AI transcript
0:00:07 you guys and thanks to the fact that we’d hit 10 billion subscribers so we went there to celebrate
0:00:10 and as we were sat in Mallorca talking about a variety of things one of my team members referenced
0:00:16 that they had put their house on Airbnb the day they had left to come to Mallorca to make some
0:00:20 extra money and as we talked through this it became abundantly clear to me that this is a huge
0:00:25 opportunity for all of my listeners. When you go away, when your house is empty, you have the
0:00:30 potential to make some extra money just by listing your house on Airbnb and as you probably know
0:00:36 Airbnb are a sponsor of this podcast and it shocks me that more people haven’t considered this. Hosting
0:00:42 your property on Airbnb when you go away is a no-brainer to me especially if it’s sat there doing
0:00:47 nothing and you know what I think that your home sat there while you’re away might just be worth more
0:00:54 than you think and if you want to find out exactly how much it’s worth go to airbnb.ca
0:01:00 slash host and you can find out how much you could be making while your home is sat empty and you’re
0:01:06 away on holiday. I’m going to just be honest there were times where Joe Biden greatly disappointed me
0:01:13 and frankly you know angered me like on the day of my debate with Trump the stakes were so high
0:01:21 and the president calls and he said to me it just was so unnecessary. And you took something
0:01:26 from that? That his motivation was all about himself. Do you think he wanted you to win the election?
0:01:32 I’m vice president. If there’s nothing you said I couldn’t ask you. Because I have a lot to say
0:01:40 and so f*** it. Okay so do you wish you hadn’t ran? No but I do regret that we did not have more time.
0:01:45 And then the debate that came before with Biden and Trump. It was a car crash. I mean this was clearly
0:01:49 an individual that was very much struggling. He didn’t want that debate. I could tell something
0:01:54 was a little off. How do you know? Well I could start with this. And what about not going on Joe Rogan’s
0:01:59 show? I definitely regret that we didn’t do it but there was a lot of games being played. And then on that
0:02:02 night when the election hasn’t gone your way in what would I have seen if I was a fly on the wall
0:02:07 in the room? I was in a state of shock. Like I haven’t felt anything similar to the emotion I felt
0:02:13 that day other than the grief I felt when my mother died. And I knew what was going to happen to our
0:02:20 country. So I had a hard time reconciling that we can’t still do something about it because I grew up in
0:02:25 an environment where everyone was fighting for justice and for equality. So I do think about how
0:02:29 different it could have been. But sometimes the fight takes a while. Does that mean that
0:02:32 you’re going to run again? I…
0:02:40 Just give me 30 seconds of your time. Two things I wanted to say. The first thing is a huge thank you
0:02:44 for listening and tuning into the show week after week. It means the world to all of us and this
0:02:48 really is a dream that we absolutely never had and couldn’t have imagined getting to this place.
0:02:52 But secondly it’s a dream where we feel like we’re only just getting started.
0:02:58 And if you enjoy what we do here, please join the 24% of people that listen to this podcast regularly
0:03:03 and follow us on this app. Here’s a promise I’m going to make to you. I’m going to do everything
0:03:08 in my power to make this show as good as I can now and into the future. We’re going to deliver the
0:03:12 guests that you want me to speak to and we’re going to continue to keep doing all of the things you
0:03:14 love about this show. Thank you.
0:03:22 Madam Vice President, how are you doing?
0:03:32 I am well. I am well. I mean all things considered. I am well. My family is good health so I start there.
0:03:38 But otherwise, you know, it’s a troubling time.
0:03:45 What are the full range of emotions? When you said all things considered, what’s the full picture there?
0:04:00 Everything from grateful and feeling very blessed to extremely troubled, disappointed, concerned
0:04:11 of the state of our country and by extension the world. Like a lot of people who are watching the
0:04:18 news and reading the news, there’s a state of anxiety. What will happen next? I often have found
0:04:24 myself saying to people, it may get worse before it gets better. And so the knowledge of that,
0:04:29 perhaps the anticipation of that, I think keeps me and many others on edge.
0:04:32 Do you believe that? Do you believe it could get worse before it gets better?
0:04:37 I think it’s very possible. Every day, because actually during the book tour, I’ve said it to
0:04:41 audiences and in one city and then the next day something happens.
0:04:47 There’s a lot that’s very unpredictable about this administration, although there is
0:04:50 almost all of it that I did predict.
0:04:57 Now, I know you only had 107 days to potentially intervene in the course of history, but when
0:05:01 you see these things playing out that you’re referring to that incite those feelings you
0:05:08 have of frustration, a little bit of anxiety, et cetera, do you feel a sense of like responsibility
0:05:16 in a weird way? Because there was a percentage chance of sort of intervening in these things.
0:05:27 I do think about how different it could have been. I do think about it in the context of
0:05:33 the number of people who are being impacted in such a horrible way. I think of it in terms of the number
0:05:40 of people who are existing and living in utter fear right now, afraid of being attacked or afraid of
0:05:50 being targeted with hate, much less misinformation. Yeah, I do. And I know that the race that I ran
0:05:56 for president of the United States, the outcome of that election is what has happened.
0:06:03 And it would have been different. It would have been very different. I try not to allow myself to think
0:06:11 too much this way. I will tell you that because I, for better and worse, really do like to be centered
0:06:12 on the present.
0:06:18 So let’s go. I want to understand that the set of circumstances that created someone like you,
0:06:23 because you’re an anomaly. There’s a lot of firsts that appear in your career. But if we,
0:06:29 if we start at the beginning, what is the context that shapes someone to become such an anomaly in
0:06:30 their professional career?
0:06:37 My parents and the community that raised me. My mother arrived from India in the United States
0:06:45 at the age of 19 by herself. My mother naturally at that young age became aligned with the civil rights
0:06:55 movement in Berkeley and Oakland, California. Met my father, who had been a national scholar in Jamaica.
0:07:04 They fell in love. And here I am. My sister and I were born and we were born in an environment where
0:07:10 everyone was fighting for justice and for freedom and for equality. Every message we got was you are
0:07:15 important and you have a duty to figure out how you’re going to participate.
0:07:23 I noticed this as I was reading through your story, how service and helping others seems to be so
0:07:31 interwoven into your DNA. And even we spoke to Doug, your husband, and he was telling me a story about
0:07:33 your first date with him.
0:07:35 Uh-huh. What did he tell you?
0:07:39 Well, apparently you made a, you made a remark on that first date that you’re,
0:07:43 you’re here to help people and to serve people. He told me many things. We, we have a, I have many
0:07:47 pages of what Doug said. Very fascinating. He’s, um, he’s very in love with you, by the way.
0:07:51 I’m very in love with my husband and he’s very funny. I hope you got a sense of it.
0:07:52 He was a hilarious guy.
0:07:57 Yeah. Well, he, he and I had such different careers, both of us being lawyers, right? He
0:08:03 went immediately into private practice. I never wanted to be in private practice. It was never
0:08:10 about money for me. It was always about people and how could I do the work that was about protecting
0:08:13 people and giving people dignity.
0:08:14 Why protecting people?
0:08:23 I think there’s a lot, um, that has to do also maybe with birth order. I’m the eldest. And
0:08:30 from the age of two years old, my mother told me, take care of your sister. Look out for your
0:08:33 sister. You’ve got all kinds of stuff there.
0:08:34 All the pitches. Yeah. I’ve been through everything.
0:08:35 Yeah. This is my sister, Maya.
0:08:37 That’s you protecting her.
0:08:44 And that’s me protecting her. I grew up also, you know, seeing my mother who was
0:08:50 a five foot tall brown woman with an accent would be treated. And she taught me this,
0:08:58 my extended family taught me, but then I also witnessed the importance of making sure that
0:09:04 all people, that their dignity is respected and protected. And I, because I, you know, I,
0:09:06 I have lived a life to see where that doesn’t always happen.
0:09:13 So you decide to focus on law in public practice. Um, you have a phenomenal career
0:09:18 from that point onwards. It’s really remarkable what you’re able to accomplish. And this is,
0:09:21 I guess, where a lot of the firsts come in, because from the age of 24 to 51,
0:09:27 you rise from deputy district attorney to California’s attorney general, becoming the first woman and
0:09:33 first black person told both roles. Um, and you led major reforms in that time, including securing
0:09:38 $25 billion in homeowner relief after the 2008 crisis, launching the back on track LA
0:09:43 rehabilitation program and making California, the state, the first state to mandate body cameras
0:09:51 for justice, justice agents and much more. An incredible career up until that point. That
0:09:56 could have been it. You could have bowed out at that point and celebrate, but there’s so much more
0:10:05 to be done. There’s so much more to be done. Um, I think one of my strengths and weaknesses is, um,
0:10:13 I like to solve problems, but that means that I tend to, once a problem has been addressed,
0:10:19 move on to the next one without maybe taking the time to pat myself on the back because now it’s time
0:10:24 to move on to the next issue. During your career, you, you saw some horrific things. That’s the
0:10:30 nature of your job. You deal with the darkest parts of reality. The worst parts of human behavior in
0:10:34 nature I’ve seen. Yeah, you’re right. Give me, give me some context there. What does that mean in
0:10:42 reality? Well, for a while, I specialized in child sexual assault, which is about, um,
0:10:57 the most horrendous of abuse and crime, which is an adult abusing a child. And those cases were so
0:11:04 difficult, um, for so many reasons. I mean, there’s a couple that I remember in particular where I just,
0:11:12 where the children were so young that they were, um, they wouldn’t be able to testify.
0:11:25 One was an elementary school little girl. And I mean, I, I remember going into the bathroom of the
0:11:39 courthouse and crying because I knew a jury would not have enough to convict. And, um,
0:11:44 you know, broke my heart. I mean, and I, I have thought about that little girl,
0:11:52 you know, years and years and years later, but those cases, you know, it’s the worst of human behavior,
0:11:58 which is we as a society should be in the business of protecting children and protecting
0:12:04 their vulnerability so that they can thrive. Um, but I’ve, you know, I’ve prosecuted homicide cases.
0:12:07 I’ve, um, you know, I’ve prosecuted fraud cases.
0:12:15 How does, how does one deal with all of this stress and responsibility? And I’m not just referring
0:12:21 to your time as attorney general, but even thereafter with running for president and the ups and downs of
0:12:28 that, the public feedback, the, the pressure, the responsibility of potentially running the,
0:12:32 you know, the, the, the free world basically, and becoming the most powerful person on earth and
0:12:40 the ups, the downs, the attacks, the, the, the child abuses. How does one learn? Is there a framework
0:12:44 you’ve built? Is there other ideas or principles that you’ve developed to deal with such pressure?
0:12:54 Well, this may sound trite, but I work out every day. I work out every morning, no matter how little
0:13:01 sleep I’ve had. Um, I just find it to be just mind, body, and soul. Have you changed over time?
0:13:12 Oh, for sure. I’ve changed over time. The pressure has changed in magnitude. Um, but the pressure that
0:13:22 I feel in terms of my sense of personal responsibility has not changed. I, I put a lot of, I, I, I hold myself
0:13:30 myself to a very high standard and, um, um, I tend to be a perfectionist, even though I am far from
0:13:39 perfect. You know, I, I mean, even during the 107 days every night, I would stay awake thinking what
0:13:46 more could I have done with that one day. 24 year old Kamala Harris, who starts as that sort of, uh,
0:13:53 becomes, eventually becomes a deputy district attorney. If I sat her there and you’re sat there now as, um,
0:14:01 Madam Vice President, what would be the notable differences in personality, mentality, in perspective?
0:14:11 Oh, that’s interesting. Well, I mean, I, I don’t know if it’s changed, but she was fearless.
0:14:16 She was fearless. She was fearless. She didn’t hear, no, it can’t be done.
0:14:29 And whether it was the first case that I had, and I was a young prosecutor and I was going through the
0:14:36 files and it was a Friday evening. And I realized that the person who had been arrested had young
0:14:43 children at home, a woman, and all the courts were shutting down. And I went to the courtroom
0:14:49 and I asked the judge, please take the bench again. She has young children. She can’t stay in over the
0:14:57 weekend. And the clerk was like, nope, he’s gone for the day. He’s leaving for the day. And I would not
0:15:05 leave. And they called the case, you know, but not hearing no, I just, I, um, that has been probably a
0:15:13 through line of my, my life. I don’t rest easy with the idea that something is not possible. Um, at least
0:15:21 I don’t rest easy with it without trying to show that it is possible. And that’s probably not changed.
0:15:28 I also have started to sit better with the idea that, but you can’t change everyone.
0:15:33 Mm-hmm. And how does that change your approach? Knowing that you can’t change everybody?
0:15:43 I’m better able to assess a situation to figure out what is the potential there.
0:15:45 Okay. Yeah.
0:15:50 And be perhaps a bit more realistic without being, I think, jaded about it.
0:15:51 Mm-hmm.
0:15:52 Yeah.
0:15:54 And I guess that’s wisdom and experiences.
0:15:58 Yeah. It comes with, it comes with, I think, a bit of experience.
0:16:00 Which allows you to be more efficient and effective.
0:16:01 Yeah. That’s right.
0:16:01 Yeah.
0:16:06 That’s exactly right. That’s exactly right. Because that is how I reconcile it, which is
0:16:10 the effort is better placed somewhere else.
0:16:11 Yeah.
0:16:11 Yeah.
0:16:17 And at what point in this, in this journey, did you realize that you wanted to be president
0:16:23 of the United States? Like, was, was there a lunch or a dinner you had with Doug? When does
0:16:25 that decision get made in your career?
0:16:28 It was when I was in the Senate.
0:16:29 Yeah.
0:16:36 I ran into a friend who came up, Doug and I were at a, basically a family table in a local
0:16:42 restaurant eating. And he said to me, you should run for president. And it had not occurred to me
0:16:47 until then. It had not occurred to me to run for president. I, there are people who are born thinking
0:16:51 they’re going to be president. There are people who look, who look in the mirror every day and see a
0:16:59 president. I was not one of those people. But then the thought, it kind of germinated. And then,
0:17:04 of course, being vice president and doing the work of vice president of the United States, I met with
0:17:11 over 150 world leaders, presidents, prime ministers, chancellors, and kings. I’ve negotiated very important
0:17:20 deals and issues on behalf of the American people. I’ve spent countless hours, not only in the Oval
0:17:27 Office, but the Situation Room and traveling around the world. And so in those 107 days, I was fully aware
0:17:35 of not only the importance of the job, but fully aware that I had the experience and knowledge to be
0:17:36 able to do it effectively.
0:17:39 I mean, this is one of the things I was actually talking to a friend of mine downstairs, Lucy
0:17:45 Mangini, who sat out there. And we were talking about this idea of like, does imposter syndrome
0:17:50 ever leave you? And imposter syndrome is a bit of a loaded term. But you kind of assume that people
0:17:56 in higher places than you are, have some like genetic or mental or some gift, they have all the answers.
0:18:01 But the higher you climb, with your own continued naivety, you start to suspect that no one really
0:18:06 is genetically gifted, or like has some superpower that you don’t have.
0:18:07 Right.
0:18:10 And I’m wondering if you’ve experienced that in your career, where the higher you’ve climbed,
0:18:14 you’ve realized that actually everybody up here is like, I’m like that, like, oh, I’m at least on
0:18:16 their level. Have you had that experience?
0:18:22 Yes, I have. And, but I’ve also had the imposter syndrome experience. And that was when I was first
0:18:31 elected DA. And I challenged then the incumbent, I started out at six points in the polls, which is
0:18:36 six out of 100. You know, people recently asked me about polls, polls, well, you know, if I listened
0:18:39 to polls, I would have never run for my first office. And therefore, we wouldn’t be having this interview
0:18:46 probably. And I won. And it was, you know, it was not expected that I would, at least when I jumped in
0:18:53 the race. And there I was sitting in the office. And I thought, oh, my God, I’m now the elected DA of a
0:18:59 major city in the United States. In hindsight, it was maybe it’s, we call it imposter syndrome. To your
0:19:05 point, maybe it is a very loaded term, because I think there’s nothing wrong with having. And I think
0:19:12 there’s a lot that is good with having a certain level of humility. And in particular, when the people
0:19:19 have vested you with great power, right, to understand it’s not about you. Right? I think
0:19:26 that that is, that is part and parcel of what, when we call imposter syndrome, or who has it. I think
0:19:35 often it is because they understand how serious the job is on behalf of others. Yeah. Yeah. And I
0:19:41 applaud a bit of humility, honest humility, not feigned humility. Yeah. Right? Because they’re
0:19:47 plenty of people that are, you know, self deprecating for the sake of the shtick of it all. Yeah. But
0:19:55 yes, to your point, the higher you go, it does. It does. Because the more you’re exposed to being the
0:20:02 more you’re in the rooms with the people who are, who otherwise feel untouchable, the more you understand
0:20:07 that they are not untouchable. Yeah. That’s a polite way of putting it.
0:20:13 Yeah. The more you understand, everyone’s got a little dust on them. Yeah. And they’re not,
0:20:19 not everyone’s shiny. But it’s liberating to know that, that that’s the case, because, you know,
0:20:23 there’s, we all put the ceiling above us. Yeah. And we think, no, that’s my level. And everyone above
0:20:27 that has some gift that I will never be able to attain. So I won’t even strive to break that ceiling,
0:20:34 because, you know, I’m, I don’t deserve to be up there. But, but, and also don’t discount the signals
0:20:44 that, that many people are sent that you don’t belong there. Yeah. Yeah. And, and, you know, I,
0:20:51 I, I, especially when I’m mentoring people will often say to them, don’t ever limit yourself
0:20:56 based on other people’s limited ability to see who you are.
0:21:04 That’s their limitations to see who you are in your capacity. Don’t impose those limitations on
0:21:09 yourself. Well, I mean, this, that photo I showed you before we started recording that LeBron posted
0:21:14 is a pretty iconic example. I’ll put it on the screen, but it just goes to show, I think all the vice
0:21:19 presidents that came before you and frankly, they all look the same. So
0:21:28 one might fall into the trap of thinking that if I don’t look like this, then I can’t do this job.
0:21:33 You know, that’s what I think the human mind logically might arrive at the back conclusion.
0:21:37 It looks for pattern recognition. It might think if I’m not one of these here, one of these men here
0:21:43 with this suit on and this kind of hair and this age, then that’s not a position I can thrive in.
0:21:48 I’ll see you and add one. Okay.
0:21:54 And everyone else thinks that this is the image of who can do the job. Yeah.
0:22:02 So the added challenge is not only the limitations one puts on themselves,
0:22:10 but the limitations one might be met with around other people’s perceptions about who can do what.
0:22:12 And have you had that through your career? Yes.
0:22:17 Is there any particular examples that always sit at the front of your mind where you really,
0:22:21 really felt that the room you were in, people were discounting you purely based on
0:22:25 appearance or gender or race or anything like that?
0:22:32 I mean, there are times in my career when I walked in the room and someone said,
0:22:34 you know, something along, if they didn’t know me,
0:22:39 if they didn’t know what they were walking into, you know, they were waiting for my boss.
0:22:45 And how did you deal with that? How do you stop that suppressing you?
0:22:47 Because it’s very easy to feel that and go home and to shrink.
0:22:55 You will often be, you may often be the only one who walks into a boardroom, a courtroom,
0:23:02 a meeting room, a meeting room, who looks like yourself or has had your life experiences.
0:23:10 But when you walk in that room, walk in that room, chin up, shoulders back, knowing there are so many people who are not
0:23:19 in that room, who are so proud of you walking in that room and expect that you will use the voice that you carry.
0:23:33 You know, and there are tools that one has to employ when you otherwise are aware that you might be presenting the unfamiliar.
0:23:45 But what I also would caution is don’t walk in that room with the assumption that your value will not be recognized, right?
0:23:53 And so, again, this gets back to my point about we all have to moderate what limitations are we putting on ourselves
0:23:57 with what limitations are being sent our way.
0:23:58 And when you say tools?
0:24:04 Well, just like that, when you walk into that room, see all the people.
0:24:11 I think sometimes of Mrs. Francis Wilson, who was my first grade teacher who attended my law school graduation.
0:24:18 I think of my mother who would say to me, Kamala, don’t you ever let anyone tell you who you are.
0:24:21 You tell them who you are, right?
0:24:26 And you think of these people when you walk into these important rooms to remind you?
0:24:33 It’s a tool I have used over a period of time, and it has served me well.
0:24:35 Yes, there’s Mrs. Wilson.
0:24:38 That’s at my law school graduation, and that’s my mother.
0:24:39 That’s exactly right.
0:24:40 How about that?
0:24:41 Yeah.
0:24:42 Where’d you get all these pictures?
0:24:44 Well, it’s stopping, you know.
0:24:46 Yeah, that’s Mrs. Wilson.
0:24:50 And so why is thinking of Mrs. Wilson helping you when you walk into those rooms?
0:25:02 Because there is, I think, a key to success that each of us who has achieved success probably shares,
0:25:09 which is there has been someone at least, and it could be a parent, it could be a teacher, it could be a neighbor, it could be a pastor,
0:25:13 someone who convinced you you were special.
0:25:20 You may not have been particularly special, but they told you you were and you believed them.
0:25:23 I know that’s true for me.
0:25:28 I may not have been particularly special, but I had a few people who told me I was, and I believed them.
0:25:40 But with that came, therefore, don’t do this thing, because you shouldn’t be doing that thing, but go in that room.
0:25:52 I think, you know, I think, you know, when we talk about mentorship, when we think about the signals that we as a society send to children,
0:25:58 and I mean all of our children, our own children, the children of a community which we should think of as our children,
0:26:11 to send them signals that tell them they are special and then back that up with giving them the resources would make us a much stronger society.
0:26:22 As you said that, I was reflecting on little passing comments people in my life made at certain points that at the time I was suspicious about, like, you know,
0:26:28 them telling you that you’re going to be special or do something great one day, that I might have not fully believed myself, but I believe they believed it.
0:26:29 Right.
0:26:30 And that was enough for me to.
0:26:31 That’s what I’m saying.
0:26:33 They told me, and I believe them.
0:26:37 I didn’t think of it, and maybe that’s why I don’t look in the mirror and see all these things.
0:26:38 Yeah, yeah, yeah.
0:26:39 But, yes.
0:26:43 Have you got any tools around how you’ve learned to hold yourself?
0:26:51 Thinking back to 24-year-old Kamala versus this Kamala, is there a certain way you hold yourself in those rooms that also garners that respect?
0:26:54 I notice when you speak, you don’t rush.
0:26:58 And I think people that are younger in their career, they tend to do-do-do-do-do-do-do-do.
0:26:59 Yeah, right.
0:27:03 Because they’re kind of almost trying to excuse the amount of time they’re taking, and they kind of are a bit more.
0:27:08 I’m just wondering if there’s anything, any tools in that regard that have helped.
0:27:18 It’s important to have some sense of, conceptually, what you mean to say.
0:27:27 And not that you have to rehearse what you’re going to speak before you speak it, but do have a sense of what you intend to communicate.
0:27:44 And I think it’s also important to, especially with complex issues in the context of a discussion, deconstruct in your mind what the issue is so you can speak logically.
0:27:47 And what about appearance generally?
0:27:49 Do you think much about that?
0:27:52 So do you think much about, because you’re, I mean, you look very, your outfit’s stunning today.
0:27:53 You’re very good.
0:27:53 Does it matter?
0:27:55 Sadly, it does.
0:27:56 It does.
0:27:58 I mean, depending on context.
0:28:02 Sadly, it does.
0:28:13 We are still, I think, in a world where the way you appear when you walk in the room impacts first impressions.
0:28:23 Including just, for example, again, even in mentoring people, people will look at their watch or their phone to see if you’ve walked in the room on time.
0:28:38 And will judge something about your character, the piece of how you look that is going to suggest the pride that one has in themselves as a matter of self-respect.
0:28:42 I mean, I’ve always, this is, you know, I grew up in the black church.
0:28:45 You dress up.
0:28:54 And it’s a reflection of your dignity and the respect you have for the place that you may be.
0:29:05 And in January 2019, you launched your presidential campaign for the first time, which was up until you dropped out later that year in December.
0:29:05 Correct.
0:29:08 Why did you drop out of that presidential race?
0:29:11 What’s the full context behind the scenes?
0:29:12 There was a lot there.
0:29:17 Mostly, we ran out of money.
0:29:17 Yeah.
0:29:20 But I learned a lot of lessons, obviously, about running.
0:29:23 But that was the main reason.
0:29:28 And at some point, you get a call from Mr. President.
0:29:28 Mm-hmm.
0:29:34 I got a call from then nominee, Democratic nominee, Joe Biden.
0:29:36 We FaceTimed.
0:29:37 It was during the height of COVID.
0:29:37 Yeah.
0:29:40 And he asked me to be his running mate.
0:29:42 And it was a great honor.
0:29:44 And I was honored to do it.
0:29:47 Did you have any inclination before that moment that he was going to ask you?
0:29:50 Had there been, like, a side conversation?
0:29:52 So, no, I had an interview.
0:29:53 I had an interview.
0:30:01 And it was like something out of a spy movie where I had my assistant drove me to one location.
0:30:02 This was in D.C.
0:30:04 And then it was a mall.
0:30:15 And then I got out of that car to get in another car that was – because the press were watching everything to see who – there was a short list that was out who was going to be.
0:30:17 So, we had to do this whole clandestine thing.
0:30:21 And then I got into another car being driven by one of his assistants.
0:30:27 And then we went to this, you know, this very circuitous route to a house.
0:30:30 And then through the back door, the windows were closed.
0:30:31 The shades were closed.
0:30:33 And I had my interview.
0:30:38 Went back to – because Doug and I were in our apartment in D.C. because I was senator at the time.
0:30:40 And, again, high to COVID.
0:30:44 Then the vans, the press vans were parked out front.
0:30:46 And we would just want to go for a walk.
0:30:49 Remember, during COVID, everyone just wanted to get some fresh air.
0:30:51 They must have thought we couldn’t see them.
0:30:53 They were like an unmarked van.
0:30:58 So, from time to time, I just walked up to them and said, look, we’re going to get some coffee.
0:30:59 Can I bring you anything back?
0:31:01 We’ll be right back, right?
0:31:14 The day I actually got the call from Joe Biden asking me to run with him was the same day earlier where one of my girlfriends has a house in Virginia.
0:31:17 And it was the end of summer, and she had all these beautiful end-of-summer tomatoes.
0:31:19 I like to cook.
0:31:21 She brought me this big box of tomatoes.
0:31:25 And I was going to make a bunch of marinara and freeze it.
0:31:26 Then I get the call from him.
0:31:28 I said, yes, of course.
0:31:29 And I don’t know.
0:31:30 It felt like within seconds.
0:31:36 A parade of people walk into our apartment with a parade of binders, sit down.
0:31:41 Everyone’s in masks to tell us, okay, this is what the campaign is going to be.
0:31:48 And because I hate to waste food, every one of them walked out with me handing them tomatoes as they left.
0:31:52 I’m so intrigued to know, I’ve done many interviews in my life.
0:31:54 I’ve been in a couple of interviews myself.
0:31:57 How does someone get interviewed to be the vice president?
0:31:59 Like, what are the questions one is asked?
0:32:11 Well, having been in the position of both being the interviewer and the interviewee, it really, as much as anything, comes down to chemistry.
0:32:19 Because by the time that that interview is happening, it’s usually narrowed down to about three people.
0:32:22 So all the vetting has been done.
0:32:29 I mean, the vetting, I had such a truncated experience when I was running for president of just a couple of weeks.
0:32:33 But I think Joe Biden took like nine weeks to make a decision.
0:32:34 And so there’s vetting.
0:32:44 When I was being vetted for vice president, I had a, I don’t know, nine-hour interview with a lawyer going through everything, everything.
0:32:49 My taxes, my professional record, everything that was, everything, everything, everything.
0:32:52 I mean, talk about a colonoscopy.
0:32:59 Just virtually, that’s kind of what it was.
0:33:11 And so when all of that has been done, and it’s kind of green light, green light through that, then it’s about sitting down and just deciding, because it is going to be a partnership, right?
0:33:12 And it has to be.
0:33:15 It has to be where you feel that you can trust someone.
0:33:17 You could work with them.
0:33:20 You are, you’re doing it for the same reasons.
0:33:22 Was it what you thought it was going to be?
0:33:23 Being vice president?
0:33:24 Yeah.
0:33:30 I didn’t know exactly what it would be because there’s nothing that can compare to it.
0:33:33 I mean, I was the 49th vice president of the United States.
0:33:35 There have only been 48 before me, right?
0:33:51 And I don’t think anything can truly prepare you for what it is, because it is a very unique position where you are, again, you are number two in command.
0:33:57 So the seriousness of the responsibility is that.
0:34:18 I give all credit to now the late President Jimmy Carter, who decided when he was president, having come off of Kennedy and Nixon and everything, he decided that the vice president should be given greater responsibilities than had been the case, because God forbid something happens to the president.
0:34:20 There should be a smooth succession.
0:34:26 And so Walter Mondale was his vice president and was the first to have an office in the West Wing.
0:34:30 The responsibilities were, again, to meet with world leaders.
0:34:37 The responsibilities were to travel the country on behalf of our administration and our policies.
0:34:41 It’s an incredible responsibility.
0:34:53 And, you know, meeting with the variety of people who, for the most part, just want us to achieve good things.
0:35:08 When I was reading your book, 107 Days, one of the really surprising things was, but also makes sense when I understand human nature, was that you talk about how some of the president’s staff were basically suppressing you a little bit.
0:35:11 Suppressing your accomplishments because you’re a threat to them.
0:35:20 And I think you were told pretty early on, or you’d heard pretty early on from a chief of staff, that the vice president is kind of seen as a threat to the president.
0:35:36 So the lore has it that the outgoing chief of staff to the president will tell the incoming chief of staff to the incoming president, regardless of political party, rule number one, watch the vice president.
0:35:39 Lore has it that that’s the case.
0:35:43 And then I had, of course, run against Joe Biden.
0:35:53 I was very and acutely aware that I would have to over and over again prove my loyalty, that it wouldn’t be assumed.
0:35:59 You say in the book, the president’s staff was adding fuel to negative narratives that sprung up about me.
0:36:00 Yeah.
0:36:02 The president’s inner circle seemed fine with it.
0:36:06 Indeed, it seemed as if they decided I should be knocked down a little bit more.
0:36:07 Yeah.
0:36:09 I was shocked when I read that.
0:36:11 But at the same time, understood it.
0:36:14 Because it’s human nature, but also shocked.
0:36:18 Because one wouldn’t expect that.
0:36:19 And it was counterproductive.
0:36:21 It was absolutely counterproductive.
0:36:26 Was there a particular moment where you realized that this was happening for the first time?
0:36:32 To be candid with you, I had a sense of it for quite some time.
0:36:36 But it was after the election that I really started to hear the stories about it.
0:36:38 I mean, I had a sense of it.
0:36:49 It was clear to me in terms of just the challenges with getting them to uplift, getting them to defend, especially when there were inaccurate, unfair attacks.
0:36:52 And then I started to hear more stories after.
0:36:59 And what you mean by that is when there were unfair media attacks on you that could quite easily have been rebuttled or debunked.
0:37:02 There was no desire to debunk them.
0:37:11 The staff and the resources under the president as compared to the vice president are enormous.
0:37:29 And to the extent that the vice president is being attacked, resources were available but not used to defend the vice president in the way that they could have that would have inured to the benefit of everyone involved.
0:37:30 Because that’s what I think.
0:37:41 There was an argument to say it was in their interests, because if you and Joe Biden are strong, Joe Biden’s more likely to then win the next election.
0:37:41 Exactly.
0:37:42 That’s my point.
0:37:44 We rose and fell together.
0:37:45 Yeah.
0:37:50 And did Joe Biden know that that was happening?
0:37:52 I don’t know if he did.
0:37:55 But it’s the staff underneath him that are in charge of that.
0:38:03 Okay, so you’re saying that you think they wanted you to be weaker in public perception, because that kind of keeps you in your place?
0:38:08 I think that that was part of it.
0:38:09 I do.
0:38:19 I think that they decided that, you know, there are far too many people in this world and in professional life who approach things with a zero-sum game.
0:38:20 Yeah.
0:38:23 If I have more, you have less.
0:38:27 And it is incredibly short-sighted.
0:38:37 And I think it’s actually quite provincial thinking when you’re talking about the stakes that were at play in our administration and, of course, in the election.
0:38:47 And you would talk about in the book as well, on page 47 of 107 Days, that they also didn’t promote your accomplishments.
0:38:53 Because when I read through all the research of the things that you had accomplished, I wasn’t aware.
0:38:54 I know.
0:38:58 There doesn’t seem to be a megaphone shouting about the things you accomplished.
0:38:59 So…
0:39:01 It’s very frustrating.
0:39:02 I can’t even tell you.
0:39:04 Frustrating and painful.
0:39:05 Really?
0:39:13 And, well, and also not just for me, but for the people who knew my career and knew what was not being said and what was being said.
0:39:14 What wasn’t being said?
0:39:16 The accomplishments.
0:39:24 The credibility of my leadership.
0:39:32 They thought that, you say this on page 51, if you were shining, then Joe Biden was dimmed.
0:39:42 So, it was very much in their interests to make sure you were dimmed, one could argue, then, so that Joe Biden was shining.
0:39:47 Yeah, and that was, again, it was very short-sighted.
0:39:49 Are you friends with Joe Biden?
0:39:50 Yes.
0:39:52 Is the relationship good?
0:39:53 It’s a good relationship.
0:39:56 I just talked to him two days ago.
0:39:57 He called me for my birthday.
0:40:01 Is it complicated?
0:40:03 Yes, it’s very complicated.
0:40:04 It is.
0:40:09 And as I write in the book, it is very complicated.
0:40:11 I have a great deal of affection for him.
0:40:20 And there were times that I’ve been quite candid about where he greatly disappointed me.
0:40:24 And frankly, you know, angered me.
0:40:26 Yeah.
0:40:32 Can you give me context on that, where he disappointed and angered you?
0:40:40 So, I write, and I, you know, I thought about this.
0:40:42 Was I going to write about it or not?
0:40:46 And I decided in writing this book, I was going to just be honest.
0:40:49 And these are the facts, and the reader can take what they want from it.
0:40:53 On the day of the debate, my debate with Trump.
0:41:03 And, you know, so going into a presidential debate is an incredibly intense and intensive
0:41:10 project, including what has historically happened that we even call debate camp.
0:41:11 Can you imagine?
0:41:12 And it’s no camp at all.
0:41:19 It’s going into where you basically are sequestered for a period of time immediately before the debate.
0:41:23 Where did you get all of these?
0:41:26 This is Philippe, who played Donald Trump.
0:41:27 In your debate camp.
0:41:29 In my debate camp.
0:41:31 And he never broke character, ever.
0:41:33 So, this is a fake Trump that was brought in.
0:41:34 This is the fake Trump.
0:41:38 He would do the makeup, the orange makeup, the long red tie.
0:41:40 He was just awful.
0:41:42 Awful.
0:41:43 Awful.
0:41:46 In the best way of trying to get me prepared.
0:41:50 And there were a lot of people like Philippe.
0:41:52 There were a lot of people who are, you know,
0:41:53 I’m very fortunate.
0:41:58 I have people who have been with me for years and years and years through these various offices.
0:42:04 And, you know, even if they go on to different positions, they always come back when needed.
0:42:19 And so, debate camp was this intense, basically, a preparation process where you, you know, your team will basically try to—they’ll break you and then build you back up.
0:42:26 So, the day of the debate was after that intense period of preparation.
0:42:30 And then that morning I had a meeting with my team.
0:42:35 I thought it was going to be more prep, but they actually were wonderful and just basically said to me, you’re ready.
0:42:44 So, okay, then being a woman running for president and many women in various high-level positions get their hair and makeup done.
0:42:47 Back to your point about presentation.
0:42:49 And it can take hours.
0:42:52 Hair and makeup got done.
0:42:55 I’m in the hotel room with Doug, with my husband.
0:42:57 And the president calls.
0:43:02 And I was told that he wanted to call me so that I’d be ready.
0:43:07 And I was so sure it was to buck me up and go get him.
0:43:12 And he did say that for the first beat.
0:43:24 And then he went on to talk about a group of people in Pennsylvania who were saying bad things about me because they heard I was saying bad things about him.
0:43:31 And when I hung up the phone, I was just—I was—it was unbelievable.
0:43:36 And I was—yes, I was angry and deeply disappointed.
0:43:40 It just—it was so unnecessary.
0:43:47 There are only two people in the world other than me that has debated this guy, Hillary Clinton and him.
0:43:49 And you know what it’s like.
0:43:54 It’s going into a debate with the stakes being that high and Trump hadn’t agreed to another debate.
0:43:58 The stakes were so high.
0:44:01 So that’s an example of what I mean.
0:44:05 You took something from that.
0:44:11 You took a—an underlying message about one’s intentions from that, because I would.
0:44:19 If someone called me in the lead-up to debate prep and said something like that to me, I would assume that they don’t want the best for me.
0:44:25 My takeaway is his motivation was all about himself.
0:44:28 That’s what I would assume from that.
0:44:28 I would assume that.
0:44:29 Yeah, right.
0:44:30 Obviously, right.
0:44:31 Yeah.
0:44:35 It wasn’t about my performance at the debate.
0:44:38 Do you think he wanted you to win the election?
0:44:47 I do because I was the only one who would be able to preserve his legacy.
0:44:49 But even that’s about him.
0:44:55 Well, if I had to assume one of the reasons why he’d want me to win.
0:44:57 Yeah.
0:45:01 And of course, you know, that this all wouldn’t be happening.
0:45:18 I don’t think anybody who cares about the future of the country, the democracy, or even just protecting the Constitution of the United States would have wanted this.
0:45:32 Just a bit of a reminder to me that a lot of people in the highest places in power are maybe a little bit self-focused.
0:45:34 Yeah, that is the case.
0:45:38 I think that is the case.
0:45:39 I’ve seen it.
0:45:41 I’ve seen it.
0:45:46 Maybe, dare I say, that that’s how they get there?
0:45:55 I think that may be a big part of it if they don’t have something else that is the pull or the push.
0:45:56 Yeah.
0:46:00 Because I look at your life and your career and I see a dedication to the same thing, which is like serving people.
0:46:05 And it’s at the expense of financial opportunities and other opportunities you could have pursued.
0:46:10 And it seems to be really, really authentic to me that your agenda was to serve people.
0:46:14 I can’t say that about everybody else that I’ve studied or interviewed in the political environment.
0:46:17 And the other thing, the other thing that, so I watch all these debates.
0:46:20 I’ve been, I’m such a big fan of American politics.
0:46:23 So I was, I was up at 12 years old watching Obama get inaugurated or whatever it was.
0:46:26 I can’t, it was roughly, I was a young kid at the time.
0:46:29 I stay up and watch all the debates I always have since I was a kid.
0:46:30 I watched that debate.
0:46:36 But the debate that came before with Biden and Trump, it was so apparently clear that this was not okay.
0:46:43 And it felt like, it felt like the whole of the democratic side of politics was pretending everything was okay.
0:46:46 That’s kind of my observation from the UK.
0:46:48 I was like, why are they all pretending everything’s fine?
0:46:52 But this was clearly an individual that was very much struggling with articulation, with ideas.
0:47:02 And in the face of someone like Trump, who, to his credit, is able to pounce on that, to be very quick.
0:47:13 And he, and he, interestingly enough, because of course I watched that debate very closely for many, many reasons, including I had four interviews right after his debate.
0:47:14 Okay.
0:47:19 To speak on behalf of the president during the debate.
0:47:28 And what was interesting in that debate was also to watch how it’s a very rare circumstance that you see Donald Trump actually moderate.
0:47:31 It was fascinating.
0:47:34 You must have known.
0:47:37 You must have, you sat there, you were in L.A. at the time, right?
0:47:41 I was in L.A. at the Fairmont Hotel.
0:47:42 Watching.
0:47:43 Watching.
0:47:44 And what was going on?
0:47:45 Taking vigorous notes.
0:47:51 I had ordered, you know, like they had a little crudité plate and I was like, no, this is a pizza night.
0:47:52 I ordered pizza for everyone.
0:47:59 I had my, a number of people with me, but I had a tight group of people with me in the room.
0:48:02 And he called me from debate camp.
0:48:05 The president did, Biden did.
0:48:08 And I could tell something was a little off.
0:48:18 And I was concerned about, I just, I don’t think he wanted to debate is my point.
0:48:20 He didn’t want that debate.
0:48:29 And, you know, it’s like any competition you go in, whether it’s you’re bidding for something, you’re, if it’s sports, you got to want it.
0:48:30 Right.
0:48:37 If you don’t want to be in the competition, it will absolutely have an impact on your performance.
0:48:42 And I don’t think he, I’m pretty sure he did not want to debate.
0:48:42 How do you know?
0:48:43 What were the signs?
0:48:46 Well, we had conversations about it.
0:48:48 I think he got talked into it.
0:48:52 And in any event, so I’m watching the debate with my tight team.
0:48:56 I wanted it to be a small team so I could just be candid as it’s happening.
0:48:58 Because I know I have four interviews right after.
0:49:09 And, you know, in every debate, I don’t care who you are, there will be statistic wrong or, you know, you name this country, but it was that country.
0:49:11 That always happens.
0:49:13 There is no such thing as a perfect debate.
0:49:15 So there will be something to clean up.
0:49:16 Yeah.
0:49:17 And I expected that.
0:49:21 And then, you know, we saw what we all saw.
0:49:22 It was a car crash.
0:49:23 It was a historic car crash.
0:49:35 I actually can’t think of a, I’m a little bit of a historian of these debates because I think they’re fascinating sort of experiments and demonstrations of human psychology and how these zingers emerge and the binders full of women thing.
0:49:46 And, you know, the Obama thing about the Romney and Obama in that debate where they talked about the military was no longer horses and bayonets.
0:49:54 I just think it’s so interesting because it’s funny how a sentence or a phrase can sway the general public in such a profound way.
0:49:55 And stick.
0:49:55 And stick.
0:49:56 Yeah.
0:49:58 And as a marketer, I spent 10 years in marketing.
0:50:04 I think about this a lot, how, like, that horses and bayonets, the fact that I can remember that, but I can’t remember anything else.
0:50:04 Right.
0:50:05 That’s interesting.
0:50:06 You know, the power of the word.
0:50:07 So that, in my view.
0:50:08 And the delivery, right?
0:50:09 The delivery, yeah.
0:50:11 Combined with the delivery and the timing.
0:50:11 Yeah.
0:50:13 And this is what you learn, right?
0:50:15 All of that has to, that all has to coincide.
0:50:17 So what was your strategy going into that debate with Trump?
0:50:22 Because you had those same moments where the cats and the dogs and all those, all that unbelievable stuff.
0:50:27 And also you, at home, I was thinking, oh, she’s trying to trigger him and it’s working.
0:50:31 Yeah, because he’s so predictable that way.
0:50:32 What were those things for you?
0:50:37 Well, the first thing is that we had empty pads on our podium.
0:50:48 And in the debate camp, and then, therefore, when I walked on stage after I shook his hand and went back to my podium, I wrote a smiley face.
0:50:52 And because I just decided I was going to have fun.
0:51:00 Because one of the things about these kinds of debates in particular is the person who’s having fun wins.
0:51:03 That’s so true.
0:51:05 We watched it back the other day.
0:51:05 We did?
0:51:06 And you’re smiling.
0:51:06 Uh-huh.
0:51:08 And you look like you’re enjoying it.
0:51:08 Uh-huh.
0:51:10 And he looks frustrated.
0:51:10 Yeah.
0:51:13 So that was intentional, was that if you look like you’re having fun.
0:51:18 Well, have fun, but though not just look, because I think it’s very difficult to look like you’re having fun if you’re not, right?
0:51:18 Yeah, yeah.
0:51:19 Okay.
0:51:26 So you’ve got to find, you have to find, you have to, this is a truth for life.
0:51:28 You’ve got to see the humor in it.
0:51:32 Otherwise, it’s just going to undo you, especially if you’re dealing with heavy stuff.
0:51:34 You’ve got to see the humor in it.
0:51:41 And, you know, like when he pulled out the cats and dogs thing, I couldn’t even believe it.
0:51:43 I couldn’t because here’s what happened.
0:51:49 So I didn’t know that he, that this was being said, right?
0:51:50 Let’s give context for anyone that doesn’t know.
0:51:51 Okay, yes, right.
0:51:52 You, well.
0:52:00 Well, so from what I understand, it’s faint in my memory, but there was this like crazy rumor that, I think it was illegal immigrants were eating cats and dogs.
0:52:09 That Haitian immigrants, regardless of their legal status, in Ohio, were eating their pets, cats and dogs.
0:52:10 Yeah.
0:52:15 So I hadn’t even heard about it because I’m in debate camp, right?
0:52:28 And then two members of my team see him get off his Trump plane with the main purveyor of this nonsense.
0:52:37 And then they realize if she’s on the plane with him, it is very possible the last thing he heard was this thing.
0:52:46 So they last minute tell me, by the way, a lot of them call me boss because it’s like this is what you do in law enforcement and it just stuck crazy.
0:52:48 Hey, boss, we got to tell you something.
0:52:49 We didn’t mention it to you.
0:52:55 There’s this whole thing that they’re saying on that side about Haitian immigrants eating cats and dogs.
0:52:56 And I was like, are you kidding me?
0:52:57 That’s ridiculous.
0:53:00 No, but it’s what they’re saying.
0:53:02 So just it may come up in the debate.
0:53:03 Sure enough, it did.
0:53:16 But see, here’s the thing that I would say to you, Stephen, that, again, one of the reasons I wrote the book is also there are lessons to be learned from those 107 days.
0:53:17 to be applied today.
0:53:26 I believe that part of what is the method is say the outrageous thing.
0:53:31 Then everyone is going to focus on that outrageous thing.
0:53:34 And meanwhile, this is happening.
0:53:35 Right.
0:53:37 And so meanwhile.
0:53:38 Misdirection.
0:53:40 Oh, yeah.
0:53:40 Yeah.
0:53:52 And misdirection includes, by the way, talking about immigrants eating cats and dogs and not talking about what’s your plan for working Americans to bring down the prices.
0:54:00 So then the press covers that whole thing and not, oh, where was his plan for bringing down prices?
0:54:16 Here’s what I’ve come to learn in the last sort of 10 years working in marketing is I have this particular chapter in my last book where I say useless absurdity defines, will define you more as a brand than useful practicality.
0:54:17 And what I mean by this.
0:54:17 Right.
0:54:18 That’s beautifully said.
0:54:25 is when I, this is the analogy I give, I went to this gym in Canary Wharf and I walk in and it’s got this hundred foot climbing wall.
0:54:26 It’s a massive gym, incredible.
0:54:29 I come home, I tell my girlfriend, I go, babe, there’s this incredible gym.
0:54:33 And then the next sentence out of my mouth is the most absurd thing because I know that will be the most impactful.
0:54:36 So I say they’ve even got a 100 foot climbing wall.
0:54:41 Because if I say that, it implicitly tells them, you know, tells my girlfriend this gym is big.
0:54:47 And even in my last company, the thing that the press focused on in my office wasn’t our work, our case studies, the clients we had.
0:54:51 It was that we had this massive blue slide that went into a ball pool.
0:54:54 So whenever the press came, they said, can you go stand by the blue slide?
0:54:56 It was all about this blue slide.
0:54:59 The most absurd thing garners all the attention.
0:55:04 And I actually think part of Trump’s strategy is he leads with.
0:55:05 That’s exactly right.
0:55:06 He’s a master labeler, Sleepy Joe.
0:55:08 You know, you can’t.
0:55:10 He is very gifted.
0:55:13 Don’t discount the guy in terms of that.
0:55:14 How do you beat someone playing that game?
0:55:19 You have to be relentless on focusing on what’s actually happening.
0:55:20 Does that work?
0:55:29 And it means also deconstructing so that, I mean, one of the things, for example, that I’ve been talking about recently is there’s a word that applies.
0:55:32 So well to him in this era, which is a phrase, gaslighting.
0:55:33 Right?
0:55:41 So there’s a whole lot of gaslighting happening, which is basically misrepresenting, lying, scapegoating, distracting, right?
0:55:42 From what’s really occurring.
0:55:54 Including, like, this whole thing where he’s coming down so hard with these mass deportations, which is picking a lot of American citizens, by the way, in the process.
0:56:07 And what he would have people believe is that your predicament is because this is what he actually is trying to sell.
0:56:25 He’s basically saying to the American people, you have less because of people who have even less than you.
0:56:26 Here’s the counterpoint.
0:56:27 It works.
0:56:29 Yes, evidently.
0:56:37 But there is, you know, but at some point the veneer and the deflection has to wear off.
0:56:40 I don’t know when exactly that is going to happen.
0:56:57 And I think that, you know, listen, the tariffs taking hold and when we get around to the holiday season and people realize how many toys are made in China, what strengthens that approach is the rapid amount of disinformation that is spreading.
0:57:01 It’s so much and it just spreads like wildfire.
0:57:09 And trying to stay in front of that with fact, much less, to your point, practical messaging and logic, it is a real challenge.
0:57:14 It’s funny because I sit here a lot with neuroscientists and psychologists who tell me about how the brain works.
0:57:23 And they, at a simple level, they talk about these two parts of the brain, which is like the rational prefrontal cortex and then the emotional center, like the limbic system, the amygdala.
0:57:33 And they always tell me that the most memorable, the part of the brain that holds memories the easiest and the best and that garners the most attention is the emotional center of the brain, the amygdala.
0:57:52 So if I say that these people, these brown people are coming over and they’re rapists and murderers, it’s much more emotionally captivating than you telling me about like statistics on how America recovered faster than any so-called wealthy country economically from the pandemic.
0:57:55 Yeah, I’ll forget that within 10 seconds of you just saying it.
0:57:56 I know.
0:58:01 But the rapists and murderers thing, like my objective sense goes that, well, no, come on, this is not the problem.
0:58:03 But there’s part of me that remembers that.
0:58:08 And that’s even as someone who I think is relatively informed on the reality of the situation.
0:58:13 I still, I remember Dr., I think it was Dr. Tali Sharratt, she’s a neuroscientist.
0:58:18 So she understands that vaccines don’t give kids autism.
0:58:18 Yeah.
0:58:21 But she recalls this time in the election many years ago.
0:58:22 In circumcision, it doesn’t mean that.
0:58:22 Yeah, yeah, yeah.
0:58:23 That’s right.
0:58:27 She recalls, I think it was Ben Carlson or someone talking about the science.
0:58:37 And then she, the camera pans to Trump and Trump is saying, recounting a story where a child who was this big, three-year-old, beautiful child.
0:58:42 And they came up to her with a needle this big and they gave her the vaccine and she got autism.
0:58:47 Now, science on one hand, an emotional story on the other.
0:58:47 I know.
0:58:53 Tali, I think, said to me at the time, she goes, even though I know it’s not true, there was part of me that was a little bit scared.
0:58:54 I know.
0:59:03 So my question here is, how does the Democratic Party win in such a war when you’re being fought with emotion and fear?
0:59:06 How do you win with logic and rationality?
0:59:17 I’ll answer your question directly, but I want to just add to the question that I think part of the question has to be, what is the responsible of media?
0:59:21 What is the role of corporate-owned media?
0:59:24 God bless independent media.
0:59:32 Because a lot of it is also about what set of information are people working with?
0:59:45 You know, for example, I’ve talked to a number of people who voted for me, saying to them, who are having debates, disagreements, you know, ending relationships with people who voted for him.
0:59:58 And part of what I’m asking people to do is not to assume that the people with whom they disagree are working with the same set of information.
1:00:02 Now, I didn’t say facts because two plus two is four.
1:00:09 But I think it’s a big mistake for us to assume we’re all working with the same information.
1:00:19 And then when you compound that with, you know, intentional efforts to misinform and disinform and target it.
1:00:26 I was a member of the Senate Intelligence Committee when we investigated Russia’s interference in the 2016 election.
1:00:30 We declassified our findings.
1:00:30 We made them public.
1:00:35 It included the fact that this adversarial nation included in what they targeted.
1:00:37 They targeted black voters.
1:00:51 With the assumption that there are certain people and demographically certain groups who are more susceptible to an argument about why they should distrust their government because they have a lived experience that tells them that.
1:00:59 And so I would say flippantly, oh, so now all of a sudden the issue of race in America is a national security issue, so everybody needs to deal with it.
1:01:10 We know that certain demographics are targeted with mis and disinformation, be they what we’ve seen around targeting young voters or other groups based on race or gender.
1:01:25 So when we talk about the role of the Democratic Party, there is a very big role to play and there is a role for us to require social media companies to play, media companies to play, and so on.
1:01:29 Because information is coming from all of these places.
1:01:36 And the challenge is as big as are we all working with facts?
1:01:50 We have a team at my company, Flight Story, called Flight X, and their primary responsibility is innovating across our business so that we can save time, money, be better at what we do.
1:01:56 And one of the recent challenges I’ve set to the team Flight X is to find ways to save our company more time.
1:01:59 And in that conversation, Fiver Pro, who are a sponsor of this podcast, came up.
1:02:02 Fiver Pro, if you don’t know, is like a strategic lever we pull.
1:02:11 It’s a marketplace of experts across 750 different categories, every single one of them hand-vetted for quality, and they have enterprise-grade reliability.
1:02:16 And because I’m quite curious about what’s possible with something like Fiver Pro, we’re going to go one step further.
1:02:26 And over the next few weeks, we’re running an experiment with Fiver Pro to see just how much time we can save and how much we can unlock using their talent to accelerate our business.
1:02:28 So let’s see how it goes.
1:02:39 And in the meantime, if you’re looking for a player talent to give your team time back, head to fiver.com slash diary and get 10% off your first order when you use my code diary.
1:02:45 A word you said that piqued my interest, which is the word independent media.
1:02:46 Yes.
1:02:48 I am independent media.
1:02:49 Bless you.
1:02:58 And I’m in a group of my peers, like the big podcasters in the world, like Joe Rogan, et cetera, and Alex Cooper, I know who’s show you as part of your campaign.
1:03:01 The media landscape is changing before our eyes.
1:03:01 Yes, rapidly.
1:03:03 You’re sat in a set now.
1:03:05 You’re the Madame Vice President.
1:03:07 You’re sat in, effectively, my kitchen.
1:03:08 Yeah.
1:03:11 My old kitchen, where they started, you know, and that’s crazy.
1:03:15 Like 20 years ago, the thought that you’d come to my kitchen is such a crazy thing.
1:03:20 But it’s in part now because of the democratization of these platforms and creating the content is much cheaper.
1:03:22 And we have distribution now across these big platforms.
1:03:26 Many would say that it changed the course of the election.
1:03:27 Podcasting.
1:03:31 Not just the podcast you did or didn’t go on, but just the conversations that take place on these podcasts.
1:03:39 And as I have to say, you know, as podcasters, we don’t have the same rigor as traditional journalists, who I respect a lot.
1:03:42 We don’t have the same teams and real-time, all those kinds of things.
1:03:44 Podcasting.
1:03:47 There was lots of conversation around you going on Joe Rogan’s show or not going on Joe Rogan’s show.
1:03:48 Which I write about.
1:03:51 What is the truth there for anyone that hasn’t yet read the book?
1:03:55 Because Trump did like 100 million views on Joe Rogan’s show.
1:03:59 And in three hours sat there getting to know Trump.
1:04:05 And for better or for worse, you probably walked away from that conversation feeling like you knew who he was.
1:04:07 I always wanted to do Joe Rogan’s show.
1:04:10 And there was a lot of games being played.
1:04:12 But I wanted to do Joe Rogan’s show.
1:04:21 I think podcasting is a very powerful medium for people to get information.
1:04:26 And to your point, a lot of people, that is a main source of information.
1:04:29 And it’s important for us to support that.
1:04:35 Joe says you wanted him to come to you, which is very un-Joe-like in terms of he doesn’t really travel.
1:04:43 In hindsight, do you wish you’d gone and done the show for three hours at his studio?
1:04:44 In hindsight.
1:04:50 I mean, really, it just would be what were we giving up?
1:04:51 I wanted to do his show.
1:04:56 And a lot of people advised me not to do his show because they assumed, as it turned out to be correct,
1:05:02 that he was supporting Trump and that it would not be a productive piece for me.
1:05:09 But just like when I went on Fox News with Brett Baer, my perspective was they may have their bias,
1:05:11 but there are people that listen who are open-minded.
1:05:17 And I’m going to go there and give them a chance to get to know me and give me a chance to make my case to them.
1:05:21 So that was my perspective on Joe Rogan, just like it was my perspective on Fox.
1:05:27 There was a lot of games being played around the scheduling, and it didn’t happen.
1:05:36 And, you know, I don’t have anything against, certainly not against the people who turn on to Joe Rogan
1:05:40 and would love to be able to talk with him in a direct manner, as I wanted to during the campaign.
1:05:44 Do you, in hindsight, wish you’d just put your foot down and said, I’m going to go do it?
1:05:46 I don’t know if it would have made a difference.
1:05:50 But, yeah, no, I wanted to do it.
1:05:51 So let me just say that, right?
1:05:55 So I wanted to do it, and it would have been great to do, and I think it would have been helpful to do.
1:05:56 Yeah, I think so.
1:06:03 So it’s just, I mean, the issue was really about what’s the tradeoff in terms of votes and where I spend my time.
1:06:08 Do I spend my time traveling for five hours and back versus being for that period of time in a swing state?
1:06:10 And that was the tradeoff.
1:06:11 I guess it goes to the point.
1:06:20 So it wasn’t about I don’t want to do Joe Rogan or, believe me, at that point in a campaign, it’s not about, oh, is somebody coming to me or me going to them?
1:06:22 I could care less about that.
1:06:23 Pride is not associated with it.
1:06:25 It is more about?
1:06:28 It is literally about return on investment.
1:06:28 Okay.
1:06:30 And this goes to one point about efficiency earlier.
1:06:32 Yeah, exactly right.
1:06:34 There’s only one candidate.
1:06:39 So where am I spending my time to get the greatest return on the investment?
1:06:53 If I was in charge of your campaign, I would have 100% put you in that environment, even when I look at the tradeoff, in part because someone like me, and I consider myself to be like genuinely really objective.
1:06:53 Yeah.
1:06:58 And my friend’s name is being extreme, not just objective on camera, but objective in my personal life.
1:07:10 I would have, when you see a certain environment present someone in a certain way, you really like the thing that can burst that bubble is seeing that person go into that environment.
1:07:12 And like when I saw you on Fox News, I watched that interview as well.
1:07:18 I actually think it strengthens your supporters.
1:07:21 And actually those independents who are in that space too can get a feel for you.
1:07:22 So I would have loved to see it.
1:07:26 And I actually think, I hope in this next election cycle, when is it, 2028?
1:07:30 I really would love to see both sides going to both sides.
1:07:33 And I actually think that’s happening now, going into those environments.
1:07:37 I do also tend to think that Joe would have been fair.
1:07:39 Well, that’s why I wanted to do it.
1:07:41 I had to assume that that was possible.
1:07:44 And either way, he’s very popular.
1:07:47 I would have loved to watch that interaction.
1:07:49 I mean, I regret that we didn’t do it.
1:07:52 I definitely regret that we didn’t do it.
1:08:06 And listen, I have been doing my work long enough that for me, I’ve never had the luxury of saying, I don’t want to go into uncomfortable situations.
1:08:09 You would need to have a different profession.
1:08:15 PR people can sometimes fuck things up for other people, I think.
1:08:22 I think in the new world, there’s this new requirement to be more like a glass box and less like a black box.
1:08:31 I think in 20 years ago, the whole strategy of businesses and brands and CEOs, executives, was to basically be black boxes where the PR team paints the perception on the outside.
1:08:38 And in this digital world where it’s like the media and platforms are distributed and all of my employees here have cameras on them at all times.
1:08:44 The defense is like transparency because I’m not going to let you craft my narrative.
1:08:44 You’re going to see it.
1:08:45 That’s why I wrote the book.
1:08:46 Exactly.
1:08:48 History is going to write about those 107 days.
1:08:54 And I’m not going to let that piece of American history be written without my voice being present.
1:08:55 Are you going to run again?
1:08:56 I don’t know.
1:08:57 I looked at the polls.
1:09:00 I looked at the polls and you’re leading for the Democratic side.
1:09:03 And there isn’t really a clear Democratic candidate.
1:09:04 I interviewed Gavin Newsom as well.
1:09:07 But when I look at the polls, you’re still leading.
1:09:07 Yeah.
1:09:08 You don’t know.
1:09:09 I don’t know, honestly.
1:09:11 I feel like you know in your heart.
1:09:13 What do I know in my heart?
1:09:18 I feel like you know if you’re going to run in your heart or if you have a calling or feeling to run.
1:09:19 Is something germinating?
1:09:23 No, I’m focused on the book tour sincerely.
1:09:23 Yeah.
1:09:33 And part of how I’m feeling right now, part of the reason I didn’t run for governor of California, I really don’t want to be transactional right now.
1:09:40 You know, I don’t want to be present because I’m asking for a vote.
1:09:40 Okay.
1:09:40 Yeah.
1:09:44 What’s the case for running again and what’s the case for not running again?
1:09:52 I think the case for running again is if I can make a difference.
1:09:55 Honestly, if I can make a difference.
1:10:10 You know, if I feel that I can offer something as president of the United States that would be not only uplifting to the American people,
1:10:19 but would be about, you know, getting us on a correct trajectory.
1:10:21 Do you know what my next question is going to be?
1:10:21 What?
1:10:26 Do you believe that you can offer something to the United States that’s going to be uplifting and get us on a better trajectory?
1:10:29 I mean, that’s why I ran the last time.
1:10:37 So 28 is a far—I mean, it’s practically tomorrow, but it’s not.
1:10:42 And we’ll have to see what happens over the course of these next few months, several months.
1:10:44 Is there a case against running again?
1:10:46 What would that be?
1:10:48 You know, it’s difficult to run for president.
1:10:50 It takes a toll on your family.
1:10:52 It takes a real toll on your family.
1:11:03 You know, anyone running for president should really take very seriously the decision because it is not for the faint of heart.
1:11:10 You have to be able to take a punch and throw a punch, but you’ve got to be able to take a punch.
1:11:11 A lot of punches.
1:11:12 Yeah.
1:11:27 There’s something that comes with success, whether you’re running for president of the United States, build a successful business, have a public profile, which is among the difficult aspects of it.
1:11:48 And there are so many positive aspects, but among the difficult aspects is putting yourself out there in a way that you invariably will be in a position, hopefully not with a lot of people, but where you will be misunderstood.
1:11:50 That’s an awful feeling.
1:11:51 Yeah, it is, yeah.
1:11:55 Oh, it’s an awful feeling to be misunderstood.
1:12:02 In this environment in particular, invariably you will put yourself in a position where some people will hate you.
1:12:04 It’s awful.
1:12:08 They don’t know you, but they’ll hate you.
1:12:32 So to do anything that is about distinguishing yourself by virtue of the thing you can offer or a differentiation from yourself and others of, you know, in a similar category, it exposes you to a lot.
1:12:36 And so you have to know why you’re doing it.
1:12:51 And I believe that you have to do it for something that is bigger than yourself, not about your own power, not about your ego, not about your entitlement.
1:13:04 It has to be, because to endure the, not just the process of getting into the job, but the job itself, you got to be clear about why you’re there.
1:13:15 On that night when you, the results come in and you realize that the election hasn’t gone your way and that Trump is going to be elected, what would I have seen if I was a fly on the wall in the room?
1:13:16 I was in a state of shock.
1:13:17 Really?
1:13:21 Did you think the day before that you were going to win?
1:13:22 Mm-hmm.
1:13:22 I did.
1:13:23 Yeah.
1:13:26 And so when did the proverbial penny drop?
1:13:35 When I got a call from my campaign manager that it looks like we need 200,000 more votes that we can’t find.
1:13:39 Meaning it’s just the map, the numbers.
1:13:46 And the thing I kept saying over and over again, I was in a state of shock.
1:13:53 I was so inarticulate, but maybe very articulate.
1:13:57 What I kept saying over and over again is, my God, my God, my God.
1:13:57 Really?
1:13:59 Over and over.
1:13:59 I couldn’t stop.
1:14:08 I haven’t felt that emotion, anything similar to the emotion I felt that day and for quite some time,
1:14:14 other than the grief I felt when my mother died.
1:14:19 I knew what was going to happen to our country.
1:14:25 I knew the harm that was going to happen to people.
1:14:29 And I knew it.
1:14:31 I knew what was going to happen.
1:14:42 You know, it’s not about winning versus losing.
1:14:43 It was never.
1:14:44 It was.
1:14:49 I knew the consequence of the outcome of that election.
1:14:51 And that pained me so.
1:14:54 I can still see the pain in your face.
1:14:56 Oh, it’s awful.
1:14:58 It’s awful.
1:15:00 You look at what’s happening.
1:15:05 It’s, I mean, it’s awful.
1:15:14 Right now, the man is building a ballroom for a bunch of his rich friends
1:15:20 while millions and millions of people are about to lose their health coverage
1:15:24 in terms of being able to afford premiums for their health care.
1:15:32 You look at the weaponization of the Department of Justice against political enemies,
1:15:41 how titans of industry are so afraid that the capitulation that we’re seeing across the board,
1:15:44 whether it be universities, law firms, media companies,
1:15:49 what’s happening around gutting the Department of Education,
1:15:53 lunch programs for low-income children,
1:16:00 IEPs, individual education for special needs kids.
1:16:06 Recently, I’m hearing the stories from mothers in particular
1:16:09 whose children have special needs and they can’t get an IEP.
1:16:13 These are babies, the children who are most in need.
1:16:15 They’re parents who are struggling.
1:16:19 If you know a parent who has a special needs child,
1:16:24 what that means to their life emotionally, physically, financially,
1:16:31 and we’re not even giving them assistance with their educational program for their children.
1:16:36 Meanwhile, you’re building a gilded ballroom.
1:16:41 So the harm, it’s extraordinary.
1:16:46 All those working people, the tariffs, what this is meaning for people,
1:16:49 he made a promise that on day one he was going to bring down prices.
1:16:56 And prices are higher for groceries, inflation is higher, unemployment is higher.
1:17:03 And by the way, Stephen, it must be said the failure of the Democratic Party will be going forward
1:17:08 to overlook the fact that it is bigger than this one guy.
1:17:14 It is not just about this one person who occupies the Oval Office.
1:17:20 We are witnessing what is the swift implementation, a high-velocity event.
1:17:24 That is the swift implementation of a plan that has been decades in the making.
1:17:30 The strategy for dealing with this moment has to include having some historical perspective
1:17:31 on how we got here.
1:17:33 That Project 2025 didn’t just fall out of the sky.
1:17:37 The idea of going after public education, that’s not new.
1:17:47 The Federalist Society, the Heritage Foundation, the gerrymandering of districts, the packing the court,
1:17:58 this stuff, this is about an agenda that is not going to begin and end with one person.
1:18:02 And the destruction is profound.
1:18:12 There are, however, a small group of people who have access to the power and are close to the power
1:18:13 who are doing quite well.
1:18:19 The rest, look what’s going to happen in terms of working people.
1:18:28 Does the, again, as an objective observer, the Democratic Party needs to take responsibility for,
1:18:31 you know, because the U.S. operates as this sort of two-party system,
1:18:34 where it’s kind of like this person versus this person, left versus right.
1:18:34 Right.
1:18:36 The left lost.
1:18:37 They played it wrong.
1:18:41 From the Democratic’s perspective, they’re paying the price of losing the game of chess.
1:18:47 And so I think about the Democratic Party and, you know, they can point at the consequences of losing that game.
1:18:52 But I feel like the Democratic Party needs to get their shit together so that they don’t lose the game again.
1:18:52 I agree.
1:18:59 And that’s the personal responsibility point, which is like, how do you stop yourself from finding yourself in a situation where at the last minute,
1:19:03 Joe Biden is pulled out with 100 days to go and no one mentioned it?
1:19:07 I mean, you say in the book that you at the time thought of it as grace.
1:19:08 You talk about this on page 46.
1:19:15 You say you thought it was grace to not basically mention that there was a problem and grace not to tell Joe Biden to pull out earlier.
1:19:20 But actually, in hindsight, you now think it was probably reckless not to tell him to pull out.
1:19:20 On my part, yeah.
1:19:22 So what is that to you?
1:19:25 What does the Democratic Party need to do to?
1:19:39 First of all, you know, if I had done it over, again, part of the reflection, you know, we had the infrastructure deal.
1:19:41 We had the CHIPS Act.
1:19:43 So we’re building back up America’s infrastructure.
1:19:44 It’s 150 years old.
1:19:50 CHIPS is about manufacturing chips, U.S. manufacturing.
1:19:52 Both incredibly important.
1:19:58 If I had to do it over again, I would have first gone with our family policy.
1:20:05 That was about extension of the child tax credit, affordable child care, paid family leave.
1:20:11 We needed to deal with the immediate issues affecting the American people.
1:20:18 In fact, that’s why I ran for the 107 days on those issues, including having Medicare cover, for example,
1:20:21 for people in the sandwich generation who are taking care of young children and older parents.
1:20:24 Medicare cover home health care, right?
1:20:32 Why I offered for small businesses that they would get a $50,000 tax credit because nobody can,
1:20:37 for startup small businesses, because nobody can start up a small business on a $5,000 tax credit, right?
1:20:40 Do you think the left is somewhat seen as the enemy of entrepreneurship?
1:20:44 I think there is that perception.
1:20:48 I don’t know if that is the case in reality, but I think we have some work to do.
1:20:48 Yeah.
1:20:54 I mean, I talk about in the book, for example, I think it was a mistake to not invite Elon Musk.
1:21:04 When we had, and I’m no fan of his, but I admire his work as an innovator and as, you know,
1:21:08 what he has done in terms of American manufacturing of electric vehicles.
1:21:15 We should have had him at the White House when we had all the other electric vehicle, American electric vehicle manufacturers, right?
1:21:17 I think this is part of the problem.
1:21:21 When I read that, I was really happy to read that because you can disagree with someone in part,
1:21:26 but still have the nuance to be able to acknowledge this part’s good.
1:21:29 But if you just shut them out because of one thing, then you really drive the vision.
1:21:35 I mean, this gets back to my earlier point about what’s the motivation for the decisions that a leader makes.
1:21:42 And the motivation has to be what is for the greater good.
1:21:51 And have the ability to put aside, you know, those things that may fall in the context of being more personal.
1:21:57 But I think we have to do a better job of also focusing on being a bit more bold.
1:22:03 For example, I think we should reduce voting age to 16.
1:22:07 I’ll tell you why.
1:22:14 So, Gen Z, they’re age about 13 through 27.
1:22:17 They’ve only known the climate crisis.
1:22:21 They missed substantial parts of their education because of the pandemic.
1:22:35 If they’re in high school or college, especially in college, it is very likely that whatever they’ve chosen as their major for study may not result in an affordable wage.
1:22:49 They’ve coined the term climate anxiety to describe fear of not only being able to buy a home, but that fear will be wiped out by extreme weather, but fear of having children.
1:22:54 It is expected that Gen Z will have 10 to 12 jobs in their lifetime.
1:22:57 They are a larger number than boomers.
1:23:04 There’s a specific generation of people who are going to impact our nation and the world.
1:23:07 And I think we must invest in them.
1:23:14 But I think that they are rightly impatient with a lot of what is the tradition of leadership right now.
1:23:25 And if they were able to vote because they know everything that’s happening right now is going to impact them more than anybody older than them for the most part in terms of how these systems work.
1:23:33 If they’re voting right now, at 16 and up, they’re going to be talking about the importance of climate.
1:23:39 They’re going to be talking about the importance of figuring out how AI is going to affect the future of the workforce.
1:23:43 They’re going to be focused on what are we really doing about affordable housing.
1:23:49 And basically in politics, here’s the hard truth about this.
1:23:55 There are two centers of power that tend to influence how politicians think.
1:23:59 Groups that vote the most and people who write the most checks.
1:24:10 And I’m going to go every day with the people, the people, and thinking about how do we strengthen people actually going to the polls and voting.
1:24:13 Back to my point, in 2024, one-third of the electorate didn’t vote.
1:24:15 Let’s focus on why.
1:24:17 And are we talking with them?
1:24:20 Are we offering them bold solutions?
1:24:26 Are we bringing ideas forward that are speaking to their immediate needs?
1:24:30 Are we doing it in an effective way?
1:24:33 Back to your point about podcasts and other mediums.
1:24:39 If you run again, do you think you’ll go into those more right-leaning environments, media environments?
1:24:44 Would you go on, you know, I’m not saying Joe’s right wing, but would you go on Joe’s show?
1:24:45 Certainly.
1:24:47 I would go on Joe’s show if I’m not running.
1:24:48 I have a lot to say.
1:24:50 Do you know when you’ll make a decision?
1:24:51 Like, what’s the time frame for someone?
1:24:52 I don’t know.
1:24:53 I mean, I don’t know.
1:24:57 I obviously, at some point, will need to make the decision.
1:25:00 I haven’t thought about the timeline, probably, in the next year.
1:25:03 I mean, it’s, what is it, November of 28.
1:25:05 Primaries would be in June.
1:25:11 And since that day when Trump won the election, and you were sat there saying,
1:25:16 oh God, oh God, under your breath, how has the balance of that decision shifted over time?
1:25:19 Has the conviction grown from that moment?
1:25:22 Like, if I’d asked you in that moment when you were saying, oh God, oh God, under your breath,
1:25:23 would you have said never again?
1:25:27 And today, are you more on the side of potentially?
1:25:29 That’s a great question.
1:25:33 I think, well, I could start with this.
1:25:35 I think my family would have said never again.
1:25:44 I think that as time has gone by, and people have had a chance, including myself, to kind of
1:25:47 sit with it, reflect on it.
1:25:49 Writing the book was very cathartic.
1:25:52 Being away from it in terms of space and time.
1:25:56 It has a way of mitigating the pain of what that process was.
1:25:57 Just like grief.
1:25:58 Yeah.
1:26:01 Use the word grief to describe that feeling.
1:26:04 So you get to acceptance at some point.
1:26:05 Yeah, that’s a really good point.
1:26:06 Yeah, you’re right.
1:26:07 That’s right.
1:26:14 And you get to process it in a way that also is about what’s my role to play?
1:26:20 And what could I have done differently as a way to help guide future decisions, whatever
1:26:20 that be.
1:26:25 I’ve built companies from scratch and backed many more.
1:26:28 And there’s a blind spot that I keep seeing in early stage founders.
1:26:30 They spend very little time thinking about HR.
1:26:33 And it’s not because they’re reckless or they don’t care.
1:26:36 It’s because they’re obsessed with building their companies.
1:26:37 And I can’t fault them for that.
1:26:40 At that stage, you’re thinking about the product, how to attract new customers, how to grow your
1:26:42 team, really how to survive.
1:26:46 And HR slips down the list because it doesn’t feel urgent.
1:26:48 But sooner or later, it is.
1:26:53 And when things get messy, tools like our sponsor today, JustWorks, go from being a nice-to-have
1:26:54 to being a necessity.
1:26:58 Something goes sideways and you find yourself having conversations you did not see coming.
1:27:01 This is when you learn that HR really is the infrastructure of your company.
1:27:03 And without it, things wobble.
1:27:05 And JustWorks stops you learning this the hard way.
1:27:10 It takes care of the stuff that would otherwise drain your energy and your time, automating payroll,
1:27:14 health insurance benefits, and it gives your team human support at any hour.
1:27:19 It grows with your small business from startup through to growth, even when you start hiring
1:27:20 team members abroad.
1:27:24 So if you want HR support that’s there through the exciting times and the challenging times,
1:27:26 head to JustWorks.com now.
1:27:29 That’s JustWorks.com.
1:27:30 All right, guys.
1:27:31 I’m going to go get Steve.
1:27:32 The guest is here.
1:27:33 Ready?
1:27:34 Come in.
1:27:35 Oh, my God.
1:27:37 What are you doing?
1:27:40 This is the Bonchage face mask.
1:27:43 It’s good for blemishes, wrinkles, clears up the skin.
1:27:44 It’s red light.
1:27:45 Have you not used it before?
1:27:46 No.
1:27:47 Have you tried this before?
1:27:49 It’s really, really good.
1:27:53 It shines red light on your face, which helps increase and boost collagen production.
1:27:55 I actually found it out because of the missus.
1:27:56 I’ve seen her wearing it.
1:27:57 She terrified me a couple of nights in a row.
1:28:01 I thought it was to scare people with, but actually, it’s really, really good for your skin.
1:28:06 So they are a sponsor of the podcast, and I’ve been using it every day for about a year
1:28:07 and a half now.
1:28:08 You’re glowing.
1:28:08 Wow, Steve.
1:28:09 You’re glowing, aren’t you?
1:28:09 I’m glowing, aren’t you?
1:28:09 That’s great.
1:28:10 Yes.
1:28:14 And Bonchage ships worldwide with easy returns and a year-long warranty on all of their products.
1:28:20 So visit Bonchage.com slash diary for 25% off on any product site-wide.
1:28:22 But you have to order through that link.
1:28:26 That’s Bonchage.com slash diary with code diary.
1:28:28 You talked about being bold.
1:28:30 Is that also in communication?
1:28:34 Because as I’ve seen you on this book tour, it seems your communication has become increasingly
1:28:35 more bold.
1:28:40 I’ve seen you get up a couple of times and start shouting a little bit at certain things that
1:28:43 pissed you off and being a bit more unfiltered.
1:28:48 And I think, funnily, I think polish is actually detrimental.
1:28:50 That’s what I love about podcasting.
1:28:51 It’s so unpolished.
1:28:56 Like, I sit here in my fucking socks and there’s no pretense.
1:28:56 There’s no pretense.
1:28:58 There’s nothing you said I couldn’t ask you at all.
1:28:58 Right.
1:29:02 I was wondering if that’s, you’ve noticed that in yourself and if that’s, you think that’s
1:29:03 important.
1:29:06 Right.
1:29:08 Like, am I just like, fuck it?
1:29:16 Yeah, exactly.
1:29:18 Don’t ask the question with pretense.
1:29:18 Yeah, exactly.
1:29:20 That’s exactly what I mean.
1:29:20 Are you just like, fuck it now?
1:29:21 It doesn’t matter.
1:29:22 Because the book had fucking energy.
1:29:26 Yeah, I think there is that energy in the book.
1:29:33 But just like, but here’s part of it that I, in writing it and now, this is how I feel
1:29:33 about it.
1:29:53 And I feel that the consequence of an election for president of the United States impacts billions
1:29:55 of people around the world.
1:30:01 And yet, the process can be so opaque.
1:30:10 And what I also hope to do with the book is just lift up the hood on it so people could see
1:30:11 see how it runs.
1:30:18 And in a way that if it’s for a journalist, if it’s for a high school student, if it’s for someone’s
1:30:27 grandmother, to confirm or enlighten around what people think it is in a way that they can see
1:30:28 themselves in their own power.
1:30:34 you know, and that does require demystifying it.
1:30:39 And I guess part of demystifying is, yeah, like, I’m not going to hold on to, oh, this kind of
1:30:41 thing should not be talked about.
1:30:44 Do you regret running without only 107 days’ notice?
1:30:46 Do you wish you hadn’t ran?
1:30:48 No, I don’t regret running.
1:30:50 I wish we had more time.
1:30:52 I truly wish we had more time.
1:30:55 I truly wish we had more time.
1:30:56 I don’t regret running.
1:30:58 Had you known the outcome, would you have still ran?
1:31:11 Probably because, you know, one of the things that happened, and to this day, men and women,
1:31:17 girls and boys come up to me and say there was something about that campaign that excited
1:31:21 something in them, I can’t tell you the number of people who have come up to me and said, I
1:31:23 decided to run for office because you ran.
1:31:29 The number of people who have come up to me and said, I decided to go to law school because
1:31:31 you inspired me with what?
1:31:40 The number of people who have told me about their young children who, you know, saw something
1:31:43 and got excited about it and wanted to be a part of it.
1:31:45 I don’t regret any of that.
1:31:49 I absolutely believe that we turned something on.
1:31:54 In fact, I’m going to say this differently because it’s not like people didn’t have it in them.
1:31:56 They had it in them.
1:32:05 But there was something that those 107 days did to welcome, to invite, to grow the optimism
1:32:08 and, dare I say, the joy that people do carry with them.
1:32:16 And what I hope to do with my voice right now is to remind everyone, please don’t let your
1:32:17 spirit be defeated.
1:32:21 We may not have won the election, but our spirit can’t be defeated because then they
1:32:22 really win.
1:32:26 And sometimes the fight takes a while, right?
1:32:33 So I don’t regret having run in spite of the outcome.
1:32:37 But I do regret that we did not have more time.
1:32:40 I mean, you’ve got more time now.
1:32:42 Yeah, time to do a podcast.
1:32:45 Time to run for president as well, potentially.
1:32:46 Well.
1:32:49 I am, I look at, I’ve got two pictures here, which I thought are beautifully sweet.
1:32:50 I’ll show you both of them.
1:32:55 I am, yeah, these, these two pictures here of Doug and Sue.
1:32:56 Oh, my Dougie.
1:32:57 Yeah.
1:33:02 How, you know, when, if I was in a situation where the election results had come in and I
1:33:09 had that call from my, my team saying that there’s 200,000 votes we can’t find, I think
1:33:12 I’d probably be turning to my, my partner in those moments.
1:33:14 Oh, I definitely did.
1:33:15 Talk to me about that.
1:33:17 What’s, what role did he do?
1:33:21 I mean, he is, it sounds so corny, but he truly is my rock.
1:33:27 He is, my husband is just fully self-actualized.
1:33:29 He’s not pretending to be anything.
1:33:30 He’s not.
1:33:35 He is a strong man who cares about his family, cares about hard work.
1:33:36 He is loyal.
1:33:38 He has a sense of humor.
1:33:40 He’s very encouraging.
1:33:42 He’s very honest.
1:33:47 And, you know, I want that for anyone and everyone.
1:33:52 I know you talk with a lot of people and, you know, about advice, about career and all
1:34:02 of that for any of us, what I want for anyone who has ambition for success, have in your life,
1:34:09 and it doesn’t have to be a lot of people, but that circle of people who have some understanding
1:34:16 of what you’re going through and are there when you want to laugh at the thing you’re not supposed
1:34:16 to laugh about.
1:34:21 You want to use the words you don’t use wherever you pray.
1:34:29 The people who, you know, as I talk about, you know, if you slip and fall, they’ll laugh
1:34:32 at you and then pick you up and push you back out there.
1:34:37 None of us has achieved success without those people in our lives.
1:34:39 And it might be your spouse.
1:34:40 It might be your partner.
1:34:42 It might be a family member.
1:34:44 It could be anybody.
1:34:52 But be intentional about having those people in your life because, look, this is life.
1:34:53 They’re, you know, so cliche.
1:34:54 They’re going to be the ups.
1:34:55 They’re going to be the downs.
1:35:03 It’s the beauty of living that, you know, it involves the whole spectrum.
1:35:09 But when you have people that can be with you on your journey, it just makes it better.
1:35:11 Do you remember what he said to you that night?
1:35:17 Well, he was in as much of a state of shock as I was.
1:35:22 We didn’t, I have to admit, we were not very articulate that night.
1:35:24 How long did that last?
1:35:33 Well, not until I started writing the book and getting to the chapter on election night.
1:35:37 Do you know that was the first time Doug and I talked about election night?
1:35:37 Really?
1:35:40 How many weeks, months was that?
1:35:40 Months.
1:35:43 We had never talked about election night.
1:35:46 Never, never talked about election night.
1:35:49 It was when I was writing the book.
1:35:54 That’s when he told me something I had no idea, which is,
1:35:59 he and my brother-in-law had been campaigning on election day in Michigan.
1:36:00 All felt good.
1:36:03 I remember talking to him and he said, it feels good out here.
1:36:04 Everybody’s saying it feels good.
1:36:14 Then on their way back to DC, they got a call from a friend of ours who was a Democrat, but who was a pundit on Fox News.
1:36:17 And he was in their boiler room, their war room.
1:36:22 And he calls Doug and my brother-in-law, Tony, to say, what are you guys hearing?
1:36:24 Because what I’m hearing concerns me.
1:36:27 I didn’t know that happened.
1:36:31 All I knew was Doug went campaigning with Tony.
1:36:32 I was campaigning.
1:36:33 Everybody was campaigning.
1:36:35 I had a house full of family.
1:36:41 When he came back to the house, I knew something was like a little off in retrospect.
1:36:45 What I didn’t know is he had that information.
1:36:50 And he had gone up the stairs to take a shower and pray.
1:36:58 And I didn’t know until we talked about that chapter, because we talked about that night.
1:37:04 And then I was talking to him about we always do friends and family dinner.
1:37:06 And I said, Doug, remember the tables?
1:37:08 And do you remember who was sitting at our table?
1:37:11 And he said, I said, remember when I gave the toast?
1:37:12 He said, you didn’t give the toast.
1:37:13 You didn’t give a toast.
1:37:16 I said, I did.
1:37:20 He said, no, you’re thinking about one of the other events, because we used to do dinners in that room.
1:37:22 No, it was our friends and family dinner.
1:37:23 I gave a toast.
1:37:25 So I looked for the photographs of that night.
1:37:26 And I found one.
1:37:28 And there I am standing, giving a toast.
1:37:36 Doug was so, in his head at that point, worried about what he heard from our friend,
1:37:40 about what Fox News was reporting in their boiler room.
1:37:44 He didn’t really experience any of that.
1:37:45 You know, have you ever had those?
1:37:46 Frozen AVA, yeah.
1:37:50 But you’ve just like, something is so weighing on, that you’re not experiencing anything,
1:37:52 because that’s all you’re thinking.
1:37:54 But he didn’t want to tell me that night.
1:37:55 Could you tell?
1:37:57 Because he prayed it was going to be different.
1:37:59 In hindsight, could you tell that something was off with him?
1:38:00 In hindsight, I could tell.
1:38:15 And I had a house full of people, family.
1:38:24 The next day, as we were going to go to Howard University’s campus, my alma mater, to give
1:38:30 a victory speech the night of the election, told everybody to come back the next day.
1:38:36 And so then I had to get ready to go and give a speech, which was a concession speech.
1:38:41 And actually, to the point of, you know, I had to reconcile.
1:38:45 I would close every rally by saying, when we fight, we win.
1:38:50 And it was not as simplistic as, well, you win some, you lose some.
1:38:56 And I was trying to figure out, how do I, especially for all those young people, how do I help them
1:38:57 reconcile that?
1:39:02 And on the way to the, giving the speech, I wrote into the speech, well, sometimes the
1:39:02 fight takes a while.
1:39:08 But when I got, so when we got to the, when we got to Howard, we were in the, you know,
1:39:10 green room, and our family was there.
1:39:13 So this is how awful I am.
1:39:17 I’m looking, everybody’s crying, and I just looked at them and said, we are not having a
1:39:18 pity party.
1:39:22 We are not having a pity party.
1:39:34 And I was just on function, you know, and then it was, and then it was, you know, I
1:39:44 had the, we ended up, we had a trip planned to Hawaii for vacation from many, many months
1:39:47 ago, and there was an emergency happening in the world, and so I couldn’t go.
1:39:49 And we couldn’t go.
1:39:53 And we forgot that we actually, because we had paid to rent this house.
1:39:59 And my team, being so great, they’re like, why don’t we see if we can get you to go to
1:39:59 that house now?
1:40:04 And as I reflected on it, it was literally, it wasn’t a vacation.
1:40:08 It was like the oxygen mask just dropped, and we put it on and went to Hawaii.
1:40:13 And some friends of ours met us there.
1:40:18 And we were like zombies, you know, for a while.
1:40:22 It was just, it was, it was a very difficult thing to process that quickly.
1:40:22 Is that depression?
1:40:26 Probably.
1:40:38 I mean, it’s, it’s, it’s, there is, the thing about one, about, you know, going, going,
1:40:43 going, going, going, going, and then all of a sudden, so there is that, which is just, your
1:40:47 body is physically used to this thing that all of a sudden stops.
1:40:51 And I’ve had that happen every time I’ve run and win, even, right?
1:40:53 They call it gold medal depression.
1:40:54 Right, right, right.
1:40:56 Even when you win the gold medal, people get depressed because.
1:41:03 Yeah, because you, because you’ve been, you’ve been functioning the whole time in a very competitive
1:41:08 nature, and it’s fight or flight, and it’s adrenaline, adrenaline, adrenaline, surging,
1:41:08 surging, surging.
1:41:17 And then there is the piece that is about, I mean, it lasted for days, which is almost the,
1:41:23 you know, they talk about when people lose a limb, there’s the, like, the ghost or the
1:41:23 phantom.
1:41:24 Phantom limb, yeah.
1:41:25 Right, the phantom limb.
1:41:30 And I had a hard time reconciling, we can’t still do something about it.
1:41:34 I had a, just, I knew.
1:41:37 It’s just like I knew I was going through the stages of grief.
1:41:41 I knew, you know, so that’s good to be able to put a label on something, but it doesn’t
1:41:44 mean that you don’t otherwise experience it.
1:41:45 You weren’t helpless at that point yet.
1:41:46 I wasn’t.
1:41:49 I was just, like, there’s something, there must be something I can do.
1:41:55 Do you reflect on, I know your mother passed away when you, you were in your early 40s,
1:41:58 I think she was 70 years old, roughly, and she was colon cancer.
1:42:03 She was just two, she was, her birthday was December 7th, she died February 11th.
1:42:06 She was just two months into being 70.
1:42:10 Is her spirit and her presence still with you in these moments?
1:42:10 Yeah.
1:42:13 Do you reflect on what she’d be thinking of all this?
1:42:15 Very much, very much, very much all the time.
1:42:29 She, I mean, I can’t, if my, I, you know, it’s funny, I’ve talked to a couple people who’ve
1:42:38 lost their parents who were, who’ve lost them recently, but whose parents had a similar nature
1:42:44 to my mother and one of them said to me most recently, she said, I’m so glad my father is
1:42:46 not alive to see this because it would kill him.
1:42:54 I was just talking to somebody recently who just said that, oh, my mother would be, I’d probably,
1:42:58 you know, it would be a great distraction for me if my mother were alive right now, because
1:42:59 I’d have to spend full time talking her down.
1:43:04 Oh, you know what?
1:43:05 I talked about that safe space.
1:43:10 So early on when I was running for DA, this is when I realized I need to have like that core
1:43:12 group of like that safe space.
1:43:15 And I thought my mother would be a perfect person to be in it.
1:43:22 And I realized that was a huge mistake on my part because my mother wanted to kill everybody.
1:43:32 And then I’d have to spend full time talking her down instead of dealing with how I needed
1:43:35 to address a situation.
1:43:39 So that’s my mother’s nature.
1:43:40 We used to call her mommy.
1:43:42 That’s mommy’s nature.
1:43:43 But she’d be so proud.
1:43:44 Oh, she would be proud.
1:43:45 She’d be very proud.
1:43:48 She, oh, my God.
1:43:54 So she passed just before my election as attorney general.
1:43:58 And I was, I took care of her when she was sick.
1:44:05 And we were, this is one of those days and there were weeks where she needed to be in the
1:44:05 hospital.
1:44:08 And so she was, I was with her in the hospital.
1:44:11 She’s in the bed and I was in the chair sitting next to her.
1:44:15 And so like I’m here and she’s here and she was just kind of resting.
1:44:20 And she said to me, how’s the campaign going?
1:44:23 And she’s, and I’m sitting here.
1:44:28 I said, well, mommy, and this is truth.
1:44:30 I said, well, mommy, they said they’re going to kick my ass.
1:44:37 My mother turned over and looked at me and smiled.
1:44:41 Swear to God.
1:44:43 She didn’t say anything.
1:44:47 She smiled like, yeah, let them try.
1:44:48 Uh-huh.
1:44:50 That was my mother.
1:44:52 Yeah.
1:44:54 You miss her?
1:44:55 Oh, all the time.
1:44:56 Yeah.
1:44:58 All the time.
1:45:04 But, you know, it’s, um, here’s the thing about life.
1:45:14 One of the things that I’ve learned, um, you know, it’s just like having the things that
1:45:16 can be, it’s the duality.
1:45:26 The things that can be a great blessing and have a huge impact when it’s not there, it feels
1:45:27 like a huge loss.
1:45:31 It’s like you asked earlier, would you have done it differently then?
1:45:37 Would we ever say because we’ve experienced the loss of someone we love that we would not
1:45:38 have loved?
1:45:39 Never.
1:45:40 Right?
1:45:41 Never.
1:45:43 Yeah.
1:45:47 Thank you so much.
1:45:47 Thank you.
1:45:51 Um, I’m not gonna, we do have a closing tradition, but I think we’re out of time.
1:45:53 Um, I’m gonna ask you anyway, fuck it.
1:45:53 Okay, Tom.
1:45:56 The closing tradition is the last guest leaves a question for the next guest not knowing who
1:45:57 they’re leaving it for.
1:45:57 Okay.
1:46:01 And the question left for you is, if there was a moment in the last 10 years you would do
1:46:03 differently, what would it be and why?
1:46:10 Oh, I mean, this is quite, wasn’t that the whole interview?
1:46:12 I wrote, read my book.
1:46:14 Okay, we’ll leave it at that.
1:46:15 Read the book.
1:46:18 107 Days, um, Kamala Harris.
1:46:23 It’s an incredible book because it’s so unbelievably honest and it’s so unbelievably human and it lets
1:46:27 you see behind a curtain one does not usually get to see behind, which is extremely, extremely
1:46:29 rare, but extremely illuminating and valuable.
1:46:33 Um, your career is one that has inspired me tremendously because you’ve broken down walls, broken through
1:46:35 ceilings and continue to do that.
1:46:38 And if anyone takes the time to read your book or look through the story of your life,
1:46:42 it is irrefutable that your agenda is to, to serve people.
1:46:44 Thank you so much for giving me your time today.
1:46:44 Thank you.
1:46:45 I’m very, very touched by that.
1:46:45 Thank you.
1:46:46 Thank you.
1:47:14 A couple of weeks ago, we took all of our team here at the Diary of SEO to Mallorca.
1:47:15 Thanks to all of you guys.
1:47:17 And thanks to the fact that we had hit 10 billion subscribers.
1:47:18 So we went there to celebrate.
1:47:21 And as we were sat in Mallorca talking about a variety of things, one of my team members
1:47:26 referenced that they had put their house on Airbnb the day they had left to come to Mallorca
1:47:27 to make some extra money.
1:47:32 And as we talked through this, it became abundantly clear to me that this is a huge opportunity
1:47:33 for all of my listeners.
1:47:38 When you go away, when your house is empty, you have the potential to make some extra money
1:47:40 just by listing your house on Airbnb.
1:47:43 And as you probably know, Airbnb are a sponsor of this podcast.
1:47:46 And it shocks me that more people haven’t considered this.
1:47:51 Hosting your property on Airbnb when you go away is a no brainer to me, especially if it’s
1:47:53 sat there doing nothing.
1:47:54 And you know what?
1:47:59 I think that your home sat there while you’re away might just be worth more than you think.
1:48:07 And if you want to find out exactly how much it’s worth, go to airbnb.ca slash host.
1:48:12 And you can find out how much you could be making while your home is sat empty and you’re away
Tôi sẽ thẳng thắn: có những thời điểm Joe Biden làm tôi rất thất vọng và thật lòng mà nói, làm tôi tức giận — như vào ngày tranh luận với Trump, thế trận căng tới mức, tổng thống gọi và ông nói với tôi… thật sự rất không cần thiết. Và cô rút ra điều gì từ đó? Rằng động cơ của ông ấy chỉ vì bản thân ông ấy. Anh có nghĩ ông ấy muốn anh thắng cuộc bầu cử không? Tôi là phó tổng thống. Nếu không có gì anh… anh nói điều gì mà tôi không thể hỏi anh. Bởi vì tôi có rất nhiều điều muốn nói, nên thôi kệ nó. Vậy anh có ước mình đã không ra tranh cử không? Không, nhưng tôi hối tiếc là chúng tôi không có nhiều thời gian hơn.
Và cuộc tranh luận trước đó giữa Biden và Trump — đó là một thảm họa. Rõ ràng đây là một người đang rất khủng hoảng. Ông ấy không muốn tranh luận đó. Tôi có thể cảm thấy điều gì đó không ổn. Làm sao cô biết? À, tôi có thể bắt đầu từ chuyện này. Còn về việc không lên chương trình của Joe Rogan? Tôi thực sự tiếc vì không làm điều đó, nhưng có quá nhiều trò chính trị được chơi. Và vào đêm đó, khi kết quả bầu cử không theo ý anh, nếu tôi như một con ruồi trong phòng thì tôi sẽ thấy gì? Tôi bị sốc. Tôi chưa từng cảm thấy cảm xúc giống như ngày đó, ngoại trừ nỗi đau khi mẹ tôi mất. Và tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra với đất nước chúng ta. Nên tôi rất khó chấp nhận rằng chúng ta không thể làm gì đó về điều đó, vì tôi lớn lên trong môi trường mà mọi người đều đấu tranh cho công lý và bình đẳng. Nên tôi có nghĩ về việc mọi chuyện có thể khác thế nào. Nhưng đôi khi cuộc đấu tranh cần thời gian. Vậy điều đó có nghĩa là anh sẽ ra tranh cử lần nữa chứ? Tôi…
Cho tôi 30 giây thời gian của anh. Có hai điều tôi muốn nói. Điều đầu tiên là cảm ơn rất nhiều vì đã nghe và theo dõi chương trình tuần này qua tuần khác. Điều đó có ý nghĩa vô cùng với tất cả chúng tôi và đây thực sự là một giấc mơ mà chúng tôi chưa bao giờ có và không thể tưởng tượng được mình sẽ tới được vị trí này. Nhưng thứ hai, đây là một giấc mơ mà chúng tôi cảm thấy mới chỉ bắt đầu.
Và nếu bạn thích những gì chúng tôi làm ở đây, xin hãy gia nhập 24% người nghe thường xuyên của podcast này và theo dõi chúng tôi trên ứng dụng này. Tôi hứa với bạn: tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng để biến chương trình này hay nhất có thể, bây giờ và trong tương lai. Chúng tôi sẽ mời những khách mời mà bạn muốn tôi nói chuyện, và chúng tôi sẽ tiếp tục làm tất cả những điều bạn yêu thích ở chương trình này. Cảm ơn.
Thưa Phó Tổng thống, bà khỏe chứ?
Tôi khỏe. Tôi khỏe, nói chung là vậy. Gia đình tôi sức khỏe tốt nên tôi bắt đầu từ đó. Còn lại, ông biết đấy, đây là thời điểm đầy lo lắng.
Cảm xúc của bà đầy đủ là gì? Khi bà nói “nói chung là vậy”, bức tranh tổng thể là như thế nào?
Từ biết ơn và cảm thấy rất được ban phúc đến cực kỳ lo âu, thất vọng, quan ngại về tình trạng đất nước chúng ta và mở rộng ra là cả thế giới. Giống như nhiều người xem tin tức và đọc tin tức, đang có trạng thái lo âu: chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Tôi thường nói với người khác rằng tình hình có thể tệ hơn trước khi tốt hơn. Và chính việc biết điều đó, có lẽ là sự mong đợi đó, khiến tôi và nhiều người khác luôn căng thẳng.
Bà có tin điều đó không? Bà có tin là có thể tệ hơn trước khi tốt hơn?
Tôi nghĩ rất có khả năng. Mỗi ngày, vì thực tế trong chuyến lưu diễn quảng bá sách, tôi đã nói điều đó với khán giả ở một thành phố, và rồi ngày hôm sau có chuyện xảy ra. Có rất nhiều điều không thể đoán trước ở chính quyền này, mặc dù hầu hết những điều đó tôi đã dự đoán được.
Bây giờ, tôi biết bà chỉ có 107 ngày để có thể can thiệp vào dòng lịch sử, nhưng khi bà thấy những chuyện bà nhắc tới đang diễn ra, khiến bà cảm thấy thất vọng, hơi lo âu, v.v., bà có cảm thấy một trách nhiệm nào đó theo một cách lạ lùng không? Bởi vì đã có một tỉ lệ khả năng có thể can thiệp vào những chuyện đó.
Tôi có nghĩ về việc mọi chuyện có thể đã khác thế nào. Tôi nghĩ về điều đó trong bối cảnh số người đang bị ảnh hưởng một cách thê thảm. Tôi nghĩ về số người đang sống trong nỗi sợ hãi tột cùng ngay bây giờ, sợ bị tấn công hoặc sợ trở thành mục tiêu thù hận, chưa kể đến thông tin sai lệch. Vâng, tôi có suy nghĩ về điều đó. Và tôi biết rằng cuộc đua mà tôi đã tham gia cho chức tổng thống Hoa Kỳ, kết quả của cuộc bầu cử đó là nguyên nhân cho những gì đã xảy ra. Và nó đã có thể khác. Nó đã có thể rất khác. Tôi cố không để bản thân nghĩ quá nhiều theo hướng này. Tôi sẽ nói rằng bởi vì tôi, trong cả tốt lẫn xấu, thực sự thích tập trung vào hiện tại.
Vậy hãy tiếp tục. Tôi muốn hiểu bộ hoàn cảnh đã tạo nên một người như bà, vì bà là một ngoại lệ.
Có rất nhiều lần đầu xuất hiện trong sự nghiệp của bạn. Nhưng nếu chúng ta,
nếu bắt đầu từ đầu, bối cảnh nào đã hình thành một người trở thành một dị thường trong
sự nghiệp chuyên nghiệp của họ?
Cha mẹ tôi và cộng đồng đã nuôi dưỡng tôi. Mẹ tôi đến từ Ấn Độ sang Mỹ
khi bà 19 tuổi, một mình. Ở tuổi trẻ như vậy, mẹ tôi tự nhiên đã tham gia phong trào dân quyền
ở Berkeley và Oakland, California. Bà gặp bố tôi, người từng là một học giả quốc gia ở Jamaica.
Họ phải lòng nhau. Và rồi tôi ra đời. Tôi và em gái tôi sinh ra trong một môi trường nơi
mọi người đều đấu tranh cho công lý, tự do và bình đẳng. Mọi thông điệp chúng tôi nhận được là: bạn
quan trọng và bạn có nghĩa vụ phải tìm ra cách bạn sẽ tham gia.
Tôi nhận ra điều này khi đọc câu chuyện của chị, cách mà tinh thần phục vụ và giúp đỡ người khác
dường như ăn sâu vào DNA của chị. Và thậm chí chúng tôi đã nói chuyện với Doug, chồng chị, và anh ấy kể với tôi một câu chuyện về
cuộc hẹn hò đầu tiên của hai người.
Ừ-huh. Anh ấy kể gì với chị?
Theo như anh ấy kể thì trong buổi hẹn đầu tiên chị đã nói rằng chị
đến đây để giúp đỡ và phục vụ người khác. Anh ấy kể nhiều chuyện lắm. Tôi có nhiều trang ghi lại những gì Doug nói. Rất thú vị. Anh ấy, ừm, nhân tiện là rất yêu chị.
Tôi rất yêu chồng mình và anh ấy rất hài hước. Hy vọng chị cảm nhận được điều đó.
Anh ấy thật buồn cười.
Ừ. Anh ấy và tôi có những con đường nghề nghiệp rất khác nhau, cả hai đều là luật sư đúng không? Anh ấy
ngay lập tức vào hành nghề tư. Tôi thì không bao giờ muốn làm hành nghề tư. Đối với tôi chưa bao giờ
vì tiền. Luôn luôn là vì con người, và làm sao để tôi làm công việc nhằm bảo vệ
mọi người và trao cho họ phẩm giá.
Tại sao lại là bảo vệ người khác?
Tôi nghĩ có nhiều điều, ừm, cũng có thể liên quan tới thứ tự sinh trong gia đình. Tôi là con cả. Và
từ khi hai tuổi, mẹ tôi đã bảo: hãy chăm sóc em con. Bảo vệ em con. Có rất nhiều điều như thế.
Tất cả những thứ ấy. Vâng. Tôi đã trải qua mọi thứ.
Đây là em gái tôi, Maya.
Đó là chị đang bảo vệ em.
Và đó là tôi bảo vệ em. Tôi cũng lớn lên chứng kiến mẹ tôi, một phụ nữ da nâu cao khoảng 1,5 mét
với giọng nói có giọng ngoại quốc, bị đối xử như thế nào. Bà dạy tôi điều này,
gia đình mở rộng của tôi cũng dạy tôi, nhưng tôi còn tận mắt chứng kiến tầm quan trọng của việc đảm bảo
rằng phẩm giá của tất cả mọi người được tôn trọng và bảo vệ. Bởi vì, như chị biết đấy, tôi
đã sống một cuộc đời để thấy rằng điều đó không phải lúc nào cũng xảy ra.
Vì vậy chị quyết định tập trung vào luật trong khu vực công. Chị có một sự nghiệp phi thường
kể từ thời điểm đó trở đi. Thật đáng kinh ngạc những gì chị đã đạt được. Và đây, tôi đoán, là nơi sinh ra nhiều
những lần đầu tiên, bởi vì từ 24 đến 51 tuổi,
chị đã thăng tiến từ Phó công tố viên quận lên làm Tổng Chưởng lý California, trở thành người phụ nữ đầu tiên và
người Mỹ gốc Phi đầu tiên giữ cả hai vị trí đó. Và trong thời gian đó chị lãnh đạo những cải cách lớn, bao gồm việc đảm bảo
25 tỷ đô la hỗ trợ cho chủ nhà sau khủng hoảng 2008, khởi xướng chương trình phục hồi Back on Track LA
và biến California trở thành bang đầu tiên bắt buộc camera gắn người cho các cán bộ thực thi pháp luật, và còn nhiều nữa. Một
sự nghiệp tuyệt vời cho đến thời điểm đó. Có thể mọi chuyện đã dừng lại ở đó. Chị có thể rút lui và ăn mừng, nhưng còn rất nhiều
việc phải làm. Tôi nghĩ một trong những điểm mạnh cũng là điểm yếu của tôi là,
tôi thích giải quyết vấn đề, nhưng điều đó có nghĩa là tôi thường, một khi một vấn đề đã được giải quyết,
chuyển sang vấn đề tiếp theo mà không dành thời gian để tự khen mình vì lúc đó phải tiếp tục
giải quyết vấn đề khác.
Trong sự nghiệp của chị, chị đã chứng kiến những điều khủng khiếp. Đó là bản chất của công việc chị. Chị phải đối mặt
với những khía cạnh đen tối nhất của thực tại. Những phần tệ nhất của hành vi con người mà tôi từng thấy. Vâng, chị đúng. Hãy cho tôi một ít bối cảnh ở đó. Điều đó có nghĩa gì trong thực tế?
Có một thời gian tôi chuyên về các vụ lạm dụng tình dục trẻ em, vốn là, ừm,
một trong những hình thức lạm dụng và tội ác kinh hoàng nhất — người lớn lạm dụng trẻ em. Những vụ đó rất
khó, ừm, vì nhiều lý do. Ý tôi là, có vài vụ tôi nhớ rõ, trong đó các em nhỏ quá bé đến nỗi
không thể làm chứng. Có một bé gái tiểu học. Tôi nhớ mình đã vào nhà vệ sinh của tòa án và khóc vì biết bồi thẩm đoàn sẽ không có đủ chứng cứ để kết tội. Và, ừm,
điều đó làm tan nát trái tim tôi. Tôi vẫn nghĩ về cô bé đó, nhiều năm sau, nhưng những vụ ấy cho thấy bản chất
tệ nhất của con người — trong khi chúng ta với tư cách xã hội nên có trách nhiệm bảo vệ trẻ em và sự mong manh của các em để các em có thể phát triển.
Tôi cũng từng truy tố các vụ giết người. Tôi đã truy tố các vụ gian lận.
Làm sao người ta đối phó với tất cả căng thẳng và trách nhiệm này? Và tôi không chỉ nói về thời gian chị là Tổng Chưởng lý, mà còn cả sau đó khi ra tranh cử tổng thống với những thăng trầm, phản hồi từ công chúng, áp lực, trách nhiệm có thể điều hành, như chị nói, thế giới tự do, trở thành người quyền lực nhất trên trái đất, cùng với những lúc thăng trầm, những đợt tấn công, những vụ lạm dụng trẻ em. Làm sao người ta học được cách đó? Chị có xây dựng một khuôn khổ nào không? Có ý tưởng hay nguyên tắc nào chị đã phát triển để đối phó với áp lực như vậy không?
Nghe có vẻ sáo rỗng nhưng tôi tập thể dục mỗi ngày. Tôi tập mỗi buổi sáng, dù ngủ ít đến đâu.
Tôi thấy đó là cách chăm sóc cả tâm trí, cơ thể và tâm hồn. Chị có thay đổi theo thời gian không?
Ồ, chắc chắn rồi. Tôi đã thay đổi theo thời gian. Áp lực về quy mô đã thay đổi. Ừm, nhưng áp lực mà tôi cảm thấy
về trách nhiệm cá nhân thì không thay đổi.
Tôi, tôi đòi hỏi rất nhiều, tôi, tôi, tôi đặt ra cho bản thân
một tiêu chuẩn rất cao và, ừm, ừm, tôi có xu hướng là người cầu toàn, mặc dù tôi còn xa mới
hoàn hảo. Bạn biết đấy, tôi, ý tôi là, ngay cả trong suốt 107 ngày đó, mỗi tối tôi đều thức trắng suy nghĩ mình
còn có thể làm gì hơn với một ngày ấy. Kamala Harris 24 tuổi, người bắt đầu theo kiểu đó, rồi, à,
cuối cùng trở thành phó công tố viên quận. Nếu tôi đặt cô ấy ở chỗ đó và giờ bà đang ngồi ở chỗ này, ừm,
Thưa Bà Phó Tổng thống, thì những khác biệt đáng chú ý về tính cách, tư duy, quan điểm sẽ là gì?
Ồ, thú vị. Chà, ý tôi là, tôi không biết nó có thay đổi không, nhưng cô ấy lúc đó không biết sợ.
Cô ấy không biết sợ. Cô ấy không biết sợ. Cô ấy không nghe thấy cái tiếng “không, không thể làm được”.
Và dù đó là vụ án đầu tiên tôi có, khi tôi còn là một công tố viên trẻ và tôi đang xem hồ sơ thì đó là một tối thứ Sáu.
Tôi nhận ra người vừa bị bắt có những đứa con nhỏ ở nhà, là một phụ nữ, và tất cả tòa án đều sắp đóng cửa. Tôi đến phòng xử
và tôi xin thẩm phán, làm ơn cho ngồi ghế xét xử lại. Cô ấy có con nhỏ. Cô ấy không thể ở lại qua
cuối tuần. Và thư ký toà nói, không, ông xong việc hôm nay rồi. Ông đi rồi. Và tôi đã không
rời đi. Họ gọi tên vụ án, bạn biết đấy, nhưng không chịu nghe “không”, tôi chỉ, tôi, ừm, điều đó có lẽ
là một sợi chỉ xuyên suốt cuộc đời tôi. Tôi không chịu yên với ý tưởng rằng có điều gì đó là không thể.
Ít nhất thì tôi không yên tâm với điều đó nếu không cố thử chứng minh rằng nó có thể. Và điều đó có lẽ
chưa thay đổi.
Tôi cũng bắt đầu chấp nhận hơn ý tưởng rằng, nhưng bạn không thể thay đổi mọi người.
Ừ-huh. Và điều đó thay đổi cách tiếp cận của bà thế nào? Khi biết rằng mình không thể thay đổi mọi người?
Tôi có thể đánh giá tình huống tốt hơn để tìm ra tiềm năng ở đó là gì.
Được. Ừ.
Và có lẽ thực tế hơn một chút mà không trở nên, tôi nghĩ, chán nản về điều đó.
Ừ-huh.
Ừ.
Và tôi đoán đó là trí tuệ và kinh nghiệm.
Ừ. Điều đó đến với, tôi nghĩ, một chút kinh nghiệm.
Cái đó cho phép bạn làm việc hiệu quả và hiệu quả hơn.
Ừ. Đúng vậy.
Ừ.
Chính xác. Chính xác. Bởi vì đó là cách tôi hòa giải với nó, nghĩa là
nỗ lực nên đặt chỗ khác có ích hơn.
Ừ.
Ừ.
Và vào thời điểm nào trong hành trình này, bà nhận ra mình muốn làm Tổng thống
Hợp chủng quốc Hoa Kỳ? Có phải có một bữa trưa hay bữa tối bà đã ăn với Doug? Khi nào
quyết định đó được đưa ra trong sự nghiệp của bà?
Là khi tôi ở Thượng viện.
Ừ.
Tôi tình cờ gặp một người bạn, Doug và tôi đang ở một bàn gia đình trong một nhà hàng địa phương ăn uống. Và anh ấy nói với tôi, bà nên ra tranh cử Tổng thống. Và trước đó tôi chưa từng nghĩ tới chuyện tranh cử Tổng thống. Tôi, có những người sinh ra đã nghĩ mình sẽ là tổng thống. Có những người hàng ngày nhìn vào gương và thấy mình là tổng thống. Tôi không phải là người như vậy. Nhưng rồi suy nghĩ đó nảy mầm. Và sau đó, tất nhiên, khi làm Phó Tổng thống và làm công việc của Phó Tổng thống Hoa Kỳ, tôi đã gặp hơn 150 nhà lãnh đạo thế giới, tổng thống, thủ tướng, thủ hiến, và vua chúa. Tôi đã đàm phán những thoả thuận và vấn đề rất quan trọng thay mặt cho người dân Mỹ. Tôi đã dành vô số giờ, không chỉ ở Phòng Bầu dục, mà còn ở Phòng Tình huống và khi đi công tác khắp thế giới. Và vì vậy trong 107 ngày đó, tôi hoàn toàn nhận thức
không chỉ tầm quan trọng của công việc, mà còn hoàn toàn nhận thức rằng tôi có kinh nghiệm và kiến thức
để có thể làm nó một cách hiệu quả.
Ý tôi là, đây là một trong những điều tôi thực sự đang nói với một người bạn ở dưới lầu, Lucy
Mangini, người ngồi ngoài kia. Và chúng tôi đang nói về ý tưởng kiểu như, liệu hội chứng impostor
có bao giờ bỏ bạn không? Và hội chứng impostor là một thuật ngữ mang nhiều hàm ý. Nhưng bạn có kiểu cho rằng những người ở vị trí cao hơn bạn có một số năng khiếu di truyền hay tinh thần nào đó, họ có mọi câu trả lời.
Nhưng càng leo cao, với sự ngây thơ liên tục của chính bạn, bạn bắt đầu nghi ngờ rằng chẳng có ai thực sự
được ban cho năng khiếu di truyền, hay có siêu năng lực mà bạn không có.
Đúng.
Và tôi tự hỏi bà có trải nghiệm điều đó trong sự nghiệp không, nơi càng leo cao,
bà nhận ra rằng thực ra mọi người ở đây cũng giống tôi, kiểu như, ôi, tôi ít nhất cũng ở mức của họ. Bà có trải
nghiệm đó không?
Có, tôi có. Nhưng tôi cũng từng có trải nghiệm hội chứng impostor. Và đó là khi tôi mới
được bầu làm Trưởng Công tố. Lúc đó tôi thách thức người đương nhiệm, tôi bắt đầu với cách biệt sáu điểm trong các cuộc thăm dò, tức là sáu trên một trăm. Bạn biết đấy, gần đây người ta hỏi tôi về thăm dò, thăm dò, à, nếu tôi nghe theo thăm dò thì tôi đã không bao giờ ra tranh cử chức vụ đầu tiên của mình. Và vì vậy, có lẽ chúng ta đã không có buổi phỏng vấn này.
Và tôi đã thắng. Và đó, bạn biết đấy, khi tôi nhảy vào cuộc đua thì không ai mong đợi tôi sẽ thắng. Và tôi ngồi đó trong văn phòng. Tôi nghĩ, ôi Chúa ơi, giờ tôi là Trưởng Công tố được bầu của một thành phố lớn ở Hoa Kỳ. Nhìn lại thì có lẽ, đó là, chúng ta gọi là hội chứng impostor. Theo ý của bạn, có lẽ đó là một thuật ngữ nặng nề, vì tôi nghĩ không có gì sai khi có… Và tôi nghĩ có nhiều điều tốt khi có một mức độ khiêm tốn nhất định. Và đặc biệt khi người dân đã trao cho bạn quyền lực lớn, đúng, để hiểu rằng chuyện này không phải về bạn. Tôi nghĩ đó là một phần hiển nhiên của việc, khi chúng ta gọi đó là hội chứng impostor, hay ai trải qua nó. Tôi nghĩ thường là vì họ hiểu công việc nghiêm trọng thế nào thay mặt cho người khác. Ừ. Và tôi hoan nghênh một chút khiêm tốn chân thật, không phải khiêm tốn giả vờ. Ừ. Bởi vì có rất nhiều người tự hạ mình chỉ như một chiêu trò. Ừ. Nhưng vâng, theo ý bạn, càng leo cao thì nó thật sự có.
Bởi vì càng nhiều lần bạn tiếp xúc với những người đang ở vị trí đó — càng vào những căn phòng có những người mà bình thường trông như thể “không thể chạm tới” — bạn càng hiểu ra rằng họ không hề bất khả xâm phạm. Ừ, đó là cách nói lịch sự. Ừ. Bạn càng hiểu thì ai cũng có một chút bụi bám trên mình. Ừ. Không phải ai cũng bóng bẩy. Nhưng thật giải phóng khi biết điều đó, bởi vì, bạn biết đấy, chúng ta đều tự đặt một “trần” lên trên mình. Và chúng ta nghĩ, không, đó là trình độ của tôi. Và mọi người ở trên đó có thứ tài năng mà tôi sẽ không bao giờ đạt tới. Thế nên tôi thậm chí sẽ không cố phá vỡ trần đó, vì, bạn biết đấy, tôi không xứng đáng ở đó. Nhưng cũng đừng bỏ qua những tín hiệu rằng rất nhiều người được gửi đi rằng bạn không thuộc về chỗ đó. Ừ. Và, bạn biết đấy, đặc biệt khi tôi cố vấn cho người khác, tôi thường nói với họ: đừng bao giờ tự giới hạn bản thân dựa trên khả năng hạn chế của người khác trong việc nhìn ra bạn là ai. Đó là hạn chế của họ trong việc nhận ra năng lực của bạn. Đừng áp đặt những giới hạn đó lên chính mình.
Bức ảnh tôi đã cho bạn xem trước khi chúng ta bắt đầu ghi âm mà LeBron đăng là một ví dụ khá biểu tượng. Tôi sẽ đưa nó lên màn hình, nhưng nó cho thấy, tôi nghĩ là, tất cả các phó tổng thống trước bạn — thành thật mà nói — họ đều trông giống nhau. Nên người ta có thể rơi vào cái bẫy nghĩ rằng nếu tôi không trông như thế này, thì tôi không thể làm công việc này. Bạn biết đấy, tôi nghĩ bộ não con người logic sẽ đi tới kết luận ấy. Nó tìm kiếm các mẫu, và có thể nghĩ nếu tôi không phải là một trong những người đàn ông ở đây với bộ vest này, kiểu tóc này và độ tuổi này, thì đó không phải vị trí tôi có thể phát triển được. Tôi đồng ý và muốn bổ sung một điều. Đúng không? Và mọi người khác nghĩ rằng đây là hình ảnh của người có thể làm công việc ấy.
Thử thách thêm vào không chỉ là những giới hạn mà một người tự đặt cho chính mình, mà còn là những giới hạn mà bạn có thể gặp phải do nhận thức của người khác về ai có thể làm gì. Chị có gặp điều đó trong sự nghiệp của mình không? Có. Có ví dụ cụ thể nào luôn hiện lên trong đầu chị, nơi mà chị thực sự cảm thấy mọi người trong căn phòng đang đánh giá thấp chị chỉ vì bề ngoài, giới tính hay chủng tộc hay điều gì tương tự không?
Có những lúc trong sự nghiệp tôi bước vào phòng và ai đó nói, bạn biết đấy, gì đó kiểu như, nếu họ không biết tôi, nếu họ không biết họ đang bước vào điều gì, họ đang chờ sếp của tôi. Vậy chị xử lý điều đó thế nào? Làm sao để điều đó không làm chị bị dìm? Bởi vì rất dễ để cảm thấy như vậy rồi về nhà thu mình lại.
Bạn thường sẽ, có thể thường là người duy nhất bước vào một phòng họp, một phòng xử án, một phòng họp — người trông như bạn hoặc có trải nghiệm sống như bạn. Nhưng khi bạn bước vào phòng đó, hãy bước vào với cằm ngẩng, vai thẳng, biết rằng có rất nhiều người không ở trong phòng đó, những người rất tự hào khi thấy bạn bước vào và mong rằng bạn sẽ sử dụng tiếng nói mà bạn mang. Có những công cụ bạn phải sử dụng khi bạn biết mình có thể được nhìn nhận như điều lạ. Nhưng điều tôi cũng muốn cảnh báo là đừng vào phòng đó với giả định rằng giá trị của bạn sẽ không được công nhận. Và nữa, điều này lại quay về ý tôi: chúng ta cần cân nhắc xem mình đang tự đặt ra những giới hạn nào, và những giới hạn nào đang được gửi tới chúng ta từ bên ngoài.
Khi chị nói “công cụ” là gì? À, giống như vậy — khi bạn bước vào căn phòng đó, hãy nhìn tới tất cả những người. Tôi nghĩ tới bà Francis Wilson, cô giáo lớp một đầu tiên của tôi, người đã đến dự lễ tốt nghiệp trường luật của tôi. Tôi nghĩ tới mẹ tôi, người hay nói với tôi: “Kamala, đừng bao giờ để ai nói cho con biết con là ai. Con hãy tự nói cho họ biết con là ai.” Và bạn nghĩ tới những người ấy khi bước vào những căn phòng quan trọng để nhắc nhở bản thân? Đó là một công cụ tôi đã dùng trong thời gian dài, và nó phục vụ tôi rất tốt.
Đúng, kia là bà Wilson. Ảnh đó ở lễ tốt nghiệp trường luật của tôi, và kia là mẹ tôi. Ừ. Những tấm ảnh này lấy ở đâu ra? À, chỉ dừng lại thôi, bạn biết đấy. Ừ, kia là bà Wilson.
Vậy tại sao nghĩ về bà Wilson lại giúp chị khi bước vào những phòng đó? Bởi vì, tôi nghĩ, một chìa khóa của thành công mà mỗi người trong chúng ta có lẽ đều chia sẻ là: luôn có ít nhất một người — có thể là cha mẹ, là giáo viên, hàng xóm hay mục sư — người đã thuyết phục bạn rằng bạn đặc biệt. Có thể bạn không thực sự đặc biệt lắm, nhưng họ nói bạn đặc biệt và bạn đã tin họ. Tôi biết điều đó đúng với tôi. Tôi có thể không quá xuất sắc, nhưng tôi có vài người nói với tôi rằng tôi là như vậy, và tôi tin họ. Và kèm theo đó là những lời nhắc: đừng tự giới hạn, đừng nghĩ mình không nên làm điều này, hãy bước vào căn phòng ấy. Tôi nghĩ, khi chúng ta nói về việc cố vấn, khi nghĩ về những tín hiệu mà xã hội gửi tới trẻ em — và tôi nói tất cả trẻ em của chúng ta, cả con cái chúng ta và những đứa trẻ trong cộng đồng mà chúng ta nên coi như con mình — thì gửi cho chúng những tín hiệu rằng chúng đặc biệt và rồi hỗ trợ bằng cách cung cấp cho chúng nguồn lực sẽ làm cho xã hội chúng ta mạnh mẽ hơn.
Khi chị nói vậy, tôi cũng nghĩ về những lời nhận xét thoáng qua mà người ta từng nói với tôi vào những thời điểm nhất định — những lời mà lúc đó tôi nghi ngờ, như việc họ nói rằng bạn sẽ trở nên đặc biệt hay sẽ làm điều gì đó vĩ đại một ngày nào đó — có thể lúc đó tôi không hoàn toàn tin, nhưng tôi tin rằng họ tin. Và thế là đủ cho tôi. Đó chính là điều tôi muốn nói. Họ nói với tôi, và tôi tin họ. Tôi không nghĩ nhiều về điều đó, và có thể đó là lý do tôi không nhìn vào gương rồi thấy tất cả những thứ kia. Ừ, ừ. Nhưng đúng vậy.
Bạn có mẹo nào về cách bạn học được để giữ phong thái của mình không?
Nhìn lại Kamala 24 tuổi so với Kamala bây giờ, liệu có cách nào bạn giữ phong thái trong những phòng họp đó mà cũng giúp bạn được tôn trọng không?
Tôi nhận thấy khi chị nói, chị không vội.
Và tôi nghĩ những người trẻ trong nghề thường có xu hướng nói nhanh, lắp bắp.
Ừ, đúng.
Bởi vì họ gần như cố gắng bào chữa cho thời gian họ đang dùng, và họ có phần hơi…
Tôi chỉ tự hỏi có điều gì, công cụ gì trong vấn đề đó đã giúp chị không.
Quan trọng là phải có một ý niệm, về mặt khái niệm, về những gì bạn định nói.
Không phải bạn phải tập dượt trước khi nói, nhưng nên có cảm nhận về điều bạn định truyền đạt.
Và tôi nghĩ cũng quan trọng, nhất là với những vấn đề phức tạp trong bối cảnh một cuộc thảo luận, là phải phân tích trong đầu vấn đề là gì để bạn có thể nói một cách logic.
Còn về vẻ ngoài nói chung thì sao? Chị có suy nghĩ nhiều về điều đó không?
Vậy chị có để ý nhiều đến nó không, bởi vì—ý tôi là—hôm nay chị trông rất, bộ đồ của chị thật lộng lẫy. Chị thật khéo.
Nó có quan trọng không?
Đáng buồn là có.
Có.
Ý tôi là, tùy vào ngữ cảnh.
Đáng buồn là có.
Tôi luôn—đây là, tôi lớn lên trong nhà thờ của người da đen. Người ta mặc đẹp.
Và đó là phản ánh phẩm giá của bạn và sự tôn trọng bạn dành cho nơi mình đến.
Vào tháng 1 năm 2019, chị khởi động chiến dịch tranh cử tổng thống lần đầu, và rồi chị rút lui vào tháng 12 cùng năm.
Đúng.
Tại sao chị rút khỏi cuộc đua đó? Toàn bộ bối cảnh phía sau là gì?
Có nhiều chuyện lắm.
Chủ yếu là chúng tôi hết tiền.
Ừ.
Nhưng tôi học được nhiều bài học, rõ ràng, về việc vận động tranh cử.
Nhưng đó là lý do chính.
Và đến một lúc nào đó, chị nhận được một cuộc gọi từ “ông Tổng thống”.
Mm-hmm.
Tôi nhận được một cuộc gọi từ ứng cử viên đảng Dân chủ khi đó, Joe Biden.
Chúng tôi gọi FaceTime.
Đó là vào đỉnh điểm của COVID.
Ừ.
Và ông ấy mời tôi làm bạn đồng hành tranh cử.
Đó là một vinh dự lớn.
Và tôi rất vinh dự khi nhận lời.
Chị có cảm giác trước đó rằng ông ấy sẽ mời chị không? Có cuộc chuyện trò ngầm nào không?
Không, tôi có một cuộc phỏng vấn.
Tôi có một cuộc phỏng vấn.
Nó như trong phim điệp viên vậy—trợ lý lái xe chở tôi đến một địa điểm.
Đó là ở D.C.
Rồi là một khu mua sắm.
Rồi tôi xuống xe để lên một chiếc xe khác—bởi vì báo chí theo dõi mọi thứ để xem ai sẽ được chọn—nên có một danh sách rút gọn.
Vì vậy, chúng tôi phải làm chuyện bí mật này.
Rồi tôi lên một chiếc xe khác do một trợ lý của ông ấy lái.
Rồi chúng tôi đi một lối vòng vèo đến một ngôi nhà.
Và vào cửa sau, các cửa sổ đóng, rèm kéo.
Rồi tôi có buổi phỏng vấn.
Rồi quay về—vì Doug và tôi ở căn hộ của chúng tôi ở D.C. vì khi đó tôi là thượng nghị sĩ.
Và, lại là lúc dịch COVID cao điểm.
Rồi các xe của báo chí đậu trước cửa.
Và chúng tôi chỉ muốn đi dạo.
Nhớ là trong thời COVID, ai cũng chỉ muốn hít thở không khí trong lành.
Họ chắc nghĩ chúng tôi không thấy họ.
Họ giống như một chiếc xe không có biển hiệu.
Nên thỉnh thoảng tôi bước lại chỗ họ và nói, nè, chúng tôi đi uống cà phê. Tôi có đem gì cho anh/chị không? Chúng tôi sẽ quay lại ngay.
Ngày mà tôi thực sự nhận cuộc gọi từ Joe Biden mời tôi đi cùng ông là cùng ngày trước đó một người bạn của tôi có nhà ở Virginia.
Đó là cuối mùa hè, và cô ấy có rất nhiều quả cà chua chín đẹp cuối mùa.
Tôi thích nấu ăn.
Cô ấy mang cho tôi một thùng cà chua to.
Tôi định làm nhiều sốt marinara rồi đông lạnh.
Rồi tôi nhận cuộc gọi từ ông ấy.
Tôi nói, vâng, tất nhiên.
Và tôi không biết, cảm giác như chỉ trong vài giây thôi.
Một đội người xập xệ bước vào căn hộ chúng tôi với một loạt các cặp hồ sơ, ngồi xuống.
Ai cũng đeo khẩu trang để nói với chúng tôi, được rồi, chiến dịch sẽ như thế này.
Và vì tôi ghét lãng phí thức ăn, mỗi người đi ra đều nhận vài quả cà chua tôi đưa họ trên đường ra.
Tôi rất tò mò muốn biết, tôi đã làm nhiều cuộc phỏng vấn trong đời.
Tôi cũng từng là người được phỏng vấn vài lần.
Làm sao người ta được phỏng vấn để làm phó tổng thống? Họ bị hỏi những câu gì?
Chà, đã từng ở cả hai phía—là người phỏng vấn và người được phỏng vấn—thì thực ra, phần lớn là chuyện về cảm xúc tương tác.
Bởi vì khi cuộc phỏng vấn đó diễn ra, thường danh sách đã rút xuống còn khoảng ba người.
Nên mọi việc kiểm tra lý lịch đã hoàn tất.
Ý tôi là, khi tôi tranh cử tổng thống thì việc kiểm tra ấy diễn ra rất vội trong vài tuần.
Nhưng tôi nghĩ Joe Biden mất khoảng chín tuần để ra quyết định.
Vậy nên có công đoạn thẩm tra.
Khi tôi bị thẩm tra cho vị trí phó tổng thống, tôi có một cuộc phỏng vấn khoảng—tôi không nhớ nữa—chín tiếng với một luật sư, đi qua tất cả mọi thứ, mọi thứ.
Thuế của tôi, hồ sơ nghề nghiệp của tôi, mọi thứ—mọi thứ, mọi thứ.
Ý tôi là, nói về nội soi đại tràng thì đó đúng là kiểu đó.
Chỉ là diễn ra hoàn toàn qua trực tuyến, kiểu như thế.
Và khi tất cả những thứ đó được xong, kiểu như được bật đèn xanh, thì bước tiếp theo là ngồi lại và quyết định, vì đó sẽ là một mối quan hệ đối tác, đúng chứ?
Và nó phải như vậy.
Phải là người bạn cảm thấy có thể tin tưởng, có thể làm việc cùng, và cả hai đang làm việc vì những lý do giống nhau.
Có đúng như bạn nghĩ không?
Làm phó tổng thống?
Ừ.
Tôi không biết chính xác nó sẽ như thế nào vì không có gì có thể so sánh được.
Ý tôi là, tôi là phó tổng thống thứ 49 của Hoa Kỳ.
Trước tôi chỉ có 48 người, đúng không?
Và tôi không nghĩ có gì thực sự có thể chuẩn bị cho bạn về điều đó, vì đó là một vị trí rất đặc thù — bạn, một lần nữa, là người đứng thứ hai trong quyền chỉ huy.
Nên sự nghiêm trọng của trách nhiệm chính là như vậy.
Tôi dành mọi công lao cho cố Tổng thống Jimmy Carter, người đã quyết định khi còn làm tổng thống, sau thời kỳ Kennedy và Nixon và mọi chuyện khác, rằng phó tổng thống nên được giao nhiều trách nhiệm hơn so với trước kia, bởi vì trời đừng phụ, nếu có chuyện gì đó xảy ra với tổng thống, thì cần phải có sự kế nhiệm diễn ra suôn sẻ.
Và Walter Mondale là phó tổng thống của ông ấy, là người đầu tiên có văn phòng ở Cánh Tây.
Những trách nhiệm, một lần nữa, là gặp gỡ các nhà lãnh đạo thế giới.
Những trách nhiệm là đi khắp đất nước để thay mặt chính quyền và chính sách của chúng ta.
Đó là một trách nhiệm kinh khủng.
Và, bạn biết đấy, gặp gỡ nhiều loại người — phần lớn họ chỉ muốn chúng ta đạt được những điều tốt đẹp.
Khi tôi đọc cuốn sách của bạn, 107 Days, một trong những điều thực sự khiến tôi ngạc nhiên, nhưng cũng hợp lý khi hiểu bản chất con người, là bạn nói về việc một số nhân viên của tổng thống cơ bản là đã kìm hãm bạn một chút.
Kìm hãm những thành tựu của bạn vì bạn là mối đe dọa đối với họ.
Và tôi nghĩ bạn đã được báo từ khá sớm, hoặc bạn đã nghe khá sớm từ một chánh văn phòng, rằng phó tổng thống bị xem như một mối đe dọa đối với tổng thống.
Truyền thuyết có kể rằng chánh văn phòng sắp mãn nhiệm của tổng thống sẽ nói với chánh văn phòng sắp tới của tổng thống kế tiếp, bất kể đảng phái chính trị nào, quy tắc số một là: để ý phó tổng thống.
Người ta truyền tai nhau rằng là như vậy.
Và sau đó tôi, dĩ nhiên, đã từng tranh cử đối đầu với Joe Biden.
Tôi rất, rất ý thức rằng tôi sẽ phải liên tục chứng minh lòng trung thành của mình, rằng điều đó sẽ không được mặc định.
Bạn viết trong sách rằng nhân viên của tổng thống đã tiếp tục thổi thêm dầu cho những câu chuyện tiêu cực nảy sinh về tôi.
Đúng vậy.
Vòng trong của tổng thống dường như ổn với chuyện đó.
Thực tế, dường như họ quyết định rằng tôi nên bị hạ bớt một chút.
Tôi đã sốc khi đọc điều đó.
Nhưng đồng thời cũng hiểu.
Bởi vì đó là bản chất con người, nhưng cũng thật sự gây sốc.
Bởi vì người ta sẽ không mong đợi chuyện đó.
Và nó phản tác dụng.
Nó hoàn toàn phản tác dụng.
Có khoảnh khắc cụ thể nào mà bạn nhận ra chuyện này lần đầu không?
Thành thật với bạn, tôi đã có linh cảm về chuyện đó khá lâu.
Nhưng là sau cuộc bầu cử thì tôi thực sự bắt đầu nghe nhiều câu chuyện về chuyện đó.
Ý tôi là, tôi có linh cảm.
Nó rõ ràng với tôi về những thách thức khi cố gắng khiến họ tôn vinh, khiến họ bảo vệ, đặc biệt khi có những cuộc tấn công không chính xác và bất công.
Và rồi tôi bắt đầu nghe nhiều chuyện hơn sau đó.
Ý của bạn là khi có những cuộc tấn công không công bằng từ truyền thông nhắm vào bạn mà lẽ ra có thể dễ dàng bị phản bác hoặc bóc trần là sai?
Không có ai muốn bác bỏ chúng.
Nhân lực và nguồn lực dưới quyền tổng thống so với phó tổng thống là khổng lồ.
Và ở mức độ phó tổng thống bị tấn công, nguồn lực thì có nhưng không được dùng để bảo vệ phó tổng thống theo cách họ có thể làm, mà lẽ ra sẽ có lợi cho tất cả những người liên quan.
Bởi vì đó là điều tôi nghĩ.
Có thể lập luận rằng điều đó có lợi cho họ, vì nếu bạn và Joe Biden mạnh, Joe Biden sẽ có nhiều khả năng thắng cử tiếp theo.
Chính xác.
Đó là ý tôi.
Chúng tôi cùng thắng cùng bại.
Và Joe Biden có biết chuyện đó đang xảy ra không?
Tôi không biết ông có biết hay không.
Nhưng đó là nhân viên dưới quyền ông phụ trách chuyện đó.
Ý bạn là họ muốn bạn trông yếu hơn trong nhận thức công chúng, bởi vì điều đó giữ bạn ở vị trí của mình?
Tôi nghĩ đó là một phần.
Tôi nghĩ họ quyết định rằng, bạn biết đấy, có quá nhiều người trong thế giới này và trong đời nghề nghiệp tiếp cận mọi chuyện theo tư duy tổng bằng không.
Nếu tôi có nhiều hơn, thì bạn có ít hơn.
Và đó là tư duy cực kỳ thiển cận.
Và tôi nghĩ thực ra đó là suy nghĩ khá hẹp hòi khi bạn đang nói về những gì đang được đặt lên bàn trong chính quyền của chúng ta và, tất nhiên, trong cuộc bầu cử.
Và bạn cũng nói trong sách, trên trang 47 của 107 Days, rằng họ cũng không quảng bá những thành tựu của bạn.
Bởi vì khi tôi đọc hết tài liệu về những việc bạn đã làm được, tôi không hề biết.
Tôi biết.
Dường như không có cái loa nào rầm rộ nói về những điều bạn đã đạt được.
Thật…
Thật là bực bội.
Tôi không thể diễn tả.
Vừa bực bội vừa đau lòng.
Thật sao?
Và, cũng không chỉ vì tôi, mà còn vì những người biết về sự nghiệp của tôi và biết những gì không được nói và những gì đang được nói.
Những gì không được nói là gì?
Là những thành tựu.
Là độ tin cậy trong năng lực lãnh đạo của tôi.
Họ nghĩ rằng, bạn viết điều này trên trang 51, nếu bạn tỏa sáng thì Joe Biden sẽ mờ đi.
Vậy nên, có thể lập luận rằng lợi ích của họ là đảm bảo bạn bị làm mờ đi, để Joe Biden được tỏa sáng.
Ừ, và đó, một lần nữa, thật sự là ngắn hạn.
Bạn có thân với Joe Biden không?
Có.
Quan hệ tốt chứ?
Quan hệ tốt.
Tôi vừa nói chuyện với ông ấy hai ngày trước.
Ông ấy gọi chúc mừng sinh nhật tôi.
Có phức tạp không?
Có, rất phức tạp.
Quả thật thế.
Và như tôi viết trong sách, nó rất phức tạp.
Tôi rất quý mến ông ấy.
Và có những lúc tôi đã khá thẳng thắng nói về những lúc ông ấy khiến tôi rất thất vọng.
Và thành thật mà nói, ông ấy đã làm tôi tức giận.
Bạn có thể cho tôi bối cảnh về chuyện đó, nơi ông ấy làm bạn thất vọng và tức giận?
Vậy, tôi viết, và, bạn biết đấy, tôi đã suy nghĩ về điều này.
Tôi định viết về chuyện đó hay không?
Và tôi quyết định khi viết cuốn sách này, tôi sẽ thành thật thôi.
Đây là sự thật, và độc giả có thể lấy những gì họ muốn từ đó.
Vào ngày tranh luận, cuộc tranh luận của tôi với Trump.
Bạn biết đấy, chuẩn bị cho một cuộc tranh luận tổng thống là một dự án cực kỳ căng thẳng và tốn công, bao gồm cả những gì từng diễn ra mà người ta gọi là trại tranh luận.
Bạn tưởng tượng được không?
Nhưng chẳng phải trại gì cả.
Là bạn bị cách ly trong một khoảng thời gian ngay trước cuộc tranh luận.
Cái này lấy ở đâu ra vậy?
Đây là Philippe, người đóng Donald Trump.
Trong “trại tranh luận” của bạn.
Trong “trại tranh luận” của tôi.
Và anh ta chưa bao giờ phá vỡ nhân vật, bao giờ cả.
Vậy nên, đây là một Trump giả được đưa đến.
Đây là Trump giả.
Anh ta trang điểm, lớp trang điểm màu da cam, cà vạt đỏ dài.
Anh ta thật khủng khiếp.
Khủng khiếp.
Khủng khiếp.
Theo nghĩa tốt nhất để cố gắng chuẩn bị cho tôi.
Và có rất nhiều người như Philippe.
Có rất nhiều người, bạn biết đấy,
Tôi rất may mắn. Tôi có những người đã bên tôi nhiều năm qua các vị trí khác nhau.
Và, bạn biết đấy, dù họ chuyển sang vị trí khác, họ luôn quay lại khi cần.
Vậy nên, “trại tranh luận” là quá trình chuẩn bị khắc nghiệt như vậy — đội của bạn sẽ cố gắng—họ sẽ phá bạn rồi xây dựng lại bạn.
Vậy, ngày diễn ra cuộc tranh luận là sau giai đoạn chuẩn bị khốc liệt đó.
Và sáng hôm đó tôi có một cuộc họp với đội của mình.
Tôi nghĩ sẽ có thêm chuẩn bị, nhưng họ thật tuyệt và nói với tôi, bạn đã sẵn sàng.
Thế nên ổn rồi, là một phụ nữ ra tranh cử tổng thống và nhiều phụ nữ ở các vị trí cao cấp đi làm tóc, trang điểm.
Quay lại ý bạn về hình thức trình bày.
Và có thể tốn hàng giờ.
Tóc và trang điểm xong.
Tôi ở trong phòng khách sạn với Doug, với chồng tôi.
Và tổng thống gọi.
Và tôi được báo là ông ấy muốn gọi để tôi sẵn sàng.
Và tôi chắc chắn đó là để động viên tôi, cổ vũ tôi đi đánh lại ông ta.
Và ông ấy đã nói như vậy trong khoảnh khắc đầu.
Rồi ông ấy chuyển sang nói về một nhóm người ở Pennsylvania đang nói xấu tôi vì họ nghe nói tôi đang nói xấu ông ấy.
Khi tôi cúp máy, tôi thật sự—thật không thể tin được.
Và tôi—vâng, tôi tức giận và thất vọng sâu sắc.
Chuyện đó hoàn toàn không cần thiết.
Trên đời này chỉ có hai người khác ngoài tôi đã tranh luận với gã này: Hillary Clinton và anh ấy.
Và bạn biết cảm giác thế nào.
Vào một cuộc tranh luận mà hệ quả lớn đến thế, và Trump chưa đồng ý tranh luận thêm.
Cược đặt quá cao.
Đó là ví dụ tôi muốn nói.
Bạn đã rút ra điều gì từ chuyện đó.
Bạn đã rút ra một thông điệp ngầm về ý định của người ta từ chuyện đó, bởi vì tôi sẽ như vậy.
Nếu ai đó gọi cho tôi trong thời gian chuẩn bị tranh luận và nói điều gì kiểu như vậy, tôi sẽ cho rằng họ không muốn điều tốt nhất cho tôi.
Kết luận của tôi là động cơ của ông ấy hoàn toàn là về bản thân ông ấy.
Đó là điều tôi sẽ nghĩ.
Ừ, đúng.
Rõ ràng là như vậy.
Ừ.
Nó không phải vì màn trình diễn của tôi ở cuộc tranh luận.
Bạn có nghĩ ông ấy muốn bạn thắng cuộc bầu cử không?
Tôi nghĩ có, vì tôi là người duy nhất có thể bảo toàn di sản của ông ấy.
Nhưng ngay cả điều đó cũng xoay quanh ông ấy.
Ừm, nếu tôi phải đoán một trong những lý do tại sao ông ấy muốn tôi thắng.
Ừ.
Và tất nhiên, bạn biết đấy, mọi thứ này sẽ không xảy ra.
Tôi không nghĩ ai quan tâm đến tương lai của đất nước, nền dân chủ, hay thậm chí chỉ là bảo vệ Hiến pháp Hoa Kỳ lại mong muốn điều này.
Chỉ là một lời nhắc nhở với tôi rằng nhiều người ở vị trí cao nhất quyền lực có thể hơi tập trung vào bản thân.
Ừ, đúng là như vậy.
Tôi nghĩ là như vậy.
Tôi đã thấy điều đó.
Tôi đã thấy.
Có lẽ, dám nói, đó là cách họ lên tới đó?
Tôi nghĩ đó có thể là một phần lớn nếu họ không có thứ gì khác kéo hoặc đẩy họ.
Ừ.
Bởi vì tôi nhìn vào cuộc đời và sự nghiệp của bạn và thấy sự cống hiến cho cùng một điều, đó là phục vụ người dân.
Và điều đó đánh đổi bằng các cơ hội tài chính và các cơ hội khác mà bạn có thể theo đuổi.
Và với tôi có vẻ rất, rất chân thực rằng chương trình hành động của bạn là phục vụ người dân.
Tôi không thể nói điều đó về mọi người khác mà tôi đã nghiên cứu hoặc phỏng vấn trong môi trường chính trị.
Và điều khác nữa, tôi xem tất cả các cuộc tranh luận này.
Tôi là một người hâm mộ lớn của chính trị Mỹ.
Tôi đã, tôi đã thức dậy lúc 12 tuổi xem Obama tuyên thệ nhậm chức hay gì đó.
Tôi không thể—đại khái là vậy, tôi còn là một đứa trẻ lúc đó.
Tôi thức xem tất cả các cuộc tranh luận từ khi còn nhỏ.
Tôi đã xem cuộc tranh luận đó.
Nhưng cuộc tranh luận trước đó giữa Biden và Trump thì rõ ràng thấy rằng điều này không ổn.
Và cảm giác là toàn bộ phía đảng Dân chủ như đang giả vờ mọi thứ đều ổn.
Đó là quan sát của tôi từ nước Anh.
Tôi thấy: sao họ lại giả vờ mọi thứ ổn thế?
Nhưng rõ ràng người này đang vật lộn trong cách diễn đạt, trong ý tưởng.
Và đối diện với một người như Trump, người, phải khen là, biết cách chộp lấy điều đó, phản ứng rất nhanh.
Và điều thú vị là, vì dĩ nhiên tôi xem cuộc tranh luận đó rất kỹ vì nhiều lý do, bao gồm cả việc tôi có bốn cuộc phỏng vấn ngay sau cuộc tranh luận của ông ấy.
Để nói thay cho tổng thống trong suốt cuộc tranh luận.
Và điều thú vị ở cuộc tranh luận đó còn là thấy một trường hợp rất hiếm khi bạn thấy Donald Trump thực sự điềm tĩnh hơn.
Thật là hấp dẫn.
Bạn hẳn đã biết mà.
Bạn chắc chắn đã, bạn ngồi đó, bạn ở L.A. khi đó đúng không?
Tôi ở L.A., khách sạn Fairmont.
Xem.
Xem.
Và chuyện gì đang diễn ra?
Ghi chép nhiệt tình.
Tôi đã gọi, bạn biết đấy, họ có một đĩa rau củ nhúng nhỏ và tôi thì nghĩ, không, tối nay phải ăn pizza.
Tôi đặt pizza cho mọi người.
Tôi có vài người đi cùng, nhưng tôi có một nhóm nhỏ thân thiết trong phòng.
Và anh ấy đã gọi cho tôi từ trại tranh luận.
Tổng thống thì có, Biden đã.
Và tôi có thể nhận ra có điều gì đó hơi khác thường.
Và tôi lo lắng về, tôi chỉ nghĩ là, theo tôi thì ông ấy không muốn tranh luận.
Ông ấy không muốn cuộc tranh luận đó.
Và, biết không, giống như bất kỳ cuộc thi nào bạn tham gia, dù là đấu thầu, hay thể thao, bạn phải muốn tham gia.
Đúng không.
Nếu bạn không muốn ở trong cuộc thi thì chắc chắn điều đó sẽ ảnh hưởng đến màn trình diễn của bạn.
Và tôi không nghĩ ông ấy, tôi khá chắc là ông ấy không muốn tranh luận.
Làm sao bà biết?
Những dấu hiệu là gì?
Chúng tôi đã nói chuyện về chuyện đó.
Tôi nghĩ ông ấy bị thuyết phục để làm việc đó.
Dù sao thì, nên tôi xem cuộc tranh luận với nhóm nhỏ của tôi.
Tôi muốn chỉ có một đội nhỏ để tôi có thể thẳng thắn ngay khi mọi thứ diễn ra.
Bởi vì tôi biết tôi có bốn cuộc phỏng vấn ngay sau đó.
Và, bạn biết đấy, trong mỗi cuộc tranh luận, dù bạn là ai, sẽ luôn có số liệu sai hoặc, bạn biết đấy, bạn nêu tên đất nước này, nhưng luôn có chuyện đó.
Chuyện đó luôn xảy ra.
Không có cái gọi là một cuộc tranh luận hoàn hảo.
Nên sẽ luôn có điều gì đó phải giải thích lại.
Ừ.
Và tôi đã dự đoán điều đó.
Rồi, bạn biết đấy, chúng ta đã thấy những gì tất cả chúng ta đã thấy.
Thật thảm họa.
Đó là một thảm họa lịch sử.
Thực ra tôi không thể nghĩ ra một, tôi hơi là một người nghiên cứu lịch sử những cuộc tranh luận này vì tôi thấy chúng thật hấp dẫn như những thí nghiệm và minh họa về tâm lý con người và cách những câu châm biếm xuất hiện và chuyện “binders full of women”.
Và, bạn biết đấy, cái chuyện Obama với Romney trong cuộc tranh luận đó khi họ nói quân đội không còn là ngựa và giáo nữa.
Tôi chỉ thấy thật thú vị vì thật buồn cười làm sao một câu hay một cụm từ có thể khiến công chúng bị ảnh hưởng sâu sắc như vậy.
Và dính.
Và dính.
Ừ.
Và với tư cách là một người làm marketing, tôi đã dành 10 năm trong ngành marketing.
Tôi nghĩ về chuyện này rất nhiều, kiểu như, câu “ngựa và giáo” kia, việc mà tôi có thể nhớ được điều đó, nhưng không thể nhớ được những thứ khác.
Đúng.
Thật thú vị.
Bạn biết đấy, sức mạnh của từ ngữ.
Vì vậy, theo tôi.
Và cách trình bày, đúng không?
Cách trình bày, vâng.
Kết hợp với cách trình bày và thời điểm.
Ừ.
Và đó là điều bạn học được, đúng không?
Tất cả những điều đó phải trùng khớp.
Vậy chiến lược của bà khi bước vào cuộc tranh luận với Trump là gì?
Bởi vì bà cũng có những khoảnh khắc như vậy với chuyện mèo và chó và tất cả những điều không thể tin nổi đó.
Và thêm nữa, ở nhà tôi đã nghĩ, ô, bà ấy đang cố khiêu khích ông ta và nó đang có hiệu quả.
Ừ, bởi vì ông ta rất dễ đoán theo kiểu đó.
Những chiêu đó với bà là gì?
À, điều đầu tiên là chúng tôi để trống các tờ giấy trên bục.
Và ở trại tranh luận, rồi khi tôi bước lên sân khấu sau khi bắt tay với ông ấy và quay về bục của mình, tôi vẽ một khuôn mặt cười.
Vì tôi quyết định tôi sẽ vui vẻ.
Bởi vì một trong những điều về những cuộc tranh luận kiểu này đặc biệt là người đang vui sẽ thắng.
Đúng là như vậy.
Chúng tôi xem lại hôm nọ.
Chúng tôi có xem sao?
Vâng, và bà đang mỉm cười.
Ừ.
Và trông bà có vẻ đang tận hưởng.
Ừ.
Còn ông ta thì trông bực tức.
Ừ.
Vậy đó là có chủ ý, là nếu bạn trông như đang vui vẻ…
Thì hãy vui thật, chứ không chỉ trông vậy, bởi vì tôi nghĩ rất khó để trông như đang vui nếu bạn không thực sự vui, đúng không?
Ừ, ừ.
Được rồi.
Vậy bạn phải tìm ra, bạn phải tìm ra, đây là một sự thật cho cuộc sống.
Bạn phải thấy được cái hài hước trong đó.
Nếu không, nó sẽ làm bạn bấn loạn, đặc biệt nếu bạn đang đối mặt với những vấn đề nặng nề.
Bạn phải thấy được cái hài hước trong đó.
Và, bạn biết đấy, khi ông ấy mang chuyện mèo và chó ra, tôi còn không thể tin được.
Tôi không thể vì chuyện là thế này.
Tôi không biết rằng ông ấy, rằng điều này đã được nói, đúng không?
Hãy giải thích bối cảnh cho bất cứ ai không biết.
Đúng, vâng.
Ừ.
Theo như tôi hiểu, nhớ mơ hồ thôi, nhưng có tin đồn điên rồ rằng, tôi nghĩ là những người di cư bất hợp pháp đang ăn mèo và chó.
Rằng những người Haiti nhập cư, bất kể tình trạng pháp lý, ở Ohio, đang ăn thú nuôi của họ, mèo và chó.
Ừ.
Vậy nên tôi thậm chí còn chưa nghe về chuyện đó vì tôi đang ở trại tranh luận, đúng không?
Rồi hai thành viên trong đội của tôi thấy ông ấy xuống máy bay Trump cùng với người chính chuyên lan truyền chuyện nhảm nhí này.
Rồi họ nhận ra nếu cô ấy ở trên máy bay với ông ấy, rất có thể điều cuối cùng ông ấy nghe thấy là chuyện này.
Nên họ phút chót nói với tôi, à này, nhiều người trong họ gọi tôi là “boss” vì kiểu như trong lực lượng thực thi pháp luật hay gì đó và nó cứ thế dính luôn, thật điên.
Này boss, chúng tôi phải nói với bà một chuyện.
Chúng tôi chưa nói với bà.
Họ đang nói cả chuyện này bên kia là người Haiti ăn mèo và chó.
Và tôi kiểu như, bà đùa à?
Làm gì có chuyện đó.
Không, nhưng họ đang nói vậy.
Nên có thể chuyện đó sẽ xuất hiện trong cuộc tranh luận.
Quả nhiên, nó đã xuất hiện.
Nhưng nhìn này, tôi muốn nói với ông, Stephen, rằng, một trong những lý do tôi viết cuốn sách là cũng có những bài học rút ra từ 107 ngày đó để áp dụng cho hôm nay.
Tôi tin rằng một phần của phương pháp là nói điều gây sốc.
Rồi mọi người sẽ tập trung vào điều gây sốc đó.
Và trong khi đó, chuyện này đang xảy ra.
Đúng.
Và vì vậy trong khi đó.
Đánh lạc hướng.
Ồ, vâng.
Và đánh lạc hướng bao gồm, nhân tiện, nói về người nhập cư ăn mèo và chó mà không nói về kế hoạch của ông ta cho người lao động Mỹ để kéo giá cả xuống.
Nên rồi báo chí đưa tin cả câu chuyện đó chứ không phải, ô, kế hoạch của ông ta ở đâu để giảm giá?
Đây là điều tôi học được trong khoảng mười năm làm marketing là tôi có chương cụ thể trong cuốn sách trước của tôi nơi tôi nói rằng sự vô ích và phi lý sẽ định hình bạn nhiều hơn với tư cách là một thương hiệu so với tính thực dụng hữu ích.
Và ý tôi là…
Được nói thật hay quá.
là khi tôi — đây là phép so sánh tôi hay dùng — tôi đến một phòng tập ở Canary Wharf, tôi bước vào và ở đó có một bức tường leo núi cao 100 foot. Đó là một phòng tập khổng lồ, tuyệt vời. Tôi về nhà, tôi kể với bạn gái, tôi nói, em ơi, có một phòng tập tuyệt vời. Và câu tiếp theo bật ra khỏi miệng tôi là điều vô cùng phi lý bởi vì tôi biết nó sẽ gây ấn tượng nhất. Thế là tôi nói rằng họ thậm chí còn có một bức tường leo cao 100 foot. Bởi vì nếu tôi nói vậy, nó ngầm nói với cô ấy, em biết đấy, phòng tập này to lắm. Và ngay cả ở công ty trước của tôi, điều mà báo chí tập trung vào ở văn phòng tôi không phải là công việc của chúng tôi, các nghiên cứu điển hình, hay các khách hàng chúng tôi có. Mà là chúng tôi có một chiếc cầu trượt màu xanh khổng lồ đổ vào một hồ bóng. Vì vậy mỗi khi báo chí đến, họ bảo, anh có thể đứng cạnh chiếc cầu trượt màu xanh kia được không? Mọi thứ xoay quanh chiếc cầu trượt xanh đó. Điều phi lý nhất thu hút tất cả sự chú ý. Và thực ra tôi nghĩ một phần chiến lược của Trump là anh ta đi trước bằng những thứ như thế. Đúng vậy. Anh ta là một bậc thầy trong việc gán nhãn, gọi là “Sleepy Joe”. Anh ta rất có năng khiếu ở khoản đó. Đừng xem nhẹ ông ta ở mặt này. Làm sao bạn đánh bại một người chơi trò đó? Bạn phải kiên trì tập trung vào những gì thực sự đang xảy ra. Cách đó có hiệu quả chứ? Và điều đó cũng nghĩa là phải phân tích giải mã, ví dụ một trong những điều tôi gần đây hay nói là có một từ rất phù hợp với ông ta trong thời đại này, đó là từ “gaslighting”. Đúng vậy. Có rất nhiều gaslighting đang diễn ra, tức là bóp méo, nói dối, đổ lỗi, đánh lạc hướng khỏi những gì thực sự đang xảy ra. Bao gồm cả chuyện này khi ông ấy nói mạnh về những cuộc trục xuất hàng loạt, trong đó thực tế lại vô tình đẩy nhiều công dân Mỹ vào tình thế bị ảnh hưởng. Và điều ông ấy muốn mọi người tin là hoàn cảnh khốn khó của bạn là vì những người còn khốn khó hơn bạn — cái đó là những gì ông ta cố bán. Đây là điểm phản biện: nó có hiệu quả. Rõ ràng là có. Nhưng đến một lúc nào đó lớp vỏ và việc đánh tráo phải phai mờ. Tôi không biết chính xác khi nào điều đó sẽ xảy ra. Và tôi nghĩ rằng, này, thuế quan bắt đầu có tác dụng và khi ta tới mùa lễ hội và người ta nhận ra bao nhiêu đồ chơi được sản xuất ở Trung Quốc, điều làm cho cách tiếp cận đó mạnh mẽ hơn là lượng thông tin sai lệch lan truyền cực kỳ nhanh. Nó rất nhiều và lan truyền như cháy rừng. Và cố gắng đi trước nó bằng sự thật, chứ đừng nói tới việc, theo ý của anh, bằng thông điệp thực tế và logic, đó là một thách thức thực sự. Buồn cười là tôi hay ngồi với các nhà thần kinh học và nhà tâm lý học họ kể cho tôi cách bộ não hoạt động. Ở mức đơn giản, họ nói về hai phần của não, đó là vùng vỏ não tiền trán mang tính lý trí và trung tâm cảm xúc, như hệ limbic, amygdala. Và họ luôn nói với tôi rằng phần dễ lưu giữ ký ức nhất, phần thu hút sự chú ý nhất là trung tâm cảm xúc của não, amygdala. Vì vậy nếu tôi nói rằng những người da nâu này đang tràn sang đây và họ là kẻ hiếp dâm và kẻ giết người, điều đó gợi cảm xúc mạnh hơn nhiều so với việc bạn kể cho tôi về các thống kê rằng nước Mỹ phục hồi kinh tế nhanh hơn bất kỳ nước giàu nào khác sau đại dịch. Ừ, tôi sẽ quên điều đó trong vòng 10 giây sau khi bạn nói xong. Tôi biết. Nhưng chuyện kẻ hiếp dâm và kẻ giết người đó, phần lý trí của tôi nói rằng thôi nào, không, đây không phải vấn đề. Nhưng có một phần trong tôi nhớ điều đó. Và đó là ngay cả khi tôi là người tương đối hiểu biết về thực tế của tình hình. Tôi vẫn nhớ, tôi nghĩ là Tiến sĩ Tali Sharratt, bà ấy là nhà thần kinh học. Bà hiểu rằng vắc-xin không khiến trẻ bị tự kỷ. Ừ. Nhưng bà nhớ lần trong một kỳ bầu cử nhiều năm trước — về chuyện cắt bao quy đầu, nó không có nghĩa như vậy — ừ, ừ, ừ — bà nhớ, tôi nghĩ là Ben Carlson hay ai đó nói về khoa học. Rồi ống kính chuyển sang Trump và Trump đang kể một câu chuyện rằng có một đứa trẻ nhỏ cỡ này, ba tuổi, một đứa trẻ xinh xắn. Họ đến với một cây kim to cỡ này và tiêm vắc-xin cho đứa trẻ và đứa trẻ bị tự kỷ. Bây giờ, khoa học ở một bên, một câu chuyện cảm xúc ở bên kia. Tôi biết. Tali, tôi nghĩ, đã nói với tôi lúc đó rằng, dù biết là không đúng, vẫn có một phần trong bà ấy cảm thấy hơi sợ. Tôi biết. Vậy câu hỏi của tôi là, Đảng Dân chủ làm sao thắng trong một cuộc chiến khi bạn bị đánh bằng cảm xúc và nỗi sợ? Làm sao thắng bằng logic và lý trí? Tôi sẽ trả lời thẳng câu hỏi của anh, nhưng tôi muốn thêm vào rằng tôi nghĩ một phần của câu hỏi phải là, vai trò của truyền thông là gì? Vai trò của truyền thông do các tập đoàn sở hữu là gì? Cầu Chúa phù hộ cho truyền thông độc lập. Bởi vì một phần lớn cũng là về tập hợp thông tin mà mọi người đang làm việc với. Ví dụ, tôi đã nói chuyện với một số người đã bỏ phiếu cho tôi, nói với họ, những người đang tranh luận, bất đồng, thậm chí chấm dứt quan hệ với những người đã bỏ phiếu cho ông ta. Và một phần điều tôi yêu cầu mọi người làm là đừng giả định rằng những người mà họ bất đồng đang làm việc với cùng một tập hợp thông tin. Tôi không nói là các sự thật hiển nhiên như hai cộng hai bằng bốn. Nhưng tôi nghĩ là sai lầm lớn khi ta nghĩ rằng tất cả đều có cùng một thông tin. Rồi khi bạn cộng thêm các nỗ lực cố ý để truyền thông sai và gây nhiễu có mục tiêu, thì… Tôi đã là thành viên Ủy ban Tình báo Thượng viện khi chúng tôi điều tra sự can thiệp của Nga vào cuộc bầu cử 2016. Chúng tôi đã giải mật các phát hiện. Chúng tôi công bố chúng. Trong đó có việc quốc gia thù địch này đã nhắm vào những gì họ định tấn công. Họ đã nhắm vào cử tri da đen.
Với giả định rằng có những người nhất định và một số nhóm nhân khẩu học cụ thể dễ bị thuyết phục rằng họ nên không tin tưởng chính phủ vì họ có trải nghiệm sống cho họ thấy điều đó.
Và tôi sẽ nói một cách bông đùa, ồ, thế là bây giờ vấn đề chủng tộc ở Mỹ lại trở thành một vấn đề an ninh quốc gia, vậy thì mọi người đều phải đối diện với nó.
Chúng ta biết rằng một số nhóm nhân khẩu bị nhắm mục tiêu bởi thông tin sai lệch và tuyên truyền, có thể là như những gì chúng ta đã thấy khi nhắm vào cử tri trẻ hoặc các nhóm khác dựa trên chủng tộc hay giới tính.
Vì vậy khi chúng ta nói về vai trò của Đảng Dân chủ, có một vai trò rất lớn để đảm nhận và cũng có vai trò mà chúng ta cần yêu cầu các công ty mạng xã hội, các công ty truyền thông phải đảm nhận, và tương tự.
Bởi vì thông tin đến từ tất cả những nơi đó.
Và thách thức lớn đến mức liệu tất cả chúng ta có đang làm việc dựa trên sự thật không?
Chúng tôi có một đội ở công ty tôi, Flight Story, gọi là Flight X, và trách nhiệm chính của họ là đổi mới trên toàn bộ hoạt động kinh doanh của chúng tôi để chúng tôi có thể tiết kiệm thời gian, tiền bạc, và làm tốt hơn những gì mình làm.
Và một trong những thách thức gần đây tôi giao cho đội Flight X là tìm cách giúp công ty tiết kiệm nhiều thời gian hơn.
Và trong cuộc trò chuyện đó, Fiver Pro, nhà tài trợ của podcast này, đã được nhắc tới.
Fiver Pro, nếu bạn chưa biết, là một đòn bẩy chiến lược mà chúng tôi sử dụng. Đó là một thị trường chuyên gia với 750 hạng mục khác nhau, mỗi người trong số họ đều được kiểm duyệt thủ công vì chất lượng, và họ có độ tin cậy ở cấp doanh nghiệp.
Và vì tôi khá tò mò về những gì có thể làm được với một thứ như Fiver Pro, chúng tôi sẽ tiến thêm một bước.
Trong vài tuần tới, chúng tôi sẽ chạy một thí nghiệm với Fiver Pro để xem chúng tôi có thể tiết kiệm bao nhiêu thời gian và mở khóa được bao nhiêu khi sử dụng tài năng của họ để thúc đẩy doanh nghiệp.
Vậy hãy cùng xem kết quả ra sao.
Trong lúc đó, nếu bạn đang tìm kiếm nhân tài để giúp nhóm bạn lấy lại thời gian, hãy vào fiver.com/diary và được giảm 10% cho đơn hàng đầu tiên khi bạn dùng mã của tôi: diary.
Một từ bạn nói đã khiến tôi chú ý, đó là từ “truyền thông độc lập”.
Vâng. Tôi là truyền thông độc lập.
Thật tuyệt.
Và tôi ở trong một nhóm đồng nghiệp của mình, như những podcaster lớn trên thế giới, như Joe Rogan, v.v., và Alex Cooper — tôi biết bà đã xuất hiện trên chương trình của họ trong chiến dịch.
Cảnh quan truyền thông đang thay đổi trước mắt chúng ta.
Vâng, rất nhanh.
Bà đang ngồi trong một trường quay bây giờ. Bà là Phó Tổng thống. Bà đang ngồi, thực tế là, trong bếp của tôi.
Ừ. Là bếp cũ của tôi, nơi họ bắt đầu, bà biết đấy, và điều đó thật điên rồ. Khoảng 20 năm trước, ý nghĩ rằng bà sẽ đến bếp của tôi là một điều thật kỳ quặc.
Nhưng một phần là vì sự dân chủ hóa của các nền tảng này và việc tạo nội dung rẻ hơn nhiều. Và giờ chúng ta có kênh phân phối trên những nền tảng lớn này.
Nhiều người sẽ nói rằng podcast đã thay đổi hướng đi của cuộc bầu cử.
Không chỉ là podcast mà bà đã tham gia hay không tham gia, mà là những cuộc trò chuyện diễn ra trên các podcast ấy.
Và như tôi phải nói, chúng ta, với tư cách là những podcaster, không có mức độ nghiêm ngặt giống như các nhà báo truyền thống, những người mà tôi rất tôn trọng. Chúng ta không có đội ngũ và khả năng tác nghiệp theo thời gian thực, tất cả những thứ đó.
Có nhiều cuộc bàn luận về việc bà có nên lên chương trình của Joe Rogan hay không.
Tôi có viết về điều đó.
Sự thật là gì cho bất kỳ ai chưa đọc cuốn sách?
Bởi vì Trump đã có khoảng 100 triệu lượt xem trên chương trình của Joe Rogan.
Và trong ba tiếng đồng hồ ngồi đó để tìm hiểu Trump. Và dù tốt hay xấu, có lẽ sau cuộc trò chuyện đó người ta cảm thấy như họ biết ông ta.
Tôi luôn muốn tham gia chương trình của Joe Rogan. Và đã có nhiều trò đùa, nhiều chiêu thức được chơi.
Nhưng tôi muốn tham gia chương trình của Joe Rogan. Tôi nghĩ podcast là một phương tiện rất mạnh để mọi người tiếp nhận thông tin.
Và như ý bạn nói, với nhiều người đó là nguồn thông tin chính. Và điều quan trọng là chúng ta phải ủng hộ điều đó.
Joe nói bà muốn ông đến với bà, điều đó rất không giống Joe vì ông ấy hiếm khi đi xa.
Nhìn lại, bà có ước giá báy đã đi và ghi chương trình ba tiếng ở studio của ông không?
Nhìn lại.
Ý tôi là, thực ra thì đó sẽ là câu hỏi: chúng ta đã từ bỏ điều gì?
Tôi muốn tham gia chương trình của ông ấy. Và nhiều người khuyên tôi không nên vì họ cho rằng, như thực tế đã chứng minh là đúng, ông ta ủng hộ Trump và đó sẽ không phải là một suất xuất hiện có lợi cho tôi.
Nhưng giống như khi tôi xuất hiện trên Fox News với Brett Baer, quan điểm của tôi là họ có thể có thành kiến,
nhưng có những người nghe họ sẵn sàng lắng nghe. Và tôi sẽ đến đó để cho họ cơ hội biết tôi hơn và cho tôi cơ hội thuyết phục họ.
Vậy đó là quan điểm của tôi về Joe Rogan, giống như quan điểm của tôi về Fox.
Có nhiều trò chơi xung quanh lịch trình, nên cuối cùng không xảy ra.
Và, biết đấy, tôi không có gì chống lại, chắc chắn không chống lại những người xem Joe Rogan
và muốn có cơ hội nói chuyện trực tiếp với ông ấy, như tôi đã muốn trong chiến dịch.
Nhìn lại, bà có ước mình đã kiên quyết và nói: tôi sẽ đi và làm chương trình không?
Tôi không biết nó có tạo ra khác biệt không. Nhưng, vâng, không, tôi muốn làm.
Vậy để tôi nói rõ điều đó. Tôi muốn làm, và lẽ ra sẽ rất tuyệt nếu làm, và tôi nghĩ nó sẽ hữu ích.
Ừ, tôi nghĩ vậy.
Vấn đề thực ra là đánh đổi về phiếu bầu và nơi tôi dành thời gian.
Tôi nên dành thời gian đi năm tiếng rồi về so với việc dành khoảng thời gian đó ở một bang dao động?
Đó là sự đánh đổi.
Tôi đoán điều đó dẫn đến điểm về hiệu quả mà tôi đã nhắc trước đó.
Và điều này liên quan đến một điểm về hiệu quả mà tôi đã nói trước.
Đúng vậy.
Chỉ có một ứng viên thôi.
Vậy tôi đang dành thời gian vào đâu để có lợi tức đầu tư cao nhất?
Nếu tôi phụ trách chiến dịch của anh, tôi chắc chắn 100% sẽ để anh xuất hiện ở môi trường đó, ngay cả khi tôi cân nhắc tính đánh đổi, một phần vì có người như tôi — và tôi coi mình thực sự rất khách quan.
Ừ.
Và bạn tôi đang nói quá chứ không chỉ là khách quan trước ống kính mà là khách quan trong đời sống cá nhân.
Khi thấy một môi trường nhất định và muốn giới thiệu ai đó theo một cách nhất định, thứ có thể làm vỡ bong bóng đó chính là thấy người đó bước vào môi trường ấy.
Và khi tôi thấy anh trên Fox News, tôi cũng xem cuộc phỏng vấn đó.
Thực ra tôi nghĩ điều đó làm cho những người ủng hộ anh mạnh hơn.
Và thực sự những người độc lập ở không gian đó cũng có thể cảm nhận được về anh.
Nên tôi rất muốn thấy điều đó.
Và thật lòng tôi hy vọng trong chu kỳ bầu cử tới, khi nào nhỉ, 2028?
Tôi thực sự muốn thấy cả hai bên đều tới cả hai phía.
Và tôi thực sự nghĩ điều đó đang xảy ra bây giờ, khi mọi người bước vào những môi trường đó.
Tôi cũng có xu hướng nghĩ Joe sẽ công bằng.
Chính vì vậy tôi muốn làm điều đó.
Tôi phải giả định rằng điều đó có thể xảy ra.
Dù sao ông ấy cũng rất được ưa chuộng.
Tôi rất muốn xem tương tác đó.
Ý tôi là, tôi hối tiếc vì chúng tôi đã không làm điều đó.
Tôi chắc chắn hối tiếc vì chúng tôi đã không làm.
Và nghe này, tôi làm việc đủ lâu để biết rằng tôi chưa bao giờ có đặc quyền nói rằng tôi không muốn vào những tình huống khó chịu.
Nếu muốn vậy thì bạn phải chọn nghề khác.
Đôi khi những người làm PR có thể làm hỏng chuyện cho người khác, tôi nghĩ vậy.
Tôi nghĩ trong thế giới mới có một yêu cầu mới là trở nên giống cái hộp kính hơn và ít giống cái hộp đen hơn.
Hai mươi năm trước, cả chiến lược của các doanh nghiệp, thương hiệu, các CEO, lãnh đạo chủ yếu là làm thành các hộp đen nơi đội PR vẽ nên nhận thức bên ngoài.
Và trong thế giới kỹ thuật số này, nơi truyền thông và các nền tảng phân tán và tất cả nhân viên của tôi ở đây đều có máy quay bất cứ lúc nào,
phòng thủ là minh bạch vì tôi sẽ không để người khác dệt lên câu chuyện của tôi.
Mọi người sẽ thấy nó.
Đó là lý do tôi viết cuốn sách.
Chính xác.
Lịch sử sẽ viết về 107 ngày đó.
Và tôi sẽ không để một mảnh lịch sử nước Mỹ đó được viết mà không có tiếng nói của mình.
Anh sẽ ra tranh cử lần nữa chứ?
Tôi không biết.
Tôi đã xem các cuộc thăm dò.
Tôi xem các cuộc thăm dò và anh đang dẫn đầu phía đảng Dân chủ.
Và thực sự không có ứng viên Dân chủ rõ ràng.
Tôi cũng đã phỏng vấn Gavin Newsom.
Nhưng khi nhìn vào các cuộc thăm dò, anh vẫn đang dẫn.
Ừ.
Anh không biết sao?
Thật lòng tôi không biết.
Tôi cảm giác là anh biết trong lòng mình.
Tôi biết gì trong lòng mình?
Tôi có cảm giác anh biết liệu mình có định ra tranh cử hay có một tiếng gọi, một cảm giác muốn ra tranh cử hay không.
Có điều gì đang manh nha không?
Không, tôi đang thực sự tập trung vào chuyến lưu diễn quảng bá sách.
Ừ.
Và một phần lý do tôi cảm thấy như vậy bây giờ, một phần lý do tôi không ra tranh cử chức thống đốc California là vì tôi không muốn lúc này mọi việc mang tính trao đổi.
Anh biết đấy, tôi không muốn xuất hiện chỉ vì đang xin phiếu bầu.
Được rồi.
Ừ.
Lý lẽ để ra tranh cử lại là gì và lý lẽ để không ra là gì?
Tôi nghĩ lý do để ra tranh cử lại là nếu tôi có thể tạo được khác biệt.
Thành thật mà nói, nếu tôi có thể tạo ra khác biệt.
Nếu tôi cảm thấy mình có thể đem lại điều gì đó với tư cách tổng thống Hoa Kỳ, không chỉ nâng đỡ người dân Mỹ,
mà còn là giúp đưa chúng ta về đúng quỹ đạo.
Anh biết câu hỏi tiếp theo của tôi sẽ là gì không?
Gì?
Anh có tin rằng anh có thể đem lại điều gì đó cho nước Mỹ — điều gì đó nâng cao tinh thần và đưa chúng ta về quỹ đạo tốt hơn không?
Ý tôi là, đó là lý do tôi đã ra tranh cử lần trước.
Năm 28 là tương đối gần — nói thực là như ngày mai, nhưng không hẳn.
Và chúng ta sẽ phải chờ xem điều gì xảy ra trong vài tháng tới, trong vài tháng sắp tới.
Có lý do chống lại việc ra tranh cử lại chứ?
Điều đó là gì?
Anh biết đấy, tranh cử tổng thống rất khó.
Nó gây tổn hại đến gia đình.
Nó thực sự gây tổn hại đến gia đình.
Bất cứ ai ra tranh cử tổng thống nên cân nhắc rất nghiêm túc quyết định đó vì nó không dành cho người yếu tim.
Bạn phải chịu được đòn và phải biết trả đòn, nhưng điều quan trọng là phải chịu được đòn.
Rất nhiều đòn.
Có một điều gì đó đi kèm với thành công, dù bạn ra tranh cử tổng thống Hoa Kỳ, xây dựng một doanh nghiệp thành công hay có hồ sơ công chúng, đó là một trong những khía cạnh khó khăn.
Và có rất nhiều khía cạnh tích cực, nhưng một trong những khía cạnh khó khăn là đặt bản thân ra theo cách mà chắc chắn bạn sẽ rơi vào vị trí, hy vọng là không trước quá nhiều người, nhưng nơi bạn sẽ bị hiểu sai.
Đó là cảm giác tồi tệ.
Ừ, đúng vậy.
Ôi, cảm giác bị hiểu sai thật kinh khủng.
Trong môi trường này đặc biệt, chắc chắn bạn sẽ đặt mình vào vị trí mà một số người sẽ ghét bạn.
Thật tệ.
Họ không biết bạn, nhưng họ sẽ ghét bạn.
Vì vậy làm bất cứ điều gì nhằm phân biệt bản thân qua thứ bạn có thể mang lại hay sự khác biệt giữa bạn và người khác trong cùng lĩnh vực sẽ khiến bạn bị phơi bày nhiều.
Và vì vậy bạn phải biết tại sao mình làm điều đó.
Và tôi tin bạn phải làm vì điều gì đó lớn hơn bản thân, không phải vì quyền lực của mình, không phải vì cái tôi, không phải vì đặc quyền.
Phải là vì điều gì đó lớn hơn, bởi để chịu đựng không chỉ quá trình vào vị trí mà cả công việc đó, bạn phải rõ ràng về lý do mình ở đó.
Đêm đó khi kết quả tới và anh nhận ra cuộc bầu cử không diễn ra theo ý anh và Trump sẽ được bầu, nếu tôi như một con ruồi trên tường trong căn phòng đó thì tôi sẽ thấy gì?
Tôi ở trong trạng thái sốc.
Thật sao?
Ngày trước đó anh có nghĩ mình sẽ thắng không?
Ừm-hmm.
Tôi có nghĩ vậy. Vâng.
Vậy rốt cuộc lúc nào tôi mới giật mình nhận ra?
Khi tôi nhận được cuộc gọi từ quản lý chiến dịch nói rằng có vẻ như chúng ta cần thêm 200.000 phiếu nữa mà không tìm được.
Ý là chỉ còn vấn đề bản đồ, con số.
Và điều tôi cứ nói đi nói lại, tôi thực sự bị sốc.
Tôi nói lắp bắp, không diễn đạt được, nhưng có khi lại rất đầy ý.
Điều tôi liên tục nói đi nói lại là: Trời ơi, trời ơi, trời ơi.
Thật sao?
Liên tục.
Tôi không thể ngừng.
Tôi chưa từng cảm thấy cảm xúc đó, không thứ gì giống cảm xúc tôi đã cảm thấy ngày hôm đó trong một thời gian khá dài,
ngoại trừ nỗi đau khi mẹ tôi mất.
Tôi biết những gì sắp xảy ra với đất nước chúng ta.
Tôi biết những tổn hại sẽ đến với người dân.
Và tôi biết mà.
Tôi biết điều gì sẽ xảy ra.
Bạn biết đấy, vấn đề không phải thắng hay thua.
Nó chưa bao giờ chỉ như vậy.
Tôi biết hậu quả của kết quả cuộc bầu cử đó.
Và điều đó làm tôi đau đến vậy.
Tôi vẫn còn thấy nỗi đau trên khuôn mặt bạn.
Ôi, thật khủng khiếp.
Thật khủng khiếp.
Nhìn vào những gì đang xảy ra.
Ý tôi là, nó thật kinh khủng.
Ngay lúc này, người đàn ông đang xây một phòng khiêu vũ cho lũ bạn giàu của mình
trong khi hàng triệu người sắp mất bảo hiểm y tế
vì không đủ khả năng trả tiền bảo hiểm cho chăm sóc sức khỏe.
Hãy nhìn vào việc vũ khí hóa Bộ Tư pháp chống lại kẻ thù chính trị,
cách các ông lớn trong ngành công nghiệp sợ hãi đến mức đầu hàng mà chúng ta đang thấy khắp nơi,
dù là ở các trường đại học, hãng luật, công ty truyền thông,
những gì đang xảy ra xung quanh việc phá nát Bộ Giáo dục,
các chương trình bữa trưa cho trẻ em thu nhập thấp,
IEP — chương trình giáo dục cá nhân hóa cho trẻ em có nhu cầu đặc biệt.
Gần đây tôi nghe được những câu chuyện từ các bà mẹ đặc biệt,
những người có con cần trợ giúp đặc biệt mà không thể xin được IEP.
Đây là những đứa trẻ, những em nhỏ cần được giúp đỡ nhất.
Họ là những phụ huynh đang vật lộn.
Nếu bạn biết một phụ huynh có con nhu cầu đặc biệt,
bạn hiểu điều đó có ý nghĩa thế nào đối với cuộc sống của họ về mặt cảm xúc, thể chất, tài chính,
và chúng ta thậm chí không hỗ trợ họ trong chương trình giáo dục cho con mình.
Trong khi đó, ông ta đang xây một phòng khiêu vũ dát vàng.
Vì vậy mức độ tổn hại là vô cùng lớn.
Tất cả những người lao động ấy, thuế quan, những điều này đang có ý nghĩa thế nào đối với người dân,
ông ta đã hứa ngay từ ngày đầu là sẽ làm hạ giá cả.
Nhưng giá thực phẩm cao hơn, lạm phát cao hơn, tỷ lệ thất nghiệp cao hơn.
Và nhân tiện, Stephen, phải nói rằng một thất bại của Đảng Dân chủ trong tương lai sẽ là bỏ qua thực tế rằng vấn đề lớn hơn là không chỉ riêng một người này.
Không chỉ là về một người chiếm Nhà Trắng.
Chúng ta đang chứng kiến việc thực thi nhanh chóng, một sự kiện tốc độ cao.
Đó là việc thực hiện nhanh một kế hoạch đã được chuẩn bị suốt nhiều thập kỷ.
Chiến lược đối phó với khoảnh khắc này phải bao gồm một góc nhìn lịch sử
về cách chúng ta đến đây.
Project 2025 không phải tự nhiên rơi từ trên trời xuống.
Ý tưởng nhắm vào giáo dục công lập không phải mới.
Federalist Society, Heritage Foundation, việc gerrymandering các khu bầu cử, nhồi nhét tòa án,
những thứ này, đó là về một chương trình nghị sự không bắt đầu và kết thúc với một người.
Và sự phá hoại thì sâu sắc.
Tuy nhiên, có một nhóm nhỏ người có quyền tiếp cận quyền lực và ở gần quyền lực
đang sống khá tốt.
Phần còn lại, hãy nhìn xem điều gì sẽ xảy ra đối với những người lao động.
Lại nữa, với tư cách một quan sát viên khách quan, Đảng Dân chủ cần chịu trách nhiệm về,
bạn biết đấy, vì Mỹ vận hành như một hệ thống hai đảng,
nơi nó giống như người này đối đầu với người kia, cánh tả đối cánh hữu.
Đúng.
Cánh tả đã thua.
Họ đã chơi sai.
Từ góc nhìn của Đảng Dân chủ, họ đang phải trả giá vì thua ván cờ.
Vì vậy tôi nghĩ về Đảng Dân chủ và, bạn biết đấy, họ có thể chỉ ra hậu quả của việc thua cuộc đó.
Nhưng tôi cảm thấy Đảng Dân chủ cần thu dọn lại mọi thứ để họ không thua lần nữa.
Tôi đồng ý.
Và đó là điểm về trách nhiệm cá nhân, tức là làm sao bạn ngăn mình khỏi rơi vào tình huống mà vào phút chót,
Joe Biden bị rút ra khi còn 100 ngày và chẳng ai đề cập đến?
Ý tôi là, bạn nói trong sách rằng lúc đó bạn coi đó là ân huệ.
Bạn nói điều này ở trang 46.
Bạn nói bạn nghĩ đó là ân huệ khi về cơ bản không đề cập rằng có vấn đề và ân huệ khi không bảo Joe Biden rút lui sớm hơn.
Nhưng thực tế, nhìn lại, giờ bạn nghĩ có lẽ đó là thiếu thận trọng khi không bảo ông rút.
Về phần tôi, đúng vậy.
Vậy điều đó có ý nghĩa gì với bạn?
Đảng Dân chủ cần làm gì?
Trước hết, bạn biết đấy, nếu được làm lại, một phần của sự phản ánh, chúng ta đã có thỏa thuận cơ sở hạ tầng.
Chúng ta có Đạo luật CHIPS.
Vì vậy chúng ta đang tái thiết cơ sở hạ tầng nước Mỹ.
Nó đã 150 năm tuổi.
CHIPS nói về sản xuất chip, sản xuất ở Mỹ.
Cả hai đều vô cùng quan trọng.
Nếu phải làm lại, tôi sẽ bắt đầu bằng chính sách gia đình.
Đó là về việc mở rộng tín dụng thuế cho trẻ em, chăm sóc trẻ em giá cả phải chăng, nghỉ phép có lương để chăm sóc gia đình.
Chúng ta cần giải quyết những vấn đề cấp bách ảnh hưởng đến người dân Mỹ.
Thực tế, đó là lý do tôi vận động trong 107 ngày vì những vấn đề đó, bao gồm việc để Medicare chi trả, ví dụ,
cho những người thuộc thế hệ “giữa hai hàng”—những người vừa chăm sóc con nhỏ vừa nuôi cha mẹ già.
Medicare chi trả dịch vụ chăm sóc tại nhà, đúng không?
Vì sao tôi đề nghị cho các doanh nghiệp nhỏ được tín dụng thuế 50.000 đô la? Bởi vì chẳng ai có thể,
với các startup doanh nghiệp nhỏ, bắt đầu một doanh nghiệp chỉ với tín dụng thuế 5.000 đô la, đúng không?
Bạn có nghĩ cánh tả phần nào bị xem là kẻ thù của tinh thần doanh nhân không?
Tôi nghĩ có nhận thức như vậy.
Tôi không biết thực tế có phải vậy không, nhưng tôi nghĩ chúng ta còn việc phải làm.
Vâng.
Tôi nói trong sách, ví dụ, tôi nghĩ đó là một sai lầm khi không mời Elon Musk.
Khi chúng ta mời — và tôi không phải là người hâm mộ ông ấy, nhưng tôi ngưỡng mộ công việc của ông ấy như một người đổi mới và, bạn biết đấy, những gì ông ấy đã làm trong lĩnh vực sản xuất xe điện ở Mỹ. Chúng ta lẽ ra nên mời ông ấy đến Nhà Trắng khi đã mời tất cả các nhà sản xuất xe điện Mỹ khác, đúng không? Tôi nghĩ đây là một phần của vấn đề.
Khi đọc điều đó, tôi thực sự vui vì bạn vẫn có thể không đồng ý với ai đó một phần, nhưng vẫn đủ tinh tế để thừa nhận phần tốt của họ. Nhưng nếu bạn cứ loại trừ họ chỉ vì một chuyện, thì bạn sẽ làm hẹp tầm nhìn. Ý tôi là, điều này quay lại điểm trước của tôi về động lực cho những quyết định mà một nhà lãnh đạo đưa ra. Động lực phải là điều gì tốt hơn cho lợi ích chung. Và phải có khả năng gạt sang một bên những chuyện mang tính cá nhân. Nhưng tôi nghĩ chúng ta cũng phải làm tốt hơn bằng cách táo bạo hơn một chút. Ví dụ, tôi nghĩ chúng ta nên hạ tuổi bầu cử xuống 16.
Tôi sẽ nói lý do. Thế hệ Z, họ khoảng 13 đến 27 tuổi. Họ chỉ biết tới khủng hoảng khí hậu. Họ bỏ lỡ phần đáng kể việc học vì đại dịch. Nếu họ đang ở trung học hay đại học, đặc biệt là đại học, rất có khả năng ngành học họ chọn sẽ không đem lại mức lương đủ trang trải. Họ đã đặt ra thuật ngữ “lo lắng về khí hậu” để mô tả nỗi sợ không chỉ về khả năng mua nhà, mà còn sợ căn nhà bị cuốn trôi bởi thời tiết cực đoan, thậm chí sợ việc sinh con. Người ta dự đoán thế hệ Z sẽ có 10–12 công việc trong đời. Họ đông hơn thế hệ boomer. Có một thế hệ cụ thể sẽ ảnh hưởng tới quốc gia và thế giới, và tôi nghĩ chúng ta phải đầu tư vào họ.
Nhưng tôi nghĩ họ có lý khi thiếu kiên nhẫn với nhiều điều thuộc truyền thống lãnh đạo hiện nay. Và nếu họ được bỏ phiếu vì họ biết mọi thứ đang xảy ra bây giờ sẽ ảnh hưởng tới họ nhiều hơn hầu hết những người lớn tuổi hơn về cách các hệ thống này vận hành. Nếu họ được bỏ phiếu từ 16 tuổi trở lên, họ sẽ nói về tầm quan trọng của vấn đề khí hậu. Họ sẽ nói về tầm quan trọng của việc tìm hiểu AI sẽ ảnh hưởng như thế nào đến tương lai lực lượng lao động. Họ sẽ tập trung vào việc chúng ta thực sự đang làm gì về nhà ở giá cả phải chăng.
Và thật ra trong chính trị, đây là sự thật phũ phàng: có hai trung tâm quyền lực thường ảnh hưởng tới cách các chính trị gia suy nghĩ — những nhóm bỏ phiếu nhiều nhất và những người bỏ tiền nhiều nhất. Tôi sẽ luôn đứng về phía người dân, người dân thực sự, và nghĩ về cách làm sao để củng cố những người thực sự đi bầu. Quay lại điểm của tôi, năm 2024, một phần ba cử tri đã không bỏ phiếu. Hãy tập trung vào lý do tại sao. Chúng ta có đang nói chuyện với họ không? Chúng ta có đang đưa ra những giải pháp táo bạo không? Chúng ta có đưa ra những ý tưởng đáp ứng nhu cầu cấp thiết của họ không? Chúng ta có làm điều đó một cách hiệu quả không? Quay lại ý bạn về podcast và các phương tiện khác.
Nếu bà/ông ra tranh cử lần nữa, bà/ông có nghĩ sẽ xuất hiện nhiều hơn trên những môi trường truyền thông thiên về cánh hữu không? Bạn có lên, bạn biết đấy, tôi không nói Joe là cánh hữu, nhưng bạn có lên chương trình của Joe không? Chắc chắn. Tôi sẽ lên chương trình của Joe nếu tôi không ra tranh cử. Tôi có nhiều điều muốn nói.
Bạn biết khi nào sẽ đưa ra quyết định không? Khoảng thời gian cho ai đó là bao lâu? Tôi không biết. Ý tôi là, tôi không biết. Rõ ràng một lúc nào đó tôi sẽ phải đưa ra quyết định. Tôi chưa nghĩ về khung thời gian, có lẽ trong năm tới. Ý tôi là, là… nó là tháng 11 năm 2028. Bầu cử sơ bộ sẽ vào tháng 6.
Và kể từ ngày Trump thắng cử, khi bạn ngồi đó và thì thầm “lạy Chúa, lạy Chúa”, cân bằng trong quyết định đó đã thay đổi thế nào theo thời gian? Niềm tin có lớn hơn kể từ khoảnh khắc đó không? Nếu tôi hỏi bạn lúc đó, khi bạn thì thầm “lạy Chúa, lạy Chúa”, bạn có nói “không bao giờ nữa” không? Và hôm nay, bạn có nghiêng hơn về khả năng đó không?
Đó là câu hỏi hay. Tôi nghĩ, à, tôi có thể bắt đầu thế này. Tôi nghĩ gia đình tôi sẽ nói “không bao giờ nữa”. Tôi nghĩ theo thời gian, và khi mọi người, bao gồm cả tôi, có thời gian để ngồi với điều đó, suy ngẫm về nó — việc viết cuốn sách đã có tác dụng rất giải phóng cảm xúc. Việc rời xa nó về mặt không gian và thời gian có cách nào đó làm dịu đi nỗi đau của quá trình đó. Giống như nỗi đau mất mát. (Phóng viên: Dùng từ “đau buồn” để mô tả cảm giác đó.) Vâng. Vậy bạn sẽ đến được giai đoạn chấp nhận vào một lúc nào đó. Và bạn sẽ xử lý nó theo cách đồng thời đặt câu hỏi: vai trò của tôi là gì? Tôi có thể làm gì khác đi để giúp định hướng những quyết định trong tương lai?
Tôi đã xây dựng công ty từ con số 0 và đầu tư vào nhiều công ty khác. Và có một điểm mù mà tôi thường thấy ở các nhà sáng lập giai đoạn đầu: họ dành rất ít thời gian nghĩ về nhân sự (HR). Không phải vì họ liều hoặc không quan tâm, mà vì họ ám ảnh với việc xây dựng công ty. Tôi không thể trách họ vì điều đó. Ở giai đoạn đó, bạn đang nghĩ về sản phẩm, cách thu hút khách hàng mới, cách mở rộng đội ngũ, thực sự là cách để tồn tại. Và HR bị đẩy xuống cuối danh sách vì nó không cảm thấy cấp bách. Nhưng sớm muộn, nó sẽ trở nên cấp bách.
Và khi mọi chuyện trở nên lộn xộn, những công cụ như nhà tài trợ của chúng ta hôm nay, JustWorks, sẽ chuyển từ “thứ hay có” thành “việc cần thiết”. Có chuyện xảy ra và bạn thấy mình phải tham gia những cuộc đối thoại mà bạn không lường trước. Lúc đó bạn mới học được rằng HR thực sự là hạ tầng của công ty bạn. Và thiếu nó, mọi thứ lung lay. JustWorks giúp bạn không phải học bài học đó bằng giá đắt. Nó lo những việc vốn sẽ làm hao tổn năng lượng và thời gian của bạn: tự động hóa tiền lương, chế độ bảo hiểm y tế, và cung cấp cho đội ngũ của bạn hỗ trợ có người trực vào bất kỳ lúc nào.
Nó phát triển cùng doanh nghiệp nhỏ của bạn từ khi khởi nghiệp cho đến giai đoạn tăng trưởng, ngay cả khi bạn bắt đầu tuyển nhân viên ở nước ngoài.
Vậy nếu bạn muốn có bộ phận nhân sự hỗ trợ bạn cả lúc vui lẫn lúc khó khăn, hãy ghé JustWorks.com ngay bây giờ.
Đó là JustWorks.com.
Được rồi, mọi người.
Mình sẽ đi gọi Steve. Khách đến rồi.
Chuẩn bị chưa?
Vào đi.
Ôi trời.
Mày đang làm gì thế?
Đây là mặt nạ Bonchage.
Tốt cho các vết nám, nếp nhăn, làm sạch da.
Nó phát ra ánh sáng đỏ.
Mày chưa từng dùng à?
Chưa.
Mày thử chưa?
Rất, rất tốt.
Nó chiếu ánh sáng đỏ lên mặt, giúp tăng cường sản xuất collagen.
Mình thực ra biết đến nó vì vợ.
Mình thấy cô ấy đeo nó.
Mấy đêm liền cô ấy làm mình sợ.
Mình tưởng cô ấy đeo để… hù người, nhưng thực ra nó rất tốt cho da.
Họ là nhà tài trợ của podcast, và mình đã dùng hàng ngày khoảng một năm rưỡi nay.
Bạn đang rạng rỡ kìa.
Wow, Steve.
Bạn rạng rỡ đấy, phải không?
Mình rạng rỡ, phải không?
Tuyệt quá.
Và Bonchage giao hàng toàn cầu, dễ trả hàng và bảo hành một năm cho tất cả sản phẩm.
Vì vậy hãy ghé Bonchage.com/diary để được giảm 25% cho bất kỳ sản phẩm nào trên toàn site.
Nhưng bạn phải đặt hàng qua liên kết đó.
Đó là Bonchage.com/diary với mã diary.
Bạn nói về việc mạnh dạn.
Điều đó có áp dụng trong giao tiếp không?
Bởi vì khi mình thấy bạn trong chuyến đi quảng bá sách, có vẻ cách bạn giao tiếp càng ngày càng mạnh dạn hơn.
Mình thấy bạn đứng dậy vài lần và bắt đầu hét lên một chút về những điều làm bạn tức giận và có phần bộc trực hơn.
Và mình nghĩ, buồn cười là, mình nghĩ sự chau chuốt quá mức thực ra có hại.
Đó là điều mình thích ở podcast.
Nó chẳng kiểu cách.
Như, mình ngồi đây chỉ mang vớ và không giả vờ gì cả.
Không giả vờ.
Không có điều gì bạn nói mà mình không thể hỏi cả.
Mình tự hỏi bạn có nhận thấy điều đó ở bản thân không và bạn có nghĩ điều đó quan trọng không.
Ý bạn là mình cứ kiểu, mặc kệ đi?
Đúng vậy, chính xác.
Đừng hỏi câu đó một cách giả tạo.
Đúng vậy, đúng ý mình.
Giờ bạn kiểu như, mặc kệ đi à?
Không quan trọng nữa?
Bởi vì cuốn sách có năng lượng chết tiệt.
Ừ, mình nghĩ trong sách có năng lượng đó.
Nhưng đây là phần mình, khi viết nó và bây giờ, cảm nhận của mình về nó.
Và mình cảm thấy hậu quả của một cuộc bầu cử tổng thống Hoa Kỳ ảnh hưởng tới hàng tỷ người trên thế giới.
Và quá trình đó lại có thể rất mơ hồ.
Và điều mình cũng hy vọng làm với cuốn sách là vén màn để mọi người có thể thấy cách nó vận hành.
Và theo cách mà nếu dành cho một nhà báo, một học sinh trung học, hay một bà cụ nào đó, để xác nhận hoặc làm sáng tỏ những gì người ta nghĩ về nó theo cách để họ thấy quyền lực của chính mình.
Bạn biết đấy, và điều đó đòi hỏi phải giải mã nó.
Và mình đoán một phần của việc giải mã là, vâng, mình sẽ không giữ suy nghĩ kiểu, ôi, những chuyện thế này không nên được bàn tới.
Bạn có hối hận vì đã ra tranh cử chỉ với 107 ngày thông báo không?
Bạn có ước mình đã không ra không?
Không, mình không hối hận vì đã ra.
Mình ước chúng tôi có nhiều thời gian hơn.
Mình thật sự ước chúng tôi có nhiều thời gian hơn.
Mình thật sự ước chúng tôi có nhiều thời gian hơn.
Mình không hối hận vì đã ra.
Nếu bạn biết trước kết quả, bạn vẫn sẽ ra chứ?
Có lẽ vẫn sẽ, bởi vì, bạn biết đấy, một trong những điều đã xảy ra, và đến tận bây giờ, đàn ông, phụ nữ, con gái, con trai vẫn tới nói với mình rằng có điều gì đó về chiến dịch đó đã khơi dậy điều gì đó trong họ, mình không thể kể hết số người đã tới và nói với mình rằng, tôi quyết định ra tranh cử vì bạn đã ra.
Số người đã nói với mình rằng, tôi quyết định học luật vì bạn truyền cảm hứng cho tôi như thế nào?
Số người kể về bọn trẻ nhỏ của họ, thấy điều gì đó và háo hức muốn tham gia.
Mình không hối hận về bất kỳ điều đó.
Mình tuyệt đối tin rằng chúng tôi đã đánh thức điều gì đó.
Thực ra mình sẽ nói khác đi vì không phải là người ta trước đó không có trong mình.
Họ có sẵn trong họ.
Nhưng có điều gì đó mà 107 ngày đó đã làm để chào đón, mời gọi, nuôi dưỡng sự lạc quan và, dám nói, niềm vui mà mọi người mang theo.
Và điều mình hy vọng làm bằng tiếng nói của mình lúc này là nhắc mọi người, làm ơn đừng để tinh thần mình bị đánh bại.
Chúng ta có thể không thắng cuộc bầu cử, nhưng tinh thần của chúng ta không thể bị khuất phục, vì nếu vậy thì họ thật sự thắng.
Và đôi khi cuộc chiến kéo dài mà, đúng không?
Vậy nên mình không hối hận đã ra bất chấp kết quả.
Nhưng mình tiếc rằng chúng tôi không có nhiều thời gian hơn.
Ý bạn là giờ bạn có nhiều thời gian hơn rồi.
Ừ, thời gian để làm podcast.
Thời gian để có thể tiếp tục nghĩ tới chạy tổng thống nữa, tiềm năng là vậy.
Ờ.
Mình nhìn đây, mình có hai bức ảnh này, mình thấy rất ngọt ngào.
Mình sẽ cho bạn xem cả hai.
Mình có, vâng, hai bức ảnh này của Doug và Sue.
Ôi, Dougie của tôi.
Bạn biết đấy, nếu mình ở trong tình huống kết quả bầu cử đã có và mình nhận cuộc gọi từ đội mình nói rằng có 200.000 phiếu chúng tôi không tìm thấy, mình nghĩ có lẽ mình sẽ quay sang đối tác của mình trong những khoảnh khắc đó.
Ồ, mình chắc chắn đã làm thế.
Nói cho mình nghe về điều đó.
Anh ấy đã đóng vai trò gì?
Ý mình là, nghe có vẻ sáo rỗng, nhưng anh ấy thực sự là chỗ dựa của mình.
Anh ấy, chồng mình thật sự là người biết mình là ai.
Anh ấy không giả vờ.
Anh ấy là một người đàn ông mạnh mẽ, quan tâm đến gia đình, coi trọng lao động chăm chỉ.
Anh ấy trung thành.
Anh ấy có khiếu hài hước.
Anh ấy rất khích lệ.
Anh ấy rất thẳng thắn.
Và, bạn biết đấy, mình mong ai cũng có được điều đó.
Tôi biết bạn nói chuyện với nhiều người và, bạn biết đấy, về lời khuyên, về sự nghiệp và tất cả những điều đó. Với bất cứ ai trong chúng ta, điều tôi muốn cho những người có khát vọng thành công là hãy có trong đời mình — và không cần phải nhiều người — một vòng tròn những người hiểu bạn đang trải qua điều gì và ở đó khi bạn muốn cười về thứ mà lẽ ra không được cười. Bạn muốn dùng những lời bạn không dùng ở nơi bạn cầu nguyện. Những người, bạn biết đấy, như tôi vẫn nói, nếu bạn trượt ngã, họ sẽ cười bạn rồi sẽ đỡ bạn dậy và đẩy bạn ra ngoài tiếp. Không ai trong chúng ta đạt được thành công mà không có những người đó trong đời. Và có thể đó là vợ/chồng bạn. Có thể là người yêu. Có thể là một thành viên gia đình. Có thể là bất kỳ ai. Nhưng hãy chủ ý có những người như vậy trong đời vì, nhìn đi, đó là cuộc sống. Bạn biết đấy, nghe có vẻ sáo rỗng. Sẽ có lúc thăng, sẽ có lúc trầm. Đó chính là vẻ đẹp của việc sống — nó bao trùm cả dải cảm xúc. Nhưng khi bạn có những người có thể đi cùng bạn trên hành trình, mọi thứ sẽ tốt hơn.
Bạn còn nhớ anh ấy nói gì với bạn đêm đó không?
À, anh ấy sững sờ y như tôi. Thú thật là tối đó chúng tôi không diễn đạt được lưu loát lắm.
Cái trạng thái đó kéo dài bao lâu?
Không lâu cho tới khi tôi bắt đầu viết cuốn sách và đến chương về đêm bầu cử. Bạn có biết đó là lần đầu Doug và tôi nói về đêm bầu cử không?
Thật sao?
Bao nhiêu tuần, mấy tháng?
Mấy tháng. Chúng tôi chưa từng nói về đêm bầu cử. Chưa bao giờ nói về đêm bầu cử. Lúc tôi viết sách thì anh ấy nói với tôi điều mà tôi hoàn toàn không biết, đó là anh ấy và anh rể tôi đi vận động vào ngày bầu cử ở Michigan. Mọi thứ có cảm giác tốt. Tôi còn nhớ nói chuyện với anh ấy và anh ấy bảo, ở ngoài kia cảm giác tốt lắm. Ai cũng nói cảm giác tốt. Rồi trên đường về DC, họ nhận được một cuộc gọi từ một người bạn của chúng tôi — người bạn đó là Dân chủ nhưng là một nhà bình luận trên Fox News. Anh ấy đang ở trong phòng tác chiến, phòng điều hành của họ. Anh ấy gọi Doug và anh rể tôi, Tony, hỏi: các anh đang nghe thấy gì? Vì những gì tôi nghe khiến tôi lo. Tôi không biết chuyện đó đã xảy ra. Tôi chỉ biết Doug đi vận động với Tony. Tôi cũng đi vận động. Ai cũng đi vận động. Nhà tôi đầy người thân. Khi anh ấy về nhà, nhìn lại thì tôi biết có gì đó hơi khác lạ. Những gì tôi không biết là anh ấy đã có thông tin đó. Và anh ấy đã lên cầu thang để tắm và cầu nguyện. Tôi chỉ biết khi chúng tôi nói về chương đó, bởi vì chúng tôi đã nói về tối hôm đó. Rồi tôi còn hỏi anh về những bữa tối bạn bè và gia đình mà chúng tôi hay làm. Tôi nói, Doug, còn nhớ những cái bàn không? Còn nhớ ai ngồi ở bàn của chúng ta không? Anh ấy bảo, tôi hỏi, còn nhớ khi tôi nâng ly chúc mừng không? Anh ấy nói, em đâu có nâng ly. Em đâu có phát biểu chúc mừng. Tôi nói, tôi có mà. Anh ấy bảo không, em đang nghĩ tới một sự kiện khác, vì chúng ta từng tổ chức những bữa tối trong cái phòng đó. Không, đó là bữa tối bạn bè và gia đình của chúng ta. Tôi đã nâng ly. Vậy là tôi đi tìm ảnh của tối hôm đó. Và tôi tìm được một tấm. Ở đó tôi đứng, đang nâng ly. Doug lúc đó trong đầu quá bận tâm về những gì anh ấy nghe được từ bạn chúng tôi, về những gì Fox News đang báo trong phòng điều hành của họ. Anh ấy thực sự không cảm nhận được bất cứ điều gì trong số đó. Bạn từng có cảm giác đó chưa? Bị đóng băng, ừ. Nhưng bạn cứ cảm thấy có một thứ nặng nề đè lên mà bạn không còn cảm nhận được gì khác vì đó là điều bạn nghĩ mãi. Nhưng anh ấy không muốn nói với tôi tối hôm đó.
Bạn có nhận ra không?
Vì anh ấy cầu nguyện rằng mọi thứ sẽ khác. Nhìn lại, bạn có nhận ra anh ấy có gì đó không ổn không?
Nhìn lại thì tôi nhận ra. Và nhà tôi khi đó đầy người thân. Ngày hôm sau, khi chúng tôi chuẩn bị đến khuôn viên Đại học Howard, trường cũ của tôi, để phát biểu chiến thắng vào tối bầu cử, tôi bảo mọi người quay lại vào ngày hôm sau. Vậy là tôi phải chuẩn bị để đi phát biểu, mà thực ra là một bài phát biểu nhượng bộ. Và thực ra, tới lúc đó tôi phải đối diện và hòa giải. Tôi thường kết mỗi cuộc vận động bằng câu: khi chúng ta đấu tranh, chúng ta thắng. Nó không đơn giản như kiểu “thắng thì có, thua thì có”. Tôi cố tìm cách, đặc biệt cho những người trẻ, làm sao giúp họ chấp nhận điều đó? Trên đường đi phát biểu, tôi viết vào bài phát biểu rằng, có khi cuộc đấu tranh cần thời gian. Nhưng khi chúng tôi tới Howard, chúng tôi ở trong phòng chờ và gia đình ở đó. Tệ hại ở chỗ là tôi nhìn mọi người khóc và tôi chỉ nhìn họ rồi nói, chúng ta sẽ không tự ngồi than vãn. Chúng ta sẽ không ngồi than vãn. Tôi cứ hoạt động theo chức năng thôi, bạn biết đấy. Rồi sau đó là, chúng tôi đã có một chuyến đi dự định đi Hawaii để nghỉ từ nhiều tháng trước, nhưng có một tình huống khẩn cấp xảy ra trên thế giới nên tôi không thể đi. Chúng tôi không thể đi. Và chúng tôi quên rằng thực ra chúng tôi đã trả tiền thuê căn nhà đó. Đội của tôi tuyệt lắm, họ nói: tại sao không thử xem có thể đưa chị đi căn nhà đó bây giờ không? Khi nghĩ lại, thực sự đó không phải là một kỳ nghỉ. Giống như chiếc mặt nạ oxy rơi xuống, chúng tôi đeo vào và đi tới Hawaii. Một vài người bạn gặp chúng tôi ở đó. Chúng tôi như những xác sống một thời gian. Thật khó để xử lý chuyện đó nhanh như vậy.
Đó có phải là trầm cảm không?
Có lẽ rồi. Ý tôi là, có cái chuyện cứ lao vào, lao vào, lao vào, rồi bỗng dưng dừng lại. Cái đó xảy ra khi cơ thể bạn đã quen với việc cứ liên tục làm một việc rồi đột ngột ngưng. Tôi đã gặp điều đó mỗi lần tôi tranh cử và thắng, ngay cả khi… Họ gọi đó là “trầm cảm sau khi giành huy chương vàng.” Đúng vậy.
Ngay cả khi bạn giành huy chương vàng, người ta vẫn rơi vào trầm cảm vì…
Ừ, vì bạn, vì bạn đã, bạn đã hoạt động suốt thời gian đó trong một bản năng cạnh tranh dữ dội,
là phản ứng chiến hay chạy, và là adrenaline, adrenaline, adrenaline dâng lên,
dâng lên, dâng lên.
Và rồi có phần giống như, ý tôi là, kéo dài mấy ngày, gần giống như,
bạn biết đấy, người ta nói khi ai đó mất một chi, có cái gọi là, kiểu như bóng ma hay
cảm giác tứ chi ảo.
Phantom limb, đúng.
Đúng, phantom limb.
Và tôi thấy khó mà chấp nhận, rằng chúng tôi vẫn không thể làm gì được.
Tôi, à, tôi biết.
Chỉ là tôi biết mình đang trải qua các giai đoạn của sự thương tiếc.
Tôi biết, bạn biết đấy, nên tốt là có thể gán nhãn cho một thứ gì đó, nhưng điều đó
không có nghĩa là bạn sẽ không cảm nhận nó.
Lúc đó bạn chưa hoàn toàn bất lực.
Tôi chưa.
Tôi chỉ cảm thấy, kiểu như, có điều gì đó, hẳn phải có điều gì đó tôi có thể làm được.
Bạn có suy ngẫm về, tôi biết mẹ bạn mất khi chị ở đầu 40, tôi nghĩ bà khoảng 70 tuổi,
và bà mất vì ung thư đại tràng.
Bà mới vừa tròn hai, sinh nhật bà là 7 tháng 12, bà mất ngày 11 tháng 2.
Bà mới vừa được hai tháng ở tuổi 70.
Tinh thần và sự hiện diện của bà vẫn ở bên chị trong những khoảnh khắc đó chứ?
Vẫn có.
Chị có hay nghĩ bà sẽ nghĩ gì về tất cả chuyện này không?
Rất nhiều, rất nhiều, suốt cả thời gian.
Bà, ý tôi là, tôi không thể, nếu mà, tôi, bạn biết đấy, thật buồn cười, tôi đã nói chuyện với vài người mới mất cha mẹ gần đây,
nhưng cha mẹ họ có tính cách giống mẹ tôi và một người trong số họ mới nói với tôi gần đây rằng, “Tôi mừng vì cha tôi không còn sống để thấy chuyện này vì nó sẽ giết ông ấy.”
Tôi vừa nói chuyện với một người gần đây, người ấy nói, “Ồ, mẹ tôi sẽ thế này, tôi có lẽ sẽ…” — sẽ là một sự phân tâm lớn nếu mẹ tôi còn sống bây giờ, vì tôi sẽ phải dành toàn bộ thời gian để dỗ bà xuống.
Ồ, bạn biết không?
Tôi đã nói về không gian an toàn đó.
Ngay từ đầu khi tôi ra tranh cử chức Chưởng lý Quận, tôi nhận ra mình cần có một nhóm lõi như một không gian an toàn.
Và tôi nghĩ mẹ tôi sẽ là người hoàn hảo để ở trong nhóm đó.
Và tôi nhận ra đó là một sai lầm lớn của tôi vì mẹ tôi muốn giết hết mọi người.
Rồi tôi sẽ phải dành toàn bộ thời gian để dỗ bà thay vì xử lý cách tôi cần giải quyết một tình huống.
Đó là bản chất của mẹ tôi.
Chúng tôi từng gọi bà là “mommy”.
Đó là bản chất của “mommy”.
Nhưng bà sẽ rất tự hào.
Ồ, bà sẽ tự hào lắm.
Bà sẽ rất tự hào.
Ôi trời ơi.
Bà mất ngay trước khi tôi ra tranh cử chức Tổng chưởng lý.
Và tôi đã chăm sóc bà khi bà ốm.
Và có những ngày, có những tuần bà cần nằm viện.
Và tôi đã ở với bà trong bệnh viện.
Bà nằm trên giường và tôi ngồi trên ghế bên cạnh.
Vậy là tôi ở đây và bà ở đây và bà chỉ nằm nghỉ.
Và bà hỏi tôi, “Chiến dịch thế nào rồi?”
Và tôi ngồi đó.
Tôi nói, “Thôi mẹ ơi,” và đây là sự thật.
Tôi nói, “Mẹ ơi, người ta nói họ sẽ ‘đá vào mông’ tôi.”
Mẹ tôi lật người nhìn tôi và mỉm cười.
Thề với Chúa.
Bà không nói gì.
Bà mỉm cười như kiểu, “Ừ, để họ thử đi.”
Ừ.
Đó là mẹ tôi.
Phải.
Con có nhớ bà không?
Ồ, suốt.
Suốt cả thời gian.
Nhưng, bạn biết đấy, này là chuyện về cuộc sống.
Một trong những điều tôi học được, bạn biết không, giống như khi có những thứ có thể là phước lành lớn và có ảnh hưởng to khi có nó, thì khi không còn nó, cảm giác mất mát rất lớn.
Giống như bạn hỏi lúc nãy, liệu chị có làm khác đi không?
Liệu vì chúng ta đã trải qua mất mát người mình yêu mà nói rằng mình sẽ không yêu nữa?
Không bao giờ.
Đúng chứ?
Không bao giờ.
Cảm ơn chị rất nhiều.
Cảm ơn.
Ừm, tôi sẽ không — chúng tôi có một truyền thống kết thúc, nhưng tôi nghĩ mình hết giờ rồi.
Ừm, tôi vẫn sẽ hỏi chị, kệ nó.
Được thôi, Tom.
Truyền thống kết thúc là khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo mà không biết họ sẽ để cho ai.
Được.
Và câu hỏi để lại cho chị là, nếu có một khoảnh khắc trong 10 năm qua chị muốn làm khác đi, đó sẽ là gì và tại sao?
Ồ, ý tôi là, đây khá là, chẳng phải cả cuộc phỏng vấn là vậy sao?
Tôi đã viết, hãy đọc sách của tôi.
Được, chúng ta dừng ở đó.
Đọc cuốn sách.
107 Days, Kamala Harris.
Đó là một cuốn sách tuyệt vời vì nó chân thật đến khó tin và rất nhân văn, và nó cho phép bạn nhìn thấy phía sau bức màn mà người ta thường không được nhìn thấy, điều đó cực kỳ, cực kỳ hiếm, nhưng rất khai sáng và có giá trị.
Sự nghiệp của chị là nguồn cảm hứng lớn cho tôi vì chị đã phá vỡ các bức tường, vượt qua các trần kính và tiếp tục làm điều đó.
Và nếu ai đó dành thời gian đọc sách của chị hoặc xem qua câu chuyện cuộc đời chị, thì không thể phủ nhận rằng mục tiêu của chị là phục vụ người dân.
Cảm ơn chị rất nhiều vì đã dành thời gian cho tôi hôm nay.
Cảm ơn.
Tôi rất xúc động vì điều đó.
Cảm ơn.
Cảm ơn.
Vài tuần trước, chúng tôi đưa toàn bộ đội ngũ tại Diary of SEO đến Mallorca.
Cảm ơn tất cả các bạn.
Và nhờ việc chúng tôi đã đạt được 10 tỷ người đăng ký.
Nên chúng tôi đến đó để ăn mừng.
Và khi chúng tôi ngồi ở Mallorca nói về nhiều chuyện, một thành viên trong đội nhắc rằng họ đã để nhà mình lên Airbnb vào ngày họ rời đi đến Mallorca để kiếm thêm chút tiền.
Và khi thảo luận về chuyện này, tôi thấy rõ ràng rằng đây là một cơ hội lớn cho tất cả thính giả của tôi.
Khi bạn đi vắng, khi nhà bạn bỏ trống, bạn có tiềm năng kiếm thêm tiền chỉ bằng cách đưa nhà lên Airbnb.
Và như bạn có lẽ biết, Airbnb là nhà tài trợ cho podcast này.
Và tôi rất ngạc nhiên là nhiều người vẫn chưa nghĩ tới điều này.
Đối với tôi, việc đăng nhà của bạn lên Airbnb khi bạn đi vắng là chuyện khỏi phải suy nghĩ, nhất là khi nó đang để trống. Bạn biết không? Tôi nghĩ ngôi nhà của bạn khi để trống lúc bạn vắng có thể mang lại giá trị nhiều hơn bạn tưởng. Nếu bạn muốn biết chính xác nó đáng giá bao nhiêu, hãy truy cập airbnb.ca/host — bạn sẽ biết được mình có thể kiếm được bao nhiêu trong lúc ngôi nhà bỏ trống và bạn đang đi vắng.
我得誠實說,有些時候喬·拜登讓我非常失望,說實話,他也曾讓我很生氣。比如那天我和川普的辯論,利害關係非常高,總統打電話給我,對我說那簡直沒必要。你從那件事裡得出了什麼?——他所有的動機都是關乎他自己。你覺得他希望你贏得選舉嗎?我是副總統。如果沒有什麼是你說了我不能問的話……因為我有很多話想說,所以去他的。好,那你後悔當初參選嗎?不過我確實遺憾我們沒有更多時間。然後拜登和川普之前那場辯論,那簡直是一場車禍式的災難。我是說,這明顯是一個非常吃力掙扎的人。他不想參加那場辯論,我能看出來他有些不對勁。你怎麼知道的?嗯,我可以從這些開始說起。那麼不去上喬·羅根的節目呢?我確實後悔我們沒去上,但當時有很多遊戲在玩。
那晚選舉結果不如你所願時,如果我像一隻牆角裡的蒼蠅在房間裡,你會讓我看到什麼?我當時處於震驚狀態。我從未感受過與那天相似的情緒,除了我母親去世時的悲傷之外。我知道我們的國家會發生什麼事。所以我很難接受我們無法還做些什麼,因為我是在一個人人為正義與平等而鬥爭的環境中長大的。所以我確實會想,如果情況會有多不同。但有時候,鬥爭需要一段時間。那是不是意味著你會再參選?我——
請給我30秒時間。我想說兩件事。第一,非常感謝你們一週又一週收聽節目。這對我們所有人來說意義重大,這真的是我們從未想過、也無法想像能達到的位置。但第二,這個夢想讓我們覺得我們才剛剛起步。如果你喜歡我們所做的,請加入那24%定期收聽本節目並在這個應用上關注我們的人。我要對你承諾,我會盡我所能,讓這個節目現在以及未來做到最好。我們會為你帶來你想聽的來賓,並繼續做所有你喜愛的節目內容。謝謝你。
副總統女士,您最近如何?
我很好。我很好。我的意思是,綜合各方面而言我很好。我的家人健康狀況良好,所以我要從那裡說起。但除此之外,你知道,這是一個令人不安的時刻。
情緒的全貌是怎樣的?當你說「綜合各方面」時,完整畫面是什麼?
從感激、覺得非常幸運,到極度不安、失望,並對我們國家的狀況以及由此延伸到全世界感到擔憂。像很多看新聞、讀新聞的人一樣,存在一種焦慮狀態。接下來會發生什麼?我常常對人說,情況可能在好轉之前還會更糟。所以對這一點的認知、或許是對此的預期,我想讓我和許多人都處於緊繃狀態。
你相信那點嗎?你認為情況可能會在好轉前變得更糟嗎?
我覺得非常有可能。每天都可能如此,因為實際上在我巡迴宣傳新書的時候,我對各地觀眾都說過這句話,然後隔一天就會發生某事。這個政府有很多非常難以預測的地方,儘管其中幾乎大部分是我曾預見到的。
我知道你只有107天可能介入歷史進程,但當你看到你所提到的那些事在發生、那些會引起你挫折感、有點焦慮等情緒的事情在展開時,你會不會覺得某種奇怪的責任感?因為當時你有一定機率能夠在那些事情上有所介入。
我確實會想,如果情況會有多不同。我會從那些正以可怕方式被影響的人數來思考。我會想到現在有多少人正處於徹底的恐懼之中,害怕被攻擊、害怕成為仇恨的目標,更不用說錯誤資訊了。是的,我會。且我知道我所參選的美國總統那場選舉的結果正是導致現在的局面。結果本可以不同,會非常不同。我盡量不讓自己過度沉溺於這種思考。我會告訴你,無論好壞,我確實喜歡把自己置於當下。
那麼我們繼續。我想了解,造就你這樣一個人的那一套環境是什麼,因為你是個異數。
你的職涯出現了很多「第一次」。但如果我們——如果從一開始看──是什麼樣的背景,會塑造出一個人在專業生涯中成為如此異數?
是我的父母和養育我的社區。我的母親19歲時獨自從印度來到美國。她那麼年輕時,自然就與加州柏克萊和奧克蘭的民權運動結盟。她遇見了我父親,父親曾是牙買加的全國獎學金得主。他們相愛了。於是我和我妹妹就出生了,我們出生在一個每個人都為正義、自由和平等而奮鬥的環境中。我們收到的每個訊息都是:你很重要,你有責任去想清楚你將如何參與。
我在讀你的故事時注意到,服務與助人似乎深深交織在你的DNA中。甚至我們也跟你丈夫道格聊過,他跟我講了你們第一次約會的故事。
嗯哼。他跟你說了什麼?
嗯,顯然你在第一次約會時說了一句話,你說你是來幫助別人、為別人服務的。他跟我說了很多事情。我那兒有好幾頁道格講的話。非常有趣。順便說一句,他非常愛你。
我也非常愛我的丈夫,他很幽默。我希望你有感覺到。
他是個很有趣的人。
是啊。我跟他有非常不同的職業生涯,我們倆都是律師,對吧?他一來就進入私人執業。我從來不想做私人執業。對我來說從來不是為了錢。一直都是為了人,怎麼樣做能保護人、給予人尊嚴。
為什麼要保護人?
我想這也有很多原因,或許跟排行有關。我是老大。從兩歲起,我媽媽就跟我說,要照顧你的妹妹,照顧她。你得注意她。你知道,那時有各種事情要做。
各種考驗。是的,我什麼都經歷過。
對,這是我妹妹瑪雅。
你在保護她。
那是我在保護她。我也在成長過程中看到我母親——一個五英尺高、有口音的褐色女性——是怎麼被對待的。她教我這些,我的大家庭也教我,但我也目睹到確保所有人的尊嚴被尊重與保護的重要性。而且我一生也見識到那並不總是發生。
所以你決定專注於在公職體系的法律工作。從那時起,你有了非凡的職業生涯。你所能達成的真的很了不起。我想這也是很多「第一」出現的地方,因為從24歲到51歲,你從副地區檢察官一路升到加州司法長官,成為首位擔任這兩個職位的女性與首位黑人。在那段期間你領導了重大改革,包括在2008年危機後為房屋所有者爭取到250億美元的救濟,啟動 Back on Track LA(重返正軌)復健計畫,並使加州成為第一個要求執法人員配戴隨身攝影機的州,還有更多其他成就。到那個時候,你的職業生涯已經令人難以置信。那本可以是終點,你也可以在那時退休慶祝,但還有太多事情要做。還有太多事情要做。我覺得我的長處也是短處的是,我喜歡解決問題,但這也意味著一旦問題解決了,我傾向於馬上轉向下一個問題,可能沒有花時間拍自己的肩膀說幹得好,因為現在該處理下一個議題了。
在你的職業生涯中,你見過一些可怕的事。那是你工作的本質。你處理現實中最陰暗的部分、人類行為中最糟糕的一面。
是的,你說得對。給我一些具體背景,那在現實中意味著什麼?
嗯,一段時間我專門處理兒童性侵案件,那幾乎是最可怕的虐待與犯罪──成年人侵害兒童。那些案件因為很多原因都非常艱難。我記得有幾個特別的案件,孩子們年紀太小,無法出庭作證。曾有一個是小學女生,我記得我走進法院的廁所哭了,因為我知道陪審團的證據不足以定罪,這讓我心碎。我多年以後還會想起那個小女孩。那些案件代表了人類行為最糟的一面,作為社會,我們本該保護兒童、保護他們的脆弱性,讓他們能茁壯。但我也起訴過謀殺案、詐欺案。
怎麼承受這些壓力和責任?我不是只指你擔任司法長官的時候,之後你競選總統、經歷起伏、接收大眾反饋、壓力、可能去領導——你知道的——基本上的自由世界,成為地球上最有權勢的人,還有起伏、攻擊、那些兒童被虐的案件。怎麼學會承受?你有建立什麼框架嗎?有沒有其他理念或原則,幫你應付這種壓力?
這聽起來可能老生常談,但我每天運動。無論睡多少,我每天早上都會運動。我覺得這是心智、身體與靈魂的整合。
你有隨時間改變嗎?
噢,當然。我隨時間改變了。壓力的強度改變了。但在我心中對個人責任感的壓力並沒有改變。
我、我對自己要求很高,嗯、嗯、我常常逼自己,自己要求很高,嗯,我傾向於完美主義,雖然我離完美很遠。你知道,我、我是說,連在那107天裡,每晚我都會躺著想著我那一天還能做更多什麼。24歲的卡馬拉·哈里斯,當時開始就是那種、呃,最後成為助理地方檢察官。如果我把她放在那裡,而現在坐在這裡的是您,呃,副總統女士,個性、心態、觀點上會有哪些顯著差異?
哦,這很有趣。嗯,我是說,我不知道是不是變了,但她很無畏。她很無畏。她不會聽到「不,做不到」這種話。無論是我第一個案子,我還是個年輕的檢察官,翻著案卷,當時是個星期五的晚上。我發現被逮捕的人家裡有年幼的孩子,是一位女性,而法院都要關門了。我跑到法庭,請求法官再上庭一次,拜託他,她有年幼的孩子,不能整個週末都被拘留。但書記官說,不行,他今天已經下班要走了。我是不肯離開的。他們點名叫了那個案子,但我不接受「不」這個答案,我只是、呃,這大概貫穿了我一生的一條主線。我不會對「某件事不可能」這樣的想法心安,嗯,至少我不會在不嘗試證明它是可能的情況下心安。而這點大概沒有改變。
但我也開始比較能接受「你無法改變每個人」這個想法。嗯。
而知道你不能改變每個人,這怎麼改變你的處事方式?我現在比較能評估一個情況,去看那裡有什麼可能性。好。也許能更現實一些,同時我想,不會因此變得心灰意冷。嗯。是啊。我想那是智慧和經驗吧。是的。這是隨著經驗而來的。這讓你可以更有效率、更有成效。對,沒錯。沒錯。因為這也是我用來調和這件事的方法——把努力放在別處會更合理、比較值得。是啊。是啊。
在這段旅程的哪個時候,你意識到自己想當美國總統?像,是不是某次你和道格(Doug)一起吃午餐或晚餐時做了這個決定?這個決定是在你的職涯何時做出的?
是在我還在參議院的時候。嗯。我遇到一個朋友——當時道格和我在一家當地餐廳坐在一張家庭桌吃飯,他走過來對我說:「你應該參選總統。」直到那時,我都沒想過要參選總統。沒想到要參選總統。有些人生來就覺得他們會當總統,有些人每天照鏡子都看見自己是總統。我不是那種人。但那個念頭開始萌芽。然後,當然,成為副總統並擔任副總統的工作之後,我會見過超過150位世界領袖——總統、首相、總理以及國王。我代表美國人民就非常重要的交易和議題進行談判。我花了無數小時,不僅在橢圓辦公室,還在戰情室,以及到世界各地出差。所以在那107天裡,我不但完全意識到這份工作的重要性,也完全意識到我擁有足夠的經驗與知識能夠有效地做好這份工作。
其實我剛剛在樓下和我的一位朋友 Lucy Mangini(她坐在外面)談這個問題。我們在談:「冒名頂替症候群會離開你嗎?」「冒名頂替症候群」這個詞有點負載。你會假設在你之上的人,他們好像在基因上、心理上或某種天賦上有什麼東西,他們擁有所有答案。但你爬得越高,隨著你自己持續的幼稚,你會開始懷疑,其實沒有人真的是天賦異稟,或擁有你沒有的超能力。對吧。我在職涯中也有過這種體驗,但我也有真正的冒名頂替感的時候。那是在我第一次當選檢察官的時候。我那次挑戰當時的現任者,一開始民調只有六個百分點,也就是6%。你知道,最近有人問我關於民調的事,如果我聽從民調,我就不會去參選我的第一個公職。因此,也許我們現在也不會有這場訪談了。然後我贏了。那時候、你知道,剛投入比賽時沒人預期我會贏。然後我坐在辦公室,心想,天啊,我現在是美國一個大城市的民選地方檢察官了。事後看來,或許那就是我們所說的冒名頂替症候群。就像你說的,這個詞可能被賦予太多含義,因為我認為有某種程度的謙卑是沒問題的,甚至很好。特別是當人民把巨大的權力交付給你時,要明白這不是關於你個人的。我想這正是我們談冒名頂替症候群時的一部分,也就是誰會有這種感覺。我想很多時候是因為他們了解這份工作對他人的嚴重性與重要性。是的。我很讚賞真誠的謙卑,不是做作的謙卑。因為有很多人會為了噱頭而自我貶低。是的,正如你所說,爬得越高,確實會有這樣的感覺。
因為你越常有機會與那些平時看起來高高在上的人同處一室,你就越能理解他們其實並非高不可攀。對,這是比較委婉的說法。你會發現每個人身上都有一點灰塵/都有些不完美,並不是每個人都光鮮亮麗。但知道事情是這樣,反而令人解放,因為你知道我們都會在自己頭頂劃出一個天花板,覺得那就是自己的層次,認為在那之上的人擁有我永遠達不到的某種天賦,所以我甚至不會去努力打破那個天花板,因為我覺得我不配待在那裡。但也不要忽視,許多人會收到那類訊息──你不屬於那裡。
是的。我特別在指導別人時常會對他們說,千萬不要因為別人眼界有限,看不見你的能力,就去限制自己。那是別人看不見你能力的侷限,不是你的;不要把別人的侷限強加在自己身上。
我在我們開始錄音前給你看的那張 LeBron 貼出的照片就是一個很具代表性的例子。我會把它放到畫面上,但它顯示的是,以前所有任副總統的人,說實話看起來都差不多。於是有人可能會陷入一個陷阱,覺得如果我長得不像這樣,我就做不了這份工作。我想人腦會邏輯地得出這種結論,尋找模式辨識;它可能會想,如果我不是這些穿著西裝、那種髮型、那個年紀的男人之一,那這個職位我就無法勝任。(採訪者:我想補充一點。)而其他人也會認為這就是能勝任這份工作的樣子。所以額外的挑戰,不只是你自己給自己設定的限制,還有別人對誰能做什麼的既定印象會限制你。
你在職涯中有遇過這種情況嗎?有沒有什麼特別的例子總是在你腦海裡盤旋,讓你真切感受到在那個房間裡,人們只是基於外表、性別或種族就低估你?
我的意思是,職場上確實有時候,我走進房間,如果有人不認識我、不知道要面對的是誰,他們會以為他們在等我的上司。你怎麼處理那個情況?怎麼不讓那種情況壓垮你?很容易感到被打壓然後回家縮起來。
你常常、也許經常會是走進董事會、法庭或會議室時,唯一一個長得像你、或有你那種人生經驗的人。但當你走進那個房間時,抬頭、挺胸,記得有很多沒能進那房間的人為你感到驕傲,期望你會用你所擁有的聲音來發聲。當你意識到自己可能顯得不太熟悉時,的確要運用一些技巧。但我要提醒的是,不要帶著「我的價值不會被認可」的假設走進那個房間。這又回到我之前的重點:我們要平衡自己對自己的限制和別人傳來的限制之間的差別。
「技巧」是指什麼?
就是像剛剛說的,當你走進那房間時,在心裡看到那些支持你的人。偶爾我會想到 Francis Wilson 太太——她是我的一年級老師,也出席了我的法學院畢業典禮;我也會想到我的母親,她會對我說:「Kamala,千萬不要讓任何人告訴你你是誰,你要告訴他們你是誰。」在走進那些重要的房間時想起這些人,提醒你自己,這是我長期以來使用的工具,對我很有幫助。
(看圖)是的,那位是 Wilson 太太。那是在我法學院畢業典禮的時候,那位是我的母親。
──這樣啊。你這些照片哪裡來的?──就,放著的照片啊。是的,那就是 Wilson 太太。
那麼,為什麼在走進那些房間時想到 Wilson 太太會對你有幫助?
我想每個成功的人大概都有一個共同點:至少曾經有那麼一個人──可能是父母、老師、鄰居或牧師──有人讓你相信你很特別。他們也許沒有客觀上讓你特別突出,但他們告訴你你很特別,而你相信了。我知道我就是這樣。我或許不算特別突出,但有幾個人告訴我我很特別,而我相信了他們。也因此,他們會說:「你不要做這件事,因為你不該那樣做;但你要進那個房間。」我想,談到師徒制,談到社會給孩子們的訊號──我說的是我們所有的孩子,包括我們自己的孩子、以及我們應視為自己孩子的社區孩子──如果我們能給他們告訴他們他們很特別的訊息,並且用資源去支持他們,那我們的社會會更強大。
你這麼一說,我就在想起人生中某些時刻,人們對我說過一些隨口的話,當時我還半信半疑,比如他們說你會很特別或將來會做出偉大事情,那時我自己可能不完全相信,但我相信他們相信。對,那就足夠了。就是這個意思。他們告訴我,我就相信了。當時我沒多想,也許這就是為什麼我不會照鏡子然後看到那些東西。嗯,對,對,但確實是這樣。
你有沒有一些方法,關於你學會怎麼維持自己的儀態?
回想起 24 歲的卡瑪拉和現在這個卡瑪拉,在那些場合裡你有沒有一種特定的站姿或氣度,也能贏得別人的尊重?
我注意到你說話不急促。
我覺得職場較年輕的人,往往會講得很快、連續不停。
對,沒錯。
因為他們有點像是在替自己花的時間找藉口,顯得比較慌張、不太沉穩。
我只是好奇,有沒有什麼方法、工具在這方面對你有幫助?
重要的是在概念上心裡有個底,知道自己想說什麼。
並不是說你出門前要把要講的話背好,但要心裡有個意圖,知道你打算傳達什麼。
我也覺得,特別是在討論複雜議題時,要在腦中把問題拆解清楚,這樣才能條理分明地說話。
那外表方面呢?你會常常在意這個嗎?
你今天的穿著很漂亮,真的很會打扮。這重要嗎?
可悲的是,的確很重要。
視情況而定,但可悲的是,確實如此。
我覺得我們還生活在一個:你進到房間時的外表會影響第一印象的世界。
舉例來說,甚至在輔導別人的場合,人們會看手錶或手機,確認你是不是準時到場,並據此對你的性格做出某些判斷。你外表的某些細節,會顯示出你對自己的驕傲與自尊。
我是說,我從小在黑人教會長大,去教會要好好打扮。那是你尊嚴的表現,也是你對那個場所的尊重。
你在 2019 年 1 月首次啟動總統競選,一直到同年 12 月你退出競選,對吧?
為什麼會退出那次總統競選?幕後的完整情況是什麼?
裡面有很多原因。主要是我們沒錢了。
是的。
不過我當然也學到很多關於競選的經驗教訓。但那是主要原因。
然後在某個時候,你接到了一通總統先生的電話。
嗯哼。
我接到的是當時的民主黨提名人、Joe Biden 的電話。
我們視訊通話,當時正值 COVID 高峰期。
是的。
他問我要不要當他的搭檔。
那是莫大的榮譽,我很榮幸能接受。
在那之前你有沒有任何預感他會問你?有沒有私下談過什麼?
沒有,我有一場面談。我有一場面談,那情形像諜報電影裡的一幕:我的助理先載我到一處,然後又換車,因為媒體都在守候,想看誰會被列入短名單。所以我們得做一連串祕密行動。我換上另一輛車,由他的一位助理開車帶我,然後繞來繞去到一間房子,從後門進去,窗戶關著,窗簾也拉上。我就接受了那場面談。
我和 Doug 當時在華盛頓的公寓,因為我當時是參議員。那時正是 COVID,高峰期,媒體的車就停在門外。大家都只想出去散散步。記得那段時間每個人都只是想換點新鮮空氣。他們大概以為我們看不到他們——那是一輛沒標誌的車。有時我就走過去跟他們說:我們去買杯咖啡,你要不要我幫你帶一杯?我們馬上回來,行嗎?
實際上 Joe Biden 打電話給我答應要當他的那天,當天早些時候我朋友在維吉尼亞有房子,夏末她帶來一大箱美味的番茄。我喜歡煮菜,打算做一堆瑪莉娜拉醬然後冷凍。然後他打電話來,我說好,當然好。幾乎在幾秒內,一群人帶著一大堆活頁夾走進我們公寓,坐下來,大家都戴著口罩,開始跟我們說,這就是競選的規劃。因為我不喜歡浪費食物,所以每一個離開的人我都會把番茄遞給他們帶走。
我很好奇,我做過很多採訪,也被採訪過幾次。那麼,副總統人選的面試是怎麼進行的?會被問哪些問題?
以我曾當過面試官也當過被面試者的經驗來說,最終往往取決於化學作用/默契。因為到了那一刻,通常篩選已經縮小到大約三個人左右,所以所有的審查(vetting)都已經做過了。我在競選總統時的審查經驗很短,只有幾個星期;但我想 Joe Biden 考慮了大約九週才做決定,所以有完整的審查。
我被審查要當副總統時,有位律師跟我做了差不多九個小時的面談,逐項查核所有東西──我的報稅、我的職業紀錄,所有一切,全部、全部、全部。真要說,就像做一次腸鏡檢查的感覺(比喻),幾乎就是那樣。當這些都做完、通過綠燈之後,接下來就是坐下來決定,因為這會是個夥伴關係,對吧?必須是這樣。你得覺得能信任對方、能跟對方共事,且你們是為了相同的理由在做這件事。
你以為會是你想像的那樣嗎?
當副總統?
是啊。
我並不確定會是什麼樣,因為沒有什麼能與之相比。
我是美國第49任副總統。之前只有48任,對吧?
我想沒有什麼能真正讓你做好準備,因為那是一個非常獨特的位置——你再次成為第二號人物。
所以責任的嚴重性就是如此。
我把功勞都歸給已故的吉米·卡特總統。卡特在任時,接續了肯尼迪和尼克森之後,他決定應該比過去給予副總統更大的職責,因為萬一總統出了事,繼任應該要順利。
沃爾特·蒙代爾當時是他的副總統,也是第一位在西翼有辦公室的副總統。
那時的職責,包括與世界各國領導人會面,代表我們的政府和政策在國內巡迴演說。
這是一個難以置信的重責大任。而且,你知道,會見各式各樣的人,他們大多只是希望我們能做成一些好的事情。
當我讀你的書《107天》時,其中一件既令人驚訝但也合乎人性的事是,你談到總統的一些幕僚基本上在壓抑你一點——壓抑你的成就,因為你對他們構成威脅。
我想你很早就被告知,或者很早從幕僚長那裡聽說,副總統某種程度上被視為對總統的威脅。
傳聞是這樣的:卸任的總統幕僚長會告訴即將上任的總統幕僚長,不論政黨為何,第一條規則就是「注意副總統」。
傳聞就是這樣。
當然,我也曾與喬·拜登競爭過。我非常清楚自己得一次又一次地證明我的忠誠,不會有人理所當然地認為我就是忠誠的。
你在書中說,總統的幕僚在助長對我不利的負面敘事。
總統的核心圈子似乎對此沒意見。事實上,看起來他們決定應該再把你打壓一下。
是的。
當我讀到那裡時很震驚。但同時也能理解。因為這是人性,但仍令人震驚,因為這是意料之外的。這是適得其反的,絕對是適得其反的。
你第一次意識到這種情況發生,是什麼時候?
說實話,我早就有那種感覺。但是真正選舉之後我才開始真正聽到很多相關的故事。我是有感覺,但在他們要你提升、要他們為你辯護時所遇到的挑戰,使我覺得很明顯,尤其是在面對不實、不公平攻擊的時候。之後我又聽到更多故事。
你所指的是,當媒體對你發起不公平攻擊,本來很容易就能反駁或揭穿時,他們卻沒有想要去揭穿?
沒錯。總統麾下的幕僚與資源,相較於副總統那邊,是龐大的。如果副總統遭到攻擊,原本有資源可用來替副總統辯護,但這些資源沒有被用到,而如果被善加利用,反而會對所有相關的人都有利。因為我認為,這也是他們的利益所在,因為如果你和喬·拜登都很強,喬·拜登就更有可能在下一次選舉中贏。
完全正是我的觀點。我們是同升同降的。
拜登知道這些事在發生嗎?
我不知道他是否知道。但主導這些的是他底下的幕僚。
所以你的意思是,你覺得他們希望公眾對你的印象變弱,這樣可以讓你保持在該有的位置上?
我覺得那是其中一部分。我認為他們採取的是零和思維——世界上、職場上有太多人以零和遊戲來處事。如果我得到更多,你就會得到更少。這種想法非常短視。我覺得在談到我們政府和選舉所關乎的賭注時,這種想法其實相當狹隘。
你在書中也談到,在《107天》第47頁,你提到他們也沒有宣傳你的成就。因為當我查閱你所完成的那些事的所有資料時,我根本不知道。
我知道。似乎沒有一個大聲宣傳你成就的喇叭。
真是令人沮喪。
我都說不出來,既令人沮喪又痛苦。更不只是對我個人,而是對那些了解我履歷、知道哪些事沒被說出來、哪些事被說出來的人來說。
沒被說出來的是什麼?
成就。我的領導力的可信度。你在第51頁寫到,他們認為如果你光芒四射,喬·拜登就會黯然失色。所以從他們的利益來看,讓你黯淡反而有利於讓喬·拜登更閃亮。
是的,那真的是非常短視。
你和喬·拜登是朋友嗎?
是的。
關係好嗎?
關係不錯。我兩天前才跟他說過話。他打電話祝我生日快樂。
這關係複雜嗎?
是的,非常複雜。正如我在書裡寫的,這段關係很複雜。我對他有很深的情感。但也有一些時刻我相當坦率地表示,他讓我非常失望,坦白說,也讓我生氣。
你能說說具體是在什麼情況下他讓你失望和生氣嗎?
我在書裡寫了這些,這些事我也有再三思索……
我要不要把這件事寫出來?
我決定在寫這本書的時候,就要坦誠相對。
這些就是事實,讀者可以從中取他們想要的東西。
在辯論當天,我和川普的那場辯論。
你知道的,投入一場總統級的辯論,是個非常緊湊、密集的工程,還有歷來所謂的「辯論營」。
你能想像嗎?
但那根本不像露營。
就是在辯論前的一段時間被封閉起來,全部專心準備。
這些你哪裡弄來的?
這是菲利普,扮演唐納·川普的人。
在你的辯論營?
在我的辯論營。
他從不脫戲,從來沒有。
所以,這是個被帶來的假川普。這是假的川普。
他會畫那種橘色的妝,戴長長的紅領帶。
他實在很糟糕。
糟透了。
糟透了。
糟透了。
不過這是為了盡可能把我準備好,出於好意。
像菲利普這樣的人還有很多。
很多人——你知道,我很幸運,有些人多年來一直跟著我,歷經不同職務。
即使他們後來去到其他位置,只要需要他們總會回來。
所以,辯論營基本上就是一個強度很高的準備過程,你的團隊會想辦法把你打垮再把你重建回來。
所以,辯論日是在那段密集準備之後。
那天早上我和團隊開會。
我以為會是更多的準備,但他們其實非常好,他們基本上跟我說,你準備好了。
所以,好吧。
作為一個女性參選總統,很多女性在各種高層位置上會做髮妝。
回到你說的呈現方式的那一點。
這可能要好幾個小時。
做完髮妝後,我和我丈夫道格在飯店房間裡,總統打電話來。
有人告訴我他想打給我,是為了讓我準備好。
我當時很確定他是來給我打氣、叫我上場去對付他。
起初他確實是這麼說的。
然後他接著談到賓夕法尼亞有一群人在講我的壞話,因為他們聽說我在講他的壞話。
我掛了電話後,真的是——難以置信。
我很生氣,也非常失望。
這完全沒有必要。
除了我之外,全世界只有兩個人曾和這傢伙辯論過:希拉里·克林頓和他。
你知道那種感覺。
進入一場那麼高賭注的辯論,而川普又沒同意再辯論一次,賭注非常高。
所以,這就是我所說的例子。
你從那件事裡得到了一些東西。
你從中讀出一個關於某人意圖的潛在訊息,因為我會這麼做。
如果有人在辯論準備前打電話對我說那樣的話,我會假定他並不希望我表現得最好。
我的結論是,他的動機全都是關於他自己。
對,對,顯然是這樣。
那不是為了我在辯論中的表現。
你覺得他想讓你贏選舉嗎?
我覺得想,因為只有我能維護他的「遺產」。
但即便那也是圍繞著他。
好吧,如果我要假設他想讓我贏的理由之一,那可能就是這個。
也就是說,當然,如果我贏了,這一切就不會發生。
我不認為任何真正關心國家未來、民主,或至少關心保護美國憲法的人會想要這一切發生。
這也稍微提醒我,許多位居高位的人,也許有點以自我為中心。
是的,情況確實如此。
我想是這樣的,我見過。
也許——敢這麼說——這就是他們能到那個位置的方式?
我想如果他們沒有其他推力或吸引力,這可能佔很大一部分原因。
因為我看你的生活和職涯,看到的是對同一件事的奉獻:服務人民。
這種奉獻是以放棄財務機會和其他可能追求的機會為代價。
在我看來,你的議程真的是為了服務人民,非常真誠。
我不能這麼說我研究或採訪過的所有政治人物。
還有一點,另一件事是,我會看所有這些辯論。我是美國政治的超級粉絲。
我12歲的時候就熬夜看歐巴馬就職,或大概是那個時候,我當時還是個小孩。
從小我就會熬夜看所有辯論,我看了那場辯論。
但在那之前的拜登和川普那場辯論,顯然看得出來情況不對勁。
感覺上,民主陣營的人好像都在假裝一切沒事,這是我從英國的觀察:我在想,他們為什麼都在裝沒事?
但那明顯是一個在表達和想法上有很大困難的人,而面對像川普這樣能快速抓住弱點的人,他就會迅速撲上去。
有趣的是,因為我非常仔細地看那場辯論,有很多原因,包括我在他辯論後有四次採訪,要代表總統在辯論期間發言。
那場辯論有趣的是,你很少看到唐納·川普其實收斂、變得比較節制,那種情況很罕見,這很吸引人。
你當時一定知道。
你一定——你當時坐在那裡,你當時在洛杉磯,對吧?
我那時在洛杉磯的費爾蒙飯店。
看著。
在看。
在做什麼?
我在用力做筆記。
我本來點了那種小型蔬菜拼盤,但我心想,不,今晚該吃披薩。
我點了披薩給大家。
我當時身邊有好幾個人,但在房間裡我只帶了一小群緊密的團隊成員。
他是從辯論營打電話給我的。
總統,拜登打來的。
我當時就覺得有些不對勁。
我很擔心,我只是覺得,他不想辯論,這是我的看法。
他不想要那場辯論。
你知道,像任何比賽一樣,無論你是在競標、還是運動比賽,你必須要想贏,對吧?
如果你不想參與比賽,這絕對會影響你的表現。
我不認為他想參加辯論,我很確定他不想。
你怎麼知道?
有什麼徵兆?
我們有談過這件事。
我想是有人說服他去的。
總之,我跟我的小團隊一起看辯論。
我想人數不要太多,這樣我可以在當下比較坦率。
因為我知道辯論結束後我有四場採訪要做。
而且,你知道的,每場辯論,不管你是誰,總會有數據錯誤,或是你舉的國家錯了之類的情況,這些事總會發生。
沒有完美的辯論。
所以總會有需要補救的地方。
我是有預期到的。
然後,你知道的,我們看到的大家都看到了。
那場面就像車禍。
是場史無前例的車禍式慘況。
我其實回想不出有哪一場……我對這些辯論有點像歷史學者的興趣,因為我覺得它們是很有趣的人類心理實驗和示範,像那些妙語金句是怎麼冒出來的,還有「裝滿女性的活頁夾(binders full of women)」那件事。
還有歐巴馬在和羅姆尼那場辯論中提到軍隊不再是「馬匹和刺刀」的說法。
我覺得這很有趣,因為一個句子或片語竟然能深刻地影響大眾的看法。
而且會被記住。
是的,而且會被記住。
作為一個行銷人員,我做了十年行銷工作,我常常想這件事,比如「馬匹和刺刀」這句話能讓我記得住,卻記不得其他東西,對吧?這真的很有趣。
你看,文字的力量。
還有傳達方式,對吧?
傳達方式,沒錯。
加上表達和時機。
是的,這就是你會學到的,對吧?所有這些都得同時配合。
那你當時面對川普的那場辯論策略是什麼?
因為你也有那些時刻,像是「貓和狗」那些難以置信的說法。
而且我在家裡看時在想,喔,她是在試圖激怒他,而且有效。
是啊,因為他在那方面很可預測。那對你來說那些策略是什麼?
首先,我們的講台上放的是空白的便條紙。
在辯論營訓練時如此,所以當我握過他的手走回我的講台時,我畫了個笑臉。
因為我決定我要玩得開心。
因為這類辯論有個特點:玩得開心的人會贏。
那是真的。
我們前幾天回放了辯論。
是嗎?我們有回放?
是的,你在笑。
嗯。
看起來你很享受。
嗯。
而他看起來很沮喪。
對。
那是刻意安排的,讓你看起來像是在玩得開心?
不只是看起來而已,因為我覺得如果你心裡不覺得好玩,要看起來像在玩得開心其實很難,對吧?
沒錯。
所以你必須找到,你必須看到其中的幽默,這是人生的真理之一。
否則它會把你拆解掉,尤其當你在處理很沉重的議題時,你得看到其中的幽默。
像他那時說出「貓和狗」那件事,我當時簡直不敢相信。
我完全不敢相信,因為事情是這樣的:
我並不知道他會說那種話,對不對?先給沒有上下文的人說明一下,好嗎?
好,沒錯。
從我記得的模糊印象,是有個瘋狂的謠言,說(我記得有點模糊)好像是非法移民在吃貓和狗。
有人說海地移民,不論他們是否合法身分,在俄亥俄州在吃他們的寵物貓和狗。
我當時根本沒聽過這件事,因為我人在辯論營。
然後我團隊的兩個成員看到他和這個謠言的主要散播者一起下他的川普專機。
他們就意識到,如果那個人跟他同機,那麼很有可能他最後聽到的就是這種說法。
他們在最後一刻告訴我,對了,他們很多人叫我「老闆」,因為執法界就是這樣稱呼,後來就沿用了,真是瘋狂。
「老闆,我們有件事要告訴你,我們沒跟你說過,對方那邊有人在說海地移民在吃貓和狗。」
我當時心想,你在開玩笑吧?太荒唐了。
但這正是他們在說的東西,所以可能會在辯論中出現。
果然出現了。
但我要對你說的是,史蒂芬,我寫這本書的原因之一,是那些107天中有些教訓是可以被學到並應用到今天的。
我認為其中一部分的手法就是先說出那個荒謬的東西,然後所有人都會把焦點放在那個荒謬的事情上。
同時,真正重要的事就發生在背後。
對,轉移注意力。
對,轉移注意力包括談論移民吃貓和狗,而不去談說你對辛苦工作的美國人有什麼計畫來降低物價。
於是媒體就報導那整件事,而不是問,他對降低物價有什麼計畫?
在過去大約十年我做行銷工作的經驗中我學到的是,我在上一個書中有一章說:無用的荒謬性會比有用的務實性更能定義你作為一個品牌。
我的意思是……(對方)說得真好。
就是我——這是我舉的比喻,我去倫敦金絲雀碼頭那家健身房,走進去看到有一面一百英尺的攀岩牆。那健身房超大、很厲害。我回家跟我女友說,寶貝,那裡有一家超棒的健身房。然後我接下來說出來的那句話是最荒謬的,因為我知道那句話會最有衝擊力。所以我會說「他們竟然連一面百英尺的攀岩牆都有」。因為如果我這麼說,隱含地就告訴她,嗯,這健身房很大。而且在我上一家公司,媒體關注的不是我們的工作、我們的個案研究、我們有哪一些客戶,而是我們那個會通到球池的巨大藍色滑梯。每次媒體來採訪,他們就說:「你可以去站在藍色滑梯那邊嗎?」都是在那個藍色滑梯上。最荒謬的東西得到所有注意力。我其實認為川普的策略部分就是先用這種方式開場。沒錯。他是個標籤高手,叫「瞌睡喬(Sleepy Joe)」。你不能……他在這方面很有天賦。別小看他。
要怎麼打敗玩那套的人?你必須不斷地把焦點放在真正發生的事上。那有用嗎?這也意味著要把事情拆解清楚。舉例來說,我最近常說的一個詞非常適合形容他這個時代,就是「煤氣燈效應(gaslighting)」。對,現在有很多煤氣燈式的操作,基本上就是歪曲事實、說謊、推卸、轉移注意力,讓人看不到真相。包括像他現在這種大力主張的大規模遣返,順帶一提,這過程中會牽連到很多美國公民。他想讓人相信的是,你的困境是因為那些比你更窮的人——這其實就是他想賣給美國人的論述。他基本上在跟美國人說:你之所以變得沒那麼有,是因為那些比你更沒的人的緣故。
這招奏效嗎?顯然是有一點效果。但總有一天,那層表面的偽裝和轉移注意力會消失。我不知道確切會是什麼時候。我認為,聽著,當關稅開始生效,到了假日購物季,人們發現有多少玩具是中國製造時,這種做法會得到強化。而更讓情況惡化的是錯誤資訊在快速傳播——大量且像野火一樣蔓延。要用事實——更別說像你說的那種實際訊息和邏輯——去領先、去引導,真的很難。
很有意思的是,我常跟神經科學家和心理學家坐在一起,他們告訴我大腦如何運作。他們在簡單層次上會談到大腦的兩個部分:理性的前額葉皮質,和情緒中樞,例如邊緣系統、杏仁核。他們總是說,最容易保存記憶、最能吸引注意力的大腦部分是情緒中樞,也就是杏仁核。所以如果我說「那些膚色較深的人會過來,他們是強姦犯和殺人犯」,這在情感上比起你跟我講美國在疫情後經濟恢復比任何所謂富裕國家都快這種統計數字,更能抓住人心。你說完那種統計,我十秒鐘內就忘光了。我知道。但那句「強姦犯和殺人犯」這種說法,雖然我的理性會覺得「拜託,這不是問題的核心」,但我仍會有一部分記住它——哪怕我是個對情勢相對了解的人。
我還記得塔莉·沙拉特博士(Tali Sharratt),她是神經科學家,所以她知道疫苗不會讓孩子得自閉症。可她回想起多年前選舉期間的一次對話,當時(我記得)本·卡爾森或其他人在談科學,鏡頭轉到川普那邊,川普在講一個故事:有個三歲大、很可愛的小孩,他們拿著這麼大的一根針,給那孩子打了疫苗,結果她得了自閉症。科學在一邊,情感故事在另一邊。塔莉當時對我說,雖然我知道那不是真的,但我內心仍有一部分有點害怕。我知道。
所以我在這裡要問的是:當你是在用情緒和恐懼來打仗時,民主黨要怎麼贏?要怎麼用邏輯和理性來取勝?
我會直接回答你的問題,但我還想補充一點:我認為問題的一部分是媒體的責任是什麼?企業擁有的媒體扮演什麼角色?當然也要為獨立媒體叫好。因為很多問題也關乎人們掌握的是哪一套資訊。舉例來說,我和一些給我投票的人談過,他們跟投給他的人之間在爭論、在意見分歧、甚至斷絕關係。我請大家做的一部分,就是不要假設你意見相左的人掌握的是跟你同一套資訊。我不是說那是「事實」,像兩加二等於四那種,但認為我們都在用同一套資訊是個大錯誤。再把這件事跟有心的誤導、散播假訊息和定向攻擊結合起來,問題就更複雜了。
當我們調查2016年俄羅斯干預選舉時,我是參議院情報委員會的成員。我們把調查結果解密、公開。報告指出,這個對手國家在他們的攻擊目標中,有把黑人選民當成其中一個重點。
假定有些人、某些族群在某些人口統計上更容易對為何應該不信任政府提出質疑,因為他們有親身經歷告訴他們為什麼會這樣。
所以我會輕率地說,哦,那現在美國的種族議題突然變成國家安全議題了,大家都得面對它。
我們知道某些族群成為錯誤與不實資訊的目標,無論是針對年輕選民的操作,或是基於種族或性別的其他族群。
所以當我們談論民主黨的角色時,確實有很大的責任要承擔,而且我們也必須要求社群媒體公司、媒體公司等扮演其應有的角色。
因為資訊是從所有這些管道流出的。
而挑戰在於:我們大家都是在用事實工作嗎?
我在公司 Flight Story 有一個團隊,叫 Flight X,他們的主要職責是創新整個業務,讓我們能節省時間、降低成本、並把事情做得更好。
我最近交給 Flight X 團隊的一項挑戰,就是想辦法為公司節省更多時間。
在那個討論中,Fiver Pro——他們是這個 podcast 的贊助商——被提出來了。
Fiver Pro,如果你不知道,是我們會使用的一個策略槓桿。它是一個專家市集,涵蓋 750 個不同類別,每一位都經過人工審核以確保品質,並具備企業等級的可靠性。
因為我對像 Fiver Pro 這類服務能做到什麼非常好奇,所以我們打算更進一步。
在接下來的幾週,我們會和 Fiver Pro 進行一項實驗,看看能節省多少時間,以及透過他們的人才能為我們的業務開啟多少可能性。
就讓我們拭目以待。
同時,如果你在找能為你的團隊把時間搶回來的外援,請到 fiver.com/diary,並在第一次下單時使用我的代碼 diary,可享九折優惠。
你剛說的一個詞引起了我的興趣,那就是「獨立媒體」。
是的。
我是獨立媒體。謝謝你。
而我在同行中,像那些世界上大型的播客主持人,例如 Joe Rogan 等人,還有 Alex Cooper,我知道你在競選期間曾上過她的節目。
媒體景觀正就在我們眼前改變。
是的,變化很快。
你現在坐在一個舞台裡。你是副總統女士。你事實上坐在我的廚房裡。
是的,這是我以前的廚房,他們就是從那裡開始的,你知道的,真是瘋狂。
二十年前,想到你會來我的廚房,真是件很難想像的事。
但部分原因在於這些平台的民主化,製作內容的成本變得更低。
而且我們現在能透過這些大型平台做分發。
很多人會說這改變了選舉的走向。
播客。
不只是你到底有沒有上某個節目,而是這些播客上進行的對話本身。
而且我得說,作為播客主持人,我們沒有像我非常尊重的傳統記者那樣的嚴謹,
我們也沒有那些團隊和即時性的資源,諸如此類。
播客。
有很多討論在你要不要上 Joe Rogan 的節目上展開。
我也寫過這件事。
對於還沒讀過我的書的人,事情的真相是什麼?
因為川普在 Joe Rogan 節目上獲得了大約一億次觀看。
坐了三個小時去認識川普。
不管好壞,你大概會從那段對話走出來,覺得你認識了他。
我一直想上 Joe Rogan 的節目。
中間有很多角力在周旋。
但我想上 Joe Rogan 的節目。
我認為播客是人們獲取資訊的一個非常有力的媒介。
如你所言,對很多人來說,那是主要的資訊來源。
支持那樣的平台對我們很重要。
Joe 說你想讓他來找你,這點很不像 Joe,因為他不太到處跑。
事後看,你是否後悔沒有到他在錄音室做那三小時的節目?
事後看。
說真的,那只是個權衡問題:我們會放棄什麼?
我想上他的節目。
很多人建議我不要上,因為他們假設——事後看來這個假設是正確的——他是在支持川普,認為那對我來說不會是有利的一段。
但就像我上 Brett Baer 的福斯新聞那次一樣,我的觀點是,他們或許有偏見,
但有些收聽的人是開放的。
我要去那裡,給他們一個機會去認識我,也給我一個機會向他們陳述我的主張。
所以我對 Joe Rogan 的想法,和我對福斯的想法是一樣的。
在時程安排上有很多戲碼,所以最後沒成行。
而且,你知道的,我對那群打開播客的人沒有什麼意見,
我當然也很想能像在競選時那樣,直接和他聊一聊。
事後你是否希望你當時就堅持說:「我要去做」?
我不知道那會不會有差別。
但,是的,不,我想做。
所以讓我說清楚:我想做,那會是件很棒的事,我認為那會有幫助。
我認為是這樣的。
問題其實在於權衡:票數與我花時間的地方之間的交換。
我要花五小時來回旅行,還是在那段時間待在一個搖擺州?
那就是權衡點。
我想回到那個重點。
所以問題不是「我不想上 Joe Rogan」或「相信我,在競選期間,根本不是誰來找誰的問題」,
我根本不在乎那件事,這跟虛榮心無關。
重點更多是?
重點實際上就是投資報酬率。
好。
這也回到早先談到的效率問題。
對,完全正確。
只有一個候選人。
那麼我要把時間花在哪裡才能獲得最大的投資回報?
如果我是你競選團隊的負責人,我百分之百會把你放到那種環境裡,即使權衡利弊後,我還是會這麼做,部分原因是像我這種人——而且我認為我自己真的很客觀。
對。而我的朋友會說我有點過頭了,不只是鏡頭前客觀,私下也是如此。
當你看到某種環境以特定方式呈現某人時,真正能戳破那個泡泡的,就是看到那個人親自進入那個環境。
就像我在福斯新聞看到你的那次,我也看了那段訪問。我其實認為那會加強你的支持者。而且那些處在中間、屬於獨立選民的人,也能藉此對你有一個感受。
所以我很想看到那樣。我其實也希望,在下一個選舉週期──是哪年,2028?我真心希望雙方都去對方的領域看看。我其實覺得現在已經有這個趨勢,大家正在走入那些環境。
我也傾向認為喬(Joe)會公平對待。這就是為什麼我想去做那件事。我必須假定那是可能的。不管怎樣,他很受歡迎。我很想看那場互動。
我是說,我很遺憾我們沒做成。我真的很遺憾我們沒做成。
聽著,我做這份工作做得夠久了,從來沒有奢侈到可以說「我不想去面對不舒服的情況」。如果你想那樣,你需要去做另一種職業。
我覺得有時候公關人員會把事情搞砸。
我認為在新世界裡,有一種新的要求,要更像透明的玻璃盒子,而不是黑盒子。
二十年前,企業、品牌、執行長和高層的整體策略基本上是做一個黑盒子,由公關團隊在外面塗抹形象。而在這個數位世界,媒體和平台是分散的,我這裡的員工隨時都可能帶著攝影機。防禦就是透明,因為我不會讓你替我編造敘事,你會看到真相。這也是我寫這本書的原因。
沒錯。歷史會記錄那一百零七天。我不會讓那段美國歷史在沒有我聲音的情況下被書寫。
你會再選一次嗎?
我不知道。
我看了民調。我看了民調,你在民主黨那邊領先。而且民主黨那邊並沒有一個明確的候選人。我也採訪過加文·紐森(Gavin Newsom)。但當我看民調時,你還是領先。
你不知道。
說實話,我也不知道。
我覺得你心裡知道。
我心裡知道什麼?我覺得你心裡知道你是否要參選,或者你是否有召喚感、想參選的感覺。
有什麼在萌芽嗎?
沒有,我現在專注於巡迴宣傳新書,說真的。
而且我現在的心態有一部分原因,也是我沒有競選加州州長的原因,我真的不想現在用交易式的方式行事。你知道嗎,我不想出現在那裡只是因為我在要選票。
那麼再度參選的理由是什麼?不參選的理由又是什麼?
我認為再度參選的理由是如果我能有所作為。老實說,如果我能有所作為。你知道,如果我覺得我能以美國總統的身分提供一些不僅能鼓舞美國人民,而且能讓我們走上正確軌道的東西,那就是理由。
你知道我下一個問題會是什麼嗎?
什麼?
你相信你能提供給美國一些會鼓舞人心並讓我們走上更好軌跡的東西嗎?
我的意思是,這就是我上次為什麼要參選的原因。
所以2028看起來很遙遠──我的意思是,實際上幾乎就在眼前,但又不是。我們得看看接下來幾個月、好幾個月裡會發生什麼。
有不該再參選的理由嗎?那會是什麼?
你知道,競選總統很難。這會對你的家庭造成很大的影響,真的是對家庭的重大打擊。任何要競選總統的人都應該非常認真考慮這個決定,因為這不是膽小的人能做的。你得能承受打擊,也得能還手,但你必須能承受打擊。很多打擊。
無論你是在競選美國總統、創辦成功企業,或擁有公開的形象,成功會帶來一些事,這些是困難的面向之一。當然有很多正面的面向,但困難的部分之一就是把自己曝露在外,而你不可避免地會處在一個位置——希望不是面對很多人,但你會被誤解。那種感覺很糟糕。
是啊,被誤解的感覺很糟。
在現在這種環境下,無可避免地,你會把自己置於一個有些人會恨你的處境。那很可怕。他們不認識你,但他們會恨你。
所以,做任何以你能提供的東西或以你與同類中其他人不同之處來區別自己的事,都會讓你承受很多。因此你必須清楚為何這麼做。我相信你必須為比你個人更大的東西去做,不是為了個人權力、不是為了自我、不是為了應得感。必須是因為,為了忍受不只是進入職位的過程,還有職位本身,你必須清楚你為何在那裡。
在那個夜晚,當結果出來,你意識到選舉沒有朝你希望的方向走、川普要當選時,如果我像屋壁上的一隻蒼蠅那樣在房間裡,你會看到我什麼樣子?
我處於震驚的狀態。
真的嗎?
你前一天以為你會贏嗎?
嗯哼。我是這麼想的。是的。
那麼,俗話說的「鈔票掉下來」是什麼時候發生的?
當我的競選經理打電話來告訴我,看起來我們還缺二十萬票、找不到的時候。
也就是說,問題只是地圖、數字而已。
而我不斷重複的一件事是,我當時處於震驚狀態。
我說話笨拙,但也許又非常有力。
我一直不斷重複的就是,天啊,天啊,天啊。
真的嗎?
一遍又一遍。
我停不下來。
我從那天起,很長一段時間都沒再感受過那種情緒,除了母親過世時的悲痛之外。
我知道我們國家將會發生什麼事。
我知道會對人民造成什麼傷害。
我知道會發生什麼。
你知道,這不是關於贏或輸。
從來就不是。
我知道那次選舉結果的後果。
那讓我非常痛心。
我仍然能看見你臉上的痛苦。
哦,真可怕。
真的很可怕。
你看看正在發生的事。
我是說,這太可怕了。
現在那個人在替一群他的有錢朋友蓋一個舞廳/宴會廳,
而數百萬人即將失去他們負擔得起的健保保費而失去醫療保障。
你看看司法部被當作對付政治敵人的武器化,
產業巨頭如此害怕,以致於我們看到各領域的妥協——無論是大學、律師事務所、媒體公司,
還有對教育部的掏空、
對低收入兒童午餐計畫的削減、
對特殊需求兒童的個別化教育計畫(IEP)的衝擊。
最近我聽到許多母親的故事,
特別是那些有特殊需求孩子的母親,她們拿不到 IEP。
這些孩子,是最需要幫助的孩子。
他們是正在掙扎的父母。
如果你認識一個有特殊需求孩子的家長,
你就會知道那對他們的情感、身體、財務生活意味著什麼,
而我們連孩子的教育計畫都不給予援助。
同時,你卻在建造一個鍍金的宴會廳。
所以造成的傷害是驚人的。
所有那些勞動階層、關稅,這對人民意味著什麼,
他曾承諾第一天就會讓物價下來。
但現在雜貨價格更高、通膨更嚴重、失業率更高。
順帶一提,Stephen,必須說明的是,若民主黨未來的失敗只是把責任歸咎於這一個人,那就是犯錯了。
這不只是關於占據橢圓辦公室的這一個人。
我們正在見證的是一個快速落實的行動,一個高速發生的事件——
那是一個經過數十年醞釀的計畫迅速被執行。
應對這個時刻的策略必須包含對我們如何走到這一步的歷史觀察。
Project 2025 並非憑空出現。
去打公共教育的念頭並不新鮮。
聯邦主義者協會(Federalist Society)、傳統基金會(Heritage Foundation)、選區重劃以圖利、把法院塞滿同路人的作法,
這些都是一個不會以某個人開始或結束的議程的一部分。
而破壞性的程度非常深遠。
然而,有一小群接近權力中心的人過得相當好。
其餘的人,看看對勞動者會發生什麼事。
再說一次,作為一個客觀的旁觀者,民主黨需要對此負起責任,因為美國運作的是一種兩黨體制,
就像是這個人對那個人、左對右。
左派輸了。
他們的打法錯了。
從民主黨的角度,他們正在為輸掉這盤棋付出代價。
所以我在想,民主黨必須把事情整頓好,免得再輸一次那場比賽。
我同意。
這就是個人責任的問題,也就是說,你要如何避免自己陷入那種情況:在最後一刻,
距離投票還有一百天時才把喬·拜登撤下,而沒有人事先提過?
我 mean,你在書中說當時你把那當作一種恩典。
你在第46頁談到這件事。
你說你當時認為,不去基本上提到有問題、不去告訴喬·拜登早點退選,是一種恩典。
但事後看來,你現在認為不告訴他退選很可能是不負責任、甚至是魯莽的。你也承認是你那邊的疏失,對吧?
那對你來說意味著什麼?民主黨需要做什麼?
首先,你知道,如果要我重來一次,作為反思的一部分,我們當時有基礎建設協議。
我們有 CHIPS 法案。
所以我們正在重建美國已經有一百五十年歷史的基礎建設。
CHIPS 關乎晶片製造,美國的製造業。
兩者都非常重要。
如果要我重來一次,我會先做我們的家庭政策。
那是關於延長兒童稅額抵免、可負擔的托育、有薪家庭照顧假。
我們需要處理影響美國人民的即時問題。
事實上,這就是為什麼我在那一百零七天的競選中主打那些議題,包括讓 Medicare(聯邦醫療保險)覆蓋,例如介於夾心世代(要照顧小孩又要照顧年邁父母的人)所需的居家照護。
為什麼我會提議給小企業五萬美元的稅額抵免,因為沒有人能靠只有五千美元的稅額抵免創業,對吧?
你覺得左派在某種程度上被視為創業的敵人嗎?
我認為有人有那樣的印象。
我不知道這在現實中是否真是如此,但我覺得我們有一些工作要做。
我是說,我在書中也提到,例如我認為不邀請伊隆·馬斯克是個錯誤。
我不是他的粉絲,但我佩服他作為創新者的工作,以及他在美國電動車製造方面所做的事情。我們在邀請所有其他美國電動車製造商到白宮的時候,也應該邀請他,對吧?我認為這也是問題的一部分。當我看到那件事時,我真的很高興,因為你可以部分上不同意某人,但仍能有細膩的判斷去承認他某些方面是好的。但如果你只因為一件事就把他們排除在外,那你實際上會侷限你的視野。我的意思是,這回到我早先的觀點:領導者做決定的動機是什麼?那個動機必須是為了更大的公共利益,並且要有能力把那些較為私人化的因素放在一邊。但我認為我們也要更有勇氣、做得更好。例如,我認為我們應該把投票年齡降到16歲。讓我告訴你為什麼。
Z 世代大約介於13到27歲之間,他們從小就面對氣候危機。因為疫情,他們的教育有很大一部分被耽誤。如果他們還在高中或大學,尤其是大學,極有可能他們所選的主修將來拿不到負擔得起的工資。他們創造了「氣候焦慮」這個詞來形容不只是擔心買房,而是擔心房子會被極端天氣摧毀,甚至擔心是否要生孩子。預計Z世代一生會換10到12份工作。他們的人數比嬰兒潮世代還多。有這樣一整代人將會影響我們的國家和全世界,我們必須投資在他們身上。但我也認為,他們對於現在那種傳統領導方式有理由感到不耐煩。如果他們能投票,因為他們知道現在發生的一切在多數情況下會比年長者更深刻地影響他們的未來——如果從16歲起就能投票,他們會談論氣候的重要性,他們會討論 AI 將如何影響未來的勞動力,他們會關注我們到底在做什麼來解決可負擔住房問題。
說實話,政治上的硬實況是這樣:有兩個權力中心常常影響政客的思維——一是投票率最高的團體,二是寫支票最多的人。我每天都會站在人民這邊,思考如何強化人民實際去投票的能力。回到我剛才的觀點,2024年有三分之一的選民沒有投票。讓我們關注為什麼。我们有在和他们对话嗎?我們有提供大膽的解決方案嗎?我們提出的想法是否回應他們的迫切需求?我們做得有效嗎?回到你提到的播客和其他媒體,如果你再參選,你會去那些比較偏右的媒體環境嗎?你會上──你知道,我不是說 Joe 是右翼,但你會上 Joe 的節目嗎?當然會。如果我不參選,我會上 Joe 的節目。我有很多想說的。
你知道你會在什麼時候做決定嗎?比如說,時間範圍是什麼?我不知道。我真的不知道。我當然在某個時候需要做出決定,但我還沒想過時間表,可能是一年內吧。我是說,怎麼說,2028年11月,初選會在6月。自從川普選贏的那天,你當時在那裡低聲說「喔天哪、喔天哪」──從那以後,那個決定的權衡隨時間如何改變?那一刻以來你的信念有增強嗎?如果我在你當時那一刻問你,你會不會說「再也不會了」?而今天,你是不是比較傾向可能會再參選?
這是個好問題。我可以這樣開始說:我想我的家人會說「再也不會了」。但隨著時間流逝,人們包括我自己都有機會沉澱、反思。寫這本書對我來說是非常有療癒作用的。從空間和時間上抽離開來,能夠減緩那個過程帶來的痛苦,就像悲傷一樣。用「悲傷」這個詞來形容那種感覺,所以你在某個時候會走到「接受」。你說得沒錯。你也會在處理過程中思考:我的角色是什麼?我本來可以做些什麼不同的事,來幫助引導未來的決策,不管那是什麼。
我從零開始建立過公司,也投資過更多公司。我一直看到一個早期創業者的盲點:他們花很少時間思考人資(HR)。這並不是因為他們魯莽或不在乎,而是因為他們痴迷於打造自己的公司,這點我不能責怪他們。在那個階段,你在想產品、如何吸引新客戶、如何擴大團隊、如何活下去。人資會被排到清單後面,因為它看起來不急迫,但遲早會變得急迫。當事情變得一團糟時,像我們今天的贊助商 JustWorks 這類工具就會從「可有可無」變成「必需品」。事情出狀況,你會發現自己開始進行一些意想不到的對話,這時你才會學到人資真的是公司基礎設施,沒有它,一切都會搖晃。JustWorks 幫你避免用痛苦的方式學這些,它處理那些本來會耗盡你精力和時間的事務,自動化薪資、健康保險等福利,並提供團隊全天候的真人支援。
它會隨著你的中小企業一起成長,從創業期到擴張期,甚至當你開始在海外聘用團隊成員時也能應付自如。
所以如果你想要在興奮與挑戰時刻都能提供支援的人力資源服務,現在就前往 JustWorks.com。
就是 JustWorks.com。
好啦,各位。
我要去把 Steve 叫來了。來賓到了。準備好了嗎?進來吧。
天哪,你在做什麼?
這是 Bonchage 的臉部面罩。對痘痘、皺紋有幫助,可以讓膚況變好。它是紅光療法。你以前沒用過嗎?
沒有。
你試過這個嗎?真的、真的很好。它會對你的臉照紅光,能幫助增加並促進膠原蛋白的生成。我其實是因為老婆才知道的。我看到她戴著它,有好幾晚被嚇到。我還以為她是拿來嚇人的,但其實它對皮膚真的非常好。
他們是這個節目的贊助商,我大概每天用了快一年半了。
你氣色好好。
哇,Steve,你看起來光彩照人,不是嗎?
我看起來光彩照人,不是嗎?
太棒了。
是的。
Bonchage 提供全球配送、簡便退貨,且所有產品都有一年的保固。請造訪 Bonchage.com/diary,可享全站任何商品 25% 折扣。但必須透過該連結下單。連結是 Bonchage.com/diary,折扣代碼 diary。
你談到要有膽量。那在溝通上也一樣嗎?因為我在你這次的巡迴宣傳中看到,你的表達似乎變得越來越大膽。我看到你有好幾次站起來對一些惹你生氣的事大聲喊出來,變得比較不加掩飾。我覺得有趣的是,我認為過度修飾其實是有害的。這也是我愛播客的地方——它很不做作。像我就只穿著他媽的襪子坐在這裡,沒有任何矯飾。你說的沒有什麼是我不能問你的。
對。我在想你有沒有注意到自己變成那樣,你覺得那重要嗎?
對。像,我是不是就乾脆不管了?對,沒錯。別帶著虛偽去問問題。對,沒錯,這正是我的意思。你現在是不是就想,去他的,反正無所謂?
書裡確實有那種他媽的能量。我覺得書裡有那股能量。但我在寫的時候,以及現在我的感受是這樣:我覺得美國總統選舉的結果會影響到全世界數十億人,然而整個程序卻可能非常不透明。我也希望透過這本書把引擎蓋掀開,讓人看到它是如何運作的。無論讀者是記者、高中生,或是某個人的奶奶,都能以一種能讓自己看見自身力量的方式,去確認或理解人們對這個過程的想像。這需要把它去神祕化。我想,去神祕化的一部分,就是我不會再堅持說「喔,這種東西不該被談論」。
你在只有 107 天通知的情況下參選,你後悔嗎?你希望自己沒參選嗎?
不,我不後悔參選。我希望我們有更多時間。我真的希望我們有更多時間。我不後悔參選。
如果你早知道結果,你還會繼續參選嗎?
可能會。你知道,發生的一件事是,到現在為止,男人女人、女孩男孩都會過來跟我說,那場競選激發了他們內心的某些東西。我無法告訴你有多少人來跟我說,因為你參選我決定去參選。也有很多人來跟我說,因為你激勵了我,我決定去念法學院。還有很多人告訴我他們的小孩看到某些事物後被點燃了興趣,想要成為其中一份子。我不後悔那一切。我完全相信我們點亮了某些東西。事實上,我要換個說法,並不是說人們心中沒有這股力量,他們本來就有。但那 107 天做了一件事:它歡迎了、邀請了,並且讓人心中那份樂觀、甚至可以說那份喜悅成長起來。現在我希望用我的聲音提醒大家,請不要讓你的精神被打敗。我們可能沒有贏得選舉,但我們的精神不能被打敗,否則他們就真的贏了。有時候鬥爭需要一段時間,對吧?所以儘管結果如此,我不後悔參選。但我確實遺憾我們沒有更多的時間。
我是說,你現在有更多時間了。
是啊,時間可以做播客。也有時間再去角逐總統職位,或許。
嗯。我是說,我在看——我這裡有兩張照片,我覺得非常溫馨,我會把它們都放出來。我是說,這兩張 Doug 和 Sue 的照片。噢,我的 Dougie。是啊。你知道,如果我處在一個情況,選舉結果出來然後我的團隊打電話跟我說有 20 萬票找不到,我想在那種時刻我大概會轉向我的伴侶求助。
喔,我確實是這麼做了。跟我說說那件事。他在那時扮演了什麼角色?
我想說,聽起來很肉麻,但他真的是我的靠山。他,我的丈夫已經完全實現自我,不做作。他不是在假裝什麼。他是一個關心家庭、重視努力工作的堅強男人。他很忠誠,有幽默感,非常鼓勵人,也很誠實。我希望每個人都能擁有這樣的人。
我知道妳會和很多人談話,會談建議、談事業、談那些對我們任何人來說重要的事。我希望任何有追求成功野心的人,在你們生命裡都有——不必很多人,但至少有一圈能理解你正在經歷什麼、在你想對那件不該笑的事哈哈大笑時還會陪你笑的人。
你會在任何你會禱告的地方,說出平常不會說的話。那些人會像我常說的,如果你滑倒了,他們會先笑你,然後把你扶起來,推你回去面對。沒有那些人在我們生命裡,沒有人能成就成功。
那可能是你的配偶、伴侶、家人,也可能是任何人。但要有意識地讓這些人在你生命裡,因為,這就是人生。這種說法很老套,但人生有高潮也有低潮,活著的美在於涵蓋整個光譜。但當你有人能陪你走這段路,生活就會好很多。
你還記得那晚他跟你說了什麼嗎?
嗯,他跟我一樣處於震驚的狀態。說實話,那晚我們說話不太清楚。
那種狀態維持多久?
嗯,直到我開始寫書、寫到選舉夜那一章。妳知道嗎,那是我跟道格第一次談起選舉之夜。
真的?
那是多少週、幾個月後?
幾個月。我們從來沒談過選舉之夜。從來沒談過。是我在寫書的時候,他才告訴我一件我完全不知道的事——他和我的妹夫在選舉日那天在密西根跑動員,一切感覺都很好。我記得和他通電話,他說外面感覺很好,大家都說感覺很好。
然後在他們回華府的路上,接到我們一位朋友的電話,那位朋友雖然是民主黨人,但在福斯新聞擔任評論員。他當時在他們的指揮室、戰情室,打電話給道格和我的妹夫東尼問:你們聽到什麼?因為我聽到的讓我很擔心。那件事我完全不知道。我只知道道格和東尼一起去跑動員,我也在跑,大家都在跑,家裡還擠滿了親人。等他回到家,我回頭看才覺得當時有點不對勁。但我不知道他掌握了那些資訊。
他上樓去洗澡祈禱。我直到我們談到那一章、談到那晚才知道這些事。還有,我在說我們總是辦朋友與家人的晚宴時,問他:「道格,還記得那些桌子嗎?記得誰坐在我們那桌嗎?記得我敬酒的時候嗎?」他說:「你沒有敬酒。你沒敬酒。」我說:「我有。」他說:「不,你在想別場活動,我們以前常在那個房間辦晚宴。」我說:「不,那是我們的朋友家人晚宴,我有敬酒。」於是我去找那晚的照片,找到一張,看到我站著在敬酒。
道格當時腦子裡全被那位朋友告訴他的事、被福斯新聞在他們的戰情室裡報導的內容佔據,所以他並沒有真正體會那些時刻。你知道的,你有沒有過那種時刻?整個人僵住了,對。就是有件事壓得你喘不過氣,你什麼也體驗不到,因為腦中只有那件事。但他那晚不想告訴我。妳看得出來嗎?因為他祈禱會不一樣。事後看,我是能看得出來。那時家裡擠滿了家人。
隔天我們原本要去我的母校霍華德大學校園,在選舉當晚發表勝選演說,結果改成叫大家隔天再回來。於是我得去準備一場演說——一場承認敗選的演說。實際上,我得幫自己和別人調適。我每場造勢結束都會說:「當我們奮鬥時,我們會勝利。」這句話不是簡單地說你有時贏有時輸那麼膚淺。我在思考,特別是對那些年輕人,我要怎麼幫他們去和解這件事?
在去發表演說的路上,我在稿子裡寫下:「有時候,這場鬥爭需要較長的時間。」我們到了霍華德,在後台,家人都在。這裡有多糟:大家都在哭,我看著他們說,我們不要來一場自憐的大會。我只是功能性地在做事。後來我們本來已經計畫好幾個月前就要去夏威夷度假,但當時世界上發生了緊急事件,所以我不能去。我們忘了其實已經付了租那間房子的錢,團隊很棒,他們說:「要不看看現在能不能去那間房子?」反正去的時候也不算度假——更像救生氧氣罩落下,我們戴上它就去了夏威夷。有些朋友也在那裡接我們。我們像行屍走肉一段時間,那真的很難這麼快處理過來。
那是憂鬱嗎?
大概吧。我是說,總是一直忙、一直前進,然後忽然停下來——你的身體已經習慣那種節奏,突然停止會有反應。我每次參選並贏了也都經歷過這種事,他們稱之為「金牌憂鬱」。
即使贏了金牌,人們也會感到沮喪,因為——
對,因為你,你整個時間都是在一種高度競爭的狀態下運作,
是要戰或逃,是腎上腺素、腎上腺素、腎上腺素,不斷湧動、不斷湧動、不斷湧動。
然後還有一段感受,我是說,那種感覺持續好幾天,那幾乎就是,你知道,人們說當失去一個肢體時會有那種所謂的幽靈或幻覺。
幻肢,對,幻肢。
我很難和解——覺得我們還能做點什麼。
我就是有種直覺,我知道自己在經歷哀傷的階段。
我知道,知道能夠給某件事貼個標籤是好事,但那並不表示你就不會體驗到它。
你當時還沒到無助的地步。
我還沒。只是覺得,總有什麼事我可以做。
你會去想,那時候……我知道你母親在你四十出頭時過世,我想她大約七十歲,是腸癌。
她剛滿七十兩個月就過世了——她生日是十二月七日,二月十一日過世。
在那些時刻,她的靈魂和她的在場感還在你身邊嗎?
有。
你會想她會怎麼看這一切嗎?
非常會,非常會,幾乎一直都在想。
她——我沒辦法,如果我,我是說,很有意思,我跟幾個最近失去父母、而且父母性格跟我母親類似的人聊過,其中一個最近跟我說:「我很慶幸我父親看不到這個,否則會把他氣死。」
我最近剛跟人談到這事,有人說:「噢,我媽媽要是活著現在會讓我分心,因為我得花一整天安撫她。」
喔,你知道我之前講那個安全空間的事嗎?
早期我競選地方檢察官的時候,我就意識到我需要那種核心的小圈子,像一個安全空間。
我覺得我媽媽會是那個完美的人選。
後來我才發現那是個大錯誤,因為我媽媽會想把所有人都宰了(開玩笑的誇張說法)。
然後我就得花整天把她安撫下來,反而沒辦法處理我自己需要處理的事。
那就是我媽媽的個性。
我們以前都叫她「媽媽」。那就是媽媽的本性。
不過她會很驕傲。
喔,她會很驕傲。她會非常驕傲。天哪。
她在我當總檢察長選舉前不久過世。
在她生病時我是照顧她的人。有些日子她需要住院,有好幾週都是這樣。
我就在醫院裡陪著她。她躺在床上,我坐在旁邊的椅子上。
我就在這裡,她就在那裡,她只是有點休息。
她問我:「競選進行得怎麼樣?」
我就坐在那裡說,然後我說,媽媽——這是真的——我說:「媽媽,他們說他們要把我收拾了(狠狠擊敗我)。」
我母親翻過身看著我,然後笑了。我發誓,她什麼也沒說,只是笑了,意思是:讓他們試試看吧。
那就是我母親。
你想念她嗎?
喔,整天都想念。是啊,整天都想念。
不過,說到人生,這是我學到的一件事——就是那種二元性(duality)。
那些能成為巨大祝福的東西,當它們不在時,就會感覺像是巨大的失落。
就像你早些時候問的,如果知道會失去某個人,你會不會改變當初去愛他/她?我們會因為曾經失去所愛而選擇不去愛嗎?絕不會。
對,絕不會。
非常感謝。
謝謝你。
嗯,我本來要遵守一個結尾的傳統,但我想我們時間到了。
嗯,我還是要問你,管他的。
好,湯姆。
這個結尾的傳統是上一位來賓會留下問題給下一位來賓,而不知道下一位會是誰。
好,留給你的問題是:如果在過去十年裡有一個時刻你會選擇做得不同,那會是哪一個?為什麼?
哦,我是說,這不就是整個訪談的內容嗎?
我寫過,去讀我的書吧。
好,那就說到這裡。
去讀這本書吧。
《107 Days》,卡馬拉·哈里斯。
這是一本令人難以置信的書,因為它如此真誠,如此有人性,讓你得以窺見一般人看不到的幕後,這種東西非常非常罕見,但又非常具有啟發性和價值。
你的職業生涯給了我極大的啟發,因為你打破了一道道牆,衝破了層層天花板,並且還在持續做這些事。
如果有人花時間去讀你的書或了解你的人生故事,毫無疑問你的一切主張都是為了服務人民。
非常感謝你今天撥冗與我交談。
謝謝。
我非常非常受感動。謝謝你。
幾週前,我們帶著 Diary of SEO 的整個團隊去了馬略卡島。
感謝你們所有人,也感謝我們已經達到 100 億訂閱者,所以我們去那裡慶祝。
當我們坐在馬略卡討論各種事情時,我的一個團隊成員提到,他們在出發去馬略卡的那天把房子放到 Airbnb 上去租,想多賺點錢。
我們聊著聊著,我就愈發覺得這對所有聽眾來說是個超大機會:
當你外出、房子空著時,只要把房子列在 Airbnb 上,你就有機會多賺一些錢。
而你們大概也知道,Airbnb 是本播客的贊助商。
令我驚訝的是,還沒想到要這麼做的人竟然那麼多。
當你外出時把房子放到 Airbnb 上出租,對我來說是再簡單不過的事,特別是當房子就那樣閒置著的時候。你知道嗎?我覺得你外出期間空著的家,可能比你想像的還值錢。如果你想確切知道它值多少,請上 airbnb.ca/host 查詢,你就可以知道在你外出、房子空著時你可能會賺多少。
Vice-President Kamala Harris breaks silence on the real cost of Trump winning, Biden’s shocking debate day call, why skipping Joe Rogan was a big mistake, election loss lessons, and…will she run again in 2028?
Kamala Harris made history as the first female Vice President of the United States and first Black woman and South Asian American in the role. Before becoming VP, Kamala led the largest state Justice Department in the U.S and became only the second Black woman ever elected to the U.S. Senate. In September 2025, she released her bestselling book ‘107 Days: A Memoir of a Campaign That Made History’.
She explains:
◼️The moment she lost the 2024 election and went into shock
◼️Why Biden’s team sabotaged her behind the scenes
◼️The real reason Biden didn’t want to debate Trump
◼️The 200K votes they desperately needed but couldn’t find
◼️How America is at breaking point and the destruction Trump is causing
[00:00] Intro
[02:22] How Are You Feeling?
[03:36] Will It Get Worse Before It Gets Better?
[06:44] We Spoke to Your Husband
[07:42] Why Do You Want to Protect People?
[08:43] Kamala’s Law Career
[09:19] The Worst Thing You Faced in Your Career
[11:06] Managing Stress and Responsibility
[12:45] Kamala at 25 vs. Kamala Today
[15:10] When Did You Decide to Run for President?
[16:35] Does Impostor Syndrome Ever Go Away?
[21:11] Experiencing Prejudice
[25:37] How Do You Earn Respect as a Leader?
[27:57] Why Kamala Dropped Out of the 2019 Race
[30:47] The VP and Presidential Interview Process
[33:53] Staff Suppressed My Accomplishments
[37:36] Frustration Over Lack of Recognition
[38:24] Kamala’s Relationship With Biden
[45:13] Biden Was Talked Into the Debate
[49:14] What It Was Like Debating Trump
[54:26] Trump Targets the Weak
[01:00:37] Ads
[01:01:39] Podcasting Power & Not Going on Joe Rogan
[01:07:09] What Would Make You Run for President Again?
[01:09:41] Why It’s Difficult to Run for President
[01:12:03] Kamala Was in a State of Shock
[01:17:18] What Democrats Must Do to Win Back the People
[01:19:36] Is the Left Against Entrepreneurship?
[01:24:04] Have You Changed Since the Election?
[01:25:20] Ads
[01:27:25] Kamala on Being More Unfiltered
[01:29:39] No Regrets About Running
[01:31:56] Support From My Partner
[01:39:20] Did You Experience Depression?
[01:40:42] The Passing of Kamala’s Mother
[01:42:40] Would Your Mom Be Proud?
Follow Kamala:
Instagram – https://bit.ly/4of8PVL
Facebook – https://bit.ly/43zlMBg
Threads – https://bit.ly/4qzUjJI
YouTube – https://bit.ly/3X6gR76
TikTok – https://bit.ly/4hufIja
You can purchase Kamala Harris’s new book, ‘107 Days’, here: https://bit.ly/436Bnbj
The Diary Of A CEO:
◼️Join DOAC circle here – https://doaccircle.com/
◼️Buy The Diary Of A CEO book here – https://smarturl.it/DOACbook
◼️The 1% Diary is back – limited time only: https://bit.ly/3YFbJbt
◼️The Diary Of A CEO Conversation Cards (Second Edition): https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb
◼️Get email updates – https://bit.ly/diary-of-a-ceo-yt
◼️Follow Steven – https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb
Sponsors:
Fiverr – https://fiverr.com/diary and get 10% off your first order when you use code DIARY
Justworks – http://Justworks.com
Bon Charge – http://boncharge.com/diary?rfsn=8189247.228c0cb with code DIARY for 25% off

Leave a Reply
You must be logged in to post a comment.