中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:09 You wrote one of the most iconic, well-known books about dopamine, which propelled the subject
0:00:14 matter of dopamine into the public consciousness. But I guess the most important question I should
0:00:22 ask you is, why does dopamine matter? Ah, good question. Good, good place to start.
0:00:29 I mean, dopamine matters because it’s fundamental to our survival, right? So it’s the chemical that
0:00:35 we make in our brain that tells us this is something we should approach, explore, investigate.
0:00:41 So it’s really almost the survival chemical. So what is dopamine? If you had to explain it
0:00:47 to a 10-year-old, how would you go about explaining it? So dopamine is a chemical that we make in our
0:00:56 brain. It has many different functions, but one of its most important functions is that it helps us
0:01:04 experience pleasure, reward, and motivation. It may be even more important for the motivation to do
0:01:11 things than it is for the pleasure itself. So for example, there’s a very famous experiment in which
0:01:18 rats were engineered to have no dopamine in the brain’s reward pathway. And the scientists discovered
0:01:23 that if they put food in the rat’s mouth, the rat would eat the food, would seem to get some pleasure
0:01:28 from the food, if you can determine that from watching a rat eat, which I think they felt like
0:01:34 they could. But if you put the food even a body length away, the rat will starve to death.
0:01:42 The idea being that without dopamine, we’re not motivated to seek out the things that we need for our basic
0:01:50 survival. That’s crazy. So you get a rat, you put the food an inch from its mouth, and it will starve to
0:01:54 death because it doesn’t have dopamine, the dopamine required to just reach out and eat.
0:01:58 Yeah, essentially. Maybe it’s not an inch, maybe it’s a little more than an inch. But the idea being
0:02:06 that dopamine is necessary to be motivated to do the work to get the thing that we need.
0:02:13 And having an understanding of dopamine, how might that improve my life?
0:02:20 Having a basic understanding of how dopamine works, how we process pleasure and pain, and also what happens
0:02:28 with dopamine as we go from adaptive recreational use to maladaptive addictive use is something that is
0:02:34 really useful, especially for those of us living in the modern world, where now we’re exposed to so many
0:02:39 reinforcing substances and behaviors that we’ve all become vulnerable to the problem of addiction.
0:02:45 And what are the biggest misconceptions on the subject of dopamine? Because it’s kind of thrown around
0:02:49 in society. I see it in my group chats, people saying, I need more dopamine or whatever, or,
0:02:53 you know, that person just craves dopamine. What are the biggest misconceptions you’ve come across?
0:03:00 The main misconception is that somehow we can get addicted to dopamine. We’re not getting addicted
0:03:07 to dopamine itself. Dopamine is neither good nor bad. It’s a signal to tell us whether or not
0:03:15 something that we’re doing is potentially useful for our survival. And also, it’s related to what we
0:03:23 predicted about how rewarding or pleasurable something would be. And so it’s really, you know, I sort of,
0:03:30 sometimes I joke it’s like the reward theory of relativity, dopamine is, in the sense that pleasure and
0:03:37 pain really are truly relative to one another. And so dopamine gives us information about where we are
0:03:40 in that relativity scale between pleasure and pain.
0:03:45 And when you say relative, you mean, I mean, it’s quite fitting for anyone that can’t see, we have a
0:03:49 set of scales on the table. And scales are relative to each other, because if you pour in one end,
0:03:54 the other end goes up. And if you pour in the other end, the other end goes up and this end goes down.
0:03:57 And when you say relative, that’s what you’re describing, right?
0:03:59 Yes, that’s what that’s what I’m describing. Yes.
0:04:05 Okay. And what activities that I do every day have an impact on my dopamine?
0:04:13 Well, probably almost everything, you know, in some ways. I mean, every time we are doing something
0:04:21 that’s pleasurable, reinforcing, rewarding, that will affect dopamine. It’s really the primary signal
0:04:26 that lets us know that this thing is potentially important for our survival, as I mentioned.
0:04:33 But, you know, even aversive stimuli can trigger dopamine.
0:04:34 What’s aversive?
0:04:41 Oh, something that’s painful or not pleasurable. Dopamine gets involved in that equation. Anything
0:04:48 that’s novel or new is something that triggers our dopamine in our reward pathway. Dopamine is
0:04:55 fundamental for movement. So not just pleasure and reward, but also movement. So for example,
0:05:03 Parkinson’s disease, which is a disease related to stiffness and tremor is caused by a depletion
0:05:09 of dopamine in a part of the brain called the substantia nigra. And as dopamine gets depleted
0:05:15 in that part of the brain, people lose the ability to move their bodies. And it’s probably no coincidence
0:05:21 that the same neurotransmitter that is so important for pleasure, reward, motivation is also really
0:05:28 important for movement because most organisms have to locomote toward the object of their desire.
0:05:33 We want that thing, we have to exert effort, right? We have to put in the work to go get it.
0:05:39 But in the world today, we really don’t have to do that, right? We can swipe right, we can swipe left,
0:05:45 and all of a sudden it magically appears at the touch of a finger. And that’s very confusing for our brains,
0:05:52 because that’s not how we evolved. We really evolved for having to do quite a bit of upfront work
0:05:54 for a tiny little bit of reward.
0:05:59 I just want to, before we move on, talk about this point you said, because I think it’s quite
0:06:02 foundational to everything we’re going to talk about, about dopamine being relative to pain.
0:06:10 And I have this set of scales in front of me. And here I have some chemicals that are likely to
0:06:16 produce dopamine in my brain, I believe, right? So alcohol. I have some rum, I have some whiskey,
0:06:21 I have some vodka. And can you explain to me, using this rum, whiskey, and vodka,
0:06:25 how dopamine is relative to pain and what’s going on in my brain?
0:06:26 Sure.
0:06:27 Okay, I’ll slide this over to you.
0:06:36 Okay. So one of the most exciting findings in neuroscience in the past 75 years is that
0:06:42 pleasure and pain are co-located in the brain. So the same parts of the brain that process pleasure
0:06:50 also process pain. And in a very simple reductionist kind of way, they work like opposite sides of a
0:06:56 balance. So imagine that deep in your brain’s reward pathway, which is another exciting discovery,
0:07:01 right? That there’s this dedicated reward pathway of the brain that consists, broadly speaking,
0:07:06 of the prefrontal cortex, which is this large gray matter area right behind our foreheads that’s so
0:07:13 important for future planning, for delayed gratification, for appreciating future consequences.
0:07:18 You might think of it as like the brakes on the car, if we’re going to analogize to an engine.
0:07:25 And then deep, you know, in the brain, we’ve got what we call the limbic areas or the emotion brain.
0:07:32 And there you have the nucleus accumbens and the ventral tegmental area that are rich in dopamine
0:07:38 releasing neurons, right? And they act like the accelerator on the car. So when you’ve got a
0:07:44 healthy functioning brain, you’ve got enough accelerator, but not too much, right? So enough
0:07:49 dopamine being released, but not too much. And you’ve got a healthy prefrontal cortex putting
0:07:57 the brakes on that dopamine release. When people become addicted, there’s either a problem with the
0:08:03 brakes, the prefrontal cortex, or the accelerator, the nucleus accumbens and ventral tegmental area,
0:08:09 or both, right? What we’re finding is that there’s actually a disconnect. So there are large
0:08:15 neuronal circuits and pathways between those deep limbic structures and the prefrontal cortex that
0:08:22 literally get severed or disconnected when people become addicted. As we think about pleasure and pain
0:08:27 being co-located in the same parts of the brain, working like opposite sides of the balance,
0:08:33 in order to understand what happens in the addicted brain is to appreciate that there are
0:08:39 fundamental rules governing this balance. And one of the most important rules is that the balance wants
0:08:46 to remain level. It does not want to be tilted very long to the side of either pleasure or pain. And in
0:08:52 fact, what our brain does is first tilt an equal and opposite amount to whatever the initial stimulus is. So I’m
0:08:58 going to try to illustrate that here. So let’s say our initial stimulus is alcohol. Now, alcohol works through
0:09:05 its own chemical pathway. It works on our endogenous opioid system, the opioids that we make. We have receptors
0:09:11 for opioids in our brains. It works on our endogenous GABA system, which is our calming neurotransmitter. And at
0:09:18 the end of the day, it releases dopamine in the reward pathway. So any potentially addictive substance
0:09:24 will release dopamine in the reward pathway. The more that’s released and the faster that’s released
0:09:29 in a given individual, the more likely that substance is to be addictive.
0:09:35 Now, another important concept here is what we call drug of choice, which is to say what releases a lot of
0:09:41 dopamine in your brain may not release a lot of dopamine in my brain and vice versa, right? Which is
0:09:45 this idea that people have predilections to different kinds of drugs. And by the way,
0:09:49 people can get addicted to behaviors too. I should emphasize that.
0:09:56 When you say drug of choice, you mean the brain has a particular sensitivity to that
0:09:57 drug in terms of dopamine?
0:10:03 Yes. The more dopamine that’s released, the faster that it’s released, the more likely that drug is to
0:10:07 be addictive for a given individual. So you’re holding some whiskey there.
0:10:08 I’m holding some whiskey.
0:10:13 There could be a brain that is very sensitive to whiskey, and there could be a different brain that
0:10:17 you could pour all the whiskey and you like and the dopamine response is sort of limited.
0:10:25 Exactly. And for many of my patients who become addicted to alcohol, they will tell you that from
0:10:31 the first moment they had alcohol, they knew they were either in trouble or had met their best friend
0:10:38 or some combination. It was a very potent experience for them. All right. So let’s go ahead and put this
0:10:44 on the pleasure side of the balance. Dopamine is being released, but no sooner has that happened,
0:10:50 then my brain will work very hard to restore a level balance. And by the way, a level balance is what
0:10:56 neuroscientists call homeostasis, okay? And one of the overarching physiologic drives for all living
0:11:04 organisms is to return to homeostasis. Homeostasis is that parameter of what’s often called affordances
0:11:10 or states of being that are adaptive and healthy for the organism. For example, like we have a certain
0:11:17 homeostasis of body temperature. And if we go much beyond that, either too high or too low,
0:11:24 we will disintegrate and die, right? So homeostasis is that states of being that are compatible with
0:11:28 existence and potentially advantageous too. Sort of baseline level.
0:11:29 That’s right. Okay.
0:11:33 Yeah, baseline level. And by the way, we’re always releasing dopamine at a kind of tonic baseline
0:11:36 level in our brains. I sometimes think of it as the heartbeat of the brain.
0:11:39 So what’s happened here for people that can’t see is you poured a little bit of whiskey into
0:11:44 one end of the scale, the pleasure side of the scale, and the other side of the scale has risen,
0:11:49 because now there’s whiskey in the pleasure side, which I guess has released dopamine?
0:11:53 Exactly. So now we’ve released dopamine in the reward pathway.
0:11:57 Okay. Because the pain side went up, does that mean there’s now less pain in the brain?
0:12:03 Well, I think, you know, again, this is a metaphor. It’s an oversimplification. The idea here is just
0:12:08 when we press on the pleasure side, we’re releasing dopamine in the reward pathway and experiencing
0:12:09 pleasure. Okay.
0:12:16 But no sooner has that happened than our brain will try to compensate or adapt to increased
0:12:22 dopamine firing by down-regulating dopamine transmission, for example, by involuting
0:12:24 post-synaptic dopamine receptors. What does that mean?
0:12:33 Okay. Okay. So our brain is a bunch of wires, you know, that conduct these electrical signals. And
0:12:39 these long spindly cells are called neurons. And the thing about neurons is that they don’t actually touch
0:12:43 end to end. There’s a little gap or space between them. And that gap is called the synapse.
0:12:49 And that gap or synapse is bridged by what we call neurotransmitters. And dopamine is one of
0:12:56 those neurotransmitters. Okay. And when the presynaptic neuron pulses and releases dopamine,
0:13:03 it crosses the synapse and binds to a receptor on the post-synaptic neuron, which either continues
0:13:06 or aborts that electrical signal. Does that make sense?
0:13:06 Yes.
0:13:13 Okay. So one of the ways that our brain can decrease the effects of dopamine, decrease
0:13:20 dopamine transmission, is by involuting or taking inside the neuron the post-synaptic receptor.
0:13:23 That way, when dopamine is released, it has nowhere to bind.
0:13:25 Oh, okay. So it’s like removing the docking station.
0:13:30 Exactly. Very good. It’s removing the docking station. So essentially, getting back to our
0:13:36 scale, we’ve, you know, ingested alcohol, we’ve increased dopamine firing in the reward pathway.
0:13:41 But remember, our pleasure-pain balance wants to return to a level position, level with the ground,
0:13:48 homeostasis. So it’s going to decrease dopamine transmission by, for example, involuting those
0:13:54 post-synaptic dopamine receptors. But one thing about the brain in its process of trying to get
0:13:59 back to homeostasis, and again, I like to think of this neuroadaptation process as these gremlins
0:14:04 hopping on the pain side of the balance to bring it level again. You don’t have gremlins here,
0:14:08 here you have these little rocks, but let’s go ahead and put a rock on the pain side of the balance.
0:14:13 And these rocks are our friends, right? Their job is to level the balance, because remember,
0:14:16 we’ve got to go back to homeostasis. So I’m going to put a rock on, and you’re going to say,
0:14:23 “Oh my gosh, it overshot,” right? Now, I’ve got it pressed down on the pain side of the balance.
0:14:29 But that’s exactly what happens in our brains. In this process of neuroadaptation,
0:14:33 those gremlins hopping on the pain side of the balance don’t get off as soon as the balance is level.
0:14:37 They stay on until we’re tilted an equal and opposite amount.
0:14:42 So is that what a hangover is, or a come down? As they would say when people take drugs,
0:14:44 they say, “I have a come down.”
0:14:50 Exactly. That’s exactly what it is. That’s the hangover, the come down, the blue Monday,
0:14:56 or on a much smaller scale, just that moment of craving, right? That moment of wanting to have
0:14:57 one more shot, right?
0:15:00 Why does it overshoot? Why can’t it just perfectly hit homeostasis?
0:15:02 Such a great question.
0:15:03 Because then we’d feel fine.
0:15:06 Yeah. Why did Mother Nature do that to us?
0:15:08 So cruel, right?
0:15:08 Yeah.
0:15:14 Okay. I’m going to tell you an evolutionary just-so story. What we mean by that is we don’t
0:15:21 really know why, you know, this mechanism exists. But from an evolutionary perspective,
0:15:27 if you’re living in a world of scarcity and ever-present danger, this is the perfect mechanism
0:15:33 to make sure that we’re never satisfied with what we have, that we’re always wanting more.
0:15:36 It’s made us the ultimate seekers.
0:15:42 Okay. Because immediately after getting something, I’m now feeling a lack of pleasure,
0:15:46 and I’m at a deficit, you know, on the pain side of the scale, which means that I’m going to go seeking
0:15:52 out more dopamine. And in a world where everything is quite scarce, that could mean going on another
0:15:55 four-hour hunt the next day to go kill a gazelle or something.
0:15:56 Perfect.
0:15:57 Perfect. You’ve got it, yeah.
0:15:57 You’ve got it perfectly.
0:15:58 Okay. Interesting.
0:15:58 Yeah.
0:16:05 Okay. So that’s going to motivate me because this gets so, but Jesus, people that have hangovers
0:16:06 don’t seem very motivated.
0:16:17 Right. So now that’s it. So why is that, right? It’s because alcohol is a product of human engineering
0:16:25 that releases so much dopamine all at once in the reward pathway that our brains are reeling to
0:16:33 compensate, right? We really weren’t evolved for this much pleasure with this much easy access.
0:16:41 As you said yourself, we were really evolved to have to do quite a lot of work upfront and to be hungry
0:16:47 and to be lonely and to be tired and then get a little bit of reward that would then bring us back
0:16:53 up to homeostasis. So really, we were evolved to be pressing on the pain side of the balance in our
0:16:59 effort to find pleasure. And then when we find it, that little bit of food or clothing or shelter or a
0:17:02 mate would bring us back to the level of position. Does that make sense?
0:17:09 Yeah. So you’re telling me essentially that we’re all wired to be addicted because if this is how our
0:17:16 brain works in a world, it’s designed to seek out more dopamine. But the problem we have now is we have
0:17:22 all this synthetic dopamine effectively, like this synthetic chemicals and synthetic things and, you know,
0:17:28 an internet that is wiring us to give us so much dopamine so easily. That means that our brains are
0:17:33 effectively like mismatched to the world that we live in and therefore wired to be addicted. Yeah,
0:17:37 I think you actually said that. I found a quote you said in an interview where you said,
0:17:41 we’re all wired to be addicted. And if you’re not addicted yet, it’s right around the corner.
0:17:49 Right. Coming to a website near you. Yes. I guess I would qualify that a little bit by saying we’re
0:17:55 wired for survival in a world of scarcity. That’s not the world we live in now. We live in a world of
0:18:01 overwhelming overabundance. And so there is a mismatch between this ancient wiring that has us
0:18:09 relentlessly pursuing pleasure in order to survive and a world that’s so infused with pleasure and so many
0:18:15 rewarding stimuli that now we’re overwhelming our reward system and our brains are reeling in response
0:18:20 to try to compensate. So what happens to this scale then in such a world where I can get a big hit of
0:18:26 dopamine all the time using some of these synthetic things or the internet or pornography or whatever
0:18:30 else? What’s going on with this scale over and over again? Okay, great. So let me get there.
0:18:35 Let me first say, though, that remember, after we do something that’s highly pleasurable, our brain
0:18:42 compensates with neuroadaptation, tilting an equal and opposite amount to the side of pain, and then
0:18:48 restoring our balance back to the level position, right, or what we call homeostasis. So this doesn’t
0:18:54 last forever, right? It’s to pleasure, then it’s to pain, then it’s back to the level position. But if we
0:19:01 continue to consume our drug of choice over days to weeks to months to years, and we add in a whole
0:19:11 bunch of other drugs, and now we’re consuming, you know, pornography and smoking pot and eating donuts
0:19:18 and, you know, you name it all at the same time, then essentially what happens is those gremlins on
0:19:22 the pain side of the balance end up camped out there.
0:19:27 For anyone that can’t see, she put all of the rocks into the pain side to represent all of the
0:19:31 addictive behaviors that this individual has now taken on.
0:19:39 Right. And now we’ve entered addicted brain, by which I mean that we’ve changed our hedonic
0:19:49 or joy set point to the side of pain. Now we need more and more of our drug in more potent forms,
0:19:55 not to get high and feel good, but just to level the balance and feel normal. And this is not going
0:20:00 to be enough. To level the balance, I would have to like keep filling this much more than this
0:20:06 container can hold. And that would be in pursuit really of just trying to level that balance so
0:20:11 that we can feel normal. And when we’re not using, we’re walking around with a balance tilted toward the
0:20:18 side of pain, experiencing the universal symptoms of withdrawal from any addictive substance or behavior,
0:20:24 which are anxiety, irritability, insomnia, depression and craving.
0:20:30 So if I managed to get enough vodka, whiskey, rum, and pour it into the pleasure side of the scale,
0:20:34 now that all the rocks are in the pain side of the scale, I managed to outweigh it,
0:20:37 it would, it would, what would then happen?
0:20:38 More rocks.
0:20:40 More rocks would be added.
0:20:41 Yes, more rocks.
0:20:45 So momentarily, I would maybe be in a little bit of pleasure.
0:20:45 Yes.
0:20:49 But then my brain would remove those docking stations again, remove more of them,
0:20:54 and more rocks would go in and I’d slam down on the pain side again, which means I need more
0:21:01 alcohol to try and get up to pleasure. Okay. So really you want to, you want to like dopamine
0:21:06 fast or you need, you need to just balance this. And this is so difficult because of the world we
0:21:10 live in. It’s almost, it’s, it’s, it’s funnily enough, because this little scales experiment
0:21:14 analogy here has given me a huge amount of empathy for people that are addicts.
0:21:21 Oh gosh, I’m so glad you said that because I think that is the key to empathy for the disease of
0:21:27 addiction, as well as for people with the disease having empathy for themselves, is recognizing that
0:21:34 on some level, it, it’s, it’s out of their control, right? Because when we are tilted to the side of pain,
0:21:41 the overwhelming drive to restore a level balance or restore homeostasis as quickly as possible,
0:21:48 overwhelms any other rational thought about the consequences of my drug use, right? It’s just like,
0:21:53 get back to the level position because if I do that, I’ll at least feel temporarily better.
0:21:59 What you just listened to was a most replayed moment from a previous episode. If you want
0:22:08 to listen to that full episode, I’ve linked it down below. Check the description. Thank you.
Bạn đã viết một trong những cuốn sách biểu tượng và nổi tiếng nhất về dopamine, điều này đã đưa chủ đề dopamine trở thành một phần trong nhận thức cộng đồng. Nhưng tôi nghĩ câu hỏi quan trọng nhất mà tôi nên hỏi bạn là, tại sao dopamine lại quan trọng? À, một câu hỏi hay. Một điểm khởi đầu tốt.
Tôi muốn nói rằng dopamine quan trọng vì nó là một yếu tố cơ bản cho sự sống còn của chúng ta, đúng không? Nó là hóa chất mà chúng ta tạo ra trong não, báo cho chúng ta biết rằng đây là một điều mà chúng ta nên tiếp cận, khám phá, điều tra. Vậy dopamine thực sự là hóa chất liên quan đến sự sống còn. Vậy dopamine là gì? Nếu bạn phải giải thích cho một đứa trẻ 10 tuổi, bạn sẽ giải thích như thế nào? Vậy, dopamine là một hóa chất mà chúng ta tạo ra trong não. Nó có nhiều chức năng khác nhau, nhưng một trong những chức năng quan trọng nhất là nó giúp chúng ta trải nghiệm niềm vui, phần thưởng và động lực. Có thể nó còn quan trọng hơn cho động lực làm việc hơn cả niềm vui chính nó. Ví dụ, có một thí nghiệm rất nổi tiếng trong đó chuột được xử lý để không có dopamine trong con đường phần thưởng của não. Các nhà khoa học đã phát hiện ra rằng nếu họ đặt thức ăn vào miệng chuột, chuột sẽ ăn thức ăn, có vẻ như nó có được một chút niềm vui từ thức ăn, nếu bạn có thể xác định điều đó từ việc quan sát một con chuột ăn, mà tôi nghĩ họ cảm thấy có thể. Nhưng nếu bạn đặt thức ăn thậm chí cách miệng chuột một khoảng bằng chiều dài cơ thể, chuột sẽ chết đói. Ý tưởng là nếu không có dopamine, chúng ta không có động lực để tìm kiếm những thứ mà chúng ta cần cho sự sống còn cơ bản của mình. Thật điên rồ. Bạn đặt thức ăn cách miệng chuột một inch, và nó sẽ chết đói vì nó không có dopamine, thứ cần thiết để chỉ cần với tay và ăn.
Đúng vậy, về cơ bản. Có thể nó không chỉ là một inch, có thể nó hơn một chút. Nhưng ý tưởng là dopamine cần thiết để có động lực làm việc để lấy được thứ mà chúng ta cần. Và việc hiểu biết về dopamine có thể cải thiện cuộc sống của tôi như thế nào?
Có một hiểu biết cơ bản về cách dopamine hoạt động, cách chúng ta xử lý niềm vui và nỗi đau, và cũng như những gì xảy ra với dopamine khi chúng ta chuyển từ việc sử dụng giải trí có thể điều chỉnh sang sử dụng nghiện không thích hợp là điều thực sự hữu ích, đặc biệt là cho những người trong chúng ta sống trong thế giới hiện đại, nơi mà giờ đây chúng ta tiếp xúc với rất nhiều chất và hành vi củng cố mà tất cả chúng ta đều trở nên dễ bị tổn thương trước vấn đề nghiện.
Và những hiểu lầm lớn nhất về chủ đề dopamine là gì? Bởi vì nó được nhắc đến khá nhiều trong xã hội. Tôi thấy nó trong các nhóm trò chuyện của mình, mọi người nói, tôi cần nhiều dopamine hơn hay gì đó, hoặc, bạn biết đấy, người đó chỉ thèm dopamine. Những hiểu lầm lớn nhất mà bạn đã gặp là gì? Hiểu lầm chính là rằng bằng cách nào đó chúng ta có thể nghiện dopamine. Chúng ta không nghiện chính dopamine. Dopamine không tốt cũng không xấu. Nó là một tín hiệu để thông báo cho chúng ta biết liệu những gì chúng ta đang làm có thể hữu ích cho sự sống còn của chúng ta hay không. Và cũng liên quan đến những gì chúng ta dự đoán về mức độ phần thưởng hoặc niềm vui của một điều gì đó. Vì vậy, thực sự, tôi đôi khi nói đùa rằng đó như là lý thuyết phần thưởng của thuyết tương đối, dopamine có nghĩa là, rằng niềm vui và nỗi đau thực sự là tương đối với nhau. Và vì vậy dopamine cho chúng ta thông tin về vị trí của chúng ta trên thang đo tương đối đó giữa niềm vui và nỗi đau.
Và khi bạn nói tương đối, bạn có nghĩa là, ý tôi là, khá phù hợp với bất kỳ ai không thể nhìn thấy, chúng tôi có một bộ cân trên bàn. Và cân là tương đối với nhau, bởi vì nếu bạn đổ vào một đầu, đầu kia sẽ lên. Và nếu bạn đổ vào đầu kia, đầu kia sẽ lên và đầu này sẽ xuống. Và khi bạn nói tương đối, đó là những gì bạn đang mô tả, đúng không?
Đúng vậy, đó là những gì tôi đang mô tả.
Được rồi. Và những hoạt động nào mà tôi làm hàng ngày có ảnh hưởng đến dopamine của tôi?
Thực tế, có lẽ hầu như mọi thứ, bạn biết đấy, theo nhiều cách. Ý tôi là, mỗi khi chúng ta làm điều gì đó mang lại niềm vui, củng cố, phần thưởng, điều đó sẽ ảnh hưởng đến dopamine. Nó thực sự là tín hiệu chính cho chúng ta biết rằng điều này có thể quan trọng cho sự sống còn của chúng ta, như tôi đã đề cập.
Nhưng, bạn biết đấy, ngay cả kích thích không mong muốn cũng có thể kích hoạt dopamine.
Kích thích không mong muốn là gì?
À, đó là điều gì đó đau đớn hoặc không mang lại niềm vui. Dopamine cũng tham gia vào phương trình đó. Bất kỳ điều gì mới hoặc lạ đều là điều kích thích dopamine trong con đường phần thưởng của chúng ta. Dopamine là cơ bản cho chuyển động. Vì vậy, không chỉ là niềm vui và phần thưởng, mà còn cả chuyển động. Ví dụ như, bệnh Parkinson, một căn bệnh liên quan đến sự cứng nhắc và run rẩy, là do sự thiếu hụt dopamine ở một phần của não gọi là substantia nigra. Và khi dopamine bị thiếu hụt ở phần não đó, con người mất khả năng di chuyển cơ thể. Và có lẽ không phải là trùng hợp khi mà cùng một chất dẫn truyền thần kinh mà rất quan trọng cho niềm vui, phần thưởng, động lực cũng thực sự quan trọng cho chuyển động vì hầu hết các sinh vật đều phải di chuyển về phía mục tiêu mà chúng muốn. Chúng ta muốn điều đó, chúng ta phải nỗ lực, đúng không? Chúng ta phải làm việc để có được nó.
Nhưng trong thế giới ngày nay, chúng ta thực sự không cần phải làm như vậy, đúng không? Chúng ta có thể vuốt sang phải, chúng ta có thể vuốt sang trái, và đột nhiên nó hiện ra một cách kỳ diệu chỉ bằng một cú chạm. Và điều đó rất gây rối cho não của chúng ta, vì đó không phải là cách mà chúng ta tiến hóa. Chúng ta thực sự tiến hóa để phải làm khá nhiều công việc ban đầu cho một chút phần thưởng nhỏ.
Tôi chỉ muốn, trước khi chúng ta tiếp tục, nói về điểm này bạn đã nói, vì tôi nghĩ nó rất cơ bản cho mọi thứ mà chúng ta sẽ nói về, về việc dopamine tương đối với nỗi đau. Và tôi có bộ cân này trước mặt mình. Và ở đây tôi có một số hóa chất có khả năng tạo ra dopamine trong não của tôi, tôi tin là vậy, đúng không? Như rượu. Tôi có một chút rum, tôi có một chút whiskey, tôi có một chút vodka. Và bạn có thể giải thích cho tôi, sử dụng rum, whiskey và vodka này, cách mà dopamine tương đối với nỗi đau và những gì đang xảy ra trong não của tôi không?
Chắc chắn rồi.
Okay, tôi sẽ chuyển điều này cho bạn.
Được rồi. Một trong những phát hiện thú vị nhất trong khoa học thần kinh trong 75 năm qua là cảm giác dễ chịu và đau đớn được đặt ở cùng một khu vực trong não. Những phần giống nhau của não xử lý cảm giác dễ chịu cũng xử lý cảm giác đau. Và theo một cách đơn giản và giảm thiểu, chúng hoạt động như hai đầu đối lập của một cái cân. Hãy tưởng tượng rằng sâu trong đường dẫn phần thưởng của não, đây là một phát hiện thú vị khác, đúng không? Có một con đường phần thưởng riêng biệt của não, bao gồm, nói chung, vỏ não trước trán, là khu vực chất xám lớn nằm ngay phía sau trán chúng ta, rất quan trọng cho việc lập kế hoạch tương lai, cho sự hài lòng muộn, cho việc đánh giá các hậu quả trong tương lai. Bạn có thể nghĩ về nó như là phanh trên xe, nếu chúng ta so sánh với một động cơ. Và sâu trong não, chúng ta có những khu vực mà chúng ta gọi là khu vực limbic hay não cảm xúc. Ở đó bạn có nhân accumbens và vùng tegmental ventral, nơi rất giàu các tế bào thần kinh tiết dopamine, đúng không? Và chúng hoạt động như là bàn đạp ga trên xe. Vậy khi bạn có một bộ não hoạt động khỏe mạnh, bạn có đủ bàn đạp ga, nhưng không quá nhiều, đúng không? Nguyên nghĩa là đủ dopamine được giải phóng, nhưng không quá nhiều. Và bạn có một vỏ não trước trán khỏe mạnh kìm hãm việc giải phóng dopamine đó. Khi mọi người trở nên nghiện, sẽ có vấn đề với phanh, vỏ não trước trán, hoặc bàn đạp ga, nhân accumbens và vùng tegmental ventral, hoặc cả hai, đúng không? Điều chúng tôi phát hiện ra là thực sự có một sự ngắt kết nối. Có những mạch và con đường thần kinh lớn giữa những cấu trúc limbic sâu và vỏ não trước trán mà trên thực tế bị cắt đứt hoặc ngắt kết nối khi mọi người trở nên nghiện. Khi chúng ta nghĩ về cảm giác dễ chịu và đau đớn được đặt ở cùng một khu vực trong não, hoạt động như những mặt đối lập của cái cân, để hiểu điều gì xảy ra trong bộ não nghiện là phải đánh giá rằng có những quy tắc cơ bản quy định cái cân này. Và một trong những quy tắc quan trọng nhất là cái cân muốn giữ nguyên trạng. Nó không muốn bị nghiêng quá lâu về phía cảm giác dễ chịu hoặc đau đớn. Trong thực tế, điều mà não của chúng ta làm là trước tiên nghiêng một lượng bằng nhau và đối lập với bất kỳ kích thích ban đầu nào. Giả sử kích thích ban đầu của chúng ta là rượu. Bây giờ, rượu hoạt động thông qua con đường hóa học riêng của nó. Nó hoạt động trên hệ thống opioid nội sinh của chúng ta, các opioid mà chúng ta sản xuất. Chúng ta có các thụ thể cho opioid trong não. Nó tác động lên hệ thống GABA nội sinh của chúng ta, chất dẫn truyền thần kinh giúp chúng ta cảm thấy bình tĩnh. Và vào cuối ngày, nó sẽ giải phóng dopamine trong con đường phần thưởng. Vì vậy, bất kỳ chất nào có khả năng gây nghiện sẽ giải phóng dopamine trong con đường phần thưởng. Càng nhiều dopamine được giải phóng và càng nhanh thì khả năng chất đó gây nghiện cho mỗi cá nhân càng cao.
Bây giờ, một khái niệm quan trọng khác là cái mà chúng ta gọi là thuốc ưa thích, có nghĩa là cái gì giải phóng nhiều dopamine trong não bạn có thể không giải phóng nhiều dopamine trong não tôi và ngược lại, đúng không? Đó là ý tưởng rằng mọi người có sự ưa chuộng đối với các loại thuốc khác nhau. Và nhân tiện, mọi người cũng có thể bị nghiện hành vi nữa. Tôi nên nhấn mạnh điều đó.
Khi bạn nói về thuốc ưa thích, bạn có nghĩa là não có độ nhạy cảm đặc biệt với thuốc đó về mặt dopamine?
Đúng vậy. Càng nhiều dopamine được giải phóng, càng nhanh thì thuốc đó càng có khả năng gây nghiện đối với một cá nhân cụ thể. Vậy bạn đang cầm một chút whiskey ở đó.
Tôi đang cầm một chút whiskey.
Có thể có một bộ não rất nhạy cảm với whiskey, và cũng có một bộ não khác mà bạn có thể đổ tất cả whiskey mà bạn thích và phản ứng dopamine được hạn chế.
Chính xác. Và với nhiều bệnh nhân của tôi trở nên nghiện rượu, họ sẽ cho bạn biết rằng từ giây phút đầu tiên họ uống rượu, họ đã biết họ đang gặp rắc rối hoặc đã gặp được người bạn tốt nhất hoặc một sự kết hợp nào đó. Đó là một trải nghiệm rất mạnh mẽ đối với họ. Được rồi, vậy hãy để cái này ở phía cảm giác dễ chịu của cái cân. Dopamine đang được giải phóng, nhưng ngay sau khi điều đó xảy ra, não của tôi sẽ làm việc rất chăm chỉ để khôi phục một cái cân mức độ. Và nhân tiện, một cái cân mức độ là cái mà các nhà khoa học thần kinh gọi là homeostasis, được chưa? Và một trong những động lực sinh lý tổng thể cho tất cả các sinh vật sống là trở về trạng thái cân bằng. Homeostasis là thông số của những gì thường được gọi là các khả năng hay trạng thái tồn tại tương thích và lành mạnh cho sinh vật. Ví dụ, như chúng ta có một mức độ homeostasis nhất định về nhiệt độ cơ thể. Và nếu chúng ta vượt quá mức đó, hoặc quá cao hoặc quá thấp, chúng ta sẽ bị phân hủy và chết, đúng không? Vậy homeostasis là những trạng thái tồn tại tương thích với sự sống và có thể còn có lợi nữa. Một mức độ cơ bản, đúng không?
Đúng vậy. Được rồi.
Đúng vậy, mức độ cơ bản. Và nhân tiện, chúng ta luôn luôn giải phóng dopamine ở một mức độ cơ bản tonic nào đó trong não. Tôi đôi lúc nghĩ về nó như là nhịp tim của não.
Vậy điều gì đã xảy ra cho những người không thể nhìn thấy là bạn đã đổ một chút whiskey vào một bên của cái cân, bên cảm giác dễ chịu của cái cân, và bên còn lại của cái cân đã nâng lên, bởi vì giờ đây có whiskey bên phía cảm giác dễ chịu, điều này tôi đoán đã giải phóng dopamine?
Chính xác. Vậy bây giờ chúng ta đã giải phóng dopamine trong con đường phần thưởng.
Được rồi. Bởi vì bên đau đớn đã lên cao, có phải nghĩa là hiện tại có ít đau đớn hơn trong não không?
Chà, tôi nghĩ rằng, lại lần nữa, đây là một phép ẩn dụ. Đây là một sự đơn giản hóa. Ý tưởng ở đây là khi chúng ta tác động lên bên cảm giác dễ chịu, chúng ta đang giải phóng dopamine trong con đường phần thưởng và trải nghiệm cảm giác dễ chịu. Được không?
Nhưng ngay khi điều đó xảy ra, não của chúng ta sẽ cố gắng bù đắp hoặc thích nghi với việc giải phóng dopamine tăng cao bằng cách giảm điều chỉnh việc truyền dopamine, ví dụ, bằng cách thu nhỏ các thụ thể dopamine sau synapse. Điều đó có nghĩa là gì?
Được rồi. Được rồi.
Vậy bộ não của chúng ta là một đống dây, bạn biết đấy, dẫn truyền các tín hiệu điện này. Và những tế bào dài nhọn này được gọi là tế bào thần kinh. Điều đặc biệt về tế bào thần kinh là chúng không thực sự chạm vào nhau từ đầu đến cuối. Có một khoảng trống nhỏ hoặc không gian giữa chúng. Và khoảng trống đó được gọi là synapse. Khoảng trống hoặc synapse đó được nối lại bởi cái mà chúng ta gọi là chất dẫn truyền thần kinh. Và dopamine là một trong những chất dẫn truyền thần kinh đó. Được chưa? Và khi tế bào thần kinh tiền synapse phát xung và giải phóng dopamine, nó vượt qua synapse và liên kết với một thụ thể trên tế bào thần kinh hậu synapse, điều này sẽ tiếp tục hoặc dừng lại tín hiệu điện đó. Điều đó có hợp lý không?
Có.
Được rồi. Một trong những cách mà bộ não chúng ta có thể giảm bớt tác động của dopamine, giảm việc truyền dẫn dopamine, là bằng cách kéo vào bên trong tế bào thần kinh thụ thể hậu synapse. Bằng cách đó, khi dopamine được giải phóng, nó không có chỗ nào để liên kết.
Ồ, được rồi. Vậy giống như là loại bỏ trạm neo.
Chính xác. Rất tốt. Đó là việc loại bỏ trạm neo. Vậy nên, quay lại với thanh cân bằng của chúng ta, chúng ta đã tiêu thụ rượu, chúng ta đã tăng cường phát xung dopamine trong con đường phần thưởng. Nhưng hãy nhớ rằng, sự cân bằng giữa hưởng thụ và đau đớn của chúng ta muốn trở lại mức cân bằng, ngang bằng với mặt đất, trạng thái cân bằng nội môi. Vì vậy, nó sẽ giảm truyền dẫn dopamine bằng cách, ví dụ, là kéo vào những thụ thể dopamine hậu synapse đó. Nhưng một điều về bộ não trong quá trình cố gắng trở lại trạng thái cân bằng nội môi, và một lần nữa, tôi thích nghĩ về quá trình điều chỉnh thần kinh này như những con gremlin nhảy lên phía đau đớn của cân bằng để đưa nó trở lại mức cân bằng. Bạn không có gremlin ở đây, ở đây bạn có những viên đá nhỏ, nhưng hãy để chúng ta đặt một viên đá vào phía đau đớn của cân bằng. Và những viên đá này là bạn của chúng ta, đúng không? Công việc của chúng là làm cho sự cân bằng trở nên công bằng, vì hãy nhớ rằng, chúng ta phải quay trở lại trạng thái cân bằng nội môi. Vì vậy, tôi sẽ đặt một viên đá lên, và bạn sẽ nói, “Ôi, trời ơi, nó đã vượt quá,” đúng không? Bây giờ, tôi đã đè nó xuống phía đau đớn của cân bằng. Nhưng đó chính xác là những gì xảy ra trong bộ não của chúng ta. Trong quá trình điều chỉnh thần kinh này, những con gremlin nhảy lên phía đau đớn của cân bằng không nhảy xuống ngay khi cân bằng đã được mức đều. Chúng ở lại cho đến khi chúng ta bị nghiêng một lượng bằng nhau và ngược lại.
Vậy điều đó có phải là cơn say rượu, hay là sự hạ xuống không? Như họ nói khi mọi người sử dụng thuốc, họ nói, “Tôi đang hạ xuống.”
Chính xác. Đó chính xác là điều đó. Đó là cơn say rượu, sự hạ xuống, ngày thứ Hai buồn bã, hoặc ở mức nhỏ hơn, chỉ là khoảnh khắc thèm muốn, đúng không? Khoảnh khắc muốn có thêm một ly nữa, đúng không?
Tại sao nó lại vượt quá? Tại sao nó không thể hoàn hảo đạt được trạng thái cân bằng nội môi?
Đó là một câu hỏi tuyệt vời.
Bởi vì nếu vậy, chúng ta sẽ cảm thấy ổn.
Vâng. Tại sao Mẹ Thiên Nhiên lại làm điều đó với chúng ta?
Thật tàn nhẫn, đúng không?
Vâng.
Được rồi. Tôi sẽ kể cho bạn một câu chuyện tiến hóa thú vị. Những gì chúng tôi muốn nói là chúng tôi không thực sự biết tại sao cơ chế này tồn tại. Nhưng từ góc độ tiến hóa, nếu bạn sống trong một thế giới khan hiếm và hiểm họa luôn hiện hữu, đây là cơ chế hoàn hảo để đảm bảo rằng chúng ta không bao giờ cảm thấy hài lòng với những gì mình có, rằng chúng ta luôn muốn nhiều hơn. Nó đã khiến chúng ta trở thành những kẻ tìm kiếm tối thượng.
Được rồi. Bởi vì ngay sau khi có được thứ gì đó, tôi cảm thấy sự thiếu thốn niềm vui, và tôi đang ở mức thua lỗ, biết không, ở phía đau đớn của cán cân, điều này có nghĩa là tôi sẽ đi tìm thêm dopamine. Và trong một thế giới mà mọi thứ khá khan hiếm, điều đó có thể có nghĩa là đi săn thêm bốn tiếng vào ngày hôm sau để giết một con linh dương hoặc gì đó.
Hoàn hảo.
Hoàn hảo. Bạn đã hiểu rất đúng.
Bạn đã hiểu hoàn hảo.
Được rồi. Thú vị.
Vâng.
Được rồi. Vậy điều đó sẽ thúc đẩy tôi vì điều này trở nên khó khăn, nhưng Chúa ơi, những người có cơn say rượu dường như không có động lực.
Đúng vậy. Vậy đó là điều. Vậy tại sao lại như vậy, đúng không? Đó là vì rượu là sản phẩm của sự chế tạo con người mà giải phóng một lượng lớn dopamine ngay lập tức trong đường phần thưởng mà bộ não của chúng ta phải cực kỳ vất vả để bù đắp, đúng không? Chúng ta thực sự không phát triển để có được niềm vui lớn như thế với sự tiếp cận dễ dàng như vậy. Như bạn đã nói, chúng ta thực sự được tiến hóa để phải làm nhiều công việc trước và cảm thấy đói, cô đơn và mệt mỏi và sau đó nhận được một chút phần thưởng sẽ đưa chúng ta trở lại trạng thái cân bằng nội môi. Vì vậy, thực sự, chúng ta đã tiến hóa để phải đè nén lên phía đau đớn của cân bằng trong nỗ lực tìm kiếm niềm vui. Và sau đó khi chúng ta tìm thấy nó, cái chút thức ăn, quần áo, nơi trú ẩn hoặc bạn đời sẽ đưa chúng ta trở lại mức độ cân bằng. Điều đó có hợp lý không?
Vâng. Vậy bạn đang nói với tôi rằng chúng ta đều được lập trình để trở nên nghiện ngập, bởi vì nếu đây là cách bộ não của chúng ta hoạt động trong một thế giới, nó được thiết kế để tìm kiếm thêm dopamine. Nhưng vấn đề chúng ta gặp phải bây giờ là chúng ta có tất cả dopamine tổng hợp này, thực sự, như hóa chất tổng hợp và những thứ tổng hợp và, bạn biết đấy, một internet đang khiến chúng ta nhận được rất nhiều dopamine một cách dễ dàng. Điều đó có nghĩa là bộ não của chúng ta thực sự như bị không khớp với thế giới mà chúng ta đang sống và do đó được lập trình để trở nên nghiện ngập. Vâng, tôi nghĩ bạn thực sự đã nói điều đó. Tôi đã tìm thấy một câu nói mà bạn đã nói trong một cuộc phỏng vấn mà bạn đã nói, chúng ta đều được lập trình để nghiện ngập. Và nếu bạn chưa nghiện ngập, điều đó đang ở ngay quanh góc.
Đúng vậy. Đang đến một trang web gần bạn. Vâng. Tôi đoán tôi sẽ thêm một chút điều kiện vào đó bằng cách nói rằng chúng ta được lập trình để tồn tại trong một thế giới khan hiếm. Đó không phải là thế giới mà chúng ta đang sống bây giờ. Chúng ta đang sống trong một thế giới hầu như dư thừa quá mức. Và vì vậy có một sự không khớp giữa hệ thống dây truyền cổ xưa này khiến chúng ta không ngừng theo đuổi niềm vui để tồn tại và một thế giới mà hiện nay tràn ngập niềm vui và nhiều kích thích phần thưởng đến mức chúng ta đang làm cho hệ thống phần thưởng của mình bị overwhelm và bộ não của chúng ta đang quay cuồng để đáp ứng nhằm cố gắng bù đắp.
Vậy điều gì sẽ xảy ra với cách đo này trong một thế giới mà tôi có thể nhận được một cú sốc lớn dopamine mọi lúc chỉ bằng cách sử dụng một số thứ tổng hợp này hoặc internet hoặc khiêu dâm hoặc bất cứ thứ gì khác? Điều gì đang diễn ra với cách đo này lặp đi lặp lại? Được rồi, tuyệt vời. Vậy cho tôi đi tới đó. Đầu tiên, tôi muốn nói rằng hãy nhớ rằng, sau khi chúng ta làm điều gì đó mang lại niềm vui lớn, não bộ của chúng ta bù đắp bằng cách thích nghi thần kinh, nghiêng một lượng tương đương và ngược lại sang phía đau, và sau đó khôi phục sự cân bằng của chúng ta trở lại trạng thái bằng phẳng, đúng không, hay những gì chúng ta gọi là cân bằng sinh lý. Vậy điều này không kéo dài mãi mãi, đúng không? Nó thì là niềm vui, rồi thì là đau, rồi lại trở về trạng thái bằng phẳng. Nhưng nếu chúng ta tiếp tục tiêu thụ loại ma túy mà mình ưa thích trong nhiều ngày, tuần, tháng, năm, và thêm vào một đống các loại chất khác, và bây giờ chúng ta đang tiêu thụ, bạn biết đấy, khiêu dâm và hút thuốc lá và ăn bánh rán và, bạn biết đấy, bạn có thể liệt kê tất cả những thứ đó cùng một lúc, thì về cơ bản điều xảy ra là những con quái vật ở phía đau của cân bằng sẽ định cư ở đó.
Đối với bất kỳ ai không thấy, cô ấy đã cho tất cả đá vào phía đau để thể hiện tất cả các hành vi nghiện mà cá nhân này đã áp dụng.
Đúng vậy. Và hiện tại, chúng ta đã bước vào tâm trí nghiện, mà ý tôi là chúng ta đã thay đổi điểm đặt niềm vui hoặc hưng phấn của mình sang phía đau. Bây giờ chúng ta cần ngày càng nhiều loại ma túy của mình ở dạng mạnh hơn, không phải để phê và cảm thấy tốt, mà chỉ để cân bằng lại và cảm thấy bình thường. Và điều này sẽ không đủ. Để cân bằng, tôi sẽ phải làm đầy nhiều hơn mức mà cái bình này có thể chứa. Và đó thực sự là việc cố gắng để giữ cho sự cân bằng đó để chúng ta có thể cảm thấy bình thường. Và khi chúng ta không sử dụng, chúng ta đang đi bộ quanh với sự cân bằng nghiêng về phía đau, trải nghiệm những triệu chứng rút thuốc phổ quát của bất kỳ chất hoặc hành vi nào gây nghiện, đó là lo âu, cáu kỉnh, mất ngủ, trầm cảm và thèm muốn.
Vì vậy, nếu tôi quản lý để có đủ vodka, whiskey, rum, và đổ chúng vào phía niềm vui của cái cân, bây giờ đã có tất cả đá ở phía đau của cái cân, tôi đã quản lý để vượt qua nó, thì điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Nhiều đá hơn.
Nhiều đá hơn sẽ được thêm vào.
Đúng, nhiều đá hơn.
Vì vậy, có thể một cách tạm thời, tôi sẽ có một chút niềm vui.
Đúng.
Nhưng sau đó não tôi sẽ lại loại bỏ những điểm gắn kết đó, loại bỏ thêm nhiều cái nữa, và đá sẽ lại vào và tôi sẽ tự đè xuống phía đau một lần nữa, điều này có nghĩa là tôi cần nhiều rượu hơn để cố gắng nâng lên tới niềm vui. Được rồi. Thực sự bạn muốn, bạn muốn như việc nhịn ăn dopamine hoặc bạn cần, bạn cần chỉ để cân bằng điều này. Và điều này rất khó khăn vì thế giới mà chúng ta đang sống. Nó gần như, thật buồn cười, vì phép tắc thí nghiệm cái cân nhỏ này đã cho tôi một lượng lớn sự đồng cảm với những người nghiện.
Ôi chao, tôi rất vui vì bạn đã nói điều đó bởi vì tôi nghĩ rằng đó là chìa khóa để có sự đồng cảm với căn bệnh nghiện, cũng như với những người mắc căn bệnh này đang có sự đồng cảm với chính họ, là nhận ra rằng ở một số cấp độ, điều đó nằm ngoài tầm kiểm soát của họ, đúng không? Bởi vì khi chúng ta nghiêng về phía đau, động lực mạnh mẽ để khôi phục lại sự cân bằng mức hoặc khôi phục cân bằng sinh lý càng sớm càng tốt, sẽ áp đảo mọi suy nghĩ hợp lý khác về hậu quả của việc sử dụng ma túy của tôi, đúng không? Chỉ cần trở về trạng thái bằng phẳng vì nếu tôi làm như vậy, ít nhất tôi sẽ cảm thấy tạm thời tốt hơn.
Những gì bạn vừa nghe là khoảnh khắc được phát lại nhiều nhất từ một tập trước đây. Nếu bạn muốn nghe toàn bộ tập đó, tôi đã liên kết nó phía dưới. Kiểm tra phần mô tả. Cảm ơn bạn.
你寫了一本關於多巴胺的最具代表性、最知名的書籍,將多巴胺的主題推向了公眾的意識。但我想問的最重要的問題是,多巴胺為什麼重要?啊,好問題。這是一個很好的起點。
我的意思是,多巴胺之所以重要是因為它對我們的生存至關重要,對吧?它是我們大腦中產生的化學物質,告訴我們這是我們應該接近、探索、調查的東西。因此,這幾乎是一種生存化學物質。那么,多巴胺是什麼呢?如果你必須向一個10歲的小孩解釋,你會怎麼去解釋?所以多巴胺是一種我們在大腦中生成的化學物質。它有許多不同的功能,但它最重要的功能之一是它幫助我們體驗快樂、獎勵和動機。它對於做事情的動機可能甚至比對快樂本身更為重要。例如,有一個非常著名的實驗,老鼠被設計成在大腦的獎勵路徑中沒有多巴胺。科學家發現,如果把食物放進老鼠的嘴裡,老鼠會吃掉食物,看起來會從中獲得一些快樂(如果你能從觀察老鼠進食來判斷的話,科學家們認為他們可以這樣做)。但如果把食物放在離它一個身體長度遠的地方,老鼠就會餓死。這個想法是,如果沒有多巴胺,我們就沒有動力去尋找基本生存所需的東西。這太瘋狂了。因此,當你把食物放在老鼠嘴邊一英寸的地方時,它會因為沒有多巴胺而餓死,沒有那種推動它伸手去吃的多巴胺。
是的,基本上。也許不是一英寸,也許稍微多一點。但這個想法是,多巴胺對於我們有動力去做努力以獲得所需的東西是必要的。
對於理解多巴胺,我該如何改善我的生活?
對於多巴胺如何運作、我們如何處理快樂和痛苦,以及當我們從適應性娛樂性使用轉向不適應性成癮使用時多巴胺會發生什麼事情,若能有基本的理解,這是非常有用的,特別是對於我們這些生活在現代世界的人而言,因為我們現在暴露於許多強化物質和行為中,都使我們容易受到成癮問題的影響。
關於多巴胺的最大誤解是什麼?因為這個詞在社會上被頻繁提及。我在我的群聊中看到人們說,我需要更多多巴胺,或者那個人就是渴望多巴胺。你遇到的最大誤解是什麼?
主要的誤解是我們以某種方式能夠對多巴胺上癮。我們並不是對多巴胺本身成癮。多巴胺既不是好也不是壞。它是一個信號,告訴我們我們正在做的事情是否對我們的生存是有用的,也與我們對某些事情的獎勵或快樂的預測有關。因此,它實際上,我有時會開玩笑地說,就像是相對論的獎勵理論,多巴胺的意義在於快樂和痛苦彼此真的都是相對的。因此,多巴胺會告訴我們在那種快樂和痛苦的相對尺度中,我們的位置。
當你說相對時,是指的,你是說,這對於任何看不見的人來說都是很合適的,我們桌上有一組天平。天平彼此之間是相對的,因為如果一端倒入某物,另一端就會上升。如果你把另一端倒入,另一端也會上升,而這端則會下降。當你說相對時,你描述的就是這樣的情況,對嗎?
是的,這就是我所描述的。
好的。那我每天做的哪些活動會影響我的多巴胺?
嗯,幾乎幾乎每件事,從某種角度來說。我的意思是,每次我們做一些令人愉快、增強性、獎勵性的事情,這都會影響多巴胺。這確實是讓我們知道這件事可能對我們的生存重要的主要信號,正如我提到的。
但,包括厭惡刺激也會引發多巴胺。
什麼是厭惡?
哦,某些痛苦或不愉快的東西。多巴胺在這個方程中也會涉及。任何新奇或新鮮的東西都是觸發我們多巴胺獎勵路徑的東西。多巴胺對於運動來說是基礎的。因此,不僅僅是快樂和獎勵,還有運動。例如,帕金森氏症,這是一種與僵硬和顫抖相關的疾病,是由於大腦中一個稱為黑質的部位多巴胺的減少所致。隨著那部分大腦中多巴胺的減少,人們失去了移動自己身體的能力。而且,可能並非巧合的是,對於快樂、獎勵和動機如此重要的神經傳導物質,對於運動也非常重要,因為大多數生物都必須向它們渴望的物體移動。我們想要那東西,我們必須付出努力,對吧?我們必須付出工作去獲取它。
但在今天的世界中,我們真的不必這樣做,對吧?我們可以向右滑,向左滑,突然它就會在指尖輕touch下奇蹟般地出現。這對我們的大腦來說非常混亂,因為這不是我們進化的方式。我們的進化確實需要我們為微小的獎勵做不少的 upfront 工作。
在我們繼續之前,我想談談你剛剛提到的這一點,因為我覺得這是一切我們將要談論的事情的基礎,即多巴胺相對於痛苦。我面前有這一組天平,而這裡我有一些可能產生多巴胺的化學物質,我相信,對嗎?比如酒精。我有一些朗姆酒,威士忌,和伏特加。你能用這些朗姆酒、威士忌和伏特加來解釋一下,多巴胺是如何相對於痛苦以及我大腦中的發生什麼事情的嗎?
當然。
好的,我把這段文字轉給你。
好的。在過去 75 年的神經科學研究中,最令人興奮的發現之一是快感和痛苦在大腦中是相互重疊的。負責處理快感的大腦區域同樣也處理痛苦。從一個非常簡單的還原主義角度來看,它們就像天平的兩側在運作。因此,想像一下,在你大腦獎賞路徑的深處,這是另一個令人興奮的發現,對吧?大腦中有一條專門的獎賞路徑,廣義上由前額葉皮質組成,這是一個位於我們額頭後方的大灰質區域,對未來的規劃、延遲滿足和評估未來的後果非常重要。如果用引擎來類比,可以把它想像成汽車的剎車。然後在大腦的深處,我們有所謂的邊緣系統或情感大腦。在那裡,我們有富含多巴胺釋放神經元的伏隔核和腹側被蓋區,對吧?它們就像汽車的加速器。因此,當你有一個健康運作的大腦時,你有足夠的加速器,但又不會過多,對吧?所以足夠的多巴胺被釋放,但不會太多。而且你有一個健康的前額葉皮質可以對這種多巴胺釋放進行剎車。當人們變得上癮時,可能是剎車的前額葉皮質出了問題,或者加速器的伏隔核和腹側被蓋區出了問題,或兩者都有,對吧?我們發現實際上存在著一種斷裂。這些深層邊緣結構和前額葉皮質之間存在著大型神經回路和通路,在人們上癮時會被切斷或脫節。當我們思考快感和痛苦是在大腦中同一部分共存,像天平的兩側一樣運作時,理解上癮大腦所發生的事情就是要認識到有一些基本規則在支配這種平衡。而其中一個最重要的規則是這種平衡希望保持水平。它不希望長時間傾向於快感或痛苦的一側。實際上,我們的大腦會先對初始刺激傾斜一個相等且相反的量。讓我嘗試在這裡說明一下。假設我們的初始刺激是酒精。現在,酒精通過自己的一種化學通路發揮作用。它作用於我們的內源性鴉片系統,即我們自己製造的鴉片。我們的腦中有鴉片受體。它作用於我們的內源性 GABA 系統,這是我們的鎮靜神經傳導物質。說到底,它在獎勵路徑中釋放多巴胺。因此,任何潛在成癮的物質都會在獎勵路徑中釋放多巴胺。對於一個特定個體來說,釋放得越多、越快,該物質就越可能成癮。
現在,這裡另一個重要的概念是我們所稱的選擇性藥物,也就是說,在你的大腦中釋放大量多巴胺的藥物,可能在我的大腦中釋放的並不多,反之亦然,對吧?這就是人們對不同類型藥物有偏好這一概念。對了,人們也可以對行為上癮。我應該強調這一點。
當你說選擇性藥物時,你是指大腦對該藥物在多巴胺方面的特別敏感嗎?
是的。釋放的多巴胺越多、越快,對於一個特定個體來說,該藥物就越可能成癮。你手裡拿著一些威士忌。
我手裡拿著一些威士忌。
可能存在一個對威士忌非常敏感的大腦,而也可能存在另一個大腦,即使你倒再多的威士忌,它的多巴胺反應仍然有限。
完全正確。對於許多成癮於酒精的患者而言,他們會告訴你,從第一次飲用酒精的那一刻起,他們就知道自己要麼有麻煩了,要麼找到了最好的朋友,或者是兩者的某種結合。對他們來說,這是一個非常強烈的體驗。好,讓我們把這個放在平衡的快感一側。多巴胺正在釋放,但剛一發生,我的大腦就會非常努力地恢復到平衡狀態。對了,水平平衡是神經科學家所謂的恆定狀態,好的?而所有生物體的一個根本生理驅動力就是回到恆定狀態。恆定狀態就是所謂的「可負擔狀況」或對有機體適應且健康的存在狀態。例如,我們有一個特定的體溫恆定狀態。如果我們超出這個範圍,無論是過高或過低,我們將會解體並死亡,對吧?因此,恆定狀態是與存在相兼容的狀態,並且可能也是有利的。類似於基線水平。
沒錯,好的。
是的,基線水平。對了,我們的大腦總是在一種托尼基的基線水平上釋放多巴胺。我有時會把它想成大腦的心跳。
所以,對於那些看不到的人來說,現在發生了什麼是你在天平的一端倒了少量的威士忌,快感的一側上升,因為現在快感側有威士忌,我想這釋放了多巴胺?
完全正確。因此我們在獎勵路徑中釋放了多巴胺。
好的。因為痛苦一側上升,這是否意味著大腦中的痛苦感減少了?
嗯,我認為這又是一個隱喻。這是一種過度簡化。這裡的想法是,當我們在快感一側施加壓力時,我們就在獎勵路徑中釋放多巴胺並體驗快感。好的。
但一旦這發生,我們的大腦就會試圖通過降低多巴胺的傳遞來補償或適應多巴胺的增加譬如通過減少突觸後多巴胺受體。這意味著什麼?
好的。好的。
所以我們的大腦是一堆導線,你知道,傳遞這些電信號。而這些細長的細胞稱為神經元。神經元的特點是它們其實並不直接接觸,末端之間有一個小間隙,這個間隙就叫做突觸。而這個間隙或突觸是由我們所稱的神經傳遞物質來連接的,多巴胺就是其中一種神經傳遞物質。當前突觸神經元發出脈衝並釋放多巴胺時,多巴胺會穿越突觸並附著在後突觸神經元上的受體上,這會繼續或中止那個電信號。這樣解釋有道理嗎?
有。
好。那我們的大腦可以透過內縮或將後突觸受體帶回神經元的方式來降低多巴胺的效果,減少多巴胺的傳遞。這樣一來,當多巴胺被釋放時,就沒有地方可以結合。
哦,明白了。就像是移除了一個對接站。
正是如此,非常好。就像是移除對接站。所以回到我們的比例,我們已經攝取了酒精,增加了獎勵通路中的多巴胺釋放。但請記住,我們的快樂與痛苦平衡想要回到一個水平位置,與地面持平,保持內穩態。因此,它會通過例如內縮那些後突觸多巴胺受體來減少多巴胺的傳遞。不過,關於大腦在試圖回到內穩態的過程中,我希望把這個神經適應過程想像成這些小妖精跳到痛苦一側的平衡上以重新使其平衡。你這裡沒有小妖精,這裡有這些小石頭,但我們來把一塊石頭放在平衡的痛苦一側。這些石頭是我們的朋友,對吧?它們的任務是使平衡保持水平,因為記住,我們必須回到內穩態。所以我放上一塊石頭,你會說,“哦,我的天,它超過了,”對吧?現在,我已經壓住了平衡的痛苦一側。但這正是我們的大腦發生的情況。在這個神經適應的過程中,那些跳到平衡的痛苦一側的小妖精不會在平衡達到水平時馬上下來。它們會留在那裡,直到我們的傾斜達到一個相等且相反的數量。
所以這就是宿醉,或者說是下降?當人們吸毒時,他們會說,“我在下降。”
正是如此,這就是宿醉、下降、藍色星期一,或者在更小的程度上,只是那一刻的渴望,對吧?那一刻想再喝一杯的心情,對吧?
為什麼會超過?為什麼它不能恰好達到內穩態?
這是一個很好的問題。
因為那樣我們會感覺很好。
是的。母親自然為什麼要這樣對待我們?
太殘忍了,對吧?
是的。
好吧。我想給你講一個進化的“只如此”故事。我們的意思是,我們並不真正知道這個機制為何存在。但從進化的角度來看,如果你生活在一個匱乏和隨時存在危險的世界中,這就是確保我們永遠不會對擁有的東西感到滿足、總是渴望更多的完美機制。
這使我們成為了最終的尋求者。
好的。因為在獲得某樣東西後,我現在感覺到快樂的缺失,並且在平衡的痛苦一側處於赤字,這意味著我要去尋找更多的多巴胺。在一個一切都相對匱乏的世界中,那可能意味著第二天再去進行四小時的狩獵,去殺一隻瞪羚或其他什麼。
完美。
完美。你說得對。
你說得很完美。
好吧。有趣。
是的。
好吧。這會驅動我,因為這個過程,但天啊,宿醉的人似乎不太有動力。
對。所以現在問題來了。為什麼會這樣?這是因為酒精是人類工程的產物,它在獎勵通路中一次性釋放這麼多多巴胺,以至於我們的大腦正在努力補償。我們的確並不適應這麼多的快樂和這麼容易的獲得。正如你自己所說,我們的確是為了必須提前做很多工作而進化的,要面對飢餓、孤獨和疲憊,然後得到一點獎勵,然後才能回到內穩態。所以,實際上,我們的進化是為了壓迫平衡的痛苦一側,努力尋找快樂。而當我們找到一些食物、衣物、庇護所或伴侶時,這些會讓我們回到平衡的水平。這樣說明了嗎?
是的。所以你基本上告訴我,我們都被設計成了上癮者,因為如果這就是我們大腦在這個世界中的運作方式,那麼它是被設計來尋求更多的多巴胺。但我們現在面臨的問題是,我們擁有了這麼多的合成多巴胺,實際上就像這些合成化學物質和合成的東西,還有一個互聯網,它正在連接我們,使我們這麼輕易地獲得大量的多巴胺。這意味著我們的大腦實際上就像是與我們所生活的世界不匹配,因此被設計成了上癮。是的,我想你其實說過這句話。我找到了一句你在訪談中說的話,你說,我們都被設計成了上癮者。如果你還沒有上癮,那就在你身邊的拐角處。
對,即將在你附近的一個網站上出現。是的。我想我可以稍微補充一下,我們是為了在匱乏的世界中生存而設計的。那不是我們現在所生活的世界。我們生活在一個過度豐富的世界中。因此,這種古老的設計使我們在追求快樂時不斷卻又不斷地促進存活,但我們生活的世界中卻充斥著快樂和許多獎勵刺激,這樣我們的獎勵系統就超負荷運作,我們的大腦在試圖補償中陷入混亂。
在這樣一個我可以隨時透過一些合成物品、網際網路或色情內容等獲得大量多巴胺的世界裡,這個平衡尺度會發生什麼?這個尺度一次又一次地發生了什麼?好吧,很好。那麼,我要先到那裡去。但首先我要說的是,記得我們做一些極度愉快的事情之後,我們的大腦會通過神經適應來補償,將痛苦的一側傾斜到相等且相反的程度,然後將我們的平衡恢復回到水平位置,對吧?或者我們所稱的內穩態。所以這不會永遠持續,對吧?首先是愉悅,然後是痛苦,接著再回到水平位置。但是如果我們持續在數天、數週、數月到數年中消耗我們的選擇藥物,並添加了其他許多藥物,現在我們同時消耗色情、吸大麻、吃甜甜圈,等等,那麼本質上會發生的事情是,痛苦平衡一側的那些小妖精會在那裡紮營。
對於無法看到的人來說,她把所有的石頭放在痛苦的一側,以代表這個人現在所承擔的所有上癮行為。
對。現在我們進入了上癮的大腦,我指的是我們將快樂或愉悅的標準改變到了痛苦的一側。現在我們需要越來越多的藥物,以更強效的形式,不是為了愉快和感覺良好,而只是為了平衡,讓自己感覺正常。這不會足夠的。為了平衡,我必須像不斷填充這個容器,超過它能容納的量,這確實是在追求讓平衡恢復正常,以便我們能夠感受到正常的狀態。當我們不使用的時候,我們四處走動時,平衡傾斜向痛苦一側,經歷任何成癮物質或行為的戒斷普遍症狀,即焦慮、易怒、失眠、抑鬱和渴望。
那麼如果我設法拿到足夠的伏特加、威士忌、朗姆酒,並將它們倒入平衡尺度的快樂一側,現在所有的石頭都在痛苦的一側,我設法使其加重,那麼會發生什麼呢?
更多的石頭。
會添加更多的石頭。
是的,更多的石頭。
所以瞬間,我可能會在一點快樂中。
是的。
但然後我的大腦會再次移除那些對接站,移除更多的,更多的石頭將進去,我會再次重重地壓在痛苦一側,這意味著我需要更多的酒精來試圖達到快樂。好的。所以其實你要想的是,你要暫時禁用多巴胺或只是需要平衡這個。這是如此困難,因為我們所生活的世界。這幾乎是有趣的,因為這個小平衡尺度的實驗類比給了我對上癮者的巨大同情。
哦,天啊,我真高興你這麼說,因為我覺得這是對於成癮疾病的同情的關鍵,以及對於患有這種疾病的人能對自己產生同情的關鍵,都是意識到在某種程度上,這超出了他們的控制,對吧?因為當我們傾斜到痛苦一側時,恢復水平平衡或盡快恢復內穩態的壓倒性驅動力會壓倒對我的藥物使用後果的任何其他理性思考,對吧?就像是,回到水平位置,因為如果我這樣做,我至少會暫時感覺好一些。
你剛剛聽到的是來自以前一集的最重播的瞬間。如果你想聽那一集的完整內容,我已經將它鏈接在下面。檢查描述。謝謝。

In today’s moment, renowned neuroscientist and author, Anna Lembke, explores the fascinating science of dopamine and its impact on our behaviour. Discover why dopamine is fundamental to survival, how it drives pleasure and motivation, and why we are more vulnerable to addiction than we think.

Neuroscientist Anna Lembke is the author of bestselling book, Dopamine Nation. As a professor of psychiatry and the Medical Director of the Stanford Addiction Medicine program, she has become a leading expert on the brain’s reward system. Her work explores how the balance of pleasure and pain in the brain can lead to addiction and what happens when we overstimulate our reward pathways in the modern world.

Listen to the full episode here!

Spotify: https://g2ul0.app.link/QYBqCgLtgVb

Apple: https://g2ul0.app.link/wiYqNPRtgVb

Watch the episodes on YouTube: ⁠https://www.youtube.com/c/%20TheDiaryOfACEO/videos⁠

Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *