AI transcript
0:00:05 It’s dedicated to advancing oral health.
0:00:09 The new Colgate Total Active Prevention System features a reformulated toothpaste,
0:00:13 innovative toothbrush, and a refreshing antibacterial mouthwash,
0:00:17 all designed to work together to fight the root cause of common oral health issues,
0:00:20 such as gingivitis, plaque, and tartar.
0:00:23 Use the full routine twice daily and be dentist ready.
0:00:27 Shop the Colgate Total Active Prevention System now at walmart.ca.
0:00:31 Why do they call you the Dando Investor?
0:00:35 It’s a way of doing business and making money without taking risks.
0:00:39 Like, for example, Mr. Gates, Mr. Walton, Mr. Branson.
0:00:41 All of these people followed these simple mental models.
0:00:44 So if they won, they would win big.
0:00:46 And if they lost, they’d lose nothing.
0:00:47 So I want to know everything.
0:00:50 Okay, let’s start with this.
0:00:52 Manish Pabrai is the self-made millionaire
0:00:55 who built one of the most respected investment firms in the world,
0:00:57 managing over a billion dollars.
0:01:02 And now, he’s giving us the simple tools and frameworks to create life-changing wealth.
0:01:08 If humans understood that if I embark on a business in a format where the risk is close to zero,
0:01:09 more people would do it.
0:01:11 And that’s what these mental models do.
0:01:12 For example, cloning.
0:01:15 We are taught, if you want to start a business,
0:01:17 you need to come up with something new.
0:01:23 But actually, if you are a great cloner, you will be 90% ahead of the rest of humanity.
0:01:29 And in fact, everything that Microsoft has done well at has come from copying someone on the outside.
0:01:31 And then there’s time.
0:01:33 When you’re starting a business, don’t quit the day job.
0:01:36 Because some other yo-yo is paying your rent.
0:01:40 But it does mean that you need to find time to work on your business.
0:01:43 But I will show you the perfect way to allocate your time.
0:01:44 And that’s not all.
0:01:50 There’s models like low-hanging fruit, skin in the game, givers versus takers, and the circle of competence.
0:01:52 And I’ll explain all of them.
0:01:53 What about investing?
0:01:56 Because you’re very well known for being an excellent investor.
0:01:59 There are three things that matter with investing.
0:02:02 And there’s also something known as the rule of 72.
0:02:04 And I wish they would teach it more in high school.
0:02:07 And it tells us how long it takes money to double.
0:02:09 Now, this is exciting.
0:02:14 Just give me 30 seconds of your time.
0:02:16 Two things I wanted to say.
0:02:20 The first thing is a huge thank you for listening and tuning into the show week after week.
0:02:21 It means the world to all of us.
0:02:26 And this really is a dream that we absolutely never had and couldn’t have imagined getting to this place.
0:02:30 But secondly, it’s a dream where we feel like we’re only just getting started.
0:02:38 And if you enjoy what we do here, please join the 24% of people that listen to this podcast regularly and follow us on this app.
0:02:39 Here’s a promise I’m going to make to you.
0:02:45 I’m going to do everything in my power to make this show as good as I can now and into the future.
0:02:47 We’re going to deliver the guests that you want me to speak to.
0:02:51 And we’re going to continue to keep doing all of the things you love about this show.
0:02:52 Thank you.
0:03:03 Monish Pabrai, with the work that you do and the sort of public educating that you’ve done more recently in your career,
0:03:11 what is the message you’re trying to convey, if you had to summarize that message, and exactly who are you trying to convey it to?
0:03:17 It really depends on what message.
0:03:26 There are a few different mental models that I’ve figured out over the last few decades.
0:03:33 When you have kind of clarity on these mental models, and especially when you can start overlaying them,
0:03:36 that’s when you get 1 plus 1 becomes 11.
0:03:43 And so these mental models are not all in the same direction or in the same genre.
0:03:45 So just to pause there for a second.
0:03:51 So the word mental models means it’s basically a framework for thinking.
0:03:51 Yes.
0:03:54 So one framework for thinking is this idea of cloning.
0:03:54 Yes.
0:03:56 As one such example.
0:03:57 Yes.
0:03:59 Let’s take the mental model of cloning.
0:04:00 Cloning.
0:04:01 Cloning, right?
0:04:10 So what we are taught is that if you want to start a business, you need to come up with something new,
0:04:13 something that hasn’t been done before.
0:04:21 But the reality is that the world will very easily accept three of the same thing or five of the same thing.
0:04:29 And usually it is an advantage to look at something that already exists and say,
0:04:33 can another one of those exist, for example?
0:04:38 Or can I take what’s there and tweak it a little bit?
0:04:45 So there’s something peculiar in the human psyche, maybe going back into our history and our ancestral evolution,
0:04:49 where humans look down upon cloning.
0:04:58 But if you look at it, so for example, two of the greatest cloners, I think, in human history were Bill Gates and Sam Walton.
0:05:01 Now, we think of Bill Gates as an innovator.
0:05:05 And we think Sam Walton created Walmart, which was also new.
0:05:09 But actually, they’re both Me Too models.
0:05:16 And Microsoft would not have existed without being a great cloner.
0:05:22 So when we look at Microsoft Word, it came from WordPerfect.
0:05:24 Which was a company before.
0:05:26 Which is a competitor that he took out.
0:05:29 We look at Excel, it came from Lotus.
0:05:33 We look at Bing, it came from Google.
0:05:35 And you know what Bing is, but it’s not Google.
0:05:42 Everything that Microsoft has done well at has come from copying someone on the outside.
0:05:52 And when we look at Sam Walton, who’s, you know, the Walton family, if you pool them all together, it’s the richest family in the world.
0:05:55 It’s richer than Elon and everyone.
0:06:00 And Sam Walton, by his own admission, would tell you that he has no original ideas.
0:06:06 So originally, Walmart cloned Sears and Kmart.
0:06:10 For my international listeners, these are two big supermarket chains.
0:06:11 Yeah, and they’re both gone.
0:06:14 In fact, Walmart buried them.
0:06:22 And Sam Walton was one of the most intense cloners ever.
0:06:34 So if he was driving on vacation with his family, and he’s passing some retail store, he would tell his family to stay in the car, and he would go in the store just to check it out.
0:06:46 And he said that there is no human who has lived in history or will live in the future who has visited more retail stores than he has.
0:06:51 One time, there was a manager of his, and he would go in with his managers to these stores.
0:06:54 Retail is one of the most transparent businesses.
0:07:00 You can go into your competitor’s store, and you’ll figure out the entire business model in 10 minutes.
0:07:01 You don’t need to talk to them.
0:07:02 Okay, it’s beautiful.
0:07:07 So he went into this retail store, and the manager says to him, oh, what a terrible operation.
0:07:09 The whole store was topsy-turvy.
0:07:09 It was really bad.
0:07:13 And Sam says to him, yeah, but did you see the candle display?
0:07:15 The candle display was fantastic.
0:07:19 So Sam felt that he could learn from anyone.
0:07:24 It didn’t matter if you were a useless operator or a great operator or whatever, anyone in the middle.
0:07:30 Walmart is just an amalgamation of ideas from other places.
0:07:37 If you look at a company like Starbucks, we think of Starbucks as innovative.
0:07:47 But actually what Howard Schultz did is he saw a concept in Italy, and his idea was that I think this is work in the U.S., right?
0:07:54 And so he cloned that idea from Italy and brought that coffee shop experience to the U.S.
0:08:04 If you are a great cloner, you will be 90% ahead or 95% of the rest of humanity.
0:08:17 Now, another mental model, humans have this perspective that starting a business is risky.
0:08:21 In reality, entrepreneurs do not take risk.
0:08:26 They do everything in their power to minimize risk.
0:08:33 And in many cases, when they embark on a business, the risk approaches zero.
0:08:42 What is extremely risky is a nine-to-five job because we have one life, right?
0:08:43 And it goes away.
0:08:46 And you may not get to do what’s in your heart.
0:08:48 You may not get your music out, right?
0:08:51 And so getting our music out is really important.
0:09:06 So this notion, which is drilled into us, that if you’re an entrepreneur, you’re taking risk, really kind of does a big disservice to most humans.
0:09:19 And if humans understood that if I embark on a business, I can do it in a format where the risk is zero or close to zero, and I can clone an existing business, right?
0:09:26 Now you’ve combined two mental models, and we can start adding more to them.
0:09:29 But two has become 11.
0:09:30 One plus one has already become 11.
0:09:32 It’s nonlinear.
0:09:41 And why is it that, why am I saying that entrepreneurs do not take risk?
0:09:53 So if I take my own case as an example, and I can give you 100 cases like that, but if I take my own case as an example, I was working nine to five at a company.
0:09:56 And I had a business idea.
0:10:02 My employer expected me to work 40 hours a week, right?
0:10:07 There’s 168 hours in the week.
0:10:15 So I felt like there must be at least another 30, 40 hours that I could work on my startup.
0:10:17 Could you show me this in context?
0:10:17 Right.
0:10:23 So if we look at our whole week, for example, these beautifully arranged Legos.
0:10:30 If I take one of these blocks of Legos, so each one of those blocks in there is two hours.
0:10:31 So eight hours a day.
0:10:33 We are sleeping eight hours a day, right?
0:10:37 And we’re doing that seven days a week, right?
0:10:42 So basically, we’ve got seven days a week, eight hours a day, we are sleeping.
0:10:50 The blue Legos are showing our 40 hours a week, eight hours a day, five days a week, we’re working, right?
0:11:02 Then we get to other, you know, preparing dinner and showering, shaving, getting ready, whatever else.
0:11:11 So that’s about four hours a day on the weekdays, which is including commute time, and about eight hours a day on the weekend.
0:11:17 Then we get to free time, you know, social media and watching Netflix and hanging out with friends, going for dinner.
0:11:19 And we’ve got quite a bit.
0:11:24 We’ve got about four hours a day of doing that and about eight hours a day on the weekend.
0:11:29 So this is kind of typical, what a typical week for most people would look like, right?
0:11:37 Now, when you’re starting a business, the important thing is don’t shut off the cash flow.
0:11:41 Some other yo-yo is paying your rent.
0:11:44 And some other yo-yo is paying your groceries.
0:11:45 So we don’t want to rock the boat.
0:11:48 But we’re going to make one change to blue.
0:11:50 Which is the amount of hours I’m working for, my nine to five.
0:11:58 Now, before I started my startup, I used to get top reviews as an employee.
0:12:04 You know, I was very focused on doing a great job for my employer, all in, right?
0:12:10 The day I decided I’m going to run, do my startup, I decided I need to be just above firing level.
0:12:17 My performance needs to be just good enough so they don’t can me.
0:12:22 But nothing beyond that, because I need all my energy to go into my startup.
0:12:30 So that’s the only tweak I’m making is the blue stays, but we’re not doing extra blues like we were doing before, right?
0:12:34 And blue for anybody that doesn’t, can’t see, because you’re listening on audio, is work.
0:12:35 Exactly, yeah.
0:12:37 Blue is work, exactly.
0:12:45 Now, when we embark on a startup, we should never do a startup to make money.
0:12:49 It’s the worst reason to start a company.
0:12:53 The purpose of business is not to make money.
0:13:00 The purpose of business is to deliver an incredible product or service to humanity.
0:13:04 If you do that, the money is a side effect.
0:13:06 It’ll happen.
0:13:08 We don’t need to focus on it.
0:13:16 So what we are looking for is, do we have a product or a service that we are thinking about
0:13:22 that we could bring into this world that is going to improve the world in some way?
0:13:23 How do I know if it’s a good idea?
0:13:31 Whatever idea you have come up with is not going to work, okay?
0:13:38 Because you came up with it in an ivory tower between your ears, okay?
0:13:43 And that’s not really a great place to find great ideas.
0:13:49 What’s going to happen is, we are going to be doing what I call rapid prototyping, which
0:13:55 is, we take this idea and show humans what it is.
0:13:59 And when you show it to humans, you will get feedback.
0:14:04 So maybe I’ll just give it in more practical terms.
0:14:13 When I was starting my first business, it was going to be an IT services business, okay, information
0:14:14 technology services.
0:14:19 And I was going to be providing these services to very large businesses, companies that are,
0:14:23 you know, billion dollars or more in earnings or cash flows.
0:14:31 I was in a meeting with a senior IT guy at a very large bank in Chicago.
0:14:35 And I was going through my PowerPoint deck with them.
0:14:42 I came to the 10th slide, said my spiel, went to slide 11.
0:14:47 So the boss who was sitting in the meeting said, go back to slide 10.
0:14:53 So I went back to slide 10, again, gave my speech that I had for slide 10 and took it to 11.
0:15:00 He said, go back to slide 10 and do not change the slide.
0:15:05 I don’t have an interest in any other slide, okay?
0:15:07 So I took it back to slide 10.
0:15:12 And all he wanted to talk about was what was on slide 10.
0:15:18 My deck was talking about seven things we could do.
0:15:21 Slide 10 was one of those seven.
0:15:25 It was an extreme pain point for him.
0:15:29 He needed help on that one thing.
0:15:34 He didn’t need help on all the other riffraff stuff I was talking about.
0:15:42 So when you’re doing a startup, you have to be listening very carefully.
0:15:50 Your customers or potential customers will tell you exactly what you need to do.
0:15:57 Whatever you came up with, maybe 80% right or 70% right or 40% right.
0:16:02 But your customer will tell you what is 100% right, okay?
0:16:03 Because that’s a real pain point.
0:16:05 So I went back and thought about it.
0:16:14 And I realized that his pain point, and I could see it was a severe pain point because he gave me a purchase order at the end of that meeting,
0:16:18 was going to be a pain point for a lot of people.
0:16:28 So I went back, I took slide 10, blew it up into 20 slides, and that became the deck, okay?
0:16:31 Everything else got thrown out, right?
0:16:34 Now, I couldn’t have done that without him.
0:16:39 My brain is too small to have figured that out.
0:16:48 So anytime you’re doing a startup of any kind, and you have a prototype or an early product or something going on,
0:16:55 your users are going to tell you exactly what tweak they want.
0:16:59 You’ve just reminded me of a conversation I had this morning where I interviewed someone.
0:17:04 Because much of what you’re saying is orientated towards startups, but it’s actually every single day of everyone’s life.
0:17:08 Because I interviewed someone this morning for a really critical role in the company.
0:17:11 And this person has spent 20 years at one of the biggest companies in the world.
0:17:17 And when I was doing the interview, she was telling me about lots of things she’s done in those 20 years.
0:17:19 And I was just trying to get to this one thing.
0:17:20 Can you put on events?
0:17:23 And she was telling me about this and that and the other thing and this and this and the other thing.
0:17:28 And I was just actually, I’d only come to this interview to figure out if she could do, put on big scale events.
0:17:34 So we spent, of an hour conversation, we spent 55 minutes talking about a bunch of things I wasn’t interested in.
0:17:37 And actually, as she was speaking, I was going, do you know what she could have done at the start of that conversation?
0:17:40 She could have gone, Stephen, can I ask you one question?
0:17:43 What are you looking for from this person?
0:17:46 And then I would have gone, I just want someone that can put on events.
0:17:50 And then the next 55 minutes could have been persuading me that she can do that.
0:17:51 Sure.
0:17:52 And it just applies to what you just said there.
0:18:02 How could you, as the salesperson that day in that meeting, with what you know now, how could you have done a better job without going through all of those slides?
0:18:14 Well, I think what I would do now if I were doing something like that is that my radar on listening would be 10x.
0:18:18 You know, we don’t learn when we speak.
0:18:20 We learn when we listen.
0:18:27 So I would really be trying to talk less and extract more.
0:18:31 And I wouldn’t even rely so much on slides.
0:18:36 I’d like to really try to bring them in into what they are trying to say.
0:18:49 And so, basically, if you study businesses, you know, venture-backed, non-venture-backed, whatever, this is a very common thing.
0:18:56 There are almost no businesses who end up with the business model that was originally conceived.
0:18:59 I mean, that just would be such an anomaly.
0:19:12 It’s really the interplay between the founding team and the early customers, which really leads to taking this wet clay and making it into something that people want.
0:19:22 And so, you know, if you think of something like Google Glass, you know, when they came up with those glasses that they thought the whole world was going to wear.
0:19:22 Yeah.
0:19:25 So, it didn’t work.
0:19:27 Well, why didn’t it work?
0:19:32 Well, the reason it didn’t work is you’re talking about something extremely personal.
0:19:33 Okay.
0:19:35 Like, for example, Wrigley’s chewing gum.
0:19:36 Okay.
0:19:39 My mouth is a very personal space.
0:19:43 I’m not going to put Glotts chewing gum in there.
0:19:44 What’s Glotts chewing gum?
0:19:46 Exactly.
0:19:46 Okay.
0:19:46 Okay.
0:19:47 Yeah.
0:19:52 You’re not going to put some brand that’s half the price of Wrigley’s in there.
0:19:54 Because you don’t want to go there.
0:19:56 That’s not of interest to you.
0:20:01 So, when we wear glasses or sunglasses or anything we wear, that’s very personal.
0:20:07 So, the ergonomics and the human factors are very important.
0:20:09 If it’s slightly off.
0:20:13 Now, Meta is trying to do the same thing.
0:20:15 But they went to Ray-Ban, right?
0:20:17 They did a JV with Ray-Ban.
0:20:20 Those glasses look like normal glasses.
0:20:23 I think there’s a higher chance.
0:20:24 Well, I’ve got some.
0:20:26 We use them, yeah.
0:20:27 You don’t have any Google Glass?
0:20:28 No, no, no, no.
0:20:30 I think they cut the project, didn’t they?
0:20:36 Yeah, so what I’m trying to say is that we have to pay very close attention to the customer.
0:20:39 I mean, Steve Jobs was right.
0:20:40 The customer doesn’t know what he wants.
0:20:41 Okay.
0:20:47 But if you put it in front of them, then they can now tweak and tell you exactly what they want.
0:20:47 Right?
0:20:55 So, that’s another mental model, which is now we get to the third model, which is that you’re not smart enough.
0:20:59 Whatever founding team you have is not smart enough to figure out what people want.
0:20:59 Period.
0:21:12 So, you have to have very good listening skills, and you have to have the flexibility to, and again, when you’re listening, separate the signal from the noise, right?
0:21:17 Take in what is real signal and leave out what is the noise.
0:21:22 And then you’re starting to get down a path which is going to make more sense.
0:21:28 The other thing that’s kind of a model maybe woven into there was this idea of just like attention to detail.
0:21:36 I’m not even sure if that’s a model, but when you told me about the Walmart founders laying between the aisles to measure the exact centimeter of length.
0:21:39 The model there for me was just like precision and detail.
0:21:41 It’s a game of inches.
0:21:55 I mean, what I’m saying is that when Sam Walton was trying to figure out the name of the company, one of the reasons he went with Walmart was it was seven letters.
0:22:02 And he was looking at the cost of putting up signage in the stores.
0:22:08 And he was trying to come up with a name with the fewest letters because it costs less.
0:22:09 Okay.
0:22:17 And so, I mean, cost sensitivity is all over the place in Walmart, right?
0:22:20 I mean, that’s just front and center with what they do, right?
0:22:23 They just really squeeze blood out of a rock, you know?
0:22:28 So basically, I mean, I think that was, and that’s the reason why they became so successful.
0:22:32 One of the things you can always control in business is your costs.
0:22:38 You may not be able to control your margins and selling prices and a lot of other things,
0:22:40 but you can always control costs.
0:22:43 So that’s another model where you have to have discipline.
0:22:47 You have to have very strong discipline on the cost side.
0:22:55 If you look at something like LVMH, you know, the guy who runs it, I mean, he’s in luxury goods.
0:22:56 He’s in high end.
0:22:58 LVMH make Louis Vuitton.
0:22:59 Yeah, yeah, yeah.
0:23:04 I mean, everything, you know, they’ve taken over Tiffany’s, everyone.
0:23:09 But when you look at how the company is run, it’s very tight.
0:23:15 He spends money on the best real estate because that’s important.
0:23:20 But the deals he negotiates on those real estate is mind-blowing, you know?
0:23:29 So it’s a very tightly run operation on a product category that doesn’t necessarily need it.
0:23:33 But that’s why he’s become the wealthiest guy in Europe.
0:23:36 Because that mentality will then apply to every decision.
0:23:37 Absolutely.
0:23:39 And if you apply it to 100 things, it does matter.
0:23:40 Oh, it does matter.
0:23:40 Big time.
0:23:41 Yes.
0:23:43 So I have these yellow blocks here.
0:23:43 Yes.
0:23:46 Which represent hours working on your own business.
0:23:47 Yes.
0:23:50 So show me how you would take some of these blocks away.
0:23:50 Yes.
0:23:53 And introduce hours working on your own business.
0:23:54 Yeah.
0:23:56 So basically, it’s really quite simple.
0:23:59 We’re really not going to mess with our sleep cycles.
0:24:00 We’re going to leave that alone.
0:24:01 Sleep staying the same.
0:24:07 And we need our blue, which is our workspace, 40 hours.
0:24:08 We need that to continue.
0:24:12 One of the changes we’re going to make is we’re going to live close to work.
0:24:15 So we’re going to cut down commute time as much as we can.
0:24:16 Okay.
0:24:17 Because every hour matters.
0:24:18 Okay.
0:24:23 So the area that we’re going to focus on is the free time.
0:24:23 Okay.
0:24:30 And the reason why taking out the free time is not a problem is because what we are embarking
0:24:34 on, like we just discussed, is not about making money, is getting our music out.
0:24:36 Getting our music out.
0:24:36 What do you mean by that?
0:24:43 Which means that we have something in us that we know the world needs.
0:24:46 And we want to bring it to that world.
0:24:47 We want to bring it to the world.
0:24:51 And because we want to bring it to the world, it’s not work.
0:24:56 I think the audience might be challenging themselves in the head and saying, but I love the thing
0:24:57 I do for work.
0:25:03 I’m one of maybe the rarer group of people that I get to work with puppies every day.
0:25:04 And I love that.
0:25:04 Yeah.
0:25:07 So I think that, I think this is not for everyone.
0:25:10 So I think you have to ask yourself who you are.
0:25:17 If you are truly excited about your nine to five job and what you’re spending your main
0:25:21 working, main waking hours on, awesome.
0:25:22 That’s great.
0:25:25 I mean, everyone’s not going to be an entrepreneur.
0:25:26 Everyone’s not going to have a startup.
0:25:32 Everyone, they may be getting their music out in a different way on someone else’s platform,
0:25:33 which is perfectly fine.
0:25:39 And, but, but if, if that is not you, where, when you go to work, you’re not super excited
0:25:43 to get up in the morning and you’re not tap dancing to work every day.
0:25:46 If that’s not happening, then there’s something wrong.
0:25:54 And you have to ask yourself, well, is there something else that is, that you’re passionate
0:25:55 about that you want to do?
0:26:01 And this is not something that should take a lot of effort.
0:26:09 So if you go back and look at, for example, Bill Gates and Paul Allen, right?
0:26:18 I mean, Bill Gates is at Harvard and he sees a magazine which shows a very early personal
0:26:19 computer.
0:26:27 And he realizes that there’s a paradigm shift and he realizes that he needs to be part of
0:26:27 it.
0:26:30 And Paul Allen is the one who sent him that magazine.
0:26:35 And he told Bill, we got to go do this now.
0:26:37 This is our time now.
0:26:45 And for Bill, it was a very easy decision, very easy decision, very difficult for his
0:26:46 parents.
0:26:51 His parents were in shock that he’s going to abandon his degree.
0:26:55 And, you know, he, he told his parents, don’t worry about it.
0:26:58 I’m going to come back and I’ll finish the degree.
0:27:04 And several decades later, Harvard gave him an honorary degree and his parents were in the
0:27:08 audience and he told them, I told you, I’d come back, finish it off, right?
0:27:10 So I put some numbers to this.
0:27:16 12% of people, according to the stats that are listening right now, are explicitly unsatisfied
0:27:17 with their job, which means they hate it.
0:27:23 85% of workers globally are disengaged, meaning they’re not fully invested or happy at work.
0:27:28 So it’s a huge number of people, more than half of the U.S. workers are at least somewhat
0:27:31 satisfied, but engagement remains worryingly low.
0:27:38 So if we look at that 85% number, 85% of workers globally are disengaged, meaning not fully invested
0:27:39 or happy at work.
0:27:41 So it’s really those people.
0:27:48 And, and the thing is, it’s not, it’s not just enough to be unhappy at work.
0:27:49 That’s one piece of it.
0:27:52 The unhappiness can be a symptom.
0:28:03 And one of the, one of the causes can be that you have a different calling in life and you
0:28:05 are not following, following your calling.
0:28:12 Now, sometimes for someone like Bill Gates, for example, and Paul Allen, they figured out
0:28:14 their calling and they just went, right?
0:28:17 For many of us, it may not be that easy.
0:28:26 So what we have to do is we have to try a few things.
0:28:29 You know, you try on different shoes to see what fits.
0:28:37 And so, you know, have some thought experiments, talk to your friends, you know, say, okay, you
0:28:40 know, I’m a UPS driver.
0:28:47 This is what I do and I really like playing the guitar or I like to make these art figurines
0:28:49 or something at home, whatever else, right?
0:28:54 So you have to figure out what your calling is.
0:28:58 And I’m probably not the best person to tell you how to figure out what the calling is.
0:29:02 Maybe another guest of yours can, can, can help them with that.
0:29:04 Do you think everyone has a calling?
0:29:06 Yeah.
0:29:10 I mean, I think, I think we are all unique children of God.
0:29:15 And I think we, we all have some music we want to get out.
0:29:23 And knowing what that is and getting it out may not be the easiest thing, but it’s a worthwhile
0:29:26 journey to try to get there.
0:29:27 Right.
0:29:33 So we can’t do this just because we’re dissatisfied and we can’t do this just because we want to
0:29:34 make money and get rich.
0:29:39 We’ve got to have something that we think the world would be interested in.
0:29:47 And, you know, in my case, I’d, I’d gone through this, uh, session with a couple of industrial
0:29:51 psychologists and they told me, Monish, you like to play games.
0:29:52 You’re a game player.
0:29:55 And actually they couldn’t be more accurate.
0:30:05 So when I was doing my startup, um, I’m, I’m a numbers guy and a math guy.
0:30:06 So I actually liked that.
0:30:16 So what I used to do is because I had no money, I used to send 200 letters a week to the senior
0:30:19 IT people at 200 different companies.
0:30:25 But what I did is, so all these people I was sending this letter to, they had a gatekeeper,
0:30:30 some secretary, et cetera, whose job was to not let anything through.
0:30:35 And my whole purpose was I need this letter to get through.
0:30:37 It needs to get through the gatekeeper.
0:30:44 So I was using mail merge, which was mass producing these letters, but there was a customization,
0:30:50 the mail word where if person, some person’s name was David Smith, it said, dear Dave.
0:30:51 Okay.
0:30:56 And then throughout the letter, it talked Dave, Dave’s name came up like three, four times when
0:31:01 the assistant got the letter, she couldn’t tell whether I know Dave or not.
0:31:02 Because you used his shortened name.
0:31:03 His shortened name.
0:31:07 And she doesn’t want to throw a letter that somebody that he knows.
0:31:12 So the letter would go through enough times, right?
0:31:20 Now, what I also did is a one week after those letters were delivered, I called, I made 200 calls.
0:31:22 I called all 200 people.
0:31:27 And basically if I got voicemail, left a message, whatever else, right?
0:31:29 Now they have entered the sales funnel.
0:31:33 Okay, so Dave Smith is in the sales funnel.
0:31:39 If I get no response from Dave Smith, after one week, there’s one more call.
0:31:48 Then the calls start getting spaced out double time, two weeks out, then four weeks out, then
0:31:50 eight weeks out, then 16 weeks out.
0:31:54 But Dave never leaves that funnel, okay?
0:31:59 Until he tells me, do not bother me anymore.
0:32:01 And I have no interest.
0:32:03 They’re going to stay in that funnel.
0:32:09 So the second week, I send out another 200 letters, make another 200 calls, right?
0:32:12 And now I’ve got the first week, second week.
0:32:18 So you can see as time goes on, I’m calling nonstop, right?
0:32:24 Because this thing is, but what I was tracking, because I’m a math guy, what I was tracking is,
0:32:26 okay, these 200 letters went out.
0:32:30 How many people did I get any kind of positive response from, right?
0:32:34 Because not everyone’s telling me to get lost, okay?
0:32:36 And how many meetings am I having?
0:32:42 And what is the ratio of calls to meetings, meetings to close, et cetera?
0:32:49 And my ticket size of the item I was selling was very large, hundreds of thousands of dollars,
0:32:49 right?
0:32:55 Nine months after doing this, where now let’s go back here.
0:32:57 So we’re going to take our free time.
0:33:05 So what I’m trying to describe is that what I’m doing is actually more exciting than the orange.
0:33:10 The yellow is more exciting than the orange.
0:33:11 So basically, we are-
0:33:12 What is the yellow?
0:33:14 The yellow is our startup.
0:33:16 So that’s working on your startup.
0:33:22 So on the weekends, I’m going to do 10 hours a day because I’m not working, right?
0:33:27 And on the weekdays, I’m going to do four hours a day because I’ve got other
0:33:30 things to do because I have a job and whatever else is going on.
0:33:37 So there’s my weekdays, five days, where I’m putting in four hours a day,
0:33:40 and then I’m putting in 10 hours on the weekend.
0:33:48 And the free time, this is not as exciting as pounding Dave.
0:33:54 Pounding Dave continuously till he says either get off my back or here’s your purchase order
0:33:56 is very exciting.
0:34:02 It’s way more exciting than playing some social media or watching Netflix or whatever else.
0:34:05 Which is what people currently do with their free time.
0:34:14 So one of the litmus tests of whether you should be doing a startup or not is yellow
0:34:17 needs to be more exciting than orange.
0:34:22 Your startup needs to be more exciting than your free time.
0:34:30 So Netflix should be so painfully boring for you and going on Facebook or Instagram or whatever
0:34:31 should be very boring for you.
0:34:32 Compared to…
0:34:34 This is exciting.
0:34:35 Compared to building your company.
0:34:36 Yes.
0:34:44 So you know the Pink Floyd song, we don’t need no education.
0:34:45 Yeah.
0:34:46 We don’t need no thought control.
0:34:47 Yeah.
0:34:49 We don’t need none of this.
0:34:50 This is so useless.
0:34:52 You understand how useless this is?
0:34:54 Yellow is where it’s at.
0:34:57 It’s not the orange stuff.
0:34:58 You don’t need this.
0:35:00 Thank you, Stephen.
0:35:01 So we don’t need any free time?
0:35:04 This is better than free time.
0:35:06 Building your business.
0:35:08 You’re having an orgasm every hour.
0:35:13 So what can be better than this?
0:35:17 Much of what I do here when I’m having these conversations is I’m trying to put myself in
0:35:23 the shoes of the person who is currently sat in a nine-to-five job and they’ve got an idea
0:35:26 and their idea hasn’t really gone anywhere yet necessarily.
0:35:30 And the pressure they’re feeling in their lives is probably now a financial one.
0:35:33 Like they want financial freedom, they want more optionality in their lives to be able to
0:35:36 go on holiday, make more choices and have more freedom.
0:35:42 If you’re that person, what are the mental models that we haven’t discussed yet that you
0:35:44 need to be thinking about to get from zero to one?
0:35:51 So one of the things to keep in mind is that we live in a world now where most things that
0:35:56 you would want to do in terms of starting a business are not capital intensive.
0:35:57 What does that mean?
0:35:59 Doesn’t take much money.
0:36:06 In fact, what’s been happening over time is startups need less and less and less money
0:36:10 because they need more and more and more brainpower, right?
0:36:17 So the good news is that a gating factor is not that you need money.
0:36:26 When I started my business, I took on, I signed up for every credit card that would come to me.
0:36:33 So I had $70,000 in unused credit lines in probably a dozen Visa and MasterCards, right?
0:36:38 I had about $30,000 in my retirement account, my 401k, which I also took out.
0:36:41 I said, at $25,000, I can make that up later, right?
0:36:43 So basically, I had $100,000 of capital.
0:36:50 And that $100,000 got used because once I got going, I needed working capital and so on.
0:36:55 But then the business was actually cash flow positive.
0:37:01 Nine months after I was doing this, I was able to get rid of this.
0:37:11 So after nine months, my business was producing enough cash flow that I went and resigned.
0:37:15 And yeah, we can put that in here as well.
0:37:26 So what happened is that I went to my boss and his boss and basically told them that I started a business.
0:37:28 It’s not competitive with the company.
0:37:31 And I’m going to be leaving in two weeks.
0:37:32 And this is my two weeks notice.
0:37:35 And basically, that was that, right?
0:37:42 And, you know, they sat me down and said, you know, Monish, we were so confused for the last nine months.
0:37:49 Because we met several times because we saw a big drop-off in your performance.
0:37:53 But it was never so low that we wanted to fire you.
0:37:54 I said, exactly.
0:37:57 That was exactly what I was trying to do.
0:37:59 I was trying to say just about firing level.
0:38:00 He said, well, you mastered it.
0:38:04 Because we met several times, but we couldn’t get rid of you.
0:38:15 So what they told me is, they said, look, when your business fails, not if your business fails, when your business fails, please come back.
0:38:16 We’ll give you more money.
0:38:19 You’re going to get a promotion.
0:38:21 And we’d love to have you back.
0:38:23 I could immediately come back.
0:38:28 So I said, I got one free shot where I leave my job.
0:38:28 I go.
0:38:30 I do this thing.
0:38:34 And if it doesn’t work, I’m back to almost exactly where I was.
0:38:36 Almost no change, right?
0:38:38 Amazon’s type one, type two decision making.
0:38:39 Yeah.
0:38:41 And so, and this is not just me.
0:38:43 What risks does Bill Gates take?
0:38:45 Okay.
0:38:51 Bill Gates, what is his value as a Harvard freshman in the job market?
0:38:52 Zero.
0:38:53 Okay.
0:38:56 Nobody would pay him anything.
0:38:59 And he could come back anytime and finish that degree.
0:39:01 So let’s say he went to New Mexico.
0:39:03 Things didn’t work out.
0:39:05 He’s got wealthy parents in Seattle.
0:39:06 Okay.
0:39:10 He just comes back, graduates a year later, and he goes on.
0:39:11 So what was the risk?
0:39:13 There was no risk.
0:39:18 And if you study entrepreneur after entrepreneur after entrepreneur, what you’re going to find.
0:39:25 So if we look at Sir Richard Branson, he wants to start an airline.
0:39:26 Okay.
0:39:30 Now, to start the airline, you need a jumbo 747.
0:39:33 That costs like $150 million.
0:39:33 The plane.
0:39:34 The plane, right?
0:39:36 That’s some serious money.
0:39:44 Richard Branson got Virgin Atlantic off the ground with zero and with zero risk.
0:39:45 So here’s what he did.
0:39:49 You replace capital with creative thinking.
0:39:58 So he calls 206-555-1212, which is directory assistance in Seattle, Washington.
0:40:01 And he asked for the phone number for Boeing.
0:40:02 Okay.
0:40:05 So he calls the main Boeing switchboard.
0:40:06 Boeing sell the planes, right?
0:40:06 Yeah.
0:40:08 Boeing makes the 747.
0:40:15 So he calls the main switchboard of Boeing, giant, huge company, and says, I’d like to lease a jumbo.
0:40:17 And they hang up on him.
0:40:18 Okay.
0:40:21 He calls about 30 times.
0:40:23 And they keep hanging up.
0:40:26 And finally, they get tired of his calls.
0:40:33 And the lady says, let me put you in touch with somebody who’s in charge of leasing, and they can tell you to get lost.
0:40:34 Okay.
0:40:39 So she transfers him to a person who’s actually leasing jumbos.
0:40:47 This person tells Richard, says, look, Mr. Branson, in every country, we have one customer.
0:40:51 And in the UK, that is British Airways.
0:40:53 So we have nothing to talk about.
0:40:55 So he says, well, just humor me for a second.
0:41:04 He said, if British Airways called you and said that they wanted to lease an old, used jumbo, do you have one lying around?
0:41:07 So the guy says, as a matter of fact, we do, but that’s academic.
0:41:13 He says, well, what would you lease it to British Airways for, just since we’re having a conversation?
0:41:18 What ended up happening is Boeing leased him that jumbo.
0:41:22 And the reason they leased him the jumbo is they had one just sitting around.
0:41:28 So they didn’t really have any risk because they said the moment the guy doesn’t make any payments, we’re going to pull the plane.
0:41:34 So now, when you have an airline, you sell all the seats four months in advance.
0:41:36 The cash has already come in.
0:41:40 You pay for the fuel 30 days after the plane lands.
0:41:43 And you pay for the lease after the plane lands.
0:41:45 You don’t need any capital.
0:41:49 Virgin Atlantic got off the ground with zero capital.
0:41:58 Okay, now, if you can start an airline with needs a jumbo, with zero capital, you can start any business with zero capital.
0:42:16 Okay, so basically, when you look at business after business after business, all of them, what they do is they start small, they’re embryonic, they minimize risk, they get a few customers, and then after they just roll with the customers, right?
0:42:17 And then that’s how they get going.
0:42:26 So the important thing is that when we take the blue out, when blue is no longer here.
0:42:26 Which is work.
0:42:28 Which work is gone.
0:42:34 Yellow is going to almost double or triple because this is where all the orgasmic activity is.
0:42:38 So we move the work, we quit the nine-to-five job, and we move that time over to working on our startup.
0:42:47 I was working on my startup like from seven to nine in the morning, and then I would come back 6 p.m. and work till 10 or 12 in the evening.
0:42:48 When you had a job.
0:42:49 When I had my job.
0:42:50 And then I’d work on the weekends.
0:42:59 And I was so desperate to just go full-time into it because I just said, if you just let me go full-time, I can tear it up.
0:43:01 And that’s exactly what happened.
0:43:09 I mean, we, in about five, first year we did 400,000 revenue, second year 1.4 million, third year 3 million.
0:43:13 And by the sixth or seventh year, we were at about 15, 17 million.
0:43:17 It just grew because basically then I had no shackles on me.
0:43:20 You know, I could just go full out, right?
0:43:26 And the engine, I knew all the statistics of these letters, so many calls, so many this, so much this, means this, and all of that.
0:43:29 And it works.
0:43:36 So, and if it doesn’t work, you can go back to your nine-to-five and give it another shot, you know?
0:43:39 So you actually could do this a few times.
0:43:45 I think that’s a really unappreciated framework, as you call it, or mental model, which is, because you said you sent 200 letters.
0:43:52 So many times kids come up to me in the street and they say, look, I’ve been looking for a job, I’ve sent six emails.
0:43:52 Yeah.
0:43:54 And they go, no one’s got back to me.
0:43:55 Yeah.
0:44:01 And you can see that it’s hit their confidence, and now they’ve actually arrived at the conclusion that getting a job is, like, harder and possible.
0:44:03 Because they sent six.
0:44:03 Yeah.
0:44:06 Now, when I interview people like you, they all give me much bigger numbers.
0:44:08 They say 200, 300, 500, you know?
0:44:13 And there’s something in this sort of law of averages, which is just, like, just take more swings.
0:44:14 You know, you see it in, like, cricket.
0:44:20 My daughter, when she was graduating from Berkeley, came to me, and I was really surprised.
0:44:22 She said, I want to work at a hedge fund.
0:44:25 And so I said, okay.
0:44:31 And her degree was not in business, so she was not a natural candidate to be even considered.
0:44:37 I said, can you make a list of every hedge fund in New York and L.A.?
0:44:42 And put it in Excel, managing partner’s name, address.
0:44:45 Now, we don’t know people’s email addresses.
0:44:50 But we know everyone’s mailing address, okay?
0:44:52 The mailing address is a public piece of data.
0:44:53 The address.
0:44:54 The address is easy.
0:44:55 Yeah.
0:44:55 Right?
0:45:03 And I said that, so she got a list of about 1,200 funds in L.A. and New York.
0:45:11 And I said, what you’re going to do is you’re going to ask for the job, but you’re going to have two pages behind that giving them a stock tip.
0:45:20 You’re going to give them a pitch that you have written up of a company that, if they invest in, they’re likely to make money.
0:45:24 We sent the 1,200 letters, physical letters, okay?
0:45:26 All physical letters, no email, right?
0:45:33 And there’s an 85-year-old guy in New York who gets the letter.
0:45:33 He’s retired.
0:45:34 The fund doesn’t exist.
0:45:36 It shouldn’t have been on the list, whatever.
0:45:38 But he has a friend in L.A.
0:45:41 He says, hey, Jamie, aren’t you looking for an analyst?
0:45:45 And this girl, she seems to have the perfect kind of background.
0:45:56 And she ends up with a higher salary than anyone who went to Berkeley business school with a much higher GPA than hers.
0:46:04 I was thinking about what you’re saying, and I made a video the other day, which I think is somewhat relevant,
0:46:12 where I was trying to describe to people how to send a message to someone in a way that creates impact.
0:46:18 And the framework that I came up with, which I will animate on the screen, but is basically,
0:46:23 so this axis here is the signal versus noise of the channel you’re using.
0:46:28 So a high signal channel is one where it gets past the PA.
0:46:31 It’s less saturated, less busy.
0:46:38 A high noise channel, which is the opposite, would be sending an email to the press at yourcompany.com’s email.
0:46:42 So everyone goes through that path and doesn’t get to the person.
0:46:45 And then the other axis is basically the emotional impact of the message.
0:46:51 So high emotional impact is doing what you said, put a stock tip in there, you’re going to stand out,
0:46:54 they’re going to think you’re a little bit strange, or what you said about like shortening the name,
0:46:55 that creates more emotional resonance.
0:47:00 And then low would just be AI slop, copy and paste jargon.
0:47:02 And really like the most successful messages are up here.
0:47:03 Absolutely.
0:47:06 Like high signal channel, high emotionally resonant.
0:47:06 Absolutely.
0:47:09 But what ends up happening is people send loads of messages down here,
0:47:12 and then they get depressed and demotivated, so no one’s going back to me.
0:47:12 Yeah.
0:47:17 Like Michael Jordan used to say, you miss every shot you don’t take.
0:47:19 Yeah.
0:47:19 Yeah.
0:47:20 Yeah.
0:47:29 So basically it is, I mean, I think one of the things about entrepreneurs is that you need to have resilience.
0:47:41 Like for me, for me, what the data I was looking for is that if I send 5,000 letters, okay,
0:47:49 which takes 25 weeks, six months, how many meetings does that end up in?
0:47:56 If that ends up with 10 meetings or 20 meetings, well, now I have my number, right?
0:47:59 And then the second part is the meeting to close ratio, right?
0:48:07 And so to me as a math guy, I was just interested to know that it’s not zero.
0:48:08 Okay.
0:48:09 I just want to make sure.
0:48:11 And I could see very quickly it was not zero.
0:48:14 Literally within the first two, three months, I could see it’s not zero.
0:48:17 Every business needs a competitive edge.
0:48:21 And if you’re great at hiring, that edge should probably be your people.
0:48:26 The A players you bring in, and I don’t just mean your full-time team, but your freelance support too.
0:48:32 If you feel like your talent isn’t quite cutting it, then I want you to take another look at our sponsor, Fiverr Pro.
0:48:39 Fiverr Pro is Fiverr’s premium offering, where every freelancer is hand vetted, so you’re guaranteed top quality every single time.
0:48:47 What’s brilliant about Fiverr Pro is that you’re picking from very experienced talent in marketing, web, app development, AI, and 750 other categories.
0:48:53 And these are people that can swoop in and lead the more complex projects that your team might not be capable of handling yet.
0:48:59 And because it’s a personalized service, a Fiverr Pro hiring expert will find the help your business needs for you.
0:49:03 They’ll hire them and manage your outsourced projects end-to-end too.
0:49:06 And if you’re not happy with your freelancer’s work, then you get your money back.
0:49:08 They are that confident in their talent.
0:49:11 So to give it a shot, head to fiverr.com slash diary.
0:49:14 And for 10% off your first order, use code diary.
0:49:26 I think one of the most formative experiences you can give your children, which I got at 16, through 16 to 19 years old, which is what I did, was working in cold telesales.
0:49:32 So my job at 16 years old was to call people at 9pm, cold, and try and get them to buy windows and doors.
0:49:37 And it taught me the exact lesson you’re describing, which is, yes, 80% of people tell you to fuck off.
0:49:40 68% say that, but it doesn’t matter.
0:49:42 I always say, like, 80% told me to fuck off.
0:49:44 15% said it in a nice way.
0:49:47 And then 5% were at least receptive to what I had to say.
0:49:48 Yeah.
0:49:49 Maybe 1% close.
0:49:52 But when you understand that, you think of life through that lens.
0:49:56 And actually, Stephen, I had the almost same experience.
0:49:59 So my father was an entrepreneur.
0:50:07 He was really smart at identifying what I call offering gaps, like things that should exist in the world, but didn’t.
0:50:10 And he would get these businesses off the ground with no money.
0:50:11 I saw him do it repeatedly.
0:50:15 His downfall was he was very aggressive in growing the businesses.
0:50:18 And so they didn’t have staying power.
0:50:20 There was almost no equity, always very levered.
0:50:26 So he went bankrupt eight or nine times, right, repeatedly.
0:50:36 When I was about 11 or 12 years old, my brother and I, we were like his board of directors, okay, because he had nobody else.
0:50:43 The three of us would sit down at night to figure out how to make the business last for one more day, okay?
0:50:45 Everything’s caving in.
0:50:46 The creditors are caving in.
0:50:47 The business is collapsing.
0:50:50 How do we make it work for one more day?
0:50:53 And then the next night, we’d get together.
0:50:56 And how do we get it work for one more day again, right?
0:51:03 At 16, and I don’t know why my dad did this, but I’m so grateful that he did.
0:51:07 He was, at that time, he had a gold jewelry factory in Dubai.
0:51:16 And he was going cold calling in person to jewelry shops to buy his jewelry that he was manufacturing.
0:51:20 So he took me with him on many of these trips.
0:51:22 And I was 16, just like you, right?
0:51:26 So we would take the taxi from Dubai to Abu Dhabi.
0:51:29 And now there’s all these gold shops.
0:51:32 He doesn’t know any of them, right?
0:51:36 And he’s going one after the other, after the other, after the other.
0:51:43 And I would be stunned that fifth shop, he makes a sale.
0:51:43 Yeah.
0:51:47 And it’s a very small sale because he has no trust and all that, but he’s made the sale.
0:51:52 Then I noticed that after three months, we go back to that same shop.
0:51:53 We made the little sale too.
0:51:55 The guy brings out tea.
0:52:00 There’s a lot of chemistry, bigger order.
0:52:03 And then I saw the orders increase, right?
0:52:04 And then he’s continuing to do that.
0:52:06 I went with him to Doha, Qatar.
0:52:09 And again, the same thing.
0:52:13 It was like, you know, I saw how those doors opened.
0:52:17 And I saw how it didn’t matter to him when they closed.
0:52:20 That was irrelevant to him.
0:52:20 You know.
0:52:25 Really interesting new way to think about it, because what you’re saying there is actually,
0:52:32 when you get that one yes, it’s actually a seed that’s being planted that can grow into something.
0:52:35 We just care about the ratio and the number.
0:52:35 Okay.
0:52:37 So what effort did it take?
0:52:43 Like I was saying, if I send 5,000 letters and I get 20 meetings, that’s awesome.
0:52:50 I mean, that’s a fantastic ratio because one sale is going to get me about 200,000 or 300,000.
0:52:52 It’s a significant amount, right?
0:52:54 I mean, so that I don’t need large numbers.
0:52:55 And…
0:52:57 But the lifetime value of that…
0:52:57 It’s huge.
0:52:58 Yeah.
0:53:04 I mean, these relationships I got then, they’re still with me, you know?
0:53:06 So it’s like forever.
0:53:12 Here’s a philosophical way to think about that for just everybody, which is you can remember
0:53:16 probably conversations you had in your life that you thought were totally inconsequential.
0:53:21 But then eight years later, that seed became a business relationship.
0:53:24 The example I always give is when I was 14, I applied for The Apprentice.
0:53:26 They did this like junior apprentice on the BBC.
0:53:28 And it’s a long story.
0:53:31 35,000 kids in London and across the UK applying.
0:53:35 I met a kid in the line while I was queuing up for my audition.
0:53:40 And he said to me, oh, my dad runs this $500 million company.
0:53:41 And I was like, yeah, whatever.
0:53:42 Like, not interested.
0:53:43 I went through the auditions.
0:53:46 I didn’t end up getting on in the show for whatever reason.
0:53:51 But then I ended up, because we were waiting in the queue that day, I was really nice to this
0:53:52 kid and I added him on Facebook.
0:53:55 Five years later, I get a message on Facebook.
0:54:02 Hey, five years later, although I didn’t get on the show, which would have got me about $25,000 investment in my company if I’d won.
0:54:04 Five years later, I’m working on a startup.
0:54:10 That kid from the line says, hey, my dad has sold his business for a billion dollars.
0:54:13 And I’ve been watching you on Facebook for the last five years.
0:54:14 My dad would love to meet you.
0:54:17 It was an Indian family, the Alawalias.
0:54:19 They had sold a business called Euro Car Parts.
0:54:21 They took me to London when I was literally so broke.
0:54:23 I was like shoplifting food to feed myself.
0:54:27 And his dad invested double what I would have won on the show into my business.
0:54:34 And that always reminded me that like every conversation that I have is like planting a seed that at any point in my life.
0:54:35 Sure.
0:54:43 I mean, you know, I always bring up Adam Grant’s book, Givers and Takers.
0:54:45 I don’t know if you’ve seen that.
0:54:50 All humans on the planet fall into one of three categories.
0:54:56 They are either a giver or a taker or a matcher.
0:54:57 Okay.
0:55:00 These are, there are no other categories of humans.
0:55:01 They’re just, these are the three categories.
0:55:06 Now, the matchers are relatively simple to understand.
0:55:15 Their mental framework is, if Stephen does me a favor, I’m going to try to do something similar for him.
0:55:16 You know, one to one.
0:55:18 They can do matching in the, math in their heads.
0:55:27 The takers, who you don’t have anything to ever do with, are trying to scam and screw everyone.
0:55:31 And always take and never give.
0:55:32 Okay.
0:55:34 The takers basically go nowhere.
0:55:34 Okay.
0:55:37 And if you have any takers in your life, get rid of them.
0:55:38 Okay.
0:55:47 Now, the givers, what the givers do is the givers are not focused on what comes back to them.
0:55:49 They just want to help you.
0:55:51 They want to help humanity.
0:55:57 And what ends up happening is the universe conspires to help them.
0:56:02 So, the givers become the most successful.
0:56:09 Everyone is trying to give to them, even though they’re not asking for it.
0:56:24 So, basically, when we, and that’s the book that Adam Grant wrote, Givers and Takers, is one of the mental models, this is a great mental model to have, is to be a giver.
0:56:26 Don’t play math games, you know.
0:56:30 Always try to make sure the other guy gets the better end of the deal.
0:56:34 And just keep going through your life that way.
0:56:37 And that goodwill will compound.
0:56:40 And it will take care of itself.
0:56:43 And the time horizon, you don’t worry about the time horizon.
0:56:46 You’re not doing it for getting something back.
0:56:47 That’s the key.
0:56:49 You’re not doing any mathematics.
0:56:51 Like, I’m going to do, you’re not calculating.
0:56:55 I’m going to do this so XYZ happens.
0:56:57 You’re just doing it.
0:56:58 End of story.
0:57:00 I was sat with my girlfriend last night.
0:57:02 She runs a breathwork business.
0:57:03 So, she’s essentially a solopreneur.
0:57:06 And she’s at that point where she’s trying to scale.
0:57:10 In fact, I just meet so many, I think I actually ran a survey before.
0:57:17 And the vast majority of business owners are in that SME category, that small, small sort of business category.
0:57:18 It’s the back startups are the backbone of our economy.
0:57:23 But they come to me with the same problem, which is, maybe I started as an individual.
0:57:24 I’ve got high demand.
0:57:26 And now I’m a bottleneck.
0:57:29 And I don’t know how to get out of being like a freelancer.
0:57:31 How does the freelancer become an agency?
0:57:41 And the thing I was chatting to my girlfriend about last night was, the step she hasn’t taken yet is to hire someone exceptional.
0:58:03 So, the thing is, so if you look at people like Elon Musk and Steve Jobs, they believe their number one job is recruiting.
0:58:11 The first 3,000 people who joined SpaceX, all personally interviewed by Elon.
0:58:14 Just think about that.
0:58:16 Those are 3,000 hires.
0:58:20 Think about the number of interviews to get the 3,000 hires.
0:58:21 Okay?
0:58:27 He did not believe there was any other way.
0:58:36 And what Steve Jobs used to say is that A players want to work with A players.
0:58:45 The moment you start introducing B players, B players will hire B and C players.
0:58:46 They will never hire an A player.
0:58:52 So, your downhill, the journey’s already started the moment you get a B player.
0:59:00 And so, as an entrepreneur, you know, we have a lot of demands on our time, right?
0:59:05 But recruiting has to be at the top.
0:59:12 And you’ve got to be willing to spend inordinate amounts of time on recruiting.
0:59:13 Okay?
0:59:19 And there’s, you know, there are tools that you can use.
0:59:21 We use, there’s a company called Caliper.
0:59:23 We use for pre-employment testing.
0:59:30 And the thing is that between the genetics of a human and the first five years of the life
0:59:35 experience, who they are, their traits are hard-coded.
0:59:39 That is not going to change from 5 to 95.
0:59:40 Okay?
0:59:43 So, it’s not like you’re going to change a human.
0:59:44 Human is the way they are.
0:59:45 Okay?
0:59:52 Now, these pre-employment testing tests can get you data that you’re not going to get
0:59:53 in an interview.
0:59:57 One of my companies I’m building at the moment is called Culturedest.com.
0:59:58 It’s exactly this.
0:59:59 Okay.
1:00:04 I mean, you’re just like preaching, preaching to the choir here.
1:00:08 But what I’m saying is that we need to get really good at recruiting.
1:00:09 Yeah.
1:00:10 Okay.
1:00:11 It’s my absolute, absolute obsession.
1:00:15 And what I found out is that, funnily enough, I’m doing these culture tests.
1:00:19 So, I’ve culture tested tens of thousands of people in the general population now.
1:00:23 And the shocking part was, just to give you some context on what it does, it benchmarks
1:00:26 are best performing people and how they make their decisions.
1:00:30 The assumption here is that culture isn’t the thing you come up with at the offsite.
1:00:35 Culture is how you would behave on Christmas Eve when you get a text message from a client.
1:00:38 Like, what you do there is your company culture.
1:00:44 So, it basically creates these questions, which simulate optimal culture in that team.
1:00:47 And it puts you in that scenario and says, what do you do?
1:00:57 This is probably a good point to talk to you guys about, culturetest.com, which is the website we’re about to launch for anyone who has the responsibility of hiring someone, which is probably everybody listening.
1:01:00 One bad hire can destroy your entire company.
1:01:08 So, we made culturetest.com so that you guys at home can spot those red flags and avoid those hires that might be the end of your business.
1:01:18 Culture test will make you your own personalized culture test so that you can screen every single person that wants to be in your team and your current team members and people that have left to see how they align.
1:01:22 Just go to culturetest.com and put your email address in.
1:01:26 And the minute we launch, I’m going to send you an email so you can try it before anybody else.
1:01:29 So, recruiting is really important.
1:01:37 And I think the other thing is we’re willing to hire people who may not do things as well as we do.
1:01:43 But actually, also what I’ve also found is I have so many people on my team who are better than me.
1:01:51 You know, they’re better at many of these things because it’s not my natural bent to do those jobs.
1:01:58 So, that’s really when you get a huge bang for the buck is you end up with team players that are way better than you.
1:02:01 How do you think about firing people?
1:02:03 Because this is the other thing I hear from founders.
1:02:05 So, hire slow, fire fast.
1:02:10 Founders really struggle with the fire fast thing.
1:02:18 And it is very important to fire fast.
1:02:21 I think fire fast is more important than hire slow.
1:02:31 And you’re doing the person a service because they may be exceptional in another role at another place.
1:02:37 So, you are helping them try to find that.
1:02:41 And you’re helping your other team members.
1:02:46 If I was trying to work for your companies, what is the one non-negotiable?
1:02:49 Like, what is the trait that I would demonstrate where you would immediately not even consider me?
1:02:52 The most important is integrity.
1:02:59 You know, I mean, we want three traits, right?
1:03:00 We want intelligence.
1:03:02 We want integrity.
1:03:05 And we want willingness to work hard.
1:03:06 Right?
1:03:08 And none of these three are really negotiable.
1:03:10 And what does integrity mean in your definition?
1:03:12 Well, it’s absolute honesty.
1:03:13 It’s pretty simple.
1:03:15 You know, it’s black and white.
1:03:19 And you conduct yourself with the highest levels of ethical standards.
1:03:29 So, on all fronts, when you’re dealing with a customer or internally or externally, it’s the moral standards need to be very high.
1:03:39 When you think about your wealth, how much of it has come from building businesses versus being a great investor of the capital that you managed to make from those businesses?
1:03:44 I think currently most has come from the investing side.
1:03:50 You’re very well known for being a really excellent investor over many, many, many, many, many years.
1:04:00 I’ll put a graph on the screen that I found, which I think shows the returns of your investment strategy versus the Dow Jones, this graph.
1:04:00 Have you seen that one before?
1:04:04 I haven’t seen it this way, but people put up all kinds of things.
1:04:04 Yeah.
1:04:07 I mean, all this says is that you’re extremely good at investing.
1:04:14 So, I want to know, if I’m starting my investing career, I’m working in a nine-to-five job at the moment.
1:04:17 I’ve got a couple of thousand dollars in my bank account.
1:04:19 How should I be thinking about investing?
1:04:20 Should I be investing?
1:04:33 So, there are three things that matter in terms of getting a great outcome with investing.
1:04:48 Starting capital, how much the amount you start with, length of the runway, how long are you going to invest the money, and the rate of return.
1:04:49 Okay.
1:04:56 So, before I answer your question, I want to tell you a story.
1:04:59 So, and this is a true story.
1:05:15 In 1623, in 1623, in New York, the Native American Indians in New York who owned the island of Manhattan, the Dutch settlers wanted to buy the island.
1:05:21 And so, they went to the Indians and said, we’d like to buy the island of Manhattan, great natural harbors.
1:05:23 It can be a great place for us.
1:05:31 And the Indians and the Dutch reached an agreement to sell the island of Manhattan for $23.
1:05:41 And when people hear that, they think, oh, the Indians got taken, you know, I don’t know, Manhattan for $23 is ridiculous.
1:05:55 But let’s say, let’s say, let’s say the Indians had a trust officer who they said, invest this $23 for the benefit of the tribe and try to do a decent job, right?
1:05:59 Now, there’s something known as the rule of 72.
1:06:03 And the rule of 72 is a very important rule.
1:06:08 And I wish they would teach it more in high schools and elementary school.
1:06:12 It tells us how long it takes money to double.
1:06:14 And it’s a kind of a mathematical hack.
1:06:24 So, for example, if I’m going to get a 7% return and I do 72 divided by 7, that’s approximately 10.
1:06:29 And at the 7% return, it’s going to take 10 years for the money to double.
1:06:32 7% compounded will take 10 years.
1:06:37 If I have a 10% return, it will take 7 years.
1:06:39 72 divided by 10 is 7.
1:06:43 If I have a 15% return, it will take 5 years.
1:06:46 72 divided by 15 is 5, approximately.
1:06:51 And if I have a 20% return, it’ll take 3 and a half years.
1:06:54 So, this rule of 72 is a nice hack.
1:07:01 And it’s very important to know how long money takes to double because then we can start doing a lot of math in our heads.
1:07:07 So, when we look at these Indians with the $23, if they were getting a 7% return,
1:07:11 it would become $46 in 10 years.
1:07:21 And then it would become $92 in 20 years and $184 in 30 years and so on.
1:07:28 Now, if you go 100 years, right, it’s 10 periods of 10.
1:07:33 And 10 periods of 10 is 2 to the power of 10.
1:07:36 And 2 to the power of 10 is 1,024.
1:07:40 So, we throw away the 24 because we don’t want to complicate the math.
1:07:50 So, at 7% for 100 years, you would have 1,000 times what we started with.
1:07:53 And this is why, because compounding becomes nonlinear.
1:07:55 People have a hard time getting their hands around it.
1:07:57 Nonlinear meaning?
1:07:59 It’s not going up in a straight curve.
1:08:01 It’s going up in a…
1:08:02 Hockey stick.
1:08:03 Hockey stick curve, yeah.
1:08:08 So, in 1723, the Indians would have 23,000.
1:08:10 It would have gone up 1,000.
1:08:17 And then if they continue at the 7%, in 1823, they would have 23 million.
1:08:21 And in 1923, they would have 23 billion.
1:08:27 And in 2023, they’d have 23 trillion.
1:08:28 Okay.
1:08:34 Now, the entire wealth of every man, woman, and child in the United States is 150 trillion.
1:08:41 One-sixth of that is not undeveloped land in Manhattan.
1:08:51 So, if the Indians had invested at 7% a year for the last 400 years, they would have more money than owning the land.
1:08:53 So, they were not taken.
1:08:56 They were given a fair deal.
1:09:01 But they just didn’t have a good trust officer who could actually make it happen for them.
1:09:15 So, the magic of compounding is that we started with $23, and we end up with 23 trillion without having a great rate of return.
1:09:16 It’s just an okay.
1:09:18 7% is just okay.
1:09:19 It’s not great.
1:09:20 It’s not bad, but it’s okay.
1:09:24 Now, if you go back 100 years, so we started at 1623.
1:09:27 Go back 100 years to 1523.
1:09:32 We had 2,300 cents in 1623.
1:09:33 2,300 cents?
1:09:36 $23 is 2,300 cents.
1:09:36 Oh, okay.
1:09:37 If they’d got it.
1:09:40 Just converted to cents instead of dollars, right?
1:09:43 Now, if you make it 1,000th of that.
1:09:45 So, just so I’m clear here.
1:09:50 So, if you’re saying if you went back 100 years from that point, and you gave them just 23 cents.
1:09:52 If you gave them 2 cents.
1:09:53 If you gave them 2 cents.
1:09:55 2.3 cents to be exact.
1:09:55 2.3 cents.
1:10:00 If you just gave them 2 cents, 100 years later, there would be $20.
1:10:05 If you gave them 2.3 cents, 100 years later, there’d be $23.
1:10:09 And now, it would be the 23 trillion, right?
1:10:17 So, what I’m trying to say is that if the runway is long enough, the starting capital doesn’t matter.
1:10:23 Even the rate of return doesn’t matter if the runway is long enough.
1:10:29 Now, so, when people are thinking about investing, they have to keep a few things in mind.
1:10:32 The first thing is spend less than you earn.
1:10:40 So, always try to save the first dollar rather than the last dollar.
1:10:50 So, if you are making $50,000 a year, put $5,000 into savings to start with and then do the rest of your expenses after that.
1:10:56 Now, it’s very important when we saw with this example, you start young.
1:11:04 So, when people start working at 22 or 23, whenever they start working, they have to be saving then.
1:11:10 Because that early money at 22 can compound for 50 years.
1:11:12 And that’s what we want.
1:11:19 So, we don’t need to do heroic things with finding the next NVIDIA or whatever else.
1:11:21 We can just put it into an index.
1:11:30 And the important thing is spend less than you earn and keep putting that $5,000, $7,000, $10,000 every year into the savings.
1:11:33 Don’t go have a vacation in Hawaii with it.
1:11:35 Let it keep compounding.
1:11:38 And just put it into a broad index.
1:11:40 And we don’t really care.
1:11:45 So, for someone who has never invested before, which would probably be the majority of the audience,
1:11:49 how do we simplify it even further in terms of just put it in an index?
1:11:50 What does that mean?
1:12:01 So, basically, you could open an account at Fidelity or Interactive Brokers or Robinhood, any of these places.
1:12:03 You could open a brokerage account for very little money.
1:12:05 And there’s lots of them in every country.
1:12:05 Yeah.
1:12:14 And then you could just ask them to buy you the S&P 500 index, for example.
1:12:18 And they will get you invested in that.
1:12:22 And the S&P 500 is basically the top 500 companies.
1:12:31 It’s the 500 dominant businesses in the U.S., like NVIDIA is in there and Microsoft and Apple and so on.
1:12:35 And you’re going to get your 10% a year if the trend holds over the last century.
1:12:39 The S&P has plenty of periods where it does nothing.
1:12:42 It’s somewhat overheated right now.
1:12:48 But I think if you have a long enough time horizon and your dollar cost averaging in, it’s perfectly okay.
1:12:55 What you could also do as an alternative is buy Berkshire Hathaway.
1:12:58 So, that’s a stock, BRKB.
1:13:01 So, you could, again, tell these people that just put it into Berkshire Hathaway.
1:13:02 It’s like an index.
1:13:06 And, again, it’s like set it and forget it.
1:13:08 You don’t need to think about the investing side.
1:13:14 You focus on yellow, okay, and keep putting this little money away on the side.
1:13:16 And it’s going to compound.
1:13:28 And so, at 18, if you put away $5,000 and you fast forward to when you’re 68, 50 years later, right?
1:13:39 Now, if you got a 10% return on that money, let’s say, every seven years, it would double.
1:13:41 Okay?
1:13:43 72 divided by 10 is 7.
1:13:47 50 years is 7 doubles.
1:13:49 7 times 7 is 49.
1:13:58 And 2 to the power of 7 is 128, okay?
1:14:01 So, we can throw away the 28.
1:14:02 Keep it simple.
1:14:05 You’re going to have 100 times what you started with.
1:14:11 So, the 5,000 at 18 is going to be 500,000, okay?
1:14:15 At 19, if you put money away, that’s another 500,000.
1:14:19 20, you might have 10,000 you can put in.
1:14:27 So, you can start seeing that over a lifetime, you know, you’re going to be having too much money.
1:14:35 As you might have been able to tell, I’m absolutely fascinated by the psychology behind high-performing sports teams.
1:14:39 I think it started with my love for Sir Alex Ferguson as a Manchester United fan.
1:14:46 So, when I was told about a new Netflix series that covers the rise of the Dallas Cowboys, it immediately piqued my interest.
1:14:48 And this isn’t because I’m mad about American football.
1:14:49 I’m not.
1:14:50 I don’t even watch it.
1:14:55 But I do know about the Dallas Cowboys, and for a lot of Texans, they’re much more than a sports team.
1:15:00 I watched this series, and it is absolutely brilliant.
1:15:10 It centres on Jerry Jones, an oil businessman with no football background, who bought the Cowboys in the late 80s and transformed them into the most valuable sports franchise in the world.
1:15:22 It’s all about how one guy assembled a powerhouse team in the 1990s, made up of legendary players and coaches, and through fearless decision-making, led his team to three Super Bowl victories.
1:15:23 And I really enjoyed it.
1:15:24 And I think you might too.
1:15:31 Check out America’s team, The Gambler and His Cowboys, which is streaming right now only on Netflix.
1:15:32 And they now sponsor this podcast.
1:15:37 I’ve just invested millions into this and become a co-owner of the company.
1:15:39 It’s a company called Ketone IQ.
1:15:41 And the story is quite interesting.
1:15:52 I started talking about ketosis on this podcast and the fact that I’m very low carb, very, very low sugar, and my body produces ketones, which have made me incredibly focused, have improved my endurance, have improved my mood,
1:15:55 and have made me more capable at doing what I do here.
1:16:02 And because I was talking about it on the podcast, a couple of weeks later, these showed up on my desk in my HQ in London, these little shots.
1:16:13 And oh my God, the impact this had on my ability to articulate myself, on my focus, on my workouts, on my mood, on stopping me crashing throughout the day,
1:16:19 was so profound that I reached out to the founders of the company and now I’m a co-owner of this business.
1:16:21 I highly, highly recommend you look into this.
1:16:24 I highly recommend you look at the science behind the product.
1:16:29 If you want to try it for yourself, visit ketone.com slash Stephen for 30% off your subscription order.
1:16:32 And you’ll also get a free gift with your second shipment.
1:16:36 That’s ketone.com slash Stephen.
1:16:39 And I’m so honoured that once again, a company I own can sponsor my podcast.
1:16:43 You’ve been referred to as the Dando Investor.
1:16:50 And I’ve got a book here, which you wrote, called The Dando Investor.
1:16:54 What does this word Dando mean?
1:16:55 And why do they call you the Dando Investor?
1:17:03 Dando is actually a word from Gujarat, which is on the western coast of India, where Gandhi came from.
1:17:06 They are extremely astute business people.
1:17:13 And Dando, if you translate it directly in Gujarati, it means business.
1:17:16 But it doesn’t really mean business.
1:17:23 What it means is it’s a way of doing business where the downside is non-existent.
1:17:32 We already discussed how Mr. Branson is a Dando Investor.
1:17:34 He had no downside.
1:17:37 Mr. Gates was a Dando Investor.
1:17:38 He had no downside.
1:17:40 Mr. Walton is a Dando Investor.
1:17:41 He had no downside.
1:17:49 So all of these people embarked on businesses, built huge fortunes without taking risk.
1:18:00 And so the Dando Investor was written from the perspective of how can we minimize risk while keeping the returns intact?
1:18:02 You use this example of the Patels.
1:18:04 What is that story?
1:18:14 The Patels went to Uganda more than 100 years ago, maybe close to 130 years ago.
1:18:15 It was a family?
1:18:17 It’s an ethnic group in India.
1:18:22 And so this ethnic group came to Uganda to build the railroad.
1:18:28 But they’re very savvy business people.
1:18:42 And over the course of the last 100-odd years, when they were in Uganda, through their Dando methods of doing business, they became very successful entrepreneurs.
1:18:46 And they controlled large parts of the Ugandan economy.
1:18:52 And Idi Amin came to power in Uganda in the 1970s.
1:18:55 And he said, Africa is for Africans.
1:18:59 So what he did is, he threw all the Patels out.
1:19:02 And he nationalized all their assets.
1:19:07 So now the Patels were stateless.
1:19:10 The U.S. took them in.
1:19:11 The U.K. took them in.
1:19:13 Canada took some of them in.
1:19:23 And when they landed in the U.S., they basically really didn’t have any skills that would allow them to get good jobs, white-collar jobs in the U.S.
1:19:40 And what a few of them started to do was they realized that if they bought a motel, a small 10- or 20-room motel, the family could live in one or two of the rooms.
1:19:49 And they could use the money they got out and get a bank loan and run the motel.
1:19:51 Now, motels are very labor-intensive businesses.
1:19:56 So what they did is, when a Patel took over a motel, they fired all the staff.
1:20:03 And the family took over all the jobs, you know, the cleaning and front desk and everything else, right?
1:20:11 And the Patels are vegetarians, and they live a very simple life.
1:20:24 So when a Patel took over a motel in an area, what they were able to do is they were able to undercut the prices of all the other motels in the area because they have no labor.
1:20:26 They have no payroll.
1:20:27 They have no workers’ comp.
1:20:28 None of those things.
1:20:34 And so they were, if everyone else is charging $25 a night, they’re charging, you know, $19 a night.
1:20:36 So the occupancy was higher than everyone else.
1:20:39 And they saved their money.
1:20:46 And then what they would do is buy the next motel, send the nephew to run it, and then buy the next motel.
1:20:50 And this started happening in the early 70s.
1:21:01 And when you fast forward to today, 80% of all the motels in the U.S. are under Patel ownership, 80%.
1:21:10 So the Patels make up 0.1% of the U.S. population.
1:21:16 Indians make up about a little over 1%, maybe 1.2%, 1.3%.
1:21:19 Just one-tenth of that is the Patels.
1:21:26 And this 0.1% population is controlling 80% of the motels in the country.
1:21:32 And it’s because of the Dando way.
1:21:36 So if I want to steal from the Dando way, you told me it’s good to be a copier.
1:21:41 What are the principles of the Dando way that I need to be thinking about?
1:21:44 Because I think there was, was there nine?
1:21:47 Yeah, there was nine principles in total in the book.
1:21:53 Well, the most important one is heads I win, tails I don’t lose much.
1:22:01 Everything we discussed today, Stephen, is heads I win, tails I don’t lose much.
1:22:10 When I started my business, when Bill Gates started, when Sam Walton started, when Richard Branson started, that was the formula.
1:22:14 If they won, they would win big.
1:22:16 And if they lost, they’d lose nothing.
1:22:22 So everything has to be in business about risk reduction.
1:22:25 Everything has to be about free lunches.
1:22:26 We love free lunches.
1:22:36 Okay, so we always have to think about how do we get this done without capital, without risk, free lunches.
1:22:39 Do you think there’s an opportunity for people?
1:22:46 Because everybody’s at the moment thinking about AI and technology and these like really advanced new innovations as an opportunity.
1:22:54 But does that create an opportunity in the boring, in the motel, in the laundry, Matt?
1:23:05 Yeah, so, you know, the reality is so entrepreneurship is not studied much in business schools because there’s nobody going to give you a consulting project for studying entrepreneurs.
1:23:18 If we really study startups in the U.S. or actually anywhere in the world, 99.99% of startups are non-venture backed.
1:23:19 What does that mean?
1:23:31 What I mean by that is those are your laundromat, your Chinese restaurant, your, you know, eBay seller, whatever, Amazon seller, so on, right?
1:23:32 The small businesses.
1:23:37 None of those companies were formed because of venture capital.
1:23:43 So, the media focuses on all the venture capital-led businesses.
1:23:49 And so, people think that, oh, if I have to do a startup, I got to do something in technology.
1:23:53 Well, that’s like one-tenth of one percent or less.
1:23:54 You can ignore it.
1:23:55 You don’t need to really worry about it.
1:24:07 The important thing is to be an observer and to look at what my dad would call offering gaps.
1:24:11 So, let me explain an offering gap, right?
1:24:16 So, let’s say there’s a town, let’s call it town A.
1:24:21 Town A, there’s a barber shop in town A, okay?
1:24:25 And the barber’s one of many barbers doing well, etc.
1:24:31 There’s another town about 30 miles away, town B, which also has barbers.
1:24:32 They’re also doing fine.
1:24:38 There’s a new township coming up in the middle of these two towns called Town C.
1:24:43 Town C doesn’t have much of a population, but it’s growing fast.
1:24:50 So, the barber in town A goes to see what all the hoopla about town C is all about.
1:24:55 So, he takes a trip there, sees that there’s some increase in population, people are moving in,
1:24:58 and he notices there’s no barber shops.
1:25:00 Why would there be any barber shop?
1:25:02 Because it’s brand new, right?
1:25:06 So, he’s thinking, how do I do this without taking risk?
1:25:17 And what he does is, he rents a sublease to the small storefront, buys some used barber equipment,
1:25:23 and then decides that one day a week, he’s going to go into that town and cut hair every Wednesday.
1:25:27 He puts up a note board saying, I’m available Wednesdays.
1:25:33 And what happens is, people start coming in.
1:25:36 They come in because they have no choice.
1:25:40 If you don’t go to this barber, you’ve got to spend half an hour driving to one of those two towns.
1:25:44 Now, he normally charges $30 for a haircut.
1:25:51 But here, he doesn’t need to charge $30 because there’s an opportunity cost of the time you’re saving.
1:25:53 So, he can charge $45.
1:25:59 So, he’s charging $45 over here, and then when he’s in his own town, he’s charging $30.
1:26:02 Now, what he already notices is Wednesdays are filled up.
1:26:04 So, he says Tuesday and Wednesday.
1:26:16 Okay, and gradually what ends up happening is that that business is full-time, and he’s making $45 an hour per haircut.
1:26:22 But the nature of capitalism is more barbers are going to show up.
1:26:26 So, the second barber comes in, the third barber comes in.
1:26:29 Eventually, the haircut there is going to be $30.
1:26:31 It’s going to neutralize.
1:26:35 But in the meanwhile, he’s doubled his business, right?
1:26:37 What risk did he take?
1:26:44 So, going into town C was addressing an opportunity gap.
1:26:50 When Howard Schultz started Starbucks, he saw an offering gap.
1:26:57 He thought that what Italians love about cafes might be what Americans love too.
1:27:00 Didn’t exist, right?
1:27:03 And he went and did it.
1:27:09 You know that barber that moves into town C first, and they’re really having a great time because there’s no competition.
1:27:14 One of your points when you’re talking about the Dando method is this idea of creating a durable moat.
1:27:16 It’s 0.4 of the nine.
1:27:22 So, sometimes what happens is that you start a business.
1:27:24 Every business starts off without a moat.
1:27:26 What is a moat?
1:27:36 We have a castle, a knight in charge of the castle to keep the invaders away.
1:27:41 And one of the ways to keep the invaders away is you put a moat of water around the castle.
1:27:47 So, when you put a moat of water around the castle, it makes it harder for anyone to take the castle.
1:27:57 And a business with a moat around it is a business that competitors will have a difficult time taking business away from.
1:28:00 So, what can happen with our barber in town C?
1:28:03 Humans are creatures of habits.
1:28:06 We don’t like to change our barber every month.
1:28:08 We like the same barber.
1:28:15 So, if he’s competent and good, what’s going to end up happening is that his client base will stay with him.
1:28:17 What about loyalty points?
1:28:22 I was just struck the other day when I was shopping in LA at Air One, which is a supermarket here in LA.
1:28:27 And someone had recommended it to me on the plane, which actually goes to your point about actually give a great product.
1:28:32 Because an airline hostess on my flight over here went, oh, you’re on keto diet.
1:28:33 You need to go check out Air One.
1:28:35 So, that’s the recommendation.
1:28:38 And that’s 10x more powerful than any ad or anything else they could run.
1:28:42 And I went there when I landed because I needed a supermarket and didn’t know the place.
1:28:48 But then, interestingly, when I was at the checkout yesterday, after my second visit, the lady at the checkout goes, hey, are you an Air One member?
1:28:49 And I was like, Air One member?
1:28:51 And she was, it does cost.
1:28:52 She was honest.
1:28:53 She went, it costs money.
1:28:54 Yeah.
1:28:55 But here’s what you get.
1:28:58 She goes, on this order today, you would have got 10% off this entire order.
1:28:59 That’s expensive, Air One.
1:29:01 And she goes, and we give you a drink every month.
1:29:02 She listed all the things off.
1:29:05 I signed up and bought the membership to Air One.
1:29:08 I tell you now, I’m not going anywhere else.
1:29:10 I don’t know what it is.
1:29:10 Yeah.
1:29:13 But now that I’m a member and I have the app, I’m not going anywhere else.
1:29:18 Well, that’s, now that’s the hack that Amazon did, right, with Prime.
1:29:26 And two or three years ago, I was seated at dinner next to Bill Gates.
1:29:29 You know, my middle name is Forrest Gump.
1:29:31 These things happen once in a while.
1:29:41 And Bill is describing to me how the business model of Costco and the business model of Amazon is illegal.
1:29:42 Okay.
1:29:43 So I said, why is it illegal?
1:29:52 He said, when you put a membership fee, what you’re doing to the consumer is you’re locking them in.
1:30:01 Which means the consumer is no longer going after the lowest price because they’re the distortion in their behavior.
1:30:02 Okay.
1:30:07 So now the FTC doesn’t believe it’s illegal, but Bill Gates does.
1:30:11 And I was just thinking, well, that’s because you’re competitive with Amazon.
1:30:12 You know?
1:30:13 Yeah, yeah, yeah.
1:30:15 That Prime thing with Amazon is super smart.
1:30:15 Yeah.
1:30:17 And that was taken from Costco.
1:30:18 Oh, okay.
1:30:19 I didn’t know that.
1:30:23 But basically, yeah, the lock-in is very powerful.
1:30:26 One company I wanted to talk to you about was Apple.
1:30:29 Because Apple, I find, is a really interesting company.
1:30:34 You talked about being a copycat, kind of arriving later to the party with new things.
1:30:38 They’ve kind of been a story of both sides of the equation.
1:30:41 They’ve been innovative, it seems, especially under Steve Jobs.
1:30:46 And more recently, I mean, they were like copying other people, but now I’m not even sure what they are.
1:30:53 Well, so Apple is a very unusual company in that everything emanated from one guy.
1:30:54 Okay.
1:30:58 And that one guy has been gone for a long time.
1:31:05 And if you look at Apple, basically nothing new has come out since he left.
1:31:08 We don’t have a Steve Jobs at Apple.
1:31:12 We, and the same thing happened at Disney.
1:31:17 You know, they had to buy Pixar because there was no Disney anymore.
1:31:18 Mr. Disney was gone.
1:31:26 And so Apple actually, I find somewhat risky.
1:31:28 As an investment?
1:31:36 Yes, because if the form factor, so currently humans walk around with a brick in their pockets or in their hands.
1:31:40 At some point, that form factor is going to change.
1:31:47 It may be integrated into something we wear or some other more ergonomic situation.
1:31:51 That may or may not be Apple.
1:31:54 And in fact, more likely not to be Apple.
1:31:56 It’s probably some guy in a garage somewhere.
1:32:04 And so if they are smart enough to find the guy in the garage early enough and buy them, they’re okay.
1:32:07 And bring them in as the next Steve Jobs, that’s okay.
1:32:10 But even there, the odds are low.
1:32:16 What does this say to you about founders, the specialness of founders?
1:32:18 Are they a unique animal?
1:32:23 Or can you swap them out and still be tremendously successful?
1:32:30 Well, I would say that there are a lot of elements of luck.
1:32:36 So first of all, founders are all great at what I call offering apps, right?
1:32:40 They find something that the world doesn’t have, that needs, et cetera, and they go after it.
1:32:46 Sometimes what happens with the offering apps is a moat gets built, right?
1:32:51 Someone starts Visa, it becomes a moaty company or American Express and so on.
1:32:54 And it perseveres and scales.
1:32:57 Like Apple with their ecosystem, their closed ecosystem.
1:33:04 But 100% of businesses eventually will go to zero.
1:33:17 And so it very well could be that a business could last for 50, 100, 200 years, 150 years, could last well past the founder’s lifetime.
1:33:23 Those are businesses which were built with a lot of principles and a lot of great core values.
1:33:31 You know, the founder of IKEA, every decision he took was with a 500-year view.
1:33:35 How many businesses think with the 500-year view?
1:33:43 And IKEA, you know, I was studying IKEA, some very remarkable things about it.
1:33:46 First of all, he never, ever took debt.
1:33:51 Every single store they built, they built out of retained earnings and cash.
1:33:52 He never took debt.
1:33:55 And I’ve studied business failure quite a bit.
1:33:59 The single biggest reason why businesses fail is leverage.
1:34:04 They owe people money and they can’t pay it back and they’re gone.
1:34:08 So IKEA has never taken debt.
1:34:12 If you never take debt as a retailer, you’re going to grow slower, right?
1:34:16 You’ve got to keep kind of bringing in the cash.
1:34:26 But it’s a very solid foundation because it’s on a rock solid balance sheet and such.
1:34:34 And his second principle was no two IKEA stores can be the same.
1:34:42 So what he said is that whenever we are opening a new IKEA store, there has to be some innovation
1:34:48 that is going into that store that does not exist in our previous stores.
1:34:54 Because he says that if I don’t keep innovating, I’m done.
1:34:59 And so we don’t notice it because we think all the IKEA are the same.
1:35:03 But actually, if you study them and look at when they were built, etc.,
1:35:09 you start seeing these incremental changes that they’re making.
1:35:12 That’s a really interesting idea that I could implement into everything that I do,
1:35:17 which is just making sure that every podcast I do, there’s one new experiment or innovation
1:35:22 or every piece of work you do, whatever team you’re in, is just to run out one experiment.
1:35:22 Absolutely.
1:35:24 But you have to make it measurable, right?
1:35:26 Or else it’s not an experiment.
1:35:30 So you also talk about making fewer big and frequent bets.
1:35:31 Yes.
1:35:33 Who’s that relevant for?
1:35:34 And in what context?
1:35:41 So one of the things that Warren Buffett says, he says that you get a punch card,
1:35:43 which you can punch 20 times in your lifetime.
1:35:48 And each time you buy a stock, it’s one punch that’s gone.
1:35:56 So what Warren is saying is, if there was a rule which said that you cannot buy more than
1:36:05 20 stocks in your whole life, what would happen is you would be very thoughtful about what you bought.
1:36:14 And chances are those decisions might be good decisions because you only have 19 left and then you only have 18 left, et cetera.
1:36:28 So in venture investing, a very small sliver of companies that venture capitalists invest in do well, right?
1:36:32 There’s a high burnout rate.
1:36:41 And if we look at the stock market, 4% of listed companies generate 90% of the return.
1:36:51 So most companies that we may think about investing in are likely not to do well for us.
1:37:02 It’s a 96% odds that that’s why the index is so important is when you buy the index, you bought that 4%.
1:37:11 And if you go pick stocks, you are 1 in 25 chance of getting one of those 4%.
1:37:16 You said earlier the punch card analogy of 20 things in the punch card, you’ve got to pick 20 in your life.
1:37:24 If you only had three to five things that you would bet or back now, which I think is actually kind of what you do, what would those things be?
1:37:36 Well, I mean, so I’m trying to resist going to specific names because I think that would hurt people more than help people.
1:37:37 Okay, that’s fair.
1:37:49 What I would prefer that people do is focus on the other two variables, which is the amount you’re saving and the length of the runway and focus on the index.
1:37:59 So I think that it’s kind of like saying, I want to be a great AI developer because it’s the great we will.
1:38:02 To be a great AI developer is going to take time.
1:38:05 It’s just the nature of the situation.
1:38:07 What do you think about these people that day trade?
1:38:14 Because so many young people, specifically men, are being sucked in by these adverts that you can day trade your way to wealth.
1:38:15 It’s not good.
1:38:20 I think it’s the broker is going to make all the money.
1:38:23 Robinhood will do well.
1:38:24 Not you.
1:38:28 Do you think anyone can make loads of money as a long-term day trader?
1:38:30 I look at it this way.
1:38:42 If you study the Forbes 400, the 400 richest people in the world, actually, I don’t see any day traders in there.
1:38:51 One of the last things I want to speak to you about is this idea of circling the wagons.
1:38:51 Yes.
1:38:53 What does circling the wagons mean?
1:39:08 Warren Buffett said that over a 50-year period of running Berkshire Hathaway, he’s made hundreds of investments.
1:39:15 And only 12 have moved the needle for Berkshire Hathaway.
1:39:30 So it’s the same 3% or 4% rule where if we say that Warren made 300 investments, he probably made more than 300, but let’s say he made 300 decisions.
1:39:37 Only 12 have resulted in what we see as Berkshire Hathaway today.
1:39:44 And the important thing was not the buy decision on those 12.
1:39:48 The important thing was never selling them.
1:40:09 So circle the wagons is a term that comes from the 19th century when these pioneers were moving west, the wagon trails moving west, and the native Indians would attack or bandits would attack these wagon trails.
1:40:14 So what they would do is they would put themselves in a circle.
1:40:22 They would circle the wagons, then defend that circle as best they could with their guns and so on.
1:40:29 But the wagons being circled was the best possible way of trying to face off that attack.
1:40:34 So, in effect, they circle the wagons around the crown jewel.
1:40:45 So when I’m talking about circle the wagons, what I’m saying is that in a lifetime of investing, there are very few times when you’re going to actually have a huge multi-bagger.
1:40:46 What’s that?
1:40:47 A big winner.
1:40:51 You know, something that goes up 10x, 50x, 100x.
1:41:02 And what you want to do is you want to effectively circle the wagons around that idea so it doesn’t get sold.
1:41:12 So we are not going to know before we invest whether something is going to be a multi-bagger or not.
1:41:15 But we may figure it out after we own it.
1:41:21 So we’re only going to know a business after we own it.
1:41:22 We’re not going to know it before we own it.
1:41:27 After we own it, we may understand the business well enough to know that this is a great business.
1:41:32 And when we figure out it’s a great business, you don’t want to sell that.
1:41:38 When I meet people like you, I’m always so inspired because we spend a lot of time thinking about the wins, the great decisions.
1:41:39 We’ve talked about that.
1:41:41 I’ve shown you the graph of your great decisions.
1:41:44 What is the worst ever decision you made in terms of financial performance?
1:41:46 Well, I’ve had so many zeros.
1:41:50 Or the one that got away.
1:41:52 I mean, yeah.
1:41:57 I mean, so there’s mistakes of commission, which is things going to zero.
1:41:59 And there’s mistakes of omission.
1:42:07 The mistakes of omission are far, far worse.
1:42:08 Okay.
1:42:11 So the biggest mistakes I’ve made aren’t the ones that have gone to zero.
1:42:19 The biggest mistakes I’ve made are the ones that I sold and I shouldn’t have, where I should have circled the wagons and I didn’t.
1:42:22 And those have been very costly.
1:42:23 Give me one example.
1:42:28 Well, so I think this was in about 13 years back, 2012.
1:42:32 I invested in a company called Fiat Chrysler Automobiles.
1:42:39 Basically, it was coming out of bankruptcy after the financial crisis.
1:42:41 They had gotten rid of all that debt and everything.
1:42:43 And the stock was very cheap.
1:42:48 It was about $5 or $6 billion that you could buy the whole business.
1:42:55 One of the things I didn’t pay too much attention to at the time was that 80% of Ferrari was inside Fiat Chrysler.
1:43:00 And they owned Ferrari, 80% of it.
1:43:04 But they had many other assets, which I liked.
1:43:09 They had the Ram trucks and Jeep and Maserati and so on.
1:43:19 And when I looked at the business, I thought the business was worth many times the $5 or $6 billion, even ignoring Ferrari.
1:43:21 And I was right.
1:43:25 So, in the end, I made several times my money.
1:43:30 And in 2017 or 2018, they took Ferrari public.
1:43:33 So, they actually then listed the company.
1:43:39 And it looked like that they had captured all the value.
1:43:41 And so, I sold.
1:43:49 I used to own approximately 1% of Ferrari as part of that purchase that I had made.
1:43:54 So, 80% of Ferrari was in this $5 billion company.
1:43:58 Ferrari now has a market cap of almost $100 billion.
1:44:07 And I would have about a billion more if I had not done that stupid thing.
1:44:12 So, I made a couple of hundred million on this whole thing.
1:44:14 But it would have been a lot more.
1:44:17 And all I needed to do was just not sell it.
1:44:19 Do you deal in crypto at all?
1:44:20 Do you invest?
1:44:22 It’s outside my competence.
1:44:23 I don’t understand it.
1:44:29 I was going to say, one of the things I noticed about you that’s quite rare for someone that deals in B’s, billions, is you have a smile on your face.
1:44:32 You seem like a really genuinely happy person.
1:44:36 Well, what would be the point of the B’s without being happy?
1:44:38 Well, a lot of people aren’t, as you know.
1:44:40 Well, then they’ve lost their way somewhere.
1:44:49 I mean, on a daily basis, I specifically ask myself, how do I want to spend today?
1:44:55 And I focus on spending it, not with the focus on maximizing money.
1:44:59 I focus it with maximizing what Monish loves.
1:45:01 And that changes the whole time.
1:45:02 But that’s the way it is.
1:45:03 What is that?
1:45:05 Well, currently, it’s golf.
1:45:12 Like, one of the things I really struggled with today was there wasn’t going to be any golf.
1:45:15 So I said, it’s either Stephen or golf.
1:45:18 Should I go to Stephen or should I go for golf?
1:45:19 I said, you know what?
1:45:21 Give the arms a rest.
1:45:25 Let’s go meet Stephen.
1:45:26 I’m glad you did.
1:45:28 We have a, you probably just answered this question.
1:45:32 We have a tradition where the last guest leaves a question for the next, not knowing who they’re leaving it for.
1:45:39 And the question left for you is, if you could go anywhere right now, instantly, where would you go?
1:45:41 I’d go to the golf course.
1:45:43 Thank you so much.
1:45:43 Oh, it’s a pleasure.
1:45:44 Thank you for everything that you do.
1:45:46 It’s so incredibly important.
1:45:49 And I now know why people love listening to you and learning from you.
1:45:53 And it’s because you have this most remarkable ability to tell deeply engaging stories.
1:45:54 Thank you so much.
1:46:14 Thank you.
Tại sao họ gọi anh là “Nhà Đầu Tư Dando”? Đó là một cách làm ăn và kiếm tiền mà không chấp nhận rủi ro. Ví dụ như ông Gates, ông Walton, ông Branson. Tất cả những người này đều theo những mô hình tư duy đơn giản này. Nếu họ thắng, họ thắng lớn. Còn nếu họ thua, họ chẳng mất gì. Vậy nên tôi muốn biết mọi thứ. Ok, hãy bắt đầu với điều này.
Manish Pabrai là triệu phú tự thân đã xây dựng một trong những công ty đầu tư được tôn trọng nhất trên thế giới, quản lý hơn một tỷ đô la. Và bây giờ, ông đang chia sẻ với chúng ta những công cụ và khung tư duy đơn giản để tạo ra của cải thay đổi cuộc đời. Nếu con người hiểu rằng nếu tôi bắt đầu một doanh nghiệp theo một mô thức mà rủi ro gần như bằng không, sẽ có nhiều người làm hơn. Và đó là những gì các mô hình tư duy này làm.
Chẳng hạn, việc “bắt chước” (cloning). Chúng ta được dạy rằng nếu muốn khởi nghiệp, bạn cần nghĩ ra điều gì đó mới mẻ. Nhưng thực tế là nếu bạn là một người bắt chước giỏi, bạn sẽ vượt trước 90% nhân loại. Thực tế, mọi thứ Microsoft làm tốt đều xuất phát từ việc sao chép người khác bên ngoài. Rồi còn vấn đề thời gian. Khi bắt đầu một doanh nghiệp, đừng bỏ việc ngày đang làm. Bởi vì vẫn có người khác đang trả tiền thuê nhà cho bạn. Nhưng điều đó có nghĩa là bạn cần tìm thời gian để làm việc cho doanh nghiệp của mình. Tôi sẽ chỉ cho bạn cách phân bổ thời gian hoàn hảo. Và chưa hết. Có những mô hình như “trái ngọt dễ hái” (low-hanging fruit), “có chịu rủi ro” (skin in the game), “người cho đi đối với kẻ chỉ biết nhận” và “vòng tròn năng lực” (circle of competence). Tôi sẽ giải thích tất cả.
Còn về đầu tư? Bởi vì anh rất nổi tiếng là một nhà đầu tư xuất sắc. Có ba điều quan trọng trong đầu tư. Và cũng có cái gọi là quy tắc 72. Tôi ước họ dạy điều đó nhiều hơn ở trung học. Nó cho biết bao lâu thì tiền sẽ nhân đôi. Giờ đây, điều này rất thú vị. Cho tôi 30 giây thời gian của bạn.
Có hai điều tôi muốn nói. Thứ nhất là lời cảm ơn lớn vì đã lắng nghe và theo dõi chương trình tuần này qua tuần khác. Điều đó rất có ý nghĩa với tất cả chúng tôi. Và thực sự đây là một giấc mơ mà chúng tôi chưa bao giờ nghĩ có thể đạt tới. Nhưng thứ hai, đây là một giấc mơ mà chúng tôi cảm thấy như mới chỉ bắt đầu. Nếu bạn thích những gì chúng tôi làm ở đây, hãy gia nhập 24% những người nghe podcast này thường xuyên và theo dõi chúng tôi trên ứng dụng này.
Đây là lời hứa tôi muốn gửi tới bạn. Tôi sẽ làm tất cả trong khả năng để làm cho chương trình này tốt nhất có thể, cả bây giờ và trong tương lai. Chúng tôi sẽ đem đến những khách mời mà các bạn muốn tôi nói chuyện. Và chúng tôi sẽ tiếp tục làm tất cả những điều các bạn yêu thích ở chương trình này. Xin cảm ơn.
Monish Pabrai, với công việc anh làm và việc anh gần đây công khai chia sẻ nhiều hơn trong sự nghiệp, thông điệp anh muốn truyền tải là gì nếu phải tóm tắt, và chính xác là anh muốn truyền tải tới ai? Thực ra tùy vào thông điệp. Có vài mô hình tư duy khác nhau mà tôi đã khám phá trong vài thập kỷ qua. Khi bạn có sự rõ ràng về những mô hình tư duy này, và đặc biệt khi bạn có thể bắt đầu chồng chúng lên nhau, đó là khi 1 cộng 1 trở thành 11. Và những mô hình tư duy này không phải tất cả đều cùng hướng hay cùng loại. Hãy tạm dừng ở đó một chút. Từ “mô hình tư duy” về cơ bản có nghĩa là một khung để suy nghĩ. Vâng.
Một khung suy nghĩ là ý tưởng về “bắt chước” (cloning). Vâng. Hãy lấy mô hình bắt chước làm ví dụ. Bắt chước, đúng không? Những gì chúng ta được dạy là nếu muốn khởi nghiệp, bạn cần nghĩ ra điều gì đó mới, điều chưa từng được làm trước đây. Nhưng thực tế là thế giới rất dễ chấp nhận ba thứ giống nhau hoặc năm thứ giống nhau. Và thường thì có lợi khi nhìn vào thứ đã tồn tại và hỏi: liệu có thể tồn tại thêm một cái nữa không? Hoặc tôi có thể lấy cái đang có và chỉnh sửa chút ít không?
Có một điều kỳ lạ trong tâm lý con người, có lẽ bắt nguồn từ lịch sử và tiến hóa tổ tiên, khiến con người khinh thường việc bắt chước. Nhưng nếu xét kỹ, ví dụ hai trong những người bắt chước vĩ đại nhất trong lịch sử loài người theo tôi là Bill Gates và Sam Walton. Bây giờ, chúng ta nghĩ Bill Gates là một người sáng tạo. Và chúng ta nghĩ Sam Walton đã tạo ra Walmart, điều đó cũng mới mẻ. Nhưng thực ra, cả hai đều là mô hình “Me Too” (bắt chước). Microsoft sẽ không tồn tại nếu không phải là một kẻ bắt chước giỏi.
Khi nhìn vào Microsoft Word, nó xuất phát từ WordPerfect, vốn là một công ty trước đó — một đối thủ mà họ đã loại bỏ. Khi nhìn vào Excel, nó xuất phát từ Lotus. Khi nhìn vào Bing, nó xuất phát từ Google. Bạn biết Bing là gì, nhưng nó không phải Google. Mọi thứ Microsoft làm tốt đều bắt nguồn từ việc sao chép ai đó ở bên ngoài. Và khi nhìn vào Sam Walton — gia đình Walton, nếu gom tất cả lại, là gia đình giàu nhất thế giới, giàu hơn cả Elon và những người khác — Sam Walton theo chính lời ông thì sẽ nói ông không có ý tưởng gốc. Ban đầu, Walmart bắt chước Sears và Kmart. Cho thính giả quốc tế, đây là hai chuỗi bán lẻ lớn. Cả hai giờ đều không còn. Thực tế Walmart đã lấn át họ. Và Sam Walton là một trong những người bắt chước ám ảnh nhất. Nếu ông lái xe đi nghỉ với gia đình và thấy một cửa hàng bán lẻ nào đó, ông sẽ bảo gia đình ở lại trong xe và ông sẽ vào cửa hàng chỉ để xem xét.
Và ông nói rằng không có con người nào đã sống trong lịch sử hay sẽ sống trong tương lai đã đến thăm nhiều cửa hàng bán lẻ hơn ông ấy.
Một lần, có một quản lý của ông, và ông thường đi cùng các quản lý này đến các cửa hàng đó.
Bán lẻ là một trong những ngành minh bạch nhất.
Bạn có thể bước vào cửa hàng của đối thủ và bạn sẽ hiểu toàn bộ mô hình kinh doanh trong 10 phút.
Bạn không cần phải nói chuyện với họ.
Được rồi, thật tuyệt.
Vì vậy ông ấy bước vào cửa hàng bán lẻ này, và quản lý nói với ông ấy, ôi, vận hành tệ quá.
Toàn bộ cửa hàng lộn xộn.
Rất tệ.
Và Sam nói với anh ta, ừ, nhưng anh có thấy trưng bày nến không?
Trưng bày nến thật tuyệt vời.
Vì vậy Sam cảm thấy rằng ông có thể học hỏi từ bất kỳ ai.
Không quan trọng bạn là một người vận hành kém hay giỏi hay như thế nào, bất kỳ ai ở giữa cũng được.
Walmart chỉ là một sự tổng hợp các ý tưởng từ những nơi khác.
Nếu nhìn vào một công ty như Starbucks, chúng ta nghĩ Starbucks là sáng tạo.
Nhưng thực ra những gì Howard Schultz làm là ông ấy nhìn thấy một khái niệm ở Ý, và ý nghĩ của ông là tôi nghĩ điều này sẽ hoạt động ở Mỹ, đúng không?
Và vì vậy ông ấy sao chép ý tưởng đó từ Ý và mang trải nghiệm quán cà phê đó đến Mỹ.
Nếu bạn là một người sao chép giỏi, bạn sẽ đi trước 90% hoặc 95% phần còn lại của nhân loại.
Bây giờ, một mô hình tư duy khác, con người có quan điểm rằng khởi nghiệp là rủi ro.
Thực tế thì, doanh nhân không chấp nhận rủi ro.
Họ làm mọi thứ trong khả năng để giảm thiểu rủi ro.
Và trong nhiều trường hợp, khi họ bắt tay vào một doanh nghiệp, rủi ro gần như bằng không.
Điều cực kỳ rủi ro là một công việc từ chín đến năm bởi vì chúng ta chỉ có một cuộc đời, đúng không?
Nó có thể trôi qua.
Và bạn có thể sẽ không làm được những gì trong trái tim mình.
Bạn có thể không đưa được âm nhạc của mình ra ngoài.
Vì vậy đưa âm nhạc của mình ra ngoài là rất quan trọng.
Vì vậy ý niệm này, cái mà được nhồi vào chúng ta, rằng nếu bạn là doanh nhân thì bạn đang chấp nhận rủi ro, thực ra gây bất lợi lớn cho hầu hết mọi người.
Và nếu con người hiểu rằng nếu tôi bắt đầu một doanh nghiệp, tôi có thể làm nó theo một khuôn dạng mà rủi ro bằng không hoặc gần bằng không, và tôi có thể sao chép một doanh nghiệp đã tồn tại, đúng không?
Bây giờ bạn đã kết hợp hai mô hình tư duy, và chúng ta có thể bắt đầu thêm nhiều mô hình khác vào.
Nhưng hai đã trở thành mười một.
Một cộng một đã trở thành mười một.
Nó không theo tỉ lệ tuyến tính.
Và tại sao tôi lại nói rằng doanh nhân không chấp nhận rủi ro?
Vậy nếu tôi lấy trường hợp của chính mình làm ví dụ, và tôi có thể cho bạn 100 trường hợp như vậy, nhưng nếu lấy trường hợp của chính tôi làm ví dụ, tôi đã làm việc từ chín đến năm ở một công ty.
Và tôi có một ý tưởng kinh doanh.
Ông chủ của tôi kỳ vọng tôi làm việc 40 giờ một tuần, đúng không?
Một tuần có 168 giờ.
Vì vậy tôi cảm thấy rằng chắc chắn phải còn ít nhất 30, 40 giờ nữa mà tôi có thể làm việc cho startup của mình.
Bạn có thể cho tôi thấy điều này trong bối cảnh không?
Đúng.
Vì vậy nếu chúng ta nhìn vào cả tuần của mình, ví dụ, những khối Lego được xếp đẹp đẽ này.
Nếu tôi lấy một trong những khối Lego này, thì mỗi một khối trong đó là hai giờ.
Vậy tám giờ một ngày.
Chúng ta ngủ tám giờ một ngày, đúng không?
Và chúng ta làm điều đó bảy ngày một tuần, đúng không?
Vì vậy về cơ bản, chúng ta có bảy ngày một tuần, tám giờ một ngày, chúng ta ngủ.
Những viên Lego màu xanh đang thể hiện 40 giờ một tuần, tám giờ một ngày, năm ngày một tuần, chúng ta đi làm, đúng không?
Rồi đến những việc khác, ví dụ chuẩn bị bữa tối, tắm rửa, cạo râu, chuẩn bị, và những thứ khác.
Vậy mất khoảng bốn giờ một ngày vào những ngày trong tuần, bao gồm cả thời gian đi lại, và khoảng tám giờ một ngày vào cuối tuần.
Rồi đến thời gian rảnh, như mạng xã hội và xem Netflix và đi chơi với bạn bè, đi ăn tối.
Và chúng ta có khá nhiều.
Chúng ta có khoảng bốn giờ một ngày làm điều đó và khoảng tám giờ một ngày vào cuối tuần.
Vì vậy đây là kiểu tuần điển hình, tuần điển hình của hầu hết mọi người sẽ trông như vậy, đúng không?
Bây giờ, khi bạn bắt đầu một doanh nghiệp, điều quan trọng là đừng cắt đứt dòng tiền.
Một nguồn thu nhập khác đang trả tiền thuê nhà của bạn.
Và một nguồn khác đang trả tiền mua thực phẩm.
Vì vậy ta không muốn làm xáo trộn tình hình.
Nhưng chúng ta sẽ thực hiện một thay đổi với phần màu xanh.
Đó là số giờ tôi làm việc cho công việc chín đến năm của mình.
Trước khi tôi bắt đầu startup, tôi thường nhận được đánh giá hàng đầu khi là một nhân viên.
Bạn biết đấy, tôi rất tập trung vào việc làm tốt cho ông chủ, hoàn toàn tận tâm, đúng không?
Ngày tôi quyết định tôi sẽ chạy startup, tôi quyết định tôi cần phải ở mức vừa đủ để không bị sa thải.
Hiệu suất của tôi cần chỉ đủ để họ không đuổi tôi.
Nhưng không hơn thế, bởi vì tôi cần tất cả năng lượng vào startup của mình.
Vì vậy đó là điều điều chỉnh duy nhất tôi làm: phần xanh vẫn giữ nguyên, nhưng chúng ta không làm thêm những phần xanh như trước đây, đúng không?
Và phần xanh đối với bất kỳ ai không nhìn thấy vì bạn đang nghe âm thanh, là công việc.
Chính xác, vâng.
Xanh là công việc, chính xác.
Bây giờ, khi chúng ta bắt tay vào một startup, chúng ta không bao giờ nên khởi nghiệp chỉ để kiếm tiền.
Đó là lý do tệ nhất để bắt đầu một công ty.
Mục đích của kinh doanh không phải là kiếm tiền.
Mục đích của kinh doanh là cung cấp một sản phẩm hoặc dịch vụ tuyệt vời cho nhân loại.
Nếu bạn làm được điều đó, tiền chỉ là hệ quả.
Nó sẽ đến.
Chúng ta không cần phải tập trung vào nó.
Vì vậy điều chúng ta tìm kiếm là, chúng ta có một sản phẩm hay dịch vụ mà chúng ta đang nghĩ đến mà có thể đem vào thế giới này và sẽ cải thiện thế giới theo một cách nào đó không?
Làm sao tôi biết đó có phải là ý tưởng tốt không?
Bất cứ ý tưởng nào bạn nghĩ ra sẽ không hoạt động, được chứ?
Bởi vì bạn nghĩ ra nó trong thế giới tưởng tượng của riêng bạn.
Và đó không thực sự là nơi tốt để tìm ý tưởng hay.
Điều sẽ xảy ra là, chúng ta sẽ làm cái mà tôi gọi là phát triển nguyên mẫu nhanh, tức là chúng ta lấy ý tưởng đó và cho con người thấy nó.
Và khi bạn cho họ thấy, bạn sẽ nhận phản hồi.
Vì vậy có lẽ tôi sẽ nói thực tế hơn.
Khi tôi bắt đầu doanh nghiệp đầu tiên của mình, nó sẽ là một doanh nghiệp dịch vụ CNTT, được chứ, dịch vụ công nghệ thông tin.
Và tôi sẽ cung cấp những dịch vụ này cho những doanh nghiệp rất lớn, các công ty có doanh thu hoặc dòng tiền, bạn biết đấy, hàng tỷ đô la trở lên. Tôi đang trong một cuộc họp với một anh IT cấp cao ở một ngân hàng rất lớn ở Chicago. Và tôi đang trình chiếu bộ slide PowerPoint cho họ. Tôi đến slide thứ 10, nói hết phần của mình, rồi chuyển sang slide 11. Thế là sếp ngồi trong cuộc họp bảo: quay lại slide 10. Vậy là tôi quay lại slide 10, lại trình bày phần tôi đã chuẩn bị cho slide 10 rồi chuyển sang 11. Ông ấy nói: quay lại slide 10 và đừng thay đổi slide. Tôi không quan tâm tới bất kỳ slide nào khác, oke? Thế là tôi quay trở lại slide 10. Và tất cả những gì ông ấy muốn nói chỉ là những gì có trên slide 10. Bộ slide của tôi nói về bảy thứ chúng tôi có thể làm. Slide 10 là một trong bảy thứ đó. Đó là một điểm đau cực lớn đối với ông ấy. Ông ấy cần trợ giúp về đúng một thứ đó. Ông ấy không cần giúp về những thứ rườm rà khác mà tôi đang nói. Vậy nên khi bạn làm startup, bạn phải lắng nghe rất cẩn thận. Khách hàng hoặc khách hàng tiềm năng sẽ nói cho bạn chính xác những gì bạn cần làm. Bất cứ thứ gì bạn nghĩ ra, có thể đúng 80% hoặc 70% hoặc 40%. Nhưng khách hàng của bạn sẽ nói cho bạn biết điều gì là đúng 100%, được chứ? Bởi vì đó là một điểm đau thực sự. Vậy nên tôi đã quay về và suy nghĩ. Và tôi nhận ra rằng điểm đau của ông ấy, và tôi thấy đó là một điểm đau nghiêm trọng vì ông ấy đã đưa cho tôi một đơn đặt hàng vào cuối cuộc họp đó, sẽ là một điểm đau cho rất nhiều người. Vậy là tôi quay về, tôi lấy slide 10, phóng to nó ra thành 20 slide, và đó trở thành bộ slide, oke? Mọi thứ khác bị loại bỏ hết, đúng không? Bây giờ, tôi đã không thể làm được điều đó nếu không có ông ấy. Bộ não tôi quá nhỏ để tự nghĩ ra được điều đó. Vì vậy bất cứ khi nào bạn làm một startup ở bất kỳ dạng nào, và bạn có một nguyên mẫu hoặc một sản phẩm sớm hoặc thứ gì đó đang diễn ra, người dùng của bạn sẽ nói cho bạn chính xác họ muốn điều chỉnh gì. Bạn vừa nhắc tôi về một cuộc trò chuyện tôi có sáng nay khi phỏng vấn một người. Bởi vì phần lớn những gì bạn đang nói hướng tới startup, nhưng thực ra nó áp dụng cho từng ngày trong cuộc sống của mọi người. Bởi vì tôi đã phỏng vấn một người sáng nay cho một vị trí thực sự quan trọng trong công ty. Và người này đã làm việc 20 năm ở một trong những công ty lớn nhất thế giới. Khi tôi phỏng vấn, cô ấy kể cho tôi về rất nhiều việc cô ấy đã làm trong 20 năm đó. Và tôi chỉ cố gắng đi tới một điều duy nhất: cô có thể tổ chức sự kiện không? Và cô ấy kể này kể kia đủ thứ. Tôi thực sự, lý do tôi đến cuộc phỏng vấn này chỉ để biết cô có thể tổ chức sự kiện quy mô lớn hay không. Vậy nên trong cuộc nói chuyện kéo dài một tiếng, chúng tôi đã dành 55 phút nói về một loạt thứ tôi không quan tâm. Và thật ra khi cô ấy nói, tôi nghĩ, cô ấy có thể làm gì ngay đầu cuộc nói chuyện đó? Cô ấy có thể nói: Stephen, tôi có thể hỏi ông một câu được không? Ông đang tìm gì ở người này? Và tôi sẽ nói: tôi chỉ muốn một người có thể tổ chức sự kiện. Và 55 phút tiếp theo có thể dành để thuyết phục tôi rằng cô có thể làm được điều đó. Chắc chắn. Và nó đúng với những gì bạn vừa nói. Làm sao bạn, với vai trò người bán hàng hôm đó trong cuộc họp, với những gì bạn biết bây giờ, có thể làm tốt hơn mà không phải đi qua hàng loạt slide đó? Tôi nghĩ bây giờ nếu làm chuyện như vậy tôi sẽ để radar lắng nghe của mình tăng gấp 10. Bạn biết đấy, ta không học khi nói. Ta học khi lắng nghe. Vì vậy tôi sẽ cố gắng nói ít hơn và khai thác nhiều hơn. Và tôi thậm chí sẽ không quá dựa vào slide. Tôi muốn thực sự kéo họ vào những gì họ đang cố gắng nói. Về cơ bản, nếu bạn nghiên cứu các doanh nghiệp—có vốn mạo hiểm, không có vốn mạo hiểm, bất kỳ loại nào—điều này rất phổ biến. Hầu như không có doanh nghiệp nào kết thúc với mô hình kinh doanh như lúc đầu họ tưởng tượng. Ý tôi là, điều đó sẽ là một dị thường. Thực ra chính sự tương tác giữa đội sáng lập và những khách hàng ban đầu mới thực sự biến khối đất ướt đó thành thứ mà mọi người muốn. Và vì vậy, nếu bạn nghĩ tới một thứ như Google Glass, khi họ làm ra những chiếc kính mà họ nghĩ cả thế giới sẽ đeo. Ừm. Nó đã không thành công. Tại sao nó thất bại? Lý do nó thất bại là bạn đang nói về một thứ cực kỳ cá nhân. Ví dụ như kẹo cao su Wrigley. Miệng tôi là một không gian rất cá nhân. Tôi sẽ không bỏ kẹo cao su Glotts vào đó. Kẹo cao su Glotts là cái gì? Chính vậy. Bạn sẽ không bỏ một nhãn hiệu có giá chỉ bằng nửa Wrigley vào đó. Bởi vì bạn không muốn như vậy. Thứ đó không khiến bạn quan tâm. Vậy nên khi chúng ta đeo kính hoặc kính râm hay bất cứ thứ gì đeo trên người, đó là rất cá nhân. Do đó, công thái học và yếu tố con người rất quan trọng. Nếu lệch một chút thôi thì… Bây giờ Meta đang cố làm điều tương tự. Nhưng họ hợp tác với Ray-Ban, đúng không? Họ làm liên doanh với Ray-Ban. Những chiếc kính đó trông giống kính bình thường. Tôi nghĩ cơ hội thành công cao hơn. À, tôi có vài cái. Chúng tôi dùng chúng, vâng. Bạn không có Google Glass nào à? Không, không, không. Tôi nghĩ họ đã cắt dự án đó, phải không? Vâng, nên điều tôi muốn nói là chúng ta phải chú ý rất sát đến khách hàng. Ý tôi là, Steve Jobs đã đúng. Khách hàng không biết họ muốn gì. Nhưng nếu bạn đặt sản phẩm trước mặt họ, họ có thể tinh chỉnh và nói cho bạn chính xác họ muốn gì. Đúng chứ? Vậy đó là một mô hình tư duy khác, và bây giờ chúng ta đến mô hình thứ ba: bạn không đủ thông minh. Bất cứ đội sáng lập nào bạn có cũng không đủ thông minh để biết người ta muốn gì. Chấm hết.
Vậy nên, bạn phải có kỹ năng lắng nghe rất tốt, và bạn phải có sự linh hoạt để — và một lần nữa, khi đang lắng nghe, hãy tách tín hiệu ra khỏi tiếng ồn, đúng không?
Tiếp nhận những gì là tín hiệu thực sự và bỏ đi những gì là nhiễu.
Rồi bạn sẽ bắt đầu đi đúng hướng, điều đó sẽ có ý nghĩa hơn.
Một điều khác, có lẽ là một mô hình lồng vào đó, là ý tưởng về sự chú ý đến chi tiết.
Tôi cũng không chắc đó có phải gọi là một “mô hình” không, nhưng khi bạn kể cho tôi về những người sáng lập Walmart nằm giữa các lối đi để đo từng centimet một,
mô hình với tôi là sự chính xác và chú ý tới chi tiết.
Đó là chuyện tính từng centimet.
Ý tôi là khi Sam Walton cố gắng nghĩ tên công ty, một trong những lý do ông chọn “Walmart” là vì nó có bảy chữ cái.
Và ông đang tính toán chi phí để treo bảng hiệu trong cửa hàng.
Ông cố gắng tìm một tên có ít chữ cái nhất vì chi phí sẽ ít hơn.
Vậy nên, tính nhạy cảm với chi phí có ở khắp nơi tại Walmart, đúng không?
Nó được đặt ở vị trí trung tâm trong mọi việc họ làm.
Họ thực sự biết cách vắt từng đồng một, bạn biết không?
Vì vậy, tôi nghĩ đó là lý do họ thành công đến vậy.
Một trong những thứ bạn luôn kiểm soát được trong kinh doanh là chi phí.
Bạn có thể không kiểm soát được biên lợi nhuận, giá bán và nhiều thứ khác,
nhưng bạn luôn kiểm soát được chi phí.
Đó là một mô hình khác — bạn phải có kỷ luật.
Bạn phải có kỷ luật rất mạnh mẽ ở phía chi phí.
Nếu nhìn vào một thứ như LVMH, người điều hành công ty đó — ông ta làm trong ngành hàng xa xỉ, cao cấp.
LVMH làm Louis Vuitton.
Họ thâu tóm cả Tiffany, mọi thứ.
Nhưng khi nhìn cách vận hành công ty, nó rất chặt chẽ.
Ông ta chi tiền cho những vị trí bất động sản tốt nhất vì điều đó quan trọng.
Nhưng các thỏa thuận ông ta đàm phán cho những bất động sản đó thật sự khiến người ta kinh ngạc.
Vì vậy đó là một hoạt động được điều hành rất chặt chẽ cho một loại sản phẩm mà chưa hẳn cần đến mức đó.
Nhưng đó là lý do ông ta trở thành người giàu nhất châu Âu.
Bởi vì tư duy đó sẽ được áp dụng cho mọi quyết định.
Chắc chắn rồi.
Và nếu bạn áp dụng nó cho hàng trăm quyết định, thì nó có tác động.
Ồ, nó thực sự có tác động.
Rất lớn.
Vâng.
Tôi có những khối màu vàng ở đây.
Đúng.
Chúng đại diện cho giờ làm việc dành cho doanh nghiệp riêng của bạn.
Vậy hãy cho tôi thấy bạn sẽ lấy bớt một vài khối này như thế nào
và dành thêm giờ để làm việc cho doanh nghiệp riêng của bạn.
Về cơ bản thì thật sự khá đơn giản.
Chúng ta sẽ không động đến chu kỳ ngủ.
Giữ nguyên giấc ngủ.
Và chúng ta cần phần màu xanh của mình, tức là thời gian ở nơi làm việc, 40 giờ.
Chúng ta cần giữ phần đó tiếp tục.
Một trong những thay đổi chúng ta sẽ làm là sống gần nơi làm việc.
Vì vậy chúng ta sẽ rút ngắn thời gian đi lại càng nhiều càng tốt.
Bởi vì mỗi giờ đều quan trọng.
Khu vực chúng ta sẽ tập trung là thời gian rảnh.
Và lý do cắt bớt thời gian rảnh không phải là vấn đề là vì việc mà chúng ta đang bắt tay vào làm, như chúng ta vừa thảo luận, không phải để kiếm tiền, mà là để đưa “âm nhạc” của mình ra.
Đưa âm nhạc của mình ra.
Ý bạn là gì khi nói như vậy?
Có nghĩa là chúng ta có thứ gì đó trong mình mà chúng ta biết thế giới cần.
Và chúng ta muốn mang nó đến với thế giới.
Chúng ta muốn đem nó ra cho thế giới.
Và vì chúng ta muốn mang nó ra cho thế giới, nên đó không còn cảm giác như công việc.
Tôi nghĩ khán giả có thể đang tự thách thức bản thân trong đầu và nói: “Nhưng tôi yêu những gì mình làm ở chỗ làm.”
Tôi thuộc về nhóm hiếm hơn — tôi được làm việc với những chú chó con mỗi ngày.
Và tôi yêu điều đó.
Vì vậy, tôi nghĩ điều này không dành cho mọi người.
Bạn phải tự hỏi mình bạn là ai.
Nếu bạn thực sự hào hứng với công việc từ chín tới năm và những giờ thức chính của bạn dành cho công việc đó, tuyệt vời.
Rất tốt.
Không phải ai cũng sẽ trở thành doanh nhân.
Không phải ai cũng sẽ có startup.
Họ có thể đang “đưa âm nhạc” của mình ra theo cách khác, trên nền tảng của người khác,
và điều đó hoàn toàn ổn.
Nhưng nếu không phải bạn — khi bạn đến chỗ làm, bạn không hào hứng khi thức dậy vào buổi sáng và bạn không nhảy chân sáo tới nơi làm việc mỗi ngày —
nếu điều đó không xảy ra, thì có điều gì đó không ổn.
Và bạn phải tự hỏi, có phải có điều gì khác mà bạn đam mê mà bạn muốn làm không?
Và đây không phải là thứ cần quá nhiều nỗ lực.
Nếu nhìn lại, ví dụ như Bill Gates và Paul Allen,
Bill Gates đang học ở Harvard và ông thấy một tạp chí mô tả một chiếc máy tính cá nhân rất sơ khai.
Và ông nhận ra có một sự thay đổi tư duy sắp xảy ra và ông cần phải là một phần của nó.
Paul Allen là người đã gửi tờ tạp chí đó cho ông.
Và anh ta nói với Bill: chúng ta phải làm chuyện này ngay bây giờ.
Đây là thời của chúng ta.
Với Bill, đó là một quyết định rất dễ dàng, nhưng rất khó cho cha mẹ ông.
Cha mẹ ông sốc khi ông định bỏ dở bằng cấp.
Và ông nói với cha mẹ: đừng lo, tôi sẽ quay lại và hoàn thành bằng cấp.
Vài thập kỷ sau, Harvard trao bằng danh dự cho ông và cha mẹ ông ngồi trong khán phòng, và ông nói với họ: “Tôi đã bảo mà, tôi sẽ quay lại và hoàn thành.”
Tôi đưa ra vài con số cho chuyện này.
12% mọi người, theo thống kê đang nghe ngay bây giờ, rõ ràng là không hài lòng với công việc, nghĩa là họ ghét nó.
85% người lao động trên toàn cầu không gắn kết, nghĩa là họ không hoàn toàn đầu tư hoặc hạnh phúc với công việc.
Vì vậy con số đó rất lớn — hơn một nửa người lao động ở Mỹ ít nhất là phần nào hài lòng, nhưng mức độ gắn kết vẫn thấp đến mức đáng lo ngại.
Vì vậy nếu nhìn vào con số 85%, 85% người lao động toàn cầu không gắn kết, tức là không hoàn toàn đầu tư hoặc hạnh phúc ở nơi làm việc.
Vậy đó chính là những người mà chúng ta đang nói đến.
Và, và điều là, không chỉ đơn giản là buồn chán ở chỗ làm.
Đó chỉ là một mảnh của vấn đề.
Sự bất mãn có thể chỉ là một triệu chứng.
Và một trong những, một trong những nguyên nhân có thể là bạn có một tiếng gọi khác trong cuộc đời và bạn
không theo tiếng gọi đó.
Bây giờ, đôi khi với người như Bill Gates, ví dụ, và Paul Allen, họ tìm ra
tiếng gọi của mình và họ chỉ theo thôi, đúng không?
Với nhiều người trong chúng ta, có thể không dễ thế.
Vì vậy những gì chúng ta phải làm là thử vài điều.
Bạn biết đấy, bạn thử những đôi giày khác nhau để xem cái nào hợp.
Vì vậy, hãy thử những thí nghiệm tư duy, nói chuyện với bạn bè, kiểu như, được rồi, này,
mình là tài xế UPS.
Đây là công việc mình làm và mình thực sự thích chơi guitar hoặc mình thích làm những mô hình nghệ thuật
hoặc cái gì đó ở nhà, bất cứ thứ gì khác, đúng không?
Vì vậy bạn phải xác định tiếng gọi của mình là gì.
Và có lẽ tôi không phải là người giỏi nhất để chỉ bạn cách tìm tiếng gọi đó.
Có thể một vị khách mời khác của bạn có thể, có thể giúp họ việc đó.
Bạn có nghĩ ai cũng có một tiếng gọi không?
Ừ.
Ý tôi là, tôi nghĩ, tôi nghĩ tất cả chúng ta đều là những đứa con độc đáo của Thượng đế.
Và tôi nghĩ chúng ta đều có một giai điệu cần được thể hiện.
Và biết được đó là gì và thể hiện nó ra có thể không phải là điều dễ dàng nhất, nhưng đó là một hành trình đáng để cố gắng.
Đúng.
Vì vậy ta không thể làm chuyện này chỉ vì ta bất mãn và ta cũng không thể làm chuyện này chỉ vì muốn
kiếm tiền và giàu có.
Chúng ta phải có cái gì đó mà ta nghĩ thế giới sẽ quan tâm.
Và, bạn biết đấy, trong trường hợp của tôi, tôi đã trải qua một buổi với vài nhà tâm lý học công nghiệp
và họ bảo với tôi, Monish, anh thích chơi trò chơi.
Anh là một người chơi trò chơi.
Và thực ra họ không thể đúng hơn.
Vì khi tôi làm startup, ừm, tôi là người thích số và thích toán.
Nên tôi thực sự thích điều đó.
Vì vậy điều tôi đã làm là vì tôi không có tiền, tôi đã gửi 200 bức thư một tuần tới những người phụ trách CNTT cấp cao ở 200 công ty khác nhau.
Nhưng điều tôi làm là, tất cả những người tôi gửi thư tới đều có một người gác cổng,
một thư ký, v.v., nhiệm vụ của họ là không cho bất kỳ thứ gì lọt qua.
Và mục tiêu của tôi là tôi cần bức thư này phải tới được người đó.
Nó phải vượt qua người gác cổng.
Vậy nên tôi dùng kỹ thuật mail merge (gửi thư hàng loạt), nhưng có phần cá nhân hóa,
ví dụ nếu tên ai đó là David Smith, nó sẽ ghi “Dear Dave”.
Và xuyên suốt bức thư, nó gọi Dave, tên Dave xuất hiện ba, bốn lần — khi trợ lý nhận lá thư, cô ấy không thể
biết liệu tôi có quen Dave thật hay không.
Bởi vì bạn dùng tên rút gọn của anh ta.
Tên rút gọn.
Và cô ấy không muốn vứt thư của ai đó mà có vẻ anh ta quen.
Vậy lá thư sẽ được chuyển qua đủ lần, đúng không?
Bây giờ, điều tôi cũng làm là một tuần sau khi những bức thư đó được giao, tôi gọi, tôi gọi 200 cuộc.
Tôi gọi tất cả 200 người.
Và về cơ bản nếu tôi gặp hộp thư thoại, thì để lại lời nhắn, v.v., đúng không?
Bây giờ họ đã được đưa vào phễu bán hàng.
Ok, vậy Dave Smith ở trong phễu bán hàng.
Nếu tôi không nhận được phản hồi từ Dave Smith, sau một tuần, sẽ có thêm một cuộc gọi nữa.
Rồi các cuộc gọi bắt đầu giãn dần theo cấp số nhân, hai tuần, rồi bốn tuần, rồi tám tuần, rồi 16 tuần.
Nhưng Dave không bao giờ rời khỏi phễu đó, ok?
Cho đến khi anh ta nói với tôi, đừng làm phiền tôi nữa.
Và tôi không quan tâm.
Họ sẽ ở lại trong phễu đó.
Vậy tuần thứ hai, tôi gửi thêm 200 bức thư nữa, gọi thêm 200 cuộc nữa, đúng không?
Và giờ tôi có tuần thứ nhất, tuần thứ hai.
Bạn thấy là theo thời gian, tôi gọi liên tục, đúng không?
Bởi vì việc này là, nhưng điều tôi đang theo dõi, vì tôi là người thích toán, là,
được rồi, 200 bức thư này đã gửi đi.
Tôi nhận được bao nhiêu phản hồi tích cực, đúng không?
Bởi vì không phải ai cũng bảo tôi cút mất, ok?
Và tôi có bao nhiêu cuộc họp?
Tỉ lệ từ cuộc gọi sang cuộc họp, từ cuộc họp sang chốt hợp đồng, v.v. là bao nhiêu?
Và giá trị mỗi hợp đồng mà tôi bán rất lớn, hàng trăm nghìn đô la, đúng không?
Chín tháng sau khi làm điều này, giờ quay lại đây.
Vậy chúng ta sẽ lấy thời gian rảnh của mình.
Cái tôi đang cố mô tả là những gì tôi đang làm thực ra thú vị hơn so với phần màu cam. Màu vàng thú vị hơn màu cam.
Vì vậy, về cơ bản, chúng ta…
Màu vàng là gì?
Màu vàng là startup của chúng ta.
Vì vậy đó là làm việc trên startup của bạn.
Vào cuối tuần, tôi sẽ làm 10 giờ một ngày vì tôi không đi làm, đúng không?
Và vào ngày thường, tôi sẽ làm bốn giờ một ngày vì tôi có những việc khác phải làm vì tôi có một công việc và những thứ khác đang diễn ra.
Vì vậy đó là năm ngày trong tuần, nơi tôi dành bốn giờ mỗi ngày,
rồi tôi dành 10 giờ vào cuối tuần.
Và thời gian rảnh, nó chẳng thú vị bằng việc bám Dave.
Dồn ép Dave liên tục cho tới khi anh ta nói hoặc là “thôi đừng làm phiền tôi” hoặc là “đây là đơn đặt hàng của anh” — điều đó rất kích thích.
Nó thú vị hơn nhiều so với lướt mạng xã hội hay xem Netflix hay cái gì đó.
Đó là những gì người ta đang làm với thời gian rảnh hiện nay.
Vì vậy một trong những phép thử xem bạn có nên làm startup hay không là màu vàng
phải thú vị hơn màu cam.
Startup của bạn phải thú vị hơn thời gian rảnh của bạn.
Vậy Netflix nên chán đến mức đau đớn đối với bạn và vào Facebook hay Instagram hay gì đó nên rất nhàm chán đối với bạn.
So với…
Cái này thú vị hơn.
So với việc xây dựng công ty của bạn.
Ừ.
Bạn biết bài của Pink Floyd, “We don’t need no education” chứ.
Ừ.
“We don’t need no thought control.”
Ừ.
“We don’t need none of this.”
Thứ này vô ích lắm.
Bạn hiểu cái vô dụng của nó đến mức nào không?
Màu vàng mới là thứ quan trọng.
Không phải mấy thứ màu cam.
Bạn không cần những thứ này.
Cảm ơn, Stephen.
Vậy là chúng ta không cần bất kỳ thời gian rảnh nào sao?
Cái này còn hay hơn thời gian rảnh.
Xây dựng doanh nghiệp của bạn.
Bạn như đạt cực khoái mỗi giờ.
Vậy thì còn gì tốt hơn thế này nữa chứ?
Phần lớn những gì tôi làm ở đây khi tôi trò chuyện là cố gắng đặt mình vào vị trí của người đang ngồi trong một công việc từ chín đến năm, họ có một ý tưởng và ý tưởng đó chưa thực sự đi đến đâu.
Và áp lực họ đang cảm thấy trong cuộc sống có lẽ giờ là áp lực về tài chính.
Họ muốn có tự do tài chính, muốn có nhiều lựa chọn hơn trong cuộc sống — có thể đi nghỉ, đưa ra nhiều quyết định hơn và có nhiều tự do hơn.
Nếu bạn là người như vậy, những mô hình tư duy nào mà chúng ta chưa thảo luận mà bạn cần nghĩ đến để đi từ không đến có?
Một điều cần nhớ là chúng ta đang sống trong một thế giới mà hầu hết những việc bạn muốn làm để khởi nghiệp không còn cần nhiều vốn.
Điều đó nghĩa là gì?
Không cần nhiều tiền.
Thực tế, điều đã diễn ra theo thời gian là các startup càng ngày càng cần ít vốn hơn vì họ cần nhiều trí tuệ và ý tưởng hơn, đúng không?
Tin tốt là yếu tố cản trở không phải là bạn cần tiền.
Khi tôi bắt đầu kinh doanh, tôi đăng ký mọi thẻ tín dụng nào gửi tới tôi.
Vậy là tôi có 70.000 đô la hạn mức tín dụng chưa sử dụng trên khoảng chục thẻ Visa và MasterCard.
Tôi có khoảng 30.000 đô la trong tài khoản hưu trí 401(k) của mình, mà tôi cũng rút ra.
Tôi nói, 25.000 đô la, tôi có thể kiếm lại sau này.
Vì vậy, về cơ bản tôi có 100.000 đô la vốn.
Và 100.000 đô la đó đã được dùng, bởi vì một khi tôi bắt đầu, tôi cần vốn lưu động v.v.
Nhưng rồi doanh nghiệp thực sự bắt đầu có dòng tiền dương.
Chín tháng sau khi tôi bắt đầu, tôi đã có thể bỏ (công việc).
Và vâng, chúng ta có thể kể chuyện đó ở đây nữa.
Vậy chuyện xảy ra là tôi đến gặp sếp tôi và sếp của sếp, và cơ bản nói với họ rằng tôi đã bắt đầu một doanh nghiệp.
Nó không cạnh tranh với công ty.
Và tôi sẽ rời đi trong hai tuần.
Đây là thông báo nghỉ việc hai tuần của tôi.
Và về cơ bản là vậy.
Họ đã ngồi lại với tôi và nói, Monish, chúng tôi rất bối rối trong chín tháng qua.
Bởi vì chúng tôi đã gặp vài lần vì thấy hiệu suất của anh giảm mạnh.
Nhưng nó không bao giờ thấp đến mức chúng tôi muốn sa thải anh.
Tôi nói, chính xác.
Đó chính xác là điều tôi đang cố gắng làm.
Tôi cố tình ở gần mức có thể bị sa thải.
Họ nói, ồ, anh đã làm chủ được điều đó.
Bởi vì chúng tôi gặp vài lần, nhưng chúng tôi không thể đuổi anh được.
Họ nói với tôi là, nhìn này, khi doanh nghiệp của anh thất bại — chứ không phải nếu — khi doanh nghiệp thất bại, hãy quay lại.
Chúng tôi sẽ trả cho anh lương cao hơn.
Anh sẽ được thăng chức.
Chúng tôi rất muốn có anh trở lại.
Tôi có thể quay lại ngay lập tức.
Vì vậy tôi nói, tôi có một cơ hội miễn phí để rời công việc.
Tôi đi thử.
Nếu không được, tôi quay lại gần như đúng chỗ ban đầu.
Hầu như không thay đổi.
Đó là kiểu ra quyết định loại một, loại hai của Amazon.
Vâng.
Và điều này không chỉ mình tôi.
Bill Gates chịu rủi ro gì?
Bill Gates, giá trị của anh ấy khi là sinh viên năm nhất Harvard trên thị trường việc làm là bao nhiêu? Bằng không.
Không ai trả gì cho anh ấy.
Và anh ấy có thể quay lại bất cứ lúc nào và hoàn thành bằng cấp.
Giả sử anh ấy đi tới New Mexico, mọi thứ không ổn.
Anh ấy có bố mẹ giàu ở Seattle.
Anh ấy chỉ quay về, ra trường một năm sau, rồi tiếp tục.
Vậy rủi ro là gì?
Gần như không có rủi ro.
Và nếu bạn nghiên cứu từng doanh nhân này đến doanh nhân khác, bạn sẽ thấy tương tự.
Ví dụ Sir Richard Branson, ông muốn bắt đầu một hãng hàng không.
Để bắt đầu hãng hàng không, bạn cần một chiếc jumbo 747.
Chiếc đó tốn khoảng 150 triệu đô la.
Đó là số tiền rất lớn.
Richard Branson đã khởi động Virgin Atlantic với vốn bằng không và rủi ro bằng không.
Đây là cách ông làm.
Ông thay vốn bằng tư duy sáng tạo.
Ông gọi 206-555-1212, dịch vụ chỉ dẫn số ở Seattle, Washington.
Và ông hỏi số điện thoại của Boeing.
Ông gọi tổng đài chính của Boeing.
Boeing bán máy bay, đúng không?
Boeing chế tạo 747.
Vậy ông gọi tổng đài chính của Boeing, một công ty khổng lồ, và nói, tôi muốn thuê một chiếc jumbo.
Họ tắt máy ông.
Ông gọi khoảng 30 lần.
Họ cứ tắt máy.
Cuối cùng họ mệt và một cô gái nói, để tôi nối ông với người chịu trách nhiệm cho thuê, họ sẽ bảo ông cút.
Cô ấy chuyển máy cho người đang cho thuê jumbo.
Người này nói với Richard, thưa ông Branson, ở mỗi quốc gia, chúng tôi chỉ có một khách hàng.
Ở Anh, đó là British Airways.
Vì vậy không có gì để bàn.
Vậy Richard nói, thôi thì làm ơn chịu khó với tôi một chút.
Ông nói, nếu British Airways gọi và nói họ muốn thuê một chiếc jumbo cũ, ông có chiếc nào nằm không?
Người kia trả lời, thật ra chúng tôi có một chiếc, nhưng đó là chuyện học thuật.
Richard hỏi, nếu vậy, ông sẽ cho British Airways thuê với giá bao nhiêu, chỉ vì chúng ta đang nói chuyện?
Kết quả là Boeing đã cho ông thuê chiếc jumbo đó.
Và lý do họ cho thuê là vì họ có một chiếc đang để đó.
Vì thế họ thực sự không gặp rủi ro vì họ nói nếu ông không trả tiền, chúng tôi sẽ kéo máy bay trở lại.
Khi bạn có một hãng hàng không, bạn bán tất cả ghế bốn tháng trước.
Tiền đã vào rồi.
Bạn trả tiền nhiên liệu 30 ngày sau khi máy bay hạ cánh.
Và bạn trả tiền thuê sau khi máy bay hạ cánh.
Bạn không cần vốn.
Virgin Atlantic cất cánh với vốn bằng không.
Vì vậy nếu bạn có thể bắt đầu một hãng hàng không cần một chiếc jumbo mà không cần vốn, bạn có thể bắt đầu bất kỳ doanh nghiệp nào mà không cần vốn.
Được rồi, về cơ bản, khi bạn nhìn vào doanh nghiệp này đến doanh nghiệp khác, tất cả họ đều bắt đầu nhỏ, còn trong trứng nước, họ giảm thiểu rủi ro, họ có vài khách hàng, rồi sau đó họ cứ vận hành theo những khách hàng đó, đúng không?
Và đó là cách họ khởi sự.
Vì vậy điều quan trọng là khi chúng ta bỏ phần màu xanh đi, khi màu xanh không còn ở đây nữa.
Cái màu xanh đó là công việc.
Khi công việc đó biến mất.
Màu vàng sẽ gần như tăng gấp đôi hoặc gấp ba vì đây là nơi có tất cả hoạt động rất sôi động, hiệu quả cao.
Vì vậy chúng ta chuyển phần công việc đó, chúng ta bỏ công việc 9-5, và chuyển thời gian ấy sang làm việc cho startup của mình.
Tôi đã làm việc cho startup của mình từ bảy đến chín giờ sáng, rồi buổi chiều tôi trở về lúc 6 giờ và làm việc đến 10 hoặc 12 giờ đêm.
Khi bạn có một công việc.
Khi tôi còn có công việc.
Rồi tôi làm việc cả cuối tuần.
Tôi khát khao được làm full-time vì tôi chỉ nghĩ, nếu cho tôi làm full-time, tôi có thể làm rực rỡ.
Và đúng như vậy đã xảy ra.
Ý tôi là, trong khoảng năm đầu chúng tôi làm được doanh thu 400.000, năm thứ hai 1,4 triệu, năm thứ ba 3 triệu.
Và đến năm thứ sáu hoặc bảy thì khoảng 15, 17 triệu.
Nó cứ lớn lên vì cơ bản lúc đó tôi không còn xiềng xích nữa.
Bạn biết đấy, tôi có thể bung hết sức.
Và cái “động cơ” — tôi biết tất cả số liệu của mấy lá thư này: bao nhiêu cuộc gọi, bao nhiêu cái này, bao nhiêu cái kia, nghĩa là gì, và tất cả.
Và nó hoạt động.
Và nếu nó không hiệu quả, bạn có thể quay lại công việc 9-5 và thử lại một lần nữa, hiểu không?
Vậy nên bạn thực sự có thể làm điều này vài lần.
Tôi nghĩ đó là một khuôn khổ/ mô hình tư duy mà ít người đánh giá đúng giá trị, bởi vì bạn nói là bạn đã gửi 200 lá thư.
Nhiều khi mấy bạn trẻ đến hỏi tôi ngoài đường và họ nói, “nhìn này, tôi đang tìm việc, tôi đã gửi sáu email.”
Rồi họ bảo không ai trả lời.
Và bạn có thể thấy điều đó ảnh hưởng tới lòng tự tin của họ, và bây giờ họ kết luận là tìm việc khó và có vẻ không khả thi.
Bởi vì họ chỉ gửi sáu.
Khi tôi phỏng vấn những người giống bạn, họ đều đưa ra con số lớn hơn nhiều.
Họ nói 200, 300, 500, bạn biết đấy?
Và có cái gì đó trong kiểu “luật trung bình” này, kiểu chỉ là hãy thử nhiều lần hơn.
Bạn thấy điều đó trong cricket.
Con gái tôi, khi nó tốt nghiệp Berkeley, đã đến nói với tôi và tôi khá ngạc nhiên.
Nó nói, “bố ơi, con muốn làm ở một quỹ hedge fund.”
Vậy nên tôi nói được thôi.
Và bằng cấp của nó không phải về kinh doanh, nên nó không phải là ứng viên tự nhiên để được cân nhắc.
Tôi bảo, “con có thể lập danh sách tất cả hedge fund ở New York và L.A. không? Và cho vào Excel, tên managing partner, địa chỉ.”
Chúng ta không biết địa chỉ email của mọi người.
Nhưng chúng ta biết địa chỉ gửi thư của họ, được chứ?
Địa chỉ gửi thư là một dữ liệu công khai.
Địa chỉ thì dễ.
Vâng.
Rồi tôi nói vậy, nên nó có danh sách khoảng 1.200 quỹ ở L.A. và New York.
Và tôi bảo, việc con sẽ làm là xin việc, nhưng đằng sau lá thư xin việc đó sẽ có hai trang cho họ một gợi ý cổ phiếu.
Con sẽ đưa cho họ một bản pitch mà con tự viết về một công ty, nếu họ đầu tư vào đó, họ có khả năng kiếm tiền.
Chúng tôi gửi 1.200 lá thư, thư bản in gửi qua bưu điện, hiểu chưa?
Tất cả là thư bản in, không email.
Và có một ông 85 tuổi ở New York nhận được lá thư.
Ông đã nghỉ hưu.
Quỹ ấy không còn tồn tại.
Nó lẽ ra không nên có trong danh sách, dù sao đi nữa.
Nhưng ông có một người bạn ở L.A.
Ông nói, “này Jamie, chẳng phải anh đang tìm một analyst sao?”
Và cô gái này, trông có vẻ có nền tảng phù hợp.
Cuối cùng cô ấy có mức lương cao hơn bất cứ ai từng học trường Kinh doanh Berkeley có GPA cao hơn cô ấy.
Tôi đang nghĩ về những gì bạn nói, và hôm trước tôi làm một video mà tôi nghĩ có phần liên quan,
khi tôi cố miêu tả cho mọi người cách gửi một thông điệp tới ai đó sao cho tạo được tác động.
Và khuôn khổ tôi nghĩ ra, mà tôi sẽ minh họa trên màn hình, nhưng về cơ bản là,
trục này ở đây là tín hiệu so với nhiễu của kênh bạn đang sử dụng.
Vậy nên một kênh có tín hiệu cao là kênh vượt qua được trợ lý cá nhân (PA).
Nó ít bão hòa, ít đông đúc hơn.
Một kênh nhiều nhiễu, trái lại, sẽ là gửi email tới press@yourcompany.com.
Vì ai cũng đi theo đường đó và không tới được người thực sự.
Và trục kia về cơ bản là tác động cảm xúc của thông điệp.
Vậy nên tác động cảm xúc cao là làm như bạn nói, đưa một gợi ý cổ phiếu vào, bạn sẽ nổi bật,
họ sẽ nghĩ bạn hơi khác thường, hoặc cái bạn nói về rút ngắn tên, điều đó tạo ra nhiều cộng hưởng cảm xúc hơn.
Còn thấp thì chỉ là mấy thứ nhảm nhí do AI, copy-paste mấy cụm từ sáo rỗng.
Và thực ra những thông điệp thành công nhất nằm ở đây.
Chính xác.
Kênh tín hiệu cao, cộng hưởng cảm xúc cao.
Chính xác.
Nhưng điều xảy ra là mọi người gửi mấy chục, mấy trăm thông điệp ở phần dưới đây,
rồi họ thấy chán nản và mất động lực, “không ai trả lời tôi cả.”
Giống như Michael Jordan từng nói, bạn đã bỏ lỡ mọi cú ném mà bạn không thực hiện.
Vì vậy về cơ bản, ý tôi là, một trong những điều của doanh nhân là bạn cần có sự kiên cường.
Đối với tôi, cái dữ liệu tôi cần biết là nếu tôi gửi 5.000 lá thư, được chứ,
mất 25 tuần, khoảng sáu tháng, thì sẽ có bao nhiêu cuộc gặp?
Nếu đó dẫn tới 10 cuộc gặp hay 20 cuộc gặp, thì giờ tôi có con số của mình, đúng không?
Và phần thứ hai là tỉ lệ từ cuộc gặp đến chốt hợp đồng.
Với tôi, là người thích số, tôi chỉ quan tâm biết rằng nó không phải là zero.
Ok.
Tôi chỉ muốn chắc chắn.
Và tôi có thể thấy rất nhanh rằng nó không phải là zero.
Thật sự trong hai, ba tháng đầu tiên, tôi thấy rõ nó không phải là zero.
Mọi doanh nghiệp đều cần một lợi thế cạnh tranh.
Và nếu bạn giỏi tuyển dụng, lợi thế ấy có lẽ nên là con người của bạn.
Những nhân tố A mà bạn đem về, và tôi không chỉ nói đội ngũ làm việc toàn thời gian của bạn, mà cả những cộng tác viên tự do nữa.
Nếu bạn cảm thấy nhân sự của mình chưa đủ tốt, thì tôi muốn bạn xem lại nhà tài trợ của chúng tôi, Fiverr Pro.
Fiverr Pro là dịch vụ cao cấp của Fiverr, nơi mỗi freelancer được kiểm duyệt thủ công, nên bạn được đảm bảo chất lượng hàng đầu mỗi lần.
Điều tuyệt vời ở Fiverr Pro là bạn đang chọn từ những nhân tài rất dày kinh nghiệm trong marketing, web, phát triển ứng dụng, AI và 750 hạng mục khác.
Và đây là những người có thể lao vào và dẫn dắt những dự án phức tạp hơn mà đội của bạn có thể chưa xử lý được.
Vì đây là dịch vụ cá nhân hoá, một chuyên gia tuyển dụng Fiverr Pro sẽ tìm giúp bạn nhân lực mà doanh nghiệp cần.
Họ sẽ thuê họ và quản lý các dự án thuê ngoài của bạn từ đầu đến cuối.
Và nếu bạn không hài lòng với công việc của freelancer, bạn sẽ được hoàn tiền.
Họ tin tưởng vào năng lực nhân sự của mình đến vậy.
Vậy để thử, hãy truy cập fiverr.com/diary.
Và để được giảm 10% cho đơn hàng đầu tiên, dùng mã diary.
Tôi nghĩ một trong những trải nghiệm hình thành tính cách mà bạn có thể cho con mình, mà tôi đã có lúc 16 tuổi — trong khoảng 16 đến 19 tuổi, là làm telesales lạnh (cold telesales).
Công việc của tôi lúc 16 tuổi là gọi điện cho người ta vào 9 giờ tối, lạnh, và cố gắng khiến họ mua cửa sổ và cửa đi.
Nó dạy tôi đúng bài học bạn đang nói tới, là, đúng, 80% người bảo bạn cút đi.
68% nói vậy, nhưng điều đó không quan trọng.
Tôi luôn nói, kiểu như, 80% cằn nhằn bảo tôi cút đi.
15% thì nói lịch sự hơn.
Rồi 5% ít nhất là chịu lắng nghe những gì tôi nói.
Ừ.
Có thể 1% chốt được.
Nhưng khi bạn hiểu điều đó, bạn nhìn cuộc đời qua lăng kính ấy.
Và thực ra, Stephen, tôi cũng có trải nghiệm gần như tương tự.
Cha tôi là một doanh nhân.
Ông rất giỏi trong việc nhận diện những cái tôi gọi là khoảng trống về sản phẩm/dịch vụ, những thứ đáng ra phải có trên đời nhưng chưa có.
Và ông sẽ khởi nghiệp những doanh nghiệp đó mà không có tiền.
Tôi thấy ông làm điều đó đi làm lại.
Điểm yếu của ông là ông tăng trưởng công ty quá mạnh tay.
Nên chúng không có sức bền.
Gần như không có vốn chủ sở hữu, luôn dùng đòn bẩy cao.
Vì thế ông phá sản tám hay chín lần, lặp đi lặp lại.
Khi tôi khoảng 11 hoặc 12 tuổi, anh trai tôi và tôi giống như hội đồng quản trị của ông, vì ông chẳng có ai khác.
Ba chúng tôi ngồi với nhau vào ban đêm để nghĩ cách làm sao giúp doanh nghiệp tồn tại thêm một ngày nữa.
Mọi thứ sụp đổ.
Chủ nợ dồn tới.
Doanh nghiệp đang sụp.
Làm sao để nó sống thêm được một ngày nữa?
Rồi đêm sau lại họp tiếp.
Làm sao để nó sống thêm một ngày nữa nữa?
Khi tôi 16, và tôi không biết tại sao bố tôi làm vậy, nhưng tôi vô cùng biết ơn vì ông đã làm.
Lúc đó ông có một nhà máy vàng trang sức ở Dubai.
Và ông đi bán hàng lạnh trực tiếp tới các cửa hàng trang sức để họ mua sản phẩm ông sản xuất.
Nên ông đưa tôi theo nhiều chuyến như vậy.
Tôi 16 tuổi, giống bạn.
Chúng tôi đi taxi từ Dubai đến Abu Dhabi.
Và có rất nhiều cửa hàng vàng.
Ông không biết họ.
Ông đi từng cửa hàng, này tới cửa hàng kia.
Tôi kinh ngạc khi ở cửa hàng thứ năm, ông bán được hàng.
Ừ.
Đó là một đơn nhỏ vì ông chưa có lòng tin với họ, nhưng ông đã bán được.
Rồi tôi nhận thấy sau ba tháng, chúng tôi quay lại cửa hàng đó.
Chúng tôi đã bán được đơn hàng nhỏ nữa.
Người chủ mang trà ra.
Có nhiều thiện cảm, đơn hàng lớn hơn.
Rồi các đơn đặt hàng tăng lên.
Và ông cứ làm thế.
Tôi còn đi với ông tới Doha, Qatar.
Lại y như vậy.
Tôi thấy những cánh cửa đó mở ra thế nào.
Và tôi thấy việc chúng đóng lại với ông thì không quan trọng.
Đó là điều không liên quan với ông.
Thật thú vị khi nghĩ về nó theo cách mới, bởi điều bạn nói là, khi bạn nhận được cái “đồng ý” đó, thực ra nó là một hạt giống được gieo có thể lớn thành thứ gì đó.
Chúng ta chỉ quan tâm tới tỉ lệ và con số.
Vậy cần bao nhiêu nỗ lực?
Như tôi đã nói, nếu tôi gửi 5.000 thư và có được 20 cuộc gặp, thì tuyệt vời.
Đó là tỉ lệ tuyệt vời bởi vì một hợp đồng bán hàng sẽ đem lại cho tôi khoảng 200.000 hoặc 300.000 (đô la).
Đó là một khoản đáng kể.
Nên tôi không cần con số lớn.
Nhưng giá trị trọn đời của mối quan hệ đó…
Nó khổng lồ.
Những mối quan hệ tôi có được lúc đó, đến giờ vẫn ở bên tôi.
Nên là mãi mãi.
Đây là một cách suy nghĩ mang tính triết lý cho mọi người: bạn có thể nhớ những cuộc trò chuyện mà khi đó bạn nghĩ là chẳng có gì quan trọng.
Nhưng tám năm sau, hạt giống ấy trở thành mối quan hệ kinh doanh.
Ví dụ tôi luôn kể là khi tôi 14 tuổi, tôi nộp đơn thi The Apprentice.
Họ làm một phiên bản nhỏ cho thiếu niên trên BBC.
Đó là một câu chuyện dài.
35.000 đứa trẻ ở London và khắp Vương quốc Anh nộp đơn.
Tôi gặp một cậu bé trong hàng khi xếp hàng để thử vai.
Và nó nói với tôi, ồ, bố tôi điều hành một công ty 500 triệu đô.
Tôi thì nghĩ, ừ thì, chả quan tâm.
Tôi qua vòng thử giọng.
Vì lý do nào đó tôi không được chọn lên chương trình.
Nhưng vì ngày đó chúng tôi đứng cùng hàng, tôi đã rất tử tế với cậu bé đó và kết bạn với nó trên Facebook.
Năm năm sau, tôi nhận được tin nhắn trên Facebook.
Năm năm sau, dù tôi không được lên chương trình — nếu tôi thắng có lẽ tôi sẽ được khoản đầu tư khoảng 25.000 đô vào công ty của mình — năm năm sau, tôi đang làm một startup.
Cậu bé trong hàng nói, này, bố tôi vừa bán công ty với giá một tỷ đô.
Và bố tôi đã theo dõi bạn trên Facebook năm năm qua.
Bố tôi muốn gặp bạn.
Họ là một gia đình người Ấn, nhà Alawalia.
Họ đã bán một công ty tên Euro Car Parts.
Họ đưa tôi tới London khi tôi thực sự túng thiếu.
Tôi đã đến mức phải ăn cắp thức ăn để nuôi bản thân.
Và bố anh ấy đã đầu tư gấp đôi số tiền tôi đáng ra được thắng trong chương trình vào công việc kinh doanh của tôi.
Và điều đó luôn nhắc tôi rằng mỗi cuộc trò chuyện tôi có chính là gieo một hạt giống có thể nảy mầm bất cứ lúc nào trong đời.
Chắc rồi.
Ý tôi là, bạn biết đấy, tôi luôn nhắc đến cuốn sách của Adam Grant, Givers and Takers (Người Cho và Kẻ Lấy).
Không biết bạn đã đọc chưa.
Mọi người trên hành tinh này thuộc một trong ba kiểu: họ là người cho, kẻ lấy, hoặc người cân bằng (matcher).
Được rồi.
Không có loại người nào khác.
Chỉ có ba loại này.
Còn những người cân bằng thì dễ hiểu hơn. Cách nghĩ của họ là: nếu Stephen giúp tôi, tôi sẽ cố gắng làm điều tương tự cho anh ấy — một ăn một, họ có thể tính đối ứng trong đầu.
Còn những kẻ lấy — những người bạn không nên dính líu — luôn cố lừa gạt và lợi dụng mọi người, chỉ biết lấy chứ không bao giờ cho.
Những kẻ lấy về cơ bản chẳng đi đến đâu cả.
Và nếu bạn có kẻ lấy trong đời, hãy loại bỏ họ.
Còn những người cho thì không quan tâm đến cái họ nhận lại.
Họ chỉ muốn giúp bạn, họ muốn giúp nhân loại.
Và cuối cùng vũ trụ sẽ hợp sức giúp họ.
Vì vậy, những người cho trở thành những người thành công nhất.
Mọi người đều muốn giúp họ, dù họ không xin.
Về cơ bản, đó là điều Adam Grant viết trong Givers and Takers — đây là một mô hình tư duy tuyệt vời: hãy trở thành người cho.
Đừng chơi trò tính toán thiệt hơn.
Luôn cố đảm bảo người kia được lợi hơn trong giao dịch.
Và cứ sống như vậy.
Lòng tốt đó sẽ được cộng dồn.
Nó sẽ tự lo liệu.
Đừng bận tâm tới khoảng thời gian chờ đợi.
Bạn không làm để nhận lại — đó là mấu chốt.
Bạn không làm toán: “Tôi sẽ làm điều này để XYZ xảy ra.”
Bạn chỉ làm thôi. Hết chuyện.
Tối qua tôi ngồi với bạn gái.
Cô ấy điều hành một doanh nghiệp về kỹ thuật thở (breathwork), tức là một doanh nhân độc lập, làm mọi thứ một mình.
Và cô ấy ở giai đoạn muốn mở rộng quy mô.
Thực tế, tôi gặp rất nhiều người như vậy — tôi nghĩ trước đây tôi còn làm một cuộc khảo sát.
Phần lớn chủ doanh nghiệp nằm trong nhóm doanh nghiệp nhỏ và vừa.
Những doanh nghiệp nhỏ này là xương sống của nền kinh tế.
Nhưng họ đến gặp tôi với cùng một vấn đề: có thể ban đầu tôi bắt đầu một mình, cầu hỏi cao, và giờ tôi trở thành nút thắt.
Tôi không biết làm sao thoát khỏi vai trò freelancer.
Làm sao để một freelancer trở thành một agency?
Điều tôi nói với bạn gái tối qua là bước cô ấy chưa làm là tuyển một người xuất sắc.
Vấn đề là, nếu bạn nhìn vào những người như Elon Musk hay Steve Jobs, họ tin rằng nhiệm vụ số một của họ là tuyển người.
3.000 người đầu tiên gia nhập SpaceX đều được Elon phỏng vấn trực tiếp.
Hãy tưởng tượng điều đó.
Đó là 3.000 tuyển dụng — nghĩ về số lượng phỏng vấn để có 3.000 tuyển dụng.
Ông ấy không tin có cách nào khác.
Và Steve Jobs từng nói là nhân sự hạng A muốn làm việc với nhân sự hạng A.
Ngay khi bạn bắt đầu đưa vào người hạng B, những người hạng B sẽ tuyển người hạng B và C.
Họ sẽ không bao giờ tuyển người hạng A.
Vậy con đường tụt dốc đã bắt đầu ngay khi bạn có một người hạng B.
Vì vậy, với tư cách là doanh nhân, chúng ta có rất nhiều thứ đòi hỏi thời gian, nhưng tuyển dụng phải nằm ở vị trí hàng đầu.
Và bạn phải sẵn sàng dành một lượng thời gian không hợp lý cho việc tuyển dụng.
Và có những công cụ bạn có thể dùng.
Chúng tôi dùng một công ty tên Caliper để làm các bài kiểm tra trước khi tuyển dụng.
Vấn đề là giữa di truyền của một người và trải nghiệm trong 5 năm đầu đời, con người họ, tính cách của họ được định hình rất sâu.
Điều đó sẽ không thay đổi từ 5 tuổi đến 95 tuổi.
Không phải là bạn sẽ thay đổi một con người—con người cứ như họ vốn vậy.
Các bài kiểm tra trước tuyển dụng có thể cung cấp cho bạn dữ liệu bạn không thể có chỉ qua một cuộc phỏng vấn.
Một trong những công ty tôi đang xây dựng hiện nay tên là Culturedest.com.
Chính là chuyện này.
Ý tôi là, bạn như đang nghe một bài giảng mà bạn đã tin rồi, nhưng điều tôi muốn nói là chúng ta cần giỏi hơn trong tuyển dụng.
Đó là ám ảnh tuyệt đối của tôi.
Và điều tôi phát hiện ra, thật buồn cười là, tôi đang làm những bài kiểm tra văn hóa.
Tôi đã thử nghiệm văn hóa với hàng chục nghìn người trong quần chúng.
Phần gây sốc là, để bạn biết nó làm gì: nó so sánh với những người có hiệu suất tốt nhất và cách họ ra quyết định.
Giả định ở đây là văn hóa không phải thứ bạn nghĩ ra trong buổi họp ngoại khóa.
Văn hóa là cách bạn cư xử vào đêm Giáng sinh khi bạn nhận được tin nhắn từ khách hàng.
Cái bạn làm trong tình huống đó chính là văn hóa công ty.
Vì vậy, nó tạo ra các câu hỏi mô phỏng văn hóa tối ưu trong đội và đặt bạn vào tình huống đó rồi hỏi: bạn sẽ làm gì?
Đây có lẽ là lúc tốt để nói với các bạn về culturetest.com, trang web chúng tôi sắp ra mắt cho bất kỳ ai chịu trách nhiệm tuyển người — mà có lẽ là mọi người đang nghe.
Một tuyển dụng tồi có thể phá hủy cả công ty bạn.
Vì vậy, chúng tôi tạo ra culturetest.com để các bạn ở nhà có thể nhận ra những dấu hiệu đỏ đó và tránh những tuyển dụng có thể chấm dứt doanh nghiệp của mình.
Culturetest sẽ làm một bài kiểm tra văn hóa cá nhân hóa cho bạn, để bạn có thể sàng lọc từng người muốn vào đội, các thành viên hiện tại và cả những người đã rời, để xem mức độ phù hợp.
Chỉ cần vào culturetest.com và nhập địa chỉ email của bạn.
Ngay khi chúng tôi ra mắt, tôi sẽ gửi email cho bạn để bạn thử trước mọi người.
Vì vậy, tuyển dụng thực sự rất quan trọng.
Và tôi nghĩ điều khác nữa là chúng tôi sẵn sàng thuê những người có thể không làm mọi việc giỏi bằng chúng tôi. Nhưng thực ra, điều tôi cũng nhận ra là tôi có rất nhiều người trong đội giỏi hơn tôi. Bạn biết đấy, họ giỏi hơn ở nhiều việc bởi vì đó không phải là sở trường tự nhiên của tôi để làm những công việc đó. Vì vậy, thực sự khi bạn thu hút được những người chơi đội nhóm giỏi hơn mình, bạn nhận được hiệu quả rất lớn so với chi phí bỏ ra.
Anh/chị nghĩ thế nào về việc sa thải nhân viên? Bởi vì đây là điều khác mà tôi thường nghe từ các nhà sáng lập. Vì thế, tuyển chậm, sa thải nhanh. Các nhà sáng lập thực sự gặp khó khăn với chuyện “sa thải nhanh”. Và việc sa thải nhanh là rất quan trọng. Tôi nghĩ “sa thải nhanh” còn quan trọng hơn “tuyển chậm”. Và bạn đang làm một dịch vụ cho người đó vì họ có thể xuất sắc ở một vai trò khác ở một nơi khác. Vậy nên bạn đang giúp họ tìm ra điều đó. Và bạn cũng đang giúp những thành viên khác trong đội của bạn.
Nếu tôi muốn làm việc cho các công ty của anh/chị, điều nào là không thể thương lượng? Tức là, đâu là đặc tính mà tôi thể hiện mà anh/chị sẽ ngay lập tức không cân nhắc tôi? Điều quan trọng nhất là liêm chính. Ý tôi là, chúng tôi muốn ba đặc điểm, đúng không? Chúng tôi muốn thông minh. Chúng tôi muốn liêm chính. Và chúng tôi muốn sẵn sàng làm việc chăm chỉ. Phải không? Và cả ba điều này thật sự không thể thương lượng.
Vậy theo định nghĩa của anh/chị, liêm chính nghĩa là gì? À, đó là sự trung thực tuyệt đối. Nó khá đơn giản. Bạn biết đấy, nó là đen trắng. Và bạn hành xử theo những tiêu chuẩn đạo đức cao nhất. Vì vậy, trên mọi phương diện, khi bạn đối xử với một khách hàng hay bên trong hay bên ngoài, tiêu chuẩn đạo đức phải rất cao.
Khi anh/chị nghĩ về sự giàu có của mình, bao nhiêu trong đó đến từ việc xây dựng doanh nghiệp so với việc là một nhà đầu tư giỏi với số vốn mà anh/chị kiếm được từ những doanh nghiệp đó? Tôi nghĩ hiện nay phần lớn đến từ phía đầu tư. Anh/chị rất nổi tiếng là một nhà đầu tư cực kỳ xuất sắc trong nhiều, nhiều, nhiều năm. Tôi sẽ đưa một biểu đồ lên màn hình mà tôi tìm thấy, mà tôi nghĩ cho thấy tỷ suất sinh lợi của chiến lược đầu tư của anh/chị so với Dow Jones, biểu đồ này. Anh/chị đã thấy cái đó chưa? Tôi chưa thấy theo cách này, nhưng người ta hay đưa đủ loại biểu đồ lên. Ừ. Ý tôi là, tất cả những thứ này chỉ nói rằng anh/chị rất giỏi trong đầu tư.
Vậy nếu tôi bắt đầu sự nghiệp đầu tư, hiện tôi đang làm một công việc chín đến năm. Tôi có vài nghìn đô trong tài khoản. Tôi nên suy nghĩ về đầu tư như thế nào? Tôi có nên đầu tư không? Có ba yếu tố quan trọng để có kết quả tốt khi đầu tư: vốn khởi đầu, tức là số tiền bạn bắt đầu với; chiều dài đường chạy, tức là bạn sẽ đầu tư trong bao lâu; và tỷ suất sinh lợi.
Trước khi tôi trả lời câu hỏi của bạn, tôi muốn kể một câu chuyện. Và đây là chuyện có thật. Năm 1623, ở New York, các bộ tộc bản địa ở New York, những người sở hữu đảo Manhattan, đã được những người Hà Lan định cư muốn mua đảo. Họ đến gặp người bản địa và nói: chúng tôi muốn mua đảo Manhattan, có bến cảng tự nhiên tuyệt vời. Nó có thể là một nơi tuyệt vời cho chúng tôi. Và người bản địa và người Hà Lan đã đạt thỏa thuận bán đảo Manhattan với giá 23 đôla. Khi người ta nghe thế, họ nghĩ: ồ, người bản địa đã bị lừa, bán Manhattan với 23 đôla thật nực cười. Nhưng giả sử, giả sử những người bản địa có một người quản lý quỹ ủy thác và họ nói: hãy đầu tư 23 đôla này vì lợi ích của bộ tộc và cố gắng làm cho tốt, được chứ?
Bây giờ có một cái gọi là quy tắc 72. Quy tắc 72 là một quy tắc rất quan trọng. Và tôi ước họ dạy nó nhiều hơn ở trung học và tiểu học. Nó cho chúng ta biết mất bao lâu để tiền nhân đôi. Đó là một kiểu thủ thuật toán học. Ví dụ, nếu tôi nhận được lợi nhuận 7% và tôi lấy 72 chia cho 7, đó xấp xỉ 10. Với lợi suất 7%, sẽ mất 10 năm để tiền nhân đôi. Lãi kép 7% sẽ nhân đôi sau 10 năm. Nếu tôi có lợi suất 10%, sẽ mất 7 năm. 72 chia cho 10 là 7. Nếu tôi có lợi suất 15%, sẽ mất 5 năm. 72 chia cho 15 là xấp xỉ 5. Và nếu tôi có lợi suất 20%, sẽ mất 3 rưỡi năm. Vậy nên quy tắc 72 là một mẹo hay. Và biết tiền nhân đôi mất bao lâu rất quan trọng vì sau đó ta có thể làm nhiều phép tính trong đầu.
Vì vậy, khi nhìn vào những người bản địa với 23 đôla đó, nếu họ nhận được 7% thì sau 10 năm sẽ thành 46 đôla. Rồi sau 20 năm sẽ thành 92 đôla, sau 30 năm thành 184 đôla, và cứ tiếp tục như vậy. Bây giờ, nếu bạn tính 100 năm, đó là 10 khoảng 10 năm. Và 10 khoảng 10 năm tương đương 2 mũ 10. Và 2 mũ 10 là 1.024. Chúng ta bỏ qua con số 24 vì không muốn làm phức tạp phép toán. Vậy nên ở mức 7% trong 100 năm, bạn sẽ có khoảng 1.000 lần số tiền ban đầu. Và đó là vì lãi kép trở nên phi tuyến tính. Mọi người khó nắm bắt được điều đó. Phi tuyến tính nghĩa là gì? Nó không tăng theo một đường thẳng. Nó tăng theo một… đường cong hình cán gậy khúc côn cầu. Vậy nên vào năm 1723, số tiền 23 đôla sẽ thành 23.000. Nếu họ tiếp tục ở mức 7%, đến năm 1823 sẽ thành 23 triệu. Năm 1923 sẽ thành 23 tỷ. Và đến năm 2023 sẽ thành 23 nghìn tỷ.
Bây giờ, toàn bộ khối tài sản của mọi đàn ông, đàn bà và trẻ em ở Hoa Kỳ là 150 nghìn tỷ. Một phần sáu của con số đó không phải là đất chưa phát triển ở Manhattan. Vì vậy, nếu người bản địa đầu tư với 7% một năm trong 400 năm qua, họ sẽ có nhiều tiền hơn là chỉ sở hữu mảnh đất. Vậy nên họ không bị lừa. Họ đã được giao một thỏa thuận công bằng. Nhưng họ chỉ thiếu một người quản lý quỹ ủy thác tốt để thực sự làm điều đó cho họ.
Vì vậy, phép màu của lãi kép là chúng ta bắt đầu với 23 đôla, và ta kết thúc với 23 nghìn tỷ mà không cần một tỷ suất sinh lợi tuyệt vời. Chỉ cần ổn thôi. 7% chỉ là ổn. Không phải tuyệt vời, nhưng cũng không tồi, chỉ là ổn.
Bây giờ, nếu bạn quay lại 100 năm, thì chúng ta bắt đầu ở năm 1623. Quay lại 100 năm nữa là đến 1523. Chúng ta có 2.300 xu vào năm 1623. 2.300 xu? 23 đô la là 2.300 xu. À, được rồi. Nếu họ nhận được nó. Chỉ là chuyển sang xu thay vì đô la, đúng không? Giờ, nếu bạn lấy 1/1.000 của con số đó…
Chỉ để tôi rõ ràng ở đây. Nếu bạn nói rằng nếu bạn quay lại 100 năm từ thời điểm đó, và bạn chỉ cho họ 23 xu. Nếu bạn cho họ 2 xu. Nếu bạn cho họ 2 xu. Chính xác là 2,3 xu. 2,3 xu. Nếu bạn chỉ cho họ 2 xu, 100 năm sau, sẽ có 20 đô la. Nếu bạn cho họ 2,3 xu, 100 năm sau sẽ có 23 đô la. Và bây giờ, sẽ là 23 nghìn tỷ, đúng không?
Vậy điều tôi muốn nói là nếu thời gian (khoảng chạy hồ sơ) đủ dài, vốn khởi đầu không quan trọng. Thậm chí tỷ suất sinh lợi cũng không quan trọng nếu thời gian đủ dài. Khi người ta nghĩ về đầu tư, họ phải nhớ vài điều. Điều đầu tiên là tiêu ít hơn số tiền bạn kiếm được. Luôn cố gắng tiết kiệm đồng đô la đầu tiên thay vì đồng đô la cuối cùng. Nếu bạn kiếm 50.000 đô la một năm, hãy đặt 5.000 đô la vào tiết kiệm trước, rồi mới chi tiêu phần còn lại.
Rất quan trọng là, như ví dụ này cho thấy, bạn phải bắt đầu sớm. Khi mọi người bắt đầu đi làm ở 22 hay 23 tuổi, bất cứ khi nào họ bắt đầu, họ phải bắt đầu tiết kiệm ngay lúc đó. Bởi vì số tiền sớm đó lúc 22 tuổi có thể cộng dồn trong 50 năm. Và đó là điều chúng ta muốn. Chúng ta không cần làm những điều phi thường để tìm được NVIDIA tiếp theo hay thứ gì đó tương tự. Chúng ta chỉ có thể bỏ vào một quỹ chỉ số. Và điều quan trọng là tiêu ít hơn số tiền bạn kiếm được và tiếp tục bỏ 5.000, 7.000, 10.000 đô la mỗi năm vào tiết kiệm. Đừng đem đi du lịch ở Hawaii bằng số tiền đó. Hãy để nó tiếp tục cộng dồn. Và chỉ cần bỏ vào một quỹ chỉ số rộng. Chúng ta thực sự không quan tâm lắm.
Với ai đó chưa bao giờ đầu tư trước đây, có lẽ là đa số khán giả, làm sao mình đơn giản hoá hơn nữa kiểu “chỉ bỏ vào quỹ chỉ số”? Nghĩa là gì? Về cơ bản, bạn có thể mở một tài khoản tại Fidelity, Interactive Brokers hoặc Robinhood, bất kỳ nơi nào trong số này. Bạn có thể mở tài khoản môi giới với rất ít tiền. Ở mỗi nước đều có nhiều nơi như vậy. Rồi bạn chỉ cần bảo họ mua cho bạn chỉ số S&P 500, ví dụ. Họ sẽ giúp bạn đầu tư vào đó. S&P 500 cơ bản là 500 công ty hàng đầu. Là 500 doanh nghiệp thống lĩnh ở Mỹ, như NVIDIA có trong đó, Microsoft, Apple, v.v. Và bạn sẽ có khoảng 10% một năm nếu xu hướng giữ như thế trong thế kỷ qua. S&P có nhiều giai đoạn không tăng chút nào. Hiện tại hơi bị “nóng” quá. Nhưng tôi nghĩ nếu bạn có thời gian dài và mua dần theo trung bình giá (dollar-cost averaging), thì hoàn toàn ổn.
Một lựa chọn khác bạn có thể làm là mua Berkshire Hathaway. Đó là một cổ phiếu, BRKB. Bạn có thể nói với họ chỉ bỏ vào Berkshire Hathaway. Nó giống một quỹ chỉ số. Và, một lần nữa, kiểu “đặt rồi quên”. Bạn không cần phải suy nghĩ nhiều về mặt đầu tư. Bạn tập trung vào “yellow” (nguyên văn), được chứ, và tiếp tục dành số tiền nhỏ này sang một bên. Nó sẽ cộng dồn.
Vậy nên, ở tuổi 18, nếu bạn để dành 5.000 đô la và bạn nhìn tới lúc 68 tuổi, 50 năm sau, đúng không? Nếu bạn có lãi 10% trên số tiền đó, giả sử, thì cứ mỗi bảy năm nó sẽ tăng gấp đôi. 72 chia cho 10 là 7. 50 năm là 7 lần gấp đôi. 7 lần 7 là 49. Và 2 mũ 7 là 128, được chứ? Vậy ta có thể bỏ qua con số 28. Đơn giản thôi. Bạn sẽ có khoảng 100 lần so với số ban đầu. Vậy 5.000 ở tuổi 18 sẽ thành khoảng 500.000 đô la. Ở 19 tuổi, nếu bạn để dành nữa, đó lại là 500.000. 20 tuổi, bạn có thể có 10.000 để bỏ vào. Vậy bạn có thể bắt đầu thấy rằng trong cả cuộc đời, bạn sẽ có rất nhiều tiền.
Như bạn có thể đã nhận ra, tôi thực sự bị cuốn hút bởi tâm lý đằng sau những đội thể thao có hiệu suất cao. Tôi nghĩ nó bắt nguồn từ tình cảm yêu mến Sir Alex Ferguson khi tôi là một fan của Manchester United. Vì vậy, khi tôi được giới thiệu về một series mới trên Netflix kể về sự thăng tiến của Dallas Cowboys, nó ngay lập tức gợi sự tò mò của tôi. Và không phải vì tôi cuồng bóng bầu dục Mỹ. Tôi không. Tôi thậm chí còn không xem nó. Nhưng tôi biết về Dallas Cowboys, và với nhiều người Texas, họ còn hơn cả một đội thể thao. Tôi xem series này, và nó thực sự xuất sắc. Nó xoay quanh Jerry Jones, một doanh nhân dầu khí hoàn toàn không có nền tảng bóng bầu dục, người đã mua Cowboys cuối những năm 80 và biến họ thành đội thể thao có giá trị lớn nhất thế giới. Câu chuyện là về cách một người tập hợp một đội mạnh những năm 1990, gồm những cầu thủ và huấn luyện viên huyền thoại, và bằng những quyết định không sợ hãi, đưa đội đến ba chiến thắng Super Bowl. Tôi thực sự thích nó. Và tôi nghĩ bạn cũng có thể thích. Xem America’s Team, The Gambler and His Cowboys, hiện đang phát trực tuyến độc quyền trên Netflix. Và họ giờ tài trợ cho podcast này.
Tôi vừa đầu tư hàng triệu vào đây và trở thành đồng chủ sở hữu của công ty. Công ty tên là Ketone IQ. Câu chuyện khá thú vị. Tôi bắt đầu nói về ketosis trên podcast này và việc tôi ăn ít tinh bột, rất ít đường, và cơ thể tôi sản xuất ketone, điều đó làm tôi tập trung hơn vô cùng, cải thiện sức bền, cải thiện tâm trạng, và làm tôi hiệu quả hơn trong công việc ở đây. Và vì tôi nói về nó trên podcast, vài tuần sau, những lọ nhỏ này xuất hiện trên bàn tôi ở trụ sở London của tôi — những liều uống nhỏ. Ôi trời ơi, tác động của chúng lên khả năng diễn đạt, sự tập trung, buổi tập luyện, tâm trạng, và ngăn tôi không bị tụt năng lượng giữa ngày là rất sâu sắc đến mức tôi đã liên hệ với các nhà sáng lập công ty và giờ tôi là đồng chủ sở hữu của doanh nghiệp này. Tôi thực sự, thực sự khuyên bạn nên tìm hiểu về điều này. Tôi khuyên bạn nên xem xét khoa học đằng sau sản phẩm.
Nếu bạn muốn thử, hãy vào ketone.com/Stephen để được giảm 30% đơn đặt hàng theo gói đăng ký. Và bạn cũng sẽ nhận được một quà tặng miễn phí với lô hàng thứ hai. Đó là ketone.com/Stephen.
Và tôi rất hân hạnh rằng một lần nữa, một công ty do tôi sở hữu có thể tài trợ cho podcast của tôi.
Người ta đã gọi anh là “Nhà đầu tư Dando”. Và tôi có một cuốn sách ở đây, chính anh viết, tên là The Dando Investor. Từ “Dando” có nghĩa gì? Tại sao người ta gọi anh là Nhà đầu tư Dando?
Dando thực ra là một từ trong tiếng Gujarat, vùng ven tây bờ Ấn Độ, nơi Gandhi xuất thân. Họ là những người kinh doanh rất tinh tường. Nếu dịch trực tiếp từ tiếng Gujarat, Dando có nghĩa là “kinh doanh”. Nhưng thực ra nó không chỉ đơn giản là “kinh doanh”. Nó có nghĩa là một cách làm ăn mà phần thiệt hại phía dưới hầu như không tồn tại. Chúng ta đã nói về cách ông Branson là một Nhà đầu tư Dando — ông ấy không có rủi ro ở phía dưới. Ông Gates là một Nhà đầu tư Dando — ông ấy không có rủi ro ở phía dưới. Ông Walton cũng vậy. Tất cả những người này khởi nghiệp, xây dựng khối tài sản lớn mà không phải chịu rủi ro lớn. Vì thế cuốn The Dando Investor được viết từ góc nhìn: làm sao để giảm thiểu rủi ro trong khi vẫn giữ được lợi nhuận?
Anh có dùng ví dụ về người Patel. Câu chuyện đó thế nào?
Người Patel đến Uganda hơn 100 năm trước, có thể gần 130 năm. Họ là một nhóm sắc tộc ở Ấn Độ. Nhóm này đến Uganda để xây dựng đường sắt. Họ là những người kinh doanh rất tinh tường, và trong hơn một trăm năm ở Uganda, nhờ phương pháp làm ăn theo kiểu Dando, họ trở thành những doanh nhân rất thành công và kiểm soát nhiều phần của nền kinh tế Uganda. Khi Idi Amin lên nắm quyền ở Uganda vào những năm 1970, ông ta tuyên bố “Châu Phi là của người châu Phi”, và đã trục xuất toàn bộ người Patel, quốc hữu hóa mọi tài sản của họ. Những người Patel lúc đó trở thành người không có quốc tịch. Hoa Kỳ, Anh và Canada đã nhận một số gia đình họ đến định cư.
Khi họ đến Mỹ, về cơ bản họ không có kỹ năng để có những công việc tốt, công việc văn phòng. Một vài người nhận ra rằng nếu họ mua một motel nhỏ 10–20 phòng, cả gia đình có thể ở trong 1–2 phòng, dùng tiền thu được để vay ngân hàng và điều hành motel. Motel là loại hình kinh doanh cần nhiều lao động. Khi một người Patel tiếp quản motel, họ sa thải toàn bộ nhân viên, và cả gia đình đảm nhiệm mọi việc: dọn dẹp, trực lễ tân… Người Patel ăn chay và sống rất giản dị, nên họ có thể giảm chi phí nhân công gần như bằng không—không lương, không bảo hiểm người lao động, v.v. Nếu mọi người khác tính $25/đêm, họ có thể tính $19/đêm, làm cho công suất phòng cao hơn. Họ tiết kiệm tiền, rồi mua motel tiếp theo, cử cháu trai đi quản lý, rồi mua tiếp. Việc này bắt đầu ở đầu thập niên 70, và khi ta nhìn đến nay, khoảng 80% số motel ở Mỹ thuộc sở hữu người Patel — 80%. Người Patel chỉ chiếm 0,1% dân số Mỹ. Người gốc Ấn chiếm khoảng hơn 1%—khoảng 1,2–1,3%—và chỉ 1/10 trong số đó là người Patel. Với 0,1% dân số, họ kiểm soát 80% motel cả nước. Đó là nhờ cách làm Dando.
Vậy nếu tôi muốn “học hỏi” theo cách Dando, anh bảo tôi nên là người sao chép. Những nguyên tắc của cách Dando mà tôi cần nghĩ tới là gì? Tôi nhớ có chín nguyên tắc, phải không?
Vâng, trong sách có chín nguyên tắc. Quan trọng nhất là “đầu tôi thắng, đuôi tôi chẳng mất bao nhiêu” (heads I win, tails I don’t lose much). Mọi thứ chúng ta thảo luận hôm nay, Stephen, đều là kiểu đó: thắng thì được nhiều, thua thì chẳng mất gì. Khi tôi bắt đầu kinh doanh, khi Bill Gates bắt đầu, khi Sam Walton bắt đầu, khi Richard Branson bắt đầu, công thức đó là như vậy. Nếu thắng thì thắng lớn, nếu thua thì không mất gì. Vì vậy mọi thứ trong kinh doanh phải xoay quanh giảm rủi ro. Mọi thứ phải là “bữa trưa miễn phí”. Chúng ta luôn phải nghĩ làm sao để làm được điều này mà không cần vốn, không rủi ro — những bữa trưa miễn phí.
Anh có nghĩ hiện tại có cơ hội cho mọi người không? Bởi vì ai cũng đang nghĩ về AI và công nghệ — những đổi mới tiên tiến — như một cơ hội. Nhưng điều đó có tạo cơ hội cho những lĩnh vực nhàm chán, như motel, giặt ủi, Matt?
Vấn đề là khởi nghiệp không được nghiên cứu nhiều ở các trường kinh doanh vì chẳng có ai thuê dự án tư vấn để nghiên cứu doanh nhân. Nếu ta thực sự nghiên cứu startup ở Mỹ hay bất cứ nơi nào trên thế giới, 99,99% startup không nhận vốn mạo hiểm. Điều đó nghĩa là gì? Tôi muốn nói đó là những tiệm giặt tự động, nhà hàng Trung Quốc, người bán trên eBay, người bán trên Amazon, v.v.—những doanh nghiệp nhỏ. Không phải công ty nào cũng được hình thành nhờ vốn mạo hiểm. Truyền thông tập trung vào các công ty do vốn mạo hiểm dẫn dắt, nên mọi người nghĩ rằng nếu muốn làm startup thì phải làm công nghệ. Thực ra đó chỉ là một phần rất nhỏ, có thể là 0,1% hoặc ít hơn. Bạn có thể bỏ qua nó. Điều quan trọng là phải quan sát và nhìn vào những gì cha tôi gọi là “lỗ hổng cung cấp” (offering gaps). Để tôi giải thích “lỗ hổng cung cấp”: giả sử có một thị trấn gọi là thị trấn A. Ở thị trấn A có một tiệm cắt tóc, và thợ cắt tóc đó là một trong nhiều thợ đang làm ăn tốt. Có một thị trấn khác cách khoảng 30 dặm, gọi là thị trấn B, cũng có các thợ cắt tóc…
Họ cũng đang ổn cả.
Có một khu thị trấn mới đang mọc lên ở giữa hai thị trấn này, gọi là Thị trấn C.
Thị trấn C dân số chưa nhiều, nhưng đang phát triển nhanh.
Vậy là thợ cắt tóc ở thị trấn A tò mò muốn biết cái ồn ào xung quanh Thị trấn C là gì.
Anh ta đi tới đó, thấy dân số có tăng, người ta đang chuyển đến,
và anh ta nhận ra ở đó không có tiệm cắt tóc nào.
Tại sao lại không có tiệm cắt tóc?
Vì nó mới tinh mà, đúng không?
Vậy anh ta nghĩ, làm sao để làm điều này mà không mạo hiểm nhiều?
Và anh ta làm là thuê lại một cửa hàng nhỏ theo hợp đồng phụ, mua vài bộ dụng cụ cắt tóc đã qua sử dụng,
và quyết định mỗi tuần một ngày sẽ vào thị trấn đó cắt tóc — mỗi thứ Tư.
Anh ta để bảng ghi: tôi phục vụ thứ Tư.
Và chuyện gì xảy ra là người ta bắt đầu tới.
Họ tới vì họ không có lựa chọn khác. Nếu không đi tới thợ đó, họ phải mất nửa tiếng lái xe đến một trong hai thị trấn kia.
Bình thường anh ta lấy 30 đô cho một lần cắt.
Nhưng ở đây, anh ta không cần giữ mức 30 đô vì khách hàng đang tiết kiệm thời gian — có chi phí cơ hội cho thời gian đó.
Nên anh ta có thể tính 45 đô.
Anh ta tính 45 đô ở đây, còn khi ở thị trấn của mình thì vẫn tính 30 đô.
Anh ta thấy thứ Tư đã kín lịch. Vậy là anh ta thêm cả thứ Ba nữa.
Dần dần, công việc đó trở nên toàn thời gian, và anh ta kiếm được 45 đô cho mỗi lần cắt.
Nhưng bản chất của chủ nghĩa tư bản là sẽ có nhiều thợ cắt khác xuất hiện.
Thợ thứ hai tới, thợ thứ ba tới.
Cuối cùng giá cắt tóc ở đó sẽ về 30 đô — mọi thứ sẽ cân bằng lại.
Nhưng trong thời gian đó, anh ta đã nhân đôi quy mô kinh doanh, đúng không?
Anh ta đã mạo hiểm cái gì?
Việc vào Thị trấn C là tận dụng một khoảng trống cơ hội.
Khi Howard Schultz khởi sự Starbucks, ông thấy một khoảng trống về cung ứng.
Ông nghĩ những gì người Ý yêu thích ở quán cà phê có thể cũng là điều người Mỹ thích.
Trước đó điều đó chưa tồn tại. Và ông đã làm.
Bạn biết thợ cắt tóc nào vào Thị trấn C trước tiên và đang ăn nên làm ra vì không có đối thủ chứ.
Một điểm bạn nêu khi nói về phương pháp Dando là ý tưởng tạo ra một “hào” bền vững.
Nó là 0,4 trong số chín yếu tố.
Đôi khi khi bạn bắt đầu một doanh nghiệp, mọi doanh nghiệp đều khởi đầu không có hào bảo vệ.
Hào là gì?
Chúng ta có một lâu đài, một hiệp sĩ canh lâu đài để giữ quân xâm lược.
Một cách để ngăn kẻ thù là đào hào nước quanh lâu đài.
Khi có hào nước, việc chiếm lâu đài sẽ khó hơn.
Và một doanh nghiệp có hào là doanh nghiệp mà đối thủ sẽ rất khó lấy mất khách.
Vậy điều gì có thể xảy ra với thợ cắt tóc ở Thị trấn C?
Con người là sinh vật của thói quen.
Chúng ta không thích đổi thợ cắt tóc mỗi tháng.
Chúng ta thích cùng một thợ cắt.
Nên nếu anh ta có năng lực và tốt, điều sẽ xảy ra là cơ sở khách hàng sẽ ở lại với anh ta.
Còn về điểm thành viên/điểm khách hàng thân thiết?
Tôi mới ấn tượng mấy hôm trước khi đi mua sắm ở LA tại Air One, một siêu thị ở đây.
Có người đã giới thiệu nó cho tôi trên máy bay, và thực ra điều đó liên quan đến điểm của bạn về việc đưa ra một sản phẩm thật tốt.
Vì một tiếp viên trên chuyến bay bảo: “Ồ, bạn ăn kiêng keto à? Bạn nên đi Air One.”
Đó là một lời giới thiệu — mạnh gấp mười lần bất kỳ quảng cáo nào họ có thể chạy.
Tôi đã tới đó khi vừa hạ cánh vì cần một siêu thị mà không biết chỗ nào.
Nhưng thú vị là, khi tôi tới quầy tính tiền hôm qua, sau lần thứ hai ghé, cô thu ngân hỏi: “Bạn có phải là thành viên Air One không?”
Tôi trả lời: “Thành viên Air One?”
Cô ấy nói thẳng: “Có phí đấy. Nó tốn tiền.”
Nhưng đây là những gì bạn được: “Đơn hàng hôm nay của bạn sẽ được giảm 10% cho toàn bộ.” Tôi nghĩ: 10% đó đắt thật, Air One đắt phết.
Rồi cô ấy nói: “Và chúng tôi tặng bạn một đồ uống mỗi tháng,” và liệt kê hết các ưu đãi.
Tôi đã đăng ký và mua thẻ thành viên Air One.
Tôi nói với bạn bây giờ, tôi sẽ không đi đâu khác nữa.
Tôi cũng không hiểu tại sao.
Nhưng giờ tôi đã là thành viên và có app, tôi không đi đâu khác.
Đó chính là chiêu mà Amazon làm với Prime.
Cách đây hai ba năm, tôi ngồi ăn tối cạnh Bill Gates.
Bạn biết đấy, tên đệm tôi là Forrest Gump — mấy chuyện đó thỉnh thoảng xảy ra.
Bill mô tả với tôi rằng mô hình kinh doanh của Costco và Amazon là “bất hợp pháp”.
Tôi hỏi: “Tại sao lại bất hợp pháp?”
Anh ấy nói: “Khi bạn đặt phí hội viên, bạn đang ràng buộc người tiêu dùng.”
Điều đó có nghĩa người tiêu dùng không còn theo đuổi giá thấp nhất nữa vì hành vi của họ bị biến dạng.
Bây giờ thì FTC không nghĩ là bất hợp pháp, nhưng Bill Gates thì nghĩ vậy.
Tôi chỉ nghĩ: à, đó là vì ông cạnh tranh với Amazon.
Ừ, ừ, ừ — cái vụ Prime của Amazon rất thông minh.
Và cái đó họ học từ Costco.
À, hoá ra vậy, tôi không biết điều đó.
Nhưng cơ bản là, việc ràng buộc khách hàng rất mạnh.
Một công ty tôi muốn nói tới là Apple.
Tôi thấy Apple là một công ty rất thú vị.
Bạn nói về việc làm bản sao, kiểu đến muộn với những thứ mới.
Apple là một câu chuyện vừa theo hướng đó vừa theo hướng khác.
Họ có lúc rất đổi mới, có lẽ nhất là dưới thời Steve Jobs.
Còn gần đây hơn, có lúc họ giống như sao chép người khác, và giờ tôi còn không chắc họ là gì nữa.
Apple là một công ty rất khác thường ở chỗ mọi thứ dường như phát ra từ một người.
Và người đó đã rời đi từ lâu.
Nếu nhìn vào Apple, về cơ bản chẳng có gì hoàn toàn mới kể từ khi ông ấy đi.
Chúng ta không có một Steve Jobs ở Apple nữa.
Và chuyện tương tự đã xảy ra ở Disney.
Bạn biết không, họ đã phải mua Pixar vì đã không còn Disney nữa. Ông Disney đã mất.
Và vì thế Apple, thực ra tôi thấy có phần rủi ro.
Là dưới góc độ đầu tư à?
Đúng, vì nếu về hình thức thiết bị — hiện tại con người mang theo một “cục gạch” trong túi hoặc trên tay. Ở một thời điểm nào đó, dạng thức đó sẽ thay đổi. Nó có thể được tích hợp vào thứ chúng ta đeo trên người hoặc một giải pháp tiện dụng, công thái học hơn.
Cái đó có thể thuộc về Apple hoặc cũng có thể không. Và thực ra, có khả năng lớn là không phải Apple. Có thể là một người nào đó trong một ga-ra nào đó.
Và nếu họ đủ thông minh để tìm người ấy trong ga-ra sớm đủ và mua họ, thì họ ổn. Và đưa họ vào làm Steve Jobs tiếp theo, thì ổn. Nhưng ngay cả như vậy, xác suất cũng thấp.
Cái điều này nói gì với bạn về các nhà sáng lập, về tính đặc biệt của nhà sáng lập? Họ có phải một giống riêng không? Hay có thể thay thế họ mà vẫn cực kỳ thành công?
Tôi sẽ nói là có rất nhiều yếu tố may mắn. Trước hết, các nhà sáng lập đều giỏi ở cái mà tôi gọi là “offering apps” — tức là tạo ra một đề xuất sản phẩm/dịch vụ mới. Họ tìm ra thứ mà thế giới chưa có, mà cần, v.v., và họ theo đuổi nó. Đôi khi với những đề xuất đó một “hào” (lợi thế cạnh tranh) được hình thành. Ai đó khởi nghiệp Visa, nó trở thành công ty có hào; American Express cũng vậy. Và nó trụ vững và mở rộng được. Giống như Apple với hệ sinh thái đóng của họ.
Nhưng 100% doanh nghiệp cuối cùng rồi cũng có thể về không. Và một doanh nghiệp có thể tồn tại 50, 100, 150, 200 năm, kéo dài qua đời người sáng lập. Những doanh nghiệp đó được xây dựng trên nhiều nguyên tắc và giá trị cốt lõi vững chắc.
Bạn biết không, người sáng lập IKEA, mọi quyết định ông ấy đưa ra đều theo tầm nhìn 500 năm. Có bao nhiêu doanh nghiệp nghĩ theo tầm nhìn 500 năm? Tôi từng nghiên cứu IKEA, có những điều rất đáng chú ý. Trước hết, ông ấy không bao giờ, tuyệt đối không bao giờ vay nợ. Mỗi cửa hàng họ xây đều được tài trợ bằng lợi nhuận giữ lại và tiền mặt. Ông ấy không vay nợ.
Tôi đã nghiên cứu khá nhiều về thất bại doanh nghiệp. Lý do lớn nhất khiến doanh nghiệp thất bại là đòn bẩy tài chính. Họ nợ tiền và không thể trả lại, rồi phá sản. Vậy nên IKEA chưa bao giờ vay nợ. Nếu bạn là nhà bán lẻ và không vay nợ, bạn sẽ tăng trưởng chậm hơn, đúng không? Bạn phải liên tục thu hút tiền mặt. Nhưng đó là nền tảng rất vững vì bảng cân đối được xây trên nền tảng chắc chắn.
Nguyên tắc thứ hai của ông là không có hai cửa hàng IKEA nào được giống nhau. Ông nói rằng mỗi khi mở cửa hàng mới, phải có một đổi mới nào đó xuất hiện ở cửa hàng đó mà không có ở các cửa hàng trước. Bởi vì ông nói nếu tôi không tiếp tục đổi mới, tôi sẽ xong. Chúng ta không để ý vì nghĩ rằng tất cả IKEA đều giống nhau. Nhưng thực ra, nếu nghiên cứu và xem khi nào từng cửa hàng được xây dựng, bạn sẽ thấy những thay đổi gia tăng mà họ thực hiện.
Đó là một ý tưởng rất thú vị mà tôi có thể áp dụng vào mọi việc mình làm: đảm bảo mỗi podcast tôi làm có một thí nghiệm hoặc đổi mới mới, hoặc mỗi công việc bạn làm, bất kể đội nào, thì hãy thực hiện một thí nghiệm. Tuyệt vời.
Nhưng bạn phải làm cho nó có thể đo lường được, đúng không? Nếu không thì không phải là thí nghiệm.
Bạn cũng nói về việc đặt ít cược lớn nhưng có tính thường xuyên hơn.
Điều đó phù hợp với ai? Trong bối cảnh nào?
Một điều Warren Buffett nói là bạn có một tấm thẻ đục lỗ mà bạn có thể đục 20 lần trong đời. Mỗi lần bạn mua một cổ phiếu, là một lần đục mất. Ông muốn nói rằng nếu có quy tắc rằng bạn không được mua hơn 20 cổ phiếu cả đời, bạn sẽ cân nhắc rất kỹ những gì mình mua. Và có khả năng những quyết định đó sẽ tốt, vì bạn ngày càng có ít lượt đục còn lại.
Trong đầu tư mạo hiểm, chỉ một phần rất nhỏ trong số các công ty mà các nhà đầu tư mạo hiểm rót vốn là thành công; tỷ lệ cháy rất cao. Nếu nhìn vào thị trường chứng khoán, 4% công ty niêm yết tạo ra 90% lợi nhuận. Vì vậy hầu hết công ty mà ta nghĩ tới để đầu tư có khả năng không mang lại kết quả tốt. Đó là xác suất 96%. Đó là lý do chỉ số quan trọng: khi bạn mua chỉ số, bạn đã nắm trong tay 4% đó. Nếu bạn đi chọn từng cổ phiếu, bạn có 1/25 cơ hội trúng một trong số 4% ấy.
Bạn nãy giờ nói ví von cái thẻ đục 20 cái, bạn phải chọn 20 thứ trong đời. Nếu bây giờ bạn chỉ có thể đặt cược hoặc hậu thuẫn 3–5 thứ — điều mà tôi nghĩ thực tế cũng là cách bạn đang làm — thì đó sẽ là những thứ gì?
Ừm, tôi cố tránh nêu tên cụ thể vì tôi nghĩ điều đó sẽ hại nhiều hơn lợi cho người khác. Điều tôi muốn mọi người làm là tập trung vào hai biến khác: số tiền bạn tiết kiệm và độ dài runway (thời gian dự trữ tài chính), và tập trung vào chỉ số.
Tôi nghĩ giống như khi bạn nói “tôi muốn trở thành một lập trình viên AI xuất sắc” — để trở thành người giỏi trong AI sẽ tốn thời gian. Đó là bản chất của vấn đề.
Bạn nghĩ sao về những người giao dịch trong ngày? Có rất nhiều người trẻ, đặc biệt là nam giới, bị cuốn vào những quảng cáo rằng bạn có thể giao dịch trong ngày để giàu. Điều đó không tốt. Tôi nghĩ môi giới mới là người kiếm toàn bộ tiền. Robinhood sẽ thắng. Còn bạn thì không. Bạn có nghĩ ai đó có thể kiếm thật nhiều tiền bằng cách là nhà giao dịch lướt sóng dài hạn không?
Tôi nhìn nhận thế này: nếu bạn nghiên cứu Forbes 400 — 400 người giàu nhất nước Mỹ — thực ra tôi không thấy ai là nhà giao dịch trong ngày trong đó.
Một trong những điều cuối cùng tôi muốn nói với bạn là ý tưởng “quây tròn đội ngũ” (circling the wagons). Warren Buffett nói rằng trong 50 năm điều hành Berkshire Hathaway, ông đã thực hiện hàng trăm khoản đầu tư. Và chỉ có 12 khoản thực sự tạo ra tác động đáng kể cho Berkshire Hathaway.
Vậy đó giống quy tắc 3% hay 4% — nếu chúng ta nói rằng Warren đã đưa ra 300 khoản đầu tư, có lẽ ông ấy làm nhiều hơn 300, nhưng cứ giả sử ông ấy đã ra 300 quyết định.
Chỉ có 12 quyết định dẫn tới những gì chúng ta thấy là Berkshire Hathaway ngày nay.
Và điều quan trọng không phải là quyết định mua của 12 khoản đó.
Điều quan trọng là không bao giờ bán chúng.
“Circle the wagons” (quây vòng bảo vệ đoàn xe) là một thuật ngữ xuất phát từ thế kỷ 19 khi những người tiên phong di cư về phía Tây, đoàn xe bò di chuyển về phía Tây, và thổ dân bản địa hoặc bọn cướp thường tấn công những đoàn xe đó.
Họ sẽ xếp những chiếc xe lại thành vòng tròn.
Họ quây vòng những chiếc xe, rồi cố gắng phòng thủ vòng tròn đó bằng súng và những gì họ có.
Nhưng việc quây vòng quanh những chiếc xe là cách tốt nhất để đối mặt với cuộc tấn công.
Vì vậy, họ quây quanh những chiếc xe để bảo vệ viên ngọc quý.
Khi tôi nói “quây vòng bảo vệ”, ý tôi là trong một đời đầu tư, rất hiếm khi bạn thực sự có một khoản “multi-bagger” lớn.
Cái gì nhờ?
Một kỳ tích lớn.
Ý tôi là, cái gì đó tăng lên 10 lần, 50 lần, 100 lần.
Và điều bạn muốn làm là quây vòng bảo vệ xung quanh ý tưởng đó để nó không bị bán đi.
Chúng ta sẽ không biết trước khi đầu tư liệu thứ gì đó có trở thành multi-bagger hay không.
Nhưng có thể chúng ta sẽ nhận ra sau khi sở hữu nó.
Vì thế chúng ta chỉ thực sự biết một doanh nghiệp sau khi đã sở hữu nó.
Chúng ta sẽ không biết nó trước khi sở hữu.
Sau khi đã sở hữu, có thể chúng ta hiểu doanh nghiệp đủ rõ để biết đây là một doanh nghiệp tuyệt vời.
Và khi chúng ta nhận ra đó là một doanh nghiệp tuyệt vời, bạn không muốn bán nó.
Khi tôi gặp những người như anh, tôi luôn cảm thấy rất được truyền cảm hứng vì chúng ta dành nhiều thời gian suy nghĩ về những chiến thắng, những quyết định tuyệt vời.
Chúng ta đã nói về điều đó.
Tôi đã cho anh xem biểu đồ về những quyết định tuyệt vời của anh.
Quyết định tệ nhất anh từng đưa ra về mặt hiệu suất tài chính là gì?
Ồ, tôi có rất nhiều khoản về 0.
Hoặc cái mà tuột mất.
Ý tôi là, vâng.
Có những sai lầm do hành động — tức là những thứ về 0.
Và có sai lầm do bỏ sót.
Những sai lầm do bỏ sót tệ hơn rất, rất nhiều.
Vậy nên.
Những sai lầm lớn nhất tôi mắc không phải là những khoản đã về 0.
Những sai lầm lớn nhất tôi mắc là những khoản mà tôi đã bán đi nhưng không nên bán, nơi lẽ ra tôi nên quây vòng bảo vệ mà tôi đã không làm.
Và những điều đó rất tốn kém.
Cho tôi một ví dụ.
Ừm, tôi nghĩ chuyện này khoảng 13 năm trước, năm 2012.
Tôi đã đầu tư vào một công ty gọi là Fiat Chrysler Automobiles.
Về cơ bản, họ vừa thoát phá sản sau cuộc khủng hoảng tài chính.
Họ đã xóa hết nợ và mọi thứ.
Và cổ phiếu rất rẻ.
Khoảng 5 hoặc 6 tỷ USD để mua cả doanh nghiệp.
Một trong những điều tôi đã không để ý nhiều lúc đó là 80% Ferrari nằm trong Fiat Chrysler.
Họ sở hữu Ferrari tới 80%.
Nhưng họ có nhiều tài sản khác mà tôi thích.
Họ có xe tải Ram, Jeep, Maserati, v.v.
Khi tôi nhìn vào doanh nghiệp, tôi nghĩ doanh nghiệp đáng giá gấp nhiều lần con số 5 hay 6 tỷ USD, ngay cả khi bỏ qua Ferrari.
Và tôi đã đúng.
Cuối cùng, tôi đã lời vài lần số tiền bỏ ra.
Và vào 2017 hay 2018, họ đưa Ferrari lên sàn.
Họ thực sự niêm yết công ty.
Và có vẻ như họ đã thu hết giá trị.
Vì vậy, tôi đã bán.
Tôi từng sở hữu khoảng 1% Ferrari như một phần của vụ mua đó.
Vậy nên, 80% Ferrari nằm trong công ty 5 tỷ USD này.
Giờ Ferrari có vốn hóa thị trường gần 100 tỷ USD.
Và tôi đã mất khoảng 1 tỷ nữa nếu tôi không làm cái việc ngu ngốc đó.
Tôi kiếm được vài trăm triệu từ toàn bộ vụ này.
Nhưng sẽ còn nhiều hơn thế.
Và điều tôi cần làm chỉ là không bán nó.
Anh có giao dịch tiền mã hoá không? Anh có đầu tư không?
Ngoài phạm vi năng lực của tôi.
Tôi không hiểu nó.
Tôi định nói, một điều tôi nhận thấy ở anh khá hiếm với người thường xuyên làm việc với hàng tỷ, là anh luôn mỉm cười.
Anh trông thật sự là một người hạnh phúc.
Ừm, nếu không hạnh phúc thì những con số hàng tỷ có ý nghĩa gì chứ?
Nhiều người thì không như vậy, như anh biết.
Thì họ đã lạc đường ở đâu đó.
Ý tôi là, hàng ngày tôi tự hỏi chính mình cụ thể, hôm nay tôi muốn dành thời gian thế nào?
Và tôi tập trung vào cách dành thời gian đó, không phải với mục tiêu tối đa hóa tiền bạc.
Tôi tập trung vào việc tối đa hóa những gì Monish yêu thích.
Và điều đó thay đổi theo thời gian.
Nhưng đó là cách sống của tôi.
Monish yêu gì bây giờ?
Hiện tại là golf.
Ví dụ, một trong những điều tôi thực sự băn khoăn hôm nay là sẽ không có golf.
Vì vậy tôi nói, hoặc là gặp Stephen hoặc là đi chơi golf.
Tôi nên đến gặp Stephen hay nên đi chơi golf?
Tôi nói, biết sao không?
Cho cánh tay nghỉ ngơi.
Đi gặp Stephen thôi.
Mừng là anh đã làm thế.
Chúng tôi có một truyền thống, có lẽ anh vừa trả lời câu này rồi.
Khách cuối cùng sẽ để lại một câu hỏi cho khách tiếp theo, không biết họ là ai.
Và câu hỏi để lại cho anh là, nếu anh có thể đi bất cứ đâu ngay bây giờ, ngay lập tức, anh muốn đến đâu?
Tôi sẽ đến sân golf.
Cảm ơn anh rất nhiều.
Rất vui được trò chuyện.
Cảm ơn vì tất cả những gì anh làm.
Nó quan trọng vô cùng.
Và giờ tôi hiểu tại sao người ta thích nghe anh và học từ anh.
Bởi anh có khả năng kể những câu chuyện thu hút sâu sắc.
Cảm ơn anh rất nhiều.
Cảm ơn.
為什麼他們叫你「Dando 投資人」?那是一種在不承擔風險的情況下做生意和賺錢的方法。比如,比爾·蓋茲、山姆·沃爾頓、理查德·布蘭森等人。所有這些人都遵循這些簡單的心智模型。如果他們贏了,贏得會很大;如果他們輸了,幾乎不會損失什麼。所以我想知道一切。好,讓我們從這個開始。
Manish Pabrai 是白手起家的百萬富翁,他建立了世界上最受尊敬的投資公司之一,管理資產超過十億美元。現在,他把那些能創造改變人生財富的簡單工具與框架分享給我們。如果人們能理解:當我以接近零風險的形式創業時,會有更多人去做,那麼更多人會這樣做。而這些心智模型正是做到這一點的方式。
例如,複製(cloning)。我們被教導說,如果你想創業,你必須想出新東西。但事實上,如果你是個出色的複製者,你將領先其他人 90%。事實上,微軟能做得好的事很多都是從外面模仿來的。還有時間的問題。當你開始創業時,不要辭掉日常工作,因為還是有人在幫你付房租。但這也意味著你需要找時間來經營你的生意。我會告訴你完美的時間分配方式。這還不是全部。還有像「唾手可得的機會(low-hanging fruit)」、「有實際利害關係(skin in the game)」、「付出者與索取者(givers versus takers)」以及「能力圈(circle of competence)」這些模型,我都會解釋。
那投資呢?因為你以優秀投資人著稱。有三件事在投資上最重要。還有一個叫做「72 法則」的東西,我真希望高中能多教它。它告訴我們資金翻倍需要多久。現在,這很令人興奮。只要給我你 30 秒的時間。
我想說兩件事。第一,衷心感謝你週復一週收聽並鎖定這個節目。這對我們所有人意義重大。這真的是一個我們從未想過、無法想像會走到這一步的夢想。第二,這是一個讓我們覺得才剛開始的夢。如果你喜歡我們所做的,請加入那 24% 定期收聽這個播客並在這個應用上追蹤我們的聽眾行列。
我向你承諾,我將竭盡全力把這個節目做好,現在以及未來。我們會邀請你希望我對談的來賓,也會繼續做所有你喜歡的節目內容。謝謝你。
Monish Pabrai,依你目前的工作與近年來在公開教育上的投入,若要總結你想傳達的訊息,你會怎麼說?你究竟想把這個訊息傳達給誰?這其實取決於是哪一個訊息。我過去幾十年發現了幾個不同的心智模型。當你對這些心智模型有某種清晰的認知,特別是當你開始把它們疊加使用時,就會出現 1 + 1 = 11 的效果。這些心智模型並不全然朝同一方向或屬於同一類型。先稍微停一下。所謂心智模型這個詞,基本上就是一種思考框架。
沒錯。一個思考框架就是複製這個概念。是的。就拿複製這個心智模型來看。複製,對吧?我們被教導如果你想創業,你要想出新東西、做前所未有的事。但現實是,世界很容易接受三個相同的東西或五個相同的東西。通常來看,去關注已經存在的事物並問自己:「是否可以再做一個類似的?或者我能不能把現有的稍作調整?」在人類心靈中有某種特殊的偏見,可能追溯到我們的歷史與祖先的演化,人們會輕視複製。但若你觀察,例如我認為人類史上兩位最偉大的複製者是比爾·蓋茲和山姆·沃爾頓。現在我們認為比爾·蓋茲是個創新者,我們認為山姆·沃爾頓創立了沃爾瑪也是全新事物,但其實他們都是「我也要做」(Me Too)模式。沒有成為出色的複製者,微軟不可能存在。
看看 Microsoft Word,它來自 WordPerfect,那是一家早期的公司,是他擊敗的競爭對手。我們看 Excel,它來自 Lotus。我們看 Bing,它來自 Google。你知道 Bing 是什麼,但它不是 Google。微軟做得好的所有事,很多都是從外面複製來的。再看山姆·沃爾頓,沃爾頓家族合在一起是世界上最富有的家族,比埃隆還要富有。山姆·沃爾頓他自己也會說,他沒有任何原創理念。最初,沃爾瑪就是複製 Sears(西爾斯)和 Kmart。給我的國際聽眾說明,這是兩家大型連鎖零售商。是的,它們都已經消失了。事實上,沃爾瑪把它們打垮了。山姆·沃爾頓是有史以來最強烈的複製者之一。所以如果他和家人開車去度假,經過某家零售店,他會叫家人在車上等,他自己進去逛店只是為了看看。
他說,無論過去或未來,沒有哪個人比他去過更多零售商店。
有一次,他帶著一個經理去那些店裡巡視,經理進去後說:「噢,這經營也太糟了。」整間店亂七八糟,真的很差。山姆(Sam)卻跟他說:「是啊,不過你有看到那個蠟燭陳列嗎?那個陳列做得太棒了。」山姆覺得任何人身上都能學到東西。不管你是個無能的營運者、還是很厲害的營運者,或介於兩者之間的人,都是學習的來源。沃爾瑪只是把各處的好點子拼湊起來而已。
如果你看像星巴克這種公司,我們覺得星巴克很有創新力,但實際上霍華德·舒爾茨(Howard Schultz)看到的是義大利的某個概念,他認為這在美國也可行,於是把那個咖啡館的體驗複製到美國。若你是一個出色的複製者,你就會領先其他人類90%或95%。
另一個心智模型是:人們普遍認為創業充滿風險。但事實上,企業家並不會去冒險。他們會盡一切努力把風險降到最低。很多情況下,當他們踏上創業之路時,風險幾乎趨近於零。真正極度危險的反而是朝九晚五的工作,因為我們只有一輩子,時間會消逝,你可能沒機會做你內心真正想做的事,可能沒機會把你的音樂(或創作)呈現出來。所以那種被灌輸給我們的觀念——「當企業家就是在冒險」——其實對大多數人是一種很大的誤導。如果人們懂得:我可以用一種風險為零或接近零的方式去創業,而且我可以複製現有的商業模式——當你把這兩個心智模型結合,然後再加入更多模型,兩個已經變成十一了。一加一已經變成十一,這是非線性的。
為什麼我會說企業家不冒險?以我自己為例(我可以舉出一百個類似例子),我當時在一家公司做朝九晚五的工作,雇主期望我每週工作40小時。每週有168小時,所以我覺得至少還有另外30到40個小時可以用來做我的新創事業。
你要我在情境中示範,好。想像我們整個星期像這些精心排好的樂高積木。如果我拿其中一塊積木,每一塊代表兩小時。每天睡八小時,七天都一樣,所以我們每週都在睡覺。藍色的樂高代表每週40小時、每天八小時、五天工作的時間。然後還有其他雜事──準備晚餐、洗澡、刮鬍子、準備出門等等──平日大約每天佔四小時(包含通勤時間),週末大約每天佔八小時。接著是自由時間,例如滑社群媒體、看 Netflix、和朋友聚會、吃晚餐,平日大約每天有四小時,週末每天大約有八小時。這大致就是大多數人的典型一週樣貌。
創業時最重要的是不要切斷現金流。還有其他收入來源在幫你付房租、買菜,所以我們不想翻攪現有的局面。但我們要對藍色那塊做一個改變,也就是我朝九晚五的工作時數。開始創業前,我在公司裡常拿到最高的評價,為雇主全心以赴。決定要做創業那天起,我把自己的表現調到剛好不會被炒的水準──表現要剛好足夠好,讓他們不會解僱我,但也不要超出太多,因為我需要把所有的精力放到我的新創上。這是我唯一做的調整:藍色(工作)仍在,只是不再像以前那樣額外花太多時間。藍色,也就是工作。
另一點是,我們不該為了賺錢而創業。那是最糟的創業理由。營商的目的不是賺錢,而是為人類提供驚人的產品或服務。如果你做到這一點,錢會作為副產品自然到來,不需要把注意力放在錢上。我們要問的是:我們現在想到的產品或服務,是否能以某種方式改善世界?怎麼知道這是不是好點子?你腦中想到的任何點子,基本上不會直接奏效,因為那是在你腦袋那座象牙塔裡想出來的,並不是產生好點子的好地方。
接下來會發生的是,我所謂的快速原型(rapid prototyping):把想法拿出來給人看,然後你會收到回饋。講得更實際一點,當我在創辦第一家公司時,那公司原本打算做的是資訊科技(IT)服務。
我原本打算把這些服務提供給非常大的企業,那些每年賺數十億美元或以上、有龐大現金流的公司。
有一次我在芝加哥一家很大的銀行,和一位資深 IT 人員開會。我在跟他們講我的 PowerPoint 簡報。我講到第十張投影片,做了我的介紹,然後翻到第十一張。坐在會議裡的老闆說,回到第十張。於是我又回到第十張,照著我在第十張要講的內容再講一次,然後又翻到第十一張。他說,回到第十張,而且不要換頁。我對其他投影片沒興趣,好嗎?於是我又把簡報翻回第十張。他只想討論第十張投影片上的內容。我的簡報原本講了七件可以做的事,第十張只是那七項之一。但那對他來說是個極大的痛點。他只需要在那件事上得到協助,對我講的其他那些雜七雜八的東西一點興趣都沒有。
所以當你在做新創時,你要非常仔細地傾聽。你的客戶或潛在客戶會直接告訴你該怎麼做。不管你一開始想出的東西可能有 80% 對、70% 對或只有 40% 對,但你的客戶會告訴你哪一件是 100% 對,因為那是個真實的痛點。會後我回去思考,我也看得出那是個很嚴重的痛點——因為他在會議結束時就給了我採購單——而這個痛點也會是很多人的痛點。於是我把第十張投影片拿回去,放大延伸成二十張投影片,然後那就成了新的簡報。其他的全部丟掉了。要不是他,我做不到這件事;我的腦袋太小,想不出來。
所以不管你在做什麼類型的新創,有原型或早期產品,使用者會告訴你他們想要怎麼微調。你剛剛也讓我想起我今天早上跟一個人面談的事。你講的很多東西是針對新創,但其實這道理適用在每個人的日常生活。我今天早上面試一個將擔任公司極為關鍵職位的人,這個人在世界上最大的公司之一待了 20 年。在面試時,她一直講她那 20 年做過很多事情,而我只想確認一件事:你能籌辦大型活動嗎?但她一直講這個、那個、還有這個跟那個,講了很多我不關心的東西。這場一小時的面談裡,我花了 55 分鐘在聽那些我不感興趣的東西。其實在她講話的時候,我心想她一開始可以怎麼做?她可以說:「Stephen,我可以問你一個問題嗎?你希望這個人能做到什麼?」然後我會說:「我就想要一個能夠籌辦大型活動的人。」接下來的 55 分鐘,她就可以花在說服我她能做到那件事。這和你剛說的完全一樣。
以當時那個銷售員的身分、以你現在知道的情況,你當天在會議裡本可以怎麼做得更好,而不必走完整份簡報?嗯,我現在會把自己的傾聽雷達開到十倍。我們說話不是在學習,真正學習是在傾聽。所以我會試著少說話、多抽取資訊,而且我甚至不那麼依賴投影片。我會更努力把他們拉進來、讓他們說出他們想表達的重點。基本上,如果你研究各種企業,不論是創投資助的或不是,這是非常常見的情況:幾乎沒有企業最後真的沿用原先設想的商業模式。那會是個極大的異常情形。真正的轉變來自創辦團隊和早期客戶之間的互動,這種互動會把尚未成形的黏土,捏塑成大家想要的東西。
舉例來說,像 Google Glass,那個當初他們以為全世界都會戴的眼鏡,最後沒成功。為什麼沒成功?因為那牽涉到非常個人化的東西。像是 Wrigley 的口香糖一樣,我的嘴非常私人化,我不會放某牌子的口香糖進去——什麼是 Glotts 口香糖?沒錯,你不會把一個價格只剩 Wrigley 一半的品牌放進去,因為你不想那樣。當我們戴眼鏡或太陽眼鏡,或任何佩戴物,那些都很個人化,所以人體工學和人因設計非常重要,哪怕只是微微不對就不行。現在 Meta(臉書母公司)也在做類似的事,但他們跟 Ray-Ban 合作,做了合資案。那些眼鏡看起來像正常的眼鏡,我覺得成功的機會比較高。嗯,我有幾副,我們有在用。你沒有 Google Glass 吧?沒有,應該是那個專案取消了。
我想說的是,我們必須非常密切地注意客戶的反應。Steve Jobs 有一句話是對的:客戶不知道他們想要什麼。但如果你把產品放在他們面前,他們就能微調並告訴你他們確切想要什麼。這又帶出另一個心態,也就是第三個模型:你不夠聰明。無論你有多強的創辦團隊,你們都不足以獨自猜出人們真正想要的東西。就是這樣。
所以,你必須具備非常好的聆聽能力,並且要有彈性,再說一次,當你在聽的時候,要能把訊號和雜訊分開,對吧?
吸取真正的訊號,剔除那些雜訊。
然後你就會開始走上一條比較有意義的路。
另一件事,或許是其中交織的一個範式,是對細節的關注。我甚至不確定那是不是一種「模式」,但當你跟我說到沃爾瑪創辦人在走道間躺下來量到精確公分時,對我來說那個模式就是精準和注重細節。這是一場以寸為單位的遊戲。我的意思是,當山姆·沃爾頓在想公司名稱時,他選Walmart其中一個原因是它有七個字母。他在考慮店內招牌的成本,想找個字母最少的名字,因為成本比較低。好吧,所以成本敏感性在沃爾瑪無處不在,這就擺在他們所做事情的最前端。他們真的會把每一分成本擠到極致。
所以基本上,我認為這就是為什麼他們會如此成功的原因之一。你在生意上永遠可以控制的一件事就是成本。你可能無法控制毛利、售價以及很多其他事情,但你永遠可以控制成本。這又是一個需要紀律的模式。你必須在成本面有非常強的紀律。
如果你看看像LVMH這樣的公司,負責經營的人,他是在奢侈品、高端領域。LVMH做的是路易威登(Louis Vuitton)。是的,他們幾乎併購了蒂芙尼(Tiffany’s)等所有品牌。但當你看這家公司如何運營時,管理非常嚴謹。他會在最好的地段花錢,因為那很重要,但他在那些不動產上的談判條件令人難以置信。所以在一個產品本不一定需要這麼緊縮的類別上,他卻把運營做得非常緊密。這就是為什麼他成為歐洲最富有的人。因為這種心態會應用到每一個決策上。
完全正確。如果你把這種心態應用到一百件事上,它確實會有影響。喔,影響很大。非常大。
好,我這裡有這些黃色的方塊。是的。它們代表在你自己生意上工作的時數。是的。那就示範給我看你會如何拿走一些這些方塊。是的,並加入在你自己生意上工作的時數。
基本上,其實很簡單。我們真的不打算去動我們的睡眠週期,我們會讓它保持不變。睡眠不變。我們需要藍色的,也就是我們的工作時數,40小時。我們需要它繼續存在。
我們將做的一個改變是我們會住得離工作近一點,所以盡可能縮短通勤時間。因為每一小時都很重要。
所以我們要專注的區域是空閒時間。把空閒時間拿掉並不是問題,原因是我們要開始的事情——就像我們剛討論的——不是為了賺錢,而是為了把我們的音樂推出去。把我們的音樂推出去。
你說那是什麼意思?意思是我們內心有些東西是世界需要的,我們想把它帶給那個世界。因為我們想把它帶給世界,所以那不是「工作」。
我想聽眾心裡可能會質疑自己在想:「但我很愛我現在做的工作。我是那種比較少見的人,每天能和小狗一起工作,我很喜歡那份工作。」是的。所以我覺得這並不適合所有人。你必須問你自己你是誰。
如果你真的對朝九晚五的工作感到興奮,並且願意把主要的工作時間和清醒時間投入在那裡,那很好。每個人不會都是企業家,也不是每個人都會有創業公司。他們可能在別人的平台上以不同的方式把自己的音樂推出去,這完全沒問題。
但如果那不是你,當你去上班時,你並不會早上興高采烈地起床,也不會每天踮著腳尖去上班,如果情況不是這樣,那就有問題。你必須問自己,是否有其他你熱衷想做的事情?這不應該是一個需要很大力氣去做出的決定。
舉例來說,比爾·蓋茲和保羅·艾倫:比爾·蓋茲在哈佛,看見一本雜誌,裡面顯示一台非常早期的個人電腦,他意識到有一個範式轉移,他知道他得參與其中。保羅·艾倫是把那本雜誌寄給他的那個人,他告訴比爾:「我們現在就該去做,現在就是我們的時機。」對比爾來說,這是一個很容易的決定;對他父母來說卻非常困難。他的父母震驚於他要放棄學位。他告訴父母別擔心,我會回來完成學業。幾十年後,哈佛授予他榮譽學位,他的父母在場,他對他們說:「我不是跟你們說過我會回來把它完成嗎?」
我把一些數字列出來。根據目前的統計,有12%的人明確對工作不滿,也就是他們討厭自己的工作。全球有85%的員工處於不投入狀態,意思是他們並未完全投入或快樂於工作。這是一個龐大的數字。超過一半的美國員工至少算是有些滿意,但整體投入度仍令人擔憂地偏低。
所以如果我們看那個85%的數字——全球有85%的員工處於不投入狀態,意思是沒有完全投入或快樂於工作——這些人才是真正的問題族群。
而且,而且事情是這樣的,光是對工作不滿是不夠的。那只是其中一部分。這種不快可能只是個症狀。而其中一個原因可能是你在人生中有另一個召喚(calling),但你沒有跟隨它。有時像比爾·蓋茲(Bill Gates)和保羅·艾倫(Paul Allen)這種人,他們找到了自己的召喚然後就直接去做了。對我們多數人來說,可能沒那麼容易。所以我們必須嘗試幾件事。你會試不同的鞋看看哪雙合腳。所以,做一些思想實驗,和朋友聊聊,比方說,好吧,我是個UPS司機,這是我做的事,但我真的喜歡彈吉他,或喜歡在家做一些藝術小雕像之類的,無論是什麼。你得搞清楚你的召喚是什麼。而我可能不是告訴你如何找出這個召喚的最佳人選。也許你節目的另一位來賓可以幫他們解答這點。
你認為每個人都有一個召喚嗎?
是的。我覺得我們都是獨一無二的神的孩子,我們都有些想要表達的旋律。知道那是什麼並把它表達出來可能不會很容易,但這是一段值得嘗試的旅程。對。我們不能只是因為不滿足就這麼做,也不能只為了賺錢致富。我們得有某樣東西是我們認為世界會有興趣的。就我而言,我做過幾次和產業心理學家的諮詢,他們跟我說,Monish,你喜歡玩遊戲。你是個遊戲玩家。事實上他們準確得不得了。當我在做創業時,我是個數字人、數學人,所以我其實很喜歡這種事。因為我沒錢,我以前每週會寄200封信給200間不同公司的資深IT人員。但我的做法是——我寄信的這些人都有一個把關者,某個祕書等等,他們的工作就是不要讓任何東西通過,而我的整個目的就是要讓這封信通過,必須通過那個把關者。所以我用了郵件合併大量製作這些信,但有個客製化的欄位,如果某人的名字是David Smith,信裡會寫「親愛的Dave」。然後在整封信中會多次出現Dave的名字。當助理拿到那封信時,她無法分辨我是不是認識Dave,因為我用了他的縮寫名字。她不想把一封可能是Dave認識的人寄來的信丟掉。這樣信就能夠通過不少次。現在,我還做的是在那些信送達一週後,我會打電話,我打200通電話,給所有200個人。基本上如果進到語音信箱我就留訊息,無論如何,他們就已經進入了銷售漏斗。好,Dave Smith 就在銷售漏斗裡。如果我從Dave Smith那裡沒有得到任何回應,一週後再打一次。然後電話的間隔會加倍,兩週、四週、八週、十六週。但Dave永遠不會離開那個漏斗,除非他告訴我「別再打擾我」或說「我沒興趣」,否則他會一直留在那裡。所以第二週我又寄出另外200封信、打另外200通電話。現在我有第一週、第二週。你可以看到隨著時間過去,我不停地打電話。因為這個東西是——但我在追蹤的,因為我是個數字人,是在追蹤這些200封信寄出去後,我從多少人那裡得到任何正面回應。並不是每個人都叫我滾開。我有多少會議?從電話到會面、會面到成交的比例各是多少?我賣的項目的交易金額非常大,數十萬美元。做到第九個月時,回頭看,我們要把空閒時間拿來做什麼。我想描述的是,我在做的事情其實比橙色那件事更刺激。黃色比橙色更刺激。基本上,我們——
什麼是黃色?黃色就是我們的創業。也就是在經營你的創業公司。所以在週末,我每天會投入10小時,因為週末我沒上班;平日我每天投入4小時,因為我還有其他事要做,有份工作和其他事要忙。就是這樣:平日五天每天投入四小時,然後週末每天投入十小時。而空閒時間,比起不停追著Dave不放,並且一直追到他要麼說「別再煩我」要麼說「給你一張採購單」,就一點也不刺激。那比刷社群媒體或看Netflix之類的有趣多了——而人們現在通常就是把空閒時間拿去做那些事。因此判斷你是否該做創業的試金石之一是:黃色必須比橙色更令你興奮。你的創業要比你的空閒時間更令人興奮。對你來說,Netflix應該痛苦到無聊,滑臉書或Instagram之類應該非常無聊。相比之下……這才刺激。比起建立你的公司,其他的都不及。
你知道Pink Floyd那首歌嗎,「我們不需要教育(We don’t need no education)」「我們不需要思想控制(We don’t need no thought control)」「我們不需要這些」——這些多無用。你懂這有多沒用嗎?重點在黃色,不是橙色的東西。你不需要那些。
謝謝你,Stephen。
所以我們不需要任何空閒時間?這比空閒時間還好。建立你的事業。你每小時都高潮一次。
還有什麼比這更好?
我在這些對話裡常做的一件事,就是設身處地去想像那個現在坐在朝九晚五工作的人——他有個想法,但那個想法還不一定有任何進展。他們現在感受到的壓力很可能是經濟上的:想要財務自由、想要更多生活中的選擇權,能去度假、能做更多決定、有更多自由。如果你就是那個人,有哪些我們還沒討論到、你需要去思考的心智模型,能讓你從零做到一?
要記住的一件事是:現在這個世界裡,大多數你想做的創業項目並不需要大量資本。這是什麼意思?就是不需要很多錢。事實上,隨著時間推移,新創公司需要的資金越來越少,因為它們越來越仰賴腦力。好消息是,資金不再是主要的門檻。
我創業的時候,申請了所有能申請到的信用卡。大概十來張 Visa 和 MasterCard,累計約有 70,000 美元的未動用信用額度。我退休帳戶(401k)裡大約還有 30,000 美元,我也領出來。我心想,缺 25,000 美元我以後可以再補。總之,大概有 100,000 美元資本。這 100,000 被用掉了,因為一開始運作就需要營運資金。但生意很快就產生正現金流。開始做後大約九個月,我就擺脫了那份工作。換句話說,九個月後我的公司產生了足夠現金流,所以我去辭職了。
我當時去跟我的老闆和他們的上司說,我開了一家公司,跟公司沒有競爭關係,我會在兩週後離職,這是我的兩週通知。事情就這樣結束了。他們把我叫去談話,說:「Monish,過去九個月我們很困惑,因為我們開過好幾次會議,發現你的表現大幅下滑,但又從來沒低到我們想解雇你的地步。」我說:「沒錯,那正是我想要的效果——差不多到會被炒的程度。」他說:「你幹得很好,因為我們開過好幾次會,但就是拿你沒辦法。」然後他們對我說:「看,當你的生意失敗的時候——不是如果,而是當你的生意失敗的時候——請回來,我們會給你更多錢,會升你職,我們很歡迎你回來。」我可以立刻回去。所以我其實拿到一個免費的機會:我辭了職,去試試看,如果不成功,我幾乎可以回到原來的狀態,幾乎沒什麼改變。這也類似亞馬遜的一型、二型決策法。
而且不只我一個例子。比爾·蓋茲冒了什麼風險?作為哈佛新生,他在就業市場上的價值是多少?幾乎為零,沒人會給他什麼報酬。他隨時都可以回去把學位念完。假如他跑去新墨西哥、事情沒成功,他在西雅圖又有富裕的父母,回去一年後畢業,照樣繼續。所以風險在哪?幾乎不存在。你研究一個又一個企業家的故事會發現這點。
以理察·布蘭森爵士為例,他想開航空公司。要開航空公司,你需要一架 747 巨型客機,那要價大概一億五千萬美元,那是真金白銀。但理察·布蘭森在幾乎零資本、零風險的情況下把 Virgin Atlantic 撐起來。他做了什麼?用創意替代資本。他打電話到西雅圖的查號台(206-555-1212),問波音的電話。於是他打到波音總機,想租一架大飛機,總機先掛他電話。他大概打了三十遍,電話被掛了好幾次,最後接電話的小姐累了,說:「我把你轉給負責租賃的人,反正他會把你打發走。」她把他轉接到負責租賃的那個人,那人說:「布蘭森先生,在每個國家我們通常只有一個客戶,在英國是英國航空(British Airways),所以我們沒什麼好談的。」布蘭森說:「就配合我一下。如果英航打來說想租一架舊的二手 747,你們手頭上剛好有沒有閒置的?」那人答:「其實我們有一架放著,但那只是理論上的。」然後布蘭森就得到了那架飛機。波音之所以租給他,是因為他們剛好有一架閒置的,風險很低:若租方付不出來,他們就把飛機收回。
而且航空公司的現金流運作方式對創業者很有利:你通常會把座位提前四個月賣出去,現金先進來;燃油費通常在飛機降落後三十天付;機租也是在飛機降落後付。換言之,你並不需要大量資本就能啟動。Virgin Atlantic 就是在幾乎零資本下起飛的。既然連需要一架 747 的航空公司都能在零資本下起步,那你任何生意也都可以用非常少的資本起步。
好,基本上,你看一家又一家企業,他們做的都是從小開始、像胚胎一樣、把風險降到最低、先拿到幾個客戶,然後就跟著客戶一路走下去,對吧?然後就是這樣起步的。
所以重點是,當我們把藍色拿掉的時候——藍色不在了。藍色代表的是工作。工作消失了。黃色幾乎會翻倍甚至變成三倍,因為那裡是所有帶來極大爆發力的活動所在。所以我們把工作挪走,辭掉朝九晚五的工作,然後把那段時間投入到經營我們的創業公司上。
我那時候每天早上大概七點到九點在做我的創業,然後晚上六點回來又工作到十點或十二點。當時你還有工作——我有我的工作。然後週末也在做。我當時很想全職投入,因為我覺得只要讓我全職去做,我就能把它做得很出色。結果事情也正是照那樣發展的。我的意思是,我們大概是這樣成長的:第一年營收 400,000,第二年 1.4 million,第三年 3 million。到了第六或第七年,大約達到 15、17 million。它就這麼成長,因為基本上我沒了束縛,你知道,我可以全力以赴。然後我知道那些信件的各種數據:多少通電話、多少這個、多少那個,代表什麼,所有的東西。它會奏效。如果不奏效,你還可以回去做朝九晚五,再試一次,懂嗎?所以你其實可以做幾次。
我覺得這是一個被低估的框架——你叫它心智模型也好——因為你說你寄了 200 封信。很多時候年輕人在街上跟我說:「我在找工作,我寄了六封 email,沒有人回我。」然後你可以看得出來這打擊了他們的自信,現在他們甚至得出結論:找工作是很難、幾乎不可能的。因為他們只寄了六封。現在,當我面試像你這樣的人,他們給我的數字都大得多,他們會說 200、300、500,你知道嗎?在這所謂的平均法則裡頭,有一件事就是:多嘗試幾次。你在板球裡也會看到。我女兒畢業於伯克利時來跟我說,讓我很驚訝,她說她想去對沖基金工作。我說好啊,但她的學位不是商學,根本不是一個自然會被考慮的候選人。我問她能不能列出紐約和洛杉磯所有對沖基金的清單,放到 Excel 裡,管理合夥人的姓名、地址。我們不知道每個人的電子郵件,但我們知道每個人的郵寄地址,郵寄地址是公開的資料,地址很好找,對吧?
於是她列了大約 1,200 家洛杉磯和紐約的基金。我說,你要做的是去要求職位,但在那封信後面附兩頁給他們一個股票建議。你要寫一個你自己擬定的公司提案,告訴他們如果投資這家公司,他們很可能會賺錢。我們寄了那 1,200 封信,都是實體信件,好嗎?全部都是實體信件,沒有電子郵件。然後有一位 85 歲的紐約先生收到信。他已經退休,那個基金其實不存在,根本不該出現在名單上或怎樣,但他在洛杉磯有個朋友,他說:「嘿,Jamie,你不是在找分析師嗎?這個女孩看起來背景很合適。」結果她拿到的薪水甚至比任何去過伯克利商學院、而且 GPA 比她高的人還要高。
我在想你說的那個,我前幾天做了一個影片,覺得跟這有點關係,我試著描述怎麼用一種會產生衝擊的方式發訊息給某人。我想出來的框架——我會在螢幕上做成動畫來呈現——基本上是這樣:這個軸代表你使用的管道的訊號與噪音比。高訊號的管道是能越過助理(PA)直達目標、不那麼擁擠的通路;高噪音、相反的就是寄信到 yourcompany.com 的 press 郵箱,那條路每個人都走,沒辦法到達人手裡。另一個軸基本上是訊息的情感衝擊力。高情感衝擊就是像你說的在信裡附股票建議,會讓你突顯出來,別人會覺得你有點奇怪,或者像你說的縮短名字,那會產生更多情緒共鳴。低情感衝擊就是 AI 隨便產出的爛內容、照抄貼上的陳腔濫調。最成功的訊息通常就在這個象限上面——高訊號、高情感共鳴——絕對是。但是結果是人們把大量訊息丟到那個象限(低訊號低情感),然後就沮喪、喪失動力,覺得沒有人回我。對吧?
就像邁克爾·喬丹常說的:你不出手,就註定錯過每一次投籃。
所以基本上,我是說,創業者需要有韌性。對我而言,我想知道的數據是:如果我寄 5,000 封信,這需要 25 週、六個月,會換來多少會面?如果那換來 10 場或 20 場會面,那我就有我的數字了。第二部分是會面到成交的比率。對我這種喜歡數字的人來說,我只是想知道它不是零。我只想確認而已,而我很快就看到它不是零,實際在頭兩、三個月內我就看出來了。
每個生意都需要競爭優勢。如果你在招人這件事上很強,那你的優勢很可能就是你的人。
你請來的頂尖人才,不只指你的正職團隊,也包括你請來的自由工作者支援。
如果你覺得你的人才還不夠給力,那我希望你再看看我們的贊助商 Fiverr Pro。
Fiverr Pro 是 Fiverr 的高端服務,每位自由接案者都經過人工審核,所以每次都能保證頂級品質。
Fiverr Pro 很棒的一點是,你可以從在行銷、網站、應用程式開發、AI 等 750 個類別中非常資深的人才裡挑選。
這些人能立刻介入,帶領那些你團隊還沒辦法處理的複雜專案。
而且因為這是個客製化服務,Fiverr Pro 的招募專家會幫你找出企業所需的人才。
他們會幫你聘用,並全程管理外包專案。
如果你對接案者的工作不滿意,他們會退錢給你。
他們對自己的人才就是有這樣的自信。
想試試看就到 fiverr.com/diary。
首次下單享九折,輸入折扣碼 diary。
我認為你能給孩子最具形塑力的經驗之一,是我在 16、17 到 19 歲那段時間得到的冷電銷工作。
我 16 歲的工作就是晚上九點去打冷電話,試著讓人買窗戶和門。
它教了我你剛說的那個道理,也就是,沒錯,80% 的人會叫你滾。
68% 是這樣說的,但那不重要。
我常說,大概 80% 的人叫我滾開,15% 用比較客氣的方式拒絕,然後有 5% 至少願意聽我說話。
對,可能 1% 能成交。
但當你明白這一點後,你就會用那個角度看人生。
其實,Stephen,我也有差不多的經驗。
我父親是個創業家,他很擅長找到我所謂的「供給缺口」,也就是這個世界上應該存在但還沒有的東西。
他能在沒什麼錢的情況下把生意做起來,我看他反覆這麼做。
他的問題是擴張太積極,所以生意缺乏持久力。
幾乎沒有股本,槓桿很高,所以他破產過八、九次,反覆如此。
大約在我 11、12 歲時,我和我兄弟就像是他的董事會,因為他身邊沒別人可以依靠。
我們三個晚上會坐下來想辦法讓公司多撐一天。
一切都要垮了,債權人緊逼,生意快倒了,我們怎麼讓它再撐一天?
隔天晚上又集合,怎麼再多撐一天?
到了 16 歲,我也不知道我爸為什麼會這麼做,但我非常感激他當時這樣做。
那時他在杜拜有一家金飾工廠,他會親自跑去金飾店推銷他自己製造的飾品。
他很多次帶我一起去那些拜訪。
我 16 歲,就像你一樣。
我們會搭計程車從杜拜去阿布達比,街上有一堆金店,他一間一間去敲門。
我很驚訝的是,到了第五家店他就賣出一筆。
那只是很小的一張訂單,因為沒有信任基礎,但他成交了。
接著我發現三個月後我們回到同一家店,還是做了那張小訂單。店家還會請我們喝茶,雙方有更多互動,訂單變大了。
他持續這麼做,我也跟他去了卡達的杜哈,情況一樣。
我看到那些門是怎麼被打開的,也看到當門關上時對他來說並不重要,那根本不是重點。
你剛剛說的其實是,當你得到那一個肯定時,其實是在種下一顆種子,之後可能會長成一些東西。
我們在乎的是比例和數量。
那需要什麼努力?就像我說的,如果我寄 5,000 封信得到 20 場會面,那就很棒了。
那個比率超讚,因為一筆成交大概能帶給我二十萬或三十萬左右的收入,這是很可觀的數目,所以我不需要大量的量。
但那個客戶的終身價值是巨大的。
當時建立的那些關係到現在還在,所以幾乎是長久的。
給大家一個哲學性的想法:你或許記得人生中一些當時看似無關緊要的對話,但八年後那顆種子可能變成生意上的關係。
我常舉的例子是,14 歲時我去應徵 BBC 的少年版《學徒》——長話短說,倫敦和全英一共有 35,000 個孩子申請。
我在排隊等試鏡時遇到一個小孩,他跟我說他爸爸經營一間價值 5 億美元的公司,我當時心想,嗯,隨你吧,沒什麼興趣。
我去了試鏡,最後沒上節目(如果上了,贏了大概能拿到 25,000 美元的投資)。
那天在排隊我對那小孩非常友善,還把他加到 Facebook 上。
五年後他在 Facebook 上傳訊息給我:雖然我沒上那個節目,但我五年來有在看你的 Facebook。我爸剛把公司賣掉,成交價是 10 億美元,他想見你。
那是一個印度裔家庭,Alawalias 家族,他們賣掉的公司叫 Euro Car Parts。
他們在我窮到不行的時候把我帶到倫敦,那時我真的窮到甚至偷食物果腹。
而且他爸在我的事業上投資的金額,是我在節目上贏得獎金的兩倍。
這件事一直提醒我:我每一次的對話就像在種下一顆種子,可能在生命中任何時刻發芽。
好吧。
我總是會提到亞當·葛蘭特的那本書,我不知道你有沒有看過,《Give and Take》(常被稱作《付出與索取》)。
全世界的人大致可分為三類:要麼是給予者(giver)、要麼是索取者(taker)、要麼是互惠者(matcher)。
沒有其他類別了,就這三種。
互惠者比較容易理解。他們的思維模式是:如果史蒂芬幫了我一個忙,我會試著以類似的方式回報他——一比一的回報。他們腦子裡會算這種對等的數學。
索取者就不要跟他們有任何交集了,他們想騙、想佔便宜,一直拿從不給。
索取者基本上走不遠。如果你生命中有索取者,就把他們剔除掉。
給予者的做法是,他們不關心會回來什麼;他們只是想幫助你、想幫助人類。結果宇宙會跟他們合作,幫助他們成功。
所以,給予者往往成為最成功的人。即便他們沒有要求,人人也都想給他們幫助。
這就是亞當·葛蘭特在《Give and Take》中提出的心智模型之一:當一個好的心智模型,就是做一個給予者。不要算計,不要玩那種數字遊戲。永遠盡量確保對方獲得更好的那一方。就這樣走下去,那些善意會複利增長,會自動照顧你。
你不要擔心時間長短,你不是為了要回報才去做,這是關鍵。你不是在算術:「我要做這件事,這樣XYZ就會發生。」你只是去做,事情就結束了。
我昨晚和女朋友坐在一起。她經營一間呼吸練習(breathwork)事業,基本上是個人創業者(solopreneur)。她正處在嘗試擴張的階段。
事實上,我遇到很多這樣的人,我之前還做過一份調查。絕大多數的企業主都屬於中小企業(SME)這類型,那些小型創業是我們經濟的中流砥柱。但他們來找我時都有同一個問題:也許一開始我是個人作業,需求很高,但現在我成了瓶頸,不知道如何跳脫自由工作者的身分。自由工作者要如何變成一家代理或團隊?
我昨晚和女友聊到的重點是:她還沒跨出的那一步,是去聘請一個非常傑出的人才。
看看像伊隆·馬斯克和史蒂夫·賈伯斯這樣的人,他們認為自己最重要的工作就是招募。加入 SpaceX 的前 3,000 人,都是伊隆親自面試的。想想看——那可是三千個聘用。為了得到那三千個人,需要做多少面試?他不相信有其他方法。
史蒂夫·賈伯斯也常說,A 級人才想和 A 級人才一起工作。你一旦開始引進 B 級,B 級會雇用 B 和 C 級,他們永遠不會去聘 A 級。於是,一旦出現 B 級,衰退的旅程就已經開始了。
作為企業家,我們時間被很多事情拉扯,但招募必須放在首位,你必須願意投入異常大量的時間在招募上。
有一些工具可以使用。我們會用一家公司叫 Caliper 的職前測試工具。人類的性格介於基因與生命頭五年的經驗之間,他們是誰、他們的特質在某種程度上已被寫入程式,從 5 歲到 95 歲不會改變。不是說你能改變一個人——人的本性就是那樣。
職前測試可以給你在面試中得不到的數據。我目前在打造的一家公司叫 Culturedest.com,就是做這件事。
我知道我這樣講可能有點像在對贊同者說教,但我的意思是我們必須非常擅長招募。這是我絕對、絕對的執著。
有趣的是,我在做這些文化測驗。到目前為止,我已經對數以萬計的一般民眾做過文化測評。驚人的地方在於,這個測驗是以表現最佳者為基準,了解他們如何做決策。這裡的假設是:文化不是你在公司外派會議想出來的口號;文化是在平安夜你收到客戶簡訊時你會怎麼做,那就代表公司的文化。
它會設計出一系列問題,模擬那個團隊的理想文化情境,讓你置身於那個情境並問你:你會怎麼做?
這大概是個好機會跟大家提一下 culturetest.com,我們即將推出的網站,針對任何有聘人責任的人——也就是可能在聽的人每一位。一次糟糕的聘用就能毀掉整個公司。
所以我們做了 culturetest.com,讓你們在家也能發現那些紅旗,避開可能毀掉你生意的聘用。Culturetest 會為你建立個人化的文化測驗,讓你能篩選每一位想加入你團隊的人,以及評估現有員工和已離職員工的文化契合度。
只要到 culturetest.com 輸入你的電子郵件地址,當我們一上線,我會寄信給你,讓你比其他人更早嘗試。
總之,招募真的非常重要。
我覺得另一件事是,我們願意雇用那些做事可能不如我們好的人。
但其實我也發現,我團隊裡有很多人比我還厲害。
你知道,他們在很多事情上都比我強,因為那些工作本來就不是我的天性。
所以,當你擁有比你優秀得多的團隊成員時,你會獲得非常高的回報。
你怎麼看待解雇員工這件事?
這是我從創辦人那裡常聽到的另一個問題。
招人要慢,解雇要快。
創辦人真的很難做到「解雇要快」。
而且快速解雇非常重要。
我覺得「解雇要快」比「招人要慢」更重要。
你這樣做其實也是在幫那個人,因為他可能在別的職位或別的地方會表現得非常出色。
所以,你是在幫他找到更合適的位置,同時也在幫你的其他團隊成員。
如果我想到你旗下的公司工作,有一項是絕對不能妥協的嗎?
換句話說,我如果展現哪種特質,你會立刻連考慮都不會考慮我?
最重要的是誠信。
你知道,我們想要三種特質,對吧?
我們要聰明(智力)、誠信,還有願意努力工作。
對吧?
這三樣都不可妥協。
那在你定義裡,誠信意味著什麼?
嗯,就是絕對的誠實。
很簡單,黑白分明。
而且你的行為要遵從最高的道德標準。
所以在所有方面,不論對客戶、內部或外部往來,道德標準都要非常高。
當你想到你的財富時,有多少是來自於建立事業,有多少是來自把從這些事業賺來的資金投資而成的?
我想目前大部分是來自投資方面。
你長期以來在投資上非常有名、非常出色。
我會把我找到的一張圖放到螢幕上,我覺得它顯示了你的投資策略回報和道瓊指數的比較。
你之前有看過那張嗎?
我沒看過這張這樣呈現,但人們會拿出各種東西來比較。
這張圖說明的就是你在投資上非常厲害。
所以我想知道,如果我要開始我的投資生涯,現在有一份朝九晚五的工作,銀行帳戶裡只有幾千美元,我應該怎麼想投資這件事?
我該投資嗎?
在要達到投資上好結果時,有三件事很重要。
第一是起始資金,也就是你一開始投入多少;第二是時間長度,也就是你打算投資多久;第三是報酬率。
在回答你的問題之前,我想先跟你講個故事。
這是真實的故事。
1623年,在紐約,擁有曼哈頓島的美洲原住民,荷蘭移民想買下這個島。
於是他們去找原住民說,我們想買下曼哈頓島,這裏有很好的天然港灣,對我們來說可以成為一個很棒的地方。
印第安人和荷蘭人達成協議,以23美元把曼哈頓島賣掉。
當人們聽到這件事時,他們會想,喔,印第安人被騙了,怎麼可能用23美元買下曼哈頓這太荒謬了。
但假如,假如這些原住民有一位受託人(信託專員),他們把這23美元交給他說,請為部落的利益投資這23美元,盡量做好,對吧?
現在有一個叫做72法則的東西。
72法則是一個非常重要的法則,我希望它能在中學、小學教得更多。
它告訴我們錢翻倍需要多久,是一個數學上的捷徑。
例如,如果我的年回報率是7%,用72除以7,大約等於10。
在7%複利下,錢需要10年才能翻一番。
7%複利下會需要10年。
如果我有10%的回報,則需要7年,72除以10等於7。
如果我有15%的回報,需要5年,72除以15大約等於5。
如果我有20%的回報,則需約3年半。
所以72法則是一個很好的捷徑。
知道錢翻倍要多久很重要,因為我們就能在腦中做很多心算。
所以,當我們看到這些原住民拿著23美元時,如果他們每年能有7%的回報,
十年後會變成46美元;
二十年後變成92美元;
三十年後變成184美元,如此類推。
如果你走一百年來算,對,就是十個十年的週期。
十個十年的週期等於2的10次方,而2的10次方是1,024。
我們把那多出來的24丟掉,因為我們不想把數學搞太複雜。
所以在7%年回報下、經過100年,你會有大約1,000倍的起始資金。
這也是為什麼,因為複利會變成非線性的──人們很難掌握它的本質。
非線性是什麼意思?
就是它不是以直線上升,而是呈現一種……曲棍球棒狀的曲線。
所以到了1723年,那些原住民會有23,000美元。
如果繼續以7%計算,到了1823年會有2,300萬美元;
到了1923年會有230億美元;
到了2023年會有23兆美元。
好,現在,美國所有男女老少的總財富大約是150兆美元,其中大約六分之一相當於曼哈頓未開發土地的價值。
所以,如果原住民在過去四百年每年都以7%投資,他們會比擁有那塊土地還要有更多的財富。
所以,他們並沒有被剝削,他們得到的是一筆公平的交易。
只是他們沒有一位能真正替他們把錢做好投資的優秀受託人。
所以,複利的魔力就在於我們從23美元開始,最後變成23兆美元,而不需要很高的回報率。
這只是一個還可以的回報。
7%只是還可以,不是非常好,也不是很差,但就是還可以。
現在,如果你回溯一百年,那我們是從 1623 年開始的。
回溯一百年到 1523 年。
我們在 1623 年有 2,300 美分。
2,300 美分?
23 美元就是 2,300 美分。
喔,好的。
如果他們有拿到的話。
只是把它換成美分而不是美元,對吧?
現在,如果你把它變成那個的千分之一。
所以,為了讓我清楚一點。
所以,如果你的意思是從那個時間點往回一百年,然後你只給他們 23 美分。
如果你給他們 2 美分。
如果你給他們 2 美分。
精確來說是 2.3 美分。
2.3 美分。
如果你只給他們 2 美分,100 年後會變成 20 美元。
如果你給他們 2.3 美分,100 年後會變成 23 美元。
而現在,會變成 23 兆,對吧?
所以,我想說的是,如果時間(成長期)夠長,起始資本並不重要。
即使報酬率也不重要,只要時間夠長。
所以,當人們在思考投資時,他們必須記住幾件事。
第一件事是:花錢少於你賺的。
所以,總是要嘗試先存第一塊錢而不是最後一塊錢。
所以,如果你年收入 50,000 美元,先把 5,000 塞進儲蓄,然後再處理其餘的開銷。
現在,正如我們用這個例子看到的,很重要的一點是要早開始。
所以,人們在 22 或 23 歲開始工作,不管他們幾歲開始工作,都必須從那時候開始存錢。
因為 22 歲的那筆早期資金可以複利 50 年。
那就是我們要的。
所以,我們不需要去做什麼英勇的事情去找下一個 NVIDIA 或其他什麼。
我們可以把它放進一個指數基金。
重要的是花錢少於你賺的,並且持續每年把那 5,000、7,000、10,000 美元放進儲蓄。
不要拿去去夏威夷度假。
讓它繼續複利增長。
然後把它投到一個廣泛的指數裡。
我們其實不太在乎細節。
對於從未投資過的人來說,這可能是大多數聽眾,
怎麼把它再簡化,就是「放進指數」?
那是什麼意思?
基本上,你可以在 Fidelity、Interactive Brokers 或 Robinhood 等地方開一個帳戶,任何這些平台都可以。
你可以用很少的錢開一個券商帳戶。
每個國家都有很多這樣的平台。
然後你可以請他們幫你買像是 S&P 500 指數基金,例如。
他們會幫你把錢投進去。
S&P 500 基本上是美國前 500 大公司的集合。它是美國 500 家主導企業,例如 NVIDIA、微軟、蘋果等等都在裡面。
如果過去一世紀的趨勢持續,你每年大約會得到 10% 的報酬。
S&P 有很多時期表現平平。
現在有點過熱。
但我認為如果你的時間視野夠長,並且你以定期定額方式投入,完全沒問題。
你也可以選擇另一個替代方案:買波克夏·海瑟威(Berkshire Hathaway)。
那是一檔股票,代號 BRKB。
所以,你可以再告訴這些人把錢放進波克夏·海瑟威。
它有點像一個指數基金。
而且,這也是設定好就忘掉的那種。
你不需要去思考投資方面的事。
你專注於你的主要工作,好嗎,然後繼續把這些小額錢存起來放在一旁。
它會複利增長。
所以,如果在 18 歲你存下 5,000 美元,快轉到 68 歲,也就是 50 年後,對吧?
現在,如果你從那筆錢得到 10% 的報酬率,假設每七年翻一番。
好嗎?
72 除以 10 大約是 7。
50 年就是七次翻倍。
7 次翻倍大約是 2 的 7 次方,也就是 128。
我們可以把多出的 28 忽略,簡化計算。
你會有大約 100 倍的起始資金。
所以,18 歲時的那 5,000 美元會變成 500,000 美元,明白嗎?
19 歲如果再存一筆,那又是另一個 500,000。
20 歲你可能有 10,000 可以放進去。
所以你會開始看到,在一生當中,你會有很多錢。
如你可能已經看出,我對高表現運動團隊背後的心理學非常著迷。
我想這從我作為曼聯球迷對薩爾克斯(Sir Alex Ferguson)的熱愛開始。
所以,當我聽說有一部新的 Netflix 系列涵蓋達拉斯牛仔隊的崛起時,我立刻被吸引。
這不是因為我熱衷美式足球——我不是,我甚至不看它。
但我認識達拉斯牛仔隊,對很多德州人來說,他們遠不止是一支運動隊伍。
我看了這個系列,真的非常精彩。
它聚焦在傑瑞·瓊斯(Jerry Jones)身上,一位沒有足球背景的石油商人,他在 80 年代末買下牛仔隊,並把它轉變成世界上最有價值的運動品牌。
整部片講述的是一個人在 1990 年代如何組建了一支強隊,由傳奇球員和教練組成,透過無畏的決策,帶領球隊贏得三座超級盃冠軍。
我非常喜歡它。
我想你也可能會喜歡。
去看看《America’s Team: The Gambler and His Cowboys》(美國隊:賭徒與他的牛仔隊),現在正在 Netflix 獨家串流。
他們現在也成為這個播客的贊助商。
我剛剛投資了數百萬美元,並成為這家公司的共同所有者。
這家公司叫 Ketone IQ。
這個故事相當有趣。
我開始在這個播客上談論酮症(ketosis)以及我非常低碳、非常低糖的飲食,我的身體會產生酮體,這讓我極度專注、提升耐力、改善情緒,
並讓我更有能力做我在這裡所做的事。
因為我在播客上談論它,幾週後,這些小瓶劑送到了我在倫敦總部的桌上。
天哪,這對我表達能力、專注力、訓練、情緒、以及避免白天能量崩潰的影響是如此深遠,
以至於我聯繫了公司的創辦人,現在我是這家公司的共同所有者。
我強烈、非常強烈建議你去了解這件事。
我也強烈建議你去看看這個產品背後的科學。
如果你想自己試試看,可以到 ketone.com/Stephen 訂閱,享有七折優惠。第二次出貨時你還會收到一份免費禮物。網址是 ketone.com/Stephen。
我很榮幸,我擁有的一家公司又能贊助我的播客。你曾被稱為 Dando 投資者。我這裡有你寫的書,叫《The Dando Investor》。Dando 這個字是什麼意思?為什麼大家叫你 Dando 投資者?
Dando 其實是來自古吉拉特語的一個詞,古吉拉特邦位於印度西岸,也是甘地的故鄉。那裏的人非常精明、很會做生意。如果直接從古吉拉特語翻譯,Dando 的意思是「生意」,但其實不只是指生意。它的意思是一種做生意的方法,特色是下行風險幾乎不存在。
我們已經談到布蘭森先生是 Dando 投資者,他幾乎沒有下行風險。蓋茲先生也是 Dando 投資者,沒有下行風險。沃爾頓先生也是 Dando 投資者,沒有下行風險。這些人都是在不承受風險的情況下開始做生意,建立了龐大的財富。
《Dando 投資者》這本書的出發點就是:如何在不犧牲回報的情況下把風險降到最低?
你舉了帕特爾(Patels)的例子。那個故事是什麼?
帕特爾人一百多年以前移居到烏干達,可能接近一百三十年前。那不是單一家族,而是一個印度的族群。這個族群來到烏干達是為了修鐵路,但他們非常會經商。在過去一百多年裡,透過他們的 Dando 經商方式,他們成為非常成功的企業家,控制了烏干達經濟的很大一部分。
1970 年代伊迪·阿明在烏干達掌權,他說「非洲是給非洲人的」。於是他把所有帕特爾人趕出去,並將他們的資產國有化。帕特爾人變成無國籍狀態,美國、英國、加拿大都有接收他們的一部分。當他們抵達美國時,基本上沒有能讓他們取得好工作、白領工作的技能。
他們中有些人開始發現,如果買一家小型汽車旅館(大約十到二十間客房),家族可以住在一兩個房間,用經營所得再去向銀行貸款繼續經營。汽車旅館非常仰賴人力。帕特爾人接手旅館時會解僱所有員工,家族成員自己負責所有工作,例如打掃、櫃檯等。帕特爾人大多為素食者,生活簡樸。因此他們沒有薪資支出、沒有勞工補償保險等成本,能以低於其他旅館的價格競爭。如果別家收每晚 25 美元,他們可能只收 19 美元,入住率就比別人高。他們把錢存起來,然後買下一家旅館,把侄子派去經營,再買下一家。這個模式從 70 年代初開始。
快轉到今天,美國 80% 的汽車旅館都由帕特爾人擁有,達到 80%。帕特爾人只佔美國人口的 0.1%。印度裔大約佔一點多,或許 1.2%、1.3%。帕特爾人只佔其中的一小部分,但這 0.1% 的人口掌控了全國 80% 的汽車旅館,這就是 Dando 的方式。
如果我要學 Dando 的做法,你說過做抄襲者(複製者)是好事。Dando 的原則有哪些是我需要思考的?我記得書裡好像有九項,對嗎?
書裡總共有九項原則。最重要的一項是「贏的時候賺很多,輸的時候虧得不多」。今天我們討論的一切,史蒂芬,都是這個原則。當我創業、比爾·蓋茲創業、山姆·沃爾頓創業、理查德·布蘭森創業時,這就是公式:如果成功,就大賺;如果失敗,就幾乎沒損失。因此一切生意都要以降低風險為中心,一切要想辦法拿到「免費午餐」。我們喜歡免費午餐。
所以我們要不斷思考如何在沒有資本、沒有風險的情況下做到這件事,爭取免費午餐。
你覺得普通人還有機會嗎?因為現在大家都在想 AI、科技和那些非常先進的新創當作機會。但這會不會反而為那些看起來無聊的行業──像汽車旅館、洗衣店──創造機會呢,馬特?
實際上,創業在商學院並沒被充分研究,因為沒人會給你顧問案去研究創業者。如果我們真要研究美國或全球的新創企業,99.99% 的新創不是靠風險資本支持的。這是什麼意思?我的意思是,那些是你日常會看到的洗衣店、中餐館、eBay 或 Amazon 賣家等等──小型企業。這些公司並不是因為風投才成立的。
媒體總是聚焦於風投主導的企業,所以大家覺得「如果我要做新創就得做科技」。但那只佔不到千分之一的機會,你可以忽略它,不需要太擔心。重要的是要成為觀察者,去找我父親所說的「供應缺口」。舉例來說,假設有個城鎮 A,城鎮 A 有一家理髮店,理髮師在當地做得不錯;在大約 30 英里外的另一個城鎮 B,也有理髮店……
他們也過得不錯。
在這兩個鎮中間有一個新興的小鎮,叫做 C 鎮。
C 鎮人口不多,但增長很快。
於是,A 鎮的那位理髮師就去看看大家為什麼那麼關注 C 鎮。
他特地去一趟,看到人口確實在增長,人們搬進來了,
而且他發現那裡沒有理髮店。
為什麼會有理髮店呢?因為那裡是全新的,對吧?
所以他在想,我怎麼做才能不冒風險?
他做的事是,以次租的方式租下一間小店面,買了些二手的理髮設備,
然後決定每週只去那城鎮一天──每週三去理髮。
他掛了塊告示寫著「星期三營業」。
結果人開始上門。
他們會來,因為沒得選擇。
如果你不去這位理髮師,你就得花半小時開車到那兩個鎮中的一個去。
他平常剪髮收 30 美元。
但在那裡,他不需要只收 30 美元,因為顧客省下的時間有機會成本。
所以他可以收 45 美元。
所以他在那邊收 45 美元,在自己鎮上則收 30 美元。
他已經注意到星期三的時段都排滿了。於是他說再加星期二和星期三兩天。
漸漸地,那生意變成了全職,他每次理髮都賺 45 美元。
但資本主義的本質是會有更多理髮師出現。
第二位理髮師來了,第三位也來了。
最終,那裡的理髮價格會回到 30 美元,價格會被拉平。
但在此同時,他的生意翻了一倍,對吧?
他承擔了什麼風險呢?
去 C 鎮是在解決一個機會缺口。
霍華‧舒茲(Howard Schultz)創立星巴克時,他看到了一個供給缺口。
他認為義大利人喜歡的咖啡館文化,美國人可能也會喜歡。當時那樣的東西並不存在,他就去做了。
你知道那位最先進入 C 鎮的理髮師嗎?因為沒有競爭,他過得很爽。
你在談 Dando 方法時提到的一點,就是創造一個持久的護城河的概念。
它在那九項評估中佔 0.4。
有時你創業時,一開始每個生意都沒有護城河。
什麼是護城河?
想像一座城堡,一位騎士負責守城,防止入侵者。
其中一種阻擋入侵者的方法是在城堡周圍挖一道護城河。
當你在城堡周圍有護城河時,別人要攻下城堡就變得更難。
一個有護城河的企業,就是競爭對手很難搶走它生意的企業。
那位在 C 鎮的理髮師會發生什麼事呢?
人類是習慣的動物。
我們不喜歡每個月換理髮師,我們喜歡固定同一位理髮師。
所以如果他有能力、做得好,最後他的客群就會跟著他。
再談忠誠積分(loyalty points)。
我前幾天在洛杉磯的 Air One 超市購物時就很有感。有人在飛機上跟我推薦那家超市,這其實呼應了你說的「提供優秀產品」那點。
飛機上的一位空姐跟我說:「喔,你吃生酮飲食?你應該去 Air One 看看。」
那就是推薦。
這種推薦比任何廣告都強十倍。
我下飛機後就去了,因為我需要超市又不熟悉地點。
有趣的是,昨天是我第二次去結帳時,收銀小姐問我:「你是 Air One 會員嗎?」
我心想:Air One 會員?
她很坦白地說是要付費的,說:「是有費用的。」然後她說:「但你能得到的是……」她接著說:「如果你今天有會員資格,整筆訂單可以打九折。」Air One 的會員費看起來挺貴的,她又說:「而且我們每個月會給你一罐飲料。」她把所有優惠說了一遍。
我就註冊並買了 Air One 的會員。
現在我跟你說,我不會去別的地方了。
我也說不上為什麼,但現在我成為會員、又下載了 App,我就不想換了。
那就是亞馬遜做的那個把戲(Prime)。
幾年前我在晚餐時坐在比爾‧蓋茲旁邊──我中間名叫 Forrest Gump,有時候這種事會發生──比爾跟我形容 Costco 的商業模式和亞馬遜的商業模式是「不合法的」。
我就問為什麼不合法?
他說,當你收會員費時,你對消費者做的事就是把他們鎖住。
這代表消費者不再單純去追求最低價格,因為會員制度扭曲了他們的行為。
現在美國聯邦貿易委員會(FTC)不認為那是違法的,但比爾‧蓋茲認為如此。
我當時心想,那是因為你在跟亞馬遜競爭嘛。
對,那個亞馬遜的 Prime 非常聰明,這其實也是從 Costco 借來的。
總之,這種鎖定(lock-in)非常有力。
我想和你聊的一家公司是蘋果。
我覺得蘋果公司非常有趣。
你談過做跟隨者、後來再做新東西的做法。
蘋果在這兩方面都有所表現。
在史蒂夫‧賈伯斯(Steve Jobs)時代尤其創新。
但近年來,他們好像在模仿別人,現在我甚至不確定他們是什麼樣子。
蘋果是一個很特殊的公司,幾乎所有東西都源自於一個人。
那個人已經離開很久了。
如果你看蘋果,自從他離開後,基本上就沒什麼真正新的東西出來了。
我們現在沒有一個新的史蒂夫‧賈伯斯在蘋果。
同樣的狀況也發生在迪士尼。
你知道,他們當時不得不買下皮克斯,因為已經沒有迪士尼了。迪士尼先生走了。
所以其實我覺得蘋果有點風險性。
是投資上的風險嗎?
對,因為若就外形規格來說,現在人類口袋或手裡帶著的就是一塊「磚頭」。某個時候,那個形態會改變。它可能會整合進我們穿的東西,或者變成更符合人體工學的東西。那可能是蘋果,也可能不是。事實上更可能不是蘋果。很可能是一個在某個車庫裡的傢伙。如果他們夠聰明,能夠夠早找到那個車庫裡的傢伙並買下他們,那他們就沒問題。把那個人帶進來當下一個喬布斯,那也行。但即便如此,成功的機率也不高。
這對創辦人、創辦人的特殊性告訴了你什麼?他們是不是一種獨特的物種?還是可以替換,仍然能非常成功?
嗯,我會說裡頭有很多運氣的成分。首先,創辦人都擅長我所謂的「發掘並提供產品/服務」的本事,他們找到世界上還沒有、但需要的東西,然後去做。有時候這種「提供」會築起護城河:有人創立 Visa,它成為有護城河的公司,或美國運通,等等,然後堅持下來並擴大。像蘋果的生態系統、他們封閉的生態系一樣。但百分之百的企業最終都會歸零。所以一個企業可能會存續 50、100、200 年,甚至 150 年,可能會超越創辦人的一生。那些是用很多原則和優良核心價值建立起來的企業。
你知道宜家的創辦人在做每一個決定時都是以五百年的視角在考量。有多少企業會以五百年來思考?我在研究宜家時,發現了幾件非常值得注意的事。首先,他從來從來不舉債。每一家店他們都是用留存盈餘和現金去蓋的,從不借錢。我研究過很多企業失敗案子,企業倒閉的最大單一原因就是槓桿——欠別人錢還不起就完了。所以宜家從未舉債。如果你當零售商從不舉債,你會長得比較慢,要一直靠自己帶來現金。但是它的基礎非常紮實,資產負債表穩如磐石。他的第二個原則是沒有兩家宜家是相同的。他說,我們每開一家新宜家,裡面一定要有一些創新,是在我們先前的店裡沒有的。因為他說如果我不持續創新,我就完了。我們平常沒注意到,因為我們覺得所有宜家都一樣,但若你去研究它們、看它們建造的時期,你會開始看到那些漸進式的改變。這是一個很有趣的想法,我可以把它應用到我做的每件事上:確保我做的每個 Podcast 都有一個新的實驗或創新,或你在任何團隊裡做的每項工作,都去做一個實驗。
絕對可以。但你必須讓它可度量,否則它就不是實驗。
你也談到要做較少、但較大且(較)不頻繁的押注。這對誰有關係?在什麼情境下?
沃倫·巴菲特有一句話,他說你一生拿到一張打孔卡,一共只能打 20 次孔。你每買一支股票,就打走一次。巴菲特的意思是,如果有個規則說你一生不能買超過 20 支股票,你會對你買的東西非常深思熟慮。機率上那些決定可能會是好決定,因為你只剩 19 次、然後 18 次,等等。在風投投資裡,風投投下去的公司中只有極少數表現良好,失敗率很高。如果看股票市場,上市公司中有 4% 創造了 90% 的報酬。所以我們想投資的大多數公司很可能不會帶來好回報。這也是為什麼指數(基金)那麼重要:當你買指數,你就買到了那 4%。若你去挑個股,你只有 1/25 的機會挑到那 4% 中的一家公司。
你早些時候提到打孔卡的比喻,人生只能挑 20 件事。如果你現在只能押注或支持三到五件事(我想這其實也差不多是你自己的做法),那會是什麼?
嗯,我其實在努力避免說出具體名稱,因為我認為那比幫人更可能會傷害人。好,公平。我寧願人們把注意力放在另外兩個變數上:你存多少錢,以及你的跑道長度,然後把重心放在指數(基金)上。所以我覺得這有點像有人說「我想成為一個很棒的 AI 開發者」,成為出色的 AI 開發者需要時間,這就是情況的本質。
你怎麼看那些日內交易的人?因為很多年輕人,特別是年輕男性,被那些「你可以靠日內交易致富」的廣告給吸引過去。
那不好。我覺得券商會賺光所有的錢。Robinhood 會做得很好,但不是你。你覺得有人能靠長期當日內交易者賺大錢嗎?我看這樣:如果你研究《富比士》四百富翁名單,我其實沒看到任何日內交易者在其中。
最後我想跟你談一件事,就是「環繞營車而築防線」這個概念。那是什麼意思?沃倫·巴菲特說,在他五十年經營波克夏·海瑟威的期間,他做了數百筆投資,只有 12 筆對波克夏產生了實質性的影響。
所以這和那個3%或4%法則是一樣的:如果我們說沃倫做了300次投資,實際上可能超過300次,但姑且說他做了300項決策。只有12項造就了我們今天看到的伯克希爾·哈撒韋。重要的不是對那12項的買入決定,重要的是從未賣出它們。
「圈起馬車」這個說法來自19世紀,那時先民向西遷徙,馬車隊往西行走,美洲原住民或盜匪會攻擊這些馬車隊。他們會把馬車圍成一個圈,用槍等盡力防守。把馬車圍起來,是面對攻擊時能做的最佳安排。實質上,他們是把馬車圈在最重要的財物周圍保護核心寶物。
所以當我說「圈起馬車」時,我的意思是,在一生的投資當中,很少會遇到真正能成為多倍回報(multi-bagger)的機會。那是什麼?就是大贏家的投資,你知道,可能上漲10倍、50倍、100倍的那種。你要做的,就是把馬車圈起來保護這個想法,不要把它賣掉。
我們在投資之前不會知道某項投資是不是會成為多倍回報。但擁有之後,我們可能會看清楚。所以我們只有在擁有之後才會真正認識一間公司,而不是在擁有之前。擁有後,若我們了解這家公司夠深入,知道它是個很棒的企業,那你就不該賣掉它。
當我遇到像你這樣的人時,我總是很受激勵,因為我們花很多時間在回想那些成功、那些偉大的決定。我們談過那個。我給你看過那些偉大決定的圖表。那你曾做過的、就財務表現而言,最糟的決定是什麼?
嗯,我犯過很多變成零的投資。或者是那個溜走的機會。是的。其實有「積極性的錯誤」(做了導致歸零的事),也有「遺漏性的錯誤」(沒做應該做的事)。遺漏性的錯誤要糟得多。
我犯過的最大錯誤不是那些變成零的投資。最大、代價最高的,是我賣掉了不該賣的東西——我本應該把馬車圈起來保護,卻沒做到。那代價非常大。
舉一個例子吧。大約13年前,2012年左右,我投資了一家叫菲亞特克萊斯勒汽車(Fiat Chrysler Automobiles,FCA)的公司。基本上它剛從金融危機後的破產中走出來,擺脫了債務,股價非常便宜。整家公司大約值50到60億美元。當時我沒太注意到的一件事是:菲亞特克萊斯勒裡面有80%的法拉利股權。他們擁有法拉利80%的股權。但他們也有我喜歡的其他資產,像是Ram皮卡、Jeep、瑪莎拉蒂等等。看那個業務時,我認為就算不算法拉利,整個業務遠比那50、60億美元值錢。我是對的,最後我賺了好幾倍。
在2017或2018年,他們把法拉利上市。看起來他們把價值釋放了出去,所以我就賣掉了。那次買入時,我大約擁有法拉利約1%的股權(因為法拉利在那個50億美元公司裡占80%)。法拉利現在市值接近1000億美元。如果我當時沒有做那個愚蠢的決定賣掉,我現在大概會多一筆約10億美元。我從整個操作賺了幾億美元,但本可更多。其實我只要不賣就行了。
你有在碰加密貨幣嗎?有投資嗎?
那不是我的專長,我不懂它。
我本來想說的一件事是——你知道,一個談「B」(十億)的人裡面很少見的特點是,你臉上總是掛著微笑。你看起來真的是個發自內心快樂的人。
如果沒有快樂,那拿這些十億又有什麼意義呢?很多人並不快樂,他們某處迷失了方向。我每天會特別問自己,我今天想怎麼度過?我專注於怎麼過這一天,不是專注於把錢最大化。我專注於把時間用在Monish所熱愛的事上,而那個重點會變。現在是高爾夫。今天我很掙扎,因為原本沒辦法打高爾夫,我在想是見Stephen還是去打高爾夫?我想,讓手臂休息一下,還是去見Stephen。很高興我選擇來見你。
我們有個傳統,上個來賓會為下一位留一個問題,而不知道會留給誰。留給你的問題是:如果你現在可以瞬間去任何地方,你會去哪裡?我會去高爾夫球場。
非常感謝。很榮幸。謝謝你所做的一切,這非常重要。我現在明白為什麼人們喜歡聽你、向你學習,因為你有一種非凡的能力,能講出深刻又引人入勝的故事。非常感謝。
Is copying Warren Buffet the fastest way to get rich? Mohnish Pabrai reveals the strategy to turn 1K into 10K in 30 days, quit your job safely, build passive income, and master the step-by-step formula millionaires actually use!
Mohnish Pabrai is a renowned value investor and founder of Pabrai Funds, who is best known for his successful implementation of Warren Buffett’s value investing principles. He is also the bestselling author of books such as, ‘The Dhandho Investor’, which guides people on low-risk, high-return investing.
He explains:
⬛ Why building passive income is simpler than you think
⬛ How to build a business or portfolio with no risk
⬛ Why copying ideas made Mohnish a millionaire
⬛ How to find low-risk, high-reward investment opportunities
⬛ Why 99% of people follow the wrong advice about money
00:00 Intro
02:27 Mental Models for Business and Investing
14:08 Never Start a Company for This Reason, It’ll Fail
16:26 How to Focus Your Sales and Pitches
20:53 The Importance of Attention to Detail
26:39 Why the Low Engagement in 9–5 Jobs
34:44 How to Reach Financial Freedom
43:10 You Have to Reach Out to Thousands of Places
45:28 Signal vs. Noise Ratio
47:48 Ads
52:37 The 3 Categories All Humans Fall Into
56:35 How to Scale Your Company as a Solopreneur
59:25 Mastering the Art of Hiring
01:01:29 Hire Slow, Fire Fast
01:03:00 Do People Build More Wealth from Business or Investing?
01:06:12 The Magic of Compounding
01:11:10 How to Invest in Indexes
01:14:01 Ads
01:16:10 Why Do They Call You the Dhandho Investor?
01:17:45 The Patels’ Framework to Take Over the U.S. Motel Industry
01:21:09 Heads I Win, Tails I Don’t Lose Much
01:22:07 What Is the New Opportunity in the AI Era?
01:26:34 Business Moats
01:27:46 Loyalty Points Models
01:29:54 Is Apple a Good Investment?
01:34:55 The Importance of Making Fewer Big and Infrequent Bets
01:37:35 Is Day Trading Worth It? Can You Make Money from It?
01:38:16 Circling the Wagons
Follow Mohnish:
Instagram – https://bit.ly/4lCFFO6
YouTube – https://bit.ly/4fKRroh
You can purchase Mohnish’s book, ‘The Dhandho Investor: The Low-Risk Value Method to High Returns’, here: https://amzn.to/4mUZz88
The Diary Of A CEO:
⬛ Join DOAC circle here – https://doaccircle.com/
⬛ Buy The Diary Of A CEO book here – https://smarturl.it/DOACbook
⬛ The 1% Diary is back – limited time only: https://bit.ly/3YFbJbt
⬛ The Diary Of A CEO Conversation Cards (Second Edition): https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb
⬛ Get email updates – https://bit.ly/diary-of-a-ceo-yt
⬛ Follow Steven – https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb
Sponsors:
Fiverr – https://www.fiverr.com/diary with code DIARY for 10% off your first order
Netflix – http://netflix.com/title/81725526
KetoneIQ – Visit https://ketone.com/STEVEN for 30% off your subscription order
Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices