No.1 Neuroscientist: Why You Should Always Look Into Someone’s Left Eye! & How Stress Leaks Through Skin, Is Contagious & Gives You Belly Fat! Dr. Tara Swart

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:03 Did you know there’s a really fascinating experiment done on weight lifters?
0:00:05 They lifted no weights for two weeks.
0:00:08 They just sat there and they visualized themselves lifting weights.
0:00:12 They had a 13% increase in muscle mass.
0:00:15 People should realize how much potential they have in their brains.
0:00:17 Dr. Tara Swart.
0:00:21 She’s a neuroscientist, medical doctor, executive advisor, and best-selling author.
0:00:24 She’s here to teach us on how to build mental resilience.
0:00:28 To overcome our biggest challenges is stress contagious.
0:00:31 So cortisol is the main stress hormone.
0:00:34 And it will leak out of our sweat about this far around us.
0:00:37 Go into the skin of everybody else and it’s going to impact them.
0:00:39 Hat.
0:00:45 And as a survival mechanism, it will help you to store fat around your abdomen.
0:00:46 So stress causes belly fat.
0:00:48 Belly fat that’s really hard to shift.
0:00:51 There’s another rabbit hole you could go down about social contagion.
0:00:56 So there are statistics that show that you meet people who are at a similar psychological level to you.
0:01:00 For example, if someone gets divorced, you’re more likely to get divorced in the next year.
0:01:02 Your own brain can play tricks on you.
0:01:04 So what can I do about that?
0:01:08 The brain is actively growing and changing till we’re about 25.
0:01:11 But from 25 to 65.
0:01:15 If you do things that are intense enough to force your brain to change,
0:01:18 you will actually improve the highest functions of the brain.
0:01:22 Things like regulate your emotions better, solve complex problems,
0:01:26 think flexibly, override any unconscious biases that you may have.
0:01:27 It begs the question, then.
0:01:28 Where do I start?
0:01:41 Dr. Tara Swart.
0:01:49 What are the sort of existing ideas that your work and what you speak about is confronting?
0:01:54 The like, unhelpful existing preconceptions about the brain,
0:01:58 human potential that your work is confronting head on.
0:02:03 So the first thing I came up against, because this was around the time of the financial crisis,
0:02:06 was the lack of understanding of the brain-body connection.
0:02:12 So these high-performing executives were kind of acting like
0:02:18 their body was just the vehicle that was moving their brain around from meeting to meeting.
0:02:23 And both disrespecting their physical health,
0:02:29 but also not understanding that what they were actually really being paid for was to use their brain.
0:02:33 And they weren’t creating the best conditions for that brain to operate in.
0:02:37 And I’m talking about really basic things like sleep and a good diet and hydration,
0:02:42 and not being sedentary, managing your stress, etc.
0:02:44 So, you know, this tiny organ,
0:02:50 if it’s not in an environment that is giving it the best chance of doing its job,
0:02:54 it’s not going to, a crack is going to appear somewhere.
0:02:59 And the first time I really kind of had a big confrontation with the bank
0:03:04 was when people were dropping dead on the trading floor of heart attacks.
0:03:12 And they asked me to work more in my capacity as a former medical doctor to help with physical stuff.
0:03:16 And I said, “I can’t do that if we don’t address the mental and emotional piece,
0:03:19 because that’s what’s causing this.”
0:03:21 And they just could not get that.
0:03:25 What did you want to do with those people in a specific and practical sense?
0:03:31 If you could have been in charge of preventing them from dropping dead on the trading floor,
0:03:32 where would you have started?
0:03:35 The understanding that stress,
0:03:40 so everything that you’re experiencing mentally and emotionally that’s challenging,
0:03:43 and things like a lot of travel, which is challenging for your body,
0:03:49 that that raises levels of the hormone cortisol, which comes from your adrenal glands,
0:03:55 and that cortisol courses around your blood through your entire body and brain,
0:04:02 and the brain has receptors for understanding what’s going on in terms of threat to your survival.
0:04:06 So in a 24-hour cycle, depending on your age and your gender,
0:04:09 there’s a normal range for cortisol, so it can go up and down like this.
0:04:14 You know, if something challenging happens, we need to adapt and rise to meet that challenge.
0:04:18 But when that level is above the top range all the time,
0:04:24 these receptors in your brain basically think that there’s an imminent threat to your survival.
0:04:27 So there’s this whole cascade of hormones,
0:04:32 and basically cortisol causes inflammation in the body.
0:04:36 So inflammation of your vascular system, inflammation around your heart,
0:04:39 and everything else, gart and other things.
0:04:43 But particularly around that time, we were seeing a lot of heart attacks caused by stress.
0:04:48 This was in the absence of high blood pressure, high cholesterol, smoking.
0:04:50 It was all stress.
0:04:58 I read a study and I was watching a TED talk that seemed to make the case that stress was somewhat subjective,
0:05:01 i.e. it’s an interpretation of events.
0:05:04 So one can be in a situation where they feel very stressed.
0:05:08 You can put a different person in that situation and they wouldn’t experience it as stress.
0:05:12 Also, there is, I think there’s quite a famous TED talk that makes the case that
0:05:18 stress only has physiological consequences in the form of disease and inflammation
0:05:20 and the heart attacks you’re describing.
0:05:25 If we believe that stress is going to have that effect on us, if we believe stress is bad.
0:05:27 It’s bad, yeah. I get that.
0:05:29 Is that true?
0:05:36 So I would define stress as when the load that you perceive on you physically,
0:05:41 mentally, emotionally or spiritually is too much for you to bear.
0:05:44 So yes, it is subjective.
0:05:49 When I moved into business and leadership, people would use the terms good stress and bad stress.
0:05:55 And I found that really difficult having been a psychiatrist and seeing people actually break down
0:05:58 to think that there’s any such thing as good stress.
0:06:02 But what I have, you know, the way that I’ve adapted that over the last 10 or 15 years is that
0:06:06 there’s an adaptive response, which is a healthy response to a challenge.
0:06:10 And we have that for a reason. We need that and that can be a good thing.
0:06:13 But that should be a spike. It should go up and it should go back down again.
0:06:18 If it stays high all the time, that’s not good.
0:06:21 My second question now was about the contagion of stress.
0:06:28 Once upon a time I googled, because I had a thesis, I googled, is stress contagious?
0:06:32 And it came up and it said it was contagious.
0:06:36 Is it contagious? In what circumstances do we need to be aware of that contagion?
0:06:39 And more importantly, how and why is it contagious?
0:06:43 OK, I will tell you the answer to that, but I’m going to ask you a question first.
0:06:48 Have you ever walked into a room with someone and by the time you’ve left that meeting with them,
0:06:51 you just feel so drained.
0:06:54 OK, so you know the feeling.
0:06:56 So I’ll tell you how it works physiologically.
0:07:00 I’m going to start with something else to like build you up to this story.
0:07:05 So did you know that women who live together or work closely together
0:07:08 will synchronize their menstrual periods within two or three months?
0:07:14 Yeah, I found this out many years ago and it has completely changed my perception on so many things.
0:07:19 Because I have to be honest, I’m a very sort of logical.
0:07:21 I need like science and evidence.
0:07:27 And so I always thought about, I don’t know, physical things like if I can’t see it, it doesn’t exist.
0:07:30 It’s kind of been my framework for thinking about life.
0:07:37 And when I heard about that, I checked it was true, found out it was true and it broke the frame in which I think.
0:07:44 Because if it’s possible that invisible forces now between me and you are interacting with our bodies,
0:07:46 I go on what else is possible?
0:07:50 I’m already using a certain form of eye contact with you to create emotional resonance.
0:07:51 What have you done to me?
0:07:52 We’re going to get sidetracked.
0:07:54 Do you want to go back to the hall?
0:07:58 What kind of eye contact are you using with me?
0:07:58 Tell me.
0:08:00 So basically, we’ll go back to the whole main thing.
0:08:02 We’ll get back to that.
0:08:04 It’s related.
0:08:11 So when a baby is born, one of the ways that it learns what emotion the mom’s experiencing,
0:08:20 how it understands its own emotions and everything that grows over childhood and teenage into pro-social behavior,
0:08:24 starts off mostly with eye contact with the mom.
0:08:25 So at first, they can hardly see anything.
0:08:27 They can just kind of see two blobs.
0:08:31 And then they start to understand more about like micro facial expression changes and stuff.
0:08:34 But eye contact with the mom is hugely important.
0:08:36 So most people are right-handed.
0:08:41 So they’ll be holding their baby in their left arm so they can still use their dominant hand to do stuff.
0:08:48 And that means that when you gaze at your baby, your right eye is looking into their left eye.
0:08:54 And then that interaction from the optic nerve is going around the brain.
0:08:59 It’s impacting the amygdala where emotions come from.
0:09:05 And it’s creating this emotional resonance loop that’s part of how the mother and the baby bond.
0:09:10 So that right eye to left eye eye contact is the most bonding eye contact that you can have with someone.
0:09:13 Now, you could say, oh, but my mom was left-handed or you could be left-handed.
0:09:18 But, you know, if I’m taking a chance on trying to build that bond with someone,
0:09:24 that’s the statistically most likely one to create good resonance between you.
0:09:27 So you walked in here and you started looking in my left eye?
0:09:30 I waited till we sat down.
0:09:31 I gave you a hug.
0:09:32 You gave me a hug, you know.
0:09:35 So all of those little things, they start to…
0:09:38 And, you know, we’ve laughed about a few things before we’ve come on air.
0:09:45 Those are the sorts of things that create, like, higher levels of the bonding hormone oxytocin.
0:09:51 So you’re more likely to lower your guard, trust the person, take a healthy risk.
0:09:56 So, yeah, I mean, like I said, I know that stuff, so I live my life like that.
0:10:02 Just want to make sure I’ve got that clearly in my mind so I could repeat that to someone else later.
0:10:03 It’s great for dating.
0:10:05 Yeah, of course it is.
0:10:07 I think we might go down that path a little bit.
0:10:11 But the reason that works is because there’s this association in our brains
0:10:14 that if someone is looking into your left eye,
0:10:18 it kind of triggers something, a bonding response that is quite innate in us.
0:10:20 Yeah, basically, yeah.
0:10:22 Okay, super interesting.
0:10:23 What else?
0:10:23 What else?
0:10:26 If I’m trying to bond with someone.
0:10:28 So everybody listening to this right now, whether they’re in work, they’re in sales,
0:10:30 they’re looking for a partner, whatever.
0:10:33 It’s a nice little trick to look into someone’s left eye.
0:10:34 I’m going to only look into your left eye for the rest of the time.
0:10:36 With your right eye.
0:10:39 I’m just looking with both.
0:10:40 Yeah, you feel like that.
0:10:44 But once you start doing this, I promise you, you will notice a difference.
0:10:45 Okay.
0:10:46 What else?
0:10:48 What are the tricks to encourage bonding?
0:10:49 Encourage bonding.
0:10:51 So physical interaction.
0:10:57 So depending on the appropriateness of it, minimum handshake,
0:11:02 maybe a hug, maybe a kiss on the cheek, depending on what situation you’re in.
0:11:06 I do this handshake where we hugged, so we didn’t handshake.
0:11:11 Many, many years ago, I read an article that if when you handshake someone’s hand,
0:11:15 you put the other hand over the top of it, it creates a sense of warmth and trust.
0:11:18 So I’ve been doing that for 10 years now.
0:11:22 Give them my left hand or my right hand and the other hand goes over the top of it.
0:11:22 It’s definitely extra.
0:11:26 And you see this in a lot of kind of more ancient cultures,
0:11:29 that there is like more of a handshake than what we do,
0:11:31 which seems it’s just one hand and it’s quite brief and stuff.
0:11:36 So, yeah, the more of that kind of physical touch that you can get, the best.
0:11:40 So, you know, everyone that I’ve met since I’ve come in this morning,
0:11:46 I’ve either shaken hands with them or hugged them and I would not, not do that.
0:11:51 Is there anything else in terms of encouraging the release of oxytocin that you’re aware of?
0:11:56 What are the behaviors that increase that bonding chemical in our brains?
0:11:58 Eye contact and touch are the main ones.
0:12:02 Laughing together is another one.
0:12:07 And then not to do with another person, but if you take a bath rather than a shower,
0:12:09 then you’ll release more oxytocin.
0:12:11 Massage helps.
0:12:17 Well, you’re immersed in warm water, so it feels like a hug.
0:12:23 So you theoretically get out of the bath and be kinder and happier and more,
0:12:24 people would want to bond with you more?
0:12:28 Well, you’ll be more in the mode of doing that, yeah.
0:12:31 So interesting. What about vulnerability?
0:12:36 Because I heard shared struggle is one of the things that causes oxytocin.
0:12:41 Yeah, so, yeah, going through something not necessarily traumatic,
0:12:44 but that’s highly emotional, that is very bonding as well.
0:12:47 So we see this a lot on the reality shows where people are like,
0:12:49 are we going to be friends for life?
0:12:52 You know, if you do something like a skydive or a bungee jump in a group,
0:12:56 then, you know, you do feel more bonded to those people.
0:13:00 But they’re not as practical as the just the little things that you can do every day.
0:13:02 OK, so let’s go back to this hormone conversation.
0:13:03 We’ll take that off the shelf.
0:13:06 So we’re talking about stress and the contagion of stress.
0:13:09 So you started by setting the scene with the fact that women
0:13:12 who interact with each other physically closely,
0:13:14 they synchronize their menstrual cycles.
0:13:19 And so whenever I want to explain something that’s complex
0:13:22 or I don’t actually know the current neuroscience,
0:13:27 I always take it back to what happened in ancient times.
0:13:29 So when we were living in the cave,
0:13:33 the men hunted and gathered and lived quite nomadically.
0:13:36 So sometimes they would go away for months at a time.
0:13:39 And actually, if they went far enough away
0:13:42 and were closer to another cave of the same tribe,
0:13:45 they would actually just stay there and never return to the original tribe,
0:13:46 original cave.
0:13:51 But mostly they would leave for weeks or months and then return to the original cave.
0:13:56 And in those days, the most fundamental important thing
0:13:57 for the survival of the human species
0:14:01 was that the alpha male must pass on his genes.
0:14:05 So if he was going to be away for months and he couldn’t, you know,
0:14:08 there weren’t men there to defend the women from predators.
0:14:10 Maybe there was going to be a spell of the Ice Age
0:14:16 and they would all freeze to death or they wouldn’t have food.
0:14:20 He needed to make sure that at least five women
0:14:23 were impregnated with his sperm at the same time.
0:14:27 So that if there was a food shortage or there was like still birth or miscarriage or whatever,
0:14:30 at least one out of five would survive.
0:14:34 So to be able to do that, they had to be fertile at the same time.
0:14:36 So that’s why that mechanism exists.
0:14:39 Now, we don’t need that mechanism now,
0:14:43 but it’s still wired into the way that we operate.
0:14:48 So those sex steroid hormones like estrogen and progesterone,
0:14:51 they leak out of our sweat about this far around us.
0:14:53 And that’s why if you’re living with another woman
0:14:56 or if, you know, you’re sitting across the desk every day,
0:15:02 then particles of hormone from my sweat would go into the,
0:15:03 through the skin of the other woman.
0:15:05 If she’s within what distance?
0:15:07 I mean, it’s not, you wouldn’t have to be sitting next to each other.
0:15:10 If you live together, then that means you’re interacting enough that it would happen.
0:15:12 Okay.
0:15:13 So particles–
0:15:15 But not if you work together?
0:15:17 If you work together and you sit right next to each other every day,
0:15:18 then it does happen too.
0:15:22 So, you know, in a small office that’s got like six girls in it,
0:15:25 the menstrual synchronization will happen.
0:15:28 Interestingly, it’s led by the alpha female.
0:15:30 So, yeah.
0:15:33 So you can work out if you don’t know already who the alpha female is.
0:15:37 Well, if, you know, basically, let’s say my cycles don’t change
0:15:40 and everyone says, “Oh, I got my period early or I haven’t had my period yet,
0:15:46 but now it’s started,” then that would mean that probably I was the alpha female.
0:15:48 How does the body know who the alpha female is?
0:15:51 That will be to do with levels of testosterone.
0:15:54 Why did the body– why does that matter who the alpha female is?
0:15:56 Why does it matter that they sync up with her?
0:15:58 I don’t know if it really matters.
0:16:00 I think it’s just a case of physiology.
0:16:06 So it’s a little bit like in the troops of gorillas,
0:16:10 the stress levels of the silver-backed gorilla
0:16:14 affect the other gorillas more than gorillas who appears to each other.
0:16:19 So we have a natural hierarchy and it must be related to survival as well.
0:16:26 So she was probably the person who the alpha male was going to impregnate first.
0:16:27 Probably.
0:16:29 So everyone needs to kind of fall in line
0:16:31 because when she starts having sex, they need to be ready.
0:16:32 Yeah.
0:16:32 Okay.
0:16:36 And also, it’ll probably be to do with things like, you know, survival genes.
0:16:39 So it’ll be the people with the hardiest genes
0:16:41 because that’s what you want to pass on as well.
0:16:42 Okay, makes sense.
0:16:43 Most resilient.
0:16:44 Okay.
0:16:45 Okay, so where were we?
0:16:46 Stress incantation.
0:16:48 We’ve done all the hormones in the menstrual cycle stuff.
0:16:52 So basically cortisol is a hormone that works in that same way.
0:16:55 So cortisol is the main stress hormone.
0:16:57 And this one doesn’t matter if you’re male or female,
0:17:00 but it does matter where you are in the hierarchy of the organization,
0:17:02 as I just mentioned.
0:17:07 So usually in that conversation I mentioned to you
0:17:10 where you go into a room and you just feel completely drained afterwards,
0:17:13 usually the person that comes out feeling drained is less senior
0:17:16 than the person that’s had that effect on them.
0:17:19 And that’s why this is so crucial to leadership
0:17:23 because your stress levels as a leader, as a CEO,
0:17:26 are going to have more impact on everybody else
0:17:30 than the rest of the people put together basically.
0:17:34 So managing your stress is obviously important for you,
0:17:37 but it’s important in terms of what happens to other people.
0:17:42 And the first issue I came up against was CEOs and CFOs that said,
0:17:46 “Well, I won’t show them that I’m stressed.
0:17:48 I won’t tell them what’s happening with the numbers.
0:17:51 I won’t display emotions in front of them.”
0:17:54 And I said, “They’re still going to know physiologically.
0:17:56 It’s going to impact them.”
0:18:01 So now you really have to do something about it.
0:18:05 And the other thing about cortisol, which is quite funny,
0:18:08 well, one of the side effects is quite funny,
0:18:11 is that as a survival mechanism,
0:18:15 it will help you to store fat around your abdomen.
0:18:17 So again, in the cave,
0:18:20 if you were potentially going to not find food for a month,
0:18:22 then if you had extra fat around your abdomen,
0:18:26 you could digest that and survive till you could find food.
0:18:29 So with my clients in financial services,
0:18:31 it got to a point where as soon as I walked into the room,
0:18:33 they just lift their t-shirt up and say,
0:18:36 “Now you know how I’ve been in the last month.”
0:18:39 And then I had a really, really funny incident
0:18:41 when I was speaking at a bank
0:18:46 and the CEO’s PA was there in the audience.
0:18:49 And I was explaining that leadership stress leaks down,
0:18:52 that that stress can lead to abdominal fat,
0:18:56 that you can’t shift, and she shouted out,
0:19:00 “So, he’s the reason that I’m fat.”
0:19:03 But Steve, no one laughed.
0:19:05 – Really? – Yeah.
0:19:06 And that’s when I knew that, okay,
0:19:10 he obviously is like really stressing everyone out.
0:19:14 – Oh gosh, no one laughed? – No.
0:19:17 – Through fear or something or just because they all just thought it was true?
0:19:20 – It wasn’t funny. It was true.
0:19:21 – Jesus.
0:19:23 So stress causes belly fat.
0:19:25 – Belly fat that’s really hard to shift.
0:19:28 So again, what I would see with people is that they would say,
0:19:30 “Oh, I’ve put on a bit of weight around the middle.
0:19:31 You know, had to loosen the belt a bit.
0:19:33 So I’ve started eating less.
0:19:36 I’ve started like exercising more and I still can’t shift it.”
0:19:39 And again, that’s when I would explain this is the impact of cortisol.
0:19:42 As long as you’re still leaking out extra cortisol,
0:19:43 nothing’s going to change.
0:19:50 So, and like I said, even exercising more or eating better,
0:19:52 less or differently, whatever it is,
0:19:53 wouldn’t shift that fat.
0:19:55 You had to get to the root cause.
0:19:58 You had to reduce cortisol.
0:20:03 – It also made me think about when you consider promoting someone in your organization,
0:20:08 you have to be very careful that if you put a particularly stressed cortisol
0:20:10 leaking individual high in the organization,
0:20:14 there’s going to be a significant impact for everyone below them.
0:20:14 – Yeah.
0:20:16 – Is that accurate? Is that an accurate observation?
0:20:17 – Yeah, yeah. No, that’s a really good way of putting it.
0:20:19 I mean, I always think of that phrase,
0:20:20 “What got you here won’t get you there,”
0:20:24 which is more about the fact that people get promoted because they’re good at what they do,
0:20:28 but they don’t really get taught all the best management and leadership skills.
0:20:29 But that’s a really pertinent point.
0:20:36 If there are a person who is stressed, particularly who suppresses stress,
0:20:39 which some of these successful people do,
0:20:42 then it would have an impact down the organization.
0:20:42 – It begs the question then.
0:20:44 So, if someone’s listening to this and they go,
0:20:46 “Do you know what? I’m a leaky cortisol person.
0:20:51 I’m highly stressed and it’s probably getting to people around me.”
0:20:52 What can I do about that?
0:20:56 So, first of all, if someone’s saying that half the battle is won,
0:20:58 the problem is when people are not aware of that.
0:20:59 But let’s say you are.
0:21:04 So, let’s say that I give you that list of signs and symptoms
0:21:05 that you’ve got high levels of cortisol,
0:21:08 which include things like sleep disruption
0:21:11 because cortisol is part of the 24-hour clock.
0:21:14 Melatonin helps us to wake up, cortisol helps…
0:21:18 Melatonin helps us to fall asleep, cortisol helps us to wake up.
0:21:21 Maybe you’ve noticed the belly fat.
0:21:24 Because of the really strong connection between the brain and the gut,
0:21:27 any sort of reflux or indigestion symptoms
0:21:30 are often signs that you’ve got high levels of cortisol, too,
0:21:33 and of course, things like irritability and mood changes.
0:21:34 What I mostly would hear people say
0:21:37 is that I can just about keep it together when I’m at work,
0:21:40 but when I get home, if my kids are annoying
0:21:44 or my partner’s asking for too much, I just snap.
0:21:47 So, that means you’re one step away from snapping at work
0:21:50 if somebody pushes you too far, so that’s not good.
0:21:53 Because cortisol is pro-inflammatory,
0:21:55 it’s very drying of the system as well.
0:21:57 So, you might notice that your skin’s really dry
0:21:59 or you’ve got skin problems.
0:22:02 Your skin isn’t just the physical border of your body,
0:22:04 it’s the psychological boundary of your body, too,
0:22:08 so often stress shows up in the skin.
0:22:13 Then there are two main things that you can do.
0:22:14 One is physical exercise,
0:22:17 because you can literally sweat cortisol out of your body,
0:22:20 so you can sweat excess cortisol out of your body
0:22:23 by doing aerobic exercise.
0:22:25 The other one is journaling,
0:22:27 so writing out what’s on your mind
0:22:29 rather than just let it be in there
0:22:31 and keep going round and round.
0:22:33 Or if you’ve got a therapist or a trusted friend
0:22:34 speaking it out loud,
0:22:38 so it’s all about getting cortisol
0:22:43 and/or the negative thoughts that are associated with your stress
0:22:46 out of your brain body system.
0:22:50 I’ve had a real revelation in my life over the last
0:22:53 maybe six months about sleep.
0:22:55 Again, it’s what I said I think before we start recording
0:22:58 that I don’t have any meetings scheduled before 11am
0:23:00 and I sleep with my eye mask on
0:23:02 and I just wake up when I wake up.
0:23:03 Yeah, me too.
0:23:03 Oh, really?
0:23:04 Yeah.
0:23:06 I’ve never really met anybody that has that.
0:23:08 It is a privilege, I have to acknowledge that.
0:23:10 Not everyone can do because of work circumstances,
0:23:15 whatever else, but the importance of sleep,
0:23:16 you’re a neuroscientist.
0:23:17 Yeah.
0:23:19 There’s a lot of people who have dysfunctional sleep.
0:23:22 We live in a world where I feel like it’s increasingly difficult
0:23:25 to have great sleep.
0:23:27 How important is that for the brain?
0:23:30 And also, we were talking about stress there,
0:23:33 but for containing our stress levels?
0:23:34 It’s so important.
0:23:36 I can’t stop going on about it.
0:23:38 And I do understand that for some people,
0:23:40 it’s not a choice that they just don’t sleep well
0:23:42 or their sleep gets interrupted
0:23:45 because they’ve got young kids or they do shift work.
0:23:49 So, I’m not particularly talking about the people
0:23:53 where there’s a reason that you can’t sleep in this way.
0:23:56 I’m mostly directing this out.
0:23:59 If you have a choice, this is the way that you need to sleep
0:24:00 and this is why.
0:24:01 If you don’t have a choice,
0:24:04 there are some things that you can do to mitigate it as well.
0:24:07 I mean, obviously, I have done shift work as a junior doctor
0:24:09 in the NHS and I travel a lot,
0:24:12 so I’m jet lagged half the time.
0:24:16 But I try to do everything I can to make that as good as possible.
0:24:21 And the reason is we’ve always known that when you sleep,
0:24:23 you lay down your memories and new learning,
0:24:25 you process your emotions,
0:24:27 the cells in the body regenerate themselves.
0:24:28 We’ve known that for a long time.
0:24:34 That’s never really been enough for these very driven C.E. level people
0:24:37 to want to give up eight hours a night to sleep.
0:24:40 You know, if they feel they can get by on four or five,
0:24:43 then they’ll rather do that because they’ve got so much to do.
0:24:47 The ideal is eight hours and 15 minutes in population norm studies.
0:24:51 So that doesn’t mean it’s for everyone, but for most people, that’s the ideal.
0:24:53 Actually, sleeping more than that can be depressogenic,
0:24:55 so it can start to lower your mood.
0:24:58 So you don’t want to really be sleeping for nine plus hours,
0:25:03 but you ideally need to be in bed for nine hours to get that amount of sleep.
0:25:08 And so there was some award-winning research around 2012 to 2014
0:25:10 when we were beginning to understand
0:25:14 how important the cleaning of the brain is overnight.
0:25:16 So this entirely new system that we didn’t know existed,
0:25:19 which is called the glimphatic system.
0:25:21 It’s like the glimphatic system in your body,
0:25:25 but it’s to do with glial cells, so it was named the glimphatic system.
0:25:34 That system is a very active kind of waterway channel cleansing system of the brain.
0:25:38 We used to think that the fluid around the brain and there’s ventricles,
0:25:41 which are like lakes and then there’s just like trickling areas
0:25:46 that that sort of passively dripped through the brain overnight.
0:25:53 We did not expect to see like jets of fluid flushing out toxins from the brain.
0:25:56 So the exact things that we see in the pathology of dementing diseases,
0:26:01 like Alzheimer’s and Parkinson’s, like tau proteins and amyloid plaques
0:26:11 and neurofibrillary tangles, those things are being flushed out of the brain
0:26:13 very actively overnight.
0:26:17 And that process takes seven to eight hours to complete the cleaning.
0:26:21 That’s why you need to be in bed for eight to nine hours.
0:26:25 So it takes seven or eight hours of restorative sleep or just being in bed?
0:26:27 Just sleep, not in bed.
0:26:29 If you’re in bed awake, you’re not asleep.
0:26:32 You know, you have to be asleep, but you’ll go through the different sleep cycles
0:26:34 every 90 minutes.
0:26:35 This isn’t in time with that.
0:26:39 This is just taking seven or eight hours to flush this stuff out of your brain.
0:26:44 So one of the things I do say to people who don’t sleep well is if you find yourself awake at night
0:26:46 and you’re not lying on your side, turn yourself onto your side
0:26:50 because that’s the best position for this cleansing process.
0:26:54 I actually have a special pillow that makes me sleep on my side
0:26:56 because I wasn’t naturally a side sleeper.
0:27:00 So it doesn’t matter if it’s the left or the right, but that is a better position
0:27:05 in terms of the veins in your neck than sleeping on your back or your front.
0:27:06 So that’s one thing you can do.
0:27:08 Oh, you woke up, you know, your sleep was disturbed.
0:27:11 At least turn yourself onto your side.
0:27:13 What is this special pillow?
0:27:15 You just bragged about it then moved on, I feel like.
0:27:17 It’s a memory foam pillow.
0:27:18 Am I allowed to mention the brand?
0:27:19 Of course, yeah.
0:27:22 Well, we’ll make sure they sponsor it before.
0:27:23 It’s a memory foam pillow.
0:27:28 This my one is by Tempor UK and they actually they gifted it to me
0:27:30 because I was talking about side sleep.
0:27:32 Yeah, it’s great.
0:27:33 Okay, I’m a side sleeper.
0:27:36 My girlfriend’s a back sleeper, but I can’t sleep on my back.
0:27:39 It’s funny because I start on my front that lasts for 15 minutes
0:27:43 because I get bad back at the bottom of my back and I roll onto my side.
0:27:46 But I’ve always wondered if there was when you look at tribes
0:27:49 and our ancestors, how they would sleep, would they sleep in groups?
0:27:50 Would they sleep alone?
0:27:50 Would they sleep on their side?
0:27:52 They’re back.
0:27:53 Do you know the answers to any of that?
0:27:57 I know that co-sleeping is definitely how we evolved from co-sleeping,
0:27:59 so in groups.
0:28:04 And what I find interesting is that you needed to huddle together
0:28:07 like that for physical warmth in the cave.
0:28:12 But it also because of that proximity and interaction,
0:28:14 you got more of the bonding hormone oxytocin.
0:28:19 So you also experienced the warmth of being part of a tribe.
0:28:20 And I think they slept on their side
0:28:25 because they would have to be ready for an attack from a predator.
0:28:31 So you’d need to keep your dominant arm ready to, you know, grab something.
0:28:33 And most likely they slept on their left
0:28:37 because they would have been protecting their most vital organs, the heart.
0:28:40 Just thinking then about this bonding chemical
0:28:42 and how it comes out when we’re in close proximity.
0:28:47 A lot of couples, a lot of people, me sometimes as well, sleep in the spare room
0:28:51 because I have work commitments that mean that I’m up early
0:28:52 or my partner has work commitments.
0:28:53 That means she’s up early.
0:28:59 But even some of my friends who are in the early stages of parenthood
0:29:03 have separated and have a sleep divorce situation.
0:29:07 When you talked about the bonding in the oxytocin being released
0:29:09 when we’re in close proximity and obviously at night time
0:29:11 is when we’re literally touching each other.
0:29:15 Is it conceivable that by separating rooms and by doing a sleep divorce
0:29:18 we’re actually eroding our bonding?
0:29:19 I would never do it.
0:29:20 You would never sleep in a different room from your partner?
0:29:21 Never.
0:29:24 Apart from maybe if there was a young baby
0:29:27 and one person had to go to work and one person didn’t.
0:29:31 That I get, but that’s temporary.
0:29:35 And ideally people would find ways to make up for that.
0:29:38 I mean, I guess you’re in a bit of a love bubble with the oxytocin
0:29:39 from the baby at that time.
0:29:42 So that is quite neuroprotective.
0:29:49 But co-sleeping is fundamental to our survival.
0:29:51 It was physically when we were in the cave,
0:29:55 but now I would say emotionally, spiritually it’s fundamental to our survival.
0:29:56 I mean…
0:29:57 What do you mean by co-sleeping?
0:29:58 Just a clarify?
0:29:59 Sleeping together.
0:30:04 So mostly in our society, that’s as a couple.
0:30:08 But a lot of other cultures, the whole family sleeps together.
0:30:09 Why would you never do it?
0:30:11 You seemed quite passionate about that.
0:30:14 Because it’s so good for you.
0:30:20 The bonding, the physical warmth, the skin-to-skin contact, the love, the trust.
0:30:21 I mean, I’ll put up…
0:30:24 If somebody’s waking up early and I don’t have to wake up at that time,
0:30:27 I’ll even put up with that.
0:30:29 So you’ll have less quality sleep?
0:30:30 It won’t be less quality sleep.
0:30:35 I’ve worn HRV monitors and shown that even at the time,
0:30:41 if my husband woke up at five and I wouldn’t wake up at all before eight,
0:30:42 and he gave me a kiss goodbye,
0:30:45 I got a spike of resilience at that time.
0:30:45 Resilience?
0:30:46 Yeah.
0:30:48 How do you measure that?
0:30:56 So I was using that Finnish technology where you wear the HRV monitor with a gel pad on your chest.
0:31:01 And so it’s color-coded for whether you’re doing light exercise, heavy exercise,
0:31:04 whether you’re stressed or whether you’re recouping resilience.
0:31:07 And mostly people recoup resilience overnight.
0:31:11 But, you know, you could clearly see with people with young children,
0:31:14 you could see when they were woken up overnight because it would go into stress.
0:31:17 Some people recoup resilience during the day.
0:31:21 If, you know, let’s say you’re like with your partner or your sibling
0:31:23 and you’re just sitting together and it’s super relaxed.
0:31:27 Or if you love your job, you know, that you can see that happening during the day as well.
0:31:33 But because I am so obsessed with my sleep,
0:31:37 I wouldn’t normally welcome any sleep disturbance.
0:31:44 But the power of sleeping together and cuddling all night is so neuroprotective
0:31:48 that I would encourage everybody to do it if they can.
0:31:53 I also know some people who say, “I sleep better if I sleep on my own.”
0:31:57 But we were not meant to survive on our own.
0:31:59 We were meant to survive as part of a tribe.
0:32:05 And I think now, you know, since the pandemic,
0:32:08 people are more lost and lonely and disconnected than ever.
0:32:12 If you’ve got somebody that you can actually sleep with overnight,
0:32:14 I strongly suggest that you do it.
0:32:17 So I want to go in that direction because I’m super compelled by that.
0:32:20 The change in the world and the lost, lonely, the disconnected.
0:32:23 But just to pause for a second on this word resilience,
0:32:25 you’re using link to heart rate variability.
0:32:28 You’re talking about like a physiological resilience,
0:32:32 like the body being more resilient versus the kind of…
0:32:36 When we talk about resilience, we say it in more of a psychological context
0:32:40 of like, “I can withstand greatest stress or pressure.”
0:32:43 But you used a heart rate variability monitor
0:32:48 that measures the distance between heartbeats
0:32:51 and saw that when your husband gave you a kiss,
0:32:53 your heart rate variability increased,
0:32:56 which means that your body was more physiologically resilient.
0:32:58 It actually measures both
0:33:02 because it compares your heart rate variability to your heart rate.
0:33:05 So it knows if you’re exercising because your heart rate has gone up.
0:33:09 But if your heart rate is at like base level,
0:33:14 then the change in variability can either mean that you’re stressed
0:33:16 or you’re recouping resilience.
0:33:20 If your heart rate is high, then it’s obviously physical.
0:33:25 But it’s a factor of both.
0:33:30 So it’s not just looking at physical resilience, it is looking…
0:33:32 When it’s in this turquoise zone,
0:33:36 that is actually more about recouping psychological resilience.
0:33:38 But those two things, they feed into each other,
0:33:40 but it can tell the difference because of your heart rate.
0:33:43 So obviously I was asleep, so my heart rate was low.
0:33:44 And you saw what on the monitor when he gave you a kiss?
0:33:48 I literally saw it because it does it by every 15 minutes as well.
0:33:53 And I saw the highest spike of turquoise at that exact time.
0:33:57 Funny because my girlfriend about a month ago or two months ago,
0:33:59 I left the house quite early in the morning,
0:34:01 maybe about the similar time, 6 a.m. in the morning,
0:34:05 when she was still in bed and I came up to her and gave her a big kiss.
0:34:06 I basically kissed all around her.
0:34:08 This is so sloppy.
0:34:09 I kissed all around her face and on her nose
0:34:11 and just gave her a big, big hug and stuff.
0:34:16 And I walked away, got on the taxi and left, whatever.
0:34:20 And she said to me the same day or the day after, she went,
0:34:23 “I don’t know what happened there, but it unlocked something in me.”
0:34:25 And then my girlfriend went on to say
0:34:28 she had some challenges with her menstrual cycle
0:34:32 and she came on her period.
0:34:35 – That’s amazing, I love that. – And she’s always right.
0:34:39 When she says things to me and she knows this, but I give her a credit,
0:34:40 I’m always skeptical because we think differently.
0:34:44 She’s quite spiritual, I’m very like, “I need some science.”
0:34:48 And she said that to me and I just thought a kiss and a hug in the morning
0:34:51 couldn’t have had any physiological impact on her.
0:34:58 But now I’m starting to question whether once again I was wrong.
0:34:59 – That’s amazing.
0:35:04 I mean, some of these things can’t necessarily immediately be explained by science,
0:35:09 but if you use your intuition, then you have to ask yourself
0:35:12 and I feel like you are coming round to thinking that could be true.
0:35:14 – When I’m given a reason, I accept things.
0:35:19 If there’s even a slither of science that could justify it,
0:35:22 then I come round to ideas, but I do need the science.
0:35:25 Do you think that men and women are different in terms of their intuition
0:35:28 and their ability to want your smiling?
0:35:33 Their ability to kind of understand some of these forces that exist in the air?
0:35:38 Because my girlfriend seems to be so attuned to feelings and intuition
0:35:40 and I’m less so.
0:35:43 – Yeah, so let’s put it like this.
0:35:46 If you had 100 people in a room, 50 men and 50 women,
0:35:49 and you asked them to line up in order of height,
0:35:52 not all the men would be taller than all the women.
0:35:54 In the middle, there’d be a bit of a mixture
0:35:57 and it’s like that with the brain and intuition and everything else.
0:36:02 So yeah, there are some disparity.
0:36:05 So I think most people would agree that it feels like more women
0:36:07 are in touch with their intuition than men,
0:36:12 but it’s absolutely not all women versus all men.
0:36:14 – Do you believe women are more in touch with their intuition?
0:36:18 – I think they’re more open to accepting that it’s a thing
0:36:24 and I believe that more men need the science to explain how intuition works.
0:36:29 – Interesting. I wonder if there was like a brain, a neurological reason for that.
0:36:32 I think there’d be more women and men that believed in intuition
0:36:35 and those like feelings that are hard to explain.
0:36:37 – Yeah, that’s changed a lot.
0:36:41 I mean, I remember when I was teaching at MIT about seven years ago
0:36:43 and I was teaching the science of intuition,
0:36:46 someone actually stood, you know, it’s all senior leaders in the classroom,
0:36:49 it’s executive education.
0:36:50 Someone stood up and said,
0:36:52 “Well, I’m not going to make a really important decision,
0:36:56 like hire or fire based on my gut feeling, am I?”
0:36:59 And he was quite young and quite a few of the older guys turned around
0:37:03 and were like, “That’s absolutely how I would make my decision
0:37:04 and my most important decisions.”
0:37:08 But at that time, it was still kind of like,
0:37:11 not everybody was really sure that that’s like your superpower,
0:37:13 but I think people are beginning to understand more
0:37:16 that with age and experience and wisdom,
0:37:20 you do understand that intuition is actually your strongest,
0:37:24 should be your strongest decision-making modality.
0:37:26 – What is intuition?
0:37:31 – So, because you can’t remember everything that you’ve experienced in your whole life,
0:37:36 but, you know, somewhere in the neural architecture and, you know,
0:37:38 in the gut neurons as well,
0:37:41 that information is stored because you have experienced it.
0:37:46 So, maybe you would say that you understand that wisdom and experience
0:37:49 is the product of patterns that you’ve seen repeating in your life
0:37:51 that are conscious to you.
0:37:55 Intuition is the lessons that you’ve picked up along the way
0:37:59 that you’re not conscious of, but they’re still stored in your nervous system.
0:38:04 And so, the less conscious you are of them,
0:38:06 the deeper they’re pushed into the nervous system.
0:38:09 So, there’s a process called Hebbian learning
0:38:12 named after the neuroscientist, Donald Hebb.
0:38:14 And that is…
0:38:17 It’s basically, you know, neurons that fire together, wire together,
0:38:20 but it’s that the things that you’ve learned today,
0:38:22 like things that you’ve learned by speaking with me,
0:38:26 that’s going to be very front of mind and kind of just in like little pathways
0:38:29 that adjust kind of connecting up with each other.
0:38:31 But stuff that you learn when you were five,
0:38:34 like when you put your hand in a fire and it burnt you
0:38:36 and you never ever want to do that again,
0:38:37 that’s deep down.
0:38:39 You’re not really conscious of that, but, you know,
0:38:42 and other things maybe that you don’t recall.
0:38:51 So, we believe that your… that wisdom gets pushed from the outer cortex
0:38:55 into the limbic system, which is the emotional system of the brain,
0:38:59 into the brainstem, into the spinal cord, and into the gut neurons.
0:39:01 And that’s why they sometimes call it gut instinct,
0:39:06 because it’s that feeling of knowing something, but not knowing why you know it.
0:39:10 But it’s actually to do with the fact that you have wisdom and experience
0:39:17 that is… it’s embodied in you, but you’re not conscious of it necessarily.
0:39:23 It’s quite surprising to hear that those memories that wisdom could be in the gut.
0:39:26 People think of, you know, I think I’m certainly someone
0:39:30 who always thought that my cognition, my memories in my…
0:39:34 all of the intelligence exists just in my brain.
0:39:41 Your memories in your cognition and your IQ are in your brain,
0:39:46 but your intuition is in your brain and your gut.
0:39:48 This sounds super stupid, but I don’t care.
0:39:51 I should just be honest about my stupidity.
0:39:53 Where in my gut?
0:39:55 I thought that was like my stomach.
0:39:56 That’s where I put the food.
0:39:57 Yeah.
0:39:59 So, you know, you’ve got your stomach, you’ve got your small intestine,
0:40:01 you’ve got your large intestine.
0:40:01 Yeah.
0:40:04 You have other organs, your liver, your spleen.
0:40:05 Your kidneys.
0:40:08 And they’re all innervated, which means they’ve all got nerves going into them.
0:40:10 So does your heart.
0:40:14 So, you know, we could have a similar conversation like this about your heart as well,
0:40:19 because your heart only knows how to beat because of the nerves that penetrate it.
0:40:25 So, you know, this round brain in here in the spinal cord that goes down the center of your back,
0:40:29 that gives rise to all of the neurons that go out to your arms, your legs,
0:40:33 all of your organs, your skin, which is your largest organ.
0:40:44 And so that’s how that works, because every single part of your body has nerve cells or, you know, nerve pathways in them.
0:40:46 So that’s the connection.
0:40:50 That brings us back to what, you know, what I was saying about the brain-body connection.
0:40:54 They’re, they’re intimately connected and it’s a bi-directional thing.
0:40:57 It’s they can’t exist without each other.
0:41:02 And the more you understand that there’s that constant feedback going back and forth,
0:41:04 the more you can tap into that kind of thing.
0:41:08 The more you can know days before you’re going to get sick.
0:41:11 I bet your girlfriend knows days before she’s going to get a cold or flu.
0:41:13 Yes, she does all the time.
0:41:16 And my clients never know.
0:41:20 And as soon as they go on holiday, they’re sick the whole week.
0:41:22 Why, why when they go on holiday?
0:41:25 Because they suppress it to be able to do their job.
0:41:28 And you can suppress illness or you can just not, not, not acknowledge it.
0:41:32 It’s, it’s, it’s not necessarily that they had a cold virus that they suppressed,
0:41:37 but it’s that their body is, you know, the immune system is being run down by the cortisol.
0:41:42 And so as soon as it gets a break, that’s when it kind of succumbs.
0:41:48 Um, and there was a time after the financial crisis when I had people saying,
0:41:54 I’ve had, you know, I’ve had this cold for like four weeks now or six weeks, but everybody’s got it.
0:41:58 And I was like, I’m sorry, but do you actually think that’s normal?
0:42:01 Do you think it’s normal to have a cold for more than a week?
0:42:07 And, you know, then it takes a challenge like that because also the other thing that happens in, you know,
0:42:13 with group think, whether it’s at work or in your social circle is that we don’t challenge each other enough on those sort of things.
0:42:19 So if a friend said, I’ve had this cold for six weeks, I might say, oh, poor you.
0:42:23 But if I wouldn’t, but someone might.
0:42:27 But, um, you know, it’s also about saying, is there something else wrong?
0:42:29 Cause that’s not, that’s not usual.
0:42:33 Um, and for me, that would absolutely lead back to cortisol.
0:42:38 Second ago, we were going to go down the pathway of the looming crisis that you speak about.
0:42:42 What is the looming crisis that you’re concerned about?
0:42:46 Stephen, I, I saw this looming at the beginning of the pandemic.
0:42:48 It’s not looming anymore.
0:42:50 It is, we are in crisis.
0:43:01 So, you know, all of the health anxiety and the uncertainty and the fear and the loss that we experienced during the pandemic
0:43:02 was bad enough.
0:43:07 You know, it caused a level of stress that no one who’s alive today has experienced before.
0:43:11 Um, but we’ve come out of it.
0:43:18 You know, we’re relatively, I don’t know if I could say back to normal or in the new normal.
0:43:24 And we have not paid any attention to the consequences of what happened to us.
0:43:31 And when I say us, I mean, everyone from the babies that were born at that time, they never saw anyone, but they’re immediate family.
0:43:36 The teenagers that interestingly boys did better than girls because they play video games on the internet.
0:43:38 So they stayed connected.
0:43:44 You know, the older people that isolated, the people that like lost loved ones, et cetera, like there’s so many things.
0:43:46 I could say more things than that.
0:43:52 We, we haven’t really acknowledged that that’s what happened and what we went through.
0:44:01 We, most people are not really understanding what’s changed for them or what’s going on for them at the moment as a result of that.
0:44:05 And we certainly haven’t made any plan for the future.
0:44:09 Um, you know, I’m really into like Indigenous, Indigenous wisdom at the moment.
0:44:15 And one of the things I’ve learned about the first Americans is that when they make a big decision for their community,
0:44:20 they imagine the impact of that decision seven generations into the future.
0:44:26 We don’t even think about one generation into the future.
0:44:30 We just think about like what’s going on right now.
0:44:34 We don’t even really think about our own future like some of the time.
0:44:42 I remember thinking like literally in March of 2020, this is going to be a mental health crisis like whatever happens physically.
0:44:48 And as time went on, more so, I thought mental health crisis, mental health crisis.
0:44:54 And then I started to think, okay, what else could it be?
0:45:02 And I had time, of course, to indulge in some of the other areas of interest that I couldn’t when I was like traveling and working full on.
0:45:07 So I, you know, started reading more about spirituality and ancient cultures and stuff.
0:45:10 And I thought this could be a spiritual revolution.
0:45:17 When you say spiritual revolution, it’s a very big broad term.
0:45:19 What do you mean?
0:45:28 If I look back and you’ve, you know, you’ve led a very nice story of my journey since I changed career is that it started off with that physical piece.
0:45:33 You know, for me, where I was working, there was stress, but people were having heart attacks.
0:45:41 Then I spent many years working on mental resilience with people and emotional regulation was part of that.
0:45:45 And that became important again in the pandemic because we were in like close quarters with people.
0:45:52 And, you know, and it was just very different and it was hard and there was homeschooling and working and everything.
0:46:01 What I’ve seen as some of the good things I’ve seen as a result of the pandemic is that we’ve definitely appreciated again the importance of our time in nature.
0:46:08 So I think most of us felt that, you know, being able to get out and be somewhere green was really important.
0:46:13 And because there was like no planes and no traffic, you know, we could see the stars in the sky again.
0:46:17 We saw amazing sunsets with people began to appreciate birdsong.
0:46:27 And now the studies are showing that time spent in nature actually has a really positive impact on your physical health, your mental health and your longevity.
0:46:30 So, you know, that’s one good thing that’s come out of it.
0:46:33 But are we all still, you know, making time for that?
0:46:35 Or are we just going back to kind of our old ways?
0:46:48 The other thing, things of interest that have come out is that having a purpose that transcends yourself is really important to your mental health, particularly, but it will have knock on effects.
0:46:56 So, you know, you could say, well, I do my podcast and I love doing my podcast and I get to meet interesting people.
0:46:59 And, you know, I share that knowledge with others.
0:47:03 A lot of that is still to do with self-satisfaction.
0:47:11 So having something that doesn’t necessarily do anything for you but gives you purpose in life is really important.
0:47:14 And what could that be? That could be?
0:47:16 That could be volunteering.
0:47:27 It could be, you know, for me, like, I give out a lot of free information on Instagram and not to try to get work or anything like that.
0:47:38 It could be so, you know, when I say volunteering, that sounds quite big, but it could be like asking your elderly neighbour if you can do their groceries for them when you go to the supermarket.
0:47:42 It could be calling up a friend and checking that they’re OK.
0:47:52 Just something that makes you feel like life is worth living, but doesn’t necessarily earn you money or directly improve your life.
0:48:00 I’ve spoken to a lot of therapists who talk about the fact that two of the things we never want to feel is like we’re A different and B we’re not enough.
0:48:07 And I was thinking about that through the lens of our tribes in the context of a tribe, if I was different, there was a risk of me being kicked off the tribe.
0:48:14 And if I didn’t feel like I was enough, I, again, would have a risk of being kicked out of the tribe because I’m not valuable to the tribe.
0:48:27 And in the context of what you were saying about serving others, is that again sort of like a prehistoric desire to feel like we’re adding value and we are of use to the tribe by serving the greater good of the of our tribe?
0:48:29 Is that where that instinct comes from?
0:48:35 I love what you’ve done, which is exactly what I said, which is when I when I’m not sure of the answer, I’ll go back to evolution.
0:48:36 I always do that.
0:48:37 Yeah, I love that.
0:48:41 I think I hadn’t thought of it like that exactly like that before, but I think it’s true.
0:48:45 You know, a tribe, sadly, could not afford to carry dead weight.
0:48:55 So if you weren’t enough, you know, if you were injured, if you were immobile, if you were elderly, if you weren’t contributing, then you might get left behind.
0:49:07 And then there’s this really interesting new area of research called neuro aesthetics or neuro arts, which is about having some kind of creative activity in your regular schedule.
0:49:20 So there’s there’s lots of research that shows that if you’re not doing something creative once a week, and that could be dance, music, painting, drawing, going to the theater, reading a novel.
0:49:23 So really quite broad time in nature actually is included in it.
0:49:35 Then because nature is the palette that we all love, you know, you could have different taste in art or music to me, but all humans love nature because we’ve always been in that that beauty.
0:49:40 So the impact of that on your mental health and your physical health and your longevity is huge as well.
0:49:49 But even just like every morning, I actually thought of this this morning because I wanted to mention this, but I had zested a lemon last night when I was cooking.
0:49:57 And so this morning when I went to get the milk out of the fridge, I smelt it because it was in the fridge and I just thought that is so beautiful.
0:50:05 And so they say things like, you know, if you’ve put like a bunch of flowers on your bedside table and it smells nice, and that’s the first thing you smell in the morning.
0:50:07 And then you like look at the beautiful flowers.
0:50:18 If you’ve got objects of beauty in your house, if you listen to birdsong in the morning that that’s all neuro aesthetics, it’s living a life that is aesthetically pleasing to your brain.
0:50:20 And that’s good for your health.
0:50:21 Why?
0:50:26 Should we go back to evolution?
0:50:29 Please, that’s my favorite thing to do.
0:50:31 I think it’s to do with safety.
0:50:39 So if you were able to spare your mental resources to appreciate beauty, that must mean that you’re safe.
0:50:42 That must mean that you’re not just trying to survive.
0:50:45 So it’s actually, I mean, we do appreciate beauty.
0:50:51 So seeing, smelling, you know, hearing, tasting nice things, it’s going to make us feel better.
0:50:58 But also, we’re only going to be doing that if we have the luxury of being able to do that.
0:51:00 Then it can be such small things.
0:51:12 But also what it signals to your brain is I’m safe because I have time to read a novel or I have time to crank the music up and dance around my living room.
0:51:18 Through the frame of this idea that pathways that fire together wire together.
0:51:22 I was also thinking about every time I’ve seen a tree, I’ve been safe.
0:51:25 So is there an association that trees are safety?
0:51:30 You know what I mean? Every time I’ve been out in nature, I’ve been physiologically, psychologically safe.
0:51:35 So is it now the case that because there’s that neurological association, the pathways have wired and fired together.
0:51:38 If I, you know, do you talk about the brain body response?
0:51:42 If I put myself in that situation again, it will signal to my body that I’m safe.
0:51:50 That’s neuroplasticity, it’s repeating that and giving yourself the message that every time I’m around trees, I’m safe, I feel safe.
0:51:52 It won’t be the same for everyone.
0:52:00 I would imagine that, again, when we lived in the cave, that we naturally did things like looked at the stars in the sky at night,
0:52:04 danced around the fire, did cave paintings.
0:52:08 So that’s very wired into our psyche as well.
0:52:12 You know, they would adorn themselves a lot more than we do.
0:52:21 So that appreciation of aesthetics has always been there and not just from nature, from some of our rituals and ceremonies as well.
0:52:37 And really the conclusion that I’ve come to with this whole spiritual crisis and then the potential revolution is that all the things that we need to go through that revolution have always been in the world as long as we’ve existed.
0:52:46 And that, to me, is beautiful because it’s not like we have to do some crazy new different things that we’ve never thought of before.
0:53:00 The way that I put it is we know about generational trauma and intergenerational trauma and epigenetics and how all these bad things can come down the line.
0:53:07 But there’s also a lot of beauty and wisdom that’s there that we can have access to.
0:53:10 We don’t have to reinvent the wheel at all.
0:53:17 We can just go back to doing the things that we did when we were at peace.
0:53:28 It’s interesting, but that’s not easy to do in the world we live in because we’ve built a society in a world where we live in these four white walls in cities alone.
0:53:30 We’re more lonely than ever before.
0:53:32 We order our food using glass screens.
0:53:38 We use pornography as a replacement for intimacy and connection.
0:53:42 We use social networks instead of socialising.
0:53:45 Internet connection has reduced real connection.
0:53:50 You’d have to completely redesign society, it seems.
0:53:53 You can start with yourself.
0:54:03 I completely agree with what all those things that you’ve just said is how most people live, but I don’t live like that.
0:54:06 How do you live, doctor?
0:54:17 I actively try to spend as much time in nature as I can and I have a lot of plants and flowers around my house.
0:54:31 I am very, very careful about who’s in my tribe, so it’s positive, meaningful, deep, spiritual relationships.
0:54:39 I don’t use pornography or dating apps.
0:54:44 I’m just going through your list.
0:54:48 What do you think of pornography on the brain?
0:54:59 The two most basic drives in the brain are sex and food, so the potential impact is huge.
0:55:09 I agree with you that increasingly it has created a big disconnect between men and women in real life, which is really sad.
0:55:12 What is that disconnect?
0:55:23 I think that the ideal of what a woman has to be or can be is very distorted by pornography.
0:55:33 If I put together what I hear from my friends about dating apps with that, the way that people feel they can treat others has really, really changed.
0:55:45 I think this has accelerated since the pandemic as well, so there’s a real lack of empathy for the consequences of your actions and comments on other people.
0:55:53 I think pornography contributes to that because it changes the way that men view women.
0:56:02 I think the impact on women in terms of what you have to look like, how much plastic surgery you have to have, what you’ve got to be prepared to do in an intimate relationship.
0:56:09 The biggest issue I would have is what you’re expected to do when you’re not even in an intimate relationship.
0:56:25 When it becomes more of a transaction, when the rules have changed about, again, what I hear now very commonly is, we’ve been on three or four or five dates or whatever it is, that must mean move to the next level kind of thing.
0:56:40 So I think that going back to having really respectful relationships, having a lot of empathy for other people, looking out for the people in your life that might be lonelier than you.
0:56:51 I absolutely do not have my phone in my bedroom, but when I say limit screen time, that is a difficult one because we all use our screens for work and to communicate with our friends.
0:57:09 There are studies that show the amount of time you spend even communicating with friends online versus face-to-face has all sorts of impacts in terms of how socially comfortable you are, how empathic you are.
0:57:14 It can even have on teenagers a really big impact on body dysmorphism.
0:57:21 So it’s fine to actually spend quite a lot of time online as long as you are also spending a lot of time with people face-to-face.
0:57:39 One of the things you said there was about limiting who’s in your tribe. Why is that important? Why is it important to not hang around with certain people and spend more time with other people from like a neurological perspective in terms of our health and our outlooks and our outcomes and neuroplasticity?
0:57:51 So if we just link this back a little bit to the question that you googled, which is stress contagious, then there’s another rabbit hole you could go down which would be about social contagion.
0:57:59 So there are statistics that show that in your social group, if someone gets divorced, you’re more likely to get divorced in the next year.
0:58:04 If someone in your social group is obese, you’re more likely to become obese.
0:58:14 Now, I’m absolutely not saying don’t be friends with someone because they got divorced or they put on weight, but I’m talking more about the attitudinal stuff.
0:58:25 So how you treat other people, how kind you are, how generous you are, how open you are to conversations about intuition or spirituality.
0:58:37 Basically, you meet people who are at a similar psychological level to you and so we’re always working on ourselves, hopefully, and you want to be with people.
0:58:49 If you are, then you want to be with people who are growing too, who are open to challenge, who are learning, who are interested in exploring spirituality, who care about their mental health and other people’s mental health.
0:59:03 So it’s really about having this circle of trust and knowing that you’ve got support, but equally that if you do something that’s really not okay, that somebody’s going to tell you.
0:59:07 You mentioned the word earlier neuroplasticity.
0:59:15 What is it, why did it matter and I think from looking at your work previously, you had a bit of an epiphany on this subject matter in your career.
0:59:31 You realise that most people don’t even think it’s a thing, they think that once you grow up, you’re set in your ways, but it sounds like there was an epiphany at some point in your career where you realised the importance and the possibilities that neuroplasticity presented.
0:59:38 Well, we have to start by saying that when I was at medical school and doing my PhD in Neuroscience, we did not know about neuroplasticity.
0:59:54 So we absolutely thought that when you physically stopped growing, that everything in your brain was set for the rest of your life, that you couldn’t change your intelligence, you couldn’t learn to manage your emotions differently, that it would be much harder to learn new things.
1:00:00 What we know now is that the brain is actively growing and changing till we’re about 25.
1:00:17 Fuck, I missed it. No, you didn’t, you didn’t miss it. I’m 31, I know I look 24, but. You didn’t miss it. So from 25 to 65, and I would say even beyond now, if you don’t do anything to change your brain, it will tend to plateau.
1:00:25 So, you know, if you’re in a job where you do the same thing every day and you’re pretty good at it, you could stay like that for the rest of your life and that is fine for some people.
1:00:39 But if you do things to that are intense enough to force your brain to change, then you can basically, you know, learn lots of new things, but also get what we call global benefits in your brain.
1:00:44 So let’s say you decided to learn a new language. Maybe you’d learn Portuguese or French.
1:00:48 Have you spoken to her? Have you spoken to her?
1:00:58 That just felt very, it feels like, you know, when someone says something to you and it feels like they’ve really had a conversation behind your back because it’s so on the money.
1:01:09 No, I actually have a deal with her this year that I’d learn Portuguese by the end of the year and win September now. And I know six words. So that just felt a little bit close to home. So let’s move on.
1:01:24 So that’s great. So you have actually a reason to learn one or two languages. If you do that, your brain will not only get the benefits of being able to speak French or Portuguese, but you will actually improve your executive functions.
1:01:40 These are the highest functions of the brain. Things like being able to regulate your emotions better, solve complex problems, think flexibly, think creatively, override any conscious or unconscious biases that you may have.
1:01:46 These are great benefits to get from actually just doing something like learning a language or a musical instrument.
1:01:59 It can be smaller things like travel, interacting with people who’ve had a different life to you, cooking something new, taking a different route to work, reading a newspaper or a magazine that’s very different to what you normally read.
1:02:00 Doing a podcast?
1:02:02 Well, you do this every day.
1:02:03 Yeah, exactly.
1:02:07 Yeah. So it’s not inducing neuroplasticity in your brain, although you’re learning different people.
1:02:19 Yeah, you’re meeting different people, you’re learning new things. But it’s probably not what we would call attention intense enough to actually be shifting pathways in your brain.
1:02:22 So having all these conversations isn’t like expanding my…
1:02:36 It is in terms of the facts that you’re learning, but your actual process of finding a person, doing a bit of research into them, meeting them, having a conversation with them, being good at asking them certain questions.
1:02:47 That’s a very natural pathway for you. So you’re getting better and better at it, but that’s not a new big change in your brain.
1:02:57 So what… OK, right. So I think when people hear about neuroplasticity, when I first heard about that it was even a thing, it was a revelation that we could do things to change our brains.
1:03:02 What is it that people typically want from neuroplasticity? They want to be someone else in other ways.
1:03:09 They want new habits, they want new ways of thinking, they want to stop being a negative thinker or an overthinker in certain situations.
1:03:23 If I wanted to stop being an overthinker or a negative thinker, or if I wanted to, you know, there’s certain habits we all have and that I have in my life that I’m like, I just feel like it’s me now.
1:03:25 Yeah, like procrastination.
1:03:34 Procrastination shows up sometimes. I’m just saying that because I’m not learning. Yeah, who have you spoken to? No, I don’t procrastinate too much because I don’t really have a choice these days.
1:03:39 I procrastinate on some things. I think we all do, things that I find. Yeah, yeah, we all do.
1:03:47 No, I’m really glad you’ve taken this into the intangible because obviously I use the analogy of language as a great one to help people understand that you…
1:03:52 You learn something new, it builds up that pathway in your brain, it shifts your brain around, it has other benefits.
1:03:57 But what people are really looking for is changing habits and behaviors that are not serving them in life.
1:03:58 Yeah.
1:03:59 So whether it’s…
1:04:00 Lack of motivation.
1:04:16 Yeah, lack of motivation, overthinker, negative thinker, lose your temper, you know, sort of feel very stuck, people pleasing, you know, like so many things.
1:04:18 Mood, reactions and reactives.
1:04:26 So the process for that, which is underpinned by neuroplasticity, like the physiology of what happens in the brain, is raised awareness.
1:04:34 So let’s say that you’ve, you know, you’ve had a relationship break up again for the similar reasons and, you know, whatever happened before.
1:04:41 So then you get to a point where you’re like, okay, last time I just kind of didn’t really deal with that and just moved on to the next relationship.
1:04:45 Now I’m beginning to see there’s a pattern. I think I need to do something different.
1:04:47 Step one is spot the pattern.
1:04:50 And step one is 50% of the battle.
1:04:58 So, you know, once you know, okay, this is the thing that I think or I believe or I do that comes out with a result that I don’t want.
1:04:59 That is half the battle.
1:05:04 So once you’ve done that, you don’t try to change anything straight away.
1:05:06 The next stage is called focused attention.
1:05:17 So you look around in your life at work, in your personal life, in like, you know, sports, if you play sports, with different types of people and through your past.
1:05:23 Where are the times I’ve done that? What triggers me into doing that or what pushes me into doing that?
1:05:28 Let me give you an example so we can work through these steps with an example.
1:05:35 Got a friend in my life that repeatedly dates people who are married or in a relationship.
1:05:39 And it ends how you’d expect it to end in her heartbreak.
1:05:41 But it’s this spiral she’s on.
1:05:45 So step one would be becoming aware of this pattern.
1:05:48 You’re dating people that are in this, for some reason, you’re…
1:05:51 So in this case, that is obvious.
1:05:56 If you’re getting into relationships with people who are already attached, you know, you’re aware of that.
1:06:04 What I would want to dig into with her is what it is that she believes about herself that makes her think that that’s okay.
1:06:12 And I’m imagining already that there must be a level of self-worth that is…
1:06:15 Has struggled, you know, and maybe there’s something in her childhood that’s caused that.
1:06:21 But you would only do that if you didn’t believe that you deserved someone of your own.
1:06:24 So that’s the kind of conversation I would have with someone like that.
1:06:30 I would probably ask her like, you know, what goes through your mind when you decide to do that again?
1:06:33 And she would say something that she’s conscious of thinking.
1:06:39 I would want to dig below that and ask what it is that she believes about herself that makes her think that.
1:06:44 So that’s quite an important part of the raised awareness is getting below the thought into the belief.
1:06:51 Next step is, well, certainly if she’s got a history of this is, you know, maybe in journaling, acknowledging, writing down, okay,
1:06:58 this time that I went out with someone that was, you know, kind of engaged in a relationship with someone else.
1:07:00 Well, this time I had an affair with a married man.
1:07:06 What happened like that decision making process, the point from which you agreed to get into that?
1:07:08 What was the consequence?
1:07:14 So really, that’s the focused attention, marrying together that decision with the consequence.
1:07:18 You know, one of the things I say is you are basically the sum of every decision that you’ve made in your life.
1:07:20 That’s who you are.
1:07:27 So once there’s a bit more understanding and attention around like what causes that and how it happens,
1:07:29 the next stage is deliberate practice.
1:07:38 So the first challenge is going to be the next time she meets a man who’s not available and she may not yet be able to say no to that.
1:07:46 She may have to make another mistake, but she’ll make it armed with all the knowledge that she’s got now and she’ll see it for what it is.
1:07:50 Or she will be able to say no to that man this time.
1:07:55 So the next step is deliberate practice, which is where you say, okay, I used to behave like this.
1:08:06 This is the new me that I want to be as somebody who says no to every man that’s married who, you know, replaces every negative thought with a positive thought or whatever it is that you’re working on.
1:08:09 You then look for scenarios to practice this new behavior.
1:08:19 And at first it will be hard because you have a pathway there that may have been set since childhood that is used to doing a certain thing and the brain is a very energy hungry organ.
1:08:22 So it’s always trying to use the path of least resistance.
1:08:24 Let’s say I’m an overthinker, okay?
1:08:29 And you’re asking me these questions and I’ve got this voice in the back of my head saying, why is Stephen asking me that?
1:08:31 What’s he trying to get to? Is he trying to trick me?
1:08:39 What I would try to do is silence that voice in my head and say, okay, in this podcast with Stephen, I’m going to focus on him.
1:08:44 I’m going to take his questions for what they are and I’m going to speak from my area of expertise.
1:08:48 I’m not going to worry about that other stuff that, you know, can go on in my head.
1:08:53 And let’s say this time I managed to do that 50% of the time.
1:08:59 And then I go and do another podcast next week and I managed to do it 75% of the time, you know, and so on.
1:09:06 Eventually this new pathway that I’ve been building will become stronger than the one that I had before.
1:09:13 And then every time I turn up for a podcast, I’ll just be completely present and attentive and I’ll get to the end of it.
1:09:15 And that’s the new me now.
1:09:20 So behaviors that we repeat. So let’s start starting at the beginning of those three steps.
1:09:24 The first step is becoming aware of the pattern in our lives.
1:09:31 The second step is becoming really cognizant of the pain or the consequences of that pattern.
1:09:40 And the third step is kind of like setting an intention for who we want to become and the goals we have and then practicing it as much as possible.
1:09:47 And that is the three steps to the fourth. It’s not a step, but the fourth factor is accountability.
1:09:54 Because most people left to their own devices will give up on that process when it feels too hard at step three.
1:10:05 Yeah. So, you know, with years of practice and journaling, I have become better at holding myself accountable.
1:10:10 But for most people, there’s got to be some external so it could be a friend.
1:10:18 One of the reasons I’m a big fan of doing these action boards is that there’s a very tangible thing in front of you that with images of what you said you wanted to achieve this year,
1:10:24 which you can clearly and your friends and family can see at the end of the year whether you did or you didn’t.
1:10:34 And, you know, of course, you can have an actual like professional person that is there like your language teacher to hold you accountable to.
1:10:39 We’re going to have to edit this out because you really are pushing this. You’ve got an agenda here.
1:10:46 I’ve been really you talked earlier about just a second ago about how when you’re trying to create a new pathway,
1:10:53 if there’s an existing one that is very well established from your childhood, it’s increasingly harder.
1:10:59 So I’ve always been unorganized. I grew up in a home that was looked like an atomic bomb had hit it.
1:11:07 It was just a shit show inside. It was an absolute mess. So that habit of just being messy is quite well established.
1:11:10 The pathway in my brain of being messy is well established more broadly.
1:11:14 I’m thinking here about trauma and how trauma looks in the brain.
1:11:18 When we’ve had really traumatic experiences in our life or in the context of my friend,
1:11:24 we might have learned that we’re not deserving of someone or we’re not worthy or we’re not enough or we’re different.
1:11:37 It might be a really well established pathway. Doesn’t that suggest that there are some behavior patterns that are just practically immovable, practically unchangeable?
1:11:43 I don’t want to say yes to that, but what I’m going to say is we’ve moved away from using this term hardwired,
1:11:49 which kind of means like it’s there forever. And we talk about soft wiring now because of neuroplasticity.
1:11:56 I know people who have been through incredible amounts of trauma. There’s going to be an example coming up on my podcast soon,
1:12:04 who has done so much work on herself that she’s really in a beautiful place as a psychologist and a vader astrologer,
1:12:07 helping other people learn to deal with their trauma.
1:12:15 So there’s a lot that can happen. She was clearly a very resilient person and got herself educated.
1:12:22 Some people deal with the consequences of trauma for the rest of their life and it runs their life and it’s sad.
1:12:30 You may not be able to deal with every single thing that you’ve experienced or the full extent of what you’ve experienced,
1:12:34 but I do believe that there’s a lot that everybody can do.
1:12:40 Earlier you talked about generational trauma and epigenetics, as we’ve said.
1:12:51 What are both of those things? The first time I heard about generational trauma, I thought it was like woo-woo, fluffy, hopeful, wishful.
1:12:56 A nice way to blame your ancestors for the way that you are.
1:13:02 When I first heard about this concept that you could be passed down trauma from your parents or your grandparents,
1:13:05 it just seemed like it couldn’t possibly be true.
1:13:11 It’s a relatively new area of research. I’m actually going to separate this into a few things.
1:13:27 Generational trauma, and you can look at this art, is related to specific times of acts that were placed onto particular marginalized groups,
1:13:39 like first Americans, slavery. In Asia there are some particular groups that were treated in a certain way.
1:13:48 The impact of generational trauma is when something happened to one generation, there’s a psychological spillover
1:13:56 and it can be something to do with you always feel isolated or you always feel lonely or you always feel at the margin or you always feel left out.
1:14:01 That’s because a whole generation were treated in a certain way and that has an impact.
1:14:13 Intergenerational epigenetic trauma is about how some external event actually changes the expression of your genes.
1:14:22 So we have a genotype and a phenotype. Genotype is your DNA, it doesn’t change, but the phenotype is which bits get switched on and switched off.
1:14:28 The most famous examples of this are the Holocaust and the Dutch famine, but there are other examples.
1:14:37 We are sufficient generations away from that now to have seen three plus generations changes in the stress responses.
1:14:45 It’s not always bad. Sometimes people are more resilient because their grandparents or great grandparents went through something terrible.
1:14:51 Sometimes people are more anxious and it’s hard to know necessarily why things might go one way or another.
1:14:58 I always say to people that you aren’t born with the genes that your parents had when they were born.
1:15:04 You’re born with the expression of the genes that your parents had around the time of conception.
1:15:09 And then of course your mother’s stress levels through the trimesters of pregnancy.
1:15:15 And this isn’t meant to blame anyone for what happened in the past or how stressed they feel when they’re pregnant.
1:15:24 It’s meant to raise awareness of the fact that if you have something in your family’s history or you did have a particularly stressful pregnancy,
1:15:35 you can use neuroplasticity to improve the chances of your baby expressing genes that will be more helpful for them in life than if you didn’t know about all of this stuff.
1:15:46 So if you had a particularly stressful pregnancy, let’s say you’re a woman who was really under stress when you were eight months pregnant.
1:15:54 How does that impact the baby and what symptoms are you likely to see in that baby that it wouldn’t have had otherwise?
1:16:01 Okay, so I’m going to give you a really like tangible answer before I take it back to the something we were talking about before.
1:16:05 Imagine the mother’s a heroin addict. That is affecting the baby, right?
1:16:06 Yeah, yeah.
1:16:08 And that’s because they share the same blood supply.
1:16:09 Yeah.
1:16:17 So if the mother is stressed and she’s got high levels of cortisol, then that cortisol is going through the placenta into the baby’s blood supply.
1:16:31 And basically being stressed from in utero could switch on genes for not being resilient to stress or being more liable to anxiety or mood disorder.
1:16:37 And it’s already starting off, you know, inflammation in this like tiny baby that hasn’t even been born yet.
1:16:45 I know that sounds terrible and I really don’t want this to come across like all mums have to be completely zen and never get stressed because that’s just not reality.
1:16:50 But, you know, everything that you can do, of course, to manage your stress during pregnancy is helpful.
1:17:02 But then completely understanding that if your child then starts to show any like symptoms of anxiety or, you know, inability to manage their emotions after an age where they should be kind of able to do that,
1:17:07 you can introduce them to meditation, you can sit with them and talk to them about their emotions and how they’re feeling.
1:17:15 There are lots of really like great books and videos that you can use to like educate children about that kind of thing.
1:17:23 I always say knowledge is power and unfortunately difficult things can happen to people in life.
1:17:33 But every time something like that’s happened to me, I’ve gone down a rabbit hole of, OK, what can I find that can help me to overcome this and be better?
1:17:41 I was just thinking about as you were talking about grief and the brain, the relationship between, you know, what happens in the brain when we’re experiencing grief and stuff.
1:17:44 Think about grief and heartbreak as strong emotions.
1:17:53 So many of us, including one of my best friends, is reason is recently grieving a relationship he’s lost and I’ve got another friend that’s lost someone in their life who’s passed away.
1:17:59 And it’s such an all consuming force that seems to be resistant to advice.
1:18:04 I just wondered if through your work you’d learn anything about grief in the brain and heartbreak in the brain.
1:18:19 Yeah. So I think there’s so many versions of grief that we’ve seen particularly in the last few years, which is loss of sense of self, loss of someone through a relationship breakdown and loss of someone through actual death.
1:18:28 And it’s interesting to hear you say as a, you know, caring onlooker that it’s something that’s so overwhelming and resistant to advice.
1:18:36 I strongly believe that to ever heal from grief, you have to go to the bottom of the hole.
1:18:41 And however you do that is not something that anyone else can comment on.
1:18:48 I think if you are doing things like throwing yourself back into work or like partying too much to avoid it, that’s not right.
1:18:56 But if somebody has to go somewhere emotionally to deal with grief, they’ve got to be supported and allowed to do that.
1:19:02 And then maybe at times gently nudged in terms of like, how are you doing?
1:19:10 You know, is it kind of, are you feeling any sort of like healing or resolution or understanding or acceptance?
1:19:17 I do think particularly with grief that if we haven’t been through something ourselves, it’s really hard to imagine how bad it is.
1:19:20 Even though you might, you know, care very deeply.
1:19:24 What makes you think that? What makes you think that you have to go to the bottom of the hole?
1:19:28 Because I think we are very avoidant emotionally.
1:19:34 I think that’s part of the, you know, great issue that I was talking about, which is being lost and disconnected.
1:19:43 And I remember when my first marriage broke up and I was changing career, thinking if I hadn’t been a psychiatrist and know the things that I know,
1:19:49 and see how you could end up on a psychiatric ward going through, you know, the breakdown of a marriage.
1:19:52 So all I’m trying to say, I’m not trying to say you have to feel terrible.
1:19:58 What I’m trying to say is you have to process all the emotions and you kind of have to surrender to it a bit.
1:20:04 Because if you try to gloss over that, it will come back and bite you later.
1:20:10 And I’ve seen many stories of that happening where people, you know, did really great things like write a book about it,
1:20:14 or, you know, shower all of their care and love and attention onto other people,
1:20:17 and then eventually found that they hadn’t actually dealt with their own emotions.
1:20:24 So when I say go to the bottom of it, I don’t necessarily mean feel really terrible.
1:20:30 I mean process all of the emotions fully, because then you can actually heal and at some stage move forward.
1:20:34 It doesn’t mean you forget, you know, the person or what happened.
1:20:43 But if you try to gloss over it, I think it’s dangerous because it’s such a deep emotion.
1:20:46 It’s such a facing of your own mortality.
1:20:50 In your book, you talk about the mechanisms of neuroplasticity.
1:20:56 What are the mechanisms of neuroplasticity and the three factors that have the biggest impact on changes in the brain?
1:21:06 So the first one is myelination and anyone who does a lot of sport who repeats a certain weight training will understand that that’s what’s happening in their muscles.
1:21:12 You know when I said, you know, you come here pretty much every day and you sit with someone and you interview them and you’re really great at asking questions.
1:21:18 That’s like something you’re super good at that because you repeat it, it becomes like a superpower.
1:21:21 And that means that what’s happening there is myelination.
1:21:29 So myelin is a fatty substance that coats some neural pathways and those pathways become fast pathways.
1:21:34 Now there’s a reason from evolution why we have some fast pathways and some slow pathways.
1:21:41 And the reason is that if you put your hand in the fire, your reflex to snatch your hand out is a fast pathway.
1:21:49 But your pain reflex is a slow pathway because if you were incapacitated by pain, the minute you put your hand in the fire, you wouldn’t be able to get away from it.
1:21:56 One of the mechanisms of neuroplasticity is becoming even better at something that you’re really good at and that’s happened through myelination.
1:22:08 The most common one, which is something that you’re quite good at, but if you had loads of time, you could become really good at it, but you maybe don’t have loads of time, happens through synaptic connection.
1:22:15 So that’s the one that can feel like quite hard work, but if you put in the effort, then you can change your brain.
1:22:21 So that means that neurons that already exist in the brain connect up with each other and start to form new pathways.
1:22:33 And the third mechanism, which doesn’t happen a lot in the adult brain, but it does happen around the hippocampus because we do lay down new memories in life, happens a lot in children’s brains, is called neurogenesis.
1:22:45 And that is little embryonic nerve cells that float around in the brain actually becoming fully formed nerve cells, neurons, and connecting up through synaptic connection and maybe getting myelinated.
1:22:58 And there’s a factor, a growth factor that’s involved in that, the embryonic cell becoming an adult cell, which is called BDNF, or brain-derived neurotrophic factor, and trophic means growth.
1:23:09 So neurotrophic is growth of neurons. And the things that contribute mostly to that are aerobic exercise and eating dark-skinned foods.
1:23:11 Yeah.
1:23:13 Dark-skinned foods?
1:23:25 Yeah. So let me just cover the exercise one first, because this is one of my fun facts, which is that if you are regularly doing aerobic exercise, the turnover of those cells in your brain is about 13%, 14%.
1:23:29 So like the amount and the speed in which they like die off?
1:23:32 No, the speed in which they go from embryonic to full-grown cells.
1:23:33 Oh, okay.
1:23:34 Yeah.
1:23:35 Okay.
1:23:37 So, because we want neurogenesis to happen.
1:23:38 Okay.
1:23:50 If you haven’t been doing exercise for a while, and then you start, the rate of cell turnover is like 30%. So it increases after a period of inactivity with new aerobic exercise.
1:23:55 That’s my excuse for like being a couch potato half the time when they’re starting up again.
1:23:59 Oh, yeah. Who are you kidding?
1:24:00 Okay.
1:24:03 So it will accelerate the speed in which you’re making those connections.
1:24:04 Yeah.
1:24:10 Making the embryonic cells grow into new cells and then connect up with existing ones.
1:24:12 So I want to make sure I’m super clear on this.
1:24:19 So if I’m trying to develop, if I’m trying to speak a different language by doing exercise that has an impact on…
1:24:23 Oh, help you learn and retain memories. Yeah.
1:24:32 So in simple language, if I’m doing aerobic exercise, my ability to accelerate my neuroplasticity will increase.
1:24:33 Yeah.
1:24:39 What if it’s like not aerobic exercise? What if I’m just lifting the weights?
1:24:46 There are benefits to your brain of other types of exercise, but weight training doesn’t relate to neurogenesis as much.
1:24:47 Okay.
1:24:53 This isn’t so much about language, but it’s another example of mind over matter.
1:24:58 So this was an experiment done on two groups of weight lifters.
1:25:00 Thought you might like this one.
1:25:02 That’s a big compliment. Thank you so much.
1:25:04 You think I’m a weight lifter.
1:25:07 You think I identify as a weight lifter. You looked at me and thought weight lifter.
1:25:08 Totally.
1:25:09 Thank you so much.
1:25:14 This was finger and elbow weights though, so maybe not say glamorous in this experiment.
1:25:15 Okay.
1:25:20 So one group lifted finger or elbow weights.
1:25:30 I think this was a two week study and they showed, I think it was about 40% increase in muscle mass of the targeted muscle group for those weights.
1:25:36 Their counterparts only imagined lifting weights for two weeks.
1:25:38 They lifted no weights for two weeks.
1:25:46 They just sat there and they visualized themselves lifting weights and they had a 13% increase in muscle mass.
1:25:48 Interesting.
1:25:52 So we can tell our brain to grow muscle.
1:25:54 Have you been secretly doing that?
1:25:55 No, but I could be doing that instead.
1:25:57 I’ve been going to the gym.
1:26:01 It’d be much easier if I could just watch the football and tell myself that I’m lifting weights.
1:26:08 Well, I don’t think you can watch the football. I think the whole visualization and intention and attention stuff was important part of it.
1:26:12 I mean, that speaks to the power of our thoughts again, doesn’t it really?
1:26:16 If our thoughts can tell our brain to grow muscles.
1:26:18 Has that been, is that?
1:26:20 Send the book.
1:26:25 But is it like, is it, is that widely accepted as the truth?
1:26:29 I’m surprised there’s not like personal trainers that just sit you down in an empty room and just go right.
1:26:34 Well, think about the number of athletes that use visualization as part of their training.
1:26:41 Of course, they do the exercise and the practice and everything, but they, that’s hugely used in sports.
1:26:42 Interesting.
1:26:45 It’s obviously not a case that I would just then go home and start imagining working out.
1:26:53 But it does, it does again remind me of the importance of just thinking about positive things that are in line with my goals.
1:27:03 Yeah. I mean, what’s the harm in imagining yourself more muscular or more youthful alongside eating the dark foods and getting enough sleep?
1:27:05 You know, it’s like it’s part of the package.
1:27:07 Do you want to know what you should eat so that you can.
1:27:09 Please, what is dark skinned foods?
1:27:15 So basically, you know, at the basic level, we want people to have a healthy balanced diet, mostly plant based.
1:27:26 But where you can choose a darker version of a food, the pigment in the skin of that food has higher levels of antioxidants called anthocyanins.
1:27:29 And they also contribute to neurogenesis.
1:27:40 So it’s basically like eating black beans instead of white beans or eating blueberries instead of strawberries, dark chocolate instead of milk chocolate, purple sprouting broccoli instead of green broccoli.
1:27:45 And good quality coffee counts as well.
1:27:53 Yeah. So, you know, I try to vary what I eat, but also always choose the darker option I can.
1:27:59 Okay. So is there anything else that one needs to know about the process of neuroplasticity?
1:28:06 So from what I’ve ascertained so far, it’s about understanding the patterns we have in our brain, understanding the consequences of them.
1:28:09 Repetition is key to establishing new pathways.
1:28:15 Is there anything else that I need to be really aware of? Because I do want to grow my brain and change my brain.
1:28:23 Yeah. So the accountability piece, which we discussed, but also creating the conditions in your body for your brain to be able to do all of that stuff.
1:28:31 And so, you know, this is a bit of repetition, but sleeping roughly eight hours a night, having regular sleep and wake times seems to have an additional benefit.
1:28:38 We don’t know why. So within an hour, so go to sleep between 10 and 11, wake up whenever.
1:28:43 Not being sedentary. So being physically active doesn’t necessarily mean you have to pound it at the gym.
1:28:51 To be honest, in terms of neuroplasticity, you don’t want to do too much high intensity exercise because it spikes your cortisol levels.
1:29:01 So it’s better to do kind of quite gentle exercise, eating 30 different plant products a week and varying the color as much as possible.
1:29:06 You know, managing your stress, whether it’s through meditation or just like removing the causes of stress.
1:29:16 If you’re doing and being hydrated, if you’re doing all of those things and you want to play at level two of the game, you could start doing time restricted eating.
1:29:22 So only eating between, I only eat between 12 noon and 8pm, but you could do 8am to 8pm.
1:29:29 So that kind of fasting is very beneficial for your brain as well, but only if you’ve got the foundations right, it’s not going to help you if you don’t.
1:29:32 What does it do for the brain, fasting, intermittent fasting?
1:29:42 Well, it helps to regulate your blood sugar levels. So, you know, spiking blood sugar levels aren’t good for your body or your brain.
1:29:55 And fasting and calorie restriction, they do have like brain health and longevity benefits, but that, you know, only if your foundations are right.
1:30:04 You know, somebody who’s stressed or eats badly or doesn’t sleep enough will not benefit from time restricted eating or intermittent fasting.
1:30:14 Because it is a form of stress on your body, but it’s a form of stress that your body can take and use to build resilience if the baseline level of stuff is good.
1:30:23 And for neuroplasticity to happen, we need to be taking on big cognitive challenges, challenges that kind of break existing pathways.
1:30:28 So I want to learn to DJ. I’ve been learning for about 12 months now.
1:30:32 That feels like a big cognitive challenge for me.
1:30:34 Yeah, that’s great.
1:30:37 That’s the type of thing that would establish a new pathway in my brain.
1:30:38 Absolutely.
1:30:41 Someone’s just looking to build their self-esteem and their confidence.
1:30:44 What does the brain tell us about the process of doing that?
1:30:54 Does it go back again to what we said about awareness, about understanding the feelings and the consequences and about setting goals and repetition and accountability?
1:30:55 It will get to that.
1:31:10 But there’s actually a little bit of a jumpstart to that, which is really helpful, particularly in terms of confidence and self-esteem, which is that usually there’s a particular recurring negative thought that’s associated with feelings of lack of confidence.
1:31:24 So if you can identify what that is and create a positive affirmation that’s like the opposite of it or something that counteracts it, then that can be a great way to get started.
1:31:28 My phrase would have been, “It has to be perfect and it’s not going to be perfect.”
1:31:36 I wouldn’t have been able to say this last year, but now I would probably be able to say, “It is going to be better than perfect. It is going to be amazing. I know it.”
1:31:41 But to get myself there, I could have said, “It doesn’t have to be perfect, but it’s going to be great.”
1:31:44 Or I could have said, “Maybe it will be perfect.”
1:31:49 Sometimes a question I ask myself is, “What’s the best possible outcome that could happen here?”
1:31:54 So it’s changing your language in your mind about the things that you think.
1:32:11 So that’s basically metacognition, which is that you can understand your own thinking and then reversing that narrative quite strongly, even if it doesn’t feel like it’s totally true, and just repeating that so much that you start to wear down that other pathway.
1:32:15 Does language really matter, the language we say to ourselves and say to others?
1:32:18 Yeah, it really matters. How we speak about ourselves.
1:32:20 How do we know that matters?
1:32:34 I mean, it’s neuroplasticity. If you’re repeating something in your mind or out loud, then if that’s being repeated more than another statement, it’s the one that your brain’s going to believe.
1:32:40 So we can trick our brains effectively by saying something else to ourselves repeatedly.
1:32:50 Because there’s this whole movement in the personal development community, which says you just kind of look in the mirror and you say to yourself, “I’m beautiful, I’m attractive, everyone’s going to love me, I’m going to be rich.”
1:32:54 And I found it hard to get on board with that train.
1:33:07 Because I know I’m bullshitting myself. In my subconscious or whatever, I just know if I said those things, I’m not saying about myself, but saying those very, very far away things, I just think my brain is smart enough to know that I’m bullshitting myself.
1:33:15 Yeah, I think there’s an element of reality to it. So there’s a few things there, which is those particular things that you said are very shallow.
1:33:21 They are not really the things that people should need to be saying to themselves.
1:33:30 What I find, and I picked this up from the podcast with Lewis, is he said that sometimes he would just say to himself, “I’m safe, I’m safe, I’m okay.”
1:33:43 And actually, just sometimes saying to myself, “I’m safe,” is that’s what I need to hear. Not, “I’m beautiful and I’m amazing.” That does feel like, A, it’s the kind of thing that everybody probably wants to say.
1:33:45 It’s not addressing the underlying issues, is it?
1:33:54 Yeah, it’s not addressing. And I’m going to be rich. I mean, that’s the worst one, because you actually have to do stuff to make that happen. You know, you can’t just say that.
1:34:05 So I think finding the stuff that you need to say to yourself that is not to do with social expectation or parental expectation or, you know, social group, what everybody else is doing,
1:34:16 like what you really want to know for yourself, that’s going to set you up to be able to go out into the real world and do the stuff that you need to do to get the other things that you want.
1:34:19 There you said, you can’t just say it, you have to go out and do it.
1:34:29 Now, when people hear this term ‘manifestation’, it’s highly associated with just kind of saying stuff or thinking stuff, and it’s less associated with actually going out and doing it.
1:34:37 So a lot of people just turn off when someone talks about manifestation, because it sounds kind of woo-woo, put it on the vision board and it will happen.
1:34:47 And in fact, I think I’ve said this a few times, but I wouldn’t say it was an argument, but a disagreement which resulted in the person I was speaking to literally getting out of a taxi in the middle of New York City and walking off.
1:34:54 I was on a date many years ago, and the girl was saying to me that she goes, you can just manifest anything into your life, so you can just think about it and then it will happen.
1:34:58 So I said to her, I was like, you think you could just like think about becoming a millionaire and then it will happen.
1:35:02 And she goes, yeah, and I go, and you wouldn’t even have to like do all the stuff.
1:35:06 And she was like, no, you could just like think about it and the universe will attract it into your life.
1:35:14 Do you believe in manifestation? And if so, what form of manifestation and how is that supported with neuroscience?
1:35:25 So I believe in manifestation based on your brain, so your thoughts, your beliefs, your actions.
1:35:33 So where I’ve called my book, The Source, I have said your brain is the source of you being able to attract everything that you want into your life.
1:35:45 So I sat down one summer and I like researched the laws of attraction and just looked at whether I could explain them through cognitive science, which is psychology and neuroscience, and I could.
1:35:48 So I was kind of like, oh, I’m onto something here.
1:35:57 And the first stage for me was understanding that it is absolutely to do with the way that you think, but then it’s not magically like attracting something in the atmosphere.
1:36:01 It’s to do with the changes that you make based on your thought process.
1:36:10 I do believe in vision boards, but I call them action boards because I see them as a representation of what I want, but I still have to go out there and make those things happen.
1:36:21 I think it’s also much more empowering to believe that it’s your brain that’s making that stuff happen and not some external force that you’re not really sure what it is.
1:36:31 So how would I manifest something into my life? Say I want to manifest a great relationship. I’m in a great relationship, but say I was single and I wanted to manifest the perfect partner.
1:36:37 How would I manifest the perfect partner into my life using the brain as the source?
1:36:46 Yeah, so with that one, I think the preferred method is to create a list of the attributes that you want in that person.
1:36:54 But you then have to make sure that you are everything that is on that list.
1:37:07 So if I want to blonde, I’ve got to dye my hair. I’m joking. I get what you mean. So you’re talking about fundamental qualities and values and then making sure that you represent those qualities and values.
1:37:17 I’ve never heard anyone say that, but that is so important because I know so many people who would write a list that they couldn’t meet themselves in terms of fundamental values.
1:37:27 They’d probably want their partner to be disciplined, to care about their health, to be honest. And if they ask themselves are they those things, they’d probably fail at that.
1:37:36 To be fair, my partner is so much better than me in so many ways, nearly every way. I’d probably fail at that list too. Why is that important?
1:37:47 I think that you hear a lot of people saying, “This is what I really want in someone.” But you never really hear people saying, “I’ve really worked on myself and this is what I believe I have to offer.”
1:38:01 And so psychologically, you meet people at the level of psychological evolution that you’re at, but equally on the sort of flip side of the coin, you meet people at the level of psychological wound that you have.
1:38:15 So to be in a balanced relationship with someone that’s really great, you’ve got to be bringing something to the party. I mean, no one’s going to go out with you if they’re really amazing and you’re a drag.
1:38:20 But drags want amazing people and this is the problem, right? That’s true, right?
1:38:21 I guess so.
1:38:31 Are you scared to say it? When I was an optimal drag in my life, when I was the most drag in my life, I attracted drag people, but I wanted amazing people and I could never get them.
1:38:38 Yeah, but I feel like with you, that was part of your journey of knowing that you could become an amazing person.
1:38:39 I believed I could.
1:38:46 Yeah, exactly. So you got an amazing person once you did the work that took you out of Dragsville.
1:38:56 Amen. OK, so that’s super interesting. So make sure you are the things on that list because we’ll rise to the level of our values and we’ll fall to the level of our wounds.
1:39:06 Yeah, I love the way you put that, but also that, you know, what you have to offer in a relationship is just as important as what you want out of it.
1:39:10 And I don’t know, as a society, we just don’t really seem to think about it like that.
1:39:18 There’s actually a note in my diary where I wrote, people who focus on what they want don’t typically get what they want.
1:39:21 People who focus on what they have to offer typically get what they want.
1:39:24 That’s amazing. That’s like basically the same thing.
1:39:26 Yeah, I think she just parroted it off you. They drized it.
1:39:32 No, but it is in my diary and I posted on Instagram a story a while ago that it was just an observation to me in business when you hire people.
1:39:36 The people that are focused on like, can I get a pay rise? Can I get a pay rise?
1:39:39 Don’t typically get the pay rise, but the people that focus on what they have to offer.
1:39:40 Yeah.
1:39:48 They’re the ones that you, you give all the, you promote and you give the pay rise to because they’re focusing on the most important thing, which is I think over prolonged periods of time,
1:39:57 not always in the short term and not always in every case, but life will eventually give you roughly what you deserve over a long term, generally for most people, not always.
1:39:58 Yeah.
1:40:00 Because there’s going to be someone that says, yeah, yeah, yeah.
1:40:06 So you can’t what about me because I’ve presented the caveat, but generally that’s what I’ve observed and I’ve seen people cheat the system.
1:40:14 I’ve seen people get a little bit further ahead than their talent or their value, but life has a wonderful way of bringing us back to the level of our values.
1:40:20 And you said it in relationships, life will drop you to the depth of your wounds or to the height of your values.
1:40:27 So really, if you want to find a sustainable way to get what you want in life is to do that work on what you can offer other people.
1:40:28 Yeah.
1:40:35 And as you were speaking, it made me think that actually, let’s say if I was constantly like, oh, you know, I want, I want this pay rise.
1:40:36 I want that man.
1:40:39 That’s got to be a cortisol inducing state in your body.
1:40:42 But if instead of that, I’m like, what can I do for Stephen?
1:40:48 I have so much love to give that’s going to be oxytocin and who’s someone going to be more attracted to.
1:40:50 Interesting.
1:40:51 Oh, that’s so true.
1:41:09 One of the things I want to talk to you about that has been risen in culture recently is neurodivergence, big topic, autism, ADHD, so much that I had a mother send me a voice note the other day.
1:41:19 Her child has just been diagnosed with autism and she’s really struggling with it and trying to understand what it means and where it came from and was a hereditary.
1:41:24 And there’s so many guests on my podcast have talked about the rise in diagnosis of ADHD.
1:41:31 And is it something that we are causing by the way that we choose to live our lives?
1:41:40 From an understanding of neuroscience, what is neurodiversity and what are causing it and what is curing it?
1:41:41 Yeah.
1:41:47 So this would come more from my experience as a psychiatrist when I did do some work with children as well.
1:41:55 So neurodiversity is basically anything that doesn’t fall into the category of a typical brain.
1:42:00 So, you know, the way that most of the population think and how their brain works.
1:42:13 So that would include things like dyslexia and dyscalculia and ADD, ADHD and autism, as per just spectrum and other things.
1:42:17 I think that a lot of it is to do with better diagnosis.
1:42:26 So I’m not saying it isn’t that it isn’t the case that these things have risen, but I think we’re also much better at diagnosing them.
1:42:34 So for example, when I worked with mostly little boys with ADHD, when I saw them for the first time and I took the full family history,
1:42:40 there was quite often an absent father who’d actually been in like several different relationships and like couldn’t hold down a job.
1:42:44 And you kind of thought, yeah, he probably had it, but was undiagnosed.
1:42:47 So there is an element of that.
1:42:56 I do think that it is an adaptation to the world, which is changing at such a rapid pace, which is, you know, always switched on so much technology.
1:43:09 And some people would say that autism is even like a form of evolution in a way to like help us keep up with the changing pace of the world.
1:43:13 So you don’t necessarily think we know if it’s increasing in prevalence.
1:43:20 I think it is, but it’s partly naturally increasing and partly because we’re better at diagnosing it.
1:43:28 Okay. I do wonder as well sometimes, things like dyslexia, whether humans have always had an element of dyslexia,
1:43:37 but it’s more obvious and more of a challenge in the world we live in.
1:43:41 Think about the schooling system and writing and education. These are fairly new constructs.
1:43:51 Yeah, exactly. And so this isn’t to do with neurodivergence, but to do with things like gender identity and sexual orientation,
1:43:59 what I found in my research with the Indigenous wisdom is that those things were understood long ago.
1:44:09 There was a place for people and an understanding of, you know, their role in society and sometimes even an elevated role.
1:44:17 So it’s really interesting that we’re grappling with things now like, you know, what gender does your child want to be and what life, you know,
1:44:25 is your child going to have if they’re gay or whatever. And like, apparently these ancient cultures were dealing with this like all the time, no problem.
1:44:29 Your second series of your podcast is going to focus on some of this work that you learned.
1:44:30 Yeah.
1:44:36 What are some of the interesting things that if you could only tell me a few that you think would have the most significant impact on my life
1:44:40 and you can’t mention learning Portuguese, what would you tell me about?
1:44:46 So one theme that’s come through quite strongly is related to creativity, which was kind of mentioned.
1:44:52 But that doing things like humming and chanting are actually like really beneficial.
1:44:57 And they’ve obviously been around forever and we don’t really know why people did them in the first place.
1:45:03 But in terms of expressing creativity and like calming down the nervous system,
1:45:12 that’s one thing that seems to have come through from kind of like Ayurveda, but also from the first Americans as well.
1:45:13 James Nesta said that to me.
1:45:14 Did he?
1:45:19 Humming was good for your health and immune system, I think he said.
1:45:20 Yeah.
1:45:21 Like through your nose.
1:45:25 There’s different, you know, there’s different types.
1:45:29 You can do even just like…
1:45:30 Go on.
1:45:32 I can see you.
1:45:34 You’re avoiding it.
1:45:37 That’ll be in the trailer.
1:45:43 But also humming like at the back of your throat, humming like between your lips.
1:45:45 So like, oh, it’s such basic stuff.
1:45:48 I mean, you can do that on the tube, you know, you can do it.
1:45:51 That was going in the trailer.
1:45:52 No, it’s not.
1:45:54 Why would that help?
1:45:55 Why would that help us?
1:45:57 I don’t really actually like know the answer.
1:46:02 I’m just thinking of this like, what can we get from Indigenous wisdom that could help us now?
1:46:07 But I guess it’s something to do with regulating your parasympathetic nervous system.
1:46:08 Okay.
1:46:09 That’s actually what he said.
1:46:10 Yeah.
1:46:15 This point about aging generally, longevity and aging.
1:46:22 One of the really interesting things you talk about in the book is this idea of sort of psychological priming and psychological priming of aging.
1:46:29 And that psychological priming is the effect that the mindset of aging has on our physical body.
1:46:32 How our thoughts about aging affect our physical abilities.
1:46:38 What I interpreted from that is our thoughts about aging have an impact on our aging.
1:46:39 Yeah.
1:46:41 So actually there’s a really fascinating study.
1:46:46 One of my favorite ones to talk about which was three groups of octogenarians.
1:46:47 What’s an octogenarian?
1:46:48 People in their 80s.
1:46:49 Okay.
1:46:51 And one group was the control group.
1:46:53 So they just lived like normal for a week.
1:47:02 One group had to reminisce about being in their 60s for most of the week whenever they had an opportunity to.
1:47:11 And one group were actually driven to retrofitted versions of their homes that looked like what their house looked like 20 years ago.
1:47:14 They were given newspapers dated from 20 years ago.
1:47:19 They had photos of themselves in that house when they were in their 60s.
1:47:26 And one of the things was they got there and they were sort of like, okay, you know, who’s going to carry our suitcase up to the bedroom or whatever.
1:47:28 And they were like, no, you’re 60 now.
1:47:30 You carry your own suitcase.
1:47:32 So it literally started from the minute they got there.
1:47:38 And these little old ladies had to, and gentlemen had to carry their cases up.
1:47:48 After one week, the people in that group were taller because their posture improved.
1:47:53 They had better musculoskeletal coordination than they had a week before.
1:48:06 And before and after photos that were shown to people that didn’t know them, they were rated as younger in the one week after photos and the photos from arriving at that place.
1:48:14 And the reminiscing group also had some improvements, but not as much as a group that lived like they were in their 60s.
1:48:20 And so there was three groups, the ones that went back and relived their life, the ones that reminisced and the ones that did nothing at all.
1:48:29 Wow. And that really goes to show the impact of what we think about ourselves and then all of the physiological consequences of that.
1:48:36 You talk about this, your eyes as well, that you’re going to get, was it like laser eye surgery?
1:48:38 No, no, it’s just like…
1:48:39 People told you you needed glasses?
1:48:40 Well, my optician told me.
1:48:45 So he’s of Indian origin, same age as me.
1:48:48 And he said, oh, I think, you know, you’re probably going to need reading glasses next year.
1:48:50 And I was like, no, I do not want reading glasses.
1:48:51 That makes you look really old.
1:48:59 And he was like, yeah, I know, I know we both look younger than we are, but, you know, your eyes are going to age just like anybody else’s.
1:49:01 And I was like, no, they are not.
1:49:04 So I left, came back a year later.
1:49:06 He said, oh, how’s it going with the reading?
1:49:07 So it’s fine.
1:49:09 And he sort of went, okay, Tara.
1:49:18 So he’s doing my eye test, he spins around on his little chair halfway through and says, your eyes haven’t got worse.
1:49:19 They haven’t even stayed the same.
1:49:21 They’ve got better.
1:49:22 And I said, I know.
1:49:23 And he said, what have you been doing?
1:49:28 And I said, well, I just said no to you when you said, I’m going to have to get reading glasses.
1:49:33 And when I’m like looking at my phone or a book, and it feels like it would be a bit easier if I moved it further away.
1:49:36 I just don’t.
1:49:38 And what’s that doing in the brain?
1:49:39 Why is that?
1:49:42 Why did that improve your reading?
1:49:48 Well, I hadn’t experienced a problem with my reading, but he was obviously seeing the numbers slightly change.
1:49:51 I really didn’t do much more than what I’ve just said.
1:49:54 So it was like not accepting the limitation and then not changing my behavior.
1:50:05 And I think that’s what you see from the third group of people, which is that they had to change their behavior to live like without any help.
1:50:07 And in a way that they had to when they were younger.
1:50:17 So that essentially removed the limitations that we impose on ourselves, which is that if I’m X age, it must mean that I need reading glasses or I need a walking stick or whatever it is.
1:50:24 There’s a kind of opposite experiment to that too, which was done with young medical students in Florida.
1:50:27 And they had to walk between five rooms.
1:50:33 And on the table were five pieces of paper with a word on it and you had to string a sentence out of it.
1:50:37 But that wasn’t the real experiment. They thought that was the experiment.
1:50:47 The real experiment was that in one of the rooms, the words that were on the table were Florida, beach, sunshine, walk, bungalow.
1:50:57 And all of them walked more slowly out of that room than any of the other rooms because those words are associated with retirement.
1:51:07 And that made them slow down. You asked me, is language important to our brain? That’s how important it is.
1:51:10 So just saying words can change our behavior so quickly.
1:51:12 That’s what the experiment showed.
1:51:16 I’ve been thinking a lot, you know, I said, I’ve got this vlog on YouTube called behind the diary.
1:51:23 And in two of the episodes, I’ve caught myself out while I’m filming because I said words that I thought would be unhelpful.
1:51:29 And I think people, someone in the comments actually challenged me because there’s one day when I’m filming Dragonsden and I’m filming myself.
1:51:32 I’m just talking about what’s going on and I go, oh, I really need a coffee this morning.
1:51:35 And I stopped myself and say, I shouldn’t say need.
1:51:41 And then I go, there’s something about this casual use of the word need throughout our lives that is disempowering me.
1:51:43 It’s making me a slave to the coffee.
1:51:47 So I make this point, which I’m sure people think I’m a little bit weird for making that.
1:51:57 I really need to not say the word need associated to the things because I will then probably develop a psychological and maybe a somewhat of a physical need for that thing.
1:52:02 And it’s also just bringing that word need into your life.
1:52:06 You don’t have enough that you need something.
1:52:10 I’m constantly changing my words, tweaking them like that.
1:52:14 So I would say, oh, I’m going to treat myself to a coffee.
1:52:17 And that was your decision. You were powerful there.
1:52:19 That’s a choice you made.
1:52:22 There’s an overarching point here about personal responsibility as well.
1:52:28 When people talk about I can’t exercise, I don’t have any time.
1:52:37 It feels like a really disempowering frame versus I’ve got other priorities, which feels empowering.
1:52:42 And I think about this all the time because if you ask them why they don’t exercise, they’ll typically blame on some force.
1:52:49 The frame makes it seem like there’s a force that’s controlling their life for them that has not given them the time or that they could not.
1:52:56 Whereas really, it’s just a typically case of priorities and your child or your job that pays your mortgage can be your priority.
1:52:58 But I think it’s important.
1:53:08 I’ve always felt it’s important to acknowledge the fact that you made the choice to take care of your child or to go to your mortgage paying job versus I didn’t have any time.
1:53:13 This is what I think about language so much and the language that I use and how that’s dominating my life.
1:53:23 Even constantly telling myself that I’m unorganized, like messy, so how that’s probably making me a messy person.
1:53:26 What have we talked about that we probably should have talked about?
1:53:34 Is there anything at all? Any studies or any insights into the brain and how we change habits that are stubborn?
1:53:40 Or anything else at all that you’ve learned from the ancient wisdom?
1:53:54 I know that we’ve talked very broadly on lots of different things, but I hope that for me, my intention with every sentence that I’ve said to you is that people should realize how much potential they have in their brains,
1:54:03 like how capable they are of having an even more amazing life than they have already.
1:54:09 I think I accept that now more than I ever have before because I’ve had this conversation with you.
1:54:19 I think I accept that there’s so much untapped potential in me and that I’m not this kind of fully formed rigid lump of cells.
1:54:22 I can change fundamentally.
1:54:27 I think a lot of people probably if they’ve gotten to this point in the conversation will also accept that.
1:54:37 If you were to close with I guess the step one, like the thing that I should immediately do as I move forward in my life from here,
1:54:52 that would help me to start moving towards that person that I want to become the organized, great partner, successful in his business, great with his podcast, all of those things.
1:54:57 What is that first step? And do you know what’s funny is because my brain keeps thinking about the taxi driver that I met on the way here,
1:55:01 who said he’d listen to the podcast and he told, gave me a little bit of a window into his world.
1:55:06 So he’s driving the cab every day and I meet a lot of cab drivers that listen to the podcast and we chat.
1:55:10 And oftentimes they sometimes they have dreams of doing other things.
1:55:18 So they might say to me, you know, I want to start my own business one day and I’m just looking, I’m looking for the first couple of steps.
1:55:26 But I reflect on what you said and go, they’re going to be so hardwired into their patterns and their jobs and their habits and their routines that it’s very hard to make that jump.
1:55:28 Yeah.
1:55:36 So if I could give people a takeaway to start with that’s really simple, but it doesn’t mean there isn’t a lot of hard work at the other end of it.
1:55:51 It would be be very clear on what it is that you want. So you’ve mentioned a few things, spend five minutes sitting down and visualizing those things being true and then give gratitude for that.
1:55:54 That would be my first step.
1:55:58 Give gratitude for those things being true.
1:56:15 Just five minutes. I’m a great partner. I’m not messy. My podcast is super successful. Like see it, feel it in your body, taste it in your mouth, hear it in your ears, completely immerse yourself in that five minutes longer if you can.
1:56:20 And then just be so grateful for all of that.
1:56:31 Essentially what you’re doing is moving your brain from a fear state to a trust state and that is the gateway to making these changes.
1:56:33 Thank you so much.
1:56:34 Thank you.
1:56:39 Really a thought provoking wonderful conversation and I’ve learned so much and you’ve given me so much food for thought.
1:56:41 And you’ve changed my mind on a lot of things in my life.
1:56:43 That’s a great compliment.
1:56:49 You know, and I’ve, I know a few things about neuroplasticity because I’ve had guests here that spoken to me about it, but I have a better understanding of it now.
1:57:02 And I also understand, I think most importantly, the part of manifestation that is understandable through the lens of science, I guess.
1:57:09 We have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question for the next guest, not knowing who they’re going to leave it for.
1:57:24 This question is what could you choose to change and choose to feel great about the same thing?
1:57:25 That’s what the question says.
1:57:29 What could you choose to change and choose to feel great about?
1:57:32 I assume it’s the same thing.
1:57:47 I could finally realize my dream of feeling like I am truly a creative person and I’m not exactly sure what that would look, how that would look yet, but I’m on the path to it.
1:57:55 So I think getting clearer on that would feel great and actually doing it would also feel great.
1:57:58 You were really a creative person though.
1:58:00 Thank you so much for saying that.
1:58:08 I feel like I have one more step to go before I really feel that I’ve done that because that was such a deep-seated thing for me.
1:58:20 I mean, there’s a bit more of a backstory to it, which I didn’t give you, but my English teacher said to me, “You are so good at drama, you should read English Oxford and go to Radar.”
1:58:31 And I came home and told my parents and they literally said, “Oh, my dad said over my dead body, you’ll go to medical school and then after that you can do whatever you want.”
1:58:37 And so I think there is that frustration in there that’s been in there for a long time.
1:58:44 Like these days you can’t imagine anything better than your kid coming home and one of the teachers having picked them out as exceptional.
1:58:53 But of course at that time there were no brown people on TV, so it was seen as an even bigger risk than it would be now.
1:59:03 And I have to say, every time I see someone that looks like me who’s made it as an actress, it makes me so happy.
1:59:07 Why did your father say that?
1:59:13 I think that Indian parents, you know, they think that stability is the key to happiness for their children.
1:59:24 So having a stable career, having a regular salary, I don’t really come from a family of entrepreneurs, which is why it was so crazy when I gave up my job and started up a business, no one could understand it.
1:59:29 And I was afraid of not having a regular paycheck.
1:59:38 And then at some point I realized I could earn zero in any one month, but I could also, well, you know, there’s no limit to what I could earn.
1:59:46 And I think this realization came when in one month I invoiced what I was earning in a year as a doctor.
1:59:50 Didn’t they think you were your grandmother reincarnated?
1:59:56 And she grew up in a village in India and didn’t have access to education, and that was a big regret of hers.
2:00:02 So I was given, you know, the best education that money could buy.
2:00:10 Got an MD and a PhD. It’s like overcompensation and it wasn’t really necessarily what I ever wanted.
2:00:11 Thank you so much.
2:00:16 Giving me so much to think about what a wonderful conversation, what a wonderful ray of sunshine and light you are in the world.
2:00:22 I’m so excited to see your career continue to evolve and touch and help so many people.
2:00:27 All of your work is incredible. You’ve got your podcast coming up as well, which I think everyone’s going to be super excited to hear about,
2:00:31 because if it’s anything like this conversation, it’s going to be of tremendous, tremendous value.
2:00:33 When is that? When is that going to be out?
2:00:39 It’s launching on October 4th, but season one is already available to listen to if people haven’t listened to already.
2:00:49 Reinvent yourself with Dr Tara, which is the second season, which is in that second season you’re aiming to do a lot of the ancient wisdom stuff.
2:00:51 So exciting. Really, really excited to hear that.
2:00:54 So October 4th, we’ll look out for that. Thank you so much for your time.
2:00:56 Thank you.
2:01:02 Dr Tara Swart. There’s actually the word “art” in your name.
2:01:04 Oh, that’s so cute.
2:01:06 But there is. Have you ever noticed that?
2:01:07 No.
2:01:12 Okay. Well, I’m excited for our next conversation and to hear about how you’ve pursued that creativity,
2:01:14 because it’s certainly within you.
2:01:17 And it’s such a wonderful honor to have met you today and to learn from you. Thank you.
2:01:18 Thank you so much. Thank you.
2:01:43 [Music]
Bạn có biết rằng có một thí nghiệm rất thú vị được thực hiện trên những người tập cử tạ không? Họ không nâng bất kỳ tạ nào trong hai tuần. Họ chỉ ngồi đó và hình dung bản thân nâng tạ. Họ đã tăng 13% khối lượng cơ bắp. Mọi người nên nhận ra tiềm năng lớn mà họ có trong bộ não của mình. Tiến sĩ Tara Swart. Cô ấy là một nhà thần kinh học, bác sĩ y khoa, cố vấn điều hành và tác giả sách bán chạy nhất. Cô ấy ở đây để dạy chúng ta cách xây dựng sự kiên cường tinh thần. Để vượt qua những thách thức lớn nhất của chúng ta, căng thẳng có lây nhiễm hay không. Cortisol là hormone căng thẳng chính. Và nó sẽ rò rỉ ra khỏi mồ hôi khoảng cách này xung quanh chúng ta. Đi vào da của mọi người khác và nó sẽ ảnh hưởng đến họ. Hat. Như một cơ chế sinh tồn, nó sẽ giúp bạn tích trữ chất béo quanh bụng. Vậy nên căng thẳng gây ra mỡ bụng. Mỡ bụng rất khó để giảm bớt. Có một con đường khác mà bạn có thể đi xuống về sự lây nhiễm xã hội. Có những thống kê cho thấy rằng bạn gặp những người ở mức độ tâm lý tương tự như bạn. Ví dụ, nếu ai đó ly hôn, bạn có nhiều khả năng sẽ ly hôn trong năm tiếp theo. Bộ não của bạn có thể gây ra những trò lừa đảo. Vậy tôi có thể làm gì về điều đó? Bộ não đang phát triển và thay đổi cho đến khi chúng ta khoảng 25 tuổi. Nhưng từ 25 đến 65 tuổi. Nếu bạn thực hiện những việc đủ mạnh mẽ để buộc não bạn thay đổi, bạn sẽ thực sự cải thiện các chức năng cao nhất của bộ não. Những điều như điều chỉnh cảm xúc tốt hơn, giải quyết những vấn đề phức tạp, suy nghĩ một cách linh hoạt, vượt qua bất kỳ thiên kiến vô thức nào mà bạn có thể có. Điều đó đặt ra câu hỏi, vậy tôi bắt đầu từ đâu? Tiến sĩ Tara Swart. Những ý tưởng hiện có nào mà công việc của bạn và những gì bạn nói đang đối mặt? Những quan niệm có hại, những định kiến tồn tại về bộ não, về tiềm năng con người mà công việc của bạn đang đối mặt. Điều đầu tiên tôi gặp phải, vì đây là thời điểm xảy ra cuộc khủng hoảng tài chính, là sự thiếu hiểu biết về mối liên hệ giữa bộ não và cơ thể. Những giám đốc điều hành hiệu suất cao này đang hành động như thể cơ thể của họ chỉ là phương tiện di chuyển bộ não từ cuộc họp này sang cuộc họp khác. Họ đã cả hai không tôn trọng sức khỏe thể chất của mình, nhưng cũng không hiểu rằng điều mà họ thực sự được trả tiền là để sử dụng bộ não của họ. Và họ không tạo ra những điều kiện tốt nhất để cho bộ não đó hoạt động. Tôi đang nói về những điều rất cơ bản như giấc ngủ, chế độ ăn uống tốt và sự cung cấp nước, không ngồi một chỗ, quản lý căng thẳng của bạn, v.v. Vậy, bạn biết đấy, cơ quan nhỏ bé này, nếu nó không ở trong một môi trường đang tạo ra cơ hội tốt nhất để thực hiện công việc của mình, thì nó sẽ không hoạt động, sẽ có một vết nứt xuất hiện ở đâu đó. Lần đầu tiên tôi thực sự có một sự đối đầu lớn với ngân hàng là khi mọi người ngã gục trên sàn giao dịch do cơn đau tim. Họ đã yêu cầu tôi làm nhiều hơn trong vai trò của mình với tư cách là một bác sĩ y khoa cũ để giúp đỡ các vấn đề thể chất. Và tôi đã nói, “Tôi không thể làm điều đó nếu chúng ta không giải quyết phần tâm lý và cảm xúc, vì đó chính là nguyên nhân gây ra điều này.” Và họ hoàn toàn không thể hiểu được điều đó. Bạn muốn làm gì với những người đó trong một cách cụ thể và thực tiễn? Nếu bạn có thể chịu trách nhiệm ngăn họ không bị ngã gục trên sàn giao dịch, bạn sẽ bắt đầu từ đâu? Sự hiểu biết rằng căng thẳng, mọi thứ mà bạn đang trải qua về mặt tâm lý và cảm xúc đang thách thức, và những điều như việc di chuyển nhiều, điều này thách thức cơ thể bạn, gợi lên mức độ hormone cortisol, hormone đến từ tuyến thượng thận của bạn, và cortisol sẽ lan tỏa trong máu đi khắp cơ thể và não bộ của bạn, và bộ não có các thụ thể để hiểu những gì đang diễn ra liên quan đến mối đe dọa đối với sự sống còn của bạn. Trong vòng 24 giờ, tùy thuộc vào độ tuổi và giới tính của bạn, có một mức bình thường cho cortisol, vì vậy nó có thể tăng lên và giảm xuống như thế này. Bạn biết đấy, nếu có điều gì thách thức xảy ra, chúng ta cần phải thích nghi và đứng lên đối mặt với thách thức đó. Nhưng khi mức đó luôn ở trên ngưỡng cao nhất, các thụ thể này trong bộ não của bạn cơ bản nghĩ rằng có một mối đe dọa sắp xảy ra đối với sự sống còn của bạn. Vậy nên có một toàn bộ chuỗi hormone này, và về cơ bản cortisol gây ra tình trạng viêm trong cơ thể. Vậy nên viêm của hệ thống mạch máu của bạn, viêm quanh tim của bạn, và mọi thứ khác, gart và những thứ khác. Nhưng đặc biệt vào thời gian đó, chúng tôi đã thấy nhiều cơn đau tim do căng thẳng gây ra. Điều này xảy ra khi không có huyết áp cao, cholesterol cao, hoặc hút thuốc. Tất cả đều là do căng thẳng. Tôi đã đọc một nghiên cứu và tôi đang xem một bài nói TED mà dường như lập luận rằng căng thẳng có phần chủ quan, tức là nó là sự giải thích của các sự kiện. Vì vậy, một người có thể ở trong một tình huống mà họ cảm thấy rất căng thẳng. Bạn có thể đặt một người khác vào tình huống đó và họ sẽ không trải nghiệm nó như căng thẳng. Ngoài ra, tôi nghĩ có một bài nói TED khá nổi tiếng lập luận rằng căng thẳng chỉ có những hậu quả sinh lý dưới dạng bệnh tật và viêm và những cơn đau tim mà bạn mô tả. Nếu chúng ta tin rằng căng thẳng sẽ có tác động đó lên chúng ta, nếu chúng ta tin rằng căng thẳng là xấu. Đúng rồi, tôi hiểu điều đó. Điều đó có đúng không? Vậy tôi sẽ định nghĩa căng thẳng là khi gánh nặng mà bạn cảm nhận trên cơ thể mình, về mặt tinh thần, cảm xúc hoặc tâm linh là quá lớn để bạn chịu đựng. Vì vậy, đúng là nó có tính chủ quan. Khi tôi chuyển sang lĩnh vực kinh doanh và lãnh đạo, mọi người sẽ sử dụng các thuật ngữ căng thẳng tốt và căng thẳng xấu. Và tôi thấy điều này thực sự khó khăn vì đã từng là một bác sĩ tâm thần và chứng kiến những người thực sự sụp đổ, tôi không thể nghĩ rằng có bất kỳ điều gì như căng thẳng tốt. Nhưng điều mà tôi, bạn biết đấy, cách mà tôi đã thích ứng với điều đó trong 10 hoặc 15 năm qua là rằng có một phản ứng thích ứng, đó là phản ứng lành mạnh với một thách thức. Chúng ta có điều đó vì một lý do. Chúng ta cần điều đó và điều đó có thể là một điều tốt. Nhưng điều đó nên là một đợt tăng. Nó nên tăng lên và rồi lại giảm xuống. Nếu nó luôn cao, điều đó không tốt.
Câu hỏi thứ hai của tôi bây giờ là về sự lây lan của stress.
Đã có một thời tôi đã tìm kiếm trên Google, vì tôi có một đề tài luận án, tôi đã tìm kiếm, liệu stress có thể lây lan không?
Và tôi thấy có kết quả nói rằng nó có thể lây lan.
Nó có lây lan không? Trong hoàn cảnh nào chúng ta cần nhận thức về sự lây lan đó?
Và quan trọng hơn, nó lây lan như thế nào và tại sao lại như vậy?
Được rồi, tôi sẽ cho bạn câu trả lời cho điều đó, nhưng trước tiên tôi muốn hỏi bạn một câu.
Bạn có bao giờ bước vào một căn phòng với ai đó và sau khi rời khỏi cuộc họp với họ, bạn cảm thấy hoàn toàn kiệt sức không?
Được rồi, bạn biết cảm giác đó.
Vậy tôi sẽ cho bạn biết nó hoạt động như thế nào về mặt sinh lý.
Tôi sẽ bắt đầu với một điều gì đó khác để dẫn dắt bạn vào câu chuyện này.
Bạn có biết rằng những người phụ nữ sống cùng nhau hoặc làm việc gần gũi với nhau sẽ đồng bộ hóa chu kỳ kinh nguyệt của họ trong vòng hai hoặc ba tháng không?
Vâng, tôi đã biết điều này nhiều năm trước và nó đã thay đổi hoàn toàn nhận thức của tôi về rất nhiều thứ.
Bởi vì tôi phải thành thật, tôi là người rất lý trí.
Tôi cần có khoa học và bằng chứng.
Vì vậy, tôi luôn suy nghĩ về những điều vật lý, kiểu như nếu tôi không thể nhìn thấy nó, nó không tồn tại.
Đó gần như là khuôn khổ mà tôi dùng để suy nghĩ về cuộc sống.
Và khi tôi nghe về điều đó, tôi đã kiểm tra xem nó có đúng không, phát hiện ra rằng nó đúng và nó đã phá vỡ khuôn khổ trong cách tôi nghĩ.
Bởi vì nếu có khả năng rằng những lực vô hình giữa tôi và bạn đang tương tác với cơ thể của chúng ta, tôi tự hỏi còn điều gì khác có thể?
Tôi đã sử dụng một hình thức giao tiếp bằng mắt nhất định với bạn để tạo ra sự cộng hưởng cảm xúc.
Bạn đã làm gì với tôi?
Chúng ta đang bị lạc đề.
Bạn có muốn quay lại hội trường không?
Bạn đang dùng loại giao tiếp bằng mắt nào với tôi?
Nói cho tôi nghe.
Vì vậy, cơ bản là, chúng ta sẽ quay lại vấn đề chính.
Chúng ta sẽ quay lại điều đó.
Nó liên quan.
Khi một đứa trẻ được sinh ra, một trong những cách mà nó học hỏi cảm xúc mà mẹ đang trải qua, cách nó hiểu cảm xúc của chính mình và mọi thứ phát triển qua tuổi thơ và thanh thiếu niên để trở thành hành vi xã hội, bắt đầu chủ yếu từ việc giao tiếp bằng mắt với mẹ.
Vì vậy, lúc đầu, chúng gần như không thấy gì.
Chúng chỉ có thể nhìn thấy hai hình mờ mờ.
Và rồi chúng bắt đầu hiểu nhiều hơn về những thay đổi vi mô của biểu cảm khuôn mặt và những thứ khác.
Nhưng giao tiếp bằng mắt với mẹ là vô cùng quan trọng.
Hầu hết mọi người là tay phải.
Vì vậy, họ sẽ bế đứa con trong tay trái của họ để có thể sử dụng tay chính của họ để làm việc khác.
Và điều đó có nghĩa là khi bạn nhìn vào đứa trẻ của bạn, mắt phải của bạn sẽ nhìn vào mắt trái của chúng.
Và sau đó, tương tác từ dây thần kinh thị giác truyền xung quanh não bộ.
Nó ảnh hưởng đến hạch hạnh nhân, nơi cảm xúc bắt nguồn.
Và nó tạo ra vòng lặp cộng hưởng cảm xúc là một phần của cách mà mẹ và đứa trẻ gắn bó với nhau.
Vì vậy, giao tiếp bằng mắt từ mắt phải sang mắt trái là loại giao tiếp mắt gắn bó mạnh nhất mà bạn có thể có với ai đó.
Bây giờ, bạn có thể nói, ôi, nhưng mẹ tôi thì thuận tay trái, hoặc bạn có thể thuận tay trái.
Nhưng, bạn biết đấy, nếu tôi đang mạo hiểm để cố gắng xây dựng sự gắn bó với ai đó, đó là cách mà xác suất thống kê tạo ra sự cộng hưởng tốt giữa bạn và người đó.
Vậy, bạn đã bước vào đây và bắt đầu nhìn vào mắt trái của tôi?
Tôi đã đợi cho đến khi chúng ta ngồi xuống.
Tôi đã ôm bạn.
Bạn đã ôm tôi, bạn biết không.
Vì vậy, tất cả những điều nhỏ nhặt đó bắt đầu…
Và, bạn biết đấy, chúng ta đã cười về vài điều trước khi lên sóng.
Đó là những thứ tạo ra mức độ hormone gắn bó oxytocin cao hơn.
Vì vậy, bạn có nhiều khả năng hạ thấp phòng thủ của mình, tin tưởng người đó, chấp nhận rủi ro lành mạnh.
Vì vậy, vâng, tôi có nghĩa là, như tôi đã nói, tôi biết những điều đó, vì vậy tôi sống cuộc sống của mình như vậy.
Chỉ muốn đảm bảo rằng tôi có điều đó rõ ràng trong đầu để tôi có thể lặp lại điều đó với người khác sau này.
Điều đó thật tuyệt cho việc hẹn hò.
Vâng, tất nhiên là như vậy.
Tôi nghĩ chúng ta có thể đi theo con đường đó một chút.
Nhưng lý do điều đó hoạt động là vì có sự liên kết trong não của chúng ta
rằng nếu ai đó đang nhìn vào mắt trái của bạn,
nó kích hoạt một điều gì đó, một phản ứng gắn bó mà là khá bản năng trong chúng ta.
Vâng, về cơ bản là như vậy.
Được rồi, rất thú vị.
Còn gì nữa?
Còn gì nữa?
Nếu tôi đang cố gắng gắn bó với ai đó.
Vì vậy, mọi người đang nghe điều này ngay bây giờ, bất kể họ đang làm việc, họ đang trong môi trường bán hàng,
họ đang tìm kiếm một người bạn đời, bất kể.
Đó là một mẹo nhỏ thú vị để nhìn vào mắt trái của ai đó.
Tôi chỉ sẽ nhìn vào mắt trái của bạn trong suốt thời gian còn lại.
Với mắt phải của bạn.
Tôi chỉ nhìn bằng cả hai mắt.
Vâng, bạn cảm thấy như vậy.
Nhưng một khi bạn bắt đầu làm điều này, tôi hứa bạn sẽ nhận thấy sự khác biệt.
Được rồi.
Còn gì nữa?
Những mẹo nào để khuyến khích sự gắn bó?
Khuyến khích sự gắn bó.
Vì vậy, tương tác thể chất.
Tùy thuộc vào mức độ thích hợp của nó, bắt buộc phải là bắt tay,
có thể là ôm, có thể là hôn lên má, tùy thuộc vào hoàn cảnh bạn đang ở.
Tôi làm cái bắt tay mà chúng ta ôm nhau, vì vậy chúng tôi đã không bắt tay.
Nhiều năm trước, tôi đã đọc một bài báo rằng nếu khi bạn bắt tay ai đó,
bạn đặt tay còn lại lên trên tay đó, nó tạo ra cảm giác ấm áp và tin tưởng.
Vì vậy, tôi đã làm điều đó trong 10 năm qua.
Tôi đưa tay trái hoặc tay phải của mình và tay còn lại đặt lên trên.
Điều đó chắc chắn là thêm vào.
Và bạn thấy điều này ở nhiều nền văn hóa cổ đại,
rằng có nhiều hơn một cái bắt tay so với những gì chúng tôi làm,
có vẻ chỉ là một tay và nó khá ngắn gọn và những thứ như vậy.
Vì vậy, vâng, càng nhiều sự tiếp xúc thể chất như bạn có thể có thì càng tốt.
Vì vậy, bạn biết đấy, tất cả những người mà tôi đã gặp kể từ khi tôi đến đây sáng nay,
tôi hoặc là bắt tay hoặc ôm họ và tôi sẽ không, không làm điều đó.
Có điều gì khác mà bạn biết về việc khuyến khích sự giải phóng oxytocin không?
Những hành vi nào tăng cường hormon gắn bó đó trong não của chúng ta?
Giao tiếp bằng mắt và tiếp xúc là những điều chính.
Cùng cười với nhau là một điều khác.
Và sau đó không liên quan đến một người khác, nhưng nếu bạn tắm thay vì tắm vòi sen,
bạn sẽ giải phóng nhiều oxytocin hơn.
Massage cũng giúp.
Chà, bạn đang ngâm mình trong nước ấm, vì vậy cảm giác như được ôm ấp. Vậy lý thuyết là bạn bước ra khỏi bồn tắm và trở nên tử tế, hạnh phúc hơn, và mọi người sẽ muốn kết nối với bạn nhiều hơn? Thì, bạn sẽ ở trong trạng thái sẵn sàng làm điều đó, đúng không? Thật thú vị. Còn về sự tổn thương thì sao? Bởi vì tôi đã nghe rằng việc chia sẻ khó khăn là một trong những điều gây ra oxytocin. Vâng, vậy thì, trải qua một điều gì đó không nhất thiết phải là chấn thương, nhưng đó phải là điều gì đó rất cảm xúc, điều đó cũng tạo sự gắn kết. Chúng ta thấy điều này rất nhiều trên các chương trình thực tế, nơi mà mọi người hỏi nhau: “Chúng ta sẽ là bạn bè suốt đời sao?” Bạn biết đấy, nếu bạn tham gia vào một hoạt động như nhảy dù hay nhảy bungee theo nhóm, thì bạn sẽ cảm thấy gắn bó hơn với những người đó. Nhưng điều đó không thực tế bằng những việc nhỏ mà bạn có thể làm hàng ngày.
Được rồi, vậy chúng ta hãy trở lại với cuộc trò chuyện về hormone. Chúng ta sẽ lấy lại nó từ trên kệ. Chúng ta đang nói về căng thẳng và sự lây lan của nó. Bạn đã bắt đầu bằng cách tạo bối cảnh với thực tế rằng phụ nữ khi tương tác gần gũi về thể chất với nhau, họ sẽ đồng bộ hóa chu kỳ kinh nguyệt của mình. Và vì vậy, mỗi khi tôi muốn giải thích điều gì đó phức tạp hoặc tôi không thực sự biết về neuroscience hiện tại, tôi luôn quay về những gì đã xảy ra trong thời kỳ cổ đại. Khi chúng ta sống trong hang động, đàn ông săn bắn và thu thập, sống một cách du mục. Thỉnh thoảng, họ sẽ đi xa hàng tháng trời. Trên thực tế, nếu họ đi đủ xa và gần với một cái hang khác của cùng một bộ lạc, họ có thể sẽ chỉ ở lại đó và không bao giờ trở về bộ lạc ban đầu, cái hang ban đầu. Nhưng chủ yếu họ sẽ rời đi vài tuần hoặc vài tháng rồi trở về cái hang ban đầu. Và vào những ngày đó, điều quan trọng nhất cho sự sống sót của loài người là con đực alpha phải truyền lại gen của mình. Vì vậy, nếu anh ta sẽ đi xa hàng tháng và không thể, bạn biết đấy, sẽ không có đàn ông ở đó để bảo vệ phụ nữ khỏi những kẻ săn mồi. Có thể sẽ có một thời kỳ băng giá và họ sẽ tất cả bị đông cứng đến chết hoặc không có đủ thức ăn. Anh ta cần đảm bảo ít nhất năm phụ nữ bị thụ thai bởi tinh trùng của mình cùng một lúc. Vì vậy nếu có sự thiếu thốn thực phẩm hoặc có sinh non hoặc sẩy thai hay bất cứ điều gì, ít nhất một trong năm người sẽ sống sót. Để làm được điều đó, họ phải có khả năng sinh sản cùng một lúc. Đó là lý do cơ chế đó tồn tại. Bây giờ, chúng ta không cần cơ chế đó nữa, nhưng nó vẫn được lập trình vào cách chúng ta hoạt động. Những hormone steroid giới tính như estrogen và progesterone, chúng rò rỉ từ mồ hôi của chúng ta cách khoảng này xung quanh chúng ta. Và đó là lý do nếu bạn sống với một người phụ nữ khác hoặc nếu bạn ngồi đối diện nhau mỗi ngày, thì những hạt hormone từ mồ hôi của tôi sẽ đi vào, qua da của người phụ nữ kia. Nếu cô ấy ở khoảng cách nào? Ý tôi là, không cần phải ngồi cạnh nhau. Nếu bạn sống chung, điều đó có nghĩa là bạn tương tác đủ để điều đó xảy ra.
Được rồi, vậy thì những hạt đó… Nhưng không nếu bạn làm việc chung? Nếu bạn làm việc cùng nhau và ngồi cạnh nhau mỗi ngày, thì điều đó cũng xảy ra. Nên, bạn biết đấy, trong một văn phòng nhỏ có khoảng sáu cô gái, sự đồng bộ hóa kinh nguyệt sẽ xảy ra. Thú vị là, nó được lãnh đạo bởi con cái alpha. Vậy thì, bạn có thể tìm ra ai là con cái alpha nếu bạn chưa biết. Vâng, nếu, bạn biết đấy, giả sử chu kỳ của tôi không thay đổi và mọi người nói, “Ôi, tôi đã có kinh sớm hoặc tôi chưa có kinh nhưng bây giờ đã bắt đầu,” thì điều đó có nghĩa là có thể tôi là con cái alpha. Cơ thể làm thế nào để biết ai là con cái alpha? Điều đó liên quan đến mức độ testosterone. Tại sao cơ thể lại– tại sao điều đó quan trọng ai là con cái alpha? Tại sao việc họ đồng bộ hóa với cô ấy lại quan trọng? Tôi không biết liệu điều đó có thực sự quan trọng không. Tôi nghĩ rằng đó chỉ là vấn đề sinh lý. Vì vậy, nó giống như trong những đàn khỉ đột, mức độ căng thẳng của khỉ đột bạc lưng ảnh hưởng đến những con khỉ đột khác hơn là những con khỉ đột tương tác với nhau. Vì vậy, chúng ta có một hệ thống phân cấp tự nhiên và điều đó có thể liên quan đến sự sống sót. Vì vậy, cô ấy có thể là người đầu tiên mà con đực alpha sẽ thụ thai. Có thể. Vì vậy, mọi người cần phải xếp hàng một chút vì khi cô ấy bắt đầu có quan hệ tình dục, họ cần phải sẵn sàng.
Vâng. Được rồi. Và cũng có thể liên quan đến những thứ như gen sống sót. Vì vậy, đó sẽ là những người có gen mạnh mẽ nhất vì đó là những gì bạn muốn truyền lại. Được rồi, rõ ràng. Những người kiên cường nhất. Được rồi. Được rồi, vậy chúng ta đang ở đâu? Căng thẳng lây lan. Chúng ta đã nói về tất cả hormone trong chu kỳ kinh nguyệt. Vậy thì cortisol là một hormone hoạt động theo cách tương tự. Cortisol là hormone căng thẳng chính. Và điều này không quan trọng bạn là nam hay nữ, nhưng nó có ý nghĩa quan trọng là bạn đứng ở đâu trong hệ thống phân cấp của tổ chức, như tôi vừa đề cập. Thường thì trong cuộc trò chuyện mà tôi đã đề cập với bạn, nơi bạn bước vào một căn phòng và bạn cảm thấy hoàn toàn kiệt sức sau đó, thường người ra khỏi đó cảm thấy kiệt sức sẽ ít cấp cao hơn người đã gây ra hiệu ứng đó cho họ. Và đó là lý do tại sao điều này quan trọng đối với lãnh đạo bởi vì mức độ căng thẳng của bạn như một nhà lãnh đạo, như một CEO, sẽ có ảnh hưởng lớn hơn đến mọi người khác hơn là tổng hợp lại mức độ của tất cả những người còn lại. Vì vậy, việc quản lý căng thẳng của bạn rõ ràng là quan trọng đối với bạn, nhưng cũng quan trọng về những gì xảy ra với người khác. Và vấn đề đầu tiên mà tôi gặp phải là các CEO và CFO nói rằng, “Tôi sẽ không để họ thấy tôi căng thẳng. Tôi sẽ không nói cho họ biết những gì đang xảy ra với các con số. Tôi sẽ không thể hiện cảm xúc trước mặt họ.” Và tôi đã nói, “Họ vẫn sẽ biết về mặt sinh lý. Nó sẽ ảnh hưởng đến họ.” Vì vậy, bây giờ bạn thực sự phải làm điều gì đó về điều đó.
Và điều khác về cortisol, điều này thật hài hước, là một trong những tác dụng phụ khá thú vị, là như một cơ chế sinh tồn, nó sẽ giúp bạn tích trữ mỡ xung quanh bụng. Vì vậy, một lần nữa, trong hang động, nếu bạn có khả năng không tìm thấy thức ăn trong một tháng, thì nếu bạn có mỡ thừa xung quanh bụng, bạn có thể tiêu hóa nó và sống sót cho đến khi tìm thấy thức ăn. Vì vậy, với các khách hàng của tôi trong ngành tài chính, đã đến lúc mà ngay khi tôi bước vào phòng, họ chỉ cần nâng áo thun lên và nói, “Bây giờ bạn biết tôi đã sống như thế nào trong tháng qua.” Và sau đó tôi đã có một sự cố thật sự hài hước khi tôi đang nói chuyện tại một ngân hàng và trợ lý CEO có mặt trong khán phòng. Và tôi đang giải thích rằng căng thẳng lãnh đạo sẽ lan tỏa xuống dưới, rằng căng thẳng đó có thể dẫn đến mỡ bụng mà bạn không thể giảm bớt, và cô ấy đã kêu lên, “Vậy anh ấy là lý do tôi béo.” Nhưng Steve, không ai cười. – Thật sao? – Ừ. Và đó là lúc tôi biết rằng, rõ ràng, anh ấy đã làm cho mọi người thật sự căng thẳng. – Ôi trời, không ai cười? – Không. – Có phải vì sợ hãi hay điều gì đó hay chỉ vì họ đều cho rằng điều đó là đúng? – Điều đó không hài hước. Nó đúng. – Chúa ơi. Vậy căng thẳng gây ra mỡ bụng. – Mỡ bụng rất khó giảm. Vì vậy, điều tôi thấy với mọi người là họ sẽ nói, “Ôi, tôi đã tăng một chút cân ở phần giữa. Bạn biết đấy, phải nới lỏng dây lưng một chút. Vì vậy, tôi đã bắt đầu ăn ít hơn. Tôi đã bắt đầu tập thể dục nhiều hơn và tôi vẫn không thể giảm nó.” Và một lần nữa, đó là lúc tôi giải thích rằng đây là tác động của cortisol. Miễn là bạn vẫn tiết ra cortisol thừa, thì không có gì thay đổi. Và như tôi đã nói, ngay cả việc tập thể dục nhiều hơn hay ăn uống tốt hơn, ít hơn hoặc khác đi, bất kể là gì, cũng không thể giảm được chất béo đó. Bạn cần phải tìm ra nguyên nhân gốc rễ. Bạn cần phải giảm cortisol. – Nó cũng làm tôi nghĩ về khi bạn xem xét việc thăng chức ai đó trong tổ chức của bạn, bạn phải rất cẩn thận rằng nếu bạn thăng chức một cá nhân đang bị căng thẳng, một người bị rò rỉ cortisol, lên vị trí cao trong tổ chức, sẽ có một tác động đáng kể cho tất cả những người bên dưới họ. – Ừ. – Điều đó có chính xác không? Đó có phải là một quan sát chính xác không? – Ừ, ừ. Không, đó là một cách rất hay để diễn đạt. Tôi luôn nghĩ đến cụm từ đó, “Những gì đưa bạn đến đây sẽ không đưa bạn đến đó,” mà thực ra nói về thực tế rằng mọi người được thăng chức vì họ giỏi trong những gì họ làm, nhưng họ không thực sự được dạy tất cả các kỹ năng quản lý và lãnh đạo tốt nhất. Nhưng đó là một điểm rất đúng. Nếu có một người nào đó bị căng thẳng, đặc biệt là những người подавляют căng thẳng, mà một số người thành công thì có thể làm, thì điều đó sẽ có tác động xuống dưới tổ chức. – Nó đặt ra câu hỏi. Vì vậy, nếu ai đó đang lắng nghe điều này và họ nói, “Bạn biết không? Tôi là một người bị rò rỉ cortisol. Tôi đang chịu áp lực cao và có thể điều đó ảnh hưởng đến những người xung quanh tôi.” Tôi có thể làm gì về điều đó? Vì vậy, trước tiên, nếu ai đó nói rằng một nửa trận chiến đã thắng, vấn đề là khi mọi người không nhận thức được điều đó. Nhưng giả sử bạn biết. Vì vậy, giả sử tôi đưa cho bạn danh sách những dấu hiệu và triệu chứng rằng bạn có mức cortisol cao, bao gồm những điều như rối loạn giấc ngủ bởi vì cortisol là một phần của đồng hồ 24 giờ. Melatonin giúp chúng ta tỉnh dậy, cortisol giúp… Melatonin giúp chúng ta ngủ, cortisol giúp chúng ta tỉnh dậy. Có thể bạn đã nhận thấy mỡ bụng. Bởi vì mối liên hệ rất mạnh mẽ giữa não và ruột, bất kỳ triệu chứng trào ng逆
hoặc khó tiêu nào thường là dấu hiệu cho thấy bạn cũng có mức cortisol cao, và tất nhiên, những điều như dễ cáu kỉnh và thay đổi tâm trạng. Điều mà tôi thường nghe mọi người nói là tôi có thể giữ bình tĩnh khi tôi ở nơi làm việc, nhưng khi về nhà, nếu con cái của tôi quấy rầy hoặc bạn đời của tôi yêu cầu quá nhiều, tôi chỉ bùng nổ. Vì vậy, điều đó có nghĩa là bạn chỉ cách một bước bùng nổ khi ở nơi làm việc nếu ai đó đẩy bạn quá xa, vì vậy điều đó không tốt. Bởi vì cortisol có tính viêm, nó cũng rất làm khô hệ thống. Vì vậy, bạn có thể nhận thấy rằng làn da của bạn rất khô hoặc bạn gặp vấn đề về da. Làn da của bạn không chỉ là ranh giới thể chất của cơ thể, mà cũng là ranh giới tâm lý của cơ thể, vì vậy căng thẳng thường thể hiện qua làn da. Sau đó có hai điều chính mà bạn có thể làm. Một là tập thể dục thể chất, vì bạn có thể thực sự đổ mồ hôi để loại bỏ cortisol ra khỏi cơ thể, vì vậy bạn có thể đổ mồ hôi để loại bỏ cortisol thừa ra khỏi cơ thể bằng cách tập thể dục aerobic. Điều thứ hai là viết nhật ký, tức là ghi chép những gì đang trong đầu bạn thay vì chỉ để nó ở đó và cứ quay vòng quanh. Hoặc nếu bạn có một nhà trị liệu hoặc một người bạn đáng tin cậy, hãy nói ra thành lời, vì vậy tất cả đều nhằm mục đích đưa cortisol và/hoặc những suy nghĩ tiêu cực liên quan đến căng thẳng của bạn ra khỏi hệ thống não bộ và cơ thể của bạn. Tôi đã có một sự tiết lộ thực sự trong cuộc sống của tôi trong khoảng sáu tháng qua về giấc ngủ. Một lần nữa, đó là những gì tôi đã nói trước khi chúng tôi bắt đầu ghi âm rằng tôi không có bất kỳ cuộc họp nào được lên lịch trước 11 giờ sáng và tôi ngủ với mặt nạ mắt và tôi chỉ thức dậy khi tôi thức dậy. Ừ, tôi cũng vậy. Ồ, thật sao? Ừ. Tôi chưa bao giờ gặp ai đó có điều đó. Thật là một đặc quyền, tôi phải thừa nhận điều đó. Không phải ai cũng có thể làm như vậy vì hoàn cảnh công việc, hoặc bất cứ lý do nào khác, nhưng tầm quan trọng của giấc ngủ, bạn là một nhà thần kinh học. Ừ. Có rất nhiều người có giấc ngủ không bình thường. Chúng ta sống trong một thế giới mà tôi cảm thấy ngày càng khó khăn để có giấc ngủ tốt. Điều đó quan trọng như thế nào đối với não? Và cũng như chúng ta đã nói về căng thẳng ở đó, nhưng đối với việc kiểm soát mức độ căng thẳng của chúng ta thì sao? Điều đó rất quan trọng. Tôi không thể ngừng nói về điều này. Và tôi hiểu rằng đối với một số người, đó không phải là một sự lựa chọn mà họ chỉ không ngủ tốt hoặc giấc ngủ của họ bị gián đoạn vì họ có con nhỏ hoặc họ làm việc ca. Vì vậy, tôi không nói đặc biệt về những người mà có lý do mà bạn không thể ngủ theo cách này.
Tôi chủ yếu đang chỉ đạo điều này. Nếu bạn có sự lựa chọn, thì đây là cách bạn nên ngủ và đây là lý do. Nếu bạn không có sự lựa chọn, có một số điều bạn có thể làm để giảm thiểu nó. Rõ ràng, tôi đã làm việc theo ca khi là bác sĩ trẻ trong NHS và tôi đi lại rất nhiều, vì vậy tôi bị lệch múi giờ nửa thời gian. Nhưng tôi cố gắng làm mọi thứ có thể để làm cho điều đó tốt nhất có thể. Và lý do là chúng ta đã luôn biết rằng khi bạn ngủ, bạn thiết lập lại ký ức và học hỏi mới, bạn xử lý cảm xúc của mình, các tế bào trong cơ thể tái tạo chính chúng. Chúng ta đã biết điều đó từ lâu. Điều đó chưa bao giờ thực sự đủ để những người tham vọng ở cấp C.E. muốn từ bỏ tám giờ mỗi đêm để ngủ. Bạn biết đấy, nếu họ cảm thấy họ có thể sống sót với bốn hoặc năm giờ, thì họ sẽ thích làm điều đó hơn vì họ có rất nhiều việc phải làm. Lý tưởng là tám giờ và 15 phút trong các nghiên cứu về chuẩn dân số. Điều đó không có nghĩa là đó là dành cho tất cả mọi người, nhưng đối với hầu hết mọi người, đó là lý tưởng. Thực tế là, ngủ nhiều hơn điều đó có thể gây trầm cảm, vì vậy nó có thể bắt đầu làm giảm tâm trạng của bạn. Vì vậy, bạn không thực sự muốn ngủ hơn chín giờ, nhưng lý tưởng là bạn cần ở trên giường chín giờ để có được số giờ ngủ đó. Và có một số nghiên cứu đoạt giải từ khoảng năm 2012 đến 2014 khi chúng tôi bắt đầu hiểu tầm quan trọng của việc làm sạch não vào ban đêm. Có một hệ thống hoàn toàn mới mà chúng tôi không biết là tồn tại, được gọi là hệ thống glimphatic. Nó giống như hệ thống glimphatic trong cơ thể của bạn, nhưng liên quan đến các tế bào đệm, vì vậy nó được đặt tên là hệ thống glimphatic. Hệ thống đó là một loại kênh nước rất tích cực để làm sạch não. Chúng tôi đã từng nghĩ rằng chất lỏng xung quanh não và có các khoang, giống như hồ, sau đó có những khu vực nhỏ giống như chảy qua não vào ban đêm. Chúng tôi không mong đợi thấy những dòng chảy chất lỏng rửa trôi độc tố khỏi não. Những điều chính xác mà chúng tôi thấy trong bệnh lý của các bệnh suy giảm trí nhớ, như Alzheimer và Parkinson, như protein tau và mảng amyloid và các tangle neurofibrillary, những điều đó đang được rửa trôi ra khỏi não rất tích cực vào ban đêm. Và quá trình đó mất bảy đến tám giờ để hoàn thành việc làm sạch. Đó là lý do tại sao bạn cần ở trên giường từ tám đến chín giờ. Vậy, mất bảy hoặc tám giờ ngủ phục hồi hoặc chỉ đơn giản là ở trên giường? Chỉ ngủ, không phải ở trên giường. Nếu bạn nằm trên giường mà thức, bạn không ngủ. Bạn biết đấy, bạn phải ngủ, nhưng bạn sẽ trải qua các chu kỳ giấc ngủ khác nhau sau mỗi 90 phút. Điều này không đồng bộ với điều đó. Điều này chỉ là mất bảy hoặc tám giờ để rửa sạch những thứ này khỏi não của bạn. Vì vậy, một trong những điều tôi nói với những người không ngủ ngon là nếu bạn thấy mình thức vào ban đêm và bạn không nằm nghiêng, hãy trở mình sang một bên vì đó là vị trí tốt nhất cho quá trình làm sạch này. Tôi thực sự có một cái gối đặc biệt mà làm cho tôi ngủ ở tư thế nghiêng vì tôi không phải là người tự nhiên ngủ nghiêng. Vì vậy, không quan trọng bên trái hay bên phải, nhưng đó là một vị trí tốt hơn về mặt tĩnh mạch ở cổ hơn là nằm ở lưng hoặc bụng. Vì vậy, đó là một điều bạn có thể làm. Ồ, bạn thức dậy, bạn biết đấy, giấc ngủ của bạn bị quấy rối. Ít nhất hãy trở mình sang một bên. Cái gối đặc biệt này là gì? Bạn vừa khoe nó rồi chuyển sang chủ đề khác, tôi cảm thấy như vậy. Đó là một cái gối bằng foam nhớ. Tôi có được phép đề cập đến thương hiệu không? Tất nhiên, có. Chà, chúng ta sẽ đảm bảo rằng họ tài trợ trước. Đó là một cái gối bằng foam nhớ. Cái của tôi là của Tempor UK và thực sự họ đã tặng nó cho tôi vì tôi đã nói về giấc ngủ bên. Vâng, nó rất tuyệt. Được rồi, tôi là người ngủ bên. Bạn gái tôi là người ngủ ngửa, nhưng tôi không thể ngủ ngửa. Thật buồn cười vì tôi bắt đầu nằm sấp kéo dài 15 phút vì tôi cảm thấy đau lưng ở phần dưới lưng và tôi quay sang một bên. Nhưng tôi luôn tự hỏi nếu có một khi nhìn vào các bộ tộc và tổ tiên của chúng ta, họ sẽ ngủ như thế nào, liệu họ có ngủ theo nhóm không? Họ sẽ ngủ một mình? Họ sẽ ngủ ở tư thế nghiêng? Ngửa? Bạn có biết câu trả lời cho điều đó không? Tôi biết rằng việc ngủ chung là chắc chắn cách chúng ta tiến hóa từ việc ngủ chung, vì vậy là trong các nhóm. Và điều tôi thấy thú vị là bạn cần tập hợp lại như vậy để giữ ấm trong hang động. Nhưng cũng bởi vì sự gần gũi và tương tác đó, bạn nhận được nhiều hormone bonding oxytocin hơn. Vì vậy, bạn cũng trải nghiệm sự ấm áp của việc là một phần của một bộ tộc. Và tôi nghĩ họ đã ngủ bên vì họ sẽ phải sẵn sàng cho một cuộc tấn công từ kẻ săn mồi. Vì vậy, bạn sẽ cần giữ tay thuận của mình sẵn sàng để, bạn biết đấy, nắm lấy một cái gì đó. Và rất có thể họ đã ngủ bên trái vì họ sẽ phải bảo vệ các cơ quan quan trọng nhất của mình, trái tim. Chỉ nghĩ về hormone bonding này và cách nó phát ra khi chúng ta ở gần nhau. Nhiều cặp đôi, nhiều người, thỉnh thoảng cả tôi, ngủ trong phòng trống vì tôi có các cam kết công việc có nghĩa là tôi dậy sớm hoặc bạn đời của tôi có các cam kết công việc. Điều đó có nghĩa là cô ấy dậy sớm. Nhưng ngay cả một số người bạn của tôi đang trong giai đoạn đầu của việc làm cha mẹ cũng đã tách ra và có một tình huống ly hôn giấc ngủ. Khi bạn nói về sự gắn kết trong việc phát ra oxytocin khi chúng ta ở gần nhau và rõ ràng vào ban đêm là khi chúng ta thực sự chạm vào nhau. Có thể là việc tách biệt phòng và thực hiện ly hôn giấc ngủ chúng ta thực sự làm giảm sự gắn kết của mình? Tôi sẽ không bao giờ làm điều đó. Bạn sẽ không bao giờ ngủ trong một phòng khác với bạn đời của mình? Không bao giờ. Ngoại trừ có thể nếu có một đứa trẻ nhỏ và một người phải đi làm và một người thì không. Điều đó tôi hiểu, nhưng đó là tạm thời. Và lý tưởng là mọi người sẽ tìm cách bù đắp cho điều đó. Tôi có nghĩa là, tôi đoán bạn đang ở trong một chút bong bóng tình yêu với oxytocin từ em bé vào thời điểm đó. Vì vậy, điều đó là khá bảo vệ thần kinh.
Nhưng việc ngủ chung là điều cơ bản cho sự sống còn của chúng ta.
Trong quá khứ, điều này thể hiện ở thể chất khi chúng ta sống trong hang động,
nhưng bây giờ tôi sẽ nói rằng về mặt cảm xúc và tinh thần, nó là điều cơ bản cho sự sống còn của chúng ta.
Ý tôi là…
Bạn có ý gì khi nói đến việc ngủ chung?
Chỉ để rõ ràng hơn?
Ngủ cùng nhau.
Vậy chủ yếu trong xã hội của chúng ta, điều đó diễn ra giữa các cặp đôi.
Nhưng nhiều nền văn hóa khác, cả gia đình ngủ cùng nhau.
Tại sao bạn lại không bao giờ làm điều đó?
Có vẻ như bạn khá nhiệt tình về điều này.
Bởi vì điều đó rất tốt cho bạn.
Sự gắn kết, sự ấm áp thể chất, sự tiếp xúc da vào da, tình yêu, niềm tin.
Nghĩa là, tôi sẵn sàng…
Nếu ai đó dậy sớm và tôi không cần phải dậy vào lúc đó,
tôi sẽ vẫn chịu đựng điều đó.
Vậy bạn sẽ có giấc ngủ kém chất lượng hơn?
Trên thực tế, nó sẽ không kém chất lượng.
Tôi đã sử dụng các thiết bị theo dõi HRV và cho thấy rằng ngay cả lúc đó,
nếu chồng tôi dậy lúc năm giờ và tôi không dậy trước tám giờ,
và anh ấy hôn tạm biệt tôi,
tôi nhận thấy có một sự gia tăng khả năng phục hồi vào thời điểm đó.
Khả năng phục hồi?
Đúng vậy.
Bạn đo lường điều đó như thế nào?
Vậy tôi đã sử dụng công nghệ của Phần Lan, nơi bạn đeo thiết bị theo dõi HRV với một miếng gel trên ngực.
Nó được mã màu cho biết bạn đang tập thể dục nhẹ, tập thể dục nặng,
bạn đang bị căng thẳng hay đang hồi phục khả năng phục hồi.
Và hầu hết mọi người hồi phục khả năng phục hồi qua đêm.
Nhưng, bạn biết đấy, bạn có thể thấy rõ với những người có trẻ nhỏ,
bạn có thể thấy khi họ bị đánh thức vào ban đêm vì nó sẽ chuyển sang trạng thái căng thẳng.
Một số người hồi phục khả năng phục hồi trong suốt cả ngày.
Nếu, bạn biết đấy, hãy nói rằng bạn đang bên cạnh đối tác hoặc anh chị em của bạn
và bạn chỉ ngồi cùng nhau và rất thoải mái.
Hoặc nếu bạn yêu công việc của mình, bạn biết đấy, bạn có thể thấy điều đó xảy ra trong suốt cả ngày nữa.
Nhưng vì tôi rất ám ảnh với giấc ngủ của mình,
nên tôi thường không chào đón bất kỳ sự gián đoạn giấc ngủ nào.
Nhưng sức mạnh của việc ngủ cùng nhau và ôm ấp suốt đêm là rất bảo vệ hệ thần kinh
nên tôi khuyến khích mọi người làm điều này nếu họ có thể.
Tôi cũng biết một số người nói, “Tôi ngủ tốt hơn nếu ngủ một mình.”
Nhưng chúng ta không được sinh ra để sống một mình.
Chúng ta được sinh ra để sống như một phần của bộ lạc.
Và tôi nghĩ bây giờ, bạn biết đấy, từ sau đại dịch,
mọi người đang cảm thấy lạc lối và cô đơn và bị tách rời hơn bao giờ hết.
Nếu bạn có ai đó mà bạn thực sự có thể ngủ cùng qua đêm,
tôi khuyến nghị mạnh mẽ bạn nên làm điều đó.
Vì vậy, tôi muốn đi theo hướng đó vì tôi rất bị hấp dẫn bởi điều đó.
Sự thay đổi trong thế giới và những người lạc lối, cô đơn, bị tách rời.
Nhưng chỉ để dừng lại một chút về từ này, khả năng phục hồi,
bạn đang liên kết điều đó với biến thiên nhịp tim.
Bạn đang nói về một khả năng phục hồi sinh lý,
như cơ thể có khả năng phục hồi tốt hơn so với loại…
Khi chúng ta nói về khả năng phục hồi, chúng ta thường đề cập đến trong bối cảnh tâm lý
như, “Tôi có thể chịu đựng được áp lực hay căng thẳng lớn nhất.”
Nhưng bạn đã sử dụng một thiết bị theo dõi biến thiên nhịp tim
để đo lường khoảng cách giữa các nhịp tim
và thấy rằng khi chồng bạn hôn bạn,
biến thiên nhịp tim của bạn tăng lên,
điều đó có nghĩa là cơ thể bạn đang có khả năng phục hồi sinh lý tốt hơn.
Nó thực sự đo lường cả hai
vì nó so sánh biến thiên nhịp tim của bạn với nhịp tim của bạn.
Vì vậy, nó biết nếu bạn đang tập thể dục vì nhịp tim của bạn đã tăng lên.
Nhưng nếu nhịp tim của bạn ở mức cơ bản,
thì sự thay đổi trong biến thiên có thể có nghĩa là bạn đang bị căng thẳng
hoặc bạn đang hồi phục khả năng phục hồi.
Nếu nhịp tim của bạn cao, thì rõ ràng đó là vấn đề thể chất.
Nhưng đó là yếu tố của cả hai.
Vì vậy, nó không chỉ nhìn vào khả năng phục hồi thể chất, mà nó còn nhìn…
Khi nó ở trong khu vực màu xanh lục này,
thì thực tế là nó liên quan nhiều hơn đến việc hồi phục khả năng phục hồi tâm lý.
Nhưng hai điều này, chúng tác động vào nhau,
nhưng nó có thể phân biệt sự khác biệt nhờ vào nhịp tim của bạn.
Nên rõ ràng tôi đang ngủ, nên nhịp tim của tôi thấp.
Và bạn đã thấy gì trên thiết bị khi anh ấy hôn bạn?
Tôi thực sự đã thấy điều đó vì nó ghi nhận qua từng 15 phút một lần.
Và tôi đã thấy đỉnh cao nhất của màu xanh lục vào thời điểm đó.
Thú vị vì bạn gái tôi khoảng một tháng hoặc hai tháng trước,
tôi đã rời nhà khá sớm vào buổi sáng,
có thể vào thời gian tương tự, 6 giờ sáng,
khi cô ấy vẫn đang nằm trên giường và tôi đến gần cô ấy và hôn cô ấy một cái lớn.
Tôi gần như đã hôn quanh cô ấy.
Điều này thật chán.
Tôi đã hôn quanh mặt cô ấy và trên mũi cô ấy
và chỉ ôm cô ấy thật chặt.
Và tôi đã đi bộ ra ngoài, bắt taxi và rời đi, không vấn đề gì.
Và cô ấy nói với tôi cùng ngày hoặc ngày hôm sau, cô ấy nói,
“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng điều đó đã khai mở một điều gì đó trong tôi.”
Và sau đó bạn gái tôi tiếp tục nói
cô ấy gặp một số thách thức trong chu kỳ kinh nguyệt của mình
và cô ấy đã có kỳ kinh.
– Điều đó thật tuyệt, tôi thích điều đó. – Và cô ấy luôn đúng.
Khi cô ấy nói điều gì đó với tôi và cô ấy biết điều này, nhưng tôi cho cô ấy sự tín nhiệm,
tôi luôn hoài nghi vì chúng tôi suy nghĩ khác nhau.
Cô ấy khá tâm linh, tôi thì rất kiểu, “Tôi cần một chút khoa học.”
Và cô ấy nói với tôi điều đó và tôi chỉ nghĩ rằng một nụ hôn và một cái ôm vào buổi sáng
không thể có bất kỳ tác động sinh lý nào lên cô ấy.
Nhưng bây giờ tôi bắt đầu hoài nghi rằng một lần nữa tôi đã sai.
– Điều đó thật tuyệt.
Ý tôi là, một số điều này không nhất thiết phải được giải thích ngay lập tức bằng khoa học,
nhưng nếu bạn sử dụng trực giác của mình, thì bạn phải đặt câu hỏi với bản thân
và tôi cảm thấy rằng bạn đang bắt đầu suy nghĩ rằng điều đó có thể đúng.
– Khi tôi được đưa ra lý do, tôi chấp nhận những điều.
Nếu có ngay cả một chút khoa học có thể biện minh cho điều đó,
thì tôi sẽ bắt đầu chấp nhận những ý tưởng, nhưng tôi thực sự cần khoa học.
Bạn có nghĩ rằng nam và nữ khác nhau về trực giác của họ
và khả năng muốn cười với bạn không?
Khả năng của họ để hiểu một số lực tồn tại trong không khí?
Bởi vì bạn gái tôi có vẻ như rất nhạy cảm với cảm xúc và trực giác
và tôi thì ít như vậy hơn.
– Đúng vậy, vậy hãy đặt điều đó như thế này.
Nếu bạn có 100 người trong một căn phòng, 50 nam và 50 nữ,
và bạn yêu cầu họ xếp hàng theo chiều cao,
không phải tất cả đàn ông sẽ cao hơn tất cả phụ nữ.
Dưới đây là bản dịch tiếng Việt của đoạn văn bạn đã cung cấp:
Ở giữa, sẽ có một chút pha trộn, và điều đó cũng giống như cách mà bộ não và trực giác cùng tồn tại với nhau và mọi thứ khác. Vì vậy, đúng là có một số sự chênh lệch. Tôi nghĩ hầu hết mọi người sẽ đồng ý rằng có vẻ như nhiều phụ nữ đang liên hệ với trực giác của họ hơn nam giới, nhưng không phải tất cả phụ nữ đều đối lập với tất cả nam giới.
– Bạn có tin rằng phụ nữ có sự kết nối tốt hơn với trực giác của họ không?
– Tôi nghĩ rằng họ cởi mở hơn trong việc chấp nhận rằng đó là một điều tồn tại, và tôi tin rằng nhiều nam giới cần khoa học để giải thích trực giác hoạt động như thế nào.
– Thú vị đấy. Tôi tự hỏi liệu có lý do về não bộ hay lý do thần kinh nào cho điều đó không. Tôi nghĩ sẽ có nhiều phụ nữ và nam giới tin vào trực giác và những cảm giác khó giải thích đó hơn.
– Vâng, điều đó đã thay đổi rất nhiều. Tôi nhớ khi tôi dạy tại MIT khoảng bảy năm trước và tôi đang dạy về khoa học của trực giác, có người đã đứng lên, biết rằng trong lớp có những nhà lãnh đạo cấp cao, đó là giáo dục dành cho các điều hành. Ai đó đã đứng dậy và nói, “Chà, tôi sẽ không đưa ra một quyết định quan trọng như tuyển dụng hay sa thải dựa trên cảm giác của mình, đúng không?” Anh ấy còn khá trẻ và khá nhiều người đàn ông lớn tuổi hơn đã quay lại và nói, “Đó chính xác là cách mà tôi sẽ đưa ra quyết định và là những quyết định quan trọng nhất của tôi.” Nhưng vào thời điểm đó, có vẻ vẫn chưa ai chắc chắn rằng đó là siêu năng lực của bạn, nhưng tôi nghĩ rằng mọi người đang bắt đầu hiểu hơn rằng với tuổi tác, kinh nghiệm và sự khôn ngoan, bạn sẽ nhận ra rằng trực giác thực sự là phương thức ra quyết định mạnh mẽ nhất của bạn.
– Trực giác là gì?
– Vì bạn không thể nhớ hết mọi thứ mà bạn đã trải qua trong suốt cuộc đời, nhưng, bạn biết đấy, ở đâu đó trong cấu trúc thần kinh và, bạn biết đấy, trong các nơ-ron bụng, thông tin đó được lưu trữ vì bạn đã trải nghiệm nó. Vì vậy, có thể bạn sẽ nói rằng bạn hiểu rằng sự khôn ngoan và kinh nghiệm là sản phẩm của các mẫu mà bạn đã thấy lặp lại trong cuộc sống của bạn mà bạn nhận thức được. Trực giác là những bài học mà bạn đã học cách đây không lâu mà bạn không ý thức được, nhưng chúng vẫn được lưu trữ trong hệ thần kinh của bạn. Và vì thế, càng ít nhận thức về chúng, chúng càng bị đẩy sâu vào hệ thần kinh. Vì vậy, có một quá trình gọi là học tập Hebbian, được đặt tên theo nhà thần kinh học Donald Hebb. Và đó là… Nó cơ bản là, bạn biết đấy, các nơ-ron cùng hoạt động sẽ kết nối với nhau, nhưng những điều mà bạn đã học ngày hôm nay, như những điều mà bạn đã học khi nói chuyện với tôi, sẽ rất rõ ràng trong tâm trí và chỉ nằm trong những con đường nhỏ kết nối với nhau. Nhưng những thứ bạn học khi bạn năm tuổi, chẳng hạn như khi bạn cho tay vào lửa và nó đã bỏng bạn, và bạn không bao giờ muốn làm điều đó nữa, đó là những ký ức sâu thẳm. Bạn không thật sự ý thức được điều đó, nhưng biết đấy, còn nhiều điều khác mà có thể bạn không nhớ. Vì vậy, chúng tôi tin rằng… rằng sự khôn ngoan của bạn bị đẩy từ vỏ não ra ngoài vào hệ limbic, hệ thống cảm xúc của não, đi vào thân não, vào dây sống, và vào các nơ-ron bụng. Và đó là lý do tại sao họ đôi khi gọi đó là bản năng bụng, bởi vì đó là cảm giác biết điều gì đó, nhưng không biết tại sao bạn lại biết nó. Nhưng điều đó thực sự liên quan đến thực tế rằng bạn có sự khôn ngoan và kinh nghiệm mà… nó là một phần trong bạn, nhưng bạn không thật sự nhận thức về nó. Thật ngạc nhiên khi nghe rằng những ký ức mà sự khôn ngoan có thể nằm trong bụng. Người ta nghĩ rằng, bạn biết đấy, tôi chắc chắn là một người luôn nghĩ rằng cognition (nhận thức) của tôi, những ký ức của tôi, tất cả những trí thông minh đều chỉ tồn tại trong não của tôi. Ký ức của bạn trong nhận thức và IQ của bạn ở trong não của bạn, nhưng trực giác của bạn thì ở trong não và trong bụng của bạn. Điều này nghe có vẻ rất ngu ngốc, nhưng tôi không quan tâm. Tôi chỉ nên thành thật về sự ngu ngốc của mình. Ở đâu trong bụng tôi? Tôi đã nghĩ đó giống như dạ dày của tôi. Đó là nơi tôi để thức ăn. Vâng. Vì vậy, bạn biết đấy, bạn có dạ dày của bạn, bạn có ruột non, bạn có ruột già. Vâng. Bạn có các cơ quan khác, gan, lách. Thận của bạn. Và tất cả chúng đều có dây thần kinh đi vào chúng. Trái tim của bạn cũng vậy. Vì thế, bạn biết đấy, chúng ta có thể có một cuộc trò chuyện tương tự như thế này về trái tim của bạn, bởi vì trái tim của bạn chỉ biết cách đập nhờ vào các dây thần kinh đi vào nó. Vì vậy, bạn biết, bộ não tròn này ở trong tủy sống của bạn đi xuống trung tâm lưng của bạn, tạo ra tất cả các nơ-ron đi đến cánh tay, chân, tất cả các cơ quan của bạn, da của bạn, mà là cơ quan lớn nhất của bạn. Và đó là cách mà điều đó hoạt động, vì mỗi phần của cơ thể bạn đều có tế bào thần kinh hoặc những con đường thần kinh trong đó. Vì vậy, đó là sự kết nối. Điều đó đưa chúng ta trở lại với những gì, bạn biết đấy, những gì tôi đã nói về sự kết nối giữa não và cơ thể. Chúng chúng có sự kết nối mật thiết và đó là một quá trình hai chiều. Chúng không thể tồn tại mà không có nhau. Và càng hiểu rằng có sự phản hồi liên tục đi qua lại, bạn càng có thể khai thác loại cảm giác đó. Bạn càng có thể biết trước nhiều ngày trước khi bạn sẽ bị ốm. Tôi cá rằng bạn gái bạn biết trước vài ngày trước khi cô ấy bị cảm lạnh hoặc cúm. Vâng, cô ấy biết điều đó mọi lúc. Và khách hàng của tôi thì không bao giờ biết. Và ngay khi họ đi nghỉ, họ ốm cả tuần. Tại sao, tại sao lại ốm khi họ đi nghỉ? Bởi vì họ phải kìm nén để thực hiện công việc của mình. Và bạn có thể kìm nén bệnh tật hoặc bạn có thể chỉ không công nhận nó. Điều đó không nhất thiết có nghĩa là họ đã có virus cảm lạnh mà họ đã kìm nén, nhưng cơ thể của họ, bạn biết đấy, hệ miễn dịch đang bị suy yếu bởi cortisol. Và vì vậy ngay khi nó có một cơ hội nghỉ ngơi, đó là khi nó như kiểu nhượng bộ.
Um, có một thời điểm sau cuộc khủng hoảng tài chính khi tôi nghe mọi người nói rằng, “Tôi đã bị cảm lạnh khoảng bốn tuần rồi hoặc sáu tuần rồi, nhưng ai cũng mắc phải.” Và tôi đã hỏi, “Xin lỗi, nhưng bạn có thực sự nghĩ rằng điều đó là bình thường không? Bạn có nghĩ rằng việc bị cảm lạnh lâu hơn một tuần là bình thường không?” Và, bạn biết đấy, cần những thử thách như vậy vì điều khác cũng xảy ra trong suy nghĩ tập thể, bất kể ở nơi làm việc hay trong vòng tròn xã hội của bạn là chúng ta không đủ thách thức lẫn nhau về những điều như vậy. Vì vậy, nếu một người bạn nói, “Tôi đã bị cảm lạnh được sáu tuần,” tôi có thể nói, “Ôi, tội nghiệp bạn.” Nhưng tôi sẽ không làm vậy, nhưng ai đó có thể. Nhưng, bạn biết đấy, cũng liên quan đến việc đặt câu hỏi, có điều gì khác không ổn không? Bởi vì điều đó không phải là bình thường. Và đối với tôi, điều đó chắc chắn liên quan đến cortisol.
Một giây trước, chúng ta đã định đi đến con đường của cuộc khủng hoảng đang đến mà bạn đã nói đến. Cuộc khủng hoảng đó là gì mà bạn lo lắng? Stephen, tôi đã thấy điều này từ đầu đại dịch. Nó không còn là điều sắp xảy ra nữa. Chúng ta đang ở trong khủng hoảng. Bạn biết đấy, toàn bộ lo lắng về sức khỏe, sự không chắc chắn, nỗi sợ hãi và nỗi mất mát mà chúng ta đã trải qua trong đại dịch là đủ tồi tệ. Bạn biết đấy, nó đã gây ra một mức độ căng thẳng mà chưa ai còn sống ngày nay từng trải qua trước đây. Nhưng chúng ta đã vượt qua. Bạn biết đấy, chúng ta tương đối, tôi không biết có thể nói trở lại bình thường hay trong trạng thái bình thường mới. Và chúng ta chưa chú ý đến những hậu quả của những gì đã xảy ra với chúng ta. Và khi tôi nói “chúng ta,” tôi muốn nói tất cả mọi người, từ những đứa trẻ được sinh ra vào thời điểm đó, chúng không bao giờ thấy ai ngoài gia đình ngay lập tức của chúng. Những thanh thiếu niên mà thật thú vị là các cậu bé đã làm tốt hơn các cô gái vì chúng chơi video game trên internet. Vì vậy, chúng vẫn kết nối. Bạn biết đấy, những người lớn tuổi đã bị cô lập, những người mất đi những người thân yêu, v.v., có rất nhiều điều. Tôi có thể nói nhiều điều hơn thế. Chúng ta, hầu hết mọi người thực sự không hiểu điều gì đã thay đổi đối với họ hoặc điều gì đang diễn ra với họ vào lúc này như một kết quả của điều đó. Và chúng ta chắc chắn chưa lên kế hoạch cho tương lai.
Bạn biết đấy, hiện tại tôi rất quan tâm đến trí tuệ bản địa. Và một trong những điều tôi đã học được về những người Mỹ đầu tiên là khi họ đưa ra một quyết định lớn cho cộng đồng của họ, họ tưởng tượng ảnh hưởng của quyết định đó đến bảy thế hệ trong tương lai. Chúng ta thậm chí còn không nghĩ về một thế hệ trong tương lai. Chúng ta chỉ nghĩ về những gì đang xảy ra ngay bây giờ. Chúng ta thậm chí còn không thực sự nghĩ về tương lai của chính mình một số thời gian. Tôi nhớ đã suy nghĩ như thế vào tháng 3 năm 2020, điều này sẽ trở thành một cuộc khủng hoảng tâm lý như bất kể điều gì xảy ra về mặt thể chất. Và khi thời gian trôi qua, càng ngày tôi càng nghĩ về cuộc khủng hoảng tâm lý, cuộc khủng hoảng tâm lý. Rồi tôi bắt đầu nghĩ, tốt, điều gì khác có thể xảy ra? Và tôi đã có thời gian, tất nhiên, để indulge vào một số lĩnh vực quan tâm khác mà tôi không thể khi tôi đang đi du lịch và làm việc hết mình. Vì vậy, bạn biết đấy, tôi đã bắt đầu đọc nhiều hơn về tâm linh và các nền văn hóa cổ xưa và những thứ tương tự. Và tôi nghĩ đây có thể là một cuộc cách mạng tâm linh.
Khi bạn nói về cuộc cách mạng tâm linh, đó là một thuật ngữ rất rộng lớn. Bạn có ý gì? Nếu tôi nhìn lại và bạn đã dẫn dắt một câu chuyện rất hay về hành trình của tôi kể từ khi tôi thay đổi nghề nghiệp, điều đó bắt đầu với mảnh ghép vật lý. Bạn biết đấy, đối với tôi, nơi tôi làm việc đã có sự căng thẳng, nhưng mọi người đã bị đau tim. Sau đó, tôi đã dành nhiều năm làm việc về khả năng phục hồi tinh thần với mọi người và điều chỉnh cảm xúc là một phần trong đó. Và điều đó lại trở nên quan trọng trong đại dịch vì chúng tôi ở trong không gian gần gũi với mọi người. Và, bạn biết đấy, điều đó rất khác biệt và rất khó khăn, và có việc học ở nhà và làm việc và mọi thứ. Điều tôi thấy ở một số điều tốt mà tôi chứng kiến như một kết quả của đại dịch là chúng ta đã chắc chắn trở lại đánh giá cao tầm quan trọng của việc có thời gian ở trong thiên nhiên. Vì vậy, tôi nghĩ hầu hết chúng ta đã cảm thấy rằng, bạn biết đấy, việc có thể ra ngoài và ở đâu đó xanh tươi là thực sự quan trọng. Và vì không có máy bay và không có giao thông, bạn biết đấy, chúng ta đã có thể thấy lại những ngôi sao trên bầu trời. Chúng ta đã thấy những buổi hoàng hôn tuyệt đẹp mà mọi người bắt đầu đánh giá cao tiếng chim hót. Và bây giờ các nghiên cứu đang chỉ ra rằng thời gian dành ở thiên nhiên thực sự có tác động tích cực đến sức khỏe thể chất, sức khỏe tâm thần và tuổi thọ của bạn. Vì vậy, bạn biết đấy, đó là một điều tốt mà đã đến từ điều đó. Nhưng liệu tất cả chúng ta vẫn đang tạo thời gian cho điều đó? Hay chúng ta đang quay trở lại cách sống cũ của mình?
Những điều khác, những điều thú vị đã xảy ra là có một mục đích vượt lên chính bạn rất quan trọng đối với sức khỏe tâm thần của bạn, đặc biệt là nhưng nó sẽ có những tác động gắn liền. Vì vậy, bạn có thể nói, tốt, tôi làm podcast và tôi yêu thích việc làm podcast của mình và tôi được gặp gỡ những người thú vị. Và, bạn biết đấy, tôi chia sẻ kiến thức đó với người khác. Nhiều điều trong số đó vẫn liên quan đến sự thỏa mãn bản thân. Vì vậy, việc có một thứ gì đó không nhất thiết mang lại lợi ích cho bạn nhưng mang lại cho bạn mục đích trong cuộc sống là rất quan trọng. Và điều đó có thể là gì? Điều đó có thể là? Điều đó có thể là tình nguyện. Nó có thể là, bạn biết đấy, đối với tôi, tôi chia sẻ rất nhiều thông tin miễn phí trên Instagram và không phải để cố gắng kiếm việc làm hay bất cứ điều gì như thế. Nó có thể, bạn biết đấy, khi tôi nói tình nguyện, nghe có vẻ khá lớn, nhưng nó có thể là hỏi một người hàng xóm lớn tuổi của bạn xem bạn có thể làm việc mua sắm cho họ khi bạn đi siêu thị không. Nó có thể là gọi cho một người bạn và kiểm tra xem họ có ổn không. Chỉ là điều gì đó khiến bạn cảm thấy như cuộc sống là đáng sống, nhưng không nhất thiết phải kiếm tiền cho bạn hoặc cải thiện cuộc sống của bạn trực tiếp.
Tôi đã nói chuyện với nhiều nhà trị liệu, và họ đề cập đến việc rằng hai điều mà chúng ta không bao giờ muốn cảm thấy là A) chúng ta khác biệt và B) chúng ta không đủ. Tôi đã suy nghĩ về điều đó qua lăng kính của bộ lạc, trong bối cảnh của một bộ lạc, nếu tôi khác biệt, có nguy cơ tôi bị tách ra khỏi bộ lạc. Và nếu tôi không cảm thấy mình đủ, thì tôi cũng sẽ có nguy cơ bị đuổi khỏi bộ lạc vì tôi không có giá trị đối với bộ lạc.
Và trong bối cảnh những gì bạn đang nói về việc phục vụ người khác, đó lại giống như một mong muốn từ thời tiền sử để cảm thấy rằng chúng ta đang tạo ra giá trị và chúng ta có ích cho bộ lạc bằng cách phục vụ lợi ích chung của bộ lạc của chúng ta? Chính là nguồn gốc của bản năng đó?
Tôi thích những gì bạn đã làm, chính xác là những gì tôi đã nói, đó là khi tôi không chắc về câu trả lời, tôi sẽ quay về với sự tiến hóa. Tôi luôn làm như vậy. Vâng, tôi rất thích điều đó. Tôi nghĩ tôi chưa từng nghĩ đến nó như vậy, nhưng tôi nghĩ điều đó là đúng. Bạn biết đấy, một bộ lạc, thật đáng buồn, không thể gánh vác những người vô dụng. Vì vậy, nếu bạn không đủ, nếu bạn bị thương, nếu bạn không thể di chuyển, nếu bạn lớn tuổi, nếu bạn không đóng góp, thì bạn có thể sẽ bị bỏ lại phía sau.
Ngoài ra, có một lĩnh vực nghiên cứu rất thú vị mới được gọi là thẩm mỹ thần kinh hoặc nghệ thuật thần kinh, liên quan đến việc có một hoạt động sáng tạo nào đó trong lịch trình hàng ngày của bạn. Có rất nhiều nghiên cứu cho thấy nếu bạn không làm điều gì sáng tạo một lần mỗi tuần, và điều đó có thể là khiêu vũ, âm nhạc, vẽ tranh, đọc sách, đi xem kịch, đọc tiểu thuyết… đều rất đa dạng. Thời gian bạn dành cho thiên nhiên thật sự cũng nằm trong đó.
Bởi vì thiên nhiên là bảng màu mà tất cả chúng ta yêu quý, bạn có thể có sở thích khác nhau về nghệ thuật hay âm nhạc so với tôi, nhưng tất cả mọi người đều yêu thiên nhiên vì chúng ta luôn ở trong cái đẹp đó. Tác động của điều đó đến sức khỏe tâm thần và thể chất cũng như tuổi thọ của bạn là rất lớn. Nhưng chỉ cần như mỗi sáng, thực sự tôi đã nghĩ về điều này sáng nay vì tôi muốn đề cập đến điều này, nhưng tối qua tôi đã vắt một quả chanh khi nấu ăn.
Và sáng nay, khi tôi ra khỏi tủ lạnh để lấy sữa, tôi đã ngửi thấy mùi chanh vì nó ở trong tủ lạnh và tôi chỉ nghĩ rằng điều đó thật tuyệt đẹp. Họ nói rằng, nếu bạn đã đặt một bó hoa trên bàn đầu giường và nó có mùi thơm, và đó là điều đầu tiên bạn ngửi thấy vào buổi sáng. Sau đó, bạn nhìn vào những bông hoa đẹp đó. Nếu bạn có những đồ vật đẹp trong nhà, nếu bạn nghe tiếng chim hót vào buổi sáng, tất cả những điều đó đều là thẩm mỹ thần kinh, là sống một cuộc sống mà đẹp theo cách mà não của bạn thích. Và điều đó tốt cho sức khỏe của bạn.
Tại sao? Chúng ta có nên quay lại với sự tiến hóa không? Vui lòng, đó là điều tôi thích làm. Tôi nghĩ nó liên quan đến sự an toàn. Nếu bạn có thể dành nguồn lực tinh thần của mình để đánh giá vẻ đẹp, điều đó phải có nghĩa là bạn đã an toàn. Điều đó có nghĩa là bạn không chỉ cố gắng để tồn tại. Thực tế, chúng ta đánh giá vẻ đẹp. Vì vậy, việc thấy, ngửi, nghe, nếm những điều thú vị sẽ khiến chúng ta cảm thấy tốt hơn. Nhưng chúng ta cũng chỉ làm điều đó nếu chúng ta có sự xa xỉ để có thể làm điều đó.
Có thể đó là những điều rất nhỏ bé. Nhưng những gì nó báo hiệu cho não của bạn là tôi an toàn vì tôi có thời gian để đọc một cuốn tiểu thuyết hoặc tôi có thời gian để vặn nhạc lên và nhảy múa quanh phòng khách của mình. Thông qua ý tưởng này rằng các con đường khớp nối với nhau sẽ liên kết với nhau. Tôi cũng đang nghĩ về mỗi lần tôi thấy một cây, tôi đã an toàn. Vậy có phải có một sự liên kết rằng cây cối mang lại sự an toàn? Bạn biết ý tôi muốn nói chứ? Mỗi lần tôi ra ngoài thiên nhiên, tôi đều an toàn về mặt sinh lý và tâm lý.
Vậy bây giờ có phải vì có sự liên kết thần kinh đó, các con đường đã được kết nối và hoạt động cùng nhau. Nếu tôi, bạn biết đấy, bạn có nói về phản ứng giữa não và cơ thể không? Nếu tôi đặt mình vào tình huống đó một lần nữa, nó sẽ báo hiệu cho cơ thể tôi rằng tôi an toàn. Đó là khả năng thần kinh, là lặp lại điều đó và tự nhắn nhủ rằng mỗi khi tôi ở gần cây cối, tôi an toàn, tôi cảm thấy an toàn.
Điều đó sẽ không giống nhau với mọi người. Tôi sẽ tưởng tượng rằng, một lần nữa, khi chúng ta sống trong hang động, chúng ta tự nhiên đã làm những điều như ngắm nhìn các vì sao trên bầu trời vào ban đêm, nhảy múa quanh lửa, làm tranh trong hang. Điều đó đã được lập trình rất sâu trong tâm trí của chúng ta. Bạn biết đấy, họ đã trang trí bản thân mình nhiều hơn chúng ta. Vậy nên, sự đánh giá về thẩm mỹ đã luôn hiện hữu và không chỉ từ thiên nhiên, mà còn từ một số nghi lễ và nghi thức của chúng ta nữa.
Và thực sự, kết luận mà tôi đã đến được với toàn bộ cuộc khủng hoảng tinh thần này và tiềm năng cách mạng là tất cả những điều mà chúng ta cần trải qua cuộc cách mạng đó luôn hiện hữu trên thế giới từ khi chúng ta tồn tại. Đối với tôi, điều đó thật đẹp vì không phải giống như chúng ta phải làm những điều điên rồ mới mẻ mà chúng ta chưa bao giờ nghĩ đến trước đây. Cách mà tôi diễn đạt nó là chúng ta biết về chấn thương thế hệ và chấn thương liên thế hệ và di truyền biểu sinh và cách mà tất cả những điều xấu này có thể truyền lại. Nhưng cũng có rất nhiều vẻ đẹp và trí tuệ ở đó mà chúng ta có thể tiếp cận. Chúng ta không cần phải phát minh lại bánh xe chút nào. Chúng ta chỉ cần quay lại với những điều mà chúng ta đã làm khi chúng ta sống trong hòa bình.
Điều này thật thú vị, nhưng không dễ dàng để thực hiện trong thế giới mà chúng ta đang sống vì chúng ta đã xây dựng một xã hội trong một thế giới mà chúng ta sống trong bốn bức tường trắng trong các thành phố, một mình. Chúng ta cô đơn hơn bao giờ hết. Chúng ta đặt thức ăn của mình qua các màn hình kính. Chúng ta sử dụng khiêu dâm như một sự thay thế cho sự thân mật và kết nối. Chúng ta sử dụng mạng xã hội thay vì giao lưu. Kết nối qua Internet đã làm giảm sự kết nối thực sự. Có vẻ như bạn sẽ phải hoàn toàn thiết kế lại xã hội. Bạn có thể bắt đầu từ chính bản thân mình. Tôi hoàn toàn đồng ý với những điều mà bạn vừa nói là cách sống của phần lớn mọi người, nhưng tôi không sống như vậy.
Bạn sống thế nào, bác sĩ?
Tôi tích cực cố gắng dành nhiều thời gian cho thiên nhiên nhất có thể và tôi có rất nhiều cây cối và hoa xung quanh nhà.
Tôi rất, rất cẩn thận về việc ai trong bộ tộc của tôi, vì vậy các mối quan hệ này đều tích cực, có ý nghĩa, sâu sắc và tâm linh.
Tôi không sử dụng phim khiêu dâm hay ứng dụng hẹn hò.
Tôi chỉ đang xem qua danh sách của bạn.
Bạn nghĩ gì về phim khiêu dâm và ảnh hưởng của nó đến trí não?
Hai động lực cơ bản nhất trong não là tình dục và thức ăn, vì vậy tác động tiềm tàng là rất lớn.
Tôi đồng ý với bạn rằng ngày càng nhiều, điều này đã tạo ra một khoảng cách lớn giữa nam và nữ trong cuộc sống thực, điều này thật sự rất buồn.
Khoảng cách đó là gì?
Tôi nghĩ rằng hình mẫu lý tưởng về người phụ nữ phải như thế nào hoặc có thể như thế nào bị bóp méo rất nhiều bởi phim khiêu dâm.
Nếu tôi kết hợp những gì tôi nghe từ bạn bè về ứng dụng hẹn hò với điều đó, cách mà mọi người cảm thấy họ có thể đối xử với người khác thực sự đã thay đổi rất nhiều.
Tôi nghĩ điều này đã tăng tốc kể từ đại dịch, vì vậy có một sự thiếu thốn thực sự về sự đồng cảm đối với hậu quả của hành động và lời nói của bạn đối với người khác.
Tôi nghĩ rằng phim khiêu dâm góp phần vào điều đó vì nó làm thay đổi cách mà đàn ông nhìn nhận phụ nữ.
Tôi nghĩ rằng tác động đến phụ nữ trong cách bạn phải trông như thế nào, phải phẫu thuật thẩm mỹ bao nhiêu, phải chuẩn bị để làm điều gì trong một mối quan hệ thân mật.
Vấn đề lớn nhất mà tôi gặp phải là những gì bạn được mong đợi thực hiện khi bạn còn chưa ở trong một mối quan hệ thân mật.
Khi nó trở thành một giao dịch hơn, khi quy tắc đã thay đổi, thì giờ đây, điều tôi nghe rất nhiều là, chúng ta đã hẹn hò ba, bốn hoặc năm lần rồi, hoặc bất cứ điều gì, điều đó phải có nghĩa là tiến tới một cấp độ tiếp theo.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng trở lại với việc có những mối quan hệ thực sự tôn trọng, có nhiều sự đồng cảm dành cho người khác, và quan tâm đến những người trong cuộc sống của bạn có thể cô đơn hơn bạn.
Tôi hoàn toàn không để điện thoại trong phòng ngủ của mình, nhưng khi tôi nói giới hạn thời gian sử dụng màn hình, điều đó là một điều khó khăn vì tất cả chúng ta đều sử dụng màn hình cho công việc và để giao tiếp với bạn bè.
Có những nghiên cứu cho thấy thời gian bạn dành để giao tiếp với bạn bè trực tuyến so với gặp mặt trực tiếp có rất nhiều tác động đến mức độ thoải mái xã hội của bạn, mức độ đồng cảm của bạn.
Nó thậm chí có thể tác động lớn đến thanh thiếu niên về sự méo mó hình thể.
Vì vậy, thật ổn khi thực sự dành khá nhiều thời gian trực tuyến miễn là bạn cũng dành rất nhiều thời gian để gặp mặt trực tiếp mọi người.
Một trong những điều bạn đã nói ở đó liên quan đến việc giới hạn ai trong bộ tộc của bạn. Tại sao điều đó quan trọng? Tại sao việc không giao du với một số người và dành nhiều thời gian hơn với những người khác lại quan trọng từ góc độ thần kinh học liên quan đến sức khỏe của chúng ta, cách nhìn nhận của chúng ta và kết quả của chúng ta và tính linh hoạt thần kinh?
Vì vậy, nếu chúng ta chỉ liên kết điều này một chút với câu hỏi mà bạn đã tìm kiếm trên Google, đó là “căng thẳng có thể lây lan”, thì có một ngóc ngách khác mà bạn có thể đi vào đó sẽ liên quan đến sự lây lan xã hội.
Có những thống kê cho thấy trong nhóm xã hội của bạn, nếu ai đó ly dị, bạn có nguy cơ cao hơn sẽ ly dị trong năm tới.
Nếu ai đó trong nhóm xã hội của bạn bị béo phì, bạn có nguy cơ cao hơn sẽ trở nên béo phì.
Bây giờ, tôi hoàn toàn không nói rằng đừng kết bạn với ai đó vì họ đã ly dị hoặc tăng cân, nhưng tôi đang nói nhiều hơn về những vấn đề về thái độ.
Vì vậy, cách bạn đối xử với người khác, bạn tử tế đến mức nào, bạn hào phóng đến mức nào, bạn cởi mở đến mức nào về các cuộc trò chuyện về trực giác hay tâm linh.
Cơ bản là, bạn gặp những người có cấp độ tâm lý tương tự như bạn, vì vậy chúng ta luôn làm việc để phát triển bản thân, hy vọng, và bạn muốn ở bên những người như thế.
Nếu bạn ở bên những người phát triển, những người cởi mở với thử thách, những người đang học hỏi, những người quan tâm tới việc khám phá tâm linh, những người chăm sóc sức khỏe tâm thần của bản thân và của người khác.
Vì vậy, điều này thực sự là việc có một vòng tròn tin tưởng và biết rằng bạn nhận được sự hỗ trợ, nhưng cũng với một điều rằng nếu bạn làm điều gì đó thực sự không ổn, sẽ có ai đó nói với bạn.
Bạn đã đề cập đến từ “tính linh hoạt thần kinh” trước đó.
Nó là gì, tại sao nó lại quan trọng và tôi nghĩ từ việc nhìn vào công việc của bạn trước đây, bạn đã có một chút “điểm bùng phát” về chủ đề này trong sự nghiệp của mình.
Bạn nhận ra rằng hầu hết mọi người thậm chí không nghĩ rằng đây là điều có thật, họ nghĩ rằng một khi bạn lớn lên, bạn đã cứng nhắc trong cách suy nghĩ của mình, nhưng có vẻ như đã có một khoảnh khắc “điểm bùng phát” nào đó trong sự nghiệp của bạn khi bạn nhận ra tầm quan trọng và khả năng mà tính linh hoạt thần kinh mang lại.
Chà, chúng ta phải bắt đầu bằng cách nói rằng khi tôi ở trường y và làm nghiên cứu sinh tiến sĩ trong lĩnh vực Khoa học Thần kinh, chúng tôi không biết về tính linh hoạt thần kinh.
Vì vậy, chúng tôi hoàn toàn nghĩ rằng khi bạn ngừng phát triển về thể chất, mọi thứ trong não của bạn đã được thiết lập cho phần còn lại của cuộc đời, rằng bạn không thể thay đổi trí thông minh của mình, bạn không thể học cách quản lý cảm xúc của mình khác đi, rằng việc học những điều mới sẽ khó hơn rất nhiều.
Những gì chúng ta biết bây giờ là não bộ vẫn đang phát triển và thay đổi cho đến khoảng 25 tuổi.
Chết tiệt, tôi đã bỏ lỡ điều đó. Không, bạn không bỏ lỡ. Tôi 31 tuổi, tôi biết tôi trông như 24, nhưng. Bạn không bỏ lỡ. Vì vậy, từ 25 đến 65 tuổi, và tôi sẽ nói rằng thậm chí còn hơn thế nữa, nếu bạn không làm gì để thay đổi não của mình, nó sẽ có xu hướng bình ổn.
Vì vậy, bạn biết đấy, nếu bạn làm một công việc mà bạn làm những điều giống nhau mỗi ngày và bạn khá giỏi trong đó, bạn có thể ở như vậy cho phần còn lại của cuộc đời bạn và điều đó thì cũng ổn với một số người.
Nhưng nếu bạn làm những điều đủ mạnh mẽ để buộc não bạn phải thay đổi, thì bạn cơ bản có thể, bạn biết đấy, học rất nhiều điều mới, nhưng cũng nhận được những lợi ích toàn cầu mà não bạn mang lại.
Giả sử bạn quyết định học một ngôn ngữ mới. Có thể bạn sẽ học tiếng Bồ Đào Nha hoặc tiếng Pháp.
Bạn đã nói chuyện với cô ấy chưa? Bạn đã nói chuyện với cô ấy chưa?
Điều đó chỉ cảm thấy rất, cảm giác như, bạn biết đấy, khi ai đó nói điều gì đó với bạn và cảm giác như họ thực sự đã có một cuộc trò chuyện sau lưng bạn bởi vì nó quá chính xác.
Không, thực ra năm nay tôi đã có một thỏa thuận với cô ấy rằng tôi sẽ học tiếng Bồ Đào Nha trước cuối năm nay và hiện tại tôi đã thắng vào tháng Chín. Và tôi biết sáu từ. Vậy nên điều đó cảm thấy hơi gần gũi. Hãy chuyển sang chủ đề khác.
Thật tuyệt vời. Vậy là bạn thực sự có lý do để học một hoặc hai ngôn ngữ. Nếu bạn làm điều đó, não của bạn sẽ không chỉ nhận được lợi ích từ việc có thể nói tiếng Pháp hoặc tiếng Bồ Đào Nha, mà bạn còn thực sự cải thiện được các chức năng điều hành của mình.
Đây là những chức năng cao nhất của não bộ. Những thứ như khả năng điều chỉnh cảm xúc tốt hơn, giải quyết các vấn đề phức tạp, tư duy linh hoạt, sáng tạo, vượt qua bất kỳ thành kiến ​​nào có thể có, cả hữu ý lẫn vô ý.
Đó là những lợi ích tuyệt vời mà bạn có thể có được chỉ từ việc học một ngôn ngữ hoặc một nhạc cụ.
Nó có thể là những điều nhỏ hơn như du lịch, tương tác với những người có cuộc sống khác với bạn, nấu món ăn mới, đi đường khác đến nơi làm việc, đọc một tờ báo hoặc tạp chí rất khác với những gì bạn thường đọc.
Làm một podcast?
Chà, bạn thực hiện việc này mỗi ngày.
Đúng vậy, chính xác.
Vậy nên nó không làm tăng tính hình plastic trong não của bạn, mặc dù bạn đang học hỏi từ những người khác nhau.
Đúng, bạn đang gặp gỡ những người khác nhau, bạn đang học những điều mới. Nhưng có lẽ đó không phải là những gì chúng ta gọi là sự chú ý đủ mạnh để thực sự thay đổi các con đường trong não của bạn.
Vậy việc có tất cả những cuộc trò chuyện này không giống như đang mở rộng…
Nó có nghĩa là bạn đang học những sự thật mà bạn nhận được, nhưng quá trình thực sự của bạn trong việc tìm một người, nghiên cứu sơ qua về họ, gặp gỡ họ, trò chuyện với họ, và biết cách hỏi họ những câu hỏi nhất định.
Đó là một con đường rất tự nhiên cho bạn. Bạn ngày càng giỏi hơn trong việc đó, nhưng đó không phải là một sự thay đổi lớn mớ trong não của bạn.
Vậy thì… Được rồi. Tôi nghĩ khi mọi người nghe nói về tính hình plastic của não, lần đầu tiên tôi nghe về đó, tôi đã nhận ra rằng chúng ta có thể làm những điều để thay đổi não của mình.
Người ta thường muốn gì từ tính hình plastic của não? Họ muốn trở thành một người khác theo nhiều cách khác.
Họ muốn có những thói quen mới, họ muốn những cách suy nghĩ mới, họ muốn ngừng suy nghĩ tiêu cực hoặc là quá suy nghĩ trong một số tình huống.
Nếu tôi muốn ngừng là một người suy nghĩ quá nhiều hoặc một người suy nghĩ tiêu cực, hoặc nếu tôi muốn, bạn biết đấy, có những thói quen mà chúng ta đều có và mà tôi có trong cuộc sống mà tôi cảm thấy như nó đã trở thành chính tôi bây giờ.
Đúng, như sự chần chừ.
Sự trì hoãn đôi khi xuất hiện. Tôi chỉ nói điều đó vì tôi không học. Vâng, ai mà bạn đã nói chuyện? Không, tôi không trì hoãn quá nhiều vì dạo này tôi không thực sự có lựa chọn.
Tôi thường trì hoãn một số điều. Tôi nghĩ chúng ta đều như vậy, những điều mà tôi tìm thấy. Đúng rồi, chúng ta đều như vậy.
Không, tôi thực sự vui mừng vì bạn đã đưa điều này vào lĩnh vực vô hình vì rõ ràng tôi sử dụng phép ẩn dụ về ngôn ngữ là một ví dụ tuyệt vời để giúp mọi người hiểu rằng bạn…
Bạn học một điều gì đó mới, nó xây dựng con đường trong não của bạn, nó làm cho não bạn thay đổi, nó có nhiều lợi ích khác.
Nhưng điều mà mọi người thực sự tìm kiếm là thay đổi những thói quen và hành vi không phục vụ cho họ trong cuộc sống.
Đúng rồi.
Vậy cho dù đó là…
Thiếu động lực.
Đúng, thiếu động lực, suy nghĩ quá nhiều, suy nghĩ tiêu cực, dễ mất bình tĩnh, bạn biết đấy, cảm thấy rất bế tắc, làm hài lòng người khác, bạn biết đấy, như rất nhiều điều.
Cảm xúc, phản ứng và các phản ứng.
Vậy quá trình cho điều đó, được hỗ trợ bởi tính hình plastic của não, như sinh lý học diễn ra trong não, là nâng cao nhận thức.
Giả sử bạn đã, bạn biết, bạn đã có một mối quan hệ tan vỡ vì lý do tương tự và, bạn biết, bất kỳ điều gì đã xảy ra trước đó.
Vậy thì bạn đến một điểm mà bạn cảm thấy, được rồi, lần trước tôi chỉ không thực sự đối phó với điều đó và chỉ chuyển sang mối quan hệ tiếp theo.
Bây giờ tôi bắt đầu thấy có một mẫu. Tôi nghĩ tôi cần làm điều gì đó khác.
Bước một là nhận diện mẫu.
Và bước một là 50% của cuộc chiến.
Vậy nên, bạn biết đấy, một khi bạn biết, được rồi, đây là điều mà tôi nghĩ hoặc tôi tin hoặc tôi làm dẫn đến một kết quả mà tôi không muốn.
Đó là nửa cuộc chiến.
Vậy nên một khi bạn đã làm được điều đó, bạn không cố gắng thay đổi bất cứ điều gì ngay lập tức.
Giai đoạn tiếp theo được gọi là sự chú ý tập trung.
Vậy nên bạn nhìn xung quanh cuộc sống của bạn tại nơi làm việc, trong cuộc sống cá nhân, như trong thể thao, nếu bạn chơi thể thao, với những loại người khác nhau và qua quá khứ của bạn.
Khi nào là những lúc tôi đã làm điều đó? Điều gì kích thích tôi làm điều đó hoặc điều gì thúc đẩy tôi làm điều đó?
Để tôi đưa cho bạn một ví dụ để chúng ta có thể làm việc qua những bước này với một ví dụ.
Tôi có một người bạn trong cuộc sống của tôi mà liên tục hẹn hò với những người đã kết hôn hoặc đang trong một mối quan hệ.
Và nó kết thúc theo cách bạn sẽ mong đợi, đó là sự tan vỡ trong lòng cô ấy.
Nhưng đó là vòng xoáy mà cô ấy đang rơi vào.
Vậy bước một sẽ là nhận thức được mẫu này.
Bạn đang hẹn hò với những người đang trong mối quan hệ này, vì lý do nào đó, bạn đang…
Trong trường hợp này, điều đó rất rõ ràng.
Nếu bạn bước vào các mối quan hệ với những người đã có người yêu, bạn biết đấy, bạn đã nhận thức được điều đó.
Điều mà tôi muốn đào sâu với cô ấy là điều cô ấy tin về bản thân khiến cô ấy nghĩ rằng điều đó là ổn.
Và tôi tưởng tượng rằng phải có một mức độ tự trọng mà đã…
Gặp khó khăn, bạn biết đấy, và có thể có điều gì đó trong thời thơ ấu của cô ấy đã gây ra điều đó.
Nhưng bạn chỉ làm điều đó nếu bạn không tin rằng bạn xứng đáng có một người của riêng mình.
Vậy đó là loại cuộc trò chuyện mà tôi sẽ có với một người như vậy.
Tôi có thể sẽ hỏi cô ấy, bạn biết đấy, điều gì xuất hiện trong đầu bạn khi bạn quyết định làm lại điều đó?
Và cô ấy sẽ nói về điều gì đó mà cô ấy có ý thức nghĩ đến.
Tôi muốn đào sâu hơn và hỏi cô ấy tin gì về bản thân khiến cô ấy nghĩ như vậy.
Vậy đó là một phần rất quan trọng trong việc nâng cao nhận thức là đi sâu hơn vào suy nghĩ để tìm ra niềm tin.
Bước tiếp theo, chắc chắn nếu cô ấy có quá khứ liên quan đến chuyện này, có thể là trong việc ghi chép, nhận thức, viết lại, được rồi,
lần này tôi đã đi ra ngoài với ai đó, người mà, bạn biết đấy, đã có mối quan hệ với người khác.
Chà, lần này tôi đã có một cuộc tình với một người đàn ông đã có gia đình.
Chuyện gì đã xảy ra trong quá trình ra quyết định đó, từ điểm mà bạn đồng ý tham gia vào điều đó?
Hệ quả là gì?
Vì vậy, thực sự, đó là sự chú ý tập trung, kết hợp giữa quyết định đó với hậu quả.
Bạn biết đấy, một trong những điều tôi nói là bạn về cơ bản là tổng hòa của mọi quyết định mà bạn đã đưa ra trong cuộc đời.
Đó chính là bạn.
Vì vậy, một khi có một chút hiểu biết và chú ý về những gì gây ra điều đó và nó diễn ra như thế nào,
bước tiếp theo là thực hành có chủ đích.
Vì vậy, thách thức đầu tiên sẽ là lần tiếp theo khi cô ấy gặp một người đàn ông không có sẵn và có thể cô ấy vẫn chưa thể nói không với điều đó.
Cô ấy có thể phải mắc một sai lầm khác, nhưng cô ấy sẽ thực hiện điều đó với tất cả kiến thức mà cô ấy đã có hiện nay và cô ấy sẽ thấy điều đó là gì.
Hoặc cô ấy có thể nói không với người đàn ông đó lần này.
Vì vậy, bước tiếp theo là thực hành có chủ đích, đó là nơi bạn nói, được rồi, tôi đã cư xử như thế này.
Đây là tôi mới mà tôi muốn trở thành, một người nói không với mọi người đàn ông đã có gia đình, người mà, bạn biết đấy, thay thế mọi suy nghĩ tiêu cực bằng một suy nghĩ tích cực hoặc bất cứ điều gì mà bạn đang làm việc.
Sau đó, bạn tìm kiếm các tình huống để thực hành hành vi mới này.
Và lúc đầu sẽ rất khó vì bạn có một con đường mà có thể đã được thiết lập từ khi còn nhỏ đã quen với việc làm một điều gì đó nhất định và bộ não là một cơ quan tiêu tốn năng lượng rất lớn.
Vì vậy, nó luôn cố gắng sử dụng con đường ít kháng cự nhất.
Giả sử tôi là một người suy nghĩ thái quá, được không?
Và bạn đang hỏi tôi những câu hỏi này và tôi có một giọng nói ở phía sau đầu mình nói, tại sao Stephen lại hỏi tôi điều đó?
Anh ấy đang cố gắng điều gì? Có phải anh ấy đang cố gắng đánh lừa tôi không?
Những gì tôi cố gắng làm là im lặng cái giọng nói đó trong đầu mình và nói, được rồi, trong podcast này với Stephen, tôi sẽ tập trung vào anh ấy.
Tôi sẽ xem những câu hỏi của anh ấy là gì và tôi sẽ nói từ lĩnh vực chuyên môn của mình.
Tôi sẽ không lo lắng về những điều khác mà, bạn biết đấy, có thể diễn ra trong đầu tôi.
Và giả sử lần này tôi đã quản lý để làm như vậy 50% thời gian.
Và sau đó tôi đi làm một podcast khác vào tuần sau và tôi đã quản lý để làm nó 75% thời gian, bạn biết đấy, và tiếp tục như vậy.
Cuối cùng, con đường mới mà tôi đã xây dựng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn con đường mà tôi đã có trước đó.
Và sau đó mỗi lần tôi xuất hiện trong một podcast, tôi sẽ hoàn toàn hiện diện và chú ý và tôi sẽ đến cuối podcast.
Và đó chính là tôi mới bây giờ.
Vì vậy, những hành vi mà chúng ta lặp đi lặp lại. Hãy bắt đầu từ đầu ba bước đó.
Bước đầu tiên là nhận thức về mẫu hình trong cuộc sống của chúng ta.
Bước thứ hai là nhận thức thực sự về nỗi đau hoặc hậu quả của mẫu đó.
Và bước thứ ba giống như việc đặt một ý định cho ai chúng ta muốn trở thành và những mục tiêu chúng ta có và sau đó thực hành nó càng nhiều càng tốt.
Và đó là ba bước cho yếu tố thứ tư. Nó không phải là một bước, nhưng yếu tố thứ tư là trách nhiệm.
Bởi vì hầu hết mọi người, nếu để họ tự mình làm, sẽ từ bỏ quá trình đó khi nó cảm thấy quá khó ở bước thứ ba.
Vâng. Vì vậy, bạn biết đấy, với nhiều năm thực hành và ghi chép, tôi đã trở nên tốt hơn trong việc chịu trách nhiệm cho bản thân.
Nhưng đối với hầu hết mọi người, cần phải có một yếu tố bên ngoài, có thể là một người bạn.
Một trong những lý do tôi là fan lớn của việc làm các bảng hành động là có một thứ gì đó rất cụ thể trước mặt bạn với hình ảnh về những gì bạn đã nói rằng bạn muốn đạt được trong năm nay,
mà bạn có thể thấy rõ ràng và bạn bè và gia đình của bạn có thể thấy vào cuối năm liệu bạn có làm được điều đó hay không.
Và, bạn biết đấy, tất nhiên, bạn có thể có một người chuyên nghiệp thực sự như giáo viên ngôn ngữ của bạn để chịu trách nhiệm cho bạn nữa.
Chúng ta sẽ phải chỉnh sửa điều này vì bạn thực sự đang thúc đẩy điều này. Bạn có một chương trình ở đây.
Tôi đã thực sự, bạn đã nói trước đây chỉ một giây về việc khi bạn cố gắng tạo ra một con đường mới, nếu có một con đường hiện có đã rất thiết lập từ khi còn nhỏ, thì sẽ ngày càng khó khăn hơn.
Vì vậy, tôi luôn không tổ chức. Tôi lớn lên trong một ngôi nhà mà trông như thể một quả bom nguyên tử đã rơi vào nó.
Nó chỉ là một mớ hỗn độn bên trong. Nó là một mớ bòng bong thực sự. Vì vậy, thói quen chỉ đơn giản là bừa bộn đã khá được thiết lập.
Con đường trong bộ não của tôi về việc bừa bộn đã được thiết lập tốt hơn.
Tôi đang nghĩ rộng hơn về chấn thương và cách mà chấn thương thể hiện trong bộ não.
Khi chúng ta đã có những trải nghiệm thực sự chấn động trong cuộc đời hoặc trong bối cảnh của người bạn của tôi,
chúng ta có thể đã học rằng chúng ta không xứng đáng với ai đó, hoặc chúng ta không có giá trị, hoặc chúng ta không đủ tốt, hoặc chúng ta khác biệt.
Có thể đó là một con đường đã rất được thiết lập. Điều đó có phải gợi ý rằng có một số mẫu hành vi mà gần như không thể dịch chuyển, gần như không thể thay đổi không?
Tôi không muốn nói có, nhưng những gì tôi sẽ nói là chúng ta đã từ bỏ việc sử dụng thuật ngữ “được lập trình cứng”,
mà có nghĩa là nó sẽ ở đó mãi mãi. Và chúng ta nói về “lập trình mềm” bây giờ vì tính linh hoạt của não.
Tôi biết những người đã trải qua rất nhiều trauma khủng khiếp. Sẽ có một ví dụ sắp tới trên podcast của tôi,
người đã nỗ lực rất nhiều cho bản thân đến mức cô ấy thực sự ở một vị trí tuyệt vời với tư cách là một nhà tâm lý học và một nhà chiêm tinh đạo,
giúp người khác học cách xử lý chấn thương của họ.
Vì vậy, có rất nhiều thứ có thể xảy ra. Cô ấy rõ ràng là một người rất kiên cường và đã tự giáo dục bản thân.
Một số người đối mặt với hậu quả của chấn thương suốt phần đời còn lại của họ và điều đó dẫn dắt cuộc sống của họ và thật buồn.
Bạn có thể không thể xử lý mọi điều mà bạn đã trải qua hoặc tất cả những gì bạn đã trải nghiệm,
nhưng tôi tin rằng có rất nhiều điều mà mọi người có thể làm.
Trước đây bạn đã nói về chấn thương thế hệ và di truyền epigenetic, như chúng ta đã nói. Hai điều đó là gì? Lần đầu tiên tôi nghe về chấn thương thế hệ, tôi nghĩ đó giống như là điều mê tín, mơ mộng, hi vọng, hoặc chỉ là ước muốn. Một cách tốt để đổ lỗi cho tổ tiên của bạn cho cách mà bạn là. Khi tôi lần đầu tiên nghe về khái niệm này rằng bạn có thể kế thừa chấn thương từ cha mẹ hoặc ông bà của bạn, tôi cảm thấy nó thật không thể nào mà đúng. Đây là một lĩnh vực nghiên cứu tương đối mới. Tôi thực sự sẽ tách nó thành một vài phần. Chấn thương thế hệ, và bạn có thể nhìn vào tác phẩm nghệ thuật này, liên quan đến những khoảng thời gian cụ thể của các hành động đã được thực hiện lên những nhóm thiểu số nhất định, như những người Mỹ đầu tiên, chế độ nô lệ. Ở châu Á, có một số nhóm cụ thể đã được đối xử theo một cách nhất định. Tác động của chấn thương thế hệ là khi điều gì đó xảy ra ở một thế hệ, có sự tràn tâm lý và điều đó có thể liên quan đến việc bạn luôn cảm thấy bị cô lập hoặc bạn luôn cảm thấy cô đơn hay bạn luôn cảm thấy bên lề hoặc bạn luôn cảm thấy bị bỏ rơi. Đó là vì cả một thế hệ đã bị đối xử theo một cách nhất định và điều đó có tác động. Chấn thương di truyền epigenetic giữa các thế hệ là về cách mà một sự kiện bên ngoài thực sự thay đổi sự biểu hiện của các gen của bạn. Vì vậy, chúng ta có kiểu gen và kiểu hình. Kiểu gen là DNA của bạn, nó không thay đổi, nhưng kiểu hình là những phần nào được bật lên và tắt đi. Ví dụ nổi tiếng nhất về điều này là Holocaust và nạn đói ở Hà Lan, nhưng còn có các ví dụ khác. Chúng ta cách xa các thế hệ đó đủ để thấy sự thay đổi về phản ứng căng thẳng qua ba thế hệ trở lên. Điều này không phải lúc nào cũng xấu. Đôi khi, mọi người có thể kiên cường hơn bởi vì ông bà hoặc cụ của họ đã trải qua điều gì đó khủng khiếp. Đôi khi mọi người lại lo lắng hơn và thật khó để biết tại sao mọi thứ có thể diễn ra theo hướng này hay hướng khác. Tôi luôn nói với mọi người rằng bạn không được sinh ra với những gen mà cha mẹ bạn có khi họ sinh ra. Bạn được sinh ra với sự biểu hiện của các gen mà cha mẹ bạn có vào thời điểm thụ thai. Và tất nhiên là mức độ căng thẳng của mẹ bạn trong suốt các tam cá nguyệt của thai kỳ. Và điều này không nhằm đổ lỗi cho bất kỳ ai về những gì đã xảy ra trong quá khứ hoặc về cảm giác căng thẳng của họ khi họ mang thai. Nó nhằm nâng cao nhận thức rằng nếu bạn có điều gì đó trong lịch sử gia đình của bạn hoặc bạn đã trải qua một thai kỳ đặc biệt căng thẳng, bạn có thể sử dụng tính khả biến nơron để cải thiện khả năng biểu hiện các gen của em bé bạn sẽ có lợi hơn cho chúng trong cuộc sống hơn nếu bạn không biết về những điều này. Vì vậy, nếu bạn đã trải qua một thai kỳ đặc biệt căng thẳng, giả sử bạn là một người phụ nữ mà thực sự đã rất căng thẳng khi bạn đang mang thai được tám tháng. Điều đó ảnh hưởng đến em bé như thế nào và bạn có thể thấy những triệu chứng nào trong em bé mà nó sẽ không có nếu không như vậy? Được rồi, vậy tôi sẽ đưa ra một câu trả lời rất cụ thể trước khi tôi quay lại với điều mà chúng ta đã nói trước đó. Hãy tưởng tượng người mẹ là một người nghiện heroin. Điều đó ảnh hưởng đến em bé, đúng không? Đúng, đúng. Và đó là vì họ chia sẻ cùng một nguồn cung cấp máu. Đúng. Vì vậy, nếu người mẹ đang bị căng thẳng và có mức cortisol cao, thì cortisol đó sẽ đi qua nhau thai vào nguồn cung cấp máu của em bé. Và về cơ bản, việc bị căng thẳng từ khi còn trong bụng mẹ có thể kích hoạt các gen không có khả năng chịu đựng căng thẳng hoặc dễ bị lo âu hoặc rối loạn tâm trạng. Và nó đã bắt đầu, bạn biết đấy, viêm nhiễm trong cái em bé nhỏ bé này mà thậm chí còn chưa chào đời. Tôi biết điều đó nghe thật kinh khủng và tôi thực sự không muốn điều này gây ấn tượng rằng tất cả các bà mẹ đều phải hoàn toàn bình tĩnh và không bao giờ cảm thấy căng thẳng vì điều đó không thực tế. Nhưng, bạn biết đấy, mọi thứ mà bạn có thể làm, tất nhiên, để quản lý căng thẳng của bạn trong thời kỳ mang thai là hữu ích. Nhưng sau đó hoàn toàn hiểu rằng nếu con bạn bắt đầu thể hiện bất kỳ triệu chứng nào như lo âu hoặc, bạn biết đấy, không thể quản lý cảm xúc của chúng sau một độ tuổi mà chúng nên có khả năng làm điều đó, bạn có thể giới thiệu cho chúng thiền, bạn có thể ngồi với chúng và nói chuyện về cảm xúc của chúng và cách mà chúng cảm thấy. Có rất nhiều sách và video tuyệt vời mà bạn có thể sử dụng để giáo dục trẻ em về những vấn đề như vậy. Tôi luôn nói rằng kiến thức là sức mạnh và không may rằng những điều khó khăn có thể xảy ra với mọi người trong cuộc sống. Nhưng mỗi lần có điều gì đó như vậy xảy ra với tôi, tôi đã đi xuống một con đường khám phá rằng, OK, tôi có thể tìm ra điều gì giúp tôi vượt qua điều này và trở nên tốt hơn? Tôi vừa đang suy nghĩ về khi bạn đang nói về nỗi đau và não bộ, mối quan hệ giữa, bạn biết đấy, những gì xảy ra trong não khi chúng ta trải qua nỗi đau khổ và những thứ tương tự. Hãy nghĩ về nỗi đau và sự tan vỡ như là những cảm xúc mạnh mẽ. Rất nhiều chúng ta, bao gồm một trong những người bạn tốt nhất của tôi, rõ ràng gần đây đang đau buồn vì một mối quan hệ mà anh ấy đã mất và tôi có một người bạn khác đã mất một người nào đó trong cuộc sống của họ đã qua đời. Và đó là một lực lượng tiêu tốn tất cả, dường như kháng lại lời khuyên. Tôi chỉ tự hỏi liệu qua công việc của bạn, bạn có học được điều gì về nỗi đau trong não bộ và sự tan vỡ trong não hay không. Đúng. Tôi nghĩ có rất nhiều phiên bản nỗi đau mà chúng ta đã thấy đặc biệt trong vài năm qua, đó là mất đi cảm giác về bản thân, mất đi một ai đó do sự tan rã của mối quan hệ và mất đi một ai đó do cái chết thực sự. Và thật thú vị khi bạn nói như một người bên ngoài quan tâm rằng đó là điều quá áp đảo và kháng cự lại lời khuyên. Tôi tin mạnh mẽ rằng để chữa lành khỏi nỗi đau, bạn phải đi đến đáy của hố. Và bất kỳ cách nào bạn làm điều đó không phải là điều mà ai đó khác có thể bình luận. Tôi nghĩ nếu bạn đang làm những điều như đắm mình trong công việc hoặc tiệc tùng quá mức để tránh điều đó, thì điều đó không đúng. Nhưng nếu ai đó phải đi đến một nơi nào đó về mặt cảm xúc để xử lý nỗi đau, thì họ cần được hỗ trợ và được cho phép làm điều đó.
Và có thể đôi khi được nhẹ nhàng thúc giục, như là: “Bạn đang thế nào?” Bạn biết đấy, có phải bạn đang cảm thấy chút nào đó về sự chữa lành, hay giải quyết, hay hiểu biết, hay chấp nhận? Tôi thực sự nghĩ rằng, đặc biệt là với nỗi đau mất mát, nếu chúng ta chưa trải qua điều gì đó, thật khó để hình dung nó tồi tệ như thế nào. Mặc dù bạn có thể, bạn biết đấy, rất quan tâm đến điều đó.
Bạn nghĩ sao về điều đó? Điều gì khiến bạn nghĩ rằng bạn cần phải xuống đến đáy của cái hố? Bởi vì tôi nghĩ rằng chúng ta rất trốn tránh về mặt cảm xúc. Tôi nghĩ đó là một phần của, bạn biết đấy, vấn đề lớn mà tôi đã nói đến, đó là cảm thấy lạc lối và mất liên kết.
Và tôi nhớ khi cuộc hôn nhân đầu tiên của tôi tan vỡ và tôi đang thay đổi sự nghiệp, tôi đã nghĩ nếu tôi không phải là một bác sĩ tâm thần và không biết những điều mà tôi biết, và thấy được cách mà bạn có thể kết thúc ở một bệnh viện tâm thần, trải qua, bạn biết đấy, sự tan vỡ của một cuộc hôn nhân.
Vì vậy, tất cả những gì tôi muốn nói là, tôi không cố gắng nói rằng bạn phải cảm thấy tồi tệ. Những gì tôi muốn nói là bạn phải xử lý tất cả những cảm xúc và bạn kiểu như phải đầu hàng với điều đó một chút. Bởi vì nếu bạn cố gắng bỏ qua điều đó, nó sẽ quay lại và cắn bạn sau này.
Và tôi đã thấy nhiều câu chuyện như vậy xảy ra, nơi mà mọi người, bạn biết đấy, đã làm những điều tuyệt vời như viết một cuốn sách về điều đó, hoặc, bạn biết đấy, dành tất cả sự quan tâm, yêu thương và chú ý của họ cho người khác, và rồi cuối cùng nhận ra rằng họ thực sự chưa xử lý cảm xúc của bản thân.
Vì vậy, khi tôi nói hãy đi đến đáy của nó, tôi không nhất thiết có ý nghĩa rằng cảm thấy thật tồi tệ. Tôi có nghĩa là xử lý tất cả các cảm xúc một cách đầy đủ, bởi vì sau đó bạn thực sự có thể chữa lành và ở một giai đoạn nào đó tiến về phía trước. Điều đó không có nghĩa là bạn quên, bạn biết đấy, người đó hoặc điều gì đã xảy ra. Nhưng nếu bạn cố gắng bỏ qua nó, tôi nghĩ điều đó là nguy hiểm, vì nó là một cảm xúc sâu sắc như vậy.
Đó là một sự đối diện với sự chết chóc của chính bạn. Trong cuốn sách của bạn, bạn nói về các cơ chế của tính dẻo não. Các cơ chế của tính dẻo não là gì và ba yếu tố có tác động lớn nhất đến những thay đổi trong não là gì?
Yếu tố đầu tiên là myelination, và bất kỳ ai làm nhiều thể thao, lặp đi lặp lại một cách huấn luyện sức bền nào đó sẽ hiểu rằng đó là điều đang xảy ra ở cơ bắp của họ. Bạn biết không, khi tôi nói rằng bạn đến đây hầu như mỗi ngày và bạn ngồi với ai đó và phỏng vấn họ và bạn rất giỏi trong việc đặt câu hỏi. Đó giống như một điều mà bạn rất giỏi, vì bạn lặp lại nó, nó trở thành như một siêu năng lực. Và điều đó có nghĩa là những gì đang xảy ra ở đó là myelination.
Vì vậy, myelin là một chất béo bao phủ một số con đường thần kinh và những con đường đó trở thành những con đường nhanh chóng. Bây giờ có lý do từ sự tiến hóa tại sao chúng ta có một số con đường nhanh và một số con đường chậm. Và lý do là nếu bạn đặt tay vào lửa, phản xạ của bạn để kéo tay ra là một con đường nhanh. Nhưng phản xạ đau đớn của bạn là một con đường chậm, vì nếu bạn bị tê liệt bởi cơn đau, ngay khi bạn đặt tay vào lửa, bạn sẽ không thể thoát khỏi nó.
Một trong những cơ chế của tính dẻo não là trở nên thậm chí còn giỏi hơn trong điều mà bạn thực sự giỏi và điều đó xảy ra thông qua myelination. Một trong những điều phổ biến nhất, mà là một điều mà bạn tương đối giỏi, nhưng nếu bạn có nhiều thời gian hơn, bạn có thể trở nên thật giỏi, nhưng có thể bạn không có nhiều thời gian, xảy ra thông qua sự kết nối synaptic.
Vì vậy, đó là cái mà có thể cảm thấy như là một công việc khá khó khăn, nhưng nếu bạn bỏ ra nỗ lực, thì bạn có thể thay đổi não của mình. Điều đó có nghĩa là các neuron đã tồn tại trong não kết nối với nhau và bắt đầu hình thành các con đường mới. Và cơ chế thứ ba, mà không xảy ra nhiều trong não người lớn, nhưng nó xảy ra xoay quanh hồi hippocampus vì chúng ta thực sự ghi nhớ những ký ức mới trong cuộc sống, xảy ra rất nhiều trong não của trẻ em, được gọi là neurogenesis.
Và đó là những tế bào thần kinh phôi thai nhỏ trôi nổi trong não thực sự trở thành các tế bào thần kinh hoàn chỉnh, neuron, và kết nối thông qua kết nối synaptic và có thể được myelinated. Và có một yếu tố, một yếu tố tăng trưởng có liên quan đến việc đó, tế bào phôi trở thành tế bào trưởng thành, gọi là BDNF, hay yếu tố hỗ trợ thần kinh từ não, và trophic có nghĩa là tăng trưởng.
Vì vậy, neurotrophic là sự phát triển của các neuron. Và những điều góp phần nhiều nhất vào việc đó là tập thể dục nhịp điệu và ăn thực phẩm có vỏ tối màu.
Vâng.
Thực phẩm có vỏ tối màu?
Vâng. Vậy hãy để tôi nói về điều tập luyện trước, vì đây là một sự thật thú vị của tôi, đó là nếu bạn thường xuyên tập thể dục nhịp điệu, tỷ lệ chuyển hóa của những tế bào đó trong não của bạn khoảng 13%, 14%.
Vậy là lượng và tốc độ mà chúng chết đi?
Không, tốc độ mà chúng phát triển từ tế bào phôi thành tế bào trưởng thành.
Ồ, được rồi.
Vâng.
Được rồi.
Vậy, vì chúng ta muốn neurogenesis xảy ra.
Được rồi.
Nếu bạn chưa tập thể dục trong một thời gian, và sau đó bạn bắt đầu, tỷ lệ chuyển hóa tế bào sẽ như là 30%. Vì vậy, nó tăng lên sau một khoảng thời gian không hoạt động với bài tập thể dục nhịp điệu mới.
Đó là lý do biện hộ cho việc tôi như một người nằm dài nửa thời gian khi họ bắt đầu khởi động lại.
Ồ, vâng. Ai mà bạn đang lừa dối?
Được rồi.
Vậy nó sẽ tăng tốc độ mà bạn tạo ra những kết nối đó.
Vâng.
Tạo ra các tế bào phôi phát triển thành các tế bào mới và sau đó kết nối với các tế bào hiện có.
Vì vậy, tôi muốn chắc chắn rằng tôi rất rõ ràng về điều này.
Vì vậy, nếu tôi đang cố gắng phát triển, nếu tôi muốn nói một ngôn ngữ khác bằng cách tập thể dục sẽ ảnh hưởng đến…
Ồ, sẽ giúp bạn học và lưu giữ ký ức.
Vâng.
Vì vậy, bằng ngôn ngữ đơn giản, nếu tôi thực hiện các bài tập thể dục nhịp điệu, khả năng tăng tốc độ tính dẻo não của tôi sẽ tăng lên.
Vâng.
Còn nếu không phải là bài tập thể dục nhịp điệu? Nếu tôi chỉ nâng tạ?
Có những lợi ích cho não của bạn từ các loại tập thể dục khác, nhưng tập luyện sức mạnh không liên quan đến neurogenesis nhiều lắm.
Được rồi.
Điều này không liên quan nhiều đến ngôn ngữ, nhưng đó là một ví dụ khác về “tâm chí chiến thắng vật chất”.
Vì vậy, đây là một thí nghiệm được thực hiện trên hai nhóm người tập tạ. Tôi nghĩ bạn sẽ thích điều này.
Đó là một lời khen lớn. Cảm ơn bạn rất nhiều.
Bạn nghĩ tôi là một người nâng tạ.
Bạn nghĩ tôi xác định mình là một người nâng tạ. Bạn nhìn tôi và nghĩ đến một người nâng tạ.
Hoàn toàn đúng.
Cảm ơn bạn rất nhiều.
Tuy nhiên, đây chỉ là nâng tạ bằng ngón tay và khuỷu tay, nên có lẽ không nên nói là lộng lẫy trong thử nghiệm này.
Được rồi.
Vì vậy, một nhóm đã nâng tạ bằng ngón tay hoặc khuỷu tay.
Tôi nghĩ đây là một nghiên cứu kéo dài hai tuần và họ đã cho thấy, tôi nghĩ khoảng 40% tăng trưởng khối lượng cơ bắp của nhóm cơ mục tiêu với những tạ đó.
Những người còn lại chỉ tưởng tượng việc nâng tạ trong hai tuần.
Họ không nâng tạ trong hai tuần.
Họ chỉ ngồi đó và hình dung mình đang nâng tạ và họ đã đạt được 13% tăng khối lượng cơ bắp.
Thú vị quá.
Vì vậy, chúng ta có thể nói với não bộ của mình để phát triển cơ bắp.
Bạn có đang bí mật làm điều đó không?
Không, nhưng tôi có thể thực hiện việc đó thay vì vậy.
Tôi đã đến phòng tập gym.
Sẽ dễ hơn nhiều nếu tôi chỉ ngồi xem bóng đá và tự nhủ rằng mình đang nâng tạ.
Chà, tôi không nghĩ bạn có thể xem bóng đá. Tôi nghĩ toàn bộ việc hình dung, ý định và tập trung là một phần quan trọng trong đó.
Ý tôi là, điều đó lại nói lên sức mạnh của những suy nghĩ của chúng ta, không phải sao?
Nếu suy nghĩ của chúng ta có thể nói với não bộ của mình phát triển cơ bắp.
Điều đó đã được, có phải không?
Gửi cuốn sách.
Nhưng liệu điều đó có được chấp nhận rộng rãi là sự thật không?
Tôi ngạc nhiên khi không thấy những huấn luyện viên cá nhân chỉ ngồi bạn xuống trong một căn phòng trống và chỉ việc nói.
Chà, hãy nghĩ về số lượng vận động viên sử dụng hình dung như một phần trong việc tập luyện của họ.
Tất nhiên, họ thực hiện các bài tập và luyện tập mọi thứ, nhưng điều đó được sử dụng rất rộng rãi trong thể thao.
Thú vị thật.
Rõ ràng không phải là trường hợp tôi chỉ về nhà và bắt đầu tưởng tượng việc tập luyện.
Nhưng, điều đó lại nhắc tôi về tầm quan trọng của việc suy nghĩ về những điều tích cực phù hợp với mục tiêu của tôi.
Vâng. Ý tôi là, có gì sai mà tưởng tượng mình cơ bắp hơn hoặc trẻ trung hơn bên cạnh việc ăn những thực phẩm tối và ngủ đủ giấc?
Bạn biết đấy, đó giống như một phần của gói.
Bạn có muốn biết bạn nên ăn gì để có thể.
Xin vui lòng, thực phẩm tối là gì?
Về cơ bản, bạn biết đấy, ở mức cơ bản, chúng tôi muốn mọi người có chế độ ăn uống lành mạnh và cân bằng, chủ yếu là từ thực vật.
Nhưng nơi bạn có thể chọn phiên bản tối hơn của thực phẩm, sắc tố trong lớp da của thực phẩm đó có mức chất chống oxy hóa cao hơn gọi là anthocyanin.
Và chúng cũng góp phần vào sự tạo ra tế bào thần kinh.
Vì vậy, đó giống như ăn đậu đen thay vì đậu trắng, hoặc ăn việt quất thay vì dâu tây, sô cô la đen thay vì sô cô la sữa, bông cải xanh nở tím thay vì bông cải xanh thông thường.
Và cà phê chất lượng tốt cũng tính vào.
Vâng. Vì vậy, bạn biết đấy, tôi cố gắng thay đổi thực phẩm mình ăn, nhưng cũng luôn chọn lựa chọn tối hơn nếu có thể.
Được rồi. Có điều gì khác mà một người cần biết về quá trình tạo hình thần kinh không?
Vì vậy, từ những gì tôi đã nhận ra cho đến nay, đó là về việc hiểu các mẫu mà chúng ta có trong não, hiểu các hệ quả của chúng.
Sự lặp lại là chìa khóa để thiết lập các con đường mới.
Có điều gì khác mà tôi cần phải thực sự chú ý không? Bởi vì tôi muốn phát triển não bộ của mình và thay đổi nó.
Vâng. Vì vậy, yếu tố trách nhiệm, điều mà chúng ta đã thảo luận, nhưng cũng tạo ra các điều kiện trong cơ thể của bạn để não có thể thực hiện tất cả những điều đó.
Và vì vậy, bạn biết đấy, điều này có thể là một chút lặp lại, nhưng ngủ khoảng tám giờ mỗi đêm, có thời gian ngủ và thức dậy đều đặn dường như có thêm lợi ích.
Chúng ta không biết tại sao. Vì vậy, nên ngủ trong khoảng một giờ, hãy đi ngủ giữa 10 và 11 giờ, thức dậy bất cứ khi nào.
Đừng thụ động. Vì vậy, hoạt động thể chất không nhất thiết có nghĩa là bạn phải tập thật nặng ở phòng gym.
Thực tế mà nói, về mặt sự tạo hình thần kinh, bạn không nên thực hiện quá nhiều bài tập cường độ cao vì điều đó làm tăng mức cortisol trong cơ thể bạn.
Vì vậy, tốt hơn là thực hiện các bài tập nhẹ nhàng, ăn 30 sản phẩm thực vật khác nhau mỗi tuần và thay đổi màu sắc càng nhiều càng tốt.
Bạn biết đấy, quản lý căng thẳng của mình, dù là thông qua thiền định hay chỉ đơn giản là loại bỏ các nguyên nhân gây stress.
Nếu bạn đang làm và giữ đủ nước, nếu bạn làm tất cả những điều đó và muốn chơi ở cấp độ hai của trò chơi, bạn có thể bắt đầu ăn uống có thời gian.
Vì vậy, chỉ ăn giữa, tôi chỉ ăn giữa 12 giờ trưa và 8 giờ tối, nhưng bạn có thể làm từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối.
Vì vậy, loại nhịn ăn đó rất có lợi cho não bộ của bạn, nhưng chỉ nếu bạn đã có nền tảng tốt, nó sẽ không giúp bạn nếu bạn không.
Nhịn ăn làm gì cho não bộ, nhịn ăn gián đoạn?
Chà, nó giúp điều chỉnh mức đường huyết của bạn. Vì vậy, bạn biết đấy, mức đường huyết tăng cao không tốt cho cơ thể hoặc não của bạn.
Và nhịn ăn và hạn chế calo, chúng có lợi cho sức khỏe não bộ và tuổi thọ, nhưng điều đó, bạn biết đấy, chỉ nếu nền tảng của bạn đúng.
Bạn biết đấy, một ai đó đang bị stress hoặc ăn uống không tốt hoặc không ngủ đủ giấc sẽ không có lợi từ việc ăn uống có thời gian hoặc nhịn ăn gián đoạn.
Bởi vì đó là một dạng căng thẳng cho cơ thể của bạn, nhưng đó là một dạng căng thẳng mà cơ thể của bạn có thể chịu đựng và sử dụng để xây dựng khả năng phục hồi nếu mức độ cơ bản tốt.
Và để sự tạo hình thần kinh xảy ra, chúng ta cần phải chấp nhận những thử thách nhận thức lớn, những thử thách có thể phá vỡ các con đường hiện có.
Vì vậy, tôi muốn học cách làm DJ. Tôi đã học trong khoảng 12 tháng nay.
Điều đó cảm giác như một thử thách nhận thức lớn đối với tôi.
Vâng, điều đó thật tuyệt.
Đó là loại điều sẽ thiết lập con đường mới trong não bộ của tôi.
Chắc chắn rồi.
Ai đó chỉ muốn xây dựng lòng tự trọng và sự tự tin của họ.
Não bộ nói gì với chúng ta về quá trình đó?
Nó có trở lại với điều mà chúng ta đã nói về sự nhận thức, về việc hiểu cảm xúc và hệ quả và về việc đặt ra mục tiêu và sự lặp lại và trách nhiệm không?
Nó sẽ dẫn đến điều đó.
Nhưng thực ra có một chút thúc đẩy cho điều đó, điều này rất hữu ích, đặc biệt là về mặt sự tự tin và lòng tự trọng, đó là thường có một suy nghĩ tiêu cực cụ thể lặp đi lặp lại liên quan đến cảm giác thiếu tự tin.
Vì vậy, nếu bạn có thể xác định điều đó là gì và tạo ra một khẳng định tích cực giống như điều ngược lại của nó hoặc điều gì đó chống lại nó, thì đó có thể là một cách tuyệt vời để bắt đầu.
Câu nói của tôi có thể là, “Nó phải hoàn hảo và nó sẽ không hoàn hảo.”
Tôi đã không thể nói điều này vào năm ngoái, nhưng bây giờ tôi có thể nói, “Nó sẽ tốt hơn cả sự hoàn hảo. Nó sẽ thật tuyệt vời. Tôi biết điều đó.”
Nhưng để đến được đó, tôi có thể đã nói, “Nó không cần phải hoàn hảo, nhưng nó sẽ thật tuyệt.”
Hoặc tôi có thể đã nói, “Có thể nó sẽ hoàn hảo.”
Đôi khi một câu hỏi tôi tự hỏi mình là, “Kết quả tốt nhất có thể xảy ra ở đây là gì?”
Vì vậy, nó là việc thay đổi ngôn ngữ trong tâm trí bạn về những điều bạn nghĩ.
Vì vậy, về cơ bản đó là siêu nhận thức, tức là bạn có thể hiểu cách suy nghĩ của chính mình và sau đó đảo ngược câu chuyện đó một cách mạnh mẽ, ngay cả khi nó không có cảm giác hoàn toàn đúng, và chỉ cần lặp lại điều đó nhiều đến mức bạn bắt đầu làm suy yếu con đường tư duy đó.
Liệu ngôn ngữ có thực sự quan trọng, ngôn ngữ mà chúng ta nói với bản thân và nói với người khác?
Vâng, nó thực sự quan trọng. Cách chúng ta nói về bản thân mình.
Làm thế nào để chúng ta biết điều đó quan trọng?
Ý tôi là, đó là sự plasticity của não. Nếu bạn lặp lại một điều gì đó trong tâm trí bạn hoặc nói to, thì nếu điều đó được lặp lại nhiều hơn một tuyên bố khác, đó là điều mà não của bạn sẽ tin tưởng.
Vì vậy, chúng ta có thể lừa não của mình một cách hiệu quả bằng cách nói một điều gì đó khác với bản thân một cách liên tục.
Bởi vì có một phong trào lớn trong cộng đồng phát triển bản thân, họ nói bạn chỉ cần nhìn vào gương và nói với bản thân, “Tôi xinh đẹp, tôi thu hút, mọi người sẽ yêu tôi, tôi sẽ trở nên giàu có.”
Và tôi thấy thật khó để đồng tình với điều đó.
Bởi vì tôi biết mình đang tự lừa dối. Trong tiềm thức của tôi hay bất cứ điều gì, tôi chỉ biết nếu tôi nói những điều đó, tôi không nói về bản thân mình, mà là nói về những điều rất, rất xa vời, tôi chỉ nghĩ rằng bộ não của tôi đủ thông minh để biết rằng tôi đang tự lừa dối.
Vâng, tôi nghĩ có một yếu tố thực tế trong đó. Vậy có một vài điều ở đó, những điều cụ thể mà bạn nói rất nông cạn.
Chúng không thực sự phải là những điều mà mọi người cần phải nói với bản thân.
Nhưng tôi thấy rằng, và tôi đã học được điều này từ podcast với Lewis, là anh ấy đã nói rằng đôi khi anh chỉ cần nói với bản thân, “Tôi an toàn, tôi an toàn, tôi ổn.”
Và thực sự, đôi khi chỉ cần nói với bản thân, “Tôi an toàn,” là điều tôi cần nghe. Chứ không phải, “Tôi xinh đẹp và tôi tuyệt vời.” Điều đó có vẻ như, A, đó là loại điều mà ai cũng có thể muốn nói.
Nó không giải quyết các vấn đề tiềm ẩn, đúng không?
Vâng, nó không giải quyết. Và tôi sẽ trở nên giàu có. Ý tôi là, đó là điều tồi tệ nhất, bởi vì bạn thực sự phải làm điều gì đó để biến điều đó thành hiện thực. Bạn biết đấy, bạn không thể chỉ đơn giản là nói vậy.
Vì vậy, tôi nghĩ việc tìm ra những điều bạn cần nói với bản thân không liên quan đến sự mong đợi xã hội hay sự mong đợi từ cha mẹ hay, bạn biết đấy, nhóm xã hội, những gì mà mọi người khác đang làm,
như những gì bạn thực sự muốn biết cho chính mình, điều đó sẽ giúp bạn có khả năng ra ngoài thế giới thực và làm những điều mà bạn cần làm để có được những điều khác mà bạn muốn.
Bạn vừa nói, bạn không thể chỉ nói vậy, bạn phải ra ngoài và làm điều đó.
Bây giờ, khi mọi người nghe thấy thuật ngữ ‘thể hiện’, nó thường liên quan đến việc chỉ nói hoặc nghĩ về điều gì đó, và ít liên quan đến việc thực sự ra ngoài và làm điều đó.
Vì vậy, nhiều người chỉ tắt đi khi ai đó nói về thể hiện, bởi vì điều đó nghe có vẻ kỳ quặc, đưa lên bảng tầm nhìn và nó sẽ xảy ra.
Và thực tế, tôi nghĩ tôi đã nói điều này vài lần, nhưng tôi sẽ không nói đó là một cuộc tranh luận, mà là một bất đồng khiến người mà tôi đang nói chuyện với thực sự ra khỏi taxi giữa thành phố New York và bỏ đi.
Tôi đã có một buổi hẹn hò nhiều năm trước, và cô gái đã nói với tôi rằng cô ấy có thể thể hiện bất cứ điều gì vào cuộc sống của mình, vì vậy cô ấy chỉ cần nghĩ về nó và sau đó nó sẽ xảy ra.
Vì vậy, tôi đã nói với cô ấy, tôi nói, bạn nghĩ rằng bạn có thể chỉ cần nghĩ về việc trở thành triệu phú và rồi nó sẽ xảy ra?
Và cô ấy nói, vâng, và tôi nói, và bạn thậm chí không cần phải làm tất cả mọi thứ.
Và cô ấy nói, không, bạn chỉ cần nghĩ về nó và vũ trụ sẽ thu hút nó vào cuộc sống của bạn.
Bạn có tin vào việc thể hiện không? Và nếu có, hình thức thể hiện như thế nào và điều đó được hỗ trợ bằng neuroscience như thế nào?
Vì vậy, tôi tin vào việc thể hiện dựa trên não của bạn, vì vậy suy nghĩ của bạn, niềm tin của bạn, hành động của bạn.
Vì vậy, nơi tôi đã đặt tên cho cuốn sách của mình, Nguồn, tôi đã nói rằng bộ não của bạn là nguồn gốc khiến bạn có khả năng thu hút mọi thứ mà bạn muốn vào cuộc sống của mình.
Vì vậy, tôi đã ngồi xuống một mùa hè và tôi đã nghiên cứu các quy luật thu hút và chỉ nhìn xem liệu tôi có thể giải thích chúng thông qua khoa học nhận thức, đó là tâm lý học và neuroscience, và tôi có thể.
Vì vậy, tôi như, ôi, tôi đang nắm bắt được điều gì đó ở đây.
Và giai đoạn đầu tiên đối với tôi là hiểu rằng điều đó hoàn toàn liên quan đến cách mà bạn suy nghĩ, nhưng sau đó nó không phải là điều kỳ diệu thu hút một cái gì đó trong không khí.
Nó liên quan đến những thay đổi mà bạn thực hiện dựa trên quá trình suy nghĩ của bạn.
Tôi thực sự tin vào các bảng tầm nhìn, nhưng tôi gọi chúng là bảng hành động bởi vì tôi xem chúng như một sự đại diện cho những gì tôi muốn, nhưng tôi vẫn phải ra ngoài đó và làm cho những điều đó xảy ra.
Tôi nghĩ rằng cũng dễ trao quyền hơn nhiều khi tin rằng chính bộ não của bạn đang khiến những điều đó xảy ra và không phải một lực lượng bên ngoài mà bạn không thực sự chắc chắn đó là gì.
Vậy, tôi sẽ thể hiện điều gì đó vào cuộc sống của mình như thế nào? Giả sử tôi muốn thể hiện một mối quan hệ tốt đẹp.
Tôi đang trong một mối quan hệ tuyệt vời, nhưng giả sử tôi còn độc thân và muốn thu hút người bạn đời hoàn hảo. Làm thế nào để tôi có thể thu hút người bạn đời hoàn hảo vào cuộc sống của mình, sử dụng não bộ như là nguồn lực? Vâng, theo tôi, phương pháp tốt nhất là tạo một danh sách những thuộc tính mà bạn muốn ở người đó. Nhưng sau đó bạn phải chắc chắn rằng bạn cũng là tất cả những điều đó trong danh sách. Vì vậy, nếu tôi muốn một người tóc vàng, tôi phải nhuộm tóc. Tôi đang đùa thôi. Tôi hiểu bạn muốn nói gì. Bạn đang nói về những phẩm chất và giá trị căn bản và sau đó đảm bảo rằng bạn đại diện cho những phẩm chất và giá trị đó. Tôi chưa bao giờ nghe ai nói điều đó, nhưng điều đó rất quan trọng vì tôi biết rất nhiều người sẽ viết ra một danh sách mà họ không thể đáp ứng chính mình về các giá trị căn bản. Họ có thể muốn người bạn đời của họ có kỷ luật, quan tâm đến sức khỏe của họ, thành thật. Và nếu họ tự hỏi bản thân liệu họ có những điều đó không, có thể họ sẽ không đạt được điều đó. Nói thật, bạn đời của tôi giỏi hơn tôi rất nhiều ở nhiều phương diện, gần như mọi mặt. Tôi cũng có thể sẽ không đạt được danh sách đó. Tại sao điều đó lại quan trọng? Tôi nghĩ bạn nghe rất nhiều người nói, “Đây là những gì tôi thực sự muốn ở một ai đó.” Nhưng bạn không bao giờ nghe thấy người ta nói, “Tôi thực sự đã làm việc để phát triển bản thân và đây là những gì tôi tin rằng mình có thể đóng góp.” Vì vậy, về mặt tâm lý, bạn gặp những người ở mức độ tiến hóa tâm lý mà bạn đang ở, nhưng cũng trên mặt trái của đồng xu, bạn gặp những người ở mức độ vết thương tâm lý mà bạn có. Vì vậy, để ở trong một mối quan hệ cân bằng với ai đó thực sự tuyệt vời, bạn cần phải mang lại một cái gì đó cho bữa tiệc. Ý tôi là, không ai muốn hẹn hò với bạn nếu họ thực sự tuyệt vời và bạn là một gánh nặng. Nhưng những người gánh nặng lại muốn những người tuyệt vời và đây là vấn đề, đúng không? Điều đó đúng chứ? Tôi nghĩ vậy. Bạn có sợ nói điều đó không? Khi tôi đang ở trong giai đoạn tồi tệ nhất của cuộc đời, khi tôi là gánh nặng nhất, tôi đã thu hút những người gánh nặng, nhưng tôi lại muốn những người tuyệt vời và tôi không bao giờ có thể có được họ. Vâng, nhưng tôi cảm thấy với bạn, đó là một phần của hành trình nhận ra rằng bạn có thể trở thành một người tuyệt vời. Tôi tin rằng mình có thể. Đúng vậy. Vì vậy, bạn đã có một người tuyệt vời khi bạn đã làm công việc làm cho mình ra khỏi “gánh nặng”. Amen. Được rồi, điều đó rất thú vị. Vì vậy, hãy chắc chắn rằng bạn là những điều trong danh sách đó bởi vì chúng ta sẽ nâng cao đến mức độ của các giá trị của mình và chúng ta sẽ giảm xuống mức độ của các vết thương. Vâng, tôi thích cách bạn diễn đạt điều đó, nhưng cũng đúng là, những gì bạn có thể cung cấp trong một mối quan hệ quan trọng không kém gì những gì bạn muốn từ mối quan hệ đó. Và tôi không biết, như một xã hội, chúng ta dường như không nghĩ về điều đó như vậy. Thực sự tôi đã viết một ghi chú trong nhật ký của mình rằng, những người tập trung vào những gì họ muốn thường không đạt được điều đó. Những người tập trung vào những gì họ có thể cung cấp thường đạt được điều họ muốn. Thật tuyệt vời. Đó gần như là cùng một điều. Vâng, tôi nghĩ cô ấy chỉ lặp lại điều đó từ bạn. Họ đã tiếp thu điều đó. Không, nhưng nó có trong nhật ký của tôi và tôi đã đăng một câu chuyện trên Instagram một thời gian trước rằng đó chỉ là một quan sát của tôi trong công việc khi bạn thuê người. Những người tập trung vào như, liệu tôi có thể được tăng lương không? Liệu tôi có thể được tăng lương không? Thường sẽ không có được tăng lương, nhưng những người tập trung vào những gì họ có thể cung cấp. Vâng. Họ là những người mà bạn, bạn thăng chức cho họ và bạn tăng lương cho họ vì họ đang tập trung vào điều quan trọng nhất, mà tôi nghĩ, trong một khoảng thời gian dài, không phải luôn luôn trong ngắn hạn và không phải luôn luôn trong mọi trường hợp, nhưng cuộc sống cuối cùng sẽ cho bạn điều mà bạn xứng đáng trong một thời gian dài, thường là với hầu hết mọi người, không phải luôn luôn. Vâng. Bởi vì sẽ có người nói, vâng, vâng, vâng. Vì vậy, bạn không thể nói về tôi vì tôi đã đưa ra sự miễn trừ, nhưng nói chung, đó là những gì tôi đã quan sát và tôi đã thấy những người lừa dối hệ thống. Tôi đã thấy những người tiến xa hơn một chút so với tài năng hoặc giá trị của họ, nhưng cuộc sống có một cách tuyệt vời đưa chúng ta trở lại mức độ của các giá trị của chúng ta. Và bạn đã nói điều đó trong các mối quan hệ, cuộc sống sẽ đưa bạn xuống độ sâu của các vết thương hoặc đến đỉnh cao của các giá trị của bạn. Vì vậy, thực sự, nếu bạn muốn tìm một cách bền vững để có được những gì bạn muốn trong cuộc sống, hãy làm công việc về những gì bạn có thể cung cấp cho người khác. Vâng. Và khi bạn đang nói, tôi nghĩ rằng thực sự, giả sử nếu tôi liên tục như, ôi, tôi muốn, tôi muốn được tăng lương. Tôi muốn người đàn ông đó. Điều đó chắc chắn phải là một trạng thái kích thích cortisol trong cơ thể bạn. Nhưng nếu thay vì điều đó, tôi nói, tôi có thể làm gì cho Stephen? Tôi có rất nhiều tình yêu để dành, điều đó sẽ tạo ra oxytocin và ai sẽ là người hấp dẫn hơn? Thú vị. Ôi, điều đó thật đúng. Một trong những điều tôi muốn nói với bạn về một vấn đề đã được nổi lên trong văn hóa gần đây là sự đa dạng thần kinh, một chủ đề lớn, tự kỷ, ADHD, rất nhiều điều mà tôi đã nhận được một người mẹ gửi cho tôi một đoạn ghi âm ngày hôm trước. Con của cô ấy vừa được chẩn đoán bị tự kỷ và cô ấy đang rất vật lộn với điều đó và cố gắng hiểu nó có nghĩa là gì và nó đến từ đâu và có phải là di truyền không. Và có rất nhiều khách mời trên podcast của tôi đã nói về sự gia tăng chẩn đoán ADHD. Và có phải là điều chúng ta đang gây ra bằng cách chúng ta lựa chọn sống cuộc sống của mình không? Từ góc độ hiểu biết về neuroscience, sự đa dạng thần kinh là gì và điều gì đang gây ra nó và điều gì đang chữa trị nó? Vâng. Vì vậy, điều này sẽ đến từ kinh nghiệm của tôi với tư cách là một bác sĩ tâm thần khi tôi đã làm một số công việc với trẻ em. Vậy sự đa dạng thần kinh về cơ bản là bất cứ điều gì không thuộc vào loại não điển hình. Vì vậy, bạn biết đấy, cách mà hầu hết người dân nghĩ và não của họ hoạt động. Điều đó sẽ bao gồm những thứ như chứng khó đọc và chứng khó tính toán và ADD, ADHD và tự kỷ, theo như chỉ là quang phổ và những điều khác. Tôi nghĩ rằng rất nhiều điều liên quan đến việc chẩn đoán tốt hơn. Vì vậy, tôi không nói rằng không phải là trường hợp mà những điều này đã gia tăng, nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta cũng đã tốt hơn trong việc chẩn đoán chúng.
Vì vậy, ví dụ, khi tôi làm việc chủ yếu với những cậu bé nhỏ tuổi mắc ADHD, khi tôi gặp họ lần đầu tiên và tôi ghi lại toàn bộ lịch sử gia đình, thường có một người cha vắng mặt, người đã từng có nhiều mối quan hệ khác nhau và không thể giữ được công việc. Và kiểu như bạn nghĩ, đúng rồi, có lẽ anh ta đã bị như vậy nhưng không được chẩn đoán. Vậy nên có một yếu tố như vậy. Tôi thực sự nghĩ rằng đó là sự thích nghi với thế giới, đang thay đổi với tốc độ rất nhanh, và luôn luôn có quá nhiều công nghệ hoạt động. Một số người sẽ nói rằng tự kỷ thậm chí như một hình thức tiến hóa nào đó giúp chúng ta theo kịp với nhịp độ thay đổi của thế giới. Vậy nên bạn không nhất thiết phải nghĩ rằng chúng ta biết nếu điều này đang gia tăng về tỷ lệ. Tôi nghĩ là có, nhưng một phần là gia tăng tự nhiên và một phần vì chúng ta đang trở nên giỏi hơn trong việc chẩn đoán nó. Được rồi. Tôi cũng tự hỏi đôi khi, về những thứ như chứng khó đọc, liệu con người có luôn có một yếu tố khó đọc hay không, nhưng nó trở nên rõ ràng hơn và là một thách thức hơn trong thế giới mà chúng ta sống. Hãy nghĩ về hệ thống giáo dục và viết lách. Đây là những cấu trúc khá mới. Vâng, chính xác. Và vì vậy điều này không liên quan đến sự khác biệt thần kinh, mà liên quan đến những thứ như bản sắc giới tính và xu hướng tình dục, những gì tôi tìm thấy trong nghiên cứu của mình về trí tuệ bản địa là những vấn đề đó đã được hiểu từ rất lâu. Có một vị trí cho mọi người và sự hiểu biết về, bạn biết đấy, vai trò của họ trong xã hội và đôi khi thậm chí là một vai trò nâng cao. Vậy nên thật thú vị khi mà bây giờ chúng ta đang vật lộn với những vấn đề như, bạn biết không, con của bạn muốn trở thành giới tính nào và cuộc sống, bạn biết đấy, con của bạn sẽ như thế nào nếu chúng đồng tính hoặc cái gì đó. Và giống như, rõ ràng là những nền văn hóa cổ xưa này đã xử lý điều này như mọi lúc mà không gặp vấn đề gì cả. Series podcast thứ hai của bạn sẽ tập trung vào một số công việc mà bạn đã học được. Vâng. Có những điều thú vị nào mà nếu bạn chỉ có thể kể cho tôi vài điều mà bạn nghĩ sẽ có tác động đáng kể nhất đến cuộc sống của tôi và bạn không thể đề cập đến việc học tiếng Bồ Đào Nha, bạn sẽ nói gì với tôi? Một chủ đề đã xuất hiện khá mạnh mẽ liên quan đến sự sáng tạo, điều này đã được đề cập. Nhưng việc làm những điều như ngân nga và tụng kinh thực sự có lợi. Và rõ ràng chúng đã tồn tại từ rất lâu và chúng ta không thực sự biết tại sao mọi người lại làm chúng ngay từ đầu. Nhưng về việc thể hiện sự sáng tạo và làm dịu hệ thần kinh, đó là một điều có vẻ đã đến từ kiểu như Ayurveda, nhưng cũng từ những người Mỹ bản địa nữa. James Nesta đã nói điều đó với tôi. Anh ấy đã nói gì? Ngân nga tốt cho sức khỏe và hệ miễn dịch của bạn, tôi nghĩ anh ấy đã nói. Vâng. Như qua mũi của bạn. Có nhiều loại khác nhau. Bạn thậm chí có thể chỉ như … Tiếp đi. Tôi có thể thấy bạn. Bạn đang lảng tránh điều đó. Điều đó sẽ có trong đoạn trailer. Nhưng cũng ngân nga ở phần sau của cổ họng, ngân nga giữa môi của bạn. Vậy nên giống như, ôi, đó là những thứ rất cơ bản. Ý tôi là, bạn có thể làm điều đó trên tàu điện ngầm, bạn biết đấy, bạn có thể làm được. Điều đó đã vào trong đoạn trailer. Không, không phải vậy. Tại sao điều đó lại giúp ích? Tại sao điều đó lại giúp chúng ta? Tôi thực sự không biết câu trả lời. Tôi chỉ đang suy nghĩ về điều này như, chúng ta có thể nhận được gì từ trí tuệ bản địa có thể giúp chúng ta bây giờ? Nhưng tôi đoán đó liên quan đến việc điều chỉnh hệ thần kinh phó giao cảm của bạn. Được rồi. Đó thực sự là điều anh ấy đã nói. Vâng. Điểm này về lão hóa nói chung, tuổi thọ và lão hóa. Một trong những điều thật thú vị mà bạn nói trong cuốn sách là ý tưởng về sự khởi động tâm lý và sự khởi động tâm lý của lão hóa. Và rằng sự khởi động tâm lý là hiệu ứng mà tâm lý về lão hóa có tác động đến cơ thể vật lý của chúng ta. Cách mà những suy nghĩ của chúng ta về lão hóa ảnh hưởng đến khả năng vật lý của chúng ta. Những gì tôi hiểu từ đó là suy nghĩ của chúng ta về lão hóa có ảnh hưởng đến việc lão hóa của chúng ta. Vâng. Thực sự có một nghiên cứu rất thú vị. Một trong những nghiên cứu yêu thích của tôi để nói đến là ba nhóm người đang ở độ tuổi 80. Người tuổi 80 là gì? Là những người ở độ tuổi 80. Được rồi. Một nhóm là nhóm đối chứng. Vậy họ chỉ sống như bình thường trong một tuần. Một nhóm phải hồi tưởng về việc ở tuổi 60 trong hầu hết thời gian trong tuần khi có cơ hội. Và một nhóm thì thực sự được đưa đến những phiên bản nhà đã được sửa đổi của họ trông giống như ngôi nhà của họ cách đây 20 năm. Họ được cung cấp các tờ báo có ngày 20 năm trước. Họ có những bức ảnh của chính họ trong ngôi nhà đó khi họ ở tuổi 60. Và một trong những điều là khi họ đến đó và họ kiểu như, được rồi, biết ai sẽ mang vali của chúng tôi lên phòng ngủ hoặc cái gì đó. Và họ đã nói, không, bạn 60 tuổi bây giờ. Bạn tự mang vali của mình lên. Vì vậy, điều đó thực sự bắt đầu từ phút họ đến đó. Và những bà cụ nhỏ bé này phải, và những quý ông cũng phải mang vali của họ lên. Sau một tuần, những người trong nhóm đó đã cao hơn vì tư thế của họ được cải thiện. Họ có được sự phối hợp cơ xương tốt hơn so với một tuần trước. Và những bức ảnh trước và sau được cho những người không quen biết họ, họ được đánh giá là trẻ hơn trong những bức ảnh sau một tuần và những bức ảnh từ lúc họ đến đó. Và nhóm hồi tưởng cũng đã có một số cải thiện, nhưng không nhiều như nhóm sống như họ ở độ tuổi 60. Và vì vậy có ba nhóm, những người đã quay trở lại và sống lại cuộc sống của họ, những người hồi tưởng và những người không làm gì cả. Wow. Và điều đó thực sự cho thấy tác động của những gì chúng ta nghĩ về bản thân mình và sau đó là tất cả những hậu quả sinh lý của điều đó. Bạn cũng nói về mắt của bạn, rằng bạn sẽ đi, có phải là phẫu thuật mắt laser không? Không, không phải vậy, chỉ là … Người ta đã nói với bạn rằng bạn cần kính à? Ừ, bác sĩ đo mắt của tôi đã nói như vậy. Vậy ông ấy có nguồn gốc Ấn Độ, cùng tuổi với tôi. Và ông ấy đã nói, ôi, tôi nghĩ, bạn biết đấy, có lẽ bạn sẽ cần kính đọc sách vào năm sau.
Và tôi đã nói, không, tôi không muốn đeo kính đọc sách. Điều đó làm bạn trông thực sự già. Và anh ấy nói, vâng, tôi biết, tôi biết cả hai chúng ta đều trông trẻ hơn tuổi, nhưng bạn biết đấy, mắt của bạn sẽ lão hóa giống như bất kỳ ai khác. Và tôi đã nói, không, chúng không lão hóa. Vì vậy, tôi đã rời đi và quay lại sau một năm. Anh ấy nói, ôi, dạo này việc đọc sách thế nào? Vẫn ổn. Và anh ấy kiểu như, được rồi, Tara. Thế là anh ấy đang kiểm tra mắt tôi, anh ấy quay lại trên cái ghế nhỏ giữa chừng và nói, mắt của bạn không tệ hơn. Chúng thậm chí còn không giữ nguyên. Chúng đã tốt hơn. Tôi nói, tôi biết. Anh ấy nói, bạn đã làm gì vậy? Tôi nói, tôi chỉ nói không với bạn khi bạn nói, tôi sẽ phải đeo kính đọc sách. Và khi tôi đang nhìn vào điện thoại hoặc một quyển sách, và có vẻ như sẽ dễ hơn một chút nếu tôi đặt nó xa hơn. Tôi chỉ không làm vậy. Và việc này đang xảy ra với não bộ? Tại sao lại như vậy? Tại sao điều đó cải thiện khả năng đọc của bạn? Thực ra, tôi không gặp vấn đề gì với việc đọc, nhưng rõ ràng là anh ấy thấy số liệu thay đổi một chút. Tôi thực sự không làm gì khác ngoài những gì tôi vừa nói. Vậy nên việc không chấp nhận giới hạn và rồi không thay đổi hành vi của mình. Và tôi nghĩ đó là điều mà bạn thấy từ nhóm người thứ ba, là họ phải thay đổi hành vi để sống mà không cần bất kỳ sự trợ giúp nào, theo cách mà họ phải làm khi còn trẻ. Điều đó nhìn chung đã loại bỏ những giới hạn mà chúng ta tự áp đặt lên mình, đó là nếu tôi ở tuổi X, điều đó chắc chắn có nghĩa là tôi cần kính đọc sách hoặc tôi cần một chiếc gậy đi bộ hoặc bất cứ điều gì khác. Cũng có một cuộc thí nghiệm ngược lại với điều này, được thực hiện với các sinh viên y khoa trẻ ở Florida. Họ phải đi bộ giữa năm căn phòng. Trên bàn có năm tờ giấy với một từ trên đó và bạn phải xâu chuỗi thành một câu. Nhưng đó không phải là cuộc thí nghiệm thực sự. Họ nghĩ rằng đó là cuộc thí nghiệm. Cuộc thí nghiệm thực sự là ở một trong những căn phòng, những từ trên bàn là Florida, bãi biển, ánh nắng, đi bộ, bungalow. Và tất cả họ di chuyển chậm hơn ra khỏi căn phòng đó so với bất kỳ căn phòng nào khác bởi vì những từ đó gắn liền với việc nghỉ hưu. Và điều đó khiến họ chậm lại. Bạn hỏi tôi, ngôn ngữ có quan trọng với não bộ của chúng ta không? Đó là độ quan trọng của nó. Vì vậy, chỉ cần nói những từ có thể thay đổi hành vi của chúng ta rất nhanh. Đó là những gì cuộc thí nghiệm chỉ ra. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, bạn biết đấy, tôi đã nói, tôi có một vlog trên YouTube có tên là “Sau nhật ký”. Và trong hai tập của chương trình, tôi đã bắt gặp bản thân trong khi đang quay phim vì tôi đã nói những từ mà tôi nghĩ sẽ không hữu ích. Và tôi nghĩ có người, ai đó trong bình luận thực sự thách thức tôi vì có một ngày khi tôi đang quay “Dragonsden” và tôi đang quay bản thân. Tôi chỉ đang nói về những gì đang diễn ra và tôi nói, ôi, sáng nay tôi thực sự cần một cốc cà phê. Và tôi tự dừng lại và nói, tôi không nên nói cần. Và sau đó tôi nói, có điều gì đó về việc sử dụng từ cần một cách thông thường trong suốt cuộc sống của chúng ta khiến tôi cảm thấy bất lực. Nó khiến tôi trở thành nô lệ của cà phê. Vì vậy, tôi đã nhấn mạnh điều này, mà tôi chắc chắn mọi người nghĩ rằng tôi có hơi kỳ quặc khi nói vậy. Tôi thực sự cần không nói đến từ cần liên quan đến những thứ, vì tôi sẽ có thể phát triển một nhu cầu tâm lý và có lẽ một nhu cầu thể chất nào đó cho điều đó. Và cũng chỉ đơn giản là mang từ cần vào cuộc sống của bạn. Bạn không đủ đến mức bạn cần điều gì đó. Tôi liên tục thay đổi từ ngữ của mình, điều chỉnh chúng như vậy. Vì vậy, tôi sẽ nói, ôi, tôi sẽ tự thưởng cho mình một cốc cà phê. Và đó là quyết định của bạn. Bạn đã mạnh mẽ ở đó. Đó là một sự lựa chọn mà bạn đã đưa ra. Có một điểm chung ở đây về trách nhiệm cá nhân nữa. Khi mọi người nói rằng tôi không thể tập thể dục, tôi không có thời gian. Nó cảm thấy như một cách nhìn rất thiếu sức mạnh so với việc tôi có những ưu tiên khác, cảm thấy có sức mạnh. Và tôi nghĩ về điều này mọi lúc vì nếu bạn hỏi họ tại sao họ không tập thể dục, họ thường đổ lỗi cho một số lực lượng nào đó. Cấu trúc làm cho nó dường như có một lực lượng đang kiểm soát cuộc sống của họ, không cho họ thời gian hoặc họ không thể. Trong khi thực ra, đó chỉ là một trường hợp thường gặp về ưu tiên và đứa trẻ của bạn hoặc công việc trả tiền cho khoản thế chấp của bạn có thể là ưu tiên của bạn. Nhưng tôi nghĩ điều đó là quan trọng. Tôi luôn cảm thấy điều quan trọng là công nhận thực tế rằng bạn đã đưa ra quyết định để chăm sóc con cái của mình hoặc đi đến công việc trả được tiền cho khoản thế chấp của bạn thay vì nói rằng tôi không có thời gian. Đây là điều mà tôi nghĩ về ngôn ngữ rất nhiều và ngôn ngữ mà tôi sử dụng và cách mà điều đó chi phối cuộc sống của tôi. Ngay cả việc liên tục tự nói với bản thân rằng tôi không tổ chức, như là rườm rà, do đó có thể khiến tôi trở thành một người bừa bộn. Chúng ta đã nói gì mà có lẽ chúng ta nên nói? Có điều gì đó không? Có bất kỳ nghiên cứu nào hoặc những hiểu biết nào về não bộ và cách chúng ta thay đổi những thói quen cứng đầu không? Hoặc điều gì khác mà bạn đã học từ trí tuệ cổ xưa? Tôi biết rằng chúng ta đã nói rất rộng về nhiều điều khác nhau, nhưng tôi hy vọng rằng đối với tôi, ý định của tôi với mỗi câu mà tôi đã nói với bạn là mọi người nên nhận ra có bao nhiêu tiềm năng họ có trong não bộ của họ, như là họ có khả năng sống một cuộc sống thậm chí còn tuyệt vời hơn những gì họ đang có. Tôi nghĩ tôi chấp nhận điều đó bây giờ nhiều hơn bao giờ hết bởi vì tôi đã có cuộc trò chuyện này với bạn. Tôi nghĩ tôi chấp nhận rằng có rất nhiều tiềm năng chưa được khai thác trong tôi và rằng tôi không phải là một khối tế bào cứng nhắc đã được hình thành. Tôi có thể thay đổi một cách cơ bản. Tôi nghĩ nhiều người có lẽ nếu họ đã đến điểm này trong cuộc trò chuyện cũng sẽ chấp nhận điều đó. Nếu bạn phải kết thúc với tôi, như là bước đầu tiên, như là điều mà tôi nên ngay lập tức làm khi tiến về phía trước trong cuộc sống từ bây giờ, điều đó sẽ giúp tôi bắt đầu tiến tới người mà tôi muốn trở thành: một người tổ chức, một đối tác tuyệt vời, thành công trong công việc kinh doanh của mình, tuyệt vời với podcast của mình, tất cả những điều đó.
Bước đầu tiên đó là gì? Và bạn có biết điều buồn cười là vì bộ não của tôi cứ nghĩ về tài xế taxi mà tôi đã gặp trên đường đến đây, người đã nói rằng anh ta sẽ nghe podcast và đã cho tôi một chút cái nhìn vào thế giới của anh ấy. Anh ấy lái taxi mỗi ngày và tôi gặp rất nhiều tài xế taxi nghe podcast và chúng tôi trò chuyện. Thường thì họ có những ước mơ về việc làm những điều khác. Họ có thể nói với tôi, bạn biết đấy, tôi muốn bắt đầu kinh doanh riêng một ngày nào đó và tôi đang tìm kiếm những bước đầu tiên. Nhưng tôi suy nghĩ về những gì bạn đã nói và thấy rằng họ sẽ khó có thể thay đổi được vì họ đã quá quen thuộc với các thói quen và công việc của mình, nên rất khó để thực hiện bước nhảy vọt đó.
Vì vậy, nếu tôi có thể đưa ra một điều gì đó đơn giản để bắt đầu, nhưng không có nghĩa là không có nhiều công việc khó khăn ở phía sau cái đó. Đó sẽ là hãy rất rõ ràng về những gì bạn muốn. Bạn đã đề cập đến một vài điều, hãy dành năm phút ngồi xuống và hình dung những điều đó trở thành sự thật và sau đó cảm ơn vì điều đó. Đó sẽ là bước đầu tiên của tôi. Hãy cảm ơn vì những điều đó thực sự tồn tại. Chỉ năm phút. Tôi là một người bạn đồng hành tuyệt vời. Tôi không bừa bộn. Podcast của tôi siêu thành công. Hãy cảm nhận nó, cảm nhận trong cơ thể của bạn, nếm trải trong miệng của bạn, nghe thấy trong tai của bạn, hoàn toàn ngâm mình vào đó, càng lâu càng tốt nếu bạn có thể. Sau đó, hãy rất biết ơn cho tất cả những điều đó.
Về cơ bản, điều bạn đang làm là di chuyển bộ não của bạn từ trạng thái sợ hãi sang trạng thái tin tưởng và đó chính là cánh cửa để thực hiện những thay đổi này. Cảm ơn bạn rất nhiều. Cảm ơn bạn. Thật sự là một cuộc trò chuyện đầy suy ngẫm tuyệt vời và tôi đã học được rất nhiều và bạn đã cho tôi rất nhiều thức ăn cho tư duy. Bạn đã thay đổi cách suy nghĩ của tôi về rất nhiều điều trong cuộc sống. Đó là một lời khen tuyệt vời. Bạn biết đấy, tôi có biết một vài điều về tính dẻo dai của não bộ bởi vì tôi đã có những khách mời ở đây nói chuyện với tôi về nó, nhưng bây giờ tôi hiểu rõ hơn về nó.
Và tôi cũng hiểu, tôi nghĩ phần quan trọng nhất, phần hiện thực hóa mà có thể hiểu rõ hơn qua lăng kính khoa học. Chúng ta có một truyền thống kết thúc trên podcast này, trong đó khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo, không biết họ sẽ để lại cho ai. Câu hỏi này là: “Bạn có thể chọn điều gì để thay đổi và chọn cảm thấy tuyệt vời về điều đó?” Đó là câu hỏi. Bạn có thể chọn điều gì để thay đổi và chọn cảm thấy tuyệt vời về? Tôi cho rằng đó là cùng một điều. Tôi cuối cùng có thể hiện thực hóa ước mơ của mình về việc cảm thấy mình thực sự là một người sáng tạo và tôi không hoàn toàn chắc chắn điều đó sẽ trông như thế nào, nhưng tôi đang trên con đường đó. Vì vậy, tôi nghĩ việc làm rõ điều đó sẽ cảm thấy tuyệt vời và thực sự làm được điều đó cũng sẽ cảm thấy tuyệt vời.
Bạn thực sự là một người sáng tạo. Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã nói điều đó. Tôi cảm thấy như mình còn một bước nữa để đi trước khi cảm thấy rằng mình đã thực sự làm được điều đó vì điều đó đã ăn sâu vào tôi rất nhiều. Ý tôi là, có một chút bối cảnh nữa về điều đó, mà tôi chưa nói với bạn, nhưng giáo viên tiếng Anh của tôi đã nói với tôi: “Bạn rất giỏi trong diễn xuất, bạn nên học tiếng Anh Oxford và vào Radar.” Và tôi đã về nhà và nói với cha mẹ, và họ đã thực sự nói: “À, bố tôi nói, trên xác chết của tôi, bạn sẽ vào trường y, và sau đó bạn có thể làm bất cứ điều gì bạn muốn.” Vì vậy, tôi nghĩ rằng có sự thất vọng trong đó đã ở đó từ rất lâu. Như bây giờ, bạn không thể tưởng tượng điều gì tốt hơn việc con của bạn về nhà và một trong những giáo viên đã chọn chúng là xuất sắc. Nhưng tất nhiên vào thời điểm đó không có người da màu trên TV, vì vậy nó được coi là một rủi ro lớn hơn so với bây giờ.
Và tôi phải nói, mỗi lần tôi thấy ai đó trông giống như tôi đã thành công với tư cách là một nữ diễn viên, điều đó làm tôi thật sự hạnh phúc. Tại sao bố bạn lại nói vậy? Tôi nghĩ rằng các bậc phụ huynh Ấn Độ, bạn biết đấy, họ nghĩ rằng sự ổn định là chìa khóa cho hạnh phúc của con cái họ. Vì vậy, việc có một sự nghiệp ổn định, có một mức lương đều đặn, tôi không thực sự xuất thân từ một gia đình doanh nhân, điều đó là lý do tại sao nó thật điên rồ khi tôi từ bỏ công việc và khởi nghiệp, không ai có thể hiểu được. Tôi đã sợ không có một khoản lương đều đặn. Và sau đó, vào một thời điểm nào đó, tôi nhận ra rằng tôi có thể kiếm 0 trong bất kỳ tháng nào, nhưng tôi cũng có thể, bạn biết đấy, không có giới hạn cho những gì tôi có thể kiếm được.
Và tôi nghĩ rằng sự nhận ra này đến khi trong một tháng tôi hóa đơn số tiền tôi kiếm được trong một năm như một bác sĩ. Họ có nghĩ bạn là sự tái sinh của bà bạn không? Bà tôi lớn lên trong một ngôi làng ở Ấn Độ và không có cơ hội được giáo dục, đó là một điều mà bà rất tiếc nuối. Vì vậy, tôi được cho, bạn biết đấy, nền giáo dục tốt nhất mà tiền có thể mua. Tôi có một bằng MD và một bằng PhD. Nó giống như việc bù đắp quá mức và nó không thực sự là những gì tôi từng muốn. Cảm ơn bạn rất nhiều. Đã cho tôi rất nhiều thứ để suy nghĩ về điều gì đó thật sự tuyệt vời, bạn thực sự là một tia nắng và ánh sáng tuyệt vời trong thế giới. Tôi rất háo hức để xem sự nghiệp của bạn tiếp tục phát triển và chạm đến và giúp đỡ nhiều người. Tất cả công việc của bạn là điều tuyệt vời. Bạn cũng có podcast sắp tới, điều mà tôi nghĩ mọi người sẽ rất háo hức để nghe về, bởi vì nếu nó giống như cuộc trò chuyện này, nó sẽ có giá trị vô cùng lớn. Khi nào thì điều đó sẽ phát hành? Nó sẽ ra mắt vào ngày 4 tháng 10, nhưng mùa đầu tiên đã có sẵn để nghe nếu mọi người chưa nghe. Tái định hình bản thân với Dr Tara, đó là mùa thứ hai, trong mùa thứ hai này bạn đang nhắm đến việc thực hiện nhiều điều từ trí tuệ cổ xưa. Thật sự rất thú vị. Tôi thật sự rất hào hức để nghe điều đó. Vậy ngày 4 tháng 10, chúng tôi sẽ chờ đợi điều đó. Cảm ơn bạn rất nhiều vì thời gian của bạn. Cảm ơn bạn. Dr Tara Swart. Thực sự có từ “nghệ thuật” trong tên của bạn. Ôi, điều đó thật dễ thương. Nhưng mà có đấy. Bạn đã bao giờ nhận thấy điều đó chưa? Không. Được rồi.
Chà, tôi rất háo hức cho cuộc trò chuyện tiếp theo của chúng ta và nghe về cách bạn đã theo đuổi sự sáng tạo đó, vì nó chắc chắn nằm trong bạn.
Và thật là một vinh dự tuyệt vời khi được gặp bạn hôm nay và học hỏi từ bạn. Cảm ơn bạn.
Cảm ơn rất nhiều. Cảm ơn bạn.
[Nhạc]
你知道有一個關於舉重運動員的非常有趣的實驗嗎?他們整整兩週沒有舉重,只是坐在那裡,想像自己在舉重。結果他們的肌肉量增加了13%。人們應該意識到他們的大腦有多大的潛力。塔拉·斯瓦特博士,她是一位神經科學家、醫學博士、執行顧問,以及暢銷書作者。她來這裡教我們如何建立心理韌性,克服我們最大挑戰的壓力是否會傳染。因此,皮質醇是主要的壓力荷爾蒙,它會從我們的汗水中釋放出來,約在這個範圍內,進入其他人的皮膚,並對他們產生影響。這作為一種求生機制,會幫助你在腹部儲存脂肪。所以壓力會導致腹部脂肪,腹部脂肪是非常難以去除的。還有另一個可以深入探討的話題是社會傳染。有統計顯示,你會遇到心理層次與你相似的人。例如,如果某人離婚,你在接下來的一年裡更有可能離婚。你自己的大腦可能會對你進行欺騙。那么,我該如何應對這種情況呢?大腦在大約25歲之前會持續成長和變化。但是從25歲到65歲,如果你做一些足夠強烈的事情來迫使大腦改變,你實際上會改善大腦的最高功能,比如更好地調節情緒、解決複雜問題、靈活思考、覆蓋你可能擁有的任何潛意識偏見。那麼問題來了,我該從哪裡開始?塔拉·斯瓦特博士。你的研究和演講所面對的現有觀念是什麼?例如,關於大腦、人類潛能的那些不利的既定成見,你的工作是如何正面抗衡這些的?我首次面對的問題是,因為這大約是在金融危機期間,所以對於大腦與身體之間聯結的缺乏理解。這些高效能的高管們的行為就像他們的身體只是一輛將大腦從一個會議運送到另一個會議的交通工具,既不尊重他們的身體健康,也不理解他們實際上賺的報酬是為了使用他們的腦,而他們並沒有創造出最佳的環境來讓大腦運作。我談論的是真正基本的事情,比如睡眠、良好的飲食和水分攝入、不久坐、管理壓力等等。所以,你知道,這個小小的器官,如果不在能提供最佳工作環境的環境中,就不會工作,某個地方會出現裂縫。我在銀行第一次真正與這種情況面對面的時候,是當人們在交易樓層因心臟病發作而倒下的時候。他們請我更多地以前醫生的身份協助身體健康方面的問題。我說:“如果我們不解決心理和情感問題,我就無法這樣做,因為這才是造成這一切的根本原因。”而他們就是無法理解這一點。你想對那些人做些什麼,從具體和實際的角度來看?如果你能負責阻止他們在交易樓層上突然倒下,你會從哪裡開始?理解壓力,所有你在心理和情感上所經歷的挑戰,以及像大量旅行這樣對身體挑戰的事物,這會提升皮質醇荷爾蒙的水平,這是來自於你的腎上腺,皮質醇在你的血液中流動,影響整個身體和大腦,而大腦擁有接收器來理解生存威脅的情況。因此,在24小時的周期中,根據你的年齡和性別,有一個正常的皮質醇範圍,它可以像這樣上下波動。你知道,如果出現挑戰,我們需要適應和面對這個挑戰。但是當這個水平總是在最高範圍之上時,這些接收器基本上認為對你的生存存在迫在眉睫的威脅。因此,會有一整套荷爾蒙的級聯,而基本上皮質醇會導致身體中的炎症。所以血管系統的炎症、心臟周圍的炎症、以及其他所有的炎症。但特別是在那段時間,我們看到很多因壓力引起的心臟病發作。這是在沒有高血壓、高膽固醇、吸菸的情況下。這一切都是壓力造成的。我讀了一項研究,也看了一個TED演講,似乎表明壓力在某種程度上是主觀的,也就是說,它是事件的一種解釋。所以,人們可以處於一種感到非常有壓力的情況下。你可以把另一個人放到那種情況下,他可能不會感受到壓力。此外,我認為還有一個相當著名的TED演講提出,壓力只有在生理上導致疾病和炎症的後果以及你所描述的心臟病發作。如果我們相信壓力會對我們產生影響,如果我們相信壓力是壞的,那確實是壞的,我明白了。這是真的嗎?因此,我會將壓力定義為當你在身體上、心理上、情感上或精神上感受到的負擔超過你能承受的範疇時。所以,這確實是主觀的。當我進入商業和領導時,人們會使用“良性壓力”和“惡性壓力”這些術語。對於曾經是一名精神科醫師且見證過人們實際崩潰的我來說,認為存在所謂的良性壓力實在是非常困難。但是我在過去的10到15年里對此的適應是,有一種適應性反應,這是對挑戰的健康反應。我們對此有必要,這可以是一件好事。但這應該是一次激增,應該上升然後再下降。如果它總是保持高位,那就不好了。
我的第二個問題是有關壓力的傳染。
從前我在谷歌上搜索,因為我有一個論文,我google了“壓力會傳染嗎?”
結果出現,並說它是傳染性的。
那麼,壓力真的會傳染嗎?在什麼情況下我們需要意識到這種傳染?
更重要的是,它是如何以及為什麼會傳染的?
好的,我告訴你這個問題的答案,但我先要問你一個問題。
你有沒有曾經和某個人一起走進一個房間,而在你和他們的會議結束時,
你感覺到自己怎麼如此精疲力竭?
好吧,所以你知道那種感覺。
那我告訴你這是如何在生理上運作的。
我要從另一件事情開始,讓你逐漸進入這個故事。
你知道嗎,住在一起或密切合作的女性會在兩到三個月內同步她們的月經周期?
多年以前我得知了這一點,這完全改變了我對許多事物的看法。
因為我必須誠實地說,我是一種非常邏輯的人。
我需要科學和證據。
所以我總是想著,我不知道,像那些物理的東西,如果我看不見,它就不存在。
這也是我一直思考生活的框架。
當我聽到這個消息時,我查證了這是真的,發現它的確是事實,並且打破了我思考的框架。
因為如果現在我和你之間有看不見的力量在互動,影響著我們的身體,那我在想,還有什麼是可能的?
我已經在用某種形式的眼神接觸來創造情感共鳴了。
你對我做了什麼?
我們會偏離主題。
你想回到大廳嗎?
你和我使用什麼樣的眼神接觸?
告訴我。
所以基本上,我們回到主要的事情上。
我們會回到那裡。這是有關聯的。
當一個嬰兒出生時,它學習媽媽所經驗的情感的方式之一,
以及它如何理解自己的情感,這些都是在童年和青少年時期發展出來的社交行為,
主要開始於與媽媽的眼神接觸。
一開始,他們幾乎看不見什麼。
他們只能看到兩個模糊的影子。
然後他們開始理解更多微妙的面部表情變化等。
但與媽媽的眼神接觸至關重要。
所以大多數人是右撇子。
因此他們會把嬰兒抱在左臂上,以便仍然可以使用他們的主導手做事。
這意味著當你凝視你的嬰兒時,你的右眼正看著他們的左眼。
然後這種從視神經傳遞的互動會進入大腦。
它影響情感來源的杏仁核。
這創造出一個情感共鳴的循環,這是母親和嬰兒之間建立聯繫的一部分。
所以那種右眼對左眼的眼神接觸是你可以和某人之間最具聯繫性的眼神接觸。
現在,你可以說,哦,但我的媽媽是左撇子,或者你可能是左撇子。
但是,你知道,如果我冒著風險試圖與某人建立聯繫,
那麼這是統計上最可能創造良好共鳴的方式。
那麼你走進這裡,開始看著我的左眼?
我等到我們坐下來。
我給了你一個擁抱。
你也給了我一個擁抱,你知道。
所以所有這些小事情,它們開始……
而且,你知道,我們在上節目之前已經笑著聊了幾件事情。
這些都是創造更高水平的聯繫荷爾蒙催產素的因素。
所以你更有可能放下戒心,信任這個人,冒一個健康的風險。
所以,是的,我是說,我知道那些東西,所以我就是這樣生活我的生活。
我只是想確保我清晰地記住這些,然後可以稍後重複給其他人聽。
這對約會來說很棒。
是的,當然如此。
我想我們可能會稍微走一趟那條路。
但之所以有效,是因為在我們的大腦中有這種聯繫,
如果有人看著你的左眼,
這會激發某種反應,這是一種在我們之間相當內在的聯繫反應。
是的,基本上,是的。
好的,非常有趣。
還有什麼?
如果我試圖與某人建立聯繫。
所以現在每一個正在收聽這個的人,無論他們是在工作,在銷售,
尋找伴侶,無論是什麼。
這是一個不錯的小技巧,看著某人的左眼。
我將在其餘的時間裡只看著你的左眼。
用你的右眼。
我只是同時看著兩者。
是的,你感覺到這一點。
但是一旦你開始這樣做,我保證你會注意到不同。
好的。
還有什麼?
促進聯繫的技巧是什麼?
促進聯繫。所以身體接觸。
所以根據其適當性,最少的握手,
也許是一個擁抱,根據你所處的情況,
或許是一個吻在臉頰上。
我做的這種握手方式是我們擁抱,所以我們沒有握手。
許多年前,我讀到一篇文章說,如果你握住某人的手,
然後把另一隻手放在上面,會產生一種溫暖和信任的感覺。
所以我這樣做已經十年了。
給他們我的左手或右手,然後另一隻手放在上面。
這絕對是額外的。
而且在很多更古老的文化中,你可以看到有更多的握手方式,而不是我們現在所做的,
這似乎只是單手而且很簡短的事情。
所以,是的,你能獲得的那種身體接觸越多越好。
所以,你知道,自從我今天早上進來,我遇到的每一個人,
我要麼和他們握手,要麼擁抱,然後我不會不這樣做。
在促進催產素釋放方面,還有什麼其他你知道的東西?
有哪些行為會增加我們大腦中這種聯繫化學物質的釋放?
眼神接觸和觸摸是主要的因素。
一起笑也是另一個因素。
然後與其他人無關,但如果你洗澡而不是淋浴,
那麼你會釋放更多的催產素。
按摩也有幫助。
好吧,你浸泡在溫暖的水中,所以感覺就像是一個擁抱。那麼理論上你從浴缸裡出來後會更友善、更快樂,人們會更想和你建立聯繫嗎?嗯,是的,你會更有這樣的心態。所以這真有趣。那脆弱性呢?因為我聽說共同的掙扎是促使催產素(oxytocin)分泌的原因之一。對,是的,經歷一些不一定創傷性的事情,但情感強烈的經歷,也會促進聯結。因此我們在許多真人秀裡看到,當人們問:“我們會成為一輩子的朋友嗎?”如果你和一群人一起跳傘或彈跳,然後,你會感覺和這些人更加親近。但實際上,這不像是每天可以做到的小事那麼實際。
好的,讓我們回到這個荷爾蒙的話題。我們將這點拿回討論。因此我們在談論壓力和壓力的傳染。你一開始提到的場景是,和其他女性親密互動的女性,她們的月經周期會同步。所以每當我想解釋一些複雜的東西或者我不確定目前的神經科學時,我總是會回顧古代發生的事情。當我們生活在洞穴時,男性狩獵、採集並過著相當流動的生活。因此有時候他們會一次外出幾個月。其實,如果他們走得夠遠,並且靠近同一部落的另一個洞穴,他們可能會留在那裡,並且從不返回原來的部落、原來的洞穴。 但大多數情況下,他們會離開幾周或幾個月,然後回到原來的洞穴。在那些日子裡,人類生存最根本的重要事情是阿爾法男性必須傳宗接代。因此如果他將離開數月而無法,嗯,沒有男人在那裡保護女性免受掠食者的攻擊。或許會出現冰河時代,導致他們都凍死,或者他們沒有食物。他需要確保至少有五位女性同時懷上他的孩子。以便如果有食物短缺,或者發生死產或流產等情況,至少有五分之一的人能夠存活。因此,為了能做到這一點,她們必須在同一時間具備受孕的能力。這就是這個機制存在的原因。現在,我們不再需要這個機制,但它仍然在我們的運作方式中形成了連結。那些性類固醇激素,如雌激素和孕激素,會從我們的汗水中逸散出來,大約到這個距離。因此如果你和另一位女性一起生活,或如果你知道,你們每天坐在桌子對面,那麼我汗水中的荷爾蒙顆粒將會通過另一位女性的皮膚傳遞過去。如果她距離有多近?我的意思是,其實你不需要坐得非常近。如果你們同住,這意味著你們之間的互動足夠頻繁,自然會發生。
但是如果你們是一起工作呢?如果你們一起工作,每天坐得非常近,那也會發生。因此,如果在一個有六位女生的小辦公室裡,月經的同步現象會發生。有趣的是,通常是由阿爾法女性主導的。因此,是的。如果你還不清楚,拿來推理一下,阿爾法女性是誰。如果就像我說的,那麼我的周期不會改變,而大家都說:“哦,我的月經早了,或我還沒來月經,但現在開始了,”那這就意味著我可能是阿爾法女性。身體是如何知道誰是阿爾法女性的?這和睾酮(testosterone)水平有關。為什麼身體要知道阿爾法女性是誰?這有什麼意義?我不知道這是否真的重要。我覺得這只是生理的情況。就像在大猩猩的部隊中,銀背大猩猩的壓力水平會影響其他大猩猩,比起彼此之間的影響來說。因而我們有一種自然的階層,這必須與生存有關。所以她可能是阿爾法男性將首先使其懷孕的人。可能是。因此,每個人都需要在某種程度上保持一致,因為當她開始發生性行為時,他們需要準備好。好吧。還有,這也可能與生存基因有關。因此,這將是擁有最堅韌基因的人,因為這也是你想要傳遞下去的。
好吧,有道理。最具彈性。好的。那麼,我們前面聊到哪裡了?壓力的傳染。我們已經談到了與月經週期相關的所有荷爾蒙。基本上皮質醇是一種以相同方式起作用的荷爾蒙。所以皮質醇是主要的壓力荷爾蒙。這與你是男性還是女性無關,但它確實與你在組織中的階層地位有關,正如我剛提到的。因此通常在我提到的情況下,當你走進一個房間後就感到完全筋疲力盡時,通常感到疲憊的人在地位上會低於對他們造成那種影響的人。這也是為什麼這對領導力如此關鍵,因為作為領導者,作為首席執行官,你的壓力水平將對其他每個人產生更大的影響,而非將其他人見面合併的影響。因此,管理你的壓力顯然對你有其重要性,但就別人的情況來看也同樣重要。我面臨的第一個問題是首席執行官和首席財務官會說:“好吧,我不會讓他們看到我感到壓力。 我不會告訴他們有關數字的情況。我不會在他們面前表現出情緒。”我告訴他們:“他們在生理上仍然會知道,這將對他們產生影響。”所以現在你真的必須做些什麼。
和皮質醇有關的另一件事,實在挺有趣的,其中一個副作用也相當搞笑,就是它作為一種生存機制,會幫助你在腹部儲存脂肪。因此,再次回到洞穴時,假如你有可能一個月都找不到食物,那麼如果你在腹部有多餘的脂肪,你就可以消化這些脂肪,然後活下去直到能找到食物。
在我與金融服務領域的客戶合作時,有一個時刻,當我一走進房間,他們就撩起T恤說:「現在你知道我過去一個月是怎麼樣的了。」還有一次,我在一家銀行演講,CEO的助理在觀眾席中。我在解釋領導壓力會向下傳遞,這種壓力會導致無法去除的腹部脂肪時,她大聲喊道:「所以,他就是我變胖的原因。」但史蒂夫,沒有人笑。 – 真的吗? – 是的。這時我就知道,好的,顯然他真的讓大家壓力很大。 – 哦,天啊,沒有人笑? – 沒有。 – 是因為害怕還是大家都覺得這是真的? – 這不搞笑,這是真的。 – 天啊。因此,壓力會導致腹部脂肪。 – 難以去除的腹部脂肪。
因此,我看過的人常常會這麼說:「哦,我的中間部位胖了一點,你知道,皮帶得鬆一鬆。所以我開始少吃一點,開始多運動,但我還是無法去除這些脂肪。」然後,我會解釋這就是皮質醇的影響。只要你還在不斷分泌多餘的皮質醇,什麼都不會改變。所以,就像我所說的,即使是多運動或飲食更健康、減少或改變飲食等等,也無法去除這些脂肪。你必須找到根本原因,必須減少皮質醇。
– 這也讓我想到,當你考慮在組織中提拔某人時,你必須非常小心,如果你把一位特別緊張、皮質醇外洩的人放在高位,那麼對他們下面的每個人都會有重大影響。 – 是的。 – 這準確嗎?這是一個準確的觀察? – 是的,是的。這是一種很好的表述。我總是想到那句話,「使你到達這裡的不是使你到達那裡的。」這更多的是關於人們因為擅長自己的工作而被提拔,而他們並未真正學到所有最佳的管理和領導技能。但這是一個非常重要的觀點。如果有一個人很緊張,尤其是壓抑壓力,這些成功人士中有些人會這樣,那麼這將對組織內部產生影響。
– 那麼問題就來了。如果有聽眾聽到這裡,會想,「你知道嗎?我是那種皮質醇外洩的人。我壓力很大,可能影響到周圍的人。」那我該怎麼辦?首先,如果有人這麼說,那麼一半的戰鬥就贏了,問題在於人們對此並不知情。但假設你是明白的。假設我給你那份徵兆和症狀的清單,你的皮質醇水平很高,其中包括睡眠干擾,因為皮質醇是24小時生物鐘的一部分。褪黑激素幫助我們入睡,而皮質醇則幫助我們醒來。也許你已經注意到腹部脂肪。因為大腦和腸道之間有非常強的聯繫,任何類型的反流或消化不良症狀通常也是你有高水平皮質醇的徵兆,當然還有像易怒和情緒變化這樣的事。我經常聽到人們說,當我在工作時我幾乎可以保持冷靜,但一回到家,如果我的孩子惹我生氣,或者我的伴侶要求過多,我就會崩潰。所以,這意味著如果在工作中有人逼你太緊,你就距離崩潰只有一步之遙,這樣可不好。因為皮質醇是促發炎的,它還會使系統非常乾燥。所以,你可能會注意到你的皮膚真的很乾或有皮膚問題。你的皮膚不僅僅是你身體的物理邊界,它也是你身體的心理邊界,因此壓力經常會在皮膚上顯現。
然後,你可以採取兩個主要的措施。一個是身體運動,因為你可以通過運動實際上排出體內的皮質醇,因此你可以通過有氧運動將多餘的皮質醇從身體中排出。另一個是寫日記,把心中的想法寫出來,而不是讓它們留在腦海中,無休止地循環。或者如果你有治療師或信任的朋友,將其大聲說出來,因此這一切都是關於將皮質醇和/或與壓力相關的負面想法從你的腦-身體系統中排出來。
在過去的六個月中,我在生活中有了一個真正的啟示,關於睡眠。正如我在開始錄製之前所說的,我不會安排上午11點前的會議,而我則戴著眼罩入睡,等我醒來就醒來。 – 是的,我也是。 – 真的? – 是的。我真的從來沒有遇到過這樣的人。這是一種特權,我必須承認。不是每個人都可以這樣做,因為工作環境等等原因,但睡眠的重要性,你是神經科學家。 – 是的。有很多人睡眠功能障礙。我們生活在一個讓我感覺越來越難以擁有良好睡眠的世界。這對大腦有多重要? 同時,我們剛才討論了壓力,但對於控制我們的壓力水平來說呢?這是非常重要的。我無法停止談論它。我也理解對於某些人來說,並不是說他們選擇不睡好,或者他們的睡眠被打斷,因為他們有年幼的孩子或工作班次。所以,我並不是特別在談論那些有原因無法以這種方式入睡的人。
這段文字翻譯成繁體中文如下:
我主要是針對這個問題進行說明。如果你有選擇,這是你需要睡覺的方式,而這就是原因。如果你沒有選擇,仍然有一些方法可以幫助改善。顯然,我曾作為初級醫生在英國國民健康服務體系中做過輪班工作,而且我經常旅行,所以我一半的時間都在忍受時差。但我會盡我所能讓這一切變得更好。原因是我們一直知道,當你睡覺時,你會儲存記憶和新的學習,處理情感,身體的細胞也會重新生成。我們對此已經了解很長時間了。然而,這對於那些非常有上進心的高階主管來說,卻始終不夠讓他們願意每晚放棄八小時來睡覺。你知道的,若他們認為四或五小時的睡眠就能應付,那麼他們就寧願這樣做,因為他們有太多的事情要做。根據一般人群的研究,理想的睡眠時間是八小時十五分鐘。這並不意味著這對每個人都適用,但對於大多數人來說,這是理想的。實際上,睡得超過這個時間可能會導致抑鬱,因而降低你的情緒。因此,你真的不想每晚睡九個小時以上,但理想中你應該在床上待九個小時,以獲得那麼多的睡眠。有一些獲獎的研究在2012到2014年期間進行,當時我們開始理解到夜間清理大腦有多麼重要。我們發現一個全新的系統,叫做腦淋巴系統(glimphatic system),這是我們之前根本不知道存在的。它是與膠質細胞有關的,因此被稱為腦淋巴系統。這個系統是一種非常活躍的水道渠道清潔系統,負責清理大腦。我們曾認為大腦周圍的液體和腦室像湖泊一樣,只是被動地在夜間慢慢流過大腦。我們從未預期會看到液體如噴射般沖洗出大腦中的毒素。因此,我們在癡呆疾病的病理學中所見的確切物質,例如淀粉樣蛋白斑塊、tau蛋白和神經纖維纏結,這些東西都在夜間非常積極地被沖出大腦。這個過程需要七到八個小時來完成清潔。這就是為什麼你需要在床上待八到九個小時。因此,這需要七到八小時的修復性睡眠,或者只是待在床上?只是睡眠,不是待在床上。如果你在床上清醒,你並沒有在睡覺。你知道的,你必須在睡覺,但每90分鐘你會經過不同的睡眠週期。這並不是在與這個同步。這只是需要七到八個小時來沖洗掉你大腦中的這些東西。因此,我有時跟睡不好的朋友說,若你發現自己晚上清醒而沒有側睡,請把自己轉向側睡,因為這是最佳的清潔姿勢。其實,我有一個特製的枕頭,可以讓我側睡,因為我原本不是一個側睡者。因此,無論是左側還是右側,這在你的頸部靜脈中都是一個更好的姿勢,而不是仰面或俯面睡。這是一件你可以做的事。哦,你醒了,你的睡眠被打擾了。至少把自己轉向側睡。那個特別的枕頭是什麼?你剛才誇讚過卻又匆忙轉移話題,我覺得。這是一個記憶泡沫枕頭。我可以提品牌嗎?當然可以,對吧?嗯,我們會確保他們贊助這一段。這是一個記憶泡沫枕頭。我的這個是來自Tempor UK的,他們實際上是贈送給我的,因為我在談論側睡。對,這很好。好吧,我是個側睡者。我女朋友是仰睡者,但我無法仰面睡。很有趣的是,我開始是俯臥,能持續十五分鐘,因為我下背部會感到不適,然後我就翻到側面。但我一直想知道,當我們看部落和祖先時,他們會如何睡眠?他們會一起睡嗎?還是會單獨睡?會側睡嗎?還是仰睡?你知道這些問題的答案嗎?我知道共同睡眠絕對是我們從共同睡眠演化而來的,所以是在團體中。我發現有趣的是,你需要如此擠在一起以在洞穴中獲得身體的溫暖。但也正因為這種親密和互動,你也會分泌更多的聯結荷爾蒙催產素(oxytocin)。因此,你也會體驗到成為部落一員的溫暖。我想他們會側睡,因為他們必須隨時準備對抗掠食者的攻擊。所以你需要隨時保持主導手臂的警覺,以便去抓什麼東西。而他們很可能側著睡,因為這樣可以保護他們最重要的器官——心臟。現在想想這種聯結化學物質以及其在我們的親密關係中如何釋放。許多情侶,很多人,有時我也是,會睡在備用房間,因為我有工作上的承諾,需要早起,或者我的伴侶因為工作需要早起。但甚至一些處於育兒初期的朋友也分開了,形成了所謂的睡眠離婚。當你談到親密關係中催產素的釋放時,顯然在晚上的時候是我們彼此身體接觸的時候。是否可以想像通過分開房間和進行睡眠離婚,我們實際上在侵蝕我們的聯結?我永遠不會這麼做。你永遠不會和伴侶在不同的房間睡嗎?絕對不會。除了也許如果有一個年幼的寶寶,一個人必須去上班,另一個人不需要。這我能理解,但那是暫時的。而理想中,人們會找到方法來彌補這種情況。我的意思是,我猜你在那段時間裡是處於一種愛的泡沫中,因為有寶寶的催產素。因此,那是相當具有神經保護作用的。
但是共同睡眠對於我們的生存是基本的。
在我們身處洞穴的時候,這是生理上的需求,
而現在我會說在情感和精神上,這對我們的生存是基本的。
我的意思是……
你所說的共同睡眠是什麼意思?
可以澄清一下嗎?
就是一起睡覺。
在我們的社會中,這通常是指夫妻。
但在許多其他文化中,整個家庭一起睡覺。
為什麼你永遠不會這樣做?
你似乎對此很有熱情。
因為這對你是如此有好處。
聯結、身體的溫暖、皮膚與皮膚的接觸、愛、信任。
我的意思是……如果有人早上醒來,我不需要那個時候起床,
我甚至會忍受那樣的情況。
所以你會睡得不好嗎?
那並不會睡得不好。
我曾經佩戴HRV(心率變異性)監測器,證明即使在那個時候,
如果我丈夫五點鐘醒來,而我八點之前完全沒有醒,
他給我一個告別吻的時候,我的彈性指數會在那個時候上升。
彈性?
對。
你怎麼量測的?
我使用了那種芬蘭技術,將HRV監測器與一個凝膠墊固定在胸口。
它是顏色編碼的,根據你是在進行輕度運動、重度運動,
或是你是否感到壓力,或是你正在恢復彈性。
大多數人通常是在夜間恢復彈性。
但是你知道,當有小孩的家庭到夜間醒來的時候,會明顯看到他們的壓力。
有些人在白天恢復彈性。
假如,像是和伴侶或兄弟姐妹在一起,安靜地坐著,感覺非常放鬆。
或者如果你喜歡你的工作,你也可以在白天看到這種情況。
但因為我對我的睡眠如此著迷,
我通常不會歡迎任何睡眠上的干擾。
但整晚一起睡覺與相擁的力量是如此具有神經保護作用,
我會鼓勵大家如果可以的話都去做。
我也知道一些人會說,「我獨自睡覺會睡得更好。」
但我們不應該獨自生存。
我們注定要作為部落的一部分生存。
而且我認為自從大流行之後,
人們比以往任何時候都更加迷失、孤獨和脫節。
如果你有某個人可以真正和你一起過夜,
我強烈建議你去這麼做。
所以我想朝這個方向發展,因為這對我來說是非常有吸引力的。
世界的變化和那些迷失、孤獨、脫節的人。
但讓我暫停一下談談這個詞彈性,
你提到的與心率變異性相關。
你是在談論一種生理上的彈性,
就是身體的彈性更好,而不是那種……
當我們談論彈性時,通常是在心理情境中說,
比如「我可以承受最大的壓力或壓迫。」
但你使用了一個心率變異性監測器
來測量心跳之間的距離,
並且看到你丈夫給你吻的時候,
你的心率變異性增加,
這意味著你的身體在生理上更有彈性。
它實際上同時測量這兩者,
因為它比較你的心率變異性和心率。
所以它能知道你是否在運動,因為你的心率會上升。
但如果你的心率在基準水平,
那麼變異性的變化可能意味著你感到壓力
或者正在恢復彈性。
如果你的心率很高,那顯然是身體上的反應。
但這是一個兩者的因素。
因此,它不僅僅是看生理上的彈性,它也關注……
當它在這個青綠色區域的時候,
這其實更多是關於恢復心理彈性。
但這兩個因素是相互影響的,
但是它可以通過你的心率來區分。
所以很明顯我在睡覺,所以我的心率是低的。
那你在監測器上看到什麼,當他吻你時?
我實際上看到了,因為它是每15分鐘監測一次的。
我在那個時刻看到了青綠色的峰值。
有趣的是,大約一個或兩個月前我的女朋友,
我早上起得相當早,
也許是在類似的時間,早上六點,
當她還在床上時,我走到她身邊給了她一個大吻。
我基本上吻遍了她所有的地方。
這真是太親密了。
我親吻了她的臉、鼻子
然後給了她一個大大的擁抱等等。
然後我就離開了,搭上了出租車,然後走了,隨便吧。
然後她告訴我同一天或第二天,她說,
「我不知道發生了什麼,但這解鎖了我內心的某種東西。」
然後我的女朋友接著說她在經期方面有一些挑戰
然後她來了月經。
– 太驚人了,我愛這個。 – 而且她總是對的。
當她對我說這些事情時,她也知道這點,但是我給了她肯定,
我總是懷疑,因為我們的思維方式不同。
她非常具有靈性,而我則很清楚,「我需要一些科學。」
她對我說了這些,我原本以為早上的吻和擁抱
不可能對她的生理上有任何影響。
但現在我開始質疑我是否再次錯了。
– 太驚人了。
我的意思是,有些事情不一定能立即用科學解釋,
但如果用你的直覺來看,那麼你必須問自己
而我覺得你在慢慢認同這可能是真實的。
– 當我有理由的時候,我會接受事物。
如果有哪怕微小的科學可以證明這一點,
那麼我會接受這些想法,但我確實需要科學。
你認為男性和女性在直覺和對微笑的渴望方面是不同的嗎?
他們理解一些存在於空氣中的力量的能力?
因為我的女朋友似乎對感受和直覺非常敏感,
而我則相對較少。
– 是的,讓我們這麼說吧。
如果你在一個房間裡有100個人,50個男性和50個女性,
並且你要求他們按身高排列,
並不是所有男性都會比所有女性高。
在中間會有一些混合,就像大腦和直覺以及其他一切都是如此。所以,是的,確實存在一些差異。我認為大多數人會同意,似乎比較多的女性與她們的直覺相通,而不是男性,但這絕對不是所有女性對所有男性。
– 你相信女性更能與自己的直覺相連嗎?
– 我認為她們對於接受直覺的存在更為開放,而我相信更多的男性需要科學來解釋直覺的運作方式。
– 有趣。我想知道這是否有神經學上的原因。我認為會有更多的女性和男性相信直覺,以及那些難以解釋的感受。
– 是的,這已經改變了很多。我記得大約七年前我在麻省理工學院教課時,我在教授直覺的科學時,有人實際站起來,你知道,課堂上都是高層領導,這是高管教育。有個人站起來說:「嗯,我不會根據我的直覺去做一個非常重要的決定,比如招聘或開除,對吧?」他還算年輕,許多年長者回過頭來說:「這絕對是我會做決策的方式,尤其是我最重要的決定。」但在那個時候,還是有些人不太確定那是不是你的超能力,但我認為人們正開始更多地理解,隨著年齡、經驗和智慧的增長,你的確會理解直覺實際上應該是你最強的決策模式。
– 什麼是直覺?
– 因為你不能記住自己一生中所有經歷的事情,但,你知道,在神經架構中,以及在腸道神經元中,那些信息已經被儲存,因為你經歷過。所以,或許你可以說,你理解的智慧和經驗,是你在生活中看到的模式的產物,這些模式對你是意識到的。直覺是在這一路上你學到的教訓,你並不知道,但它們仍然被儲存在你的神經系統中。因此,對於它們的意識越少,越會被深埋進神經系統中。有一個叫做Hebbian學習的過程,它是以神經科學家唐納德·赫布命名。基本上,它是說,同時發火的神經元會連接在一起,但你今天學到的東西,比如你與我交談時所學到的,將會非常清晰地存在於你的腦海中,就像是小的通路在彼此間連接。但當你五歲時學到的東西,比如你把手放進火中燒傷了自己,你絕對不想再這樣做,這一些就深入內部。你並不是非常意識到,但,你知道,還有其他一些你可能不記得的事情。因此,我們相信,你的…那些智慧會從外層皮質推進到邊緣系統,也就是大腦的情感系統,然後到腦幹,進入脊髓,進入腸道神經元。這就是為什麼有時會稱之為腸道本能,因為那是對某些事情的感知,但你卻不知道為什麼知道它。但這其實是和你擁有的智慧和經驗有關,它在你身體裡體現出來,但你不一定意識到它。聽到這些智慧的記憶可能存在於腸道中,實在令人驚訝。人們認為,我想我肯定是那種人,始終認為我的認知,我的記憶,所有的智慧僅僅存在於我的大腦裡。你的記憶、認知和智商存在於你的大腦中,但你的直覺則存在於你的大腦和腸道中。這聽起來超蠢,但我不在乎。我應該誠實地承認我的愚蠢。那我的腸道在哪裡?我以為那就像我的胃。那是我放食物的地方。
是的。所以,你知道,你有胃,有小腸,有大腸。是的。你還有其他器官,比如你的肝臟、脾臟、腎臟。它們都是有神經支配的,這意味著它們都有神經進入它們。你的心臟也是如此。所以,你知道,我們可以就你的心臟來進行這樣類似的對話,因為你的心臟之所以能跳動,是因為有神經穿透它。所以,這裡的圓腦在脊髓中,經過你背部的中間,產生了所有的神經元,供應到你的手臂、腿部、所有器官以及你的皮膚,因為皮膚是你最大的器官。因此,就是這樣運作的,因為你身體的每一個部分都有神經細胞或神經通路。
所以,這就是它們的連結。這讓我們回到我所說的腦-體連結。它們是緊密相連的,且是雙向的關係。它們不能在沒有彼此的情況下存在。你越理解這種不斷的回饋循環,越能利用這種東西。你越能提前幾天知道自己要生病。我打賭你的女友幾天前就知道自己會感冒或得流感。是的,她總是知道。而我的客戶卻從沒知道。只要他們一度假,整整一周都生病。為什麼,為什麼他們去度假時會生病?因為他們壓抑了生病,以便能夠完成工作。你可以壓抑疾病,或者只是選擇不去承認它。並不一定是因為他們壓抑了感冒病毒,而是他們的身體,免疫系統因為皮質醇的影響而被削弱。所以,當一旦獲得了休息,這就是它會屈服的時候。
嗯,金融危機之後有一段時間,我聽到有人說過,他們說:「我感冒已經四週或六週了,但每個人都有。」我當時心想,很抱歉,但你真的認為這是正常的嗎?你認為感冒超過一週是正常的嗎?而且,這樣的挑戰有時也需要,因為與群體思維相關的另一個問題是,不論是在工作場所還是在社交圈中,我們對這類事情的挑戰不夠。因此,如果一位朋友說:「我感冒已經六週了。」我可能會說,「哦,你真可憐。」但我可能不會這樣說,有人會。但,嗯,你知道,這也是在說,是否有其他問題存在?因為這不尋常。對我來說,這肯定會回到皮質醇。剛才我們打算談論你提到的迫在眉睫的危機。你所擔心的迫在眉睫的危機是什麼?
史蒂芬,我在疫情初期就看到這個危機。現在已經不再是潛在的危機了,我們正處於危機之中。因此,你知道,在疫情期間,我們所經歷的所有健康焦慮、不確定性、恐懼和失落已經足夠糟糕。這造成了一種當今活著的人從未經歷過的壓力水平。嗯,但我們已經走出這段經歷了。你知道,我們相對來說,我不知道是否可以說回到正常狀態,或是進入新的常態。我們對這些事情所帶來的後果沒有付出任何注意。當我說「我們」時,我的意思是,從當時出生的嬰兒,他們從未見過其他人,只有他們的直系家人。青少年有趣的是,男孩的表現比女孩好,因為他們在網上玩視頻遊戲,所以他們保持聯絡。你知道,那些被孤立的老年人,失去摯愛的人等等,還有很多事情。我可以說的比這更多。我們真的沒有承認這就是我們所經歷的事情。大多數人並沒有真正理解,因為這件事而改變了什麼或目前發生了什麼。而且我們當然也沒有為未來制定任何計劃。
嗯,你知道,我目前對土著智慧非常感興趣。我所學到的有關第一批美國人的一件事是,當他們為自己的社區做出重大的決策時,他們會想像那項決策對未來七代的影響。我們甚至不會考慮未來的一代。我們只是在想現在發生了什麼。實際上,我們有時甚至不會考慮自己的未來。我記得在2020年3月時,我在想,這將會是一個心理健康危機,不管實際上發生了什麼隨著時間的推移,我越來越認為這是心理健康危機,然後我開始想,好吧,還有其他什麼可能性?當然,我也有時間去沉迷於一些我在旅行和全力工作時無法涉獵的其他興趣領域。因此,我開始閱讀更多有關靈性和古代文化的書籍。我認為這可能是一場靈性革命。
當你說靈性革命時,這是一個非常大的廣泛術語。你是什麼意思?如果我回顧一下你的故事,你說,自從我換了職業,這段旅程開始是以那種身體健康的問題開始的。你知道,對我而言,我工作的地方有壓力,但人們卻常常面臨心臟病發作。然後我花了很多年在幫助人們提高心理韌性,而情感調節是其中一部分。在疫情中,這再次變得重要,因為我們與人們身處近距離。因此,一切都變得非常不同,而且很艱難,還有居家學習和工作等等。我所看到的疫情帶來的一些好處是,我們再次體驗到了在大自然中度過時光的重要性。所以,我認為我們大多數人都感受到,能夠出去待在綠色的地方是很重要的。因為沒有飛機和交通,我們再次看到了天空中的星星。我們目睹了美麗的日落,人們開始欣賞鳥鳴。現在的研究顯示,花在大自然中的時間對你的身體健康、心理健康和壽命實際上有非常積極的影響。因此,你知道,這是從中得到的一件好事。但我們是否仍然在給這些事情留有時間呢?還是說我們只是在回到舊的生活方式?
另外一件有趣的事情是,擁有一個超越自我的目標對你的心理健康是非常重要的,特別是,但這也會帶來連鎖反應。所以,你知道,你可以說,我做我的播客,我熱愛做我的播客,並且我能遇到有趣的人。然後,我把這些知識分享給他人。這很多仍然與自我滿足有關。因此,擁有一些不一定為你做任何事情,但卻給你生活帶來目的的事情是非常重要的。那可能是什麼呢?那可以是什麼?那可以是志願服務。對我來說,比如說,我在Instagram上提供大量免費資訊,而不是為了找工作或類似的事情。這可能是,當我說志願服務,聽起來相當大,但也可以是詢問你年長的鄰居是否需要你幫他們買菜,當你去超市的時候。也可以是打電話給朋友,確認他們是否還好。僅僅是一些讓你覺得生活值得活下去的事情,但不一定能夠賺到錢或直接改善你的生活。
我跟很多治療師談過,他們提到我們不想感受到的兩種情緒:一是感覺自己不同,二是感覺自己不夠好。我透過部落的角度思考這個問題。如果我感覺到自己跟大家不一樣,就有可能被部落踢出去。如果我覺得自己不夠好,那麼我同樣有可能被部落踢出來,因為我對部落沒有價值。
至於你剛才提到的服務他人的部分,這是否又是一種史前的慾望,想要感覺自己在為部落的共同利益添增價值,對部落有所用處?這種本能來自哪裡呢?
我喜歡你所做的,這正是我所說的——在我不確定答案的時候,我會回到進化的角度。我總是這樣做。對,我喜歡這樣。我想我之前其實沒有這樣精確地思考過,但我覺得這是正確的。部落,遺憾地說,是無法承擔“死重”的。如果你不夠好,如果你受傷了,無法移動,年紀大了,沒有貢獻,那麼你可能就會被撇下。
還有一個非常有趣的研究領域叫做神經美學或神經藝術,這是關於在日常生活中進行某種創意活動的。很多研究顯示,如果你每週不做一些創意活動,比如跳舞、音樂、繪畫、素描、去看戲或讀小說,這太廣泛了,甚至大自然的時間也包含在內。因為大自然是我們所有人喜愛的調色板,你可能對藝術或音樂有不同的口味,但所有人類都愛大自然,因為我們一直在那種美中生活。因此,它對你的心理健康、身體健康和長壽的影響都是巨大的。
但就像我每個早晨,今天早上我其實想到這一點,因為我想提到這件事,昨晚我在做飯的時候剛好擦了檸檬。今早我去冰箱拿牛奶的時候,嗅到了檸檬的香氣,於是我想這實在太美好了。他們說,如果你在床頭放上一束鮮花,香氣芬芳,而那是你早晨第一個聞到的味道,然後再看看那美麗的花朵。如果你家裡有美的物品,早上聽到鳥叫,這一切都是神經美學,過著一種對你的大腦進行美學上的愉悅的生活,這對你的健康有好處。
為什麼?我們應該回到進化的角度嗎?請,這是我最喜歡做的事情。我認為這跟安全感有關。這意味著如果你能夠用你的精神資源來欣賞美,那肯定代表著你是安全的,代表著你不僅僅是在努力生存。因此,實際上,我們確實欣賞美。看到、聞到、聽到、品嚐美好的事物,會讓我們感覺更好。但這一切也只有在我們能夠享有這種奢侈時才可能實現。
這些也可能是非常小的事情。但是這一切向你的大腦發出的信號是我很安全,因為我有時間去讀一本小說,或者我有時間把音樂開到最大在客廳裡跳舞。透過「一起啟動的神經通路會相互連結」這個框架,我也想到,每次我看到樹,我都是安全的。樹是否有安全的聯繫?你知道我為什麼這樣說嗎?每次我到大自然中,我的生理和心理都是安全的。
所以現在是否因為有這種神經聯結,這些通路已經連結在一起了?如果我再次把自己放在那種情境中,這會向我的身體發出我是安全的信號。這就是神經可塑性,這代表著不斷重覆這個訊息,告訴自己每次我在樹旁,我都是安全的,我覺得安全。這不會對每個人都一樣。
我想像著,當我們生活在洞穴的時候,我們自然會做一些像是晚上仰望星空、在火堆旁跳舞或做洞穴畫的事情。因此,這些都深植於我們的心理中。你知道,他們會比我們更為裝飾自己。因此,對美的欣賞一直存在,不僅僅來自大自然,也來自一些儀式和典禮。
最後,我得出的結論是,這場靈性危機和潛在的革命所需的一切,從我們存在以來就一直在這個世界上。對我而言,這十分美好,因為這並不是說我們必須做一些從未想過的瘋狂新事物。我的看法是,我們知道世代創傷和跨世代創傷以及表觀遺傳學,還有這些負面事物如何代代相傳。但是,還有很多美麗和智慧是存在的,我們可以接觸到。我們根本不需要重新發明輪子。我們只需要回到平靜時候所做的事情。
這很有趣,但在我們生活的世界裡並不容易做到,因為我們在城市裡的這四面白牆中建立了一種社會生活。我們比以往任何時候都更加孤獨。我們透過玻璃螢幕點外賣。我們使用色情作為親密和聯繫的替代品。我們用社交網絡代替社交互動。網際網路的連接減少了真實聯繫。看起來你似乎必須徹底重新設計社會。
但你可以從自己開始。我完全同意你剛才所說的那些事情是大多數人的生活方式,但我不是這樣生活的。
你怎麼生活,醫生?
我積極地嘗試儘量多待在自然中,家裡周圍有很多植物和花卉。
對於我的族群成員我非常謹慎,因此我的人際關係是積極的、有意義的、深刻的、靈性的。
我不使用色情或交友應用程式。
我只是查看你的清單。
你對色情對大腦的影響有何看法?
大腦中最基本的兩種驅動力是性和食物,因此它的潛在影響是巨大的。
我同意你所說的,色情越來越多地在人與人之間造成了巨大的脫節,這實在令人難過。
那種脫節是什麼?
我認為,色情扭曲了對女性應該成為或可以成為的理想形象。
如果我將我從朋友那裡聽到的關於交友應用程式的事情與此相結合,人們感到可以對待他人的方式實際上真的變了很多。
我認為這在疫情期間加速了,因此對於你的行為和對他人的評論後果缺乏同理心。
我認為色情助長了這一點,因為它改變了男人對女性的看法。
我認為對女性的影響在於,妳必須看起來像什麼、需要多少整形手術、以及在親密關係中需要做好什麼準備。
我最大的問題是,即使在沒有親密關係的情況下,對女性的期待是什麼。
當它變成一種交易時,當規則改變了,再次,我現在聽到的非常普遍的就是,我們已經約會三、四或五次,不管是什麼樣的情況,這就意味著要進入下一個層次。
所以我認為要回到擁有真正尊重的關係,對他人充滿同理心,關心生命中那些可能比你更孤單的人。
我完全不會把手機帶進我的臥室,但當我說限制使用螢幕時間時,這是一個困難的問題,因為我們都使用螢幕工作和與朋友溝通。
有研究顯示,即使是在線與朋友溝通的時間與面對面交流相比,對社交的舒適度、同理心等都有各種影響。
這對青少年來說,甚至會對身體變形有很大的影響。
所以,其實花相當多的時間上線也沒問題,只要你同時也花足夠的時間與人面對面交流。
你提到的其中一件事是限制誰在你的圈子裡。這為什麼重要?從神經學的角度來看,為什麼避免和某些人交往而選擇和其他人多花時間在一起對我們的健康、心態和結果以及神經可塑性很重要?
如果我們稍微連結一下你谷歌的問題,即「壓力是會傳染的」,那麼你可以進一步探討的另一條路是社交傳染。
有統計數據顯示,在你的社交群體中,如果有人離婚了,你在接下來的一年中離婚的可能性會更高。
如果你社交群體中的某人超重,你變得超重的可能性也會更高。
現在,我絕對不是說不要和某人做朋友,因為他們離婚了或是變胖了,但我談論的更多是態度的方面。
那就是你如何對待他人,你有多友善,你有多大方,你有多開放地進行關於直覺或靈性的對話。
基本上,你會遇到與你處於相似心理水平的人,因此我們一直在努力改善自己,希望如此,你會想和那些同樣在成長、願意接受挑戰、在學習、對探索靈性有興趣、關心自己和他人心理健康的人在一起。
因此,這真的是建立這種信任圈子,知道你有支持,但同樣的重要的是,如果你做了一些真的不合適的事情,會有某人告訴你。
你提到的神經可塑性這個詞到底是什麼?它為什麼重要?我想從你之前的工作來看,你在這個主題上在職業生涯中有過某種頓悟。
你意識到,大多數人甚至認為這不是一回事,他們認為一旦長大,自己就固定了,不會改變,但聽起來在你職業生涯中的某個時刻,似乎有頓悟讓你意識到神經可塑性的重大意義和可能性。
嗯,我們必須從這裡開始說明:當我在醫學院和攻讀神經科學博士學位時,我們不知道神經可塑性。
因此,我們絕對認為,當你身體上不再成長時,你大腦中的一切在接下來的人生中都是固定的,你無法改變自己的智力,你不能學會以不同的方式管理情緒,你學習新事物會變得更加困難。
我們現在知道的是,直到我們大約25歲,腦部是持續地生長和改變的。
天哪,我錯過了。不,你沒有,你沒有錯過。我31歲,我知道我看起來24歲,但你沒有錯過。所以從25到65歲,甚至我會說超過這個年齡,如果你不進行任何改變你的大腦的事情,它將趨向於平穩。
所以,你知道,如果你在一份工作中,每天做同樣的事情,且你對此還算不錯,你可以這樣過一輩子,對某些人來說這也很好。
但如果你做一些足夠強烈的事情,迫使你的大腦改變,那麼你基本上可以學習許多新事物,還能獲得我們所謂的大腦整體受益。
比如說,你決定學習一種新的語言。也許你會學習葡萄牙語或法語。
你和她說過話嗎?你和她說過嗎?
這感覺很奇怪,感覺像是,有人跟你說了什麼,讓你覺得他們真的在你背後談過話,因為那是這麼切中要害。
不,我實際上和她達成了一個協議,今年年底之前學會葡萄牙語,現在贏得九月份。我知道六個單詞。所以這讓我覺得有點親切。我們來談談別的事情。
這真是太好了。所以你其實有理由去學一兩種語言。如果你這樣做,你的腦袋不僅能夠說法語或葡萄牙語獲益,還會改善你的執行功能。
這些是大腦的最高功能。像是更好地調節情緒、解決複雜問題、靈活思考、創造性思考、克服任何意識或潛意識的偏見等。
這些都是從學習語言或樂器這樣的活動中獲得的巨大利益。
也可以是一些小事,比如旅行、與生活經歷不同的人互動、烹飪新菜式、換一條不同的上班路、閱讀與平時閱讀的報紙或雜誌截然不同的內容。
做播客?
嗯,你每天都在做這個。
對,正是如此。
是的。所以這並沒有促進你大腦的神經可塑性,儘管你在認識不同的人。
是的,你在認識不同的人,學習新事物。但這可能不足以我們所說的足夠集中注意力,來實際改變你大腦中的通路。
所以進行這些對話並不意味著在擴展我的……從你所學的事實來說,是的,但你實際上在尋找一個人、進行一些研究、見面、與他們交談、提出正確問題的過程。
對你來說這是一條非常自然的道路。因此,你越來越擅長,但這並不是你大腦中的一個重大變化。
那麼……嗯,好吧。當人們聽到神經可塑性時,我第一次聽到這個概念時,真的是一個啟示,讓我們知道我們可以做一些事情來改變我們的大腦。
人們通常期望從神經可塑性中獲得什麼?他們想要在其他方面成為不同的人。
他們想要新的習慣、新的思維方式,想要停止在某些情況下成為負面思考者或過度思考者。
如果我想停止成為一個過度思考者或負面思考者,或如果我想要改變某些習慣,我們都會有那些,我在我的生活中也是這樣,我感覺現在的我就是這樣。
是的,比如拖延。
拖延有時會出現。我只是這麼說,因為我在學習。對,你和誰說過?不,我不會拖延太多,因為我最近真的沒有選擇。
我在某些事情上會拖延。我想我們都會有這樣的情況,是的,是的,我們都會。
不,我真的很高興你把這一點帶入到抽象的層面,因為顯然我使用語言的比喻是一個很好的方法,幫助人們理解你……
你學習一些新東西,這在你大腦中建立了那條通路,改變你的大腦,還有其他益處。
但人們真正想要的是改變那些對他們生活不利的習慣和行為。
是的。
不論是……
缺乏動機。
是的,缺乏動機,過度思考,負面思考,失去冷靜,感覺非常困頓,取悅他人,很多很多事情。
情緒、反應和反應性。
所以,這一過程是基於神經可塑性的,即大腦發生的生理學,那就是提高認知。
假設你又因類似的原因結束了一段關係,然後無論之前發生了什麼。
那麼你會到達一個點,你會說,好吧,上次我並沒有真正處理這件事情,而是直接進入了下一段關係。
現在我開始看到有一個模式。我想我需要做一些不同的事情。
第一步是找到這個模式。
第一步佔整個過程的50%。
因此,一旦你知道,好吧,這就是我認為、我相信或我所做的事情,這導致我得到了我不想要的結果。
那就是一場戰鬥的一半。
所以一旦你做到這一點,你不會立刻開始改變任何事情。
下一階段稱為集中注意力。
所以你在你的生活中、工作中、個人生活中,像是運動,如果你參加運動的話,與不同類型的人以及你過去的經歷中,看看能找到什麼。
我曾在哪些時候這樣做過?是什麼觸發我這樣做的因素,或者是什麼驅使我這樣做?
讓我舉個例子,這樣我們可以通過這個例子來一步一步理解。
我有一位朋友反覆和已婚或有伴侶的人約會。
結果都是她心碎,就像你預期的那樣。
但她陷入了這種螺旋中。
第一步是意識到這個模式。
你正在約會的對象是這些人,出於某種原因,你……
在這種情況下,是顯而易見的。
如果你和已經有伴侶的人建立關係,你是知道的。
我想深入探討的是她對自己有什麼樣的看法,讓她認為這是可以的。
而我想像中,一定存在著一種自我價值感的問題,這是受到挑戰的,也許她的童年中有造成這一點的因素。
但如果你認為你不值得擁有一個屬於自己的人的話,你才會這樣做。
所以這就是我會和這樣的人進行的對話。
我可能會問她,例如,你在決定再次這樣做的時候,會在心中想些什麼?
她會說一些她意識到的想法。
我想深入了解的是她對自己有什麼樣的看法,讓她認為那是合理的。
因此,提升自我意識的一個重要部分就是深入到思考之下,找到那個信念。
接下來的步驟是,如果她有這方面的歷史,或許可以透過寫日記來認識自己,記錄下來,例如這次我和某個已經與他人有關係的人約會。這次我與一位已婚男士有了曖昧。那時的決策過程是怎樣的?你從何時開始同意進入這種關係的?結果又是什麼?因此,真正的關注點在於將那個決策和後果結合在一起。我常常說,你基本上是你一生中所做每個決定的總和,那就是你自己。因此,一旦更理解和關注導致這種情況的原因和過程,下一步就是有意識地實踐。
首個挑戰將是在她下次遇到一位不自由的男性時,她可能還無法對他說不。她或許需要再犯一次錯誤,但這一次她將帶著現在擁有的所有知識去面對這個問題,看到事情的真相。或者這一次她會對那位男性說不。因此,下一步是有意識的練習,這表示你要對自己說,好的,我過去是這樣行事的,現在的我希望成為一個會對每位已婚男性說不的人,或者取代每一個負面思維以正面思維的人,無論你正在努力的事情是什麼。接著你要尋找場景來練習這種新行為。一開始會很困難,因為你可能從小就建立了一條固定的路徑,腦袋是個非常耗能的器官,它總是試圖走最省力的路徑。
假設我是個多思考的人,對吧?你在問我這些問題,而我腦海中有個聲音在說,史蒂芬為什麼要這樣問我?他想要達到什麼目的?他是在設計圈套嗎?我會嘗試讓腦海中的聲音沈默,並告訴自己,在這一次與史蒂芬的播客中,我要專注於他。我會把他的問題當作它們本來的樣子來看待,並從我的專業領域發言。我不會擔心腦海中那些可能出現的其他事情。假設這一次我能做到50%的時間,然後下周去錄另一集播客時我能做到75%的時間,依此類推。最後,我所建立的新路徑將會比我之前的路徑更強大。每次參加播客時,我都會完全專注,並在結束時達到最佳狀態。那就是現在的我。
所以,這些行為是我們不斷重複的。讓我們回到這三個步驟的開始。第一步是意識到我們生活中的模式。第二步是非常清楚地認識到這種模式的痛苦或後果。第三步就像是為我們想要成為的人和我們的目標設定一個意圖,然後儘可能多地去實踐。這是前四個步驟。這不是一個步驟,但第四個因素是責任。因為大多數人如果放任自流,當過程在第三步時感到太困難就會放棄。是的,經過多年的練習和寫日記,我變得更擅長於讓自己負責。對於大多數人來說,必須有一些外部的因素,可能是一位朋友。我很欣賞行動板的原因之一是,面前有一個非常具體的東西,上面有你今年所希望達成的目標的圖片,你或你的朋友和家人可以在年末清楚地看到你是否達成了這些目標。当然,你也可以有一位專業人士,例如你的語言老師,來幫你負責。
我們得把這個剪掉,因為你真的很強勢,你有自己的 agenda。我之前聽到你提到當嘗試建立一條新路徑時,假如存在從童年時期發展出的非常牢固的舊路徑,那會變得日益困難。因此我一直都很雜亂無章。我在一個看起來像是核彈爆炸過的家中長大,裡面簡直一團糟。這種雜亂的習慣有著相當深厚的根基。我的大腦中對於雜亂這種行為的路徑已經相當鞏固。我在這裡更廣泛地思考著創傷,以及創傷在大腦中的表現。當我們在生活中經歷了非常創傷的事件,或者在我朋友的背景下,我們可能學會了自己不配得某個人,或者不值得,或者不夠好,或者與眾不同。這可能是一條非常牢固的路徑。難道不意味著有些行為模式根本就無法改變,幾乎是不可能移動的嗎?我不想說是,但我想說的是,我們已經不再使用“硬連線”這個術語,這意味著它會永遠存在。現在我們談的是“軟連線”,因為神經可塑性。我認識的人經歷過許多創傷。即將在我的播客中出現的例子中,她在自身的工作上做了如此多的努力,作為一名心理學家和占星師,她在幫助其他人學會處理自己的創傷方面達到了非常美好的境界。因此有很多事情可以發生。她顯然是一個非常堅韌的人,使自己獲得了教育。有些人一生都在處理創傷的後果,這支配著他們的生活,這是悲哀的。你可能無法處理你所經歷的每一件事,或所經歷的全部範圍,但我確信,每個人都有很多事情可以去做。
早些時候你談到了代際創傷和表觀遺傳學,正如我們所說的。這兩樣東西是什麼?當我第一次聽到代際創傷時,我覺得這就像是迷信、虛幻的希望,似乎是一種把自己的方式歸咎於祖先的好方法。當我第一次聽到這個概念,即創傷可以從父母或祖父母那裡傳承下來時,我覺得這根本不可能是真的。這是一個相對較新的研究領域。我實際上會把這分為幾部分來解釋。代際創傷,從藝術作品中我們可以看出,與特定時間對某些邊緣群體施加的特定行為有關,例如美洲原住民和奴隸制。在亞洲,也有一些特定的群體以某種方式受到對待。代際創傷的影響是,當一代人經歷了某些事情後,會有心理上的溢出效應,這可能表現為你總是感到孤立、孤獨、邊緣化或被排斥。這是因為整整一代人以某種方式被對待,這對他們有影響。跨代表觀遺傳創傷則是關於一些外部事件實際上改變了基因的表達。我們有基因型和表型。基因型是你的DNA,它是不會改變的,但表型則是哪些部分被開啟或關閉。最著名的例子是大屠殺和荷蘭饑荒,但還有其他例子。距離那時我們已經有幾代人,所以我們可以看到在壓力反應中出現的三代以上的變化。這不一定都是壞事。有時候,人們會更有彈性,因為他們的祖父母或曾祖父母經歷了某些可怕的事情。有時候,人們會變得更焦慮,並且很難確定事情會朝著哪個方向發展。我常常告訴人們,你不是擁有父母出生時的基因,而是擁有父母在受孕時的基因表達。當然,這還包括母親在懷孕的不同階段中的壓力水平。這並不是指責任何人過去的所作所為或他們在懷孕期間感受到的壓力,而是意在提高人們對家庭歷史中如果你有某種特別應激的懷孕經歷,這會對未來有何影響的認識。你可以利用神經可塑性來提高你寶寶表達有助於生活的基因的機會,而不是不知道這些事情。所以,如果你在懷孕的時候經歷了一些特別大的壓力,比如你是一位在懷孕八個月時面臨巨大壓力的女性,這將如何影響寶寶,並且你可能會看到什麼樣的症狀在寶寶身上出現,而這些症狀在其他情況下不會出現呢?好吧,我會給你一個非常具體的答案,然後再回到我們之前談到的東西。想象一下,母親是一名海洛因成癮者,這會影響寶寶,對吧?對,對。因為他們共享同一個血供。是的。所以如果母親很焦慮,並且有高水平的皮質醇,那麼這個皮質醇會通過胎盤進入寶寶的血液中。基於在子宮內的壓力,可能會開啟一部分基因,使得對壓力缺乏彈性或更容易焦慮或情緒障礙。而且已經開始影響,對於這個小寶寶而言,它甚至還沒有出生就開始產生炎症。我知道這聽起來很可怕,我真的不想讓這聽起來像所有的媽媽都必須完全平靜、永遠不感到壓力,因為那根本不是現實。但你知道,在懷孕期間,你能做的每一件事情來管理你的壓力都是有幫助的。但完全理解,如果你的孩子在應該能夠管理自己情緒的年齡出現任何焦慮的症狀,你可以讓他們接觸冥想,和他們一起談論他們的情緒和感受。還有很多很好的書籍和影片可以用來教育孩子們關於這些事情。我總是說知識就是力量,遺憾的是生活中會發生困難的事情。但每次我經歷這樣的事情時,我都會深入探究,尋找可以幫助我克服這一切並變得更好的方法。我在想,當你談論悲傷和大腦時,悲傷和心碎會如何影響大腦。我們在經歷悲傷和心碎時,大腦中會發生什麼。因此,許多人,包括我其中一位最好的朋友,最近正在經歷他失去的關係悲傷,還有另一位朋友失去了他生命中的某位親人。這是一股如此無法掌控的力量,似乎對建議有著強烈的抵抗力。我只是想知道通過你的工作,你是否了解到任何關於大腦中悲傷和心碎的知識。對。我認為最近幾年我們看到許多悲傷的形式,這包括自我感的喪失、通過關係破裂失去某個人以及因死亡失去某人。聽你作為一位關心的旁觀者談到這種可壓倒性的悲傷和對建議的抵抗力,真的很有趣。我堅信,要想從悲傷中癒合,你必須深入到那個洞的底部。無論你怎麼做,這不是任何人能評論的事情。我認為如果你像是把自己重新投入工作或者太過狂歡以逃避,那就不對了。但如果有人需要在情感上某個地方去面對悲傷,他們必須受到支持並被允許這樣做。
然後,也許有時候會輕輕推動一下,例如問你過得怎麼樣?你知道嗎?你是否感覺到一些如療癒、解決、理解或接受的東西?我認為特別在哀悼方面,如果我們自己沒有經歷過某些事情,很難想像情況有多糟糕。即便你可能非常在意。你為什麼會這樣想?你為什麼覺得你必須到達那個洞的最底部?因為我認為我們在情感上是非常逃避的。我覺得這是我之前所談到的那個大問題的一部分——迷失和脫節。我記得在我的第一次婚姻破裂、我正在轉換職業時,我在想,如果我不是精神科醫生,知道我所知道的事情,看到一個人如何可能因為婚姻破裂而進入精神病房。 我想說的是,我不是想說你必須感到非常糟糕。 我想說的是,你必須處理所有情緒,並且你必須稍微順應它。因為如果你試圖掩蓋這些情緒,它將來會回來傷害你。我也看過許多這樣的故事,有些人做了非常偉大的事情,比如寫書處理這些情緒,或把他們所有的關心、愛與注意力傾注到其他人身上,然後最終卻發現他們實際上並沒有處理自己的情緒。因此,當我說深入探索時,我並不一定指的是感到非常糟糕。我是說要充分處理所有情緒,因為這樣你才能真正癒合,並在某個階段向前邁進。這並不意味著你會忘記那個人或發生了什麼。但如果你試圖掩飾,我覺得這是危險的,因為這是一種非常深刻的情感。這是面對你自己有限生命的時刻。
在你的書中,你談到了神經可塑性的機制。神經可塑性有哪些機制,哪些三個因素對大腦的變化影響最大?首先是髓鞘化,任何經常參加運動、重複某種重量訓練的人都會明白,這正是肌肉中發生的事。你知道我之前說過的,你幾乎每天都來這裡,坐著和某個人交談,然後面試他們,並且你非常擅長提出問題。這是你非常擅長的事情,因為你重複這樣的做法,所以這變成了一種超能力。而這意味著在那裡發生的事情就是髓鞘化。因此,髓鞘是一種脂肪物質,覆蓋一些神經通路,這些通路變成了快速通路。現在,我們有些快速通路和慢速通路是出於進化的原因。原因是,如果你把手放進火裡,你迅速將手抽回的反應是一個快速通路。但你的痛覺反應是一個慢速通路,因為如果你因為疼痛而無法行動,當你把手放進火裡的那一刻,你將無法逃脫。
神經可塑性的一個機制是變得更加擅長於你已經擅長的事情,而那是通過髓鞘化實現的。而最常見的事情,是一些你已經頗具才能的事,但如果你有很多時間的話,你可以變得非常擅長,但你可能沒有很多時間,這是通過突觸連接發生的。因此,那是一個聽起來相當艱難的過程,但如果你付出努力,你就可以改變你的大腦。這意味著腦中已經存在的神經元彼此連接,開始形成新的通路。而第三種機制,雖然在成人的大腦中並不常發生,但在海馬體周圍卻會發生,因為我們在生活中確實會建立新的記憶,這在兒童的大腦中是相當常見的,稱為神經生成。那是一些漂浮在大腦中的小胚胎神經細胞實際上變成了完全形成的神經細胞——神經元,並且通過突觸連接互相連接,或許還會被髓鞘化。這裡有一個涉及到成為成人細胞的生長因子,叫做BDNF,或腦源性神經營養因子,”營養”意味著生長。因此,神經營養就是神經元的生長。對此貢獻最大的因素是有氧運動和食用深色食物。是的,深色食物?
是的。讓我先說明一下運動的部分,因為這是我有趣的事實之一,經常進行有氧運動的話,腦中這些細胞的周轉約為13%到14%。所以這是指它們死亡的數量和速度?
不,是說它們從胚胎細胞變成成熟細胞的速度。
哦,明白了。
是的。
所以,因為我們希望神經生成發生。
好。如果你已有一段時間沒有運動,然後開始運動,細胞周轉的速度就會達到30%。這意味著在一段時間的不活動之後,隨著新的有氧運動,周轉速度會增加。這是我成為沙發土豆的藉口,當他們再次開始運動時。
哦,你在逗我嗎?
好吧。所以這將加速你建立這些連結的速度。
是的。讓胚胎細胞增長成新細胞,然後與現有細胞連接。
我想確保我對這一點非常清楚。因此,如果我試圖學習一種不同的語言,那麼做運動會對……
哦,幫助你學習和記住記憶。是的。
所以簡單來說,如果我做有氧運動,我的神經可塑性加速能力會增加。
是的。那如果不是有氧運動呢?如果我只是在舉重呢?
其他類型的運動對大腦也有益處,但舉重對神經生成的影響並不大。
好吧。這與語言無關,但這是另一個身心並用的例子。有關於兩組舉重者的實驗。你會喜歡這個實驗的。
那是一個很大的讚美。非常感謝你。
你認為我是舉重運動員。
你認為我自我認同為舉重運動員。你看著我,想著舉重運動員。
完全是。
非常感謝你。
不過這次是用手指和肘部的重物,所以在這個實驗中,也許不該說是光鮮亮麗。
好吧。
所以有一組人舉起了手指或肘部的重物。
我想這是一個為期兩週的研究,他們顯示出對於那些重物,目標肌肉群的肌肉量大約增加了40%。
他們的對照組則僅僅想像舉重兩週。
他們在兩週內沒有舉起任何重物。
他們只是坐著,想像自己正在舉重,結果肌肉量增加了13%。
有趣。
所以我們可以告訴大腦去增生肌肉。
你是不是一直在秘密地這麼做?
不過,我可以選擇這樣做。
我一直在健身房鍛鍊。
如果我可以坐在那裡看足球,告訴自己我正在舉重,那就簡單多了。
嗯,我不認為你可以只看足球。我想整個想像、意圖和注意力的過程是非常重要的部分。
我指的是,這又再次體現了我們思想的力量,對吧?
如果我們的思想可以告訴大腦增長肌肉。
這件事有被廣泛接受嗎?
我驚訝的是,竟然沒有私人教練把你單獨安排在空房間裡,然後說:
嗯,想想那些運動員,他們在訓練中使用想像。
當然,他們會做運動和練習,但這在運動中被廣泛使用。
有趣。
顯然我不會回家後開始想像自己鍛鍊。但這再次提醒我,思考與我目標一致的正面事物是多麼重要。
對啊。那麼,想像自己更有肌肉或更年輕,在搭配著吃深色食物和獲得足夠的睡眠方面,有什麼壞處呢?
你知道,這就像是一個整體的一部分。
你想知道該吃什麼以達到那個效果嗎?
請問,什麼是深色食物?
基本上,從基本層面來說,我們希望人們擁有健康均衡的飲食,主要是以植物為基礎。但如果你可以選擇更深色的食物,這種食物的皮膚中具有更高水平的抗氧化劑,叫做花青素。
而且它們對神經新生也有貢獻。
所以這基本上是吃黑豆而不是白豆,或者吃藍莓而不是草莓,吃黑巧克力而不是牛奶巧克力,吃紫色芽菜而不是綠色花椰菜。
好的品質咖啡也算在內。
對。所以,您知道,我嘗試改變我吃的東西,但也總是選擇我能選擇的更深色選項。
好吧。還有什麼需要知道的關於神經可塑性過程的事情嗎?
所以從我到目前為止了解到的,它在於理解我們大腦中存在的模式,理解它們的後果。
重複是建立新通路的關鍵。
還有其他我需要特別注意的地方嗎?因為我真的想增長我的大腦,改變我的大腦。
對。所以責任感是我們討論過的,但還有創造身體條件讓你的大腦能夠進行所有這些事情。
所以,您知道,這有點重複,但每晚大約睡八個小時,擁有規律的睡眠和清醒時間似乎有額外的好處。
我們不知道為什麼。所以在一小時內,晚上10點到11點之間去睡覺,隨時醒來。
不久坐著。所以,積極的身體活動並不一定意味著你必須在健身房拼命。
老實說,就神經可塑性而言,你不希望進行過多高強度的運動,因為它會使你的皮質醇水平升高。
所以進行一些輕鬆的運動會更好,每週食用30種不同的植物食品,並盡可能地變換顏色。
您知道,管理壓力,不論是通過冥想,還是簡單地去除壓力的來源。
如果你正在做所有這些,並保持水分,如果你想在這個遊戲的第二個級別中玩,你可以開始進行限時飲食。
所以只在中午12點到晚上8點之間進食,但你可以選擇早上8點到晚上8點。
這種禁食對你的大腦也非常有益,但只有在基礎條件正確的情況下。
如果你沒有做好,那將沒有幫助。
禁食,間歇性禁食對大腦有什麼好處?
好吧,這有助於調節你的血糖水平。
所以,您知道,血糖水平飆升對你的身體或大腦都是不好的。
而且禁食和卡路里限制確實有大腦健康和壽命的好處,但您知道,只有在你的基礎條件是正確的情況下。
您知道,某個壓力很大或飲食不良或睡眠不足的人不會從限時進食或間歇性禁食中受益。
因為這對你的身體來說是一種壓力,但如果基礎條件良好,這是一種身體可以承受並用來建立韌性的壓力。
而對於神經可塑性來說,我們需要接受重大的認知挑戰,這些挑戰能打破現有的通路。
所以我想學習打碟。我已經學了大約12個月。
對我來說,這是個重大認知挑戰。
對,這很好。
這是會在我大腦中建立新通路的事情。
絕對是。
有人只是想提高自尊心和自信。
大腦告訴我們關於這個過程的什麼?
是否再次回到了我們所談的意識、理解感受及後果,以及設定目標、重複與責任感上?
最終會達到那裡。
但其實這裡有一個小小的啟動,這在增強自信和自尊方面非常有幫助,通常會與缺乏自信的感受有關聯的特定反復出現的負面想法。因此,如果你能夠識別出這些想法,並創造出一個與之相對的正面肯定語,或者一些能夠抵消它的東西,那將是一個很好的開始。我的短語本來是:“它必須完美,但它不會完美。”我去年的時候是無法這麼說的,但現在我可能會說:“它將比完美更好,它將是驚人的,我知道。”但為了讓自己達到這一點,我可以說:“它不必是完美的,但它會很棒。”或者我可以說:“也許它會是完美的。”有時我問自己的一個問題是:“這裡可能發生的最佳結果是什麼?”所以這就是改變你內心對你所想事物的語言。因此這基本上是元認知,這是你能夠理解自己的思維方式,然後強烈逆轉這種敘述,即使這聽起來不完全真的情況下,不斷重複這些話,直到你開始削弱那條舊的思維路徑。
我們所對自己和他人所說的語言真的重要嗎?是的,真的很重要。我們怎麼知道這很重要呢?這就是神經可塑性。如果你在心中或大聲重複某件事,那麼如果這件事比其他陳述重複得更多,那就是你大腦會相信的話。所以我們能有效地通過不斷對自己說其他話來欺騙我們的腦袋。因為在個人成長社群中,有整個運動,這些運動說的是你只需照鏡子,告訴自己:“我很美,我很有吸引力,大家都會喜歡我,我會變得富有。”而我發現自己很難接受這種說法。因為我知道我是在自欺欺人。在我的潛意識中,我知道如果我說那些話,我並不是在說我自己,而是在談論那些非常非常遙遠的事情,我只是認為我的大腦足夠聰明知道我在自欺欺人。對,我認為這其中有一點現實。你所說的那些特定的話非常膚淺。這些並不是人們需要對自己說的事情。我發現,我從路易斯的播客中學到,當他有時會對自己說:“我很安全,我很安全,我很好。”事實上,有時候對自己說一句“我很安全”,這才是我需要聽的,而不是“我很美,我很驚人。”這確實感覺上,A,這是每個人可能想說的事情。這並沒有解決根本問題,是不是?
是的,它沒有解決。而且我會變得富有。我是說,這是最糟糕的,因為你實際上必須做一些事情來實現這一點。你知道,你不能只是這樣說。因此,我認為找到那些你需要對自己說,而與社會期望或家庭期望無關的事情,或是社交群體,大家在做的事情,就像你真正想了解的自己,這將使你能夠走出現實世界,去做你需要做的事情,以獲得你想要的其他東西。你說,你不能只是說,它,你必須走出去做。
如今,當人們聽到“顯化”這個詞時,它通常與僅僅說或想某些事情高度相關,而與實際去做它的關聯較少。因此,很多人聽到有人談論顯化時會關掉,因為它聽起來有點神秘,把它放在願景板上就可以實現。實際上,我認為我已經說過這幾次,但我不會說這是一場爭論,而是一種分歧,最終我與對話的人幾乎是在紐約市的出租車上,那個人就這樣下了車走了。我很多年前約會時,女孩告訴我,她說,你可以把任何東西顯化到你的生活中,你只需想一下,它就會發生。所以我告訴她,我說,你認為可以僅僅想著成為百萬富翁然後它就會發生。她說,對,我說,所以你甚至不必做所有的事情。她說,不,你只需要想一下宇宙就會把它吸引進你的生活中。
你相信顯化嗎?如果相信,那麼什麼樣的顯化,這在神經科學上是如何支持的?所以我根據你的大腦相信顯化,因此你的思維、信念和行為。所以在我稱我的書《源頭》的時候,我說你的大腦是你能夠吸引你生活中所有想要的東西的源頭。所以我在一個夏天坐下來,研究了吸引力法則,並看看我是否能通過認知科學,即心理學和神經科學來解釋它們,我可以。因此我就想,哦,我找到了些什麼。對我來說,第一步是理解這絕對與你思考的方式有關,但它並不是神奇地在大氣中吸引什麼東西,而是與你根據自己的思維過程所作的改變有關。我相信願景板,但我稱它們為行動板,因為我認為它們是我想要的東西的代表,但我仍然必須走出去讓這些事情發生。我認為相信是你的大腦在讓這些事情發生,而不是你不真正知道的某種外部力量,這樣會更具賦權感。因此,我如何將某樣東西顯化到我的生活中?假設我想顯化一段美好的關係。
我處於一段美好的關係中,但假如我單身並想要吸引理想伴侶,我該如何運用大腦作為來源來實現這一點呢?是的,針對這一點,我認為最好的方法是列出你希望伴侶具備的特質。然而,你必須確保自己具備清單上的所有特質。所以如果我想要一個金髮的伴侶,那我就得染髮。開玩笑的,我懂你的意思。你是在談論基本的品質和價值觀,然後確保自己也能代表這些品質和價值觀。
我從未聽過人這樣說,但這真的很重要,因為我知道很多人會列出一個他們自己無法符合的基本價值觀的清單。他們可能希望伴侶守紀律、關心健康、誠實。如果他們問自己是否具備這些特質,可能會發現自己無法做到。公平地說,我的伴侶在許多方面、幾乎所有方面都比我出色。我可能在那個清單上也會失敗。這為什麼重要呢?
我認為你經常會聽到很多人說,「這是我真的想要的某種特質。」但你卻不會聽到人們說,「我真的在努力做自己,這是我相信我能提供的。」從心理學的角度來看,你會在你當前的心理發展水平上遇見人,但同時在某種意義上,你也會在你所受的心理創傷層面上遇到人。因此,要與一個非常優秀的人保持平衡的關係,你必須在這段關係中帶來一些東西。我的意思是,沒有人會選擇和一個在生活中毫無吸引力的人交往,尤其是對方非常優秀。
但那些吸引人的人卻偏偏想要優秀的人,這就是問題所在,對吧?這是事實,對吧?
我想是的。
你是否害怕這樣說?當我生活中最糟糕、最失落的時候,我吸引到了同樣失落的人,但我卻想要優秀的人,卻從未能得到他們。
是的,但我感覺對你來說,這是你知道自己可以成為一個卓越人過程中的一部分。
我相信我能做到。
是的,正是如此。因此,當你做了讓自己脫離那種失落狀態的工作後,你吸引到了優秀的人。
阿門。這真是太有趣了。所以確保你清單上的那些特質落實到自己身上,因為我們會提升到我們的價值水平,同時也會因為我們的創傷而下滑到某個程度。
是的,我喜歡你這麼說的方式,還有你知道,在一段關係中你所能提供的價值與你想要的東西同樣重要。而且,我不知道,作為社會,我們似乎並不這樣思考。
其實在我的日記裡有一段話,我寫道,專注於自己想要東西的人通常不會得到他們想要的。專注於自己能提供的東西的人通常會得到他們想要的。
這太神奇了。這基本上是同樣的事情。
是的,我覺得她只是從你那裡學來的。她在模仿你。
不,這確實寫在我的日記中。我曾經在Instagram上發過一個故事,這對我來說只是商業上的一種觀察。當你雇用人的時候,那些總是專注於自己能否加薪的人通常不會得到加薪,而那些專注於自己能提供什麼的人。
是的。
他們是你會給予晉升和加薪的人,因為他們專注於最重要的事情,我認為,這不僅僅是短期的,而是通常來說,隨著時間的推移,生活終究會大致給予你應得的東西,對大多數人來說,並非總是如此。
是的。
因為總會有人會說,“那你怎麼解釋我呢?”因為我提出了這一例外,但總的來說,這是我觀察到的,我見過有人利用這個系統。我見過一些人能夠在他們的才華或價值之上前進得更遠,但是生活有一種神奇的方式,會把我們帶回到我們價值的水平。而你在關係中提到過,生活會讓你掉到你創傷的深度,或提升到你價值的高度。因此,真的,如果你想找到一種持久的方式來獲得你想要的東西,那就是努力於你能為他人提供什麼。
是的。
而當你講述這些時,我突然想到,如果我不斷地在想,“哦,我想要,我想要這個加薪。我想要那位男士。”那必然是在身體中產生皮質醇的狀態。但如果相反,我在想“我能為史蒂文做些什麼?我有這麼多愛要給予”,那就會產生催產素,而這樣的狀態誰會更吸引人呢?
有趣。
哦,這真是太對了。我想和你談談最近文化中出現的一個話題:神經多樣性,這是一個大話題,自閉症、注意力缺陷過動症,這麼多,我有一位媽媽前幾天給我發了一條語音郵件。她的孩子剛被診斷為自閉症,她非常掙扎,想要理解這意味著什麼,以及這是遺傳的嗎?我的播客上有很多嘉賓談到了ADHD診斷上升的問題。我們的生活方式是否在造成這一現象呢?從神經科學的理解來看,什麼是神經多樣性?造成它的原因是什麼,治療它則又是什麼?
是的。
這部分將更多地來自我作為精神科醫生的經驗,當我曾經與兒童進行一些工作時也是如此。所以神經多樣性基本上是指任何不屬於典型大腦類別的東西。因此,這包括那些像是閱讀障礙症、計算障礙、ADD、ADHD和自閉症等情況,只要它們在光譜的範疇內。我認為這很多與更好的診斷有關。所以我並不是說這些問題並不存在,但我認為我們現在對它們的診斷能力也在提高。
所以舉個例子,當我主要和有注意力缺陷過動障礙的小男孩們一起工作時,第一次見到他們並且進行完整的家庭史調查時,通常會發現缺席的父親,這位父親往往有過幾段不同的關係,並且無法穩定地工作。你會想,嗯,他可能有這個問題,但沒有被診斷出來。所以這其中確實有這樣的成分。我認為這是一種對不斷快速變化的世界的適應,這個世界上總是啟用著如此多的技術。有些人會說,自閉症在某種程度上就像是一種進化,幫助我們跟上世界變化的步伐。因此,我們不一定知道它是否在增加。我的看法是,確實是有增加,但部分是自然增長,部分是因為我們的診斷能力更強了。
好吧,我有時也在想,像是閱讀障礙這樣的問題,是否人類一直都有某種程度的閱讀障礙,但在我們生活的這個世界中更加明顯,也是個挑戰。想想教育系統和寫作,這些都是相對較新的構造。
是的,確實如此。而這與神經多樣性無關,而是與性別認同和性取向之類的事物有關。在我與原住民智慧的研究中,我發現這些事情早已被理解。那時候每個人都有自己的位置,社會上對他們角色的理解,有時甚至是一種被提升的角色。
因此,現在我們在掙扎的事情,比如你的孩子想成為什麼性別,以及如果他們是同性戀該過什麼樣的生活,這真的很有趣,顯然這些古老文化處理這些事情時毫無問題。
你播客的第二季將專注於你所學到的一些工作。
是的。
如果你只能告訴我幾件你認為對我生活最有重要影響的有趣事物,而你不能提到學習葡萄牙語,你會告訴我什麼?
一個強烈出現的主題與創造力有關,這也提到過。事實上,像哼唱和吟唱這樣的事情實際上是非常有益的。這些顯然存在了很久,我們不太知道人們最初為什麼這樣做。但在表達創造力和使神經系統平靜方面,這似乎是從阿育吠陀以及第一批美國人中傳出來的一件事。
詹姆斯·內斯特這麼告訴我的。
他這麼說?
哼唱對你的健康和免疫系統很好,這是他說的。
是的。
就是透過鼻子。有不同的,你知道的,不同的類型。甚至可以這樣做……
繼續。
我可以看見你在迴避這個。
那會在預告片裡。
但還有那種在喉嚨後部哼唱,還有在嘴唇之間哼唱。所以,這真是基本的東西。我是說,你可以在地鐵上這樣做,你知道的,你可以做。
那會放進預告片裡。
不會的。
為什麼這會有幫助?
這對我們為什麼有幫助?
我其實不太知道答案。我只是在思考,什麼是我們能從原住民智慧中得到,並能幫助我們現在的東西。然而,我想這可能與調節你的副交感神經系統有關。
好吧,這確實是他所說的。
對於老化的一般觀點,壽命和老化。你在書中談到的一個非常有趣的事情是有關心理預備和老化的心理預備的概念。心理預備是老化心態對我們身體的影響。我們對老化的想法如何影響我們的身體能力。我從中解讀到的是,我們對老化的想法對我們的衰老有影響。
是的。
所以其實有一項非常迷人的研究。我最喜歡談論的一個研究是關於三組八旬老人。
八旬老人是什麼?
就是80多歲的人。
好吧。
一組是對照組。因此,他們就像正常人一樣過了一周。另一組在每個有機會的時候都要回憶自己60多歲的時候。還有一組實際上是被帶到改建過的他們的家中,這些家看起來像他們20年前的樣子。他們還拿到了20年前的報紙,還有那時候他們在那個房子裡的照片。當他們到達時,其中的事情之一是,他們有點像,“好吧,誰來把我們的行李抬到臥室?”而他們被告知,“不,你們現在是60歲了。你們自己抬行李。”所以從他們到達的瞬間開始,這些小老太太和先生們必須自己抬行李。
一周後,那組人的身高提高了,因為他們的姿勢改善了。他們的肌肉骨骼協調比一周前更好了。給那些不認識他們的人看的前後照片,那些在照片中的人在一周後被評價為更年輕,而來到那裡的照片則被評價為年長。回憶組也有一些改善,但沒有像那個生活在60年代的人那麼多。
所以有三組,回憶自己生活的、回憶的和完全什麼都不做的。
哇,這真清楚表明了我們對自己的看法的影響,以及那一切對我們生理上的後果。
你也提到過這一點,你的眼睛會去——是不是激光眼睛手術?
不,不是,就是……
人們告訴你你需要眼鏡?
好吧,我的眼科醫生告訴我的。
所以他是印度裔,和我年齡相仿。他說:“哦,我想你下年可能需要閱讀眼鏡。”
我當時心想,不,我不想要讀書眼鏡。這讓你看起來真的很老。他回答說,是啊,我知道,我們兩個看起來都比實際年齡年輕,但你知道的,你的眼睛會像其他任何人一樣隨著時間變老。我當時心想,不,眼睛不會。
所以我離開了,一年後回來。他問,哦,你的閱讀情況怎麼樣?我說,還不錯。他似乎心想,好吧,塔拉。接著他在小椅子上轉過身來,進行我的視力檢查,說,你的視力沒有變糟,甚至連保持不變都沒做到,反而變好了。我說,我知道。他問,我做了什麼?我說,好吧,當你說我需要戴讀書眼鏡時,我就對你說了不。而當我在看手機或書的時候,感覺如果把它遠一點會更容易一點,我就不這樣做。
那麼這在大腦中有什麼影響呢?為什麼會這樣呢?為什麼會改善你的閱讀?嗯,我並沒有遇到閱讀的問題,但顯然他看到了一些數字的變化。我真的沒有做比我剛才說的更多的事情。所以就像是沒有接受這個限制,然後沒有改變我的行為。我想這就是你從第三組人身上看到的,他們必須改變行為才能像沒有任何幫助一樣生活,這在某種程度上是他們年輕時必須學會的。因此這本質上消除了我們對自己施加的限制,即如果我到了某個年齡,就必須意味著我需要戴讀書眼鏡,或者需要拐杖,或其他什麼。
還有一個相反的實驗,也是發生在佛羅里達州的年輕醫學生上。他們必須在五個房間之間走動。在桌子上有五張紙,上面寫著一個單詞,你必須把這些單詞組成一句話。但那並不是真正的實驗。他們以為那是實驗。真正的實驗是在其中一個房間的桌子上,單詞包括佛羅里達、海灘、陽光、步行、平房。而所有人從那個房間走出來的速度都比其他房間慢,因為那些單詞與退休有聯繫。這讓他們慢下來。你問我,語言對我們的大腦重要嗎?這就是它的重要性。
所以光是說出單詞就能這麼快地改變我們的行為。這就是實驗所顯示的。我一直在想,你知道,我有一個在YouTube上的視頻博客叫做《日記背後》。在兩集裡,我在拍攝時發現自己說了一些我認為不太有幫助的話。我覺得有些人,甚至在評論中挑戰了我,因為有一天我在拍攝《龍穴》時,正在錄製自己。我談論正在發生的事情,然後說,哦,我今天早上真的需要一杯咖啡。我停下來說,我不應該說需要。然後我說,在我們生活中這種隨意使用“需要”這個詞的方式讓我感到無力。這讓我成為咖啡的奴隸。
所以我提出這個觀點,我相信有人會覺得我有些怪。我的確需要不把“需要”這個詞與某些東西聯繫在一起,因為這樣我可能會產生對那個東西的心理需求,甚至可能有點生理需求。而且,這也只是把“需要”這個詞引入你的生活,這意味著你不夠,而需要某些東西。我不斷地改變我的措辭,這樣微調。所以我會說,哦,我要犒賞自己一杯咖啡。這是你的決定,你在那裡是強大的。這是你做出的選擇。
這裡還有一個關於個人責任的總體觀點。當人們說我不能鍛煉,沒有時間時,這似乎是一種非常無力的框架,而與我有其他優先事項的說法相比,後者則感覺更有力量。我經常會想到這一點,因為如果你問他們為什麼不鍛煉,他們通常會將其歸咎於某些外在的原因。這樣的框架讓人感覺好像有某種力量在控制他們的生活,沒有給他們時間,或者他們無法做到。而事實上,這通常只是優先事項的問題,你的孩子或能支付房貸的工作可以是你的優先事項。
但我認為這很重要。我一直覺得承認你選擇照顧孩子或去支付房貸工作的重要性比說沒時間要重要得多。這就是我如此思考語言的原因,以及我使用的語言如何主導我的生活。即使是不斷告訴自己我是無序的,像個雜亂的人,這實際上可能讓我真的成為一個雜亂的人。
那麼我們談論過什麼,我們應該談論什麼?有沒有什麼?任何研究或對大腦如何改變固執的習慣的深入見解?或者你從古代智慧中學到的其他任何東西?我知道我們已經廣泛地討論了很多不同的事情,但我希望就是我對每一句話的意圖都是讓人們意識到他們的大腦裡潛藏著多少潛力,像他們有多麼能夠擁有比目前更驚人的生活。我想我現在比以往任何時候都更接受這一點,因為我和你進行了這次對話。我想我承認我內心有許多未被開發的潛力,我不是這種形成固定的細胞塊。我可以從根本上改變。我想很多人如果達到這次對話的這一點,也會接受這一點。
如果你要結尾,我想應該是第一步:我應該立即做的事情,讓我從這裡開始朝我想成為的那個有條理的、優秀的伴侶、商業成功者、Podcast表現出色的人邁進,所有這些。
什麼是第一步?有趣的是,我的腦海裡一直在想我在來這裡途中遇到的那位計程車司機,他說他會聽播客,並且給了我一點他生活的背景資訊。他每天都在開計程車,我見了很多聽這個播客的計程車司機,我們聊天。很多時候,他們有著其它事情的夢想。他們可能會對我說,你知道,我希望有一天能開自己的公司,我只是想找出最初的幾個步驟。但我反思你所說的,他們會非常沉浸在自己的模式、工作、習慣和日常中,因此很難做出那個跳躍。
如果我能給人們一個簡單的起步建議,但這不代表後面沒有很多努力,那就是要非常清楚你想要什麼。你提到了一些事情,花五分鐘坐下來,想像那些事情成真的樣子,然後為此感恩。這將是我的第一步。為這些事情成真而感恩。只需五分鐘。我是一個很棒的夥伴。我不混亂。我的播客非常成功。像這樣去感受它,在你身體中感覺到,嘴裡品嚐到,耳中聽見,完全沉浸在那五分鐘中,若你能再長些時間更好。然後對所有這些心存感激。
基本上你所做的就是將你的大腦從恐懼狀態轉移到信任狀態,這是做出這些改變的入口。非常感謝你。謝謝你。這是一場讓人深思的精彩對話,我學到了很多,並且給了我很多思考的材料。你改變了我對許多事情的看法,這是個很大的讚美。你知道,我對神經可塑性了解一些,因為我有過一些來賓曾經跟我談過這件事,但我現在對它有了更好的理解。而且我也明白了,我想最重要的一點是,從科學的角度理解顯化的部分。
在這個播客上,我們有一個結束的傳統,上一位來賓會為下一位來賓留下問題,卻不知道會留給誰。這個問題是:你可以選擇改變什麼,並選擇對同樣的事情感到很好?這就是問題所說的。你可以選擇改變什麼,並選擇對此感到很好?我想這是同樣的事情。我最終可以實現我的夢想,感覺自己真的是一個創造性的人,我不確定那會是什麼樣子,但我在通往那條路上。因此,我認為對此變得更清晰會讓我感覺很好,而實際去做也會讓我感覺很好。
你確實是一個非常有創意的人。非常感謝你這麼說。我覺得在我真正感受到這一點之前還有一步要走,因為這對我而言是如此根深蒂固的事。我是說,這背後還有一些更深的故事,我沒有告訴你,但我英語老師曾經說過:「你在戲劇方面非常出色,你應該讀牛津的英語並且進入雷達。」我回到家告訴我的父母,他們字面上說:「哦,我的爸爸說你死也不可能,你會讀醫學院,然後之後你可以做你想做的事。」因此我想,在那裡有一些困惑,這些困惑在心中存在了很久。在這種情況下,現今你無法想像比你的孩子回家後被老師選中為特別的事情更好,但在那個時候,電視上根本沒有棕色膚色的人,因此這被視為比現在冒更大的風險。我必須說,每當我看到一個像我一樣的人成為演員時,這讓我非常高興。
你父親為什麼會這樣說?我認為印度父母,他們認為穩定是子女幸福的關鍵。因此,擁有穩定的職業,擁有固定的收入。我家並不是創業者的家庭,這就是為什麼當我辭掉工作創辦公司時,沒有人能理解。當時我也擔心不會有穩定的薪水。後來我意識到,我可以在某一個月份賺零錢,但我也可以,嗯,你知道,對於我所能賺的並沒有上限。而我想這個認知是在某一個月份我開出的發票,正好是我作為醫生一年賺的錢。難道他們不認為你是你祖母的轉世嗎?她是在印度的一個村莊長大的,沒有接受過教育,這是她的一個大遺憾。因此我獲得了,你知道,金錢能買到的最好教育。獲得了醫學博士和博士學位。這就像是一種過度補償,這其實不是我一直想要的。
非常感謝你。給了我很多思考的空間,真是一場精彩的對話,你是一道美好的陽光和光芒。我非常期待看到你的事業不斷發展,影響並幫助這麼多人。你所有的工作都非常出色。你的播客也即將推出,我想每個人都會非常期待聽到,因為如果它能跟這次對話一樣,將會非常有價值。那個播客什麼時候會推出?它將於10月4日啟動,但第一季已經可以收聽,如果有人還沒有聽過的話。重新定義自己,與塔拉博士一起,這是第二季,在這一季中你將會致力於很多古老智慧的內容。太令人興奮了。真的,真的很期待聽到。那麼10月4日,我們會留意的。非常感謝你的時間。謝謝你。塔拉·斯瓦特博士。其實你名字裡有個「藝術」的字。哦,太可愛了。但確實是。你有注意到嗎?沒有。好的。
好的,我對我們下一次的對話感到很興奮,想聽聽你是如何追求那份創造力的,因為這份創造力確實在你心中。 今天能夠見到你,並向你學習,真是一種榮幸。謝謝你。非常感謝。謝謝。 [音樂]

Have you ever want to change your mind? Well what if you changed your brain instead?

In this new episode Steven sits down with neuroscientist, executive advisor and author, Dr Tara Swart Bieber. 

Dr Swart, has a PHD in Neuropharmacology and a past successful career medical doctor as a psychiatrist. From there she transferred into becoming a top level leadership coach, specialising in improving mental resilience in CEO’s and helping them to operate at peak brain performance. Her clients include leaders of FTSE100, Fortune 500 and Magic Circle firms. She is a Senior Lecturer at MIT Sloan, and the author of the bestselling book, ‘The Source’. 

In this conversation Tara and Steven discuss topics, such as:

  • How emotions are contagious
  • Neuroscience tricks for love and connection
  • How Tara uses neuroscience to help leaders 
  • Using neuroscience to handle stress
  • How stress can make you fat 
  • The way that exercise can combat stress
  • How the brain cleans itself 
  • The chemical nature of love
  • How to improve relationships using neuroscience
  • Why your gut instinct is real
  • Why the world needs a spiritual revolution
  • The impact of porn on the brain 
  • How your friendship group impacts your brain and health
  • The ways to physically change your brain
  • How trauma can be inherited 
  • How trauma changes your genes 
  • The ways that you can train and strengthen your brain
  • How exercise can change the brain
  • The science of the law of attraction and manifestation
  • Changing the voice in your head
  • How your thoughts can stop you ageing 

You can purchase Tara’s book, ‘The Source’, here: https://amzn.to/461TDRS

Follow Tara:

Instagram: https://bit.ly/48hJ1k2 

Twitter: https://bit.ly/46gqYZI 

Follow me:

https://beacons.ai/diaryofaceo

Leave a Comment