Oz Pearlman (Mentalist): This Small Mistake Makes People Dislike You! They Do This, They’re Lying!

Leave a Reply

AI transcript
0:00:03 I’ve spent three decades reverse engineering the human mind to show you how you can use it,
0:00:05 to know what somebody’s thinking when they meet you,
0:00:07 or if somebody was telling you the truth or lying.
0:00:08 So let’s do something fun.
0:00:11 Imagine that in front of you was an invisible deck of cards.
0:00:12 Spread them out in front of you.
0:00:15 And I want you to reach down and imagine you just grab a card at random.
0:00:17 Now, look at it. Look at me.
0:00:20 Okay, close your eyes. Hold your hand out, please.
0:00:24 Now, before you open your eyes, tell us, what was that card?
0:00:26 Three of diamonds.
0:00:28 Open your eyes. Take a look.
0:00:34 And it’s not magic. I can’t teach you this.
0:00:38 And these secrets, these habits, they’re applicable all throughout life.
0:00:40 Trust me, you don’t want to miss the rest of this.
0:00:44 Ose Perlman walked away from Wall Street to become the world’s leading mentalist,
0:00:46 unlocking the skills we need.
0:00:50 To read people, win trust, spot a liar, and influence anyone.
0:00:53 My whole job is to make you believe that I can read minds,
0:00:55 but here is the honest truth.
0:00:58 That’s impossible, but I read people through small, minute details.
0:01:03 For example, we’re hardwired from thousands of years that if I approach you directly with two eyes,
0:01:07 it can create fear versus if I turn ever so slightly and approach you with one eye,
0:01:08 that one eye is less danger.
0:01:11 So it’s all about the smallest little nuances.
0:01:13 Like, think of someone. Think of their first name.
0:01:15 I got it. Five letters, isn’t it?
0:01:16 Tell us all, what is their first name?
0:01:17 Jules.
0:01:21 So this is a huge tactical advantage when you ask your boss for a raise
0:01:24 or when you ask someone out on a date, and I’ll explain to you what to do,
0:01:27 as well as how you form habits, eliminating that fear of rejection,
0:01:29 and also a fast track for confidence.
0:01:31 But the next thing is how to improve your memory,
0:01:33 which is a huge secret to success.
0:01:33 And I have a tip.
0:01:36 I’ve repurposed the instructions on a shampoo bottle,
0:01:39 and the first step is what 95% of us do wrong.
0:01:42 Just give me 30 seconds of your time.
0:01:44 Two things I wanted to say.
0:01:48 The first thing is a huge thank you for listening and tuning into the show week after week.
0:01:49 It means the world to all of us,
0:01:52 and this really is a dream that we absolutely never had
0:01:54 and couldn’t have imagined getting to this place.
0:01:58 But secondly, it’s a dream where we feel like we’re only just getting started.
0:02:00 And if you enjoy what we do here,
0:02:04 please join the 24% of people that listen to this podcast regularly
0:02:06 and follow us on this app.
0:02:08 Here’s a promise I’m going to make to you.
0:02:12 I’m going to do everything in my power to make this show as good as I can
0:02:13 now and into the future.
0:02:16 We’re going to deliver the guests that you want me to speak to,
0:02:19 and we’re going to continue to keep doing all of the things you love about this show.
0:02:20 Thank you.
0:02:25 O’s Perlman.
0:02:30 You’re a guy who can apparently read people’s minds.
0:02:34 In fact, the book you’ve just written is called Read Your Mind,
0:02:37 Proven Habits for Success from the World’s Greatest Mentalist.
0:02:40 So for anyone that isn’t familiar with your work and what you do,
0:02:43 why did you name your book Read Your Mind?
0:02:47 And can you read my mind?
0:02:49 So therein lies the dilemma.
0:02:54 My whole job is to make you believe that I can read minds,
0:02:55 but here is the honest truth.
0:02:56 I can’t read minds.
0:02:57 I wish I could read minds.
0:02:58 That’s impossible.
0:03:00 I read people.
0:03:01 Very different skill.
0:03:04 This is built on the world of magic, what I do.
0:03:05 Misdirection.
0:03:06 Influence.
0:03:07 Suggestion.
0:03:11 Knowing how people think indicates to me what they think.
0:03:12 Right?
0:03:14 I’ve spent three decades reverse engineering the human mind.
0:03:20 I’m teaching you habits for success because the skills that I have at reading people effectively,
0:03:22 walking into a room, taking charge, influencing them,
0:03:27 all of the things surrounding the entertainment portion are things that apply to everyone.
0:03:31 If you can use these secrets, these habits,
0:03:34 they’re going to lead you to success in your personal life,
0:03:35 in your professional life, in your relationships.
0:03:36 And that’s what I’ve done.
0:03:39 I think that if I had done this same playbook and not been a mentalist,
0:03:41 I’d be successful in any field.
0:03:43 They’re applicable all throughout life.
0:03:47 You know, I’m pausing for one second because someone listening to this right now,
0:03:51 I’m always thinking about the person there watching us.
0:03:53 And why should they be watching me right now?
0:03:53 That’s my question.
0:03:54 Who cares about me?
0:03:55 I don’t know me.
0:03:56 They don’t know me.
0:03:57 Why should they watch this?
0:03:58 I’ve studied you.
0:03:59 That’s what I do for a living.
0:04:01 And I have something for you.
0:04:03 And on Dragon’s Den, I love when you make an offer.
0:04:05 I love the visual of the moment where you can change someone’s life, right?
0:04:08 A founder, you evaluate their company, you make them an offer.
0:04:13 So this is an offer, but it’s not for now.
0:04:15 You have to stick around till the end.
0:04:17 If you open it now, it’ll be meaningless.
0:04:19 At the end of this podcast, you’re going to open this piece of paper.
0:04:23 And I think it’s going to be something you will talk about for years to come.
0:04:23 You know what?
0:04:27 Put it somewhere, maybe right under your mug where it never leaves our sight.
0:04:28 And we’re going to come back to this later.
0:04:29 I’m going to put it.
0:04:30 Do you know what this is?
0:04:31 It’s your future.
0:04:32 This is my future.
0:04:32 A hundred percent.
0:04:34 Don’t open it yet.
0:04:35 You don’t want to know your future yet.
0:04:36 And why should they stick around and listen?
0:04:39 Oh, because trust me, you don’t want to miss the rest of this.
0:04:40 Otherwise, you’ll have to see the highlights.
0:04:42 Put it somewhere we see it the whole time.
0:04:42 Okay.
0:04:44 So I’ll put it here.
0:04:46 Or under your mug or anywhere.
0:04:47 We never lose sight of it.
0:04:47 Wonderful.
0:04:50 And I’ll put my mug on top of it.
0:04:54 For anyone that can’t see, because there will be some people listening on audio, he’s just
0:05:00 passed me a white piece of folded up card and I’ve put it underneath my mug.
0:05:02 It’s an offer you can’t refuse.
0:05:04 Listen, guys, we’re not colluding.
0:05:11 So, because I remember watching the Joe Rogan episode and wondering whether you and Joe Rogan
0:05:12 had colluded.
0:05:12 Yep.
0:05:14 To like do the, because it blew my mind.
0:05:18 So my objective today is to be completely honest with my audience.
0:05:18 Please.
0:05:22 And also, if I see you do something, do you want me to say it?
0:05:23 For sure.
0:05:23 Okay.
0:05:24 Do you actually want me to say it?
0:05:26 I mean, I guess so while I’m here.
0:05:26 Okay.
0:05:27 Fine.
0:05:27 Okay.
0:05:29 I mean, they trust you.
0:05:30 Why do people listen to you?
0:05:32 Great interview questions, but they trust you.
0:05:33 That’s how you build an audience.
0:05:34 Yeah.
0:05:36 I’d feel bad if I duped them.
0:05:41 And what is it that you think you know that the average person doesn’t know about the human
0:05:41 condition?
0:05:43 I know how people think.
0:05:50 So I think what I learned at a certain point were skills that are for success in life.
0:05:50 Let me explain to you.
0:05:57 The fear of rejection is something that I think is the number one factor between failure and
0:05:59 success is the fear.
0:06:03 Most people don’t try to achieve their goals because they’re fearful of what will happen
0:06:07 if they fail or they set themselves up for failure instead of for success.
0:06:08 What do I mean by that?
0:06:10 When I was 14, I’d walk up to you at a restaurant.
0:06:13 I talked my way into getting a restaurant gig because I’ve been doing magic tricks since I
0:06:14 was 13.
0:06:20 And I started learning by iterating what makes people when I walk up to them comfortable with
0:06:22 me, what makes them uncomfortable.
0:06:25 I started learning how people think.
0:06:28 And it’s down to the smallest little nuances.
0:06:32 I learned that if I approach you directly, the same way that animals fear you when they
0:06:36 see two eyes versus if I turn ever so slightly and approach your table at an angle, you only
0:06:37 see one eye.
0:06:41 We’re hardwired from thousands and thousands of years of avoiding predators.
0:06:43 That one eye is less danger.
0:06:45 Animals aren’t as fearful of you.
0:06:46 So I walk up to you.
0:06:47 I create time limits.
0:06:52 I learned quickly that if I walk up, the first thing someone thinks is, oh my God, is he going
0:06:52 to be here long?
0:06:55 The next thing is, do they even know this kid’s working here?
0:06:56 Is he any good at this?
0:06:57 Oh God, I need money.
0:06:58 Do I have to tip him?
0:06:59 I didn’t bring cash.
0:07:02 All of these thoughts that go through your minds are known as heuristics.
0:07:04 It’s how we deal with our life every day.
0:07:09 And if you can know what somebody’s thinking, not to perform a mentalist trick, but know what
0:07:13 they’re thinking when they meet you or when you ask your boss for a raise or when you ask
0:07:18 a girl or a guy out on a date, you knowing that is a huge tactical advantage.
0:07:20 And specifically, how would you do that?
0:07:21 What would you say?
0:07:25 What I would say is in my mind as a mentalist, what I do most is prepare.
0:07:30 I prepare in advance for what will work, what won’t work, and all the troubleshoots in between.
0:07:31 Plan A, B, C, D, all the way to Z.
0:07:36 So in that situation, every time I learned something new, I learned quickly that people didn’t know
0:07:37 if I was working at the restaurant.
0:07:39 Am I just some kid who walked up to you?
0:07:39 Well, who is this?
0:07:43 So I walk at an angle so they know I might be leaving soon.
0:07:44 I’m one foot in, I’m one foot out.
0:07:47 I would then say to you, did you hear what’s going on tonight?
0:07:48 It’s your lucky day.
0:07:50 Right away, that’s a different thing.
0:07:51 That’s a dopamine hit.
0:07:54 That’s the same way when your phone buzzes.
0:07:54 That’s why we’re hooked.
0:07:55 Who texted me?
0:07:56 What does this say?
0:07:56 Is this a like?
0:07:57 Is this a comment?
0:07:58 That’s that lottery.
0:08:04 By me saying to you a question that denotes positive energy without a yes or no, you don’t have
0:08:05 a way to stop me.
0:08:07 If I said, hey, do you want to see me do magic?
0:08:08 No, get out of here.
0:08:09 Boom, we’re done.
0:08:15 Asking people questions that are open-ended, that are inherently positive, almost always
0:08:16 generates a great response.
0:08:17 Did you hear why?
0:08:18 It’s your lucky night.
0:08:19 Oh, why is it my lucky night?
0:08:24 And I say, the owner brought me in as a special treat to do something amazing for you.
0:08:26 So now listen to this.
0:08:28 The owner, they know I’m working there.
0:08:29 The owner brought me in.
0:08:33 I know the owner, social value, social currency, as a special treat.
0:08:35 That means you don’t need to pay me money.
0:08:36 They’ve paid the bill.
0:08:37 Amazing.
0:08:39 And then to show you something amazing.
0:08:42 So I’ve given you no point at which to say no.
0:08:45 I’ve given you very few angles to think anything but positive.
0:08:48 And I’ve done this all in hopefully less than 10 seconds.
0:08:49 That’s the intro.
0:08:52 Now, you better have your A game.
0:08:55 I better have a trick that’s going to blow them away and capture their attention.
0:08:57 So let’s just pause there for a second.
0:09:00 Because I think everybody, whether you’re a content creator or you’re working in sales
0:09:07 or you’re interviewing people to join your company, what I heard there was you created
0:09:10 this like positive curiosity gap.
0:09:10 Yes.
0:09:14 Where immediately, and that’s also what Mr. Beast does at the start of his videos.
0:09:15 The hook, instantly.
0:09:16 Yeah.
0:09:19 It’s like a positive curiosity gap where you need that gap closed.
0:09:22 And you said in that case, they brought me in.
0:09:23 Have you heard what’s happening tonight?
0:09:24 Yep.
0:09:24 It’s amazing.
0:09:26 You brought me in as a treat to do something amazing.
0:09:28 Immediately, I need to know what this is.
0:09:29 What is this?
0:09:30 I don’t want you to leave.
0:09:31 And then you’d blow them away somehow.
0:09:32 I’d blow them away.
0:09:35 But the lessons to be learned from there are things that I’ve used for the rest of my life.
0:09:40 And they apply so much to today’s day and age where what is the currency of our time?
0:09:40 Attention.
0:09:45 This very moment that someone’s listening and watching can allow you to blow up a business.
0:09:48 We’ve never been in an era where your phone, having a phone, can allow you to
0:09:51 become a global superstar, to launch a business.
0:09:54 It’s like 100 years ago, this didn’t exist, this option.
0:09:58 So knowing how to connect with people on an emotional level, and then knowing what does
0:09:59 your audience want?
0:10:01 That’s what I learned early on.
0:10:05 I’m just knowing how people think and using that to entertain them.
0:10:08 And how much of it is based on my body language?
0:10:12 How much of it is based on how I behave?
0:10:16 And I say that because the audience, you know, they’re all professionals working in their careers,
0:10:19 and they’re very keen to better understand people through observation.
0:10:20 Sure.
0:10:24 Whether it’s their team members, or whether it’s clients, or whoever it might be.
0:10:28 So I’m wondering if there’s anything I can learn to be a better observer of the people
0:10:28 in my life.
0:10:29 Absolutely.
0:10:31 So for my performances, let’s break this down.
0:10:32 I’m an entertainer.
0:10:33 That’s what I do for a living.
0:10:36 And now, after many years, people ask me, how do you do it?
0:10:36 How do you do it?
0:10:38 I’ve realized, you don’t want to know how I do it.
0:10:39 You don’t really.
0:10:41 If I were to guess, let’s do something fun.
0:10:42 You have a deck of cards.
0:10:42 Yeah.
0:10:43 Let’s just sweeten the deal.
0:10:45 These are your cards, correct?
0:10:46 This is not, I’m not touched.
0:10:47 These are no magic trick involved.
0:10:48 These are all cards, yes.
0:10:50 Here’s what I’d like to try for you.
0:10:51 Put them down in front of you, please.
0:10:55 You’ve mixed them up.
0:10:56 Do you want to mix them some more?
0:10:58 Yes, I do.
0:10:59 Please, mix them as much as you’d like.
0:11:02 I’ll just say that because I just don’t.
0:11:03 No, don’t say a word.
0:11:04 Okay, there you go.
0:11:09 The moment I touch those cards, my brain flips a switch and goes, this is a magic trick.
0:11:10 That’s what I know.
0:11:10 I know that archetype.
0:11:12 I’m not touching those cards.
0:11:13 I couldn’t care less about those cards.
0:11:17 Imagine that in front of you instead was an invisible pack of cards, Stephen.
0:11:21 This is where I changed gears, where years ago, I spent hours and hours learning sleight
0:11:21 of hand.
0:11:23 Pick up the invisible deck, please.
0:11:24 Just pretend.
0:11:26 Just like that.
0:11:29 And I want you to spread them out in front of you.
0:11:31 Face down.
0:11:32 You can’t see them.
0:11:34 And Stephen, you close your eyes.
0:11:36 You reach down.
0:11:40 And here’s the part where we can’t collude because they’re invisible and you don’t know
0:11:41 what you’re about to do, much less me.
0:11:45 And I want you to reach down and imagine you just grab a card at random.
0:11:45 Face down.
0:11:46 Do it for me now, please.
0:11:48 And stop right there.
0:11:48 Freeze.
0:11:51 Have I told you what to do at this moment?
0:11:52 Have I said anything?
0:11:55 Is there any way that you could know what card you just picked in your hand or I could know
0:11:56 or any of this?
0:11:57 No.
0:11:57 No.
0:12:00 This is spontaneous, impulsive, and in the moment.
0:12:02 It’s the gold standard for what I do.
0:12:03 Don’t say a word.
0:12:04 Look at it.
0:12:05 Look at me.
0:12:06 Just think.
0:12:07 The cards are red.
0:12:08 They’re black.
0:12:10 There’s the hearts, the diamonds, the clubs, and the spades.
0:12:11 There’s the number cards.
0:12:12 There’s the big cards.
0:12:14 Ace, two, three, four, five, six, seven, nine, ten, Jack, Queen, King.
0:12:16 Close your eyes.
0:12:17 That’s it.
0:12:20 I’m going to take these cards that are next to you.
0:12:20 Oops, sorry.
0:12:24 And I’d like you to keep your eyes closed if you don’t mind.
0:12:28 And this is not a card trick, but I want a visual for your audience.
0:12:29 Hold your hand out, please.
0:12:32 And hold it as if you were holding one card in your hand.
0:12:33 Keep your eyes closed.
0:12:35 Do not open them.
0:12:37 I’m going to place one card in your hand.
0:12:39 Close your fingers and freeze right there.
0:12:45 Before you open your eyes, tell us, what was that card?
0:12:50 The three of diamonds?
0:12:51 Hmm.
0:12:52 Open your eyes.
0:12:53 Take a look.
0:12:55 Hmm.
0:12:59 Hmm.
0:13:03 It is very, very difficult for me to understand how you do that.
0:13:05 Now, here’s the question.
0:13:06 So, I tell you this.
0:13:09 If I were to teach you that, you could do it.
0:13:10 It would take you quite some time.
0:13:11 And you’ll learn.
0:13:15 And it was a narrowing down of a lot of options into one, which is a lot of what I do.
0:13:18 I limit your options and I read what you are giving off.
0:13:19 Because there’s no magistrate.
0:13:20 There’s no sleight of hand involved in this.
0:13:21 Are we in agreement?
0:13:23 This is an invisible deck.
0:13:23 You took out a card.
0:13:25 Let’s put these away.
0:13:30 But here’s where I would say what’s applicable is knowing how to read people more effectively in your life.
0:13:34 Not for the sake of a trick, but knowing what they’re actually thinking.
0:13:38 Now, if you’re watching this and you said you’re a business person,
0:13:40 you want a tangible takeaway for body language.
0:13:42 You ask yourself, was there a body language thing?
0:13:43 Was there something that you did specifically?
0:13:44 Was there a flex of an arm?
0:13:46 Was there a twinge of an eyebrow?
0:13:48 Was there something that you can see?
0:13:50 There are definitely markers.
0:13:54 But what I would describe to people is for a lot of people, they want to know a core thing.
0:13:55 Is someone interested?
0:13:56 Yes or no.
0:13:58 And is someone lying?
0:13:58 Yes or no.
0:14:02 If you could know those two things, I think that opens up a world of possibilities.
0:14:07 How many major moments of your life had to do with if somebody liked or was interested in what you were doing,
0:14:11 be it in sales or business or personal, or if somebody was telling you the truth or lying?
0:14:16 The best way to learn if somebody’s lying to you is learning their benchmarks.
0:14:18 Let me explain to you what that means.
0:14:21 Meeting somebody one time, it’s very hard to know things about them.
0:14:24 One-time transactions, you can’t really gauge who they are as a person.
0:14:26 But how many people in your life do you meet once?
0:14:28 Few.
0:14:30 Most of the people you meet, you meet often.
0:14:33 So a lie detector machine, have you ever been lie detector machined?
0:14:34 Never.
0:14:40 So the way they work is they have to ask you questions beforehand to set your benchmarks.
0:14:43 They have to check and they see, tell me an honest answer.
0:14:44 Is your name Stephen Bartlett?
0:14:45 Yes.
0:14:48 They look at your indicators to see what honesty looks like.
0:14:50 And then they look to see, tell me a lie.
0:14:53 And now they try to compare the two to each other.
0:14:58 So what I do when I watch people and observe is I try to see what do they look like when
0:14:59 they’re telling me the truth.
0:15:01 And these are fun things you could try at home.
0:15:05 See when somebody tells you a story, how many details do they insert?
0:15:07 What’s their cadence, right?
0:15:08 How do they speak?
0:15:14 You can tell when people are lying more often than not if you observe them often.
0:15:15 You can see it.
0:15:16 Do they add more details?
0:15:22 So you can try to find fun ways that seem to be white lies to see what do they do when they
0:15:24 lie versus what do they do when they tell the truth.
0:15:26 And then start to trust your instincts more.
0:15:30 I think a lot of things that I do, I’ve unlearned bad habits.
0:15:35 I think that when we were growing up, most of us had much better BS detection systems.
0:15:40 When you’re two, three, four, you know if your sibling’s lying to you.
0:15:42 You know if people are lying to you very well.
0:15:43 You’re kind of very young.
0:15:47 There’s an instinct involved that I think is akin to when I play ping pong.
0:15:48 I can’t think about my shot.
0:15:49 I just do the shot.
0:15:51 I don’t know how I did it.
0:15:52 My body just goes into motion.
0:15:56 So when I’m performing, I am the way people always ask me, are you doing this in every
0:15:57 moment of your life?
0:15:58 No, it’s tiring.
0:16:04 I’m focused, hyper-focused on what you’re doing and the things that I’m watching that will
0:16:06 give away certain elements.
0:16:11 And I’m influencing you, there’s misdirection, and I’m guiding you in a certain position in
0:16:13 a certain way to what I want you to select.
0:16:15 Say I was trying to sell you something.
0:16:15 Sure.
0:16:17 We’re doing a presentation.
0:16:24 I’m a marketing agency owner, and I would like you to buy this marketing campaign from
0:16:27 me instead of this one or no campaign.
0:16:27 Sure.
0:16:33 So what are some things you could tell me that I should be thinking about or doing if I’m
0:16:37 selling to you to make you buy what I would like you to buy?
0:16:39 Number one rule.
0:16:41 I call this channeling your inner mentalist.
0:16:42 It’s not about you.
0:16:43 It’s always about them.
0:16:46 That’s been the number one secret to my success.
0:16:48 I shouldn’t have been.
0:16:50 I’ve been on all different networks doing what I do.
0:16:52 On CNBC, I’ve been on there dozens of times.
0:16:53 That’s the financial network.
0:16:56 How many other magicians or mentalists have ever been on that network?
0:16:57 Zero.
0:16:59 It doesn’t make sense.
0:17:00 That’s a serious network.
0:17:01 They do finance.
0:17:02 Why are they bringing me on?
0:17:05 Because I tailor my presentations to the viewer.
0:17:06 I don’t think about myself.
0:17:08 A card trick is about me.
0:17:13 Me doing something related to stocks and bonds and dividends and interest rates.
0:17:15 That is fascinating to the person watching.
0:17:19 The same way if I go into a room with football players, I make everything structured on football.
0:17:25 So I challenge you that when you make a presentation like that, are you just thinking about you?
0:17:28 Or where can you highlight the attributes of what is this person missing?
0:17:31 What’s wrong with what their status quo is?
0:17:32 What are you missing?
0:17:34 Listen to your consumer.
0:17:35 Listen to your client.
0:17:35 Listen to your audience.
0:17:37 They will tell you.
0:17:40 They will give you the answers to what you need to give back to them.
0:17:43 So many people, when they approach someone else, they approach with the following.
0:17:45 How great am I?
0:17:46 How great is my product?
0:17:47 Bum, bum, bum.
0:17:48 It’s all about me, me, me.
0:17:50 This needs to be benefits-oriented language.
0:17:51 All of it should be you.
0:17:53 I want to make your life easier.
0:17:56 I want to make this migration to our platform seamless.
0:17:58 What’s currently bothering you?
0:18:02 I want to know all the things that you are that are your moments of resistance.
0:18:04 What’s resisting you from saying yes?
0:18:08 And every time you tell me one, I want to be prepared to check that off.
0:18:09 It’s so funny you mentioned that.
0:18:11 It’s, I know you want no downtime.
0:18:12 Here’s how we can ensure no downtime, right?
0:18:16 You want to anticipate what they’re going to say the same way a mentalist does.
0:18:19 But in this case, you’re not guessing cards or numbers or names.
0:18:24 You’re guessing the thoughts of what’s keeping them from buying your product.
0:18:25 And is that a practice per se?
0:18:30 Do you, like, if this was, you know, if I was pitching to you and you’re the CEO of Uber
0:18:35 and I want you to work with my agency, before I go into that meeting, you know, you talked
0:18:36 about preparation earlier on.
0:18:44 Do you write down or just think about the rebuttals or the person that you’re contending with and
0:18:51 then try and tailor the presentation to a set of sort of ideological ego factors that you
0:18:53 believe that person’s coming into the room with?
0:18:54 Right.
0:18:56 So I write down everything.
0:19:00 Literally at one chapter in that book is all about how taking notes has changed my life.
0:19:06 So at every show and through every interaction that I ever have with somebody, I write down.
0:19:07 I had a show last night, a show the night before.
0:19:11 I will write down, I have a shorthand to make it quicker, but I will write down everything that
0:19:14 I did, everybody that I met, things that I remember about them.
0:19:16 And I will do this immediately when I finished the show.
0:19:20 If I might have a meet and greet and photos, the moment it’s done, you’ll sometimes see
0:19:21 me in an Uber in my hotel.
0:19:25 And I’m writing furiously everything while it’s still in my mind and fresh because information
0:19:26 is power.
0:19:32 And the number one thing that people care about is themselves, their family, their friends,
0:19:33 their career, right?
0:19:36 All of us are the star of our own movie.
0:19:37 You’re the star of your movie.
0:19:39 I’m the star of my movie right here.
0:19:42 The person, man, the camera star, everybody else is supporting cast.
0:19:43 So think of it this way.
0:19:47 If you can remember things about that person, not creepy.
0:19:48 What if they told you something last night?
0:19:49 I met somebody.
0:19:50 She has two children.
0:19:51 They’re three and five.
0:19:54 Her oldest son absolutely loves this one YouTube star.
0:19:55 They live.
0:19:56 I know where they live.
0:20:01 Like she just shared a lot of details with me that in her mind are kind of like Snapchats.
0:20:02 They vanished.
0:20:03 They didn’t vanish to me.
0:20:08 So now that I’ve written those down, I might see her in a month, in a year, in a decade.
0:20:13 Do you know how great that feeling is to somebody when you remember things they told you?
0:20:15 It’s like winning the lottery.
0:20:19 It’s literally like you get to do a magic trick like I do, but people give you credit.
0:20:23 I will remember at shows, who hired me for the show?
0:20:25 Oh, they know this person.
0:20:26 Now we have a chain.
0:20:27 We have a referral link.
0:20:28 I might see them again.
0:20:31 I guessed their ATM pin code three years ago.
0:20:32 It was 6124.
0:20:33 I now know that.
0:20:36 I bump into them there and I don’t have a supernatural memory.
0:20:41 Another part of the book is how to improve your memory, which I think is also a huge secret
0:20:43 to success in life that people don’t realize.
0:20:44 We have phones now.
0:20:45 We think our phone does it for us.
0:20:46 That’s not true.
0:20:50 And I say to him, I go, John, I sure hope you changed that pin code from 6124.
0:20:52 He is blown away.
0:20:53 Stephen, do you understand?
0:20:53 That’s not a trick.
0:20:54 I wrote it down.
0:20:56 There’s no, I’ll tell you exactly how I did it.
0:21:02 All I did was take the time to review it before I got there and made him feel special.
0:21:03 And do you know what he’s going to do?
0:21:06 He’s going to talk about that moment for years to come.
0:21:07 I’ve created a memory.
0:21:13 If you can create memorable moments for others, they will remember you and they will spread
0:21:13 the word to others.
0:21:18 And that’s how you, whatever you do in life, what you do for others is what’s going to
0:21:19 eventually propel you to success.
0:21:23 I would say give gratuitously, but the more gratuitous you give, there’s this funny way in the world
0:21:24 where the universe bounces back.
0:21:27 And the more I do for others, they want to do the same for me.
0:21:29 If you were to make that really practical for me.
0:21:33 So you have a shorthand book, which you write in every time you meet someone to keep details.
0:21:34 You could do it in your phone.
0:21:35 Yeah.
0:21:36 I do it in my phone.
0:21:37 So I have calendar entries.
0:21:38 Let’s be very clear.
0:21:39 Let’s give you brass tacks.
0:21:40 I will write in.
0:21:42 If you look at my phone right now, the event last night, set list.
0:21:45 I wrote down the name of the host, his wife.
0:21:46 They have three children.
0:21:47 They have twins.
0:21:49 Like everything about this is very fresh in my mind.
0:21:52 And I’ll remember it for a day, but then it will kind of, it will dissipate.
0:21:54 Which tricks did I do?
0:21:55 What happened in the tricks?
0:21:56 What were funny moments that were off the cuff?
0:21:58 Who did I meet earlier that day?
0:21:59 I met somebody.
0:22:03 And again, I’m writing all this stuff down because that information is power.
0:22:08 That information, the longer you hold it, it’s a coupon with no expiration date.
0:22:11 And when you serve it up to that person, in fact, it’s the reverse.
0:22:14 The longer you hold onto it, the more impressive it is.
0:22:19 If I met you yesterday and you told me your favorite color is magenta and I say it to you
0:22:20 tomorrow, not that exciting.
0:22:24 But in two years, if when I meet you and we see a car, I go, Stephen, that’s your favorite
0:22:25 color magenta, isn’t it?
0:22:26 Not as a trick.
0:22:29 Just there in your mind, dopamine.
0:22:30 How did you remember that?
0:22:34 You’re touched that I remember that about you, right?
0:22:35 That’s what people care about.
0:22:41 People think about, again, their family, their friends, their faith, their business, all of
0:22:41 that.
0:22:45 The more that you can make someone else shine, the better it happens to you.
0:22:50 Everything is about when I, my whole act is geared towards making other people look good.
0:22:53 I was thinking about this quite a lot.
0:22:57 And I actually posted on my LinkedIn this morning about the paradox of small things.
0:23:01 And what I said in the post, it’s reflecting on Jimmy Fallon.
0:23:06 I was on his show this week and he mentioned that we have this tradition at the end of the
0:23:07 podcast with the guests.
0:23:09 It’s a small thing that we do at the end of the show.
0:23:15 And the fact that he remembered it and told his audience about it and said he brought him
0:23:20 to tears made me realize that actually the small things in life that we often overlook, like
0:23:25 remembering someone’s name or, as you said, their family or some sort of intricate personal
0:23:26 detail.
0:23:30 They’re so powerful because most people don’t think they matter.
0:23:30 That’s it.
0:23:35 And so when one person in your life remembers a tiny detail about you that kind of matters
0:23:37 to you, even your name is something that matters to you.
0:23:43 It’s so shockingly rare that it’s so shockingly powerful because most people think it’s so
0:23:44 unbelievably petty.
0:23:48 And this is the, I think, the paradox of small things that they’re actually, in fact, really
0:23:48 big things.
0:23:52 Well, think about how many small things, if you were to look at your life and just have
0:23:56 these little roads, these like fork in the road where one path led to this.
0:24:00 And I have those moments where in my life where somebody said one thing to me, sometimes offhanded,
0:24:01 they don’t even remember it.
0:24:03 And it changed the course of my life.
0:24:05 And there’s like little moments.
0:24:05 I had one.
0:24:06 So I worked on Wall Street.
0:24:09 I didn’t think that you could be a magician or mentalist.
0:24:12 It’s crazy that it never even occurred to me as an option.
0:24:17 But at one point I had, there’s two moments, but one of the big ones is I’m doing something
0:24:19 for the CFO of my company, Merrill Lynch.
0:24:22 He does not know that I work for the company.
0:24:26 And I used to do this magic trick with sleight of hand where I take five $1 bills.
0:24:27 I hold them.
0:24:28 I snap.
0:24:29 They turned to hundreds.
0:24:30 Amazing.
0:24:31 It’s a great trick.
0:24:33 And at that moment, he’s an Australian guy.
0:24:37 And he goes, he goes, he goes, we need you working here, mate.
0:24:38 And everyone laughs.
0:24:40 And, you know, it’s a joke I’ve heard a hundred times, a thousand times.
0:24:41 And I go, it’s funny, sir.
0:24:42 I do work here.
0:24:43 And he thought it was a joke.
0:24:45 I broke character a little.
0:24:45 I go, no, no, seriously.
0:24:46 I work at 95 Green.
0:24:48 It’s your global technology services department.
0:24:51 And he looked at me and goes, what are you doing working here?
0:24:54 And that moment to him, I assume was nothing.
0:24:56 It was forgotten moments later.
0:25:00 But that moment changed the course of my life because there was like a switch in my mind.
0:25:03 It goes, what am I doing working here?
0:25:05 You know, where you kind of like can visualize your future.
0:25:06 Is this my path?
0:25:07 Is this what I’m going to do forever?
0:25:11 Or am I going to decide that you live one life and I’m going to go for it?
0:25:19 And I think for a lot of people who are listening to this, I’m not saying to quit your job, but you ask yourself, look in the mirror, is this what I want to be doing?
0:25:24 And I think for a lot of people, they might want more, whether that’s their own business, whether it’s to climb the rung of a ladder.
0:25:30 And it’s that moment that somebody can change your life and take action and decide, I’m going to do it, but also formulate a plan.
0:25:32 Be effective and smart in your execution.
0:25:38 And in your case, you know, leaving Merrill Lynch to go and become a mentalist is quite a leap.
0:25:39 Huge leap.
0:25:39 Everyone thought it was crazy.
0:25:41 Same with Dan Brown.
0:25:43 No one said to me, oh, this is a great idea.
0:25:46 Even though I’ve got to tell you the truth, most people were very happy for me.
0:25:49 But behind closed doors, I think they thought, this kid, you know, he’s nuts.
0:25:59 You kind of were nuts because statistically, probabilistically, the chance of you becoming a quote unquote successful mentalist is extremely low.
0:26:00 Extremely low.
0:26:05 I mean, like there’s probably like a handful of mentalists that earn a lot of money.
0:26:09 I would say it’s a very low number, but here’s the question you should ask yourself.
0:26:10 Why not you?
0:26:15 That like the framing of that is always, of course, there’s statistics, but why not me?
0:26:21 And so I think the way you think in your mind, the voice in your head that tells you that loop determines things.
0:26:24 So it’s all about setting yourself up for success rather than failure.
0:26:28 How much of being a mentalist is understanding human behavior versus?
0:26:29 Everything.
0:26:30 I don’t even know how to answer it.
0:26:34 Literally, I’m a student of the human, like how people behave.
0:26:38 But the practice of it, because Darren Brown, I consider him a friend.
0:26:42 And if I’ve learned anything from him, and I do think he’s the most incredible person on and off camera,
0:26:47 it’s that much of his work is making you think the trick is happening here.
0:26:47 100%.
0:26:50 But actually, the trick is happening over here.
0:26:55 And he’s misdirecting you to focus on my left hand, and the trick is taking place on my right hand.
0:26:57 That couldn’t be more true.
0:26:57 That’s exactly it.
0:27:00 But that is knowing human behavior.
0:27:01 Explain to me why.
0:27:06 I don’t want to say controlling because it sounds very devious, but I’m controlling your attention and your thoughts.
0:27:14 I’m guiding you in a certain way to either select what I’d like or to give away something that you feel you have not given away.
0:27:17 Should we do a fun example?
0:27:17 Sure.
0:27:20 Do you know off the top of your head how many episodes you’ve had of this show?
0:27:22 I think it’s roughly 500.
0:27:23 I believe so.
0:27:24 Close your eyes.
0:27:25 I want to make this a visual game.
0:27:29 You’re in this room of all different people that you’ve looked at.
0:27:31 You’re in this room of all different people that you’ve seen, that you respect, okay?
0:27:33 Some of them could have been guests on the show.
0:27:36 And then you get a tap on the shoulder.
0:27:37 You turn around.
0:27:38 You look at this person.
0:27:42 And it’s somebody you’ve met before, 100%.
0:27:44 And they say something to you.
0:27:45 They’ve said it to you before.
0:27:46 And you get deja vu.
0:27:47 And it’s something impactful.
0:27:49 It left an impression on you.
0:27:50 Is that a fair assessment?
0:27:50 Yeah.
0:27:53 And that inherently, right there, boom.
0:27:55 That makes you think of another person.
0:28:05 I don’t know whether, I don’t think they mentioned this other person, but something about that takeaway or that thought or that moment of clarity or wisdom made you think of someone else in your life.
0:28:06 It was connected to them.
0:28:07 Yeah.
0:28:08 This next person, person number two, I’m calling.
0:28:09 They jumped over.
0:28:10 Open your eyes.
0:28:12 When was the last time you had spoken to that person?
0:28:13 The person number two?
0:28:13 Yeah.
0:28:18 Today.
0:28:19 Today.
0:28:19 Okay.
0:28:21 Let’s lean into this.
0:28:22 Think of their first name.
0:28:24 Count the letters to yourself.
0:28:26 Don’t say it.
0:28:27 Yeah.
0:28:30 And somebody you know well, you’ve spoken to them today.
0:28:32 I watched your eyes.
0:28:35 You went up, up, up, up, up, up.
0:28:36 Five letters, isn’t it?
0:28:37 Yeah.
0:28:39 You asked me how I do it.
0:28:40 You said, do I study people?
0:28:41 You just gave it away yourself.
0:28:45 There’s five letters to choose from.
0:28:46 There’s 26 in the alphabet.
0:28:49 Pick any letter in this person’s first name.
0:28:50 Mix them up a little.
0:28:50 Yeah.
0:28:53 And then you grab one out and you just decide this is the letter I want to focus on.
0:28:54 Yeah.
0:29:01 Now, knowing you, knowing you as an entrepreneur, knowing you, the way you give interviews, I think I know what you would want to do.
0:29:03 Knowing that, you know, Darren Brown, you know, some of this works.
0:29:07 So your instinct was to go against your instinct because you go, I know this would be obvious.
0:29:08 You didn’t think of the first letter, did you?
0:29:09 No.
0:29:10 You didn’t want to.
0:29:11 You thought that would give it away.
0:29:11 Yeah.
0:29:14 Because once I know that it’s easier to figure out the rest.
0:29:16 And then I know there’s vowels in the name.
0:29:19 And so inherently you said that limits my subset.
0:29:20 You didn’t do a vowel.
0:29:21 Did you?
0:29:22 No.
0:29:25 L. Are you thinking of an L?
0:29:26 No.
0:29:27 I got it.
0:29:31 It’s funny because by you saying no, it means you gave away both.
0:29:34 I’ve written this down.
0:29:35 Can you close your eyes?
0:29:38 For the viewers who are watching this as a video, I’m going to show them.
0:29:44 And for everybody else to know who’s just listening in their headphones while running or doing something.
0:29:46 This can’t change what I wrote down.
0:29:47 Open it up.
0:29:47 Open it up.
0:29:49 You thought of an S, but switched from the L.
0:29:50 Is that correct?
0:29:51 Tell us all.
0:29:51 What is their first name?
0:29:53 Jules.
0:29:53 Jules.
0:30:03 Working in the sales team at a startup can be a strange experience.
0:30:08 Because one month you’re chasing leads, like the future of the business depends on it, which often it does.
0:30:10 And then the next month you’re buried in them.
0:30:13 Pressure builds up and eventually it starts clouding your judgment.
0:30:17 Then you end up making a reactive decision instead of an informed one.
0:30:25 Our sponsor, Pipedrive, is the number one CRM tool for small to medium businesses made by salespeople for salespeople.
0:30:28 It helps you get brutally clear on exactly where your focus should be.
0:30:32 It shows you what opportunities have stalled and what is worth your time and focus.
0:30:44 And my team have been using the new Pipedrive Prospector tool, which uses AI to search through over 400 million profiles to find verified decision makers and shares their contact information with you.
0:30:53 So if you’re interested in learning more, head to Pipedrive.com slash CEO, where you can get a 30-day free trial.
0:30:54 And that’s just for my audience.
0:30:56 Pipedrive.com slash CEO.
0:31:03 So it’s time to join the 100,000 companies that are already using Pipedrive by going to Pipedrive.com slash CEO now.
0:31:06 You know, you walk into rooms and people hear that you’re a mentalist.
0:31:08 So they’re already like somewhat on edge.
0:31:09 Yeah.
0:31:11 And you can see that they’re on edge, right?
0:31:12 Yeah, you got to sweeten it.
0:31:14 What do you do about that?
0:31:18 Because everywhere you go, people are going to be like, fuck, this guy might be able to guess my, you know, that’s what they’re thinking.
0:31:19 They’re thinking he can guess my bank pin.
0:31:21 So I’m going to give nothing away.
0:31:24 So you must be meeting people that are like closed off your entire life.
0:31:27 How would you get them to go from closed to open up?
0:31:28 I think it’s being likable.
0:31:29 So this, think about it.
0:31:36 If you met somebody who could really read your mind and I can’t read minds, just, I want to be clear throughout the process because people say, oh, what’s he trying to teach?
0:31:37 I can’t read minds.
0:31:38 I’m not psychic.
0:31:39 I am not supernatural.
0:31:40 I don’t claim to be.
0:31:42 You could do this.
0:31:45 Maybe not as well because I think there’s an inherent talent.
0:31:47 Just same as musical talent.
0:31:48 I can’t play a guitar.
0:31:50 I can’t sing to save my life.
0:31:55 No matter how much training you give me, I will never have the voice of Harry Styles or Ed Sheeran.
0:31:56 It’s not in the cards for me.
0:32:01 But you’re tricking me to think that my eye movements played a role.
0:32:02 So I will tell you this.
0:32:08 I am tricking you to believe that certain things are more important than others.
0:32:10 Your eye movements and body language play a role.
0:32:15 But whether it played a 10% role, a 50% role, a 100% role, that’s 100% true.
0:32:25 My job is to misdirect you and to use multiple methods so that as soon as you go down a path and you think you got me, I jump to the next lane.
0:32:26 I do it a different way.
0:32:33 There’s also a possibility that 0% of that trick you just did was about my eyes.
0:32:35 I didn’t say it was about your eyes, though, did I?
0:32:38 You said you looked up the 1, 2, 3, 4, 5.
0:32:39 That is absolutely true.
0:32:40 Try it for yourself, though.
0:32:41 Honestly, try it for yourself.
0:32:46 How many letters somebody counts, if they have a long name, it takes longer to process.
0:32:51 You aren’t going to be able to use a name and counting the number of letters in your day-to-day life.
0:32:58 So if I were to show you how to do it, you were to attempt it, and you were to get it right 75% of the time, which you’d be shocked that you would, you’d then go, now what?
0:32:59 Who cares?
0:33:04 Most of you are not going to take and spend the next decades learning mentalism.
0:33:08 Rather, I’m going to try and take the most important parts of mentalism and show you how you can use them.
0:33:11 Another huge one is just confidence.
0:33:13 How do people build confidence?
0:33:17 When I was 14 and I started doing this, was I this hyper-confident teenager?
0:33:18 No.
0:33:19 My folks just got divorced.
0:33:21 My life was pretty tumultuous.
0:33:26 I think I did this as a way to not have to deal with all of the trauma and kind of sadness.
0:33:29 And confidence gets built over time.
0:33:31 So what’s a better way to fast-track that?
0:33:34 For a lot of people, you walk into a room, you have to give a presentation.
0:33:36 Are you nervous as hell?
0:33:37 I think most people would say yes.
0:33:38 Would you agree to that?
0:33:44 What can you do tomorrow to get in there and feel like you own the room?
0:33:47 The same way I go on TV for a million people or right now for millions.
0:33:52 I think there’s so much of it has to do with there’s a panic that we have in us
0:33:59 where we take and we fear a certain feeling, which is I have certain things that I dread doing.
0:34:02 Like, let’s say I have to call someone and give a call of things I don’t want to say.
0:34:04 I have to turn someone down for something.
0:34:05 I hate that.
0:34:07 I’m avoiding it at all lengths.
0:34:09 The same way you procrastinate things you don’t want to do.
0:34:17 I have this little trick in my mind where what I do is I ask myself, what will I feel like tomorrow about this?
0:34:18 What will I feel like tomorrow?
0:34:21 What if I could fast forward my feelings to tomorrow?
0:34:24 And instead of just, you know, up in the air, try it.
0:34:27 Right now, what’s something that you, the listener, don’t want to do?
0:34:28 You don’t want to call someone.
0:34:29 You don’t want to deliver bad news.
0:34:31 You know, this person’s about to ream you out.
0:34:32 You’re avoiding it at all costs.
0:34:34 You’re moving it in your calendar to tomorrow.
0:34:35 The next day, you keep doing that.
0:34:36 Do it now.
0:34:40 And I want you to set an alarm 24 hours from now.
0:34:43 Put it in your, in your, I’m not, I’m for real.
0:34:44 Put an alarm that says tomorrow.
0:34:46 Write down how you feel about this.
0:34:47 Scale of one to 10.
0:34:51 Right when you finish the call, you’re going to feel in the dread before it.
0:34:53 You’re going to feel an eight, nine, 10 of dread.
0:34:56 The next day, when the alarm goes off, ask yourself, how do I feel?
0:34:59 Most of the time you feel nothing, two or three.
0:35:00 It’s out of sight, out of mind.
0:35:04 So what if you could trick your brain the same way I tricked you
0:35:06 to think your eye movements have anything to do with it?
0:35:09 Trick your own brain to see how you feel a day from now.
0:35:10 You feel nothing.
0:35:13 So what if you can just start doing that to yourself?
0:35:16 Rewire your brain and say, I’m going to feel nothing in a day.
0:35:16 Screw it.
0:35:17 I’m going to do it now.
0:35:21 And just that trick of getting over procrastination
0:35:23 builds a tremendous amount of confidence.
0:35:26 Another one is I would walk up to tables
0:35:27 and people would kick me out.
0:35:28 They’d be like, get out of here.
0:35:30 They wouldn’t pay attention to me.
0:35:31 Things that would hurt my feelings.
0:35:33 So what I did is I created in my mind
0:35:37 some way where I have two separate personalities.
0:35:39 This guy was O’s the entertainer.
0:35:40 O’s the magician.
0:35:41 Now O’s the mentalist.
0:35:43 This guy was O’s Perlman.
0:35:45 They don’t know the real me.
0:35:46 That’s a different guy.
0:35:49 So when I walked up to a table and got turned down
0:35:54 or rudely rejected, instead of me feeling that pain in myself,
0:35:57 I pushed it somewhere else.
0:35:57 And I go, you know what?
0:35:59 They didn’t like O’s the entertainer.
0:36:00 That’s a different guy.
0:36:01 That’s not me.
0:36:03 And so the same way that if you took right now
0:36:05 a bowl of water right here
0:36:07 and we poured salt in the water,
0:36:08 it’s salt water.
0:36:10 But what if we could take an invisible,
0:36:12 small piece of plastic and put it right down the center?
0:36:14 And now you pour all the salt in one side.
0:36:16 This side is immune.
0:36:17 This is fresh water.
0:36:19 If you can do that in your own mind,
0:36:21 the same way that I use my tricks to trick your mind,
0:36:22 trick your own mind,
0:36:24 that will take away the sting
0:36:25 because so many of us,
0:36:27 we don’t go after our goals
0:36:30 because we’re scared of what happens
0:36:31 if they don’t work out.
0:36:32 It’s all about accountability.
0:36:34 You fear the rejection.
0:36:35 And if you can get over that,
0:36:37 it is a superpower in life.
0:36:38 The same way you asked me,
0:36:39 how did you know it was going to work?
0:36:41 Because I stopped thinking about it not working.
0:36:43 And people that have that singular focus
0:36:45 on making something work,
0:36:46 those are the entrepreneurs.
0:36:48 Those are the people that you see achieved.
0:36:48 Those are the athletes.
0:36:51 Those are the people who have a hyper fixation
0:36:53 and focus on a goal
0:36:54 that they will make it happen.
0:36:55 They manifest it.
0:36:57 And what about communication,
0:36:58 your communication style
0:36:59 and how important that is?
0:37:00 Like what are you thinking about
0:37:02 when you’re communicating as an entertainer
0:37:04 to make sure people are paying attention
0:37:05 and they’re engaged?
0:37:07 Be watching the audience all the time.
0:37:08 The audience never lies.
0:37:10 So you have to really assess
0:37:12 what the audience is throwing at you.
0:37:13 and I’m seeing people
0:37:13 and I’m seeing,
0:37:14 are they interested?
0:37:16 Are they on the edge of their seat?
0:37:17 Are they leaning forward?
0:37:18 Indicators of interest?
0:37:19 Are they sitting back
0:37:19 and checking their watch?
0:37:20 Are they yawning?
0:37:23 Obviously, you can’t do this with everybody.
0:37:24 When I’m in a room with a thousand people,
0:37:26 maybe one guy’s hung over.
0:37:28 Maybe their baby didn’t sleep last night
0:37:29 and they had a red-eye flight.
0:37:30 I can’t know everyone,
0:37:32 but I can watch individuals
0:37:34 and see how they’re reacting to me.
0:37:37 And I can quickly change and pivot
0:37:39 and see how I can continue
0:37:40 keeping their attention.
0:37:42 And if I was listening to this right now,
0:37:43 am I turning it off?
0:37:44 Am I fast-forwarding?
0:37:46 Am I getting tangible takeaways?
0:37:48 If I get three things from this
0:37:50 that I can put into action tomorrow,
0:37:51 this is smash success.
0:37:53 Because if I get one thing
0:37:54 that somebody says to me,
0:37:57 like one tidbit that they say,
0:37:58 I feel like that can change your life,
0:38:00 then take action.
0:38:02 I’m all about action
0:38:03 because I think in so many instances,
0:38:05 there’s no accountability.
0:38:07 Inspiration and motivation is garbage.
0:38:09 I could care less if I’ve inspired you.
0:38:10 I want action.
0:38:11 What is your goal?
0:38:12 Do you want to lose weight?
0:38:14 Do you want to make a certain amount of money?
0:38:16 Are you making a million dollars next year?
0:38:18 Is that really going to make you happy?
0:38:19 So a lot of the time,
0:38:20 we make goals that we think of,
0:38:21 but then we get them.
0:38:23 You know, I have made more money
0:38:24 in the last 10 years
0:38:25 than if you’d asked me 10 years ago,
0:38:26 I dreamt possible.
0:38:28 Does that make you happy?
0:38:29 It makes life easier,
0:38:31 but I don’t think it’s just pure fulfillment.
0:38:32 I know a lot of people
0:38:34 that are very, very wealthy
0:38:35 and they aren’t happy.
0:38:38 I’m around a lot of wealthy people.
0:38:39 It’s just a nature of my thing.
0:38:40 And I ask myself,
0:38:41 they’re billionaires.
0:38:42 And if this isn’t making you happy,
0:38:43 what is?
0:38:45 I don’t think that money
0:38:46 is always the goal
0:38:47 that you should attain.
0:38:48 I understand why
0:38:50 I didn’t have a lot of money as a kid.
0:38:52 So that was like a barometer of success for me.
0:38:53 But as I have kids
0:38:55 and as I see that life is short
0:38:56 and feel my mortality,
0:38:57 I realize some things
0:38:58 are much more important than money.
0:39:00 But if you have a goal,
0:39:01 let this be the cue
0:39:02 not to inspire you,
0:39:05 but to literally take action.
0:39:05 Right now,
0:39:06 what is it that you want to do?
0:39:08 Somebody talked to me the other day.
0:39:08 They said,
0:39:10 man, I love watching you run.
0:39:10 I would love to run.
0:39:11 Stop.
0:39:12 Start running.
0:39:13 Tomorrow,
0:39:15 put a reminder in your calendar.
0:39:16 Literally tomorrow,
0:39:17 my first run.
0:39:19 Then put one 30 days from now
0:39:21 to make sure you’re accountable
0:39:22 and then decide
0:39:23 what makes you accountable.
0:39:23 For me,
0:39:25 I don’t like to be embarrassed.
0:39:26 So I’m going to write
0:39:27 to 10 people that I know
0:39:28 and tell them
0:39:29 I’m signing up for a 10K
0:39:30 so that now
0:39:32 if I don’t go through with it,
0:39:33 it’s going to come up
0:39:34 in a future conversation
0:39:35 and they’re going to say,
0:39:36 hey, Steve,
0:39:37 whatever happened with the 10K.
0:39:38 Now I have to eat
0:39:39 humble pie
0:39:40 with 10 different people
0:39:41 and say to them,
0:39:42 you know what?
0:39:43 I didn’t do it.
0:39:44 Oh, oh, okay.
0:39:44 You didn’t do it.
0:39:47 I want that to be my motivator.
0:39:48 Maybe your motivator is internal.
0:39:49 Maybe it’s external,
0:39:51 but find what motivates you
0:39:52 and use those levers
0:39:54 to generate action.
0:39:54 You know,
0:39:55 in your profession,
0:39:56 a lot of the,
0:39:57 like with Dan Brown,
0:39:58 a lot of it is
0:40:00 he’ll make you think that,
0:40:01 like we said earlier,
0:40:02 like it’s my right hand,
0:40:03 but actually it’s my left.
0:40:03 Yep.
0:40:05 Like how do you contend
0:40:07 with being someone
0:40:08 whose job it is
0:40:10 to sort of misdirect me
0:40:11 to make me think
0:40:11 it’s my right hand
0:40:12 not my left or whatever,
0:40:14 but then also
0:40:16 trying to give people information
0:40:17 that will make them
0:40:18 successful in their lives?
0:40:18 Right.
0:40:19 Well, the ethics of it.
0:40:21 I’m not trying to sell you
0:40:22 anything about being
0:40:23 a mind reader
0:40:23 or a mentalist.
0:40:24 This is a separate pursuit.
0:40:27 The skills surrounding
0:40:28 everything I do,
0:40:30 those skills,
0:40:31 it’s like how to win friends
0:40:32 and influence people.
0:40:33 It’s a book I’ve read
0:40:34 over and over and over.
0:40:34 It’s,
0:40:35 it’s,
0:40:36 I don’t want to say it’s dated,
0:40:38 but it’s of a different era.
0:40:40 The skills that allowed me
0:40:42 to reach near the top
0:40:43 of my profession
0:40:44 aren’t the tricks.
0:40:45 There’s other people
0:40:46 that can do that.
0:40:46 There’s other people
0:40:47 that can do this.
0:40:48 There’s other people
0:40:49 that can guess your card.
0:40:51 So what led me to here?
0:40:52 Do I do it better than them?
0:40:54 I’ll let you decide that.
0:40:56 My secrets to success
0:40:57 are the exact same ones
0:40:58 you can apply to your life.
0:40:58 That’s the key.
0:41:00 The fact that I’ve made it
0:41:00 about them,
0:41:01 not me.
0:41:02 How have I been
0:41:03 on all these TV shows?
0:41:03 How have I had
0:41:04 such a wide diversity?
0:41:05 Has nothing to do
0:41:06 with performing.
0:41:07 It has to do with me
0:41:08 turning the mirror around.
0:41:09 The moment you realize
0:41:10 that you will be successful
0:41:11 in your life
0:41:12 when you start making
0:41:13 other people the star,
0:41:14 thinking about them,
0:41:14 thinking about what’s going
0:41:15 on in their head.
0:41:16 That’s true mentalism.
0:41:18 What are they thinking
0:41:19 and how do I deliver
0:41:20 on that?
0:41:21 How do I make them look good?
0:41:22 How do I make them like me more?
0:41:24 How do I win them over
0:41:25 so that when the moment comes
0:41:26 for them to recommend somebody
0:41:27 or to give them a raise
0:41:28 or do something,
0:41:30 they know that you’re the person
0:41:31 that they think of first.
0:41:32 And I think those skills,
0:41:33 again,
0:41:34 I wouldn’t,
0:41:36 it’s not really mentalism,
0:41:37 but it’s the exact same tools
0:41:38 that I use.
0:41:39 It’s not guessing numbers
0:41:40 or names.
0:41:41 It’s knowing how
0:41:42 to influence others.
0:41:44 And if I wasn’t able
0:41:45 to influence people,
0:41:46 none of the things
0:41:47 I just did would work.
0:41:47 You would just say,
0:41:48 no,
0:41:49 I’m not going to do that.
0:41:51 On the skill of listening,
0:41:52 which I think is also
0:41:53 so important
0:41:54 to what you’re saying there
0:41:54 about being likable
0:41:55 and winning people over.
0:41:57 Do you have a system
0:41:59 or a framework
0:42:00 for being a great listener?
0:42:01 You talk about it
0:42:01 a little bit in the book
0:42:02 near the end.
0:42:04 I think you have five ways
0:42:04 to become a better
0:42:06 active listener.
0:42:06 Yes.
0:42:08 Can you run me through those?
0:42:08 Sure.
0:42:09 Should I give you a funny story
0:42:11 that kind of led this off?
0:42:12 So I did a party
0:42:13 for Steven Spielberg.
0:42:13 Yeah.
0:42:14 It was his father’s
0:42:15 99th birthday.
0:42:17 It was a pretty intimate affair.
0:42:19 I was noticeably nervous
0:42:19 in my mind,
0:42:20 not for the performance,
0:42:21 but to meet Steven Spielberg.
0:42:22 So he defined
0:42:24 an era of my childhood
0:42:24 and I feel like
0:42:26 likely for a billion
0:42:27 or several billion
0:42:27 other people.
0:42:29 So at the end of the show,
0:42:30 he comes up to thank me
0:42:31 and I’m ready.
0:42:33 I was able to ask
0:42:34 Steven Spielberg
0:42:36 zero questions.
0:42:37 Do you know why?
0:42:39 He talked to me
0:42:40 the whole time.
0:42:41 He kept asking me questions,
0:42:41 rapid fire,
0:42:42 this and about my life
0:42:43 and about what drove me
0:42:44 and this.
0:42:45 And I just wanted
0:42:46 to keep being like,
0:42:46 pause.
0:42:48 I got questions for you.
0:42:48 You’re Steven Spielberg.
0:42:50 He made it all about me,
0:42:52 all about me.
0:42:53 And I learned at that day
0:42:54 that that it’s a greater
0:42:56 power to listen
0:42:57 and that the most
0:42:58 interesting person
0:42:59 in a room
0:43:00 tends to be the most
0:43:01 interested person
0:43:02 in the room.
0:43:03 And that some of the people
0:43:03 I’ve seen that are
0:43:04 the most successful,
0:43:05 the most authentic
0:43:05 and genuine,
0:43:06 they will look you
0:43:07 in the eye,
0:43:08 they will lock in,
0:43:09 they will not be looking
0:43:10 around at other people
0:43:11 and they will give you
0:43:13 their 100% undivided attention
0:43:14 and they will ask you
0:43:16 questions that other people
0:43:17 haven’t asked you before.
0:43:18 And I challenge you,
0:43:19 don’t just do
0:43:20 the normal question
0:43:21 when you meet somebody.
0:43:21 Oh, what do you do
0:43:22 for a living?
0:43:23 Oh, we,
0:43:24 as soon as we do that,
0:43:25 we go into autopilot.
0:43:26 I go into autopilot
0:43:27 and I’m not judging you.
0:43:29 Most people do that,
0:43:29 right?
0:43:31 50% of people
0:43:32 have to be below average,
0:43:33 right?
0:43:34 And 49.9%
0:43:35 are above average.
0:43:36 That’s inherently the fun.
0:43:37 Challenge yourself
0:43:38 to be the outlier
0:43:39 and think of a question
0:43:40 you can ask someone
0:43:41 if you have time
0:43:42 to think of it in advance
0:43:43 or in the moment
0:43:45 that throws them
0:43:46 out of autopilot
0:43:47 that makes them think,
0:43:48 wow,
0:43:49 I haven’t really thought
0:43:50 of that before.
0:43:51 Asking questions
0:43:52 that are not yes
0:43:53 or no questions
0:43:54 are also great.
0:43:55 Ask questions
0:43:56 that let them explore
0:43:57 who they are.
0:43:58 I think that’s a big part
0:43:59 of active listening
0:44:00 and I let the audience
0:44:01 guide me
0:44:03 to what’s of interest
0:44:03 to them.
0:44:05 When we walked in here today,
0:44:06 I said to think
0:44:07 of a favorite
0:44:09 of a category.
0:44:10 If I knew the category,
0:44:11 would I be able to guess
0:44:13 what the answer was?
0:44:15 No.
0:44:17 What is the question?
0:44:17 You know what?
0:44:18 Tell it to me.
0:44:19 I don’t even want,
0:44:19 I don’t want to write
0:44:20 anything down.
0:44:21 I want you to say it out loud.
0:44:22 Give me the question.
0:44:23 What is the question
0:44:24 that you have defined
0:44:25 the answer to?
0:44:25 Give me that question.
0:44:26 Ask it to me.
0:44:27 What is my favorite?
0:44:28 Car.
0:44:29 What is my favorite car?
0:44:30 Yeah.
0:44:31 And you think
0:44:31 there’s no way
0:44:32 I could know that.
0:44:34 No prior research
0:44:35 could have alerted me to it.
0:44:36 No prior research, no.
0:44:38 You decide,
0:44:38 the same way
0:44:39 that you did with Jules,
0:44:40 I want you
0:44:42 to think of the name
0:44:42 of the car,
0:44:43 whether it’s the brand,
0:44:44 whether it’s the make,
0:44:45 and I want you
0:44:47 to pick
0:44:48 one letter
0:44:49 out
0:44:51 from anywhere.
0:44:53 I’m assuming
0:44:54 it’s more than one word
0:44:55 unless you just said
0:44:55 Ford.
0:44:56 Again,
0:44:57 I don’t want to lead you.
0:44:58 But if it is more
0:44:58 than one word
0:45:00 and if it’s
0:45:01 two, three, four words,
0:45:02 decide on one of the words.
0:45:03 Have you decided
0:45:03 on one of the words?
0:45:04 Yeah.
0:45:05 One of the words.
0:45:06 Don’t say another word.
0:45:06 Now, see,
0:45:07 you’re just saying
0:45:07 that was interesting.
0:45:09 Decide on one of the words
0:45:10 and pick one of the letters.
0:45:11 Something interesting to you.
0:45:12 Grab the one letter
0:45:13 and just focus
0:45:14 on that one letter.
0:45:14 Yeah.
0:45:14 You have it?
0:45:15 Yeah.
0:45:17 Now, you asked me.
0:45:17 You said,
0:45:19 it’s all misdirection,
0:45:19 right?
0:45:19 The eye movements,
0:45:21 this is all just window dressing,
0:45:22 but you just gave something away.
0:45:23 You said
0:45:25 one of the words
0:45:26 with a question
0:45:29 because you were confused.
0:45:31 You didn’t know what to do
0:45:33 if it was only one word.
0:45:34 I would never have said that
0:45:35 if it was three words.
0:45:36 Why would it be one of the words?
0:45:36 Of course,
0:45:37 it’s one of the words.
0:45:38 So, you did one
0:45:39 and then I think
0:45:44 this one went through your head.
0:45:45 You read,
0:45:45 you went to the last.
0:45:47 Did you think of the last letter
0:45:49 of it?
0:45:51 No.
0:45:51 Okay.
0:45:52 So, that would have been
0:45:53 my first guess,
0:45:54 but now that you didn’t,
0:45:55 I’m going to go back.
0:45:58 Are you thinking of the letter Y?
0:46:00 No.
0:46:05 Maserati,
0:46:05 Ferrari,
0:46:06 Lamborghini.
0:46:07 It’s not like you.
0:46:09 Close your eyes.
0:46:19 Open your eyes.
0:46:20 I’ve written it down.
0:46:21 I can’t change my mind.
0:46:25 What car is it?
0:46:26 It’s,
0:46:28 it’s my Cybertruck.
0:46:31 It is your Cybertruck.
0:46:32 That’s what I thought it would be.
0:46:35 Yeah.
0:46:42 Yeah,
0:46:43 I was thinking of the letter T.
0:46:44 T.
0:46:45 I did originally think of Y.
0:46:46 You did?
0:46:46 Yeah,
0:46:47 and then I moved to T.
0:46:48 Yeah.
0:46:51 If I got it right every time,
0:46:52 it would be a magic show.
0:46:53 So,
0:46:54 sometimes when you perform,
0:46:56 things must go wrong sometimes.
0:46:58 It depends like what level
0:46:58 they go wrong
0:46:59 at what scale.
0:47:00 Yeah.
0:47:02 if it goes destructively,
0:47:03 like catastrophically wrong,
0:47:04 it’s not always good.
0:47:05 Tell me a time when it went
0:47:06 catastrophically wrong.
0:47:06 Oh,
0:47:08 so you can dig up old TV appearances
0:47:10 from 15 years ago
0:47:11 where just,
0:47:12 you know,
0:47:13 purely,
0:47:14 I started learning that
0:47:15 if you do something linear,
0:47:16 which is if I
0:47:18 show you my hand
0:47:19 and tell you where this is going,
0:47:21 then you have the power.
0:47:22 What do I mean by that?
0:47:22 If I said,
0:47:23 I’m going to guess this
0:47:25 and then I get it wrong,
0:47:26 then you know I got it wrong.
0:47:28 What if you don’t know
0:47:29 the ending of the movie?
0:47:30 Then if I show you
0:47:31 an alternate ending,
0:47:32 you don’t know that the movie
0:47:33 wasn’t supposed to end that way.
0:47:33 So,
0:47:34 I learned early on
0:47:35 that I’m not going to let you
0:47:35 hold the cards.
0:47:36 I hold the cards.
0:47:37 So,
0:47:37 when you,
0:47:39 even the notion of get it wrong
0:47:41 means you knew what making it,
0:47:42 getting it right was.
0:47:43 Does that make sense?
0:47:43 Yeah.
0:47:44 But what if you don’t know
0:47:45 what getting it right was
0:47:47 because I’m doing so many
0:47:48 different things at once
0:47:50 that I will eventually find a way
0:47:50 to get it right?
0:47:52 You see what I mean?
0:47:52 Yeah.
0:47:54 And have you learned any ways
0:47:56 to break the ice
0:47:56 in social situations?
0:47:58 I think you talk about,
0:47:58 you do,
0:47:59 you talk about this
0:48:00 a little bit in the book,
0:48:02 but one of the ways
0:48:03 that you talked about
0:48:04 is sort of handling the objection
0:48:06 that you’re assuming one has,
0:48:07 approaching from a different angle.
0:48:09 But just generally in life
0:48:10 when you meet these people
0:48:11 and you’re trying to disarm people,
0:48:12 Yes.
0:48:13 Is there anything else
0:48:14 that is worth knowing there
0:48:15 that people can use
0:48:16 in their everyday lives?
0:48:17 I like having an inner monologue
0:48:18 out loud.
0:48:19 So,
0:48:20 I like to take things
0:48:21 that I know everyone is thinking,
0:48:24 and open up,
0:48:25 show some vulnerability.
0:48:26 So,
0:48:26 a great way,
0:48:27 you’re in an uncomfortable
0:48:28 social setting.
0:48:29 What do you want to do?
0:48:29 You want to shut down?
0:48:30 You want to be here?
0:48:32 I think walking up to somebody
0:48:32 has a real power
0:48:33 and say,
0:48:34 I’m so nervous.
0:48:35 I don’t know anyone here.
0:48:36 Do you know anyone here?
0:48:39 Like that moment of opening yourself up.
0:48:41 And I don’t want to call it oversharing
0:48:42 because some people take that
0:48:43 to too much of a degree
0:48:43 and start,
0:48:44 you know,
0:48:45 telling you too much.
0:48:47 But showing that you are a real person
0:48:47 and vulnerable,
0:48:49 I think just,
0:48:50 it’s a,
0:48:52 it’s a magical quality.
0:48:53 And I’ve had people that do it to me
0:48:55 that you gain an intimacy
0:48:56 and a familiarity with them
0:48:56 very quickly
0:48:57 that you wouldn’t have
0:48:59 if we were just small talking each other.
0:49:00 Have you ever met those people
0:49:01 that have that instant charisma
0:49:02 that when they walk in the room,
0:49:04 everyone gravitates towards them?
0:49:05 And you don’t know what that is.
0:49:06 What is that quality they have?
0:49:07 Did they train it?
0:49:08 Is it innate?
0:49:09 Are they born with it?
0:49:10 For me,
0:49:12 I didn’t have that.
0:49:13 So I cheated
0:49:14 and started doing magic tricks.
0:49:16 I remember Jimmy Carr saying to me that,
0:49:17 you know,
0:49:19 people think comedians are depressed or whatever,
0:49:19 but he said,
0:49:22 a better question to ask is always,
0:49:24 who are you trying to cheer up?
0:49:24 Right.
0:49:27 And I wonder if that’s relevant at all
0:49:27 to your situation.
0:49:30 I think I was trying to connect with people.
0:49:30 Yeah.
0:49:32 I think that I was nervous,
0:49:33 a little bit awkward.
0:49:34 I wasn’t introverted.
0:49:36 I had no problem walking up to strangers,
0:49:38 but I think that it became this,
0:49:41 just this addiction
0:49:45 to watching people being amazed
0:49:46 and overjoyed in the reactions.
0:49:48 I live for the reactions.
0:49:50 Some people that do magic,
0:49:51 they do it for themselves.
0:49:53 In a guilty way,
0:49:54 I kind of do as well
0:49:55 because there is a selfish angle
0:49:56 to seeing reactions,
0:49:57 but to me,
0:49:58 it’s more the joy.
0:49:59 And to this day,
0:50:00 what I like to say
0:50:01 that I do for a living
0:50:02 is not to deceive.
0:50:05 My job is not to fool you.
0:50:07 My job is to create memorable moments,
0:50:09 not amazing moments.
0:50:10 Amazing is a subset.
0:50:11 Memorable.
0:50:13 Because if I amaze you
0:50:14 and you forget it,
0:50:15 I have failed.
0:50:16 I failed.
0:50:17 It’s the same as if I walk into a movie
0:50:19 that’s an action movie.
0:50:19 I eat a lot of popcorn.
0:50:20 I walk out.
0:50:20 10 minutes later,
0:50:21 you say to me,
0:50:22 what was the movie about?
0:50:23 I don’t know.
0:50:23 Right?
0:50:24 That, I don’t know.
0:50:25 And a month later,
0:50:26 you ask me,
0:50:26 have you seen that movie?
0:50:27 And I go,
0:50:28 did I see that movie?
0:50:29 That, right there,
0:50:31 that response is the death
0:50:32 for what I do.
0:50:32 Apathy.
0:50:34 And in the book,
0:50:35 in page 166,
0:50:38 you talk about improving one’s memory.
0:50:38 Yes.
0:50:40 What do I need to know?
0:50:40 Why does it matter
0:50:41 to improve my memory?
0:50:42 And in what way
0:50:43 does improving my memory
0:50:44 help me to connect
0:50:45 with other people?
0:50:46 So we’ve gotten to the point
0:50:47 where we don’t need our memory,
0:50:47 right?
0:50:48 A lot of people
0:50:49 don’t know how to drive
0:50:50 to a place,
0:50:51 a city next door.
0:50:52 They literally,
0:50:53 if GPS went out,
0:50:54 good luck, right?
0:50:55 You don’t know anyone’s phone numbers.
0:50:56 How many of you
0:50:56 those phone numbers
0:50:57 do you have memorized?
0:51:00 Few and far between.
0:51:02 One.
0:51:02 Exactly.
0:51:03 Tomorrow,
0:51:05 your iPhone goes away.
0:51:06 No, no, no Apple,
0:51:07 no cloud.
0:51:07 You’re screwed.
0:51:08 You’re screwed.
0:51:08 Am I right?
0:51:09 If you can’t get that back,
0:51:11 your life is.
0:51:13 So what do we need
0:51:14 our memory for?
0:51:15 I think memory
0:51:16 is a superpower
0:51:17 because no one expects
0:51:17 you to have it anymore.
0:51:18 Years ago,
0:51:19 you need it.
0:51:19 Now you don’t.
0:51:20 So I’m going to give
0:51:21 a great example.
0:51:22 One that I have in my book,
0:51:24 which is something applicable
0:51:25 where you can’t cheat.
0:51:27 Cheat is I have my phone
0:51:28 and I feel a lot of us,
0:51:29 whether we’re parents
0:51:30 or kids or teens
0:51:31 or any stage of life you are,
0:51:32 you’re going to meet new people
0:51:33 at some point soon.
0:51:34 You meet them,
0:51:35 you shake their hand,
0:51:36 you say hello.
0:51:38 You just forgot their name.
0:51:39 Literally,
0:51:40 they just said it to you
0:51:41 and you forgot it.
0:51:42 How many times
0:51:43 this occurred to you?
0:51:44 I’m guessing numerous.
0:51:47 And now you can’t enjoy
0:51:47 that conversation
0:51:48 because all you do
0:51:49 is feel dread.
0:51:50 Now you’re looking
0:51:50 for someone around
0:51:51 that you know
0:51:52 to introduce them
0:51:52 and pray to God.
0:51:52 You go,
0:51:53 this is Stephen.
0:51:54 Say hello.
0:51:54 Like,
0:51:55 tell him your name.
0:51:55 You know,
0:51:56 you want that moment.
0:51:58 So I have a trick,
0:52:00 a tip for that specific situation
0:52:02 as well as others for memory.
0:52:04 But I’ve repurposed
0:52:04 the instructions
0:52:05 on a shampoo bottle
0:52:06 so it sticks in your head.
0:52:07 Shampoo bottles
0:52:08 have three words
0:52:10 on the back.
0:52:11 Lather,
0:52:11 rinse,
0:52:12 repeat.
0:52:13 Right?
0:52:15 Lather makes your hair smell good.
0:52:16 Rinse,
0:52:16 cleans your hair,
0:52:17 repeat.
0:52:18 We got to sell more
0:52:19 Pantene Pro-V.
0:52:21 So we all know that.
0:52:21 Everyone knows
0:52:22 lather,
0:52:22 rinse,
0:52:22 repeat.
0:52:24 I will describe it as this.
0:52:25 Listen,
0:52:25 repeat,
0:52:26 reply.
0:52:27 Listen,
0:52:28 repeat,
0:52:28 reply.
0:52:29 So easy.
0:52:30 The first step
0:52:30 sounds silly.
0:52:31 It’s comical.
0:52:32 Why am I even saying this?
0:52:33 The first step
0:52:35 is what 95% of us do wrong.
0:52:37 We don’t actually listen.
0:52:39 When you hear
0:52:40 that person’s name,
0:52:41 it’s not a memory issue.
0:52:42 You never even knew
0:52:43 the name to begin with
0:52:44 because right when
0:52:45 you walked up to them,
0:52:46 just like a computer,
0:52:47 read,
0:52:47 write.
0:52:48 Very hard to read
0:52:49 and write at the same time
0:52:50 for our brains.
0:52:52 You were thinking
0:52:52 of something else.
0:52:53 You were thinking
0:52:54 of what you were going
0:52:55 to say back to them
0:52:56 in most instances.
0:52:58 So at that moment,
0:52:58 the number one thing
0:53:00 to do is actually listen.
0:53:02 Quiet your mind.
0:53:02 So simple,
0:53:03 so easy,
0:53:04 but that’s we screw up.
0:53:05 Right when I woke up to you,
0:53:06 I make sure that I’ve heard
0:53:07 your name because I instantly
0:53:09 repeat it twice.
0:53:10 Steven,
0:53:11 is it Steve or Steven?
0:53:12 I want to make sure.
0:53:13 I’ve just said your name
0:53:14 three times.
0:53:15 Already,
0:53:16 your chance of forgetting
0:53:16 it have gone down
0:53:17 dramatically.
0:53:19 The last one is reply,
0:53:21 which is use one of the
0:53:22 three following tactics.
0:53:22 One,
0:53:24 you could learn how to spell it.
0:53:24 You have a name
0:53:25 that can be spelled.
0:53:26 So I go,
0:53:27 is it Steven with a V
0:53:27 or a PH?
0:53:29 And you go with a V?
0:53:29 I go,
0:53:30 I like Steven with a V better.
0:53:30 That’s the right way.
0:53:31 Am I right?
0:53:33 So now I’ve associated it,
0:53:33 Steven,
0:53:34 with a V.
0:53:36 If it’s not a name like that,
0:53:37 if it’s,
0:53:37 you know,
0:53:38 Jacob,
0:53:39 you’re not going to spell that.
0:53:40 I’m going to say to you,
0:53:42 I might comment.
0:53:42 I go,
0:53:43 Jacob,
0:53:43 I love that shirt.
0:53:44 Where’d you get that from?
0:53:44 The V-necks?
0:53:45 Jacob,
0:53:45 really sharp.
0:53:48 So now I’ve created a visual hook.
0:53:50 You’re Jacob with the V-neck shirt.
0:53:51 Now I remember you.
0:53:52 Third one is,
0:53:53 is if you want,
0:53:54 you can do something
0:53:54 that’s a connector
0:53:55 to someone else you know.
0:53:56 So if I know a Steven,
0:53:57 it’s so funny,
0:53:58 you know,
0:53:59 my sister’s dating a guy
0:53:59 named Steven,
0:54:00 small world.
0:54:03 So you’ve really quickly connected it.
0:54:05 That happens in five seconds,
0:54:05 what I just said.
0:54:06 Everyone likes a compliment.
0:54:07 Everyone likes a hook.
0:54:08 You will not forget
0:54:09 that person’s name
0:54:10 for the rest of the party.
0:54:11 I promise you.
0:54:12 And this works on people
0:54:13 of all ages.
0:54:14 It’s not a memory issue.
0:54:15 If you can remember
0:54:16 your best friend’s name,
0:54:18 you can remember the name
0:54:19 of somebody you met at a party
0:54:20 after five seconds
0:54:21 if you practice
0:54:22 and do exactly what I just said.
0:54:25 And I think a huge part of it,
0:54:26 as someone that does meet
0:54:27 a lot of people,
0:54:29 is you go into the meetings
0:54:29 with people.
0:54:31 And because you don’t really think
0:54:32 the small stuff matters,
0:54:33 you don’t think,
0:54:34 most people don’t think
0:54:35 someone’s name matters that much.
0:54:36 They think they’re walking
0:54:36 into the presentation,
0:54:37 they’re pitching
0:54:38 for a million dollars,
0:54:39 they’re thinking about
0:54:40 the campaign,
0:54:41 they’re thinking about
0:54:42 how they’re going to
0:54:44 structure the offer.
0:54:45 They’re not thinking about
0:54:46 the name being pertinent.
0:54:47 So you walk in,
0:54:48 you shake hands,
0:54:48 hi, Debra,
0:54:49 nice to meet you, Debra.
0:54:49 You walk to your chair,
0:54:50 you’re still thinking
0:54:51 about the campaign,
0:54:51 the campaign,
0:54:52 the campaign.
0:54:53 And within three minutes,
0:54:54 you’ve lost their name.
0:54:56 And I do think it really has
0:54:59 a huge impact when I was reading
0:54:59 your book,
0:55:00 I was thinking like,
0:55:00 do you know what?
0:55:01 I don’t do a good job of that.
0:55:02 I meet loads of people
0:55:03 all the time.
0:55:04 I walk up,
0:55:04 I say my name,
0:55:05 they say theirs.
0:55:05 For me,
0:55:06 that’s not important information.
0:55:07 Right.
0:55:08 And I thought,
0:55:08 you know,
0:55:10 until you get it wrong.
0:55:10 And then,
0:55:12 then that’s the memory
0:55:13 they carry of you.
0:55:13 I would say to people,
0:55:15 if you don’t know someone’s name,
0:55:17 we think that it’s a dreadful thing
0:55:17 to ask them again.
0:55:20 It’s an avoidable thing with this,
0:55:20 but I would still say
0:55:22 that you’re still showing interest
0:55:24 and there’s a few tactics around it,
0:55:24 but say,
0:55:24 forgive me,
0:55:26 but I really would like to know,
0:55:27 I don’t know why it slipped my mind.
0:55:28 Tell me your name again,
0:55:28 please.
0:55:29 I think even that
0:55:31 is a much better way to play it
0:55:32 because again,
0:55:33 you’re human,
0:55:34 they’re human,
0:55:35 everyone’s vulnerable.
0:55:36 I don’t think there’s anything wrong with that.
0:55:37 So,
0:55:39 I’m okay with letting people know
0:55:40 that there’s a human side
0:55:41 and humanize it.
0:55:42 And sometimes if I can figure it out,
0:55:43 I will,
0:55:43 but I’ll say,
0:55:44 give me a clue
0:55:44 and I go,
0:55:45 help me out.
0:55:45 Tell me where it’s like,
0:55:46 oh my God.
0:55:48 And sometimes I have a memory hook
0:55:49 and I’ll remember who introduced us.
0:55:49 I go,
0:55:49 oh,
0:55:50 I met you through Steven.
0:55:53 I’ve had so many founders speak to me
0:55:54 and say,
0:55:55 why didn’t this particular ad
0:55:57 that I ran on this platform
0:55:57 work for me?
0:55:59 Maybe the copy wasn’t good,
0:56:00 the creative wasn’t strong,
0:56:01 but usually the problem is
0:56:02 they’re not having the right conversation
0:56:04 because that ad never reached
0:56:05 the right person.
0:56:06 And if you’re in B2B marketing,
0:56:08 that is much of the game.
0:56:09 And this is where LinkedIn ads
0:56:11 solves that problem for you.
0:56:13 Their targeting is ridiculously specific.
0:56:15 You can target by job title,
0:56:16 seniority,
0:56:17 company size,
0:56:17 industry,
0:56:19 and even someone’s skillset.
0:56:21 And their network includes
0:56:22 over a billion professionals.
0:56:25 About 130 million of them
0:56:25 are decision makers.
0:56:27 So when you use LinkedIn ads,
0:56:28 you’re putting your brand
0:56:30 in front of the right people.
0:56:31 And LinkedIn ads also drive
0:56:33 the highest B2B return on ad spend
0:56:34 across all ad networks
0:56:35 in my experience.
0:56:37 If you want to give them a try,
0:56:37 head over to
0:56:39 linkedin.com
0:56:40 slash diary.
0:56:42 And when you spend $250
0:56:44 on your first LinkedIn ads campaign,
0:56:45 you’ll get an extra
0:56:47 $250 credit
0:56:48 from me
0:56:48 for the next one.
0:56:50 That’s linkedin.com
0:56:51 slash diary.
0:56:52 Terms and conditions apply.
0:56:54 Just give me 15 seconds
0:56:56 to explain how you can build
0:56:57 a viable business online.
0:56:59 The people I see winning in life
0:57:00 don’t have a perfect plan.
0:57:01 They just take the first step
0:57:02 and then the next
0:57:03 and then they keep going.
0:57:04 They stay obsessed
0:57:05 and they stay consistent.
0:57:06 And Stand Store,
0:57:07 a platform I co-own
0:57:08 and one of our sponsors,
0:57:10 is the best first step
0:57:11 to help turn your knowledge
0:57:12 into income.
0:57:14 It only takes a couple of minutes
0:57:14 to launch your business
0:57:16 and start selling digital products,
0:57:17 coaching,
0:57:18 memberships,
0:57:19 or communities online
0:57:20 without any tech headaches
0:57:21 or endless setup.
0:57:23 Thousands of entrepreneurs,
0:57:23 creators,
0:57:24 and risk takers
0:57:26 use Stand to take control
0:57:26 of their future
0:57:29 because Stand is for entrepreneurs,
0:57:30 for those willing to put in the work
0:57:32 and bet on themselves.
0:57:33 If you’re ready to start building,
0:57:34 join us.
0:57:36 Launch your business today
0:57:38 with a free 14-day trial
0:57:41 at stephenbartlett.stan.store.
0:57:46 And what else should my audience know about?
0:57:47 You’re someone that focuses on the audience.
0:57:48 What else should they know about
0:57:51 that you think can directly improve their life?
0:57:54 I mean, I’ve given you a lot of like
0:57:55 the core tenets
0:57:56 that I think have made me successful,
0:57:58 which is eliminating that fear of rejection,
0:58:00 utilizing notes,
0:58:01 making it about other people.
0:58:04 I think wrapping things up in a story
0:58:05 is a huge one
0:58:06 that we touched upon lightly,
0:58:08 but that…
0:58:08 Why a story?
0:58:10 Because stories are remembered.
0:58:12 Stories are interwoven into our DNA.
0:58:14 Each of us have a story to tell.
0:58:16 I think such a big one
0:58:18 is deciding what makes you memorable.
0:58:21 The more that you can become memorable to others,
0:58:22 the more people talk about you,
0:58:25 it benefits you no matter what you do in life.
0:58:26 When you meet somebody,
0:58:29 know that you’re going to weave the narrative
0:58:31 of what they leave,
0:58:33 what they think of you, right?
0:58:35 You have to kind of…
0:58:36 Their memory is malleable.
0:58:38 There’s a trick I used to do
0:58:39 when I was a teenager
0:58:40 where I would have somebody pick a card.
0:58:41 It was a card trick.
0:58:43 They would put the card back in.
0:58:44 They would sign it.
0:58:46 I would throw it on the ceiling.
0:58:47 The deck would fall down,
0:58:48 but their signed card
0:58:49 stayed stuck on the ceiling.
0:58:52 But when they described the procedure
0:58:53 back to someone else,
0:58:55 they would leave out the part
0:58:56 with me throwing the deck.
0:58:58 Why did they forget
0:58:59 such an important detail?
0:59:01 And I couldn’t understand why.
0:59:03 It’s not that their memory was faulty.
0:59:04 Something happened.
0:59:06 I realized what it was.
0:59:08 What I put my attention on,
0:59:09 they put their attention on.
0:59:10 Like everything in life.
0:59:12 If you’re focused on the negative,
0:59:13 you start to feel negative.
0:59:15 I, when I threw the deck up,
0:59:17 sometimes wouldn’t look up with it.
0:59:18 I would throw the deck up.
0:59:19 I wouldn’t look,
0:59:20 and then I’d catch it.
0:59:21 Such a small, minute detail.
0:59:23 But me doing that
0:59:24 meant I caught the deck.
0:59:25 No one knew what happened.
0:59:28 And I let them look up
0:59:29 and discover the card themselves
0:59:30 rather than me do it.
0:59:31 Somehow in that,
0:59:32 in their brain,
0:59:36 they deleted that one detail
0:59:37 of me throwing the deck.
0:59:39 And now I had a miracle.
0:59:40 And that changed my way of thinking
0:59:41 from there on out,
0:59:42 which I said to myself,
0:59:43 it doesn’t matter what I do.
0:59:45 It matters what people remember
0:59:48 and what’s the story they tell others.
0:59:49 The thing I really learned from that
0:59:51 is that your focus
0:59:53 is driving someone else’s focus.
0:59:54 So when I’m, you know,
0:59:55 when I’m going through my life,
0:59:58 I need to make sure
0:59:59 my focus is in the right place,
1:00:01 the place that I want it to be.
1:00:02 And I notice that sometimes
1:00:03 as a podcaster
1:00:04 because obviously,
1:00:05 so I’m trying to manage
1:00:06 this conversation
1:00:07 and I’ve got these notes
1:00:07 written in front of me.
1:00:09 I’ve got pens, books, props.
1:00:10 I’ve got a little net
1:00:10 under front of me
1:00:12 that has photos in it
1:00:13 and other bits and pieces
1:00:14 and all this stuff.
1:00:15 And I do notice that
1:00:17 during the podcast conversation,
1:00:19 if I don’t look up at the guest
1:00:20 and I start looking down
1:00:20 a little bit,
1:00:21 or even if I’m just looking down
1:00:23 to see my next bullet point
1:00:24 or to think about something,
1:00:26 I distract the guest.
1:00:27 But it also,
1:00:27 in everyday life,
1:00:28 the other thing
1:00:29 that I think we’re all guilty of,
1:00:30 and you talk about this
1:00:31 in your book,
1:00:34 is we sometimes reach
1:00:35 for our phone a little bit.
1:00:35 Right.
1:00:36 Your card story,
1:00:37 that’s what it said to me.
1:00:38 It said that,
1:00:38 oh my God,
1:00:40 people’s focus really is
1:00:41 where your focus is.
1:00:41 So if I’m having
1:00:42 a great conversation with you
1:00:43 and you’re a client or something
1:00:46 and I just glance at my watch,
1:00:47 you just did it then with me again.
1:00:49 You just glanced down at my hand.
1:00:49 Right.
1:00:50 And I never realized
1:00:51 until you said that card thing
1:00:52 how important it was
1:00:53 to make sure my focus
1:00:54 is in the right place.
1:00:56 Your focus is in the right place,
1:00:57 but also know the fact
1:01:00 that your memory is malleable.
1:01:01 So in my profession,
1:01:03 I employ all different tactics.
1:01:05 I can tell you one is confusion.
1:01:07 Your brain is,
1:01:08 it’s very difficult for your brain
1:01:08 to read and write
1:01:09 at the same time.
1:01:11 So if I want to distract you
1:01:11 from a method
1:01:13 and I confuse you,
1:01:14 then it’s exactly
1:01:15 like an etch-a-sketch.
1:01:16 Maybe you’ve drawn a picture
1:01:18 and the moment you get confused
1:01:20 and you forget
1:01:21 what you just did exactly
1:01:23 and the etch-a-sketch
1:01:24 has just been shaken
1:01:26 and now you can’t recount
1:01:27 the series of events properly.
1:01:28 And at that moment,
1:01:30 you’ve now created
1:01:32 this beautiful watercolor painting
1:01:33 that hasn’t dried.
1:01:35 I can move some of the pieces around
1:01:36 and I can redraw
1:01:37 your picture a little bit
1:01:38 and I can change your memory
1:01:39 of what it is.
1:01:41 I, during certain points
1:01:42 when I’m performing,
1:01:43 and this has to do
1:01:44 when you talked about public speaking
1:01:45 and storytelling,
1:01:47 I tell you the story
1:01:49 that you’re going to tell others
1:01:51 and I take out the pieces
1:01:52 I want out.
1:01:53 I want this gone.
1:01:54 I want this gone.
1:01:55 I want this gone.
1:01:56 I’m going to edit your memories.
1:01:58 Give me a specific example.
1:01:59 Well, that’s the nature
1:01:59 of what I do.
1:02:01 So in a certain routine,
1:02:02 again,
1:02:03 what I would ask someone,
1:02:04 if I ask somebody to think
1:02:06 of someone important to them
1:02:07 and then later on,
1:02:08 I guess the name
1:02:09 of their first kiss,
1:02:11 they will forget
1:02:12 how the question was orchestrated,
1:02:13 how I set up
1:02:14 the initial ask
1:02:15 and what happened
1:02:15 during the initial ask
1:02:16 and then the story
1:02:17 they will tell
1:02:17 to someone else is,
1:02:18 I don’t know how,
1:02:19 but he guessed my first kiss.
1:02:21 Now, when they tell that story,
1:02:22 he goes,
1:02:23 he told me to think of anyone
1:02:24 and I thought of my first kiss
1:02:25 and he guessed it.
1:02:26 What if I didn’t?
1:02:28 What if I narrowed it down
1:02:28 and I actually told you
1:02:30 to think of your first kiss?
1:02:31 But the initial question
1:02:32 was think of anyone
1:02:33 and see all those people
1:02:34 swirling around your mind
1:02:35 and then one person
1:02:35 comes up to you
1:02:36 you haven’t seen
1:02:37 since elementary school.
1:02:38 First girl you ever kissed,
1:02:39 you’re blown away.
1:02:41 Now the people that watched it
1:02:41 have also seen
1:02:42 a different effect.
1:02:43 It’s known as a dual reality.
1:02:45 The reality one person
1:02:46 experiences is different
1:02:47 than the other.
1:02:47 Yeah.
1:02:47 Right?
1:02:48 If you walk in
1:02:49 to a conversation in the middle,
1:02:51 you don’t know the context,
1:02:52 but you know the ending.
1:02:53 Yeah.
1:02:55 So I’m using that
1:02:55 because again,
1:02:56 when you tell me
1:02:57 the methods of mentalism,
1:02:59 mentalism is all about
1:02:59 group dynamics,
1:03:00 the way people think.
1:03:02 If I was performing
1:03:02 for you in a group,
1:03:03 it would be utterly different
1:03:05 and completely easier.
1:03:06 This one-on-one interaction
1:03:08 is far more difficult
1:03:09 because I have no lanes
1:03:10 to weave around.
1:03:11 It’s like if I was passing you
1:03:11 in a car
1:03:12 on a four-lane highway,
1:03:13 I’ve got space right now.
1:03:14 You and me are locked in.
1:03:15 It’s very difficult
1:03:17 for me to use others
1:03:19 because the way you feel
1:03:20 next to someone else,
1:03:20 you’ll behave differently
1:03:21 than by yourself.
1:03:22 And you’re someone that,
1:03:22 you know,
1:03:23 started doing this
1:03:24 at a very young age
1:03:24 and has developed
1:03:25 and evolved their skill set
1:03:26 over time.
1:03:27 And so you’ve got five kids
1:03:28 and I’m wondering
1:03:30 how important you think
1:03:31 obsession is
1:03:32 to get to the very top.
1:03:33 You’ve gotten to the-
1:03:33 It’s a blessing.
1:03:34 It’s a blessing.
1:03:35 If somebody can find
1:03:35 an obsession.
1:03:36 You’ve got to the top
1:03:37 of an industry
1:03:38 where very few people
1:03:40 get to the top of.
1:03:41 And even if they do,
1:03:42 they don’t end up
1:03:43 on the biggest platforms
1:03:43 in the world.
1:03:44 So thinking about
1:03:45 the characteristics
1:03:46 of your success,
1:03:48 for this kid,
1:03:49 it was obviously,
1:03:50 obsession was a huge part
1:03:51 of that, right?
1:03:51 Yes.
1:03:53 How old were you
1:03:53 in this photo?
1:03:56 Probably 14.
1:03:57 Probably right when
1:03:57 I started a restaurant.
1:03:59 That looks 14 to me.
1:04:00 Okay, 14 then
1:04:02 and you’re 43 now?
1:04:03 That’s right.
1:04:04 So you’ve been doing this
1:04:06 decades and decades and decades?
1:04:07 The majority of my life.
1:04:09 How important do you think
1:04:10 that is to reach
1:04:11 the top of any industry?
1:04:14 I don’t know if I would say
1:04:16 the time matters as much
1:04:16 because I’ve seen people
1:04:17 that are phenoms
1:04:20 in much more compressed times.
1:04:20 I don’t want to say
1:04:21 that you need your 30 years.
1:04:23 Passion.
1:04:25 The people that excite me
1:04:25 the most to be around
1:04:26 in my life,
1:04:27 the people that I look up to
1:04:28 and I’m on the edge of my seat
1:04:30 always have a passion.
1:04:32 I don’t care what that’s for.
1:04:33 I don’t care if you are,
1:04:33 you know,
1:04:35 a trash man
1:04:36 and your obsession is trash.
1:04:37 Like something that
1:04:37 I would never think about.
1:04:38 I’ve met so many people
1:04:40 where they have a topic
1:04:41 that meant nothing to me
1:04:42 at the moment
1:04:43 but once I start speaking to them
1:04:44 their level of excitement,
1:04:45 their feeling,
1:04:46 like the fact that
1:04:47 they’re so invested
1:04:49 makes me feel invested.
1:04:51 But to hone your skills
1:04:51 to the point that you can
1:04:52 reach the peak of a mountain,
1:04:54 I was speaking to someone
1:04:55 called DJ EZ
1:04:56 and he was saying to me
1:04:57 he spends seven hours a day,
1:04:58 he’s a great DJ
1:04:59 and when I watch him
1:04:59 it’s like watching
1:05:01 a magician play the decks
1:05:02 and he said to me
1:05:03 he spends seven hours a day
1:05:04 sometimes listening
1:05:06 to 700 different new tracks a day.
1:05:06 Right.
1:05:08 Just listening to 20 seconds of each
1:05:09 and I don’t think people
1:05:10 often get to see
1:05:11 that level of obsession.
1:05:12 They see people sat here
1:05:14 but they don’t get to see
1:05:14 all the like
1:05:16 the messy journey to here.
1:05:17 Right.
1:05:18 And I think it’s so important
1:05:18 to show them
1:05:19 what that messy journey
1:05:20 to here looks like
1:05:21 because then they can decide
1:05:21 for themselves
1:05:22 in their own life
1:05:23 if whatever thing
1:05:23 they’re pursuing
1:05:24 is worth the trade.
1:05:26 Like is it worth it
1:05:27 to sit here
1:05:28 and to be who you are now
1:05:29 for like that?
1:05:31 You say worth it
1:05:32 as if it’s a negative thing.
1:05:33 I think it gave a definition
1:05:34 to my life.
1:05:35 I think that
1:05:36 to have a passion
1:05:38 is something so few of us
1:05:39 I’ve hit the lottery in life.
1:05:41 I get to meet interesting people.
1:05:42 I get to bring joy.
1:05:44 I get to live my dream.
1:05:45 Everything I do
1:05:47 is of my own volition.
1:05:48 Like I couldn’t
1:05:49 I don’t even know
1:05:49 how I’d complain
1:05:50 for an iota of a second.
1:05:51 I’ve won the lottery
1:05:52 times the lottery
1:05:53 times the lottery.
1:05:54 I don’t know.
1:05:55 It’s not even my profession.
1:05:56 I have a mindset
1:05:59 where I could die tomorrow.
1:05:59 Right?
1:06:00 Everybody who doesn’t
1:06:01 think that way
1:06:02 that you don’t have
1:06:02 gratitude for today
1:06:04 is like I don’t know
1:06:06 I’m a natural optimist.
1:06:07 I just think that
1:06:07 But I mean what does
1:06:08 that actually look like?
1:06:09 Because no one
1:06:10 was there to see those
1:06:12 what 30, 20, 30 years?
1:06:14 How much work was there?
1:06:15 And is it like
1:06:16 you were doing it part time?
1:06:17 Is it free time?
1:06:18 Is it the shower?
1:06:19 Are you thinking about it
1:06:19 in the shower?
1:06:21 So I think I’ve been
1:06:22 thinking about it for decades
1:06:23 and now even now
1:06:24 it consumes my thoughts
1:06:25 at certain points in time
1:06:26 even though I try to
1:06:28 try to also be present
1:06:29 in the moment.
1:06:29 It’s not like
1:06:30 an absolute obsession
1:06:31 seven hours a day
1:06:32 is pretty rough
1:06:35 but the muse of creativity
1:06:35 comes to me
1:06:37 and it’s so fulfilling.
1:06:38 It’s the same way
1:06:38 like this book
1:06:39 putting this book
1:06:40 on paper
1:06:41 you’re an author as well
1:06:43 was such an exceptional challenge
1:06:44 because my thoughts
1:06:46 and then crafting them
1:06:46 onto the page
1:06:47 into words
1:06:48 and also
1:06:49 at the end of the day
1:06:51 who cares about me?
1:06:52 I always have this mindset
1:06:53 of I need to prove to you
1:06:54 I don’t come from the assumption
1:06:55 of you should watch me
1:06:56 because I’m great
1:06:57 I have an inverse
1:06:59 I said I need to define to you
1:07:00 why you should be watching
1:07:01 why you should be listening
1:07:03 why this should excite you
1:07:04 why this should amaze you
1:07:04 hopefully it inspired you
1:07:05 to take action
1:07:07 and you got something tangible
1:07:08 that will provide a value
1:07:09 in your life
1:07:11 and I wouldn’t have written the book
1:07:11 trust me
1:07:12 the book
1:07:13 I didn’t need to write this book
1:07:14 I wrote the book
1:07:14 because so many people
1:07:15 had said to me
1:07:16 we want to know
1:07:18 what helped you achieve success
1:07:19 and they’re fascinated
1:07:20 by this pursuit
1:07:20 and I think
1:07:21 that was it
1:07:22 I just was driven
1:07:23 by the people around me
1:07:23 that they said
1:07:24 you should write this
1:07:25 and I felt
1:07:26 I finally had a story to tell
1:07:28 and what’s the one thing
1:07:29 about your success
1:07:30 and your new life
1:07:30 that
1:07:32 if
1:07:33 this guy knew
1:07:35 he may have hesitated
1:07:36 a little bit
1:07:36 to pursue
1:07:37 the life that you now have
1:07:39 I think
1:07:40 being very busy
1:07:41 and success
1:07:42 has its pitfalls
1:07:43 if you
1:07:44 assign your self-esteem
1:07:45 to something
1:07:46 others can give you
1:07:47 be it fame
1:07:48 be it money
1:07:48 be it things
1:07:49 that are intangible
1:07:51 and that can be taken away
1:07:52 and you don’t
1:07:53 define your self-worth
1:07:54 by something internal
1:07:54 like your own drive
1:07:56 competing as yourself
1:07:57 creating your own goals
1:07:58 then it’s fleeting
1:07:59 fame for example
1:08:00 there’s going to be ups and downs
1:08:02 every career has a life cycle
1:08:03 right now things are going very well
1:08:04 there’s no question
1:08:05 that a certain point
1:08:06 the peak hits
1:08:07 and now you go down
1:08:09 and it’s inevitable
1:08:10 and I don’t think about that
1:08:12 I’d like to continue the peak
1:08:13 or continue climbing
1:08:13 and climbing
1:08:15 but when that happens
1:08:16 I’m aware of it
1:08:17 and I will not
1:08:18 it’s not a
1:08:19 something that will define
1:08:20 who I am
1:08:21 this is part of it
1:08:22 I think having outside interests
1:08:24 and challenging yourself
1:08:25 outside your comfort zone
1:08:25 for me
1:08:26 ultra marathons
1:08:26 marathons
1:08:28 athletic pursuits
1:08:30 that cannot be bought
1:08:31 they must be earned
1:08:32 and I think that’s something
1:08:33 we value more and more
1:08:34 in our day-to-day life
1:08:35 because again
1:08:36 there’s influencers
1:08:37 there’s people
1:08:38 there’s followers
1:08:39 there’s all this stuff
1:08:40 that I don’t want to call fickle
1:08:42 but it can be bought
1:08:44 what can be earned
1:08:45 earned are things that you
1:08:47 this has been earned by you
1:08:48 this has been you
1:08:49 putting in sweat equity
1:08:50 for decades
1:08:51 believing in yourself
1:08:53 each time you get a big guess
1:08:54 you harness your momentum
1:08:55 and get a bigger guess
1:08:56 you’ve earned this
1:08:57 you’ve created a team around you
1:08:59 I think that’s something notable
1:09:00 and that people should decide
1:09:01 what’s your goal
1:09:03 and as you strive towards it
1:09:04 that’s where you feel the fulfillment
1:09:05 for me
1:09:06 it’s been being on the road
1:09:08 like the biggest negative
1:09:09 is being away from my children and wife
1:09:11 and that’s success
1:09:12 and I can’t not do that
1:09:14 if I want to be successful
1:09:16 I have to be gone a lot
1:09:17 and so I have to find that balance
1:09:18 between the two
1:09:20 of having my kids miss me
1:09:21 but also creating a life
1:09:22 for them in the future
1:09:23 and also juggling the fact
1:09:23 that I have
1:09:24 you know
1:09:25 major career ambitions
1:09:27 and is there anything else
1:09:29 that my audience
1:09:30 might be able to take away
1:09:31 an action in their own lives
1:09:32 that is in line with
1:09:34 maybe this David Goggins quote
1:09:34 on the front of your book
1:09:35 learn to master
1:09:36 the most powerful weapon
1:09:37 in your mind
1:09:37 is there anything else
1:09:38 that my audience
1:09:39 should be aware of
1:09:40 so that they can show up
1:09:41 better in their lives
1:09:42 in the pursuit of their goals
1:09:44 I think defining your goals
1:09:45 is huge
1:09:46 looking yourself in the mirror
1:09:47 and being honest
1:09:49 and seeing what that voice
1:09:49 really says to you
1:09:51 because I
1:09:52 just like everybody else
1:09:53 have had feelings
1:09:54 of inadequacy
1:09:55 feelings of
1:09:55 I’m not going to be able
1:09:56 to pull this off
1:09:57 and it’s not that
1:09:58 it’s not as if I’m
1:09:59 there’s a superhuman thing
1:10:00 of I’m you know
1:10:01 I’m putting my head down
1:10:02 I’m going to get through it
1:10:03 like Goggins
1:10:03 doesn’t stop
1:10:04 if you ever met him
1:10:05 he is a machine
1:10:06 he’s amazing
1:10:07 but he goes out
1:10:08 and he’ll tell you
1:10:08 he’s the first one
1:10:10 who doesn’t want to go out
1:10:10 and run when it’s raining
1:10:11 and cold and freezing
1:10:13 but you know why he does it
1:10:15 because he didn’t want to do it
1:10:16 that’s where the real work is
1:10:17 when I’m doing a workout
1:10:19 that’s exceptionally hard
1:10:21 when it gets to the hardest part
1:10:22 that’s when I tell myself
1:10:23 all of this was easy
1:10:25 this is where I’m actually growing
1:10:27 so I challenge you
1:10:28 right now
1:10:29 to assign yourself a goal
1:10:30 right now
1:10:30 if you get one thing
1:10:31 out of this podcast
1:10:33 decide one thing
1:10:34 that you want to strive for
1:10:35 define it
1:10:36 define it
1:10:36 don’t do these
1:10:37 pie in the sky things
1:10:39 goals that are achievable
1:10:40 have to be quantifiable
1:10:41 be it a number
1:10:42 be it something achievable
1:10:43 decide what it is
1:10:44 and make tomorrow
1:10:45 the first day you go after it
1:10:46 and create
1:10:48 all of the things
1:10:49 that will help you succeed
1:10:50 not fail
1:10:50 most of us
1:10:51 when we start a goal
1:10:52 the joke is you start
1:10:54 January 1st
1:10:54 everyone’s starting
1:10:55 their fitness journey
1:10:56 by February
1:10:57 no one’s in the gym anymore
1:10:58 why is that?
1:11:00 why does everyone give up?
1:11:01 because the hard work
1:11:02 is at the beginning
1:11:04 those first few weeks
1:11:05 of setting a habit in place
1:11:06 I have a lot of things in here
1:11:06 that are all about
1:11:07 how you form habits
1:11:09 I literally put in the book
1:11:10 proven habits for success
1:11:11 it’s not tricks
1:11:12 for example
1:11:13 atomic habits
1:11:14 had a huge impact on me
1:11:15 some of these books
1:11:15 that show you
1:11:17 where’s that inflection point
1:11:18 from you
1:11:20 trying to do something
1:11:21 to you ingraining it
1:11:22 in your muscle memory
1:11:23 and now
1:11:25 it becomes self-fulfilling
1:11:25 you keep doing it
1:11:26 because you like doing it
1:11:27 I didn’t love running
1:11:28 when I started
1:11:29 now running is my vacation
1:11:31 I enjoy running
1:11:32 it gives me a flow state
1:11:33 I make up new ideas
1:11:34 I get to kind of
1:11:36 check in with myself
1:11:37 I think physical activity
1:11:39 is so important
1:11:40 so many of the chronic diseases
1:11:40 and things we have
1:11:42 are lifestyle choices
1:11:43 and inactivity
1:11:44 we could solve
1:11:45 so many huge problems
1:11:45 we have
1:11:46 simply by
1:11:47 eat healthier
1:11:48 and start working out
1:11:49 a little more
1:11:50 and nobody wants to hear that
1:11:51 but you do a little bit
1:11:52 of hard work
1:11:53 you continue
1:11:55 and you maintain
1:11:56 so yeah
1:11:58 I’m hoping that’s useful
1:11:58 but that’s what
1:11:59 I want people to do
1:12:01 if you take action tomorrow
1:12:02 and start making
1:12:03 your goals happen
1:12:05 get inside your own head
1:12:06 that’s what I want you
1:12:07 to do right now
1:12:08 but do you remember
1:12:08 when I had you
1:12:09 close your eyes
1:12:11 and I had you see
1:12:12 hundreds of different people
1:12:13 I had you envision
1:12:14 people that you’ve met
1:12:16 famous people
1:12:16 people that you like
1:12:17 people you care about
1:12:18 all those different people
1:12:19 and one person
1:12:20 tapped you on the shoulder
1:12:21 gave you a piece of advice
1:12:22 do you remember that
1:12:23 yeah
1:12:24 and that piece of advice
1:12:26 set in motion
1:12:27 you thinking of jewels
1:12:28 yep
1:12:29 who was the person
1:12:30 who tapped you on the shoulder
1:12:31 you turned around
1:12:32 you looked them in the eye
1:12:34 and they said something to you
1:12:35 that changed your life
1:12:36 created a memorable moment
1:12:38 and put in place
1:12:39 that domino effect
1:12:39 tell me
1:12:40 who did you think of
1:12:41 Michelle Obama
1:12:43 open up that piece of paper
1:12:49 funny
1:12:51 it’s a photo
1:12:52 Michelle Obama
1:13:05 she looks gorgeous though
1:13:10 okay
1:13:13 we have a closing tradition
1:13:13 on this podcast
1:13:14 where the last guest
1:13:15 leaves a question
1:13:15 for the next guest
1:13:17 without knowing
1:13:18 who they’re leaving it for
1:13:19 and the question
1:13:19 that’s been left
1:13:20 for you
1:13:20 is
1:13:21 oh fantastic
1:13:24 if you could live forever
1:13:26 would you
1:13:27 and why or why not
1:13:30 whew
1:13:33 I think I would
1:13:34 I think I would
1:13:36 an obsession of mine
1:13:36 growing up
1:13:37 has been science fiction
1:13:39 my favorite books to read
1:13:40 the ones that just
1:13:41 capture my imagination
1:13:42 and there’s so many books
1:13:43 I’ve read about immortality
1:13:46 and there’s a book
1:13:47 that this brings to mind
1:13:49 by Octavia E. Butler
1:13:50 which is underrated
1:13:51 it’s called Wild Seed
1:13:52 and not a lot of people
1:13:52 have read it
1:13:53 it’s a sci-fi book
1:13:54 and it’s
1:13:56 it delves into
1:13:57 this exact subject
1:13:58 and just
1:13:58 what would it be like
1:13:59 to see all the people
1:14:00 around you pass away
1:14:01 and the sadness
1:14:02 and then
1:14:03 what would you do
1:14:03 because at some point
1:14:04 you’d feel empty
1:14:05 people just die
1:14:06 right
1:14:06 it’s kind of like
1:14:07 think of it as the life
1:14:08 of an insect
1:14:09 just they disappear
1:14:09 they come
1:14:09 they go
1:14:10 they come
1:14:10 they go
1:14:11 and I think
1:14:12 that eventually
1:14:13 you would revert back
1:14:14 to being completely
1:14:14 numb and cold
1:14:16 but at the same time
1:14:17 death
1:14:18 is just that
1:14:18 abyss
1:14:19 that everyone
1:14:20 no matter how much
1:14:21 we avoid thinking about it
1:14:21 talking about it
1:14:22 you’re gonna die
1:14:23 I’m gonna die
1:14:24 and one day
1:14:26 you’ll have that final breath
1:14:26 will you know
1:14:27 it’s gonna happen
1:14:27 will you not
1:14:29 what will you think about
1:14:29 in those moments
1:14:31 what will you go into it with
1:14:32 will you still have
1:14:33 that fear of death
1:14:34 I think our whole lives
1:14:35 are an extension
1:14:36 of trying to avoid
1:14:37 thinking about
1:14:38 our eventual death
1:14:39 I think I would love
1:14:40 to live forever
1:14:41 but I bet you
1:14:42 once I live forever
1:14:44 it would start to be a curse
1:14:46 I can’t wait to think of the question
1:14:47 I’m gonna ask the next person
1:14:50 thank you so much
1:14:51 thank you for writing a book
1:14:53 that inspires people
1:14:54 to live their better life
1:14:55 and I think all the principles
1:14:56 in here are all human principles
1:14:57 that focus on how we can relate
1:14:58 better to other people
1:14:59 and so many people
1:15:00 are struggling to connect
1:15:01 with other people
1:15:01 for so many reasons
1:15:02 and that’s causing
1:15:03 so much downstream
1:15:05 mental health issues
1:15:06 and physiological issues
1:15:07 and disconnection in the world
1:15:08 and we’re seeing that increasingly
1:15:09 if you go on the internet
1:15:10 you see a lot of disconnection
1:15:12 because we’re struggling
1:15:13 to relate to people
1:15:13 and I think it’s
1:15:14 you know
1:15:15 the most
1:15:16 I think for me
1:15:18 the most important
1:15:19 byproduct of the work
1:15:20 that you do
1:15:21 is
1:15:22 you make people
1:15:24 curious and open-minded
1:15:26 and there’s so much
1:15:27 that comes from that
1:15:28 people just being
1:15:29 a bit more curious
1:15:29 and that’s you know
1:15:30 that all people get
1:15:31 the magic of it
1:15:32 I think it makes
1:15:34 people’s minds expansive
1:15:35 and if people have
1:15:36 expansive minds
1:15:38 then that might just
1:15:38 be the catalyst
1:15:39 to all types of progress
1:15:40 I love it
1:15:41 do you know what I’m saying
1:15:41 like that might be
1:15:42 I think being open-minded
1:15:44 and having a different feeling
1:15:44 than the usual
1:15:45 which is in our day-to-day
1:15:47 we get into this autopilot
1:15:48 where yes we feel
1:15:49 pings of joy
1:15:50 pings of anxiety
1:15:51 pings of depression
1:15:52 pings of happiness
1:15:53 my
1:15:54 I told you
1:15:55 the thing I got addicted to
1:15:56 was giving people
1:15:57 this different feeling
1:15:58 which is a feeling
1:15:59 you lose out
1:16:00 children
1:16:01 you see it in their eyes
1:16:02 again it’s a little
1:16:02 hokey to say
1:16:03 but when I see
1:16:05 my three-year-old
1:16:05 or my two-year-old
1:16:07 discover something new
1:16:07 and you see it
1:16:08 through their eyes
1:16:09 it’s a gift
1:16:10 it’s something you get back
1:16:10 because once you’re an adult
1:16:12 you can’t have that same thing
1:16:12 because you’ve become
1:16:13 jaded to the world
1:16:14 and suddenly for them
1:16:16 to see a butterfly fly
1:16:16 and it’s like
1:16:18 this joyful experience
1:16:18 and seeing it
1:16:19 through a kid’s eyes
1:16:20 it’s honestly
1:16:21 it’s been the greatest joy
1:16:22 of my life
1:16:23 is seeing joy of my kids
1:16:24 it’s seeing that
1:16:25 because it’s in our DNA
1:16:26 that’s my version
1:16:26 of immortality
1:16:27 and humans lose that
1:16:28 we get more close
1:16:29 you lose that
1:16:29 more and more
1:16:31 and it’s sad to me
1:16:32 because I have lost it
1:16:33 knowing how I do
1:16:34 the things I do
1:16:35 so to ask me
1:16:36 the good question is
1:16:37 if I get fooled
1:16:38 by another magician
1:16:38 or mentalist
1:16:39 how does it make me feel
1:16:40 amazing
1:16:42 it’s the best feeling
1:16:43 and I try immediately
1:16:44 to hold back
1:16:45 the part of me
1:16:46 that wants to know
1:16:46 how it was done
1:16:48 because right away
1:16:49 there’s a professional curiosity
1:16:50 the same way that a movie star
1:16:51 or a director
1:16:52 can’t watch a movie
1:16:53 and just think of it
1:16:53 they’re watching
1:16:54 here’s how I did the camera
1:16:55 here’s this panning shot
1:16:56 here’s the ISO
1:16:56 right
1:16:57 they can’t disconnect
1:16:58 from the
1:16:59 how the sausage is made
1:17:00 yeah
1:17:00 I
1:17:01 because those moments
1:17:03 are so few and far between
1:17:04 I instantly
1:17:05 in my mind
1:17:06 stop
1:17:07 I stop myself
1:17:07 and think how
1:17:09 and I enjoy that wonder
1:17:10 because it’s so few for me
1:17:11 that I can’t
1:17:12 because I know how everything’s done
1:17:13 so when I get it
1:17:14 I love it
1:17:14 it’s like
1:17:15 the day you figured out
1:17:16 Santa Claus wasn’t real
1:17:18 it’s like bursting an illusion
1:17:20 and when I figured out
1:17:21 Santa Claus wasn’t real
1:17:22 my world got small
1:17:23 like the possibilities
1:17:25 of the world got smaller
1:17:26 because when magic existed
1:17:27 anything was possible
1:17:27 right
1:17:28 and that’s a great place to live
1:17:29 but when I found out
1:17:30 Santa Claus wasn’t real
1:17:30 it was like
1:17:31 oh
1:17:32 you know
1:17:32 yes
1:17:33 it’s like oh
1:17:34 there’s no magic in this world
1:17:35 right
1:17:36 and that’s not a nice way to believe
1:17:37 and you’re you know
1:17:38 the work that you’re doing
1:17:40 and the performances that you do
1:17:40 and the entertainment you bring
1:17:42 keeps people’s minds open
1:17:44 and lets them imagine
1:17:45 be creative
1:17:46 and believe that there’s still magic
1:17:47 in this world
1:17:48 and that’s a wonderful thing
1:17:48 I highly recommend people
1:17:49 go get your book
1:17:50 I’m going to link it below
1:17:51 and put it on screen
1:17:52 for anyone that wants to grab it
1:17:53 it’s called
1:17:54 Read Your Mind
1:17:55 Proven Habits for Success
1:17:57 from the World’s Greatest Mentalist
1:17:58 and the people on the back are
1:17:59 some of which are my friends
1:18:00 I’ve got an investor of mine on here
1:18:03 many of my former podcast guests
1:18:03 on here as well
1:18:04 like Jay Shetty
1:18:05 and Mark Cuban
1:18:06 and Adam Grant
1:18:08 and on the front
1:18:08 David Goggins
1:18:10 thank you
1:18:11 thank you
1:18:12 thank you for having me
1:18:14 thank you for putting this out in the world
1:18:15 and I enjoy this
1:18:16 even though your recent one on AI
1:18:17 scared the crap out of me
1:18:19 but I’m honoured to have been a guest
1:18:20 and I can’t wait to write a question
1:18:21 for the next person
1:18:21 and live on
1:18:24 make sure you keep
1:18:25 what I’m about to say
1:18:25 to yourself
1:18:26 I’m inviting
1:18:27 10,000 of you
1:18:28 to come even deeper
1:18:29 into the diary of a CEO
1:18:31 welcome to my inner circle
1:18:33 this is a brand new
1:18:34 private community
1:18:35 that I’m launching to the world
1:18:37 we have so many incredible things
1:18:37 that happen
1:18:39 that you are never shown
1:18:40 we have the briefs
1:18:41 that are on my iPad
1:18:42 when I’m recording the conversation
1:18:44 we have clips
1:18:44 we’ve never released
1:18:45 we have behind the scenes
1:18:46 conversations with the guests
1:18:47 and also the episodes
1:18:48 that we’ve never
1:18:50 ever released
1:18:50 and so
1:18:51 much
1:18:52 more
1:18:53 in the circle
1:18:54 you’ll have direct access to me
1:18:55 you can tell us
1:18:56 what you want this show to be
1:18:57 who you want us to interview
1:18:59 and the types of conversations
1:18:59 you would love
1:19:00 us to have
1:19:01 but
1:19:01 remember
1:19:02 for now
1:19:03 we’re only inviting
1:19:04 the first 10,000 people
1:19:04 that join
1:19:06 before it closes
1:19:07 so if you want to join
1:19:08 our private closed community
1:19:08 head to the link
1:19:09 in the description below
1:19:10 or go to
1:19:13 doaccircle.com
1:19:14 I will speak to you then
1:19:17 you then you can hear it in the description below
1:19:19 and you can hear it in the description below
1:19:20 and you can hear it in the description below
1:19:21 and you can hear it in the description below
1:19:22 and you can hear it in the description below
1:19:23 and you can hear it in the description below
1:19:24 and you can hear it in the description below
1:19:25 and you can hear it in the description below
1:19:26 and you can hear it in the description below
1:19:27 and you can hear it in the description below
1:19:28 and you can hear it in the description below
1:19:29 and you can hear it in the description below
1:19:30 and you can hear it in the description below
1:19:32 and you can hear it in the description below
1:19:34 and you can hear it in the description below
1:19:35 and you can hear it in the description below
1:19:36 and you can hear it in the description below
1:19:38 and you can hear it in the description below
1:19:40 and you can hear it in the description below
1:19:40 you
Tôi đã dành ba thập kỷ dò ngược bộ máy tâm trí con người để chỉ cho bạn cách bạn có thể sử dụng nó,
để biết ai đó đang nghĩ gì khi họ gặp bạn,
hoặc liệu ai đó đang nói thật hay nói dối.
Vậy hãy làm một việc vui nhé.
Hãy tưởng tượng trước mặt bạn có một bộ bài vô hình.
Xào ra trước mặt bạn.
Và tôi muốn bạn với tay xuống và tưởng tượng bạn vừa rút một lá bài ngẫu nhiên.
Bây giờ, nhìn vào lá bài đó. Nhìn tôi.
Được rồi, nhắm mắt lại. Giơ tay ra, làm ơn.
Bây giờ, trước khi bạn mở mắt, nói cho chúng tôi biết, lá bài đó là gì?
Ba rô.
Mở mắt ra. Nhìn xem.
Và đây không phải phép thuật. Tôi không thể dạy bạn điều này.
Và những bí mật này, những thói quen này, chúng có thể áp dụng suốt cả cuộc đời.
Tin tôi đi, bạn sẽ không muốn bỏ phần còn lại của chương trình.
Ose Perlman đã rời Wall Street để trở thành nhà ảo tưởng tâm lý hàng đầu thế giới,
mở khóa những kỹ năng chúng ta cần
để đọc người, giành được lòng tin, phát hiện kẻ nói dối và gây ảnh hưởng tới bất kỳ ai.
Cả công việc của tôi là khiến bạn tin rằng tôi có thể đọc tâm trí,
nhưng đây là sự thật thẳng thắn:
Điều đó là không thể, nhưng tôi đọc người qua những chi tiết nhỏ li ti.
Ví dụ, chúng ta vốn được lập trình qua hàng nghìn năm rằng nếu tôi tiến tới bạn trực diện bằng cả hai mắt,
nó có thể tạo cảm giác sợ hãi, trong khi nếu tôi quay hơi nghiêng và tiến tới bạn chỉ với một mắt,
một mắt đó ít nguy hiểm hơn.
Vì vậy mọi chuyện là về những sắc thái nhỏ nhất.
Như, hãy nghĩ về một người. Nghĩ về tên gọi đầu của họ.
Tôi biết rồi. Năm chữ cái, phải không?
Hãy nói cho mọi người biết, tên đầu của họ là gì?
Jules.
Vì vậy đây là một lợi thế chiến thuật lớn khi bạn xin sếp tăng lương
hoặc khi bạn mời ai đó đi hẹn hò, và tôi sẽ giải thích cho bạn phải làm gì,
cũng như cách bạn hình thành thói quen, loại bỏ nỗi sợ bị từ chối,
và cả con đường tắt để có tự tin.
Nhưng điều tiếp theo là cách cải thiện trí nhớ của bạn,
điều này là một bí mật lớn của thành công.
Và tôi có một mẹo.
Tôi đã tận dụng lại những hướng dẫn trên một chai dầu gội,
và bước đầu tiên là điều mà 95% chúng ta làm sai.
Chỉ cần cho tôi 30 giây thời gian của bạn.
Có hai điều tôi muốn nói.
Điều đầu tiên là một lời cảm ơn to lớn vì đã lắng nghe và theo dõi chương trình tuần này qua tuần khác.
Điều đó có ý nghĩa rất lớn với tất cả chúng tôi,
và đây thực sự là một giấc mơ mà chúng tôi hoàn toàn chưa từng có
và không thể tưởng tượng sẽ đạt tới vị trí này.
Nhưng thứ hai, đây là một giấc mơ mà chúng tôi cảm thấy mình mới chỉ mới bắt đầu.
Và nếu bạn thích những gì chúng tôi làm ở đây,
hãy gia nhập 24% người nghe đều đặn podcast này
và theo dõi chúng tôi trên ứng dụng này.
Đây là một lời hứa tôi sẽ đưa ra với bạn.
Tôi sẽ làm tất cả trong quyền hạn của mình để làm cho chương trình này tốt nhất có thể
bây giờ và trong tương lai.
Chúng tôi sẽ mời những khách mời mà bạn muốn tôi nói chuyện cùng,
và chúng tôi sẽ tiếp tục làm tất cả những điều bạn yêu thích về chương trình này.
Cảm ơn bạn.
O’s Perlman.
Anh là người có vẻ như có thể đọc được suy nghĩ của người khác.
Thực ra, cuốn sách anh vừa viết có tên Read Your Mind,
Proven Habits for Success from the World’s Greatest Mentalist.
Vậy với những ai chưa quen với công việc và những gì anh làm,
tại sao anh đặt tên sách là Read Your Mind?
Và anh có thể đọc được suy nghĩ của tôi không?
Vậy đó là vấn đề mâu thuẫn.
Cả công việc của tôi là khiến bạn tin rằng tôi có thể đọc suy nghĩ,
nhưng đây là sự thật thẳng thắn.
Tôi không thể đọc suy nghĩ.
Tôi ước mình có thể đọc suy nghĩ.
Điều đó là không thể.
Tôi đọc người.
Là một kỹ năng rất khác.
Điều này xây dựng trên thế giới ảo thuật, những gì tôi làm:
đánh lừa hướng chú ý,
gây ảnh hưởng,
gợi ý.
Biết cách mọi người suy nghĩ cho tôi tín hiệu về điều họ nghĩ.
Phải không?
Tôi đã dành ba thập kỷ dò ngược bộ máy tâm trí con người.
Tôi đang dạy bạn các thói quen để thành công vì những kỹ năng mà tôi có trong việc đọc người một cách hiệu quả,
bước vào phòng, nắm quyền, gây ảnh hưởng đến họ,
tất cả những thứ xoay quanh phần giải trí đều là những điều áp dụng cho mọi người.
Nếu bạn biết sử dụng những bí mật này, những thói quen này,
chúng sẽ dẫn bạn đến thành công trong cuộc sống cá nhân,
trong sự nghiệp, trong các mối quan hệ.
Và đó là những gì tôi đã làm.
Tôi nghĩ rằng nếu tôi áp dụng cùng một kịch bản này mà không làm mentalist,
tôi sẽ thành công ở bất kỳ lĩnh vực nào.
Chúng có thể áp dụng suốt cả đời.
Bạn biết đấy, tôi dừng một chút vì có ai đó đang nghe chương trình này ngay bây giờ,
tôi luôn nghĩ về người đang xem chúng tôi.
Và tại sao họ nên xem tôi ngay bây giờ?
Đó là câu hỏi của tôi.
Ai quan tâm đến tôi?
Tôi không biết tôi.
Họ không biết tôi.
Tại sao họ nên xem cái này?
Tôi đã nghiên cứu bạn.
Đó là công việc của tôi.
Và tôi có một điều dành cho bạn.
Và ở chương trình Dragon’s Den, tôi thích khi bạn đưa ra một lời đề nghị.
Tôi thích hình ảnh khoảnh khắc khi bạn có thể thay đổi cuộc đời ai đó, đúng không?
Một nhà sáng lập, bạn đánh giá công ty của họ, bạn đưa ra một lời đề nghị.
Vậy đây là một lời đề nghị, nhưng không phải bây giờ.
Bạn phải ở lại tới cuối.
Nếu bạn mở ra bây giờ, nó sẽ vô nghĩa.
Cuối podcast này, bạn sẽ mở mảnh giấy này.
Và tôi nghĩ đó sẽ là điều bạn sẽ còn nói về trong nhiều năm.
Biết không?
Đặt nó đâu đó, có lẽ ngay dưới cốc của bạn để nó không rời tầm mắt.
Và chúng ta sẽ quay lại chuyện này sau.
Tôi sẽ đặt nó.
Bạn biết cái này là gì không?
Đó là tương lai của bạn.
Đây là tương lai của tôi.
Một trăm phần trăm.
Đừng mở nó ngay.
Bạn chưa muốn biết tương lai của mình.
Và tại sao họ nên ở lại và tiếp tục nghe?
Ồ, bởi vì tin tôi đi, bạn sẽ không muốn bỏ phần còn lại của chương trình.
Nếu không, bạn sẽ phải xem lại những điểm nổi bật.
Đặt nó ở nơi chúng ta nhìn thấy suốt.
Được rồi.
Vậy tôi sẽ đặt nó ở đây.
Hoặc dưới cốc của bạn hay bất cứ đâu.
Chúng ta không bao giờ rời mắt khỏi nó.
Tuyệt vời.
Và tôi sẽ đặt cốc lên trên nó.
Với những ai không nhìn thấy được vì sẽ có người nghe chỉ qua âm thanh, anh ấy vừa đưa cho tôi một mảnh giấy trắng gấp lại và tôi đã đặt nó dưới cốc.
Đó là một lời đề nghị bạn không thể từ chối.
Nghe này, chúng ta không có câu kết.
Vì tôi nhớ đã xem tập với Joe Rogan và tự hỏi liệu anh và Joe Rogan có câu kết hay không.
Vâng.
Kiểu làm vậy, vì nó làm tôi sửng sốt.
Vì vậy mục tiêu hôm nay của tôi là hoàn toàn thành thật với khán giả.
Làm ơn.
Và nữa, nếu tôi thấy anh làm điều gì đó, anh có muốn tôi nói ra không?
Chắc chắn.
Được.
Anh thực sự muốn tôi nói chứ?
Ý tôi là, tôi đoán là có, khi tôi còn ở đây.
Được. Thôi được. Ừ.
Ý tôi là, họ tin anh.
Tại sao người ta nghe anh?
Đó là những câu hỏi phỏng vấn hay, nhưng họ tin anh.
Đó là cách anh xây dựng khán giả.
Ừ.
Tôi sẽ thấy tệ nếu tôi lừa họ.
Và anh nghĩ mình biết điều gì mà người bình thường không biết về bản chất con người?
Tôi biết cách con người suy nghĩ.
Tôi nghĩ những gì tôi học được ở một thời điểm nào đó là những kỹ năng để thành công trong cuộc sống. Để tôi giải thích.
Nỗi sợ bị từ chối, theo tôi, là yếu tố số một phân biệt giữa thất bại và thành công.
Hầu hết mọi người không cố gắng đạt mục tiêu vì họ sợ điều gì sẽ xảy ra nếu họ thất bại, hoặc họ đặt mình vào tình huống dẫn đến thất bại thay vì đến thành công.
Ý tôi là gì?
Khi tôi 14 tuổi, tôi sẽ tiến lại chỗ anh ở nhà hàng.
Tôi đã xin được một công việc ở nhà hàng vì tôi biểu diễn ảo thuật từ khi 13.
Và tôi bắt đầu học bằng cách thử nghiệm xem điều gì khiến người ta thoải mái khi tôi tiến đến, điều gì khiến họ khó chịu.
Tôi bắt đầu học cách con người suy nghĩ.
Nó nằm ở những chi tiết nhỏ nhất.
Tôi nhận ra rằng nếu tôi tiếp cận anh trực diện — giống như cách động vật sợ khi thấy hai con mắt — còn nếu tôi nghiêng người một chút và tiến đến bàn theo một góc, anh chỉ nhìn thấy một bên mặt.
Chúng ta bị lập trình qua hàng nghìn năm để tránh kẻ săn mồi.
Một bên mặt trông ít nguy hiểm hơn.
Động vật không sợ bạn bằng.
Vậy tôi tiến đến chỗ anh.
Tôi tạo ra giới hạn thời gian.
Tôi nhanh chóng học được rằng nếu tôi bước tới, điều đầu tiên người ta nghĩ là: ôi trời, anh ta ở đây lâu không?
Tiếp theo là: họ có biết đứa trẻ này làm ở đây không? Nó giỏi chứ? Ôi trời, mình có tiền không? Mình có phải tip cho nó không? Mình không mang tiền mặt.
Tất cả những suy nghĩ này trong đầu anh được gọi là các quy tắc suy luận (heuristics).
Đó là cách chúng ta đối phó với cuộc sống hàng ngày.
Và nếu bạn biết người khác đang nghĩ gì — không phải để làm một mánh mentalist, mà để biết họ nghĩ gì khi gặp bạn, khi bạn xin tăng lương, hoặc khi bạn rủ một cô gái/anh chàng đi chơi — thì điều đó là một lợi thế chiến thuật to lớn.
Cụ thể, anh làm thế nào? Anh sẽ nói gì?
Tôi sẽ nói rằng trong đầu tôi, với tư cách một mentalist, điều tôi làm nhiều nhất là chuẩn bị.
Tôi chuẩn bị trước cho cái gì hiệu quả, cái gì không hiệu quả, và mọi phương án khắc phục ở giữa.
Kế hoạch A, B, C… tới Z.
Vậy trong tình huống đó, mỗi lần tôi học được điều mới, tôi nhanh chóng nhận ra người ta không biết liệu tôi có phải làm ở nhà hàng hay không.
Tôi chỉ là một đứa trẻ bước tới chỗ anh chăng? Ai thế này?
Vì vậy tôi bước tới theo một góc để họ biết tôi có thể rời đi sớm. Tôi như một chân vào, một chân ra.
Rồi tôi sẽ nói với anh: “Anh có nghe chuyện gì tối nay không? Hôm nay là ngày may mắn của anh.”
Ngay lập tức, đó là điều khác. Đó là cú kích dopamine. Tương tự như khi điện thoại anh rung. Đó là lý do chúng ta nghiện.
Ai nhắn tin cho tôi? Cái này nói gì? Có ai like không? Có bình luận không? Đó là kiểu xổ số đó.
Bằng cách tôi hỏi anh một câu mang năng lượng tích cực mà không cần trả lời có hay không, anh không có cách nào dừng tôi.
Nếu tôi nói “này, anh có muốn xem tôi biểu diễn ảo thuật không?” “Không, cút đi.” Bùm, xong.
Hỏi người ta những câu mở, mang tính tích cực vốn có, hầu như luôn tạo ra phản ứng tốt.
Anh có nghe không? Hôm nay là đêm may mắn của anh. “Tại sao lại may mắn?” Tôi nói: chủ nhà hàng mời tôi tới như một món quà đặc biệt để làm điều gì đó tuyệt vời cho anh.
Nghe này: “chủ nhà hàng” — họ biết tôi; “chủ mời tôi tới” — tức là tôi quen chủ, đó là giá trị xã hội, một đặc ân.
Điều đó nghĩa là anh không cần trả tiền cho tôi. Họ đã trả tiền rồi. Tuyệt vời.
Rồi để tôi cho anh xem điều gì đó tuyệt vời.
Vậy là tôi không cho anh điểm nào để từ chối. Tôi chỉ để anh rất ít góc nhìn ngoài tích cực. Và tôi làm tất cả điều đó hy vọng chưa đầy 10 giây.
Đó là phần mở. Bây giờ, anh phải chơi bài A của mình. Tôi phải có một tiết mục khiến họ choáng ngợp và thu hút sự chú ý.
Tạm dừng ở đó một chút. Vì tôi nghĩ mọi người, dù là người tạo nội dung, làm bán hàng hay phỏng vấn ứng viên, điều tôi nghe được là anh đã tạo ra một khoảng trống tò mò mang tính tích cực.
Đúng. Ngay lập tức — và đó cũng là điều Mr. Beast làm ở đầu video của anh ấy. Móc câu ngay lập tức.
Nó giống như một khoảng trống tò mò tích cực mà bạn cần lấp đầy. Anh nói trong trường hợp đó: họ mời tôi tới. “Anh có nghe chuyện gì tối nay không?” “Vâng. Tuyệt vời. Anh được mời tới như một món quà để làm điều gì đó tuyệt vời.” Ngay lập tức tôi cần biết đó là gì. Cái gì vậy? Tôi không muốn anh rời đi. Rồi anh sẽ làm họ choáng.
Tôi sẽ làm họ choáng. Nhưng những bài học rút ra từ đó là những thứ tôi dùng suốt đời. Và chúng rất phù hợp với thời đại ngày nay — tiền tệ của thời đại chúng ta là gì? Sự chú ý.
Chính khoảnh khắc ai đó đang nghe và xem có thể giúp bạn làm bùng nổ một doanh nghiệp. Chưa bao giờ có thời đại mà một chiếc điện thoại, việc có một chiếc điện thoại, có thể giúp bạn trở thành siêu sao toàn cầu hay khởi nghiệp. Cách đây 100 năm lựa chọn này chưa tồn tại.
Vì vậy biết cách kết nối với người ta ở mức cảm xúc, và biết khán giả của bạn muốn gì — đó là điều tôi học sớm. Tôi đơn giản là hiểu cách con người suy nghĩ và dùng điều đó để giải trí cho họ.
Và bao nhiêu trong đó dựa trên ngôn ngữ cơ thể của tôi?
Bao nhiêu dựa trên cách tôi cư xử?
Tôi nói vậy vì khán giả, bạn biết đấy, đều là những người chuyên nghiệp trong sự nghiệp của họ,
và họ rất muốn hiểu người khác tốt hơn thông qua quan sát.
Đúng.
Dù là đồng đội trong nhóm, hay khách hàng, hay bất kỳ ai khác.
Nên tôi tự hỏi có điều gì tôi có thể học để trở thành người quan sát tốt hơn những người
trong đời mình hay không.
Chắc chắn rồi.
Với các màn trình diễn của tôi, hãy phân tích điều này.
Tôi là một nghệ sĩ giải trí.
Đó là nghề của tôi.
Và bây giờ, sau nhiều năm, người ta hỏi tôi, anh làm thế nào?
Anh làm thế nào?
Tôi nhận ra là, bạn không thực sự muốn biết tôi làm thế nào.
Bạn thực sự không muốn.
Nếu tôi đoán, hãy thử chơi một trò vui.
Anh có một bộ bài.
Ừ.
Hãy làm cho tình huống thú vị hơn.
Đây là bộ bài của anh, đúng không?
Tôi không đụng vào bộ bài này. Không có trò ảo thuật gì ở đây.
Tất cả đều là bài thật, đúng chứ?
Tôi muốn thử một thứ với anh.
Đặt bộ bài xuống trước mặt anh nhé.
Anh đã trộn rồi.
Muốn trộn thêm không?
Có ạ.
Xin mời, trộn tùy thích.
Tôi chỉ muốn nói vì tôi…
Không, đừng nói gì.
Được rồi, xong rồi.
Khoảnh khắc tôi chạm vào những lá bài đó, não tôi bật công tắc và nghĩ: đây là một trò ảo thuật.
Đó là điều tôi biết.
Tôi biết kiểu mẫu đó.
Tôi sẽ không chạm vào bộ bài.
Tôi chả quan tâm mấy đến nó.
Hãy tưởng tượng trước mặt anh bây giờ là một bộ bài vô hình, Stephen.
Đây là lúc tôi chuyển hướng, nơi mà, nhiều năm trước, tôi đã dành hàng giờ học các mẹo tay.
Cầm bộ bài vô hình lên nhé.
Giả vờ thôi.
Như vậy đó.
Và tôi muốn anh xếp chúng ra trước mặt, úp xuống.
Anh không thể nhìn thấy.
Stephen, nhắm mắt lại.
Với tay xuống.
Và đây là phần mà chúng ta không thể câu kết, vì bộ bài vô hình và anh không biết mình sắp làm gì, huống hồ là tôi.
Tôi muốn anh với tay xuống và tưởng tượng là anh vừa rút một lá bài ngẫu nhiên.
Úp xuống.
Làm đi cho tôi ngay bây giờ.
Và dừng lại ở đó.
Đứng im.
Tôi đã bảo anh làm gì vào lúc này chưa?
Tôi nói gì không?
Có cách nào để anh biết lá bài vừa rút hay tôi biết hay không?
Không.
Không có.
Đó là tự phát, bộc phát, và lúc đó.
Đó là tiêu chuẩn vàng cho những gì tôi làm.
Đừng nói gì.
Nhìn nó đi.
Nhìn tôi.
Chỉ nghĩ thôi.
Bài có màu đỏ.
Có màu đen.
Có cơ, rô, chuồn, bích.
Có những lá số.
Có những lá lớn.
Át, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười, Bồi, Đầm, Vua.
Nhắm mắt lại.
Được rồi.
Tôi sẽ lấy bộ bài nằm cạnh anh đây.
Ối, xin lỗi.
Và tôi muốn anh giữ mắt nhắm nếu anh không phiền.
Và đây không phải trò bài, nhưng tôi muốn có một hình ảnh minh họa cho khán giả.
Giơ tay ra, làm ơn.
Giữ tay như thể anh đang cầm một lá bài.
Giữ mắt nhắm.
Đừng mở.
Tôi sẽ đặt một lá bài vào tay anh.
Khép các ngón lại và đứng im.
Trước khi mở mắt, nói cho chúng tôi biết, đó là lá gì?
Ba rô?
Hửm.
Mở mắt ra đi.
Nhìn thử.
Hửm.
Hửm.
Thật rất rất khó để tôi hiểu anh làm điều đó như thế nào.
Giờ câu hỏi là thế này.
Nếu tôi dạy anh điều đó, anh có thể làm được.
Sẽ mất khá nhiều thời gian.
Và anh sẽ học được.
Đó là việc thu hẹp nhiều lựa chọn xuống còn một, mà đó là phần lớn những gì tôi làm.
Tôi giới hạn lựa chọn của anh và đọc những gì anh đang phát ra.
Bởi vì không có mẹo ảo thuật.
Ở đây không có sự khéo léo tráo bài nào liên quan.
Chúng ta đồng ý chứ?
Đây là một bộ bài vô hình.
Anh rút một lá.
Cất bộ bài đi thôi.
Nhưng điều tôi muốn nói là điều có thể ứng dụng là biết cách đọc người hiệu quả hơn trong cuộc sống của bạn.
Không phải để thực hiện một trò ảo thuật, mà là biết họ thực sự đang nghĩ gì.
Bây giờ, nếu bạn đang xem và bạn nói bạn là người làm kinh doanh,
bạn muốn có một điều thiết thực về ngôn ngữ cơ thể.
Hãy tự hỏi, có phải có một tín hiệu ngôn ngữ cơ thể không?
Có điều gì cụ thể anh đã làm không?
Co duỗi cánh tay à?
Nhíu mày à?
Có điều gì bạn có thể thấy không?
Chắc chắn là có những dấu hiệu.
Nhưng điều tôi sẽ mô tả với mọi người là với nhiều người, họ muốn biết một điều cốt lõi.
Ai đó có hứng thú không?
Có hay không.
Và ai đó có đang nói dối không?
Có hay không.
Nếu bạn biết được hai điều đó, tôi nghĩ sẽ mở ra một thế giới khả năng.
Có bao nhiêu khoảnh khắc quan trọng trong đời bạn liên quan đến việc ai đó có thích hoặc quan tâm đến những gì bạn làm,
dù trong bán hàng, kinh doanh hay đời sống riêng tư, hoặc liệu ai đó đang nói thật hay nói dối?
Cách tốt nhất để biết ai đó nói dối là học các điểm chuẩn của họ.
Để tôi giải thích điều đó có nghĩa gì.
Gặp ai đó một lần, rất khó để biết họ thế nào.
Những giao dịch một lần, bạn không thể đánh giá họ là người như thế nào.
Nhưng có bao nhiêu người trong cuộc đời bạn bạn chỉ gặp một lần?
Ít.
Hầu hết những người bạn gặp, bạn gặp nhiều lần.
Vậy máy phát hiện nói dối—bạn đã bao giờ đi thử máy phát hiện nói dối chưa?
Chưa bao giờ.
Cách nó hoạt động là họ phải hỏi bạn một số câu trước đó để thiết lập điểm chuẩn.
Họ phải kiểm tra và nói: cho tôi một câu trả lời trung thực. Tên anh là Stephen Bartlett chứ?
Có.
Họ nhìn vào các chỉ số của anh để xem khi anh nói thật trông như thế nào.
Rồi họ bảo anh nói một lời nói dối.
Và bây giờ họ cố so sánh hai điều đó với nhau.
Vậy khi tôi quan sát người ta, tôi cố xem họ trông như thế nào khi họ nói thật.
Và đây là những điều thú vị bạn có thể thử ở nhà.
Khi ai đó kể một câu chuyện, họ chèn bao nhiêu chi tiết?
Nhịp điệu của họ thế nào?
Họ nói ra sao?
Bạn có thể biết khi người ta nói dối thường xuyên hơn không nếu bạn quan sát họ đủ nhiều.
Bạn có thể nhìn thấy điều đó.
Họ có nói thêm chi tiết không?
Vậy bạn có thể thử tìm những cách vui vẻ mà giống như những lời nói dối vô hại để xem họ làm gì khi họ nói dối so với khi họ nói thật.
Rồi bắt đầu tin vào trực giác của mình hơn.
Tôi nghĩ nhiều thứ tôi làm bây giờ là do tôi đã bỏ những thói quen xấu.
Khi chúng ta còn lớn lên, hầu hết chúng ta có khả năng phát hiện những điều vô lý tốt hơn.
Khi bạn hai, ba, bốn tuổi, bạn biết nếu anh chị em mình nói dối bạn.
Bạn biết rất rõ khi người khác nói dối bạn.
Bạn còn rất nhỏ.
Có một bản năng liên quan mà tôi nghĩ giống như khi tôi chơi bóng bàn.
Tôi không thể nghĩ về cú đánh.
Tôi chỉ thực hiện cú đánh.
Tôi không biết tôi đã làm thế nào.
Cơ thể tôi chỉ chuyển động.
Vì vậy khi tôi biểu diễn, mọi người luôn hỏi tôi, bạn có làm điều này trong mọi khoảnh khắc của cuộc sống không?
Không, điều đó rất mệt.
Tôi tập trung, tập trung cao độ vào những gì bạn đang làm và những điều mà tôi quan sát sẽ tố cáo một số yếu tố.
Và tôi đang tác động lên bạn, có sự đánh lạc hướng, và tôi đang hướng bạn về một vị trí theo một cách nhất định để bạn chọn những gì tôi muốn bạn chọn.
Giả sử tôi đang cố bán cho bạn một thứ.
Được.
Chúng ta đang thuyết trình.
Tôi là chủ một agency marketing, và tôi muốn bạn mua chiến dịch marketing này từ tôi thay vì chiến dịch kia hoặc không mua gì cả.
Được.
Vậy có những điều gì bạn có thể nói với tôi mà tôi nên nghĩ tới hoặc làm nếu tôi đang bán cho bạn để khiến bạn mua thứ tôi muốn bạn mua?
Quy tắc số một.
Tôi gọi đó là “khai thác năng lực mentalist bên trong bạn”.
Nó không phải về bạn.
Luôn luôn là về họ.
Đó là bí quyết số một cho thành công của tôi.
Tôi không nên như vậy.
Tôi đã xuất hiện trên đủ các kênh truyền hình làm những gì tôi làm.
Trên CNBC, tôi đã lên đó hàng chục lần.
Đó là kênh tài chính.
Có bao nhiêu ảo thuật gia hay mentalist từng được mời lên kênh đó?
Không có.
Nó thật vô lý.
Đó là một kênh nghiêm túc.
Họ làm về tài chính.
Tại sao họ lại mời tôi?
Bởi vì tôi điều chỉnh bài trình bày của mình theo người xem.
Tôi không nghĩ về bản thân mình.
Một màn ảo thuật bài là về tôi.
Còn tôi làm điều gì đó liên quan đến cổ phiếu, trái phiếu, cổ tức và lãi suất.
Đó là điều hấp dẫn đối với người đang xem.
Tương tự, nếu tôi bước vào phòng toàn cầu thủ bóng bầu dục, tôi làm mọi thứ cấu trúc xoay quanh bóng bầu dục.
Vì vậy tôi thách bạn là khi bạn làm một bài thuyết trình như vậy, bạn có chỉ nghĩ về mình không?
Hoặc bạn có thể nhấn mạnh những thuộc tính mà người kia đang thiếu là gì?
Điểm gì sai với hiện trạng của họ?
Bạn đang thiếu gì?
Hãy lắng nghe người tiêu dùng của bạn.
Hãy lắng nghe khách hàng của bạn.
Hãy lắng nghe khán giả của bạn.
Họ sẽ cho bạn biết.
Họ sẽ đưa cho bạn đáp án về những gì bạn cần mang lại cho họ.
Rất nhiều người, khi họ tiếp cận người khác, họ tiếp cận với tư duy như sau.
“Tôi tuyệt vời thế nào?”
“Sản phẩm của tôi tuyệt vời ra sao?”
Bla, bla, bla.
Tất cả chỉ về tôi, tôi, tôi.
Ngôn ngữ cần phải hướng tới lợi ích.
Tất cả nên là về bạn.
Tôi muốn làm cho cuộc sống của bạn dễ dàng hơn.
Tôi muốn làm cho việc chuyển sang nền tảng của chúng tôi diễn ra liền mạch.
Hiện tại điều gì đang làm phiền bạn?
Tôi muốn biết tất cả những thứ khiến bạn kháng cự.
Những điều gì ngăn bạn nói “đồng ý”?
Và mỗi khi bạn nói cho tôi một điều, tôi muốn chuẩn bị để gạch bỏ điều đó.
Thật buồn cười khi bạn nhắc đến chuyện đó.
Là, tôi biết bạn không muốn downtime.
Đây là cách chúng tôi có thể đảm bảo không gián đoạn, đúng không?
Bạn muốn dự đoán những gì họ sẽ nói giống như một mentalist.
Nhưng trong trường hợp này, bạn không đoán bài, số hay tên.
Bạn đoán những suy nghĩ về những thứ đang ngăn họ mua sản phẩm của bạn.
Và đó có phải là một thói quen riêng không?
Bạn có, kiểu như, nếu tôi đang thuyết phục bạn và bạn là CEO của Uber và tôi muốn bạn làm việc với agency của tôi, trước khi vào cuộc họp đó, bạn biết đấy, bạn đã nói về việc chuẩn bị từ trước.
Bạn có viết ra hay chỉ nghĩ về những phản bác hay người mà bạn sẽ đối diện rồi cố điều chỉnh bài trình bày theo một tập hợp những yếu tố liên quan đến cái tôi và tư tưởng mà bạn tin rằng người đó mang vào phòng không?
Đúng vậy.
Vậy nên tôi viết mọi thứ ra.
Thực sự ở một chương trong cuốn sách tôi viết toàn bộ về cách ghi chú đã thay đổi cuộc đời tôi.
Vì vậy ở mỗi buổi diễn và trong mọi tương tác mà tôi từng có với ai đó, tôi đều ghi lại.
Tôi có show tối qua, show hôm kia.
Tôi sẽ ghi lại, tôi có một cách viết tắt cho nhanh hơn, nhưng tôi sẽ ghi mọi thứ tôi đã làm, mọi người tôi gặp, những điều tôi nhớ về họ.
Và tôi sẽ làm điều này ngay khi kết thúc buổi diễn.
Nếu tôi có một buổi gặp gỡ và chụp ảnh, ngay khi xong, đôi khi bạn sẽ thấy tôi đang ở trong xe Uber hoặc ở khách sạn.
Và tôi viết tả tơi mọi thứ khi nó vẫn còn trong đầu và còn tươi, bởi vì thông tin là sức mạnh.
Và điều quan trọng nhất mà mọi người quan tâm là bản thân họ, gia đình họ, bạn bè họ, sự nghiệp của họ, đúng không?
Tất cả chúng ta đều là ngôi sao trong bộ phim của riêng mình.
Bạn là ngôi sao của bộ phim của bạn.
Tôi là ngôi sao của bộ phim của tôi ngay ở đây.
Người kia, anh ta, diễn viên chính, mọi người khác chỉ là diễn viên phụ.
Vì vậy hãy nghĩ theo hướng này.
Nếu bạn có thể nhớ những thứ về người đó, không phải kiểu creepy.
Nếu họ nói với bạn điều gì đó đêm qua?
Tôi gặp ai đó.
Cô ấy có hai đứa con.
Chúng ba và năm tuổi.
Con trai lớn của cô ấy cực kỳ thích một ngôi sao YouTube này.
Họ sống ở…
Tôi biết họ sống ở đâu.
Như cô ấy vừa chia sẻ rất nhiều chi tiết với tôi mà trong đầu cô ấy giống như Snapchat.
Chúng biến mất.
Chúng không biến mất đối với tôi.
Vì vậy bây giờ khi tôi đã ghi lại những điều đó, tôi có thể gặp cô ấy một tháng nữa, một năm nữa, một thập kỷ nữa.
Bạn biết cảm giác tuyệt vời thế nào khi ai đó nhớ những gì bạn nói không?
Nó giống như trúng số.
Thực sự giống như bạn được làm một màn ảo thuật như tôi làm, nhưng người ta lại khen bạn.
Tôi sẽ nhớ ở các buổi diễn, ai đã thuê tôi cho buổi diễn?
Ồ, họ biết người này.
Giờ chúng ta có một chuỗi.
Chúng ta có một liên kết giới thiệu.
Tôi có thể gặp họ lần nữa.
Tôi đã đoán được mã PIN ATM của họ ba năm trước. Mã là 6124. Bây giờ tôi biết điều đó. Tôi tình cờ gặp họ ở đó và tôi không có trí nhớ siêu nhiên. Một phần khác của cuốn sách là cách cải thiện trí nhớ, mà tôi nghĩ cũng là một bí mật lớn dẫn tới thành công trong cuộc sống mà nhiều người không nhận ra. Giờ thì chúng ta có điện thoại. Chúng ta nghĩ điện thoại làm thay chúng ta. Không phải vậy. Và tôi nói với anh ấy, tôi bảo John, tôi hy vọng anh đã đổi mã pin khỏi 6124. Anh ấy sửng sốt. Stephen, cậu hiểu không? Đó không phải mánh khóe. Tôi đã viết nó ra. Không có gì… Tôi sẽ nói cho cậu chính xác tôi đã làm như thế nào. Tất cả những gì tôi làm là dành thời gian ôn lại trước khi đến đó và khiến anh ấy cảm thấy đặc biệt. Và cậu biết anh ấy sẽ làm gì không? Anh ấy sẽ nói về khoảnh khắc đó trong nhiều năm tới. Tôi đã tạo ra một ký ức. Nếu bạn có thể tạo ra những khoảnh khắc đáng nhớ cho người khác, họ sẽ nhớ bạn và sẽ truyền tai cho người khác. Và đó là cách — bất kể bạn làm gì trong đời — những gì bạn làm cho người khác cuối cùng sẽ đưa bạn đến thành công.
Tôi muốn nói là hãy cho đi một cách vô điều kiện, và càng cho đi nhiều, có một điều kỳ lạ là vũ trụ sẽ đền đáp lại. Và càng làm cho người khác, họ càng muốn làm điều tương tự cho tôi. Nếu bạn muốn làm điều đó cụ thể hơn cho tôi… Bạn có một cuốn sổ ghi tắt, bạn viết vào mỗi lần gặp ai đó để giữ chi tiết. Bạn có thể làm trên điện thoại. Ừ, tôi làm trên điện thoại. Tôi có những mục lịch. Nói thẳng luôn nhé. Tôi sẽ ghi vào. Nếu bạn nhìn vào điện thoại tôi bây giờ, sự kiện tối qua, danh sách tiết mục. Tôi viết tên chủ nhà, vợ anh ấy. Họ có ba đứa con. Họ có sinh đôi. Mọi thứ về chuyện này rất rõ trong đầu tôi. Tôi sẽ nhớ nó trong một ngày, nhưng rồi nó sẽ dần phai. Tôi đã làm những mánh gì? Chuyện gì đã xảy ra trong các mánh? Những khoảnh khắc hài hước ứng khẩu là gì? Tôi đã gặp ai đó sớm hơn trong ngày? Tôi gặp một người. Và một lần nữa, tôi ghi tất cả mấy thứ này lại vì thông tin đó là sức mạnh. Thông tin đó, bạn giữ càng lâu, nó giống như một phiếu giảm giá không có ngày hết hạn. Và khi bạn đem nó trao cho người đó, thực ra càng giữ lâu thì càng ấn tượng. Nếu tôi gặp bạn hôm qua và bạn nói màu yêu thích của bạn là magenta và tôi nói lại cho bạn ngày mai, cũng không hứng thú lắm. Nhưng sau hai năm, nếu khi gặp bạn và thấy một chiếc xe, tôi nói, “Stephen, đó là màu magenta yêu thích của anh phải không?” — không phải như một mánh, chỉ là tôi giữ trong đầu — sẽ có dopamine. “Sao anh nhớ được vậy?” Bạn sẽ cảm động vì tôi còn nhớ điều đó về bạn, đúng không? Đó là điều người ta quan tâm.
Mọi người nghĩ đến gia đình, bạn bè, đức tin, công việc — tất cả những thứ đó. Càng làm cho người khác tỏa sáng, điều tốt hơn sẽ đến với bạn. Mọi thứ trong tiết mục của tôi đều nhằm làm người khác trông tốt hơn. Tôi đã nghĩ về chuyện này khá nhiều. Thực ra sáng nay tôi còn đăng trên LinkedIn về nghịch lý của những điều nhỏ. Tôi viết về Jimmy Fallon. Tôi xuất hiện trên chương trình của anh ấy tuần này và anh ấy nhắc rằng chúng tôi có một truyền thống ở cuối podcast với khách mời — một việc nhỏ chúng tôi làm ở cuối chương trình. Việc anh ấy nhớ, kể với khán giả và nói rằng nó khiến anh rưng rưng nước mắt làm tôi nhận ra rằng những điều nhỏ trong cuộc sống mà ta thường bỏ qua, như nhớ tên ai đó hoặc, như bạn nói, nhớ về gia đình họ hoặc một chi tiết cá nhân tinh vi, mạnh mẽ đến mức nhiều người không nghĩ chúng có ý nghĩa. Chính là vậy. Vì vậy khi có một người trong đời bạn nhớ một chi tiết nhỏ về bạn mà có ý nghĩa với bạn — ngay cả tên bạn cũng có ý nghĩa — điều đó hiếm tới mức gây sốc và vì thế lại vô cùng mạnh mẽ, bởi vì hầu hết mọi người nghĩ nó rất nhỏ nhặt.
Hãy nghĩ xem có bao nhiêu điều nhỏ, nếu nhìn lại cuộc đời bạn, giống như mấy ngã rẽ nhỏ, con đường này dẫn tới chuyện này. Tôi có những khoảnh khắc trong đời mà có người nói một câu, đôi khi vô tình, họ chẳng nhớ được, và nó đã thay đổi cuộc đời tôi. Tôi cũng có một chuyện như vậy. Tôi làm ở Phố Wall. Tôi không nghĩ rằng mình có thể làm ảo thuật hay tâm thuật chuyên nghiệp. Thật điên rồ là tôi chưa từng nghĩ đó là một lựa chọn. Nhưng có một thời điểm, có hai khoảnh khắc, nhưng một trong những khoảnh khắc lớn là tôi đang làm một việc cho CFO của công ty tôi, Merrill Lynch. Anh ta không biết là tôi làm cho công ty. Tôi từng làm một mánh ảo thuật bằng tay nhanh, tôi cầm năm tờ 1 đô, búng tay — chúng biến thành tờ trăm. Tuyệt vời. Đó là một mánh hay. Và lúc đó anh ta là người Úc. Anh ta nói, “We need you working here, mate.” Mọi người cười. Bạn biết đấy, đó là câu đùa tôi đã nghe hàng trăm lần. Tôi nói, “Buồn cười đấy, thưa ông. Tôi làm việc ở đây mà.” Và anh ta tưởng đó là một trò đùa. Tôi hơi tuột vai diễn một chút. Tôi nói, “Không, không, thật mà. Tôi làm ở 95 Green. Là bộ phận Dịch vụ Công nghệ Toàn cầu của ông.” Anh nhìn tôi và hỏi, “Sao anh lại làm ở đây?” Với anh, khoảnh khắc đó, tôi đoán, chẳng có gì đặc biệt — quên ngay sau đó. Nhưng khoảnh khắc đó đã thay đổi hướng đi cuộc đời tôi vì có một công tắc trong đầu bật lên: “Mình đang làm gì ở đây?” Và bạn bắt đầu hình dung tương lai của mình.
Đây có phải con đường của mình không?
Đây có phải điều mình sẽ làm mãi mãi không?
Hay mình sẽ quyết định rằng đời người chỉ sống một lần và mình sẽ nắm lấy cơ hội?
Và tôi nghĩ với nhiều người đang nghe điều này, tôi không bảo bạn nghỉ việc ngay, nhưng hãy tự hỏi bản thân, nhìn vào gương, đây có phải điều mình muốn làm không?
Và tôi nghĩ với nhiều người, họ có thể muốn nhiều hơn, có thể là một doanh nghiệp riêng, hoặc thăng bậc trên nấc thang sự nghiệp.
Và đó là khoảnh khắc một ai đó có thể thay đổi cuộc đời bạn và hành động, quyết định: mình sẽ làm. Nhưng cũng phải lập một kế hoạch.
Hãy thực hiện hiệu quả và thông minh.
Và trong trường hợp của bạn, bạn biết đấy, rời Merrill Lynch để đi trở thành một mentalist (nghệ sĩ tâm lý) là một bước nhảy lớn.
Một bước nhảy khổng lồ.
Mọi người đều nghĩ đó là điên rồ.
Cũng giống như với Dan Brown.
Không ai nói với tôi rằng: ôi, đây là một ý tưởng tuyệt vời.
Mặc dù tôi phải nói thật là phần lớn mọi người rất vui cho tôi.
Nhưng trong hậu trường, tôi nghĩ họ nghĩ: thằng nhóc này, biết chưa, nó điên.
Bạn phần nào đúng là hơi điên vì về mặt thống kê, về mặt xác suất, cơ hội trở thành một mentalist gọi là “thành công” là cực kỳ thấp.
Rất rất thấp.
Ý tôi là, có lẽ chỉ có một vài mentalist kiếm được nhiều tiền.
Tôi sẽ nói con số đó rất ít, nhưng đây là câu hỏi bạn nên tự hỏi.
Tại sao không phải là bạn?
Cách tư duy ấy luôn là: dĩ nhiên có thống kê, nhưng tại sao không phải mình?
Và tôi nghĩ giọng nói trong đầu bạn, vòng lặp suy nghĩ đó quyết định mọi thứ.
Vì vậy tất cả là về thiết lập bản thân để thành công hơn là thất bại.
Bao nhiêu phần của việc làm một mentalist là hiểu hành vi con người so với…?
Mọi thứ.
Tôi thậm chí không biết trả lời thế nào.
Thật sự tôi là một học trò của con người, kiểu cách mọi người hành xử.
Nhưng thực hành của nó, bởi vì Darren Brown, tôi coi anh ấy là một người bạn.
Và nếu tôi học được điều gì từ anh ấy — và tôi thực sự nghĩ anh ấy là người vô cùng tuyệt vời cả khi lên hình lẫn ngoài đời — thì phần lớn công việc của anh ấy là khiến bạn nghĩ trò ảo thuật diễn ra ở đây.
100%.
Nhưng thực ra, trò ảo thuật đang diễn ra ở chỗ khác.
Anh ấy đánh lạc hướng bạn để chú ý vào tay trái của tôi, trong khi trò đang diễn ra ở tay phải của tôi.
Không thể chuẩn hơn được nữa.
Đúng y như vậy.
Nhưng đó chính là hiểu hành vi con người.
Giải thích cho tôi tại sao.
Tôi không muốn nói là điều khiển vì nghe có vẻ mưu mô, nhưng tôi đang điều hướng sự chú ý và suy nghĩ của bạn.
Tôi hướng bạn theo một cách nhất định để chọn cái tôi muốn hoặc để bạn cho đi điều mà bạn cảm thấy mình chưa cho đi.
Ta làm một ví dụ vui nhé?
Được.
Bạn có nhớ ngay lập tức mình đã làm bao nhiêu tập của chương trình này không?
Tôi nghĩ tầm khoảng 500.
Tôi tin vậy.
Nhắm mắt lại.
Tôi muốn biến đây thành một trò chơi thị giác.
Bạn ở trong một căn phòng với đủ thứ người khác nhau mà bạn đã từng gặp.
Bạn ở trong căn phòng đó với những người bạn từng thấy, những người bạn tôn trọng, được chứ?
Một vài người trong số họ có thể đã là khách mời trong chương trình.
Rồi bạn nhận một cái chạm lên vai.
Bạn quay lại.
Bạn nhìn người này.
Và đó là người bạn đã gặp trước đây, 100%.
Và họ nói điều gì đó với bạn.
Họ đã nói điều đó với bạn trước đây.
Và bạn có cảm giác déjà vu.
Và đó là điều có tác động.
Nó để lại ấn tượng trong bạn.
Đó có phải là đánh giá công bằng không?
Ừ.
Và ngay ở điểm đó, bùm.
Điều đó làm bạn nghĩ tới một người khác.
Tôi không biết là, tôi không nghĩ họ nhắc tới người khác đó, nhưng điều gì đó về thông điệp, suy nghĩ, khoảnh khắc sáng suốt hay trí tuệ đó làm bạn nhớ tới ai đó khác trong cuộc sống.
Nó có liên quan tới họ.
Ừ.
Người tiếp theo này, người thứ hai, tôi sẽ gọi họ.
Họ nhảy vào.
Mở mắt đi.
Lần cuối bạn nói chuyện với người đó là khi nào?
Người thứ hai?
Ừ.
Hôm nay.
Hôm nay.
Được rồi, ta đi sâu vào.
Hãy nghĩ tới tên đầu tiên của họ.
Đếm số chữ cái trong đầu.
Đừng nói ra.
Ừ.
Và là người mà bạn quen biết rõ, bạn đã nói chuyện với họ hôm nay.
Tôi nhìn mắt bạn.
Bạn liếc lên, lên, lên, lên, lên, lên.
Năm chữ cái, đúng không?
Ừ.
Bạn hỏi tôi làm thế nào.
Bạn vừa tự tiết lộ cho tôi rồi.
Chỉ có năm chữ cái để chọn.
Tổng cộng có 26 chữ cái trong bảng chữ cái.
Chọn bất kỳ chữ cái nào trong tên đầu tiên của người này.
Xáo trộn một chút trong đầu.
Rồi bạn lấy ra một chữ cái và quyết định đây là chữ cái mình muốn tập trung.
Ừ.
Biết bạn, biết bạn là một doanh nhân, biết cách bạn phỏng vấn, tôi nghĩ tôi biết bạn sẽ muốn làm gì.
Biết điều đó, biết Darren Brown, biết vài chiêu như vậy, bản năng của bạn là đi ngược lại bản năng vì bạn nghĩ, tôi biết điều này sẽ quá hiển nhiên.
Bạn đã không nghĩ đến chữ cái đầu tiên, phải không?
Không.
Bạn không muốn.
Bạn nghĩ điều đó sẽ làm lộ.
Ừ.
Bởi vì một khi tôi biết, thì dễ đoán phần còn lại hơn.
Rồi tôi biết sẽ có nguyên âm trong tên.
Và theo đó bạn nói điều đó giới hạn tập hợp lựa chọn của bạn.
Bạn đã không chọn nguyên âm.
Phải không?
Không.
L. Bạn đang nghĩ đến chữ L phải không?
Không.
Tôi đoán được rồi.
Buồn cười là khi bạn nói “không”, nghĩa là bạn vừa cho tôi hai đầu mối.
Tôi đã viết điều này xuống.
Bạn có thể nhắm mắt lại được không?
Với những khán giả đang xem đoạn này dưới dạng video, tôi sẽ cho họ xem.
Còn với những ai đang chỉ nghe trên tai nghe khi đang chạy hoặc làm việc gì đó, điều này không thể thay đổi những gì tôi đã viết.
Mở ra đi.
Mở ra.
Bạn đã nghĩ tới chữ S, nhưng đổi từ L sang.
Có đúng không?
Hãy kể cho chúng tôi nghe.
Tên đầu tiên của họ là gì?
Jules.
Jules.
Làm việc trong đội bán hàng của một startup có thể là một trải nghiệm kỳ lạ.
Bởi vì một tháng bạn săn lùng khách hàng tiềm năng như thể tương lai của công ty phụ thuộc vào nó — và thường thì đúng như vậy.
Rồi tháng sau bạn bị chôn vùi trong những khách hàng đó.
Áp lực tăng lên và cuối cùng nó bắt đầu che mờ sự phán đoán của bạn.
Rồi bạn đưa ra quyết định theo phản ứng thay vì một quyết định có cơ sở thông tin.
Nhà tài trợ của chúng tôi, Pipedrive, là công cụ CRM số một cho các doanh nghiệp vừa và nhỏ, được tạo ra bởi những người làm sales dành cho người làm sales.
Nó giúp bạn xác định một cách rõ ràng đến tàn nhẫn chính xác nên tập trung vào đâu.
Nó cho bạn thấy những cơ hội nào đang bị đình trệ và thứ gì đáng để bạn dành thời gian và sự chú ý.
Và đội của tôi đã dùng công cụ mới Pipedrive Prospector, dùng AI để tìm kiếm hơn 400 triệu hồ sơ nhằm tìm những người ra quyết định đã được xác thực và chia sẻ thông tin liên hệ của họ với bạn.
Vì vậy nếu bạn muốn tìm hiểu thêm, hãy vào Pipedrive.com/CEO, nơi bạn có thể được dùng thử miễn phí 30 ngày.
Và đó là ưu đãi dành riêng cho khán giả của tôi.
Pipedrive.com/CEO.
Vậy đã đến lúc gia nhập 100.000 công ty đang dùng Pipedrive bằng cách truy cập Pipedrive.com/CEO ngay bây giờ.
Bạn biết đấy, khi bước vào phòng và mọi người nghe bạn là một mentalist (người làm ảo thuật tư duy),
họ đã phần nào căng thẳng rồi.
Và bạn có thấy họ căng thẳng chứ?
Bạn phải làm dịu bầu không khí.
Bạn xử lý chuyện đó thế nào?
Bởi vì đi đâu cũng sẽ có người nghĩ, chà, người này có thể đoán được… đó là điều họ nghĩ.
Họ nghĩ anh ta có thể đoán mã PIN ngân hàng của tôi.
Vì vậy tôi sẽ không tiết lộ gì cả.
Chắc hẳn bạn gặp rất nhiều người khép kín cả đời rồi.
Bạn sẽ khiến họ từ khép kín chuyển sang mở lòng thế nào?
Tôi nghĩ là phải khiến họ thấy mình dễ mến.
Hãy nghĩ thế này: nếu bạn gặp ai đó có thể thực sự đọc được suy nghĩ — và tôi muốn nói rõ là tôi không đọc được suy nghĩ — người ta hay hỏi “anh muốn dạy gì?”.
Tôi không phải là nhà ngoại cảm. Tôi không siêu nhiên. Tôi không tuyên bố mình như vậy.
Bạn hoàn toàn có thể làm được việc này. Có thể không tốt bằng bởi tôi nghĩ có tài năng bẩm sinh, giống như năng khiếu âm nhạc.
Tôi không thể chơi ghitar. Tôi hát không cứu được mạng mình.
Dù có luyện thế nào tôi cũng không bao giờ có giọng như Harry Styles hay Ed Sheeran. Đó không thuộc về tôi.
Nhưng bạn bị tôi đánh lừa để tin rằng chuyển động mắt của bạn đóng vai trò.
Tôi sẽ nói thẳng: tôi đánh lừa bạn để bạn tin rằng có thứ này quan trọng hơn thứ kia.
Chuyển động mắt và ngôn ngữ cơ thể của bạn đóng một vai trò.
Nhưng liệu đó là 10%, 50% hay 100% thì không hẳn hoàn toàn đúng.
Nhiệm vụ của tôi là đánh lạc hướng bạn và dùng nhiều phương pháp sao cho ngay khi bạn đi vào một con đường và nghĩ rằng bạn nắm được tôi, tôi đã nhảy sang làn khác.
Tôi làm theo nhiều cách khác nhau.
Cũng có khả năng rằng 0% trò đó liên quan đến mắt bạn. Tôi đâu có nói đó là về mắt bạn, đúng không?
Bạn nói bạn nhìn lên 1,2,3,4,5. Điều đó hoàn toàn đúng.
Nhưng hãy tự thử đi. Thành thật mà nói, hãy thử.
Việc một người đếm bao nhiêu chữ cái, nếu họ có tên dài thì sẽ mất thời gian xử lý lâu hơn.
Bạn sẽ không thể dùng việc đếm chữ cái tên trong cuộc sống hàng ngày.
Vì vậy nếu tôi chỉ cho bạn cách làm, bạn thử làm và đúng 75% thời gian — bạn sẽ rất ngạc nhiên là bạn làm được — rồi bạn sẽ nghĩ, rồi sao? Ai quan tâm?
Hầu hết các bạn sẽ không dành hàng thập kỷ để học mentalism.
Thay vào đó tôi sẽ cố gắng lấy những phần quan trọng nhất của mentalism và chỉ cho bạn cách dùng chúng.
Một điều quan trọng nữa là tự tin.
Làm sao người ta xây dựng sự tự tin?
Khi tôi 14 tuổi bắt đầu làm việc này, tôi có phải là đứa trẻ thiếu niên siêu tự tin không? Không.
Bố mẹ tôi vừa ly hôn. Cuộc sống khá hỗn loạn.
Tôi nghĩ tôi làm việc này như một cách để không phải đối diện với mọi chấn thương và nỗi buồn.
Và tự tin được xây dựng theo thời gian. Vậy làm sao để tăng tốc chuyện đó?
Với nhiều người, khi bạn bước vào một căn phòng phải thuyết trình — bạn lo lắng dữ dội chứ?
Tôi nghĩ phần lớn mọi người sẽ trả lời có.
Bạn có đồng ý không?
Ngày mai bạn có thể làm gì để bước vào đó và cảm thấy như mình làm chủ cả căn phòng?
Cũng giống như tôi lên TV trước cả triệu người, hoặc bây giờ trước hàng triệu người.
Tôi nghĩ phần lớn chuyện này bắt nguồn từ một nỗi hoảng sợ trong chúng ta,
chúng ta sợ một cảm giác nhất định — có những việc mình rất ghét phải làm.
Ví dụ phải gọi cho ai đó để truyền tải điều mình không muốn nói. Phải từ chối ai đó. Tôi ghét việc đó. Tôi tránh bằng mọi giá.
Cũng giống như bạn trì hoãn những việc bạn không muốn làm.
Tôi có một mánh nhỏ trong đầu: tôi tự hỏi, ngày mai mình sẽ cảm thấy thế nào về việc này?
Nếu tôi có thể tua cảm giác của mình tới ngày mai thì sao?
Thay vì để mọi thứ lơ lửng, hãy thử ngay bây giờ.
Hiện tại, có điều gì đó bạn, người đang nghe, không muốn làm không?
Bạn không muốn gọi cho ai đó. Bạn không muốn báo tin xấu.
Người đó sắp mắng bạn. Bạn tránh bằng mọi giá. Bạn dời trong lịch sang ngày mai.
Ngày hôm sau bạn vẫn tiếp tục dời.
Hãy làm nó ngay.
Tôi muốn bạn đặt báo thức 24 giờ kể từ bây giờ. Đặt nó — tôi nghiêm túc đấy.
Đặt một báo thức ghi “ngày mai”.
Viết ra cảm giác của bạn về việc này theo thang điểm từ 1 đến 10.
Ngay khi bạn kết thúc cuộc gọi, trước đó bạn sẽ cảm thấy lo lắng — 8, 9, 10 điểm.
Ngày hôm sau khi báo thức vang, hỏi bản thân: tôi cảm thấy thế nào?
Phần lớn thời gian bạn sẽ chẳng cảm thấy gì, chừng 2 hoặc 3.
Việc đó ra khỏi tầm mắt thì cũng ra khỏi tâm trí.
Vậy nếu bạn có thể đánh lừa bộ não giống như tôi đã đánh lừa bạn để nghĩ rằng chuyển động mắt có liên quan, hãy đánh lừa chính mình để xem bạn cảm thấy ra sao sau một ngày.
Bạn sẽ chẳng cảm thấy gì.
Vậy sao bạn không bắt đầu làm điều đó cho mình?
Tái lập dây thần kinh của bạn và nói, một ngày nữa tôi sẽ chẳng cảm thấy gì. Thôi kệ đi. Làm luôn bây giờ.
Chỉ mánh nhỏ vượt qua trì hoãn đó thôi cũng xây dựng được rất nhiều sự tự tin.
Một lần khác là tôi hay đi đến các bàn và người ta đuổi tôi đi.
Họ kiểu như: “đi chỗ khác đi.”
Họ chẳng để ý đến tôi.
Những điều khiến tôi buồn.
Vậy nên tôi đã tạo ra trong đầu mình
một cách mà tôi có hai nhân cách tách biệt.
Người này là O — nghệ sĩ biểu diễn.
O là ảo thuật gia.
Bây giờ O là ảo thuật gia tâm lý.
Người này là Perlman của O.
Họ không biết con người thật của tôi.
Đó là một người khác.
Vì vậy khi tôi đến một bàn và bị từ chối
hoặc bị từ chối một cách thô lỗ, thay vì để bản thân mình chịu nỗi đau ấy,
tôi dồn nó sang chỗ khác.
Và tôi nói, biết không?
Họ không thích O — nghệ sĩ biểu diễn.
Đó là người khác.
Đó không phải là tôi.
Và cũng giống như nếu bạn lấy ngay bây giờ
một bát nước ở đây
và rắc muối vào nước,
thì sẽ thành nước muối.
Nhưng nếu ta có thể đặt một mảnh nhựa vô hình, nhỏ ở giữa?
Và giờ bạn đổ tất cả muối vào một bên.
Bên này miễn nhiễm.
Đây là nước ngọt.
Nếu bạn làm được điều đó trong tâm trí mình,
giống như cách tôi dùng mẹo để đánh lừa tâm trí bạn,
hãy đánh lừa chính tâm trí mình,
điều đó sẽ làm mất đi vết đớn
bởi vì rất nhiều người trong chúng ta,
chúng ta không theo đuổi mục tiêu
vì sợ chuyện gì sẽ xảy ra
nếu mọi thứ không thành.
Tất cả là về trách nhiệm.
Bạn sợ bị từ chối.
Và nếu bạn vượt qua được điều đó,
đó là một siêu năng lực trong cuộc sống.
Cũng giống như bạn hỏi tôi,
làm sao tôi biết nó sẽ hoạt động?
Bởi vì tôi ngừng nghĩ về việc nó không hoạt động.
Và những người có một tập trung duy nhất
về việc làm cho điều gì đó thành công,
đó là những doanh nhân.
Đó là những người mà bạn thấy đạt được.
Đó là những vận động viên.
Đó là những người có sự ám ảnh mạnh mẽ
và tập trung vào một mục tiêu
mà họ sẽ biến nó thành hiện thực.
Họ hiện thực hóa nó.
Còn về giao tiếp,
phong cách giao tiếp của bạn
và tầm quan trọng của nó thì sao?
Bạn suy nghĩ điều gì
khi giao tiếp với tư cách một nghệ sĩ biểu diễn
để đảm bảo mọi người đang chú ý
và họ bị thu hút?
Luôn quan sát khán giả.
Khán giả không bao giờ nói dối.
Vì vậy bạn phải thực sự đánh giá
những gì khán giả đang đưa lại cho bạn.
và tôi đang nhìn mọi người
và tôi nhìn xem,
họ có hứng thú không?
Họ ngồi trên mép ghế chăng?
Họ nghiêng người về phía trước?
Những dấu hiệu của sự quan tâm?
Hay họ ngồi ngả ra sau
và xem đồng hồ?
Họ ngáp sao?
Rõ ràng, bạn không thể làm điều này với tất cả mọi người.
Khi tôi ở trong một phòng với nghìn người,
có thể có một người đang bị say rượu hôm trước.
Có thể đứa bé của họ đêm qua không ngủ
và họ có chuyến bay đêm.
Tôi không thể biết hết mọi người,
nhưng tôi có thể nhìn từng cá nhân
và thấy họ phản ứng thế nào với tôi.
Và tôi có thể nhanh chóng thay đổi và xoay chuyển
để xem cách nào giữ được sự chú ý của họ.
Và nếu tôi đang nghe điều này giờ đây,
tôi có tắt không?
Tôi có tua tới không?
Tôi có nhận được điều gì hữu ích không?
Nếu tôi rút ra được ba điều từ đây
mà có thể áp dụng ngay vào ngày mai,
thì đó là thành công rực rỡ.
Bởi vì nếu tôi thu được một điều
mà ai đó nói với tôi,
một mảnh thông tin nhỏ họ nói,
mà tôi cảm thấy nó có thể thay đổi cuộc đời bạn,
thì hãy hành động.
Tôi sống vì hành động
bởi vì tôi nghĩ trong nhiều trường hợp,
không có trách nhiệm.
Cảm hứng và động lực là rỗng tuếch.
Tôi chẳng quan tâm lắm nếu mình đã truyền cảm hứng cho bạn.
Tôi muốn hành động.
Mục tiêu của bạn là gì?
Bạn muốn giảm cân?
Bạn muốn kiếm một số tiền nhất định?
Bạn muốn kiếm một triệu đô năm tới?
Liệu điều đó thực sự làm bạn hạnh phúc?
Vì nhiều lúc,
chúng ta đặt mục tiêu theo suy nghĩ của mình,
nhưng rồi khi đạt được.
Bạn biết đấy, trong 10 năm qua tôi kiếm được nhiều tiền hơn
so với những gì tôi từng mơ 10 năm trước.
Việc đó có làm bạn hạnh phúc không?
Nó làm cuộc sống dễ dàng hơn,
nhưng tôi không nghĩ đó là sự thỏa mãn thuần túy.
Tôi biết nhiều người
rất, rất giàu có
nhưng họ không hạnh phúc.
Tôi ở cạnh nhiều người giàu có.
Đó chỉ là một phần của chuyện tôi.
Và tôi tự hỏi,
họ là tỷ phú.
Và nếu điều này không làm bạn hạnh phúc,
thì cái gì sẽ làm?
Tôi không nghĩ tiền
luôn là mục tiêu
mà bạn nên theo đuổi.
Tôi hiểu vì sao
lúc nhỏ tôi không có nhiều tiền.
Nên đó từng là thước đo thành công với tôi.
Nhưng khi tôi có con
và khi tôi thấy cuộc sống ngắn ngủi
và cảm nhận sự hữu hạn của mình,
tôi nhận ra vài thứ
quan trọng hơn tiền.
Nhưng nếu bạn có một mục tiêu,
hãy coi đây là tín hiệu
không phải để truyền cảm hứng cho bạn,
mà là để thực sự hành động.
Ngay bây giờ,
bạn muốn làm gì?
Có người nói với tôi hôm nọ.
Họ nói,
chà, tôi thích xem anh chạy. Tôi muốn chạy.
Ngưng nói.
Bắt đầu chạy.
Ngày mai,
đặt một lời nhắc trong lịch.
Thật sự là ngày mai,
chạy lần đầu của tôi.
Rồi đặt tiếp một lời nhắc sau 30 ngày
để đảm bảo bạn có trách nhiệm
và rồi quyết định
cái gì khiến bạn có trách nhiệm.
Đối với tôi,
tôi không thích bị xấu hổ.
Vậy nên tôi sẽ viết
cho 10 người mà tôi biết
và nói với họ
tôi đăng ký chạy 10K
để bây giờ
nếu tôi không thực hiện,
nó sẽ xuất hiện
trong các cuộc trò chuyện sau này
và họ sẽ hỏi,
này Steve,
chuyện 10K sao rồi.
Bây giờ tôi phải chịu xấu hổ
trước 10 người
và nói với họ,
biết không?
Tôi đã không làm được.
Ồ, ồ, thế à.
Bạn không làm được.
Tôi muốn điều đó trở thành động lực của mình.
Có thể động lực của bạn là nội tại.
Có thể là bên ngoài,
nhưng hãy tìm thứ thúc đẩy bạn
và dùng những đòn bẩy đó
để tạo ra hành động.
Bạn biết đấy,
trong nghề của bạn,
nhiều khi,
như với Dan Brown,
nhiều khi
anh ta sẽ khiến bạn nghĩ rằng,
như chúng ta nói trước đó,
đây là tay phải của tôi,
nhưng thực ra là tay trái.
Ừ.
Làm sao bạn đối mặt
với việc mình là người
mà công việc của mình
là phần nào lừa hướng sự chú ý của tôi
để khiến tôi nghĩ
đó là tay phải chứ không phải tay trái hay gì đó,
nhưng đồng thời
cũng cố gắng cung cấp cho người ta thông tin
để giúp họ
thành công trong cuộc sống?
Đúng.
Về đạo đức của nó.
Tôi không cố bán cho bạn
bất cứ điều gì về việc
trở thành người đọc tâm trí
hay một ảo thuật gia tâm lý.
Đây là một pursuit riêng.
Những kỹ năng xung quanh
mọi thứ tôi làm,
những kỹ năng đó,
giống như cách để kết bạn
và gây ảnh hưởng người khác.
Đó là một cuốn sách tôi đã đọc đi đọc lại, lặp đi lặp lại.
Nó, nó,
tôi không muốn nói là nó lỗi thời,
nhưng nó thuộc về một thời đại khác.
Những kỹ năng đã giúp tôi
vươn tới gần đỉnh cao
của nghề nghiệp mình
không phải là những mánh khoé.
Có những người khác
làm được điều đó.
Có những người khác
làm được điều này.
Có những người khác
có thể đoán lá bài của bạn.
Vậy điều gì đã đưa tôi đến đây?
Tôi làm tốt hơn họ chăng?
Tôi để bạn tự quyết định.
Bí mật thành công của tôi
chính là những điều hoàn toàn giống
mà bạn có thể áp dụng vào cuộc sống.
Đó là then chốt.
Việc tôi làm cho mọi thứ
trở nên về họ,
chứ không phải về tôi.
Làm sao tôi xuất hiện
trên tất cả những chương trình truyền hình đó?
Làm sao tôi có
sự đa dạng rộng như vậy?
Không liên quan gì
đến diễn xuất.
Nó liên quan đến việc
tôi quay cái gương lại.
Khoảnh khắc bạn nhận ra
rằng bạn sẽ thành công
trong cuộc đời mình
khi bắt đầu làm cho
người khác thành ngôi sao,
nghĩ về họ,
nghĩ về những gì đang diễn ra
trong đầu họ.
Đó mới là mentalism thực sự.
Họ đang nghĩ gì
và làm sao tôi đáp ứng
điều đó?
Làm sao tôi khiến họ trông tốt hơn?
Làm sao tôi khiến họ thích mình hơn?
Làm sao tôi chinh phục họ
để khi đến lúc
họ giới thiệu ai đó
hay cho ai đó tăng lương
hay làm gì đó,
họ nghĩ đến bạn
là người đầu tiên?
Và tôi nghĩ những kỹ năng đó,
một lần nữa,
không thật sự là mentalism,
nhưng chính là những công cụ
mà tôi sử dụng.
Nó không phải là đoán số
hay tên.
Nó là biết cách
ảnh hưởng tới người khác.
Và nếu tôi không thể
ảnh hưởng được người khác,
thì chẳng có việc gì
tôi vừa làm sẽ hiệu quả.
Bạn sẽ chỉ nói,
không,
tôi sẽ không làm điều đó.
Về kỹ năng lắng nghe,
mà tôi nghĩ cũng rất quan trọng
với những gì bạn đang nói đó
về việc dễ mến
và chinh phục người khác.
Bạn có hệ thống
hay khung phương pháp nào
để trở thành một người lắng nghe giỏi không?
Bạn có nói một chút về điều đó
trong cuốn sách, gần cuối.
Tôi nghĩ bạn có năm cách
để trở thành người
lắng nghe tích cực tốt hơn.
Đúng.
Bạn có thể chạy qua cho tôi không?
Chắc chắn.
Tôi có nên kể cho bạn một câu chuyện vui
đã dẫn đến điều này không?
Tôi từng tổ chức một buổi tiệc
cho Steven Spielberg.
Đó là sinh nhật lần 99 của cha ông.
Buổi tiệc khá thân mật.
Trong đầu tôi rõ ràng là hồi hộp,
không phải vì buổi diễn,
mà vì được gặp Steven Spielberg.
Ông ấy đã định hình
một thời đại trong tuổi thơ tôi
và tôi nghĩ là của hàng tỷ
hay vài tỷ người khác.
Vậy nên cuối buổi,
ông tiến đến cảm ơn tôi và tôi đã sẵn sàng.
Tôi đã không hỏi
Steven Spielberg một câu nào.
Bạn biết vì sao không?
Ông ấy nói chuyện với tôi
suốt cả thời gian.
Ông liên tục hỏi tôi,
như bắn một tràng câu hỏi,
về cuộc đời tôi, về điều thôi thúc tôi này nọ.
Tôi chỉ muốn nói:
khoan đã. Tôi có câu hỏi cho ông.
Ông là Steven Spielberg mà.
Ông ấy làm cho mọi thứ
đều xoay quanh tôi,
toàn bộ là về tôi.
Và ngày hôm đó tôi học được
rằng sức mạnh lớn hơn là biết lắng nghe,
và người thú vị nhất trong một căn phòng
thường là người quan tâm nhất trong phòng.
Và một số người tôi thấy
thành công nhất,
chân thực và thật lòng nhất,
họ sẽ nhìn bạn thẳng vào mắt,
họ sẽ tập trung hoàn toàn,
họ sẽ không nhìn quanh người này người kia
mà sẽ dành cho bạn
100% sự chú ý không chia sẻ
và họ sẽ hỏi bạn
những câu mà người khác
chưa từng hỏi bạn trước đó.
Tôi thách bạn,
đừng chỉ hỏi
câu hỏi thông thường khi gặp ai đó.
À, bạn làm nghề gì?
À, chúng ta,
ngay khi hỏi câu đó,
liền rơi vào chế độ tự động.
Tôi rơi vào chế độ tự động
và tôi không phán xét bạn.
Phần lớn mọi người đều làm vậy,
phải không?
50% mọi người
chắc chắn phải dưới mức trung bình,
và 49,9%
ở trên mức trung bình.
Đó vốn dĩ là điều thú vị.
Thách thức bản thân
trở thành người khác biệt
và nghĩ ra một câu hỏi
bạn có thể hỏi ai đó
nếu bạn có thời gian chuẩn bị trước
hoặc ngay lúc đó,
một câu làm họ bật ra khỏi chế độ tự động,
khiến họ phải suy nghĩ,
wow,
mình chưa từng nghĩ tới điều đó.
Hỏi những câu không chỉ
được trả lời bằng có hay không
cũng rất hay.
Hãy hỏi những câu
giúp họ khám phá
bản thân họ là ai.
Tôi nghĩ đó là một phần lớn
của lắng nghe tích cực
và tôi để khán giả
dẫn dắt tôi
tới những gì họ quan tâm.
Khi chúng ta bước vào đây hôm nay,
tôi bảo hãy nghĩ tới
một mục yêu thích trong một loại.
Nếu tôi biết cái loại đó,
tôi có đoán được
câu trả lời là gì không?
Không.
Câu hỏi là gì?
Bạn biết không?
Nói cho tôi đi.
Tôi thậm chí không muốn,
tôi không muốn viết gì xuống.
Tôi muốn bạn nói to.
Cho tôi câu hỏi.
Câu hỏi mà bạn đã xác định
câu trả lời cho nó là gì?
Cho tôi câu hỏi đó.
Hỏi tôi.
Cái gì là yêu thích của tôi?
Xe hơi.
Cái gì là chiếc xe hơi yêu thích của tôi?
Ừ.
Và bạn nghĩ
không có cách nào tôi biết được điều đó.
Không nghiên cứu trước nào có thể cho tôi manh mối.
Không nghiên cứu trước, không.
Bạn quyết định,
theo cách bạn đã làm với Jules,
tôi muốn bạn
nghĩ tới tên chiếc xe đó,
dù là thương hiệu hay kiểu,
và tôi muốn bạn
chọn một chữ cái
bất kỳ từ đâu trong tên đó.
Tôi đoán là nó nhiều hơn một từ
trừ khi bạn vừa nói Ford.
Một lần nữa,
tôi không muốn gợi ý.
Nhưng nếu nó nhiều hơn một từ
và nếu nó là hai, ba, bốn từ,
hãy quyết định chọn một trong những từ ấy.
Bạn đã quyết chọn một từ chưa?
Rồi.
Một trong những từ.
Đừng nói thêm gì nữa.
Nhìn kìa,
bạn chỉ mới nói
“thú vị” thôi.
Quyết một từ và chọn một chữ cái.
Một chữ cái mà bạn thấy thú vị.
Lấy chữ cái đó
và chỉ tập trung
vào đúng chữ cái ấy.
Được chứ?
Bạn có rồi chứ?
Ừ.
Giờ bạn hỏi tôi.
Bạn nói,
tất cả là pha trò đánh lạc hướng đúng không?
Những chuyển động mắt,
đều là phần trình diễn bề ngoài,
nhưng bạn vừa tiết lộ điều gì đó.
Bạn đã nói
một trong những từ
kèm theo một câu hỏi
bởi vì bạn bối rối.
Bạn không biết phải làm gì
nếu chỉ có một từ.
Tôi sẽ không bao giờ nói thế
nếu nó là ba từ.
Tại sao lại chỉ là một trong những từ?
Tất nhiên rồi,
nó là một trong những từ.
Vậy bạn đã chọn một từ
và rồi tôi nghĩ
chữ này đã lóe lên trong đầu bạn.
Bạn đọc,
bạn đi đến chữ cuối cùng.
Bạn có nghĩ đến chữ cuối cùng
của nó không?
Không.
Được.
Vậy thì, đó sẽ là
dự đoán đầu tiên của tôi,
nhưng giờ bạn không làm thế,
tôi sẽ quay lại.
Bạn đang nghĩ đến chữ Y à?
Không.
Maserati,
Ferrari,
Lamborghini.
Không giống bạn tí nào.
Nhắm mắt lại.
Mở mắt ra.
Tôi đã ghi nó ra.
Tôi không thể đổi ý.
Đó là xe gì?
Là,
là Cybertruck của tôi.
Đúng là Cybertruck của bạn.
Đó chính là điều tôi nghĩ.
Ừ.
Ừ,
ban đầu tôi nghĩ là chữ Y.
Bạn nghĩ thật sao?
Ừ,
rồi sau đó tôi chuyển sang T.
T.
Ban đầu tôi thực sự nghĩ đến Y.
Nếu tôi đoán đúng mọi lần,
thì sẽ giống một màn ảo thuật.
Vì vậy,
đôi khi khi bạn biểu diễn,
cần phải có lúc mọi thứ sai lệch.
Còn tùy ở mức độ
nó sai ở phạm vi nào.
Ừ.
nếu mọi thứ sai một cách tàn phá,
như thảm họa,
thì không phải lúc nào cũng tốt.
Kể cho tôi một lần nó
sai đến mức thảm họa đi.
Ồ,
vậy bạn có thể moi ra những lần xuất hiện trên TV từ 15 năm trước
mà chỉ,
bạn biết đấy,
một cách thuần túy,
tôi bắt đầu học được rằng
nếu bạn làm điều gì đó một cách tuyến tính,
tức là nếu tôi
cho bạn thấy bài của tôi
và nói cho bạn biết chuyện này sẽ đi về đâu,
thì bạn có quyền lực.
Ý tôi là gì?
Nếu tôi nói,
tôi sẽ đoán cái này
và rồi tôi đoán sai,
thì bạn biết tôi đã sai.
Còn nếu bạn không biết
kết thúc của bộ phim là gì?
Thì nếu tôi cho bạn
một kết thúc khác,
bạn sẽ không biết rằng bộ phim
đáng lẽ không nên kết thúc như vậy.
Vì vậy,
tôi sớm nhận ra
rằng tôi sẽ không để bạn
nắm quyền.
Tôi mới là người nắm quyền.
Vậy nên,
khi bạn,
ngay cả khái niệm mắc lỗi
cũng có nghĩa là bạn biết trước
việc làm cho đúng là gì.
Hiểu chứ?
Ừ.
Nhưng nếu bạn không biết
việc làm đúng là gì
bởi vì tôi đang làm quá nhiều
thứ cùng lúc
thì cuối cùng tôi sẽ tìm cách
để làm đúng được chứ?
Bạn hiểu ý tôi chứ?
Ừ.
Bạn có học được cách nào
để phá băng
trong các tình huống xã giao không?
Tôi nghĩ bạn có nói về,
bạn có,
bạn có đề cập một chút trong sách,
nhưng một cách
mà bạn nói tới
là xử lý sự phản đối
mà bạn cho rằng người ta có,
tiếp cận từ góc khác.
Nhưng nói chung trong cuộc sống
khi bạn gặp những người này
và bạn cố gắng làm họ bớt cảnh giác,
Vâng.
Còn gì khác
đáng biết nữa không
mà mọi người có thể dùng
trong đời sống hàng ngày?
Tôi thích để lời tự thoại
nói ra thành tiếng.
Vì vậy,
tôi thích đem ra những điều
mà tôi biết ai cũng đang nghĩ,
và mở lòng,
thể hiện chút mong manh.
Vì vậy,
một cách tuyệt vời,
bạn ở trong một tình huống
xã hội khó xử.
Bạn muốn làm gì?
Bạn muốn rút lui?
Bạn muốn ở đây?
Tôi nghĩ việc bước tới ai đó
có một sức mạnh thật sự
và nói,
Tôi rất căng thẳng.
Tôi không quen ai ở đây cả.
Bạn có quen ai ở đây không?
Chính khoảnh khắc mở lòng đó.
Và tôi không muốn gọi đó là chia sẻ quá mức
vì một số người hiểu nhầm
và làm quá,
bắt đầu,
bạn biết đấy,
kể cho bạn quá nhiều.
Nhưng thể hiện rằng bạn là một con người thật
và dễ tổn thương,
tôi nghĩ chỉ đơn giản,
đó là một phẩm chất kỳ diệu.
Và tôi đã gặp những người làm thế với tôi
rồi bạn sẽ nhanh chóng có được
một sự thân mật
và sự quen thuộc với họ
mà bạn sẽ không có
nếu chỉ nói chuyện xã giao.
Bạn đã bao giờ gặp những người
có sức hấp dẫn ngay lập tức,
khi họ bước vào phòng,
mọi người đều bị hút về phía họ chưa?
Và bạn không biết đó là gì.
Phẩm chất gì họ có?
Họ có rèn luyện không?
Có phải bẩm sinh không?
Với tôi,
tôi không có thứ đó.
Nên tôi gian lận
và bắt đầu học mấy trò ảo thuật.
Tôi nhớ Jimmy Carr nói với tôi rằng,
mọi người nghĩ các danh hài bị trầm cảm hay gì đó,
nhưng anh ấy nói,
một câu hỏi tốt hơn nên hỏi luôn là,
bạn đang cố làm cho ai vui lên?
Đúng không.
Và tôi tự hỏi điều đó có liên quan
đến hoàn cảnh của bạn hay không.
Tôi nghĩ tôi đang cố kết nối với mọi người.
Ừ.
Tôi nghĩ tôi hồi hộp,
hơi vụng về.
Tôi không phải người hướng nội.
Tôi không ngại bước tới người lạ,
nhưng tôi nghĩ điều đó trở thành,
chỉ là một thứ nghiện
xem mọi người kinh ngạc
và vui mừng tới mức nào.
Tôi sống vì những phản ứng đó.
Một số người chơi ảo thuật,
họ làm vì bản thân.
Theo một cách có lỗi,
tôi cũng phần nào như vậy
vì có một góc ích kỷ
khi nhìn thấy phản ứng,
nhưng với tôi,
đó là niềm vui.
Và cho đến ngày nay,
những gì tôi thích nói
mình làm để kiếm sống
không phải là để lừa gạt.
Công việc tôi không phải là để đánh lừa bạn.
Công việc tôi là tạo ra những khoảnh khắc đáng nhớ,
không phải những khoảnh khắc kinh ngạc.
Kinh ngạc chỉ là một phần.
Đáng nhớ.
Bởi vì nếu tôi làm bạn kinh ngạc
nhưng bạn quên ngay,
thì tôi đã thất bại.
Tôi thất bại.
Cũng giống như khi tôi vào xem một bộ phim hành động.
Tôi ăn nhiều bỏng ngô.
Tôi đi ra.
10 phút sau,
bạn hỏi tôi,
bộ phim về cái gì vậy?
Tôi không biết.
Phải không?
Và một tháng sau,
bạn hỏi tôi,
bạn đã xem phim đó chưa?
Và tôi trả lời,
tôi đã xem phim đó à?
Chính cái phản ứng đó
là án tử cho nghề tôi.
Sự thờ ơ.
Và trong cuốn sách,
ở trang 166,
bạn nói về cách cải thiện trí nhớ.
Đúng.
Tôi cần biết gì?
Tại sao việc cải thiện trí nhớ
lại quan trọng?
Và việc cải thiện trí nhớ
giúp tôi kết nối
với người khác theo cách nào?
Vậy chúng ta đã đến mức
không cần trí nhớ nữa, phải không?
Nhiều người
không biết lái tới một nơi,
một thành phố bên cạnh.
Thực sự,
nếu GPS mất tín hiệu,
chúc may mắn, đúng không?
Bạn không biết số điện thoại của ai cả.
Trong số những số đó,
mấy người trong các bạn
có nhớ được?
Rất ít.
Một.
Chính xác.
Ngày mai,
iPhone của bạn biến mất.
Không Apple, không cloud.
Bạn toi rồi.
Bạn tin tôi chứ?
Nếu bạn không lấy lại được,
cuộc sống của bạn sẽ gặp rắc rối lớn.
Vậy ta cần trí nhớ để làm gì?
Tôi nghĩ trí nhớ
là một siêu năng lực
bởi vì không ai mong đợi
bạn có nó nữa.
Ngày xưa,
bạn cần nó.
Bây giờ thì không.
Vậy tôi sẽ đưa ra
một ví dụ hay.
Một ví dụ tôi có trong sách,
là điều có thể áp dụng
mà bạn không thể gian lận.
Mẹo là tôi có điện thoại và tôi thấy nhiều người trong chúng ta, dù là cha mẹ, hay con cái, hay thanh thiếu niên, hay ở bất cứ giai đoạn nào của cuộc đời, bạn sẽ gặp người mới vào một lúc nào đó sớm thôi. Bạn gặp họ, bạn bắt tay, bạn chào. Bạn chỉ quên tên họ. Thật sự, họ vừa nói tên với bạn và bạn đã quên rồi. Điều này xảy ra với bạn bao nhiêu lần? Tôi đoán là nhiều lần. Và bây giờ bạn không thể tận hưởng cuộc trò chuyện vì tất cả những gì bạn cảm thấy là lo lắng. Giờ bạn nhìn quanh tìm ai đó quen biết để giới thiệu họ và cầu trời. Bạn nói, “Đây là Stephen. Chào đi. Nói tên đi.” Bạn muốn có khoảnh khắc đó. Vậy tôi có một mẹo, một thủ thuật cho tình huống cụ thể đó cũng như những tình huống khác liên quan đến trí nhớ. Nhưng tôi đã tận dụng lại hướng dẫn trên một chai dầu gội để nó bám sâu vào đầu bạn.
Trên chai dầu gội có ba từ ở mặt sau: Lather, rinse, repeat. (Bôi bọt, xả, lặp lại.) Đúng chứ? Bôi bọt làm tóc thơm, xả sạch tóc, lặp lại — chúng ta phải bán được nhiều Pantene Pro-V hơn. Ai cũng biết “lather, rinse, repeat.” Tôi sẽ miêu tả nó như thế này: Nghe, lặp lại, đáp lại. Nghe, lặp lại, đáp lại. Dễ quá.
Bước đầu nghe có vẻ ngớ ngẩn. Nó hài hước. Tại sao tôi lại nói điều đó? Bước đầu chính là điều 95% chúng ta làm sai. Chúng ta thực ra không lắng nghe. Khi bạn nghe tên người đó, không phải là vấn đề trí nhớ. Bạn thậm chí chưa từng biết tên ngay từ đầu vì ngay khi bạn bước đến họ, giống như một chiếc máy tính, đọc — ghi. Rất khó để đọc và ghi cùng lúc đối với bộ não của chúng ta. Bạn đang nghĩ về chuyện khác. Phần lớn bạn đang nghĩ về những gì bạn sẽ đáp lại họ. Vậy vào khoảnh khắc đó, điều quan trọng nhất phải làm là thực sự lắng nghe. Làm im lặng tâm trí của bạn. Đơn giản, dễ vậy nhưng chúng ta lại hay làm hỏng.
Ngay khi tôi tiếp cận bạn, tôi đảm bảo rằng mình đã nghe tên bạn bằng cách lặp lại ngay hai lần. “Steven, là Steve hay Steven?” Tôi muốn chắc. Tôi vừa nói tên bạn ba lần. Ngay lập tức, cơ hội quên tên của bạn đã giảm mạnh. Bước cuối là đáp lại, dùng một trong ba chiêu sau.
Một là, bạn có thể hỏi cách đánh vần. Nếu tên có thể đánh vần được, tôi hỏi: “Là Steven với V hay PH?” Và bạn trả lời “V.” Tôi nói: “Tôi thích Steven với V hơn. Đó mới là cách đúng.” Thế là tôi đã liên kết tên đó — Steven với chữ V.
Nếu đó không phải loại tên có thể đánh vần như vậy, ví dụ Jacob, bạn sẽ không hỏi đánh vần. Tôi có thể bình luận: “Jacob, tôi thích cái áo đó. Mua ở đâu vậy? Cổ chữ V à? Jacob trông thật phong cách.” Vậy là tôi đã tạo một móc hình ảnh. Bạn là Jacob với áo cổ chữ V. Giờ tôi nhớ bạn rồi.
Cách thứ ba là, nếu bạn muốn, bạn có thể nối tên đó với một người khác bạn biết. Nếu tôi biết một Steven khác, tôi nói: “Thật buồn cười, chị tôi đang hẹn hò với một chàng tên Steven, thế nhỏ thế.” Vậy là nhanh chóng kết nối. Những việc đó chỉ mất năm giây thôi. Ai cũng thích được khen. Ai cũng thích một móc liên kết. Bạn sẽ không quên tên người đó suốt buổi tiệc. Tôi đảm bảo.
Và điều này áp dụng cho mọi lứa tuổi. Không phải là vấn đề trí nhớ. Nếu bạn có thể nhớ tên bạn thân nhất của mình, bạn có thể nhớ tên người vừa gặp ở một buổi tiệc sau năm giây nếu bạn luyện tập và làm đúng như tôi vừa nói. Tôi nghĩ một phần lớn của chuyện này, với tư cách là người gặp nhiều người, là bạn bước vào các cuộc gặp mà không nghĩ những điều nhỏ quan trọng. Bạn không nghĩ, phần lớn người ta không nghĩ tên ai đó quan trọng đến thế. Họ nghĩ họ đang bước vào buổi trình bày, họ pitch cho một triệu đô la, họ nghĩ về chiến dịch, họ nghĩ về cấu trúc đề nghị. Họ không nghĩ tên lại quan trọng.
Vậy bạn bước vào, bắt tay, “Chào, Debra, rất vui được gặp bạn, Debra.” Bạn bước đến ghế, bạn vẫn nghĩ về chiến dịch, chiến dịch, chiến dịch. Và trong vòng ba phút, bạn đã quên tên họ. Tôi nghĩ điều đó thực sự có ảnh hưởng lớn. Khi tôi đọc cuốn sách của bạn, tôi nghĩ: “Bạn biết không? Tôi cũng không làm tốt chuyện đó.” Tôi gặp rất nhiều người mọi lúc. Tôi bước tới, nói tên mình, họ nói tên họ. Với tôi, đó không phải thông tin quan trọng. Rồi tôi nghĩ, cho đến khi bạn làm sai. Và khi làm sai, đó là ký ức họ mang về về bạn.
Tôi sẽ nói với mọi người, nếu bạn không biết tên ai đó, chúng ta nghĩ hỏi lại thật là xấu hổ. Với cách này thì có thể tránh được, nhưng nếu vẫn cần, tôi vẫn sẽ nói rằng bạn đang thể hiện sự quan tâm và có vài chiêu để hỏi lại. Hãy nói: “Xin lỗi, nhưng tôi thực sự muốn biết, không hiểu sao lại tuột khỏi đầu mình. Bạn nói lại tên cho tôi được không?” Tôi nghĩ cách này hiệu quả hơn vì một lần nữa bạn là con người, họ là con người, ai cũng có thể tổn thương. Tôi không thấy có gì sai khi thể hiện điều đó và nhân tính hóa nó. Đôi khi nếu tôi có thể đoán được, tôi sẽ cố, nhưng tôi sẽ nói: “Cho tôi gợi ý đi, cứu tôi với.” Nói “giúp tôi một chút, nói cho tôi biết dấu hiệu để nhớ.” Đôi khi tôi có móc nhớ và sẽ nhớ ai đã giới thiệu chúng ta. Tôi sẽ nói: “Ồ, tôi đã gặp bạn qua Steven.”
Tôi đã nghe nhiều nhà sáng lập nói với tôi rằng: tại sao quảng cáo cụ thể này họ chạy trên nền tảng kia lại không hiệu quả? Có thể nội dung quảng cáo không tốt, hình ảnh không mạnh, nhưng thường vấn đề là họ không có cuộc trò chuyện đúng vì quảng cáo đó không chạm tới đúng người. Và nếu bạn làm marketing B2B, đó là phần lớn trò chơi. Và đây là lúc quảng cáo trên LinkedIn giải quyết vấn đề cho bạn. Việc nhắm mục tiêu của họ cực kỳ cụ thể.
Bạn có thể nhắm mục tiêu theo chức danh công việc, cấp bậc, quy mô công ty, ngành nghề, thậm chí theo bộ kỹ năng của một người. Và mạng lưới của họ bao gồm hơn một tỷ chuyên gia. Khoảng 130 triệu trong số đó là người ra quyết định. Vì vậy khi bạn dùng quảng cáo LinkedIn, bạn đang đưa thương hiệu của mình đến đúng đối tượng. Và theo kinh nghiệm của tôi, quảng cáo LinkedIn cũng mang lại lợi tức chi tiêu quảng cáo (ROAS) cao nhất trong mảng B2B trên tất cả các mạng quảng cáo.
Nếu bạn muốn thử, hãy truy cập linkedin.com/diary. Và khi bạn chi 250 USD cho chiến dịch quảng cáo LinkedIn đầu tiên, bạn sẽ nhận thêm 250 USD tín dụng từ tôi cho chiến dịch tiếp theo. Đó là linkedin.com/diary. Áp dụng các điều khoản và điều kiện.
Cho tôi 15 giây để giải thích cách bạn có thể xây dựng một doanh nghiệp khả thi trực tuyến. Những người tôi thấy thành công trong đời không có một kế hoạch hoàn hảo. Họ chỉ bước bước đầu tiên rồi bước tiếp, rồi tiếp tục. Họ giữ sự ám ảnh và giữ tính nhất quán. Và Stand Store, một nền tảng tôi đồng sở hữu và là một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, là bước đi khởi đầu tốt nhất để giúp biến kiến thức của bạn thành thu nhập. Chỉ mất vài phút để ra mắt doanh nghiệp và bắt đầu bán sản phẩm số, dịch vụ huấn luyện, thành viên hay cộng đồng trực tuyến mà không phải đau đầu về kỹ thuật hay thiết lập kéo dài.
Hàng ngàn doanh nhân, nhà sáng tạo và những người dám chấp nhận rủi ro dùng Stand để kiểm soát tương lai của họ vì Stand dành cho những người sẵn sàng nỗ lực và đặt cược vào chính mình. Nếu bạn sẵn sàng bắt đầu, tham gia cùng chúng tôi. Khởi chạy doanh nghiệp hôm nay với bản dùng thử miễn phí 14 ngày tại stephenbartlett.stan.store.
Và khán giả của tôi còn nên biết thêm điều gì nữa? Bạn là người tập trung vào khán giả. Ngoài ra họ cần biết điều gì mà bạn nghĩ có thể cải thiện trực tiếp cuộc sống của họ? Ý tôi là, tôi đã đưa cho bạn rất nhiều nguyên tắc cốt lõi mà tôi nghĩ đã giúp tôi thành công, đó là loại bỏ nỗi sợ bị từ chối, sử dụng ghi chú, khiến mọi thứ liên quan đến người khác. Tôi nghĩ việc gói mọi thứ trong một câu chuyện là điều rất quan trọng — chúng ta đã chạm nhẹ vào điều đó, nhưng…
Tại sao là câu chuyện? Bởi vì câu chuyện thì đáng nhớ. Câu chuyện ăn sâu vào DNA của chúng ta. Mỗi người chúng ta đều có một câu chuyện để kể. Tôi nghĩ một điều rất lớn là quyết định điều gì làm bạn dễ nhớ. Bạn càng trở nên dễ nhớ với người khác, càng có nhiều người nói về bạn, điều đó có lợi cho bạn dù bạn làm gì trong đời. Khi bạn gặp ai đó, hãy biết rằng bạn sẽ dệt nên câu chuyện về những gì họ rời đi, về những gì họ nghĩ về bạn, đúng không? Bạn phải kiểu như… ký ức của họ có thể bị nắn chỉnh.
Có một trò tôi từng làm khi còn là thiếu niên, tôi sẽ để ai đó chọn một lá bài. Đó là trò ảo thuật với bài. Họ sẽ bỏ lá bài vào lại. Họ ký lên nó. Tôi sẽ ném bộ bài lên trần nhà. Bộ bài rơi xuống, nhưng lá bài có chữ ký của họ vẫn dính trên trần. Nhưng khi họ kể lại qui trình cho người khác, họ sẽ bỏ qua phần tôi ném bộ bài. Tại sao họ lại quên một chi tiết quan trọng như vậy? Và tôi không thể hiểu nổi tại sao. Không phải trí nhớ họ bị lỗi. Có điều gì đó đã xảy ra. Tôi nhận ra đó là gì. Những gì tôi đặt sự chú ý vào, họ cũng đặt sự chú ý vào. Giống như mọi thứ trong cuộc sống. Nếu bạn tập trung vào tiêu cực, bạn bắt đầu cảm thấy tiêu cực.
Khi tôi ném bộ bài lên, đôi khi tôi sẽ không nhìn theo. Tôi ném bộ bài lên, tôi không nhìn, rồi tôi bắt nó. Một chi tiết nhỏ bé, rất nhỏ. Nhưng việc tôi làm như vậy có nghĩa là tôi đã bắt bộ bài. Không ai biết điều gì đã xảy ra. Và tôi để họ ngẩng lên và tự phát hiện lá bài thay vì tôi làm điều đó. Bằng cách nào đó trong não họ, họ đã xóa đi chi tiết tôi ném bộ bài. Và bỗng tôi có một phép màu. Và điều đó thay đổi cách suy nghĩ của tôi kể từ đó, tôi tự nói với mình, không quan trọng tôi làm gì. Điều quan trọng là người ta nhớ gì và câu chuyện họ kể cho người khác là gì.
Điều tôi thực sự rút ra từ đó là sự tập trung của bạn đang điều khiển sự tập trung của người khác. Vì vậy khi tôi, bạn biết đấy, khi tôi sống cuộc đời mình, tôi cần đảm bảo sự tập trung của mình ở đúng chỗ, ở nơi tôi muốn nó. Và tôi nhận thấy điều đó đôi khi khi làm podcast vì rõ ràng, tôi cố quản lý cuộc trò chuyện này và tôi có những ghi chú viết trước mặt. Tôi có bút, sách, đạo cụ. Tôi có một cái lưới nhỏ trước mặt đựng ảnh và vài thứ lặt vặt và toàn mớ đồ này. Và tôi nhận thấy rằng trong cuộc trò chuyện podcast, nếu tôi không nhìn lên khách mời và bắt đầu nhìn xuống một chút, hoặc thậm chí chỉ nhìn xuống để xem mục tiếp theo trong ghi chú hoặc để suy nghĩ về điều gì đó, tôi làm phân tâm khách mời.
Nhưng điều đó cũng, trong cuộc sống hàng ngày, một điều khác mà tôi nghĩ ai cũng có tội — và bạn có nói về điều này trong cuốn sách của mình — là đôi khi chúng ta với lấy điện thoại một chút. Đúng. Câu chuyện lá bài của bạn, đó là điều nó nói với tôi. Nó nói rằng, ôi Chúa ơi, sự tập trung của người khác thực sự chính là nơi bạn đang tập trung. Vì vậy nếu tôi đang có một cuộc trò chuyện tuyệt vời với bạn và bạn là một khách hàng hay gì đó và tôi chỉ liếc đồng hồ, bạn vừa làm vậy với tôi rồi. Bạn vừa liếc xuống tay tôi. Đúng. Và tôi chưa bao giờ nhận ra cho tới khi bạn nói về cái trò lá bài đó tầm quan trọng của việc đảm bảo sự tập trung của mình ở đúng nơi.
Hãy để sự tập trung của bạn ở đúng chỗ, nhưng cũng hãy biết rằng ký ức của con người rất dễ bị uốn nắn. Trong nghề của tôi, tôi dùng đủ loại chiến thuật khác nhau. Tôi có thể nói một trong số đó là gây rối loạn. Não bạn rất khó để vừa đọc vừa viết cùng lúc. Vì vậy nếu tôi muốn đánh lạc hướng bạn khỏi một phương pháp và tôi làm bạn bối rối, thì nó giống hệt như một cái Etch A Sketch. Có thể bạn vừa vẽ một bức tranh và ngay khi bạn bối rối và quên chính xác bạn vừa làm gì, cái Etch A Sketch bị lắc và giờ bạn không thể kể lại chuỗi sự kiện một cách chính xác. Và ở khoảnh khắc đó, bạn vừa tạo ra một bức tranh màu nước đẹp mà vẫn chưa khô.
Tôi có thể dịch chuyển vài mảnh, vẽ lại bức tranh của bạn một chút và thay đổi ký ức của bạn về nó. Vào những lúc nhất định khi tôi biểu diễn — và chuyện này liên quan đến cái bạn nói về diễn thuyết trước công chúng và kể chuyện — tôi kể cho bạn câu chuyện mà bạn sẽ kể cho người khác và tôi bỏ đi những mảnh tôi muốn bỏ. Tôi muốn cái này biến mất. Tôi muốn cái này biến mất. Tôi muốn cái này biến mất. Tôi sẽ chỉnh ký ức của bạn. Cho tôi một ví dụ cụ thể.
Ồ, đó là bản chất công việc của tôi. Ví dụ trong một tiết mục nhất định, tôi sẽ hỏi ai đó — nếu tôi bảo một người nghĩ đến một người quan trọng với họ và sau đó, khi sau này được hỏi, ví dụ tên của nụ hôn đầu tiên của họ, họ sẽ quên cách câu hỏi đó được dàn xếp, cách tôi đặt câu hỏi ban đầu và điều đã xảy ra trong lúc hỏi ban đầu. Rồi câu chuyện họ kể cho người khác sẽ là: “Tôi không biết làm sao, nhưng anh ấy đoán được nụ hôn đầu tiên của tôi.” Khi họ kể câu chuyện đó, họ sẽ nói: “Anh ấy bảo tôi hãy nghĩ về một ai đó và tôi nghĩ đến nụ hôn đầu tiên, và anh ấy đoán được.” Thế còn nếu tôi không làm vậy? Nếu tôi thu hẹp lựa chọn lại và thực sự bảo bạn nghĩ về nụ hôn đầu tiên? Nhưng câu hỏi ban đầu là “hãy nghĩ về bất kỳ ai”, và nhìn tất cả những người ấy quay cuồng trong đầu bạn, rồi một người hiện lên — người mà bạn chưa gặp từ hồi tiểu học. Cô gái đầu tiên bạn từng hôn, bạn sửng sốt.
Những người xem cũng thấy một hiệu ứng khác. Người ta gọi đó là “thực tại kép”. Thực tại mà một người trải nghiệm khác với người kia. Nếu bạn bước vào một cuộc trò chuyện giữa chừng, bạn không biết ngữ cảnh nhưng bạn biết cái kết. Tôi tận dụng điều đó. Khi bạn hỏi về các phương pháp của mentalism — ảo thuật tâm lý — thì mentalism xoay quanh động lực nhóm, cách mọi người suy nghĩ. Nếu tôi biểu diễn cho bạn trong một nhóm, sẽ hoàn toàn khác và dễ hơn nhiều. Tương tác một‑một này khó hơn rất nhiều vì tôi không có “làn đường” để luồn lách. Giống như nếu tôi vượt qua bạn trên một xa lộ bốn làn, lúc đó tôi có không gian. Còn giờ bạn và tôi bị khóa với nhau. Rất khó để tôi dùng đến người khác vì cảm giác của bạn khi đứng cạnh ai đó sẽ khác khi bạn ở một mình.
Và bạn là người bắt đầu làm cái này từ rất trẻ và đã phát triển, tiến hóa kỹ năng theo thời gian. Bạn có năm đứa con và tôi thắc mắc bạn nghĩ sự “ám ảnh” quan trọng tới mức nào để lên tới đỉnh cao. Bạn đã đạt tới— Thật là một phước lành. Nếu ai đó tìm được một thứ để ám ảnh thì… Bạn đã chạm tới đỉnh của một ngành mà rất ít người chạm được. Ngay cả khi người ta có tiến được, họ cũng không phải ai cũng xuất hiện trên những nền tảng lớn nhất thế giới. Vậy nghĩ về những đặc điểm làm nên thành công của bạn, với đứa trẻ này, rõ ràng là ám ảnh đóng một phần rất lớn, đúng không?
Bạn bao nhiêu tuổi trong bức ảnh này? Có lẽ 14. Có lẽ ngay lúc tôi bắt đầu làm nhà hàng. Trông như 14 đấy. Được, 14, và giờ bạn 43? Đúng vậy. Vậy bạn đã làm việc này hàng chục năm? Phần lớn cuộc đời tôi. Bạn nghĩ khoảng thời gian đó quan trọng cỡ nào để chạm đỉnh của bất kỳ ngành nào?
Tôi không biết là tôi sẽ nói thời gian quan trọng đến mức đó vì tôi đã thấy những người phi thường xuất hiện trong khoảng thời gian ngắn hơn rất nhiều. Tôi không muốn nói là bạn cần đủ 30 năm. Đam mê. Những người khiến tôi hào hứng nhất khi ở bên — những người tôi ngưỡng mộ và lúc nào cũng ngồi trên mép ghế — họ luôn có một đam mê. Tôi không quan tâm đó là đam mê gì. Tôi không quan tâm nếu bạn là, biết rồi đó, người thu gom rác và đam mê của bạn là rác — là những thứ mà tôi chẳng bao giờ nghĩ tới. Tôi gặp rất nhiều người có chủ đề mà lúc đầu với tôi chẳng có ý nghĩa gì, nhưng khi bắt đầu nói chuyện với họ, mức độ hào hứng, cảm xúc của họ — việc họ đầu tư cả con tim khiến tôi cũng đầu tư theo.
Nhưng để mài giũa kỹ năng tới mức bạn có thể leo lên đỉnh núi, tôi có nói chuyện với một người tên DJ EZ và anh ấy nói anh ấy dành bảy tiếng một ngày — anh ấy là một DJ tuyệt vời và khi tôi xem anh ấy, giống như xem một ảo thuật gia chơi bàn DJ — anh ấy nói anh ấy dành bảy tiếng một ngày, đôi khi nghe tới 700 bài mới mỗi ngày. Chỉ nghe khoảng 20 giây mỗi bài, và tôi nghĩ người ta ít khi thấy mức độ ám ảnh đó. Họ thấy người ngồi ở đây thôi nhưng họ không thấy hành trình lộn xộn để tới đây.
Và tôi nghĩ rất quan trọng để cho người ta thấy hành trình lộn xộn ấy trông như thế nào, vì như vậy họ có thể tự quyết định trong cuộc sống của họ liệu thứ họ đang theo đuổi có đáng để đánh đổi hay không. Liệu có đáng để ngồi ở đây và trở thành người như bạn bây giờ vì điều đó không? Bạn nói “đáng giá” kiểu như đó là điều tiêu cực. Tôi nghĩ nó định nghĩa cuộc đời tôi. Có đam mê là điều rất hiếm trong chúng ta. Tôi trúng số cuộc đời. Tôi được gặp những người thú vị. Tôi mang lại niềm vui. Tôi được sống giấc mơ. Mọi thứ tôi làm đều theo ý chí của mình. Tôi không thể — tôi thậm chí không biết làm sao mà than phiền được dù chỉ một chút. Tôi như trúng số này rồi trúng số nữa, rồi nữa. Tôi không biết. Thậm chí đây còn không phải nghề chính của tôi. Tôi có một tâm thế là tôi có thể chết bất cứ lúc nào. Phải không? Những ai không nghĩ như vậy, tức là họ thiếu lòng biết ơn với hôm nay — tôi thì, tôi vốn là người lạc quan bẩm sinh.
Tôi chỉ nghĩ rằng
Nhưng ý tôi là trông nó thực sự như thế nào?
Bởi vì chẳng có ai ở đó để thấy những năm đó — 20, 30 năm?
Có bao nhiêu công sức trong đó?
Và liệu có phải bạn làm điều đó bán thời gian?
Có phải lúc rảnh rỗi?
Có phải là khi tắm?
Bạn nghĩ về nó khi tắm phải không?
Vì vậy tôi nghĩ mình đã suy nghĩ về nó hàng thập kỷ
và ngay cả bây giờ
nó vẫn chiếm hết suy nghĩ của tôi
vào những thời điểm nhất định
mặc dù tôi cố gắng, cố gắng để hiện diện trong khoảnh khắc.
Không phải đó là
một nỗi ám ảnh tuyệt đối
bảy tiếng mỗi ngày
khá khắc nghiệt
nhưng cảm hứng sáng tạo
đến với tôi
và điều đó thật mãn nguyện.
Nó cũng giống như cuốn sách này — đặt cuốn sách này lên giấy, bạn cũng là một tác giả — là một thử thách vô cùng đặc biệt, vì những suy nghĩ của tôi rồi phải uốn nắn chúng lên trang, thành lời. Và hơn nữa, cuối cùng thì ai quan tâm đến tôi chứ?
Tôi luôn có tư duy rằng tôi cần chứng minh cho bạn. Tôi không bắt đầu từ giả định rằng bạn nên xem tôi vì tôi tuyệt vời. Ngược lại, tôi nói mình cần phải định nghĩa cho bạn biết tại sao bạn nên xem, tại sao bạn nên lắng nghe, tại sao điều này nên khiến bạn phấn khích, tại sao điều này nên làm bạn sửng sốt. Hy vọng nó truyền cảm hứng để bạn hành động và bạn có được thứ gì đó hữu hình mang lại giá trị trong cuộc sống của bạn.
Và tin tôi đi, tôi đã không nhất thiết phải viết cuốn sách này. Tôi viết vì có quá nhiều người đã nói với tôi rằng họ muốn biết điều gì đã giúp tôi đạt được thành công, và họ bị mê hoặc bởi hành trình đó. Tôi nghĩ đó là động lực — tôi bị thôi thúc bởi những người xung quanh nói rằng “bạn nên viết cuốn này”, và tôi cảm thấy cuối cùng mình cũng có một câu chuyện để kể.
Vậy điều duy nhất về thành công và cuộc sống mới của bạn mà nếu người kia biết, anh ta có thể sẽ do dự một chút trước khi theo đuổi cuộc sống như bạn đang có là gì? Tôi nghĩ việc rất bận rộn và thành công có những cạm bẫy. Nếu bạn gán giá trị tự trọng của mình cho thứ mà người khác có thể cho bạn — danh tiếng, tiền bạc, những thứ vô hình và có thể bị lấy đi — và bạn không định nghĩa giá trị bản thân bằng điều gì đó bên trong như động lực bản thân, cạnh tranh với chính mình, tạo mục tiêu của riêng mình, thì đó chỉ là nhất thời.
Danh tiếng chẳng hạn sẽ có lúc thăng lúc trầm; mỗi nghề nghiệp đều có chu kỳ. Hiện tại mọi thứ đang rất tốt, không thể phủ nhận là đến một thời điểm nào đó đỉnh sẽ tới rồi sau đó đi xuống, đó là điều không tránh khỏi. Tôi không nghĩ quá nhiều về điều đó; tôi muốn tiếp tục ở đỉnh hoặc tiếp tục leo lên, nhưng khi điều đó xảy ra tôi nhận ra và tôi sẽ không để nó định nghĩa tôi. Nó chỉ là một phần.
Tôi nghĩ có những sở thích bên ngoài và thách thức bản thân ra khỏi vùng an toàn rất quan trọng. Với tôi là chạy siêu marathon, marathon, những hoạt động thể thao không thể mua được — phải tự mình kiếm lấy. Và tôi nghĩ đó là điều chúng ta ngày càng trân trọng trong đời sống hàng ngày, bởi vì lại có những influencer, có người, có người theo dõi, có tất cả những thứ mà tôi không muốn gọi là phù du nhưng hoàn toàn có thể mua được. Còn cái gì có thể kiếm được thì là những thứ bạn tự mình làm ra — điều đó do bạn nuôi dưỡng bằng mồ hôi và công sức trong nhiều thập kỷ, tin vào bản thân. Mỗi lần bạn đạt được một bước tiến lớn, bạn tận dụng đà đó và đạt được bước tiến lớn hơn nữa. Bạn xứng đáng với điều đó, bạn đã tạo dựng một đội ngũ xung quanh mình. Tôi nghĩ đó là điều đáng chú ý và mọi người nên tự quyết định mục tiêu của mình, và khi bạn nỗ lực hướng tới nó, đó là nơi bạn cảm thấy trọn vẹn.
Với tôi, cuộc sống trên đường — điểm tiêu cực lớn nhất là phải xa các con và vợ, và đó là cái giá của thành công. Tôi không thể tránh điều đó nếu muốn thành công; tôi phải đi nhiều, nên tôi phải tìm sự cân bằng giữa việc để các con nhớ mình nhưng đồng thời tạo dựng một cuộc sống tốt hơn cho chúng trong tương lai, và vừa phải cân bằng với tham vọng nghề nghiệp lớn của bản thân.
Có điều gì khác mà khán giả của tôi có thể rút ra, một hành động áp dụng vào đời mình phù hợp với câu trích của David Goggins ở bìa trước cuốn sách của bạn — “learn to master the most powerful weapon in your mind” (học cách làm chủ vũ khí mạnh mẽ nhất trong tâm trí bạn) — có điều gì khác mà khán giả nên nhận thức để họ có thể xuất hiện tốt hơn trong đời, trong việc theo đuổi mục tiêu không?
Tôi nghĩ việc định nghĩa mục tiêu của bạn là rất quan trọng. Nhìn vào gương và nói thật với chính mình, nghe xem tiếng nói đó thực sự nói gì với bạn. Bởi vì tôi, giống như mọi người khác, đã có cảm giác thiếu thốn, cảm giác “mình sẽ không làm được” — và không phải là tôi có gì siêu nhân cả. Tôi chỉ cúi đầu và cố gắng vượt qua. Goggins thì không dừng lại; nếu bạn từng gặp anh ấy, anh ấy như một cỗ máy, thật tuyệt vời. Nhưng anh ấy sẽ nói anh ấy là người đầu tiên không muốn ra ngoài chạy khi trời mưa, lạnh và đóng băng, nhưng anh ấy vẫn làm — bởi vì chính lúc anh ấy không muốn làm là nơi công việc thực sự nằm ở đó.
Khi tôi tập luyện cực kỳ nặng, đến phần khó nhất, đó là lúc tôi nói với bản thân rằng tất cả những điều trước đó đều dễ, đây mới là lúc mình thực sự đang trưởng thành. Vậy tôi thách thức bạn ngay bây giờ hãy giao cho mình một mục tiêu. Nếu bạn chỉ lấy được một điều từ podcast này, hãy quyết định một việc bạn muốn phấn đấu. Hãy định nghĩa nó — định nghĩa rõ ràng — đừng đặt những mục tiêu viển vông. Những mục tiêu khả thi phải có thể đo lường được, có thể là một con số, là điều cụ thể. Quyết định đó là gì và hãy biến ngày mai thành ngày đầu tiên bạn theo đuổi nó, và tạo ra tất cả những thứ sẽ giúp bạn thành công chứ không phải thất bại.
Phần lớn chúng ta, khi bắt đầu một mục tiêu — trò cười là mọi người bắt đầu vào ngày 1 tháng 1, ai cũng bắt đầu hành trình thể chất, nhưng đến tháng Hai thì chẳng còn ai ở phòng gym nữa. Tại sao vậy? Tại sao mọi người bỏ cuộc? Bởi vì công việc khó là lúc bắt đầu — vài tuần đầu tiên khi thiết lập thói quen. Tôi có rất nhiều điều trong sách về cách hình thành thói quen. Tôi thực sự đưa vào sách những thói quen đã được chứng minh cho thành công — không phải mẹo vặt. Ví dụ, cuốn Atomic Habits đã có ảnh hưởng lớn với tôi; một vài cuốn sách như vậy chỉ cho bạn điểm ngoặt từ khi bạn cố gắng làm điều gì đó sang khi bạn khắc sâu nó vào trí nhớ cơ bắp, và giờ nó trở thành điều tự nhiên, bạn tiếp tục làm vì bạn thích làm.
Lúc bắt đầu tôi không yêu chạy; giờ chạy là kỳ nghỉ của tôi. Tôi thích chạy, nó mang lại trạng thái flow, tôi nghĩ ra ý tưởng mới, tôi có thời gian kiểm tra lại bản thân. Tôi nghĩ hoạt động thể chất quan trọng đến mức nhiều bệnh mãn tính và những thứ…
chúng ta có
là những lựa chọn lối sống
và sự ít vận động
mà chúng ta có thể giải quyết
rất nhiều vấn đề to lớn
chúng ta có
chỉ bằng cách
ăn lành mạnh hơn
và bắt đầu tập thể dục
một chút thôi
và chẳng ai muốn nghe điều đó
nhưng bạn làm một chút
công việc khó khăn
bạn tiếp tục
và bạn duy trì
vậy nên
tôi hy vọng điều đó hữu ích
nhưng đó là điều
tôi muốn mọi người làm
nếu bạn hành động từ ngày mai
và bắt đầu biến
mục tiêu của mình thành hiện thực
vào bên trong suy nghĩ của chính bạn
đó là điều tôi muốn bạn
làm ngay bây giờ
nhưng bạn có nhớ không
khi tôi bảo bạn
nhắm mắt lại
và tôi bảo bạn nhìn thấy
hàng trăm người khác nhau
tôi bảo bạn hình dung
những người bạn đã gặp
những người nổi tiếng
những người bạn thích
những người bạn quan tâm
tất cả những người khác nhau đó
và một người
chạm vào vai bạn
cho bạn một lời khuyên
bạn có nhớ không

và lời khuyên đó
khiến bạn nghĩ đến Jewels
ừm
người nào đã chạm vào vai bạn
bạn quay lại
bạn nhìn thẳng vào mắt họ
và họ nói với bạn điều gì đó
đã thay đổi cuộc đời bạn
tạo một khoảnh khắc đáng nhớ
và đặt vào đó
hiệu ứng domino
nói cho tôi biết
bạn nghĩ đến ai
Michelle Obama
mở tờ giấy đó ra đi
thật buồn cười
đó là một bức ảnh
Michelle Obama
bà ấy trông thật xinh đẹp
được rồi
chúng tôi có một truyền thống kết thúc
trong podcast này
ở đó vị khách cuối cùng
để lại một câu hỏi
cho vị khách tiếp theo
mà họ không biết
mình để lại cho ai
và câu hỏi
được để lại
cho bạn là
ồ tuyệt vời
nếu bạn có thể sống mãi
bạn có muốn không
và tại sao hoặc tại sao không
ừm
tôi nghĩ tôi muốn
tôi nghĩ tôi muốn
một nỗi ám ảnh của tôi
khi lớn lên
là khoa học viễn tưởng
những cuốn sách tôi thích đọc nhất
là những cuốn chạm tới trí tưởng tượng của tôi
và có rất nhiều cuốn sách
tôi đã đọc về bất tử
và có một cuốn sách
làm tôi nhớ tới điều này
của Octavia E.
Butler — cuốn đó bị đánh giá thấp, tên là Wild Seed, và không nhiều người đã đọc. Đó là một cuốn khoa học viễn tưởng và nó đi sâu vào đúng chủ đề này: sẽ như thế nào khi nhìn thấy tất cả mọi người xung quanh bạn lần lượt qua đời, nỗi buồn, rồi sau đó bạn sẽ làm gì. Bởi vì đến một lúc nào đó bạn sẽ cảm thấy trống rỗng — người ta chết là chuyện bình thường, đúng không? Nó khá giống như cuộc đời của một con côn trùng: chúng biến mất, chúng đến, chúng đi, chúng đến, chúng đi. Và tôi nghĩ cuối cùng bạn sẽ trở lại trạng thái hoàn toàn tê liệt và lạnh lùng. Nhưng đồng thời, cái chết chỉ là vực thẳm — ai rồi cũng phải chạm tới nó, dù chúng ta có tránh nghĩ về nó hay không, tránh nói về nó đi nữa. Bạn sẽ chết, tôi sẽ chết, và một ngày nào đó bạn sẽ hít hơi thở cuối cùng. Bạn có biết trước điều đó sẽ xảy ra không? Hay không biết? Bạn sẽ nghĩ gì trong những giây phút đó, bạn sẽ bước vào nó với tâm trạng ra sao, liệu bạn còn sợ cái chết không?
Tôi nghĩ cả đời chúng ta chính là một sự kéo dài nhằm tránh phải nghĩ về cái chết cuối cùng của mình. Tôi muốn sống mãi kiếp người, nhưng tôi cược rằng một khi sống mãi thật sự, đó sẽ bắt đầu trở thành một lời nguyền. Tôi rất muốn nghĩ ra câu hỏi mình sẽ hỏi người tiếp theo. Cảm ơn rất nhiều. Cảm ơn anh đã viết một cuốn sách truyền cảm hứng cho mọi người sống tốt hơn, và tôi nghĩ tất cả những nguyên tắc trong đó đều là những nguyên tắc mang tính con người, tập trung vào cách chúng ta có thể quan hệ tốt hơn với người khác.
Rất nhiều người đang gặp khó khăn trong việc kết nối với người khác vì nhiều lý do khác nhau, và điều đó gây ra biết bao hệ lụy về sức khỏe tâm thần, vấn đề sinh lý và sự mất kết nối trong thế giới — và chúng ta đang thấy điều đó ngày càng nhiều. Nếu bạn lên mạng, bạn thấy nhiều sự mất kết nối, vì chúng ta đang vật lộn để liên hệ với nhau. Và tôi nghĩ, với tôi thì tác phẩm anh làm có một hệ quả quan trọng nhất: anh làm cho người ta tò mò và cởi mở, và điều đó sinh ra rất nhiều thứ hay ho. Người ta chỉ cần tò mò hơn một chút — và mọi người đều được hưởng phép màu từ điều đó. Tôi nghĩ nó làm cho đầu óc người ta rộng mở hơn, và nếu người ta có tâm trí rộng mở thì có thể chính điều đó sẽ là chất xúc tác cho mọi loại tiến bộ.
Tôi thích điều đó, hiểu tôi đang nói gì chứ? Tôi nghĩ sự cởi mở tư duy và có một cảm giác khác so với bình thường — vì trong đời thường chúng ta rơi vào cơ chế tự động, có những thoáng vui, thoáng lo âu, thoáng trầm cảm, thoáng hạnh phúc. Việc tôi nghiện là đem cho mọi người cảm giác khác, một cảm giác mà trẻ con có nhưng ta mất đi. Bạn nhìn thấy nó trong mắt trẻ con — có hơi sến khi nói vậy — nhưng khi tôi thấy đứa con ba tuổi hay hai tuổi khám phá điều gì đó mới và bạn nhìn thấy qua đôi mắt của chúng, đó là một món quà, là thứ mà bạn nhận lại. Vì một khi đã thành người lớn, bạn không còn có thứ đó nữa, bạn trở nên chai sạn với thế giới. Và đột nhiên, với chúng, nhìn một con bướm bay qua lại là một trải nghiệm vui sướng, và nhìn thấy điều đó qua mắt một đứa trẻ — thật sự đó là niềm vui lớn nhất cuộc đời tôi: thấy niềm vui của các con tôi. Đó là phần vì nó nằm trong DNA của chúng ta — đó là phiên bản bất tử của tôi — và con người mất đi điều đó, chúng ta ngày càng xa rời, và điều đó làm tôi buồn vì tôi đã mất đi nó, biết rõ cách mình sống, cách mình làm mọi thứ.
Vì vậy nếu muốn hỏi tôi một câu hay: nếu tôi bị lừa bởi một ảo thuật gia hay một mentalist khác, cảm giác của tôi thế nào? Tuyệt vời. Đó là cảm giác tuyệt nhất, và tôi cố gắng kìm lại ngay phần trong tôi muốn biết xem nó được làm như thế nào, bởi vì ngay lập tức có một sự tò mò nghề nghiệp — giống như diễn viên điện ảnh hay đạo diễn không thể xem một bộ phim chỉ như người xem thường; họ nhìn thấy camera thế nào, cú lia máy ra sao, ISO thế nào. Họ không thể tách rời khỏi cách mà xúc xích được làm ra. Những khoảnh khắc như vậy hiếm hoi, nên trong đầu tôi ngay lập tức dừng lại, tôi tự nhắc và tận hưởng sự kinh ngạc đó vì với tôi nó quá hiếm, tôi không thể… vì tôi biết mọi thứ được làm ra thế nào, nên khi tôi nhận được nó, tôi mê lắm. Nó giống như ngày bạn nhận ra Ông già Noel không có thật — cảm giác vỡ tan một ảo tưởng — và khi tôi biết Ông già Noel không thật, thế giới tôi trở nên nhỏ lại, như các khả năng trong thế giới hẹp đi, bởi khi phép màu tồn tại thì mọi thứ đều có thể. Đó là một nơi tuyệt vời để sống. Nhưng khi tôi phát hiện ra Ông già Noel không thật, tôi nghĩ: à, đúng rồi, thế là không còn phép màu nữa trong thế giới này, và đó không phải là cách tốt để tin tưởng.
Việc anh làm, những màn trình diễn và giải trí anh mang tới, giữ cho đầu óc mọi người cởi mở và cho phép họ tưởng tượng, sáng tạo và tin rằng thế giới này vẫn còn phép màu — và đó là điều tuyệt vời. Tôi rất khuyến khích mọi người đi mua cuốn sách của anh. Tôi sẽ để link ở dưới và cho lên màn hình cho ai muốn lấy. Tựa sách là Read Your Mind — Proven Habits for Success from the World’s Greatest Mentalist. Những người được trích trên bìa sau có nhiều người là bạn bè tôi; có nhà đầu tư của tôi, nhiều khách mời trước đây trong podcast của tôi như Jay Shetty, Mark Cuban, Adam Grant, và trên bìa trước có David Goggins.
Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn vì đã mời tôi, cảm ơn vì đã đưa cuốn này ra thế giới. Tôi thích cuộc trò chuyện này, mặc dù cuốn gần đây của anh về AI làm tôi sợ phát khiếp, nhưng tôi vinh dự được làm khách mời và tôi rất mong chờ để viết một câu hỏi cho người tiếp theo và tiếp tục sống. Giữ kỹ những gì tôi sắp nói cho riêng bạn: tôi mời 10.000 người trong số các bạn đến sâu hơn nữa vào nhật ký của một CEO — chào mừng đến với vòng tròn nội bộ của tôi. Đây là một cộng đồng riêng tư hoàn toàn mới mà tôi đang ra mắt với thế giới. Có rất nhiều điều tuyệt vời xảy ra mà bạn không bao giờ được thấy; chúng tôi có những bản tóm tắt trên iPad của tôi khi tôi…
Tôi đang ghi âm cuộc trò chuyện
chúng tôi có những đoạn clip
mà chúng tôi chưa bao giờ phát hành
chúng tôi có những cảnh hậu trường
những cuộc trò chuyện với khách mời
và cả những tập
mà chúng tôi chưa bao giờ
phát hành
và còn rất
nhiều
thêm nữa
trong Circle bạn sẽ được tiếp cận trực tiếp với tôi
bạn có thể nói với chúng tôi
bạn muốn chương trình này như thế nào
bạn muốn chúng tôi phỏng vấn ai
và những loại cuộc trò chuyện
mà bạn muốn
chúng tôi có
nhưng
hãy nhớ
hiện tại
chúng tôi chỉ mời
10.000 người đầu tiên
tham gia
trước khi nó đóng lại
vì vậy nếu bạn muốn tham gia
cộng đồng riêng tư khép kín của chúng tôi
hãy vào liên kết
trong phần mô tả bên dưới
hoặc truy cập
doaccircle.com
Tôi sẽ nói chuyện với bạn sau
sau đó bạn có thể nghe nó trong phần mô tả bên dưới
và bạn có thể nghe nó trong phần mô tả bên dưới
và bạn có thể nghe nó trong phần mô tả bên dưới
và bạn có thể nghe nó trong phần mô tả bên dưới
và bạn có thể nghe nó trong phần mô tả bên dưới
và bạn có thể nghe nó trong phần mô tả bên dưới
và bạn có thể nghe nó trong phần mô tả bên dưới
và bạn có thể nghe nó trong phần mô tả bên dưới
và bạn có thể nghe nó trong phần mô tả bên dưới
và bạn có thể nghe nó trong phần mô tả bên dưới
và bạn có thể nghe nó trong phần mô tả bên dưới
và bạn có thể nghe nó trong phần mô tả bên dưới
và bạn có thể nghe nó trong phần mô tả bên dưới
và bạn có thể nghe nó trong phần mô tả bên dưới
và bạn có thể nghe nó trong phần mô tả bên dưới
và bạn có thể nghe nó trong phần mô tả bên dưới
và bạn có thể nghe nó trong phần mô tả bên dưới
bạn
我花了三十年逆向破解人類心智,想要教你如何運用它,
讓你知道當某人見到你時在想什麼,
或某人是在說真話還是在說謊。
那我們做點有趣的事吧。
想像你面前有一副看不見的牌。
把它們攤開在你面前。
現在,伸手想像你隨手抓了一張牌。
現在,看著它。看著我。
好,閉上眼睛。請把手伸出來。
現在,在你張開眼睛之前,告訴我們,那張牌是什麼?
方塊三。
睜開眼睛,看看。
這不是魔術。我不能把這個教給你。
而這些祕密、這些習慣,適用於人生各個層面。
相信我,你不想錯過接下來的內容。
Ose Perlman 放棄了華爾街,成為世界頂尖的心靈魔術師,
揭開我們所需技能的祕密:
解讀他人、贏得信任、識破謊言、以及影響任何人。
我的整份工作就是讓你相信我能讀心,
但說實話,
那是不可能的,我不是在讀心。
我讀的是人——透過細微、極小的細節來讀懂人。
舉例來說,經過千百年的進化,我們天生的反應是:如果我正面用雙眼直視接近你,會引發恐懼;但如果我微微轉身、只用一隻眼接近(側面),那就沒那麼具威脅性。
所以一切都在於那些最微小的細微差別。
例如,心裡想一個人,想他的名字。
我知道了。五個字母,對吧?
告訴我們,他的名字是什麼?
茱爾斯。
當你向老闆要求加薪,或邀人約會時,這會是一個巨大的戰術優勢,我會告訴你該怎麼做,還有如何養成習慣、消除被拒絕的恐懼,以及一條快速建立自信的捷徑。
接下來要談的是如何提升記憶力,這是成功的一個大祕訣。
我有個小提示。
我把洗髮精瓶上的使用說明重新利用,而第一步就是95%的人會做錯的地方。
只要給我你30秒的時間。
我想說兩件事。
第一,非常感謝你一週又一週收聽並鎖定這個節目。
這對我們所有人而言意義重大,
這真的是一個我們從未想過、也無法想像會達到的夢想。
但第二點是,我們覺得這個夢想才剛開始。
如果你喜歡我們在這裡做的內容,
請加入那24%會定期收聽這個播客的人,並在這個應用程式上追蹤我們。
我要向你做一個承諾:
我會盡我所能,現在以及未來,把這個節目做到最好。
我們會帶來你想讓我對談的來賓,也會繼續做出你喜歡的節目內容。
謝謝你。
O’s Perlman,
你是一個看起來可以讀懂人心的人。
事實上,你剛寫的書叫做《讀懂你的心:世界頂尖心靈魔術師驗證的成功習慣》。
所以對於不熟悉你作品和你做什麼的人來說,
你為什麼把書名叫做《讀懂你的心》?
你能讀我的心嗎?
問題就在這裡。
我的整份工作就是讓你相信我能讀心,
但說實話,
我不能讀心。
我希望我能,但那是不可能的。
我讀的是人,這是完全不同的技能。
這建立在我所做的魔術世界之上:誤導、影響、暗示。
知道人們如何思考會指引我去推斷他們在想什麼,對吧?
我花了三十年逆向破解人類心智。
我在教你成功的習慣,因為我讀懂人的那些技能——例如有效地解讀人、走進房間掌控局面、影響他人——這些圍繞在娛樂表演周圍的技巧,其實適用於每一個人。
如果你能運用這些祕密、這些習慣,
它們會帶你在個人生活、職業生涯、以及人際關係上走向成功。
這也是我所做的事情。
我認為如果我用了同樣的這套方法但不是當一個心靈魔術師,
我在任何領域都會成功。
這些技巧適用於一生的各個面向。
我先停頓一下,因為現在收聽節目的某個人在看著我們,我總是想著那個正在看的人。
為什麼他們現在要看我?這是我的問題。
誰會在意我?我自己也不了解我自己,他們也不認識我,他們為什麼要看這個?
我研究過你。這是我的職業。
我有東西要給你。
在英國節目 Dragons’ Den(創投節目)裡,我喜歡在那個時刻提出一個出價。
我喜歡那個能改變某人一生的視覺畫面,對吧?
一位創業者,你評估他的公司,然後出價。
所以這是一個提議,但不是現在。
你得看到最後。
如果你現在打開,它就毫無意義。
在這集播客結尾,你會打開這張紙條。
我覺得這會是你接下來幾年會一直談論的東西。
你知道嗎?把它放在某個地方,也許就在你杯子底下,讓它一直在我們視線裡。
我們稍後會回到這件事上。
我要把它放好。你知道這是什麼嗎?
那是你的未來。這是我的未來。百分之百。
現在不要打開。你還不想知道你的未來。
那他們為什麼要待在這裡繼續聽?
喔,因為相信我,你不想錯過接下來的內容。否則你只能看精華剪輯。
把它放在我們整個節目都看得到的地方。好吧。
那我就把它放在這裡,或放在杯子底下或其他任何地方,我們絕對不會把它移開。
太棒了。我會把我的杯子放在上面。
為了那些看不到畫面的朋友——因為會有些人在用聽的——他剛才遞給我一張摺起來的白色卡片,我把它放在杯子底下。
這是一個你無法拒絕的提議。
聽著,各位,我們沒有合謀。
我記得看 Joe Rogan 那集時,會想你和 Joe Rogan 是否有事先合謀。
是的。
像是,因為這件事讓我大開眼界。
所以我今天的目標是對我的觀眾完全誠實。
拜託。
而且,如果我看到你做了什麼,你要我說出來嗎?
當然要。
好。
你真的要我說嗎?
我是說,既然我在這裡,我想應該可以吧。
好吧。
好。
我意思是,他們信任你。
人們為什麼會聽你說話?
會問出很棒的訪談問題,但他們信任你。
那就是你建立觀眾的方法。
是啊。
如果我騙了他們我會覺得很糟。
你認為你知道什麼,是一般人不知道的人性層面?
我知道人們怎麼想。
所以我想我在某個時候學到的是一些能帶來人生成功的技巧。讓我解釋給你聽。
對被拒絕的恐懼,我認為是失敗與成功之間的頭號因素——恐懼。多數人不去嘗試達成目標,是因為他們害怕失敗會發生什麼,或者他們自己把自己設定成會失敗而不是會成功。
我這話是什麼意思?
我十四歲的時候會走到你桌前。 我靠嘴皮子在餐廳找到一份工作,因為我從十三歲就開始做魔術。然後我透過反覆練習學會了,當我走到別人面前時,什麼會讓他們對我感到自在,什麼會讓他們不自在。我開始學會人們怎麼想。甚至到最微小的細節。
我發現如果我直接從正面走過去,人們會像遇到兩隻眼睛的動物那樣感到害怕;如果我稍微轉個角度斜著走向你的桌子,你只會看到一隻眼睛。我們幾千年來為了躲避掠食者而被硬性連結成這樣:看到一隻眼睛代表比較沒有危險。動物就不會那麼害怕你。
所以我走向你。我創造時間限制。我很快就學到如果我走過去,別人腦中第一個想到的是,天啊,他會待很久嗎?接著會想,他知道這個小孩是在這裡工作嗎?他做得好嗎?天啊,我得付小費嗎?我沒帶現金。所有這些在你腦中一閃而過的想法,被稱為啟發式法則(heuristics)。這就是我們每天處理生活的方式。如果你能知道別人在想什麼——不是為了耍心靈師的把戲,而是知道他們在遇見你、向老闆要求加薪、或約對象出門時在想什麼——那對你而言就是巨大的戰術優勢。
那你具體會怎麼做?你會說什麼?
我會說的是,作為一個心靈魔術師,我做最多的事情就是準備。我事先準備什麼會奏效、什麼不會奏效,以及中間所有的故障排除。A計畫、B計畫、C計畫、D計畫,一直到Z。
在那種情況下,我每一次學到新東西都很快發現,人們不知道我是否在這家餐廳工作。我只是個走過來的小孩嗎?那是誰?所以我會斜著走,讓他們知道我可能很快就會離開。我是一腳踏進、一腳踏出。然後我會對你說:「你有聽到今晚有什麼活動嗎?今晚你很幸運。」立刻,這就是不同的東西。這是一種多巴胺的刺激。就像你的手機震動時那種感覺——誰傳訊息給我?這是什麼?是按讚嗎?是留言嗎?那就是那種中彩票的感覺。
我用一個帶有正能量但不是是非問答的問題來問你,你就沒有辦法阻止我。如果我說:「嘿,你想看我變魔術嗎?」「不,滾開。」砰,就結束了。問人家開放式、帶正面意味的問題,幾乎總是會產生很好的反應。「你有聽說嗎?今晚你很幸運。」「喔,為什麼我是幸運的?」我說:「老闆請我來當個特別節目,為你們做些驚人的事。」聽我說這句話。老闆,他們會知道我是在這裡工作的;老闆請我來,這代表我認識老闆——社交價值,社交資本——作為一個特別節目。這代表你不需要付錢給我。他們已經付了帳。太棒了。然後我會為你展示一些驚人的東西。
所以我幾乎沒有給你拒絕的機會。我幾乎沒有給你任何會讓你往負面想的角度。而且我希望這一切都在十秒鐘內完成。那是開場。現在,你最好拿出你的A級表現。我也得有一個能讓他們驚豔、抓住他們注意力的把戲。
我們暫停一下。因為我覺得不論你是內容創作者、從事銷售,或是在面試想加入你公司的員工,我剛剛聽到的是你創造了一個正面的好奇差距。對。立刻吸引人。那也是Mr. Beast(MrBeast)在他影片一開始會做的事。那個鉤子,瞬間。
是的。這是一個正面的好奇差距,你需要去填補那個差距。你剛才說的是:「他們把我請來了。你有聽到今晚在發生什麼事嗎?太棒了。你把我當作一種特別節目請來做些驚人的事。」立刻我就想知道那是什麼。我不希望你離開。然後你會以某種方式讓他們驚豔。
我會讓他們驚豔。但從那裡可以學到的教訓,就是我一輩子都在用的東西。它們在今天這個時代非常適用,因為現在我們的貨幣是什麼?注意力。某人此刻在聽或在看,可能就讓你把一個事業做起來。我們從來沒有處在一個時代,僅憑一支手機、一個電話,就能讓你成為全球超級巨星、創立一個事業。大約一百年前,這種選項根本不存在。所以知道如何在情感層面與人建立連結,然後知道你的受眾想要什麼——這是我早期學到的。簡單來說,就是了解人們怎麼想,並用那個去娛樂他們。
有多少是基於我的肢體語言?
有多少是基於我的行為?
我這麼說是因為觀眾,你知道,他們都是在職場上的專業人士,
他們很想透過觀察更了解別人。
當然。
不論是團隊成員、客戶,或任何人。
所以我在想有沒有什麼我可以學的,讓我成為一個更好的觀察者,去觀察我身邊的人。
絕對有。
就我的表演來說,我把這件事拆開來講。
我是個娛樂工作者。
這是我的職業。
現在,經過多年,人們會問我,你是怎麼做到的?
你是怎麼做到的?
我發現,其實你並不想知道我是怎麼做到的。
你真的不想知道。
如果我要猜,我們做點有趣的事吧。
你有一副牌。
好。
我們把條件再甜一點。
這些是你的牌,對吧?
不是的——我沒有碰過這副牌。
這裡沒有什麼魔術把戲。
這些真的是普通的牌,沒錯。
我想試一個給你看。
請把它們放在你面前。
你已經洗過了。
還想再洗一點嗎?
想,就隨便你多洗多少吧。
我只是這麼說,因為我就是不想……不,別說任何話。
好了,來吧。
當我一碰到那些牌,我的大腦就會切換,然後想,這是個魔術把戲。
那是我所知道的那類型。
我不碰那副牌。
我根本不在乎那些牌。
想像在你面前的是一副看不見的牌,Stephen。
這裡我要換個方式,多年前我花了好幾年學習手法。
請拿起那副看不見的牌,假裝拿起來。
就那樣。
然後把它們在你面前攤開。
面朝下。
你看不到它們。
Stephen,你閉上眼睛。
你伸手下去。
現在這一段我們不能合謀,因為牌是看不見的,你不知道你接下來要做什麼,我更不知道。
我想請你伸手想像你隨機抓一張牌,面朝下。
現在就做,請。
停在那裡。
不要動。
我有沒有在這時告訴你該怎麼做?
我有說什麼嗎?
有任何方式能讓你或我知道你手上剛抓到的是哪一張牌嗎?
沒有。
沒有。
這是自發的、衝動的、當下的反應。
這就是我所做的黃金標準。
別說一句話。
看那張牌。
看著我。
只是想像。
牌有紅色的,也有黑色的。
有紅心、方塊、梅花和黑桃。
有數字牌,也有大牌。
A、2、3、4、5、6、7、9、10、J、Q、K。
閉上眼睛。
就是這樣。
我現在要拿起放在你旁邊的那些牌——喔,抱歉——
如果你不介意的話請閉著眼。
這不是個牌技,但我想給觀眾一個視覺。
把手伸出來,請。
像你握一張牌那樣握著。
閉著眼睛,不要睜開。
我會把一張牌放到你手上。
把手指合起來,然後凍在那裡。
在你睜眼之前,告訴我們,那是什麼牌?
方塊三?
嗯。
睜開眼睛。
看看。
嗯。
嗯。
我真的很難理解你是怎麼做到那個的。
現在,問題來了。
我跟你說,如果我要教你那個,你是可以學會的。
會花你不少時間。
你會學到。
那其實是把很多選項縮小到一個選項,這就是我做的很多事。
我限制你的選項,然後讀取你所散發出的訊息。
因為這裡沒有把戲,沒有什麼耍手法,是不是?
這是一副看不見的牌。
你抽了一張牌。
我們把這些收起來吧。
但我會說,適用的地方在於學會如何在日常生活中更有效地讀懂人,而不是為了把戲,而是為了知道他們實際在想什麼。
現在,如果你在看這個節目並且說你是個商業人士,
你想要一個具體可用的肢體語言重點。
你會問自己,是不是有肢體語言的因素?
你有沒有做了什麼特別的動作?
手臂的某個小動作?眉毛的一個抖動?
有沒有什麼你看得出來的東西?
確實有一些指標。
但我會對大家說的是,很多人想知道一個核心的東西:
某人有沒有興趣?有或沒有。
某人在不在說謊?是或不是。
如果你能知道這兩件事,我覺得會打開很多可能性。
你生命中有多少重大時刻,是跟有人是否喜歡或對你感興趣有關,
無論是在銷售、商務還是私人方面,或是某人在對你說實話還是在說謊?
判斷某人是否在對你說謊,最好的方法是先了解他們的基準。
讓我解釋那是什麼意思。
跟一個人只見一次,很難知道他是怎樣的人。
一次性的交易,你沒辦法真正看清一個人。
但你生活中有多少人是只見一次的?
很少。
你遇到的大多數人,會常常遇到。
所以測謊機——你有沒有被測過謊?
從沒。
測謊機的原理是他們得先問你一些問題來建立基準。
他們會檢查,告訴我誠實的答案,你的名字是Stephen Bartlett嗎?
是。
他們看你的指標,看看誠實時是什麼樣子。
然後他們會請你講一個謊言。
然後他們把兩者互相比較。
所以當我看人、觀察人時,我會先看看他們說真話時是什麼樣子。
這些是你可以在家試試看的一些有趣方法。
看一個人在講故事時,他會加入多少細節?
他的語速、節奏如何?
他怎麼說話?
如果你經常觀察,你往往能看出人是不是在說謊。
你可以看得出來。
他們會加入更多細節嗎?
你可以試著用看起來像「善意的小謊」的有趣方式,觀察他們在說謊時會做什麼,和他們說實話時會做什麼不一樣的事。
然後開始更相信你的直覺。
我認為我做的很多事,其實是把壞習慣給忘掉了(unlearned bad habits)。
我覺得我們小時候,大多數人的「看穿胡扯」系統其實更靈光。
兩、三、四歲的時候,你很會知道兄弟姊妹有沒有在騙你。
你其實很能分辨別人是不是在說謊。
那個時候很年輕,有一種本能在起作用,我覺得有點像我打乒乓球的時候。
我不能去思考我的揮拍,我就直接去打。我不知道我怎麼打的,我的身體自動進入動作。
所以當我在表演時,人們常問我:你是不是在生活的每一個時刻都在這樣做?
不,那會很累。我是在專注的、超專注地觀察你正在做的事,以及那些會洩露某些元素的細節。
我在影響你,有誤導,也在把你引導到我想讓你選擇的位置和方式上。
比方說我要賣東西給你。
好,比方我們正在做簡報。我是個行銷代理公司老闆,我希望你買我這個行銷計畫,而不是那個,或是不要買任何計畫。
那麼,為了讓你買我想讓你買的東西,我可以跟你說些什麼,或做些什麼,你作為買家應該會考慮的?
第一條規則。我把它稱作「喚醒你內在的心靈師」。
這不是關於你。永遠是關於他們。
這一直是我成功的第一祕訣。
我其實不該那樣……我上過不同的頻道做我的表演。
在 CNBC,我上過好幾十次。那是金融頻道。
還有哪個魔術師或心靈師上過那個頻道?幾乎沒有。根本說不通。那是很嚴肅的頻道,他們在談金融,為什麼要請我上去?
因為我會針對觀眾量身打造我的簡報。我不會只想著自己。
一個紙牌戲是關於我自己,但如果我做的是跟股票、債券、股息、利率有關的東西,那對看的人來說就很吸引人。
同理,如果我走進一間有美式足球員的房間,我會把一切結構化在美式足球的脈絡上。
所以我挑戰你:當你做那種簡報時,你是在想著你自己嗎?還是在哪裡可以凸顯出這個人缺少的是什麼?他們現狀有什麼問題?你能提供什麼?
聆聽你的消費者。聆聽你的客戶。聆聽你的觀眾。他們會告訴你。他們會給你你該回饋給他們的答案。
很多人在接觸別人時,帶著以下心態:我有多棒?我的產品有多棒?噠噠噠。都是在講我、我、我。
語言必須以利益導向。所有的溝通都應是以「你」為中心。
我想讓你的生活更簡單。我想讓你遷移到我們的平台時毫無障礙。
現在在困擾你的是什麼?我想知道你所有會成為阻力的那些點。是哪些讓你不願意說「好」?
每當你告訴我一個,我就準備把它一一勾掉。
你剛提到這點真有意思。我知道你不想有停機時間。這樣我們能確保沒有停機時間,對吧?
你要像心靈師一樣去預測他們會說什麼。但在這個情況下,你不是猜牌、猜數字或名字,而是在猜阻礙他們購買你產品的那些想法。
那這算是一種練習嗎?比方說我要向你推銷,而你是 Uber 的執行長,我想讓你和我的代理合作。在進那場會議之前——你之前提過準備——你會把反駁點寫下來,或把你將要面對的人會帶著的那些意識型態或自尊相關的因素想好,然後調整簡報去對應這些東西嗎?
對。我把一切都寫下來。書裡有一整章是講記筆記如何改變了我的人生。
所以每場秀、每次互動,我都會寫下來。我前兩天晚上有一場表演,昨晚也有一場。
我會把我做過的事、遇到的每個人、我記得關於他們的事寫下來。我有速記法讓它變快,但我會把一切記錄下來,而且是在我表演結束後馬上做的。
如果有見面會和合影,一結束你常會看到我坐在計程車或飯店裡狂寫,那是因為資訊是力量,而且當下還在腦中很鮮活。
人們最在乎的第一件事就是他們自己、他們的家庭、他們的朋友、他們的事業。所有人都是自己電影的主角。
你是你電影的主角。我就是我電影的主角。其他人都是配角、群戲。
如果你能記住關於那個人的事,並不會讓人覺得怪。例如他昨晚跟你說了些什麼?
我遇到一個人,她有兩個小孩,三歲和五歲。她大兒子超愛某個 YouTube 明星。他們住在哪裡,我也知道。她跟我分享了很多細節,對她來說像是 Snapchat 那樣一瞬即逝,但對我來說並沒有消失。
所以現在我把那些都寫下來,一個月、一年、十年後我可能還會再見到她。當你記得別人告訴你的那些事,那種感覺有多棒你知道嗎?就像中了樂透。
本質上你可以做一個像我做的魔術,但人們會把功勞給你。我會記得在表演時誰雇我做這場秀?喔,他們認識這個人。現在我們有一個連結。我可能還會再遇到他們。
三年前我猜到他們提款卡的密碼。
是6124。
我現在知道那個了。
我在那裡碰到他們,但我沒有超自然的記憶力。
書的另一部分是如何提升記憶力,我覺得那也是人生成功的一個大祕訣,很多人沒意識到。
我們現在有手機。
我們以為手機會替我們記住一切。
那不是事實。
然後我對他說,我說,John,我真希望你已經把那個6124的密碼改掉了。
他被嚇到了。
Stephen,你懂嗎?
那不是把戲。
我把它寫下來了。
我會告訴你我到底怎麼做的。
我所做的只是花時間在去那裡之前回顧一下,讓他感覺特別。
你知道他會做什麼嗎?
他會把那一刻談論好幾年。
我創造了一個記憶。
如果你能為別人創造難忘的時刻,他們會記得你,並且會把你介紹給別人。
所以無論你在生活中做什麼,你為別人做的事終究會推動你走向成功。
我會說要慷慨付出,越無私地給予,世界有一種奇妙的回饋方式。
我為別人做得越多,他們就越想為我做回報。
如果你要讓這件事對我來說更實際一些。
你可以用一本速記本,每次見到某人就寫下細節;也可以放在手機裡。
對,我放在手機裡。
我會在行事曆裡記錄。
說得直接一點,講到重點,如果你現在看我的手機,昨晚的活動——節目單,我寫下了主持人的名字、他的太太。他們有三個孩子,有一對雙胞胎。像這一切在我腦中都很鮮明。
我會記住一天,但之後它會慢慢淡去。
我做了哪些把戲?戲法裡發生了什麼?有哪些即興的有趣時刻?那天早些時候我遇到了誰?
我遇到了一個人。
我把這些東西都寫下來,因為那些資訊就是力量。
那資訊你握得越久,它就像一張沒有到期日的優惠券。
當你把它呈現給那個人時,情況甚至是相反的:你保留得越久,呈現出來就越令人印象深刻。
如果我昨天遇見你,你告訴我你最喜歡的顏色是洋紅色,我明天就跟你說,並不會太令人興奮。
但兩年後,當我再遇見你,我看到一台車,我說,Stephen,那是你最喜歡的洋紅色,對吧?
不是把戲。
只是牢記在你的腦中,會釋放多巴胺。
你怎麼記得的?你會被我記得你的那件事所感動,對吧?
那才是人們在乎的。
人們會想到他們的家人、朋友、信仰、事業,所有那些事。
你能讓別人更出色,就越對你有利。
我整套表演都是為了讓別人看起來更好。
我一直在思考這件事。
我今天早上在 LinkedIn 發了一篇關於「小事的悖論」的貼文。
我在貼文中談到 Jimmy Fallon,我這週上了他的節目,他提到在播客結尾時我們有一個傳統,和來賓一起做的小事。
他記得這件事,並告訴他的觀眾,說那件事讓他落淚,這讓我意識到,我們常常忽略的生活小事,比如記住某人的名字,或像你說的,記住他們的家庭或某些細緻的個人細節,其實非常有力量,因為大多數人覺得那不重要。
就是這樣。
所以當生活中的某個人記住了一個對你稍有意義的小細節,甚至是你的名字,這對你很重要,這種情形極其罕見,因而威力驚人,因為大多數人覺得這實在太微不足道了。
這就是我所說的小事悖論:小事實際上往往是大事。
想想你的人生裡有多少個小事,如果你回頭看,那些像岔路的小時刻,一條路導向了這個結果。
我生命中就有那樣的時刻,有人隨口說的一句話,他們自己都不記得,卻改變了我人生的方向。
我有一個例子。
我曾在華爾街工作。
我不覺得自己可以當一個魔術師或心靈魔術師,這種選項當時根本沒出現在我腦中。
但有一次,我做了一件事——有兩個關鍵時刻,其中一個很大的是:我在為我公司的財務長做事,Merrill Lynch。他不知道我在這家公司工作。
我以前會做一個手法,用巧手把戲拿五張一塊錢的鈔票,握在手裡,啪一下,它們變成了一百元的鈔票。
很棒的把戲。
當時他是個澳洲人,他說,我們需要你在這裡工作,夥計。
大家都笑了。
這種玩笑我聽過上百次、上千次。
我說,很好笑,先生,我真的在這裡工作。
他以為我在開玩笑,我有點出戲,我說,不,真的,我在95 Green上班,是你們的全球技術服務部門。
他看著我說,你在這裡幹什麼?
對他來說,那一刻我想應該沒什麼,他幾分鐘後就忘了。
但那一刻改變了我的人生方向,因為我的腦中像打開了一個開關,開始想,我在這裡工作是為了什麼?你知道,那種可以想像自己未來的感覺。
這是我的路嗎?
我要永遠做這件事嗎?
還是我要決定人生只有一次,那我就去拼一把?
我想對很多聽這集的人來說,我不是叫你辭掉工作,但你得問自己,照照鏡子,這是我想做的事嗎?
很多人可能會想要更多,無論是創業,還是往職場階梯再往上爬一步。
而正是那一刻,某個人可以改變你的人生,採取行動、決定我要去做,但也要擬定計畫。
執行要有效率、要聰明。
像你,從 Merrill Lynch 離職去當一個心靈魔術師,真的是一大跳躍。
超級大的跳躍。
大家都覺得我瘋了。丹·布朗(Dan Brown)也是。沒有人對我說「喔,這真是個好主意」。老實說,大多數人在表面上是為我開心,但私底下我想他們覺得:「這小子,嗯,他瘋了。」
你某種程度上確實有點瘋,因為從統計和機率上看,所謂「成功的心靈魔術師」的機會非常低。非常低。
我意思是,可能賺很多錢的心靈魔術師屈指可數。我會說數目非常少,但你應該問自己的問題是:為什麼不是你?
這樣的思維框架總是——當然有統計,但為什麼不是我?
所以我覺得你在腦海裡那個告訴你循環(那個聲音)會決定很多事。
重點是要把自己設置成成功,而不是設置成失敗。
當心靈魔術師有多少是理解人類行為,佔了多少比重?對吧?
一切。
我甚至不知道該如何回答。字面上說,我就是個研究人性的學生,研究人們如何行為。
而這個技術的實際操作,因為 Darren Brown,我把他視為朋友。如果我從他身上學到什麼——我真的認為他在鏡頭上和鏡頭下都是個了不起的人——那就是他很多工作是要讓你以為把戲在這裡發生。百分之百。
但其實把戲是在那邊發生。
他會誤導你把注意力放在我的左手,而把戲實際上在我的右手進行。再明顯不過了。
完全就是這樣。但那就是了解人類行為。
解釋給我聽為什麼。我不想說是控制,因為聽起來很陰險,但我是在控制你的注意力和你的想法。
我在以某種方式引導你,要麼去選擇我想要的,要麼把你覺得自己沒透露的東西給出來。
要做個有趣的示範嗎?
好。
你大概還記得這節目出過多少集嗎?
我想大概五百集左右。我想是這樣。
閉上眼睛。我想把這變成個視覺遊戲。
想像你在一個房間裡,裡面是你看過的各式各樣的人,是你尊重的人,好嗎?其中一些人可能曾經上過節目。
然後有人拍你的肩膀,你轉過身,看著這個人,這是你以前見過的人,100%。
他對你說了什麼。他以前對你說過的話,你會有既視感(deja vu)。那句話很有衝擊力,給你留下印象。這樣說公平嗎?
對。
而那本身,砰,就會讓你想到另一個人。我不知道,也許那個人沒被提到過,但關於那個感受、那個念頭或那個清晰或智慧的片刻,會讓你想到生活中的另一個人。它和那人有連結。
是的。
接著這個下一個人,我稱他為第二號人物。他跳出來。睜開眼睛。你最後一次跟那個人講話是什麼時候?
第二號那個人?
對。
今天。
今天。
好,我們深入一點。想他的名字,想他的名(first name)。在心裡數字母的個數,不要說出來。
好。但那是個你很熟的人,你今天有跟他講話。我看你的眼睛,你往上看,上上上上上,上了很多次。五個字母,對吧?
對。
你剛剛問我我怎麼做到的,你問我有沒有研究人?你自己已經把答案洩漏出來了。可以選擇的只有五個字母。字母表有26個字母,從這個名字裡挑一個字母,稍微打亂一下順序,然後你抽出一個,就決定把注意力放在這個字母上。
好。
現在,認識你,了解你作為企業家、你做訪談的方式,我想我知道你會想怎麼做。知道這點,再加上 Darren Brown 的一些手法有用,你的直覺是要違抗你的直覺,因為你會想:我知道那會太明顯。
你沒有想到第一個字母,對吧?
沒有。
你不想選,因為你覺得那會洩漏。
對,因為一旦我知道第一個字母,就比較容易推測出其餘的。然後我會知道那名字有母音,從而限制我的範圍。你沒選母音,對吧?
沒有。
L。你在想 L 嗎?
沒有。
我知道了。有趣的是你說「沒有」的時候,等於你把兩個都洩漏出來了。我把它寫下來了。你可以閉上眼睛嗎?
對於在看影片的觀眾,我會把它給他們看;對於那些戴著耳機邊跑步邊聽的人,這也不會改變我寫下的東西。現在把它打開,打開它。
你先想的是 S,但後來從 L 換掉了。這樣對嗎?
說出來吧。他的名字是什麼?
Jules。
Jules。
在新創公司做銷售團隊,有時候會是一種奇怪的經驗。
因為有一個月你在追逐潛在客戶,彷彿公司的未來就靠那些潛在客戶,很多時候確實如此。
然後下個月你就被那些潛在客戶淹沒了。壓力累積,最後開始模糊你的判斷。
結果你做出的是反應式的決定,而不是有根據的決定。
我們的贊助商 Pipedrive,是由業務人員為業務人員打造、專為中小企業設計的第一名 CRM 工具。
它能幫你非常清楚地釐清應該把注意力放在哪裡。
它會顯示哪些商機停滯不前、哪些值得你投入時間與精力。
而我的團隊一直在使用 Pipedrive 新推出的 Prospector 工具,這個工具用 AI 搜尋超過四億筆資料,幫你找出已驗證的決策者並提供他們的聯絡資訊。
所以如果你想了解更多,前往 Pipedrive.com/CEO,你可以獲得 30 天的免費試用。
這個優惠是專屬給我的觀眾的。
Pipedrive.com/CEO。
現在是時候加入已經有 100,000 家公司在使用 Pipedrive 的行列了,馬上到 Pipedrive.com/CEO 吧。
你走進一個房間,人們一聽說你是心靈魔術師,他們就會有點緊張、提防。
你可以看得出他們緊張,對吧?
你得想辦法緩和他們。你會怎麼做?
因為無論你到哪裡,人們都會想,「靠,這傢伙可能會猜到我的……」他們在想這個。
他們覺得你可能會猜到我的銀行密碼,所以我要什麼都不說。
所以你一定遇過一輩子都很封閉的人。你要怎麼讓他們從封閉變得開放?
我認為關鍵在於討人喜歡。想想看,如果你遇到一個真的能讀你心思的人——我要在這裡說清楚,我不能讀心、我不是通靈的,我不宣稱自己有超自然能力。
你也可以做到,只是可能沒我這麼厲害,因為我覺得這裡面有天賦成分。就像音樂天賦一樣。
我不會彈吉他,唱歌也爛到不行。無論你怎麼訓練我,我永遠不會有 Harry Styles 或 Ed Sheeran 那樣的聲音,這不是我的命。
但你會被騙去以為我的眼球動作起了作用。我要說的是:我在欺騙你,讓你相信某些東西比其他東西更重要。你的眼神和肢體語言確實有作用,然而它究竟是 10% 的作用、50% 的作用、還是 100% 的作用,誰也說不準。我的工作是誤導你,使用多種方法,讓你一旦走到一條路上、以為抓到我了,我就換到下一條路、用不同方式繼續。
也有可能你剛才做的那個把戲 0% 跟我的眼睛有關。我沒有說那是關於你的眼睛,對吧?你說你往上看,數了一、二、三、四、五。那當然有可能是真的。自己試試看吧,真的試試看。有人名越長要數字母就越花時間處理。你不會在日常生活中用一個名字去數字母。
所以如果我要教你怎麼做,你去嘗試,然後命中率 75%(你會很驚訝你會做到),你會想,然後呢?誰會在乎?你們大多數人不會花數十年去學心靈魔術。相反地,我會擷取心靈魔術中最重要的部分,教你怎麼用。
另一個很重要的就是自信。人怎麼建立自信?我 14 歲開始做這個的時候,我是個超級自信的青少年嗎?不是。
我父母剛離婚,我的生活相當動盪。我想我是把這當成一種方式,避免面對那些創傷和悲傷。自信是慢慢累積出來的。那有沒有什麼方法能加速這個過程?
對很多人來說,你走進一個房間,要做一場報告。你緊張到要死嗎?我想大部分人會說是。你同意嗎?明天你可以做些什麼,讓自己進去會覺得掌控全場?就像我上電視面對百萬人,或現在面對數百萬觀眾一樣。我認為很大一部分原因是我們內心有種恐慌,我們害怕某種感覺:有些我極度害怕要做的事。比如說我要打電話給某人,講些我不想講的話;我得拒絕某個人,我討厭這件事,會千方百計避免它。就像你拖延那些你不想做的事一樣。
我心裡有個小技巧:我會問自己,明天我對這件事會有什麼感覺?如果我能把感覺快轉到明天會怎麼樣?而不是一直懸著。試試看。現在,聽眾,你現在有沒有什麼不想做的事?你不想打電話給某人,不想傳遞壞消息,覺得這個人會狠狠罵你一頓,你在拼命躲避,把它往明天推。連續幾天都這樣。現在就去做。然後我想讓你設一個鬧鐘,24 小時後響。真的設一個鬧鐘,寫下你現在的感受,用 1 到 10 評分。你打完電話前,你會在恐懼的那一刻感到 8、9、10 的焦慮。隔天鬧鐘響時,問問自己,我現在感覺如何?大多數時候你會覺得沒什麼,二、三分,很淡了。眼不見為淨。所以如果你能像我騙你讓你覺得眼神很重要一樣,騙你自己的大腦去預見明天的感受——你會發現你隔天根本沒感覺。跟自己說我一天後會沒事,那就去做吧。就靠這個克服拖延的小技巧,就能建立大量的自信。
還有一次我會走到一桌人旁邊,人們會把我趕走,他們會說:「滾開。」
他們不會注意我。
那些會傷我的感情的事。
所以我就想出一個辦法,
在腦海中分出兩個不同的人格。
這個人是 O,表演者。
O 是魔術師。
現在 O 是心靈魔術師(mentalist)。
這個人是 O 的珀爾曼(Perlman)。
他們不知道真正的我。
那是另一個人。
所以當我走到一張桌前被拒絕
或粗魯地回絕時,與其讓我自己去承受那份痛,
我會把它推到別處去。
我會想,你知道嗎?
他們不喜歡 O 這個表演者。
那是另一個人。
那不是我。
就像現在你拿一碗水,
我們在裡面倒鹽,
那就是鹹水。
但如果我們能放一塊看不見的小塑膠片在正中央,
然後你把所有的鹽都倒在一邊,
這邊就是免疫的,這邊就是淡水。
如果你能在自己腦中做到同樣的事,
用我用把戲戲弄你心智的方式,
去戲弄你自己的心智,
就能把刺痛感去掉,
因為我們很多人不去追求目標,
是因為害怕事情如果沒有成功會發生什麼。
一切都關乎責任感/被追究。
你害怕被拒絕。
如果你能克服那點,
那在人生中是一種超能力。
就像你問我,
你怎麼知道會成功?
因為我不再去想它會失敗。
那些把注意力集中在讓一件事成功的人,
那就是創業家。
那些是你看到達成目標的人。
那些是運動員。
那些人對一個目標有極度的執著與專注,
他們會讓它成真。
他們會顯化它。
那溝通呢,
你的溝通風格有多重要?
當你以表演者的身分在溝通時,
你在想什麼,為了確保大家在注意、投入?
一直觀察觀眾。
觀眾從不說謊。
所以你必須真的去評估觀眾在對你投射什麼。
我在看人,我在看,
他們有興趣嗎?
他們坐在椅子邊緣嗎?
他們把身體向前傾嗎?
這些都是興趣的指標。
還是他們往後靠,看看手錶?
他們在打哈欠?
顯然你不可能對每個人都這麼做。
當我在一個有一千人的房間時,
可能有一個人宿醉了。
可能有人孩子昨晚沒睡好,
他們搭了紅眼班機。
我不可能了解每一個人,
但我可以看個別的人,
看看他們對我的反應如何。
我可以快速改變、調整,
看看要怎麼繼續讓他們保持注意力。
如果我現在在聽這段話,
我是會關掉嗎?
我在快轉嗎?
我是不是得到可落地的重點?
如果我從這裡得到三件明天就能付諸行動的事,
那就是超級成功。
因為如果我只得到一件,
像是有人跟我說的一個小竅門,
我覺得那能改變你的生命,
那就去行動。
我重視的是行動,
因為我覺得在很多情況下,
沒有問責機制。
靈感和動機都是空談。
我才不在乎我有沒有激勵到你。
我要的是行動。
你的目標是什麼?
你想減肥嗎?
你想賺到某個金額嗎?
你明年要賺一百萬嗎?
那真的會讓你快樂嗎?
很多時候,
我們訂了目標,然後達到了。
你知道的,過去十年我賺的錢,
比十年前如果你問我我所夢想的還多。
那會讓你快樂嗎?
生活會變得比較容易,
但我不認為那就是純粹的滿足感。
我認識很多非常非常有錢的人,
但他們並不快樂。
我身邊有很多富人,
那是我的生活的一部分。
我會問自己,
他們是億萬富翁,
如果這還不能讓你快樂,那什麼能?
我不認為金錢永遠是你應該追求的目標。
我能理解為什麼我小時候沒什麼錢,
所以那曾經是我的成功標準。
但隨著我有了孩子,
看到人生短暫,感受到我的有限性,
我意識到有些事比錢重要得多。
但如果你有一個目標,
讓這成為促使你採取行動的訊號,
不是去啟發你,而是讓你真的付諸行動。
現在你想做什麼?
有人前幾天跟我說,
欸,我喜歡看你跑步,我也想跑。
別只是說,開始跑。
明天在你的行事曆放個提醒。
就從明天開始,我的第一次跑步。
然後在 30 天後再放一個提醒,
確保你有被追蹤、被問責,
然後決定什麼會讓你有責任感。
對我來說,我不喜歡丟臉。
所以我要寫信給我認識的十個人,
告訴他們我報名了一場 10 公里賽跑,
這樣如果我沒去履行,
未來的對話中就會被提起,
他們會說,
「嘿,史帝夫,那 10K 怎麼樣了?」
現在我就得向十個人吞下自尊心,
跟他們說,
「你知道嗎?我沒做到。」
喔,喔,好吧,你沒做到。
我要讓那成為我的動力。
也許你的動力是來自內在,
也許是外在,
但找到驅動你的東西,
用那些槓桿去產生行動。
在你的職業裡,
像丹·布朗(Dan Brown)那樣的人,
很多時候會讓你以為,
就像我們之前說的,
像是我的右手,但其實是我的左手,對吧。
你怎麼處理這件事——
成為一個你的工作就是要誤導別人,
讓他們以為是右手不是左手或其他,
但同時你又想把會讓人成功的資訊提供給大家呢?
對,這就涉及倫理。
我不是要把「我會讀心術」或「我是心靈魔術師」這件事賣給你。
這是兩件不同的追求。
圍繞我所做的一切的那些技巧,
就像《如何贏取朋友並影響他人》所教的那樣。
這是一本我讀了又讀、反覆讀的書。
這是、這是、我不想說它過時了,但它屬於另一個時代。
讓我能夠接近我這個行業頂端的那些技能,不是那些噱頭把戲。
有其他人能做到那些。
有其他人能做到這些。
也有人能猜到你的牌。
那麼是什麼把我帶到這裡?我比他們做得更好嗎?我讓你們自己判斷。
我成功的祕訣,正是那些你也能套用到自己生活上的技巧。這就是關鍵──我把重心放在他們身上,而不是放在我自己身上。
我怎麼會上那麼多電視節目?我怎麼會有那麼多不同的機會?這其實跟表演無關。關鍵在於我把鏡子轉向別人。
當你意識到,只要開始把別人當成主角,去關心他們、去思考他們心裡在想什麼,你的人生就會成功。那才是真正的心靈術。
他們在想什麼?我要怎麼回應?我要怎麼讓他們看起來更好?我要怎麼讓他們更喜歡我?我要怎麼贏得他們的好感,讓當需要推薦人、給升遷或做出選擇的時候,他們第一個想到的就是你?
我覺得那些技巧,雖然說不完全是心靈術,但用的工具一模一樣。這不是猜數字或猜名字,這是懂得如何影響他人。如果我無法影響別人,我剛剛做的那些事情就都行不通。你只會說,不,我不會那麼做。
關於傾聽的技巧——我認為這對你剛剛說的「討人喜歡」和「贏得人心」非常重要——你有沒有一套系統或框架,教人如何成為一個出色的傾聽者?你在書的後段有提到一點。好像有五種方法可以成為更好的主動傾聽者。是的。你可以跟我說說那五種方法嗎?
當然。要不要先聽個有趣的故事,說明這是怎麼開始的?
我曾為史蒂文·史匹柏辦過一場派對。對,當時是為他父親的九十九歲生日辦的,是個相當親密的聚會。我心裡明顯很緊張,不是為了表演,而是要見到史蒂文·史匹柏。
他定義了我童年的一個時代,我想對十億或更多人也是如此。表演結束時,他走上來謝我,我準備好了。結果我向史蒂文·史匹柏問了零個問題。你知道為什麼嗎?因為他一直在跟我說話。他不停地問我問題,連珠炮似的,問我的生活、問是什麼驅使我之類的事情。
我當時只想說,等一下,我有一堆問題想問你,你是史蒂文·史匹柏啊。他把焦點完全放在我身上,完全放在我身上。
那一天我學到,傾聽是一種更強大的力量,而在一個房間裡,最有趣的人往往是對別人最感興趣的人。我見過的一些最成功、最真誠的人,他們會直視你的眼睛、全神貫注,不會四處張望,他們會給你百分之百、不分心的注意力,並且會問出別人從未問過你的問題。
我挑戰你,別只用那種見面時的老問題。喔,你是做什麼的?一旦我們問了這個問題,我們就會進入自動模式。我也會進入自動模式,我不是在評判你。大多數人都是這樣,對吧?一定有50%的人得低於平均,而49.9%的人高於平均。這本身就是有趣的地方。
挑戰自己,成為那個特例,想一個問題可以問別人——如果你有時間事先想,或是在當下想出來——那個問題能把他們從自動模式拉出來,讓他們開始思考:「哇,我以前真的沒想過這個問題。」不要問只能回答「是」或「不是」的問題,問那些能讓對方探索自己是誰的問題。我認為這是主動傾聽的一大重點,而我讓觀眾引導我,去抓住他們感興趣的話題。
今天我們走進來的時候,我說要想一個類別裡你最喜歡的東西。如果我知道了那個類別,我能猜到答案嗎?不行。那問題是什麼?你知道嗎?直接告訴我吧。我甚至不想、我不想寫下任何東西。我想要你當場說出來。把那個問題給我。你已經把答案界定好是為哪個問題了嗎?把那個問題問我。我的最愛是什麼?車子。我的最愛車子是哪一台?對。你覺得我不可能知道。事先沒有任何研究能告訴我答案。沒有先前的研究,沒有。
你來決定,就像你對 Jules 做的那樣,我要你想那台車的名字,不管是品牌還是車款,然後從任一處挑一個字母出來。我猜那個名字超過一個字,除非你只是說了 Ford。再說一次,我不想引導你。但如果超過一個字,且是兩個、三個或四個字的話,就選其中一個字。你選好其中一個字了嗎?好了。選好其中一個字了。別再多說一句話。現在,看,你剛剛只是說「那很有趣」。選定那個字,然後從中挑一個字母。一個對你來說有意思的字母。抓住那個字母,專注在那個字母上。好了。你有了嗎?有了。
現在,你問我。你說,這全是誤導,對吧?那眼神移動,這些不過是作秀,但你剛剛已經洩漏了些東西。你在問句裡說了「其中一個字」,因為你當時很困惑。如果那名字只有一個字,你不知道該怎麼辦。如果那是三個字,我絕對不會那麼說。為什麼會是「其中一個字」?當然會是「其中一個字」。所以你先做了一個選擇,然後我想,接著這個念頭就跑到你腦袋裡了。
你念了,
你念到最後。
你有想過它最後一個字母嗎?
沒有。
好。
那本來會是我第一個猜測,
但既然你沒想到,
我要回頭了。
你在想字母 Y 嗎?
不是。
Maserati,
Ferrari,
Lamborghini。
這不像你會選的。
閉上眼。
睜開眼。
我已經寫下來了。
我不能改變主意。
是哪台車?
是, 是我的 Cybertruck。
是你的 Cybertruck。
我就知道會是這個。
對。
對,
我本來是在想字母 T。
T。
我原本確實想的是 Y。
你是嗎?
對,
然後我換到 T 了。
嗯。
如果我每次都猜對,
那就只是一場魔術表演。
所以,
有時你表演時,
事情必須會有時出錯。
這取決於出錯的層級
和規模。
對。
如果出錯到具有破壞性,
像是災難性地出錯,
那就不一定是好事。
說說有一次它怎麼災難性地出錯吧。
喔,
你可以挖出 15 年前我上電視的舊片段,
那時只是,
你懂的,
純粹地,
我開始明白如果你做事是線性的,
也就是說如果我
把我的牌面給你看
然後告訴你這會怎麼走,
那麼權力就在你手上。
我這是什麼意思?
如果我說,
我要猜這個
然後我猜錯了,
那你就知道我猜錯了。
如果你不知道電影的結局呢?
那如果我給你看一個
替代結局,
你就不知道那電影本來不是該那樣結束的。
所以,
我很早就學到
我不會讓你
掌牌。
我掌牌。
所以,
當你,
甚至「猜錯」這個概念
意味著你知道把它做好、猜對是什麼樣子。
有道理嗎?
嗯。
但如果你不知道
什麼才算猜對,
因為我同時做了這麼多
不同的事,
我最終會找到辦法
把它做好?
你懂我的意思嗎?
嗯。
你有沒有學到什麼方法
在社交場合破冰?
我想你在書裡有談到,
你有,
你在書裡稍微提過這一點,
但你談到的方法之一
是處理你假設對方會有的反對意見,
從不同角度靠近。
但就一般生活而言,
當你遇到這些人
你想要解除他們的防備時,
是的。
還有什麼其他值得知道的事
是人們在日常生活中可以用的嗎?
我喜歡把內心獨白
說出來。
所以,
我喜歡把我知道每個人都在想的事,
打開來,
展示一些脆弱。
所以,
在一個讓人不自在的
社交場合,
你想怎麼做?
你想關起來?
還是想留在這裡?
我覺得走向某人
有一種真正的力量,
然後說,
我好緊張。
我這裡一個人都不認識。
你認識這裡誰嗎?
那種把自己打開的瞬間。
我不想叫它過度分享
,因為有些人會把那個做得太過頭
開始,
你懂的,
告訴你太多。
但展示你是一個真實且脆弱的人,
我認為,
這是一種魔力。
有人對我這麼做過,
你會很快地
對他們產生親近感和熟悉感,
那是如果我們只是互相寒暄所得不到的。
你有沒有遇過那種一走進房間,
大家都被吸過去的
瞬間魅力型人物?
你不知道那是什麼。
那是他們有的什麼特質?
是訓練出來的嗎?
是與生俱來的?
他們天生就有嗎?
我倒是沒有那種天賦。
所以我作弊了,
開始表演魔術。
我記得 Jimmy Carr 跟我說過,
你知道,
人們以為喜劇演員都很憂鬱或什麼的,
但他說,
一個更好的問題永遠是,
你是在試著讓誰高興起來?
對。
我在想這對你的情況是否有任何相關性。
我想我是想和人連結。
對。
我想我是緊張的,
有點尷尬。
我不是內向的。
我走向陌生人沒問題,
但我想這變成了一種,
就是對看見別人驚訝
和欣喜反應的上癮。
我為那些反應而活。
有些做魔術的人,
是為自己而做。
有點內疚地說,
我也有點是這樣,
因為看到反應有自私的一面,
但對我來說,
更多的是那份喜悅。
直到今天,
我喜歡說我以此為業
不是為了欺騙。
我的工作不是要愚弄你。
我的工作是創造難忘的時刻,
不是僅僅使你驚奇的時刻。
驚奇只是其中一部分。
是「難忘」。
因為如果我讓你驚訝
但你忘了,
我就失敗了。
我失敗了。
就像我走進一部動作片,
我吃了很多爆米花,
走出來。
十分鐘後,
你問我,
那部片在講什麼?
我不知道。
對吧?
那,我不知道。
一個月後,
你問我,
你看過那部片嗎?
我會回,
我有看過那部片嗎?
那個回答,
對我做的事情來說就是致命的。
冷漠。
在書裡,
在第 166 頁,
你談到改進記憶力。
是的。
我需要知道什麼?
為什麼改善記憶力很重要?
改善記憶力以什麼方式
能幫助我和別人連結?
我們已經到了
不需要記憶的地步,對吧?
很多人連開車去隔壁城市都不知道怎麼走。
他們真的,
如果 GPS 掛掉了,
就靠運氣了,對吧?
你不知道任何人的電話號碼。
你們當中有多少人
還把那些電話號碼記在腦子裡?
寥寥無幾。
一個。
沒錯。
明天,
你的 iPhone 消失了。
沒有,沒有蘋果,
沒有雲端。
你完了。
你完了。
對吧?
如果你拿不回來,
你的生活就完了。
那我們還需要記憶做什麼?
我認為記憶是一種超能力,
因為沒有人再期待你有它了。
很多年前,
你需要它。
現在你不需要。
所以我要舉一個很棒的例子。
我書裡有的一個例子,
是一個適用的例子,
你不能作弊的那種。
小訣竅是:我有我的手機,而且我覺得我們很多人——不論是父母、孩子、青少年或任何年紀——很快就會遇到新的人。你遇見他們,和他們握手,打聲招呼。然後你就忘了他們的名字。真的,他們剛跟你說你就忘了。這種事發生過幾次?我猜你很多次都有過。現在你沒辦法好好享受那場對話,因為你一直心裡忐忑不安。你開始尋找週圍認識的人,請他們來介紹,然後祈禱上天。你會說:「這位是Stephen,跟他打個招呼,跟他說你的名字。」你就是想要那個時刻。
所以我有一個妙招,一個針對這種情況(以及其他記憶場合)的提示。我把洗髮精瓶背面的說明重新利用,讓它卡在你腦子裡。洗髮精瓶上背面有三個字:Lather(搓)、Rinse(沖)、Repeat(重複)。對吧?搓讓頭髮香,沖乾淨頭髮,重複。我們得多賣幾瓶潘婷。大家都知道「搓、沖、重複」。我會把它說成這樣:Listen(聽)、Repeat(重複)、Reply(回應)。聽、重複、回應。超簡單。
第一步聽起來很傻,很好笑:我為什麼要說這種事?但第一步其實是我們95%做錯的事情——我們根本沒有真正聽。當你聽到那個人的名字,這不是記憶力的問題;你根本從一開始就沒真正聽到名字。因為你剛走向他們的時候,就像一台電腦在同時「讀」和「寫」——對大腦來說很難同時做這兩件事。你當時在想別的事,大多數情況是在想要怎麼回應他們。所以在那一刻,最重要的事就是實際去聽,讓心安靜下來。非常簡單,非常容易,但就是我們會搞砸。
當我走向你時,我會確保我聽到你的名字,因為我會立刻重複兩次。「Steven,是叫Steve還是Steven?」我想確認。我剛剛就把你的名字說了三次。這樣一來你忘記名字的機率就大幅降低了。最後一步是回應,也就是用下面三種策略之一。
一、你可以學著拼它。如果是一個能拼寫的名字,我會問:「是用 V 還是 PH 拼 Steven?」你說用 V,我就說:「我比較喜歡用 V 的 Steven,那才對。」這樣我就把Steven和字母V連在一起了。
二、如果不是那種容易拼的名字,像 Jacob,我不會去拼,我會用評論去把名字跟某個視覺鉤子連結起來。我會說:「Jacob,我很喜歡你的襯衫,你在哪買的?這件V領的很酷,Jacob,看起來很帥。」現在我就創造了一個視覺聯結:穿V領襯衫的Jacob。這樣我就記住你了。
三、如果你願意,你也可以把對方和你認識的另一個人連結起來。如果我認識一個叫Steven的人,我會說:「好巧,我妹妹正在和一個叫Steven的人交往,世界真小啊。」你很快就把名字和熟人連上了。這整個過程只要五秒鐘。我剛剛說的那些話都會讓人開心——人人都喜歡被稱讚,都喜歡有個鉤子。你在整場聚會中不會忘記那個人的名字,我保證。而且這對所有年齡層的人都有效。這不是記憶力的問題。如果你能記住你最好的朋友的名字,你也能在遇到一個派對上的新朋友、只要花五秒鐘並照我說的做,就記住他的名字。
我認為很重要的一點,作為一個常常認識很多人的人,進到那種場合時,你往往覺得那些小事不重要。大多數人覺得名字沒有那麼重要。他們以為自己要進場做簡報、爭取百萬美元的投資,思考活動、思考要怎麼構思提案,他們不覺得名字很關鍵。所以你走進去,握手,說:「嗨,Debra,很高興認識你,Debra。」你走到座位上,腦袋還在想活動、活動、活動。三分鐘內,你就把她的名字忘了。
我真的覺得這會有很大的影響。當我在讀你的書時,我心想:「你知道嗎?我自己做這件事也做得不好。我常常遇到很多人,我會說出我的名字,他們說出他們的名字,對我來說那不是重要資訊。」直到你搞砸了,別人對你的記憶就只剩下那一次錯誤。我會對人說,如果你記不起某人的名字,我們會覺得再問一遍很糟糕。但其實用這個方法是可以避免的;不過如果真的記不住,我還是會說你可以表現出興趣,並且有幾個方式可以處理。你可以說:「抱歉,我真的想知道,我不知道為什麼會從腦子裡溜掉,你可以再告訴我一次名字嗎?」我覺得這樣說比直接裝作知道好多了,因為你是人,他們也是人,大家都會有脆弱的一面。我不覺得承認這點有什麼不好。所以我願意讓別人知道我也是有血有肉的、有人性的一面。有時候如果我能猜到,我也會試著猜,但我會說:「給我一個提示,幫我一下,告訴我那個提示。」有時候我會想起誰介紹我們的那個人,然後就記起來:「喔,我是透過Steven認識你的。」
我遇過很多創業者向我抱怨說,為什麼我在這個平台投的某則廣告沒有效?也許是文案不好、創意不夠強,但通常問題是他們沒和對的人對話,因為那則廣告根本沒觸及到對的人。如果你做的是 B2B 行銷,那就占了很大一部分。而這正是 LinkedIn 廣告幫你解決的問題——它的目標定向精準到誇張。
你可以以職稱、
資歷層級、
公司規模、
產業,
甚至一個人的技能組合作為目標。
而他們的網絡涵蓋
超過十億名專業人士。
其中約有 1.3 億人
是決策者。
所以當你使用 LinkedIn 廣告時,
你是在把品牌展示給正確的人看到。
而且以我經驗來看,
LinkedIn 廣告也為 B2B 帶來
在所有廣告網路中最高的廣告投資報酬率。
如果你想試試看,
請前往 linkedin.com/diary。
當你在第一個 LinkedIn 廣告活動上花費 250 美元時,
我會額外給你 250 美元的廣告抵用額
供下一次使用。
那是 linkedin.com/diary。
條款與細則適用。
給我 15 秒鐘,
讓我說明你如何在線上建立一個可行的事業。
我看到那些在人生中贏家的人,
並不是擁有完美計畫。
他們只是踏出第一步,
接著下一步,
然後不停前進。
他們保持執著,也保持一致性。
Stand Store,
一個我共同擁有的平台,也是我們的贊助商之一,
是將你的知識轉換為收入的最佳第一步。
只需幾分鐘,
就能啟動你的事業,
開始在線上銷售數位商品、教練服務、
會員制或社群,
無需面對技術上的頭痛或冗長設定。
成千上萬的企業家、創作者和冒險者
使用 Stand 來掌控自己的未來,
因為 Stand 為創業者而設,
為那些願意付出努力並押注自己的人而存在。
如果你準備好開始打造,
就加入我們。
立即在 stephenbartlett.stan.store 以免費 14 天試用啟動你的事業。
還有什麼我的觀眾應該知道的?
你是一個把重點放在觀眾的人。
你認為還有什麼能直接改善他們生活的事,
他們應該知道?
我的意思是,我已經給了你很多我認為讓我成功的核心準則:
消除被拒絕的恐懼、善用筆記、把重點放在別人身上。
我認為用故事來包裝事情是一個很重要的點,
我們雖然只稍微提到,但那個——
為什麼要用故事?
因為故事容易被記住。
故事融入我們的基因。
我們每個人都有故事要說。
我覺得一個很重要的課題是決定什麼讓你令人難忘。
你越能讓別人記得你,別人就越會談論你,
這對你無論做什麼都會有好處。
當你遇見某人,要知道你會編織出他們離開時帶走的敘事、他們對你的印象,對吧?
你得有點……人的記憶是可塑的。
我年輕時有個把戲,
我會讓某人挑一張牌。
那是個撲克牌魔術。
他們會把牌放回去,然後簽名。
我會把整副牌朝天花板丟過去。
整副牌會掉下來,
但他們簽名的那張牌卻黏在天花板上。
但當他們把這個過程講給別人聽時,
他們會把我把牌丟向天花板這個部分遺忘掉。
為什麼他們會忘記如此重要的細節?
我當時無法理解為什麼。
並不是他們的記憶有錯,
而是發生了某件事。
我發現了原因。
我把注意力放在哪裡,他們就把注意力放在哪裡。
就像生活中的一切一樣。
如果你專注在負面,你就開始感到負面。
我丟牌的時候有時候不會同時抬頭看著它。
我會把牌丟上去,
不看,
然後接住它。
這是如此微小的一個細節,
但我這麼做的結果就是我接住了那副牌。
沒有人知道發生了什麼。
我讓他們抬頭去發現那張牌,
而不是我直接做給他們看。
不知怎的,在他們的大腦裡,
他們刪除了我把牌丟出去的那個細節。
然後我就製造出一個奇蹟。
而那件事從此改變了我的思考方式,
我對自己說,
重要的不是我做了什麼,
而是人們記得什麼,以及他們會向別人講什麼故事。
我從那件事真正學到的是,
你的焦點在驅動別人的焦點。
所以當我在生活中走過去,
我要確保我的焦點放在我想要的地方。
我注意到有時候當播客主持人時會特別明顯,
因為我試著掌控這段對話,
我面前有寫好的筆記、筆、書、道具。
我前面還有一個小網子,裡面放著照片和其他零碎東西等等。
我確實發現,在播客對話中,
如果我不抬頭看來賓而開始低頭看,
或只是低頭看下一個重點或在想事情,
我會分散來賓的注意力。
而且在日常生活中,
我們都有另一個罪過——你在書中也談到過——
我們有時會伸手去拿手機。
你的牌的故事,對我來說就是那個意思:
天啊,人們的注意力確實會跟著你的注意力走。
所以如果我正在和你進行一場很棒的對話,
你是我的客戶或某個人,
而我只是瞥了一眼我的手錶,
你剛剛又對我這樣了——你剛剛瞥了我手上一眼。
在你說那個撲克牌的事情之前,我沒意識到
確保我的焦點放在正確地方是多麼重要。
你的焦點要放在對的地方,但也要知道記憶是可塑的。
在我的專業裡,我會運用各種不同的策略。
我可以告訴你其中一個就是「混淆」。
你的大腦很難同時閱讀與書寫。
所以如果我想讓你從某個方法分心而用混淆你,
那就像一個搖搖畫板(etch-a-sketch)。
也許你剛畫了一幅畫,
當你一混淆、忘了剛剛做了些什麼,
畫板被搖晃了,
你就無法正確回述一連串的事件。
在那一刻,你已經創造出一幅尚未乾的美麗水彩畫。
我可以把一些碎片移動位置,
也可以稍微重畫你的畫面,
也可以改變你對那是什麼的記憶。
在我表演的某些時刻,
這也跟你剛才提到的公開演講
和說故事有關,
我會先把你將要告訴別人的故事說給你聽,
然後把我想拿掉的部分拿掉。
我想要這個消失。
我想要這個消失。
我想要這個消失。
我要編輯你的記憶。
給我一個具體的例子。
嗯,那就是我做的本質。
所以在某個戲法裡,
我會請某人——
如果我叫某人想一個對他很重要的人,
然後過一會兒,
比如說,他初吻的名字,
他會忘記那個問題是怎麼被安排的,
我當時怎麼設定最初的提問,
以及最初提問時發生了什麼事,
然後他轉述給別人的故事會變成,
「我不知道為什麼,但他猜到我的初吻。」
現在,當他們說那個故事時,
他會說,
「他叫我想到任何人,我就想到我的初吻,他猜到它了。」
如果我沒有猜到呢?
如果我把範圍縮小,
其實是叫你去想你的初吻呢?
但最初的問題是叫你想到任何人,
看著那些在你腦中盤旋的人,
然後有一個人跳出來,
那個你小學以後就沒見過的人,
你第一次接吻的那個女孩,你震驚了。
現在看表演的人也會看到不同的效果。
那被稱為雙重實境。
一個人所經歷的現實
和另一個人不同。
對吧?
如果你走進一段對話的中間,
你不知道上下文,
但你知道結局。
所以我在用這個,
因為再說一次,
當你跟我談論心靈魔術的手法時,
心靈魔術其實全是群體動力學,
人們思考的方式。
如果我在一群人面前為你表演,
會完全不同,而且容易得多。
這種一對一的互動
困難得多,因為我沒有可以繞行的車道。
就像我在四線道的高速公路上超車一樣,
我現在有空間。
但你和我被鎖定在一起。
我很難利用其他人,
因為你在別人旁邊的感受
會讓你的行為跟單獨一個人時不同。
而你是那種,
你知道的,
很年輕就開始做這事,
並隨著時間發展和演化技能的人。
你有五個小孩,
我在想你覺得「執著」對登頂有多重要。
你已經到達了——
這是一種福份。
真的是一種福份。
如果有人能找到一個執著的事物。
你已經登上了一個產業的頂端,
那類能到頂端的人很少。
即便有人做到,
他們也不會出現在世界上最大的舞台上。
所以思考一下你成功的特質,
對那個孩子來說,
顯然執著在其中佔了很大一部分,對吧?
是的。
這張照片你幾歲?
大概14歲。
大概就是我開餐廳的時候。
看起來像14歲。
好,那就14,現在你43了?
沒錯。
所以你已經做這個好幾十年了?
我大半輩子都是在做這個。
你覺得這對達到任何行業頂端有多重要?
我不會說時間一定有那麼重要,
因為我見過有人在更短的時間內成為奇才。
我不想說你一定需要三十年。
要激情。
最讓我興奮、想常跟他們在一起的人,
那些我仰慕、總是讓我坐不住的人,
他們都有一股熱情。
我不在乎那熱情是為了什麼。
我不在乎你是不是一個垃圾工,你的執著是垃圾。
像是我從來不會想到的東西。
我遇過很多人,他們有一個當時對我毫無意義的主題,
但一旦我開始和他們聊天,
他們的興奮程度、他們的感受——
他們投入得那麼多,讓我也覺得被吸引。
但要把你的技藝磨到能登上山峰的程度,
我曾和一位叫 DJ EZ 的人聊過,
他說他每天花七小時,
他是個很棒的DJ,
我看他打碟就像看魔術師打碟一樣,
他跟我說他有時每天要聽七百首新的曲子。
對,
只是各聽二十秒。
我覺得人們通常看不到那種程度的執著。
他們看到的是人坐在這裡的樣子,
但他們看不到通往這裡的混亂旅程。
我覺得展示那條混亂的旅程長什麼樣非常重要,
因為他們才能自己決定,
在自己的人生中,
他們所追求的東西是否值得付出。
像是值得為了變成現在的你而坐在那裡、付出那些代價嗎?
你說「值得」,好像那是件負面的事。
我認為它給了我人生定義。
能有一個熱情是我們中很少人擁有的。
我在人生中中了頭獎。
我可以遇到有趣的人。
我可以帶來快樂。
我可以活在我的夢想中。
我所做的一切都是出於我自己的意志。
像是我根本無法——我甚至不曉得我要抱怨一秒鐘什麼。
我中了頭獎,
中了好幾次頭獎,
我也不知道,
這甚至不是我的職業。
我有一種心態,就是我可能明天就會死,對吧?
凡是不這樣想、對今天沒有感恩的人——我不知道,
我天生就是個樂觀主義者。
我只是覺得
但我是說,那到底實際上是什麼樣子?
因為沒有人在那裡看到那些——那是什麼,三十年?二十年?還是三十年?
那到底花了多少功夫?
那是像你兼職在做的嗎?是在空閒時間做的嗎?還是在洗澡時想到的?你是在洗澡時想到的嗎?
所以我想我已經思考這件事好幾十年了,即便現在在某些時刻它仍然佔據我的思緒,雖然我試著、試著也要活在當下。
並不是說絕對沉迷到每天七個小時那種程度,那就很辛苦,但創作的靈感會來到我身邊,而那讓我感到非常充實。
其實也是一樣的道理——把這本書放到紙上、把這本書寫出來,成為一個作者對我來說是個極大的挑戰,因為要把我的想法構思出來、再把它們打磨成文字、寫到頁面上。而且說到底,有誰會在乎我呢?我一直抱著一種心態:我要讓你相信我。我不會理所當然地認為你應該看我、因為我很厲害。我反而採取相反的做法:我覺得我需要向你說明為什麼你應該看我、為什麼你應該聽我講、為什麼這會讓你興奮、為什麼這會讓你驚訝。希望它能激勵你去採取行動,讓你得到一些實際可得、能為你的人生帶來價值的東西。
說實話,我本來不需要寫這本書。我寫這本書,是因為太多人對我說:「我們想知道什麼幫助你達成成功」,他們對這樣的追求感到著迷。我想,正是因為身邊的人一直推動我,他們說:「你應該寫這本書。」我覺得我終於有一個故事可以說。有一件事,如果當初那個人的他知道了,可能會對追求現在你所擁有的生活猶豫一下——那就是……
我認為,忙碌與成功本身有它的陷阱,如果你把自尊建立在他人能給予的東西上,不論是名聲、金錢或是那些無形、可以被奪走的事物,而不是把自我價值定義在內在的東西上,比如你的鬥志、以自己為競爭對象、設定自己的目標,那麼這種價值是短暫的。以名聲為例,會有起起落落,每個職業都有生命週期。現在事情很順利,但某個時刻會到達高峰,然後會下滑,這是不可避免的。我不會一直去想那件事;我當然希望繼續維持在巔峰或持續攀升,但當那種變化發生時,我能察覺,我不會讓它定義我——那只是其中的一部分。
我認為擁有外在的興趣、在舒適圈之外挑戰自己很重要。對我來說,是超級馬拉松、馬拉松以及那些必須靠努力去取得的體能追求,那些東西不是花錢能買到的,必須靠自己去贏得。我們在日常生活中越來越重視這些東西,因為現今有網紅、有追隨者、有很多東西——我不想說他們反覆無常,但那些東西是可以被買到的。真正能「賺來」的,才是屬於你的:你靠幾十年投入汗水與努力、相信自己去賺來的。每次你接到一個大機會,你會藉勢累積動能,獲得更大的機會。那是你贏得的,你也會圍繞自己打造一個團隊。我覺得這是值得注意的事情,人們應該決定自己的目標,並在追求目標的過程中,感受到成就感。
對我而言,一直在外奔波,最大的負面就是離開我的孩子和太太。這是成功的一部分;如果我想成功,我就得長時間離開,所以我必須在這兩者之間找到平衡:讓孩子會想念我,但同時為他們創造未來的生活;並且要兼顧我重大的事業抱負。
我的聽眾是否能從中帶走、並在自己的人生中採取行動,去實踐書封上大衛·高金斯(David Goggins)的那句話:「學會掌握你心中最強大的武器」?還有沒有其他事是我的聽眾應該注意的,讓他們在追求目標時能更好地面對人生?
我認為,定義你的目標非常重要。面對鏡子,誠實地看看自己,聽聽那個聲音真正對你說什麼。因為我和大家一樣,也曾有過不夠格的感覺,覺得「我做不到」。不是說我有什麼超人能力,像你知道的那種低頭苦幹、然後一定會挺過去的超級人類那樣。像高金斯那樣,他幾乎不停歇,如果你見過他,他簡直是一台機器,真的很了不起。但即便如此,他也會告訴你:當下雨、又冷又凍的時候,他其實是第一個不想出門跑步的人,但他會去做。你知道他為什麼要去嗎?因為他當時不想做——那正是真正的努力所在。
當我在做一個極其艱難的訓練時,到了最困難的那一刻,我會告訴自己:「之前的一切都很簡單,真正讓我成長的就是在這裡。」所以我現在挑戰你,給自己一個目標。如果你從這個節目只得到一件事:決定一件你想努力爭取的事,明確定義它。不要訂那些不切實際的天馬行空目標;可達成的目標必須是可量化的,無論是一個數字或是其他可衡量的事。決定它是什麼,並把明天當作你開始追求它的第一天,創造所有能幫助你成功、而不是失敗的條件。
我們大多數人在開始一個目標時,笑話是大家都從一月一日開始健身,到二月時健身房誰也不見了。為什麼會這樣?因為艱難的地方在一開始——建立習慣的前幾週最困難。我在書裡寫了很多關於如何形成習慣的內容,我真的把「經驗證的成功習慣」放進書裡,這不是花招。舉例來說,《原子習慣》(Atomic Habits)對我影響很大,有些書會告訴你,從試著做某件事到把它深植為肌肉記憶,那個轉捩點在哪裡。當它成為自我實現的循環,你會因為喜歡去做而一直做下去。
我剛開始時並不愛跑步,但現在跑步是我的度假方式,我喜歡跑步,它帶給我心流,我會在跑步時想出新點子,也能在跑步時檢視自己。我認為身體活動非常重要,很多慢性疾病和其它問題…… (原文在此處中斷)
我們有
是生活方式的選擇
和缺乏活動
我們可以解決
許多巨大問題
只是透過
吃得更健康
開始多運動一點
沒有人想聽這些話
但你只要做一點點
辛苦的努力
你持續下去
並且維持
所以,對
我希望這對你有幫助
但那就是
我想讓人們去做的事
如果你明天採取行動
開始實現
你的目標
進入你自己的內心
這就是我現在
想要你做的事
但你還記得嗎
當我讓你
閉上眼睛
讓你看見
成百上千個不同的人
我讓你想像
你遇過的人
名人
你喜歡的人
你在乎的人
所有那些不同的人
其中有一個人
拍了拍你的肩膀
給了你一則建議
你記得嗎

而那則建議
啟動了
你開始想到珠寶

那個拍你肩膀的人是誰
你轉過身
你看著他們的眼睛
他們對你說了些話
改變了你的人生
創造了一個難忘的時刻
並啟動了那連鎖反應
告訴我
你想到的是誰
米歇爾·奧巴馬
打開那張紙看看
有趣
是一張照片
米歇爾·奧巴馬
她看起來真漂亮
好吧
我們這個節目有個結束的傳統
上一位來賓會留一個問題
給下一位來賓
而不知道
會留給誰
留給你的問題是
喔,太棒了
如果你可以永生
你會嗎
為什麼或為什麼不

我想我會
我想我會
我從小的執著之一
就是科幻小說
我最喜歡讀的書
就是那些能夠
抓住我想像力的書
我讀過很多關於不朽的書
這讓我想到一本書
是奧克塔維亞·E.
巴特勒──那本被低估的書,叫做《Wild Seed》,沒多少人讀過。那是一本科幻小說,它探討的正是這個主題:看到你周圍所有人一一離去會是什麼感受,隨之而來的悲傷,然後你會怎麼做?因為在某個時候,你會感到空虛,人只是死去,對吧?有點像把生命當成昆蟲的一生,他們就這樣消失、出現、離去、再出現、再離去。我想最終你會回到完全麻木與冷漠,但同時死亡就是那個深淵——不管我們多麼避免去思考或談論這件事——你會死,我會死,總有一天你會呼出最後一口氣。你會知道那天會來嗎?還是不會?在那些時刻你會想些什麼?你會帶著什麼進入那一刻?你是否還會害怕死亡?
我覺得我們一生都是在延伸地嘗試避免去想我們最終會死這件事。我想我會想永生,但我敢打賭,一旦我真的永生,那會開始變成一種詛咒。我等不及要想問下一個人的問題了。非常感謝你,謝謝你寫了一本能激勵人們過更好生活的書。我覺得書中所有的原則其實都是關於人性的原則,著眼於我們如何能更好地與他人相處。那麼多人在努力與他人建立連結,出於各種理由,這造成了大量下游的心理健康問題、生理問題,以及世界上的疏離感,而我們看到這種情況越來越多。上網一看,你會看到很多疏離,因為我們在努力去與人建立關係。我覺得,對我來說,你工作中最重要的副產品就是你讓人們變得好奇並保持開放的心態,從那裡可以衍生出很多東西。人們只要更有一點好奇心——那就是所謂的魔力。我覺得這會讓人的思維更開闊,如果人們有開闊的心智,那可能就會成為各種進步的催化劑。我很喜歡,你知道我在說什麼嗎?那可能是,我覺得保持開放心態並擁有一種與日常不同的感受很重要,因為我們日復一日會進入自動駕駛模式,會有快樂的感覺、焦慮的震動、憂鬱的震動、幸福的震動。
我跟你說過,我上癮的一件事,就是讓人們感受到這種不同的感覺——一種你作為孩子會擁有、但會失去的感受。你可以從孩子的眼睛看見它,雖然這樣說有點俗氣,但當我看到我三歲或兩歲的孩子發現新事物,從他們的眼睛看出去,那是一種禮物,是你能夠重新獲得的東西。因為一旦你成為大人,你就無法再擁有那樣的東西,因為你對這個世界變得麻木。對孩子來說,看見蝴蝶飛舞,那是充滿喜悅的體驗,透過孩子的眼睛看見這一切,說真的,是我一生中最大的喜悅——看到我孩子們的喜悅。這就是我們的DNA,這是我對不朽的詮釋。人類會失去那種感覺,我們越來越接近、越來越失去它,這讓我很難過,因為我也知道自己是如何失去它的——了解我做的那些事。因此如果你問我,如果我被另一個魔術師或心靈讀者愚弄,會有什麼感覺?那感覺是驚人的,太棒了。我會立刻努力壓抑內心那個想知道把戲是怎麼做出來的部分,因為馬上就會出現職業上的好奇心,就像電影明星或導演看電影時不能只當觀眾——他們會去看這個是怎麼拍的,這個推鏡、這個ISO。他們無法和「香腸是怎麼做出來的」那一面脫節,對吧?
因為這些時刻對我來說少之又少,我的內心立刻會停下,我會讓自己停下,思考怎麼做到的,然後我享受那份驚嘆,因為對我來說那樣的時刻實在太少了,而我知道每件事都是怎麼做出來的,所以當我真正感受到時,我就會愛上它。那種感覺就像是你發現聖誕老人不是真的那天——那種幻覺破滅的感覺。當我知道聖誕老人不是真的時,我的世界變得狹小了;世界的可能性縮小了。因為當魔法存在時,一切皆有可能,那是一個很棒的生活方式。但當你發現聖誕老人不是真的,就會覺得:「喔……沒錯,這世界沒有魔法了。」那不是一種美好的信念。你所做的工作、你在表演中帶來的娛樂,讓人們的心保持開放,讓他們想像、創造,並相信這個世界仍有魔法,這是很美好的事。
我強烈建議大家去買你的書,我會在下面連結並放到畫面上,給想拿一本的人。書名叫《Read Your Mind:Proven Habits for Success from the World’s Greatest Mentalist》(暫譯:讀懂你的心——世界頂尖讀心師的成功習慣)。書背上的推薦者當中有些是我的朋友,我的一位投資人也在上面,還有我以前許多播客的來賓,比如 Jay Shetty、Mark Cuban、Adam Grant,封面上有 David Goggins。謝謝,謝謝你邀請我,謝謝你把這本書帶到世界上來。我很享受這次訪談,雖然你最近那本講人工智慧的作品把我嚇壞了,但我很榮幸成為來賓,我等不及要為下一個人寫個問題,並把這個延續下去。
請把我接下來要說的話保密。我邀請你們一萬個人更深入走進一位CEO的日記——歡迎加入我的內圈。這是一個全新的私人社群,我要向世界推出。我們有很多令人難以置信的事情發生,是你從未被展示過的。我們有我iPad裡的簡報稿……
我正在錄製這段對話
我們有一些片段
我們從未發布過
我們有幕後花絮
與來賓的對談
還有一些集數
是我們從未
真正發布過的
還有
更多
在 Circle 裡
你可以直接聯絡到我
你可以告訴我們
你希望這個節目成為什麼樣子
你想讓我們採訪誰
以及你會喜歡的
我們要進行的對談類型

請記住
目前
我們只邀請
前一萬名
在它關閉之前加入的人
所以如果你想加入
我們的私人封閉社群
請前往下方說明欄的連結
或直接到
doaccircle.com
到時候我會跟你們說話
你 然後 你可以在下方說明欄聽到它
並且你可以在下方說明欄聽到它
並且你可以在下方說明欄聽到它
並且你可以在下方說明欄聽到它
並且你可以在下方說明欄聽到它
並且你可以在下方說明欄聽到它
並且你可以在下方說明欄聽到它
並且你可以在下方說明欄聽到它
並且你可以在下方說明欄聽到它
並且你可以在下方說明欄聽到它
並且你可以在下方說明欄聽到它
並且你可以在下方說明欄聽到它
並且你可以在下方說明欄聽到它
並且你可以在下方說明欄聽到它
並且你可以在下方說明欄聽到它
並且你可以在下方說明欄聽到它
並且你可以在下方說明欄聽到它
並且你可以在下方說明欄聽到它
並且你可以在下方說明欄聽到它

Oz Pearlman, the world No.1 magician, exposes how to read people, build trust, and win attention. From Wall Street to the world stage, he shares secret tricks for mindset shifts and memory hacks.

 

Oz Pearlman is one of the world’s most celebrated mentalists, a top performer on “America’s Got Talent,” and the author of ‘Read Your Mind: Proven Habits for Success From The World’s Greatest Mentalist’. 

He explains: 

◼️The small mistake that instantly makes people dislike you

◼️The psychological trick that makes people say “yes” without realising it

◼️The mind trick that makes anyone instantly like and trust you

◼️The subtle body language cue that makes people ignore or avoid you

◼️How to tell in 3 seconds if someone is lying to you

(00:00) Intro
(02:39) Can You Read My Mind?
(05:38) Card Trick
(10:44) How to Know If They’re Lying
(14:00) How Do We Get People to Do What We Want?
(16:13) Why You Should Take Notes for Everything
(18:53) Why the Small Things Matter
(23:03) Understanding Human Behaviour
(26:24) Name Trick
(27:21) How Do You Deal With People Being on Edge Around You?
(31:04) Confidence
(33:11) What Do You Think About When You’re Communicating as an Entertainer?
(36:56) How Do You Deal With the Ethics of Misdirection?
(40:03) How to Be a Better Active Listener
(41:54) When Did It Go Very Wrong?
(46:58) How Do You Break the Ice in Social Situations?
(47:59) Were You Trying to Make Anyone Else Happy?
(49:20) How to Improve Your Memory
(50:39) Wrapping Things Up in Stories to Help People Remember
(57:42) If You Know This, You’ll Always Hold People’s Attention
(59:48) How Important Is Obsession to Reaching the Top?
(01:03:21) How to Show Up Better in Your Life
(01:09:31) Final Reveal Trick
(01:12:07) If You Could Live Forever, Would You—and Why or Why Not?

Follow Oz: 

Instagram – https://bit.ly/3L3HuqL 

X – https://bit.ly/4o4JDBe 

You can purchase Oz’s new book ‘Read Your Own Mind: Success Habits You Can Use Every Day from the World’s Greatest Mind Reader’ here – http://bit.ly/3WlKSQb 

The Diary Of A CEO:

◼️Join DOAC circle here – https://doaccircle.com/ 

◼️Buy The Diary Of A CEO book here – https://smarturl.it/DOACbook 

◼️The 1% Diary is back – limited time only: https://bit.ly/3YFbJbt 

◼️The Diary Of A CEO Conversation Cards (Second Edition): https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb 

◼️Get email updates – https://bit.ly/diary-of-a-ceo-yt 

◼️Follow Steven – https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb 

Sponsors:

Pipedrive – http://pipedrive.com/CEO    

Linkedin Ads – https://www.linkedin.com/DIARY   

Stan Store – https://stevenbartlett.stan.store  for your 14-Day free trial

The Diary Of A CEO with Steven BartlettThe Diary Of A CEO with Steven Bartlett
0
Let's Evolve Together
Logo