AI transcript
0:00:06 Yeah. And I couldn’t speak about it until now,
0:00:09 that it’s possible to communicate with someone that’s passed away.
0:00:13 And I’m saying it from the point of view of being a neuroscientist and a psychiatrist.
0:00:18 And it’s taboo because we are afraid that people will think we’re going insane.
0:00:21 I mean, I’ve been part of teams that have locked people up
0:00:23 and had them injected with stuff against their will
0:00:26 because of things they were saying that’s not that dissimilar to things I’ve experienced.
0:00:30 So I wanted to find out as much science as I could to try to back it up.
0:00:31 And do you think you found the answer?
0:00:32 Yeah.
0:00:33 How sure are you?
0:00:36 100%. And the things I found out are going to shock you.
0:00:37 The floor is yours.
0:00:40 Okay. So I’m Dr. Tara Swart.
0:00:44 I’m a neuroscientist and a medical doctor who specialised in psychiatry.
0:00:49 And I lost my beloved husband to leukaemia almost four years ago,
0:00:51 two days before our fourth wedding anniversary.
0:00:55 And everything I believed in had gone wrong.
0:00:58 I was just totally lost and broken.
0:01:01 But then I started getting signs from my husband.
0:01:07 And in my desperation, I did consult a couple of mediums, but not being impressed by them.
0:01:11 I ended up thinking, if it’s possible to communicate with someone that’s passed away,
0:01:15 and I am all about optimising my brain, then I should be able to do it myself.
0:01:17 So I went down a rabbit hole.
0:01:22 And what I’ve uncovered in this research is going to have a really beneficial effect on a lot of people.
0:01:27 Because it means that we are capable of so much more than what we think the human mind is capable of.
0:01:28 So listen, here’s what I’m going to do.
0:01:32 I’m going to try and ask the questions and challenge you in ways that I think the viewer might challenge you.
0:01:34 I want you to ask me those questions.
0:01:40 Just give me 30 seconds of your time.
0:01:41 Two things I wanted to say.
0:01:46 The first thing is a huge thank you for listening and tuning into the show week after week.
0:01:47 It means the world to all of us.
0:01:52 And this really is a dream that we absolutely never had and couldn’t have imagined getting to this place.
0:01:55 But secondly, it’s a dream where we feel like we’re only just getting started.
0:01:57 And if you enjoy what we do here,
0:02:04 please join the 24% of people that listen to this podcast regularly and follow us on this app.
0:02:05 Here’s a promise I’m going to make to you.
0:02:11 I’m going to do everything in my power to make this show as good as I can now and into the future.
0:02:13 We’re going to deliver the guests that you want me to speak to.
0:02:17 And we’re going to continue to keep doing all of the things you love about this show.
0:02:18 Thank you.
0:02:24 Dr. Tara Swart.
0:02:25 Good to see you again.
0:02:26 You too.
0:02:27 Thank you for coming back.
0:02:32 You were our most viewed guest on the show of all time.
0:02:37 Our last conversation did just over 20 million views and downloads, which is pretty staggering.
0:02:39 But you’re back to talk about something entirely different this time,
0:02:42 which is this idea of science,
0:02:46 which kind of intertwines with all of your work on neuroscience that you’ve done throughout your career.
0:02:52 My first question to you is what is it that you think you know that the vast majority of people
0:02:56 don’t quite understand, comprehend, or have accepted yet?
0:02:59 And take me right back to the sort of first principles of that thinking.
0:03:05 I believe that we are capable of so much more than what we think the human mind is capable of now.
0:03:10 And I believe that the brain actually filters down the capability of the mind
0:03:13 so that we can exist on this material plane.
0:03:19 And things that I found out doing research for the signs is going to shock you.
0:03:25 The abilities that we have that we’re not aware of are way beyond what you might even imagine right now.
0:03:28 In what departments and facets of my life?
0:03:30 Let’s just start with something really simple.
0:03:32 How many senses do you think we have?
0:03:33 Five.
0:03:36 I can smell, I can touch, I can hear, I can see.
0:03:39 Is it five?
0:03:40 Yeah, five. Isn’t it five?
0:03:42 Have you heard of a sixth sense?
0:03:44 Being able to see ghosts and stuff.
0:03:45 Okay.
0:03:48 So I think most people would agree that we have five senses.
0:03:51 And some people would say, isn’t there something like a sixth sense?
0:03:53 And I don’t think it’s agreed what that might be.
0:04:00 So I actually did a literature review of several pieces of research about how many senses humans have.
0:04:04 And we actually have 34, as we currently understand it.
0:04:04 34.
0:04:08 And so what does this mean?
0:04:10 Like, what is the, because you’re making an assertion here.
0:04:12 What is the assertion that you’re making?
0:04:17 And what does that mean for the material sort of consequences of my life?
0:04:31 I’m making a hypothesis based on both the analogy of the observable universe and the fact that we have this expanded suite of senses to challenge you to understand that you are capable of much more than you think you are.
0:04:42 And, you know, you’re a really good case in point for me because you love rationality and data and science and you don’t really love intuition and the, you know, the unknown, the unseen.
0:04:50 So, you know, I think if I can convince you of anything by the end of this podcast, then the impact that that could have on society, I think is huge.
0:04:52 I mean, the things I found out are going to shock you.
0:04:53 What do you mean by that?
0:04:59 I, as you know, was a, was a psychiatrist in the past.
0:05:04 So, I’m able to diagnose people and say whether they have a mental illness or not.
0:05:25 In the past four years, I’ve been keeping a secret and there were times in that four years that I had to ask myself if I was in clinical depression, if I was psychotic, if I was manic, if the way that my consciousness was expanding.
0:05:38 I mean, Steve, I’ve, I’ve been part of teams that have locked people up and put, you know, had them injected with stuff against their will because of things they were saying that’s not that dissimilar to things I’ve experienced in the last four years.
0:05:54 So, I guess we better get into the secret because I sat here with you almost two years ago now and we had a fantastic conversation, but there was something you didn’t tell my audience when we had that conversation that reached more than 20 million people.
0:05:59 There was something at that moment in time that you didn’t tell me, which was this secret you’ve been keeping.
0:06:02 What is the secret, Tara?
0:06:08 I lost my beloved husband to leukemia almost four years ago.
0:06:26 And I’ve written this book which mentions my personal story, so, and I trust you, so I really wanted to come back on the podcast and just explain a little bit to people about what’s been going on for me for the last four years.
0:06:36 So, your husband, Robin, you met him 2016 and he passed away from leukemia in?
0:06:37 2021.
0:06:38 2021.
0:06:44 Now, from 2021, when he passed away, what happened in your life?
0:06:45 What was going on in your world?
0:06:48 If I was a fly on the wall in your context, what would I have seen?
0:06:57 He’d been given two weeks to live, but he actually lived for three and a half weeks and he died two days before our fourth wedding anniversary.
0:07:02 So, I was literally reading condolence cards on my fourth wedding anniversary.
0:07:09 If it wasn’t for the people that I have around me who became like a fortress, I don’t think I would be here today.
0:07:14 You know, never having had that experience before, it was just so, so devastating.
0:07:25 And even though I’m a neuroscientist and a psychiatrist, I just, I just was like, like totally lost and broken.
0:07:34 And then I started seeing robins in the garden every single time I went to the window, both in Hampshire and London.
0:07:38 I’ve never, ever seen so many robins in my life, like not before or since.
0:07:42 I still see them sometimes, but I noticed it.
0:07:45 I thought, of course, that’s what I want to see.
0:07:49 I have no idea what it means, if anything.
0:08:02 And then about six weeks after he passed away, I was asleep and I heard a noise in the distance and we had been burgled once.
0:08:04 I went to check it wasn’t the alarm in the garages.
0:08:08 Couldn’t work out what it was, thought maybe it was birds in the distance, went back to sleep.
0:08:09 It was about 4am.
0:08:14 And then I got woken up by a massive thump to my shoulder.
0:08:19 I wouldn’t demonstrate it on you because it would be too much for me to hit you that hard.
0:08:20 It wasn’t like a tap.
0:08:34 So I opened my eyes and I could see next to my bed a very vague, hazy version of Robin as if he was pushing himself through treacle to be seen.
0:08:39 And I was just transfixed and I saw him become more and more clear.
0:08:46 I could see the outline of his hair and his face and then suddenly he just dissolved from the top down and my eyes went like this.
0:08:52 And I remember seeing his shins and his feet and I was like up on my elbow watching and I just gasped out loud.
0:08:58 In my desperation, I did consult a couple of mediums.
0:09:01 And again, I had that dual conversation.
0:09:07 I said to myself, this is the kind of thing that crazy, desperate people do.
0:09:12 And within the same breath, it’s OK for me to be crazy and desperate right now.
0:09:14 I’ve lost my best friend, my life partner.
0:09:19 Like everything I thought about how the world worked has crashed around me.
0:09:24 And I ended up, you know, not being impressed by the mediums.
0:09:32 And just at some point, I can’t even remember when now, thinking, if it’s possible to communicate with someone that’s passed away.
0:09:35 And he was my husband and my best friend.
0:09:40 And I am all about optimizing my brain and expanding my consciousness.
0:09:42 Then I should be able to do it myself.
0:09:46 That’s the start of my journey that I’ve written about in the signs.
0:09:49 And do you think you found the answer?
0:09:49 Yeah.
0:09:52 How sure are you?
0:09:52 A hundred percent.
0:10:01 I mean, if what you’re saying is true, then that’s a pretty, I mean, that’s a revelation, right?
0:10:07 So many people have lost people or have gone through different types of loss in their life.
0:10:16 And you’re telling me that through the work you’ve done over the last couple of years and the research you’ve done, you understand how to communicate with them in some capacity.
0:10:19 And you’re 100% sure.
0:10:20 A hundred percent.
0:10:21 So listen, here’s what I’m going to do.
0:10:30 I’m going to challenge you in ways that I think the viewer might challenge you, sat at home.
0:10:39 So I’m going to try and ask the questions that the viewer might ask because there’s, you know, people, this idea is quite a significant perspective shifting one.
0:10:46 So my job in this conversation, although these are sensitive matters, of course, is just to try and play devil’s advocate where I can.
0:10:49 And I just, I want to say that, you know, you know me.
0:10:49 Yeah, I know you.
0:10:53 And you know that you’ve asked me to come back on the podcast several times and I’ve come when I’m ready.
0:10:54 Yeah.
0:10:56 So I want you to ask me those questions.
0:10:56 Yeah.
0:10:58 So where does this journey begin then?
0:11:01 So this, you suffer this tragic loss in your life.
0:11:05 You go to the mediums, you’re let down by them.
0:11:06 Where does this begin?
0:11:08 Where does your research, your journey of discovery begin?
0:11:18 It starts with this decision to, you know, try to communicate with him myself.
0:11:25 There’s a realisation at some point that it’s not a one-way thing, that when people pass away, they also have to learn.
0:11:35 So it’s like two people having to learn a language to speak to each other, like two people who speak a different language, having to learn a language that they can both speak.
0:11:37 That’s how it felt.
0:11:51 Obviously, as a scientist, I then wanted to find as much science as I could to try to back it up, which really comes down to the science of whether the mind or the psyche or the soul can exist separately from the body.
0:12:06 And I will say that way before I even started thinking about this stuff, just the moment that he died, which he died in front of me, once he’d actually passed away, I remember a really strong feeling of looking at his body and just knowing that wasn’t him.
0:12:12 And that the essence of who he was, I didn’t know where it was, but it was not there lying in that bed.
0:12:24 And when did you realise that you were going to start to collect research and do research on this idea of being able to communicate in ways that most people don’t realise we can communicate through science?
0:12:33 And also, when you talk about being able to communicate through these 30 plus senses, is that just with the dead or is that with each other?
0:12:43 Like, can I communicate through, you know, is there other ways that I can tap into these senses that you discovered through your research that will help me be more effective with the living too?
0:12:46 I mean, I think it starts with yourself.
0:12:55 So I think that the fact that if you’re not even aware that you’ve got 34 senses, then you’re obviously not consciously tapping into something that you’re not aware of.
0:13:03 And some of them are non-conscious senses anyway, things like the pH of your blood or like the balance of oxygen and carbon dioxide in your blood.
0:13:05 You know, you’re not going to be conscious of those.
0:13:14 You can’t necessarily exert much control over them, although obviously if you slow down your breathing or you do a certain type of breath work, it could have an impact on those things.
0:13:16 The conclusion that I came to.
0:13:19 So like I said, I went to the brink a few times.
0:13:20 I went to the brink.
0:13:22 Let me give you the first example.
0:13:33 I realized that the first anniversary was coming up on October 26th and around, you know, a couple of months before that, I was doing the best that I had been doing so far.
0:13:38 But I was very aware this anniversary was coming and I wanted to prepare myself mentally.
0:13:51 But from the 4th of October, I suddenly like was in aches and pains all over my body, which actually lasted for six or seven weeks and was accompanied by me feeling so depressed.
0:13:58 That I actually had to look in the mirror and like go through the criteria for clinical depression and work out if I was actually depressed or not.
0:14:03 And I didn’t meet all the criteria, but I was in this physical pain.
0:14:04 I could not understand why.
0:14:06 I went for a massage.
0:14:07 It was so painful.
0:14:09 I didn’t go again for a year.
0:14:17 So eventually I looked through my diary calendar on my phone and I looked back to October 4th, which was the day that it started.
0:14:20 And that was the day that I’d taken him home to die.
0:14:22 That was the day I took him home from hospital.
0:14:29 I didn’t remember that date, but clearly my body had and the trauma was just re-emerging as like physical pain.
0:14:41 And I only realized quite a lot later that I had to do some somatic work to actually get rid of the last bits of trauma that talking therapy can’t actually get to.
0:14:42 Somatic work.
0:14:51 So body work, whether that’s massage or dance or art or craniosacral therapy or tai chi, you know, like anything physical.
0:14:59 Because basically there’s an area in the brain, it’s actually inside, so I can’t really show it to you on this, but it’s kind of inside there.
0:15:06 And that part of the brain is to do with articulating speech and it basically gets shut down by trauma.
0:15:19 So those sort of phrases like I’m speechless or I’m dumbfounded or I have no words indicates the fact that there may be residual trauma that’s held in your body that you can’t actually articulate and get out and solve through talking therapy.
0:15:22 So it requires some kind of physical therapy.
0:15:27 So that was obviously to do with my sense of pain.
0:15:38 And it took me a little while to kind of put together what that might mean by really like tapping into why was my body manifesting pain to sort of remind me of something or show me something.
0:15:47 But also in the first couple of weeks after Robin’s body, Robin’s body was taken away the morning after he died.
0:15:51 And it was just under two weeks till the cremation.
0:15:59 In that time, I would wake up in the morning and I would be absolutely freezing cold, like shaking and shivering.
0:16:00 And it was October.
0:16:02 It wasn’t like midwinter.
0:16:04 And I would blast up the heating.
0:16:07 When someone else was in the house, I would realise it was like a sauna.
0:16:11 It was actually a bit embarrassing and had to like, you know, turn it down and like open some windows.
0:16:14 And Robin actually hated being cold.
0:16:18 And he would have been in the morgue in a refrigerated drawer that whole time.
0:16:27 And again, I think it was my sense of temperature that was kind of on the same wavelength as where I didn’t consciously think of where he was.
0:16:29 But I was feeling freezing cold.
0:16:34 So it was looking back, it was things like that that were coincidences, absolutely.
0:16:41 But then over time, and I’m talking a couple of years, I could ask for specific signs and get them.
0:16:44 Sometimes at first it would take a while.
0:16:46 And then it became like it would happen that day.
0:16:49 I could ask a question in my head and get an answer.
0:16:54 I mentioned having, you know, sort of, again, being at the brink of my sanity, having to question things.
0:17:01 I was experiencing something called thought insertion, which in psychiatry is one of the symptoms of schizophrenia.
0:17:04 It’s when you have a thought in your head that you know isn’t yours.
0:17:07 So I was experiencing that really vividly.
0:17:13 But can you imagine experiencing that and at the same time being a psychiatrist that is saying,
0:17:17 Right, Tara, you do realise you are having, like, a psychotic symptom.
0:17:22 And so in my research, one of the things I realised that maybe, you know,
0:17:25 if you’re going through grief and you don’t know the things that I know,
0:17:31 you can’t articulate to yourself that grief in many ways is like psychosis.
0:17:35 It’s changing the levels of neurotransmitters in your head.
0:17:39 It’s changing the electric and chemical, like, signalling in your head.
0:17:43 I just have so much empathy for people that have to go through that
0:17:47 and don’t have the wherewithal or the resources that I did.
0:17:50 Do you think one needs to cultivate their ability to see signs?
0:17:52 Do you think it’s like going to the gym?
0:17:53 Totally, totally.
0:17:55 It took me years.
0:17:58 And like I said, I believe it took him years as well.
0:18:02 So, yeah, I say it’s like learning a language, but you’re right.
0:18:03 It’s like going to the gym.
0:18:09 And what does one need to do in that gym to grow their sign muscle?
0:18:12 Well, it always starts with believing, right?
0:18:12 Yeah.
0:18:19 Do you think that’s one of the big issues in terms of being able to access these other dimensions or dynamics
0:18:21 is most people just don’t believe in it?
0:18:25 So I’m not even sure if I’d say most people, I’d say a lot of people don’t believe in it.
0:18:30 Or they secretly do, but they’re scared to talk about it because they think people ridicule them.
0:18:39 Yeah, because I don’t know, my brain feels like I need to have the scientific evidence of things for me to accept them.
0:18:43 Because I think sometimes I worry that if I don’t have scientific rigor around my beliefs,
0:18:46 then I’m susceptible to believe anything.
0:18:48 And I’ll believe in a spaghetti monster at the bottom of the garden.
0:18:52 And I’ll believe, you know, every religion in the world and everything.
0:18:56 And then I’m unanchored and then I blow around like a plastic bag in the wind and then I have no orientation.
0:19:00 So I think, okay, rigor is the basis of my beliefs.
0:19:02 I have to have some sort of scientific evidence.
0:19:04 I know you do.
0:19:04 Yeah.
0:19:10 It’s not to say I’m not open-minded because I’ve had my mind change so many times in my life
0:19:14 that one would be dumb now to not be open-minded and to not listen.
0:19:16 I agree with you about rigor.
0:19:17 I completely agree with you.
0:19:19 My entire career has been based on that.
0:19:22 But I just, you know, I was pushed up against a wall.
0:19:24 So I had to think differently.
0:19:28 And I think the question I pose to myself is, is what if?
0:19:29 You had to think differently.
0:19:36 So the psychologist Carl Jung talks about, when he talks about the collective unconscious,
0:19:42 he talks about those basically three main things that all humans experience, which is birth, life
0:19:43 and death.
0:19:49 And so we have this common experience, which is actually part of our inherited gene and brain
0:19:50 structure.
0:19:53 So everyone who’s ever lived will experience those things.
0:20:01 But if we look at ancient wisdom, for a start, we are made of the carbon and hydrogen and oxygen
0:20:02 and nitrogen that came from the Big Bang.
0:20:04 So we’re all made of the same thing.
0:20:07 Our ancestors lived in the cycle with nature.
0:20:13 I think us actually having broken our connection to nature is a huge part of why we’re so disconnected
0:20:13 and unhappy.
0:20:20 So if you think of the life cycle of a salmon, for example, it, you know, it goes through
0:20:26 its life cycle and eventually its bones contribute to the phosphorus on the floor of the forest.
0:20:27 So it never really goes away.
0:20:35 In many other ways, our ancestors repeatedly saw the cycles of nature and therefore always
0:20:38 kind of knew that everything gets renewed and nothing ever completely goes away.
0:20:42 And I think that’s a really important thing to return to.
0:20:47 I think, you know, when we question things, which you’re absolutely right to do, I think
0:20:52 we have to look at things that we didn’t think were true, that we now know are true, as just
0:21:00 ways of being open to the fact that things in the future might become obvious or known that
0:21:01 aren’t known now.
0:21:06 I think that is an important place of being open-minded to sit at.
0:21:12 And so, for example, I want to hear about slime mold.
0:21:15 You tell me if that’s something I want to hear about.
0:21:24 So slime mold are single-celled organisms like amoeba who go about their daily life on their
0:21:27 own, very happily, as long as their basic needs are met.
0:21:34 But if, for example, they’re facing potential starvation, they will come together and form
0:21:40 a slug because the slug can move towards your vegetable patch, you know, a new food source,
0:21:41 and they can survive.
0:21:52 Equally, if they are facing potential extinction, they will come together and form a sphoring
0:21:53 body like a mushroom.
0:22:00 So that’s got a stalk and a fruiting body that can release sphors that will go into the atmosphere
0:22:04 to all different places where these new baby organisms can grow and thrive.
0:22:12 But if you think about it, the single cells in the stalk are sacrificing themselves for the
0:22:17 greater good because there’s no chance that they’re going to get released into the atmosphere
0:22:18 as a sphor because they’re in the stalk.
0:22:24 So some of them actually cheat and climb up the stalk to get into the fruiting body and displace
0:22:25 other cells from the fruiting body.
0:22:34 So things like that, and for example, the mycorrhizal network, which is how mushrooms and mycelium
0:22:40 feed the roots of trees, even trees that have been felled can be kept alive for centuries
0:22:46 because the mycorrhizal network, which is the connection between mycelium and tree roots,
0:22:50 can bring water and sugar to that tree stump to keep it alive.
0:22:55 And trees and mycelium don’t even only do it for the same species.
0:23:01 They do it because they’re part of the entire forest and it’s symbiotic relationship and they
0:23:02 care about each other.
0:23:07 Things like this would have been like thought to be fantastical 10 years ago.
0:23:13 You know, we’re in LA at the moment and I saw the driverless car for the first time.
0:23:19 Now, when I was growing up watching sci-fi, I never thought I’d see that in my life.
0:23:25 So that’s all I’m saying that, and I’m saying it from the point of view of being a cognitive
0:23:28 scientist and I’m talking about the nature of consciousness.
0:23:32 I’m not talking about other, not asking you to believe, you know, other parts of science,
0:23:37 but based on the fact that we don’t know everything, we’ve learned loads of things that we thought
0:23:38 weren’t true before.
0:23:47 I strongly believe there’s a benefit to humanity of raising this kind of question and having
0:23:52 this conversation, which I ask you why it’s a taboo conversation.
0:23:54 What, you know, why shouldn’t we be enlightened?
0:23:56 Why shouldn’t we feel better?
0:23:57 Why shouldn’t we be more connected?
0:24:01 Whatever we’ve been doing up until now certainly hasn’t been working.
0:24:06 When was it that you made the decision that you were going to write a book about
0:24:12 this called The Signs? Was there a particular moment in this process where you realised that
0:24:15 you were going to dig deeper and that then you were ultimately going to share this with the world?
0:24:21 I wasn’t intending to write a book at all, but I’d got to the point where I had something that I
0:24:23 could share with people that I actually thought would be useful.
0:24:25 And at this point you’re communicating with Robin?
0:24:27 On a daily basis.
0:24:28 On a daily basis.
0:24:32 Give me some colour to that. What does that mean? Give me some examples if you can.
0:24:37 Well, either will be that like I’ll ask a question in my mind and the answer will come
0:24:42 in my mind, but I know it’s not my own thought. Or I’ll just get a direct like message from him
0:24:49 in my mind that I know isn’t me, but mostly it’s The Signs. So I’ve talked to you about the first
0:24:57 anniversary and how hard that was. By the time of the second anniversary, I was actually in America
0:25:06 and I’d been filming in studio for a week and then I was on the road on the Navajo Nation and that was due
0:25:10 to, I was due to fly out of the Navajo Nation on the second anniversary of Robin’s passing.
0:25:20 And on, by that point, I was feeling a bit like I’d completely burnt out and I had a choice about how to
0:25:25 re-emerge. You know, whether that was going to be in a good way or I wasn’t going to be able to make it.
0:25:30 And I had this analogy of a phoenix rising from the flames in my mind.
0:25:38 So on that trip, I said, darling, send me the sign of a phoenix.
0:25:39 You said that to who?
0:25:45 To Robin, in my head. And I chose the phoenix because it’s really unusual. So it’s not like
0:25:49 if I said, you know, a dog, I’m probably going to see a dog on the pavement every day. But I chose
0:25:56 something that is not an easy thing to see. And I was actually in Oklahoma City where, you know,
0:26:03 you wouldn’t expect necessarily to see like something unusual. Every single day between my hotel and the
0:26:07 studio, I went through Chinatown and I passed a restaurant called the Phoenix Garden with a big
0:26:15 emblazoned, like, you know, sign. And on the way there, I had had an indirect flight from Boston
0:26:20 and the flight leaving Boston was late. So I missed my connection in Chicago and I had to spend a night
0:26:26 in Chicago. And then I was, you know, late for filming and stuff. And so when I was leaving to go
0:26:36 to LA, I was leaving on a Sunday. And from the Monday onwards, I had a podcast every single weekday
0:26:41 in LA. And so the team said to me, we know that you cannot miss that flight. We are not going to put
0:26:46 you on an indirect flight. We absolutely promise you direct flight to LA so you’re fine from Monday
0:26:53 onwards. We were in the middle of nowhere for like a week. And basically my flight wasn’t booked because
0:26:58 we didn’t know which airport we were going to be at. We arrived on the eve of the anniversary of
0:27:04 Robin passing. And my flight was booked that day. And it was from Flagstaff in the Navajo Nation to LA
0:27:11 flying on the day of his anniversary. No direct flights. I had to fly through Phoenix, Arizona on
0:27:17 the day of his anniversary. You’ve probably heard of that old analogy of when you buy a car, you end up
0:27:21 seeing the car everywhere on the road. Like I buy a new car and then I go everywhere and it seems like
0:27:26 everybody’s got my car because of, do they call it confirmation bias in science, in psychology? Where
0:27:30 once you’ve got something in your head, you’re more likely to see that thing. I think they’ve done
0:27:34 studies on this where if you are exposed to something or you’re told to think about something,
0:27:38 then you’ll see it more in the world. How do you separate what you’re saying from that
0:27:40 proven psychological phenomenon?
0:27:43 I don’t. I say use it to your advantage.
0:27:47 But how do you know that wasn’t what was happening in your life? Because if you thought about the word
0:27:52 Phoenix and then over the course of a couple of days, you’re looking at everything, but you’re
0:27:58 only going to register the things that are emotionally resonant. You know, I might have seen Phoenix a lot
0:27:59 of time over the last seven days.
0:28:00 And it means nothing to you.
0:28:02 Yeah, I didn’t register it.
0:28:10 Again, I would say the number of times this has happened, the sort of like how narrow I make the
0:28:16 criteria. So, you know, sometimes I say I need to see a button or a symbol of a button or the word
0:28:24 button, but it’s got to happen three times by 11pm tomorrow. And one of my friends says that,
0:28:29 you know, we share something, which is if you see a pair of lions and we send each other pictures of
0:28:34 it. But she says it has to be if you went out of your way and you walked a different way and then
0:28:38 you saw them. If it’s like, you know, the normal way that you go or somewhere that you know that they
0:28:43 exist, that doesn’t count. It has to be if you went out of your way. So I had a previous thing
0:28:49 with Robin, which was about the figure of eight or the infinity symbol. And there’s a story in the book
0:28:55 of how that was cropping up for me when I actually met him. But there was a day recently where I had
0:28:59 some space, I had three spaced out meetings in the day. So I thought I’ll take the opportunity to walk
0:29:07 for an hour between them all. And for the last meeting of the day, I ended up walking past
0:29:15 UCH, which is University College Hospital, where he was having treatment. And that had been a really
0:29:21 traumatic time for me when he was in hospital there. And I have, I will have to say, I kind of avoided that
0:29:26 area since then. I’ll tell you about a particular story that was like really traumatizing for me.
0:29:34 So on this walk to where I was going for the evening for a book launch event, I ended up walking
0:29:40 past the hospital. And I actually said in my head, like, why would you make that happen to me? Like,
0:29:45 why, why do I have to walk past that building? I never want to see that building again in my life.
0:29:52 And again, I said, you have to send me a sign. And by the time I got to Euston Station, so you know,
0:29:57 you can, people who don’t know can Google this, it’s not very far. There was an elastic band in the
0:30:05 figure of H lying on the pavement. And that means something to me. So the thing about this,
0:30:09 this confirmation bias thing is it’s dependent on the reticular activating system,
0:30:15 which is the system of your brain that filters out what’s not crucial to your survival and
0:30:24 filters in what it wants you to notice. And so actually, one of the things I’ve written about
0:30:29 in the book is the art of noticing. Because really, we live in this world where the light,
0:30:34 you know, life is passing you by at 100 miles per hour, you’re not noticing things that could
0:30:41 actually be crucial to you thriving rather than you just surviving. And in this model called shared
0:30:48 trait vulnerability, which falls under the field of research called neuroaesthetics. So basically,
0:30:55 creativity is a positive personality trait, right? But there is a high correlation between creativity
0:31:01 and psychopathology, which is mental illness, particularly depression, schizophrenia, and alcoholism.
0:31:08 And there are quite a few high profile examples of creative people who had mental illnesses like
0:31:17 Alexander McQueen, Kurt Cobain, Van Gogh. So what that shows is that there’s an area of overlap
0:31:26 of three particular ways of thinking that are underpinned by neurology that are the reasons that people with
0:31:37 mental illness are so creative. And they are basically hyperconnectivity. So that’s two things.
0:31:41 That’s joining the dots in the material world of things that aren’t obvious to other people.
0:31:46 But it’s also hyperconnectivity inside the brain. So if you think about all these lobes,
0:31:54 if you think about all these lobes, the more lobes that are firing at the same time,
0:31:59 and there’s also a cortex that’s known as the association cortex. So that one, you know,
0:32:03 these lobes can be firing, but they’re not necessarily connecting up with each other. The more
0:32:10 interconnected all this firing is in the brain, the more the brain opens up to new ideas. And so that
0:32:15 underpins creativity. And also this usually really involves the visual cortex, which is in the
0:32:21 occipital lobes. And that’s why sometimes people, whether it’s through psychedelics or, you know,
0:32:26 sort of altered states of consciousness through creativity, can see things that they didn’t see
0:32:32 before. There’s also something called novelty salience, which is noticing new things, or just
0:32:38 noticing things of importance that you would otherwise have filtered out. And there’s something
0:32:44 called attenuated latent inhibition or low latent inhibition, which is to do with that filter.
0:32:50 And it means that the filter allows more things in than it normally does. So you can see we’ve got
0:32:56 hyperconnection, we’ve got noticing more things, and we’ve got the filter like loosening and allowing
0:33:03 more things in. Now, if you’ve got a high IQ, high working memory, and you’ve got cognitive
0:33:09 flexibility, which is you can think, you know, out of the box, that’s a really good thing. If
0:33:14 you’ve got a low IQ, you’ve got deficits in your working memory, and you’ve got what’s called
0:33:19 perseveration, which is you just go over the same thought process over and over again, that
0:33:26 can lead to you having a psychological crisis. So I took that model and thought, if grief is like
0:33:32 psychosis, and I’m currently in a very vulnerable state, is creativity a conduit for me to get not only
0:33:39 back to the state that I was in before, but into a state of expanded awareness where I can loosen the
0:33:45 filter as I choose, as I choose fit, I can notice things that I would have passed by before. And I
0:33:52 can think differently about how my mind works, how the world works, possibly what happens after someone
0:33:58 passes away. And then I went and, you know, looked into near death experiences and terminal lucidity and
0:34:01 dark retreats. Like I said, I went down a rabbit hole.
0:34:03 And what did you find in that rabbit hole?
0:34:12 At the border of life and death, usually, within one to 24 hours of death, someone who has,
0:34:17 whose brain hasn’t been functioning, who can’t remember the names of their own children,
0:34:22 suddenly becomes completely lucid and says, Stephen, darling, come over here, let me, you know,
0:34:29 let’s have a nice like mother son chat. And then that gives a lot of people hope. But usually that
0:34:34 means it’s an hour or 23 hours till the person’s going to die. We can’t explain that. How can a brain
0:34:39 that’s irreversibly damaged, suddenly function completely normally? There is no explanation for
0:34:45 that. With the near death experiences, I was particularly compelled by three stories.
0:34:52 Dr. Mary Neal, an orthopaedic surgeon, she’s in that Netflix documentary, Surviving Death.
0:34:58 She was submerged underwater for 15 or 20 minutes. She should never have been able to be resuscitated.
0:35:04 She describes her whole journey of going to another realm, seeing, you know, a being of light,
0:35:10 being told that her life isn’t over, she has to turn back and return to the physical world,
0:35:15 even though she could see her bloated body and her friends trying to reach her to resuscitate her,
0:35:24 Dr. Eben Alexander, who wrote Proof of Heaven. He is a doctor. He was an atheist. He was in a coma
0:35:29 with bacterial meningitis and was pronounced clinically dead. And then basically came back
0:35:35 and said that he saw heaven. And he now believes in a God that is benign, that cares about the future
0:35:41 of humanity. So for me as a doctor, hearing these stories from other doctors was really,
0:35:47 really convincing. And then there’s one story that Dr. Bruce Grayson told me. He’s a professor
0:35:53 of psychiatry at University of Virginia, who has done 50 years of research into near-death experiences.
0:36:02 And he told me the story of a patient in ICU who kept going into cardiac arrest. And he had a primary
0:36:10 nurse who was a young 20-year-old nurse, and they had a really close bond. And one weekend she was,
0:36:16 she had time off for the weekend and he had a different nurse looking after him. And he went into cardiac
0:36:23 arrest and he had a near-death experience. And in that near-death experience, he saw his primary nurse,
0:36:29 Tim, your life isn’t over. You have to go back and get better. And please tell my parents I’m sorry
0:36:36 about the red MG. So he wakes up in ICU. He’s got this replacement nurse looking after him.
0:36:46 And he says, the strangest thing just happened. I had this experience of being in this other world. I saw
0:36:52 my primary nurse and she said I had to come back. And she also said, tell my parents sorry about the
0:36:58 red MG. So the temporary nurse starts, bursts into tears, runs out of the room. He has no idea why.
0:37:05 Someone comes in and says, what’s just happened? He explains. And they tell him that his primary nurse
0:37:12 was given a red MG for her 21st birthday, took it out for a test run, crashed it into a tree and died.
0:37:19 Now he didn’t know she was dead, but he saw her on the other side and she told him to come back.
0:37:25 And the guy that told you this story was who relevant to the patient? Who said that?
0:37:33 Dr. Bruce Grayson. He has done 50 years of research on near-death experiences. He’s got over 5,000
0:37:39 recorded cases of patients of his own that he’s looked after that have had near-death experiences. And
0:37:45 he also shared with me the numbers of cases that other people have on databases. So,
0:37:50 you know, we’re looking at over 10,000 cases globally recorded at the moment.
0:37:55 What is it that you believe based on those near-death experiences, like the Red MG story,
0:38:00 and based on this phenomenon of terminal lucidity?
0:38:07 So, Professor Alexander Blathianni, who wrote Threshold about terminal lucidity, put it really
0:38:14 nicely when he said, maybe at the border of life and death, we see something that is true all along,
0:38:20 but we don’t, for whatever reason, see it or acknowledge it whilst we’re alive and well,
0:38:25 which is that the mind and body can operate independently of each other.
0:38:34 It is quite shocking. There’s this case from 2009. An 82-year-old woman with Alzheimer’s disease,
0:38:38 who was non-verbal and non-responsive and had no apparent recognition of her surroundings or
0:38:43 families for years. And then one day before her death, she suddenly sat up in hospital,
0:38:47 looked around and recognised her daughter by name, spoke clearly, reminisced about the past,
0:38:52 thanked her family for caring for her. Her speech was coherent, her memory was intact,
0:38:58 and her personality recognisable, as though she had never been ill. She fell asleep that evening
0:39:04 and died peacefully during the night. And what do you think is happening there? What do you think
0:39:10 is happening there? It’s possibly, you know, partially explained by a surge in neurochemicals,
0:39:14 but it’s not explained by how can those neurochemicals act if the physical
0:39:19 neurons and synapses are damaged. There is no explanation. The only explanation
0:39:28 is that the mind is not emergent from material matter. The mind, the thoughts, the emotions,
0:39:36 the psyche cannot be solely emerging from physical matter. That’s the only explanation from what we
0:39:42 understand. And so what is it that you now believe? You believe that our souls and our bodies are two
0:39:49 separate things. And where does our soul live if it’s not living inside of me? So where is Robin?
0:39:57 So I believe that, you know, whether you want to call it the universe, consciousness, collective
0:40:06 consciousness, godhead, cosmic soup, the word for it isn’t important. There’s somewhere that that energy
0:40:12 goes and it still exists in some form. And if you believe in reincarnation, then you may believe that it
0:40:21 then enters another body as a vessel and, you know, has a different life. But it doesn’t go away.
0:40:23 How do you know?
0:40:31 I’m going to say something that you’re, I know you’re not going to like, but I know because I feel
0:40:35 it personally. I feel it from, I feel it like with the person I’ve been closest to in my entire life,
0:40:44 who I know would never leave me if they didn’t absolutely have to. But I can back that up to the
0:40:49 extent of I can, I can say you can’t prove that this isn’t true. I can back that up with everything
0:40:55 that I put in the book and I’m not the only one. Dr. David Eagleman at Stanford says, you know,
0:41:01 this idea of the brain being like radio and receiving signals from outside, we can’t prove it,
0:41:07 but we categorically cannot say it’s not true. Professor Donald Hoffman suggests that space-time
0:41:12 is not the basis of how the universe works, suggests that consciousness is the basis of how the universe
0:41:17 works. We can’t prove that’s not true. And I find that really exciting. I mean, as a scientist,
0:41:22 you’re supposed to challenge the status quo. You’re supposed to be curious. You can’t,
0:41:27 as a scientist, believe that everything we know now is all there is. There’s no point to being a
0:41:31 scientist if that’s what you believe. I asked you this question about the gym earlier on, about is it
0:41:35 kind of like training in the gym? Are there things you think people could do to heighten their ability
0:41:41 to speak to loved ones that might have passed or to heighten their ability to tap into science?
0:41:46 So I go through this in the book and I chose the order quite carefully. So
0:41:54 I talk about neuroaesthetics, which is noticing beauty, basically, if not like actually engaging in
0:41:59 the arts. There’s a lot of evidence for engaging in the arts in terms of like increasing your novelty
0:42:03 salience, which is noticing new things, which is part of the journey of opening up that filter.
0:42:10 And then there’s a whole chapter on nature, because I think a lot of signs come from nature,
0:42:20 like butterflies, robins, sort of, you know, spiral formations, cloud formations. So noticing nature
0:42:25 more can help you, you know, also to receive these signs. And then community is a huge part of it,
0:42:29 because, you know, if I had this conversation with you and you totally shut me down and said,
0:42:33 it’s not provable, this is ridiculous, I’m not airing this episode, that would have a very
0:42:40 different effect on me to you even being open to like asking me challenging questions that I welcome,
0:42:46 but also engaging in this conversation and sort of, you know, maybe feels a little bit like maybe
0:42:52 questioning, you know, some things that you might do differently. So those are three very important
0:42:57 parts of like sort of part two of the book. Part one is more about what are signs? What are you
0:43:00 missing? You know, have you been receiving signs already?
0:43:05 One of the things that I, when I was going through my sort of transition from like being religious to
0:43:10 being agnostic, I’d say, because I wouldn’t call myself an atheist, is I was watching all these
0:43:15 atheist minds debate and talk and stuff. And one of the things one of them said is that if
0:43:19 coincidence didn’t happen in our lives, then that would be a miracle, like statistically, mathematically.
0:43:23 If at some times you don’t think of Dave, and then the phone rings and it’s Dave,
0:43:28 that would actually be more mathematically improbable than it happening sometimes.
0:43:32 If you think about, you know, if you had this on a, like a distribution cup or something,
0:43:39 it is likely, mathematically, that really unlikely things will happen sometimes.
0:43:40 Okay.
0:43:44 Right. So I’ve always had that in my head as a way to sort of rationalize coincidence.
0:43:47 So when coincidence happens, I think, well, probabilistically,
0:43:53 really unlikely things have to happen. And if they never happen, then that’s a miracle.
0:43:53 Okay.
0:43:54 Does that make sense?
0:43:55 Yeah, it makes sense.
0:44:01 Like mathematically, you would say like, likely things happen often. Unlikely things happen less
0:44:01 often.
0:44:01 Yeah.
0:44:04 Extremely unlikely things happen way less often.
0:44:05 Yeah.
0:44:07 That’s like the nature of like maths, right?
0:44:07 Yeah.
0:44:13 So when extremely unlikely things happen, I say, actually, that makes sense because
0:44:16 probabilistically those things happen infrequently. They’re not happening every single day. Like
0:44:20 right now I’m thinking of, I can name 10 people. I guarantee when I go to my phone, none of those
0:44:24 10 people have texted me. But if I do that every day, one day I’m going to say, hey, Steve,
0:44:28 checking in, which makes sense because of the laws of probability.
0:44:33 But I don’t want you to do that. I want you to just like be open to naturally thinking of someone
0:44:38 and seeing if that does happen or, you know, kind of, or asking for a sign and seeing if it comes
0:44:46 into your life. That, that’s, that’s all I’m asking. Like what, you know, just try it. It’s not
0:44:49 going to hurt you. And I’m not just saying that to you. I’m saying it to everyone.
0:44:52 And how do you think that would benefit me?
0:44:56 I think it makes you believe in something bigger than yourself.
0:44:59 Yeah. And why is that so important?
0:45:04 Because I think a life where all you’re trying to do is get through and meet your needs is
0:45:13 life can be better than that. I think a life where you feel more connected to yourself,
0:45:20 to others, to something greater, gives you purpose. There’s a lot of research that shows that having
0:45:24 a purpose that transcends just yourself is actually really healthy and important.
0:45:29 And what is that for you now, that transcendent layer in your life? How do you define it? Is it a
0:45:30 religion? Is it something else?
0:45:38 It’s definitely not religion. I guess it’s spirituality and, you know, a form which will mean different
0:45:42 things to different people. It’s definitely about caring for humanity.
0:45:45 Is it a God? A creator?
0:45:53 For me, no. But 85% of people globally believe in religion under God. So it’s important.
0:46:03 I think for me, it’s about giving like a voice of relevance and helping people to feel seen and
0:46:08 heard. Because I think that’s very lacking. And, you know, I’m in the enormously privileged position
0:46:13 that you have given me of being able to do that. And I want to use that in a really like positive way.
0:46:21 How does this overlap with or set alongside what people call intuition? Because you talk about that
0:46:22 as well in the book.
0:46:27 Yeah. I know there’s so much, like there’s still like so much else that I want to say.
0:46:28 Just keep going.
0:46:34 So intuition is, I mean, intuition is what it is. It’s accessing inner wisdom, right? But I’ve included
0:46:39 it as a really important part of the book because I believe that it’s a way to receive and interpret
0:46:46 your signs. But I just want to go back to something I said earlier, which is about how
0:46:53 trauma can be stored in your body. And, you know, to some extent, it can’t be retrieved through talking
0:46:57 therapy because there aren’t words for it, because it’s actually embedded into the tissues of your body.
0:47:03 There’s a really exciting new hypothesis for how that might work called the serotonin hypothesis.
0:47:10 So previously, I think it would make sense that if, you know, for example, when, when Robin was in
0:47:17 hospital, I would like sit in a very hunched over position and my fists would be clenched because I
0:47:22 felt like I was fighting for his life all the time. And if I relaxed for a millisecond, he could die.
0:47:29 So it makes sense to me that that, those postural issues would show up for me later. And, you know,
0:47:35 in terms of like aches and pains and, you know, perhaps sort of, well, not perhaps my, as my Pilates
0:47:40 and yoga teachers keep telling me like issues with, you know, certain parts of my spine and stuff.
0:47:47 But the serotonin hypothesis is very exciting as a neuroscientist because a lot of people have heard
0:47:52 of Bessel van der Kolk’s work and the book, The Body Keeps the Score. And it makes sense kind of
0:47:57 intuitively that the body does keep the score. And like I’ve said, there’s an amount of trauma that you
0:48:03 can’t express, you can’t articulate verbally. So we believe, we understand that there are imprints
0:48:11 of that in the body. But we haven’t, we’ve never really understood how that works. And we, you know,
0:48:17 I’ve talked before, I think with you about intuition through a process called Hebbian learning, which is
0:48:23 neurons that fire together, wire together, gets pushed deeper and deeper into neurons from the outer
0:48:27 cortex, the limbic system, the brainstem into gut neurons. And that’s why intuition is called gut
0:48:35 instinct. And we understand that through stress postures, you could have bracing patterns in your
0:48:41 muscles for like the trauma that you’ve experienced. Fascia is the connective tissue that holds your
0:48:47 entire body together, all your organs, all your muscles. And until fairly recently, fascia was thought
0:48:53 of as a vestigial organ. It was cut away in surgery without thinking of any, that it would have any effect on
0:48:59 the rest of your body. Now it’s understood more to actually be an organ of its own and an important
0:49:09 one. And the serotonin hypothesis goes some way to explain how the level of constriction of capillaries
0:49:16 and the amount of nutrients that’s released to skin, fascia and muscle is a mechanism for how trauma is held
0:49:22 in the body. And with that in mind, what do we do to get rid of that trauma held in the body?
0:49:33 Physical activities. So dancing, singing, drumming, humming, chanting, massage, yoga, craniosacral therapy.
0:49:40 And you’ll notice that the ones I started with are, you know, very related to ancient wisdom. So our ancestors knew
0:49:48 this, um, for example, in ancient Greek, um, uh, ancient Greek burials, they would wail and beat
0:49:54 their chests. So they were getting rid of grief by like screaming, but also by beating their muscles
0:49:56 and letting like trauma exit their body.
0:50:03 I’m very well aware that there’s probably a lot of people who have sent this conversation to a friend
0:50:09 who is struggling right now. And that that friend who has lost a loved one, potentially a husband,
0:50:14 potentially a wife, potentially, you know, God forbid, a child or a grandparent or something
0:50:18 is listening to this because they are in search of answers for their own healing.
0:50:24 You’ve been there. You may still be there in some degree.
0:50:34 If you were to advise them on their own healing journey, what advice would you give them?
0:50:42 The first thing would be to not repress or deny how they’re feeling and, you know, really
0:50:48 feel the emotions that, that have to come along with grief. Um,
0:50:54 um, I’ve, you know, I had amazing talking therapy, which definitely helped me a lot. So if people have
0:50:59 access to that, um, professionally, then great. If not, then, you know, if you’ve got close friends
0:51:06 that you can talk to, then talking it out does help. But I’ve really learned that there’s a limit to how
0:51:12 much that helps and that some sort of physical therapy, um, is really helpful as part of it.
0:51:18 Those would be the basics. I would say time and nature has been so healing for me. Um,
0:51:24 some form of creative outlet, whether it’s making or beholding. So you don’t have to be good at art.
0:51:30 If, if you draw, you know, a picture of how you’re feeling emotionally or a sketch of your loved one,
0:51:35 it doesn’t have to be good. You get benefits from doing that. It’s an out creative outlet for your
0:51:41 grief. That’s probably the second level. And, you know, the third level to me is if you’ve got any
0:51:48 inclination to receive signs, um, or just be open to, you know, white feather landing at your doorstep,
0:51:55 um, or a bird coming to visit you or something that means something to you, then that can bring
0:52:00 a lot of comfort and guidance and joy. And you also assert that things like being in nature,
0:52:05 creativity, honing into our intuition, increase the probability of us receiving these signs.
0:52:11 Well, receiving and being able to interpret in a way that’s meaningful for you.
0:52:18 Gut instinct. Um, in the book, you talk about how strengthening one’s gut health
0:52:22 can have a, an impact on gut instinct. Explain that to me.
0:52:31 So the, the body is basically the physical foundation for, um, you know, all of your senses
0:52:37 to be able to, to flourish to your higher mental faculties to be able to flourish. And ultimately for,
0:52:44 you know, whatever spiritual experience you have of life to, to be able to be at its fullest and best
0:52:51 as well. So taking care of the physical foundations is really important. And, um, you know, we could talk
0:52:58 about all the usual things like sleep and diet and exercise, mindfulness, stress management, but I want
0:53:05 to really focus strongly on the gut brain axis because a lot of new research has come up since I wrote
0:53:11 the source. So it’s actually, you know, we know a lot about this bi-directional communication between
0:53:17 the brain and the gut. It’s actually a three-way system, which is the brain, the gut itself, the gut
0:53:24 neurons and the gut microbiome, which has trillions of bacteria and fungi and, you know, organisms that,
0:53:31 um, are basically determining the health of our entire system because they’re connected to our immune
0:53:42 system, to our skin, to our oral microbiome and, and the brain. So the way that you, the, the most direct
0:53:47 access you have to your brain is through your gut. The gut is the most direct way that you can influence
0:53:56 your brain. And you can do that through exercise, obviously diet, um, supplementation, even like, um,
0:54:02 meditation and art and music therapy have a beneficial effect on your gut microbiome as well,
0:54:07 which has a knock-on effect on the neurons and the, the brain. And they communicate with each other
0:54:09 many ways, mostly through the vagus nerve.
0:54:11 What’s the vagus nerve?
0:54:17 The vagus nerve is a cranial nerve. So it comes from your skull. It’s Latin for wandering because it’s
0:54:21 the longest nerve that goes through your body. So it goes, there’s two, the right and the left,
0:54:23 and they go all the way from your cranium.
0:54:24 What’s my cranium?
0:54:26 Your cranium is the bone around your brain.
0:54:26 Yeah.
0:54:33 Um, so inside that, um, down your neck, they go through your diaphragm and to your intestine.
0:54:36 I’ll put a photo up on screen for everybody who wants to see where their vagus nerve is.
0:54:42 Also other nerves. So the nerves that innervate the gut organs, um, they’re called afferent
0:54:47 intestinal nerves. They’re also involved in this communication. Then there’s hormones
0:54:54 and there’s cytokine messages, which are chemical messages that aren’t hormonal. Your immune system
0:54:59 actually also produces neurotransmitters and there are immune cells in your brain as well.
0:55:03 So those are all the ways that we know currently that the brain and the gut communicate with each
0:55:04 other.
0:55:10 And so what does this mean in terms of my gut health and ways to influence my, my brain? Does
0:55:15 it mean that I, I need to be really big on my prebiotics, my probiotics to make sure my,
0:55:18 my gut’s intact. And if I do that, then my intuition will be sharper.
0:55:24 So that’s true, but I always like people to understand what’s behind that, not just
0:55:30 mindlessly take prebiotics and probiotics. So what we’re trying to do is reduce inflammation
0:55:39 throughout the system. And so basically because the brain is a small organ in our entire system,
0:55:49 but it uses up at least 20% of our energy. So it’s very vulnerable to, um, what, what we call oxidative
0:55:55 stress or free radicals. So every time like there’s any turnover of cells in our brain or our body,
0:56:02 basically, as we live the wear and tear of daily life, we release free radicals, which are molecules
0:56:08 that can damage cells, particularly nerve cells. And because the brain is, has such high turnover of
0:56:17 energy, it’s particularly vulnerable to free radical attack. So reducing inflammation and putting things
0:56:23 that are neuroprotective around it, like certain vitamins and minerals is really important. And the
0:56:29 hippocampus part of the brain, which, um, it has high cell turnover because it’s to do with memory,
0:56:33 laying down memories and obviously well into adulthood, we’re still doing that. That’s also
0:56:39 very vulnerable to free radical damage. And that’s why we can get memory and cognitive impairments and
0:56:45 dementias as we get older. So the, the modern Western diet causes something called dysbiosis,
0:56:52 which is that your gut isn’t in a good state. And that creates a cascade of inflammation and releases
0:56:57 molecules, molecules, some of which can cross the blood brain barrier and therefore cause
0:57:02 inflammation in the brain. So we want to minimize that as much as possible and put in as many
0:57:08 protective and beneficial factors as possible. If we’re doing that, the systems in what we call
0:57:13 homeostasis, which is good balance, it’s kind of starting to take care of itself. It’s got all the
0:57:19 nutrients that it needs. It’s hydrated, it’s oxygenated. That’s when you’ve got extra resources
0:57:29 to do the higher mental functions. And up until today, pretty much, I’ve described those as being
0:57:34 able to solve complex problems, being able to think flexibly, creatively, override your biases.
0:57:42 But now I’m proposing that there’s more than that, that we can do. There’s accessing levels of intuition
0:57:48 that we didn’t know that we didn’t know we had. Very much through the same mechanism of how I described
0:57:54 trauma being stored in the body. Hidden wisdom is also stored in the body. It’s not just in your brain.
0:58:03 And therefore, the same therapies like beholding and making art, humming, drumming, storytelling,
0:58:12 dancing, yoga, just movement can help us to access that intuition that isn’t just in our brain and
0:58:19 our mind and take us to a next level of intuition that’s not just cerebral, it’s physical.
0:58:27 I’ve just invested millions into this and become a co-owner of the company. It’s a company called
0:58:32 Ketone IQ. And the story is quite interesting. I started talking about ketosis on this podcast and
0:58:36 the fact that I’m very low carb, very, very low sugar, and my body produces ketones, which have
0:58:41 made me incredibly focused, have improved my endurance, have improved my mood, and have made
0:58:45 me more capable at doing what I do here. And because I was talking about it on the podcast,
0:58:52 a couple of weeks later, these showed up on my desk in my HQ in London, these little shots. And oh my
0:58:59 God, the impact this had on my ability to articulate myself, on my focus, on my workouts, on my mood,
0:59:05 on stopping me crashing throughout the day, was so profound that I reached out to the founders of the
0:59:10 company. And now I’m a co-owner of this business. I highly, highly recommend you look into this. I
0:59:13 highly recommend you look at the science behind the product. If you want to try it for yourself,
0:59:19 visit ketone.com slash Stephen for 30% off your subscription order. And you’ll also get a free gift
0:59:26 with your second shipment. That’s ketone.com slash Stephen. And I’m so honored that once again,
0:59:31 a company I own can sponsor my podcast. Use the word dark retreats. I’ve never heard that phrase
0:59:40 before. So dark retreats come from a Tibetan religion or philosophy, but it’s, it’s seen
0:59:46 throughout the ancient civilization. So the ancient Greeks and Romans used to bury people actually for
0:59:53 days, and then they would come out and be like the seers and the mystics of that community. But there’s
0:59:57 most research available in dark retreats because it’s still happening today.
0:59:58 What is a dark retreat?
1:00:02 A dark retreat is, have you heard of silent retreat, silent meditation?
1:00:02 Yeah.
1:00:02 Yeah.
1:00:03 Yeah. My girlfriend went on one.
1:00:08 Yeah. So that’s the kind of thing she would do. So basically you can go away for a few days to a
1:00:11 few weeks and you’re just in silence and you’re meditating and doing breath work most of the time.
1:00:20 In a dark retreat, you are in like pitch black for, I mean, you can go and do it for a few hours or a
1:00:27 weekend, but it’s meant to be in sevens. So seven to 49 days, the monks do 49 days. If as a, you know,
1:00:32 a person who’s interested spiritually, you wanted to do it quite seriously, you would go for seven days
1:00:40 and you would be in a room or a cave that’s got double walls. So it’s completely dark. And
1:00:48 the reason for doing this is that not all of us can have a near-death experience, right? So this is a way
1:00:55 of emulate, it’s the closest way of emulating that for anyone like you or I to get access to the benefits
1:01:02 of a near-death experience, which I’ve outlined them all in the book. So in a dark retreat, at first you
1:01:09 sleep a lot because it’s dark, you’re releasing a lot of melatonin from your pineal gland. So you fall asleep
1:01:15 in darkness, you awake in darkness and basically that kind of makes you feel more sleepy. So you sleep
1:01:20 a lot. After a couple of days, you start to see
1:01:28 like pulsations of light. It might be like little shooting stars or kind of just like
1:01:36 little sparks here and there. And then eventually it feels like the walls are dimly alight.
1:01:45 So in complete darkness, you start to see light. Obviously, there’s an element of like hallucinating
1:01:54 at this point. And so after three, four, five days, you will actually start to see animals,
1:02:02 real or sort of fantastical. And eventually people see like deities or beings like people do in near-death
1:02:10 experiences. And when people come out of these retreats, they experience many of the same benefits,
1:02:18 like, you know, a real sort of like joy for life, less fear of death, more compassion for other people,
1:02:26 less fear of failing. So, you know, taking more healthy risks. So it’s a way basically of emulating
1:02:31 a near-death experience. And it therefore convinces you that there’s more than you can see in your
1:02:36 day-to-day life. And therefore that expands your mind in a way that’s beneficial.
1:02:42 Yeah. It’s another example of an altered state of consciousness. You can also get altered states
1:02:47 of consciousness through conscious connected or holotropic breath work and through the use of
1:02:50 psychedelic plants as well.
1:02:57 How do we know that it’s not just a changing of our neurological state or the chemicals in our
1:03:02 brain that are causing us to interpret things differently with our senses? Because, you know,
1:03:08 we’ve all, I said we all, many of us have experienced having some kind of stimulant or psychedelic or some
1:03:14 compound in a rave or a festival that’s made us see the world differently for a moment. And science would
1:03:20 say that’s just the neurochemicals in our brain doing different things, which are changing our
1:03:24 perception. They wouldn’t say necessarily that it’s a different realm or a different dimension.
1:03:31 Yeah. And I think you’re right. I think it is that. So as a neuropharmacologist, I, you know,
1:03:36 understand as much as the research says about the, it’s mostly, like I said, in the body, in the brain
1:03:44 with psychedelics, it’s mostly 5-HT or serotonin 2A receptors. And there’s a level of hyperconnectivity
1:03:50 within the brain, particularly, as I said, in the visual cortex here, which allows people to see
1:03:59 things that they don’t normally see. And I think the way to apply that in your life is that it’s a
1:04:07 glimpse into what’s possible. Once you’ve experienced that, it could either be that you find other natural
1:04:13 ways of experiencing that. So there’s a paper I can forward to you that shows that certain forms
1:04:18 of conscious connected breath work produce the same effect as a moderate dose of psilocybin.
1:04:19 Which is magic mushrooms.
1:04:26 Yes. And this research came out after psilocybin was banned. And practitioners thought, well,
1:04:30 what are other ways that we can help people to achieve these altered states of consciousness?
1:04:39 Um, and personally, I believe that, you know, having like a completely like awe-inspiring experience in
1:04:45 nature, or for me, like the ballet, particularly when I’ve been so lucky sometimes to sit in the
1:04:50 wings and you just completely feel like you’re part of it. I mean, I’ve literally had a spiritual
1:04:54 experience sitting in the wings watching, actually it was one of my friends, the principal dancer
1:05:01 dancing, just so overwhelming. It’s completely an altered state of consciousness. Um, so there are,
1:05:07 there are other ways of accessing that. Um, but I think it depends like why you want to and what it
1:05:13 means to you. But at minimum, these sorts of things that I’m talking about are ways of understanding that
1:05:16 there’s more to life than what we know.
1:05:19 And how does that meaningfully change
1:05:27 like the concept of what happiness is and contentment is and like living a good life is?
1:05:33 So what I think is really interesting is that we don’t actually have to experience certain things ourselves.
1:05:40 So there’s a lot of research that shows that students from various different, um, areas of expertise
1:05:46 who simply learn about near-death experiences, actually get some of the same benefits and that
1:05:53 these can last for over a year later. So understanding that when someone sees that there’s something
1:06:00 greater than us, when someone sees the interconnectedness of, of everything, when someone understands how
1:06:06 small some of their problems are in the greater, you know, picture of things, helps people to be
1:06:15 more compassionate, more grateful, kinder to others, um, less materialistic, is, is really interesting.
1:06:22 And I think anything that we can do to help us, you know, free us from some of those chains that I think
1:06:29 hold us down in the material world, particularly in the Western world, is, it’s healthy for us physically,
1:06:36 mentally, emotionally, but it also brings in this element of spirituality that I think is just so lacking.
1:06:43 in the world at the moment and, and could be so helpful because if we look back at the way that our
1:06:48 ancestors used their senses and their intuition to interpret the land, like a cloud formation could
1:06:53 mean that rain’s coming, but it could also mean that your ancestors were talking to you. It just seems like
1:06:59 such a beautiful way to live. And when we lived in, you know, in Paleolithic times, we didn’t have
1:07:06 spare resources for having fun, but we adorned ourselves, we danced, we told stories, we made,
1:07:14 you know, cave art. So I think that just really reminds us that those things that are often seen as
1:07:18 luxuries or frivolous, they’re not at all, they’re fundamentally important.
1:07:24 Believing in these things itself is good for us. Is that what you believe? You believe that
1:07:29 believing in something transcendent, whether it’s spiritual or religious, is actually just good
1:07:31 for us. So that’s reason enough to believe it.
1:07:35 It’s reason enough to believe it, but I think it will naturally change what you do
1:07:39 once you believe it. You’re not going to live in the same way if you, if you, you know,
1:07:41 believe some fundamentally different things.
1:07:47 And the ways in which it changes what you believe are beneficial to you. So are you saying
1:07:50 that that is reason enough to believe it, like to want to believe it?
1:07:51 I think it’s reason enough to try it.
1:07:58 Yeah. I mean, sometimes it causes people through human history to do awful things, right? To kill
1:08:04 themselves, to, to strap bombs to themselves and do horrific things because they believe in
1:08:11 something transcendent. It can also lead to like destructive behaviour.
1:08:16 I mean, I don’t think there’s any evidence from near-death experiences that that’s the case.
1:08:23 I think, I know that what you’re referring to is something that’s, you know, more fundamentally
1:08:26 like religious and…
1:08:31 Because I was watching that, I’ve been watching, Jack told me to watch this Capturing Bin Laden
1:08:35 documentary. So I was watching it last night and these people flew themselves into buildings
1:08:41 because they believe in, you know, they were obviously radicalised in various ways, but they,
1:08:48 they believed in going to a afterlife that would be better than this one and that they were sacrificing
1:08:53 themselves for the greater good. So it’s just, it’s, I guess it’s a side point that just, but the
1:08:58 belief in transcendence itself in some regard isn’t necessarily always going to guarantee our behaviours
1:09:01 on this planet are productive.
1:09:04 Yeah. And I was going to say like, perhaps it’s something more dogmatic, but I think you’re absolutely
1:09:09 right to raise that point. And I’m not trying to sit here and say, I found like the perfect
1:09:13 solution and everyone should do this and it’s all good. Like that’s just, I know that’s not true.
1:09:19 I’m not trying to say that at all. I think we should absolutely be questioning everything that I’m
1:09:24 saying and I will keep questioning the way that I’m living my life and keep trying to learn and grow.
1:09:28 I guess the point is just the belief in something transcendent. Does that make our lives necessarily
1:09:30 better? I guess the answer is I can’t, it can.
1:09:31 Yeah.
1:09:35 I’m really obsessed at the moment actually with this idea of purpose and meaning because obviously we’re
1:09:40 living in a society that’s more and more individualistic and independence is kind of vogue.
1:09:46 because of a variety of things that have happened over the last 50, 60, 70 years, we have more
1:09:50 independence. Women in particular have a lot more independence, which I think everyone is very,
1:09:56 most people are very supportive of. We have more choice than ever before. And with choice comes
1:10:01 independence. I can choose now when I have a family and maybe I couldn’t choose before.
1:10:10 Um, and with choice and with freedom, I think some of our more short term hedonistic desires and
1:10:16 temptations take hold and we end up sacrificing the tribe and shared responsibility and dependence.
1:10:22 And a lot of our meaning came from like those things. So I feel to some degree that when we think about
1:10:28 how we ladder up from like me to like my family, to my city, to my nation, and then maybe to my God,
1:10:35 those layers have fallen away. And now for many of us, it’s just me. And that’s causing a crisis of
1:10:41 meaning and purpose in life because we’re kind of unanchored. Yeah. What’s your perspective on this?
1:10:47 And, um, do you think it’s true that we’re like, we’re more unanchored than we’ve ever been? And how do
1:10:51 you think we get back to that if we can relate to feeling a little bit lost and unanchored and
1:10:56 the sort of prevalence in my view of people having more and more midlife crises and turning to religion
1:11:02 or spirituality or something? Yeah, well, I, I actually called this in March, 2020, and it’s
1:11:09 on record because I was on a podcast and I, I said, I foresee a huge mental health crisis,
1:11:16 but we could choose for it to be a spiritual revolution. And so then obviously the, you know,
1:11:20 the rest of the pandemic happened. And then there was sort of a return to society, which I think people
1:11:27 found really hard mentally as well. And at the same time, there was the cost of living crisis,
1:11:34 the wealth gap, a new war, the crime rates, you know, certainly in London, like just for my life
1:11:40 experience, they had, you know, significantly grown, um, for reasons that we’re all contributors
1:11:47 too. But, you know, it changes how safe you feel in society. And I’m a big fan of technology. Obviously,
1:11:55 I’m a scientist, but it is ironic that we seem to be more disconnected than ever when in, in one way,
1:12:01 we’re, we’re more connected than we’ve ever been before. And I, you know, I, I’ve said this before,
1:12:07 but I’ll say it again. I think the way out of that is, is a return to ancient wisdom, to true
1:12:14 connection, which I believe can coexist with being technologically connected and advanced. Um,
1:12:20 but yeah, I just, I just think we’ve lost what it means to be human, which means, you know,
1:12:27 really being in touch with yourself and being part of a community and, and caring about something more
1:12:31 than just your own life and, and your immediate, you know, inner circle.
1:12:36 And what is true connection in your definition of the word? Cause I guess there’s false connection
1:12:40 if there’s true connection. So what’s true connection and what is false connection?
1:12:43 Well, I’ll just go over, you know, what I’ve said before, cause it’s about connection to yourself,
1:12:49 to others and, you know, sort of the world or something greater. And I, you know, it’s, it’s about
1:12:54 something that’s, that’s deep and not transactional. It’s about something that’s meaningful.
1:13:00 It’s about something that’s altruistic. I think it’s about contributing.
1:13:04 That day when you walked past the hospital, what did you experience?
1:13:14 Um, it triggers me seeing that building and I just, I, you know, I had obviously looked on Google
1:13:19 maps, but not really realized that I would walk past it. And if I had realized I would have walked
1:13:25 a different way and I remember just thinking it’s unfair that I had to see this building. It was
1:13:31 unnecessary, unnecessarily a trigger for me. And, and obviously, obviously saying to Robin, you need
1:13:34 to send me a sign, but there’s a reason for that, which is, you know, I mean, I went to that hospital
1:13:40 every day for a month for his first day. And I think about three weeks for the second one. Um,
1:13:50 but he had two admissions to ICU and one of them I’d been, you know, to visit him for the day.
1:14:00 He’d been bedridden for quite a few weeks by then. And I came home, I was just sort of deescalating and,
1:14:04 you know, sitting on the sofa and getting ready for the evening. And then suddenly I saw the emergency
1:14:13 line was calling and I could hear them saying his heart rate went up to 200, like ICU were here now,
1:14:18 you know, we did a crash call and they’re just like talking, talking, talking. And I suddenly just said,
1:14:24 should I come back to the hospital? And she said, yes. In a tone of voice, it was like,
1:14:31 you need to get here as quickly as possible. Got in the Uber. It’s a 30 minute Uber ride from my house.
1:14:39 I messaged my best friend and said, I’ve got to rush back to the hospital. He was on the 15th floor.
1:14:45 So I was like waiting for the lift, got up there, saw the matron coming to unlock the door. And I just
1:14:50 said, is he in his room? And she said, yes, he’s in his room. But she, her face looked like not good.
1:14:58 Ran round and saw all the machinery from ICU in the corridor with like a hundred wires coming out of the
1:15:07 room. Ran into the room and just saw Robin sat up in bed, huge smile when he saw me. And he just said
1:15:14 to me, when I thought this was the end, I just kept thinking, please let me see her face one more time.
1:15:25 And, you know, after that, he did get a bit better. But then, um, well, in that first admission,
1:15:29 eventually I said to him, you know, you’ve got to start sitting out. Well, the doctor said,
1:15:36 you’ve got to sit out of bed. And the therapist had come round. He said, I don’t want therapy. I’ve got
1:15:41 you. So like I took the therapy, the reflexology lady came round. He pretended he was asleep. And
1:15:46 eventually I said, darling, you’ve got to play the game. I cannot do this by myself. And you, and you
1:15:52 can’t just keep lying in bed. You’ve got to sit up. So he got helped into the chair. And that day when I
1:15:58 went to say goodbye to him, I hugged him like face to face. And I didn’t quite realise that the whole
1:16:03 time I’d been kissing him from the side of the bed because he’d been in bed. And when we hugged face to
1:16:07 face, I just burst into tears and I had never shown him anything but a smiling face the whole time.
1:16:14 And I left and I just got this barrage of text messages saying, I’m not spending one more night
1:16:19 away from you. I’m wasting away in this hospital when I could be with you. When you come in tomorrow,
1:16:26 we’re going to tell the doctors I’m leaving. So I thought, okay, came in the next day,
1:16:30 it’s ward round. And I was pretty much like part of the ward round, like the consultant would
1:16:36 say everything and then say, is that okay, Tara? Kind of thing. And he said, I want to leave. I’m leaving
1:16:41 today. I want to be at home with my wife tonight. And she was very clever. She looked at me and said,
1:16:47 what do you think, Tara? Because she knew I’ve never put him in danger. But also I’m standing in
1:16:55 front of the man that I love. And I’m either going to tell him that I don’t trust him. I don’t trust his
1:17:02 decision-making. The person who always, always had my back, or I’m going to have to show him that I
1:17:10 have his back just like he always had mine. And I said to her, I understand why you wouldn’t be in
1:17:16 favour of this, but I think I can manage it. And within two days, he was discharged from hospital.
1:17:28 Yeah, off IVs, still on oxygen. We still had to go in to have like the bone marrow tests and get
1:17:34 blood transfusions and platelets and things. But he slowly started to recover. It was a slow recovery.
1:17:39 So normally within a week, you would get the second round of treatment. He wasn’t strong enough for
1:17:46 that. But we got to the point where she actually said that we could go to Hampshire. And then he
1:17:51 stopped using the walking stick. He stopped using the oxygen. We came back to London for the second
1:17:55 round of treatment. She said, I could not have imagined you would bring him back in as good a
1:18:02 state as he’s in. But the second round of treatment was totally brutal. And it didn’t work.
1:18:10 Um, so he was in hospital again for a few weeks. And then, like I said, on October 4th, I took him
1:18:18 home. Even then, the female consultant said to me, the last time you took him to Hampshire, he got so
1:18:25 much better. If anything changes, bring him back to London. And the male consultant gave me two syringes
1:18:31 of bone marrow stimulating drugs and said, you cannot use this without our permission. But if anything
1:18:38 changes, inject him with this and bring him back to London. So I still had like a glimmer of hope,
1:18:45 which I shouldn’t really have had. Um, and like I said, he, he lived for three and a half weeks instead
1:18:54 of two. Um, yeah. And like right towards the end, cause he was in a hospital bed on an air mattress.
1:19:01 He said like, maybe you could like come and lie on the bed with me. And when you couldn’t move,
1:19:06 he couldn’t raise a glass of water to his lips or anything, but he somehow like moved his arms. I
1:19:13 always used to sleep like on his chest. Um, and then after a few seconds, he said, I’m just really
1:19:17 claustrophobic. And you know, I’d like had to put the rails up to stay in the bed cause it was so small
1:19:22 and I was going to fall out. And I said, it’s okay, darling. And I think that, I think that was his way of
1:19:24 saying goodbye to me. Cause he died two days after that.
1:19:30 What’s on your mind?
1:19:36 Um, just like very sad.
1:19:45 Um, I don’t want him to get forgotten.
1:20:01 I’ve dedicated like my book to him, but I, I also know because we’ve had this conversation that
1:20:10 there’s something, there’s something there’s, there’s still like something that I have to do
1:20:12 in this life, which was the reason that I had to stay.
1:20:25 Um, yeah, I, I think there’s like a purpose to fulfill that, that Robin wants me to, so that’s
1:20:26 what I’m going to do.
1:20:33 How do you think about falling in love again? Cause I played out the horrific thought myself
1:20:38 in my own life of losing my partner and, and how difficult it would, it appears to be from
1:20:43 this vantage point to fall in love again and meet people and to, to think about those things
1:20:46 again. Like how, how, how do you think about that?
1:20:57 Um, so I actually experienced unconditional love, which I didn’t believe in. So the first time Robin
1:21:03 said to me, I love you unconditionally because I had some baggage from previous relationship. I said,
1:21:12 don’t say that because I don’t think that exists. And he never said it again, but every day for the rest
1:21:18 of his life, he showed me that it was true. So at some point I just knew it was true. I would say,
1:21:24 you know, obviously people say things like he would want you to be happy. And, you know, I was still
1:21:29 wearing my wedding rings for over two years. And, you know, even some of his friends said, you don’t
1:21:34 need to wear them anymore, but I said, I want to, and I wore them for as, you know, as long as I still
1:21:43 needed to. I, I’m open to receiving love, but I’m not going to go and look for it. Let’s put it that
1:22:00 way. Why? Um, I don’t know. I mean, it’s not really my style anyway, but I think I’ve been so
1:22:09 lucky with what I’ve had that I don’t, I don’t, I’d be okay if I didn’t like have something like that
1:22:16 again. Obviously I’m too young to like not want to have that again, but I’m, I also feel quite
1:22:25 vulnerable. So I’ll just like see how things go. I’ve watched so many entrepreneurs treat sales like
1:22:29 a performance problem when it’s often down to visibility, because when you can’t see what’s
1:22:34 happening in your pipeline, what stage each conversation is at, what’s stalled, what’s moving,
1:22:40 you can’t improve anything and you can’t close the deal. Our sponsor pipe drive is the number one CRM
1:22:46 tool for small to medium businesses, not just a contact list, but an actual system that shows your
1:22:52 entire sales process end to end, everything that’s live, what’s lagging and the steps you need to take
1:22:58 next. All of your teams can move smarter and faster. Teams using pipe drive are on average closing three
1:23:05 times more deals than those that aren’t. It’s the first CRM made by salespeople for salespeople that
1:23:10 over 100,000 companies around the world rely on, including my team who absolutely love it. Give
1:23:17 pipe drive a try today by visiting pipe drive.com slash CEO, and you can get up and running in a couple of
1:23:23 minutes with no payment needed. And if you use this link, you’ll get a 30 day free trial.
1:23:30 One of the things that I thought a lot about when I started The Diary of a CEO was who would be the
1:23:35 sponsors of this show. I wanted my sponsors to be companies that I believed in so much that I invested
1:23:40 my own money into those companies. The reason I do that is because if I’m willing to put my money where
1:23:45 my mouth is, I must love the product. And this is one such product that I’ve just invested many millions
1:23:52 of pounds into. I was in the late stages of creating my own hydration electrolyte product. I was looking for
1:23:57 a certain thing. I was looking for a certain product that wasn’t too sweet, that was science backed. And I told
1:24:02 my friend George Heaton about this. And he said to me that he was working on one with a guy called Ross
1:24:07 McKay. They put me in a WhatsApp group, they showed me the product, and I fell in love. They have the sachets,
1:24:14 they have the cans, and the range of products focus on performance, recovery, and sleep. Try it now by going
1:24:18 to use Cadence.com and to get you started. Don’t tell anybody this. But I’ll give you a code, which is
1:24:23 code Diary, which will give you 15% off and an extra 15% off on subscriptions.
1:24:30 And if I told you I’d been through what you’ve been through, and I asked you the question,
1:24:37 should I go and look for love again? What advice would you give to me? If I’d lost my partner and
1:24:41 I was, what, four years now? Away from that?
1:24:41 Nearly.
1:24:44 Yeah. What advice would you give me about love?
1:24:49 I think it’s very personal. I think, you know, if you want to be in a relationship,
1:24:56 that’s absolutely fine. If you’re not sure, that’s fine too. I think there’s different levels of
1:25:02 how long it would take people. I do know that when, you know, the majority of voices were around,
1:25:08 around me were sort of saying like, it’s okay for you to do that again, that one of my friends who’s
1:25:14 engaged to someone who was a widower, he said to me at the time, I’m telling you right now,
1:25:20 two years is not, it’s not long enough. And that felt like a relief. So obviously it’s almost
1:25:26 another two years now. I, you know, I think I believe that if love is meant for me, then it
1:25:31 will come to me. So I’m not, I’m not, I’m just calm about it.
1:25:37 How are you different? Like, what are the very material or like very obvious ways that you’re
1:25:43 a different person on the other side of this? What would your friends say if I said, how
1:25:44 is Tara different?
1:25:49 Well, I think they would say that I’m a lot more like fragile and vulnerable
1:25:53 because, because they’re like very, very protective of me still.
1:25:59 I know they would, I know what they would say because some of them have said it and I didn’t
1:26:04 really like to hear this at first, but they said, you’re going to be able to help so many people.
1:26:09 And, you know, the first time someone said that I was like, I’ve been a doctor, I’ve been
1:26:14 a coach. I, you know, my whole like personality is about helping people. I didn’t need my husband
1:26:20 to suffer horrifically and die so that I can help people. But now I do actually feel that I
1:26:21 can and I want to.
1:26:25 And what do you want to help them with? And who do you want to help? People that are grieving?
1:26:32 Not just people that are grieving. I think, you know, people are struggling and suffering in
1:26:37 different ways and people really, really want to feel seen. And I think that’s like an important
1:26:42 place where I would love to do something.
1:26:49 I think I’ve got more and more curious about the idea that I might be wrong about subjective
1:26:55 reality and how I see things. And so I wondered if, if there’s a clearer definition of the subjective
1:27:00 reality that you see, like, do you, do you think we are these spirits that inhabit? And then like,
1:27:06 why is there, is there a reason why I’ve come into this body? Is there some bigger
1:27:12 karmic purpose as to why I’ve, I live? This ultimate question of like, what is the meaning
1:27:18 of life? In the worldview that you have, like, what is the point? What is the point? Why did
1:27:19 I need to live?
1:27:24 I don’t know if I can answer that, but I’m going to, I’m just going to say like what’s coming
1:27:34 to my mind, which is, so like you and I might never have met in our lives, right? And for
1:27:44 some reason we did and we had never met before I did the podcast with you last time, but people
1:27:48 cannot stop talking about like the level of chemistry as if we’d known each other our whole
1:27:54 lives. And I’ve always said, I felt like I was talking to my little brother. And then that
1:27:59 episode goes on to have like the number of views that it does. I don’t believe that that’s random
1:28:06 or a coincidence. I think there’s a reason for that. And for me, in a way you were the
1:28:09 worst person for me to come and do and tell this story to you for the first time, because
1:28:13 you were the most skeptical person of all the podcast hosts that I can think of that I’m going
1:28:20 to go on. So there’s obviously some importance to that. I can’t explain it. I’m not, I didn’t
1:28:27 come here with all the answers. I’m just lucky enough to be someone with credible qualifications
1:28:33 that’s had a, you know, an experience that most people don’t talk about that I can open
1:28:38 up for people. That’s, I would say like all that it is. But I want to add something else
1:28:44 that I’m feeling is relevant as well, which is because of my friendship group and the kind
1:28:50 of conversations that we have. I wasn’t allowed by my publisher to include personal stories
1:28:56 from my friends. I had to source stories from people I had either never met or only met once
1:29:01 or were friends of friends. So every personal story that you read in the signs, which has the
1:29:09 person’s real name and it is written by them and gifted to me for this book are people that
1:29:16 I don’t know. And they’re all saying the same thing. They see, you know, light disturbances
1:29:21 when they think of their lost loved one or they get unmistakable signs or robins visit them.
1:29:28 Yeah, I haven’t made that stuff up. Like there’s something to it. I don’t know exactly what it
1:29:33 is. I hope I find out before I die, but maybe I’ll only find out after I die. I don’t know.
1:29:38 And is there any meaning to all this stuff? It’s kind of going back to the question I asked
1:29:44 second ago because you said you think we met for a reason and one could hazard a number of reasons
1:29:47 as to why that was. Maybe it was because you’re going to go on to help so many people and reach
1:29:51 so many people with an important message, whatever. But I don’t know. This is my curiosity trying to
1:29:58 reach a conclusion, which is for what, for why? Like why are humans here? Why, why doesn’t my dog
1:30:04 Pablo have, or does he have the same capabilities of seeing signs and communicating with?
1:30:07 Oh, he’s got more capabilities than you in many respects.
1:30:10 I mean, you talk about that in the book, right? You talk about pets and animals.
1:30:18 Okay, let me talk about that a little bit. So dogs and cats can smell certain diseases and
1:30:25 they can smell imminent death. So there’s something called hyperosmia, which is in humans,
1:30:31 it’s the ability to smell more than the normal range. So there’s a very famous nurse called Joy,
1:30:38 Illna, who smelt her husband’s Parkinson’s disease years before he was diagnosed. And her ability to
1:30:44 smell that disease has caused a new swab test to be created that takes chemicals from the skin of
1:30:50 people to predict if they’re going to get Parkinson’s disease. So there are some outliers in humans that
1:30:55 have, you know, they’re called super smellers, for example. We’re not all capable of that, but some
1:31:04 people are blind people. Blind people rewire the visual cortex of the brain and the occipital lobes here for
1:31:12 echolocation. Humans aren’t built for echolocation. Bats and dolphins are. But people who are blind can use up
1:31:22 the unused visual cortex to learn how to recognise how close objects are to them by how long it takes sound to bounce back
1:31:31 from surfaces. So basically, animals have senses that we don’t have. Some very rare people can have some of those
1:31:39 senses that animals have that most humans don’t. We’re also capable of rewiring some of our neurons for senses
1:31:46 that replace ones that we don’t have. And I’m just going to bring us full circle, you know, kind of where we started
1:31:52 with, can you suspend your disbelief by understanding that there are lots of things that we can’t prove at
1:32:00 the moment, but, you know, we sort of, science is on the quest to push boundaries, which is that Russell
1:32:07 Foster suggested that not, that the only cells on our retinas are not just rods and cones, which are for
1:32:13 vision, but there was a different type of cell that senses the passing of time through the light-dark
1:32:20 cycle. And, you know, that’s how we create our circadian rhythms. He was ridiculed by scientists
1:32:25 who said, we’ve been studying the eye for 150 years, and you think there’s a new type of cell that we’ve
1:32:32 missed out in all that time, and you found it. And sure enough, now there are identified cells called
1:32:42 melanopsin cells, which blind rodents can still keep to the circadian rhythm because they can sense the
1:32:48 changing light and dark cycle. But if you put opaque contact lenses on them, they drift off the circadian
1:32:57 rhythm. So I’m not going to be able to give you an answer at the end of this podcast, but maybe that’s the
1:33:01 beauty of everything, that we’re not at the end of knowing everything that we need to know. But
1:33:04 there’s a lot of really interesting big question marks.
1:33:12 Do you think we’ll ever figure out these answers? Do you think science will ever get there? Do you
1:33:18 think there’ll come a day when we make discoveries that prove that many of the things that you write
1:33:26 about in the signs are, in fact, true? Like scientifically justifiable, repeatable?
1:33:30 Yeah, I think so. But I don’t think we’ll be here at that point.
1:33:36 I’m always just fascinated because you know so much about neuroscience and the connection of not just
1:33:44 neuroscience, but spirituality and then also human psychology in general. The thing I’m always so
1:33:47 fascinated about with you is that you’re able to tell me things that I didn’t know, like you said to
1:33:52 me last time about looking into someone’s left eye and the fact that sweat leaks through the skin and
1:33:56 that menstrual cycle sync up. And these are all things that are like really actionable that have
1:34:00 helped me to look at life differently. But also now I don’t think I’ve looked in someone’s right eye
1:34:05 in the last two years, especially when they’re like annoyed or something. So is there anything else like
1:34:12 that that you’ve become curious about or discovered or talked about since we last saw each other that
1:34:13 might be pertinent to my words?
1:34:17 I think we’ve discussed it, which is like noticing beauty. That’s been a real game changer for me. That’s
1:34:19 like gratitude to the next level.
1:34:23 And that’s an active practice of going through life, looking for something beautiful.
1:34:26 Well, it was, but then it becomes a habit.
1:34:27 Yeah. Okay.
1:34:31 And it’s producing oxytocin just like gratitude practice does. So obviously it’s kind of self
1:34:36 rewarding. So then you naturally want to do it more and more. But I noticed I point it out to people
1:34:41 more as well now, which is that I’m obviously trying to like create a bit of a like crowd effect,
1:34:46 not consciously, but I just can’t help myself. Like if I see something really pretty,
1:34:49 then I’ll say, Oh, like, you know, did you see that?
1:34:54 Certain people do that often. They do seem to be the happiest people. My girlfriend does
1:34:59 that all the time. She’ll like stop the car because there’s a flower that we need to go
1:35:03 spend 45 seconds looking at across the other side of the road. And to a lot of people, it’s
1:35:07 just a flower and we’ve kind of almost become used to seeing flowers.
1:35:08 Well, that’s habituation.
1:35:09 Yeah.
1:35:14 So even if you walk past like an amazing tree or an amazing building every day, eventually
1:35:19 you’ll, you’ll just not notice it because you’re habituated to it. So saliency is, you
1:35:21 know, keeping yourself primed, like what I call the art of noticing.
1:35:26 And where are you right now in terms of your journey of grief?
1:35:32 I mean, much better is the first thing I need to say, because obviously it’s been a long and
1:35:42 dark time. Um, I know that, I know I’m not there yet because there is a part of me that is
1:35:48 like afraid to let my light really shine.
1:35:50 Explain that.
1:35:56 I think I sort of touched on it before that if I, I feel like if I, you know, if I like
1:36:01 throw myself back into my career now, cause I’ve had quite a few years out and it becomes
1:36:07 really successful that there’s a level of guilt associated with that. But, you know, at least
1:36:13 I’m aware of that. Um, I’ve had a few conversations with close friends about it. I have quite a timeline
1:36:19 ahead of me because of publication and book promo and then like, you know, next things that we might
1:36:28 do. Um, so I think I just need to like keep working on that as things unfold. Um, I know
1:36:31 it’s wrong, but it’s how I feel at the moment.
1:36:35 We, we meet up again in 10 years time. Obviously we’re going to see each other before then, but
1:36:39 say we, we get together in 10 years time and this next season of your life has been a great
1:36:50 success. What, what happened? Wow. Um, I got over myself and like put myself out there and
1:36:55 like really shone and it actually did really help loads of people. Um, look at the smile
1:37:03 on your face as you say that. Yeah. I really want to say thank you to you as well for everything.
1:37:12 The feeling is mutual. You know, it really is. You, you were transformative for the show
1:37:16 and, um, everywhere I go still today, people come up to me and tell me about how that conversation
1:37:20 helped them. It inspired them in some way, but also it helped them understand, as you said
1:37:25 earlier in this conversation, that all that we know isn’t all that there is to know. And
1:37:28 just that, you know, I’ve tried to play a bit of a skeptic throughout this conversation.
1:37:33 I am naturally skeptical, but the other thing that’s that from being a podcaster, the other
1:37:38 thing that happens to you is you become more open-minded. It’s almost this paradox. If you
1:37:41 think you’re going to learn more, but actually through the, through the conversations I’ve
1:37:46 had, I’ve realized that there’s so much that I don’t know. And actually that’s forced me
1:37:51 more into an agnostic position than I was before. And what I mean by that is it’s forced me into
1:37:55 a state where I can’t fall into the trap of thinking I know things. Yeah. So this is also
1:38:00 why I find it hard to commit to any belief, like a religious belief or atheism, because
1:38:05 there’s, I continually sit here over and over again and someone will say something to me and
1:38:09 I’ll be skeptical and then I’ll reflect and then I’ll look at the research or the science
1:38:12 or whatever, and I’ll change my mind. And if you change your mind that many times, you realize
1:38:17 that your mind should probably not be fixed to any position.
1:38:22 I love that. I’m so proud of you for hearing that. That’s like an incredible thing for people
1:38:26 to hear. But it’s true. And I hope that of my audience, you know, I’ve sat with my team a while
1:38:30 ago and I was saying, do you know what DOAC stands for? It stands for diversity. I get it.
1:38:36 But it also stands for people that have, that are dreamers, that are open-minded, which is the O,
1:38:42 that are in search of increasing their awareness. And that could be in any definition that you want
1:38:46 to describe it, whether it’s awareness of health, psychology, who they are. And the C is about
1:38:51 connection. So that’s really like hearing your stories makes me feel like me too.
1:38:56 And I feel that too. I’m struggling in that way too. So that’s the framework that I think about
1:39:02 the show. And that’s also why I try and remain open-minded to all things that I hear and let
1:39:08 people speak. I’ve never actually said that before, but there it is, guys. And that’s why I’m so compelled
1:39:12 by this conversation today. Of course, like I’m skeptical. Like I think skepticism is healthy.
1:39:12 Yeah.
1:39:16 But I’m also open-minded. And that means that I’m willing to take what you’ve said to me today
1:39:24 and to investigate it and run the experiments in my own life. And if I am open-minded, maybe I’ll
1:39:25 receive some evidence for myself.
1:39:25 Yeah.
1:39:31 So thank you. Thank you for doing what you’re doing. And also, you know, as you said earlier,
1:39:35 it’s much easier and safer in life just to sit in a box of the known. Like you’re not going to get any
1:39:36 arrows.
1:39:36 Yeah.
1:39:44 But it’s when people through history have dared to say that maybe the earth revolves around the sun
1:39:49 or that maybe the earth isn’t flat. They’ve taken the arrows, but that’s pushed us forward as a
1:39:59 society into a better way of being. So I always applaud those that have the guts to ask questions.
1:40:06 You know? So I hope that’s the audience that I’ve cultivated. I hope they’re not too narrow-minded
1:40:10 or too fixed, but I’m sure they will debate and share their anecdotes in the comment section.
1:40:16 I’m actually really looking forward to reading the comment section on this particular conversation,
1:40:20 because I know it’s going to be full of stories and anecdotes and experiences, which I think is
1:40:25 going to be really enriching. But I do ask everybody in the comment section to be open-minded
1:40:34 and empathetic and kind actively, which means replying to people and being kind because, you know,
1:40:42 grief, no matter what your opinion is on it, is a very delicate thing. And we’re all trying to
1:40:50 find ways to be more happier and more connected and, uh, to deal with the reality of, of our
1:40:53 experience. We have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question
1:40:57 for the next guest, not knowing who they’re leaving it for. And the question left for you
1:41:06 is, what is the best thing that someone has done for you?
1:41:10 God, are you sure you don’t make these things up?
1:41:13 No, it’s what it says here. If anyone wants to read it, it’s what it says in the book.
1:41:20 It’s got to be Robin showing me that unconditional love really does exist.
1:41:30 Tara, thank you. Your new book, The Signs. Beautiful book, by the way.
1:41:31 Thank you.
1:41:37 Beautiful book. The New Science of How to Trust Your Instincts will be out in September. So if
1:41:41 you’re listening to this in September, then it’s out. And I’ll link it below for anyone that wants
1:41:47 to have a read of this book. The really, truly unique thing about you is that you blend all of
1:41:53 these different perspectives into your own perspective and your own writing and your own
1:41:59 research. And so in reading this book, it pulls everybody in. It pulls in, I think, the skeptics,
1:42:03 it pulls in the believers, and it pulls them all into the same room to confront a new possible
1:42:08 answer to the nature of reality that might just serve to help so many of us. So I highly recommend
1:42:13 everybody gives it a read because if you’re someone that likes to expand your mind and think beyond
1:42:17 the known, then this is the book and this is the moment in time, because of all the reasons you’ve
1:42:22 said about loneliness and individualism and all these things, that people need to read books like
1:42:26 this. So I highly, I’m so excited for it to be in the world and I’m so excited to hear what everybody
1:42:29 thinks and how they receive it. So thank you for writing such a wonderful book and thank you for
1:42:35 coming back. And thank you again for many years ago now, blessing our show in a profound way that
1:42:40 pulled in a huge new audience, which has set us on an incredible journey. So yeah, thank you, Tara.
1:42:41 Thanks. Thank you.
1:42:48 Make sure you keep what I’m about to say to yourself. I’m inviting 10,000 of you to come
1:42:54 even deeper into the diary of a CEO. Welcome to my inner circle. This is a brand new private
1:42:59 community that I’m launching to the world. We have so many incredible things that happen that you are
1:43:04 never shown. We have the briefs that are on my iPad when I’m recording the conversation. We have
1:43:07 clips we’ve never released. We have behind the scenes conversations with the guests and also the
1:43:14 episodes that we’ve never, ever released and so much more. In the circle, you’ll have direct access
1:43:19 to me. You can tell us what you want this show to be, who you want us to interview and the types of
1:43:24 conversations you would love us to have. But remember for now, we’re only inviting the first 10,000 people
1:43:29 that join before it closes. So if you want to join our private closed community, head to the link in
1:43:34 description below or go to doaccircle.com. I will speak to you there.
1:43:59 you
Ừ. Và tôi đã không thể nói về điều đó cho tới bây giờ,
rằng có khả năng giao tiếp với người đã khuất.
Và tôi nói điều này với tư cách là một nhà khoa học thần kinh và bác sĩ chuyên về tâm thần.
Và nó bị cấm kỵ vì chúng ta sợ người ta sẽ nghĩ mình trở nên điên rồ.
Ý tôi là, tôi đã từng là thành viên của những đội đã nhốt người ta lại
và tiêm cho họ những thứ trái ý muốn
vì những điều họ nói, những điều không khác mấy so với những gì tôi đã trải nghiệm.
Vì vậy tôi muốn tìm hiểu càng nhiều khoa học càng tốt để cố gắng chứng minh điều đó.
Và bạn có nghĩ bạn đã tìm ra câu trả lời không?
Có.
Bạn chắc chắn tới mức nào?
100%. Và những điều tôi phát hiện được sẽ khiến bạn sốc.
Quyền phát biểu dành cho bạn.
Được rồi. Tôi là bác sĩ Tara Swart.
Tôi là một nhà khoa học thần kinh và bác sĩ y khoa chuyên về tâm thần học.
Và tôi đã mất người chồng thân yêu vì bệnh bạch cầu gần bốn năm trước,
hai ngày trước kỷ niệm bốn năm ngày cưới của chúng tôi.
Và mọi thứ tôi tin tưởng đều sụp đổ.
Tôi hoàn toàn lạc lối và tan vỡ.
Nhưng rồi tôi bắt đầu nhận được những dấu hiệu từ chồng tôi.
Trong cơn tuyệt vọng, tôi đã đi hỏi vài nhà trung gian linh hồn, nhưng không ấn tượng với họ.
Cuối cùng tôi nghĩ, nếu có thể giao tiếp với người đã qua đời,
và tôi luôn muốn tối ưu hóa bộ não của mình, thì lẽ ra tôi phải tự làm được điều đó.
Vậy là tôi đi sâu tìm hiểu.
Và những gì tôi khám phá trong nghiên cứu này sẽ có ảnh hưởng rất tích cực đến nhiều người.
Bởi vì điều đó có nghĩa là chúng ta có khả năng nhiều hơn rất nhiều so với những gì chúng ta nghĩ bộ não con người có thể làm được.
Vậy nghe này, tôi sẽ làm thế này.
Tôi sẽ cố gắng đặt câu hỏi và thách thức bạn theo những cách mà tôi nghĩ khán giả có thể thách thức bạn.
Tôi muốn bạn hỏi lại tôi những câu đó.
Cho tôi 30 giây thời gian của bạn.
Có hai điều tôi muốn nói.
Điều đầu tiên là một lời cảm ơn lớn vì đã lắng nghe và theo dõi chương trình tuần này qua tuần khác.
Điều đó có ý nghĩa rất lớn đối với tất cả chúng tôi.
Và thực sự đây là một giấc mơ mà chúng tôi hoàn toàn chưa từng có và không thể tưởng tượng là sẽ đạt tới được vị trí này.
Nhưng thứ hai, đây là một giấc mơ mà chúng tôi cảm thấy mình mới chỉ bắt đầu.
Và nếu bạn thích những gì chúng tôi làm ở đây,
hãy trở thành một trong 24% người thường xuyên nghe podcast này và theo dõi chúng tôi trên ứng dụng.
Đây là lời hứa tôi sẽ dành cho bạn.
Tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để làm cho chương trình này tốt nhất có thể, cả bây giờ và trong tương lai.
Chúng tôi sẽ mời những khách mời mà bạn muốn tôi phỏng vấn.
Và chúng tôi sẽ tiếp tục giữ tất cả những điều bạn yêu thích ở chương trình này.
Cảm ơn bạn.
Bác sĩ Tara Swart.
Rất vui được gặp lại bạn.
Bạn cũng vậy.
Cảm ơn bạn đã quay lại.
Bạn là khách mời được xem nhiều nhất từ trước tới nay trên chương trình.
Cuộc trò chuyện trước của chúng ta có hơn 20 triệu lượt xem và tải xuống, điều đó thật đáng kinh ngạc.
Nhưng lần này bạn trở lại để nói về điều hoàn toàn khác,
đó là ý tưởng về khoa học,
một thứ đan xen với tất cả công việc về khoa học thần kinh mà bạn đã làm trong sự nghiệp.
Câu hỏi đầu tiên của tôi là bạn nghĩ mình biết điều gì mà phần lớn mọi người
chưa hiểu thấu, chưa nhận thức hoặc chưa chấp nhận?
Và hãy đưa tôi trở lại những nguyên lý cơ bản nhất của tư duy đó.
Tôi tin rằng chúng ta có khả năng nhiều hơn rất nhiều so với những gì chúng ta nghĩ bộ não con người hiện nay có thể làm.
Và tôi tin rằng bộ não thực ra lọc bớt khả năng của tâm trí
để chúng ta có thể tồn tại trên cõi vật chất này.
Và những điều tôi phát hiện được khi nghiên cứu về các dấu hiệu sẽ khiến bạn sốc.
Những khả năng mà chúng ta có nhưng chưa nhận ra vượt xa những gì bạn có thể tưởng tượng ngay bây giờ.
Trong những khía cạnh và mặt nào của cuộc sống tôi?
Hãy bắt đầu với điều thật đơn giản.
Bạn nghĩ chúng ta có bao nhiêu giác quan?
Năm.
Tôi ngửi được, tôi chạm được, tôi nghe được, tôi nhìn được.
Có phải là năm không?
Ừ, năm. Có phải là năm không?
Bạn đã nghe về giác quan thứ sáu chưa?
Có thể thấy ma quỷ và những thứ tương tự.
Được rồi.
Tôi nghĩ hầu hết mọi người sẽ đồng ý rằng chúng ta có năm giác quan.
Và một số người sẽ nói, chẳng phải có thứ gì đó như giác quan thứ sáu sao?
Và tôi không nghĩ mọi người đã đồng ý đó là gì.
Vì vậy tôi thực sự đã làm một bài tổng quan tài liệu về một số nghiên cứu về con người có bao nhiêu giác quan.
Và thực tế chúng ta có 34 giác quan, theo hiểu biết hiện tại.
34.
Vậy điều đó có nghĩa là gì?
Ý bạn là, vì bạn đang khẳng định điều gì đó ở đây.
Khẳng định của bạn là gì?
Và điều đó có hậu quả vật chất như thế nào đối với cuộc sống của tôi?
Tôi đang đưa ra một giả thuyết dựa trên cả sự tương đồng với vũ trụ quan sát được và thực tế là chúng ta có dãy giác quan mở rộng để thách thức bạn hiểu rằng bạn có thể làm được nhiều hơn những gì bạn nghĩ.
Và, bạn biết đấy, bạn là một ví dụ rất điển hình đối với tôi vì bạn yêu thích lý trí, dữ liệu và khoa học và bạn không thực sự thích trực giác và điều chưa biết, điều vô hình.
Vì vậy, tôi nghĩ nếu tôi có thể thuyết phục được bạn điều gì đó vào cuối podcast này, thì tác động của nó đối với xã hội, tôi nghĩ là rất lớn.
Ý tôi là, những điều tôi tìm ra sẽ khiến bạn sốc.
Bạn muốn nói gì với điều đó?
Như bạn biết, trước đây tôi là bác sĩ tâm thần.
Vì vậy, tôi có thể chẩn đoán người ta và nói liệu họ có bị bệnh tâm thần hay không.
Trong bốn năm qua, tôi đã giữ một bí mật và có những lúc trong bốn năm đó tôi phải tự hỏi liệu mình có bị trầm cảm lâm sàng, có bị rối loạn tâm thần, có đang hưng cảm, hay liệu ý thức của mình có đang mở rộng.
Ý tôi là, Steve, tôi đã từng là thành viên của những đội đã nhốt người ta lại và cho họ tiêm thuốc trái ý muốn
vì những điều họ nói, những điều không khác mấy so với những gì tôi đã trải qua trong bốn năm vừa qua.
Vậy thì tôi đoán chúng ta nên nói ra bí mật, vì tôi đã ngồi đây với bạn gần hai năm trước và chúng ta có một cuộc trò chuyện tuyệt vời, nhưng có điều bạn đã không nói với khán giả của tôi khi chúng ta nói chuyện — cuộc trò chuyện đó đã tiếp cận hơn 20 triệu người.
Lúc đó có một điều bạn không nói với tôi, đó là bí mật bạn đã giữ.
Bí mật là gì, Tara?
Tôi đã mất người chồng yêu dấu vì bệnh bạch cầu gần bốn năm trước.
Và tôi đã viết cuốn sách này có đề cập đến câu chuyện cá nhân của mình, và tôi tin bạn, nên tôi thực sự muốn trở lại podcast để giải thích một chút cho mọi người về những gì đã xảy ra với tôi trong bốn năm qua.
Vậy chồng bạn, Robin, bạn gặp anh ấy năm 2016 và anh ấy qua đời vì bạch cầu vào năm?
2021.
2021.
Từ 2021, khi anh ấy mất, chuyện gì đã xảy ra trong cuộc đời bạn? Thế giới của bạn đã như thế nào? Nếu tôi là một con ruồi trên tường trong hoàn cảnh của bạn, tôi sẽ thấy gì?
Bác sĩ nói anh ấy chỉ còn sống được hai tuần, nhưng thực tế anh sống được ba tuần rưỡi và anh mất hai ngày trước kỷ niệm bốn năm ngày cưới của chúng tôi. Vì vậy, đúng vào ngày kỷ niệm bốn năm tôi đang đọc những tấm thiệp chia buồn.
Nếu không có những người xung quanh như một pháo đài che chở, tôi không nghĩ mình còn ở đây hôm nay.
Trước đó tôi chưa từng trải qua điều gì như vậy, thật sự rất, rất đau đớn.
Và mặc dù tôi là một nhà thần kinh học và bác sĩ tâm thần, tôi hoàn toàn lạc lối và tan vỡ.
Rồi tôi bắt đầu thấy những con chim robin trong vườn mỗi lần tôi ra nhìn qua cửa sổ, cả ở Hampshire lẫn ở London. Tôi chưa bao giờ thấy nhiều chim robin như vậy trong đời, cả trước hay sau đó.
Thỉnh thoảng tôi vẫn thấy chúng, nhưng tôi để ý. Tôi nghĩ, tất nhiên đó là điều tôi muốn nhìn thấy. Tôi chẳng biết điều đó có ý nghĩa gì hay không.
Khoảng sáu tuần sau khi anh ấy mất, tôi đang ngủ thì nghe một tiếng động ở xa — chúng tôi từng bị trộm một lần. Tôi ra kiểm tra xem có phải là báo động ở gara không, không xác định được tiếng gì, nghĩ có thể là tiếng chim ở xa, rồi quay lại ngủ. Khoảng 4 giờ sáng.
Rồi tôi bị một cú đập mạnh vào vai làm tỉnh giấc. Tôi sẽ không minh họa bằng cách đánh bạn như vậy vì sẽ quá mạnh, không phải một cái vỗ nhẹ.
Tôi mở mắt ra và nhìn thấy bên cạnh giường một hình ảnh rất mơ hồ, lờ mờ của Robin, như thể anh đang cố chui ra qua thứ gì đó đặc và dính để hiện ra. Tôi bị thôi miên và thấy hình ảnh ấy ngày càng rõ hơn. Tôi thấy phác thảo mái tóc và khuôn mặt của anh, rồi đột nhiên anh tan ra từ trên xuống và mắt tôi trợn lên như vậy. Tôi nhớ thấy ống chân và bàn chân anh; tôi nằm dựa trên khuỷu tay quan sát và thốt lên một tiếng lớn.
Trong lúc tuyệt vọng, tôi đã tìm gặp vài nhà môi giới linh hồn (medium). Và một lần nữa, tôi có cuộc đối thoại nội tâm hai chiều. Tôi tự nói với mình: đây là thứ người điên rồ, tuyệt vọng làm. Nhưng cùng lúc đó, tôi tự cho phép mình được điên và tuyệt vọng lúc này. Tôi đã mất người bạn thân nhất, bạn đời của mình. Mọi thứ tôi từng tin về cách thế giới vận hành như sụp đổ quanh tôi.
Cuối cùng tôi không ấn tượng với các medium. Và rồi ở một thời điểm nào đó — giờ tôi cũng không nhớ chính xác khi nào — tôi nghĩ, nếu có thể giao tiếp với người đã khuất, và anh ấy là chồng tôi, là bạn thân nhất của tôi, và tôi luôn tìm cách tối ưu hóa bộ não và mở rộng ý thức, thì tôi nên tự làm được việc đó. Đó là khởi đầu hành trình mà tôi viết về trong cuốn sách Signs.
Vậy bạn có nghĩ bạn đã tìm ra câu trả lời không?
Có.
Bạn chắc đến mức nào?
Một trăm phần trăm.
Ý tôi là, nếu những gì bạn nói là thật, thì đó là một khám phá lớn, đúng không? Rất nhiều người đã mất người thân hoặc trải qua nhiều dạng mất mát khác nhau trong đời. Và bạn đang nói với tôi rằng qua công việc bạn làm trong vài năm qua và nghiên cứu bạn đã tiến hành, bạn hiểu cách giao tiếp với họ ở một mức độ nào đó. Và bạn chắc chắn 100%.
Chính xác.
Nghe này, tôi sẽ làm thế này: tôi sẽ thách thức bạn theo cách mà tôi nghĩ người xem ở nhà có thể thách thức bạn. Tôi sẽ cố hỏi những câu mà người xem có thể hỏi, vì ý tưởng này có thể làm thay đổi quan điểm rất lớn. Nhiệm vụ của tôi trong cuộc trò chuyện này, mặc dù đây là vấn đề nhạy cảm, là đóng vai người phản biện khi cần. Và tôi chỉ muốn nói rằng, bạn biết tôi mà.
Bạn biết là bạn đã mời tôi quay lại podcast nhiều lần và tôi chỉ trở lại khi tôi sẵn sàng.
Vậy bạn cứ hỏi tôi những câu đó đi.
Vậy hành trình này bắt đầu từ đâu? Bạn chịu mất mát bi thảm này, gặp các medium rồi thất vọng, rồi hành trình nghiên cứu, khám phá của bạn bắt đầu từ đâu?
Nó bắt đầu bằng quyết định cố gắng giao tiếp với anh ấy bằng chính mình. Có một nhận ra vào lúc nào đó rằng đây không phải là chuyện một chiều — khi người ta chết, họ cũng phải học. Nghĩa là giống như hai người phải học một ngôn ngữ để trò chuyện với nhau, như hai người nói hai thứ tiếng khác nhau, phải học một ngôn ngữ mà cả hai có thể dùng. Đó là cảm giác của tôi.
Rõ ràng, với tư cách một nhà khoa học, tôi muốn tìm càng nhiều cơ sở khoa học để hỗ trợ càng tốt, điều đó thực sự dồn vào câu hỏi khoa học về liệu tâm trí, tâm hồn hay linh hồn có thể tồn tại tách rời khỏi cơ thể hay không. Và tôi sẽ nói rằng ngay từ lúc anh ấy mất — anh ấy mất trước mặt tôi — sau khi anh ấy thực sự qua đời, tôi nhớ một cảm giác rất mạnh khi nhìn vào thân thể anh và biết rằng đó không phải là anh. Bản chất của con người anh ấy, tôi không biết nó ở đâu, nhưng chắc chắn nó không nằm ở đó trên giường kia.
Và khi nào bạn nhận ra rằng mình sẽ bắt đầu thu thập và nghiên cứu về ý tưởng có thể giao tiếp theo những cách mà hầu hết mọi người không nhận ra chúng ta có thể giao tiếp qua khoa học?
Và khi bạn nói về khả năng giao tiếp qua hơn 30 giác quan này, liệu đó chỉ là với người đã khuất hay là giữa chúng ta với nhau?
Ví dụ, tôi có thể giao tiếp qua, bạn biết đấy, có những cách khác mà tôi có thể khai thác các giác quan mà bạn phát hiện qua nghiên cứu để giúp tôi hiệu quả hơn trong giao tiếp với người sống không?
Ý tôi là, tôi nghĩ nó bắt đầu từ chính bản thân bạn.
Vì nếu bạn còn không biết rằng mình có 34 giác quan, thì rõ ràng bạn không chủ ý tận dụng thứ mà bạn còn không nhận thức được.
Và một số trong chúng vốn dĩ là những giác quan không nhận thức được — những thứ như độ pH của máu hay cân bằng oxy và carbon dioxide trong máu.
Bạn sẽ không nhận thức được những thứ đó.
Bạn cũng không thể kiểm soát nhiều đối với chúng, mặc dù rõ ràng nếu bạn thở chậm lại hoặc làm một kiểu luyện thở nhất định thì nó có thể ảnh hưởng tới những thứ đó.
Kết luận mà tôi rút ra…
Như tôi đã nói, tôi đã tới bờ vực vài lần.
Tôi đã tới bờ vực. Để tôi cho bạn ví dụ đầu tiên.
Tôi nhận ra kỷ niệm một năm sắp tới vào ngày 26 tháng 10 và khoảng vài tháng trước đó, tôi đang ổn hơn so với trước.
Nhưng tôi rất ý thức rằng ngày này đang đến và tôi muốn chuẩn bị tinh thần.
Nhưng từ ngày 4 tháng 10, tôi bỗng bị đau nhức khắp người, và điều đó thực ra kéo dài sáu hoặc bảy tuần và đi kèm với cảm giác buồn rầu sâu sắc.
Đến mức tôi phải nhìn vào gương và rà soát các tiêu chí của trầm cảm lâm sàng để tự xem mình có thực sự trầm cảm hay không.
Tôi không đáp ứng tất cả tiêu chí, nhưng tôi đang trong cơn đau thể xác mà không hiểu vì sao.
Tôi đi mát-xa — đau quá, tôi không dám đi lần nữa trong một năm.
Cuối cùng tôi xem lại lịch trong điện thoại và nhìn lại ngày 4 tháng 10, ngày mà mọi thứ bắt đầu.
Đó là ngày tôi đưa anh ấy về nhà để chờ chết. Đó là ngày tôi đưa anh ấy về từ bệnh viện.
Tôi không nhớ ngày đó, nhưng rõ ràng cơ thể tôi thì nhớ, và chấn thương chỉ đang tái hiện dưới dạng đau thể xác.
Và mãi sau này tôi mới nhận ra rằng tôi phải làm một số liệu pháp thân thể để thực sự loại bỏ những mảnh chấn thương cuối cùng mà liệu pháp nói chuyện không thể chạm tới.
Liệu pháp thân thể — tức là công việc với cơ thể, có thể là mát-xa, nhảy múa, nghệ thuật, liệu pháp cân bằng sọ-chậu (craniosacral therapy) hoặc thái cực quyền, nói chung là bất cứ thứ gì mang tính thể chất.
Bởi cơ bản có một vùng trong não — thực tế nằm sâu bên trong nên tôi không thể chỉ cho bạn bằng cách này — và phần đó liên quan đến việc diễn đạt lời nói, và nó ở cơ bản sẽ bị đóng lại bởi chấn thương.
Vì vậy những câu như “tôi không biết nói gì”, “tôi sửng sốt”, “tôi cạn lời” chỉ ra rằng có thể còn tồn lại chấn thương trong cơ thể bạn mà bạn không thể diễn đạt và giải quyết bằng liệu pháp nói chuyện.
Vì vậy cần một dạng trị liệu thể chất.
Vấn đề đó tất nhiên liên quan đến giác quan về đau của tôi.
Mất một thời gian để tôi ghép nối được điều đó nghĩa là gì — thực sự khai thác tại sao cơ thể tôi lại biểu hiện đau để nhắc tôi về điều gì đó hoặc cho tôi thấy điều gì đó.
Nhưng cũng trong vài tuần đầu sau khi thi thể của Robin bị đưa đi — thi thể Robin bị đem đi sáng hôm sau khi anh ấy chết — và chỉ chưa đầy hai tuần nữa là đến lễ hỏa táng.
Trong thời gian đó, tôi thường thức dậy vào buổi sáng và lạnh cóng, run rẩy.
Mà lúc đó là tháng 10, không phải giữa mùa đông.
Tôi bật máy sưởi lên thật to.
Khi có người khác ở trong nhà, tôi mới nhận ra nhà như một phòng xông hơi. Thật hơi xấu hổ nên tôi phải chỉnh xuống và mở cửa sổ.
Robin thực sự rất ghét lạnh.
Anh ấy sẽ nằm trong ngăn hút lạnh của nhà xác suốt thời gian đó.
Và một lần nữa, tôi nghĩ đó là giác quan về nhiệt độ của tôi đang đồng điệu với nơi anh ấy ở — tôi không nghĩ có ý thức về nơi anh ấy đang nằm, nhưng tôi cảm thấy lạnh buốt.
Nhìn lại thì đó là những sự trùng hợp, hoàn toàn.
Nhưng theo thời gian, và tôi đang nói đến vài năm, tôi có thể yêu cầu những dấu hiệu cụ thể và nhận được chúng.
Lúc đầu đôi khi mất thời gian.
Rồi sau đó nó xảy ra trong ngày đó.
Tôi có thể hỏi một câu trong đầu và nhận được câu trả lời.
Tôi có nói rằng, bạn biết đấy, lại một lần nữa ở bờ vực của lý trí, phải đặt câu hỏi mọi thứ.
Tôi đang trải nghiệm cái gọi là “xâm nhập ý nghĩ” (thought insertion), mà trong tâm thần học là một trong các triệu chứng của tâm thần phân liệt.
Đó là khi bạn có một ý nghĩ trong đầu mà bạn biết là không phải do bạn nghĩ ra.
Tôi trải nghiệm điều đó rất rõ rệt.
Nhưng bạn có tưởng tượng được không, trải nghiệm điều đó và đồng thời là một bác sĩ tâm thần, người đang nói,
“Đúng rồi, Tara, bạn cần hiểu là bạn đang có một triệu chứng loạn thần.”
Và trong nghiên cứu của mình, một trong những điều tôi nhận ra là có thể, bạn biết đấy, nếu bạn đang trải qua nỗi đau thương và bạn không biết những điều tôi biết,
bạn không thể diễn đạt với chính mình rằng nỗi đau thương ở nhiều phương diện giống như một trạng thái loạn thần.
Nó thay đổi mức độ các chất dẫn truyền thần kinh trong đầu bạn.
Nó thay đổi tín hiệu điện và hóa học trong đầu bạn.
Tôi rất cảm thông với những người phải trải qua điều đó mà không có nguồn lực hay khả năng như tôi đã có.
Bạn có nghĩ người ta cần phải rèn luyện khả năng nhận ra các dấu hiệu không?
Bạn có nghĩ nó giống như đi tập gym?
Hoàn toàn, hoàn toàn.
Mất tôi nhiều năm.
Và như tôi đã nói, tôi tin là anh ấy cũng mất nhiều năm.
Vì vậy, vâng, tôi nói nó giống như học một ngôn ngữ, nhưng bạn đúng — nó giống như đi tập gym.
Và người ta cần làm gì trong “phòng tập” đó để phát triển “cơ trực giác” của mình?
Chà, tất cả luôn bắt đầu từ việc tin tưởng, đúng không?
Ừ.
Cậu có nghĩ đó là một trong những vấn đề lớn về khả năng tiếp cận những chiều hoặc những động lực khác — là hầu hết mọi người chỉ đơn giản là không tin vào nó?
Tôi thậm chí không chắc mình sẽ nói là “hầu hết mọi người”, tôi sẽ nói là nhiều người không tin.
Hoặc họ thầm tin, nhưng họ sợ nói về điều đó vì họ nghĩ mọi người sẽ chế giễu họ.
Ừ, bởi vì tôi không biết, não tôi có cảm giác là tôi cần có bằng chứng khoa học về mọi thứ thì mới chấp nhận chúng.
Bởi vì đôi khi tôi lo rằng nếu tôi không có sự nghiêm ngặt khoa học quanh niềm tin của mình,
thì tôi dễ tin bất cứ thứ gì.
Và tôi sẽ tin vào một con “quái vật mì spaghetti” ở dưới đáy vườn.
Và tôi sẽ tin, bạn biết đấy, mọi tôn giáo trên thế giới và mọi thứ.
Rồi tôi sẽ không có mốc neo, và tôi sẽ bay lơ lửng như một túi nilon trong gió và chẳng có định hướng.
Vì vậy tôi nghĩ, được rồi, tính nghiêm ngặt là nền tảng của niềm tin của tôi.
Tôi phải có một dạng bằng chứng khoa học nào đó.
Tôi biết bạn cũng vậy.
Ừ.
Không phải nói tôi không cởi mở đâu, bởi vì tôi đã thay đổi quan điểm rất nhiều lần trong đời
đến mức bây giờ sẽ ngu ngốc nếu không cởi mở và không chịu lắng nghe.
Tôi đồng ý với anh về tính nghiêm ngặt.
Tôi hoàn toàn đồng ý.
Cả sự nghiệp của tôi dựa trên điều đó.
Nhưng tôi, bạn biết đấy, đã bị đẩy vào chân tường.
Nên tôi buộc phải nghĩ khác đi.
Và câu hỏi tôi đặt ra cho chính mình là, “Nếu như…?”
Bạn buộc phải nghĩ khác đi.
Nhà tâm lý học Carl Jung khi nói về vô thức tập thể,
ông nói về ba điều cơ bản mà tất cả con người đều trải nghiệm, đó là sinh, sống
và chết.
Vì vậy chúng ta có trải nghiệm chung này, điều thực ra là một phần của cấu trúc gene và não bộ thừa hưởng.
Vậy nên mọi người từng sống đều sẽ trải qua những điều đó.
Nhưng nếu nhìn vào trí tuệ cổ xưa, trước hết, chúng ta được tạo thành từ carbon, hydro, oxy
và nitơ mà đến từ Vụ Nổ Lớn.
Vì vậy tất cả chúng ta đều được làm từ cùng một chất.
Tổ tiên chúng ta sống theo chu kỳ với thiên nhiên.
Tôi nghĩ việc chúng ta thực sự đã cắt đứt mối liên hệ với thiên nhiên là một phần to lớn lý do tại sao chúng ta bị mất kết nối
và không hạnh phúc.
Nếu bạn nghĩ về vòng đời của một con cá hồi, ví dụ, nó trải qua vòng đời và cuối cùng xương của nó góp phần vào phốt pho trên nền rừng.
Vậy nên nó thực ra chẳng bao giờ biến mất hoàn toàn.
Theo nhiều cách khác, tổ tiên chúng ta liên tục thấy các chu kỳ của thiên nhiên và vì vậy luôn
ngầm hiểu rằng mọi thứ được đổi mới và chẳng có gì hoàn toàn biến mất.
Và tôi nghĩ đó là một điều rất quan trọng để trở lại.
Tôi nghĩ, bạn biết đấy, khi chúng ta hoài nghi mọi thứ, điều mà bạn hoàn toàn đúng khi làm, tôi nghĩ
chúng ta phải nhìn vào những điều mà trước đây ta nghĩ là không đúng, nhưng giờ ta biết là đúng, như là
một cách để cởi mở với khả năng rằng những điều trong tương lai có thể trở nên hiển nhiên hoặc được biết đến mà
bây giờ chưa được biết.
Tôi nghĩ đó là một tư thế quan trọng để ngồi ở đó và cởi mở.
Và vì vậy, ví dụ, tôi muốn nghe về nấm nhầy.
Bạn nói cho tôi biết liệu đó có phải điều tôi nên nghe không.
Nấm nhầy là những sinh vật đơn bào như amip, chúng sống hàng ngày một mình, rất vui vẻ, miễn là nhu cầu cơ bản được đáp ứng.
Nhưng nếu, ví dụ, chúng đối mặt với nguy cơ đói, chúng sẽ tụ lại với nhau và tạo thành một “slug” — một khối tế bào có thể di chuyển — vì khối này có thể di chuyển về phía khu vườn rau của bạn, tức nguồn thức ăn mới,
và chúng có thể sống sót.
Tương tự, nếu chúng đối mặt với nguy cơ tuyệt chủng, chúng sẽ tụ lại và tạo thành một cơ thể tạo bào tử như một “quả bào tử” giống nấm.
Cơ thể đó có cuống và phần sinh bào tử có thể thả bào tử bay vào khí quyển tới nhiều nơi khác nhau, nơi những cá thể mới có thể phát triển và thịnh vượng.
Nhưng nếu bạn nghĩ kỹ, các tế bào đơn lẻ ở cuống đang hy sinh bản thân vì lợi ích chung bởi vì không có cơ hội cho chúng được phát tán thành bào tử vào khí quyển vì chúng ở trong cuống.
Vì vậy một số trong chúng thực ra gian lận, leo lên cuống để vào phần sinh bào tử và chiếm chỗ các tế bào khác ở phần đó.
Những thứ như vậy, và ví dụ, mạng cộng sinh nấm-rễ (mycorrhizal), đó là cách nấm và sợi nấm (mycelium) nuôi dưỡng rễ cây, thậm chí những cây đã bị đốn hạ vẫn có thể được giữ sống trong hàng thế kỷ
bởi vì mạng mycorrhizal, tức kết nối giữa sợi nấm và rễ cây,
có thể đưa nước và đường đến gốc cây đó để giữ cho khúc cây còn sống.
Và cây và sợi nấm thậm chí không chỉ làm điều đó cho cùng một loài.
Chúng làm điều đó vì chúng là một phần của cả khu rừng và đó là mối quan hệ cộng sinh, chúng quan tâm lẫn nhau.
Những điều như thế này cách đây mười năm có lẽ bị cho là huyền hoặc.
Bạn biết đấy, chúng ta đang ở LA lúc này và tôi lần đầu tiên thấy xe tự lái.
Bây giờ, khi tôi lớn lên và xem phim khoa học viễn tưởng, tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ thấy điều đó trong đời.
Vậy đó là tất cả điều tôi muốn nói, và tôi nói từ góc nhìn là một nhà khoa học nhận thức khi tôi nói về bản chất của ý thức.
Tôi không nói về những phần khác, không yêu cầu bạn phải tin vào những phần khác của khoa học, nhưng dựa trên thực tế là chúng ta không biết mọi thứ, chúng ta đã học được rất nhiều điều mà trước kia ta nghĩ là không đúng.
Tôi tin mạnh mẽ rằng việc đặt ra câu hỏi kiểu này và có cuộc trò chuyện như vậy mang lại lợi ích cho nhân loại, và tôi hỏi bạn tại sao đó là một cuộc trò chuyện bị cấm kỵ.
Tại sao, bạn biết đấy, chúng ta không nên được khai sáng?
Tại sao chúng ta không nên cảm thấy tốt hơn?
Tại sao chúng ta không nên kết nối nhiều hơn?
Dù chúng ta đã làm gì cho đến bây giờ chắc chắn là không hiệu quả.
Khi nào bạn quyết định sẽ viết một cuốn sách về chuyện này có tên The Signs? Có khoảnh khắc cụ thể nào trong quá trình đó khi bạn nhận ra mình sẽ đào sâu hơn và rồi cuối cùng sẽ chia sẻ với cả thế giới không?
Tôi vốn không hề có ý định viết sách, nhưng tôi đã đến điểm mà tôi có thứ gì đó có thể chia sẻ với mọi người và tôi thực sự nghĩ nó sẽ hữu ích.
Và lúc này bạn đang giao tiếp với Robin?
Hằng ngày.
Hằng ngày.
Cho tôi chút màu sắc về chuyện đó. Điều đó nghĩa là gì? Cho ví dụ nếu bạn có thể.
Chà, có khi tôi hỏi một câu trong đầu và câu trả lời hiện lên trong đầu, nhưng tôi biết đó không phải suy nghĩ của mình. Hoặc tôi nhận được một tin nhắn trực tiếp từ anh ấy trong đầu mà tôi biết đó không phải tôi, nhưng chủ yếu là những dấu hiệu. Tôi đã nói với bạn về lễ kỷ niệm một năm đầu tiên và nó khó khăn như thế nào. Đến lễ kỷ niệm hai năm, tôi thực ra đang ở Mỹ và đã quay phim trong studio một tuần rồi rồi tôi đi công tác trong Lãnh thổ Navajo, và đó là do, tôi dự định bay ra khỏi Lãnh thổ Navajo vào đúng ngày kỷ niệm thứ hai kể từ khi Robin qua đời.
Vào thời điểm đó, tôi cảm thấy mình gần như kiệt quệ hoàn toàn và tôi phải chọn cách tái xuất hiện. Biết đâu sẽ là theo hướng tốt hay là tôi chẳng thể tiếp tục được nữa. Và trong đầu tôi có ẩn dụ về một con phượng hoàng trỗi dậy từ đống lửa.
Vì vậy trên chuyến đi đó, tôi nói: “Anh ơi, gửi cho em dấu hiệu của một con phượng hoàng.”
Bạn nói điều đó với ai?
Với Robin, trong đầu tôi. Và tôi chọn phượng hoàng vì nó thật sự bất thường. Không giống như nếu tôi nói “chó”, có lẽ tôi sẽ thấy chó trên vỉa hè mỗi ngày. Nhưng tôi chọn một thứ không dễ gặp. Lúc đó tôi đang ở Oklahoma City, nơi mà bạn không nhất thiết mong thấy điều gì quá lạ lùng. Mỗi ngày giữa khách sạn và studio tôi đi qua Khu phố Tàu và tôi đi ngang một nhà hàng tên Phoenix Garden với một biển hiệu lớn. Trên đường đến đó, tôi đã bay nối chuyến từ Boston và chuyến bay rời Boston bị trễ. Nên tôi lỡ nối chuyến ở Chicago và phải ở lại Chicago một đêm. Rồi tôi bị trễ giờ quay phim và mọi thứ. Khi tôi sắp rời đi để đến LA, tôi bay vào một Chủ nhật. Và từ thứ Hai trở đi, tôi có podcast mỗi ngày trong tuần ở LA. Nên đội ngũ nói với tôi: chúng tôi biết bạn không thể lỡ chuyến bay đó. Chúng tôi sẽ không để bạn đi chuyến nối. Chúng tôi cam đoan cho bạn chuyến bay thẳng đến LA nên từ thứ Hai trở đi bạn ổn.
Chúng tôi ở một nơi heo hút khoảng một tuần. Về cơ bản chuyến bay của tôi chưa được đặt vì chúng tôi không biết sẽ ở sân bay nào. Chúng tôi đến vào đêm trước ngày kỷ niệm Robin qua đời. Và chuyến bay của tôi được đặt vào ngày đó. Bay từ Flagstaff trong Lãnh thổ Navajo tới LA vào đúng ngày kỷ niệm của anh ấy. Không có chuyến thẳng. Tôi phải bay quá cảnh qua Phoenix, Arizona vào đúng ngày kỷ niệm của anh ấy. Có lẽ bạn đã nghe ẩn dụ cũ là khi bạn mua một chiếc xe, bạn bắt đầu thấy chiếc xe đó xuất hiện khắp nơi trên đường. Bạn mua một chiếc xe mới rồi đi đâu cũng thấy dường như ai cũng có chiếc xe giống mình — người ta có gọi đó là thiên kiến xác nhận trong khoa học, trong tâm lý học không? Một khi bạn có điều gì đó trong đầu, bạn có xu hướng nhìn thấy thứ đó nhiều hơn. Tôi nghĩ họ đã làm các nghiên cứu rằng nếu bạn tiếp xúc với cái gì đó hoặc được bảo nghĩ về cái gì đó, thì bạn sẽ nhìn thấy nó nhiều hơn trong thế giới.
Làm sao bạn phân biệt những điều bạn nói với hiện tượng tâm lý đã được chứng minh đó?
Tôi thì không. Tôi nói hãy tận dụng nó có lợi cho mình.
Nhưng làm sao bạn biết đó không phải là điều đang xảy ra trong cuộc đời bạn? Bởi nếu bạn nghĩ về từ “phượng hoàng” rồi trong vài ngày bạn soi mọi thứ, nhưng bạn chỉ ghi nhận những thứ có sức cộng hưởng cảm xúc thôi. Bạn biết đấy, có thể tôi đã thấy chữ “Phoenix” nhiều lần trong bảy ngày trước đó.
Và nó chẳng có ý nghĩa gì với bạn.
Ừ, tôi không để ý.
Một lần nữa, tôi sẽ nói đến số lần chuyện này xảy ra, và cách tôi thu hẹp tiêu chí. Ví dụ, thỉnh thoảng tôi nói tôi cần thấy một cái nút hoặc biểu tượng của một cái nút hoặc từ “button”, nhưng nó phải xảy ra ba lần trước 11 giờ tối ngày mai. Một người bạn tôi nói là chúng tôi có quy ước, nếu thấy một cặp sư tử thì sẽ gửi ảnh cho nhau. Nhưng cô ấy nói phải là bạn đã đi đường vòng, đi lối khác rồi mới thấy chúng. Nếu đó chỉ là con đường bạn vẫn đi hay nơi bạn biết chắc là có chúng thì không tính. Phải là bạn đã đi chệch để tìm. Trước đây tôi có chuyện với Robin liên quan đến hình số tám hay ký hiệu vô cực. Và trong sách có câu chuyện về cách điều đó xuất hiện với tôi khi tôi thực sự gặp anh ấy. Nhưng gần đây có một ngày tôi rảnh, có ba cuộc họp rải rác trong ngày. Nên tôi nghĩ sẽ đi bộ một tiếng giữa các cuộc họp. Và cho cuộc họp cuối cùng trong ngày, tôi đi ngang qua UCH, tức University College Hospital, nơi anh ấy từng điều trị. Đó là khoảng thời gian thực sự chấn thương khi anh ấy nằm viện ở đó. Và tôi phải nói là kể từ đó tôi cứ tránh khu vực đó. Tôi sẽ kể bạn một câu chuyện cụ thể đã khiến tôi bị chấn thương tinh thần.
Trên chuyến đi bộ đến nơi tôi phải đến tối hôm đó cho một buổi ra mắt sách, tôi tình cờ đi ngang qua bệnh viện. Và tôi thực sự đã nói trong đầu: “Tại sao anh lại bắt chuyện đó xảy ra với em? Tại sao, tại sao em phải đi ngang tòa nhà đó? Em không bao giờ muốn nhìn thấy tòa nhà đó nữa trong đời.” Và lại, tôi nói, “anh phải gửi cho em một dấu hiệu.”
Và khi tôi đến nhà ga Euston, bạn biết đấy — những người không biết có thể lên Google, nó không quá xa — có một chiếc dây thun tạo hình chữ H nằm trên vỉa hè. Và điều đó có ý nghĩa với tôi. Vậy nên vấn đề ở đây, cái vụ thiên kiến xác nhận (confirmation bias), là nó phụ thuộc vào hệ kích hoạt dạng lưới (reticular activating system), hệ thống trong não bạn lọc ra những thứ không quan trọng cho sự sống còn của bạn và lọc vào những thứ nó muốn bạn chú ý. Vì vậy thực ra, một trong những điều tôi viết trong cuốn sách là nghệ thuật của việc chú ý. Bởi vì thực sự, chúng ta sống trong một thế giới mà cuộc sống trôi qua với tốc độ như xe chạy 160 km/h, bạn không chú ý đến những thứ có thể quan trọng cho việc bạn phát triển mạnh chứ không chỉ sống sót.
Và trong mô hình gọi là “shared trait vulnerability” — thuộc lĩnh vực nghiên cứu gọi là thẩm mỹ học thần kinh (neuroaesthetics) — cơ bản là, sáng tạo là một đặc điểm tính cách tích cực, đúng không? Nhưng có tương quan cao giữa sáng tạo và rối loạn tâm thần, tức bệnh tâm thần, đặc biệt là trầm cảm, tâm thần phân liệt và chứng nghiện rượu. Có khá nhiều ví dụ nổi tiếng về những người sáng tạo từng có bệnh tâm thần như Alexander McQueen, Kurt Cobain, Van Gogh. Điều đó cho thấy có một vùng chồng lấn của ba cách suy nghĩ cụ thể, được nền tảng bởi thần kinh học, là lý do khiến người mắc bệnh tâm thần lại sáng tạo đến vậy. Và về cơ bản chúng là: tăng kết nối (hyperconnectivity). Đó là hai điều: đó là việc nối các “điểm” trong thế giới vật chất mà người khác không thấy rõ. Nhưng đó cũng là tăng kết nối bên trong não. Nếu bạn tưởng tượng các thùy não, càng nhiều thùy cùng hoạt động đồng thời — và còn có một vùng vỏ não gọi là vỏ não liên hợp (association cortex) — thì những thùy có thể hoạt động nhưng không nhất thiết phải kết nối với nhau. Càng nhiều sự kết nối giữa các hoạt động này trong não, não càng mở ra với những ý tưởng mới. Và đó là nền tảng của sáng tạo. Thường điều này liên quan nhiều đến vùng thị giác, nằm ở thùy chẩm. Vì vậy đôi khi người ta, dù thông qua chất gây ảo giác hay trạng thái ý thức thay đổi do sáng tạo, có thể thấy những thứ họ chưa từng thấy trước đó.
Còn có một thứ gọi là tính nổi bật của sự mới lạ (novelty salience), tức là nhận thấy những điều mới, hoặc đơn giản là nhận thấy những thứ quan trọng mà bạn lẽ ra đã lọc bỏ. Và có cái gọi là giảm ức chế tiềm ẩn (attenuated latent inhibition hay low latent inhibition), liên quan đến bộ lọc đó — nghĩa là cái bộ lọc cho phép nhiều thứ lọt vào hơn bình thường. Vậy chúng ta có tăng kết nối, có việc nhận thấy nhiều hơn, và có bộ lọc lỏng ra cho phép nhiều thứ vào.
Bây giờ, nếu bạn có IQ cao, bộ nhớ làm việc mạnh và tính linh hoạt nhận thức — tức bạn có thể suy nghĩ vượt khuôn khổ — thì đó là điều rất tốt. Nếu bạn có IQ thấp, thiếu hụt về bộ nhớ làm việc, và có cái gọi là sự lặp lại cố hữu trong suy nghĩ (perseveration), tức bạn cứ đi qua đi lại cùng một chu trình suy nghĩ mãi, thì điều đó có thể dẫn đến một cuộc khủng hoảng tâm lý. Tôi lấy mô hình đó và nghĩ, nếu nỗi đau mất mát giống như tâm thần phân liệt, và tôi đang ở trạng thái rất dễ tổn thương, liệu sáng tạo có phải là con đường giúp tôi không chỉ quay về trạng thái trước đây mà còn vào một trạng thái nhận thức mở rộng, nơi tôi có thể nới lỏng bộ lọc theo ý mình, để chú ý những thứ mà trước kia tôi đã bỏ qua? Và tôi có thể nghĩ khác về cách tâm trí mình hoạt động, về cách thế giới vận hành, có thể là về chuyện gì xảy ra sau khi ai đó qua đời. Rồi tôi đi tìm hiểu trải nghiệm cận tử, sự minh mẫn cuối đời (terminal lucidity) và những “ẩn cư trong bóng tối” (dark retreats). Như tôi đã nói, tôi sa vào một mê cung nghiên cứu.
Và anh tìm thấy gì trong mê cung đó?
Ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, thường là trong khoảng một đến 24 giờ trước khi chết, có người mà bộ não không hoạt động, không thể nhớ tên con mình, bỗng nhiên trở nên hoàn toàn minh mẫn và nói, “Stephen yêu, lại đây nào, để mẹ và con trò chuyện.” Điều đó đem lại hy vọng cho nhiều người. Nhưng thường điều đó có nghĩa là còn một giờ hoặc 23 giờ nữa là người đó sẽ chết. Chúng ta không thể giải thích điều đó. Làm sao một bộ não đã bị tổn thương không thể hồi phục lại có thể bỗng nhiên hoạt động hoàn toàn bình thường? Không có lời giải thích cho chuyện đó.
Về trải nghiệm cận tử, có ba câu chuyện khiến tôi đặc biệt bị thu hút. Bác sĩ Mary Neal, một bác sĩ chuyên khoa chỉnh hình, cô ấy xuất hiện trong phim tài liệu Surviving Death trên Netflix. Cô ấy bị ngập dưới nước khoảng 15 hay 20 phút. Lẽ ra không thể hồi sức được. Cô mô tả toàn bộ hành trình đi sang một cõi khác, nhìn thấy một sinh vật ánh sáng, được bảo rằng cuộc đời cô chưa kết thúc, cô phải quay lại trở về thế giới vật chất, dù cô có thể nhìn thấy xác mình phồng lên và bạn bè đang cố gắng cứu cô.
Bác sĩ Eben Alexander, người viết cuốn Proof of Heaven. Ông là bác sĩ, trước kia là người vô thần. Ông hôn mê vì viêm màng não do vi khuẩn và được tuyên bố lâm sàng là đã chết. Rồi ông hồi tỉnh và nói rằng ông đã thấy thiên đường. Giờ ông tin vào một Thượng đế nhân lành, quan tâm đến tương lai nhân loại. Đối với tôi, là một bác sĩ, nghe những câu chuyện từ đồng nghiệp bác sĩ khác như vậy thực sự thuyết phục.
Rồi có một chuyện mà bác sĩ Bruce Greyson kể cho tôi — ông là giáo sư tâm thần học ở Đại học Virginia, đã nghiên cứu trải nghiệm cận tử suốt 50 năm. Ông kể về một bệnh nhân trong ICU liên tục bị ngưng tim. Bệnh nhân đó có một y tá chăm sóc chính là một cô y tá khoảng 20 tuổi, và họ có mối quan hệ rất thân thiết. Vào một cuối tuần cô ấy được nghỉ và bệnh nhân được một y tá khác chăm sóc…
Và anh ấy bị ngừng tim và có một trải nghiệm cận tử. Trong trải nghiệm cận tử đó, anh thấy y tá chính của mình nói: “Tim, cuộc đời anh chưa kết thúc. Anh phải quay về và khỏe lại. Và làm ơn nói với bố mẹ tôi rằng tôi xin lỗi về chiếc MG đỏ.” Rồi anh tỉnh dậy ở ICU. Có một y tá thay phiên trông nom anh. Và anh nói, “điều kỳ lạ vừa xảy ra. Tôi có trải nghiệm ở một thế giới khác. Tôi thấy y tá chính của mình và cô ấy nói tôi phải quay về. Và cô ấy cũng nói, nói với bố mẹ cô ấy rằng xin lỗi về chiếc MG đỏ.” Y tá tạm thời bỗng bật khóc rồi chạy khỏi phòng. Anh chẳng hiểu vì sao. Có người vào hỏi chuyện gì vừa xảy ra? Anh giải thích. Và họ nói với anh rằng y tá chính của anh được tặng một chiếc MG đỏ nhân sinh nhật 21 tuổi, đã lái thử, va vào cây và chết. Bây giờ anh không biết cô ấy đã chết, nhưng anh thấy cô ấy ở bên kia và cô ấy đã bảo anh quay về.
Người kể câu chuyện này với bạn là ai liên quan đến bệnh nhân? Ai nói điều đó?
Dr. Bruce Grayson. Ông ấy đã nghiên cứu về trải nghiệm cận tử suốt 50 năm. Ông có hơn 5.000 trường hợp được ghi nhận của những bệnh nhân do ông chăm sóc từng trải nghiệm cận tử. Và ông cũng chia sẻ với tôi số lượng các ca mà người khác lưu trong cơ sở dữ liệu. Vì vậy, bạn biết đấy, hiện nay ta đang xem xét hơn 10.000 ca được ghi nhận trên toàn cầu.
Bạn tin điều gì dựa trên những trải nghiệm cận tử đó, như chuyện chiếc MG đỏ, và dựa trên hiện tượng “tỉnh táo cuối đời” (terminal lucidity)?
PGS Alexander Blathianik, người viết cuốn Threshold về hiện tượng tỉnh táo cuối đời, diễn đạt rất hay khi ông nói, có lẽ ở ranh giới giữa sống và chết, chúng ta thấy điều gì đó vốn luôn đúng nhưng vì lý do nào đó, khi còn sống khỏe mạnh, chúng ta không thấy hoặc không thừa nhận — đó là tâm trí và cơ thể có thể hoạt động độc lập với nhau.
Điều đó khá sốc. Có một trường hợp năm 2009. Một bà 82 tuổi mắc bệnh Alzheimer, nhiều năm không nói được, không phản ứng và không có nhận thức rõ ràng về môi trường xung quanh hay gia đình. Rồi một ngày trước khi bà mất, bà bỗng ngồi dậy ở bệnh viện, nhìn quanh và nhận ra con gái theo tên gọi, nói rõ ràng, hồi tưởng về quá khứ, cảm ơn gia đình vì đã chăm sóc bà. Lời nói mạch lạc, trí nhớ còn nguyên, tính cách dễ nhận ra như thể bà chưa từng ốm. Bà ngủ vào buổi tối đó và qua đời thanh thản trong đêm.
Bạn nghĩ chuyện gì đang xảy ra ở đó?
Có thể, bạn biết đấy, phần nào được giải thích bằng một đợt gia tăng các chất hóa học thần kinh, nhưng điều đó không giải thích được bằng cách nào những chất ấy có thể hoạt động nếu các nơ-ron và khớp thần kinh vật lý đã bị hư hại. Không có lời giải thích nào khác. Lời giải thích duy nhất là tâm trí không phải là thứ nảy sinh hoàn toàn từ vật chất. Tâm trí, những suy nghĩ, cảm xúc, và tâm lý không thể chỉ đơn thuần phát sinh từ vật chất vật lý. Đó là lời giải thích duy nhất theo hiểu biết của chúng ta.
Vậy bây giờ bạn tin điều gì? Bạn tin rằng linh hồn và cơ thể chúng ta là hai thứ tách biệt. Và linh hồn của chúng ta sống ở đâu nếu nó không sống bên trong tôi? Vậy Robin ở đâu?
Tôi tin rằng, dù bạn muốn gọi đó là vũ trụ, ý thức, ý thức tập thể, thần tính, “súp” vũ trụ, từ ngữ gọi nó không quan trọng. Có một nơi mà năng lượng đó đi tới và nó vẫn tồn tại ở một dạng nào đó. Và nếu bạn tin vào luân hồi, thì bạn có thể tin rằng nó nhập vào một thân xác khác như một phương tiện và có một cuộc sống khác. Nhưng nó không biến mất.
Làm sao bạn biết?
Tôi sắp nói một điều mà tôi biết bạn sẽ không thích, nhưng tôi biết vì tôi cảm nhận điều đó một cách cá nhân. Tôi cảm nhận nó với người mà tôi gần gũi nhất trong suốt cuộc đời mình, người mà tôi biết sẽ không bao giờ bỏ tôi trừ khi thật sự bắt buộc. Nhưng tôi có thể chứng thực điều đó tới mức: tôi có thể nói bạn không thể chứng minh điều này là sai. Tôi có thể chứng thực bằng tất cả những gì tôi đưa vào cuốn sách và tôi không phải là người duy nhất. Dr. David Eagleman ở Stanford nói rằng ý tưởng bộ não giống như một cái radio nhận tín hiệu từ bên ngoài — chúng ta không thể chứng minh nó, nhưng chúng ta cũng không thể khẳng định chắc chắn là nó không đúng. Giáo sư Donald Hoffman gợi ý rằng không-thời gian không phải là nền tảng vận hành của vũ trụ, mà ý thức mới là nền tảng. Chúng ta không thể chứng minh điều đó là sai. Và tôi thấy điều đó thực sự kích thích. Ý tôi là, với tư cách là một nhà khoa học, bạn phải thách thức hiện trạng. Bạn phải tò mò. Là một nhà khoa học, bạn không thể tin rằng mọi điều chúng ta biết bây giờ là tất cả những gì có. Thật vô nghĩa nếu bạn làm nhà khoa học mà tin như vậy.
Tôi đã hỏi bạn câu về phòng tập thể hình trước đó, liệu việc này có giống như luyện tập ở phòng gym không? Có điều gì bạn nghĩ mọi người có thể làm để nâng cao khả năng nói chuyện với người thân có thể đã qua đời hoặc để tăng khả năng “kết nối với khoa học” không?
Tôi trình bày về điều này trong sách và tôi chọn thứ tự khá cẩn thận. Tôi nói về thẩm mỹ thần kinh (neuroaesthetics), tức là việc chú ý tới vẻ đẹp, cơ bản là vậy, nếu không thực sự tham gia vào nghệ thuật. Có nhiều bằng chứng rằng tham gia vào nghệ thuật giúp tăng “độ nổi bật của cái mới” (novelty salience), tức là khả năng nhận thấy những điều mới, và đó là một phần của hành trình mở rộng bộ lọc đó. Rồi có một chương hoàn chỉnh về thiên nhiên, vì tôi nghĩ rất nhiều dấu hiệu đến từ thiên nhiên, như bướm, chim robin, các hình xoắn ốc, hình mây. Vì vậy, chú ý nhiều hơn tới thiên nhiên cũng có thể giúp bạn tiếp nhận những dấu hiệu ấy.
Và rồi cộng đồng là một phần rất lớn của chuyện này, bởi vì, bạn biết đấy, nếu tôi có cuộc trò chuyện này với bạn mà bạn hoàn toàn dập tắt tôi và nói: “Không thể chứng minh được, thật nực cười, tôi sẽ không phát sóng tập này,” thì điều đó sẽ có tác động rất khác lên tôi so với việc bạn cởi mở, sẵn sàng đặt ra những câu hỏi thách thức mà tôi hoan nghênh, nhưng đồng thời tham gia vào cuộc trò chuyện này và kiểu như, bạn biết đấy, có thể cảm thấy hơi giống như đang chất vấn một vài điều mà bạn có thể làm khác đi. Vậy đó là ba phần rất quan trọng, kiểu như phần hai của cuốn sách. Phần một thì nhiều hơn về những dấu hiệu là gì? Bạn đang thiếu gì? Bạn biết không, liệu bạn đã nhận được những dấu hiệu rồi hay chưa?
Một trong những điều mà tôi, khi đang trải qua sự chuyển đổi từ có tôn giáo sang gần như bất khả tri — tôi sẽ nói vậy vì tôi không gọi mình là người vô thần — là tôi đã xem tất cả những cuộc tranh luận và nói chuyện của mấy người vô thần. Và một trong số họ đã nói rằng nếu trùng hợp không xảy ra trong đời chúng ta thì đó mới là một phép màu, về mặt thống kê, toán học. Nếu có lúc bạn không nghĩ tới Dave, rồi điện thoại reo và là Dave, thì thực ra điều đó theo toán học còn khó xảy ra hơn là nó xảy ra đôi khi. Nếu bạn nghĩ về, bạn biết đấy, nếu bạn xét điều đó trên một biểu đồ phân phối hay cái gì đó tương tự, thì về mặt toán học, những chuyện rất ít khả năng xảy ra sẽ thỉnh thoảng xảy ra.
Ừ.
Đúng. Nên tôi luôn có điều đó trong đầu như một cách để lý giải trùng hợp. Vậy khi trùng hợp xảy ra, tôi nghĩ, à, về mặt xác suất, những chuyện rất khó xảy ra vẫn phải xảy ra. Và nếu chúng không bao giờ xảy ra, thì đó mới là một phép màu.
Bạn hiểu chứ?
Ừ, tôi hiểu.
Về mặt toán học, bạn sẽ nói là những chuyện có khả năng xảy ra thì xảy ra thường xuyên. Những chuyện ít khả năng xảy ra thì xảy ra ít hơn.
Ừ.
Những chuyện cực kỳ khó xảy ra thì còn ít hơn nhiều.
Ừ.
Đó là bản chất của toán học, đúng không?
Ừ.
Vậy khi những chuyện cực kỳ khó xảy ra xảy ra, tôi nói, thực ra điều đó có lý vì về mặt xác suất những chuyện đó xảy ra không thường xuyên. Chúng không xảy ra mỗi ngày. Ví dụ ngay bây giờ tôi nghĩ được 10 người. Tôi đảm bảo khi tôi mở điện thoại, không người nào trong 10 người đó nhắn cho tôi. Nhưng nếu tôi làm điều đó mỗi ngày, một hôm tôi sẽ nhắn: “Này Steve, hỏi thăm,” điều đó là hợp lý vì luật xác suất.
Nhưng tôi không muốn bạn làm như vậy. Tôi chỉ muốn bạn cởi mở để một cách tự nhiên nghĩ về ai đó và xem liệu điều đó có xảy ra hay không, hoặc kiểu như yêu cầu một dấu hiệu và xem liệu nó có xuất hiện trong đời bạn không. Đó thôi, đó là tất cả những gì tôi đang đề nghị. Thử đi. Nó sẽ không làm bạn hại đâu. Và tôi không chỉ nói điều đó với bạn, tôi nói với tất cả mọi người.
Vậy bạn nghĩ điều đó sẽ có lợi cho tôi như thế nào?
Tôi nghĩ nó khiến bạn tin vào điều gì đó lớn hơn bản thân mình.
Ừ. Tại sao điều đó quan trọng đến vậy?
Bởi vì tôi nghĩ một cuộc đời mà tất cả những gì bạn cố gắng làm chỉ là vượt qua và đáp ứng nhu cầu của mình thì có thể tốt hơn thế. Tôi nghĩ một cuộc đời mà bạn cảm thấy gắn kết hơn với bản thân, với người khác, với một cái gì đó lớn hơn, sẽ cho bạn mục đích. Có rất nhiều nghiên cứu cho thấy có một mục đích vượt lên trên bản thân bạn thực sự rất có lợi cho sức khỏe và quan trọng.
Và đối với bạn bây giờ, lớp vượt lên đó trong cuộc đời bạn là gì? Bạn định nghĩa nó thế nào? Có phải là tôn giáo? Hay là cái gì khác?
Chắc chắn không phải tôn giáo. Tôi đoán là tâm linh, theo một dạng thức mà sẽ có nghĩa khác nhau với những người khác nhau. Chắc chắn là về việc quan tâm tới nhân loại.
Có phải là một Thượng Đế, một Đấng sáng tạo không?
Với tôi thì không. Nhưng 85% người trên toàn cầu tin vào tôn giáo, vào Thượng Đế. Nên điều đó quan trọng. Tôi nghĩ với tôi, đó là việc cho tiếng nói mang tính liên quan và giúp mọi người cảm thấy được thấy và được lắng nghe. Bởi vì tôi nghĩ điều đó đang rất thiếu. Và bạn biết đấy, tôi ở trong vị thế vô cùng đặc quyền mà bạn đã trao cho tôi để có thể làm được điều đó. Tôi muốn dùng điều đó theo một cách thật tích cực.
Điều này chồng chéo hay đứng cạnh cái mà người ta gọi là “trực giác” như thế nào? Bởi vì bạn cũng nói về nó trong sách.
Ừ. Tôi biết còn rất nhiều, kiểu như còn rất nhiều điều tôi muốn nói.
Tiếp đi.
Vậy trực giác là, ý tôi là, trực giác就是 trực giác. Là tiếp cận trí tuệ nội tại, đúng không? Nhưng tôi đã đưa nó vào như một phần rất quan trọng của cuốn sách vì tôi tin rằng đó là một cách để nhận và giải nghĩa các dấu hiệu của bạn. Nhưng tôi chỉ muốn quay lại điều tôi đã nói trước đó, là về cách chấn thương có thể được lưu trữ trong cơ thể bạn. Và, bạn biết đấy, ở mức độ nào đó, nó không thể được lấy lại chỉ bằng liệu pháp nói chuyện vì không có từ ngữ để diễn đạt, vì nó thực ra được nhúng vào trong mô cơ thể bạn.
Có một giả thuyết mới rất thú vị về cách điều đó có thể hoạt động gọi là giả thuyết về serotonin. Trước đây, tôi nghĩ sẽ hợp lý nếu, ví dụ, khi Robin nằm trong bệnh viện, tôi đã ngồi trong tư thế rất khom và hai tay nắm chặt vì tôi cảm thấy như mình đang chiến đấu vì mạng sống của anh ấy suốt thời gian. Và nếu tôi thả lỏng một giây, anh ấy có thể chết. Vậy nên với tôi có lý khi những vấn đề về tư thế đó xuất hiện sau này. Và, bạn biết đấy, về các cơn đau nhức, và có lẽ — không phải có lẽ mà là như các giáo viên Pilates và yoga vẫn nói với tôi — những vấn đề ở một vài phần của cột sống và vân vân.
Nhưng giả thuyết về serotonin rất thú vị với một nhà thần kinh học như tôi bởi vì nhiều người đã nghe tới công trình của Bessel van der Kolk và cuốn The Body Keeps the Score. Và theo một cách trực giác thì có lý rằng cơ thể giữ lại những vết tích. Và như tôi đã nói, có một lượng chấn thương mà bạn không thể biểu đạt, không thể diễn đạt bằng lời. Vậy nên chúng tôi tin, chúng tôi hiểu là có những vết in đó trên cơ thể. Nhưng chúng ta chưa, thực sự là chúng ta chưa bao giờ hiểu được cách chuyện đó hoạt động như thế nào.
Và chúng ta, bạn biết đấy,
tôi đã nói trước đây, tôi nghĩ là với bạn, về trực giác thông qua một quá trình gọi là học Hebbian, tức là các nơron cùng kích hoạt thì liên kết với nhau, điều này dần dần bị đẩy sâu hơn vào các nơron từ vỏ não bên ngoài, hệ limbic, thân não xuống tới các nơron đường ruột. Và đó là lý do người ta gọi trực giác là bản năng từ ruột. Chúng ta cũng hiểu rằng thông qua các tư thế căng thẳng, bạn có thể có các kiểu siết chặt cơ bắp để đối phó với chấn thương mà bạn đã trải qua. Fascia là mô liên kết giữ toàn bộ cơ thể bạn lại với nhau, tất cả các cơ quan, tất cả các cơ bắp. Và cho đến gần đây, fascia từng được coi là một cơ quan thoái hóa, người ta đã cắt bỏ nó trong phẫu thuật mà không nghĩ rằng nó sẽ có bất kỳ ảnh hưởng nào tới phần còn lại của cơ thể. Bây giờ người ta hiểu hơn rằng thực ra nó là một cơ quan riêng và quan trọng. Và giả thuyết về serotonin phần nào giải thích cách mức độ co thắt của các mao mạch và lượng chất dinh dưỡng được cung cấp cho da, fascia và cơ là một cơ chế giải thích vì sao chấn thương bị giữ lại trong cơ thể. Và với điều đó trong đầu, chúng ta làm gì để loại bỏ chấn thương bị giữ trong cơ thể?
Các hoạt động thể chất. Như khiêu vũ, ca hát, chơi trống, ngân nga, tụng niệm, mát-xa, yoga, liệu pháp sọ-cùng (craniosacral). Và bạn sẽ nhận thấy những thứ tôi bắt đầu nêu ra rất liên quan đến trí tuệ cổ xưa. Tổ tiên chúng ta đã biết điều này. Ví dụ, trong các đám tang thời Hy Lạp cổ, họ thường than khóc và đấm ngực. Họ xua tan nỗi buồn bằng cách gào thét, nhưng cũng bằng cách đánh vào cơ bắp và để chấn thương thoát ra khỏi cơ thể.
Tôi rất hiểu là có thể có rất nhiều người đã gửi cuộc trò chuyện này cho một người bạn đang gặp khó khăn ngay bây giờ. Và người bạn đó — người đã mất đi người thân, có thể là chồng, có thể là vợ, có thể, tệ hơn, là một đứa trẻ hay ông bà — đang nghe điều này vì họ đang tìm kiếm câu trả lời cho chính sự lành mạnh của mình.
Bạn đã từng ở đó. Có thể bạn vẫn còn phần nào ở đó.
Nếu bạn phải khuyên họ về hành trình tự chữa lành, bạn sẽ đưa ra lời khuyên gì?
Điều đầu tiên là đừng đàn áp hay phủ nhận cảm xúc của họ và thực sự cảm nhận những cảm xúc phải đi kèm với nỗi đau mất mát.
Tôi đã có liệu pháp nói chuyện tuyệt vời, điều đó thực sự giúp tôi nhiều. Nếu mọi người có điều kiện tiếp cận chuyên môn như vậy thì rất tốt. Nếu không, thì nếu bạn có những người bạn thân thiết để trò chuyện, thì nói ra cũng có tác dụng. Nhưng tôi thực sự học được rằng việc đó có giới hạn và một dạng trị liệu thể chất nào đó thực sự hữu ích như một phần của quá trình.
Đó là những điều cơ bản. Tôi sẽ nói thời gian và thiên nhiên đã chữa lành tôi rất nhiều. Một dạng kênh sáng tạo nào đó, dù là tạo ra hay thưởng thức, cũng rất hữu ích. Bạn không cần phải giỏi nghệ thuật. Nếu bạn vẽ một bức tranh thể hiện cảm xúc của mình hay phác họa người thân của bạn, không cần phải đẹp. Việc làm đó vẫn có lợi — là một kênh sáng tạo để giải tỏa nỗi buồn của bạn. Có lẽ đó là cấp độ thứ hai. Và đối với tôi, cấp độ thứ ba là nếu bạn có bất kỳ khuynh hướng nào sẵn sàng nhận các dấu hiệu, hoặc chỉ mở lòng với việc một chiếc lông trắng rơi trước cửa, hoặc một con chim đến thăm bạn, hay điều gì đó có ý nghĩa với bạn, thì điều đó có thể mang lại rất nhiều an ủi, dẫn dắt và niềm vui. Bạn cũng khẳng định rằng những thứ như ở trong thiên nhiên, sáng tạo, tinh luyện trực giác của chúng ta làm tăng khả năng chúng ta nhận được những dấu hiệu đó.
Đúng vậy, nhận được và có thể giải nghĩa theo một cách có ý nghĩa với bạn.
Linh cảm từ ruột. Trong cuốn sách, bạn nói về việc củng cố sức khỏe đường ruột có thể ảnh hưởng tới linh cảm ruột. Giải thích điều đó cho tôi.
Cơ thể về cơ bản là nền tảng vật lý để tất cả các giác quan của bạn có thể phát triển, để các năng lực tinh thần cao hơn của bạn có thể phát triển, và cuối cùng để bất cứ trải nghiệm tâm linh nào bạn có về cuộc sống được trọn vẹn nhất. Vì vậy việc chăm sóc các nền tảng vật lý là rất quan trọng. Và, bạn biết đấy, chúng ta có thể nói về tất cả những điều thường thấy như giấc ngủ, chế độ ăn, tập thể dục, chánh niệm, quản lý căng thẳng, nhưng tôi muốn tập trung mạnh vào trục não-ruột (gut-brain axis) bởi vì rất nhiều nghiên cứu mới đã xuất hiện kể từ khi tôi viết cuốn The Source. Thực ra, chúng ta biết khá nhiều về giao tiếp hai chiều giữa não và ruột. Thực tế đó là một hệ thống ba chiều, gồm não, bản thân ruột — các nơron ruột — và hệ vi sinh vật đường ruột, vốn có hàng nghìn tỷ vi khuẩn, nấm và các sinh vật khác, về cơ bản quyết định sức khỏe toàn bộ hệ thống của chúng ta vì chúng liên kết với hệ miễn dịch, với da, với hệ vi sinh khoang miệng và với não. Vì vậy, con đường trực tiếp nhất để tiếp cận não của bạn là thông qua ruột. Ruột là cách trực tiếp nhất bạn có thể ảnh hưởng lên não. Và bạn có thể làm điều đó qua tập thể dục, dĩ nhiên là qua chế độ ăn, bổ sung dinh dưỡng, thậm chí thiền và liệu pháp nghệ thuật, âm nhạc cũng có ảnh hưởng có lợi lên hệ vi sinh đường ruột, mà về sau ảnh hưởng tới các nơron và não. Họ giao tiếp với nhau bằng nhiều cách, chủ yếu thông qua thần kinh lang thang.
Thần kinh lang thang là gì?
Thần kinh lang thang là một dây thần kinh sọ. Nó xuất phát từ hộp sọ của bạn. Từ tiếng Latin “vagus” có nghĩa là lang thang vì nó là dây thần kinh dài nhất đi khắp cơ thể. Có hai dây, bên phải và bên trái, và chúng đi từ hộp sọ của bạn…
Hộp sọ của tôi là gì?
Hộp sọ của bạn là xương bao quanh não.
Ừ.
Bên trong đó, chúng đi xuống cổ, qua cơ hoành và tới ruột của bạn.
Tôi sẽ đưa hình ảnh lên màn hình cho mọi người muốn thấy vị trí thần kinh lang thang là đâu. Còn có những dây thần kinh khác nữa.
Vậy các dây thần kinh chi phối các cơ quan tiêu hóa, ừm, được gọi là các dây thần kinh ruột hướng tâm. Chúng cũng tham gia vào giao tiếp này. Rồi còn có các hormone và các tín hiệu cytokine, là các thông điệp hóa học nhưng không phải hormone. Hệ miễn dịch của bạn thực ra cũng sản xuất chất dẫn truyền thần kinh và trong não bạn cũng có tế bào miễn dịch. Vậy đó là tất cả các cách mà hiện nay chúng ta biết não và ruột giao tiếp với nhau.
Vậy điều đó có ý nghĩa gì đối với sức khỏe ruột của tôi và các cách ảnh hưởng đến não? Có phải tôi cần chú trọng nhiều đến prebiotics, probiotics để đảm bảo ruột khỏe, và nếu làm vậy trực giác của tôi sẽ nhạy hơn không?
Điều đó đúng, nhưng tôi luôn muốn mọi người hiểu nguyên lý đằng sau chứ không chỉ vô tư dùng prebiotics và probiotics. Chúng ta đang cố gắng giảm viêm toàn hệ thống. Về cơ bản vì não là một cơ quan nhỏ trong toàn bộ cơ thể nhưng lại tiêu tốn ít nhất 20% năng lượng của chúng ta, nên nó rất dễ tổn thương với cái mà ta gọi là stress oxy hóa hay các gốc tự do. Mỗi khi có sự thay thế tế bào trong não hay trong cơ thể—về cơ bản theo sự hao mòn của cuộc sống hàng ngày—chúng ta giải phóng các gốc tự do, là những phân tử có thể làm hỏng tế bào, đặc biệt là tế bào thần kinh. Và vì não tiêu thụ năng lượng cao, nó đặc biệt dễ bị tấn công bởi các gốc tự do. Do đó giảm viêm và bổ sung những thứ có tác dụng bảo vệ thần kinh xung quanh nó, như một số vitamin và khoáng chất, là rất quan trọng. Phần hải mã (hippocampus) của não có tỉ lệ thay thế tế bào cao vì nó liên quan đến trí nhớ, việc ghi nhớ và rõ ràng ngay cả khi trưởng thành chúng ta vẫn tiếp tục làm điều đó; vùng này cũng rất dễ bị tổn hại do gốc tự do. Đó là lý do chúng ta có thể bị suy giảm trí nhớ, suy giảm nhận thức và chứng mất trí khi già đi.
Chế độ ăn phương Tây hiện đại gây ra cái gọi là loạn khuẩn (dysbiosis), nghĩa là ruột bạn không ở trạng thái tốt. Điều đó tạo ra một chuỗi viêm và giải phóng các phân tử, trong đó có một vài phân tử có thể vượt qua hàng rào máu–não và do đó gây viêm trong não. Vì vậy chúng ta muốn giảm tối đa điều đó và đưa vào càng nhiều yếu tố bảo vệ và có lợi càng tốt. Nếu làm được vậy, các hệ thống trong cái mà ta gọi là cân bằng nội môi (homeostasis) — tức trạng thái cân bằng tốt — sẽ bắt đầu tự chăm sóc lẫn nhau. Nó có đủ chất dinh dưỡng cần thiết, được cấp nước, được cung cấp oxy. Lúc đó bạn sẽ có thêm nguồn lực để thực hiện các chức năng tinh thần cao cấp. Và cho đến hôm nay, tôi mô tả những chức năng đó là có thể giải quyết vấn đề phức tạp, suy nghĩ linh hoạt, sáng tạo, vượt qua thành kiến của bản thân. Nhưng bây giờ tôi đề xuất rằng còn nhiều hơn thế, chúng ta có thể tiếp cận những mức độ trực giác mà trước đây chúng ta không biết là mình có. Rất nhiều thông qua cùng cơ chế mà tôi mô tả việc chấn thương được lưu giữ trong cơ thể. Trí tuệ ẩn giấu cũng được lưu trong cơ thể, không chỉ ở não. Do đó những liệu pháp như ngắm nhìn chiêm nghiệm và sáng tác nghệ thuật, ngân nga, đánh trống, kể chuyện, khiêu vũ, yoga, chỉ đơn giản là vận động — đều có thể giúp ta tiếp cận trực giác đó, không chỉ nằm trong não và tâm trí mà còn đưa chúng ta lên một cấp độ trực giác mới, không chỉ thuộc về tư duy mà còn mang tính thể chất.
Tôi vừa đầu tư hàng triệu và trở thành đồng sở hữu một công ty. Công ty đó tên là Ketone IQ. Câu chuyện khá thú vị. Tôi bắt đầu nói về trạng thái ketosis trên podcast này và về việc tôi ăn rất ít carb, rất rất ít đường, và cơ thể tôi sản xuất xeton, điều đó làm tôi tập trung cực kỳ, cải thiện sức bền, cải thiện tâm trạng và làm tôi có khả năng làm những gì tôi làm ở đây tốt hơn. Vì tôi nói về điều đó trên podcast, vài tuần sau, những chai nhỏ này xuất hiện trên bàn tôi ở trụ sở London, và ôi trời ơi, tác động của chúng lên khả năng diễn đạt, sự tập trung, tập luyện, tâm trạng của tôi, và ngăn tôi bị tụt năng lượng trong ngày mạnh đến mức tôi đã liên hệ với những người sáng lập công ty. Và giờ tôi là đồng sở hữu doanh nghiệp này. Tôi thực sự, thực sự khuyên bạn tìm hiểu về sản phẩm này. Tôi khuyên bạn xem các nghiên cứu khoa học đằng sau sản phẩm. Nếu bạn muốn thử cho bản thân, hãy vào ketone.com/Stephen để được giảm 30% đơn hàng đăng ký. Bạn cũng sẽ nhận được một quà tặng miễn phí cùng lô hàng thứ hai. Đó là ketone.com/Stephen. Và tôi thật vinh dự một lần nữa công ty tôi sở hữu có thể tài trợ cho podcast của tôi.
Dùng cụm từ dark retreats. Tôi chưa từng nghe cụm đó trước đây. Dark retreats xuất phát từ tôn giáo/triết lý Tây Tạng, nhưng nó được thấy xuyên suốt các nền văn minh cổ. Người Hy Lạp và La Mã cổ đại thậm chí đã chôn người trong vài ngày, rồi khi họ ra là những người nhà tiên tri, nhà huyền bí của cộng đồng đó. Nhưng có nhiều nghiên cứu nhất về dark retreats vì nó vẫn còn diễn ra ngày nay.
Dark retreat là gì?
Dark retreat, bạn đã nghe về silent retreat, tĩnh tu im lặng, tĩnh tâm chưa?
Ừ.
Ừ.
Bạn gái tôi đã từng đi một khóa.
Ừ. Vậy kiểu đó là thứ cô ấy sẽ làm. Về cơ bản bạn có thể đi xa vài ngày tới vài tuần và bạn chỉ giữ im lặng, ngồi thiền và hít thở—phần lớn thời gian là như vậy. Trong một dark retreat, bạn ở trong bóng tối hoàn toàn; ý tôi là bạn có thể làm vài giờ hoặc một cuối tuần, nhưng nguyên tắc thường theo các mốc bội số của bảy. Nên từ 7 đến 49 ngày, các nhà sư làm 49 ngày. Nếu bạn là người có hứng thú về tinh thần và muốn làm nghiêm túc, bạn sẽ đi 7 ngày và bạn sẽ ở trong một căn phòng hoặc một hang động có tường đôi. Vậy nên nó hoàn toàn tối.
Và lý do làm điều này là vì không phải ai trong chúng ta cũng có thể trải nghiệm cận tử, đúng không? Nên đây là một cách để mô phỏng — cách gần nhất để bất cứ ai như bạn hoặc tôi có thể tiếp cận những lợi ích của trải nghiệm cận tử, mà tôi đã trình bày hết trong cuốn sách. Trong một kỳ tĩnh dưỡng trong bóng tối, lúc đầu bạn ngủ nhiều vì tối, bạn giải phóng nhiều melatonin từ tuyến tùng. Bạn rơi vào giấc ngủ trong bóng tối, tỉnh dậy trong bóng tối và điều đó khiến bạn cảm thấy buồn ngủ hơn. Nên bạn ngủ rất nhiều. Sau vài ngày, bạn bắt đầu thấy những nhịp sáng; có thể giống như những vì sao băng nhỏ hoặc những tia lấp lánh đây đó. Rồi cuối cùng cảm giác như các bức tường lờ mờ phát sáng. Vậy nên trong bóng tối hoàn toàn, bạn bắt đầu thấy ánh sáng. Rõ ràng lúc này có yếu tố ảo giác. Và sau ba, bốn, năm ngày, bạn thực sự bắt đầu thấy động vật, có thể là thật hoặc mang tính huyễn tưởng. Và cuối cùng người ta thấy các vị thần hay những thực thể như người ta thấy trong trải nghiệm cận tử. Khi mọi người rời khỏi những kỳ tĩnh dưỡng này, họ trải nghiệm nhiều lợi ích tương tự, như một niềm vui sống thực sự, bớt sợ chết, cảm thông hơn với người khác, ít sợ thất bại hơn — dám chấp nhận những rủi ro lành mạnh hơn. Vì vậy về cơ bản đó là một cách mô phỏng trải nghiệm cận tử. Và nó thuyết phục bạn rằng có nhiều thứ hơn những gì bạn thấy trong cuộc sống hàng ngày, và do đó mở rộng tâm trí theo cách có lợi.
Đó là một ví dụ khác về trạng thái ý thức thay đổi. Bạn cũng có thể đạt được các trạng thái ý thức thay đổi thông qua kỹ thuật thở liên kết có ý thức hoặc thở holotropic và thông qua việc sử dụng các thực vật ảo giác.
Làm sao chúng ta biết rằng đó không chỉ là sự thay đổi trạng thái thần kinh hay các hóa chất trong não khiến chúng ta diễn giải mọi thứ khác đi bằng các giác quan? Bởi vì, bạn biết đấy, nhiều người trong chúng ta đã từng dùng chất kích thích hay thuốc ảo giác, hoặc một hợp chất trong một bữa tiệc rave, khiến ta thấy thế giới khác đi trong chốc lát. Khoa học sẽ nói đó chỉ là các chất dẫn truyền thần kinh trong não làm việc khác đi, thay đổi nhận thức của chúng ta. Họ không nhất thiết nói đó là một cõi khác hay một chiều không gian khác.
Vâng. Tôi nghĩ bạn đúng. Tôi nghĩ chính là như vậy. Là một nhà dược lý thần kinh, tôi hiểu chừng mực những gì nghiên cứu cho thấy — với thuốc ảo giác, chủ yếu là liên quan tới thụ thể 5-HT hay thụ thể serotonin loại 2A. Có một mức độ kết nối quá mức giữa các vùng trong não, đặc biệt như tôi đã nói, ở vỏ não thị giác, điều này cho phép người ta thấy những thứ mà bình thường họ không thấy. Và cách áp dụng điều đó vào cuộc sống là nó cho bạn một cái nhìn thoáng về những gì có thể xảy ra. Một khi bạn đã trải qua điều đó, có thể bạn sẽ tìm thấy những cách tự nhiên khác để tái hiện lại trải nghiệm đó. Có một bài báo tôi có thể gửi cho bạn cho thấy một số hình thức thở liên kết có ý thức tạo ra cùng hiệu ứng như một liều vừa phải psilocybin.
Đó là nấm ma thuật.
Đúng, và nghiên cứu này xuất hiện sau khi psilocybin bị cấm. Những người hành nghề đã nghĩ, “Vậy còn những cách khác để giúp người ta đạt các trạng thái ý thức thay đổi này thì sao?” Cá nhân tôi tin rằng có những trải nghiệm đầy cảm phục trong thiên nhiên, hoặc đối với tôi là khi xem ba lê — đặc biệt khi tôi may mắn ngồi ở cánh gà và bạn hoàn toàn cảm thấy mình là một phần của màn trình diễn. Thực sự tôi đã có một trải nghiệm tâm linh khi ngồi ở cánh gà xem một người bạn, vũ công chính, múa; cảm giác quá choáng ngợp. Đó hoàn toàn là một trạng thái ý thức thay đổi. Vẫn có những cách khác để tiếp cận điều đó, nhưng tôi nghĩ nó phụ thuộc vào lý do bạn muốn và ý nghĩa của nó đối với bạn. Ít nhất, những thứ tôi đang nói tới là những cách giúp hiểu rằng cuộc sống còn nhiều hơn những gì chúng ta biết.
Và điều đó thay đổi có ý nghĩa như thế nào về khái niệm hạnh phúc, mãn nguyện và sống một cuộc đời tốt đẹp? Tôi thấy điều thực sự thú vị là chúng ta không nhất thiết phải tự mình trải nghiệm mọi thứ. Có nhiều nghiên cứu cho thấy sinh viên từ các ngành khác nhau chỉ cần được học về trải nghiệm cận tử cũng nhận được một số lợi ích tương tự, và những lợi ích này có thể kéo dài hơn một năm. Hiểu rằng khi ai đó thấy có điều gì đó lớn hơn chúng ta, khi ai đó thấy sự kết nối của mọi thứ, khi ai đó nhận ra một vài vấn đề của họ nhỏ bé tới mức nào trong bức tranh lớn hơn — điều đó giúp người ta thương cảm hơn, biết ơn hơn, tử tế hơn với người khác, ít vật chất hơn; điều đó thật sự rất thú vị.
Và tôi nghĩ bất cứ điều gì giúp chúng ta giải phóng khỏi một số xiềng xích đang níu giữ chúng ta trong thế giới vật chất, đặc biệt là ở phương Tây, thì đều có lợi cho sức khỏe thể chất, tinh thần và cảm xúc của chúng ta. Đồng thời nó cũng đem lại yếu tố tâm linh mà tôi thấy hiện nay thế giới đang thiếu, và điều đó có thể rất hữu ích. Nếu nhìn lại cách tổ tiên chúng ta dùng giác quan và trực giác để diễn giải đất đai — một đám mây có thể báo mưa, nhưng cũng có thể có nghĩa là tổ tiên đang nói với bạn — đó dường như là một cách sống thật đẹp. Và khi chúng ta sống trong thời kỳ đồ đá cũ, chúng ta không có nhiều tài nguyên để giải trí, nhưng chúng ta vẫn tô điểm cho mình, nhảy múa, kể chuyện, vẽ tranh hang động.
Vậy tôi nghĩ điều đó thực sự nhắc nhở chúng ta rằng những thứ thường bị xem là xa xỉ hay phù phiếm không hề như vậy, chúng căn bản là quan trọng. Việc tin vào những điều này tự bản thân nó đã tốt cho chúng ta. Đó có phải là điều bạn tin không? Bạn tin rằng tin vào một cái gì đó vượt lên trên, dù là mang tính tinh thần hay tôn giáo, thực ra là tốt cho chúng ta. Vậy đó là lý do đủ để tin vào nó.
Đó là lý do đủ để tin, nhưng tôi nghĩ một khi bạn tin thì điều đó tự nhiên sẽ thay đổi cách bạn hành xử. Bạn sẽ không sống như trước nếu bạn, bạn biết đấy, tin vào những điều cơ bản khác đi.
Và cách mà nó thay đổi những gì bạn tin là có lợi cho bạn. Ý bạn là đó là lý do đủ để tin, để muốn tin vào nó?
Tôi nghĩ đó là lý do đủ để thử.
Ừ. Ý tôi là, đôi khi xuyên suốt lịch sử loài người nó khiến người ta làm những việc khủng khiếp, đúng không? Tự tử, đeo bom vào người và làm những việc ghê rợn vì họ tin vào cái gì đó vượt lên trên. Nó cũng có thể dẫn đến những hành vi hủy hoại.
Ý tôi là, tôi không nghĩ có bằng chứng từ những trải nghiệm cận tử cho thấy điều đó đúng. Tôi nghĩ, tôi biết bạn đang nói đến điều gì đó mang tính tôn giáo hơn về bản chất…
Bởi vì tôi đang xem cái đó — Jack bảo tôi xem bộ phim tài liệu Capturing Bin Laden. Tôi đang xem tối qua và những người này lao vào các tòa nhà vì họ tin vào, bạn biết đấy, họ rõ ràng đã bị cực đoan hóa theo nhiều cách khác nhau, nhưng họ tin rằng sẽ tới một đời sau tốt hơn đời này và rằng họ đang hi sinh bản thân vì một điều tốt chung hơn. Vậy nên đó chỉ là, tôi đoán là một ý ngoài lề, nhưng niềm tin vào sự siêu việt tự nó trong chừng mực nào đó không nhất thiết luôn đảm bảo rằng hành vi của chúng ta trên hành tinh này sẽ mang tính xây dựng.
Ừ. Và tôi định nói có thể đó là điều gì đó mang tính giáo điều hơn, nhưng tôi nghĩ bạn hoàn toàn đúng khi nêu điểm đó. Tôi không cố ngồi đây và nói rằng tôi đã tìm ra giải pháp hoàn hảo và mọi người nên làm theo và mọi thứ sẽ ổn. Tôi biết điều đó không đúng. Tôi không hề muốn nói như vậy. Tôi nghĩ chúng ta hoàn toàn nên nghi vấn mọi thứ tôi đang nói và tôi sẽ tiếp tục nghi vấn cách tôi đang sống và tiếp tục cố gắng học hỏi và trưởng thành.
Tôi đoán ý là: niềm tin vào một điều gì đó siêu việt — có làm cho đời sống chúng ta nhất thiết tốt hơn không? Tôi đoán câu trả lời là tôi không thể khẳng định chắc chắn, nhưng có thể.
Ừ.
Thực ra lúc này tôi đang rất ám ảnh với ý tưởng về mục đích và ý nghĩa, bởi vì rõ ràng chúng ta đang sống trong một xã hội ngày càng cá nhân chủ nghĩa và độc lập đang trở nên thịnh hành. Vì nhiều lý do đã xảy ra trong 50, 60, 70 năm qua, chúng ta có nhiều độc lập hơn. Đặc biệt phụ nữ có nhiều độc lập hơn, điều mà tôi nghĩ hầu hết mọi người đều ủng hộ. Chúng ta có nhiều lựa chọn hơn bao giờ hết. Và cùng với lựa chọn là độc lập. Bây giờ tôi có thể chọn khi nào mình có gia đình và có thể trước đây tôi không thể chọn.
Và với lựa chọn và tự do, tôi nghĩ một số ham muốn khoái lạc nhất thời và các cám dỗ nắm lấy con người và chúng ta cuối cùng hy sinh bộ tộc, trách nhiệm chia sẻ và sự phụ thuộc lẫn nhau. Và phần lớn ý nghĩa của chúng ta trước đây đến từ những điều như vậy. Vậy nên tôi thấy ở mức độ nào đó khi chúng ta nghĩ về cách chúng ta leo lên từ cái tôi đến gia đình tôi, tới thành phố của tôi, tới quốc gia của tôi, rồi có thể tới Thượng Đế của tôi — những lớp ấy đã rơi rụng. Và giờ với nhiều người trong chúng ta, chỉ còn lại mình tôi. Và điều đó gây ra một khủng hoảng về ý nghĩa và mục đích sống vì chúng ta kiểu như mất chỗ dựa. Vậy quan điểm của bạn về chuyện này là gì? Và, bạn có nghĩ đúng là chúng ta đang bị mất chỗ dựa hơn bao giờ hết không? Và bạn nghĩ làm thế nào để quay lại điều đó nếu chúng ta có thể đồng cảm với cảm giác hơi lạc lõng và mất chỗ dựa, và sự phổ biến theo ý kiến của tôi là ngày càng nhiều người gặp khủng hoảng tuổi trung niên và quay sang tôn giáo hay tâm linh hay gì đó?
Ừ, thôi, thực ra tôi đã dự đoán điều này vào tháng 3 năm 2020, và điều đó có ghi lại vì tôi đã lên một podcast và tôi đã nói, tôi thấy trước một cuộc khủng hoảng sức khỏe tâm thần lớn, nhưng chúng ta có thể chọn để nó trở thành một cuộc cách mạng tinh thần. Rồi rõ ràng phần còn lại của đại dịch đã xảy ra. Rồi có sự trở lại với xã hội, mà tôi nghĩ mọi người cũng thấy rất khó khăn về mặt tinh thần. Cùng lúc đó có khủng hoảng chi phí sinh hoạt, khoảng cách giàu nghèo, một cuộc chiến mới, tỉ lệ tội phạm, bạn biết đấy, ít nhất là ở London, theo trải nghiệm sống của tôi, chúng đã tăng đáng kể vì nhiều lý do mà tất cả chúng ta đều góp phần. Nhưng bạn biết đấy, điều đó thay đổi cảm giác an toàn của bạn trong xã hội.
Tôi là người rất ủng hộ công nghệ. Rõ ràng tôi là một nhà khoa học, nhưng thật mỉa mai khi chúng ta dường như cô lập hơn bao giờ hết trong khi theo một cách nào đó chúng ta kết nối hơn bao giờ hết. Tôi đã nói điều này trước đây, nhưng tôi sẽ nói lại: tôi nghĩ lối thoát là trở về với trí tuệ cổ xưa, với sự kết nối thực sự, mà tôi tin có thể cùng tồn tại với việc kết nối và phát triển về công nghệ. Nhưng vâng, tôi chỉ nghĩ rằng chúng ta đã mất đi ý nghĩa của việc làm người, nghĩa là thực sự kết nối với chính mình, là một phần của cộng đồng và quan tâm tới điều gì đó hơn bản thân và vòng tròn thân cận ngay bên trong của bạn.
Vậy theo định nghĩa của bạn, kết nối thực sự là gì? Tôi đoán có kết nối giả nếu có kết nối thật. Vậy kết nối thật là gì và kết nối giả là gì?
Tốt, tôi sẽ chỉ nhắc lại những gì tôi đã nói trước đây, vì nó về kết nối với chính bạn, với người khác và với thế giới hoặc một điều gì đó vĩ đại hơn. Và, bạn biết đấy, nó là về cái gì đó sâu sắc và không mang tính giao dịch. Nó là về cái gì đó có ý nghĩa.
Nó nói về điều gì đó vị tha. Tôi nghĩ là về việc đóng góp.
Hôm đó khi bạn đi qua bệnh viện, bạn đã trải qua những gì?
Ừm, nhìn thấy toà nhà đó khiến tôi bị kích động, và tôi, bạn biết đấy, tôi đã rõ ràng là đã xem trên Google Maps, nhưng không thực sự nghĩ rằng mình sẽ đi ngang qua nó. Nếu tôi biết trước, tôi đã đi đường khác và tôi nhớ mình đã nghĩ là thật bất công khi tôi phải nhìn thấy toà nhà này. Nó là một kích thích không cần thiết đối với tôi. Và, và rõ ràng, rõ ràng tôi đã nói với Robin là, cậu phải gửi cho tôi một dấu hiệu, nhưng có lý do cho điều đó, đó là, bạn biết đấy, tôi đã đến bệnh viện đó mỗi ngày trong một tháng cho lần nhập viện đầu tiên của anh ấy. Và tôi nghĩ khoảng ba tuần cho lần thứ hai.
À, nhưng anh ấy có hai lần phải vào ICU và một trong số đó tôi đã, bạn biết đấy, đến thăm anh ấy trong ngày. Lúc đó anh ấy đã nằm liệt giường khá nhiều tuần rồi. Tôi về nhà, tôi đang cố bình tĩnh lại và, bạn biết đấy, ngồi trên ghế sofa chuẩn bị cho buổi tối. Rồi đột nhiên tôi thấy đường dây cấp cứu gọi và tôi nghe họ nói nhịp tim anh ấy tăng lên tới 200, ICU đang ở đây rồi, chúng tôi đã gọi ‘crash call’ và họ cứ nói lia lịa. Và tôi bỗng nhiên nói, tôi có nên quay lại bệnh viện không? Và cô ấy nói, có. Bằng giọng nói như kiểu, cậu phải tới càng nhanh càng tốt. Tôi lên Uber. Từ nhà tôi đi Uber mất khoảng 30 phút. Tôi nhắn cho bạn thân là, mình phải chạy vội về bệnh viện. Anh ấy ở tầng 15. Nên tôi đứng chờ thang máy, lên tới đó, thấy điều dưỡng trưởng đến mở cửa. Tôi chỉ hỏi, anh ấy có ở phòng không? Và cô ấy nói, có, anh ấy ở trong phòng. Nhưng khuôn mặt cô ấy trông không ổn.
Tôi chạy vòng và thấy tất cả máy móc từ ICU để ở hành lang với cả trăm dây chằng ra khỏi phòng. Chạy vào phòng và thấy Robin ngồi dậy trên giường, cười tươi khi thấy tôi. Anh ấy chỉ nói với tôi, khi tôi nghĩ đây là kết thúc, tôi cứ nghĩ, làm ơn cho tôi nhìn thấy mặt cô ấy thêm một lần nữa. Và, bạn biết đấy, sau đó anh ấy đã khá hơn một chút. Nhưng rồi, ờm, ở lần nhập viện đầu tiên đó, cuối cùng tôi nói với anh ấy, em nghĩ anh phải bắt đầu ngồi ra ngoài. Bác sĩ nói, anh phải ngồi dậy khỏi giường. Và nhân viên trị liệu đến. Anh ấy nói, anh không muốn liệu pháp. Anh có em rồi. Nên tôi đảm nhận trị liệu, người làm liệu pháp phản xạ (reflexology) đến, anh ấy giả vờ ngủ. Và cuối cùng tôi nói, anh yêu, anh phải chơi theo luật. Em không thể làm việc này một mình. Và anh không thể cứ nằm mãi trên giường. Anh phải ngồi dậy. Nên họ giúp anh vào ghế. Và ngày đó khi tôi đến nói tạm biệt anh, tôi ôm anh mặt đối mặt. Tôi không nhận ra suốt thời gian ấy tôi chỉ hôn anh từ bên cạnh giường vì anh nằm trên giường. Khi chúng tôi ôm mặt đối mặt, tôi òa khóc và tôi chưa bao giờ cho anh thấy điều gì ngoài một gương mặt mỉm cười suốt thời gian đó.
Tôi đi rồi nhận được một loạt tin nhắn nói, anh sẽ không ở xa em thêm một đêm nào nữa. Anh đang lở loét ở bệnh viện này trong khi có thể ở bên em. Hôm sau khi em vào, chúng ta sẽ nói với bác sĩ là anh về nhà. Nên tôi nghĩ, được, hôm sau vào, đúng giờ khám bệnh của kíp bác sĩ. Và tôi gần như là một phần của kíp khám bệnh, như là bác sĩ chuyên khoa nói mọi thứ rồi hỏi, thế ổn chứ, Tara? Kiểu vậy. Và anh ấy nói, anh muốn về. Anh sẽ về hôm nay. Anh muốn ở nhà với vợ tối nay. Và cô (bác sĩ nữ) rất khôn ngoan. Cô nhìn tôi và hỏi, bà nghĩ sao, Tara? Bởi vì cô biết tôi chưa bao giờ đặt anh ấy vào tình thế nguy hiểm. Nhưng tôi cũng đang đứng trước người đàn ông tôi yêu. Tôi sẽ nói với anh ấy rằng tôi không tin tưởng anh ấy, tôi không tin vào khả năng ra quyết định của anh ấy — người luôn luôn đứng sau lưng tôi — hay là tôi phải cho anh thấy rằng tôi sẽ ủng hộ anh như anh đã luôn ủng hộ tôi. Và tôi nói với cô ấy, tôi hiểu vì sao cô không ủng hộ chuyện này, nhưng tôi nghĩ tôi có thể xoay xở được. Và trong hai ngày, anh ấy được xuất viện khỏi bệnh viện.
Vẫn ngưng truyền tĩnh mạch, nhưng vẫn còn phải dùng oxy. Chúng tôi vẫn phải vào để làm các xét nghiệm tủy xương và nhận truyền máu cũng như tiểu cầu và các thứ. Nhưng anh ấy bắt đầu hồi phục dần dần. Đó là một quá trình phục hồi chậm. Thường thì trong một tuần sẽ tới đợt điều trị thứ hai. Anh ấy không đủ khỏe cho điều đó. Nhưng chúng tôi đến điểm mà cô ấy nói chúng tôi có thể về Hampshire. Rồi anh ấy ngừng dùng gậy đi. Anh ấy ngừng dùng oxy. Chúng tôi quay lại London cho đợt điều trị thứ hai. Cô ấy nói, tôi không nghĩ anh có thể quay lại trong tình trạng tốt như hiện giờ. Nhưng đợt điều trị thứ hai thật tàn khốc. Và nó không hiệu quả.
Vậy là anh ấy lại vào bệnh viện vài tuần. Rồi như tôi đã nói, vào ngày 4 tháng 10, tôi đưa anh ấy về nhà. Ngay cả lúc đó, bác sĩ chuyên khoa nữ nói với tôi, lần cuối bà đưa ông về Hampshire, ông đã khá hơn rất nhiều. Nếu có gì thay đổi, đưa ông về London. Còn bác sĩ chuyên khoa nam đưa tôi hai ống tiêm thuốc kích thích tủy xương và nói, bà không được dùng cái này mà không có sự cho phép của chúng tôi. Nhưng nếu có gì thay đổi, tiêm cho ông bằng cái này và đưa về London. Vậy nên tôi vẫn còn một tia hy vọng, mà đáng lẽ tôi không nên có. Và như tôi đã nói, anh ấy sống thêm được ba tuần rưỡi thay vì hai.
Và, đúng vào cuối cùng, vì anh ấy nằm trên giường bệnh trên nệm hơi, anh ấy nói là, có lẽ em có thể nằm lên giường với anh. Khi anh ấy không thể tự di chuyển, anh ấy không thể đưa một cốc nước lên môi được hay làm gì cả, nhưng anh ấy bằng cách nào đó vẫn di chuyển được cánh tay. Tôi luôn ngủ dựa lên ngực anh ấy. Rồi sau vài giây, anh ấy nói, anh thực sự bị chứng sợ không gian kín. Và, bạn biết đấy, tôi đã phải dựng thanh chắn giường lên để nằm trong giường vì giường quá nhỏ và tôi sợ mình sẽ rơi ra. Tôi nói, không sao đâu, anh yêu.
Và tôi nghĩ rằng, tôi nghĩ đó là cách anh ấy tạm biệt tôi. Bởi vì anh ấy mất hai ngày sau đó.
Bạn đang suy nghĩ gì vậy?
Ừm, chỉ là rất buồn.
Ừm, tôi không muốn anh ấy bị lãng quên.
Tôi đã dành tặng cuốn sách của mình cho anh ấy, nhưng tôi cũng biết — vì chúng tôi đã có cuộc trò chuyện này — rằng có điều gì đó, vẫn còn điều gì đó tôi phải làm trong đời này, đó là lý do tôi phải ở lại.
Ừm, vâng, tôi nghĩ có một mục đích cần hoàn thành mà Robin muốn tôi thực hiện, nên đó là điều tôi sẽ làm.
Còn việc yêu lần nữa thì bạn nghĩ thế nào? Bởi vì tôi cũng từng nghĩ đến viễn cảnh khủng khiếp trong đời mình là mất người bạn đời và sẽ khó khăn thế nào, từ góc nhìn này dường như rất khó để yêu lại, gặp gỡ người khác và nghĩ về những chuyện đó một lần nữa. Bạn nghĩ sao về điều đó?
Ừm, thực ra tôi đã trải nghiệm tình yêu vô điều kiện, điều mà trước đây tôi không tin. Lần đầu Robin nói với tôi “Anh yêu em vô điều kiện” vì tôi có đôi chút vướng bận từ các mối quan hệ trước, tôi nói “đừng nói thế vì tôi không nghĩ điều đó tồn tại.” Anh ấy không nói lại lần nào nữa, nhưng mỗi ngày trong phần đời còn lại anh ấy đã cho tôi thấy điều đó là thật. Đến một lúc tôi chỉ biết rằng điều đó là thật. Tôi sẽ nói, bạn biết đấy, rõ ràng mọi người thường nói mấy câu như “anh ấy muốn em được hạnh phúc.” Và, bạn biết đấy, tôi vẫn đeo nhẫn cưới hơn hai năm. Và thậm chí một vài người bạn của anh ấy còn nói, em không cần đeo nữa đâu, nhưng tôi nói, tôi muốn, và tôi đeo nó ở trong khoảng thời gian mà tôi còn cần. Tôi sẵn sàng đón nhận tình yêu, nhưng tôi sẽ không đi tìm nó; cứ tạm nói vậy. Tại sao? Ừm, tôi không biết. Ý tôi là, đó cũng không phải phong cách của tôi, nhưng tôi nghĩ tôi đã quá may mắn với những gì mình có nên tôi cũng ổn nếu không có điều đó nữa. Rõ ràng tôi còn quá trẻ để không muốn có điều đó một lần nữa, nhưng tôi cũng cảm thấy khá yếu mềm. Vậy nên tôi sẽ xem mọi chuyện như thế nào tiếp theo.
Tôi đã thấy biết bao doanh nhân đối xử với bán hàng như một vấn đề hiệu suất trong khi thường lý do là do khả năng hiển thị, bởi vì khi bạn không thể thấy điều gì đang xảy ra trong pipeline của mình, giai đoạn mỗi cuộc hội thoại đang ở đâu, cái gì bị đình trệ, cái gì đang tiến triển, bạn không thể cải thiện gì cả và không thể chốt được giao dịch. Nhà tài trợ của chúng tôi, Pipedrive, là công cụ CRM số một cho các doanh nghiệp nhỏ và vừa, không chỉ là một danh sách liên hệ, mà là một hệ thống thực sự cho thấy toàn bộ quy trình bán hàng của bạn từ đầu đến cuối, mọi thứ đang diễn ra, cái gì bị chậm và các bước bạn cần thực hiện tiếp theo. Tất cả các đội của bạn có thể hoạt động thông minh và nhanh hơn. Các đội sử dụng Pipedrive trung bình chốt được gấp ba lần giao dịch so với những đội không dùng. Đó là CRM đầu tiên được làm bởi người bán hàng cho người bán hàng, được hơn 100.000 công ty trên toàn thế giới tin dùng, bao gồm cả đội của tôi, những người cực kỳ yêu thích nó. Hãy thử Pipedrive ngay hôm nay bằng cách truy cập pipedrive.com/CEO, và bạn có thể thiết lập trong vài phút mà không cần thanh toán. Nếu bạn dùng liên kết này, bạn sẽ được dùng thử miễn phí 30 ngày.
Một trong những điều tôi đã nghĩ nhiều khi bắt đầu The Diary of a CEO là ai sẽ là nhà tài trợ cho chương trình này. Tôi muốn các nhà tài trợ là những công ty mà tôi tin đến mức đã đầu tư tiền của mình vào họ. Lý do tôi làm vậy là nếu tôi sẵn sàng đặt tiền vào thứ mình nói tốt, thì nhất định tôi phải yêu thích sản phẩm đó. Và đây là một trong những sản phẩm mà tôi vừa đầu tư hàng triệu bảng Anh vào. Tôi đang ở giai đoạn cuối khi tạo ra sản phẩm điện giải bổ sung nước riêng của mình. Tôi đang tìm một thứ nhất định: một sản phẩm không quá ngọt, có cơ sở khoa học. Tôi kể với bạn tôi là George Heaton về điều này. Anh ấy nói đang làm việc với một người tên Ross McKay. Họ cho tôi vào một nhóm WhatsApp, họ cho tôi xem sản phẩm, và tôi đã mê luôn. Họ có dạng gói, họ có lon, và dải sản phẩm tập trung vào hiệu suất, phục hồi và giấc ngủ. Hãy thử ngay bằng cách vào usecadence.com và để bắt đầu, đừng nói với ai nhé, tôi sẽ cho bạn mã là Diary, mã đó sẽ giảm 15% và thêm 15% giảm cho các gói đăng ký.
Và nếu tôi nói với bạn tôi đã trải qua những gì bạn đã trải qua, và tôi hỏi bạn câu này: tôi có nên đi tìm tình yêu lần nữa không? Bạn sẽ cho tôi lời khuyên gì? Nếu tôi đã mất người bạn đời và giờ đã, bao lâu rồi, bốn năm kể từ đó?
Gần vậy.
Ừ. Bạn sẽ cho tôi lời khuyên gì về tình yêu?
Tôi nghĩ đó là rất riêng tư. Tôi nghĩ, bạn biết đấy, nếu bạn muốn có một mối quan hệ thì hoàn toàn ổn. Nếu bạn chưa chắc thì cũng ổn. Tôi nghĩ có nhiều mức độ khác nhau về thời gian mà mọi người cần. Tôi biết rằng khi, bạn biết đấy, phần lớn những người xung quanh tôi đều kiểu nói rằng, bạn hoàn toàn có thể làm điều đó một lần nữa; một người bạn tôi, người đang đính hôn với một người từng góa vợ, đã nói với tôi lúc đó: tôi nói thật với em, hai năm là chưa đủ. Và điều đó như một sự giải tỏa. Vậy nên rõ ràng giờ lại gần thêm hai năm nữa. Tôi, bạn biết đấy, tôi nghĩ nếu tình yêu là dành cho tôi, nó sẽ đến với tôi. Vậy nên tôi không lo lắng, tôi khá bình tĩnh về điều đó.
Bạn khác thế nào? Những cách rất cụ thể hay rất rõ ràng mà bạn khác đi sau chuyện này là gì? Bạn bè bạn sẽ nói gì nếu tôi hỏi, Tara bây giờ khác ra sao?
Ừm, tôi nghĩ họ sẽ nói tôi mong manh hơn và dễ tổn thương hơn vì họ vẫn rất, rất bảo vệ tôi.
Tôi biết họ sẽ nói vậy vì một vài người đã nói và lúc đầu tôi không thích nghe điều đó, nhưng họ nói, em sẽ giúp được rất nhiều người. Và, bạn biết đấy, lần đầu có ai đó nói vậy tôi đã nghĩ, tôi đã là bác sĩ, tôi đã là huấn luyện viên. Toàn bộ con người tôi vốn là để giúp đỡ người khác.
Tôi không cần chồng mình phải chịu đựng kinh khủng rồi chết đi để tôi có thể giúp người khác. Nhưng bây giờ tôi thực sự cảm thấy rằng mình có thể và tôi muốn làm điều đó.
Và bạn muốn giúp họ về vấn đề gì? Bạn muốn giúp ai? Những người đang đau buồn?
Không chỉ những người đang đau buồn. Tôi nghĩ, bạn biết đấy, mọi người đang đấu tranh và chịu khổ theo nhiều cách khác nhau và thực sự, họ rất muốn được thấy, được thừa nhận. Và tôi nghĩ đó là một chỗ quan trọng mà tôi rất muốn làm gì đó.
Tôi ngày càng tò mò hơn về ý tưởng rằng có thể tôi đã sai về thực tại chủ quan và cách tôi nhìn nhận mọi thứ. Nên tôi tự hỏi, liệu có một định nghĩa rõ ràng hơn về thực tại chủ quan mà bạn nhìn thấy không, kiểu như, bạn có nghĩ chúng ta là những linh hồn cư ngụ (trong thân xác) không? Rồi tại sao lại có, có lý do nào mà tôi đến trong thân xác này không? Có một mục đích nghiệp lớn hơn vì sao tôi sống không? Câu hỏi tối thượng là ý nghĩa cuộc sống là gì? Trong quan điểm thế giới của bạn, mục đích là gì? Tại sao tôi phải sống?
Tôi không biết mình có thể trả lời được không, nhưng tôi sẽ nói những gì đang hiện lên trong đầu, đó là, chẳng hạn như bạn và tôi có thể chưa bao giờ gặp nhau trong đời, đúng không? Và vì lý do nào đó thì chúng ta đã gặp và trước khi tôi làm podcast với bạn lần trước thì chúng ta chưa từng gặp, nhưng mọi người không thể ngừng nói về mức độ hoá học giữa hai người, như thể chúng tôi đã biết nhau cả đời. Tôi luôn nói, tôi cảm thấy như đang nói chuyện với em trai mình. Rồi tập đó lại có lượt xem nhiều như vậy. Tôi không tin đó là ngẫu nhiên hay trùng hợp. Tôi nghĩ có một lý do cho điều đó. Và với tôi, theo một cách nào đó bạn là người tệ nhất để tôi đến kể câu chuyện này lần đầu, bởi vì bạn là người hoài nghi nhất trong số tất cả những người dẫn podcast mà tôi có thể nghĩ đến. Vậy nên rõ ràng là điều đó có ý nghĩa. Tôi không thể giải thích được. Tôi không đến đây với mọi câu trả lời. Tôi chỉ may mắn đủ là một người có tư cách/uy tín mà đã có một trải nghiệm mà hầu hết mọi người không nói tới, mà tôi có thể mở ra cho người khác. Tôi sẽ nói vậy thôi. Nhưng tôi muốn thêm một điều nữa mà tôi cảm thấy cũng liên quan, đó là vì nhóm bạn và kiểu những cuộc trò chuyện chúng tôi có. Nhà xuất bản không cho phép tôi đưa câu chuyện cá nhân của bạn bè mình vào sách. Tôi phải lấy chuyện từ những người mà tôi hoặc chưa từng gặp hoặc chỉ gặp một lần hoặc là bạn của bạn bè. Vậy nên mọi câu chuyện cá nhân bạn đọc trong cuốn The Signs, mà có tên thật của người đó và do chính họ viết, là những người tôi không quen. Và tất cả họ đều nói cùng một điều. Họ thấy, bạn biết đấy, những hiện tượng ánh sáng lạ khi họ nghĩ về người thân đã mất, hoặc họ nhận được dấu hiệu không thể nhầm lẫn, hoặc chim robin đến thăm họ. Vâng, tôi không bịa chuyện đó. Có điều gì đó ở đó. Tôi không biết chính xác đó là gì. Tôi hy vọng mình tìm ra trước khi chết, nhưng cũng có thể chỉ tìm ra sau khi chết. Tôi không biết.
Và tất cả mấy chuyện đó có ý nghĩa gì không? Nó quay về câu hỏi tôi vừa hỏi lúc nãy vì bạn nói bạn nghĩ chúng ta gặp nhau có lý do và người ta có thể đưa ra vài lý do vì sao thế. Có thể vì bạn sẽ tiếp tục giúp rất nhiều người và truyền một thông điệp quan trọng đến nhiều người, hoặc gì đó. Nhưng tôi không biết. Đây là sự tò mò của tôi cố gắng đi tới một kết luận, rằng là để làm gì, vì cái gì? Tại sao con người ở đây? Tại sao con chó của tôi, Pablo, không có — hay nó có khả năng giống như thấy dấu hiệu và giao tiếp không?
Ồ, nó có nhiều khả năng hơn bạn nhiều mặt đấy.
Ý tôi là, bạn có nói về điều đó trong sách, đúng không? Bạn nói về thú nuôi và động vật.
Được, để tôi nói về điều đó một chút. Chó và mèo có thể ngửi thấy một số bệnh và chúng có thể ngửi thấy cái chết sắp đến. Có một cái gọi là hyperosmia, tức là ở con người, đó là khả năng ngửi nhiều hơn mức bình thường. Có một y tá rất nổi tiếng tên Joy Illna, người đã ngửi thấy bệnh Parkinson của chồng bà nhiều năm trước khi ông được chẩn đoán. Và khả năng ngửi thấy bệnh đó của bà đã dẫn đến việc tạo ra một xét nghiệm lấy mẫu bằng tăm bông mới, lấy hoá chất từ da người, để dự đoán xem họ có bị Parkinson hay không. Vậy nên có một vài ngoại lệ ở con người, họ được gọi là những người có khứu giác siêu nhạy, ví dụ. Không phải ai cũng có khả năng đó, nhưng một vài người có. Người mù thì tái cấu trúc vỏ não thị giác và thùy chẩm để phục vụ cho phương thức định vị bằng tiếng vang (echolocation). Con người vốn không được thiết kế cho echolocation. Dơi và cá heo thì có. Nhưng người mù có thể tận dụng phần vỏ não thị giác không dùng tới để học cách nhận biết khoảng cách các vật bằng cách dựa vào thời gian âm thanh phản hồi từ bề mặt. Nói chung, động vật có những giác quan mà chúng ta không có. Một vài người rất hiếm có thể có một số giác quan mà động vật có nhưng hầu hết con người thì không. Chúng ta cũng có khả năng tái kết nối một số neuron để thay thế những giác quan mà chúng ta không có. Và tôi sẽ vòng lại chỗ chúng ta bắt đầu, tức là bạn có thể tạm gác lại sự hoài nghi bằng cách hiểu rằng có rất nhiều thứ chúng ta chưa thể chứng minh ở thời điểm này, nhưng bạn biết đấy, khoa học đang trong cuộc hành trình đẩy giới hạn, như Russell Foster đã gợi ý rằng không chỉ có tế bào que và tế bào nón trên võng mạc — vốn dành cho thị giác — mà còn có một loại tế bào khác cảm nhận sự trôi qua của thời gian qua chu kỳ sáng-tối. Và đó là cách chúng ta tạo ra nhịp sinh học. Ông đã bị các nhà khoa học chế giễu, họ nói là: chúng ta đã nghiên cứu mắt 150 năm rồi, và bạn nghĩ có một loại tế bào mới mà chúng tôi bỏ sót trong suốt thời gian đó, và bạn tìm ra nó.
Và đúng như vậy, bây giờ người ta đã xác định được các tế bào gọi là tế bào melanopsin, nhờ đó những con gặm nhấm mù vẫn có thể duy trì nhịp sinh học vì chúng có thể cảm nhận chu kỳ sáng tối thay đổi. Nhưng nếu bạn cho chúng đeo kính áp tròng mờ đục, chúng sẽ bị lệch khỏi nhịp sinh học. Vậy nên tôi sẽ không thể đưa cho bạn một câu trả lời ở cuối podcast này, nhưng có lẽ đó cũng là điều đẹp đẽ của mọi thứ — chúng ta không ở điểm đã biết hết mọi điều cần biết. Nhưng có rất nhiều dấu hỏi lớn thật sự thú vị.
Bạn có nghĩ chúng ta sẽ bao giờ tìm ra những câu trả lời đó không? Bạn có nghĩ khoa học rồi sẽ đạt tới chỗ đó không? Bạn có nghĩ sẽ có một ngày chúng ta khám phá ra những điều chứng minh nhiều điều bạn viết trong cuốn Signs thực sự là đúng không? Kiểu như có thể đứng vững khoa học, lặp lại được?
Ừ, tôi nghĩ là có. Nhưng tôi không nghĩ chúng ta sẽ có mặt ở thời điểm đó.
Tôi luôn bị mê hoặc vì bạn biết quá nhiều về khoa học thần kinh và mối liên hệ không chỉ của khoa học thần kinh, mà còn của tâm linh và cả tâm lý học con người nói chung. Điều tôi luôn thấy thú vị ở bạn là bạn có thể kể cho tôi những điều tôi chưa biết, như lần trước bạn nói với tôi về việc nhìn vào mắt trái của ai đó, về việc mồ hôi thấm qua da và chu kỳ kinh nguyệt đồng bộ với nhau. Những thứ đó là những điều rất thực tế đã giúp tôi nhìn nhận cuộc sống khác đi. Nhưng giờ tôi nghĩ đã hai năm rồi tôi không nhìn vào mắt phải ai đó, nhất là khi họ bực mình hay gì đó. Vậy có điều gì khác như vậy mà bạn trở nên tò mò hoặc khám phá hay đã nói về kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau và có thể liên quan đến lời tôi không?
Tôi nghĩ chúng ta đã bàn về nó, đó là việc nhận thấy cái đẹp. Điều đó thực sự thay đổi cuộc chơi với tôi. Nó giống như đưa lòng biết ơn lên một tầm mới.
Và đó là một thực hành chủ động khi sống, đi khắp nơi và tìm cái gì đó đẹp.
Ban đầu là thế, nhưng rồi nó trở thành thói quen.
Ừ.
Và nó tạo ra oxytocin giống như việc thực hành lòng biết ơn. Vì vậy rõ ràng nó mang lại phần thưởng cho bản thân. Thế nên bạn tự nhiên muốn làm điều đó nhiều hơn. Nhưng tôi nhận thấy tôi cũng chỉ ra điều đó với người khác nhiều hơn bây giờ, tức là tôi rõ ràng đang cố tạo ra một chút hiệu ứng đám đông, không phải cố ý, nhưng tôi không thể nhịn được. Nếu tôi thấy điều gì thực sự đẹp, tôi sẽ nói: “Ồ, bạn có thấy không?”
Những người làm điều đó thường dường như là những người hạnh phúc nhất. Bạn gái tôi làm vậy suốt. Cô ấy sẽ dừng xe vì có một bông hoa chúng tôi phải tốn 45 giây để nhìn bên kia đường. Với nhiều người thì chỉ là một bông hoa và chúng ta gần như đã quen nhìn thấy hoa rồi.
Đó là sự quen hóa.
Đúng. Vì vậy dù bạn đi ngang qua một cây tuyệt vời hay một tòa nhà ấn tượng mỗi ngày, cuối cùng bạn sẽ không để ý nữa vì đã quen. Vậy nên tính nổi bật là, bạn biết đấy, giữ cho bản thân luôn nhạy cảm, như tôi gọi là nghệ thuật nhận thấy.
Còn bây giờ bạn đang ở đâu trong hành trình đau buồn của mình?
Ý tôi là, tôi ổn hơn nhiều là điều đầu tiên tôi phải nói, vì rõ ràng đó là một quãng thời gian dài và u tối. Ừm, tôi biết điều đó, tôi biết mình vẫn chưa ở đó vì có một phần trong tôi sợ để ánh sáng của mình thực sự tỏa ra.
Giải thích điều đó.
Tôi nghĩ tôi đã chạm tới điều đó trước đây rằng nếu tôi, tôi cảm thấy nếu tôi ném mình trở lại sự nghiệp bây giờ, vì tôi đã nghỉ vài năm, và nếu nó trở nên rất thành công thì có một mức độ tội lỗi đi kèm. Nhưng ít nhất tôi nhận thức được điều đó. Tôi đã có vài cuộc trò chuyện với bạn bè thân về chuyện này. Tôi có khá nhiều kế hoạch phía trước vì việc xuất bản và quảng bá sách rồi những việc tiếp theo chúng tôi có thể làm. Nên tôi nghĩ tôi chỉ cần tiếp tục làm việc với điều đó khi mọi thứ diễn ra. Tôi biết điều đó sai, nhưng đó là cảm giác của tôi vào lúc này.
Chúng ta gặp lại nhau sau 10 năm nhé. Rõ ràng chúng ta sẽ gặp nhau trước đó, nhưng giả sử chúng ta gặp sau 10 năm và mùa tiếp theo của cuộc đời bạn thật sự thành công. Chuyện gì đã xảy ra?
Wow. Ừm, tôi đã vượt qua chính mình, dấn thân nhiều hơn và thực sự tỏa sáng, và điều đó thực sự đã giúp được rất nhiều người. Nhìn nụ cười trên mặt bạn khi bạn nói điều đó kìa.
Ừ. Tôi thực sự muốn cảm ơn bạn vì tất cả mọi thứ.
Cảm giác là tương hỗ. Thật sự là vậy. Bạn đã làm thay đổi chương trình và, ừm, khắp nơi tôi đến cho đến hôm nay, mọi người vẫn đến và kể cho tôi biết cuộc trò chuyện đó đã giúp họ thế nào. Nó truyền cảm hứng cho họ theo cách nào đó, nhưng cũng giúp họ hiểu, như bạn đã nói trước đó trong cuộc trò chuyện này, rằng tất cả những gì chúng ta biết không phải là tất cả những gì có thể biết. Và chỉ thế thôi, bạn biết đấy, tôi đã cố giữ vai trò hoài nghi trong suốt cuộc trò chuyện này. Tôi vốn dĩ hay hoài nghi, nhưng điều nữa xảy ra khi bạn làm podcaster là bạn trở nên cởi mở hơn. Gần như là nghịch lý. Bạn nghĩ mình sẽ học được nhiều hơn, nhưng thực ra qua những cuộc trò chuyện tôi đã có, tôi nhận ra có quá nhiều điều tôi không biết. Và thực tế điều đó đã đẩy tôi vào một vị trí bất khả tri hơn trước. Ý tôi là nó khiến tôi không thể rơi vào cái bẫy nghĩ rằng mình biết mọi thứ.
Đó cũng là lý do tôi thấy khó cam kết với bất kỳ niềm tin nào, như niềm tin tôn giáo hay thuyết vô thần, vì tôi liên tục ngồi đây lặp đi lặp lại và có người nói điều gì đó với tôi, tôi nghi ngờ rồi sau đó tự suy ngẫm, rồi xem xét nghiên cứu hay khoa học hay bất cứ thứ gì, và tôi thay đổi ý. Nếu bạn thay đổi ý nhiều lần như vậy, bạn nhận ra rằng tâm trí mình có lẽ không nên cố định vào bất kỳ lập trường nào.
Tôi thích điều đó. Tôi rất tự hào về bạn vì đã hiểu được điều đó.
Đó thực sự là một điều tuyệt vời để mọi người nghe. Nhưng nó là sự thật. Và tôi hy vọng trong số khán giả của mình, bạn biết đấy, tôi đã ngồi với đội một thời gian trước và tôi hỏi: các bạn có biết DOAC viết tắt cho cái gì không? Nó là diversity — sự đa dạng. Tôi hiểu mà.
Nhưng nó cũng đại diện cho những người mơ mộng, những người có tư duy cởi mở — đó là chữ O — những người đang tìm cách nâng cao nhận thức của mình. Và điều đó có thể hiểu theo bất kỳ cách nào bạn muốn mô tả, dù là nhận thức về sức khỏe, tâm lý, hay về bản thân họ. Còn chữ C là về sự kết nối. Nghe những câu chuyện của các bạn làm tôi thấy “tôi cũng vậy”.
Và tôi cũng cảm thấy vậy. Tôi cũng đang đấu tranh theo cách đó. Đó là khung tư duy mà tôi nghĩ đến cho chương trình. Và đó cũng là lý do tôi cố gắng giữ tư duy cởi mở với mọi thứ mình nghe và để mọi người được nói. Tôi chưa từng nói điều đó trước đây, nhưng giờ nói rồi, các bạn ạ.
Và đó là lý do tôi bị cuốn hút bởi cuộc trò chuyện hôm nay. Tất nhiên tôi hoài nghi — tôi nghĩ sự hoài nghi là lành mạnh. Nhưng tôi cũng cởi mở. Điều đó có nghĩa là tôi sẵn sàng lấy những gì bạn nói hôm nay để điều tra và thử nghiệm trong cuộc sống của mình. Và nếu tôi cởi mở, biết đâu tôi sẽ thu được bằng chứng cho chính mình.
Vậy nên cảm ơn bạn. Cảm ơn vì những gì bạn đang làm. Và như bạn đã nói lúc nãy, trong cuộc sống cứ an toàn và dễ dàng hơn khi ngồi trong chiếc hộp của điều đã biết — bạn sẽ không bị “bắn mũi tên”. Nhưng chính khi những người trong lịch sử dám nói rằng có thể trái đất quay quanh mặt trời, hoặc có thể trái đất không phẳng, họ đã phải chịu những mũi tên, nhưng điều đó đã đẩy xã hội tiến lên, giúp chúng ta sống tốt hơn. Vì vậy tôi luôn hoan nghênh những người có can đảm đặt câu hỏi.
Hy vọng đó là loại khán giả mà tôi đã xây dựng. Hy vọng họ không quá hẹp hòi hay quá cứng nhắc, nhưng tôi chắc họ sẽ tranh luận và chia sẻ những giai thoại trong phần bình luận. Thật sự tôi rất mong đọc phần bình luận của cuộc trò chuyện này, vì tôi biết nó sẽ đầy ắp những câu chuyện và trải nghiệm, điều mà tôi nghĩ sẽ rất bổ ích. Nhưng tôi xin nhắn tới mọi người trong phần bình luận hãy chủ động cởi mở, đồng cảm và tử tế — tức là trả lời người khác và đối xử tốt với họ — vì nỗi đau buồn, dù bạn có quan điểm thế nào đi nữa, là điều rất tế nhị. Và tất cả chúng ta đều đang cố tìm cách hạnh phúc hơn, kết nối hơn và đối diện với thực tế của trải nghiệm của mình.
Chúng tôi có một truyền thống kết thúc trên podcast này: khách mời cuối để một câu hỏi cho khách mời tiếp theo, mà họ không biết người nhận sẽ là ai. Và câu hỏi để dành cho bạn là: điều tốt nhất mà ai đó đã làm cho bạn là gì? Chúa ơi, bạn chắc chắn không dựng mấy câu này lên chứ? Không, nó đúng như ở đây. Nếu ai muốn đọc thì nó có trong cuốn sách. Phải là Robin đã cho tôi thấy rằng tình yêu vô điều kiện thực sự tồn tại.
Tara, cảm ơn bạn. Cuốn sách mới của bạn, The Signs — một cuốn sách đẹp, nhân tiện. The New Science of How to Trust Your Instincts sẽ ra mắt vào tháng Chín. Nếu bạn đang nghe điều này vào tháng Chín thì nó đã xuất bản rồi. Tôi sẽ để link ở bên dưới cho ai muốn đọc cuốn sách này.
Điều thực sự độc đáo ở bạn là bạn kết hợp tất cả những góc nhìn khác nhau này vào quan điểm, cách viết và nghiên cứu của riêng mình. Khi đọc cuốn sách này, nó kéo mọi người vào — cả những người hoài nghi lẫn những người tin — và đặt họ cùng vào một phòng để đối diện với một câu trả lời khả dĩ mới về bản chất của thực tại, có thể giúp được rất nhiều người trong chúng ta. Vì vậy tôi rất khuyến khích mọi người đọc nó, bởi nếu bạn là người thích mở rộng tâm trí và suy nghĩ vượt ra ngoài những điều đã biết, thì đây chính là cuốn sách và cũng là thời điểm — vì mọi lý do bạn đã nói về sự cô đơn, chủ nghĩa cá nhân và tất cả những thứ đó — mà mọi người cần đọc những cuốn sách như thế này. Tôi rất hào hứng khi sách ra mắt và rất mong nghe mọi người nghĩ gì và họ tiếp nhận thế nào. Vậy nên cảm ơn bạn đã viết một cuốn sách tuyệt vời và cảm ơn bạn đã quay lại. Và cảm ơn bạn một lần nữa vì nhiều năm trước đã ban phước cho chương trình của chúng tôi theo một cách sâu sắc, kéo theo một lượng khán giả mới rất lớn, điều đã đặt chúng tôi vào một hành trình đáng kinh ngạc. Vậy, cảm ơn bạn, Tara. Cảm ơn. Cảm ơn.
Giữ kín điều tôi sắp nói nhé. Tôi mời 10.000 người trong số các bạn đi sâu hơn nữa vào Diary of a CEO. Chào mừng đến với “vòng trong” của tôi. Đây là một cộng đồng riêng tư hoàn toàn mới mà tôi đang ra mắt với thế giới. Có rất nhiều điều tuyệt vời xảy ra mà các bạn chưa từng thấy: những bản tóm tắt trên iPad khi tôi đang thu âm cuộc trò chuyện, những clip chưa từng được phát hành, những cuộc trò chuyện hậu trường với khách mời và cả những tập mà chúng tôi chưa bao giờ phát hành, và còn nhiều nữa. Trong vòng này, bạn sẽ có quyền tiếp cận trực tiếp với tôi. Bạn có thể nói cho chúng tôi biết bạn muốn chương trình này thế nào, bạn muốn chúng tôi phỏng vấn ai và loại cuộc trò chuyện nào bạn muốn chúng tôi thực hiện. Nhưng nhớ là hiện tại chúng tôi chỉ mời 10.000 người đầu tiên đăng ký trước khi đóng cửa. Nếu bạn muốn tham gia cộng đồng riêng tư này, vào link trong phần mô tả phía dưới hoặc truy cập doaccircle.com. Tôi sẽ nói chuyện với các bạn ở đó.
是的。直到現在我才敢說,其實是有可能與已故的人溝通的。
我是以神經科學家和精神科醫師的身份這麼說的。
這是個禁忌,因為我們害怕別人會以為我們瘋了。
我是說,我曾經參與過把人關起來,並在他們不情願的情況下注射藥物的團隊,都是因為他們說的話與我所經歷的並沒有太大差別。
所以我想找出盡可能多的科學證據來支持這件事。
你覺得你找到答案了嗎?
有。
你有多確定?
百分之百。而且我發現的那些事會讓你震驚。
現在舞台交給你。
好。我是塔拉·斯沃特醫師,
是一名神經科學家和專攻精神科的醫師。
大約四年前,我心愛的丈夫因白血病去世,
就在我們結婚四週年兩天前。
當時我曾信任的一切都崩潰了。
我完全迷失、心碎。
但後來我開始從他那裡接收到一些訊號。
在絕望之中,我去諮詢過幾位通靈者,但並不滿意他們。
我最後想到,如果真的能與已故者溝通,而我又致力於優化我的大腦,那我應該可以自己做到。
於是我開始深入探究。
我在這項研究中發現的東西,將對很多人帶來非常有益的影響。
因為這代表我們的潛能遠超過目前對人類心智能力的認知。
所以聽我說,我要做的是,
我會嘗試提出一些觀眾可能會提出的質疑並來挑戰你。
我希望你把那些問題問我。給我三十秒鐘的時間。
我想說兩件事。
首先非常感謝你每週收聽並關注這個節目。
對我們所有人來說這意義重大。
這真的是我們從未想過、也無法想像會走到這一步的夢想。
其次,我們覺得這個夢才剛開始。
如果你喜歡我們做的事,
請加入那24%定期收聽我們播客並在這個應用上追蹤我們的聽眾行列。
我向你承諾,
我會盡我所能,現在和將來把這個節目做到最好。
我們會邀請你希望我對談的來賓,
並持續做你喜愛的節目內容。
謝謝。
塔拉·斯沃特醫師,
很高興再次見到你。
我也是。謝謝你回來。
你是我們節目史上觀看次數最多的來賓。
我們上次的對談只有點超過兩千萬次的觀看和下載,實在驚人。
但這次你回來要談的完全不同,
是關於這個「科學」的概念,和你職業生涯中所有的神經科學工作交織在一起。
我第一個問題是:你認為自己知道些什麼,是大多數人還無法理解、領會或接受的?請把我帶回這個想法的基本原理。
我相信我們的能力遠超過現今對人類心智所能的想像。
我也相信大腦其實會過濾心智的能力,讓我們能夠在這個物質層面上存在。
我為了研究那些訊號所發現的事會讓你震驚。
我們擁有而未覺察的能力,遠超你目前能想像的範圍。
在我生活的哪些方面和領域會顯現出來?
就從很簡單的開始。你認為我們有多少種感官?
五種。
我能聞、能觸、能聽、能看。
是五種嗎?
是啊,五種,不是嗎?
你有聽過第六感嗎?像是能看到鬼什麼的。
好吧。
我想大多數人會同意我們有五感。
有人會說,是否存在類似第六感的東西?
但沒有人能就那是什麼達成共識。
所以我實際上做了一次文獻回顧,檢視了幾篇關於人類有多少種感官的研究。
依我們目前的理解,我們實際上有34種感官。34種。
那這意味著什麼?你剛剛在提出一個主張。那個主張是什麼?這對我生活的物質層面會有什麼後果?
我提出一個假說,基於可觀測宇宙的類比,以及我們擁有這套擴展感官的事實,來挑戰你去理解:你比自己想像的更有能力。
你對我來說是個很好的例子,因為你熱愛理性、數據和科學,不太喜歡直覺、未知和看不見的事物。
所以我認為,如果我能在這次節目結束前說服你哪怕一點,那對社會的影響會非常巨大。
我是說,我發現的事情會讓你震驚。
你這話是什麼意思?
如你所知,我過去曾是精神科醫師,所以我能診斷別人是否有精神疾病。
在過去四年,我一直隱瞞著一個秘密,那四年中的某些時刻我不得不問自己:我是否罹患臨床抑鬱症?我是否精神病性發作?我是否躁狂?或者只是我的意識正在擴張?
我是說,史蒂夫,我也曾參與過那些因為人們說的話——而那些話與我過去四年所經歷的並沒有太大差別——把他們關起來、並在他們不願的情況下注射藥物的團隊。
好吧,我想我們最好把那個祕密說出來,因為我差不多兩年前坐在你這裡,我們有過一次很棒的對話,但那次你沒有告訴我的聽眾一件事,那次對話吸引了超過兩千萬人觀看。
在那個時間點,有一件事你沒告訴我,那就是你一直藏著的這個祕密。
那是什麼祕密,Tara?
我差不多在四年前失去了我最摯愛的丈夫,他死於白血病。
我還寫了這本書,裡面提到了我的個人故事,而且我信任你,所以我很想回到播客上,跟大家稍微說明一下過去四年來我經歷了什麼。
你的丈夫 Robin,是在 2016 年認識的,他在幾年後因白血病去世是在?
2021 年。
2021 年。
從 2021 年他過世之後,你的生活發生了什麼事?
你的世界發生了什麼?
如果我像躲在牆上的一隻蒼蠅一樣在你的情境裡,你會看到什麼?
醫生說他只剩兩周可活,但他其實活了三個半星期,然後在我們結婚第四周年的兩天前就去世了。
所以我在我們結婚四周年那天正拿著慰問卡在念。
要不是我周圍那些人成了我的堡壘,我想我今天不會在這裡。
你知道的,我以前從未有過那樣的經驗,真的是太、太毀滅性了。
即便我是神經科學家、精神科醫師,我當時完全是——完全迷失和崩潰。
然後每次我走到窗邊,不論在漢普郡還是在倫敦,我就會看到知更鳥。
我一輩子都沒看過這麼多知更鳥,之前也沒有,之後也沒有那麼多。
我現在偶爾還是會看到,但我注意到了。
我想,當然,這就是我想看到的。
我不知道那代表什麼,如果它真的有任何意義的話。
大約在他過世六個星期後,我睡著時聽到遠處有聲音,我們曾經被闖過一次。
我起來檢查,發現不是車庫的警報。
搞不清那是什麼聲音,以為可能只是遠處的鳥聲,就回去睡了。
大約凌晨四點。
然後我被一個很大的重擊醒來,擊在我的肩膀上。
我不會在你身上示範,因為那樣打你太用力我做不下去。
那不是輕拍。
所以我睜開眼,我能在床邊看到一個非常模糊、朦朧的 Robin,好像他在穿過黏稠的糖漿努力讓自己被看見。
我就被那景象吸住了,然後看到他越來越清晰。
我能分辨出他的頭髮輪廓和他的臉,然後突然他從上往下就消散了,我的眼睛就那樣。
我記得看到他的脛骨和腳,我半坐著撐著手肘看著,然後我就大聲倒抽了一口氣。
在絕望中,我確實去諮詢過幾個通靈者。
而且我內心有兩種聲音在對話。
我對自己說,這是那種瘋狂、絕望的人會做的事。
但同一時間,我又告訴自己,現在我瘋狂、絕望也是可以的。
我失去了我最好的朋友,我的人生伴侶。
我對世界如何運作的一切認知都崩塌了。
結果我對那些通靈者並不怎麼滿意。
然後在某個時刻,我現在已經記不得確切是什麼時候了,心想,如果真的有可能與已逝的人溝通——他又是我的丈夫又是我最好的朋友,而且我致力於優化我的大腦與擴展我的意識——那我應該能自己做到。
這就是我在《Signs》(我書名)裡寫到的旅程開始。
你覺得你找到答案了嗎?
是的。
你有多確定?
百分之百。
我的意思是,如果你說的是真的,那真是個啟示,不是嗎?
很多人失去過親人或在人生中經歷過各種失落。
你跟我說,透過這幾年你所做的工作和研究,你明白在某種程度上如何與他們溝通。
而你百分之百確定。
百分之百。
好,我要做的是,我會以觀眾可能會在家裡對你提出的方式來挑戰你。
我會試著問那些觀眾可能會問的問題,因為你知道,這個想法是相當具有改變觀點的。
所以在這次談話中,儘管這些是敏感的議題,我的工作就是盡可能在我能的地方扮演唱反調的角色。
我也想說,你很了解我。
是的,我了解你。
你知道你曾多次邀我回到播客,我在準備好時就會來。
好,那就問我那些問題吧。
那這個旅程從哪裡開始?
你生命中發生了這場悲劇性的失落,你去了通靈者,但他們讓你失望。
那旅程從哪裡開始?
你的研究、你的探索之旅從哪裡開始?
它始於這個決定:嘗試自己與他溝通。
有一個時刻我意識到,這並不是單方面的事,當人過世時,他們也必須學習。
所以這就像兩個人得學會一種語言才能互相溝通,像是兩個講不同語言的人必須學一門雙方都能說的語言。
那就是感覺上的狀態。
顯然,作為一個科學家,我接著想找到盡可能多的科學證據來支持它,這實際上歸結到一個科學問題:心智、心理或靈魂是否能夠獨立於身體存在。
我想說的是,就在他去世的那一刻——他是在我面前去世的——當他真正過世後,我記得有一種非常強烈的感覺,看著他的身體就知道那不是他。
我不知道他的本質在哪裡,但那本質不在躺在那張床上的那具身體裡。
你是何時意識到要開始蒐集資料並針對這個想法做研究──也就是我們能以多數人未察覺的方式,透過科學來溝通的這個想法?
還有,當你談到可以透過這三十多種感官來溝通時,那是僅限於跟死者溝通,還是指彼此之間也能這麼做?換句話說,我能不能透過──有沒有其他方法讓我也能接觸到你在研究中發現的這些感官,從而在與生者互動時更有效?
我的想法是,應該從自己開始。我認為如果你甚至不知道自己有34種感官,那顯然就不會刻意去啟動你並不自覺的那些感官。有些感官本來就是非意識層面的,例如血液的pH值,或血中氧氣與二氧化碳的平衡。你不會有意識地察覺那些,也不一定能對它們施加太多控制,雖然顯然如果你放慢呼吸或做某種呼吸練習,會對那些指標產生影響。
我得出的結論……就像我說的,我好幾次都到了邊緣。讓我先舉第一個例子。我意識到一周年會在10月26日到來,在那之前幾個月,我的狀況是迄今為止最好的,但我很清楚那個紀念日要來了,所以想在心理上做準備。但從10月4日開始,我突然全身酸痛,這種情況實際上持續了六、七週,並且伴隨著極度的沮喪。以至於我不得不照鏡子,對照臨床憂鬱症的判準,弄清楚自己是否真的是憂鬱症患者。我沒有符合所有判準,但我處在這種身體疼痛之中,搞不清為什麼。我去按摩,結果太痛了,一年內沒再去。
最後我翻了手機的日記行事曆,回看10月4日,那是那一切開始的日子。那天是我把他接回家等死的那天,也是我把他從醫院帶回家的那天。我當時不記得這個日期,但顯然我的身體記得,那段創傷只是以身體疼痛的形式再次浮現。直到很久以後我才意識到,我需要做一些身體層面的療癒(somatic work),來去除那些談話治療無法觸及的最後一些創傷。
所謂身體療癒──不管是按摩、舞蹈、藝術、顱骶療法、太極,或任何形式的身體活動──基本上大腦裡有一個區域,跟語言表達有關,這個區域會被創傷關閉。所以像「我無言以對」、「我呆住了」或「我不知道該說什麼」這類說法,往往表示可能有殘留在身體裡、你無法用語言表達來處理的創傷,需要某種身體層面的治療來介入。
那顯然跟我的痛覺有關。我花了一段時間才把這些拼湊起來,去深入挖掘為何我的身體會以疼痛的方式表現,彷彿在提醒或示意某件事。羅賓(Robin)的遺體在他死後隔天早上就被帶走,距離火化不到兩週。在那段時間,我每天早上醒來都覺得極度寒冷,發抖顫抖。當屋裡還有人時,我把暖氣開很高,結果整個房子像桑拿一樣,弄得有點尷尬,還得關小暖氣、開個窗。羅賓其實很討厭冷,他那段時間應該都放在太平間的冷藏抽屜裡。我想我的溫度感覺和那個情境有某種頻率上的共鳴──雖然我沒有有意識地去想到他在哪裡,但我就是感到非常寒冷。
回頭看,這些情形當然有時只是巧合,但隨著時間推移──我說的是幾年──我可以請求具體的徵兆並得到回應。剛開始有時需要一段時間,後來則可能在當天就發生。我可以在腦中提出一個問題,然後得到答案。
我之前提到過,也曾數度瀕臨理智邊緣,甚至出現所謂的「思維植入」(thought insertion),精神醫學裡把這當作精神分裂症的一項症狀,就是你腦中出現一個你明明知道不是自己想法的念頭,當時我非常強烈地經歷這種情況。但你能想像嗎,一邊經歷那種情形,另一邊你又是個精神科醫師,對自己說:「好吧,塔拉,你要知道你正在出現像是精神病性的症狀。」所以在我的研究中,我意識到的一件事是:如果你正在經歷悲傷,卻不知道我所知道的那些事,你可能無法對自己說清楚,悲傷在很多層面上很像精神症狀。它會改變你腦中神經傳導物質的濃度,改變腦內電性與化學性的訊號。我對那些必須經歷這一切卻沒有我所擁有的資源或能力的人深感同情。
你認為人需要培養察覺徵兆的能力嗎?你覺得那像去健身房一樣嗎?完全是,完全是。我花了好幾年。我也相信他也花了好幾年。因此,我說這像是在學一門語言,但你說得對,也確實像去健身房一樣要反覆練習。
那在那個健身房裡,人要做什麼才能讓他們的「靈號肌肉」成長?
嗯,一切不是都始於相信嗎?
對啊。
你覺得在能夠接觸這些其他維度或動態方面的最大問題之一,就是大多數人根本不相信嗎?
所以我甚至不確定我會說是「大多數人」,我覺得是很多人不相信。
或者他們私底下相信,但害怕說出來,因為怕被人嘲笑。
對,因為我不知道,我的腦袋覺得如果沒有事物的科學證據,我就無法接受它們。
因為我有時候擔心如果我的信念沒有科學嚴謹性,
那我就很容易相信任何東西。
然後我會相信花園底下有一隻麵條怪獸(飛天義大利麵怪),
我會相信世界上所有的宗教和所有東西。
然後我就沒有立足點,像風中的塑膠袋一樣被吹來吹去,然後我就沒有方向感。
所以我覺得,好吧,嚴謹性是我的信念基礎。
我得有某種科學證據。
我知道你是這樣的。
是啊。
這並不是說我不夠開放,因為我一生中改變過很多次看法,
現在若不保持開放、不去聽別人意見,那才會愚蠢。
我同意你對嚴謹性的看法。
我完全同意你。
我的整個職業生涯都是建立在那個基礎上的。
但我只是,你知道,我被逼到牆角,
所以我不得不換個角度思考。
我想問自己的問題是,假如怎麼樣?
你必須換個角度思考。
心理學家卡爾·榮格在談到集體無意識時,
他談到人類基本上都經歷的三件主要事情,就是出生、生活和死亡。
所以我們有這種共同的經驗,這其實是我們遺傳基因和大腦結構的一部分。
因此每個曾經活過的人都會經歷那些事情。
但如果我們先看古老的智慧,我們是由來自大爆炸的碳、氫、氧和氮組成的。
所以我們都是由相同的東西構成的。
我們的祖先生活在與自然的循環中。
我覺得我們實際上斷絕了與自然的連結,這是我們如此疏離和不快樂的一大原因。
所以如果你想像鮭魚的生命週期,例如,它經歷它的生命週期,最終它的骨骼會成為森林地面上的磷源。
所以它其實並不會真正消失。
在很多方面,我們的祖先反覆看到自然的循環,因此總是知道一切會被更新,沒有東西會完全消失。
我認為這是一個非常重要的概念,值得我們回到這裡。
我想,你知道,當我們質疑事物時——你絕對有理由去質疑——我覺得我們必須去看那些我們曾經認為不是真的、但現在知道是真的事物,當作是對未來可能變得明顯或被認知的事保有開放態度的一種方式。
我認為那是一個重要的開放心態所在。
所以,例如,我想聽你講黏菌。
你告訴我這是不是我想聽的東西。
黏菌是像變形蟲一樣的單細胞生物,當它們的基本需求被滿足時,會各自快樂地過著日常生活。
但例如,若它們面臨潛在的餓死,它們會聚集在一起形成一個「滑體」,因為滑體可以移動到你的菜園,也就是尋找新的食物來源,這樣它們就能存活下來。
同樣地,若它們面臨潛在的滅絕,它們會聚集並形成一個像蘑菇一樣的子實體(繁殖身體)。
那個子實體有柄和子實體本體,可以釋放孢子,孢子會進入大氣,飄到各個不同的地方,讓新的幼體生長並茁壯。
但如果你想一想,柄中的單個細胞是在為了大多數的利益犧牲自己,因為它們不可能被釋放到大氣中成為孢子,因為它們在柄裡。
所以其中一些細胞其實會作弊,爬到柄上去進入子實體,擠掉其他本該進入子實體的細胞。
像這樣的事情,例如菌根網絡——也就是蘑菇和菌絲如何餵養樹根的方式——即便是被砍倒的樹木也能被保持活著好幾百年,因為菌根網絡(菌絲與樹根之間的連結)可以把水和糖運送到那個樹樁,讓它保持活性。
而樹木和菌絲體不僅僅只為同一物種這麼做。
它們這麼做是因為它們是一整個森林的一部分,彼此之間是共生關係,它們彼此關心。
像這樣的事情,十年前還會被認為是奇幻的。
你知道,我們現在人在洛杉磯,我第一次看到無人車。
當我成長時看科幻片,我從沒想過一輩子會看到那個。
所以我想說的就是這些,我是用一個認知科學家的角度在說,我在談意識的本質。
我不是在談其他的,不是要你去相信其他科學領域的東西,但基於我們不知道一切這個事實,我們已經學到了很多以前認為不是真的事物。
我堅信提升這類問題並進行這種對話對人類是有益的,我要問的是為什麼這是個禁忌話題。
為什麼,我們不該追求開悟?
為什麼我們不該感覺更好?
為什麼我們不該更緊密地連結?
無論到目前為止我們一直在做的事是什麼,顯然都沒有奏效。
你是什麼時候決定要把這件事寫成一本書,叫做《The Signs》?在這個過程中有沒有某個特別的時刻,讓你意識到你會更深入地挖掘,然後最終把這些分享給全世界?
我本來根本沒打算寫書,但到了一個階段,我覺得自己有些東西可以跟人分享,且我真的認為會有幫助。
那時你是在跟羅賓溝通嗎?
每天。
每天。
說說那是什麼樣子的?那是什麼意思?如果可以的話,舉些例子。
有時候會是我腦中問了一個問題,答案就出現在我腦裡,但我知道那不是我自己的想法。或者會直接在我腦中收到他的訊息,我知道那不是我自己。但大多數時候是透過「徵兆」。我跟你說過周年那件事,第一個周年有多難。到第二個周年的時候,我其實人在美國,我在錄音室拍攝了一個禮拜,然後在納瓦霍保留地(Navajo Nation)上路,那天正好是我應該從納瓦霍保留地飛離的日子——也就是羅賓去世的第二個周年。
到那個時候,我覺得自己有點完全耗盡了,我必須選擇如何重生。你知道,是以一種好的方式重新站起來,還是我撐不下去。我腦中有個鳳凰浴火重生的比喻。
所以在那次旅行中,我在心裡說:「親愛的,給我一個鳳凰的徵兆吧。」
你對誰說的?
對羅賓,在我腦中。我選鳳凰是因為它很不尋常。不是像我說「狗」那樣——如果我說狗,我大概每天在人行道上都會看到狗。但我選了一個不容易看到的東西。當時我其實人在奧克拉荷馬市,你不會特別預期會看到什麼奇怪的東西。從我的飯店到錄音室的路上,我每天都會經過中國城,路過一家叫做「鳳凰花園」的餐廳,上面有個很顯眼的招牌。去那邊的時候,我是從波士頓轉機來的,而離開波士頓的航班晚點了,所以我錯過了在芝加哥的轉機,不得不在芝加哥過夜。然後我錄影又遲到什麼的。離開去洛杉磯那趟班機是星期天出發,從星期一開始我在洛杉磯每個工作天都有一個播客節目。團隊跟我說「我們知道你絕對不能錯過那班飛機,我們不會讓你搭轉機航班。我們保證給你直飛洛杉磯的班機,所以從星期一起你沒問題。」
我們在一個像是荒野的地方待了大約一個禮拜。基本上我的返程機票沒先訂,因為我們不知道會在哪個機場離開。我們是在羅賓去世周年前夕抵達的。我的機票就是那天訂的,從納瓦霍保留地的弗拉格斯塔夫(Flagstaff)飛往洛杉磯,正好在他周年那天。沒有直飛,我必須在鳳凰城(Phoenix)轉機,就在他周年當天。你大概聽過那個老套的比喻——買了某種車子之後到處都會看到一模一樣的車。就像我買了新車然後覺得路上每個人好像都有一台。科學或心理學上不是叫這種現象「確證偏誤」嗎?一旦你腦中有了某個東西,你就比較容易看到那個東西。我想有研究說,如果你接觸到某件事或被告知去想一件事,你就會在世界上看到得更多。
那你要怎麼把你所說的跟那個已被證明的心理現象區分開來?
我不區分。我說要把它當作優勢利用。
但你怎麼知道那不是你人生中所發生的事?因為如果你想到了「鳳凰」這個字,幾天之內你在看任何事物時都會用那個框架去看,但你只會記住那些在情感上產生共鳴的東西。你知道,我可能在過去七天看過很多次「phoenix」。
但那對你毫無意義。
是啊,我當時沒有留意到。
再說一次,我會拿發生次數跟我設定的條件來說明。像有時我會說我需要看到一個鈕扣,或一個鈕扣的符號,或是「button」這個字,但它必須在明天晚上十一點前出現三次。我有個朋友跟我有個約定,就是如果看到一對獅子,我們會互相傳照片。但她說那必須要是你特地繞道、走不同的路才看到的。如果是你平常會走的路、或是你知道那裡本來就有的地方,那不算數,必須是你特地繞路才看到的。之前我和羅賓也有個關於八字形或無限符號的事。書裡有一個故事說那個符號在我遇到他的時候如何不斷出現。但前陣子有一天我有些空檔,白天有三個分散的會議,所以我想趁機在它們之間走一小時路。結果最後一個會議的地點剛好經過 UCH,也就是 University College Hospital,那是他接受治療的地方。那段他在那裡住院的時光對我來說真的很創傷。我必須說,自那以後我有點刻意避開那一帶。我會跟你說一個對我來說非常創傷的特別故事。
所以那天為了晚上要去一個新書發表活動,我走的路剛好會經過那家醫院。我當時心裡其實在想:「你為什麼要讓這種事發生在我身上?為什麼我必須經過那棟建築?我一輩子都不想再看到那棟建築了。」然後我又在心裡說:「你得給我一個徵兆。」
等我到尤斯頓車站時,你知道的——不知道的人可以Google一下,離那兒不遠——我看到人行道上有一條呈 H 字形的橡皮筋。那對我有某種意義。關於這個確認偏誤(confirmation bias)問題,它仰賴於網狀活化系統,也就是大腦中負責把對你生存不重要的東西過濾掉、並讓你注意到它認為重要事物的那套系統。所以我在書中寫到的一件事就是「注意的藝術」。因為我們確實生活在一個光速般飛逝的世界裡,生活像每小時一百英里一樣從你身邊掠過,你沒注意到的東西其實可能對你不只是生存而是茁壯非常重要。
在一個叫做「共通特質易感性」(shared trait vulnerability)的模型中,這屬於一個稱為神經美學的研究領域。基本上,創造力是一種正向的人格特質,對吧?但創造力與精神病理(即心理疾病)之間存在高度相關,特別是憂鬱症、思覺失調和酒精成癮。而且有不少知名的創作人才曾有精神疾病,例如 Alexander McQueen、Kurt Cobain、梵谷。這顯示出有三種特定的思考方式在彼此重疊,這些由神經學支撐的方式解釋了為何有精神疾病的人如此有創造力。
它們基本上是:過度連結(hyperconnectivity),也就是在外在世界把那些對別人不明顯的點串連起來;同時也是腦內的過度連結。試想大腦的各個腦葉,腦葉越多同時被激發,且有一個稱為聯合皮質(association cortex)的區域——這些腦葉可以同時活躍,但不一定彼此連結。腦內這些活動越是相互連通,腦就越能打開接受新想法,這是創造力的基礎。此外,這通常還牽涉到視覺皮質(位於枕葉),所以有時候人們透過迷幻藥或某種透過創造力而誘發的改變意識狀態,會看到此前未曾見過的東西。
還有一個叫「新穎顯著性」(novelty salience)的概念,就是注意到新事物,或注意到那些你原本會過濾掉但其實重要的事物。以及一個叫做「減弱的潛在抑制」或「低潛在抑制」(attenuated/low latent inhibition)的現象,和那個過濾器有關——意即過濾器比平常允許更多事物進入。所以我們有過度連結、注意到更多事物,以及過濾器放鬆允許更多資訊進入。現在,如果你智商高、工作記憶強、具備認知靈活性(能跳出框架思考),那是件好事;但如果你智商低、工作記憶有缺陷,且出現所謂的持續化(perseveration,反覆陷在同樣思路裡),那可能導致你出現心理危機。
我把那個模型套用到自己身上,思考如果悲傷像一種精神病性狀態,而我當下非常脆弱,創造力是否能成為一條通路,不只是讓我回到以前的狀態,而是進入一種擴張的覺察狀態,在那裡我可以按自己的意願放鬆過濾器、注意到過去會匆匆錯過的事物,並以不同方式思考我的心智如何運作、世界如何運作,甚至有人過世後可能發生的事。然後我開始去研究瀕死經驗、臨終清醒(terminal lucidity)和黑暗閉關之類的主題——我就掉進了兔子洞。
(訪談者)那你在兔子洞裡發現了什麼?
在生死交界處,通常在離死亡一到二十四小時內,那些腦功能幾乎停擺、連自己孩子名字都叫不出來的人,會突然變得完全清醒,說出「史蒂芬,親愛的,過來這裡,讓我們好好聊聊」之類的話。這給了很多人希望,但通常這其實意味著離那個人死亡只剩一到二十三個小時。我們無法解釋這一點——一個不可逆受損的大腦怎麼會突然完全正常運作?
在瀕死經驗方面,有三個故事特別打動我。骨科醫生 Mary Neal(她出現在 Netflix 的紀錄片《Surviving Death》裡)曾在水下被淹沒十五到二十分鐘,理論上不可能被救活。她描述自己前往另一個境界、看到一個光的存在,被告知她的生命還沒結束、必須轉身回到肉身世界,雖然她能看見自己浮腫的屍體和朋友在嘗試搶救她。伊本·亞歷山大(Dr. Eben Alexander),他寫了《Proof of Heaven》。他原本是不信教的醫生,因細菌性腦膜炎而昏迷並曾被宣判臨床死亡,後來回來說他看見了天堂,現在他相信一個慈愛的上帝,關心人類的未來。對我這個醫生而言,聽到其他醫生講述這些故事,真的非常有說服力。
還有一個故事是維吉尼亞大學精神科教授布魯斯·葛雷森(Dr. Bruce Grayson)告訴我的。他研究瀕死經驗已五十年,曾講過一個在加護病房的病人不斷心搏停止的案例。那個病人有一位主要護理師,是個二十出頭的年輕護理師,彼此間建立了很親密的連結。有一個周末,那位年輕護理師休假,負責照護他的變成了另一位護理師……
然後他的心臟驟停,他經歷了一次瀕死經驗。在那次瀕死經驗中,他看見了他的主要護理師,然後她說:「Tim,你的生命還沒結束。你必須回去並好起來。請告訴我的父母,對於那輛紅色的MG,我很抱歉。」他在加護病房醒來,有一位替代護理師在照顧他。他說:「剛剛發生了一件很奇怪的事。我有一種到另一個世界的經驗,我看見我的主要護理師,她說我必須回來。她還說,請替她向父母道歉,關於那輛紅色的MG。」臨時護理師突然嚇得哭了起來,衝出病房,他完全不明白為什麼。有人跑進來問:「剛剛發生了什麼事?」他解釋之後,人們告訴他,他的主要護理師在21歲生日時收到一輛紅色MG,開出去試車時撞上樹而死亡。當時他不知道她已經去世,但他在那一邊看見她,她告訴他要回來。
告訴你這個故事的那個人,和病人有什麼關係?誰說的?
布魯斯·格雷森(Dr. Bruce Grayson)。他做了50年的瀕死經驗研究,他自己追蹤並記錄的病例超過5,000例。他也和我分享了其他人資料庫上的案例數據。所以,目前全球記錄的案例,我們看到超過一萬例。
根據那些瀕死經驗,比如紅色MG的故事,以及這種「臨終清醒」現象,你相信什麼?
亞歷山大·布拉蒂安尼(Professor Alexander Blathianni)寫《Threshold》一書談到臨終清醒時說得很漂亮,他說,也許在生與死的邊界,我們會看到某些一直以來就是真實的事,但無論出於何種原因,在我們生而健全時我們看不見或不承認的,那就是心靈與身體可以互相獨立運作。這相當令人震驚。這裡有一個2009年的案例:一位82歲的阿茲海默症患者,多年來無語、無反應,對周遭與家人沒有顯著認知。就在她過世前的某一天,她突然在醫院坐起,環顧四周並叫出女兒的名字,說話清晰,回憶過去,感謝家人照顧她。她的語言連貫、記憶完好、個性可辨,彷彿從未生病過。那晚她睡著,夜裡安詳去世。你認為那裡發生了什麼事?這可能部分可以用神經化學物質的激增來解釋,但若是身體上的神經元與突觸已受損,這些神經化學物質如何發揮作用就無法解釋。沒有合理的解釋。唯一的解釋是心靈不是從物質產生的。思想、情感、心魂不可能單純從物質中浮現。就我們所理解的,這是唯一的解釋。
那你現在相信什麼?你相信我們的靈魂和身體是兩個分開的東西。那如果靈魂不在我體內,它住在哪裡?那羅賓在哪裡?
我相信,無論你想稱它為宇宙、意識、集體意識、神性、宇宙湯,這個字眼本身並不重要。那股能量會去往某個地方,以某種形式仍然存在。如果你相信輪迴,你也可能相信它會進入另一個身體作為容器,開始不同的人生。但它不會消失。
你怎麼知道?
我要說些你可能不會喜歡的話,但我知道,因為我個人有這種感覺。我從一生中最親近的人身上感覺到,如果不是非走不可,他/她絕不會離開我。但我也可以在某種程度上提供支持:我可以說你無法證明這不是真的。我用書中所有的內容來支持我的說法,而且我不是唯一這麼想的人。史丹佛的David Eagleman博士說,將大腦比作收音機,從外面接收訊號這個想法,我們無法證明,但也絕對不能說它不可能;唐納德·霍夫曼(Professor Donald Hoffman)提出時空並非宇宙運作的根基,反而是意識才是宇宙運作的基礎,我們也無法證明那不是真的。我覺得這非常令人興奮。作為科學家,你應該挑戰既有認知,應該保持好奇。作為科學家,你不能認為我們現在所知道的一切就是全部。如果你這麼想,那當科學家也沒什麼意義。
我早些時候問你有關健身房的問題,是否有點像在訓練?你認為人們有沒有辦法做些事情來提高與已逝親人溝通的能力,或提高他們接觸「科學」(指這類現象)的能力?
我在書中有討論這些,且我編排章節的順序相當小心。我談到神經美學(neuroaesthetics),基本上是注意美感,即便不一定真的從事藝術活動。很多證據顯示,參與藝術能提高你的「新穎顯著性」(novelty salience),也就是注意新事物的能力,這是打開那個感知過濾器旅程的一部分。然後有整章在談自然,因為我認為很多徵兆來自大自然,例如蝴蝶、知更鳥、螺旋形的構造、雲的形態。因此,更常注意大自然也能幫助你接收這些徵兆。
然後社群也是其中很重要的一部分,因為你知道的,如果我跟你聊這些話題,你完全把我打發掉、說「這沒辦法證明,太荒謬了,我不會播這集」,那對我的影響就會跟你願意開放地問我那些我歡迎的、具挑戰性的問題、同時參與這段對話、並且——你懂的——也許會稍微去質疑一些你可能會做得不同的事,產生很不一樣的效果。所以這三點是書第二部分很重要的內容。第一部分比較是在講什麼是徵兆?你缺少了什麼?你知道嗎,你是不是已經開始在接收徵兆了?
我在那個從有宗教信仰轉變成、嗯,我會說是不可知論(我不會稱自己是無神論者)的過程中,我看了很多無神論者之間的辯論、討論之類的。其中有人說過一件事:如果我們生活中沒有巧合,那才會是奇蹟,從統計、數學的角度來看。像有時你根本沒想到戴夫,然後電話響了,竟然是戴夫打來,從數學上、統計上來說,這反而比有時候會發生還要更不可能。如果你把這件事放在某種分布圖上想一想,從數學上來看,真的很不可能的事有時候還是會發生。
好,所以我腦中一直把它當作一種合理化巧合的方式。所以當巧合發生時,我會想,從機率上來看,真的很不可能的事偶爾就是會發生。如果這些事從來不發生,那反而才是奇蹟。懂我的意思嗎?
嗯,有道理。
像從數學上你會說,可能性高的事常常發生,可能性低的事較少發生。
對。
極不可能發生的事就更少發生。
對,這就是數學的本質,對吧?
對。
所以當極不可能發生的事發生時,我會說,事實上這是合理的,因為從機率上那種事的確發生頻率很低。它們不會每天都發生。像現在我腦中能想出十個人,我敢打賭我拿起電話時,這十個人裡沒有一個剛好傳訊息給我。但如果我每天都這樣想,有一天我會打給某個人說:「嘿,史蒂夫,問候一下」,那是合乎機率法則的。
但我不是要你去刻意做那件事。我只是希望你能自然地去想起某人,看看那件事是否真的發生,或是請求一個徵兆,看看它是否進到你的生活。這就是我所要求的。你知道的,就試試看,不會對你有害。我不只對你這麼說,我是在對所有人這麼說。
你覺得那會對我有什麼幫助?
我認為那會讓你相信有某些比你自己更大的東西。
嗯。為什麼那麼重要?
因為我覺得一個活著只是努力度日、滿足自己的需求的生活,其實可以更好。我認為當你感到跟自己、跟他人、跟某個更大的東西更有連結時,會給你目標。很多研究顯示,有一個超越自我的目標其實對健康非常重要。
那對你來說,現在那個超越性的層面是什麼?你怎麼定義它?是宗教嗎?還是其他東西?
絕對不是宗教。我想是靈性,一種形式對不同人會有不同的意義。肯定是關於對人類的關懷。
是上帝嗎?創造者?
對我來說不是。但全球大約85%的人信仰宗教或相信上帝,所以這很重要。我認為對我而言,是給予某種相關性的聲音,幫助人們感到被看見、被聽見。因為我覺得這點很匱乏。而且你給了我一個極其特權的位置,讓我能夠做這件事,我想把它用在很正面的方式上。
這跟人們所謂的直覺有什麼重疊或並列?因為你在書裡也談到這個。
對。我知道還有很多我想說的東西。
請繼續。
直覺就是直覺,是連結內在智慧的一種方式。但我把它列為書中很重要的一部分,因為我相信它是接收並解讀你所接收到徵兆的一種方式。但我想回到我之前說的一件事,就是創傷如何被儲存在你的身體裡。某種程度上,它無法透過會談式療法被取回,因為沒有言語可以描述它,因為它實際上已經嵌入在你身體的組織中。有一個非常令人興奮的新假說可能說明這個機制,叫做血清素(serotonin)假說。
先前——我想這樣想是合理的——比方說,當羅賓住院時,我常常坐得很駝背、雙拳緊握,因為我覺得自己一直在為他的生命奮戰,如果我哪怕放鬆一毫秒,他就可能會死去。所以對我來說,那些姿勢上的問題之後會出現是有道理的,像是疼痛、不適,或像我的普拉提和瑜伽老師一直跟我說的,某些脊椎部位有問題之類的情況。但血清素假說對神經科學家來說非常令人興奮,因為很多人聽過Bessel van der Kolk的研究和那本書《The Body Keeps the Score》。直覺上,身體確實會記住這些東西,正如我所說,有一部分創傷你無法以言語表達、描述,所以我們相信、我們理解這些創傷會在身體留下痕跡。但我們以前從未真正理解那是如何運作的。
而我們,你知道的,
我之前也跟你談過,透過一個叫做 Hebbian 學習的過程來說明直覺,那就是
「一起發火的神經會連在一起」(neurons that fire together, wire together),這種連結會越來越深入,從大腦皮質、邊緣系統、腦幹一路推進到腸道的神經。這也是為什麼直覺會被稱為「腸道本能」。我們也理解到,透過壓力姿勢(stress postures),你會在肌肉形成支撐或緊繃的模式,像是你曾經經歷過的創傷所留下的。筋膜(fascia)是把整個身體、所有器官和肌肉連在一起的結締組織。直到不久之前,筋膜還被認為是退化器官,手術時會被切除,當時沒有人想到這會對身體其他部分有任何影響。現在則較多被理解為其實是一個自身的重要器官。血清素假說(the serotonin hypothesis)在某種程度上可以解釋:毛細血管的收縮程度以及供應到皮膚、筋膜和肌肉的養分量,是創傷被儲存在身體內的一種機制。想到這裡,我們該怎麼做才能去除儲存在身體裡的那種創傷呢?
身體活動。所以跳舞、唱歌、打鼓、哼唱、誦唸、按摩、瑜伽、顱骶療法(craniosacral therapy)等等。你會注意到我最先說的那些方法,都很接近古老智慧。因此我們的祖先是知道這些的。例如在古希臘的葬禮中,他們會大聲哀號並捶胸。他們透過尖叫來排解悲傷,同時拍打肌肉,讓創傷從身體中釋放出來。
我很清楚,可能有很多人把這段談話傳給正在掙扎的朋友。那個失去摯愛的朋友,可能是丈夫、可能是妻子、天啊別指望,是孩子或祖父母之類的,他們會聽這段話,是因為他們在尋找自我療癒的答案。
你也曾經歷過。你可能在某種程度上仍在那個狀態。
如果要你對他們的療癒旅程提出建議,你會給什麼建議?
第一件事就是不要壓抑或否認他們的感受,真的去感受那些隨哀傷而來的情緒。我……我自己有非常好的談話治療,對我幫助很大。所以如果有人可以取得專業的談話治療,那很好。如果沒有,那麼,如果你有可以傾訴的親密朋友,透過談話把感受說出來也有幫助。但我真的學到,談話的幫助是有限的,某種形式的身體治療確實是很有幫助的,作為整體療癒的一部分。
這些是基本要點。我會說時間和自然對我來說非常療癒。某種形式的創作出口,不論是創作或觀賞。因此你不必是藝術家。如果你畫一幅情緒的圖畫,或畫出你摯愛的樣子,不必畫得好,你仍會從中受益。這是哀傷的一個創意出口。這大概是第二層。對我來說第三層是,如果你有任何傾向去接收「徵兆」,或只是願意對那些徵兆保持開放,例如白色羽毛降落到你家門口,或有一隻鳥來拜訪你,或任何對你有意義的事物,那些都能帶來很多安慰、指引和喜悅。你也主張像親近自然、創作、以及磨練直覺等事會提高我們接收到這些徵兆的機率——不只是接收,也能以對你有意義的方式去解讀它們。
腸道本能。你在書裡談到強化腸道健康會影響腸道本能(gut instinct)。請解釋給我聽。
身體基本上是所有感官能夠茁壯、較高層次心理功能能夠發展的物理基礎,最終也是任何你對生命的靈性體驗能夠達到最大和最佳狀態的基礎。因此照顧這些身體基礎非常重要。我們可以談很多常見的事,例如睡眠、飲食、運動、正念、壓力管理,但我想特別強調腸腦軸(gut-brain axis),因為自從我寫那本書《The Source》之後,有許多新研究出現。我們現在對大腦與腸道之間雙向溝通知道很多。實際上那是一個三向系統,包含大腦、腸道本身(腸道神經)和腸道微生物群(gut microbiome),腸道微生物群由數以兆計的細菌、真菌和其他微生物組成,基本上決定了我們整個系統的健康,因為它們與我們的免疫系統、皮膚、口腔微生物群以及大腦相互連結。所以你接觸或影響大腦最直接的管道就是經由腸道。你可以透過運動、飲食、補充劑來做到這一點,甚至冥想、藝術與音樂療法也會對腸道微生物群產生有益影響,進而連帶影響神經與大腦。它們以很多方式相互溝通,主要是透過迷走神經(vagus nerve)。
迷走神經是什麼?
迷走神經是一條顱神經(cranial nerve)。它起自頭顱,拉丁語的意思是「漫遊」(wandering),因為它是身體中最長的神經,沿著身體走很遠。左右各有一條,從你的顱骨(cranium)一直延伸下來。
我的顱骨是什麼?
你的顱骨就是包覆大腦的那層骨頭。
嗯,
它從那裡穿過你的頸部,下到橫膈膜,最後到你的腸道。我會在螢幕上放張照片給想看的人,顯示迷走神經的位置,還有其他神經。
所以支配腸道器官的那些神經,嗯,叫做腸道傳入神經(afferent intestinal nerves)。它們也參與這種溝通。還有荷爾蒙,還有細胞激素訊息──這些是非荷爾蒙的化學訊息。你的免疫系統其實也會產生神經傳導物質,腦內也有免疫細胞。這些就是我們目前所知腦和腸互相溝通的所有方式。
那這對我的腸道健康以及影響我的大腦有什麼意義呢?是不是表示我必須非常重視益生元、益生菌,確保腸道完好無損;如果做到,直覺力就會更敏銳?
這點確實有道理,但我總希望大家了解背後的原理,而不是盲目攝取益生元和益生菌。我們要做的是降低全身性發炎。基本上,大腦在我們整個身體裡是個小器官,但它消耗至少 20% 的能量,所以非常容易受到所謂氧化壓力或自由基的影響。每當腦或身體中的細胞進行更新時,或因日常生活磨損,我們會釋放自由基──這些分子會損害細胞,尤其是神經細胞。由於大腦的能量代謝極高,它特別容易受到自由基攻擊。因此,降低發炎並提供對大腦有保護作用的營養素,例如某些維生素和礦物質,就非常重要。
大腦的海馬(hippocampus)部分,因為涉及記憶的形成,細胞更新率很高,且即使成年後依然在建立記憶,因此也相當容易受自由基損害。這也解釋了為何隨著年紀增長,我們會出現記憶與認知功能受損以及失智的情況。
現代西方飲食會造成所謂的腸道菌群失衡(dysbiosis),使腸道處於不佳狀態,進而引發一連串發炎並釋放某些分子,其中一些可穿越血腦屏障,從而在腦內引起發炎。我們要盡可能把這些情況降到最低,並補充越多保護性與有益的因子越好。當我們這麼做時,系統會回到所謂的穩態(homeostasis,即良好平衡),開始自行維持——它有了所需的營養、充分水合和氧合。那時你就有額外資源來執行較高階的心智功能。
到目前為止,我大多把這些高階功能描述為能解決複雜問題、靈活創造性思考、克服偏見。但現在我主張還有更多可以做到的:我們可以開啟那些連自己都不知道存在的直覺層次。這與我之前描述創傷如何儲存在身體中的機制非常相似。隱藏的智慧也儲存在身體裡,不僅在大腦。因此,相同的療法——像是靜觀、創作藝術、哼唱、擊鼓、說故事、舞蹈、瑜伽,以及單純的身體運動——都能幫助我們觸及那種不只在腦中的直覺,帶我們到一個不只是理性而是具體身體性的直覺層次。
我剛投資了數百萬,成為一家叫 Ketone IQ 公司的共同持有人。故事還挺有意思的:我在播客上開始談酮症(ketosis)以及我本身低碳、非常低糖的飲食,身體會產生酮體,這讓我專注力提升、耐力更好、情緒改善,也讓我更能應付我的工作。因為我在播客上談到這件事,幾週後,這些小小的酮體飲品出現在我倫敦總部的桌上。天啊,這對我表達能力、專注、運動表現、情緒,以及白天避免能量崩盤的影響如此深刻,我便聯絡了該公司創辦人。現在我是這家公司共同持有人。我非常推薦大家去了解它,並看看產品背後的科學。如果你想親自試試,造訪 ketone.com/Stephen 訂閱可享 30% 折扣,第二次出貨還會送你一份小禮物。網址是 ketone.com/Stephen。我很榮幸又一次由我持有的公司來贊助我的播客。
請說「dark retreats」。我之前從沒聽過這個詞。所謂的 dark retreats(黑暗閉關)來源於西藏的宗教或哲學,但在古老文明中也廣見其跡。古希臘和古羅馬人過去會把人實際埋入黑暗幾天,出來後會被視為該社群的先知或神秘者。但現今仍有人實行的 dark retreats,有較多研究可供參考。
什麼是 dark retreat?
dark retreat 是——你有聽過 silent retreat(沈默閉關、靜默禪修)嗎?
有。
對,我女朋友就參加過那種。基本上你可以離開日常幾天到幾週,處於沈默、打坐、多半也進行呼吸練習。在 dark retreat 中,你會處在完全漆黑的環境中:可以只做幾小時或一個周末,但它通常以七天為一個單位,也就是七天到四十九天不等;僧侶會做四十九天。如果你是有心靈修行興趣且想認真參與,一般會做七天,待在一個有雙層牆的房間或洞穴裡,因此完全黑暗。
而且這麼做的原因是,並不是我們每個人都能有瀕死經驗,對吧?所以這是一種模擬的方式,是讓像你我這樣的人能夠接近並獲得瀕死經驗好處的最接近方法,我在書中把那些好處都列出來了。於是,在黑暗閉關裡,剛開始你會睡很多,因為黑暗會讓你的松果體分泌大量褪黑激素。你在黑暗中入睡,也在黑暗中醒來,基本上這會讓你更容易想睡,所以你會睡很多。過了幾天,你會開始看到像光的脈動,可能像小流星或是這裡那裡冒出的小火花。然後漸漸地會覺得牆壁隱約發亮。也就是說,在完全的黑暗中,你會開始看到光。顯然,這時會有某種幻覺成分。過了三、四、五天,你其實會開始看到動物,有些是真實的、有些則像是奇幻的生物。最後人們會看到像瀕死經驗中那樣的神祇或存有。當人們走出這些閉關,他們會體驗到很多相同的好處,例如對生命真正的喜悅、較少對死亡的恐懼、對他人的更多同情心、較少害怕失敗,因此更願意承擔健康的風險。所以這基本上是一種模擬瀕死經驗的方法,因而讓你相信日常生活中看不到的事物存在,從而以有益的方式擴展你的心靈。
是的,這又是一個意識改變狀態的例子。你也可以透過有意識連續呼吸(或稱連接性呼吸)、全向(holotropic)呼吸法,以及使用迷幻植物,來達到意識改變的狀態。
我們怎麼知道這不是只是神經狀態或腦內化學物質的改變,使我們用感官去解讀事物的方式不一樣呢?畢竟,我們很多人都經歷過某種刺激劑或迷幻藥,或在狂歡派對上吃了某種化合物,短暫地讓我們看世界的方式不同。科學會說那只是大腦中神經化學物質做出不同反應,改變了我們的感知。他們不一定會說那是另一個領域或不同維度。
是的,我認為你說得沒錯。我覺得確實如此。身為神經藥理學家,我對研究結果所揭示的東西有一定理解。就迷幻藥而言,主要是在體內、在大腦裡,像我說的,主要是與5-HT或血清素2A受體有關。大腦內存在一種高度互聯性,特別是在視覺皮質,這讓人們能看到平常看不到的東西。我認為把這套經驗應用到生活中的方式,是把它當作一瞥可能性的窗口。一旦你體驗過那種狀態,可能會促使你去尋找其他自然的方式來重現它。有一篇論文我可以轉給你,顯示某些形式的有意識連續呼吸能產生與中量裸蓋菇素(psilocybin)相同的效果。
就是所謂的魔菇。
是的。這項研究是在裸蓋菇素被禁之後出來的,實務工作者就想:「還有哪些方法可以幫助人們達到這些意識改變的狀態?」我個人相信,像是在大自然中獲得一種徹底令人敬畏的體驗,或者對我而言,比如坐在芭蕾舞的側翼——有時我很幸運能坐在側翼——你會完全感覺自己是其中一部分。我說真的,我曾在側翼看著一位朋友——首席舞者起舞時,經歷過靈性的體驗,那種感受非常壓倒性。這完全是一種改變意識狀態的經驗。所以確實有其他方式可以進入那種狀態。但我想這要看你為何想要,以及對你意味著什麼。至少,我談到的這些方式是讓人理解生命遠超出我們所知的東西的途徑。
那這如何有意義地改變「幸福」、「知足」以及「過好生活」的概念呢?我覺得很有趣的一點是,我們其實不需要親自經歷某些事情。有很多研究顯示,不同領域的學生僅僅透過學習瀕死經驗,實際上也能獲得部分相同的好處,且這些效果可以持續一年以上。因此,當有人了解到有比我們更偉大的事物、當有人看見萬物的互相連結、當有人理解到自己的一些煩惱在更大的格局下其實微不足道,這些都會幫助人們變得更有同情心、更感恩、對他人更友善、較不物質主義。任何能幫助我們擺脫那些我認為把我們鎖在物質世界中的枷鎖的事物,特別是在西方世界,對我們身體、心理、情緒都是健康的,而且也帶來一種目前世界上極為缺乏、但非常有用的靈性元素。回頭看我們的祖先如何運用他們的感官和直覺來解讀土地——比如雲的形狀可能意味著要下雨,也可能意味著祖先在和你交談——這似乎是一種非常美麗的生活方式。當我們還生活在舊石器時代時,我們沒有多餘的資源去玩樂,但我們會打扮自己、跳舞、講故事、創作洞穴壁畫。
我想這真的提醒我們,那些常被視為奢侈或無關痛癢的東西,根本不是,它們是根本重要的。相信這些事本身就對我們有益。你也這麼認為嗎?你覺得相信某種超越性的東西,不管是靈性還是宗教上的,實際上對我們有好處。所以光是這一點就足以讓人去信仰它。
光憑這個理由就值得去信,但我覺得一旦你信了,它自然會改變你的行為。如果你相信一些根本不同的事,你就不會以相同的方式生活。它改變你行為的方式對你有益。所以你是說這就足以讓人想去信嗎?
我覺得這足以讓人去試一試。
是啊。我是說,歷史上有時人們也因為信仰而做出可怕的事,對吧?去自殺、把炸藥綁在自己身上做出恐怖行為,因為他們信某些超越性的東西。它也可能導致破壞性的行為。
我不認為從瀕死經驗有任何證據支持那種情況。我想你指的是更根本的、像宗教那樣的東西……
因為我那時在看那個——Jack叫我去看那部《追捕賓拉登》紀錄片。我昨晚在看,這些人駕機撞入建築物,因為他們相信,他們被激進化了,各種各樣的原因,但他們相信去一個比這個世界更好的來世,認為是在為更大的善而犧牲自己。這只是個旁枝末節,但某種程度上對“超越”的信念本身並不一定能保證我們在這個世界上的行為會是有益的。
是的。我本來想說也許那是更教條式的東西,但我認為你完全有道理提出那個問題。我並不是想坐在這裡說我找到完美的解法,每個人都應該這樣做、一切都好——我知道那不是真的。我一點也不是在那樣說。我認為我們絕對應該質疑我所說的一切,我也會持續質疑自己生活的方式,繼續學習和成長。我想重點只是:對某種超越性的事物的信仰,是否必然讓我們的生活變得更好?答案可能是,它可以。
嗯。
其實我最近非常執著於“目的”和“意義”這個想法,因為顯然我們生活在一個越來越個人主義、追求獨立的社會。過去五、六十、七十年發生的各種事情讓我們擁有更多的獨立性。尤其是女性有了更多獨立,我想大多數人都非常支持這一點。我們比以往有更多選擇,而選擇帶來獨立。我現在可以選擇何時成家,可能以前沒法選。隨著選擇和自由,我們的一些短期享樂主義的慾望和誘惑會佔上風,我們最終犧牲了部落意識、共同責任和相互依賴。而我們很多意義感就是來自那些東西。所以我覺得在某種程度上,當我們思考從“我”往上梯級到“我的家人”、到“我的城市”、到“我的國家”、然後也許到“我的上帝”時,那些層級已經瓦解了。現在對很多人來說,只剩下“我”。這造成了意義和生命目的的危機,因為我們有點失去錨定。你怎麼看這點?你覺得我們比以往更失去錨定嗎?如果我們能夠與感到有點迷失、無錨的感受產生共鳴,你認為我們該如何找回來?我覺得越來越多人在中年危機時轉向宗教或靈性或類似的東西。嗯,我其實在2020年3月就預見到了這一點,這有記錄,因為我在一個播客上說過,我預見到會有一場巨大的心理健康危機,但我們也可以選擇把它變成一場靈性革命。之後當然發生了疫情的後續,然後社會逐步回歸,很多人在心理上也覺得很難適應。與此同時還有生活成本危機、貧富差距、新的戰爭、以及犯罪率——就我在倫敦的生活經驗來說,犯罪率確實顯著上升,原因很多也都是大家共同造成的。但這些改變了你對社會安全感的感受。我很喜歡科技,畢竟我是科學家,但諷刺的是,在某種意義上,我們比以往任何時候都更互聯,而在另一層面卻比以往更疏離。我以前說過,我再說一次:走出困境的路是回歸古老智慧、回到真實的連結,我相信這能與科技連結和先進並存。但我就是覺得我們失去了作為人的意義,也就是更真切地與自己連結、成為社群的一部分、關心超越自己與自己直系親友圈之外的事物。
在你定義裡,什麼是真正的連結?因為我想必然有假的連結。那麼什麼是真正的連結,什麼是虛假的連結?
我就重複一下我之前說過的:是與自己、與他人,以及與世界或某種更大的事物的連結。它是深刻而非交易性的,是有意義的。
這其實是關於某種無私奉獻的東西。我覺得是關於付出。
那天你從醫院旁邊走過時,你經歷了什麼?
嗯,看到那棟建築會觸動我的情緒,我只是……你知道的,我當然在 Google 地圖上看過,但沒真的想過會走過它。如果我知道會經過,我會走另一條路。我記得當時心想很不公平,我竟然不得不看到那棟樓。這完全不必要,卻無故成了我的觸發點。然後我當然跟 Robin 說,你得給我一個徵兆,但那是有原因的──就是,你知道的,我第一個住院期間每天都去那家醫院一個月,第二次大概三個星期左右。
嗯,他有兩次進加護病房(ICU),其中一次我那天剛去看過他。到那時他已經躺在床上好幾個星期了。我回到家,正在慢慢放鬆,坐在沙發上準備過晚上,突然看到急救電話來電,聽到他們說他的心跳飆到兩百,加護病房已經在這裡,我們做了搶救呼叫,然後他們一直講、講、講。我突然就問,我要不要回醫院?她說,要,語氣就是——你要盡快到這裡。然後我叫了 Uber,從我家到那裡要三十分鐘。我傳訊息給我最好的朋友,說我得衝回醫院。他在十五樓,所以我等電梯,上去後看到護理長來開門。我就問,他在房間裡嗎?她說,是的,他在房間裡。不過她臉色看起來很糟。
我跑過去,看到走廊上放滿了從加護病房搬出來的儀器,像有一百條線從房間伸出來。衝進房裡,看到 Robin 坐在床上,看到我時露出很大的微笑,他對我說,當我以為這就是結束時,我一直在想,請讓我再多看她一面。之後他有好一些。但在那次住院期間,最後我對他說,你得開始坐出來。醫生說你必須起床坐著。治療師來了,他說,我不想做治療,我有你。於是我幫他接受治療。做反射療法的那位女士來了,他裝睡。最後我說,親愛的,你得配合遊戲(配合治療)。我一個人沒辦法做這件事,你不能一直躺在床上,你得坐起來。於是有人幫他坐到椅子上。
那天我要跟他道別時,我面對面抱了他。我沒有意識到平常我都是在床邊從側面親他,因為他一直躺著。當我們面對面擁抱時,我突然哭了出來,而在那段時間裡我從未對他顯露過其他表情,除了微笑。我離開後收到一連串簡訊說,我不會再離開你一晚。我在這醫院裡被折磨,明明可以和你在一起。你明天來時,我們要告訴醫生我要出院。所以我想,好吧,第二天來了,是查房。基本上我就是查房的一部分,主治醫師會說一切然後問,這樣可以嗎,Tara?之類的。他說,我要離開。我要今天離開,今晚要在家和我妻子在一起。她很精明,望著我說,你怎麼看,Tara?因為她知道我從未把他置於危險中。但我又站在我愛的人面前,我要麼告訴他我不相信他,我不相信他的判斷——這個一直、一直支持我的人;要麼我要向他證明我會像他一直保護我那樣支持他。我對她說,我明白你可能不贊成,但我覺得我可以應付。兩天內,他就出院了。
是的,撤掉點滴,還在吸氧。我們還得回去做骨髓檢查、輸血、輸血小板之類的,但他慢慢開始康復。那是很慢的復原。通常一週內你會接受第二輪治療,他那時身體還沒力氣做第二輪。但我們到了可以去漢普郡的程度。他甚至不用拐杖了,不再需要吸氧。我們回倫敦接受第二輪治療。醫生說,我無法想像你會把他帶回來到這麼好的狀態。但第二輪治療非常殘酷,而且沒有效果。
所以他又在醫院待了幾個星期。然後,如我所說,十月四日,我把他帶回家。即便如此,女主治醫師對我說,上次你把他帶到漢普郡時他變得好多了,如果有任何變化就把他帶回倫敦。男主治醫師給了我兩支骨髓刺激藥的針筒,說沒有我們允許不能使用,但如果有任何變化,就替他注射這個然後帶他回倫敦。所以我還抱著一絲希望,雖然我不該抱。就像我說的,他活了三個半星期,而不是只有兩個。嗯,是的。
在快要結束的時候,因為他躺在放著充氣床墊的醫院床上,他說,也許你可以來躺在床上陪我。那時你已經動不了了,他連杯水都舉不起來,但他居然動了手臂。我以前總是睡在他胸膛上。嗯,幾秒鐘後,他說,我真的很幽閉恐懼。你知道的,我不得不把床邊護欄拉起來才能留在床上,床太小,我會掉下去。我說,沒關係,親愛的。
我想,那是他向我說再見的方式。因為在那之後兩天他就去世了。
你在想什麼?
嗯,只是覺得很難過。
嗯,我不想讓他被遺忘。
我把我的書獻給他了,但我也知道,因為我們有過這樣的對話,這一生裡還有一些事、一些事——還有些東西是我必須去做的,這也是我必須留下來的原因。
嗯,是的,我覺得有一個目的要完成,Robin 想讓我去完成,所以那就是我要做的事。
你怎麼看待再度談戀愛這件事?因為我自己也演想過那個可怕的念頭:失去伴侶,從現在這個角度看,要再去愛、再去認識人、再去思考那些事會是多麼困難。你怎麼想?
嗯,其實我經歷過無條件的愛,之前我都不相信有無條件的愛。第一次 Robin 對我說「我無條件地愛你」的時候,因為我對以前的關係帶著些包袱,我說別這樣說,我不覺得那種東西存在。他之後再也沒說過那句話,但在他餘生的每一天,他都用行動向我證明那是真的。所以有一天我就知道那是真的。我會說,顯然人們會說像「他會想你快樂」這種話。你知道,我在他過世後還戴著我的婚戒超過兩年。甚至他的一些朋友也說你不需要再戴了,但我說我想戴,我就戴了,只要我還需要戴就戴。我願意接受愛,但我不會去主動到處找,這麼說吧。為什麼?嗯,我也不知道,反正那也不是我的風格。但我覺得我已經很幸運擁有過那些,我也能接受如果以後沒有那樣的東西我也還好。顯然我還太年輕,不會完全不想再有那種關係,但我也覺得自己相當脆弱。所以我會看看事情如何發展。我看過很多創業者把銷售當成表現問題來看,但很多時候是可見性(visibility)的問題,因為當你看不見你的銷售管道中發生了什麼、每個對話處於哪個階段、哪裡停滯、哪裡在前進,你就無法改進任何事,也無法成交。我們的贊助商 Pipedrive 是中小企業首選的 CRM 工具,不只是聯絡人清單,而是一套能顯示整個銷售流程(端到端)、顯示所有正在進行的事、哪些落後以及接下來需要採取的步驟的實際系統。你所有的團隊都能更聰明、更快地行動。使用 Pipedrive 的團隊平均成交數比沒用的人多三倍。這是第一套由業務人員為業務人員打造的 CRM,全球超過十萬家公司依賴它,包括我團隊,他們超愛它。今天就到 pipedrive.com/CEO 試用 Pipedrive,你可以在幾分鐘內啟用,不需要付款。如果使用這個連結,你還可以獲得 30 天免費試用。
在我開始《The Diary of a CEO》時,我想了很多一件事是這節目的贊助商會是誰。我想要的贊助商是我信任到會把自己的錢投進去的公司。這也是我會把錢放在我嘴上所說的理由,因為如果我願意把錢放進去,那代表我真的很愛這個產品。這就是我剛投資了好幾百萬英鎊的其中一個產品。我當時正在開發自己的補水電解質產品,我在找某種東西:不會太甜、有科學依據的產品。我跟朋友 George Heaton 說了這件事,他告訴我他正和一個叫 Ross McKay 的人一起做這個。他們把我加進一個 WhatsApp 群組,給我看產品,我一見鍾情。他們有沖劑小包、有罐裝,產品線專注於表現、恢復和睡眠。現在就到 usecadence.com 試試,開始時我先賊賊地告訴你一個折扣碼:代碼 Diary,可享有 15% 折扣,以及訂閱再額外 15% 折扣。
如果我跟你說我經歷過你所經歷的事,然後我問你一個問題,我該不該去尋找愛情?你會給我什麼建議?假如我失去了我的伴侶,到現在大概有四年了?
差不多。
嗯。你會給我什麼關於愛情的建議?
我覺得這很個人。如果你想要一段關係,那絕對沒問題;如果你還不確定,那也沒關係。我覺得每個人需要的時間長短不一。我知道當時我身邊多數的聲音都在說,你可以再開始,那時一個朋友(他訂婚的對象之前也是喪偶)對我說,他當時跟我說現在就告訴你,兩年是不夠的。那句話讓我鬆了一口氣。顯然現在又差不多又過了兩年。我認為如果愛是注定屬於我的,它就會來到我身邊。所以我不急,我就是對此保持平靜。
你有什麼不同?像非常具體或非常明顯的方式,你在這件事之後成為了一個不同的人?如果我問你朋友們,他們會怎麼說 Tara 有什麼不同?
嗯,我想他們會說我變得更脆弱、更敏感,因為他們對我仍然非常、非常保護。
我知道他們會這樣說,因為有些人已經這麼說過了,起初我其實不太想聽到這樣的話,但他們說,你會能夠幫助很多人。你知道,第一次有人這樣跟我說時,我心想我曾經是醫生、我是教練,我整個人就是要幫助別人。
我並不需要我的丈夫慘烈受苦然後死去,才讓我能幫助別人。但現在我確實覺得我可以,而且我想這麼做。
那你想幫助他們什麼?你想幫誰?正在哀悼的人嗎?
不只是哀悼的人。我覺得,人們以不同方式在掙扎、在受苦,而且人們真的、真的很想被看見。我想那是一個我非常想做些事的重要切入點。
我越來越好奇自己可能對主觀現實的看法是錯的這個想法。所以我在想,如果有沒有更清楚的主觀現實定義,就是你所看到的那種主觀現實:你覺得我們是那些佔據(身體的)靈嗎?那麼,為什麼會有原因讓我來到這個肉身?是不是有某種更大的業力目的,解釋為什麼我活著?這種終極問題——生命的意義是什麼?在你擁有的世界觀中,那點是什麼?有什麼目的?我為什麼要活?
我不確定我能否回答,但我要說的是目前浮現在我腦中的想法:像你我這輩子可能根本從未見過面,對吧?但不知為什麼我們見了面,而且在上次我和你做節目之前我們從未見過面,可是人們無法停止談論我們之間的化學反應,好像我們認識彼此一輩子一樣。我一直說,我覺得我在跟我的小弟弟說話。那一集播出去後有那麼多觀看次數,我不相信那是隨機或巧合。我認為那有原因。對我而言,在某種程度上,你其實是我第一次來說這個故事時最不該選的人,因為在我想到會上陣的播客主持人中,你是最懷疑的一位。所以那顯然有其重要性。我無法解釋。我不是說我帶著所有答案來的。我只是夠幸運,有可信的資歷,而且有那種多數人不談論的經驗,我可以向大家打開。我會說大概就這樣。但我還想補充一件我覺得也很相關的事,就是因為我的朋友圈子和我們之間那種對話。我出版社不允許我把朋友的個人故事放進去,我必須找來那些我從未見過、或只見過一次、或是朋友的朋友的人。所以你在《Signs》裡讀到的每一個個人故事——書中真的用了當事人的真名,故事是他們親自寫的、並贈予我放在這本書裡的——這些人其實我都不認識。但他們都在說同一件事:當他們想起逝去的親人時,他們會看到光的異動,或接收到明確無誤的徵兆,或是知更鳥來訪。是的,我不是編那些東西。這當中確實有某種東西。我不知道那是什麼。我希望我在死之前能弄清楚,但也許我只能在死後才知道,我不知道。
這一切有什麼意義嗎?這回到我剛才問的問題,因為你說你覺得我們見面是有原因的,人們可以推斷出很多為什麼那會發生的理由。也許是因為你會去幫助很多人,並用重要的訊息觸及許多人,無論如何。但我不知道。這是我的好奇心想要得出結論:到底為了什麼、為了為何?像人類為何在這裡?為何,我的狗巴布羅沒有,或者說他有沒有同樣的能力去看見徵兆並溝通?
喔,他在很多方面比你還有更多能力。
我是說,你在書裡有談到這部分吧?你談到寵物和動物。
好,讓我多談一點。狗和貓能聞到某些疾病,也能聞出即將到來的死亡。有一種叫做超嗅覺(hyperosmia)的現象,在人類身上是能聞到超出正常範圍的能力。有一位非常有名的護理師叫 Joy, Illna,她在丈夫被診斷出帕金森氏症前好幾年就聞出了他的病。她聞出那種病的能力促成了一種新的檢測方法,這種採樣可以從人體皮膚採取化學物質來預測他們是否會得帕金森氏症。所以在人類中確實有些例外者,例如被稱為「超級嗅覺者」。我們不是每個人都有這種能力,但有些人有。盲人也是如此:盲人會重新接線大腦的視覺皮質和枕葉,用來做回聲定位。人類本來並不具備回聲定位,蝙蝠和海豚才有。但盲人可以利用未被使用的視覺皮質,學會用聲音從表面反彈回來的時間,來辨識物體離他們有多近。基本上,動物擁有我們沒有的感官。有些非常罕見的人可以擁有那些大多數人類沒有的動物感官。我們也能重新連接一些神經,去建立替代我們所沒有的感覺。
我想把話題帶回原點,就像我們開始時那樣:你能否暫時放下你的懷疑,去理解有很多東西目前我們無法證明,但科學是在追求突破界限?例如,羅素·福斯特(Russell Foster)提出,視網膜上的細胞不只是負責視覺的桿狀細胞和錐狀細胞,還有一種不同類型的細胞,可以透過光暗循環感知時間的流逝,這就是我們形成晝夜節律(circadian rhythms)的方式。當時他被科學家嘲笑,別人說我們已經研究眼睛一百五十年了,你竟然認為還有一種新細胞被漏掉,然後你找到了它。
果然現在已經辨認出一種叫黑視蛋白(melanopsin)細胞的細胞,即使失明的囓齒動物仍能維持晝夜節律,因為它們能感知光暗變化的週期。但如果你給它們戴上不透明的隱形眼鏡,它們就會偏離晝夜節律。所以我在這集播客的結尾不會給你一個確切答案,但也許這正是萬物的美好之處──我們還沒到知道所有應該知道事情的終點。不過有很多非常有趣且重大的未解之謎。
你覺得我們有一天會釐清這些答案嗎?你覺得科學會到達那一步嗎?你覺得會有一天我們做出的發現,能證明你在《Signs》裡寫到的許多事其實是對的嗎?比如在科學上可以證明、可重複驗證的那種?
是的,我覺得會。但我不認為我們會在那個時候還在世上。
我總是很著迷,因為你對神經科學的了解如此之多,不只是神經科學,還包括靈性,以及整體的人類心理學。我一直對你感到著迷的一點是,你會告訴我很多我不知道的事。像你上次跟我說的,看一個人的左眼、汗水會滲透皮膚、月經週期會同步等——這些都是非常實用、可以付諸行動的事情,讓我開始用不同的眼光看人生。但現在我想想,過去兩年我好像都沒看過別人的右眼,尤其是在對方有點生氣或不耐煩的時候。自從上次見面後,你還有沒有其他像那樣讓你好奇、發現或談論過的事,可能跟我的話題有關?
我想我們已經討論過了,就是「注意美好事物」。那對我來說是真正的改變者。對我來說那是把感恩提升到另一個層次。
那是一種在生活中積極練習、主動尋找美好事物的做法。
一開始是這樣,但慢慢就變成習慣了。
而且它會像感恩練習一樣產生催產素(oxytocin),所以顯然它具有自我回饋的效果,會讓你自然越來越想去做。我現在也更常把它指出來給別人看,顯然我有點想創造一種群體效應,雖然不是刻意的,但我就是忍不住。如果我看到很漂亮的東西,我就會說:「欸,你看到那個嗎?」
常常這樣做的人似乎也是真正最快樂的人。我的女朋友一直這樣。她會為了路對面的某朵花停車,花四十五秒去看它。對很多人來說那只是一朵花,我們幾乎已經習慣看到花了。
那就是習慣化。即使你每天經過一棵非常壯觀的樹或一棟很漂亮的建築,久了你也會注意不到,因為你已經習慣了。所以顯著性就是讓自己保持敏銳,我稱之為「注意的藝術」。
那你現在在哀傷的旅程上到了哪裡?
我得先說的是好很多了,因為這段時間顯然漫長又黑暗。我知道我還沒完全走出來,因為有一部分的我還害怕讓自己的光真正發亮。
能說明一下嗎?
我想我之前也稍微提到過,如果我現在把自己完全投入事業——畢竟我已經有好幾年沒做了——而它變得非常成功,那會伴隨著某種程度的內疚感。但至少我已經意識到這點。我也和幾位親近的朋友談過這件事。因為要出版、宣傳新書,接下來還有一連串的安排,所以我的時間表滿滿的。我想我只需要在事情展開時持續努力調整。我知道這樣的感覺是不對的,但那是我目前的真實感受。
如果我們十年後再見面——當然我們之間還會有其他見面——但假設十年後我們再次重聚,而你這個階段的人生非常成功,會是怎麼回事?
哇……嗯,我克服了自我,勇敢把自己放出去,真的發光了,而且這確實幫助了很多人。看你說這句話時臉上的笑容。我也真的想對你說聲謝謝,謝謝你做的一切。
我們彼此的感覺是互相的。真的。你對這個節目帶來了改變性的影響,直到今天我走到哪裡,人們還是會過來跟我說那次對話如何幫助了他們,如何在某種程度上啟發了他們;同時也幫助他們理解,正如你在這次對話早些時候說的:我們所知道的,並不是所有該知道的事。我在整個對話過程中也試著扮演有點懷疑者的角色。我天性上是懷疑的,但身為一個播客主持人,另一個結果是你會變得更開放,這幾乎是一種悖論。你原本以為你會學到更多,結果透過這些對話,我意識到有太多我不知道的事。這反而讓我比以前更傾向採取不可知論的立場。我的意思是,它讓我處在一種狀態,避免陷入自以為知道一切的陷阱。所以這也是為什麼我覺得很難完全投入任何一種信念──無論是宗教信仰還是無神論——因為我會一次又一次地坐在這裡,別人對我說些什麼時我會懷疑,然後反思,再去看研究或科學資料,然後改變主意。如果你改變主意那麼多次,你就會意識到自己的想法不應該固定於任何一個立場上。
我很喜歡你說的這點。你能聽到並理解這一點,我為你感到驕傲。
那對人們來說真的是件難以置信的事,但這是真的。我也希望我的聽眾——你知道的,我和我的團隊前一陣子坐在一起,我在說,你們知道 DOAC 代表什麼嗎?它代表多樣性,我懂。但它也代表那些有夢想的人、思想開放(O 代表 open-minded)的人、在尋求提升覺知(A)的那些人。這種覺知可以用你想要的任何定義來描述,不管是對健康的覺察、心理層面的認識,或是對自己是誰的覺察。C 則是關於連結。所以,聽到你們的故事會讓我覺得「我也是」,我也有這樣的感受,我也在那方面掙扎。這就是我思考這個節目的架構。這也是為什麼我試著對我所聽到的一切保持開放,並讓人們說話。我其實從來沒這樣說過,但就是這樣,夥伴們。這也是為什麼我對今天的對話如此著迷。
當然,我是有懷疑的。我認為懷疑是健康的。但我也保持開放。這表示我願意把你今天對我說的拿回去研究、在自己的人生中做實驗;如果我能夠保持開放,或許我會為自己獲得一些證據。謝謝,謝謝你所做的一切。正如你早先說的,人生中坐在已知的盒子裡會簡單也安全,你不會挨箭。但當歷史上的人們敢於說「也許地球繞著太陽轉」或「也許地球不是平的」,他們會挨箭,但正是這些勇氣推動我們社會往更好的方向前進。所以我總是讚賞那些有勇氣提出問題的人。知道嗎?我希望那是我培養出來的觀眾。我希望他們不要太狹隘或太固執,但我肯定他們會在留言區裡辯論並分享他們的軼事。
我其實很期待看這次對話的留言區,因為我知道那會充滿故事、軼事和經驗,我覺得那會很豐富。但我也請留言區的每個人要積極保持開放心態、同理心與善意,也就是要回覆別人並友善以待,因為哀傷——不論你對它的看法為何——是一件非常脆弱的事情。我們這個播客有個結尾的傳統,上一位來賓會留下一個問題給下一位來賓,而當時他們不知道要留給誰。留給你的問題是:有人為你做過最棒的事是什麼?天啊,你確定你不是編出來的嗎?不是的,這上面就是這麼寫的。如果有人想看,書裡就是這麼寫的。一定是 Robin 向我展示了無條件的愛確實存在。
Tara,謝謝你。你的新書《The Signs》。順帶一提,是很漂亮的一本書。《The Signs: The New Science of How to Trust Your Instincts》會在九月出版,所以如果你是在九月聽到這集,那書就已經上市了。我會在下面放連結,方便想閱讀的人。你真正、非常獨特的地方在於,你把所有這些不同的觀點融合成你自己的觀點、你的寫作和你的研究。讀這本書的時候,它會吸引各方——我想會吸引懷疑者,也會吸引信仰者,並把大家拉到同一個房間去面對一個可能的新答案,關於現實的本質,這個答案或許能幫助我們很多人。所以我強烈建議大家都讀讀看,因為如果你是那種想拓展思維、超越已知的人,這就是一本適合你的書,也是個合適的時刻。基於你提到的孤獨感、個人主義等等種種理由,人們需要讀像這樣的書。我非常期待它問世,也很想聽聽大家的想法與回應。謝謝你寫了這麼棒的一本書,也謝謝你回來節目。再一次感謝你多年前以深具意義的方式祝福我們的節目,吸引了大量新的觀眾,讓我們踏上了一段不可思議的旅程。謝謝你,Tara。謝謝,謝謝。
請把我接下來要說的先保密。我在邀請你們一萬位更深入進入 Diary of a CEO 的日誌,歡迎加入我的內圈。這是一個我向世界推出的全新私人社群。我們發生了許多令人驚喜的事情,但你從未看過:錄製對話時我 iPad 上的簡報、從未發佈過的剪輯、與來賓的幕後對談,以及那些我們從未公開過的集數,還有更多。在內圈,你可以直接接觸我,告訴我們你希望這個節目成為什麼樣子、想讓我們採訪誰,以及你希望我們進行哪種類型的對話。但請記住,目前只邀請前一萬位加入者,名額關閉後即不再開放。所以如果你想加入我們的私人封閉社群,請點下方說明欄的連結或前往 doaccircle.com。我那邊見。
What if your brain filters out true reality? World-leading neuroscientist Dr Tara Swart reveals why we have 34 senses, not 5, how grief cracked open her consciousness, and the shocking science behind signs, intuition, and real communication with the dead.
Dr Tara Swart is a renowned neuroscientist, psychiatrist, and senior MIT lecturer who holds a PhD in neuropharmacology. She is also the best selling author of books such as, ‘The Source’ and her newest release, ‘The Signs: The New Science of How to Trust Your Instincts’.
She explains:
-
How to decode signs from loved ones who have passed
-
Why most people dismiss near-death experiences, until they see the data
-
How Dr Swart speaks with her husband daily, and what she’s learned
-
The ancient practices and modern neuroscience helping us heal grief
-
Why creativity, numbers, and synchronicities are the hidden language of the soul
00:00 Intro
02:22 Shocking New Research About Brain Capabilities
05:42 What’s the Secret You’ve Been Hiding From the World?
17:48 You Need to Train to See the Signs
24:02 I Was Communicating With My Dead Husband Every Day
34:02 What Happens in Near Death Experiences
41:29 How to Train to See These Signs
44:51 Does Spirituality Help Us?
46:14 The Science Behind Intuition
49:57 Healing From Grief
58:23 Ads
55:05 The Shocking Link Between Your Gut and Intuition
59:29 How to Emulate Near Death Experiences
1:02:51 How Do We Know It’s Not Just Our Brain Chemicals Tricking Us?
01:22:27
1:09:24 The Pursuit of Meaning and the Rise of Personal Crisis
1:24:26 Should You Find Love Again After Your Loved One’s Death?
1:29:34 Do Animals See Signs?
1:34:04 The Power of Gratitude and Noticing Beauty Around Us
1:37:54 A Message to My Audience
1:41:02 The Best Thing That Someone Has Done for You
Follow Dr Tara:
Instagram – https://bit.ly/40WmcQV
Website – https://bit.ly/4musway
You can pre-order Dr Tara’s new book, ‘The Signs’, here: https://amzn.to/4fvCuGI
The Diary Of A CEO:
⬜️Join DOAC circle here – https://doaccircle.com/
⬜️Buy The Diary Of A CEO book here – https://smarturl.it/DOACbook
⬜️The 1% Diary is back – limited time only: https://bit.ly/3YFbJbt
⬜️The Diary Of A CEO Conversation Cards (Second Edition): https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb
⬜️Get email updates – https://bit.ly/diary-of-a-ceo-yt
⬜️Follow Steven – https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb
Sponsors:
Pipedrive – http://pipedrive.com/CEO
KetoneIQ – Visit https://ketone.com/STEVEN for 30% off your subscription order
Cadence – https://usecadence.com/ with code DIARY for an extra 15% off first subscription order
Plus month 2: a free Cadence bottle
Month 3: a free 30x sachet pack
Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices