have a new goal and I thrive in that environment.
1:20:49 And like for me, like when the Mr. Ball and things started, it was not how much money can we make or how successful or how big of a business can we make.
1:20:55 It was like, can I make another video that people like? Can I keep doing that? And that became the goal.
1:20:58 Can I repeat interest in the videos?
1:21:00 Could you see yourself ever stopping?
1:21:07 Yes and no, for sure, because I think that I’m also capable of saying, and now I’m I’m good.
1:21:11 I’m going to go do this completely new thing with my family and right off into the sunset.
1:21:12 You think you’re capable of that same?
1:21:13 I do, actually.
1:21:17 How many subscribers have you got total? It’s like, I mean, your main channel’s got almost what 10 million?
1:21:26 It’s about 10. I think that if you if I think we’ve done the math and we looked at all areas, all platforms, including podcasts, it’s probably somewhere around 20 to 25 million.
1:21:35 20, 25 million subscribers, you would be okay with just walking away and saying, could you see that reality in the future?
1:21:36 Yeah.
1:21:41 Is there anything that it would take for you to get there? Is it like, would you need?
1:21:44 Is there anything, any catalyst you think?
1:21:50 You know, actually, it’s funny you bring this up because I’ve sort of mentioned the live tour a couple of times.
1:22:10 If I had to be honest about my deeply internalized unchecked box from the time I became an adult, well, from the time I joined the military, it was, I always just had this interest in giving a big public talk for no other reason than to simply conquer that moment.
1:22:21 My dad is an incredible speaker. He’s done some pretty big talks, and I’ve seen him speak and he’s so good. And I, I’ve always known that I was, I have a, I’m a good speaker. I can tell stories.
1:22:24 This is something well before Mr. Ballin.
1:22:33 But I viewed it as something that was so terrifying that I would, I would never actually do it. I was the guy that had that thought and was like, I’ll live with an unchecked box.
1:22:40 And I would tell myself it’s because I don’t really have the content to deliver a talk. I have the ability, but no content. And that was my excuse.
1:22:48 But then the Mr. Ballin things have the Mr. Ballin thing sort of takes off and suddenly it’s like, oh, you have the audience, you have the content, you have all this stuff.
1:22:51 It is now a decision. Are you going to do it or not?
1:23:02 And I, over the last couple of years have like really mentally tortured myself to work myself up to be like, I’m not only going to do the live stuff, but I’m going to do a whole tour.
1:23:07 Like it’s, and I told you before, before the show that I wanted limited production value.
1:23:16 A part of that was because I wanted it to be me with a spotlight on me with a microphone to make it as as intense as it could possibly be.
1:23:24 Because I felt like if I didn’t start there, I’d be worried. I didn’t fulfill the thing I’ve always wanted to do, which is like be the guy with the mic and captivate people.
1:23:31 And so I did that. I feel like I genuinely accomplished this thing that I really didn’t think I would ever actually do because fear was, it’s too much.
1:23:33 I wasn’t able to get to get past it.
1:23:40 But as a result, coming back from that tour, and this is going to sound so like egotistical, but it’s like we come back from tour.
1:23:47 And we have this the graphic novel released New York Times bestselling graphic novel, like it’s beautiful. I’m so proud of that book.
1:23:53 You know, the tour was like, statistically, financially, whatever you want to call it, huge success.
1:23:56 You know, the YouTube channel of pockets, everything’s going great.
1:24:02 But I suddenly had no more genuinely deep seated unchecked boxes. I don’t.
1:24:06 The only thing I have is like a real desire to be a good dad.
1:24:15 And there’s not a specific way to quantify that, but by doing the live thing, which was so in the back of my mind now that it’s been checked,
1:24:18 I could do 50 more live tours and it would never be the same as the first one.
1:24:24 Like I could right now visit, hey, there’s 70,000 people out there, go tell a story and prompt you, I could do that right now.
1:24:27 It wouldn’t be stressful as hell, but I do it.
1:24:33 I don’t have, and this is again not meant to be egotistical, I don’t have a goal anymore.
1:24:41 I’ve now reached a point where in the only other thing that I wanted to do was pitch for the Boston Red Sox, and I think that ship is sailed.
1:24:47 That’d be the one thing I’m not going to be able to do, but I don’t really have like the big audacious goal.
1:24:56 I’m sure I’ll find one and I’m looking for one, but I’ve sort of reached a point where like I adore the storytelling aspect of storytelling.
1:24:58 I just do. I’m doing it right now.
1:25:03 But I also adore my family and my kids and I want to have a full life there.
1:25:08 And by the way, I definitely have a good balance right now, but to your point, could I do this for 30 more years?
1:25:13 The answer is no. I could do this for a time and I’ll put all of my energy into it.
1:25:17 And when people hear my fans when I say like, I genuinely care about what you think.
1:25:22 I’m in the comments, I read Reddit, I read, I painful things on Reddit, I read all this stuff.
1:25:25 It’s because I genuinely care because this was never about building a business.
1:25:31 That’s a product of the thing that I love to do. It’s a product of telling stories and loving to do that.
1:25:35 But yeah, I don’t have the deep unchecked box and I hope to find one.
1:25:41 But right now it’s like, I feel like I’m just sort of doing stuff and I need to find the thing and I don’t have it.
1:25:44 I’m so fortunate, so blessed and I love my life. I love that.
1:25:49 But I’ve done the box checking and I don’t know what’s next.
1:25:51 Everybody needs an unchecked box, don’t they?
1:25:55 I feel like you do. It keeps you moving, keeps you like thinking about that.
1:25:56 It’s like…
1:25:58 It’s a purpose and meaning, isn’t it? It’s like a…
1:26:05 There was that horrible disaster with the little submarine that imploded. Horrible thing.
1:26:13 And I was reading about it and like the people that go on these deep sea excursions are typically like billionaires.
1:26:18 It’s people that literally have every resource known to man.
1:26:21 You can do basically anything you want within reason.
1:26:24 And it’s like they can’t figure out what to do now.
1:26:29 Because everything, like to us, if it’s like, hey, do you want to go buy a hundred million dollar yacht today?
1:26:34 Like we can’t do that. Like I can’t go buy a hundred… Maybe you can. I can buy a hundred million yacht.
1:26:38 But it’s like, imagine being… It’s very difficult to do this.
1:26:44 I’m sure billionaires could tell us, if you could buy anything, it’s like suddenly everything loses its value.
1:26:48 At least the things you can buy. It’s only valuable to us because we can’t have it.
1:26:52 You know, it’s like, I can get this nice of a car, but I know I can’t get a McLaren.
1:26:56 But that’s what makes this one special because I can’t afford this one.
1:27:01 But it’s like the billionaires, it’s like, oh, well, all I can do is like adrenaline now.
1:27:03 Because it’s money doesn’t put a… So it’s…
1:27:07 I’ve sort of reached a point, not billionaire status even close, but it’s like…
1:27:13 It’s hard to figure out what I even want to do besides knowing wife and kids is like a really big thing for me.
1:27:19 It stems literally from nearly dying in Afghanistan, like really cherishing the fact that I have a family.
1:27:23 But it’s like, I also cherish what I have here with Ball & Studios.
1:27:28 I’m just waiting for the next big sort of unchecked box to appear.
1:27:31 What’s your journey like been with your own mental health?
1:27:37 Because you talked about PTSD. You talked about becoming a bit of an alcoholic as well at one point.
1:27:41 What’s that journey been like? What’s that sort of overlaid across your story?
1:27:45 Yeah, I’ve really struggled with my mental health.
1:27:51 In particular, kind of like in the… from military service was a big part of it.
1:27:57 When I was medically retired, so 2014, I got hurt in Afghanistan.
1:28:02 I really didn’t… I thought I dealt with it because you have to go see a therapist and stuff.
1:28:05 Post-deployments, you go speak to somebody.
1:28:09 But I sort of was just sort of playing the game to get through it because I just wanted to deploy again
1:28:12 and be a part of the team again.
1:28:19 It wasn’t until later on that I actually, so I deployed a second time and I went to South America.
1:28:23 And I remember not giving much thought to the deployment before I got there.
1:28:30 I remember thinking like compared to going to Afghanistan, we’re going to South America to like sit in like a nice house,
1:28:36 literally in a beautiful part of South America and like train Peruvian military forces.
1:28:38 Like it’s not a combat deployment.
1:28:42 This is like you’re deploying and you’re living there, but you’re just sort of like a teacher.
1:28:46 That’s the gist. And that’s an amazing thing to do, but it’s definitely not combat.
1:28:54 But as a result, I really didn’t like mentally prepare myself for what it would be like to be in Peru.
1:28:59 And if you don’t know this, like Peru is a totally Spanish-speaking country.
1:29:03 It’s very… at least where we were, there was very little English, like very, very little.
1:29:09 And so I remember I had to go late to Peru so my team had gone with a group of us that was deploying there.
1:29:17 They went early to Peru and I went like a week later and it meant that I had to fly into the airport in Peru by myself.
1:29:24 And I had to like navigate the airport and I speak a little Spanish, like barely conversational.
1:29:27 And I didn’t take it seriously at all. They gave a Spanish course as I blew it off.
1:29:35 And I remember I got to Peru and it was like, oh my God, like as soon as I landed and I look around and no one speaks English,
1:29:38 I’m trying to figure out where to go. Everything’s in Spanish. I can’t find my ride.
1:29:42 My ride, by the way, is a local who speaks Spanish. Doesn’t know what I look like.
1:29:47 And it was… and my bag got stuck and they were trying to figure out what was in my bag, but I don’t speak…
1:29:54 It was so stressful and then I finally get in the vehicle to get brought to our house we were at.
1:30:01 But to get there, it required driving through like a true slum, like a very, very unsafe place.
1:30:06 And I remember thinking like, I am in a totally foreign country.
1:30:11 I’m so far from my family and I’m going to be here for six months, which is not long by, you know, deployment standards.
1:30:17 But that’s a long time to be away. And it was like, I didn’t put any thought into this.
1:30:23 I can’t believe I’m going to be here. It’s like, I had suddenly, I feel like I was in Afghanistan again a little bit.
1:30:28 I struggled so, so bad on that deployment with just being sane.
1:30:35 Like I was so miserable there. There was like to the point where I was borderline having delusions.
1:30:40 I was so depressed. I can’t even describe it. I had this recurring dream where I’d be lying on my bed
1:30:44 and it’s also, it’s always moist in Peru. Like it’s, everything’s wet.
1:30:49 Like no matter what, like your sheets are wet, your clothes are wet. It’s like a very humid environment.
1:30:57 And I’m like laying in my bed. I don’t have a fan. It’s like humid in this crappy little room and outside I just hear the chaos of like the Peruvian streets.
1:31:06 And I would like fall asleep and I’d have this dream that I was in Russia standing on the corner of this like embassy or some, some federal building.
1:31:12 And somebody would come out of a car and like grab me and like hijack me and like take me hostage.
1:31:20 But it was like over and over again. I had this dream to the point where I began to believe I was losing my mind that like, how can I have the same dream?
1:31:26 I’d like wake up in a, in a, in a panic. I missed my wife so terribly. She was pregnant with our first child.
1:31:32 It was awful. It was like the worst time of my life. And it’s hard to even, even now to put it into words.
1:31:43 It was just like, I had bordering on like a mental collapse and it was in part because I just didn’t appreciate the fact that like you’re going to another part of the world where everything is different.
1:31:48 And I also sort of began to confront, I guess my demons from the deployment to Afghanistan.
1:31:56 There was just some things that I, that we did, that I did that were not necessarily wrong or like illegal at all.
1:32:03 But just like it’s war and war is like this horrible thing and seeing it up close.
1:32:13 Man, it’s, it’s just, it’s rough, you know, and at the time you’re, you’re so conditioned to not only see war and be okay with it, but to practically revel in it.
1:32:20 Because how else do you get young men to keep going to war and keep fighting and dying? You need men and women.
1:32:31 But it was like, I, yeah, it was, it was like I had like a breakdown, like a mental sort of questioning. Why am I in the military? You know, questioning who I was.
1:32:37 And so I ended up getting medically retired and it was not really from Peru at all. It was more like, I was so unhappy.
1:32:44 I came back from Peru and I just detested the fact that I was in the military. I didn’t feel like it was the place for me.
1:32:56 I also was physically injured. I was dealing with the injuries and I ended up getting medically retired, but it was my choice if I wanted to continue to see a therapist after I got out.
1:33:02 And at first I didn’t. At first, when I got out, when I got medically retired, I just was like, whatever, I’m done on my own.
1:33:13 But I was so angry all the time, like just everything made me mad. I was so like on edge, not even like jumpy, but just, I was just like so high strong.
1:33:18 And it got to the point where like nobody wanted to be around me. Like my kids didn’t want to be around me. My wife didn’t want to be around me.
1:33:26 And ultimately they were like, I think you need to see somebody. And I was like, you know what, I think I do too. Like I feel like I’m a mess.
1:33:37 And it was through therapy that I, this is like 2018 or so, that I realized I had some very deep seated issues with myself, with my service, with just stuff I saw and did.
1:33:47 And it was only when I began to sort of openly talk about those things that I actually began to sort of forgive myself and begin to feel content.
1:33:55 Like can, what’s the word, content again, you know, it’s not about like therapy is not meant to make you forget stuff.
1:34:02 It’s to give you perspective that you didn’t have. And I just, I think I had fallen into a cycle of like just detesting who I was.
1:34:06 And why?
1:34:16 I think that it was like, ultimately, if I were to boil it down to its simplest part, it’s like, I wanted to be a Navy SEAL in part because I just wanted to go through the training.
1:34:20 I wanted to serve in the military, but I didn’t really think that hard about that.
1:34:26 It was mostly like, I want to serve because it’s an honorable thing and I know people would have done it and that’s something that means something to me.
1:34:31 But it was really the draw to be a SEAL that was the challenge that I saw. That’s the thing.
1:34:34 It’s going to take years to do and it’s like this really hard thing.
1:34:40 It was like the idea of even contemplating what life would be like as a SEAL felt like even cart before the horse.
1:34:44 It’s like, who do you think you are thinking about what it’s going to be like to be a SEAL?
1:34:46 Like if you ever get there, you’ll figure it out.
1:34:53 And this is actually a, I think it’s a relatively common phenomenon that the people that become SEALs, it’s almost surprising.
1:35:01 Like you become a SEAL and you’re like, wait a minute, now I’m going to be a Navy SEAL, which sounds goofy, but it’s years to get to that point.
1:35:06 And all the way up until the end to a degree, you can not make it. You can like fail out.
1:35:11 And so you finally become a SEAL and you realize like the reality of the job.
1:35:20 And I say this not because I have deep exposure to this, but because it’s just true, which is in this job, people die and you kill people.
1:35:26 Like that’s kind of the gist of the job. There’s way more to it than that, but it’s, it’s like a, that’s the job guys.
1:35:29 Like why do you think they make video games and movies about it?
1:35:37 And I think that there’s a mental conditioning to being able to do that job that comes from training.
1:35:46 And frankly, it’s a remarkable thing that they’re able to create this system that creates really capable warfighters because that’s how you protect your country.
1:35:52 That’s how you go out and do what you got to do. But when you come out of that, when you sort of, what’s the word?
1:36:02 It’s almost like when you, it’s like you enter this, this matrix of thinking when you go through training and you become like willing and able to fight wars basically.
1:36:14 But when you begin to fracture and you begin to sort of realize that you want to do something else with your life, you have to like kind of come to terms with what you have been doing and the way you’ve been thinking about it.
1:36:23 You begin to view who you were as a seal, as a person you don’t, for me only, I was not proud of the person I had become.
1:36:37 I had sort of really leaned into being as aggressive and as like, you know, like alpha as I possibly could be, not with my teammates, but just in doing the job that I had sort of drifted down a path that I wasn’t very proud of.
1:36:49 And I think that realizing that this wasn’t a fit for me, like being in the seals, even though I got medically retired, I think I realized it wasn’t a fit for me and I would have gotten out whether or not I was medically retired.
1:36:52 It was really difficult to cope with that loss of identity.
1:36:54 You still have those demons.
1:37:04 Yeah, but I go to therapy for them and shout out to Vinnie Shorman, who actually he’s based in the UK. He’s my therapist. He’s awesome.
1:37:11 We haven’t really delved too deeply into the military stuff, but yeah, I think that it’s, it’s something that will always be with me.
1:37:20 I certainly, when I think about having served, I’m very proud and I’m proud to have been a veteran now and the people I worked with were incredible, even the people that hate me now.
1:37:24 I mean, I think any less of them, there’s incredible people in the military.
1:37:28 I think that I just sort of, it wasn’t a fit for me.
1:37:32 It was like, I thought the military was, but it was the seal thing that drew me in.
1:37:47 And in many ways, this is going to sound weird, but I was sort of lucky enough to get to deploy to Afghanistan and actually have a combat deployment because many people, what happens is they go to like a war fighting unit, like a special operations unit,
1:37:51 and then they never see combat and it’s not because they made any decision, it’s just the way it goes.
1:37:56 And those people, it’s sort of like they have this unchecked box, but it’s not their decision.
1:38:04 And so in a way, I was given this gift and it sounds horrible to say it that way, but that’s, I don’t know how else to say it, of getting to sort of do the job in real life.
1:38:14 But there are sort of like, and anybody who’s listening that’s done multiple deployments like, look at this guy, like, I don’t claim to have like, oh, I’ve done 87 deployments and this is my experience.
1:38:17 It’s just from like, I had one combat tour, one.
1:38:21 But it was enough to show me that like, that isn’t what I was cut out to do.
1:38:24 And I think that, but I still did those things and I still was that person.
1:38:30 And now as a civilian sort of reconciling that I’m such a different person now in a good way.
1:38:34 I’ve taken all the best qualities I possibly could and I poured them into this person.
1:38:36 I’m trying to be a good husband and a good dad.
1:38:44 And I’m trying to do all the right things, but it’s like, I have this part of me that it’s just crazy to me that I was ever an AV seal.
1:38:45 It’s crazy.
1:38:54 Everybody has their demons to some degree, whether it’s, you know, it’s a spectrum of how strong those demons can be and how much control they can have over your decisions.
1:38:59 What have you learned about dealing with demons that might be of any, because you’ve been to therapy.
1:39:05 A lot of people haven’t, a lot of people maybe even haven’t arrived at the awareness that they need to go yet.
1:39:10 What have you learned about dealing with demons that might be useful to anybody listening?
1:39:14 That you can’t talk yourself out of them.
1:39:24 It’s, if you, a demon to me is something that if you begin to have those thoughts and you feel them creeping in and you tell yourself, stop thinking about it.
1:39:25 I don’t want to, I don’t want to deal with that.
1:39:26 I don’t want to think about that.
1:39:36 If you have those thoughts in your life that even just the slightest beginning of a thought about that thing starts to creep into your head and your, in your reaction to it is not now.
1:39:37 I don’t want to do this.
1:39:38 I can’t do this right now.
1:39:39 It’s all happening in your head.
1:39:42 If that’s something that you deal with, that’s a demon.
1:39:47 It’s something that is like the uncontrollable thought that comes into your head.
1:39:50 It usually happens at the same time of the day or same thing that triggers it.
1:39:55 And if your reaction to it is, Oh my God, I can’t think about this thing.
1:40:04 Like that is a demon in your life and you are not going to be able, at least in my opinion, long term to simply convince yourself that that’s not a demon.
1:40:05 It is a demon.
1:40:08 It doesn’t matter if it’s rational or not.
1:40:24 For me, I have several that sort of creep into my life, but the only way I have found to sort of cope with them is to sort of not embrace them because that’s not what you do is to talk about them with someone who it’s like it’s, it’s cathartic to talk about it with a therapist.
1:40:28 But it’s even more cathartic to almost hear yourself talking about it.
1:40:41 Like you actually, for me specifically, like I have things that I’ve said in therapy that I can’t believe I’m saying out loud that are so like personal and intimate and so tied to like deep insecurities and pains in my life.
1:40:50 But it’s only in that environment with like a third party who’s neutral in a private setting that these things just come to the surface and I’m saying these things.
1:40:57 And the beautiful thing about having a great therapist is their whole gig is they’re, they’re listening and interpreting and providing perspective.
1:41:01 They’re not trying to like tell you, oh, that’s, that’s not a thing.
1:41:03 It’s like, well, have you thought about it this way?
1:41:12 Chuck me that perfect said one of the things that I think about all the time because my life is quite hectic and busy is how to manage my energy load.
1:41:19 And as a podcast, you kind of have to manage your energy in such a way that you can have these articulate conversations with experts on subjects you don’t understand.
1:41:27 And this is why perfected has become so important in my life, because previously when it came to energy products, I had to make a trade off that I wasn’t happy with.
1:41:30 Typically, if I wanted the energy, I had to deal with high sugar.
1:41:34 I had to deal with jitters and crashes that come along with a lot of the mainstream energy products.
1:41:41 And I also just had to tolerate the fact that if I want energy, I have to put up with a lot of artificial ingredients which my body didn’t like.
1:41:45 And that’s why I invested in perfected and why they’re one of the sponsors of this podcast.
1:41:48 It has changed not just my life, but my entire team’s life.
1:41:52 And for me, it’s drastically improved my cognitive performance, but also my physical performance.
1:41:55 So if you haven’t tried perfected yet, you must have been living under a rock.
1:41:57 Now is the time.
1:42:03 You can find perfected at Tesco and Waitrose or online where you can enjoy 40% off with code, diary 40 at checkout.
1:42:07 Head to perfected.com.
1:42:13 Your father, you mentioned earlier that you were raised by a single mother in the basement, at least.
1:42:18 How has your father been a sort of key figure in the man that you are?
1:42:21 And we talk about demons and the demons that you have.
1:42:23 So, you know, it’s funny.
1:42:27 My dad and I recently have sort of had a resurgence.
1:42:32 He and I sort of had, I guess you could call it a falling out.
1:42:34 I was very close with my dad growing up.
1:42:36 My parents split when I was 13.
1:42:41 And even though I was living with my mom and sisters, my dad was a very active part of my life.
1:42:42 It isn’t like I didn’t see him again.
1:42:45 But we had like a good relationship with me and my dad.
1:42:53 And then when I left for the Navy, it came after I had found a way to graduate college and I was talking about law school a little bit.
1:42:55 And I think my dad, he was like, that’s great.
1:42:57 My son, like he turned it around.
1:43:01 He’s got this career in mind that seems like a really strong idea.
1:43:11 And I sort of sprung it on him and my mom and my sisters that I’m like, actually, no, when I graduate college, I’m going to enlist in the Navy and try to be a Navy SEAL.
1:43:13 I hadn’t really talked about it with them at all.
1:43:17 I mean, I’m exaggerating, but it was a very quick turnaround.
1:43:22 And I didn’t want to talk to them about it because I knew they’d say, one, why will you make it through?
1:43:24 And two, why are you doing this?
1:43:32 And so when I began talking about it, like right at the end of my college career, like literally I’m getting ready to enlist.
1:43:38 My dad, I think he couldn’t quite wrap his mind around the idea that I really was going to do this.
1:43:42 For reasons that make sense to me now that didn’t at the time, like it’s his son.
1:43:44 If you’re successful, that’s not good.
1:43:47 You’re going to be a Navy SEAL like going to war.
1:43:54 If you’re not successful and you wash out of training, you’re stuck in the Navy in the sense that you don’t get to pick another job.
1:43:59 You kind of become needs of the Navy and you have to go do like these crappy jobs for like four years.
1:44:01 Nobody likes being stuck if they don’t have what’s called a rate.
1:44:02 It’s like your job.
1:44:08 So it’s like he’s viewing it as both outcomes sort of come with big negatives.
1:44:12 But the way it came out to me was he doesn’t believe in me.
1:44:14 He doesn’t believe I can be a Navy SEAL.
1:44:16 Like he thinks I’m not going to make it.
1:44:20 I’m sure that was not what he intended, but that’s the way I interpreted it.
1:44:24 And it marked like a departure in our relationship in 2010.
1:44:25 I left for the boot camp.
1:44:37 And while he and I absolutely maintained some level of contact from 2010 until quite literally like a few months ago, I barely spoke to my dad by choice.
1:44:39 I had a lot of ill will towards him.
1:44:42 I always just sort of felt like he doesn’t believe in me.
1:44:46 He also he got remarried and he has, you know, he got remarried as a family.
1:44:52 It just I had a lot of resentment towards him that some was founded, much of it was not.
1:44:58 And it sort of became something that it never was, which is I had it in my head that my dad doesn’t believe in me.
1:44:59 That really was the thought.
1:45:14 And it actually helped propel me to at times there were days in SEAL training where I would literally think to myself, if I don’t make it, I can’t even fathom what it would be like to face my dad.
1:45:17 In my head at the time, I’m like, he’d be like told you so.
1:45:20 Like the idea of that made my skin crawl, you know.
1:45:34 So it in many ways my relationship with my dad, it had become sort of negative for many years, but it sort of maintained a pretty healthy chip on my shoulder that pushed me to sort of prove him wrong in a sense.
1:45:45 But with self awareness recently, like very recently through therapy with my boy Vinny Shorman, and through some sort of the world lining up, he and I sort of reconnected.
1:45:48 And we actually had some frank discussions about that.
1:45:57 And it turns out that no, my dad just literally was worried about his son and felt like I didn’t like him or love him and we sort of drifted and life happens.
1:46:02 I had my life, he had his life, but we’ve reconnected now and I’m happy for it.
1:46:13 There’s a lot of men that aren’t at the place yet where they will speak openly about their demons and how they’re feeling and their emotions and stuff, especially I mean people that have been in combat and that scene is big tough guys, right?
1:46:14 Sure.
1:46:19 What would you say to those men that maybe, because we all feel things.
1:46:20 Sure.
1:46:22 Most of us don’t have the tools to know how to talk about it.
1:46:23 Sure.
1:46:27 We don’t have the environment, maybe we don’t have friends or outlets where we can talk about it.
1:46:37 And a lot of men don’t feel like they can, even I was one of those men that probably until about the last, I’d say two years, I would never tell my partner if I was having a bad day.
1:46:43 If I was feeling bad, if I was anxious in any way, if I was struggling with something, I would always try and shield everyone from it.
1:46:49 Like I thought as a man, my job was to just take it, take everything, absorb, hold.
1:46:53 But what I came to learn is that it is coming out.
1:46:54 Yeah.
1:47:07 And with unintended consequences and in unexpected ways, it’s coming out somewhere, maybe in my mood, maybe in my health, maybe in my habits, maybe in my search for quick fixes of dopamine, it’s going to come out.
1:47:13 So I ran the experiment one day of just like sitting my partner down and saying, look, I haven’t been honest with you.
1:47:15 This is how I feel and this is what’s happened.
1:47:16 That’s what I’m going through.
1:47:17 Yeah.
1:47:22 And it was such a important pivotal experiment in my life.
1:47:23 You can see that.
1:47:24 You know what I mean?
1:47:25 Yeah, I do.
1:47:27 So I’m just wondering what journey you’ve been on with opening up.
1:47:40 I think that taking men specifically as an example, you sort of have like the society, the socially acceptable things that can be demons for you.
1:47:42 That maybe we don’t talk about them.
1:47:44 But if you did, no one’s really going to bat an eye.
1:47:47 Like it turns out I hate my job.
1:47:51 And you know, it turns out I don’t love my partner.
1:47:56 These are bad things, but they’re things that if you brought them up, no one’s going to question your manhood.
1:48:02 They’re not going to question, you know, things that society views is really important, right?
1:48:06 It’s the stuff that is super personal to you.
1:48:09 That’s like could be potentially embarrassing.
1:48:12 Those are the things that are your real demons.
1:48:14 I’m not saying those other things aren’t demons.
1:48:15 They are.
1:48:16 They are.
1:48:20 But if you can’t talk about those things, they will dog you your whole life.
1:48:21 They really will.
1:48:26 And so I think it’s not about you need to go sign up for therapy and go talk to a therapist.
1:48:33 But I do think that like you mentioned it yourself, you have to be able to sort of like unburden yourself.
1:48:36 And part of that is simply talking about it.
1:48:44 Like I had one that this is not really a demon, but to give people a sense who are watching this of like how comfortable I am being forward about things that I struggle with.
1:48:57 So oddly enough, one of the reasons that I was also drawn to the military, believe it or not, was I struggle mightily to urinate in front of other people, just publicly going to the bathroom in front of other people.
1:49:00 It’s not like it’s destroying my life, but it’s uncomfortable.
1:49:03 Like it’s easier for me if I’m alone, right?
1:49:06 I knew this about myself at a young age, don’t have a reason for it.
1:49:13 But like I knew when I was like in high school or like in college, like I would go to a bathroom that was private because that was easier for me.
1:49:18 And as I got older, I was like, that’s not really that normal that this is happening to me.
1:49:24 And so part of the reason I was interested in the Navy is they drug test you and they do it really publicly.
1:49:33 And it was like, in order to deal with this, I have to go into an organization that literally will force me to have to urinate in front of other people.
1:49:42 But like for me, it’s sort of like facing these things that are hyper personal, like inability to pee in front of other people, which, you know, I’ve overcome.
1:49:46 But you have to be willing to sort of identify those things.
1:49:48 And in my case, I talked to my wife about it before I joined the Navy.
1:49:52 And she’s like, okay, I talked to my therapist about it recently as well.
1:50:01 But it’s sort of like, that’s a really specific personal thing that if I brought that up in a casual conversation, I’m sure there are people that could actually relate to it.
1:50:05 But most people would be like, that’s a little uncomfortable that you brought that up.
1:50:12 But like everybody’s got stuff that falls into that category, maybe not specifically, but you everybody’s got weird insecurities.
1:50:18 And they’ve got things that drive their decisions that would be to them deeply embarrassing to bring up.
1:50:25 That is the reason you have to bring them up because they will they will dog you and they will always be there until you deal with them.
1:50:30 And for me, it’s been helpful and cathartic to state them out loud and then do something about them.
1:50:38 The other thing I’ve noticed is that when I don’t state them, especially in the context of a relationship is you live misunderstood.
1:50:39 Yeah, that’s true.
1:50:44 So like, I like to play out the scenario that you struggle to urinate in front of other people.
1:50:51 Your wife, your wife might always start to wonder why you don’t want to go to certain places or when you’re in those places, you’re acting strange.
1:50:55 She’ll misunderstand that as maybe he’s X, Y and Z.
1:50:57 And then you’re dealing with a problem.
1:51:01 You’re dealing with another set of problems. He’s like, he’s cheating on me.
1:51:06 Actually, it was just we didn’t have an environment, a safe space where we could talk about the actual issue.
1:51:08 So I’ve created like five other issues.
1:51:18 And I have that in my life where I’m like, if I just told the truth, it’s a shame that sometimes I have to get to the like bust up moment, turn around and say, you’ve got this totally wrong.
1:51:22 And the reason why you’ve got this totally wrong is because I didn’t tell you the truth.
1:51:27 And it’s led you off down a path which is really unfortunate and it’s caused us more hurt than me just being honest with you.
1:51:29 But I’m not saying it’s going to be easy.
1:51:34 I think like many of the things you’ve described in your story, first you have to just take one step in that direction.
1:51:38 I’m not saying like, pull your partner in and like offload or float with therapists today.
1:51:44 You have to run the experiment to build the evidence and have it compound and go, actually, this is a better life than secrecy.
1:51:46 Keeping everything to yourself.
1:51:51 When I interview people, there’s always questions I know that they get asked all the time.
1:51:57 Do I ask him the question that I know he probably gets asked all the time, but you’re so good at telling stories.
1:52:00 You really, really are great at telling stories.
1:52:03 So there’s really two questions I wanted to end with.
1:52:10 I guess we’ve got a couple of minutes, but the first question is to be a great storyteller and we’re all telling stories, whether we know it or not.
1:52:15 Is there any principles that you’ve come to learn that you could give me to tell better stories?
1:52:24 Yeah, so I would say obviously the medium by which you’re telling the story matters, but if we’re talking about literally speaking a story,
1:52:33 telling a story and assuming you have people listening to that story right in front of you, which is the medium by which many of us tell stories, tell on our friends, tell on our family members.
1:52:41 To tell a really good story, it has less to do with the content of the story and more to do with the delivery of that story.
1:52:46 When I told you the Dyatlov past story, I was fully committed to telling you that story.
1:52:48 I didn’t care if you thought it was interesting or not.
1:52:52 I thought it was interesting enough that I was going to give you my hand gestures.
1:53:00 I’m going to make sure I harp on the details that I find really interesting, but it’s like a level of commitment to telling that story.
1:53:01 That’s the key.
1:53:02 It’s commitment.
1:53:04 You have to be in the story.
1:53:16 For example, when I did the live tour, that’s the purest form of you’re either going to be awkward up there and get through it or you’re going to fucking own the story, be in the stories and tell it to those people right there.
1:53:18 They’re going to hear what I want to tell them.
1:53:22 So it’s like the delivery, it’s not just practice and get your words right.
1:53:23 Hardly.
1:53:25 Dude, I don’t even use a script when I tell stories.
1:53:30 I look at the story, I learn the story, I internalize the story, and then I inhabit the story.
1:53:33 And when I tell you the story, it should almost feel like I was there.
1:53:36 Like that is the level of commitment you need.
1:53:46 And I would say also like with regards to general storytelling, it really is true that it has less to do with like finessing the language so it’s perfect or getting your script exactly right.
1:53:56 It’s like, I would say when it comes to most stories, you need to make sure there’s some sort of payoff at the end of the story, which is sort of like storytelling 101.
1:54:03 But if you look at the way newspapers structure stories for those, maybe don’t read the newspaper or generally here, here’s how it goes.
1:54:05 This thing happened.
1:54:09 And now I’m going to tell you the details of what that thing is and how it happened, right?
1:54:11 That’s not good storytelling.
1:54:14 That’s great for getting information across.
1:54:20 But all too often, if you look on like YouTube or if you look at other people who tell like, you know, mysteries, for example.
1:54:28 Sometimes in their, their header, it’ll be like, you know, crazy, like golden, you know, skeleton found in cave in Russia.
1:54:30 And like, actually, that’s pretty compelling.
1:54:31 Maybe maybe I’d read that.
1:54:37 But it’s like, you know, Suzanne murdered, you know, in London, like, and then you click on it to like find out what happened.
1:54:45 But it’s like, you don’t want your audience to already in certain, in certain cases, you don’t necessarily want your audience to know where the story is going.
1:54:52 You might have a very strong inclination that Suzanne is going to get killed at the end of the story or there’s going to be a gold skeleton found in Russia.
1:55:00 But being a storyteller, your job is to keep people invested and to build tension and to get them like ready for the payoff at the end.
1:55:02 Any story can have a twist at the end.
1:55:04 It depends on how you tell it.
1:55:07 Like, it isn’t like some stories have payoffs and some don’t.
1:55:08 Absolutely not.
1:55:09 You can use point of view.
1:55:13 You can, you can inhabit aspects of the story that give different lenses into the story.
1:55:19 But own the story when you tell it and ensure that there’s some type of payoff at the end, whatever it is.
1:55:24 Like when I told you that the outlaw past story, like ultimately the goal is to get you to see that.
1:55:26 Wow, all these conflicting things, there’s pictures, isn’t that?
1:55:33 But the Russian government said an unknown, unnatural force is responsible and then close the case.
1:55:42 The whole point of that is to say, all these crazy things that are objective, they objectively happen that we have data, we have pictures with all these things.
1:55:49 I’ve demonstrated that to you and clearly something’s wrong and they sealed the case and no one could look into it.
1:55:52 The whole point is to make you think, what is going on over there?
1:55:56 But if I had said, guess what, there’s this case that’s sealed and no one will look into it.
1:55:57 Here’s what happened.
1:56:00 It’s the same story, but I’ve opened with the reveal.
1:56:01 You got to do it the other way.
1:56:05 So pay off at the end and own the storytelling aspect of it.
1:56:07 I’ll go and tell people to check it out on your channel.
1:56:09 But is there a particular story on your channel?
1:56:11 That is, this was the cliche question.
1:56:12 That is your favorite.
1:56:13 Oh, man.
1:56:15 It’s like asking your favorite kids, right?
1:56:24 I would say the story that I’m the most proud of in terms of just how difficult it was to piece it together is the headless valley.
1:56:26 And it’s actually in our graphic novel as well.
1:56:34 It isn’t that it’s literally the best story, but it’s a story that is a composite of a whole bunch of anecdotes over about a hundred years.
1:56:40 There’s this, I know I don’t have time, but there’s this place in Canada called the Northwest Territories.
1:56:45 And so it’s a part of Canada that’s already very remote and it’s just wilderness and forests.
1:56:49 And there’s this section called the Northwest Territories, which is even more remote.
1:56:54 It’s as big as Germany, but Germany has like 50 million residents and this has like 50,000 people there.
1:56:55 So it’s like no one lives there.
1:57:04 And within the Northwest Territories, there’s this valley, this like river that cuts through this beautiful valley called the Nahani Valley, which has been now dubbed the headless valley.
1:57:11 Because over the course of about a hundred years, all these people who have gone into this valley have turned up headless.
1:57:16 They’ve been, but like in the most bizarre ways, and you, and also you can’t really get into this valley.
1:57:17 It’s very difficult to do.
1:57:18 You can’t fly there.
1:57:19 You can’t hike there.
1:57:25 You have to either take a boat upstream and literally carry a boat up a couple of waterfalls and then continue going upstream.
1:57:29 Or there is an overland hike, but it’s like 70 miles of treacherous terrain.
1:57:31 So it’s really hard to get there.
1:57:32 It’s totally remote.
1:57:36 And the only other people that ever lived there were the Nahani tribe.
1:57:40 And they, one day, somebody was actually there on a hunting expedition.
1:57:43 They noticed that the Nahani tribe, which made up like hundreds of people.
1:57:45 They were camped out along this, this river.
1:57:48 They disappeared overnight and literally nobody knows what happened to them.
1:57:52 They left behind their, all their equipment, all their, their housing, it’s all, it was left.
1:57:53 They just vanished.
1:57:55 No one knows what happened to them.
1:57:59 And there’s rumors of like white, white creatures wandering the woods.
1:58:12 But I took like seven or eight anecdotes chronologically and pieced them all together and created what in my opinion is the most comprehensive narrative of what could be happening in the headless valley.
1:58:14 And I’m very proud of the way it was written and put together.
1:58:17 And it’s in, it’s the first story in the graphic novel as well.
1:58:21 We have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question for the next not knowing who they’re leaving it for.
1:58:27 And the question left for you is, what do you see as the most desirable future for the new media podcast world?
1:58:41 I would say that what I love about the podcast space that I hope continues is that it is not corporate in the sense that it’s totally like anybody can start a podcast.
1:58:54 We’re seeing so many podcasts, but it’s, it’s like podcast rise based on the merit of those shows versus like there’s not a lot of corporate pushing behind podcasts.
1:59:04 It’s sort of like the corporations show up and take the podcast or try to license podcasts that have already sort of made their place, but they don’t have a lot of influence over who or what they do.
1:59:15 So it’s like, it’s this great meritocracy of content where the podcasts are growing and succeeding based largely on merit and skill, and they’re covering all these topics that are like so far reaching.
1:59:18 So it’s like it just feels sort of authentic.
1:59:22 I know there are plenty of corporate podcasts out there too, and there’s nothing wrong with that.
1:59:41 But I hope that podcasting continues to be this sort of like, how in the world are like the Joe Rogan podcast and like, you know, whatever the random podcast going to name like these like titans of industry, but it’s like, it’s so random, but it’s like, it’s like this beautiful product of just like human like authenticity and willingness to talk about stuff.
1:59:42 I love it.
1:59:46 I think that it’s a very authentic place that has not been corporatized yet.
1:59:48 Amen.
1:59:51 John, thank you so much for everything that you do.
1:59:52 Thank you.
1:59:53 It’s really, really incredible.
1:59:54 It’s really incredible.
1:59:57 You run a phenomenal media company, which I don’t think people truly understand.
1:59:58 Nick Whitters does.
2:00:06 You and Nick run a phenomenal media company, which I think, I don’t know if people understand the scale and size of that media company, but it’s truly impressive.
2:00:08 And you have this awesome graphic novel.
2:00:09 Yes, in the graphic novel.
2:00:11 It’s a New York Times bestseller.
2:00:13 It’s an anthology of nine stories.
2:00:17 It’s beautiful and we intend to continue making more of them.
2:00:19 So definitely check out the graphic novel.
2:00:22 It makes a great holiday gift.
2:00:24 It is absolutely gorgeous.
2:00:27 The illustrations and all the things you call them illustrations.
2:00:28 The illustrations are phenomenal.
2:00:29 Yeah, absolutely.
2:00:30 We’re very proud of it.
2:00:31 Thank you so much for all that you do.
2:00:32 Thank you.
2:00:34 Love is absolutely enthralled by all these stories.
2:00:35 I love mysteries.
2:00:37 I love unsolved mysteries and I love true crime.
2:00:43 And as we were saying before we got recording, me and my partner when she lets me listen to these things in bed and it helps me sleep.
2:00:46 And your channel is by far and away the best at this.
2:00:47 Thank you.
2:00:48 Because you’re such a gifted storyteller.
2:00:49 Thank you.
2:00:53 And as you’ve been speaking to me today, I’ve been thinking, I’ve been trying to piece together what makes you so brilliant as a storyteller.
2:00:54 Thank you.
2:00:59 I guess it’s a long journey, a family influence and generally, you know, the experience that you’ve had.
2:01:00 So thank you for what you do.
2:01:01 Thank you for your time today as well.
2:01:08 And it’s been an honor to learn about your story of reinvention, but also to hear some of these stories, which by the way, I need to go and figure out this fucking, what’s it called?
2:01:09 The Dyatlov Pass.
2:01:10 The Dyatlov Pass.
2:01:11 Well, thank you.
2:01:12 It’s an honor to be on your show.
2:01:13 Really.
2:01:14 Thank you so much for having me.
2:01:15 I appreciate you.
2:01:18 I’m going to let you into a little bit of a secret.
2:01:26 You’re probably going to think me and my team are a little bit weird, but I can still remember to this day when Jemima from my team posted on Slack that she changed the scent in this studio.
2:01:30 And right after she posted it, the entire office clapped in our Slack channel.
2:01:35 And this might sound crazy, but at the Diary of a CEO, this is the type of 1% improvement we make on our show.
2:01:37 And that is why the show is the way it is.
2:01:43 By understanding the power of compounding 1%, you can absolutely change your outcomes in your life.
2:01:47 It isn’t about drastic transformations or quick wins.
2:01:52 It’s about the small, consistent actions that have a lasting change on your outcomes.
2:01:57 So two years ago, we started the process of creating this beautiful diary, and it’s truly beautiful.
2:02:03 Inside, there’s lots of pictures, lots of inspiration and motivation as well, some interactive elements.
2:02:12 And the purpose of this diary is to help you identify, stay focused on, develop consistency with the 1% that will ultimately change your life.
2:02:14 We’re only going to do a limited run of these diaries.
2:02:20 So if you want one for yourself or for a friend or for a colleague or for your team, then head to the diary.com right now.
2:02:21 I’ll link it below.
2:02:45 [Music]
Tôi đã ở Afghanistan vào năm 2014 với tư cách là một Navy Seal.
Chúng tôi đang ở giữa một cuộc đấu súng và một quả lựu đạn đã bay qua tường và phát nổ.
Và tôi đang chờ đợi để bị kẻ thù bắn hoặc tôi sẽ chết vì mất máu.
Và tất cả những gì chạy qua đầu tôi là,
và đó là cách mà tôi nghĩ mọi người nên nhìn nhận về cuộc sống của họ.
Thật thú vị vì tôi chưa bao giờ nghe ai đưa ra lời khuyên như vậy trước đây.
Ông Bullen là một cựu Navy Seal trở thành người kể chuyện bậc thầy và nhà sáng tạo nội dung
người sử dụng những trải nghiệm trên chiến trường và những thất bại cá nhân của mình để truyền cảm hứng,
giáo dục và giúp mọi người vượt qua những thách thức để đạt được mục tiêu của họ.
Gia đình tôi là những người rất thành công với giải Pulitzer, tiến sĩ.
Và rồi có tôi, người tham gia vào những cuộc đánh nhau trên phố và sắp bị đuổi học.
Nhưng điều đó đã dạy tôi rằng khi đối mặt với thất bại lớn, tôi nhận ra nếu muốn khắc phục điều này,
tôi phải bắt đầu bằng cách nói rằng đó là lỗi của tôi và sau đó làm điều gì đó về nó.
Nhưng sau đó, nỗi sợ hãi trở thành điều ngăn cản mọi người thực hiện điều đó.
Và chỉ có một số ít người trong cuộc sống này nói rằng,
“Tôi sẽ vẫn làm điều đó mà làm tôi sợ hãi nhất và có cuộc sống tốt đẹp và viên mãn nhất.”
Và vì vậy tôi quyết định trở thành một Navy Seal vì chỉ có một tỷ lệ rất nhỏ
có thể vượt qua quá trình huấn luyện khắc nghiệt và tra tấn về tinh thần.
Và những điểm tương đồng mà bạn nhận thấy giữa những người đã thành công là gì?
Hai từ. Đó là…
Nhưng sau đó tôi nhận ra thực tế của công việc, bạn giết người.
Và tôi đã thực sự cố gắng trở thành một người Alpha nhất có thể,
nhưng có những điều mà tôi đã làm và tôi đã gặp rất nhiều khó khăn.
Tôi đã phải đối mặt với những con quỷ của mình.
Bạn đã học được gì về việc đối phó với những con quỷ?
Nếu bạn bắt đầu có những suy nghĩ đó, cách duy nhất mà tôi đã tìm ra để đối phó với chúng là…
Tôi thấy thật thú vị khi khi chúng ta nhìn vào phần sau của Spotify và Apple và các kênh âm thanh của chúng ta,
Phần lớn những người xem podcast này vẫn chưa nhấn nút theo dõi hoặc nút đăng ký. Dù bạn đang nghe ở đâu, tôi muốn thỏa thuận với bạn. Nếu bạn có thể giúp tôi một việc lớn và nhấn nút đăng ký, tôi sẽ làm việc không ngừng từ bây giờ cho đến mãi mãi để làm cho chương trình ngày càng tốt hơn. Tôi không thể diễn tả hết sự giúp đỡ mà bạn mang lại khi nhấn nút đăng ký. Khi chương trình lớn hơn, điều đó có nghĩa là chúng tôi có thể mở rộng sản xuất, mời tất cả những khách mời mà bạn muốn thấy và tiếp tục làm những điều mà chúng tôi yêu thích. Nếu bạn có thể giúp tôi một việc nhỏ và nhấn nút theo dõi, dù bạn đang nghe ở đâu, điều đó sẽ có ý nghĩa rất lớn đối với tôi. Đó là điều duy nhất tôi sẽ yêu cầu bạn. Cảm ơn bạn rất nhiều vì thời gian của bạn. Quay lại với tập này.
John.
Vâng.
Có những manh mối trong bối cảnh ban đầu của bạn cho thấy bạn có thể đã đi trên con đường mà bạn đã đi trong cuộc đời, nhưng cũng có những manh mối cho thấy bạn chắc chắn sẽ không bao giờ làm những gì bạn đã làm.
Vâng.
Vậy hãy đưa tôi trở lại bối cảnh ban đầu đó.
Vâng.
Tôi cần biết gì về môi trường đó, những ảnh hưởng của môi trường đó để hiểu cách bạn đã đến được nơi bạn đang ở hôm nay?
Tôi nghĩ mọi thứ bắt đầu từ gia đình mà tôi sinh ra, họ là những người rất thành công trong lĩnh vực học thuật. Tôi sinh ra ở một thị trấn tên là Quincy, Massachusetts. Nó nằm ngay phía nam của Boston. Mẹ, cha và hai chị gái tôi đều là những bộ óc xuất sắc theo nghĩa học thuật, thật sự xuất sắc. Một trong hai chị gái tôi đã giành được hai giải Pulitzer. Bố tôi cũng đã giành được một giải Pulitzer. Và đây không phải là để khoe khoang, mà chỉ để cho bạn thấy về những người trong cuộc đời tôi. Chị gái còn lại của tôi có bằng tiến sĩ và cô ấy đã làm việc tại một phòng thí nghiệm của Harvard. Mẹ tôi là một nhà văn chuyên nghiệp, và rồi đến tôi. Khi tôi lớn lên, tôi có thể học tốt ở trường, nhưng tôi không muốn. Nó giống như một hình thức nổi loạn của tôi là cố tình trở thành một học sinh kém.
Và tôi muốn ra ngoài và tiệc tùng với bạn bè, chỉ muốn trở thành một đứa trẻ hư hỏng theo cách nào đó.
Thành phố tôi lớn lên không phải là nơi mà học thuật thực sự phát triển.
Nó giống như một nơi thuộc tầng lớp lao động, rất khắc nghiệt và khó khăn.
Ý tôi là, Quincy đang trở nên đẹp hơn rất nhiều, nhưng nó đã từng là một nơi khá khó khăn.
Và tôi muốn trở thành một người cá tính, một gã cứng cỏi.
Vì vậy, tôi đã tham gia vào những cuộc đánh nhau trên phố và bị đánh bại, và tôi đã ở lại uống rượu với bạn bè.
Nhưng điều đó đã khiến tôi gặp phải thất bại lớn khi vào đại học.
Tôi vào đại học vì mẹ tôi, một nhà văn chuyên nghiệp, đã viết bài luận vào đại học cho tôi và điểm số của tôi thì thật tệ trong trường trung học.
Thực tế, tệ đến mức khi tôi gửi đơn xin học, trường đã liên lạc với tôi và nói rằng, “Này, điểm số của bạn không thực sự phù hợp với những gì chúng tôi đang tìm kiếm.”
Nhưng mà, bài luận đó thật đẹp.
Chúng tôi sẽ cho bạn một cơ hội.
Và vì vậy, tôi đã vào đại học.
Tôi học tại Đại học Massachusetts ở miền Tây Mass.
Đó là nơi nhiều đứa trẻ nơi tôi lớn lên đã học.
Đó là một trường đại học nổi tiếng với các bữa tiệc.
Và tôi ngay lập tức thất bại trong học kỳ đầu tiên.
Tôi đã đạt GPA 1.016, mà lẽ ra phải là 0.
Tôi gần như không đi học.
Tôi đã tham gia vào một cuộc bạo loạn.
Vào một thời điểm nào đó, đội bóng đá của chúng tôi, một đội mà không ai quan tâm, ngay cả những người đã học ở trường, chúng tôi cũng không quan tâm.
Không có ý xúc phạm đến đội Minutemen.
Họ rất giỏi bây giờ.
Nhưng vào thời điểm năm 2006, họ không giỏi.
Họ đã vào được một trận đấu hội nghị hay gì đó.
Đây không phải là D1 lớn.
Đây là D1 AA.
Đó là bóng đá ở cấp độ rất cao, nhưng sẽ không được phát trên TV hay gì cả.
Và trường đại học, sinh viên, một lần nữa, họ không thực sự quan tâm đến đội bóng đá.
Nhưng vì lý do nào đó, khi họ thua trận đấu này, nó đã khơi dậy một nhu cầu bạo loạn trong khuôn viên trường.
Và nó như được tập trung ở một khu vực trong khuôn viên trường nơi tôi tình cờ sống.
Tôi đã ra ngoài và phá cửa sổ, trở thành một đứa trẻ khủng khiếp và có camera an ninh khắp nơi ghi lại mọi thứ.
Đến cuối học kỳ, đã có một cuộc săn lùng để tìm những người đã tham gia vào cuộc bạo loạn này.
Trang web của cảnh sát trường đã đăng tải tất cả những hình ảnh chỉ là khuôn mặt của những người trong đám đông đã tham gia.
Bất kỳ ai cũng có thể nặc danh chỉ tên những người nếu họ nhìn thấy.
Và cuối cùng thì mọi người đều bị đuổi học.
Tôi tìm thấy những bức ảnh của mình và tôi vừa nhận được điểm số 1.016.
Cùng lúc đó, tôi đã nói với bố mẹ mình rằng, vâng, tôi đang học rất tốt.
Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ, tôi có điểm số tốt.
Và tôi phải nói với họ rằng thực ra thì ngược lại và tôi có thể sẽ bị đuổi học nếu không rút lui.
Vì vậy, bố tôi đến trường và ông ngồi lại với hiệu trưởng, người cũng nói rằng John có rất nhiều vi phạm khi sống trong ký túc xá như khiếu nại về tiếng ồn và cư xử không đúng mực.
Chúng tôi sẽ đuổi cậu ấy ra khỏi ký túc xá, ngay cả khi cậu ấy ở lại trường, cậu ấy phải sống ngoài khuôn viên trường.
Và mẹ tôi và bố tôi nói rằng, con sẽ về nhà.
Chúng tôi đã hết kiên nhẫn với chuyện này, con đã là người lớn và con có thể sống ở nhà và đi học hoặc đi làm, nhưng con sẽ phải trở thành người lớn.
Và vì vậy tôi về nhà và tôi 18 tuổi.
Tôi về nhà và sống trong tầng hầm của mẹ tôi ở Quincy.
Tôi nhớ những tuần đầu tiên tôi ở nhà.
Tôi thực sự cảm thấy tức giận với bố mẹ mình, như thể họ đã dám bắt tôi rút lui khỏi trường mặc dù có tất cả thông tin rằng hoàn toàn là lỗi của tôi.
Nhưng tôi đã có một khoảnh khắc giác ngộ khi tôi thực sự ở trong tầng hầm của mẹ tôi, khi tôi nhận ra rằng, ôi, đây là lỗi của tôi.
Tôi đã tạo ra một thói quen và một cách suy nghĩ đã đưa tôi vào tầng hầm của mẹ tôi mà không có định hướng.
Như thể tôi đã được ban tặng tất cả những cơ hội này mà tôi đã lãng phí, và có điều gì đó đã thay đổi trong tâm trí tôi, nơi mà tôi cảm thấy, tôi không muốn trở thành một kẻ thất bại. Tôi không muốn trở thành người mà nhìn vào các thành viên trong gia đình mình, họ đều thành công, và tôi chỉ cảm thấy rằng tôi không thể trở thành như vậy. Tôi đột nhiên trở nên tự nhận thức rằng đó là con đường tôi đang đi, tôi sẽ trở thành người đã làm hỏng mọi thứ và không đạt được điều gì cả.
Vì vậy, tôi đã làm cho mọi thứ trở nên đơn giản, tôi chỉ muốn đến một trường địa phương, học tốt và tốt nghiệp đại học, đó sẽ là mục tiêu của tôi trong thời gian này. Và tôi đã làm được điều đó, tôi đã đến một trường địa phương, cải thiện điểm số của mình và thực sự đã chuyển lại về trường mà tôi đã rút lui để hoàn thành vài năm học đại học của mình.
Nhưng, nó giống như một loại thuốc, như việc có một mục tiêu mà tôi đang hướng tới, làm điều gì đó xứng đáng với thời gian của tôi và học tập. Tôi đã gặp khó khăn với việc học, nhưng tôi đã làm việc rất chăm chỉ, tôi luôn ở trong thư viện, cảm thấy như được trải nghiệm cảm giác làm việc hướng tới một mục tiêu và đạt được nó thật sự rất gây nghiện đối với tôi.
Và đến khi tôi ở năm cuối đại học, thật trớ trêu, tôi thực sự không có ý tưởng gì về việc mình sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp. Mục tiêu chỉ đơn giản là tốt nghiệp đại học. Tôi không thực sự có ý tưởng gì về điều tiếp theo.
Tôi đã nghĩ đến việc trở thành một luật sư hay điều gì đó tương tự, vì tôi đang học triết học bằng tiếng Anh, vì tôi thích hai môn học đó và chúng khá phù hợp với nhau. Nhưng tôi luôn có một sự kêu gọi mạnh mẽ để phục vụ trong quân đội, vì một số bạn của tôi ở trường trung học đã đi phục vụ trong quân đội vào năm 2006, họ đã đến Iraq và Afghanistan.
Nhưng tôi muốn làm điều gì đó thật khó khăn trong quân đội, vì tôi cần một mục tiêu lớn, bạn biết đấy, và việc tốt nghiệp đại học là một mục tiêu mà tôi đã đạt được.
Và tôi đã nghĩ, tôi muốn làm điều gì đó khó khăn trong quân đội. Và đó là khi tôi được biết đến với các đội SEAL. Điều thú vị về các đội SEAL của Hải quân là hầu như ai cũng có thể nộp đơn để trở thành SEAL. Bạn biết đấy, bạn phải có thể lực phù hợp để trở thành một công dân, có một vài điều kiện nhưng cơ bản là ai cũng có thể thử sức. Nhưng chỉ những người sống sót sau quá trình huấn luyện mới trở thành SEAL, và tỷ lệ này rất nhỏ.
Và thực sự, đó là điều khiến tôi nghĩ, khoan đã, nếu tôi làm điều đó, nếu tôi trải qua như một cuộc rửa tội khi tham gia vào quá trình huấn luyện khắc nghiệt này, tôi sẽ trở thành một người không còn bị coi là kẻ thất bại ở trường trung học mà chỉ cố gắng ổn định cuộc sống ở đại học. Tôi sẽ có thể tái tạo bản thân. Tôi sẽ có thể phục vụ trong quân đội, điều mà tôi cảm thấy có tiếng gọi để làm. Đó là một sự nghiệp mà tôi có thể tiến xa hơn.
Và đó là một thách thức lớn đòi hỏi rất nhiều huấn luyện và chuẩn bị trước khi tôi có thể bắt đầu. Vì vậy, tôi đã chuyển mục tiêu từ tốt nghiệp đại học sang trở thành một Navy SEAL. Và mọi thứ đã diễn ra suôn sẻ. Sau đó, một cách tự nhiên, tôi trở thành một YouTuber, đó là một câu chuyện dài hơn. Nhưng cơ bản là, vâng, tôi đã trở thành một SEAL và sau đó tôi bị thương, nghỉ hưu vì lý do y tế, và rồi tôi đã đăng một cái gì đó lên mạng và nó đã trở nên viral.
Tôi thích kể chuyện, như bạn có thể thấy từ phần giới thiệu dài này. Và tôi cứ tiếp tục kể chuyện và giờ tôi ở đây. Nhưng mọi thứ bắt đầu từ việc đặt ra một mục tiêu và đạt được nó. Nghe có vẻ rất cơ bản, nhưng tôi nghĩ nhiều người sống cuộc đời chỉ đơn giản là làm những thứ vì họ được bảo phải làm hoặc họ chỉ tình cờ rơi vào đó.
Tôi nhận thấy rằng việc đặt ra một mục tiêu mà bạn thực sự quan tâm vì lý do nào đó và làm việc chăm chỉ để đạt được nó sẽ tổ chức toàn bộ cuộc sống của bạn. Cuộc sống của tôi bắt đầu từ việc trở về nhà sau khi học đại học và ở trong tầng hầm đã là một chuỗi những lần đặt ra mục tiêu và phấn đấu cho mục tiêu đó. Và đó là điều duy nhất quan trọng.
Thú vị là, ngay cả trước đó, có điều gì đó dường như đã xảy ra với bạn trong cái tầng hầm đó, mà tôi coi là điểm khởi đầu, đó là sự nhận thức.
Đúng vậy, đó giống như sự tự nhận thức. Và với sự tự nhận thức đó, trách nhiệm cũng đến. Bạn đã nói, thực sự, tôi cần ngừng đổ lỗi cho mẹ và cha tôi.
Đúng vậy, tôi có một vai trò trong điều này. Và điều đó thực sự rất khó đối với nhiều người. Tôi nghĩ rằng đối với mọi người, việc thực sự nhận thức được cách bạn có thể đang góp phần vào hoàn cảnh của cuộc sống của chính mình là rất khó khăn.
Đó là một sự thật khắc nghiệt khi bạn nhận ra rằng đó là lỗi của bạn hoặc một phần lớn trong đó là lỗi của bạn. Nhưng đó chính là sự tự nhận thức, như là nhận trách nhiệm cho cả điều tốt và điều xấu.
Mối quan hệ của bạn với trách nhiệm như thế nào? Và quan điểm của bạn về tầm quan trọng của nó là gì?
Bạn cần phải sở hữu toàn bộ quá trình. Ví dụ, trong khóa huấn luyện hải quân, đã có một vài khoảnh khắc mà tôi đã thất bại thảm hại, một cách thảm khốc trong các bài kiểm tra và cơ hội trở thành một nhà lãnh đạo. Và tôi đã lãng phí nó theo một cách nào đó. Cách mà khóa huấn luyện hải quân hoạt động là nó rất dựa vào danh tiếng. Khi bạn tiến bộ trong quá trình huấn luyện, bạn biết đấy, càng gần đến ngày tốt nghiệp, bạn càng gần với việc trở thành một hải quân thực thụ.
Và vì vậy, các giảng viên của bạn, những người đang phục vụ trong hải quân, không còn xem bạn như một ứng viên nữa vào cuối khóa huấn luyện. Giờ đây, họ nhìn bạn như thể bạn có thể là đồng đội của họ. Chúng tôi không có nhiều người như vậy. Và vì vậy, cái nhìn của họ chuyển từ “bạn sẽ không vượt qua” sang “bạn phải làm tốt vì tôi có thể cần sự giúp đỡ của bạn trong tương lai.”
Tôi nhớ trong phần cuối của khóa huấn luyện, có một bài tập về sự tự tin, nơi họ cơ bản là cho lớp học của bạn tiếp xúc với khí gas cay, điều này khá phổ biến trong quân đội. Và điều duy nhất họ nói là: “Đây là, giống như, tất cả đều về tâm lý ở đây. Đây là một bài tập tăng cường sự tự tin. Nó sẽ rất khó chịu. Nó sẽ khiến bạn cảm thấy như mình đang chết vì khí gas này.”
Và đó là một sự tiếp xúc kéo dài. Họ sắp xếp bạn trong một hình vuông, bạn chỉ đứng đó, quỳ gối sát vai nhau, nếu bạn muốn, ở một cánh đồng mở trên đảo San Clemente ở California. Tất cả các giảng viên đều đeo mặt nạ chống gas và họ có những cây gậy như bạn sẽ dùng để vớt rác ra khỏi hồ bơi. Nhưng ở cuối, họ có những bình grenade CS.
Và họ nói, “Được rồi,” họ đeo mặt nạ, bắn ra những quả grenade CS, một đám khói trắng lớn bốc lên và họ đưa cây gậy ra, và bạn chỉ việc bị bao phủ trong khí gas CS và điều duy nhất bạn phải làm là không chạy. Chỉ cần ở đây và chịu đựng. Đó là toàn bộ mục đích.
Và tôi đã chạy. Nó giống như một bản năng chiến đấu hoặc bỏ chạy hoàn toàn. Nó giống như trước đây, và nó diễn ra ngay lập tức. Không phải là, ôi, điều này thật tồi tệ. Tôi sẽ làm gì đây? Tôi sẽ làm gì đây? Mà là ngay lập tức.
Tôi đã chạy. Tôi đã phải bị một trong những người hướng dẫn tóm lại vì tôi đã hoàn toàn mất kiểm soát. Tôi thậm chí không nghĩ gì cả, và không ai khác chạy. Đây là kết thúc của khóa đào tạo.
Và sau đó, tôi được đưa vào nhà hát. Có một cái rạp nhỏ nơi họ sẽ dạy chúng tôi các lớp về vũ khí và những thứ khác.
Và họ nói, Alan, đứng dậy. Tất cả bạn bè của tôi đều biết tôi đã làm điều này. Tất cả các giảng viên đều biết tôi đã làm điều này. Và người giảng viên chính nói, Alan, mày là một thằng nhát gan. Ngồi xuống.
Ông ấy nói, mày là một thằng nhát gan. Và tao không bao giờ muốn phục vụ cùng mày và các bạn học của mày cũng vậy, ngồi xuống.
Và đó là tất cả. Từ thời điểm đó cho đến hết khóa đào tạo, tôi phải mặc những cái quần như kiểu bikini trên quần short của mình.
Và đó là khoảnh khắc tồi tệ nhất vì tôi đã đi xa đến vậy trong khóa đào tạo. Nhưng tôi biết, và cũng, nhân tiện, vào thời điểm này, chúng tôi thậm chí còn không về nhà.
Tôi không thể về nhà, gặp vợ mình. Chúng tôi ở trên hòn đảo này suốt một tháng. Bạn không, bạn làm việc bảy ngày một tuần. Bạn đang trong khóa đào tạo cho đến khi bạn hoàn thành.
Và lựa chọn duy nhất là chấp nhận thực tế rằng bạn đã làm điều đó. Đừng biện minh cho nó. Hãy để điều này cho mọi người thấy sức mạnh thực sự của tôi, điều này có vẻ buồn cười vì tôi đã làm điều mà tôi không nên làm.
Nhưng thay vì chạy trốn khỏi nó, hãy chấp nhận nó. Chịu trách nhiệm về những gì bạn đã làm và cho mọi người thấy rằng, bạn biết không, tôi đã sẵn sàng để đi làm mỗi ngày trong bộ đồ tắm này và bị nhìn nhận như một kẻ kém cỏi để chứng minh rằng tôi không phải như vậy.
Có một điều thực sự quan trọng trong đó. Điều đó thực sự, thực sự cũng rất quan trọng đối với kinh doanh, nhưng cũng rất quan trọng đối với bất kỳ ai là một chuyên gia hoặc trong một mối quan hệ, đó là nếu bạn mắc sai lầm, bạn có cơ hội thứ hai, đó là cách bạn phản ứng với sai lầm mà bạn đã mắc phải.
Và thực tế, rất nhiều lần trong kinh doanh, bạn biết đấy, khi tôi điều hành một doanh nghiệp marketing, chúng tôi có khách hàng và có thể chúng tôi đã làm sai ở một số khía cạnh, nhưng chúng tôi thực sự có thể làm cho mối quan hệ trở nên mạnh mẽ hơn so với trước khi xảy ra sai lầm bằng cách chúng tôi phản ứng.
Vì vậy, việc thực hiện một cuộc gọi nhanh để xin lỗi, nhận trách nhiệm.
Vâng, tôi nghĩ rằng chắc chắn có một số người đã mang theo loại kỳ thị đó vào các đội nhóm vì ngay sau khi chúng tôi hoàn thành điều này, chúng tôi đã vào các đội SEAL. Nhưng tôi thực sự nghĩ rằng chắc chắn có một số người mà tôi không hề tự mãn. Tôi thực sự nghĩ điều này đã xảy ra, rằng do kết quả của khoảnh khắc đó, họ biết rằng họ có thể tin tưởng rằng tôi đã chuẩn bị để như kiểu, tôi sẽ nhận trách nhiệm cho bản thân mình.
Tôi sẽ làm những gì tôi cần làm và là thành viên tốt nhất mà tôi có thể, ngay cả khi ở mức thấp nhất của mình, bạn vẫn sẽ nhận được phiên bản tốt nhất của tôi. Và điều đó không có nghĩa là tôi nghĩ mình tốt hơn bất kỳ ai khác.
Nhưng chỉ khi tôi nhận ra rằng đó là lỗi của mình và tôi phải chấp nhận điều đó thì tôi mới có thể tốt nghiệp đại học và cố gắng trở thành một lính SEAL Hải quân, và trong quá trình đó, như có vụ lựu đạn CS xảy ra.
Nhưng theo một cách nào đó, điều đó đã làm tôi trở thành một SEAL tốt hơn, bạn biết đấy, vì vậy tôi nghĩ rằng trong thất bại sẽ có cơ hội tốt nhất cho thành công, điều này chắc chắn không phải là câu nói của tôi, nhưng đó là sự thật.
Lính SEAL Hải quân là gì? Bởi vì, bạn biết đấy, trên thế giới, tôi nghĩ mọi người đều biết đến thuật ngữ Lính SEAL Hải quân, nhưng chúng ta thực sự không biết rõ hoàn toàn về nó.
Vâng, vì vậy mỗi nhánh của, tôi nghĩ, về cơ bản là mọi quân đội trên thế giới, đây là một sự tổng quát rộng, nhưng thường thì hầu như mọi nhánh của mọi quân đội đều có một hình thức đơn vị chuyên biệt nào đó thực hiện các hoạt động đặc biệt.
Đó là những thứ mà bạn biết, các trò chơi video Call of Duty và chiến tranh hiện đại, chúng dựa trên ý tưởng về các đơn vị chiến đấu chuyên biệt đi ra ngoài và thực hiện những nhiệm vụ khó khăn và có tính rủi ro cao như vậy.
Và vì vậy ở Mỹ, bạn có Quân đội, Hải quân, Thủy quân lục chiến, Lực lượng bảo vệ bờ biển và Không quân, và mỗi đơn vị đều có các bộ phận hoạt động đặc biệt riêng của họ, như bạn có Thủy quân lục chiến đặc biệt, bạn có các PJ,
Không quân, có nhiều đơn vị, nhưng trong tất cả các đơn vị hoạt động đặc biệt ở Mỹ, trong tất cả các nhánh khác nhau, bạn có thể lập luận rằng nổi tiếng nhất, và tôi nhận được một số phản đối từ những người không đồng ý với tôi, nổi tiếng nhất, hãy nói là nổi bật và có thể
có kỹ năng nhất, và tôi nói điều đó một cách cẩn thận vì tất nhiên còn có những nhóm khác như Green Berets, những người rất xuất sắc trong một số lĩnh vực nhất định.
Nhưng có lẽ kỹ năng nhất ở nhiều lĩnh vực chính là các đội SEAL Hải quân, và đó là vì chữ viết tắt SEAL đại diện cho Biển, Không khí, Đất, SE và AL.
Ý tưởng là, mặc dù nó thuộc về Hải quân, cái mà giống như là hàng hải và nước, nhưng thực tế là các đội SEAL là một nhóm hoạt động đặc biệt có thể xâm nhập vào hầu như bất kỳ môi trường nào, trên biển, trên không hoặc trên đất liền. Họ cũng có thể sử dụng nhiều nền tảng xâm nhập khác nhau, cho dù là lặn, nhảy, hay xâm nhập trên đất liền, họ giống như một nhóm hoạt động đặc biệt rất linh hoạt. Trong khi nhiều nhóm hoạt động đặc biệt khác, không chỉ ở Hoa Kỳ mà còn trên toàn thế giới, có phần chuyên biệt trong những khu vực địa lý nhất định, như bạn có các chuyên gia chiến tranh trên núi, hay như người Hà Lan có một đơn vị lặn tuyệt vời. Nhưng các đội SEAL thì như kiểu, chúng tôi làm mọi thứ. Họ cũng đã nổi bật lên. Họ bắt đầu từ những năm 60 dưới thời JFK. Họ thực sự nổi bật sau sự kiện 11/9 vì họ đã được gửi đến Trung Đông, nơi mà, bạn biết đấy, là một nơi không có biển. Nhưng đơn vị hoạt động đặc biệt của Hải quân này đã rất thành công trong việc thực hiện các hoạt động động lực trên khắp Trung Đông. Vì vậy, họ giống như một nhóm hoạt động đặc biệt nổi tiếng với khả năng làm nhiều việc, đặc biệt là sau cuộc đột kích vào Osama bin Laden, điều đó đã khiến họ trở thành những người nổi tiếng. Nhưng ngay cả trước đó, họ đã rất nổi tiếng như một nhóm hoạt động đặc biệt làm được nhiều việc. Và thời gian huấn luyện là bao lâu? Mất bao lâu để hoàn thành huấn luyện và vượt qua các bài kiểm tra? Nói chung, tôi sẽ nói mất khoảng hai năm. Nhưng thực tế, mất một chút thời gian hơn. Có hai cách để trở thành một SEAL, bạn có thể vào như một quân nhân phục vụ. Vì vậy, có thành phần quân nhân trong quân đội, đó là những người cơ bản không có bằng đại học, chỉ cần giơ tay và phục vụ, đó giống như là những người lính bộ binh. Đó là cộng đồng quân nhân. Và sau đó bạn có phía sĩ quan, chỉ cần ai đó tối thiểu cần có bằng đại học để nộp đơn, bạn sẽ đi học trường sĩ quan.
Và trong các đội SEAL, có một số lượng rất nhỏ các sĩ quan SEAL và một số lượng lớn các SEAL nhập ngũ. Nhưng có hai con đường rất khác nhau để vào đào tạo. Nếu bạn chọn con đường sĩ quan, thì thực sự giống như một cuộc bổ nhiệm chính trị chỉ để có cơ hội. Nó khó đến mức bạn thậm chí không có cơ hội để thử sức, và lý do là chỉ có một vài vị trí có sẵn. Đó thực sự là tất cả những gì có.
Vì vậy, bạn có tất cả những người ở phía nhập ngũ thực sự có bằng đại học và có thể dễ dàng trở thành sĩ quan trong quân đội, những người mà giả sử có những cơ hội khác mà họ có thể theo đuổi với bằng đại học của mình, nhưng họ muốn trở thành SEAL.
Và vì vậy, bạn có một số lượng lớn người quyết định đi nhập ngũ để thử sức trở thành SEAL. Điều đó quan trọng vì nó làm cho phía nhập ngũ trở nên cực kỳ cạnh tranh. Bạn có những vận động viên chuyên nghiệp, những vận động viên Olympic, những vận động viên đại học xuất sắc nhất, và những người đấu MMA và đô vật.
Và sau đó là những người ngẫu nhiên như tôi, những người không có hồ sơ lý lịch và tất cả chỉ xuất hiện cho lớp học ở San Diego, mà về mặt kỹ thuật thì kéo dài sáu tháng. Nhưng trước khi bạn gia nhập Hải quân, bạn cần phải cạnh tranh để có một vị trí để thậm chí có cơ hội thử sức.
Và có một quy trình ứng tuyển hoàn toàn trước khi bạn gia nhập Hải quân có thể mất nhiều năm. Và sau đó, giả sử bạn có cơ hội như một người nhập ngũ. Họ sẽ nói, được rồi, bạn sẽ có cơ hội đi. Đầu tiên, bạn phải đi đến trại huấn luyện. Đó là hai tháng ở Chicago.
Và về mặt kỹ thuật, bạn có thể bị loại, nhưng thực sự thì bạn sẽ không. Nó giống như việc bạn phải chịu đựng và vượt qua nó. Nhưng sau đó, vào cuối trại huấn luyện, ít nhất là khi tôi tham gia, bạn sẽ đến một trường khác, giống như một trường chuẩn bị. Nó lại là hai tháng nữa ở Chicago.
Và tôi nhắc bạn, bạn thậm chí còn chưa bắt đầu huấn luyện. Đây giống như một năm chuẩn bị trước khi vào Hải quân. Và bây giờ bạn đã được bốn tháng trong Hải quân, nhưng bạn chưa thực sự tham gia vào huấn luyện SEAL.
Bạn sẽ đến một trường chuẩn bị, nơi bạn học cách bơi và chạy. Bạn đã biết cách làm những điều này, nhưng các huấn luyện viên chuyên nghiệp sẽ làm việc với bạn.
Hải quân đầu tư rất nhiều tiền để giúp bạn tăng cường sức mạnh thể chất và tinh thần, vì sau trường chuẩn bị, bạn sẽ đến San Diego, nơi bạn trải qua phần được coi là khó khăn nhất trong huấn luyện SEAL, đó là BUDS, viết tắt của Trường Huấn Luyện Đặc Nhiệm Lặn Cơ Bản.
Và cơ bản, hãy tưởng tượng bất cứ điều gì bạn nghĩ về trại huấn luyện, như trại huấn luyện quân sự, hãy làm cho nó không kéo dài hai tháng, mà là sáu tháng, vì hầu hết các trại huấn luyện chỉ kéo dài khoảng hai tháng, và làm cho nó khó khăn gấp một nghìn lần.
Nó thực sự là những khái niệm giống nhau. Nó giống như sự tra tấn thể chất, cảm xúc và tinh thần khắc nghiệt trong sáu tháng.
Và đó là phần mà mọi người đều thất bại và bỏ cuộc. Nếu bạn làm một bộ phim về huấn luyện SEAL, bạn thực sự chỉ tập trung vào sáu tháng huấn luyện BUDS.
Hoặc bạn sẽ đến một trường y hoặc một loại trường nào đó để có thêm bằng cấp, và sau đó bạn gia nhập đội của mình.
Và tổng cộng, bạn có khoảng hai năm từ “Tôi muốn trở thành một Navy SEAL” đến “Bây giờ tôi là một Navy SEAL”. Hai năm thường là mốc thời gian.
Và bạn nhận thấy sự tương đồng nào giữa những người đã thành công và những người không thành công?
Điều nổi bật, thật lòng mà nói, và điều này có thể nói là đúng một cách phổ quát, mặc dù có một số trường hợp ngoại lệ, là những người đến BUDS,
những ứng viên đến BUDS có một hồ sơ ấn tượng.
Có một chàng trai đến tham gia huấn luyện, người đã từng chơi cho đội Arizona Diamondbacks. Anh ấy cao khoảng 1m95, trông như một vị thần.
Và anh ấy rất khiêm tốn, như một cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp to lớn và mạnh mẽ mà tôi thực sự có một kỷ niệm cụ thể về việc chơi với nhân vật của anh ấy trong một trò chơi video.
Và có những người khác như cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp và tất cả những thứ đó.
Và anh ấy đã bị loại rất nhanh và nhiều người khác có hồ sơ ấn tượng, như thể thao và những thành tích lớn, họ thường bị loại rất, rất nhanh.
Và không phải vì họ thiếu khả năng thể chất để làm điều đó. Họ không thiếu, chắc chắn là không.
Vấn đề là nếu, và đây là sự tổng quát vì điều này không đúng với mọi người, nhưng hãy lấy chàng trai đã chơi cho Diamondbacks.
Người này đã quen với việc, nói chung, là người giỏi nhất trong những gì họ làm suốt cuộc đời.
Và không phải vì có điều gì sai với họ. Đó chỉ là một sự thật. Đó là cách bạn trở thành một cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp. Đó là cách nó hoạt động.
Tại BUDS, các giảng viên của bạn không quan tâm đến việc bạn đã là ai. Và đó là một điểm họ nhấn mạnh. Họ hoàn toàn không quan tâm đến những gì bạn đã làm trước đây.
Thực tế, nếu họ thậm chí nghi ngờ rằng bạn nghĩ bạn đặc biệt vì bạn có một điểm nào đó trong hồ sơ của mình, như việc chơi cho Diamondbacks, họ sẽ hành hạ bạn và xem liệu bạn có thực sự có khả năng hay không.
Họ sẽ chỉ trích bạn và khiến bạn cảm thấy tồi tệ, bảo cả lớp nhìn vào bạn, rằng bạn không thể làm được một cái chống đẩy nào. Bạn chơi cho đội Diamondbacks, bạn không thể làm được một cái chống đẩy, mặc dù thực tế là người khác đang làm chống đẩy rất tốt. Nhưng điều đó cũng không tính. Điều đó không tính. Làm thêm một cái nữa. Nhảy xuống nước. Làm cái này. Làm cái kia. Đó là một trò chơi tâm lý. Nhưng những người như tôi, những người đã tham gia BUDS, tôi cảm thấy mình thực sự là một trò cười so với những người ở đây. Tôi không ở trong tình trạng thể chất tốt so với những người khác. Chắc chắn tôi không phải là một vận động viên chuyên nghiệp. Điều duy nhất trong hồ sơ của tôi là, ừ, tôi gần như đã bị trượt tốt nghiệp đại học, nhưng sau đó đã tốt nghiệp đại học. Đó là tất cả những gì trong hồ sơ của tôi. Tôi đã chơi một chút bóng chày ở trường trung học. Vì vậy, đối với tôi, tôi không có gì để mất. Hoặc là tôi sẽ thành công và điều đó sẽ thật tuyệt vời và tôi sẽ được làm điều tôi muốn làm, hoặc là tôi sẽ không. Và mọi người sẽ nói, điều đó là hợp lý. Những người tham gia với hồ sơ tốt ở một mức độ nào đó, họ kỳ vọng sẽ rất giỏi, ngay cả khi họ khiêm tốn và mọi người trong cuộc sống cá nhân của họ cũng kỳ vọng họ sẽ vượt qua. Bởi vì ai mà không? Anh ấy đã chơi cho đội Diamondbacks. Kỳ vọng. Thật tàn nhẫn. Và khóa học quá dài để chỉ đơn giản là vượt qua. Mức độ khó chịu về thể chất mà bạn trải qua ở BUDS là cực kỳ cao đến mức bạn phải thực sự muốn ở đây. Đó là cách họ nói. Bạn phải muốn ở đây nếu bạn muốn vượt qua. Bạn cần có một điều gì đó để bám víu trong đầu mà vượt qua sự khó chịu. Và điều đó không thể là, ồ, tôi cần làm cho mọi người khác hạnh phúc. Tôi cần sống đúng với kỳ vọng. Có thể điều đó đủ mạnh đối với bạn. Đối với hầu hết mọi người, thì không. Khi bạn ở mức thấp nhất, bạn bám víu vào điều gì? Đối với những người như tôi, đó là, tôi phải chứng minh bản thân với chính mình. Tôi muốn chứng minh với bản thân rằng tôi có thể làm được điều khó khăn này. Nó không chỉ đơn thuần là phục vụ trong quân đội.
Mục tiêu của tôi đã đạt được vì tôi đã quyết tâm và tôi muốn tin rằng mình là người có thể đặt ra những mục tiêu khó khăn và đạt được chúng. Trong những khoảnh khắc tồi tệ nhất, tôi sẽ đến một nơi mà tôi cảm thấy điều này là đáng giá với tôi. Nhưng đối với những người khác, thì không phải vậy. Cuối cùng, khi bạn tốt nghiệp, bạn nhìn xung quanh và thấy một nhóm người lộn xộn, những chàng trai thấp bé, có vẻ hơi kỳ quặc, không ai trong số họ thể hiện hình ảnh mà bạn nghĩ đến, ý tôi là, một số chàng trai thì có. Một số chàng trai thật sự xuất sắc, nhưng đó là một nhóm lộn xộn của những người không bao giờ bỏ cuộc. Và phần lớn là vì họ có một loại chip trên vai mà bên trong thúc đẩy họ và cho phép họ kiên trì khi mọi thứ trở nên tồi tệ, vì mọi thứ thực sự trở nên tồi tệ. Nếu tôi gặp chàng trai trong tầng hầm của mẹ anh ấy và sau đó gặp chàng trai đã đủ điều kiện từ khóa đào tạo SEAL. Về mặt tâm lý, tâm lý của họ sẽ khác nhau như thế nào? Bằng chứng gì mà chàng trai tốt nghiệp khóa đào tạo SEAL có mà chàng trai kia không có? Sự khác biệt là gì? Ý tôi không chỉ là quay lại một cách không xấu hổ với ý tưởng về trách nhiệm, nhưng tôi sẽ làm điều đó. Trước đây, khi tôi lần đầu tiên đến tầng hầm, tôi vừa mới đến, tôi thực sự không thể nhìn thấy mình đã làm rối tung cuộc sống của mình như thế nào. Không phải là tôi biết mình đã sai lầm và đổ lỗi cho người khác. Mà giống như cài đặt mặc định của tôi là đây là lỗi của người khác. Ai đó đã làm điều này với tôi. Tôi nhớ rất rõ cảm giác tức giận với mẹ và cha vì đã khiến tôi phải rút lui khỏi đại học khi tôi thực sự sắp bị đuổi học. Tôi có một điểm GPA tệ hại. Tôi không thể đủ khả năng để sống trong ký túc xá. Tôi không có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy tôi sẽ thành công ở trường đại học. Mãi cho đến khi tôi ở nhà trong tầng hầm và sống trong tầng hầm của mẹ mà không có định hướng, điều đó đã xảy ra một cách tự nhiên.
Tôi đã nghĩ, khoan đã, chính là bạn. Không phải họ. Chính là bạn và bây giờ thì có vẻ rõ ràng, nhưng tôi đã phải rơi xuống đáy. Và cũng, nhân tiện, cảm ơn mẹ tôi, vì bà là một người mẹ đơn thân. Bà không quan tâm. Bà không nói, đừng lo, con sẽ tìm ra cách. Bà nói, không, con sẽ phải tìm một công việc hoặc sẽ phải dọn ra ngoài hoặc bất cứ điều gì. Và con cũng sẽ phải trả tiền thuê nhà trong khi ở đây. Và thế thôi. Như vậy là lỗi của con. Ban đầu tôi cảm thấy tức giận, nhưng rồi nó trở thành một điều khó khăn mà tôi phải vượt qua. Tôi không có sự tự nhận thức, không có gì cả, và thật sự đổ lỗi cho thế giới về những vấn đề của mình, đến mức có lẽ, nếu có gì, thì là một cực đoan ở phía bên kia. Chúng ta đang nói về chuyện khí CS mà tôi đã đề cập với bạn trước đó. Đó là điều mà nếu xảy ra với người khác, tôi không biết họ có nói về nó trên một nền tảng công khai như vậy không, đặc biệt là trong cộng đồng SEAL. Danh tiếng là một điều rất quan trọng đến nỗi ngay cả việc nói về những điều mà người khác biết, nhưng lại khiến bạn bị ánh sáng xấu về danh tiếng, tôi nghĩ mọi người sẽ tránh nói về điều đó, bạn biết đấy. Nhưng đối với tôi, tôi xem đó là một sức mạnh để làm nổi bật không chỉ những điều mà tôi giỏi, mà còn những điều mà tôi đã làm rối tung lên và mắc sai lầm, vì điều đó cho thấy với người khác rằng tôi tự tin. Vì vậy, tôi rất tự nhận thức và tự tin về hình ảnh của mình, hoàn toàn trái ngược với đứa trẻ ở tầng hầm và tôi đã phải rơi xuống đáy, ở nhà, không có cơ hội mới nào trước mắt. Những người khác đang ở trường đại học và thành công, còn tôi thì ở trong tầng hầm của mẹ tôi để nhận ra rằng nếu bạn muốn sửa chữa điều này, bạn phải bắt đầu bằng cách nói đó là lỗi của tôi và sau đó làm điều gì đó về nó và nó đã hiệu quả. Ý tưởng về đáy vực, thật thú vị và nghe có vẻ bi thảm rằng đôi khi mọi người cần phải tự mình xuống đáy. Vâng.
Để nhận ra rằng như câu nói đã nói, nỗi đau của việc giữ nguyên trạng lớn hơn nỗi đau của việc thay đổi.
Tôi chưa bao giờ nghe điều đó.
Khi tôi 18 tuổi, tôi vừa bỏ học đại học và tôi thấy ai đó trên YouTube nói rằng nỗi đau của sự thay đổi xảy ra khi nỗi đau của việc giữ nguyên trạng trở nên lớn hơn nỗi đau của việc thay đổi.
Điều này phần nào giải thích tại sao một số người, khi bạn lắng nghe câu chuyện của họ, họ chỉ có thể nhìn vào gương và hành động theo hướng đúng khi họ chạm đáy.
Nhưng cũng đôi khi, khi bạn cố gắng giúp ai đó và nâng đỡ họ, như nếu mẹ bạn nói, “Nghe này, đây là một ít tiền và bạn biết đấy, bạn không phải trả tiền thuê nhà.”
Đúng vậy.
Bà ấy sẽ nâng đỡ bạn một chút.
Tôi đang cố gắng nghĩ về đứa trẻ đang nghe điều này ngay bây giờ mà có thể liên quan.
Hoặc người trong cuộc sống của họ, họ có thể đang làm một công việc nào đó mà có thể liên quan đến việc biết rằng có điều gì đó không hoàn toàn đúng trong cuộc sống của họ.
Có thể họ đang ở một điểm mà họ có thể bắt đầu nhìn vào gương và chịu trách nhiệm.
Nhưng họ có phải chạm đáy để bắt đầu thay đổi cuộc sống của mình không?
Chà, tôi nghĩ rằng một phần lý do, hoặc tôi nên nói rằng đây là một tuyên bố chung hơn để trả lời điều này.
Theo một cách nào đó, tôi đã may mắn vì khi tôi chạm đáy, tôi là một người không bị tê liệt bởi phân tích.
Tôi là một người có phần bốc đồng, dù tốt hay xấu.
Và vì vậy đối với tôi, một khi tôi chạm đáy, không khó để tôi nhanh chóng tìm ra một ngôi sao Bắc Đẩu tốt, mà ngôi sao đầu tiên là đại học.
Tôi sẽ học đại học, đúng không?
Và khi tôi gần đến cuối đại học, vào thời điểm này, tôi đã phần nào điều chỉnh lại con thuyền, nhưng tôi muốn một mục tiêu mới.
Nó giống như, ôi, huấn luyện hải quân, điều đó đáp ứng một số tiêu chí.
Tôi muốn phục vụ, kiểm tra.
Đó là một mục tiêu cực kỳ khó khăn.
Kiểm tra, tôi phải làm việc cho điều đó.
Giống như nó, nó, nó mang đến cho tôi một cơ hội để tái tạo và tái sinh, kiểm tra.
Được rồi, tốt.
Giống như tôi đã nhảy vào đó.
Đó là những gì tôi làm.
Tôi nghĩ có rất nhiều người và đây là dự đoán của tôi.
Tôi không biết điều đó có đúng hay không, nhưng có thể họ đã chạm đáy và họ muốn thay đổi.
Họ biết đó là lỗi của họ hoặc bất kỳ tình huống nào mà họ biết họ đã góp phần vào đó, nhưng họ không biết phải làm gì tiếp theo.
Và có rất nhiều sự lựa chọn.
Hãy nghĩ về điều đó.
Nếu bạn đang ở đáy, theo một cách nào đó, bạn có mọi sự lựa chọn trên thế giới để thực hiện.
Và tôi nghĩ rằng một trong những điều mà tôi chắc chắn giảng dạy khi tôi nói về điều này, mà tôi đoán trong những tình huống như thế này là bạn không cần một ý tưởng hoàn hảo.
Bạn chỉ cần điều gì đó đáp ứng đủ tiêu chí để đáng làm.
Vì vậy, đối với tôi, đó là, được rồi, tôi đang ở trong tầng hầm của mẹ tôi.
Tôi đã tự làm điều này với chính mình.
Tôi là lý do mà tôi không ở trường.
Tôi là lý do mà cha mẹ tôi cảm thấy xấu hổ về con trai của họ.
Đó là lỗi của tôi.
Tôi cần phải làm gì?
Được rồi.
Chà, tôi nên tốt nghiệp trường vì điều đó chứng tỏ rằng những gì đã xảy ra ở UMass là có thể sửa chữa.
Tôi có thể tốt nghiệp trường.
Tôi có thể làm điều đó.
Tôi không ngu ngốc.
Tôi có thể làm điều đó.
Được rồi, tốt.
Phải đi học.
Đó là tất cả.
Nó giống như, nó đáp ứng một tiêu chí.
Vậy thì hãy làm đi.
Tôi nghĩ đó là Joker.
Chà, điều đó nói lên rằng, bạn bè của anh ấy đã gọi cho anh ấy và đang trải qua một thời điểm khó khăn trong cuộc sống, ly hôn, mất vợ, mất việc, v.v.
Và Joker đã nói một điều gì đó có ý nghĩa rằng khi bạn bị lạc trong một bối cảnh quân sự, bất cứ điều gì, bạn cần phải bắt đầu di chuyển.
Vâng, không nhất thiết phải quan tâm đến hướng di chuyển của bạn, nhưng bạn cần phải bắt đầu di chuyển theo một hướng.
Và tôi đã nghĩ về điều đó khi bạn nói về ý tưởng như tê liệt do phân tích, mọi người, họ có thể đang ở đáy, nhưng họ chỉ không biết phải làm gì.
Vì vậy, họ chỉ ngồi trong cùng một tình huống.
Sự chắc chắn trong bối cảnh đó đôi khi tốt hơn cho mọi người so với sự không chắc chắn về những gì sẽ xảy ra nếu tôi.
Nếu đó là quyết định sai lầm hay điều gì đó?
Đúng vậy.
Và tôi nghĩ rằng đó cũng giống như một vấn đề tự duy trì, nơi nếu bạn, giả sử bạn đã chạm đáy, ngay cả khi bạn không biết điều đó, và bạn như, ôi, tôi muốn sửa đổi cuộc sống của mình.
Tôi muốn làm điều gì đó với cuộc sống của mình.
Giả sử đó là kiểu chạm đáy chung chung.
Chà, giả sử bạn bị tê liệt bởi phân tích và bạn không thể chọn một con đường nào đó và bạn đi đến đâu cũng không có, điều đó chỉ củng cố ý tưởng rằng bạn lại mắc sai lầm.
Nhưng bạn không mắc sai lầm. Chỉ là có quá nhiều lựa chọn và bạn đang cho phép quá nhiều yếu tố ảnh hưởng ở đây.
Jocko, dù anh ấy nói như thế nào cũng đúng.
Và có một cách khác được nói đến trong quân đội, đó là giải pháp 80% bây giờ thường tốt hơn giải pháp 100% vào ngày mai.
Và tất cả đều liên quan đến tốc độ hơn là sự chắc chắn trong quân đội.
Nó áp dụng nhiều lần, nhưng đó là cách mà tôi nghĩ mọi người nên nhìn chung, không phải lúc nào cũng vậy, nhưng nhìn chung về cuộc sống của họ nếu họ chưa xây dựng được gì cả.
Dù họ đang ở đáy hay chỉ mới bắt đầu như những người trẻ tuổi hoặc bất kỳ độ tuổi nào mà bạn đang ở.
Nếu bạn cảm thấy như bạn cần phải thay đổi, như bạn đã nói, nỗi đau của việc giữ nguyên trạng lớn hơn việc thay đổi.
Nếu bạn đang ở điểm đó, bạn cũng biết điều đó.
Hãy nghĩ về những gì thực sự quan trọng với bạn, bất kể đó là gì.
Như tôi thích so sánh nó với khi bạn tắm một mình và bạn chỉ có những suy nghĩ chân thật không bị lọc.
Hãy hỏi bản thân, bạn thực sự quan tâm đến điều gì?
Chân thành mà nói, hãy quên đi những gì xã hội nói rằng bạn nên quan tâm.
Giả sử bạn thực sự chỉ muốn nổi tiếng.
Và đó là cốt lõi thực sự và bạn thậm chí không biết tại sao, nhưng đó là điều bạn muốn.
Vậy thì, hãy lắng nghe phần đó của bạn.
Nó không phải là sự phù phiếm. Đó là điều quan trọng đối với bạn.
Tương tự, nếu bạn nghĩ rằng, tôi chỉ muốn trở nên giàu có, tuyệt vời. Nếu đó là động lực thực sự của bạn, như ở sâu trong tâm hồn bạn, chỉ có bạn mà thôi. Nếu đó thực sự là điều thúc đẩy bạn, tuyệt vời. Đó là những điều cần phải được kiểm tra để một điều gì đó xứng đáng để làm. Vì vậy, hãy có những suy nghĩ trong phòng tắm của bạn và hãy thành thật với chính mình. Bạn thực sự quan tâm đến điều gì? Không phải là những gì xã hội nói, không phải là những gì bạn muốn gia đình bạn nghĩ, không phải những điều đó. Đối với tôi, thành thật mà nói, lý do mà việc trở thành lính hải quân SEAL thực sự có giá trị với tôi là tôi muốn mọi người nói rằng đó là John Allen, lính hải quân SEAL. Bởi vì đối với tôi, tôi đã là đứa con cừu đen trong gia đình vì chính tôi. Tôi đã phát hiện ra điều này, nhưng giống như, ôi, các chị gái của tôi đã làm điều này. Ôi, cha của anh ấy đã làm điều này. Mẹ của anh ấy đã làm điều này. Và rồi có John. Tôi muốn có điều gì đó vượt lên trên sự tầm thường và thất bại. Và tôi cảm thấy rằng không có gì tốt hơn, không có gì cao quý hơn và tôi cũng muốn phục vụ. Đó là một điều khác cần kiểm tra. Đó là một mục tiêu lớn. Điều đó khó khăn. Đó là một điều cần kiểm tra. Nhưng cuối cùng, tôi muốn mọi người biết rằng tôi đã trở thành một lính hải quân SEAL, điều đó có ý nghĩa với tôi. Và bạn biết không, điều đó đi ngược lại với những gì các huấn luyện viên lính hải quân SEAL nói với bạn, đó là bạn không muốn. Bạn không nên làm điều này chỉ vì bạn muốn trở thành lính hải quân SEAL. Bạn nên làm điều đó vì bạn muốn phục vụ đất nước. Và đúng là như vậy. Và còn gì khác bạn sẽ nói với học sinh của bạn? Vâng. Nhưng nếu bạn thực sự muốn thành thật về điều đó, bạn phải tìm ra động lực thực sự của mình và điều đó phải được kiểm tra. Phải được kiểm tra. Vâng. Vì vậy, tôi dừng lại ở việc phải được kiểm tra vì một khi bạn trở thành lính hải quân SEAL. Vâng. Và mọi người đều nói đó là John Allen, lính hải quân SEAL. Liệu động lực của bạn có biến mất hay trở thành điều gì khác không? Thực sự, tôi nghĩ đó là một lời khuyên rất thành thật, nhưng cũng khá phi truyền thống khi nói rằng, hãy lắng nghe, nếu bạn đang ở trong phòng tắm và bạn đang nghĩ, tôi chỉ muốn trở nên giàu có để có thể chứng minh những người đó sai,
Chúng ta sẽ trở nên nổi tiếng, hãy chứng minh những người này sai.
Đó là một lời khuyên truyền thống để nói rằng hãy theo đuổi điều đó.
Vâng.
Nhưng tôi phải nói rằng, tôi hoàn toàn đồng ý.
Vâng.
Tôi đồng ý vì đôi khi bạn phải có một giả thuyết thất bại hoặc một loại ý tưởng thất bại để bạn có thể gãi ngứa.
Và đó là lý do tại sao tôi tập trung vào việc đánh dấu vào ô.
Vâng.
Nó sẽ ở đó.
Vâng.
Bạn có thể đi trị liệu hoặc làm gì đó để loại bỏ điều đó.
Nhưng đối với tôi, cho đến khi bạn theo đuổi nó và để nó thất bại, bạn sẽ không thành công.
Vâng.
Nó sẽ ở đó.
Vâng.
Ý tôi là, cuối cùng chính xác như bạn đã nói, nếu ô đó không được đánh dấu, bạn có thể trong cuộc đời của mình cuối cùng thuyết phục bản thân rằng bạn chưa bao giờ cần phải đánh dấu ô đó.
Nhưng vào một thời điểm nào đó, vào một thời điểm nào đó trong cuộc đời của bạn, khi nó trở nên quá muộn hoặc bạn sắp chết trên giường bệnh, bạn sẽ cảm thấy hối tiếc.
Và tôi thực sự có thể nói về một trường hợp cụ thể trong cuộc đời tôi, mà tôi đã đánh dấu ô đó vào thời điểm này, nhưng tôi có một ô mà tôi chưa đánh dấu.
Tôi đã ở Afghanistan vào năm 2014.
Và chúng tôi đang ở trong một con hẻm và một quả lựu đạn bay qua tường và phát nổ bên cạnh rất nhiều người trong chúng tôi.
Và tôi suýt chết vì mất máu.
Và tôi có khoảnh khắc mà tôi không thể tháo các băng tourniquet ra khỏi bộ dụng cụ của mình mà được buộc bằng dây cao su vào ngực để dễ dàng tiếp cận nhằm ngăn chặn chảy máu.
Nhưng tôi quá yếu và như mất thị lực, chúng tôi đang ở giữa một cuộc đấu súng, tôi không thể tháo chúng ra.
Và tôi nhận ra khi tôi ngồi trong con hẻm này ở giữa một nơi khủng khiếp ở Afghanistan, như thị trấn rất động và nguy hiểm.
Và tôi đang chờ đợi để hoặc bị bắn bởi kẻ thù mà chúng tôi biết đang ở phía bên kia bức tường có thể đang đến gần hoặc tôi sẽ chết vì mất máu hoặc có những quả RPG đang được bắn mù quáng về phía chúng tôi.
Cảm giác như tôi sắp chết 100%, tôi đang chảy máu hoặc tôi sẽ bị bắn và tất cả những điều đó đang chạy trong đầu tôi.
Có một vài suy nghĩ.
Có một điều khá buồn cười mà tôi đang nghĩ đến, đó là tôi tự hỏi liệu cáo phó của mình sẽ ghi “Jonathan Allen bị chết trong khi làm nhiệm vụ” hay “John Allen bị chết trong khi làm nhiệm vụ”. Điều đó cứ lẩn quẩn trong đầu tôi. Nhưng bên cạnh đó, tôi cũng cảm thấy một nỗi buồn sâu sắc vì tôi vẫn chưa bắt đầu một gia đình. Tôi không có con. Tôi đã kết hôn. Chúng tôi đã kết hôn được vài năm và vợ chồng tôi đã từng nói về việc có con trước khi tôi đi triển khai. Nhưng chúng tôi nghĩ, ôi, chúng tôi sẽ có thời gian, và giờ tôi đang ngồi ở một con hẻm, chảy máu đến chết hoặc mong đợi sẽ bị bắn chết. Tôi đang ở cuối cuộc đời mình. Và tôi nghĩ, ôi trời, tôi ước gì tôi có một đứa con. Vâng, điều đó thật khủng khiếp cho đứa trẻ. Chúng đã mất cha. Nhưng đó là một điều quan trọng với tôi. Tôi muốn có một gia đình. Điều đầu tiên tôi làm khi tôi sống sót và trở về nhà? Chúng tôi đã bắt đầu một gia đình. Bạn biết đấy, đó là một ví dụ cực đoan, nhưng tôi thực sự tin rằng nhiều người có những điều quan trọng mà họ chưa thực hiện. Nhưng cũng như bạn đã nói, hãy cố gắng làm điều đó và thất bại. Và tin hay không, bạn thực sự đã hoàn thành điều đó. Vâng, điều đó đúng. Thực sự là rất đúng. Vâng. Và thật thú vị khi thấy rằng, vì tôi chưa bao giờ nghe ai đưa ra lời khuyên như vậy trước đây, những gì mọi người thường nói là hãy tìm lý do của bạn. Và họ thường rất phán xét về những gì đang thúc đẩy bạn. Chắc chắn rồi. Vì vậy, động lực duy nhất được chấp nhận là những điều như, tôi muốn phục vụ đất nước của mình hoặc tôi muốn thay đổi thế giới. Nhưng thực tế là hầu hết chúng ta hoặc là bị thúc đẩy hoặc bị kéo, như tôi đã nói, điều đó có thể xảy ra. Vâng, như bị thúc đẩy có nghĩa là, bạn rất ý thức về những gì đang thúc đẩy bạn và bạn đang kiểm soát, nhưng bị kéo thì là sự bất an. Đó là sự xấu hổ. Đó là cảm giác anh chị em của tôi giỏi hơn tôi và tôi muốn nói “cút đi” với cha mẹ tôi, bất cứ điều gì có thể xảy ra. Thật sự rất, rất thú vị. Cũng thật thú vị hơn nữa khi bạn đã đến được nơi bạn đang ở hôm nay.
Vì vậy, bạn được xuất ngũ vì lý do y tế sau thời gian ở Afghanistan. Không phải ngay lập tức sau đó, nhưng về cơ bản giữa thời gian đó và một số vấn đề tâm lý mà tôi gặp phải, tôi đã được khuyên đi gặp một nhà tâm lý học. Điều này xảy ra nhiều năm sau đó. Năm 2014, chấn thương đó xảy ra. Tôi sống sót, rõ ràng là vậy. Và tôi đã phải phẫu thuật để sửa chữa vai của mình, nó bị tổn thương và tôi đã được sửa chữa đủ để có thể triển khai lại. Nhưng tôi thực sự không đủ sức khỏe để phục vụ. Tôi đã rất khó khăn để theo kịp. Tôi gặp một số vấn đề với vai và đầu gối của mình. Tôi đã bị mảnh bom găm vào chân. Nhưng cuối cùng tôi đã được giới thiệu đến một bác sĩ tâm lý trong quân đội vì họ nói, “Này, bạn không giống như một người bình thường.” Mọi thứ không diễn ra tốt đẹp với bạn. Những người bạn thân thiết của tôi đã nói rằng, “Tôi không nghĩ điều này đang hoạt động.” Tôi rất tức giận. Giờ tôi có thể nói rằng, tôi đã có những triệu chứng rất điển hình của PTSD. Tôi đã không đối mặt với trải nghiệm gần chết ở Afghanistan và cách mà nó diễn ra. Vì vậy, tôi đã quyết định xin nghỉ hưu y tế, điều này một phần do chấn thương thể chất, nhưng cũng vì về mặt tâm lý, tôi không còn ở đó nữa. Tôi được nghỉ hưu y tế vào cuối năm 2017 và bạn biết đấy, tôi thực sự không có kế hoạch gì cả. Bạn biết đấy, tôi biết mình sẽ được nghỉ hưu y tế, điều này có nghĩa là bạn sẽ ra ngoài và sẽ có một khoản tiền nhất định. Nếu bạn được trả lương, bạn biết đấy, đó là một khoản nghỉ hưu, nhưng thực sự không đủ để sống, bạn sẽ phải có một công việc. Và, bạn biết đấy, tôi đã ra ngoài vào cuối năm 2017 và tôi đã lên LinkedIn và tôi nghĩ, có lẽ đó là nơi để tìm việc làm vì đó là những gì tôi nghĩ mọi người làm. Và tôi đã ở trên LinkedIn và tình cờ kết nối với một người tên là Jordan Selleck, người mà lúc đó đang sống ở New York.
Ông ấy là một cựu ngân hàng đầu tư, và vào thời điểm tôi đang tìm kiếm việc làm một cách kỳ quặc trên LinkedIn, thì bạn thân của ông ấy, một phi công chiến đấu đang trong quá trình chuyển đổi, cũng đang gặp khó khăn. Anh ấy rời quân đội để chuyển sang khu vực tư nhân, và việc chuyển đổi này rất phổ biến trong quân đội khi phải nhảy vào thế giới dân sự.
Jordan, người rất có tinh thần khởi nghiệp, đang cố gắng chứng minh cho bạn mình, Austin, rằng anh ấy không đơn độc. Anh ấy rất thành công với vai trò phi công chiến đấu, và chắc chắn sẽ tìm được việc làm. Jordan đã thực hiện một bài tập, trong đó anh ấy liên hệ với những cựu chiến binh ngẫu nhiên trên LinkedIn và hỏi: “Này, bạn đang làm gì với việc chuyển đổi sang thế giới dân sự?” để chứng minh cho Austin rằng anh ấy chỉ đang phàn nàn và có thể tìm được việc làm.
Tuy nhiên, không ai thực sự phản hồi lại với Jordan vì họ không biết ông ấy là ai, nhưng tôi đã phản hồi lại và nói: “Thực ra, tôi vừa mới nghỉ hưu về mặt tinh thần. Tôi không biết mình sẽ làm gì. Tôi có con cái. Tôi đang căng thẳng. Tôi không biết.” Tôi không biết người này.
Vì vậy, Jordan nhanh chóng chuyển từ việc cố gắng chứng minh một quan điểm cho bạn mình sang: “Ồ, tại sao bạn không đến New York và tôi sẽ giới thiệu bạn với một số người trong mạng lưới của tôi.” Từ đó, một tổ chức từ thiện mà Jordan và tôi thực sự bắt đầu đã ra đời, gọi là Elite Meet. Nó vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay. Đây là một sự kiện kết nối, một chuỗi các sự kiện kết nối cho các cựu chiến binh quân đội đang chuyển đổi và các nhà quản lý tuyển dụng trong khu vực tư nhân để gặp gỡ và tìm việc.
Tôi đã làm điều đó một thời gian. Thật trớ trêu, công việc của tôi trở thành việc điều hành một tổ chức từ thiện giúp đỡ các cựu chiến binh khác tìm việc. Nhưng Jordan đã truyền cho tôi niềm tin lớn vào phong cách truyền thông xã hội của Gary Vaynerchuk, kiểu như là tràn ngập internet bằng nội dung và hoàn toàn tập trung vào nội dung.
Và Jordan, anh ấy thậm chí còn có một phong cách tương tự như Gary Vee. Tôi thấy ý tưởng về mạng xã hội và việc tạo nội dung thật sự rất hấp dẫn vì khi tôi còn trong quân đội, tôi thậm chí không có hoặc có thể tôi đã có một tài khoản YouTube nhưng chắc chắn tôi không đăng gì lên đó và cũng không có mạng xã hội. Nhưng với Jordan, chúng tôi bắt đầu sử dụng nội dung trên mạng xã hội để thúc đẩy quyên góp cho tổ chức từ thiện mà chúng tôi đang cùng nhau thực hiện. Nhưng đến một lúc nào đó, tôi muốn làm nhiều hơn, như với mạng xã hội, tôi đã làm kể chuyện nhưng là kể chuyện theo kiểu viết ra những câu chuyện về quân đội để cố gắng tạo ra quyên góp. Và tôi đã nghĩ, vâng, tôi muốn, tôi muốn làm điều gì đó cho bản thân với mạng xã hội như xây dựng một thương hiệu cho chính mình. Và tôi đã phạm một tội lỗi nghiêm trọng, một điều mà tôi rất ý thức được, vì vậy đây là sự tự nhận thức nhưng vẫn làm điều đó.
Trong đội SEAL, và thực sự tôi nghĩ trong các hoạt động đặc biệt nói chung, bất chấp những gì bạn thấy trong các cuốn sách được viết và những bộ phim được làm về các SEAL và bạn có thể tìm kiếm trên Google, có khoảng 78 ví dụ về các SEAL đang nói công khai về việc họ là Navy SEAL. Có một quy tắc ứng xử trong cộng đồng đang phục vụ rằng bạn không nói về việc là một SEAL. Đó không phải là điều bạn có thể nói, bạn đã là một SEAL. Không ai bảo bạn phải nói dối về điều đó.
Nhưng việc là một SEAL không phải là điều thuộc về bạn. Là một SEAL có nghĩa là bạn được phép gia nhập một cộng đồng những người đang cùng nhau chiến đấu vì một mục tiêu chung, cùng nhau vật lộn, chảy máu, và chết đi. Sức mạnh của thương hiệu SEAL được xây dựng thực sự dựa trên những người đã hy sinh.
Vì vậy, bạn không thể rời quân đội và nói, “Này, nhìn tôi đây, tôi đã là một Navy SEAL,” vì điều đó là vì lợi ích cá nhân, bạn không thể làm như vậy. Đó là một khu vực mơ hồ. Tôi bắt đầu đăng về việc tôi là người điển hình.
Nhìn vào anh chàng này, ông Navy SEAL. Ban đầu không phải như vậy, không phải một ngày nọ tôi nói, “Này các bạn, tôi là một Navy SEAL.” Nhưng nó bắt đầu như kiểu, “Ồ, tôi sẽ chỉ tạo tài khoản riêng và kể những câu chuyện về trải nghiệm của mình như một SEAL để khuyến khích mọi người hướng tới sự tinh nhuệ.”
Nhưng sau đó, khi những tài khoản này bắt đầu thành công, không thực sự nhưng kiểu như vậy, chúng nhận được khoảng một ngàn lượt thích ở đây hoặc ở đó. Tôi đã nghĩ, “Wow, điều đó thật tuyệt.” Và tôi bắt đầu nghiêng về phía đó nhiều hơn cho đến khi cuối cùng tôi đã hoàn toàn lao vào, như kiểu người mà bạn không nên trở thành.
Điều này xảy ra vào năm 2018-2019 và anh bạn, tôi đã bị cộng đồng Navy SEAL từ chối. Ý tôi là, rất nghiêm trọng.
Cho tôi biết cụ thể khi bạn nói bị từ chối. Tôi có thể lấy ra những tin nhắn trực tiếp từ Instagram. Ồ, tin nhắn trực tiếp. Không, lúc đầu tôi không nhận được nhiều phản ứng công khai.
Ban đầu, tôi nghĩ tôi đang làm điều này và mọi người kiểu như, “Ồ, anh ấy đang làm việc thiện, giúp đỡ các SEAL, giúp đỡ những người lính.” Nhưng dần dần, khi tôi drifted xa hơn và xa hơn khỏi điều đó, chỉ còn là John, Navy SEAL. Nhắc lại, tôi không tiết lộ bất kỳ điều gì nhạy cảm, không phải là tôi đang nói về những thứ có vấn đề, thực sự chỉ là làm một số điều này.
Và như tôi đã nói, tôi đã sống ở Virginia Beach vào thời điểm đó, nơi có đội SEAL Team 2, đó là nơi tôi đã ở. Đây là một thành phố lớn nhưng cũng là nơi có một sự tập trung lớn của các SEAL. Trong thời gian này, tôi thường đi ra ngoài như đến siêu thị và tôi thấy những người mà tôi biết, những người mà tôi nghĩ có thể là SEAL, và tôi nghĩ: “Ôi không, tôi đã phục vụ cùng anh ta, tôi biết chính xác đó là ai.” Họ thường nhìn tôi và gia đình tôi với ánh mắt khó chịu tại siêu thị hoặc phòng gym, vì hãy nhớ rằng đây không phải là một nhóm người bình thường, đây là một nhóm những kẻ giết người được đào tạo bài bản, những người tham gia chiến tranh, họ không sợ xung đột và tôi đã làm một điều gì đó mà theo nhiều cách đã làm tổn hại đến danh tiếng của họ. Không phải là danh tiếng của họ, mà là tình anh em, tôi cảm thấy mình thật ích kỷ và tôi đã sống lại, họ ghét tôi. Tôi thường nhận được từ hai đến ba tin nhắn, email, Instagram, hoặc cuộc gọi điện thoại, tin nhắn thoại từ những người để lại cho tôi những lời lẽ sâu sắc và cá nhân nhất, như “Đây là cách tôi biết bạn và đây là những gì đang được nói về bạn và đây là cảm giác của tôi về bạn,” thật khủng khiếp. Nhưng may mắn thay, tôi đã có kinh nghiệm trong cuộc sống, việc bị phun khí CS, việc trở về từ đại học, khá nhanh chóng nhận ra rằng, bất kể tôi biện minh như thế nào, bất kể tôi biện minh lý do tại sao tôi lại lạc vào lĩnh vực này. Cuối cùng, tôi biết điều gì đang xảy ra, tôi biết ranh giới, và tôi biết khi nào tôi đã vượt qua ranh giới, bất kể công chúng nghĩ gì về nội dung SEAL mà bạn thấy trên internet. Tôi biết rằng trong số đại đa số những người sẽ không bao giờ công khai về dịch vụ của họ, những người đang phục vụ và những người đã nghỉ hưu, tôi đã vượt qua ranh giới đối với họ, và tôi không thể dừng lại, tôi cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu nếu tôi là họ, vẫn đang phục vụ và nhìn vào một người như tôi. Nhưng thay vì tức giận với bất kỳ ai hoặc tìm kiếm sự trả thù hay cố gắng biện minh cho điều đó.
Tôi đã xóa tất cả vào một thời điểm nào đó, tôi nhớ có một đêm tôi ngồi trên ghế sofa và nhận được một tin nhắn từ một người mà tôi sẽ nói là một trong những người bạn rất thân của tôi, và nó chỉ nói, “Bạn thật tệ.”
Chỉ có vậy thôi, nhưng nghe có vẻ ngớ ngẩn.
Nhưng đây là một người thuộc đội sáu, là người mà tôi đã được huấn luyện cùng, và rất thân thiết với vợ anh ấy cũng như vợ tôi.
Và tôi biết ngữ cảnh của tin nhắn này, nó không chỉ đơn thuần là “Bạn thật tệ”, mà là “Chúng ta không còn giống nhau nữa, bạn đã khác đi và tôi coi thường bạn.”
Và tôi đã nghĩ, tôi không thể làm điều này. Không có thành công nào mà tôi có thể đạt được từ việc làm nội dung liên quan đến Navy SEAL mà đáng giá với những gì tôi đang trải qua ngay bây giờ, vì vậy thay vì hành động như thể điều đó không xảy ra, tôi đã xóa tất cả nội dung, chỉ giữ lại một vài thứ rất nhỏ cụ thể.
Tôi không mất đi niềm đam mê làm nội dung, nhưng tôi cảm thấy không thể làm gì liên quan đến việc trở thành một SEAL vì điều đó không đáng với tôi và tôi không muốn làm điều đó, tôi cảm thấy không đúng.
Và sau khi thử những thứ không bao giờ thành công như hài kịch phác thảo và theo đuổi xu hướng, có một thời điểm tôi ở đáy, khoảnh khắc tồi tệ nhất của tôi là có một xu hướng trên TikTok trong một thời gian ngắn, nơi mọi người kể những câu chuyện hơi kỳ quặc và chấn động, không phải chấn động nhưng là những câu chuyện mãnh liệt, nhưng với autotune. Họ đã sử dụng tính năng autotune trên TikTok và hát nó như autotune, nhưng đó là về lần họ bị cướp.
Và vì vậy, sự tương phản thật cực đoan, thật thú vị.
Tôi đã làm điều gì đó như vậy.
Và tôi đã tạo ra nó và tôi đã nghĩ, tôi không thể đăng điều này, đây là điều tồi tệ nhất mà tôi từng làm.
Nhưng không có gì hoạt động và tôi nhớ đã nghĩ rằng, được rồi, tôi không có manh mối nào về việc tôi có thể làm gì đó thú vị.
Và tôi thực sự nhớ rằng tôi đã có hai tài liệu này trên máy tính của mình.
Đây lại là một bài viết sau khi xóa bỏ mọi thứ, tôi đang cố gắng tạo dựng một cái gì đó khác biệt trên mạng xã hội.
Tôi có một tài liệu chứa những ý tưởng cho nội dung không liên quan đến hải cẩu, mà hoàn toàn tách biệt với điều đó.
Hài kịch phác thảo, autotune, bất cứ điều gì.
Và tôi thực sự đã sử dụng hết tất cả chúng, nhưng tôi có một tài liệu khác mà tôi thậm chí không biết tại sao tôi lại tách biệt chủ đề này, nhưng tất cả những gì tôi viết trên đó là “Diatlov pass”.
Về cá nhân, tôi rất quan tâm đến những điều kỳ lạ, tối tăm và bí ẩn, đó là khẩu hiệu đã trở thành thương hiệu của Mr. Ball.
Cơ bản là những bí ẩn chưa được giải quyết, nhưng không phải kiểu tội phạm có thật, mà là những bí ẩn mang tầm thế giới như: có sự sống ngoài kia không?
Tại sao một phần của Nam Cực lại bị che khuất trên Google Earth, những điều sâu sắc và lấp lánh mà không ai thực sự có câu trả lời.
Tôi luôn bị thu hút bởi những điều đó.
Và có một bí ẩn rất nổi tiếng gọi là “Diatlov pass”.
Nó nói về những người leo núi vào những năm 50, chín người leo núi rất có kinh nghiệm đang tham gia vào bài kiểm tra leo núi cấp ba của họ, nghe có vẻ bình thường.
Nhưng thực tế, ở Liên Xô vào những năm 1950, điều này giống như một người leo núi bậc thầy.
Không ai có cấp ba.
Đây là đỉnh cao.
Nếu bạn làm được điều này, bạn là những người leo núi giỏi nhất trong nước, nếu không muốn nói là trên thế giới.
Đây là một vấn đề lớn.
Và cách bạn vượt qua cấp ba là bạn và những người tham gia cùng bạn.
Có chín người.
Bạn phải lập bản đồ cho một lộ trình qua một phần rất hiểm trở của bất kỳ ngọn núi nào bạn sẽ sử dụng.
Họ đã sử dụng những ngọn núi lớn, phủ đầy tuyết, những ngọn núi băng khổng lồ.
Và bạn lập bản đồ cho khóa học này, kiểm tra độ khó.
Và bạn sẽ bị tính thời gian.
Bạn phải bắt đầu vào một ngày và giờ cụ thể.
Và họ có người được bố trí dọc đường như những trạm kiểm soát theo lịch trình, nếu bạn muốn.
Và vì vậy, nhóm này đã mang theo máy ảnh. Đây lại là năm 1952, tôi nghĩ vậy. Và có những người đi bộ đường dài trẻ tuổi, chín người, họ rất hào hứng để thực hiện thử nghiệm này. Không ai căng thẳng. Họ rất phấn khích. Có một vài cặp đôi trong đó. Họ bắt đầu hành trình này. Và tôi nghĩ họ đã đến trạm kiểm soát đầu tiên. Tôi quên mất đó là gì, nhưng họ không đến được trạm kiểm soát thứ hai hoặc bất cứ thứ gì đó. Và có một quy trình cho những người tài trợ cho thử nghiệm này, những người tham gia vào các trạm kiểm soát đã biết điều này. Họ biết điều gì đang diễn ra, nếu họ bỏ lỡ một trạm kiểm soát, sẽ có một cuộc tìm kiếm lớn diễn ra để đảm bảo họ an toàn. Mặc dù có một số kỳ vọng rằng họ có thể không đến được một trạm kiểm soát nào đó trong khoảng một ngày vì đây là một thử nghiệm khó khăn. Nhưng quy trình này rất nghiêm ngặt, ngay khi họ mất tích, quân đội sẽ tham gia và theo dõi lộ trình để tìm kiếm những người đi bộ đường dài. Vì vậy, họ đã bỏ lỡ trạm kiểm soát. Quy trình này được thực hiện. Và không chỉ có những bức ảnh mà chúng tôi sẽ nhận được từ những người đi bộ đường dài, mà còn có những chiếc máy ảnh đi cùng với đội tìm kiếm. Họ theo dõi con đường mà họ đáng lẽ phải đi. Đây lại là một nơi không có cây cối. Nó giống như vùng đất băng giá. Chỉ có băng, tuyết và núi. Và họ nhìn thấy một ngọn núi ở xa và thấy ở phía bên gió thổi của ngọn núi, cơ bản là giữa chừng, có những chiếc lều chỉ là những chiếc lều vải bạt. Bạn hầu như không nhìn thấy chúng, nhưng chúng nằm ngay giữa sườn núi, điều này chiến lược là một trong những nơi tồi tệ nhất để đặt những chiếc lều này. Vì vậy, ngay lập tức họ nghĩ, một, chắc chắn phải là những người đi bộ đường dài, vì ai khác đang ở đây vào lúc này. Nhưng hai, tại sao trong thế giới này, với những người đi bộ đường dài hoặc nhà leo núi tài năng đến vậy, họ lại cắm trại ở đó? Đây là phần nguy hiểm nhất. Gió có thể thổi bạn đi.
Bạn hoặc là leo lên đỉnh và vượt qua, hoặc là ở lại dưới đáy.
Giả sử bạn đã bắt đầu leo lên ngọn núi đó, bạn đi được nửa đường và bạn cảm thấy, tôi không thể tiếp tục.
Bạn tốt hơn là quay lại và dựng trại ở dưới đó.
Vì vậy, họ thấy những cái lều này.
Chúng ở vị trí sai.
Họ đi lên những cái lều và những người leo núi không có ở đó.
Họ không có trong đó.
Cũng có hình ảnh về điều này.
Bên trong những cái lều có những chồng quần áo được gấp gọn gàng và đặt ở các góc như thể họ đã để lại quần áo của mình và những cái lều thì bị cắt mở như thể bằng một con dao.
Nhưng bằng cách nào đó, họ suy luận rằng chúng đã bị cắt mở từ bên trong.
Vì vậy, có thể một hoặc nhiều người leo núi đã chọn cắt mở những cái lều này trong thời tiết âm 50 độ.
Và sau đó có tất cả những dấu chân trên tuyết dẫn xuống núi và một số dấu chân là chân trần.
Một số có một giày và một chân trần và đó là tất cả chín người leo núi.
Họ phát hiện những dấu chân này và theo dấu chân xuống đồi hoặc những ngọn núi rộng lớn và họ tìm thấy một nhóm cây nhỏ.
Chỉ có một vài khu vực trong dãy núi Ural ở phần này của dãy núi Ural có cây và có một nhóm cây nhỏ.
Và khi họ đến gần những cái cây, họ tìm thấy ba người leo núi và tất cả đều đã chết.
Và có một người gần như trần trụi nằm cuộn tròn trên mặt đất.
Có hình ảnh về điều này.
Có một người mà tôi tin là bị treo trên một trong những cành cây ở một trong những cái cây và sau đó một người khác cũng nằm trên mặt đất.
Và có những vết scratch sâu trên cây như những vết cắt trên cây.
Như thể một con vật nào đó đã cào vào cái cây này và cả ba người leo núi này đều đã chết và có vẻ như do bị lộ ra ngoài.
Nhưng họ không thực sự mặc đúng quần áo hoặc họ thiếu một số mảnh quần áo, nhưng tất cả đều đã chết.
Có nhiều dấu chân dẫn ra khỏi ba người đó, cách khoảng một dặm, quay lại hướng mà nhóm tìm kiếm đã đến.
Và có một đống tuyết lớn tạo thành một cái hang tuyết bên dưới.
Dấu chân dẫn vào cái hang tuyết nơi sáu người đi bộ khác đang ở và tất cả họ đều đã chết.
Ngoại trừ trong đó, những người đi bộ dường như đã đổi quần áo cho nhau và họ biết điều này vì những người phụ nữ đang mặc quần áo của đàn ông và ngược lại.
Một số quần áo của họ có mức độ phóng xạ rất thấp và một số người thì bị mất một phần khuôn mặt.
Có vẻ như môi, mũi, tai.
Nó gần như trông giống như việc loại bỏ bằng phẫu thuật chính xác.
Tất cả họ đều đã chết.
Và một trong những vết thương ở đó là một người có ngực gần như bị lõm vào và người ta suy đoán rằng cú va chạm đã xảy ra.
Không có, không có vết thương cắt, chỉ là ngực của họ bị lõm vào.
Cú va chạm sẽ tương đương với việc một chiếc xe đang chạy nhanh đâm vào với tốc độ tối đa.
Nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy điều gì có thể gây ra thiệt hại này.
Tất cả họ đều đã chết.
Và chính phủ Liên Xô đã tiến hành một cuộc điều tra.
Trong quá trình điều tra này, họ phát hiện ra rằng có một cuộc tập trận quân sự lớn, một cuộc tập trận quân sự của Nga đang diễn ra ở dãy núi Ural, mà không ai biết về những người đi bộ này.
Họ không hề hay biết rằng bài kiểm tra leo núi cấp ba đang diễn ra.
Điều đó thậm chí không nằm trong tầm ngắm của họ.
Và họ cách đó 15, 20 dặm.
Và một trong những chỉ huy cấp cao của họ vào cùng đêm mà người ta tin rằng tất cả những người đi bộ đã chết và bất cứ điều gì xảy ra với họ đã xảy ra, ông bắt đầu nhận thấy tất cả những ánh sáng kỳ lạ trên bầu trời ở dãy núi Ural đang lên xuống và di chuyển xung quanh đến mức ông thực sự nghĩ rằng đó là một quốc gia khác, một quốc gia nước ngoài.
Họ đang xâm lược chúng ta sao?
Và ông thực sự nghĩ rằng đó là một cuộc xâm lược vào Nga.
Và ông đã gửi đi những thông điệp để hỏi, Này, chuyện gì đang xảy ra ở đó?
Không hề biết rằng anh ta đang chỉ vào đúng chỗ mà những người đi bộ đường dài này đang ở. Trong quá trình điều tra này, họ phát hiện ra rằng các gia đình đang kêu gọi thông tin về những người thân yêu đã mất của họ, nhưng không ai biết chuyện gì đang diễn ra. Và đột nhiên, chính phủ Liên Xô tuyên bố, “Ôi, chúng tôi sẽ ngừng điều tra này.” Tất cả những gì chúng tôi biết là chín người đi bộ đường dài đã chết do một lực lượng không rõ và không tự nhiên. Đến nay, mặc dù thực sự có một cuộc điều tra lại được thực hiện vào năm 2020, nhưng nó vẫn là một trong những bí ẩn lớn chưa được giải quyết, một phần vì có thông tin rằng “Ôi, chính phủ Nga đã niêm phong nó” và còn nhiều thông tin khác. Họ có ý nghĩa gì khi nói về lực lượng không rõ và không tự nhiên, nhưng có hình ảnh của lều, của các thi thể và tất cả những thứ đó. Vì vậy, tôi luôn nghĩ rằng đó là một câu chuyện thú vị và tôi yêu những câu chuyện như vậy. Tôi đã ở một công viên nước trong nhà ở Pennsylvania cùng gia đình. Tại thời điểm này, tôi đã kiệt sức với danh sách một, bạn biết đấy, không có gì hoạt động trên mạng xã hội. Và một điều mới là TikTok đã bắt đầu xuất hiện. Tôi thậm chí không biết nó là gì, nhưng tôi nghĩ, có thể tôi sẽ thử đăng lên đó, bạn biết đấy, vì đó là một nền tảng mới. Có thể điều đó sẽ hiệu quả. Và tôi nghĩ, nhưng tôi muốn thử một cái gì đó khác, bạn biết đấy, vì những ý tưởng này không hiệu quả. Vì vậy, trong phòng khách sạn của tôi, tôi nói với vợ và ba đứa trẻ rằng: “Đi xuống công viên nước, tôi sẽ gặp các bạn ở đó trong một phút.” Và tôi chỉ lấy điện thoại ra và thực hiện một phiên bản 60 giây về điều đó. Tôi nói: “Này, bạn biết đấy, vào cuối video này, bạn sẽ Google, bạn sẽ Google hai từ.” Và tôi kể một câu chuyện ngắn về bí ẩn điên rồ này. Tôi nói: “Đó gọi là bí ẩn Đèo Diatlov.” Đó là tên của đèo mà họ đã ở khi được tìm thấy. Và tôi đăng video này lên tài khoản của mình, tài khoản không có người theo dõi. Nó giống như tài khoản của Mr. Ballin. Có một câu chuyện đứng sau điều đó.
Nhưng đó chỉ là một tài khoản không có gì đặc biệt.
Đăng nó lên và thực sự không có kỳ vọng gì rằng điều này sẽ trở thành cái gì đó.
Tôi để điện thoại của mình trong phòng vì tôi sẽ xuống công viên nước.
Tôi không thể làm cho điện thoại của mình chống nước.
Tôi sẽ ở với bọn trẻ.
Và khi tôi quay lại sau vài giờ, tôi cầm điện thoại lên, tôi không thể bật nó lên.
Giống như, tôi đã nghĩ, Ồ, liệu nó có hết pin không?
Cuối cùng tôi cũng bật được nó lên.
Và nó chỉ có những thông báo như điên từ video này.
Video này có hơn 5 triệu lượt xem.
Hãy nhớ rằng, tất cả những gì tôi đã đăng trước đây cộng lại có thể chỉ khoảng một trăm nghìn lượt xem.
Vì vậy, đây là một sự lan truyền cực lớn, nhưng hoàn toàn không liên quan đến những thứ khác tôi làm.
Đây là thuần khiết.
Tôi nghĩ điều này thật thú vị.
Và tôi thích kể chuyện.
Và đó không phải là, Ôi, đây là một cơ hội kinh doanh.
Nó giống như, Ôi trời, điều này thật tuyệt.
Tôi sẽ kể thêm nhiều câu chuyện như vậy vì đây là điều tôi thích.
Và tôi bắt đầu tạo ra câu chuyện này đến câu chuyện khác mà phù hợp với điều đó.
Và nó xảy ra đúng vào lúc bắt đầu đại dịch.
Vì vậy, đột nhiên mọi người không chỉ sử dụng điện thoại mà còn đang trên Tik Tok.
Và mọi người trên Tik Tok chủ yếu là trẻ em nhảy múa và cũng có tôi kể chuyện với áo flannel và mũ ngược.
Và vì vậy tài khoản này đã bùng nổ như điên.
Tôi đã chuyển sang YouTube và tôi đã kể chuyện từ đó.
Vì vậy, trước tiên tôi phải hỏi, bạn nghĩ điều gì đã xảy ra với những người đi bộ đường dài đó?
Bạn có ý gì?
Tôi không biết.
Tôi không biết.
Vì vậy, họ đã mở lại cuộc điều tra, như tôi đã nói, vào năm 2020.
Tôi không khẳng định điều này là đúng, nhưng tôi nghĩ có thể một phần là do sự lan truyền của video đó.
Đột nhiên có sự quan tâm mới mẻ của mọi người tìm kiếm về vụ việc đã xảy ra.
Và họ kết luận rằng có một tảng băng đã vỡ ra và giết chết họ.
Nhưng mà, điều đó giải thích như thế nào về việc quần áo bị trao đổi, tính chất phóng xạ tiềm ẩn của quần áo của họ, những gì mà các quân nhân đã thấy với ánh sáng. Có quá nhiều điều không được giải thích.
Thật sự là khi bạn bị hạ thân nhiệt, khi bạn thực sự hạ thân nhiệt và gần như đến giai đoạn cuối, cơ bản là bạn sắp chết vì lạnh, bạn trở nên ấm đến mức bạn cảm thấy nóng và thực sự cởi bỏ quần áo của mình. Điều này đã được ghi nhận rõ ràng.
Vì vậy, bạn có thể nói, OK, họ đã chọn một nơi tồi tệ trên núi. Họ đang bị phơi bày trước các yếu tố tự nhiên. Họ cơ bản là đang bị đông cứng. Có thể dù họ có kỹ năng đến đâu, họ cũng không thực sự chuẩn bị cho thời tiết. Và vì vậy họ đã bị hạ thân nhiệt.
Và hãy giả sử có một trận tuyết lở hoặc một tảng băng nào đó đã rơi xuống. Có thể họ đã bị tảng băng đè lên và giờ họ bị hạ thân nhiệt. Họ đang cởi bỏ quần áo của mình. Nhưng mà, OK, tất cả những dấu hiệu trên cây là gì? Tại sao quần áo của họ lại có phóng xạ? Chính phủ đã có ý nghĩa gì khi họ nói về một khu rừng không tự nhiên không xác định vào những năm 1950? Những ánh sáng mà quân nhân nhìn thấy là gì? Có quá nhiều câu hỏi chưa được trả lời.
Vì vậy, tôi thừa nhận rằng tôi là một người hoài nghi lớn. Và nếu có gì đó, việc tạo ra nội dung này chỉ khiến tôi càng hoài nghi hơn vì có quá nhiều thứ được đưa ra. Nó không đúng sự thật. Và hoàn toàn là bịa đặt. Nhưng câu chuyện này vẫn là một trong những câu chuyện khiến bạn tự hỏi, liệu có thể có những thứ ở ngoài kia mà chúng ta không nhất thiết phải hiểu không?
Các lực lượng siêu nhiên hoặc người ngoài hành tinh? Tôi sẽ nói rằng đây là một câu chuyện chắc chắn mở ra khả năng. Nhưng tôi cũng hoàn toàn sẵn sàng nghe rằng thực sự có tất cả những điều xảy ra khiến điều đó hoàn toàn hợp lý. Có thể đã có một sự rò rỉ nào đó phát tán ra phóng xạ hoặc ai biết điều gì khác. Vì vậy, tôi sẵn sàng tiếp nhận điều đó, nhưng tôi nghĩ đây là một trong số ít trường hợp có vẻ như có thể lập luận cho hiện tượng siêu nhiên.
Câu hỏi tiếp theo của tôi là, khi bạn nhìn lại hành trình cuộc đời từ tầng hầm đến các đặc nhiệm hải quân, rồi sau đó là sản xuất nội dung cho các đặc nhiệm, bị tách ra khỏi anh em đặc nhiệm của bạn vì điều đó, rồi tình cờ phát hiện ra TikTok, rồi YouTube và mọi thứ khác đã xảy ra. Khi bạn nhìn lại và tự hỏi, làm thế nào tôi có thể cho ai đó lời khuyên về cách tìm ra con đường của họ dựa trên những hành động, những hành động có chủ đích mà tôi đã thực hiện để đưa tôi đến đây?
Một trong những điều mà vợ tôi và tôi thường nói là, ôi, thời điểm mọi thứ thật tuyệt vời. Chúng tôi thật may mắn với thời điểm. Và tôi sẽ đưa ra một vài ví dụ. Khi tôi đang được nghỉ hưu y tế khỏi quân đội, đã có một thời điểm mà tôi thực sự sẽ bị đẩy ra, thực sự bị cắt khỏi quân đội. Và điều đó sẽ xảy ra sớm hơn một năm so với thời điểm tôi thực sự nghỉ hưu. Và vì vậy, có thông báo rằng, bạn sẽ được nghỉ hưu y tế và điều đó sẽ xảy ra vào ngày mai. Tôi không có công việc nào sẵn sàng. Tôi không có gì cả. Và đó thực sự là lúc tôi bắt đầu liên lạc và tôi đã gặp Jordan, và rất nhanh chóng chúng tôi đã nghĩ ra ý tưởng về sự kiện elite meat này.
Nhưng sau đó, khi sự kiện elite meat thực sự có sức hút và chúng tôi nhận được các khoản quyên góp, chúng tôi tổ chức những sự kiện thú vị này và tôi có một khoản lương nhỏ bé từ đó cộng với tiền hưu trí của mình. Tôi nghĩ, được rồi, tôi có thể giữ mọi thứ ổn định một thời gian cho đến khi tìm ra điều tiếp theo. Ngay khi điều đó xảy ra, vì nhu cầu, tôi đã tìm ra cách để tạo thu nhập trong vòng một tháng sau khi cần có thu nhập. Hải quân nói rằng thực sự chúng tôi sẽ gia hạn hợp đồng của bạn thêm. Tôi nghĩ đó là tám tháng hay gì đó. Và vì vậy đột nhiên tôi có cơ hội với Jordan và sự kiện elite meat, nhưng cũng có thêm tám tháng hoặc mười tháng, sáu tháng. Tôi quên mất, nhưng nó ít hơn một năm, nhưng đó là nhiều thời gian hơn trong hải quân.
Nhưng thực sự tôi không phải làm nhiều trong Hải quân. Tôi đã ở trên con đường giải ngũ y tế. Tôi chỉ cần đi làm và ở đó khoảng vài giờ mỗi tuần. Nó không khó. Nhưng điều đó có nghĩa là tôi được trả lương từ Hải quân. Và vì vậy, nó thực sự cho phép tôi không phải lo lắng về việc kiếm tiền từ elite meat và nhận lương. Tôi chỉ có thể phát triển elite meat cùng với Jordan và được Hải quân trả lương. Hải quân đang ươm mầm cho elite meat, nhưng elite meat sẽ không tồn tại nếu tôi không có điều đó, ôi Chúa ơi, tôi sẽ ra ngoài trong một tháng. Tôi phải làm gì đó về điều đó. Và vì vậy, cảm giác như, ôi, thời điểm thật hoàn hảo. Như tôi bắt đầu elite meat với Jordan và sau đó tôi được cấp thêm thời gian với Hải quân. Nó đã nuôi dưỡng công ty này, nó đã ươm mầm cho công ty này. Nhưng không, tôi luôn nhìn cuộc sống của mình như thể, trời ơi, thời gian thật tuyệt vời cho mọi thứ. Như tôi cảm thấy chúng tôi thật may mắn với thời gian. Như khi chuyện TikTok xảy ra, tôi tình cờ đang làm video này khi đột nhiên mọi người đều lên TikTok vào đầu đại dịch. Vâng, đó chắc chắn là thời gian điên rồ. Và tôi không phủ nhận rằng đó là một vấn đề về thời gian. Nhưng tôi cũng là người sẵn sàng chấp nhận rủi ro và làm điều gì đó. Như tôi không, tôi không bị mắc kẹt vào việc, đây có phải là một ý tưởng tốt hay không? Nó giống như, tôi chỉ định thử cái này. Và chính những người sẵn sàng nhanh chóng đánh dấu một ô và làm điều này sẽ ở trong vị trí mà thời gian có thể mang lại lợi ích cho bạn. Nếu bạn liên tục như, tôi đang suy nghĩ về nó. Tôi đang nghĩ rằng mọi thứ sẽ trôi qua bạn. Và vì vậy, tôi nhìn, tôi quên câu hỏi là gì, nhưng về cơ bản lời khuyên tôi sẽ đưa ra là như, thực sự, nó giống như những gì Jaco đã nói. Đó là ý tưởng như, bạn chỉ cần bắt đầu di chuyển vì thật tuyệt vời những cánh cửa bắt đầu mở ra cho bạn nếu bạn đã đang di chuyển. Nếu bạn đứng yên, chúng sẽ không mở ra.
Thật thú vị vì khi bạn đang nói về thời điểm, tôi lại nghĩ rằng đó không phải là câu trả lời mà tôi nghĩ. Tôi nghĩ rằng thời điểm là một trong những điều mà bạn chỉ nhận ra khi nhìn lại và nói, ôi, thật là thời điểm hoàn hảo phải không? Để có thời điểm hoàn hảo, bạn cần phải là kiểu người sẵn sàng gửi con cái xuống bể bơi cùng vợ và làm một video TikTok trên một nền tảng mà bạn biết rất ít về nó, làm điều gì đó mà bạn chưa bao giờ làm trước đây. Và thực sự, trong khoảnh khắc đó, tôi nghĩ đó là khoảnh khắc xuất sắc của bạn. Đó là lúc cuộc sống của bạn chuyển mình vì thực sự 99,9% mọi người sẽ không làm một video trên một nền tảng mà họ không biết nhiều về nó, về một chủ đề mà họ chưa bao giờ làm video trước đây. Câu chuyện của bạn giống như đầy những khoảnh khắc như vậy, như việc bạn phản hồi lại người đàn ông trên LinkedIn, bạn nói rằng hầu hết mọi người không trả lời. Đúng vậy. Nhưng tôi đã phản hồi và sau đó bạn đã gặp anh ta ở New York hoặc gì đó trong trường hợp đó. Vì vậy, khi nhìn lại, đúng là có vẻ như là thời điểm, nhưng thực ra là bạn đã ở trong những khoảnh khắc mà bạn đã mất, bạn đã bắt đầu hành động, bạn đã làm điều gì đó, bạn có thiên hướng hành động và thất bại là phản hồi. Phản hồi là kiến thức, kiến thức là sức mạnh. Thật thú vị vì khi bạn nói về thiên hướng của mình chỉ đơn giản là làm điều gì đó, nhắm đến điều gì đó, thì điều đang xảy ra ở đó là ngay cả khi điều đó thất bại, như một số điều bạn đã thử thất bại, ít nhất bạn cũng nhận được phản hồi. Đúng vậy. Và sau đó, phản hồi đó sẽ thông báo cho những gì bạn sẽ làm tiếp theo. Như bạn đã nói, tôi đã làm điều đó với các quân nhân trên LinkedIn, bạn đã học được một số điều về mạng xã hội ở đó, Kate không diễn ra như bạn mong muốn, nhưng bạn đã mang điều đó vào thử nghiệm tiếp theo. Đúng vậy. Và thực sự, tôi nghĩ rằng khi tôi nhìn vào câu chuyện của bạn, điều định nghĩa chính là sự sẵn sàng, thực sự, tôi sẽ thành thật, sự sẵn sàng để làm xấu hổ bản thân và kém trong một điều gì đó.
Bạn biết không, thật buồn cười khi bạn nói điều đó vì tôi thực sự có một loại câu thần chú mà tôi đã phát triển, mà tôi không thể tự nhận là do mình nghĩ ra, nhưng tôi chắc chắn thấy mình đang sống theo nó bây giờ.
Đó là, hãy làm những điều khiến bạn sợ hãi, bạn biết đấy, hãy định lượng hoặc định nghĩa điều đó.
Thực ra, Will Smith, diễn viên, có một điều tuyệt vời mà anh ấy làm, anh ấy tham gia chương trình Oprah, tôi nghĩ đó là Oprah hoặc một chương trình talk show nào đó, và anh ấy nói về trải nghiệm nhảy dù của mình.
Và, bạn biết đấy, đó là một đoạn độc thoại không thể tin được, một đoạn độc thoại ứng khẩu mà anh ấy đưa ra.
Nhưng cơ bản là, bạn biết đấy, gia đình tôi như kiểu, ừ, hoặc bạn bè tôi, chúng ta sẽ đi nhảy dù vào ngày mai. Và nó giống như, ôi, đúng rồi, điều đó sẽ thật điên rồ. Chúng ta sẽ đi nhảy dù vào ngày mai.
Nhưng anh ấy nói, chúng ta thực sự không làm điều đó đâu. Và rồi sáng hôm sau, chúng tôi dậy và anh ấy nói, ừ, đi ăn sáng thôi các bạn.
Như kiểu, không, không, chúng ta sẽ đi nhảy dù. Như kiểu, đi thôi, đi nhảy dù thôi. Và anh ấy nói, chờ đã, chúng ta thực sự làm điều đó sao?
Và họ nói, đúng vậy. Và anh ấy nói, ôi trời, tôi không muốn đi nhảy dù. Tôi tưởng chúng ta chỉ nói vậy tối qua thôi.
Và cuối cùng, bạn biết đấy, anh ấy đi cùng bạn bè đến sân bay thực sự, và họ đang ký giấy tờ. Và anh ấy nói, các bạn, chúng ta thực sự làm điều này sao?
Tôi không muốn làm điều này. Thôi nào, không tệ đến vậy đâu. Và không lâu sau, anh ấy ở trong máy bay, trên không trung, gắn liền với người hướng dẫn.
Và anh ấy nói, họ mở cửa ra ở đó. Được rồi, đến lượt bạn. Và anh ấy nói, tôi đang ngồi ở mép và tôi đang có một cuộc khủng hoảng toàn diện.
Như kiểu, tôi không muốn nhảy. Tôi sợ hãi khi nhảy. Và người hướng dẫn nói, tôi sẽ, chúng ta sẽ nhảy vào ba, một, nhảy.
Và anh ấy nói, ngay khi tôi rời khỏi máy bay, nỗi sợ đã biến mất. Và đó chỉ là một trải nghiệm phấn khích khi bay lượn trong không trung khi nhảy dù.
Và anh ấy đã nói rằng, khi tôi thực hiện được điều đó, anh ấy như thể bỗng nhiên hiểu rằng luôn có một khía cạnh này trong cuộc sống của tôi mà tôi đã nhìn nhận theo những cách khác nhau trong cuộc sống của mình.
Đó là những điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống. Đây là Will Smith, không phải tôi. Những điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống nằm ở phía bên kia của nỗi sợ hãi.
Và vì vậy, tôi đã tiếp nhận điều đó như là, bạn biết đấy, như việc trở thành một lính SEAL Hải quân, ví dụ, khi tôi quyết định làm điều đó, có một lượng lớn nỗi sợ hãi và không phải là sợ thất bại.
Đó là nỗi sợ như không đủ khả năng. Khi tôi đến đó, tôi cảm thấy rất bị áp lực bởi những người xung quanh, nhưng tôi biết nếu tôi có thể không để nỗi sợ áp đảo mình, thì phần thưởng ở phía sau sẽ rất lớn, bạn biết không, hoặc thậm chí là, bạn biết đấy, tôi vừa thực hiện một buổi phát trực tiếp với 15 chương trình.
Tôi thực sự rất sợ nói trước công chúng. Tôi đã có những trường hợp trong cuộc sống mà tôi đã bị đông cứng khi phát biểu công khai và thực sự phải đặt micro xuống.
Và rời đi. Tôi đã có trải nghiệm đó. Và tôi tình nguyện thực hiện một tour diễn với hàng ngàn người. Nhưng cách tôi nhìn nhận điều đó là những điều mà bạn không muốn làm, bạn sẽ thờ ơ với những điều mà bạn muốn làm.
Thông thường, nếu đó là một điều gì đó lớn, những điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống, có thể nói như vậy, bạn sẽ có một yếu tố phản ứng sợ hãi nào đó đối với nó.
Bây giờ, tất nhiên, nếu bạn sợ đi xuống tầng hầm vì bạn nghe thấy một kẻ xâm nhập đang đột nhập, hãy lắng nghe bản thân, đừng đi xuống tầng hầm.
Khi nói đến việc đặt mục tiêu, quay trở lại ý tưởng về những suy nghĩ trong lúc tắm, đúng không? Mọi người đều có điều gì đó mà họ thực sự muốn làm.
Và điều đó không nhất thiết phải được thúc đẩy bởi một điều cụ thể nào đó. Có thể đó là một hành động mà họ muốn thực hiện.
Có thể là nói chuyện với một người bạn mà họ đã bỏ lỡ trong 10 năm hoặc, hoặc là nói trước công chúng hoặc bất cứ điều gì khác.
Nhưng họ biết, ngay cả khi họ không thừa nhận điều đó sâu bên trong, họ biết nỗi sợ hãi là điều đang giữ họ lại không làm điều đó.
Đó là nỗi sợ hãi về sự xấu hổ. Đó là nỗi sợ hãi về sự thất bại. Đó là nỗi sợ hãi về tất cả những điều làm chúng ta trở thành con người.
Chỉ có một số ít người trong cuộc sống này vẫn có thể nói, “Tôi sẽ làm điều đó mà khiến tôi sợ hãi” thì họ có cuộc sống tốt đẹp và trọn vẹn nhất, không phải lúc nào cũng vậy, nhưng họ thường có.
Và như vậy, đó là lý do tại sao chúng ta nhìn vào Will Smith, ví dụ, người đàn ông đó rất có thể, chỉ vì tôi đang nhắc đến anh ấy, đã phải làm những điều rất không thoải mái trong cuộc đời để trở thành một diễn viên ở cấp độ của anh ấy.
Nó giống như, “Này, hãy biểu diễn trước mọi người ngay bây giờ và đừng làm hỏng nó.”
Bạn biết đấy, đó là áp lực và sự biểu diễn. Người đàn ông đó đã phải đối mặt với nỗi sợ hãi suốt cả cuộc đời. Vâng, anh ấy đang sử dụng nhảy dù như một ví dụ, nhưng cuộc sống của anh ấy rất có thể là sản phẩm của một người đối mặt với nỗi sợ hãi.
Nhưng đó là nỗi sợ hãi biết rằng nếu tôi làm điều này, có điều gì đó lớn lao ở phía bên kia.
Và vì vậy, tôi giảng dạy cho con cái tôi và tôi cố gắng sống theo ý tưởng này là làm những điều khiến bạn sợ hãi.
Và thực sự, chuyến lưu diễn trực tiếp mà chúng tôi vừa thực hiện chính là điều đó. Tôi đã có một cuộc khủng hoảng tồn tại trước khi chúng tôi bắt đầu.
Nhưng ngay khi tôi bước lên sân khấu, cảm giác như, “Ôi, điều này thật tuyệt.”
Nó trở lại với những gì bạn đã nói về khi Will nhảy ra khỏi máy bay.
Vâng.
Tất cả nỗi sợ hãi đều ở đó trước khi anh ấy nhảy.
Ôi, đúng vậy.
Và cũng giống như bạn bước ra sân khấu đó, nỗi sợ hãi mà bạn bị dằn vặt trước đó.
Ôi, đúng vậy.
Tôi luôn thấy rằng trước khi bắt đầu là khó khăn hơn rất nhiều theo mọi cách.
Ôi, đúng vậy.
Trước mọi thứ mà tôi có trong cuộc sống là phần tồi tệ nhất.
Khi bạn đã vào cuộc, bạn đang đối mặt với thực tế, điều đó không phải lúc nào cũng tồi tệ.
Vâng.
Trước khi bắt đầu thật khủng khiếp.
Và cũng khi bạn đang nói, tôi đang nghĩ, bạn biết đấy, thực sự, dù thế nào đi nữa, bạn đang đưa ra quyết định trong những khoảnh khắc đó.
Như khi bạn đang nghĩ về chuyến lưu diễn của mình, quyết định là, “Tôi có chấp nhận ô chưa được kiểm tra không?”
Hoặc là tôi chấp nhận sự tra tấn tinh thần mà tôi sẽ tự gây ra cho mình?
Điều đó rất đúng.
Và tôi nghĩ, đúng vậy, ngay cả khi họ nói chuyện với những người trên giường bệnh và những thứ tương tự, điều tồi tệ nhất là ô chưa được đánh dấu.
Không phải là tôi đã bước ra và đặt mic xuống rồi bỏ đi.
Đúng vậy.
Như tôi không nhìn lại, tôi nhìn lại thực tế rằng tôi đã ở San Francisco trong một bữa tối mà tôi thực sự đã đông cứng lại, đặt mic xuống và bỏ đi.
Tôi nhìn nhận điều đó như một chất xúc tác cho việc tại sao tôi lại sợ hãi khi nói trước công chúng lần này.
Và cuối cùng nó đã thúc đẩy tôi làm điều đó.
Tôi không hối tiếc về San Francisco.
Tôi vui vì điều đó đã xảy ra.
Nhưng chỉ vì tôi đã đối mặt với nó sau này.
Tôi sẽ rất xấu hổ.
Tôi sẽ mang nỗi đau của mình mãi mãi nếu tôi không thử lại.
Nhưng đúng vậy, giống như, bạn không hối tiếc về sự thất bại.
Bạn hối tiếc vì đã không thử.
Mọi người hiểu lầm bạn như thế nào?
Bởi vì họ thích bạn.
Họ thấy bạn trên màn hình và họ tiêu thụ một loại nội dung nhất định mà bạn tạo ra.
Họ có thể không biết đầy đủ bối cảnh cuộc sống của bạn.
Nhưng bạn nghĩ mọi người đã hiểu lầm bạn như thế nào?
Ôi, câu hỏi hay.
Um, tôi sẽ nói, và điều này không phải để lấy lòng, bạn biết đấy, những người anh em cựu SEAL của tôi.
Nhưng tôi nghĩ rằng ngay cả khi tôi đang đăng tải, và điều này thực sự chỉ dành riêng cho những người đã thực sự từ chối tôi, những người vẫn rất có khả năng làm vậy.
Bạn biết đấy, ý định của tôi khi tôi đăng tải những thứ liên quan đến SEAL trước khi chuyện của Mr. Ball xảy ra, không bao giờ là tôi thật tuyệt vời.
Nó giống như tôi muốn làm điều gì đó với cuộc sống của mình và điều này cảm thấy như một cơ hội và tôi biết nó có phần nghi vấn.
Nhưng khi bạn không còn ở trong phòng đội ngũ được bảo vệ đó, khi bạn ở trong bầy sói, nói một cách nào đó, thật dễ dàng để nhìn phần còn lại của cuộc sống bạn như là, ôi, tôi đã trở thành một SEAL. Tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn.
Nhưng khi bạn bị đẩy ra ngoài hoặc khi bạn rời đi và bạn ở một mình, bạn phải tìm cách xây dựng cuộc sống mới của mình, thật khó để tưởng tượng bạn sẽ làm điều đó như thế nào mà không dựa vào, bạn biết đấy, điều lớn nhất mà bạn từng làm.
Và vì vậy, tôi nghĩ rằng điều cụ thể chắc chắn là tôi chưa bao giờ tạo ra nội dung đó vì tôi thực sự tin rằng mình là một người đặc biệt và mọi người nên nhìn nhận tôi như là ông Navy Seal. Tôi rất nhận thức được thực tế rằng tôi là một Seal cấp dưới so với những người khác đã phục vụ và kinh nghiệm của tôi là rất ít so với những người khác.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng một số người nghĩ rằng tôi thực sự tin rằng mình là một siêu anh hùng, nhưng tôi không như vậy lúc đó và bây giờ tôi cũng không biết.
Tôi sẽ nói rằng bây giờ có một phần của ông Ball trong mọi thứ. Có một điều thực tiễn là, khi mà hình ảnh ông Ball đã phát triển đến mức hiện tại, nơi mà nó trở thành một điều khá dễ nhận biết trong thể loại kỳ lạ, tối tăm và bí ẩn.
Um, thật sự rất khó khăn cho tôi cá nhân để cân bằng cuộc sống của mình với vợ và ba đứa con mà tôi yêu quý và những trách nhiệm với nội dung. Ý tôi là, chúng tôi có một lịch trình ghi hình, chúng tôi có những điều mà tôi đã hứa sẽ làm.
Và như bạn biết, với việc tạo nội dung, không thực sự có một điểm dừng, bạn chỉ tiếp tục làm điều đó. Tôi không hề nói rằng, ôi, công việc này thật khó khăn, những người đồng cảm với tôi thì ít, như tôi hiểu được đặc quyền.
Nhưng cùng một lúc, tôi bắt đầu tạo ra nội dung và đó là một sự tràn đầy nội dung liên tục. Tôi đã làm năm video mỗi tuần, đôi khi mỗi video dài khoảng 25 phút, tự mình thực hiện, chỉnh sửa, mọi thứ.
Nó mất khoảng 26 giờ cho mỗi video trong suốt bảy ngày. Và thực sự là tôi không ngủ. Tôi đã trở thành một người nghiện rượu điên cuồng. Tôi đã trở nên thừa cân một cách khủng khiếp vì mọi thứ đều bị đẩy sang một bên để làm video.
Và rồi khi tôi nhận ra rằng việc tạo nội dung với tốc độ mãnh liệt như vậy thực sự đang ảnh hưởng đến sức khỏe thể chất và tinh thần của tôi, cũng như mối quan hệ với vợ và con cái, tôi bắt đầu có sự trao đổi. Tôi sẽ làm ít nội dung hơn để có nhiều thời gian hơn với gia đình, và rất nhiều người đã hiểu điều đó. Không phải là đám đông nói rằng, “Này, bạn thật tệ.” Nhưng tôi nghĩ điều đã xảy ra bây giờ, và đó là một sản phẩm của thành công, là chúng tôi đã đạt đến một điểm mà không chỉ riêng tôi, mà chúng tôi có một đội ngũ khá lớn. Chúng tôi có một studio tuyệt vời, có bộ phận xuất bản, có cái này, có cái kia. Chúng tôi đã đạt đến một điểm mà tôi nghĩ mọi người nhìn tôi như một người doanh nhân chỉ muốn kiếm tiền. Trong khi thực tế, như bạn đã nói trước chương trình, bạn đã nói, “Thật kỳ lạ. Mọi người nói bạn thành công quá, trong khi tôi thậm chí không biết mình đang làm gì.” Tôi vẫn rất nhiều là người đã ngẫu nhiên làm một video trở nên viral trên TikTok. Và một trong những điều khó khăn hơn đối với tôi là khi khán giả ngày càng đông, điều mà tôi rất vui mừng. Nó giống như bạn thực sự phải hiểu rằng có những người không thích tôi nữa. Họ đã có vấn đề với tôi và luôn có ý tưởng rằng tôi như một người tham lam chỉ muốn kiếm tiền. Trong khi thực tế, như bạn có thể thấy qua cuộc phỏng vấn này, bạn biết đấy, mặc định của tôi là tôi thích kể chuyện. Tôi yêu thể loại này, luôn luôn như vậy. Và tôi cũng thích việc tự làm ông chủ của mình ở một mức độ nào đó. Vì vậy, nó đáp ứng rất nhiều tiêu chí của tôi. Bạn có bao giờ lo lắng rằng bạn đã đặt sai ưu tiên không? Khi tôi nói điều đó, tôi thực sự có ý nghĩa rằng khi bạn là một người sáng tạo nội dung, như chúng ta đều là. Như bạn đã nói, đó là sự liên tục, liên tục, liên tục, liên tục. Và không có ánh sáng ở cuối đường hầm về việc bạn không thể xuống khỏi chuyến tàu này vào một thời điểm nào đó. Nếu bạn xuống, bạn sẽ thất bại. Đó là cách nó hoạt động.
Vậy bạn nghĩ sao nếu tôi nói với bạn rằng bạn sẽ làm điều này mãi mãi, như bạn sẽ làm những gì bạn đang làm bây giờ trong 30 năm tới?
Bạn biết đấy, tôi nghĩ rằng tôi thực sự đã đạt đến một giai đoạn trong cuộc đời mình với tư cách là một người sáng tạo nội dung, nơi mà có thể tôi chưa đến đó theo cách mà bạn vừa trình bày.
Nhưng chắc chắn tôi hiện tại không làm điều này vì tiền.
Nếu có gì, tôi tham gia vào điều này vì tôi thực sự thích việc kể chuyện.
Tôi đã đề cập với bạn trước chương trình rằng việc thực hiện tour diễn trực tiếp thật sự rất vui vì tôi có cơ hội tương tác với những người mà trước đây chỉ xuất hiện dưới dạng con số trong video YouTube của tôi.
Nhưng họ là những người thật và thật sự rất vui, rất thỏa mãn đối với tôi.
Tôi đã nói với Nick, giám đốc điều hành của tôi và người quản lý của tôi trước khi tour diễn bắt đầu rằng tôi sẽ sẵn sàng trả tiền để thực hiện tour diễn và giờ đây, đặc biệt là tôi sẽ sẵn sàng trả tiền để có trải nghiệm đó và tổ chức những buổi biểu diễn đó.
Nhưng nhìn về phía trước, tôi cảm thấy mình đã đạt đến một điểm mà tôi chưa bao giờ thực sự tham gia vào điều này vì danh tiếng hay tiền bạc, mà tôi chắc chắn tham gia vì ý tưởng thành công.
Không nghi ngờ gì tôi muốn thành công và những điều đi kèm với điều đó là tiền bạc và danh tiếng và tất cả những thứ đó.
Nhưng cuối cùng, tôi chỉ là một người thích thử nghiệm những điều mới.
Tôi đã làm rất nhiều điều mới và đã tự tái tạo bản thân nhiều lần.
Nhưng tôi thực sự làm tốt khi tôi có một mục tiêu mới và tôi phát triển trong môi trường đó.
Và đối với tôi, khi Mr. Ball và những thứ tương tự bắt đầu, không phải là chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền hay thành công đến mức nào hay chúng ta có thể xây dựng một doanh nghiệp lớn đến đâu.
Mà là, liệu tôi có thể làm một video khác mà mọi người thích không? Liệu tôi có thể tiếp tục làm điều đó không? Và đó trở thành mục tiêu.
Liệu tôi có thể lặp lại sự quan tâm đối với các video không?
Bạn có thấy mình sẽ bao giờ dừng lại không?
Có và không, chắc chắn rồi, vì tôi nghĩ rằng tôi cũng có khả năng nói rằng, bây giờ tôi ổn.
Tôi sẽ đi làm một điều hoàn toàn mới với gia đình mình và thẳng tiến về phía hoàng hôn.
Bạn có nghĩ mình có khả năng làm điều đó không?
Thực ra, tôi có.
Bạn có tổng cộng bao nhiêu người đăng ký? Hình như kênh chính của bạn gần đạt 10 triệu?
Khoảng 10 triệu. Tôi nghĩ nếu chúng ta tính toán và xem xét tất cả các lĩnh vực, tất cả các nền tảng, bao gồm cả podcast, thì có lẽ tổng số sẽ rơi vào khoảng 20 đến 25 triệu.
20, 25 triệu người đăng ký, bạn có sẵn sàng chỉ bỏ đi và nói rằng bạn có thể thấy thực tế đó trong tương lai không?
Có.
Có điều gì cần thiết để bạn đạt được điều đó không? Bạn có cần gì không?
Có điều gì, bất kỳ chất xúc tác nào mà bạn nghĩ không?
Bạn biết không, thật buồn cười khi bạn nhắc đến điều này vì tôi đã đề cập đến chuyến lưu diễn trực tiếp một vài lần.
Nếu tôi phải thành thật về một điều mà tôi đã tự kiểm soát từ khi tôi trở thành người lớn, từ khi tôi gia nhập quân đội, thì đó là tôi luôn có một sự quan tâm lớn đến việc có một bài nói chuyện công khai lớn mà không vì lý do gì khác ngoài việc chinh phục khoảnh khắc đó.
Bố tôi là một diễn giả tuyệt vời. Ông đã thực hiện một số bài nói chuyện khá lớn, và tôi đã thấy ông nói và ông rất giỏi. Tôi luôn biết rằng tôi là một diễn giả tốt. Tôi có thể kể chuyện.
Điều này đã xảy ra trước cả Mr. Ballin.
Nhưng tôi đã xem nó như một điều thật đáng sợ đến mức tôi sẽ không bao giờ thực sự làm điều đó. Tôi là người đã có suy nghĩ đó và nói rằng, tôi sẽ sống với một điều chưa được kiểm tra.
Và tôi đã tự nói với mình rằng đó là vì tôi không thực sự có nội dung để trình bày một bài nói chuyện. Tôi có khả năng, nhưng không có nội dung. Và đó là lý do của tôi.
Nhưng rồi, khi Mr. Ballin bắt đầu phát triển, đột nhiên mọi thứ như kiểu, ôi, bạn có khán giả, bạn có nội dung, bạn có tất cả những thứ này.
Bây giờ là một quyết định. Bạn sẽ làm điều đó hay không?
Và trong vài năm qua, tôi đã thực sự tra tấn tinh thần bản thân để tự thúc đẩy mình rằng, tôi không chỉ thực hiện những buổi biểu diễn trực tiếp, mà tôi còn muốn thực hiện một tour diễn hoàn chỉnh. Như tôi đã nói với bạn trước khi chương trình bắt đầu, tôi muốn giá trị sản xuất hạn chế. Một phần trong đó là vì tôi muốn mình đứng dưới ánh đèn sân khấu với một chiếc micro để mọi thứ trở nên mãnh liệt nhất có thể. Bởi vì tôi cảm thấy nếu tôi không bắt đầu từ đó, tôi sẽ lo lắng rằng mình chưa thực hiện được điều mà tôi luôn muốn làm, đó là trở thành người cầm micro và thu hút mọi người. Và tôi đã làm điều đó. Tôi cảm thấy mình thực sự đã hoàn thành điều mà tôi không nghĩ mình sẽ bao giờ làm được vì nỗi sợ hãi, nó quá lớn. Tôi không thể vượt qua nó. Nhưng kết quả là, khi trở về từ tour diễn đó, và điều này có thể nghe có vẻ kiêu ngạo, nhưng chúng tôi trở về từ tour. Và chúng tôi có cuốn tiểu thuyết đồ họa được phát hành, cuốn tiểu thuyết đồ họa bán chạy nhất New York Times, thật tuyệt vời. Tôi rất tự hào về cuốn sách đó. Bạn biết đấy, tour diễn đã thành công lớn về mặt thống kê, tài chính, bất cứ điều gì bạn muốn gọi. Kênh YouTube, podcast, mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp. Nhưng đột nhiên tôi không còn những điều sâu sắc chưa được kiểm tra nữa. Tôi không có. Điều duy nhất tôi có là một mong muốn thực sự để trở thành một người cha tốt. Và không có cách cụ thể nào để định lượng điều đó, nhưng bằng cách thực hiện những buổi biểu diễn trực tiếp, điều mà giờ đây đã được kiểm tra trong tâm trí tôi, tôi có thể thực hiện 50 tour diễn trực tiếp nữa và nó sẽ không bao giờ giống như tour đầu tiên. Tôi có thể ngay bây giờ nói, hey, có 70.000 người ở đó, hãy kể một câu chuyện và khơi gợi bạn, tôi có thể làm điều đó ngay bây giờ. Nó sẽ không căng thẳng như địa ngục, nhưng tôi sẽ làm. Tôi không có, và điều này lại không có ý kiêu ngạo, tôi không còn mục tiêu nào nữa. Tôi đã đạt đến một điểm mà điều duy nhất khác mà tôi muốn làm là ném bóng cho Boston Red Sox, và tôi nghĩ con tàu đó đã rời bến.
Đó sẽ là điều duy nhất mà tôi không thể làm, nhưng tôi thực sự không có một mục tiêu lớn lao nào. Tôi chắc chắn sẽ tìm thấy một cái và tôi đang tìm kiếm, nhưng tôi đã đến một điểm mà tôi rất yêu thích khía cạnh kể chuyện của việc kể chuyện. Tôi thực sự thích điều đó. Tôi đang làm điều đó ngay bây giờ. Nhưng tôi cũng yêu gia đình và các con của tôi và tôi muốn có một cuộc sống trọn vẹn ở đó. Và nhân tiện, tôi chắc chắn đang có một sự cân bằng tốt ngay bây giờ, nhưng theo ý bạn, liệu tôi có thể làm điều này trong 30 năm nữa không? Câu trả lời là không. Tôi có thể làm điều này trong một khoảng thời gian và tôi sẽ dồn tất cả năng lượng của mình vào đó. Khi mọi người nghe tôi nói, như tôi thực sự quan tâm đến những gì bạn nghĩ. Tôi có mặt trong các bình luận, tôi đọc Reddit, tôi đọc những điều đau lòng trên Reddit, tôi đọc tất cả những thứ này. Đó là vì tôi thực sự quan tâm, vì điều này chưa bao giờ là về việc xây dựng một doanh nghiệp. Đó là sản phẩm của điều mà tôi yêu thích làm. Đó là sản phẩm của việc kể chuyện và yêu thích làm điều đó. Nhưng vâng, tôi không có một hộp chưa được đánh dấu sâu sắc và tôi hy vọng sẽ tìm thấy một cái. Nhưng ngay bây giờ, tôi cảm thấy như mình chỉ đang làm những thứ và tôi cần tìm ra điều đó và tôi không có nó. Tôi thật may mắn, thật được ban phước và tôi yêu cuộc sống của mình. Tôi yêu điều đó. Nhưng tôi đã hoàn thành việc đánh dấu hộp và tôi không biết điều gì sẽ đến tiếp theo. Mọi người đều cần một hộp chưa được đánh dấu, phải không? Tôi cảm thấy như bạn cần điều đó. Nó giúp bạn tiếp tục, giúp bạn suy nghĩ về điều đó. Nó giống như… Đó là một mục đích và ý nghĩa, phải không? Nó giống như… Có một thảm họa khủng khiếp với chiếc tàu ngầm nhỏ bị nổ tung. Một điều khủng khiếp. Và tôi đã đọc về nó và những người tham gia các chuyến thám hiểm dưới biển sâu này thường là những tỷ phú. Đó là những người thực sự có mọi nguồn lực mà con người biết đến. Bạn có thể làm hầu như bất cứ điều gì bạn muốn trong giới hạn hợp lý. Và họ không thể tìm ra điều gì để làm bây giờ. Bởi vì mọi thứ, đối với chúng tôi, nếu như, này, bạn có muốn mua một chiếc du thuyền trị giá một trăm triệu đô la hôm nay không?
Như chúng ta không thể làm điều đó. Như tôi không thể đi mua một trăm… Có thể bạn có thể. Tôi có thể mua một chiếc du thuyền trị giá một trăm triệu.
Nhưng hãy tưởng tượng việc… Thật khó để làm điều này.
Tôi chắc rằng những người tỷ phú có thể nói với chúng ta, nếu bạn có thể mua bất cứ thứ gì, thì bỗng nhiên mọi thứ đều mất giá trị.
Ít nhất là những thứ bạn có thể mua. Nó chỉ có giá trị đối với chúng ta vì chúng ta không thể có được nó.
Bạn biết đấy, giống như, tôi có thể có một chiếc xe đẹp như thế này, nhưng tôi biết tôi không thể có một chiếc McLaren.
Nhưng chính điều đó làm cho chiếc xe này trở nên đặc biệt vì tôi không đủ khả năng mua nó.
Nhưng đối với những người tỷ phú, thì như kiểu, ôi, tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là tìm kiếm cảm giác hồi hộp.
Bởi vì tiền không thể tạo ra… Vì vậy…
Tôi đã đến một điểm, không phải là trạng thái tỷ phú, thậm chí còn xa, nhưng giống như…
Thật khó để xác định tôi muốn làm gì ngoài việc biết rằng vợ và con cái là điều rất quan trọng đối với tôi.
Nó thực sự xuất phát từ việc tôi suýt chết ở Afghanistan, như thật sự trân trọng việc tôi có một gia đình.
Nhưng cũng giống như, tôi cũng trân trọng những gì tôi có ở đây với Ball & Studios.
Tôi chỉ đang chờ đợi một điều gì đó lớn tiếp theo xuất hiện.
Hành trình của bạn với sức khỏe tâm thần của chính bạn như thế nào?
Bởi vì bạn đã nói về PTSD. Bạn đã nói về việc trở thành một người hơi nghiện rượu vào một thời điểm nào đó.
Hành trình đó như thế nào? Nó đã ảnh hưởng đến câu chuyện của bạn ra sao?
Vâng, tôi thực sự đã gặp khó khăn với sức khỏe tâm thần của mình.
Cụ thể, kiểu như từ dịch vụ quân sự là một phần lớn trong đó.
Khi tôi được nghỉ hưu y tế, vào năm 2014, tôi bị thương ở Afghanistan.
Tôi thực sự không… Tôi nghĩ tôi đã xử lý được nó vì bạn phải đi gặp một nhà trị liệu và những thứ như vậy.
Sau khi triển khai, bạn sẽ nói chuyện với ai đó.
Nhưng tôi chỉ đang chơi trò chơi để vượt qua nó vì tôi chỉ muốn được triển khai một lần nữa
và trở thành một phần của đội ngũ một lần nữa.
Mãi cho đến sau này, tôi thực sự, nên tôi đã triển khai lần thứ hai và tôi đã đến Nam Mỹ.
Và tôi nhớ rằng mình không suy nghĩ nhiều về việc triển khai trước khi đến đó.
Tôi nhớ đã nghĩ rằng so với việc đi Afghanistan, chúng tôi đang đến Nam Mỹ để ngồi trong một ngôi nhà đẹp,
thực sự ở một phần xinh đẹp của Nam Mỹ và như là huấn luyện lực lượng quân đội Peru.
Đây không phải là một cuộc triển khai chiến đấu.
Đây giống như bạn triển khai và sống ở đó, nhưng bạn chỉ như một giáo viên.
Đó là ý chính. Và đó là một điều tuyệt vời để làm, nhưng chắc chắn không phải là chiến đấu.
Nhưng kết quả là, tôi thực sự không chuẩn bị tinh thần cho những gì sẽ xảy ra khi ở Peru.
Và nếu bạn không biết điều này, Peru là một quốc gia hoàn toàn nói tiếng Tây Ban Nha.
Nó rất… ít nhất là nơi chúng tôi ở, có rất ít tiếng Anh, như là rất, rất ít.
Và tôi nhớ rằng tôi phải đến Peru muộn, vì đội của tôi đã đi cùng với một nhóm khác triển khai ở đó.
Họ đã đến Peru sớm và tôi đến sau khoảng một tuần, và điều đó có nghĩa là tôi phải bay vào sân bay ở Peru một mình.
Và tôi phải điều hướng sân bay và tôi nói một chút tiếng Tây Ban Nha, như là gần như không thể giao tiếp.
Và tôi không hề coi trọng điều đó. Họ đã tổ chức một khóa học tiếng Tây Ban Nha nhưng tôi đã bỏ qua.
Và tôi nhớ rằng khi tôi đến Peru, nó giống như, ôi Chúa ơi, ngay khi tôi hạ cánh và nhìn xung quanh thì không ai nói tiếng Anh,
tôi đang cố gắng tìm xem mình nên đi đâu. Mọi thứ đều bằng tiếng Tây Ban Nha. Tôi không thể tìm thấy người đón mình.
Người đón tôi, nhân tiện, là một người địa phương nói tiếng Tây Ban Nha. Không biết tôi trông như thế nào.
Và túi của tôi bị kẹt và họ đang cố gắng tìm hiểu trong túi của tôi có gì, nhưng tôi không nói…
Nó thật căng thẳng và cuối cùng tôi cũng lên được xe để được đưa đến ngôi nhà mà chúng tôi ở.
Nhưng để đến đó, cần phải lái xe qua một khu ổ chuột thực sự, một nơi rất, rất không an toàn.
Và tôi nhớ đã nghĩ rằng, tôi đang ở một quốc gia hoàn toàn xa lạ.
Tôi cách xa gia đình rất nhiều và tôi sẽ ở đây trong sáu tháng, điều này không dài theo tiêu chuẩn triển khai, bạn biết đấy.
Nhưng đó là một khoảng thời gian dài để xa cách. Và tôi cảm thấy như mình không hề suy nghĩ về điều này.
Tôi không thể tin rằng mình sẽ ở đây. Cảm giác như tôi đột nhiên, tôi cảm thấy như mình lại ở Afghanistan một chút.
Tôi đã gặp rất nhiều khó khăn trong lần triển khai đó chỉ để giữ được sự tỉnh táo.
Tôi đã rất khổ sở ở đó. Đến mức tôi gần như có những ảo tưởng.
Tôi đã rất trầm cảm. Tôi không thể diễn tả được. Tôi có một giấc mơ lặp đi lặp lại rằng tôi đang nằm trên giường của mình
và ở Peru, mọi thứ luôn ẩm ướt. Như là, mọi thứ đều ướt.
Dù thế nào đi nữa, như là ga trải giường của bạn ướt, quần áo của bạn ướt. Đó là một môi trường rất ẩm ướt.
Và tôi đang nằm trên giường. Tôi không có quạt. Nó ẩm ướt trong căn phòng tồi tàn này và bên ngoài tôi chỉ nghe thấy sự hỗn loạn của những con phố Peru.
Và tôi sẽ ngủ thiếp đi và có giấc mơ rằng tôi đang ở Nga đứng ở góc của một đại sứ quán hoặc một tòa nhà liên bang nào đó.
Và có ai đó sẽ bước ra từ một chiếc xe và như là bắt tôi và như là bắt cóc tôi.
Nhưng đó là một giấc mơ lặp đi lặp lại. Tôi đã có giấc mơ này đến mức tôi bắt đầu tin rằng mình đang mất trí, rằng làm sao tôi có thể có cùng một giấc mơ?
Tôi sẽ tỉnh dậy trong sự hoảng loạn. Tôi nhớ vợ mình một cách khủng khiếp. Cô ấy đang mang thai đứa con đầu lòng của chúng tôi.
Thật tồi tệ. Đó là khoảng thời gian tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi. Và thật khó để, ngay cả bây giờ, để diễn đạt nó thành lời.
Nó giống như tôi đã gần như sụp đổ tinh thần và một phần là vì tôi không đánh giá cao thực tế rằng bạn đang đến một phần khác của thế giới nơi mọi thứ đều khác biệt.
Và tôi cũng bắt đầu đối mặt với, có lẽ là những con quỷ của mình từ lần triển khai ở Afghanistan.
Có những điều mà tôi, mà chúng tôi đã làm, mà tôi đã làm không nhất thiết là sai hoặc bất hợp pháp.
Nhưng chỉ đơn giản là đó là chiến tranh và chiến tranh là một điều khủng khiếp và khi thấy nó ở cự ly gần.
Người ta ơi, thật sự, thật sự là khó khăn, bạn biết đấy, và vào thời điểm đó, bạn đã được huấn luyện để không chỉ nhìn thấy chiến tranh và chấp nhận nó, mà còn gần như vui mừng trong đó. Bởi vì làm sao bạn có thể khiến những người đàn ông trẻ tiếp tục ra chiến trường, tiếp tục chiến đấu và hy sinh? Bạn cần cả đàn ông và phụ nữ.
Nhưng mà, tôi cảm thấy như, vâng, tôi đã có một cuộc khủng hoảng, như một sự chất vấn về tâm lý. Tại sao tôi lại ở trong quân đội? Bạn biết đấy, tôi đã tự hỏi mình tôi là ai. Và cuối cùng tôi đã được nghỉ hưu vì lý do sức khỏe, nhưng thực ra không phải từ Peru. Nó giống như, tôi rất không hạnh phúc.
Tôi trở về từ Peru và tôi ghét cái thực tế là tôi ở trong quân đội. Tôi không cảm thấy đó là nơi dành cho tôi. Tôi cũng bị thương về thể chất. Tôi đang phải đối phó với những chấn thương và cuối cùng tôi đã được nghỉ hưu vì lý do sức khỏe, nhưng đó là sự lựa chọn của tôi nếu tôi muốn tiếp tục gặp một nhà trị liệu sau khi ra ngoài.
Và ban đầu tôi không muốn. Ban đầu, khi tôi ra ngoài, khi tôi được nghỉ hưu vì lý do sức khỏe, tôi chỉ nghĩ, không sao, tôi tự lo được. Nhưng tôi luôn cảm thấy tức giận, như mọi thứ đều khiến tôi bực bội. Tôi cảm thấy rất căng thẳng, không phải là nhảy cẫng lên, mà chỉ là tôi cảm thấy rất căng thẳng.
Và nó đã đến mức mà không ai muốn ở bên tôi. Con cái tôi không muốn ở bên tôi. Vợ tôi không muốn ở bên tôi. Cuối cùng họ đã nói, tôi nghĩ bạn cần gặp ai đó. Và tôi đã nói, bạn biết không, tôi cũng nghĩ vậy. Tôi cảm thấy như mình đang rối loạn.
Và chính qua liệu pháp, vào khoảng năm 2018, tôi nhận ra rằng tôi có một số vấn đề rất sâu sắc với bản thân, với dịch vụ của mình, với những thứ tôi đã thấy và đã làm. Và chỉ khi tôi bắt đầu nói về những điều đó một cách công khai, tôi mới thực sự bắt đầu tha thứ cho bản thân và cảm thấy hài lòng. Giống như, có từ gì đó, hài lòng một lần nữa, bạn biết đấy, không phải là liệu pháp không phải để khiến bạn quên đi mọi thứ.
Đó là để cho bạn một cái nhìn mà bạn chưa từng có. Và tôi chỉ nghĩ rằng tôi đã rơi vào một vòng lặp như là ghét bỏ chính mình.
Và tại sao?
Tôi nghĩ rằng nếu tôi phải tóm gọn lại điều đó ở mức đơn giản nhất, thì đó là, tôi muốn trở thành một lính SEAL Hải quân phần nào vì tôi chỉ muốn trải qua quá trình huấn luyện.
Tôi muốn phục vụ trong quân đội, nhưng tôi không thực sự suy nghĩ nhiều về điều đó.
Chủ yếu là, tôi muốn phục vụ vì đó là một điều danh dự và tôi biết rằng có những người đã làm điều đó và đó là điều có ý nghĩa với tôi.
Nhưng thực sự, điều thu hút tôi trở thành một SEAL chính là thử thách mà tôi thấy. Đó là điều.
Nó sẽ mất nhiều năm để thực hiện và đó là một điều rất khó khăn.
Ý tưởng về việc thậm chí chỉ suy nghĩ về cuộc sống sẽ như thế nào khi là một SEAL cảm thấy như là đặt xe trước ngựa.
Bạn nghĩ bạn là ai mà lại nghĩ về việc sẽ như thế nào khi trở thành một SEAL?
Nếu bạn có thể đến đó, bạn sẽ tự tìm ra.
Và thực sự, tôi nghĩ đây là một hiện tượng tương đối phổ biến rằng những người trở thành SEAL, điều đó gần như gây ngạc nhiên.
Bạn trở thành một SEAL và bạn như kiểu, khoan đã, bây giờ tôi sẽ trở thành một lính SEAL Hải quân, nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng đó là nhiều năm để đạt được điều đó.
Và cho đến tận cuối cùng, ở một mức độ nào đó, bạn có thể không thành công. Bạn có thể bị loại.
Và vì vậy bạn cuối cùng trở thành một SEAL và bạn nhận ra thực tế của công việc.
Và tôi nói điều này không phải vì tôi có kinh nghiệm sâu sắc về điều này, mà vì nó là sự thật, đó là trong công việc này, người ta chết và bạn giết người.
Đó là điều cốt lõi của công việc. Còn nhiều điều hơn thế nữa, nhưng đó là công việc, các bạn.
Tại sao bạn nghĩ họ lại làm video game và phim về nó?
Và tôi nghĩ rằng có một sự điều kiện tâm lý để có thể làm công việc đó đến từ quá trình huấn luyện.
Và thật lòng mà nói, đó là một điều đáng kinh ngạc khi họ có thể tạo ra hệ thống này, hệ thống tạo ra những chiến binh thực sự có khả năng, vì đó là cách bạn bảo vệ đất nước của mình. Đó là cách bạn ra ngoài và làm những gì bạn cần làm. Nhưng khi bạn ra khỏi đó, khi bạn kiểu như, từ gì nhỉ? Nó gần như là khi bạn, bạn bước vào một, cái ma trận suy nghĩ này khi bạn trải qua huấn luyện và bạn trở nên sẵn sàng và có khả năng chiến đấu trong các cuộc chiến cơ bản. Nhưng khi bạn bắt đầu bị rạn nứt và bạn bắt đầu nhận ra rằng bạn muốn làm điều gì đó khác với cuộc sống của mình, bạn phải như kiểu chấp nhận những gì bạn đã làm và cách bạn đã nghĩ về nó. Bạn bắt đầu nhìn nhận người mà bạn đã từng là một người lính đặc nhiệm, như một người mà bạn không, đối với tôi, tôi không tự hào về người mà tôi đã trở thành. Tôi đã thực sự nghiêng về việc trở nên hung hăng và như kiểu, bạn biết đấy, như một alpha mà tôi có thể, không phải với đồng đội của mình, mà chỉ trong việc làm công việc mà tôi đã đi xuống một con đường mà tôi không tự hào lắm. Và tôi nghĩ rằng nhận ra rằng điều này không phù hợp với tôi, như việc ở trong lực lượng đặc nhiệm, mặc dù tôi đã nghỉ hưu y tế, tôi nghĩ tôi nhận ra rằng điều này không phù hợp với tôi và tôi sẽ rời khỏi đó dù có nghỉ hưu y tế hay không. Thật sự rất khó để đối phó với sự mất mát về danh tính đó. Bạn vẫn có những con quỷ đó. Vâng, nhưng tôi đi trị liệu cho chúng và cảm ơn Vinnie Shorman, người thực sự đang sống ở Vương quốc Anh. Anh ấy là nhà trị liệu của tôi. Anh ấy thật tuyệt vời. Chúng tôi chưa thực sự đi sâu vào những vấn đề quân sự, nhưng vâng, tôi nghĩ rằng đó là điều sẽ luôn ở bên tôi. Chắc chắn, khi tôi nghĩ về việc đã phục vụ, tôi rất tự hào và tôi tự hào khi đã là một cựu chiến binh bây giờ và những người tôi đã làm việc cùng thật tuyệt vời, ngay cả những người ghét tôi bây giờ. Tôi không nghĩ kém đi về họ, có những người tuyệt vời trong quân đội. Tôi nghĩ rằng tôi chỉ đơn giản là, điều đó không phù hợp với tôi.
Nó giống như, tôi nghĩ quân đội là như vậy, nhưng chính cái việc trở thành lính SEAL đã thu hút tôi.
Và theo nhiều cách, điều này có thể nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng tôi khá may mắn khi được triển khai đến Afghanistan và thực sự có một lần triển khai chiến đấu, vì nhiều người, điều xảy ra là họ đến một đơn vị chiến đấu, như một đơn vị đặc nhiệm,
và rồi họ không bao giờ thấy chiến đấu, và không phải vì họ đã đưa ra bất kỳ quyết định nào, mà chỉ là cách mà mọi thứ diễn ra.
Và những người đó, giống như họ có một ô chưa được đánh dấu, nhưng đó không phải là quyết định của họ.
Và vì vậy, theo một cách nào đó, tôi đã được tặng món quà này và nghe có vẻ tồi tệ khi nói như vậy, nhưng tôi không biết cách nào khác để diễn đạt, đó là được thực sự làm công việc trong cuộc sống thực.
Nhưng có một điều gì đó, và bất kỳ ai đang nghe mà đã trải qua nhiều lần triển khai như, nhìn vào người này, như, tôi không tự nhận mình là người đã thực hiện 87 lần triển khai và đây là kinh nghiệm của tôi.
Chỉ đơn giản là từ việc, tôi đã có một lần triển khai chiến đấu, một lần.
Nhưng nó đủ để cho tôi thấy rằng, đó không phải là điều tôi được sinh ra để làm.
Và tôi nghĩ rằng, nhưng tôi vẫn đã làm những điều đó và tôi vẫn là người như vậy.
Và bây giờ, như một người dân thường, tôi đang hòa giải rằng tôi là một người hoàn toàn khác bây giờ theo cách tích cực.
Tôi đã lấy tất cả những phẩm chất tốt nhất mà tôi có thể và tôi đã đổ chúng vào con người này.
Tôi đang cố gắng trở thành một người chồng tốt và một người cha tốt.
Và tôi đang cố gắng làm tất cả những điều đúng đắn, nhưng có một phần trong tôi mà thật điên rồ khi tôi từng là một lính SEAL.
Thật điên rồ.
Mọi người đều có những con quỷ của riêng mình ở một mức độ nào đó, cho dù đó là, bạn biết đấy, đó là một phổ về mức độ mạnh mẽ của những con quỷ đó có thể như thế nào và chúng có thể kiểm soát quyết định của bạn bao nhiêu.
Bạn đã học được gì về việc đối phó với những con quỷ mà có thể hữu ích cho bất kỳ ai, vì bạn đã tham gia trị liệu.
Nhiều người thì không, nhiều người có thể thậm chí chưa nhận ra rằng họ cần phải đi.
Bạn đã học được gì về việc đối phó với những con quỷ mà có thể hữu ích cho bất kỳ ai đang nghe?
Rằng bạn không thể tự mình nói ra khỏi chúng. Đối với tôi, một con quỷ là điều gì đó mà nếu bạn bắt đầu có những suy nghĩ đó và cảm thấy chúng len lỏi vào tâm trí bạn, và bạn tự nhủ, hãy ngừng nghĩ về điều đó. Tôi không muốn, tôi không muốn phải đối mặt với điều đó. Tôi không muốn nghĩ về điều đó. Nếu bạn có những suy nghĩ đó trong cuộc sống của mình, ngay cả khi chỉ là một suy nghĩ nhỏ nhất về điều đó bắt đầu len lỏi vào đầu bạn và phản ứng của bạn với nó là không bây giờ. Tôi không muốn làm điều này. Tôi không thể làm điều này ngay bây giờ. Tất cả đều diễn ra trong đầu bạn. Nếu đó là điều mà bạn phải đối mặt, đó là một con quỷ. Đó là điều như một suy nghĩ không thể kiểm soát xuất hiện trong đầu bạn. Nó thường xảy ra vào cùng một thời điểm trong ngày hoặc cùng một điều kích hoạt nó. Và nếu phản ứng của bạn với nó là, Ôi Chúa ơi, tôi không thể nghĩ về điều này. Như vậy là một con quỷ trong cuộc sống của bạn và ít nhất theo ý kiến của tôi, về lâu dài bạn sẽ không thể đơn giản thuyết phục bản thân rằng đó không phải là một con quỷ. Nó là một con quỷ. Không quan trọng nó có hợp lý hay không. Đối với tôi, tôi có vài điều mà kiểu như len lỏi vào cuộc sống của tôi, nhưng cách duy nhất tôi tìm ra để đối phó với chúng là không chấp nhận chúng vì đó không phải là điều bạn nên làm, mà là nói về chúng với ai đó, như là, nó rất giải tỏa khi nói về nó với một nhà trị liệu. Nhưng còn giải tỏa hơn nữa khi gần như nghe chính mình nói về nó. Như tôi, cụ thể là, tôi có những điều mà tôi đã nói trong trị liệu mà tôi không thể tin rằng mình đang nói ra thành lời, những điều rất cá nhân và thân mật và gắn liền với những bất an sâu sắc và nỗi đau trong cuộc sống của tôi. Nhưng chỉ trong môi trường đó với một bên thứ ba trung lập trong một không gian riêng tư mà những điều này mới nổi lên và tôi đang nói những điều này. Và điều tuyệt vời về việc có một nhà trị liệu tuyệt vời là công việc của họ là lắng nghe, diễn giải và cung cấp góc nhìn.
Họ không cố gắng nói với bạn rằng, ôi, điều đó không phải là một điều gì cả.
Mà là, bạn đã nghĩ về nó theo cách này chưa?
Chuck đã nói một điều hoàn hảo mà tôi nghĩ về suốt thời gian vì cuộc sống của tôi khá bận rộn và hối hả, đó là cách quản lý năng lượng của mình.
Và với tư cách là một người làm podcast, bạn phải quản lý năng lượng của mình theo cách mà bạn có thể có những cuộc trò chuyện rõ ràng với các chuyên gia về những chủ đề mà bạn không hiểu.
Và đó là lý do tại sao sản phẩm Perfected đã trở nên rất quan trọng trong cuộc sống của tôi, vì trước đây khi nói đến các sản phẩm năng lượng, tôi phải chấp nhận một sự đánh đổi mà tôi không hài lòng.
Thường thì, nếu tôi muốn có năng lượng, tôi phải chịu đựng đường cao.
Tôi phải đối phó với cảm giác hồi hộp và những cơn tụt năng lượng đi kèm với nhiều sản phẩm năng lượng phổ biến.
Và tôi cũng chỉ phải chịu đựng thực tế rằng nếu tôi muốn có năng lượng, tôi phải chấp nhận rất nhiều thành phần nhân tạo mà cơ thể tôi không thích.
Và đó là lý do tại sao tôi đã đầu tư vào Perfected và tại sao họ là một trong những nhà tài trợ của podcast này.
Nó không chỉ thay đổi cuộc sống của tôi, mà còn thay đổi cuộc sống của toàn đội ngũ của tôi.
Đối với tôi, nó đã cải thiện đáng kể hiệu suất nhận thức của tôi, mà còn cả hiệu suất thể chất của tôi.
Vì vậy, nếu bạn chưa thử Perfected, có lẽ bạn đã sống dưới một tảng đá.
Bây giờ là thời điểm.
Bạn có thể tìm Perfected tại Tesco và Waitrose hoặc trực tuyến, nơi bạn có thể tận hưởng 40% giảm giá với mã, diary 40 khi thanh toán.
Hãy truy cập perfected.com.
Cha của bạn, bạn đã đề cập trước đó rằng bạn được nuôi dưỡng bởi một người mẹ đơn thân trong tầng hầm, ít nhất.
Cha bạn đã là một nhân vật chủ chốt trong con người mà bạn trở thành như thế nào?
Và chúng ta nói về những con quỷ và những con quỷ mà bạn có.
Vì vậy, bạn biết đấy, thật buồn cười.
Gần đây, tôi và bố tôi đã có một sự hồi sinh.
Ông ấy và tôi đã có một cuộc cãi vã, có thể gọi là như vậy.
Tôi rất gần gũi với bố tôi khi lớn lên.
Cha mẹ tôi ly hôn khi tôi 13 tuổi.
Và mặc dù tôi sống với mẹ và các chị em, nhưng bố tôi vẫn là một phần rất tích cực trong cuộc sống của tôi.
Không phải là tôi không gặp lại ông ấy nữa. Nhưng tôi và bố tôi có một mối quan hệ tốt đẹp. Rồi khi tôi rời nhà để nhập ngũ, điều đó xảy ra sau khi tôi tìm được cách tốt nghiệp đại học và tôi đã nói một chút về việc học luật. Tôi nghĩ bố tôi đã rất vui. Ông ấy nghĩ rằng, con trai tôi, nó đã thay đổi. Nó có một sự nghiệp mà có vẻ như là một ý tưởng rất tốt. Và tôi đã bất ngờ thông báo cho ông ấy, mẹ tôi và các chị gái rằng, thực ra, không, khi tôi tốt nghiệp đại học, tôi sẽ nhập ngũ vào Hải quân và cố gắng trở thành một lính SEAL. Tôi thực sự chưa nói về điều đó với họ chút nào. Ý tôi là, tôi có phần ph exagere, nhưng đó là một sự thay đổi rất nhanh chóng. Và tôi không muốn nói về điều đó với họ vì tôi biết họ sẽ hỏi, thứ nhất, tại sao bạn nghĩ bạn sẽ làm được? Và thứ hai, tại sao bạn lại làm điều này? Vì vậy, khi tôi bắt đầu nói về nó, ngay tại cuối sự nghiệp đại học của tôi, thực sự là tôi đang chuẩn bị để nhập ngũ. Tôi nghĩ bố tôi không thể nào hiểu được rằng tôi thực sự sẽ làm điều này. Vì những lý do mà bây giờ tôi thấy hợp lý nhưng lúc đó thì không, như là ông ấy là cha tôi. Nếu bạn thành công, điều đó không tốt. Bạn sẽ trở thành một lính SEAL như đi chiến tranh. Nếu bạn không thành công và bị loại khỏi huấn luyện, bạn sẽ bị mắc kẹt trong Hải quân theo nghĩa là bạn không thể chọn công việc khác. Bạn sẽ trở thành nhu cầu của Hải quân và phải làm những công việc tồi tệ trong khoảng bốn năm. Không ai thích bị mắc kẹt nếu họ không có cái gọi là “rate” (chức vụ). Đó giống như công việc của bạn. Vì vậy, ông ấy nhìn nhận điều đó như cả hai kết quả đều đi kèm với những điều tiêu cực lớn. Nhưng cách mà tôi cảm nhận được là ông ấy không tin tưởng vào tôi. Ông ấy không tin tôi có thể trở thành một lính SEAL. Ông ấy nghĩ rằng tôi sẽ không làm được. Tôi chắc chắn đó không phải là điều ông ấy muốn truyền đạt, nhưng đó là cách tôi hiểu. Và điều đó đã đánh dấu một sự thay đổi trong mối quan hệ của chúng tôi vào năm 2010. Tôi đã rời đi để tham gia khóa huấn luyện.
Và trong khi tôi và ông ấy vẫn giữ liên lạc từ năm 2010 cho đến cách đây vài tháng, tôi hầu như không nói chuyện với bố mình vì lựa chọn của tôi. Tôi đã có rất nhiều cảm xúc tiêu cực đối với ông ấy. Tôi luôn cảm thấy như ông ấy không tin tưởng vào tôi. Ông ấy cũng đã tái hôn và có một gia đình mới. Tôi đã có rất nhiều sự oán giận đối với ông ấy, một phần là có lý do, phần lớn thì không. Và nó đã trở thành một điều mà nó chưa bao giờ là, đó là tôi đã nghĩ trong đầu rằng bố tôi không tin vào tôi. Đó thực sự là suy nghĩ của tôi. Và thực sự điều đó đã thúc đẩy tôi, có những ngày trong quá trình huấn luyện SEAL mà tôi thực sự nghĩ với bản thân, nếu tôi không thành công, tôi không thể tưởng tượng được cảm giác phải đối mặt với bố mình sẽ như thế nào. Trong đầu tôi lúc đó, tôi nghĩ ông ấy sẽ nói “Tôi đã nói rồi mà.” Ý tưởng đó khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Vì vậy, theo nhiều cách, mối quan hệ của tôi với bố tôi đã trở nên tiêu cực trong nhiều năm, nhưng nó cũng duy trì một chút cảm giác thách thức lành mạnh trong tôi, điều đó thúc đẩy tôi để chứng minh ông ấy sai theo một cách nào đó. Nhưng với sự tự nhận thức gần đây, rất gần đây thông qua liệu pháp với bạn tôi Vinny Shorman, và qua một số điều mà cuộc sống đã sắp xếp, tôi và ông ấy đã kết nối lại. Chúng tôi thực sự đã có một số cuộc thảo luận thẳng thắn về điều đó. Và hóa ra rằng không, bố tôi chỉ đơn giản là lo lắng cho con trai mình và cảm thấy như tôi không thích ông ấy hoặc yêu ông ấy và chúng tôi đã dần xa cách và cuộc sống diễn ra. Tôi có cuộc sống của tôi, ông ấy có cuộc sống của ông ấy, nhưng giờ đây chúng tôi đã kết nối lại và tôi rất vui vì điều đó. Có rất nhiều người đàn ông chưa đến lúc để họ có thể nói chuyện cởi mở về những con quỷ bên trong và cảm xúc của họ, đặc biệt là những người đã từng tham gia chiến đấu và hình ảnh đó là những người đàn ông mạnh mẽ, đúng không? Chắc chắn rồi. Bạn sẽ nói gì với những người đàn ông đó, những người mà có thể, vì tất cả chúng ta đều có cảm xúc. Chắc chắn rồi. Hầu hết chúng ta không có công cụ để biết cách nói về điều đó. Chắc chắn rồi.
Chúng ta không có môi trường, có thể chúng ta không có bạn bè hay những nơi để có thể nói về điều đó. Và rất nhiều đàn ông không cảm thấy họ có thể, ngay cả tôi cũng là một trong những người đàn ông đó, có lẽ cho đến khoảng hai năm trước, tôi sẽ không bao giờ nói với bạn đời của mình nếu tôi có một ngày tồi tệ. Nếu tôi cảm thấy không tốt, nếu tôi lo lắng theo bất kỳ cách nào, nếu tôi đang vật lộn với điều gì đó, tôi sẽ luôn cố gắng che giấu mọi người khỏi điều đó. Tôi nghĩ rằng với tư cách là một người đàn ông, công việc của tôi là chỉ cần chịu đựng, tiếp nhận mọi thứ, hấp thụ, giữ lại. Nhưng điều tôi học được là nó sẽ bộc lộ ra ngoài. Vâng. Và với những hậu quả không mong muốn và theo những cách không ngờ, nó sẽ xuất hiện ở đâu đó, có thể là trong tâm trạng của tôi, có thể là trong sức khỏe của tôi, có thể là trong thói quen của tôi, có thể là trong việc tìm kiếm những cách giải quyết nhanh chóng cho cảm giác hưng phấn, nó sẽ bộc lộ ra. Vì vậy, một ngày tôi đã thực hiện một thí nghiệm là ngồi xuống với bạn đời của mình và nói, nhìn này, tôi đã không thành thật với bạn. Đây là cách tôi cảm thấy và đây là những gì đã xảy ra. Đây là những gì tôi đang trải qua. Vâng. Và đó là một thí nghiệm quan trọng trong cuộc đời tôi. Bạn có thể thấy điều đó. Bạn hiểu ý tôi chứ? Vâng, tôi hiểu. Vì vậy, tôi chỉ đang tự hỏi bạn đã trải qua hành trình nào khi mở lòng. Tôi nghĩ rằng nếu lấy đàn ông làm ví dụ, bạn có thể thấy rằng xã hội có những điều được chấp nhận xã hội mà có thể là những con quỷ đối với bạn. Có thể chúng ta không nói về chúng. Nhưng nếu bạn làm vậy, không ai thực sự sẽ ngạc nhiên. Như hóa ra tôi ghét công việc của mình. Và bạn biết đấy, hóa ra tôi không yêu bạn đời của mình. Đây là những điều xấu, nhưng chúng là những điều mà nếu bạn đề cập đến, không ai sẽ nghi ngờ về sự nam tính của bạn. Họ sẽ không nghi ngờ về những điều mà xã hội coi là thực sự quan trọng, đúng không? Đó là những thứ cực kỳ cá nhân đối với bạn. Đó là những điều có thể gây xấu hổ. Đó là những điều thực sự là quỷ dữ của bạn. Tôi không nói rằng những điều khác không phải là quỷ dữ. Chúng là. Chúng là. Nhưng nếu bạn không thể nói về những điều đó, chúng sẽ đeo bám bạn suốt cuộc đời.
Họ thực sự sẽ làm vậy.
Và vì vậy, tôi nghĩ rằng không phải bạn cần phải đăng ký trị liệu và nói chuyện với một nhà trị liệu.
Nhưng tôi nghĩ rằng như bạn đã đề cập, bạn phải có khả năng giải tỏa bản thân.
Và một phần của điều đó đơn giản là nói về nó.
Như tôi đã từng có một điều mà thực sự không phải là một con quỷ, nhưng để cho mọi người xem điều này hiểu được mức độ thoải mái của tôi khi nói về những điều mà tôi gặp khó khăn.
Thật kỳ lạ, một trong những lý do mà tôi cũng bị thu hút bởi quân đội, tin hay không, là tôi gặp khó khăn rất lớn khi đi tiểu trước mặt người khác, chỉ đơn giản là đi vệ sinh công cộng trước mặt người khác.
Không phải là nó phá hủy cuộc sống của tôi, nhưng nó không thoải mái.
Như tôi thấy dễ hơn nếu tôi ở một mình, đúng không?
Tôi đã biết điều này về bản thân từ khi còn nhỏ, không có lý do cụ thể cho nó.
Nhưng như tôi biết khi tôi còn học trung học hoặc đại học, tôi sẽ tìm một nhà vệ sinh riêng tư vì điều đó dễ hơn cho tôi.
Và khi tôi lớn lên, tôi đã nghĩ rằng điều này thực sự không bình thường khi điều này xảy ra với tôi.
Và vì vậy, một phần lý do tôi quan tâm đến Hải quân là họ sẽ kiểm tra ma túy và họ làm điều đó rất công khai.
Và như vậy, để đối phó với điều này, tôi phải gia nhập một tổ chức mà thực sự sẽ buộc tôi phải đi tiểu trước mặt người khác.
Nhưng đối với tôi, đó giống như việc đối mặt với những điều rất cá nhân, như việc không thể đi tiểu trước mặt người khác, mà bạn biết đấy, tôi đã vượt qua.
Nhưng bạn phải sẵn sàng xác định những điều đó.
Và trong trường hợp của tôi, tôi đã nói chuyện với vợ tôi về điều đó trước khi tôi gia nhập Hải quân.
Và cô ấy nói, được rồi, tôi cũng đã nói chuyện với nhà trị liệu của tôi về điều đó gần đây.
Nhưng đó là một điều rất cụ thể và cá nhân mà nếu tôi đề cập đến trong một cuộc trò chuyện bình thường, tôi chắc chắn có những người thực sự có thể liên quan đến điều đó.
Nhưng hầu hết mọi người sẽ nghĩ rằng, thật không thoải mái khi bạn đề cập đến điều đó.
Nhưng như mọi người đều có những điều rơi vào loại đó, có thể không cụ thể, nhưng ai cũng có những sự bất an kỳ lạ. Và họ có những điều thúc đẩy quyết định của họ mà sẽ rất xấu hổ nếu phải đề cập đến. Đó là lý do bạn phải đề cập đến chúng vì chúng sẽ theo đuổi bạn và luôn hiện diện cho đến khi bạn giải quyết chúng. Đối với tôi, việc nói ra chúng một cách công khai và sau đó làm điều gì đó về chúng đã giúp ích và mang lại cảm giác giải tỏa.
Một điều khác tôi nhận thấy là khi tôi không nói ra, đặc biệt là trong bối cảnh của một mối quan hệ, bạn sẽ sống trong sự hiểu lầm. Đúng vậy, điều đó là đúng. Ví dụ, tôi thích tưởng tượng ra kịch bản rằng bạn gặp khó khăn khi đi tiểu trước mặt người khác. Vợ bạn có thể luôn tự hỏi tại sao bạn không muốn đến những nơi nhất định hoặc khi bạn ở những nơi đó, bạn hành động kỳ lạ. Cô ấy sẽ hiểu lầm rằng có thể bạn đang làm điều gì đó không đúng. Và sau đó bạn đang phải đối mặt với một vấn đề. Bạn đang phải đối mặt với một loạt vấn đề khác. Cô ấy nghĩ rằng bạn đang lừa dối cô ấy. Thực ra, chỉ đơn giản là chúng ta không có một môi trường, một không gian an toàn để nói về vấn đề thực sự. Vì vậy, tôi đã tạo ra năm vấn đề khác.
Và tôi có điều đó trong cuộc sống của mình, nơi mà tôi cảm thấy nếu tôi chỉ nói sự thật, thật đáng tiếc khi đôi khi tôi phải đến lúc bùng nổ, quay lại và nói rằng bạn đã hoàn toàn hiểu sai. Và lý do bạn hiểu sai hoàn toàn là vì tôi không nói cho bạn sự thật. Và điều đó đã dẫn bạn đi xuống một con đường rất không may và đã gây ra nhiều tổn thương hơn là việc tôi chỉ thành thật với bạn. Nhưng tôi không nói rằng điều đó sẽ dễ dàng. Tôi nghĩ như nhiều điều bạn đã mô tả trong câu chuyện của mình, trước tiên bạn phải chỉ cần bước một bước theo hướng đó. Tôi không nói rằng hãy kéo đối tác của bạn vào và như trút bỏ hoặc nói chuyện với các nhà trị liệu ngay hôm nay. Bạn phải thực hiện thí nghiệm để xây dựng bằng chứng và để nó tích lũy và nói rằng, thực sự, đây là một cuộc sống tốt hơn so với sự bí mật.
Giữ mọi thứ cho riêng mình.
Khi tôi phỏng vấn mọi người, luôn có những câu hỏi mà tôi biết họ thường xuyên bị hỏi.
Liệu tôi có nên hỏi anh ấy câu hỏi mà tôi biết anh ấy có lẽ thường xuyên bị hỏi, nhưng bạn lại rất giỏi trong việc kể chuyện.
Bạn thực sự, thực sự rất giỏi trong việc kể chuyện.
Vì vậy, có hai câu hỏi mà tôi muốn kết thúc.
Tôi đoán chúng ta còn vài phút, nhưng câu hỏi đầu tiên là để trở thành một người kể chuyện tuyệt vời và tất cả chúng ta đều đang kể chuyện, dù chúng ta có nhận ra hay không.
Có nguyên tắc nào mà bạn đã học được mà bạn có thể chia sẻ với tôi để kể chuyện tốt hơn không?
Vâng, tôi sẽ nói rằng rõ ràng phương tiện mà bạn đang sử dụng để kể câu chuyện rất quan trọng, nhưng nếu chúng ta đang nói về việc nói một câu chuyện,
kể một câu chuyện và giả sử bạn có những người đang lắng nghe câu chuyện đó ngay trước mặt bạn, đó là phương tiện mà nhiều người trong chúng ta sử dụng để kể chuyện, kể cho bạn bè, kể cho các thành viên trong gia đình.
Để kể một câu chuyện thật sự hay, nó ít liên quan đến nội dung của câu chuyện và nhiều hơn đến cách bạn truyền đạt câu chuyện đó.
Khi tôi kể cho bạn câu chuyện về đèo Dyatlov, tôi đã hoàn toàn cam kết kể cho bạn câu chuyện đó.
Tôi không quan tâm bạn có nghĩ nó thú vị hay không.
Tôi nghĩ nó đủ thú vị để tôi sẽ sử dụng cả cử chỉ tay của mình.
Tôi sẽ chắc chắn nhấn mạnh vào những chi tiết mà tôi thấy thực sự thú vị, nhưng đó là một mức độ cam kết trong việc kể câu chuyện đó.
Đó là chìa khóa.
Đó là cam kết.
Bạn phải sống trong câu chuyện.
Ví dụ, khi tôi thực hiện tour diễn trực tiếp, đó là hình thức thuần khiết nhất của việc bạn sẽ hoặc là cảm thấy ngại ngùng ở đó và vượt qua nó hoặc bạn sẽ thực sự sở hữu câu chuyện, sống trong những câu chuyện và kể cho những người đó ngay tại đó.
Họ sẽ nghe những gì tôi muốn nói với họ.
Vì vậy, đó là cách truyền đạt, không chỉ là luyện tập và nói đúng từ ngữ.
Hầu như không.
Này, tôi thậm chí không sử dụng kịch bản khi tôi kể chuyện.
Tôi nhìn vào câu chuyện, tôi học câu chuyện, tôi thấu hiểu câu chuyện, và sau đó tôi sống trong câu chuyện đó.
Và khi tôi kể cho bạn nghe câu chuyện, nó phải gần như cảm giác như tôi đã ở đó.
Đó là mức độ cam kết mà bạn cần có.
Tôi cũng muốn nói rằng, liên quan đến việc kể chuyện nói chung, thực sự đúng là nó ít liên quan đến việc tinh chỉnh ngôn ngữ để nó hoàn hảo hoặc làm cho kịch bản của bạn chính xác.
Tôi sẽ nói rằng, khi nói đến hầu hết các câu chuyện, bạn cần đảm bảo có một loại phần thưởng nào đó ở cuối câu chuyện, điều này giống như bài học cơ bản về kể chuyện.
Nhưng nếu bạn nhìn vào cách mà các tờ báo cấu trúc câu chuyện, cho những người có thể không đọc báo hoặc nói chung, đây là cách nó diễn ra.
Điều này đã xảy ra.
Và bây giờ tôi sẽ kể cho bạn chi tiết về điều đó và nó đã xảy ra như thế nào, đúng không?
Đó không phải là cách kể chuyện hay.
Đó là tuyệt vời để truyền đạt thông tin.
Nhưng thường thì, nếu bạn nhìn trên YouTube hoặc nếu bạn nhìn vào những người khác kể về những điều như, bạn biết đấy, những bí ẩn, chẳng hạn.
Đôi khi trong tiêu đề của họ, nó sẽ như, bạn biết đấy, phát hiện ra bộ xương vàng điên rồ trong một cái hang ở Nga.
Và thực sự, điều đó khá hấp dẫn. Có thể tôi sẽ đọc điều đó.
Nhưng nó giống như, bạn biết đấy, Suzanne bị giết ở London, và sau đó bạn nhấp vào để tìm hiểu điều gì đã xảy ra.
Nhưng bạn không muốn khán giả của mình đã biết trước, trong một số trường hợp nhất định, bạn không nhất thiết muốn khán giả của mình biết câu chuyện sẽ đi đến đâu.
Bạn có thể có một cảm giác rất mạnh rằng Suzanne sẽ bị giết ở cuối câu chuyện hoặc sẽ có một bộ xương vàng được phát hiện ở Nga.
Nhưng với tư cách là một người kể chuyện, nhiệm vụ của bạn là giữ cho mọi người quan tâm và xây dựng căng thẳng, để họ sẵn sàng cho phần thưởng ở cuối.
Bất kỳ câu chuyện nào cũng có thể có một cú twist ở cuối.
Nó phụ thuộc vào cách bạn kể nó.
Không phải là một số câu chuyện có phần thưởng và một số không.
Chắc chắn là không.
Bạn có thể sử dụng góc nhìn.
Bạn có thể, bạn có thể sống trong những khía cạnh của câu chuyện mà mang lại những góc nhìn khác nhau về câu chuyện đó. Nhưng hãy sở hữu câu chuyện khi bạn kể nó và đảm bảo rằng có một loại phần thưởng nào đó ở cuối, bất kể đó là gì. Như khi tôi đã nói với bạn về câu chuyện quá khứ của kẻ ngoài vòng pháp luật, mục tiêu cuối cùng là khiến bạn thấy rằng. Wow, tất cả những điều mâu thuẫn này, có hình ảnh, phải không? Nhưng chính phủ Nga đã nói rằng một lực lượng không xác định, không tự nhiên là nguyên nhân và sau đó đã đóng lại vụ án. Toàn bộ ý nghĩa của điều đó là để nói rằng, tất cả những điều điên rồ này là khách quan, chúng đã xảy ra một cách khách quan mà chúng tôi có dữ liệu, chúng tôi có hình ảnh với tất cả những điều này. Tôi đã chứng minh điều đó cho bạn và rõ ràng có điều gì đó không ổn và họ đã niêm phong vụ án và không ai có thể xem xét nó. Toàn bộ ý nghĩa là để khiến bạn nghĩ, điều gì đang xảy ra ở đó? Nhưng nếu tôi đã nói, đoán xem, có một vụ án đã bị niêm phong và không ai sẽ xem xét nó. Đây là những gì đã xảy ra. Đó là cùng một câu chuyện, nhưng tôi đã mở đầu bằng sự tiết lộ. Bạn phải làm theo cách khác. Vì vậy, hãy có phần thưởng ở cuối và sở hữu khía cạnh kể chuyện của nó. Tôi sẽ đi và bảo mọi người kiểm tra nó trên kênh của bạn. Nhưng có một câu chuyện cụ thể nào trên kênh của bạn không? Đó là, đây là câu hỏi sáo rỗng. Đó là câu chuyện yêu thích của bạn. Ôi, thật khó. Giống như hỏi về những đứa trẻ yêu thích của bạn, phải không? Tôi sẽ nói rằng câu chuyện mà tôi tự hào nhất về việc chỉ ra nó khó khăn như thế nào để ghép lại là “Thung lũng không đầu”. Và thực sự nó cũng có trong tiểu thuyết đồ họa của chúng tôi. Không phải là nó thực sự là câu chuyện hay nhất, nhưng đó là một câu chuyện tổng hợp của rất nhiều giai thoại trong khoảng một trăm năm. Có một nơi, tôi biết tôi không có thời gian, nhưng có một nơi ở Canada gọi là Lãnh thổ Tây Bắc. Và đó là một phần của Canada đã rất xa xôi và chỉ có rừng và hoang dã. Và có một khu vực gọi là Lãnh thổ Tây Bắc, nơi còn xa xôi hơn nữa.
Nó lớn như nước Đức, nhưng nước Đức có khoảng 50 triệu cư dân, còn nơi này chỉ có khoảng 50.000 người sinh sống. Vì vậy, có thể nói là không ai sống ở đó. Trong Lãnh thổ Tây Bắc, có một thung lũng, một con sông cắt ngang qua thung lũng xinh đẹp này gọi là Thung lũng Nahani, hiện đã được đặt tên là thung lũng không đầu. Bởi vì trong khoảng một trăm năm qua, tất cả những người đã vào thung lũng này đều xuất hiện không có đầu. Họ đã bị, nhưng theo những cách kỳ lạ nhất, và bạn cũng không thể thực sự vào được thung lũng này. Rất khó để làm điều đó. Bạn không thể bay đến đó. Bạn không thể đi bộ đến đó. Bạn phải hoặc là đi thuyền ngược dòng và thực sự mang thuyền lên một vài thác nước và sau đó tiếp tục đi ngược dòng. Hoặc có một con đường đi bộ trên đất liền, nhưng nó dài khoảng 70 dặm với địa hình hiểm trở. Vì vậy, thật sự rất khó để đến đó. Nó hoàn toàn hẻo lánh. Và những người khác từng sống ở đó chỉ có bộ tộc Nahani. Một ngày nọ, có ai đó thực sự ở đó trong một cuộc thám hiểm săn bắn. Họ nhận thấy rằng bộ tộc Nahani, với hàng trăm người, đã cắm trại dọc theo con sông này. Họ đã biến mất qua đêm và thực sự không ai biết chuyện gì đã xảy ra với họ. Họ để lại tất cả thiết bị, tất cả nhà cửa của họ, tất cả đều bị bỏ lại. Họ chỉ đơn giản là biến mất. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với họ. Và có những tin đồn về những sinh vật trắng đang lang thang trong rừng. Nhưng tôi đã lấy khoảng bảy hoặc tám câu chuyện theo trình tự thời gian và ghép chúng lại với nhau, tạo ra cái mà theo tôi là câu chuyện toàn diện nhất về những gì có thể đang xảy ra ở thung lũng không đầu. Và tôi rất tự hào về cách nó được viết và sắp xếp. Nó cũng là câu chuyện đầu tiên trong tiểu thuyết đồ họa. Chúng tôi có một truyền thống kết thúc trong podcast này, nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách tiếp theo mà không biết họ để lại cho ai.
Câu hỏi còn lại dành cho bạn là, bạn thấy tương lai nào là mong muốn nhất cho thế giới podcast truyền thông mới?
Tôi muốn nói rằng điều tôi yêu thích về không gian podcast mà tôi hy vọng sẽ tiếp tục là nó không mang tính doanh nghiệp theo nghĩa là bất kỳ ai cũng có thể bắt đầu một podcast.
Chúng ta đang thấy rất nhiều podcast, nhưng nó giống như sự phát triển của podcast dựa trên giá trị của những chương trình đó, thay vì có nhiều sự thúc đẩy từ các công ty lớn.
Các công ty thường xuất hiện và tiếp nhận các podcast hoặc cố gắng cấp phép cho những podcast đã có chỗ đứng, nhưng họ không có nhiều ảnh hưởng đến ai hoặc điều gì mà họ làm.
Vì vậy, đây giống như một nền tảng tuyệt vời của sự công bằng trong nội dung, nơi mà các podcast đang phát triển và thành công chủ yếu dựa trên giá trị và kỹ năng, và họ đang đề cập đến tất cả những chủ đề rất phong phú.
Nó giống như cảm giác rất chân thực.
Tôi biết có rất nhiều podcast doanh nghiệp ở ngoài kia, và không có gì sai với điều đó.
Nhưng tôi hy vọng rằng podcasting sẽ tiếp tục như một thứ gì đó như, làm thế nào mà podcast của Joe Rogan và những podcast ngẫu nhiên khác lại trở thành những “gã khổng lồ” trong ngành, nhưng nó thật ngẫu nhiên, nhưng nó giống như một sản phẩm tuyệt đẹp của sự chân thực và sự sẵn lòng nói về những điều.
Tôi yêu điều đó.
Tôi nghĩ rằng đây là một nơi rất chân thực mà chưa bị doanh nghiệp hóa.
Amen.
John, cảm ơn bạn rất nhiều vì tất cả những gì bạn làm.
Cảm ơn bạn.
Thật sự, thật sự đáng kinh ngạc.
Thật sự đáng kinh ngạc.
Bạn điều hành một công ty truyền thông tuyệt vời, mà tôi không nghĩ mọi người thực sự hiểu.
Nick Whitters hiểu.
Bạn và Nick điều hành một công ty truyền thông tuyệt vời, mà tôi nghĩ, tôi không biết mọi người có hiểu quy mô và kích thước của công ty truyền thông đó không, nhưng nó thật sự ấn tượng.
Và bạn có một tiểu thuyết đồ họa tuyệt vời.
Vâng, trong tiểu thuyết đồ họa.
Nó là sách bán chạy nhất của New York Times.
Đó là một tuyển tập gồm chín câu chuyện.
Nó thật đẹp và chúng tôi dự định sẽ tiếp tục tạo ra nhiều tác phẩm như vậy hơn nữa.
Vì vậy, hãy chắc chắn kiểm tra cuốn tiểu thuyết đồ họa này.
Nó là một món quà tuyệt vời cho kỳ nghỉ.
Nó thực sự tuyệt đẹp.
Các hình minh họa và tất cả những gì bạn gọi là hình minh họa.
Các hình minh họa thật phi thường.
Đúng vậy, hoàn toàn đồng ý.
Chúng tôi rất tự hào về nó.
Cảm ơn bạn rất nhiều vì tất cả những gì bạn làm.
Cảm ơn bạn.
Tình yêu hoàn toàn say mê với tất cả những câu chuyện này.
Tôi thích những điều bí ẩn.
Tôi thích những bí ẩn chưa được giải quyết và tôi thích những vụ án hình sự có thật.
Và như chúng tôi đã nói trước khi bắt đầu ghi âm, tôi và bạn đời của tôi, khi cô ấy cho phép tôi nghe những điều này trên giường, nó giúp tôi ngủ.
Và kênh của bạn là tốt nhất trong số này.
Cảm ơn bạn.
Bởi vì bạn là một người kể chuyện tài ba.
Cảm ơn bạn.
Và khi bạn đang nói chuyện với tôi hôm nay, tôi đã suy nghĩ, tôi đã cố gắng ghép lại những gì làm cho bạn trở nên xuất sắc như một người kể chuyện.
Cảm ơn bạn.
Tôi đoán đó là một hành trình dài, ảnh hưởng từ gia đình và nói chung, bạn biết đấy, những trải nghiệm mà bạn đã có.
Vì vậy, cảm ơn bạn vì những gì bạn làm.
Cảm ơn bạn vì thời gian của bạn hôm nay nữa.
Và thật vinh dự khi được tìm hiểu về câu chuyện tái tạo của bạn, nhưng cũng để nghe một số câu chuyện này, mà nhân tiện, tôi cần phải đi tìm hiểu cái này, cái gì đó gọi là gì nhỉ?
Đèo Dyatlov.
Đèo Dyatlov.
Chà, cảm ơn bạn.
Thật vinh dự khi được tham gia chương trình của bạn.
Thật sự.
Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã mời tôi.
Tôi rất trân trọng bạn.
Tôi sẽ tiết lộ cho bạn một bí mật nhỏ.
Bạn có thể nghĩ tôi và đội của tôi hơi kỳ quặc, nhưng tôi vẫn nhớ đến tận bây giờ khi Jemima từ đội của tôi đã đăng trên Slack rằng cô ấy đã thay đổi mùi hương trong studio này.
Và ngay sau khi cô ấy đăng, toàn bộ văn phòng đã vỗ tay trong kênh Slack của chúng tôi.
Và điều này có thể nghe có vẻ điên rồ, nhưng tại Diary of a CEO, đây là loại cải tiến 1% mà chúng tôi thực hiện trong chương trình của mình.
Và đó là lý do tại sao chương trình lại như vậy.
Bằng cách hiểu sức mạnh của việc tích lũy 1%, bạn hoàn toàn có thể thay đổi kết quả trong cuộc sống của mình.
Đó không phải là về những biến đổi mạnh mẽ hay những chiến thắng nhanh chóng.
Mà là về những hành động nhỏ, nhất quán có tác động lâu dài đến kết quả của bạn.
Hai năm trước, chúng tôi đã bắt đầu quá trình tạo ra cuốn nhật ký xinh đẹp này, và nó thực sự rất đẹp.
Bên trong, có rất nhiều hình ảnh, nhiều nguồn cảm hứng và động lực, cũng như một số yếu tố tương tác.
Mục đích của cuốn nhật ký này là giúp bạn xác định, giữ tập trung vào, phát triển sự nhất quán với 1% sẽ cuối cùng thay đổi cuộc sống của bạn.
Chúng tôi chỉ sản xuất một số lượng hạn chế của những cuốn nhật ký này.
Vì vậy, nếu bạn muốn có một cuốn cho bản thân, cho một người bạn, cho một đồng nghiệp hoặc cho đội của bạn, hãy truy cập vào diary.com ngay bây giờ.
Tôi sẽ để liên kết bên dưới.
[Nhạc]
我在2014年時作為海軍海豹部隊成員身處阿富汗。我們正處於一場槍戰中,一顆手榴彈從牆外飛了進來並引爆了。當時我在等待,要麼被敵人擊中,要麼就會流血而死。這時我腦中閃過的只有一個念頭,而我認為人們應該這樣看待他們的生活。這非常有趣,因為我從來沒有聽過有人給這樣的建議。布倫先生是一位前海軍海豹部隊成員,後來成為一位講故事的大師和內容創作者,他利用自己的戰場經歷和個人失敗來激勵、教育和幫助人們克服挑戰,實現他們的目標。我的家庭都是非常成功的人,擁有普利策獎和博士學位。而我卻因為打街頭鬥毆而快要被退學。但這教會了我,在面對巨大的失敗時,如果你想解決這個問題,你必須首先承認是自己的錯,然後採取行動。但隨之而來的恐懼卻成了阻止人們採取行動的障礙。在這個世界上,只有少數人會說「我仍然要去做那件讓我感到恐懼的事情」,他們的生活最美好、最有意義。因此,我決定成為一名海軍海豹部隊成員,因為這是一個只有非常小的百分比能夠完成艱苦、心理折磨的訓練。你注意到那些成功人士之間的相似之處是什麼?兩個字,就是…但是我意識到了這份工作的現實,你要殺人。我努力想成為一個像阿爾法一樣的人,但有些事情我真的做得很糟糕,我掙扎得很厲害。我必須面對我的內心惡魔。你學到了什麼關於面對內心惡魔的事?如果你開始有那些想法,我發現唯一能夠應對它們的方法是…我覺得非常有趣的是,當我們查看Spotify、Apple以及我們的音頻頻道的後台時,大多數收聽這個播客的人還沒有點擊關注或訂閱按鈕。不管你在哪裡收聽這個節目,我想和你做個交易。如果你能給我一個大忙,點擊那個訂閱按鈕,我會不懈努力,讓這個節目越做越好。我無法告訴你,當你點擊訂閱按鈕時有多大的幫助。隨著節目的擴大,我們可以擴充製作,邀請你想見的所有嘉賓,並繼續做我們熱愛的事情。如果你能在你收聽此節目的地方幫我點擊關注按鈕,那將對我意義重大。這是我唯一會請求你做的事。非常感謝你的時間。回到這一集。約翰。 是。 你早期的背景中有一些線索顯示出你可能走過的道路,但也有一些線索表明你絕對不會做你所做的事。 是的。所以讓我回到那個早期的背景。 是的。 我需要知道那個環境、那個環境的影響是什麼,才能理解你是如何到達今天這個位置的?我想一切都始於我出生在一個非常成功的學術家庭。所以我出生在麻薩諸塞州的昆西市,距波士頓稍南。我母親、父親和兩個姐姐都是學術上非常優秀的人,真的是非常聰明。我有一個姊姊獲得過兩次普利策獎,我的父親也獲得過一個普利策獎。這不是在誇耀,而是讓你對我身邊的人有個了解。我的另一位姐姐擁有博士學位,她在哈佛的實驗室工作。我媽媽是一位專業作家,而我卻不太一樣。 在我成長的過程中,我本可以在學校表現得很好,但我不想。這對我來說是一種反叛,我故意做一個壞學生。我會和我的朋友們外出聚會,試圖成為一個在某種程度上算是壞孩子的人。而我長大的那個小鎮並不是一個學術上特別繁榮的地方。這是一個非常工人階級、艱苦和嚴峻的地方。我是說,昆西現在變得好多了,但那個時候有點艱難。我有點想成為一個尖銳、強硬的人。所以我會打街頭鬥毆,受到教訓,夜夜和朋友們喝酒。但這讓我在進入大學時為巨大的失敗做好了準備。我能進入大學是因為我媽媽這位專業作家寫了我的入學論文,而我的高中成績糟透了。事實上,糟糕到當我寄出申請時,學校聯系了我,他們告訴我,「嘿,你的成績並不是我們所尋找的。」但那篇文章寫得太好,我們要給你一個機會。於是我進入了大學。我進入了位於麻薩諸塞州西部的麻薩諸塞大學。那裡有很多和我一樣成長的孩子,他們通常會去那裡上學。這是一個大派對學校。而我立刻在第一學期里失敗得一塌糊塗。我得了1.016的GPA,其實應該是零。我基本上沒有去上課,還參與了一場暴動。某個時刻,我們的美式足球隊,這是一支連學校裡的人都不在乎的隊伍,對他們來說也沒什麼好稱讚的,這場比賽我連對「最初的民兵」們都沒有偏見。2006年的時候,他們並不優秀。最後他們進入了某個會議比賽或其他。但是這並不是大一級的比賽,而是大一AA級的。這是一種非常高水平的足球,但不會上電視。學生會也不太在乎他們的比賽。但不知道什麼原因,當他們輸掉這場比賽時,就讓校園裡爆發出一種拼命鬧事的需求,而且這一切都集中在我所居住的校區某個地方。
我當時就出去了,像是打破窗戶,成為那種可怕的小孩,四處都是監視器在錄影。到了學期末時,學校掀起了一場「獵巫」活動,想找出參與這場騷亂的學生。學校警方的網站上發佈了所有參與集會的人的臉部照片,任何人都可以匿名指認他們。如果你看到這些人,就可以舉報。結果幾乎所有人都被開除了。我找到了一些我的照片,成績也回來了,只有1.016。與此同時,我一直在告訴我聰明的父母,我在學校的表現很好,成績不錯,一切都進展得很順利。但我不得不告訴他們,實際上情況正好相反,如果我不退學,可能會被開除。
於是我爸爸來到學校,和院長坐下來談。院長說約翰在宿舍住的時候違規很多,比如噪音投訴和行為不端。即使他留在學校,也必須離開宿舍。我父母說,你要回家,我們不想再這樣下去了。你已經成年,可以選擇住在家裡上學,或者找工作,但你必須負起成年人的責任。
所以我18歲的時候回到家,住在我母親在昆西的地下室。我記得回家的前幾週,我對父母感到憤怒,憤怒於他們讓我退學,儘管所有的資訊都表明這完全是我的錯。但當我在母親的地下室時,我忽然有了頓悟,意識到這真的是我的錯。我創造了一種習慣和思維方式,讓我住進了地下室,卻沒有方向。我得到了所有被我浪費掉的機會,這樣的想法讓我內心視覺上產生了變化——我不想成為一個失敗者。看著家裡人這麼成功,而我卻不行,這使我意識到自己所走的路,未來可能會成為一個一無所有的人。
於是,我簡化了計劃,告訴自己,我會去當地的學校,取得好成績,然後畢業,這就是我現在的目標。我做到了,去了當地學校,成績提高了,最後我回到了我退學前的學校,完成了剩下的幾年大學課程。追求目標的感覺就像吸毒一樣,這是一個值得我投入時間的事情。雖然我在學校有些掙扎,但我努力學習,經常待在圖書館,能夠感受到努力朝著一個目標前進並達成目標的感覺對我來說是非常上癮的。
到了大學最後一年,諷刺的是,我對畢業後的生活完全沒有方向。我的目標只是畢業,不太知道接下來要怎麼辦。我短暫考慮過成為律師,因為我學習哲學和英語,這兩科我都喜歡。但我始終有強烈的召喚想要參軍,因為我高中有一些朋友在2006年參軍,他們去了伊拉克和阿富汗。但我想在軍隊中做一些特別困難的事情,因為我需要一個大目標,而畢業對我來說已經是一個達成的目標。我想在軍隊中做一些艱難的事,這時我被海豹突擊隊吸引上了。
海豹部隊的好處是幾乎任何人都可以申請成為海豹。你需要有合適的體能,還有幾個要求,但基本上任何人都可以試試。但只有那些經過訓練的人才會成為海豹,而這是一個非常小的百分比。這讓我很震驚,如果我能夠經過這種嚴格的訓練,將會成為不再被認為是高中時期那個失敗者的人,而且我能重新塑造自己,能夠服務軍隊,這是我一直感受到的召喚。這是我可以逐步發展的職業,這也將是一個需要大量訓練和準備的重大挑戰。因此,我將目標從畢業轉向成為海豹突擊隊成員,一切都開始步入正軌。
然後在那之後,我自然而然地成為了一名YouTuber,這是一個更長的故事。基本上,我變成了海豹,然後受傷,醫療退役,隨後在網上發佈了一些病毒性內容。我喜歡講故事,正如你從這段長長的介紹中可以看出的那樣。我一直在講故事,現在我在這裡。這一切都是從設定目標和達成它開始的。聽起來很基本,但我認為很多人在生活中只是做著他們被告知或隨便陷入的事情。我發現,設定一個真正關心的目標,並為此努力,會整合整個人生。我的生活從大學退學回家住在地下室開始,就是一系列設定目標、向著該目標前進的過程。那是唯一重要的事。
這段文字很有趣,因為即使在那之前,似乎在那個地下室發生了一些事情,我認為那是開始的地方,那就是意識。
對,自我意識。因為這種自我意識帶來了責任。你說,實際上,我需要停止指責我的父母。
對,我在其中也有一個角色扮演。這對於很多人來說真的很難。我認為對每個人來說,要真心瞭解自己如何可能在自己生活的情況中貢獻,這是一個嚴酷的真相,當你意識到這是你的錯,或者說大部分是你的責任時。可是這就是自我意識,就是對好壞都負責。
那麼你和責任的關係怎麼樣?你對於責任的重視有什麼看法?
我會說,當我處在地下室之前的時候,我肯定是抱著受害者的心態。如果發生了壞事,那就是別人的錯,而我不會為任何事情負責。
我就是那個會從學校回家告訴媽媽,「你不會相信我們今天有考試,喬伊得了50分,我得了65分,但喬伊得了50分。」那時你就會這樣看待問題,而不是說,「我考試失敗了。」但當我決定要畢業上大學,並圍繞著這一點來組織我的生活,然後成為海豹突擊隊成員時,我意識到,光說「我要做到這件事」是不夠的。你需要擁有整個過程。就像在海豹突擊隊訓練中,有一段時間我自己在考試和成為領袖的機會中慘遭失敗,然後我就一無所獲。所以海豹訓練的運作模式是非常依賴名聲的。隨著訓練的進行,你知道,越接近畢業,越接近成為真正的海豹突擊隊員。你的教官們,都是現役的海豹突擊隊員,他們在訓練結束時不再把你視為只是某個候選人,而是可以成為我的隊友。沒有太多的人,所以從「你好像不能成功」變成了「你最好表現好,因為我可能在以後需要你的幫助」。
我記得在訓練的最後階段,有一個自信心訓練的項目,基本上是讓你們班接觸催淚瓦斯,這在軍隊中是非常標準的。
他們所說的唯一一件事是:這全是一種心態的訓練。這是一個自信的提升。這會很糟糕,讓你有像是要窒息的感覺。暴露時間會很長。他們把你們放在一個方形的空地上,你們都在那裡跪著,肩並肩,坐在加州聖克萊門特島的開放空間中。所有的教官都有他們的防毒面具,他們還有那種用來撥去游泳池裡垃圾的長棍,但最後他們使用的是催淚瓦斯彈罐。他們說,好,戴上飯煲面具,然後發射這些催淚瓦斯彈,巨大的白色煙霧襲來,他們把長棍伸出來,你就會被催淚瓦斯籠罩,而你所要做的就是不要跑。
只是待在這裡,承受這一切。這就是整個重點。
而我卻跑了。完全是出自戰鬥或逃跑的本能。那是即時反應,不是說,哦,這真的很糟糕。我該怎麼辦?我該怎麼辦?而是瞬間我就跑了。
我被一位教官摔倒,因為我根本不在思考中,其他人都沒有跑。這已經是訓練的最後一刻了。
所以隨後,我被帶進了講堂。那是一個小劇場,他們會在那裡教我們關於軍火或其他的課程。
然後他們說,艾倫,站起來。我的所有同儕和所有教官們都知道我做了這件事。主教官對我說,艾倫,你是一個他媽的懦夫,坐下。他說,你是一個他媽的懦夫,我永遠不想和你一起服役,你的同學們也不想,坐下。
就這樣了。從那一刻起,在接下來的訓練中,我的他媽的泳褲裡幾乎是穿著像比基尼一樣,這是我有史以來最糟糕的時刻,因為我已經在訓練中走得這麼遠。但我知道,此外,順便說一句,那時我們甚至不回家。我無法回家見我的妻子。我們在這個島上呆了一個月。你每週工作七天,直到訓練結束。唯一的選擇就是承認你做了這件事。不要為此找藉口。讓這告訴人們我的真正力量,這聽起來有點可笑,因為我做了不該做的事情。
但與其逃避,倒不如面對它。承擔你所做的事情的責任,讓大家知道,你知道嗎,我準備好了每天都穿著這些他媽的泳褲上班,並被看作是低人一等,來證明我並不是。
這其中有一些非常重要的事情。這對商業也非常關鍵,但對任何專業人士或在關係中與人相處的人來說都是至關重要的,這就是如果你犯了一個錯誤,你會有第二次機會,那就是你如何對待你所犯的錯誤。
事實上,在商業中,很多時候,當我經營一個營銷公司的時候,我們會有客戶,我們可能在某些方面失誤,但我們實際上可以通過我們的回應來使這段關係比錯誤之前變得更強。
所以迅速地打個電話道歉,承擔責任。
是的,我的確認為有一些人將這種污名帶入了團隊,因為就在我們完成這個之後,我們進入了海豹突擊隊。
但是我真的認為,確實有一些人——我並不是在自誇——我真的認為正因為那個時刻,他們知道可以信任我,我準備好承擔責任。我會做我應該做的事情,成為我能夠做到的最佳隊伍,即使在我最低谷的時候,你仍然會得到我最佳的一面。這並不意味著我認為自己比其他人優越。這只是意味著我是一個成年人。我覺得,作為成年人,責任心是非常重要的,最終是要擁有那些錯誤。有時你的錯誤是痛苦的、公開的和可怕的,而這正是最重要的時刻去承擔它們。就像你說的,這在某種程度上是你可以改正錯誤的機會,而不僅僅是改正錯誤,還能成為更強大、更好的自己。我認為我在大學的錯誤是一連串錯誤,第一學期我搞砸了,結果被送回家。但只有當我意識到這是我的錯並且我必須承擔這個責任時,我才能夠順利畢業並嘗試成為海豹突擊隊員,然後在這個過程中發生了CS手榴彈的事件。但在某種程度上,這讓我成為了更好的海豹突擊隊員,所以我認為在失敗中孕育了成功的最佳機會,這是我當然沒有創造的,但這是事實。
海豹突擊隊是什麼呢?因為,我覺得全世界的人都知道海豹突擊隊這個詞,但我們實際上並不完全知道它是什麼。是的,所以我想世界上幾乎每一個軍事分支都有某種形式的專門單位來執行特別任務。這是一個很大的概括,但通常幾乎每個軍事部門會有某種專業單位來執行特殊任務。這就是《決勝時刻》這類視頻遊戲和現代戰爭的基礎,這些都是基於專門作戰部隊的理念,他們出去執行這些艱難且高風險的任務。因此,在美國,你有陸軍、海軍、海軍陸戰隊、海岸警衛隊和空軍,每個軍種都有他們自己的特別作戰部門,比如海軍陸戰隊特別作戰部隊、空軍的PJs等等,但在美國的所有特別作戰單位中,所有不同的軍種中,你可以說最著名的也是最可能受過最專業訓練的,我這樣說是小心的,因為當然還有其他團體比如綠色貝雷帽在某些方面非常優秀。但在多個領域中,最有可能最熟練的就是海豹突擊隊,因為“SEAL”這個縮寫代表「海洋、空氣、陸地」(Sea, Air, Land,SE和AL)。這意味著,雖然它是在海軍之下,海軍主要是海洋和水上,但實際上海豹突擊隊是一個可以插入到幾乎任何環境的特別作戰團體,無論是海洋、空中或陸地。他們還可以使用多種插入平台,無論是潛水、跳傘,還是陸地進入,這是一個高度多才多藝的特種作戰團隊。而其他許多特種作戰團體,不僅在美國,也在國際上,有時只是專注於特定的地理環境,比如你有山地戰專家,荷蘭有一支出色的潛水單位。但海豹突擊隊則是,他們說我們什麼都做。他們在JFK任內於60年代成立,真正成名是在911事件之後,因為他們被派往中東,那是一個內陸地區,但這支海軍特種作戰單位在整個中東執行動態任務時非常成功。所以這是一個非常著名的萬能特種作戰團隊,尤其是在擊斃本·拉登行動之後,讓他們成了名人。但在那之前,他們已經非常知名,作為萬能特種作戰團隊。
訓練需要多久?要多長時間才能完成訓練並成功通過呢?一般來說,我會說大約需要兩年。但實際上,這需要更長的時間。成為海豹突擊隊員有兩種方法,你可以作為一名士兵入伍。所以軍隊有一個士兵組成的部分,這基本上是那些沒有大學學位的人,舉手服役,這像是世界上的基層士兵。這是士兵社區。然後你有軍官的部分,最少需要有大學學位才能申請,你要去軍官學校。在海豹突擊隊中,軍官海豹突擊隊員的數量微乎其微,而士兵海豹突擊隊員的數量則非常龐大。但這是兩條截然不同的訓練途徑。如果你選擇了軍官路線,幾乎就像是政治任命,得到一個機會是非常非常困難的,因為可用的名額非常有限。正是如此。因此,有很多在士兵這一側的人,他們其實擁有大學學位,完全可以成為軍官,但他們卻想成為海豹突擊隊員。所以你有很大一部分人選擇成為士兵,來嘗試成為海豹突擊隊員。這一點非常重要,因為這使得士兵的競爭變得非常激烈。你可以看到,有專業運動員、奧林匹克運動員、最佳大學運動員、綜合格鬥選手和摔跤手。
然後像我這種根本沒有履歷的隨便人,你們就這樣出現在聖地牙哥的課程上,這課程技術上持續六個月。
但在你們加入海軍之前,基本上需要競爭一個名額,才能有機會參加甄選。
在加入海軍之前有整個申請過程,可能要花幾年時間。
然後假設你獲得了作為士兵的機會,他們會說,好吧,你會有一個機會去。不過,首先你得去基礎訓練營。這是在芝加哥的兩個月。
技術上你可能會被淘汰,但實際上不太可能。這就像是一種忍耐並熬過去的過程。
但在基礎訓練營結束時,至少我當時是這樣的,你會去另一所學校,這是一所準備學校。這在芝加哥還要兩個月。
我提醒你,你甚至還沒有開始訓練。這像是一年潛在的海軍前期訓練。現在你已經過了四個月,算是在海軍了,但你還不算真正的海豹部隊訓練。
你會去這所準備學校,在那裡你會學習如何游泳和跑步。你本來就會這些,但專業教練會和你一起訓練。
海軍在讓你身體強壯和心理堅強方面投入了很多資金,因為在準備學校結束後,你會去聖地牙哥,參加被認為是海豹部隊訓練中最艱難的部分,
這被稱為BUDS,意即基本水下爆破海豹學校。基本上,想像一下任何你所想的軍事基礎訓練營,
把它的長度從兩個月變成六個月,因為大多數基礎訓練營大約是兩個月的長度,並且把難度提高一千倍。
其實是相同的概念。這是六個月的劇烈、刻苦、身體、情感和心理的折磨。
這就是每個人掉隊的地方。如果你拍一部關於海豹部隊訓練的電影,你實際上只會專注於BUDS訓練的六個月。
事實上,你只會專注於前兩個月,因為那是最具身體挑戰的。然後當你完成那個之後,你會去進階訓練。
如果你還不是海豹部隊成員,還有六個月的時間來學習如何真正完成任務。所以BUDS就像是在考驗你能否應對。
進階訓練或海豹資格訓練是在教你如何精確射擊。我將教你如何跳出飛機。
我將教你如何使用這項技術,因為你需要知道如何完成任務。所以好好學習這份工作。
然後在那之後,你會去,或者我們當時這樣做,我不知道他們現在是否還這樣,你會參加一個為期一個月的語言學校,
或者你會去醫學學校或某種學校以獲得額外的資格,然後你會加入你的團隊。
總的來說,從“我想成為海豹部隊成員”到“我現在是海豹部隊成員”,你大約需要兩年時間。兩年通常是標準。
你注意到成功和失敗者之間的相似之處是什麼?
老實說,最突出的事情,這幾乎是普遍真理,雖然有些例外,就是那些來到BUDS的候選人擁有令人難以置信的履歷。
曾經有一個人來參加訓練,他真的為亞利桑那響尾蛇隊效力。他大約六英尺五寸,看起來就像一位神明。
而且他非常謙虛,是這位強壯的職業棒球選手,我真的記得我在一個視頻遊戲中玩他的角色。
還有其他人,如專業足球運動員等等。
而他很快就掉隊了,很多其他擁有輝煌履歷的家伙,比如體育方面和重大成就的,通常也會非常迅速地掉隊。
並不是因為他們缺乏身體素質,完全不是。
這是因為,如果這是個總結,因為並不是所有人都如此,但讓我們以這位曾效力於響尾蛇隊的家伙為例。
這個人習慣於一般來說,整個人生中一直是所做事情的最佳者。
這並不是因為他有什麼不對,只是一種事實。這就是你成為職業棒球選手的方式。就是這樣的運作。
在BUDS中,你的教官根本不在乎你過去是誰。他們會明確強調這一點。他們完全不在乎你之前做過什麼。
事實上,如果他們甚至懷疑你會因為履歷上的某個亮點而覺得自己特別,例如效力於響尾蛇隊,他們會折磨你,看看你是否真的有那個能力。
他們會特意將你單獨挑出來,讓你感到糟糕,並告訴你的班級要看這個家伙,你連做伏地挺身都做不好。
你是當過響尾蛇隊的,連伏地挺身都做不好,即使那個家伙其實做得很好。
但那都不算,那不算。再做一個。下水。這樣那樣。這是一場心理遊戲。
但像我這樣的人,去到BUDS時,我心裡想,我跟這裡的人相比真的是個笑話。
我相對於我的同儕並不是特別健康。我當然不是專業運動員。
我履歷上唯一的東西就是,我差點從大學畢業,但最後還是畢業了。
這就是我的履歷的全部。我在高中打過一點棒球。
所以對我來說,我幾乎沒有什麼可以失去的。要麼我成功了,這會很棒,我會做到我想做的事情,要麼我失敗了。
人們會說,這很正常。
那些有履歷的人在某種程度上期待自己會表現得很好,即使他們很謙虛,並且在他們的私人生活中,人們也都期待他們能順利通過。
因為誰不會呢?他曾效力於響尾蛇隊。
期望。
這真是殘酷。
這門課程太長,不只是單靠意志力就能堅持過去。在BUDS訓練中,你所經歷的身體不適感是難以置信的強烈,因此你必須有想要留在這裡的渴望。這就是他們的說法。你必須想要留在這裡,才能走過這一切。你需要在腦海中有某種能超越不適的東西。這不能是「哦,我需要讓所有人都開心,我需要達到期望。」也許這對你來說夠強烈,但對大多數人來說,是不夠的。當你處於最低谷時,你會堅持什麼?對我來說,就是我必須向自己證明自己。我想向自己證明我能完成這個艱難的事情。這並不是關於服兵役,而是完成這個目標,因為我下定決心要這樣做,我想相信自己是一個能設定困難目標並達成的人。所以在我最糟糕的時刻,我會到那個地方,告訴自己,這對我來說是值得的。但是對其他人來說,並不是如此。
所以當你畢業的時候,看著四周,就會看到一群像是亂七八糟的、矮小且看起來有點奇怪的人,完全不符合你心目中對軍人的想像。雖然有些人確實非常出色,但總的來說,他們就是一群不放棄的人。很多人都是因為他們心中懷有某種芯片,驅使他們在情況變得如此糟糕時仍能堅持下來,因為在BUDS訓練中,情況會變得非常糟。
如果我能見到一個住在媽媽地下室的人和一個從海豹部隊訓練中畢業的人,他們的心理狀態會有什麼不同?那個從海豹部隊訓練中畢業的人,擁有哪些其他人所沒有的證據?這是什麼?差別在哪裡?
我不想只是一味重述這個責任的觀念,但我就是要這樣做。在我剛到地下室時,我真的無法察覺到我生活中的混亂。我不只是意識到自己搞砸了事情,也不是在指責其他人,而是我預設的思維是,這是別人的錯,是有人對我做了這些事情。我清楚記得曾經對我的父母感到憤怒,因為他們讓我退學,當時我其實快要被開除了。我成績很差,無法負擔住在宿舍的費用,沒有證據顯示我在大學會成功。直到我在媽媽的地下室中,生活沒有方向時,這種情況自然而然地發生了。我突然意識到,是我,是你,而不是他們。現在看來這太明顯了,但我需要跌到谷底才能明白。而且,值得一提的是,對我媽媽的讚揚,她是一位單身母親,完全不在乎。她不是那種告訴我「別擔心,你會找到出路」的人,而是說「不,你要找工作,要不就搬出去,無論如何你還要在這裡交租。」這就是事實。這是你的錯,起初我很生氣,但這就變成了一件我必須克服的艱難事情。
所以一開始我缺乏自我意識,甚至真心指責周遭的世界,然後到了另外一個極端。如果你還沒有注意到,我在提到我之前提到的CS毒氣的事件。如果這種事情發生在其他人身上,我不知道他們會不會在這樣的公共平台上談論這種事情,尤其是在海豹部隊的社區裡。名譽是如此重要,以至於即便是談論一些其他人熟知的事情,卻可能會讓你在名譽上處於不利地位。我想人們會避免這樣說,但對我來說,這是一種強調。不僅是我在許多事情上是擅長的,也包括我所犯下的錯誤,因為這展示了我是自信的。所以,這讓我變得非常自我意識並且對自己的形象充滿自信,與在地下室的孩子的情況完全相反,而這一切基本上是我跌到谷底後,回到家裡,前面沒有新機會的結果。其他人都在大學裡成功,而我卻在我媽媽的地下室,讓我明白,如果你想要改變這種情況,你得從說「這是我的錯」開始,然後去做點什麼,結果這有效。
這個所謂的谷底真是有趣而且聽起來有點悲劇,因為有時候人們確實需要自己走到谷底,才能明白如同那句名言所說,「保持不變的痛苦大於改變的痛苦。」我那時十八歲,剛從大學退學,我在YouTube上看到某人說,「改變的痛苦發生在保持不變的痛苦大於改變的痛苦之時。」這有助於解釋,為什麼有時候聽到某些人的故事,直到他們跌倒到谷底,才能真正對鏡子中的自己直視並朝正確的方向採取行動。但有時候,當你試著幫助別人的時候,給予他們支持,比如你母親如果對你說,「聽著,這裡有些錢,你不需要繳租。」那樣她只是稍微幫你了一把。
我在想,現在聽到這些話的孩子,或許能夠相關地理解。或者他們生活中的某個人,可能也在某個工作中或者其他方面,能意識到自己生活中有些不太對勁。也許他們到了一個開始能夠直視自己,開始負起責任的階段。
但他們是否必須經歷到底層的痛苦才能開始改變他們的生活呢?我想,這部分原因,或者我應該說這是個更一般的說法,某種程度上可以回答這個問題。我在某種程度上算是幸運,因為當我跌入谷底時,我不是那種所謂的「分析癱瘓」的人。我算是一個衝動的人,這一點好壞參半。因此,對我來說,一旦我達到那個谷底,我能夠迅速找到一個好的方向,第一個目標就是上大學。我會上大學,對吧?然後當我接近大學的結束時,此時我已經重新掌握了我的人生,但我想要一個新的目標。就像,哦,海豹部隊的訓練,這符合一些條件。就像,我想服務,對吧?這是一個非常艱難的目標。對,我必須為此努力。這給了我一個重新塑造和重生的機會。好,這樣很好。我就朝著那個方向去做。
我想有很多人,我在這裡猜測,我不知道這是否是真實的,可能已經跌入谷底並且希望改變。他們知道這是他們的錯,或是他們貢獻的情況,但他們不知道接下來該怎麼做。而且有太多的選擇。想一想,如果你正處於谷底,在某種程度上,世界上每一個選擇都可以供你選擇。我認為,當我談論這些事情時,我當然提到的一件事就是,你不需要一個完美的想法。你只需要一些符合足夠條件的事情,讓這件事值得去做。對我來說,當時我在母親的地下室裡,我是自找的。我是沒有在學校的原因。我導致了我的父母為他們的兒子感到尷尬。這是我的錯。我該怎麼做?好吧,我應該畢業,因為這證明了在麻州大學發生的事情是可修復的。我要畢業,我可以做到。我並不愚蠢。我能做到。好吧,那就去上學。就這樣了。這符合一個條件。所以去做吧。
我想這是小丑的故事。他的朋友打電話給他,正在經歷生活中困難的時期,比如離婚,失去了妻子,失去了工作等等。小丑說了一句話,意思是當你在軍事背景下迷失時,你需要開始行動。是的,行動的方向不一定重要,但你需要開始向某個方向行動。當你談及類似分析癱瘓的概念時,我在想,如果人們可能正處於谷底,但他們就是不知道該怎麼做,所以他們就坐在同樣的局面裡。在這樣的情境中,確定性有時比不確定性要好。
然而,我覺得這是一個自我延續的問題,如果你打算說你已經跌入谷底,即使你不知道,而且你想修復自己的生活,想要做點什麼。假設你遭遇了一種普遍的谷底。如果你因為分析癱瘓而無法選擇一條道路,最終無法前進,這反而強化了你又一次搞砸的想法,但事實上你並沒有。只不過是選擇太多,你讓太多因素在這裡起作用。賈科(Jocko)的說法非常正確。在軍事上還有另一種觀念,就是「80%的解決方案現在比100%的解決方案明天要好得多」。這在軍事上常常是正確的,但我認為人們應該一般來說,而不是總是,這樣來看他們的生活,不管他們是在谷底還是剛開始。不論年紀輕或不論你幾歲,如果你覺得需要改變,像你所說的,留在原地的痛苦大於改變的痛苦。在這個階段,你差不多知道這一點。
想一想,對你來說什麼才是重要的,無論那是什麼。我喜歡把它比喻為你在淋浴間裡,獨自在那裡思考過濾掉的一切真實想法。問問自己,你真的在乎什麼?老實說,忘了社會告訴你應該在乎什麼。假設你真的只想出名。這對你來說就是核心,甚至你不知道為什麼,但你就是想要。好吧,那就聽從這部分的自己。這不是虛榮,而是對你來說重要的事。同樣的,如果你說我只是想變得富有,太好了。如果這是你內心深處真正的動力,在淋浴的時候,那只有你自己。如果這真的驅動著你,那就太好了。這些都是讓某件事情值得去做的條件。所以就像要有你的淋浴思想,對自己真誠一點。你實際上真的在乎什麼?不是社會說的,不是你家人希望的,這些都無所謂。對我來說,老實說,我之所以真的想成為海豹部隊成員,最終是因為我想讓大家說那是約翰·艾倫,海豹部隊的成員。對我而言,這就像我因為自己而成為家族中的黑羊。我發現了這一點,但就像我姐妹們做了這個。他的爸爸做了這個。他的媽媽做了這個。然後就是約翰。我想要一些東西來超越平庸和失敗。我覺得還有什麼比這更值得的事情了?更光榮的事情。而且我還想服役。這是另一個條件。這是一個大目標。這很難,這也是一個條件。但最終,我希望人們知道我成為了一名海豹部隊成員,這對我來說很重要。你知道嗎,這的確違背了海豹部隊教官告訴你的話,即你不想這樣做。
你不應該這樣做,因為你想成為海豹突擊隊員。
你應該這樣做,因為你想為國家服務。
這是事實,還有什麼其他的理由你要告訴你的學生呢?
是啊。
但如果你真的想說真話,你必須找到真正的動機,那個框框必須被勾選。
必須被勾選。
是啊。
我之所以強調必須被勾選,是因為一旦你成為海豹突擊隊員,
是啊。
每個人都在說那是約翰·艾倫,海豹突擊隊員。
你的動機會消失,還是會變成其他東西?
我認為這真的很誠實,但同時也是相當不尋常的建議,聽著,
如果你在淋浴時腦子裡想,我只想變得有錢,以便證明那些人是錯的,
我們會變得出名,證明這些人是錯的。
這種情境下的建議就是要追隨這個想法。
是啊。
但我必須說,我完全同意。
是啊。
我同意,因為有時你需要有一個假設的失敗或某種想法的失敗,讓你去抓住那個癢。
這就是為什麼我專注於勾選框的理由。
是啊。
它會一直存在。
是的。
你可以去治療或做其他什麼來擺脫那種感覺。
但對我來說,直到你去追求它並讓它失敗,你才會成功。
是啊。
它會一直存在。
是的。
我意思是,最後,正如你所說,如果那個框框沒有被勾選,你可能會在某種程度上說服自己,你一輩子都不需要去勾選那個框框。
但在某個時刻,在你人生的某個時刻,當一切都太晚了,或是你在臨終的床上時,你就會感到懊悔。
我實際上可以舉出我生活中的具體例子,到那個時候我已經勾選了很多項目,但有一項我還沒有勾選。
我在2014年在阿富汗。
我們在一條小巷中,一枚手榴彈從牆上飛過來,在我們旁邊引爆。
我差點流血至死。
我有一個瞬間無法把快速存取的止血帶從我的背包中拉出來,因為它們用橡皮筋綁在我的胸前。
但我實在太虛弱了,視力也在逐漸失去,我們正在進行這場槍戰,我無法將它們拿掉。
當我坐在這條小巷中,身處阿富汗這樣可怕的地方,城鎮非常混亂並且危險。
我在等著被牆那邊的敵人開槍打中,或是流血至死,或者是 RPG 朝著我們這邊無意義的發射。
感覺我百分之百快要死了,真的在流血不止,或者快要被槍擊中,而我腦中浮現的只有幾個想法。
有一個現在想起來有點好笑的想法,就是我在想,嗯,我的訃告上會寫「喬納森·艾倫在戰鬥中喪生」還是「約翰·艾倫在戰鬥中喪生」。
這個念頭一直在我腦中出現。
但除此之外,我還有一種非常強烈的悲傷,因為我還沒有組建家庭。
我沒有孩子。我已經結婚了,婚姻已有幾年,妻子和我在那次部署之前曾經談過要孩子。
但我們都覺得,哦,我們還有時間。而我此刻坐在小巷中,流血不止,或是期待被射死。
我在生命的盡頭。
那一刻,我心中想著,哇,該死,我真希望我有一個孩子。
是的,這對孩子來說很糟糕,他們失去了父親。
但那對我而言是一個框框。我想要有家庭。
我活下來回家後做的第一件事是什麼呢?我們開始組建家庭。
所以,這雖然是一個極端的例子,但我確實相信很多人有很多框框會被遺漏。但是,你說的沒錯,只要嘗試去做並且失敗。
信不信由你,你其實已經勾選了這個框框。
是啊,這是真的。
這非常非常真實。
是的。
而且很有趣的是,因為我從來沒聽過有人給出那種建議,通常人們會說,要找到你的「為什麼」。
而他們通常對你的動機非常評價。
當然。
所以唯一被接受的動機通常是像「我想為我的國家服務」或「我想改變世界」這樣的理由。
但其實我們大多數人的動機是被驅使的或被拖著前進的,正如我所說的。
是的,被驅動是一種意識到自己的動力並且在掌控之中的感覺;而被拖著走就是不安全感。
這是羞愧,這是我的兄弟姐妹比我好,我想要對我的父母說去你的,無論是什麼原因。
非常非常有趣。
而且你今天所處的地方更加有趣。
你因為阿富汗的事件而被醫療性除役。
不是立刻,而是基本上在那之後,由於我有一些心理健康問題,我被迫去看心理醫生。
這是在幾年後,所以2014年那次受傷事件發生後,我幸存下來了,顯然我活下來了。
我最終接受了手術,因為我的肩膀受了傷,修復到可以再次部署的程度。
但我根本不適合服役,身體上很吃力。
我的肩膀和膝蓋有一些問題,腿也中了一些碎片。
但最終,我被建議去看陸軍的心理醫生,因為他們說,「老兄,你看起來不太正常。事情對你來說不是很順利。」
我一些親密的朋友也說,不認為這樣持續下去是行得通的。
我非常生氣。我現在可以這麼說,我經歷了一種非常典型的,或者我稱之為創傷後壓力症候群的狀態。
我沒有處理好在阿富汗的近乎死亡的經歷,整體的情況。
因此我最終決定申請醫療退役,部分原因是因為身體受傷,還有一部分是因為心理狀態不是很好。
所以我在2017年底被醫療退休,你知道的,我當時其實從來沒有真正的計劃。
你知道,這就像是,我知道我會被醫療退役,這只是意味著你會離開,然後會有這樣一筆錢。如果你有薪水,你知道,這是一種退休,但實際上並不足以養活自己,你必須找工作。我基本上是在2017年底退役的,然後我在LinkedIn上,說我想這是找工作的地方,因為我認為人們都是這樣做的。我在LinkedIn上,最後隨意聯繫上了一位名叫喬丹·塞萊克(Jordan Selleck)的人,當時他住在紐約。他是一位前投資銀行家,剛好在我進行這種有點奇怪的找工作搜索時,他的好朋友是一位轉型的戰鬥機駕駛員。他正從軍隊轉到私營界,並在過渡中掙扎,這在軍隊中很常見,過渡到平民世界的跳躍。喬丹,這個非常有創業精神的家伙,他試圖證明給他的朋友,名叫奧斯丁(Austin),你一定不孤單。你身為戰鬥機駕駛員這麼成功,肯定會找到工作的。他當時在進行一個練習,隨意聯繫LinkedIn上的退伍軍人,問他們過渡到平民世界的情況,以證明奧斯丁你基本上是在抱怨,其實你可以去找工作。可是他發現,沒有人回覆他,因為大家都不知道他是誰,但我卻回覆了他,說其實你知道,我剛剛被醫療退役。我不知道自己要做什麼。我有孩子,我感到壓力,我不知道。我根本不認識這個人。因此,喬丹很快就從試圖證明一個觀點變成了,哦,那好吧,為什麼你不來紐約,我就幫你介紹一些我網絡中的人。於是,這樣就誕生了我和喬丹共同創立的慈善機構,叫做Elite Meet。到今天依然在運作。這是一系列網絡活動,讓轉型的軍事退伍軍人和私營界的招聘經理會面並尋找工作。因此我做了這個小一段時間。諷刺的是,我的工作變成了運營一個幫助其他退役軍人找工作的慈善機構。但喬丹在我心中植入了一個理念,他非常相信加里·維納查克的社交媒體風格,那種轟炸互聯網內容並全心投入內容創造的想法。喬丹,他的風格也類似於加里·維。他,我覺得社交媒體和內容創造的理念真的非常迷人,因為我在軍隊時候甚至沒有或許我有YouTube帳號,但我確實不在上面發帖,也沒有社交媒體。但我和喬丹開始利用社交媒體內容為我們共同運行的慈善機構籌款。但在某個時候,我想做更多的事情,像是用社交媒體創作故事,但這是敘事故事,寫下有關軍事的故事,試圖產生捐款。我想,我想用社交媒體為自己做點什麼,比如建立一個品牌。我犯下了一個嚴重的禁忌,這是我非常清楚的,這是自我意識但仍然這樣做。在海豹部隊,實際上我認為在特種部隊一般中,儘管你可以看到有關海豹部隊的書籍及影片,只要你搜尋海豹部隊,會有78個例子是海豹隊員公開談論當海豹部隊的經歷。 active duty community中有一種行為準則,你不會談論自己是海豹部隊成員。這不是你可以說的。沒有人告訴你必須要撒謊。但是,成為海豹部隊隊員並不是你的事。成為海豹部隊隊員意味著你被允許進入一群為了共同目標而奮戰的人,共同奮鬥、出血、面對死亡,海豹部隊的品牌力量正是基於這種人們的犧牲。因此,你無法離開軍隊說,嘿,看看我,我是一名海豹部隊隊員,因為那是出於個人利益,你不能這樣做。這有點灰色地帶。我開始發佈有關自己是海豹部隊成員的內容,這可謂是典型的“看看這家伙,海豹部隊隊員”。一開始並不是這樣的,並不是某一天我突然告訴大家,我是一名海豹部隊隊員。而是開始於我會擁有自己的帳戶,講述自己作為海豹部隊成員的經歷,以推動人們了解Elite Meet。然而,當這些逐漸成功,還算不錯,但有的時候會獲得一千個讚,我心想,這真的很不錯。我越來越願意曝光,最後我就完全投入了,像那個你不應該成為的人了。這大約是在2018年到2019年之間,然後我被海豹部隊社群完全斷絕關係。我是說,真的很徹底。你說的被斷絕關係有什麼具體情況?我可以拉出Instagram上的私訊。哦,私訊。最初並沒有受到太多的公眾譴責。一開始我在做自己的業務,而人們則似乎覺得,他在做Elite Meet這個幫助海豹部隊和老兵的慈善機構。但是隨著我逐漸遠離這個活動,變成了僅僅是“海豹部隊的約翰”。要知道,我沒有洩漏任何敏感內容,並不是在討論那些有問題的話題,這真的只是把這些事情搬到台面上來。我開始收到一些我一生中最痛苦的消息,這與在網上當Mr. Ballin時所經歷的仇恨是不同的,因為那是不認識我的仇恨。
這就像是他們在網路上看到有人做一些他們不同意或不喜歡的事情,因此他們發表自己的看法。我相信你對此並不陌生,但這並不是個人攻擊,起初可能會感覺很個人化,但你會逐漸習慣的。
那些真的在海豹突擊隊的朋友,我知道他們想让我清楚究竟是誰發這個消息,像是給我寫信息,說“嘿,我以前是這樣看你的,現在我對你的看法變成這樣”,還詳細解釋,並談論我們隊裡大家是如何討論我有多糟糕的。
那時我住在維吉尼亞海灘,這裡正是海豹突擊隊的地方。這是一個大城鎮,但卻是海豹突擊隊員的集中地。
在這段時間裡,我會去雜貨店,遇到我認識的人。我會想,這個人是海豹突擊隊員嗎?不,這個人我和他同服役過,我知道他是誰。他們會在雜貨店或健身房對我和我的家人冷眼相待,因為這不是一群普通人,這是一群受過高訓練的殺手,像是作戰人員,他們不怕衝突,而我所做的某些事情在許多方面都玷污了他們的兄弟情谊。
我似乎變得自私,他們非常討厭我。我接到的兩到三條信息,不管是電子郵件、Instagram還是電話語音消息,都是那些深刻、個人的話,“我知道你,我知道關於你的事情,這是別人對你的看法,這是我對你的感受”,這真的很糟糕。
但幸運的是,我已經在生活中體驗過CS瓦斯、從大學回家的事情,幾乎立刻意識到,不管我如何為此辯解,不管我如何為自己進入這個領域的理由辯護,最終我知道事情的真相,我知道何時越過了那條界線。無論公眾對在網路上所見的海豹突擊隊內容有什麼看法,我都知道在這麼多從不會公開自己服役的活躍和退役軍人中,我已經越過了那條線。如果我是他們,仍在服役,看到一個像我這樣的人,我也會很不快。
但與其憤怒或尋求報復,或試圖為此辯解,我最終在某個時點刪除了所有東西。我記得有一個晚上,我坐在沙發上,接到一位我會認為是非常親密朋友的消息,只寫了一句:“你很糟。”
聽起來很愚蠢,但這是一位海豹突擊隊六隊的成員,是我特別訓練過的對象,我與他和他的妻子關係非常親近。我知道這條消息的背景,意味著這不只是一句“你很糟”,而是“我們不再一樣了,你變了,我看不起你”。
我當時想到我不能這樣下去。任何我可能通過做海豹突擊隊內容所獲得的成功都不值得我正在經歷的這一切。所以我不再裝作這件事沒有發生,而是去除所有的內容,只保留了幾個非常小的特定項目。
我並不是失去創作內容的渴望,但我知道與海豹突擊隊有關的事情對我來說沒有任何價值,我不想做這些,我覺得這是錯的。在嘗試了一些總是無法成功的事情時,比如滑稽喜劇和追隨潮流,我的低谷時期是最糟糕的,那時Tik Tok上有一個短暫的潮流,人們會講一些奇怪的創傷故事,不是那種創傷,但某種激烈的故事,加上自動調音效果,用Tik Tok的自動調音功能把故事唱出來,比如關於被搶的經歷。
對比實在太極端了,這有點有趣。我也做了類似的事情,拍了一段,但我知道我不能發佈,這是我做過的最糟糕的事情。
但沒什麼奏效。我記得自己在想,好吧,我真的不知道我能做什麼會有趣。我甚至記得我電腦裡有兩個文檔,這是在我刪除所有內容之後,我試圖在社交媒體上做些不同的事情。
我有一個文檔是有關不涉及海豹突擊隊的內容創意,徹底與之脫節的。無論是滑稽喜劇,自動調音,還是其他的。我真的把所有的點子都用完了,但我還有另一個文檔,我也不知道為什麼將這個主題分開,但我在上面寫的只有“迪亞特洛夫山口”。
就我個人而言,我對奇怪、黑暗和神秘的事物感興趣,這就是成為Mr. Ballin的標籤。基本上是未解之謎,但不是像真實犯罪,想想那些世界級的秘密,比如那裡是否有生命,為什麼Google Earth上這個南極的部分被打黑,那些沒有人真正有答案的深邃、引人入勝的東西。我一直被這類東西所吸引。
有一個非常著名的謎題叫做「迪亞特洛夫山口」。這是關於1950年代的一些登山者,那九位經驗豐富的登山者為他們所謂的三級登山考試而去,聽起來有點平常,但事實上在1950年代的蘇聯,這是大師級登山者。沒有人達到三級,這是最高標準。如果你做到這一點,便是全國乃至可能全球最出色的攀登者,這是一件大事。要通過三級考試,你和參加考試的人一起……
有九個人。他們必須規劃出這條路線,穿越這個不堪重負的山脈。他們使用的都是高山。因此,大雪如同巨大的冰山般橫掃而過。你要規劃這條路線,像是檢查難度的各個項目。而且你的時間是被有效控制的。你必須在特定的日子和時間開始。他們沿途設置了時間檢查站,可以這樣說。所以這組人帶著相機,這再次是1952年,我想是這樣。因此,這九個年輕的登山者對於參加這次測試感到非常興奮。沒有人感到緊張。他們充滿了幹勁。其中有幾對情侶。他們開始了這段旅程。我想他們到達了第一個檢查站。我不記得那是什麼,但他們沒有達到第二個檢查站或其他什麼地方。對於那些贊助這次測試的人來說,有一個協議,他們是檢查站的一部分,對此很清楚。當他們錯過檢查站時,會有一次大型的搜索,以確保他們的安全。儘管有些預期可能會因為難度而延遲一天未能到達檢查站,但這個協議是非常嚴格的,因為一旦他們失聯,軍隊就會介入,沿著路線去尋找登山者。
所以他們錯過了檢查站。這個協議就被啟動。不僅有我們將從登山者那裡獲得的照片,還有來自搜索小組的相機。他們沿著應該走的路徑前進。同樣,這裡沒有樹,只有苔原,就像冰和雪以及高山。他們在遠處發現了一座山,看到山上風吹拂的一側,基本上在半山腰處有幾個帳篷,這些帳篷就像帆布帳篷一樣。你幾乎看不見它們,但它們位於斜坡的正中,這是放置帳篷最糟糕的地方之一。因此他們立刻想到,第一,這必須是這些登山者,因為現在這裡還有誰呢?但第二,為什麼這些技藝高超的登山者會在這裡搭帳篷呢?這是最危險的地方。風吹可能會把你刮走。你要麼爬到山頂,然後掉下去,要麼留在底部。假設你開始爬這座山,爬到一半時,你會想,我無法再前進。你最好回到底部,然後在那裡扎營。
所以他們看到了這些帳篷,發現它們在錯誤的位置。他們走到帳篷旁邊,裡面沒有登山者。他們不在裡面。這裡也有這方面的照片。帳篷內部堆放著整齊摺疊的衣物,像是他們留下了衣服,而帳篷本身卻被割開,像是用刀子割開的。但不知為何,他們推測這是從內部割開的。因此可以推測,某位或多位登山者選擇在負50度的天氣下割開這些帳篷。然後,雪地裡有許多腳印通向下山,其中一些是赤腳,有的是一只鞋子和一只赤腳,這都是這九個登山者的。這些腳印被發現了,他們沿著腳印順山而下,發現了一小片樹林。在烏拉爾山脈的這個部分只有幾個地方有樹,而他們發現了一小群樹。
當他們到達樹林時,發現三名登山者,而且他們都是已經死亡的。其中有一位幾乎赤裸,裹著身體躺在地上。這裡也有相關的照片。有一位我相信是掛在其中一根樹枝上的,還有另外一位也在地上。而樹上有深深的抓痕,就像是有動物在抓這棵樹。這三名登山者已經死亡,且看起來是因為暴露於外界的原因。但他們所穿的衣物並不合適,或者缺少部分衣物,但他們都已經死亡。從這三名登山者的方向有更多的腳印,約一英里遠,朝著搜索小組來的方向延伸。那裡有一個大雪堆,形成了一個類似於雪洞的地方。腳印向雪洞延伸,那裡有其他六名登山者,他們也都已經死亡。只是裡面的登山者似乎互換了衣物,他們知道這一點,因為女性穿著男性的衣服,反之亦然。他們的部分衣物檢測出有輻射痕跡,還有一些人臉部的部分被去除了,像是嘴唇、鼻子、耳朵。這幾乎看起來像是進行了外科手術般的精確移除。他們都已經死亡。其中一名受傷者的胸部幾乎是凹陷的,推測影響造成的傷害是,沒有任何割傷,只有胸部凹陷。這一撞擊的強度就像是一輛高速行駛的汽車以全速撞擊一樣。但沒有任何跡象顯示是什麼造成了這樣的損壞。他們都已經死亡。因此,蘇聯政府展開了調查。在這次調查中,他們發現烏拉爾山脈正在進行一個大型軍事演習,俄羅斯軍隊完全不知道這些登山者的存在。他們對這次三級登山測試一無所知,那根本不在他們的雷達範圍內。他們距離那裡有15到20英里。
在同一個晚上,他們的一位高級指揮官注意到了烏拉爾山上空出現的所有奇怪燈光,這些燈光上下浮動,四處移動,以至於他實際上以為那是另一個國家,一個外國。他心裡想,難道他們要入侵我們嗎?他真的覺得那像是對俄羅斯的入侵。他發出訊息詢問,嘿,那邊發生了什麼事?卻完全不知道他所指的地方正是那些失蹤的登山者所在的位置。
在這次調查中,他們發現家屬們渴望得到有關失踪摯愛的資訊,但沒有人知道發生了什麼事。突然,蘇聯政府說,「哦,我們要停止這項調查。所有我們知道的就是九名死去的登山者是因為一個未知的非自然力量而死。」至今,即使在2020年進行過一次重新調查,這仍然是未解之謎之一,部分原因在於它具有「哦,俄羅斯政府封鎖了這個調查,還有更多資訊」的特點。他們所說的“未知的非自然力量”是什麼意思?但卻有帳篷、屍體等照片。因此,我總是覺得這是一個引人入勝的故事,我喜歡這樣的故事。
我和家人在賓夕法尼亞州的一個室內水上樂園時,此時我的社交媒體嘗試已經用盡了什麼都沒有奏效,而這時TikTok這個新東西似乎開始興起,我甚至不知道那是什麼,但我心想,也許我可以試著在上面發佈,畢竟是個新平台,或許會奏效。但我還是想嘗試一些其他的東西,因為這些想法都沒有奏效。在我的酒店房間裡,我告訴妻子和三個孩子,去水上樂園,我馬上就下去。我一拿出手機,就做了一個60秒的版本。我說,嘿,結尾的時候,你們會在Google上搜索兩個字。我簡單講述了這個奇怪的謎團。我說,這叫做迪亞特洛夫山口之謎,那是他們被發現時所在的山口。我把這個沒有追蹤者的帳戶上的視頻發佈出來,這就像是Mr. Ballin的帳戶,背後還有故事。但這是一個無所謂的帳戶。我發布這個視頻時並沒有期望它會有什麼結果。我把手機留在房間裡,因為我要下去水上樂園,不能讓手機進水。我會和孩子們在一起。
幾個小時後,我回到房間拿起手機,剛開始居然無法打開。我想,是不是沒電了?最終我把它打開,結果就像瘋了一樣,有很多這個視頻的通知。這個視頻超過500萬次觀看。請記住,我發的所有帖子加起來也許只有十萬次觀看,所以這真是極其瘋狂的病毒式傳播,但與任何封鎖的內容完全無關。這簡直是純粹的,我覺得非常有趣,我喜歡講故事。這並不是說,哦,這裡有商機,而是更像,哦,我的天,這真棒。我想講更多這樣的故事,因為這是我喜歡的。我開始接連製作與此相符的故事,正好在疫情開始的時候。突然之間,大家不僅在手機上,而且還在TikTok上,TikTok上的大部分都是孩子們在跳舞,也有我穿著法蘭絨衫和反向帽子的講故事。因此,這個帳戶就像瘋了一樣爆紅。我過渡到了YouTube,從那以後我一直在講故事。
首先,我必須問,你認為那些登山者發生了什麼事情?你是說?我不知道。我不知道。所以,如我所說,他們在2020年重新開啟了調查。我不敢說這是真的,但我認為這部分可能是因為那個視頻的病毒傳播。突然之間,大家對迪亞特洛夫山口的興趣重新燃起。他們得出的結論是,有一塊冰板斷裂並造成了他們的死亡。但是,這又如何解釋衣物的更換、他們衣物的潛在放射性、軍人所見的燈光等呢?有太多問題沒有得到解釋。確實,如你變得低體溫,當你真的低體溫且接近死亡的時候,你會變得暖和到熱,甚至會脫掉衣服。這是一個有充分文獻記載的事情。因此,你可以這樣說,好吧,他們在山上露營得很糟,承受著自然元素的侵襲,基本上都是在凍結。或許作為他的技術高超,他們其實對這樣的天氣並沒有做好準備。然後他們變得低體溫,假設一個雪崩或者冰塊真的下來了,也許他們被冰塊打到了,然後又低體溫,脫掉了衣服。但像是,樹上的那些痕跡是什麼?為什麼他們的衣物是放射性的?政府在1950年代所說的“未知的非自然力量”是什麼意思?軍人所見的那些燈光又是什麼?太多問題沒有答案。因此,我承認自己是一個巨大的懷疑論者。如果有什麼,我所創建的這些內容只讓我變得更加懷疑,因為有太多的東西被發佈出來,並不真實,完全是捏造的。
但這仍然是一個讓人思考的故事,是否有一些我們不一定理解的東西存在於這個世界上?超自然力量或外星人?我會說,這是一個確實開啟可能性的故事。但是,如果最後能告訴我其實是有很多事情發生,讓這一切變得完全合理,我也是完全可以接受的。也許出現了一種洩漏,洩漏了輻射或誰知道了什麼。所以我對此持開放態度,但我認為這是少數幾個似乎可以支持超自然解釋的案例之一。
接下來我的問題是,當你回顧自己從地下室到海豹部隊,再到製作海豹內容的生活旅程,因為這些而被海豹兄弟會所拋棄,然後意外發現 TikTok 的東西,再到 YouTube 以及發生的其他一切事情。當你回首過去時,怎麼能給任何人一些建議,告訴他們如何根據我所採取的行動、那些讓我來到這裡的有意圖的行動,找到他們的道路呢?
我和我妻子經常會說,哇,事情的時機真是令人驚訝。我們真是非常幸運,時機方面。給你幾個例子。當我從軍隊醫療退休時,有一段時間我其實是要被推走的,像是被正式解雇出軍隊。而這將比我實際退役的時間早一年。當時告訴我,「嘿,你將要醫療退休,而且明天就要發生。」我並沒有找到工作,也沒有任何計劃。實際上,正是在那個時候我開始聯絡,認識了喬丹,而我們很快就想出了這個精英肉類的計劃。但在精英肉類計劃真正起步、開始獲得捐款、組織一些酷活動的時候,我從中賺到了一些微薄的薪水,加上我的退休金。我心想,好的,我可以先維持一段時間,直到我想出下一步。就在這時,我出於必要找到了在一個月內賺取收入的方法。
海軍突然告訴我,我們將延長你的合同,我想那是八個月還是什麼的。於是突然間,我和喬丹以及精英肉類有了合作的機會,但我也得到了八個或十個月的額外時間。真的忘了是六個還是八個,但確實比一年少,卻在海軍多了不少時間。可我在海軍幾乎不需要做什麼,我已經在醫療退役的路上。我只需要去工作,每週呆幾個小時,這並不困難。但這意味著我仍然可以從海軍獲得薪水。所以,這讓我不用擔心從精英肉類拿薪水,我可以專注於和喬丹一起發展精英肉類,並從海軍拿薪水。海軍在孕育精英肉類,但如果不是因為那種,我天啊,我一個月就要退役的壓力,我可能不會有那個機會。因此,這感覺是,哦,時機真好。我和喬丹一起開始了精英肉類,然後被授予這段額外的海軍時間。它促進了這家公司,孕育了這家公司。
但我一直將我的生活視為一種,天啊,事情的時機真是太神奇了。我真的覺得我們在時機上非常幸運。就像 TikTok 的事情,我剛好在製作這個視頻的時候,突然大家在疫情初期都進入了 TikTok。這確實是瘋狂的時機。我不否認那是時機的安排。但是,我也是一個完全願意冒險去做某件事的人。我不會困在,「這是個好主意還是不好主意?」這樣的問題上。相反,我會說,「我就要嘗試這件事。」那些願意迅速行動的人,會更有可能讓時機對自己產生好處。如果你總是說,“我在考慮它”,那麼很多事情都會從你身邊擦肩而過。
所以我看看,我忘記了問題是什麼,但總體而言,我會給的建議就是,真的,這在某種程度上與 Jaco 所說的類似。那就是,你必須開始行動,因為如果你在行動,真的會開啟很多機會的門。如果你靜止不動,這些門就不會打開。當你在談論時機時,我在想,這不是我認為的答案。我認為時機是那種你在事後回頭看,會想,天啊,這不是完美的時機嗎?要讓這成為完美的時機,你需要成為那種願意帶著孩子和老婆一起去游泳池,並在你對這個平台毫不瞭解的情況下,拍攝一段 TikTok 影片,做一些你從未嘗試過的事情的人。其實正是在那一刻,我認為那是你光輝的時刻。那時你的生活發生了轉變,因為真的99.9%的人不會在陌生的平台上,拍攝他們從未拍過的視頻。你的故事充滿了這些時刻,像是你在 LinkedIn 上回覆那個人時,你說大多數人並沒有回覆。對,但我回覆了,然後你去紐約見了他。從事後看,是的,確實看起來這是時機,但其實你是在那些你能夠行動的時刻,並且你有傾向採取行動,失敗只是反饋,反饋是知識,知識是力量。很有趣,因為當你談論到你的行動傾向,只要做某事,瞄準某事,似乎發生的情況就是即使事情失敗了,像你嘗試的一些事情失敗了,至少你得到了反饋。確實。
然後,回饋告訴你接下來該做什麼。
就像你所說,我在LinkedIn上做了印章的事情,你在那裡學到了些關於社交媒體的東西,凱特的情況並沒有如你所希望的那樣,但你把這一切帶入了下一次測試中。
是的。
我認為,當我看你的故事時,最明顯的定義就是有這種意願,實際上,我會誠實地說,就是願意讓自己感到尷尬,並在某些事情上表現得不好。
你知道,你這麼說很有趣,因為我真的有一個我所發展出來的座右銘,我不能聲稱這是我想出來的,但我確實發現自己現在活得像這樣。
那就是,做一些讓你感到害怕的事情,你知道,量化或界定一下。
實際上,威爾·史密斯,這位演員有一個很棒的事情,他上了奧普拉,我想是奧普拉還是某個脫口秀,他談到了他跳傘的經歷。
這是一段難以置信的即興獨白,他基本上是這樣的:我的家人或朋友說,明天我們要去跳傘。然後我就說,哦,這會太瘋狂了。我們明天去跳傘吧。
但他想,我們實際上不會真的這樣做。然後第二天早上,他起床時說,嗯,我們去吃早餐吧,哥們們。
不,我們要去跳傘。快點,我們去跳傘吧。他就說,等等,我們真的要這樣做嗎?
他們說,是的。他說,哦,我的天,我不想去跳傘。我以為我們只是昨晚在說而已。
結果他和朋友一起去了那個實際的飛行場,正在簽署文件,他說,夥伴們,我們真的要這樣做嗎?
我不想這樣。來吧,沒那麼糟的。沒多久,他就已經在飛機上,在空中和教練連在一起。
他說,他們在那裡打開了門。好吧,該你了。他在邊緣坐著,正在經歷一場全面的危機。
我不想跳。我對跳感到害怕。教練說,我們要在三之後跳,1、2、3跳。
他說,當我離開飛機的那一瞬間,恐懼就消失了。那是一種刺激的經歷,在空中飛翔,進行跳傘。
他說,當我降落後,我突然明白了,生活中一直有這個方面,我在生活的其他方面也見過。
生活中最好的事情,這是威爾·史密斯的話,不是我的,生活中最好的事情都是在恐懼的另一邊。
所以我把這個理解當作是,比如說,成為海豹突擊隊員,當我決定這樣做的時候,會有很多恐懼,而不是對失敗的恐懼。
這是不用堆疊的恐懼。當我到那裡時,我被周圍的人嚇到了,但我知道如果我不讓恐懼淹沒我,最終得到的獎勵會非常高,你知道的,甚至還有,我剛剛和15個節目做了一次現場表演。
我實際上是非常害怕公共演講的。我生活中曾經發生過一些情況,讓我在公開演講時結結巴巴,真的不得不放下麥克風然後離開。
我有過那種經歷。而我自願和幾千人一起進行巡演。但我看待這一切的方式是,你不想做的事情,對你想做的事情你會持漠不關心的態度。
如果是某件重要的事情,生活中最好的事情,你會對它有所恐懼反應。
現在,當然,如果你因為聽到有入侵者而害怕下到地下室,聽從自己的感覺,別下樓去。
當談到設定目標,回到那個淋浴時的想法,對吧?每個人都有一些他們非常想做的事情。
而且這些不一定是由某一特定的事情所驅動的。也許是他們想採取的某些行動。
也許是和一個十年沒聯繫的朋友交談,或者是公共演講等等。
但他們知道,即使他們不承認,心底裡他們知道,恐懼是阻止他們去做的原因。
是對尷尬的恐懼,是對失敗的恐懼,是那些使我們成為人的所有事物的恐懼。
只有少數能在這個生活中說出來的人,說我仍然會去做那些讓我感到非常害怕的事情的人,過著最美好和最滿足的生活,雖然不總是如此,但他們通常會這樣。
就像我們看威爾·史密斯一樣,例如,那家伙很有可能,僅僅因為我提到他,他可能在生活中不得不做一些不舒服的事情,以便在他所處的演藝圈中達到他的水平。
就像,嘿,現在在所有人面前表演,不要搞砸了。
你懂的,這是壓力和表演。這家伙一生都在面對恐懼。是的,他用跳傘作為例子,但他的生活很可能是面對恐懼的人的產物。
但這個恐懼讓我知道,如果我這樣做,就會有某種巨大的東西在另一邊。
因此,我教導我的孩子們,並努力生活在這個理念中,那就是做一些令你感到害怕的事情。
而且實際上我們剛剛做的那場現場巡演就是如此。在開始之前,我感到像是一場自我存在的危機。
但當我上台的那一刻,就像,哦,這太棒了。
這回到了你所說的,當威爾跳出飛機時。
是的。
他在跳之前的所有恐懼都在那裡。
哦,是的。
就像你走上那個舞台,之前你的恐懼折磨著你。
哦,是的。
我總是覺得之前的時刻在各方面都要艱難得多。
哦,是的。
在我生活中,每件事情的之前都是最糟糕的部分。
一旦你進入狀態,就是面對現實,而現實並不總是那麼糟糕。
是的。
之前真的糟糕。
當你在講話的時候,我在想,這真的無論如何都是在那個時刻做出的決定。就像當你在思考人生旅程時,決定是,我是否接受這個未勾選的選項?或者我是否接受這種我將要施加在自己身上的心理折磨?這的確非常真切。我想,是的,即使當他們與臨終病人交談時,最糟糕的也是那個未勾選的選項。並不是說我就這樣退出,放下麥克風然後走開。對。就像我不看,我回顧我曾經在舊金山一家晚宴上的情況,那時我真的愣住了,放下麥克風然後走開。我把這看作是我為什麼這次如此害怕公開演講的催化劑。最終也推動我去做。我不後悔去過舊金山。我很高興這件事發生了,但只有在我之後面對它的情況下。我會感到非常尷尬。如果我從未再試過,我會永遠心懷痛苦。但是的,這就像,你不會後悔失敗。你會後悔沒有嘗試。人們怎麼誤解你?因為他們喜歡你。他們在屏幕上看到你,消費著你創作的某種類型的內容。他們大概不知道你生活的全部背景。但你認為人們怎麼誤解你?哦,好問題。嗯,我會說,而且這並不是想要在我以前的海豹同袍面前討好。但是我認為,即使當我發佈那些海豹的東西時,這真的只是針對那些真正與我切割關係的人,這些人現在仍然很可能這麼做。在我發佈海豹相關內容的時候,特別是在“巴爾先生”這件事發生之前,我的初衷從來不是想說我是多麼偉大,而是更像是我想做一些有意義的事情,這感覺像是一個機會,我知道這在某種程度上是有爭議的。但是當你不再在那個封閉的團隊裡,或者在狼群裡時,很容易將你的人生其他部分看作是,哦,我已經成為海豹部隊的成員了,我可以做任何我想做的事。但是當你被排斥或離開,獨自一人,必須想著如何重建自己的新生活時,實際上真的很難想像自己該如何不利用你做過的最大成就來實現這一切。因此,我認為唯一確定的就是,我從未創作那樣的內容,因為我真的相信自己是個特別的人,像是每個人都該把我視為“海豹隊長”。我非常清楚我和那些曾經服役的人相比,自己仍然是個初學者,並且我的經驗與其他人相比是微不足道的。所以我認為有些人認為我真的以某種方式相信我是超級英雄,而其實當時不是,而且現在也不是。現在可以說在“巴爾先生”的事件中,這裡有一個實際的問題,就是隨著“巴爾先生”事件的發展到現在這樣的程度,成為這個奇異、黑暗和神秘類型中相當知名的東西。對我個人來說,平衡我與我心愛的妻子和三個孩子的生活和內容責任,真的非常具有挑戰性。我的確有一個錄製計畫,我也有一些我承諾的事情。正如你所知,創建內容本身並沒有一個結束,你只是繼續進行。我並不是在說,哦,這份工作太難了,能夠同情我的人並不多;我理解這種特權。然而,與此同時,我開始創建內容時,這是一種不斷湧現出來的內容。我有時一週製作五支每支大約25分鐘的影片,都是我自己拍攝、編輯等等。這意味著每支影片大約需要我在七天內花26個小時左右。而且我真的沒有什麼睡眠。我變得像是酗酒的人,體重也因此嚴重過重,因為我所有的事情都被推到一旁去製作影片。然後我意識到,以如此激烈的速度創建內容真的對我的身體健康、心理健康造成了很大的影響,絕對影響了我與妻子和孩子的關係,我開始選擇進行一種互換。我會減少內容創建時間以換取與家人的更多時間,很多人在這方面都理解。並不是說大眾像是,“老兄,你是個混蛋。”但是我認為現在發生的事情,某種程度上是一種成功的產物。我們已經達到了某個點,不僅是我,還有一個相當可觀的團隊。我們擁有驚人的錄音室,擁有出版部門等等。我們達到了這樣一個瓶頸,讓我覺得人們將我視為這種只會賺錢的企業家。事實上,正如你在節目之前所說的,你會覺得這很奇怪。人們說你如此成功,而我甚至不知道自己在做什麼。我仍然是那個隨意製作了一支在抖音上走紅的影片的人。因此,對我而言,隨著觀眾的增長,這是一件更困難的事情,儘管我對此感到高興。你的確必須理解,有些人不再喜歡我。某種原因是他們永遠懷有這種想法,認為我只是這種唯利是圖的企業家,只想賺錢。事實上,正如你可能在這次訪談中看到的,我的預設是我喜歡講故事。我熱愛這種風格,總是如此。而且我在某種程度上也喜歡成為自己的老闆。因此,這幾乎滿足了我的許多需求。你是否擔心自己把優先級搞錯了?當我這樣說時,我真的想說,因為當你是一名內容創作者,像我們一樣。就像你所說的,這是「不斷,不斷,不斷」的。隧道的另一端沒有光,因為這並不是說你在某個時候會下車。如果你下車,你就失敗。這就是它的運作方式。
所以你怎麼看呢?如果我告訴你,你將會永遠做這件事,就像你在接下來的30年裡要一直做你現在所做的事情一樣。你知道,我認為作為一名內容創作者,我其實已經達到了一個點,雖然我可能沒有完全按照你所說的那樣,但我肯定目前不是因為金錢而在做這件事。如果有的話,我之所以參與這一切,是因為我真的非常享受講故事。
我在節目預演中提到過,舉辦現場巡演是如此有趣,因為我可以與那些在我的YouTube視頻中顯示為數字的人互動。但他們是真實的人,這讓我覺得非常有趣,對我來說是滿足的。我真的告訴了Nick,或者我的CEO和我的經理,在巡演開始之前,我會支付費用來進行這次巡演,特別是現在,我真的會為能參加這次經歷、舉辦那些表演而付錢。
但是是的,向前看,我已經達到了一個點,我從來不是為了名聲或金錢而在做這件事,儘管我確實是為了去成功的想法而努力。毫無疑問,我想要成功,而隨之而來的還有金錢、名聲等等。但最終我只是一個嘗試新事物的人。我做了許多新的事情,幾次重新塑造了自己。但當我有一個新目標時,我的表現會非常出色,而在這樣的環境中我會蓬勃發展。對我來說,當Mr. Ballin剛開始的時候,並不是想著我們能賺多少錢,或者能多成功、做多大的生意。而是:我能再做一個大家喜歡的視頻嗎?我能繼續這麼做嗎?這成為了我的目標。如何讓視頻保持興趣?
你能想像自己會停止嗎? Yes and no(有是有,但也有不是),因為我認為我也能夠說,現在我已經夠了。我會去和我的家人做完全不同的事情,然後朝著夕陽騎去。你認為自己能做到那樣嗎?其實是的。
你總共擁有多少訂閱者?我想,你的主頻道幾乎有1000萬吧?大約1000萬。如果我們計算所有平台,包括播客,可能總數在2000萬到2500萬之間。2000萬到2500萬的訂閱者,這樣你會可以隨意停止,未來可以想像這樣的現實嗎?是的。
那需要什麼條件才能讓你達到這個?是不是需要什麼?有沒有你認為的催化劑?你知道,實際上,提到這個我覺得很有趣,因為我之前提到過現場巡演幾次。如果我必須誠實地談談我深層的、未經檢查的心結,從我成年那一刻開始,其實是從我參軍的時候開始,我一直有興趣進行一次大型的公開演講,沒有其他理由,只是想要征服那一刻。
我爸爸是一位了不起的演講者,他做過一些相當大的演講,我見過他演講,他真的是太厲害了。我一直知道自己是一位好的講者,我能講故事。這在Mr. Ballin之前就已經有了,但我把這視為一件非常可怕的事情,以至於我實際上不會去做。我是那種心裡有這個想法,卻想著,我可以與這個未經檢查的心結共存的人。我告訴自己,因為我實際上沒有足夠的內容來進行一次演講,我有能力,但沒有內容。這是我的藉口。
然後Mr. Ballin的事情開始發展,突然之間,哦,你有觀眾、有內容,你擁有所有這些東西。現在這是一個決定:你要不要去做?在過去幾年裡,我確實在腦海中折磨自己,把自己逼到一個點:我不僅要做現場的事情,還要進行一次整個巡演。就像我之前告訴你,對於演出我想要的是有限的製作價值。其中一部分是因為我希望能夠只用一盞聚光燈和一個麥克風讓它儘可能強烈。因為我覺得如果我不從這裡開始,我會擔心我沒能實現一直以來想做的事情,那就是成為那個拿著麥克風並吸引大家的人。所以我這麼做了。我覺得我真的完成了這件我從未想過會實際做到的事情,因為恐懼——這實在太多了。我無法克服這一點。
但隨著從巡演回來,這聽起來可能很自戀,但就像我們完成巡演,我們發布了這部紐約時報暢銷的圖畫小說,真的是太美妙了。我對這本書感到非常自豪。你知道,這次巡演就統計來說,無論從財務負擔來說,都是巨大的成功。你知道,YouTube頻道、播客等等都進展得很好。但我突然發現我沒有更多深層的未經檢查的心結,真的沒有。我唯一渴望的是成為一個好爸爸,這沒有具體的量化方式,但通過做那個現場的事情,現在它已經被檢查,我可以再進行50次現場巡演,但那將永遠不會和第一次相同。我現在可以說,嘿,外面有70,000人,去講一個故事,促進互動,我現在就可以做到。這不會讓我感到極大壓力,但我會去做。
而且我沒有,這不是要表現得自戀,我已經沒有目標了。我現在已經達到了這個點,我唯一想做的就是為波士頓紅襪隊投球,但是我認為那已經不可能了。那是我不再能夠做到的事情,但我其實並沒有一個大的、驚人的目標。
我肯定會找到一個,我也在尋找,但我有點達到了一個點,就是我非常喜愛講故事的那個故事敘述的部分。我就是喜歡。我現在就在做這件事。但我也非常珍惜我的家庭和孩子,並且我想在那裡過上充實的生活。順便提一下,目前我確實有一個良好的平衡,但針對你的問題,我能否再這樣做三十年?答案是否定的。我可以在一段時間內這樣做,並且會全力以赴。而當人們聽到我的粉絲時,我說我真的很在意你們的想法。我會在評論區出現,我閱讀Reddit,我閱讀Reddit上的痛苦事務,我閱讀所有這些東西。這是因為我真的很在乎,因為這從來不是為了建立一個生意。這是我熱愛做的事情的一個產物。這是講故事和喜歡這件事的產物。但是的,我還沒有找到那個未被勾選的項目,希望能找到。但現在我覺得,我就像是在做一些事情,我需要找到那個東西,但我還沒有找到。我真的很幸運,真的很感恩,我熱愛我的生活。我喜歡這一點。但我已經完成了勾選清單,而我不知道接下來該怎麼辦。每個人都需要一個未打勾的選項,不是嗎?我覺得你也需要。這讓你保持前進,讓你思考這一點。就像是……這是一種目的和意義,不是嗎?就像是……那場可怕的災難,小潛艇的爆炸。可怕的事情。我在閱讀有關它的資料,參加這些深海探險的人通常是億萬富翁。他們是實際上擁有每一種人類已知資源的人。你幾乎可以做任何你想做的事情,合理範圍內。而且他們突然不知道該做什麼。因為對我們來說,如果說,嘿,你想今天買一艘一億美元的遊艇嗎?我們不能這樣做。像我不能去買一億……也許你可以。我可以買一艘一億的遊艇。但這就像,想像一下這樣做是非常困難的。我相信億萬富翁可以告訴我們,如果你可以買任何東西,突然間一切都失去了價值。至少是那些你可以購買的東西。這對我們來說只有價值,是因為我們不能擁有它。你知道,就像我可以買這麼好的一輛車,但我知道我不能買一輛麥克拉倫。但這正是讓這輛車變得特別的原因,因為我無法負擔這輛車。但對於億萬富翁而言,哦,我現在能做的就是像是腎上腺素。因為這筆錢無法……所以是的……我已經達到了一個點,不是甚至接近億萬富翁的水平,但就是……我很難確定我還想做什麼,除了知道妻子和孩子對我來說是非常重要的事。這真的是源於在阿富汗幾乎死去,真的珍惜我擁有家庭的事實。但我也珍惜我在Ball & Studios的所擁有的。我只是等待下一個大未打勾的項目出現。你自己的心理健康之旅是什麼樣的?因為你提到過創傷後壓力症候群。你還提到過某個時期變得有點酗酒。那段旅程是什麼樣的?在你的故事中是如何交織在一起的?是的,我真的在與我的心理健康掙扎。尤其是從軍事服務中獲得的那些經歷對我來說是一個重要的部分。當我被醫療退役時,也就是在2014年,我在阿富汗受傷。我真的沒有……我以為我處理過這件事,因為你必須去見治療師等。部署之後,你去和某人交談。但我當時只是在玩遊戲,只是想要再次部署,再次成為團隊的一部分。直到後來,我第二次部署,去了南美。我記得在去南美之前並沒有花太多心思。我記得當時心想,跟去阿富汗相比,這次去南美就像是在一個美好的房子裡,真的就是在南美的一個漂亮地方訓練秘魯的軍事力量。這不是一個戰鬥的部署。這就像是你正在部署,但你只不過是個教師。大致就是這樣。而且這是一件很棒的事,但這絕對不是戰鬥。因此,我真的沒有為在秘魯的生活做心理上的準備。如果你不知道的話,秘魯是一個完全以西班牙語為主的國家。至少在我們所在的地方,幾乎沒有英語,幾乎,幾乎沒有。因此,我記得我必須晚去秘魯,所以我的團隊和一群正在那裡部署的人早早去了秘魯,而我晚了一週去,這意味著我必須自己飛到秘魯的機場。我必須自己導航機場,而我的西班牙語只是一點,幾乎只能對話。我根本不以此為重。他們提供了一個西班牙語課程,我卻將其置之不理。然後我記得我到達秘魯時,哇,我的天啊,當我一落地,看著四周沒有人說英語,我試著找出去哪裡。所有標誌都是西班牙語。我找不到我的接送。順便說一下,我的接送是一個講西班牙語的當地人,不知道我長什麼樣子。而且……我的行李卡住了,他們試圖弄清楚我包裡有什麼,但我不說……這真的很有壓力,然後我終於上車去我們住的地方。但為了到那裡,必須駛過一個真正的貧民窟,非常,非常不安全的地方。我記得當時心想,我在一個完全陌生的國家。我遠離我的家人,還要在這裡待六個月,雖然這在部署標準上並不算長。但對於這麼遠的距離來說,這是一段長時間。我在想,我根本沒有想過這件事。我無法相信我將在這裡。突然間,我覺得我又回到了阿富汗。
我在那次部署中掙扎得非常厲害,幾乎快要失去理智了。我在那裡是如此痛苦,甚至有點出現幻覺。我感到非常沮喪,無法形容。我經常夢到自己躺在床上,而在秘魯的天氣總是潮濕的,所有東西都是濕的。不管怎樣,床單都濕,衣服也濕。那是一個非常潮濕的環境。而我就躺在我的床上,沒有風扇,這間破爛的小房間裡面潮濕得令人難受,而外面卻是秘魯街道的混亂聲音。我會入睡,夢見自己在俄羅斯,站在某個大使館或政府建築的角落。然後會有一個人從車裡走出來,抓住我,把我劫持,像是人質一樣。但這個夢重複出現了很多次,到了我開始懷疑自己是不是在失去理智的地步,想著我為什麼會有這樣的夢?我有時會在夢中驚醒,感到驚慌。我非常想念我的妻子,她懷著我們的第一個孩子。那真是很糟糕的時光,生活中最糟糕的時期。即使是現在,我也很難用言語來形容。那幾乎是一種心理崩潰的邊緣,部分原因是我無法接受自己到另一個與自己截然不同的地方。而且,我也開始面對在阿富汗部署時的心魔。有些事情,我們所做的,甚至我自己所做的,並不是錯誤或違法的。但那就是戰爭,戰爭是一種可怕的事情,看到這一切近在眼前。唉,真的很殘酷。當時你之所以能夠忍受戰爭,甚至以這種方式快樂,是因為你需要讓年輕人繼續上戰場,繼續奮戰,甚至失去生命。你需要男女兵。但我,嗯,這就像我有一次精神崩潰,開始質疑自己,為什麼我會在軍隊中?開始質疑我究竟是誰。因此,我最終是因為健康問題而提前退伍,但這並不是完全因為在秘魯,而是因為我非常不快樂。我從秘魯回來後,對我在軍隊中的身份極其厭惡。我並不覺得這是我該待的地方。我身體也受了傷,正在處理傷痛,我最終選擇了提前退伍,但如果我退伍後想繼續看心理醫生,那是我自己的選擇。剛開始我不想。最初退伍時,我只是隨便的,想著隨便吧,我自己過去就好。但我總是很生氣,因為每件事情都讓我感到憤怒。我很緊繃,並不是說我很驚慌,而是我一直處在高壓狀態。到了最後,沒有人想和我在一起。我孩子們不想和我在一起,我的妻子也不想和我在一起。最終,他們說,我想你需要去看專業人士。我想了想,我也覺得如此。我感覺自己是一團糟。透過治療,我在2018年左右意識到我對自己、對軍事服務、對我所見所做的事情有一些根深蒂固的問題。只有當我開始公開談論這些事情時,我才開始慢慢原諒自己,開始感覺到幸福。嗯,有一個詞就是幸福,再次感到幸福。你知道治療並不是讓你忘記事情,而是讓你獲得之前沒有的視角。我想我陷入了一種厭惡自我的循環。為什麼?我想如果我把核心部分簡化,應該是因為我想成為海豹部隊的成員,部分原因是我就是想通過訓練。我想在軍隊中服役,但我並沒有想那麼多。這主要是因為我想服役,因為這是一件光榮的事情,我知道有人曾經這樣做過,對我來說是有意義的。但真正吸引我的是成為海豹部隊成員的挑戰。這是一個要花費幾年時間的艱難挑戰。而且,甚至考慮成為海豹部隊成員的生活情況,就好像是本末倒置。「你自以為是,怎麼會考慮成為海豹部隊成員的生活?」如果你能到那個地步,你會想出方法的。這實際上是一種相對普遍的現象,成為海豹部隊成員的人,這幾乎令人驚訝。你成為海豹部隊成員,然後會想,等一下,現在我成為海豹部隊成員了,這聽起來很滑稽,但這需要幾年才能達到那一點。而且,所有的過程中,在某種程度上,你甚至可能無法完成。你可以隨時失敗。因此,當你最終成為海豹時,你會意識到工作的現實。我不是因為有深入的接觸而這樣說,而是因為這是事實,那就是這份工作會讓人死去,也有可能會讓你殺人。這算是工作的一部分。還有更多相關的內容,但大致上就是這工作。你覺得他們為什麼會製作這樣的遊戲和電影?我認為,這份工作的心智訓練來源於訓練本身,這是一項了不起的成就,他們能設計出這套系統,培養出非常優秀的戰士,因為這就是保護國家的方式。這樣你才能出去做你必須做的事情。但當你脫離這一切,怎麼說呢?就像當你進入這種思維的矩陣,經過訓練後,你就開始變得願意並且能夠去打仗。
但當你開始崩潰,並開始意識到你想用自己的生活去做其他事情時,你必須在某種程度上與你一直在做的事情以及你思考的方式達成和解。
你開始把自己曾是海豹突擊隊的一員看作是一個人,而對於我來說,我並不為自己成為的人感到驕傲。
我曾經真的很傾向於讓自己變得具有攻擊性和像領袖一樣,不是對我的隊友,而是在做我那份工作時,我卻偏離了我不太驕傲的道路。
我想意識到這並不適合我,雖然我被醫療退休,但我明白這不適合我,無論我是否醫療退休,我最終都會選擇離開。
面對這樣的身份喪失真的很困難。
你仍然有那些內心的惡魔。
是的,但我為此去看心理療法,特別感謝Vinnie Shorman,實際上他在英國,他是我的治療師,他很棒。
我們還沒有深入探討軍事的問題,但我認為這將始終伴隨著我。
我確實,當我想起自己曾經服役時,我感到非常自豪,並且我現在很自豪自己是一名退伍軍人,與我一起工作的人真是令人難以置信,即使是那些現在恨我的人。
我沒有因此看輕他們,軍中有很多傑出的人。
我認為這只是我個人感到不合適。
我曾經以為軍隊是適合我的,但吸引我的是海豹突擊隊。
在許多方面,這聽起來可能很奇怪,但我很幸運能夠部署到阿富汗,且實際上參加過戰鬥部署,因為很多人會去像特種作戰小組那樣的戰鬥部隊,卻從未見過戰鬥,這並不是因為他們做出了任何決定,而是事情就是這樣發生的。
而那些人,一種是他們心中有一個未打勾的選項,但這並不是他們的決定。
所以在某種程度上,我得到了這樣的禮物,這樣說聽起來很可怕,但我不知道還能怎麼說,能夠在現實中做這份工作。
但有些事情,那些聽到的人中,有多次部署經歷的人,會說,看看這個人,我不聲稱我有87次部署,這是我的經歷。
我只是有過一次戰鬥任務,只有一次。
但這已經足夠讓我看到,這並不是我所適合做的事情。
我仍然做了那些事情,我仍然是那樣的人。
現在作為一名平民,在調和我現在是一個多麼不同的人,並且是以好的方式。
我已經將我能找到的最好的品質都投入到了這個人身上。
我在努力成為一個好丈夫和好父親。
我在努力做所有正確的事情,但我內心有一部分著實令我感到不可思議的是,我曾經是一名海豹突擊隊員。
這是瘋狂的。
每個人都在某種程度上有自己的惡魔,不管是什麼,這是一個惡魔有多強烈,以及它對你的決策能有多大的控制力。
你學到了什麼來應對那些惡魔,因為你曾經去過心理療法。
很多人沒有,許多人可能甚至還沒有到達他們需要去的覺悟。
你學到了什麼來應對那些惡魔,對任何聽到的人可能有用?
你無法自我說服讓它們消失。
如果你有那些想法,並感受到它們悄悄侵入,然後告訴自己,停止思考這件事。我不想,我不想面對這個。我不想想這個。
如果你在生活中有那樣的想法,即使只是對某件事情的最微小的思考開始悄然進入你的腦海,而你對此的反應是,不,我不想這樣。我現在無法做到。
這一切都在你的腦海中發生。如果你面對的事情就是如此,那就是惡魔。
它是你腦海中無法控制的念頭。
它通常會在一天中的同一時間出現或有某種觸發它的事物。如果你對此的反應是,哦我的天,我無法思考這件事。
那就是你生活中的一個惡魔,而根據我的看法,長期而言,你不可能僅僅說服自己這不是一個惡魔。
這就是惡魔。
無論它是否合乎理性,對我來說,我有幾個這樣的惡魔悄悄進入我的生活,但我發現能夠應對它們的唯一方法就是不去擁抱它們,因為這不是你應該做的,而是要與某個人談論它們,這樣對話就會帶來釋放。
但跟治療師討論的時候,甚至更有釋放感,讓你幾乎聽到自己在談論這些事情。
對我來說,我在療法中曾說過的事情,我甚至無法相信我居然大聲說出來,這些事情是如此私密和親密,與我生活中的深層不安和痛苦緊密相連。
但只有在有第三者的中立環境中,讓這些事情浮出水面,我才能說出這些話。
擁有一位偉大的治療師的美妙之處在於,他們的工作就是傾聽、解釋和提供觀點。
他們並不是想告訴你,哦,那不算什麼,而是,嗯,你有沒有想過這個角度?
Chuck我經常思考的一件事,因為我的生活相當忙碌,是如何管理我的能量負荷。
作為一個播客主持人,你需要以某種方式管理你的能量,以便能夠和專家進行這些流利的對話,談論你不理解的課題。
這就是為什麼「完美」在我的生活中變得如此重要,因為之前在選擇能量產品時,我不得不作出一個讓我不快的取捨。通常,如果我想要能量,就必須忍受高糖的負擔。我必須承受許多主流能量產品帶來的焦慮和崩潰。此外,我還必須忍耐一個事實:如果我想要能量,我必須忍受許多我身體不喜歡的人造成分。這就是我投資於「完美」的原因,也是他們成為這個播客贊助商的原因。這不僅改變了我的生活,也改變了我整個團隊的生活。對我來說,這大大改善了我的認知表現,也改善了我的身體表現。所以如果你還沒有試過「完美」,那你真的是在石頭下生活。現在正是好時機。你可以在 Tesco 和 Waitrose 找到「完美」,或在網上購買,並在結帳時使用代碼「diary 40」享受 40% 的折扣。請前往 perfected.com。
你提到你是由單身母親撫養長大的,至少是在地下室。你的父親在你的人生中扮演了什麼樣的重要角色?我們談到了惡魔和你所面對的內心掙扎。其實,這很有趣。我父親和我最近有過重新聯繫。我們的關係曾經有過疏遠。成長過程中我和父親非常親近。我的父母在我 13 歲時分開,儘管我和母親及姐妹們住在一起,我的父親仍然是我生活中非常重要的一部分。並不是說我不再見他了。和我父親的關係一直很好。然後我去參加海軍的時候,這是在我找到方式畢業後,我開始談論法學院。我想我父親認為,這太好了,我的兒子,似乎他有了美好的前途,這是一個非常明智的選擇。然後我對他和我母親及姐妹們突然說,其實不,我大學畢業後,我要參加海軍,並嘗試成為海豹突擊隊成員。我沒有和他們討論過這件事。我是在誇張,但這個轉變來得很快。我不想和他們談論這個,因為我知道他們會問,一是你能夠通過嗎?二是你為什麼要這樣做?所以當我開始談論這件事情的時候,正好在我大學生涯的結尾,實際上我已經準備好入伍。我想我父親是不能完全理解我真的要這樣做的想法。對於我現在來說已經能理解的原因,那時候並不明所以,因為這是他的兒子。如果你成功,這並不好;你要成為海豹突擊隊成員,意味著要上戰場。如果你不成功,訓練不過關,那麼你只能在海軍中停留,無法選擇其他工作。你可能會被迫做一些什麼,也許得做些不好的工作,這樣要持續四年。沒有人喜歡被卡住,如果他們沒有所謂的職位,即工作。因此,他會從這兩個結果中看到巨大的負面影響。但我解讀這一切的方式是他不相信我,不相信我能成為海豹突擊隊成員。他似乎覺得我不會成功。我確信他並不想這樣,但我這樣解讀了。在 2010 年,這標誌著我們關係的一個轉折點。我去參加了新兵訓練。在此之後,我和他在 2010 年到幾個月前之間保持了某種程度的聯繫,但我幾乎選擇不和我父親說話。我對他充滿了怨恨。我總是覺得他不相信我。他重婚了,組成了新的家庭。我對他有很多怨恨,其中一些是有根據的,但很多不是。這變成了我心目中他不相信我的事實。這真的就是我的想法。事實上,這在某些時刻推動我,像是在海豹突擊隊的訓練中,有些日子我真的會想,如果我失敗了,我無法想像面對我父親那會是怎樣的感覺。在我心中,我覺得他會說,早就告訴你了。這種想法讓我感到不寒而栗。所以在很多方面,我與父親的關係在許多年裡變得有點負面,但它在某種程度上保持了我肩上的一種健康的壓力,促使我想要證明他錯的念頭。但最近透過我和我的好友 Vinny Shorman 的治療,以及一些世界上的巧合,我和他重新聯繫上了。實際上,我們對此進行了一些坦誠的討論。結果發現,不,我的父親只是非常擔心他的兒子,覺得我不喜歡他或愛他,我們有些分歧,生活就是這樣。我過著我的生活,他過著他的生活,但我們現在重新聯繫上了,為此我感到高興。
有很多男人還未到達可以公開談論自己內心掙扎和感受的地步,尤其是曾經參與戰鬥的那些人,大家都認為他們是大無畏的壯漢,對吧?你會對那些男人說什麼?我們都感受到一些情緒。很多人並沒有工具知道如何談論這些感受。我們或許沒有一個適合的環境,也許我們沒有朋友或渠道來談論這些事情。很多男人甚至感到無法表達自己。即使我也是其中一位,直到最近,我都不會告訴我的伴侶如果我有不好的日子。如果我覺得不好,感到焦慮,或是在某些事情上掙扎,我總是試圖讓大家避開這些情緒。我曾經認為作為一個男人,我的工作就是承受,承受一切,吸收,忍耐。但我現在明白,這些情緒是需要被表達出來的。
在意想不到的方式中,這些未預期的後果正在顯現出來,或許在我的情緒中,或許在我的健康中,或許在我的習慣中,或許在我尋求短期多巴胺快感的過程中,結果會浮現出來。
所以有一天我做了一個實驗,就是讓我的伴侶坐下來,告訴她,瞧,我沒有對你誠實。這是我的感受,這是我所經歷的。這就是我正在經歷的事情。是的。這是我生活中一個極其重要的轉折點。你能明白我的意思嗎?是的,我懂。
所以我很好奇你在開放心扉的旅程中經歷了什麼。我認為,以男性為例,你會發現社會對於可接受的事情可能成為你的惡魔。我們也許不會討論這些問題。但如果你談論它們,沒有人會真正在意。比如說,我反感我的工作。又或者說,我並不愛我的伴侶。這些都是不好的事情,但如果你提出這些,沒有人會質疑你的男子氣概。他們不會質疑社會認為非常重要的事情,對吧?這些事情對你來說是非常個人的。這些事情可能讓人尷尬。這才是真正的惡魔。
我不是在說其他事情不是惡魔。它們確實是。但是如果你不能談論這些事情,它們將伴隨你一生。它們真的會。因此,我認為這不意味著你需要去報名參加治療,去和治療師聊聊。但我確實認為,就像你自己提到的,你必須能夠卸下負擔。而那部分僅僅是談論它。
我有一個例子,這不算是一個惡魔,但為了讓觀看這個的人有個概念我有多麼願意直言不諱地談論我所掙扎的事情。有趣的是,我之所以對軍隊產生興趣,信不信由你,是因為我在其他人面前尿尿這件事真的非常困難,尤其是在公共場合上廁所。這雖然不會摧毀我的生活,但這樣的感受讓我很不舒服。如果我一個人的話會簡單很多,對吧?我從小就知道自己有這樣的情況,並不知道原因。但像我在高中或大學的時候,我會選擇一個私密的廁所,因為那樣對我來說容易些。隨著年齡增長,我開始意識到這不是很正常,這種情況發生在我身上。
而我對海軍感興趣的部分原因是他們會進行尿檢,且相當公開。為了解決這個問題,我必須進入一個強迫我在其他人面前尿尿的組織。但對我來說,這就像是面對這些非常個人的問題,例如在其他人面前排尿的無法克服之症,儘管我已經克服了這一點。但你必須願意去識別這些問題。而在我加入海軍之前,我和我的妻子談過這件事。她說,好吧,我最近也和我的治療師聊過這個。不過,這實在是一個非常特定的個人問題,如果我在隨意的對話中提到這個,肯定會有人能夠與之相關。但多數人會覺得,你提到這個有點不太妥。
但每個人都有某些事情落入那個類別,也許說的不是具體的,但每個人都有奇怪的不安。他們有其他深藏在心的事情,這些事情推動了他們的決定,若是提起會讓他們感到非常尷尬。這就是為什麼你必須提這些事情,因為它們會一直困擾著你,直到你去處理它們。而對我來說,坦誠地表達出來並著手解決這些問題一直是一種有益且釋放壓力的感受。
我還注意到的是,當我不表達它們,尤其是在關係的上下文中,你會感到被誤解。是的,這是真的。比如說,我想模擬一個情境:你在其他人面前排尿有困難。你的妻子可能會開始懷疑你為什麼不想去某些地方,或者當你在那些地方時,你的行為很奇怪。她可能會誤解,認為你有X、Y和Z的問題。這樣你就會處理一個問題,以及一系列其他的問題。就像她會想,他在背叛我。其實這只是因為我們沒有一個安全的環境來談論這個實際的問題。所以我創造了其他五個問題。在我的生活中,我會想,如果我只是說出真相。這真的很可惜,有時我必須等到破裂的時刻,回過頭來說,你完全搞錯了。你會搞錯的原因是因為我沒有告訴你真相。這讓你走上了一條不幸的道路,造成了比我坦誠對你更大的傷害。
我不是說這會容易。我認為就像你故事中描述的許多事情一樣,你首先需要朝那個方向邁出一步。我不是說,今天就拉著你的伴侶去倾訴,或者去浮誇地對待治療師。你必須進行實驗以建立證據,並讓它們增長,然後說,實際上,這比秘密生活要好。把一切都藏在心裡。
當我面試人時,總會有一些我知道他們經常被問到的問題。但我究竟要不要問他那些我知道他會經常被問的問題呢?然而,你真的很擅長講述故事。你真的非常擅長講故事。所以我想以兩個問題結束。我想我們還有幾分鐘,但第一個問題是,如何成為一個偉大的講故事者,而我們所有人都在講故事,不管我們是否意識到。
你學到的任何原則,能否告訴我如何講更好的故事?
是的,我會說,當然你講故事的媒介很重要,但如果我們字面上談論講故事,假設你面前有聽故事的人,這是許多人講故事的媒介,跟朋友、家人分享故事。要講一個非常好的故事,與故事的內容關係不大,與故事的表達方式關係更大。
當我告訴你地下道故事時,我全心投入講這個故事。我不在乎你覺得這個故事有多有趣。我覺得這個故事足夠有趣,所以我會配合手勢。我會強調我覺得特別有趣的細節,這是一種講述故事的堅持程度。這是關鍵。就是投入。你必須完全進入故事中。
例如,當我進行現場巡演,這是最純粹的形式,你要麼在那裡感到尷尬並撐過去,要麼就完全掌控這個故事,投入其中,將它講給在場的人。他們會聽到我想告訴他們的內容。因此,這就像表達,不只是練習並且能夠準確表達你的話。根本不是。
兄弟,我講故事時甚至不需要劇本。我研究故事,了解故事,內化故事,然後我就能融入故事中。當我告訴你故事時,應該幾乎讓你感覺我就在那裡。這就是你所需的投入程度。我還想說,關於一般的講故事,其實也是如此,不是要將語言打磨得完美無瑕,或是準確無誤地獲得劇本。我會說,對於大多數故事,你需要確保故事的結尾有某種回報,這就像是講故事的入門課。
但是如果你看看報紙如何結構故事,對那些可能不會閱讀報紙或一般不關心新聞的人,這裡是它的運行方式。這件事發生了。現在我要告訴你這件事情的具體細節以及它是如何發生的,對吧?這不是好的故事講述。這對傳遞資訊來說很棒。但是,如果你看看YouTube或其他講述神秘故事的人,他們有時在標題中會寫,比如,“在俄羅斯的洞穴中發現瘋狂的金色骷髏。”實際上,這真的很吸引人,或許我會去看那個。
但如果是這樣的標題,“蘇珊在倫敦被謀殺”,然後你點擊進去是為了找出發生了什麼事。但在某些情況下,你不希望你的觀眾一開始就知道故事的走向。你可能強烈地感覺到蘇珊會在故事的結尾被殺,或是會有金色的骷髏在俄羅斯出現。但作為一個講述者,你的工作是讓人們投入其中,建立緊張感,並讓他們準備好在結尾時獲得回報。
任何故事都可以在結尾有一個反轉。這取決於你如何講述它。並不是說有些故事有回報,有些則沒有。絕對不是。你可以使用視角。你可以融入故事的不同方面,讓人從不同的視角來看故事。但當你講述故事時要全面掌控,並確保故事的結尾有某種回報,不論那是什麼。
當我告訴你地下道故事的時候,最終的目標就是讓你看到,哇,所有這些矛盾的事情,這裡有照片,但俄羅斯政府卻說是未知的非自然力量負責,然後結案。全篇的重點就是指出,這些客觀上發生的瘋狂事情,我們有數據,有照片,這些都是真實的。我已經向你證明了這一點,顯然有些事情不對勁,他們封閉了案件,沒人能深入調查。整個重點是讓你思考,那邊到底發生了什麼?
但如果我一開始說,猜猜怎麼著,有一個封閉的案件,沒人會去查。這是發生的事情。這是一樣的故事,但我一開始就透露結局。你得反過來講。因此,要在結尾給出回報,並掌控故事講述的各個方面。
我會去告訴人們去你頻道上查查。但在你的頻道上是否有特別的故事?這是個陳腔濫調的問題,那是你最喜歡的故事。喔,兄弟,這就像問你最喜歡的孩子一樣,對吧?在眾多故事中,我最自豪的故事是《無頭谷》。它實際上也在我們的圖畫小說裡面。並不是說它真的是最好的故事,但它是一個由大約一百年的許多小故事組成的綜合故事。
有一個地方,我知道我沒有時間,但在加拿大有一個地方叫西北地區。因此,這是一個非常偏遠的地方,完全是自然景觀和森林。在西北地區裡有一個谷地,一條河流穿過這個美麗的谷地,叫做納哈尼谷,它現在被稱為無頭谷。因為在過去的一百年裡,所有進入這個谷地的人都被發現是無頭的。他們的死亡方式非常古怪,而且你也不能真正進入這個谷地。這非常困難。
你不能搭飛機去那裡,你不能徒步到那裡。
你必須要麼搭船順流而上,並實際上將船抬過幾個瀑布,然後繼續上溯。或者有一條陸路步行的路線,但那有大約70英里的險惡地形。所以,去那裡真的很難。那裡完全偏遠。唯一曾經住在那裡的人是納哈尼部落。他們有一天,有人正好在進行狩獵探險。他們注意到納哈尼部落,大約有幾百人。他們沿著這條河露營。然而,他們一夜之間消失了,真的是沒有人知道發生了什麼。他們留下了所有的設備和住房,全都留在那裡。他們就這樣消失了。沒有人知道他們發生了什麼。有關於白色生物在森林中徘徊的傳聞。但我把七八個旁白按時間順序排列在一起,拼湊成我認為是有關於無頭山谷可能發生的事件中最全面的敘述。我對它的寫作和組織感到非常自豪。而且,它也是這本圖像小說中的第一個故事。我們在這個播客中有一個結尾的傳統,上一位嘉賓會留下問題給下一位,不知道他們是留給誰的。而留給你的問題是,你認為新媒體播客世界中最理想的未來是什麼?我想我喜歡播客空間的地方是,我希望它能繼續保持它不是企業化的那種方式,完全是任何人都可以開始播客。我們看到有這麼多播客,但它的崛起是基於這些節目的優點,而不是背後有太多企業推動。因此,這就像是一個優秀的內容貴族,播客的增長和成功在很大程度上基於優點和技能,而且它們涵蓋的所有主題都是如此的遼闊。所以這種感覺真的很真實。我知道市場上有很多企業播客,這毫無問題。但我希望播客繼續成為這種狀態,比如,喬·羅根的播客和其他隨機播客,這些行業的巨頭,但卻是如此隨機。這是一種人類真誠和願意談論事物的美妙產品。我喜歡它。我認為這是一個非常真實的地方,尚未被企業化。阿門。約翰,謝謝你做的一切。謝謝。你真的很了不起。你經營著一家非凡的媒體公司,我認為人們未必真懂得它的規模和大小,但這確實令人印象深刻。你擁有這本很棒的圖像小說。是的,在這本圖像小說中。這是一本《紐約時報》暢銷書。它是九個故事的選集。它很美,我們打算繼續創作更多。因此,絕對要看看這本圖像小說。它是個很好的假期禮物。它絕對華麗。插圖以及你稱之為插圖的所有事物都很棒。是的,絕對如此。我們為此感到驕傲。非常感謝你所做的一切。謝謝你。愛非常著迷於所有這些故事。我愛神秘故事。我喜歡未解之謎和真實罪案。在我們開始錄音之前,我和我的伴侶說過,當她讓我在床上聽這些時,這會幫助我入睡。你的頻道無疑是這方面最好的。謝謝你。因為你是一位如此天賦的故事講述者。謝謝你。當你今天跟我講話時,我一直在思考,我在試圖拼湊出什麼使你如此出色的故事講述者。謝謝你。我想這是一段漫長的旅程,家庭影響,還有你所擁有的經歷。所以謝謝你所做的。謝謝你今天的時間。能夠了解你重新塑造自我的故事,並聽到這些故事,我真的很榮幸。對了,我需要去研究一下這個叫什麼的,他叫做?底亞特洛夫山口。底亞特洛夫山口。謝謝你。能上你的節目是我的榮幸。真的。非常感謝你邀請我。我很感激。我將帶給你一點秘密。你可能會認為我和我的團隊有點奇怪,但直到今天我依然記得,當我團隊中的傑米瑪在Slack上發佈她改變了這個工作室的氣味的時候。緊接著她發佈後,整個辦公室在我們的Slack頻道中鼓掌。這聽起來可能會瘋狂,但在《首席執行官的日記》中,這正是我們對節目所做的1%的改進。而這就是該節目之所以如此的原因。通過理解1%積累的力量,你絕對可以改變你生活中的結果。這不是關於激烈的變革或快速的勝利。而是關於那些小而持續的行動,它們對你的結果產生持久的影響。因此,兩年前,我們開始創建這本美麗的日記,這真的是美麗的。在裡面,有很多圖片,很多靈感和動力,以及一些互動元素。這本日記的目的是幫助你識別、專注於和發展1%的持久性,這最終將改變你的生活。我們將只發行有限的這些日記。所以如果你想為自己、朋友、同事或團隊獲得一本,請立即前往diary.com。我會把鏈接放在下面。 [音樂]

From rock bottom to Navy SEAL, and then to storytelling YouTube star from John Ballen to MrBallen, he reveals what it takes to reimagine your life’s path

 John Ballen, best known as MrBallen, is a former US Navy SEAL and founder of Ballen Studios. He is the host of the ‘MrBallen Podcast: Strange, Dark & Mysterious Stories’ and author of the book ‘MrBallen Presents: Strange, Dark & Mysterious: The Graphic Stories’. 

In this conversation, John and Steven discuss topics such as, the 5 words that transformed John’s life, the benefits of storytelling, why he was disowned by the SEAL’s, and how to turn your life around in 2025.

(00:00) Intro

(02:13) Becoming MrBallen

(10:25) The Self-Awareness to Take Responsibility Changed Me

(15:09) How You React After Making Mistakes Changes Everything

(16:54) What Is the Navy SEALs?

(19:31) How Long Is Navy SEAL Training?

(23:15) The Difference Between Those Who Made It or Not

(27:18) The Mentality of MrBallen Before and After SEAL Training

(30:02) Hitting Rock Bottom

(33:03) Advice for People Who Feel Stuck

(36:33) I Almost Died: Finding Your True Motivation

(39:54) Retiring Due to War PTSD

(45:44) I Was Dishonored by the Navy SEAL Community

(49:26) I Crossed the Line…

(01:01:33) What Happened to Those Nine Hikers

(01:03:45) Advice to Discover What Motivates You

(01:07:09) The Best Things in Life Are on the Other Side of Fear

(01:14:34) Dealing With People Hating What I Love Doing

(01:18:54) Will You Stop Being MrBallen?

(01:21:26) What Would Make You Leave MrBallen Behind?

(01:25:49) Finding the Next Thing to Check Off Your List

(01:27:29) Dealing With PTSD and Alcoholism

(01:34:03) Coming to Terms With Everything I Did

(01:36:52) Your Demons and Therapy

(01:38:45) The Only Way to Cope With Your Demons

(01:41:03) Ads

(01:42:07) Reconciling With My Dad

(01:46:02) How to Help Men Experiencing Mental Health Issues

(01:50:30) How to Be a Great Storyteller

Follow John: 

Instagram – https://bit.ly/3BjQjbv 

Twitter – https://bit.ly/3Bd3evX 

YouTube – https://bit.ly/4irOnhN 

You can purchase John’s book, ‘MrBallen Presents: Strange, Dark & Mysterious: The Graphic Stories’, here: https://amzn.to/4g7fq0p 

🚀The 1% Diary is live – and it won’t be around for long, so act fast! https://bit.ly/1-Diary-Megaphone-ad-reads 

Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes 

My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://g2ul0.app.link/DOACBook 

Follow me:

https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb

Sponsor:

PerfectTed – https://www.perfectted.com with code DIARY40 for 40% off

Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

Leave a Comment