Most Replayed Moment: Why You’re Never Satisfied! The 4 Pillars of Lasting Happiness

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:03 A couple of weeks ago we took all of our team here at the Diary of Aseo to Mallorca thanks to all of
0:00:07 you guys and thanks to the fact that we’d hit 10 billion subscribers so we went there to celebrate
0:00:10 and as we were sat in Mallorca talking about a variety of things one of my team members referenced
0:00:16 that they had put their house on Airbnb the day they had left to come to Mallorca to make some
0:00:20 extra money and as we talked through this it became abundantly clear to me that this is a huge
0:00:25 opportunity for all of my listeners. When you go away, when your house is empty, you have the
0:00:30 potential to make some extra money just by listing your house on Airbnb and as you probably know
0:00:36 Airbnb are a sponsor of this podcast and it shocks me that more people haven’t considered this. Hosting
0:00:41 your property on Airbnb when you go away is a no-brainer to me especially if it’s sat there
0:00:47 doing nothing and you know what I think that your home sat there while you’re away might just be worth
0:00:54 more than you think and if you want to find out exactly how much it’s worth go to airbnb.ca
0:01:00 slash host and you can find out how much you could be making while your home is sat empty
0:01:01 and you’re away on holiday.
0:01:11 So people in memory turn pleasure into enjoyment. That’s right so alcohol add people in memory you
0:01:18 know the Anheuser-Busch Corporation doesn’t put out advertisements of you know a dude alone in his
0:01:24 apartment pounding a 12-pack. That’s how a lot of people use the product but that’s everybody knows
0:01:29 that’s an irresponsible dangerous thing to do that can lead to alcoholism. What they show is the same
0:01:35 guy with his brothers and friends you know clinking bottles together having a great time that is pleasure
0:01:41 alcohol plus people plus memory equals enjoyment and that leads to happiness because they want to join
0:01:45 their brand to happiness not just to pure pleasure and certainly not to addiction.
0:01:48 Same with like Coca-Cola all the Coca-Cola ads are like the World Cup with your friends
0:01:53 and in summer with your friends. Yeah and that’s actually less addictive I mean there are certain
0:01:57 you know the sugar and caffeine are certainly addictive but they don’t have the same properties of
0:02:02 brain capture in the same way for sure because they don’t they don’t stimulate as much dopamine
0:02:08 as as you know something like alcohol does and so they’re less likely to make you really addicted
0:02:12 but the whole point is that there it it does give you a little bit of pleasure but it makes you way
0:02:15 happier if you get to enjoyment and you only get that when you’re doing it with people.
0:02:23 Satisfaction. Satisfaction is the joy you get after struggle. You’re an entrepreneur you understand
0:02:27 this one really well you’re good at deferring your gratification. All entrepreneurs are good successful
0:02:32 entrepreneurs are good at deferring gratification which means I’m going to do this hard thing and it’s
0:02:40 going to get big payoff and that payoff is going to be sweet that’s satisfaction. A really funny thing
0:02:45 about humans is that we need struggle and suffering for us to actually get the joy that we seek and
0:02:50 that’s a really important part of our happiness. So you find the people who are better at deferring
0:02:54 their gratification get more satisfaction and they’re happier. There’s a lot of that remember you’ve
0:02:58 heard about the marshmallow experiment. Yeah. And you know people have debunked it but they actually
0:03:02 haven’t. So the marshmallow experiment was taking place it took place in the late 60s
0:03:08 where Walter Mischel was a psychologist at Stanford out in Palo Alto. He had a you know a little
0:03:13 laboratory setup where he would come in and sit down on one side of a table and it was a kid on the other
0:03:17 side of the table between four and eight years old and in front of the kid was a marshmallow and so he
0:03:22 says to the kid you want the marshmallow the kid’s like yeah yeah he says I’ll tell you what I have to
0:03:26 go take a phone call in the back here but when I come back if the marshmallow is still there
0:03:31 I’ll give you another one can you wait every kid’s like yeah totally totally totally worth it
0:03:38 he comes back five minutes later or so 80% of the kids had eaten the marshmallow 20% of the kids
0:03:43 hadn’t now that’s a lot 80% of the kids could not defer the gratification so the real question is who’s
0:03:51 the 20% it’s Steve Bartlett that these are the people that went on to do distinguished things they did
0:03:57 better in school they got better grades they went on to have more job success they had better
0:04:03 relationships that’s what they found that the most successful kids now that what people fight about
0:04:09 now is why whether it’s nature or nurture it’s probably 50-50 like everything else in life it’s
0:04:15 both nature and nurture but the bigger point is good things come to those who wait and when you wait you
0:04:20 suffer and you need that suffering as part of the basic satisfying experience now the bigger problem
0:04:26 with satisfaction is that mother nature has a big lie at the end of it mother nature says if you get
0:04:34 it you’re gonna love it forever and that’s not true see the brain the brain works emotionally and
0:04:40 physically in an environment of homeostasis homeostasis means that you always return to your baseline
0:04:46 physiologically and emotionally because you can’t stay in a in a in an unusual physiological state
0:04:54 unusual states are a reaction you need to be ready to react and so you know you step off the treadmill
0:05:00 your heart is elevated your heart goes back to where it was so you’re not dead in a week the same thing is
0:05:05 true for you emotionally something really good or bad happens to you you think it’s going to last forever
0:05:10 so that you have an incentive to avoid or approach the thing but it doesn’t last forever does it
0:05:17 that’s the problem we actually think that if i get that billion dollars it’s going to be really great
0:05:23 and the first thing that somebody who has a billion dollars says to her himself is i guess i needed another
0:05:30 billion because of homeostasis and that puts you on something called the hedonic treadmill more more more
0:05:36 more more more more more more so that’s the great conundrum of the striver is that there’s never
0:05:40 enough never enough never enough i deal with people all day long i really specialize in people who are
0:05:49 incredibly successful but not happy and a lot of what i do is explain one simple equation that both
0:05:54 explains that but also gives you the solution which is that your satisfaction doesn’t come from all the
0:06:01 things that you have so have more is not the right strategy satisfaction is all the things you have
0:06:08 divided by the things that you want halves divided by wants successful people need to manage their
0:06:14 wants even more than they need to manage their halves they need to want less and that’s a whole kettle
0:06:21 of fish that spirituality that’s discipline that’s fitness that’s diet that’s a whole lot of things that go
0:06:25 into that and that will help you actually get enduring satisfaction
0:06:31 sounds like a contradiction though doesn’t it sounds like a contradiction to that the striving and the
0:06:37 struggle is going to make me happy but i should want less yeah what people actually who crack this code
0:06:40 and a lot of you know eastern traditions actually get into this
0:06:51 is not the striving is bad but that striving in itself has an has a a reward to it that you that the process and what you find out
0:06:58 along the way is that what you wanted was not arrival what you wanted was progress and then you start to get the reward from the
0:07:03 progress itself there’s a funny thing in the in the research on dieting we all know that it’s the most expensive
0:07:10 unsuccessful industry in the world right 95 of diets fail which means within a year people have gained back all the weight that they’ve lost
0:07:14 but they’re successful in so far as that almost everybody loses weight when they go on a diet
0:07:24 here’s the thing about diets every day you’re willing to forego the food you like in exchange for the reward which is the scale going down
0:07:28 when you hit your goal it’s going to be so great it’s going to be so great you know what the reward is
0:07:33 you never again get to eat the things that you like for the rest of your life congratulations
0:07:39 once you’ve got there that’s why you fail and the arrival fallacy which is an identifiable phenomenon
0:07:44 in my field is that it’s going to be sweet when i get to the goal it isn’t what you’re going to have
0:07:50 is homeostasis when you get to your goal frustration and disappointment therefore you need to want less
0:07:55 you need to think about that about less about wanting these arrival experiences and get more satisfaction
0:08:02 from the progress from the journey that’s really what it comes down to and people who crack that code
0:08:07 over the course of self-discipline self-understanding self-management they can actually experience
0:08:12 remarkably higher satisfaction the dalai lama i’ve been working with the dalai lama closely for the past 11 years
0:08:21 and i asked him this question how can i get lasting satisfaction and he said you need to want what you
0:08:27 have not to have what you want and that’s what it comes down to it’s the management of my wants not my
0:08:28 haves
0:08:38 on that point we’re at the time of year now where so many people are thinking about diets
0:08:42 you mentioned that there so for those people that are approaching that moment and that you know
0:08:45 they’re going to be setting their goals and stuff and all those kinds of things what is a better goal
0:08:51 to set if not a weight number or a financial number or whatever what’s a better more realistic
0:08:57 goal to set that has more chance of success yeah but has it it’s it’s interesting because there are
0:09:02 certain things that we can accumulate that won’t homeostatically return us to the baseline that won’t
0:09:08 throw us onto this hedonic treadmill over and over and over again those goals are the goals that
0:09:12 actually do lead to the happiest life and the more you have the better off you are we’re
0:09:17 more actually is better but they don’t fall into the categories of money power pleasure and fame
0:09:22 which are the typical kind of goals that we get or related goals like weight loss or you know whatever
0:09:30 it happens to be the four goals that really matter are faith family friendship and work that serves
0:09:35 others those are the four really great and transcendent goals that we can have now there’s nothing wrong
0:09:39 with money or power or pleasure or fame there’s nothing wrong with those things but only as
0:09:45 intermediate goals to make it easier for us to pursue and accumulate deeper faith or philosophical
0:09:50 life i’m not talking about traditional religious faith necessarily better family relationships which
0:09:57 are very mystical um poorly understood even in neuroscience in a lot of ways friendship deep
0:10:02 friendship it’s hard for a lot of people especially successful people and work that where you earn your
0:10:08 success and serve other people that’s what it comes down to so those are the right new year’s goals
0:10:13 that we need you know this year what am i going to do what how am i how am i going to grow closer to the
0:10:17 divine how am i going to do that this year what am i going to do to draw closer to my family
0:10:21 and to have a more intimate relationship with my family how am i going to have deeper friendships
0:10:28 this year and how am i going to take my work and find it more meaningful and satisfying on the basis
0:10:34 of serving other people how am i going to do that what is we haven’t gotten to meaning yet yeah we haven’t
0:10:38 got to meaning yet you said the word there but but i want to make sure i close off on this point about a
0:10:42 better goal because there’s still going to be a huge group of people that go listen i get it love it i
0:10:48 believe it yeah but i hate this belly fat yeah i got it and this belly fat yo-yos every year so i get it so
0:10:52 those are intermediate goals and there’s nothing wrong with those things the problem is where they
0:10:56 become satisfying and self-destructive is when that’s the final goal because by the time you get
0:11:02 there you think why why that wasn’t as meaningful as i thought that wasn’t as good as i thought that’s
0:11:06 the arrival fallacy that when i actually get rid of the belly fat then i’m actually going to have
0:11:12 somehow a more wonderful life that’s actually not true the reason that you’re doing that is because
0:11:17 you want to live longer with your spouse and see your and you dandle your 11 grandchildren on your knee
0:11:21 that’s the reason you want to do this because you need to do it for some intrinsic reason as
0:11:26 opposed to an extrinsic reason having to do with people will love me more i mean it’s amazing to me
0:11:31 because like you know i’m i do a lot of you know wellness and fitness and stuff as it interacts
0:11:35 with happiness i work with a lot of people who are very big in the longevity community because i have
0:11:38 sort of the happiness console the science of the happiness console that i put into those things and
0:11:43 and so i meet a lot of people that are really into the fitness part and and what what a lot of
0:11:49 guys will tell me is that they’ll have these fitness goals like i’m going to put on 15 pounds
0:11:54 of muscle this year and i’m gonna get rid of all my belly fat and the whole thing and and by if they
0:12:01 stick to it by september or october where they’re finding is that you know they’re not getting any more
0:12:06 attention or compliments from women but a lot of dudes are going looking good dude and they’re like
0:12:13 that’s not what i wanted and part of the reason is because the arrival fallacy is you build up this
0:12:19 image of what will actually come from the the satisfaction that will come from hitting these
0:12:23 intermediate goals these aren’t the right final goals you got to have the right final goals and
0:12:28 then set some intermediate goals along the way but not let’s not kid ourselves and when you think
0:12:33 carefully about that that losing your last five pounds of belly fat so you can see your lower abs
0:12:36 which by the way is not necessarily that healthy
0:12:43 is going to materially improve your life and your relationships it’s not it just isn’t what’s a
0:12:49 better end goal then as it relates to fitness would it be something more centered on health yeah it is
0:12:53 something that’s actually sustainable and having to do with health also with happiness is the way
0:12:58 that this works so i work out 60 minutes a day it’s not because i’m vain look i’m like i got a face for
0:13:02 radio steve i mean it’s like i don’t know what you’re talking about i know but it’s age adjusted i look
0:13:08 good you know i think you look good period you know and i’ve got a girlfriend but credit where
0:13:15 credit’s due the thank you steve i appreciate that but you made my week see this was my goal
0:13:23 the reason that i do this is because i find that for me that working out as much as i can is much
0:13:29 harder than working out every day working out every day is much easier than working out as often as i can
0:13:36 right yeah and practicing my religion every day is much easier than practicing my religion when it when
0:13:41 it comes naturally to me or when i find it convenient eating healthily is much easier when i do it every
0:13:46 day and so the result of that is that i find that with those particular routines i program those things
0:13:51 into my life and i’m a much happier guy look it lowers my cortisol levels which are naturally very high
0:13:57 i’m a very anxious person um and and i understand anxiety i understand the cortisol production i understand
0:14:01 how to manage it and and this is one of my management techniques thing about fitness to understand is
0:14:07 when i say it makes you happier it actually doesn’t it lowers your unhappiness happiness and unhappiness
0:14:13 largely the experiences of happiness and unhappiness which is to say positive positive and negative affect
0:14:20 they’re produced in different parts of the limbic system so you can both be very high happiness and very
0:14:25 high unhappiness i have tests for that that i put my students through you’re probably somebody who
0:14:31 experiences both very high positive affect and very high negative affect we’ve only met but my guess is
0:14:37 that you’re a mad scientist that’s the profile and so that means is you’ve got two strategies you want
0:14:42 to keep your positive affect high and you want to manage your negative affect and one of the best ways
0:14:47 to manage your negative affect is physical exercise vigorous physical exercise today today for me was
0:14:54 leg day i hate leg day but i feel pretty good right now okay that makes sense i’ve got an answer there
0:15:01 that i that i’m super clear on um i should be aiming at the end goal of happiness ultimately even if
0:15:05 the intermediary goals are things like belly fat and these short-term things that are measurements of
0:15:12 my progress towards the bigger goal and the real key here is consistency yeah i this was the big unlock
0:15:17 for my whole fitness thing because i was that person which will be 90 of people listening now that made
0:15:21 the goal every year that i was going to go to you know change my life every year never worked right
0:15:27 because i was aiming at getting a six-pack for summer so when i arrived with the six-pack it worked
0:15:32 awesome it was great i looked great i got i actually got i think i got a couple of compliments which was
0:15:38 nice however the minute summer finished or the six-pack arrived i could not find for the life
0:15:43 of me the motivation so i’d go into winter and i’d become like a willpower that can that can like you
0:15:49 cannot muscle these things out unless they become a part of your life consistency making my goal
0:15:54 consistency and so it’s habits was the big unlock for me for sure because then okay the goal becomes
0:15:59 if i go to the gym every day if i make that part of my habits i’m going to be healthier happier better
0:16:04 at my job fucking is there anything more important is that less important than a six-pack
0:16:11 and that mindset shift changed my life for sure meaning then meaning was the last of the three
0:16:16 yeah meaning is the why of your life this is the hardest for most people especially young adults
0:16:23 this is really really hard so meaning is is really a combination of three things it’s coherence
0:16:29 purpose and significance coherence is things happen for a reason and so meaning in your life means you
0:16:34 got to have a theory about why things happen like it’s one damn thing after another i mean you got
0:16:39 to have some concept of why things happen purpose is my life has direction and has goals that’s what
0:16:44 purpose really is i’m going in this direction toward these things without getting stuck on the arrival
0:16:50 fallacy and the last but not least is significance which is it would matter if i weren’t here i’m
0:16:56 significant those are the three parts of meaning in people’s lives according to you know philosophers
0:17:00 and social psychologists so there’s there’s a test that i give my students that kind of encompass these
0:17:07 these three ideas so you can remember them into two questions and you have a meaning crisis if you
0:17:13 actually don’t have answers to these questions that you believe and there’s no right answers you gotta
0:17:19 have your answers you wanna play yeah here’s the quiz question number one why are you alive
0:17:28 you can answer that in terms of who created you or what you’re on earth to do yeah okay so why am i
0:17:33 alive that’s something that i get to answer every single day i get to define that by what i chose to do
0:17:38 this morning when i woke up what was it i went to the gym i was on the running machine because i know i’ve
0:17:43 got a not going to be able to today and then i came here and had this conversation with you yeah
0:17:49 but why are you why are you doing this conversation with me steve the ikigai theory comes to mind when
0:17:54 you ask that which is it’s incredibly selfish i learned a tremendous amount already just from this
0:17:59 conversation uh-huh and i know that it pays um pays it forward to other people who are going to
0:18:03 going to learn from it as well and that makes it feel worthwhile so you said two things fun and
0:18:09 yeah right which is more important to you transcendentally which is more important to
0:18:14 you it’s the service part yeah okay good we’re getting that gives me all my that gives me all my
0:18:21 yeah worth right the more you focus on that the better it gets now we uncovered that so now thinking
0:18:27 about that you put the order of operations into the podcast and say did it does it serve is that
0:18:34 guest gonna serve is this question gonna serve is this show gonna serve is this sponsor gonna serve
0:18:40 the people who are watching this podcast then suddenly meaning starts to go starts to really
0:18:46 spread out of the soil because you we got to that if it’s like is it fun yeah good so look my whole
0:18:53 have a company and that that that rides alongside what i do academically and everybody that works with
0:18:58 me we have an order of operations and the order of operations are these are the four goals but they
0:19:02 have to be in this order you just told me that the order of operations is serve other people and have
0:19:08 fun for your work that’s what you basically said it’s probably more like lift people up and have an
0:19:14 adventure that’s probably a intellectual adventure right but the order of operations has to be right
0:19:19 if you’re having fun more than you’re serving other people you’re not going to find your sense of
0:19:22 meaning based on that first question so you see you see where we’re going with that right
0:19:29 so the second question is harder for what are you willing to die today there’s a couple of people in
0:19:35 my life that i’d die for i’d die for my romantic partner yeah i’d die for my brothers and sisters any of
0:19:41 them interestingly i don’t know if i’d die for my parents which is interesting would you die for an idea
0:19:51 if you die for your country i would die it when you say for my country do you mean to save the country
0:19:58 i don’t know i mean if you were called to even if it were ridiculous even if you thought it were
0:20:05 ridiculous would you die because you love your country it depends what you mean by that what’s the
0:20:10 what’s the cost if i stay alive no i know and i and it’s it everything is context specific to a
0:20:17 certain extent but i’m really what i’m trying to see is what’s your what’s your kind of reaction
0:20:22 is to this you know to see what the there are good things in there you are willing to die for your
0:20:26 girlfriend yeah you’re willing to die for your brothers and sisters yeah mom and dad that’s like
0:20:34 your mom listen to this podcast they do but i’m just being honest because i think i think i don’t know
0:20:38 why i said that but i just i don’t know for sure this is good this is really important right this
0:20:45 is worth thinking about right now the worst answer is i don’t know or nothing those are the worst
0:20:49 answers that doesn’t mean it’s a problem on the contrary it’s a huge opportunity huge entrepreneurial
0:20:55 opportunity to realize you don’t have answers to these questions because you don’t have to go to
0:20:59 you know get your phd in philosophy you don’t have to sit at the mouth of the cave with a guru
0:21:03 someplace in the himalayas you need to look for your answers to these questions
0:21:10 that’s it that’s the quest that’s the vision quest so and when you see somebody find these things like
0:21:16 a lot of young adults have they’re nowhere near you where you are on your journey you’re solid steve i
0:21:21 mean this is good stuff but i meet a lot of people like why am i alive because a egg met a sperm
0:21:28 really yeah and what are you willing to die for nothing really or i don’t know right a lot of people
0:21:34 and then they uncover that they don’t have a why is what it comes down to repeat the questions again
0:21:41 why are you alive and for what are you willing to die this very day there’s no wrong answers
0:21:48 what you just listened to was a most replayed moment from a previous episode if you want to
0:21:53 that full episode i’ve linked it down below check the description thank you
0:22:01 a couple of weeks ago we took all of our team here at the diar of co to mallorca thanks to all of you
0:22:05 guys and thanks to the fact that we’d hit 10 billion subscribers so we went there to celebrate and as we
0:22:08 were sat in mallorca talking about a variety of things one of my team members referenced that they
0:22:14 had put their house on airbnb the day they had left to come to mallorca to make some extra money
0:22:18 and as we talked through this it became abundantly clear to me that this is a huge opportunity for
0:22:23 all of my listeners when you go away when your house is empty you have the potential to make some
0:22:29 extra money just by listing your house on airbnb and as you probably know airbnb are a sponsor of this
0:22:34 podcast and it shocks me that more people haven’t considered this hosting your property on airbnb when
0:22:41 you go away is a no-brainer to me especially if it’s sat there doing nothing and you know what i think
0:22:46 that your home sat there while you’re away might just be worth more than you think and if you want
0:22:55 to find out exactly how much it’s worth go to airbnb.ca slash host and you can find out how much you could
0:22:58 be making while your home is sat empty and you’re away on holiday
Cách đây vài tuần, cả đội của chúng tôi ở Diary of Aseo đã được đưa đến Mallorca — tất cả là nhờ các bạn và vì chúng tôi đã đạt 10 tỷ người đăng ký — nên chúng tôi đi để ăn mừng. Khi đang ngồi ở Mallorca trò chuyện về đủ thứ, một thành viên trong đội nhắc rằng họ đã đưa nhà mình lên Airbnb ngay vào ngày họ rời đi sang Mallorca để kiếm thêm chút tiền. Khi bàn tiếp, tôi nhận ra rõ ràng rằng đây là một cơ hội lớn cho tất cả khán thính giả của tôi. Khi bạn đi vắng, khi nhà bạn bỏ trống, bạn có thể kiếm thêm tiền chỉ bằng cách đăng nhà lên Airbnb, và như bạn có lẽ biết, Airbnb là nhà tài trợ của podcast này, và tôi thấy ngạc nhiên vì còn nhiều người chưa nghĩ đến điều đó. Cho thuê nhà trên Airbnb khi bạn đi vắng đối với tôi là điều hiển nhiên, đặc biệt nếu nhà bạn đang “đứng không” không làm gì cả — và tôi nghĩ rằng ngôi nhà của bạn khi để trống trong lúc bạn đi có thể đáng giá hơn bạn tưởng. Nếu bạn muốn biết chính xác nó đáng bao nhiêu, hãy vào airbnb.ca/host và bạn có thể biết được bạn có thể kiếm bao nhiêu trong khi nhà bạn để trống và bạn đang đi nghỉ.
Con người, khi gắn với ký ức, có thể biến khoái cảm thành sự tận hưởng. Đúng vậy — rượu + mọi người + ký ức = sự tận hưởng. Bạn biết đấy, Tập đoàn Anheuser-Busch không quảng cáo một gã đàn ông cô đơn trong căn hộ uống sạch cả thùng 12 lon. Đó là cách nhiều người dùng sản phẩm, nhưng ai cũng biết đó là hành vi thiếu trách nhiệm, nguy hiểm có thể dẫn đến nghiện rượu. Những gì họ chiếu trong quảng cáo là cùng người đó bên anh em, bạn bè, cụng chai với nhau, vui vẻ — đó là tận hưởng. Họ muốn gắn thương hiệu của mình với hạnh phúc, không chỉ khoái cảm thuần túy và chắc chắn không phải với việc nghiện ngập.
Cũng giống như Coca‑Cola — các quảng cáo của họ là về World Cup với bạn bè, là mùa hè cùng bạn bè. Thực ra đồ uống đó ít gây nghiện hơn — đường và caffeine có phần gây nghiện, nhưng chúng không chiếm lĩnh não theo cùng cách; chắc chắn chúng không kích thích dopamine nhiều như rượu, nên ít khả năng khiến bạn thực sự nghiện. Điểm mấu chốt là chúng mang lại chút khoái cảm, nhưng sẽ hạnh phúc hơn nhiều nếu bạn đạt tới “tận hưởng”, và bạn chỉ có được điều đó khi làm cùng người khác.
Sự thỏa mãn (satisfaction) là niềm vui bạn nhận được sau khi đấu tranh. Nếu bạn là doanh nhân, bạn hiểu điều này rất rõ — bạn giỏi việc trì hoãn khoái lạc. Tất cả doanh nhân thành công đều giỏi trì hoãn sự hài lòng tức thời: nghĩa là tôi sẽ làm việc khó khăn này và sẽ có phần thưởng lớn, và phần thưởng đó sẽ ngọt ngào — đó là sự thỏa mãn. Điều khá thú vị về con người là chúng ta cần có đấu tranh và chịu đựng thì mới nhận được niềm vui mà mình tìm kiếm, và đó là một phần rất quan trọng của hạnh phúc. Những người giỏi trì hoãn khoái lạc sẽ có nhiều sự thỏa mãn hơn và họ hạnh phúc hơn. Bạn chắc đã nghe về thí nghiệm marshmallow. Ừ. Người ta nói đã bác bỏ nó nhưng thực ra thì chưa. Thí nghiệm marshmallow diễn ra vào cuối những năm 60, khi Walter Mischel là một nhà tâm lý học ở Stanford tại Palo Alto.
Ông ấy có một cái, bạn biết đó, một phòng thí nghiệm nhỏ nơi ông ta sẽ vào và ngồi xuống một bên bàn, và có một đứa trẻ ngồi bên kia bàn, từ bốn đến tám tuổi, và trước mặt đứa trẻ là một chiếc kẹo marshmallow. Rồi ông ấy nói với đứa trẻ: “Con có muốn chiếc marshmallow không?” Đứa trẻ kiểu như “ừ ừ.” Ông ấy nói: “Ông sẽ phải vào sau để nghe điện thoại một chút, nhưng khi ông quay lại nếu chiếc marshmallow vẫn còn, ông sẽ cho con thêm một cái. Con có chờ được không?” Mấy đứa trẻ ai cũng nói: “Ừ, hoàn toàn, hoàn toàn xứng đáng.”
Ông quay lại khoảng năm phút sau — khoảng 80% số trẻ đã ăn chiếc marshmallow, 20% chưa ăn. 80% không thể chịu đựng được việc hoãn lại sự thỏa mãn. Vấn đề thực sự là ai nằm trong 20% đó? Những người này là những người sau này làm được những việc đáng chú ý: họ học tốt hơn, điểm số cao hơn, sau này nghề nghiệp thành công hơn, các mối quan hệ tốt hơn — đó là những gì người ta đã phát hiện ra. Cái mà mọi người bây giờ tranh luận là vì sao, phải chăng do bẩm sinh hay do nuôi dưỡng — có lẽ là 50-50, như mọi thứ khác trong đời: vừa bẩm sinh vừa nuôi dưỡng. Nhưng điểm lớn hơn là những điều tốt đẹp đến với người biết chờ, và khi bạn chờ bạn chịu khổ, và bạn cần cái khổ đó như là một phần của trải nghiệm thỏa mãn cơ bản.
Bây giờ vấn đề lớn hơn với sự thỏa mãn là mẹ thiên nhiên có một lời nói dối lớn ở cuối câu: mẹ thiên nhiên nói rằng nếu bạn có được rồi thì bạn sẽ yêu nó mãi mãi, và điều đó không đúng. Não bộ hoạt động về mặt cảm xúc và thể chất trong môi trường cân bằng nội môi — cân bằng nội môi có nghĩa là bạn luôn trở về trạng thái nền tảng về mặt sinh lý và cảm xúc, vì bạn không thể ở mãi trong một trạng thái sinh lý bất thường. Các trạng thái bất thường là phản ứng, bạn cần sẵn sàng để phản ứng, nên bạn biết đấy, bạn bước ra khỏi máy chạy bộ, tim bạn tăng, rồi tim bạn trở về mức ban đầu để bạn không chết ngay trong tuần. Điều tương tự cũng đúng về mặt cảm xúc: điều gì đó rất tốt hoặc rất tồi tệ xảy ra với bạn, bạn nghĩ nó sẽ kéo dài mãi để bạn có động cơ tránh hoặc tiến tới thứ đó, nhưng nó không kéo dài mãi, phải không? Đó là vấn đề.
Chúng ta thực sự nghĩ rằng nếu tôi có một tỷ đô thì sẽ rất tuyệt, và điều đầu tiên người có một tỷ đô nói với chính mình là “chắc tôi cần thêm một tỷ nữa” bởi vì cân bằng nội môi, và điều đó đặt bạn lên cái gọi là “máy chạy bộ khoái lạc” — nhiều hơn, nhiều hơn, nhiều hơn. Vấn đề lớn của kẻ tham vọng là không bao giờ đủ, không bao giờ đủ, không bao giờ đủ. Tôi tiếp xúc với mọi người cả ngày, tôi chuyên về những người cực kỳ thành công nhưng không hạnh phúc, và nhiều phần công việc của tôi là giải thích một phương trình đơn giản vừa giải thích điều đó vừa đưa ra giải pháp: sự thỏa mãn của bạn không đến từ tất cả những thứ bạn có — vì vậy “có nhiều hơn” không phải là chiến lược đúng. Sự thỏa mãn là tất cả những thứ bạn có chia cho những thứ bạn muốn — “những thứ có” chia cho “những thứ muốn.” Người thành công cần quản lý những điều họ muốn còn nhiều hơn là quản lý những thứ họ có; họ cần muốn ít hơn. Và đó là cả một mớ chuyện: tâm linh, kỷ luật, thể chất, chế độ ăn, rất nhiều thứ đi vào đó, và điều đó sẽ giúp bạn đạt được sự thỏa mãn bền vững.
Nghe có mâu thuẫn phải không? Nghe như là cố gắng và đấu tranh sẽ làm tôi hạnh phúc nhưng tôi lại nên muốn ít hơn. Vâng, những người thực sự giải mã được điều này — nhiều truyền thống phương Đông cũng đi vào chuyện này — không phải là việc cố gắng là xấu, mà chính việc cố gắng đó tự nó đã đem lại phần thưởng: quá trình. Bạn nhận ra trên đường đi rằng điều bạn muốn không phải là đến đích, điều bạn muốn là tiến bộ, và rồi bạn bắt đầu nhận phần thưởng từ chính tiến bộ đó.
Có điều thú vị trong nghiên cứu về ăn kiêng: tất cả chúng ta biết đây là ngành công nghiệp thất bại tốn kém nhất thế giới — 95% các chế độ ăn kiêng thất bại, có nghĩa là trong vòng một năm người ta lấy lại toàn bộ cân nặng đã giảm. Nhưng họ thành công ở chỗ hầu như ai cũng giảm cân khi bắt đầu ăn kiêng. Chuyện về ăn kiêng là hàng ngày bạn sẵn sàng từ bỏ món ăn mình thích để đổi lấy phần thưởng là con số trên cân giảm xuống. Khi bạn đạt mục tiêu bạn sẽ nghĩ “sẽ tuyệt lắm” — phần thưởng đó là bạn không còn được ăn những thứ mình thích nữa suốt phần đời còn lại, xin chúc mừng. Một khi bạn tới đích, đó là lý do bạn thất bại. Ảo tưởng khi đạt đích — một hiện tượng có thể xác định trong lĩnh vực của tôi — là bạn nghĩ sẽ hạnh phúc khi tới mục tiêu, nhưng không phải vậy; điều bạn nhận được là cân bằng nội môi: khi đạt mục tiêu bạn sẽ đối mặt với bực bội và thất vọng. Vì vậy bạn cần muốn ít hơn; bạn cần suy nghĩ ít hơn về những trải nghiệm “đến đích” đó và nhận nhiều sự thỏa mãn hơn từ tiến trình, từ hành trình. Đó thực sự là cốt lõi. Những người giải mã được điều này qua kỷ luật bản thân, hiểu biết bản thân, quản lý bản thân có thể trải nghiệm mức độ thỏa mãn cao hơn một cách đáng kể.
Đạt-lai Lạt-ma — tôi đã làm việc gần gũi với ngài trong 11 năm qua — và tôi đã hỏi ngài câu hỏi này: làm thế nào để có được sự thỏa mãn lâu dài? Ngài nói: “Bạn cần muốn những gì bạn đang có, chứ không phải có những gì bạn muốn.” Đó chính là điều — quản lý những mong muốn của mình, chứ không phải những thứ mình đang có.
Về điểm đó, giờ là thời điểm trong năm mà rất nhiều người nghĩ đến chuyện ăn kiêng — bạn đã nhắc tới nó — nên với những người sắp đến thời điểm đó, biết rằng họ sẽ đặt mục tiêu này nọ, vậy mục tiêu tốt hơn để đặt là gì nếu không phải là con số cân nặng hay con số tài chính hay bất cứ thứ gì? Mục tiêu thực tế hơn nào có cơ hội thành công cao hơn? Ừ, nhưng… (câu nói gãy ngang)
Thật thú vị vì có những thứ chúng ta có thể tích lũy mà sẽ không tự động kéo chúng ta trở lại mốc cân bằng, sẽ không ném chúng ta vào vòng xoáy khoái lạc ấy đi đi lại lại; những mục tiêu đó mới là những mục tiêu thực sự dẫn đến đời sống hạnh phúc nhất, và càng có nhiều thì càng tốt cho bạn — nhiều hơn thực sự là tốt hơn. Nhưng chúng không nằm trong các nhóm tiền bạc, quyền lực, khoái lạc và danh vọng, vốn là những mục tiêu điển hình mà ta theo đuổi, hay những mục tiêu liên quan như giảm cân hay bất kỳ thứ gì khác. Bốn mục tiêu thực sự quan trọng là: đức tin, gia đình, tình bạn và công việc phục vụ người khác. Đó là bốn mục tiêu lớn lao và vượt trội mà ta có thể có.
Không có gì sai với tiền bạc, quyền lực, khoái lạc hay danh vọng — không có gì sai với những thứ đó — nhưng chỉ nên coi chúng là mục tiêu trung gian để giúp ta dễ theo đuổi và tích lũy đức tin sâu sắc hơn, hay một đời sống triết lý hơn, tôi không nhất thiết chỉ nói về đức tin tôn giáo truyền thống; những mối quan hệ gia đình tốt hơn, vốn rất bí ẩn và thậm chí trong nhiều phương diện còn được hiểu kém trong khoa học thần kinh; tình bạn sâu sắc — điều đó khó với nhiều người, đặc biệt là những người thành đạt; và công việc mà ở đó bạn kiếm sống và phục vụ người khác — đó là điểm mấu chốt. Vậy đấy là những mục tiêu đúng cho năm mới mà chúng ta cần. Năm nay tôi sẽ làm gì? Làm sao tôi sẽ tiến gần hơn tới điều thiêng liêng? Tôi sẽ làm điều đó ra sao trong năm nay? Tôi sẽ làm gì để xích lại gần gia đình hơn và có mối quan hệ thân mật hơn với họ? Tôi sẽ có những tình bạn sâu hơn như thế nào trong năm nay? Và tôi sẽ làm sao để biến công việc của mình có ý nghĩa và thỏa mãn hơn trên cơ sở phục vụ người khác? Tôi sẽ làm thế nào?
Chúng ta chưa nói đến ý nghĩa đâu. Ừ, ta mới nói từ đó, nhưng tôi muốn chắc chắn kết lại điểm về một mục tiêu tốt hơn, bởi sẽ vẫn có một nhóm lớn người bảo: “Tôi hiểu, tôi thích, tôi tin, nhưng tôi ghét mỡ bụng này, nó cứ lên xuống mỗi năm, nên tôi vẫn muốn thế.” Những mục tiêu đó là mục tiêu trung gian và không có gì sai với chúng. Vấn đề là khi chúng trở thành nguồn thỏa mãn cuối cùng thì tự hủy hoại: bởi khi bạn đạt được rồi bạn sẽ nghĩ “sao lại không ý nghĩa như tôi nghĩ, không tốt như tôi tưởng.” Đó là ảo tưởng về “đến đích” — khi tôi thực sự loại bỏ được mỡ bụng thì cuộc sống sẽ trở nên kỳ diệu hơn; điều đó không đúng. Lý do bạn làm vậy là vì bạn muốn sống lâu hơn với bạn đời, muốn bế những đứa cháu lên đầu gối khi về già — đó mới là lý do nội tại, chứ không phải lý do bên ngoài kiểu “người ta sẽ yêu tôi hơn”. Thật kinh ngạc với tôi vì, bạn biết đấy, tôi làm nhiều việc về sức khỏe và thể lực trong mối liên hệ với hạnh phúc; tôi làm việc với nhiều người rất chú trọng tới kéo dài tuổi thọ vì tôi có nền tảng khoa học về hạnh phúc để đưa vào những thứ đó. Tôi gặp nhiều người rất mê phần thể lực, và nhiều người sẽ nói họ có những mục tiêu thể lực như “tôi sẽ tăng 15 pound cơ trong năm nay, tôi sẽ loại bỏ hết mỡ bụng,” và nếu họ kiên trì tới tháng chín hay tháng mười, họ nhận ra là chẳng có thêm sự chú ý hay lời khen từ phụ nữ; nhiều anh bạn thì vẫn bảo “trông ngầu đấy” và họ lại nghĩ “đó không phải điều mình muốn.” Một phần lý do là ảo tưởng về lúc đến đích: bạn dựng lên hình ảnh về những gì sẽ đến từ sự thỏa mãn khi đạt các mục tiêu trung gian ấy. Đó không phải là mục tiêu cuối cùng đúng đắn. Bạn phải có những mục tiêu cuối cùng đúng, rồi đặt một vài mục tiêu trung gian dọc đường; nhưng đừng tự lừa mình khi nghĩ rằng việc giảm 5 pound mỡ cuối cùng ở bụng để thấy rõ múi bụng dưới — mà nói thật là điều đó chưa chắc đã thật sự lành mạnh — sẽ cải thiện đáng kể cuộc sống và các mối quan hệ của bạn. Không — nó không làm được.
Vậy mục tiêu tốt hơn liên quan tới thể lực sẽ là gì? Chắc là điều gì đó tập trung hơn vào sức khỏe — thứ bền vững và liên quan tới hạnh phúc. Cách nó vận hành là như vậy. Tôi tập luyện 60 phút mỗi ngày không phải vì tôi tự phụ; nhìn xem, tôi chẳng phải đẹp trai, “mặt tôi hợp radio” ấy mà — tùy theo tuổi thì tôi trông ổn — và tôi có bạn gái, nhưng phải công nhận chỗ nào công nhận. Lý do tôi làm thế là bởi với tôi, tập luyện càng nhiều khi có thể thì khó hơn là tập mỗi ngày; tập mỗi ngày dễ hơn so với chỉ tập khi rảnh hay khi thuận tiện. Tương tự, hành đạo mỗi ngày dễ hơn là chỉ hành đạo khi cảm thấy thuận lợi; ăn uống lành mạnh cũng dễ hơn khi làm mỗi ngày. Kết quả là tôi lập trình những thói quen đó vào đời sống và tôi là người hạnh phúc hơn nhiều. Nó hạ thấp mức cortisol của tôi, vốn tự nhiên rất cao — tôi là người rất lo âu — và tôi hiểu lo âu, hiểu sự sinh cortisol, biết cách quản lý nó, và đây là một trong các kỹ thuật quản lý của tôi. Một điều về thể lực cần hiểu là khi tôi nói nó làm bạn hạnh phúc hơn, thực ra không hẳn; nó giảm bớt sự không-hạnh-phúc của bạn. Hạnh phúc và không-hạnh-phúc phần lớn là các trải nghiệm…
ý tôi là nói cảm xúc tích cực và cảm xúc tiêu cực — chúng được sản xuất ở những phần khác nhau của hệ limbic, nên bạn có thể vừa rất hạnh phúc vừa rất bất hạnh. Tôi có những bài kiểm tra về điều đó mà tôi bắt sinh viên làm. Có lẽ bạn là người vừa trải nghiệm mức cảm xúc tích cực rất cao vừa trải nghiệm mức cảm xúc tiêu cực rất cao — chúng ta mới gặp nhau nhưng tôi đoán bạn là một nhà khoa học điên, đó là chân dung đó. Và điều đó có nghĩa là bạn có hai chiến lược: bạn muốn giữ cảm xúc tích cực cao và bạn muốn quản lý cảm xúc tiêu cực. Một trong những cách tốt nhất để quản lý cảm xúc tiêu cực là tập thể dục — tập thể dục mạnh, tập thể dục cường độ cao. Hôm nay đối với tôi là ngày chân, tôi ghét ngày chân nhưng bây giờ tôi cảm thấy khá ổn.
Được, điều đó có ý nghĩa, tôi có một câu trả lời mà tôi rất rõ ràng về. Tôi nên nhắm tới mục tiêu cuối cùng là hạnh phúc cuối cùng, ngay cả khi những mục tiêu trung gian là những thứ như mỡ bụng và những điều ngắn hạn này chỉ là phép đo tiến trình của tôi hướng tới mục tiêu lớn hơn — và chìa khóa thực sự ở đây là tính nhất quán. Đúng vậy, đây là bước mở khóa lớn cho toàn bộ chuyện thể hình của tôi, vì tôi từng là kiểu người — mà bây giờ có lẽ chiếm 90% người đang nghe — cứ đặt mục tiêu mỗi năm là sẽ thay đổi cuộc đời, nhưng chẳng bao giờ thành công, bởi vì tôi đặt mục tiêu để có cơ bụng 6 múi cho mùa hè. Khi tôi đạt được cơ 6 múi thì mọi thứ tốt — tuyệt vời, tôi trông đẹp, tôi được vài người khen, cũng vui. Tuy nhiên ngay khi mùa hè qua đi hoặc khi có 6 múi rồi thì tôi chẳng thể tìm nổi động lực nữa. Tôi sẽ rơi vào mùa đông và trở thành kiểu người suy giảm ý chí; bạn không thể dùng sức mà cưỡng ép những thứ này nếu chúng không trở thành một phần cuộc sống của bạn. Tính nhất quán — biến mục tiêu thành thói quen — đó là bước mở khóa lớn đối với tôi, chắc chắn là như vậy, vì thế mục tiêu trở thành: nếu tôi đi phòng gym mỗi ngày, nếu tôi biến việc đó thành thói quen, tôi sẽ khỏe hơn, hạnh phúc hơn, tốt hơn trong công việc. Chết tiệt, còn điều gì quan trọng hơn nữa? Điều đó kém quan trọng hơn có cơ 6 múi à? Và sự thay đổi tư duy đó đã thay đổi cuộc đời tôi.
Ý nghĩa là phần cuối cùng trong ba thứ. Ý nghĩa là lý do tồn tại của bạn — điều này khó nhất đối với hầu hết mọi người, đặc biệt là người trẻ, rất rất khó. Ý nghĩa thực ra là sự kết hợp của ba thứ: tính mạch lạc, mục đích và tầm quan trọng. Tính mạch lạc là mọi chuyện xảy ra có lý do, nên ý nghĩa trong cuộc đời bạn nghĩa là bạn phải có một giả thuyết về tại sao mọi thứ xảy ra — chứ không phải là chuyện này nối tiếp chuyện kia một cách vô nghĩa. Mục đích là cuộc đời tôi có phương hướng và có mục tiêu — đó chính là mục đích, tôi đang đi theo hướng này về phía những thứ này mà không mắc phải ảo tưởng về việc khi đến đích sẽ xong hết. Và cuối cùng là tầm quan trọng — tức là sẽ có ý nghĩa nếu tôi không còn ở đây; tôi có giá trị. Đó là ba phần của ý nghĩa trong cuộc đời con người theo các triết gia và những nhà tâm lý xã hội.
Tôi có một bài kiểm tra dành cho sinh viên mà bao quát ba ý tưởng này, nên bạn có thể nhớ chúng bằng hai câu hỏi — và bạn đang khủng hoảng ý nghĩa nếu bạn không có câu trả lời cho những câu hỏi này mà bạn thật sự tin — không có câu trả lời đúng hay sai, bạn phải có câu trả lời của mình. Muốn chơi không? Đây là bài kiểm tra:
Câu hỏi số một: Tại sao bạn còn sống? Bạn có thể trả lời bằng việc ai đã tạo ra bạn hay bạn sống trên đời để làm gì. Tại sao tôi còn sống? Đó là điều tôi có thể trả lời mỗi ngày; tôi định nghĩa điều đó bằng những gì tôi chọn làm. Sáng nay khi thức dậy tôi đã làm gì? Tôi đã đi gym, tôi chạy vì biết hôm nay tôi sẽ không có thời gian khác, rồi tôi đến đây và nói chuyện với bạn. Nhưng tại sao bạn lại nói chuyện với tôi, Steve? Lý thuyết ikigai hiện lên khi bạn hỏi điều đó — nó thật sự rất ích kỷ: tôi đã học được rất nhiều chỉ từ cuộc trò chuyện này, và tôi biết điều đó sẽ được “trả tiếp” cho những người khác sẽ học được từ nó nữa, và điều đó khiến nó có ý nghĩa. Bạn vừa nói hai điều: vui và… vâng. Cái nào quan trọng hơn với bạn về mặt siêu việt? Cái nào quan trọng hơn với bạn — phần phục vụ hay phần vui? Phần phục vụ đúng không? Tốt, ta đã hiểu rồi, điều đó cho tôi toàn bộ giá trị của tôi; bạn càng tập trung vào đó thì mọi thứ càng tốt hơn.
Bây giờ chúng ta đã khám phá điều đó, nghĩ về nó bạn đặt thứ tự các thao tác vào podcast: liệu nó có phục vụ không? Vị khách này có phục vụ không? Câu hỏi này có phục vụ không? Chương trình này có phục vụ người xem podcast không? Thì đột nhiên ý nghĩa bắt đầu nảy mầm, vì ta đã đặt ra: nếu chỉ để vui thôi thì chưa đủ. Nhìn này, công ty tôi và công việc học thuật tôi làm chạy song song, và mọi người làm việc với tôi đều có một thứ tự ưu tiên — đó là bốn mục tiêu nhưng phải theo đúng thứ tự này. Bạn vừa nói thứ tự ưu tiên là phục vụ người khác và vui vẻ trong công việc — về cơ bản là bạn nói vậy. Có lẽ chính xác hơn là nâng đỡ người khác và có một cuộc phiêu lưu — có thể là một cuộc phiêu lưu trí tuệ. Nhưng thứ tự ưu tiên phải đúng; nếu bạn vui hơn là phục vụ người khác thì bạn sẽ không tìm thấy ý nghĩa chỉ dựa vào đó. Hiểu chỗ này chứ?
Vậy câu hỏi thứ hai khó hơn: bạn sẵn sàng chết vì điều gì hôm nay? Trong đời tôi có vài người mà tôi sẵn sàng chết vì họ — tôi sẵn sàng chết vì người yêu, tôi sẽ chết vì anh chị em ruột — thú vị là tôi không chắc mình sẽ chết vì bố mẹ, điều đó thú vị. Bạn có sẵn sàng chết vì một ý tưởng không? Bạn có sẵn sàng chết vì đất nước của mình không? Khi bạn nói “vì đất nước của tôi” bạn có ý là để cứu… (đoạn hội thoại cắt ngang)
country
Tôi không biết — ý tôi là, nếu bạn bị gọi đi, ngay cả khi điều đó thật nực cười, ngay cả khi bạn nghĩ nó nực cười, bạn có sẵn sàng chết vì yêu nước không? Còn tuỳ bạn định nghĩa thế nào là “yêu nước” nữa — giá phải trả là gì nếu tôi vẫn còn sống? Không, tôi biết, và mọi thứ đều phụ thuộc vào ngữ cảnh ở một mức độ nào đó. Nhưng điều tôi thực sự muốn biết là phản ứng của bạn với chuyện này là gì, để xem… có những điều tốt đẹp ở đó: bạn sẵn sàng chết vì bạn gái của mình, vâng; bạn sẵn sàng chết vì anh chị em của mình, vâng; mẹ và bố nữa — giống như mẹ bạn lắng nghe podcast này, họ làm vậy — nhưng tôi chỉ đang thật lòng vì tôi nghĩ, tôi không biết tại sao tôi lại nói vậy, nhưng tôi thật sự không chắc. Đây là điều rất quan trọng, đáng để suy nghĩ ngay bây giờ. Câu trả lời tệ nhất là “tôi không biết” hoặc “không có gì” — đó là những câu trả lời tồi tệ nhất. Điều đó không phải là vấn đề; ngược lại, đó là một cơ hội lớn, một cơ hội khởi nghiệp khổng lồ để nhận ra bạn không có câu trả lời cho những câu hỏi này — bởi vì bạn không cần phải đi lấy bằng tiến sĩ triết học, bạn không cần phải ngồi ở miệng hang với một vị guru nào đó tận Himalaya; bạn cần tự tìm câu trả lời cho những câu hỏi này.
Đó chính là nhiệm vụ, đó là hành trình tìm kiếm tầm nhìn. Và khi bạn thấy ai đó tìm được những điều này — nhiều người trẻ còn chưa ở đâu gần chỗ bạn trên hành trình của họ. Bạn vững vàng, Steve, ý tôi là đây là những điều hay. Nhưng tôi gặp rất nhiều người hỏi “Tại sao tôi sống?” “Vì một tinh trùng gặp một trứng ư?” Thật sự ư? Rồi bạn sẵn sàng chết vì cái gì? Thực sự là chẳng có gì, hoặc “tôi không biết” — nhiều người như vậy. Và họ phát hiện ra rằng họ không có một lý do “tại sao” — đó là vấn đề chính. Lặp lại câu hỏi: Tại sao bạn sống, và vì điều gì bạn sẵn sàng chết vào ngày hôm nay? Không có câu trả lời sai.
Những gì bạn vừa nghe là một khoảnh khắc được nghe lại nhiều nhất từ một tập trước. Nếu bạn muốn nghe toàn bộ tập, tôi đã để link ở phía dưới, kiểm tra phần mô tả — cảm ơn bạn.
Vài tuần trước, chúng tôi đã đưa toàn bộ đội ngũ của mình ở The Diar of Co đến Mallorca — cảm ơn tất cả các bạn và cảm ơn vì chúng tôi đã đạt 10 tỷ người đăng ký — nên chúng tôi đã đến đó để ăn mừng. Khi ngồi ở Mallorca và nói về nhiều chuyện khác nhau, một thành viên trong nhóm nhắc rằng họ đã cho thuê nhà trên Airbnb vào ngày họ rời đi tới Mallorca để kiếm thêm tiền. Khi chúng tôi bàn về chuyện này, tôi nhận ra rõ ràng đây là một cơ hội lớn cho tất cả thính giả của tôi: khi bạn đi vắng, khi nhà bạn để trống, bạn có khả năng kiếm thêm tiền chỉ bằng cách đăng nhà lên Airbnb. Và như bạn có thể biết, Airbnb là nhà tài trợ của podcast này, và tôi ngạc nhiên vì nhiều người vẫn chưa nghĩ tới việc này. Cho thuê tài sản của bạn trên Airbnb khi bạn đi vắng với tôi là điều hiển nhiên, nhất là khi nhà đang để không. Và bạn biết không, tôi nghĩ căn nhà của bạn khi để trống có thể đáng giá hơn bạn nghĩ. Nếu bạn muốn biết chính xác nó đáng bao nhiêu, hãy truy cập airbnb.ca/host và bạn có thể biết được bạn có thể kiếm được bao nhiêu trong lúc nhà bạn để trống và bạn đang đi nghỉ.
幾週前,我們帶著 Diary of Aseo 的整個團隊去了馬略卡,多虧了你們大家,以及我們達到一百億訂閱者,所以我們去那裡慶祝。當我們坐在馬略卡聊各種事情時,團隊裡的一位成員提到他們在出發去馬略卡的那天把房子放到 Airbnb 上出租,順便賺點外快。聊到這裡,我很清楚地意識到,這對所有聽眾來說是一個巨大的機會。當你外出、房子空著時,只要把房子登記在 Airbnb 上,就有可能賺到一些額外收入。你也許知道 Airbnb 是這個節目的贊助商,我很驚訝還有那麼多人沒考慮過這件事。當你外出時把房產放在 Airbnb 上,尤其當它閒置不用時,對我來說根本不必多想。我覺得你外出時放著不用的房子,可能比你想像的還值錢。如果你想知道確切可以賺多少,請上 airbnb.ca/host,看看當你的房子空著、你外出度假時可以賺到多少。
人和記憶能把快感轉化為享受。沒錯,所以酒精+人+記憶=享受。你看,安海斯-布希公司並不會推出那種一個人在公寓裡把一箱十二罐啤酒喝光的廣告——雖然很多人就是那樣用這個產品,但大家都知道那是極不負責任且危險的行為,可能導致酗酒。他們要呈現的是同一個人在兄弟和朋友們身旁,大家碰杯歡聚一堂,那才是快樂:酒精+人+記憶=享受,而那會讓人感到幸福,因為他們想把自己的品牌與幸福連結,而不只是純粹的快感,更絕對不是與成癮相連。
可口可樂也是一樣,所有可口可樂的廣告都是像和朋友一起看世界盃、夏天與朋友相聚的場景。對了,這其實也比較不那麼成癮——當然糖和咖啡因確實有一定的成癮性,但它們不會像酒精那樣以同樣方式「佔據」你的大腦,因為它們不像酒精那樣大量刺激多巴胺,因此較不容易讓你真正上癮。重點是,它們會帶來一些快感,但如果能升級成「享受」(通常是與人一起)會讓你更快樂。
滿足感。滿足感是你在奮鬥之後得到的那種喜悅。你是企業家,對這點非常了解——你擅長延遲滿足。成功的企業家會延遲滿足,也就是說:「我要先做這件很難的事,未來會有巨大的回報,而這回報會很甜美。」那就是滿足感。關於人類的一件有趣事是,我們需要掙扎和痛苦,才能真正獲得我們所追求的喜悅,這是我們幸福的一個很重要的部分。那些更能延遲滿足的人會獲得更多的滿足感,也更快樂。你可能聽過棉花糖實驗。有人說那個實驗已被駁斥,但其實並沒有完全被駁斥。那個棉花糖實驗是在六○年代末期進行的,當時沃爾特·米歇爾是史丹佛大學位於帕洛阿爾托的心理學家。
他有個你知道的簡單實驗室佈置——他會坐在桌子一邊,桌子另一邊坐著一個四到八歲的小孩,孩子面前放著一顆棉花糖。於是他就跟孩子說,你想要這顆棉花糖嗎?孩子說想啊。他說這樣吧,我得到後面接個電話,等我回來如果棉花糖還在我就再給你一顆,你能等得住嗎?每個小孩都回答說好,完全值得等。大概五分鐘後他回來,約有80%的孩子已經吃掉了棉花糖,20%還沒吃。這差距很大——80%的孩子無法延遲滿足感。真正的問題是,那20%是誰?那些人後來做出了傑出成就:他們在學校表現更好,成績更高,工作上更成功,關係也更好。這就是研究發現:最成功的孩子往往就是那群能等的人。
現在人們爭論的是這是天性還是教養的結果,可能像生活中的很多事一樣,差不多各佔一半,既有天性也有後天。但更重要的一點是,好東西會降臨在願意等待的人身上,而當你等待時你會受苦,你需要那種痛苦,作為基本滿足體驗的一部分。
現在,關於滿足感的更大問題是——大自然在它的結尾處有個大謊言:大自然會讓你覺得,如果你得到了,你會永遠喜歡它,但那不是真的。大腦在情感上和生理上都在恆定狀態(homeostasis)下運作,恆定狀態意味著你生理和情緒會回到基線,因為你不能長時間處在一個不尋常的生理狀態。不尋常的狀態只是反應,你需要能夠隨時回復以便應對。比如你從跑步機上跳下來,心跳會升高,但會回到原本的狀態,這樣你不會在一週內就死掉。情緒上也是一樣,發生了非常好或非常糟的事,你會以為那會永遠持續下去,這能驅使你去接近或避免那個事物,但它不會永遠持續,對吧?問題就在這裡。我們其實以為,如果我得到那十億美元,會非常好;而有了十億的人第一句話通常會說,我想我還需要再多一個十億——因為恆定性——這把你推上了一個叫做享樂跑步機(hedonic treadmill)的軌道:更多更多更多、永遠不夠。所以,奮鬥者的困局就是永遠不夠、永遠不夠、永遠不夠。
我整天跟人打交道,我專門處理那些非常成功卻不快樂的人。我的很多工作就是解釋一個簡單的等式,既能解釋問題,也能給出解決之道:你的滿足感不是來自你擁有的所有東西,所以「擁有更多」並不是正確策略。滿足感是你擁有的事物,除以你想要的事物——滿意度 = 你擁有的一切 ÷ 你想要的一切。成功的人更需要管理他們的「想要」勝過管理「擁有」。他們需要少想要一些。那牽涉到一大堆事:靈性、紀律、健身、飲食、還有很多其他東西,這些都能幫助你真正獲得持久的滿足感。
聽起來好像矛盾,不是嗎?聽起來好像矛盾:奮鬥和掙扎會讓我快樂,但我又應該少想要。事實上,真正破解這個密碼的人——很多東方傳統也有這方面的見解——並不是說奮鬥本身有害,而是那個奮鬥過程本身就有回報。你在過程中會發現,你想要的其實不是抵達終點,而是進步本身;然後你開始從進步中獲得回報。
在減肥研究中有一個有趣的現象:我們都知道減肥是世界上最昂貴又最不成功的產業,95%的減肥計畫會失敗,意思是在一年內人們都把減掉的體重反彈回來。但從某種意義上講,他們也算成功,因為幾乎所有人一開始都會在節食時減重。減肥的關鍵是:每天你願意放棄自己喜歡的食物,以換取秤上數字變小的獎勵。當你達到目標時,你會覺得那會非常棒,但實際的獎勵是:從此以後你再也不能吃你喜歡的那些東西——恭喜你,一到達就這樣。這就是你會失敗的原因。心理學上有個可識別的現象叫「到達謬誤」(the arrival fallacy),就是你以為到達目標會很甜美,但事實並非如此;你到達目標後會回到恆定狀態,感到挫折和失望。因此你需要少想要,少追求那些「到達」的經驗,更多地從進步、從旅程本身獲得滿足。歸根究底就是這個道理。那些在自律、自我理解和自我管理過程中破解這個密碼的人,實際上可以體驗到顯著更高的滿足感。
我過去十一年來一直和達賴喇嘛密切接觸,我問過他一個問題:如何獲得持久的滿足感?他說,你要渴望你所擁有的,而不是去擁有你所渴望的。事情就是這麼簡單:管理你的欲望,而不是管理你的擁有。
說到這一點,現在正值一年之中很多人開始想減肥的時候。你剛剛提到了這點,所以對於那些即將要設定新目標的人——如果不是設定一個體重數字或財務數字,還有什麼更好、更現實、更可能成功的目標可以設定?嗯,但是…… (話又接不上了)
有趣的是,有些我們可以累積的東西,不會以一種恆定性的機制把我們拉回到原本的基線,也不會一次又一次把我們丟回那個「享樂跑步機」。那些目標,才是真正能帶來最幸福生活的目標;而且越多越好。問題是,這些目標並不屬於金錢、權力、快樂和名聲這類典型的目標(或相關的目標,像減重之類的)。真正重要的四個目標是:信仰、家庭、友誼,和能為他人服務的工作。這四個目標是我們能追求的偉大且超越性的目標。
當然,錢、權力、快樂與名聲本身沒有錯,只要把它們當作中介目標,幫助我們去追求並累積更深層的信仰或哲學化的人生。我並不是一定在說傳統宗教信仰;更深的信念、或是更具哲學性的生活、以及更好的家庭關係——這些其實都很神祕,即使在神經科學上也是難以理解的。深厚的友誼對很多人來說很難建立,尤其是成功人士。最理想的工作是那種你在其中獲得成就,同時又能為他人服務。總之,這些才是應該成為新年目標的正確方向。
所以今年我該怎麼做?我要怎麼更接近「神性」或更接近神?今年我要做什麼來拉近和家人的距離、建立更親密的家庭關係?我要如何在今年擁有更深的友誼?我要如何讓我的工作更有意義、更能透過服務他人而令人滿足?這些是問題。
我們還沒談到「意義」。你剛說到那個字,但我想在「更好的目標」這一點上再收尾,因為仍會有很多人會說:「我懂、我相信、我喜歡,但我就是討厭這個肚子上的脂肪──我就是每年在那兒來回反彈。」好,這些都是中間目標,這些東西本身沒錯。問題是,當它們變成最終目標時,就會變得令人滿足卻自我毀滅。因為當你達到那個目標,你會想:「咦,怎麼沒我想像得那麼有意義?沒我想像得那麼好。」那就是「到達謬誤」:你以為一旦擺脫肚子脂肪,你的人生會變得更美好,但事實並非如此。你之所以想做到那件事,是因為你真正想要的是能和配偶活得更久、在膝上抱著你那十一個孫子逗弄他們──所以你需要為某種內在的理由去做,而不是為了外在的理由,像是別人會因此更愛我。
說來很妙,因為我在健康與健身上的工作常和幸福學結合,我也常和長壽圈的人互動。很多人在健身部分會告訴我,他們有這種目標:「今年我要多增十五磅肌肉、把肚子脂肪都消掉。」如果他們堅持做到九月或十月,發現的往往是:並沒有因此獲得更多女性的關注或讚美;反而很多兄弟會說:「看起來不錯,老兄。」那不是他們原本想要的感受。部分原因就是到達謬誤:你會為那些中間目標想像出一個達成後會帶來的滿足感,但那並不是正確的最終目標。你該有正確的最終目標,然後沿途設定一些中間目標,但別自欺欺人。
仔細想想,你那為了能看到下腹肌而減掉最後五磅腹脂(順帶一提,那不見得健康)會實質改善你的生活與人際關係嗎?不會,真的不會。那麼與健身相關的更好最終目標是什麼?是不是應該更以健康為中心?是的,應該是那些可持續的、和健康有關的目標,而這也與幸福的運作方式相符。
我每天運動六十分鐘,並不是因為我虛榮。老實說,我長相適合做電台。——史蒂夫,你知道我在說什麼。好吧,但經過年齡調整,我看起來還不錯。我覺得你看起來很好,總之我有女朋友。該表揚的時候就要表揚,謝謝你,史蒂夫,你讓我這週心情很好。你看,這就是我的目標。
我這麼做的原因是:對我而言,「盡可能多地運動」比「每天運動」困難得多;而「每天運動」又比「只在有空或覺得方便時才運動」容易堅持。同理,天天練習我的宗教,比起只在它自然而然或方便時才練習要容易得多。每天都健康飲食也更容易成為習慣。因此我把這些例行公事程式化到生活中,結果我變得更快樂。運動可以降低我的皮質醇(cortisol)水平,而我的皮質醇本來就偏高——我本身是個很焦慮的人。我理解焦慮,理解皮質醇的產生,也知道如何管理它;運動是我其中一種管理方法。關於健身要理解的一點是:當我說它會讓你更快樂,實際上它並不是直接增加快樂,而是降低你的不快;快樂與不快在很大程度上是兩種不同的經驗。
也就是說,正向情緒和負向情緒——它們是在邊緣系統的不同部位產生的,所以你可以同時擁有很高的快樂感和很高的不快樂感。我有做過測試讓學生體驗過這點。你大概是那種既有很強正向情緒也有很強負向情緒的人。我們才剛見面,但我的猜測是你像個瘋狂科學家,這就是那種輪廓。所以這代表你有兩種策略:你要保持正向情緒高漲,並且管理你的負向情緒,而管理負向情緒的最好方法之一就是做劇烈的體能運動。今天對我來說是練腿日,我討厭練腿,但現在感覺挺好。好,這說得通,我有個我超清楚的答案:我最終應該把目標對準幸福,即便中間目標是像肚子脂肪這類短期的、作為我朝更大目標進展的衡量指標。真正的關鍵是持之以恆。
這是我整個健身觀念的大解鎖,因為我以前是那種人——現在聽的人有九成會是那樣——每年都訂目標說要改變人生,但每年都失敗。為什麼?因為我當時的目標是夏天要練出六塊肌,所以當我達到六塊肌時,成功了,太棒了,我看起來很好,還收到幾句讚美,感覺不錯。然而,一旦夏天過了,或者六塊肌達到了,我就完全找不到任何動力,所以冬天一到,我的意志力就消失了。這些事你不能靠硬撐,要變成你生活的一部分。把我的目標改成「持之以恆」——也就是養成習慣——對我來說是重大的突破。因為一旦目標變成「每天去健身房、把它變成習慣」,我就會更健康、更快樂、工作也更好——該死,還有什麼比這更重要?這比六塊肌還不重要嗎?那種心態轉變徹底改變了我的人生。
「意義」是三者中最後一項。意義就是你生命的「為什麼」。對大多數人尤其是年輕人來說,這最難。意義其實是三件事的結合:連貫性、目標感和重要性(或顯著性)。連貫性是指事情發生是有原因的;所以生活有意義意味著你要對為什麼事情會發生有一套理論,而不是覺得事情只是接二連三地發生。目標感是我的生命有方向、有目標,這就是目的;我朝著某個方向前進,追求那些東西,而不是卡在「到達謬誤(arrival fallacy)」上。最後是重要性:如果沒有我的存在,會不會有差別?我是否重要?根據哲學家和社會心理學家的說法,這是人們生活中意義的三個部分。
我給學生的測驗涵蓋這三點,可以把它們記成兩個問題。如果你對這兩個問題沒有自己相信的答案,你就有一個「意義危機」。沒有正確答案,你只要有你自己的答案。要不要玩?好,測驗第一題:你為什麼活著?你可以用誰創造你、或你來到世上要做什麼來回答。好,所以「我為什麼活著」是我每天都可以回答的問題;我每天都可以透過我早上醒來選擇做的事來定義。今天早上我去健身房,跑步機上跑,因為我知道今天不太可能有時間做其他事,然後我就來這裡和你談話。那麼你為什麼要跟我談這個對話呢?
當你問到這個時,我會想到 ikigai(生き甲斐)理論,某種程度上它非常自利——我已經從這次對話學到很多,我知道這也會回饋給以後會從中學到東西的人,這讓它覺得值得。所以你剛剛說了兩件事:有趣,和(幫助別人)。從超越性的層面看,哪個對你更重要?是服務他人的那一部分嗎?好,我們抓到重點了,這給了我全部的價值感。你越專注於那個,效果越好。
如果你把這個「運算順序」放到播客裡,問自己:這會不會服務到人?這位來賓會服務到人嗎?這個問題會服務到人嗎?這個節目會服務到人嗎?這個贊助商會服務到正在收看播客的人嗎?當你把「服務」放在首位,意義就像從土裡開始發芽。當然,如果只是「有趣」,也很好。但我的公司和我的學術工作是並行的,和我一起工作的人,我們有一套運作順序,這個順序是四個目標,但必須照這個順序。你剛剛其實說的是:為他人服務,然後從工作中獲得樂趣。更準確地說,可能是「提升他人」和「冒險」(大概是智力上的冒險)。但順序必須正確:如果你把「好玩」放在「為他人服務」之前,你就無法從第一個問題找到你的意義。你看我們的意思了吧?
第二個問題比較難:你今天願意為什麼而死?我生命中有幾個人我願意為他們而死,我會為我的伴侶而死,會為我的兄弟姊妹而死——有趣的是,我不確定我會為我的父母而死。你會為一個理念而死嗎?你會為你的國家而死嗎?當你說「為了我的國家」時,你是指要去拯救…
country
我不知道,我是說,即使有人召喚你去做,即使那很荒謬,即使你覺得那很荒唐,你會因為愛你的國家而去死嗎?
那得看你說的意思是什麼,代價是什麼?
如果我活著會怎樣?
不,我知道,而且一切在某種程度上都得看情況,但我真正想弄清的是,你對這件事的反應是什麼?就是想看看——裡面有些東西是好的。你願意為你的女朋友去死嗎?是的。你願意為你的兄弟姊妹去死嗎?是的。爸媽呢?那就像你媽會聽這個播客一樣——他們會的。但我只是誠實地說,因為我覺得……我不知道為什麼我會這麼說,但我真的不確定。這很重要,值得現在就好好想想。最糟的回答是「我不知道」或「沒有」。那是最糟的答案。這並不是問題,相反,這是一個巨大的機會——巨大的創業機會,去意識到你對這些問題沒有答案,因為你並不需要去……
你不需要去考哲學博士,不需要坐在喜馬拉雅某個地方的洞口找個古魯,你只需要去尋找你對這些問題的答案。
就是這樣,那就是那趟追尋之旅、那個意義探索之旅。所以當你看到有人找到這些東西時……很多年輕人離你在旅程上的位置還差得遠,你很穩定,Steve,我是說這些都是好東西。但我遇到很多人會問「我為什麼活著?就是因為一個卵子遇到一個精子嗎?」真的嗎?那你願意為什麼而死?其實什麼也不會,或是「我不知道」。很多人就是這樣,然後他們發現他們沒有一個為何,這就是問題的關鍵。再重複一次問題:你為何而活?你今天願意為什麼去死?沒有錯誤答案。
你剛剛聽到的是之前一集最常被重播的一個片段。如果你想聽完整那一集,我在下方連結了它,請看說明欄,謝謝。
幾週前,我們把整個團隊從 the diar of co 帶到了馬略卡,感謝你們所有人,還有我們達成 10 billion 訂閱的那個里程碑,所以我們去那裡慶祝。當我們坐在馬略卡討論各種事時,我團隊的一位成員提到,他們在離開去馬略卡的那天把房子放到 Airbnb 上出租,想賺點外快。當我們聊到這件事時,我很明顯地感到,這對我的所有聽眾來說是一個很大的機會。當你外出、房子空著的時候,你有可能只靠把房子登記在 Airbnb 上就賺點外快。你可能知道 Airbnb 是這個節目的贊助商,但讓我驚訝的是還有那麼多人沒考慮過這件事。當你外出、房子閒置時,把你的房產放到 Airbnb 上對我來說是顯而易見的事,特別是當它就那樣被放著不做事的時候。我覺得,你外出時家裡空著,可能比你想的還值錢。如果你想確切知道值多少,就到 airbnb.ca/host,查查看當你的房子空著、你去度假時你可以賺多少。

Arthur C. Brooks is a Harvard professor, social scientist, and bestselling author who studies the science of happiness, meaning, and human fulfilment. He advises leaders and high achievers on how to build lives rooted in purpose, satisfaction, and emotional wellbeing.

In today’s Moment, Arthur breaks down the four scalable areas of life to work on for lasting happiness. Learn the science behind long-term satisfaction, emotional resilience, and building meaning and purpose in a pleasure-driven world.

Listen to the full episode here:

Spotify: https://g2ul0.app.link/CEreSpaggYb

Apple: https://g2ul0.app.link/PrjwL6cggYb

Watch the Episodes On YouTube:
https://www.youtube.com/c/%20TheDiaryOfACEO/videos

Arthur C. Brooks: https://www.arthurbrooks.com/

Leave a Reply

The Diary Of A CEO with Steven BartlettThe Diary Of A CEO with Steven Bartlett
0
Let's Evolve Together
Logo