Ozempic Expert: Ozempic Increases This Disease By A Factor Of 9! They’re Lying To You About Ozempic Side Effects & What It’s Doing To Our Brains! – Johann Hari

AI transcript
0:00:01 [MUSIC PLAYING]
0:00:02 Hey, what you doing?
0:00:04 Programming our thermostat to 17 degrees
0:00:06 when we’re out at work or asleep.
0:00:08 We’re taking control of our energy
0:00:10 use this winter with some easy energy saving tips
0:00:12 I got from FortisBC.
0:00:14 Ooh, conserve energy and save money?
0:00:16 Maybe to buy those matching winter jackets?
0:00:18 Uh, no.
0:00:20 We’re also getting that whole matching outfit
0:00:21 thing under control.
0:00:24 Discover low and no cost energy saving tips
0:00:27 at fortisbc.com/energysavingtips.
0:00:28 Matching jackets?
0:00:30 Please no.
0:00:32 We’ve not spoken for two years.
0:00:35 But I have to say, you look remarkably different.
0:00:37 So I lost three stone in a year.
0:00:39 And there’s a secret to that, Stephen.
0:00:42 Johann Hari, the best selling author
0:00:43 who’s using his own body–
0:00:46 –to unearth the extraordinary benefits
0:00:49 and disturbing risks of the new weight loss drugs.
0:00:51 Osempic, it is literally the hottest drug
0:00:53 in the country right now.
0:00:55 I’m really worried about the risk of these drugs.
0:00:58 You’re nine times more likely to get this particular condition,
0:01:00 which is excruciatingly painful.
0:01:02 And these drugs are working very hard
0:01:04 on key parts of your brain.
0:01:06 In fact, there are 12 significant risks
0:01:07 and we’ll get into that.
0:01:09 But it seems extraordinary that we’ve reached the point
0:01:12 where we would inject ourselves with a potentially risky drug
0:01:13 to stop us from eating.
0:01:16 And we’ve had 40 years of relentlessly promoting diet
0:01:18 and exercise as the only solutions.
0:01:21 And only 10% of people really do lose huge amounts of weight
0:01:23 on diets and keep it off.
0:01:25 But now we have the most effective tool
0:01:27 for self-starvation human beings have ever come up with.
0:01:29 When I started taking the Osempic,
0:01:31 I was literally 80% less hungry than I normally am.
0:01:35 These drugs really do massively reduce or reverse obesity.
0:01:36 And a few years from now,
0:01:38 we’ll have 50% of the population taking it.
0:01:40 The new miracle drug.
0:01:43 Now, this is when I go through the 12 big risks,
0:01:45 some of which have not really been explained to the public.
0:01:47 So within a year of stopping,
0:01:49 you regain 70% of the weight you’ve lost.
0:01:51 Muscle mass loss is a real problem.
0:01:54 There’s concern that it may be causing suicidal feelings.
0:01:55 And then there’s one of the really big risks.
0:01:58 And it’s absolutely grim beyond belief.
0:01:59 And that is…
0:02:01 Congratulations, Diary of Oseo Gang.
0:02:02 We’ve made some progress.
0:02:06 63% of you that listen to this podcast regularly
0:02:10 don’t subscribe, which is down from 69%.
0:02:12 Our goal is 50%.
0:02:15 So if you’ve ever liked any of the videos we’ve posted,
0:02:17 if you like this channel, can you do me a quick favor
0:02:18 and hit the subscribe button?
0:02:20 It helps this channel more than you know,
0:02:21 and the bigger the channel gets,
0:02:23 as you’ve seen, the bigger the guests get.
0:02:25 Thank you and enjoy this episode.
0:02:29 (upbeat music)
0:02:33 – Johann, we’ve not spoken for two years,
0:02:38 but I have to say, you look remarkably different.
0:02:40 – It’s a secret to that, Stephen.
0:02:41 – Really?
0:02:43 – We can dig into, yeah.
0:02:44 – What is the secret?
0:02:48 – So for me, it started, it’s kind of a weird story.
0:02:51 It started in the winter of 2020.
0:02:52 So it was that weird period
0:02:54 when kind of the world was opening up again
0:02:56 after the pandemic.
0:02:58 And I gained a lot of weight in lockdown,
0:02:59 like loads of people.
0:03:04 And because of that kind of weird moment of reopening,
0:03:05 I went to a party for the first time in like,
0:03:07 I don’t know, a year and a half, two years.
0:03:11 And it was a party thrown by a kind of famous Hollywood actor.
0:03:13 And on the way there, I remember thinking,
0:03:14 this is gonna be kind of funny
0:03:16 because all these Hollywood people
0:03:18 are gonna put on weight as well, right?
0:03:19 They’re gonna have gained weight.
0:03:21 What are they gonna look like?
0:03:25 So I remember getting there,
0:03:29 looking around and having this really weird feeling
0:03:31 because it’s not just that they hadn’t gained weight.
0:03:33 Everyone was gaunt, right?
0:03:36 Like everyone looked like their own Snapchat filter.
0:03:37 Like they had like higher cheekbones.
0:03:41 They looked cleaner and clearer and sharper.
0:03:43 And I was kind of wondering around feeling a bit like,
0:03:44 “Oh, shit.”
0:03:47 And I bumped into a friend of mine on the dance floor
0:03:48 and I said to her, “What?
0:03:52 “Looks like everyone really did do Pilates during lockdown.”
0:03:56 And she laughed and then she looked at me
0:03:57 and I sort of looked at her and she said,
0:04:00 “Well, you know it wasn’t Pilates, right?”
0:04:01 And I sort of looked at her blankly
0:04:05 and she pulled out her phone and she showed,
0:04:08 she googled the image and she showed me an OZMPIC pen.
0:04:10 I didn’t know what it was.
0:04:11 And I said, “What are you talking about?”
0:04:12 And she said, “It’s a drug.
0:04:14 “Everyone here is on this drug, right?
0:04:16 “Not just the stars like their wives, their agents,
0:04:18 “their agents, kids, everyone, right?”
0:04:21 I hadn’t been really thrown in.
0:04:22 And then over the next few days,
0:04:25 I read a lot about these new weight loss drugs.
0:04:30 And I’ve never, I don’t remember ever coming across a topic
0:04:35 where I felt so deeply conflicted from the very beginning
0:04:37 and that conflict remained all the way through, right?
0:04:40 The subtitle to my book is the extraordinary benefits
0:04:42 and disturbing risks of the new weight loss drugs.
0:04:44 And that’s even right from the start.
0:04:48 I was aware that was the tension.
0:04:50 So the benefits are kind of obvious, right?
0:04:53 You know, I’m older than my grandfather ever got to be
0:04:54 ’cause he died of a heart attack.
0:04:56 Loads of the men in my family get really fat
0:04:57 and die of heart attacks.
0:04:58 My uncle died of a heart attack.
0:05:00 My dad had a lot of heart problems.
0:05:05 There’s a lot of evidence that obesity, unfortunately,
0:05:07 does cause a whole range of health problems,
0:05:09 over 200 diseases and complications.
0:05:12 There’s a lot of evidence these drugs really do
0:05:14 massively reduce or reverse obesity.
0:05:18 The average person who uses them, as then Pickwogovi,
0:05:21 loses 15% of their body weight in a year
0:05:22 with the new generation of the drugs,
0:05:24 the next ones that are coming down the line,
0:05:27 the average person loses 24% of their body weight.
0:05:28 It’s staggering.
0:05:31 It’s just below bariatric surgery.
0:05:33 So I could see the obvious health benefit
0:05:35 and I could see that the alternatives
0:05:38 that most of us have been pursuing diets
0:05:40 have not worked well for most people.
0:05:43 But at the same time, I thought,
0:05:47 I mean, I had so many doubts straight away.
0:05:50 I thought, well, we’ve seen this story before.
0:05:52 There’ve been lots of miracle diet drugs
0:05:53 that have been announced.
0:05:55 They caused dramatic weight loss at first
0:05:58 and we always discover some horrendous side effect
0:06:00 that causes catastrophic outcomes
0:06:02 that mean the whole thing has to be pulled.
0:06:04 I thought that.
0:06:08 I thought, well, we know what causes obesity, right?
0:06:10 The reason obesity is massively increased
0:06:12 is because of a complete change in the food supply.
0:06:13 We eat completely different food
0:06:15 to what our grandparents ate.
0:06:19 We need to deal with that, not kind of drug everyone.
0:06:20 I also thought, well, what will happen
0:06:23 to people with eating disorders when they get hold of this?
0:06:25 What will this do to the kind of positive changes
0:06:27 that were happening and accepting
0:06:29 a kind of broader range of weights?
0:06:33 So I was really deeply conflicted.
0:06:35 So to really get to the bottom of this for my book,
0:06:38 Magic Pill, I spent a year taking the drugs
0:06:39 and going on this big journey all over the world
0:06:44 from Reykjavik in Iceland to Minneapolis to Tokyo
0:06:47 to interview the leading experts in the world on these drugs,
0:06:49 the biggest supporters, the biggest critics,
0:06:51 all sorts of kind of alleys and avenues
0:06:53 that follow from them.
0:06:56 And at the end of it, it’s really weird.
0:06:57 I know far more than I did before
0:06:59 and I know far more about the benefits and risks
0:07:01 and I know far more about what this is going to do to the culture
0:07:04 and it will be massive.
0:07:06 But I’m still really conflicted.
0:07:08 So if we start there then, you’re at the party,
0:07:11 someone mentions this is MPEC thing to you.
0:07:14 Have you got the MPEC pen on you?
0:07:16 – I have it as a prop. – You’ve got it here, OK.
0:07:19 So it’s very simple.
0:07:23 It’s just a little pen, it’s like an EpiPen.
0:07:25 So you take that, you put on the little lid,
0:07:27 I won’t take it out because I need this one later,
0:07:29 but although this one’s empty,
0:07:33 so you put a little, a twist, a little needle onto there
0:07:34 and you inject yourself with it
0:07:36 and you inject yourself once a week.
0:07:40 And it’s really strange, the effect it has.
0:07:45 I remember the first day I took the injection,
0:07:48 a couple of days later, I remember waking up
0:07:50 and I was lying in bed and I had this weird feeling.
0:07:53 You know, I think when you wake up and you’re not quite with it,
0:07:54 and you think, “What am I feeling?”
0:07:55 and I was struggling to articulate it
0:07:58 and I was like, “I thought, I felt mildly nauseous
0:07:59 “which everyone gets when they start taking it,
0:08:02 “but that wasn’t the thing that was puzzling me.”
0:08:06 And then I realised I’d woken up and I wasn’t hungry.
0:08:08 I don’t remember that ever happening to me before.
0:08:10 I mean, I don’t mean that as an exaggeration.
0:08:13 I used to be woken up every day, like really hungry.
0:08:18 Often I would be woken up by hunger, by my stomach rumbling.
0:08:21 And I went on my kind of typical routine for the day.
0:08:25 I went to this cafe just around the corner from where I live
0:08:27 and I ordered the same thing I would always order
0:08:30 which was the kind of big kind of a brown roll
0:08:33 with lots of chicken and mayo in it.
0:08:35 And I had like three mouthfuls and I was full.
0:08:38 I just didn’t want to eat anymore.
0:08:38 I remember leaving.
0:08:40 I remember Tatiana, the woman who works in the cafe,
0:08:43 kind of shouting after me to see if I was ill or something.
0:08:46 And then for lunch, I went to the same place I always go
0:08:47 or went at the time.
0:08:50 Next to my office, there’s a Turkish kind of restaurant.
0:08:51 I went there.
0:08:53 I ordered a Mediterranean lamb.
0:08:57 Again, I had like three or four mouthfuls.
0:08:58 I wasn’t hungry.
0:09:01 It was like the kind of shutters had come down on my appetite.
0:09:04 I was literally 80% less hungry than I normally am.
0:09:07 And it basically stayed that way from then on.
0:09:12 It was a very physically and psychologically strange experience.
0:09:14 So on the pen itself,
0:09:16 because I just want to make sure I fully understand.
0:09:18 Is that that little pen you have in your hand
0:09:20 for people that aren’t watching on video?
0:09:22 It kind of looks like a big Sharpie.
0:09:23 Yeah, exactly.
0:09:25 And is that one dose?
0:09:27 Yeah, there’s loads of doses in there.
0:09:28 So you twist the base.
0:09:29 Yeah.
0:09:32 And each time you twist it,
0:09:34 it would release with this pen, one milligram.
0:09:35 OK. Yeah.
0:09:38 And how many twists do you get out of one pen?
0:09:40 I think each one contains four doses, yeah.
0:09:42 And how much does that cost?
0:09:44 So it varies massively because, as you know,
0:09:47 I live half in the US, half in Britain a lot of the time.
0:09:51 So in Britain, this costs you at the moment about £250 a month.
0:09:54 In the US, it’s way more like $800 a month.
0:09:55 So £250 a month.
0:09:58 How many sort of doses do I get for that £250?
0:10:00 That would cover your whole month.
0:10:02 So each month, you’d have to pay £250.
0:10:03 You get four doses in each one.
0:10:04 And you said in the US, it’s way more.
0:10:05 Way more.
0:10:06 How much more?
0:10:09 So it’s about $800 between $800 and $1,200.
0:10:10 Bearing in mind, there have been lots of shortages,
0:10:12 which I’m sure we’ll talk about.
0:10:14 So the price has kind of been a bit sensitive
0:10:17 to how much is actually available at any given time.
0:10:18 OK, interesting.
0:10:21 And are these drugs new?
0:10:22 Relatively.
0:10:25 So I interviewed the scientists who played the key role
0:10:27 in the breakthroughs that led to the development of the drugs
0:10:30 and then scientists who worked on it at every stage.
0:10:31 So in one sense, they’re not that new.
0:10:35 Diabetics have been using them on licence now for 18 years.
0:10:38 So for obesity, they’re relatively new.
0:10:41 For diabetes, they’ve been around for nearly 20 years.
0:10:44 And it was fascinating talking to the scientists involved
0:10:46 because one of the things that’s really weird about this
0:10:49 is there’s a huge debate about how they even work.
0:10:51 So there’s certain things that we know for sure.
0:10:56 So if you now ate something, it doesn’t matter what it is,
0:11:00 after a while, a hormone would start to be produced in your body
0:11:02 called GLP1.
0:11:05 And it’s one of many gut hormones that would start to be created.
0:11:07 And it’s basically, GLP1 is a natural signal saying,
0:11:11 “Steven, you’ve had enough, stop eating, just stop now.”
0:11:14 But GLP1, natural GLP1, only remains in your system
0:11:16 for a couple of minutes and then it’s washed away.
0:11:19 So if you sort of push through it, you can carry on eating.
0:11:22 Most people do stop when they get the signal.
0:11:26 So what these drugs do is they simulate GLP1.
0:11:30 They inject into you an artificial copy of GLP1.
0:11:32 But instead of that GLP1 remaining in your system
0:11:34 for a few minutes and then disappearing,
0:11:36 it stays in your system for a whole week.
0:11:40 So when I go to that café and I eat the thing I’d normally eat,
0:11:42 my system is filled with signals that say,
0:11:46 “You’re already full, Johan, you don’t need anymore.”
0:11:48 So that was initially, that is definitely a key part
0:11:49 of how it works.
0:11:51 And it was initially thought that these drugs
0:11:53 worked on your gut, right?
0:11:56 These GLP1 is a hormone that’s made in the gut.
0:11:59 It’s thought that the effect was it slows down your gut,
0:12:02 it slows down gastric emptying.
0:12:04 That is definitely happening, but the cutting-edge science
0:12:08 and the leading neuroscientists that interviewed now believe,
0:12:11 actually, it primarily has an effect on your brain.
0:12:14 It changes what you want and how you want it,
0:12:16 which brings with it a huge parallel set
0:12:19 of both benefits and risks.
0:12:21 – Interesting, so it’s once a week
0:12:24 and you basically feel fuller for a whole week
0:12:26 from one injection.
0:12:29 – Yeah, not everyone gets to that state immediately.
0:12:30 Some people, it takes longer.
0:12:32 Some people, the side effects are just intolerable
0:12:33 and they can’t take it at all
0:12:35 or they can’t continue to take it.
0:12:38 I interviewed plenty of people who were in that position,
0:12:42 but for most people, the best way I can describe it
0:12:45 is imagine you just had Christmas dinner.
0:12:46 – Yeah.
0:12:47 – I came up to you and you were completely bloated.
0:12:50 You’re lying on the sofa and I came up to you and said,
0:12:51 “Hey, Stephen, I got you a Big Mac.
0:12:53 “Here it is.”
0:12:55 And you’d be like, I mean, you could physically force yourself
0:12:56 to eat that Big Mac.
0:12:58 You might throw up, but you probably could eat it,
0:12:59 but you just don’t want to.
0:13:00 You feel full.
0:13:03 So it creates a very rapid sense of fullness
0:13:04 in response to fart.
0:13:08 So I used to eat 3,200 calories a day roughly.
0:13:11 I now eat about 1,800.
0:13:12 It was a huge drop.
0:13:15 And the benefits are kind of obvious of that,
0:13:16 but there are really big costs.
0:13:18 And I discovered this, in fact, 12 really big risks.
0:13:20 And there’s all sorts of…
0:13:21 ‘Cause at first, when you hear all this,
0:13:24 you’re like, well, this is just catching win-win, right?
0:13:25 Who wouldn’t want this?
0:13:28 But there’s a lot of risks and downsides as well.
0:13:30 – So I want to get onto all those risks and downsides,
0:13:32 but one of the, I think, rebuttals
0:13:35 that some people would have when they hear this
0:13:37 is kind of contrary to the reaction that I think you expect,
0:13:40 which is, Johanna, I really love eating food.
0:13:43 I really, really enjoy the process of eating food.
0:13:45 Aren’t you losing happiness?
0:13:47 Because food gives a lot of people happiness
0:13:48 in various ways.
0:13:50 So aren’t you a little bit annoyed now
0:13:53 that you’ve lost your desire to have, you know,
0:13:55 that role that you used to have for breakfast in the morning?
0:13:57 Hasn’t that taken something from you?
0:13:59 – This is a big drawback for lots of people.
0:14:00 I think I’m quite unusual.
0:14:02 So I’ll explain how most people feel about this,
0:14:04 then I’ll explain how I feel about it.
0:14:05 You’re absolutely right.
0:14:07 Even Jens Jules Holst, who was one of the scientists
0:14:09 who developed a Zen pic, said,
0:14:13 look, for most people, it’s just a life without pleasure
0:14:15 in food is just unbearable.
0:14:17 And after a couple of years, they just give up
0:14:18 because they want to enjoy life, right?
0:14:21 And one of the key things that gives us pleasure
0:14:22 throughout the day is eating.
0:14:24 And a lot of people feel that way.
0:14:26 If you look at, for example, J. Rayner,
0:14:28 a brilliant food critic here in Britain,
0:14:32 you know, he just described how he started taking it.
0:14:34 He would go to the best restaurants in Paris,
0:14:39 places he loves, and he just couldn’t get any pleasure
0:14:40 out of it.
0:14:42 So for him, it was just awful.
0:14:44 It’s a very common complaint
0:14:45 that it drains pleasure from food.
0:14:49 Honestly, I had almost the opposite experience,
0:14:51 but I want to stress I do think I’m quite unusual.
0:14:54 So I realized when I started taking these drugs,
0:14:57 one of the fascinating things about these drugs
0:14:58 is they will bring to the surface
0:15:01 whatever psychological issues you had with food, right?
0:15:04 Because it so radically interrupts your eating patterns.
0:15:07 And that can be very challenging for a lot of people.
0:15:08 I’m sure we’ll get into that.
0:15:11 But for me, I realized how much am I eating
0:15:13 from when I was very young.
0:15:17 The pleasure I got from food was not primarily
0:15:19 from like tasting it and savoring it.
0:15:21 The pleasure I got from food was mostly
0:15:23 from kind of a feeling of stuffing myself.
0:15:26 So stuffing is like, you know, you do it at Christmas dinner,
0:15:28 so we all do it sometimes.
0:15:30 Stuffing is when you sort of eat deliberately
0:15:32 beyond the point at which you’re full.
0:15:33 And you feel it as a physical sensation.
0:15:35 You can feel it sort of pushing up on your esophagus
0:15:37 and out on your stomach.
0:15:39 And I think from when I was very young,
0:15:42 I grew up in a very violent and crazy environment.
0:15:46 I think one of the ways I learned to cope with that,
0:15:48 there are many productive and positive ways
0:15:48 I learned to cope with that,
0:15:50 but one of the kind of downsizes I learned
0:15:53 to really eat to soothe myself and I would stuff.
0:15:55 And when I started taking ozempic,
0:15:56 I actually couldn’t eat like that anymore.
0:15:58 You can’t stuff yourself.
0:16:00 I would literally throw up if I, you know,
0:16:01 tried to stuff myself.
0:16:05 So actually for me, it massively slowed down my eating
0:16:07 and I actually enjoy food a fair bit more now.
0:16:08 I don’t want to overstate it.
0:16:09 I’m not a foodie.
0:16:11 I’m never going to be that person.
0:16:12 But like, I remember going for dinner
0:16:15 with one of my friends and I may be three or four months
0:16:17 after I started taking it.
0:16:18 And they’re saying to me, you know,
0:16:19 it’s always been a bit stressful to eat with you
0:16:21 ’cause you eat so quickly,
0:16:23 but you don’t seem to really enjoy it.
0:16:26 And now you do actually look like you’re enjoying your food.
0:16:30 But I stress again, I don’t think I’m typical in that respect.
0:16:32 There are far more people like Jay Rainer
0:16:33 than there are like me.
0:16:37 – I really want to go into why people,
0:16:40 you know, people’s relationship with food more generally.
0:16:42 But I wanted to close off on that,
0:16:44 what you were saying about ozempic’s impact on the brain.
0:16:46 You talked about GLP1 in the gut
0:16:49 and the impact that hasn’t making you feel satiated,
0:16:51 but you also alluded to there’s now research
0:16:54 that suggests it’s doing something to the brain as well.
0:16:55 – This is totally fascinating.
0:16:57 It opens up a whole new set of potential benefits
0:17:00 for these drugs in relation to addiction
0:17:02 and a whole set of potential risks for these drugs
0:17:04 in relation to depression.
0:17:08 So I want to stress there is very big scientific disagreement
0:17:10 about what is happening in the brain
0:17:12 in relation to these drugs.
0:17:13 And it’s a bit like when you interview people,
0:17:17 it’s like looking at a picture that’s just coming into shape.
0:17:20 So a year from now we’ll know much more than we do now.
0:17:22 But what was discovered,
0:17:25 what was actually discovered in the 90s
0:17:27 here in London at Hammersmith Hospital
0:17:32 was that in fact, we don’t only have GLP receptors in our guts,
0:17:34 we have GLP receptors in our brains.
0:17:37 In fact, GLP1 can be made in the brain, right?
0:17:38 Which is fascinating.
0:17:39 It could also be made in your thyroid,
0:17:41 which is very significant, I’m sure we’ll come back to.
0:17:47 So when you take these drugs, as John Wilding,
0:17:48 one of the key figures in the development
0:17:50 of these drugs said to me,
0:17:51 you can tag the drug,
0:17:52 which means that you can sort of diet
0:17:54 and you can give it to animals
0:17:55 and then cut open their brains.
0:17:57 Obviously you can’t do that with humans.
0:17:57 And when you do that,
0:17:58 when you just give them the drug
0:18:00 and you cut open their brain afterwards,
0:18:03 what you find is this drug goes everywhere in the brain.
0:18:05 It’s going all over the brain.
0:18:08 It is primarily having a brain effect, right?
0:18:11 And it definitely also much more anecdotally feels that way.
0:18:15 When you take it, it feels like you want different things, right?
0:18:19 It doesn’t just feel like a physical sensation of I’m full.
0:18:21 It feels, I remember taking my God Sons to McDonald’s,
0:18:24 maybe a week after I started taking it.
0:18:25 And I didn’t want a McDonald’s.
0:18:27 And one of my God Sons saying to me,
0:18:29 who are you and what have you done with Johan, right?
0:18:31 ‘Cause it was the sort of contrary to my preferences
0:18:36 and one of my low points in life was Christmas Eve 2009.
0:18:39 I went to my local branch of KFC
0:18:40 just around the corner from where we are now,
0:18:42 ’cause I used to live near here.
0:18:43 And I said to the guy behind the counter,
0:18:46 my standard order, which is so gross, I won’t repeat it.
0:18:47 And the guy behind the counter said,
0:18:50 “Oh, Johan, I’m really glad you’re here, wait a minute.”
0:18:51 And I was like, all right.
0:18:52 And he went off behind where they fry the chicken
0:18:53 and everything.
0:18:56 And he came back with a massive Christmas card
0:18:57 and everyone who was working that day.
0:19:00 And they’d written to our best customer
0:19:01 and they all clapped to me.
0:19:02 And one of the things that was so terrible
0:19:05 is I thought this isn’t even the fried chicken shop
0:19:06 I come to the most, right?
0:19:08 How can this be happening to me?
0:19:11 But so when you speak to the cutting edge neuroscientists
0:19:12 and I interviewed them in great depth,
0:19:15 there’s basically three theories
0:19:18 about what these drugs are doing to your brain, right?
0:19:21 Very broadly, I mean, this is a quite crude way of putting it.
0:19:24 So one is you have in your brain
0:19:25 something called the reward system.
0:19:28 The reward system is what motivates you to do anything.
0:19:30 So, you know, you have sex, you eat,
0:19:32 you meet up with a friend,
0:19:34 your reward center’s hum, right?
0:19:35 It’s what makes you feel good
0:19:37 when you do something pleasurable.
0:19:40 And one theory about these drugs
0:19:42 is they dampen your reward system.
0:19:43 So the reason I don’t want a Big Mac
0:19:45 is that a Big Mac is not as rewarding to me
0:19:49 as it would have been before I took these drugs, right?
0:19:51 That obviously brings with it a set of risks,
0:19:53 because then you go,
0:19:56 okay, if it’s dampening my reward system for Big Macs,
0:19:59 is it dampening my reward system for the things I love?
0:20:01 Writing, reading, there’s a big debate about this.
0:20:03 There’s concern that in some people,
0:20:06 it may be causing suicidal feelings.
0:20:08 And in some people, it may be causing depression.
0:20:10 There is a warning on the drug to that effect
0:20:12 required by the FDA,
0:20:14 the Fin Drug Agency in the United States.
0:20:16 That’s one concern.
0:20:18 But there are other scientists who say
0:20:20 that that’s not correct,
0:20:24 that the suicide risk is not accurate,
0:20:27 and that they don’t work by dampening a reward system.
0:20:29 Some people, like Aurelio Galli,
0:20:31 who’s at the University of Alabama in Birmingham,
0:20:33 said to me, what he thinks that it does
0:20:35 is it resets your preferences.
0:20:37 It’s almost like taking your phone back
0:20:38 to the factory settings.
0:20:41 It resets key elements of the kind of food you want
0:20:42 to a healthier level.
0:20:43 Can I just say on that?
0:20:45 Sorry to interrupt, but I was thinking constantly
0:20:47 as you were talking about your trip to McDonald’s
0:20:49 and not wanting the McDonald’s anymore,
0:20:51 I’ve come to see in my life
0:20:53 that if I have something unhealthy,
0:20:55 if I have sugar or a cookie today,
0:20:57 I feel like I’m much more compelled
0:20:59 to have another one tomorrow.
0:21:02 I feel like I look back on certain periods in my life
0:21:05 where I almost get into a bit of a sugar spiral.
0:21:07 And it could be because of stress or some of the factor,
0:21:08 but it made me think that the sugar itself
0:21:10 is somewhat addicting.
0:21:11 So when you were talking, I was thinking,
0:21:16 is it not just a case that you’re consuming less sugar
0:21:19 and some of these addictive food substances
0:21:21 so you want it less the next day,
0:21:23 if you know what I’m saying?
0:21:25 Yeah, there’s an experiment that proves you’re right
0:21:27 in a complicated way.
0:21:28 Can I just finish off one thing about the brain
0:21:29 and then come back to that?
0:21:33 ‘Cause you’ve raised a super important and truthful point.
0:21:36 The third theory about how it could be working in the brain,
0:21:38 and this comes from a scientist called Professor Paul Kenney,
0:21:40 who actually did the experiment that relates
0:21:41 to what you just said.
0:21:42 He argues that in your brain,
0:21:44 you don’t just have a reward system,
0:21:46 you have something called the satiety system.
0:21:48 And this is a crucial concept for people
0:21:49 who want to understand these drugs
0:21:51 and what’s gone wrong with our diets more generally
0:21:53 to understand satiety is just the feeling
0:21:55 of having had enough, right?
0:21:56 We’ve all had the feeling of being sated.
0:21:58 You’re like, okay, I’m done, I don’t want anymore.
0:22:00 We get that with food, sex, all sorts of things, right?
0:22:02 You’re just sated.
0:22:04 He argues that in your brain,
0:22:06 there’s basically alongside the reward system,
0:22:08 there’s also a satiety system,
0:22:09 a system that just says,
0:22:12 “Steven, you’ve had enough, stop now.”
0:22:13 And he argues that what these drugs do
0:22:16 is they dial up your satiety system,
0:22:18 they don’t dial down your reward system, right?
0:22:20 There’s a huge and ongoing debate about that.
0:22:21 What we do know is they’re having
0:22:24 some really significant effect on the brain,
0:22:26 and that has all sorts of implications
0:22:27 that we need to think about.
0:22:29 When I was learning about this,
0:22:34 I remember thinking this is a much more intimate
0:22:36 and risky transformation than when you first hear,
0:22:39 “Oh, I’m taking something that affects my stomach,” right?
0:22:41 So there’s a lot there about the brain
0:22:43 and implications for addiction as well,
0:22:44 which we can talk about.
0:22:45 But to come to the thing you asked about,
0:22:47 which is so important,
0:22:49 of all the things I learned,
0:22:50 there was an experiment that kind of freaked me out
0:22:54 about this, ’cause obviously I was trying to figure out,
0:22:56 well, how did we get to this point?
0:22:58 ‘Cause at first glance, I can see how it seems crazy
0:22:59 in a way it did to me.
0:23:04 We gained an enormous amount of weight in the last 40 years.
0:23:06 So I was born in 1979.
0:23:07 The year I was born,
0:23:09 6% of British people were obese.
0:23:11 It’s now 26%, right?
0:23:15 Staggering increase unprecedented in human history.
0:23:19 And it seems extraordinary that we’ve reached the point
0:23:20 where we would inject ourselves
0:23:22 with a potentially risky drug to stop us from eating.
0:23:26 It seems so unnatural and so wrong.
0:23:27 And I was trying to think, well, how did we get here, right?
0:23:31 What happened, which is why satiety is so important.
0:23:33 So it’s this experiment that I think helps to understand
0:23:36 that thing you were saying about sugar.
0:23:37 It’s done by this guy, Professor Paul Kenney,
0:23:40 who’s the head of neuroscience at Mount Sinai in New York,
0:23:42 and a brilliant neuroscientist.
0:23:48 So Paul grew up in Dublin and he moved to the US
0:23:50 when he was in his 20s to do his PhD, I think.
0:23:52 And he moved to San Diego first.
0:23:54 And he quickly clocked,
0:23:56 Americans do not eat like Irish people, right?
0:23:58 They eat much more sugar, much more fat.
0:24:00 They eat just much more, right?
0:24:02 And within like a year of being there,
0:24:05 he’d gained, I think, a stone and a half or something.
0:24:07 So he gained, I think it was 23 pounds.
0:24:09 So he gained a lot of weight.
0:24:10 And he started to wonder,
0:24:12 sort of like the question you were asking,
0:24:16 does this food, when you consume it,
0:24:19 change your brain in ways that compel you to consume it more?
0:24:20 What’s going on?
0:24:24 So he designed an experiment that sort of investigated this,
0:24:26 which I’ve nicknamed Cheesecake Park.
0:24:27 That’s not its official name, right?
0:24:31 You get a load of rats and you raise them in a cage.
0:24:33 And they’ve just got the kind of food
0:24:35 that rats evolve to eat over thousands of years.
0:24:37 It’s pellets based on their natural diet.
0:24:40 And if you do that, even though they’ve got far more pellets
0:24:41 than they could actually eat,
0:24:43 they will eat enough to deal with their hunger
0:24:45 and then they just naturally stop, right?
0:24:48 So when they’ve got the kind of food they evolve to have,
0:24:50 they never become overweight or obese.
0:24:51 They just stabilize their weight.
0:24:55 They’ve got a kind of natural nutritional wisdom.
0:24:59 Then Professor Kenny introduced the American diet to them.
0:25:01 He fried up some bacon, he bought some Snickers bars,
0:25:04 and crucially, he gives them a load of cheesecake.
0:25:05 And they come along and they nibble the cheesecake
0:25:07 and the other stuff.
0:25:10 And quite quickly, they just go wild for it.
0:25:13 They shun the food they evolve to have
0:25:16 and they just start obsessively eating the cheesecake,
0:25:19 the fried bacon, the Snickers bars.
0:25:20 He described to me how they would like,
0:25:22 he would put the cheesecake in
0:25:24 and they would just hurl themselves into the cheesecake
0:25:25 and then eat their way out
0:25:28 and emerge completely slicked with the cheesecake.
0:25:30 So given this kind of food,
0:25:32 all their nutritional wisdom disappeared,
0:25:35 just went away and they became obsessed
0:25:38 with this new kind of food.
0:25:39 And as he put it to me,
0:25:42 within a couple of days, they were different animals.
0:25:44 All their health indicators were worse.
0:25:45 They were obsessively eating.
0:25:47 Within a few weeks, their health was really bad.
0:25:50 They became extremely obese.
0:25:52 And then he varied the experiment even more
0:25:54 and the way it seemed to me as a former junk food addict,
0:25:55 a little bit cruel.
0:25:58 He took all the American diet away
0:26:00 and they just have the food they evolved to have,
0:26:01 the food they used to eat, right?
0:26:03 And he was quite sure he knew what would happen,
0:26:05 that they would eat a lot more
0:26:08 of the kind of natural food than they had before.
0:26:11 And this would prove that junk food expands your appetites.
0:26:12 That isn’t what happened.
0:26:14 What happened was much worse.
0:26:16 They completely shunned the natural food.
0:26:20 It was like they no longer recognized it as food at all.
0:26:21 They just refused to eat it.
0:26:24 They starved and it was only when they were really starving
0:26:27 that they went back to eating the natural food.
0:26:28 There’s lots of human examples of this,
0:26:30 but there’s something as Professor Gerald Mann,
0:26:33 who’s a nutritionist at Harvard said to me,
0:26:35 there’s something about the food we’re eating,
0:26:37 which I think you’re getting at in that question,
0:26:40 which is undermining our ability to know when to stop.
0:26:43 Which is how we got to the point where so many people,
0:26:45 47% of Americans want to take a drug
0:26:47 that will make them stop.
0:26:51 – I was reading about this thing you call the cheesecake park
0:26:53 in your book in chapter two.
0:26:57 And the other sort of step he took the experiment to
0:27:00 was the whole idea of electrocuting the animals
0:27:01 when they ate certain foods.
0:27:05 And you say in the book that he then would electrocute
0:27:08 the animals while shining a yellow light in their eyes
0:27:09 so that they would eventually become scared
0:27:10 of this yellow light.
0:27:13 And in the case of the natural food,
0:27:14 when he shone the yellow light in their eyes,
0:27:16 they would run away.
0:27:17 But even if he shone the yellow light in their eyes
0:27:18 while they’re eating the junk food,
0:27:21 they would stay and continue to eat the cheesecake,
0:27:23 which kind of the conclusion in chapter two of your book
0:27:25 as I’ve written it here is,
0:27:28 and I think this came from the researcher,
0:27:30 if you’re exposed to this food for a while,
0:27:33 Paul concluded the desire for it is so great
0:27:34 that you will ignore all sorts
0:27:37 of negative consequences to eat it.
0:27:39 – As we know, as I know in my own life, right?
0:27:41 My KFC obsession had obvious negative consequences
0:27:42 in my life.
0:27:44 And the reason this is so important in relation
0:27:45 to these drugs.
0:27:47 So for a long time I was looking at two things, right?
0:27:51 I was looking at why did so many of us gain so much weight,
0:27:52 so rapidly.
0:27:55 Obesity has trebled globally in my lifetime, right?
0:27:57 Completely unprecedented in human history.
0:28:00 Why did that happen and how do these drugs work?
0:28:02 And at first I thought they were like parallel lines, right?
0:28:05 But actually I realized they were like kind of braided plots.
0:28:08 The answer is completely densely interconnected.
0:28:11 What we know is the kind of food we eat
0:28:13 profoundly undermines our sense of satiety.
0:28:16 It completely disrupts, just like it did with the rats.
0:28:18 We don’t get that signal.
0:28:19 You’re full, you’ve had enough,
0:28:22 stop from the kind of food we’re eating.
0:28:26 And what these drugs do is they restore a sense of satiety.
0:28:28 Karel LaRue, another one of the key scientists
0:28:30 who developed these drugs,
0:28:34 said to me, what these drugs give you is satiety hormones.
0:28:36 They give you back a sense of being full.
0:28:38 And in a way at first I thought,
0:28:41 well, that makes the whole thing seem crazy, right?
0:28:43 Because there’s a guy called Michael Lowe,
0:28:47 brilliant professor at Drexel University in Philly,
0:28:49 who said to me, look, you’ve got to understand,
0:28:51 these drugs are an artificial solution
0:28:53 to an artificial problem.
0:28:55 We’ve artificially created this problem
0:28:57 through a catastrophic food system
0:29:00 that is screwing us up from childhood.
0:29:01 And then along come these drugs
0:29:03 as the artificial solution to that.
0:29:06 And the first thing you think is,
0:29:07 right, we’ve got to deal with the food system, right?
0:29:09 And that is absolutely true and correct.
0:29:13 And I remember going to one of my closest friends,
0:29:16 I call her Judy in the book, it’s not a real name, who,
0:29:18 you know, she’d had cancer seven years before.
0:29:20 So I’ve been with her all through that kind
0:29:21 of really grueling process.
0:29:22 And it was an absolute nightmare
0:29:23 because she’s a single mom.
0:29:26 And you can imagine how grim that was.
0:29:30 And I said to her, I feel like a complete fraud
0:29:31 taking these drugs, right?
0:29:33 I’m always talking about how we need to deal
0:29:35 with the causes of social problems.
0:29:39 I can see very clearly the cause of this problem.
0:29:41 And this is just sort of dealing with the symptom.
0:29:44 And she said to me, look, Johan,
0:29:47 you can stop taking this drug.
0:29:49 That’s fine. Do it if you want to.
0:29:51 But when I had cancer,
0:29:54 we know there is something in the environment
0:29:56 that is triggering breast cancer in women, right?
0:29:59 One in seven women in Britain now get breast cancer.
0:30:00 That didn’t happen in the past.
0:30:01 It’s not happening in Japan,
0:30:03 where it’s only one in 38 women.
0:30:05 Something is really wrong in Britain, in the US,
0:30:09 in the way we’re living that is triggering breast cancer, right?
0:30:11 But she said to me, you didn’t say to me
0:30:14 when I got breast cancer, well, fuck me.
0:30:17 All this environmental problem has caused this breast cancer.
0:30:19 And now you want to inject yourself with another poison,
0:30:21 chemotherapy, in order to deal with it.
0:30:23 No, you said, okay, we’ve got an environmental problem.
0:30:26 Obviously that environmental problem needs to be dealt with.
0:30:29 But you’ve got to stay alive or you can’t deal with it, right?
0:30:32 The analogy she gave me that really helped me,
0:30:35 was she said, if your house is on fire, right?
0:30:37 You could say, well, look,
0:30:40 we need to build houses that aren’t made of flammable materials
0:30:42 and we should make it the law
0:30:43 that you’ve got to have sprinklers.
0:30:45 And of course I agree.
0:30:48 But the first thing you’ve got to do is put out the fire in your house, right?
0:30:52 And then after that conversation, it was just after it,
0:30:54 I met a guy called Jeff Parker.
0:30:56 He’s in San Francisco.
0:30:58 He’s a 66-year-old lighting designer
0:31:02 who was about 16 stone when he first started taking weight loss drugs.
0:31:04 And he was in real trouble.
0:31:07 Heart problems, liver problems, kidney problems.
0:31:09 It was very painful for him to walk.
0:31:13 And he got Mungaro, which is the next generation up of these weight loss drugs.
0:31:17 And he lost loads of weight and all his health problems reversed.
0:31:20 And now he walks his dog over the Golden Gate Bridge every day
0:31:24 and is really happy and said, look, I feel like now I’m going to enjoy my retirement.
0:31:26 And I said to him, but Jeff,
0:31:28 don’t you feel like we should be dealing with the environmental causes?
0:31:30 And he said, absolutely.
0:31:31 I totally agree with you.
0:31:34 You start that campaign, sign me up.
0:31:37 But I’ve got to tell you, by the time we achieve that, I’m going to be dead.
0:31:40 Right? We’re not going to get there in the next few years.
0:31:41 And I want to live.
0:31:46 And I found that I found it hard to dispute.
0:31:51 What if people say, well, you know, you could you could just not choose the role
0:31:53 at the coffee shop in the morning.
0:31:56 You could have just gone for, I don’t know, a salad or something.
0:31:59 Yeah, it’s a choice you’re making, your hand to make better choices.
0:32:01 So this was completely the voice in my head.
0:32:05 I remember another one of my friends when I was at dinner and I was doing this.
0:32:08 I was talking through everything I’ve been learning and I was talking about, you know,
0:32:12 what you got away here, I thought, was the risks of obesity,
0:32:14 which are really disturbing when you learn about them.
0:32:17 I was actually surprised.
0:32:19 We all know obesity is not good for your health,
0:32:22 but I was actually stunned when you look at the evidence about how bad obesity is for you
0:32:27 in relation to not just diabetes, but cancer, dementia across the board.
0:32:28 We can come back to that.
0:32:31 So I was like, well, you got away these risks of obesity
0:32:33 against the risks of these drugs.
0:32:37 And I learned that there are 12 significant risks associated with these drugs.
0:32:40 And he said, what are you talking about?
0:32:42 You haven’t got to weigh those risks at all.
0:32:45 There’s a third option, go on a diet, exercise, right?
0:32:46 And he said, I’ve seen you do it.
0:32:48 You’ve done it plenty of times, right?
0:32:49 Do that.
0:32:50 And of course, I had this voice in my head.
0:32:53 I thought I was cheating.
0:32:55 And I thought, well, why don’t I do, why am I not doing that?
0:32:57 Right.
0:33:00 And I really began to get an insight into this
0:33:03 when I went to interview an amazing person called Professor Tracy Mann,
0:33:06 who’s in Minneapolis where I met her,
0:33:09 who’s done some of the most important research on diet ever.
0:33:12 Actually, I met her, I interviewed her in a place called Isles Bun,
0:33:16 which is a famous cinnamon bun shop in Minneapolis.
0:33:19 When I arrived, the guy on the door said, have you ever been here before?
0:33:20 And I said, no.
0:33:22 And he said, I will give you a free cinnamon bun then.
0:33:25 He gave me this like 2,000 calorie, massive cinnamon bun
0:33:28 that sat there the whole time we were talking about diets.
0:33:31 And Professor Mann, she began to research this in the year 2000.
0:33:35 And she wanted to figure out how much do diets work, right?
0:33:36 Are they effective?
0:33:40 And at that time, the science was very clear, diets are really effective.
0:33:44 If you go on a diet, you will lose weight, right?
0:33:48 But she’s looking at all these studies, almost 24,000 studies.
0:33:52 And she noticed, as part of this big, it’s called a meta-analysis.
0:33:55 And she discovered something a bit weird, which is most of these studies,
0:34:01 the overwhelming majority, would follow people who were on a diet for three months.
0:34:03 So you exercise your willpower, you go on a diet for three months,
0:34:05 you lose a load of weight, and then they just stopped.
0:34:09 And the implication was, you stay at that lower rate forever.
0:34:12 She’d be like, I know quite a lot of people who are not in that position,
0:34:13 that doesn’t happen to them.
0:34:16 So she looked in more detail and discovered there were 24 studies
0:34:19 that had followed dieters, not just over the short period,
0:34:22 but for two years and then a handful of cases, five years.
0:34:26 And when you look at the longer picture, the picture is really different.
0:34:32 After two years, the average person on a diet has lost two pounds in weight, right?
0:34:36 So it’s not nothing, but it’s pretty close to nothing, right?
0:34:38 It’s extraordinarily low.
0:34:42 So what we know from the research on dieting is there’s a very small number of people,
0:34:47 around 10% of people, who really do lose huge amounts of weight on diets and keep it off.
0:34:51 We all know people like that, I’ve got someone in my family like that, right?
0:34:53 But for the vast majority of people, it doesn’t work.
0:34:57 And I remember saying to Professor Mann and loads of other scientists who’ve looked at this,
0:34:59 well, how can that be?
0:35:03 Because we know, you only have to know the laws of physics to know,
0:35:05 if you consume fewer calories than you burn,
0:35:07 obviously you will lose weight.
0:35:09 To dispute that, you have to dispute the laws of physics, right?
0:35:13 So how can it be that these people are dieting, but they’re not losing weight?
0:35:17 And Professor Mann and other people explained to me
0:35:19 something that’s sort of missing in this picture
0:35:20 that I think really helps us to understand it
0:35:24 and is actually important for understanding these drugs, I think.
0:35:26 So a lot of the scientists explained
0:35:31 that there are biological changes that happen as you gain weight,
0:35:35 which make it harder for you to find your way back in a way that you can sustain.
0:35:38 So in the 60s and 70s, there was this theory about weight
0:35:41 that was almost universally accepted.
0:35:42 It’s called set point theory.
0:35:44 It sounds a bit complex, but it’s pretty simple.
0:35:47 You think about your temperature, your body temperature, right?
0:35:50 Your body wants you to be at the temperature you and me are at right now, right?
0:35:53 And if that temperature goes higher than that, if we get a fever
0:35:55 or if we go to the Sahara Desert,
0:35:58 our body will work really hard involuntarily to bring us down.
0:36:02 It’ll make us sweat, it’ll make us really uncomfortable.
0:36:06 And again, and also if your temperature goes below the temperature we’re currently at,
0:36:08 your body will start to shiver.
0:36:10 Again, it’ll make you really crave heat, right?
0:36:14 So your body has a set level at which it keeps your temperature
0:36:18 and it works extremely hard to keep you in that zone for your whole life.
0:36:22 And it was thought for a long time that your weight was a bit like that,
0:36:24 that when you’re born or possibly even in the womb,
0:36:27 you have a biological set point for your weight
0:36:29 that remains the same throughout your life.
0:36:34 And you can go a bit higher or a bit lower, but basically you’re fixed there.
0:36:38 But then the obesity crisis happened starting in the late 70s, early 80s.
0:36:41 There’s a huge weight rise in such a large part of the population.
0:36:44 And it looked like, oh, set point theory is just wrong, right?
0:36:48 That can’t be correct because if it was true, then you couldn’t possibly have this.
0:36:54 But then Professor Low at Drexel and other places and other people
0:36:56 discovered what is really happening in my view,
0:36:58 I think it produced very compelling evidence for this.
0:37:04 As you gain weight, your body’s set point rises, right?
0:37:08 So let’s say my body wanted me to be 18% body fat.
0:37:12 As I get to 30% body fat, my body will then fight very hard
0:37:14 to keep me at that higher level, right?
0:37:16 Which seems really weird at first, why would that be?
0:37:19 So let’s say you gained three stone, right?
0:37:20 And then you tried to lose weight.
0:37:25 We don’t think of a hypothetical Robert De Niro for the movie Raging Bull,
0:37:27 gained three or four stone, right?
0:37:29 And then tried to cut back.
0:37:33 But what you’d find was your metabolism would massively slow down.
0:37:37 So you would have to burn far more to get the same number of calories as you do now.
0:37:41 You would crave far more sweet and salty foods.
0:37:44 You would have lower energy, so you would find it harder to exercise.
0:37:48 So your set point has risen and it’s trying to keep you there.
0:37:52 And I remember saying to loads of scientists, well, that just seems bizarre.
0:37:54 Why would evolution endow us with that?
0:37:56 That’s such a maladaptation, right?
0:37:58 Why would it be?
0:38:03 And they explained to me, well, you have to think about the circumstances where we evolved.
0:38:05 In the circumstances where humans evolved,
0:38:08 in fact, every human circumstance pretty much until like 100 years ago,
0:38:13 there was never a situation where you would have completely abundant calories.
0:38:16 In fact, hyper abundant calories for your whole life.
0:38:19 You’d have far more calories around you than you could ever possibly eat.
0:38:20 That never happened.
0:38:24 So your body didn’t– evolution didn’t prepare us with good instincts for that.
0:38:28 What you did have, what was a big risk, was famine, right?
0:38:31 There was a big risk that at some point in your life,
0:38:33 food would run out and you would be in real trouble.
0:38:37 And in a famine, the fattest person at the start
0:38:38 is going to be the last man standing, right?
0:38:41 Timothy Chalamet will die in week one of a famine.
0:38:43 And, you know, John Candy will still be alive at the end of it.
0:38:46 Although I said not a great example because John Candy has died, but you get the point, right?
0:38:51 So actually, that’s why our evolution prepared us that, oh,
0:38:54 if you gain weight, fight to hold it.
0:38:57 Because sooner or later, you’re going to have to lose it in a famine anyway.
0:38:59 So we evolve with this instinct that when we gain weight,
0:39:03 we experience these biological changes that make it harder to go back.
0:39:06 It’s not impossible. Willpower is a real thing.
0:39:07 Some people can do it.
0:39:11 But when you try, you are fighting against your own biology.
0:39:14 You’re also fighting against your psychology and your environment
0:39:16 for different reasons we can explore.
0:39:19 So it’s not that dieting doesn’t work, but we’ve got to be honest.
0:39:22 At any given time, 17% of people are on a diet.
0:39:25 We’ve really tried that route, right?
0:39:28 We’ve had, you know, 40 years of relentlessly promoting
0:39:31 dieting as the diet and exercise as the only solutions.
0:39:33 And we’ve gotten fatter and fatter and fatter.
0:39:35 So there’s something missing in that picture.
0:39:37 I think it’s partly set point theory.
0:39:38 It’s also important for the drugs
0:39:40 because some people argue like the guy I mentioned before
0:39:43 in relation to the brain, Professor Aurelio Galli,
0:39:46 some of them argue that what the drug may be doing
0:39:48 is actually resetting your biological set point,
0:39:52 lowering the kind of temperature at which your body tries to keep your weight.
0:39:54 It’s bringing your set point down
0:39:57 so that you don’t get those effects like the metabolism slowing
0:40:00 and all the other things that kick in when you try to lose weight.
0:40:02 I think on average, and this might not be accurate,
0:40:05 but I think on average we live more stressful lives than we once did as well.
0:40:08 And I wonder the relationship that are more stressful,
0:40:10 more frantic, more busy, notification filled,
0:40:14 social media driven, screen time lives are having
0:40:16 on our relationship with food.
0:40:18 And if there’s a relationship there at all, you know,
0:40:21 more kids have ADHD now than ever, you know,
0:40:23 cortisol level seems to be skyrocketing
0:40:26 and it seems there’s a relationship between stress and appetite,
0:40:29 which is acting as a gravitational force against our willpower.
0:40:31 No, you’re totally right.
0:40:36 And this is when I go through the 12 risks of the drugs in the Burke,
0:40:39 this is one that I really worried about and one that played out for me.
0:40:41 So I noticed I had this weird thing.
0:40:44 About six months into taking the drug, I had this realization.
0:40:46 So I was losing a lot of weight, right?
0:40:47 I lost a huge amount of weight.
0:40:48 I lost three stone.
0:40:49 Three stone in what period of time?
0:40:51 From now to when I started.
0:40:53 So just over a year.
0:40:56 And how quick was that weight loss just out of interest before we move on?
0:41:00 Pretty straight linear line downwards from the start.
0:41:02 But I had this strange sensation.
0:41:04 I had a friend, Danielle, was pregnant at the time.
0:41:05 I kept bumping into her.
0:41:08 And it was like we were on opposite trajectories.
0:41:09 Like she was swelling and I was shrinking.
0:41:12 I remember walking away from her once and thinking,
0:41:13 “This is really weird.
0:41:15 I’m getting what I want.
0:41:18 Why don’t I feel better about this?”
0:41:19 Right?
0:41:23 I didn’t actually feel that much better for quite a long time for about six months.
0:41:24 I’m thinking, “Why is that?”
0:41:26 So what do you mean by better?
0:41:29 I felt quite muted in my emotions.
0:41:29 I felt…
0:41:35 I definitely wasn’t depressed.
0:41:39 But I felt a little bit dull.
0:41:40 I thought, “This is strange.”
0:41:42 I thought, “Well, maybe it’s just other things going on in my life.
0:41:43 You never know when it’s just an individual.”
0:41:45 But lots of people are reporting this.
0:41:47 Most people are very happy when they take drugs.
0:41:48 But there’s a significant minority.
0:41:51 And so I started looking at exactly this question.
0:41:52 The psychology of eating.
0:41:54 And it turns out there’s kind of five…
0:41:56 The scientific evidence for five reasons why we eat.
0:42:01 And obviously the first and most important one is sustenance, right?
0:42:03 I would have thought if you’d asked me a year ago, “Why do you eat?”
0:42:06 I would say, “Well, the main reason is to sustain my body.”
0:42:09 But here I am eating so much less than my body is sustained.
0:42:12 So all those other calories I was consuming, we’re doing something else, right?
0:42:14 And one of the things…
0:42:16 One of the reasons we eat, I mean, another one is pleasure, which we’ve talked about.
0:42:19 But another reason why people eat is comfort, right?
0:42:22 People get a tremendous amount of comfort out of food.
0:42:25 Particularly overeating can be very comforting.
0:42:27 We know this partly because whenever there’s a stressful event,
0:42:31 junk food orders massively go up.
0:42:35 After 9/11, there was a huge increase in people ordering pizzas and fried chicken.
0:42:38 The night Trump won the election in blue states on Uber Eats
0:42:39 and the other kind of delivery apps,
0:42:45 there was a massive increase in people ordering tacos, shitty food, right?
0:42:48 If you’re a man and you lose your job,
0:42:51 your chances of gaining weight massively increased,
0:42:53 partly because it’s so upsetting and you eat to comfort yourself.
0:42:57 And one of the things that happens when you take these drugs
0:43:00 is your ability to comfort eat is taken away from you.
0:43:02 You can’t comfort eat.
0:43:05 And we’ve got a good analogy, I think,
0:43:09 a good precedent for helping us think about how that affects you.
0:43:12 So the best comparison for these drugs,
0:43:14 if we’re trying to figure out their effects,
0:43:16 I think is bariatric surgery, right?
0:43:19 So up to now, it was very hard to sustainably lose
0:43:21 like more than 20% of your body weight.
0:43:25 The only way it was possible to do it very quickly was bariatric surgery.
0:43:27 So I think we have to look at the outcomes.
0:43:29 That’s stomach stapling, there’s four different kinds of it.
0:43:31 But it’s basically what we think of as stomach stapling,
0:43:34 stomach operation, exactly, that’s one form of it, right?
0:43:38 And so I think you have to look at the evidence from gastric surgery.
0:43:40 And in some ways, it’s very encouraging.
0:43:42 So we know that gastric band surgery
0:43:45 and other forms of gastric surgery massively boost your health.
0:43:48 If you have one of these operations,
0:43:50 over the next seven years,
0:43:53 you are 56% less likely to die of a heart attack,
0:43:56 60% less likely to die of cancer,
0:43:59 and 92% less likely to die of diabetes-related causes.
0:44:01 In fact, it’s so good for your health
0:44:05 that you are 40% less likely to die of any cause
0:44:07 over the next seven years, right?
0:44:11 So we know reversing obesity massively boosts
0:44:13 physical health in most cases, right?
0:44:15 Sometimes very dramatically.
0:44:18 But we also know from bariatric surgery,
0:44:19 there’s plenty of downsides to bariatric surgery.
0:44:21 It’s a horrendous operation,
0:44:24 and one in a thousand people die during the operation, it’s grim.
0:44:26 But we also know where I think it’s really important
0:44:27 to the thing you’re asking about
0:44:29 is that it has an effect on your psychology.
0:44:31 So a lot of people are much happier.
0:44:33 Most people who have that surgery are glad.
0:44:37 But 17% of people who have that surgery
0:44:39 have to have inpatient psychiatric treatment afterwards
0:44:41 because they’re so depressed or distressed.
0:44:44 Your chances of committing suicide almost quadruple
0:44:46 after you’ve had bariatric surgery.
0:44:47 And I think there’s lots of reasons why some of it
0:44:50 must be the grimness of the operation and the aftermath.
0:44:53 But I think a lot of it is, you know,
0:44:56 you take away comfort eating from people, right?
0:44:57 If you go through life,
0:44:59 and especially people who have gastric band surgery
0:45:00 or the other surgeries, you know,
0:45:02 those are people who were very severely obese.
0:45:04 So they will have had this effect very powerfully
0:45:05 in their lives, most of them.
0:45:10 If you take away something that is a key way of soothing people,
0:45:13 when that goes well, you can rebuild your life.
0:45:16 You can find other ways to get that soothing.
0:45:18 And that’s really valuable and important.
0:45:19 But a lot of people just experience it
0:45:22 as profoundly painful and distressing.
0:45:23 And I interviewed a lot of people like that.
0:45:24 When people have those surgeries,
0:45:26 I read in your book in Chapter 8
0:45:30 that one in 10 people then pick up a different type of addiction
0:45:33 to alcohol or gambling or shopping or drugs or something else.
0:45:35 So that’s pretty clear evidence
0:45:37 that there’s the psychological soothing
0:45:38 is just moving somewhere else.
0:45:40 It’s fascinating and distressing.
0:45:42 And I’ve also spoke to people who’ve been through those,
0:45:43 what’s called an addiction transfer.
0:45:46 I spoke to this amazing woman called Robin Moore,
0:45:49 who had been 303 pounds.
0:45:54 She’d had bariatric surgery
0:45:55 because just nothing else had worked.
0:45:57 And she felt she was really a slave to food.
0:45:58 That was how she put it.
0:46:00 And it had this incredible effect.
0:46:05 She knew why she had gained weight so much.
0:46:08 In her case, it was when she was a child,
0:46:09 she had been sexually abused.
0:46:11 She’d been raped and she’d never told anyone.
0:46:14 And she quite deliberately gained weight
0:46:15 in order to keep men away from her.
0:46:17 She thought, well, if I’m really fat,
0:46:18 I’m less likely to be attacked,
0:46:21 which is surprisingly common.
0:46:24 And she lost all this weight.
0:46:26 And she felt great.
0:46:28 She felt physically much better.
0:46:29 People were treating her much better.
0:46:36 But she had this shift where she’d never been much of a drinker.
0:46:38 She appears when she was at college,
0:46:39 where she drank a fair bit,
0:46:40 but she’d never been a heavy drinker.
0:46:45 And she just quite rapidly became a very full-blown alcoholic.
0:46:47 She used to work out by the airport in Toronto.
0:46:51 And she would drink on the way there, drink on the way back.
0:46:54 And she got fired because she was drunk at work eventually.
0:46:57 And for her, she kind of realised,
0:47:00 and I think it’s interesting ways
0:47:02 to think about this in relation to these drugs.
0:47:05 I don’t want to stress this is not going to be everyone.
0:47:07 I don’t think this is even going to be a majority of people,
0:47:07 by any means.
0:47:11 But when you take these drugs,
0:47:16 the underlying psychological reasons
0:47:19 that drove your eating are profoundly disrupted
0:47:21 and, in many cases, come to the surface.
0:47:25 And for me, that was painful at first, but helpful.
0:47:26 I remember having a day in Vegas,
0:47:27 as you know, I’d spent a lot of time in Vegas
0:47:29 writing a book about a series of crimes
0:47:31 that had been happening there.
0:47:33 I had day-wise invested in something really grim,
0:47:34 and I felt really bad.
0:47:35 And it was relating to someone.
0:47:37 It’s a long story, but it’s something terrible.
0:47:40 And I went to the KFC on West Sahara.
0:47:41 It’s the grimace KFC in the whole world.
0:47:42 I have a secret love for it.
0:47:45 And I, on a kind of autopilot,
0:47:48 I ordered what I would always have ordered,
0:47:49 you know, like a load of fried chicken.
0:47:54 And I sat there, and I’m thinking, “Oh, shit.
0:47:56 I can’t eat this.”
0:47:58 And I remember Colonel Sanders was on the wall
0:47:59 looking down, and it was like he was going to be,
0:48:02 “What happened to my best customer, right?”
0:48:06 So being deprived of comfort-eating is quite,
0:48:07 apart from being deprived of pleasure,
0:48:09 which I think is sort of related, but a bit different,
0:48:12 is very difficult.
0:48:14 And again, my friend who I’d spoken to had had cancer.
0:48:16 I went to her and said, “This is really hard, right?”
0:48:20 And she said, “Look, it’s not that the drug
0:48:21 is causing this problem.
0:48:24 The drug is making this problem visible to you.
0:48:26 And now you can deal with that in other ways, right?”
0:48:27 And that’s what I’ve been trying to do,
0:48:29 and write about how in the book.
0:48:31 But yeah, so one of the things that fascinated me
0:48:34 about all the research for my book Magic Pill was
0:48:37 how incredibly complex this is.
0:48:38 Every time you look at one effect,
0:48:39 it seems to have another effect.
0:48:44 This is a really complicated, difficult topic.
0:48:45 And anyone who’s coming in telling you,
0:48:47 “Either, rah-rah, these drugs are great,
0:48:49 and they’re going to save us all.
0:48:51 All these drugs are devils. It’s terrible.”
0:48:54 I don’t think it’s levelling with people.
0:48:55 I think it’s complicated.
0:48:57 I think there’s risks every turn.
0:48:59 And I think we need to think through the complexity together
0:49:03 in a way that’s honest and honours the complexity.
0:49:07 You talked there about the impact that early childhood trauma
0:49:09 has on our relationship with food and eating.
0:49:10 I remember reading a little bit about that
0:49:12 in your previous book Lost Connections as well.
0:49:16 But what is the sort of data in the stats that prove
0:49:18 that trauma can cause us to have this kind of
0:49:22 excessive comfort-seeking relationship with food?
0:49:24 Is there any particular studies that stand out for you?
0:49:27 Oh yeah. I mean, a guy that I got to know quite well
0:49:29 when I worked on Lost Connections,
0:49:32 and I thought about this research in a different light
0:49:34 when I worked on this book.
0:49:35 So there’s a guy called Dr. Vincent Folletti.
0:49:40 And in the early 1980s, he was a doctor in San Diego,
0:49:42 and he was contacted by Kaiser Permanente,
0:49:45 who were a big not-for-profit medical provider in the state.
0:49:48 And they said to him, “Look, we’ve got a problem.
0:49:49 We don’t know what to do.”
0:49:52 Obesity was massively rising,
0:49:53 and it was very low by our standards,
0:49:54 but it was hugely rising.
0:49:57 And they were trying giving people diet plans
0:49:59 and exercise plans, and nothing was working.
0:50:01 And they said, “Look, we don’t know what to do.
0:50:02 Can we give you a load of money
0:50:03 to just do Blue Sky’s research?
0:50:05 Go away. Figure out what we can do.”
0:50:07 And he said, “Okay.”
0:50:09 So he took a load of money, and then he’s like, “What can I do?”
0:50:13 And he started working with 200 very, very obese people,
0:50:14 people who were severely obese,
0:50:16 who had tried all sorts of ways to cut back,
0:50:17 and it hadn’t worked.
0:50:19 And he’s sitting there working with them,
0:50:20 and he’s thinking, “What can I do?”
0:50:23 And he had an idea that sounds,
0:50:24 and actually is quite stupid.
0:50:26 He said, “Well, what would happen
0:50:29 if really obese people literally stopped eating,
0:50:31 and we medically supervised it,
0:50:32 and we gave them vitamin shots
0:50:34 so they didn’t get like scurvy or whatever?
0:50:37 Would they burn through the fat stores in their body
0:50:38 and get back to a healthy way?”
0:50:41 So with a shitload of medical supervision,
0:50:41 they did it.
0:50:44 And incredibly, at first, it worked.
0:50:45 There was a woman who I’ll call Susan,
0:50:46 that’s not her real name,
0:50:49 who went from being more than 400 pounds to 138 pounds.
0:50:51 It was incredible, right?
0:50:53 And, you know, her family are ringing the doctor
0:50:55 and saying, “You saved Susan’s life.
0:50:56 She’s really thrilled.”
0:50:58 And then one day,
0:51:00 something happened that no one expected.
0:51:03 She cracked.
0:51:06 She went to KFC or wherever it was.
0:51:07 She starts obsessively eating.
0:51:10 And after a while, she’s back where she was.
0:51:12 Not exactly where she’d been, but similar.
0:51:15 And Dr. Feliti called her in.
0:51:17 He said, “Susan, what happened?”
0:51:19 She looked down.
0:51:20 She was obviously really ashamed,
0:51:21 and I don’t know.
0:51:21 I don’t know.
0:51:24 He said, “Well, tell me about that day, right?
0:51:26 The day you cracked.
0:51:27 Did anything happen that day
0:51:28 that didn’t happen any other day?”
0:51:30 It turns out something happened that day
0:51:32 that had never happened to Susan before.
0:51:35 She was in a bar and a man hit on her,
0:51:37 not in a nasty way, in quite a nice way.
0:51:39 But she just felt completely freaked out
0:51:41 and she went and started eating.
0:51:42 And that’s when Dr. Feliti said to her,
0:51:45 “Well, Susan, when did you start gaining weight?”
0:51:47 In her case, I think it was when she was 10.
0:51:50 He said, “Well, did anything happen when you were 10,
0:51:52 that didn’t happen when you were 9 or 11,
0:51:53 or anything happened that year?”
0:51:55 She looked down and said,
0:51:58 “Well, that’s when my grandfather started raping me.”
0:52:01 Dr. Feliti interviewed everyone in the program.
0:52:03 He discovered that 60% of them
0:52:05 had made their extreme weight gain
0:52:07 in the aftermath of being sexually abused or assaulted,
0:52:09 which is a staggering figure, right?
0:52:10 60% of the women.
0:52:13 And he was like, “Well, how could this be?”
0:52:15 He was really puzzled.
0:52:17 And Susan explained it to him really well.
0:52:19 She said, “Overweight is overlooked,
0:52:21 and that’s what I need to be, right?
0:52:22 If you’re severely overweight,
0:52:26 you’re much less likely to be sexually attacked, right?
0:52:28 It obviously can happen, but it’s rarer.
0:52:30 And when you understand that,
0:52:33 you begin to see again in relation to these drugs
0:52:37 why some people get really freaked out
0:52:38 when they take these drugs.
0:52:41 Because some of them experience it as suddenly,
0:52:44 “Oh my God, I’m really vulnerable to this traumatic event
0:52:46 being reenacted again and again.”
0:52:47 Now, that’s one example.
0:52:48 There’s lots of…
0:52:51 We go down the list of reasons why people eat like I do in the book.
0:52:53 There’s lots of other ones that get triggered
0:52:55 and activated and disrupted as well.
0:52:57 You talk in the book about this word,
0:52:58 I’ve never really come across before,
0:53:00 which is a phrase, I guess.
0:53:02 You say, “The environment is obesogenic.”
0:53:06 I’ve only ever heard of that term, “casogenic.”
0:53:07 “Casogenic,” yeah.
0:53:08 “Casogenic,” yeah,
0:53:10 which basically means something can give you cancer.
0:53:12 But you’re saying that the environment we live in is…
0:53:17 I mean, the way that I read it was like that it’s almost contagious.
0:53:19 Like, it’s going to give me obesity
0:53:21 just by being alive in the modern world.
0:53:24 One of the stats that really stood out to me
0:53:26 when you’re talking about processed food is that,
0:53:28 on average, when we eat processed food,
0:53:31 we end up eating 500 more calories every single day.
0:53:34 And that, again, is startling.
0:53:36 You know, I’ve had a few guests on this podcast
0:53:38 that have talked about processed food and the rise of it.
0:53:40 And I do wonder to myself,
0:53:44 if there’s ever going to be a change in society,
0:53:47 if there’s any indication that at some point,
0:53:49 I don’t know, government will step in and ban it,
0:53:52 or tax it more, or something will happen.
0:53:53 What’s your view on…
0:53:58 If we talk about the optimism of the abyssinic environment changing,
0:54:00 do you think it can change? Do you think it will?
0:54:04 So crucially, I went to a country that had completely transformed its diet,
0:54:06 and as a result, has very low obesity.
0:54:07 Japan, we can talk about that.
0:54:09 And I went to loads of countries
0:54:11 that are making the changes you’re talking about.
0:54:13 So, it prompted me to come back to that.
0:54:15 But I would start by saying, A, you’re totally right.
0:54:16 We live in an abyssinic environment.
0:54:19 An abyssinic environment is an environment
0:54:20 that primes you to be obese
0:54:23 and where it’s hard to be a healthy weight, right?
0:54:24 It’s hard to get healthy food.
0:54:27 Healthy food is expensive and rare,
0:54:29 whereas shitty food that makes you obese
0:54:33 is cheap, abundant, and constantly promoted to you, right?
0:54:34 So that’s an abyssinic environment,
0:54:36 and there’s loads of evidence that, well,
0:54:38 as Professor Michael Lowe put it to me,
0:54:40 we live in as an abyssinic environment
0:54:42 as human beings could possibly design, right?
0:54:46 And there’s seven ways in which processed food
0:54:48 undermines your ability to stop eating
0:54:49 that I go through in the book.
0:54:51 So, if you’re feeling pessimistic,
0:54:55 and I’m clearly, you’re right to feel pessimistic.
0:54:57 Someone as charismatic and brilliant as Michelle Obama
0:55:01 could not even get us to join a campaign to physically move.
0:55:02 So, I get it.
0:55:03 There’s big obstacles here.
0:55:06 But when you feel pessimistic about it,
0:55:10 the first thing I would say is, think about smoking.
0:55:12 My mother smokes 70 cigarettes a day.
0:55:14 There’s a photograph of me and her where I’m…
0:55:19 She’s breastfeeding me about six months old.
0:55:21 She’s smoking and resting the ashtray on my stomach.
0:55:24 And when I showed her this photo,
0:55:25 I thought she’d feel guilty.
0:55:27 She said, “You’re a fucking difficult baby.
0:55:28 I needed that cigarette.”
0:55:29 But you think about that.
0:55:30 That was normal, right?
0:55:33 I mean, in Scotland, that was normal when I was a kid, right?
0:55:35 So, you think about smoking.
0:55:36 When I was seven years old,
0:55:40 more than half of the population of Britain smoked, right?
0:55:43 And people smoked everywhere.
0:55:44 People smoked on the tube.
0:55:46 People smoked on planes.
0:55:47 People smoked on game shows.
0:55:50 The doctor would smoke while he was examining you.
0:55:52 I’m not joking. I remember that happening, right?
0:55:55 So, if I could take you back to the Britain of 1987
0:55:57 and you could walk around, you would just…
0:56:01 You would feel sick because the smell of smoke was everywhere, right?
0:56:03 And there were just ashtrays everywhere.
0:56:05 Funding up, I was with my mother when it was the anniversary
0:56:08 of there was a terrible catastrophic fire
0:56:12 at King’s Cross Station here in London in 1987, I think.
0:56:14 I was with my mother when it was the anniversary a few years ago.
0:56:16 And it was a terrible disaster.
0:56:19 There was a fire someone had put out a cigarette near an escalator
0:56:22 and it killed more than 50 people. It was awful.
0:56:26 And my mother said, “Oh, that was the worst day of my life.”
0:56:28 And I said, “Oh, were you there? Did you know someone who died?”
0:56:31 She said, “No, that’s the day they banned smoking on the tube.”
0:56:37 So, if I could take you back and I said to you,
0:56:39 “Right, how many years we are on from that now?
0:56:43 Only 12% of British people will smoke.
0:56:45 It will be falling and the British government
0:56:48 will be about to progressively ban smoking.
0:56:51 You won’t be allowed to smoke indoors anywhere except your own home.
0:56:53 The rates will have tanked.
0:56:57 Young people will be almost no-cigarette smoking among young people
0:56:59 and they’re going to progressively ban it by age.”
0:57:01 That would have seemed ludicrous, right?
0:57:03 You would have said, “Well, the backhoe industry
0:57:04 is one of the most powerful industries in the whole world.
0:57:07 You’ve got a very motivated half.
0:57:10 The population are addicted. It’s never going to happen.”
0:57:12 These things can change.
0:57:14 That’s a huge public health transformation
0:57:16 in a very short period of time.
0:57:19 These things can change and I’ve seen how it can change with food
0:57:22 so that we’re not in this situation where we have to choose,
0:57:27 as we are at the moment, for many of us, not all,
0:57:31 between the risk of obesity and the 12 big risks associated with these drugs.
0:57:32 What are they waiting for?
0:57:33 Because the government knows this.
0:57:35 The government knows that processed foods
0:57:39 and the sugar quantities that the average person’s eating is bad.
0:57:42 So they could presumably get something done this year.
0:57:44 But they won’t.
0:57:46 There’s a brilliant writer called Rebecca Solnit
0:57:48 who says, “Politicians are weather veins
0:57:50 and it’s our job to be the weather.”
0:57:51 If you’re a politician,
0:57:52 you’re constantly making a calculation, right?
0:57:56 If I do this thing, how much praise will I get
0:57:58 and how much shit will I get for it, right?
0:58:00 Because, you know, some of them are good people,
0:58:01 many of them are good people,
0:58:04 but you’re constantly making that calculation in a democracy.
0:58:07 And right now, if you do the right thing on food,
0:58:09 and there are loads of things we do,
0:58:10 I saw in Japan, we can go down the list,
0:58:14 all the things we need to do that could transform health,
0:58:17 particularly for our children, you’d get some praise,
0:58:19 but you get a lot of shit, right?
0:58:20 You get a lot of shit for it.
0:58:22 And for many years of my life,
0:58:24 I would have been one of the people who gave them that shit, right?
0:58:26 So I understand it.
0:58:31 We have to change that calculation by helping people understand
0:58:35 and make better choices in ways that I saw happen.
0:58:36 So I can explain how they did it if you want.
0:58:36 Please.
0:58:39 Japan is really important, I think,
0:58:40 for thinking about how we get out of this trap.
0:58:45 Because at the moment, the way it’s often presented is,
0:58:48 look, we’re just screwed, right?
0:58:50 There’s just this huge obese population,
0:58:51 that’s the product of being rich.
0:58:52 If you’re a rich country,
0:58:54 you’ve got lots of calories around you.
0:58:56 Inevitably, we’re going to have loads of obesity.
0:58:59 And inevitably, we’re just going to need to give loads
0:59:01 and loads of people these drugs forever.
0:59:03 And, you know, a few years from now,
0:59:04 as many people predicted to me,
0:59:07 we’ll have 40%, 50% of the population
0:59:08 taking these weight loss drugs, right?
0:59:10 And what Japan show does is,
0:59:13 we don’t have to choose that fate, right?
0:59:14 So if you look at Japan,
0:59:18 Japan is the only country that got rich without getting fat.
0:59:22 4.5% of Japanese people are obese,
0:59:23 compared to 26% in Britain
0:59:27 and 42.5% in the United States.
0:59:28 And it’s actually 42%.
0:59:29 42%?
0:59:32 42.5% are obese, 70% are obese or overweight, right?
0:59:33 Jesus.
0:59:35 So it’s the norm is to be obese or overweight, right?
0:59:37 Whereas in Japan, it’s completely the opposite.
0:59:40 It’s kind of weird that when we picture Japan,
0:59:41 we often picture sumo wrestlers.
0:59:44 It’s a bit like expecting the average American
0:59:46 to look like a bald eagle or something, right?
0:59:48 The sewers are completely atypical.
0:59:50 And I learned a huge amount about what’s happening there.
0:59:51 So the first thing you think when you hear that
0:59:53 is it must just be genetic, right?
0:59:55 They just, they won the genetic lottery.
0:59:56 That must be what’s going on.
0:59:58 But we know that’s not true,
1:00:00 because in the late 19th century,
1:00:01 loads of Japanese people went to live in Hawaii,
1:00:02 where I just was.
1:00:06 And there’s now this settled Japanese population in Hawaii
1:00:08 who’ve been there for four or five generations,
1:00:12 and they’re almost as fat as other Hawaiians, right?
1:00:13 So they’re five times fatter than,
1:00:16 they’re five times more likely to be obese
1:00:18 than Japanese people in Japan.
1:00:20 So actually when the environment changes,
1:00:22 Japanese people become obese like everyone else.
1:00:23 So there’s something else going on.
1:00:27 So I wanted to understand how did Japan do it?
1:00:28 And one of the really interesting things
1:00:31 is it was very consciously done.
1:00:32 There’s a guy called Professor Barak Kushner,
1:00:35 he’s a professor of East Asian history in Cambridge,
1:00:38 University who’s talked about how,
1:00:40 actually, if you go back to the 1920s,
1:00:42 Japanese people had one of the worst diets in the world.
1:00:43 They only ate protein once a week.
1:00:45 They almost never ate fish, right?
1:00:46 They only ate fish once a week.
1:00:48 They had a terrible diet.
1:00:50 And the Japanese government at the time
1:00:52 wanted a healthy population
1:00:54 so they could form armies
1:00:55 that would go and invade the rest of Asia.
1:00:58 So they deliberately transformed
1:01:00 the food culture in Japan very consciously.
1:01:02 So I want to see how do they do that now, right?
1:01:03 What’s going on?
1:01:05 So I went to a school called Koenji School,
1:01:07 which takes kids from five to 18.
1:01:09 And it was totally fascinating.
1:01:11 So when I arrived there,
1:01:13 I went with my translator.
1:01:15 The first you arrive,
1:01:17 and all the kids walk to school on their own.
1:01:19 From the age of five,
1:01:21 all Japanese children just leave the house
1:01:22 and walk to school on their own.
1:01:23 So they get a lot of exercise in the morning
1:01:25 and they walk home on their own as well.
1:01:27 And we were greeted at the entrance
1:01:29 by a woman called Harumi Tetebe,
1:01:30 who’s the nutritionist at the school.
1:01:33 By law, every Japanese school
1:01:35 has to employ a professional nutritionist.
1:01:37 It’s a difficult qualification to get.
1:01:38 It’s three years of study
1:01:40 on top of learning to be a teacher.
1:01:43 And your job is to design and oversee
1:01:45 the creation of the food in the school.
1:01:46 All processed food is banned.
1:01:47 No one is allowed to have food.
1:01:48 There’s no processed food
1:01:50 in any Japanese schools ever.
1:01:52 Every meal has to be prepared
1:01:53 from scratch at the start of the day.
1:01:57 And no one is allowed to bring in a packed lunch.
1:01:58 So every kid has to eat the food
1:01:59 that’s prepared in the school.
1:02:02 Her job is also to use those meals
1:02:04 to educate the children
1:02:06 about how to eat healthily.
1:02:09 So they teach them all sorts of key principles.
1:02:10 One of them is in Japan,
1:02:12 this is a very deep cultural norm.
1:02:15 You should only eat until you’re 80% full.
1:02:19 So it takes a while for your body to realize you’re full.
1:02:20 So if you get the signal that you’re full
1:02:21 while you’re still eating,
1:02:23 they’re like you’ve eaten too much, right?
1:02:25 So you should eat until you’re 80% full
1:02:26 and then stop.
1:02:28 There’s all sorts of norms
1:02:29 that are very different to ours.
1:02:31 So if you look at a typical Japanese meal,
1:02:33 it will have five portions,
1:02:34 significantly more than ours,
1:02:36 but they’re pretty small, right?
1:02:38 You might have some fish, some miso soup,
1:02:40 a whole range of things.
1:02:43 And which is important for your gut health
1:02:46 because there’s a bigger variety of ingredients
1:02:47 which makes your gut much healthier.
1:02:50 But also you eat it differently.
1:02:53 So if you gave us a meal with three bits,
1:02:55 generally you’d eat all of one,
1:02:56 then all of another,
1:02:56 then all of another.
1:02:57 You’d have all the lasagna,
1:02:58 then you’d have the carrots or whatever.
1:03:01 In Japan, that’s regarded as like a crazy way to eat.
1:03:04 You have a mouthful of the miso soup,
1:03:07 then you have a mouthful of the white fish,
1:03:09 then you have a mouthful of the sashimi,
1:03:13 and it slows your eating down massively
1:03:14 if you eat that way.
1:03:16 They’re also taught,
1:03:17 I remember her standing there,
1:03:19 so the meals in all the schools
1:03:21 are designed to be nutritionally balanced
1:03:22 through these five components.
1:03:25 And so she stands in front of the class
1:03:26 and teaches the kids,
1:03:28 okay, this is a red rope,
1:03:29 this represents calcium.
1:03:30 What does calcium do?
1:03:32 Kids go, oh, it makes your bones stronger.
1:03:34 She’s like, yes, that’s this on your plate.
1:03:36 This represents carbohydrates.
1:03:36 What do they do?
1:03:38 They give you energy and the kids yell out.
1:03:41 And then she ties the rope together.
1:03:42 She goes, you see, now it’s all tied together.
1:03:44 Now it’s a balanced meal.
1:03:45 So they use this healthy food
1:03:49 to educate the children about how to eat healthily.
1:03:52 It’s a very beautifully designed system,
1:03:53 and it was fascinating looking at them.
1:03:56 I mean, I got a taste even.
1:03:57 It was really weird.
1:03:59 This is a school of a thousand children.
1:04:00 I walked through that school all day.
1:04:02 There was not one fat child.
1:04:05 It was, it’s odd.
1:04:07 Like it’s jarring when you go, right?
1:04:09 That they have, you know,
1:04:11 they have extraordinarily low childhood obesity.
1:04:14 And I remember with these kids,
1:04:16 I was asking them their favorite foods.
1:04:17 The first kid I asked her,
1:04:19 “My favorite food is broccoli.”
1:04:21 It’s like, right.
1:04:22 The second kid said,
1:04:24 “My favorite food is seaweed.”
1:04:25 And the third one was like,
1:04:25 “I like white rice.”
1:04:27 And I said to Chia in my translator,
1:04:29 “Are these kids trolling me, right?
1:04:31 Like, what, their favorite foods are broccoli
1:04:33 and like white rice?”
1:04:35 And she just looked kind of puzzled.
1:04:36 And every Japanese person I asked said,
1:04:40 “Well, we teach our children to like healthy food.
1:04:42 Don’t your children like healthy food.”
1:04:44 And I was so taken aback by these kids.
1:04:47 I brought up on my phone some pictures
1:04:49 of like typical British school dinners
1:04:50 and showed it to them.
1:04:52 And they literally reacted
1:04:54 like I had shown them an ISIS beheading video.
1:04:55 They like screamed.
1:04:56 They were like, “What is this?”
1:04:58 And one said, “Did you eat this every day?”
1:04:59 I was like, “Yes.”
1:05:00 They’re saying, “Where’s the salad?”
1:05:02 I said, “There is no salad.”
1:05:04 They were just completely baffled.
1:05:10 So they partly start with this very strong culture,
1:05:12 creating a very deliberate culture
1:05:14 of how to eat differently
1:05:16 that begins at a very, very young age.
1:05:17 There are some other steps
1:05:18 that are a bit more dodgy
1:05:19 that we can come to, I’m sure.
1:05:24 But that was the kind of first pillar of it that I saw.
1:05:27 And then over here, we’re in this sort of craze
1:05:29 of injecting ourselves
1:05:30 with this thing called a Zempak.
1:05:31 Can I see the pen actually?
1:05:32 I’ve never actually seen one before.
1:05:33 I won’t open it or anything.
1:05:33 Oh, sure, of course.
1:05:34 I don’t contaminate it.
1:05:35 Meepen or Zupen?
1:05:37 I’ve just been so intrigued
1:05:38 to see what these things are like.
1:05:43 Once weekly, Nova Nordisk.
1:05:44 Nova Nordisk.
1:05:45 Now the most valuable company in the whole of Europe.
1:05:47 What are they?
1:05:49 Give me some context on Nova Nordisk.
1:05:51 They’re a Danish pharmaceutical company.
1:05:52 So there’s two companies
1:05:54 that are kind of pushing the main drugs in this.
1:05:56 Pushing sounds too pejorative there, you know what I mean?
1:05:59 So Nova Nordisk are a Danish company.
1:06:01 The entire Danish economy has had a massive growth
1:06:03 because of the popularity of these drugs.
1:06:04 Since they came out,
1:06:07 they’ve become the most valuable company in Europe.
1:06:10 The market for these drugs is predicted
1:06:12 to be $200 billion by the end of this decade.
1:06:14 And the other one is Eli Lilly.
1:06:18 And if I, how do I get this?
1:06:20 Do I have to go to a doctor and get a prescription?
1:06:22 Or can I just go buy this online or something?
1:06:23 So this is part of the problem.
1:06:25 And this leads to one of the really big risks
1:06:27 associated with the drugs, which is eating disorders.
1:06:30 I am really, really worried about this.
1:06:32 So there are lots of young girls in particular,
1:06:34 some boys, but it’s mostly girls
1:06:36 who want to starve themselves, right?
1:06:39 We know that it hugely rose during the pandemic.
1:06:40 And this is the most effective tool
1:06:43 for self-starvation human beings have ever come up with.
1:06:45 So I interviewed a lot of eating disorders experts
1:06:48 who are terrified about what’s coming down the line.
1:06:51 And the truth is, it is very easy to get a hold of it.
1:06:53 I went, you know, you could go online now.
1:06:55 You clearly do not meet the criteria
1:06:56 for getting these drugs, right?
1:06:58 You’ve got to have a BMI of higher than 27,
1:07:01 which is a BMI that comes from fat mass, not muscle mass.
1:07:03 So you would not meet the criteria at all.
1:07:06 If you went online, you could go and see a doctor on Zoom,
1:07:08 lie about your BMI,
1:07:10 and you would get it in the mail two days later, right?
1:07:13 They’re meant to check your BMI,
1:07:15 but on Zoom, that’s very hard to do.
1:07:17 If in the unlikely event,
1:07:19 you were turned down by a doctor on Zoom,
1:07:22 you can just order effectively counterfeit ones,
1:07:24 online, very, very easily.
1:07:26 So I’m extremely worried.
1:07:27 I think we’re going to have a…
1:07:30 There are many downsides to these drugs.
1:07:32 Possibly the worst from my point of view,
1:07:34 one of the two or three worst,
1:07:40 is you’re going to have a huge wave of young women
1:07:41 who get hold of these drugs
1:07:44 and do a lot of harm to themselves.
1:07:46 Now, it’s something we can immediately do
1:07:48 to massively limit that harm.
1:07:50 Lots of the eating disorders experts
1:07:52 I interviewed like Dr. Kimberly Dennis
1:07:55 is one of the leading experts in the US said to me,
1:07:58 “These drugs should only be given by prescription
1:08:00 if you go to a physical doctor,
1:08:03 and the doctor you physically go to to get them
1:08:05 needs to be trained in detecting eating disorders
1:08:07 and referring people for help with eating disorders
1:08:09 if that’s what they think they’ve got.”
1:08:11 So these were initially created
1:08:12 for people that had diabetes?
1:08:14 They have a dual effect.
1:08:17 So GLP1, the hormone GLP1
1:08:19 and this kind of replica of it,
1:08:21 stimulates the creation of insulin,
1:08:24 which is obviously what diabetics are lacking,
1:08:26 either type one or type two diabetics.
1:08:28 So the whole thing was discovered by accident.
1:08:30 I interviewed the guy who discovered it,
1:08:32 a guy called Daniel Drucker, amazing man.
1:08:34 So they discovered, he was just looking at,
1:08:36 so your whole body is made out of cells, right?
1:08:38 And in the 70s, it was discovered
1:08:41 there were new ways of looking inside cells
1:08:42 that human beings had never had before.
1:08:45 So by the 80s, 1984 was when he made a breakthrough.
1:08:47 They were just going through different cells
1:08:48 in the human body,
1:08:50 trying to figure out what they do.
1:08:52 And they got to the glucagon gene
1:08:54 which exists inside your pancreas.
1:08:55 And they were trying to figure out,
1:08:57 so the glucagon gene is a long chain
1:08:59 and at the end of it is GLP1.
1:09:00 And they were trying to figure out,
1:09:02 well, can you break off that little bit of the chain?
1:09:05 Or if you break it off, does it just wither and die?
1:09:08 And he discovered, Dr. Drucker discovered,
1:09:09 you can break it off.
1:09:11 And then he was like, well, what does it do?
1:09:13 So he starts experimenting in lab dishes
1:09:15 in Massachusetts General Hospital.
1:09:17 And he discovered that if you combine it
1:09:20 with insulin, it produces more insulin.
1:09:23 So that’s why it’s so valuable for diabetics.
1:09:25 And immediately he was like, whoa, that’s really significant.
1:09:27 So then other people in the lab,
1:09:32 Professor Svetlana Mosjoy gave it to rats,
1:09:33 put it in rats and discovered it.
1:09:35 In fact, produced insulin in rats.
1:09:39 A team in Copenhagen put it into the pancreas of pigs,
1:09:40 discovered it, produced insulin there.
1:09:44 And that set in train what later became
1:09:45 giving it to diabetics.
1:09:47 So that’s the most obviously the greatest benefit
1:09:50 of these drugs that was initially discovered
1:09:52 is they hugely helped diabetics.
1:09:55 Then the effects around appetite were discovered
1:09:56 separately, initially here in London,
1:09:58 in the Hammersmith Hospital.
1:09:59 That was when they discovered, oh,
1:10:01 if you inject people with GLP1,
1:10:03 this is before they had copies of it.
1:10:06 If you inject people with GLP1, it reduces their appetite.
1:10:06 Oh, okay.
1:10:09 You can see where they’re thinking went from there.
1:10:11 So there’s dual uses.
1:10:12 And the dual uses are kind of incredible.
1:10:14 If you look at the effects on diabetics,
1:10:17 obvious, but if you look at the health effects
1:10:19 that are emerging around these drugs,
1:10:21 and this is very close to my heart,
1:10:23 literally because of the heart problems in my family.
1:10:25 If you take these drugs,
1:10:28 if you started with a BMI higher than 27,
1:10:30 and you take these drugs over the next five years,
1:10:33 you are 20% less likely to have a heart attack or stroke.
1:10:35 So we’re talking about, this isn’t something like,
1:10:35 oh, this is vanity.
1:10:38 And there’s an element of vanity in me
1:10:40 and in most people taking these drugs, I’m sure.
1:10:43 But this is having massive health benefits
1:10:44 for lots of people.
1:10:48 How many people are willing to take it?
1:10:50 Because as we discuss this now,
1:10:51 say that there’s, I don’t know,
1:10:52 a million, 10 million people that listen,
1:10:55 what percentage of those people on average would go,
1:10:56 “Do you know what?
1:10:58 That sounds like the thing I’ve been looking for.”
1:11:00 If they’re Americans and the polling is right,
1:11:02 47% of Americans have said they would be willing to take.
1:11:04 They want to take these drugs actively wanting.
1:11:05 Oh, they want to.
1:11:09 So about 50% of the audience will be actively wanting
1:11:10 to take it as we sit here now.
1:11:11 Yeah.
1:11:15 And now tell me why they shouldn’t.
1:11:17 Well, there’s a huge array of risks,
1:11:20 some of which are very, very serious.
1:11:22 So I’ll give you a few examples.
1:11:24 I go through lots in the book.
1:11:27 There’s a professor in France called Professor Jean-Luc Faillet
1:11:30 who works at the University Hospital in Montpellier,
1:11:32 who was commissioned by the French Medicines Agency
1:11:34 to investigate these drugs and the safety around these drugs.
1:11:37 And one of the reasons lots of people have felt very happy
1:11:40 about the safety of these drugs, and it’s a good reason,
1:11:42 is that in their rollout for obesity,
1:11:44 as people have said, like Daniel Drucker,
1:11:46 for example, who I mentioned who discovered GLP-1,
1:11:49 they say quite rightly, “Well, look,
1:11:52 diabetics have been taking these drugs for 18 years now.
1:11:56 If there was some catastrophic effect, we would know.
1:11:58 It would have emerged in diabetics, right?
1:11:59 Now he would also add,
1:12:02 “Well, it could affect obese people a bit differently
1:12:04 than diabetics, so there’s some gaps in the knowledge.”
1:12:06 But he said, “Look, this drug has been used
1:12:09 by enormous numbers of people all over the world
1:12:13 without some huge safety concern emerging.”
1:12:15 But others have said,
1:12:18 “Okay, let’s really dig into those diabetics then.”
1:12:20 So that’s what Professor Fahy did.
1:12:23 So they’ve got very good health databases in France,
1:12:24 the best in the world.
1:12:29 So he decided to look at diabetics who’d taken these drugs
1:12:33 for three years, sometime between 2006 and I think 2015.
1:12:35 So he looks at loads of the diabetics who’d taken them,
1:12:38 and then he compared them to a group of other diabetics
1:12:40 who were very similar in every other way,
1:12:42 but had not taken these drugs
1:12:43 to see how their difference is in outcome.
1:12:45 And he was particularly looking for one outcome.
1:12:47 We know that when you give these drugs to rats,
1:12:50 they are much more likely to develop thyroid cancer.
1:12:51 So he’s looking, okay,
1:12:55 is there a difference in thyroid cancer risk in this population?
1:12:58 And what he discovered was very sobering, it was published.
1:13:03 So the people who’d taken the drugs had a 50 to 75% increase
1:13:04 in their risk of thyroid cancer.
1:13:06 Now, when I first said that, it was like, what the fuck?
1:13:08 But you have to understand what that doesn’t mean.
1:13:11 That doesn’t mean 50 to 75% of people who take the drug
1:13:12 get thyroid cancer.
1:13:14 If it was that outcome, they would pull it immediately
1:13:16 and no one would ever take it again.
1:13:20 What it means is, whatever your thyroid cancer risk was
1:13:24 at the start, it will go up by between 50 to 75%
1:13:26 if this research is correct, right?
1:13:29 This then is being further investigated.
1:13:31 There are some scientists who dispute it.
1:13:34 The European Medicines Agency has not been persuaded
1:13:35 by the evidence so far.
1:13:39 But that’s pretty sobering, right?
1:13:42 That’s 1.2% of people get thyroid cancer in their lifetime.
1:13:44 84% of them, I think, survive.
1:13:47 A big increase in people getting thyroid cancer,
1:13:48 when you’re talking about millions of people
1:13:51 across the world taking it, is very alarming.
1:13:54 What about this thing called a Zempec face?
1:13:57 Yeah, I’m not worried about that purely for selfish reason.
1:14:00 So a Zempec face is where…
1:14:02 I’m worried about it for other people.
1:14:05 A Zempec face is where you lose so much weight
1:14:07 that your face looks really gaunt
1:14:09 and you look kind of hollow and a bit…
1:14:11 My face is so naturally round.
1:14:13 Like, babies always smile at me.
1:14:14 I think because they think I’m their king.
1:14:16 I’m just like a baby that inexplicably got to walk around.
1:14:19 I could lose so much weight in my face and not look gaunt.
1:14:21 But I’m not worried about that myself.
1:14:24 It’s… There’s no health problem with a Zempec face.
1:14:25 It’s just, you know…
1:14:26 It’s a vanity game.
1:14:28 Well, vanity is too negative a word.
1:14:31 People don’t want to look gaunt and ill.
1:14:32 That’s fair enough.
1:14:33 Pancreatis.
1:14:34 Pancreatitis is a rare side effect,
1:14:36 but it’s very, very unpleasant.
1:14:41 So pancreatitis is basically where your pancreas
1:14:43 just goes haywire as a result of taking these drugs.
1:14:46 I interviewed a woman called Michelle Stesniak
1:14:48 who’s in Myrtle Beach in North Carolina.
1:14:51 She started taking these drugs and her doctor said to her,
1:14:53 you know, there’s a few side effects.
1:14:54 One of them is pancreatitis.
1:14:57 And she said, “No, my luck. I’ll probably get it.”
1:14:57 She starts taking it.
1:14:59 Was really happy with the weight loss.
1:15:02 Six weeks later, she went to Pittsburgh to visit her daughter.
1:15:06 She woke up in the worst agony she’s ever been in.
1:15:09 She had this excruciating pain running
1:15:11 all from below her breast around her back.
1:15:13 She was vomiting.
1:15:14 She was shitting herself.
1:15:16 She was screaming in pain.
1:15:19 And her son-in-law phoned for an ambulance.
1:15:20 He thought she was about to die.
1:15:21 She was in such a state of distress.
1:15:23 She arrives at the hospital
1:15:25 and they discover something
1:15:26 gone really wrong with her pancreas.
1:15:28 They said, “Are you a heavy drinker?”
1:15:29 She said, “No.”
1:15:31 Then they said, “Are you taking her Zempec?”
1:15:34 And it’s kind of revealing that was the second question they asked.
1:15:38 So we know that if you take a Zempec,
1:15:40 there’s a study by the University of British Columbia
1:15:43 that found it increases your risk of pancreatitis
1:15:44 by a factor of nine.
1:15:45 So you’re nine times more likely to get it.
1:15:47 It’s still rare.
1:15:49 You’re very unlikely to get pancreatitis.
1:15:50 Even when you time use it by nine,
1:15:52 it’s still a very rare outcome.
1:15:56 But doctors often compare it to the pain of being stabbed.
1:15:57 Michelle said to me,
1:15:59 “It was much worse than the pain of childbirth.”
1:15:59 Right?
1:16:00 They had to give a fentanyl
1:16:01 to take the pain away.
1:16:01 Really?
1:16:04 So if you get medical care, you recover.
1:16:05 But so it’s worth people knowing
1:16:07 that is a significant risk
1:16:11 of just an excruciatingly painful condition.
1:16:14 One of my friends has started taking a Zempec.
1:16:16 You know, there’s this word on the side of this pen
1:16:18 in front of me, semagglutide.
1:16:19 Semagglutide, yeah.
1:16:20 Did I say?
1:16:23 You said it the way it is intuitive,
1:16:24 the way the scientists say it.
1:16:26 Semagglutide, it looks like semagglutide.
1:16:26 Exactly.
1:16:28 That’s how I said it until all the scientists
1:16:30 kept correcting me in a slightly patronising way.
1:16:30 But yeah.
1:16:31 What’s the actual word?
1:16:32 Semagglutide.
1:16:33 And is that the chemical?
1:16:35 And is Zempec the brand?
1:16:35 Yeah, exactly.
1:16:38 So semagglutide, so there’s several brands.
1:16:41 So there’s semagglutide, which is the drug,
1:16:44 which has this GLP1 agonist effect.
1:16:47 A Zempec is the one for diabetes.
1:16:48 Wagovi is the one for obesity.
1:16:49 They’re exactly the same drug.
1:16:50 They’re made in the same factory.
1:16:51 They’re identical.
1:16:54 It’s just that Wagovi is marketed for obesity.
1:16:56 And you can in the US, not here yet,
1:16:58 prescribe Wagovi for higher doses
1:17:01 than you would for diabetics.
1:17:02 And then there’s other drugs
1:17:03 that are coming along the line.
1:17:05 So there’s Munjaro, which is made by Eli Lilly.
1:17:09 So Zempec and Wagovi produces an average
1:17:12 of 15% loss of body weight over a year.
1:17:17 Munjaro causes a loss of 21% on average.
1:17:18 And the next one that will come down the line,
1:17:19 it’s probably going to come out next year.
1:17:22 Triple G causes 24.2%.
1:17:24 The reason Munjaro works differently.
1:17:26 So this only works on GLP1.
1:17:29 Munjaro adds another gut hormone, GIP.
1:17:31 So it works on two gut hormones, not just one.
1:17:34 And triple G works on three gut hormones.
1:17:35 And there’s going to be more and more drugs.
1:17:37 I mean, there’s 37 gut hormones
1:17:39 that can affect appetite, they think.
1:17:41 So there’s going to be lots of variants
1:17:44 of these drugs with different side effect profiles,
1:17:45 different risks, different benefits.
1:17:49 So yeah, this is one of the South African psychiatrists
1:17:52 called Karel LaRue, who’s been at the absolute forefront
1:17:53 of the developments.
1:17:57 And they said to me, when a baby starts to walk,
1:17:59 it’s been crawling for ages, and then it just stands up
1:18:00 and it walks.
1:18:01 And we are at that point.
1:18:06 And it was striking how much the scientists kept describing it
1:18:08 as a game changer.
1:18:10 One of them, Tim Spector, who I think you might have had on,
1:18:13 described as, it’s like they found the holy grail.
1:18:15 They found the thing that causes weight loss, right?
1:18:16 Robert Kushner said that to me,
1:18:17 who’s another one of the scientists
1:18:18 who’s been at the heart of it.
1:18:21 He said, we cracked open the treasure chest.
1:18:23 We found the thing that controls weight.
1:18:25 It’s your gut hormones.
1:18:30 So I worry about the parallels with previous diet drugs,
1:18:31 and we can talk about that.
1:18:33 These are new drugs working in a new way.
1:18:36 And the overwhelming feeling in the science is,
1:18:37 no, this really is different.
1:18:41 My friend is a biotech billionaire.
1:18:44 And when I saw him, let’s say he’s at the very forefront
1:18:45 of all of these things.
1:18:47 He takes so many different things to optimize his life.
1:18:49 One of them he started taking is his MPEC.
1:18:52 And last time I saw him, he was, we’re in the gym together.
1:18:55 And he was significantly weaker.
1:18:57 He was significantly skinnier.
1:18:59 But I noticed when we did our exercises,
1:19:02 he was significantly weaker as well.
1:19:05 And that strikes me as a bit of an unspoken
1:19:07 about side effect is muscle loss.
1:19:09 It’s one of the 12 big risks that I write about in the book.
1:19:11 So muscle mass loss is a real problem.
1:19:13 People who don’t know muscle mass is the total amount
1:19:15 of soft tissue that you have in your body.
1:19:16 And it’s essential for doing anything
1:19:19 that requires movement and strength, basically.
1:19:22 And any form of weight loss causes a reduction in muscle mass.
1:19:24 So if someone’s very overweight
1:19:26 and they lose a huge amount of weight on a diet,
1:19:28 they lose a lot of muscle mass.
1:19:30 Hopefully you lose more fat mass than muscle mass,
1:19:31 but you lose a lot of muscle mass.
1:19:32 You can’t control that, right?
1:19:34 There’s no way to lose a lot of weight
1:19:36 that doesn’t involve some muscle mass loss
1:19:37 unless you’re very, very lucky, right?
1:19:42 So obviously this triggers a huge amount of muscle mass loss.
1:19:45 And there’s real worries with that, right?
1:19:47 If you lose muscle mass,
1:19:49 so you naturally lose muscle mass
1:19:50 from when you’re 30 onwards anyway,
1:19:51 you lose quite a lot every year.
1:19:53 It’s incredibly depressing when you look at the figures.
1:19:55 You lose muscle mass naturally every year anyway.
1:19:59 But if you lose too much muscle mass,
1:20:01 you won’t, you’ll be a bit weaker now,
1:20:03 but the real risks are when you’re older.
1:20:07 So if you have really low muscle mass when you’re older,
1:20:09 you’re at risk of a condition called sarcopenia,
1:20:11 which is Greek for poverty of the flesh.
1:20:13 Basically just means you’ll really struggle
1:20:17 to climb the stairs, do any kind of physical activity.
1:20:18 You’re more likely to fall.
1:20:20 If you do fall, you’re more likely to die.
1:20:22 It’s quite a serious thing.
1:20:24 And this I think is particularly going to be an issue
1:20:27 for people who are already skinny,
1:20:28 like the people at that party
1:20:30 we were talking about right at the start.
1:20:31 None of them were fat at the start, right?
1:20:33 People who are already skinny,
1:20:35 who are taking it to be super skinny,
1:20:36 they’re going to see,
1:20:37 they’re going to have real issues
1:20:39 with their muscle mass likely when they’re older.
1:20:41 So this is a very serious problem.
1:20:43 We could be building up a time bomb
1:20:46 of more frail older people further down the line.
1:20:49 You lose up to 20 to 30% of your lean muscle mass
1:20:50 when you start taking a zen pick.
1:20:51 It says in your book as one of the risk profiles.
1:20:53 That’s for some people, yeah, not for everyone.
1:20:56 Actually weirdly, I was 33% fat mass when I started
1:20:58 and I went down to 22%.
1:20:59 I think it is now.
1:21:00 So I lost nothing but fat mass,
1:21:02 but I suspect that might be for the slightly humiliating reason
1:21:05 that I had no muscle to start with, but I’m not sure.
1:21:07 And then on the psychology,
1:21:09 the mental whole side of things,
1:21:12 suicidality is some cases where suicidality,
1:21:14 things like feelings of anxiety and depression increase.
1:21:17 Is that because of the underlying reasons
1:21:19 why we’re eating the self soothing stuff
1:21:21 or is that a separate side effect?
1:21:22 So it’s hugely debated.
1:21:23 There isn’t even agreement
1:21:26 that the drugs cause that effect in a minority of people.
1:21:29 You’ve got to bear in mind at any given time,
1:21:31 some of the population becomes suicidal.
1:21:33 Some of them will be taking these drugs.
1:21:36 So it’s very hard to disentangle that, especially early on.
1:21:38 So some scientists would say
1:21:40 there isn’t even any evidence they cause suicidality.
1:21:42 Among the scientists who fear
1:21:44 that it may cause suicidality, there’s a big debate.
1:21:50 Some of it will be you’re deprived of comfort food or pleasure.
1:21:52 Some of it will be, as Karel LaRue put it to me,
1:21:56 a lot of people who are overweight for a long time say,
1:21:59 you know, the reason my life is shit is because I’m overweight.
1:22:02 If I finally lose weight, my life will be good.
1:22:02 And then they lose weight
1:22:05 and they’ve still got the same asshole husband
1:22:07 and they’ve still got the same job they don’t like.
1:22:10 And they suddenly go into this crisis where they’re like,
1:22:11 oh, it wasn’t the weight that was blocking me.
1:22:13 It was everything else, right?
1:22:15 They say, don’t they, that the difference between happiness
1:22:17 is your expectations and reality.
1:22:19 So you can imagine if you have that expectation
1:22:21 that losing this weight is going to make me happy
1:22:24 and you fall short of the expectation because it doesn’t.
1:22:30 The anti-climax can cause so much psychological discomfort.
1:22:32 Yeah, and I spoke to people who’ve been through that
1:22:34 and I think that can be a really big issue.
1:22:36 There’s also a suicidality.
1:22:38 So some other people would say,
1:22:40 well, okay, the psychological effects are probably real,
1:22:42 but it might come back to what we were saying
1:22:45 about dampening the reward system in the brain, right?
1:22:47 There were people like Professor Patricia Griggsen,
1:22:49 who’s done some of the really cutting-edge research
1:22:52 on effects with addiction and this, who said to me,
1:22:54 you know, that’s a real concern.
1:22:56 Now she’s stressed we don’t know yet.
1:22:58 No one definitively said, yes,
1:23:00 it is causing these problems, we know how.
1:23:01 It was weird.
1:23:04 It was like a, like I said before,
1:23:06 you’re seeing this picture form.
1:23:09 It was fascinating that you’re, there’s so much we don’t know,
1:23:10 which makes it kind of disconcerting.
1:23:13 It’s like, oh, so this is an experiment on millions of people
1:23:15 and I’m one of the guinea pigs, great, right?
1:23:17 So it’s disconcerting how much we don’t know.
1:23:20 But yeah, that is a big worry.
1:23:21 And we’ve been here before with diet drugs,
1:23:25 as you were alluding to, where we kind of rush in to the party
1:23:27 and then everyone rushes out of the party
1:23:28 because we realized that.
1:23:29 The history of diet drugs, Stephen,
1:23:32 is absolutely grim beyond belief.
1:23:34 So the first kind of modern diet drug
1:23:36 was something called dinitrophenol.
1:23:38 So there were a load of people in France
1:23:40 who were working in ammunition factories
1:23:41 during the First World War.
1:23:45 And people noticed that they lost loads of weight, right?
1:23:46 Not that they didn’t have weight problems at the start,
1:23:48 but they lost a huge amount of weight.
1:23:52 And it turned out they were ingesting this explosive powder,
1:23:54 you know, through their skin and breathing it in.
1:23:56 So after the war, a load of scientists at Stanford
1:23:58 were like, oh, maybe this can be a weight loss treatment.
1:24:01 So they made it into a pill called reducells,
1:24:02 which were very popular.
1:24:05 There was 100,000 people taking them in 1934,
1:24:08 which when you consider there was very low obesity back then,
1:24:09 that’s a huge number of people.
1:24:13 And then they discovered just, I mean,
1:24:16 it’s almost unbelievably terrible what happened.
1:24:19 So loads of the people taking them went blind,
1:24:22 and then they went into this horrific fever
1:24:23 where their bodies were burning up.
1:24:25 So it’s an explosive, right?
1:24:27 So it was discovered that the way it works
1:24:29 is it massively speeds up your metabolism.
1:24:33 But when you take a high dose, it gives you cataracts,
1:24:34 makes you go blind, and then your body goes
1:24:36 into a fatal fever.
1:24:38 And the way one person put it is you become cooked
1:24:39 from the inside.
1:24:41 So they stopped marketing that one.
1:24:44 It continued to be used as a pesticide for like years and years
1:24:46 because it is so good at killing anything it comes across.
1:24:49 So then there was a craze for amphetamines.
1:24:52 So again, during the war, during the Second World War,
1:24:55 radar, people had to watch radars.
1:24:58 Soldiers who had to watch radars were extremely bored.
1:25:01 So they gave them amphetamines to sort of keep them on the job,
1:25:03 keep them active, mentally alert.
1:25:06 And it was discovered they lost loads of weight as well.
1:25:08 So after the war, they started marketing amphetamines
1:25:09 as a weight loss drug, right?
1:25:11 And they became hugely popular.
1:25:13 They were described as mother’s little helper.
1:25:15 By the time you get to 1970,
1:25:19 8% of all the prescriptions in the United States
1:25:21 were fat amphetamines for weight loss.
1:25:25 But it was discovered that when you take amphetamines,
1:25:26 you develop tolerance to them.
1:25:27 Your body gets used to them.
1:25:30 So you need higher and higher doses to get the same effect.
1:25:33 But if you take really high doses of amphetamines,
1:25:34 you just lose it.
1:25:36 I mean, you can become psychotic.
1:25:37 It has a really bad effect on you.
1:25:39 You don’t sleep.
1:25:39 It’s terrible.
1:25:41 So then there was a real rolling back of amphetamines.
1:25:43 And then there were some real horror shows,
1:25:47 like jaw-wiring where they would wire up the jaws of obese people
1:25:47 so that they could,
1:25:49 they literally couldn’t get any food into their mouths.
1:25:51 But then it was discovered if you vomit,
1:25:53 while your jaw is wide, you can choke to death.
1:25:57 I mean, just like nightmarish, horrifying, humiliating solutions
1:25:59 and then we get to the worst of them all,
1:26:03 and also the most popular of them all until these new drugs,
1:26:04 which was called fen-fem.
1:26:07 So this was in the 1990s.
1:26:10 Early 1990s, a group of scientists decided to combine
1:26:13 two diet drugs that had existed until then.
1:26:14 One was called flex fluoramine.
1:26:16 It’s an appetite suppressant.
1:26:19 But it was never very popular because it makes you very drowsy.
1:26:21 So they combined it with fentramine,
1:26:22 which is an amphetamine.
1:26:24 So it counteracted the drowsiness
1:26:27 and it had an additional weight loss effect.
1:26:28 And it worked incredibly well.
1:26:32 People taking it lost as much weight as they lose on ozempic.
1:26:35 And it’s actually eerie when you go back and look at the coverage.
1:26:36 From Page of Time magazine,
1:26:39 the new miracle drug was the headline.
1:26:41 You know, by the time you got to the mid-90s,
1:26:44 there were 18 million prescriptions for fen-fem
1:26:46 every year in the US.
1:26:51 And then a group of ordinary doctors in Fargo in North Dakota
1:26:54 were like, “A lot of our patients are getting really ill
1:26:58 when they take this and raise the safety signal,”
1:27:01 turned out the drug company had known about this risk all along.
1:27:03 So it was discovered that when you take these drugs,
1:27:06 they cause something called primary pulmonary hypertension.
1:27:10 It’s where the blood vessels in your lungs massively contract
1:27:11 and you can’t breathe properly.
1:27:12 They also damage your heart.
1:27:14 And the stories were just horrendous.
1:27:19 There was a young woman in Massachusetts called Mary Linnan,
1:27:20 who was about 28,
1:27:22 wanted to lose weight for her wedding day,
1:27:23 starts taking fen-fem.
1:27:26 A couple of weeks later, she’s trying to climb a hill
1:27:27 and just gets really breathless.
1:27:29 And it’s like, it’s so weird here.
1:27:32 Goes home, is really breathless,
1:27:32 goes to the doctor.
1:27:34 He takes her off the drug.
1:27:35 But by then, she had the problem.
1:27:38 She needed oxygen her whole life.
1:27:40 She was told she could never have children.
1:27:44 And then one day, she couldn’t breathe and she died.
1:27:46 This happened to lots and lots of people.
1:27:48 It led to the largest payout in the history
1:27:50 of the pharmaceutical industry up to that point.
1:27:52 They had to pay $12 billion to the people
1:27:54 whose hearts and lungs were harmed.
1:27:56 And that is not that long ago.
1:27:57 Now, I want to stress again,
1:28:00 that was given to people with a very poor…
1:28:03 There was a single study of 120 people of fen-fem
1:28:05 at the point at which it was marketed to people,
1:28:07 which is staggering.
1:28:09 This has a much bigger body of evidence.
1:28:12 So this is not going to be in the short-term fen-fem.
1:28:16 But when I looked at the 12 big risks associated with these drugs,
1:28:18 some of which have not really been explained to the public,
1:28:21 one of the ones that was most disconcerting
1:28:23 and was explained to me by a brilliant scientist
1:28:25 called Greg Stanwood, who’s at Florida State University
1:28:27 and is researching these drugs.
1:28:31 The biggest risk is what he called ‘unknown unknown’.
1:28:33 So you remember that Donald Rumsfeld thing, right?
1:28:36 So when he was talking about the invasion of Afghanistan,
1:28:39 but when he was the US Secretary of Defense,
1:28:41 he said, you know, when it comes to these things,
1:28:43 there are things, we’re called ‘unknowns’.
1:28:45 There are things we know we know.
1:28:47 There are known unknowns.
1:28:49 There are things we know we don’t know,
1:28:50 whereas Osama bin Laden.
1:28:52 And there are unknown unknowns.
1:28:54 Things we don’t know we don’t know
1:28:55 that might hit us out of the blue.
1:28:57 And with these drugs,
1:29:01 there’s a big worry about longer-term unknown unknowns.
1:29:03 So, for example, we know very little
1:29:05 about what happens to pregnant women
1:29:06 when they’re taking these drugs, right?
1:29:08 We know that in the animal studies,
1:29:12 when other non-human animals are exposed to these drugs,
1:29:14 they’re much more likely to get birth defects.
1:29:18 So one thing Dr. Stanwood said that we should think about,
1:29:20 and he stressed this is speculative, we don’t know,
1:29:23 was think about antipsychotics, right?
1:29:27 In the 1950s, doctors started giving people antipsychotics.
1:29:28 They were judged to be safe.
1:29:31 Lots of people dispute that, but parked that for a second.
1:29:33 And people took them for many, many decades.
1:29:36 And then it was discovered really late in the day
1:29:38 that when you get into your 70s and 80s,
1:29:40 if you’ve been taking antipsychotics,
1:29:42 you are much more likely to get Alzheimer’s disease
1:29:44 and other forms of dementia, much more likely.
1:29:47 Now, there’s no way you could have known that at the start.
1:29:48 It was an unknown unknown, but you couldn’t have known that.
1:29:51 You had to have people taking it for a really long time
1:29:53 before you could find that out.
1:29:55 Now, one of the concerns about these drugs
1:29:58 is that there will be unknown unknowns that we can’t know about.
1:29:59 These drugs are working on your brain.
1:30:04 They are working very hard on key parts of your brain,
1:30:07 parts that relate to memory processing, taste processing,
1:30:09 gut motility, right?
1:30:14 We don’t know, but there’s at least some risk there.
1:30:17 Now, again, you have to weigh that against the risks of obesity.
1:30:20 As Dr. Shauna Levy, who’s at Tulane School of Medicine,
1:30:23 put it to me, we don’t know the long-term risks of these drugs.
1:30:25 We do know the long-term risks of obesity,
1:30:28 and they are horrific, really horrific,
1:30:31 and much worse than I thought at the start.
1:30:35 For example, I’m quite embarrassed to say this.
1:30:37 Diabetes, right?
1:30:39 I knew that you were much more likely to become diabetic
1:30:40 if you were obese.
1:30:42 Figures on that are kind of shocking.
1:30:44 If you’re obese when you’re a teenager,
1:30:47 your chances of developing diabetes are 70% in your life.
1:30:48 Shocking.
1:30:52 But I thought, all right, diabetics, they get insulin,
1:30:53 and then they’re basically like the rest of us, right?
1:30:55 As long as you’ve got health care, you’re fine.
1:30:58 Interviewing doctors, they were like, no, no, no.
1:30:59 Lots of people think that.
1:31:04 If you get diabetes, it knocks on average 15 years off your life.
1:31:06 There’s a doctor here, Dr. Max Pemberton,
1:31:09 a close friend of mine, and a brilliant doctor,
1:31:10 who says something to me that seemed really shocking
1:31:11 when he first said it.
1:31:13 But then he went through the evidence.
1:31:16 He said, “If you gave me a choice between getting diabetes
1:31:20 or becoming HIV positive, I would choose HIV every time.
1:31:23 If you become HIV positive, as long as you get medical treatment,
1:31:25 you live as long as everyone else.
1:31:29 If you get diabetes, not only does it knock 15 years off your life,
1:31:32 your chances of all sorts of catastrophic complications
1:31:34 in your life are really high.
1:31:36 It’s the biggest single cause of blindness
1:31:38 in Britain, preventable cause of blindness.
1:31:41 It’s a massive cause of leg amputation.
1:31:43 More people get an extremity cut off in the US
1:31:47 because of diabetes every year than because of being shot, right?
1:31:51 I mean, you go down the list of all the harms associated with obesity.
1:31:54 Diabetes isn’t even number one, right?
1:31:57 So every time I talk about the risks of these drugs,
1:32:00 I really worry about the risks of these drugs, right?
1:32:01 There is a lot of them.
1:32:03 People should go through it very carefully.
1:32:06 If you have thyroid cancer in your family, for example,
1:32:08 I would strongly recommend you don’t take them.
1:32:12 If you’re already worried about your muscle mass, don’t take them.
1:32:15 There’s a whole range of caveats and clauses,
1:32:18 but we have got to be honest about the risks of obesity.
1:32:21 And for me, if I’m being honest,
1:32:24 I think the choice was ongoing obesity or these drugs.
1:32:26 And so for me personally,
1:32:28 I have made the judgment call after looking at all of this evidence
1:32:31 that I’d rather take the risk of ozone peak
1:32:32 than the risk of ongoing obesity,
1:32:34 especially given my family’s history
1:32:36 and how many men die young of heart attacks.
1:32:39 But loads of people will look at the evidence
1:32:40 that I present in Magic Pill
1:32:43 and take totally the opposite point of view.
1:32:45 And they may well turn out to be right
1:32:47 and I might well turn out to be wrong, right?
1:32:51 I wouldn’t debar that there’s a fen fen scenario down the road, right?
1:32:54 It’s not likely, but you’d be a fool to dismiss it.
1:32:56 I am in a different camp.
1:32:59 And I have to say before I express my own opinion
1:33:01 that I understand there’s a lot of people out there
1:33:04 where drugs like this will literally save their life.
1:33:06 And if they don’t take these drugs,
1:33:07 then you’ve gone through some of the stats,
1:33:11 but they, I mean, they will probably die from something,
1:33:13 you know, some kind of form of,
1:33:15 you know, we talk about all cause mortality a lot,
1:33:18 like something will kill you in the next couple of years,
1:33:19 whether it’s a cardiovascular issue
1:33:24 or something related to another ailment related to obesity.
1:33:28 My thing, and this is, I think developed over time
1:33:30 with doing this podcast and speaking to so many experts
1:33:34 in health and fitness and wellness and psychology and psychiatry,
1:33:36 is I just have this really deep innate belief that
1:33:41 there’s no such thing as a free lunch in life.
1:33:44 And I’ve just, the more I’ve done these interviews,
1:33:46 the more I’ve come to learn that everything is a trade-off.
1:33:49 And I almost see life as like a scale.
1:33:54 So if you, if you, if you put a weight on one end,
1:33:57 there’s going to be an equal and an opposite force somewhere else.
1:33:59 You know, like the, what’s the law of physics?
1:34:00 Is it Einstein that said that?
1:34:03 That you can’t like destroy energy, you can just move it.
1:34:07 And I think about the same with like drugs, often,
1:34:10 and other things that seem like miracles or shortcuts.
1:34:12 You’re, you’re moving the set of issues somewhere else.
1:34:15 You’ve talked about some of those movements today,
1:34:19 like the psychological transfer of soothing behavior
1:34:20 to an addiction, for example.
1:34:24 That’s always been my like belief that whenever one of my friends says,
1:34:27 “Steve, I’m taking this limitless pill, medaffinil,
1:34:29 and it’s making me super productive,
1:34:31 and it’s fixed all my problems in life,
1:34:34 and I’m killing the game now,” I go, “What’s the cost?”
1:34:34 Yeah.
1:34:36 And my friend said to me, remember when he started taking it,
1:34:39 he was like, “There’s no cost. There’s no side effects.”
1:34:43 And my brain goes, “Hmm, history shows, if you wait long enough,
1:34:47 there’s always a cost. It’s just being conscious of the cost.
1:34:49 And when you balance up, as you’ve done in your life,
1:34:53 the pros and cons, you say, “Okay, I’m willing to take the cost.”
1:34:55 Now, when I see things like a Zempec and people say to me,
1:34:58 “There is no downside, I get more scared
1:35:02 because I can’t run the numbers to see whether the cost is worth
1:35:03 the upside for me.”
1:35:07 So I don’t know what the big, obvious downsides of a Zempec
1:35:09 and these magic drugs are,
1:35:13 but I feel like, logically, there must be one.
1:35:14 We do know there are some medications
1:35:18 where pretty dependably the benefits that way the risk.
1:35:20 Think about statins, right?
1:35:22 If you have a problem with your cholesterol,
1:35:25 what statins do is they block part of your body
1:35:27 that makes cholesterol, right?
1:35:30 So it’s the most commonly prescribed drug in the US.
1:35:30 It’s pretty close to it.
1:35:33 In Britain, almost every doctor would agree
1:35:34 there are some downsides to statins,
1:35:36 but sometimes they’re just like–
1:35:37 You have to stay on them for life, right?
1:35:39 Yeah, you have to stay on them like with these drugs, right?
1:35:41 The minute you stop taking them,
1:35:43 so within a year of stopping,
1:35:45 you regain 70% of the weight you’ve lost, right?
1:35:49 This is one of the big questions around these drugs.
1:35:51 Now, that’s not 100% of the people regain it,
1:35:55 but it’s most people seem to regain their weight.
1:35:57 So I think there are sometimes when a drug, a medication,
1:35:59 I’m not saying these drugs are that, definitely not,
1:36:02 but there are some medications which do seem to be just–
1:36:05 Not that there’s no cost,
1:36:06 but the benefits are really unambiguous
1:36:08 and massively outweigh the cost.
1:36:10 This is a much more finely judged thing,
1:36:11 and it’s interesting to me.
1:36:13 It’s been funny talking to people who’ve read the book
1:36:15 because when we’re talking to the marketing teams
1:36:16 at both my publishers,
1:36:19 because some people who were the first people
1:36:21 to read the book apart from my friends,
1:36:22 so some of them came up to me and said,
1:36:24 “Oh, Johanna, I loved your book.
1:36:25 It made me really want to take a Zen pic.”
1:36:27 And some of you came up to me and said,
1:36:28 “Johanna, I loved your book.
1:36:30 It made me think convinced
1:36:33 that you’d have to be completely insane to take a Zen pic.”
1:36:34 And it was a bit like, you know, the dress.
1:36:36 Some people saw it as gold, some people saw it as blue.
1:36:40 And I felt like that meant I’d done my job
1:36:44 because unlike pretty much everything else I’ve ever written,
1:36:48 I’ve ended this feeling as conflicted
1:36:50 almost as I was at the start, right?
1:36:54 This is a huge thing.
1:36:55 It’s going to change.
1:36:57 And we’ve talked a lot about the personal dilemmas.
1:36:59 It’s going to have a huge social effect.
1:37:01 Barclays Bank commissioned a very sober-minded analyst
1:37:05 named Emily Field to make predictions
1:37:08 that could guide investment based on these drugs.
1:37:10 And she said if you want an analogy,
1:37:13 you have to think of the invention of the smartphone, right?
1:37:15 I mean, this is going to have so many unpredictable effects.
1:37:19 Already, Krispy Kreme donut stocks have been tanking.
1:37:21 The head of Nestle, Mark Schneider,
1:37:23 has said they’re worried about their ice cream
1:37:24 and confectionary ranges.
1:37:29 Jeffrey’s Financial did a report for the airlines in the US
1:37:31 saying they’re going to have to spend much less on jet fuel
1:37:34 pretty soon because it takes so much less jet fuel
1:37:36 to fly a much thinner population.
1:37:41 What I was fascinated by is companies that manufacture hinges
1:37:45 for knee and hip replacements are seeing their stocks tank
1:37:49 because people are going to need far fewer knee and hip replacements
1:37:52 because that overwhelmingly, that’s driven by obesity, right?
1:37:53 So not entirely, but overwhelmingly.
1:37:57 So, yeah, if we were talking in 2007
1:38:00 when the day Steve Jobs unveiled the iPhone,
1:38:03 I don’t think we could have gained out, you know,
1:38:06 one-tenth of what was about to hit us.
1:38:09 And I kept having these moments, traveling all over the world,
1:38:11 interviewing these experts.
1:38:13 I remember one day I was in a cafe.
1:38:16 I was interviewing one of the key neuroscientists
1:38:18 at Cambridge University who was working on this.
1:38:22 We were in a cafe and there were loads of people walking past.
1:38:24 And it’s, you know, just random British people,
1:38:26 a lot of whom are overweight or obese like I was.
1:38:32 And we were thinking, wow, you don’t know what’s about to hit us all.
1:38:36 It was a slightly weird, unreal feeling.
1:38:39 I mean, this is for better and for worse.
1:38:41 And I think there will definitely be positive effects
1:38:42 and there will definitely be negative effects.
1:38:45 And I think we can see early on what quite a lot of them are.
1:38:50 This will change the lives of all of us in one way or another.
1:38:53 How do you guys manage your stress?
1:38:55 This month is Stress Awareness Month.
1:38:57 And it’s a topic that I’m super passionate about
1:38:59 and we talk about a lot on this podcast.
1:39:02 I personally manage my stress by prioritizing my health and well-being.
1:39:05 Going to the gym is my number one form of therapy
1:39:08 and I couldn’t be without those two things.
1:39:10 As you guys know, Woop is a sponsor of this podcast
1:39:12 and I’m an investor in the company as well.
1:39:13 For those of you that don’t know,
1:39:17 Woop actually created a stress monitor within this device.
1:39:19 Now, only does this help me to identify periods of high stress
1:39:20 in real time throughout the day,
1:39:23 but it also provides me with the tools I need
1:39:26 to deal with stressors as they come up throughout the day.
1:39:30 And it’s based on scientifically backed breathing exercises
1:39:33 and research that’s been developed by leading neuroscientists.
1:39:35 It’s a feature that has been game-changing for me
1:39:37 and I highly recommend.
1:39:39 If you’re someone that’s looking to manage your stress levels,
1:39:44 then head over to join.woop.com/ceo,
1:39:47 where we’ll give you 30 days risk-free
1:39:49 and zero commitment to try Woop.
1:39:51 Let me know how you get on.
1:39:53 I’m just, I was thinking as you were speaking there
1:39:53 about a bunch of-
1:39:57 From the director of The Greatest Showman
1:39:59 comes the most original musical ever.
1:40:01 I want to prove I can make it.
1:40:02 Prove to who?
1:40:02 Everyone.
1:40:06 Sir, the story starts.
1:40:08 Better man, now playing in select theaters.
1:40:11 Statistics that I’ve read recently,
1:40:12 humans are getting more and more sedentary,
1:40:13 which means we’re moving a lot less.
1:40:17 Obviously, obesity is going up across
1:40:20 those sort of Western worlds, most obviously.
1:40:23 And then you’ve got this rise in a zempec,
1:40:25 which allows us to stay skinny,
1:40:27 basically, and suppress our appetite.
1:40:28 I was just wondering,
1:40:28 there’s going to be,
1:40:30 it feels like there’s going to be two groups of people.
1:40:32 When these drugs drop in cost
1:40:33 and they become really accessible,
1:40:35 and I’ve saw you say in the book
1:40:37 that the next sort of iteration of these drugs
1:40:38 is going to be a pill.
1:40:39 A lot of people won’t want to inject something.
1:40:40 I’m one of the people that just,
1:40:42 I’d get too squeamish about having to inject myself.
1:40:43 So the minute something becomes a pill,
1:40:46 it brings down one of the psychological barriers.
1:40:47 It’s cheap, it’s a pill.
1:40:49 A lot of people are doing it.
1:40:52 If you’re not doing it,
1:40:55 in the obeseogenic, whatever that long word was,
1:40:56 environment we live in,
1:41:00 it’s almost like you’re going to be an inferior human
1:41:00 to some degree.
1:41:02 Like there’s going to be two parts of society,
1:41:04 the 50% that are down to take the pill,
1:41:05 and they’re going to be skinny,
1:41:06 and they’re going to be whatever.
1:41:08 And then the 50% that are struggling
1:41:10 in this difficult food environment
1:41:11 we live in with the ultra-processed food.
1:41:15 I almost can’t play out a scenario
1:41:19 where most people aren’t taking this magic pill.
1:41:21 So there’s a few assumptions of what you’ve said.
1:41:23 I think you’re probably right,
1:41:25 but there’s a few assumptions.
1:41:26 So in a way, what you’re saying,
1:41:29 there’s sort of a few different dystopias
1:41:30 that could emerge.
1:41:34 One is actually that we don’t even get to where you are,
1:41:37 because it’s restricted to a tiny number of rich people, right?
1:41:41 So let’s start with the first dystopian vision we could have.
1:41:43 The first is that we never even get to that point.
1:41:46 Let’s imagine, basically, we have a situation at the moment
1:41:47 where the real housewives of New Jersey
1:41:49 get to be super, super skinny,
1:41:52 and the real school children of New Jersey
1:41:54 get diabetes at the age of 12, right?
1:41:57 So we could have a situation where these drugs exist,
1:41:58 and they work very well,
1:42:02 but they are restricted to a tiny elite of rich people,
1:42:04 which is kind of where we are, right?
1:42:06 It’s not going to stay like that, though, is it?
1:42:07 In the longer term, it won’t,
1:42:08 and it’s not that far off.
1:42:12 So in 2032, the patent on Osempic passes.
1:42:14 So then it’s not actually that expensive to make these drugs.
1:42:16 It’s $40 a month to actually make them.
1:42:19 It’s the rest is profits for Nova Nordisk who argue,
1:42:20 understandably, you know, look,
1:42:22 we took all the risks of developing this.
1:42:23 We should cash in now.
1:42:25 You can see that argument,
1:42:27 although I don’t think they need to cash in quite as much as they are.
1:42:31 So one scenario is that it will go out of patent in 2032.
1:42:35 By then, it looks like the main way of taking some agglotide
1:42:37 will be pills anyway.
1:42:38 So you can well imagine a situation
1:42:41 where you’ve got $40 a month to take a daily pill
1:42:43 that will make you much thinner.
1:42:45 I think in that scenario, you’re right.
1:42:49 Now, what I most hope is that A,
1:42:52 the drugs don’t have a catastrophic side effect, obviously.
1:42:54 B, the people who want them get them.
1:42:58 And C, it wakes us up and we go,
1:43:00 how did we get to this point?
1:43:02 How did we get to the point
1:43:04 where we’re looking at potentially
1:43:06 drugging our children forever,
1:43:07 not knowing the long-term effects.
1:43:09 Who did this to us?
1:43:11 And how can we be more like Japan
1:43:13 and all the other countries that are making these changes?
1:43:14 Now it’s optimistic.
1:43:16 That requires a lot of raising of consciousness
1:43:17 between now and then.
1:43:19 But that’s the most optimistic scenario for me.
1:43:20 But you’re totally right.
1:43:22 There could be a scenario.
1:43:24 It’s probably the most likely scenario
1:43:26 if there isn’t some big risk that emerges
1:43:30 that we’ll just have staggering amounts of the population
1:43:31 taking these drugs.
1:43:34 Unless the government intervenes,
1:43:36 that feels like the most likely scenario.
1:43:38 Unless the government introduce some laws
1:43:40 that put restrictions on what children can eat at school
1:43:43 and all those kinds of things in a more severe way.
1:43:44 I can’t see a scenario where,
1:43:46 especially with this younger generation,
1:43:48 you hear all these stats around young girls on TikTok
1:43:50 being more anxious than ever before,
1:43:51 the suicidality going up,
1:43:54 men are struggling more than ever
1:43:55 with body dysmorphia,
1:43:56 which no one’s talking about.
1:43:58 I was reading some stats about that yesterday.
1:44:01 Yeah, it’s shocking the figures on that.
1:44:02 And the antidote appears to be,
1:44:05 I mean, this.
1:44:08 It’s not a good solution, right?
1:44:10 And perfectly normal, healthy people
1:44:13 who just have a little bit of belly fat,
1:44:15 and they hear about this stuff.
1:44:17 They go, “You know, going to the gym is hard,
1:44:18 and I do love those burgers,
1:44:19 and that KFC is really nice.
1:44:20 It does taste really good.”
1:44:23 So I could eat my KFC and I could stay skinny.
1:44:26 Well, and I think that last bit, then they’re wrong.
1:44:27 You, if you take it,
1:44:29 you won’t want to eat the KFC and the burgers.
1:44:30 And believe me, I’ve been the king of KFC.
1:44:31 Just three bites.
1:44:33 I’ve got a couple of bites though.
1:44:34 Well, but you don’t get,
1:44:36 you actually don’t even want that particularly, right?
1:44:38 And it’s a huge number of people are seeing that.
1:44:40 I mean, for most of the time,
1:44:42 I have been eating smaller portions of similar shit,
1:44:45 but actually, even your taste for that
1:44:47 tends to kind of wane over time, right?
1:44:49 So the last bit’s wrong, but I think, yeah.
1:44:51 It’s one of the things that’s funny.
1:44:54 I didn’t, it’s one of the things
1:44:55 that made me really angry in Japan.
1:45:01 I was thinking, all this agonising I’ve done,
1:45:04 all this worrying, and I worry even more
1:45:05 about the fact we’re almost certainly
1:45:07 about to start a massive wave of
1:45:08 drugging children with those MPIC.
1:45:10 Already begun in the US.
1:45:12 I interviewed parents who are drugging their kids
1:45:14 because their children are obese.
1:45:19 And I thought this whole dilemma never had to happen, right?
1:45:22 This happened because the food industry screwed us over
1:45:25 and we didn’t regulate them and we didn’t stop them.
1:45:26 And we can start to do that.
1:45:27 And I went to places that have done it.
1:45:30 I went to Mexico where they introduced a sugar tax,
1:45:32 hugely reduced the amount of sugar that people consume.
1:45:35 I went to Minneapolis where they prescribe
1:45:37 healthy food for poorer people who can’t afford it,
1:45:39 has a really positive effect.
1:45:41 I went to Finland where they had a huge
1:45:42 transformation in the food supply.
1:45:45 I went to Japan, here in Britain
1:45:46 was a really interesting experiment.
1:45:49 Bread used to have far more salt in it.
1:45:51 And a really heroic guy called Professor Graham McGregor,
1:45:54 who I interviewed, persuaded the government
1:45:57 to just get the food companies to sort of law them.
1:45:59 I mean, they threatened regulation,
1:46:01 which meant that the companies gave in before they did it,
1:46:03 to just massively reduce the amount of salt in bread.
1:46:05 No one even noticed.
1:46:08 And it reduced strokes every year in Britain
1:46:11 by between 6,000 and 9,000, right?
1:46:12 And a stroke is one of the worst things
1:46:13 that can ever happen to you.
1:46:15 Now, it’s called reformulation.
1:46:18 There’s loads of other things we can do like that.
1:46:20 We could reformulate loads of foods
1:46:22 in ways that aren’t even painful to us, right?
1:46:24 There’s so much we can do.
1:46:26 There’s so much we can do to be like Japan.
1:46:27 I mean, it was a bit weird in Japan though
1:46:32 because there were things they did that we can’t do, right?
1:46:33 So I’ll give you an example.
1:46:35 This was one of the weirdest days of the research for the book.
1:46:40 In 2008, obesity very slightly went up in Japan.
1:46:41 It was still like laughably low.
1:46:43 And they had a real panic
1:46:44 and they introduced this new law.
1:46:45 It’s called the Metabo Law.
1:46:49 It’s named after metabolic syndrome,
1:46:52 which is a really nasty combination of diabetes, obesity,
1:46:54 and other problems you can get when you’re very overweight.
1:46:58 And the law is very simple.
1:47:02 Every single company in Japan, on a particular day every year,
1:47:05 has to weigh every single person who works there.
1:47:07 And if their weight has gone up,
1:47:09 they have to drop a plan with their employer
1:47:11 to bring their weight down.
1:47:13 And as a company, overall, if your weight goes up,
1:47:15 you can be fined by the government.
1:47:16 And I was like, how could this possibly work?
1:47:19 So I went to a company that does it, Tanita.
1:47:21 They all do it, but a company that let me go and see how it works.
1:47:25 And it’s really weird, right?
1:47:26 This workplace, you arrive,
1:47:28 you show your face to a video screen.
1:47:32 It says, “Hi, Stephen. You walked 14,000 steps yesterday.
1:47:35 You’re number 121 in the company, in terms of steps taken,
1:47:37 because everyone has to wear a Fitbit,
1:47:38 with the equivalent to a Fitbit.
1:47:42 Everyone uploads pictures of every meal they have
1:47:43 to the system where you can see it.
1:47:44 It was bizarre, right?
1:47:49 And yeah, explain to the Japanese people who kept going,
1:47:51 every morning in this office,
1:47:53 when we’d all be having donuts and coffee,
1:47:55 they do aerobics together.
1:47:56 It was bizarre.
1:47:59 And I would sort of explain to these Japanese people, right?
1:48:01 If you tried to do this in Britain,
1:48:03 we would burn the fucking office down, right?
1:48:05 Like, and they would just go, well, why?
1:48:06 Why?
1:48:10 They couldn’t understand why I was so affronted by it.
1:48:12 And that, okay, that’s a big cultural chasm.
1:48:14 And we can’t do that, and I wouldn’t want us to do that.
1:48:17 But if you look at so many of the other changes in Japan,
1:48:23 I started to see, like, what you win if you get this right.
1:48:25 So Japan has the longest life expectancy in the whole world.
1:48:28 And one of the best things I did for the book,
1:48:29 one of the most moving things for me,
1:48:32 is I went to the oldest village in the whole world.
1:48:34 It’s in Okinawa in the deep south of Japan.
1:48:37 And there’s a village called Ogimi,
1:48:39 where there’s 215 households and 190 of them
1:48:42 have someone who’s over the age of 90 living there, right?
1:48:44 So it’s the oldest place on earth.
1:48:49 Japan has the, by far, the longest life expectancy in the world.
1:48:53 And not just that, you’re far less likely to get sick as you age.
1:48:57 So they have not just more life, but more healthy life.
1:49:00 And I went to their little community centre.
1:49:04 And the first person I met was a 102-year-old woman
1:49:07 called Matsu Fukuchi, who was this, like,
1:49:10 almost like this kind of perfect crumple of wrinkles, right?
1:49:12 And she was so cheerful chatting to her.
1:49:14 She was like, “I can’t stay for long,
1:49:17 because I’m looking after my son who fell off the roof the other day fixing it.”
1:49:18 I was like, “Jesus, how old is your son?”
1:49:21 And she was like, “Oh, I love…”
1:49:22 You know, she was so full of joy.
1:49:23 She was like, “I love life.
1:49:25 I spent all of yesterday watching volleyball
1:49:27 with my grandchildren.
1:49:28 It’s so great.”
1:49:29 She was so happy.
1:49:30 She’d walked out on her own.
1:49:34 And then there was this moment where they put on some music.
1:49:38 She put on this red kimono, and she started dancing.
1:49:42 And all these old, these women as old as a century
1:49:43 start dancing, right?
1:49:44 And I danced with her.
1:49:46 And I was thinking, “God, this is…”
1:49:51 This woman was born before radio started broadcasting in Japan.
1:49:54 And here I am recording an interview with her on my iPhone.
1:49:59 This is what you get if you get this right.
1:50:00 If you sort out the obesity crisis.
1:50:07 You get to have more years of health and joy and dancing, right?
1:50:08 That’s what we’re fighting for here.
1:50:14 I think about how many people I know who died young,
1:50:17 because of complications related to obesity,
1:50:19 everyone listening and watching
1:50:21 will know someone who would be alive now
1:50:23 if we had sorted out the obesity crisis,
1:50:25 but has died, everyone, right?
1:50:31 And it doesn’t have to be this way, you know?
1:50:35 Now, part of that solution in the short and medium term
1:50:36 is going to be these drugs.
1:50:39 In the longer term, it doesn’t have to even be that, right?
1:50:40 Japan is a real country.
1:50:41 It exists.
1:50:43 They solved this problem.
1:50:44 There are other countries in the world
1:50:46 that are solving these problems.
1:50:48 We don’t have to tolerate this being done to our children.
1:50:51 We don’t have to accept us being made sick
1:50:53 and our children being made sick.
1:50:55 But it requires an awakening
1:50:56 around what’s really happening.
1:50:58 Who’s doing this to us at the moment?
1:50:59 You know, whenever I…
1:51:01 My weight goes up and down, right?
1:51:03 It has gone up and down throughout my life.
1:51:05 And whenever I was fat, I would blame myself, right?
1:51:07 I wasn’t angry with the forces that have done this to us, right?
1:51:11 More three-year-old children know what the McDonald’s M means
1:51:14 than know their own last name, right?
1:51:15 I didn’t choose that world.
1:51:17 I didn’t choose to live in a world
1:51:20 where we were, you know, constantly promoted
1:51:22 and fattened and physically changed
1:51:24 such that it’s hard to come back, right?
1:51:26 I don’t mean I had no responsibility in that.
1:51:27 I did.
1:51:31 But we don’t have to continue like this.
1:51:34 Do you think you could stay at the weight you are now
1:51:37 without this as MPEC?
1:51:38 It’s funny you holding this.
1:51:40 I feel like we’re in a weird dystopian version of PVC.
1:51:45 Do I think, well, if I’m typical,
1:51:47 we know from the clinical trials,
1:51:49 70% of people regain the weight within a year.
1:51:51 No, I don’t think so.
1:51:53 If I’m being really honest with myself, I don’t think so.
1:51:55 I think I have made lots of changes in my life.
1:51:58 That mean I don’t think I would go back to quite where I was,
1:52:01 but I think I would very rapidly regain a lot of weight.
1:52:03 So you have to take this for life now
1:52:05 to stay at the way you’re at, therefore?
1:52:06 Yeah, and there’s a big debate about,
1:52:08 we mentioned before with the amphetamine-based
1:52:13 diet drugs from the past that people develop tolerance.
1:52:15 One of the big question marks around this
1:52:17 is do people develop tolerance?
1:52:18 Does it mean that over time,
1:52:20 it will have less of an effect, right?
1:52:22 Now, some scientists, the scientists asked about this,
1:52:24 just were wildly all over the place.
1:52:25 Some said no.
1:52:28 We do know diabetics don’t seem to develop tolerance
1:52:31 because if they did, they would need higher and higher doses
1:52:33 to get the same level of control for their blood sugar.
1:52:36 So that’s a point against tolerance.
1:52:39 But others said it would seem quite likely we develop tolerance.
1:52:42 We develop tolerance for most drugs.
1:52:43 It would be surprising if we didn’t.
1:52:45 Probably what’s most likely, again,
1:52:47 Karel LaRue, the South African psychiatrist said to me,
1:52:51 again, probably the best comparison is bariatric surgery.
1:52:56 You have bariatric surgery, you lose an absolute shit ton of weight,
1:52:59 and then you regain a little bit of it over the next few years,
1:53:01 and then you sort of plateau at that higher point.
1:53:04 But we don’t know. The truth is no one knows.
1:53:06 I’m also concerned that if you…
1:53:09 Is there a world where if you stopped taking this,
1:53:12 your body had become reliant on your GLP-1 coming from this,
1:53:15 so your body makes less GLP-1 itself?
1:53:16 Don’t think it’s so much…
1:53:17 I don’t think that’s the concern.
1:53:20 I think you’ve gone to a really important point.
1:53:24 We know all forms of diet slow down your metabolism, right?
1:53:26 That’s a reality about diet,
1:53:30 which is why often people end up fatter at the end
1:53:31 than they were at the start.
1:53:34 I’m worried about…
1:53:37 And again, I asked lots of scientists and people just said,
1:53:39 “We don’t know. I’m worried about…
1:53:44 Is my metabolism slowing down as I take this drug?
1:53:47 If, let’s say, they discovered some terrible problem with it
1:53:48 and it had to be withdrawn,
1:53:51 would I then have a slower metabolism
1:53:53 and be fatter than I was at the start?”
1:53:53 Yeah.
1:53:55 No one knows. That’s a significant risk.
1:53:57 And the other big sort of risk here
1:54:02 is you talked about a few times is this eating disorder epidemic,
1:54:02 it seems.
1:54:03 I think you talk about in your book
1:54:06 that since March 2020, rates of anorexia and bulimia
1:54:09 were 42% higher than they would be expected
1:54:12 for teenage girls aged 13 to 16.
1:54:13 I think that’s because of lockdown, to be fair.
1:54:15 That’s not a result of the drugs.
1:54:17 That’s because of the massive stress of lockdown.
1:54:19 Some research in the Lancer Journal.
1:54:22 And 32% higher for those aged 17 to 19.
1:54:24 What I’m saying here is that we do have an issue
1:54:27 with eating disorders in the Western world especially.
1:54:31 They skyrocketed after the pandemic.
1:54:33 But when I think about eating disorders
1:54:35 and bulimia and anorexia,
1:54:39 and I think about this and what it might mean
1:54:42 for those eating disorders, I feel somewhat concerned.
1:54:43 Especially when kids get their hands on them.
1:54:45 Go beyond concerned.
1:54:47 And we don’t have to speculate about this.
1:54:48 We’ve been here before.
1:54:50 So in the early 90s,
1:54:52 there was a very popular amphetamine-based diet drug
1:54:54 that was marketed in the United States.
1:54:55 And it was huge.
1:54:58 And lots of teenage girls used it.
1:54:59 And it led to a catastrophe.
1:55:00 There was a guy called Rob Wyden,
1:55:03 who was a congressman for Ohio at the time,
1:55:05 who held congressional hearings on this.
1:55:06 And they are really chilling to read.
1:55:07 Because they show what happens
1:55:10 when a popular diet drug combines
1:55:12 with eating disordered young women.
1:55:16 So there was a woman called Jessica McDonald,
1:55:18 who testified at the hearing.
1:55:21 She was in her early 20s at the time.
1:55:23 So she was a ballet dancer.
1:55:24 Obviously we know about the horrendous pressures
1:55:26 on body shape for ballet dancers.
1:55:28 And she would take this drug,
1:55:31 like this amphetamine-based drug,
1:55:32 until she passed out to be thin.
1:55:34 She would take it to starve herself
1:55:35 because she wanted to be that.
1:55:37 That ballet ship was a guy called Tony Smith
1:55:39 from State Centre in Iowa,
1:55:41 who testified that his daughter Noelle,
1:55:43 from when she was very young,
1:55:45 became obsessed with the idea that she was fat.
1:55:47 She would go and look at these fashion magazines
1:55:49 and say, “Daddy, do you think I’m fat?
1:55:50 Why don’t I look like these women?”
1:55:53 And she got hold of these diet drugs
1:55:54 and massively starved herself
1:55:55 and died of a heart attack.
1:55:57 And he read out this heartbreaking poem,
1:56:01 where she describes like, “I’m hungry.
1:56:05 I want to eat, but not yet, not yet.”
1:56:06 Right?
1:56:08 So we know that when a diet drug
1:56:10 combines with eating disorders,
1:56:11 it leads to catastrophic outcomes.
1:56:13 We don’t have to speculate.
1:56:16 So yeah, that’s one of my three or four biggest concerns.
1:56:18 Now, like I say, we can introduce regulation now
1:56:19 to mean you only get it from a doctor.
1:56:21 The doctor has to see you.
1:56:22 That will cut some of that.
1:56:24 But I don’t see how…
1:56:25 And that’s really important.
1:56:27 And anyone we save is worth saving.
1:56:29 But yeah, I’m very, very concerned about that.
1:56:31 I’m also concerned about a more subtle effect
1:56:32 in relation to that.
1:56:36 So the worst moment I had in writing the book
1:56:38 was not any of the physical side effects for me,
1:56:40 although there were some grim moments there early on.
1:56:46 It was a moment when I’ve got a niece called Erin,
1:56:49 and she’s 18 now, although she’s 19 actually.
1:56:51 But in my head, she’s sort of six years old all the time,
1:56:52 like, because she’s the baby of my family.
1:56:53 She’s the only girl.
1:56:54 She was the youngest.
1:56:56 So no one makes me more protective.
1:56:58 And one day, a few months into taking these drugs,
1:56:59 I was FaceTiming with her.
1:57:00 She was in a pub in Liverpool.
1:57:03 And she was like, “Oh, Johan, you’ve lost so much weight.”
1:57:04 And I was like, preening.
1:57:05 She’s like, “Oh, look, I can see your jaw.
1:57:06 I never knew you had a jaw.”
1:57:08 And I was like, “Oh, I was thinking you’re happy.”
1:57:13 And then she looked down and she said,
1:57:16 “Will you get me some ozone pick?”
1:57:18 She’s a perfectly healthy weight, she always has been.
1:57:23 And I thought, “What the fuck am I doing?”
1:57:26 All her life, I’ve been trying to give her this message.
1:57:30 “Don’t be judged by how you look.
1:57:32 Don’t worry about that.”
1:57:35 You know, and I thought, “Oh, I’ve counteracted everything
1:57:37 I wanted to communicate.”
1:57:40 And we know, and she decided not to take it
1:57:44 and defy with her, but when I was a kid,
1:57:45 there were no fat people on television
1:57:46 except as the butt of the joke.
1:57:47 And I think about my niece.
1:57:49 She’s grown up seeing, actually, quite a lot of women
1:57:52 who have a broader range of body shapes in the public eye.
1:57:55 And in the last two years, almost all of those women
1:57:56 have massively shrunk.
1:57:59 Now, they’re not talking about ozone pick,
1:58:01 but unless there’s been some kind of outbreak of dysentery
1:58:04 in Malibu, I think we know what’s happening, right?
1:58:06 Some of them are talking about it, but most are not.
1:58:07 Can I just ask on that?
1:58:09 Because we’ve seen a lot of very famous faces
1:58:12 suddenly shrink over the last couple of years.
1:58:14 And when you read their autobiographies,
1:58:15 they talk about, like, going to the gym
1:58:17 and getting their lifestyle right.
1:58:19 Do you think they’re lying?
1:58:22 I mean, obviously. Yes.
1:58:25 I wasn’t sure if it was just me, but I look at…
1:58:29 I think about a lot of people that were a little bit bigger,
1:58:32 and it seems that suddenly everybody’s kind of cracked.
1:58:34 Weight loss.
1:58:37 And it’s rapid and it’s super fast.
1:58:38 I don’t want to name any particular names,
1:58:40 because it’s not my place to talk about individuals like that.
1:58:43 But it really does seem like Hollywood
1:58:47 has found a great personal trainer.
1:58:52 And I’m just wondering if this is what it is.
1:58:57 Yes, although I think I would say the people you and I
1:58:58 think about are almost all women.
1:59:01 And I do think we should bear in mind,
1:59:02 I know you would agree with this,
1:59:03 I’m not making this as a point against you.
1:59:08 Women get so much more shit than men for this sort of thing, right?
1:59:11 Like, actually, one of my editors said to me,
1:59:12 you know, I was saying,
1:59:14 “Why has no one else written a book about Ozenpik yet?
1:59:15 Why am I the only one?”
1:59:18 And they said, because only a man could write this,
1:59:21 because a woman would be crucified for writing it, right?
1:59:22 She would be monstered.
1:59:24 And if you look, whenever even someone as
1:59:26 unbelievably popular and amazing as Oprah,
1:59:27 who’s slightly serenely is my friend,
1:59:31 gets savaged for it, right?
1:59:35 And there’s lots of deep underlying reasons for that
1:59:38 came out for me as well, actually,
1:59:40 that I projected towards myself.
1:59:42 I meant for a long time taking the drug.
1:59:46 I felt like, and I mentioned this a little bit before,
1:59:48 but I felt like I was cheating,
1:59:50 I felt like I was sinning almost.
1:59:54 And I started to look at the kind of deep ideas,
1:59:58 they’re so deep in our kind of collective unconscious.
2:00:00 If you look at, so for example, in the sixth century,
2:00:02 the Pope, Pope Gregory I,
2:00:03 draws up the seven deadly sins, right?
2:00:05 And one of them is gluttony, and it’s this image,
2:00:08 it’s always depicted with an image of some hugely fat person
2:00:11 looking like a pig, you know, and it’s horrible.
2:00:14 It’s very deep in our culture,
2:00:17 the idea that being obese is a sin, right?
2:00:20 If you look at the forms of weight loss we admire,
2:00:22 they follow the pattern of sin, right?
2:00:24 The kind of classic Catholic pattern of sin.
2:00:28 You sin, then you have to suffer and redeem yourself,
2:00:30 and then we forgive you, right?
2:00:32 So if you look at the forms of weight loss we admire,
2:00:35 they’re ones where people are humiliated and suffer terribly.
2:00:38 You starve yourself, you, you know,
2:00:41 you think about that, show the biggest loser, which I hate,
2:00:43 you know, where severely obese people
2:00:45 are made to sort of compete in gruelling,
2:00:47 horrific forms of exercise.
2:00:50 Then we’re like, okay, Jabba, we forgive you now.
2:00:50 Do you know what I mean?
2:00:52 We use these kind of stigmatizing ways of thinking.
2:00:55 Cheating is a bit more subtle,
2:00:58 because I kept thinking, I’m cheating as I do this,
2:00:59 and I was like, well, that’s really weird.
2:01:02 If I, if I had a heart problem and I took statins,
2:01:03 I would not think I was cheating, right?
2:01:04 I was like, why is that?
2:01:06 And I think it’s partly,
2:01:09 so people put in a huge amount of effort to be thin, right?
2:01:11 Loads of women watching this, and it’s disproportionately women,
2:01:16 will suffer some privation and deprivation in their life,
2:01:18 because they are really trying to be thin.
2:01:20 And then they hear, oh, this fucker,
2:01:22 just injects himself once a week,
2:01:23 and he gets to be thin like me.
2:01:26 It’s like they feel the way I imagine cyclists do
2:01:28 when they look at Lance Armstrong, right?
2:01:33 And the only way out of those, that negative conversation,
2:01:35 where we turn on each other like rats in a sack,
2:01:38 is to realize, oh, there is a sin,
2:01:42 and there are people who are cheating, but it’s not Oprah.
2:01:45 It’s not someone who, Jeff Parker,
2:01:48 that guy I mentioned who didn’t want to die young,
2:01:50 it’s the food industry that fucked all of us.
2:01:52 That’s why we’re in that race, right?
2:01:53 That’s why you’re starving yourself.
2:01:55 That’s why we feel we’re sinners.
2:01:58 Okay, well, we can collectively come together
2:02:01 and challenge that shared opponent if we want.
2:02:03 But if we’re just going to get into,
2:02:06 look, it’s very hard in this age of social media madness
2:02:10 to not have every conversation turn into a toxic conversation,
2:02:12 and it’s not surprising that something is charged
2:02:16 as a debate about a zen pic, and weight has become so toxic
2:02:20 so quickly, but again, we don’t have to do that.
2:02:22 The toxicity isn’t going to get us out of this, right?
2:02:24 We’re in a shared crisis.
2:02:27 Everyone watching has someone they love who is on course to die young
2:02:30 because of the problems associated with obesity,
2:02:33 because obesity is so widespread in this society
2:02:35 in a very recent amount of time.
2:02:38 Look at a picture of a beach in Britain in 1975,
2:02:43 and a million years ago, everyone is thin by our standards, right?
2:02:46 This happened in the blink of an eye in human terms, right?
2:02:48 Again, we don’t have to tolerate that.
2:02:51 Part of it is also, we don’t like when people lose weight,
2:02:54 some of us, because it shines a light on us.
2:02:56 And I think about someone like Adele,
2:02:59 who dropped a ton of weight very quickly,
2:03:02 and the shocking thing when she dropped that photo,
2:03:03 I think it was like a birthday party,
2:03:06 because she went from being a certain weight
2:03:08 to then dropping weight very quickly.
2:03:10 So because we don’t see Adele’s private life much,
2:03:12 it was just this selfy she dropped.
2:03:15 And if you look online at the reaction, people were betrayed.
2:03:19 They felt betrayed by Adele’s weight loss,
2:03:21 not because they’re assuming she used a Zempick or anything,
2:03:27 but the fact she’s now not the way she was in terms of her weight,
2:03:28 people were almost angry about it,
2:03:30 and the same happened with Rebel Wilson,
2:03:32 when Rebel Wilson dropped a ton of weight,
2:03:33 because in her book she talks about,
2:03:36 she wanted to increase her chance of having a kid,
2:03:39 so her doctor advised her to lose the weight.
2:03:42 People were like, I was angry that they lost
2:03:44 someone they could maybe relate to,
2:03:47 or that made them feel a certain way about themselves,
2:03:48 which I find to be really interesting,
2:03:53 that we actually don’t like it when someone loses weight.
2:03:55 We’ve got to understand where that’s coming from.
2:03:59 Obviously, I don’t support anyone being called to people online,
2:04:01 and it’s good for both Adele and Rebel Wilson
2:04:02 that they’ve improved their health.
2:04:06 But I think where it comes from,
2:04:10 and a lot of these things that can seem a little bit odd that are kind of sad,
2:04:15 we’ve got to realise how much shame people are soaking up on this issue.
2:04:18 If you have a BMI higher than 35 and you’re a woman,
2:04:25 45% of women in that position get insulted every single day in public, every day, right?
2:04:27 So you’re walking through the world constantly,
2:04:31 being made to feel there’s something wrong with you, being treated like shit,
2:04:36 and I can see how people in that position develop a sort of parasocial relationship
2:04:39 with Rebel Wilson or Adele, like, oh, look, we can look to Adele,
2:04:42 and they feel trapped, they feel they can’t lose weight,
2:04:44 and then they see Adele and Rebel Wilson,
2:04:48 and they’re just like, oh, it too, Brute, fuck you, I get it.
2:04:50 Now, it’s not the right response.
2:04:52 I would want to talk to them more about, okay,
2:04:54 we want to think deeper about this,
2:04:56 but I can see where it comes from,
2:05:00 and I can see why some people look at me and go, you fucker, right?
2:05:03 I totally get it, I suspect I would have felt that anger
2:05:05 while I’m not me looking at me, right?
2:05:07 So I get where the anger and this comes from.
2:05:11 From the moment we’re born in this culture,
2:05:13 we are primed to be overweight,
2:05:18 and we are primed to feel tremendous amounts of shame about being overweight, right?
2:05:23 And anything that comes along and brings up those stories
2:05:25 and forces us to think to them, brings them to the surface,
2:05:27 like these new weight loss drugs,
2:05:32 just leeches out of all of us,
2:05:35 so many negative and angry and hurt feelings,
2:05:37 and I felt it myself, right?
2:05:41 I felt so much self-doubt all the way through this,
2:05:42 I still feel self-doubt about it.
2:05:43 I still have days where I wonder,
2:05:45 am I doing completely the wrong thing?
2:05:50 So I do think we have to understand where it’s coming from,
2:05:52 and not just sort of, no, you’re not doing this,
2:05:54 you’re always interested in understanding where people come from,
2:05:58 but it’s tempting to just condemn people and go,
2:05:59 “Look at this bad behaviour,”
2:06:01 and I’m always more interested when people are behaving badly,
2:06:05 and it is cruel to say to Adele, “You bitch, you betrayed us.”
2:06:07 I mean, I would never say anything bad to Adele anyway,
2:06:10 because I love Adele, but I saw her in Vegas, she’s incredible.
2:06:14 But I do think we always have to try to understand,
2:06:16 and it comes from a place of profound pain,
2:06:19 and that’s not a pain that those people deserved, right?
2:06:21 And that’s a pain they should never have been subjected to.
2:06:24 But one of the really surprising things you talk about in your book
2:06:26 is the relationship that a Zempec has on addiction,
2:06:30 and I couldn’t quite figure out why there’d be any impact on addiction
2:06:32 if we start taking Zempec drugs.
2:06:35 You talk about how it eases the food chatter in our brains
2:06:37 and the sort of food cravings we have,
2:06:40 but then there’s a lot of research you go into that shows
2:06:43 a Zempec and these kinds of drugs can actually have an impact
2:06:46 on our addiction to things like cocaine and alcohol.
2:06:50 So this is much disputed, and there are serious scientists on both sides,
2:06:54 but I found it mind-blowing and totally fascinating.
2:06:58 So, for example, a woman called Elizabeth Jarlhag,
2:07:01 who’s a professor at the University of Gothenburg in Sweden,
2:07:04 has done some of the pioneering work on this, I interviewed her a lot.
2:07:07 They get a load of rats, and they put them in a cage,
2:07:11 and they give them loads of alcohol, and rats will like alcohol,
2:07:13 and they get hammered like the rest of us,
2:07:15 and they wobble about, and they love it, right?
2:07:16 So they put them in this cage for a while,
2:07:19 they’ve got plenty of alcohol, they get drunk over many weeks,
2:07:23 and then once it starts to resemble like a dive bar in Vegas,
2:07:24 they do an intervention.
2:07:27 They come along and they inject them with GLP1 agonist,
2:07:29 the exact drug you’ve got in front of you, some aglotide,
2:07:32 and then they watch, and what they discovered,
2:07:34 what Professor Jarlhag and her colleagues discovered,
2:07:38 is afterwards the rats drink about 60% less than they did before,
2:07:40 and the rats who drank most heavily
2:07:42 are the ones who cut back on their drinking the most.
2:07:44 Like, “Why? What’s going on there?”
2:07:48 But then they thought, “Okay, maybe it’s because alcohol’s got a caloric content,
2:07:51 it’s like they want the calories less, right?”
2:07:54 So then there were experiments done with drugs that don’t contain any calories.
2:07:56 So Professor Patricia Griggsan,
2:08:01 who’s at Penn State University, gets rats heavily using heroin and fentanyl,
2:08:05 gives them a GLP agonist, again finds the same thing.
2:08:08 50% reduction in the rats using the heroin,
2:08:11 self-administering the heroin and the fentanyl.
2:08:13 Then Greg Stammer, who I mentioned before,
2:08:15 who’s at Florida State University does it with cocaine,
2:08:17 and it was mice, not rats for him.
2:08:20 Again, 50% reduction in them using cocaine.
2:08:22 We don’t know why.
2:08:25 Again, some of the theories come back to that question about the reward system.
2:08:28 Could it be dampening the reward system?
2:08:30 One of the things a lot of the scientists find fascinating
2:08:35 is these drugs appear to have what they call selectivity.
2:08:39 So selectivity is where the drug makes you want less of the Big Mac,
2:08:42 but not less of a salad, right?
2:08:46 So it doesn’t just generally dampen, you don’t just not eat at all.
2:08:49 Some people do, malnutrition is a risk, but most people don’t, right?
2:08:56 So given that, some of them argue, again it’s highly speculative at this point,
2:09:02 it seems to be activating, downgrading your desire for things that are bad for you,
2:09:04 but not things that are good for you, right?
2:09:05 I’m thinking, how can that be?
2:09:06 That seems so weird.
2:09:07 Let’s imagine I’m Elton John, right?
2:09:09 And I get my pleasure from playing music.
2:09:13 How can it know to tell me to eat fewer jam sandwiches,
2:09:15 but not to engage in jamming, right?
2:09:16 How can it do that?
2:09:19 And they kept saying, we don’t know.
2:09:21 There does seem to be a mechanism that does that.
2:09:22 We’re trying to explore it.
2:09:28 So obviously, hugely encouraging results in animal studies with addiction.
2:09:30 So now there’s lots of experiments going on.
2:09:34 We’re giving these drugs to humans to see if they reduce addiction there.
2:09:36 There’s been a huge amount of anecdotal evidence.
2:09:40 I interviewed a nurse in Canada called Tracy who had a bad relationship breakup
2:09:43 and just became completely addicted to shopping.
2:09:47 She would just obsessively buy books she’d never read, clothes she’d never wear.
2:09:52 She was doing a lot of skin picking and obsessive eating.
2:09:55 She goes on as MPIC and all these addictions disappeared.
2:09:59 So there’s now this debate, okay, is it going to have this effect more widely?
2:10:00 The early research is kind of mixed.
2:10:04 So there’s only very, very small studies on humans so far.
2:10:09 It found that it does reduce smoking, but only if you pair it with a nicotine patch.
2:10:15 They found that it does reduce alcohol consumption, but only if you were a heavy drinker at the start.
2:10:18 So we’re going to know a lot more.
2:10:21 We’re going to get a lot of results actually this year and definitely a lot next year.
2:10:23 But it’s a very promising.
2:10:27 So some people argue, so the most extreme, I want to stress this is speculative.
2:10:30 The biggest cheerleaders for the drug would say,
2:10:34 actually we haven’t found a drug that causes appetite regulation.
2:10:38 What we found is a drug that boosts self-control across the board, right?
2:10:39 Now that’s very contested.
2:10:44 I’m always conscious of the overselling of drugs generally.
2:10:47 We want to be careful about it, but it’s a possible scenario.
2:10:51 And the animal research is mind-blowing and really is highly, highly exciting.
2:10:53 And you don’t normally see this, right?
2:10:55 There’s no other drug that I’m aware of.
2:10:56 I’m pretty sure there isn’t.
2:11:00 That just reduces addiction across the board in animal studies, right?
2:11:02 It’s remarkable.
2:11:05 I mean, there’s a debate about whether you can even call it addiction in animals.
2:11:06 But you know what I mean?
2:11:07 Heavy compulsive use.
2:11:11 What impact has Zempec had on your weight loss journey?
2:11:12 How much have you lost?
2:11:13 I mean, I just lost a huge amount of weight.
2:11:15 So I lost three stone across a year.
2:11:19 And actually it was even more dramatic was the percentage of body fat that I lost.
2:11:21 So at the start, I was 33% body fat.
2:11:25 I remember the day Josh, my trainer, measured that.
2:11:27 I don’t know who sort of looked, sort of wins as he saw it.
2:11:31 And I said, oh God, if I was a sandwich, you wouldn’t want to eat me.
2:11:34 I later looked up whales, not only 35% body fat, so it started disconcerting.
2:11:37 So I went from 33% body fat to 22% body fat.
2:11:39 So it was a really dramatic fall.
2:11:40 And did you increase your dose?
2:11:44 Yeah. So everyone starts at 0.25 milligrams.
2:11:48 Partly because the most common side effect by far is nausea, right?
2:11:51 Almost everyone feels nauseous a bit when they start taking it.
2:11:53 For some people, the nausea is unbearable.
2:11:56 I interviewed someone called Sonny Newton in Vermont who said, you know,
2:11:59 it felt like an alien had entered her body and was thrashing and trying to get out.
2:12:04 Yeah, a significant minority experienced such extreme nausea they just have to stop.
2:12:06 For me, the nausea has now totally gone away.
2:12:10 And Carel LaRue, one of the scientists who worked on this said, look,
2:12:12 when it comes to nausea, you’ve got to level with people.
2:12:13 There are two kinds of drugs.
2:12:17 There are drugs that have side effects and there are drugs that don’t work, right?
2:12:18 And he’s right about that.
2:12:22 But yeah, the nausea is pretty bad, but for me, it’s all gone away now.
2:12:25 I really do admire Oprah.
2:12:25 I’ve watched her.
2:12:29 She’s kind of like a role model of mine for how she’s kind of conducted herself throughout her career.
2:12:31 And as you say, she’s a friend of yours.
2:12:35 And she’s, I think, recently come out and admitted to using a Zempec.
2:12:37 She’s talked about how she struggled with weight for her life.
2:12:43 And a Zempec has been a bit of a magic bullet, it seems, for her in her weight loss journey.
2:12:44 You know her as a person.
2:12:51 I’ve not been paying enough attention to her describing her decision to know why she decided
2:12:55 to take a Zempec versus, I don’t know, some other form of dieting.
2:12:56 Has she explained that?
2:12:58 Yeah, she talks about it very movingly.
2:13:03 She’s talked about an interview with People Magazine and a brilliant special for ABC, I think.
2:13:09 I mean, nobody has publicly tortured themselves with diets more than Oprah.
2:13:14 There’s this famous clip that you’ve probably seen where she comes on stage on her show and she’s
2:13:18 wheeling a huge bucket of fat.
2:13:20 And that’s the amount of fat she’d lost on this diet.
2:13:23 And she describes very movingly in the special, she says it much better than I can,
2:13:26 how she had starved herself to get that, right?
2:13:34 And you think about, so she had tried all the extreme diet and exercise options that were
2:13:38 available and they’d always yo-yo’d back for the reasons that we talked about before.
2:13:42 So, and you know, she had to have a knee operation, I’m not giving away anything.
2:13:48 She’s disclosed this, she had to have a knee operation and she was very worried about her health.
2:13:52 And so for those reasons, she’s made this choice.
2:13:56 There are lots of reasons to be worried about these drugs, but I have found it very hard
2:14:03 when you talk to people who’ve really struggled with this, like that guy, Jeff Parker,
2:14:05 I mentioned before in San Francisco, like Oprah.
2:14:10 People who’ve made the decision to do it and seen the benefits of the weight loss,
2:14:17 staggering benefits, whatever the other arguments are, I don’t want to argue against them, right?
2:14:22 If you are taking these drugs and experiencing an enormous improvement in your health,
2:14:27 as they both have and as lots of other people have, then that’s been the right choice for you.
2:14:30 Now, that won’t be right for everyone. I met people who really regretted taking the drugs
2:14:34 for all sorts of reasons, including many of the terrible side effects and risks.
2:14:39 But I think we have to be truthful to the complexity of these drugs, right?
2:14:44 I mean, one of the reasons it’s called Magic Pill, the book, is because there’s three different
2:14:48 ways you could think about this as magic. Loads of people who take the drug go, this is magic,
2:14:53 right? So the first form of magic is obvious. It seems to solve a problem so quickly, so
2:14:57 effectively that you’re like, whoa, it’s like a miracle, right? That’s one way.
2:15:04 The second way is it could be magic like a conjure as illusion, right? It could be like
2:15:09 a magic trick. It seems to solve the problem, but doesn’t, or sets up and trains something else.
2:15:14 Or the third way is think about almost every fable about magic is you get what you want,
2:15:19 but then you get what you want in a way you didn’t quite expect. You make a wish with the
2:15:22 genie and you get what you want, but the wish doesn’t quite work out how you thought.
2:15:28 Most famous story about magic is Phantasia. The magic can spiral away from you.
2:15:31 So I think one of the things we’re still trying to figure out is what kind of magic is this.
2:15:36 Is it a magic solution? Is it a magic trick? Or is it a magic solution that’s going to spiral in
2:15:41 all sorts of unpredictable directions? I have to say, when you were holding that pen looking at me,
2:15:45 I got weird. Like you were doing slightly judgmental dragons, then I was like,
2:15:47 I was like, shit, how do I persuade him to invest in me?
2:15:53 I was just thinking, I was thinking, I was having a conversation with myself and I was
2:15:58 staring at it, thinking, God, this would be easier than going, because after you leave here,
2:16:01 I haven’t eaten yet today. So I’m going to have my lunch and then I’m going to go to the gym
2:16:05 for about an hour and a half. And much of the reason why I go to the gym is to try and stay
2:16:08 in shape. You know, I want to keep my, I want to keep my belly fat off. I want to keep my muscles
2:16:13 strong. I want to be strong. I want to look good. That’s the reasons I go to the gym. Also,
2:16:18 the positive consequence of me going to the gym later on after this conversation
2:16:22 is it will make my brain feel really good. Now, as I was looking down at the pen, I was thinking,
2:16:29 I could take this and then the belly fat, you know, wouldn’t be there. But then I would lose
2:16:32 the positive upside of the exercise that I’m going to get from going to the gym as well.
2:16:37 So I was wondering to myself, are people going to exercise less? And is there a consequence to us
2:16:43 not exercising as much to our mental health and our feelings of, you know, happiness and all
2:16:47 the things that exercise does for us? Yeah, the answer to both your questions is yes. People
2:16:52 will exercise less and it will have negative effects. So we know. I want to add to that. The
2:16:55 point that I alluded to earlier on, people are getting more and more sedentary. We’re living in
2:17:01 like a vision pro headset. Don’t need to move world. Well, you know what I mean? So we’re going
2:17:05 to be able to inject to keep the weight down, but we’re still going to be moving less. And
2:17:10 there’s a lot of upsides to moving and exercise. Yeah. So we know that there is, there are enormous
2:17:15 benefits to exercise, which exists quite separate to the question of weight loss, right? If you
2:17:21 exercise for 270 hours a year, you add three years on to your life, even if it doesn’t cause weight
2:17:27 loss, right? So that it benefits in terms of preventing disease, slowing down aging, mental
2:17:32 health are just enormous from exercise. And I think you’ve gone to a really important drawback,
2:17:37 which is, yeah, if you can get the benefit in the short to medium term, just from a jab,
2:17:42 but that calculation you were thinking through as you were holding the pen in the slightly sinister
2:17:47 Dragonstone way, is a calculation lots of people are going to make. And there’s,
2:17:51 there’s a lot of things I’m not sure about in these drugs, but there’s a few bits of advice,
2:17:56 which I am very sure about. If you are not overweight or obese, you definitely shouldn’t
2:18:02 take these drugs, right? You are incurring all the risks for none of the benefits. So that I’m
2:18:05 certain of, and there are lots of people who are not overweight or obese, who are taking the
2:18:10 drugs to be super thin. My friend, Elise Lohner, who used to be the chief content officer at Goop
2:18:15 said, she won’t even go out for dinner in LA with people we know now because no one eats anything.
2:18:19 Yeah. She’s like, why did we come out for dinner? You’re all starving. She says, you know, dieting
2:18:25 is out, elimination is in the way she put it. So I’m confident about that. I’m also fairly confident,
2:18:31 although slightly less, but fairly confident. If your BMI is higher than 35, or your body fat
2:18:38 percentage is very, very high, and you’re not someone with thyroid cancer in your family,
2:18:44 and you’re not trying to get pregnant, I would recommend taking the drugs. I think for you,
2:18:50 the balance of risk, and assuming you’ve tried diet and it didn’t work, I think for you,
2:18:55 the balance of risk is more towards the benefits of taking the drug. I’m not as confident about that,
2:18:59 but I’m pretty, the people I love who are BMI higher than 35, who are in that position,
2:19:05 I have recommended the drug to them. For people between, with a BMI between 27 and 35,
2:19:10 I think it’s much more, you’ve got to just go down the list of the benefits and drawbacks
2:19:14 and really think it through for yourself and reasonable people will reach completely different
2:19:19 conclusions. It can be quite interesting to see that people who do decide to do exercise and
2:19:24 they change their diet and they’ve start running marathons, when they lose weight, everybody is
2:19:29 going to say no, you didn’t. Everyone’s going to say it was MPEC. If some celebrity now drops,
2:19:34 I don’t know, three stone or four stone and they did it in the gym and with a dietary change,
2:19:39 no one is going to believe them. No one. That’s very funny, and I think certainly,
2:19:42 I think you’re right there. I hadn’t thought of that. You wouldn’t believe them. Of course,
2:19:47 you wouldn’t believe them. No, you’re right. One of the big rebuttals that I see online is that
2:19:51 because people are now taking these drugs, people like you are taking them to lose weight,
2:19:55 diabetics can’t get their hands on these drugs anymore. And I saw some articles that said
2:20:01 drugs had been in such high demand that diabetics who really, really need them to save their lives
2:20:05 now can’t get access to them. I think those people have a really good point and I interviewed some
2:20:10 of them for the book and it was a very painful conversation. I think the solution is what we
2:20:13 should have done right from the start and what we should do now is what we did in Britain with the
2:20:19 COVID vaccine. So we should ration the drug and the people with the greatest need should be given
2:20:25 it first. And everyone agrees, severely obese people and diabetics together would be the people
2:20:30 who most need the drug and they should be given it first. People like me who’ve got heart disease
2:20:36 in my family but were not hugely obese would probably be around the middle. And people who
2:20:40 don’t have heart disease and are just overweight would be at the bottom. We didn’t have that system.
2:20:44 What we had unfortunately because the government didn’t set up that system was a scramble,
2:20:50 which meant that some diabetics didn’t get the drug they needed, had to go on insulin earlier,
2:20:55 which poses a real threat to their health. That’s awful. And I feel a bit ashamed about it because
2:21:01 of course if people like me hadn’t all together bought it, that wouldn’t have happened. In practice
2:21:06 for me personally, I was worried about my own heart risk. I’m a year older than my granddad was
2:21:12 when he died. But that’s not much of an excuse. And when I met the diabetics in that position,
2:21:18 like for example, a guy called Zamy Jaleel, who was exactly in that position, he could, his musician
2:21:27 41, couldn’t get the isopic he needed for his diabetes, for his type 2 diabetes. I felt ashamed,
2:21:34 you know, clearly his need was greater. Johan, thank you. Thank you for a few things. I think it’s
2:21:38 worth saying that the first time you came on my podcast, I had basically no listeners.
2:21:42 You were like a tiny little baby podcaster. I remember it really clearly. You came to my flat.
2:21:45 I showed up at your flat in London. I had read your book Lost Connections. I was so
2:21:49 fascinated by it. So I reached out to you and asked you if you’d come on. And you said yes,
2:21:52 when I was, when no one was listening to the podcast, I wasn’t even videoing it back then.
2:21:57 And it was an incredible conversation. The audio was terrible. There was loads of issues
2:22:00 and stuff like that. But you’re one of the first people to really give me a chance. So
2:22:04 it’s so wonderful that we can still stay in touch and that I get to cover your work still to this
2:22:08 day. So thank you for giving me a chance back in the day. I really appreciate it. Oh, my pleasure.
2:22:12 And thank you for writing this book because one of the most popular things that our audience
2:22:16 have been asked seeking to understand is a Zempec. We’ve seen that in all the data.
2:22:19 And the way that you approach this, even though you are someone that’s taking it,
2:22:24 so it’s easy to see how you would be biased in various ways to defend it or whatever,
2:22:27 that’s not the approach you take. And in the book Magic Pill, you’re able to
2:22:33 be incredibly nuanced in how you look at the pros and the cons in a way that I was not expecting
2:22:36 from someone who is taking it themselves. And I think that’s really important because
2:22:43 you’re right. You’ve finished the book and in a weird way, you have more information,
2:22:47 but I can understand how the decision still remains with the individual.
2:22:52 And I think that’s really what any book on this subject should aim to achieve. It should
2:22:56 kind of not have a dog in the fight, but present you both sides of the tradeoff so that you can
2:23:00 make a decision for yourself. And that’s what you do so skillfully. And the real thing, you know,
2:23:06 as an author that you’ve taught me over the years is you’re just remarkably good at writing.
2:23:11 And it’s really your storytelling is phenomenal. It’s influenced me profoundly as an author myself.
2:23:16 And whenever I read a book now, I often wish that they’d written it like one of your books
2:23:22 because you take a concept that’s difficult and widely discussed and you take us on a journey.
2:23:26 And that journey is so much more enjoyable than just reading like a science book.
2:23:30 So I recommend everybody to go and get Magic Pill right now. It’s obviously a huge point
2:23:35 of conversation at the moment, these Magic Pills. And this is the book to read on it.
2:23:40 Magic Pill, The Extraordinary Benefits and Disturbing Risks of the New Weight Loss Drugs.
2:23:45 It’s due to be released on the 2nd of May, 2024. So we’re a couple of days away from that now.
2:23:50 And yeah, I would just highly, highly recommend this book. Thank you so much, Johan.
2:23:52 Oh, I’m really touched by that, Stephen. Thank you so much.
2:23:55 I almost forgot we have a traditional on this podcast.
2:23:58 Oh, yes, the question. What is the question? Who posed this question?
2:24:01 I’m not going to tell you who this is. But the question that’s been left for you
2:24:11 is it’s a really interesting one. Why should humanity continue to exist?
2:24:17 So as you know, I’ve been writing for 12 years now, 13 years, a book about a series
2:24:19 of crimes that have been happening in Las Vegas that I’m not allowed to talk about,
2:24:21 but it will come out next year and I promise we’ll finally talk about it.
2:24:24 I think you’re just saying this so you can hang out in Vegas every time I see you.
2:24:27 So you’re just in Vegas to writing a book. I’m like, where’s the book, Johan?
2:24:31 There are people, many people in Vegas have said to me, yeah, your book’s been a long time
2:24:38 fucking coming here. So I know two people called Rob Banghart and Paul Botrinho,
2:24:44 who a lot of people won’t know, but there’s many thousands of homeless people who live
2:24:49 in the drainage tunnels beneath Las Vegas. And Rob and Paul used to live in the tunnels.
2:24:54 And Rob lived in a particular set of tunnels that I know very well and have spent a lot of time in.
2:25:02 And in 2017, so Rob was known as Hobo Santa, he would steal things and give them to people.
2:25:07 And he was also a kind of low level dealer, very low level.
2:25:12 And there was a group of rival Cuban dealers who didn’t like him.
2:25:18 And one day in 2017, they hit him in the head with an axe, split his skull open,
2:25:21 dragged him onto the railway tracks and left him there for a train to run him over.
2:25:26 But fortunately, someone spotted him, pulled him off the tracks and he survived.
2:25:33 And in the next six months as he recovered, he turned his life around.
2:25:39 And he began to volunteer for a group that my friend Paul runs called Shiner Light,
2:25:42 which is a group of people, overwhelmingly people who used to live in the tunnels,
2:25:46 who managed to get out, turn their lives around, who now help the people who are still down there.
2:25:51 They give them loads of practical things from tampons to flashlights.
2:25:53 And they, most importantly, give them support when they want to leave.
2:25:57 And I’ve got lots of people out and every month get people out of the tunnels.
2:26:00 And I’ve seen them do it with some people I really love who were down there.
2:26:07 And one day, a few years ago, I was with Rob.
2:26:13 So one day, a few years ago, I was with Rob.
2:26:19 When he got word that a friend of his from the tunnels called Pickett had died.
2:26:22 He’d OD’d in the tunnel they used to live in.
2:26:26 So we went straight down there and Pickett’s stuff was still there.
2:26:27 They’d taken away his body.
2:26:31 And we bumped into a woman who also lives down there.
2:26:34 And whenever Rob goes to the tunnels, even in a situation like that,
2:26:37 he always brings supplies, you know, food and stuff.
2:26:42 And he said to her, who’s in the tunnel over there?
2:26:43 And she said, oh, you don’t want to go there.
2:26:44 And he said, why?
2:26:45 And she named some people.
2:26:47 And he said, no, I’ll go there.
2:26:48 I’ll give them some stuff.
2:26:49 And he went and gave them some stuff.
2:26:50 Anyway, I didn’t really think about it very much.
2:26:52 I was thinking about Pickett and what happened.
2:26:56 And a few days later, I said to Rob, what did she mean when she said,
2:26:58 you don’t want to go there?
2:26:59 And he said, oh, it’s just these guys.
2:27:00 And I said, what guys?
2:27:03 He said, oh, well, they’re the guys who hit me in the head with an axe.
2:27:05 They’re the guys who tried to kill me.
2:27:08 And I said, well, why did you go and help them?
2:27:14 And he said, because they’re human beings and they’re suffering and they need help.
2:27:21 And I thought a lot about Rob.
2:27:27 Every day, him and Paul go back into those tunnels.
2:27:28 They could do anything.
2:27:29 They could leave and do a million things, right?
2:27:32 They’re incredibly intelligent and talented people.
2:27:36 Every day, they go back and they help the people who got left behind.
2:27:39 And they need to make no money doing it.
2:27:42 And they don’t have great lives doing it in any material sense.
2:27:44 And I say to them, why do you do it?
2:27:48 And they just, they say it’s because it’s the right thing to do.
2:27:52 And if you said to me, why should human beings continue to exist?
2:27:53 I could give you a lot of abstract answers.
2:27:56 I could talk to you about philosophy and I could talk to you about art.
2:27:59 And I just say, come and meet Rob and Paul.
2:28:02 They’re why humans should continue to exist.
2:28:07 Thank you.
2:28:08 Cheers, Steven.
2:28:32 [Music]
[MUSIC PLAYING]
Này, bạn đang làm gì vậy?
Cài đặt nhiệt độ của bộ điều chỉnh nhiệt xuống 17 độ khi chúng tôi đi làm hoặc ngủ.
Chúng tôi đang kiểm soát việc tiêu thụ năng lượng của mình mùa đông này với những mẹo tiết kiệm năng lượng dễ dàng mà tôi nhận được từ FortisBC.
Ooh, tiết kiệm năng lượng và tiết kiệm tiền?
Có thể để mua những chiếc áo khoác mùa đông giống nhau?
À, không.
Chúng tôi cũng đang kiểm soát toàn bộ chuyện trang phục giống nhau.
Khám phá những mẹo tiết kiệm năng lượng chi phí thấp và không tốn kém tại fortisbc.com/energysavingtips.
Áo khoác giống nhau?
Xin đừng.
Chúng tôi đã không nói chuyện trong hai năm.
Nhưng tôi phải nói, bạn trông khác lạ một cách đáng kể.
Vì tôi đã giảm ba stone trong một năm.
Và có một bí mật cho điều đó, Stephen.
Johann Hari, tác giả bán chạy nhất đang sử dụng cơ thể của chính mình–
–để khám phá những lợi ích phi thường và những rủi ro đáng lo ngại của các loại thuốc giảm cân mới.
Osempic, đó là loại thuốc nóng nhất trong nước hiện nay.
Tôi rất lo lắng về rủi ro của những loại thuốc này.
Bạn có khả năng mắc phải tình trạng đặc biệt này cao gấp chín lần, điều này cực kỳ đau đớn.
Và những loại thuốc này đang tác động rất mạnh đến những phần chính của bộ não của bạn.
Thực tế là có 12 rủi ro đáng kể và chúng ta sẽ đi vào chi tiết.
Nhưng có vẻ như thật phi thường khi chúng ta đã đạt đến mức mà chúng ta sẽ tiêm cho mình một loại thuốc có khả năng rủi ro để ngăn chúng ta ăn.
Và chúng ta đã có 40 năm không ngừng thúc đẩy chế độ ăn uống và tập thể dục như là những giải pháp duy nhất.
Và chỉ 10% số người thực sự giảm được lượng lớn trọng lượng khi ăn kiêng và giữ được.
Nhưng bây giờ chúng ta đã có công cụ hiệu quả nhất cho sự tự nhịn ăn mà con người từng nghĩ ra.
Khi tôi bắt đầu dùng Osempic, tôi cảm thấy ít đói hơn 80% so với bình thường.
Những loại thuốc này thực sự giảm mạnh hoặc đảo ngược tình trạng béo phì.
Và vài năm tới, 50% dân số sẽ sử dụng nó.
Loại thuốc kỳ diệu mới.
Bây giờ, đây là lúc tôi đi qua 12 rủi ro lớn, một số trong đó chưa thực sự được giải thích cho công chúng.
Vì vậy, trong vòng một năm sau khi ngừng lại, bạn sẽ lấy lại 70% trọng lượng mà bạn đã giảm.
Mất khối lượng cơ bắp là một vấn đề thật sự.
Có mối lo ngại rằng nó có thể gây ra cảm giác tự sát.
Và sau đó có một trong những rủi ro thực sự lớn.
Và nó thật sự u ám beyond belief.
Và đó là…
Chúc mừng, Nhật ký của Oseo Gang.
Chúng tôi đã có một số tiến bộ.
63% các bạn nghe podcast này thường xuyên không đăng ký, giảm từ 69%.
Mục tiêu của chúng tôi là 50%.
Vì vậy, nếu bạn từng thích bất kỳ video nào mà chúng tôi đã đăng, nếu bạn thích kênh này, bạn có thể làm ơn giúp tôi một ân huệ nhanh chóng và nhấn nút đăng ký không?
Nó giúp kênh này hơn bạn nghĩ, và kênh càng lớn, như bạn đã thấy, khách mời càng lớn.
Cảm ơn bạn và hãy thưởng thức tập này.
(upbeat music)
– Johann, chúng ta đã không nói chuyện trong hai năm, nhưng tôi phải nói, bạn trông khác lạ một cách đáng kể.
– Có một bí mật cho điều đó, Stephen.
– Thật sao?
– Chúng ta có thể đi sâu vào, về điều đó.
– Bí quyết là gì?
– Đối với tôi, mọi thứ bắt đầu, đó là một câu chuyện kỳ lạ.
Nó bắt đầu vào mùa đông năm 2020.
Đó là khoảng thời gian kỳ lạ khi thế giới bắt đầu mở cửa trở lại sau đại dịch.
Và tôi đã tăng cân rất nhiều trong thời gian phong tỏa, giống như rất nhiều người.
Và vì khoảng thời gian kỳ lạ khi mở cửa trở lại, tôi đã đến một bữa tiệc lần đầu tiên sau khoảng một năm rưỡi, hai năm.
Đó là một bữa tiệc do một diễn viên Hollywood nổi tiếng tổ chức.
Và trên đường đến đó, tôi nhớ đã nghĩ, điều này sẽ thật thú vị vì tất cả những người Hollywood này cũng sẽ tăng cân, đúng không?
Họ sẽ có thêm cân. Họ sẽ trông như thế nào?
Vì vậy, tôi nhớ mình đã đến đó, nhìn quanh và có một cảm giác thật kỳ lạ vì không chỉ là họ không tăng cân.
Mọi người đều gầy gò, đúng không?
Giống như mọi người trông giống như bộ lọc Snapchat của chính mình.
Giống như họ có xương gò má cao hơn.
Họ trông sạch sẽ và rõ ràng hơn và sắc nét hơn.
Và tôi đang đi loanh quanh và cảm thấy một chút như, “Ôi, không.”
Và tôi va vào một người bạn của mình trên sàn nhảy và tôi nói với cô ấy, “Cái gì?
Có vẻ như mọi người thực sự đã tập Pilates trong thời gian phong tỏa.”
Và cô ấy cười và sau đó nhìn tôi và tôi nhìn cô ấy và cô ấy nói, “Bạn biết là đó không phải là Pilates, phải không?”
Và tôi nhìn cô ấy một cách ngạc nhiên và cô ấy đã rút điện thoại ra và cô ấy tìm kiếm hình ảnh và cho tôi xem một cây bút OZMPIC.
Tôi không biết đó là gì.
Và tôi nói, “Bạn đang nói gì vậy?”
Và cô ấy nói, “Đó là một loại thuốc.
Mọi người ở đây đều đang dùng loại thuốc này, phải không?
Không chỉ có những ngôi sao mà còn có vợ của họ, đại lý của họ,
đại lý của họ, con cái, mọi người, đúng không?”
Tôi chưa từng thực sự bị bối rối.
Và rồi trong vài ngày tới, tôi đã đọc rất nhiều về những loại thuốc giảm cân mới này.
Và tôi chưa bao giờ, tôi không nhớ đã từng gặp một chủ đề nào mà tôi cảm thấy mâu thuẫn sâu sắc ngay từ đầu và sự mâu thuẫn đó vẫn giữ nguyên suốt.
Phụ đề của cuốn sách của tôi là những lợi ích phi thường và những rủi ro đáng lo ngại của các loại thuốc giảm cân mới.
Và ngay từ đầu, tôi đã nhận thức được sự căng thẳng đó.
Vì vậy, những lợi ích thì khá rõ ràng, đúng không?
Bạn biết đấy, tôi lớn tuổi hơn ông của tôi vì ông đã chết vì một cơn đau tim.
Nhiều người đàn ông trong gia đình tôi trở nên rất béo và chết vì cơn đau tim.
Chú tôi đã chết vì đau tim.
Bố tôi đã có nhiều vấn đề về tim.
Có rất nhiều bằng chứng cho thấy béo phì, thật đáng tiếc,
đã gây ra một loạt các vấn đề sức khỏe, hơn 200 bệnh tật và biến chứng.
Có rất nhiều bằng chứng rằng những loại thuốc này thực sự làm giảm mạnh hoặc đảo ngược tình trạng béo phì.
Người bình thường sử dụng chúng, như Pickwogovi, giảm 15% trọng lượng cơ thể trong một năm với thế hệ thuốc mới, những loại thuốc tiếp theo sẽ được phát hành, người bình thường giảm 24% trọng lượng cơ thể của họ.
Thật đáng kinh ngạc.
Nó chỉ thấp hơn phẫu thuật bariatric.
Vì vậy, tôi có thể thấy rõ lợi ích sức khỏe và tôi nhận ra rằng những phương pháp thay thế mà hầu hết chúng ta đã theo đuổi, những chế độ ăn kiêng, không hiệu quả với đa số mọi người. Nhưng cùng lúc đó, tôi nghĩ, tôi đã có nhiều nghi ngờ ngay lập tức. Tôi nghĩ, chúng ta đã thấy câu chuyện này trước đây. Đã có rất nhiều loại thuốc giảm cân kỳ diệu được công bố. Chúng gây ra giảm cân đột ngột ban đầu và chúng ta luôn phát hiện ra một số tác dụng phụ khủng khiếp dẫn đến những hậu quả thảm khốc, làm cho toàn bộ vấn đề phải bị thu hồi. Tôi đã nghĩ như vậy. Tôi nghĩ, chúng ta biết nguyên nhân gây béo phì, đúng không? Lý do béo phì gia tăng mạnh mẽ là do sự thay đổi hoàn toàn trong nguồn cung thực phẩm. Chúng ta ăn những thực phẩm hoàn toàn khác so với ông bà của chúng ta. Chúng ta cần giải quyết điều đó, chứ không phải đơn giản là dùng thuốc cho mọi người. Tôi cũng đã nghĩ, vậy điều gì sẽ xảy ra với những người có rối loạn ăn uống khi họ tiếp cận điều này? Điều này sẽ ảnh hưởng như thế nào đến những thay đổi tích cực đang diễn ra và việc chấp nhận một loại trọng lượng rộng hơn? Vì vậy, tôi thực sự rất mâu thuẫn. Để thực sự tìm hiểu sâu về vấn đề này cho cuốn sách của tôi, “Viên Thuốc Kỳ Diệu,” tôi đã dành một năm để dùng thuốc và thực hiện hành trình lớn khắp nơi trên thế giới, từ Reykjavik ở Iceland đến Minneapolis và Tokyo, để phỏng vấn những chuyên gia hàng đầu thế giới về các loại thuốc này, những người ủng hộ lớn nhất, những nhà phê bình lớn nhất, tất cả các con đường và ngõ ngách khác nhau từ họ. Và cuối cùng, thật kỳ lạ. Tôi biết nhiều hơn rất nhiều so với trước đây và tôi hiểu nhiều hơn về lợi ích và rủi ro và tôi biết nhiều hơn về những gì điều này sẽ ảnh hưởng đến văn hóa, và điều đó sẽ rất lớn. Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất mâu thuẫn. Nếu chúng ta bắt đầu từ đó, thì bạn đang ở bữa tiệc, ai đó nhắc đến điều này là MPEC với bạn. Bạn có cái bút MPEC trên tay không? – Tôi có nó như một đạo cụ. – Bạn có nó ở đây, được rồi. Thật đơn giản. Chỉ là một cái bút nhỏ, giống như EpiPen. Bạn lấy cái đó, đặt nắp nhỏ lên, tôi sẽ không lấy ra vì tôi cần cái này sau, nhưng mặc dù cái này trống rỗng, bạn đặt một chút, vặn một chút kim vào đó và tiêm vào bản thân bạn và bạn tiêm cho bản thân một lần một tuần. Và thật sự lạ, tác dụng mà nó gây ra. Tôi nhớ ngày đầu tiên tôi tiêm, một vài ngày sau, tôi nhớ đã thức dậy và đang nằm trên giường với cảm giác kỳ lạ. Bạn biết đấy, tôi nghĩ khi bạn thức dậy và chưa hoàn toàn tỉnh táo, và bạn nghĩ, “Mình đang cảm thấy gì vậy?” và tôi đã rất khó để diễn đạt điều đó và tôi đã nghĩ, “Tôi cảm thấy hơi buồn nôn, điều mà ai cũng có khi bắt đầu dùng nó, nhưng đó không phải là điều khiến tôi khó hiểu.” Và rồi tôi nhận ra tôi đã thức dậy mà không cảm thấy đói. Tôi không nhớ đã từng trải qua điều đó trước đây. Tôi không có ý nói đó là một sự phóng đại. Tôi trước đây luôn thức dậy mỗi ngày, thực sự đói. Thường thì tôi sẽ bị đánh thức bởi cơn đói, bởi tiếng dạ dày của tôi kêu. Và tôi đã tiếp tục với thói quen bình thường của mình trong ngày. Tôi đã đến một quán cà phê ngay quanh góc từ nơi tôi sống và tôi đã gọi món luôn gọi, đó là một cái bánh mì nâu to với nhiều gà và mayonnaise bên trong. Và tôi đã ăn khoảng ba miếng và tôi đã no. Tôi chỉ không muốn ăn thêm nữa. Tôi nhớ đã rời đi. Tôi nhớ Tatiana, người phụ nữ làm việc ở quán cà phê, đã gọi sau lưng tôi để xem liệu tôi có bị ốm gì không. Và sau đó, cho bữa trưa, tôi đã đến cùng một nơi mà tôi luôn ghé qua hoặc đã đến vào thời điểm đó. Bên cạnh văn phòng tôi, có một nhà hàng Thổ Nhĩ Kỳ. Tôi đã đến đó. Tôi đã gọi món cừu Địa Trung Hải. Một lần nữa, tôi đã ăn khoảng ba hoặc bốn miếng. Tôi không thấy đói. Nó giống như những cái rèm đã hạ xuống trên cảm giác thèm ăn của tôi. Tôi thực sự cảm thấy đỡ đói hơn 80% so với bình thường. Và nó cơ bản vẫn y như vậy từ đó trở đi. Đó là một trải nghiệm rất lạ lùng về mặt thể chất và tâm lý. Vì vậy, về cái bút này, vì tôi chỉ muốn chắc chắn rằng mình hiểu rõ. Đó có phải là cái bút nhỏ bạn đang cầm trong tay không cho những người không xem video? Nó có vẻ giống như một cái bút Sharpie lớn. Đúng rồi, chính xác. Và đó có phải là một liều không? Vâng, có rất nhiều liều bên trong đó. Vì vậy, bạn vặn đáy. Đúng rồi. Và mỗi lần bạn vặn, nó sẽ giải phóng một liều, một miligam. OK. Vâng. Và bạn có thể sử dụng bao nhiêu lần từ một cây bút? Tôi nghĩ mỗi một cây chứa bốn liều, vâng. Và giá của nó là bao nhiêu? Vì vậy, nó thay đổi rất nhiều vì, như bạn biết đấy, tôi sống một nửa thời gian ở Mỹ, một nửa thời gian ở Anh. Vì vậy, ở Anh, hiện tại nó mất khoảng £250 mỗi tháng. Ở Mỹ, chi phí cao hơn nhiều, khoảng $800 một tháng. Vậy là £250 mỗi tháng. Tôi nhận được bao nhiêu liều cho £250 đó? Điều đó sẽ đủ cho cả tháng của bạn. Vì vậy, mỗi tháng, bạn sẽ phải trả £250. Bạn nhận được bốn liều trong mỗi một cây. Và bạn đã nói ở Mỹ giá cao hơn nhiều. Cao hơn nhiều. Nó cao hơn bao nhiêu? Khoảng $800 đến $1,200. Cần lưu ý rằng đã có rất nhiều tình trạng thiếu hụt, mà tôi chắc chắn chúng ta sẽ nói về điều đó. Vì vậy, giá cả đã bị ảnh hưởng một chút bởi lượng hàng có sẵn vào bất kỳ thời điểm nào. Được rồi, thú vị. Và những loại thuốc này có mới không? Tương đối mới. Vì vậy, tôi đã phỏng vấn những nhà khoa học đã đóng vai trò quan trọng trong những bước đột phá dẫn đến sự phát triển của các loại thuốc và những nhà khoa học đã làm việc trên đó ở mọi giai đoạn. Vì vậy, dưới một khía cạnh, chúng không phải là quá mới. Những người tiểu đường đã sử dụng chúng dưới giấy phép trong 18 năm. Về béo phì, chúng tương đối mới. Đối với bệnh tiểu đường, chúng đã có mặt gần 20 năm. Và thật thú vị khi nói chuyện với những nhà khoa học liên quan vì một trong những điều thực sự kỳ lạ về điều này là có một cuộc tranh luận lớn về việc chúng thực sự hoạt động như thế nào. Vì vậy, có những điều mà chúng ta biết chắc chắn. Nếu bây giờ bạn ăn thứ gì đó, không quan trọng đó là gì, sau một thời gian, một hormone sẽ bắt đầu được sản xuất trong cơ thể bạn gọi là GLP1. Và đó là một trong nhiều hormone ruột mà sẽ bắt đầu được tạo ra.
Và cơ bản thì, GLP1 là một tín hiệu tự nhiên nói rằng, “Steven, bạn đã đủ rồi, hãy ngừng ăn, hãy dừng lại ngay bây giờ.” Nhưng GLP1 tự nhiên chỉ tồn tại trong cơ thể bạn trong một vài phút rồi sẽ bị rửa trôi. Vì vậy, nếu bạn cố vượt qua nó, bạn có thể tiếp tục ăn. Hầu hết mọi người đều ngừng lại khi nhận được tín hiệu đó. Vậy những loại thuốc này làm gì? Chúng mô phỏng GLP1. Chúng tiêm vào bạn một bản sao nhân tạo của GLP1. Nhưng thay vì GLP1 đó chỉ tồn tại trong cơ thể bạn trong một vài phút rồi biến mất, nó ở lại trong cơ thể bạn suốt cả tuần. Vì vậy, khi tôi đến quán café đó và ăn món mà tôi thường ăn, cơ thể tôi được lấp đầy bởi các tín hiệu nói rằng, “Bạn đã no rồi, Johan, bạn không cần thêm nữa.” Đó là một phần quan trọng trong cách mà nó hoạt động. Ban đầu, người ta nghĩ rằng những loại thuốc này tác động đến ruột của bạn, đúng không? GLP1 là một hormone được sản xuất ở ruột. Người ta cho rằng tác dụng của nó làm chậm hoạt động của ruột, làm chậm quá trình làm rỗng dạ dày. Điều đó chắc chắn đang xảy ra, nhưng khoa học tiên tiến và các nhà khoa học thần kinh hàng đầu đã phỏng vấn giờ đây tin rằng thực ra, nó chủ yếu ảnh hưởng đến não của bạn. Nó thay đổi những gì bạn muốn và bạn muốn nó như thế nào, điều này mang lại một set lợi ích và rủi ro rất lớn. – Thú vị, vậy là chỉ cần một lần tiêm mỗi tuần và bạn cảm thấy no trong suốt cả tuần. – Đúng vậy, không phải ai cũng ngay lập tức đạt được trạng thái đó. Một số người, mất nhiều thời gian hơn. Một số người, tác dụng phụ thật sự không thể chịu nổi và họ không thể tiếp tục dùng hoặc không thể dùng được nữa. Tôi đã phỏng vấn nhiều người trong tình huống đó, nhưng đối với hầu hết mọi người, cách tốt nhất mà tôi có thể mô tả là hãy tưởng tượng bạn vừa ăn bữa tối Giáng Sinh. – Vâng. – Tôi đến gần bạn và bạn hoàn toàn bị đầy bụng. Bạn nằm trên sofa và tôi lại gần bạn và nói, “Này, Stephen, tôi đã mua cho bạn một cái Big Mac. Đây nhé.” Và bạn sẽ như thế nào, tôi có nghĩa là, bạn có thể ép bản thân ăn cái Big Mac đó. Bạn có thể sẽ nôn, nhưng có thể bạn vẫn ăn được, nhưng bạn chỉ không muốn. Bạn cảm thấy no. Vì vậy, nó tạo ra cảm giác no rất nhanh chóng để phản ứng lại việc ăn uống. Trước đây, tôi từng ăn khoảng 3.200 calo mỗi ngày. Giờ tôi ăn khoảng 1.800. Đó là một sự giảm rất lớn. Và những lợi ích thì khá rõ ràng, nhưng cũng có những chi phí lớn. Và tôi đã phát hiện rằng thực sự có 12 rủi ro rất lớn. Có đủ loại… Bởi vì ban đầu, khi bạn nghe tất cả những điều này, bạn sẽ nghĩ, đây thật sự là một chiến thắng, đúng không? Ai mà không muốn điều này? Nhưng cũng có rất nhiều rủi ro và bất lợi. – Vậy tôi muốn nói về tất cả những rủi ro và bất lợi đó, nhưng một trong những phản biện mà một số người có thể có khi nghe điều này là khá trái ngược với phản ứng mà tôi nghĩ bạn mong đợi, đó là, Johanna, tôi thực sự yêu thích ăn uống. Tôi thực sự rất thích quá trình ăn uống. Bạn không cảm thấy mất đi hạnh phúc sao? Bởi vì thức ăn mang lại hạnh phúc cho nhiều người theo nhiều cách khác nhau. Vậy bạn không cảm thấy khó chịu sao khi bạn đã mất đi mong muốn ăn, bạn biết đấy, món bánh mà bạn thường ăn cho bữa sáng vào buổi sáng? Điều đó không lấy đi điều gì từ bạn sao? – Đây là một nhược điểm lớn cho nhiều người. Tôi nghĩ tôi khá khác thường. Vì vậy tôi sẽ giải thích cách mà hầu hết mọi người cảm thấy về điều này, sau đó tôi sẽ giải thích cảm giác của tôi về nó. Bạn hoàn toàn đúng. Ngay cả Jens Jules Holst, một trong những nhà khoa học phát triển Zen pic, đã nói rằng, nhìn chung, đối với hầu hết mọi người, cuộc sống mà không có niềm vui trong việc ăn uống là quá khó chịu. Và sau một vài năm, họ chỉ đơn giản từ bỏ vì họ muốn tận hưởng cuộc sống, đúng không? Và một trong những điều quan trọng mang lại cho chúng ta niềm vui suốt cả ngày là ăn uống. Và nhiều người cảm thấy như vậy. Nếu bạn nhìn vào, ví dụ, J. Rayner, một nhà phê bình ẩm thực xuất sắc ở Vương quốc Anh, bạn biết không, ông ấy đã mô tả cách ông bắt đầu dùng nó. Ông sẽ đến những nhà hàng tốt nhất ở Paris, những nơi ông yêu thích, và ông không thể tìm thấy niềm vui nào từ việc đó. Vì vậy, đối với ông, điều đó thật khủng khiếp. Đây là một phàn nàn rất thường gặp rằng nó làm mất đi niềm vui trong thức ăn. Thành thật mà nói, tôi đã có trải nghiệm gần như ngược lại, nhưng tôi muốn nhấn mạnh rằng tôi nghĩ mình khá khác thường. Vì vậy, tôi nhận ra khi tôi bắt đầu dùng những loại thuốc này, một trong những điều thú vị về những loại thuốc này là chúng sẽ đưa lên bề mặt bất kỳ vấn đề tâm lý nào mà bạn có liên quan đến thức ăn, đúng không? Bởi vì nó quá tận gốc can thiệp vào các kiểu ăn uống của bạn. Và điều đó có thể rất thách thức đối với nhiều người. Tôi chắc chắn chúng ta sẽ vào đến đó. Nhưng đối với tôi, tôi nhận ra rằng tôi ăn bao nhiêu từ khi tôi còn rất nhỏ. Niềm vui mà tôi có từ thức ăn không chủ yếu từ việc nếm và thưởng thức nó. Niềm vui mà tôi có từ thức ăn chủ yếu là từ cảm giác nhồi nhét bản thân mình. Nhồi nhét là vậy, bạn biết đấy, điều đó xảy ra vào bữa tối Giáng Sinh, chúng ta đều làm điều đó đôi khi. Nhồi nhét là khi bạn cố tình ăn quá mức bạn no. Và bạn cảm thấy đó như một cảm giác thể chất. Bạn có thể cảm nhận được nó như một áp lực lên thực quản và bụng của bạn. Và tôi nghĩ từ khi tôi còn rất nhỏ, tôi lớn lên trong một môi trường rất bạo lực và điên rồ. Tôi nghĩ một trong những cách mà tôi học để đối phó với điều đó, có nhiều cách tích cực và hiệu quả mà tôi học để đối phó với điều đó, nhưng một trong những nhược điểm là tôi đã học cách ăn để xoa dịu bản thân và mình sẽ nhồi nhét. Khi tôi bắt đầu dùng ozempic, thực sự tôi không thể ăn như vậy nữa. Bạn không thể nhồi nhét bản thân. Tôi sẽ thực sự nôn nếu tôi, bạn biết đấy, cố nhồi nhét bản thân. Vì vậy, thực sự đối với tôi, nó làm giảm tốc độ ăn uống của tôi một cách đáng kể và giờ đây tôi thực sự thưởng thức thức ăn nhiều hơn một chút. Tôi không muốn phexhao quá mức điều đó. Tôi không phải là một người yêu thích ẩm thực. Tôi sẽ không bao giờ trở thành người như vậy. Nhưng tôi nhớ một lần đi ăn tối với một trong những người bạn của mình khoảng ba hoặc bốn tháng sau khi tôi bắt đầu dùng nó.
Và họ đang nói với tôi, bạn biết đấy,
việc ăn uống với bạn luôn có chút căng thẳng
bởi vì bạn ăn rất nhanh,
nhưng bạn có vẻ không thực sự tận hưởng điều đó.
Và giờ thì bạn thực sự có vẻ đang thưởng thức món ăn của mình.
Nhưng tôi nhấn mạnh một lần nữa, tôi không nghĩ mình là người tiêu biểu trong vấn đề này.
Có rất nhiều người giống như Jay Rainer
hơn là có những người như tôi.
– Tôi thực sự muốn đi vào lý do tại sao mọi người,
bạn biết đấy, mối quan hệ của con người với thức ăn nói chung.
Nhưng tôi muốn kết thúc về điều đó,
những gì bạn đã nói về tác động của ozempic lên não bộ.
Bạn đã nói về GLP1 trong ruột
và ảnh hưởng của nó khiến bạn cảm thấy no,
nhưng bạn cũng nhắc đến việc bây giờ có nghiên cứu
đề xuất rằng nó cũng đang tác động đến não bộ.
– Điều này thật hoàn toàn thú vị.
Nó mở ra một tập hợp mới của những lợi ích tiềm năng
cho những loại thuốc này liên quan đến sự nghiện
và một loạt các rủi ro tiềm ẩn cho những loại thuốc này
liên quan đến trầm cảm.
Vì vậy, tôi muốn nhấn mạnh rằng có sự bất đồng khoa học rất lớn
về những gì đang xảy ra trong não bộ
liên quan đến những loại thuốc này.
Và nó giống như khi bạn phỏng vấn mọi người,
giống như đang nhìn vào một bức tranh đang dần hình thành.
Vì vậy, một năm nữa chúng ta sẽ biết nhiều hơn bây giờ.
Nhưng điều được phát hiện,
điều thực sự được phát hiện vào những năm 90
tại London ở Bệnh viện Hammersmith
là thực tế, chúng ta không chỉ có các thụ thể GLP trong ruột,
mà chúng ta còn có các thụ thể GLP trong não.
Trên thực tế, GLP1 có thể được sản xuất trong não, phải không?
Điều này thật thú vị.
Nó cũng có thể được sản xuất trong tuyến giáp của bạn,
điều này rất quan trọng, tôi chắc chắn rằng chúng ta sẽ quay lại vấn đề này.
Vì vậy, khi bạn dùng những loại thuốc này, như John Wilding,
một trong những nhân vật quan trọng trong sự phát triển
của những loại thuốc này đã nói với tôi,
bạn có thể gán nhãn cho thuốc,
điều này có nghĩa là bạn có thể làm chế độ ăn
và bạn có thể cho nó vào động vật
và sau đó mở não của chúng ra.
Rõ ràng là bạn không thể làm điều đó với con người.
Và khi bạn làm điều đó,
khi bạn chỉ cho chúng thuốc
và sau đó mở não của chúng ra,
những gì bạn thấy là thuốc này đi khắp nơi trong não.
Nó đi khắp não.
Nó chủ yếu có tác động đến não, đúng không?
Và chắc chắn cũng có cảm giác như vậy hơn nhiều từ kinh nghiệm cá nhân.
Khi bạn dùng nó, cảm giác giống như bạn muốn những điều khác nhau, phải không?
Nó không chỉ đơn giản là cảm giác vật lý là tôi no.
Tôi nhớ đã đưa những đứa con nuôi của mình đến McDonald’s,
có lẽ một tuần sau khi tôi bắt đầu sử dụng nó.
Và tôi không muốn ăn McDonald’s.
Và một trong những đứa con nuôi của tôi đã nói với tôi,
“Bạn là ai và bạn đã làm gì với Johan, phải không?”
Bởi vì đó là điều trái ngược với sở thích của tôi
và một trong những thời điểm thấp nhất trong đời tôi là đêm Giáng sinh năm 2009.
Tôi đã đến chi nhánh KFC gần nhà mình
chỉ cách đây một góc từ nơi chúng ta đang đứng,
bởi vì tôi từng sống gần đây.
Và tôi đã nói với người đàn ông đứng sau quầy,
đơn hàng tiêu chuẩn của tôi, điều này thật kinh khủng, tôi sẽ không lặp lại.
Và người đứng sau quầy đã nói,
“Ôi, Johan, tôi thật sự vui vì bạn ở đây, chờ một chút.”
Và tôi đã nghĩ, được rồi.
Và anh ta đã đi ra phía sau nơi họ chiên gà
và mọi thứ.
Và anh ta quay lại với một tấm thiệp Giáng sinh khổng lồ
cùng với tất cả những người đang làm việc trong ngày hôm đó.
Và họ đã viết cho khách hàng tốt nhất của chúng tôi
và tất cả họ đã vỗ tay cho tôi.
Và một trong những điều thật khủng khiếp
là tôi nghĩ rằng đây thậm chí không phải là cửa hàng gà rán
mà tôi đến nhiều nhất, đúng không?
Làm thế nào điều này có thể xảy ra với tôi?
Nhưng khi bạn nói chuyện với những nhà khoa học thần kinh tiên tiến,
và tôi phỏng vấn họ một cách sâu sắc,
thì về cơ bản có ba giả thuyết
về những gì những loại thuốc này đang làm cho não của bạn, phải không?
Rất rộng rãi, ý tôi là, đây là một cách diễn đạt khá thô.
Vì vậy, một giả thuyết là bạn có trong não
một cái gọi là hệ thống thưởng.
Hệ thống thưởng là điều thúc đẩy bạn làm bất cứ điều gì.
Vì vậy, bạn biết đấy, bạn có quan hệ tình dục, bạn ăn,
bạn gặp gỡ một người bạn,
trung tâm thưởng của bạn hoạt động, đúng không?
Đó là điều khiến bạn cảm thấy tốt khi bạn làm điều gì đó dễ chịu.
Và một giả thuyết về những loại thuốc này
là chúng làm giảm hệ thống thưởng của bạn.
Vì vậy, lý do tôi không muốn ăn Big Mac
là vì Big Mac không còn mang lại động lực cho tôi
như trước khi tôi dùng những loại thuốc này, phải không?
Rõ ràng điều đó mang theo một loạt các rủi ro,
bởi vì sau đó bạn sẽ nghĩ,
được rồi, nếu nó làm giảm hệ thống thưởng của tôi đối với Big Mac,
nó có làm giảm hệ thống thưởng của tôi đối với những điều tôi yêu thích không?
Viết, đọc, có một cuộc tranh luận lớn về điều này.
Có lo ngại rằng ở một số người,
nó có thể gây cảm giác tự sát.
Và ở một số người, nó có thể gây trầm cảm.
Có một cảnh báo trên thuốc về điều đó
được yêu cầu bởi FDA,
Cơ quan Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm ở Hoa Kỳ.
Đó là một mối quan tâm.
Nhưng có những nhà khoa học khác nói rằng
điều đó không chính xác,
rằng rủi ro tự sát là không chính xác,
và rằng chúng không hoạt động bằng cách làm giảm hệ thống thưởng.
Một số người, như Aurelio Galli,
người đang ở Đại học Alabama tại Birmingham,
đã nói với tôi, điều mà ông nghĩ là nó làm
là nó thiết lập lại sở thích của bạn.
Nó gần như như việc đưa điện thoại của bạn về
cài đặt gốc.
Nó thiết lập lại các yếu tố chính của loại thức ăn bạn muốn
về mức độ lành mạnh hơn.
Tôi có thể chỉ nói về điều đó không?
Xin lỗi vì đã ngắt lời, nhưng tôi đã nghĩ liên tục
khi bạn đang nói về chuyến đi của bạn đến McDonald’s
và không còn muốn ăn McDonald’s nữa,
tôi đã nhận ra trong cuộc sống của mình
rằng nếu tôi có thứ gì không lành mạnh,
nếu tôi có đường hoặc một chiếc bánh quy hôm nay,
tôi cảm thấy mình rất dễ bị lôi cuốn
để có một cái khác vào ngày mai.
Tôi cảm thấy mình nhìn lại những khoảng thời gian nhất định trong đời
khi tôi gần như rơi vào một vòng xoáy đường.
Và điều đó có thể là do căng thẳng hoặc một yếu tố nào đó,
nhưng nó khiến tôi nghĩ rằng chính đường
có phần gây nghiện.
Nên khi bạn đang nói, tôi đã nghĩ,
có phải không chỉ là bạn tiêu thụ ít đường hơn
và một số chất gây nghiện thực phẩm này
nên bạn muốn nó ít hơn vào ngày hôm sau,
nếu bạn biết ý tôi là gì?
Vâng, có một thí nghiệm chứng minh bạn đúng
một cách phức tạp.
Tôi có thể hoàn thành một điều về bộ não rồi quay lại vấn đề đó không? Bởi vì bạn đã đưa ra một điểm siêu quan trọng và có thật. Lý thuyết thứ ba về cách mà bộ não có thể hoạt động, và điều này đến từ một nhà khoa học tên là Giáo sư Paul Kenney, người đã thực hiện thí nghiệm liên quan đến những gì bạn vừa nói. Ông lập luận rằng trong bộ não của bạn, không chỉ có một hệ thống thưởng, mà còn có một cái gọi là hệ thống no đủ. Và đây là một khái niệm quan trọng cho những người muốn hiểu về những loại thuốc này và những gì đã sai lầm với chế độ ăn uống của chúng ta một cách chung hơn, để hiểu no đủ chính là cảm giác đã ăn đủ, đúng không? Chúng ta đều đã có cảm giác no đủ. Bạn cảm thấy, được rồi, tôi đã xong, tôi không muốn thêm nữa. Chúng ta trải nghiệm điều đó với thực phẩm, tình dục, và đủ loại thứ khác, đúng không? Bạn chỉ đơn giản là đã no.
Ông lập luận rằng trong bộ não của bạn, bên cạnh hệ thống thưởng, còn có một hệ thống no đủ, một hệ thống chỉ nói rằng, “Steven, bạn đã đủ rồi, dừng lại ngay.” Và ông lập luận rằng những loại thuốc này tăng cường hệ thống no đủ của bạn, mà không làm giảm hệ thống thưởng của bạn, đúng không? Có một cuộc tranh luận lớn và vẫn đang diễn ra về điều đó. Điều mà chúng ta biết là chúng có ảnh hưởng thực sự đáng kể đến bộ não, và điều đó có đủ loại hệ lụy mà chúng ta cần suy nghĩ về. Khi tôi đang tìm hiểu về điều này, tôi nhớ đã nghĩ rằng đây là một sự chuyển hóa thân mật và rủi ro hơn nhiều so với khi bạn lần đầu nghe, “À, tôi đang dùng một thứ có ảnh hưởng đến dạ dày của tôi,” đúng không? Vậy nên có rất nhiều điều liên quan đến bộ não và những hệ lụy cho nghiện ngập nữa, mà chúng ta có thể bàn luận.
Nhưng để đến phần mà bạn hỏi, phần rất quan trọng, trong tất cả những điều tôi đã học, có một thí nghiệm khiến tôi khá hoảng hốt về điều này, bởi vì rõ ràng tôi đang cố gắng tìm ra, vậy chúng ta đã đến điểm này như thế nào? Bởi vì thoạt nhìn, tôi có thể thấy nó có vẻ điên rồ theo cách mà nó đã với tôi. Chúng ta đã tăng cân một cách khổng lồ trong 40 năm qua. Tôi sinh ra năm 1979. Năm tôi sinh ra, 6% người Anh bị béo phì. Bây giờ con số đó là 26%, đúng không? Tăng vọt chưa từng có tiền lệ trong lịch sử nhân loại. Và có vẻ phi thường khi chúng ta đã đến mức mà chúng ta sẵn sàng tiêm thuốc nguy hiểm để ngăn không cho chúng ta ăn uống. Nó có vẻ rất không tự nhiên và sai trái.
Và tôi đã cố gắng nghĩ, vậy làm thế nào mà chúng ta đến đây, đúng không? Chuyện gì đã xảy ra, đó là lý do tại sao sự no đủ lại quan trọng đến vậy. Vậy thí nghiệm này mà tôi nghĩ sẽ giúp hiểu rõ điều bạn đang nói về đường. Nó được thực hiện bởi một người, Giáo sư Paul Kenney, người đứng đầu khoa thần kinh học tại Mount Sinai ở New York, và là một nhà khoa học thần kinh xuất sắc. Paul lớn lên ở Dublin và anh ấy chuyển đến Mỹ khi anh khoảng 20 tuổi để làm tiến sĩ, tôi nghĩ vậy. Anh đầu tiên chuyển đến San Diego. Và anh nhanh chóng nhận ra, người Mỹ không ăn giống như người Ireland, đúng không? Họ ăn nhiều đường hơn, nhiều chất béo hơn. Họ ăn nhiều hơn rất nhiều, đúng không? Và trong khoảng một năm ở đó, anh đã tăng cân, tôi nghĩ là khoảng một stone rưỡi hay gì đó. Anh đã tăng khoảng 23 pound. Anh đã tăng cân rất nhiều.
Và anh bắt đầu tự đặt câu hỏi, giống như câu hỏi mà bạn đang hỏi, liệu rằng thực phẩm này, khi bạn tiêu thụ nó, có thay đổi bộ não của bạn theo những cách khiến bạn muốn tiêu thụ nó nhiều hơn không? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vì vậy, anh đã thiết kế một thí nghiệm điều tra điều này, mà tôi đã đặt tên là Cheesecake Park. Đó không phải là tên chính thức của nó, đúng không? Bạn lấy một đống chuột và nuôi chúng trong một chiếc lồng. Và chúng chỉ có loại thực phẩm mà chuột tiến hóa để ăn qua hàng ngàn năm. Đó là viên thức ăn dựa trên chế độ ăn tự nhiên của chúng. Và nếu bạn làm như vậy, mặc dù chúng có rất nhiều viên thức ăn hơn những gì chúng có thể ăn, chúng sẽ ăn đủ để xử lý cơn đói của mình và sau đó tự nhiên dừng lại, đúng không? Vì vậy, khi chúng có loại thực phẩm mà chúng tiến hóa để có, chúng không bao giờ trở nên thừa cân hoặc béo phì. Chúng chỉ ổn định cân nặng của mình. Chúng có một loại trí tuệ dinh dưỡng tự nhiên.
Sau đó, Giáo sư Kenney đã giới thiệu chế độ ăn uống của người Mỹ cho chúng. Ông đã chiên một ít thịt xông khói, mua một số thanh Snickers, và quan trọng là, ông đã cho chúng một đống cheesecake. Và chúng đến và gặm cheesecake cùng các thứ khác. Và rất nhanh chóng, chúng đã trở nên điên cuồng vì nó. Chúng đã từ chối thực phẩm mà chúng tiến hóa để có và bắt đầu ăn uống một cách ám ảnh với cheesecake, thịt xông khói chiên, và các thanh Snickers. Ông đã mô tả cho tôi cách mà chúng sẽ như, ông sẽ bỏ cheesecake vào và chúng sẽ lao mình vào cheesecake và sau đó ăn theo cách của mình ra ngoài và xuất hiện hoàn toàn bám đầy cheesecake. Vì vậy, trước loại thực phẩm này, tất cả trí tuệ dinh dưỡng của chúng đã biến mất, hoàn toàn biến mất và chúng trở nên ám ảnh với loại thực phẩm mới này. Và như ông đã nói với tôi, chỉ trong vài ngày, chúng đã trở thành những con vật khác. Tất cả các chỉ số sức khỏe của chúng đều xấu đi. Chúng đã ăn uống một cách ám ảnh. Chỉ trong vài tuần, sức khỏe của chúng thực sự tồi tệ. Chúng đã trở nên cực kỳ béo phì.
Và sau đó ông đã thay đổi thí nghiệm nữa và theo cách tôi nhận thấy với tư cách là một người nghiện thức ăn nhanh trước đây, có phần tàn nhẫn. Ông đã lấy đi tất cả chế độ ăn Mỹ và chúng chỉ có thực phẩm mà chúng tiến hóa để có, thực phẩm mà chúng từng ăn, đúng không? Và ông khá chắc chắn rằng ông biết điều gì sẽ xảy ra, rằng chúng sẽ ăn nhiều hơn loại thực phẩm tự nhiên mà hơn trước đây. Và điều này sẽ chứng minh rằng thức ăn nhanh làm tăng cường sự thèm ăn của bạn. Nhưng điều đó không xảy ra. Điều xảy ra còn tồi tệ hơn nhiều. Chúng hoàn toàn từ chối thực phẩm tự nhiên. Giống như chúng không còn nhận ra nó là thực phẩm nữa. Chúng hoàn toàn từ chối ăn nó. Chúng đói và chỉ khi chúng thực sự đói, chúng mới quay lại ăn thực phẩm tự nhiên.
Dưới đây là bản dịch tiếng Việt của đoạn văn trên:
Có rất nhiều ví dụ từ con người về điều này, nhưng có một điều mà Giáo sư Gerald Mann, một chuyên gia dinh dưỡng tại Harvard, đã nói với tôi, đó là có điều gì đó về những thực phẩm chúng ta đang ăn, mà tôi nghĩ bạn đang hỏi đến trong câu hỏi đó, đang làm suy yếu khả năng của chúng ta trong việc nhận biết khi nào thì nên dừng lại. Điều này dẫn đến việc rất nhiều người, 47% người Mỹ, muốn dùng thuốc để khiến họ dừng lại.
– Tôi đã đọc về điều mà bạn gọi là công viên bánh phô mai trong cuốn sách của bạn ở chương hai. Bước tiếp theo mà ông ấy thực hiện trong thí nghiệm là toàn bộ ý tưởng điện giật động vật khi chúng ăn những thực phẩm nhất định. Và bạn nói trong cuốn sách rằng ông ấy sẽ điện giật những con vật trong khi chiếu ánh sáng vàng vào mắt chúng, để cuối cùng chúng trở nên sợ hãi ánh sáng vàng này. Trong trường hợp của thực phẩm tự nhiên, khi ông ấy chiếu ánh sáng vàng vào mắt chúng, chúng sẽ chạy đi. Nhưng ngay cả khi ông ấy chiếu ánh sáng vàng vào mắt chúng trong khi chúng đang ăn đồ ăn vặt, chúng vẫn ở lại và tiếp tục ăn bánh phô mai, điều này kết luận trong chương hai của cuốn sách bạn như tôi đã viết ở đây, và tôi nghĩ điều này xuất phát từ nhà nghiên cứu, nếu bạn tiếp xúc với món ăn này trong một thời gian, Paul đã kết luận rằng mong muốn đối với nó là rất lớn đến mức bạn sẽ bỏ qua mọi loại hậu quả tiêu cực khi ăn nó.
– Như chúng ta biết, như tôi biết trong chính cuộc sống của mình, phải không? Cơn ám ảnh KFC của tôi đã có những hậu quả tiêu cực rõ ràng trong cuộc sống của tôi. Và lý do điều này quan trọng liên quan đến những loại thuốc này. Thế nên, trong một thời gian dài, tôi đã nhìn vào hai điều, phải không? Tôi đã nhìn vào lý do tại sao rất nhiều chúng ta lại tăng cân nhanh chóng như vậy. Béo phì đã gấp ba lần trên toàn cầu trong cuộc đời tôi, phải không? Hoàn toàn chưa từng có trong lịch sử loài người. Tại sao điều đó xảy ra và những loại thuốc này hoạt động như thế nào? Ban đầu tôi nghĩ rằng chúng giống như những đường thẳng song song, phải không? Nhưng thực tế tôi nhận ra chúng giống như những mạch đan xen. Câu trả lời hoàn toàn liên kết chặt chẽ với nhau. Điều chúng ta biết là loại thực phẩm mà chúng ta ăn thực sự làm suy yếu sâu sắc cảm giác no của chúng ta. Nó hoàn toàn làm rối loạn, giống như nó đã làm với những con chuột. Chúng ta không nhận được tín hiệu đó. Bạn đã no, bạn đã ăn đủ, dừng lại trước loại thực phẩm mà chúng ta đang ăn. Và những gì những loại thuốc này làm là khôi phục cảm giác no. Karel LaRue, một trong những nhà khoa học chính đã phát triển những loại thuốc này, đã nói với tôi, những gì những loại thuốc này mang lại cho bạn là hormone cảm giác no. Chúng trả lại cho bạn cảm giác được no. Và một cách nào đó, ban đầu tôi nghĩ, điều đó làm cho toàn bộ vấn đề trông thật điên rồ, phải không? Bởi vì có một người tên là Michael Lowe, giáo sư xuất sắc tại Đại học Drexel ở Philly, người đã nói với tôi, nhìn đi, bạn phải hiểu, những loại thuốc này là một giải pháp nhân tạo cho một vấn đề nhân tạo. Chúng ta đã tạo ra vấn đề này một cách nhân tạo thông qua một hệ thống thực phẩm thảm khốc đang làm hại chúng ta từ khi còn nhỏ. Và rồi những loại thuốc này xuất hiện như một giải pháp nhân tạo cho vấn đề đó. Và điều đầu tiên bạn nghĩ là, đúng rồi, chúng ta cần giải quyết hệ thống thực phẩm, phải không? Và điều đó hoàn toàn đúng và chính xác. Tôi nhớ đã đến gặp một trong những người bạn thân nhất của mình, tôi gọi cô ấy là Judy trong cuốn sách, đó không phải là tên thật, người mà, bạn biết đấy, cô ấy đã bị ung thư bảy năm trước. Vì vậy, tôi đã ở bên cô ấy trong suốt quá trình thực sự khổ sở đó. Và đó là một cơn ác mộng tuyệt đối vì cô ấy là một bà mẹ đơn thân. Bạn có thể tưởng tượng tình cảnh tồi tệ đó như thế nào. Và tôi đã nói với cô ấy, tôi cảm thấy như một kẻ lừa đảo hoàn toàn khi dùng những loại thuốc này, phải không? Tôi luôn nói về việc chúng ta cần giải quyết các nguyên nhân của những vấn đề xã hội. Tôi có thể thấy rất rõ nguyên nhân của vấn đề này. Và đây chỉ là giải quyết triệu chứng. Và cô ấy nói với tôi, nhìn này, Johan, bạn có thể ngừng dùng loại thuốc này. Không sao cả. Làm vậy nếu bạn muốn. Nhưng khi tôi bị ung thư, chúng ta biết có điều gì đó trong môi trường đang kích hoạt ung thư vú ở phụ nữ, phải không? Một trong bảy phụ nữ ở Anh bây giờ bị ung thư vú. Điều đó không xảy ra trong quá khứ. Nó không xảy ra ở Nhật Bản, nơi chỉ có một trong 38 phụ nữ. Có điều gì đó thực sự sai ở Anh, ở Mỹ, trong cách chúng ta sống, đang kích hoạt ung thư vú, phải không? Nhưng cô ấy nói với tôi, bạn đã không nói với tôi khi tôi bị ung thư vú, ồ, thật tệ. Tất cả vấn đề môi trường đã gây ra ung thư vú này. Và giờ bạn muốn tiêm cho mình một chất độc khác, hóa trị, để đối phó với nó. Không, bạn đã nói, tốt, chúng ta có một vấn đề môi trường. Rõ ràng là vấn đề môi trường đó cần phải được giải quyết. Nhưng bạn phải sống sót, nếu không bạn sẽ không thể giải quyết được, phải không? Phép so sánh cô ấy đã đưa cho tôi thực sự giúp ích, là cô ấy nói, nếu nhà bạn đang bốc cháy, phải không? Bạn có thể nói, tốt, chúng ta cần xây dựng những ngôi nhà không làm bằng những vật liệu dễ cháy và chúng ta nên làm luật rằng bạn phải có hệ thống phun nước. Và tất nhiên tôi đồng ý. Nhưng điều đầu tiên bạn cần làm là dập tắt ngọn lửa trong ngôi nhà của bạn, phải không? Và sau cuộc trò chuyện đó, ngay sau đó, tôi đã gặp một người tên là Jeff Parker. Anh ấy ở San Francisco. Anh ấy là một nhà thiết kế ánh sáng 66 tuổi, người đã nặng khoảng 16 stone khi bắt đầu dùng thuốc giảm cân. Và anh ấy đang gặp rắc rối thực sự. Vấn đề về tim, gan, thận. Anh ấy rất đau khi đi bộ. Và anh ấy đã dùng Mungaro, thế hệ tiếp theo của những loại thuốc giảm cân này. Và anh ấy đã giảm nhiều cân và tất cả các vấn đề sức khỏe của anh ấy đã đảo ngược. Bây giờ anh ấy đi dạo với chó của mình qua Cầu Cổng Vàng mỗi ngày và thật sự hạnh phúc và nói, nhìn này, bây giờ tôi cảm thấy như mình sẽ tận hưởng cuộc sống nghỉ hưu. Và tôi đã nói với anh ấy, nhưng Jeff, bạn không nghĩ rằng chúng ta nên giải quyết các nguyên nhân môi trường sao? Và anh ấy nói, hoàn toàn. Tôi hoàn toàn đồng ý với bạn. Bạn bắt đầu chiến dịch đó, hãy ghi tên tôi vào. Nhưng tôi phải nói với bạn, đến khi chúng ta đạt được điều đó, tôi sẽ chết. Đúng không? Chúng ta sẽ không làm được trong vài năm tới. Và tôi muốn sống.
Và tôi nhận thấy rằng tôi rất khó để phản bác.
Còn nếu người ta nói, à, bạn biết đấy, bạn có thể không chọn vai trò ở quán cà phê vào buổi sáng.
Bạn có thể đã chọn món salad hoặc thứ gì đó.
Đúng vậy, đó là một sự lựa chọn mà bạn đang làm, là do bạn để đưa ra những lựa chọn tốt hơn.
Vì vậy, đây hoàn toàn là tiếng nói trong đầu tôi.
Tôi nhớ một người bạn khác của tôi khi tôi đang ăn tối và tôi đang làm điều này.
Tôi đang bàn về mọi thứ mà tôi đã học được và tôi đang nói về, bạn biết đấy, những rủi ro của bệnh béo phì,
mà thực sự rất đáng lo khi bạn tìm hiểu về chúng.
Tôi thực sự bất ngờ.
Chúng ta đều biết rằng béo phì không tốt cho sức khỏe của bạn,
nhưng tôi thực sự bị sốc khi nhìn vào bằng chứng về việc béo phì tệ đến mức nào
không chỉ liên quan đến tiểu đường mà còn cả ung thư, mất trí nhớ, trên toàn diện.
Chúng ta có thể quay lại vấn đề đó sau.
Vì vậy, tôi đã nghĩ, bạn phải xem xét những rủi ro của bệnh béo phì
so với các rủi ro của những loại thuốc này.
Và tôi đã học được rằng có 12 rủi ro đáng kể liên quan đến những loại thuốc này.
Và anh ấy nói, bạn đang nói cái gì vậy?
Bạn không cần phải cân nhắc những rủi ro đó chút nào.
Có một lựa chọn thứ ba, hãy ăn kiêng, tập thể dục, đúng không?
Và anh ấy nói, tôi đã thấy bạn làm điều đó.
Bạn đã làm điều đó nhiều lần rồi, đúng không?
Hãy làm điều đó.
Và tất nhiên, tôi có tiếng nói đó trong đầu mình.
Tôi nghĩ rằng tôi đang lừa dối bản thân.
Và tôi nghĩ, tại sao tôi không làm điều đó?
Đúng không.
Và tôi thực sự bắt đầu nhận ra điều này
khi tôi đến phỏng vấn một người tuyệt vời tên là Giáo sư Tracy Mann,
cô ấy ở Minneapolis nơi tôi gặp cô ấy,
người đã thực hiện một trong những nghiên cứu quan trọng nhất về chế độ ăn uống từ trước đến nay.
Thực ra, tôi đã gặp cô ấy, tôi phỏng vấn cô ấy ở một nơi gọi là Isles Bun,
một cửa hàng bánh quế nổi tiếng ở Minneapolis.
Khi tôi đến nơi, người đứng cửa hỏi, bạn đã từng đến đây chưa?
Và tôi nói, không.
Và anh ấy nói, vậy thì tôi sẽ tặng bạn một chiếc bánh quế miễn phí.
Anh ấy đưa cho tôi một chiếc bánh quế khổng lồ, khoảng 2000 calo
đã ở đó trong suốt thời gian chúng tôi nói về chế độ ăn kiêng.
Và Giáo sư Mann, cô ấy bắt đầu nghiên cứu điều này vào năm 2000.
Cô ấy muốn tìm hiểu chế độ ăn kiêng có hiệu quả bao nhiêu, đúng không?
Chúng có hiệu quả không?
Và vào thời điểm đó, khoa học đã rất rõ ràng, chế độ ăn kiêng thực sự hiệu quả.
Nếu bạn ăn kiêng, bạn sẽ giảm cân, đúng không?
Nhưng cô ấy đã xem xét tất cả những nghiên cứu này, gần 24.000 nghiên cứu.
Và cô ấy nhận thấy, như là một phần của tổng kết lớn, được gọi là phân tích tổng hợp.
Và cô ấy phát hiện ra điều gì đó hơi kỳ lạ, đó là hầu hết các nghiên cứu này,
phần lớn, đều theo dõi những người đang ăn kiêng trong ba tháng.
Vì vậy, bạn phát huy sức mạnh ý chí của mình, bạn ăn kiêng ba tháng,
bạn giảm một lượng lớn cân nặng, và sau đó họ chỉ dừng lại.
Và ngụ ý là, bạn sẽ duy trì mức cân nặng đó mãi mãi.
Cô ấy sẽ nghĩ, tôi biết khá nhiều người không nằm trong tình huống đó, điều đó không xảy ra với họ.
Vì vậy, cô ấy đã xem xét chi tiết hơn và phát hiện ra có 24 nghiên cứu
theo dõi những người ăn kiêng, không chỉ trong thời gian ngắn,
mà còn trong hai năm và một số ít trường hợp lên đến năm năm.
Và khi bạn nhìn vào bức tranh lâu dài, bức tranh thực sự khác.
Sau hai năm, người trung bình trên chế độ ăn kiêng đã giảm hai pound cân nặng, đúng không?
Vì vậy, không phải là không gì cả, nhưng gần như không có gì, đúng không?
Nó cực kỳ thấp.
Vì vậy, những gì chúng ta biết từ nghiên cứu về chế độ ăn kiêng là có một số rất nhỏ người,
khoảng 10% người, thực sự giảm được một lượng lớn cân nặng khi ăn kiêng và giữ nó.
Chúng ta đều biết những người như vậy, tôi có một người trong gia đình mình như vậy, đúng không?
Nhưng đối với phần lớn mọi người, điều đó không hiệu quả.
Và tôi nhớ đã nói với Giáo sư Mann và rất nhiều nhà khoa học khác đã xem xét điều này,
thì làm sao có thể như vậy?
Bởi vì chúng ta biết, bạn chỉ cần biết các định luật vật lý để biết,
nếu bạn tiêu thụ ít calo hơn bạn đốt cháy,
rõ ràng bạn sẽ giảm cân.
Để phản bác điều đó, bạn phải phản bác các định luật vật lý, đúng không?
Vậy làm sao có thể là những người này đang ăn kiêng, nhưng họ không giảm cân?
Và Giáo sư Mann và những người khác đã giải thích cho tôi
một điều mà hẳn là còn thiếu trong bức tranh này
mà tôi nghĩ thực sự giúp chúng ta hiểu được
và thực sự quan trọng để hiểu về những loại thuốc này, tôi nghĩ vậy.
Vì vậy, rất nhiều nhà khoa học đã giải thích
rằng có những thay đổi sinh học xảy ra khi bạn tăng cân,
khiến cho việc tìm lại cách trở về một cách bền vững trở nên khó khăn hơn.
Vì vậy, vào những năm 60 và 70, có một lý thuyết về cân nặng
đã gần như được chấp nhận phổ biến.
Nó được gọi là lý thuyết điểm thiết lập.
Nghe có vẻ hơi phức tạp, nhưng thực sự khá đơn giản.
Bạn hãy nghĩ về nhiệt độ của cơ thể bạn, đúng không?
Cơ thể bạn muốn bạn ở mức nhiệt độ mà bạn và tôi đang ở ngay bây giờ, đúng không?
Và nếu nhiệt độ đó tăng lên, nếu chúng ta sốt
hoặc nếu chúng ta đến sa mạc Sahara,
cơ thể chúng ta sẽ làm việc rất chăm chỉ một cách vô thức để đưa chúng ta trở lại.
Nó sẽ khiến chúng ta đổ mồ hôi, nó sẽ khiến chúng ta cảm thấy rất khó chịu.
Và nếu nhiệt độ của bạn giảm xuống dưới nhiệt độ chúng ta đang có,
cơ thể bạn sẽ bắt đầu run.
Một lần nữa, nó sẽ khiến bạn thật sự khao khát sự ấm áp, đúng không?
Vì vậy, cơ thể bạn có một mức thiết lập mà nó giữ cho nhiệt độ của bạn
và nó làm việc cực kỳ chăm chỉ để giữ bạn trong khu vực đó suốt cả cuộc đời.
Và người ta đã nghĩ trong một thời gian dài rằng trọng lượng của bạn giống như vậy,
rằng khi bạn sinh ra hoặc có thể thậm chí là trong bụng mẹ,
bạn có một điểm thiết lập sinh học cho trọng lượng của mình
mà vẫn giữ nguyên suốt cuộc đời.
Và bạn có thể tăng lên một chút hoặc giảm xuống một chút, nhưng về cơ bản bạn sẽ cố định ở đó.
Nhưng sau đó, cuộc khủng hoảng béo phì đã xảy ra bắt đầu từ cuối những năm 70, đầu những năm 80.
Có một sự gia tăng trọng lượng khổng lồ ở một phần lớn dân số.
Và có vẻ như, ồ, lý thuyết điểm thiết lập chỉ đơn giản là sai, đúng không?
Điều đó không thể chính xác vì nếu như nó đúng, thì bạn không thể có điều này.
Nhưng rồi Giáo sư Low tại Drexel và những nơi khác, cùng với nhiều người khác, đã phát hiện ra điều gì đang thực sự xảy ra theo quan điểm của tôi. Tôi nghĩ điều này đã tạo ra bằng chứng rất thuyết phục cho điều này. Khi bạn tăng cân, điểm thiết lập của cơ thể bạn sẽ tăng lên, đúng không? Giả sử cơ thể tôi muốn tôi có 18% tỷ lệ mỡ cơ thể. Khi tôi đạt tới 30% tỷ lệ mỡ cơ thể, cơ thể tôi sẽ chiến đấu rất mạnh mẽ để giữ tôi ở mức cao hơn đó, đúng không? Điều này có vẻ rất kỳ lạ lúc đầu, tại sao lại như vậy? Giả sử bạn đã tăng ba stone, đúng không? Và sau đó bạn cố gắng giảm cân. Chúng ta không nghĩ đến một Robert De Niro giả thuyết cho bộ phim Raging Bull, tăng ba hoặc bốn stone, đúng không? Và rồi cố gắng cắt giảm. Nhưng những gì bạn sẽ thấy là tỷ lệ trao đổi chất của bạn sẽ giảm mạnh. Vì vậy, bạn sẽ phải đốt cháy nhiều hơn để nhận được cùng một số lượng calo như bây giờ. Bạn sẽ thèm ăn nhiều đồ ngọt và mặn hơn. Bạn sẽ có năng lượng thấp hơn, vì vậy bạn sẽ thấy khó khăn hơn để tập thể dục. Vì vậy, điểm thiết lập của bạn đã tăng lên và đang cố gắng giữ bạn ở đó. Và tôi nhớ đã nói với nhiều nhà khoa học, điều đó chỉ có vẻ kỳ lạ. Tại sao tiến hóa lại ban cho chúng ta điều đó? Đó là một sự thích nghi kém, đúng không? Tại sao lại như vậy? Và họ đã giải thích cho tôi, bạn phải nghĩ về những hoàn cảnh mà chúng ta tiến hóa. Trong những hoàn cảnh mà con người tiến hóa, thực tế, hầu hết mọi hoàn cảnh cho tới khoảng 100 năm trước đây, không bao giờ có một tình huống mà bạn có thể có calo dồi dào. Thực tế, calo siêu dồi dào cho suốt cuộc đời của bạn. Bạn sẽ có nhiều calo hơn xung quanh bạn hơn bạn có thể ăn. Điều đó chưa bao giờ xảy ra. Vì vậy, cơ thể của bạn không — tiến hóa không chuẩn bị cho chúng ta với những bản năng tốt cho điều đó. Những gì bạn thực sự có là, điều mà là một rủi ro lớn, đó là nạn đói, đúng không? Có một rủi ro lớn rằng vào một thời điểm nào đó trong cuộc đời của bạn, thực phẩm sẽ cạn kiệt và bạn sẽ gặp rắc rối thực sự. Và trong một cuộc nạn đói, người béo nhất ở đầu sẽ là người cuối cùng đứng vững, đúng không? Timothy Chalamet sẽ chết trong tuần đầu tiên của một cuộc nạn đói. Và, bạn biết đấy, John Candy sẽ vẫn sống sót đến cuối nó. Tuy nhiên, tôi nói không phải là một ví dụ tuyệt vời vì John Candy đã qua đời, nhưng bạn hiểu ý tôi, đúng không? Vì vậy thực tế, đó là lý do tại sao tiến hóa của chúng ta chuẩn bị cho chúng ta rằng, ôi, nếu bạn tăng cân, hãy chiến đấu để giữ nó. Bởi vì sớm hay muộn, bạn sẽ phải giảm cân trong một cuộc nạn đói. Vì vậy, chúng ta tiến hóa với bản năng này rằng khi chúng ta tăng cân, chúng ta trải nghiệm những thay đổi sinh học khiến việc trở lại khó khăn hơn. Điều này không phải là không thể. Ý chí là một thứ thực sự. Một số người có thể làm điều đó. Nhưng khi bạn cố gắng, bạn đang chống lại chính sinh học của mình. Bạn cũng đang chống lại tâm lý của bạn và môi trường xung quanh bạn vì những lý do khác nhau mà chúng ta có thể khám phá. Vì vậy, không phải là ăn kiêng không hiệu quả, nhưng chúng ta phải trung thực. Tại bất kỳ thời điểm nào, 17% người dân đang ăn kiêng. Chúng ta thực sự đã thử con đường này, đúng không? Chúng ta đã có, bạn biết đấy, 40 năm liên tục thúc đẩy ăn kiêng và tập thể dục như là những giải pháp duy nhất. Và chúng ta đã trở nên mập mạp hơn và mập mạp hơn và mập mạp hơn. Vì vậy, có điều gì đó thiếu sót trong bức tranh đó. Tôi nghĩ một phần là lý thuyết điểm thiết lập. Nó cũng quan trọng cho các loại thuốc bởi vì một số người lập luận như người mà tôi đã đề cập trước đó liên quan đến não, Giáo sư Aurelio Galli, một số người trong số họ lập luận rằng những gì loại thuốc có thể đang làm thực sự là đặt lại điểm thiết lập sinh học của bạn, hạ nhiệt độ mà cơ thể bạn cố gắng giữ cân nặng của bạn. Nó đang hạ điểm thiết lập của bạn xuống để bạn không nhận được những tác động như tỷ lệ trao đổi chất chậm lại và tất cả các điều khác mà khởi động khi bạn cố gắng giảm cân. Tôi nghĩ trung bình, và điều này có thể không chính xác, nhưng tôi nghĩ trung bình chúng ta sống những cuộc sống căng thẳng hơn so với trước đây. Và tôi tự hỏi mối quan hệ mà các cuộc sống gây áp lực, điên cuồng, bận rộn, đầy thông báo, xã hội truyền thông dẫn dắt, thời gian màn hình có ảnh hưởng như thế nào đến mối quan hệ của chúng ta với thực phẩm. Và nếu có một mối quan hệ nào đó ở đó, bạn biết đấy, ngày nay nhiều trẻ em mắc ADHD hơn bao giờ hết, bạn biết đấy, mức cortisol dường như đang tăng vọt và có vẻ như có một mối quan hệ giữa căng thẳng và sự thèm ăn, điều này đang hoạt động như một lực hấp dẫn đối kháng lại ý chí của chúng ta. Không, bạn hoàn toàn đúng. Và đây là khi tôi xem qua 12 rủi ro của các loại thuốc trong bối cảnh đó, đây là một điều mà tôi thực sự lo lắng và một điều đã xảy ra với tôi. Vì vậy, tôi nhận thấy tôi có điều gì đó kỳ lạ. Khoảng sáu tháng sau khi dùng thuốc, tôi có sự nhận ra này. Vì vậy, tôi đã giảm rất nhiều cân, đúng không? Tôi đã giảm một lượng lớn cân nặng. Tôi đã giảm ba stone. Ba stone trong khoảng thời gian nào? Từ bây giờ cho đến khi tôi bắt đầu. Vì vậy, hơi hơn một năm. Và việc giảm cân đó diễn ra nhanh chóng như thế nào, chỉ để tò mò trước khi chúng ta tiếp tục? Khá thẳng, một đường thẳng đi xuống từ đầu. Nhưng tôi có một cảm giác kỳ lạ. Tôi có một người bạn, Danielle, lúc đó đang mang bầu. Tôi cứ va phải cô ấy. Và dường như chúng tôi đang ở trên những quỹ đạo đối lập. Như cô ấy thì phình ra còn tôi thì thu nhỏ lại. Tôi nhớ một lần đi xa khỏi cô ấy và nghĩ, “Điều này thực sự kỳ lạ. Tôi đang nhận được những gì tôi muốn. Tại sao tôi không cảm thấy tốt hơn về điều này?” Đúng không? Tôi không thực sự cảm thấy tốt hơn trong một khoảng thời gian khá dài, khoảng sáu tháng. Tôi đang nghĩ, “Tại sao lại như vậy?” Vậy bạn có ý nghĩa gì khi nói tốt hơn? Tôi cảm thấy khá ảm đạm trong cảm xúc của mình. Tôi cảm thấy… Tôi chắc chắn không bị trầm cảm. Nhưng tôi cảm thấy hơi tầm thường. Tôi đã nghĩ, “Điều này thật kỳ lạ.” Tôi đã nghĩ, “Chà, có thể chỉ là những điều khác đang diễn ra trong cuộc sống của tôi. Bạn không bao giờ biết khi nó chỉ là cá nhân.” Nhưng nhiều người đang báo cáo điều này. Hầu hết mọi người rất hạnh phúc khi họ uống thuốc. Nhưng có một thiểu số đáng kể. Và vì vậy tôi bắt đầu tìm hiểu chính xác câu hỏi này. Tâm lý học về ăn uống. Và hóa ra có năm… Bằng chứng khoa học cho năm lý do tại sao chúng ta ăn.
Và rõ ràng điều đầu tiên và quan trọng nhất là nguồn sống, đúng không?
Nếu bạn hỏi tôi một năm trước, “Tại sao bạn ăn?”,
tôi sẽ nói, “Chà, lý do chính là để duy trì cơ thể của tôi.”
Nhưng giờ đây tôi đang ăn ít hơn rất nhiều so với mức cần thiết để duy trì cơ thể.
Vậy thì tất cả những calorie khác mà tôi đã tiêu thụ, chúng đang làm điều gì khác, đúng không?
Và một trong những lý do …
Một trong những lý do mà chúng ta ăn, ý tôi là lý do khác là để cảm thấy vui vẻ, điều mà chúng ta đã bàn về.
Nhưng một lý do khác mà mọi người ăn là để tìm kiếm sự an ủi, đúng không?
Mọi người có được sự an ủi to lớn từ thực phẩm.
Đặc biệt, ăn nhiều có thể mang lại cảm giác an ủi rất lớn.
Chúng ta biết điều này một phần vì mỗi khi có một sự kiện căng thẳng,
đơn đặt hàng thức ăn nhanh tăng vọt đáng kể.
Sau vụ khủng bố 11 tháng 9, có sự gia tăng lớn trong số người đặt pizza và gà rán.
Đêm Trump thắng cử ở các bang xanh qua Uber Eats
và các ứng dụng giao hàng khác,
có sự gia tăng mạnh mẽ trong số người đặt taco, thực phẩm tồi tệ, đúng không?
Nếu bạn là đàn ông và mất việc,
cơ hội tăng cân của bạn tăng cao một cách đáng kể,
một phần là vì điều đó thật thất vọng và bạn ăn để tự an ủi mình.
Và một trong những điều xảy ra khi bạn uống thuốc này
là khả năng an ủi bằng thức ăn bị lấy đi khỏi bạn.
Bạn không thể an ủi bằng thức ăn.
Và tôi nghĩ chúng ta có một phép ẩn dụ tốt,
một tiền lệ tốt để giúp chúng ta suy nghĩ về cách điều đó ảnh hưởng đến bạn.
Vì vậy, so sánh tốt nhất cho những loại thuốc này,
nếu chúng ta đang cố gắng tìm hiểu tác động của chúng,
tôi nghĩ là phẫu thuật tạo hình dạ dày, đúng không?
Cho đến nay, rất khó để giảm cân một cách bền vững
hơn 20% trọng lượng cơ thể của bạn.
Cách duy nhất có thể làm điều đó rất nhanh chóng là phẫu thuật tạo hình dạ dày.
Vì vậy, tôi nghĩ chúng ta phải xem xét các kết quả.
Đó là phẫu thuật ghim dạ dày, có bốn loại khác nhau.
Nhưng cơ bản là những gì chúng ta nghĩ đến như phẫu thuật ghim dạ dày,
phẫu thuật dạ dày, đúng rồi, đó là một hình thức trong số đó.
Và vì vậy tôi nghĩ bạn phải xem xét bằng chứng từ phẫu thuật dạ dày.
Và theo một số cách, điều đó rất đáng khích lệ.
Chúng ta biết rằng phẫu thuật băng dạ dày
và các hình thức phẫu thuật dạ dày khác tăng cường sức khỏe của bạn một cách đáng kể.
Nếu bạn có một trong những phẫu thuật này,
trong bảy năm tiếp theo,
bạn có nguy cơ chết vì đau tim giảm 56%,
nguy cơ chết vì ung thư giảm 60%,
và nguy cơ chết vì các nguyên nhân liên quan đến tiểu đường giảm 92%.
Thực tế, điều đó tốt cho sức khỏe của bạn đến mức
bạn có nguy cơ chết vì bất kỳ nguyên nhân nào
giảm 40% trong bảy năm tiếp theo, đúng không?
Vì vậy, chúng ta biết việc đảo ngược béo phì tăng cường
sức khỏe thể chất một cách đáng kể trong hầu hết các trường hợp, đúng không?
Đôi khi rất mạnh mẽ.
Nhưng chúng ta cũng biết từ phẫu thuật tạo hình dạ dày,
còn nhiều bất lợi từ phẫu thuật tạo hình dạ dày.
Đó là một ca phẫu thuật kinh khủng,
và một trong một nghìn người sẽ chết trong quá trình phẫu thuật, điều đó thật đáng sợ.
Nhưng chúng ta cũng biết rằng điều mà tôi nghĩ là rất quan trọng
đối với câu hỏi của bạn
là nó có tác động đến tâm lý của bạn.
Vì vậy, nhiều người cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều.
Hầu hết những người đã phẫu thuật đó đều cảm thấy vui.
Nhưng 17% người đã phẫu thuật
phải được điều trị tâm thần nội trú sau đó
vì họ bị trầm cảm hoặc lo âu.
Cơ hội tự tử của bạn gần như gấp bốn lần
sau khi bạn đã phẫu thuật tạo hình dạ dày.
Và tôi nghĩ có nhiều lý do tại sao một phần
phải là sự khắc nghiệt của ca phẫu thuật và hậu quả của nó.
Nhưng tôi nghĩ một phần lớn là, bạn biết đấy,
bạn lấy đi sự an ủi bằng thức ăn của mọi người, đúng không?
Nếu bạn đi qua cuộc sống,
và đặc biệt là những người đã phẫu thuật băng dạ dày
hoặc các loại phẫu thuật khác, bạn biết đấy,
đó là những người đã rất béo phì.
Vì vậy, họ sẽ có được tác động đó một cách mạnh mẽ
trong cuộc sống của họ, phần lớn trong số họ.
Nếu bạn lấy đi thứ gì đó là một cách chính để làm dịu người khác,
khi điều đó diễn ra tốt, bạn có thể xây dựng lại cuộc sống của mình.
Bạn có thể tìm ra những cách khác để nhận được sự an ủi đó.
Và điều đó thực sự có giá trị và quan trọng.
Nhưng nhiều người chỉ trải nghiệm điều đó
như một cảm giác sâu sắc đau đớn và lo âu.
Và tôi đã phỏng vấn nhiều người như vậy.
Khi mọi người trải qua những ca phẫu thuật đó,
tôi đã đọc trong cuốn sách của bạn ở Chương 8
rằng một trong mười người sau đó lại rơi vào một kiểu nghiện khác,
đối với rượu hoặc cờ bạc hoặc mua sắm hoặc ma túy hoặc cái gì đó khác.
Vì vậy, đó là bằng chứng khá rõ ràng
rằng sự an ủi tâm lý
chỉ đang di chuyển sang nơi khác.
Điều đó thật hấp dẫn và đau lòng.
Và tôi cũng đã nói chuyện với những người đã trải qua điều đó,
điều được gọi là chuyển giao nghiện.
Tôi đã nói chuyện với một người phụ nữ tuyệt vời tên là Robin Moore,
người đã nặng 303 pound.
Cô ấy đã trải qua phẫu thuật tạo hình dạ dày
bởi vì thực sự không có gì khác hoạt động.
Và cô ấy cảm thấy mình thực sự là nô lệ của thực phẩm.
Đó là cách mà cô ấy diễn đạt.
Và điều đó đã có tác động tuyệt vời.
Cô ấy biết tại sao mình đã tăng cân quá nhiều.
Trong trường hợp của cô ấy, đó là khi cô ấy còn nhỏ,
cô ấy đã bị lạm dụng tình dục.
Cô ấy đã bị cưỡng hiếp và chưa bao giờ nói với ai.
Và cô ấy đã cố tình tăng cân
để giữ cho đàn ông tránh xa mình.
Cô ấy nghĩ, nếu mình thật sự béo,
mình sẽ ít bị tấn công hơn,
điều đó thật sự phổ biến.
Và cô ấy đã giảm tất cả số cân này.
Và cô ấy cảm thấy tuyệt vời.
Cô ấy cảm thấy thể chất tốt hơn nhiều.
Mọi người đối xử với cô ấy tốt hơn nhiều.
Nhưng cô ấy đã có sự chuyển biến khi cô ấy chưa bao giờ là một người uống rượu nhiều.
Cô ấy xuất hiện khi đang học đại học,
nơi mà cô ấy uống một cách khá nhiều,
nhưng cô ấy chưa từng là một người uống rượu nặng.
Và cô ấy nhanh chóng trở thành một người nghiện rượu thực sự nặng.
Cô ấy thường tập thể dục bên cạnh sân bay ở Toronto.
Và cô ấy thường uống rượu trên đường đi, uống trên đường về.
Và cuối cùng cô ấy bị sa thải vì say rượu khi làm việc.
Và đối với cô ấy, cô ấy nhận ra,
và tôi nghĩ đó là những cách thú vị
để suy nghĩ về điều này liên quan đến những loại thuốc này.
Tôi không muốn nhấn mạnh rằng điều này sẽ không xảy ra với mọi người.
Tôi không nghĩ rằng điều này ngay cả sẽ là đa số người,
bằng bất kỳ cách nào.
Nhưng khi bạn dùng những loại thuốc này,
các lý do tâm lý cơ bản
đã thúc đẩy việc ăn uống của bạn bị gián đoạn sâu sắc
và, trong nhiều trường hợp, trở nên nổi bật.
Và đối với tôi, điều đó ban đầu thật đau đớn, nhưng lại hữu ích. Tôi nhớ một ngày ở Vegas, như bạn biết, tôi đã dành rất nhiều thời gian ở Vegas để viết một cuốn sách về một loạt tội phạm đã xảy ra ở đó. Tôi đã đầu tư vào một điều thật sự u ám, và tôi cảm thấy rất tệ. Nó liên quan đến một người nào đó. Đó là một câu chuyện dài, nhưng đó là điều khủng khiếp. Và tôi đến KFC trên West Sahara. Đó là KFC tồi tệ nhất trên thế giới. Tôi có một tình yêu bí mật dành cho nó. Và trong trạng thái tự động, tôi đã gọi những món mà tôi luôn gọi, bạn biết đấy, như một đống gà rán. Tôi ngồi đó và nghĩ, “Ôi, chết tiệt. Tôi không thể ăn món này.” Và tôi nhớ hình ảnh Đại tá Sanders trên tường nhìn xuống, như thể ông ấy đang nói, “Điều gì đã xảy ra với khách hàng tốt nhất của tôi, đúng không?” Vì vậy, việc bị tước mất cảm giác an ủi qua ăn uống là khá, bên cạnh việc bị tước mất niềm vui, mà tôi nghĩ có liên quan nhưng cũng hơi khác, là rất khó khăn. Và lại nữa, người bạn mà tôi đã nói chuyện đã bị ung thư. Tôi đến gặp cô ấy và nói, “Điều này thực sự khó khăn, đúng không?” Và cô ấy đã nói, “Nghe này, không phải thuốc đang gây ra vấn đề này. Thuốc chỉ làm cho vấn đề này trở nên rõ ràng với bạn. Và bây giờ bạn có thể đối phó với điều đó theo những cách khác, đúng không?” Và đó là điều mà tôi đã cố gắng làm, và viết về nó trong cuốn sách. Nhưng vâng, một trong những điều làm tôi bị cuốn hút trong tất cả những nghiên cứu cho cuốn sách Magic Pill của tôi là sự phức tạp đáng kinh ngạc của nó. Mỗi khi bạn nhìn vào một tác động, dường như nó có một tác động khác. Đây là một chủ đề thực sự phức tạp và khó khăn. Và bất kỳ ai đến và nói với bạn, “Hoặc là, yay, những loại thuốc này thật tuyệt vời, và chúng sẽ cứu rỗi tất cả chúng ta. Tất cả những loại thuốc này đều là ác quỷ. Thật khủng khiếp.” Tôi không nghĩ họ đang thẳng thắn với mọi người. Tôi nghĩ rằng mọi thứ đều phức tạp. Tôi nghĩ rằng có những rủi ro ở mỗi ngã rẽ. Và tôi nghĩ chúng ta cần suy nghĩ về sự phức tạp cùng nhau theo cách trung thực và tôn vinh sự phức tạp đó. Bạn đã nói về ảnh hưởng của chấn thương trong thời thơ ấu đối với mối quan hệ của chúng ta với thực phẩm và ăn uống. Tôi nhớ đã đọc một chút về điều đó trong cuốn sách trước của bạn, Lost Connections. Nhưng có dữ liệu nào trong thống kê chứng minh rằng chấn thương có thể khiến chúng ta có mối quan hệ tìm kiếm sự an ủi quá mức với thực phẩm không? Có nghiên cứu nào nổi bật cho bạn không? Oh vâng. Ý tôi là, có một người mà tôi đã quen rất tốt khi tôi làm việc với Lost Connections, và tôi nghĩ về nghiên cứu này theo một cách khác khi tôi làm việc với cuốn sách này. Có một người đàn ông tên là Dr. Vincent Folletti. Vào đầu những năm 1980, ông là một bác sĩ ở San Diego, và ông đã được Kaiser Permanente, một nhà cung cấp y tế lớn phi lợi nhuận ở tiểu bang, liên lạc. Họ đã nói với ông, “Nghe này, chúng tôi có một vấn đề. Chúng tôi không biết phải làm gì.” Béo phì đang gia tăng mạnh mẽ, và mức độ béo phì ở đây rất thấp theo tiêu chuẩn của chúng tôi, nhưng nó đang tăng mạnh. Họ đã cố gắng đưa ra các kế hoạch ăn kiêng và tập thể dục, và không có gì hoạt động cả. Họ nói, “Nghe này, chúng tôi không biết phải làm gì. Chúng tôi có thể đưa cho bạn một số tiền lớn chỉ để thực hiện nghiên cứu Blue Sky? Hãy đi đi. Tìm hiểu xem chúng ta có thể làm gì.” Và ông ấy đã nói, “Được thôi.” Vì vậy, ông ấy đã nhận một số tiền lớn, và sau đó ông ấy nghĩ, “Tôi có thể làm gì?” Ông ấy bắt đầu làm việc với 200 người rất, rất béo phì, những người mà đã thử đủ loại cách để giảm cân, nhưng không thành công. Và ông ấy ngồi đó làm việc với họ, và suy nghĩ, “Tôi có thể làm gì?” Ông ấy có một ý tưởng nghe có vẻ, và thật sự là khá ngốc nghếch. Ông ấy nói, “Chà, điều gì sẽ xảy ra nếu những người béo phì thực sự ngừng ăn, và chúng tôi giám sát y tế, và chúng tôi cho họ tiêm vitamin để họ không bị như bệnh scorbut hay bất cứ thứ gì? Liệu họ có thể đốt cháy hết chất béo trong cơ thể và quay lại cách sống lành mạnh không?” Vì vậy, dưới sự giám sát y tế rất chặt chẽ, họ đã làm điều đó. Và thật đáng kinh ngạc, lúc đầu, nó đã hiệu quả. Có một người phụ nữ mà tôi sẽ gọi là Susan, đó không phải là tên thật của cô ấy, đã giảm từ hơn 400 pound xuống còn 138 pound. Thật không thể tin được, đúng không? Và, bạn biết đấy, gia đình cô ấy đã gọi cho bác sĩ và nói, “Bạn đã cứu sống Susan. Cô ấy thực sự rất vui.” Vào một ngày nọ, một điều gì đó đã xảy ra mà không ai ngờ tới. Cô ấy đã bật khóc. Cô ấy đã đến KFC hoặc nơi nào đó. Cô ấy bắt đầu ăn uống một cách cuồng nhiệt. Và sau một thời gian, cô ấy lại trở về tình trạng cũ. Không hoàn toàn như trước, nhưng cũng tương tự. Và Dr. Feliti đã gọi cô ấy vào. Ông ấy nói, “Susan, chuyện gì đã xảy ra?” Cô ấy nhìn xuống. Rõ ràng cô ấy cảm thấy rất xấu hổ, và tôi không biết. Tôi không biết. Ông ấy nói, “Vậy, hãy kể cho tôi về ngày hôm đó, đúng không? Ngày mà bạn bật khóc. Có điều gì đã xảy ra vào ngày đó mà không xảy ra vào bất kỳ ngày nào khác không?” Hóa ra có điều đã xảy ra vào ngày đó mà chưa bao giờ xảy ra với Susan trước đây. Cô ấy đang ở trong một quán bar và có một người đàn ông tán tỉnh cô ấy, không theo cách xấu mà theo cách khá dễ chịu. Nhưng cô ấy cảm thấy hoàn toàn hoảng loạn và bắt đầu ăn uống. Và đó là lúc Dr. Feliti nói với cô ấy, “Vậy, Susan, khi nào bạn bắt đầu tăng cân?” Trong trường hợp của cô ấy, tôi nghĩ đó là khi cô ấy 10 tuổi. Ông ấy nói, “Vậy, có điều gì đã xảy ra khi bạn 10 tuổi, mà không xảy ra khi bạn 9 hay 11, hoặc có điều gì đã xảy ra trong năm đó không?” Cô ấy nhìn xuống và nói, “Đó là khi ông của tôi bắt đầu hiếp dâm tôi.” Dr. Feliti đã phỏng vấn tất cả mọi người trong chương trình. Ông phát hiện ra rằng 60% trong số họ đã tăng cân cực độ sau khi bị xâm hại hoặc tấn công tình dục, một con số thật đáng kinh ngạc, đúng không? 60% phụ nữ. Và ông ấy đã hỏi, “Thế thì, làm thế nào điều này có thể xảy ra?” Ông ấy thực sự bối rối. Và Susan đã giải thích cho ông ấy rất rõ. Cô ấy nói, “Béo phì thường bị bỏ qua, và đó là điều mà tôi cần trở thành, đúng không? Nếu bạn rất béo phì, bạn ít có khả năng bị tấn công tình dục hơn, đúng không? Rõ ràng điều đó có thể xảy ra, nhưng nó hiếm hơn.”
Và khi bạn hiểu điều đó, bạn bắt đầu thấy lại mối liên hệ với những loại thuốc này, tại sao một số người thật sự hoảng sợ khi họ dùng những loại thuốc này. Bởi vì một số người trải nghiệm nó như thể đột nhiên, “Ôi Chúa ơi, tôi thực sự dễ bị tổn thương trước sự kiện chấn thương này đang được tái hiện lại liên tục.” Đây là một ví dụ. Có rất nhiều lý do khác… Chúng ta sẽ đi vào danh sách lý do tại sao mọi người ăn uống như tôi đã nói trong cuốn sách. Còn nhiều lý do khác nữa cũng được kích hoạt và làm gián đoạn. Bạn nói trong cuốn sách về từ này, mà tôi chưa bao giờ thực sự gặp trước đây, đó là một cụm từ, tôi đoán vậy. Bạn nói, “Môi trường là độ béo phì.” Tôi chỉ nghe thấy thuật ngữ đó, “độ gây ung thư.” “Độ gây ung thư,” đúng. “Độ gây ung thư,” đúng, có nghĩa cơ bản là một thứ gì đó có thể gây ra ung thư cho bạn. Nhưng bạn đang nói rằng môi trường mà chúng ta sống là… Ý tôi là, cách tôi hiểu là nó gần như là lây nhiễm. Như thể, nó sẽ khiến tôi béo phì chỉ bằng cách sống trong thế giới hiện đại. Một trong những số liệu nổi bật mà tôi cảm thấy khi bạn nói về thực phẩm chế biến là, trung bình, khi chúng ta ăn thực phẩm chế biến, chúng ta cuối cùng ăn thêm 500 calo mỗi ngày. Và điều đó, lại một lần nữa, thật gây sốc. Bạn biết đấy, tôi đã có một vài khách mời trên podcast này đã nói về thực phẩm chế biến và sự gia tăng của nó. Và tôi tự hỏi, liệu có bao giờ xảy ra sự thay đổi trong xã hội, liệu có bất kỳ chỉ dấu nào mà đến một lúc nào đó, tôi không biết, chính phủ sẽ can thiệp và cấm nó, hoặc đánh thuế nhiều hơn, hoặc một điều gì đó sẽ xảy ra. Quan điểm của bạn về… Nếu chúng ta nói về sự lạc quan rằng môi trường béo phì có thể thay đổi, bạn có nghĩ nó có thể thay đổi không? Bạn có nghĩ nó sẽ thay đổi không? Quan trọng là, tôi đã đến một quốc gia đã hoàn toàn biến đổi chế độ ăn uống của mình, và kết quả là, có tỷ lệ béo phì rất thấp. Nhật Bản, chúng ta có thể nói về điều đó. Và tôi đã đến rất nhiều quốc gia đang thực hiện những thay đổi mà bạn đang nói đến. Vì vậy, điều đó khuyến khích tôi quay lại với đề tài này. Nhưng tôi sẽ bắt đầu bằng cách nói, A, bạn hoàn toàn đúng. Chúng ta sống trong một môi trường béo phì. Một môi trường béo phì là một môi trường khiến bạn có khả năng béo phì và nơi mà khó khăn để giữ cân nặng khỏe mạnh, đúng không? Rất khó để có được thực phẩm lành mạnh. Thực phẩm lành mạnh thì đắt đỏ và hiếm có, trong khi thực phẩm tồi tệ khiến bạn béo phì thì rẻ, phong phú và liên tục được quảng bá cho bạn, đúng không? Vì vậy, đó là một môi trường béo phì, và có rất nhiều bằng chứng cho thấy, như Giáo sư Michael Lowe đã nói với tôi, chúng ta đang sống trong một môi trường béo phì mà con người có thể thiết kế được, đúng không? Và có bảy cách mà thực phẩm chế biến làm suy yếu khả năng ngừng ăn của bạn mà tôi đã đề cập trong cuốn sách. Vì vậy, nếu bạn cảm thấy bi quan, và tôi rõ ràng, bạn có lý do để cảm thấy bi quan. Một người như Michelle Obama, vừa quyến rũ vừa xuất chúng, cũng không thể khiến chúng ta tham gia vào một chiến dịch để vận động thể chất. Vì vậy, tôi hiểu điều đó. Có những rào cản lớn ở đây. Nhưng khi bạn cảm thấy bi quan về điều đó, điều đầu tiên tôi muốn nói là, hãy nghĩ về thuốc lá. Mẹ tôi hút 70 điếu thuốc một ngày. Có một bức ảnh của tôi và mẹ, nơi tôi… Bà đang cho tôi bú, khoảng sáu tháng tuổi. Bà đang hút thuốc và để gạt tàn thuốc trên bụng tôi. Và khi tôi cho bà xem bức ảnh này, tôi nghĩ bà sẽ cảm thấy tội lỗi. Bà nói, “Con là một đứa trẻ thật sự khó khăn. Mẹ cần điếu thuốc đó.” Nhưng bạn nghĩ về điều đó. Điều đó là bình thường, đúng không? Ý tôi là, ở Scotland, điều đó là bình thường khi tôi còn nhỏ, đúng không? Vì vậy, bạn nghĩ về thuốc lá. Khi tôi bảy tuổi, hơn một nửa dân số Anh hút thuốc, đúng không? Và mọi người hút thuốc khắp mọi nơi. Mọi người hút thuốc trên tàu điện ngầm. Mọi người hút thuốc trên máy bay. Mọi người hút thuốc trên các chương trình trò chơi. Bác sĩ hút thuốc trong khi đang khám cho bạn. Tôi không đùa đâu. Tôi nhớ điều đó xảy ra. Vì vậy, nếu tôi có thể đưa bạn quay lại nước Anh của năm 1987 và bạn có thể đi dạo xung quanh, bạn sẽ cảm thấy ốm vì mùi thuốc lá ở khắp nơi, đúng không? Và có rất nhiều gạt tàn thuốc khắp nơi. Nhớ lại, tôi đã ở với mẹ khi mà đó là kỷ niệm của một vụ hỏa hoạn thảm khốc ở Ga King’s Cross ở London vào năm 1987, tôi nghĩ vậy. Tôi ở với mẹ khi đó là kỷ niệm cách đây vài năm. Và đó là một thảm họa khủng khiếp. Có một đám cháy do ai đó đã tắt điếu thuốc gần thang cuốn và nó đã giết chết hơn 50 người. Thật khủng khiếp. Và mẹ tôi nói, “Ôi, đó là ngày tồi tệ nhất trong đời tôi.” Và tôi nói, “Ôi, mẹ có ở đó không? Bà có biết ai đã chết không?” Bà nói, “Không, đó là ngày họ cấm hút thuốc trên tàu điện ngầm.” Vì vậy, nếu tôi có thể đưa bạn quay lại và tôi nói với bạn, “Được rồi, bây giờ chúng ta đã qua bao nhiêu năm từ đó? Chỉ 12% người Anh sẽ hút thuốc. Tỷ lệ này sẽ giảm và chính phủ Anh sẽ dần dần cấm hút thuốc. Bạn sẽ không được phép hút thuốc trong nhà ở bất kỳ đâu ngoại trừ nhà riêng của bạn. Tỷ lệ sẽ sụt giảm. Giới trẻ sẽ gần như không có người hút thuốc lá và họ sẽ dần dần cấm theo độ tuổi.” Thì điều đó sẽ có vẻ vô lý, đúng không? Bạn sẽ nói, “Chà, ngành công nghiệp thuốc lá là một trong những ngành công nghiệp mạnh nhất trên toàn thế giới. Có một nửa dân số rất có động lực. Họ đã nghiện. Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.” Những điều này có thể thay đổi. Đó là một sự chuyển biến y tế công cộng lớn trong một khoảng thời gian rất ngắn. Những điều này có thể thay đổi và tôi đã thấy cách nó có thể thay đổi với thực phẩm để chúng ta không ở trong tình huống này, nơi chúng ta phải chọn, như chúng ta đang ở hiện tại, với nhiều người trong số chúng ta, không phải tất cả, giữa rủi ro béo phì và 12 rủi ro lớn liên quan đến những loại thuốc này. Họ đang đợi điều gì? Bởi vì chính phủ biết điều này. Chính phủ biết rằng thực phẩm chế biến và lượng đường mà trung bình mỗi người tiêu thụ là xấu. Vì vậy, họ có thể làm gì đó trong năm nay. Nhưng họ sẽ không.
Có một nhà văn tài ba tên là Rebecca Solnit, người đã nói, “Các chính trị gia là những cây kim thời tiết, và công việc của chúng ta là trở thành thời tiết.” Nếu bạn là một chính trị gia, bạn liên tục phải đưa ra những tính toán, đúng không? Nếu tôi làm điều này, tôi sẽ nhận được bao nhiêu lời khen và sẽ phải hứng chịu bao nhiêu chỉ trích, đúng không? Bởi vì, bạn biết đấy, một số trong số họ là những người tốt, nhiều người trong số họ là những người tốt, nhưng bạn liên tục phải thực hiện những tính toán đó trong một nền dân chủ. Và ngay bây giờ, nếu bạn làm điều đúng đắn về thực phẩm, và có rất nhiều điều chúng ta cần làm, tôi đã thấy ở Nhật Bản, chúng ta có thể đi qua danh sách, tất cả những điều chúng ta cần làm có thể thay đổi sức khỏe, đặc biệt là cho trẻ em của chúng ta, bạn sẽ nhận được một số lời khen, nhưng bạn cũng sẽ nhận được rất nhiều chỉ trích, đúng không? Bạn sẽ nhận được rất nhiều chỉ trích cho điều đó. Và trong nhiều năm của cuộc đời mình, tôi sẽ là một trong những người đã chỉ trích họ, đúng không? Vậy nên tôi hiểu điều đó. Chúng ta phải thay đổi những tính toán đó bằng cách giúp mọi người hiểu và đưa ra những lựa chọn tốt hơn theo cách mà tôi đã thấy những điều đó xảy ra. Vì vậy, tôi có thể giải thích họ đã làm điều đó như thế nào nếu bạn muốn.
Làm ơn. Tôi nghĩ Nhật Bản rất quan trọng cho việc suy nghĩ về cách chúng ta thoát khỏi cái bẫy này. Bởi vì hiện tại, cách nó thường được trình bày là, nhìn xem, chúng ta chỉ đang gặp rắc rối, đúng không? Có một dân số béo phì khổng lồ này, đó là sản phẩm của sự giàu có. Nếu bạn là một quốc gia giàu có, bạn sẽ có rất nhiều calo xung quanh mình. Chắc chắn, chúng ta sẽ có rất nhiều người béo phì. Và chắc chắn, chúng ta sẽ phải cho rất nhiều người những loại thuốc này mãi mãi. Và, bạn biết đấy, vài năm nữa, như nhiều người đã dự đoán với tôi, chúng ta sẽ có 40%, 50% dân số sử dụng những loại thuốc giảm cân này, đúng không? Và điều mà Nhật Bản cho thấy là, chúng ta không phải chọn số phận đó, đúng không?
Vì vậy, nếu bạn nhìn vào Nhật Bản, Nhật Bản là quốc gia duy nhất trở nên giàu có mà không trở nên béo phì. 4,5% người Nhật là béo phì, so với 26% ở Anh và 42,5% ở Hoa Kỳ. Thực tế là 42%. 42%? 42,5% là béo phì, 70% là béo phì hoặc thừa cân, đúng không? Lạy Chúa. Vậy nên điều bình thường là béo phì hoặc thừa cân, đúng không? Trong khi ở Nhật Bản, điều này hoàn toàn trái ngược.
Thật kỳ lạ là khi chúng ta hình dung về Nhật Bản, chúng ta thường hình dung các đô vật sumo. Nó giống như việc mong đợi một người Mỹ trung bình trông như một con đại bàng đầu trọc, đúng không? Các cống rãnh thì hoàn toàn không điển hình. Và tôi đã học được rất nhiều điều về những gì đang diễn ra ở đó.
Vì vậy, điều đầu tiên bạn nghĩ khi nghe điều đó là nó phải chỉ là di truyền, đúng không? Họ đã thắng xổ số di truyền. Đó chắc chắn là những gì đang diễn ra. Nhưng chúng ta biết điều đó không đúng, bởi vì vào cuối thế kỷ 19, rất nhiều người Nhật đã đến sống ở Hawaii, nơi tôi vừa đến. Và hiện tại có một cộng đồng người Nhật định cư ở Hawaii đã sống ở đó trong bốn hoặc năm thế hệ, và họ gần như béo như những người Hawaii khác, đúng không? Họ béo gấp năm lần so với, họ có nguy cơ béo phì gấp năm lần so với những người Nhật ở Nhật Bản.
Vì vậy, thực tế là khi môi trường thay đổi, người Nhật cũng trở nên béo phì như mọi người khác. Vậy nên có điều gì khác đang diễn ra. Vậy tôi đã muốn hiểu Nhật Bản đã làm điều đó như thế nào? Và một trong những điều rất thú vị là điều đó đã được thực hiện một cách rất có ý thức. Có một người đàn ông tên là Giáo sư Barak Kushner, ông ấy là giáo sư lịch sử Đông Á tại trường Cambridge, đã nói về cách mà, thực tế, nếu bạn quay ngược lại những năm 1920, người Nhật có một trong những chế độ ăn uống tồi tệ nhất thế giới. Họ chỉ ăn protein một lần một tuần. Họ hầu như không bao giờ ăn cá, đúng không? Họ chỉ ăn cá một lần một tuần. Họ có một chế độ ăn uống tồi tệ. Và chính phủ Nhật Bản thời đó muốn có một dân số khỏe mạnh để họ có thể tạo ra quân đội để đi xâm lược phần còn lại của châu Á. Vậy nên họ đã có ý thức chuyển đổi văn hóa thực phẩm ở Nhật Bản.
Vì vậy, tôi muốn xem họ làm điều đó như thế nào bây giờ, đúng không? Điều gì đang diễn ra? Vì vậy, tôi đã đến một trường học gọi là Trường Koenji, trường này nhận trẻ từ năm đến 18 tuổi. Và nó thật sự rất thú vị. Khi tôi đến đó, tôi đã đi cùng với phiên dịch viên của mình. Ngay khi bạn đến, tất cả các trẻ em tự đi bộ đến trường. Từ năm tuổi, tất cả trẻ em Nhật Bản đều tự rời khỏi nhà và đi bộ đến trường. Vì vậy, họ có rất nhiều bài tập thể dục buổi sáng và họ cũng tự đi bộ về nhà. Và chúng tôi đã được chào đón ở cửa vào bởi một người phụ nữ tên là Harumi Tetebe, người là chuyên gia dinh dưỡng tại trường. Theo luật, mỗi trường học Nhật Bản phải thuê một chuyên gia dinh dưỡng. Đây là một chứng chỉ khó đạt được. Đây là ba năm học thêm ngoài việc học để trở thành một giáo viên. Và công việc của bạn là thiết kế và giám sát việc tạo ra thực phẩm trong trường. Tất cả thực phẩm chế biến sẵn đều bị cấm. Không ai được phép mang thực phẩm vào. Không có thực phẩm chế biến sẵn nào trong bất kỳ trường học Nhật Bản nào. Mỗi bữa ăn phải được chuẩn bị từ đầu ngày. Và không ai được phép mang theo bữa trưa đóng hộp. Vì vậy, mỗi đứa trẻ phải ăn thực phẩm được chuẩn bị trong trường. Công việc của cô ấy cũng là sử dụng những bữa ăn đó để giáo dục trẻ em về cách ăn uống lành mạnh. Vì vậy, họ dạy cho trẻ em rất nhiều nguyên tắc thiết yếu. Một trong số đó là ở Nhật Bản, đây là một quy tắc văn hóa rất sâu sắc. Bạn chỉ nên ăn cho đến khi bạn no 80%. Vì vậy, cơ thể bạn mất một thời gian để nhận ra bạn đã no. Nếu bạn nhận được tín hiệu rằng bạn đã no trong khi bạn vẫn đang ăn, thì họ sẽ nói bạn đã ăn quá nhiều, đúng không? Vậy nên bạn nên ăn cho đến khi bạn no 80% rồi dừng lại. Có rất nhiều quy tắc rất khác biệt so với của chúng tôi. Vì vậy, nếu bạn nhìn vào một bữa ăn Nhật Bản điển hình, nó sẽ có năm phần, nhiều hơn đáng kể so với của chúng tôi, nhưng chúng thì khá nhỏ, đúng không? Bạn có thể có một ít cá, một ít súp miso, một loạt các món khác. Và điều đó quan trọng cho sức khỏe đường ruột của bạn vì có nhiều loại nguyên liệu hơn, điều này làm cho đường ruột của bạn khỏe mạnh hơn nhiều. Nhưng bạn cũng ăn theo cách khác.
Tóm lại, nếu bạn cho chúng tôi một bữa ăn với ba món, thường thì bạn sẽ ăn hết một món, rồi đến món khác, và rồi đến món khác nữa. Bạn sẽ ăn hết mỳ lasagna, rồi đến cà rốt hay món gì khác. Ở Nhật Bản, cách ăn như vậy được coi là một cách ăn rất kỳ quái. Bạn sẽ ăn một miếng súp miso, rồi một miếng cá trắng, rồi một miếng sashimi, và điều đó làm chậm quá trình ăn uống của bạn đáng kể nếu bạn ăn theo cách đó. Họ cũng được dạy, tôi nhớ bà ấy đã đứng đó, rằng các bữa ăn ở tất cả các trường đều được thiết kế để cân bằng dinh dưỡng thông qua năm thành phần này. Và vì vậy bà ấy đứng trước lớp học và dạy bọn trẻ, “Đây là một sợi dây đỏ, cái này đại diện cho canxi. Canxi có tác dụng gì?”; bọn trẻ sẽ đáp rằng, “Ôi, nó làm cho xương của bạn khỏe mạnh hơn.” Bà ấy nói, “Đúng, đó là cái này trên đĩa của bạn.” “Cái này đại diện cho carbohydrate. Chúng có tác dụng gì? Chúng cung cấp cho bạn năng lượng,” và bọn trẻ hét lên. Sau đó bà ấy buộc các sợi dây lại với nhau và nói, “Bạn thấy đấy, giờ thì tất cả đã được buộc lại với nhau. Bây giờ đây là một bữa ăn cân bằng.” Họ sử dụng những thực phẩm lành mạnh này để giáo dục trẻ em về cách ăn uống lành mạnh. Đây là một hệ thống được thiết kế rất đẹp, và thật thú vị khi nhìn họ. Ý tôi là, tôi còn được nếm thử nữa. Nó thực sự kỳ lạ. Đây là một trường học với một ngàn học sinh. Tôi đã đi bộ quanh trường đó cả ngày. Không có một đứa trẻ mập nào cả. Thật kỳ lạ. Khi bạn nghĩ đến điều đó, thật khó tin phải không? Rằng họ có, bạn biết đấy, tỷ lệ béo phì trẻ em cực kỳ thấp. Và tôi nhớ đã hỏi những đứa trẻ này, tôi hỏi món ăn yêu thích của chúng. Đứa trẻ đầu tiên tôi hỏi nói, “Món ăn yêu thích của tôi là bông cải xanh.” Thật là điều kỳ lạ. Đứa trẻ thứ hai nói, “Món ăn yêu thích của tôi là rong biển.” Còn đứa thứ ba lại nói, “Tôi thích cơm trắng.” Tôi đã nói với Chia, người phiên dịch của tôi, “Những đứa trẻ này đang trêu chọc tôi đúng không? Món ăn yêu thích của chúng là bông cải xanh và cơm trắng á?” Cô ấy chỉ nhìn với vẻ bối rối. Và mọi người Nhật mà tôi hỏi đều nói, “Chúng tôi dạy con cái chúng tôi thích đồ ăn lành mạnh. Con cái bạn không thích đồ ăn lành mạnh sao?” Tôi thật sự bất ngờ với những đứa trẻ này. Tôi đã cho chúng xem một số bức ảnh trên điện thoại của mình về bữa ăn trưa điển hình của trường học Anh và chúng đã phản ứng như thể tôi vừa cho chúng xem một video về hành quyết của ISIS. Chúng đã hét lên. Chúng nói, “Đây là cái gì vậy?” Và một đứa nói, “Bạn đã ăn cái này mỗi ngày à?” Tôi đáp, “Có.” Chúng nói, “Salad đâu rồi?” Tôi nói, “Không có salad.” Chúng thật sự không thể hiểu nổi. Vì vậy, chúng bắt đầu với một nền văn hóa rất mạnh mẽ, tạo ra một nền văn hóa rất có chủ đích về cách ăn uống khác biệt bắt đầu từ khi còn rất, rất nhỏ. Có một số bước khác mà có phần không rõ ràng, mà tôi chắc chắn có thể đến với chúng. Nhưng đó là cái cột trụ đầu tiên mà tôi thấy. Còn đằng kia, chúng ta đang có một cơn sốt về việc tiêm cho bản thân mình một thứ gọi là Zempak. Tôi có thể xem cái bút đó được không? Tôi chưa bao giờ thấy cái nào trước đây. Tôi sẽ không mở nó hay gì cả. Ồ, chắc chắn rồi, tôi không làm ô nhiễm nó. Meepen hay Zupen? Tôi đã rất tò mò để xem những thứ này như thế nào. Một lần mỗi tuần, Nova Nordisk. Nova Nordisk. Hiện là công ty có giá trị nhất ở toàn châu Âu. Chúng là gì? Cho tôi biết một chút về Nova Nordisk. Họ là một công ty dược phẩm Đan Mạch. Có hai công ty đang dẫn dắt các loại thuốc chính trong lĩnh vực này. Cách diễn đạt là ‘thúc đẩy’ nghe có phần tiêu cực, bạn hiểu ý tôi không? Nova Nordisk là một công ty Đan Mạch. Toàn bộ nền kinh tế Đan Mạch đã có sự tăng trưởng mạnh mẽ nhờ sự phổ biến của những loại thuốc này. Kể từ khi chúng được phát hành, chúng đã trở thành công ty có giá trị nhất ở châu Âu. Thị trường cho những loại thuốc này được dự đoán sẽ đạt 200 tỷ đô la vào cuối thập kỷ này. Còn công ty kia là Eli Lilly. Còn nếu tôi, làm thế nào để có cái này? Tôi có phải đến bác sĩ và xin toa thuốc không? Hay tôi có thể mua nó trực tuyến hay gì đó? Đó là một phần của vấn đề. Và điều này dẫn đến một trong những rủi ro thực sự lớn liên quan đến các loại thuốc, đó là rối loạn ăn uống. Tôi thực sự lo lắng về điều này. Có rất nhiều cô gái trẻ, một số là con trai, nhưng chủ yếu là gái, muốn đói bản thân mình đúng không? Chúng ta biết rằng tình trạng này đã gia tăng rất nhiều trong thời kỳ đại dịch. Và đây là công cụ hiệu quả nhất để tự nhịn ăn mà loài người từng nghĩ ra. Vì vậy, tôi đã phỏng vấn nhiều chuyên gia về rối loạn ăn uống, những người rất sợ hãi về những gì đang đến. Sự thật là, rất dễ để có được nó. Tôi đã đi, bạn biết đấy, giờ bạn có thể truy cập trực tuyến. Bạn rõ ràng không đủ tiêu chuẩn để nhận những loại thuốc này đúng không? Bạn phải có chỉ số BMI cao hơn 27, một chỉ số BMI liên quan đến khối lượng mỡ, không phải khối lượng cơ. Vì vậy bạn sẽ không đủ tiêu chí chút nào. Nếu bạn lên mạng, bạn có thể gặp bác sĩ qua Zoom, nói dối về chỉ số BMI của mình, và bạn sẽ nhận được nó trong thư hai ngày sau, đúng không? Họ được yêu cầu kiểm tra chỉ số BMI của bạn, nhưng qua Zoom thì rất khó để làm điều đó. Nếu trong trường hợp không may, bạn bị từ chối bởi một bác sĩ qua Zoom, bạn có thể dễ dàng đặt hàng những loại thuốc giả mạo trực tuyến. Vì vậy, tôi cực kỳ lo lắng. Tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ có một… Có rất nhiều mặt trái của những loại thuốc này. Có thể tồi tệ nhất từ quan điểm của tôi, một trong hai hoặc ba điều tồi tệ nhất, là bạn sẽ có một làn sóng lớn những phụ nữ trẻ có được những loại thuốc này và tự gây hại cho bản thân rất nhiều. Bây giờ, có một điều mà chúng ta có thể ngay lập tức làm để hạn chế lớn thiệt hại đó. Nhiều chuyên gia về rối loạn ăn uống mà tôi đã phỏng vấn như bác sĩ Kimberly Dennis, một trong những chuyên gia hàng đầu ở Mỹ đã nói với tôi, “Những loại thuốc này chỉ nên được kê đơn nếu bạn đến gặp bác sĩ thực sự, và bác sĩ mà bạn đến gặp để nhận chúng cần phải được đào tạo phát hiện rối loạn ăn uống và giới thiệu người cần giúp đỡ với rối loạn ăn uống nếu đó là điều họ nghĩ rằng họ gặp phải.”
Dưới đây là bản dịch văn bản sang tiếng Việt:

Vậy những thứ này ban đầu được tạo ra
cho những người bị tiểu đường sao?
Chúng có tác dụng kép.
Hormone GLP1, và loại tái tạo này của nó,
kích thích sự tạo ra insulin,
điều mà rõ ràng những người tiểu đường đang thiếu,
cả người tiểu đường loại 1 và loại 2.
Vậy toàn bộ câu chuyện này được phát hiện ra do tình cờ.
Tôi đã phỏng vấn một người đã phát hiện ra điều đó,
một người có tên là Daniel Drucker, một người tuyệt vời.
Họ đã phát hiện ra, ông ấy đang tìm hiểu,
toàn bộ cơ thể của bạn được cấu thành từ các tế bào, đúng không?
Và vào những năm 70, người ta đã phát hiện ra
có những cách mới để nhìn vào bên trong các tế bào
mà con người trước đó chưa có.
Vì vậy, vào những năm 80, năm 1984 là khi ông ấy có bước đột phá.
Họ đang xem xét các tế bào khác nhau
trong cơ thể con người,
cố gắng tìm hiểu xem chúng làm gì.
Và họ đã đến gen glucagon
hiện diện bên trong tuyến tụy của bạn.
Họ đang cố gắng hiểu rằng,
gen glucagon là một chuỗi dài
và ở cuối nó là GLP1.
Và họ đã cố gắng tìm hiểu,
có thể tách rời phần nhỏ của chuỗi đó không?
Hoặc nếu bạn tách nó ra, liệu nó sẽ héo mòn và chết đi?
Và ông ấy đã phát hiện ra, Tiến sĩ Drucker đã phát hiện ra,
bạn có thể tách nó ra.
Và sau đó ông ấy hỏi, vậy điều đó có tác dụng gì?
Vì vậy, ông ấy bắt đầu thí nghiệm trong các đĩa thí nghiệm
tại Bệnh viện Massachusetts General.
Và ông ấy phát hiện ra rằng nếu bạn kết hợp nó
với insulin, nó sản xuất nhiều insulin hơn.
Vì vậy, đó là lý do tại sao nó rất có giá trị cho những người bị tiểu đường.
Và ngay lập tức ông ấy đã nghĩ rằng, ôi, điều đó thực sự quan trọng.
Sau đó, những người khác trong phòng thí nghiệm,
Giáo sư Svetlana Mosjoy đã cho chuột,
đưa nó vào chuột và phát hiện ra,
thực sự, nó đã sản xuất insulin trong chuột.
Một nhóm ở Copenhagen đã đưa nó vào tuyến tụy của lợn,
phát hiện ra, sản xuất insulin ở đó.
Và điều đó đã khởi động cái mà sau này trở thành
việc đưa nó cho những người bị tiểu đường.
Vì vậy, đó là lợi ích rõ ràng nhất
của những loại thuốc này mà ban đầu được phát hiện
là chúng rất giúp ích cho những người bị tiểu đường.
Sau đó, các tác động liên quan đến sự thèm ăn được phát hiện
tách biệt, ban đầu ở đây, tại London,
tại Bệnh viện Hammersmith.
Đó là khi họ phát hiện ra, ôi,
nếu bạn tiêm cho người ta GLP1,
điều này xảy ra trước khi họ có bản sao nó.
Nếu bạn tiêm cho người ta GLP1, nó làm giảm sự thèm ăn của họ.
Ồ, OK.
Bạn có thể thấy suy nghĩ của họ đã phát triển từ đó.
Vậy có các ứng dụng kép.
Và các ứng dụng kép này thật sự đáng kinh ngạc.
Nếu bạn nhìn vào tác động trên những người tiểu đường,
rõ ràng, nhưng nếu bạn nhìn vào các tác động sức khỏe
đang xuất hiện xung quanh các loại thuốc này,
và điều này rất gần gũi với tôi,
thực sự vì các vấn đề về tim mạch trong gia đình tôi.
Nếu bạn dùng những loại thuốc này,
nếu bạn bắt đầu với BMI cao hơn 27,
và bạn dùng những loại thuốc này trong năm năm tiếp theo,
bạn có khả năng ít hơn 20% bị đau tim hoặc đột quỵ.
Vì vậy, chúng ta đang nói về, đây không phải là điều như,
ồ, đây là sự phù phiếm.
Và có một phần phù phiếm trong tôi
và trong hầu hết những người dùng những loại thuốc này, tôi chắc chắn.
Nhưng điều này mang lại lợi ích sức khỏe lớn
cho rất nhiều người.
Có bao nhiêu người sẵn sàng dùng nó?
Bởi vì khi chúng ta thảo luận về điều này lúc này,
giả sử rằng có, tôi không biết,
một triệu, 10 triệu người đang lắng nghe,
tỷ lệ phần trăm của những người đó trên trung bình sẽ nói,
“Bạn biết không?
Điều đó nghe như là điều mà tôi đã tìm kiếm.”
Nếu họ là người Mỹ và cuộc thăm dò là đúng,
47% người Mỹ đã nói rằng họ sẽ sẵn lòng dùng thuốc.
Họ muốn dùng những loại thuốc này một cách chủ động.
Ồ, họ muốn.
Vì vậy, khoảng 50% khán giả sẽ muốn
sử dụng nó khi chúng ta ngồi đây bây giờ.
Vâng.
Và giờ hãy nói cho tôi biết lý do tại sao họ không nên.
Vâng, có một loạt các rủi ro khổng lồ,
một số trong số đó rất, rất nghiêm trọng.
Vì vậy, tôi sẽ cho bạn một vài ví dụ.
Tôi đã đi qua rất nhiều điều trong cuốn sách.
Có một giáo sư ở Pháp tên là Giáo sư Jean-Luc Faillet
làm việc tại Bệnh viện Đại học Montpellier,
người đã được Cơ quan Dược phẩm Pháp
ủy quyền để điều tra các loại thuốc này và độ an toàn xung quanh chúng.
Và một trong những lý do mà nhiều người đã cảm thấy rất vui
về độ an toàn của những loại thuốc này, và đó là một lý do tốt,
là trong việc triển khai chúng cho bệnh béo phì,
như những người đã nói, như Daniel Drucker,
ví dụ, người mà tôi đã đề cập đã khám phá ra GLP-1,
họ nói hoàn toàn đúng, “Này, hãy nhìn,
những người tiểu đường đã dùng những loại thuốc này được 18 năm rồi.
Nếu có một tác động thảm khốc nào, chúng ta đã biết rồi.
Nó sẽ xuất hiện ở những người tiểu đường, đúng không?
Giờ ông ấy cũng sẽ thêm,
“Vâng, nó có thể ảnh hưởng đến những người béo phì khác với
những người tiểu đường, vì vậy có một số lỗ hổng trong kiến thức.”
Nhưng ông ấy nói, “Hãy nhìn, loại thuốc này đã được sử dụng
bởi một số lượng lớn người trên toàn thế giới
mà không có mối quan tâm lớn về độ an toàn phát sinh.”
Nhưng những người khác đã nói,
“Được rồi, hãy thực sự đào sâu vào những người tiểu đường đó.”
Vì vậy, đó là những gì Giáo sư Fahy đã làm.
Vì vậy, họ có các cơ sở dữ liệu sức khỏe rất tốt ở Pháp,
tốt nhất thế giới.
Vì vậy, ông ấy đã quyết định xem xét những người tiểu đường đã dùng những loại thuốc này
trong ba năm, không lâu sau năm 2006 đến năm 2015.
Vì vậy, ông ấy đã xem xét rất nhiều người tiểu đường đã dùng chúng,
và sau đó ông ấy so sánh họ với một nhóm các người tiểu đường khác
có rất nhiều điểm tương đồng theo mọi cách khác,
nhưng chưa sử dụng những loại thuốc này
để xem sự khác biệt trong kết quả của họ.
Và ông ấy đang đặc biệt tìm kiếm một kết quả.
Chúng ta biết rằng khi bạn cho những loại thuốc này vào chuột,
chúng có khả năng phát triển ung thư tuyến giáp cao hơn rất nhiều.
Vì vậy, ông ấy đang xem, được không,
liệu có sự khác biệt về nguy cơ ung thư tuyến giáp trong quần thể này không?
Và những gì ông ấy phát hiện ra rất đáng suy ngẫm, điều đó đã được công bố.
Vì vậy, những người đã dùng thuốc có sự gia tăng nguy cơ
ung thư tuyến giáp từ 50 đến 75%.
Bây giờ, khi tôi lần đầu tiên nói điều đó, tôi đã nghĩ, cái quái gì vậy?
Nhưng bạn phải hiểu điều đó không có nghĩa gì.
Điều đó không có nghĩa là 50 đến 75% những người dùng thuốc
sẽ bị ung thư tuyến giáp.
Nếu đó là kết quả, họ sẽ ngay lập tức rút thuốc này ra
và không ai sẽ bao giờ dùng nó nữa.

Ý nghĩa của điều này là, bất kể nguy cơ ung thư tuyến giáp của bạn là gì từ đầu, nó sẽ tăng từ 50 đến 75% nếu nghiên cứu này là chính xác, đúng không? Điều này đang được điều tra thêm. Có một số nhà khoa học bác bỏ điều này. Cơ quan Dược phẩm Châu Âu vẫn chưa bị thuyết phục bởi các bằng chứng cho đến nay. Nhưng điều đó thật đáng lo ngại, đúng không? Khoảng 1,2% người bị ung thư tuyến giáp trong suốt cuộc đời của họ. Tôi nghĩ có khoảng 84% trong số họ sống sót. Một sự gia tăng lớn trong số người bị ung thư tuyến giáp, khi bạn nói về hàng triệu người trên thế giới đang sử dụng nó, là rất đáng báo động.
Còn về điều gì đó gọi là mặt Zempec? Ừ, tôi không lo lắng về điều đó vì lý do ích kỷ. Mặt Zempec là khi… Tôi lo lắng về điều đó cho người khác. Mặt Zempec là khi bạn giảm cân quá nhiều đến nỗi khuôn mặt bạn trông rất hốc hác và bạn trông có phần trống rỗng và chút gì đó… Khuôn mặt tôi tự nhiên tròn. Như, trẻ con luôn cười với tôi. Tôi nghĩ bởi vì chúng nghĩ tôi là vua của chúng. Tôi giống như một đứa trẻ một cách không thể giải thích khi đi lại. Tôi có thể giảm cân rất nhiều trên khuôn mặt mà không trông hốc hác. Nhưng tôi không lo lắng về điều đó cho bản thân. Nó không có vấn đề gì về sức khỏe với một khuôn mặt Zempec. Chỉ đơn giản là, bạn biết đấy… Đây là một trò chơi hão huyền. À, hão huyền thì quá tiêu cực. Mọi người không muốn trông hốc hác và ốm yếu. Điều đó cũng hợp lý thôi.
Viêm tụy. Viêm tụy là một tác dụng phụ hiếm gặp, nhưng rất, rất khó chịu. Nói chung, viêm tụy là tình trạng mà tụy của bạn hoạt động không bình thường do việc sử dụng những loại thuốc này. Tôi đã phỏng vấn một người phụ nữ tên là Michelle Stesniak, hiện đang sống ở Myrtle Beach, Bắc Carolina. Cô ấy bắt đầu sử dụng những loại thuốc này và bác sĩ của cô ấy nói với cô, bạn biết đấy, có một vài tác dụng phụ. Một trong số đó là viêm tụy. Và cô ấy nói: “Không, vận may của tôi, có lẽ tôi sẽ bị.” Cô ấy bắt đầu dùng nó. Thật sự vui mừng với việc giảm cân. Sáu tuần sau, cô ấy đến Pittsburgh để thăm con gái. Cô ấy tỉnh dậy trong cơn đau tồi tệ nhất mà cô ấy từng trải qua. Cô ấy có cơn đau dữ dội chạy từ dưới ngực ra quanh lưng. Cô ấy nôn mửa. Cô ấy đi ngoài không kiểm soát. Cô ấy kêu la trong đau đớn. Và con rể của cô ấy đã gọi xe cứu thương. Anh ấy nghĩ cô ấy sắp chết. Cô ấy ở trong trạng thái rất hoảng loạn. Cô ấy đến bệnh viện và họ phát hiện có điều gì đó rất sai với tụy của cô ấy. Họ hỏi, “Bạn có phải là người uống rượu nặng không?” Cô ấy nói: “Không.” Sau đó họ hỏi: “Bạn có đang dùng Zempec không?” Điều đó khá tiết lộ rằng đó là câu hỏi thứ hai họ hỏi. Vì vậy, chúng ta biết rằng nếu bạn dùng Zempec, có một nghiên cứu của Đại học British Columbia cho thấy nó làm tăng nguy cơ viêm tụy của bạn lên gấp chín lần. Vậy là bạn có nguy cơ gấp chín lần để mắc phải. Nó vẫn hiếm gặp. Bạn rất khó có nguy cơ bị viêm tụy. Ngay cả khi bạn nhân nó với chín, vẫn là một kết quả rất hiếm gặp. Nhưng bác sĩ thường so sánh cơn đau này với cơn đau khi bị đâm. Michelle nói với tôi: “Nó tồi tệ hơn nhiều so với cơn đau khi sinh.” Đúng không? Họ đã phải cho cô ấy fentanyl để giảm cơn đau. Thật sao? Vì vậy, nếu bạn nhận được sự chăm sóc y tế, bạn sẽ hồi phục. Nhưng vì vậy, điều quan trọng là mọi người biết rằng đây là một rủi ro đáng kể về một tình trạng rất đau đớn. Một trong những người bạn của tôi đã bắt đầu dùng Zempec. Bạn biết đấy, có từ này ở bên của cây bút trước mặt tôi, semaglutide. Semaglutide, đúng vậy. Tôi có nói không? Bạn đã nói theo cách mà nó hợp lý, cách mà các nhà khoa học nói. Semaglutide, nhìn giống như semaglutide. Đúng rồi. Đó là cách mà tôi đã nói cho đến khi tất cả các nhà khoa học liên tục sửa tôi theo một cách hơi mang tính khinh suất. Nhưng vâng. Từ thực sự là gì? Semaglutide. Và đó có phải là hóa chất không? Và Zempec là thương hiệu? Đúng, chính xác. Vậy là semaglutide, có một số thương hiệu. Có semaglutide, đó là thuốc, có tác dụng như một chất đối kháng GLP1. Zempec là dùng cho tiểu đường. Wagovi là dùng cho béo phì. Chúng là thuốc giống nhau. Chúng được sản xuất trong cùng một nhà máy. Chúng hoàn toàn giống nhau. Chỉ khác là Wagovi được tiếp thị cho béo phì. Và bạn có thể ở Mỹ, chưa ở đây, kê đơn Wagovi với liều cao hơn so với liều cho bệnh nhân tiểu đường. Rồi còn có những loại thuốc khác đang xuất hiện. Vậy là có Munjaro, được sản xuất bởi Eli Lilly. Vì vậy, Zempec và Wagovi tạo ra mức giảm trung bình 15% trọng lượng cơ thể trong một năm. Munjaro gây ra mức giảm trung bình 21%. Và loại tiếp theo sẽ ra đời, có lẽ sẽ ra mắt vào năm sau. Triple G gây ra 24,2%. Lý do Munjaro hoạt động khác biệt. Vậy là cái này chỉ hoạt động trên GLP1. Munjaro thêm một hormone dạ dày khác, GIP. Vậy là nó hoạt động trên hai hormone dạ dày, không chỉ một. Và triple G hoạt động trên ba hormone dạ dày. Và sẽ có ngày càng nhiều loại thuốc hơn. Ý tôi là, có 37 hormone dạ dày có thể ảnh hưởng đến cảm giác thèm ăn, họ nghĩ vậy. Vì vậy sẽ có rất nhiều biến thể của những loại thuốc này với các hồ sơ tác dụng phụ khác nhau, rủi ro khác nhau, lợi ích khác nhau. Vậy yes, đây là một trong những bác sĩ tâm lý Nam Phi tên là Karel LaRue, người đã đứng ở vị trí tiên phong trong các phát triển này. Họ đã nói với tôi, khi một đứa trẻ bắt đầu đi, nó đã bò từ lâu, và sau đó nó chỉ đứng dậy và đi. Và chúng ta đang ở thời điểm đó. Và thật đáng chú ý khi các nhà khoa học liên tục mô tả nó như một sự thay đổi cuộc chơi. Một trong số họ, Tim Spector, người mà tôi nghĩ bạn có thể đã gặp, đã mô tả rằng, giống như họ đã tìm thấy chiếc chén thánh. Họ đã tìm thấy điều gì đó gây ra sự giảm cân, đúng không? Robert Kushner nói với tôi, ông là một trong những nhà khoa học đã ở trung tâm của việc này. Ông ấy nói, chúng tôi đã phá tan rương kho báu. Chúng tôi đã tìm thấy thứ kiểm soát cân nặng. Đó chính là hormone dạ dày của bạn. Vì vậy, tôi lo lắng về những điểm tương đồng với các loại thuốc ăn kiêng trước đây, và chúng ta có thể nói về điều đó. Đây là những loại thuốc mới hoạt động theo cách mới. Và cảm giác überwältigende trong lĩnh vực khoa học là, không, điều này thực sự khác biệt. Bạn tôi là một tỷ phú sinh học.
Và khi tôi gặp anh ấy, hãy nói rằng anh ấy đang ở rất gần
tất cả những điều này.
Anh ấy sử dụng rất nhiều thứ khác nhau để tối ưu hóa cuộc sống của mình.
Một trong số đó là MPEC mà anh ấy bắt đầu sử dụng.
Và lần cuối tôi gặp anh ấy, chúng tôi đang ở trong phòng gym cùng nhau.
Và anh ấy yếu hơn đáng kể.
Anh ấy cũng gầy hơn đáng kể.
Nhưng tôi nhận thấy rằng khi chúng tôi thực hiện các bài tập,
anh ấy cũng yếu hơn đáng kể.
Điều đó khiến tôi nghĩ đến một tác dụng phụ không được nói đến,
đó là mất cơ bắp.
Đó là một trong 12 rủi ro lớn mà tôi viết trong cuốn sách.
Vì vậy, việc mất khối lượng cơ bắp là một vấn đề thực sự.
Người ta không biết khối lượng cơ bắp là tổng số
các mô mềm có trong cơ thể của bạn.
Và điều đó rất cần thiết cho bất kỳ điều gì
yêu cầu vận động và sức mạnh, về cơ bản.
Và bất kỳ hình thức giảm cân nào cũng sẽ gây ra sự giảm sút khối lượng cơ bắp.
Vì vậy, nếu ai đó thừa cân nghiêm trọng
và họ giảm một lượng lớn cân nặng do chế độ ăn kiêng,
họ sẽ mất rất nhiều khối lượng cơ bắp.
Hy vọng rằng bạn mất nhiều mỡ thừa hơn là khối lượng cơ bắp,
nhưng bạn mất rất nhiều khối lượng cơ bắp.
Bạn không thể kiểm soát điều đó, đúng không?
Không có cách nào để giảm nhiều cân
mà không liên quan đến việc mất một chút khối lượng cơ bắp,
trừ khi bạn quá may mắn, đúng không?
Vì vậy, rõ ràng điều này gây ra một lượng lớn mất khối lượng cơ bắp.
Và có những lo ngại thực sự về điều đó, đúng không?
Nếu bạn mất khối lượng cơ bắp,
bạn sẽ tự nhiên mất khối lượng cơ bắp
từ khi bạn 30 tuổi trở đi.
Bạn sẽ mất một lượng khá lớn mỗi năm.
Điều đó thực sự làm chán nản khi bạn nhìn vào các con số.
Bạn sẽ mất khối lượng cơ bắp một cách tự nhiên mỗi năm.
Nhưng nếu bạn mất quá nhiều khối lượng cơ bắp,
bạn sẽ yếu đi một chút bây giờ,
nhưng những rủi ro thực sự sẽ xuất hiện khi bạn lớn tuổi.
Vì vậy, nếu bạn có khối lượng cơ bắp rất thấp khi bạn lớn tuổi,
bạn có nguy cơ mắc chứng sarcopenia,
một từ Hy Lạp có nghĩa là nghèo nàn về thịt.
Cơ bản chỉ ra rằng bạn sẽ thực sự gặp khó khăn
khi leo cầu thang, làm bất kỳ hoạt động thể chất nào.
Bạn có khả năng ngã nhiều hơn.
Nếu bạn bị ngã, bạn có khả năng tử vong nhiều hơn.
Đó là một vấn đề khá nghiêm trọng.
Và tôi nghĩ rằng điều này sẽ đặc biệt trở thành vấn đề
cho những người đã gầy,
giống như những người có mặt tại bữa tiệc
mà chúng ta đã nói đến ngay từ đầu.
Không ai trong số họ béo ngay từ đầu, đúng không?
Những người đã gầy,
những người sử dụng để trở nên siêu gầy,
họ sẽ thấy,
họ sẽ gặp phải những vấn đề thực sự
với khối lượng cơ bắp của họ khi lớn tuổi.
Vì vậy, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Chúng ta có thể đang dựng lên một quả bom hẹn giờ
của những người cao tuổi yếu đuối hơn trong tương lai.
Bạn có thể mất tới 20 đến 30% khối lượng cơ bắp khi bạn bắt đầu
sử dụng zen pick.
Nó được ghi trong cuốn sách của bạn như một trong những thông số rủi ro.
Điều này đúng với một số người, vâng, không phải với tất cả mọi người.
Thực ra một cách kỳ lạ, tôi đã có 33% khối lượng mỡ khi tôi bắt đầu
và tôi đã giảm xuống còn 22%.
Tôi nghĩ bây giờ là như vậy.
Vì vậy, tôi đã không mất gì ngoài khối lượng mỡ,
nhưng tôi nghi ngờ điều đó có thể là vì lý do hơi xấu hổ
là tôi không có cơ bắp để bắt đầu, nhưng tôi không chắc chắn.
Và sau đó là về tâm lý,
một khía cạnh tâm lý tổng thể,
tình trạng tự sát là một số trường hợp nơi tình trạng tự sát,
những cảm giác như lo âu và trầm cảm gia tăng.
Có phải vì lý do bên dưới
tại sao chúng ta ăn những thứ tự an ủi
hay đó là một tác dụng phụ riêng biệt?
Vậy nên, điều này đặc biệt được tranh cãi.
Thậm chí không có sự đồng thuận
rằng các loại thuốc gây ra tác dụng đó ở một số ít người.
Bạn phải ghi nhớ rằng vào bất kỳ thời điểm nào,
một phần của dân số trở nên có ý định tự sát.
Một số người trong số họ sẽ sử dụng các loại thuốc này.
Vì vậy, thật khó để tách biệt điều đó, đặc biệt là ở giai đoạn đầu.
Một số nhà khoa học sẽ nói rằng
thậm chí không có bằng chứng nào cho thấy chúng gây ra tình trạng tự sát.
Trong số các nhà khoa học lo ngại
rằng nó có thể gây ra tình trạng tự sát, có một cuộc tranh luận lớn.
Một phần sẽ là bạn bị thiếu thốn thức ăn ngon hoặc niềm vui.
Một phần sẽ là, như Karel LaRue đã nói với tôi,
nhiều người thừa cân trong thời gian dài nói rằng,
bạn biết đấy, lý do cuộc sống của tôi tệ hại là vì tôi thừa cân.
Nếu cuối cùng tôi giảm cân, cuộc sống của tôi sẽ tốt.
Và sau đó họ giảm cân
và họ vẫn còn người chồng khó chịu giống nhau
và họ vẫn giữ công việc mà họ không thích.
Và họ đột nhiên rơi vào cuộc khủng hoảng khi họ nghĩ rằng,
ồ, không phải cân nặng đã cản trở tôi.
Mà là mọi thứ khác, đúng không?
Họ đã nói, đúng không, rằng sự khác biệt giữa hạnh phúc
là giữa kỳ vọng và thực tế.
Vì vậy, bạn có thể tưởng tượng nếu bạn có kỳ vọng rằng
việc giảm cân này sẽ khiến tôi hạnh phúc
và bạn không đạt được kỳ vọng đó vì điều đó không xảy ra.
Sự không thỏa mãn có thể gây ra rất nhiều khó chịu về tâm lý.
Vâng, và tôi đã nói chuyện với những người đã trải qua điều đó
và tôi nghĩ rằng đó có thể là một vấn đề rất lớn.
Còn có cả tình trạng tự sát.
Vì vậy, một số người khác sẽ nói rằng,
thôi được rồi, những tác động tâm lý có lẽ là thật,
nhưng nó có thể trở về điều mà chúng ta đã nói
về việc làm giảm hệ thống phần thưởng trong não, đúng không?
Có những người như Giáo sư Patricia Griggsen,
người đã thực hiện một số nghiên cứu tiên tiến nhất
về tác động của nghiện và điều này, đã nói với tôi,
bạn biết không, đó là một mối quan tâm thực sự.
Bây giờ cô ấy nhấn mạnh rằng chúng ta vẫn chưa biết.
Không ai xác định rằng, vâng,
nó đang gây ra những vấn đề này, chúng ta biết như thế nào.
Thật kỳ lạ.
Nó giống như, như tôi đã nói trước đó,
bạn đang thấy bức tranh này hình thành.
Thật thú vị khi có quá nhiều điều mà chúng ta không biết,
điều đó khiến nó trở nên khó chịu.
Giống như, ồ, vậy đây là một cuộc thử nghiệm trên triệu người
và tôi là một trong những chuột bạch, thật tuyệt, đúng không?
Vì vậy, thật khó chịu khi chúng ta không biết nhiều đến vậy.
Nhưng vâng, đó là một mối lo lớn.
Chúng ta đã từng trải qua điều này với thuốc giảm cân,
như bạn đang ám chỉ, nơi chúng ta vội vã vào bữa tiệc
và sau đó mọi người vội vã ra khỏi bữa tiệc
bởi vì chúng tôi nhận ra điều đó.
Lịch sử của thuốc giảm cân, Stephen,
thực sự rất tồi tệ đến mức không thể tin nổi.
Vì vậy, loại thuốc giảm cân hiện đại đầu tiên
là một cái gì đó gọi là dinitrophenol.
Rất nhiều người ở Pháp đã làm việc trong các nhà máy đạn dược trong Thế chiến thứ nhất. Và mọi người nhận thấy rằng họ đã giảm cân rất nhiều, phải không? Không phải là họ không có vấn đề về cân nặng từ đầu, nhưng họ đã giảm được một lượng lớn cân nặng. Và hóa ra họ đã hấp thụ bột thuốc nổ này, bạn biết đấy, qua da và hít vào. Vì vậy, sau chiến tranh, một nhóm các nhà khoa học tại Stanford đã nghĩ, ờ, có lẽ đây có thể là một phương pháp giảm cân. Họ đã làm nó thành một viên thuốc gọi là reducells, rất phổ biến. Năm 1934, có 100.000 người sử dụng chúng, điều này thật ấn tượng khi mà thời điểm đó tỷ lệ béo phì rất thấp, đó là một con số lớn. Rồi họ phát hiện ra, tôi nói thật, những gì đã xảy ra gần như khó tin và ghê rợn. Rất nhiều người sử dụng chúng bị mù, và sau đó họ bị sốt kinh khủng, cơ thể như đang bốc cháy. Nó giống như một loại thuốc nổ, phải không? Vậy nên người ta phát hiện ra rằng cách hoạt động của nó là tăng tốc độ trao đổi chất của bạn lên rất nhiều. Nhưng khi bạn uống liều cao, nó khiến bạn bị đục thủy tinh thể, làm bạn mù, và rồi cơ thể bạn rơi vào cơn sốt gây tử vong. Một người đã nói rằng bạn sẽ trở thành “nấu chín” từ bên trong. Vì thế họ đã ngừng tiếp thị sản phẩm đó. Nó vẫn được sử dụng như một loại thuốc diệt côn trùng trong nhiều năm vì nó rất hiệu quả trong việc tiêu diệt mọi thứ nó gặp phải.
Rồi xuất hiện cơn sốt về amphetamine. Một lần nữa, trong chiến tranh, trong Thế chiến thứ hai, radar, mọi người phải theo dõi radar. Các binh sĩ phải theo dõi radar rất chán nản. Họ đã cho họ amphetamines để giữ cho họ làm việc, giữ cho họ hoạt động, tỉnh táo về mặt tinh thần. Và người ta phát hiện họ cũng giảm cân rất nhiều. Sau chiến tranh, họ bắt đầu tiếp thị amphetamines như một loại thuốc giảm cân, phải không? Và chúng trở nên rất phổ biến. Chúng được mô tả là “trợ thủ nhỏ của mẹ”. Đến năm 1970, 8% tất cả các đơn thuốc tại Hoa Kỳ là amphetamines giảm cân. Nhưng người ta phát hiện ra rằng khi bạn uống amphetamines, bạn phát triển độ nhờn với chúng. Cơ thể bạn trở nên quen với chúng. Vì vậy bạn cần liều cao hơn và cao hơn để có cùng một hiệu ứng. Nhưng nếu bạn uống liều amphetamines thực sự cao, bạn sẽ “mất kiểm soát”. Ý tôi là, bạn có thể trở nên tâm thần. Nó có tác động rất xấu đến bạn. Bạn không thể ngủ. Thật tồi tệ. Sau đó, có một sự quay lại thực sự đối với amphetamines. Rồi đã có những trường hợp thật khủng khiếp, như việc nối hàm nơi họ nối hàm những người béo phì để họ không thể, họ thực sự không thể đưa bất kỳ thức ăn nào vào miệng. Nhưng rồi người ta phát hiện ra rằng nếu bạn nôn khi hàm bạn đã bị nối, bạn có thể nghẹt thở đến chết. Ý tôi là, những giải pháp như cơn ác mộng, ghê tởm và nhục nhã, và rồi chúng ta trở về với trường hợp tồi tệ nhất trong số tất cả, và cũng là phổ biến nhất cho đến những loại thuốc mới này, gọi là fen-fem. Điều này diễn ra vào những năm 1990. Đầu những năm 1990, một nhóm các nhà khoa học đã quyết định kết hợp hai loại thuốc giảm cân đã tồn tại cho đến lúc đó. Một loại được gọi là flex fluoramine. Nó là một loại thuốc ức chế sự thèm ăn. Nhưng nó không bao giờ trở nên phổ biến vì nó khiến bạn rất buồn ngủ. Vì vậy, họ đã kết hợp nó với fentramine, một loại amphetamine. Điều này đã chống lại cơn buồn ngủ và có thêm hiệu ứng giảm cân. Và nó hoạt động cực kỳ tốt. Những người dùng nó đã giảm cân được như họ giảm cân khi sử dụng ozempic. Và thực sự rất kỳ lạ khi bạn quay lại và xem các bài viết về nó. Từ bìa tạp chí Time, “thuốc kỳ diệu mới” là tiêu đề. Bạn biết đấy, khi bạn đến giữa những năm 90, có 18 triệu đơn thuốc fen-fem mỗi năm tại Mỹ. Và rồi một nhóm bác sĩ bình thường ở Fargo, North Dakota đã nói: “Nhiều bệnh nhân của chúng tôi đang bị ốm rất nặng khi họ dùng thuốc này và nâng cao tín hiệu an toàn”, và hóa ra công ty dược phẩm đã biết về rủi ro này từ lâu. Vậy nên người ta phát hiện ra rằng khi bạn dùng những loại thuốc này, chúng gây ra một cái gì đó gọi là huyết áp phổi thứ phát. Đó là khi các mạch máu trong phổi của bạn co lại rất mạnh mẽ và bạn không thể thở đúng cách. Chúng cũng gây hại cho trái tim của bạn. Và những câu chuyện thật khủng khiếp. Có một cô gái trẻ ở Massachusetts tên là Mary Linnan, khoảng 28 tuổi, muốn giảm cân cho ngày cưới của cô, bắt đầu dùng fen-fem. Chỉ vài tuần sau, cô ấy cố gắng leo một ngọn đồi và cảm thấy rất khó thở. Và thật kỳ lạ, về nhà, cô ấy rất khó thở, rồi đi bác sĩ. Ông ấy đã cho cô ngừng thuốc. Nhưng đến lúc đó, cô đã gặp vấn đề. Cô cần oxy suốt đời. Cô được nói rằng cô sẽ không bao giờ có thể sinh con. Và rồi một ngày nọ, cô ấy không thể thở và đã chết. Điều này đã xảy ra với rất nhiều người. Nó dẫn đến khoản bồi thường lớn nhất trong lịch sử ngành dược phẩm cho đến lúc đó. Họ đã phải trả 12 tỷ đô la cho những người bị tổn thương tim và phổi. Điều đó không phải là quá lâu trước đây. Bây giờ, tôi muốn nhấn mạnh lại, điều đó đã được cho những người có rất ít… Có một nghiên cứu duy nhất về 120 người dùng fen-fem tại thời điểm nó được tiếp thị, điều này thật đáng kinh ngạc. Điều này có một cơ sở bằng chứng lớn hơn nhiều. Vậy nên điều này sẽ không xảy ra trong thời gian ngắn với fen-fem. Nhưng khi tôi xem xét 12 rủi ro lớn liên quan đến những loại thuốc này, một số trong đó chưa thực sự được giải thích với công chúng, một trong những điều khiến tôi cảm thấy lo lắng nhất và được giải thích cho tôi bởi một nhà khoa học xuất sắc, Greg Stanwood, hiện đang ở Đại học Bang Florida và đang nghiên cứu những loại thuốc này. Rủi ro lớn nhất là cái mà ông ấy gọi là ‘những điều không biết’. Vậy bạn nhớ điều mà Donald Rumsfeld đã nói đúng không? Khi ông ấy đang nói về cuộc xâm lăng Afghanistan, ông ấy đã nói, bạn biết đấy, khi nói đến những điều này, có những điều mà chúng ta gọi là ‘những điều không biết’. Có những điều chúng ta biết là chúng ta biết. Có những điều được gọi là ‘những điều không biết’.
Có những điều chúng ta biết là mình không biết,
trong khi Osama bin Laden thì…
Và còn có những điều không biết mà không biết.
Những thứ chúng ta không biết là mình không biết
có thể đột nhiên ập đến với chúng ta.
Và với những loại thuốc này,
có một điều lo ngại lớn về những rủi ro không biết về lâu dài.
Vì vậy, ví dụ, chúng ta biết rất ít
về những gì xảy ra với phụ nữ mang thai
khi họ sử dụng những loại thuốc này, phải không?
Chúng ta biết rằng trong các nghiên cứu trên động vật,
khi những động vật không phải người khác tiếp xúc với những loại thuốc này,
chúng có nhiều khả năng gặp phải dị tật bẩm sinh hơn.
Vì vậy, một điều mà Tiến sĩ Stanwood nói rằng chúng ta nên suy nghĩ,
và ông nhấn mạnh rằng điều này chỉ là suy đoán, chúng ta không biết,
là hãy nghĩ về các loại thuốc chống loạn thần, đúng không?
Vào những năm 1950, các bác sĩ bắt đầu kê đơn thuốc chống loạn thần cho người bệnh.
Chúng được đánh giá là an toàn.
Nhiều người tranh cãi điều đó, nhưng hãy tạm gác lại một chút.
Và mọi người đã sử dụng chúng trong nhiều thập kỷ.
Sau đó, người ta phát hiện ra rất muộn rằng
khi bạn bước vào tuổi 70 và 80,
nếu bạn đã dùng thuốc chống loạn thần,
bạn có nhiều khả năng mắc bệnh Alzheimer
và các dạng mất trí nhớ khác, có khả năng cao hơn nhiều.
Bây giờ, không có cách nào bạn có thể biết điều đó ngay từ đầu.
Đó là một điều không biết mà không biết, nhưng bạn không thể biết được.
Bạn phải để mọi người sử dụng nó trong một thời gian rất dài
trước khi bạn có thể tìm ra điều đó.
Bây giờ, một trong những mối quan tâm về những loại thuốc này
là sẽ có những điều không biết mà chúng ta không thể biết được.
Những loại thuốc này đang tác động lên não của bạn.
Chúng đang làm việc rất chăm chỉ trên các bộ phận quan trọng trong não bạn,
các phần có liên quan đến quá trình ghi nhớ,
quá trình cảm nhận vị giác,
độ động của ruột, đúng không?
Chúng ta không biết, nhưng ít nhất cũng có một số rủi ro ở đó.
Bây giờ, một lần nữa, bạn phải cân nhắc điều đó với những rủi ro của béo phì.
Như Tiến sĩ Shauna Levy, người đang làm việc tại Trường Y Tulane,
đã nói với tôi, chúng ta không biết những rủi ro lâu dài của những loại thuốc này.
Chúng ta biết những rủi ro lâu dài của béo phì,
và chúng thật khủng khiếp, thực sự khủng khiếp,
và còn tồi tệ hơn tôi nghĩ lúc bắt đầu.
Ví dụ, tôi khá xấu hổ khi nói điều này.
Bệnh tiểu đường, đúng không?
Tôi biết rằng bạn có nhiều khả năng mắc bệnh tiểu đường hơn
nếu bạn thừa cân.
Các số liệu về điều đó thật sốc.
Nếu bạn thừa cân khi còn là thanh thiếu niên,
khả năng bạn phát triển bệnh tiểu đường trong suốt cuộc đời của bạn là 70%.
Thật sốc.
Nhưng tôi đã nghĩ, được rồi, bệnh nhân tiểu đường, họ được tiêm insulin,
và rồi họ cũng giống như chúng ta thôi, đúng không?
Miễn là bạn có bảo hiểm y tế, bạn ổn.
Khi phỏng vấn các bác sĩ, họ nói, không, không, không.
Nhiều người nghĩ như vậy.
Nếu bạn mắc bệnh tiểu đường, nó sẽ làm giảm trung bình 15 năm trong cuộc đời bạn.
Có một bác sĩ ở đây, Tiến sĩ Max Pemberton,
là một người bạn thân của tôi, và là một bác sĩ rất giỏi,
đã nói với tôi điều gì đó có vẻ rất sốc
khi ông ấy nói lần đầu.
Nhưng sau đó ông đã đi qua các bằng chứng.
Ông nói, “Nếu bạn cho tôi lựa chọn giữa việc mắc bệnh tiểu đường
hay trở thành người nhiễm HIV, tôi sẽ chọn HIV mỗi lần.
Nếu bạn trở thành người nhiễm HIV, miễn là bạn nhận được điều trị y tế,
bạn sống lâu như mọi người khác.
Nếu bạn mắc bệnh tiểu đường, không chỉ bị giảm 15 năm cuộc đời,
mà khả năng bạn gặp phải tất cả các biến chứng thảm khốc
trong cuộc đời mình cũng rất cao.
Nó là nguyên nhân đơn lẻ lớn nhất gây mù
ở Anh, là nguyên nhân có thể phòng ngừa của mù.
Nó là một nguyên nhân lớn dẫn đến cắt cụt chân.
Nhiều người hơn bị cắt cụt chi ở Mỹ
mỗi năm vì bệnh tiểu đường hơn là vì bị bắn, đúng không?
Ý tôi là, bạn xem danh sách tất cả những tổn hại liên quan đến béo phì.
Bệnh tiểu đường thậm chí không phải là nguyên nhân số một, đúng không?
Vì vậy, mỗi khi tôi nói về rủi ro của những loại thuốc này,
tôi thực sự lo lắng về những rủi ro của chúng, đúng không?
Có rất nhiều rủi ro.
Mọi người nên cân nhắc thật kỹ.
Nếu bạn có tiền sử ung thư tuyến giáp trong gia đình, ví dụ,
tôi sẽ rất khuyên bạn không nên dùng chúng.
Nếu bạn đã lo lắng về khối lượng cơ bắp của mình, đừng dùng chúng.
Có một loạt các cảnh báo và điều kiện,
nhưng chúng ta phải trung thực về những rủi ro của béo phì.
Và đối với tôi, nếu tôi trung thực,
tôi nghĩ rằng sự lựa chọn là giữa việc béo phì kéo dài hoặc những loại thuốc này.
Và vì vậy, đối với tôi cá nhân,
tôi đã đưa ra quyết định sau khi xem xét tất cả các bằng chứng này
rằng tôi thà chấp nhận rủi ro từ đỉnh ozone
còn hơn là rủi ro từ việc béo phì kéo dài,
đặc biệt là khi xem xét lịch sử gia đình của tôi
và số lượng nam giới chết trẻ vì đau tim.
Nhưng rất nhiều người sẽ nhìn vào bằng chứng
mà tôi trình bày trong Magic Pill
và có quan điểm hoàn toàn trái ngược.
Và họ có thể sẽ đúng
và tôi có thể sẽ sai, đúng không?
Tôi không ngăn cản rằng có thể có một kịch bản fen fen trong tương lai, đúng không?
Khả năng đó không cao, nhưng bạn sẽ là một kẻ ngốc nếu bác bỏ điều đó.
Tôi thuộc về một trại khác.
Và tôi phải nói trước khi tôi bày tỏ quan điểm của mình
rằng tôi hiểu có rất nhiều người bên ngoài
mà những loại thuốc như thế này sẽ thực sự cứu sống họ.
Và nếu họ không sử dụng những loại thuốc này,
bạn đã đi qua một số thống kê,
nhưng họ, tôi có ý nói là, họ sẽ có khả năng chết vì cái gì đó,
bạn biết đấy, một hình thức nào đó của,
bạn biết đấy, chúng ta thường nói về tỷ lệ tử vong do mọi nguyên nhân,
như là một cái gì đó sẽ giết bạn trong vài năm tới,
dù đó là vấn đề tim mạch
hay liên quan đến một căn bệnh khác liên quan đến béo phì.
Điều của tôi, và điều này, tôi nghĩ đã phát triển theo thời gian
với việc thực hiện podcast này và nói chuyện với rất nhiều chuyên gia
trong lĩnh vực sức khỏe, thể lực và tâm lý,
là tôi chỉ có một niềm tin rất sâu sắc rằng
không có bữa trưa miễn phí trong cuộc sống.
Và tôi chỉ thấy rằng, càng làm nhiều cuộc phỏng vấn,
tôi càng nhận ra rằng mọi thứ đều là một sự đánh đổi.
Và tôi gần như nhìn cuộc sống như một cái cân.
Vì vậy, nếu bạn, nếu bạn, nếu bạn đặt một trọng lượng ở một đầu,
sẽ có một lực đối kháng bằng và ngược lại ở nơi khác.
Bạn biết đấy, như là, cái gì vậy nhỉ? Luật vật lý?
Có phải Einstein đã nói điều đó không?
Rằng bạn không thể phá hủy năng lượng, bạn chỉ có thể di chuyển nó.
Và tôi nghĩ về điều tương tự với thuốc, thường xuyên, và những thứ khác có vẻ như là những phép màu hoặc lối tắt. Bạn đang chuyển đổi bộ vấn đề sang một khía cạnh khác. Bạn đã đề cập đến một số phong trào trong ngày hôm nay, như việc chuyển giao hành vi xoa dịu tâm lý sang một cơn nghiện, chẳng hạn. Luôn luôn là niềm tin của tôi rằng bất cứ khi nào một trong những người bạn của tôi nói, “Steve, tôi đang dùng viên thuốc không giới hạn, medaffinil, và nó giúp tôi siêu sản xuất, và nó đã giải quyết tất cả các vấn đề trong cuộc sống của tôi, và tôi đang thành công rực rỡ bây giờ,” tôi sẽ hỏi, “Giá phải trả là gì?” Vâng. Và bạn tôi đã nói với tôi, nhớ khi anh ấy bắt đầu dùng nó, anh ấy đã nói, “Không có giá nào. Không có tác dụng phụ.” Và bộ óc của tôi nghĩ, “Hmm, lịch sử cho thấy, nếu bạn chờ đủ lâu, luôn luôn có một cái giá. Chỉ là nhận thức về cái giá. Và khi bạn cân bằng như bạn đã làm trong cuộc sống của mình, lợi và hại, bạn nói, “Được rồi, tôi sẵn sàng chịu đựng cái giá.” Bây giờ, khi tôi thấy những thứ như Zempec và mọi người nói với tôi, “Không có nhược điểm nào cả, tôi càng cảm thấy sợ hơn vì tôi không thể tính toán được liệu cái giá có đáng với lợi ích đối với tôi hay không.”
Vì vậy, tôi không biết những nhược điểm lớn, rõ ràng của Zempec và những loại thuốc ma thuật này là gì, nhưng tôi cảm thấy, xét theo logic, chắc chắn phải có một cái. Chúng tôi thực sự biết có một số loại thuốc mà lợi ích thường đáng giá hơn rủi ro. Hãy nghĩ về statin, đúng không? Nếu bạn có vấn đề với cholesterol, statin sẽ chặn phần cơ thể bạn sản xuất cholesterol, đúng không? Vì vậy, đây là loại thuốc được kê đơn nhiều nhất ở Mỹ. Gần như không có gì khác. Ở Anh, hầu như bác sĩ nào cũng đồng ý rằng có một số nhược điểm của statin, nhưng đôi khi họ chỉ như– Bạn phải sử dụng chúng suốt đời, đúng không? Vâng, bạn phải sử dụng chúng như những loại thuốc này, đúng không? Ngay khi bạn ngừng dùng, trong vòng một năm sau khi ngừng, bạn sẽ lấy lại 70% trọng lượng bạn đã giảm, đúng không? Đây là một trong những câu hỏi lớn xung quanh những loại thuốc này. Bây giờ, không phải 100% mọi người đều lấy lại, nhưng hầu hết mọi người dường như đều lấy lại trọng lượng của mình.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng đôi khi một loại thuốc, một loại thuốc, tôi không nói rằng những loại thuốc này là như vậy, chắc chắn không, nhưng có một số loại thuốc thực sự dường như là– Không phải là không có giá, nhưng lợi ích thực sự không có gì mập mờ và lớn lao hơn nhiều so với cái giá. Đây là điều cần được đánh giá một cách tinh tế hơn, và điều này khiến tôi thấy thú vị. Thật buồn cười khi nói chuyện với những người đã đọc cuốn sách, vì khi chúng tôi nói chuyện với các nhóm marketing tại cả hai nhà xuất bản của tôi, một số người là những người đầu tiên đọc cuốn sách ngoài những người bạn của tôi, vì vậy một số trong họ đã đến và nói với tôi, “Ôi, Johanna, tôi thích cuốn sách của bạn. Nó khiến tôi thực sự muốn dùng một viên Zen pic.” Và một số người đã đến và nói, “Johanna, tôi thích cuốn sách của bạn. Nó khiến tôi cảm thấy thuyết phục rằng bạn phải hoàn toàn điên rồ mới uống một viên Zen pic.” Và nó giống như, bạn biết đấy, chiếc váy. Một số người thấy nó là vàng, một số người thấy nó là xanh. Và tôi cảm thấy như điều đó có nghĩa là tôi đã hoàn thành công việc của mình vì khác với hầu hết mọi thứ khác tôi đã viết, tôi vẫn còn cảm thấy mâu thuẫn như tôi đã làm từ đầu, đúng không? Đây là một điều lớn. Nó sẽ thay đổi. Và chúng ta đã nói rất nhiều về những tình huống cá nhân. Nó sẽ có một ảnh hưởng xã hội lớn. Ngân hàng Barclays đã ủy quyền cho một nhà phân tích rất điềm tĩnh có tên Emily Field để đưa ra những dự đoán có thể hướng dẫn đầu tư dựa trên những loại thuốc này. Và cô ấy đã nói nếu bạn muốn một phép ẩn dụ, bạn phải nghĩ đến sự phát minh của smartphone, đúng không? Ý tôi là, điều này sẽ có rất nhiều tác động không thể đoán trước. Đã có lúc, cổ phiếu của Krispy Kreme donut đã sụt giảm. Giám đốc điều hành của Nestle, Mark Schneider, đã nói rằng họ đang lo ngại về các dòng kem và bánh kẹo của họ. Jeffrey’s Financial đã thực hiện một báo cáo cho các hãng hàng không ở Mỹ nói rằng họ sẽ phải chi tiêu ít hơn nhiều cho nhiên liệu máy bay sớm thôi vì nó cần ít nhiên liệu máy bay hơn để bay với một dân số gầy hơn nhiều. Điều khiến tôi mê mẩn là các công ty sản xuất bản lề cho các ca phẫu thuật thay khớp gối và hông đang chứng kiến ​​cổ phiếu của họ sụt giảm vì mọi người sẽ cần ít ca phẫu thuật thay khớp gối và hông hơn nhiều vì điều đó chủ yếu là do bệnh béo phì, đúng không? Không hoàn toàn, nhưng chủ yếu là như vậy. Vậy, nếu chúng ta đang nói vào năm 2007 khi ngày Steve Jobs công bố iPhone, tôi không nghĩ chúng tôi có thể tưởng tượng ra, bạn biết đấy, một phần mười những gì sắp xảy ra với chúng tôi. Và tôi vẫn có những khoảnh khắc như vậy, đi du lịch khắp nơi trên thế giới, phỏng vấn những chuyên gia này. Tôi nhớ một ngày tôi ở trong một quán cafe. Tôi đã phỏng vấn một trong những nhà khoa học thần kinh chính tại Đại học Cambridge đang làm việc về điều này. Chúng tôi đã ở trong một quán cafe và có rất nhiều người đi qua. Và, bạn biết đấy, chỉ là những người Anh ngẫu nhiên, nhiều người trong số họ thừa cân hoặc béo phì giống như tôi. Chúng tôi đã nghĩ, wow, bạn không biết điều gì sắp ập đến với tất cả chúng ta. Đó là một cảm giác hơi kỳ quặc, không thực. Ý tôi là, điều này là tốt cũng như xấu. Và tôi nghĩ chắc chắn sẽ có những tác động tích cực và chắc chắn sẽ có những tác động tiêu cực. Và tôi nghĩ chúng ta có thể thấy sớm rằng có khá nhiều tác động trong số đó. Điều này sẽ làm thay đổi cuộc sống của tất cả chúng ta theo cách này hay cách khác. Các bạn quản lý căng thẳng của mình như thế nào? Tháng này là Tháng Nhận Thức về Căng Thẳng. Và đó là một chủ đề mà tôi rất đam mê và chúng tôi nói rất nhiều trên podcast này. Cá nhân tôi quản lý căng thẳng của mình bằng cách đặt sức khỏe và sự an lành lên hàng đầu. Đi đến phòng tập thể dục là hình thức trị liệu số một của tôi và tôi không thể thiếu hai điều đó. Như các bạn biết, Woop là nhà tài trợ của podcast này và tôi cũng là một nhà đầu tư trong công ty. Đối với những ai không biết, Woop thực sự đã tạo ra một thiết bị theo dõi căng thẳng trong thiết bị này.
Bây giờ, điều này không chỉ giúp tôi xác định được những thời điểm căng thẳng cao trong thời gian thực suốt cả ngày, mà còn cung cấp cho tôi những công cụ cần thiết để xử lý các yếu tố gây căng thẳng khi chúng xuất hiện trong suốt cả ngày. Và nó dựa trên những bài tập thở có cơ sở khoa học và các nghiên cứu đã được phát triển bởi những nhà khoa học thần kinh hàng đầu. Đây là một tính năng đã thay đổi cuộc sống của tôi và tôi rất khuyến khích bạn nên thử. Nếu bạn là người đang tìm kiếm cách quản lý mức độ căng thẳng của mình, hãy truy cập vào join.woop.com/ceo, nơi chúng tôi sẽ cung cấp cho bạn 30 ngày trải nghiệm miễn phí và không có cam kết để thử Woop. Hãy cho tôi biết bạn cảm thấy như thế nào. Tôi chỉ đang nghĩ khi bạn nói về một chuỗi-
Từ đạo diễn của The Greatest Showman, đến một vở nhạc kịch nguyên bản nhất từ trước đến nay. Tôi muốn chứng minh tôi có thể làm được điều đó. Chứng minh cho ai? Mọi người. Thưa ngài, câu chuyện bắt đầu. Better Man, hiện đang chiếu tại một số rạp phim.
Thống kê mà tôi đã đọc gần đây cho thấy, con người ngày càng trở nên ít vận động hơn, điều này có nghĩa là chúng ta di chuyển ít hơn rất nhiều. Rõ ràng, tình trạng béo phì đang gia tăng khắp các nước phương Tây, đặc biệt là rõ ràng nhất. Và rồi bạn có sự gia tăng của Osempic, thứ cho phép chúng ta duy trì vóc dáng mảnh mai, về cơ bản, và kiềm chế cảm giác thèm ăn của mình. Tôi chỉ đang tự hỏi, có vẻ như sẽ có hai nhóm người. Khi những loại thuốc này giảm giá và trở nên thực sự dễ tiếp cận, tôi đã thấy bạn nói trong cuốn sách rằng phiên bản tiếp theo của những loại thuốc này sẽ là viên thuốc. Nhiều người sẽ không muốn tiêm một cái gì đó. Tôi thuộc nhóm những người mà… tôi sẽ cảm thấy quá khó chịu khi phải tiêm cho chính mình. Vì vậy, ngay khi điều gì đó trở thành viên thuốc, nó sẽ xóa bỏ một trong những rào cản tâm lý. Nó rẻ, nó là viên thuốc. Nhiều người đang làm điều đó. Nếu bạn không làm vậy, trong môi trường béo phì, bất kể từ ngữ dài nào, mà chúng ta đang sống, có vẻ như bạn sẽ trở thành một người kém cỏi hơn ở một mức độ nào đó. Có vẻ như sẽ có hai phần của xã hội, 50% sẵn sàng dùng viên thuốc, và họ sẽ gầy đi, và họ sẽ trở thành bất kỳ điều gì. Và sau đó là 50% còn lại đang vật lộn trong môi trường thực phẩm khó khăn mà chúng ta đang sống với những thực phẩm chế biến siêu sâu. Tôi gần như không thể hình dung một kịch bản mà phần lớn mọi người không dùng viên thuốc ma thuật này.
Vậy có một vài giả định về những gì bạn đã nói. Tôi nghĩ bạn có thể đúng, nhưng có một vài giả định. Theo một cách nào đó, những gì bạn đang nói là có một vài loại dystopia khác nhau có thể xuất hiện. Một trong số đó thực sự là chúng ta thậm chí không đạt đến điểm mà bạn đang nói đến, vì nó bị hạn chế cho một số rất ít người giàu có, đúng không? Vậy hãy bắt đầu với tầm nhìn dystopian đầu tiên mà chúng ta có thể có. Đầu tiên là chúng ta thậm chí không bao giờ đạt đến điểm đó. Hãy tưởng tượng, về cơ bản, chúng ta có một tình huống hiện tại nơi các bà nội trợ thực sự ở New Jersey rất ốm, và các trẻ em thực sự ở New Jersey mắc bệnh tiểu đường ở tuổi 12, đúng không? Vậy chúng ta có thể có một tình huống mà những loại thuốc này tồn tại và chúng hoạt động rất tốt, nhưng chúng bị hạn chế cho một tầng lớp tinh hoa rất nhỏ của những người giàu có, mà đó là nơi chúng ta đang ở, đúng không? Tuy nhiên, điều đó sẽ không giữ nguyên như vậy, đúng không? Trong thời gian dài hơn, nó sẽ không như vậy, và cũng chẳng còn xa nữa. Vào năm 2032, bằng sáng chế của Osempic sẽ hết hạn. Vậy thì thực ra không tốn kém để sản xuất những loại thuốc này. Chỉ cần 40 đô la mỗi tháng để sản xuất chúng. Phần còn lại là lợi nhuận cho Nova Nordisk, họ lập luận, có lý do, bạn biết đấy, nhìn này, chúng tôi đã chịu tất cả các rủi ro trong việc phát triển điều này. Chúng tôi nên thu hồi vốn ngay bây giờ. Bạn có thể thấy lập luận đó, mặc dù tôi không nghĩ rằng họ cần thu hồi nhiều như họ đang làm. Vậy một kịch bản là nó sẽ hết hạn bằng sáng chế vào năm 2032. Đến lúc đó, có vẻ như cách chính để dùng một số agglotide sẽ là viên thuốc. Vì vậy, bạn có thể tưởng tượng một tình huống mà bạn chỉ cần 40 đô la mỗi tháng để dùng một viên thuốc hàng ngày sẽ làm bạn gầy đi nhiều hơn. Tôi nghĩ trong kịch bản đó, bạn đúng.
Bây giờ, điều tôi hy vọng nhất là A, những loại thuốc không có tác dụng phụ thảm khốc, rõ ràng. B, những người muốn chúng nhận được chúng. Và C, nó đánh thức chúng ta và chúng ta tự hỏi, làm thế nào chúng ta lại đến được điểm này? Làm thế nào chúng ta lại đến mức mà chúng ta đang xem xét việc có thể tiêm thuốc cho trẻ em mãi mãi, mà không biết tác động lâu dài? Ai đã làm điều này với chúng ta? Và làm thế nào chúng ta có thể giống như Nhật Bản và tất cả những quốc gia khác đang thực hiện những thay đổi này? Bây giờ, điều này là lạc quan. Điều này đòi hỏi rất nhiều sự nâng cao nhận thức giữa bây giờ và lúc đó. Nhưng đó là kịch bản lạc quan nhất đối với tôi. Nhưng bạn hoàn toàn đúng. Có thể có một kịch bản. Có thể đó là kịch bản có khả năng xảy ra nhất nếu không có một rủi ro lớn nào xuất hiện rằng chúng ta sẽ có một số lượng dân số khổng lồ sử dụng những loại thuốc này. Trừ khi chính phủ can thiệp, điều đó có vẻ là kịch bản có khả năng xảy ra nhất. Trừ khi chính phủ đưa ra một số luật mà đặt hạn chế về những gì trẻ em có thể ăn ở trường và tất cả các loại thứ đó theo một cách nghiêm ngặt hơn. Tôi không thể thấy một kịch bản mà, đặc biệt là với thế hệ trẻ này, bạn nghe tất cả những thống kê về những cô gái trẻ trên TikTok đang trở nên lo âu hơn bao giờ hết, tỷ lệ tự sát gia tăng, nam giới đang vật lộn nhiều hơn bao giờ hết với chứng rối loạn nhận thức về cơ thể, điều mà không ai đang nói đến. Tôi đã đọc một số thống kê về điều đó ngày hôm qua. Vâng, số liệu thống kê đó thật sốc. Và thuốc giải có vẻ như là, ý tôi là, cái này. Nó không phải là một giải pháp tốt, đúng không? Và những người bình thường khỏe mạnh, chỉ có một chút mỡ bụng, và họ nghe về những thứ này. Họ nói, “Bạn biết đấy, đi tập gym thật khó, và tôi thực sự thích những chiếc bánh burger đó, và KFC thật sự ngon. Nó thực sự có vị rất ngon.” Vậy tôi có thể ăn KFC và vẫn giữ được vóc dáng mảnh mai. Chà, và tôi nghĩ rằng đoạn cuối đó, họ đã sai. Nếu bạn dùng nó, bạn sẽ không muốn ăn KFC và những chiếc bánh burger. Và hãy tin tôi, tôi đã từng là vua của KFC. Chỉ cần ba miếng. Tôi chỉ còn một vài miếng thôi.
Chà, nhưng bạn không hiểu, bạn thực sự không muốn điều đó, đúng không? Và có rất nhiều người đang nhìn thấy điều đó. Ý tôi là, hầu hết thời gian, tôi đã ăn những phần nhỏ hơn của những thứ tương tự, nhưng thực sự, thậm chí cả sở thích của bạn về điều đó cũng có xu hướng giảm theo thời gian, đúng không? Vậy nên đoạn cuối thì sai, nhưng tôi nghĩ, đúng. Đó là một trong những điều thú vị. Tôi không, đó là một trong những điều đã khiến tôi thực sự tức giận ở Nhật Bản. Tôi đang nghĩ, tất cả những cơn đau đớn này tôi đã trải qua, tất cả những lo lắng này, và tôi càng lo lắng hơn về việc chúng ta có khả năng rất cao sắp bắt đầu một làn sóng lớn nhân dược trẻ em bằng những MPIC đó. Đã bắt đầu ở Mỹ. Tôi đã phỏng vấn các bậc phụ huynh đang cho con cái họ dùng thuốc vì con họ bị béo phì. Và tôi nghĩ rằng toàn bộ tình huống này không bao giờ phải xảy ra, đúng không? Điều này xảy ra vì ngành công nghiệp thực phẩm đã làm hại chúng ta và chúng ta không điều chỉnh họ và không ngăn cản họ. Và chúng ta có thể bắt đầu làm điều đó. Và tôi đã đến những nơi đã làm điều đó. Tôi đến Mexico nơi họ đã giới thiệu một loại thuế đường, giảm đáng kể lượng đường mà người dân tiêu thụ. Tôi đã đến Minneapolis nơi họ kê đơn thực phẩm lành mạnh cho những người nghèo không đủ khả năng chi trả, tạo ra một tác động rất tích cực. Tôi đã đến Phần Lan nơi họ có một sự biến chuyển lớn trong nguồn cung thực phẩm. Tôi đến Nhật Bản, nơi ở Anh là một thí nghiệm rất thú vị. Bánh mỳ đã có nhiều muối hơn trước đây. Và một người rất dũng cảm tên là Giáo sư Graham McGregor, người tôi đã phỏng vấn, đã thuyết phục chính phủ chỉ đơn giản là yêu cầu các công ty thực phẩm tự điều chỉnh. Ý tôi là, họ đe dọa sẽ có quy định, có nghĩa là các công ty đã nhượng bộ trước khi họ làm điều đó, để giảm mạnh lượng muối trong bánh mỳ. Không ai nhận thấy điều đó. Và điều đó đã giảm số ca đột quỵ hàng năm ở Anh từ 6.000 đến 9.000 ca, đúng không? Và một cơn đột quỵ là một trong những điều tồi tệ nhất có thể xảy ra với bạn. Bây giờ, điều đó được gọi là tái cấu trúc. Có rất nhiều điều khác mà chúng ta có thể làm như vậy. Chúng ta có thể tái cấu trúc rất nhiều thực phẩm theo những cách mà thậm chí còn không đau đớn với chúng ta, đúng không? Có rất nhiều điều chúng ta có thể làm. Có rất nhiều điều chúng ta có thể làm để giống như Nhật Bản. Ý tôi là, ở Nhật Bản có hơi kỳ lạ một chút vì có những điều họ đã làm mà chúng ta không thể làm, đúng không? Vì vậy, tôi sẽ đưa ra một ví dụ. Đây là một trong những ngày kỳ lạ nhất trong quá trình nghiên cứu cuốn sách. Năm 2008, tỷ lệ béo phì ở Nhật Bản tăng rất nhẹ. Nó vẫn như là thấp một cách đáng cười. Và họ đã thực sự hoảng loạn và đã đưa ra một đạo luật mới. Nó được gọi là Luật Metabo. Nó được đặt tên theo hội chứng chuyển hóa, một sự kết hợp rất xấu của bệnh tiểu đường, béo phì, và những vấn đề khác mà bạn có thể gặp phải khi bạn rất thừa cân. Và luật này rất đơn giản. Mỗi công ty ở Nhật Bản, vào một ngày nhất định hàng năm, phải cân tất cả những người làm việc ở đó. Và nếu trọng lượng của họ tăng lên, họ phải đưa ra một kế hoạch với nhà tuyển dụng của họ để giảm trọng lượng. Và như một công ty, nếu tổng thể trọng lượng của bạn tăng lên, bạn có thể bị phạt bởi chính phủ. Và tôi đã nghĩ, làm thế nào điều này có thể hoạt động? Vì vậy, tôi đã đến một công ty thực hiện điều này, Tanita. Họ tất cả đều thực hiện, nhưng một công ty đã cho tôi đến xem nó hoạt động như thế nào. Và nó thực sự kỳ lạ, đúng không? Nơi làm việc này, bạn đến, bạn cho mặt của bạn xuất hiện trên một màn hình video. Nó nói, “Chào, Stephen. Hôm qua bạn đã đi 14.000 bước. Bạn là số 121 trong công ty, về số bước đã đi, vì mọi người phải đeo một chiếc Fitbit, tương đương với một chiếc Fitbit. Mọi người tải lên những bức ảnh của mỗi bữa ăn họ có vào hệ thống mà bạn có thể xem. Thật kỳ lạ, đúng không? Và vâng, tôi đã giải thích cho những người Nhật Bản đang làm việc, mỗi sáng trong văn phòng này, khi chúng tôi sẽ ăn bánh donuts và uống cà phê, họ tập thể dục cùng nhau. Thật là kỳ lạ. Và tôi đã cố gắng giải thích cho những người Nhật Bản này, đúng không? Nếu bạn cố gắng làm điều này ở Anh, chúng tôi sẽ đốt cháy văn phòng đấy, đúng không? Và họ đã chỉ nói, tại sao? Tại sao? Họ không thể hiểu tại sao tôi lại bị sốc bởi điều đó. Và điều đó, được rồi, đó là một khoảng cách văn hóa lớn. Và chúng tôi không thể làm điều đó, và tôi cũng không muốn chúng tôi làm vậy. Nhưng nếu bạn nhìn vào rất nhiều những thay đổi khác ở Nhật Bản, tôi bắt đầu thấy, như là, những gì bạn sẽ đạt được nếu bạn làm điều này đúng. Vì vậy, Nhật Bản có tuổi thọ cao nhất trên toàn thế giới. Và một trong những điều tốt nhất tôi đã làm cho cuốn sách, một trong những điều xúc động nhất đối với tôi, là tôi đã đến ngôi làng cổ nhất trên toàn thế giới. Nó ở Okinawa, phía nam sâu của Nhật Bản. Và có một ngôi làng gọi là Ogimi, nơi có 215 hộ gia đình và 190 trong số họ có ai đó trên 90 tuổi sống ở đó, đúng không? Vì vậy, đó là nơi cổ nhất trên trái đất. Nhật Bản có, rõ ràng là, tuổi thọ cao nhất trên thế giới. Và không chỉ thế, bạn ít có khả năng bị bệnh hơn khi bạn già. Vì vậy, họ không chỉ có nhiều cuộc sống mà còn có nhiều cuộc sống lành mạnh hơn. Và tôi đã đến trung tâm cộng đồng nhỏ của họ. Và người đầu tiên tôi gặp là một người phụ nữ 102 tuổi tên là Matsu Fukuchi, người mà gần như như là một sự gấp khúc tinh tế của nếp nhăn, đúng không? Và bà ấy rất vui vẻ khi trò chuyện với bà. Bà ấy nói, “Tôi không thể ở lại lâu, vì tôi đang chăm sóc cho con trai tôi bị ngã khỏi mái nhà hôm trước khi đang sửa chữa nó.” Tôi đã hỏi, “Chúa ơi, con trai của bạn bao nhiêu tuổi?” Và bà ấy nói, “Ôi, tôi yêu…” Bạn biết đấy, bà ấy rất tràn đầy niềm vui. Bà ấy nói, “Tôi yêu cuộc sống. Hôm qua tôi đã dành cả ngày để xem bóng chuyền với các cháu của mình. Thật tuyệt.” Bà ấy rất hạnh phúc. Bà ấy đã đi ra một mình. Và rồi có một khoảnh khắc khi họ bật một vài bản nhạc. Bà ấy mặc một bộ kimono đỏ và bắt đầu nhảy múa. Và tất cả những người phụ nữ già, những người có tuổi như thế kỷ bắt đầu nhảy múa, đúng không? Và tôi đã nhảy múa cùng bà ấy. Và tôi đã nghĩ, “Chúa ơi, điều này…” Người phụ nữ này đã ra đời trước khi đài phát thanh bắt đầu phát sóng ở Nhật Bản. Và ở đây tôi ghi hình một cuộc phỏng vấn với bà ấy trên iPhone của mình. Đây là những gì bạn nhận được nếu bạn làm điều này đúng. Nếu bạn giải quyết được cuộc khủng hoảng béo phì.
Bạn sẽ có thêm nhiều năm khỏe mạnh, niềm vui và những điệu nhảy, đúng không? Đó là điều chúng ta đang chiến đấu ở đây. Tôi nghĩ về bao nhiêu người mà tôi biết đã chết trẻ, vì những biến chứng liên quan đến béo phì, ai cũng nghe và xem sẽ biết ai đó sẽ còn sống nếu chúng ta giải quyết được khủng hoảng béo phì, nhưng đã qua đời, mọi người, đúng không? Và không nhất thiết phải như vậy, bạn biết không? Bây giờ, một phần của giải pháp trong ngắn và trung hạn sẽ là những loại thuốc này. Trong dài hạn, nó thậm chí không nhất thiết phải là điều đó, đúng không? Nhật Bản là một quốc gia thực sự. Nó tồn tại. Họ đã giải quyết được vấn đề này. Có những quốc gia khác trên thế giới đang giải quyết những vấn đề này. Chúng ta không phải chịu đựng điều này xảy ra với con cái của chúng ta. Chúng ta không phải chấp nhận việc chúng ta bị ốm và con cái chúng ta cũng bị ốm. Nhưng điều đó cần một sự thức tỉnh về những gì thực sự đang xảy ra. Ai đang làm điều này với chúng ta vào lúc này? Bạn biết đấy, mỗi khi tôi… Cân nặng của tôi lên xuống, đúng không? Nó đã lên xuống suốt cuộc đời tôi. Và mỗi khi tôi béo, tôi sẽ tự trách móc bản thân, đúng không? Tôi không tức giận với những lực lượng đã làm điều này với chúng ta, đúng không? Hơn ba đứa trẻ ba tuổi biết ý nghĩa của chữ M trong McDonald’s hơn là biết họ có họ gì, đúng không? Tôi không chọn thế giới đó. Tôi không chọn sống trong một thế giới mà chúng ta, bạn biết đấy, liên tục được quảng bá, bị béo phì và thay đổi thể chất đến mức khó quay về, đúng không? Tôi không có ý nói rằng tôi không có trách nhiệm trong điều đó. Tôi có. Nhưng chúng ta không cần phải tiếp tục như thế này. Bạn nghĩ bạn có thể giữ cân nặng như bây giờ mà không cần thuốc này như MPEC không? Thật buồn cười khi bạn cầm cái này. Tôi cảm thấy như chúng ta đang ở trong một phiên bản dystopian kỳ lạ của PVC. Tôi có nghĩ, nếu tôi là một trường hợp điển hình, chúng ta biết từ các thử nghiệm lâm sàng rằng 70% người sẽ lấy lại cân nặng trong vòng một năm không? Không, tôi không nghĩ vậy. Nếu tôi thật sự trung thực với bản thân, tôi không nghĩ vậy. Tôi nghĩ tôi đã thực hiện nhiều thay đổi trong cuộc sống của mình. Điều đó có nghĩa là tôi không nghĩ mình sẽ quay trở lại đúng vị trí mà tôi đã ở, nhưng tôi nghĩ tôi sẽ rất nhanh chóng lấy lại nhiều cân nặng. Vậy bạn phải dùng cái này suốt đời để giữ được cân nặng hiện tại, đúng không? Vâng, và có một cuộc tranh luận lớn về việc, như chúng tôi đã đề cập trước đó với các loại thuốc giảm cân dựa trên amphetamine từ trước đây rằng mọi người phát triển sự dung nạp. Một trong những dấu hỏi lớn xung quanh điều này là liệu mọi người có phát triển sự dung nạp? Điều đó có nghĩa là theo thời gian, nó sẽ có ít tác dụng hơn, đúng không? Bây giờ, một số nhà khoa học, những người được hỏi về điều này, chỉ hoàn toàn khác nhau. Một số nói không. Chúng ta biết rằng những người tiểu đường dường như không phát triển sự dung nạp vì nếu họ có, họ sẽ cần liều thuốc ngày càng cao hơn để có cùng mức kiểm soát cho lượng đường trong máu của họ. Vì vậy, đó là một điểm chống lại sự dung nạp. Nhưng những người khác nói có vẻ như chúng ta phát triển sự dung nạp. Chúng ta phát triển sự dung nạp với hầu hết các loại thuốc. Sẽ thật ngạc nhiên nếu chúng ta không làm vậy. Có lẽ điều khả dĩ nhất, một lần nữa, Karel LaRue, nhà tâm thần học Nam Phi đã nói với tôi, có lẽ so sánh tốt nhất là phẫu thuật giảm cân. Bạn trải qua phẫu thuật giảm cân, bạn giảm một lượng lớn cân nặng, và sau đó bạn lấy lại một chút trong vài năm tiếp theo, và sau đó bạn có sự ổn định ở mức cao hơn đó. Nhưng chúng ta không biết. Sự thật là không ai biết. Tôi cũng lo ngại rằng nếu bạn… Liệu có một thế giới mà nếu bạn ngừng sử dụng cái này, cơ thể bạn đã trở nên phụ thuộc vào GLP-1 từ cái này, nên cơ thể bạn tự sản xuất ít GLP-1 hơn không? Tôi không nghĩ điều đó là quan trọng… Tôi không nghĩ đó là mối quan tâm. Tôi nghĩ bạn đã đến một điểm rất quan trọng. Chúng ta biết rằng tất cả các hình thức ăn kiêng đều làm chậm quá trình trao đổi chất của bạn, đúng không? Đó là một thực tế về chế độ ăn kiêng, chính vì vậy thường thì mọi người kết thúc béo hơn vào cuối so với khi bắt đầu. Tôi lo lắng về… Và một lần nữa, tôi đã hỏi rất nhiều nhà khoa học và mọi người chỉ nói, “Chúng tôi không biết. Tôi lo lắng về… Liệu quá trình trao đổi chất của tôi có chậm lại khi tôi dùng thuốc này không? Nếu, giả sử, họ phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng với nó và nó phải bị rút lui, thì liệu tôi sẽ có một quá trình trao đổi chất chậm hơn và sẽ béo hơn so với khi tôi bắt đầu không?” Vâng. Không ai biết. Đó là một rủi ro đáng kể. Và một rủi ro lớn khác ở đây bạn đã nói nhiều lần là dịch bệnh rối loạn ăn uống, có vẻ vậy. Tôi nghĩ bạn đã nói trong cuốn sách của bạn rằng kể từ tháng 3 năm 2020, tỷ lệ mắc chứng anorexia và bulimia đã cao hơn 42% so với mức dự kiến cho các cô gái thanh thiếu niên từ 13 đến 16 tuổi. Tôi nghĩ điều đó là do phong tỏa, công bằng mà nói. Đó không phải là kết quả của các loại thuốc. Đó là do áp lực khổng lồ từ phong tỏa. Một số nghiên cứu trong Tạp chí Lancer. Và 32% cao hơn đối với những người từ 17 đến 19 tuổi. Điều tôi đang nói ở đây là chúng ta thực sự có một vấn đề với rối loạn ăn uống ở thế giới phương Tây, đặc biệt là. Chúng đã tăng vọt sau đại dịch. Nhưng khi tôi nghĩ đến các rối loạn ăn uống và bulimia và anorexia, và tôi nghĩ về điều này và những gì nó có thể có nghĩa cho những rối loạn ăn uống đó, tôi cảm thấy khá lo lắng. Đặc biệt là khi trẻ em có thể tiếp cận chúng. Vượt ra ngoài lo lắng. Chúng ta không cần phải suy đoán về điều này. Chúng ta đã ở đây trước đây. Vậy nên vào đầu những năm 90, đã có một loại thuốc giảm cân dựa trên amphetamine rất phổ biến được tiếp thị ở Hoa Kỳ. Và nó rất lớn. Rất nhiều cô gái tuổi teen đã sử dụng nó. Và nó đã dẫn tới một thảm hoạ. Có một người đàn ông tên là Rob Wyden, người là một nghị sĩ của Ohio vào thời điểm đó, người đã tổ chức các phiên điều trần quốc hội về vấn đề này. Và những phiên điều trần đó thực sự khiến người ta lạnh sống lưng khi đọc. Bởi vì chúng cho thấy điều gì xảy ra khi một loại thuốc ăn kiêng phổ biến kết hợp với những phụ nữ trẻ bị rối loạn ăn uống. Có một người phụ nữ tên là Jessica McDonald, người đã làm chứng trong phiên điều trần. Cô ấy vào khoảng đầu 20 tuổi vào thời điểm đó. Cô ấy là một vũ công ba lê. Rõ ràng là chúng ta biết về những áp lực khủng khiếp về hình dáng cơ thể dành cho các vũ công ba lê. Và cô ấy đã sử dụng loại thuốc này, giống như một loại thuốc giảm cân dựa trên amphetamine, cho đến khi cô ấy ngất xỉu để được gầy. Cô ấy đã dùng nó để nhịn ăn vì cô ấy muốn trở thành như vậy.
Con tàu ballet đó là một người đàn ông tên là Tony Smith từ State Centre, Iowa, người đã làm chứng rằng con gái của ông, Noelle, từ khi còn rất nhỏ, đã bị ám ảnh bởi ý tưởng rằng mình béo. Cô ấy thường tìm đọc các tạp chí thời trang và hỏi, “Ba ơi, ba có nghĩ con béo không? Tại sao con không giống những người phụ nữ này?” Cô ấy đã tìm đến các loại thuốc giảm cân và tự nhịn đói một cách cực kỳ nghiêm trọng và đã qua đời vì một cơn đau tim. Ông đã đọc một bài thơ đau xót mà cô ấy miêu tả rằng, “Con đói. Con muốn ăn, nhưng chưa phải bây giờ, chưa phải bây giờ.” Đúng không? Chúng ta biết rằng khi một loại thuốc giảm cân kết hợp với các rối loạn ăn uống, nó dẫn đến những hậu quả thảm khốc. Chúng ta không cần phải suy đoán. Đó là một trong ba hoặc bốn mối lo ngại lớn nhất của tôi. Bây giờ, như tôi đã nói, chúng ta có thể đưa ra quy định ngay bây giờ để có nghĩa là bạn chỉ nhận thuốc từ bác sĩ. Bác sĩ phải gặp bạn. Điều đó sẽ giảm bớt một phần nào đó. Nhưng tôi không thấy làm thế nào… Và điều đó thực sự quan trọng. Mọi người mà chúng ta cứu được đều xứng đáng được cứu. Nhưng vâng, tôi rất, rất lo lắng về điều đó. Tôi cũng lo lắng về một tác động tinh tế hơn liên quan đến điều đó. Khoảnh khắc tồi tệ nhất mà tôi có trong việc viết cuốn sách không phải là bất kỳ tác dụng phụ vật lý nào đối với tôi, mặc dù có một số khoảnh khắc u ám ở đầu cuốn sách. Đó là một khoảnh khắc khi tôi có một cô cháu gái tên là Erin, và bây giờ cháu 18 tuổi, mặc dù thực tế là cháu 19 tuổi. Nhưng trong đầu tôi, cháu luôn giống như một đứa trẻ sáu tuổi, vì cháu là em út trong gia đình tôi. Cháu là cô gái duy nhất. Cháu là đứa nhỏ nhất. Vì vậy, không ai làm tôi bảo vệ nhiều hơn. Một ngày, vài tháng sau khi uống những loại thuốc này, tôi đã gọi video với cháu. Cháu đang ở một quán bar ở Liverpool. Và cháu nói, “Ôi, Johan, em đã giảm cân nhiều quá.” Và tôi đã như, tự mãn. Cháu nói, “Ôi, nhìn kìa, em có thể thấy cả hàm của anh. Em chưa bao giờ biết anh có hàm.” Và tôi đã như, “Ôi, tôi đang nghĩ rằng bạn hạnh phúc.” Sau đó, cháu nhìn xuống và nói, “Chị có thể mua cho em một ít thuốc Ozenpik không?” Cháu ở trong trạng thái cân nặng hoàn toàn khỏe mạnh, lúc nào cũng vậy. Và tôi nghĩ, “Mình đang làm cái quái gì vậy?” Trong suốt cuộc đời của cháu, tôi đã cố gắng truyền tải thông điệp này: “Đừng bị đánh giá bởi cách bạn nhìn. Đừng lo lắng về điều đó.” Bạn biết đấy, và tôi nghĩ, “Ôi, tôi đã đi ngược lại mọi điều tôi muốn truyền đạt.” Và chúng tôi biết, và cháu quyết định không sử dụng nó và chống lại điều đó, nhưng khi tôi còn là một đứa trẻ, không có người béo nào trên truyền hình ngoại trừ trong vai trò làm trò cười. Và tôi nghĩ về cháu gái tôi. Cháu đã lớn lên trong khi nhìn thấy, thực tế, khá nhiều phụ nữ có hình dáng cơ thể đa dạng hơn trong công chúng. Và trong hai năm qua, gần như tất cả những người phụ nữ đó đã giảm đi một cách đáng kể. Bây giờ, họ không nói về thuốc Ozenpik, nhưng trừ khi có một loại dịch tả nào đó bùng phát ở Malibu, tôi nghĩ chúng ta biết điều gì đang xảy ra, phải không? Một số người đang nói về nó, nhưng hầu hết thì không. Tôi có thể hỏi về điều đó không? Bởi vì chúng tôi đã thấy rất nhiều gương mặt nổi tiếng bỗng dưng giảm cân trong hai năm qua. Và khi bạn đọc tự truyện của họ, họ nói về việc đi tập gym và điều chỉnh lối sống của mình. Bạn có nghĩ họ đang nói dối không? Ý tôi là, rõ ràng là như vậy. Tôi không chắc có phải chỉ mình tôi không, nhưng tôi nhìn vào… Tôi nghĩ về rất nhiều người đã từng lớn hơn một chút, và có vẻ như đột nhiên ai cũng mờ nhạt đi. Giảm cân. Và nó nhanh chóng cực kỳ. Tôi không muốn nêu tên cụ thể ai cả, vì không phải là chỗ của tôi để nói về những cá nhân như vậy. Nhưng điều đó thực sự có vẻ như Hollywood đã tìm thấy một huấn luyện viên cá nhân tuyệt vời. Và tôi chỉ tự hỏi liệu đây có phải là vấn đề. Vâng, mặc dù tôi nghĩ tôi sẽ nói rằng những người mà bạn và tôi nghĩ đến chủ yếu là phụ nữ. Và tôi thật sự nghĩ rằng chúng ta nên ghi nhớ, tôi biết bạn sẽ đồng ý với điều này, tôi không đưa ra điều này như một lập luận chống lại bạn. Phụ nữ phải chịu đựng nhiều hơn đàn ông về vấn đề này, đúng không? Thực sự, một trong những biên tập viên của tôi đã nói với tôi, bạn biết đấy, tôi đã nói, “Tại sao không ai khác viết một cuốn sách về Ozenpik cả? Tại sao tôi là người duy nhất?” Và họ nói, vì chỉ có một người đàn ông mới có thể viết điều này, vì một phụ nữ sẽ bị đóng đinh vì viết nó, đúng không? Cô ấy sẽ bị xem như một con quái vật. Và nếu bạn nhìn, bất cứ khi nào ngay cả một người nổi tiếng như Oprah, người mà có phần yên bình là bạn của tôi, bị tấn công vì điều đó, phải không? Và có rất nhiều lý do sâu xa vì điều đó cũng xuất hiện với tôi, thực sự, mà tôi đã phản chiếu về chính mình. Tôi đã có ý định dùng thuốc trong một thời gian dài. Tôi cảm thấy như mình đang lừa dối, tôi cảm thấy như mình đang phạm tội gần như là vậy. Và tôi bắt đầu suy nghĩ về những ý tưởng sâu sắc, chúng rất sâu sắc trong tiềm thức tập thể của chúng ta. Nếu bạn nhìn vào, ví dụ, ở thế kỷ thứ sáu, giáo hoàng, Giáo hoàng Gregory I, đã vạch ra bảy tội lỗi chết người, đúng không? Và một trong số đó là sự tham ăn, và hình ảnh đó, luôn được miêu tả với hình ảnh của một người nào đó cực kỳ mập mạp trông như một con lợn, bạn biết đấy, và điều đó thật kinh khủng. Nó rất sâu sắc trong văn hóa của chúng ta, ý tưởng rằng béo phì là một tội ác, đúng không? Nếu bạn nhìn vào các hình thức giảm cân mà chúng ta ngưỡng mộ, chúng theo một kiểu mẫu của tội lỗi, đúng không? Kiểu mẫu công giáo cổ điển về tội lỗi. Bạn phạm tội, sau đó bạn phải chịu đựng và chuộc lỗi, và rồi chúng tôi tha thứ cho bạn, đúng không? Vì vậy, nếu bạn nhìn vào các hình thức giảm cân mà chúng ta ngưỡng mộ, đó là những hình thức mà mọi người bị humili hóa và chịu đựng khủng khiếp. Bạn tự nhịn đói, bạn biết đấy, hãy nghĩ về điều đó, chương trình Biggest Loser, mà tôi ghét, bạn biết đấy, nơi những người béo phì nghiêm trọng được khiến phải cạnh tranh trong những hình thức thể dục khắc nghiệt và khủng khiếp. Sau đó, chúng tôi như, được rồi, Jabba, chúng tôi tha thứ cho bạn bây giờ. Bạn có hiểu ý tôi không? Chúng tôi sử dụng những cách suy nghĩ mang tính kỳ thị kiểu như vậy. Sự lừa dối thì tinh tế hơn một chút, vì tôi luôn nghĩ, tôi đang lừa dối khi làm điều này, và tôi đã như, ồ, điều đó thật kỳ lạ.
Nếu tôi, nếu tôi có vấn đề về tim và tôi dùng thuốc statin, tôi sẽ không nghĩ mình đang lừa dối, đúng không? Tôi đã nghĩ, tại sao lại như vậy? Và tôi nghĩ phần nào đó, mọi người đã bỏ ra rất nhiều công sức để gầy đi, đúng không? Rất nhiều phụ nữ đang xem điều này, và điều này thường không công bằng với phụ nữ, sẽ phải chịu đựng một số thiệt thòi và thiếu thốn trong cuộc sống của họ, vì họ thực sự cố gắng để trở nên gầy. Và rồi họ nghe thấy, ôi, kẻ này, chỉ tiêm cho mình một lần mỗi tuần, và anh ta trở nên gầy như tôi. Họ cảm thấy giống như cách tôi hình dung các tay đua đạp xe cảm thấy khi họ nhìn vào Lance Armstrong, đúng không? Và cách duy nhất để thoát khỏi cuộc đối thoại tiêu cực đó, nơi chúng ta quay lưng vào nhau như chuột trong bao, là nhận ra, ôi, có một tội lỗi, và có những người đang lừa dối, nhưng không phải Oprah. Không phải ai đó như Jeff Parker, người tôi đã đề cập, người không muốn chết trẻ, mà là ngành thực phẩm đã làm hại tất cả chúng ta. Đó là lý do tại sao chúng ta đang trong cuộc đua đó, đúng không? Đó là lý do tại sao bạn tự nhịn đói. Đó là lý do tại sao chúng ta cảm thấy mình là kẻ tội lỗi. Được rồi, chúng ta có thể cùng nhau tập hợp lại và thách thức kẻ thù chung đó nếu chúng ta muốn. Nhưng nếu chúng ta chỉ rơi vào, hãy nhìn, rất khó trong thời đại điên cuồng của mạng xã hội này để không biến mỗi cuộc trò chuyện thành một cuộc trò chuyện độc hại, và không có gì ngạc nhiên khi có điều gì đó bị cáo buộc như một cuộc tranh luận về một viên zen pic, và trọng lượng đã trở nên độc hại một cách nhanh chóng, nhưng một lần nữa, chúng ta không cần phải làm điều đó. Sự độc hại sẽ không đưa chúng ta ra khỏi tình huống này, đúng không? Chúng ta đang trong một cuộc khủng hoảng chung. Mọi người đang xem đều có ai đó mà họ yêu thương đang có nguy cơ chết trẻ vì những vấn đề liên quan đến béo phì, vì béo phì rất phổ biến trong xã hội này trong một khoảng thời gian rất gần đây. Hãy nhìn một bức ảnh về bãi biển ở Anh vào năm 1975, và một triệu năm trước, mọi người đều gầy theo tiêu chuẩn của chúng ta, đúng không? Điều này đã xảy ra trong nháy mắt theo cách nhìn của con người, đúng không? Một lần nữa, chúng ta không cần phải chịu đựng điều đó. Một phần cũng là, chúng ta không thích khi người khác giảm cân, một số người trong chúng ta, vì điều đó làm ánh sáng chiếu vào chúng ta. Và tôi nghĩ về một người như Adele, người đã giảm cân rất nhanh, và điều gây sốc khi cô ấy đăng bức ảnh đó, tôi nghĩ đó là một bữa tiệc sinh nhật, vì cô ấy đã từ một cân nặng nhất định giảm xuống rất nhanh. Vì chúng ta không thấy nhiều về đời sống riêng tư của Adele, chỉ là bức selfie mà cô ấy đăng. Và nếu bạn nhìn thấy phản ứng trên mạng, mọi người cảm thấy bị phản bội. Họ cảm thấy bị Adele phản bội vì việc giảm cân của cô ấy, không phải vì họ cho rằng cô ấy đã sử dụng một loại thuốc giảm cân hay gì đó, mà vì cô ấy giờ không còn như trước về cân nặng, mọi người gần như cảm thấy tức giận về điều đó, và điều tương tự đã xảy ra với Rebel Wilson, khi Rebel Wilson đã giảm đi rất nhiều cân, vì trong cuốn sách của cô ấy, cô ấy nói rằng cô ấy muốn tăng cơ hội có con, do đó bác sĩ của cô khuyên cô nên giảm cân. Mọi người như kiểu, tôi cảm thấy tức giận vì đã mất đi một người mà họ có thể liên hệ, hoặc một người đã khiến họ cảm thấy theo một cách nhất định về bản thân, điều này thật sự thú vị, rằng chúng ta thực sự không thích khi ai đó giảm cân. Chúng ta cần phải hiểu điều này xuất phát từ đâu. Rõ ràng, tôi không ủng hộ việc gọi tên ai đó trên mạng, và thật tốt cho cả Adele và Rebel Wilson vì họ đã cải thiện sức khỏe của mình. Nhưng tôi nghĩ điều đó xuất phát từ đâu, và nhiều điều trong số này có thể có vẻ hơi kỳ lạ nhưng lại rất buồn, chúng ta cần nhận ra mức độ xấu hổ mà mọi người phải gánh chịu về vấn đề này. Nếu bạn có chỉ số BMI cao hơn 35 và bạn là phụ nữ, 45% phụ nữ trong tình huống đó bị xúc phạm mỗi ngày ở nơi công cộng, mỗi ngày, đúng không? Vì vậy, bạn đi qua thế giới này liên tục, bị tạo cảm giác có điều gì đó sai trái với bạn, bị đối xử như rác rưởi, và tôi có thể thấy cách mà những người ở vị trí đó phát triển một mối quan hệ gần gũi với Rebel Wilson hoặc Adele, như kiểu, ôi, nhìn kìa, chúng ta có thể nhìn vào Adele, và họ cảm thấy bị mắc kẹt, cảm thấy họ không thể giảm cân, và sau đó họ thấy Adele và Rebel Wilson, và họ chỉ như, ôi, cũng vậy, Brute, tôi hiểu rồi. Bây giờ, đó không phải là phản ứng đúng. Tôi muốn nói chuyện với họ nhiều hơn về, được rồi, chúng ta muốn suy nghĩ sâu hơn về điều này, nhưng tôi có thể nhìn thấy điều đó xuất phát từ đâu, và tôi có thể thấy tại sao một số người nhìn tôi và nghĩ, mày là thằng lừa dối, đúng không? Tôi hoàn toàn hiểu, tôi nghi ngờ rằng tôi sẽ cảm thấy cơn tức giận đó trong khi không phải là tôi nhìn vào tôi, đúng không? Vì vậy, tôi hiểu cơn tức giận và điều này xuất phát từ đâu. Từ khoảnh khắc chúng ta được sinh ra trong nền văn hóa này, chúng ta đã được chuẩn bị để thừa cân, và chúng ta đã được chuẩn bị để cảm thấy một lượng xấu hổ lớn về việc thừa cân, đúng không? Và bất cứ điều gì đến và gợi lên những câu chuyện đó và buộc chúng ta phải suy nghĩ về chúng, đem chúng lên bề mặt, như những loại thuốc giảm cân mới này, chỉ hút ra khỏi tất cả chúng ta, quá nhiều cảm xúc tiêu cực và tức giận và tổn thương, và tôi đã cảm thấy điều đó một cách trực tiếp, đúng không? Tôi đã cảm thấy rất nhiều sự hoài nghi về bản thân xuyên suốt điều này, tôi vẫn cảm thấy sự hoài nghi về nó. Tôi vẫn có những ngày mà tôi tự hỏi, liệu tôi có đang làm điều gì đó hoàn toàn sai không? Vì vậy, tôi nghĩ chúng ta phải hiểu điều này xuất phát từ đâu, và không chỉ đơn giản là, không, bạn không làm điều này, bạn luôn quan tâm đến việc hiểu xuất phát từ đâu nhưng cũng rất cám dỗ để chỉ lên án mọi người và nói, “Nhìn vào hành vi xấu này,” và tôi luôn quan tâm hơn khi mọi người cư xử không đúng mực, và thật tàn nhẫn khi nói với Adele, “Mày là con điếm, mày đã phản bội chúng ta.” Ý tôi là, tôi sẽ không bao giờ nói điều gì xấu với Adele, vì tôi yêu Adele, nhưng tôi đã thấy cô ấy ở Vegas, cô ấy thật tuyệt vời. Nhưng tôi thực sự nghĩ chúng ta luôn phải cố gắng để hiểu, và điều này xuất phát từ một nơi đau đớn sâu sắc, và đó không phải là nỗi đau mà những người đó đáng phải chịu đựng, đúng không? Và đó là nỗi đau mà họ không bao giờ nên phải chịu đựng.
Nhưng một trong những điều thật sự bất ngờ mà bạn đề cập trong cuốn sách của mình là mối quan hệ của Zempec với nghiện ngập, và tôi không thể hiểu tại sao sẽ có bất kỳ tác động nào đến nghiện ngập nếu chúng ta bắt đầu sử dụng thuốc Zempec. Bạn nói về việc nó giúp làm giảm những suy nghĩ về thực phẩm trong não chúng ta và những cơn thèm ăn mà chúng ta có, nhưng sau đó có rất nhiều nghiên cứu mà bạn đề cập cho thấy Zempec và những loại thuốc như vậy thực sự có thể ảnh hưởng đến sự nghiện ngập của chúng ta với những thứ như cocaine và rượu. Vì vậy, điều này rất gây tranh cãi, và có nhiều nhà khoa học nghiêm túc ở cả hai phía, nhưng tôi thấy điều này thật bất ngờ và hoàn toàn hấp dẫn.
Ví dụ, một người phụ nữ tên là Elizabeth Jarlhag, là giáo sư tại Đại học Gothenburg ở Thụy Điển, đã thực hiện một số công trình tiên phong về vấn đề này, tôi đã phỏng vấn cô ấy nhiều. Họ lấy một loạt chuột và bỏ chúng vào một cái chuồng, sau đó cho chúng uống nhiều rượu, và chuột sẽ thích rượu, chúng uống say như những người khác, và họ lảo đảo và thích cảm giác đó, đúng không? Vì vậy, họ đặt chúng trong cái chuồng này một thời gian, chúng có nhiều rượu, chúng say trong suốt nhiều tuần, và rồi khi nó bắt đầu giống như một quán bar ở Vegas, họ thực hiện một can thiệp. Họ đến và tiêm cho chúng với thuốc đồng vận GLP1, chính là loại thuốc mà bạn đang có trước mặt, một loại aglotide, và sau đó họ quan sát, và những gì họ phát hiện ra, điều mà giáo sư Jarlhag và các đồng nghiệp của cô phát hiện ra, là sau đó những con chuột uống khoảng 60% ít hơn so với trước, và những con chuột uống nhiều nhất là những con cắt giảm uống nhiều nhất. Như, “Tại sao? Có chuyện gì đang xảy ra vậy?” Nhưng sau đó họ nghĩ, “Được rồi, có thể vì rượu có chứa calo, có lẽ chúng muốn giảm lượng calo, đúng không?” Sau đó có những thí nghiệm được thực hiện với các loại thuốc không chứa calo. Giáo sư Patricia Griggsan, người làm việc tại Đại học Penn State, lấy những con chuột sử dụng nhiều heroin và fentanyl, cho chúng một thuốc đồng vận GLP, và lại phát hiện điều tương tự. Giảm 50% số lượng chuột sử dụng heroin, tự tiêm heroin và fentanyl. Sau đó, Greg Stammer, người tôi đã đề cập trước đó, làm thí nghiệm với cocaine, và đó là chuột, không phải chuột cho ông ấy. Lại một lần nữa, giảm 50% số lượng chúng sử dụng cocaine. Chúng ta không biết tại sao. Một lần nữa, một số lý thuyết quay trở lại câu hỏi về hệ thống thưởng. Liệu có thể làm giảm hệ thống thưởng không? Một trong những điều mà nhiều nhà khoa học thấy thú vị là những loại thuốc này dường như có cái mà họ gọi là tính chọn lọc. Vì vậy, tính chọn lọc là khi thuốc khiến bạn muốn ít hơn một cái Big Mac, nhưng không muốn ít hơn một đĩa salad, đúng không? Vì vậy, nó không chỉ làm giảm chung chung, bạn không chỉ đơn giản là không ăn gì cả. Một số người thì có, nhưng đây là một rủi ro về dinh dưỡng, nhưng hầu hết mọi người thì không, đúng không? Vì vậy, dựa vào điều đó, một số người lập luận, một lần nữa, điều này rất suy đoán ở thời điểm này, có vẻ như nó đang kích thích, làm giảm mong muốn của bạn đối với những thứ có hại cho bạn, nhưng không phải những thứ tốt cho bạn, đúng không? Tôi đang nghĩ, làm sao điều đó có thể xảy ra? Thật kỳ lạ. Hãy tưởng tượng tôi là Elton John, đúng không? Và tôi có niềm vui từ việc chơi nhạc. Làm sao nó biết để bảo tôi ăn ít bánh sandwich mứt hơn, nhưng không tham gia vào việc jamming, đúng không? Làm sao nó có thể làm được điều đó? Và họ cứ nói, chúng tôi không biết. Có vẻ như có một cơ chế làm điều đó. Chúng tôi đang cố gắng khám phá nó.
Vì vậy, rõ ràng, kết quả rất khuyến khích trong các nghiên cứu trên động vật với sự nghiện ngập. Hiện tại có nhiều thí nghiệm đang diễn ra. Chúng tôi đang cho những loại thuốc này cho con người để xem liệu chúng có giảm nghiện ngập ở đó hay không. Đã có rất nhiều bằng chứng từ thực tế. Tôi đã phỏng vấn một y tá ở Canada tên là Tracy, người đã có một cuộc chia tay tồi tệ và trở nên hoàn toàn nghiện mua sắm. Cô ấy đã mua sách mà cô chưa bao giờ đọc, quần áo mà cô chưa bao giờ mặc. Cô ấy đã có rất nhiều thói quen bới da và ăn uống cuồng loạn. Cô ấy bắt đầu sử dụng MPIC và tất cả những cơn nghiện này biến mất. Vì vậy, bây giờ có cuộc tranh luận, được rồi, liệu điều đó có tác động này rộng rãi hơn không? Nghiên cứu ban đầu còn khá lộn xộn. Vì vậy, hiện tại chỉ có rất ít nghiên cứu nhỏ về con người. Nó đã phát hiện rằng nó thực sự giảm thuốc lá, nhưng chỉ khi bạn kết hợp nó với miếng dán nicotine. Họ phát hiện ra rằng nó giảm lượng rượu tiêu thụ, nhưng chỉ nếu bạn là một người uống rượu nặng ngay từ đầu. Vì vậy, chúng tôi sẽ biết nhiều hơn nữa. Chúng tôi sẽ có rất nhiều kết quả thực sự trong năm nay và chắc chắn rất nhiều trong năm sau. Nhưng đây là một điều rất triển vọng. Một số người lập luận, vì vậy, ở mức độ cực đoan nhất, tôi muốn nhấn mạnh rằng điều này chỉ là suy đoán. Những người ủng hộ lớn nhất cho loại thuốc này sẽ nói, thật ra chúng tôi chưa tìm thấy một loại thuốc nào gây ra điều chỉnh sự thèm ăn. Điều chúng tôi đã phát hiện là một loại thuốc tăng cường tự kiểm soát trên mọi lĩnh vực, đúng không? Bây giờ điều đó là rất gây tranh cãi. Tôi luôn ý thức về việc bán thuốc một cách quá mức. Chúng tôi muốn cẩn thận về điều đó, nhưng đây là một kịch bản có thể xảy ra. Và nghiên cứu trên động vật thật bất ngờ và thực sự rất thú vị. Và thường thì bạn không thấy điều này, đúng không? Tôi không biết có loại thuốc nào khác mà tôi biết đến. Tôi khá chắc chắn là không có. Chỉ đơn giản là làm giảm nghiện ngập trên mọi lĩnh vực trong nghiên cứu trên động vật, đúng không? Thật kỳ diệu. Tôi có nghĩa là, có một cuộc tranh luận về việc liệu bạn có thể gọi đó là nghiện ngập ở động vật hay không. Nhưng bạn biết tôi có ý gì không? Sử dụng quá mức. Zempec đã có tác động gì đến hành trình giảm cân của bạn? Bạn đã giảm được bao nhiêu? Ý tôi là, tôi vừa giảm rất nhiều cân. Tôi đã giảm ba stone trong một năm. Và thực tế điều đáng kể hơn là tỷ lệ phần trăm mỡ cơ thể mà tôi đã giảm. Vì vậy, lúc đầu, tôi có 33% mỡ cơ thể. Tôi nhớ ngày hôm đó Josh, huấn luyện viên của tôi, đã đo đó. Tôi không biết ai đó đã nhìn, sort of wins khi anh ấy thấy điều đó. Và tôi nói, ôi Chúa, nếu tôi là một cái bánh sandwich, bạn sẽ không muốn ăn tôi. Tôi sau đó đã tìm hiểu về cá voi, không chỉ có 35% mỡ cơ thể, vì vậy nó bắt đầu làm tôi cảm thấy lo lắng. Vì vậy, tôi đã đi từ 33% mỡ cơ thể xuống 22% mỡ cơ thể. Vì vậy, đó là một sự giảm rất đáng kể. Và bạn đã tăng liều của mình chưa? Vâng.
Mọi người đều bắt đầu với 0.25 miligam. Một phần vì tác dụng phụ phổ biến nhất chắc chắn là buồn nôn, đúng không? Hầu hết mọi người đều cảm thấy buồn nôn một chút khi bắt đầu dùng thuốc. Đối với một số người, cảm giác buồn nôn là không thể chịu đựng nổi. Tôi đã phỏng vấn một người tên là Sonny Newton ở Vermont, người đã nói, bạn biết đấy, cảm giác như có một sinh vật ngoài hành tinh đã nhập vào cơ thể của cô ấy và đang vùng vẫy cố gắng thoát ra. Đúng vậy, một thiểu số đáng kể đã trải qua cơn buồn nôn cực kỳ dữ dội đến mức họ phải dừng lại. Đối với tôi, cảm giác buồn nôn đã hoàn toàn biến mất. Và Carel LaRue, một trong những nhà khoa học đã làm việc về điều này, nói rằng, hãy nhìn này, khi nói đến buồn nôn, bạn phải thành thật với mọi người. Có hai loại thuốc. Có những loại thuốc có tác dụng phụ và có những loại thuốc không hiệu quả, đúng không? Và ông ấy nói đúng về điều đó. Nhưng vâng, cảm giác buồn nôn thật sự rất tồi tệ, nhưng với tôi, giờ đây tất cả đã hết. Tôi thực sự ngưỡng mộ Oprah. Tôi đã theo dõi cô ấy. Cô ấy giống như hình mẫu của tôi về cách cô ấy cư xử trong suốt sự nghiệp của mình. Và như bạn nói, cô ấy là một người bạn của bạn. Và tôi nghĩ cô ấy đã gần đây thừa nhận việc sử dụng một loại thuốc tên là Zempec. Cô ấy đã nói về việc cô ấy đã đấu tranh với cân nặng suốt cuộc đời. Và Zempec dường như đã trở thành một viên đạn kỳ diệu cho cô ấy trong hành trình giảm cân. Bạn biết cô ấy là người như thế nào. Tôi không chú ý nhiều đến việc cô ấy mô tả quyết định của mình để biết lý do cô ấy quyết định sử dụng Zempec thay vì, tôi không biết, một hình thức ăn kiêng khác. Cô ấy đã giải thích điều đó chưa? Vâng, cô ấy nói về điều đó rất cảm động. Cô ấy đã nói trong một cuộc phỏng vấn với tạp chí People và một chương trình đặc biệt tuyệt vời cho ABC, tôi nghĩ vậy. Ý tôi là, không ai đã công khai hành hạ bản thân bằng chế độ ăn kiêng nhiều hơn Oprah. Có một đoạn clip nổi tiếng mà bạn có thể đã thấy, nơi cô ấy xuất hiện trên sân khấu trong chương trình của mình và cô ấy đang đẩy một cái thùng mỡ khổng lồ. Đó là số mỡ mà cô ấy đã giảm được với chế độ ăn kiêng này. Và cô ấy miêu tả rất cảm động trong chương trình đặc biệt, cô ấy nói điều đó tốt hơn tôi có thể nói, về cách mà cô đã nhịn đói để có được điều đó, đúng không? Và bạn nghĩ về điều đó, cô ấy đã thử tất cả các chế độ ăn kiêng và tập luyện cực đoan có sẵn và chúng luôn trở lại yoyo vì những lý do mà chúng tôi đã nói trước đó. Và bạn biết đấy, cô ấy đã phải phẫu thuật đầu gối, tôi không tiết lộ điều gì ở đây. Cô ấy đã thừa nhận rằng cô ấy phải phẫu thuật đầu gối và cô ấy rất lo lắng về sức khỏe của mình. Và vì những lý do đó, cô ấy đã đưa ra lựa chọn này. Có rất nhiều lý do để lo lắng về những loại thuốc này, nhưng tôi thấy rất khó khăn khi nói chuyện với những người thực sự đã vật lộn với điều này, như chàng trai, Jeff Parker, tôi đã đề cập trước đó ở San Francisco, như Oprah. Những người đã quyết định làm điều đó và đã thấy lợi ích từ việc giảm cân, những lợi ích đáng kinh ngạc, cho dù những lý do khác là gì, tôi không muốn tranh cãi với họ, đúng không? Nếu bạn đang dùng những loại thuốc này và trải qua sự cải thiện to lớn về sức khỏe của mình, như cả hai người đó và nhiều người khác đã làm, thì đó là lựa chọn đúng đắn cho bạn. Bây giờ, điều đó sẽ không đúng cho mọi người. Tôi đã gặp những người thực sự hối tiếc về việc sử dụng thuốc vì đủ loại lý do, bao gồm nhiều tác dụng phụ và rủi ro khủng khiếp. Nhưng tôi nghĩ chúng ta phải trung thực với sự phức tạp của những loại thuốc này, đúng không? Ý tôi là, một trong những lý do khiến cuốn sách được gọi là Viên đạn kỳ diệu, là vì có ba cách khác nhau mà bạn có thể nghĩ về điều này như điều kỳ diệu. Nhiều người dùng thuốc nghĩ rằng, đây là điều kỳ diệu, đúng không? Vì vậy, hình thức kỳ diệu đầu tiên thì rõ ràng. Nó dường như giải quyết một vấn đề một cách nhanh chóng, hiệu quả đến mức bạn cảm thấy, wow, giống như một phép màu, đúng không? Đó là một cách. Cách thứ hai là nó có thể là phép thuật như một ảo giác, đúng không? Nó có thể giống như một trò ảo thuật. Nó dường như giải quyết vấn đề, nhưng không, hoặc thiết lập và đào tạo một cái gì đó khác. Hoặc cách thứ ba là suy nghĩ về gần như mọi câu chuyện ngụ ngôn về ma thuật là bạn nhận được điều mình muốn, nhưng sau đó bạn nhận được điều mình muốn theo cách mà bạn không hoàn toàn mong đợi. Bạn tạo ra một điều ước với vị thần và bạn nhận được điều mình muốn, nhưng điều ước không hoàn toàn diễn ra như bạn nghĩ. Câu chuyện nổi tiếng nhất về phép thuật là Fantasia. Ma thuật có thể xoay chuyển khỏi bạn. Vì vậy, tôi nghĩ một trong những điều mà chúng tôi vẫn đang cố gắng tìm hiểu là loại phép thuật nào đây. Nó có phải là một giải pháp kỳ diệu không? Có phải là một chiêu trò kỳ diệu không? Hay là một giải pháp kỳ diệu sẽ xoay chuyển theo đủ loại hướng không thể đoán trước? Tôi phải nói rằng, khi bạn đang cầm chiếc bút nhìn tôi, tôi cảm thấy kỳ quặc. Như thể bạn đang đánh giá nhẹ nhàng, sau đó tôi đã nghĩ, tôi phải thuyết phục bạn đầu tư vào tôi như thế nào? Tôi đã chỉ nghĩ, tôi đang có một cuộc trò chuyện với chính mình và tôi đang nhìn chằm chằm vào nó, nghĩ rằng, Chúa ơi, điều này sẽ dễ dàng hơn là đi, bởi vì sau khi bạn rời khỏi đây, tôi vẫn chưa ăn gì hôm nay. Vì vậy, tôi sẽ ăn trưa và sau đó tôi sẽ đi đến phòng gym khoảng một giờ rưỡi. Và phần lớn lý do tại sao tôi đi đến phòng gym là để cố gắng giữ dáng. Bạn biết đấy, tôi muốn giữ cho mỡ bụng của mình không có. Tôi muốn giữ cho cơ bắp của mình khỏe mạnh. Tôi muốn mạnh mẽ. Tôi muốn trông tốt. Đó là lý do tôi đến phòng gym. Ngoài ra, hệ quả tích cực của việc tôi đi đến phòng gym sau cuộc trò chuyện này là nó sẽ làm cho não tôi cảm thấy rất tốt. Bây giờ, khi tôi nhìn xuống chiếc bút, tôi đang nghĩ, tôi có thể dùng cái này và sau đó mỡ bụng, bạn biết đấy, sẽ không còn nữa. Nhưng sau đó tôi sẽ mất đi những lợi ích tích cực từ việc tập thể dục mà tôi sẽ nhận được khi đến phòng gym nữa. Vì vậy, tôi đang tự hỏi, liệu mọi người có tập thể dục ít hơn không? Và liệu có một hậu quả nào đó đối với chúng ta khi không tập thể dục nhiều và sức khỏe tâm thần cũng như cảm giác hạnh phúc của chúng ta và tất cả những gì mà việc tập thể dục mang lại cho chúng ta? Vâng, câu trả lời cho cả hai câu hỏi của bạn là có. Mọi người sẽ tập thể dục ít hơn và điều đó sẽ có tác động tiêu cực. Vì vậy, chúng ta đã biết. Tôi muốn thêm vào đó. Điểm mà tôi đã đề cập trước đó, mọi người đang ngày càng trở nên ít vận động hơn.
Chúng ta đang sống trong một thế giới giống như chiếc kính thực tế ảo Vision Pro. Không cần phải di chuyển nhiều. Bạn biết tôi có ý gì không? Chúng ta sẽ có thể tiêm thuốc để giảm cân, nhưng vẫn sẽ di chuyển ít hơn. Và có rất nhiều lợi ích từ việc di chuyển và tập thể dục. Đúng vậy. Chúng ta biết rằng có những lợi ích to lớn từ việc tập thể dục, điều này hoàn toàn tách biệt với câu hỏi về giảm cân, đúng không? Nếu bạn tập thể dục 270 giờ mỗi năm, bạn sẽ sống thêm ba năm, ngay cả khi nó không gây ra giảm cân, đúng không? Vì vậy, lợi ích của nó trong việc ngăn ngừa bệnh tật, làm chậm quá trình lão hóa và sức khỏe tâm thần là rất lớn từ việc tập thể dục. Và tôi nghĩ bạn đã nêu ra một điểm rất quan trọng, đó là, nếu bạn có thể nhận được lợi ích trong ngắn hạn đến trung hạn chỉ từ một mũi tiêm, thì tính toán mà bạn đang xem xét khi cầm bút theo cách hơi đáng sợ như ở Dragonstone, là một tính toán mà rất nhiều người sẽ thực hiện. Và có nhiều điều mà tôi không chắc chắn về những loại thuốc này, nhưng có một vài lời khuyên mà tôi rất chắc chắn. Nếu bạn không thừa cân hoặc béo phì, bạn chắc chắn không nên dùng những loại thuốc này, đúng không? Bạn đang gánh chịu tất cả các rủi ro mà không nhận được bất kỳ lợi ích nào. Tôi chắc chắn về điều đó, và có rất nhiều người không thừa cân hoặc béo phì đang dùng thuốc để trở nên siêu mỏng. Bạn tôi, Elise Lohner, người từng là giám đốc nội dung tại Goop, đã nói rằng cô ấy sẽ không đi ăn tối ở LA với những người mà chúng tôi biết bây giờ vì không ai ăn gì cả. Đúng vậy. Cô ấy nói, sao chúng ta lại đi ăn tối? Tất cả các bạn đều bị đói. Cô ấy nói, bạn biết đấy, ăn kiêng đã qua thời, loại bỏ mới là mốt, theo cách mà cô ấy diễn đạt. Vì vậy, tôi tự tin về điều đó. Tôi cũng khá tự tin, mặc dù có phần ít hơn, nhưng vẫn khá tự tin. Nếu chỉ số BMI của bạn cao hơn 35, hoặc tỷ lệ mỡ cơ thể của bạn rất, rất cao, và bạn không có người thân mắc ung thư tuyến giáp trong gia đình, và bạn không đang cố gắng mang thai, tôi sẽ khuyên bạn nên dùng thuốc. Tôi nghĩ, đối với bạn, cân bằng rủi ro, và giả sử bạn đã thử chế độ ăn kiêng mà không thành công, tôi nghĩ, đối với bạn, cân bằng rủi ro sẽ nghiêng về lợi ích của việc dùng thuốc. Tôi không hoàn toàn tự tin về điều đó, nhưng tôi khá tự tin, những người tôi yêu thương có chỉ số BMI trên 35 và đang ở trong tình huống đó, tôi đã khuyên họ dùng thuốc. Đối với những người có chỉ số BMI từ 27 đến 35, tôi nghĩ còn nhiều yếu tố hơn, bạn chỉ cần đi xuống danh sách các lợi ích và nhược điểm và thật sự suy nghĩ về điều đó cho chính mình, và những người lý trí sẽ đi đến những kết luận hoàn toàn khác nhau. Thú vị là khi thấy rằng những người quyết định tập thể dục và thay đổi chế độ ăn uống và bắt đầu chạy marathon, khi họ giảm cân, mọi người sẽ nói không, bạn không giảm. Mọi người sẽ nói đó là MPEC. Nếu một người nổi tiếng nào đó bây giờ giảm, tôi không biết, ba hoặc bốn stone và họ làm điều đó trong phòng tập gym và với sự thay đổi chế độ ăn uống, không ai sẽ tin họ. Không ai. Điều đó thật buồn cười, và tôi nghĩ chắc chắn, tôi nghĩ bạn đúng ở chỗ đó. Tôi chưa nghĩ đến điều đó. Bạn sẽ không tin họ. Tất nhiên, bạn sẽ không tin họ. Không, bạn đúng. Một trong những phản biện lớn mà tôi thấy trực tuyến là vì mọi người giờ đang dùng những loại thuốc này, những người như bạn đang dùng chúng để giảm cân, các bệnh nhân tiểu đường không thể lấy được thuốc này nữa. Và tôi đã thấy một số bài báo nói rằng thuốc đã được yêu cầu quá cao đến nỗi những bệnh nhân tiểu đường thực sự cần chúng để cứu sống giờ không thể tiếp cận chúng nữa. Tôi nghĩ những người đó có một điểm rất hợp lý và tôi đã phỏng vấn một số người trong số họ cho cuốn sách, và đó là một cuộc trò chuyện rất đau lòng. Tôi nghĩ giải pháp là điều mà chúng ta nên làm ngay từ đầu và những gì chúng ta nên làm bây giờ là giống như những gì chúng ta đã làm ở Anh với vaccine COVID. Vì vậy, chúng ta nên phân phối thuốc theo cách ration và những người có nhu cầu lớn nhất nên được cấp thuốc trước. Và mọi người đều đồng ý, những người béo phì nặng và bệnh nhân tiểu đường cùng nhau sẽ là những người cần thuốc nhất và họ nên được cấp thuốc trước. Những người như tôi có bệnh tim trong gia đình nhưng không béo phì nặng sẽ nằm ở mức giữa. Còn những người không có bệnh tim và chỉ thừa cân sẽ nằm ở đáy. Chúng ta không có hệ thống đó. Điều mà chúng ta thực sự có, thật tiếc, là chính phủ không thiết lập hệ thống đó đã dẫn đến một cuộc chạy đua, điều đó có nghĩa là một số bệnh nhân tiểu đường không nhận được thuốc họ cần, phải chuyển sang insulin sớm hơn, điều này thực sự đe dọa sức khỏe của họ. Điều đó thật khủng khiếp. Và tôi cảm thấy hơi xấu hổ về điều đó vì tất nhiên nếu những người như tôi không mua thuốc hết, thì điều đó đã không xảy ra. Thực tế đối với tôi cá nhân, tôi đã lo lắng về nguy cơ tim mạch của bản thân. Tôi lớn tuổi hơn ông nội tôi một tuổi khi ông ấy qua đời. Nhưng đó không phải là một cái cớ lớn. Và khi tôi gặp những bệnh nhân tiểu đường trong tình huống đó, như một người đàn ông tên là Zamy Jaleel, người đã ở đúng trong tình huống đó, anh ấy không thể lấy được thuốc isopic mà anh ấy cần cho bệnh tiểu đường type 2 của mình. Tôi cảm thấy xấu hổ, bạn biết đấy, rõ ràng nhu cầu của anh ấy là lớn hơn. Johan, cảm ơn bạn. Cảm ơn bạn vì một vài điều. Tôi nghĩ đáng để nói rằng lần đầu tiên bạn xuất hiện trên podcast của tôi, tôi gần như không có người nghe. Bạn giống như một podcaster còn mới chân ướt chân ráo. Tôi nhớ rất rõ. Bạn đã đến căn hộ của tôi. Tôi đã đến căn hộ của bạn ở London. Tôi đã đọc cuốn sách của bạn “Lost Connections”. Tôi đã rất fascinante về nó. Vì vậy, tôi đã liên lạc với bạn và yêu cầu bạn tham gia. Và bạn đã đồng ý, khi mà không ai nghe podcast. Thời điểm đó tôi thậm chí còn không quay video. Và đó là một cuộc trò chuyện tuyệt vời. Âm thanh thì tồi tệ. Có rất nhiều vấn đề và những điều như vậy. Nhưng bạn là một trong những người đầu tiên thực sự cho tôi một cơ hội. Vì vậy, thật tuyệt vời rằng chúng ta vẫn có thể giữ liên lạc và tôi có cơ hội để đề cập đến công việc của bạn cho đến tận hôm nay. Cảm ơn bạn đã cho tôi cơ hội hồi đó. Tôi thật sự rất trân trọng điều đó.
Ôi, tôi rất vui. Và cảm ơn bạn đã viết cuốn sách này vì một trong những điều phổ biến mà khán giả của chúng tôi đã được hỏi để hiểu là một loại thuốc giảm cân mang tên Zempec. Chúng tôi đã thấy điều đó trong tất cả các dữ liệu. Và cách bạn tiếp cận điều này, mặc dù bạn là người đang sử dụng nó, vì vậy thật dễ dàng để thấy bạn sẽ có thành kiến theo nhiều cách khác nhau để bảo vệ nó hoặc bất cứ điều gì, đó không phải là cách mà bạn đã chọn. Trong cuốn sách “Viên thuốc kỳ diệu”, bạn đã có thể rất tinh tế trong cách nhìn nhận những lợi ích và bất lợi theo một cách mà tôi không ngờ tới từ một người đang sử dụng nó. Và tôi nghĩ điều đó rất quan trọng vì bạn đúng. Bạn đã hoàn thành cuốn sách và theo một cách kỳ lạ, bạn có nhiều thông tin hơn, nhưng tôi có thể hiểu cách mà quyết định vẫn thuộc về từng cá nhân. Và tôi nghĩ đó chính là điều mà bất kỳ cuốn sách nào về chủ đề này nên hướng tới. Nó nên không thiên lệch mà trình bày cho bạn cả hai mặt của sự đánh đổi để bạn có thể tự đưa ra quyết định. Và đó là điều mà bạn làm rất khéo léo. Và điều thực sự, bạn biết đấy, như một tác giả mà bạn đã dạy tôi trong nhiều năm qua là bạn thực sự rất giỏi trong việc viết. Và cách kể chuyện của bạn thật xuất sắc. Nó đã ảnh hưởng sâu sắc đến tôi với tư cách là một tác giả. Và mỗi khi tôi đọc một cuốn sách bây giờ, tôi thường ước rằng họ đã viết như một trong những cuốn sách của bạn vì bạn mang đến một khái niệm khó khăn và được bàn luận rộng rãi và bạn đưa chúng tôi vào một hành trình. Hành trình đó thú vị hơn nhiều so với việc chỉ đọc như một cuốn sách khoa học. Vì vậy, tôi khuyên mọi người hãy mua “Viên thuốc kỳ diệu” ngay bây giờ. Rõ ràng đây là một chủ đề nóng hỏi hiện tại, những viên thuốc kỳ diệu này. Và đây là cuốn sách để đọc về nó. “Viên thuốc kỳ diệu, Lợi ích phi thường và Rủi ro đáng lo ngại của các loại thuốc giảm cân mới.” Nó sẽ được phát hành vào ngày 2 tháng 5 năm 2024. Chúng ta chỉ còn vài ngày nữa nên. Và vâng, tôi thực sự rất, rất khuyên cuốn sách này. Cảm ơn bạn rất nhiều, Johan.
Ôi, tôi thực sự cảm kích điều đó, Stephen. Cảm ơn bạn rất nhiều.
Tôi suýt quên rằng chúng tôi có một truyền thống trong podcast này.
Ôi, vâng, câu hỏi. Câu hỏi là gì? Ai đã đặt câu hỏi này?
Tôi không nói cho bạn biết ai đã đặt câu hỏi này, nhưng câu hỏi được để lại cho bạn là một câu hỏi thật thú vị. Tại sao nhân loại nên tiếp tục tồn tại?
Như bạn đã biết, tôi đã viết trong 12 năm, 13 năm về một cuốn sách về một loạt các tội ác đã xảy ra ở Las Vegas mà tôi không được phép nói về, nhưng nó sẽ ra mắt vào năm sau và tôi hứa tôi sẽ cuối cùng nói về nó.
Tôi nghĩ bạn chỉ nói điều này để có thể đến Las Vegas mỗi khi tôi gặp bạn.
Vì vậy, bạn chỉ đến Las Vegas để viết sách. Tôi như kiểu, cuốn sách đâu rồi, Johan?
Có rất nhiều người ở Las Vegas đã nói với tôi, vâng, cuốn sách của bạn đã bị chờ đợi một thời gian dài rồi. Vậy tôi biết hai người tên là Rob Banghart và Paul Botrinho, mà nhiều người có thể không biết, nhưng có hàng ngàn người vô gia cư sống trong các đường ống thoát nước dưới Las Vegas. Và Rob và Paul đã từng sống trong các đường ống đó. Và Rob đã sống trong một bộ đường ống mà tôi biết rất rõ và đã dành nhiều thời gian ở đó. Và vào năm 2017, Rob được biết đến với tên gọi Hobo Santa, anh ấy ăn cắp đồ và cho người khác. Anh ấy cũng là một loại người buôn bán cấp thấp, rất cấp thấp. Và có một nhóm các đối thủ buôn ma túy Cuba không thích anh ấy. Và một ngày vào năm 2017, họ đã đánh anh ấy vào đầu bằng một cái rìu, làm đầu anh bị thương, kéo anh lên đường ray tàu và bỏ lại anh đó cho một chiếc tàu chạy qua. Nhưng may mắn thay, có ai đó đã nhìn thấy anh, kéo anh ra khỏi đường ray và anh sống sót. Và trong vòng sáu tháng tiếp theo khi anh hồi phục, anh đã thay đổi cuộc đời mình. Anh bắt đầu làm tình nguyện cho một nhóm mà bạn tôi Paul điều hành mang tên Shiner Light, đây là một nhóm người, chủ yếu là những người từng sống trong các đường ống, đã thoát ra, thay đổi cuộc đời mình, và hiện tại giúp đỡ những người còn ở lại đây. Họ cung cấp nhiều thứ thiết thực từ băng vệ sinh đến đèn pin. Và họ, điều quan trọng nhất, là cung cấp hỗ trợ khi họ muốn rời đi. Và tôi đã giúp nhiều người thoát ra và mỗi tháng lại giúp người khác ra khỏi các đường ống đó. Và tôi đã thấy họ làm điều đó với một số người mà tôi thực sự yêu quý đã ở dưới đó. Và một ngày, vài năm trước, tôi đã ở với Rob. Vào một ngày, vài năm trước, tôi đã ở với Rob. Khi anh nhận được thông tin rằng một người bạn của anh từ trong các đường ống tên là Pickett đã chết. Anh ấy đã OD trong đường ống mà họ từng sống. Vì vậy, chúng tôi đã đi thẳng xuống đó và đồ đạc của Pickett vẫn còn đó. Họ đã đưa đi thi thể của anh ấy. Và chúng tôi đã gặp một người phụ nữ cũng sống ở đó. Và mỗi khi Rob đến các đường ống, ngay cả trong tình huống như vậy, anh luôn mang theo đồ tiếp tế, bạn biết đấy, thức ăn và đồ cả. Anh ấy đã hỏi cô ấy, ai đang ở trong đường ống bên kia? Và cô ấy đã nói, ôi, bạn không muốn đến đó đâu. Và anh ấy đã hỏi, tại sao? Cô ấy đã nêu tên một số người. Và anh ấy đã nói, không, tôi sẽ đến đó. Tôi sẽ cho họ một ít đồ. Và anh ấy đã đến và cho họ một ít đồ. Dù sao thì, tôi không thực sự nghĩ nhiều về việc đó. Tôi đã suy nghĩ về Pickett và những gì đã xảy ra. Và vài ngày sau, tôi đã nói với Rob, cô ấy có ý gì khi nói, bạn không muốn đến đó? Và anh ấy đã nói, ôi, chỉ là những người đó. Và tôi đã hỏi, những người nào? Anh ấy đã nói, ôi, họ là những người đã đánh tôi vào đầu bằng một cái rìu. Họ là những người đã cố gắng giết tôi. Và tôi đã hỏi, vâng, tại sao bạn lại đi giúp họ? Và anh ấy đã nói, vì họ là những con người và họ đang chịu đựng và họ cần giúp đỡ. Và tôi đã nghĩ rất nhiều về Rob. Mỗi ngày, anh và Paul quay lại những đường ống đó. Họ có thể làm bất cứ điều gì. Họ có thể rời đi và làm hàng triệu điều khác, đúng không? Họ là những người cực kỳ thông minh và tài năng. Mỗi ngày, họ quay lại và giúp đỡ những người đã bị bỏ lại. Và họ không cần kiếm tiền từ việc đó. Và họ không có những cuộc sống tuyệt vời từ việc đó theo bất kỳ nghĩa vật chất nào.
Và tôi nói với họ, tại sao các bạn lại làm như vậy?
Và họ chỉ nói, đó là vì điều đúng đắn cần làm.
Và nếu bạn hỏi tôi, tại sao con người nên tiếp tục tồn tại?
Tôi có thể đưa ra cho bạn nhiều câu trả lời trừu tượng.
Tôi có thể nói với bạn về triết học và tôi có thể nói về nghệ thuật.
Và tôi chỉ nói, hãy đến gặp Rob và Paul.
Họ là lý do tại sao con người nên tiếp tục tồn tại.
Cảm ơn bạn.
Chúc sức khỏe, Steven.
[Nhạc]
[音樂播放中]
嘿,你在做什麼?
在我們上班或睡覺時,將我們的恆溫器設置為17度。
這個冬天,我們要通過一些簡單的節能技巧來控制我們的能耗,
這些技巧來自FortisBC。
哦,節能省錢?
也許是為了買那些配套的冬季外套?
呃,不是。
我們也在控制整個配套服裝的問題。
在fortisbc.com/energysavingtips了解低成本和無成本的節能小技巧。
配套外套?
請不要。
我們已經兩年沒說話了。
但我不得不說,你看起來非常不同。
所以我一年內瘦了三石。
這背後有個秘密,斯蒂芬。
約翰·哈里,暢銷書作者,
他在利用自己的身體–
–來揭示新減重藥物的非凡好處和令人不安的風險。
Osempic,這確實是目前國內最熱門的藥物。
我真的很擔心這些藥的風險。
你更有九倍的機會得這種特定的病,
這是極其痛苦的。
這些藥物正全力影響你大腦的關鍵部分。
事實上,有12個顯著的風險,
我們將會深入探討。
但現在似乎很特別,我們已經到達了
願意注射一種潛在風險藥物來阻止自己進食的地步。
我們已經經歷了40年的不懈推廣,
將飲食和運動視為唯一解決方案。
而真正能在節食中減掉大量體重並保持的人僅占10%。
但現在我們擁有了人類迄今為止發明的最有效的自我饑餓工具。
當我開始服用Osempic時,
我真的感到餓的程度下降了80%。
這些藥物確實能大幅減少或逆轉肥胖。
幾年後,
我們有50%的人口會在服用它。
這種新的奇蹟藥物。
現在,我將介紹12個主要風險,
其中一些尚未向公眾解釋。
因此,在停止用藥一年內,
你會重新獲得70%失去的體重。
肌肉質量的喪失是一個真正的問題。
人們擔心這可能會引發自殺傾向。
然後還有一個非常大的風險。
而且這絕對讓人難以置信。
那就是…
恭喜,《Oseo Gang 日記》。
我們取得了一些進展。
定期收聽這個播客的63%聽眾不訂閱,這是從69%下降的。
我們的目標是50%。
所以如果你曾經喜歡我們發布的任何影片,
如果你喜歡這個頻道,可以幫我一個小忙
點擊訂閱按鈕嗎?
這對這個頻道的幫助超乎你想像,
而且隨著頻道規模的擴大,
如你所見,嘉賓也會變得越來越大。
謝謝你,享受這一期節目。
(背景音樂)
– 約翰,我們兩年沒說話了,
但我要說,你看起來非常不同。
– 這有個秘密,斯蒂芬。
– 真的?
– 我們可以深入探討,對。
– 什麼是秘密?
– 對我來說,這是一個奇怪的故事。
那是2020年的冬天。
正是那奇怪的時期,
世界在大流行後重新開放。
在封鎖期間我增加了很多體重,
就像很多人一樣。
因為那個重新開放的奇怪時刻,
我參加了一次聚會,那是我大概一年半、兩年來的第一次參加聚會。
那是一個由一位著名的好萊塢演員主辦的聚會。
在去的路上,我記得我在想,
這會變得有點搞笑,
因為所有這些好萊塢的人
肯定也會增重,對吧?
他們會變得胖,那會是什麼樣子呢?
所以我記得到了那裡,
四周看著,感到一種非常奇怪的感覺,
因為不僅僅是他們沒有增胖。
每個人看起來都很消瘦,對吧?
就像每個人都像自己的Snapchat濾鏡。
他們的臉頰輪廓更高,看起來更乾淨、更清晰、更銳利。
我在四周遊蕩,感到有點像,
“Oh, 糟糕。”
然後我在舞池裡遇到了一位朋友,
我對她說:“什麼?
“看起來大家真的在封鎖期間做了普拉提。”
她笑了,然後看著我,
我也看著她,她說,
“好吧,你知道這不是普拉提,對吧?”
我有點茫然地看著她,
她拿出手機,搜了一下圖片,
給我看了一支OZMPIC筆。
我不知道這是什麼。
我說:“你在說什麼?”
她說:“這是一種藥物。
“這裡的每個人都在服用這種藥,對吧?
“不只是明星,還有他們的妻子、經紀人、
“經紀人的孩子,每個人,對吧?”
我當時還沒有真正介入。
然後在接下來的幾天裡,
我閱讀了很多關於這些新減重藥物的資料。
我從來不記得有哪個話題
讓我從一開始就感到如此矛盾,
而且這種矛盾一直存在,對吧?
我書的副標題是新減重藥物的非凡好處
和令人焦慮的風險。
從一開始我就意識到這種緊張感。
好處是顯而易見的,對吧?
我比我祖父活得還久,
因為他死於心臟病發作。
我家裡的很多男性得了肥胖症
而死於心臟病。
我叔叔死於心臟病。
我父親也有很多心臟問題。
有很多證據表明,悲哀的是
肥胖確實會引起一連串的健康問題,
超過200種疾病和併發症。
有很多證據表明這些藥物確實能夠
大幅減少或逆轉肥胖。
使用這些藥物的普通人,比如說Pickwogovi,
一年內可以減掉15%的體重,
而新一代藥物,
接下來要上市的那些,普通人可以減掉24%的體重。
這是驚人的。
這只是略低於減重手術。
所以我可以看到明顯的健康益處,而且我發現大多數人追求的飲食替代方案效果並不理想。但同時,我心中充滿疑慮。我想,我們之前見過這樣的故事。有很多宣稱是奇跡的減肥藥物被宣布出來,這些藥物起初會引起劇烈的體重下降,但我們總是會發現某些可怕的副作用,造成災難性的結果,以至於整個事情都必須被取消。我是這樣想的。我心想,我們都知道肥胖的原因,對吧?肥胖的急劇增加是因為食品供應的完全改變。我們吃的食物與我們的祖父母所吃的完全不同。我們需要解決這個問題,而不是用藥物來治理每個人。我同時也想,當那些有飲食失調的人接觸到這個時候會發生什麼事?這會對正在發生的積極變化、接受更廣泛體重範圍的情況產生什麼影響?所以我真的感到非常矛盾。
因此,為了深入探究這件事,我在撰寫我的書《魔法藥丸》的過程中花了一年的時間,服用了這些藥物,並在全球各地進行了這場大旅行,從冰島的雷克雅維克到美國的明尼阿波利斯,再到東京,訪問世界上關於這些藥物的頂尖專家,包括最大的支持者和最激烈的批評者,以及他們所涉及的各種小巷和途徑。結束了這一切之後,感覺真的很奇怪。我現在對這些藥物的益處和風險了解得比之前多得多,而且我知道這將如何影響文化,這將是巨大的。但我仍然感到十分矛盾。
如果從這裡開始,你正在派對上,有人提到這個MPEC的事情。你身上有MPEC的筆嗎?
– 我有,當作道具用。- 你這裡有,好的。這很簡單。這是一支小筆,像個EpiPen。所以你取下,裝上小蓋子,我不會把它拿出來,因為我稍後需要這一根,但雖然這支是空的,你將一個小的針頭裝上去,然後自己注射,每週注射一次。這是個很奇怪的效果。我記得我第一次注射後的幾天,清晨醒來,我躺在床上,感覺很奇怪。你知道的,我想當你剛醒來,還不太清醒的時候,你會想,“我在感受什麼?”我努力想表達這個感覺,然後我想,“我覺得有點噁心,這是每個人開始服用時都會有的感覺,但那並不是讓我困惑的原因。”然後我意識到我醒來時並不餓。我不記得之前有過這種情況。我不是在誇張,我過去每天醒來時都真的很餓。通常我會因為肚子咕嚕咕嚕叫而被餓醒。
我照常開始我的一天。我去了我家附近的一家咖啡館,點了我總是點的東西,就是那種大棕色小圓麵包,裡面放了很多雞肉和美乃滋。我只吃了幾口,就覺得飽了。我就是不想再吃了。我記得我離開時,咖啡館裡工作的Tatiana在我後面叫,看看我是不是生病了之類的。然後午餐時,我去了我通常會去的地方,或者說當時的那個地方。就在我辦公室旁邊,有一家土耳其餐廳。我去那裡,點了一份地中海羊肉。同樣的,我只吃了三四口,沒有感到餓。就像我的食慾的百葉窗關上了一樣。我實際上比平常少餓80%。從那以後基本上就是這樣。這是一個非常身體上和心理上都奇怪的體驗。
所以關於這支筆,我只是想確保我完全理解。這就是你手上的小筆,對於那些不看視頻的人來說?
它看起來像是一支大Sharpie。
對,正是如此。這是一劑的劑量嗎?
是的,裡面有很多劑量。所以你旋轉底部。
對。每次你旋轉時,它會釋放出這支筆的一毫克。
好的。那麼一支筆能旋轉多少次?
我想每一支含有四劑,是的。那麼這個要多少錢?
這個價格差異很大,因為你知道,我一半生活在美國,一半生活在英國。所以在英國,這現在每個月約£250。在美國,價格則更高,大約是每月$800。所以£250每個月。我能在這£250中得到多少劑量?
這會覆蓋你整個月的用量。每個月你需要支付£250,每支有四劑。你說在美國價格要高得多,對吧?
對,沒錯。要高多少?
所以大約是在$800到$1200之間。考慮到市場上時常有短缺,我相信我們會談到這一點。價格在任何時間都會受到可用量的影響,這點也有點敏感。
好的,有趣。這些藥物算是新嗎?
相對而言是的。我訪問了在開發這些藥物過程中起關鍵作用的科學家,以及在各個階段與之合作的科學家。因此在某種意義上,它們並不算特別新。糖尿病患者其實已經使用這些藥物18年了。因此,對於肥胖來說,它們相對較新;而對於糖尿病,基本上已經出現了將近20年了。與參與的科學家交談非常有趣,因為這裡有一個奇怪的爭論,即這些藥物究竟是如何起作用的。我們知道某些事情確實存在。現在如果你吃了東西,無論什麼東西,過了一會兒,你的身體裡會開始產生一種名為GLP1的荷爾蒙。這是開始產生的許多腸道荷爾蒙之一。
GLP1基本上是一種自然信號,告訴你說:“Steven,你已經吃夠了,停止進食,現在就停下來。”但自然的GLP1在你的體內只會維持幾分鐘,然後就會被沖刷掉。因此,如果你強迫自己繼續吃東西,你就可以繼續進食。大多數人在收到這個信號時確實會停下來。這些藥物的作用就是模擬GLP1。它們會向你注入一種GLP1的人工複製品。但是,與那種在你體內停留幾分鐘後消失的GLP1不同,這種GLP1可以在你的體內持續一整個星期。所以,當我去咖啡館,吃我通常會吃的東西時,我的體內充滿了信號告訴我:“你已經飽了,Johan,你不需要再吃了。”這確實是它運作的一個關鍵部分。最初這些藥物被認為是作用於你的腸道,對吧?這些GLP1是一種在腸道中產生的荷爾蒙。人們認為它的效果是減慢腸道的運作,延緩胃排空。這確實發生了,但最新的科學研究和現在接受訪問的頂尖神經科學家們現在相信,實際上它主要是對你的大腦產生作用。它改變了你想要什麼以及你如何想要這些東西,這帶來了一系列巨大且平行的好處和風險。
– 有趣的是,這是一周一次的注射,你基本上從一次注射中感覺到整整一周的飽足感。
– 是的,不是每個人都立即達到那個狀態。有些人需要更長的時間。有些人,副作用簡直無法忍受,他們根本無法服用,或者無法持續服用。我訪問了不少處於這種狀態的人,但對大多數人來說,我能描述的最佳方式就是,你可以想像一下,你剛吃完聖誕晚餐。
– 是的。
– 我走近你,你完全是脹得不行。你躺在沙發上,我走過去說:“嘿,Steven,我給你買了個巨無霸,給你。”你會說,我的意思是,你可能能強迫自己把那個巨無霸吃下去。你可能會嘔吐,但你可能真的能吃下去,但你就是不想。你覺得很飽。所以,它對於飽足感的感知非常迅速,以回應你的生理感覺。所以我以前每天大約吃3200卡路里,現在大約吃1800。這是一個巨大的下降。這帶來的好處顯而易見,但代價也非常高。我實際上發現了12個非常大的風險。而且還有各種各樣的……因為最開始,當你聽到這些時,你會想,這不就是雙贏嗎?誰不想要這樣呢?但也有很多風險和缺點。
– 我想講講所有這些風險和缺點,但我覺得人們聽到這些時,可能會對此進行一些反駁,這有點和你預期的反應相悖,這就是,Johanna,我真的很喜歡吃東西。我真的、真的享受吃東西的過程。難道你不覺得失去了快樂嗎?因為食物以不同的方式給了很多人快樂。所以,現在失去對早餐那種渴望,你不覺得有點煩惱嗎?這不是奪走了你的一部分嗎?
– 這對很多人來說是個大缺點。我覺得我算是比較少見的那種人。讓我先解釋一下大多數人對此的感受,然後再解釋我自己的感受。你說得對。即便是開發這種藥物的科學家之一Jens Jules Holst也曾說過,對於大多數人來說,生活在沒有食物快樂的狀態下是無法忍受的。過了幾年,他們就會放棄,因為他們想享受生活,對吧?而在一天中,給我們帶來快樂的關鍵之一就是吃東西。很多人都是這樣的。如果你看看,例如,J. Rayner,這位在英國的傑出美食評論家,他曾描述自己開始服用這種藥物後的情況。他會去巴黎最好的餐廳,這些是他喜愛的地方,但他卻無法從中獲得任何快樂。對於他來說,這真是糟糕透頂。這是一個非常普遍的抱怨,認為它擠壓了食物的快樂。老實說,我的經歷幾乎是相反的,但我想強調的是,我確實覺得自己相當不尋常。所以,當我開始服用這些藥物時,我意識到這些藥物的一個有趣之處是,它們會讓你內心深處與食物相關的心理問題顯露出來,對吧?因為它以極其根本的方式中斷了你的飲食模式。這對很多人來說是非常具挑戰性的。我相信我們會談到這一點。但對我來說,我意識到自己吃東西的過程是從小時候開始的。我從食物中獲得的快樂主要不是來自品嚐和細嚼,而是來自於塞滿自己的感覺。所以塞滿自我的感覺就像是你在聖誕晚餐時所做的那樣,我們有時都會這樣。塞滿就是故意地在你已經飽了之後繼續進食。而你會以一種身體的感覺來體會這種感覺。你可以感覺到它在推動著你的食道,並且往胃裡擠。從小時候開始,由於我在一個非常暴力和混亂的環境中長大,我認為我學會應對此的一種方式是,雖然我也有很多積極和有建設性的應對方式,但其中一種消極的應對方式就是透過大吃來安慰自己。當我開始服用Ozempic時,我實際上再也無法那樣吃了。你無法再塞滿自己。如果我強迫自己這麼做,我就會真的嘔吐。因此,對我而言,它大幅度減慢了我的進食速度,讓我現在更享受食物。我不想誇大其詞。我不是一個美食家。我永遠不會成為那樣的人。但我記得在我開始服用這種藥物三到四個月後,和我的一位朋友一起去吃晚餐。
他們對我說,你知道,和你一起吃飯一直有點壓力,因為你吃得太快了,但你似乎並不真的享受。而現在你看起來真的在享受你的食物。但我再強調一次,我不認為我在這方面是典型的,像Jay Rainer這樣的人比我多得多。
我真的想深入探討人們與食物的關係,但我想先結束你說的關於奧占比對大腦影響的話題。你談到了腸道中的GLP1及其對饱腹感的影響,但你還提到現在有研究表明,它也對大腦有所作用。
這實在令人著迷。這為這些藥物在成癮方面開啟了全新的潛在益處,同時也為這些藥物在抑鬱症方面帶來了一系列潛在風險。因此我要強調,科學界對這些藥物在大腦中發生的情況存在很大的分歧。這就像你在面試人們一樣,像是一幅正在成形的畫面。一年後我們會比現在知道得更多。但是,90年代在倫敦Hammersmith醫院實際上發現的事實是,我們不僅在腸道中有GLP受體,我們的大腦也有GLP受體。事實上,GLP1可以在大腦中產生,對吧?這真是太有趣了。它也可以在你的甲狀腺中生成,這非常重要,我相信我們會回到這個話題。
所以當你服用這些藥物時,正如約翰·懷爾丁(John Wilding),這些藥物開發的關鍵人物之一告訴我,你可以標記藥物,這意味著你可以對其進行飲食測試,然後給動物服用,然後切開它們的腦袋。顯然你不能這樣做於人類。當你這樣做時,只要給他們藥物,然後在之後切開他們的腦袋,你會發現這種藥物在大腦中無處不在。它遍佈整個大腦。它主要對大腦產生影響,對吧?而且從更經驗的角度來看,這種感覺也是如此。當你服用它時,感覺會想要不同的東西。這不僅僅是一種身體的感覺,我滿足了。我記得我帶我的教子們去麥當勞,可能在我開始服用它的一週後。我不想吃麥當勞。我的一位教子問我,你是誰,你對約翰做了什麼?因為這與我的喜好相反,而我生命中的一個低潮是2009年的聖誕前夕。我去了我本地的KFC,就在我們現在的角落附近,因為我曾經住在這裡。我對櫃台後的員工說,我的標準訂單,真是噁心,我不想重複。櫃台後的員工說:哦,約翰,我很高興你在這裡,稍等一下。我心想,好吧。然後他跑到了炸雞的地方去忙。後來他帶回來一張巨大的聖誕卡,所有當天的工作人員都在上面寫著,致我們的最佳顧客,然後他們都為我鼓掌。其中一件可怕的事情是,我想這根本就不是我最常光顧的炸雞店,怎麼會發生在我身上呢?
但當你與前沿的神經科學家交談時,我深入訪問了他們,基本上有三種理論來解釋這些藥物對你腦袋的影響。非常廣泛地說,這實際上是一種相當粗糙的表述。一種是你大腦中有一個稱為獎勵系統的東西。獎勵系統是什麼激勵你去做任何事情。因此,你知道,你有性行為,你吃東西,你和朋友見面,你的獎勵中心就會運作。這使你在做些愉快的事情時感覺良好。而這些藥物的一種理論是,它們會減弱你的獎勵系統。所以我不想吃巨無霸的原因是巨無霸對我的獎勵感受不如在我服用這些藥物之前那樣強烈。這顯然帶來了一系列的風險,因為然後你會問,如果它減弱了我對巨無霸的獎勵感,那它是否也減弱了我對我喜愛事物的獎勵感?寫作、閱讀,這是一個重要的爭論。有一些人擔心,在某些人中,這可能會引起自殺的感覺;而且在某些人中,它可能會引起抑鬱。在美國,FDA要求在藥物上加註這種警告,那是其中一個擔憂。但還有其他科學家表示這並不正確,自殺風險並不準確,並且它們不是通過減弱獎勵系統來起作用的。有些人,比如阿拉巴馬州伯明翰大學的奧雷里奧·加利(Aurelio Galli),告訴我,他認為它的作用是重置你的偏好。這就像把你的電話恢復到出廠設置一樣。它會將你最想要的食物的關鍵元素重置到更健康的水平。
我可以插嘴一下嗎?對不起,我在你談到你去麥當勞而不想要麥當勞的時候一直在想,我漸漸意識到,在我的生活中,如果我今天吃了不健康的東西,比如糖或餅干,我會發現自己明天更想再吃一次。我回想起我生命中的某些時期,感覺像是進入了一種糖上癮的旋渦。這可能是因為壓力或某些因素,但這讓我想到了糖本身在某種程度上是有一定成癮性的。所以當你在談論這些時,我在想,是不是只是因為你消耗了更少的糖和這些上癮的食物物質,所以你明天想要的就更少,你知道我在說什麼嗎?是的,有個實驗複雜地證明了你是對的。
我能先談談大腦的一件事情,然後再回到你剛提到的內容嗎?因為你提出了一個非常重要又真實的觀點。第三種關於大腦如何運作的理論,這來自一位名叫保羅·肯尼(Professor Paul Kenney)的科學家,他實際上進行了與你剛才所說的實驗。他主張在你的大腦中,不僅有一個獎勵系統,還有一個叫做飽足系統的東西。對於那些想要了解這些藥物以及我們的飲食出現問題的人來說,這是一個關鍵的概念。理解飽足的意思就是擁有足夠的感覺,對吧?我們都曾有過感到飽足的體驗。你會說,好吧,我吃飽了,我不想再吃了。我們在食物、性,以及各種事物中都會有這種感覺,對吧?你就是感到飽足。他認為在你的大腦中,基本上獎勵系統旁邊也有一個飽足系統,這個系統會告訴你,「史蒂文,你已經夠了,現在停止。」他認為這些藥物的作用是提高你的飽足系統,而不是降低你的獎勵系統,對吧?這方面有著激烈而持續的辯論。我們所知道的是,它們對大腦有著一些非常顯著的影響,這帶來了我們需要思考的各種含義。在我學習過程中,我曾想,這是一種更親密、風險更大的轉變,而不僅僅是聽到「哦,我正在使用某種影響我胃部的東西」對吧?所以,這裡有很多關於大腦和成癮的含義,我們可以討論。但回到你所問的那個重要問題,所有我學到的東西中,有一個實驗讓我有些驚訝,因為顯然我也在試圖弄清楚,我們是如何走到這一步的。因為乍一看,我可以理解這似乎是多麼瘋狂,這對我來說也確實如此。我們在過去40年內獲得了巨量的體重。我1979年出生。出生那年,只有6%的英國人是肥胖的。現在是26%,對吧?這是人類歷史上前所未有的驚人增長。而且我們竟然達到了一個地步,會注射可能有風險的藥物來阻止自己進食,這看起來如此不自然和錯誤。我試著思考,我們是怎麼到這裡的,對吧?發生了什麼,這就是為什麼飽足如此重要。這一實驗我認為有助於理解你剛剛提到的關於糖的事情。這是由保羅·肯尼教授進行的,他是紐約蒙特西奈醫學院的神經科學主任,也是位出色的神經科學家。保羅在都柏林長大,然後在他20多歲時搬到美國做博士學位,我想是這樣。他首先搬到了聖地亞哥。不久他就注意到,美國人的飲食與愛爾蘭人完全不同,對吧?他們攝取的糖分和脂肪更多,食量也大得多。大約在那裡待了一年,他就增加了大約1.5石的體重。我想是增加了23磅,變得非常肥胖。他開始思考,類似於你問的問題,這些食物在你消費的時候,是否會以某種方式改變你的大腦,使你更想去消耗它?到底怎麼回事?於是,他設計了一個實驗來調查這個問題,我給它起了個綽號叫「起司蛋糕公園」。這不是它的正式名稱,對吧?你拿一群老鼠,把它們放在籠子裡。它們只能吃過去幾千年進化出來的食物,這是基於它們自然飲食的顆粒食物。如果你這樣做,儘管它們有比實際能吃的更多的顆粒食物,它們也會吃到剛好足夠應付飢餓就自然停止,對吧?所以當它們吃到自己進化出來的食物時,它們從來不會變成超重或肥胖,只會穩定體重。它們有一種天然的營養智慧。然後肯尼教授將美國飲食引入它們的生活。他煎了幾條培根,買了一些士力架,最重要的是,他給了它們大量的起司蛋糕。它們開始慢慢品嘗起司蛋糕和其他食物。很快,它們就對這些食物瘋狂起來。它們拒絕了自己進化出來的食物,反而開始痴迷於食用起司蛋糕、油炸培根和士力架。他向我描述它們像是怎樣的情況,他把起司蛋糕放進去,然後它們就會撲向起司蛋糕,然後開始吃著出來,身上全是起司蛋糕。這種食物讓它們所有的營養智慧消失了,徹底消失,並且它們變得痴迷於這種新食物。正如他對我所說的,不到幾天,它們就變成了不同的動物了。它們所有的健康指標都變糟了。它們變得痴迷於吃東西。在幾個星期內,它們的健康狀況真的變得很糟,變得極度肥胖。然後他更加改變了實驗,對我這個前垃圾食品上癮者來說,這有點殘酷。他把所有的美國食品都拿走,它們只留下進化出來的食物,也就是它們曾經吃的食物,對吧?他相當肯定他知道會發生什麼,它們將吃更多的自然食物,不會像之前那樣少,這將證明垃圾食品擴大了你的食慾。然而,結果卻不是這樣,發生的事情更糟。它們完全拒絕了自然食物,就好像完全不再認識它是食物一樣。它們拒絕去吃,開始挨餓,直到真的非常饑餓時才回去吃自然食物。
這裡有許多人類的例子,但哈佛的營養學教授杰拉德·曼(Gerald Mann)告訴我,我認為你的問題中提到的,某種關於我們飲食的事物,正在削弱我們知道何時該停止的能力。因此,我們已經發展到這個地步,如今有如此多的人,47%的美國人想要一種藥物來讓他們停止進食。
我在你書的第二章中讀到了你所稱的“起司蛋糕公園”。他進一步實驗的一種方式是用電擊動物,讓它們在吃某些食物時受到電擊。你在書中提到,他會在動物的眼睛中照射黃色的光,讓牠們最終對這種黃色的光感到恐懼。對於天然食物,當他在牠們眼中照射黃色光時,牠們會逃跑。但即便在牠們吃垃圾食品時,他對牠們照射黃色的光,牠們仍會停留並繼續吃起司蛋糕。這是你書第二章的結論,我在這裡寫到,這來自於研究者,保羅(Paul)得出的結論是,如果你長時間接觸這種食物,對它的渴望是如此強烈,以至於你會忽略各種負面後果而繼續進食。
正如我所知道的,在我的生活中,我對肯德基的痴迷對我生活產生了明顯的負面影響。這與這些藥物的相關性非常重要。因此,長期以來我一直在觀察兩件事情:我們為何會如此快速地增加體重。全球肥胖率在我的一生中增加了三倍,這在人類歷史上是前所未有的。這究竟是為什麼,又這些藥物是如何運作的?起初我認為它們像平行線,但是我實際上意識到它們實際上是如同編織的情節。答案是完全密切相連的。我們知道的食物種類深刻地削弱了我們的飽腹感。它完全打亂了,就如同它對老鼠造成的那樣。我們沒有得到那種信號:你已經吃飽了,應該停止進食這類食物。而這些藥物所做的正是恢復了飽腹感。卡瑞爾·拉魯(Karel LaRue),另一位開發這些藥物的關鍵科學家,對我說,這些藥物給你的是飽腹激素。它們讓你重新感覺到飽足感。
在某種程度上,我起初想,這樣聽起來讓整件事情顯得瘋狂,因為有一位叫邁克爾·洛(Michael Lowe)的教授,他在費城的德雷克塞爾大學,是個才華橫溢的人,對我說,你必須理解,這些藥物是對一個人工問題的人工解決方案。我們通過一個災難性的食品系統人工創造了這個問題,這個系統從童年起就一直在摧殘我們。然後這些藥物作為這個問題的人工解決方案出現。你首先想到的是,我們必須解決食品系統的問題,這完全正確。我記得和我一位最親密的朋友談話,我在書中稱她為朱迪,雖然這不是她的真名。她是在七年前得了癌症的,所以我一直陪伴她度過了那個艱辛的過程。那絕對是一場噩夢,因為她是一位單親媽媽。你可以想像那會有多可怕。我對她說,我覺得自己服用這些藥物簡直就是一個完全的騙子。因為我一直在談我們需要解決社會問題的根本原因。我很清楚這個問題的根源,而這樣子只是處理表面症狀。她對我說,聽著,約翰(Johan),你可以選擇不服用這種藥物。如果你想這樣做,沒問題。但當我得癌症的時候,我們知道環境中有些事物正在觸發女性乳腺癌的原因。現在英國每七位女性中就有一位得乳腺癌。這在過去是沒有的。在日本,一共有38位女性中才會有一位得乳腺癌。英國和美國的生活方式上確實出現了問題,這正引發了乳腺癌。她對我說,當我得乳腺癌時,你並沒有告訴我,哎呀,這所有的環境問題造成了乳腺癌,而現在你想要再次把自己注入另一種毒藥,化療來解決它。沒有,你說的是,喔,我們有環境問題,顯然這個環境問題需要解決,但你必須活下來,你才能解決它。她給我的比喻幫助了我。她說,如果你的房子著火了,你可以說,我們需要建造不易燃的房屋,並且應該立法要求必須裝有噴頭。當然我同意。但是你首先需要把房子裡的火撲滅。就在那次談話之後不久,我遇到了一個名叫傑夫·帕克(Jeff Parker)的人。他在舊金山,是一位66歲的燈光設計師,當他第一次開始服用減肥藥時,體重約為16石(約102公斤)。他真的很危險,有心臟問題、肝臟問題及腎臟問題。他走路時感到非常痛苦。他服用了下一代的減肥藥Mungaro,減輕了大量的體重,並且所有的健康問題也得到了逆轉。現在他每天都會帶著他的狗走過金門大橋,非常快樂,並表示,我覺得現在我要享受我的退休生活。我對他說,傑夫,你不覺得我們應該解決環境問題嗎?他說,絕對正確。我完全同意你的看法。你開始那個運動,讓我加入。但我必須告訴你,在我們實現之前,我會死去。對吧?我們在未來幾年內無法做到。我想活下去。
我發現自己難以反駁。如果人們說,嗯,你知道,你其實可以不選擇早上在咖啡店的工作。你可以選擇去吃沙拉或其他東西。對,這是你在做的選擇,你有責任做出更好的選擇。因此,這完全是我腦海中的聲音。我記得我有一個朋友,我在晚餐時和他聊這件事。我在分享我所學的所有知識,我提到你知道的,我思考過的,是肥胖的風險,當你了解這些風險時,真的讓人感到不安。我真的感到驚訝。我們都知道肥胖對健康不好,但當你看到肥胖的證據時,才驚訝於它對你健康的影響,不僅僅是糖尿病,還有癌症、癡呆等各種疾病。我們可以再談談這個。所以我當時心想,你必須權衡肥胖的風險和這些藥物的風險。我了解到,這些藥物有12個顯著的風險。他說,你在說什麼?你根本不需要權衡這些風險。還有第三個選擇,去節食,做運動,對吧?他說,我見過你這樣做。你已經做過很多次了,對吧?就這樣做。當然,我腦海中有這個聲音。我覺得我是在作弊。我在想,為什麼我不這樣做呢?對。我真的開始對這個問題有了更深入的理解,當我去採訪一位名叫Tracy Mann的奇妙教授時,她在明尼阿波利斯,我遇見了她。她進行了一些關於飲食的最重要研究。其實,我是在一個叫Isles Bun的地方採訪她,這是一家在明尼阿波利斯非常有名的肉桂捲店。當我到達時,門口的那個人問我,有沒有來過這裡,我說沒有。他說,那我給你一個免費的肉桂捲。他給了我這個大約2000卡路里、巨大的肉桂捲,整個時間我們都在討論飲食。Mann教授在2000年開始進行這項研究。她想弄清楚飲食究竟有多有效,對吧?在那個時候,科學上似乎很明確,飲食真的有效。如果你開始節食,你會減輕體重,對吧?但她在查看幾乎24000個研究時發現,其中大多數的研究都是追踪參加飲食的人三個月。所以你運用你的意志力,節食三個月,減輕了很多體重,但他們就停止了。這暗示著你將永遠保持在這個較低的體重。然而,她知道其實很多人並沒有這樣的情況,所以她更詳細地查看,發現有24個研究跟踪了參加飲食的人,不僅在短期內,而是持續了兩年,少數的案例甚至長達五年。當你看長期的情況時,情況就會大不相同。在兩年後,平均一個節食者只減了兩磅,對吧?所以這不是什麼,但也差不多就是沒有,對吧?這實在是太低了。所以根據有關節食的研究,我們知道,真正能在節食中成功並保持減重的人只有少數,大約10%的人。大家都知道這樣的人,我家裡就有這樣一個人,對吧?但對於絕大多數人來說,這並不奏效。我記得跟Mann教授以及很多研究這個問題的科學家們說,那怎麼可能呢?因為我們知道,只要知道物理學的定律,就知道如果你攝取的卡路里少於你燃燒的卡路里,顯然你會減輕體重。要反駁這一點,你必須反駁物理學的定律,對吧?那麼為什麼這些人正在節食,但卻沒有減輕體重呢?Mann教授和其他人向我解釋了這幅畫面中缺失的一些東西,我認為這真的幫助我們理解這個問題,也實際上對了解這些藥物很重要。我認識的許多科學家解釋說,隨著體重增加,會發生一些生物學上的變化,這使得你更難以找到一條能持續的方法。因此,在60年代和70年代,對於體重有一種幾乎被普遍接受的理論,被稱為設定點理論。聽起來有點複雜,但其實很簡單。你可以想想你的體溫,對吧?你的身體想要你保持在我們現在這個溫度。如果這個溫度升高,無論是發燒還是去撒哈拉沙漠,我們的身體都會不由自主地非常努力地將體溫調降。它會讓我們出汗,讓我們感覺非常不適。同樣,如果你的體溫下降到目前這個溫度以下,你的身體會開始發抖。又會讓你很渴望熱量,對吧?所以你的身體有一個保持你體溫的設定值,並且在你的一生中都在為了保持在這個範圍內而努力。長期以來,人們認為你的體重也是這樣的,當你出生或可能在子宮裡時,你有一個生物學上的體重設定點,這在你的一生中保持不變。你可以稍微上升或下降,但基本上你是一個固定值。但接著肥胖危機在70年代末、80年代初發生了,人口中有一大部分體重急劇上升。看起來,設定點理論是錯誤的,對吧?這顯然不可能正確,因為如果這是真的,那就不可能出現這種情況。
但德雷克塞爾大學的勞教授以及其他地方的其他人和專家發現了我看來真正發生的事情,我認為這產生了非常強有力的證據。當你增加體重時,你的身體基準點會上升,對吧?所以假設我的身體希望我保持在18%的體脂率。當我達到30%的體脂率時,我的身體會非常努力地維持在那個較高的水平,對吧?一開始這似乎很奇怪,為什麼會這樣?假設你增重了三石,對吧?然後你試圖減肥。我們不會想像假設中的羅伯特·德尼羅在電影《怒牛》中增重了三或四石,然後試圖減少飲食。但你會發現的是,你的代謝會大幅減慢。所以你必須消耗比現在多得多的卡路里才能達到一樣的數字。你會渴望更多的甜食和鹹食。你的能量會降低,因此你會發現很難鍛煉。因此,你的基準點已經上升,並試圖將你保持在那裡。我記得跟很多科學家說,這看起來真的很奇怪。為什麼進化會給我們這樣的特徵?這真是一種不良適應,對吧?這為什麼會是這樣?他們向我解釋道,你必須考慮我們進化的環境。在人類進化的環境中,事實上,幾乎每個人類環境直到大約100年前,都沒有完全充足的卡路里存在。事實上,終其一生都完全充足的卡路里從來不存在。你會發現周圍有遠比你能吃掉的卡路里多得多的情況。這從未發生過。因此,你的身體——進化沒有為我們準備好應對這種情況的良好本能。你能夠獲得的最大風險是饑荒對吧?在你生活中的某個時期,食物會用盡,你會陷入真正的麻煩。在一場饑荒中,最胖的人在開始時將是最後一個站著的人。對吧?蒂莫西·查拉梅在饑荒的第一周就會死,而你知道,約翰·甘迺迪在結束時可能依然活著。雖然我說的不是一個好的例子,因為約翰·甘迺迪已經去世了,但你明白我的意思,對吧?所以實際上,這就是為什麼我們的進化讓我們準備好,哦,如果你增加體重,就努力保持它。因為遲早,你在饑荒中無論如何都要減掉它。因此,我們進化了這種本能,當我們增加體重時,會經歷這些生物學變化,使其更難回到原點。這並非不可能,意志力是真實存在的。有些人可以做到,但當你嘗試時,你是在與自己的生物學作鬥爭。你也面臨著來自心理學和環境的挑戰,原因多樣,我們可以深入探討。所以減肥飲食並非無效,但我們必須誠實。任何時候都有17%的人在節食。我們真的嘗試過這條路,對吧?我們已經有40年的時間不斷推廣節食和運動作為唯一的解決方案。而我們變得越來越胖。於是,這幅畫中存在著某些缺失。我認為這部分是基準點理論。這對於藥物也很重要,因為有些人像我之前提到的與大腦有關的奧雷利奧·加利教授那樣,認為這種藥物可能實際上是在重置你的生物基準點,降低你身體試圖維持體重的“溫度”。它在降低你的基準點,以便你不會經歷減肥時代謝減緩和其他所有會發生的影響。我認為,平均而言,這可能不完全準確,但我認為我們現在的生活壓力比以往更大。我懷疑這種更有壓力的、更瘋狂的、更多忙碌、充滿通知的、社交媒體驅動的、屏幕時間的生活對我們與食物的關係有何影響。如果那方面真的存在關係,你知道,現在有更多的孩子有ADHD,焦慮激素似乎也在飆升,並且似乎壓力與食慾之間存在著關聯,這成為了對我們意志力的重力。對的,你完全正確。當我檢視這些藥物在伯克所帶來的12種風險時,這是我非常擔心的,也是我親自經歷過的。我注意到我有這種奇怪的感覺。約六個月後,我意識到了一些事情。我正在大量減重,對吧?我失去了相當多的體重。我減掉了三石。這段時間是多久?從我開始到現在。一年多一點。那段時間的體重減輕速度如何?在一開始是相當平穩的直線向下降。但我有一種奇怪的感覺。我有一位朋友丹妮爾當時懷孕。我一直不斷碰到她。我們的發展似乎截然相反。她在變得更豐滿,而我在變得更瘦。我記得有一次走開時想:“這真奇怪。我得到了我想要的東西。為什麼我對此感覺不好呢?”對吧?我其實並沒有感覺好很多,有將近六個月的時間我都在想:“這為什麼呢?”那你所說的更好的意思是什麼?我覺得我的情緒變得相當平淡。我感覺……我完全不是抑鬱,但我覺得有點遲鈍。我想:“這很奇怪。”我想:“也許這只是我生活中其他事情的影響。你永遠不會知道這是否僅僅是個人的問題。”但很多人也報告了這一情況。大多數人在服用藥物時感到非常快樂。但有一個相當的少數人。因此我開始專注於這個問題。飲食心理學。結果發現,我們吃飯的原因大約有五個……
顯而易見,第一個也是最重要的因素是維持生計,對吧?
如果你在一年前問我「為什麼要吃?」
我會說:「主要原因是為了維持我的身體。」
但現在我發現自己吃的比身體所需的少得多。
所以我之前攝入的那些卡路里,其實是在做其他事情,對吧?
而吃東西的原因之一…
就是享受,這我們已經討論過了。
但人們吃東西的另一個原因是為了尋求安慰,對吧?
人們從食物中獲得極大的安慰。
特別是暴飲暴食可以帶來很多安慰。
這一點我們知道,因為每當遇到壓力事件時,
垃圾食品的訂單就會大量上升。
911事件之後,人們訂購比薩和炸雞的數量激增。
當特朗普在藍州贏得選舉的那天晚上,
在Uber Eats和其他送餐應用程式上,
人們訂購塔克和不健康食物的數量也大幅增加,對吧?
如果你是一名男性,失去了工作,
你增重的可能性會大幅增加,
部分原因是這非常令人沮喪,會讓你想用食物來安慰自己。
而當你服用這些藥物時,
你的安慰食用能力就會被剝奪。
你無法再利用食物來安慰自己。
我認為我們有一個很好的類比,
來幫助我們思考這對你造成的影響。
所以如果我們想了解這些藥物的效果,
我認為最好的對比是減重手術,對吧?
到目前為止,持續地減掉超過20%的體重是非常困難的。
唯一能快速實現的方法就是減重手術。
所以我認為我們必須看看這些結果。
這是胃束帶手術,有四種不同的形式。
但基本上我們所認為的胃束帶手術,正是胃部手術,這是其中一種對吧?
因此,我認為你必須看看胃部手術的證據。
在某些方面,這非常鼓舞人心。
我們知道胃束帶手術和其他形式的胃手術能大幅改善你的健康。
如果你接受其中一種手術,
在接下來的七年中,
你死於心臟病的可能性降低56%,
死於癌症的可能性降低60%,
死於糖尿病相關原因的可能性降低92%。
事實上,這對你的健康來說是如此良好,
在接下來的七年內,
你死於任何原因的可能性降低了40%,對吧?
所以我們知道,逆轉肥胖會大幅提升
大多數情況下的身體健康,對吧?
有時候甚至非常顯著。
但我們也知道,從減重手術中可以得到,
減重手術有很多缺點。
這是一種可怕的手術,
每千人中就有一人會在手術中去世,這真的很殘酷。
但我們也知道,我認為這是非常重要的
與你所問的問題相關的事情是,
它對你的心理有影響。
所以很多人變得更加快樂。
大多數接受手術的人都很高興。
但有17%接受手術的人
在手術後需要住院心理治療,
因為他們非常沮喪或痛苦。
你自殺的機率在接受減重手術後幾乎增加了四倍。
我認為有很多原因解釋為什麼這樣,
其中一部分可能是手術及其後果的殘酷。
但我認為很大一部分是,
你剝奪了人們的安慰食用權利,對吧?
如果你無法擁有這樣的過活方式,
尤其是那些接受胃束帶手術或其他手術的人,
他們往往是非常肥胖的人。
因此,大多數人會在生活中強烈感受到這種影響。
如果你剝奪了他們一種關鍵的舒緩方式,
當事情進展順利時,你可以重建自己的生活。
你可以找到其他方式來獲得那種安慰。
這是非常有價值且重要的。
但很多人只是將其視為
深刻的痛苦和焦慮。
我訪問了很多這樣的人。
當人們接受這些手術時,
我在你的書第八章中讀到,
每十個人中就有一個會對酒精、賭博、購物或毒品等其他成癮物質產生依賴。
所以這是非常明確的證據,
顯示心理上的舒緩
只是轉移到了其他地方。
這是引人入勝且令人不安的。
我也與一些經歷了所謂「成癮轉移」的人交談過。
我與一位名叫羅賓·穆爾的非凡女性交談過,
她曾重達303磅。
她接受了減重手術,
因為其他所有方法都沒有效果。
她覺得自己真的是食物的奴隸。
這是她自己的說法。
這對她的影響非常深刻。
她知道為什麼自己增重如此之多。
在她的案例中,童年時期她遭受了性虐待。
她曾被強暴,卻從未告訴過任何人。
她相當故意地增重,
以便遠離男性。
她認為,如果自己真的很胖,
就不太可能受到攻擊,這在意外中是相當常見的。
她減掉了所有的體重。
她感覺很好。
她的身體狀態變得好多了。
人們對待她的方式也好多了。
但她經歷了一次轉變,以前她不怎麼喝酒。
在大學時期,她曾經喝得很頻繁,
但她從來不算是重度飲酒者。
然而,她迅速變得非常酗酒。
她曾在多倫多機場附近工作。
她在上班途中和回家途中都會喝酒。
最終因為在工作時醉酒而被解雇。
對她來說,她意識到,
這也是一種有趣的思考方式,
與這些藥物的關聯。
我不想強調這不會發生在每個人身上。
我不認為這會在大多數人身上發生,
毫無疑問。
但當你服用這些藥物時,
驅動你飲食的根本心理原因
會受到深刻的干擾,
而在許多情況下,這些原因會浮出水面。
對我來說,這一開始是痛苦的,但也很有幫助。我記得我在拉斯維加斯的一天,你知道,我花了很多時間在拉斯維加斯寫一本有關那裡發生的一系列犯罪的書。我當時懷著一種非常陰鬱的心情,投入了很多精力,而我感到非常糟糕。這與某個人有關。這是一個長故事,但確實是一件可怕的事情。我去了西沙哈拉的肯德基,那是全世界最陰鬱的肯德基。我對它有著秘密的愛。在一種自動駕駛的狀態下,我點了我總是會點的東西,你知道的,就是一堆炸雞。我坐在那裡,心裡想著:“哦,糟糕,我吃不了這個。” 我記得桑德斯上校就在牆上俯視著我,彷彿在說:“我的最佳顧客發生了什麼事?”
因此,剝奪舒適飲食的體驗,除了剝奪享樂之外,這是一件非常困難的事情,而這兩者是相關的,卻又有些不同。我再次聯繫到我曾經聊過的朋友,她曾經患過癌症。我去找她,說:“這真的很難,是吧?” 她說:“聽著,問題不是藥物造成的。藥物讓這個問題顯現出來。現在你可以用其他方式來處理這個問題,是吧?” 這就是我一直在努力的事情,在書中寫到的內容。
但對我的書《魔法藥丸》的所有研究中,吸引我的一個方面就是這件事情是多麼複雜。每當你看到一個效果時,它似乎總是會引出另一個效果。這是一個非常複雜且困難的話題。任何人告訴你:“要麼,這些藥物太棒了,它們將拯救我們所有人;要麼,這些藥物都是魔鬼。這太糟糕了。” 我覺得這並沒有與人們攤牌。我認為問題是複雜的。我認為每一步都有風險。我們需要一同深入思考這種複雜性,以誠實的方式來尊重這種複雜性。
你提到了早期童年創傷對我們與食物和飲食關係的影響。我記得在你的前本書《失落的聯繫》中也讀到過一些相關內容。但是,有什麼數據或統計數據能夠證明創傷會導致我們與食物形成這種過度尋求安慰的關係呢?有沒有特別的研究讓你印象深刻?
哦,當然。在我在撰寫《失落的聯繫》期間,有一位我熟識的博士,當我在撰寫這本書時,我以不同的視角想到了這項研究。這位叫做文森特·福萊提(Dr. Vincent Folletti)的博士,80年代初,他是聖地牙哥的一名醫生,當時受到Kaiser Permanente的聯絡,那是一家大型非營利醫療提供者。他們告訴他:“聽著,我們面臨一個問題。我們不知道該怎麼辦。” 肥胖問題正在急劇上升,雖然按我們的標準而言仍然偏低,但卻迅速上升。他們試著向人們提供飲食和運動計劃,但沒有任何效果。他們說:“我們不知道該怎麼辦。我們能給你一筆錢,讓你去做藍天的研究嗎?走吧,搞清楚我們該怎麼做。” 他說:“好吧。”
於是他拿了一大筆錢,但他心裡想:“我能做什麼?” 他開始與200位非常非常肥胖的人合作,這些人嚴重肥胖,嘗試過各種減肥方法卻都失敗。他坐在那兒與他們一起工作,思考著:“我能做什麼?” 他想到了聽起來很愚蠢的想法。他說:“如果非常肥胖的人真的停止進食,我們進行醫學監控,並給他們打維他命針以防止併發症,那他們會不會燃燒掉體內的脂肪儲備,恢復到健康的狀態呢?” 在一系列醫學監控下,他們進行了這一實驗。令人難以置信的是,起初這是有效的。有一位我稱之為蘇珊(Susan)的女性,實際上不是她的真名,從超過400磅減到了138磅。這真是太不可思議了,她的家人打電話給醫生,說:“你拯救了蘇珊的生命。她非常高興。”
然而,有一天,發生了一件沒有人預料到的事情。她崩潰了,去肯德基或其他地方開始異常地進食。過了一段時間,她又回到了之前的狀態。雖然不是完全回到之前的樣子,但相似。福萊提博士約見了她,他問:“蘇珊,發生了什麼事?” 她低下頭,顯然感到十分羞愧。我不知道發生了什麼。他問:“那天,你能跟我講講嗎?那一天你崩潰了,當天有沒有發生什麼事情與其他日子不同?” 結果那天發生了一件蘇珊從未經歷過的事情。她在酒吧裡,有一位男士接觸了她,並不是用惡劣的方式,而是相當友好的方式。但她感到非常不安,於是開始吃東西。這時福萊提博士對她說:“蘇珊,你什麼時候開始增重的?” 在她的情況下,我認為是她10歲。博士問:“那麼,你在10歲的時候,有沒有發生什麼事情與9歲或11歲時不同,或當年發生了什麼事情?” 她低頭回答:“那是我祖父開始強姦我的時候。”
福萊提博士面試了項目中的每個人。他發現60%的人在遭受性虐待或襲擊後出現了極端的體重增加,這是一個驚人的數字,對吧?60%的女性。於是他驚訝地問:“這怎麼可能?” 蘇珊給他解釋得很好。她說:“超重被忽視,而這正是我需要的,對吧?如果你嚴重超重,你就不太可能受到性侵犯,對吧?這顯然是有可能發生的,但這種情況相對較少。”
當你理解這一點後,你開始重新看待這些藥物,為什麼有些人在服用這些藥物時會感到非常恐慌。因為其中一些人會突然感受到,「天啊,我真的很脆弱,容易受到這一創傷事件的重演。」這只是一個例子。我在書中列出人們為什麼像我這樣飲食的許多原因,還有許多其他的因素也會被觸發、激活和擾亂。你在書中提到了一個我之前從未聽過的詞,這幾乎是個短語。我記得你說過「環境是肥胖促進的。」我只聽過這個詞「致癌性」。對,「致癌性」,對,這基本上意味著某些東西會給你帶來癌症。但你卻說我們所處的環境是……我理解的是這幾乎是傳染的。就像我在現代世界裡生存,就會讓我肥胖。當你講到加工食品的時候,有一個數據特別引起我的注意,那就是,當我們吃加工食品時,平均每天會多攝取500卡路里。這實在是令人震驚。你知道,我在這個播客上訪問過幾位嘉賓,他們談到了加工食品及其上升的趨勢。我真心想知道,社會是否會有任何改變,是否有任何跡象顯示有一天,政府會介入禁用它,或徵稅更多,或者會發生什麼。你對於……如果我們談論悲觀的環境能否改變的樂觀主義,你認為這能改變嗎?你認為會嗎?至關重要的是,我去了完全改變了飲食的國家,結果其肥胖率非常低。日本,我們可以談談這個。我還去了許多正在進行你所談論的改變的國家。因此,這促使我再次思考這一問題。但我開始會說,A,你完全正確。我們生活在一個悲觀的環境中。悲觀的環境是指一個容易讓你肥胖的環境,並且很難保持健康的體重,對吧?獲得健康食品很困難。健康食品既昂貴又稀少,而讓你肥胖的劣質食品卻便宜、充足,並不停地向你推廣,對吧?所以這就是一個悲觀的環境,而且有很多證據表明,如同邁克爾·洛教授告訴我的那樣,我們生活在一個人類可能設計的最悲觀的環境中,對吧?而且書中提到的有七種方式,加工食品破壞了你停止進食的能力。因此,如果你感到悲觀,而我明白,你有理由感到悲觀。像米歇爾·奧巴馬那樣迷人且聰明的人甚至無法讓我們參加一個以身體運動為主的活動。所以,我明白,這裡有很大的障礙。但是當你對此感到悲觀時,我首先會說的是,想想吸煙。我母親每天吸70支香煙。我有一張和母親的照片,我約六個月大時,她正在給我餵奶。她那時在抽煙,並把煙灰缸放在我的肚子上。當我給她看這張照片時,我以為她會感到內疚。她卻說,「你真是個麻煩的寶寶。我需要那根煙。」但你想想,那時這是正常的,對吧?在蘇格蘭,當我還是個孩子的時候,這是正常的,對吧?所以你想想吸煙。當我七歲的時候,英國一半以上的人口都在抽煙,對吧?人們到處都在抽煙。在地鐵上,人們在飛機上,人們在遊戲節目上,醫生在檢查你時也在吸煙。我不是在開玩笑。我記得那樣的情況。所以,如果我能把你帶回1987年的英國,你可以四處走走,你會感到噁心,因為煙味無處不在,對吧?到處都是煙灰缸。當年我和母親在一起,那是1987年倫敦金斯交叉車站發生的一場可怕災難的周年紀念。我陪著母親幾年前回憶這件事情,這是一場可怕的災難。因為有人在扶手電梯附近熄掉香煙,導致火災,奪去了50多人的生命,太可怕了。我母親說,「哦,那是我一生中最糟糕的一天。」我說,「哦,你在那裡嗎?你認識誰死了嗎?」她說,「不,今年是禁止在地鐵上吸煙的那一天。」所以如果我能把你帶回去,然後我告訴你,「好吧,從那時起已經過了多少年了?只有12%的英國人會吸煙。這個比例在下降,英國政府即將逐步禁煙。你不再被允許在任何室內吸煙,除了你自己的家。這個比例會大幅降低。在年輕人中幾乎沒有吸煙現象,而且他們將根據年齡逐步禁煙。」對吧?這聽起來太荒謬了。你可能會說,「煙草業是全世界最強大的產業之一。你有一半人群是有動力的。他們是上癮的。這永遠不會發生。」這些事情是可以改變的。在非常短的時間內,這是一次巨大的公共衛生轉變。這些事情可以改變,我已經看到了它如何改變飲食,以便我們不再身處這種情況,許多人中不得不在肥胖的風險和這些藥物相關的12大風險之間做選擇。他們在等什麼?因為政府知道這些。政府知道加工食品和普通人攝入的糖分對健康有害。所以他們大概可以在今年做些事情。但他們卻不會。
有位傑出的作家名叫瑞貝卡·索爾尼特,她說:「政治家就像風向標,而我們的工作是成為天氣。」如果你是一位政治家,你不斷地在進行計算,是吧?如果我做這件事,會得到多少讚美,會受到多少譴責,對吧?因為你知道,當中有一些好人,很多人都是好人,但在民主制度中你不斷地在做這種計算。現在,如果你在食物上做出正確的選擇,而我們有很多需要做的事情,我在日本看到,我們可以列出所有能夠改善健康的措施,尤其是對我們的孩子,你會得到一些讚美,但同時也會受到很多譴責,對吧?因此你會受到很多攻擊。多年前的我,可能就是那些批評他們的人之一,因此我理解這種情況。我們需要通過幫助人們理解並做出更好的選擇來改變這種計算。我可以解釋他們是如何做到的,如果你想的話。請說。對於思考如何擺脫這種困境,日本是非常重要的。因為目前的情形經常被呈現為,我們只是別無選擇,對吧?這裡有一個龐大的肥胖人口,這是富有的產物。如果你是一個富裕的國家,你周圍有很多卡路里。必然的,我們將會有大量肥胖。必然的,我們將永遠需要給予越來越多的人這些藥物。而且,你知道,幾年後,正如許多人對我預測的那樣,我們會有40%、50%的人口在服用這些減肥藥,對吧?而日本展示的是,我們不必選擇那種命運。如果你看看日本,日本是唯一一個在沒有變胖的情況下富裕的國家。4.5%的日本人是肥胖的,而英國是26%,美國則高達42.5%。實際上是42%。42%?42.5%的人是肥胖的,70%的人是肥胖或超重,對吧?天哪。所以肥胖或超重已經成為了常態,對吧?而在日本,則完全相反。有趣的是,當我們想像日本時,我們常常會想到相撲摔跤手。這有點像期待一般的美國人看起來像一隻禿頭鷹什麼的。相撲選手們完全是不典型的。我在那裡學到了很多關於當地情況的知識。你第一個想到的,當你聽到這些,是這一定是基因的問題,對吧?他們只是贏得了基因彩票,那就是發生的事情。但我們知道這不是事實,因為在19世紀末,很多日本人去了夏威夷居住,而我剛去過那裡。現在在夏威夷有一群定居的日本人,已經在那裡生活了四或五代,他們幾乎和其他夏威夷人一樣胖。所以他們的肥胖率比日本的日本人高五倍。因此,當環境發生變化時,日本人會像其他人一樣變胖。所以還有別的原因。我想了解日本是如何做到的。非常有趣的是,這是非常自覺地進行的。有位叫巴拉克·庫什納的教授,他在劍橋大學講授東亞歷史,他談到其實如果回到1920年代,日本人的飲食是世界上最差的之一。他們一週只吃一次蛋白質。他們幾乎從來不吃魚,對吧?他們一週只吃一次魚。他們的飲食非常糟糕。而當時的日本政府希望擁有一個健康的國民,以便可以組建軍隊去入侵亞洲其他地區。他們故意且自覺地轉變了日本的飲食文化。所以我想看看他們現在是如何做到的,對吧?發生了什麼?所以我去了名為高円寺學校的學校,這所學校接收五歲到十八歲的孩子。當我到達時,我和翻譯一起去。當你到達時,所有孩子都獨自走路上學。從五歲起,所有日本孩子都會自己離開家,步行去學校。因此他們早上能夠獲得很多鍛煉,然後他們也自己走回來。我們在入口處受到了名叫照美·特特貝的女士的迎接,她是這所學校的營養師。根據法律,每所日本學校都必須雇用一名專業的營養師。這是一項難以獲得的資格,需要學習三年的時間,還要在此基礎上學習成為教師。而你的工作是設計和監督學校食品的製作。所有加工食品都被禁止。任何人都不允許帶食物進入。日本學校內從來沒有加工食品。每一餐必須在當天開始時從頭開始準備。而且任何人都不允許帶便當。所以每個孩子都必須吃學校裡準備的食物。她的工作還是利用這些餐點來教育孩子們如何健康飲食。他們教導他們各種重要的原則。其中之一是,在日本,這是一個非常深厚的文化規範。你應該只吃到80%飽。因此,你的身體需要一段時間來意識到自己已經飽了。如果你在仍然吃的時候感覺飽,這表示你吃太多了,對吧?所以你應該吃到80%飽然後停止。還有很多與我們非常不同的規範。所以如果你看一餐典型的日本餐,它將包含五樣食物,這顯著多於我們的菜,但它們的分量相對較小,對吧?你可能會有一些魚、一些味噌湯,以及其他各種食物。而這對你的腸道健康非常重要,因為它有更大的成分多樣性,有助於讓你的腸道更健康。但你吃的方式也不同。
所以如果你給我們一餐三樣東西,通常你會先吃完一樣,然後再吃第二樣,然後吃第三樣。你會全吃完千層麵,然後再吃胡蘿蔔或其他東西。在日本,這被視為一種瘋狂的進食方式。你會先喝一口味噌湯,然後吃一口白魚,再喝一口生魚片,這樣進食會大幅減慢。如果你這麼吃,他們也會被教導,我記得她當時站在那裡,在所有學校的餐食設計上,都是基於這五種成分來平衡營養。因此,她站在班級面前,教孩子們,這是一根紅繩,這代表鈣。鈣有什麼作用?孩子們說,哦,它能使你的骨頭更強壯。她說,對,這就在你盤子上。這代表碳水化合物。它們有什麼作用?它們給你能量,孩子們開始大喊。然後她把繩子繫在一起。她說,你看,現在它們都綁在一起了。現在這是一頓均衡的餐食。所以他們用這種健康的食物來教育孩子們如何健康飲食。這是一個非常精美設計的系統,觀察他們非常有趣。我的確嘗試了一下,真的很奇怪。這是一所擁有一千名學生的學校。我整天在那所學校裡走來走去,沒有一個胖孩子。這是很奇怪的,當你去的時候,會覺得很震驚。他們的兒童肥胖率極低。我記得和這些孩子交談,問他們最喜歡的食物。我問的第一個孩子說:“我最喜歡的食物是花椰菜。”我說,對。第二個孩子說:“我最喜歡的食物是海藻。”第三個孩子說:“我喜歡白米飯。”我對我的翻譯 Chia 說:“這些孩子是在惡搞我嗎?他們的最愛是花椰菜和白米飯?”她看起來有些困惑。我問過的每一個日本人都說:“我們教導孩子喜歡健康的食物。你的孩子不喜歡健康的食物嗎?”我對這些孩子感到驚訝。我在手機上找了一些典型英國學校午餐的照片給他們看。他們的反應就像我給他們看一個ISIS斬首視頻。他們尖叫著:“這是什麼?”其中一個問:“你每天都吃這個嗎?”我說:“是的。”他們說:“沙拉在哪裡?”我說:“沒有沙拉。”他們完全困惑了。因此,他們部分地從這種強烈的文化開始,創造一種非常有意識的飲食文化,這種文化從非常年幼的年齡開始。還有一些其他步驟是有點可疑的我們可以探討,但這是我看到的第一個支柱。然後,在這裡,我們正處於一種注射稱為 Zempak 的東西的潮流中。我可以看看那支筆嗎?我之前從未見過。我不會打開它或做什麼。哦,當然,絕對不會汙染它。Meepen 還是 Zupen?我一直很想看看這些東西是什麼樣子。每週一次,Novo Nordisk。Novo Nordisk。現在是整個歐洲最有價值的公司。它們是什麼?給我介紹一下 Novo Nordisk。它們是一家丹麥製藥公司。所以有兩家公司在推動這些主要藥物。推動聽起來太貶義了,你明白我的意思嗎?所以 Novo Nordisk 是一家丹麥公司。整個丹麥經濟因這些藥物的普及而經歷了大幅增長。自從這些藥物上市以來,已成為歐洲最有價值的公司。這些藥物的市場預計到本十年末將達到2000億美元。另一家公司是 Eli Lilly。如果我,我該如何獲得這個?我需要去看醫生並獲得處方嗎?還是我可以在線上直接購買?這就是問題所在。這導致與這些藥物相關的一個非常大的風險,即飲食失調。我真的非常擔心這個。因此,尤其是有很多年輕女孩,有些男孩,但主要還是女孩想要餓死自己,對吧?我們知道這在疫情期間大幅上升。這是人類有史以來自我入饑的最有效工具。因此,我訪問了很多關於飲食失調的專家,他們對將要發生的事情感到恐懼。事實上,很容易獲得這些藥物。我知道,你現在可以上網。顯然你不符合獲得這些藥物的標準,對吧?你的 BMI 必須高於 27,而這個 BMI 是來自脂肪質量,而不是肌肉質量。所以你根本不符合標準。如果你上網,你可以通過 Zoom 與醫生交談,撒謊你的 BMI,然後就能在兩天後收到藥物。醫生應該檢查你的 BMI,但在 Zoom 上這是非常難做到的。如果在不太可能的情況下,你在 Zoom 上被醫生拒絕,你可以輕鬆地在線訂購實際上是假藥。因此,我非常擔心。我認為我們將會有…這些藥物有很多缺點。從我的角度來看,可能是最糟糕的,兩到三個最糟糕的之一,是會出現一大波年輕女性拿到這些藥物並對自己造成嚴重傷害。現在,我們可以立即採取一些措施,以大幅減少這種危害。許多我訪問的飲食失調專家,比如美國的領先專家 Kimberly Dennis 博士告訴我:“這些藥物應該僅通過處方發放,如果你去看一位實體醫生,並且你去的那位實體醫生需要接受過識別飲食失調的培訓,並在認為他們的患者可能有飲食失調時,將他們轉介尋求幫助。”

這些最初是為糖尿病患者創造的嗎?
它們有雙重效果。
GLP1,這種荷爾蒙及其複製品,
刺激胰島素的生成,
這顯然是糖尿病患者所缺乏的,
不論是1型還是2型糖尿病患者。
所以整件事情都是意外發現的。
我採訪了發現它的人,
一位名叫丹尼爾·德拉克(Daniel Drucker)的人,真是位了不起的人。
他們發現,他只是觀察,
所以你整個身體是由細胞組成的,對吧?
在1970年代,人們發現了
檢視細胞的新方法,
這是人類前所未有的。
到了1980年代,1984年他取得了突破。
他們只是想搞清楚
人體內不同細胞的功能。
他們找到了存在於胰臟內的胰高血糖素基因。
他們試圖弄清楚,
這個胰高血糖素基因是一個長鏈,
而在鏈的末端是GLP1。
他們試著搞清楚,
那麼,你能把那小部分鏈切掉嗎?
或者如果你把它切掉,它只會枯萎死亡嗎?
他發現,德拉克博士發現,
你可以把它切下來。
然後他想,這樣做有什麼作用?
於是他開始在麻薩諸塞州總醫院的實驗室裡進行實驗。
他發現如果你把它和胰島素結合,會產生更多的胰島素。
所以這就是為什麼它對糖尿病患者如此有價值。
然後他立刻意識到,哇,這真是重要的發現。
於是實驗室的其他人,
斯韋特蘭娜·莫斯喬伊教授將它給老鼠,
放進老鼠體內並發現事實上能夠在老鼠體內產生胰島素。
一個哥本哈根的團隊將它放入豬的胰臟,
發現能夠在那裡產生胰島素。
這一切為後來將它給糖尿病患者鋪平了道路。
所以,顯然最重要的好處
就是最初發現的這些藥物,
對糖尿病患者有巨大幫助。
然後有關食慾的效果被單獨發現,
最初是在倫敦的哈默史密斯醫院。
那時他們發現,哦,
如果你給人注射GLP1,
這是他們還沒有它的複製品之前。
如果你給人注射GLP1,會減少他們的食慾。
哦,好的。
你可以想像他們的思維從那裡開始延伸。
所以有雙重用途。
而且這些雙重用途非常令人難以置信。
如果你看看對糖尿病患者的影響,
顯而易見,但如果你看看這些藥物正在出現的健康效果,
這對我來說非常重要,
說真的,因為我家族有心臟病的問題。
如果你服用這些藥物,
如果你開始時的BMI高於27,
在接下來的五年內服用這些藥物,
你罹患心臟病或中風的可能性將降低20%。
所以我們談論的並不是,
哦,這是種虛榮心。
我相信在我和大多數服用這些藥物的人身上都有虛榮心的成分。
但是這對很多人來說是巨大的健康益處。
有多少人願意服用它?
因為當我們現在談論這個時,
假設有,我不知道,
一百萬、千萬人聽,
那麼平均有多少百分比的人會說,
「你知道嗎?
這聽起來就是我一直在尋找的東西。」
如果他們是美國人,根據調查顯示,
47%的美國人表示他們願意服用。
他們希望主動服用這些藥物。
哦,他們是希望的。
所以我們目前大約有50%的觀眾會希望主動服用。
是的。
現在告訴我他們為什麼不應該服用。
那有巨大的風險,
其中一些非常非常嚴重。
我給你舉幾個例子。
我在書中提到許多。
有位法國教授名叫讓-盧克·法耶(Jean-Luc Faillet)
他在蒙彼利埃的醫學大學工作,
他被法國藥品管理局委託
調查這些藥物及其安全性。
而很多人對於這些藥物安全性感到非常放心,並且這是一個很好的理由,
是在它們針對肥胖病的推廣過程中,
正如人們所說的,例如,我提到的丹尼爾·德拉克(Daniel Drucker),
他們正確地說:「好吧,看看,
糖尿病患者已經服用這些藥物18年了。
如果有某種災難性的影響,我們會知道。
它會在糖尿病患者中出現,對吧?
現在他還會補充說,
「哦,它可能會對肥胖患者的影響與糖尿病患者有所不同,
所以在知識上有一些空白。」
但他說,「看看,這種藥物在全世界
已經被龐大數量的人使用,
而沒有出現任何大的安全問題。」
但其他人則表示,
「好吧,那我們就深入了解那些糖尿病患者吧。」
於是法耶教授就這麼做了。
他們在法國有非常好的健康數據庫,
是世界上最好的。
所以他決定查看在2006年至2015年之間服用這些藥物三年的糖尿病患者。
所以他查看了服用過這些藥物的糖尿病患者,
然後將他們與一組在其他方面非常相似,
但沒服用過這些藥物的糖尿病患者進行比較,
以了解他們的結果有何不同。
他特別關注一個結果。
我們知道當你給這些藥物老鼠時,
它們更有可能患上甲狀腺癌。
所以他在看,好的,
這個族群的甲狀腺癌風險是否有所不同?
他發現的結果非常令人擔憂,並發表了。
所以那些服用過藥物的人,
在甲狀腺癌風險上增加了50%至75%。
現在,當我第一次說這個時,會是什麼鬼?
但你得理解這不意味著什麼。
這並不意味著50%至75%服用該藥物的人會得甲狀腺癌。
如果是那個結果,他們會立即將其撤回,沒有人會再使用它。
這段文字翻譯成繁體中文如下:
這意味著,不論你在開始時的甲狀腺癌風險是多少,如果這項研究是正確的,那麼風險將會增加50%到75%之間,對吧?這項研究正在進一步調查中。有些科學家對此提出質疑。歐洲醫藥管理局目前尚未被證據說服。但這聽起來相當令人震驚,對吧?在整個生命中,有1.2%的人會得甲狀腺癌。而我想,有84%的人會存活下來。當你談論到全球數百萬人服用此藥,甲狀腺癌的患者大幅增加,這是非常令人擔憂的。那麼,這個名為「Zempec臉」的東西呢?我對此並不擔心,純粹是出於自私的原因。Zempec臉是指你瘦了很多,以致於臉看起來非常消瘦,看起來有點空洞和… 我的臉天生就非常圓。就像嬰兒總是對我微笑。我想是因為他們認為我是他們的國王。我就像一個莫名其妙能走來走去的嬰兒。我可以在臉上減掉很多體重而不顯得消瘦。但我自己並不擔心這一點。這… 其實Zempec臉並沒有健康問題。這只是,嗯… 這是一種虛榮的遊戲。好吧,虛榮這個詞太負面了。人們不想看起來消瘦和生病。這是合理的。胰腺炎。胰腺炎是一種罕見的副作用,但它非常、非常不舒服。胰腺炎基本上是因為服用這些藥物而導致你的胰腺出現紊亂。我訪問了一位名叫米歇爾·斯泰斯尼亞克的女性,她住在北卡羅來納州的默特爾海灘。她開始服用這些藥物,醫生告訴她,你知道,有一些副作用,其中一個是胰腺炎。她說:「我運氣不好,肯定會得。」她開始服用。對體重減輕感到非常開心。六周後,她去匹茲堡探望女兒。她醒來時感到生命中最糟糕的痛苦。她感到劇烈的痛苦,從胸部下方延伸到背部。她在嘔吐。她感到肚子不適。她痛苦地尖叫。她的女婿打電話叫救護車。他以為她快要死了。她的狀態非常痛苦。她到達醫院,醫生發現她的胰腺出現了重大問題。他們問她:「你喝酒嗎?」她說:「不。」然後他們問:「你在服用Zempec嗎?」顯然這是他們的第二個問題。由此可知,如果你服用Zempec,英屬哥倫比亞大學的研究發現,它會使你患上胰腺炎的風險增加九倍。因此,你有九倍的可能性會得它。這仍然是罕見的情況。你非常不可能得胰腺炎。即使將它的使用時間乘以九,這仍然是一個非常罕見的結果。但醫生經常將其與被刺痛的感覺相提並論。米歇爾告訴我:「這比分娩的疼痛要嚴重得多。」對吧?他們不得不給她施用芬太尼來緩解疼痛。真的嗎?所以如果你獲得醫療照顧,你會康復。但人們值得知道,這是一種極其痛苦的情況的重大風險。我有一位朋友開始服用Zempec。你知道,這支筆旁邊有一個詞,叫做semaglutide(塞瑪古肽)。是的,semaglutide,對嗎?我說錯了嗎?你說得很直觀,就像科學家們所說的那樣。semaglutide,看起來就是semaglutide。正是如此。這就是我之前說的,直到所有的科學家略帶居高臨下地不斷糾正我。但對。實際的字是什麼?semaglutide。那是化學名稱嗎?Zempec是品牌嗎?是的,正確。semaglutide,所以有幾個品牌。所以semaglutide是這種藥物,具有GLP-1激動劑的效果。Zempec是針對糖尿病的。Wagovi是針對肥胖的。它們是完全一樣的藥物。它們是在同一家工廠製造的。它們是相同的。只是Wagovi是針對肥胖進行市場營銷的。而在美國,你可以開Wagovi的高劑量處方,這比開給糖尿病患者的劑量要高。然後還有其他藥物正在研發中。所以有一種名為Munjaro的藥物,是由艾利·莉莉執行的。因此,Zempec和Wagovi在一年中平均產生15%的體重減輕。Munjaro的平均減重為21%。而下一個將出現的藥物,可能在明年出來。Triple G導致24.2%。Munjaro的作用原理不同。這只作用於GLP-1。Munjaro還添加了另一種腸道激素,GIP。因此,它作用於兩種腸道激素,而不僅僅是一種。而Triple G作用於三種腸道激素。而且會有越來越多的藥物。我的意思是,他們認為有37種腸道激素可以影響食慾。所以會有許多不同的變體,這些藥物具有不同的副作用特徵、不同的風險和不同的好處。所以,是的,這是南非的一位精神科醫生,名為卡瑞爾·拉魯(Karel LaRue),他一直處於這項發展的最前沿。他們告訴我,當嬰兒開始學走路時,它已經爬了很長時間,然後它就站起來走了。我們正處於那個時刻。而且有趣的是,科學家們不斷地將其描述為一場變革者的遊戲。其中一位,提姆·斯佩克特(Tim Spector),我想你可能有請過,將其描述為,就像他們找到了聖杯。他們找到了導致體重減輕的東西,對吧?羅伯特·庫什納(Robert Kushner)告訴我,他是另一位在這方面核心的科學家。他說,我們打開了寶藏箱。我們找到了控制體重的東西。就是你的腸道激素。所以我擔心與以前減肥藥的類比,我們可以談論這個問題。這些是以新的方式起作用的新藥物。而科學界的主流觀點是,不,這真的不同。我的朋友是一位生技億萬富翁。
當我看到他的時候,可以說他正站在所有這些事情的最前端。他為了優化自己的生活採取了很多不同的措施。其中一項是他開始服用的MPEC。上次我見到他的時候,我們在健身房一起,結果他顯著地變得虛弱,體重也明顯減輕。但是我注意到,當我們做運動的時候,他的力量明顯減少。這讓我不得不考慮一個未言明的副作用——肌肉損失。這是我在書中寫到的十二個重大風險之一。
肌肉質量的損失是一個真正的問題。人們可能不知道,肌肉質量是指你體內的軟組織總量。它對任何需要運動和力量的活動都是必不可少的。任何形式的減重都會導致肌肉質量的減少。因此,如果一個人超重,並且透過飲食計劃減掉大量體重,他們會損失大量的肌肉質量。希望你能比起肌肉質量損失更多地減掉脂肪質量,但你仍然會損失不少肌肉質量。這是無法控制的,對吧?不存在任何不涉及肌肉質量損失的減重方式,除非你非常非常幸運。
因此,顯然這會引發大量的肌肉質量損失。而隨之而來的實際擔憂也是明顯的。如果你損失肌肉質量,自然地,從30歲以後你的肌肉質量就會每年都減少,每年都會損失不少肌肉質量。當你查看數據時,這是非常令人沮喪的。你每年自然地都會損失一些肌肉質量。但是,如果你損失了過多的肌肉質量,現在你可能會稍微變得虛弱,但真正的風險是在你年紀較大的時候。
如果你在年老的時候肌肉質量非常低,你就有可能面臨一種稱為肌少症的狀況,這在希臘文中是指「肉體的貧窮」。這基本上意味著你在爬樓梯、做任何形式的體力活動時將非常吃力。你摔倒的可能性更高。如果你真的摔倒,你死亡的風險也會增大。這是一個相當嚴重的問題。我認為這對於那些本來就很瘦的人特別是一個問題,就像我們一開始所談到的那場派對上的人一樣。他們當時都不胖,對吧?那些已經很瘦的人,卻希望變得更瘦的話,當他們年老時,他們的肌肉質量將很可能面臨真實的問題。
這是一個非常嚴重的問題。我們可能正累積一個隨著時間推移會出現更多脆弱老年人的定時炸彈。當你開始服用Zen Pick時,你的瘦肌肉質量可能會損失20%到30%。這在你的書中作為風險概況的一部分提到。對某些人來說,確實是這樣,但對並非所有人都如此。其實,當我開始時,我的脂肪質量是33%,現在降到了22%。所以我只有脂肪質量的損失,但我懷疑這可能是出於一種略帶羞恥的原因,即我本來就沒有肌肉,但我不確定。
至於心理學層面,與自殺相關的案例中,自殺念頭的出現、焦慮和抑鬱的感受會增加。這是因為背後的原因使我們吃自我安慰的食物,還是這是一個獨立的副作用?這是一個相當激烈的爭論。甚至連科學界都無法達成一致,認為這些藥物會導致少數人的這種影響。你必須記住,在任何給定的時刻,部分人口會出現自殺的情況,其中一些人會在服用這些藥物。因此,特別是早期這點是非常難以理清的。
一些科學家會說,甚至沒有證據顯示它們會導致自殺念頭。在那些擔心這些藥物可能會引發自殺的科學家中,也存在著很大的辯論。一部分原因是你被剝奪了慰藉食物或愉悅感。一部分也許是就如Karel LaRue告訴我的,很多長期超重的人說:「我生活糟糕的原因是因為我超重。如果我最終能減輕體重,我的生活將會很好。」然後他們減重了,但仍然有著同樣討厭的丈夫和同樣不喜歡的工作。然後他們突然進入了一種危機,意識到:「哦,原來阻礙我的是其他一切,而不是體重,對吧?」
他們不是說幸福的差別在於你的期望和現實的差距嗎?所以你可以想像,如果你有這樣的期望,認為減輕體重會讓我快樂,而你卻未達到這一期望,這會造成多麼大的心理不適。是的,我跟經歷過這一切的人談過,我認為這可能是一個非常大的問題。還有自殺念頭的問題。
因此,其他人可能會說,「好的,心理效應可能是真的,但這可能回到我們之前所說的關於降低大腦獎勵系統的問題。」有些人像是Patricia Griggsen教授,進行了一些前沿的研究,關於成癮及其影響,她告訴我,「這確實是一種真實的擔憂。」她強調我們尚未確定,沒有人明確表示「是的,這會導致這些問題,我們知道如何。」這感覺很奇怪,就像我之前說過的,你看到這幅畫在形成。令人著迷的是,有太多事情我們不知道,這讓人感到不安。就像,「哦,這是一個針對數百萬人的實驗,而我正是其中的一個試驗品,太棒了,對吧?」因此,我們不知道的事情讓人感到不安。
但是的,這確實是一個很大的擔憂。我們在減肥藥方面曾發生過類似的情況,就像你提到的那樣,我們匆忙地進入這場派對,然後每個人又匆忙地離開了這場派對,因為我們意識到。減肥藥的歷史,我告訴你,真的是令人大跌眼鏡的。在現代減肥藥的最初形式就是叫做二硝基酚(dinitrophenol)。
在第一次世界大戰期間,法國有很多人在兵工廠工作。人們注意到他們體重減輕了很多,對吧?並不是說他們一開始就沒有體重問題,但他們減了大量的體重。結果發現,他們透過皮膚和呼吸吸入了這種爆炸粉末。於是戰後,一群斯坦福的科學家就想,哦,也許這可以成為一種減重療法。他們製成了一種叫做reducells的藥丸,這種藥丸非常受歡迎。1934年,有10萬人使用這種藥物,考慮到當時肥胖率很低,這是一個龐大的數字。然後他們發現,情況幾乎令人難以置信地糟糕。很多服用者失明,然後出現了可怕的高燒,身體似乎在燃燒。這是種爆炸物,對吧?後來發現,它的作用方式是大幅加速你的新陳代謝。但當你服用過高劑量時,會導致白內障,讓人失明,然後身體進入致命的高燒。有人形容,人的內部就像被煮熟了一樣。因此,他們停止了推廣這種藥物。多年來,它仍被用作殺蟲劑,因為它對任何接觸到的生物都有極強的致命性。接著,安非他命開始流行。再次是在第二次世界大戰期間,士兵們需要監視雷達,監視雷達的士兵們感到極度無聊。他們給予他們安非他命,以幫助他們保持專注、活躍和精神警覺。發現服用這種藥物的人也減輕了很多體重。因此,在戰後,他們開始將安非他命作為減肥藥進行推廣,受到了極大的歡迎。這種藥物被形容為“媽媽的小幫手”。到1970年時,美國所有處方當中,有8%是用於減重的安非他命。但發現服用安非他命會產生耐藥性,身體會逐漸習慣它,因此需要越來越高的劑量才能獲得相同的效果。但如果你服用過高劑量的安非他命,你就會失控,甚至可能變得精神錯亂。這對你有非常不好的影響,讓你失眠,真是糟糕。因此,安非他命受到廣泛的抵制。然後出現了一些真正令人恐懼的情況,比如對肥胖者進行下顎固定,將其下顎固定,使其根本無法進食。但後來發現,當你嘔吐時如果下顎被固定,你可能會窒息而死。這真是噩夢般、可怕又羞辱的解決辦法。然後我們來到所有藥物中最糟糕、也是最受歡迎的,就是名為fen-fem的藥物。這是在1990年代初。一群科學家決定將當時存在的兩種減肥藥結合起來。一種叫做flex fluoramine,是抑制食慾的藥物,但因為會讓人昏昏欲睡,所以從未非常受歡迎。他們將其與安非他命相結合,這樣就抵消了昏昏欲睡的副作用,並有額外的減肥效果。效果極其顯著,服用這種藥物的人減的體重就像服用ozempic一樣。當你回過頭看當時的報導時,Time雜誌的封面標題是“新奇蹟藥物”。到了90年代中期,每年美國有1800萬次中古fen-fem的處方。然後,北達科他州法戈的一群普通醫生發現,“我們很多病人在服用這個藥時出現健康問題,這引發了安全信號”,結果發現製藥公司一直知道這個風險。後來發現,服用這些藥物會引起一種叫做原發性肺動脈高壓的症狀。這是肺部的血管會大幅收縮,你無法正常呼吸。它們還會損害心臟,許多故事十分可怕。在麻薩諸塞州,有位名叫Mary Linnan的年輕女性,約28歲,她想在婚禮上減肥,開始服用fen-fem。幾週後,她在爬山時感到非常喘不過氣來,情況很奇怪。她回到家,氣喘吁吁地去看醫生。他將她停用藥物,但此時她已經出現問題了,必須終生依賴氧氣,並被告知永遠無法生育。然後有一天,她無法呼吸了,最終死去。這種情況發生在很多人身上,造成的賠償是製藥歷史上最大的賠償,這是在那時。他們必須向受害者支付120億美元的賠償金,因為有人的心臟和肺受到傷害,而這距今並不久。我想再次強調,這些藥物是給那些健康狀況非常差的人使用的……當時僅有一項針對120人的fen-fem研究在市場推廣之前,這真讓人震驚。相較之下,這裡有更豐富的證據體系。因此這不是短期的fen-fem。但當我審視與這些藥物相關的12個重大風險時,其中一些並未真正向公眾解釋過。其中一個讓我最不安的風險,是由一位名叫Greg Stanwood的優秀科學家向我解釋的,他在佛羅里達州立大學研究這些藥物。他稱之為“未知的未知”。所以你還記得唐納德·拉姆斯菲爾德的那句話嗎?當他談到阿富汗入侵時說過,但當他擔任美國國防部長時,他表示,當涉及這些事情時,有些事情被稱為“未知數”。有些事情是我們知道的事情,有些是已知的未知數。
有些事情是我們知道我們不知道的,而奧薩馬‧賓‧拉登則是一個例子。還有一些是未知的未知。那些我們不知道我們不知道的事情,可能會突然襲來。關於這些藥物,有一個很大的顧慮就是長期的未知未知。因此,例如,我們對於懷孕婦女在服用這些藥物時所發生的情況所知甚少,對吧?我們知道,在動物研究中,當其他非人類動物接觸到這些藥物時,它們更容易出現出生缺陷。醫生斯坦伍德曾提到,我們應該思考一下抗精神病藥物,他強調這只是推測,我們並不知道。他講到,從1950年代開始,醫生們開始給人們使用抗精神病藥物,當時被認為是安全的。很多人對此有不同的看法,但先放一邊。人們服用這些藥物長達幾十年。然後,直到很晚才發現,如果你在70歲和80歲時服用抗精神病藥物,你得阿茲海默病和其他形式的癡呆症的可能性會大幅增加,這個可能性非常高。
一開始是無法知道這一點的。這是未知的未知,但你無法得知。你必須讓人們服用很長時間才可能發現這一點。現在,這些藥物的擔憂之一是會有我們無法知曉的未知未知。這些藥物對你的大腦有作用。它們在你的大腦中的關鍵部位施加很大的影響,與記憶處理、味覺處理和腸道運動有關的部分。對吧?我們不知道,但至少存在一定的風險。現在,重新考量一下,你必須將這些風險與肥胖的風險對比。正如在杜蘭大學醫學院的肖娜‧列維醫生所說,我們不知道這些藥物的長期風險,但我們知道肥胖的長期風險,它們是可怕的,真的很可怕,甚至比我一開始想的更糟。例如,我很尷尬地說這一點,糖尿病,對吧?我知道如果你肥胖,成為糖尿病患者的可能性會大增。這個數據令人震驚。如果你在青少年時期就肥胖,終其一生發展糖尿病的可能性高達70%。令人震驚。但我想,好吧,糖尿病患者,他們可以打胰島素,那麼他們基本上就和我們一樣,對吧?只要你有醫療保險,就沒問題。然後在與醫生交談時,他們說,不,不,不。很多人都是這樣想的。如果你得了糖尿病,平均會少活15年。這裡有位醫生,馬克斯‧潘伯頓醫生,我的好朋友,也是一位出色的醫生,他跟我說的話在他第一次說的時候似乎真的令人震驚,但然後他列出了證據。他說:“如果你給我一個選擇,讓我在得糖尿病或成為HIV陽性之間選擇,我每次都會選擇HIV。如果你成為HIV陽性,只要你接受醫療治療,你的壽命與其他人一樣。如果你得了糖尿病,不僅會少活15年,你面對各種災難性併發症的機會都會非常高。這是英國失明的最大單一原因,也是可預防的失明原因。它是截肢的主要原因。在美國,每年因為糖尿病截肢的人的數量比因槍擊而截肢的人數還要多,對吧?我的意思是,你可以列出與肥胖相關的所有傷害,糖尿病甚至不是第一位,對吧?
因此,每當我談論這些藥物的風險時,我真的會擔心這些藥物的風險,對吧?有很多這樣的風險,人們應該非常仔細地考慮這些。如果你的家族有甲狀腺癌歷史,我強烈建議你不要服用這些藥物。如果你已經擔心自己的肌肉質量,那就不要服用這些藥物。這裡有一系列的警告和條款,但我們必須誠實地面對肥胖的風險。對我來說,如果我誠實地說,我認為選擇是持續的肥胖或這些藥物。所以對我個人來說,我在看到所有這些證據後做出了判斷,我寧願承擔臭氧峰的風險,而不是持續的肥胖風險,尤其是考慮到我家族的歷史以及有多少男性因心臟病早逝。但是很多人會看我在《魔法藥丸》中呈現的證據,並持完全相反的觀點。也許他們會證明是對的,而我則可能是錯的,對吧?我不會排除未來會有一個芬芬的情況,對吧?這不太可能,但是否定這一點是愚蠢的。我站在不同的陣營。我必須在表達我自己的看法之前說,我理解這裡有很多人,這些藥物會真心拯救他們的生命。如果他們不服用這些藥物,那麼你已經看到了一些統計數據,但他們,我的意思是,他們可能會死於某種原因,你知道的,某種形式的,我們經常談論所有原因的死亡率,像是接下來的幾年內,某些事情會殺死你,無論是心血管問題還是與肥胖相關的另一種疾病。
我想說的是,這是我在做這個播客的過程中,與這麼多醫療和健康專家交談後逐漸形成的認知,我有一種信念,那就是生活中沒有免費的午餐。隨著我進行這些訪談的次數越多,我越來越意識到一切都是權衡。我幾乎把生活看作是一種天平。如果你在一邊放上重物,那麼在另一邊必將有一個相等且相反的力量。你知道的,比如物理學的法則?是愛因斯坦說的嗎?你不能消滅能量,你只能移動它。
以下是翻譯成繁體中文的文本:
我認為對於藥物等等,很多時候也有相似的情況,還有那些看起來像奇蹟或捷徑的其他事物。你只是把一組問題轉移到另一個地方。今天你提到了某些這樣的運動,比如心理上把安撫行為轉移到成癮上,舉個例子。我的信念一直是,每當我的朋友說:「史蒂夫,我正在服用這種智慧無限的藥丸,莫達非尼,讓我變得超級高效,解決了我生活中的所有問題,現在我做得非常好。」我會問:「成本是什麼?」是的。我的朋友對我說,記得他開始服用時,他說:「沒有成本,沒有副作用。」而我心裡想,「嗯,歷史表明,如果你等得夠久,總會有成本。只是要意識到這個成本。而當你像你在生活中所做的那樣,權衡利弊時,你會說,『好吧,我願意承擔這個成本。』」
現在,當我看到像Zempec這樣的東西,人們對我說:「沒有任何負面影響」,我就會更加害怕,因為我無法計算出成本是否值得我承擔的收益。所以我不知道Zempec和這些神奇藥物的明顯缺點是什麼,但我覺得從邏輯上講,一定會有一個。我們知道有一些藥物,它們的好處確實比風險更可靠。想想他汀類藥物吧?如果你有膽固醇問題,他汀類藥物會阻止你身體製造部分膽固醇,對吧?所以它是美國最常開的藥物。幾乎就是這樣。在英國,幾乎每位醫生都會同意他汀類藥物有一些缺點,但有時他們只是像——你必須終身服用它們,對吧?是的,你必須像這些藥物一樣保持服用,對嗎?一旦你停止服用,根據記錄,在停止的一年內,你會重新增重70%的體重,對吧?這是圍繞這些藥物的一個重要問題。雖然並不是所有人都會重新增重,但大多數人似乎都會回到原來的體重。
所以我認為有時候,一種藥物、藥品——我並不是說這些藥物就是這樣,絕對不是,但有一些藥物似乎確實是——不是說沒有成本,而是好處非常明確,並且大大超過了成本。這是一個更精細的判斷,對我來說很有趣。與閱讀過這本書的人交談時,這十分有趣,因為當我們與我兩個出版社的市場部門交流時,一些成為我朋友以外第一個讀到這本書的人,走到我面前說:「哦,約翰娜,我喜歡你的書。它讓我很想服用Zempec。」而有些人則走到我面前說:「約翰娜,我喜歡你的書。它讓我覺得相信服用Zempec的人肯定是完全瘋狂的。」這就像那條裙子,有些人看到了金色,有些人看到了藍色。我感覺這意味著我完成了我的工作,因為與我寫過的幾乎所有其他作品不同,我結尾時的感覺幾乎和一開始時一樣矛盾,對吧?這是一件大事。它將會改變。我們談了很多關於個人困境的事情。這將會有巨大的社會影響。
巴克萊銀行委託了一位非常理智的分析師艾米莉·菲爾德進行預測,以引導基於這些藥物的投資。她說如果你要找個類比,就必須想像智能手機的發明,對吧?我的意思是,這將有許多難以預測的影響。已經有克里斯比克里姆甜甜圈的股票在下跌。雀巢的負責人馬克·施耐德表示,他們擔心冰淇淋和糖果產品線。傑富瑞金融為美國航空公司做了一份報告,表示他們將不得不很快在噴氣燃料上花費更少的金額,因為飛行一個更瘦的群體所需的噴氣燃料要少得多。我所著迷的是,製造膝關節和髖關節替換器的公司正在看到他們的股票下跌,因為人們將需要更少的膝關節和髖關節替換,因為這主要是由肥胖驅動的,對吧?所以並不是完全如此,但大部分是。因此,是的,如果我們在2007年談論史蒂夫·喬布斯揭幕iPhone的那一天,我不認為我們能想到,將會發生什麼,對吧?我總是有這樣的時刻,環遊世界,採訪這些專家。我記得有一天我在一家咖啡館,正在採訪劍橋大學一位在此工作的重要神經科學家。我們在一家咖啡館,有很多人走來走去。這就是,一些隨機的英國人,很多人和我一樣都是超重或肥胖。我們在想,哇,你們不知道即將發生什麼。這是一種稍微奇怪、不真實的感覺。我的意思是,這對好與壞都是如此。我認為肯定會有正面影響,也會有肯定的負面影響。我認為我們可以早期看到很多影響。這將以某種方式改變我們所有人的生活。你們怎麼管理壓力?這個月是壓力意識月。這是一個我非常熱衷的主題,我們在這個播客上經常討論。我個人通過優先考慮我的健康和幸福來管理我的壓力。去健身房是我首要的療法,沒有這兩樣我將無法生活。正如你們所知,Woop是這個播客的贊助商,而我也是這家公司的投資者。對於那些不知道的人,Woop實際上在這個設備中創建了一個壓力監控器。
現在,這不僅幫助我在一天中的實時識別出高壓時期,還提供了我所需的工具,以便在一天中出現壓力源時進行應對。而這一切都是基於科學支持的呼吸練習和頂尖神經科學家所開發的研究。這是一個對我而言改變遊戲規則的功能,我非常推薦。如果您是一個希望管理壓力水平的人,那麼請前往join.woop.com/ceo,在那裡我們將提供30天的無風險試用,且不需任何承諾,來試用Woop。讓我知道您使用的情況。我在您發言時正在思考一些事情。
《大顯身手》的導演帶來了有史以來最原創的音樂劇。我想證明我可以做到。證明給誰呢?每個人。先生,故事開始了。《更好的人》,現在在部分影院上映。
根據我最近看到的統計數據,人類正變得越來越久坐,這意味著我們的活動量大大減少。顯然,肥胖在西方世界上升得非常明顯。然後您還提到有一種名為Osempic的藥物,它基本上使我們能夠保持苗條,並抑制食慾。我只是在想,感覺會出現兩類人群。當這些藥物的成本降低,變得非常可獲得時,我看到您在書中提到,這些藥物的下一步迭代將是藥丸。很多人不想注射東西。我就是這樣的人,我對自己注射感到非常不安。所以下某樣東西成為藥丸時,就消除了其中一個心理障礙。它便宜,因為它是藥丸。很多人在用。如果您不這樣做,在我們所生活的肥胖促進環境中,您幾乎會在某種程度上成為一個劣等人類。社會將會分為兩部分,一半的人願意服用藥丸,他們將會苗條,而另一半則在這個艱難的食物環境中掙扎,面對超加工食品。我幾乎無法想象一個大多數人不在服用這個神奇的藥丸的場景。
根據您所說的,我有一些假設。您可能是對的,但還是有一些假設。在某種程度上,您所說的,有幾種不同的反烏托邦情景可能出現。一種情景實際上是我們甚至無法達到您所處的狀況,因為這是限於少數富人,對吧?所以讓我們從我們可能有的第一種反烏托邦願景開始。第一種是我們甚至從未達到那個點。假設我們目前的情況是《新澤西的真實家庭主婦》能夠變得非常瘦,而《新澤西的真實學校孩子們》在12歲時就得了糖尿病,對吧?我們可以想象這些藥物存在,效果很好,但僅限於少數富裕的精英,這樣的狀況大概就是我們的現狀,對吧?不過,這種情況不會保持這樣,對吧?從長期來看,它不會,且距離不會太遠。因此在2032年,Osempic的專利會過期。那麼,製造這些藥物其實並不昂貴,製造成本約為每月40美元。其餘的都是Nova Nordisk的利潤,他們可以理解地認為:看看,我們承擔了開發過程中的所有風險,我們現在應該獲利。您可以理解這種說法,儘管我認為他們不需要像現在這樣賺取大量利潤。那麼,一個情景就是到2032年它會過期。到那時,看起來服用某種抗藥性的主要方式仍然是藥丸。所以你完全可以想象這樣的情况,您每月花40美元吃一顆可以讓您變得更瘦的藥丸。我認為在那種情景下,您是對的。
而我最希望的是A、這些藥物不會有災難性的副作用,顯然。B、想要這些藥物的人可以獲得。C、這讓我們警覺起來,我們會問:我們是怎麼到這一步的?我們怎麼可以讓自己的孩子面臨藥物療法而不知道長期效果?誰讓我們變成這樣?我們如何能像日本以及其他正在進行這些改變的國家一樣?現在,這是樂觀的。這需要在現在和未來之間提升許多意識。但這是對我來說最樂觀的情景。然而,您是完全正確的。可能會出現一個情景。如果沒有出現什麼重大風險,這可能是最可能的情景,就是我們將有驚人的一部分人口在服用這些藥物。如果政府不介入,這感覺是最可能的情景。除非政府引入一些法律,對學校兒童的飲食施加更多限制,進一步嚴重化這些事情。尤其是面對這一代年輕人,我無法想象會出現這樣的情況。您聽到了有關年輕女孩在TikTok上比以往更加焦慮的統計數據,自殺率上升,男性在身體畸形方面比以往任何時候都更加掙扎,而這是沒有人談論的。我昨天看到了一些相關的統計數據。是的,這方面的數字確實非常驚人。而解藥似乎是,嗯,這一切。這不是一個好解決方案,對吧?對於那些身體正常健康,只有一點腹部脂肪的人來說,他們聽說這些事情,他們會想:“你知道,去健身房是很難的,而且我確實喜歡那些漢堡,還有KFC真的很好吃,在味道上確實不錯。”所以我可以吃我的KFC,同時保持苗條。
那麼,我想最後一點,他們是錯的。如果您服用,它將會讓您不想吃KFC和漢堡。相信我,我曾是KFC的王者。只有三口,我也只有幾口而已。
好吧,但你不明白,
其實你並不特別想要那樣,對吧?
而且有很多人都注意到了這一點。
我的意思是,在大多數時間裡,
我一直在吃相似的東西,但份量都比較少,
但實際上,對於那些食物的喜好
隨著時間的推移也會逐漸減退,對吧?
所以最後那部分是錯的,但我想,是的。
這是有趣的事情之一。
我在日本的時候,這讓我真的很生氣。
我一直在思考,這麼多的折磨,
這麼多的擔心,甚至更擔心
我們幾乎肯定要開始一波巨大的
用那些MPIC藥物來藥物化孩子的潮流。
在美國已經開始了。
我採訪了那些因為孩子過重而藥物化孩子的父母。
我想這種困境根本不應該發生,對吧?
這一切都是因為食品行業對我們造成了傷害,
而我們沒有對它們進行監管,也沒有阻止它們。
我們可以開始這樣做。
我去了那些已經這樣做的地方。
我去了墨西哥,他們引入了糖稅,
大幅減少了人們消耗的糖分。
我去了明尼阿波利斯,那裡為無法負擔健康食物的貧困人群開處方,
這對他們有著非常積極的影響。
我去了芬蘭,他們的食品供應發生了巨大的變化。
我去了日本,這裡在英國的實驗非常有趣。
以前的麵包含有的鹽多得多。
有位非常英雄的教授,格雷厄姆·麥格雷戈,
我曾訪問過他,他說服政府
讓食品公司改善他們的產品。
我意思是,他們威脅要進行監管,
這意味著在監管之前,這些公司就讓步了,
大幅減少了麵包中的鹽分。
沒有人注意到。
而且每年在英國,這使中風人數減少了6,000到9,000例,對吧?
中風是你可能經歷的最糟糕的事情之一。
現在,這被稱為重新配方。
我們可以做很多這樣的事情。
我們可以以不會對我們造成痛苦的方式
重新配方很多食品,對吧?
我們可以做很多事情。
我們可以做很多事情來效仿日本。
我的意思是,在日本確實有些奇怪的事情,
因為他們做的事情是我們無法做到的,對吧?
所以我給你一個例子。
這是研究這本書時最奇怪的一天之一。
在2008年,日本的肥胖率輕微上升。
但那仍然是可笑的低。
他們感到恐慌,
於是引入了這項新法律。
它被稱為代謝法律。
它的名字來自於代謝綜合症,
這是一種非常惡劣的糖尿病、肥胖和
在過重時可能出現的其他問題的組合。
法律非常簡單。
日本的每一家公司,每年有特定的一天,
必須稱重每一位員工。
如果他們的體重上升,
他們必須制定一個計畫,與雇主一起減輕體重。
如果公司整體的體重上升,
可能會被政府罰款。
我心想,這怎麼可能有效呢?
所以我去了一家這樣做的公司,田妮塔。
他們都這樣做,但這家公司讓我看看它是如何運作的。
這真的很奇怪,對吧?
這個工作場所,你到達時,
需要把你的臉對着一個視頻螢幕。
它會說:“嗨,斯蒂芬。你昨天走了14,000步。
在公司中,你的步數排名第121,
因為每個人都要佩戴一個Fitbit,
類似於Fitbit。
每個人都需要在系統上上傳他們每一餐的照片,
這樣你就可以看到。
這真的很奇怪,對吧?
而且,是啊,要向那些日本人解釋,
每個早晨我們在這個辦公室裡時,
當我們都在吃甜甜圈和咖啡的時候,
他們會一起做有氧運動。
真是奇怪。
而我會向這些日本人解釋,對吧?
如果你在英國嘗試這樣做,
我們會把那個該死的辦公室燒掉,對吧?
他們只會問,為什麼?
為什麼?
他們無法理解為什麼我對此如此反感。
這是個文化差異非常大的問題。
而我們無法做到這一點,我也不想我們這麼做。
但如果你看看日本的其他變化,
我開始看到,如果你正確處理這個問題,
你將獲得什麼。
日本擁有全世界最長的壽命。
我為這本書做的最好的事情之一,
對我來說最感人的是,
我去到了全世界最古老的村莊。
那是在日本南部的沖繩。
有一個叫Ogimi的村莊,
那裡有215戶家庭,190戶
有年齡超過90歲的人居住,對吧?
所以這是地球上最古老的地方。
日本的壽命是全世界最長的。
不僅如此,隨著年齡增長,你生病的機率也會大大降低。
所以他們不僅是生活得久,還是健康地生活。
我去了他們的小社區中心。
我遇到的第一個人是一位102歲的女性,
叫松藤福智,她幾乎就像一個完美的皺紋坍塌。
她非常開朗,與她聊天時,
她說:“我不能待太久,
因為我正在照顧我兒子,他前幾天在修屋頂時摔下來。”
我說:“天啊,你的兒子幾歲了?”
她說:“哦,我喜歡……”
你知道,她充滿了喜悅。
她說:“我愛生活。
我昨天整天都在看排球
和我的孫子們一起。
真是太好了。”
她真的很快樂。
她是自己走出來的。
然後有一刻他們放了些音樂。
她穿上紅色的和服,開始跳舞。
所有這些百歲的婦女
都開始跳舞,對吧?
我和她一起跳舞。
我心想:“天啊,這是……”
這位女士是在日本廣播電台開始播音之前出生的。
而我用我的iPhone錄製了一次採訪。
這就是你如果能做到這一點,所能得到的好處。
如果你能解決肥胖危機。
你希望能有更多健康、快樂和舞蹈的年日,對吧?這就是我們在這裡奮鬥的目標。我想到了我認識的許多年輕就去世的人,他們因肥胖相關的併發症而死去,所有在聽和觀看的人都會知道某個人,若我們解決了肥胖危機,他們現在本可以活著,但卻已經去世了,是吧?而且這一切不必如此,你知道嗎?現在,短期和中期 的部分解決方案將會是這些藥物。在長期來看,甚至不必依賴這些對吧?日本是一個真實的國家。它是存在的。他們解決了這個問題。世界上還有其他國家正在解決這些問題。我們不必容忍這樣的事情發生在我們的孩子身上。我們不必接受自己和孩子都變得生病的現狀。但這需要對真正發生的事情有一個覺醒。現在是誰在對我們這樣做呢?你知道,每當我… 我的體重會上下波動,對吧?在我一生中都有過這樣的波動。每當我胖的時候,我會責怪自己,對吧?我並不生氣於那些對我們做這些事的力量,對吧?三歲的孩子比知道自己姓氏的還要多都知道麥當勞的「M」代表什麼,對吧?我並沒有選擇那樣的世界。我沒有選擇生活在一個持續被推廣、被肥胖、被身體改變的世界,以至於很難恢復,對吧?這並不是說我在其中沒有責任。我有。但我們不必繼續這樣下去。你覺得你可以在沒有這個作為MPEC的情況下,保持現在的體重嗎?你握著這個真的很有趣。我覺得我們好像在一個怪異的反烏托邦版PVC。我在想,如果我很典型,我們從臨床試驗中知道,70%的人在一年內會重新增重。 不,我不這麼認為。如果我對自己非常誠實,我不這麼認為。我認為我在生活中做了很多改變。因此,我不認為我會回到曾經的狀態,但我認為我會很快就重新增重。你現在必須終身服用這個藥物,以保持目前的體重,是嗎?是的,還有一個很大的爭論,正如我們之前提到的,基於安非他命的減重藥物,過去人們會發展出耐藥性。關於這一點的一個大問號是人們是否會產生耐藥性?這是否意味著隨著時間的推移,它將減少效果,對吧?現在,一些科學家對此的看法五花八門。有些人說不。我們知道糖尿病患者似乎不會產生耐藥性,因為如果他們有的話,他們會需要越來越高的劑量來獲得相同的血糖控制水平。所以這對耐藥性是一個反對的觀點。但其他人則認為我們似乎很可能會產生耐藥性。我們對大多數藥物都會產生耐藥性。如果我們不這樣的話,反而會讓人驚訝。Karel LaRue,南非的精神科醫生告訴我,可能最好的比較是減肥手術。你做了減肥手術,失去了大量的體重,然後在接下來的幾年中重新增重一點,然後在那個較高的水平上進入平穩期。但我們不知道。事實是沒有人知道。我也擔心如果你… 有沒有一種情況是如果你停止服用這個藥物,你的身體已經依賴於從這裡獲取的GLP-1,以至於你的身體自己製造的GLP-1會減少?不,所以我不這麼認為… 我不認為這是主要的擔憂。我認為你提到了一個非常重要的點。我們知道所有形式的飲食都會減慢你的新陳代謝,對吧?這是關於飲食的現實,這也是為什麼人們經常在結束後會比開始時更胖。我擔心的是… 還有,我問了許多科學家,但很多人只是說,「我們不知道。」我擔心的是… 當我服用這個藥物時,我的代謝會不會減慢?如果,假設,他們發現這個藥物有什麼嚴重問題,必須撤回,那麼我是否會有更慢的代謝,且體重比開始時更重?是的,沒有人知道。這是一個重大的風險。這裡還有另一個重大的風險,你提到過好幾次的,就是這種飲食失調的疫情,似乎我在你的書中看到過,自2020年3月以來,青少年女孩(13至16歲)的厭食症和暴食症的發生率比預期的高出42%。公正地說,我認為那是因為封鎖。而不是藥物造成的,這是因為封鎖帶來的巨大壓力。在《柳葉刀》期刊中有一些研究顯示對17至19歲的人群,高出32%。我在這裡說的是,我們在西方世界確實面對飲食失調的問題。疫情之後,它們急劇上升。但當我想到飲食失調和暴食症、厭食症時,以及這些藥物會對那些飲食失調可能產生的影響時,我感到有些擔憂。尤其是當孩子們接觸到這些藥物時,超越了擔憂。我們不必對此進行推測。我們曾經經歷過這樣的情況。因此在90年代初期,有一種非常流行的基於安非他命的減肥藥在美國市場上。它非常熱門,很多十幾歲的女孩都在使用這種藥物。此後發生了災難。當時有位來自俄亥俄州的國會議員叫Rob Wyden,他舉行了國會聽證會。閱讀那些聽證會的紀錄真的讓人感到寒意。因為它們展示了當一種流行的減肥藥與有飲食失調的年輕女性結合時會發生什麼。當時有一位叫Jessica McDonald的女性在聽證會上作證。她那時才20歲出頭,當時是一名芭蕾舞者。我們都知道芭蕾舞者在身形上面臨著巨大的壓力。她會服用這種藥物,就像這種基於安非他命的藥物,直到昏厥,為了能變得苗條。她會用它來讓自己挨餓,因為她想那樣。
那艘芭蕾舞船是一位名叫托尼·史密斯的男子,來自愛荷華州的州中心,他作證說他的女兒諾埃爾從小就對自己胖的想法產生了痴迷。她會去看這些時尚雜誌,然後問道:“爸爸,你覺得我胖嗎?為什麼我不像這些女人?”她試著服用這些減肥藥,並極端節食,最終死於心臟病發作。然後他朗讀了一首令人心碎的詩,裡面她描述著:“我好餓。我想吃,但不可以,還不可以。”對吧?所以我們知道,當減肥藥與飲食失調結合時,會導致災難性的後果。這不用推測。所以,是的,這是我三四個最大擔憂之一。
現在,正如我所說,我們可以立即引入規範,使你只能通過醫生獲得這些藥物。醫生必須見到你。這樣可以減少一些問題。但我不明白……這真的很重要,任何我們能拯救的人都是值得拯救的。但是的,我對此非常、非常擔心。我還對更微妙的影響感到擔憂。
寫這本書時我最痛苦的時刻不是身體副作用的問題,雖然一開始確實有些可怕的時刻。而是有一天,幾個月後我在服用這些藥物時,我和叫艾琳的 niece 進行了 FaceTime 通話。她當時在利物浦的一家酒吧。她說:“哦,約翰,你瘦了很多。”我聽了心裡很開心。她又說:“哇,我能看到你的下巴。我從來不知道你有下巴。”我這樣想:“哦,我在想你會很開心。”然後她低下頭說:“你能給我點臭氧藥嗎?”她的體重完全健康,一直都是。
我心裡想:“我究竟在做什麼?”我這輩子一直在試圖給她傳達這個訊息:“不要因為外表而被評判。不要擔心那些。”然後我想到:“哦,我完全與我想傳達的背道而馳。”而我們知道,她最終決定不使用這些藥物,選擇拒絕。但當我還是孩子的時候,電視上沒有任何肥胖的人,除了作為笑話的對象。我想著我的侄女,她長大後其實看到過許多各種不同身材的女性在公眾視野中。而在過去的兩年裡,這些女性幾乎全部都瘦了很多。現在,她們並不是在談論臭氧藥,但如果沒有發生什麼樣的霍亂疫情在馬里布,我想我們都知道發生了什麼,對吧?有些人正在談論這個,但大多數人並沒有。
我可以問一下嗎?因為在過去幾年裡,我們看到許多非常著名的面孔突然瘦了下來。而當你閱讀他們的自傳時,他們談到去健身房和改善生活方式。你認為他們在說謊嗎?我當然不會否認。我之前也不確定是否只是我,但我看到……我想到很多原本比較胖的人,似乎突然每個人都瘋狂瘦身了。這速度非常快,我不想特意提及任何人的名字,因為那不是我該談論的個體。不過,真的看起來好萊塢找到了一位很棒的私人教練。我在想這是不是事實。
是的,雖然我想說你我想到的幾乎都是女性。而且我確實認為我們應該記住,我知道你會同意這一點,我這不是在拿這件事來指責你。女性在這種事情上遭受的批評比男性多得多,對吧?比如,實際上我的一位編輯曾對我說過,你知道,我當時在說:“為什麼沒有人寫過有關 Ozenpik 的書?為什麼只有我一個人?”而他們說,因為只有男性可以寫這種書,因為女性寫這種書就會被釘在十字架上,對吧?她會被抨擊。如果你注意到,即使是像歐普拉那樣的非常受歡迎且了不起的人,也會因為這個而被狂虐,對吧?實際上,這樣的情況背後有很多深層的原因,這些原因也向我浮現,那是我對自己投射的想法。
我在想了很長一段時間要不要服用這藥物。我感覺……我之前提過,我感覺自己在作弊,彷彿我在犯罪。我開始去思考一些潛藏得非常深的思想,這些思想在我們的集體潛意識中根深蒂固。如果你回顧,第六世紀時,教宗格雷戈里一世制定了七宗罪之一,其中之一就是暴食,並且這與一些則被描繪為極其肥胖的人像豬一樣的形象有關,這是非常可怕的。在我們的文化中,肥胖被視為一種罪是非常根深蒂固的,對吧?如果你看看我們所讚賞的減肥方式,它們遵循了罪的模式,對吧?一種經典的天主教罪惡模式。你犯罪,然後必須受到懲罰以贖罪,然後我們才會寬恕你,對吧?所以如果你看的這些被讚賞的減肥方式,都是那些受到羞辱和深深痛苦的人。
你讓自己挨餓,然後,比如說,那些你可能會想到的《最胖的贏家》這個節目,我討厭它,因為那裡的重度肥胖者被迫參加嚴酷的運動。然後我們便會說:“好吧,賈巴,我們現在原諒你。”你的意思是?我們使用這種帶有污名化的思考方式。作弊的部分則更微妙,因為我一直在想,“我在這樣做的時候,我在作弊,”然後我心想,“這真的很奇怪。”
如果我有心臟問題而且服用他汀類藥物,我並不認為自己在欺騙,對吧?我想,這是為什麼呢?我覺得部分原因是,很多人付出巨大的努力來保持纖細,對吧?很多女性觀眾,尤其是女性,會在生活中忍受一些苦難和剝奪,因為她們真的在努力變得纖瘦。然後她們聽到,哦,這家伙每週只要注射一次,就能和我一樣纖瘦。就像我想像騎自行車的人看到蘭斯·阿姆斯特朗時的感受一樣,對吧?而擺脫這種負面對話的唯一方法,就是意識到,哦,確實有罪過,確實有些人在欺騙,但那不是歐普拉。不是那個我提到的傑夫·帕克,他不想早逝,而是食品工業搞砸了我們所有人。這就是我們為什麼參加這場競賽,對吧?這就是為什麼你會自我禁食。這就是為什麼我們感到自己是罪人。
好吧,如果我們想,我們可以集合起來共同面對這個共同的對手。但在這個社交媒體瘋狂的時代,讓每一場對話都不變得有毒是非常困難的,因此,對於一個關於藥物的辯論,與體重相關的問題如此迅速地變得有毒也就不足為奇了,但我們不必這樣。毒性並不會幫助我們脫離這個局面,對吧?我們正處於一場共同的危機中。每一位觀眾都有一位他們所愛的人因肥胖而面臨早逝的風險,因為肥胖在這個社會上是如此普遍,且時間非常近。看看1975年英國海灘的照片,依照我們現在的標準,所有人都很瘦,對吧?這在人的尺度上發生得如同轉瞬即逝。再次強調,我們不必容忍這一切。
其中一部分原因也是,我們有些人並不喜歡看到別人減重,因為這會讓我們的缺陷暴露無遺。我想起了像阿黛爾這樣的人,她在短時間內減掉了很多體重,而她發布那張照片時令人震驚,記得那是一個生日派對,因為她的體重從某個數字迅速下降。由於我們很少看到阿黛爾的私生活,那只是一張她的自拍。如果你在線上看反應,人們感到背叛。他們因阿黛爾減重而感到被背叛,不是因為他們假設她使用了減肥藥,而是因為她的體重不再是之前的樣子,這讓人們幾乎是生氣的。當雷貝爾·威爾遜減掉大量體重時也發生了相同的情況,因為在她的書中提到,她想提高懷孕的機會,所以她的醫生建議她減重。人們會感到憤怒,因為他們失去了那個或許可以產生共鳴的人,或是讓他們對自己有某種感覺的人,這讓我覺得很有趣,我們實際上並不喜歡看到別人減重。
我們必須理解這來自何處。顯然,我不支持任何人在線上攻擊別人,對於阿黛爾和雷貝爾·威爾遜來說,能改善健康是件好事。但我覺得問題的根源,還有很多看起來奇怪又有些悲傷的事情,我們必須意識到,很多人對這個問題感受到的羞愧有多深。如果你的體重指數(BMI)超過35,且你是女性,那麼在這種情況下,45%的女性每天都會在公共場合被侮辱,每一天,對吧?因此,你在這個世界上走過時,總是被人讓你感到自己有問題,被人以糟糕的方式對待,我能理解,人們在這種情況下會與雷貝爾·威爾遜或阿黛爾發展出某種類似於寄生社交的關係,像是“哦,看看,我們可以依賴阿黛爾”,他們感到被困住,感覺自己無法減重,然後看到阿黛爾和雷貝爾·威爾遜,心中就會想,“哎,也太過分了,我懂了。”
現在,這並不是正確的反應。我想更深入地與他們交談,“好吧,我們想更深思這個問題”,但我能理解這些感受從何而來,我也能理解為什麼一些人看著我會說,“你這家伙。”我完全明白,懷疑我會感到那些憤怒,當我自己並非自己,而是看著自己時。故此,我明白這種憤怒的來源。
從我們出生的那一刻起,在這個文化中,我們就被預設為超重,我們也被預設為感受到巨大的身體羞恥。任何出現的事物,當喚起這些故事,並迫使我們去思考它們,將其表面化,就像這些新的減肥藥一樣,迫使我們流露出如此多負面的、憤怒的和受傷的情感,而我自己也感受到這些。我在整個過程中感受到如此多的自我懷疑,我至今仍然對此感到自我懷疑。至今我還會有幾天在思考, “我真的是在做錯事嗎?”所以我確實認為我們必須了解這些感受的根源,而不僅僅是, “不,你沒有這樣做。”你對於理解人們從何而來的興趣永遠存在,但像這樣譴責他人,說“看看這種壞行為”,實在是太誘惑了。
當人們行為不當時,我總是更感興趣,而對於阿黛爾這樣的人說:“你這個混蛋,你背叛了我們”是殘酷的。我無論如何都不會對阿黛爾說什麼壞話,因為我愛阿黛爾,但我在拉斯維加斯看到她,她真是不可思議。但我確實認為我們始終必須努力去理解,而這種感受來自深刻的痛苦,而這種痛苦是那些人不應該承受的,對吧?這是他們永遠不應該受到的痛苦。
但是你在書中談到的一件非常令人驚訝的事情,就是Zempec對上癮的影響。我無法完全理解如果我們開始使用Zempec藥物,對上癮會有什麼影響。你談到了它如何減輕我們大腦中的食物喧鬧聲和我們的食物渴望,但隨後你深入探討了很多研究,顯示Zempec和這類藥物實際上會影響我們對可卡因和酒精等物質的上癮。
這是一個極具爭議的問題,雙方都有認真的科學家參與,但我覺得這是令人震驚和完全吸引人的。例如,一位名叫伊莉莎白·雅爾哈格的女士,她是瑞典哥德堡大學的教授,對此進行了一些開創性研究,我對她進行了很多訪問。他們取得了一批老鼠,把它們放進籠子裡,然後給它們大量的酒精,老鼠會喜歡酒精,像我們一樣喝得酩酊大醉,搖搖晃晃,並且愛不釋手。於是,他們把它們放在這個籠子裡一段時間,老鼠們有足夠的酒精,幾周內喝醉;然後,當環境開始類似於拉斯維加斯的一家酒吧時,他們進行了干預。他們來到老鼠身邊,給它們注射GLP-1激動劑,就是你手上拿的那種藥物,某種阿格魯肽,然後他們觀察,結果發現,雅爾哈格教授和她的同事發現,注射後的老鼠飲酒量相比之前減少了大約60%,而飲酒最重的老鼠則是減少最多的人。
“為什麼?這是怎麼回事?”但後來他們想,“好吧,也許是因為酒精的熱量含量,似乎它們對熱量的渴望減少了,對吧?”於是進行了幾個實驗,使用不含熱量的藥物。佩恩州立大學的派翠西亞·格里格桑教授,讓老鼠大量使用海洛因和芬太尼,給它們GLP激動劑,並發現同樣的結果。老鼠自我施用海洛因的情況減少了50%。然後,之前提到的格雷格·斯塔默,他在弗羅里達州立大學,對老鼠進行了可卡因實驗,結果也是減少了50%的使用量。這個問題我們至今無法解釋。
再一次,一些理論回到了有關獎勵系統的問題。可能會抑制獎勵系統嗎?許多科學家發現,這些藥物似乎具有他們所稱的選擇性。選擇性是指藥物讓你對巨無霸的渴望減少,但對沙拉的渴望並未減少,所以它並不是普遍的抑制,並不是讓你完全不吃。有些人會,營養不良是一個風險,但大多數人不會。所以,鑒於這一點,一些科學家認為,這是激活了鈍化對不良食物的渴望,而對良好食物的渴望則並未減少。我在想,這怎麼可能呢?這似乎太奇怪了。假設我是埃爾頓·約翰,而我的樂趣來自於演奏音樂。怎麼可能告訴我減少吃果醬三明治的數量,而不是告訴我少參與即興演奏?這怎麼做到的?
而他們不斷重申,我們不知道。似乎確實存在一種機制來做到這一點,我們試著探索它。因此,顯然,在動物研究中,這些關於上癮的結果是非常鼓舞人心的。目前有很多實驗正在進行。我們正在給人類這些藥物,以看看它是否能在那裡減少上癮。已有大量的軼事證據。我曾訪問過一位名叫特雷西的加拿大護士,她有一段糟糕的戀情,完全沉迷於購物。她會強迫性地購買從未讀過的書籍、永遠不會穿的衣服。她藉著很多皮膚撇絨和強迫性進食。她開始使用MPIC,所有這些上癮都消失了。現在有一個辯論,就是這是否會更廣泛地發生?早期的研究有些混合。
目前為止,我們對人類的研究規模非常小。結果發現,這確實能減少吸煙,但僅當與尼古丁貼片一起使用時。它發現這確實能減少飲酒,但僅限於如果你在一開始就是重度飲酒者。所以我們會知道更多。我們今年會獲得很多的結果,明年肯定會有很多,但這是非常有希望的。因此,有些人爭辯,最極端的,我想強調這是一種推測。這種藥物的最大支持者會說,實際上我們還沒有發現一種能導致食慾調節的藥物。我們發現的是一種能在各方面增強自我控制的藥物。現在這個觀點充滿爭議。我一直意識到藥物的過度宣傳,我們要謹慎,但這是一個可能的情景。動物研究確實令人震驚,並且真的非常令人興奮。
你通常不會看到這種情況,對吧?我當然沒聽說過有其他藥物。 我相當確信不存在其他藥物。 在動物研究中,它只是普遍減少上癮。這是顯著的。我是說,甚至對於能否稱之為動物上的上癮都有爭議,但你明白我的意思嗎?強烈的強迫性使用。Zempec在你的減重旅程中產生了什麼影響?你減掉了多少?我可以說,我減了很多體重。大約一年內我減了三個石頭。而且實際上,我減少的身體脂肪百分比更為戲劇性。因此在開始時,我的體脂肪百分比是33%。我記得那天我的教練喬希測量的時候。我不知道他看到了什麼,算是自嘲。然後我說,哦天啊,如果我是三明治,你絕對不會想吃我。我後來查了一下,鯨魚的體脂肪竟然不止35%,所以這開始讓我感到不安。因此我的體脂肪從33%降到22%,這是一次非常戲劇性的下降。那麼你增加了劑量嗎?是的。
每個人都從0.25毫克開始。部分原因是,最常見的副作用無疑是噁心,對吧?幾乎每個人在開始服用時都會感到一點噁心。對某些人來說,這種噁心是無法忍受的。我曾在佛蒙特州採訪過一位名叫索尼·紐頓的人,她說,妳知道,感覺就像有外星人進入了她的身體,正在掙扎並試圖逃出來。是的,有一小部分人經歷了如此極端的噁心,以至於他們不得不停止。而對我來說,噁心現在已經完全消失了。而喬爾·拉魯,參與這項研究的科學家之一說,聽著,當談到噁心時,妳必須坦誠告訴人們。有兩種藥物。一種是有副作用的藥物,另一種是沒有療效的藥物,對吧?他說得對。不過,是的,噁心實在挺嚴重的,但對我來說,現在已經全部消失了。我真的很佩服歐普拉。我一直在看她。她就像是我的一個榜樣,因為她在整個職業生涯中是如何處事的。正如妳所說,她是妳的朋友。而且我覺得她最近承認自己在使用Zempic。她談到了自己一生都在與體重作鬥爭。而對她而言,Zempic似乎在她的減肥旅程中成為了一個魔法子彈。妳對她作為一個人的了解比我多。我沒有仔細關注她描述為何決定選擇Zempic而不是其他形式的節食,妳知道她解釋過這一點嗎?是的,她非常感人地談到這個。她在《人民雜誌》的一次採訪和ABCs的一個優秀特別節目中談到了這個。我意思是,沒有一個人像歐普拉那樣公開努力進行節食。妳可能看過那段著名的剪輯,當她走上舞台時,推著一個巨大脂肪桶。那就是她在這個飲食計劃中所減去的脂肪量。她在特別節目中非常感人地描述,她說得比我好多了,自己為了得到那個而忍受了饑餓,對吧?而且妳想想,她嘗試過所有極端的飲食和運動選擇,但由於我們之前所談到的原因,她總是回到了原點。此外,她不得不接受膝蓋手術,我不是在洩露什麼,她自己透露過這個。她非常擔心自己的健康,正因為這些原因,她做出了這個選擇。對這些藥物有很多理由需要擔心,但我發現當妳與那些真的在與此抗爭的人談話時,比如我之前在舊金山提到的傑夫·帕克像歐普拉一樣,人們做出這個決定並看到體重減輕的好處,驚人的好處,無論其他論點如何,我並不想反駁他們。對於那些正在服用這些藥物,並且在健康方面經歷了巨大的改善的人,如同她們和許多其他人,那對你們來說就是正確的選擇。當然,這並不適合每個人。我遇到過一些人因各種原因,包括許多可怕的副作用和風險而非常後悔服用這些藥物。但我認為我們必須誠實面對這些藥物的複雜性。我的意思是,這本書之所以被稱為《魔法藥丸》,是因為有三種不同的方式可以將其視為魔法。很多服用這種藥物的人都說,這真是太神奇了。第一種魔法形式是顯而易見的。它似乎如此快速、有效地解決了一個問題,讓人覺得,哇,這簡直是奇蹟,對吧?這是一種方法。第二種方式是它可能是一種像幻覺一樣的魔法,對吧?它可能像是一個魔術表演。它似乎解決了問題,但事實上並沒有,或者設置並培訓了其他東西。第三種方式是考慮幾乎所有關於魔法的寓言,妳得到妳想要的,但妳得到的方式卻與妳預期的有所不同。妳與精靈許下願望,妳得到了妳想要的,但願望的實現並不像妳想像中的那樣。最著名的魔法故事是《幻想曲》。魔法會在妳眼前消散。所以我認為我們還在努力弄清楚這是什麼樣的魔法。這是解決方案的魔法?這是一個魔術?還是這是一種魔法解決方案,將會朝著各種不可預測的方向發展?我得說,當妳手持那支筆看著我時,我覺得很奇怪。就像妳在做稍微評判的龍一樣,那時我想,該怎麼說服他投資於我?我只是在思考,與我的對話,我盯著它想,天哪,比起以後要走的路,這樣多好,因為在妳離開這裡後,我今天還沒吃東西。我要吃午餐,然後去健身房,大約一個半小時。去健身房的主要原因是想保持身材。妳知道,我想保持肚子上的脂肪不見,保持肌肉強壯,變得堅強,看起來好看。這就是我去健身房的原因。此外,在這次談話後,我去健身房的正面效果會讓我的大腦感覺很好。現在,當我盯著那支筆時,我在想,我可以服用這個,然後肚子上的脂肪就會不見了。但我也會失去我從健身房運動所獲得的正面效果。所以我在想,人們會不會減少鍛煉?不鍛煉的結果是否會對我們的心理健康和我們的幸福感有影響,還有鍛煉對我們的所有益處?是的,對於您提出的兩個問題的答案都是肯定的。人們將減少運動,這將有負面影響。我們都知道這一點。我想補充之前提到的一點,人們變得越來越久坐不動。
我們活在像是一個視覺專業的頭戴顯示器裡。不需要移動整個世界。你知道我的意思嗎?所以我們將能夠注入以減輕重量,但我們仍然會移動得更少。而運動和活動有很多好處。是的。我們知道運動的巨大好處,這與減重問題是完全不同的,對吧?如果你每年運動270小時,即使不會造成體重減輕,你的壽命也會增加三年,對吧?因此,從預防疾病、減緩老化、心理健康等方面來看,運動的好處是巨大的。我想你提到了一個非常重要的缺點,那就是,如果你能從一劑注射中在短期到中期內獲得好處,但你在握著筆時所探討的計算,很多人將會做出這樣的計算。
對於這些藥物,我有很多事情不太確定,但有幾點建議我非常確定。如果你不超重或肥胖,你絕對不應該使用這些藥物,對吧?你承擔了所有的風險卻沒有任何好處。所以我很確定這一點,很多不超重或肥胖的人卻在為了變得非常瘦而服用這些藥物。我的朋友Elise Lohner,她曾是Goop的首席內容官,說她現在甚至不會和我們認識的人在洛杉磯外出吃晚餐,因為沒有人吃東西。是的。她說,為什麼我們要出來吃晚餐?你們都快餓死了。她說,飲食已經過時,排除飲食才是主流。這點我很有信心。我也相當有信心,雖然有點不那麼確定,但相當有信心。如果你的BMI高於35,或你的體脂百分比非常高,而且你不是有甲狀腺癌家族病史的人,也不打算懷孕,我會建議你服用這些藥物。我認為對於你來說,風險的平衡,假設你已經嘗試過飲食沒有成功,我認為對於你來說,服用這種藥物的好處會超過風險。我對此不太確定,但對於我所愛的人中BMI高於35且處於那種情況的人,我都建議他們服用這種藥物。
對於BMI在27到35之間的人,我認為這完全是另一回事,你得仔細列舉利弊,並真正自己思考,合理的人會得出完全不同的結論。這個情況也很有趣,如果那些決定運動、改變飲食並開始跑馬拉松的人在減重的時候,大家都會說不可能,所有人都會說是MPEC。如果某位名人現在減輕了三石或四石,並且是通過健身和飲食改變來達成,沒有人會相信他們。沒有人。這非常有趣,我認為你說得對,我之前沒有想到這一點。你不會相信他們。當然,你不會相信他們。不,你說得對。
在網上我看到的一個主要反駁是,因為現在人們在服用這些藥物,像你這樣的人在減重,糖尿病患者卻無法再獲得這些藥物。我看到一些文章指出,這些藥物的需求非常高,以至於那些真的需要它們以挽救生命的糖尿病患者現在無法獲得。我認為這些人提出了非常好的觀點,我也為書籍訪問過一些這樣的人,這是一個非常痛苦的對話。我認為解決方案是從一開始我們就應該這樣做的,現在我們應該這樣做,就像我們在英國針對COVID疫苗的做法。因此,我們應該限制藥物,需求最大的人應該首先獲得它。大家都同意,重度肥胖者和糖尿病患者最需要這些藥物,他們應該優先獲得。像我這樣的人的家族有心臟病,但不至於非常肥胖的人可能位於中間。而沒有心臟病、只是超重的人則排在最後。可我們並沒有這個系統。不幸的是,由於政府沒有建立這樣的系統,我們只能爭奪,這使得一些糖尿病患者無法獲得他們所需的藥物,必須更早地使用胰島素,這對他們的健康構成了真正的威脅。這真糟糕。我對此感到有些羞愧,因為如果像我這樣的人沒有一起購買這些藥物,這種情況是不存在的。就我個人而言,我對自身的心臟風險感到擔憂。我比我爺爺去世時多了一歲。但是這不算什麼藉口。當我遇到那些處於困境的糖尿病患者時,比如一位名叫Zamy Jaleel的男士,他正好處於那種情況,41歲的他作為音樂家,無法獲得他所需的胰島素來治療他的二型糖尿病。我感到羞愧,你知道,他的需求顯然更大。
Johan,謝謝你。謝謝你幾件事情。我認為值得一提的是,你第一次上我播客時,我幾乎沒有聽眾。你當時就像一位微不足道的小podcaster。我非常清楚地記得那次。你來到我的公寓。我記得我在倫敦的公寓見到你。我已經閱讀了你的書《失落的聯繫》(Lost Connections),我對此感到非常著迷。因此我聯繫你,問你是否願意來。當時沒有任何人聽我的播客,我甚至還沒有錄影。那次是一次令人難以置信的對話。音質很差,有很多問題。但是你是第一批真的給我機會的人。所以能夠繼續保持聯繫,讓我能夠至今還能涵蓋你的工作,真是太棒了。感謝你在那個時候給我機會。我真的很感激。
哦,我非常高興。謝謝你寫這本書,因為我們的觀眾最常詢問並想了解的其中一件事就是 Zempec。我們在所有數據中都看到了這一點。你對此的看法讓人印象深刻,儘管你是個在使用這藥物的人,因此容易在各種方面表現出偏見來辯護或什麼的,但這並不是你所採取的態度。在《魔法藥丸》這本書中,你能夠非常細緻地考量這些利弊,這是我不曾期待會從一個在使用的人身上看到的。我認為這很重要,因為你所說的也是對的。你讀完這本書後,從某種奇怪的角度來看,你獲得了更多的資訊,但我能理解為什麼最終的決定仍然在於個人。我認為這正是任何關於這一主題的書籍應該追求的目標。它應該不偏不倚地展示兩種取舍的情況,讓你可以自己做出決定。你做得非常巧妙。作為一位作者,這些年你教會我的真正一點是你寫作的技術非常出色。你的敘述技巧更是非凡,深深影響了我作為一個作者的創作。現在每當我讀一本書時,我常常希望它能像你的書那樣寫,因為你能將一個困難且廣泛討論的概念帶我們展開一段旅程。而這段旅程的樂趣遠比只是閱讀一本科學書籍要多得多。因此,我真心建議大家現在就去購買《魔法藥丸》。這無疑現在是個熱門話題,這些魔法藥丸。而這是關於它的必讀書籍。《魔法藥丸:新型減重藥物的非凡益處與擾人的風險》。這本書將於2024年5月2日發行,所以我們距離那天只有幾天時間。我強烈推薦這本書。非常謝謝你,約翰。哦,我真的很感動,史蒂芬。非常感謝你。我差點忘了我們這個播客有一個傳統。哦,是的,問題。問題是什麼?誰提出的這個問題?我不會告訴你這是誰。但是,留給你的問題非常有趣。為什麼人類應該繼續存在?如你所知,我已經寫了12年,13年,一本關於在拉斯維加斯發生的一系列犯罪的書,我不允許談論,但它會在明年出版,我保證我們最終會談論它。我想你這樣說只是為了每次見到我都能在拉斯維加斯閒逛。所以你每次都是在拉斯維加斯寫書。我就想,約翰,那本書在哪裡?許多拉斯維加斯的人對我說,是的,你的書已經等待太久了。我認識兩個人,羅布·班哈特和保羅·博特里諾,很多人可能不認識,但在拉斯維加斯下方的排水隧道裡住著成千上萬的無家可歸者。羅布和保羅曾經住在隧道裡。羅布住在一組我非常熟悉且花了很多時間的隧道裡。在2017年,羅布被稱為流浪聖誕老人,他會偷東西並把它們送給人。 他也是一名低級別的的毒販,非常低級的。還有一群競爭的古巴毒販不喜歡他。2017年某一天,他們用斧頭打了他的頭,劈開了他的顱骨,把他拖到鐵軌上,任列車碾過。不過幸運的是,有人發現了他,將他從軌道上拉了下來,他活下來了。在接下來的六個月裡,當他康復時,他改變了自己的生活。他開始為我朋友保羅所經營的一個名為“發光者”的團體做志願者,這是一群人,絕大多數是曾經住在隧道裡、成功逃脫、改變了生活的人,現在幫助仍然身處隧道裡的人們。他們提供各種實際物品,從衛生棉條到手電筒。最重要的是,當這些人想要離開的時候,他們會給予支持。每個月都有很多人從隧道裡走出來。我見過他們幫助一些我非常愛的人。幾年前的某一天,我和羅布在一起。他得知一位在隧道裡的朋友皮克特去世了。他在他們曾經住的隧道裡過量服藥身亡。於是我們立刻就去了那裡,皮克特的東西還在那裡,他的尸體已經被抬走了。我們碰到了一個也住在那裡的女性。每當羅布進入隧道,即便是在這樣的情況下,他總是會帶來一些物資,比如食物。 他問那位女性,隧道裡的那個人是誰?她說,哦,你不想去那裡。他問,為什麼?她提到了一些人。他說,不,我要去那裡。我會給他們一些東西。於是他去給他們帶了一些物資。總之,我並沒有太多思考這件事情,我一直在想皮克特和發生的事幾天後,我問羅布,她說的“你不想去那裡”是什麼意思?他說,哦,就是那些人。我問他,哪些人?他說,哦,他們就是用斧頭打我的人。他們就是試圖殺我的人。我說,為什麼你去幫助他們?他說,因為他們是人類,而且他們在受苦,需要幫助。我對羅布思考了很多。每天,他和保羅都會回到那條隧道裡。他們可以做任何事。他們可以離開,去做成千上萬的事情,對吧?他們是非常聰明和有才華的人。每天,他們回去幫助那些被遺留的人。他們不需要因此賺錢。他們的生活在任何物質意義上都不算好。
我對他們說,為什麼你們這麼做?
他們就回答說,因為這是對的事情。
如果你問我,人類為什麼應該繼續存在?
我可以給你很多抽象的回答。
我可以跟你談哲學,也可以跟你談藝術。
但我只想說,來見見羅伯和保羅吧。
他們就是人類應該繼續存在的理由。
謝謝你。
乾杯,史蒂芬。
[音樂]

It is being called a miracle drug, but what is the dark side to the weight loss medication Ozempic?

Johann Hari is a New York Times best-selling author, his books include, ‘Chasing the Scream’, ‘Lost Connections’, and ‘Stolen Focus’. He has written for the world’s leading newspapers and magazines, and has twice been named ‘National Newspaper Journalist of the Year’ by Amnesty International.

In this conversation Johann and Steven discuss topics such as, the link between weight gain and sexual abuse, what Ozempic does to the brain, how Japan will help solve the obesity crisis, and the 12 biggest risks of taking Ozempic.

00:00 Intro

01:46 How Did You Find Out About Ozempic

06:37 What Is Ozempic & How Much Is It?

09:51 How Does Ozempic Work

16:03 The Impact of Ozempic on the Brain

26:17 The Cheesecake Park Experiment

31:16 Obesity Is a Choice

44:53 Addiction Transfer

52:25 Obesogenic Environment

01:04:55 Where Can You Buy Ozempic

01:07:43 The Origins of Ozempic

01:10:15 Why You Shouldn’t Take It

01:13:56 Is The Ozempic Face Real?

01:18:08 The Risk of Muscle Loss

01:20:36 Suicide Risk and Fatalities

01:29:49 How Do We Undo Stress

01:30:01 Diabetes Is More Deadly Than Weight Loss Drugs

01:32:24 Downsides

01:39:21 Will Everyone Be on Ozempic?

01:42:47 Should the Government Intervene?

01:50:46 Weight Gain After Ozempic

01:53:59 Children and Ozempic

01:57:21 Celebrities Taking Ozempic and Hiding the Truth

02:05:37 Ozempic Is An Addiction Killer!

02:12:34 Oprah Taking About Her Losing Weight Journey

02:15:03 Will People Exercise Less If They Can Just Take Ozempic

02:18:58 High Demand Of Ozempic & Issues Caused

02:23:10 The Last Guest Question

You can purchase Johann’s newest book, ‘Magic Pill: The Extraordinary Benefits and Disturbing Risks of the New Weight Loss Drugs’, available on 2nd May 2024, here: https://amzn.to/4di51Ou

Follow Johann:

Instagram – https://bit.ly/4bfqkyj

Twitter – https://bit.ly/44ixqjd

YouTube – https://bit.ly/3Uzccdr

Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/3kxINCANKsb

My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://smarturl.it/DOACbook

Follow me:

https://beacons.ai/diaryofaceo

Sponsors:

WHOOP: https://join.whoop.com/en-uk/CEO

Leave a Comment