AI transcript
0:00:07 Nothing prepares you in life for those kind of situations.
0:00:09 But I felt like I’d failed at the time.
0:00:11 That’s the truth.
0:00:14 And it’s still something that I’m unpacking still, to be honest.
0:00:18 Louis, you spoke to your sister, Lottie, about this.
0:00:19 Would you like to see it?
0:00:22 Louis Tomlinson!
0:00:27 I didn’t spend my life as a young lad thinking I was going to be a singer.
0:00:29 I grew up in a working class town.
0:00:31 Seven of us living in a three-bed house.
0:00:33 My mum used to work a lot of nights.
0:00:34 She had to play dad as well.
0:00:36 So I would have to get my sisters ready for school.
0:00:39 So people in Doncaster didn’t get those opportunities.
0:00:41 And then the X Factor came along.
0:00:42 I auditioned three times.
0:00:43 First time I’ve failed.
0:00:44 Second time I’ve failed.
0:00:46 I remember thinking, this is utterly crushing.
0:00:48 Just sobbing to me more.
0:00:49 But she made me feel like I could do anything.
0:00:53 So instead of running away, it was like, I know I deserve it.
0:00:54 I know I can.
0:00:57 So how do I relearn confidence and go for a third time?
0:01:01 When I think about what happened in the preceding five or six years, it is crazy.
0:01:02 Yeah.
0:01:05 And the toughest thing to deal with is just the lack of normality.
0:01:10 And part of growing up in a working class town, I have this guilt for the success and money that I’ve earned.
0:01:14 And then personal worth within the band, I really, really struggled with.
0:01:16 But you co-wrote 15 platinum singles.
0:01:18 But I wanted to do more.
0:01:21 But mostly for me, I didn’t realise the value of family time.
0:01:24 And the more time I spent at the band, the more time I spent away from home.
0:01:27 Like two of my sisters who are identical twins.
0:01:28 I’ve never told them this.
0:01:30 But I wasn’t confident enough to tell them apart.
0:01:34 That shows just how little I was at home.
0:01:35 And then it ends.
0:01:41 And what was really strange was being 24 years old, realising that the only way is down from it.
0:01:44 Louis, there’s so many things that happened in your life.
0:01:45 How does a young man grieve?
0:01:52 It’s not really something I speak loads about, but I’m happy to because I cannot have that to find me.
0:01:54 The floor is yours.
0:02:01 Just give me 30 seconds of your time.
0:02:02 Two things I wanted to say.
0:02:07 The first thing is a huge thank you for listening and tuning into the show week after week.
0:02:08 It means the world to all of us.
0:02:13 And this really is a dream that we absolutely never had and couldn’t have imagined getting to this place.
0:02:16 But secondly, it’s a dream where we feel like we’re only just getting started.
0:02:22 And if you enjoy what we do here, please join the 24% of people that listen to this podcast regularly.
0:02:25 And follow us on this app.
0:02:26 Here’s a promise I’m going to make to you.
0:02:32 I’m going to do everything in my power to make this show as good as I can now and into the future.
0:02:34 We’re going to deliver the guests that you want me to speak to.
0:02:38 And we’re going to continue to keep doing all of the things you love about this show.
0:02:39 Thank you.
0:02:52 Louis, to understand you, what is the earliest context that I need?
0:03:04 Something that played a massive role for me in my life was the fact that maybe for the first four or five years of my life, it was just me and my mum.
0:03:14 My first proper memories are just kind of having like really kind of nice and warm and really like emotional conversations with my mum.
0:03:24 I think something that I’m kind of proud of is that I find it easy to be emotional and I kind of like talking about my feelings and I like getting into conversation with other people about that.
0:03:34 And that was definitely something that she instilled in me from like a really young age and something that still definitely really helps me today, especially, you know, navigating through the life like I have.
0:03:40 Those kind of things are being able to talk about your emotions and your feelings, like vitally important, actually, for the job that I do mentally, you know.
0:03:42 So your father wasn’t around.
0:03:46 He, your biological father, left soon after you were born?
0:03:50 Yeah, it’s not really something I speak loads about, but I’m happy to.
0:03:54 Yeah, he wasn’t, he wasn’t involved in my life at all.
0:03:56 I’ve met him like three times ever.
0:03:59 So your, your mother played, I guess, several roles in your life.
0:04:00 Yeah.
0:04:01 I mean, my mum was always really good at that.
0:04:06 I think she realised the fact that my dad wasn’t going to be around, that she had to play dad as well.
0:04:12 And she had this kind of mischievous instinct in her mum and definitely kind of inspired some of that.
0:04:22 And, and, and part of that was her being her, but part of that was also trying to play that kind of dad role, you know, where you kind of lock about and encourage to do kind of silly things that aren’t going to hurt, you know.
0:04:27 She was just, she was just like, I could get emotional, but she’s just the best woman I ever knew, definitely.
0:04:41 And also just, I feel so vitally, like lucky to be able to have her as my mentor, because she just, everything that I look to in like friends and partners, et cetera, they’re the kind of things that she embodied really.
0:04:43 And you had siblings.
0:04:44 Yeah.
0:04:44 Lots of them.
0:04:45 Yeah, lots of them.
0:04:54 So when, when I grew up, I kind of like the bulk of my childhood, there was seven of us living in a three bed house.
0:04:58 I’ve got a little bit better at it, but one thing I really have struggled with is being on my own.
0:05:05 And, and the more I’ve thought about that as I’ve got a bit older, it’s because I just never had an opportunity to be when I was young.
0:05:12 When, when you live in a house that, you know, it’s three bedroom, there’s seven people living in it, you’re, you’re, you’re literally all living on top of each other.
0:05:14 And I, I loved that.
0:05:17 Like, it was like one of the best things that ever happened to me being an older brother.
0:05:22 Like, I just, it’s just, it’s like one of the definitions of my purpose, I would say.
0:05:23 I just like to look after people, man.
0:05:28 So like being an older brother is like a role I feel like I was always supposed to do.
0:05:36 And then I think even, you know, as we move through life and a couple of things got more challenging, that role has become more prevalent.
0:05:36 Definitely.
0:05:42 I was fortunate enough to speak to quite a few people that have known you over the years.
0:05:43 I heard that was cool.
0:05:44 That was cool.
0:05:44 Yeah.
0:05:49 And I was, I was just listening to some of the recordings of those conversations like Nizam.
0:05:49 Yeah.
0:05:51 He’s your childhood’s best friend.
0:05:52 Yeah.
0:05:54 Cal, who’s your photographer and videographer.
0:05:55 Yeah.
0:05:55 Love Cal.
0:05:56 Throughout the years.
0:05:58 And Lottie, who’s your youngest sister, six years younger.
0:06:03 And it’s interesting that one of the things they all came back to is that you, you really haven’t changed.
0:06:04 I appreciate that.
0:06:06 But that’s what they said.
0:06:12 Your best friend from childhood said that’s one of the most remarkable things that you’re still made out of the same stuff.
0:06:16 And you’ve never turned around and thought you were anything more than you were back then when he knew you.
0:06:18 And that’s one thing I love about him, you know, as a friend.
0:06:19 I’ve never said this to his face.
0:06:21 But, you know, he’s, he’s a real guy.
0:06:26 Like, you know, he’s never turned around to us and never said, oh, I’m this big shot now.
0:06:29 Or that ego, you know, that’s never played and he’s never been embarrassed of us.
0:06:30 You know, he’s, he’s a real guy.
0:06:34 It’s at least 50% conscious that, or at least it started out as that idea.
0:06:47 Because I think when you enter a crazy situation and One Direction being like the pinnacle of that idea, there’s people around you that all of a sudden feel, that used to feel really, really similar.
0:06:49 And all of a sudden they feel really different.
0:06:55 I’m not talking about day-to-day conversation, but I’m talking about stuff that we can relate to, problems that I might have had, that I might, you know, talk to them about.
0:06:58 And I think that’s quite an alienating feeling.
0:07:05 So instead of, instead of kind of just submitting, I’ve always, always resisted that.
0:07:06 It’s been really important to me.
0:07:11 And those kind of things, you know, hearing that and hearing other people say that about me, that, that does make me really proud.
0:07:17 Because there’s definitely, you know, it’s definitely a lifestyle that can kind of sweep you away.
0:07:23 But I think the other side of that and getting swept away, I don’t really like the idea of what that might look like.
0:07:27 And I think you need people around you that are going to tell you if you’re being a dick.
0:07:30 Like vitally important in this job, definitely.
0:07:41 And those things, I think, I think when you’re surrounded, you know, like a lot of successful people are, when you’re surrounded only by success, it breeds a funny kind of narrative.
0:07:45 To be respected from people in Doncaster like that, that means a lot to me, definitely.
0:07:51 So that’s why another reason why, you know, I wouldn’t drive through the streets of Doncaster in a fucking Ferrari or whatever.
0:07:54 And you went to school in Doncaster, Hayfields?
0:07:59 Yeah, Hayfields where I did most of my time and then I failed my A-levels and then went somewhere else for a year.
0:08:00 You failed your A-levels?
0:08:01 I failed my A-levels, yes.
0:08:08 That was the first time I’d ever, ever got a real bollocking off me mum.
0:08:10 A real, real dressing down.
0:08:11 Because she was really, really fair.
0:08:14 But there was something that she was kind of strict on with schoolwork.
0:08:17 And I remember getting in the car and she said, you fucked your life up.
0:08:19 And she never swore.
0:08:20 She never swore.
0:08:22 And I remember I got goosebumps thinking about it there.
0:08:25 I remember thinking, maybe I need to do something with my life.
0:08:30 At 15 years old, 15, 16 years old, you join a drama group.
0:08:32 And I was watching, actually, just before you arrived.
0:08:36 At 17 years old, you got the lead role in Grease.
0:08:47 The foundations were set and you ultimately, at 18 years old, decide to go and audition?
0:08:51 Yeah, that was the third time I auditioned for The X Factor.
0:08:53 So every year previous to that.
0:08:56 So that would have made me 16 when I first auditioned.
0:09:01 There’s like three producer auditions and then you get to see Simon, you know, it’s the main one.
0:09:05 And the first year, I didn’t get through any of them.
0:09:07 The second year, I got through the first round.
0:09:12 And then for a final time, I said to myself, well, I’m going to give this one more shot.
0:09:13 Because that was another thing at that age.
0:09:16 It’s one thing saying you’re resilient.
0:09:17 And I do think I am.
0:09:19 But it’s a lot easier to be resilient at that age as well.
0:09:20 Definitely.
0:09:25 It’s really surprising that someone would go to The X Factor once, be rejected, essentially.
0:09:27 Go again, not make it.
0:09:32 And then go again without having their self-esteem or their confidence not to the point where they go,
0:09:33 I’m not going to go through that again.
0:09:35 Because every time you’ve got to come home, you’ve got to tell your friends and family.
0:09:36 It didn’t work out.
0:09:38 Yeah, well, the first year, I can remember it being utterly crushing.
0:09:42 Like, I’d not really had real rejection at that point.
0:09:44 I hadn’t really experienced that kind of thing.
0:09:46 The second time I went was even more challenging.
0:09:52 Because I went with what I’ll describe as, like, the hottest girl at school at the time, right?
0:09:54 So she’s also a singer.
0:09:56 We got talking, like, months ago.
0:09:59 Turns out she wants to audition for The X Factor as well.
0:10:02 I’m like, well, let’s go together, thinking this could be, like, a smart little play.
0:10:04 She goes before me.
0:10:07 And I think at this point, I feel like I was still in the queue.
0:10:09 And she showed me that she got through to the next round.
0:10:10 It was like a gold ticket.
0:10:13 I then didn’t get through.
0:10:19 And then we got, because I was with her, I was traveling with her, we then got ushered into a room of, say, 200 people.
0:10:21 And every single person in the room had a yes.
0:10:23 I remember that being really, really challenging.
0:10:26 You’re just surrounded by people that are dreaming.
0:10:29 You know, they’re really, really excited about what does the next stage look like.
0:10:32 And that created a bit more fire, I think.
0:10:35 It was like, okay, how do I get on the right side of this next year?
0:10:39 How do I be in this group of people next year?
0:10:41 Did your mum play a role in you going for that third year?
0:10:48 I can’t remember specifically, but I would say if I would have had any level of doubt, 100%.
0:10:53 The musical that you just referenced that I did at school, I didn’t want to go to that audition.
0:10:55 And she literally picked me up and drove me there.
0:10:57 And I was so thankful that she did.
0:11:03 She was often very, very good at, you know, pushy parents are, that’s not good.
0:11:04 She was never like that.
0:11:07 She always had the right amount of force, you know.
0:11:09 Because sometimes you need that as a kid.
0:11:13 And especially, actually, even as adults, you know, in a situation where you’re second guessing something,
0:11:15 as soon as someone goes, go on, you can do it.
0:11:16 You’re okay.
0:11:19 So I think that definitely played a big role in that.
0:11:22 Even if I had suggested that I wasn’t going to go to this audition,
0:11:27 throughout the year, she would have been giving me a hundred different reasons to go.
0:11:33 Now, not literally, but just from a confidence point of view, the way that she was talking to me,
0:11:35 how she always used to put me on this amazing pedestal.
0:11:37 She made me feel like I could do anything, definitely.
0:11:41 And I think that helps in those kind of situations.
0:11:44 Going for it for a third time, because my mum’s saying I can do it, so maybe I can.
0:11:48 So you do the audition where you’re saying, make you feel my love?
0:11:49 That was boot camp.
0:11:51 So that was the second part of the audition.
0:11:54 My first audition was a song called Hey There, Delilah.
0:11:57 Did nothing for me, like, sonically.
0:12:02 Like, obviously now I can say this because I’ve got a bit more experience, but as a young lad, you’re not thinking about any of these things.
0:12:03 It was just, I like that song.
0:12:04 I’ll sing that song.
0:12:05 It was bad.
0:12:07 It was really, really bad.
0:12:13 And to the point where, like, it still makes me deeply uncomfortable, like, listening to or watching that audition.
0:12:17 The only thing I’d done like this is the school production of Grease.
0:12:20 And that was to about 250 people over two nights.
0:12:22 And that felt like a fucking mountain of people.
0:12:29 Cut to then your live TV audition at the MEN in Manchester, and there’s 3,000 people in the audience.
0:12:34 3,000 people is a big gig for anyone to play, like, full stop.
0:12:37 Like, if you do 3,000 tickets, you’re doing really, really well.
0:12:40 So, like, it was, that’s the definition of being thrown at the deep end.
0:12:46 And I think that’s part of what they want, but it’s not, it’s not going to yield the best results from everyone.
0:12:55 Some people it is, but I just remember feeling like a fucking deer in a headlights, like, really, really shaky, like, really, really, just felt really, really uncomfortable.
0:12:57 I was just, I just wanted the ground to swallow me up.
0:13:04 I’d never been in a situation where I was quite a confident young lad, so it wasn’t very often I’d even been out of my comfort zone like that.
0:13:07 And I just felt, I felt like a deer in a headlights, definitely.
0:13:12 Am I right in thinking that they probably had the idea to construct a band much sooner than…
0:13:13 They must have done.
0:13:13 You know what I mean?
0:13:22 Knowing Simon, I will have had these conversations with him in the past, but can’t remember now, but knowing Simon, yeah, I think, you know what he’s like, right?
0:13:26 He will have had that in his mind for at least for the year before.
0:13:27 He loves a boy band as well.
0:13:28 He’s got a track record.
0:13:29 Yeah, yeah.
0:13:30 They make him a lot of money.
0:13:39 And so you come third on the X Factor as a band when you’re put together, and then you signed at 19 years old to Simon Cowell’s Psycho Music.
0:13:50 And it’s crazy, because when I think about you signing at 19 years old, and I think about what happened in the preceding five or six years, I mean, it is crazy.
0:14:02 I mean, it’s only now, outside of being in One Direction, that I actually have a little bit of a concept of what happened, and even, you know, the craziness of it, because nobody has any context to it before it happens.
0:14:08 So we definitely, we felt like things were going really, really well.
0:14:17 But we also, there will have been part of us, especially in that first year, of just assuming this is what, you know, success looks like, you know, a successful artist does these things.
0:14:33 And the first moment that I remember distinctly, actually, that I realised that maybe this was bigger than, like, let’s say, like, the average thing at the time, we got booked on a support gig with a, like, a Disney band called Big Time Rush.
0:14:45 And before that tour show, our manager, but our, like, senior manager, the kind of guy you only see, you know, like, six gigs a year, and it just happens to be Vegas and LA and all the best places in the world, you know.
0:14:50 And he sat us down, it was like this dressing down, it was like, look, this is what you need to expect from a gig like this.
0:14:56 Expect people to only know the singles, and even if they know the singles, you know, like, that’s a real win.
0:15:01 They’re not going to know the words to the album tracks, it’s going to be a very, very different show to what you expected.
0:15:06 So we’re all ready to go out fighting, because we’d not really had that at that point.
0:15:10 We’d have, at most things that we’d done, we felt really confident doing.
0:15:13 So, like, we were kind of going on the back four.
0:15:22 And then I can remember when we walked out on stage, and I think we opened with something that wasn’t a single, and people were just locked in, like, massively locked in.
0:15:25 And it was really, really fucking loud in there.
0:15:30 And I think that was a moment where I remember, again, I had this kind of side to me when I was younger.
0:15:36 I was so excited to tell Richard, who was our manager at the time, I was so excited to tell him post-gig about how it actually went.
0:15:37 Did you see it then?
0:15:39 Because that was obviously not how it played out.
0:15:50 And I remember feeling pretty smug about that, but I think it was once I kind of got to bed that evening, I was kind of thinking, I don’t know, I wasn’t an overly deep thinker at that point, but I was still thinking occasionally on a deep level.
0:15:55 And I’m looking at this music manager, and I’m thinking, like, this guy’s, like, uber experienced.
0:15:58 Like, he’s been in this situation countless times.
0:16:04 So if he was to predict it wrong, like, maybe he did, I’m like, well, maybe something is happening.
0:16:07 How do you take care of yourself amongst that?
0:16:10 Because, you know, one of the things I’ve learned from doing this podcast is I’ve learned so much about the brain.
0:16:16 I’ve learned so much about dopamine and sleep and circadian rhythms and all these things.
0:16:28 And so when I fit that into the context of what your life was like at an age where these neuroscientists tell me that the male brain is still growing, it’s still forming itself, you’re putting this tremendous external pressure on it.
0:16:30 You’re, like, shocking every night.
0:16:37 I remember when I interviewed Liam, your former bandmate, him telling me that he would, like, he remembers walking out on stage, and I think it was Dubai.
0:16:39 It was, like, 100,000 people there.
0:16:45 And then thrown in, you probably remember the gig, like, thrown into the taxi, taken back to the hotel room and locked in there.
0:16:49 And he was, like, I remember him saying to me, stage, car, hotel, locked.
0:16:51 Stage, car, hotel, locked.
0:16:52 Fuck.
0:16:56 I would say the way that we both handled it, me and Liam, was quite different.
0:17:05 I think that’s often why I kind of had a good relationship with Zane from early on, because neither of us are kind of rule-abiding.
0:17:07 And not in a way that’s, like, utterly disruptive.
0:17:09 It’s just we have our own ideas, you know.
0:17:18 And that at least alleviated a little bit of the pressure, knowing that deep down, if I wanted to just go and do something, I would genuinely just go and do it.
0:17:25 Whereas I think Liam and the other boys, actually, to a degree, there was an element of a little bit of fear, I think, you know.
0:17:29 And also Liam had, you know, he’d worked so hard from the age of 14 to get there.
0:17:31 Liam’s journey was a lot different to mine.
0:17:34 I just felt like a happy-go-lucky guy who won the lottery, you know.
0:17:40 Like, whereas Liam was very, very precise and deliberate and he’d got there for all his hard work.
0:17:43 So I think we also came from a slightly different point of view.
0:17:49 Another benefit that I had during that time, and I still have, is I’m not a dweller.
0:17:54 Like, I’m an over-thinker, for sure, but I wouldn’t say, like, I’m a dweller.
0:18:00 So I wouldn’t use this phrase for me very often, but, like, there’s definitely an element of ignorance is bliss during that whole time.
0:18:09 I find it so fascinating that you talk about this, like, this idea of you being, having the minerals or the personality where you would push back against the system a little bit.
0:18:19 Because when I spoke to your former cameraman and videographer, he said that you were the one in the group that stood up against the label.
0:18:23 So you’d be the one to turn around to the record label and say, we need a day off.
0:18:29 And it’s interesting, again, because I was, one of the things I learned from doing this podcast is this idea of, like, learned helplessness and control and autonomy.
0:18:38 Basically, TLDR is, it says that people who feel like they have control have much better physiological health outcomes.
0:18:44 They have less stress, they’re more insulated, better psychological states, less anxiety, less depression, because they feel like they’re in control of the situation.
0:18:51 So there’s this crazy study that I was reading about when I was writing my last book about these rats where they learn that they can’t do anything about the situation.
0:18:55 And they basically give up and they become submissive and they stop trying.
0:18:58 And I think about this in the context of humans as well.
0:19:03 From what your videographer told me, Cam, you were clearly not that.
0:19:08 You were clearly someone that would push against Simon Cowell’s record label as a young man.
0:19:14 Yeah, and that’s something, I’ve had a few conversations with my friends, similar things about this.
0:19:17 And I’m not certain why that was, like, inspired by, because it’s brave, right?
0:19:25 To stare at someone who at the time, at least in pop, was one of the most successful people in the music industry and say, no, you’ve got it wrong.
0:19:28 Here’s me, an 18-year-old with no experience, telling you you’ve got it wrong.
0:19:40 I think what gave me confidence in those ideas is even if it wasn’t a collective voice, even if it was just my voice delivering the message, it was always with collective intention.
0:19:43 It would always be for the good of all of us.
0:19:46 Making those decisions now on my own, they’re not quite as easy.
0:19:52 There’s a lot of different kind of things at play, but where, and again, it kind of comes from that Big Brother kind of role.
0:19:53 Again, I was the oldest in the band.
0:19:59 It was kind of my role in the band, I think, to kind of do that.
0:20:03 And I realised that by far I was the most opinionated in the band, definitely.
0:20:08 So I think I wanted to use that for good and not just chatting shit about someone on Twitter or something.
0:20:16 Another important distinction about One Direction is, this is not disrespectful to Ed, I appreciate I was in a boy band, I know that, right?
0:20:23 But if there would be one genre of music that I would think might be the most naff, it’s boy band, if you could call that a genre.
0:20:34 So going into, at this point, going into One Direction when I was 18, you know, growing up in the north of England, it’s like, it’s like real, it’s kind of like snobby musical, you know?
0:20:38 There’s like, there’s like real music and then there’s boy bands, you know?
0:20:47 So having that kind of feeling going into it, it was, that was why it was easy to kind of push against some of these old school ideas.
0:20:56 It’s because they were the ideas that I didn’t, the reasons I didn’t like these bands is because they all looked the same and because they all felt very kind of PR pressed, you know?
0:21:05 It was always a really interesting project for me to try and to look at One Direction and think, well, how, how could we make this a little cooler?
0:21:12 I remember the real turning point in One Direction was when we put up the pre-order for our first single, What Makes You Beautiful?
0:21:22 I can’t remember the number, how much we sold that week, but we broke some record, right, the pre-order and we got told this and we’d not released any music at this point.
0:21:28 And I remember thinking, that’s fascinating because they don’t know what it’s going to sound like yet, but they’re invested.
0:21:31 That felt like power early on.
0:21:40 And it also felt like that we could rewrite the rule book because people were invested in us as much, if not more, than the music.
0:21:41 I think that’s fair to say.
0:21:54 Was there a part in the evolution and the journey of One Direction where you had that moment where you go, there’s elements of my life that I love that I no longer have access to because of this success?
0:21:59 I would say that it’s more gradual than that, really.
0:22:06 You know, you start to, you start to lose some of your own independence to a degree.
0:22:10 And then I think, also the age I was, right?
0:22:12 So like I was 18 when I first joined the band.
0:22:23 And I always say this, that year of my life before I auditioned for The X Factor, at least up to those 18 years, was the best year of my life.
0:22:25 You know, you’ve got independence at that point.
0:22:26 I was driving.
0:22:28 You could go out.
0:22:30 Like it was just, it was, it was so fascinating.
0:22:32 Socially, there’s always something to do.
0:22:36 So to leave that behind was quite gutting, actually.
0:22:38 That took me a second to get used to it first.
0:22:45 Now, I always felt incredibly grateful and really excited every time I was doing something with One Direction.
0:22:50 But any kind of time for reflection, I was, I was really, really missing home.
0:22:56 Like me and Zayn would, when we were younger, we had countless conversations of like, you know, should we just pack it in?
0:22:57 Should we just call it a day?
0:22:57 Why?
0:23:02 Because you, you, you feel alienated.
0:23:08 You’ve got, you, you, you are living this lifestyle that, and there’s a million different reasons, right?
0:23:10 But like the fame thing’s really difficult.
0:23:13 And mostly for me, it was about being alienated.
0:23:22 And I can’t, like any of my life experience was now not so relevant to some of my friends, you know?
0:23:31 And I think that also I have this, I think this is part of growing up in a working class, working class town, but I have this like guilt for the success and money that, that, that I’ve earned as well.
0:23:34 And I think that also is kind of part of the same thing.
0:23:39 I think, I think for, it’s kind of like two different things.
0:23:43 The fame thing, I’ll never, I’ll never be okay with.
0:23:51 Like if I, like, of course, every artist says this, but if I could just do the music, you know, that would be amazing.
0:23:51 That would be amazing.
0:23:56 I suppose I could on a, on a lower level, but I wouldn’t get the same rush that I do.
0:24:00 I think it’s almost, yeah, it’s, it’s almost everything else that, that comes with that.
0:24:06 It’s interesting when someone says they felt isolated, which is something I’ve heard a lot from people who’ve had great public success where they’ve got a big fan base.
0:24:16 Because we think of like isolation as not being around people, but I guess isolation in the context you described, it’s more about connecting to people, relatability.
0:24:16 Yeah.
0:24:21 But it’s also like, like the metaphor would be like, what’s that really famous crossing in Japan?
0:24:27 If you took a drone shot and you pulled right out from that and you would just become a little dot amongst the noise.
0:24:41 Sometimes that’s kind of how it feels because also it’s not the, it’s not the real world, you know, that the, the, the, the, the, even in the way that people perceive you is not the real world.
0:24:50 The first moment that One Direction got, the first big pay packet was a merchandise deal that we got and we always did really good merch.
0:24:50 How old were you?
0:24:52 19.
0:24:57 That was the first kind of moment where I, I felt really, really excited.
0:25:01 And so I rang my mum straight away and, you know, told her about it like I always would.
0:25:03 And she was really excited for me.
0:25:05 And obviously, you know, there’s, she’s just proud.
0:25:06 That’s it.
0:25:11 And then I remembered the feeling of, but who else do I tell now?
0:25:16 Because, like, do I call up Nizam and tell him?
0:25:20 Well, he’ll, he’ll, he’ll be into that and he’ll be really proud of me.
0:25:23 But bear in mind, he’s just seen me on the X Factor.
0:25:28 And this is another thing I realized about people is they think if you’re successful, then everything is just, you know, successful.
0:25:29 And that’s how it goes.
0:25:32 So I think, you know, if I call, if I did, I didn’t call Nizam.
0:25:35 But if I had called him, he probably would have been really nice.
0:25:38 But in his head, when he shrugged his shoulders, like, well, obviously, you know, things are going really well for you.
0:25:42 So I think there’s definitely a lack of, like, understanding there, rightly so.
0:25:46 There’s also a guilt, you know, especially at that age.
0:25:49 People, like, life’s really, really expensive at that age.
0:25:52 People are, like, up to their eyes on student loans.
0:26:00 It was only about two years ago that I put all the plaques up on my wall at home and my awards, like the Brit Awards and stuff that I got in the past from the band.
0:26:03 They still annoy me, even now, in my lounge.
0:26:09 Because, like, if I’m in a conversation with someone, I don’t even really want, like, I don’t, I want to just be me.
0:26:11 I don’t want to be that guy that won those awards.
0:26:13 Like, we can be and we can conversate like that.
0:26:22 But truthfully, like, if someone, if Nizam came over to my house for, like, a chat and a coffee, I would hate that the conversation might end up then gravitating to me or my success.
0:26:27 It’s much more about just what those relationships and conversations look like in the real world.
0:26:30 That’s what I’m craving is that real normality.
0:26:38 All I want is to just be on an even playing field with everyone in any kind of conversation.
0:26:44 I think that was the toughest thing to deal with is just the lack of normality in every sense of the word.
0:26:47 How does things like alcohol play into this?
0:26:52 Because you’re living a crazy, crazy life where your dopamine and your brain is being tested in all different ways.
0:26:56 I remember Liam saying to me, this is really when he started to have a problem with alcohol in the early years of the band.
0:27:00 And I’ll never forget him talking to me about the minibar in the room.
0:27:04 Like, one of the things I didn’t realize is, okay, you’ve just been out on stage in front of 100,000 people.
0:27:06 Then you’re back in a hotel room with a minibar.
0:27:09 I feel the pull from alcohol.
0:27:13 And I definitely drank quite a bit when I was in the band.
0:27:17 But I think an important distinction post-show would be I’d smoke my weed.
0:27:20 I’d go back to my tour bus and I’d go and smoke my weed.
0:27:22 And Zane would smoke with me too.
0:27:23 I hope he doesn’t mind me saying that.
0:27:24 I’m sure he won’t.
0:27:25 And that was great.
0:27:29 And actually, like, you know, people do things for different reasons.
0:27:31 And that was my advice.
0:27:31 That was my choice.
0:27:38 Now, the reason why that kind of suited my brain at that time was I’ve just had all this noise in my head.
0:27:41 I’ve just had this crazy experience on stage.
0:27:44 And that’s the noise that you kind of need to quiet down sometimes.
0:27:47 So what we would do is we’d get back on the tour bus.
0:27:49 We’d play Call of Duty zombies.
0:27:51 We’d smoke our weed.
0:27:54 And, like, that’s all we’d think about and that’s all we’d do.
0:28:01 And then we’d get into cliche stoner chats of deep conversation, probably UFOs, you know, all that kind of shit.
0:28:08 And as daft as that might look and feel, again, it’s our normality.
0:28:10 It’s creating the normality on tour.
0:28:13 It’s a version of what our friends were doing back home as well.
0:28:20 But also it just, it was such a lovely way to kind of debrief from those moments, away from the manicness.
0:28:23 You’ve just got this kind of really subdued, nice environment.
0:28:27 The juxtaposition actually felt quite nice.
0:28:36 If you could go back to the day that you signed a contract with Psycho, what is the advice that 33-year-old Louis would give 18, 19-year-old Louis?
0:28:39 Such a, that is a really, really big question.
0:28:46 I think I would just, I think I would say to be confident in the earlier years.
0:28:54 Because the older I get, the more I realise most people in their earlier years of doing said thing are, to a degree, faking it.
0:29:00 And I think for a long time, I was just thinking, well, you know, I didn’t spend my life as a young lad thinking I was going to be a singer.
0:29:03 So I’m playing catch up and all those things.
0:29:06 And listen, also, there’s another thing I’m more than comfortable enough to say.
0:29:08 I’m not the best singer in the world.
0:29:09 I’m okay with that.
0:29:14 But like, there was definitely a time where those things were challenging as a young lad.
0:29:18 And I think I would just cut myself a bit of slack as a young lad.
0:29:26 Because it’s been a lot of my defiance and decision making that’s got me to where I’ve got.
0:29:28 And that should give me confidence.
0:29:35 So I think as a young lad, I did really just felt like a deer in the headlights.
0:29:38 And I didn’t really have any kind of context of what was going on.
0:29:45 And I think when I’m talking about these things, I’m not talking about, no, we’re not going to do this Disney performance.
0:29:47 Because I don’t think it looks good for One Direction.
0:29:52 I’m talking about more like introspective, personal worth within the band, all those kind of things.
0:29:55 I really, really struggled with that as a young lad, big time.
0:29:58 So I would say I would give myself a bit more credit there.
0:29:59 You really struggled with that.
0:30:02 I found it, I found it really tough.
0:30:07 So like, as I said before, like, I was the kid who’d won the lottery.
0:30:12 Like, I sang my first audition for The X Factor.
0:30:14 I didn’t feel like I did a good job.
0:30:16 I was really surprised that I got the three yeses.
0:30:21 Now, that was maybe four months before the first audition’s air.
0:30:24 So I’ve told everyone at this point, obviously.
0:30:26 I’m in a band, I’m on The X Factor.
0:30:28 And I have told anyone that will listen.
0:30:29 Like, everyone.
0:30:34 And actually, me and neither me nor Niall got any TV time on our audition.
0:30:38 So the irony is, we get put in this band, but people have no idea we are.
0:30:43 Like, there’s no context for the viewers to actually see this and actually really care.
0:30:46 I felt like I was playing catcher from that moment in.
0:30:50 I remember this, like, really, like, real nothing, typical X Factor thing.
0:30:54 We went filming for The Judges’ Houses, which is the stage.
0:30:57 You have the auditions, then boot camp, Judges’ Houses, live shows.
0:30:59 And we went filming for Judges’ Houses.
0:31:01 And I was already questioning.
0:31:03 I wasn’t really singing at all.
0:31:05 We had not had, like, any individual thing to sing.
0:31:06 It was all, like, harmony stuff.
0:31:10 And I got stung by a sea urchin, right?
0:31:11 Random story.
0:31:12 My foot blew up like an elephant.
0:31:14 And we had to film all this.
0:31:15 You know what X Factor’s like, right?
0:31:17 We had to film all this jeopardy.
0:31:20 This, like, how will the boys audition without Louis?
0:31:21 It was awful.
0:31:26 It was awful because there was no credibility to that statement.
0:31:28 The boys could have auditioned straight away.
0:31:31 At that point, I was doing a lower harmony.
0:31:35 And I would be shocked if anyone could even hear me in the mix at that point.
0:31:38 So that was really challenging where, you know,
0:31:39 I’m already starting to feel those things.
0:31:41 And then you get something like that that’s quite literal.
0:31:44 And they’re trying to sell this jeopardy.
0:31:48 And I remember thinking, oh, like, it just really, I wanted to do more.
0:31:51 I just didn’t know how to do that.
0:31:52 Again, there’s no context.
0:31:55 I thought I was a good singer before I went to the X Factor.
0:31:57 Then I get through the audition.
0:31:58 They put me through.
0:31:59 I’m like, okay, well, I must be all right.
0:32:01 Then they don’t show the TV audition.
0:32:04 You’re like, oh, maybe that’s like a personality thing.
0:32:05 Or I don’t know.
0:32:06 Maybe it is my voice.
0:32:09 There’s a lot of, there’s a lot of,
0:32:11 especially as a young lad in this situation,
0:32:13 there’s a lot of unanswered questions.
0:32:14 Did you ever ask those questions?
0:32:16 Did I ever ask him why I was in that band?
0:32:17 No, I would love to, though.
0:32:18 I would have loved to.
0:32:20 But do you know why I wouldn’t, would never with him?
0:32:22 Simon would probably, he would, he would,
0:32:26 Simon was always very brilliant at making me feel,
0:32:29 like, worthy in the band.
0:32:31 But, but as you said before,
0:32:35 like, I was often a voice between the band and the label.
0:32:36 He was the label.
0:32:38 Well, he put me on side, and that’s a smart move, isn’t it?
0:32:40 One thing he would always do, Stephen,
0:32:42 is he would always say my name.
0:32:46 Now, when you’re a 19-year-old lad and Simon Cowell says,
0:32:48 do you know what the thing is about that idea, Louis?
0:32:49 You are empowered.
0:32:51 Now, we like people using our names.
0:32:54 Now, imagine that Simon Cowell and you’re 19 years old.
0:32:56 There is a spell that comes with that,
0:32:58 and there’s a power that comes with that.
0:33:01 And I think, I think for a long time,
0:33:04 I kind of, I kind of fell for all those kind of ideas.
0:33:06 Now, I think Simon, again, is an interesting person.
0:33:08 He is a brilliant businessman.
0:33:10 Now, I learned a lot from him.
0:33:13 I still deeply respect him.
0:33:17 And I was, I was, I was in awe of him as a young lad.
0:33:19 I just, I was, I love to be around him.
0:33:23 I love to listen to him make decisions and, and all of that.
0:33:26 And I thought he was, he was definitely brilliant at that time.
0:33:31 He just, he built me up on a pedestal
0:33:33 to the point where I thought that it would actually
0:33:38 have a real world meaning, not just a thanks darling kind of vibe.
0:33:40 When did you realise that it didn’t?
0:33:42 When I joined Psycho on my own.
0:33:43 So this is after the band.
0:33:45 Yeah, sorry.
0:33:47 So the band, the band split up and,
0:33:50 no, I didn’t have my pick of record labels.
0:33:51 It was never like that.
0:33:53 But even if I had, I could have had 10 offers on the table.
0:33:56 Let’s just assume they’re all the same money.
0:33:58 I would have, I would have picked Simon always.
0:34:02 Because like, again, a little bit like the North of England,
0:34:07 loyalty is like a really important currency.
0:34:09 It really is in these kind of, you know, working class places.
0:34:11 It’s really, really vital.
0:34:14 And I think like for me, it was, that always meant a lot to me.
0:34:17 So I thought, well, if I’m, I’d heard that some of the other boys
0:34:19 were thinking about going to other labels, which was,
0:34:19 they were right to.
0:34:23 And I found out it was the only one that was going to stay with him.
0:34:24 And that just motivated me more.
0:34:27 So all the other boys went and joined different record labels.
0:34:29 Some of them not even within labels that were in Sony,
0:34:31 which Psycho was part of.
0:34:34 And I’m thinking, oh, wow, this is like, it’s amazing for me,
0:34:35 actually, that all the boys have done that.
0:34:37 Because like, look how good this makes me look to Simon.
0:34:38 I look really loyal.
0:34:42 And like, some of it was like deliberate,
0:34:44 but mostly that’s just how I am as a person.
0:34:48 Like, I would rather just keep the happy family kind of vibe.
0:34:49 That suits me.
0:34:52 One of the, one of the things people don’t talk about
0:34:54 is the impact that your success has on everyone else
0:34:56 back in Doncaster, including, including your mum.
0:35:00 I spoke to your sister, Lottie, when my team did,
0:35:01 and I was listening to the recordings.
0:35:04 And she said that it was especially hard for your mum
0:35:06 because you leave home suddenly at 18 years old.
0:35:07 And from everything you’ve described,
0:35:09 you’re more than just a kid.
0:35:13 You are, in some respects, a partner in raising the family.
0:35:15 And best mates as well, man.
0:35:15 Yeah, definitely.
0:35:17 Did she ever speak to you about the impact
0:35:18 it had on her, all of that?
0:35:20 That’s something that I can remember
0:35:21 really clearly.
0:35:24 And she used to do the university analogy.
0:35:25 And she used to say,
0:35:28 I knew you were going to leave home at some point,
0:35:31 but I had at least a timescale to that.
0:35:32 I could, like, work towards in my head,
0:35:34 okay, you know, in three months’ time,
0:35:36 he’s going to leave for uni and that’s that.
0:35:39 One Direction never happened like that.
0:35:41 You know, it all ran away with itself.
0:35:43 So I think it felt like we all blinked.
0:35:46 And before we knew it, I was no longer living at home.
0:35:49 So my mum had no time to even grieve the idea of like,
0:35:51 and just for context, I mentioned this in,
0:35:53 I made a, like a film and documentary,
0:35:56 and it kind of sums up me and my mum’s relationship perfectly.
0:36:00 The first person I told when I lost my virginity was my mum.
0:36:04 Like, I was, as if I was telling her, like, one of my lad mates,
0:36:07 I was just, and I wasn’t telling her for any other reason
0:36:08 other than to show off and be like,
0:36:09 guess what happened to me?
0:36:13 And that, that, we definitely had that kind of energy together.
0:36:15 You know, we, we, we, we,
0:36:18 I always, always saw her more as a best friend than anything else.
0:36:20 And especially because I was her first,
0:36:22 she helped me when she was 19.
0:36:26 We spent the first few years together without a male role model.
0:36:30 So it was a little deeper than your average, you know,
0:36:32 son and, and, and mother situation.
0:36:35 So I think it really hit me mum like a ton of bricks.
0:36:36 If I had my time again,
0:36:40 I would have been more present and aware of those kinds of ideas.
0:36:43 And I actually, here’s a story actually.
0:36:46 I don’t, I’ve never told Daisy and Phoebe this.
0:36:50 Daisy and Phoebe are two of my sisters who are identical twins.
0:36:53 And they’re about four or five years younger than Lottie.
0:36:54 So they’re about 21.
0:36:58 Now I could always tell them apart perfectly,
0:37:00 but they look utterly identical, these two,
0:37:01 especially when they were really young.
0:37:04 And I can remember the more time I spent at the band,
0:37:06 the more time I spent away from home,
0:37:09 I wasn’t confident enough to use their name to them.
0:37:10 You know, it would be always like, oh babe,
0:37:13 or like, you know, something that way I wouldn’t have to mention the name
0:37:16 because I wasn’t certain who was who.
0:37:19 These are two sisters that I spent my life with and grew up with.
0:37:25 But I think shows just how little I was at home.
0:37:28 And if my mum would come out to see me, which was great,
0:37:30 but other, you know, the kids were at school and stuff like that.
0:37:34 So there was a long time for those out of those five years
0:37:39 who were in the band, a long time spent not spending enough time with family.
0:37:45 And that, I would say that is, that was 85% the job and the situation
0:37:46 and One Direction and stuff.
0:37:48 And then 15% me too.
0:37:50 Like I could definitely have done more like that.
0:37:55 But, you know, when you, when you live in a life like we did in One Direction,
0:37:57 free time is so competitive.
0:38:02 And when you’re young, you’re not smart enough to realise the value of this family time.
0:38:06 And you were on an absolute rocket ship up until you’re sort of,
0:38:11 you must mean what, sort of 23, 24 years old when the band announces that it’s breaking apart.
0:38:16 See, in March that year, Zayn says he wants to leave to have a normal 22-year-old’s life,
0:38:17 which shocked the world.
0:38:19 How do you reflect on Zayn’s decision now?
0:38:23 Because were you pissed off at the time that he was breaking things up or?
0:38:24 I was fuming.
0:38:24 Really?
0:38:31 I was, again, it’s not something we’ve discussed enough yet, but me and Zayn, I mean.
0:38:34 But again, it comes back to like loyalty for me.
0:38:40 And I just, selfishly, I’d wished he’d had a conversation with me first.
0:38:43 Because me and Zayn, I’d like to think that he would say this too.
0:38:44 I think he would.
0:38:50 There was times where we were like, let’s put it like this, it’s a good way of describing it.
0:38:55 On the last tour that Zayn did, we always said we would never be this band,
0:38:58 the type of band that would have all their own individual dressing rooms.
0:39:01 Well, sometimes when you’ve got a lot of guests and stuff, it can be challenging.
0:39:02 But we always said we wouldn’t be that band.
0:39:07 And on the last tour Zayn did, Harry had his own dressing room, Liam did, Niall did,
0:39:08 and me and Zayn shared.
0:39:11 So I think I kind of like testament of the relationship.
0:39:14 So I felt a little bit hard done by.
0:39:18 I felt like, like, not like throw these boys under the bus, but let me know.
0:39:20 But I just, a little bit.
0:39:25 I thought that we had a relationship where he could have had that conversation with me.
0:39:30 In reflection, and he hasn’t told me this, we’ll see when I chat to him about it.
0:39:34 But I think if he told me, I would have tried to tell him to stay.
0:39:36 And I think that’s probably one of the reasons why he didn’t.
0:39:39 Because he knew I was always very opinionated.
0:39:40 So how did you find out?
0:39:45 That evening, the night before we found out, everything was normal.
0:39:47 We’re in the hotel room.
0:39:51 We were somewhere, I don’t know where, somewhere in the world, maybe where weed isn’t legal,
0:39:52 but we were having a joint.
0:39:58 And everything was normal, you know, and then I think he maybe left at like 11.
0:40:02 He was cool, wasn’t like in a bad mood or anything like that, you know, good night, lad.
0:40:08 And then next morning I woke up, we had a shoot with like Coca-Cola for some sponsor thing.
0:40:11 And we found out that he wasn’t coming.
0:40:15 Now, I had this in me too, but like Zane was quite prolific for it.
0:40:16 Like this wasn’t out of the ordinary.
0:40:19 Like if Zane, I always rated him for it.
0:40:22 If he didn’t want to do something, like he literally wouldn’t do it.
0:40:24 Like you name the thing, it doesn’t matter.
0:40:28 He just, if he doesn’t, if it’s not right for him, then he won’t do it.
0:40:33 So I think, well, that’s probably why he left the band, you know.
0:40:35 And that’s what I admire about him.
0:40:39 Because if I was in his same situation, I would have probably put six plasters on it.
0:40:42 Just to hope that we can stay playing happy families, you know.
0:40:45 I want to know if he regrets it.
0:40:52 Not in the way that, like his own personal success has been incredibly successful
0:40:54 and he’s done really, really well like that.
0:40:56 But he must miss it.
0:41:01 Like he must do, because I know Zane really well.
0:41:05 And Zane has a bit of the kind of energy I do in such a way that
0:41:09 sometimes this whole job can just be a little bit fussy.
0:41:11 It’s just a bit fussy in general, you know.
0:41:12 There’s just a lot going on like that.
0:41:15 Now, when you’re in a band, you can share that wealth.
0:41:18 It’s like, you know, let’s say you’re sat in an interview you’re not enjoying.
0:41:21 You just kind of shut up a little bit and let someone else pick up the pieces
0:41:22 and they’ll do that role.
0:41:24 We could share the things that we didn’t like to do as much.
0:41:29 There must definitely be times that he misses the comfort of that, for sure.
0:41:31 But it’s kind of like the elephant in the room, to be honest.
0:41:36 I’ve met up with him a couple of times recently, but it’s not often something we’ll discourse.
0:41:38 But there’ll be a time for that, for sure.
0:41:40 I would like to have those conversations with him.
0:41:42 But it crushed me, man.
0:41:43 It absolutely crushed me.
0:41:48 I was devastated because it felt like, oh, is this the beginning of the end of the band?
0:41:52 But then also, I’m like, this is like my best mate in the band at the time.
0:41:56 So it was, I’d lost a friend and someone in the band.
0:42:00 It’s funny, you know, I’ve heard you say that you weren’t prepared for the success of One Direction,
0:42:02 but you also weren’t prepared for the end of One Direction.
0:42:03 Oh, no.
0:42:06 And you describe it as hitting you like a ton of bricks.
0:42:07 Yeah, it was awful.
0:42:12 It wasn’t until after the event that I realised that I actually computed all these feelings,
0:42:14 but it was like, I was straight grieving for it.
0:42:15 That was grieving the band.
0:42:19 I’m someone who unfortunately has a little bit of experience in grief.
0:42:23 And albeit it felt different, but it was a version of the same thing.
0:42:26 It was something that I really wanted that couldn’t have any more.
0:42:31 I think like anything like that, you know, like if you’re like, I’m a glass half full kind of guy.
0:42:35 So like, I felt the wheel start to turn in motion like that.
0:42:36 But you’re looking the other way.
0:42:37 You’re like, no, it’s fine.
0:42:38 It’s not going to play out like that.
0:42:39 It’s never going to come to that, whatever.
0:42:43 And then we had a meeting one day and it did.
0:42:45 What happens in that meeting?
0:42:46 What’s said?
0:42:48 Is it Simon saying something?
0:42:49 Is it the boys?
0:42:50 Is it representatives?
0:42:52 It was us boys, which was great.
0:42:56 Always how it should be like that, obviously.
0:43:03 But I think it almost might as well have been representatives.
0:43:07 What’s really fascinating is those real serious moments.
0:43:09 We wouldn’t have a lot of them in one direction.
0:43:13 We were just kind of going with the flow and really happy, you know, for each other and stuff like that.
0:43:16 But I think those kind of moments where you have to be selfish.
0:43:22 It was an atmosphere that I never really felt in the band because normally, like I said, we’re arms and arm and arms.
0:43:23 It’s all this camaraderie.
0:43:29 And then all of a sudden you get someone thinking more independently and more for themselves, which, by the way, they have every right to do, of course.
0:43:33 But it just felt, the room felt cold that day.
0:43:34 I can remember that in particular.
0:43:45 There was, it was, I’m trying to find the right metaphor for it, but it was, it was something where, these are all the same faces that I’ve seen every single day, but I’d never quite felt an energy like that in the room.
0:43:48 There was like a, there was, there was this emptiness.
0:43:57 And I think probably because we knew, we all knew collectively where it was going, you know, and that’s probably some friction between those ideas.
0:44:11 The thing that really bothered me was, and this again is naive, was so naive at the time, but I was adamant on having some kind of indication of, because it was, it was, it was originally said as, what’s that fucking word we’ve used a million times?
0:44:11 Hiatus.
0:44:12 Yeah.
0:44:15 Which, by the way, is just such a cringy word.
0:44:17 So it was originally pitched as that.
0:44:23 So I was thinking, I remember saying like, well, if I’m going to try and do some stuff on my own, and at this point, I didn’t even know what I was going to do.
0:44:26 I was like, it’d be good to know how long this break’s going to be for.
0:44:27 So let’s speculate.
0:44:28 A year?
0:44:29 Two years?
0:44:30 Five years?
0:44:31 Ten years?
0:44:32 Fifteen years?
0:44:42 I never really got an answer to that question, which I understand now, because truthfully, I don’t think the people or person involved was brave enough to answer that question deep down.
0:44:45 I think they probably knew the reality, and that’s why it was tough.
0:44:48 And does Simon try and persuade you back into the band?
0:44:55 Let me say that by this point, and I’d say Simon was aware of this, but maybe not quite so aware.
0:45:03 Because we’re a band, after about two years of One Direction, nobody, absolutely nobody could tell his shit.
0:45:15 Now, we were nice boys, we were never like rude or anything like that, but like, so like if Simon, like it just, we didn’t have that, he wasn’t, he might have had that relationship prior, like back in the 90s, when all that stuff was kind of prevalent.
0:45:19 But I think we’d always had our own kind of confidence like that.
0:45:22 So, he was never involved in those kind of decision makings.
0:45:25 In fact, he was smart enough to realise that that would rub us up the wrong way.
0:45:26 Makes sense.
0:45:34 And then it ends, and your life goes from absolutely crazy to less crazy.
0:45:43 Yeah, it’s something, it’s still something that I’m unpacking still, to be honest, and still trying to work out all of those kind of things.
0:45:51 I remember, something I spoke about before, but Julian Bonetta, who is a producer who worked on a lot of the One Direction stuff, we had a great relationship with him.
0:45:52 Really cool guy.
0:45:57 We had this crazy night at, it was like some kind of Billboard Awards in Vegas.
0:46:05 Julian, he pulled me aside and he said, and it was like really, it’s funny because he’s not really like this heavy, but it’s a real heavy statement.
0:46:07 He’d obviously had a few vodka red balls or something.
0:46:10 And he was like, where do we go from here?
0:46:13 Now, by the way, the we upset me a little bit.
0:46:18 It’s like, I understand that and we are all in this together, but that question is a hell of a lot deeper for me than it is you.
0:46:24 I understand, I get it, but at the same time, you’re probably, and what he did end up doing, is carrying on doing what he did.
0:46:27 And I still don’t really know the answer to that question.
0:46:30 And I still, in fact, maybe I don’t think you can.
0:46:37 I think a lot of people’s, not everyone’s, but most people’s natural trajectory of, let’s just call it success.
0:46:42 I could make a pedantic argument for it not being specifically that, but, you know, they have a kind of lineal journey.
0:46:45 The older they get, the more successful that they get.
0:46:51 What was really strange was being 24 years old and realizing that the only way is down from it.
0:46:59 Like, there is no alternative reality where I at least keep up or supersede.
0:46:59 No way.
0:47:00 There was no chance of that.
0:47:03 And I wasn’t, that wasn’t, you know, it was very obvious.
0:47:05 It was very obvious to anyone around it.
0:47:10 And still is something that is challenging, definitely.
0:47:13 Because you’ve had a look behind the curtain, you know, you know.
0:47:23 Now, these, those, some of the things that maybe I had then that I don’t have now, I, you know, I’m not, I’m not overly pressed for.
0:47:28 Like a, I don’t know, like a billboard for the album on, in LA or here in New York.
0:47:30 Like, I don’t get those kind of opportunities anymore.
0:47:32 Does, do I lose any sleep over it?
0:47:33 No, no, not really.
0:47:41 But I think the feeling in general of, I have to work really hard to be, to, to compete at the level I do.
0:47:43 Like, that is just a fact.
0:47:46 Like, I just got a number one record on the last record on Faith for the Future.
0:47:53 Never in a million years, never in a million years, when I started my solo career, did I ever think that I would be getting a number one record.
0:47:56 It’s a testament to my fans, testament to the record, the producers, et cetera.
0:48:04 But I’ve always had to work, on my own anyway, I’ve always felt like I’ve had to work really, really hard just to kind of keep my head above water.
0:48:13 Now, the reality of that statement is, and I realise that as I say it out loud, my version of head out of water, or head above water, is very different to a lot of people.
0:48:17 Because from 18 to 24, that whole landscape looked very, very different.
0:48:23 And that’s why I’ve always found it quite unrealistic to, like, not, like, to not compare the two.
0:48:26 I completely agree with that, because they, you cannot compare them.
0:48:28 The two being One Direction and my own solo career.
0:48:31 But it’s something that you can’t ignore.
0:48:36 I do this, I do a cover, stupid of me to call it a cover, I realised how funny that is.
0:48:39 When I do a One Direction song, I call it a cover, which is really ironic.
0:48:41 But I do Night Changes on my tour show.
0:48:47 And I can remember this one show in particular, I think it was like a 5,000 capacity room.
0:48:52 And I think maybe we’d done like 1,200 tickets, which, you know, is okay, that’s all right.
0:49:05 But when you’re singing Night Changes at a gig like that, when you can vividly and visually remember singing Night Changes like that at, say, Wembley Stadium.
0:49:11 And you’re literally singing Look How Fast the Night Changes and you’re looking out to this sparse room.
0:49:14 It’s like a brutal kind of poetry.
0:49:22 And that’s the point about it being unrealistic, is I could be the most, and I am, I could be the most glass half full guy in the world.
0:49:28 But life is going to constantly challenge me like that, definitely, because that was the pinnacle.
0:49:33 Yeah, I mean, it’s very, very human.
0:49:37 Obviously, the example and scenario you’re talking about is one no one can understand.
0:49:40 But the comparison is how we work.
0:49:41 It’s how we understand the value of things.
0:49:53 And as you say, going to the top of Mount Everest at 24 means that you’re always going to have some kind of sort of, even unconscious comparison to everything thereafter.
0:49:54 What do you do about that?
0:49:56 Do you have to use a different yardstick of measurement?
0:49:58 I try to.
0:49:58 I try to.
0:49:59 These are words, aren’t they?
0:50:00 Do you know what I mean?
0:50:00 That’s it.
0:50:01 Being honest.
0:50:03 And some days I live by it.
0:50:04 Some days I live by it, definitely.
0:50:09 I wrote something on my social media, probably like four or five years ago now, but it was on Instagram, I think.
0:50:17 And about my interpretation of the word success, because I’d spent a long time and I only knew through the lens of One Direction.
0:50:20 And I think that’s a constant battle.
0:50:25 It’s a constant conversation with myself intently that I can measure my own success in a different way.
0:50:27 It doesn’t have to be a numbers game, you know.
0:50:36 In terms of, like, fulfillment, for example, and, like, you know, going, doing, like, this latest record that I’ve just written, like, I feel really, really good about it.
0:50:40 There’s been an element of me kind of swimming against the tide a little bit to this point.
0:50:44 It’s like that, the feeling of fulfillment is, like, that’s, that’s legit.
0:50:49 Did you have conversations with your former bandmates about how they were coping with these?
0:50:49 Yeah, yeah.
0:50:50 Is it all different?
0:50:55 To be honest, that would only happen, me and Liam, like, between the other boys.
0:51:07 It’s, like, not that it’s not, like, emotional, because, like, it is, and it’s definitely deeper than surface level, but it’s, it’s more, it’s more, I would struggle to text the other boys as much.
0:51:08 What?
0:51:17 Me, just, I would love to hang out with them in person like that, but I just, there’s an element of it feeling, it’s just all a bit small talk, you know.
0:51:30 Like, which is lovely, and it’s nice, and it’s nice to catch up like that, but me and Liam would always speak on a much more deep level, because, and I, like, he definitely, he, I felt bad saying this, because I feel arrogant, but I shouldn’t.
0:51:38 I, I, I wanted to look, I wanted to look after him, definitely, Liam, like, that, that was, that was, like, a role I feel like I was there to play.
0:51:52 And, like, he definitely, you know, often his, the way he would, like, perceive certain parts of his life, I would be really inspired by, like, he was someone who, really brave at times, which, like, contrary to sometimes what he put out, but really, really brave.
0:51:57 Like, he would ask anyone anything with a smile, and, like, you know, he, he had a really good way about him like that.
0:52:01 I would say he was the closest to being my brother.
0:52:10 Love him deeply, could spend hours and hours and hours with him, but there was an element of always checking in, and just making sure that, like, he’s cool like that.
0:52:12 Did you worry about him?
0:52:14 Always, always, yeah.
0:52:38 Because, because, because I knew he was a little misunderstood, but also, you know, like, interestingly, the record, when, when, when you’re starting out as a solo artist, the parallels of people who know themselves made the best records, definitely.
0:52:49 So, like, if you’re still unpacking all that information of who you are as a person, as an adult, which we all were post One Direction, it’s, it’s near impossible to point and go, this is who I want to be as an artist.
0:52:53 Because, essentially, it’s just a metaphor for who you are as a person, or at least, you know, the best stuff is.
0:53:00 Liam would be someone who, candidly, I could say to him really honestly, like, bro, fucking hell, like, I miss being in the band.
0:53:16 And we could, like, have a really honest conversation like that, whereas, and I, I, I, I, I don’t mean this in a, in a, in a, in a, any kind of way, but if I’d said that to any of the boys, I’d be worried that they might think, oh, things aren’t going well in his solo life, you know.
0:53:19 Whereas Liam, I never, I never had to worry about those things.
0:53:21 It was, it was, it was, it was like brothers like that.
0:53:23 He wore his heart on his sleeve, didn’t he?
0:53:24 So, Liam was Liam.
0:53:26 Yeah, yeah, definitely.
0:53:30 And I, I just, I, it’s really fresh that, it’s a really, really cool way of living.
0:53:34 Because we all say, even, like, I would like to say, I wear my heart on my sleeve.
0:53:37 But, you know, there’s still 10% of me that’s guarded in the right places.
0:53:40 He’d certainly had his, his way of being.
0:53:40 I like to.
0:53:47 I do, like, as we were saying, I do wonder if that made him slightly more susceptible to, um, the pressures.
0:53:51 Because sometimes, you know, if you can, if you can put on a second face.
0:53:52 Yeah.
0:53:52 If you can’t.
0:53:53 Yeah, yeah, yeah.
0:53:58 What’s helped me in this job, and there’s no truer time that that kind of shows itself.
0:54:01 It’s me as a parent is, there is a real distinction.
0:54:05 This is me, there is me at work, and there is me not at work, basically.
0:54:09 So, either being a parent, or being a friend, or a partner, or whatever.
0:54:15 That’s always helped me to have that kind of distinction of, you know, when I’m dad to Freddie,
0:54:19 I’m full-time dad, and I’m not a singer, you know.
0:54:22 And any of that world outside does not, does not really matter.
0:54:25 It’s not relevant to me as a father, which it isn’t.
0:54:29 Did I ever tell you about the data breach that we had at my previous company?
0:54:30 Yeah, I remember hearing about that.
0:54:32 Which, which, um, was a total nightmare.
0:54:34 So I’m glad that we now use 1Password.
0:54:35 What actually is it, Steve?
0:54:39 It’s called 1Password, and they’re the sponsor of the podcast now.
0:54:43 And they have this feature called Enterprise Password Manager, which means that if any of
0:54:47 our passwords across the team are compromised or leaked, then it notifies us.
0:54:50 And obviously, if that were to be the case, we’re at huge risk across the entire team.
0:54:54 Through 1Password EPM, you can also store all of your sensitive information.
0:54:59 And it’s helping us to move closer towards pass keys, which means eventually everybody will
0:55:02 be able to log in to pretty much everything without ever having to put a password in.
0:55:03 Sounds like a good addition.
0:55:07 Yeah, I think it’s like the single most impactful security addition you can make to your team,
0:55:11 especially if your team has tons of passwords that are all like hidden in Excel files and
0:55:12 stuff.
0:55:17 To my listeners, if you want to secure your business, head to 1Password.com slash D-O-A-C.
0:55:19 1Password is a game changer.
0:55:23 It’s the future that I always wished would be the case as someone that has, you know, 20,
0:55:26 30 different passwords for 20, 30 different applications.
0:55:30 I asked my assistant Sophie to find me a reliable security system for my new place in LA.
0:55:34 What she discovered is that most available options have the same issue.
0:55:38 They’re reactive and only take action after someone has broken into your house.
0:55:42 SimpliSafe, who sponsors this show, has a completely different approach.
0:55:47 If someone’s lurking near your home or office, their AI-powered cameras detect them, then human
0:55:52 agents who act like a remote security guard take action, speaking directly to the intruder,
0:55:57 letting them know they’re being watched on camera, and if necessary, triggering a siren or
0:56:01 spotlight to scare them off, or they can call 911 for police dispatch.
0:56:04 This immediate response is why I went with SimpliSafe.
0:56:08 No one else approaches security in the same way, but they have no long-term contracts or
0:56:11 hidden fees, so you can cancel at any time.
0:56:13 They also have a 60-day money-back guarantee.
0:56:21 My audience can save 50% on a SimpliSafe home security system at simplisafe.com slash D-O-A-C.
0:56:23 That is simplisafe.com slash D-O-A-C.
0:56:25 There’s no safe like a SimpliSafe.
0:56:30 I’ve never found more photographs of a person’s life in my life.
0:56:32 I mean…
0:56:34 Cute, nice little denim jacket.
0:56:36 What do you think when you see that photo?
0:56:39 It looks like, yeah, it reminds me of a nice time.
0:56:40 This one?
0:56:42 Yeah, I remember that vividly.
0:56:47 We did like a full photo shoot in my living room.
0:56:51 Yeah, quite the pose with the hands in their pockets.
0:56:54 It’s much more nonchalant than I will actually be feeling.
0:56:57 I mean, these ones are all the band photos.
0:56:59 I mean, it’s just fucking unbelievable.
0:57:03 Like, looking at some of the crowds and these images, it’s insanity.
0:57:06 Oh, yeah, my mum took this picture.
0:57:08 This was the first picture ever taken of us.
0:57:09 My mum took this.
0:57:11 You look super young.
0:57:12 Yeah, yeah.
0:57:13 That, again, yeah.
0:57:15 So I was the oldest, 18.
0:57:17 Then you’ve got Harry, Liam and Niall.
0:57:18 They were 16, saying 17.
0:57:21 And, of course, you’re…
0:57:22 Yeah, I love that picture.
0:57:23 I love that picture.
0:57:26 It kind of really sums up mine and Liam’s relationship.
0:57:27 I love it.
0:57:28 I love it.
0:57:31 He would have been telling me a joke that I didn’t think was, like,
0:57:34 hilarious at the time, so I’ll be giving him that kind of face.
0:57:36 And then, probably about an hour later, I would have laughed to myself about it.
0:57:41 And I have these beautiful pictures of your beautiful mother.
0:57:43 Oh, yeah, they’re lovely.
0:57:45 I love this one.
0:57:46 I love this one.
0:57:46 This is cute.
0:57:55 Yeah, I got a very similar picture to this by my bedside table at home in my bedroom.
0:58:01 About a year after you leave One Direction, your mother passes away from leukaemia.
0:58:07 Thinking about the timing of all these events, thinking about the shock of being thrown into
0:58:11 a very different life, one without the boy band around you, and then your mother getting
0:58:14 leukaemia, which people don’t know is the 12th most common form of cancer.
0:58:17 She passes away at age 42.
0:58:24 The timing of all these things is quite unthinkable to me, because there’s so much transition in your
0:58:24 life.
0:58:28 I’m just terribly sorry.
0:58:29 I’m just, you know…
0:58:30 Oh, I appreciate you saying that, right?
0:58:33 I don’t really have anything else to say other than just understanding what she meant to you
0:58:34 and the role she had in your life.
0:58:35 I’m terribly sorry.
0:58:35 You know?
0:58:38 There was definitely, as you said, the timing.
0:58:42 Look, obviously there’s no good time for anything like this, but I think the timing,
0:58:44 that’s what created a bit of…
0:58:46 It didn’t last too long.
0:58:50 I want to say maybe six months, but of, like, true, like, resentment for the world.
0:58:51 Like, real resentment.
0:58:55 Just feeling really hard done by, you know…
0:58:56 It’s the kind of…
0:59:02 One thing I remember about grief when you’re in the midst of it, you could stub your toe,
0:59:02 right?
0:59:06 And something like that is utterly unjust.
0:59:08 Now, that’s something you might have done.
0:59:10 Say, none of this ever happened.
0:59:12 You stub your toe, it’d be annoying, but you’d just get over it.
0:59:17 Little things like that I really, really struggled with when I was grieving.
0:59:21 So it’s things that should work a certain way that don’t.
0:59:24 There’s a zip on my jacket that won’t quite go all the way up.
0:59:28 Real, micro, non-important little things.
0:59:33 But I think because of the weight of the stuff that had happened, there was just, yeah,
0:59:38 there was a moment in my life, as I said, for about six months where it just felt like I couldn’t win.
0:59:40 In fact, I could only lose.
0:59:44 So that’s where even just stubbing your toe, you’d be like, another fucking thing.
0:59:49 Now, it sounds stupid to say, but once you met with these…
0:59:55 When you met with that kind of mindset of feeling hard done by, the smallest things definitely can amplify that.
0:59:57 When did you hear that she was sick?
1:00:04 I got friendly with a footballer called Jamie Vardy, and he’d invited me to his wedding.
1:00:10 So I was at the wedding, and now it was like the party afterwards, and it was like 10pm.
1:00:15 At this point, I’d already had quite a few vodka red balls, which was not ideal for the weight of the conversation.
1:00:17 My mum called me.
1:00:18 I was stood outside.
1:00:23 It wouldn’t have been out in the ordinary for my mum to call me, so I wasn’t worried or anything like that.
1:00:24 She called me like most days, if not every day.
1:00:42 And then she told me, and you know what it’s like anything like this in life, when you hear something like that carries any kind of weight, like the first 10 thoughts are either it can’t be true, maybe she’s got it wrong, maybe the doctors have got it wrong.
1:00:49 Just all these stages of denial before actually, you know, even embracing the thought.
1:00:54 It wasn’t really, it wasn’t kind of really like me.
1:00:58 I didn’t even feel like it was like a cry for help at the time, but that night I got absolutely battered.
1:01:01 I got really, really drunk.
1:01:09 There’ll be nights where, you know, and there has been nights in the past where I’ll have a little bit too much to drink, more from not knowing my limit.
1:01:20 But in this kind of situation, it’s not something I’ve ever really used drink for, to be honest, but I just, that was, I felt the only way just to completely escape that moment in that, in that, at that night.
1:01:31 What I found really challenging during, even that first conversation with her about it was, I still wanted to inspire hope.
1:01:43 I still wanted to, like, cause she was really hopeful and she was like, so I was trying to have this like genuine worry that any son would, but I also was trying to shield a bit of my mum from that.
1:01:57 I didn’t want her to, you know, feel like she’d upset me or, you know, even though obviously it wasn’t her choice, but I can remember that idea of really trying to, I would be real with my mum about how I was feeling.
1:02:00 But there was times when I wouldn’t be, cause I wouldn’t want her to feel guilty.
1:02:03 So she told you over the phone that she’d had a diagnosis?
1:02:09 Yes. Yeah. She told me that she had leukemia. My first answer was, I don’t know where, again, this is just like the definition of denial.
1:02:14 My first answer, um, word for word was, oh, that’s the good one to get there. Right.
1:02:22 Meaning that has the most survival rate. Um, I’m blessed. So she has to be like, no, not really.
1:02:27 And how long was it from that phone call till, till her passing?
1:02:35 I have no idea. I could not, I want, my guess would be 18 months. I think it might’ve been quicker than that.
1:02:45 Um, the anniversary of her death, I get texts all the time on whenever the anniversary is and someone will say, thinking of you today.
1:02:51 And it’s only at that point that I know that that’s the day. Cause I just, it’s deleted from my brain.
1:03:07 She, she passes, um, because you don’t have a, your biological father isn’t around. You’re very much at that point, you know, you’re the, in some respects, you’re the father of lots of siblings.
1:03:14 Cause you’re the, you’re the, you’re big brother. Um, you, you went out on stage three days after her death for an X Factor performance.
1:03:25 Um, from what I understand from, from Lottie, she very much pushed you to do that before she passed away and told you that you, you, you needed to do that performance.
1:03:39 I’ll never forget the X Factor final performance that he did with Steve Aoki when my mum had only passed away like a couple of days before, which I still can’t believe he even, you know, had the strength to do.
1:03:50 But my mum was just so proud of him and especially him starting his solo career, even in like her final days, she was like, if I don’t make it, I still want you to do this performance.
1:03:58 And when she did pass, we were like, there’s no way no one would have expected him to do it, but he wanted to do it for her.
1:04:04 And I knew, I knew exactly what that was. I knew why she was telling me.
1:04:15 She was telling me because she would have hated something that she, something that had happened to her affect my career and my life as a person.
1:04:24 I would do it again for her. That’s, I don’t think I’ll ever have a more challenging time in my life than those three and a half minutes on stage.
1:04:31 I did it only for her. I didn’t, I didn’t, it’s not something I look back on and go, I’m really proud.
1:04:35 I am proud that I did that, but that, that you almost say those kinds of things when you want to do something, right?
1:04:40 I’m really proud that I did that. I, that wasn’t, it felt like it was taken out of my hands.
1:04:45 I didn’t want her to have that gill, but it was the last thing in the world I wanted to do.
1:04:48 Like, obviously, like I just, it was, it was horrible.
1:04:52 And also the song alluded to, the song was called Just Hold On.
1:04:57 It’s weird how empowering those moments are.
1:05:09 I, I can sit here now and comfortably say that the chance now, obviously that could, but the chances of my life being as dark as it was in those three minutes alone.
1:05:16 Like, I would be desperately unlucky to ever be in a situation like that again, where it was, where I was so young.
1:05:24 I was in a situation where, as you said, all the timing was, and then I felt like I’d, you know, been encouraged to go on stage, but it wasn’t really something that I did, that I wanted to do.
1:05:27 It puts everything into perspective, you know?
1:05:30 So like, like nothing’s going to get as hard as that.
1:05:36 So I think it, there’s, there’s times where my job will weigh me down, even like today, you know, not today, but I’m in, in this current head.
1:05:55 It’s just worth, it helps me remember and helps me put things into perspective that, you know, just because a radio station isn’t playing my single, you know, that, that, that, that hurts 0.000001% in the same as, as something like that.
1:06:05 So I think because I was so challenged emotionally and I, I, I survived the experience, it’s given me a weird kind of confidence, to be honest.
1:06:12 It’s just knowing that life probably won’t get that dark again.
1:06:21 You’d sometimes don’t realise that the role that your parents were playing until they’re not around, that they were almost a sort of tectonic plate underneath everything.
1:06:24 Was that, was that a realisation at that point?
1:06:33 Big time, I, I, there was this true dependency on my mum that I did not realise until I’d got, until I’d lost my mum.
1:06:40 So I think there was definitely stuff that I’ve had to learn, like being like on my own.
1:06:43 And often she would inspire confidence, you know, I’d say, I’m worried about this.
1:06:47 I don’t want to go to this audition, or I don’t want to do this, or I’m worried about this song.
1:06:52 And she like, you know, she always did, made me feel like I could do anything in the, in the planet.
1:06:56 And she’d actually made me feel stupid for even questioning the fact that I could, couldn’t do anything.
1:07:00 You know, so I think there’s moments like that where you have to, you’ve almost had to relearn confidence like that.
1:07:06 And how, how does, how does a young man grieve the loss of his mother at such a young age?
1:07:13 Everyone, obviously everyone, everyone’s grief is completely individual.
1:07:16 So then I found out more recently, purpose was mine.
1:07:22 Now this is, again, not a luxury that everyone has in a situation like I found myself in.
1:07:33 I, I grieved and I, I, I had moments where I was deeply, deeply upset, but these were fleeting moments because there was too much to do for my sisters.
1:07:36 There was too much to do for my nan and granddad.
1:07:40 There was too much to do for my family where it gave me something to do.
1:07:42 It gave me a true purpose.
1:07:48 It gave me a reason in the darkest days to get out of bed and confidently get out of bed.
1:07:51 Cause I had, there was stuff that needed to be done.
1:07:55 And at that time, my sisters was so, so, so young.
1:07:59 And I was so terrified of what kind of effects that would have on them, you know, growing up.
1:08:02 And luckily they impressed me every day.
1:08:03 They’re amazing, amazing women.
1:08:09 My role felt like the, the strong one in that situation.
1:08:15 And someone who’s willing to give someone, you know, Daisy would call me and she’d be really upset.
1:08:20 And by the end of the call, she can just see the glimpse of a glass half full.
1:08:22 That was my job, you know.
1:08:32 The grief became less relevant because of the need to look after everyone else.
1:08:37 Like sometimes you might get asked like, you know, what advice would you give to people with grief?
1:08:43 It’s just an impossible question to answer just because like, I’m still, I’m still feeling it.
1:08:45 Like you, you could, you could.
1:08:50 And the interesting thing about that is you could spend two weeks with me and you never knew me and you never knew my life story.
1:08:52 Never in a million years would you think, I don’t carry myself like that.
1:08:56 I’m not someone who’s like down the dumps like that, but it’s still there.
1:08:59 You know, it’s still, it will never go away.
1:09:01 What are the symptoms of it still being there?
1:09:06 There is like this air of, I suppose air of unpredictable.
1:09:13 This feeling of, and that’s sometimes where my, my positivity comes from too.
1:09:14 Like things could change tomorrow.
1:09:20 So I suppose that is, and that kind of jeopardy and that kind of idea, that’s how I would interpret it.
1:09:27 But because for, for any grief that I’ve experienced, it has been relatively quick.
1:09:30 I haven’t really had a lot of time to compute these kinds of ideas.
1:09:43 Does that create a certain anxiety with life and a certain worry for life that, you know, if the foundations are uncertain and bad news can arrive at any moment, one would, you know, it seems like the, the breeding ground of worry and anxiety.
1:09:51 I actually wrote that down earlier because when we were speaking earlier, you said I wasn’t a worrier back then when you’re talking about your childhood.
1:09:54 Yeah, I, I didn’t used to be a worrier.
1:09:56 Now I’m, I’m sure most people can say that, right?
1:10:07 Your worry, your worry levels, or at least for most people are, you have less worry when you’re younger, you know, you haven’t quite understood all your emotions yet, really.
1:10:09 Do you have anxiety?
1:10:09 Do you, do you struggle with it?
1:10:12 It’s like, yeah, I experience it all the time.
1:10:15 Is it something that kind of controls me?
1:10:16 No.
1:10:18 You know, I’m sure you’ve heard about this.
1:10:25 My vocal coach always used to say to me that the feeling of being anxious and excited are near identical in feeling.
1:10:41 And, and, and that was something that always kind of stuck with me, really, because not always, but like a lot of like stuff that feels really good can be quite intimidating beforehand, you know, that there’s an anxiety that comes with doing something that is out of the ordinary, I suppose.
1:10:47 I can distinctly remember, not so much now, but on the first tour, like I would literally, before going out on stage,
1:10:53 I’d literally, as futile and as ridiculous as it is, I’d think to myself, like, how do I run away from this?
1:10:56 Like, how could I literally run out the door and not do the gig?
1:11:01 So maybe that would be a version of anxiety, but it didn’t stop me getting up there and doing it, I suppose.
1:11:02 Maybe there’s the difference.
1:11:06 A couple of years after the passing of your mother, you lose your younger sister, Felicity.
1:11:15 And the circumstances of her, her death are, um, deeply, deeply tragic.
1:11:24 When I was speaking to several people in your life around you, they, they talked about how you had done so much since the passing of your mother to support your sisters.
1:11:30 How you’d really taken on the role as being the, the quote unquote, head of the family is what they told me.
1:11:34 And the tragedy is deepened by the fact that she’s 18 years old at the time.
1:11:39 Again, an unthinkable, an unthinkable tragedy for, for one person to go through in their life.
1:11:44 But for you to go through two of these things in succession is, I mean, I don’t have the words.
1:11:45 Yeah.
1:11:50 That was, that was kind of what I was speaking of before that moment of stubbing your toe and that kind of aggravating you.
1:11:59 That was just like that idea accentuated, um, I just couldn’t believe, I couldn’t, I couldn’t believe how deeply unlucky we’ve been as a family.
1:12:10 That was just now, you know, maybe it’s not overly uncommon, um, people that you lose parents young and obviously struggle to deal with a bit at the time.
1:12:20 I felt angry at life and I felt angry mostly on behalf of my family.
1:12:29 Now it wouldn’t be, like, obviously I would know that I was included in this idea, but I wouldn’t be, I wouldn’t be thinking, what have I done to deserve this?
1:12:33 It was more Daisy and Phoebe are so young.
1:12:37 They’ve already had so, and Lottie as well, already had so much to deal with.
1:12:40 Why this and why now?
1:12:45 It just, it just, it was, it did feel incredibly, incredibly unfair.
1:12:57 That’s something that’s interesting about grief is just how different each thing feels, um, because that definitely, it hit me in a different way.
1:12:59 I mean, it was, it was completely sudden and immediate.
1:13:12 I, uh, again, one of the most challenging moments of my life, the, so I’m sat in my house in London and everything was like fine.
1:13:24 Um, I was a little bit worried, I’d been worried about Felicity for the months prior, as I was worried about all my sisters and I was just sat in my front room, smoking a joint, not thinking about anything really.
1:13:31 And then the doorbell rang at like one in the morning or something, or maybe like midnight.
1:13:36 And I had this feeling come over me straight away.
1:13:47 And I’m not really this kind of guy where I’m, I, you know, and in, on another day, I might’ve been worried that the police were coming to grab me weed, but it wasn’t like that.
1:13:49 I just had this thing come over me straight away and I knew it was bad.
1:13:54 I knew that, look, when someone rings your doorbell at that time, it’s not, it’s rarely good news.
1:14:03 And I saw, and then, and then I opened the gates, I’ve got these gates and I opened the gates and I saw the police car and the policeman.
1:14:12 And then they told me that she’d passed away and I literally was like, okay, right.
1:14:16 Um, I can’t tell you why.
1:14:24 Cause it was, it was just, it was just, uh, it was only me and my best friend and my ex-girlfriend at the time.
1:14:28 So it wasn’t like a pride thing of me being like, okay, like I’m cool.
1:14:28 I’m fine.
1:14:34 I just, I think I didn’t, I just, not only did I, was I in denial at that moment?
1:14:36 Like I just refused to even compute it.
1:14:37 It was just like, okay, cool.
1:14:46 And then I remember shutting the door and then I told the people I owned the house with and, uh, obviously then they, then they start crying.
1:14:50 And obviously then I think your brain starts catching up with you.
1:14:58 Um, and something that was really, really tough for me at this moment in time.
1:15:07 And this is a stupid thing to say, cause I know that he was more than willing to be there for me, but my best friend who I was living at the time, he was here today.
1:15:11 I remember him saying, I’m just so sorry.
1:15:12 And he was crying his eyes out.
1:15:14 I was just like, I’m just so sorry.
1:15:14 I’m so sorry.
1:15:23 And I, I felt, I felt, I felt guilty that he felt like that, which is stupid.
1:15:35 Um, and so I’d said before about how this is, you know, me and my family are, are, are some of the characters in the story.
1:15:42 But often what’s not spoke about in the name of grief is people like my best friend and the role that they have to play.
1:15:44 Now, these are not trained therapists.
1:15:48 These are not people who’ve had any kind of reference of this kind of pain.
1:16:02 And all you’re doing as a best friend there is actually demanding or just praying, hoping that they give you something in return that will not change the reality, but just, you know, be there for you or whatever.
1:16:07 And that nothing prepares you in life for those kinds of situations.
1:16:22 That’s something that I will forever, forever, ever be in debt to him for, because yes, you know, this is an unfathomable, it’s a really impossible situation for me and my family to have found ourselves in.
1:16:30 But there are other people at play too, you know, and, and, and I, I can only imagine how hard that was.
1:16:35 And he knew how hard it was for me and how I just lost my mom and, and there are no words, right?
1:16:38 You just, you just, I’m sure you’re just scrambling your brain trying to find the words and there isn’t any.
1:16:52 Also, bear in mind, everything that I’ve said before this, if I was to dumb my role down to like one thing in life, I’d maybe say like to look after people.
1:16:55 Well, like in the context of my sisters, they protect her, right?
1:17:03 To lose my sister in the manner that we did, even though I know, I knew that it wasn’t fair on myself.
1:17:07 Like I felt, I felt utterly guilty.
1:17:13 I felt powerless and I felt like I’d let my sister and like I’d let my mom down, really.
1:17:24 My mom said to me, like the last couple of weeks of her life, she was like, you better promise me you look after your sisters.
1:17:26 And I’m like, yeah, you know, of course, you know, I will.
1:17:30 And she was like, but specifically Felicity, you know, she’s fragile.
1:17:36 I felt like I’d failed at the time.
1:17:38 That’s the truth.
1:17:43 I know now that I didn’t, and if she was here now, she would say that you didn’t.
1:17:47 But yeah, it doesn’t change the feeling.
1:17:50 And that’s, again, you know, that’s always been the role I played in the family.
1:17:58 So, and all I was trying to do after my mom was just put me and my sisters and my grandparents in a bubble.
1:18:02 I just thought, let’s just, nothing’s going to get to us, you know.
1:18:11 So that, that, you know, sounds like a really arrogant thing to say.
1:18:15 I mean this more metaphorically, but it truly undermined me.
1:18:18 It undermined all the hope that I’d had.
1:18:23 All this, all these kind of ideas that I was instilling post a life without our mom.
1:18:27 It just kind of undermined all those ideas.
1:18:32 It made it, it made it a lot more challenging for me to say them and feel them and believe them.
1:18:35 But the same with my sisters, like, you know.
1:18:40 So it just made everything, obviously, infinitely more difficult.
1:18:46 The only thing I’m thankful is that me mom wasn’t around to see that because that would have been horrible for her.
1:18:51 But, you know, I actually learned this from being around, funny enough, being around Liam.
1:19:04 When someone is struggling with their, with their own demons per se, unless you’ve been around someone who’s really struggling, you probably don’t understand how helpless it often feels.
1:19:11 And in hindsight, it’s, you know, someone that’s not been in those situations thinks, well, you just, you just go over there and you sit with them and have dinner and then you fix it.
1:19:17 You just stay, but actually the reality of helping someone who’s struggling is they often do things in private and in secretly.
1:19:21 You referenced, you knew that Felicity was, was struggling with something.
1:19:25 Was, was that the passing of your mother that she was struggling with or was it life generally?
1:19:27 I think it was a bit of both.
1:19:32 I think, I think obviously mom passing definitely amplified any of those things.
1:19:43 But I think with Felicity, she was one of these people that, um, she was uber intelligent from a young age, really, really, really intelligent, which is ironic.
1:19:49 I’d say we’re a relatively smart family, but she was like in her own league, um, really, really intelligent woman.
1:19:54 And I think that brought its own like social frustration for her.
1:19:54 Definitely.
1:19:57 You know, you hear these people that are like intelligent from a young age.
1:20:03 She would always have felt like she was on the outside looking in, but only because of like her intellect, really.
1:20:05 And, you know, that’s tough for kids when they’re younger.
1:20:06 Definitely.
1:20:12 It’s not something I can personally relate to, but I can imagine how that would be really alienating and tough.
1:20:17 Felicity was probably the most like me mom.
1:20:21 So that, that, that, then that also carried its own way because it felt,
1:20:27 I’d say Felicity looked the most like my mom as well, like visually.
1:20:28 I mean, she’s amazing.
1:20:28 Yeah.
1:20:29 Yeah.
1:20:30 Yeah.
1:20:31 Yeah.
1:20:31 Yeah.
1:20:31 It’s crazy.
1:20:33 You look like each other to be honest.
1:20:34 Yeah, we do.
1:20:35 I used to get that when I was younger.
1:20:37 People always just say how much I look like my mom.
1:20:41 And as a young lad, that’s not really what you want to hear, but I, I, I’m really, really proud that.
1:20:41 Yeah.
1:20:42 Yeah.
1:20:45 Yeah.
1:20:45 Yeah.
1:20:46 You can see how much I love her there.
1:20:47 Bless.
1:20:47 Bless.
1:20:47 Bless.
1:21:02 But you see, I’ve alluded to some of this stuff in the past, not, not really ever spoke
1:21:04 about it in depth like this.
1:21:11 And part of the reason for that is, and this is the correct forum and it makes sense, but
1:21:21 part of the reason for that is I can’t think of anything worse than being, uh, what’s the
1:21:27 word. Um, when, if, when someone, if someone like this was talking to me about this and I
1:21:31 had not experienced that, I’d feel really sorry for them naturally. I don’t like that.
1:21:36 I don’t like those feelings. I don’t like those ideas. I appreciate that it’s, it’s weighty and
1:21:41 people should of course feel sorry. But I think the reason that I’m always quite selective of how,
1:21:46 when I talk about it is because I cannot have that define me. I can’t. It’s not fair
1:21:51 to my family. It’s not fair to Felicity. It’s not fair to my mom. Like,
1:22:00 I can’t. And you know, the, the problem is if we walked out of here and we just happened
1:22:05 to get papped right in the article, the daily mail print every single time they will write
1:22:09 about this stuff, you know, like, like every single time it could be me and you going to
1:22:14 get a coffee. And then, you know, they do that thing where it’s like a 20% new article.
1:22:18 And then they just fluff out the rest of the 80% with basically the narrative that they want
1:22:25 to push. But that’s, that’s something that I can’t escape. And I, that, that, that I find
1:22:31 that really frustrating because I’m not someone who is a glass half empty kind of guy. I don’t
1:22:36 want those kinds of feelings and emotions. I empathize and understand with the, with anyone
1:22:40 hearing these stories. Of course you’re gonna, maybe you would feel bad for me. But I think my
1:22:47 biggest worry in these kinds of things is to not be defined by it. And an example of that
1:22:53 would be when I released a song called Two of Us, which was a song that was written essentially
1:23:03 about my mum’s passing. Yeah. And I didn’t realize by releasing that song, how a, it would
1:23:07 open the floodgates to have many people kind of, you know, put a lot of their trauma on me
1:23:12 as well, which is okay. But also creating this thing where anyone just feels like they could
1:23:19 ask anything then. So I remember going on to BBC Breakfast News. And it’s one of those things,
1:23:23 this fucking early morning slot. Like not even the presenters want to be there. Nevermind
1:23:28 me at that time. I’m not good with early mornings. Anyway, so I’m going on to talk about Two of Us,
1:23:33 the single. Now we distinctly said, you know what it’s like, you know, these are, these are the things
1:23:40 that are okay to mention and do not mention these things. Now, if I was going to go on and talk about
1:23:44 what the song was about, then fair enough. You know, that’s, that’s one thing. But I actually had a
1:23:50 journalist at the time who asked me directly about those things and I’d known that we’d, we’d, we’d
1:23:55 said don’t. Now it’s very different to be like, sometimes on that list we might have don’t speak
1:24:00 about One Direction. Like that, this is not what I’ve got a problem with. But when someone’s had
1:24:07 their own grief and you’re still then going to ask those kinds of questions, I think I found that
1:24:13 really, really troubling. And I think what was interesting was I, I left the interview and I
1:24:16 used to be good at this when I was a bit younger and I obviously talked to Twitter and I was like,
1:24:21 I never fucking work with the BBC again, blah, blah, blah, blah, blah. Then he came back at me,
1:24:26 this journalist. He said, well, um, if you write a song about grief, expect to be asked about it.
1:24:32 And my instinctive reaction was there’s somebody who hasn’t experienced grief. They couldn’t
1:24:40 possibly have. Because if they had, they wouldn’t make such a horrible, horrible comment that just
1:24:48 lacks all kinds of empathy. So I think it’s those kinds of moments where I’ve, I’ve, I’m quite guarded
1:24:53 with this kind of information just because I think, as I said, I think a lot of people, if I never spoke
1:24:57 about it, I don’t, I don’t carry myself as someone that looks like they’re really hurting. At least I
1:25:03 hope I don’t. I don’t think I do. Do you know what I had? It sounds like a crazy thing for me to say,
1:25:11 but I, I had no idea. Okay. Right. Yeah. Okay. Okay. Yeah. So we met at Socrate. Okay. Right. I had
1:25:16 all like that. Okay. That makes me feel good actually. You know, it’s, it’s just me being honest. I had no
1:25:22 idea. I’m not someone that I don’t read, really read newspapers. I don’t stay close to, um, tabloid stuff.
1:25:27 Uh, I had known Liam, but Liam hadn’t spoken to me about these things. I’d met you. We’d hang
1:25:32 out for a couple of days at Socrate. I had no idea. Yeah. Okay. And it was only in researching
1:25:36 your story and your background and understanding where you’ve come from and really what inspires
1:25:40 a lot of the music and, and different things like that, that I started to understand these
1:25:46 things. So, um, you’re certainly not someone that carries yourself in any, with any particular
1:25:51 identity. Really that’s that, that one could, could, could discern other than just being
1:25:57 a normal guy. And the, the other thing that, that connects us is, it was Liam. And I think
1:26:00 it would have been Liam’s birthday a couple of days ago. His birthday was three days off
1:26:05 mine. So his 29th of August, I believe mine was, mine’s the 26th. And we both, um, I knew
1:26:10 him a little bit. You knew him an awful lot. And he, he passed away, um, while on holiday,
1:26:18 um, in Argentina, um, I mean, yeah, I just, it was just couldn’t believe it. And you, you
1:26:23 to him, cause he had told me, he talked about you all the time through the pandemic. I know
1:26:27 you were doing things together, doing sort of these sort of live, live shows and stuff.
1:26:32 And he would talk about you as if you were his best friend in the band all the time.
1:26:37 And I guess that’s, that’s, you feel, you reciprocate that feeling with him, right? You
1:26:39 were like the, especially thereafter the band, you know?
1:26:45 Definitely thereafter. I’d say, um, in the first couple of years, me and Liam used to speak
1:26:50 about this. We, we kind of bought heads a little bit. Like I said before, Liam had been, you know,
1:26:55 he’d been working really, really hard since the age of 14 to get to where he was in one
1:27:02 direction. My journey wasn’t like that. So there was definitely, you know, if I wanted to do something
1:27:08 and I might be going out late at night and then Liam might say something on the line, along the lines
1:27:13 of, we’ve got a photo shoot at nine o’clock in the morning tomorrow. We, we never saw eye to eye on
1:27:17 those kinds of things. Cause I’m just like, well, I’ve got this amazing opportunity, so I’m still
1:27:22 going to go out and, you know, party or whatever. But I think Liam, he came from a very, very sensible
1:27:29 point of view, but mostly because he had, uh, he’d given so much more time and energy to it by that
1:27:35 point. Like, like, as I said, like when, yes, it was my third audition, but really they weren’t too
1:27:40 taxing the moments of the rejection. I just got on with it and got through it and it was fine.
1:27:45 The only time X Factor was relevant to me was the times when I was auditioning those days, whereas
1:27:51 Liam, it became his life from 14 right up until 16. Um, you know, he’d, he’d sang at like West
1:28:01 Brom stadium before like any of us had done anything. Um, I, when I put my post up about him, and by
1:28:10 the way, it’s so utterly challenging that, like that there are just too many words and too many memories.
1:28:14 You could, it could just be infinite that the post, you know, you got to, you, I really wanted,
1:28:20 I really wanted him to be remembered the way that he should be remembered, but this, you know, I could
1:28:26 just go on and talk all day about how amazing he was, but I think we all looked up to him. If we,
1:28:31 if we were, I don’t think I would have been brave enough to say at that age when I was in the band,
1:28:36 I think I would have had too much pride. Um, but we all looked up to him massively for like the reasons
1:28:40 that I just stated, you know, he’d, he was vastly experienced before any of us had done anything.
1:28:47 Um, he was also like the safest pair of hands, like in every sense of the word. So like vocally
1:28:53 interview, music video, you know, like whatever it would be. And he’d be like working and doing it.
1:28:57 Like he would always be the safest pair of hands where you, maybe if me and say in the back,
1:29:01 like he was smoking a joint or doing something stupid, Liam would always, always have his eye on the
1:29:10 ball, which ironically created more space for the, you know, when you’ve got someone who’s willing to
1:29:16 pick up the pieces and you’ve got young lads, young lads don’t reflect and go, Oh, I can see he’s
1:29:20 picking up a lot of the pieces. I’m going to do a bit more for him. Well, no, you just see that.
1:29:25 Like my role in the band might have been to be disruptive and have conversations with record
1:29:30 labels and, or, or, or management or whoever. And that was for me to be disruptive and go against the
1:29:37 grain. Liam’s role was the opposite, but equally, if not more important to just keep everything going,
1:29:44 you know, and, and be that safe pair of hands of, of keeping everything in check. That’s why from like
1:29:50 a very young age, like he was, he was, he was called that the sensible one of the band, which I also don’t
1:29:54 think will have done him loads of favors mentally either. He was wildly misunderstood. Big time, big
1:30:00 time, man, big time. And oftentimes people maliciously misunderstood him, which was hard,
1:30:03 you know, it’s hard. I don’t know how, I don’t know if I have the right words for this, but
1:30:08 if you knew Liam Payne and then you went on the internet and saw the way that he was described
1:30:12 when, you know, certain moments in press and there was that interview he did in LA and things like
1:30:19 that. You, you, if you, you could only feel awful that he was so poorly misunderstood because he was
1:30:25 often painted as being arrogant or whatever. But the reality of Liam is like the opposite of whatever
1:30:28 the word arrogant is. Pure is the word.
1:30:33 Really, yeah. Really nice way of describing him like that. Had, and I don’t mean this in a, in, in a
1:30:42 remotely, um, rude way or derogatory way. He, he had a bit of puppy dog energy about him. You know, like he’s just
1:30:46 like, when you say pure there, that’s what it makes me feel like. He’s just the kind of guy that you might, you
1:30:50 know, you might get a bit of banter wrong and it comes across a bit cutting and you see him go, oh,
1:30:57 and you go, oh, my fucking arse. Yeah. It’s just, just such a, just really want it to be liked. Now we
1:31:02 all do obviously like that, that’s in all of us, but I think for Liam it was, it was vitally important.
1:31:07 But also he missed out on some of the social life because from 14 to 16, he was actually working at
1:31:14 that point. Like he was still at school and stuff, but his brain and, and his dreams and probably every night
1:31:18 that he went to sleep, he was thinking about how is he going to achieve what it is that he wants to
1:31:26 achieve. So he, he definitely had a very different genitude to all of us. Where were you when you,
1:31:34 you found out? In the car on, in LA and I just dropped, I’m pretty sure, again, my memory isn’t
1:31:38 good at these moments of time, but I think, I think I just dropped Freddie off at school with my son
1:31:45 and we were just about to pull back up home. Yeah. And yeah, I think that’s how it went
1:31:50 down. It was actually, it was actually, I found out through Niall.
1:31:59 He told me and then I, yeah, as soon, I think he said, Niall says something like along the lines of
1:32:06 the news and I knew as soon as he said that, um, kind of knew what it might meant, what he might’ve
1:32:18 meant. Um, I had a same, the feeling to, that I had to felicity, you know, and that anyone has this
1:32:28 when they’re around someone who’s struggling, um, my 150% wasn’t nearly enough. And that’s where we,
1:32:34 you know, it’s my own arrogance thinking that I could have helped really, because it was so much
1:32:38 deeper than, than what I could have done for him. He was definitely, you know, he was definitely
1:32:43 struggling at that time in his life. And a lot of people said this and I’ve really, it really
1:32:52 resonated with me. It just, he never, if he could, if he could just see just for five minutes,
1:32:58 just live in your head or my head and see how we perceive him, he would be so shocked.
1:33:03 He would be like, honestly, but like even the fact that you two were friends and I didn’t know about
1:33:09 that until you mentioned it, Socrates, or maybe he mentioned it loosely. Um, he would have loved that.
1:33:15 He would have, he would have, you would have been someone definitely, definitely that he would have
1:33:21 felt really like proud to know, you know, and like, cause, cause you come from also a very credible
1:33:24 space and that’s something that was always, always really important to Liam. Business, very,
1:33:30 very important to Liam. Um, so the fact that you saw him, like that would have meant the,
1:33:37 the world to him. Definitely. He just, he just, yeah, he, he very, very misunderstood.
1:33:45 But I think also the fact that he was misunderstood is because he was, like I said before about our,
1:33:53 all of our solo endeavors, when most bands or artists start out, they do a development stage
1:34:01 for six months, 12 months, 18 months, two years. We had to do this development in the public eye post
1:34:07 being in one direction. Liam was still working so much out. So the fact that he might have been
1:34:12 misunderstood, you can’t, you know, there’s some things that people definitely can be judged for,
1:34:17 but in terms of him occasionally coming across like that, you can’t even judge people on looking
1:34:23 because they just see what they see. But in reality, that’s just someone navigating almost in the way
1:34:29 that if you went down to university and just people watched for two months, you would see some stuff,
1:34:34 of, you know, of people that were struggling with some things and whatever, or, you know,
1:34:39 complete walking contradictions. You’d see someone in the first year who says that they swear by this
1:34:42 brand and they’ll never wear this brand and the next year they’ll be wearing said brand.
1:34:49 When we’re at that age, we’re all still just working it out. There’s so much room to be misunderstood
1:34:57 because you, you, you don’t know yet, you know, and, and I think that was a tough thing for all of us is
1:35:07 working out who am I outside of Liam in one direction, Louis in one direction. Who, who am I and what does
1:35:10 that look like? And that question’s intimidating, really, really intimidating.
1:35:17 You lose, you lose a friend there, but you also, in some respects, it marks, it’s grieving the band
1:35:19 again, is it not? Is it not? You know what I mean? It’s…
1:35:26 It definitely brought up feelings like that. Um, look, there’s, there’s, there’s now only three other
1:35:36 people on the planet that can deeply understand my professional journey. Like you never say never,
1:35:42 right, but never, like, I just can’t, I can’t ever imagine. I’m not sure it would be right to him.
1:35:48 Like say, say, say, sake of argument, 25 years time. It’s like a fucking Oasis thing. They offer us an arm
1:35:56 and a leg and they’ll like come back and do this many shows. I don’t know. Yeah. I think it just,
1:36:03 it just completely put a, a pin in all of that. And the irony is there was no one campaigning for
1:36:08 one direction to get back, back together more than Liam. And like, I would say I came in a close
1:36:12 second, actually, like definitely. Another important thing to mention about Liam, which I thought was
1:36:20 incredible. There’s a time where I felt like me and Liam were professionally losing together. We were
1:36:26 struggling to, to, um, be solo artists and find true success. And we’re kind of struggling together.
1:36:31 And then Liam had little moments where he had like really successful singles and they stream really
1:36:35 well. And he’d like feel really good about that. But at that time, nothing was really working for
1:36:43 me and in my job. So I was really proud of him and I’d message him and stuff, but, and then not to the
1:36:48 same weight, but kind of role reversed a little bit. And Liam was struggling a little bit more
1:36:52 professionally. And I just started, just started to understand the picture a little bit more,
1:36:58 started doing more touring and stuff like that. And like, for example, when my, I made a documentary
1:37:06 in a film about like my life after One Direction and Liam came to the premiere. Now I’ll just say
1:37:10 this because I was going to mince me words, but none of the other boys would have done that.
1:37:17 Fact. Boys out of the band, the lads in One Direction. Would I have even done that? I would
1:37:21 like to sit here now and say, yeah, I think I would, but I don’t know truthfully. And the point
1:37:30 being that me empathizing how I was a couple of years prior to that, Liam was sat in a cinema
1:37:36 watching a film about how I’d been successful in the last 12 months when he was struggling
1:37:42 with his own things. And it’s something that I’m not sure I would have been brave enough
1:37:47 to do. I’m not sure the other boys would have. And basically all that is to sum that up is
1:37:53 just utterly putting himself second. There’s no way that that wouldn’t have had a certain kind of
1:37:59 weight on him. Because as you said, we’re all human and we naturally compare. So, you know,
1:38:03 there might be things that were happening there that he was, he was wanting for. And I think just
1:38:09 the fact that he turned up on that day and was there for me. And I just did the role reverse in
1:38:13 my head and imagined that. I just imagined how challenging that that could be. And it’s just a
1:38:18 real testament to, to Liam. And he couldn’t have been more happy. And that’s another great
1:38:23 example, right, of this, of where the fucking internet are just, it’s just horrible place at
1:38:28 times. He put up, and luckily I know someone will have screenshotted it because he deleted in the end,
1:38:35 but he put up this beautiful post after my premiere for this documentary, like an essay,
1:38:39 fucking essay, like stuff that he’s never said to me before. It was like the sweetest,
1:38:45 nicest fucking shit. And then about two days later, he deleted it because the fans were just
1:38:49 cating for it. Just saying that he was like, you know, bandwagon kind of like, like, you know what
1:38:53 it’s like? It’s a very small percentage of people, but they make a lot of noise. And sometimes it’ll push
1:38:57 you to a point of like even deleting a post. But that being an example of him just really putting
1:39:04 himself second and really trying to save the world how proud he was of me. And, and the end goal was
1:39:04 more ridicule.
1:39:07 And so it happened right when he was an Argentinist. He was there watching Niall
1:39:12 performing. There was lots of similar narrative around his, his appearance there.
1:39:18 And, and all I would say in any regard like that, not just Liam, in any person like that,
1:39:25 after you judge, because sometimes it’s human nature to judge, after you judge, just give those
1:39:30 things just a little bit more thought. So take the tour thing, for example, and he’s at the tour show
1:39:37 and people were, people were making comments of how much he was loving the attention. On the surface
1:39:41 level, that’s someone who wants attention. If you just look a little bit deeper, that’s someone who’s
1:39:45 just been in the biggest band in the world and wants those situations again, who hasn’t had those
1:39:51 live situations again and craves for them. The reason also Liam can be misunderstood is because he,
1:39:56 he didn’t really operate with the filter, you know, so he would just feel something, say it. And there
1:39:56 you go.
1:40:01 Is there anything else that you, you’ve been meaning to say?
1:40:06 It’s a great provocative question, that.
1:40:08 Is that what he says, right?
1:40:14 No, no, there is, there is, there is. Um, well, we should, we should, we should talk, we should
1:40:16 talk about Freddie for a second, my little boy.
1:40:17 From other head.
1:40:17 Yeah.
1:40:22 Yeah, which is again, something that happened to me. Um, I was young, I was 24 when I had
1:40:27 Freddie. Now, what a lot of people, the emotions that a lot of people go through when they’ve
1:40:32 become a new parent, some of those will be different for me because I’ve always been uber
1:40:38 excited about it, even from like being a young, young lad. But also truthfully, I felt utterly
1:40:43 confident. I just, I just, I felt, I felt like I was going to be a good dad. I really, really
1:40:49 wanted to, to, to do that and to play that role. Um, and he’s just, honestly, he is just
1:40:54 the sweetest kid, man. He’s just so kind. Like that’s what, honestly, I could well up thinking
1:40:58 about it now. Like that’s what, that’s what makes me feel deeply proud.
1:41:04 That, I mean, that’s what I, I did ask Lottie and a few others about, about him. And the quote
1:41:09 that I got back is, Louie is the most amazing dad. His little boy is the nicest, sweetest,
1:41:15 most polite boy ever. And that’s obviously because of how Louie has brought him up. I
1:41:20 tried to take a lot of advice and be more like him with my parenting. And that came from Lottie.
1:41:25 And I have multiple accounts of just how wonderful of a young, young man Freddie’s growing up to
1:41:32 be. So that’s, he’s great, man. I tell you what, I’m at this age, 33, a few gray hairs on
1:41:37 my head, starting to be a bit more aware of my age, feeling a little bit older. There’s nothing
1:41:41 that makes you feel better than when I go pick him up from school. I am a young dad.
1:41:47 Like for that age group, I’m still a young dad. So yeah, it’s good for my ego as well. The
1:41:53 other things that can sometimes be challenging like that with, with Freddie is it took, it was
1:41:58 like the elephant in the room for ages, me talking about like my life and specifically the fame,
1:42:03 like specifically like those kinds of things. Cause I think to a kid, they just see it in the
1:42:08 pure sense of a singer, you know, there’s someone who sings and that’s that. But the,
1:42:12 I think where I, where it became inevitable that I’d have to have conversations with him,
1:42:19 it’d be like, say we’re out, you know, uh, at Target in America and someone stops me for a photo.
1:42:25 Now I’d like to say I’m pretty good with photos. I’ll do them eight times out of 10. Um, whenever
1:42:31 I’m with Freddie, there is a 1000% no chance. Like that is just not happening. I don’t get enough
1:42:36 time with him as it is. Always, always balancing my time between tour and going to see Freddie in
1:42:40 the UK. So like, it’s just a flat now every single time. And after like the second or third time that
1:42:46 had happened, I just played in my mind. I put into bed that night and I was reliving it and I was
1:42:51 thinking he’s going to think I’m a dick. Like I thought, I was like, cause I, you know, it’s
1:42:57 really important that, you know, I pushed kindness on him and, and, and, and respect and seeing the
1:43:01 good in people and all of that. And all of a sudden I was doing this thing that was really contrary to
1:43:07 what I was kind of trying to teach. So I did have to have a conversation with him about it. But again,
1:43:12 you’re, you’re, you’re trying to explain algebra. As I said to you before, when I’m not at work,
1:43:18 like how do I, I would be more than happy to like nobody to ever recognize me when I’m not at work.
1:43:22 When I’m at work, I’ll need it for the promo. Give me a bit of that. But when I’m not at work,
1:43:26 like I’m, I could go out of my way to just never have any of that. Hud up, no one, cool. So when
1:43:31 I’m picking up Freddie from school, I am certainly not some guy used to be in this band and this
1:43:36 singer, like not at all. I am there like everyone else as a father or as a mother. It was last day of
1:43:43 term, go to pick him up, I go into his class and I could just hear what sounded like karaoke. And I’m
1:43:48 thinking of all fucking days of me going to pick him up, they’re doing karaoke today. And she had
1:43:53 absolutely no problem asking me in front of everyone if I wanted to come to the front and do one of the
1:43:59 songs. Now I’m there as a parent, like, you know, that, that’s that. And what’s really tough is in front
1:44:04 of Freddie and all his friends, I have to plightly decline. Now I don’t really like how that’s going to
1:44:07 make Freddie feel, you know, those kinds of situations are really, really tough like that,
1:44:13 where now some people may well just grab the mic and just took the stage, you know, but I, those,
1:44:18 there are moments like that, that I think, I don’t think he’s going to truly understand until he gets
1:44:23 a little bit older. He’s been to a couple of gigs and that definitely added like some context to it
1:44:27 all. He came and saw you in California, didn’t he? Yeah. When he performed out. Yeah, that was amazing,
1:44:33 man. It was so amazing. I did something at 24 years old that has had a profound impact on my life.
1:44:38 I set myself the challenge of posting every single day on my social media channels. And at the time I
1:44:43 was doing it to grow my following, but it had this profound impact on my life. And two remarkable things
1:44:48 happened when I did that. I managed to learn faster because every single day I’m capturing what is
1:44:52 happening to me and trying to distill it down into something that I can share with the world.
1:44:57 But more remarkably, it led me to building a following of many millions of people. And that’s
1:45:01 the basis that I used to launch the Diary of a CEO. And that’s why I want to tell you about our sponsor
1:45:06 today, Adobe Express. They are the platform that I use to make all the posts across my LinkedIn and
1:45:11 across my Instagram. It’s a couple of clicks and you don’t need to be an expert. And that is why I
1:45:15 love using it because I’m not an expert in graphic design. It’s accessible to use for all of us,
1:45:19 even if we don’t have the technical prowess to design great things. So if you want to start
1:45:25 compounding both your reach and your knowledge, like I did at 24 years old, then head to adobe.ly
1:45:31 slash Stephen and get started with Adobe Express. That’s adobe.ly slash Stephen.
1:45:35 I guess we should talk about the music.
1:45:35 Yeah.
1:45:38 Which I’m very excited to talk about. So you’ve been working on this album.
1:45:44 And I think what’s the important context we’ve had is I’m curious to know how much everything
1:45:49 we’ve talked about today and the season of life that you’ve arrived at at 33. You’re now
1:45:54 in love as well. Your girlfriend is set up there from all the people I spoke to. You’re
1:45:58 very smitten. I think your friend from back home described you as being whipped.
1:46:00 Was that Nizam?
1:46:00 Yeah.
1:46:03 Sounds like him. That’s funny.
1:46:05 And you went Instagram official.
1:46:06 Yeah.
1:46:07 I saw that post.
1:46:10 New territory for me, all that. Yeah. I’m learning on the job.
1:46:14 How does that all weave into the music and how is the music different this time around? Like,
1:46:16 what are you thinking going into the studio?
1:46:19 You know, all of this, all those things are so relevant. They are like, you know, personal
1:46:26 life and, and, and how happy you are and fulfilled and content. All those things, of course, play
1:46:30 into the record. Definitely. I think because of, you know, a lot of the conversation we’ve
1:46:34 just had, there’s been a certain kind of weight to the music before now. Like I said, I wrote
1:46:40 that song about my mum called Two of Us. And there’s just a certain, I could imagine, you
1:46:43 know, listening to my first record, like I’d, I’d be pretty exhausted. I’d have to listen
1:46:48 to it emotionally. It’s like, fucking hell, just put in a couple of nice, happy, fun songs,
1:46:54 you know, but it wasn’t true to me at that time. So like, I think, I think now, now I feel
1:47:00 in a comfortable place to be like positive and like happy and confident. You know, that’s
1:47:04 one thing I was thinking about with this record is like my intention is just to maybe feel
1:47:11 good. And that’s a really cliche and like obvious thing to say, but I’m not sure some
1:47:17 of my music did that. It made you feel, it was honest, it was painful at times, but you
1:47:23 didn’t feel that good. So I think now I’ve got this almost like a new sense of life, a new
1:47:29 sense of happiness and purpose and fulfillment, all of those things. But also it’s something
1:47:35 I’ve, like the older I get, the more hippie I can get on these kinds of ideas. And if I would
1:47:43 use it like an analogy on the last two records, I had a very small palette of paint of the colors I
1:47:48 was choosing from. And a lot of them were kind of darker colors. Whereas on this record, it feels
1:47:53 like the palette is a lot deeper. There is a lot more to say, but there’s a lot more color on there
1:47:59 as well. That makes me feel the good because that, that I must feel good to make that record. You can’t
1:48:01 fake shit like that. Or at least I can’t anyway.
1:48:03 And how much does love come into all of this?
1:48:11 As I said, I’m like deeply, deeply romantic person. Um, it also, it’s also easy to be romantic when
1:48:18 you are creative, you know, those two things are just, they’re tight. But I think for me,
1:48:25 I really struggle to write in a fictional sense, I really, really struggle. So like for me, I have
1:48:31 to have been living it. I have to, it has to be literal, it has to be real to me. So if I wasn’t
1:48:37 feeling so good, like right now, I wasn’t feeling so in love, the record probably would have a slightly
1:48:45 different feel to it. Just because it, you know, I, things like that are in everything that I, we do,
1:48:45 I would say.
1:48:50 And what is success for you this time around? Like what is, we talked about the comparison and
1:48:52 this and that and all these other yardsticks we can use.
1:48:55 I’ll tell you what success is. Success for me
1:49:07 is actually successfully computing what the new idea of success is. So I know what my old idea is,
1:49:13 but true success for me, and I’m not there yet, is getting to the point where I don’t just say,
1:49:19 this is my new version of success. I mean it implicitly. And it’s really, what’s really difficult
1:49:28 is the music industry is an industry that is A, a numbers game, and B, competitive. Now you can
1:49:32 pretend to have this different version of success and, and, and you can get there in the end. But the
1:49:38 point being that like, there are a million different tools in place to pull you to the other side.
1:49:45 It genuinely shouldn’t matter where my album charts, let’s just say like the UK for example,
1:49:49 where my album charts in the UK. It shouldn’t really matter that much to me, but it does. I’ve
1:49:54 not quite got there yet. And I think the irony is I just started to get there on the last record and
1:49:59 the last record, obviously high class problem. I get that went to number one. And then all of a sudden
1:50:05 I’m like, obviously I want it again now. So I started to have the answer for what the new thing of success
1:50:11 looks like until I succeeded. I superseded my own idea of success. And then I’m like, Ooh,
1:50:16 well then the barriers just changed. And then that, then, then you’re basically just playing the same
1:50:21 game you were before. Where are you in your journey of happiness? Like if you had to plot, plot your,
1:50:26 plot your life on a timeline of like, you know. Oh, I like that. Cause I’ve never really thought
1:50:29 about that light, thought about it like this. It makes me feel good. It feels like I’m on the home
1:50:37 straight. Okay. Nice. Beautiful. Like I feel like truthfully, like obviously not what I would have
1:50:42 told like my sisters like back in the day or my family or anything like that, but like it was more
1:50:49 of a concept. Um, the idea of me getting over this and being truly happy for a long time. It was like a
1:50:55 concept as opposed to any kind of form of reality. It was like, Oh, well I’m sure, you know, logically that
1:51:04 makes sense in my head, but will I ever get that? I don’t know. Um, I now feel worthy for the success
1:51:09 that I’ve earned. And for a long time, I just, I didn’t know if I’d ever get there. And I would say
1:51:16 this record, this, this album is the album that I was always, that I always deserved to make. It’s just,
1:51:21 I had to be brave enough to say, yes, I’m an artist. Yes, I’m a recording artist and I’m a touring
1:51:26 artist and I’m a songwriter and all these things that sometimes just felt a little bit cringe to
1:51:31 say out loud weirdly. And I think part of the imposter syndrome may be, but the, the picture
1:51:35 that was forever quite blurry looks a little bit more sharp now.
1:51:38 And I mean, the fans are waiting.
1:51:39 Yeah.
1:51:45 I mean, I saw the tweet you did the other day where you, you talked about the music and how
1:51:49 confident you are and how you’re feeling about it. Um, and the response underneath that,
1:51:56 that post was just insane. Absolutely insane. The energy is, is there and, um, people are
1:51:59 extremely excited. You have an incredible fan base.
1:52:05 Yeah, honestly, I, I, I couldn’t, I can never talk about this enough. Um, and anyone listening
1:52:10 to this now that doesn’t know me or my fans would just think that this is just another artist
1:52:15 speaking another cliche about his fans. I’m telling you, this is what I call it. It’s a
1:52:22 codependency. Like I, they do so much for me and I do, you know, hopefully stuff for them
1:52:28 when I do the gigs and stuff, but like, when I feel the energy on stage, this is not a, let
1:52:33 me show you all what I can do. This is a look what we’ve done together, you know? And I really,
1:52:38 really feel that the size of the venues that I’ll be playing on this next tour. These are
1:52:45 things I never considered for myself. I only made possible from the fan base being like really,
1:52:50 really loyal, but also like real patient, real patient for me to just kind of, you know,
1:52:53 work all these things out on the fly while they keep buying the record.
1:52:56 The other thing that really surprised me that a lot of people didn’t know about is that
1:53:02 you are also, um, a pretty prolific entrepreneur in your own right. And you’ve, you’ve founded a
1:53:06 music festival called the Away From Home Festival, which was, which originally in London, but has
1:53:10 expanded internationally around Spain, Italy, Mexico. Um, you got your clothing brand as well,
1:53:15 28. I saw 28 tattooed on your arm there, I believe, which is a streetwear brand. Um,
1:53:20 and that’s done tremendously well. The, the, the brand has sold four sold out drops worldwide and
1:53:25 hosted some incredible events. Well, I’m very excited. I’m very, very excited about your, um,
1:53:30 your album. I’m very, very excited by it. I’m, I’m, I guess, um, do you have a name for your
1:53:32 fan base yet? Everyone seems to have a name for their fan base.
1:53:36 Do you know what? That’s so funny. Cause like the Tomlinson, I don’t know. What’s it?
1:53:39 There must be though. I think they, no, they call themselves the Louies.
1:53:44 The Louies. So I’m a Louie. So there we go. There we go. It just rolls up the top.
1:53:49 We, we have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question for the
1:53:51 next guest, not knowing who they’re leaving it for. And the question left for you, it’s
1:53:57 been a paragraph, but I’m going to give it my best shot. If you are truly prioritizing the
1:54:04 most important things in your life, brackets, EG family, and we only have limited time and effort
1:54:11 to give. If you are a high achiever and performer, have you prioritized the most important thing?
1:54:21 No, no, no, no, I haven’t. I haven’t. But I would, I would, I would, I would, that’s really
1:54:28 tough one to answer. It requires some true, true honesty. Those, the things that really, really
1:54:39 matter. For a start, I spent a lot of my, a lot of my later teen years and early adult life
1:54:46 in one direction. So I didn’t, I didn’t, I wasn’t really in the headspace for the ball
1:54:52 to have dropped for how important certain things are. When you’re younger, you’re super literal,
1:54:56 right? Like if I drink this alcohol and get really drunk and I feel good, then that’s good,
1:55:00 right? Then you get a bit older and you realize, well, maybe it’s not so good. So like any of those
1:55:09 kinds of things, I suppose now I understand how important, you know, looking out for yourself is
1:55:14 and, and, and mental health, but also, you know, I’ve always been a family guy, but I mean, actually
1:55:21 deeply cherishing those moments as well. So I definitely could have done that more as, as a
1:55:25 young lad, but I think that’s probably the case of a lot of young people that they probably reflect
1:55:29 and think, well, I should have done that more as a, as a young person. But the truth is the ball
1:55:33 hasn’t really dropped yet. You don’t realize how important those, all those little intricacies,
1:55:37 intricacies are. Cause also when you’re young, everything’s so new. So you just like, the
1:55:40 allure is so much sexier on the other side. Oh, look, there’s a new thing here, new thing
1:55:45 here, new thing here. Whereas I think it takes a bit of age and experience to look at those
1:55:48 things and go, oh, actually, maybe I haven’t been spending my time correctly.
1:55:55 Yeah. I mean, you said it perfectly and it really held the mirror up to me, to be honest,
1:56:01 because I think, you know, you said you haven’t perfectly prioritized the most important things,
1:56:06 but you’re certainly prioritizing the most than more than most people, you know, cause I hear
1:56:10 about how much time you, how much effort you put into making sure you spend time with Freddie and
1:56:15 your sister described you as always being family centric. Um, and that’s a really, really beautiful
1:56:19 thing. Louis, thank you so much. I can’t be, can’t be more excited to listen to the album
1:56:22 with all the context that we’ve described and also the understanding of where you’ve arrived
1:56:28 at in your life now and how, how your perspective has, has developed and, um, all that lived experience
1:56:33 has poured into a beautifully uplifting, wonderful sound. Um, so thank you so much for the honor and
1:56:37 the privilege of being able to have this conversation with you and just for being a really, a really on
1:56:41 and off camera, just a really, really sound guy. Oh, nice one, man. I appreciate that. Now I really
1:56:46 enjoyed it, man. I really, it flew by though. We’ve been talking for some time. Yeah, it’s good, man.
1:56:52 Thank you so much. Make sure you keep what I’m about to say to yourself. I’m inviting 10,000 of
1:56:58 you to come even deeper into the diary of a CEO. Welcome to my inner circle. This is a brand new
1:57:03 private community that I’m launching to the world. We have so many incredible things that happen that
1:57:08 you are never shown. We have the briefs that are on my iPad when I’m recording the conversation. We have
1:57:12 clips we’ve never released. We have behind the scenes conversations with the guests and also the
1:57:19 episodes that we’ve never ever released and so much more. In the circle, you’ll have direct access
1:57:23 to me. You can tell us what you want this show to be, who you want us to interview and the types of
1:57:29 conversations you would love us to have. But remember for now, we’re only inviting the first 10,000 people
1:57:33 that join before it closes. So if you want to join our private closed community, head to the link in the
1:57:39 description below or go to doaccircle.com. I will speak to you then.
1:58:04 you
Không điều gì trong cuộc đời chuẩn bị cho bạn đối diện những tình huống kiểu như vậy.
Nhưng lúc đó tôi cảm thấy mình đã thất bại.
Đó là sự thật.
Và thành thật mà nói, đó vẫn là thứ tôi đang cố gắng giải mã.
Louis, anh đã nói chuyện với em gái anh, Lottie, về chuyện này.
Anh có muốn xem không?
Louis Tomlinson!
Tôi đã không dành tuổi trẻ nghĩ mình sẽ trở thành ca sĩ.
Tôi lớn lên ở một thị trấn thuộc tầng lớp lao động.
Bảy người chúng tôi sống trong một ngôi nhà ba phòng.
Mẹ tôi thường phải đi làm nhiều ca tối.
Bà vừa phải làm mẹ vừa phải đóng vai cha.
Nên tôi phải giúp các chị em sẵn sàng đi học.
Người ở Doncaster không có những cơ hội đó.
Rồi The X Factor xuất hiện.
Tôi thử giọng ba lần.
Lần đầu tôi trượt.
Lần hai tôi trượt.
Tôi nhớ lúc đó nghĩ rằng, thật sự bị dập tắt hoàn toàn.
Tôi chỉ khóc nức nở nhiều hơn.
Nhưng mẹ khiến tôi cảm thấy mình có thể làm được mọi thứ.
Vậy nên thay vì bỏ chạy, tôi nghĩ rằng mình xứng đáng.
Tôi biết mình có thể.
Vậy làm sao tôi học lại sự tự tin và thử lần thứ ba?
Khi nghĩ về những gì đã xảy ra trong năm, sáu năm trước đó, thật điên rồ.
Và điều khó khăn nhất là thiếu đi sự bình thường.
Lớn lên ở một thị trấn lao động khiến tôi mang cảm giác tội lỗi về thành công và tiền bạc mình có được.
Và cảm giác về giá trị cá nhân trong ban nhạc, tôi đã thực sự, thực sự đấu tranh với điều đó.
Nhưng anh đã đồng sáng tác 15 đĩa đơn đạt bạch kim.
Nhưng tôi vẫn muốn làm nhiều hơn.
Nhưng chủ yếu đối với tôi, tôi đã không nhận ra giá trị của thời gian bên gia đình.
Và càng ở với ban nhạc nhiều, tôi càng xa nhà hơn.
Như hai chị em gái tôi là cặp sinh đôi giống hệt.
Tôi chưa bao giờ nói điều này với họ.
Nhưng tôi không đủ tự tin để phân biệt họ.
Điều đó cho thấy tôi ở nhà ít đến mức nào.
Rồi mọi thứ kết thúc.
Và điều lạ là khi 24 tuổi, nhận ra con đường từ đó chỉ có đi xuống.
Louis, có quá nhiều chuyện đã xảy ra trong đời anh.
Một chàng trai trẻ phải chịu tang như thế nào?
Đó không phải thứ tôi nói nhiều, nhưng tôi sẵn sàng vì tôi không muốn nó ám ảnh mình.
Quyền phát biểu thuộc về anh.
Cho tôi 30 giây thời gian của anh.
Có hai điều tôi muốn nói.
Điều đầu là cảm ơn rất nhiều vì đã lắng nghe và theo dõi chương trình tuần này qua tuần khác.
Điều đó có ý nghĩa to lớn đối với tất cả chúng tôi.
Và thực sự đây là một giấc mơ mà chúng tôi chưa bao giờ nghĩ tới và không thể tưởng tượng mình sẽ đến được chỗ này.
Nhưng thứ hai, đó là một giấc mơ mà chúng tôi cảm thấy mới chỉ bắt đầu.
Và nếu bạn thích những gì chúng tôi làm ở đây, hãy gia nhập 24% những người nghe podcast này thường xuyên.
Và theo dõi chúng tôi trên ứng dụng này.
Đây là lời hứa tôi muốn dành cho bạn.
Tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng để làm cho chương trình tốt nhất có thể, bây giờ và trong tương lai.
Chúng tôi sẽ mời những khách mời mà các bạn muốn tôi trò chuyện.
Và chúng tôi sẽ tiếp tục giữ lại tất cả những điều các bạn yêu thích ở chương trình này.
Cảm ơn.
Louis, để hiểu anh, bối cảnh sớm nhất tôi cần biết là gì?
Một điều đóng vai trò lớn trong đời tôi là có lẽ trong bốn, năm năm đầu tiên của cuộc đời, chỉ có tôi và mẹ.
Kỷ niệm đầu tiên rõ ràng của tôi là những cuộc trò chuyện thật ấm áp và nhiều cảm xúc với mẹ.
Tôi nghĩ một điều mà tôi tự hào là tôi dễ xúc động và tôi thích nói về cảm xúc của mình, tôi thích nói chuyện với người khác về những điều đó.
Và đó chắc chắn là điều bà đã truyền cho tôi từ khi rất nhỏ và vẫn giúp tôi rất nhiều ngày nay, đặc biệt là khi phải điều hướng cuộc đời như tôi đã trải qua.
Những điều như biết nói về cảm xúc và cảm nhận của mình thực sự quan trọng, về mặt tinh thần, cho công việc tôi làm.
Vậy cha anh không ở bên?
Cha ruột anh đã rời đi ngay sau khi anh sinh ra phải không?
Ừ, đó không phải điều tôi nói nhiều, nhưng tôi sẵn sàng.
Ừ, ông ấy không hề tham gia vào cuộc đời tôi.
Tôi chỉ gặp ông ấy khoảng ba lần trong đời.
Vậy mẹ anh, tôi đoán, đã đóng nhiều vai trò trong đời anh.
Ừ.
Ý tôi là mẹ tôi luôn rất giỏi việc đó.
Tôi nghĩ bà nhận ra cha tôi sẽ không có mặt, nên bà phải đóng vai cha nữa.
Bà có bản năng tinh nghịch ở một người mẹ và chắc chắn đã truyền cảm hứng cho một phần tính cách đó.
Một phần là vì bà vốn như vậy, nhưng một phần cũng là vì bà cố gắng đóng vai người cha, kiểu như nghịch ngợm, khuyến khích mấy trò ngớ ngẩn nhưng không gây hại.
Tôi có thể xúc động khi nói về bà, nhưng bà là người phụ nữ tuyệt nhất tôi từng biết, chắc chắn là vậy.
Và tôi thực sự cảm thấy may mắn khi có bà làm người hướng dẫn, bởi mọi thứ tôi tìm kiếm ở bạn bè hay người bạn đời đều là những điều bà thể hiện.
Còn anh có anh chị em chứ?
Có.
Nhiều lắm.
Khi lớn lên, phần lớn thời thơ ấu của tôi, bảy người chúng tôi sống trong một căn nhà ba phòng ngủ.
Bây giờ tôi đã khá hơn một chút, nhưng một điều tôi luôn đấu tranh là việc phải ở một mình.
Và càng nghĩ về điều đó khi mình lớn hơn, tôi nhận ra vì hồi nhỏ tôi chưa bao giờ có cơ hội ở một mình.
Khi sống trong một nhà ba phòng mà có bảy người, thực sự là sống chồng chéo lên nhau.
Và tôi yêu điều đó.
Đó là một trong những điều tuyệt nhất từng đến với tôi khi làm anh cả.
Nó gần như là một định nghĩa về mục đích của tôi.
Tôi chỉ thích chăm sóc mọi người, bạn ạ.
Vì vậy làm anh cả là vai trò mà tôi luôn cảm thấy mình sinh ra để làm.
Và rồi tôi nghĩ, bạn biết đấy, khi ta bước qua cuộc đời và một vài thứ trở nên khó khăn hơn, vai trò đó càng trở nên nổi bật hơn.
Chắc chắn rồi.
Tôi may mắn được nói chuyện với khá nhiều người đã biết bạn suốt những năm qua.
Tôi nghe vậy thì thấy hay đó.
Hay đấy.
Ừ.
Và tôi vừa nghe lại một số đoạn ghi âm của những cuộc trò chuyện đó, như Nizam.
Ừ.
Anh ấy là bạn thân thời thơ ấu của bạn.
Ừ.
Cal, người chụp ảnh và quay phim cho bạn.
Ừ.
Thích Cal lắm. Suốt những năm qua.
Và Lottie, em gái út của bạn, nhỏ hơn sáu tuổi.
Và thú vị là một trong những điều mà họ đều nhắc lại là bạn, thật sự bạn hầu như không thay đổi.
Tôi rất trân trọng điều đó.
Nhưng đó là những gì họ nói.
Bạn thân thời thơ ấu của bạn nói đó là một trong những điều đáng chú ý nhất: bạn vẫn được tạo nên từ cùng chất liệu như trước.
Và bạn chưa bao giờ quay ngoắt lại nghĩ mình là người hơn trước khi anh ấy biết bạn.
Và đó là một điều tôi rất thích ở anh ấy, bạn biết đấy, như một người bạn.
Tôi chưa bao giờ nói điều này trực tiếp với mặt anh ấy.
Nhưng, bạn biết đấy, anh ấy là người thật thà.
Ý tôi là, anh ấy chưa bao giờ quay lại với chúng tôi và nói “ồ, bây giờ tôi là người nổi tiếng lớn lắm” hay có cái tôi đó, bạn biết đấy, điều đó chưa bao giờ xảy ra và anh ấy cũng chưa bao giờ xấu hổ vì chúng tôi.
Anh ấy là người thật thà.
Ít nhất 50% là có ý thức về điều đó, hoặc ít nhất ban đầu là ý tưởng như vậy.
Bởi vì tôi nghĩ khi bạn rơi vào một tình huống điên rồ — và One Direction như là đỉnh cao của ý tưởng đó — có những người xung quanh bạn đột nhiên cảm thấy, những người trước đây cảm thấy rất, rất giống bạn, bỗng nhiên họ cảm thấy rất khác.
Tôi không nói về những cuộc trò chuyện hàng ngày, mà tôi nói về những thứ chúng ta có thể đồng cảm, những vấn đề mà tôi có thể đã gặp, mà tôi có thể, bạn biết đấy, nói với họ về.
Và tôi nghĩ đó là một cảm giác khá cô lập.
Vậy nên thay vì chỉ chấp nhận như vậy, tôi luôn luôn chống lại điều đó.
Nó rất quan trọng với tôi.
Và những thứ như vậy, bạn biết đấy, nghe thấy điều đó và nghe người khác nói về tôi như vậy, thực sự khiến tôi rất tự hào.
Bởi vì chắc chắn, bạn biết đấy, đó là một lối sống có thể cuốn bạn đi.
Nhưng tôi nghĩ mặt khác của việc bị cuốn đi — tôi không thực sự thích ý tưởng về việc điều đó sẽ trông như thế nào.
Và tôi nghĩ bạn cần những người xung quanh sẽ nói cho bạn biết nếu bạn đang cư xử như một kẻ đểu.
Rất quan trọng trong công việc này, chắc chắn.
Và những điều đó, tôi nghĩ, khi bạn bị bao quanh, bạn biết đấy, như nhiều người thành công bị như vậy, khi bạn chỉ được bao quanh bởi thành công, nó sinh ra một kiểu câu chuyện khá kì lạ.
Được mọi người ở Doncaster tôn trọng như vậy có ý nghĩa rất nhiều với tôi, chắc chắn.
Vì vậy đó là một lý do nữa tại sao, bạn biết đấy, tôi sẽ không lái một chiếc Ferrari chết tiệt gì đó lượn quanh các con phố Doncaster.
Và bạn đã học ở Doncaster, Hayfields?
Ừ, Hayfields là nơi tôi học phần lớn thời gian rồi sau đó tôi trượt A-levels và rồi đi chỗ khác một năm.
Bạn trượt A-levels à?
Tôi trượt A-levels, đúng.
Đó là lần đầu tiên tôi từng, từng bị mẹ mắng te tua.
Bị mắng thật nặng.
Bởi vì bà thật sự rất công bằng.
Nhưng có một điều bà hơi nghiêm khắc về chuyện học hành.
Và tôi nhớ lúc lên xe, bà nói: “Con đã làm hỏng cuộc đời mình rồi.”
Và bà hiếm khi chửi.
Bà hiếm khi chửi.
Tôi nhớ lúc đó nổi da gà khi nghĩ về câu nói đó.
Tôi nhớ nghĩ, có lẽ mình cần làm gì đó cho cuộc đời.
Lúc 15, 15–16 tuổi, bạn gia nhập một nhóm kịch.
Và thực ra tôi đã xem, ngay trước khi bạn đến.
Lúc 17 tuổi, bạn được giao vai chính trong Grease.
Nền tảng đã được đặt và cuối cùng, ở 18 tuổi, bạn quyết định đi thử giọng?
Ừ, đó là lần thứ ba tôi thử giọng cho The X Factor.
Nên là mỗi năm trước đó tôi đều thử.
Vậy là tôi khoảng 16 khi lần đầu thử.
Có khoảng ba vòng thử của nhà sản xuất rồi sau đó bạn mới được gặp Simon, bạn biết đấy, vòng chính.
Năm đầu tiên, tôi không qua được vòng nào.
Năm thứ hai, tôi qua được vòng đầu.
Rồi đến lần cuối cùng, tôi tự bảo mình, thôi, mình sẽ cho lần này một cơ hội nữa.
Bởi vì đó lại là một điều ở độ tuổi đó.
Nói là mình kiên cường thì dễ, và tôi nghĩ tôi thật sự kiên cường.
Nhưng ở độ tuổi đó thì dễ dàng kiên cường hơn nữa.
Chắc chắn.
Thật ngạc nhiên khi có người đi The X Factor một lần bị loại cơ bản, rồi lại đi nữa mà vẫn không bỏ cuộc, rồi lại đi lần nữa mà không mất tự trọng hay tự tin đến mức nói “mình sẽ không chịu đựng nữa.” Bởi vì mỗi lần bạn phải về nhà, phải nói với bạn bè và gia đình rằng: không thành công.
Ừ, năm đầu tiên, tôi nhớ cảm giác bị dập tắt hoàn toàn.
Lúc đó tôi chưa thật sự trải qua sự từ chối thực sự.
Tôi chưa từng trải nghiệm kiểu đó.
Lần thứ hai tôi đi còn khó khăn hơn.
Bởi vì lần đó tôi đi với, tôi sẽ mô tả là, cô gái hấp dẫn nhất trường thời đó, đúng không?
Cô ấy cũng là ca sĩ.
Chúng tôi nói chuyện được vài tháng trước.
Hóa ra cô ấy cũng muốn thử giọng The X Factor.
Tôi nghĩ, hay ta đi cùng nhau, nghĩ rằng có thể là một nước đi thông minh.
Cô ấy đi trước tôi.
Và tôi nghĩ lúc đó tôi vẫn còn đang xếp hàng.
Cô ấy cho tôi thấy cô ấy đã qua vòng tiếp theo.
Nó giống như một tấm vé vàng.
Còn tôi thì không qua.
Rồi vì tôi đi cùng cô ấy, đi chung, chúng tôi bị dẫn vào một căn phòng khoảng, giả sử, 200 người.
Và tất cả mọi người trong phòng đều có một lời “được.”
Tôi nhớ điều đó thật sự, thật sự khó khăn.
Bạn chỉ bị bao quanh bởi những người đang mơ mộng.
Bạn biết đấy, họ rất, rất háo hức muốn biết giai đoạn tiếp theo sẽ như thế nào.
Và điều đó đã tạo thêm một ngọn lửa nữa, tôi nghĩ vậy.
Nó kiểu như, được rồi, làm sao để mình ở thế có lợi vào năm tới?
Làm sao để mình được ở trong nhóm người này vào năm sau?
Mẹ cậu có đóng vai trò khiến cậu quyết định tiếp tục năm thứ ba không?
Tớ không nhớ rõ từng chi tiết, nhưng tớ sẽ nói là nếu tớ có bất cứ chút nghi ngờ nào thì 100% là có.
Vở nhạc kịch mà cậu vừa nhắc tới mà tớ đã làm ở trường, tớ thực ra không muốn đi thử vai.
Và mẹ tớ thực sự đã bế tớ lên và chở tớ tới đó.
Tớ rất biết ơn bà vì đã làm vậy.
Bà thường rất, rất giỏi ở khoản — biết đấy, những bậc cha mẹ hay “ép” con thì không tốt. Bà không bao giờ như vậy.
Bà luôn có mức độ thôi thúc đúng đắn, hiểu không.
Bởi đôi khi trẻ con cần điều đó.
Và thực ra ngay cả người lớn cũng cần, ở một tình huống mà bạn đang tự nghi ngờ điều gì đó,
ngay khi có ai đó nói: “cứ đi đi, mày làm được mà, mày ổn thôi,” thì bạn sẽ tiến lên.
Nên tớ nghĩ điều đó chắc chắn đóng vai trò lớn.
Ngay cả khi tớ có nói là tớ sẽ không đi thử vai đó,
suốt cả năm bà vẫn sẽ đưa cho tớ cả trăm lý do để đi.
Không phải nghĩa đen là một trăm lý do, nhưng từ góc độ tự tin, cách bà nói chuyện với tớ,
cách bà luôn đặt tớ trên một chiếc bệ tuyệt vời.
Bà khiến tớ cảm thấy mình có thể làm bất cứ thứ gì, chắc chắn là như vậy.
Và tớ nghĩ điều đó giúp trong những tình huống kiểu như vậy.
Thử lần thứ ba bởi vì mẹ tớ nói tớ có thể làm được, nên có lẽ tớ làm được.
Vậy là cậu đi thử vai cái phần mà cậu hát “Make You Feel My Love”?
Đó là vòng boot camp.
Đó là phần hai của buổi thử vai.
Buổi thử vai đầu tiên của tớ là một bài hát tên Hey There, Delilah.
Nó chẳng làm gì cho tớ cả, về mặt âm thanh.
Bây giờ tớ có thể nói vậy vì có chút kinh nghiệm hơn, nhưng khi còn là một chàng trai trẻ, bạn chẳng nghĩ tới mấy thứ đó.
Chỉ là, “tôi thích bài đó, tôi sẽ hát bài đó.”
Nó tệ.
Rất, rất tệ.
Đến mức mà giờ nghe hay xem lại buổi thử vai đó vẫn khiến tớ vô cùng khó chịu.
Thứ duy nhất tớ từng làm kiểu đó là vở Grease của trường.
Và có khoảng 250 người xem trong hai đêm.
Và cảm giác đó như một ngọn núi người.
Rồi cắt sang buổi thử vai truyền hình trực tiếp của cậu ở MEN tại Manchester, có 3.000 người khán giả.
3.000 người là một đêm diễn lớn cho bất kỳ ai, hoàn toàn là thế.
Nếu bán được 3.000 vé, bạn đang làm rất tốt rồi.
Nên đó đúng là định nghĩa của việc bị thả vào chỗ nước sâu.
Và tớ nghĩ đó là một phần họ muốn, nhưng không phải cách đó sẽ đem lại kết quả tốt nhất cho mọi người.
Với một số người thì đúng, nhưng tớ chỉ nhớ cảm giác như một con nai bị ánh đèn pha chiếu, run lẩy bẩy, thực sự rất, rất không thoải mái.
Tớ chỉ muốn mặt đất nuốt chửng mình.
Tớ chưa bao giờ ở trong một tình huống như vậy; hồi đó tớ khá tự tin nên hiếm khi bước ra khỏi vùng an toàn như vậy.
Và tớ chỉ cảm thấy, chắc chắn là như một con nai trước đèn pha.
Tớ nói đúng chứ khi nghĩ rằng họ có ý tưởng dựng một ban nhạc sớm hơn…
Chắc chắn họ đã nghĩ.
Biết Simon thì, tớ sẽ có những cuộc trò chuyện đó với ông ấy trước đây, nhưng giờ thì không nhớ, nhưng biết Simon thì, tớ nghĩ ông ấy đã nghĩ tới điều đó ít nhất là một năm trước.
Ông ấy cũng thích boyband mà.
Ông ấy có một hồ sơ theo dõi.
Ừ, ừ.
Họ đem lại cho ông ấy rất nhiều tiền.
Và thế là các cậu về thứ ba ở X Factor với tư cách một ban nhạc khi mới được ghép lại, rồi các cậu ký hợp đồng ở tuổi 19 với Psycho Music của Simon Cowell.
Thật điên rồ, vì khi tớ nghĩ về việc cậu ký hợp đồng ở tuổi 19, và nhớ lại những gì đã xảy ra trong năm năm hoặc sáu năm trước đó, thì đúng là điên rồ.
Chỉ bây giờ, ngoài việc ở One Direction, tớ mới có chút hình dung về những gì đã xảy ra, và thậm chí thấy được độ điên rồ của nó, vì chẳng ai có bối cảnh gì trước khi mọi chuyện xảy ra.
Nên chắc chắn chúng tôi cảm thấy mọi thứ đang tiến rất, rất tốt.
Nhưng cũng sẽ có phần trong chúng tôi, đặc biệt là năm đầu, là giả định rằng đây chính là những gì thành công trông như thế — nghệ sĩ thành công làm những điều này.
Và khoảnh khắc đầu tiên mà tớ nhớ rõ ràng nhận ra có lẽ chuyện này lớn hơn mức bình thường thời ấy, là khi chúng tôi được book làm đoàn mở màn cho một ban nhạc của Disney tên là Big Time Rush.
Và trước buổi diễn đó, quản lý của chúng tôi, kiểu quản lý cấp cao mà bạn chỉ gặp vài show một năm, toàn ở Vegas và LA và những chỗ tốt nhất trên thế giới,
ông ấy kéo chúng tôi lại, như một trận rầy la, kiểu: “Nghe này, đây là những gì các cậu cần phải mong đợi từ một show như thế này.
Hãy mong người ta chỉ biết các single, và ngay cả khi họ chỉ biết single thôi, đó đã là một chiến thắng thực sự.
Họ sẽ không biết lời mấy bài trong album, show sẽ rất khác so với những gì các cậu mong.”
Vậy là chúng tôi chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, bởi vì lúc đó chúng tôi chưa thực sự gặp tình huống đó.
Ở hầu hết những thứ mình từng làm, chúng tôi cảm thấy rất tự tin.
Nên chúng tôi kiểu bước lên sân khấu với tư thế hơi phòng thủ.
Và tớ nhớ khi chúng tôi bước ra sân khấu, và tớ nghĩ chúng tôi mở màn bằng một bài không phải single, mọi người lại hoàn toàn nhập tâm, rất nhập tâm.
Không khí trong đó ầm ĩ kinh khủng.
Và tớ nhớ đó là khoảnh khắc tớ, khi còn trẻ, tớ hào hứng đến mức muốn kể ngay cho Richard, quản lý của chúng tôi lúc đó, tớ háo hức muốn kể cho ông ấy sau buổi diễn về cách mọi chuyện thực sự diễn ra.
Anh thấy chứ? Bởi vì rõ ràng câu chuyện sau đó đã không diễn ra như vậy.
Và tôi nhớ mình đã có cảm giác hơi tự mãn về điều đó, nhưng tôi nghĩ là khi tôi ngủ được vào tối hôm đó, tôi bắt đầu suy nghĩ kiểu, không biết nữa, lúc đó tôi không phải là người suy nghĩ quá sâu sắc, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn suy nghĩ một cách sâu sắc.
Và tôi nhìn người quản lý âm nhạc này, và tôi nghĩ, kiểu như, anh chàng này kinh nghiệm dữ lắm.
Anh ta đã ở trong những tình huống này vô số lần.
Nên nếu anh ta dự đoán sai, kiểu, có thể anh ta đã sai, tôi nghĩ, ừ thì, có lẽ có điều gì đó đang xảy ra.
Làm sao để chăm sóc bản thân giữa những thứ đó?
Bởi vì, bạn biết đấy, một trong những thứ tôi học được khi làm podcast này là tôi học được rất nhiều về bộ não.
Tôi học được nhiều về dopamine, giấc ngủ, nhịp sinh học và tất cả những thứ đó.
Và khi tôi đặt những thứ đó vào bối cảnh cuộc sống của bạn ở độ tuổi mà những nhà thần kinh học nói với tôi rằng bộ não nam giới vẫn đang lớn lên, vẫn đang định hình, thì bạn đang đặt một áp lực khổng lồ từ bên ngoài lên nó.
Bạn kiểu làm nó bị sốc mỗi đêm.
Tôi nhớ khi phỏng vấn Liam, cậu bạn cùng ban nhạc trước đây của bạn, cậu kể với tôi rằng cậu nhớ mình bước ra sân khấu, và tôi nghĩ đó là ở Dubai.
Có khoảng 100.000 người ở đó.
Rồi sau đó bị quăng vào, có lẽ bạn nhớ buổi diễn đó, bị quăng vào taxi, chở về phòng khách sạn và bị khóa trong đó.
Và cậu ấy nói với tôi, cậu nhớ là, sân khấu, xe, khách sạn, khóa.
Sân khấu, xe, khách sạn, khóa.
Chết tiệt.
Tôi sẽ nói cách mà cả hai chúng tôi đối phó, tôi và Liam, khá khác nhau.
Tôi nghĩ đó thường là lý do tôi có mối quan hệ khá tốt với Zane từ đầu, bởi vì chúng tôi đều không phải kiểu tuân thủ luật lệ quá chặt.
Và không phải theo cách gây hỗn loạn hoàn toàn.
Chỉ là chúng tôi có ý tưởng riêng, hiểu không.
Và ít nhất điều đó làm giảm bớt áp lực một chút, biết rằng sâu thẳm bên trong, nếu tôi muốn đi làm điều gì đó, tôi thực sự sẽ đi làm nó.
Còn tôi nghĩ Liam và các cậu khác, thực ra, phần nào đó, có một chút sợ hãi, tôi nghĩ vậy.
Và Liam còn, bạn biết đấy, cậu ấy đã làm việc chăm chỉ từ khi 14 tuổi để đến đó.
Hành trình của Liam khác rất nhiều so với tôi.
Tôi chỉ cảm thấy mình là một gã vô tư vui vẻ trúng số, biết không.
Còn Liam thì rất, rất chính xác và có chủ ý, và cậu ấy đạt được điều đó nhờ vào tất cả nỗ lực của mình.
Nên tôi nghĩ chúng tôi cũng xuất phát từ những quan điểm hơi khác nhau.
Một lợi ích khác mà tôi có thời đó, và tôi vẫn có, là tôi không phải người cứ mãi dằn vặt.
Tôi đúng là người suy nghĩ quá nhiều, chắc chắn, nhưng tôi không phải kiểu cứ mãi sa đà vào một chuyện.
Nên tôi sẽ không dùng từ đó cho mình quá thường xuyên, nhưng chắc chắn có yếu tố “không biết thì sướng” trong suốt thời gian đó.
Tôi thấy thật thú vị khi bạn nói về ý tưởng bạn có phẩm chất hay cá tính khiến bạn chống lại hệ thống một chút.
Bởi vì khi tôi nói chuyện với cameraman/videographer trước đây của bạn, anh ấy nói bạn là người trong nhóm luôn đứng lên chống lại hãng đĩa.
Vậy bạn sẽ là người quay lại với hãng đĩa và nói, chúng tôi cần một ngày nghỉ.
Và thật thú vị nữa, vì một trong những điều tôi học được khi làm podcast này là ý tưởng về “bất lực học được” và quyền kiểm soát, tự chủ.
Tóm tắt là, nó nói rằng những người cảm thấy họ có quyền kiểm soát có kết quả sức khỏe sinh lý tốt hơn nhiều.
Họ ít căng thẳng hơn, được bảo vệ hơn, trạng thái tâm lý tốt hơn, ít lo âu hơn, ít trầm cảm hơn, vì họ cảm thấy mình đang kiểm soát được tình huống.
Có một nghiên cứu điên rồ mà tôi đọc khi viết cuốn sách trước về những con chuột, ở đó chúng học rằng chúng không thể làm gì được với tình huống.
Và chúng về cơ bản bỏ cuộc, trở nên phục tùng và ngừng cố gắng.
Và tôi nghĩ về điều này trong bối cảnh con người nữa.
Từ những gì người quay phim nói với tôi, Cam, rõ ràng bạn không phải người như thế.
Rõ ràng bạn là người sẽ chống lại hãng đĩa của Simon Cowell khi còn trẻ.
Ừ, và đó là điều, tôi đã có vài cuộc trò chuyện với bạn bè về chuyện này.
Và tôi không chắc vì điều đó được lấy cảm hứng từ đâu, vì nó can đảm mà, đúng không?
Nhìn thẳng vào một người mà ít nhất thời đó, trong nhạc pop, là một trong những người thành công nhất trong ngành công nghiệp âm nhạc và nói, không, anh sai rồi.
Đây là tôi, một đứa 18 tuổi chẳng có kinh nghiệm, đang bảo anh sai rồi.
Tôi nghĩ điều khiến tôi tự tin vào những ý tưởng đó là dù đó không phải là một tiếng nói tập thể, dù chỉ có tiếng nói của tôi truyền đạt thông điệp, thì luôn luôn với ý định vì lợi ích chung.
Nó luôn luôn là vì lợi ích của tất cả chúng tôi.
Bây giờ phải đưa những quyết định đó một mình, thì không còn dễ dàng như vậy.
Có rất nhiều thứ khác nhau ảnh hưởng, nhưng và một lần nữa, điều đó đến từ kiểu vai trò “anh cả” kia.
Một lần nữa, tôi là người lớn tuổi nhất trong ban nhạc.
Đó phần nào là vai trò của tôi trong ban nhạc, tôi nghĩ, để làm việc đó.
Và tôi nhận ra rằng tôi là người có quan điểm nhiều nhất trong ban nhạc, chắc chắn.
Nên tôi nghĩ tôi muốn dùng điều đó cho điều tốt chứ không chỉ cà khịa ai đó trên Twitter hay gì đó.
Một điểm phân biệt quan trọng về One Direction là, không có ý thiếu tôn trọng Ed, tôi hiểu là mình ở trong một boy band, tôi biết điều đó, đúng chứ?
Nhưng nếu phải nói một thể loại nhạc mà tôi nghĩ có thể là sến nhất, thì đó là boy band, nếu bạn có thể gọi đó là một thể loại.
Vì vậy khi bước vào, vào thời điểm đó, bước vào One Direction khi tôi 18 tuổi, lớn lên ở miền bắc nước Anh, nó kiểu, giống như, có dạng phân biệt sành điệu về âm nhạc, bạn biết không?
Có nhạc “xịn” và rồi có boy band.
Nên có cảm giác đó khi bước vào, nên đó là lý do tại sao dễ để phản đối một số ý tưởng cổ lỗ sĩ đó.
Là vì đó là những ý tưởng mà tôi không… lý do tôi không thích những ban nhạc đó là vì bọn họ đều trông na ná nhau và tất cả đều có cảm giác bị PR quá gượng ép, biết không?
Đó luôn là một dự án rất thú vị với tôi: cố gắng nhìn One Direction và nghĩ, ừ, làm sao để làm cho thứ này “ngầu” hơn một chút?
Tôi nhớ bước ngoặt thực sự của One Direction là khi chúng tôi mở đặt hàng trước cho đĩa đơn đầu tiên, What Makes You Beautiful?
Tôi không nhớ con số là bao nhiêu, bán được bao nhiêu trong tuần đó, nhưng chúng tôi đã phá kỷ lục nào đó, đúng, đặt hàng trước và khi đó chúng tôi chưa phát hành nhạc nào cả.
Và tôi nhớ đã nghĩ, điều đó thật hấp dẫn vì họ còn chưa biết nó sẽ nghe như thế nào, nhưng họ đã đầu tư vào chúng tôi.
Cảm giác đó giống như quyền lực ngay từ đầu.
Và nó cũng cho cảm giác rằng chúng tôi có thể viết lại những quy tắc vì người ta đã đầu tư vào chúng tôi nhiều như, nếu không muốn nói là hơn, so với âm nhạc.
Tôi nghĩ nói vậy cũng công bằng.
Có phải trong quá trình phát triển và hành trình của One Direction đã có khoảnh khắc mà bạn thấy, có những phần của cuộc sống mà mình yêu thích mà giờ không còn quyền tiếp cận nữa vì cái thành công này?
Tôi sẽ nói là mọi thứ đến dần dần hơn là một cú sốc ngay lập tức.
Bạn biết đấy, bạn bắt đầu mất đi phần nào sự độc lập của mình.
Và tôi nghĩ còn do độ tuổi tôi nữa, đúng không?
Tôi 18 tuổi khi lần đầu vào ban nhạc.
Và tôi luôn nói thế này: năm đời tôi trước khi tôi thử giọng cho The X Factor, ít nhất là cho tới khi 18 tuổi, là năm tuyệt nhất của đời tôi.
Bạn có độc lập vào thời điểm đó.
Tôi lái xe.
Bạn có thể đi chơi.
Nó thật thú vị.
Về mặt xã hội thì luôn có thứ gì đó để làm.
Vì vậy để bỏ tất cả những điều đó lại phía sau thật sự khá đau lòng.
Tôi mất một lúc để quen với điều đó.
Bây giờ, tôi luôn cảm thấy vô cùng biết ơn và thực sự phấn khích mỗi khi làm điều gì đó với One Direction.
Nhưng bất kỳ lúc nào dành thời gian để suy ngẫm, tôi thực sự, thực sự rất nhớ nhà.
Tôi và Zayn hồi trẻ có vô số cuộc trò chuyện kiểu như, nên bỏ cuộc chăng? Nên kết thúc chăng? Tại sao? Bởi vì bạn cảm thấy bị cô lập.
Bạn sống một lối sống như thế này và có hàng triệu lý do khác nhau, đúng không?
Nhưng mà chuyện nổi tiếng thật sự khó khăn.
Với tôi chủ yếu là cảm giác bị xa lánh.
Và tôi không thể… bất kỳ trải nghiệm cuộc sống nào của tôi giờ không còn phù hợp với một số bạn bè nữa.
Và tôi nghĩ điều đó cũng liên quan đến việc tôi lớn lên ở một thị trấn lao động — tôi có cảm giác tội lỗi về thành công và tiền bạc mà mình có được.
Và tôi nghĩ đó cũng là một phần của cùng vấn đề.
Tôi nghĩ đó là hai chuyện hơi khác nhau.
Chuyện nổi tiếng thì tôi sẽ không bao giờ thấy ổn.
Tất nhiên mọi nghệ sĩ đều nói thế này, nhưng nếu tôi chỉ có thể làm nhạc thôi, thì tuyệt vời biết bao.
Có lẽ tôi có thể làm như vậy ở quy mô nhỏ hơn, nhưng tôi sẽ không có được cảm giác đã đời như hiện tại.
Tôi nghĩ gần như mọi thứ khác đều đi kèm với nó.
Thật thú vị khi nghe ai đó nói họ cảm thấy cô lập — tôi đã nghe nhiều người từng rất thành công trước công chúng, có lượng fan lớn, nói vậy.
Bởi vì chúng ta nghĩ cô lập là không có người xung quanh, nhưng tôi đoán cô lập trong bối cảnh bạn mô tả là về việc kết nối với người khác, khả năng khiến người ta đồng cảm.
Đúng vậy.
Nhưng nó cũng giống như ẩn dụ: cái giao lộ thật nổi tiếng ở Nhật Bản ấy — nếu bạn quay bằng drone rồi kéo ra, bạn sẽ chỉ thành một chấm nhỏ giữa tiếng ồn.
Đôi khi cảm giác cứ như vậy bởi vì đây không phải là thế giới thực, bạn biết không, ngay cả cách người ta nhìn nhận bạn cũng không phải là thế giới thực.
Khoản tiền lớn đầu tiên mà One Direction nhận được là một hợp đồng bán hàng hóa, và chúng tôi luôn làm merch rất tốt.
Bạn khi đó bao nhiêu tuổi?
19.
Đó là khoảnh khắc đầu tiên mà tôi cảm thấy thực sự, thực sự phấn khích.
Và tôi gọi mẹ ngay lập tức và kể cho bà như tôi vẫn làm.
Bà rất vui cho tôi.
Rõ ràng bà tự hào.
Rồi tôi nhớ cảm giác là, giờ tôi phải nói với ai khác?
Bởi vì, tôi có nên gọi Nizam và nói không?
Ồ, anh ấy sẽ thích chuyện đó và sẽ rất tự hào cho tôi.
Nhưng nhớ rằng anh ấy mới chỉ thấy tôi trên The X Factor.
Và đây là điều nữa tôi nhận ra về mọi người: họ nghĩ nếu bạn thành công thì mọi thứ khác cũng đều thành công.
Và mọi chuyện cứ thế.
Vì vậy tôi nghĩ chắc chắn có sự thiếu hiểu biết ở đó, cũng dễ hiểu thôi.
Cũng có cảm giác tội lỗi, đặc biệt ở độ tuổi đó.
Cuộc sống khi đó rất đắt đỏ.
Người ta ngập đầu trong khoản vay sinh viên.
Chỉ cách đây khoảng hai năm tôi mới treo hết các tấm plaque lên trên tường nhà và những giải thưởng, như Brit Awards và những thứ mà tôi từng nhận cùng ban nhạc.
Chúng vẫn làm tôi khó chịu, ngay cả bây giờ, ở phòng khách.
Bởi vì nếu tôi đang nói chuyện với ai đó, tôi thực sự không muốn… tôi chỉ muốn là chính mình.
Tôi không muốn là người đã thắng những giải đó.
Chúng ta có thể là bạn và trò chuyện như bình thường.
Nhưng thật lòng mà nói, nếu ai đó — nếu Nizam đến nhà tôi để tám và uống cà phê — tôi sẽ ghét nếu cuộc trò chuyện rồi lại xoay quanh tôi hoặc thành công của tôi.
Nhiều hơn là chỉ về những mối quan hệ và cuộc trò chuyện đó trông như thế nào trong đời thực.
Điều tôi thèm khát là sự bình thường thật sự đó.
Tất cả những gì tôi muốn là được ở trên một sân chơi bình đẳng với mọi người trong bất kỳ cuộc trò chuyện nào.
Tôi nghĩ điều khó khăn nhất để đối phó là thiếu vắng sự bình thường theo mọi nghĩa của từ này.
Những thứ như rượu đóng vai trò thế nào trong chuyện này?
Bởi vì bạn đang sống một cuộc đời điên rồ, nơi dopamine và não bộ của bạn bị thử thách theo nhiều cách khác nhau.
Tôi nhớ Liam nói với tôi — thực ra đó là khi anh bắt đầu gặp vấn đề với rượu trong những năm đầu của ban nhạc.
Và tôi sẽ không bao giờ quên anh nói về minibar trong phòng.
Một điều tôi không nhận ra là, được rồi, bạn vừa đứng trên sân khấu trước 100.000 người.
Rồi bạn về lại phòng khách sạn có minibar.
Tôi cảm thấy sức hấp dẫn của rượu.
Và tôi chắc chắn đã uống khá nhiều khi còn ở trong ban nhạc.
Nhưng tôi nghĩ một phân biệt quan trọng sau buổi diễn là tôi sẽ hút cỏ.
Tôi sẽ về lại xe lưu diễn của mình và hút cỏ.
Và Zane cũng sẽ hút cùng tôi.
Tôi hi vọng anh ấy không phiền vì tôi nói vậy.
Tôi chắc là anh ấy sẽ không.
Và điều đó thật tuyệt.
Và thực ra, bạn biết đấy, người ta làm những thứ vì nhiều lý do khác nhau.
Đó là lời khuyên của tôi.
Đó là lựa chọn của tôi.
Lúc đó lý do khiến thứ đó phù hợp với não tôi là tôi vừa có quá nhiều tiếng ồn trong đầu.
Tôi vừa có trải nghiệm điên rồ trên sân khấu.
Và đó là tiếng ồn mà đôi khi bạn cần phải làm dịu lại.
Vì vậy chúng tôi sẽ về lại xe lưu diễn.
Chúng tôi sẽ chơi Call of Duty chế độ zombies.
Chúng tôi sẽ hút cần sa.
Và, kiểu như, đó là tất cả những gì chúng tôi nghĩ đến và làm.
Rồi chúng tôi sẽ lao vào những cuộc tám “phê” sáo rỗng kiểu sâu sắc, có lẽ về UFO, bạn biết đấy, mấy thứ linh tinh như thế.
Và dù điều đó có thể trông và cảm thấy ngớ ngẩn, một lần nữa, đó là sự bình thường của chúng tôi.
Đó là cách tạo ra sự bình thường khi đi tour.
Nó là một phiên bản những gì bạn bè chúng tôi cũng làm ở nhà.
Nhưng đồng thời, nó cũng là một cách rất dễ chịu để giải tỏa sau những khoảnh khắc đó, xa rời sự cuồng loạn.
Bạn có một không gian thật sự dịu dàng, dễ chịu.
Sự tương phản đó thực ra cảm thấy khá ổn.
Nếu bạn có thể quay lại ngày bạn ký hợp đồng với Psycho, lời khuyên mà Louis lúc 33 tuổi sẽ dành cho Louis 18, 19 tuổi là gì?
Ôi, đó là một câu hỏi thật sự, thật sự lớn.
Tôi nghĩ tôi sẽ nói, tôi sẽ nói hãy tự tin hơn vào những năm đầu.
Bởi vì càng lớn tôi càng nhận ra hầu hết mọi người ở những năm đầu khi làm việc gì đó, ở một mức độ nào đó, đều đang giả vờ.
Và tôi nghĩ trong một thời gian dài, tôi chỉ nghĩ, biết không, tôi không dành cả đời từ khi còn nhỏ nghĩ mình sẽ trở thành ca sĩ.
Vì vậy tôi đang cố gắng đuổi kịp và tất cả những thứ đó.
Và nghe này, còn một điều nữa mà tôi sẵn sàng thừa nhận.
Tôi không phải là ca sĩ giỏi nhất thế giới.
Tôi chấp nhận điều đó.
Nhưng có thời điểm những thứ đó thật sự là thử thách khi tôi còn là một cậu nhóc.
Và tôi nghĩ tôi sẽ nương nhẹ với bản thân hơn khi còn trẻ.
Bởi vì chính sự bướng bỉnh và quyết định của tôi đã đưa tôi đến nơi tôi đang có.
Và điều đó lẽ ra phải cho tôi thêm tự tin.
Vì vậy tôi nghĩ hồi trẻ tôi thực sự cảm thấy như một con nai bị chói đèn, bối rối hoàn toàn.
Và tôi thực sự chẳng có bối cảnh gì về chuyện đang xảy ra.
Và khi tôi nói về những thứ này, tôi không nói là, không, chúng tôi sẽ không làm buổi biểu diễn kiểu Disney.
Bởi vì tôi không nghĩ điều đó trông tốt cho One Direction.
Tôi đang nói về những thứ nội tâm hơn, giá trị bản thân trong ban nhạc, những thứ như vậy.
Tôi thực sự, thực sự gặp khó khăn với chuyện đó khi còn trẻ, rất nhiều.
Vì vậy tôi sẽ nói tôi muốn dành cho mình nhiều công nhận hơn ở điểm đó.
Bạn thực sự đã rất vật lộn với chuyện đó.
Tôi thấy nó, tôi thấy nó thực sự khó khăn.
Như tôi đã nói trước đó, tôi là đứa trẻ như trúng xổ số.
Tôi hát buổi thử giọng đầu tiên cho The X Factor.
Tôi không cảm thấy mình đã làm tốt.
Tôi thực sự ngạc nhiên khi được ba tiếng “đồng ý”.
Bây giờ, đó có thể là bốn tháng trước khi buổi thử giọng đầu tiên được phát sóng.
Vì vậy lúc đó tôi đã nói với mọi người rồi, rõ ràng.
Tôi ở trong một ban nhạc, tôi tham gia The X Factor.
Và tôi đã nói với bất kỳ ai chịu lắng nghe.
Mọi người.
Và thực tế là, cả tôi và Niall đều không có thời lượng xuất hiện trên TV lúc thử giọng.
Nên mỉa mai là, chúng tôi bị ghép vào ban nhạc này, nhưng mọi người chẳng biết gì về chúng tôi.
Khán giả không có bối cảnh để thực sự thấy và quan tâm.
Tôi cảm thấy mình đang cố gắng đuổi kịp kể từ khoảnh khắc đó.
Tôi nhớ có một chuyện thật sự chẳng ra gì, điển hình X Factor.
Chúng tôi đi quay Judges’ Houses, đó là giai đoạn — bạn có vòng thử giọng, rồi boot camp, rồi Judges’ Houses, rồi show trực tiếp.
Và chúng tôi đi quay Judges’ Houses.
Và tôi đã bắt đầu nghi ngờ.
Tôi gần như chẳng hát gì cả.
Chúng tôi không có phần solo nào để hát.
Tất cả đều là phần hòa âm.
Và tôi bị một con nhím biển chích, đúng không?
Câu chuyện ngẫu nhiên.
Chân tôi sưng lên như con voi.
Và chúng tôi phải quay tất cả mấy cảnh đó.
Bạn biết X Factor như thế nào rồi đấy.
Họ phải quay tất cả mấy đoạn nguy cơ.
Mấy câu kiểu, làm sao bọn con trai sẽ thi nếu không có Louis?
Thật kinh khủng.
Nó kinh khủng bởi vì câu nói đó không có gì thuyết phục.
Bọn con trai có thể thi luôn được.
Lúc đó tôi đang hát bè thấp.
Và tôi sẽ ngạc nhiên nếu có ai nghe thấy tôi trong phần phối âm thời điểm đó.
Vì vậy đó là điều rất thử thách, bạn biết đấy,
Tôi đã bắt đầu cảm thấy những thứ đó.
Rồi lại có thứ gì đó khá trực tiếp như thế.
Họ đang cố bán đi tình thế nguy cấp.
Và tôi nhớ đã nghĩ, ôi, tôi thật sự muốn làm nhiều hơn.
Tôi chỉ không biết làm thế nào.
Một lần nữa, không có bối cảnh.
Tôi nghĩ mình là một ca sĩ hay trước khi đi thi The X Factor.
Rồi tôi vượt qua vòng thử giọng.
Họ cho tôi đi tiếp.
Tôi nghĩ, được rồi, chắc mình cũng ổn.
Rồi họ không chiếu buổi thử giọng trên TV.
Bạn kiểu như, ồ, có lẽ đó là chuyện tính cách.
Hoặc mình không biết.
Có thể là giọng mình.
Có rất nhiều, thật sự là rất nhiều,
nhất là khi còn là một thằng nhóc trong hoàn cảnh này,
có rất nhiều câu hỏi chưa được trả lời.
Bạn có bao giờ hỏi những câu đó không?
Mình có bao giờ hỏi anh ấy tại sao mình ở trong ban nhạc đó không?
Không, mình đã rất muốn, thực sự là muốn.
Nhưng biết không vì sao mình không, tại sao mình không bao giờ làm vậy với anh ấy?
Simon có lẽ, anh ấy sẽ, anh ấy sẽ—
Simon luôn rất tài tình trong việc làm mình cảm thấy
mình có giá trị trong ban nhạc.
Nhưng, nhưng như bạn đã nói trước,
mình thường là tiếng nói giữa ban nhạc và hãng thu âm.
Anh ấy chính là hãng thu âm.
Anh ấy đứng về phía mình, và đó là một nước đi thông minh, phải không?
Có một điều anh ấy luôn làm, Stephen,
là anh ấy luôn gọi tên mình.
Giờ, khi bạn là một cậu 19 tuổi mà Simon Cowell nói,
“Bạn biết điều hay về ý tưởng đó là gì không, Louis?”
Bạn cảm thấy mình được trao quyền.
Chúng ta đều thích khi người ta gọi đúng tên mình.
Bây giờ tưởng tượng Simon Cowell gọi bạn khi bạn 19 tuổi.
Có một phép màu đi kèm với điều đó,
và có một quyền lực đi kèm với điều đó.
Và mình nghĩ, mình nghĩ trong một thời gian dài,
mình đã phần nào, mình phần nào tin vào những ý tưởng đó.
Giờ mình nghĩ Simon, một lần nữa, là một người thú vị.
Anh ấy là một doanh nhân thiên tài.
Mình đã học được rất nhiều từ anh ấy.
Mình vẫn rất tôn trọng anh ấy.
Và khi còn trẻ mình rất khâm phục anh ấy.
Mình thích được ở cạnh anh ấy.
Mình thích nghe anh ấy đưa ra quyết định và tất cả những thứ đó.
Và mình nghĩ anh ấy chắc chắn rất xuất sắc vào thời điểm đó.
Anh ấy đặt mình lên một bệ cao
đến mức mình nghĩ rằng điều đó thực sự
sẽ có ý nghĩa trong thế giới thực, không chỉ kiểu cảm ơn em yêu thôi.
Khi nào bạn nhận ra điều đó không đúng?
Khi mình ký với Psycho một mình.
Vậy là chuyện này xảy ra sau khi ban nhạc tan rã.
Ừ, xin lỗi.
Ban nhạc tan rã và,
không, mình không có quyền lựa chọn hãng thu âm.
Không bao giờ có chuyện đó.
Nhưng dù có, cho dù mình có mười lời đề nghị trên bàn đi chăng nữa,
hãy giả sử đều trả cùng số tiền,
mình luôn luôn sẽ chọn Simon.
Bởi vì, một chút giống miền Bắc nước Anh,
lòng trung thành là một thứ rất quan trọng.
Nó thực sự là như vậy trong những vùng làm việc như thế.
Và mình nghĩ với mình, điều đó luôn có ý nghĩa lớn.
Nên mình nghĩ, ồ, mình nghe người khác trong nhóm
đang nghĩ tới việc sang hãng khác, mà họ đúng khi làm vậy.
Và mình phát hiện ra mình là người duy nhất sẽ ở lại với anh ấy.
Điều đó càng khiến mình quyết tâm hơn.
Vậy là tất cả những cậu con trai khác đều đi ký với những hãng khác.
Một số thậm chí không phải là những hãng trong mạng lưới Sony,
mà Psycho thuộc về.
Và mình nghĩ, ôi, wow, điều này thật tuyệt cho mình,
vì nhìn xem điều đó làm mình trông như thế nào với Simon.
Mình trông thật trung thành.
Và một phần là có chủ ý,
nhưng phần lớn là tính mình vốn vậy.
Mình thà giữ bầu không khí gia đình vui vẻ.
Cái đó hợp với mình.
Một điều người ta ít nhắc tới
là tác động của thành công lên mọi người ở Doncaster, kể cả mẹ bạn.
Mình đã nói chuyện với em gái bạn, Lottie, khi đội mình làm,
và mình nghe những đoạn ghi âm.
Và cô ấy nói rằng điều đó đặc biệt khó khăn cho mẹ bạn
vì bạn rời nhà đột ngột lúc 18 tuổi.
Và theo mọi thứ bạn mô tả,
bạn hơn cả một đứa trẻ.
Ở một phương diện nào đó, bạn là một người cùng nuôi dạy trong gia đình.
Và cũng là bạn tâm giao nữa.
Ừ, chắc chắn rồi.
Bà ấy có bao giờ nói với bạn về tác động
mà điều đó gây ra cho bà không, tất cả những thứ đó?
Đó là điều mình nhớ rất rõ.
Và bà ấy thường dùng ví von đại học.
Bà ấy hay nói,
“Con sẽ rời nhà vào lúc nào đó, nhưng ít nhất mẹ còn có khung thời gian để chuẩn bị.”
Mình có thể, kiểu, lên kế hoạch trong đầu,
được rồi, khoảng ba tháng nữa là con sẽ đi học và thế là xong.
One Direction không xảy ra kiểu đó.
Mọi chuyện lao đi mất tự chủ.
Nên mình nghĩ cảm giác như chúng tôi chớp mắt,
và trước khi biết thì mình không còn sống ở nhà nữa.
Nên mẹ mình không có thời gian để thương tiếc ý tưởng đó.
Và để làm rõ, mình có nhắc chuyện này trong
một bộ phim tài liệu mình làm,
và nó mô tả mối quan hệ mình với mẹ một cách hoàn hảo.
Người đầu tiên mình nói khi mất trinh là mẹ mình.
Như thể mình đang kể với một thằng bạn trai,
mình chỉ muốn khoe và kiểu như, đoán xem chuyện gì xảy ra?
Và chúng mình thật sự có năng lượng kiểu đó với nhau.
Mình luôn xem bà hơn là một người bạn thân hơn bất cứ thứ gì khác.
Và đặc biệt vì mình là con đầu,
bà đã giúp mình khi bà 19 tuổi.
Chúng mình đã trải qua vài năm đầu cùng nhau mà không có hình mẫu nam.
Nên mối quan hệ hơi sâu sắc hơn so với tình mẹ con bình thường.
Nên mình nghĩ chuyện đó thực sự làm mẹ mình như bị cảm xúc đánh mạnh.
Nếu được làm lại,
mình sẽ hiện diện hơn và nhận thức hơn về những điều đó.
Và mình có một câu chuyện nữa.
Mình chưa từng kể điều này với Daisy và Phoebe.
Daisy và Phoebe là hai em gái sinh đôi giống hệt của mình.
Và họ nhỏ hơn Lottie khoảng bốn hoặc năm tuổi.
Mình luôn có thể phân biệt được họ một cách hoàn hảo,
nhưng hai đứa này trông giống nhau y hệt, nhất là khi còn rất nhỏ.
Và mình nhớ là càng dành nhiều thời gian cho ban nhạc,
càng xa nhà,
mình không đủ tự tin để gọi tên họ.
Thường mình sẽ gọi kiểu, “ôi em ơi”,
hoặc gì đó theo kiểu đó để khỏi phải nói tên,
vì mình không chắc ai là ai.
Đây là hai chị em mà tôi đã sống cùng và lớn lên cùng. Nhưng tôi nghĩ điều đó cho thấy tôi rất ít khi ở nhà. Và nếu mẹ tôi ra thăm tôi thì thật tuyệt, nhưng những đứa trẻ thì, bạn biết đấy, đang đi học này nọ. Vậy nên có một khoảng thời gian dài trong số năm năm đó, những người trong ban nhạc đã dành quá ít thời gian cho gia đình.
Tôi sẽ nói đó là 85% do công việc, hoàn cảnh, One Direction và những thứ tương tự, còn 15% là lỗi của tôi. Tôi chắc chắn có thể đã làm được nhiều hơn. Nhưng bạn biết đấy, khi sống một cuộc đời như chúng tôi với One Direction, thời gian rảnh cực kỳ khan hiếm. Khi còn trẻ, bạn không đủ khôn ngoan để nhận ra giá trị của thời gian bên gia đình. Bạn cứ như đang bay trên một con tàu tên lửa cho đến khi đại loại bạn khoảng 23, 24 tuổi thì ban nhạc tuyên bố tan rã.
Thấy không, vào tháng Ba năm đó, Zayn nói cậu ấy muốn rời đi để có một cuộc sống bình thường của một thanh niên 22 tuổi, điều đó khiến cả thế giới sốc.
Bây giờ bạn nhìn nhận quyết định của Zayn thế nào? Lúc đó bạn có tức giận vì cậu ấy làm tan rã mọi thứ không?
Tôi rất tức giận. Thật ra đó không phải điều chúng tôi đã bàn đủ, nhưng giữa tôi và Zayn… với tôi đó là về lòng trung thành. Ích kỷ mà nói, tôi ước gì cậu ấy đã nói chuyện với tôi trước. Tôi muốn nghĩ rằng Zayn cũng sẽ đồng ý điều đó — tôi nghĩ cậu ấy sẽ.
Đã có những lúc chúng tôi nói nôm na vậy, đó là cách miêu tả hay: trong tour cuối cùng mà Zayn tham gia, chúng tôi luôn nói sẽ không bao giờ trở thành kiểu ban nhạc có từng phòng trang điểm riêng cho từng người. À, đôi khi khi có nhiều khách thì khó tránh, nhưng chúng tôi vẫn nói sẽ không như vậy. Vào tour cuối cùng của Zayn, Harry có phòng riêng, Liam có, Niall có, còn tôi và Zayn thì chia sẻ. Nên tôi nghĩ đó phần nào phản ánh mối quan hệ giữa chúng tôi. Tôi cảm thấy hơi bất công. Tôi không muốn vùi ai đó xuống, nhưng ít nhất thì hãy cho tôi biết. Tôi nghĩ chúng tôi có mối quan hệ mà cậu ấy hoàn toàn có thể nói chuyện với tôi về điều đó.
Nhìn lại, cậu ấy chưa nói với tôi điều này — để xem khi nào tôi nói chuyện với cậu ấy. Nhưng tôi nghĩ nếu cậu ấy nói, tôi sẽ cố gắng thuyết phục cậu ấy ở lại. Và tôi nghĩ đó có lẽ là một trong những lý do cậu ấy không nói — vì cậu ấy biết tôi lúc nào cũng rất nhiều quan điểm.
Vậy anh biết tin như thế nào? Tối hôm đó, đêm trước khi biết chuyện, mọi thứ vẫn bình thường. Chúng tôi ở phòng khách sạn, ở đâu đó trên thế giới — có thể nơi cần sa không hợp pháp — nhưng chúng tôi đang hút một điếu. Mọi thứ vẫn bình thường, và tôi nghĩ cậu ấy ra về khoảng 11 giờ; cậu ấy ổn, không có tâm trạng xấu gì, chúc ngủ ngon. Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, chúng tôi có buổi chụp hình với Coca‑Cola cho một tài trợ nào đó, và chúng tôi phát hiện ra cậu ấy sẽ không tới.
Tôi cũng có chút xu hướng như vậy, nhưng Zayn khá nổi tiếng vì điều đó. Điều đó chẳng lạ lùng gì — tôi luôn đánh giá cao tính đó của Zayn. Nếu cậu ấy không muốn làm gì, cậu ấy thực sự sẽ không làm; bất kể việc gì, nếu nó không hợp với cậu ấy, cậu ấy sẽ từ chối. Nên tôi nghĩ đó có lẽ là lý do cậu ấy rời ban nhạc, và đó là điều tôi ngưỡng mộ ở cậu ấy.
Bởi vì nếu tôi ở trong hoàn cảnh giống cậu ấy, có lẽ tôi sẽ cố vá víu mọi thứ. Chỉ để hy vọng chúng tôi có thể giữ vẻ như một gia đình hạnh phúc. Tôi muốn biết liệu cậu ấy có hối tiếc không. Không phải là về mặt cậu ấy rất thành công trong sự nghiệp cá nhân — cậu ấy đã làm rất tốt — nhưng chắc chắn cậu ấy phải nhớ những điều đó. Tôi biết Zayn rất rõ. Zayn có một năng lượng giống tôi ở chỗ đôi khi công việc này hơi phiền phức, rườm rà. Nhiều chuyện lặt vặt xảy ra như vậy.
Khi ở trong một ban nhạc, bạn có thể chia sẻ gánh nặng đó. Giả sử bạn đang ngồi trong một buổi phỏng vấn mà không thích; bạn có thể im lặng một chút và để người khác đảm nhiệm phần đó. Chúng tôi có thể chia sẻ những thứ mình không thích làm. Chắc chắn có lúc cậu ấy nhớ sự an ủi đó. Nhưng thật lòng mà nói, đó là một “con voi trong phòng” — một vấn đề lớn mà ai cũng né. Gần đây tôi gặp cậu ấy vài lần, nhưng chúng tôi không thường nói chuyện về chuyện đó. Nhưng rồi sẽ có lúc để bàn — chắc chắn là vậy. Tôi muốn có những cuộc trò chuyện đó.
Nhưng chuyện đó đã nghiền nát tôi. Nó thực sự làm tôi suy sụp. Tôi rất đau buồn vì cảm thấy, ôi, phải chăng đây là khởi đầu của sự kết thúc của ban nhạc? Đồng thời cậu ấy là người bạn thân nhất của tôi lúc đó, nên tôi vừa mất một người bạn, vừa mất một thành viên ban nhạc.
Thật buồn cười: anh nói anh không chuẩn bị cho thành công của One Direction, nhưng anh cũng không chuẩn bị cho sự kết thúc của One Direction.
Ồ không. Và anh mô tả cảm giác đó như bị đập một tảng gạch xuống đầu.
Ừ, thật khủng khiếp. Phải đến sau đó tôi mới nhận ra mình đang xử lý tất cả những cảm xúc này — lúc đó tôi như đang đau buồn vì mất mát. Tôi vốn có chút kinh nghiệm với nỗi buồn, và dù cảm giác khác đi, nhưng đó vẫn là một phiên bản của cùng một thứ. Đó là điều tôi thực sự muốn nhưng không thể có nữa. Tôi là người thường nhìn nửa đầy, nên tôi thấy bánh xe bắt đầu quay theo hướng khác, nhưng bạn cứ nhìn sang phía khác, tự nhủ không sao đâu, chuyện đó sẽ không xảy ra, nó sẽ không đi đến mức đó.
Rồi một ngày chúng tôi có một cuộc họp và đúng là chuyện đó đã xảy ra.
Chuyện gì đã xảy ra trong cuộc họp đó?
Họ nói gì?
Có phải Simon nói điều gì không?
Có phải là lũ con trai?
Có phải là đại diện?
Là chúng tôi, mấy cậu, điều đó thật tuyệt.
Luôn nên như vậy, rõ ràng.
Nhưng tôi nghĩ gần như cũng có thể đã là đại diện nói thay.
Cái điều thật sự thú vị là những khoảnh khắc nghiêm túc thực sự ấy. Chúng tôi không có nhiều khoảnh khắc như vậy khi còn ở One Direction. Chúng tôi chỉ chủ yếu đi theo dòng chảy và thật sự vui cho nhau, kiểu như vậy.
Nhưng tôi nghĩ có những khoảnh khắc mà bạn buộc phải ích kỷ.
Không khí lúc đó là thứ tôi chưa từng cảm nhận trong ban nhạc, bởi vì thường như tôi đã nói, chúng tôi luôn kề vai sát cánh.
Toàn là sự gắn kết, tình đồng đội.
Rồi đột nhiên có người bắt đầu nghĩ độc lập hơn, nghĩ cho bản thân nhiều hơn, mà dĩ nhiên họ hoàn toàn có quyền làm vậy.
Nhưng cảm giác lúc đó, căn phòng hôm ấy lạnh lẽo.
Tôi nhớ rõ điều đó.
Tôi đang cố tìm một ẩn dụ phù hợp, nhưng đó là thứ mà, đây đều là những khuôn mặt tôi thấy mỗi ngày, nhưng tôi chưa từng cảm thấy một năng lượng như thế trong phòng.
Có một cảm giác trống rỗng.
Và tôi nghĩ có lẽ vì chúng tôi đều biết, tất cả đều biết về hướng đi sắp tới, và có lẽ có một vài mâu thuẫn giữa những ý tưởng đó.
Điều làm tôi bực nhất là — và điều này lại ngây thơ, thật ngây thơ hồi ấy — nhưng tôi kiên quyết muốn có một sự chỉ dẫn nào đó, bởi vì ban đầu họ nói là, từ mà chúng tôi dùng hàng triệu lần là gì nhỉ? “Hiatus.” Ừ. Mà nói thật, từ đó nghe thật quê.
Vậy nên ban đầu họ định nghĩa như vậy.
Tôi nhớ đã nói kiểu như, nếu tôi định thử làm vài thứ một mình, và lúc đó tôi còn chẳng biết mình sẽ làm gì, tôi nghĩ sẽ tốt nếu biết quãng nghỉ này kéo dài bao lâu. Thử đoán xem. Một năm? Hai năm? Năm năm? Mười năm? Mười lăm năm?
Tôi không bao giờ nhận được câu trả lời rõ ràng cho câu hỏi đó, điều mà bây giờ tôi hiểu, bởi vì thật ra, tôi nghĩ người hoặc những người liên quan về sâu trong lòng không đủ can đảm để trả lời thẳng thừng. Tôi nghĩ họ có lẽ biết thực tế, và chính vì thế mới khó khăn.
Simon có cố thuyết phục anh quay lại ban nhạc không?
Để tôi nói là đến thời điểm đó, tôi nghĩ Simon có nhận thức về chuyện này, nhưng có thể không hoàn toàn sâu sắc.
Bởi vì chúng tôi là một ban nhạc, sau khoảng hai năm hoạt động với One Direction, không ai, hoàn toàn không ai có thể sai bảo chúng tôi.
Chúng tôi là mấy cậu con trai tốt, chưa bao giờ thô lỗ, nhưng kiểu như, không ai có thể sai khiến chúng tôi. Có thể Simon từng có mối quan hệ kiểu đó trước đây, như hồi thập niên 90, khi mọi thứ kiểu ấy còn phổ biến.
Nhưng tôi nghĩ chúng tôi luôn có một sự tự tin riêng.
Vậy nên anh ấy không bao giờ tham gia vào những quyết định kiểu đó. Thực ra anh ấy đủ khôn ngoan để nhận ra điều đó sẽ khiến chúng tôi khó chịu.
Cũng hợp lý.
Rồi mọi thứ kết thúc, và cuộc sống của cậu từ cực kỳ điên rồ chuyển sang bớt điên rồ hơn.
Ừ, đó là thứ tôi vẫn đang giải mã, thật tình mà nói, và vẫn cố gắng sắp xếp tất cả những thứ đó.
Tôi nhớ một chuyện tôi đã kể trước đây: Julian Bunetta, một nhà sản xuất đã làm việc nhiều trên mấy bản của One Direction, chúng tôi có mối quan hệ rất tốt với anh ấy. Là người rất dễ mến.
Chúng tôi có một đêm điên rồ ở mấy giải Billboard ở Vegas. Julian kéo tôi ra một bên và nói — và thực ra buồn cười vì anh ấy không phải người hay nói nặng lời, nhưng đó là một câu nói nặng ký. Rõ ràng anh ấy đã uống vài ly vodka Red Bull hay gì đó.
Và anh nói: “Chúng ta sẽ đi đâu từ đây?” Ý là “chúng ta” làm tôi hơi bực. Tôi hiểu là chúng ta cùng trải qua điều này và tất cả cùng nhau, nhưng câu hỏi đó sâu hơn nhiều với tôi so với anh. Tôi hiểu, tôi thông cảm, nhưng đồng thời anh có lẽ sẽ tiếp tục làm việc như trước. Còn tôi thì cuối cùng cũng chẳng biết câu trả lời cho câu hỏi đó.
Thậm chí, có lẽ tôi nghĩ là không thể biết được.
Tôi nghĩ quỹ đạo tự nhiên của nhiều người — không phải tất cả nhưng phần lớn — gọi tắt là “thành công”, họ có một hành trình tuyến tính. Tôi có thể lập luận kiểu pedantic rằng nó không hẳn là thành công theo nghĩa đó, nhưng họ có một con đường thẳng: càng lớn tuổi càng thành công hơn.
Cái lạ là khi 24 tuổi tôi nhận ra con đường chỉ có thể đi xuống từ đó. Không có thực tại thay thế nào mà ít nhất tôi vẫn theo kịp hay vượt qua được. Không đời nào. Không có cơ hội cho điều đó. Và điều đó không phải kín; nó rõ ràng với bất kỳ ai xung quanh.
Và vẫn là một điều đầy thách thức, chắc chắn vậy. Bởi vì bạn đã nhìn thấy phía sau tấm màn, bạn biết rồi.
Giờ đây, những thứ mà có lẽ tôi từng có lúc đó nhưng giờ thì không, tôi biết ơn nên cũng không quá bực bội. Ví dụ như một bảng quảng cáo cho album ở LA hay ở New York — tôi không còn nhận được những cơ hội kiểu đó nữa.
Tôi có mất ngủ vì chuyện đó không? Không, không, không hẳn.
Nhưng cảm giác chung là tôi phải làm việc thực sự vất vả để có thể cạnh tranh ở mức độ đó. Đó là một sự thật. Tôi vừa có một album đứng số một với Faith for the Future. Không bao giờ trong đời, khi tôi bắt đầu sự nghiệp solo, tôi nghĩ mình sẽ có một bản thu đứng số một. Đó là minh chứng cho người hâm mộ của tôi, cho album, cho các nhà sản xuất, v.v.
Nhưng riêng bản thân tôi luôn phải nỗ lực, ít nhất là với tôi, luôn cảm thấy mình phải làm việc cực kỳ, cực kỳ chăm chỉ chỉ để giữ cho mình khỏi bị chìm.
Bây giờ, thực tế của câu nói đó là, và tôi nhận ra điều này khi nói ra, cách tôi hiểu “đầu khỏi nước” hay “đầu trên mặt nước” rất khác so với nhiều người.
Bởi vì từ 18 đến 24 tuổi, toàn cảnh đó trông rất, rất khác.
Và đó là lý do tôi luôn thấy hơi không thực tế khi, kiểu như, không so sánh hai thứ.
Tôi hoàn toàn đồng ý với điều đó, bởi vì chúng, bạn không thể so sánh chúng.
Hai thứ đó là One Direction và sự nghiệp solo của tôi.
Nhưng đó là điều bạn không thể bỏ qua.
Tôi làm điều này, tôi làm một bản cover, thật ngu ngốc khi tôi gọi đó là một bản cover, tôi nhận ra điều đó thật buồn cười.
Khi tôi hát một bài của One Direction, tôi gọi nó là cover, điều đó thật mỉa mai.
Nhưng tôi hát Night Changes trong chương trình tour của mình.
Và tôi nhớ một buổi biểu diễn cụ thể này, tôi nghĩ là một phòng sức chứa khoảng 5.000 người.
Và tôi nghĩ có lẽ chúng tôi bán được khoảng 1.200 vé, điều đó, bạn biết đấy, cũng ổn, cũng được thôi.
Nhưng khi bạn đang hát Night Changes ở một buổi diễn như vậy, khi bạn có thể nhớ rất rõ ràng và trực quan việc mình đã hát Night Changes như vậy ở, ví dụ, sân vận động Wembley.
Và bạn đang thực sự hát “Nhìn xem đêm thay đổi nhanh thế nào” và bạn nhìn ra phòng khán giả thưa thớt này.
Nó như một thứ thơ tàn nhẫn.
Và đó là điểm về sự không thực tế, là tôi có thể là người, và thực sự tôi là, tôi có thể là người luôn nhìn nửa ly đầy nhất trên đời.
Nhưng cuộc sống sẽ liên tục thử thách tôi như vậy, chắc chắn, bởi vì đó là đỉnh cao rồi.
Ừ, ý tôi là, rất, rất con người.
Rõ ràng ví dụ và hoàn cảnh bạn đang nói tới là thứ không ai có thể hiểu được.
Nhưng việc so sánh là cách chúng ta vận hành.
Là cách chúng ta hiểu giá trị của mọi thứ.
Và như bạn nói, leo lên đỉnh Everest khi 24 nghĩa là bạn luôn sẽ có một kiểu so sánh nào đó, thậm chí vô thức, với mọi thứ sau đó.
Bạn làm gì với điều đó?
Bạn có phải dùng một thước đo khác không?
Tôi cố gắng.
Tôi cố gắng.
Đó chỉ là những lời, đúng không?
Bạn hiểu ý tôi chứ?
Chỉ là vậy.
Thật lòng.
Và có những ngày tôi sống theo điều đó.
Có những ngày tôi sống theo nó, chắc chắn.
Tôi đã viết điều gì đó trên mạng xã hội của mình, có lẽ khoảng bốn hay năm năm trước rồi, nhưng đó là trên Instagram, tôi nghĩ vậy.
Về cách tôi hiểu từ “thành công”, vì tôi đã dành rất nhiều thời gian và tôi chỉ biết qua lăng kính One Direction.
Và tôi nghĩ đó là một cuộc đấu tranh liên tục.
Là một cuộc đối thoại liên tục với chính mình một cách nghiêm túc rằng tôi có thể đo lường thành công của mình theo một cách khác.
Không nhất thiết phải là trò chơi con số, bạn biết đấy.
Về mặt, kiểu như, sự trọn vẹn, chẳng hạn, và, bạn biết đấy, khi làm cái album mới nhất mà tôi vừa viết, tôi cảm thấy thực sự, thực sự hài lòng về nó.
Có một yếu tố trong tôi là bơi ngược dòng một chút cho tới thời điểm này.
Cảm giác được trọn vẹn là, kiểu như, điều đó là có thật.
Bạn có thảo luận với các bạn cùng ban nhạc cũ về cách họ đang đối phó với những điều này không?
Ừ, ừ.
Mọi thứ có khác không?
Thành thật mà nói, điều đó chỉ xảy ra giữa tôi và Liam, so với những cậu khác.
Không phải là nó không cảm xúc, vì có, và chắc chắn sâu hơn bề mặt, nhưng với những cậu còn lại, tôi sẽ khó mà nhắn tin nhiều với họ.
Gì cơ?
Tôi, chỉ đơn giản là, tôi rất muốn tụi tôi gặp nhau trực tiếp như vậy, nhưng tôi thấy có phần cảm giác đó chỉ là trò chuyện xã giao, bạn biết không.
Kiểu, điều đó dễ thương, và vui, và vui khi hẹn gặp nhau như vậy, nhưng tôi và Liam luôn nói chuyện ở một mức sâu hơn nhiều, bởi vì, và tôi, kiểu, tôi chắc chắn, tôi cảm thấy không thoải mái khi nói điều này vì sợ nghe kiêu, nhưng tôi không nên như vậy.
Tôi muốn chăm sóc cho cậu ấy, chắc chắn, Liam, đó là một vai trò mà tôi cảm thấy mình đã ở đó để làm.
Và, kiểu, cách mà cậu ấy thường nhìn nhận một số phần trong cuộc sống, tôi thực sự được truyền cảm hứng bởi điều đó, cậu ấy đôi khi rất dũng cảm, điều đó đôi khi trái ngược với những gì cậu ấy thể hiện ra, nhưng thực sự, thực sự dũng cảm.
Cậu ấy sẽ hỏi bất kỳ ai điều gì với một nụ cười, và, bạn biết đấy, cậu ấy có một cách rất dễ mến như vậy.
Tôi sẽ nói cậu ấy là người gần nhất với việc trở thành anh em ruột của tôi.
Yêu cậu ấy sâu sắc, có thể dành hàng giờ liền với cậu ấy, nhưng luôn có yếu tố kiểm tra, và chỉ đảm bảo rằng, kiểu như, cậu ấy ổn.
Bạn có lo cho cậu ấy không?
Luôn luôn, luôn vậy.
Bởi vì, bởi vì, bởi vì tôi biết cậu ấy hơi bị hiểu lầm, nhưng cũng, thú vị là, khi bạn bắt đầu là một nghệ sĩ solo, những người hiểu bản thân họ thường làm ra những album hay nhất, chắc chắn.
Vì vậy, nếu bạn vẫn đang gỡ hết đống thông tin về việc bạn là ai như một con người, như một người lớn, điều mà tất cả chúng ta đều trải qua sau One Direction, thì gần như không thể chỉ chỉ vào và nói, đây là người tôi muốn là như một nghệ sĩ.
Bởi vì về cơ bản, đó chỉ là một ẩn dụ cho con người bạn, hoặc ít nhất, bạn biết đấy, những thứ hay nhất thì là như vậy.
Tôi có thể nói thẳng với Liam một cách rất thành thật, kiểu, bro, chết tiệt, tao nhớ khi còn ở trong ban nhạc.
Và chúng tôi có thể có một cuộc trò chuyện thực sự thẳng thắn như vậy, trong khi, và tôi không có ý này theo một cách xúc phạm nào, nhưng nếu tôi nói điều đó với bất kỳ cậu nào khác, tôi lo họ sẽ nghĩ, ôi, cuộc sống solo của nó không ổn, biết không.
Còn với Liam, tôi không bao giờ phải lo về mấy chuyện đó.
Nó như anh em ruột vậy.
Cậu ấy thể hiện cảm xúc rất rõ, đúng không?
Vâng, Liam就是 Liam.
Ừ, chắc chắn.
Và tôi, tôi chỉ thấy thật gần gũi, đó là một cách sống thật sự, thật sự tuyệt.
Bởi vì tất cả chúng ta đều nói, thậm chí tôi cũng muốn nói, tôi để trái tim mình ở trên tay áo.
Nhưng, bạn biết đấy, vẫn có 10% của tôi được che chắn ở những chỗ đúng đắn.
Cậu ấy chắc chắn có cách riêng để sống.
Ý tôi là, như chúng ta vừa nói, tôi tự hỏi liệu điều đó có khiến anh ấy dễ bị tác động hơn một chút trước, ừm, những áp lực hay không.
Bởi vì đôi khi, bạn biết đấy, nếu bạn có thể, nếu bạn có thể đeo một bộ mặt thứ hai.
Ừ.
Nếu bạn không thể.
Ừ, ừ, ừ.
Điều giúp tôi trong công việc này — và chưa bao giờ điều đó thể hiện rõ hơn bây giờ — là vai trò của tôi với tư cách một phụ huynh: có một sự phân biệt thực sự. Đây là tôi, đây là tôi khi đi làm, và đây là tôi khi không đi làm, cơ bản là như vậy. Cho nên, khi là cha, hay là bạn, hay là bạn đời, hay bất cứ vai trò nào.
Điều đó luôn giúp tôi giữ sự phân biệt: bạn biết đấy, khi tôi là bố của Freddie, tôi là bố toàn thời gian, và tôi không phải là ca sĩ, bạn biết đấy. Và bất cứ thứ gì ở thế giới bên ngoài đều không, thực ra không quan trọng. Nó không liên quan đến tôi trong vai trò một người cha, và đúng là như vậy.
Tôi đã từng kể với bạn về vụ rò rỉ dữ liệu ở công ty trước của tôi chưa?
Ừ, tôi còn nhớ nghe về chuyện đó.
Cái đó, ừm, thực sự là một cơn ác mộng.
Nên tôi mừng là giờ chúng tôi dùng 1Password.
Thật ra nó là gì vậy, Steve?
Nó tên là 1Password, và giờ họ là nhà tài trợ của podcast này. Họ có một tính năng gọi là Trình quản lý mật khẩu doanh nghiệp (Enterprise Password Manager), có nghĩa là nếu bất kỳ mật khẩu nào của chúng tôi trong nhóm bị xâm phạm hoặc lộ ra, thì hệ thống sẽ thông báo cho chúng tôi. Và rõ ràng, nếu điều đó xảy ra, cả đội sẽ đối mặt với rủi ro rất lớn.
Thông qua 1Password EPM, bạn còn có thể lưu trữ tất cả thông tin nhạy cảm. Và nó giúp chúng tôi tiến gần hơn tới passkeys (chìa khóa đăng nhập không cần mật khẩu), tức là về sau ai cũng có thể đăng nhập vào hầu hết mọi thứ mà không cần phải nhập mật khẩu.
Nghe có vẻ là một bổ sung hay.
Ừ, tôi nghĩ đây là bổ sung về bảo mật mang lại ảnh hưởng lớn nhất mà bạn có thể làm cho đội của mình, đặc biệt nếu đội của bạn có hàng tá mật khẩu đang bị giấu trong file Excel này nọ.
Gửi tới thính giả của tôi, nếu bạn muốn bảo mật doanh nghiệp, hãy truy cập 1Password.com/D-O-A-C. 1Password thực sự thay đổi cuộc chơi. Đó là tương lai mà tôi luôn mong muốn, với tư cách là người có, bạn biết đấy, 20, 30 mật khẩu cho 20, 30 ứng dụng khác nhau.
Tôi đã nhờ trợ lý Sophie tìm cho tôi một hệ thống an ninh đáng tin cậy cho chỗ ở mới của tôi ở LA. Cô ấy phát hiện ra rằng hầu hết các lựa chọn hiện có đều có cùng một vấn đề. Chúng mang tính phản ứng và chỉ hành động sau khi có người đột nhập vào nhà bạn.
SimpliSafe, nhà tài trợ chương trình này, có một cách tiếp cận hoàn toàn khác. Nếu có ai đó lảng vảng gần nhà hoặc văn phòng của bạn, các camera dùng AI của họ sẽ phát hiện, rồi các nhân viên người thật hoạt động như bảo vệ từ xa sẽ hành động: nói trực tiếp với kẻ xâm nhập, báo cho họ biết họ đang bị camera quan sát, và nếu cần có thể kích hoạt còi báo hoặc đèn chiếu để dọa, hoặc gọi 911 để điều cảnh sát đến.
Phản ứng tức thì như vậy là lý do tôi chọn SimpliSafe. Không ai khác tiếp cận an ninh theo cách này, và họ cũng không có hợp đồng dài hạn hay phí ẩn, nên bạn có thể hủy bất kỳ lúc nào. Họ còn có chính sách hoàn tiền trong 60 ngày.
Khán giả của tôi có thể tiết kiệm 50% cho một hệ thống an ninh SimpliSafe tại simplisafe.com/D-O-A-C. Đó là simplisafe.com/D-O-A-C. Không có hệ thống an ninh nào như SimpliSafe.
Tôi chưa bao giờ thấy nhiều bức ảnh về cuộc đời một người như thế này trong đời mình. Ý tôi là…
Dễ thương, cái áo khoác denim nhỏ xinh.
Bạn nghĩ gì khi thấy bức ảnh đó?
Trông như, ừ, nó nhắc tôi về một thời gian vui vẻ.
Bức này à?
Ừ, tôi nhớ bức đó rất rõ. Chúng tôi chụp hẳn một buổi hình đầy đủ ngay trong phòng khách của tôi.
Ừ, tạo dáng khá ngầu với hai tay nhét túi. Trông thư thái hơn nhiều so với cảm giác thật của tôi lúc đó.
Ý tôi là, mấy bức này toàn là ảnh của ban nhạc. Thật không thể tin nổi. Nhìn một vài đám đông và những hình ảnh này, thật điên rồ.
Ồ, à, mẹ tôi chụp bức này. Đây là bức ảnh đầu tiên từng chụp chúng tôi. Mẹ tôi đã chụp bức này.
Bạn trông rất trẻ.
Ừ, ừ.
Cái đó nữa, ừ.
Vậy tôi là lớn nhất, 18 tuổi. Rồi có Harry, Liam và Niall. Họ 16, nói là 17. Và, tất nhiên, bạn thì…
Ừ, tôi rất thích bức ảnh đó. Tôi rất thích bức đó. Nó tóm gọn mối quan hệ giữa tôi và Liam. Tôi thích lắm. Tôi thích lắm. Anh ấy lúc đó chắc đang kể một câu chuyện cười mà tôi không thấy quá hài hước, nên tôi mới nhăn mặt như vậy. Rồi có lẽ khoảng một giờ sau, tôi lại bật cười thầm vì chuyện đó.
Và tôi có những bức ảnh thật đẹp của mẹ bạn.
Ồ, vâng, chúng thật đẹp. Tôi thích bức này. Tôi thích bức này. Bức này dễ thương.
Ừ, tôi có một bức rất giống thế này đặt trên bàn cạnh giường ở phòng ngủ nhà tôi.
Khoảng một năm sau khi bạn rời One Direction, mẹ bạn qua đời vì bệnh bạch cầu. Nghĩ về thời điểm của tất cả những sự kiện này, nghĩ về cú sốc khi bị đẩy vào một cuộc sống hoàn toàn khác, không còn ban nhạc bao quanh nữa, rồi mẹ bạn mắc bạch cầu, mà nhiều người không biết đó là dạng ung thư phổ biến thứ 12. Bà qua đời ở tuổi 42.
Thời điểm của những việc này thật khó mà tưởng tượng được đối với tôi, bởi có quá nhiều biến chuyển trong đời bạn.
Tôi thực sự rất tiếc. Tôi chỉ, bạn biết đấy…
Ồ, tôi cảm ơn bạn đã nói vậy, được chứ? Tôi thực sự không biết nói gì hơn ngoài việc hiểu bà có ý nghĩa thế nào đối với bạn và vai trò bà đóng trong cuộc đời bạn. Tôi vô cùng chia buồn.
Bạn biết không? Chắc chắn, như bạn nói, đó là vấn đề thời điểm. Nhìn này, rõ ràng chẳng có thời điểm nào tốt cho việc như thế này, nhưng tôi nghĩ chính thời điểm đó đã tạo ra một chút… Nó không kéo dài quá lâu. Tôi muốn nói là khoảng sáu tháng, nhưng là kiểu, thật sự phẫn uất với thế giới. Kiểu, thực sự oán giận. Cảm thấy bị đối xử quá tệ, bạn biết đấy…
Đó là kiểu… Một điều tôi nhớ về nỗi đau buồn khi bạn đang chìm trong nó là, bạn có thể va phải ngón chân, đúng không? Và việc như vậy là hoàn toàn bất công. Giờ, đó là một việc bạn có thể đã làm. Giả sử chẳng có chuyện gì trong số này từng xảy ra. Bạn va ngón chân, sẽ khó chịu, nhưng bạn sẽ vượt qua được.
Những thứ vụn vặt như thế mà tôi thực sự, thực sự đã rất vất vả khi đang trong giai đoạn đau buồn.
Nó là những thứ lẽ ra phải hoạt động theo một cách nào đó nhưng lại không như vậy.
Có một cái khóa kéo trên áo khoác của tôi mà không kéo lên hết được.
Những thứ thật sự, rất nhỏ, không quan trọng.
Nhưng tôi nghĩ vì khối lượng những chuyện đã xảy ra, nên có một thời điểm trong đời tôi, như tôi nói, khoảng sáu tháng mà cảm giác như mình không thể thắng được.
Thực ra, tôi chỉ có thể thua.
Vì vậy ngay cả việc giẫm vào ngón chân thôi, bạn cũng sẽ nghĩ, lại thêm một thứ chết tiệt nữa.
Nghe có vẻ ngớ ngẩn khi nói vậy, nhưng một khi bạn tiếp nhận…
Khi bạn rơi vào tư duy kiểu cảm thấy bị đối xử bất công như vậy, thì những chuyện nhỏ nhất chắc chắn có thể khuếch đại cảm xúc đó lên.
Khi nào anh biết bà ấy bị bệnh?
Tôi chơi thân với một cầu thủ bóng đá tên Jamie Vardy, và anh ấy đã mời tôi tới đám cưới.
Vậy nên tôi ở đám cưới, rồi tới phần tiệc sau đó, khoảng 10 giờ tối.
Lúc ấy tôi đã uống kha khá mấy ly vodka Red Bull, điều đó không lý tưởng với cuộc trò chuyện nặng nề sắp tới.
Mẹ tôi gọi cho tôi.
Tôi đang đứng ngoài.
Việc mẹ gọi không phải chuyện bất thường nên tôi cũng không lo gì.
Bà gọi như hầu hết các ngày, nếu không phải là mỗi ngày.
Rồi bà nói với tôi, và bạn biết mà, bất cứ chuyện gì như thế này trong đời, khi bạn nghe một tin có trọng lượng, mười suy nghĩ đầu tiên thường là: không thể đúng được, có lẽ bà ấy nhầm, có lẽ bác sĩ chẩn đoán nhầm.
Tất cả những giai đoạn phủ nhận trước khi thực sự, bạn biết đấy, chấp nhận suy nghĩ đó.
Lúc đó tôi không giống như mình thường hay thế.
Tôi thậm chí không cảm thấy đó là tiếng kêu cứu vào lúc ấy, nhưng tối hôm đó tôi say xỉn thật sự.
Tôi say rất, rất nhiều.
Sẽ có những đêm, và trong quá khứ đã có những đêm, tôi uống hơi quá nhiều, chủ yếu do không biết giới hạn của mình.
Nhưng trong tình huống kiểu này, thật lòng mà nói thì uống rượu không phải điều tôi thường dùng, nhưng tối đó tôi cảm thấy cách duy nhất để hoàn toàn trốn khỏi khoảnh khắc đó là say xỉn.
Điều tôi thấy thực sự khó khăn ngay cả trong cuộc trò chuyện đầu tiên với bà về chuyện đó là, tôi vẫn muốn truyền hy vọng.
Tôi vẫn muốn — vì bà rất lạc quan và hy vọng — nên tôi cố gắng có một mối lo lắng chân thành như bất cứ người con trai nào sẽ có, nhưng tôi cũng đang cố che bớt cho mẹ.
Tôi không muốn bà cảm thấy là bà đã làm tôi buồn hay, bạn biết đấy, dù rõ ràng đó không phải là lựa chọn của bà, nhưng tôi nhớ cái ý định thật sự cố gắng, tôi sẽ thật lòng với mẹ về cảm xúc của mình.
Nhưng cũng có lúc tôi không như vậy, vì tôi không muốn bà cảm thấy có lỗi.
Bà nói với anh qua điện thoại là bà được chẩn đoán?
Vâng. Bà nói bà bị bệnh bạch cầu. Câu trả lời đầu tiên của tôi — lại một lần nữa, đây đúng là định nghĩa của sự phủ nhận — lời tôi nói nguyên văn là: “Ồ, đó là loại tốt để gặp đấy.” Ý tôi là loại đó có tỉ lệ sống cao nhất. Tôi cảm thấy mình may mắn. Rồi bà phải nói: “Không, không phải vậy đâu.”
Mất bao lâu từ cuộc gọi đó tới khi bà qua đời?
Tôi không biết. Tôi không thể — tôi đoán là khoảng 18 tháng. Tôi nghĩ có thể nhanh hơn thế.
Vào ngày giỗ của bà, tôi thường nhận tin nhắn mỗi năm vào ngày đó, có người sẽ nhắn: “nghĩ về bạn hôm nay.” Chỉ tới lúc đó tôi mới biết hôm đó là ngày kỷ niệm. Vì tôi đã xoá nó khỏi trí nhớ.
Bà ấy qua đời, vì cha ruột anh không có mặt. Lúc đó anh thực sự giống như, theo một nghĩa nào đó, là cha của nhiều anh chị em, vì anh là anh cả.
Anh đã lên sân khấu ba ngày sau khi bà mất để biểu diễn ở X Factor.
Theo tôi hiểu từ Lottie, bà rất thúc giục anh làm điều đó trước khi qua đời và nói anh cần phải biểu diễn.
Tôi sẽ không bao giờ quên màn trình diễn chung kết X Factor anh ấy làm với Steve Aoki khi mẹ tôi chỉ vừa mất vài ngày trước, mà tôi vẫn không thể tin anh ấy lại còn sức để làm điều đó.
Nhưng mẹ tôi tự hào về anh lắm, đặc biệt khi anh bắt đầu sự nghiệp solo, ngay cả trong những ngày cuối đời bà vẫn nói: “Nếu mẹ không qua được, mẹ vẫn muốn con làm tiết mục này.”
Khi bà qua đời, ai mà ngờ anh lại làm được, nhưng anh muốn làm điều đó cho bà.
Và tôi biết rõ lý do vì sao bà nói vậy.
Bà nói bởi vì bà sẽ ghét thấy chuyện đã xảy ra với bà lại ảnh hưởng tới sự nghiệp và cuộc sống của tôi như một con người.
Tôi sẽ làm lại vì bà. Tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ trải qua thời gian khó khăn hơn ba phút rưỡi trên sân khấu đó.
Tôi làm điều đó chỉ vì bà. Tôi không — không phải là tôi nhìn lại và tự hào lắm.
Tôi tự hào là mình đã làm, nhưng đó là kiểu điều bạn gần như làm vì muốn làm điều gì đó cho người khác, đúng không?
Tôi rất tự hào mình đã làm điều đó. Nhưng cảm giác như nó bị tước khỏi tay tôi.
Tôi không muốn bà cảm thấy tội lỗi, nhưng đó là điều cuối cùng trên đời tôi muốn làm.
Rõ ràng là, tôi chỉ — nó thật khủng khiếp.
Và bài hát đó ám chỉ điều đó, bài hát có tên Just Hold On.
Thật lạ là những khoảnh khắc đó lại mang sức mạnh đến vậy.
Bây giờ tôi có thể ngồi đây và nói thoải mái rằng khả năng cuộc đời tôi tối tăm như vậy một lần nữa, đặc biệt chỉ trong ba phút đó, là rất thấp.
Tôi sẽ phải vô cùng không may mắn mới rơi vào tình huống như thế nữa khi tôi đã trẻ như thế.
Tôi đã ở trong một hoàn cảnh mà, như bạn nói, mọi thứ đều đúng thời điểm, và rồi tôi cảm thấy như mình, bạn biết đấy, bị khuyến khích phải lên sân khấu, nhưng thực ra đó không phải là điều tôi làm, không phải điều tôi muốn làm.
Nó giúp mọi thứ trở nên rõ ràng hơn, bạn biết không?
Như là, chẳng có gì rồi sẽ khó đến mức như chuyện đó.
Vì vậy tôi nghĩ, có những lúc công việc sẽ đè nặng lên tôi, ngay cả như hôm nay, bạn biết đấy, không phải hôm nay, nhưng trong đầu tôi bây giờ.
Nó đáng giá — nó giúp tôi nhớ và giúp tôi đặt mọi việc vào đúng quan điểm rằng, bạn biết đấy, chỉ vì một đài phát thanh không cho phát đĩa đơn của tôi, điều đó đau chăng? Nó đau khoảng 0.000001% so với một chuyện như thế.
Vì vậy tôi nghĩ vì tôi đã bị thử thách cảm xúc rất nhiều và tôi, tôi đã vượt qua trải nghiệm đó, nó đã cho tôi một loại tự tin kỳ lạ, thành thật mà nói.
Chỉ là biết rằng có lẽ cuộc sống sẽ không bao giờ tối tăm đến như thế nữa.
Bạn đôi khi không nhận ra vai trò mà cha mẹ mình đóng cho đến khi họ không còn ở đó nữa, họ gần như là một tấm nền kiến tạo nằm dưới mọi thứ.
Đó có phải là một sự nhận thức vào thời điểm đó không?
Rất rõ ràng. Tôi — đúng là có một sự phụ thuộc thực sự vào mẹ mà tôi không nhận ra cho đến khi mẹ tôi mất.
Vì vậy tôi nghĩ chắc chắn có những điều mà tôi phải học, như là cách sống một mình.
Và thường mẹ sẽ truyền cho tôi sự tự tin, bạn biết đấy, tôi sẽ nói, tôi lo lắng về chuyện này, tôi không muốn đi casting kia, hoặc tôi không muốn làm việc này, hoặc tôi lo lắng về bài hát này.
Và bà ấy, bạn biết không, luôn làm cho tôi cảm thấy mình có thể làm bất cứ điều gì trên đời này.
Bà thậm chí làm tôi cảm thấy thật ngu ngốc vì thậm chí đã đặt câu hỏi rằng liệu mình có thể làm được việc gì hay không.
Bạn biết đấy, nên tôi nghĩ có những khoảnh khắc mà bạn gần như phải học lại sự tự tin như vậy.
Vậy một chàng trai trẻ làm sao để than khóc về sự mất mát của mẹ khi còn quá trẻ?
Rõ ràng nỗi đau của mỗi người hoàn toàn khác nhau.
Sau đó, gần đây tôi mới nhận ra rằng mục đích là của tôi. Đây lại không phải là điều mà ai cũng may mắn có được trong hoàn cảnh như tôi.
Tôi đã đau buồn và có những khoảnh khắc tôi rất, rất buồn, nhưng những khoảnh khắc đó thoáng qua vì còn quá nhiều thứ phải làm cho các em gái tôi.
Còn quá nhiều thứ phải lo cho bà và ông.
Còn quá nhiều thứ phải làm cho gia đình, nên điều đó cho tôi một việc để làm.
Nó cho tôi một mục đích thực sự.
Nó cho tôi một lý do trong những ngày tăm tối để ra khỏi giường và đứng dậy với sự tự tin.
Bởi vì có rất nhiều việc phải làm.
Vào thời điểm đó, các em gái tôi còn rất, rất, rất nhỏ.
Và tôi rất sợ những ảnh hưởng mà chuyện đó sẽ gây ra cho chúng khi lớn lên.
May mắn là chúng làm tôi ấn tượng mỗi ngày.
Chúng là những người phụ nữ tuyệt vời.
Vai trò của tôi cảm thấy như người mạnh mẽ trong tình huống đó.
Là người sẵn sàng tiếp thêm cho người khác, bạn biết đấy — Daisy sẽ gọi cho tôi khi cô ấy rất buồn, và đến cuối cuộc gọi, cô ấy có thể nhìn thấy một tia hy vọng, một cái nhìn như ly nước còn nửa đầy.
Đó là công việc của tôi.
Nỗi buồn trở nên ít quan trọng hơn vì phải chăm sóc mọi người khác.
Đôi khi người ta hỏi bạn, bạn biết không, bạn sẽ khuyên gì những người đang chịu nỗi đau? Thật ra đó là một câu hỏi gần như không thể trả lời vì tôi vẫn đang cảm nhận nó.
Bạn có thể ở bên tôi hai tuần mà vẫn không biết tôi hoàn toàn, không biết câu chuyện đời tôi.
Trong một triệu năm bạn cũng sẽ không nghĩ vậy — tôi không tỏ ra mình u sầu lắm, tôi không phải người lúc nào cũng chìm trong buồn bã như thế, nhưng nỗi đau vẫn tồn tại.
Nó vẫn ở đó, nó sẽ không bao giờ hoàn toàn biến mất.
Triệu chứng của việc nó vẫn còn là gì?
Có một thứ không khí, tôi cho là một không khí khó đoán.
Cảm giác ấy — và đôi khi đó cũng là nơi nguồn lạc quan của tôi đến từ: mọi thứ có thể thay đổi vào ngày mai.
Vì vậy tôi cho rằng đó là, và cảm giác bấp bênh, rủi ro ấy, đó là cách tôi diễn giải.
Nhưng với bất kỳ nỗi buồn nào tôi trải qua, nó diễn ra tương đối nhanh.
Tôi không có nhiều thời gian để xử lý và tính toán những ý nghĩ kiểu đó.
Điều đó có tạo ra một sự lo lắng nhất định với cuộc sống và một nỗi bận tâm rằng, bạn biết đấy, nếu nền tảng không chắc chắn và tin xấu có thể đến bất cứ lúc nào, thì đó có vẻ là mảnh đất màu mỡ cho lo lắng và hoảng sợ?
Thực ra tôi đã ghi điều đó lại trước vì khi chúng ta nói hồi nãy, bạn nói hồi nhỏ tôi không phải người lo lắng.
Ừ, tôi đã từng không hay lo lắng.
Bây giờ thì, tôi chắc hẳn nhiều người cũng có thể nói vậy đúng không?
Mức độ lo lắng của bạn, ít nhất với hầu hết mọi người, thường thấp hơn khi còn trẻ, bạn biết đấy, lúc đó bạn chưa hiểu rõ hết cảm xúc của mình.
Bạn có bị lo âu không? Bạn có đấu tranh với nó không?
Ừ, tôi trải nghiệm nó suốt.
Nó có điều khiển tôi không? Không.
Chắc bạn cũng đã nghe chuyện này: huấn luyện viên thanh nhạc của tôi luôn nói với tôi rằng cảm giác lo lắng và hào hứng gần như giống hệt nhau.
Và điều đó luôn ám ảnh tôi, thật sự, bởi vì không phải lúc nào, nhưng rất nhiều thứ cảm thấy rất tốt lại có thể khá đáng sợ trước đó, bạn biết không, có một nỗi lo đi kèm khi làm điều gì đó khác thường.
Tôi nhớ rất rõ, không nhiều như bây giờ nhưng trong chuyến lưu diễn đầu tiên, trước khi ra sân khấu, tôi thực sự — dù vô ích và lố bịch — đã tự nghĩ, làm sao để tôi chạy trốn khỏi chuyện này? Làm sao tôi có thể chạy ra cửa và không diễn buổi diễn?
Vì vậy có lẽ đó là một dạng lo âu, nhưng nó không ngăn tôi đứng lên sân khấu và làm nó, tôi nghĩ vậy.
Có lẽ đó là điểm khác biệt.
Vài năm sau khi mẹ bạn mất, bạn lại mất em gái út, Felicity.
Hoàn cảnh cái chết của cô ấy, ừm, thật sự vô cùng, vô cùng bi thảm.
Khi tôi nói chuyện với một vài người trong cuộc sống xung quanh bạn, họ đã nói về việc bạn đã làm rất nhiều kể từ khi mẹ bạn qua đời để hỗ trợ các em gái.
Họ bảo bạn thực sự đã đảm nhận vai trò, nói đúng hơn là được coi như “đầu gia đình”.
Và nỗi bi kịch càng sâu hơn vì khi đó cô ấy mới 18 tuổi.
Lại một bi kịch không thể tưởng tượng nổi để một người phải trải qua trong đời.
Nhưng bạn phải trải qua hai chuyện như thế liên tiếp thì, ý tôi là, tôi không biết dùng từ gì.
Ừ.
Đó là điều tôi muốn nói trước khoảnh khắc bạn bị dẫm ngón chân và bị làm phát cáu.
Cảm giác đó như được nhấn mạnh hơn, ừm, tôi chỉ không thể tin được, tôi không thể tin mức độ xui xẻo mà gia đình mình đã phải chịu.
Giờ thì có thể không phải là chuyện quá hiếm, ừm, nhiều người mất cha mẹ khi còn trẻ và rõ ràng là lúc đó họ bối rối, khổ sở một thời gian.
Tôi đã rất tức giận với cuộc sống và tôi tức giận chủ yếu thay cho gia đình mình.
Không phải là tôi không thấy mình cũng bị ảnh hưởng trong ý đó, nhưng tôi không nghĩ “mình đã làm gì để phải chịu điều này?”
Điều tôi nghĩ là Daisy và Phoebe còn quá trẻ.
Họ đã phải chịu quá nhiều rồi, Lottie cũng vậy, đã phải đối mặt với quá nhiều chuyện.
Tại sao là chuyện này và tại sao là bây giờ?
Nó thật sự, thật sự quá bất công.
Một điều thú vị về nỗi đau buồn là mỗi chuyện cho cảm giác khác nhau, ừm, vì điều đó chắc chắn đánh tôi theo cách khác.
Ý tôi là, cái chuyện này xảy ra hoàn toàn đột ngột và ngay lập tức.
Đó, một trong những khoảnh khắc khó khăn nhất của đời tôi.
Lúc đó tôi ngồi trong nhà ở London và mọi thứ thì có vẻ ổn.
Tôi hơi lo lắng, tôi đã lo về Felicity mấy tháng trước đó, cũng như lo cho tất cả các em gái của mình, và tôi chỉ ngồi ở phòng khách, hút một điếu cần, không nghĩ gì nhiều.
Rồi chuông cửa reo vào khoảng một giờ sáng gì đó, hoặc có thể là gần nửa đêm.
Tôi có một cảm giác ập tới ngay lập tức.
Tôi không phải kiểu người hay có trực giác như vậy, và vào một ngày khác, có lẽ tôi sẽ lo cảnh sát tới vì chuyện cần sa, nhưng không phải vậy.
Tôi có cái cảm giác ấy ngay lập tức và tôi biết sẽ có chuyện không hay.
Khi có ai đó bấm chuông cửa vào giờ đó, hiếm khi là tin tốt.
Tôi mở cổng — tôi có mấy cái cổng — và thấy xe cảnh sát và mấy cảnh sát.
Rồi họ nói với tôi rằng cô ấy đã qua đời và tôi thực sự chỉ nghĩ “ừ, được rồi”.
Tôi không thể nói vì sao.
Bởi vì lúc đó chỉ có tôi với bạn thân và bạn gái cũ của tôi ở nhà.
Nên không phải kiểu tôi cố tỏ ra mạnh mẽ rằng “ừ, tôi ổn”.
Tôi nghĩ tôi ở trạng thái phủ nhận vào khoảnh khắc đó.
Tôi từ chối tiếp nhận thông tin.
Chỉ đơn giản là “ừ, được rồi”.
Rồi tôi nhớ mình đóng cửa lại và nói với những người cùng ở trong nhà, và rồi họ bắt đầu khóc.
Rồi đầu óc tôi bắt đầu nhận ra chuyện.
Và có một điều thực sự rất khó khăn với tôi vào thời điểm đó.
Và điều này nghe ngớ ngẩn khi nói ra, vì tôi biết bạn thân tôi sẵn sàng ở bên tôi, nhưng anh ấy — người mà tôi sống cùng lúc đó — có mặt hôm nay.
Tôi còn nhớ anh ấy nói “mình rất tiếc” và anh ấy khóc nức nở.
Tôi chỉ nghĩ “mình cũng rất tiếc, rất tiếc”.
Và tôi cảm thấy có lỗi vì anh ấy lại như vậy, điều đó ngớ ngẩn.
Tôi đã nói trước về việc gia đình tôi là một phần của câu chuyện này.
Nhưng thường người ta không nhắc tới, trong câu chuyện về nỗi đau buồn, những người như bạn thân tôi và vai trò họ phải đóng.
Họ không phải là nhà trị liệu được đào tạo.
Họ không có chuẩn bị gì cho loại nỗi đau này.
Và tất cả những gì bạn có thể làm với tư cách bạn thân ở đó là cầu mong, hi vọng họ cho bạn cái gì đó — không làm thay đổi hiện thực, nhưng ít nhất là ở bên bạn hay gì đó.
Không có gì chuẩn bị cho bạn trong đời cho những tình huống như vậy.
Đó là điều mà tôi sẽ mãi mãi nợ anh ấy, vì vâng, đây là một tình huống không thể tưởng tượng được, thật sự là không thể cho gia đình tôi.
Nhưng còn có những người khác cùng tham gia nữa, và tôi chỉ có thể tưởng tượng việc đó khó khăn đến mức nào.
Và anh ấy biết nó khó với tôi như thế nào — tôi vừa mới mất mẹ — và không có từ ngữ nào, đúng không?
Bạn chỉ xoay sở trong đầu cố tìm lời mà chẳng có lời nào cả.
Còn nữa, cân nhắc mọi thứ tôi đã nói trước đó: nếu tôi phải tóm gọn vai trò của mình trong cuộc đời thành một điều, có lẽ tôi sẽ nói là để chăm sóc người khác.
Trong bối cảnh các em gái của tôi, đó là để che chở họ, đúng không?
Mất em gái theo cách mà chúng tôi đã mất, mặc dù tôi biết, tôi biết điều đó không công bằng với bản thân mình.
Tôi cảm thấy, tôi cảm thấy tội lỗi.
Tôi cảm thấy bất lực và như thể mình đã để em gái và mẹ mình thất vọng.
Mẹ nói với tôi, trong những tuần cuối cùng của cuộc đời bà, bà bảo “con phải hứa với mẹ là sẽ chăm sóc các em gái”.
Tôi nói “ừ, được thôi, mẹ biết mà, tất nhiên con sẽ”.
Bà nói cụ thể là Felicity, bà bảo “cô ấy mong manh”.
Lúc đó tôi cảm thấy mình đã thất bại.
Đó là sự thật.
Bây giờ tôi biết là tôi đã không thất bại, và nếu cô ấy còn ở đây giờ, cô ấy sẽ nói rằng bạn không có lỗi.
Nhưng vâng, cảm giác thì vẫn không thay đổi.
Và đó, một lần nữa, bạn biết đấy, đó luôn là vai trò tôi đảm nhận trong gia đình.
Vì vậy, tất cả những gì tôi cố gắng làm sau khi mẹ qua đời là đặt tôi, các chị em và ông bà vào một cái bong bóng an toàn.
Tôi chỉ nghĩ, thôi nào, chẳng có gì chạm tới chúng tôi được cả, bạn biết không.
Nghe có vẻ thật kiêu ngạo khi nói vậy.
Tôi nói theo nghĩa ẩn dụ, nhưng thực sự điều đó đã làm tôi suy sụp.
Nó làm sụp đổ mọi hy vọng tôi từng có.
Tất cả những ý tưởng mà tôi cố gắng gieo sau khi sống thiếu mẹ đều bị phá vỡ.
Nó khiến cho tôi khó nói ra, khó cảm nhận và khó tin vào chúng hơn.
Nhưng chuyện tương tự cũng xảy ra với các chị em tôi, bạn biết đấy.
Nó làm mọi thứ rõ ràng là khó khăn hơn vô cùng.
Điều duy nhất tôi biết ơn là mẹ tôi đã không còn ở đó để thấy việc đó vì với bà sẽ thật khủng khiếp.
Nhưng, bạn biết không, thú vị là tôi học được điều này khi ở bên, thật buồn cười, ở bên Liam.
Khi ai đó đang đấu tranh với những con quỷ của chính họ, nếu bạn chưa từng ở bên người thật sự đấu tranh, bạn có thể không hiểu cảm giác bất lực nó thường đến mức nào.
Nhìn lại, người chưa từng trải qua mấy tình huống đó sẽ nghĩ, à thì bạn chỉ cần sang đó ngồi với họ, ăn tối rồi là xong. Bạn chỉ cần ở bên. Nhưng thực tế khi giúp người đang khổ là họ thường làm nhiều việc một mình, trong bí mật.
Bạn biết là bạn đã nhận ra Felicity đang gặp khó khăn.
Cái đó là do mẹ bạn mất hay là do cuộc sống nói chung?
Tôi nghĩ là cả hai phần.
Rõ ràng là mẹ mất đã khuếch đại mọi thứ.
Nhưng với Felicity, cô ấy thuộc loại người rất thông minh từ nhỏ, thực sự rất, rất thông minh, điều này thật trớ trêu.
Tôi nghĩ gia đình chúng tôi tương đối thông minh, nhưng cô ấy ở một đẳng cấp khác, một người phụ nữ thực sự, thực sự thông minh.
Và tôi nghĩ điều đó mang lại cho cô ấy những bực bội về mặt xã hội.
Bạn nghe về những người thông minh từ nhỏ kiểu vậy.
Cô ấy luôn có cảm giác mình đứng ngoài nhìn vào, nhưng chỉ vì trí tuệ của cô ấy thôi.
Và đó thật khó khăn cho trẻ con khi còn nhỏ.
Chắc chắn rồi.
Đó không phải điều tôi có thể đồng cảm trực tiếp, nhưng tôi có thể tưởng tượng nó cô lập và khó khăn thế nào.
Felicity có lẽ giống mẹ tôi nhất.
Vì thế điều đó cũng mang một thức cảm khác vì cô ấy trông giống mẹ tôi nhất về ngoại hình nữa.
Ý tôi là, cô ấy tuyệt vời.
Thật điên. Các bạn trông giống nhau thật mà.
Ừ, chúng tôi giống nhau.
Hồi nhỏ tôi hay bị nói trông giống mẹ lắm.
Lúc còn là đứa trẻ trai thì nghe vậy không phải lúc nào cũng muốn, nhưng tôi rất tự hào về điều đó.
Bạn thấy tôi yêu cô ấy thế nào ở đó chứ.
Thật đáng yêu.
Nhưng bạn thấy đấy, tôi đã ám chỉ tới một vài chuyện này trước đây, nhưng chưa bao giờ thực sự nói sâu như thế này.
Một phần lý do là, và đây là diễn đàn đúng và hợp lý, nhưng một phần lý do nữa là tôi không nghĩ có gì tệ hơn là khi, ừm, tôi quên từ, khi nếu ai đó như vậy nói với tôi về chuyện này mà tôi chưa từng trải qua, tự nhiên tôi sẽ thấy thương họ. Tôi không thích cảm giác đó. Tôi không thích mấy cảm giác ấy. Tôi biết là chuyện này nặng nề và mọi người tất nhiên sẽ thương, nhưng lý do tôi luôn rất chọn lọc về cách và khi nào tôi nói là vì tôi không để chuyện đó định nghĩa tôi. Tôi không thể. Nó không công bằng với gia đình tôi. Nó không công bằng với Felicity. Nó không công bằng với mẹ tôi. Tôi không thể.
Vấn đề là nếu chúng tôi bước ra khỏi đây và trùng hợp bị paparazzi chụp ngay và lên báo, Daily Mail mỗi lần họ sẽ viết về mấy chuyện này, bạn biết đấy. Mỗi lần có thể là tôi và bạn đi uống cà phê. Rồi họ làm trò đó là khoảng 20% bài viết là tin mới, và họ thổi phồng 80% còn lại bằng câu chuyện họ muốn đẩy. Nhưng đó là điều tôi không thể tránh. Và tôi thấy điều đó thật bực bội vì tôi không phải kiểu người lúc nào cũng nhìn nửa ly rỗng. Tôi không muốn có những cảm xúc tiêu cực đó. Tôi đồng cảm và hiểu với bất kỳ ai nghe những câu chuyện này. Dĩ nhiên bạn có thể thương hại tôi. Nhưng mối lo lớn nhất của tôi trong mấy chuyện như thế này là không để chuyện đó định nghĩa mình.
Một ví dụ là khi tôi phát hành một bài hát gọi là “Two of Us”, bài hát đó về việc mẹ tôi mất. Và tôi không ngờ việc phát hành bài đó sẽ mở màn để nhiều người dồn rất nhiều chấn thương của họ lên tôi nữa, điều đó ổn, nhưng cũng tạo ra cảm giác ai cũng có thể hỏi bất cứ thứ gì. Tôi còn nhớ đã lên BBC Breakfast. Và đó là khung giờ sáng sớm chết tiệt đó. Không phải ngay cả người dẫn chương trình cũng muốn có mặt ở đó, chứ đừng nói tới tôi. Lúc đó tôi không giỏi dậy sớm. Dù sao, tôi lên nói về “Two of Us”, single. Chúng tôi đã rõ ràng nói, này, đây là những điều có thể nhắc đến và đừng nhắc đến những điều kia. Nếu tôi định nói về nội dung bài hát thì hợp lý. Nhưng thực sự có một nhà báo lúc đó đã hỏi thẳng tôi về những chuyện kia trong khi tôi biết chúng tôi đã nói là đừng.
Bây giờ thì khác hẳn — có khi trong danh sách đó sẽ có mục “đừng nói về One Direction”. Kiểu như vậy, đó không phải thứ làm tôi khó chịu. Nhưng khi ai đó đã trải qua nỗi đau của riêng họ mà bạn vẫn hỏi những câu kiểu thế, tôi thấy thật sự, thật sự là khó chịu. Và điều thú vị là khi tôi rời buổi phỏng vấn, trước đây tôi còn giỏi chuyện này hơn khi trẻ hơn, và tôi rõ ràng đã viết trên Twitter rằng tôi sẽ chẳng bao giờ làm việc với BBC nữa, bla bla bla. Rồi phóng viên đó đáp lại tôi: “Nếu bạn viết một bài hát về nỗi đau, hãy mong bị hỏi về nó.” Phản ứng bản năng của tôi là: người này chắc chắn chưa từng trải qua nỗi đau. Họ không thể nào đã trải qua. Bởi nếu đã, họ sẽ không nói một câu đáng ghét như vậy, một câu hoàn toàn thiếu sự đồng cảm. Vì thế tôi nghĩ chính những khoảnh khắc như vậy khiến tôi trở nên kín đáo hơn khi chia sẻ loại thông tin này, bởi như tôi đã nói, nếu tôi chẳng bao giờ nói về nó, tôi cũng không để mình trông như người đang thật sự tổn thương. Ít nhất tôi hy vọng là như vậy. Tôi không nghĩ mình trông như vậy.
Bạn biết điều gì không? Nghe có vẻ điên rồ khi tôi nói, nhưng tôi hoàn toàn không biết. Ừ. Chúng tôi gặp nhau ở Socrate. Ừ. Tôi hoàn toàn không biết. Tôi không phải người đọc báo thường xuyên, tôi không đọc mấy trang lá cải. Tôi biết Liam, nhưng Liam chưa nói với tôi về những chuyện đó. Tôi gặp bạn, chúng ta ở với nhau mấy ngày ở Socrate, tôi chẳng biết gì cả. Và chỉ khi nghiên cứu về câu chuyện và hoàn cảnh của bạn, hiểu bạn đến từ đâu và điều gì truyền cảm hứng cho nhiều ca khúc, những điều khác, thì tôi mới bắt đầu hiểu. Vì vậy, bạn chắc chắn không tỏ ra mang một nhận dạng gì cụ thể, ngoài vẻ như một chàng trai bình thường. Điều nữa gắn kết chúng tôi là Liam. Và tôi nghĩ là vừa rồi là sinh nhật của Liam cách đây vài ngày. Sinh nhật anh ấy cách sinh nhật tôi ba ngày. Anh ấy sinh ngày 29 tháng 8, tôi là 26. Chúng tôi biết nhau ít nhiều — tôi biết anh ấy chút ít, bạn thì biết anh ấy rất nhiều — và anh ấy đã qua đời khi đang nghỉ ở Argentina. Tôi thực sự không thể tin được. Bạn thân của anh ấy ấy, vì anh ấy đã nói về bạn suốt thời gian đại dịch. Tôi biết các bạn đã làm những buổi biểu diễn trực tiếp cùng nhau. Anh ấy luôn nói về bạn như thể bạn là người bạn thân nhất trong ban nhạc. Và tôi đoán bạn cũng cảm nhận được điều đó từ anh ấy, đúng không? Bạn như là người bạn thân nhất, đặc biệt là sau khi ban nhạc tan.
Chắc chắn là sau đó. Tôi sẽ nói là trong vài năm đầu, tôi và Liam thường nói chuyện về chuyện này. Chúng tôi có đôi lúc xích mích nhau một chút. Như tôi đã nói, Liam đã làm việc rất chăm chỉ từ năm 14 tuổi để đạt được vị trí trong One Direction. Hành trình của tôi không như vậy. Nên chắc chắn là có những lúc không đồng thuận: nếu tôi muốn đi chơi khuya, còn Liam thì có thể nói kiểu “mai chúng ta có buổi chụp hình lúc 9 giờ sáng.” Chúng tôi không bao giờ nhìn cùng một hướng về những chuyện kiểu đó, vì tôi kiểu như “ôi, tôi có cơ hội tuyệt vời này, tôi vẫn sẽ đi chơi hay làm gì đó.” Nhưng Liam có quan điểm rất hợp lý, chủ yếu vì đến lúc đó anh ấy đã dành nhiều thời gian và năng lượng hơn cho công việc. Như tôi đã nói, đây là lần thử giọng thứ ba của tôi, nhưng thực ra mấy lần bị loại đó không quá khắc nghiệt — tôi vượt qua và tiếp tục. X Factor chỉ quan trọng với tôi vào thời điểm tôi đi thử giọng, còn với Liam thì nó là cả cuộc đời anh ấy từ 14 tuổi cho tới 16. Anh ấy đã từng hát ở sân West Brom trước khi bất kỳ ai trong chúng tôi làm được gì cả.
Khi tôi đăng bài về anh ấy — và thật khó tả vì có quá nhiều lời và quá nhiều ký ức — tôi thực sự muốn anh ấy được nhớ đúng như lẽ ra nên thế. Tôi có thể nói về anh ấy suốt cả ngày vì anh ấy tuyệt vời như thế nào, và tôi nghĩ tất cả chúng tôi đều ngưỡng mộ anh ấy. Lúc đó, khi tôi còn ở trong ban nhạc, tôi không nghĩ mình đủ can đảm để nói ra, có lẽ tự ái của tôi còn nhiều. Nhưng chúng tôi đều ngưỡng mộ anh ấy rất nhiều vì những lý do tôi vừa nêu: anh ấy có nhiều kinh nghiệm hơn trước khi bất kỳ ai trong chúng tôi làm được gì. Anh ấy cũng là người có thể tin tưởng giao phó trong mọi nghĩa của từ — về giọng hát, phỏng vấn, video ca nhạc, bất cứ việc gì — anh ấy luôn làm tốt. Anh ấy luôn để mắt đến mục tiêu, ngay cả khi có những đứa khác như tôi đang hút cần hay làm trò ngớ ngẩn; Liam luôn giữ vững trọng tâm. Trớ trêu thay, điều đó tạo ra khoảng trống mà những người trẻ khác không biết trân trọng: khi có người sẵn sàng nhặt các mảnh vỡ, mấy cậu trai trẻ lại không ngẫm nghĩ và nói “ồ, tôi thấy anh đang gánh nhiều việc, tôi sẽ làm nhiều hơn cho anh.” Không, mấy đứa đó chỉ nhìn thôi. Vai trò của tôi trong ban nhạc có thể là người gây náo loạn và là người đi nói chuyện với hãng đĩa, quản lý hay bất kỳ ai liên quan.
Và việc đó là dành cho tôi — tôi phải gây nhiễu và đi ngược lại với khuynh hướng chung. Vai trò của Liam thì ngược lại, nhưng cũng quan trọng ngang, nếu không muốn nói là còn hơn nữa: là phải giữ mọi thứ tiếp tục vận hành, bạn biết đấy, và là cặp tay an toàn để giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát. Đó là lý do từ lúc rất trẻ cậu ấy đã được gọi là người “có lý trí” trong ban nhạc, điều mà tôi cũng nghĩ là không hẳn có lợi cho cậu ấy về mặt tinh thần. Cậu ấy bị hiểu lầm kinh khủng. Rất nhiều. Và nhiều khi mọi người cố ý hiểu sai cậu ấy, điều đó rất khó, bạn biết đấy, thật khó. Tôi không biết liệu mình có diễn đạt đúng không, nhưng nếu bạn biết Liam Payne rồi rồi lên mạng và thấy cách người ta mô tả cậu ấy trong những khoảnh khắc nhất định trên báo chí, như buổi phỏng vấn cậu ấy làm ở LA kia, thì bạn chỉ có thể thấy tồi tệ cho cậu ấy vì cậu ấy bị hiểu sai tệ đến thế, bởi người ta thường sơn phết cho cậu ấy là kiêu căng hay gì đó. Nhưng thực tế về Liam thì hoàn toàn trái ngược với từ “kiêu căng”. “Thuần khiết” là từ đúng.
Thật đấy. Cách mô tả ấy hay lắm. Và tôi không có ý nói điều này theo cách thô lỗ hay miệt thị, nhưng cậu ấy có chút năng lượng giống như một chú cún con. Bạn biết đấy, khi bạn nói “thuần khiết” đó, đó là cảm giác tôi có. Cậu ấy là kiểu người mà có khi bạn đùa hơi quá tay khiến nó hơi bị châm chọc và bạn thấy cậu ấy phản ứng “ồ” và bạn nghĩ “ồ, thật chết tiệt”. Cậu ấy chỉ thực sự muốn được thích mà thôi. Tất nhiên chúng ta ai cũng vậy, ai cũng muốn được thích, nhưng với Liam thì điều đó quan trọng sống còn.
Nhưng cậu ấy cũng bỏ lỡ một phần đời sống xã hội, vì từ 14 đến 16 tuổi cậu ấy đã thực sự đi làm rồi. Lúc đó cậu ấy vẫn còn đi học, nhưng đầu óc, những ước mơ và có lẽ mỗi tối khi cậu ấy ngủ, cậu ấy nghĩ về làm sao để đạt được những gì mình muốn. Vì vậy cậu ấy chắc chắn có một tâm thái rất khác so với tất cả chúng tôi.
Bạn ở đâu khi bạn biết tin? Trên xe ở LA và tôi vừa đưa, tôi khá chắc — trí nhớ của tôi những khoảnh khắc đó không tốt — nhưng tôi nghĩ tôi vừa đưa Freddie tới trường cùng con trai tôi và chúng tôi chuẩn bị lái về nhà. Ừ, tôi nghĩ là thế. Thực ra, tôi biết tin qua Niall. Anh ấy nói với tôi và tôi, vâng, ngay khi anh ấy nói, tôi nghĩ anh ấy bảo điều gì đó kiểu như “có tin” và tôi biết ngay khi anh ấy nói vậy, kiểu là hiểu nó có thể có ý gì. Tôi cũng có cùng cảm giác rằng mình phải làm cho ổn, bạn biết đấy, và ai cũng có cảm giác đó khi ở cạnh ai đó đang đấu tranh; 150% của tôi vẫn là không đủ. Và đó là nơi tôi, bạn biết đấy, tự kiêu khi nghĩ rằng mình có thể giúp được, bởi chuyện đó sâu sắc hơn nhiều so với những gì tôi có thể làm cho cậu ấy. Thời điểm đó cậu ấy chắc chắn đang gặp khó khăn trong cuộc đời. Nhiều người đã nói điều này và nó thực sự vang vọng trong tôi: nếu cậu ấy có thể nhìn, chỉ năm phút thôi, sống trong đầu bạn hoặc đầu tôi và thấy cách chúng tôi nhìn nhận cậu ấy, cậu ấy sẽ sốc lắm. Cậu ấy sẽ nói “thật đấy sao?”
Nhưng ngay cả việc hai bạn là bạn bè — tôi còn không biết điều đó cho tới khi bạn nhắc tới, Socrates, hoặc có lẽ cậu ấy đã đề cập một cách lửng lơ — cậu ấy sẽ rất thích điều đó. Cậu ấy sẽ rất tự hào khi biết bạn, bạn chắc chắn là người mà cậu ấy sẽ cảm thấy tự hào khi biết, vì bạn cũng xuất phát từ một không gian rất có uy tín và đó luôn là điều rất quan trọng với Liam. Kinh doanh, rất, rất quan trọng với Liam. Vì vậy việc bạn nhìn nhận cậu ấy theo cách đó sẽ có ý nghĩa cả thế giới đối với cậu ấy. Chắc chắn là như vậy. Cậu ấy thực sự bị hiểu lầm rất nhiều.
Nhưng tôi cũng nghĩ rằng một phần lý do cậu ấy bị hiểu sai là bởi, như tôi đã nói về những nỗ lực solo của chúng tôi, khi hầu hết các ban nhạc hay nghệ sĩ mới bắt đầu, họ có giai đoạn phát triển trong vòng sáu tháng, 12 tháng, 18 tháng, hai năm. Chúng tôi phải làm giai đoạn phát triển ấy trước công chúng sau khi rời One Direction. Liam vẫn đang xử lý rất nhiều thứ. Vì vậy việc cậu ấy bị hiểu sai thì bạn cũng không thể trách hoàn toàn; có những thứ người ta chắc chắn bị phán xét, nhưng về việc thỉnh thoảng cậu ấy có vẻ như vậy, bạn không thể chỉ nhìn và phán xét vì người ta chỉ thấy những gì họ thấy. Nhưng thực tế, đó chỉ là ai đó đang định hướng bản thân, gần giống như nếu bạn vào đại học và quan sát mọi người hai tháng, bạn sẽ thấy có những người đang vật lộn với một số thứ hoặc những mâu thuẫn điển hình. Bạn sẽ thấy một sinh viên năm nhất năm nay nói họ thề trung thành với một thương hiệu này và năm sau họ lại mặc đúng thương hiệu đó.
Khi ở tuổi đó, tất cả chúng ta vẫn đang tìm hiểu bản thân. Có quá nhiều chỗ để bị hiểu sai vì bạn, bạn chưa biết được, và tôi nghĩ đó là điều khó khăn đối với tất cả chúng tôi: tìm ra mình là ai bên ngoài vai trò “Liam trong One Direction”, “Louis trong One Direction”. Tôi là ai và điều đó trông như thế nào? Câu hỏi đó đáng sợ lắm, thực sự rất đáng sợ.
Bạn mất đi một người bạn ở đó, nhưng cũng ở một khía cạnh nào đó, nó như lại một lần nữa là sự thương tiếc cho ban nhạc, phải không? Bạn hiểu ý tôi chứ?…
Nó chắc chắn gợi lên những cảm xúc như vậy. Nhìn này, bây giờ chỉ còn có ba người khác trên hành tinh này có thể hiểu sâu sắc hành trình nghề nghiệp của tôi. Kiểu như đừng bao giờ nói “không bao giờ”, đúng không, nhưng thật sự tôi không thể, tôi không thể tưởng tượng được.
Tôi không chắc việc đó có đúng với anh ấy hay không.
Ví dụ, giả sử, giả sử, giả sử, vì lý do tranh luận, 25 năm sau. Kiểu như cái vụ Oasis chết tiệt ấy. Họ trả cho chúng tôi rất nhiều tiền và họ sẽ trở lại làm mấy show. Tôi không biết. Ừ. Tôi nghĩ điều đó đã hoàn toàn đóng sập tất cả những thứ đó. Và mỉa mai là không ai vận động để One Direction quay lại hơn Liam. Và tôi nghĩ mình xếp gần thứ hai. Thật sự là như vậy. Một điều quan trọng nữa cần nhắc về Liam, mà tôi thấy thật tuyệt vời. Có lúc tôi cảm thấy tôi và Liam đều đang thua trên phương diện nghề nghiệp. Chúng tôi đều gặp khó khăn trong việc làm nghệ sĩ solo và tìm được thành công thật sự. Chúng tôi cùng nhau vật lộn. Rồi Liam có những khoảnh khắc nhỏ mà anh ấy có vài single rất thành công và được stream rất tốt. Anh ấy cảm thấy rất vui vì điều đó. Nhưng vào thời điểm đó, chẳng có gì thực sự hiệu quả với tôi trong công việc. Tôi rất tự hào cho anh ấy và tôi nhắn tin cho anh ấy này nọ, nhưng rồi vai trò kiểu như đảo ngược một chút. Liam lại gặp khó khăn hơn một chút về mặt chuyên môn. Và tôi bắt đầu hiểu rõ hơn bức tranh tổng thể, bắt đầu đi tour nhiều hơn và thứ tương tự. Ví dụ, khi tôi làm một bộ phim tài liệu về cuộc sống của tôi sau One Direction thì Liam đến buổi ra mắt. Tôi sẽ nói thẳng luôn vì tôi đã muốn nói vòng vo, nhưng không chàng trai nào khác sẽ làm điều đó. Thực tế. Những đứa trong ban nhạc, mấy thằng bạn trong One Direction. Liệu tôi có làm thế không? Bây giờ tôi muốn nói là có, tôi nghĩ mình sẽ làm, nhưng thật lòng thì tôi không chắc. Và điều tôi muốn nói là vì tôi thấu cảm với cảm giác của mình vài năm trước đó, Liam đã ngồi trong rạp chiếu xem một bộ phim về việc tôi đã thành công trong 12 tháng vừa qua khi anh ấy đang vật lộn với chuyện riêng của mình. Và đó là điều mà tôi không chắc mình đã đủ dũng cảm để làm. Tôi không chắc những đứa khác làm được. Và tất cả tóm lại là anh ấy đặt bản thân xuống hàng hai hoàn toàn. Không có cách nào điều đó không để lại một sức nặng nào đó lên anh ấy. Bởi như bạn đã nói, chúng ta đều là con người và bản năng là so sánh. Vậy nên có thể có những điều đã xảy ra mà anh ấy muốn có lại. Và tôi nghĩ chỉ riêng việc anh ấy xuất hiện vào ngày đó và ở đó vì tôi — tôi quay ngược vai trò trong đầu và tưởng tượng điều đó. Tôi chỉ tưởng tượng xem điều đó có thể thách thức đến mức nào. Và đó là một minh chứng thực sự cho Liam. Và anh ấy không thể hạnh phúc hơn. Và đó là một ví dụ tuyệt vời khác, đúng, về việc mạng internet đúng là đôi khi là một nơi khủng khiếp. Anh ấy đã đăng, và may mắn là chắc chắn có người đã chụp lại vì cuối cùng anh ấy xóa đi, nhưng anh ấy đã đăng một bài thật đẹp sau buổi ra mắt phim tài liệu của tôi, như một tiểu luận, đúng nghĩa là một bài tiểu luận, những điều anh ấy chưa từng nói với tôi trước đây. Nó là thứ ngọt ngào, tử tế nhất. Rồi khoảng hai ngày sau, anh ấy xóa nó vì người hâm mộ bắt đầu ném đá. Họ nói rằng anh ấy kiểu như “lên tàu” theo trào lưu này nọ. Dù chỉ là một phần trăm rất nhỏ người ta, nhưng họ làm ầm lên rất nhiều. Và đôi khi điều đó sẽ đẩy bạn đến mức thậm chí xóa một bài đăng. Nhưng đó là một ví dụ về việc anh ấy thật sự đặt mình xuống hàng hai và cố gắng thể hiện niềm tự hào về tôi. Và kết cục lại là bị chế giễu.
Và chuyện xảy ra ngay khi anh ấy ở show ở Argentina. Anh ấy ở đó xem Niall biểu diễn. Có nhiều tường thuật tương tự xoay quanh việc anh ấy xuất hiện ở đó. Và tất cả những gì tôi muốn nói là, không chỉ với Liam, với bất kỳ ai, sau khi bạn phán xét — bởi vì đôi khi bản tính con người là phán xét — sau khi bạn phán xét, hãy nghĩ kỹ hơn một chút. Lấy ví dụ buổi tour đó, anh ấy ở buổi diễn và mọi người bình luận rằng anh ấy rất thích sự chú ý. Trên bề mặt, đó có vẻ là người thích chú ý. Nhưng nếu nhìn sâu hơn, đó là người vừa ở trong ban nhạc lớn nhất thế giới và muốn có lại những khoảnh khắc ấy, người chưa có lại trải nghiệm biểu diễn trực tiếp đó và khao khát nó. Lý do khiến Liam bị hiểu nhầm nữa là vì anh ấy không che chở bằng bộ lọc — anh ấy cảm thấy gì thì nói thế. Thế thôi.
Còn gì khác mà anh muốn nói không?
Đó là một câu hỏi khiêu khích hay đấy.
Anh ấy có nói vậy không, phải không?
Không, không, có, có, có. À, chúng ta nên, chúng ta nên nói về Freddie một chút, con trai nhỏ của tôi.
Từ một góc nhìn khác.
Ừ.
Ừ, điều đó một lần nữa là điều đã xảy ra với tôi. Tôi còn trẻ, tôi 24 khi có Freddie. Giờ, cảm xúc mà nhiều người trải qua khi mới làm cha, một số cảm xúc đó sẽ khác với tôi vì tôi luôn cực kỳ hào hứng về chuyện đó, ngay từ khi còn là một cậu nhóc. Nhưng thật lòng, tôi cảm thấy vô cùng tự tin. Tôi cảm thấy mình sẽ là một ông bố tốt. Tôi thực sự, thực sự muốn làm điều đó và đảm nhận vai trò đó. Và cháu thật sự, thành thật mà nói, là đứa trẻ dễ thương nhất. Cháu thật sự rất tốt bụng. Đó là thứ khiến tôi xúc động khi nghĩ về nó bây giờ. Đó là thứ khiến tôi tự hào sâu sắc.
Ý tôi là, đó là điều tôi đã hỏi Lottie và vài người khác về cháu. Và câu trả lời tôi nhận được là, Louie là một ông bố tuyệt vời nhất. Con trai nhỏ của anh ấy là đứa bé dễ thương, ngọt ngào, lịch sự nhất từng thấy. Và điều đó rõ ràng là vì cách Louie đã nuôi dạy cháu. Tôi cố gắng nghe nhiều lời khuyên và học theo cách anh ấy trong việc làm cha. Đó là điều Lottie nói với tôi.
Và tôi có nhiều lần kể về việc Freddie đang trưởng thành thành một chàng trai trẻ tuyệt vời thế nào. Thật đấy, nó tuyệt lắm. Nói thật với bạn, tôi ở tuổi này, 33, vài sợi tóc bạc trên đầu, bắt đầu nhận thức rõ hơn về tuổi tác, cảm thấy già đi một chút. Không có gì khiến tôi thấy hơn vui bằng khi tôi đi đón con ở trường. Tôi là một ông bố còn trẻ. Với nhóm tuổi đó, tôi vẫn là bố trẻ. Nên đúng, điều đó cũng tốt cho cái tôi của tôi.
Những chuyện khác đôi khi cũng khó khăn với Freddie, như là một vấn đề lớn mà ai cũng biết nhưng không ai muốn nhắc tới suốt một thời gian dài: việc tôi nói về cuộc sống của mình và cụ thể là danh tiếng, những thứ kiểu như thế. Vì với một đứa trẻ, chúng chỉ nhìn thấy ở nghĩa thuần túy là “một người hát”, bạn biết đấy, ai đó hát thôi. Nhưng tôi nghĩ nơi mà tôi buộc phải nói chuyện với nó là khi, giả sử chúng tôi đang ở ngoài, ở Target ở Mỹ và có người dừng tôi để chụp ảnh. Tôi muốn nói là tôi khá thoải mái chụp ảnh, tôi làm điều đó tám lần trên mười. Nhưng mỗi khi tôi ở cùng Freddie thì tuyệt đối không có chuyện đó. Khi tôi ở bên Freddie thì không có cơ hội nào cả. Tôi không có đủ thời gian với con như thế rồi. Luôn luôn, luôn luôn phải cân bằng thời gian giữa đi lưu diễn và về gặp Freddie ở Anh. Nên giờ đây mỗi lần đều là một lời từ chối thẳng thừng. Và sau lần thứ hai hoặc thứ ba xảy ra như vậy, tôi cứ nghĩ mãi trong đầu, nằm ngủ mà vẫn nhớ lại và tự nhủ: nó sẽ nghĩ tôi là gã khó ưa. Vì tôi rất coi trọng việc dạy con lòng tốt, sự tôn trọng và nhìn thấy cái tốt ở người khác. Và đột nhiên tôi lại làm chuyện hoàn toàn trái ngược với những gì mình đang cố dạy. Nên tôi phải nói chuyện với nó về chuyện đó. Nhưng như tôi đã nói với bạn trước, cố giải thích cho một đứa trẻ như đang giải đại số ấy.
Khi tôi không đi làm, tôi thực sự mong không ai nhận ra tôi. Khi tôi đi làm thì cần công chúng cho việc quảng bá, cứ cho tôi chút điều đó. Nhưng khi tôi không đi làm, tôi có thể cố hết sức để không bị nhận ra: đội mũ trùm, không ai biết, ổn cả. Nên khi tôi đi đón Freddie ở trường, tôi chắc chắn không phải là “gã từng hát ở ban nhạc này kia”; hoàn toàn không. Tôi ở đó như mọi phụ huynh khác, như một người cha hay một người mẹ. Đó là ngày cuối học kỳ, tôi đi đón con, vào lớp thì nghe thấy như đang hát karaoke. Tôi nghĩ trời, đúng ngày tôi đi đón con mà họ lại hát karaoke. Cô giáo không ngần ngại hỏi trước mặt mọi người liệu tôi có muốn ra phía trước và hát một bài không. Giờ tôi ở đó với tư cách phụ huynh thôi, và điều khó khăn là trước mặt Freddie và toàn bạn bè nó, tôi phải lịch sự từ chối. Tôi không thích cách điều đó sẽ làm Freddie cảm thấy. Những tình huống như vậy thật sự rất khó, có những người có thể nhào vào lấy micro và leo lên sân khấu, nhưng tôi không làm thế. Có những khoảnh khắc như thế mà tôi nghĩ Freddie sẽ không thật sự hiểu cho tới khi lớn hơn một chút. Cậu ấy đã đến vài buổi diễn và điều đó chắc chắn giúp cung cấp bối cảnh cho mọi chuyện. Cậu ấy đã đến xem anh ở California, phải không? Ừ, khi anh biểu diễn ở đó. Ừ, điều đó thật tuyệt vời, man. Thật tuyệt.
Tôi đã làm một chuyện ở tuổi 24 mà có ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mình. Tôi đặt thử thách cho bản thân là đăng bài mỗi ngày trên các kênh mạng xã hội. Lúc đó tôi làm để tăng lượng theo dõi, nhưng nó đã có tác động to lớn. Và hai điều đáng chú ý đã xảy ra khi tôi làm thế. Tôi học nhanh hơn vì mỗi ngày tôi ghi lại những gì đang xảy ra với mình và cố cô đọng lại thành thứ có thể chia sẻ với thế giới. Nhưng điều đáng chú ý hơn, nó dẫn tôi đến việc xây dựng được một lượng người theo dõi hàng triệu. Đó là nền tảng tôi dùng để khởi chạy Diary of a CEO. Và đó là lý do tôi muốn kể cho bạn về nhà tài trợ hôm nay, Adobe Express. Họ là nền tảng tôi dùng để làm mọi bài đăng trên LinkedIn và Instagram. Chỉ vài cú click và bạn không cần phải là chuyên gia. Đó là lý do tôi thích dùng nó vì tôi không phải chuyên gia thiết kế đồ họa. Nó dễ tiếp cận cho tất cả chúng ta, ngay cả khi không có khả năng kỹ thuật để thiết kế các thứ hay ho. Nếu bạn muốn bắt đầu tích lũy cả tầm ảnh hưởng lẫn kiến thức, như tôi đã làm ở tuổi 24, thì hãy vào adobe.ly/Stephen và bắt đầu với Adobe Express. Đó là adobe.ly/Stephen.
Tôi đoán mình nên nói về âm nhạc bây giờ.
Ừ.
Mà tôi rất hào hứng để nói về nó. Vậy anh đã làm việc cho album này. Và bối cảnh quan trọng mà chúng ta có là tôi tò mò muốn biết tất cả những gì chúng ta đã nói hôm nay và giai đoạn cuộc đời anh ở tuổi 33 — giờ anh đang yêu nữa. Bạn gái anh được mọi người tôi nói chuyện khen là anh rất si mê. Bạn cũ ở nhà còn mô tả anh là “bị dắt mũi” (whipped).
Đó có phải là Nizam không?
Ừ.
Nghe giống y anh ta. Hài thật.
Và anh đã công khai trên Instagram.
Ừ.
Tôi thấy bài đăng đó.
Lãnh thổ mới cho tôi, tất cả những thứ đó. Tôi đang vừa học vừa làm.
Những chuyện đó hòa vào âm nhạc thế nào và âm nhạc lần này khác gì? Anh nghĩ gì khi vào studio?
Bạn biết đấy, tất cả những điều này, những thứ cá nhân, việc hạnh phúc, mãn nguyện và thoả lòng — tất cả đều có liên quan và tất nhiên ảnh hưởng đến album. Tôi nghĩ vì nhiều cuộc trò chuyện chúng ta vừa có, trước kia âm nhạc có một loại trọng lượng nhất định.
Như tôi đã nói, tôi đã viết bài đó về mẹ tôi, gọi là “Two of Us”. Và có một điều nhất định, tôi có thể tưởng tượng được, bạn biết đấy, khi nghe đĩa đầu tiên của tôi, tôi sẽ khá kiệt sức. Tôi phải nghe nó theo kiểu cảm xúc. Kiểu, chết tiệt, làm ơn thêm vài bài vui vẻ, hạnh phúc, thú vị vào đi, biết không, nhưng thời điểm đó nó không chân thực với tôi. Nên tôi nghĩ, bây giờ tôi cảm thấy ở một chỗ thoải mái hơn để tích cực, để vui vẻ và tự tin. Đó là một điều tôi nghĩ tới với album này — ý định của tôi chỉ đơn giản là có lẽ muốn cảm thấy ổn. Và nghe thì sáo rỗng và hiển nhiên, nhưng tôi không chắc một số nhạc của tôi đã làm được việc đó. Nó khiến bạn cảm nhận, nó thật lòng, đôi khi đau đớn, nhưng bạn không cảm thấy thật sự tốt. Nên bây giờ tôi có một cảm giác như một cuộc sống mới, một niềm hạnh phúc và mục đích, và sự mãn nguyện, tất cả những thứ đó. Nhưng cũng là điều tôi thấy, càng lớn tuổi tôi càng có thể “hippie” hơn với kiểu ý tưởng này. Nếu dùng phép ẩn dụ về hai album trước, tôi có một bảng màu rất nhỏ để chọn. Và nhiều màu trong đó hơi tối. Còn với album này, cảm giác như bảng màu sâu hơn. Có nhiều điều để nói hơn, nhưng cũng nhiều màu sắc hơn. Điều đó khiến tôi thấy tốt vì chắc chắn tôi phải cảm thấy tốt mới làm được album đó. Không thể giả vờ được chuyện đó. Ít nhất là tôi thì không thể.
Và tình yêu đóng vai trò thế nào trong tất cả chuyện này?
Như tôi nói, tôi là người cực kỳ, cực kỳ lãng mạn. Ồ, cũng dễ để lãng mạn khi bạn sáng tạo, hai thứ đó gắn chặt với nhau. Nhưng với tôi, tôi thực sự khó khăn khi viết theo kiểu hư cấu, tôi rất, rất khó. Nên với tôi, tôi phải sống nó. Nó phải là đích thực, phải thật với tôi. Nên nếu lúc đó tôi không cảm thấy ổn, như bây giờ, nếu tôi không cảm thấy đang yêu, album có lẽ sẽ mang cảm giác hơi khác. Bởi vì mấy chuyện như vậy có trong mọi thứ tôi làm, tôi nghĩ vậy.
Còn thành công với bạn lần này là gì? Chúng ta đã nói về so sánh này nọ và mọi thước đo khác.
Tôi sẽ nói thế này về thành công. Thành công với tôi thực ra là có thể xác định đúng đắn khái niệm mới về thành công. Tôi biết ý tưởng cũ của mình là gì, nhưng thành công thật sự với tôi — và tôi chưa đạt đến — là đến điểm mà tôi không chỉ nói “đây là phiên bản thành công mới của tôi” mà thực sự tin vào điều đó một cách ngầm định. Và điều khó khăn là ngành công nghiệp âm nhạc là một trò của con số, và cạnh tranh. Bạn có thể giả vờ có một phiên bản thành công khác và cuối cùng cũng đạt được, nhưng vấn đề là có hàng triệu công cụ để kéo bạn về phía kia. Thực ra không nên quan trọng lắm là album của tôi xếp hạng ở đâu, giả sử ở Anh ấy; lẽ ra điều đó không nên ảnh hưởng nhiều đến tôi, nhưng nó lại ảnh hưởng. Tôi chưa hoàn toàn đạt tới chỗ đó. Và điều mỉa mai là tôi vừa bắt đầu tới đó với album trước — album trước đương nhiên là một “vấn đề sang chảnh”, tôi biết — nó lên hạng một. Rồi đột nhiên tôi lại muốn điều đó lần nữa. Nên tôi đã nghĩ ra câu trả lời cho việc thành công mới trông như thế nào cho đến khi tôi đạt được. Tôi đã vượt qua ý niệm thành công của chính mình. Rồi tôi nghĩ, ồ, vậy là rào cản lại thay đổi. Và rồi cơ bản bạn lại đang chơi cùng trò chơi như trước.
Bạn đang ở đâu trên hành trình tìm kiếm hạnh phúc của mình? Nếu phải vẽ, vẽ cuộc đời bạn trên một dòng thời gian thì sao?
Ồ, tôi thích cái đó. Vì tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ về nó theo cách này. Nó khiến tôi thấy vui. Cảm giác như tôi đang về đích. Thật ra, một cách trung thực, chắc chắn không phải cái mà tôi sẽ nói với mấy chị gái hay gia đình ngày trước, nhưng với tôi trước kia nó giống một khái niệm hơn là thực tế. Ý tưởng là tôi sẽ vượt qua chuyện này và thực sự hạnh phúc trong một thời gian dài — đó là một khái niệm chứ không phải dạng thực tế. Tôi nghĩ trong đầu rằng logic có vẻ ổn, nhưng liệu tôi có đạt được không thì không biết. Bây giờ tôi cảm thấy xứng đáng với thành công mà mình đã đạt được. Và trong một thời gian dài, tôi không biết liệu mình có tới đó không. Tôi sẽ nói album này, album này chính là album mà tôi luôn xứng đáng được làm. Chỉ là tôi phải đủ dũng cảm để nói “vâng, tôi là một nghệ sĩ. Vâng, tôi là một nghệ sĩ thu âm và là một nghệ sĩ đi tour và tôi là một nhạc sĩ” — tất cả những thứ đôi khi nghe hơi ngượng khi nói ra. Và tôi nghĩ một phần của hội chứng impostor là vậy, nhưng bức tranh vốn luôn mơ hồ giờ trở nên rõ nét hơn một chút.
Và ý tôi là, fan đang chờ đợi.
Ừ.
Tôi thấy tweet bạn đăng hôm trước, nơi bạn nói về âm nhạc và sự tự tin và cảm nhận của mình. Phản ứng dưới bài đăng đó thật điên rồ. Năng lượng có sẵn và mọi người cực kỳ phấn khích. Bạn có một cộng đồng fan tuyệt vời.
Thật lòng thì tôi không bao giờ nói đủ về chuyện này. Và bất kỳ ai đang nghe bây giờ mà không biết tôi hay fan tôi sẽ nghĩ đây chỉ là một nghệ sĩ khác nói mấy câu sáo rỗng về fan. Tôi nói thật, tôi gọi đó là sự phụ thuộc lẫn nhau. Họ làm rất nhiều cho tôi và tôi thì, hy vọng, làm được điều gì đó cho họ khi tôi diễn và làm các thứ. Nhưng khi tôi cảm nhận được năng lượng trên sân khấu, đó không phải là kiểu “để tôi cho các bạn thấy tôi có thể làm gì”…
Đây là kiểu “nhìn xem chúng ta đã làm được gì cùng nhau”, anh biết không? Và thực sự, tôi rất, rất có cảm giác rằng quy mô các địa điểm tôi sẽ biểu diễn trong chuyến lưu diễn tới đây — đó là những điều tôi chưa bao giờ nghĩ tới cho bản thân. Tất cả chỉ trở nên khả thi nhờ lực lượng người hâm mộ cực kỳ trung thành, nhưng cũng rất kiên nhẫn, kiên nhẫn để cho tôi vừa mò mẫm, vừa xử lý mọi thứ theo cách của mình trong khi họ vẫn tiếp tục mua album.
Điều khác khiến tôi ngạc nhiên mà nhiều người không biết là anh cũng là một doanh nhân khá năng suất theo đúng nghĩa. Anh sáng lập một lễ hội âm nhạc mang tên Away From Home Festival, vốn khởi điểm ở London nhưng đã mở rộng ra quốc tế tới Tây Ban Nha, Ý, Mexico. Anh cũng có thương hiệu thời trang 28. Tôi thấy con số 28 xăm trên tay anh, nếu tôi nhớ không nhầm, đó là một thương hiệu streetwear, và nó phát triển rất tốt. Thương hiệu đã có bốn lần “drop” bán hết trên toàn thế giới và đã tổ chức một số sự kiện tuyệt vời.
Tôi rất háo hức. Tôi rất, rất háo hức về album của anh. Tôi đoán… anh có đặt tên cho cộng đồng người hâm mộ của mình chưa? Hình như ai cũng có tên gọi cho fan của mình.
Biết không? Thật buồn cười. Cậu biết Tomlinson không? Không biết gọi là gì nhỉ? Chắc chắn là có tên thôi. Tôi nghĩ họ tự gọi mình là Louies.
Louies. Vậy tôi là một Louie. Xong rồi. Nó tự nhiên bật ra luôn.
Chúng tôi có một truyền thống kết thúc podcast là khách mời cuối cùng sẽ để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo, mà họ không biết là dành cho ai. Câu hỏi để lại cho anh dài một đoạn, nhưng tôi sẽ cố gắng tóm tắt. Nếu anh thực sự đang ưu tiên những điều quan trọng nhất trong đời (ví dụ: gia đình), và chúng ta chỉ có thời gian và năng lượng có hạn để dành, nếu anh là người thành đạt và năng suất, anh đã ưu tiên những điều quan trọng nhất chưa?
Không, không, không, tôi chưa. Tôi chưa. Nhưng tôi sẽ, tôi sẽ — đó là câu hỏi thực sự khó trả lời. Nó đòi hỏi sự thành thật thật sự. Những điều thực sự quan trọng… ban đầu, tôi đã dành nhiều năm cuối tuổi thiếu niên và đầu tuổi trưởng thành theo một hướng, nên tôi không ở trạng thái tinh thần để nhận ra tầm quan trọng của một số việc. Khi trẻ, bạn cực kỳ theo nghĩa đen, đúng không? Ví dụ nếu tôi uống rượu say và thấy vui, thì thế là tốt, đúng không? Rồi khi lớn hơn một chút bạn nhận ra, có lẽ không hẳn là tốt như vậy. Với những thứ như vậy, bây giờ tôi hiểu được tầm quan trọng của việc chăm sóc bản thân và sức khỏe tinh thần, và tôi luôn là người coi trọng gia đình, nhưng bây giờ tôi thực sự trân trọng những khoảnh khắc đó hơn. Vậy nên chắc chắn tôi đã có thể làm tốt hơn ở tuổi trẻ, nhưng tôi nghĩ nhiều người trẻ cũng sẽ nhìn lại và nghĩ rằng họ đáng lẽ nên làm vậy nhiều hơn khi còn trẻ. Nhưng sự thật là nhận thức ấy chưa thực sự tới; bạn không nhận ra tầm quan trọng của những chi tiết nhỏ đó. Vì khi còn trẻ mọi thứ quá mới mẻ, nên sự hấp dẫn luôn ở phía bên kia: “Ồ, có cái mới này kìa, cái mới kia kìa.” Tôi nghĩ cần có tuổi tác và trải nghiệm để nhìn lại và tự nói: ồ, có lẽ mình đã không dùng thời gian đúng cách.
Ừ. Ý anh nói rất chính xác và điều đó thực sự là một tấm gương đối với tôi, thật lòng mà nói, bởi tôi nghĩ anh nói rằng anh chưa hoàn toàn ưu tiên những điều quan trọng nhất, nhưng anh chắc chắn đã ưu tiên hơn nhiều người khác. Tôi nghe nói anh dành bao nhiêu thời gian và công sức để chắc chắn rằng anh dành thời gian cho Freddie, và em gái anh mô tả anh luôn đặt gia đình làm trung tâm. Đó là điều rất, rất đẹp.
Louis, cảm ơn anh rất nhiều. Tôi không thể chờ được để nghe album đó trong bối cảnh tất cả những gì chúng ta đã mô tả, và với sự hiểu biết về nơi anh đang ở trong cuộc sống hiện tại và cách nhìn của anh đã phát triển ra sao, và tất cả trải nghiệm sống đó đã đổ vào một âm thanh đầy nâng đỡ và tuyệt vời. Cảm ơn anh rất nhiều vì vinh dự và đặc ân được trò chuyện cùng anh, và chỉ đơn giản là vì anh là một người thực sự rất tốt cả trên màn hình lẫn ngoài đời.
Ồ, cảm ơn nhiều, bạn ơi. Tôi rất trân trọng điều đó. Tôi thực sự rất thích buổi nói chuyện này. Thời gian trôi nhanh quá, chúng ta đã nói khá lâu.
Ừ, tốt lắm. Cảm ơn rất nhiều. Hãy giữ riêng câu tôi sắp nói này cho bản thân nhé. Tôi mời 10.000 người trong số các bạn đi sâu hơn vào nhật ký của một CEO. Chào mừng đến với vòng tròn thân cận của tôi. Đây là một cộng đồng riêng tư hoàn toàn mới mà tôi đang ra mắt với thế giới. Có rất nhiều điều tuyệt vời xảy ra mà các bạn chưa từng được thấy. Chúng tôi có các bản brief trên iPad khi tôi ghi âm cuộc trò chuyện. Chúng tôi có những clip chưa từng phát hành. Chúng tôi có những cuộc trò chuyện hậu trường với khách mời và cả những tập mà chúng tôi chưa bao giờ phát hành và còn nhiều thứ khác nữa. Trong vòng tròn, bạn sẽ có quyền truy cập trực tiếp tới tôi. Bạn có thể nói cho chúng tôi biết bạn muốn chương trình này như thế nào, bạn muốn chúng tôi phỏng vấn ai và những kiểu cuộc trò chuyện bạn muốn chúng tôi thực hiện. Nhưng nhớ là hiện tại, chúng tôi chỉ mời 10.000 người đầu tiên đăng ký trước khi đóng cửa. Nếu bạn muốn tham gia cộng đồng riêng tư, giới hạn của chúng tôi, hãy nhấn vào liên kết trong phần mô tả bên dưới hoặc truy cập doaccircle.com. Hẹn gặp bạn sau.
人生中沒有什麼能讓你對那種情況有所準備。
但當時我覺得自己失敗了。
這就是事實。
老實說,這仍然是我在消化的事情。
路易,你跟你妹妹洛蒂談過這件事。你想看看嗎?
Louis Tomlinson!
我年輕的時候從沒想過自己會成為歌手。
我在一個工人階級的小鎮長大。七個人擠在一間三臥室的房子裡。
我媽媽常常夜班工作,她也得兼任父親的角色,所以我得幫妹妹們準備上學。
唐卡斯特那裡的人沒有那些機會。
然後《X Factor》來了。我試鏡了三次。第一次失敗。第二次也失敗。
我記得當時覺得,這真是毀滅性的打擊,我就一直哭個不停。
但她讓我覺得自己能做到任何事。所以我沒有逃避,而是想,我配得上,我能行。那我要怎麼重拾自信,再試第三次?
回想那之前五、六年發生的事,真是瘋狂。最難處理的是失去生活的常態。
在工人階級小鎮長大的一部分,是我對自己所獲得的成功與金錢感到罪惡感。還有在樂團中的個人價值感,我真的非常掙扎。
但你合寫了十五首白金單曲。
但我想做得更多。
但對我來說,最主要的是,我沒有意識到家庭時光的價值。我待在樂團的時間越多,就越少回家。
像我的兩個雙胞胎妹妹,我從來沒跟她們說過這件事,但我當時連她們怎麼分辨都沒有自信。這顯示我幾乎不在家。
然後一切就結束了。很奇怪的是,當時我才二十四歲,卻意識到從那之後唯一的路就是下坡。
路易,你人生發生了這麼多事。一個年輕人要怎麼哀悼?這不是我常談的事,但我願意談,因為我不想讓那種事不期然地找上我。舞台交給你。給我30秒。我要說兩件事。
第一,衷心感謝你每週收聽這個節目。對我們所有人來說意義重大。這真的是一個我們從來沒有、也無法想像會達到的夢想。
第二,這個夢對我們來說才剛開始。如果你喜歡我們做的內容,請加入那24%定期收聽這個播客的人,並在這個應用程式上追蹤我們。
我向你承諾,我會盡我所能把節目做好,現在與未來。我們會帶來你想聽的來賓,並繼續做你喜愛的節目內容。謝謝。
路易,要理解你,最早需要知道的是什麼?在我生命中扮演巨大角色的一件事是,早期四、五年可能就是我和媽媽相依為命。
我最早的記憶就是和媽媽進行那些既溫暖又富情感的對話。我覺得我引以為傲的是,我很容易表達情感,也喜歡談論自己的感受,喜歡和別人就這些主題交流。這絕對是她從我很小就灌輸給我的,直到今天仍然對我有很大幫助,特別是在我這樣的人生路上。能夠談論情緒和感受,對我目前從事的工作在心理層面上非常重要。
所以你父親不在身邊。他,你的親生父親,是在你出生後不久就離開了?
是的,這不是我常談的事,但我願意說。他完全沒有參與我的生活。我大概只見過他三次。
所以你的母親在你生命中扮演了多重角色。
是的。我媽一直很擅長那樣。我想她知道我爸不會在身邊,她必須也當起父親來。她有種頑皮的本性,也啟發了我一些性格。部分是她本身的性格,但也是因為要扮演那個父親的角色——會逗你、鼓勵你去做些無傷大雅的傻事。她會讓我感性流露,但她是我認識過最棒的女人。我也很幸運她能成為我的導師,因為我在朋友和伴侶身上看重的一切,她都體現出來。
你有兄弟姊妹嗎?
有,很多。
我成長的大部分時間,七個人住在一間三臥房的房子裡。我現在比較能獨處了,但有一件事我一直很難面對,就是獨自一人。隨著年紀增長,我越想越明白,是因為小時候從沒機會獨處。當你住在一間三房、七個人共處時,你們真的是擠在一起。我很喜歡那種生活,成為哥哥是我經歷過最棒的事之一。我可以說,這幾乎定義了我的一部分人生目的——我就是喜歡照顧別人。因此當哥哥這個角色,感覺像是我注定要扮演的。
然後我想,你知道,隨著我們在人生中走下去,有些事情變得更具挑戰性,那個角色就變得更明顯了。
絕對是。
我很幸運能和好幾個多年來認識你的人聊過天。
我聽說那很酷。
那真的很酷。
嗯。
我剛在聽那些對話的錄音,像 Nizam。
對。
他是你兒時最好的朋友。
對。
Cal,他是你的攝影師兼錄影師。
對。
我喜歡 Cal。
多年來都是。
還有 Lottie,她是你最小的妹妹,小你六歲。
有趣的是,他們都反覆提到的一件事是,你真的沒變。
我很感激。
但他們就是這麼說的。
你兒時的好朋友說,最令人驚訝的是你仍然由同樣的東西組成,你從來不會回頭覺得自己比當年他認識你的時候高人一等。
那是我喜歡他的其中一點,作為朋友。
我從來沒當面跟他說過這些。
但你知道,他很真誠。
他從不會轉身對我們說,喔,我現在是什麼大人物了。
那種自負,從來沒出現過,他從不覺得和我們在一起丟臉。
你懂的,他就是個很真實的人。
這至少有 50% 是有意識的,或者至少一開始就是這個想法。
因為我覺得當你進入一個瘋狂的情境,像 One Direction 代表了那種情境的頂點,身邊的人突然會覺得,原本感覺非常相似的人,突然感覺很不同。
我不是在說日常的閒聊,我在說那些我們能互相理解的事情,我可能有的問題,我可能會和他們談的那些事。
我覺得那種感覺相當疏離。
所以與其就這樣屈服,我總是、一直在反抗。
這對我來說非常重要。
聽到那類話,聽到別人這麼說我,的確讓我很驕傲。
因為這肯定是一種生活方式,會把你捲走。
但我想被捲走的另一面,我不太喜歡那會長成什麼樣子。
我覺得你需要身邊有人會告訴你如果你變成混蛋。
在這工作裡這點至關重要,絕對是。
這些事,我想,當你被包圍著——很多成功人士就是這樣——當你周圍只有成功時,會滋生一種奇怪的說法。
能被唐卡斯特那邊的人那樣尊重,對我來說意義重大,真的是。
所以這也是另一個原因,你知道,我才不會開著他媽的法拉利或什麼在唐卡斯特的街上繞來繞去。
你在唐卡斯特上學,Hayfields?
對,Hayfields,我大部分時間都在那邊念,然後我 A level 被當了,接著又去別的地方讀了一年。
你 A level 被當了?
我 A level 被當了,對。
那是我人生中第一次,第一次被我媽狠狠罵了一頓。
真的被徹底訓了一頓。
因為她一直都很、公平。
但她對學校功課那方面有點嚴格。
我記得上車時她說,你把你的人生毀了。
而她從不罵髒話。
她從不罵髒話。
我記得想到那句話時起雞皮疙瘩,我記得當時想,也許我得做點什麼來改變我的人生。
15 歲、15、16 歲,你加入一個戲劇團。
其實我在你來之前就在看。
17 歲時,你得到了《Grease》的主角。
基礎已經打好了,你最後在 18 歲時決定去試鏡?
對,那是我第三次去試鏡《X Factor》。
所以之前每年都有去。
那麼我第一次試鏡的時候大概是 16 歲。
有三關製作人面試,然後你才能見到 Simon,那是關鍵一關。
第一年我每一關都沒過。
第二年,我過了第一輪。
然後最後一次,我對自己說,好,再給自己最後一次機會。
因為那個年紀還有另一件事。
說你有韌性是一回事,我確實覺得我是有的。
但那個年紀要更有韌性也容易得多。
絕對是。
真令人意外,有人會去《X Factor》一次被拒絕,基本上被否定了。
又再去一次,還是沒通過。
然後還能再去一次,而不因為自尊或自信被打到到不想再去了,覺得不想再承受那種回家告訴朋友家人這事的壓力——它沒成功。
嗯,第一年我記得那種感覺極其粉碎。
那時我還沒真正經歷過真正的拒絕,我還沒真正體會過那種事。
第二次去時更具挑戰性。
因為我那次是和我當時學校裡所謂最漂亮的女生一起去的,對吧?
她也是個歌手。
我們幾個月前聊起來,結果她也想去試鏡《X Factor》。
我說,好,我們一起去吧,覺得這可能是個聰明的小計畫。
她先去。
我想那時我還在排隊中。
她回來告訴我她過了下一輪。
像拿到金票那樣。
然後我沒有過。
因為我跟她在一起,我跟她搭車,我們被帶進一個大概 200 個人的房間。
那房間裡每一個人都是被通過的。
我記得那真的很難受。
你被一群正在做夢的人包圍,你知道的,他們對下一階段會是什麼都非常非常興奮。
我想那也點燃了我更多的鬥志。
大概就是,當時在想,好吧,明年我要怎麼擺在正確的位置?
明年我要怎麼進到那群人裡面?
你媽在你決定再去試第三次的時候有起作用嗎?
我記不得細節了,但我要說如果我有半點猶豫的話,肯定是她讓我去的,100%。
你剛剛提到我在學校那齣音樂劇,那次我其實不想去試鏡。
她真的把我抓起來開車送我去。
我當時非常感謝她這麼做。
她常常很會做到那種——你知道,愛推著孩子的父母那種,通常那種不是好事。但她從來不是那樣。
她總是有一個恰到好處的力度,有時候孩子真的需要那種推一把。
其實,即便是成年人,在懷疑自己的時候,只要有人說「去啊,你可以的,你沒事」,那種話馬上就有用。
所以我想那絕對起了很大的作用。
就算我當時有暗示我可能不會去這次試鏡,她整年也會給我一堆理由去。
不是字面上一百個理由,而是從建立自信的角度來說,她跟我講話的方式,她總是把我捧得很高,讓我覺得自己什麼都能做得到,這點絕對有幫助。
去試第三次,因為我媽說我可以,也許我就可以。
所以你那次試鏡是唱 “Make You Feel My Love” 那首歌嗎?
那是訓練營(boot camp)。那是試鏡的第二個部分。
我第一次試鏡唱的是一首叫 “Hey There, Delilah” 的歌。
那首歌對我來說在聲音上完全沒幫助。
現在我有更多經驗可以說這種話,但年輕的時候你不會想那麼多,只是覺得「我喜歡那首歌,就唱那首」。
唱得很糟糕,真的非常糟糕。
糟到現在回頭聽或看那段試鏡我還會覺得非常不舒服。
我以前唯一做過類似經驗就是學校的音樂劇《Grease》。
那場大概有兩晚共兩百五十人看。
當時那感覺就像一座他媽的高山一樣。
然後再跳到你在曼徹斯特 MEN 的直播試鏡,觀眾有三千人。
三千人對任何人來說都是一場大場面,絕對是。
要是賣到三千張票,對任何藝人來說都算做得很好。
所以,這就是被直接丟進深水區的定義。
我想這也是他們想要的效果,但這種方式不會對每個人都產生最佳結果。
有些人可以,但我只記得當時我感覺像隻被車燈照到的鹿,整個人抖得很厲害,非常非常不自在。
我只希望地面能把我吞下去。
以前我不是常常會被逼到那樣的舒適圈外,我那時還挺自信的年輕小夥子,所以很少有那種經驗。
我確實感覺自己像隻呆若木雞的鹿,絕對是那種感覺。
我這樣想對嗎,他們大概早就有打算要組一個團體了,不是……?
他們一定有啊。
你知道我的意思吧?認識 Simon 的話,我以前肯定跟他有過這類對話,只是我現在不記得了,但認識 Simon 的人都知道,他大概在前年就已經有這念頭了。
他也喜歡男團,他有這方面的經驗。
是啊,是啊。
他從那賺了很多錢。
所以你們以一個被湊在一起的團體第三名出現在 X Factor,然後你 19 歲時簽約到 Simon Cowell 的 Psycho Music。
這很瘋狂,因為當我想到你 19 歲簽約,以及之前五、六年發生的事,真的是瘋了。
直到現在,不在 One Direction 之後,我才有一點點概念知道發生了什麼,甚至了解那有多瘋狂,因為在事情發生之前沒有人有任何脈絡。
所以我們確實覺得事情進行得非常非常順利。
但我們內心也會有一部分,特別是在第一年,會以為這就是成功看起來的樣子,覺得成功的藝人就是這樣做的。
我記得有一個特別的時刻,那時我才真正意識到這件事也許比當時一般所見的還要大:我們被安排去當一個叫 Big Time Rush 的迪士尼樂團的暖場。
在那場巡演前,我們的經理——那種你一年大概只會見到六次的人,而且通常是在拉斯維加斯、洛杉磯那種最好的地方——他把我們叫去,像是在訓話,說:「聽著,這類演出你們要有心理準備。別指望大家都認得你們的整張專輯,就算他們只知道單曲,那已經算是勝利了。他們不會知道專輯裡的其他歌,表演會跟你想像的非常不同。」
所以我們本來都準備好要衝出去拼了,因為到那時候我們還沒真正遇過那種情況。到目前為止我們做的事情,大多數都讓我們很有信心。
所以我們其實處於一種比較被動的狀態。
我記得我們走上台時,我想我們開場唱的不是單曲那首,觀眾卻完全被吸引住了,全場超級投入。
那裡的聲音真的非常非常大。
我記得那一刻,我又回想起年輕時我的另一面——那種我很想在演出後迫不及待地去告訴當時的經理 Richard,跟他說實際情況是怎麼樣的。
你當時看到了嗎?
因為結果顯然不是那樣發展的。
我記得當時為此有點自鳴得意,但我想就是那天晚上上床後,我開始有些思考。我那時不是個特別愛沉思的人,但偶爾還是會有比較深的思考。
我看著那位音樂經理,心想,這傢伙經驗超豐富,肯定遇過無數次這種情況。如果他也預測錯了,或許真有什麼不對勁。我在想,在那樣的狀況下,你要怎麼照顧自己?因為做這個 podcast 我學到很多關於大腦的事,我了解了很多關於多巴胺、睡眠與晝夜節律等東西。把這些放到你那個年紀的生活脈絡裡——神經科學家告訴我男性大腦還在成長、還在塑形——你正在對它施加巨大的外在壓力,每晚都給它強烈刺激。
我記得採訪你以前的團員 Liam 時,他跟我說他記得走上舞台——我想是在杜拜,現場大概十萬人。然後就是被丟進計程車、送回飯店房間並被關起來。他跟我說的就是:舞台、車、飯店、被鎖。舞台、車、飯店、被鎖。該死。
我會說我和 Liam 處理這種情況的方式其實很不一樣。我想這也是為什麼我從一開始就和 Zane 相處得不錯,因為我們都不是那種墨守成規的人。並不是說我們會去完全攪局,我們只是有自己的想法,懂嗎?而這至少稍微減輕了一些壓力,讓我知道在內心深處,如果我想去做某件事,我真的會去做。相比之下,我覺得 Liam 和其他人,在某種程度上,心裡有些恐懼感。而且 Liam 從 14 歲就開始努力到達那個位置,他的旅程和我很不一樣。我當時只是覺得自己像個無憂無慮、似乎中樂透般的人;Liam 則非常精準、刻意,是靠努力一步步做到的。所以我們的出發點也有些不同。
我當時另外一個優勢(現在仍有)是我不是個會一直耿耿於懷的人。雖然我確實是個容易過度思考的人,但我不會一直糾結於那些事。我不常用這個詞來形容自己,但那段時間確實有種「無知就是福」的成分在裡面。
我覺得你談到自己有那種性格或膽量去稍微對抗體制那件事很有意思。因為我跟你以前的攝影師、錄影師聊過,他說你是團裡會站出來對唱片公司說話的人。你會轉身對唱片公司說:「我們需要放一天假。」我從做這個 podcast 學到的一件事是關於「習得性無助」和「控制感、自治感」的概念。長話短說就是,人覺得能掌控自己的人生時,生理健康狀況會好很多:壓力較少、抗壓力較強、心理狀態較佳、焦慮和憂鬱較少,因為他們覺得自己掌握了情勢。
我在寫上一本書時讀到一個瘋狂的實驗,是關於一些老鼠學到牠們對情況無能為力,於是基本上放棄、變得順從、不再嘗試。我把這件事也放在人類身上思考。從你的錄影師 Cam 跟我說的,看起來你顯然不是那種會放棄的人。你年輕時會去對抗 Simon Cowell 那樣的唱片公司的做法,很明顯。
我和朋友也談過幾次類似的事情,但我不確定當時那股衝勁是從哪裡來的。因為那很勇敢,對吧?去直視一個在流行音樂圈當時可說是最成功的人物之一,然後告訴他「不,你錯了」,你告訴他這話的人只是一個沒有經驗的 18 歲小孩。我想讓我有信心去說這些話的原因是:即便那不是集體的聲音,即便只有我一人在傳達,那訊息背後總是帶著集體的意圖,目的是為了我們大家好。
現在要我單獨做那些決定就沒那麼容易了,牽涉的面向很多。不過這又回到一個「像個大哥」的角色——我在團裡是年紀最大的,那大概也是我在團裡的角色之一。我發現我無疑是團裡最有主見的,所以我想把那種主見用在正面、用在對的地方,而不是只是在推特上亂罵人或胡扯。
關於 One Direction 的另一個重要區別是——這不是對 Ed 不敬,我知道我是在一個男孩團體,這點我心裡清楚——但如果要說哪一類音樂可能最俗氣,那大概就是所謂的「男孩團體」(如果你能把它當作一種曲風的話)。所以當時 18 歲的我走進 One Direction,從英格蘭北部長大,大家那邊對音樂的看法有點自命不凡,分得很清楚:有「真正的音樂」,然後有男孩團體。帶著那樣的感覺走進去,也就是為什麼當時比較容易去反抗一些老派的想法。
那是因為那些想法——我不喜歡這些樂團的原因,是因為他們看起來都一樣,而且感覺像被公關包裝過,你知道嗎?
對我來說,去觀察 One Direction、然後想「我們怎麼把這做得酷一點?」一直是一個很有趣的專案。
我記得 One Direction 真正的轉捩點是我們把首支單曲 “What Makes You Beautiful?” 放上預購那次。
我記不得數字,那週賣了多少,但我們打破了某個紀錄,對吧,是預購那塊,當時我們還沒發過任何音樂。
我記得心想,這很有趣,因為他們還不知道會是什麼聲音,但他們已經投入了。
那種感覺一開始就像是力量的一部分。
也讓我覺得我們可以重新寫規則,因為人們對我們的投資,和對音樂的投入一樣多,甚至更多。
我想這樣說是公平的。
在 One Direction 的成長歷程中,有沒有那種時刻讓你覺得:「有些我愛的生活元素,因為這樣的成功而不再能接觸到」?
我會說那是比較逐漸發生的,真的。
你會開始,在某種程度上,失去自己的獨立性。
而且我想,也和我當時的年紀有關,對吧?
我加入樂團時才18歲。
我一直說,在我去試鏡 X Factor 之前,那18歲以前的一年,是我人生中最棒的一年。
你知道,那時候有自由。
我會自己開車,可以出去玩,社交上總有事可做,真的很迷人。
所以要把那些拋諸腦後,說實話很令人心碎。
一開始我花了一點時間去習慣。
現在,每次和 One Direction 做任何事時,我總是覺得非常感激、非常興奮。
但只要有任何反思的時間,我就會非常、非常想念家。
像我和 Zayn 年輕時常常會聊很多次,就會想:「我們乾脆收手好了?就結束吧?」為什麼?因為你會覺得被疏離。
你過著這種生活方式,會有一百種不同的原因讓你覺得不自在,但成名這件事真的很難受。
對我來說,主要是那種被疏離的感覺。
我覺得我任何的生活經驗,對某些朋友來說現在不太相關了。
我想這也跟我在一個工薪階級小鎮長大有關,那種對成功和金錢的愧疚感也是其中一部分。
我覺得那其實是兩件不同的事。成名這件事,我永遠不會完全接受。
當然,每個藝術家都會這麼說,但如果我只做音樂,那該有多好——那會很棒。
我想在某種程度上我可以這樣做,但我不會得到那種我現在所感受到的刺激感。
幾乎可以說,其他一切都是跟著來的東西。
有人說他們感到孤立,這點很有趣——我從很多在公眾上很成功、有大粉絲群的人那聽過。
因為我們想到孤立時,會覺得是不在別人身邊,但我想你剛才描述的孤立,更多是關於無法與人建立連結、失去可親近感。
是的。
另一個比喻是:那個日本很有名的十字路口,如果你用無人機拍下然後慢慢拉遠,你就會在噪雜中變成一個小點。
有時候就是那種感覺,因為那不是現實世界,就連人們看你的方式也不是真實的。
One Direction 第一次拿到的大筆收入,是我們得到的一個周邊商品合約,我們的周邊一直做得很好。
幾歲?19歲。
那是我第一次感到非常、非常興奮的時刻,所以我立刻打給我媽,像往常一樣告訴她這件事。
她很替我高興,顯然她也很驕傲。
然後我記得當下的感覺是,「那麼我還要跟誰說呢?」
像是,我要不要打給 Nizam 告訴他?他會很支持我,會為我感到驕傲。
但別忘了,他只是在 X Factor 電視上看到過我。
我後來也了解到一件事:人們以為如果你成功了,那一切都變好了,事情就是那樣。
所以我想,如果我真的有打電話給 Nizam,他大概會很開心,但在他腦中他會想,「喔,顯然你現在過得很好嘛。」
所以那裡確實有一種不了解,這也是理所當然的。
那年紀也會有愧疚感,因為人生在那個年紀真的很貴,人們背著學貸喘不過氣來。
大約兩年前我才把所有獎牌和獎座掛到家裡牆上,包括從樂團時期拿到的 Brit Awards 那些東西。
它們現在還掛在我客廳裡,讓我有點不自在。
因為像是,如果我和某人聊天,我其實不想──我只是想做我自己,我不想那個「拿過那些獎的人」。
我們當然可以那樣互動、可以談論那些事,但說實話,如果 Nizam 到我家來喝杯咖啡聊天,我會討厭對話最後可能會圍繞著我或我的成功轉。
這更多是關於那些關係和對話在現實世界裡長什麼樣子。那才是我渴望的,真正的正常感。我只想在任何對話中跟所有人站在同一個平等的起跑線。我想最難處理的,就是在各個層面上都缺乏那種正常感。
像酒精這類東西怎麼影響這一切?你過著一種非常瘋狂的生活,多巴胺和大腦在各種方式下被不斷考驗。我記得利亞姆跟我說過,樂團早期他就是在那段時間開始對酒精有問題。我永遠忘不了他跟我談到房間裡的迷你吧。有一點我之前沒想到——你剛在十萬人面前上了台,回到飯店房間發現有個迷你吧,酒精的誘惑就會蜂擁而至。
我在樂團時期確實喝了不少酒。但有個重要的差別是,演出後我會抽大麻。我會回到巡演巴士上抽大麻,Zane也會跟我一起抽。我希望他不介意我這麼說——我相信他不會。那感覺很好。其實每個人做那些事的理由不同,那是我的選擇,也是我的建議。當時那樣適合我的原因是,我腦中充滿各種噪音,剛在台上經歷了瘋狂的事,那些噪音有時候就是需要被壓下來。
所以我們通常會回到巡演巴士,打《Call of Duty》的殭屍模式、抽大麻,那就是我們能想到和想做的一切。然後我們會陷入那種老套的「嗑藥者」式深聊,可能談UFO、那類話題。雖然看起來或感覺很傻,但那是我們的正常,是在巡演中打造的日常,也是一種朋友們在家鄉會做的版本。而且,那真的是從那些時刻解套、遠離狂躁的一個很美好的方式。你會有一個很平靜、舒服的環境,這種對比其實感覺挺不錯的。
如果你能回到和Psycho簽約的那一天,33歲的路易會對18、19歲的路易說什麼建議?這真是個非常重大的問題。我想我會說,年輕時要更有自信。因為我年紀越大越發覺,多數人在剛開始做那些事的時候在某種程度上都在裝樣子。
很長一段時間我都想說,我年輕時根本沒想過自己會成為歌手,所以我一直在追趕。還有一點我很坦然地說——我不是世界上最棒的歌手,我可以接受這點。但確實曾有一段時間,身為年輕人那些事對我來說很具挑戰性。我想我會對年輕時的自己寬容一點。正是我的叛逆和那些決定把我帶到現在這個位置,那應該會給我信心。
當年我真的覺得自己像被車燈照到的鹿,呆若木雞,我根本沒有任何脈絡去理解發生了什麼。我要強調,我說這些不是在講「我們不要去做那個迪士尼的表演,因為我覺得那對One Direction形象不好」。我說的是更內省的、關於自己在樂團中價值感的問題,還有那些東西。年輕時我在這方面真的很掙扎,非常嚴重,所以我會對自己多給一點肯定。
你真的很為此掙扎。我覺得那真的很難。就像我之前說的,我當時像個中頭獎的孩子。我唱了第一次《The X Factor》的試鏡,但我覺得自己並沒有唱得很好,能拿到三個「是」我真是非常驚訝。那大概是第一次試鏡播出前四個月左右,所以到了那時候我已經把這件事告訴了所有人。很明顯,我在一支樂團、我在《The X Factor》,我跟任何願意聽的人都說了,幾乎每一個人。事實上,我和Niall在試鏡時根本沒上電視。諷刺的是,我們被放進這個樂團裡,但觀眾根本不知道我們的存在,沒有任何背景讓觀眾看到我們、真正關心我們。從那一刻起,我就覺得自己一直在努力跟上。
我記得那件事,真的,像是典型的《The X Factor》那種無中生有的橋段。我們去拍Judges’ Houses(導師別墅)那一段。節目流程是試鏡、boot camp、Judges’ Houses、直播秀。我們去拍Judges’ Houses的時候,我已經在懷疑自己了。我幾乎沒有個人獨唱的部分,所有都是和聲。有一次我還被海膽刺到,真是亂七八糟的事——我的腳腫得像大象一樣,我們還得把這些都拍下來。你知道《The X Factor》是怎麼做的吧?他們要把所有這些危機感都拍出來,像是「沒有Louis,男孩們怎麼試鏡?」那真的很糟糕,因為那句話沒有任何可信度。男孩們本來就能直接去試鏡。當時我是在唱低和聲,我會很驚訝如果有人在混音裡能聽到我。所以那真的很具挑戰性——我已經開始感到那些壓力了,然後又發生了實際的事情,他們就想把那種危機感包裝成節目內容。我記得當時想,我真想做更多,但我根本不知道該怎麼做,沒有脈絡。我去《The X Factor》前覺得自己是個不錯的歌手,然後我通過了試鏡,他們讓我過關,我當時想,好吧,那我應該還行吧。
然後他們就不播那段電視試鏡。
你會想,喔,或許那只是個性問題。
或者我也不知道。
也許是我的聲音。
有好多、真的很多,
尤其是當你身為一個年輕小子處在那樣的情況時,
有很多問題都沒得到解答。
你有沒有曾經問過那些問題?
我有沒有問過他為什麼我要留在那個樂團?
沒有,但我真想問。
我本來很想問。
但你知道為什麼我沒問,也永遠不會問他嗎?
Simon 大概會、他會、他會,
Simon 很會讓我覺得自己在樂團裡是有價值的。
但是,就像你之前說的,
我常常是樂團和唱片公司之間的一個發聲者。
他就是那個唱片公司。
他站在我這邊,這是個聰明的做法,不是嗎?
Stephen,他總有一件事會做,
就是他總會叫我的名字。
當你19歲,而 Simon Cowell 說,
「Louis,那個點子的關鍵是什麼,你知道嗎?」的時候,
你會覺得自己被賦予了權力。
我們都喜歡別人叫自己的名字。
想像一下 Simon Cowell,而且你才19歲。
那會帶有一種魔力,也帶有一種權力。
我想,在很長一段時間裡,
我多少被那些想法所迷惑。
我覺得 Simon 是個很有趣的人。
他是個出色的生意人。
我從他身上學到很多東西。
我依然非常尊重他。
年輕的時候我對他既敬畏又崇拜。
我喜歡待在他身邊,
喜歡聽他做決定,喜歡那一切。
當時我覺得他真的很聰明。
他把我捧上了一個神壇,
以致於我以為那在現實世界會有真實的意義,
而不只是「謝謝親愛的」那種感覺。
你什麼時候意識到並非如此?
當我自己加入 Syco 的時候。
所以這是在樂團之後。
抱歉,樂團解散了,我也沒有什麼唱片公司任我挑選。
事情從來不是那樣的。
就算我桌上有十個邀約,
假設錢都一樣,
我也還是會選 Simon。
因為,就像英格蘭北部那樣,
忠誠是一種非常重要的「貨幣」。
在那種工人階級的地方,真的非常重要。
對我來說,那一直很有分量。
我聽說其他一些男孩在考慮去別的唱片公司,他們那樣做是對的。
我發現只有我是會留下來跟他走的人。
那反而更激勵我。
其他男孩都去不同的唱片公司了,
有些甚至不是 Sony 底下的公司,而 Syco 當時是屬於 Sony 的。
我心想,哇,其他人都這麼做,這對我來說其實很棒,
因為這會讓我在 Simon 面前看起來多麼好——看起來很忠誠。
有些是刻意的,但大多數只是我的本性。
我比較想維持那種快樂大家庭的氛圍,這比較適合我。
人們不常談的一件事是,
你的成功對唐卡斯特那邊的每個人造成的影響,
包括你媽媽在內。
我和你妹妹 Lottie 談過,當我團隊做調查時我也聽了錄音。
她說對你媽媽特別難受,因為你18歲就突然離家。
從你描述的一切來看,
你不只是個孩子。
在某些方面你是幫忙養家的夥伴,
也是最好的朋友,真的。
她有沒有跟你談過這些對她造成的影響?
那件事我記得很清楚。
她常用大學來打比方,
她會說我總知道你有一天會離家,但我至少有一個時間表可以期待。
我腦子裡可以想著說,好吧,三個月後你會去念大學,好,那就這樣。
One Direction 並不是那樣發生的。
一切都失控了。
所以我覺得好像我們都眨了眨眼,
等我們回過神,我就不再住在家裡了。
我媽甚至沒時間去接受或哀悼那個事實。
為了當時的脈絡,我在一部紀錄片裡也提過這件事,
它很能概括我和我媽的關係。
我第一次失去處男身,第一個知道的人是我媽。
就像我在跟哥兒們說一樣,我只是想炫耀,想說「你猜發生什麼事了?」
我們之間確實有那種互動。
我一直把她當作最好的朋友勝過其他任何角色。
尤其因為我是她的第一個孩子,
她在19歲就生了我,
我們最初幾年是沒有男性榜樣一起生活的。
所以我們的關係比一般母子更深一些。
所以這件事對我媽的衝擊像一塊磚頭重重地砸下來。
如果能重來一次,我會更常在場,也會更意識到那些感受。
說個故事,我從沒跟 Daisy 和 Phoebe 說過這件事。
Daisy 和 Phoebe 是我兩個同卵雙胞胎的妹妹,
她們比 Lottie 小大概四、五歲,所以大約21歲左右。
我以前總能分得出她們,但她們長得一模一樣,尤其小時候。
我記得我在樂團待得越久、離家越久,
我就越不敢確定要不要叫她們的名字。
我常常會直接叫「寶貝」之類的,
這樣就不用說名字,因為我不確定誰是誰。
這是我一起長大、共度一生的兩個姊姊。
但我想這也說明了我在家的時間有多少。
我媽要是來看我,那當然很好,
不過其他的,你知道,孩子們要去上學,像那樣。
所以在那五年裡,有很長一段時間,
身在樂團中的那些日子,花了很多時間沒能好好陪家人。
我會說,那大概有85%是工作、情況、One Direction 這些原因,
剩下15%是我自己的問題。
像我完全能做得更多這類的事。
但你知道,當你像我們在 One Direction 那樣生活時,
空閒時間是很搶手的。
而且當你年輕時,你並不夠聰明去意識到這些家庭時間的價值。
而你那時簡直就像坐在一艘火箭上,直到大概——
你大概意思是到 23、24 歲那年樂團宣布要解散為止。
看,那年三月,Zayn 說他想離開,想過一個普通 22 歲該有的生活,
這震驚了全世界。
你現在怎麼看 Zayn 的決定?
當時他要離開、把事情弄散,你是不是很生氣?
我氣炸了。
真的嗎?
是啊,我又得說,這不是我們討論得足夠多的事,但我跟 Zayn——我是說……
但這又回到對我來說的忠誠問題。
我就自私地希望他能先跟我談一談。
因為我和 Zayn,我想他也會這麼說。
我覺得他也會。
有時候我們會這麼形容,這是一個很好的描述方式。
在 Zayn 最後一次巡演時,我們常說我們絕對不會成為那種
每個人都有自己獨立化妝間的樂團。
嗯,有時候你有很多來賓什麼的,確實會有挑戰。
但我們一直說我們不會成為那樣的樂團。
而在 Zayn 最後一次巡演時,Harry 有自己的化妝間,Liam 有,Niall 有,
我和 Zayn 是共用一間的。
所以我覺得這多少也是我們關係的一種證明。
所以我覺得有點被不公平對待。
我覺得,並不是要把那些兄弟出賣,但至少告訴我一聲。
我就是,覺得有點失落。
我以為我們的關係是他可以跟我有那樣的對話。
事後回想,他並沒有這樣告訴我,等我和他聊的時候再看吧。
但我想如果他跟我說了,我會嘗試勸他留下來。
我想那很可能也是他沒先告訴我的原因之一。
因為他知道我向來很有主見。
那你是怎麼知道的?
那天晚上,隔天晚上之前一切都很正常。
我們在飯店房間。
我們在某個地方,我不知道在哪,世界上的某個地方,也許那裡大麻不合法,
但我們在抽一支 joint(大麻煙)。
一切都很正常,你知道,然後我想他可能在晚上十一點左右走了。
他很酷,沒有什麼壞心情,說了聲晚安,夥計。
然後第二天早上我醒來,我們要去拍跟可口可樂的廣告贊助之類的東西。
我們發現他不會來了。
其實我也有過這樣的想法,只是 Zayn 比較頻繁。
這不算太反常。
我一直很欣賞 Zayn 這點。
如果他不想做某件事,他就真的不會做。
不管是什麼事,他只要覺得不合適,就不會做。
所以我想,這大概也是他離開樂團的原因,這點我很佩服他。
因為如果我處在同樣的處境,我可能會貼上六片創可貼——
只是希望我們可以繼續扮演快樂一家人的樣子。
我想知道他是否後悔。
不是說他個人的事業不成功——他做得非常非常好。
但他一定會想念吧。
他一定會,因為我很了解 Zayn。
Zayn 有一種跟我有點像的能量,因此有時候這整份工作會顯得有點挑剔、繁瑣。
總之就是有很多事要處理。
當你在一個樂團裡,你可以分擔那些負擔。
譬如說你坐在一個你不喜歡的訪談裡,你就閉嘴讓別人去收拾局面,
讓他們去扮演那個角色。
我們可以分擔那些我們不太想做的事。
他肯定有時候會想念那份被分擔的安全感,這點毫無疑問。
但老實說,這有點像房間裡的那頭大象。
我最近有跟他碰過幾次面,但這不是我們常常會討論的事情。
不過遲早會有那樣的時候,肯定會。
我想跟他好好談談。
但那件事擊垮了我,老兄。
完全擊潰了我。
我傷心極了,因為感覺像是,喔,這是不是樂團走向終結的開始?
但同時,我又想,他那時是我在樂團裡最好的朋友之一。
所以那感覺是,我失去了一個朋友,也失去了一個樂團成員。
有趣的是,你說你沒準備好面對 One Direction 的成功,
但你也沒準備好面對 One Direction 的結束。
喔,不。
你形容那感覺像被一噸磚頭砸中一樣。
是的,糟透了。
直到事件過後我才意識到我其實在消化這些情緒,
但當時我是在直接哀悼它。
那是在為樂團哀悼。
不幸的是,我對哀傷有點經驗。
雖然那感覺不同,但也是同一種東西的變體。
那是我非常想要、卻不可能再擁有的東西。
我想像任何事情一樣,你知道,如果你是那種看到杯子半滿的人,
所以我感覺齒輪開始轉動、情況開始變化。
但你卻轉頭不看,心想,不會的,不會走到那一步,反正不會變成那樣。
然後有一天我們開了個會,結果真的發生了。
那場會裡發生了什麼事?
說了些什麼?
是西蒙說了什麼嗎?
是其他男孩們嗎?
是代表出面嗎?
其實是我們幾個男孩在說,這很好——理應一直都是這樣,顯而易見。
但我覺得說不定也差不多可以當成代表在說的了。真正有趣的是那些非常認真的時刻。
我們不會把事情朝一個方向硬推太多。我們只是跟著感覺走,真的為彼此感到高興,像那樣。
但我想有些時刻你不得不自私一些。
那種氣氛在樂團裡我是從來沒感受過的,因為通常就像我說的,我們是手足兄弟般的關係。
都是那種同志情誼(camaraderie)。
然後突然間有人開始比較獨立地為自己著想,順帶一提,他們當然有權這麼做。
但那天房間裡的感覺就是冷的。我特別記得那一天。
我試著找個恰當的比喻,但就是一種感覺:這些都是我每天都見到的面孔,但我從未在房間裡感覺過那樣的能量。
房間裡有一種空洞感。
我想大概是因為我們都集體知道事情會朝哪裡去發展,這在想法上造成了一些摩擦。
真正讓我不舒服的是——這又顯得很天真,當時真的是太天真了——我很堅持要有某種指示,因為最初是這樣說的,那個該死的字我們用過一百萬次是什麼來著?
Hiatus。
對,順帶一提,那個詞真的很令人發噁。
所以最初就是以那個名義提出的。
我還記得我當時在想,如果我要試著自己做一些事,而那時我甚至還不知道我要做什麼,
我就覺得知道這段休團會持續多久會比較好。那我們來猜猜看。
一年?
兩年?
五年?
十年?
十五年?
我從來沒真正得到那個問題的答案,現在我能理解,說實話,我覺得涉事的人或那個人內心並不夠勇敢去真正回答那個問題。
我想他們心裡大概知道現實,這也是為什麼會那麼難受。
那西蒙有嘗試說服你回到樂團嗎?
我可以這麼說,到那時候,我會說西蒙知道一些,但也許沒那麼清楚。因為經過大約兩年的One Direction,沒有人,絕對沒有人能管我們。
我們是好孩子,我們從不會粗魯或什麼,但就是那種,我們沒有那種被壓制的狀態。他可能在九零年代有過那種關係,那時那種事比較普遍。
但我覺得我們一直都有自己的一套自信。
所以他從來不會介入那類決策。事實上,他夠聰明,知道那會讓我們反感。
說得通。
然後一切結束,你的人生從超級瘋狂變成比較不瘋狂。
是啊,這件事我到現在還在整理,老實說,還在試著釐清那些感受。
我記得,我之前也提過,Julian Bonetta,一位參與很多One Direction作品的製作人,我們和他關係很好。
人很酷。
有一次在拉斯維加斯某個類似告示牌音樂獎(Billboard Awards)的活動後,我們度過了一個瘋狂的夜晚。
Julian把我拉到一邊,他說的話很重——很有趣,因為他通常不是那種很沉重的人,但那是一句很沉重的宣告。
他顯然喝了幾杯伏特加紅牛之類的東西,然後問說,我們接下來要去哪裡?
順帶一提,他用「我們」這個詞讓我有點不爽。
我能理解「我們」這種感覺,我們確實是一起的,但那個問題對我來說要比對你深得多。我明白,也能感受到,但同時你可能會——他最後做的事是繼續做他原本在做的事。
而我至今還沒真的弄清那個問題的答案,甚至我覺得也許你根本無法弄清楚。
我覺得很多人的、不是每個人,但大多數人的自然發展軌跡——姑且叫做「成功」吧——是有一條線性的旅程。
他們年紀越大,獲得的成功越多。我可以吹毛求疵地說那不一定完全是,但他們有某種線性成長。
奇怪的是,當我24歲時我發現唯一的方向其實是往下走。
沒有另一個替代現實讓我能至少追上或超越那個高度。根本沒機會。
那很明顯,對周遭任何人來說都很明顯。
這依然很具挑戰性,絕對是的。因為你已經看過那個幕後,你知道那是怎麼回事。
有些當時我擁有、現在沒有的東西,我其實並不是太在意。
像是在洛杉磯或紐約為專輯做一個大看板這種機會,我已經不再有了。
我會為此失眠嗎?不,不會,並不是這樣。
但總體感覺是,我必須非常努力才能在我所處的水準競爭。這就是事實。
像我剛拿到上一張專輯《Faith for the Future》的冠軍紀錄——
當我開始個人事業時,絕對沒想到有一天會有冠軍成績,萬萬沒想到。
那是對我的粉絲、對唱片、對製作人們的肯定。
但對我自己來說,我一直覺得必須非常非常努力,才能勉強維持不被淹沒。
事實上,說到這點,我一邊大聲說出來就越覺得,我所說的「頭沒被水淹」或「頭還在水面上」的感受,跟很多人非常不同。
因為從18歲到24歲,那整個處境看起來非常非常不同。
所以我一直覺得,不去比較兩者有點不現實。
我完全同意,因為你不能把它們相比較。這兩者指的是 One Direction 和我自己的個人單飛生涯。
但這是一件你無法忽視的事。
我會這樣做,我會去翻唱──叫它翻唱其實挺愚蠢的,我發現這點很可笑。
當我唱 One Direction 的歌時,我竟然稱它為翻唱,這真諷刺。但我在巡迴演出會唱《Night Changes》。
我記得有一場特別的表演,我想那是一個大約五千人容量的場地。我記得可能只賣了大概一千兩百張票,這你知道的,還可以,還算行。
但當你在那種場地唱《Night Changes》,而你又清晰地、具體地記得曾在像溫布利體育場那樣的地方唱過同一首歌;你實際上在唱「看看夜晚變化得多快」,你望出去卻看到這麼稀疏的觀眾席。那有一種殘酷的詩意。
這也就是為什麼說這不現實的重點:我可以是——而且我確實是——那種看到杯子半滿的人,但生活會不斷用這種事考驗我,肯定會,因為那曾經是巔峰。
是的,這非常非常人性化。
顯然,你說的那個例子和情境沒有人能完全理解。但比較是我們運作的方式,是我們理解事物價值的方法。就像你說的,24歲就登上珠穆朗瑪峰,這意味著你之後總會以某種方式──即使是潛意識裡──拿之後的一切去比較。
那你怎麼處理這件事?你得用不同的衡量標準嗎?
我盡量。我盡量。這些只是幾個詞,不是嗎?你懂我的意思嗎?就是如此,要誠實。有些日子我能以此為准則,某些日子我真的能做到。
我在社群媒體上寫過一些東西,大概是四、五年前,應該是在 Instagram。談的是我對「成功」這個詞的詮釋,因為我花了很長一段時間,而且當時我只能透過 One Direction 的視角來理解成功。
我覺得那是一場持續的鬥爭。那是我一直很認真地和自己對話的事情——我可以用不同的方式衡量自己的成功。它不一定要是個數字遊戲,你知道的。
就像說,成就感,例如,像我剛寫好的這張最新專輯,我對它感到非常非常滿意。到目前為止我多少有點逆流而行。那種成就感,是真的,那是真實的感受。
你有和以前的隊友談過他們如何應對這些事嗎?有啊。情況都不一樣嗎?說實話,這種事基本上只會在我和 Liam 之間發生,和其他成員之間比較少。不是說和其他人沒有情感層面,因為當然有,而且肯定不只表面而已,但更多時候,我會比較難去常常傳訊息給其他人。
我會想要那樣和他們面對面相處、聚聚,但總覺得有些成分只是寒暄而已,你知道的。這當然很可愛,也很好,能那樣敘敘舊很棒,但我和 Liam 的對話總是更深入。而且,我說這句話會覺得有點不好意思,覺得自己好像有點自大,但我其實不該這麼想。
我、我、我想照顧他,確實,Liam,那個角色我覺得自己是願意去扮演的。
而且,他很多時候看待人生某些部分的方式真的讓我很受啟發;他有時候真的很勇敢,雖然有時與他對外展現的形象不太一樣,但他真的非常、非常勇敢。
他會帶著笑問任何人任何事,你知道的,他就有那種很好的為人處世方式。
我會說他最像我的兄弟。我很愛他,可以跟他相處好幾個小時,但我總是會時不時關心他,確認他沒事。
你曾經擔心他嗎?一直都擔心,真的。因為我知道他有點被誤解。而且有趣的是,當你作為一個獨立藝人開始時,那些真正認識自己的人,做出的作品往往是最好的,這點毋庸置疑。
所以,如果你還在理清自己是誰、作為一個成年人是誰(我們在 One Direction 之後都是如此),那幾乎不可能明確地指著某個方向說:這就是我想成為的藝人。因為本質上,那只是你是誰的一種隱喻,或者至少最好的作品是這樣的。
我可以很坦白地對 Liam 說,兄弟,該死,我好懷念在樂隊的日子。我們可以那樣有非常誠實的對話。但我不是以任何不好的方式說這話,只是如果我對其他任何隊員說這樣的話,我會擔心他們會想,噢,他的個人生涯不順利,你懂的。
而對 Liam,我從來不必擔心那些事。就像兄弟一樣。他是個把心掛在外面的人,不是嗎?Liam 就是 Liam。是的,絕對是。我覺得那種生活方式很新鮮,也非常酷。因為我們都會說,連我也會說,我把心掛在外面。
但你知道的,我仍有大約十分之一的地方會適當地防備。他當然有他自己的處事方式。我喜歡他那樣。
我其實,像我們剛剛說的,我確實會想那會不會讓他對那些壓力比較敏感一點。
因為有時候,你知道,如果你能夠、如果你能戴第二張面具。
對啊。
如果不能。
嗯,嗯,嗯。
這份工作幫助我的是,沒有哪個時刻比這更能顯現出來。
就是我做為父親而言,真的有一個明顯的區分。
這是我,這是我上班的時候,這是我不在工作的時候,基本上是分開的。
所以,不管是當父親、朋友、伴侶,還是其他什麼角色。
這一直幫助我有那種區分,知道當我是弗雷迪的爸爸時,
我是全職的爸爸,我不是歌手,外面那個世界的任何事都不會、對我作為父親來說不重要,的確不相關。
我有沒有跟你說過我之前公司發生過那次資料外洩?
有,我記得有聽說過。
那簡直是一場噩夢。
所以我很高興我們現在用 1Password。
那到底是什麼,Steve?
它叫做 1Password,而且他們現在是這個播客的贊助商。
他們有一個功能叫做企業密碼管理器(Enterprise Password Manager),意思是如果我們團隊中的任何密碼被破解或外洩,它會通知我們。
顯然,如果真發生這種事,我們整個團隊都會面臨巨大風險。
透過 1Password 的 EPM,你也可以儲存所有敏感資訊。它還幫助我們逐步朝向 passkeys(即無密碼登入)的方向前進,最終每個人幾乎可以在所有服務上登入而不需要輸入密碼。
聽起來是不錯的補強。
是啊,我覺得這可能是你能為團隊做的、單一最有影響力的安全升級,特別是當你的團隊有一堆密碼塞在 Excel 檔之類的地方時。
給我的聽眾們,如果你想保護你的企業,請到 1Password.com/D-O-A-C。
1Password 真的是一個改變遊戲規則的產品。作為一個有二三十個不同密碼對應二三十個不同應用的人,這就是我一直希望的未來。
我叫我的助理 Sophie 幫我在洛杉磯的新家找一個可靠的保全系統。她發現大多數現有選項都有相同的問題:它們都是被動的,只有在有人闖入你家之後才會採取行動。
贊助本節目的 SimpliSafe 採取的是完全不同的做法。
如果有人在你家或辦公室附近徘徊,他們的 AI 鏡頭會偵測到,然後像遠端保全一樣的真人人員會採取行動,直接對入侵者說話,告知他們正在被攝影機監視,必要時會啟動警鈴或探照燈嚇阻,或是撥打 911 請警方出勤。
這種即時反應就是為什麼我選擇 SimpliSafe。
沒有人用同樣的方式做保全,他們也沒有長期合約或隱藏費用,所以你可以隨時取消。他們還有 60 天退款保證。
我的聽眾在 simplisafe.com/D-O-A-C 可以省 50% 買 SimpliSafe 家用保全系統。那就是 simplisafe.com/D-O-A-C。
沒有哪個保全像 SimpliSafe 一樣可靠。
我從來沒見過人生有這麼多人的生活照。
我是說…
可愛,還有那件牛仔外套。
你看到那張照片時會想到什麼?
看起來,對,讓我想起一段美好的時光。
這張?
是啊,那我記得很清楚。
我們在我客廳做了整套的拍照。
是啊,手插口袋那個姿勢挺有架式的。
看起來比我實際感覺的不在乎得多。
我的意思是,這些都是樂隊的照片。
真的是太不可思議了。
看那些群眾和那些影像,簡直瘋了。
哦,這張是我媽拍的。
這是我們拍的第一張照片。
我媽拍的。
你看起來超年輕的。
是啊,是啊。
那張也是,對。
我是年紀最大,18 歲。
然後是 Harry、Liam 和 Niall。
他們當時 16,說是 17。
當然,你那張…
我很愛那張照片。
我很愛那張。
它挺能總結我跟 Liam 的關係。
我很喜歡。
他當時可能在跟我講一個我覺得不怎麼好笑的笑話,所以我會給他那種臉色。
然後大概一小時後,我會自己笑出來。
我有你漂亮母親的這些美麗照片。
喔,是啊,她們很漂亮。
我很喜歡這張。
我也很喜歡這張。
這張很可愛。
是啊,我床頭櫃旁邊的臥室裡也有一張非常相似的照片。
大概在你離開 One Direction 大約一年後,你母親因白血病去世。
去想想這些事情發生的時間點,去想被迫投入一種非常不同的生活——沒有那個男孩樂團在你身邊的生活,然後你的母親得到白血病,很多人不知道白血病是第十二常見的癌症形式。
她在 42 歲時離世。
這些事情的時機對我來說實在難以想像,因為你生命中有太多轉變。
我真的非常抱歉。
我只是,你知道…
噢,謝謝你這麼說,好嗎?
我真的沒有別的話可以說,除了理解她對你的意義以及她在你生命中的角色。
我非常抱歉。
你知道嗎?
就像你說的,時機的確很重要。
看,當然沒什麼時機是適合這種事的,但我想正是時機,造成了一點…
那種持續不了太久的情緒。
我想說大概六個月左右,但是真正的、像是對世界的怨恨。
真的覺得受到很大的不公平對待,你知道…
這是一種…
我記得當你陷在悲傷中時,一件小事也會讓你非常激動,比如你絆到腳趾,對吧?那種事就是徹頭徹尾的不公。
現在,那種事你原本可能會想,算了,沒發生過好了。你絆到腳趾,會很煩,但你會過去的。
在我哀悼的時候,像這種小事我真的、真的很難應付。就是那些本該正常運作卻不對勁的事。我的外套拉鍊拉不太上去。真的是些微小、不重要的瑣事。但我想因為那些事情的沉重,的確……如我說的,有段時間,大概六個月,我覺得自己好像贏不了。事實上,我只能輸。所以連不小心踢到腳趾這種事,你都會想,該死,又來一件事。
聽起來很傻,但一旦你陷入那種覺得自己被不公平對待的心態,最小的事情確實會被放大。
你什麼時候聽說她生病了?
我跟一個叫 Jamie Vardy 的足球員變熟了,他邀我去參加他的婚禮。那時我人在婚禮上,婚後的派對,大概晚上十點。那時我已經喝了好幾杯伏特加調酒,這對要談的話題並不理想。我媽打電話給我。我站在外面。她打給我並不稀奇,所以我當時並不擔心。她像平常一樣,大多數日子都會打電話給我,甚至可能天天都打。
然後她告訴我了,你知道,人生中遇到這種事,當你聽到有分量的消息時,腦子裡前十個念頭通常不是「不可能是真的」,就是「也許她搞錯了」,或「也許醫生診錯了」。在真正接受之前,會有一連串的否認階段。那樣的反應其實不太像我。我當時甚至不覺得那是個求救信號,但那晚我喝得酩酊大醉。
過去也有幾個夜晚我會喝得有點過頭,更多是因為不知道自己的酒量。但說實話,在這種情況下我並不常用酒來逃避,可是那晚我覺得那是唯一能徹底逃離那一刻的方法。
甚至在她第一次跟我談這件事的時候,我覺得最難的,是我還想給她希望。她本身很有希望,所以我努力表現出作為兒子會有的那種真誠擔憂,但我也想保護我媽,不讓她太受傷。我不想讓她覺得自己讓我難過,雖然那顯然不是她的錯,但我記得我真心想對她坦白我的感受;只是有時我又不願意說出來,因為不想讓她覺得內疚。
所以她是打電話告訴你被診斷出來的?
是的。她告訴我她得了白血病。我當下的第一個反應是「哪裡?」之類的——這就是典型的否認反應。我的第一句話,逐字來說,是「哦,那算是比較好的那種吧?」意思是說那種病的存活率比較高,我是幸運的。結果她就說,「不,並不是那樣。」
從那通電話到她離世,中間過了多久?
我不知道,真的不知道。我猜大概十八個月,但我覺得可能比那還快。她去世的紀念日那天,我經常會收到簡訊,有人會說「今天想著你」。只有到那時我才知道那天是紀念日,因為我腦子裡已經把那天刪掉了。
她過世了。因為你沒有——你的親生父親不在,所以在某種程度上,你就成了很多兄弟姊妹的父親角色,因為你是長兄。你在她去世三天後上台表演 X Factor。據我從 Lottie 那裡了解,她在過世前非常堅持要你去做那場表演,並告訴你你必須去表演。
我永遠不會忘記他在 X Factor 決賽和 Steve Aoki 的那次表演,我媽才過世幾天,我仍然無法相信他居然有那個力量去完成。可是我媽當時非常為他驕傲,特別是他要開始自己的個人演藝事業,即便在她臨終的日子,她也說:「如果我撐不到了,我還是希望你做這場表演。」她過世後,我們都覺得沒有人會期望他去做那場表演,但他想為她去做。我知道,我完全明白那是什麼意思。我知道她為什麼會這麼說——她是因為討厭讓發生在她身上的事影響到我的事業和我的人生。
我會為她再做一次。我想我此生不會有比那三分半鐘在舞台上更艱難的時刻了。我那次演出只是為了她。我不是那種回頭看就會說「我真為自己感到驕傲」的人。我為自己能做到那件事感到驕傲,但你幾乎會說出那樣的話,因為你想去做某件事,對吧?我真的為自己做了那件事感到驕傲,但那不完全是我的選擇,感覺像被從我手中奪走。我不想讓她覺得內疚,但那是我最不想做的事。很明顯,那真的很糟糕。那首歌也有所暗示,歌名叫「Just Hold On」。
奇怪的是,那些瞬間竟然會給人力量。我現在可以很坦然地說,雖然未來總有可能發生什麼事,但要再回到像那三分鐘一樣黑暗的情況,機率非常低。我若要再遇到那種情況、而且還那麼年輕,那我真是非常不幸。
我當時處在一種情況,就像你說的,所有時機都到了,然後我覺得,好像有人鼓勵我上台,但那並不是我真正想做的事。
這會讓一切有個對比,你知道嗎?
所以,像那樣的事之後,沒有什麼會比那更難了。
我想,有時我的工作會讓我感到沈重,甚至像今天——不是今天,但就我目前的心境來說——
回想起來很值得,它會幫我記得、幫我把事情放到正確的視角來看。僅僅因為某個電台不播我的單曲,那種受傷感,跟那種經歷比起來,微乎其微,幾乎等於 0.000001%。
所以我想,因為我在情感上受過極大的考驗,而且我存活下來了,說實話,這給了我一種奇怪的自信。
就是知道人生可能不會再那麼黑暗了。
有時你不會意識到父母扮演的角色,直到他們不在了,你才發現他們幾乎像在一切之下的構造板塊那樣存在。
那是在那個時候才有的體悟嗎?
絕對是。我沒有意識到自己對我媽有多麼依賴,直到她不在了我才發現。
所以我確實有很多東西要學,像是要學會獨自一人。
而且她常常會給我信心,你知道,我會說:「我很擔心這個,我不想去這個試鏡,或是我不想做這件事,或我很擔心這首歌。」她總是讓我覺得自己可以做到地球上任何事。
她甚至會讓我覺得,連質疑自己能不能做到都是愚蠢的事。
所以你會有那種時刻,幾乎得重新學會那種自信。
那麼,一個年輕男子在這麼年輕的時候失去母親,該如何哀悼?
每個人,顯然每個人的哀傷都是完全不同的。
後來我才發現,那份責任落在我身上。當然,那不是每個遇到我那種情況的人都有的奢侈。
我有哀悼,我有非常非常難過的時刻,但那些都是短暫的,因為我還有太多事要為我姊妹們做。
我得照顧奶奶和爺爺,得照顧家人,這些事給了我事情可做。
在最黑暗的日子裡,它給了我一個真實的使命,給了我起床、勇敢起床的理由,因為有事必須被完成。
那時我的姊妹們年紀非常小,我很害怕這會對她們成長造成什麼影響。
幸好她們每天都讓我印象深刻——她們是了不起的女人。
在那種情況下,我覺得自己的角色像是堅強的那個。而且是那種願意給別人力量的人。Daisy會打給我,她會非常難過,但通話結束時,她就能看到杯子半滿的一面。那是我的工作。
因為需要照顧別人,悲傷變得沒那麼突顯。
有時你會被問到:「你會給面對悲傷的人什麼建議?」這問題其實很難回答,因為我仍然在感受它。我還在經歷它。
有趣的是,你可能跟我相處兩個禮拜,卻完全不了解我,也不了解我的人生故事。你絕對不會以為我是那種整天消沉的人,但那種感覺仍然在,永遠不會完全消失。
那種還存在的症狀是什麼?
有一種氛圍,我想說,是難以預測的氛圍。那種感覺——有時也正是我樂觀的來源之一,因為事情可能在明天改變。所以我會把它解釋為一種不確定性、一種危險感。
但就我經歷過的悲傷來說,來得都比較快,我其實沒有太多時間去消化、去計算這些念頭。
那會不會造成對人生的焦慮,會不會因為基礎不穩定、壞消息可能隨時到來,而成為擔憂和焦慮的溫床?
我其實早些時候有把這個寫下來,因為我們剛剛談到你童年時你說我那時不是個愛擔心的人。
是的,我以前不會那麼擔心。大多數人應該都可以這麼說吧?人的擔心程度,年輕時通常比較少,因為你還沒完全理解自己的情緒。
你會有焦慮嗎?會為此苦惱嗎?
會的,我經常會有。但它會控制我嗎?不會。
我聲樂老師常跟我說,焦慮和興奮的感覺幾乎一模一樣。這句話一直在我心裡縈繞,因為並非總是如此,但很多讓人感覺很好的事,在事前可能會讓人感到畏懼——做不尋常的事會伴隨一種焦慮。
我還記得很清楚,不像現在那麼明顯,但在第一次巡演時,出場前我會真的——雖然很徒勞、很荒謬——想:「我要怎麼逃跑?我怎麼能真的衝出門不去演出?」也許那就是一種焦慮的表現,但那並沒有阻止我上台去做,我想這或許就是差別所在。
在你母親過世幾年後,你又失去了你的小妹,Felicity。她的遭遇、她的死,嗯,是非常非常悲慘的。
當我和你身邊的幾個人談話時,他們都說你在你母親過世後為了支持你的姊妹們做了很多事。他們跟我說,你真的承擔起了所謂「家中的首領」這個角色。可悲的是那時候她才18歲。再次強調,這是個難以想像的悲劇,任何人一生中遭遇一次都已經難以承受;但你接連經歷兩次,我根本無言以對。
對,這就是我剛剛說的,在那個絆到腳趾、被惹惱的瞬間之前我在說的那件事。那一刻把那個想法放大了,我真不敢相信,我無法相信我們家會這麼倒楣。也許這不算特別罕見——有人年輕時就失去父母,當時的確會很難過——但我對生活感到憤怒,主要是替我的家人生氣。
不會說我當時只想到自己,雖然我知道這個概念裡也包括我自己,但我當時不會去想「我做了什麼會活該?」我更多是在想 Daisy 和 Phoebe 還這麼年輕,她們已經承受了那麼多,Lottie 也是,已經有太多要面對。為什麼會是這個時候?為什麼會是這樣?這感覺真的非常非常不公平。
悲傷有一點有趣就是每一次感受都不一樣,這次確實以不同方式擊中了我。那是一個非常突然、立即的打擊。那真的是我生命中最艱難的時刻之一。我坐在倫敦的家裡,一切看似正常。我那陣子有點擔心 Felicity,好幾個月都在擔心她,就像我會擔心我的所有姊妹一樣。當時我坐在客廳,抽著一支大麻,沒特別想什麼。然後大概在半夜一點或午夜時分,門鈴響了。
我立刻有一種感覺。我不是那種會馬上往最糟的方向想的人——在別的日子我可能會擔心警察來抓我的大麻——但這次不是那樣。我立刻有種預感,知道事情不妙。當那個時候有人按門鈴,通常不會是好消息。我打開大門的門欄,看見了一輛警車和警察。然後他們告訴我她已經過世了,我當下真的就是,「好吧,嗯……」我也說不上為什麼會那樣,因為當時只有我、我最好的朋友和我當時的前女友在家。並不是我在裝鎮定、裝沒事,我只是不知道該怎麼接受,那一刻我處於否認狀態,根本不願意去理解那件事。然後我記得我關了門,告訴了和我合租的人,他們就開始哭了。之後你的大腦慢慢跟上那件事的現實。
那段時間對我來說非常非常難。我知道說這話有點愚蠢,因為我最好的朋友當時非常願意陪在我身邊,但他今天也來了。我記得他說:「我真的很抱歉。」他哭得很厲害,我當下只是一直說「我很抱歉,我很抱歉。」我居然為他會那樣而感到內疚,這很蠢。之前我也說過,我和我的家人是這故事裡的角色之一,但人們很少談到在悲傷中扮演角色的像我這樣的「旁人」,像我最好的朋友這樣的人,他們必須承擔的角色。他們不是受過訓練的治療師,也沒有任何處理這種痛苦的參考經驗。作為最好的朋友,你能做的也只是祈禱或希望,期望他們能給你一些東西,雖然改變不了現實,但至少能在那時陪在你身邊。沒有人能準備你面對這種情境。對此我永遠、永遠、永遠欠他人情,因為是的,這對我和我的家人來說是難以想像、幾乎不可能的情況,但還有其他人在當中,你知道的,我只能想像那對他有多難。他知道對我來說有多難,我剛失去我媽媽,根本無法用言語表達,你只能在腦中胡亂搜尋詞語,但就是找不出來。
還有,要記得我之前說過的那些事,如果要把我的角色簡化成一件事,我大概會說是照顧別人。就我對姊妹們的情況來說,我要保護她們。以我們那樣的方式失去我的姊妹,儘管我知道那對我自己不公平,但我當時感到非常愧疚。我覺得無力,覺得我辜負了我的姊妹,覺得我讓我媽媽失望。我媽媽在她生命最後幾週跟我說:「你一定要答應我,你要照顧好你的姊妹們。」我當然答應了。她特別提到 Felicity,說她很脆弱。我當時覺得自己失敗了。那是事實。我現在知道我沒有失敗,如果她現在還在,她也會說我沒有。但情感上的感受並不會因此改變。
那個,嗯,你知道,那一直是我在家裡扮演的角色。
所以,在我媽過世後我所做的一切,就是把我和我姊妹、我祖父母放進一個泡泡裡。我只是想,就這樣,什麼事都別傷到我們,你懂的。
聽起來可能會很自大,我知道。我是用比喻的說法,但這真的把我打垮了。它摧毀了我所有的希望,摧毀了那些在沒有媽媽的生活裡我想灌輸的種種理念。它就那樣打碎了那些想法,讓我更難去說出、去感受、去相信那些東西。對我姊妹們也是一樣,你懂的。顯然一切都變得困難得多。
我唯一慶幸的是我媽沒看到那些情況,對她來說會很糟。但你知道嗎,我其實是從跟利亞姆(Liam)相處中學到這些,說來好笑,就是跟他在一起時學到的。當一個人正與自己的魔鬼搏鬥時,除非你曾經近距離看到一個真正掙扎的人,否則你大概無法理解那種常常感到無助的感覺。事後看來,那些沒處在那種情況的人會想,你只要過去坐在那邊、一起吃頓飯就能解決。你只要陪在那裡。但實際上,幫助一個正在掙扎的人,很多行為是在私底下、偷偷進行的。
你剛剛提到你知道菲利西堤(Felicity)在掙扎。她是在為你母親的離世而掙扎,還是單純對生活感到苦惱?我想兩方面都有。顯然媽媽過世確實放大了那些問題。但我覺得菲利西堤從小就是那種超級聰明的人,真的非常非常聰明,這很諷刺。我會說我們家算蠻聰明的,但她簡直另有一個級別,真的是非常非常聰明的女人。我想這也帶給她一種社交上的挫折感。
你知道,從小就聰明的人,總會覺得自己像站在外面往內看,那主要是因為她的智力差異。那種感覺對年輕的孩子來說很難受。我個人無法完全體會,但可以想像那有多孤立、多艱難。菲利西堤大概是最像我媽的人。外表上她也最像我媽,真的很像。我是說,她很了不起。是啊,是啊,是啊。真瘋狂。說實話,你們真的很像。是啊,我們真的很像。我年輕時常被這麼說。人們總是說我長得多像我媽。當年紀小的男孩,這並不是你想聽到的話,但我真的很驕傲。你可以從那看出我有多愛她。真讓人心疼。真讓人心疼。真讓人心疼。
不過你看,我過去曾暗示過一些這樣的事,但從來沒有像這樣深入談過。部分原因是——這裡是合適的平台,這一點說得通——但其中一個原因是,我想不出比被當作…嗯,怎麼說更糟的事。如果有人這樣跟我說而我沒經歷過,我自然會覺得很同情他們。我不喜歡那種感覺。我不喜歡那些情緒和想法。我理解這件事的分量,人們當然會感到難過。但我之所以對何時、如何談論這件事非常挑剔,是因為我不能讓它定義我。我不能。這對我的家人不公平,對菲利西堤不公平,對我媽也不公平。我做不到。
而且問題是,如果我們剛從這裡走出來,剛好被狗仔拍到,然後被刊在報紙上,《每日郵報》每次都會寫這類的東西。每一次都可能是我和你去喝咖啡的畫面。他們會把大約20%的內容當成新聞,其餘80%則用他們想推的敘事去填充。那是我無法逃避的事,我覺得很挫折,因為我不是那種總往壞處想的人。我不想要那種情緒。我同情並理解聽到這些故事的人,當然你可能會為我感到難過。但我最大的擔心是不要被這件事定義。
舉例來說,我發行了一首叫〈Two of Us〉的歌,這首歌基本上是關於我媽去世的。我沒意識到發行那首歌會像打開閘門,讓很多人把他們的創傷也投射到我身上,這是可以理解的,但也造成了一種狀況,讓任何人覺得可以問任何問題。我記得去上BBC Breakfast的節目,那檔該死的清晨時段,連主持人都不想待在那兒,別說我了,那時候我根本不擅長早起。總之,我去那裡談〈Two of Us〉這首單曲。我們很明確地說了哪些可以提、哪些不可以提。如果我要去講歌在說什麼,那當然可以,那是另一回事。但當時有一個記者直接問我那些事情,而我知道我們已經說了別問。
現在情況就很不一樣了,比如說有時候那份清單上會寫「不要談 One Direction」。我不是說這件事本身讓我有問題。但當一個人經歷過自己的悲傷,你還去問那種問題,我覺得那真的、真的很讓人不舒服。我覺得有趣的是,我離開訪問後,我年輕一點的時候其實挺衝的,我當然在推特上說了,我他媽的再也不跟 BBC 合作了,之類之類的。結果那記者回擊我,他說:「如果你寫了一首關於悲傷的歌,就要預期會被問到。」我本能的反應是,那人一定沒經歷過悲傷,他不可能有。因為如果他有,他就不會說出那麼可怕、那麼缺乏同理心的一句話。所以我想正是那些時刻,讓我對這類資訊比較防備,就像我說的,我覺得很多人,如果我從不談這些,我看起來又不像是個真的很受傷的人。至少我希望不是,我也不覺得我是。你知道嗎?這聽起來像是我在說瘋話,但我真的完全不知道。好吧,對,好的。是這樣,我們在 Socrate 見過面。好吧。我之前完全不知道,這其實讓我覺得很好受一點,說實話。我完全不知道。我不是那種會常看報紙的人,也不關注小報八卦。嗯,我認識 Liam,但他沒跟我談過那些事。我遇過你,我們在 Socrate 混了幾天,我完全不知道。是的。直到我在做你的報導、了解你的背景、了解你來自哪裡、真正理解什麼啟發了很多音樂和其他事情,我才開始理解那些事。所以,你絕對不是那種會以某種特殊身份自居的人,除了看起來就是一個普通的人之外,別人真沒什麼可以把你歸類的。另一個把我們連結起來的,是 Liam。我想他幾天前才過生日。他的生日離我差三天,他是八月二十九號,我記得我的是二十六號。我對他有點認識,你對他非常熟。他在阿根廷度假時去世了,我真的,當時簡直不能相信。他常常談到你,因為在疫情期間他一直談到你。我知道你們有一起做事,做那種線上直播什麼的。他總是把你說得像是樂團中最好的朋友。我猜你也是回以同樣的感覺吧?尤其是樂團之後?
絕對是樂團之後。我會說,最初幾年,我和 Liam 常常談這些。我們有點會起衝突。就像我之前說的,Liam 從十四歲開始就非常非常努力地工作,為了達到他在 One Direction 的地位。我走的路就不是那樣。所以在某些事上肯定會意見不合。比如說我若想做點什麼,可能晚上會出去玩,然後 Liam 可能會說:「我們明天早上九點有拍攝。」我們在這類事情上從來看不對眼。因為我會想,這是個驚人的機會,我還是會出去玩、去派對什麼的。但我想 Liam 的出發點很理性,主要是因為到那時候他已經投入了更多的時間和精力。就像我說的,對我來說那只是第三次試鏡,但真的那些被拒絕的時刻並不太折磨我,我就處理完並繼續前進,沒事。X Factor 對我來說唯一有關聯的時候,是在我那些試鏡的日子;而對 Liam 而言,那從十四歲就成了他的生活,持續到十六歲。他在我們任何人有所作為之前,就已經在像 West Brom 這種球場唱過歌。我發佈有關他的貼文時——順帶一提,那真的太難了,因為話太多、回憶太多,幾乎無窮無盡——我真的很想要他被以應有的方式記住,但我可以整天談他有多了不起。我想我們都很仰慕他。如果是我在那個年齡、在樂團裡,我覺得我沒那麼勇敢去說那些話,我會太有自尊。但我們都非常仰慕他,原因就是我剛剛說的:在我們任何人有所成就之前,他就已經有豐富經驗。他也是那種在各方面都最可靠的人,無論是唱歌、訪問、音樂錄影帶,無論是什麼,他都會去做並且做好。他總是最讓人放心的人。可能我和其他人在後台抽大麻或做些愚蠢的事,但 Liam 總是盯著重點,這諷刺地為其他人創造了更多空間。當有人願意撿起碎片,而一群年輕小伙子通常不會反省說「我看到他承擔很多,我要多幫忙一點」——不會,你只是看到那個情況。我在樂團裡的角色可能就是去製造衝突,和唱片公司、或是經紀人之類的人談判。
那就是我得去顛覆、逆潮流而行。Liam 的角色完全相反,但同樣重要,甚至更重要——就是要讓一切繼續運作,你知道的,成為那雙能把一切掌控住的穩妥之手。所以從很年輕的時候起,他就被稱作樂團裡那個「穩重的那個」,我也不覺得這對他的心理有什麼好處。他被嚴重地誤解了。非常、非常誤解。很多時候人們是帶著惡意去誤解他,這很難受,你知道,很難。我不知道我有沒有辦法用對的詞來表達,但如果你認識 Liam Payne,然後上網看到媒體在某些時刻怎麼描述他——比如他在洛杉磯做的那次訪問——你只會感到難過,他被誤解得那麼厲害,常被描繪成傲慢之類的。但 Liam 的真實情況其實完全相反。用「純粹」來形容最貼切。
真的,非常貼切。這樣形容他很合適。我不是用任何無禮或貶低的意思說,他帶有一點小狗般的氣質。你知道,當你說「純粹」的時候,那就是給我的感覺。他就是那種人:你可能開玩笑開得不合時宜,聽起來有點刺,他會顯得有點尷尬,你就會心想,哇,真是的。他就是那麼渴望被喜歡。當然我們都會有這樣的一面,這是人之常情,但對 Liam 來說這一點極為重要。
但同時他也錯過了一些社交生活,因為從 14 到 16 歲,他其實在工作。那時他還在讀書,但腦子裡、夢裡,幾乎每晚睡前都在想要如何達成他想要達到的東西。所以他的心態跟我們其他人確實非常不同。
你是在什麼時候知道的?——在洛杉磯車上,我剛把 Freddie 送到學校,我記得大概就是這樣,然後要回家。其實我是從 Niall 那裡知道的。他告訴我,然後我——我記得他說了類似「有個消息」之類的話,我一聽就差不多知道那可能是什麼意思。我也有同樣的感覺,覺得自己得去幫忙,你知道,當你身邊有人在掙扎時,任何人在那種情況下都會有這種感覺,但我那一百五十趴也遠遠不夠。那就是我們的問題所在,你知道,我有種自負的想法以為我可以幫上忙,但事情比我能為他做的要深得多。他那時的確在掙扎。很多人都這麼說,這點讓我很有共鳴。就是,如果他能只看五分鐘、能進到你或我的腦子裡,看到我們怎麼看他,他一定會非常震驚。他會說,老實說……就連你們曾經是朋友這件事,直到你提到我才知道,或者他可能隨口提過,他知道這點會很開心。他一定會以認識你為榮,真的,你絕對會是他會引以為傲認識的人之一。因為你也來自一個非常有公信力的領域,而這對 Liam 一直很重要。事業對他非常、非常重要。所以如果你以那種方式看待他,對他來說意義重大。確實,他非常非常被誤解。
但我想他會被誤解,也因為正如我之前說的,我們各自的單飛嘗試,當大多數樂團或藝人剛起步時,他們會在幕後做六個月、十二個月、十八個月、兩年的磨練期。我們則是在離開 One Direction 之後,必須在公眾視線下去完成這個發展階段。Liam 當時還在努力適應,所以他可能被誤解,但你不能只看表面就去評判,因為人們只看到他們看到的東西。但實際上,那只是某個人在摸索的表現。就好像你如果下到大學去觀察兩個月,你會看到一些正在掙扎的人,或者某些完全自相矛盾的狀況:你會看到一年級某人說他發誓永遠不會穿某個品牌,下一年卻穿那個品牌。那個年紀我們還在摸索,還不確定自己是誰,所以很容易被誤解。對我們所有人來說,弄清楚離開 One Direction 之外我是誰、Louis 在 One Direction 之外是誰,這個問題真的很難、非常令人畏懼。
你會失去一個朋友,但在某種程度上,這也等於再次為樂團哀悼,不是嗎?你懂我的意思嗎?這確實喚起了那種感受。現在世界上只有另外三個人能夠深刻理解我的職業旅程。你永遠不要說「永遠不可能」,對吧,但說真的,我真的無法想像……
我覺得那樣對他不太公平。
比方說,假設一下,25年後。就像那他媽的Oasis那回事。他們開出天價,說會回來辦好幾場。我也不知道。是的。我覺得那完全把一切都劃下句點了。很諷刺的是,沒有人比利亞姆更想讓One Direction重聚。我應該算是緊追在後,說真的,絕對是這樣。
還有一件關於利亞姆很重要、我覺得很了不起的事。曾有一段時間我覺得我和利亞姆在事業上是一起在沉淪,我們兩個都在努力想以個人身分闖出成績、找到真正的成功,兩個人都很掙扎。那時利亞姆偶爾會有幾首非常成功的單曲,流量很高,他會因此感到很開心。但那段時間我什麼都不順,我的工作完全不見起色。所以我很為他驕傲,會發訊息給他什麼的。然後情況有點角色互換——利亞姆在職業上變得比較掙扎,而我開始慢慢看清整個局勢,開始多巡演之類的。
舉個例子,我拍了一部關於我離開One Direction後生活的紀錄片/電影,利亞姆來看了首映。我就直接說吧,因為我本來想婉轉說,但事實是,其他那些兄弟恐怕不會那麼做。從樂隊退出的那些人,One Direction的伙計們。我自己會不會這樣做?我現在坐在這可以說我想我會,但說實在的我也不確定。重點是,我能同理自己幾年前的狀態,而利亞姆卻坐在電影院看一部講我過去12個月如何成功的片子,當時他自己正為自己的事苦惱。我不確定其他兄弟會不會那麼用心。總之,這件事說明了他把自己完全放在第二位。那肯定會對他造成某種壓力。正如你說的,我們都是人,會自然而然地比較,所以可能會有他也渴望得到的東西。我想他那天出現在那裡為我撐場,我在腦中反過來想像那種處境,能想得出那會有多困難,這真的證明了利亞姆的品格。他當時看起來非常開心。
這又是另一個例子,說明網路有時他媽的就是個可怕的地方。他貼了一段很美的文字在我的紀錄片首映之後——像篇散文,一篇他以前從沒對我說過的長文,超級溫暖、超級感人。結果大概兩天後他刪掉了,因為有些粉絲就在那裡抨擊、挑剔,說他是在搭順風車、跟風。雖然那種人只佔少數,但他們吵得很兇,有時會逼你刪貼。這本該是他再一次把自己放到第二位,真誠地為我感到驕傲,結果換來更多嘲諷。
那時正好他人在阿根廷,看奈爾(Niall)表演。他出現在那裡,也有很多類似的敘事在流傳。我要說的是,不只對利亞姆,對任何被批評的人,在你急著下判斷之前,先多想一想。拿巡演那事來說,他在巡演現場有人就說他多愛注意力。表面看來,好像是個愛出風頭的人,但你如果再往深處想,那是個曾經待在世界上最大樂隊、渴望再次站上那種舞台與現場氛圍的人——誰不會想再感受那種現場?利亞姆之所以容易被誤解,也是因為他不太會設濾網,他感覺到就會說出來,就這樣。
還有什麼你一直想說的嗎?
那問題挺會挑戰人的,對吧?
他是這麼說的,對吧?
不,還有,嗯,我們應該談談Freddie一下,我的小孩。
(從另一頭傳來的聲音)
是啊。這又是發生在我身上的事。我生Freddie的時候才24歲。很多人成為新手爸媽時會經歷的情緒,有些對我來說會不一樣,因為我從小就非常期待當父親,真的從很年輕的時候就超級興奮。老實說,我當時非常有自信,我就是覺得我會是個好爸爸。我真的非常想要去扮演那個角色。他真的,說實話,他是個超級可愛的孩子,他很善良。說實話,我光想到就會想紅了眼眶,這就是讓我感到深深驕傲的原因。
這件事我有問過Lottie和其他幾個人關於他的事。她們回來的評語是,Louie是個超棒的爸爸,他的小孩是最乖、最甜、最有禮貌的小孩,這顯然是Louie如何把他養大的結果。我試著接受很多建議,在帶孩子上更像他一點。這些意見都是出自Lottie。
我也有很多次親眼見證Freddie這個年輕、年輕的男孩是多麼出色。所以他很好,真的。我跟你說,我現在33歲,頭上有幾根白髮,開始比較意識到自己的年紀,覺得自己有點變老。沒有什麼比我去接他放學更讓我覺得好受了。我對那個年齡層來說,還算是個年輕的爸爸。是啊,這對我的自尊也很好。另一些有時會讓人覺得困擾的事,像Freddie這件事,長時間像房間裡的大象一樣存在——我談我的生活,特別是名聲,特別是那些東西。因為我想小孩看那種事,只會很純粹地把我當成一個會唱歌的人,就這樣。但我覺得,某個時候我必須跟他談這件事,是無可避免的。比方說我們在美國的Target逛街,有人上前要跟我合照。你知道,我想說我對拍照還算挺好,十次會做八次。可是每當我跟Freddie在一起,那百分之一千的機率就是不可能發生——絕對不會。我本來就和他相處時間不多,總是在巡演和去英國看Freddie之間做時間的平衡。所以現在每次都是直接拒絕。那第二、第三次發生後,那晚我躺在床上一直回想這件事,我心裡想,他會覺得我很混蛋。我是因為,我知道把善良、尊重、看到別人的好這些教給他很重要,可我突然做了和我想教他的東西很違背的事。所以我確實得跟他談談。但你也知道,這就像要跟小孩解釋代數。我以前跟你說過,當我不在工作時,我很樂意沒有人在外面認出我。工作時我需要那些宣傳,給我一點吧;但不在工作的時候,我真的會盡量不讓那些事發生——帽子戴起來、沒人認得我,舒服就好。所以當我去接Freddie放學時,我絕對不是那個曾經在哪個樂團、哪個歌手的人,完全不是。我只是像其他家長一樣去接小孩。那天是學期最後一天,我去他班上,結果聽到像卡拉OK的聲音,我心想到底偏偏選我去接的哪一天是卡拉OK。老師當著大家的面完全沒問題地問我願不願意上前唱一首歌。那時我只是作為一個家長在那裡,你知道,就是那樣。真正困難的是,在Freddie和他所有朋友面前,我得婉拒。這種情況我不喜歡,因為我不知道那會讓Freddie怎麼想。那種場合真的很難處理,有些人可能會直接抓起麥克風走上台,但我不會。像那種時刻,我覺得他要到長大一點、去過幾場演唱會之後,才會真正理解。我想他去看過幾場演出,那確實讓他有某些背景理解。他有來加州看你,不是嗎?有啊。他那次上台演出。是啊,太棒了,真的很棒。我在24歲時做了一件事,對我的人生影響很深。我給自己一個挑戰,就是每天在我的社群媒體上發文。當時我是為了增加追蹤者,但這件事對我人生的影響很深遠。做這件事時發生了兩件了不起的事。第一,我學得更快,因為我每天都在記錄發生在我身上的事,並試著把它濃縮成可以分享給世界的內容。更了不起的是,這讓我累積了數百萬人的追蹤者。這就是我用來啟動《Diary of a CEO》節目的基礎。這也是為什麼我今天要跟你談談我們的贊助商 Adobe Express。他們是我用來製作LinkedIn和Instagram貼文的平台,幾個點擊就好,不需要當設計專家。這就是我喜歡用它的原因,因為我不是平面設計專家,但它對我們所有人都很友善,即便沒有技術專長也能做出很棒的東西。所以如果你想像我24歲時那樣開始複利增長你的觸及率和知識,就到 adobe.ly/Stephen 開始使用 Adobe Express。網址是 adobe.ly/Stephen。
我想我們該談音樂了。
是啊。
我很期待聊這個。你一直在做這張專輯。我想重要的背景是,我很好奇我們今天聊的所有事,以及你33歲來到的人生階段,對音樂有多大影響。你現在也談戀愛了吧。從我問過的人看來,你女朋友人在那邊,你現在很迷戀。我朋友從老家形容你像是被「拴住」了。那是Nizam說的嗎?
是啊。
聽起來像他,哈哈。
你也在Instagram上公開了。
對。
我看到了那篇貼文。
對我來說都是新領域,嗯。邊做邊學。
這些怎麼織進音樂裡?這次的音樂有什麼不同?你進錄音室時在想什麼?
你知道,所有這些、這些事情都很重要。像是你的私生活、你有多快樂、是否被滿足、是否知足,所有這些當然都會影響唱片。絕對會。我覺得,因為我們剛剛聊了很多,之前的音樂有一種特定的重量感。
就像我說的,我寫了那首關於我媽的歌,叫《Two of Us》。我可以想像,聽我第一張專輯的時候,我會相當疲累。我要用情感去聽它。會想,天啊,他媽的,弄幾首輕鬆快樂的歌進去吧,但那時那不是真實的我。所以我想,我現在覺得比較自在,可以積極、快樂、有自信。做這張唱片時我在想的一件事,就是我的意圖可能只是想讓自己感覺好一些。這說法很老套、很顯而易見,但我不確定我以前的一些音樂能做到那點。它讓你有感受,誠實,有時很痛苦,但不會讓你覺得很好。所以我現在好像獲得了一種新的生命感、新的幸福感、使命感和成就感。年紀越大,我對這類想法越能變得有點嬉皮化。打個比方,前兩張唱片我用的調色盤很小,很多顏色偏暗;而這張唱片的調色盤感覺更深、更豐富。可說的東西更多,顏色也更多。那讓我覺得很好,因為要做出那張唱片,我自己肯定得感覺良好。那種東西是偽造不來的,至少我做不到。
愛在這一切中佔了多少?就像我說的,我是個非常非常浪漫的人。當你有創造力時,也很容易變得浪漫,這兩者密不可分。但我覺得我很難以虛構的方式創作,真的很掙扎。對我來說,必須是我親身經歷過的,必須是字面上的,對我來說是真實的。如果我現在沒有感覺這麼好、沒有那麼陷入愛情,這張唱片的氛圍可能會稍微不同。這類東西其實存在於我所做的一切裡。
那這次對你來說什麼是成功?我們談過比較、這個那個、還有各種衡量的標準。我要告訴你什麼是成功。對我來說,成功其實是能夠成功算清楚「新的成功定義」是什麼。我知道我以前的成功觀是什麼,但對我來說真正的成功——我還沒到那一步——是達到一個地步,不只是口頭上說「這是我新的成功定義」,而是我發自內心地相信它。困難在於,音樂產業一來是個數字遊戲,二來競爭激烈。你可以假裝有一套不同的成功觀,最終也可能達到,但重點是,有千百種工具會把你拉回到另一邊。實際上,我不該太在意專輯在榜單上的名次,比如說在英國榜上的位置,但我還是會在意。我還沒完全做到不去在意。諷刺的是,我剛在上一張專輯開始接近那個境界——那當然是種高級煩惱,我知道——上張專輯還登上了冠軍。然後突然間我又想,我當然還想要一次。所以在我達成之前,我剛開始有了對新成功的答案;但當我成功、超越了自己原本的成功想像後,障礙又變了。然後你基本上又回到以前玩的那場遊戲。
你在幸福的旅程中處於哪裡?如果你要把一生在時間軸上標出來……哦,我喜歡這個,因為我從沒這樣想過,這讓我覺得好像在衝最後一段了。說實在的——顯然這不是我以前會跟姊妹或家人說的話,那時候更多只是個概念——我會走出來並長期真正快樂,對我來說曾經只是個概念,而不是現實。我理性上覺得這有道理,但我會不會真的得到?我不知道。現在我覺得我配得上自己贏得的成功。很長一段時間我不知道自己能不能到那裡。我會說這張專輯是我一直應該做的專輯,只是我必須有勇氣說「是的,我是個藝術家、我是錄音藝術家、我是巡演歌手、我是詞曲作者」——這些有時說出口奇怪地讓人覺得有點尷尬。我想部分是冒名頂替症候群,但那張曾經一直很模糊的畫面現在變得更清晰了。
而且粉絲們都在等著。我看到你前幾天的推特,你談到音樂、你有多自信和你的感受。下面的回應瘋狂到不行,能量確實存在,人們非常興奮,你有一個了不起的粉絲群。說真的,我永遠講不夠這件事。現在聽的人如果不認識我或我的粉絲,大概會以為這不過是另一個藝術家在說關於粉絲的老調。但我跟你說,我稱之為一種共依存。他們為我做了太多,而我在演出時也希望能為他們做些事。但當我在舞台上感受那股能量時,這不是要來給你們表演「看看我能做什麼」那種。
這是在回顧我們一起完成的東西,懂嗎?我真的、真的覺得接下來這趟巡迴我會演出的場地規模,是我以前從沒想過會有的。這些都是我自己從未設想過的事,都是因為粉絲群非常、非常忠誠,而且對我非常有耐心、真的很有耐心,讓我可以邊摸索、邊即興處理這些事情,同時他們還不斷買我的專輯。
還有一件讓我很驚訝、很多人不知道的事是,你其實本身也是個相當多產的企業家。你創辦了一個叫 Away From Home Festival 的音樂節,最初是在倫敦,但已經擴展到西班牙、義大利、墨西哥等國際場地。你也有自己的服裝品牌 28,我好像看到你手臂上刺的就是 28,那是一個街頭服飾品牌,表現非常好。那個品牌已經全球推出四次發售且全部售罄,並且舉辦了好幾場令人印象深刻的活動。
我非常興奮、非常非常期待你的專輯。我想問——你有替你的粉絲群取名嗎?好像每個人的粉絲都有個名字。
你知道嗎?這太好笑了。像 Tomlinson,我也不知道叫什麼……應該是有的。我記得他們自稱是 Louies。Louies。所以我也是個 Louie。就這樣,很自然地就叫起來了。
我們這個Podcast 有個結尾習俗,上一位來賓會留一個問題給下一位來賓,但不知道是留給誰。留給你的那個問題很長,我會盡力把它念完。題目是:如果你真的把人生中最重要的事情(例如家庭)放在優先位置,但我們的時間和精力都是有限的——如果你是個高成就者與表現者,你有沒有把最重要的事放在第一位?
不,沒有、沒有、沒有,我沒有。我沒有。但我會、我會、我會——這真的很難回答,需要非常、非常的誠實,去面對那些真正真正重要的事。首先,我花了很多後期青少年和早期成年時期把人生往一個方向走,所以我當時並沒有那個心智狀態去讓某些事情的重要性在我心中下沉。年輕的時候你比較字面化、比較直接對吧?像如果我喝了酒喝到很醉,然後覺得很爽,那就覺得那件事是好的。然後你長大一點會發現,嗯,可能沒那麼好。所以像那類的事,我現在會更理解照顧自己、心理健康是多麼重要,但同時我一直都是個重視家庭的人,只是現在更能真正深切地珍惜那些時刻。所以我年輕時肯定可以更重視這些,但我想很多年輕人也是這樣,回頭想會覺得:我年輕時應該更做這些事的。但事實上,那個感覺還沒完全落下來。你不會意識到那些細微之處有多重要。再者年輕的時候一切都太新鮮了,所以你總覺得別處更有吸引力:「哦,這裡有新東西,那裡也有新東西」,而要到有一點年紀和經驗,才會去看那些事,想:「哦,其實也許我沒把時間花在對的地方。」
你說得非常好,說得太貼切了,對我來說這真的像是一面鏡子。因為你說你沒有完美地把最重要的事放在第一,但你確實比大多數人更把它們放在優先位置,因為我聽到你有多少時間、多少心力都花在和 Freddie 相處,你姊姊也形容你一直以家庭為中心。那真的是件非常、非常美好的事。Louis,真的非常感謝你。我等不及在帶著我們剛才談的背景與對你現在人生位置的理解去聽你的專輯了。你的人生經驗都注入到一個鼓舞人心、很棒的聲音裡。非常感謝你給我這個榮幸能和你對談,也謝謝你私底下和公開場合都是個很可靠、很棒的人。
喔,謝謝你,兄弟。我很感激。我真的很享受這次聊天,時間過得很快,我們聊了好一陣子。真的很好,謝謝你。請把我要說的先保密——我要邀請你們其中的一萬位更深入進入 Diary of a CEO 的世界,歡迎加入我的內圈。這是一個全新的私密社群,我要向世界推出。我們有很多你從未看到過的精彩內容:我錄音時 iPad 上的簡報/提綱、未曾釋出的片段、與來賓的幕後對話,以及從未公開過的節目集數,還有更多。在內圈裡,你們可以直接接觸到我,可以告訴我們你想讓這節目成為什麼樣子、想要我們訪問誰、還有你希望我們有哪種類型的對話。但目前請記住,我們只邀請最先加入的前一萬人,名額關閉後就不再開放。如果你想加入我們的私人封閉社群,請點說明欄下方的連結或前往 doaccircle.com。到時候跟你們聊。
Louis Tomlinson, former member of One Direction – one of the most successful and era-defining bands in history, opens up about X Factor fame, the band’s split, the loss of Liam Payne, fatherhood, grief, and life after global superstardom for the first time, revealing the highs and lows that defined his journey.
As a solo artist, Louis has released two chart-topping albums, amassed over 4.5 billion streams, and recently dropped his new single “Lemonade” ahead of his upcoming album “How Did I Get Here?”. Beyond music, he’s carved his own path as the founder of the self-curated Away From Home Festival and the unisex streetwear label 28 Clothing.
In this powerful, candid conversation, he reveals:
◼️How he finds strength through loss, following the deaths of his mother, younger sister, and former bandmate, Liam Payne.
◼️How he rebuilt his self-worth after feeling like he wasn’t good enough
◼️Why a promise to his mother still drives everything he does today
◼️Why becoming a father changed how he sees life, pressure, and legacy
◼️His journey re-defining success and identity after reaching the pinnacle of the music industry.
◼️His upcoming album, ‘How Did I Get Here’, and his newfound happiness as inspiration.
(00:00) Intro
(03:40) Your Mother’s Role in Your Life
(04:27) Louis’ Siblings
(05:21) Do You Think Fame Changed You?
(11:29) Boot Camp
(13:16) Reflecting on One Direction
(17:44) Having the Confidence to Push Back Against the Record Label
(26:29) Relationship With Alcohol
(28:12) What Advice Would You Give Your Younger Self?
(29:42) Feeling Like the Weak Link in the Band
(33:23) Solo Record Label After the Band Split Up
(34:34) The Impact of Your Success on Your Family
(37:46) Zayn’s Decision to Leave the Band
(41:41) Grieving the End of One Direction
(42:28) The Meeting That Ended the Band
(45:10) Career Decline After One Direction
(48:01) Dealing With Comparing the Past to Now
(54:09) Ads
(56:11) Balancing Career and Personal Life
(57:22) Your Mother’s Death
(59:40) Finding Out Your Mum Was Sick
(1:02:38) Going on Stage After Your Mum’s Death
(1:06:45) Advice for People With Grief
(1:09:15) Experience With Anxiety
(1:10:47) Remembering Louis’ Sister
(1:11:18) Moving Through Grief
(1:18:31) Felicite’s Struggles
(1:20:42) Why He Doesn’t Speak About These Tragedies Often
(1:25:38) Your Relationship With Liam Payne
(1:29:41) Liam’s Death
(1:39:43) Challenge With Having Children When Famous
(1:44:08) Ads
(1:45:16) Louis’ New Music
(1:47:46) How Much Does Love Come Into Your Album?
(1:50:01) Where Are You on Your Journey of Happiness?
Follow Louis:
Instagram – https://bit.ly/3KG2uDG
Facebook – https://bit.ly/47aMx14
TikTok – https://bit.ly/48lj1qu
YouTube – https://bit.ly/4q0bh3q
You can listen to Louis’ new music, here:
Lemonade Out Now – https://bit.ly/3KWsBX0
How Did I Get Here? – Album out 23rd January – https://bit.ly/3WpcAeH
US + EU + UK Tour – On sale Friday 10th October – https://bit.ly/4o9psSd
The Diary Of A CEO:
◼️Join DOAC circle here – https://doaccircle.com/
◼️Buy The Diary Of A CEO book here – https://smarturl.it/DOACbook
◼️The 1% Diary is back – limited time only: https://bit.ly/3YFbJbt
◼️The Diary Of A CEO Conversation Cards (Second Edition): https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb
◼️Get email updates – https://bit.ly/diary-of-a-ceo-yt
◼️Follow Steven – https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb
Sponsors:
1Password – Find out more at https://1password.com/doac
SimpliSafe – https://simplisafe.com/DOAC to save 50% on a SimpliSafe home security system.
Adobe Express – http://ADOBE.LY/STEVEN