Response

  1. admin Avatar

    +Research shows exposure to varied problems strengthens your ability to solve unfamiliar ones.
    +”10,000″ hours of practice for expertise is just an indication of deep focus and effort, it’s not an exact requirement
    +improvement requires self-regulatory learning which means basically thinking about your own thinking, taking accountability for your own learning and improvement

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:07 How do you summarize the work that you do and why you do it?
0:00:09 And who are you really doing it for?
0:00:17 I am obsessed with correcting what I view as mistranslations of scientific research about human development.
0:00:20 And so that is the core of my work.
0:00:28 And I think I’m doing it for everyone who is curious, but either doesn’t have a scientific background or doesn’t have that particular scientific background.
0:00:36 Curious, but interested in self-improvement, but doesn’t either have the time or the means to go sifting through this evidence themselves.
0:00:41 And what is the sort of realms of self-improvement that you have focused on thus far in your career?
0:00:45 Well, earlier on, I was focused in physical skill acquisition, like in athletics.
0:00:54 But increasingly, I’ve moved into career and personal development generally and looking at that with a very, very kind of long lens.
0:01:05 So one of the most important things to me, one of the most important messages that I’ve been working on the last few years is the fact that sometimes optimizing for short-term development will undermine your long-term development.
0:01:11 So let’s say if we’re thinking about sports or music or something like that, the obvious thing to do is to get a head start in whatever you’re doing.
0:01:22 Pick something, stick with it, don’t switch things because then you’ve lost time, focus very narrowly, and do as much of it as you possibly can to the exclusion of other things.
0:01:24 That’s such an obvious way, right?
0:01:27 And you will jump out to a lead, right?
0:01:29 We see that in sports and music.
0:01:33 We see that in school with certain head start programs that give people an advantage in some academic skills.
0:01:43 The problem is that kind of narrow focus creates short-term results but undermines this broader toolbox that you need for long-term development.
0:01:49 And so you’ll see what scientists call fade-out in these advantages, which isn’t necessarily actually anything going away.
0:01:55 It’s the fact that people with this broader base will catch up and surpass what appears to be a fade-out.
0:01:56 Okay.
0:02:06 So if you take more time to get a broader understanding of something, whether it’s in sports, if you’re sort of a child prodigy, over the long term, that’s going to benefit you better and help sustain your development.
0:02:20 But in the short term, you might lose out because there’s some kid who is doing, you know, really deliberate practice obsessively, and he’s going to have a – it’s kind of like the tortoise and the hare analogy where, you know, the tortoise eventually wins the race.
0:02:21 Yeah.
0:02:29 I mean, there’s a big body of research in psychology that can be summarized with the phrase breadth of training predicts breadth of transfer.
0:02:39 Transfer is the ability of someone to take skills and knowledge and use it to solve a problem they haven’t seen before, right?
0:02:41 You transfer it to a new situation.
0:02:46 And what predicts your ability to do that is the breadth of problems you’ve been exposed to in practice.
0:02:55 If you’re exposed to, like, a broader set of problems, you’re forced to build these generalizable, flexible models that you’ll be able to apply to new things going forward.
0:03:04 Across all of your work, at the very heart of what people are trying to achieve in their lives, what is that at the very, very heart of what they’re trying to achieve that you’re speaking to?
0:03:05 Getting better.
0:03:06 Getting better at things, right?
0:03:07 Obviously, people want success.
0:03:16 But I think there’s pretty significant research showing that people are often actually reacting to their trajectory as much as their actual absolute performance level.
0:03:21 That the feeling of improvement, the feeling of moving on, it gives them some sense of fulfillment, right?
0:03:24 And eventually, obviously, will get them to a higher level.
0:03:36 And so I think, really, this is for people who are interested in how do I get off sort of my plateaus going forward and viewing it as a lifelong journey as opposed to trying to peak when they’re 12, right?
0:03:41 It turns out that the way to make the best 20-year-old, 30-year-old, 40-year-old is not the same as the way to make the best 10-year-old.
0:03:46 Is there sort of a tie-in here with the subject of just happiness and how to live a happy life?
0:03:47 Fulfillment, for sure.
0:03:48 Yeah.
0:03:51 Those aren’t exactly the same, but they’re important.
0:03:54 So to think about this in a career development perspective, right?
0:04:02 I think probably the most interesting research on fulfillment in careers was this project at Harvard called the Dark Horse Project.
0:04:11 And this was looking at how do people find – a lot of these people were very financially successful and all that stuff, but the dependent variable was fulfillment.
0:04:12 Okay.
0:04:12 A sense of fulfillment.
0:04:24 And when people would come in for sort of an orientation in this study, they would say things to the researchers like, you know, I started off doing this one thing.
0:04:25 Yeah, it was medical school, whatever.
0:04:31 Didn’t really fit me, so I went over to this other thing, and I learned I was good at something I didn’t expect, so then I went this other direction.
0:04:35 And, you know, I came – don’t tell people to do what I did, because, like, I came out of nowhere.
0:04:39 And the large majority of people, that was their story.
0:04:41 That’s why I became named the Dark Horse Project.
0:04:44 Dark Horse is this expression that means coming out of nowhere.
0:04:51 And that the norm in this day and age was that people who found fulfillment would travel this kind of zigzagging path where they would learn,
0:04:56 maybe I’m good at something or bad at something that I didn’t expect, maybe I’m interested in something I didn’t expect.
0:04:58 And they would keep pivoting.
0:05:05 And they would say, instead of saying, you know, here’s this person younger than me who has more than me, they’d say, here’s who I am right now.
0:05:07 Here are my skills and interests.
0:05:09 Here are the opportunities in front of me.
0:05:13 I’m going to try this one and maybe I’ll change a year from now because I will have learned something about myself.
0:05:15 And they keep doing those pivots.
0:05:16 Throughout their career?
0:05:19 Throughout their career until they achieve what economists call better match quality.
0:05:23 That’s the degree of fit between someone’s interests and abilities and the work that they do.
0:05:28 It turns out to be extremely important for both your performance and sense of fulfillment.
0:05:31 And your apparent grit, if you want to talk about that.
0:05:51 So just on that, before we move on to grit, what advice does that then mean you would give to a young person at the start of their career that’s thinking about how to navigate their way to being both really competent, really good at something and successful in any sort of monetary way, but also maintaining fulfillment throughout their life?
0:05:53 I think there are two main things to take away from that.
0:05:56 One is to not over-focus on long-term planning.
0:06:00 Like I think we lionize having long-term goals and that’s okay.
0:06:02 There’s nothing wrong with having long-term goals.
0:06:06 But those aren’t necessarily always so useful for you in the moment, right?
0:06:12 When I think about myself, when I was a competitive 800-meter runner, I could have a time goal for the end of the race, but that didn’t help me actually do anything.
0:06:16 That just, you see the clock when you’re done and you’re either happy or sad.
0:06:21 Having goals that are, let me try moving with 300 meters to go, that gives you an actionable experiment.
0:06:25 So short-term planning, I think, is one of the takeaways.
0:06:29 And creating what’s called a self-regulatory practice.
0:06:38 So self-regulatory learning means basically thinking about your own thinking, taking accountability for your own learning.
0:06:51 And some of the coolest studies in self-regulatory learning actually came out of soccer, football, done in the Netherlands, where this woman named Rai Elfrink-Gemzer was following kids from the age of 12, right?
0:06:56 Up through, some of them went on to teams that, you know, were runners-up in the World Cup.
0:07:03 And what she’d see in the kids who got off performance plateaus, there were certain physiological measures someone had to have.
0:07:08 Like if a kid couldn’t hit at least seven meters a second sprinting, which isn’t that fast, but if they couldn’t hit it, they weren’t making it to the top.
0:07:10 So there were physiological parameters.
0:07:19 But also the kids who would get off performance plateaus were the ones where if you look at them in video when they’re younger, they’re saying, going to the trainer, like, why are we doing this drill?
0:07:20 I think I can do this already.
0:07:22 Like, I think I need to work on this other thing.
0:07:26 And, you know, sometimes a trainer might be like, oh, man, just get back in line, you know?
0:07:31 But these are the kids that are thinking about what they need to work on, what they’re good at.
0:07:33 They’re making this cycle.
0:07:35 The self-regulatory cycle is reflect.
0:07:36 What are you good or bad at?
0:07:37 What do you need to work on?
0:07:38 How do you need to do that?
0:07:38 Plan.
0:07:41 Come up with an experiment for how you can work on that.
0:07:42 Monitor.
0:07:44 A way to try to measure whether objectively or subjectively.
0:07:46 And then evaluate.
0:07:50 Did that experiment that I ran work in making me better at this thing or not?
0:07:53 And people who do that repeatedly, they just keep improving.
0:07:57 And I think that’s what the dark horses are doing in their careers.
0:07:59 They’re saying, I’m reflecting on what I’ve got.
0:08:01 I’m planning a way to test something that will fit me.
0:08:04 I monitor it, maybe subjectively, maybe objectively.
0:08:07 And then I evaluate what that tells me to do for the next step.
0:08:09 And you just get better and better and better over time.
0:08:20 So if I’m, say, I’m in my early 20s in my career, how do I take that and then implement that within my life to make sure that I’m going to get to the World Cup, metaphorically speaking?
0:08:20 Yeah.
0:08:28 So, and there’s something interesting about the 20s that I think is worth saying, which is there’s this finding in psychology called the end of history illusion.
0:08:34 And this is the finding that we always underestimate how much we will change.
0:08:39 What we think we’re good at, what we think we’re bad at, how we want to spend our time, what we prioritize in friends, et cetera.
0:08:46 And at every step in life, people underestimate how much they’ll change in the future.
0:08:47 Change continues for your whole life.
0:08:48 It does slow down.
0:08:51 So we’re constantly works in progress claiming to be finished constantly through life.
0:08:55 The fastest time of personality change is about 18 to about 28.
0:08:58 When you’re telling, but it never stops.
0:09:02 But that’s about the fastest time when we’re telling people, hey, now you have to have it figured out, right?
0:09:04 And that’s when they’re changing like crazy.
0:09:07 And so I think it’s even more important to have this self-regulatory practice.
0:09:10 In a journal, I would say, I mean, I do it.
0:09:11 These questions can be basic.
0:09:13 What am I trying to do?
0:09:13 Why?
0:09:15 What do I need to learn to do it?
0:09:16 Who do I need to help me learn that?
0:09:18 How am I going to make sure that person is there to help me?
0:09:20 What experiment can I set up to try it?
0:09:24 And then come back and evaluate the experiment and pick a next one.
0:09:32 Being a scientist of your own development, I think, it’s counterintuitive because you would think that we would just internalize this stuff just from doing things.
0:09:39 But the science is pretty clear that we don’t get everything we can out of our experiences from a learning perspective unless we’re doing it more explicitly.
0:09:43 So I would recommend for someone in their 20s to start this self-regulatory practice.
0:09:47 What got you into the work that you do and how do you define your profession?
0:09:51 Okay, so in my past life, I was training to be a scientist, environmental scientist.
0:09:54 I was, like, living up in the Arctic studying the carbon cycle, like, in a tent.
0:09:57 And I had been a competitive runner.
0:10:03 I had a training partner who was one of the top-ranked guys in the 800 meters in his age group in the country.
0:10:11 First family of Jamaican immigrants, was going to be the first one to graduate college, dropped dead a few steps after a race.
0:10:16 And our sort of hometown paper said, well, he had a heart attack.
0:10:20 Well, I don’t even know what that means for someone of that age and health, right?
0:10:23 And I got curious.
0:10:28 And eventually, I kind of worked up the courage or whatever.
0:10:29 That sounds silly to say it that way.
0:10:31 But was nervous about it.
0:10:34 To ask his family to sign a waiver allowing me to gather up his medical records.
0:10:36 Did that.
0:10:40 Turned out he had, like, a textbook case of this disease caused by a single genetic mutation.
0:10:42 It’s almost always the cause of young athletes dropping dead.
0:10:46 And I said, we can save some people from this with more awareness.
0:10:49 And I decided to merge my interests in sports and science.
0:10:54 I said, I want to write about sudden cardiac death in athletes for Sports Illustrated, which I grew up with.
0:10:56 So I got off the science track.
0:10:57 I left after my master’s.
0:11:00 Kind of weaved my way to Sports Illustrated.
0:11:01 I got in there as a temp.
0:11:04 Pitched this story about sudden cardiac death in athletes.
0:11:05 They’re like, temp, sit down, right?
0:11:10 And then the Olympic marathon trials for 2008 U.S. team came to Central Park.
0:11:13 And the guy ranked fifth in the country dropped dead, like, 10 blocks from our office.
0:11:17 And then they said, don’t you know something about this?
0:11:23 And so, you know, in a week, I was able to write a cover story making it look like we had done, like, two years of research in a week.
0:11:27 And I became the science writer at Sports Illustrated.
0:11:37 It was an interesting, you know, I came in there as a temp six, seven years behind people who were younger than me, doing sort of more remedial work for them.
0:11:41 But I realized pretty soon that my oddball background, right?
0:11:44 I think I was shaping up to be like a typical average scientist.
0:11:49 But you take those average science skills and you bring them to sports magazines, like, you’re like a Nobel laureate, you know?
0:11:54 And so I realized I could just make my own ground instead of having to compete with anybody.
0:11:58 But the initial impetus for getting into this merger of sports and science was a personal tragedy.
0:12:01 And how do you define yourself from a career perspective?
0:12:02 Are you a writer?
0:12:03 Are you a scientist?
0:12:04 How do you?
0:12:08 I view myself as this merger between a science writer and an investigative reporter.
0:12:16 Because what really fires me up is when I view that there’s a really popular misconception about something really important to human development.
0:12:19 And that’s what led to range.
0:12:21 I mean, I was at Sports Illustrated.
0:12:32 The 10,000 hours rule work was the most famous science in human development perhaps ever in terms of popular consumption.
0:12:35 And I said, well, I want to write about it.
0:12:39 And then I started reading the research and saying, this is wrong.
0:12:41 It’s the most popular finding in our field.
0:12:45 It’s maybe the most popular skill acquisition human development research ever done.
0:12:46 And it is not right.
0:12:52 And so those, you know, these things kind of stick in my brain and I have to do something about it.
0:12:54 10,000 hours.
0:12:56 What is that for someone that’s never heard about it before?
0:12:56 Yeah.
0:12:57 Yeah.
0:13:00 And what people think about it probably depends where they have heard of it, if they’ve heard of it.
0:13:00 But it’s the idea.
0:13:03 And scientists really call it the deliberate practice framework.
0:13:17 But it’s this idea that the only route to true expertise is through 10,000 hours of so-called deliberate practice, which is this effortful, cognitively engaged, like not just swatting balls at the driving range.
0:13:23 You’re focusing on correcting errors kind of practice and that there is no such thing as talent differences.
0:13:30 It’s really just the manifestation of 10,000 hours of, you know, of differences in your amount of hours of deliberate practice.
0:13:31 So you should start as early as possible.
0:13:33 And there’s something underlying it.
0:13:36 This is a little nerdy, but called the monotonic benefits assumption.
0:13:48 I know scientists not going to win any marketing competitions, but that basically means that the idea that two people at the same level of performance will progress the same amount for the same unit of deliberate practice.
0:13:49 Also false.
0:13:52 And it’s one of the underlying premises of the 10,000 hour rule.
0:13:54 Yeah, because I’ve always heard that.
0:14:00 I mean, it’s become a bit of a colloquial phrase to say you’ve not put your 10,000 hours in, which means you’ve not put enough practice to become a master.
0:14:05 I mean, I was told that if you do 10,000 hours in anything, you become a master in it.
0:14:06 That’s the kind of narrative, right?
0:14:17 Well, to take some chess research, for example, there’s people have been tracked and it takes about 11,053 hours on average to reach international master status in chess.
0:14:19 So that’s one level down from grandmaster.
0:14:22 So first of all, 10,000 hours in that case would be a little low.
0:14:26 But some people made it in 3,000 hours because they learn a little bit more quickly.
0:14:30 Other people were continuing to be tracked past 20,000 hours and they still hadn’t made it.
0:14:35 So you can have an 11,053 hours rule on the average.
0:14:38 It doesn’t actually tell you anything about the breadth of human skill development.
0:14:41 So why is that so important for me to understand?
0:14:46 How does that liberate me from wasting my time or aiming at the wrong thing?
0:14:48 Well, fit turns out to be really important.
0:14:50 So people learn at different rates and different things.
0:14:54 So finding where you learn better is really important if you want to maximize your advantages.
0:14:59 And I think that goes back to one of the reasons why people need to try a bunch of different things.
0:15:05 Because your insight into yourself is really like limited by your roster of experiences, right?
0:15:10 And so you kind of need to figure out where you have comparative advantages.
0:15:19 But for a lot of people, that’s so-called skill stacking, where instead of doing the one thing for 10,000 hours, you get proficient at a number of things and overlap them in a way that makes you very unique.
0:15:22 And so I think this idea of just head down doing the same thing.
0:15:27 I mean, should we go back all the way and talk about the research underlying the 10,000-hour rule?
0:15:27 Please.
0:15:29 Because that’s where I first got onto this.
0:15:33 I wanted to—so I was a walk-on, meaning I wasn’t good enough to get recruited as an 800-meter runner in college.
0:15:37 And I ended up being part of a university record-holding relay.
0:15:41 So I went from being, you know, a nobody to being quite good.
0:15:44 And so I was inclined to believe this 10,000 hours.
0:15:46 Like, yeah, just, you know, just my hard work.
0:15:52 And then when I started reading the research, and I’m looking through the original paper written in 1993.
0:15:59 And the original paper was done on 30 violinists, 3-0, violinists at a world-class music academy, okay?
0:16:02 So let’s start dissecting the problems here.
0:16:07 The first problem was what’s called a restriction of range.
0:16:11 These people were already in a world-class music academy, already highly pre-selected.
0:16:18 Pre-selected for something, again, for the stat heads here, that is correlated with your dependent variable, which is skill.
0:16:22 That’s a problem if you’re trying to develop a general skill development framework.
0:16:26 That would be like, to give an analogy, if I did a study of what causes basketball skill,
0:16:30 and I used it as my subjects only centers in the NBA.
0:16:35 And I said, well, height has no effect on skill in the NBA because they’re all seven feet tall.
0:16:37 So I’ve squashed the variation in that variable.
0:16:45 So in my first book, I actually did an analytics project where I took height among American male adults and height in the NBA.
0:16:52 As you might imagine, there’s a very high positive correlation between the height of an American male and their chance of scoring points in the NBA.
0:17:02 But if you restrict the range to only players already in the NBA, the correlation turns negative because guards score more points than other positions.
0:17:10 So if you didn’t know that, if you just did that study with only NBA players, you would tell parents to have shorter children, to have them score more points in the NBA.
0:17:17 So when you don’t bring some sense of what’s going on to your research and you restrict range that way, you can end up with the wrong message.
0:17:19 Aside from that…
0:17:20 Guards score more points or less points?
0:17:22 They score more points and they’re shorter.
0:17:23 Ah, okay.
0:17:31 So if you don’t look at the whole population and you just look at people who are so highly pre-screened that are already at the top, you can end up with these sort of backward advice.
0:17:36 The other issue that caught my eye when I first read the study was that there was…
0:17:37 They only reported the average.
0:17:44 10,000 hours was the average number of hours of deliberate practice by the 10 best violinists by the age of 20.
0:17:47 And then there was a second group and a lower group.
0:17:54 And they said there was complete correspondence, meaning nobody who had practiced fewer hours was better than anyone who had practiced more hours.
0:17:57 But they only included the average, so I couldn’t tell that.
0:17:59 So I said, oh, I would like to know if that’s true.
0:18:02 Can I see the data to see if that’s true?
0:18:11 And so I contacted the, you know, Anders Ericsson, a wonderful guy who was the father of the 10,000-hour rule, although he hated that moniker, actually.
0:18:19 And I said, you know, can I see the data or the measures of variance to know how much variation there was between individuals?
0:18:26 And he said, well, you know, people were inconsistent on the repeated accounts of their practice, so we don’t think that’s important.
0:18:29 And I said, well, everyone has trouble with getting good data.
0:18:32 That doesn’t mean they don’t report the measure of variance.
0:18:40 So after I started criticizing this research, 20 years after the study came out, they did a paper updating it with some of the actual data.
0:18:42 And you could see the original conclusion was wrong.
0:18:44 There was not complete correspondence.
0:18:47 Some people who had practiced less were better than some people who had practiced more.
0:18:50 Some people had gone way over 10,000 hours.
0:18:51 Some people were way under and had done better.
0:18:53 There were all sorts of other factors that mattered, right?
0:18:59 Like, I like to call it the 625,000 hours of sleep study because the top-tier group got a lot more sleep.
0:19:02 They were sleeping like 60 hours a week on average compared to the lower groups.
0:19:06 And that was a huge difference in the study, how much they were sleeping.
0:19:07 So it could have just been sleep.
0:19:08 Sleep.
0:19:10 But there was just tremendous individual variation.
0:19:11 Yeah, yeah, yeah.
0:19:20 So this idea of an average completely obscured the real story, which was that there were actually people who were practicing less and doing better than people who had practiced more.
0:19:25 So there were all—one problem after another, I just said, you know, I’m getting youth sports pitches.
0:19:26 I’m getting investment pitches.
0:19:30 Like, citing the 10,000 hours rule, it’s not right.
0:19:37 And it’s giving the wrong impression of how humans develop and this idea that you need to just pick something and stick with it.
0:19:41 And that sampling to try to figure out where you have your best shot is worthless, and that’s wrong.
0:19:44 And so I became kind of obsessed with getting after that.
0:19:51 I really want to become successful in the things that I’m applying myself to in this season of my life.
0:20:03 So whether that’s podcasting or starting businesses, my business portfolio is quite varied of sort of different industries from everything from sort of psychedelics to SpaceX to whatever it might be.
0:20:09 And so when I was, you know, thinking about sitting down with you today, I thought, maybe I’ll just tell them where I’m trying to get to in my life.
0:20:13 I’m a 30-year-old man, so, you know, I’m not in the early phases of my career.
0:20:17 Does that mean, for example, that I can’t make ground now?
0:20:18 What phase of your career are you in?
0:20:22 I don’t know, because I had this 18 to 28 thing, so I thought maybe I’m a little bit more rigid.
0:20:31 You know, there was research a few years ago from MIT and Northwestern and the U.S. Census Bureau that found the average age of a founder of a fast-growing tech startup, top one in 10,000.
0:20:33 Guess what the average age was on the day of founding?
0:20:34 Guess.
0:20:35 25?
0:20:36 45.
0:20:39 And a 50-year-old had a better chance than a 30-year-old.
0:20:44 But we never hear, just like we never hear the story of these, like, zigzaggers, we only hear the Tiger Woods story.
0:20:48 We only hear, like, Mark Zuckerberg famously said, young people are just smarter.
0:20:51 When he was 22, do you hear him saying that anymore?
0:20:52 No, surprise, surprise.
0:20:57 But we just, we never, we, like, valorize precocity.
0:21:01 So I would not say that you’re not in the early stages of your career.
0:21:03 You’re certainly not by, by that metric.
0:21:10 And that’s not to say that there aren’t tremendous companies, or if you know, you measure by market cap that some, that there are these amazing young founders.
0:21:13 But they get outsized attention compared to what’s the norm.
0:21:16 That’s another thing that’s really important to me.
0:21:21 It’s not to say there aren’t exceptions, because there are as many different ways to the top as there are human beings.
0:21:25 But I think we’re constantly focusing on the exception, when people should at least be aware of the norm.
0:21:30 So the average, so the fastest growing, did you say tech founders?
0:21:30 Tech startups.
0:21:34 But tech in this context also included things in agriculture, right?
0:21:34 Yeah, yeah, yeah.
0:21:37 It’s not just photo sharing apps, like tech, broadly speaking.
0:21:49 Which I think is important, because I think it’s fair to say that it’s less likely a 55-year-old would understand some of the more emerging platforms that are native to, say, you know, like a Mark Zuckerberg at 22.
0:21:50 I think that’s…
0:21:52 He’s messing around in his dorm room with computers and the internet.
0:21:54 Yeah, I think that’s fair.
0:22:04 But technology touches a lot of other areas of the, you know, it’s like, yesterday on the way here, there was a, I was learning about a software that I had never heard of, because all of the computers were down in the airport, right?
0:22:11 Technology is in all these places that are not as kind of, don’t have the sort of figurehead that’s publicly profiled the same way.
0:22:19 So if I do want to become, okay, so I understand that this season of my life I can do whatever I want, in terms of I can aim at whatever I want, doesn’t mean I’m going to be good at it.
0:22:24 But if I just want to be more productive in the goals that I am aiming at, so say, you know, this podcast means a lot to me.
0:22:33 So I want to be more productive when it comes to figuring out how to move this podcast forward, how to innovate, how to solve some of the problems and challenges that we face.
0:22:39 What are the first things that spring to mind when I start speaking about productivity with a very focused task?
0:22:52 I mean, I think a challenge for you is going to be that this podcast has gotten so big and you’ve gotten so competent at it that you’re going to be in what a rut of competence or what economist Russ Roberts told me, a hammock of competence.
0:22:59 You’re in an area where you’re so comfortable and so successful that getting better is going to be harder because there’s disincentive from changing anything that you’re doing, right?
0:23:01 You have to take some risk.
0:23:01 I mean, you know that.
0:23:02 You’re an entrepreneur.
0:23:04 If you’re going to want to get better, you’re going to have to take some risk.
0:23:09 I think that’s going to be a difficult thing to do because, you know, there are people in this room that depend on you.
0:23:11 Risk for you is risk for them too.
0:23:16 And so I think you have to start thinking about what would be some smart risks if you want to innovate with the podcast.
0:23:17 What might that look like?
0:23:20 And finding ways to run small experiments.
0:23:23 I’m a huge fan of low stakes practice, right?
0:23:27 How can you set up some low stakes practice for what might be a worthwhile larger experiment?
0:23:31 And I think that’s the same for individuals progressing in their career.
0:23:32 Like, I love this phrase.
0:23:40 My favorite, my absolute favorite phrase in range was, is a paraphrase from this woman named Herminia Ibarra, who’s a professor at the London Business School.
0:23:42 And she studies how people make work transitions.
0:23:47 So her phrase was, we learn who we are in practice, not in theory.
0:23:53 So the thesis of her work is that there’s this idea that you can just introspect and go forth and know what you should be doing.
0:23:57 You know, like Clark Kent running into a phone booth and ripping off his and becoming, comes out as Superman.
0:24:00 But work is part of identity.
0:24:02 And it doesn’t change like that from introspect.
0:24:06 You actually have to go try something, see how it went, what was unexpected?
0:24:10 What did you learn that you might be interested in or that you’re better at that you didn’t?
0:24:13 What’s something that you’re good at that you realize you’re not using?
0:24:17 And then you make your next step based on that, right?
0:24:22 And I think when you’re so competent and successful and getting only, you know, tons of positive feedback for something,
0:24:24 it becomes hard to take risk.
0:24:26 And so I think that’ll be a challenge for you.
0:24:32 Because if you take a sufficient amount of risk, right, you want to be in your zone of optimal push.
0:24:37 So for anything you’re doing, if you’re doing, practicing whatever, physical skill, anything,
0:24:43 if you’re not at least like 15, 20% of the time failing, then you’re not in your zone of optimal push,
0:24:45 where you’re getting as much better as you possibly can.
0:24:50 And I think when you have something that’s very successful, that’s hard.
0:24:53 And so I would start thinking about what risks you’re willing to take.
0:24:56 And it doesn’t mean it’s a failure if something goes backward, right?
0:24:59 If the views go down or whatever metric you’re measuring on.
0:25:04 What you just listened to was a most replayed moment from a previous episode.
0:25:08 If you want to listen to that full episode, I’ve linked it down below.
0:25:09 Check the description.
0:25:10 Thank you.
Bạn sẽ tóm tắt công việc của mình như thế nào và tại sao bạn làm việc đó? Và thực sự bạn đang làm việc này cho ai?
Tôi rất say mê việc sửa chữa những gì tôi xem là dịch sai các nghiên cứu khoa học về sự phát triển của con người. Đó chính là cốt lõi của công việc của tôi. Tôi nghĩ mình đang làm việc này cho tất cả những ai tò mò, nhưng không có nền tảng khoa học hoặc không có nền tảng khoa học cụ thể đó. Họ tò mò, nhưng quan tâm đến việc tự cải thiện, nhưng lại không có thời gian hoặc phương tiện để tự mình tìm hiểu chứng cứ này.
Và những lĩnh vực tự cải thiện mà bạn đã tập trung vào cho đến nay trong sự nghiệp của mình là gì?
Thực ra, trước đây, tôi tập trung vào việc tiếp thu kỹ năng thể chất, như trong thể thao. Nhưng ngày càng nhiều, tôi đã chuyển sang phát triển nghề nghiệp và cá nhân một cách tổng quát và nhìn nhận điều đó với một cái nhìn rất dài hạn. Một trong những điều quan trọng nhất đối với tôi, một trong những thông điệp quan trọng nhất mà tôi đã làm việc trong vài năm qua, là thực tế rằng đôi khi tối ưu hóa cho sự phát triển ngắn hạn sẽ làm suy yếu sự phát triển dài hạn của bạn.
Giả sử nếu chúng ta nghĩ đến thể thao hoặc âm nhạc hay thứ gì đó tương tự, điều hiển nhiên là nên bắt đầu sớm trong bất cứ việc gì bạn đang làm. Hãy chọn một cái gì đó, gắn bó với nó, đừng chuyển đổi cái khác vì khi đó bạn đã lãng phí thời gian, hãy tập trung một cách rất hẹp, và làm càng nhiều càng tốt để loại trừ những thứ khác. Đó là một cách rất hiển nhiên, đúng không? Và bạn sẽ dẫn đầu ngay, đúng không? Chúng ta thấy điều đó trong thể thao và âm nhạc. Chúng ta thấy điều đó ở trường với những chương trình khởi đầu nào đó mang đến lợi ích cho mọi người về một số kỹ năng học thuật.
Vấn đề là sự tập trung hẹp đó tạo ra kết quả ngắn hạn nhưng làm suy yếu bộ công cụ rộng lớn hơn mà bạn cần cho sự phát triển dài hạn. Và bạn sẽ thấy điều mà các nhà khoa học gọi là sự phai nhạc trong những lợi thế này, mà thực sự không nhất thiết là bất kỳ điều gì biến mất. Đó là thực tế rằng những người có nền tảng rộng lớn hơn sẽ bắt kịp và vượt qua những gì có vẻ như là sự phai nhạc.
Được rồi. Vì vậy, nếu bạn dành nhiều thời gian hơn để có được sự hiểu biết rộng rãi hơn về một điều gì đó, dù là trong thể thao, nếu bạn là một thần đồng, thì về lâu dài, điều đó sẽ có lợi cho bạn hơn và giúp duy trì sự phát triển của bạn. Nhưng trong ngắn hạn, bạn có thể mất phần nào đó vì có một đứa trẻ nào đó đang thực hiện những bài thực hành deliberate một cách cẩn thận, và nó sẽ có một – điều đó giống như phép so sánh giữa rùa và thỏ, nơi mà, bạn biết đấy, rùa cuối cùng sẽ chiến thắng cuộc đua.
Có một khối lượng lớn nghiên cứu trong tâm lý học có thể được tóm tắt bằng cụm từ “độ rộng của đào tạo dự đoán độ rộng của việc chuyển giao.” Việc chuyển giao là khả năng của một người để đưa kỹ năng và kiến thức và sử dụng nó để giải quyết một vấn đề mà họ chưa từng thấy trước đó, đúng không? Bạn chuyển nó sang một tình huống mới. Và điều gì dự đoán khả năng của bạn để làm điều đó là độ rộng của những vấn đề mà bạn đã được tiếp xúc trong thực hành. Nếu bạn tiếp xúc với một bộ vấn đề rộng hơn, bạn sẽ buộc phải xây dựng những mô hình tổng quát, linh hoạt mà bạn có thể áp dụng vào những điều mới trong tương lai.
Trong toàn bộ công việc của bạn, ở ngay trung tâm điều mà mọi người đang cố gắng đạt được trong cuộc sống của họ, điều đó là gì ở trung tâm của những gì họ đang cố gắng đạt được mà bạn đang nói đến?
Cải thiện bản thân.
Cải thiện những điều, đúng không? Rõ ràng, mọi người muốn thành công. Nhưng tôi nghĩ có một nghiên cứu khá quan trọng cho thấy rằng mọi người thường phản ứng với quỹ đạo của họ nhiều như là mức độ hiệu suất tuyệt đối thực tế của họ. Cảm giác cải thiện, cảm giác tiến lên, điều đó mang lại cho họ một cảm giác thỏa mãn nào đó, đúng không? Và cuối cùng, rõ ràng, sẽ đưa họ đến một mức độ cao hơn. Và tôi nghĩ, thực sự, điều này dành cho những người quan tâm đến việc làm thế nào để vượt qua những cao điểm của bản thân trong tương lai và nhìn nhận điều đó như một hành trình suốt đời thay vì cố gắng đạt đỉnh khi họ 12 tuổi, đúng không? Hóa ra rằng cách tốt nhất để trở thành một người 20, 30, 40 tuổi tốt nhất không giống như cách để trở thành một đứa trẻ 10 tuổi tốt nhất.
Có mối liên hệ nào ở đây với chủ đề hạnh phúc và cách sống một cuộc sống hạnh phúc không?
Chắc chắn là sự thỏa mãn.
Đúng vậy. Chúng không hoàn toàn giống nhau, nhưng chúng rất quan trọng. Vậy hãy nghĩ về điều này từ góc độ phát triển nghề nghiệp, đúng không? Tôi nghĩ có lẽ nghiên cứu thú vị nhất về sự thỏa mãn trong sự nghiệp là dự án ở Harvard gọi là Dự án Ngựa Tối. Dự án này nhìn vào cách mà mọi người tìm thấy – nhiều trong số những người này rất thành công về tài chính và mọi thứ khác, nhưng biến số phụ thuộc là sự thỏa mãn.
Được rồi. Một cảm giác thỏa mãn. Và khi mọi người đến tham gia một buổi định hướng trong nghiên cứu này, họ sẽ nói với các nhà nghiên cứu những điều như, bạn biết đấy, tôi bắt đầu bằng việc làm một điều gì đó. Đúng rồi, đó là trường y, v.v. Không thực sự phù hợp với tôi, vậy nên tôi chuyển sang cái khác, và tôi nhận ra rằng tôi giỏi một thứ mà tôi không ngờ tới, thế là tôi lại đi theo một hướng khác. Và, bạn biết đấy, tôi đến – đừng bảo mọi người làm điều tôi đã làm, bởi vì, như, tôi đến từ hư không. Và phần lớn mọi người, đó là câu chuyện của họ. Đó là lý do tại sao nó được gọi là Dự án Ngựa Tối. Ngựa Tối là một biểu hiện có nghĩa là xuất hiện từ hư không. Và quy tắc trong thời đại này là những người tìm thấy sự thỏa mãn sẽ đi qua một con đường zigzag, nơi họ sẽ học được, có thể tôi giỏi một cái gì đó hoặc kém ở một cái gì đó mà tôi không ngờ tới, có thể tôi quan tâm đến một cái gì đó mà tôi không ngờ tới. Và họ sẽ tiếp tục thay đổi hướng. Và họ sẽ nói, thay vì nói, bạn biết đấy, đây là người trẻ hơn tôi có nhiều hơn tôi, họ sẽ nói, đây là những gì tôi đang là ngay bây giờ. Đây là kỹ năng và sở thích của tôi. Đây là những cơ hội trước mắt tôi. Tôi sẽ thử cái này và có thể tôi sẽ thay đổi một năm nữa vì tôi sẽ đã học được điều gì đó về bản thân. Và họ tiếp tục làm những sự thay đổi đó.
Trong suốt sự nghiệp của họ?
Suốt sự nghiệp của họ cho đến khi họ đạt được điều mà các nhà kinh tế học gọi là chất lượng khớp tốt hơn.
Đó là mức độ phù hợp giữa sở thích và khả năng của một ai đó với công việc mà họ làm.
Điều này hóa ra là cực kỳ quan trọng đối với cả hiệu suất và cảm giác thỏa mãn của bạn.
Và cả sự kiên trì rõ ràng của bạn, nếu bạn muốn nói đến điều đó.
Vậy thì, trước khi chúng ta chuyển sang sự kiên trì, lời khuyên nào mà bạn sẽ đưa ra cho một người trẻ tuổi ở giai đoạn đầu sự nghiệp đang suy nghĩ về cách điều hướng để vừa thật sự có năng lực, thật sự giỏi một điều gì đó và thành công về mặt tài chính, nhưng cũng duy trì được sự thỏa mãn trong suốt cuộc đời họ?
Tôi nghĩ có hai điều chính để rút ra từ đó.
Một là không nên quá chú trọng vào kế hoạch dài hạn.
Tôi nghĩ rằng chúng ta quá đề cao việc có các mục tiêu dài hạn và điều đó cũng ổn thôi.
Không có gì sai khi có các mục tiêu dài hạn.
Nhưng chúng không nhất thiết lúc nào cũng hữu ích cho bạn ở thời điểm hiện tại, đúng không?
Khi tôi nghĩ về bản thân mình, khi tôi là một vận động viên chạy 800 mét cạnh tranh, tôi có thể có một mục tiêu thời gian cho cuối cuộc đua, nhưng điều đó không giúp tôi thực sự làm gì cả.
Nó chỉ làm bạn nhìn đồng hồ khi hoàn thành và bạn sẽ cảm thấy vui hoặc buồn.
Có những mục tiêu như, hãy cố gắng chạy trong 300 mét còn lại, điều đó mang lại cho bạn một thí nghiệm khả thi.
Vậy thì lập kế hoạch ngắn hạn, tôi nghĩ, là một trong những điều cần rút ra.
Và tạo ra những gì được gọi là một thực hành tự điều chỉnh.
Vậy tự điều chỉnh trong việc học có nghĩa là nghĩ về cách mình đang suy nghĩ, chịu trách nhiệm cho việc học của chính mình.
Và một trong những nghiên cứu thú vị nhất trong việc học tự điều chỉnh thực sự đến từ bóng đá, được thực hiện ở Hà Lan, nơi mà một người phụ nữ tên là Rai Elfrink-Gemzer đã theo dõi các em nhỏ từ 12 tuổi, đúng không?
Đến một số em đã gia nhập các đội bóng từng lọt vào chung kết World Cup.
Và điều mà cô ấy thấy ở những đứa trẻ thoát khỏi các bệ phóng hiệu suất, có những chỉ số sinh lý mà người ta phải có.
Ví dụ, nếu một đứa trẻ không thể chạy với tốc độ ít nhất là bảy mét mỗi giây, mặc dù điều đó không nhanh lắm, nhưng nếu chúng không đạt được điều đó, thì chúng không thể lên tới đỉnh cao được.
Vậy có những thông số sinh lý.
Nhưng cũng có những đứa trẻ thoát khỏi các bệ phóng hiệu suất là những đứa mà nếu bạn xem chúng trong video khi còn nhỏ, chúng đang nói với huấn luyện viên, như, tại sao chúng ta lại làm bài tập này?
Tôi nghĩ là tôi có thể làm điều này rồi.
Như, tôi nghĩ tôi cần làm việc với điều khác.
Và, bạn biết đấy, đôi khi huấn luyện viên có thể nói, ôi, chỉ cần đứng vào hàng thôi, bạn biết đấy?
Nhưng đây là những đứa trẻ mà đang suy nghĩ về những gì chúng cần làm việc, những gì chúng giỏi.
Chúng tạo ra một chu kỳ này.
Chu kỳ tự điều chỉnh là cảm nhận.
Bạn giỏi hay yếu ở đâu?
Bạn cần làm việc trên điều gì?
Bạn cần làm điều đó như thế nào?
Lập kế hoạch.
Nghĩ ra một thí nghiệm để bạn có thể cải thiện điều đó.
Theo dõi.
Một cách để cố gắng đo lường điều đó một cách khách quan hoặc chủ quan.
Và sau đó, đánh giá.
Thí nghiệm mà tôi thực hiện có giúp tôi trở nên giỏi hơn ở điều này hay không?
Và những người làm điều đó nhiều lần, họ chỉ tiếp tục cải thiện.
Và tôi nghĩ đó chính là những gì những người “ngựa ô” đang làm trong sự nghiệp của họ.
Họ nói, tôi đang phản ánh về những gì tôi có.
Tôi đang lên kế hoạch một cách để thử nghiệm điều gì phù hợp với tôi.
Tôi theo dõi nó, có thể là chủ quan, có thể là khách quan.
Và sau đó, tôi đánh giá những gì điều đó cho tôi biết nên làm gì cho bước tiếp theo.
Và bạn sẽ ngày càng trở nên tốt hơn theo thời gian.
Vậy nếu tôi, giả sử, đang ở độ tuổi đầu 20 trong sự nghiệp của mình, làm thế nào tôi có thể lấy điều đó và áp dụng vào cuộc sống của tôi để đảm bảo rằng tôi sẽ đến được World Cup, nói một cách ẩn dụ?
Vâng.
Vậy có điều gì thú vị về độ tuổi 20 mà tôi nghĩ xứng đáng được nói đến, đó là có một phát hiện trong tâm lý học gọi là ảo tưởng về sự kết thúc lịch sử.
Và đây là phát hiện rằng chúng ta luôn đánh giá thấp mức độ biến đổi của bản thân.
Những gì chúng ta nghĩ là chúng ta giỏi, những gì chúng ta nghĩ là chúng ta kém, cách chúng ta muốn dành thời gian của mình, điều gì chúng ta ưu tiên trong bạn bè, v.v.
Và ở mỗi bước trong cuộc sống, mọi người đều đánh giá thấp mức độ mà họ sẽ thay đổi trong tương lai.
Sự thay đổi tiếp tục diễn ra trong suốt cuộc đời của bạn.
Nó có chậm lại.
Vì vậy, chúng ta luôn là những công trình đang được thực hiện, liên tục khẳng định mình đã hoàn tất trong suốt cuộc đời.
Thời điểm thay đổi tính cách nhanh nhất là khoảng từ 18 đến 28 tuổi.
Khi bạn đang nói chuyện, nhưng nó không bao giờ dừng lại.
Nhưng đó là khoảng thời gian nhanh nhất khi chúng ta nói với mọi người, hey, bây giờ bạn phải hiểu rõ mọi thứ, đúng không?
Và đó là lúc họ đang thay đổi điên cuồng.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng việc có thực hành tự điều chỉnh này càng quan trọng hơn.
Trong một cuốn nhật ký, tôi sẽ nói, ý tôi là, tôi làm điều này.
Những câu hỏi có thể rất cơ bản.
Tôi đang cố gắng làm gì?
Tại sao?
Tôi cần học gì để làm điều đó?
Ai là người tôi cần giúp tôi học điều đó?
Làm thế nào tôi đảm bảo rằng người đó có mặt để giúp tôi?
Thí nghiệm nào tôi có thể thiết lập để thử nghiệm?
Và sau đó quay lại và đánh giá thí nghiệm đó và chọn một cái tiếp theo.
Là một nhà khoa học trong sự phát triển của chính mình, tôi nghĩ, điều này có vẻ ngược đời vì bạn sẽ nghĩ rằng chúng ta sẽ chỉ nội tâm hóa những thứ này chỉ từ việc làm những việc.
Nhưng khoa học khá rõ ràng rằng chúng ta không rút ra được tất cả những gì chúng ta có thể từ các trải nghiệm của mình nếu không làm điều đó một cách rõ ràng hơn.
Vậy tôi sẽ khuyên một người trong độ tuổi 20 bắt đầu thực hành tự điều chỉnh này.
Điều gì đã khiến bạn làm công việc mà bạn đang làm và bạn định nghĩa nghề nghiệp của mình như thế nào?
Được rồi, trong kiếp sống trước của tôi, tôi đã được đào tạo để trở thành một nhà khoa học, nhà khoa học môi trường.
Tôi đã sống ở Bắc Cực để nghiên cứu vòng tuần hoàn carbon, như trong một cái lều.
Và tôi đã là một vận động viên chạy cạnh tranh.
Tôi có một đối tác tập luyện là một trong những người đứng đầu ở 800 mét trong nhóm tuổi của anh ta ở quốc gia.
Gia đình đầu tiên là những người nhập cư Jamaica, sẽ là người đầu tiên tốt nghiệp đại học, đã ngã chết vài bước sau một cuộc đua.
Và tờ báo quê hương của chúng tôi nói, ồ, anh ấy đã bị đau tim. Ồ, tôi thậm chí không biết điều đó có nghĩa là gì đối với một người ở độ tuổi và sức khỏe đó, phải không? Và tôi cảm thấy tò mò. Cuối cùng, tôi cũng đã dồn chút dũng khí, hay gì đó. Nghe có vẻ ngớ ngẩn khi nói như vậy. Nhưng tôi rất lo lắng về điều đó. Để hỏi gia đình anh ấy ký một bản từ chối trách nhiệm cho phép tôi thu thập hồ sơ y tế của anh ấy. Tôi đã làm vậy. Kết quả là anh ấy có một trường hợp bệnh này giống như sách giáo khoa do một biến thể gen đơn lẻ gây ra. Đây gần như luôn là nguyên nhân của những vận động viên trẻ đột ngột qua đời. Và tôi đã nói, chúng ta có thể cứu một số người khỏi điều này nhờ có sự nhận thức nhiều hơn. Và tôi quyết định kết hợp sở thích của mình trong thể thao và khoa học. Tôi nói, tôi muốn viết về cái chết đột ngột do tim ở vận động viên cho Sports Illustrated, mà tôi đã lớn lên với nó. Vì vậy, tôi đã rời bỏ con đường khoa học. Tôi rời đi sau khi hoàn thành bậc thạc sĩ của mình. Tôi đã tìm đường đến Sports Illustrated. Tôi vào đó với tư cách là nhân viên tạm thời. Đề xuất câu chuyện về cái chết đột ngột do tim ở vận động viên. Họ nói, nhân viên tạm thời, ngồi xuống, đúng không? Rồi cuộc thi marathon Olympic cho đội tuyển Mỹ năm 2008 đến Central Park. Và chàng trai đứng thứ năm trong nước bất ngờ qua đời, cách văn phòng chúng tôi khoảng 10 khối. Và sau đó họ nói, bạn không biết gì về điều này sao? Và thế là, bạn biết đấy, trong vòng một tuần, tôi đã có thể viết một bài báo bìa khiến nó trông giống như chúng tôi đã làm, như, hai năm nghiên cứu trong một tuần. Và tôi trở thành nhà văn khoa học tại Sports Illustrated. Đó là một trải nghiệm thú vị, bạn biết đấy, tôi vào đó với tư cách nhân viên tạm thời, muộn hơn sáu, bảy năm so với những người trẻ tuổi hơn tôi, làm những công việc có phần khôi phục cho họ. Nhưng tôi sớm nhận ra rằng bối cảnh khác thường của tôi, phải không? Tôi nghĩ tôi đã dần hình thành để trở thành một nhà khoa học trung bình điển hình. Nhưng bạn mang những kỹ năng khoa học trung bình đó và đưa chúng vào các tạp chí thể thao, bạn như là một nhà lãnh đạo Nobel, bạn biết không? Và vì vậy, tôi nhận ra rằng tôi có thể tạo ra con đường riêng của mình thay vì phải cạnh tranh với bất kỳ ai. Nhưng động lực ban đầu để bước vào sự kết hợp giữa thể thao và khoa học là một bi kịch cá nhân. Và bạn định nghĩa mình như thế nào từ góc độ sự nghiệp? Bạn có phải là một nhà văn? Bạn có phải là một nhà khoa học? Làm thế nào để bạn? Tôi coi mình như một sự kết hợp giữa một nhà văn khoa học và một phóng viên điều tra. Bởi vì điều khiến tôi hào hứng là khi tôi cảm thấy rằng có một sự hiểu lầm phổ biến về điều gì đó thật sự quan trọng đối với sự phát triển của con người. Và đó là điều đã dẫn đến một phạm vi. Ý tôi là, tôi đã ở Sports Illustrated. Quy tắc 10.000 giờ có lẽ là nghiên cứu khoa học nổi tiếng nhất về phát triển con người trong bối cảnh tiêu dùng phổ biến. Và tôi đã nói, ồ, tôi muốn viết về điều đó. Và sau đó tôi bắt đầu đọc nghiên cứu và nói, điều này sai. Đây là phát hiện phổ biến nhất trong lĩnh vực của chúng tôi. Nó có thể là nghiên cứu về việc tiếp thu kỹ năng và phát triển con người phổ biến nhất từng được thực hiện. Và điều đó không đúng. Và vì vậy, những điều này, bạn biết đấy, găm vào đầu óc tôi và tôi phải làm gì đó về điều đó. 10.000 giờ. Đó là gì cho một người chưa từng nghe về nó trước đây? Ừ. Ừ. Và những gì mọi người nghĩ về nó có lẽ phụ thuộc vào nơi họ đã nghe về nó, nếu họ đã nghe về nó. Nhưng đó là ý tưởng. Và các nhà khoa học thực sự gọi đó là khung thực hành có mục đích. Nhưng đó là ý tưởng rằng con đường duy nhất để trở thành chuyên gia thực sự là qua 10.000 giờ thực hành có mục đích, mà là nỗ lực có ý thức, tham gia trí tuệ, như không chỉ là đánh bóng ở sân golf. Bạn đang tập trung vào việc sửa lỗi kiểu thực hành và không có khái niệm về sự khác biệt tài năng. Thực sự chỉ là sự thể hiện của 10.000 giờ, bạn biết đấy, những sự khác biệt trong thời gian bạn đã thực hành có mục đích. Vì vậy, bạn nên bắt đầu càng sớm càng tốt. Và có một điều gì đó đang ẩn sâu bên trong. Điều này hơi nerdy, nhưng được gọi là giả định lợi ích đơn điệu. Tôi biết các nhà khoa học không thắng được bất kỳ cuộc thi tiếp thị nào, nhưng điều đó cơ bản có nghĩa là ý tưởng rằng hai người ở cùng một mức độ hiệu suất sẽ tiến bộ theo cùng một lượng cho cùng một đơn vị thực hành có mục đích. Cũng sai. Và đó là một trong những giả thuyết cơ bản của quy tắc 10.000 giờ. Vâng, vì tôi luôn nghe điều đó. Ý tôi là, nó đã trở thành một câu nói thông tục rằng bạn chưa bỏ ra đủ 10.000 giờ, điều đó nghĩa là bạn chưa thực hành đủ để trở thành một bậc thầy. Ý tôi là, tôi đã được nói rằng nếu bạn làm 10.000 giờ trong bất cứ điều gì, bạn sẽ trở thành một bậc thầy trong đó. Đó là câu chuyện kiểu như vậy, đúng không? Thôi, để lấy một chút nghiên cứu về cờ, ví dụ, có những người đã được theo dõi và mất khoảng 11.053 giờ trên trung bình để đạt được trạng thái bậc thầy quốc tế trong cờ. Vậy đó là cách một bậc thấp hơn so với bậc đại kiện tướng. Vì vậy, trước tiên, 10.000 giờ trong trường hợp đó sẽ hơi thấp. Nhưng một số người đã đạt được trong 3.000 giờ vì họ học nhanh hơn một chút. Những người khác tiếp tục được theo dõi qua 20.000 giờ và họ vẫn chưa đạt được. Vì vậy, bạn có thể có quy tắc 11.053 giờ trên trung bình. Nó thực sự không cho bạn biết điều gì về sự phát triển kỹ năng của con người. Vậy tại sao điều đó lại quan trọng với tôi để hiểu? Nó giúp tôi giải phóng khỏi việc lãng phí thời gian hay nhắm vào điều sai? Vâng, đúng là sự phù hợp trở nên rất quan trọng. Vì vậy, mọi người học được ở các mức độ và những điều khác nhau. Vì vậy, việc tìm ra nơi bạn học tốt hơn là rất quan trọng nếu bạn muốn tối đa hóa lợi thế của mình. Và tôi nghĩ điều đó quay trở lại một trong những lý do mà mọi người cần thử nhiều thứ khác nhau. Bởi vì cái nhìn của bạn về bản thân thực sự bị hạn chế bởi danh sách kinh nghiệm của bạn, phải không? Và vì vậy bạn cần tìm ra nơi bạn có lợi thế so sánh. Nhưng đối với nhiều người, đó là cái gọi là chồng kỹ năng, nơi thay vì làm một điều trong 10.000 giờ, bạn trở nên thành thạo ở một số điều và chồng lên chúng theo cách làm cho bạn rất độc đáo. Và vì vậy, tôi nghĩ ý tưởng rằng chỉ cần chăm chú làm một điều.
Tôi có ý tưởng là, liệu chúng ta có nên quay lại và nói về nghiên cứu nằm dưới quy tắc 10,000 giờ không?
Xin mời.
Bởi vì đó là nơi mà tôi lần đầu tiên tham gia vào vấn đề này.
Tôi đã muốn – nên tôi là một người tự ứng tuyển, có nghĩa là tôi không đủ tốt để được tuyển chọn làm vận động viên chạy 800 mét ở đại học.
Và tôi đã trở thành một phần của một đội tiếp sức nắm giữ kỷ lục của trường đại học.
Vậy là tôi đã đi từ một người không ai biết đến việc khá giỏi.
Và vì vậy tôi có xu hướng tin vào 10,000 giờ này.
Như là, vâng, chỉ là, bạn biết đấy, chỉ là nhờ vào sự chăm chỉ của tôi.
Và sau đó khi tôi bắt đầu đọc nghiên cứu, tôi đang xem qua bài báo gốc được viết vào năm 1993.
Và bài báo gốc được thực hiện trên 30 nghệ sĩ violin, 3-0, nghệ sĩ violin tại một học viện âm nhạc hàng đầu thế giới, được không?
Vậy hãy bắt đầu phân tích những vấn đề ở đây.
Vấn đề đầu tiên được gọi là hạn chế phạm vi.
Những người này đã ở trong một học viện âm nhạc hàng đầu, đã được tuyển chọn kỹ lưỡng.
Đã được tuyển chọn cho một điều gì đó, một lần nữa, đối với những người thích thống kê, điều đó có tương quan với biến phụ thuộc của bạn, đó là kỹ năng.
Đó là một vấn đề nếu bạn đang cố gắng phát triển một khuôn khổ phát triển kỹ năng tổng quát.
Điều đó sẽ giống như, để đưa ra một phép so sánh, nếu tôi thực hiện một nghiên cứu về những gì gây ra kỹ năng bóng rổ, và tôi chỉ sử dụng các trung phong trong NBA làm đối tượng của mình.
Và tôi nói, vâng, chiều cao không có ảnh hưởng đến kỹ năng trong NBA vì họ đều cao bảy bộ.
Vậy là tôi đã làm giảm biến thiên trong biến đó.
Vì vậy, trong cuốn sách đầu tiên của tôi, tôi thực sự đã thực hiện một dự án phân tích trong đó tôi đã so sánh chiều cao của những người trưởng thành nam ở Mỹ và chiều cao trong NBA.
Như bạn có thể tưởng tượng, có một tương quan dương rất cao giữa chiều cao của một người đàn ông Mỹ và cơ hội ghi điểm của họ trong NBA.
Nhưng nếu bạn hạn chế phạm vi chỉ cho những cầu thủ đã ở NBA, tương quan sẽ trở thành âm vì các hậu vệ ghi nhiều điểm hơn so với các vị trí khác.
Vậy nếu bạn không biết điều đó, nếu bạn chỉ thực hiện nghiên cứu với các cầu thủ NBA, bạn sẽ bảo các bậc phụ huynh nên có những đứa trẻ thấp hơn, để chúng ghi được nhiều điểm hơn trong NBA.
Vì vậy, khi bạn không mang đến một cảm giác về những gì đang diễn ra trong nghiên cứu của bạn và bạn hạn chế phạm vi theo cách đó, bạn có thể nhận được thông điệp sai lầm.
Ngoài ra…
Các hậu vệ ghi nhiều điểm hơn hay ít điểm hơn?
Họ ghi nhiều điểm hơn và họ lại thấp hơn.
À, được rồi.
Vì vậy, nếu bạn không nhìn vào toàn bộ dân số và chỉ nhìn vào những người đã được tuyển chọn thật cao, bạn có thể nhận được những lời khuyên lạ lùng như vậy.
Vấn đề khác mà tôi lưu ý khi tôi lần đầu tiên đọc nghiên cứu đó là họ chỉ báo cáo con số trung bình.
10,000 giờ là số giờ trung bình của sự luyện tập có chủ đích của 10 nghệ sĩ violin giỏi nhất vào tuổi 20.
Và sau đó có một nhóm thứ hai và một nhóm thấp hơn.
Và họ nói rằng có sự tương ứng hoàn toàn, có nghĩa là không ai đã tập luyện ít giờ hơn tốt hơn bất kỳ ai đã tập luyện nhiều giờ hơn.
Nhưng họ chỉ bao gồm số trung bình, vì vậy tôi không thể nói điều đó.
Vì vậy tôi đã nói, ôi, tôi muốn biết liệu điều đó có đúng không.
Tôi có thể xem dữ liệu để xem liệu điều đó có đúng không?
Và vì vậy tôi đã liên hệ với, bạn biết đấy, Anders Ericsson, một người tuyệt vời đã là cha đẻ của quy tắc 10,000 giờ, mặc dù ông ghét cái tên đó.
Và tôi nói, bạn biết đấy, tôi có thể xem dữ liệu hoặc các biện pháp thay đổi để biết có bao nhiêu biến thiên giữa các cá nhân không?
Và ông ấy nói, vâng, bạn biết đấy, mọi người không nhất quán về các báo cáo luyện tập của họ, nên chúng tôi không nghĩ rằng điều đó quan trọng.
Và tôi đã nói, vâng, ai cũng gặp khó khăn trong việc thu thập dữ liệu tốt.
Điều đó không có nghĩa là họ không báo cáo các biện pháp thay đổi.
Vì vậy, sau khi tôi bắt đầu chỉ trích nghiên cứu này, 20 năm sau khi nghiên cứu được công bố, họ đã thực hiện một bài báo cập nhật với một số dữ liệu thực tế.
Và bạn có thể thấy kết luận gốc là sai.
Không có sự tương ứng hoàn toàn.
Một số người đã luyện tập ít hơn lại giỏi hơn một số người đã luyện tập nhiều hơn.
Một số người đã vượt quá 10,000 giờ rất nhiều.
Một số người lại dưới mức đó và còn làm tốt hơn.
Có rất nhiều yếu tố khác mà quan trọng, đúng không?
Như là, tôi thích gọi nó là nghiên cứu 625,000 giờ ngủ vì nhóm hàng đầu ngủ nhiều hơn rất nhiều.
Họ ngủ khoảng 60 giờ mỗi tuần so với các nhóm thấp hơn.
Và đó là một sự khác biệt lớn trong nghiên cứu, số lượng giấc ngủ của họ.
Vậy nên có thể chỉ là do giấc ngủ.
Giấc ngủ.
Nhưng có sự biến thiên cá nhân khổng lồ.
Vâng, vâng, vâng.
Vì vậy, ý tưởng về một con số trung bình đã hoàn toàn làm mờ câu chuyện thật, đó là thực sự có những người luyện tập ít hơn nhưng lại làm tốt hơn những người đã luyện tập nhiều hơn.
Vì vậy, có rất nhiều vấn đề, một vấn đề sau một vấn đề, tôi chỉ nói, bạn biết đấy, tôi đang nhận được những đề xuất thể thao trẻ.
Tôi đang nhận được những đề xuất đầu tư.
Như là, trích dẫn quy tắc 10,000 giờ, điều đó không đúng.
Và nó tạo ra ấn tượng sai lầm về cách mà con người phát triển và ý tưởng rằng bạn cần phải chỉ chọn một thứ và kiên trì với nó.
Và việc lấy mẫu để tìm ra nơi bạn có cơ hội tốt nhất là vô nghĩa, và điều đó sai.
Vì vậy, tôi đã trở nên hơi ám ảnh với việc tìm hiểu điều đó.
Tôi thực sự muốn thành công trong những điều mà tôi đang cống hiến trong giai đoạn này của cuộc đời mình.
Vì vậy, cho dù đó là podcasting hay khởi nghiệp, danh mục kinh doanh của tôi rất đa dạng về các loại ngành từ mọi thứ từ các loại chất gây ảo giác đến SpaceX hay bất cứ điều gì khác.
Và khi tôi nghĩ về việc ngồi xuống với bạn hôm nay, tôi đã nghĩ, có lẽ tôi sẽ chỉ nói cho họ biết tôi đang cố gắng đạt được điều gì trong cuộc sống của mình.
Tôi là một người đàn ông 30 tuổi, vì vậy, bạn biết đấy, tôi không ở giai đoạn đầu của sự nghiệp.
Có phải điều đó có nghĩa là, ví dụ, tôi không thể có tiến bộ bây giờ không?
Bạn đang ở giai đoạn nào trong sự nghiệp của mình?
Tôi không biết, vì tôi đã có cái 18 đến 28, vì vậy tôi nghĩ có thể tôi hơi cứng nhắc hơn.
Bạn biết đấy, trước đây có nghiên cứu từ MIT và Northwestern và Mỹ.
Cục điều tra dân số đã phát hiện ra rằng độ tuổi trung bình của một nhà sáng lập startup công nghệ phát triển nhanh, top 1 trong 10.000. Bạn đoán độ tuổi trung bình là bao nhiêu vào ngày thành lập? Đoán thử xem. 25 tuổi? 45. Và một người 50 tuổi có cơ hội tốt hơn một người 30 tuổi. Nhưng chúng ta không bao giờ nghe thấy, giống như chúng ta không bao giờ nghe thấy câu chuyện của những người như thế này, mà chúng ta chỉ nghe thấy câu chuyện của Tiger Woods. Chúng ta chỉ nghe rằng, như Mark Zuckerberg từng nói, người trẻ thì thông minh hơn. Khi ông ấy 22 tuổi, bạn có nghe ông ấy nói như vậy nữa không? Không, thật ngạc nhiên, đúng không? Nhưng chúng ta chỉ, chúng ta không bao giờ, chúng ta như là, tôn vinh tuổi trẻ. Vì vậy, tôi sẽ không nói rằng bạn không ở giai đoạn đầu của sự nghiệp. Bạn chắc chắn không phải, theo chỉ số đó. Và điều này không có nghĩa là không có những công ty tuyệt vời, hoặc nếu bạn đo bằng vốn hóa thị trường thì có những nhà sáng lập trẻ tuyệt vời này. Nhưng họ nhận được sự chú ý lớn hơn so với những gì là bình thường. Đó là một điều khác mà tôi thấy rất quan trọng. Không có nghĩa là không có ngoại lệ, vì có nhiều cách khác nhau để lên đỉnh như có con người. Nhưng tôi nghĩ chúng ta đang liên tục tập trung vào ngoại lệ, trong khi mọi người nên nhận thức ít nhất về quy tắc. Vì vậy, trung bình, vậy những nhà sáng lập công nghệ tăng trưởng nhanh, bạn có nói gì không? Các startup công nghệ. Nhưng công nghệ trong ngữ cảnh này cũng bao gồm những điều trong nông nghiệp, đúng không? Vâng, vâng. Nó không chỉ là các ứng dụng chia sẻ ảnh, mà công nghệ, nói chung là như vậy. Điều này tôi nghĩ rất quan trọng, vì tôi nghĩ rằng có thể nói rằng khó có khả năng một người 55 tuổi sẽ hiểu một số nền tảng mới nổi mà là bản địa với, chẳng hạn như, như Mark Zuckerberg lúc 22. Tôi nghĩ điều đó… Ông ấy đang nghịch ngợm trong phòng ký túc xá với máy tính và internet. Vâng, tôi nghĩ điều này là hợp lý. Nhưng công nghệ liên quan đến nhiều lĩnh vực khác của, bạn biết đấy, giống như hôm qua khi tôi đang trên đường đến đây, có một, tôi đã học về một phần mềm mà tôi chưa bao giờ nghe đến, vì tất cả máy tính ở sân bay đã hỏng, đúng không? Công nghệ có mặt ở tất cả những nơi mà không có hình tượng nào được công khai như vậy. Vì vậy, nếu tôi muốn trở thành, được rồi, tôi hiểu rằng giai đoạn này trong đời tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn, về mặt tôi có thể nhắm đến bất cứ điều gì tôi muốn, không có nghĩa là tôi sẽ giỏi về nó. Nhưng nếu tôi chỉ muốn trở nên hiệu quả hơn trong những mục tiêu mà tôi đang nhắm đến, như là, bạn biết đấy, podcast này có ý nghĩa rất nhiều với tôi. Vì vậy, tôi muốn trở nên hiệu quả hơn trong việc tìm ra cách tiến lên phía trước với podcast này, cách đổi mới, cách giải quyết một số vấn đề và thách thức mà chúng tôi đang phải đối mặt. Những điều đầu tiên nảy ra trong đầu tôi khi tôi bắt đầu nói về sự hiệu quả với một nhiệm vụ rất cụ thể là gì? Ý tôi là, tôi nghĩ một thách thức đối với bạn sẽ là podcast này đã trở nên quá lớn và bạn đã trở nên quá tài năng trong đó đến mức bạn sẽ ở trong cái mà gọi là cạm bẫy khả năng, hoặc như nhà kinh tế Russ Roberts đã nói với tôi, cái võng của khả năng. Bạn đang ở trong một lĩnh vực mà bạn quá thoải mái và thành công đến mức việc cải thiện sẽ khó khăn hơn vì có sự không khuyến khích từ việc thay đổi bất cứ điều gì bạn đang làm, đúng không? Bạn phải chấp nhận một số rủi ro. Ý tôi là, bạn biết điều đó. Bạn là một doanh nhân. Nếu bạn muốn trở nên tốt hơn, bạn sẽ phải chấp nhận một số rủi ro. Tôi nghĩ điều đó sẽ là một việc khó khăn vì, bạn biết đấy, có những người trong phòng này phụ thuộc vào bạn. Rủi ro đối với bạn cũng là rủi ro cho họ. Vì vậy, tôi nghĩ bạn phải bắt đầu suy nghĩ về những rủi ro thông minh nào nếu bạn muốn đổi mới với podcast này. Điều đó có thể trông như thế nào? Và tìm cách để thực hiện những thí nghiệm nhỏ. Tôi là một fan lớn của việc thực hành với rủi ro thấp, đúng không? Làm thế nào bạn có thể thiết lập một số thực hành với rủi ro thấp cho những gì có thể trở thành thử nghiệm lớn hơn đáng giá? Và tôi nghĩ điều này cũng đúng với những cá nhân tiến bộ trong sự nghiệp của họ. Như, tôi thích câu này. Câu tôi yêu thích nhất, câu tuyệt đối yêu thích nhất trong “Range” là, là một câu trích dẫn từ một người phụ nữ tên là Herminia Ibarra, cô ấy là giáo sư tại Trường Kinh doanh London. Và cô ấy nghiên cứu cách mà mọi người thực hiện chuyển đổi công việc. Vì vậy, câu của cô ấy là, chúng ta học ai là chúng ta trong thực hành, chứ không phải trong lý thuyết. Vì vậy, luận điểm của công việc của cô ấy là có ý tưởng rằng bạn chỉ có thể nội tâm hóa và tiến lên và biết những gì bạn nên làm. Bạn biết, giống như Clark Kent chạy vào một buồng điện thoại và xé chiếc áo khoác của mình và trở thành Superman. Nhưng công việc là một phần của danh tính. Và nó không thay đổi như vậy từ việc nội tâm. Bạn thực sự phải thử một cái gì đó, xem nó diễn ra như thế nào, điều gì không như mong đợi? Bạn đã học được gì mà bạn có thể quan tâm hoặc mà bạn giỏi hơn mà bạn không nhận ra? Có điều gì bạn giỏi mà bạn nhận ra bạn đang không sử dụng? Và sau đó bạn đưa ra bước tiếp theo dựa trên điều đó, đúng không? Và tôi nghĩ khi bạn quá tài giỏi và thành công và chỉ nhận được, bạn biết đấy, rất nhiều phản hồi tích cực cho một cái gì đó, thì sẽ trở nên khó khăn để chấp nhận rủi ro. Vì vậy, tôi nghĩ đó sẽ là một thách thức đối với bạn. Bởi vì nếu bạn chấp nhận một lượng rủi ro đủ, đúng không, bạn muốn ở trong vùng đẩy tối ưu của mình. Vì vậy, cho bất cứ điều gì bạn đang làm, bất cứ điều gì bạn đang thực hành, bất cứ kỹ năng thể chất nào, nếu bạn không ít nhất như 15, 20% thời gian bị thất bại, thì bạn không nằm trong vùng đẩy tối ưu của mình, nơi bạn đang tiến bộ nhiều nhất mà bạn có thể. Và tôi nghĩ khi bạn có điều gì đó rất thành công, thì điều đó là khó khăn. Và vì vậy, tôi sẽ bắt đầu suy nghĩ về những rủi ro bạn sẵn lòng chấp nhận. Và điều đó không có nghĩa là đó là một thất bại nếu một cái gì đó đi lùi, đúng không? Nếu lượt xem giảm hoặc bất kỳ chỉ số nào bạn đang đo lường. Những gì bạn vừa nghe là một khoảnh khắc được phát lại nhiều nhất từ một tập trước đó. Nếu bạn muốn nghe tập đầy đủ đó, tôi đã liên kết bên dưới. Kiểm tra mô tả. Cảm ơn bạn.
如何總結你所做的工作以及為什麼要這麼做?而你所做的一切究竟是為了誰?
我對於糾正我所認為的人類發展的科學研究中的錯譯感到著迷。因此,這就是我工作的核心。我認為我所做的一切是為了那些充滿好奇心的人,但他們要麼沒有科學背景,要麼沒有那一特定的科學背景。那些渴望自我提升,但又沒有時間或手段去自己篩選這些證據的人們。
到目前為止,你在職業生涯中專注於哪些自我提升的領域?
早期,我專注於身體技能的獲取,比如體育運動。然而,我逐漸轉向了更廣泛的職業與個人發展,並以非常長遠的眼光來看待這些問題。因此,對我來說,過去幾年來我所努力傳達的最重要的訊息之一是,有時期望短期的發展會削弱你的長期發展。
舉個例子,假設我們在談論運動或音樂,顯而易見的做法是讓自己在所做的事情上領先一步。選擇某樣東西,堅持下去,別隨意更換,因為那樣你就會浪費時間,非常專注地去做你能做到的事,排除其他的事情。這是一種非常明顯的做法,對吧?這樣你就會在競爭中脫穎而出,我們在體育和音樂中都能看到這一點。我們也在學校的某些提前學習計劃中看到了這一點,它們為某些學術技能的學生提供了優勢。
問題在於,這種過於狹窄的專注所產生的短期成果卻削弱了你在長期發展中所需要的更大工具箱。所以,科學家所稱的優勢消退的現象會出現,這不一定意味著某種東西真的消失了,而是擁有更廣泛基礎的人會趕上並超越看似消退的優勢。
因此,如果你花更多的時間去獲得對某些事物的更廣泛理解,無論是在體育方面,假如你是一位孩童神童,從長遠來看,這將會對你更有益,有助於維持你的發展。但在短期內,你可能會失去一些東西,因為有些孩子正在非常認真地進行有意識的練習,他們將會獲得——這有點像龜兔賽跑的比喻,最終,龜兔賽跑中龜贏得了比賽。
是的,我的意思是,心理學中有大量的研究可以用一句話來總結:訓練的廣度預測轉移的廣度。轉移是指一個人將技能和知識應用於他們未曾見過的問題的能力,對吧?你將它轉移到一種新情境中。而預測你能這樣做的能力是你在練習中所接觸到的問題的廣度。如果你接觸到更廣泛的一組問題,你就會被迫建立這些可以普遍應用的靈活模型,讓你能夠在未來應用於新事物。
在你所有的工作中,從根本上來看,人們在生活中試圖實現的目標是什麼?
變得更好。
在某些方面變得更好,對吧?顯然,大家都想成功。但我認為有相當重要的研究顯示,人們往往是對自己的發展趨勢做出反應,而不僅僅是他們實際的絕對表現水平。改善的感覺、進步的感覺,帶給他們某種成就感,對吧?並最終,顯然會幫助他們達到更高的水平。因此,我認為,這其實是針對那些有興趣的人,想了解我如何才能擺脫我的瓶頸,並將之視為一生的旅程,而不是試圖在十二歲的時候達到巔峰。
事實上,培養最好的20歲、30歲、40歲的人並不是與培養最好的10歲孩童同樣的方法。
這裡是否與幸福感以及如何過上快樂的生活有關?
當然是滿足感。這並不完全相同,但它們是重要的。因此,從職業發展的角度來看,思考這些問題對我來說是很重要的。我認為,有關於職業滿足感的最有趣的研究之一是哈佛大學的「黑馬計劃」。這個計劃探討了人們如何找到——許多人在財務上非常成功,但依賴變量是滿足感。
人們在參與這項研究的時候,會跟研究人員分享他們的故事,比如,有人說:「我最初做這一個,對,這是醫學院,但不太合適於我,所以我轉向了另一個領域,我發現自己在某些意想不到的方面很擅長,因此我就選擇了這個方向。」而大多數人都是這樣的故事。這就是為什麼這個計劃被命名為「黑馬計劃」。
黑馬這個詞是一種表達,意指從未被預期的人或事。在當今這個時代,找到滿足感的人往往會走上這種曲折的道路,他們會學到,或許我在某些未曾預期的事物上擅長、或許我對某些未曾預想之事感興趣。他們會不斷調整自己的方向。他們不會說,哦,這裡有一個比我年輕、擁有更多的人,而會說,這就是我現在的狀態,這是我的技能和興趣,這是面前的機會。我將嘗試這一條路,也許一年後我會改變,因為我會了解到自己的某些事情。他們就這樣不斷調整。
在他們的職業生涯中?
在他們的職業生涯中,直到他們達到經濟學家所謂的更好契合質量。
這是指某人的興趣和能力與他們所做工作的契合程度。
這對於你的表現和滿足感來說,顯得極為重要。
如果你想談論毅力的話,也會影響到你的表現。
在此之前,我想問你,對於剛開始職業生涯的年輕人,你會給出什麼建議,幫助他們平衡提升自己的能力、在某個領域取得成功,以及在整個人生中保持滿足感?
我認為有兩個主要的要點可以總結。
第一個是不要過於專注於長期規劃。
我認為我們常常把長期目標理想化,這並沒有錯。
擁有長期目標本身並沒有什麼問題。
但這些目標在當下並不一定總是那麼有用,對吧?
當我想起我自己,作為一名競賽800米的運動員,我可以設置一個比賽結束時的時間目標,但這並沒有幫助我實際上做什麼。
那只是,你完成後看到計時器,你要麼感到高興,要麼感到悲傷。
設立一些目標,比如說我試著在距離終點300米時衝刺,這就給了你一個切實可行的實驗。
所以,我認為短期規劃是一個需要注意的要點。
另外一個是創建一種所謂的自我調節實踐。
自我調節學習基本上是指反思自己的思考,對自己的學習負責。
一些在自我調節學習方面非常有趣的研究實際上是來自荷蘭的足球界,一位名叫Rai Elfrink-Gemzer的女士追蹤了一群12歲的孩子。
有些孩子後來加入了世界盃的亞軍隊伍。
在那些從表現停滯中突破的孩子身上,她觀察到一些特定的生理指標。
比如說,如果一個孩子的衝刺速度沒有至少達到每秒七米,雖然這並不算快,但如果他們達不到,那麼他們就無法達到頂尖水平。
所以這是一些生理的參數。
但能夠突破表現瓶頸的孩子們往往會在年輕時的視頻中表現出來,他們會問訓練師,為什麼我們要做這個訓練?
我覺得我已經能做到這個了。
我覺得我需要專注於其他的東西。
有時候,訓練師可能會說,嗨,嘿,回到隊伍裡去,好嗎?
但這些孩子是在思考他們需要改進什麼,自己擅長什麼。
他們在創造這樣一個循環。
自我調節循環是反思。
你在哪些方面擅長或不擅長?
你需要改進什麼?
該如何做到這些?
計劃。
想出一個實驗,看看你可以如何提高。
監控。
嘗試以客觀或主觀的方式來衡量。
然後評估。
我做的這個實驗是否讓我在這方面變得更好?
那些不斷重複這一過程的人,他們會不斷地進步。
我認為這正是那些職業生涯中的“黑馬”所做的事情。
他們在說,我正在反思我擁有的東西。
我制定計劃以測試適合我的東西。
我進行監控,可能是主觀的,可能是客觀的。
然後我評估這告訴我下一步要做什麼。
隨著時間的推移,你會變得更好更好更好。
那麼,如果我假設我是20出頭的人,如何將這些觀點融入我的生活中,以確保我能比喻性地到達世界盃?
好的。
還有一件關於20歲的事,值得一提,那就是心理學中有一個發現叫做歷史的終結幻覺。
這一發現表明,我們總是低估自己將會改變多少。
我們認為自己擅長的東西,認為不擅長的東西,想要如何度過時間,對朋友的重視程度等。
在生活的每一步,人們都低估了未來他們會有多大的變化。
變化會持續你一生。
變化速度會放慢。
所以我們整個生命中都在不斷成長,卻又總是聲稱自己已經完成。
人格變化最快的時期大約在18到28歲之間。
當你告訴別人,你現在必須搞清楚一切時,實際上那是你變化最瘋狂的時候。
所以我認為具備這種自我調節的實踐變得更加重要。
在日記裡,我會說,我每個人都這樣做。
這些問題可以是基礎性的。
我想要做什麼?
為什麼?
我需要學習什麼來實現這個目標?
我需要誰來幫助我學習?
我該如何確保那個人會在那裡幫助我?
我可以設置什麼實驗來進行嘗試?
然後回來評估這個實驗並找出下一步。
我認為成為自己發展的科學家是一個反直覺的想法,因為你會認為我們只需要通過行動內化這些內容。
但科學的證據表明,除非我們更明確地進行學習,否則無法從我們的經驗中獲得最大化的學習效果。
因此,我會建議二十多歲的人開始這種自我調節的實踐。
你是如何開始做你目前的工作的,並且你如何定義你的職業?
好的,在我過去的生活中,我正在訓練成為一名科學家,環境科學家。
我曾在北極地區生活,研究碳循環,就住在帳篷裡。
我是一名競賽跑者。
我有一個訓練夥伴,他是全國800米年齡組中排名前幾的運動員。
他是牙買加移民的第一代,將成為家族中第一位大學畢業生,但在一次比賽後幾步之內就突然去世了。
我們的那種家鄉報紙說,他得了心臟病。嗯,我甚至不知道這對於這個年齡和健康狀況的人來說意味著什麼,對吧?我開始感到好奇。最後,我鼓起勇氣,雖然這樣說聽起來有點傻,卻的確有點緊張,去請求他的家人簽署一份豁免權,允許我收集他的醫療記錄。結果發現,他的病情像是課本裡的案例,由一種單一的基因突變所造成。這幾乎總是年輕運動員猝死的原因。我說,我們可以通過提高意識來拯救一些人。於是我決定將自己對運動和科學的興趣結合起來。我說,我想為《運動畫報》寫一篇關於運動員猝死的文章,而我從小就看這本雜誌。因此,我放棄了科學的路線。在獲得碩士學位後我就離開了,轉而以某種方式進入《運動畫報》。我作為臨時工進去了,提了一個關於運動員猝死的故事。他們就說,臨時工,坐下來吧,對吧?然後2008年美國奧運馬拉松選拔賽來到了中央公園。在我們辦公室大約10條街之外,排名全國第五的選手突然去世了。然後他們說,你不是對此有些了解嗎?因此,在一周內,我能夠寫出一篇封面故事,讓人看起來就像我們花了一周的時間進行了兩年的研究。我成為了《運動畫報》的科學作家。這是一個有趣的經歷,我進去的時候是個臨時工,落後於那些年輕人的六七年,為他們做一些比較基礎的工作。但我很快意識到我這種奇特的背景。原本我想把自己培養成一個典型的普通科學家。但你把這些普通的科學技能帶到運動雜誌上,你就像是一位諾貝爾獎獲得者,所以我意識到我可以自己開闢天地,而不必與任何人競爭。但進入這種運動和科學合併的初衷是一場個人悲劇。你是如何從職業的角度定義自己的?你是一名作家?還是一名科學家?你怎麼看?我將自己視為科學作家和調查記者之間的合併。因為真正激勵我的,是當我發現某些對於人類發展非常重要的事情存在著一種流行的誤解。而這也引發了範圍的討論。我在《運動畫報》的時候,10,000小時法則是人類發展中最著名的科學之一,也許在流行消費方面。然後我說,我想寫一篇關於這個的文章。接著我開始閱讀研究,並認為這是錯誤的。這是我們領域裡最受歡迎的發現,或許是人類發展研究中最受歡迎的技能獲取研究,然而這並不正確。這些想法深入我腦海,我必須對此有所作為。10,000小時。對於一個從未聽過這個概念的人來說,這是什麼呢?嗯,嗯。人們對此的看法可能取決於他們聽說過的來源。如果他們聽說過的話,但這是一個想法。科學家們真的稱它為刻意練習框架。這個觀點認為,達到真正專業的唯一途徑是透過10,000小時所謂的刻意練習,這種練習是艱苦的、認知上有參與的,不僅僅是在球場上揮舞球桿。它指的是專注於糾正錯誤的練習,而這裡並不存在天賦的差異。這只是真正的體現於10,000小時的刻意練習的時間差異。所以,你應該儘早開始。還有一些潛在的因素,這有點小多學,但叫做單調利益假設。我知道科學家不會在市場競爭中獲勝,但這基本上意味著兩個人在同一表現水平下,對於相同單位的刻意練習,他們的進步會是一致的,這也是錯誤的。這是10,000小時法則的基本假設之一。是的,因為我一直聽說過這個。我是說,這已經成為一句俗語,說你沒有花夠10,000小時,這意味著你沒有進行足夠的練習以成為一位大師。我是說,我被告知如果你在任何事情上花費10,000小時,你便會成為這方面的專家。這就是這種敘述,對吧?舉個棋類研究的例子,有人被追蹤到達成國際大師身份的平均時間大約是11,053小時。這是從大師下一個級別的水平。首先,在這種情況下,10,000小時的標準稍有不足。但有些人卻在3,000小時內達成,因為他們學得更快。而其他人則在20,000小時後仍然未能達到。因此,你可以有一個11,053小時的平均法則。這實際上並不告訴你有關人類技能發展的範圍。那麼,這對我理解為什麼如此重要呢?這怎樣解放我不浪費時間或朝著錯誤的方向努力?結果適應性變得非常重要。人們在不同的事物上學習的速度不同。因此,如果你想最大化你的優勢,找出你學得更好的地方是很重要的。我認為這回到了人們需要嘗試多種不同事情的原因之一。因為你對自己的洞察力真的受限於你的經驗名單,對吧?所以,你需要弄清楚你在哪方面有相對優勢。但對於很多人來說,這所謂的技能疊加,就是與其在某一領域投入10,000小時,不如在多個領域變得熟練,並以一種讓你獨特的方式重疊這些技能。因此,我認為這種單一地埋頭做同一件事的想法。
我指的是,我們應該回過頭來談談背後的研究,這些研究支持了 10,000 小時規則嗎?
請吧。
因為這是我第一次接觸到這個議題。
我想要——所以我是一名自由參加者,這意味著我在大學時期並沒有足夠的實力被招募為 800 公尺跑者。
而我最終成為了大學記錄保持的接力賽成員。
所以我從一個無名小卒變成了相當出色的人。
因此,我傾向於相信這 10,000 小時的說法。
就像,是的,你知道的,就是我的努力工作。
然後當我開始閱讀這些研究時,我翻閱了 1993 年發表的原始論文。
這篇原始論文是針對 30 名小提琴手進行的,是的,你沒聽錯,30 名小提琴手,在一所世界級的音樂學院就讀,了解了嗎?
所以讓我們開始解析這裡的問題。
第一個問題是所謂的範圍限制。
這些人已經在世界級的音樂學院,就已經高度被篩選。
被篩選出來的東西,對於這些數據迷來說,是與你的依賴變量相關的,這就是技能。
如果你想要發展一個通用技能發展框架,這是一個問題。
這就像,如果我做了一項研究,探討什麼造成了籃球技術,
而我把受試者限制在 NBA 的中鋒身上。
然後我說,身高對於 NBA 的技術沒有影響,因為他們都是七尺高。
所以我壓縮了那個變量中的變異性。
因此在我的第一本書中,我實際上做了一個分析項目,將美國成年男性的身高與 NBA 的身高進行比較。
正如你可能想像的那樣,年輕的美國男性的身高與他們在 NBA 得分的機會之間存在非常高的正相關。
但如果你僅限於已經在 NBA 的球員,相關性會變成負值,因為後衛得分比其他位置更多。
所以如果你不知道這一點,僅僅用 NBA 球員進行研究,你會告訴家長要養矮一點的孩子,這樣他們在 NBA 得分會更多。
因此當你沒有在研究中帶入一些對於現狀的理解,並這樣限制範圍的時候,你最終可能會得到錯誤的訊息。
除此之外……
後衛得分較多還是較少?
他們得分較多,但他們比較矮。
啊,好吧。
所以如果你不考慮整個人群,而只是查看那些已被高篩選的頂尖選手時,就可能會得出這種反向建議。
我第一次讀這項研究時引起我注意的另一個問題是……
他們只報告了平均數。
10,000 小時是 20 歲時 10 名最佳小提琴手的平均刻意練習時間。
然後有第二組和較低組。
他們說有完全的對應,意味著沒有任何練習時間較少的人比練習時間較多的人表現得更好。
但他們只包括了平均數,所以我無法知道。
所以我說,哦,我想知道這是真的嗎?
可以讓我看一下數據以確定這是真的嗎?
於是我聯繫了——你知道的,安德斯·艾瑞克森,他是一位出色的人,是 10,000 小時規則的奠基人,儘管他實際上不喜歡這個稱號。
我說,你知道的,我能看看數據或變異量的測量,了解個體之間有多少變異性嗎?
他說,好吧,你知道,人們在練習的重複記錄上不一致,所以我們認為這不重要。
我說,好吧,大家在獲取良好數據上都有困難。
這並不意味著他們不報告變異量的測量。
所以在我開始批評這項研究後,這項研究發表了 20 年,那時他們發表了一篇更新的論文,包含了一些實際數據。
而你可以看到原始結論是錯誤的。
並不存在完全的對應。
有些練習較少的人表現比一些練習較多的人要好。
有些人練習超過了 10,000 小時。
還有些人在 10,000 小時以下卻表現得更好。
還有各種其他重要的因素,是吧?
就像,我喜歡稱這為 625,000 小時的睡眠研究,因為頂尖組別的睡眠時間多得多。
他們的平均每週睡眠時間是 60 小時,而相比之下,較低組別來說則少得多。
而這在研究中是個巨大的差異,睡眠的多少。
所以這可能就是僅僅是睡眠。
睡眠。
但個體之間存在著巨大的變異性。
對,對,是的。
所以這個平均值的概念完全掩蓋了真正的情況,那就是其實有些人練習較少,比那些練習更多的人表現得更好。
因此,這是一個接連不斷的問題,我只是說,你知道,我得到了青少年運動的提案。
我得到了投資的提案。
像是引用10,000小時規則,這是不對的。
這給人一種錯誤的印象,認為人類的發展是這樣的,這種想法是你必須選擇某樣東西並堅持下去。
而那種取樣試圖找出你最有希望的地方是沒有價值的,這是不對的。
於是我對解決這個問題變得有些著迷。
我真的希望在我生命中的這個階段能在我所專注的事情上取得成功。
無論那是否是播客製作或創業,我的商業投資組合涉及各種不同的行業,從迷幻藥到 SpaceX,無論它可能是什麼。
所以當我在想今天和你坐下來聊天時,我想,或許我可以告訴他們我正在努力追求的目標。
我是一個 30 歲的男人,所以你知道,我並不處於職業生涯的早期階段。
這是否意味著,例如,我現在無法有所進展?
你目前處於職業生涯的哪個階段?
我不知道,因為我在 18 到 28 歲之間有一段時間,所以我想也許我有點過於僵化。
你知道,幾年前麻省理工學院和西北大學以及美國的研究。
這段文字翻譯成繁體中文如下:
普查局發現,快速成長的科技創業公司的創始人平均年齡排名前十分之一的為10,000人。你猜創立當天的平均年齡是多少?猜猜看。25歲? 45歲。 而50歲的創始人機會比30歲的還要高。 但是我們從來不會聽到,就像我們從來不會聽到這些曲折故事一樣,我們只聽到泰格·伍茲的故事。 我們只聽到,例如,馬克·祖克柏名言所說,年輕人更聰明。 當他22歲時,你還聽到他這麼說嗎? 沒有,真是驚訝。但我們的確只是,我們像是讚美著早熟。 所以我不會說你不在職業的早期階段。 根據那個標準,你當然不是。 這並不是說沒有卓越的公司,或者如果你知道,根據市值來衡量,確實有一些驚人的年輕創始人。 但他們相較於常態獲得了過多的關注。 這是對我來說非常重要的另一點。 這並不是說沒有例外,因為通往頂端的路徑有很多種,就像人類一樣多。 但我認為我們不斷地專注於例外,而人們至少應該意識到常態。所以平均而言,快速成長的, 你說的科技創始人? 科技初創公司。 但在這個語境中,科技也包括農業中的東西,對嗎? 是的,是的,是的。 這不僅僅是照片分享應用,廣義上的科技。 我認為這一點很重要,因為我認為可以公平地說,一個55歲的人不太可能理解一些新興平台,這些平台對,比如說,像22歲的馬克·祖克柏來說是本土的。我認為這是公正的。他在宿舍裡跟電腦和互聯網玩耍。 是的,我認為這也是公平的。但科技還觸及了許多其他領域,像是昨天來這裡的路上,我在學習一種我從未聽說過的軟體,因為機場的所有電腦都當掉了,對吧?科技存在於這些地方,而這些地方的特徵並不像那樣有著公開的代表性。因此,如果我確實想要成為,好的,我明白在我人生的這個階段我可以做任何我想做的事情,這意味著我可以瞄準任何我想要的東西,但並不意味著我會擅長它。但如果我只是想在我瞄準的目標上變得更具生產力,舉例來說,這個播客對我來說意義重大。因此,我希望在推進這個播客、創新、解決我們面對的一些問題和挑戰時變得更具生產力。 當我開始談論一個非常專注的任務時,首先會浮現的想法是什麼? 我的意思是,我認為對你來說一個挑戰將會是,這個播客變得如此龐大,而你也變得如此有能力,以致於你會陷入一個能力的慣性,或者經濟學家拉斯·羅伯茨告訴我的,舒適的吊床。 你處在一個如此舒適和成功的範圍中,變得更好的難度提高,因為你所做的一切變化都會受到激勵,對吧? 你必須冒一些風險。 我是說,你知道的。 你是一位企業家。 如果你想變得更好,你必須冒一些風險。 我認為這將是一個困難的事情,因為,你知道這間房間裡有人依賴你。 對你來說的風險也是對他們的風險。 所以我認為如果你想要在這個播客上創新,你 得開始思考什麼樣的風險是明智的。那可能會是什麼樣子? 並尋找進行小規模實驗的方法。我非常喜歡低風險的練習,對吧?你如何為一個可能值得進行的較大實驗設置一些低風險的練習? 我認為這對於個人在他們的職業中進步也是一樣的。比如說,我喜歡這句話。 我最喜歡、絕對最喜歡的句子來自這位名叫赫爾米妮亞·伊巴拉的女性,她是一位倫敦商學院的教授。她研究人們如何進行工作轉變。 所以她的說法是,我們在實踐中學習自己的身份,而不是在理論中。 所以她工作的論點是,有這種觀念,你可以僅僅透過內省來知道自己應該做什麼。 就像克拉克·肯特衝進電話亭,撕掉衣服變成超人。但工作是身份的一部分。 它不會那樣通過反思而改變。你實際上必須去嘗試某樣東西,看看結果如何,什麼是意想不到的? 你學到了什麼?可能你會感興趣或認識到自己不擅長的事情。你知道哪些事情是你擅長的,但是你意識到自己並不在使用?然後根據這些來制定你的下一步,對吧? 我認為當你如此有能力和成功,並且只收到大量的正面回饋時,風險變得困難。因此,我認為對你來說這將是一個挑戰。 因為如果你冒了一定程度的風險,對吧,你想要在你的最佳推進區域。 對於你所做的任何事情,如果你在練習任何東西,身體技能,無論是什麼,如果你至少15%至20%的時間都在失敗,那麼你就不在你的最佳推進區域,在那裡你獲得的進步會是最大的。我認為當你有一個非常成功的項目時,這是困難的。因此,我會開始思考你願意冒什麼風險。這不意味著如果有些事情出現逆轉,那就是失敗,對吧?如果觀看次數下降或不論你測量的任何指標。你剛聽到的是某個之前節目中最常重播的時刻。如果你想聽完整集,我已在下面連結了它。檢查說明。謝謝!

In today’s moment, journalist David Epstein explores the path to long-term success. He delves into the “10,000 hours” rule for mastery and reveals why having a broad skillset might be more advantageous than specialising early on.

David Epstein is a renowned science writer and author, best known for his work Range: Why Generalists Triumph in a Specialized World. With a background in environmental science and a passion for understanding human development, Epstein focuses on breaking down complex scientific ideas to help individuals make informed decisions about career growth and personal improvement.

Listen to the full episode here!

Spotify: ⁠https://g2ul0.app.link/fRsIsT7YhVb

Apple: ⁠https://g2ul0.app.link/F6NbstsZhVb

Watch the episodes on YouTube: ⁠⁠https://www.youtube.com/c/%20TheDiaryOfACEO/videos⁠

Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *