Simon Sinek: You’re Being Lied To About AI’s Real Purpose And We’re Teaching Our Kids To Not Be Human!

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:01 – Let’s say you have a fight with your girlfriend.
0:00:02 You want to do the right thing.
0:00:04 So you go to ChatGBT and you’ll be like,
0:00:06 this is exactly what happened, tell me what to do.
0:00:08 And you go, babe, I just want you to know
0:00:09 I want to take full accountability
0:00:10 and I care about this relationship.
0:00:12 And she says, did you get this answer from ChatGBT?
0:00:14 And you go, I did.
0:00:15 How’s that gonna go?
0:00:17 Now, you did everything right.
0:00:18 But what makes people beautiful
0:00:20 is not that we get everything right.
0:00:22 It’s that we get many things wrong.
0:00:24 And I think in the modern world we live in, we forget that.
0:00:26 – Simon Sinek is back.
0:00:29 – He’s the visionary thinker inspiring millions
0:00:30 to cultivate human connection.
0:00:34 – Find their purpose and overcome any modern day challenges.
0:00:35 – So with AI, do you think it really is
0:00:37 cause of concern and deeper thought?
0:00:38 – So I’m not in the AI business,
0:00:40 but I am in the humanity business.
0:00:42 And here’s the problem that we never talk about.
0:00:45 People keep telling us, life is not about the destination.
0:00:46 Life is about the journey.
0:00:47 But when we think about AI,
0:00:48 we only think about the destination.
0:00:50 And it’s remarkable ability to write the book,
0:00:52 paint the painting, solve the problem,
0:00:55 but we forget the importance of doing the work yourself.
0:00:56 And I think in our modern day and age,
0:00:59 we have underrepresented the value of struggle.
0:01:02 – I am smarter, better at problem solving, more resourceful,
0:01:05 not because a book exists with my ideas in it,
0:01:06 but because I wrote it.
0:01:09 That excruciating journey is what made me grow.
0:01:11 – But it’s the same for love, friendships, conflict.
0:01:14 And I think that we forget that we give up certain skills
0:01:16 or abilities because of technology.
0:01:19 But it’s like saying AI will provide boats for everyone,
0:01:23 except for the time there’s a storm and you don’t know how to swim.
0:01:25 – And unless we take personal accountability
0:01:28 to teach and learn human skills, they will disappear.
0:01:30 – Sure, you can have an AI friend and trained,
0:01:32 like the best psychologist to affirm you,
0:01:33 the best listening skills that exist.
0:01:36 But my ability to know what to do when my friend is struggling,
0:01:39 my ability to function in the world or my ability to cope with stress,
0:01:42 these very, very human skills are suffering.
0:01:45 – So what are the other skills we need to equip ourselves with
0:01:46 based on the way that the world is heading?
0:01:48 – Two things. One is…
0:01:52 – Quick one, just give me 30 seconds of your time.
0:01:53 Two things I wanted to say.
0:01:57 The first thing is a huge thank you for listening and tuning into the show
0:01:59 week after week. It means the world to all of us.
0:02:02 And this really is a dream that we absolutely never had
0:02:04 and couldn’t have imagined getting to this place.
0:02:08 But secondly, it’s a dream where we feel like we’re only just getting started.
0:02:10 And if you enjoy what we do here,
0:02:14 please join the 24% of people that listen to this podcast regularly
0:02:16 and follow us on this app.
0:02:18 Here’s a promise I’m going to make to you.
0:02:22 I’m going to do everything in my power to make this show as good as I can,
0:02:23 now and into the future.
0:02:25 We’re going to deliver the guests that you want me to speak to,
0:02:29 and we’re going to continue to keep doing all of the things you love about this show.
0:02:30 Thank you.
0:02:37 – Good to see you again.
0:02:40 – It’s just familiar.
0:02:45 It’s so interesting because when I sit down to talk to you,
0:02:49 you’re one of the very few people that I don’t come with a preconception as to what we’re going to
0:02:55 talk about, but I come with a feeling. And the feeling that I bring forth is the
0:03:02 feeling of change and transition. I have lived for 32 years, but I don’t think I can ever think of a time
0:03:15 where the future has felt unclear, uncertain, scary, exciting, and I guess unknown.
0:03:20 And I don’t just mean with technology, but technology is one protagonist in the story,
0:03:25 and there’s many other social stories playing out from politics to relationships to all of these things.
0:03:30 So, my first question to you, Simon, is what are those things? What are the biggest forces of
0:03:35 changes that you see happening at the moment in all of our lives that you think we should probably talk about today?
0:03:43 That is a big question. And I think one of the mistakes we make, and this is in general,
0:03:49 is we like things to be very neatly organized. We like them to be black and white, yes or no,
0:03:56 right or wrong. And as you know, the world is messier than that. It is more nuanced than that.
0:04:02 And nothing operates in a vacuum. Everything is connected to everything, especially in a world
0:04:07 that’s filled with this rising technology called the internet and this burgeoning technology called
0:04:12 the social media. And desires and feeling like belonging become more and more important. We’re
0:04:17 struggling to find them. Loneliness epidemic, stress epidemic, suicide epidemics. These are all
0:04:22 feelings of disconnection, lack of control, and loneliness. And so that only exaggerates our feeling
0:04:26 of loneliness and despair and wanting more and et cetera, et cetera, et cetera. And then you add
0:04:34 in AI. And now those feelings of insecurity are just exaggerated like crazy, right? So now I find AI,
0:04:41 there’s an irony to AI, right? So if you go back to the ’70s and ’80s, right, you had the rise of robotics.
0:04:50 And so robots are now coming into our factories and we’re able to cut employees by dramatic amounts.
0:04:56 And we put people out on the street who, they worked in a factory, their father worked in a factory,
0:05:01 their father’s father worked in a factory. Like this is what they know. And they say, but these robots
0:05:08 are changing, they’re taking our jobs. And the ruling classes and the Wall Street classes and the CEO
0:05:14 classes, they go, yeah, I know, technology. You’re going to have to find a new skill. Reskill, reskill.
0:05:17 That’s what you have to do, reskill. Okay, flash forward to AI. Here’s where the irony comes in.
0:05:23 Because the world is always, nature pours vacuum and life seeks balance at all times, right? Not
0:05:27 always immediately, but it seeks balance at all times. It’s always seeking to live room. Okay,
0:05:34 so flash forward to AI. Now you hear the knowledge workers. It’s the knowledge workers who are going,
0:05:42 my job. It’s the coders. It’s the finance people. My job. The plumber is not worried about AI
0:05:50 at all. The baggage handler at the airport hears zero about AI. And so maybe the right response is,
0:05:58 it’s the future, man. It’s technology. Reskill, reskill. Maybe become a plumber. By the way,
0:06:04 money’s really good. You get to work for yourself if you want. So I just find the pendulum kind of funny.
0:06:12 With AI, do you think it’s overblown or do you think it really is cause for concern and deeper thought?
0:06:20 The honest answer is, I don’t know. Everybody falls on one side of, you’re over, you’re over,
0:06:26 you’re, you know, the sky is not falling, chicken little, or the sky is falling and we’re all going
0:06:33 to die, right? The truth, like most things is probably somewhere in the middle. But the real answer is,
0:06:38 I don’t know. And neither does anybody else. And it seems that we should have some sort of controls
0:06:43 because we didn’t put any controls on the internet. They did put controls on the internet in China.
0:06:51 Like children don’t have the same access to social media like kids do here. Europe has controls on the
0:06:58 internet and America doesn’t. And we’re the ones that seem to be suffering more because of the lack
0:07:04 of controls on the internet. So I think some, some, and by the way, when people, you know,
0:07:08 talk about deregulation and no controls, I mean, they make us wear seatbelts in our cars,
0:07:14 you know, there’s nothing that we have speed limits, you know, and, and it’s for the greater good.
0:07:19 And yeah, sure. Your seatbelt’s uncomfortable, but you’ll get used to it. Like, and it’s fine,
0:07:27 you know? So I think the call for no reform is, is wrong. Um, there are correct limits to keep
0:07:34 things safe. I am fascinated by AI, both the benefits and the weaknesses of it, but it is
0:07:42 revealing to me something more important than what other people are talking about,
0:07:49 which is we’re, uh, we’re a results obsessed society, right? Yeah.
0:07:55 We care about output. We care about performance. We care about numbers. We care about final product
0:08:00 more than anything, right? And when people talk about AI, they talk about its remarkable ability
0:08:08 to write the symphony, paint the painting, write the book, write the article, uh, solve the problem.
0:08:15 Like it, it is, and by the way, the technology is incredible. I asked only a few months ago to please
0:08:20 take this and put it in the style of me. And it was, it was fine. I did it with a friend of mine who’s also
0:08:23 an author and we both did it for ourselves. We did it on each other. It was really fun.
0:08:28 And it was fine. I don’t think it was good. It was, it was, it gave me a good start and I could edit it.
0:08:36 I did it recently. We both did it. It was damn near flawless. It was, it was scary good, right?
0:08:42 Now AI doesn’t know the thing I’m thinking about. It doesn’t know that the next book I’m going to write
0:08:45 about is friendship. It doesn’t know the point of view I’m going to have on friendship. If you ask it,
0:08:49 what would Simon Sinek say about friendship? It’s going to be why this and why that, you know?
0:08:53 So it’s derivative, right? We know that it’s not original. We know that. But at the end of the day,
0:08:58 the work is good. The symphony is good. The art is good. The article is good. The book is decent. Like
0:09:02 it’s getting better and better and better. But here’s the problem that we keep not talking about.
0:09:07 People keep telling us that life is not about the destination. Life is about the journey. That’s what
0:09:14 we keep being told, right? But when we think about AI, we only think about the destination. We only think
0:09:19 about the output. We never think about the input, right? I can tell you that, and you and I can both
0:09:27 say the same thing, which is I am smarter, better at problem solving, more resourceful,
0:09:34 better at pattern recognition, not because a book exists with my ideas in it, but because I wrote it.
0:09:41 The excruciating pain of organizing ideas, putting them in a linear fashion,
0:09:45 trying to put them in a way that other people can understand what I’m trying to get out of my brain,
0:09:53 that excruciating journey is what made me grow. And sure, you can have an AI friend. And that AI friend
0:09:59 has been trained like the best, best psychologist to affirm you, the best listening skills that exist.
0:10:04 Just tell me about your day. That sounds difficult. Boy, it’s hard being you. Oh my God, it’s so great
0:10:11 being you. Have you, you know, like it’s an affirmation machine built by a for-profit company
0:10:13 that wants you to stay on. You can’t neglect that.
0:10:17 But for the fact that nobody’s learning how to be a friend,
0:10:22 it’ll feel good. You’ll feel like you have a friend, but you’re not learning to be a friend,
0:10:29 right? And it’s the, what made you a great entrepreneur is not that the company exists,
0:10:33 is that you built it with your hands and you’ve got the scars to show for it.
0:10:39 It was when things went wrong and you were forced to fix them and think that now when problems show up,
0:10:46 you’re quick, you’re smarter. You’re a much smarter businessman now than you were five years ago,
0:10:52 six years ago. Because you did it. And I think what we’re forgetting is that there’s something to be
0:10:59 said for, and by the way, I’m a fan of AI. I want AI to make things, but I would hate to lose out on
0:11:07 becoming a better version of me. And I think that to really learn to grow. And by the way,
0:11:12 I used to have a steel trap for phone numbers. I knew everybody’s phone number. And then all of a
0:11:18 sudden my phone, my PDA, I don’t need to memorize a phone number anymore. I don’t know most of the people
0:11:23 that I love. I don’t know their phone numbers. I type their name in, right? I just have to know their
0:11:30 name. And so my brain literally went on strike and said, fine, fine. You no longer have the capacity
0:11:34 to remember phone numbers. And I can’t remember phone numbers to save my life, right? So we give up
0:11:40 certain skills or abilities because of technology regularly, right? That’s fine. I don’t have a
0:11:44 problem with any of those things because whether I can remember a phone number or not will not affect
0:11:47 my relationships, my ability to function in the world, or my ability to cope with stress.
0:11:53 But my ability to know what to do when my friend is struggling,
0:12:02 my ability to know what to do when I have a fight with my spouse or my partner. My ability to know
0:12:10 what to do when my boss yells at me, but I don’t want to escalate it, or my employee is acting out and
0:12:16 I don’t want to escalate it or fire them. Well, how do I resolve this? I’ve missed out on those skills.
0:12:21 And simply asking AI, how should I resolve this thing? It’ll give you an answer and it may work,
0:12:27 and you’ve learned nothing, right? And so it’s the difference between, it’s like saying AI will
0:12:34 provide boats for everyone, except for the time there’s a storm and you don’t know how to swim.
0:12:41 And I’m okay, use the boat. Also learn to swim. So I think there’s something to be said for
0:12:47 writing your own symphony, painting your own painting, building your own business, you know,
0:12:54 writing your own book. Not for them, not for the output, not for the output, for your personal
0:13:01 growth. Before I got here today, I was writing a post for LinkedIn and I was trying to make the case
0:13:08 that everybody using ChatGPT to write their emails, their social media posts, their investment pictures
0:13:15 that I received, is now making the internet feel really inauthentic. Because people that I knew for many,
0:13:21 many years are now sending me these perfect cookie cutter emails with words that I’ve never heard them
0:13:26 use before. And so when I read it, my brain mentally discounts it as not being their opinion,
0:13:30 not actually being them. And when you feel like you’re speaking to someone’s AI,
0:13:36 the meaning is gone. So I was writing this post about how actually now there’s this premium on
0:13:41 human written language. Like if you make a couple of mistakes and you use the old words,
0:13:46 you don’t use words like forged and robust. I’d like to forge a partnership with you, Stephen.
0:13:50 Furthermore, can we, I’m like, you never said that to me, mate.
0:13:53 Like, so…
0:13:54 The end dashes.
0:13:55 Oh my gosh.
0:13:55 It’s funny, right?
0:13:56 It’s crazy.
0:14:00 But what you’re talking about, what you’re talking about, have you ever heard of the
0:14:05 Japanese concept of, um, uh, uh, wabi-sabi?
0:14:05 No.
0:14:11 So wabi-sabi is a Japanese design concept, which is beauty in that which is temporary or imperfect.
0:14:15 Okay? So have you ever seen Japanese ceramics?
0:14:15 Yeah.
0:14:19 They’re wonky or the, the, the glaze is not even.
0:14:19 Yeah.
0:14:22 And they’re beautiful. You know why? Because they’re handmade.
0:14:29 Tree bark. Trees. You know, when you have a wooden bowl. Wood is beautiful. Why? It’s imperfect.
0:14:31 Right?
0:14:31 Unique.
0:14:32 Unique.
0:14:42 Things made on a machine are the same and less beautiful. And things made by hand are beautiful
0:14:47 because they’re imperfect. What makes people beautiful is not that we get everything right.
0:14:52 It’s that we get many things wrong. And what makes us fall in love,
0:14:56 is not the person who’s perfect. It’s the person who accepts our imperfections.
0:15:00 And we know we’re in love when we learn to accept theirs. Not learn to, want to.
0:15:08 Right? And you’re 100% right. I now know in the art world, artists are being asked to sign
0:15:17 affidavits that say, I painted this. I made this. Not AI. Not because it’s better or worse.
0:15:22 It’s because I want to know it was touched by human hands. And so I think you’re right.
0:15:31 What will happen is everything will be so perfect that it’ll be as if we’re all driving or using
0:15:36 things that everything came off a conveyor belt. And what we will start to desire is things that are
0:15:43 made by hand. Because by the way, think Rolls-Royce, Ferrari. It takes 39 months to get a Ferrari.
0:15:45 You know why? It was made by hand.
0:15:46 Yeah.
0:15:46 Yeah.
0:15:50 Right? And one of the things that makes it expensive is the technology and the carbon fiber
0:15:54 and all that. But the other thing is it’s slow and was made by people.
0:15:57 Human error. The value of human error.
0:15:58 The value of human error.
0:16:04 Scooter Braun said to me the other day, he said, we could watch a computer play chess with another
0:16:10 computer. He goes, but the chess games that have the highest demand are one human versus another.
0:16:14 Because when a computer plays a computer, the moves are predictable and they’re the same and
0:16:17 they’re perfect. But it’s the human error of two human chess players who are worse,
0:16:20 objectively worse at chess. That makes it so fascinating.
0:16:26 Yes. That’s any sporting event. Any sporting event. It’s not the perfection of the game. It’s
0:16:32 the error that loses the game that adds the drama. And it’s like trying not to make a mistake is as
0:16:36 powerful as trying to get everything right. And it’s the humanity of the sport, the humanity of the
0:16:41 competition. It is the imperfection. And I think that we forget as people what makes us beautiful.
0:16:47 Like when you go on a first date or a first interview, all you do is present perfection.
0:16:54 Put on my best clothes, you know, dressed up. I don’t dress like this every day. I dress up
0:17:00 on my date, right? My interview, I don’t wear this. This is what I wore for my interview because I want
0:17:06 to put out a good impression. And I practiced and I make myself confident. I’ve got a great job and I’ve
0:17:10 got a great personality and I love my mother and my goodness, everything’s great. And then you get in
0:17:17 the relationship, you get the job and you become a slob, right? This is what AI is. It’s to your point,
0:17:20 it’s fake.
0:17:24 It’s on the interview example. The minute you started describing that, I immediately flashback
0:17:29 to an interview I had last week at our company where a young kid walks in wearing a suit. And I
0:17:34 thought, now I have no idea who you are because I know that’s not you. I know that you don’t wear
0:17:40 a suit. You’re 22 years old. You do not wear a suit. So I have no indication. I have no clues
0:17:44 as to who you are. And therefore it’s harder for me to figure out if you fit here.
0:17:50 And I think of, because what he tried to do there was show up perfect, how he, what he thought perfect
0:17:55 was. And in some ways to hide who he actually was. Whereas this is why I like now on the internet,
0:17:57 sloppy text. I like grammatical mistakes.
0:18:01 But you, at the same time, you don’t want him to show up and put his feet on,
0:18:02 to kick his shoes off and put his feet on the table either.
0:18:03 In the same way that…
0:18:07 There’s an element of respect you want. And you want somebody in a first interview to put
0:18:09 on some effort. Now, too much effort…
0:18:09 Yeah.
0:18:15 …is pretty inauthentic. But too little effort. What’s that?
0:18:21 This is my diagram. You’ve got perfect on one end, which is low. And then you’ve got poor,
0:18:24 which is also low. The sweet spot is right here in the middle.
0:18:29 Yeah. Well, I think there’s some truth to that. And so there’s a level of, you know,
0:18:32 like it’s the same thing as like, we all want vulnerability in our relationships, but not on
0:18:37 the first day. Like, I don’t need to know that quite yet. You know?
0:18:43 What are the other skills that you think we need to equip ourselves with based on the way that the
0:18:47 world is heading? Because we’re, you know, like the calculator came along and we no longer needed
0:18:49 to be able to do complicated maths.
0:18:51 I’ve completely forgotten my times tables.
0:18:55 I can’t spell anymore. I said to my friends, the most I can do is nine times nine. That’s like
0:19:00 the top end of my range. But with spelling, it’s the same. I get like half the word correct.
0:19:03 But again, you know?
0:19:04 So what are those skills?
0:19:06 I think it’s all human skills. I think there needs…
0:19:10 So I think where the world is going to go, and at least this is where I’m taking a bet,
0:19:16 is that as the end product becomes easier to produce, it’s the humanity that’s going to suffer.
0:19:23 And unless we take personal accountability, both as individuals and organizations to teach and learn
0:19:28 human skills, they will disappear for all the reasons we’re talking about. So how do I listen?
0:19:36 How do I hold space? How do I resolve conflict peacefully? How do I give and how do I receive
0:19:41 feedback? Those are two different skills. How do I have an effective confrontation? You pissed me off.
0:19:47 Do I know how to approach you as a friend, as a colleague, without creating a massive fight or
0:19:54 losing a friendship over it? How to take accountability. How to express empathy. These skills, these very,
0:19:59 very human skills are the things that we’re already starting to see just with the internet and social
0:20:05 media are suffering. And so I think AI will only exaggerate the loss of those skills. And those
0:20:07 skills are more important than learning how to spell.
0:20:12 One of the concerning things was I heard Sam Altman, who’s the founder of OpenAI and ChatGPT,
0:20:18 launched this thing called WorldCoin a couple of years ago, when ChatGPT really started taking off.
0:20:24 And it has been closely tied to the concept of universal basic income. The idea, the overarching
0:20:32 idea is that in a world where AI and automation eliminate many jobs, UBI may be necessary. WorldCoin is
0:20:37 one way to help implement it. That was stated by the founder of ChatGPT, Sam Altman.
0:20:42 Yeah. I just, again, I’ll go back to my ironic statement before. Isn’t it ironic that they
0:20:46 want to do a universal income, a standard universal income, now that the knowledge workers are losing
0:20:53 their jobs? But when the factory workers were losing their jobs, those same people were massively against
0:20:57 these kinds of things. So, I mean, yes.
0:21:02 What happens to purpose and meaning if we’re being, because for anybody that doesn’t know what universal
0:21:07 basic income is, the idea is the government, the state, whatever, would pay you a certain
0:21:07 amount of money every single month?
0:21:08 Minimum salary.
0:21:15 $2,000, $3,000, whatever it might be, because they don’t think many of us are going to have,
0:21:19 there’s not going to be enough jobs to go around. And I wonder what happens to purpose and meaning
0:21:23 and pursuit and challenge and all these things in a world where we’re just being handed money?
0:21:30 So, we’re not being given wealth. There’s a difference. We’re being given survival money,
0:21:35 right? And so, you know, we have to be very careful that says, you know, everybody who’s on welfare is
0:21:39 lazy. You know, that’s not true, you know? So, we have to be very careful that just because we give
0:21:46 somebody something doesn’t mean that they cease to have ambition or purpose or drive. It’s like somebody
0:21:51 who makes a commission salary, you know, works on commission, and they make just enough to pay their
0:21:58 rent and buy food and that’s it. Like, that’s a lack of ambition, you know? The cases, at least the
0:22:04 people I’ve heard talk about it, they make a compelling case for it, especially in a world where there is
0:22:09 plenty of wealth. But, you know, I don’t know enough about it to make an argument for or against
0:22:16 it, if I’m honest. But I do find it ironic that the Sam Altman’s of the world are calling for it,
0:22:20 given the fact that there’s going to be so many job losses when it’s jobs of their kind. And like,
0:22:26 I also think that’s funny. Like, what’s going to happen when Sam Altman’s product gets good enough
0:22:34 that he can lay off most of his staff? Just curious what happens.
0:22:42 He has made a point of having, I think it’s 100 people or less in his company. He doesn’t have,
0:22:46 like, a big team. And I think part of that is because when I had his TED talk a couple of days
0:22:50 ago, he’s saying, yeah, I think AGI is sooner than we think, actually. And I think we’re going to have a
0:22:55 fast takeoff, which means it’s going to arrive very quickly and accelerate very quickly. So I think he’s
0:22:59 actually preparing not to. Yeah, but what happens to the 90 people he lays off
0:23:03 when he doesn’t need 100? He only needs 10. This is the question.
0:23:06 I’m just curious. I don’t know. And this is why anybody who has an opinion about it,
0:23:11 the answer is we don’t know. But I think people react very differently when it’s their job on the line,
0:23:19 when it’s their income on the line, when it’s their pride, when it’s their ego, you know? I keep hearing
0:23:24 from companies, I mean, we were talking about this before we turned on the cameras,
0:23:29 you know, you talk to, if you want a new website, I guarantee you, I don’t care which company you
0:23:35 talk to. They will all talk about how they’re AI this, AI that. And you ask the question, are you
0:23:38 using AI? Yes, we’re using AI. We’re doing it differently. We’re the future, blah, blah, blah.
0:23:43 And then you ask them for a proposal. It’s going to look like all the other proposals from 2015.
0:23:49 you know, and this is how many hours it’s going to take our people to program this and code this.
0:23:55 And I was like, what happened to all the AI? Why is this slow and expensive when everything’s supposed
0:23:56 to be fast and inexpensive?
0:24:01 Because they’re taking the margin. Of course, they’re taking the margin. And they’ve got a lot
0:24:05 of people doing things the old fashioned way because the business model, you know, people work very hard
0:24:11 to pick. The status quo exists because there are people who benefit from the status quo. You know,
0:24:17 that’s why there is a status quo. And it’s, you know, like I said, everybody’s in to change the future,
0:24:22 you know, until it’s them that’s threatened or their income.
0:24:28 The billionaires that I know, the one consistent thing they’ve whispered to me about AI is that
0:24:32 people are going to have a lot of free time. That’s one of the things that’s been really consistent.
0:24:36 You’re so right when you say that. When I asked you about the future of AI, you said, “I don’t know.”
0:24:40 The reason why I know that’s probably the correct answer generally is because when I sat with the most
0:24:45 advanced people in AI, whether it’s Mustafa, who’s head of Microsoft AI, now CEO of Microsoft AI,
0:24:52 or people from Google, or the CEO of Google, or Reid Hoffman, who’s the founder of LinkedIn,
0:24:57 they all had different opinions, which made me to think actually the right answer is nobody knows.
0:25:02 The right answer is nobody. That is correct. And you always be aware of the messenger, right?
0:25:07 Like you won’t have anybody who owns an AI company talking doomsday scenarios. It’s not in their economic
0:25:12 interest, even if they secretly harbor that. It’s like people who used to run cigarette companies
0:25:17 didn’t smoke and they didn’t let their families smoke. I remember visiting Facebook in the earlier
0:25:26 days and I went into the cafeteria and they had picnic benches. And they were telling me with
0:25:32 pride how they have these communal eating areas to help people maintain relationship. And I was like,
0:25:37 this is hilarious. You literally have a product that breaks relationships, and yet you understand enough
0:25:43 to make people eat together at lunchtime so that they’ll maintain relationship. I mean, the point
0:25:47 being, if you’re economic interest, you know, show me how someone’s paid and I’ll show you how they behave.
0:25:52 One of the scariest conversations I was privy to was a friend of mine who’s a billionaire in London.
0:25:58 He knows the CEO of one of the biggest AI companies in the world who I can’t name. And he said, by the
0:26:04 way, what he tells me in private is not what he’s saying publicly. He said to me that what this particular
0:26:10 CEO thinks is going to happen with AI is pretty horrific. And the CEO of this big AI company is
0:26:14 totally cool with it. It’s and it’s horrific what he thinks is about to happen. And then when I watch
0:26:20 this guy do his like online talks and give his opinion, he’s so nuanced and everything will be
0:26:24 fine. And he’s an AI optimist. Then I heard this scenario at this kitchen table in East London from
0:26:30 his friend about what he really thinks. And it was chilling. Yeah. Like actually the lack of empathy.
0:26:31 Yeah. That makes sense to me.
0:26:35 The obsession with power was shocking to me.
0:26:41 Yeah, the obsession with power and money and all the rest of it. Yeah. But this is because the internet
0:26:48 has done something really strange and and challenged one of my theories head on. Right. So I talk about in
0:26:54 an infinite game, you know, Jim, Jim Carse, his theory, you know, in an infinite game, there’s no winners
0:27:03 or losers. Right. And so like nobody wins, you know, fast food. Nobody wins cars like General Motors,
0:27:09 Ford, Vauxhall. They can all exist at the same time. Right. And they’ll have degrees of success
0:27:14 or not success, but they can all exist simultaneously. No one’s going to win. The exception is in the
0:27:23 internet in the like, like Amazon. It won. Yeah. Like, you know, Google for search. Yep. They won.
0:27:29 Right. And if you start going down like the big, big tech companies, there is only one. I mean,
0:27:35 sure, there’s competition, but not really. Right. Who, you know, Walmart is making a run of it to
0:27:40 threaten Amazon, but Amazon’s still so damn big. You know, all of these companies, there’s only one.
0:27:48 And that’s not good. That you can’t have winners in a, in a category. And so this is why I think the,
0:27:54 the race for AI is so aggressive for AI dominance is so aggressive. And which is why people are not
0:28:00 being careful and which is why they’re not putting controls is because the way that tech seems to work
0:28:05 is there probably will be one dominant standard and then that’s it. And the question is which one,
0:28:11 because I don’t think it just seems to be the way it is, which is a very scary prospect to me that the
0:28:16 fact that we can have winners is, is a bad thing, especially if we, if we pride ourselves on being
0:28:21 capitalists, then there cannot be, there cannot be a winner. And there cannot be one that is so dominant
0:28:24 that, that nobody else can even compete except for scraps.
0:28:31 What are your emotions when you think about AI and what’s happening? Because I, I feel like the
0:28:35 moment we’re living in is a profound one and that we don’t actually realize it. Because when these tools
0:28:41 come out, OpenAI released yesterday, 3.0, it’s the best model ever. The day after my life was the same.
0:28:45 So we don’t really notice it because we go back to work, our clients ask for the same thing. We have
0:28:51 the same team members sat around us. It almost seems like the sound timer is rotated and we’re on a clock.
0:28:57 And it’s a slow disruption of our everyday lives. Sam Altman the other day on his Ted talk three,
0:29:02 four days ago said in the short term, everything will appear the same. But in the long term,
0:29:03 he goes, life is going to be completely different.
0:29:08 Yeah, I think that’s right. I mean, and look at any, any technology like the, like AI,
0:29:13 it was kind of the same until it wasn’t. And these are evolutions, not revolutions. Like,
0:29:19 there’s a revolutionary bit, you know, like, I remember when, when the internet showed up and like brick
0:29:22 and internet shopping showed up and all the technologists were like, it’s the end of stores,
0:29:25 it’s the end of bricks and mortar. Like, they’re done. Like, we’ll never go to a shop again.
0:29:30 Well, that didn’t happen. Now, shops struggle to compete against internet, but that’s a price thing,
0:29:35 right? That’s, that’s a business model thing. But we like going shopping because again, they’ve,
0:29:40 all of these companies always forget, especially technologists. They all forget that the end user is
0:29:46 as a human being. And most of us don’t fully understand everything. Even, even our iPhones,
0:29:51 most people use a small percentage of all the capabilities of our iPhones. Most of us don’t
0:29:55 even know how to change the damn settings to make it do something we want, right? Even,
0:30:00 and you, neither do your kids. It’s not an adult thing, right? It’s not an old person thing. Like,
0:30:06 and there’s a few people who get more out of it and good for them. Some people use it just as a phone,
0:30:12 fine. And it’s a bell curve. So I think there will be a few people, a few companies that will get more
0:30:17 value out of these things than the rest of us. But I think he’s right. I think there’ll be a
0:30:23 revolutionary bit and then it’ll settle. I, I, I’m, I find this whole thing fascinating. When you ask me,
0:30:30 how do I feel, you know, depending on what subject I’m talking about, absolute fear and absolute
0:30:35 amazement. I, I, I have, I have both and everything in between. When I think about how it affects democracy
0:30:42 and the ability to make deep fakes and, and how it can manipulate people and their opinions to vote one
0:30:49 way or another, I have real fear, right? When it comes to like productivity and the reshaping of
0:30:54 business, you know, technologists and people who were part of the internet revolution, they love to
0:30:58 say, you know, 20 years ago, 80% of the jobs we have now didn’t exist. They love to say that,
0:31:04 right? But when you ask them now though, they, they, they, they seem to think that I think it’s
0:31:07 the same, which is all those people are going to lose those jobs in white collar, you know,
0:31:12 white collar jobs and knowledge workers. They’re not, they’re not going to not work. There’s going
0:31:17 to be new jobs. The IRS digitized a whole bunch of years ago, right? They got rid of all the
0:31:22 accountants and they put in all the computers, right? Do you know how much money the IRS saved
0:31:28 when it, when it changed completely changed the way it looked? The answer is zero. Yes,
0:31:34 they got rid of all the accountants. They need to hire all the IT people. So the, the, the, the,
0:31:39 the workforce looked different, but it didn’t get smaller. And so I think it’s the same thing.
0:31:44 What it’s going to work. We also, we already know the massive, incredible amounts of energy
0:31:51 that it takes for AI to work. Data centers that use up massive amounts of electricity,
0:31:57 like we’ve never seen in our lives. Like nuclear has to be a thing. There isn’t enough coal or oil
0:32:03 or solar or wind to power these things. It just doesn’t exist. So nuclear has to be a thing.
0:32:08 So go be a nuclear engineer, go, you want to get an advanced degree. I don’t need you to be a coder.
0:32:13 You know, coding was a thing for, go be a nuke. Because by the way, you’ve got to be just as smart
0:32:19 to be a nuke as you have to be a, so you’re going to start to see that, you know, you’re going to see
0:32:25 energy work. I just think the jobs will change. I don’t think they’re going to like, I completely,
0:32:28 one thing I do disagree with, you know, it’s just not like you’re going to be a bunch of people
0:32:32 walking around bored. I just think the jobs will change.
0:32:35 If there was a 10-year-old kid stood here now and the 10-year-old said to us,
0:32:39 said, guys, what do you think I should focus on?
0:32:41 I would say two things.
0:32:48 One is going back to human skills, learn how to be a good friend to your friends.
0:32:49 Okay. How do I learn that?
0:32:52 You’re going to really need that. How does a 10-year-old learn that or how do you and I learn that?
0:32:54 Both.
0:32:57 A 10-year-old learns it, that when they go and have a play date at a friend’s house,
0:33:01 a smart parent takes away all the phones. I would hate that the 10-year-old has a phone in the first
0:33:07 place, but if they do, take away all the phones and make the kids go play. That when they have a fight,
0:33:14 the parents make them say sorry. Go over to your friend’s house and knock on the door and you’re
0:33:18 going to say sorry for the thing that you did. We’re going to teach kids how to resolve conflict.
0:33:22 We’re going to teach kids how to pay compliments. We’re going to teach kids how to take accountability.
0:33:33 And these are all the skills of, well, what did you do wrong? It’s not always the school or the
0:33:40 teacher. Maybe your kid is disruptive. And so accountability is a real thing. And so I think
0:33:44 if we teach those things to 10-year-olds and to adults, I think it makes for a better society.
0:33:49 And the other thing is go learn a real skill. And I don’t mean that prompting isn’t a real skill.
0:33:54 That’s not what I mean. It’s what I said before, which is it’s the excruciating, like what makes
0:33:59 great relationships great is not that you get along all the time. The best marriages, the best
0:34:05 relationships, they’re not absent of conflict. It’s they know how to resolve conflict peacefully.
0:34:10 By the way, I believe in world peace. I don’t believe in a world without conflict. I believe a
0:34:13 world in which we can resolve our conflict peacefully without the need to go to war to resolve conflict.
0:34:18 This is why I like democracies, because democracies can solve conflict without bullets.
0:34:22 So I, the human skills one, but I say a real skill, me like go do something difficult,
0:34:30 build something, design something, imagine something, write something. And, and, and, and by the way,
0:34:34 I’m totally fine. Even if you plug into chat GPT and say, tell me what’s wrong with this. Your grammar’s
0:34:46 all screwed up, you know? And like I said, I, I am smarter because I did it. I’m the reason I’m more
0:34:50 confident than when I was younger. And I think that’s one of the things you do. People talk about
0:34:56 you get wise with age, you know, and like, and you know, you have more confident as you get older. And yes,
0:35:01 that’s all true. And there’s multiple reasons for it. But I think one of the reasons is, is the things that are
0:35:08 happening to me now, I’ve gone through those things before. They were scary and kept me up at night the first
0:35:16 time. And now I know how to do it. I’m not afraid of it anymore. And so I think what happens as you gain
0:35:25 experience is you lose fear. And if chat GPT or whatever AI product we use does everything for us, I think you just
0:35:31 end up scared. One of the things that I’m contending with at the moment, with this new technology that’s
0:35:37 arrived, being an entrepreneur, seeing this huge opportunity, thinking about the dotcom boom and
0:35:44 all the great opportunity that that created. People talking about the age of abundance and all these
0:35:49 things is I’m contending with the question on a personal level, which is when is enough enough?
0:35:53 And maybe this question is more pertinent now than ever in a world where creating stuff,
0:35:59 building stuff, starting a company, launching a book, the cost of creating these things,
0:36:05 whether they’re good or not so good, has gone to basically zero. So we can all theoretically from
0:36:12 our computers now become movie directors and authors and software developers. And so with this possibility,
0:36:19 opportunity, and the thing we need to deploy is intention. Like, what do I do?
0:36:23 What is the thing that’s going to lead me to happiness? Do I pursue all of these things and
0:36:28 start building and creating and running off down that path to climb some ladder? Or do I take a
0:36:32 second? When is enough enough? And as an entrepreneur who is in this moment has a lot of resources, could
0:36:37 roll the dice, could start all these new companies, could do all of these things. When is enough enough?
0:36:52 Right. Like we, there’s something to be said for gratitude. And if you want to make it money, we know
0:36:58 the data on this, right? I think once you reach, I can’t remember the number, it’s $70,000 a year of
0:37:04 income. Like, like when you’re talking about money, you can’t buy happiness. Like it absolutely buys
0:37:09 happiness up to a certain level, which is survival. And then a little bit more, you know, but once you
0:37:14 reach a certain level, like the, there is no discernible increase in happiness that comes with
0:37:22 money. Now, what money buys is options. You know, what money buys is time. You know, um, those things
0:37:29 are true. And you, you said it like some of the people that you and I know who have made generational
0:37:35 wealth, they’re not discernibly happy. The ones that are happier were happy before they made the
0:37:42 money. And the ones who thought the money would buy them happiness or worse, the money took away their
0:37:46 purpose because when they made the money, they were driven by something that they accidentally made the
0:37:51 money. They built businesses that were, that those were their passions and their cause. And then the
0:37:57 money came and they weren’t building the thing anymore. And you know, this, this is the, this is
0:38:02 the difference. It’s like why this, this is really interesting. It also gets the question is why is it
0:38:06 that small companies are more innovative than big companies, right? Like you think about it when you
0:38:10 say, what’s the secret for, for innovation? When you want to have resources, you want to have great
0:38:14 people and you want to have great market opportunities, and then you can have great ideas. Okay. So big
0:38:18 companies have tons of money. They hire, have all the best people. They have mature marketplaces that
0:38:23 people generally know who they are and they’re the least innovative organizations on the planet,
0:38:27 right? Then you have little companies that have no money. They’re bootstrapping it. They don’t have
0:38:31 enough people. Nobody knows who they are in this shit market conditions. And yet they’re more
0:38:35 innovative. And then big companies innovate by buying the little companies. You know, that’s basically
0:38:39 what happens. My exit, your exit, big company kind of innovates. They just bought you, right?
0:38:47 Why is that? Why is that the rule? And so it goes directly to this. I think, I think the reason is,
0:38:53 is because when you’re small, your ambitions are bigger than the resources you have to achieve those
0:39:01 ambitions. Every small business has outsized ambitions, like beyond objectively stupid. Like
0:39:04 you look at what they have and what they’ve got, and they tell you where they’re going to be. And you’re
0:39:11 just like, no. And yet some of them do. And I think the problem with big companies is their ambitions are
0:39:16 well within their, their capabilities of their resources. In other words, their vision isn’t big
0:39:21 enough. And I think your vision has to be bigger than the amount of money, resources, and intelligence
0:39:28 that you have to achieve that. And what that produces is creativity. And so it goes right back to this,
0:39:37 which is if, if, if we can do so much with AI, then we need bigger visions. And so when you ask me,
0:39:43 how do you find happiness? I think that we need to set our sights on things that are bigger than finite
0:39:50 success. And I think we do need a gratitude practice, regardless of how little or how much you have,
0:39:55 to be grateful for what you do have is a profound impact. I went through this with the LA fires,
0:40:01 right? The, I was very lucky that my house survived and I didn’t have to get evacuated,
0:40:07 but the evacuation zones were getting closer and closer. And two things happened that were profound
0:40:13 that I will, that live with me now. One which is resolvable and one which is unresolvable. We were
0:40:18 all obsessed with this app called Watch Duty, which is how we track the fires. It basically took all the
0:40:22 publicly available information and put it in one place in a really amazing way, right? Started by this
0:40:27 amazing, amazing, amazing entrepreneur named John Mills. And we were all obsessed with Watch Duty. We all were
0:40:33 on this app the whole time. And one of the things we were watching was the wind. Because if the wind shifted,
0:40:38 it could profoundly impact your life. And I remember having this experience, like we were all watching
0:40:47 the wind and the wind went away from me. And I thought, oh, thank God. And in that moment, I knew that
0:40:52 somebody was looking at that going, oh, God, no. And it’s not like service where I’ll eat a little
0:40:56 less so that somebody can eat more. I’ll give up some of my incomes that somebody has. It’s not one of
0:41:00 those. I don’t want my house to burn down so somebody else’s house doesn’t burn down. And I had to live
0:41:07 with this paradox of how unfair the world is that simultaneously my relief in good news was somebody
0:41:13 else’s stress and bad news. And there was nothing I could do to change that. So that paradox is horrible.
0:41:19 And it was right in front of me. So that’s one. But it’s the second part, which is the evacuation
0:41:26 zones were coming a little closer. And they were one zone away from where I live. And we didn’t know
0:41:31 if we were going to be woken in the middle of the night with an alarm to evacuate. We didn’t know.
0:41:38 And so I had to go through the process of packing up my car and making my go bag. And I put as much
0:41:42 stuff in my car as I could. And I had to, you know, we all play that game. It’s like, if there’s a fire and
0:41:46 you have to run out and grab two things, what would you grab? I had to do that, right? A lot
0:41:50 of people in LA had to do that, right? You actually had to make the decisions. What am I going to take
0:41:54 and what am I going to leave behind? And I found myself bringing things that I never thought were
0:42:00 important to me. And I found myself leaving things behind that I thought I would take.
0:42:06 But the one thing that was amazing was stuff that I couldn’t fit, but I still had love for,
0:42:11 like my favorite painting in the world. It’s just, I couldn’t fit it in my car. I stood there in front
0:42:17 of it. And I said, thank you. And I said, goodbye. And it was like saying goodbye to a loved one. You know,
0:42:21 I hear this, you know, somebody loses a parent. They go, look, it was awful. And, you know, he suffered
0:42:28 as on his deathbed, but I’m glad I was with him to say goodbye. And it was the most amazing thing to
0:42:37 have gratitude for something that I don’t want to lose, but accepted that I, I might. And it’s made
0:42:44 me a lot more disconnected from my material things, especially the things I said goodbye to, because
0:42:49 I’ve already said goodbye to them. I had, I just sold some of my art for, for charity and people said,
0:42:53 how did you love your art? I’m like, I know it’s like my art’s like my babies. Like that. How did you
0:42:58 choose? And I said, I’ve already said goodbye to everything here. I did it months ago, you know?
0:43:06 And I think this idea of gratitude, gratitude for what we have, but also like, you’re going to lose
0:43:12 your parents. All of us will lose our parents. Hopefully, hopefully, hopefully they don’t ever have
0:43:19 to say goodbye to us. But if things go well, we’re going to have to say goodbye to our parents. And we
0:43:26 can’t be angry about it. We want to say thank you for the times we had. And I think to have that level of
0:43:32 appreciation for everything in our lives, how temporary all of this is, I think that’s, it makes
0:43:38 you happier. I know it sounds like, I don’t know, it makes you happier to just look at someone and be
0:43:44 grateful. You know, failed relationships. You could be angry at the other person, or you can be grateful
0:43:50 for the lessons they taught you and, or for the good times you had. And I think to change our minds to
0:43:55 gratitude. And you can, you know, it sounds, it’s a little bit, you know, hippy-dippy to have a
0:43:59 gratitude practice. And that’s fine. You know, if that’s your thing, lie in bed every night or keep
0:44:07 a journal and just say the things you’re grateful for. But I don’t know if it works without an evacuation
0:44:14 zone approaching. I don’t know. But to go around your home and just say thank you to the things that
0:44:19 you like is a weird thing. How many of us, how many of us, when was the last time you called a
0:44:27 friend out of the blue and just said thanks for being my friend? Like, hey, just wanted to call
0:44:34 and just tell you I love you. Just tell you thank you. And, you know, that’s all. No, just a quick,
0:44:37 just two minutes. Just, just want to say thank you for being my friend.
0:44:41 I think if I said that to one of my best friends, they’d think I was losing my mind or something,
0:44:44 or that something was wrong. They’d be so concerned because it’s such an unusual thing for me to have
0:44:49 done. Okay. So you can do it this way. So I had a guest on the podcast and he came up with this
0:44:54 thing that is so outside of my personality, but I’m going to try it. Yeah, that would make sense.
0:45:00 And you could do that. You know, I’m, I’m new to this. You know, I, I know for years, people have
0:45:04 been like, you should have a gratitude practice and keep a gratitude journal. And I tried it. I was like,
0:45:10 okay, I’m grateful for my sister, grateful for what I’ve, um, for my family, grateful for my
0:45:15 friends, grateful for the life that I live. Right. Good night. All right. Next day.
0:45:21 I’m grateful for my sister, grateful for my family, grateful for my friends, you know? And I found it
0:45:27 so repetitive that I was like, is this worth it? Like, sure. Like every now and then something was
0:45:32 different and new. And I’ve come to come to the conclusion, like if it’s the same three things
0:45:38 every single day, good. I was thinking about this a lot the other day when someone asked me,
0:45:44 think about all the people in your life and imagine if they were sick and imagine if you
0:45:50 had a billion dollars in your bank and a billion dollars could cure their sickness. Like who
0:45:55 would you cure it for? Would you, would you spend a billion dollars to cure your, your girlfriend’s
0:45:59 sickness, your, your mother’s sickness, your father’s sickness, your whatever, even if it was
0:46:04 the, the, the risk to them was, was low. And you would, I’d give every penny I had to cure
0:46:08 an illness that my girlfriend had, even if the risk was low. And as I was thinking through that,
0:46:12 I was like, but then if you look at my calendar and how I’m allocating my time against these
0:46:17 individuals and against my priorities, there’s a real imbalance here. And over the last couple
0:46:20 of weeks in particular, I’ve been on a bit of a journey of realizing just how important
0:46:23 four or five people in my life are.
0:46:25 I, I, I, I, how much do I neglect them?
0:46:30 Yeah. I mean, like, of course, I mean, we are only when it’s, and it’s, you’re right. Like,
0:46:34 which is if you say give a billion dollars and you can cure this disease that affects, you know,
0:46:41 2 million people, 10 million people, you’d be like, eh, I’ll give some money. Right. But if it was one
0:46:45 family member, you would exhaust every resource. You would quit your job. You would do everything you
0:46:53 can to, for a 1% chance, you know, and people do, they quit their jobs when, and like so many
0:46:57 charities have been started because my father died, my mother died, my sister died, my brother died,
0:47:03 and now I’ve devoted my life to duh. Right. Like, like literally that’s the reason. And it’s because
0:47:07 it’s personal. Of course, that makes sense. It’s why, why are some entrepreneurs good and some
0:47:12 entrepreneurs bad? Well, how personal is the thing that you’re working on to you? Because then I only
0:47:16 like to, like the entrepreneurs that I love, I want to know that they are solving a problem that
0:47:21 they struggled with or that somebody they love struggled with or something. If they read an
0:47:25 article in a magazine, I thought this is a great market opportunity. There is no passion there that
0:47:31 is driven by money and power only. I want to know somebody that is, it’s so deeply personal to them
0:47:36 that they will stop at nothing. They will run through a brick wall and find every creative solution.
0:47:41 And it goes right back to the small company versus big company. It’s, it’s passion. And
0:47:47 a vision that is bigger than the resources that I have, which, you know, I had a conversation with
0:47:56 somebody recently, actually, where they wanted to, we, it was a business problem and they wanted to
0:48:02 change the goals. And I said, we can’t just change the goals because they’re difficult, you know,
0:48:07 so we might miss the goal. It’s true. Yes, we have a very aggressive goal and the likelihood of us
0:48:13 hitting it is incredibly low, but why would we lower it? And they said to me, you know,
0:48:17 I don’t like to fail. They said, I don’t like to fail. And I know you don’t either. And I said,
0:48:23 ah, that’s where you’re wrong. That’s where you’re wrong. I have spent most of my life a failure and I’m
0:48:29 very comfortable being a failure. And I think of myself, not as a success. I think of myself as a
0:48:33 failure. And that’s because my ambitions are bigger than my skills or my ability to achieve those
0:48:38 ambitions. And so almost everything I’ve done with a couple of exceptions have fallen short of what I
0:48:44 had hoped for. I’m very comfortable with that because failing at 80% is really much better than
0:48:51 succeeding at 30%. And I think this idea of fear of failure and embracing failure, I don’t want to fail,
0:49:00 but I just, I, I have, I think it’s important to have dreams that are beyond your skills or your
0:49:06 resources because that’s where creativity comes from. That’s where resourcefulness comes from.
0:49:11 You know, when you go, how am I going to figure this one out? And you told me the stories of your
0:49:18 own team, you know, it’s the resourceful ones. And now we go back to AI. AI is not going to figure that
0:49:23 out, right? There’s, there’s data on this. I have actually never thought about this. This is good.
0:49:29 There was a book called, oh, it was the wisdom of crowds. I think it was that one. I think it was the
0:49:34 wisdom of crowds by James Serecki, where people with experience knew what to do versus people who
0:49:38 were just trained. So I’ll give you the example. This is, and again, I might have the book wrong,
0:49:44 but this was, I remember the case. So there was a bunch of firemen fighting a fire in like the,
0:49:50 in wildfires, right? And the wind picked up and the fire was coming really fast towards these firemen.
0:49:55 True story. And they all started running for their lives as this fire was approaching them
0:50:00 unbelievably quickly. But the problem was if they looked ahead, there was a small hill,
0:50:05 which means you’re going to slow down because you can’t run fast up a hill. And this fire is coming
0:50:13 fast, right? The senior guy on the, on the team started screaming, get down, get down, get down.
0:50:17 And they all ignored him. They were all running for their lives. And he just stopped running and got
0:50:23 down and put his hands over his head and just lay in a ball. And the fire was going so fast that it blew
0:50:28 right over him. And it caught up with the other guys and burned them all to death.
0:50:35 Now they didn’t teach them that in fire school. It was accumulated knowledge of wisdom of that came
0:50:40 from experience that he knew the right thing to do in the moment. He was able to read the tea leaves in
0:50:48 a way and his, his gut, whatever that means, his gut said, the right thing to do is to drop down.
0:50:54 You’ll be okay. And this is why I’m going to sound like a broken record. The importance of doing the
0:50:59 work yourself, of writing the book, painting the painting, choreographing the dance, you know,
0:51:04 composing the symphony, building the business, having the difficult conversations, stumbling and
0:51:09 bumbling, right? The reason for it, like, let’s say you have a fight with your, your, your girlfriend.
0:51:14 You don’t want to be in a fight. You don’t like being in a fight. You want to do the right thing.
0:51:17 So you go to chat GBT and you’d be like, my girlfriend and I had a fight. This is what the
0:51:22 fight was about. Okay. I think I did some stuff wrong. I think she’s did some stuff wrong. This is
0:51:28 exactly what happened. Tell me what to do. And you go, babe, I just want you to know, I want to take full
0:51:32 accountability. I’m really, I’m really sad that this happened. And I want you to know that I care about
0:51:38 this relationship. And she says to you, did you get this answer from chat GBT? And you go, I did.
0:51:45 How’s that going to go? Right now you did everything right. You did everything right.
0:51:51 You did everything right. But for the fact, and it goes right back to what you said,
0:51:55 which is it removed the humanity, it removed the personality. It’s artificial. It’s fake.
0:51:59 It’s everything you said about the job interview. It’s everything you said about all those other
0:52:05 things, about all the resumes, all of the pitch decks. It’s not you telling me sorry. It’s chat
0:52:09 GBT telling me sorry. And even though you went with good intention to get it right, I would rather you
0:52:14 get it wrong and bumble and fumble it with me and be like, babe, I don’t know how to do this. I’m an
0:52:19 asshole. You know, and then she fights with you because you get it wrong and you rumble through it
0:52:24 together. And what happens when you come, you’ve had this happen. I know because I haven’t, I know
0:52:30 anybody, everybody has. When you come out of the fight, you’re closer. Not because you got it right,
0:52:36 because you got it wrong. And if you learn the skill and you get better and better and better
0:52:40 and better, and you do learn the skill of saying the right thing and you do learn the skill, she knew
0:52:44 it wasn’t because you asked AI in the moment because you just wanted to resolve the problem and remove
0:52:48 the tension. It’s because you learn the skill for the time that you don’t know when it’s going to
0:52:53 happen because you’re equipped for this relationship. And it’s that investment in the
0:52:57 relationship rather than trying to transactionally solve the problem before me. And that’s the
0:53:01 difference. It’s infinite versus finite. It’s transaction versus, it’s destination versus
0:53:06 journey. I’m in the journey of this relationship versus I have a destination. I got to solve this
0:53:11 problem now, otherwise this is going to destroy my relationship. And all of this is coming full
0:53:15 circle and it comes right back to everything we started. I think it’s hilarious that you’re
0:53:19 that you’re having a conversation with me about AI because I’m not an AI expert and I’m not in the
0:53:26 AI business. But I am in the humanity business. And I think everything we’re talking about from every
0:53:33 angle, we’re battle testing this idea. And what we can’t get away from is human beings really want
0:53:41 human beings. And human beings really want human experiences. And human beings really want things
0:53:50 made by human beings. And we are not only okay with, we want imperfection. Because imperfection is the sign
0:53:51 of human.
0:53:59 I was just thinking about how when I’m in an argument with my partner, if she was perfect, if she was
0:54:07 completely composed, if she was looking at me without emotion, without expression, and if she was spewing
0:54:13 chat GPT-like responses back at me, it would be a little bit infuriating. But also it would be
0:54:20 completely dehumanizing, as you say. And it’s funny how actually, even in conflict, I want emotion. I want
0:54:25 imperfection. I want human resonance. So it’s interesting because I’ve been like thinking about
0:54:25 what my…
0:54:26 Struggle is a good thing.
0:54:33 And I think in our modern day and age, we have underappreciated and underrepresented the value
0:54:40 of struggle. And if you ask anybody in their life, you know, tell me about a time in your career
0:54:46 where like you felt like, boy, this is the most amazing thing I’ve ever done. I’m so glad I’m a part
0:54:51 of this. It’s not the big win. It’s not the big success. It’s not we finished everything on time and
0:54:57 under budget. It’s, oh my God, this one thing went horribly wrong. Oh my God, it went so badly. And yet
0:55:03 the way we came together, like the most important thing in my career was when I lost my passion and
0:55:08 went into deep depression. Never want to go through that again. Really glad it happened. And all of our
0:55:12 relationships, professional, personal, romantic, whatever they are, right? All of our relationships
0:55:18 get better when we go through struggle together. And we know, we know the way the human animal works.
0:55:22 We know that oxytocin is released when you have shared struggle. That’s why when you put people
0:55:28 in bootcamp and they go through shit together, or there’s a natural disaster, like all of a sudden,
0:55:33 I don’t care who you voted for. I saw your house blow down on the tornado. I got you. Don’t worry,
0:55:40 we’re neighbors, right? Like we can put aside all the rational nonsense, the intellectual nonsense.
0:55:45 And at the end of the day, human beings are good at helping human beings.
0:55:51 Struggle also, in many contexts, is the value. So when I think about a Simon Sinek book, the reason
0:55:57 why I value it is because I know that Simon Sinek spent years writing that thing and pulling it
0:56:01 together. The reason why certain handmade things that we talked about earlier are valuable is because
0:56:05 of the pain and the toil that went into them. And when you think about the art world and other
0:56:10 creations through history, the value comes from the fact that human beings came together for a prolonged
0:56:15 period of time and did something. And actually the investment is the value. Like the amount that went
0:56:19 in the top creates… We’re not buying the product. We’re buying the story.
0:56:24 Yeah. Like the Mona Lisa is… You’re not buying the Mona Lisa. You’re not buying a piece of art. You’re
0:56:28 buying the story that goes with the art. The story that it took to create the art. What the artist was
0:56:33 going through. What they were thinking. You’re not buying my book. You’re buying the story of the making
0:56:35 of my book. And the Mona Lisa was stolen from what I understand.
0:56:39 I mean, we don’t even know if the one in the Louvre is the real one.
0:56:42 Because I heard much of the reason why the Mona Lisa is so valuable is because at one point it was
0:56:47 stolen and then they like managed to find it again. And actually it’s just a painting. But
0:56:51 the story of the painting is worth 100 million, 200 million, whatever.
0:56:54 Whatever. I mean, and so this is what we forget. The reason famous artists are famous
0:57:00 is because you buy the story of that artist, not their talent. There’s a lot of famous singers and
0:57:06 actors and painters, dancers who are a lot less talented than the unknown ones, but you buy
0:57:15 into the story. And this is why some celebrities, as much as they talk about the paparazzi and the
0:57:19 tabloids, they want to be in the paparazzi and the tabloids. They want the paparazzi to follow them
0:57:23 because it keeps their story relevant. It keeps them, you know, they’re worth more because they’re in
0:57:23 the zeitgeist.
0:57:29 Apple know this better than anybody because you go to an Apple store and they’ve laid out their
0:57:37 products as if it was an art gallery. The three feet either side of the iPhone create the impression
0:57:42 in my mind that this is a piece of art and there’s only one of them. And the fact that they’ve wasted
0:57:45 all this space, which I know real estate costs money and that must have been expensive,
0:57:50 pulls into the device itself. If I’d gone into an Apple store and there was a thousand iPhones,
0:57:54 like the old electronic stops, all stacked on top of each other, I would assume the iPhone was worth
0:57:59 less. But the story, just by the frame in which I see it, means that, oh my God, this thing is…
0:57:59 It’s theater.
0:58:00 It looks like one of one.
0:58:06 Yeah, it’s theater. And some would call it manipulative, but we want things to feel
0:58:14 valuable, not just be valuable, right? I could tell you I’ve got a… I found a guy who makes
0:58:19 cashmere jerseys and he uses the exact same cashmere as, you know, lower piano, whatever,
0:58:26 some fancy-ass brand, you know? But the problem is it says like Dave’s cashmere shop, you know?
0:58:31 I could tell you everything about where he sources the cashmere, how he makes it, that’s the same
0:58:37 everything. And you’d be like, yeah, Dave’s cashmere shop? Because you’re not buying the
0:58:42 cashmere, you’re buying the brand. You’re buying the story, you’re buying the association. That’s
0:58:50 what’s… That’s why brands have value. Because it’s irrational. And humans are irrational. And
0:59:00 that’s why companies invest in building brands for the story. And so, yeah, I think I’m… You
0:59:07 know, as much as AI scares me, I still believe the thing that the technologists don’t appreciate
0:59:15 and won’t appreciate. And there will be a rebellion. And handmade will become more valuable and handmade
0:59:23 will become more expensive. And people will want to say that. You know, it’s like, you had that person
0:59:27 write your speech for you? You had… Wait, who did the painting for you? They did it themselves?
0:59:35 You know? And I think that’s good. You know, it’s a pendulum, right? We’re going to get enamored with
0:59:40 the technology until it’s boring. This also just expands generally. I know this sounds quite big and
0:59:44 we’re talking about these big things, but just everything that you create, it’s very, very tempting
0:59:49 at the moment to just create something with AI and throw it up on your website, on your social media
0:59:54 pages, or present it to the world, a presentation deck at work. But actually, I’m already noticing
1:00:03 I’m attributing huge value and interest in things that I can identify as human made. I had a flashback
1:00:08 a second ago, so we’re talking about this idea of scarcity to one of my favorite brands in the world.
1:00:13 It’s a clothing brand. And I was obsessed with this clothing brand. I’d spend a huge amount of money. I
1:00:16 don’t spend money on clothes. I would spend a huge amount of money every time they came out with a new
1:00:23 item. One day, the founder of the brand, and everybody knows this brand, he posted a photo from his
1:00:29 factory. It was like a series of video. And what I saw in the video was the shirt I was currently
1:00:36 wearing as I watched the video in a massive bucket with 4,000 others of the exact same shirt. And in
1:00:41 that moment, I fell out of love. I fell out of love. Exactly. Because in my head, I painted this like
1:00:48 artisan picture of them sewing it. These two guys sewing it in their bedroom and then like sending it to me.
1:00:51 It’s probably what it was on the ad too. I think that’s what it kind of like used to be.
1:00:56 So I still had that image. But it got too big. Yeah. One thing that I’ve always understood,
1:01:00 this is true for businesses, this is true for absolutely everything, scale breaks things.
1:01:05 You know, scale breaks things. In the military, they have special forces, special operating forces,
1:01:14 Navy SEALs, SAS, you know, all those folks, right? And there’s a saying in the special forces that’s
1:01:21 basically special, you can’t scale special, right? So you can take whatever training skills,
1:01:24 whatever you have for the special forces, and you give it to everybody, it’s not going to work.
1:01:33 Special can only be small, you know? And so scale breaks things. Scale always, I mean,
1:01:39 like Microsoft versus Apple, right? So Apple wanted the highest quality operating system in the world,
1:01:45 right? So what did they do? They refused to clone, right? They wouldn’t clone their operating
1:01:56 system. And they, as a result of refusing to do that, they never, for years, Apple had like,
1:02:02 in the height of the PC wars, maybe 4% of the world’s operating systems. Microsoft said,
1:02:05 we’re happy to clone our operating system. So it was a little bit different on Dell,
1:02:09 it was a little bit different on IBM, wherever you use it was slightly different. And they had
1:02:13 90 something percent of the world’s operating systems. It’s because you have to trade quality
1:02:20 for scale every time. There’s a reason why buying fancy goods for a lot of money, like, because as
1:02:24 you said, the way you make things has to change, and you have to start making them in factories,
1:02:28 and you have to scale, scale, scale, scale breaks companies. Think about how beautiful companies
1:02:32 are. The number of companies that talk about, oh, our company’s like a family. Get to about 150 people,
1:02:36 200 people, get to Dunbar’s number. Not so much of a family anymore.
1:02:43 I think B2B marketers keep making this mistake. They’re chasing volume instead of quality. And
1:02:48 when you try to be seen by more people instead of the right people, all you’re doing is making noise,
1:02:53 but that noise rarely shifts the needle. And it’s often quite expensive. And I know, as there was a
1:02:58 time in my career where I kept making this mistake, that many of you will be making it too. Eventually,
1:03:03 I started posting ads on our show sponsors platform, LinkedIn. And that’s when things started to change.
1:03:08 I put that change down to a few critical things. One of them being that LinkedIn was then and still
1:03:14 is today the platform where decision makers go to, not only to think and learn, but also to buy. And
1:03:18 when you market your business there, you’re putting it right in front of people who actually have the
1:03:24 power to say yes. And you can target them by job title, industry, and company size. It’s simply a
1:03:29 sharper way to spend your marketing budget. And if you haven’t tried it, how about this? Give LinkedIn ads
1:03:35 a try. And I’m going to give you $100 ad credit to get you started. If you visit linkedin.com slash diary,
1:03:40 you can claim that right now. That’s linkedin.com slash diary.
1:03:47 Is it harder now to find love? Because there’s lots of stats that say we’re having less sex,
1:03:53 we’re lonelier than ever before. Interestingly, this is maybe an adjacent point, but I was looking at
1:04:00 Bumble share price. I love the founder of Bumble. The CEO is really, really good friend of mine. I
1:04:05 think she’s amazing. Whitney. Whitney. I think she is amazing. Has she come on? She has. And I know her
1:04:11 and she’s a wonderful human being. But when I was looking at the Bumble share price, it painted a
1:04:15 really interesting picture because then you, you overlay that with some of these other dating apps
1:04:20 and you see, I mean, this is the. Well, she’s had to come back. She’s just come back in yet to turn
1:04:24 the company around. And actually, interestingly, I saw her do an interview, which is one of these ones
1:04:29 here. And in the interview, she says she’s going to revamp Bumble to make it not about finding love
1:04:34 with others, but falling in love with yourself. Yeah. And there’s also going to be this dating
1:04:39 marketplace. But her first objective is going to be get people to love themselves. Yeah. Through
1:04:44 coaching and all these kinds of things on the app and then find a partner. Sure. Yes. I mean, I,
1:04:50 I agree with that. I mean, it’s like, it’s, I mean, we’re all broken records, right? I don’t
1:04:56 mean that as like a, like we’re all broken souls. Like, you know, your customers will never love you
1:05:01 until your employees love you first. You’ll never find somebody to love you unless you love yourself
1:05:06 first. And look at failed relationships, right? Where there’s so much tension. It’s somebody’s lack
1:05:11 of self-love that contributes to the failing of that relationship. I mean, I have a dear friend who’s
1:05:17 going through it right now. She just can’t find love and she, it’s just, but it’s because she
1:05:23 doesn’t love herself and, and she knows that, you know, it’s a hard thing to do. So if Bumble can
1:05:28 crack that code, more power to them. It’s, it’s a, but this is the problem with a lot of these things.
1:05:33 You know, they’re common knowledge. We just don’t do them. Everybody knows how to be healthy.
1:05:41 Everybody knows how to exercise. Everybody knows what eating right means. Don’t do it because wrong is
1:05:46 easier. And right takes effort. Everybody knows what we’re supposed to do in a relationship.
1:05:50 Everybody knows that we’re supposed to like hold space. Everybody, everybody knows philosophically
1:05:54 what we’re supposed to do, but we don’t do it. By the way, it’s the reason why most people, I’ve
1:05:59 written all these lovely books and it’s the reason why most companies don’t use them. It’s because my
1:06:03 work is like exercise, which is I can tell you every single, if you want to get into shape, hey, Simon,
1:06:08 how do I get into shape? Easy. Every single day, work out for 20 minutes every single day. Okay.
1:06:12 Can I take the occasional day off? Yes, but not too many. Work out every single day and 100% of you
1:06:18 will get into shape. I know it a hundred percent. When? I don’t know. And neither does any doctor.
1:06:24 And that’s my work. Yes, I can profoundly help you find purpose with start with why. I can help you
1:06:29 build trust on a team with leaders at last. I can help you embrace the infinite mindset and have this
1:06:34 incredible calm in life. And the reason most companies won’t do it, this innovate, this is a book for
1:06:38 innovation right here. You want to innovate? Infinite game. The reason most companies won’t do it is
1:06:41 because they need it to happen by the end of the quarter or the end of the financial year.
1:06:46 It may or may not. I have no clue. And I cannot predict that it will or won’t. It’ll work 100%.
1:06:50 I just don’t know when. And the problem is, it goes right back to the beginning of this conversation,
1:06:56 we’re all so obsessed with the output. We’re all so obsessed with the result that we’ve completely
1:07:01 ignored the value of the journey. And people would rather hit the number at the end of the year
1:07:07 than build a good, strong company. Think about it, right? If I meet another entrepreneur,
1:07:11 when I say, so tell me about your company, like we’re hyper growth, we’re a hyper growth company,
1:07:15 we’re a gazelle, right? Like show me, then I always say the same thing because I’m an ass.
1:07:20 Can you please give me one article from a reputable publication, just one, and I don’t care the
1:07:27 publication that says that building a hyper growth company is good for business. Just one.
1:07:34 And the answer is you can’t, because it’s not. And so why are we so obsessed with high-speed growth?
1:07:39 It’s because our investors want us to be obsessed with high-speed growth, right? Or our egos want us
1:07:43 to be obsessed with high-speed growth, right? And if high-speed growth happens by accident,
1:07:49 that happens for many of the unicorns, right? It was an accident. I think building a good company is
1:07:53 better than building a fast company. I think building a good relationship is better than building a fast
1:08:01 relationship. And we’re all so obsessed with speed and immediate results, present company included.
1:08:09 I’ve had to learn this the hard way, that I think there’s something joyful and beautiful about slowing
1:08:16 down, saying thank you, reprioritizing friends. It’s okay. I mean, by the way, cell phones and so
1:08:24 before cell phones, we went to work and then we went home. And we didn’t do work at home because we
1:08:27 couldn’t do work at home because we didn’t have computers at home and we didn’t have cell phones
1:08:35 or people to call us. And so you did work at work and then you left. And I remember when cell phones
1:08:41 started, I remember the advertising, AT&T had this campaign that they showed people working on the
1:08:49 beach, you know, with their computers. I mean, this is like the future, right? And they said, now,
1:08:58 what was the tagline? It was really funny. It’s like, now you can leave work, right? And that’s not
1:09:03 what happened. Work came with us. We never left work. Work came with us wherever. This is the problem
1:09:09 with cell phones and computers and the internet, which is we do not leave work. Work is with us in
1:09:16 our pocket every day, every vacation, every evening, every weekend. As you said that, I thought, do you
1:09:22 know what? That’s so interesting because that kind of means that friction creates freedom in that regard,
1:09:27 if you know what I’m saying. So the friction of not being able to go home and tap away on my computer
1:09:31 all night meant that I had a certain level of freedom because I had to kind of wait for things,
1:09:35 right? So in the same context with AI coming along, now I can build software throughout the
1:09:40 weekend, whether the agency’s working or not. Now I can build anything I want at any time using the
1:09:45 phone in my pocket. The friction has come down again. And therefore the pressure to do it now,
1:09:49 because I can do it now, goes up. And this is kind of maybe what I was alluding to earlier on in the,
1:09:52 you know, when I was saying about how you’re going to get more stressed and more overwhelmed and
1:09:57 more isolated. That’s so good. That’s so, right. It’s, we’re taking work with it. I mean,
1:10:01 it’s like, you know, everybody has a story of like where the battery ran out on their phone
1:10:05 and they ended up having the best night. Yeah. Or the internet went out at work and they actually
1:10:13 got more done. Like you hear these stories all the time, you know, that, that when, when we’re forced
1:10:21 not to take work with us, forced, it takes a bit of time sometimes to relax, but it’s always better
1:10:28 because you learn to stop worrying, stop checking, you know, you know, and you just, I, one of the
1:10:37 things I did, I, I can’t delete Instagram completely as much as I’d love to, but I hit it. So, you know,
1:10:42 you can do that on iPhone and you can take it off the, it’s gone, it’s hidden. It says hide app.
1:10:45 And then I, and when you go into the search, you know, when you go search, it suggests,
1:10:48 I took it off the suggestions, which most people don’t even know you can do that. So I took it off
1:10:52 the suggestions. So when I go to, cause I realized what I was doing is I’m like, when I’m bored,
1:10:55 I just pick up my phone and I just like, and then I see Instagram like, and I just click it like a,
1:11:01 like a zombie. And then I’m done for an hour, you know? So I hit it. So the only time I go to
1:11:06 Instagram is when I have to go to it and I have to type an I N S T, you know, and then it pops up.
1:11:13 And my usage of Instagram has plummeted, plummeted because it has to be intentional.
1:11:16 And the problem with most social media is it’s unintentional.
1:11:23 One of the big things talking about community, Instagram, AI that I think a lot about is,
1:11:33 is the value of in real life community going to rise. And I think we might be on the precipice of
1:11:38 the community revolution. I say this because when I think about what’s going to remain in a world where
1:11:44 creating things goes to zero, like when, you know, once upon a time, if you made a social network or if
1:11:51 you built an app or if you built a movie or a media company or a podcast, that was half of the job. And
1:11:55 the other half of the job was like getting it out there in the world. Yeah. And so now the people
1:12:00 that have the other half of the job, which hasn’t gone to zero now have this tremendous advantage
1:12:04 because we can all create, but we can’t all distribute. And so having community and building
1:12:09 and fostering community, I think now is one of the things that remains. What are the values of a
1:12:12 community? Like how do I build the community? Well, I have a definition of community. And I think
1:12:15 we said it before, which is the community is a group of people who agree to grow together.
1:12:19 Interesting. Community is a group of people who agree to grow together.
1:12:23 And I believe friends are at least two people who agree to grow together.
1:12:29 In marketing, this is the absolute obsession at the moment. Community, run clubs and brands becoming…
1:12:35 Offline is the new online, right? Offline is the new black. Like there’s a company called Clix.
1:12:41 And it was started by, she’s a talented entrepreneur and she was in college and she suffered severe
1:12:47 depression and loneliness and literally struggled, didn’t know how to make friends. And she,
1:12:50 oh, I’ll just call her by her name. Her name’s Alix.
1:12:57 But her company Clix, she started it to solve her own problem, right? My favorite kind of company.
1:13:03 And basically to help her friends at school, quote unquote friends, people at school make friends.
1:13:08 And she did it by taking people offline and taking their phones away. And she would come up with reasons
1:13:11 to come together, whether it was running or this or that. Just like, it didn’t matter what the reason was.
1:13:16 Just a reason to come. That made you, that when you saw the ad hung up on a piece of paper at college,
1:13:25 you know, that you’d be like, I like horror movies, whatever. I like baking. I’ll go to that. Right?
1:13:31 Just a trick. And then basically just, and so she’s built this business, predominantly for young people,
1:13:35 but it’s available to anyone. But she’s built this business to just bring people together,
1:13:40 to meet people without phones offline. And she wants, she has, and there’s a great irony in it.
1:13:44 She has an app that she wants people not to be on. You know?
1:13:50 And what is it that holds a community together? Is it, so like, we want to improve together. So we have
1:13:56 to have some kind of shared value that we want to improve on, presumably. It’s like a community of
1:13:59 runners. They’re trying to get fit together or they’re trying to improve that.
1:14:04 I don’t think it matters. I mean, it’s like, it’s, it’s shared, shared interests is a, is a,
1:14:10 is a way to start a relationship, right? Comic-Con, you know, you know, Nerdvana,
1:14:16 you know, Burning Man, all of these larger than life events, big and small, going to the,
1:14:20 going to the, going to the football, you know, it’s like, you’re everybody’s friend when you wear,
1:14:25 when you wear the right, when you wear the right colors, you know? You know, you see people on the,
1:14:28 on the tube who’s going to go into the same game, they’re wearing the same jersey.
1:14:29 You’re friends.
1:14:35 You’re friends, right? So I think common interest is a, is a, is a trick. It’s a way of getting people
1:14:38 to come together. And it’s a nice place to start because at least conversation is easy,
1:14:41 right. You know, at least one thing about this person that you have in common with them.
1:14:45 Do you need a shared goal in a community? Do you think? Thinking, cause in the football analogy,
1:14:46 we have a shared goal.
1:14:50 Oh yeah. You want to win. I think that’s a very good question. You have a shared goal.
1:14:51 Even in a relationship.
1:14:53 Yeah, I think so. That seems to make sense.
1:14:59 The reason why I’m asking these questions is I am building businesses and brands. And I know that
1:15:02 community is one of the most important things that everyone building a brand or business is
1:15:06 thinking about at the moment. So there’s a big difference between having an audience,
1:15:12 which is what you might have on like a podcast or something and having a community. And I’m as a
1:15:16 brand leader and as an entrepreneur, I’m trying to shift from having an audience over to having
1:15:22 a community. And that’s about like relationships and shared values, shared values. I mean,
1:15:30 I like to think the people who really like my work, not the ones who just like passively like it,
1:15:36 but the ones who really like my work. Like if somebody says, I love start with why, or I live
1:15:42 my life by the infinite game, that it says something about who they are and how they see the world and
1:15:49 And that we share the same values. And that if, and because I am, you know, me, you know, I’m an idealist.
1:15:58 And, and my, I, I’m consistent in the way I talk about things from the day I started to now and won’t ever change.
1:16:06 And, and I think that’s the value of values. And the problem with the modern world we live in and the
1:16:11 pressures that people face is money and fame and all the rest of it. And, you know, influencer status,
1:16:15 I think it sometimes forces us to question our values or walk away from them.
1:16:19 I was invited to a group of, they called it a mastermind group, where there’s a bunch of folks
1:16:24 like me, author speakers who wanted to, this is what they told me, come together to, based on shared,
1:16:29 shared goals, shared values, how we can work together to improve the world together. And I’m like,
1:16:34 oh, sign me up. I’m in. Right. So I went and we sat around and you know who some of these people are,
1:16:40 you know, and we sat around a room and they spent all of their time talking about how they can share
1:16:45 their lists with each other and how they can cross promote with each other. And what margins are you
1:16:49 getting on this? And I’m like, you guys are, and I spoke up. I was like, you guys are just talking
1:16:56 about making more money. What I thought we came here to like do common good together. They didn’t
1:17:02 invite me back, but it was, but the point is, is like the money and the fame is seductive. You know,
1:17:07 this is, this is, this is, this is Joseph Campbell’s hero’s journey, which is you start off as the
1:17:14 reluctant hero and you get called to your mission for some reason. And at some point in your journey,
1:17:21 there will be something to seduce you away from your mission, money or power. You know, Luke Skywalker
1:17:27 was nearly seduced away from the vision, you know, from the journey. Like this is what, this is what the
1:17:34 hero has to go through. And do you have the friends who will slap you around and keep you in line and say,
1:17:39 no, you signed up for this. You have to stay true to what you’re doing because I think none of us have
1:17:44 the courage or the strength to stay true to our cause by ourselves. Very few of us. We need to have at
1:17:48 least one person who believes in us to give us the strength to stick to it because the temptation,
1:17:52 the temptation, you and I have both at various times gone through it. Like when you start making money
1:17:57 and you start making money for something you didn’t expect, like I never expected to have a career
1:18:02 from any of this stuff, right? It happened by accident. And you get to the point where you start
1:18:10 thinking you’re more important than you are. Do they know, do they, do they know who I am? No, no, get over
1:18:17 yourself, you know, and you start becoming seduced. And I think the seduction, when we turn on social media
1:18:23 and we watch Kardashian, the Kardashian model, and like you have people who pursue influence without
1:18:29 knowledge or skill, like those two buckets, they have the other three buckets, but they don’t have
1:18:36 the first two buckets. And it is temporary for some or unfulfilling for others. And, you know,
1:18:42 the funny thing about that job, you know, I was, I was, I went to a concert and there was this,
1:18:46 there’s a woman who walked down the aisle and some guy was taking pictures of her. She was posing
1:18:52 and the person next to me goes, she’s a famous influencer. And I said, you mean she’s a freelance
1:18:54 employee of an algorithm?
1:19:04 And, and there’s somebody who chooses to be an influencer. That’s what you are. You are a freelance
1:19:08 employee of an algorithm. And the minute they changed the algorithm, you might be out of business.
1:19:15 You just lost like 170 followers.
1:19:17 I mean, maybe.
1:19:20 You just lost like 170 blue ticks.
1:19:26 Like, I don’t have a problem with the concept of being an influencer. If you bring something of value,
1:19:33 the only time I have a problem with it is, is if you make it about you and I have to get more of
1:19:38 everything. In the early days of influencing, there was a young couple that were trying to get
1:19:45 followers and they would do crazier and crazier things. And so she, what they did is he took a
1:19:50 big book, a dictionary, I think it was, and he put it over his chest and she took a gun and shot it at
1:19:56 the book thinking that the book would stop the bullet. And she killed him. She killed him on camera.
1:20:02 Right? Now they admitted, she admitted afterwards, he’s dead, but she admitted afterwards they were
1:20:05 doing it to do bigger and crazier stunts to get more and more followers because the financial pressures of
1:20:13 driving at those YouTube views was overwhelming. And so it’s an extreme case, obviously, of the,
1:20:20 the, the, the, the, how we will lose our minds trying to gain followers. And I don’t mind if people gain
1:20:27 followers by giving, but to gain followers by taking, look at me, look at me, look at me versus I have
1:20:32 something that I think this will help you. And like, there’s not, there’s not, I don’t have a problem
1:20:42 with what it’s, it’s the, it’s the input, right? It’s the intention. Um, anyway, anyway, it’s not like
1:20:46 an old man complaining about nobody. You kids these days and you were influencers.
1:20:51 Simon, I printed off some graphs, which I think are absolutely fascinating and dovetail into everything
1:20:55 you’ve said today, but also into your work generally. So I’m just going to give you all of these to give
1:20:59 you a second to look through them. And I want to get your read and interpretation on them. Okay.
1:21:08 Adults lack of meaning and purpose overall lonely. Okay. I mean, that makes sense.
1:21:15 To me, that didn’t make sense. I couldn’t understand how if someone is low in purpose,
1:21:21 then they are lonelier. I mean, it just makes sense that when you have lack of purpose,
1:21:27 the likelihood that loneliness comes nearby. Like I think family gives meaning, friends give meaning,
1:21:31 like you feel like you’re there for someone else. Um, but if you don’t know why you’re showing up every
1:21:35 day, I think it, it, it, it feels like a lonely existence. Like you feel like you’re searching.
1:21:40 When you have a sense of purpose, it gives you a mechanism to meet people. It gives you a mechanism
1:21:43 to make decisions. It gives you a mechanism to talk about yourself in a way that’s quite inspiring to
1:21:46 others. You know, when you say your why and you, somebody says, so what do you do? You say,
1:21:50 I wake up every single day to inspire people to do what inspires them. What do you do?
1:21:58 You know, like it’s, it’s, I, yeah, I do. I do. And I think it’s, it’s not the thing that makes you
1:22:00 less lonely. I think it’s a mechanism to make you less lonely.
1:22:05 Just as you said that, that why you just gave, it becomes a magnet for me because then I know
1:22:10 who your people are and I know what to talk to you about and it throws down this bridge for me to walk
1:22:16 across. Yeah. Versus, yeah, I’m a dentist. Or I don’t know, which is even worse. Which is even
1:22:21 worse. Yeah. Yeah. So, so yeah, that, that doesn’t seem unusual. Distribution of people feeling lonely
1:22:29 worldwide by gender. So it’s about 50, 50. Are you surprised by that? I thought, for some reason,
1:22:35 I thought men were more lonely. I think that not at all lonely looks like women do better.
1:22:41 I would think, do you think, you thought men were more lonely? I thought men would be more lonely. I
1:22:46 also don’t know what the age groups are because like, I want to know what, how they, like, what age are
1:22:51 they just start, are they starting at? Is it 18? I guess if we just put that all aside, I mean,
1:22:58 women being slightly less lonely than men, I think makes sense because I think women are probably
1:23:03 better at making friends. Maybe I have that wrong. What else we got here? Adults, mental health,
1:23:09 health ratings. 68% of people who have depression are lonely and 67% of people have anxiety are lonely.
1:23:13 Do you think good mental health is a foundation for being
1:23:20 not lonely? I guess. No. I think having somebody who cares about you is a foundation for not being
1:23:28 lonely. And when you’re in a period of strained mental fitness, it definitely can manifest as loneliness
1:23:34 and anxiety. And the best way to manage through that period of, is to lean on the people who you know,
1:23:40 love you. That will help. So I don’t think you can separate the two. So does it affect it? Of course,
1:23:44 it affects it. Can it make you withdraw from your friends? Of course it can.
1:23:50 So I don’t think you can separate the two.
1:23:56 I read a couple of years ago that when people are lonely, they fall into a state of self-preservation
1:24:02 because of some evolutionary sort of mechanism, which meant that if we were alone on the Serengeti
1:24:08 in Africa, we would sleep worse. We’d become more selfish. We’d become more angry. Our cortisol levels
1:24:12 would be up, which means more inflammation. And this idea of self-preservation basically means that lonely
1:24:17 people become more selfish, more bitter, more angry. And that’s not conducive, ironically, with finding
1:24:22 more friends. But it is conducive with survival. It is conducive with being able to fend for yourself.
1:24:52 It makes, it’s more conducive with survival as an individual. Yeah. So like if you’re in a deserted island and you’re lonely and all those things and the cortisol rises and you become better at being on edge, which is a survival mechanism, right? But if you live in a community with other people, then it is counterproductive because we are social animals and I need you to help me and you need to help me. So if we live in tribe together and I’m the selfish asshole, I’m not.
1:25:14 You’re not going to wake me and alert me to danger tonight. You’re just going to leave me. So, so it’s a, it’s a, it’s a, though I think it’s 100% true in a social environment, it becomes counterproductive. And I think you’re right. When somebody feels lonely, they do go into survival and they become paranoid and they think everybody’s out to get them. And it’s, but the problem is, is you don’t live on a desert island. And that’s one of the reasons I think it’s, it’s dangerous.
1:25:25 We’re increasingly being, living on islands. The islands are different now. They’re four walls in a, in a white city. And it’s so funny that so many of my friends are using this word loneliness.
1:25:37 When 10, 20 years ago, it wasn’t, it wasn’t something that I had frequently from, from adults, but now it seems to be also common. In fact, my masseuse yesterday was saying to me that she’s lonely.
1:25:43 And this is a woman that lives in Los Angeles, has people around her, but she’s lonely.
1:25:43 Yeah.
1:26:00 And I remember when she went and she’s, because we had a conversation and I texted her and said, oh, thank you for, for being so open and stuff. I was thinking about like, what advice I could give her. She’s got no friends. She’s in Los Angeles. She’s desperate for friends. She doesn’t have a partner anymore because she’s had a divorce. What advice do you give someone? Is it take more risks?
1:26:27 So it’s, it’s, it’s, it’s easy to give the obvious advice. Like you got to put yourself out there. Right. But when you’re in a period of loneliness and stress, it’s hard to find that, that energy and that risk taking. Right. Especially when you’re down on yourself. We’ve all been there. I’ve definitely been there. But the, um, I think for me, what I’ve learned is, um, to put myself second, meaning don’t worry, don’t try and solve my problem. But do I have somebody else who’s lonely that I can help? Like, how do I help somebody else who’s dealing with their loneliness?
1:26:56 And it’s the act of service that is so valuable. If, you know, you guys are talking and she has many clients and somebody else and her willing to admit that I’m lonely, that one of her clients might say, you know, me too. Like her ability to admit her loneliness out loud creates a safe environment for somebody else to admit the same. And then once she learns that they’re lonely, now she can say, tell me about it. And then she can talk them through it and hold space for them. And her ability to help somebody else manage or understand their loneliness will, will help her.
1:27:10 So interesting. Cause one of the hallmarks of her personality, if you met this person, something she says to me every single time she comes over, um, for the treatment is that she doesn’t like sharing herself with people because she thinks if people get to know her, they’ll change.
1:27:16 So literally she has been my misuse for many years now. And if people get to know her, they will change.
1:27:25 She’s scared about people knowing her. She’s scared about people knowing the details of her life. So she guards it all. And it took me, and I’m someone that just asks way too many questions of every stranger I meet.
1:27:35 It took me like 20 sessions just to figure out she had a family. I had no idea she had two kids. And when I asked her, her body language went like this.
1:27:50 Yes, I have kids. And I said, why, why are you so guarded with your information? Well, if people know who I really am and they know more about me, then they’ll change or they may not like me anymore or they’ll think differently about me. So I just keep it to myself.
1:27:56 But I mean, this is the age old problem. I mean, it’s everything you said when you, when people who are driven only by the thing that they want, you know, versus the givers.
1:28:01 And this, I mean, this is the age old problem, which is I’m never, I’m going to keep my walls up high. I never want to love anybody because then I’ll get hurt.
1:28:20 And then you just end up lonely and hurt. And this is, this is goes, this is goes back to struggle, which is, this goes, look, you and I both know that, that if somebody who chooses to go on an entrepreneurial venture or adventure, the statistics bear out that the over 90% of all new businesses will fail in the first three years.
1:28:25 Right? What idiot would ever start a business? Right? You have to be compelled by something.
1:28:42 Else to make you do something with overwhelming statistical chance of failure. Right? And, and it’s opening yourself up to failure. That is the thing that makes it work. You know, at least for a small, small percentage.
1:28:53 But it’s the same for love, which is, or relationship or friendship, which is, it absolutely comes with risk. There’s nothing risk free. Like, yeah, they will. Some of them might change.
1:28:58 Yes. Some of them might not like you for that. Yes. Yes.
1:29:05 And the odds are equal that somebody will fall in love with you and love you and like you and think you’re the best thing and think you’re amazing.
1:29:11 And so if you can’t take the risk, you can’t get the reward. If you don’t play the lottery, you don’t win the, you know, you don’t win the jackpot.
1:29:28 If you aren’t willing to take, I’m not telling you to open up and tell everybody your deepest, darkest secrets, but if you’re not willing to give somebody anything to latch onto, to be like, if you can’t give them anything to say, me too, then, then it’s going to be a hard road.
1:29:34 Or it’ll take somebody to chip away at you 20 times, you know, before you open up.
1:29:39 But the fact that you did and she got her to open up a little bit, she could make a friend in you.
1:29:41 Now she’s fully open.
1:29:41 Yeah.
1:29:43 And we’ve been through everything. I know where she wants her house to be.
1:29:44 Well, there you go. You see?
1:29:58 So you have to point out to her that this friendship and that you know so much and that she feels so safe with you only happened because you chipped away at her and she finally wore her down and she opened up.
1:30:00 And it can happen in two directions, right?
1:30:07 Which is sometimes we have to take the little risk to just tell somebody a little something about ourselves to find something.
1:30:16 Or sometimes it’s somebody who’s so curious about us that they chip away and chip away and chip away and chip away and chip away until we give up and open up and that person becomes a friend, you know?
1:30:20 And so one of the reasons she should be grateful for the friendship is you kept trying.
1:30:25 You could have just tried it three times and be like, forget it. I’ll just lie here quietly and have a massage, you know?
1:30:29 So, yeah, I mean, all of this stuff comes with risk.
1:30:32 I could see it in her face though. I could see myself as down.
1:30:33 But you’re also curious.
1:30:34 Yeah, I can see this.
1:30:36 And so she lucked out because you’re curious about people.
1:30:38 Is this what connection is?
1:30:46 When you said me too, finding something to say me too with someone, is that the essence of what connection is?
1:30:51 I mean, it could be values, it could be interests, it could be many things.
1:31:05 But I think to find, I think, yes, like this is, I mean, if you want to go political, you know, one of the problems in our politics is both sides think they’re right and both sides think the other side is wrong.
1:31:15 And neither side is willing to try to even understand what the other person’s point of view is without thinking them an idiot or thinking them wrong or thinking them sheeple.
1:31:29 And the ability to say, can you tell me more about how you came to your beliefs, I’m genuinely curious, and to not agree or disagree, but to be curious, to be an investigator, you know?
1:31:35 And I’ve done this with people who have polar opposite political views with me.
1:31:44 At some point, we will get to a level of me just chipping away trying to understand that they will say something that I’m like, 100% I agree with that.
1:31:54 And then from that point on, there’s a simple validation, not agreement, but a validation that your opinions do matter and we do have common ground that we can build from there.
1:32:01 And on that validation, they become vastly more open to my point of view also and curious to my point of view also.
1:32:11 And so, yeah, the ability to listen and be curious, even if you disagree, is one of the most underappreciated skills on the planet.
1:32:16 And yeah, I think when you find the ability to say, I agree, then you can find community.
1:32:28 And maybe that’s what we need to heal this country or most of the countries in the world right now, which is one group or one person to just be curious rather than agree or disagree.
1:32:36 There’s something about relationships here as well, because my girlfriend is, you’ve met my partner, and she’s very spiritual, but also, like all of us, she’s emotional.
1:32:45 So sometimes in those interactions, when we sit down and there’s a problem and we spend the first 60 minutes to 90 minutes trying to figure out what the problem is, it doesn’t sound very logical to me.
1:32:56 And one of the things that I think sort of is adjacent to what you’re saying is, my job in that moment actually isn’t to, like, pass through truth and to correct truth.
1:33:02 It is to sit and let someone get it out.
1:33:04 So you and I have the same problem.
1:33:05 We do.
1:33:08 Which is we live above our necks.
1:33:08 Yeah.
1:33:12 And you and I both have the same struggle, which is to learn to live below our necks.
1:33:13 Right?
1:33:16 Like, you and I are head people, and we have to learn to be more heart.
1:33:17 Right?
1:33:22 And I want to understand everything, explain everything, you know, evaluate everything, analyze everything.
1:33:25 And when I come to my emotions, I’ll give you an analysis.
1:33:28 You know, when it comes to your emotions, I’ll give you an analysis.
1:33:32 And so I have to learn to be like, I feel this, and that’s it.
1:33:33 And I feel the same way.
1:33:35 It’s funny, because I’m good at it with art.
1:33:37 You know, I always tell people, you don’t have to understand art.
1:33:40 I’ll take you to a museum, I’ll take you to a gallery, and if you look at a piece, and
1:33:44 I know you’re intimidated to come because you don’t understand art, or you don’t understand
1:33:48 music, whatever it is, and all you need to do, this is the only rule, is do you like it?
1:33:49 I do.
1:33:51 Why?
1:33:51 I don’t know.
1:33:52 I just like it.
1:33:53 That’s it.
1:33:53 You’re done.
1:33:55 You’re done.
1:33:56 I don’t like it.
1:33:56 Why?
1:33:56 I don’t know.
1:33:57 I just don’t like it.
1:33:57 Great.
1:33:59 Excellent.
1:34:03 And now we’re going to look at four, five, six, ten pieces that you like, and I’m going
1:34:04 to see four, five, six, ten pieces that you don’t like.
1:34:10 And I’d be like, you like all of the Impressionists, and you hate all the old masters.
1:34:12 So why don’t we just go see more Impressionists?
1:34:13 You know?
1:34:18 And so when your girlfriend opens up to you, you know, you don’t have to agree.
1:34:19 You don’t have to disagree.
1:34:24 You just have to—and you and I both have to learn to stop thinking and to just, like,
1:34:25 feel something.
1:34:27 When somebody says, where do you feel it?
1:34:27 I’m like, what?
1:34:28 That’s the stupidest question I’ve ever heard.
1:34:29 Where do I feel it?
1:34:33 And they’ve literally—like, I had somebody take me on this journey, and she goes,
1:34:35 you told me an emotion you have, Simon.
1:34:36 You told me an emotion.
1:34:37 Yes.
1:34:39 Where do you feel it?
1:34:40 In your body.
1:34:41 Where do you feel it?
1:34:45 And I’m sitting there going, you’ve got to be kidding me.
1:34:46 You know?
1:34:47 But all right.
1:34:48 We’ll go through this.
1:34:50 All right.
1:34:52 And she says, so you said you feel X.
1:34:53 I’m like, yes.
1:34:53 All right.
1:34:55 Where in your body did you have some sort of reaction?
1:34:57 I—here.
1:34:58 What happened?
1:35:01 It got a little tighter in my chest.
1:35:02 Okay.
1:35:07 And I went on this journey with my friend—what’s my friend, Bea?
1:35:07 Bea Voce.
1:35:10 She’s—she’s incredible.
1:35:15 And she took me on this journey, and she does repair with couples, and she’s just incredible.
1:35:20 And she helped me recognize that my body does react to my feelings.
1:35:28 Tension in my shoulders, heavier breathing in my chest, clenching my fists, you know.
1:35:30 Like, my body does react.
1:35:39 And so I’m learning to experience feelings beneath my neck when my inclination is to do everything above the neck.
1:35:40 It’s a hard skill.
1:35:41 Oh, my God.
1:35:41 It’s hard.
1:35:42 Especially for men.
1:35:46 And so when you’re—when you meet spiritual people, they are all below the neck.
1:35:55 And we think it’s stupid, but they recognize that we have an ability to feel because we want to think about everything.
1:36:00 And so we both have a lot to learn from each other, which is thinking about things has value.
1:36:02 Not all the time.
1:36:15 And so your girlfriend, because I know her, her ability to know her body when she has feelings, I think is way more—has a lot of value to you and to me.
1:36:18 I think it’s, like, the biggest opportunity that you have to form better relationships.
1:36:24 Change in number of posts for automation-prone jobs compared to manual-intensive jobs.
1:36:33 So this is a graph that shows the drop in job postings online for jobs around automation.
1:36:37 Yeah, the knowledge work is going to get hammered by AI.
1:36:54 I met a guy in Japan who—he’s one of the very few guys left, like 100 of them left, 150 of them left, who make samurai swords in the traditional samurai sword way you make them.
1:36:59 You hammer the metal, and he folds his own metal, and he makes samurai swords the way they made them 200 years ago.
1:37:06 And we went to this little workshop, and he’s this little old guy, and he’s telling us the story.
1:37:08 Like, how did you do this?
1:37:09 He’s like, well, I had a desk job.
1:37:11 I worked in a company, and I woke up one day.
1:37:12 I was like, I can’t do this.
1:37:14 Like, this can’t be my life.
1:37:22 And I’ve always been enamored by sword making, so I found an apprenticeship and tried to learn.
1:37:28 And, you know, I’m just starting to get the hang of it, but I have a lot of room for improvement.
1:37:30 And we’re like, how long have you been doing this?
1:37:31 He said, 30 years.
1:37:33 30 years.
1:37:34 But that’s so Japanese.
1:37:36 You know, the Japanese, like, they’ll never be good at this.
1:37:37 I’ll just keep working at it.
1:37:40 And, like, it’s such hard work.
1:37:50 But he, I think there’s something to be said for, I think a lot of us, like, think about how many white knowledge workers, like, ask them what their hobbies are.
1:37:52 You know?
1:37:57 And, like, maybe there is an opportunity to learn a skill.
1:38:00 I mean, look at lockdown.
1:38:04 When we all went through lockdown, I mean, what skill did you practice during lockdown?
1:38:05 What did you learn?
1:38:07 DJing, running.
1:38:08 Cycling.
1:38:09 DJing.
1:38:11 DJing.
1:38:12 Right?
1:38:14 I did kintsugi.
1:38:17 It’s the Japanese art of fixing broken things with gold.
1:38:27 So, basically, you take a broken plate or a broken cup and you put it together and with gold paint or gold epoxy, you put it together and you make it.
1:38:30 The whole concept is you can make something more beautiful.
1:38:33 Like, things can get more beautiful after they’re broken.
1:38:34 Right?
1:38:35 I love the philosophy of it.
1:38:38 I spent hours doing frickin’ kintsugi.
1:38:40 Ask me how much kintsugi I’ve done since we came out of lockdown.
1:38:42 How much DJing have you done?
1:38:43 Zero.
1:38:54 And so maybe all this free time that we’re supposed to get, which I still don’t think will happen, maybe it’s not such a bad thing.
1:38:57 Think about the joy you had DJing.
1:38:58 I had so much fun doing kintsugi.
1:38:59 I had so much fun.
1:39:02 I would spend hours just my head down, focused.
1:39:07 I was so relaxed, not thinking about work.
1:39:08 So, why?
1:39:09 That’s the other question.
1:39:12 We’re talking about how we’re all going to have all the spare time.
1:39:14 We’ve lost all of our spare time.
1:39:18 We have no spare time because all we do is work and think about work and talk about work.
1:39:22 Like, if we go back 40 years, 50 years, there was plenty of spare time.
1:39:25 And people went bowling and they went to the movies.
1:39:28 And they went over to each other’s houses for dinner and they cooked.
1:39:36 Isn’t it a good thing that we’re getting time back?
1:39:40 You know, a lot of us got a lot of good things out of lockdown.
1:39:42 And that’s extreme.
1:39:49 So, like, maybe it’s okay that we get some time back because it sounds like we’ve lost all of our own time.
1:39:50 It fixed the loneliness.
1:39:51 You’d have space for relationships.
1:39:52 You’d have space for relationships.
1:39:54 You’d have space to try things.
1:40:00 And we couldn’t bury ourselves in work and escape from our lives that we hate by just burying ourselves in work.
1:40:09 Like, maybe AI doing some of the work for us is the thing we’ve been desperate for for the past 30 years.
1:40:11 Just saying.
1:40:16 This is quite embarrassing for me to admit.
1:40:20 But if you know me well, there’s something that you know about me, which is a function of my personality.
1:40:22 And that is that I lose everything.
1:40:23 I’ve lost my wallet.
1:40:24 I’ve lost multiple passports.
1:40:28 I now actually have two passports because there’s a high probability of me losing one.
1:40:35 And when you lose your wallet overseas, as I have many times, it’s a particular inconvenience because you also lose your driving license and your credit cards and those kinds of things.
1:40:40 And that’s why I’m so happy that our show sponsor, Exeter, have invented this thing I have in my hand.
1:40:43 They have partnered with Apple’s Find My technology.
1:40:49 So all I have to do is open their app and play a noise and it will tell me where my wallet is.
1:40:51 Exeter wallets are slim.
1:40:55 They’re made of recycled aluminium and they block various types of digital theft.
1:40:59 And with one click, your cards can pop up and are ready to go.
1:41:03 So if this sounds like the kind of thing you or a friend needs, visit Exeter.com.
1:41:09 You can use code Stephen and you’ll get 10% off plus free shipping and a 100-day trial.
1:41:11 That’s Exeter.com and use code Stephen at checkout.
1:41:19 For anybody that likes matcha, for anybody that likes lattes, one of my companies has just launched canned matcha lattes.
1:41:24 And I was speaking with the founder, Marissa, and she said that creating this product has been no easy feat.
1:41:31 They tried launching in 2021, but as is often the case in business, the development process turned out to be extremely complex.
1:41:43 So they’ve spent the last four years testing and refining every single detail to create this, which is a Perfect Ted Matcha Vanilla Latte and a Perfect Ted Matcha Strawberry Latte.
1:41:47 So what we have here in these cans is barista quality matcha straight from the can.
1:41:54 And it tastes like it’s just been made from your favourite cafe, naturally sweet and naturally creamy in a can.
1:42:02 And the reason why I’ve invested in this company and I drink matcha is because matcha as an energy source gives me lasting energy without the big crashes that I get from other products.
1:42:06 You can grab their ready to drink canned matcha lattes at Waitrose, Tesco’s, Holland and Barrett.
1:42:08 And here’s a little incentive for you.
1:42:13 If you go to PerfectTed.com and use code DIARY40, you’ll get 40% off your first order.
1:42:14 Please don’t tell anybody.
1:42:15 Keep that to yourself.
1:42:17 That’s code DIARY40.
1:42:20 You’ll get 40% off on PerfectTed.com.
1:42:22 So go use that before they change it.
1:42:27 What are you struggling with in this season of life?
1:42:30 I think I’ve asked you this in every conversation we’ve had.
1:42:33 And the answer’s evolved conversation to conversation.
1:42:34 Yeah.
1:42:35 We’ll both go.
1:42:39 I’m doing so much right now.
1:42:40 By the way, absolute joy.
1:42:44 And I wish I had more time in a day.
1:42:48 And not in the sense that I’m deprioritizing my friends.
1:42:52 You know, you talked about how you, you know, you would give them all your money to secure them, but you don’t give them any time.
1:42:56 I actually treat a lot of, I’ve actually gotten very good at this.
1:42:59 It’s probably when you write a book about friendship, you sort of like take yourself on a little bit.
1:43:04 Where I will schedule friends like meetings in the middle of the day.
1:43:05 Haven’t seen a friend for a while.
1:43:08 Four o’clock in the afternoon.
1:43:10 Tea with.
1:43:13 And I go and I leave the office.
1:43:15 Like, I’m going to a meeting.
1:43:16 Because nobody says, hey, Simon, where are you going?
1:43:17 I’m going to a meeting.
1:43:19 Where are you having the meeting?
1:43:19 At that restaurant.
1:43:20 People are like, have fun.
1:43:24 Nobody will give me any kind of grief if I’m leaving to go to a meeting.
1:43:27 Now I go and see a friend.
1:43:34 And when somebody says, can I cancel this French tea with friend because you have a phone call you have to have?
1:43:34 I’m like, no.
1:43:36 Just like you wouldn’t cancel on my meeting.
1:43:38 Don’t cancel.
1:43:44 So I treat, I put it in and I give them equal weighting to things that I have to do at work.
1:43:45 Because I’ve become much more discerning.
1:43:49 Like, do I have to have this meeting or this phone call today?
1:43:50 Or can I do it next week?
1:43:52 I could do it next week.
1:43:57 And you realize we fake, we fake, we add fake urgency to things.
1:44:01 And I have a friend who’s kind of amazing.
1:44:03 He’s way busier than me.
1:44:09 And he says, I don’t want to spend time with anybody.
1:44:10 Like, I saw it was really funny.
1:44:11 He came out of a meeting.
1:44:15 And he had a meeting with a very fancy person who’s courting him for business.
1:44:16 Right?
1:44:18 Or he should be courting the other guy, actually.
1:44:21 Very fancy person.
1:44:23 And he comes out of the meeting.
1:44:24 I’m like, how was it?
1:44:25 It’s like total waste of time.
1:44:26 I’m like, you don’t want to do business.
1:44:28 He doesn’t want to work with you.
1:44:29 I was like, no, he wants to work with me.
1:44:30 He wants to work with me badly.
1:44:32 Total waste of time.
1:44:33 I’m like, what are you talking about?
1:44:36 I was like, he’s just some rich asshole.
1:44:38 Like, I learned nothing.
1:44:40 I didn’t enjoy it.
1:44:41 And I don’t want to work with him.
1:44:42 And I was like, tell me more.
1:44:47 He’s like, I only want to work with people who, when I spend time with them, they teach me something.
1:44:51 I laugh or I feel inspired when I walk away.
1:44:56 And if somebody sucks my energy, I do not want to work with them.
1:45:05 And I was like, that’s amazing to have that level of confidence that you would turn down money in your business.
1:45:10 And now what if we applied that to as much as possible in our lives?
1:45:14 Like, what if we stopped hanging out with friends who just sucked our energy?
1:45:16 Are they really friends?
1:45:19 Rather than spend more time with people who we enjoy.
1:45:25 What if we take meetings from people we’re excited to take a meeting with, not that we just see dollar signs and opportunity?
1:45:31 And what if we only partner with companies where we really like the people who work at those companies?
1:45:35 You don’t have to have a relationship with the CEO, but they’ve got a good culture.
1:45:36 I really like working with them.
1:45:39 And we make a little less money with them versus that other company.
1:45:44 But I really like them because when things go wrong, I want to call that person.
1:45:46 And people ask me this all the time.
1:45:47 They say, how do I choose a publisher?
1:45:49 And I’ve seen this mistake a thousand times.
1:45:54 I’ve seen people like former CEOs who are like, I now am going to write my book.
1:45:55 I’m like, great, you’ve got a lot to say.
1:45:58 And they’ve got multiple offers and there’s a bidding war.
1:46:01 And they always ask me, which one should I go with?
1:46:02 Which publisher should I go with?
1:46:03 And I always say the same thing.
1:46:05 Choose the one you’re going to fight with best.
1:46:08 Choose the publisher you’re going to fight with best.
1:46:08 They’re like, what?
1:46:10 I’m like, the goal is to make a good book.
1:46:12 There’s going to be creative tension.
1:46:13 There’s going to be fights.
1:46:18 Choose the publisher who believes in your idea, believes in you, wants to make a great book.
1:46:19 Who are you going to fight with really well?
1:46:22 And every single one of them ignores me.
1:46:24 Every single one of me takes the biggest bid.
1:46:27 And every single one of them has written a shitty book that didn’t sell.
1:46:29 Isn’t that just relationship advice as well, though?
1:46:30 Probably, yeah.
1:46:34 Choose the person you’re going to fight with best.
1:46:44 And the number of times that we forget about the quality of the product and we just want – it’s the same for job interviews.
1:46:48 You know, don’t – this is especially true for young people.
1:46:56 Like, when you’re interviewing in a relatively junior job, entry level or slightly above, don’t worry about how much they’re going to pay you.
1:47:06 Like, just – as long as they pay you a livable wage, you know, choose the job based on who you’re going to work for.
1:47:08 Choose the person.
1:47:11 I used to – early on in my career, people – you know, HR people would say, what are you looking for?
1:47:13 I’d always say the same thing.
1:47:17 I said, the thing that I’m looking for is probably, like, looking for love, but I’m looking for a mentor.
1:47:21 And every time I’d evaluate a job, I didn’t care how glamorous the brand was.
1:47:23 I didn’t care how much money they were going to pay me.
1:47:24 And by the way, it’s not like I had money.
1:47:25 I knew they were going to pay me something.
1:47:26 I knew I could pay my bills.
1:47:29 It’s not like I’ve got – I’m not a trust fund baby.
1:47:31 Like, I needed an income.
1:47:38 But one company offered me, you know, $5,000 more and one company offered me $5,000 less, but I really like the person over here.
1:47:38 I took that job.
1:47:47 And it was – if I got one thing right as a young person, it’s that I always chose jobs based on who I would work for,
1:47:51 how much they were going to pay me or what account or what brand I was going to work on.
1:47:56 And that’s the one thing I got right because, yes, I made less money than all my friends in the short term.
1:48:02 But I got an education and a care and a love from somebody who took me under their wing.
1:48:08 I am a – I am – I am – I learned leadership from Dennis Glennon.
1:48:09 I learned leadership from Peter and Tamagio.
1:48:12 I learned leadership from Pamela Moffat.
1:48:17 I learned leadership from these leaders who took a weird liking to me and took me under their wing.
1:48:19 And they were exceptionally good leaders themselves.
1:48:21 And I got that education.
1:48:25 And all of them in the early days paid me less than I could have got somewhere else.
1:48:28 And it’s the same.
1:48:29 Choose the people.
1:48:34 In my book that I wrote, the first chapter in it talks about this idea of these five buckets.
1:48:39 And I’m giving – I’m trying to give young kids advice on how to prioritize their career.
1:48:40 And it sounds somewhat similar to you.
1:48:44 So I’m going to throw this concept at you and see how it lands with you.
1:48:47 So the idea was that we all have these five buckets when we’re starting our career.
1:48:49 And the first bucket is your knowledge.
1:48:50 The second bucket is your skills.
1:48:56 Now, these are the only buckets that no professional earthquake in your career can unfill.
1:48:57 You can be fired.
1:48:58 You can be canceled, whatever.
1:49:00 You still have your knowledge and skills.
1:49:02 But the other three buckets I’m about to name, they can fluctuate.
1:49:06 Bucket number three is your network.
1:49:07 Can fluctuate.
1:49:10 Bucket number four is your resources.
1:49:10 Can fluctuate.
1:49:12 And bucket number five is your reputation.
1:49:13 Can fluctuate.
1:49:24 And the idea is that focusing on those first two buckets when you’re young, choosing jobs based on how much they’re going to fill those two buckets and also what they’re going to fill them with and how relevant that information is.
1:49:26 And when knowledge is applied, it becomes a skill.
1:49:28 So you focus on filling your knowledge.
1:49:30 You apply that knowledge into skills.
1:49:32 And that really is the essence of career longevity.
1:49:43 And as I noticed over time with people that I hired and then watched them throughout their careers and what they did, it seems to me that life over the long term typically brings you back down or up.
1:49:50 to the level of your knowledge and skills, i.e., I had this one kid step down from my company because he got a job offer at 21 to go be a CEO in America.
1:49:53 And as he departs, I’m thinking he has not got the knowledge and skills to be a CEO.
1:49:56 Within 24 months, the company had gone bust.
1:49:59 He was back down to doing the same job he did for me.
1:50:02 And I thought life just like resets you to the level of your knowledge and skills over time.
1:50:04 So what do you think of this?
1:50:06 I think we’re saying the exact same thing.
1:50:08 You did it more eloquently than me.
1:50:11 You know, I think, I think it’s 100% right.
1:50:22 And the people who will fill that bucket with knowledge and skills are the people who, again, for some reason, they’re good people, they’re good leaders, they take a liking to you.
1:50:29 And they will give you, they will put you in situations and they will let you screw up and fix your own problems, fix your own mistakes.
1:50:31 Then that’s what my bosses did for me.
1:50:35 They rewarded my behavior when I got it right as opposed to my results.
1:50:36 Never got rewarded for my results.
1:50:38 I always got rewarded for my behavior.
1:50:43 So if I showed initiative, I got a reward even if the results didn’t follow, right?
1:50:45 And I can tell you a great story on that.
1:50:50 And if I got things wrong, they would say, hmm, wow, what are you going to do?
1:50:52 Really screwed that one up, didn’t you?
1:50:54 Okay, what are you going to do?
1:51:02 And they didn’t, they weren’t happy with me, but they let me fix my own messes and they stood by and I knew that they were there if I needed them.
1:51:08 You know, Peter and Tamagio, one of the best leaders I ever worked for, annoyingly, he never answered a single question I asked.
1:51:10 Hey, Peter, what should I do?
1:51:10 I don’t know.
1:51:11 What do you think we should do?
1:51:12 Well, I think we should do this.
1:51:13 I’m like, okay, so go do that.
1:51:14 You know?
1:51:15 What do you think?
1:51:18 Peter, I’m asking you because I don’t know.
1:51:19 That’s why I’m asking you.
1:51:22 He’s like, ooh, well, you should probably go think about that.
1:51:24 It was the worst.
1:51:25 But what he taught me was self-reliance.
1:51:28 What he taught me was self-reliance.
1:51:33 What he taught me was if I don’t know, then I have to go keep searching and keep talking to people.
1:51:34 I have to have a point of view.
1:51:36 And it may not be right.
1:51:39 And I’ll find that out myself too.
1:51:43 And I also learned to have backup plans from him because something went haywire on me.
1:51:46 And it went so wrong, it ended up being okay.
1:51:48 But he made me sweat it.
1:51:54 And remember, at the end of the day, at the end of this whole thing that went wrong that was totally my fault, the phone rings.
1:51:56 I see it’s 6 p.m.
1:51:57 The phone rings.
1:51:59 I see his name come up on the caller ID.
1:51:59 And I pick up the phone.
1:52:01 I remember the whole call word for word, right?
1:52:03 I pick up the phone.
1:52:04 I go, hello?
1:52:07 He says, close call today.
1:52:08 I said, yep.
1:52:12 He said, better to get shaved by the bullet than hit by the bullet.
1:52:13 I went, yep.
1:52:15 He said, have a good night.
1:52:16 I said, you too.
1:52:18 That was the whole phone call.
1:52:23 And so since then, since that experience, I always have a backup plan.
1:52:29 Now, it doesn’t mean it’s all ready to go, but I’ve thought about if this thing that I’m trying to do doesn’t work, what will I do?
1:52:32 And I at least committed some thought to it.
1:52:34 So if something does go wrong, I’m like, I’m a little bit ahead.
1:52:37 Either have it planned or I’m like, okay, okay, don’t worry.
1:52:39 I kind of, if this happened, I’ve thought about this already.
1:52:42 And it’s only because of these great leaders.
1:52:47 And it goes, this is this recurring theme of this whole conversation, which is it’s the struggle.
1:52:49 It’s the journey, not the destination.
1:52:51 It’s the human beings that guide us.
1:52:58 It’s the human beings that hold space for us that make us better at what we do, better than how we show up in the world.
1:53:02 And AI will absolutely make our lives easier, like most technology makes our lives easier.
1:53:12 That’s kind of the rule of technology, which is to make life a little easier, a little more efficient, a little quicker, a little less, you know, strain on the muscles.
1:53:20 You know, that’s kind of what it does, you know, from the plow, you know, all the way up to the internet and AI.
1:53:21 It just makes life a little easier.
1:53:25 But we’re still human beings who are forced to live with human beings.
1:53:28 You’re writing a book about friendship that we’re all waiting for.
1:53:29 Yeah.
1:53:32 I’m not going to ask you when it’s due because I don’t want to be your publisher.
1:53:35 But I know that they chase and chase and chase and chase.
1:53:38 But my closing question is why?
1:53:45 Of all the things you could have written about Simon, you’re someone who’s able to traverse several subject matters across business and life and everything in between.
1:53:50 But you’ve committed yourself to the struggle of writing a book about friendship.
1:53:55 There’s an entire industry to help us be better leaders, right?
1:54:02 There’s an entire industry to help you have a successful relationship or a successful marriage or even find a partner, right?
1:54:04 Industries, books, companies.
1:54:08 There’s very little on how to be a friend.
1:54:16 And if you think about if you’re going to have a successful career and can survive the stresses of career,
1:54:20 and if you’re going to have a successful romantic relationship or marriage and survive that,
1:54:23 do you know what you need in both of those circumstances?
1:54:24 Friends.
1:54:27 Because when your marriage is falling apart, you go to a friend.
1:54:29 When your job is falling apart, you go to a friend.
1:54:35 And there’s a few things that I’ve discovered about friends that I find delightful.
1:54:40 And I have been reorganizing my life to, as I mentioned it before,
1:54:45 like I’ve been reorganizing my life to ensure that my friends aren’t taken for granted
1:54:49 and that sometimes I do deprioritize work in order to see my friends and spend time with my friends.
1:55:01 Because I know it feels good to them and I know it feels good to me and I know that the only reason I can get through any work stress or personal stress I have is because of those magical human beings.
1:55:02 And I will not take them for granted.
1:55:05 And it doesn’t mean it’s always easy.
1:55:10 I’m conflicted often, but I’m trying.
1:55:19 And I also know if you look at the work, the world today, like there’s so much conversation about loneliness, depression, anxiety, inability to cope with stress, even the obsession with longevity.
1:55:21 Like there’s so much about these subjects.
1:55:26 And some people treat it with drugs and then meditation and vacations and like there’s so many theories.
1:55:31 The one thing that fixes all of those things is friends.
1:55:33 Friendship is the ultimate biohack.
1:55:35 You know, we’ve talked about this before.
1:55:37 I fundamentally believe that.
1:55:42 And if it’s so valuable, like if I know, if you know vegetables are good for you, you eat more vegetables.
1:55:46 If you know exercise is good for you, you do more exercise.
1:55:50 So if I say friends are good for you, shouldn’t you do more friendships, right?
1:55:55 Like shouldn’t you – exercise is not fun or easy and you have to get over a hump sometimes.
1:56:01 Eating vegetables can sometimes be boring and unsatisfying, but you do it or you find new ways.
1:56:07 And so maybe friendship is not always easy or fun, but it’s still really, really good for you.
1:56:10 And the best thing about friends is it actually doesn’t taste like spinach.
1:56:14 It’s like you get the benefits of spinach, but it tastes like chocolate cake.
1:56:18 If you get friendship right, it’s the healthiest thing in the world.
1:56:19 How do I know if someone’s a friend?
1:56:22 I have that conversation with them.
1:56:24 Because I know a lot of people.
1:56:25 Yeah.
1:56:27 I mean, look, and you have deal friends.
1:56:29 You have a lot of deal friends, you know?
1:56:29 Podcast friends.
1:56:30 Podcast friends, yeah.
1:56:33 Work friends.
1:56:36 You know, and we have – look, I’m not talking about – there’s all kinds of friends.
1:56:38 There’s friends that you just like hanging out with.
1:56:42 They’re just fun, but you’re not going to go to them with your problems or to sort out, you know, issues.
1:56:44 You’re just not, work or personal.
1:56:47 They’re just fun, right?
1:56:47 There’s nothing wrong with that.
1:56:55 But I think, you know, I’m certainly guilty of spending time with people that, you know, they fill a space and they make me feel not lonely.
1:57:03 But at the end of the day, I don’t feel smarter, inspired, brighter, lighter when I say goodbye.
1:57:04 I’m just like, all right, bye, that was fun.
1:57:12 And I kind of want to spend more time with people who lift me, teach me, support me, love me, give me a chance to serve.
1:57:15 They open up to me and let me serve as well, you know?
1:57:16 I struggle to make friends.
1:57:17 And?
1:57:18 I think.
1:57:21 Do you know why?
1:57:29 I think I think I’m lazy with it, lazy with friendships.
1:57:33 So I will meet someone, I’ll have a great connection with them.
1:57:37 And then my follow-up, like I don’t really know what to do next.
1:57:38 So I’ll meet someone.
1:57:40 Your follow-up is crap.
1:57:40 Oh, fucking hell.
1:57:42 But this is what I mean.
1:57:43 Like, I’ll meet someone.
1:57:46 I’ll text you and maybe I’ll get a response.
1:57:47 Vice versa.
1:57:50 I think you left me on read.
1:57:54 But you’re the same.
1:57:54 Are you the same?
1:57:55 Or is it just with me?
1:57:57 It’s just with me.
1:57:58 It’s just with you.
1:58:04 But I think my follow-up game is like, crap, I’ll meet someone, I’ll go, oh my God, I’ll see the potential for a friendship.
1:58:07 And then I won’t know what I have.
1:58:09 Or maybe I’m just being lazy.
1:58:10 I’m trying to, I want to be honest.
1:58:13 Maybe I just don’t prioritize it.
1:58:20 I think also when you start having fame and money and you’re used to being the boss, you get away with stuff.
1:58:26 So you show up late, everybody’s like pissed off and angry, and then you show up and they’re like, and you’re like, sorry.
1:58:27 Like, no, no, no, no, don’t worry, don’t worry.
1:58:28 Right?
1:58:30 Like, you get away with stuff in the world.
1:58:30 Right?
1:58:35 And so I think what that does is, and I see this with celebrities all the time, right?
1:58:38 Because everybody yeses them to death and they get away with it and nobody ever holds them accountable.
1:58:42 At some point they just get lazier and lazier and lazier because they can.
1:58:42 Oh, yeah.
1:58:43 You know?
1:58:43 Yeah.
1:58:46 And so they don’t have to put in the effort because other people put in the effort.
1:58:47 Yeah.
1:58:55 And nobody be like, like somebody who’s a nobody won’t say to them, yo, asshole, not respectful.
1:58:57 Oh, you think my schedule doesn’t matter?
1:58:59 I’ve been waiting here for three hours.
1:59:01 Oh.
1:59:04 Just because you’re a celebrity, you think you can just keep me waiting?
1:59:05 Not cool.
1:59:06 Nobody says that to them.
1:59:06 Yeah.
1:59:08 And somebody should say that to them.
1:59:08 But, uh…
1:59:09 They should say it to themselves.
1:59:11 They should say it to themselves.
1:59:12 That would be ideal.
1:59:15 And some of them have the self-awareness to know they’re getting away with it.
1:59:16 That’s even worse because then they’re doing it on purpose.
1:59:17 At least blindness, I think.
1:59:20 You know, they can at least hide behind ignorance.
1:59:23 But, uh, yeah, I mean, friendship takes effort.
1:59:25 Yeah.
1:59:28 There’ll be a lot of people listening now I know that understand.
1:59:31 I think they’ll resonate with what I’m saying, which is I’ll meet someone.
1:59:33 I’ll be like, we could be really good friends.
1:59:34 I see so much in us.
1:59:35 I love what you stand for.
1:59:36 We have so much in common.
1:59:44 And then it drifts because neither party have the tools or the skill of, like, what to do then.
1:59:49 We also live in a strange world where I’ve met people where I have all of that and I follow up, like, immediately.
1:59:50 I’m like, hey, I had such a good time.
1:59:51 Let’s make a plan.
1:59:52 And they’re like, what?
1:59:52 Huh?
1:59:52 What?
1:59:55 Or I call as opposed to, like, texting.
1:59:56 And people are like, what?
1:59:56 Why are you calling?
1:59:58 I’m like, well, we had a nice time.
2:00:00 I thought we’d maybe talk, you know?
2:00:05 And I think we live in this strange world where people put it out there, but they don’t really want it.
2:00:13 Looping us right back to the beginning of this conversation, as you said that about the call, that made me think again about how there’s going to become a premium on human.
2:00:19 Because calling is so archaic to me that when someone does it, it’s like a treat now.
2:00:23 And I was thinking, what’s taking that even further would be writing someone a letter.
2:00:25 If someone, do you know who wrote me a letter?
2:00:29 Evan from Snapchat came on the podcast, the founder and CEO of Snapchat.
2:00:33 And then by the time I’d got back to London, there was a letter on my desk from Evan.
2:00:35 And it just said, I had a great conversation with you.
2:00:37 Thank you for being so thoughtful with the questions.
2:00:38 Thank you for the research.
2:00:39 Here’s my number.
2:00:40 Would love to stay in touch.
2:00:40 Yeah.
2:00:41 And it blew me away.
2:00:42 AI wrote that.
2:00:45 No, it was with a pen.
2:00:47 He had an auto pen.
2:00:47 He just took it.
2:00:49 It was with a pen.
2:00:50 I had a signature and his phone number on it.
2:00:51 I thought, that is so beautiful.
2:00:52 It’s classic.
2:00:53 It’s classic and classy.
2:00:55 There’s a premium on being human.
2:00:58 Simon, thank you so much.
2:00:59 Thank you for being so generous with your time always.
2:01:00 Always.
2:01:09 You always move me forward in my thinking in such a profound and unexpected, always unexpected way that I’ll value tremendously for a very, very long time in our friendship.
2:01:11 I’m going to text back even faster.
2:01:13 We need to go on more dates.
2:01:17 And I look forward to that and look forward to our next date in London, which I know is coming up sometime soon.
2:01:18 Yeah, we’ll go out for sure.
2:01:19 It’ll be fun.
2:01:20 We have a closing tradition, which I nearly forgot.
2:01:21 I do know the tradition.
2:01:23 Which is the last guest leaves a question for the next guest.
2:01:24 Yes, what’s my question?
2:01:30 What are you doing in your life to mentor someone coming up behind you?
2:01:37 And then who is a person that you’d like to mentor, teach, or coach that needs your voice the most?
2:01:42 My team is everything right now.
2:01:44 I want to give everything I’ve learned to my team.
2:01:49 I want the folks on my team to benefit from all the mistakes I’ve made.
2:02:02 And one of the joys of being in founder mode when it’s not the actual beginning is I have way more in my skill and knowledge bucket that I want to pour out.
2:02:14 And so one of the reasons I’m having so much fun in founder mode is because I want to give away everything that I’ve learned so that my team can be stronger and stronger and better and better.
2:02:24 Because I want to leave something that can survive me that, you know, if, you know, the whole school bus test, you know, if the founder gets hit by a bus, will the company continue or will it not?
2:02:28 And I really want to build something where they want to build it without me.
2:02:31 It feels like there’s been a change here.
2:02:32 What was the catalyst?
2:02:41 For the past couple of years, I’ve been just trying out a lot of different things to find a level of excitement and energy that I think I’d lost for a little bit.
2:02:42 And I found it.
2:02:45 Like, this has been, like, the founder mode.
2:02:47 My team are so great.
2:02:50 And they so want to, they so want to push boundaries.
2:02:53 And all I want to do is take the reins off, like, take the leash off.
2:02:55 Like, I want them to experiment.
2:02:56 I want them to try things.
2:02:58 And I’m trying to create an environment where they’re creative.
2:02:59 They do things.
2:03:00 Half of them will fail.
2:03:01 I don’t care.
2:03:01 Let’s try again.
2:03:06 And I just love being around all the creative ideas that they’re coming up with.
2:03:09 My team asked you to bring something that meant a lot to you.
2:03:11 And you brought me this.
2:03:12 And I don’t know what’s in this box.
2:03:18 Ooh.
2:03:22 Two medallions?
2:03:22 Medals?
2:03:25 Those are military challenge coins.
2:03:29 I brought the one, the round one, just to show you what the traditional ones look like.
2:03:32 This is the one I care about.
2:03:33 I mean, I care about them both.
2:03:34 But this is the one I brought.
2:03:39 So these are, only generals or commanders will give these out.
2:03:40 They’re hard to get.
2:03:43 You get them when you do something of service.
2:03:46 It’s less formal than a medal.
2:03:47 They can give it out to them however they want.
2:03:49 And it’s their way of saying thank you.
2:03:53 And the challenge coins that I’ve been given, I’m very, very proud of because I feel like I earned them.
2:03:56 And the thing that I love is when they give them to you, they don’t just hand it to you.
2:03:59 They put it in their hand like this and they shake your hand.
2:04:01 Go on.
2:04:03 And that’s how they give them to you.
2:04:06 And they say, thank you, Simon, so much for coming here and helping us out.
2:04:09 And that’s how they give me the coin.
2:04:15 The reason this one means a lot to me is because I did some work with Air Force Top Gun.
2:04:18 It’s called the Weapons School, but it’s Air Force Top Gun.
2:04:20 And this is their coin and this is their patch.
2:04:29 And I did some work with them to help them get to the core of their why, what their true value was, just to make sure that their culture stays clear and good for a long time.
2:04:45 And we came up with three words, three actions that everybody who goes through Air Force Top Gun is required to do, which is build, teach, lead, which is the idea that you build a skill set, you teach that skill set to other people, and then you build leaders and you lead, right?
2:04:52 This whole idea that you have a responsibility to build, to teach and to lead, accumulate and give and serve.
2:05:00 And the thing that is so powerful is the commandant of the weapons school, after we did the work, he took those words and he put them on the coin.
2:05:00 Oh, really?
2:05:03 And they exist on the coin and they have been on there for years since.
2:05:10 And I am so proud to have given something that has longevity, that is literally on the coin.
2:05:13 Build, teach, lead.
2:05:14 Yeah.
2:05:16 That is such a beautiful mantra for life.
2:05:17 Yeah.
2:05:19 And they’re wonderful people who go there.
2:05:21 And what an honor.
2:05:24 That work that I did ended up on a coin.
2:05:30 And so they gave me the coin out of gratitude for the work that I did and it had my words on it.
2:05:32 It’s not my words, it’s their words.
2:05:33 I just helped distill them.
2:05:36 It’s who they are when they’re at their natural best.
2:05:38 I just helped them put it and codify it.
2:05:40 Simon, thank you.
2:05:40 Thanks.
2:05:43 Always love our conversations and long may they continue.
2:05:43 Likewise.
2:05:49 Quick one.
2:05:50 Just give me 30 seconds of your time.
2:05:52 Two things I wanted to say.
2:05:57 The first thing is a huge thank you for listening and tuning into the show week after week.
2:06:02 It means the world to all of us and this really is a dream that we absolutely never had and couldn’t have imagined getting to this place.
2:06:06 But secondly, it’s a dream where we feel like we’re only just getting started.
2:06:14 And if you enjoy what we do here, please join the 24% of people that listen to this podcast regularly and follow us on this app.
2:06:16 Here’s a promise I’m going to make to you.
2:06:21 I’m going to do everything in my power to make this show as good as I can now and into the future.
2:06:27 We’re going to deliver the guests that you want me to speak to and we’re going to continue to keep doing all of the things you love about this show.
2:06:29 Thank you.
Here is the translated text in Vietnamese:
– Giả sử bạn có một cuộc cãi vã với bạn gái.
Bạn muốn làm điều đúng đắn.
Vì vậy, bạn đến ChatGBT và bạn nói,
đây chính xác là những gì đã xảy ra, hãy bảo tôi phải làm gì.
Và bạn nói, em yêu, anh chỉ muốn em biết
anh muốn hoàn toàn chịu trách nhiệm
và anh quan tâm đến mối quan hệ này.
Và cô ấy nói, liệu anh có lấy câu trả lời này từ ChatGBT không?
Và bạn trả lời, có.
Điều đó sẽ diễn ra như thế nào?
Bây giờ, bạn đã làm mọi thứ đúng.
Nhưng điều làm cho con người trở nên đẹp đẽ
không phải vì chúng ta làm mọi thứ đúng.
Mà là vì chúng ta làm nhiều điều sai.
Và tôi nghĩ trong thế giới hiện đại mà chúng ta đang sống, chúng ta đã quên điều đó.
– Simon Sinek đã trở lại.
– Ông ấy là một nhà tư tưởng có tầm nhìn, truyền cảm hứng cho hàng triệu người
để phát triển kết nối con người.
– Tìm kiếm mục đích của họ và vượt qua mọi thách thức hiện đại.
– Vậy với AI, bạn có nghĩ rằng nó thật sự là
một mối quan tâm và cần suy nghĩ sâu sắc không?
– Tôi không làm trong ngành AI,
nhưng tôi đang hoạt động trong lĩnh vực nhân văn.
Và đây là vấn đề mà chúng ta chưa bao giờ nói đến.
Mọi người cứ nói với chúng ta, cuộc sống không phải là đích đến.
Cuộc sống là một hành trình.
Nhưng khi chúng ta nghĩ về AI,
chúng ta chỉ nghĩ đến đích đến.
Và khả năng đáng kinh ngạc của nó để viết sách,
vẽ tranh, giải quyết vấn đề,
nhưng chúng ta quên đi tầm quan trọng của việc tự mình làm việc.
Và tôi nghĩ trong thế kỷ hiện đại này,
chúng ta đã không đánh giá đúng giá trị của sự đấu tranh.
– Tôi thông minh hơn, giỏi giải quyết vấn đề hơn, sáng tạo hơn,
không phải vì có một cuốn sách tồn tại với những ý tưởng của tôi,
mà vì tôi đã viết nó.
Hành trình đau đớn đó là điều đã giúp tôi trưởng thành.
– Nhưng điều này cũng đúng với tình yêu, tình bạn, xung đột.
Và tôi nghĩ rằng chúng ta quên rằng chúng ta từ bỏ một số kỹ năng
hay khả năng nhất định vì công nghệ.
Nhưng điều đó giống như nói AI sẽ cung cấp thuyền cho mọi người,
trừ khi có bão và bạn không biết bơi.
– Và trừ khi chúng ta nhận trách nhiệm cá nhân
để dạy và học các kỹ năng con người, chúng sẽ biến mất.
– Chắc chắn, bạn có thể có một người bạn AI và được đào tạo,
như một nhà tâm lý học tốt nhất để khẳng định bạn,
các kỹ năng lắng nghe tốt nhất có thể.
Nhưng khả năng của tôi để biết phải làm gì khi bạn tôi gặp khó khăn,
khả năng của tôi để hoạt động trong thế giới hoặc khả năng đối phó với căng thẳng,
những kỹ năng rất, rất con người này đang phải chịu tổn thương.
– Vậy những kỹ năng khác mà chúng ta cần trang bị cho mình là gì
dựa trên cách mà thế giới đang tiến về phía trước?
– Hai điều. Một là…
– Nhanh chóng, chỉ cần cho tôi 30 giây thời gian của bạn.
Hai điều tôi muốn nói.
Điều đầu tiên là một lời cảm ơn to lớn vì đã lắng nghe và theo dõi chương trình
tuần này qua tuần khác. Điều đó có ý nghĩa rất nhiều với tất cả chúng tôi.
Và đây thực sự là một giấc mơ mà chúng tôi chưa bao giờ có
và không thể tưởng tượng được sẽ đến được nơi này.
Nhưng thứ hai, đó là một giấc mơ mà chúng tôi cảm thấy như chúng tôi chỉ mới bắt đầu.
Và nếu bạn thích những gì chúng tôi đang làm ở đây,
xin hãy gia nhập 24% người nghe podcast này một cách thường xuyên
và theo dõi chúng tôi trên ứng dụng này.
Dưới đây là lời hứa mà tôi sẽ dành cho bạn.
Tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của tôi để làm cho chương trình này tốt nhất có thể,
bây giờ và trong tương lai.
Chúng tôi sẽ mang đến những khách mời mà bạn muốn tôi nói chuyện,
và chúng tôi sẽ tiếp tục làm tất cả những điều mà bạn yêu thích về chương trình này.
Cảm ơn bạn.
– Tốt khi được gặp lại bạn.
– Thật quen thuộc.
Thật thú vị vì khi tôi ngồi xuống để nói chuyện với bạn,
bạn là một trong rất ít người mà tôi không đến với một định kiến về những gì chúng ta sẽ
nói chuyện, mà tôi đến với một cảm giác. Và cảm giác mà tôi mang đến là cảm giác
thay đổi và chuyển tiếp. Tôi đã sống 32 năm, nhưng tôi không nghĩ rằng tôi có thể nhớ được thời gian nào
mà tương lai có vẻ không rõ ràng, không chắc chắn, đáng sợ, thú vị, và tôi đoán là không biết.
Và tôi không chỉ ý nói với công nghệ, nhưng công nghệ là một nhân vật chính trong câu chuyện,
và có nhiều câu chuyện xã hội khác đang diễn ra từ chính trị đến mối quan hệ và tất cả những điều này.
Vì vậy, câu hỏi đầu tiên của tôi dành cho bạn, Simon, là những điều đó là gì? Những lực lượng
thay đổi lớn nhất mà bạn thấy đang xảy ra ngay bây giờ trong tất cả cuộc sống của chúng ta mà bạn nghĩ chúng ta nên nói chuyện hôm nay?
Đó là một câu hỏi lớn. Và tôi nghĩ một trong những sai lầm mà chúng ta mắc phải, và điều này chung chung,
là chúng ta thích mọi thứ được tổ chức rất gọn gàng. Chúng ta thích chúng phải là đen và trắng, đúng hay sai,
phải hoặc không. Và như bạn biết, thế giới phức tạp hơn thế. Nó tinh tế hơn thế.
Và không có gì hoạt động trong chân không. Mọi thứ đều liên kết với mọi thứ, đặc biệt là trong một thế giới
đầy rẫy công nghệ đang trưởng thành gọi là internet và công nghệ mới nổi gọi là
mạng xã hội. Và những khát vọng và cảm giác thuộc về trở nên ngày càng quan trọng hơn. Chúng ta
đang vật lộn để tìm chúng. Đại dịch cô đơn, đại dịch căng thẳng, đại dịch tự tử. Tất cả đều là
cảm giác của sự mất liên kết, thiếu kiểm soát, và cô đơn. Và điều đó chỉ gia tăng cảm giác
cô đơn và tuyệt vọng của chúng ta và mong muốn nhiều hơn và v.v. và v.v. và v.v. Và rồi bạn thêm
AI vào. Và bây giờ những cảm giác bất an đó chỉ bị phóng đại một cách điên rồ, đúng không? Bây giờ tôi thấy AI,
có một sự mỉa mai về AI, đúng không? Nếu bạn quay ngược lại những năm 70 và 80, đúng không, bạn đã chứng kiến sự trỗi dậy của robot.
Và vì vậy, robot giờ đây vào nhà máy của chúng ta và chúng tôi có thể cắt giảm số lượng nhân viên một cách đáng kể.
Và chúng tôi đưa những người đã làm việc trong nhà máy ra ngoài đường, những người mà họ đã làm việc trong nhà máy, cha của họ làm việc trong nhà máy,
ông của cha họ làm việc trong nhà máy. Đây là những gì họ biết. Và họ nói, nhưng những con robot này
đang thay đổi, chúng đang lấy đi công việc của chúng tôi. Và các tầng lớp thống trị và các tầng lớp phố Wall cùng với các giám đốc điều hành, họ nói, vâng, tôi biết, công nghệ. Bạn sẽ phải tìm một kỹ năng mới. Đào tạo lại, đào tạo lại.
Đó là điều bạn phải làm, đào tạo lại. Được rồi, hãy quay lại thời điểm AI. Đây là nơi sự mỉa mai xuất hiện.
Bởi vì thế giới luôn, thiên nhiên không có chân không và cuộc sống luôn tìm kiếm sự cân bằng mọi lúc, đúng không? Không phải lúc nào cũng ngay lập tức, nhưng nó luôn tìm kiếm sự cân bằng mọi lúc. Nó luôn tìm kiếm sự sống. Được rồi,
vì vậy, hãy quay lại thời điểm AI.
Bây giờ bạn nghe về những người lao động tri thức. Chính những người lao động tri thức đang nói, công việc của tôi. Là những lập trình viên. Là những người làm tài chính. Công việc của tôi. Thợ sửa ống nước thì hoàn toàn không lo lắng về trí tuệ nhân tạo. Người xử lý hành lý ở sân bay không nghe thấy gì về trí tuệ nhân tạo. Có lẽ phản ứng đúng là, đó là tương lai, bạn ơi. Đó là công nghệ. Học lại kỹ năng, học lại kỹ năng. Có thể trở thành thợ sửa ống nước. À, mà tiền thì thực sự tốt. Bạn có thể làm việc cho chính mình nếu muốn. Vì vậy, tôi thấy cái lắc lư của chiếc đồng hồ khá buồn cười. Với trí tuệ nhân tạo, bạn có nghĩ rằng nó bị phóng đại quá mức hay bạn nghĩ rằng nó thực sự là nguyên nhân gây lo ngại và cần suy nghĩ sâu hơn? Câu trả lời thật lòng là, tôi không biết. Mọi người đều đứng về một phía, bạn đang phóng đại, bạn đang, bạn biết đấy, bầu trời không sụp đổ, Chicken Little, hoặc bầu trời đang sụp đổ và chúng ta đều sẽ chết, đúng không? Sự thật, giống như hầu hết mọi thứ, có lẽ nằm ở đâu đó giữa hai thái cực. Nhưng câu trả lời thực sự là, tôi không biết. Và không ai khác cũng không biết. Và có vẻ như chúng ta nên có một số loại kiểm soát vì chúng ta không đặt ra bất kỳ kiểm soát nào cho internet. Họ đã đặt ra các kiểm soát cho internet ở Trung Quốc. Giống như trẻ em không có quyền truy cập vào mạng xã hội giống như trẻ em ở đây. Châu Âu có các kiểm soát về internet còn Mỹ thì không. Và chúng ta là những người dường như đang chịu đựng nhiều hơn vì thiếu các kiểm soát trên internet. Vì vậy, tôi nghĩ một vài thứ, và nhân tiện, khi mọi người nói về việc bãi bỏ quy định và không có kiểm soát, ý tôi là, họ buộc chúng ta phải thắt dây an toàn trong xe hơi, bạn biết đấy, không có gì mà chúng ta có giới hạn tốc độ, bạn biết không, và điều đó là vì lợi ích chung. Và đúng, dây an toàn thì không thoải mái, nhưng bạn sẽ quen với nó. Và không sao cả, bạn biết không? Vì vậy, tôi nghĩ lời kêu gọi không cải cách là sai. Có những giới hạn đúng để giữ mọi thứ an toàn. Tôi rất thích trí tuệ nhân tạo, cả những lợi ích và những điểm yếu của nó, nhưng nó đang tiết lộ cho tôi điều gì đó quan trọng hơn những gì người khác đang nói, đó là chúng ta là một xã hội ám ảnh về kết quả, đúng không? Vâng. Chúng ta quan tâm đến đầu ra. Chúng ta quan tâm đến hiệu suất. Chúng ta quan tâm đến con số. Chúng ta quan tâm đến sản phẩm cuối cùng nhiều hơn bất kỳ điều gì khác, đúng không? Và khi mọi người nói về trí tuệ nhân tạo, họ nói về khả năng đáng kinh ngạc của nó để viết một bản giao hưởng, vẽ một bức tranh, viết một cuốn sách, viết một bài báo, giải quyết một vấn đề. Như vậy, nó thực sự là, và nhân tiện, công nghệ thật tuyệt vời. Tôi đã hỏi chỉ cách đây vài tháng làm ơn hãy lấy điều này và biến nó thành phong cách của tôi. Và nó đã ổn. Tôi đã làm điều đó với một người bạn của tôi cũng là một tác giả và chúng tôi đã làm điều đó cho chính mình. Chúng tôi đã làm điều đó với nhau. Nó thật sự vui. Và nó ổn. Tôi không nghĩ nó tốt. Nó đã cho tôi một khởi đầu tốt và tôi có thể chỉnh sửa nó. Tôi đã làm điều đó gần đây. Chúng tôi cả hai đã làm điều đó. Nó gần như hoàn hảo. Nó thật đáng sợ, đúng không? Giờ thì trí tuệ nhân tạo không biết điều mà tôi đang nghĩ. Nó không biết rằng cuốn sách tiếp theo mà tôi sẽ viết về tình bạn. Nó không biết quan điểm mà tôi sẽ có về tình bạn. Nếu bạn hỏi nó, Simon Sinek sẽ nói gì về tình bạn? Nó sẽ chỉ nói tại sao cái này và tại sao cái kia, bạn biết không? Vì vậy, nó là có tính kế thừa, đúng không? Chúng ta biết rằng nó không nguyên bản. Chúng ta biết điều đó. Nhưng vào cuối ngày, sản phẩm tốt. Bản giao hưởng tốt. Nghệ thuật tốt. Bài viết tốt. Cuốn sách tạm được. Nó ngày càng tốt hơn. Nhưng đây là vấn đề mà chúng ta liên tục không nói tới. Mọi người cứ nói với chúng ta rằng cuộc sống không phải là về đích đến. Cuộc sống là về hành trình. Đó là những gì chúng ta liên tục được nghe, đúng không? Nhưng khi chúng ta nghĩ về trí tuệ nhân tạo, chúng ta chỉ nghĩ về đích đến. Chúng ta chỉ nghĩ về đầu ra. Chúng ta không bao giờ nghĩ về đầu vào, đúng không? Tôi có thể nói với bạn rằng, và bạn và tôi có thể cùng nói điều giống nhau, đó là tôi thông minh hơn, giỏi hơn trong việc giải quyết vấn đề, sáng tạo hơn, giỏi hơn trong việc nhận biết mẫu, không phải vì một cuốn sách tồn tại với ý tưởng của tôi trong đó, mà bởi vì tôi đã viết nó. Cảm giác đau đớn tột cùng khi tổ chức các ý tưởng, sắp xếp chúng theo cách có trật tự, cố gắng trình bày chúng theo cách mà người khác có thể hiểu những gì tôi cố gắng đưa ra từ đầu óc của mình, hành trình đau đớn đó đã làm cho tôi trưởng thành. Và tất nhiên, bạn có thể có một người bạn trí tuệ nhân tạo. Và người bạn trí tuệ nhân tạo đó đã được huấn luyện như một nhà tâm lý học tốt nhất để công nhận bạn, với kỹ năng lắng nghe tốt nhất hiện có. Chỉ cần nói cho tôi về ngày của bạn. Nghe có vẻ khó khăn. Ôi, thật khó khi là bạn. Ôi Chúa ơi, thật tuyệt khi là bạn. Bạn có, bạn biết đấy, giống như một máy khẳng định được xây dựng bởi một công ty vì lợi nhuận muốn bạn ở lại. Bạn không thể bỏ qua điều đó. Nhưng điều đáng buồn là không ai đang học cách trở thành một người bạn. Nó sẽ cảm thấy tốt. Bạn sẽ cảm thấy như mình có một người bạn, nhưng bạn không đang học cách trở thành một người bạn, đúng không? Và điều đã làm bạn trở thành một doanh nhân vĩ đại không phải vì công ty tồn tại, mà là vì bạn đã xây dựng nó bằng đôi tay của mình và bạn có những vết sẹo để chứng minh điều đó. Đó là khi mọi thứ trở nên sai lầm và bạn buộc phải sửa chữa chúng và nghĩ rằng giờ khi các vấn đề xuất hiện, bạn nhanh nhẹn hơn, bạn thông minh hơn. Bạn hiện giờ là một doanh nhân thông minh hơn nhiều so với năm năm trước, sáu năm trước. Bởi vì bạn đã làm điều đó. Và tôi nghĩ điều chúng ta quên là có điều gì đó rất đáng nói về, và nhân tiện, tôi là một fan của trí tuệ nhân tạo. Tôi muốn trí tuệ nhân tạo tạo ra những điều, nhưng tôi sẽ rất ghét phải bỏ lỡ cơ hội trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình. Và tôi nghĩ rằng để thực sự học và phát triển. Và nhân tiện, tôi đã từng có trí nhớ siêu phàm về số điện thoại. Tôi biết số điện thoại của mọi người. Và rồi đột nhiên, chiếc điện thoại của tôi, PDA của tôi, tôi không cần phải ghi nhớ số điện thoại nữa. Tôi không biết số điện thoại của hầu hết những người mà tôi yêu quý. Tôi chỉ cần gõ tên họ, đúng không? Tôi chỉ cần biết tên của họ. Và vì vậy bộ não của tôi đã thực sự đình công và nói, được rồi, được rồi. Bạn không còn khả năng ghi nhớ số điện thoại nữa. Và giờ tôi không thể nhớ số điện thoại để cứu vớt cuộc đời mình, đúng không? Vì vậy, chúng ta từ bỏ một số kỹ năng hoặc khả năng vì công nghệ một cách thường xuyên, đúng không? Không sao cả.
Tôi không gặp vấn đề với bất kỳ điều gì trong số đó vì việc tôi có nhớ một số điện thoại hay không sẽ không ảnh hưởng đến các mối quan hệ của tôi, khả năng hoạt động trong thế giới này, hay khả năng đối phó với căng thẳng. Nhưng khả năng của tôi để biết nên làm gì khi bạn tôi gặp khó khăn, khả năng của tôi để biết nên làm gì khi tôi cãi nhau với vợ hoặc bạn đời của mình. Khả năng của tôi để biết nên làm gì khi sếp quát mắng tôi, nhưng tôi không muốn làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, hoặc khi nhân viên của tôi cư xử không đúng và tôi không muốn làm mọi chuyện tồi tệ hơn hay sa thải họ. Vậy làm thế nào tôi giải quyết vấn đề này? Tôi đã bỏ lỡ những kỹ năng đó. Và chỉ đơn giản là hỏi AI, tôi nên giải quyết điều này như thế nào? Nó sẽ đưa ra một câu trả lời và có thể nó sẽ hiệu quả, nhưng bạn đã không học hỏi được gì, đúng không? Vì vậy, đó là sự khác biệt giữa việc AI sẽ cung cấp thuyền cho mọi người, ngoại trừ thời điểm có bão và bạn không biết bơi. Và tôi ổn, hãy sử dụng thuyền. Cũng hãy học cách bơi. Vì vậy, tôi nghĩ có điều gì đó đáng nói về việc viết lên bản giao hưởng của riêng bạn, vẽ lên bức tranh của riêng bạn, xây dựng doanh nghiệp của riêng bạn, bạn biết không, viết cuốn sách của riêng bạn. Không phải cho họ, không phải vì sản phẩm đầu ra, không vì sản phẩm đầu ra, mà vì sự phát triển cá nhân của bạn. Trước khi tôi đến đây hôm nay, tôi đã viết một bài đăng trên LinkedIn và tôi đã cố gắng lập luận rằng mọi người sử dụng ChatGPT để viết email của họ, các bài đăng trên mạng xã hội của họ, những bức ảnh đầu tư mà tôi nhận được, hiện giờ đang khiến Internet cảm thấy thật không chân thực. Bởi vì những người mà tôi đã biết trong nhiều, nhiều năm giờ đây đang gửi cho tôi những email chuẩn chỉnh hoàn hảo với những từ mà tôi chưa bao giờ nghe họ sử dụng trước đó. Và khi tôi đọc nó, bộ não của tôi đánh giá nó không phải là ý kiến của họ, không thực sự là họ. Và khi bạn cảm thấy như đang nói chuyện với AI của ai đó, thì ý nghĩa đã biến mất. Vì vậy, tôi đã viết bài đăng này về việc thực sự bây giờ đang có giá trị cao cho ngôn ngữ do con người viết. Như nếu bạn mắc một vài lỗi và bạn sử dụng những từ cổ điển, bạn không dùng những từ như “rèn” và “vững chắc”. Tôi muốn rèn một mối quan hệ đối tác với bạn, Stephen. Hơn nữa, chúng ta có thể, tôi như kiểu, bạn chưa bao giờ nói điều đó với tôi, bạn à. Như vậy…
Các dấu gạch ngang cuối cùng. Ôi trời. Thật buồn cười, đúng không? Thật điên rồ. Nhưng điều bạn đang nói đến, bạn đã bao giờ nghe về khái niệm Nhật Bản, um, uh, wabi-sabi chưa? Không. Vậy wabi-sabi là một khái niệm thiết kế của Nhật Bản, nghĩa là vẻ đẹp trong những gì tạm thời hoặc không hoàn hảo. Được chứ? Bạn đã bao giờ thấy đồ gốm Nhật Bản chưa? Vâng. Chúng thường không đều hoặc lớp men không đều. Và chúng rất đẹp. Bạn biết tại sao không? Bởi vì chúng được làm bằng tay. Vỏ cây. Cây cối. Bạn biết khi bạn có một cái bát bằng gỗ. Gỗ thật đẹp. Tại sao? Bởi vì nó không hoàn hảo. Đúng không? Độc đáo. Những thứ được sản xuất trên máy móc thì giống nhau và kém đẹp hơn. Và những thứ được làm bằng tay thì đẹp bởi vì chúng không hoàn hảo. Điều làm cho con người trở nên đẹp là không phải vì chúng ta làm mọi thứ đúng. Mà là vì chúng ta mắc nhiều lỗi. Và điều làm cho chúng ta yêu nhau, không phải là người hoàn hảo. Mà là người chấp nhận những điều không hoàn hảo của chúng ta. Và chúng ta biết mình đang yêu khi chúng ta học cách chấp nhận những điều không hoàn hảo của họ. Không phải học để, mà là muốn. Đúng không? Và bạn hoàn toàn đúng. Giờ tôi biết trong thế giới nghệ thuật, các nghệ sĩ đang được yêu cầu ký các bản tuyên thệ nói rằng, tôi đã vẽ bức này. Tôi đã làm bức này. Không phải AI. Không phải vì nó tốt hơn hay tệ hơn. Mà là vì tôi muốn biết nó đã được chạm bởi bàn tay con người. Và vì vậy tôi nghĩ bạn đúng. Những gì sẽ xảy ra là mọi thứ sẽ hoàn hảo đến mức nó sẽ như thể tất cả chúng ta đều đang lái hoặc sử dụng những thứ mà mọi thứ đều được sản xuất từ băng chuyền. Và những gì chúng ta sẽ bắt đầu mong muốn là những thứ được làm bằng tay. Bởi vì nhân tiện, hãy nghĩ đến Rolls-Royce, Ferrari. Mất 39 tháng để có một chiếc Ferrari. Bạn biết tại sao không? Bởi vì nó được làm bằng tay. Vâng. Đúng không? Và một trong những điều làm cho nó đắt đỏ là công nghệ và sợi carbon và tất cả những thứ đó. Nhưng điều khác là nó chậm và được làm bởi những con người. Lỗi của con người. Giá trị của lỗi con người.
Giá trị của lỗi con người. Scooter Braun đã nói với tôi hôm vừa rồi, anh ấy nói, chúng ta có thể xem một chiếc máy tính chơi cờ với một chiếc máy tính khác. Anh ấy nói, nhưng những trận cờ có nhu cầu cao nhất là một con người đấu với một con người khác. Bởi vì khi một chiếc máy tính chơi với một chiếc máy tính, các nước đi là có thể dự đoán được và chúng giống nhau và hoàn hảo. Nhưng chính lỗi lầm của hai kỳ thủ con người, những người tệ hơn, rõ ràng là tệ hơn trong chơi cờ, lại khiến nó trở nên thú vị đến vậy. Vâng. Điều đó là đúng với bất kỳ sự kiện thể thao nào. Bất kỳ sự kiện thể thao nào. Không phải là sự hoàn hảo của trò chơi. Mà là lỗi lầm làm mất trận đấu khiến nó có thêm kịch tính. Và cố gắng không mắc sai lầm cũng mạnh mẽ như cố gắng làm mọi thứ đúng. Đó là nhân tính của thể thao, nhân tính của sự cạnh tranh. Chính sự không hoàn hảo. Và tôi nghĩ rằng chúng ta quên đi điều gì làm cho chúng ta trở nên đẹp. Như khi bạn đi hẹn hò lần đầu tiên hoặc phỏng vấn lần đầu tiên, tất cả những gì bạn làm là trình bày sự hoàn hảo. Mặc đồ đẹp nhất, bạn biết đấy, được trang điểm. Tôi không mặc như thế này mỗi ngày. Tôi ăn mặc chỉn chu trong ngày hẹn của mình, đúng không? Tôi không mặc cái này trong buổi phỏng vấn, đây là trang phục tôi đã mặc cho buổi phỏng vấn vì tôi muốn tạo ấn tượng tốt. Và tôi đã luyện tập và tự tin. Tôi có một công việc tuyệt vời và một tính cách tuyệt vời và tôi yêu mẹ mình và trời ơi, mọi thứ đều tuyệt vời. Và sau đó bạn có mối quan hệ, bạn nhận được công việc và bạn trở thành một người lề mề, đúng không? Đây chính là điều AI đang nói. Theo quan điểm của bạn, nó là giả tạo.
Nói đến ví dụ phỏng vấn. Ngay khi bạn bắt đầu mô tả điều đó, tôi ngay lập tức nhớ lại một buổi phỏng vấn mà tôi đã có tuần trước tại công ty của chúng tôi, nơi một cậu bé trẻ tuổi bước vào mặc một bộ vest. Và tôi nghĩ, giờ thì tôi không biết bạn là ai vì tôi biết đó không phải là bạn. Tôi biết rằng bạn không mặc vest. Bạn 22 tuổi. Bạn không mặc vest. Vì vậy, tôi không có thông tin nào, không có manh mối nào về bạn. Và do đó việc tôi khó khăn hơn để xác định xem bạn có phù hợp ở đây hay không.
Và tôi nghĩ về điều đó, bởi vì những gì anh ấy cố gắng làm ở đó là thể hiện rằng mình hoàn hảo, cách mà anh ấy nghĩ về sự hoàn hảo. Và theo một cách nào đó để che giấu con người thật của mình. Trong khi đó, đây là lý do tôi thích những văn bản lộn xộn trên internet hiện nay. Tôi thích những lỗi ngữ pháp.
Nhưng bạn, đồng thời, cũng không muốn anh ấy xuất hiện và để chân lên bàn, cởi giày ra và đặt chân lên bàn.
Theo cùng một cách mà…
Có một yếu tố của sự tôn trọng mà bạn muốn. Và bạn muốn người nào đó trong cuộc phỏng vấn đầu tiên nỗ lực một chút. Giờ đây, quá nhiều nỗ lực…
Vâng.
…thì khá không chân thực. Nhưng quá ít nỗ lực thì sao?
Đây là sơ đồ của tôi. Bạn có sự hoàn hảo ở một đầu, đó là thấp. Và sau đó bạn có sự kém cỏi, cũng thấp. Điểm ngọt ngào nằm ngay giữa đây.
Vâng. Chà, tôi nghĩ rằng có một phần sự thật trong đó. Và vì vậy có một mức độ, bạn biết đấy, giống như, chúng ta đều muốn có sự dễ bị tổn thương trong các mối quan hệ của mình, nhưng không phải vào ngày đầu tiên. Giống như, tôi không cần biết điều đó ngay bây giờ. Bạn biết đấy?
Những kỹ năng khác mà bạn nghĩ chúng ta cần trang bị cho bản thân dựa trên hướng đi của thế giới là gì? Bởi vì chúng ta, bạn biết đấy, như chiếc máy tính bỏ túi xuất hiện và chúng ta không còn cần phải làm toán phức tạp nữa.
Tôi đã hoàn toàn quên bảng nhân.
Tôi không thể đánh vần nữa. Tôi đã nói với bạn bè rằng điều mà tôi có thể làm được nhiều nhất là chín nhân chín. Đó giống như là điểm cao nhất trong khả năng của tôi. Nhưng với việc đánh vần, cũng giống như vậy. Tôi chỉ đúng khoảng một nửa từ.
Nhưng lại một lần nữa, bạn biết đấy?
Vậy những kỹ năng đó là gì?
Tôi nghĩ đó đều là những kỹ năng con người. Tôi nghĩ cần phải…
Vì vậy, tôi nghĩ thế giới sẽ đi đến đâu, và ít nhất đây là nơi tôi đặt cược, là khi sản phẩm cuối cùng trở nên dễ sản xuất hơn, thì tính nhân văn sẽ chịu thiệt hại.
Và trừ khi chúng ta nhận trách nhiệm cá nhân, cả với tư cách cá nhân và tổ chức để dạy và học các kỹ năng con người, những kỹ năng đó sẽ biến mất vì tất cả những lý do mà chúng ta đang nói đến. Vậy làm thế nào để tôi lắng nghe? Làm thế nào để tôi tạo không gian? Làm thế nào để tôi giải quyết mâu thuẫn một cách hòa bình? Làm thế nào để tôi cho và nhận phản hồi? Đó là hai kỹ năng khác nhau. Làm thế nào để tôi có một cuộc đối chất hiệu quả? Bạn đã làm tôi tức giận. Tôi có biết cách tiếp cận bạn như một người bạn, một đồng nghiệp, mà không tạo ra một cuộc cãi vã lớn hoặc mất đi tình bạn vì điều đó không? Làm thế nào để nhận trách nhiệm? Làm thế nào để thể hiện sự đồng cảm? Những kỹ năng này, những kỹ năng rất rất con người, chính là những điều mà chúng ta đã bắt đầu thấy rõ ràng chỉ với internet và mạng xã hội đang giảm sút. Và vì vậy, tôi nghĩ AI chỉ làm tăng cường sự mất mát của những kỹ năng đó. Và những kỹ năng đó quan trọng hơn việc học cách đánh vần.
Một trong những điều đáng lo ngại là tôi nghe Sam Altman, người sáng lập OpenAI và ChatGPT, đã khởi động một cái gọi là WorldCoin cách đây vài năm, khi ChatGPT thực sự bắt đầu cất cánh.
Và nó đã gắn liền với khái niệm thu nhập cơ bản toàn cầu. Ý tưởng, ý tưởng tổng quát là trong một thế giới mà AI và tự động hóa loại bỏ nhiều việc làm, UBI có thể là cần thiết. WorldCoin là một cách để giúp thực hiện điều đó. Đó là phát biểu của người sáng lập ChatGPT, Sam Altman.
Vâng. Tôi chỉ, một lần nữa, sẽ trở lại với tuyên bố mỉa mai của tôi trước đó. Thật mỉa mai khi họ muốn thực hiện một thu nhập phổ quát, một thu nhập phổ quát chuẩn, giờ đây mà các công nhân tri thức đang mất việc? Nhưng khi những công nhân nhà máy mất việc, những người đó lại phản đối mạnh mẽ những thứ như vậy. Vậy nên, ý tôi muốn nói là, vâng.
Điều gì xảy ra với mục đích và ý nghĩa nếu chúng ta được, bởi vì đối với bất kỳ ai không biết thu nhập cơ bản toàn cầu là gì, ý tưởng là chính phủ, nhà nước, việc gì đi nữa, sẽ trả cho bạn một khoản tiền nhất định mỗi tháng?
Mức lương tối thiểu.
2.000 đô, 3.000 đô, hoặc bất cứ số nào, vì họ không nghĩ rằng nhiều người trong số chúng ta sẽ có, sẽ không có đủ việc làm để phân phối. Và tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra với mục đích và ý nghĩa và theo đuổi và thử thách và tất cả những thứ này trong một thế giới mà chúng ta chỉ được nhận tiền?
Vậy, chúng ta không được nhận của cải. Có sự khác biệt. Chúng ta nhận tiền sống sót, đúng không? Và vì vậy, bạn biết đấy, chúng ta phải rất cẩn thận rằng nói rằng, bạn biết đấy, mọi người đang nhận phúc lợi thì lười biếng. Bạn biết đấy, điều đó không đúng. Vì vậy, chúng ta phải cẩn thận rằng chỉ vì chúng ta cho ai đó một cái gì đó không có nghĩa là họ sẽ không còn tham vọng, mục đích hay động lực. Đó giống như một người làm lương hoa hồng, bạn biết đấy, làm việc theo hoa hồng, và họ kiếm đủ để trả tiền thuê nhà và mua thức ăn và chỉ thế thôi. Giống như, đó là một sự thiếu tham vọng, bạn biết đấy? Các trường hợp, ít nhất là những người tôi đã nghe nói về nó, họ đưa ra một lý do thuyết phục cho điều đó, đặc biệt trong một thế giới mà có rất nhiều của cải. Nhưng, bạn biết đấy, tôi không biết đủ về nó để đưa ra lập luận ủng hộ hay phản đối nó, nếu tôi thành thật. Nhưng tôi thấy thật mỉa mai rằng những người như Sam Altman đang kêu gọi điều đó, với thực tế rằng sẽ có rất nhiều mất việc khi mà đó là những công việc thuộc loại của họ. Và như, tôi cũng nghĩ điều đó thật buồn cười. Như, điều gì sẽ xảy ra khi sản phẩm của Sam Altman đủ tốt để ông ấy có thể sa thải hầu hết nhân viên của mình? Chỉ là tò mò điều gì sẽ xảy ra.
Ông ấy đã chỉ ra rằng ông có, tôi nghĩ là 100 người hoặc ít hơn trong công ty của mình. Ông không có một đội ngũ lớn. Và tôi nghĩ một phần điều đó là vì khi tôi nghe TED talk của ông ấy vài ngày trước, ông ấy nói, vâng, tôi nghĩ AGI sẽ đến sớm hơn chúng ta nghĩ, thực sự. Và tôi nghĩ chúng ta sẽ có một sự phát triển nhanh chóng, có nghĩa là nó sẽ đến rất nhanh và tăng tốc rất nhanh. Vì vậy, tôi nghĩ ông ấy thực sự đang chuẩn bị cho điều đó không. Vâng, nhưng điều gì sẽ xảy ra với 90 người mà ông ấy sa thải khi ông không cần 100? Ông chỉ cần 10. Đây là câu hỏi.
Tôi chỉ tò mò. Tôi không biết. Và đây là lý do bất kỳ ai có ý kiến về điều đó, câu trả lời là chúng ta không biết.
Nhưng tôi nghĩ rằng mọi người phản ứng rất khác nhau khi công việc của họ bị đe dọa, khi thu nhập của họ bị đe dọa, khi danh dự của họ bị đe dọa, khi cái tôi của họ bị đe dọa, bạn biết không? Tôi vẫn nghe từ các công ty, ý tôi là, chúng tôi đã nói về điều này trước khi bắt đầu ghi hình, bạn biết đấy, bạn nói chuyện với họ, nếu bạn muốn một trang web mới, tôi đảm bảo bạn, tôi không quan tâm bạn nói chuyện với công ty nào. Tất cả họ sẽ nói về việc họ làm AI này, AI kia. Và bạn hỏi câu hỏi, bạn có đang sử dụng AI không? Có, chúng tôi đang sử dụng AI. Chúng tôi đang làm nó theo cách khác. Chúng tôi là tương lai, blah, blah, blah.
Và rồi bạn yêu cầu họ cung cấp một đề xuất. Nó sẽ trông giống như tất cả các đề xuất khác từ năm 2015, bạn biết đấy, và đây là bao nhiêu giờ người của chúng tôi sẽ cần để lập trình và code điều này. Và tôi đã nói, chuyện gì đã xảy ra với tất cả AI kia? Tại sao điều này lại chậm và đắt đỏ khi mọi thứ đáng lẽ phải nhanh và rẻ?
Bởi vì họ đang lấy lợi nhuận. Tất nhiên, họ đang lấy lợi nhuận. Và họ có rất nhiều người làm mọi thứ theo cách truyền thống vì mô hình kinh doanh, bạn biết đấy, mọi người làm việc rất chăm chỉ để gìn giữ. Sự tồn tại của tình hình hiện tại là vì có những người hưởng lợi từ tình trạng đó. Bạn biết đấy, đó là lý do tại sao có tình trạng hiện tại. Và, như tôi đã nói, mọi người muốn thay đổi tương lai, bạn biết đấy, cho đến khi chính họ bị đe dọa hoặc thu nhập của họ bị đe dọa.
Những tỷ phú mà tôi biết, điều nhất quán mà họ đã thì thầm với tôi về AI là con người sẽ có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Đó là một trong những điều rất nhất quán. Bạn đã nói đúng khi bạn nói điều đó. Khi tôi hỏi bạn về tương lai của AI, bạn đã nói, “Tôi không biết.” Lý do tôi biết rằng đó có thể là câu trả lời đúng là vì khi tôi ngồi với những người tiên tiến nhất trong lĩnh vực AI, cho dù là Mustafa, người đứng đầu Microsoft AI, hiện là CEO của Microsoft AI, hoặc những người từ Google, hoặc CEO của Google, hoặc Reid Hoffman, người sáng lập LinkedIn, tất cả họ đều có quan điểm khác nhau, khiến tôi nghĩ rằng câu trả lời đúng thực sự là không ai biết.
Câu trả lời đúng là không ai. Đó là đúng. Và bạn luôn nên nhớ đến người truyền đạt thông điệp, phải không? Bạn sẽ không có ai sở hữu một công ty AI nói về những kịch bản ngày tận thế. Nó không nằm trong lợi ích kinh tế của họ, ngay cả khi họ thầm nghĩ như vậy. Nó giống như những người từng điều hành các công ty thuốc lá không hút thuốc và không cho phép gia đình họ hút thuốc. Tôi nhớ đã đến thăm Facebook vào những ngày đầu và tôi vào trong căng tin và họ có những chiếc bàn picnic. Họ đã tự hào nói với tôi rằng họ có những khu vực ăn uống chung để giúp mọi người giữ gìn mối quan hệ. Và tôi đã nghĩ, điều này thật hài hước. Bạn thực sự có một sản phẩm phá vỡ các mối quan hệ, và vẫn hiểu đủ để khiến mọi người cùng ăn trưa để duy trì các mối quan hệ. Ý tôi là, điểm mấu chốt là, nếu bạn quan tâm đến lợi ích kinh tế, bạn biết đấy, hãy cho tôi thấy cách ai đó được trả tiền và tôi sẽ cho bạn thấy họ hành xử như thế nào.
Một trong những cuộc trò chuyện đáng sợ nhất mà tôi được chứng kiến là một người bạn của tôi, người là tỷ phú ở London. Anh ấy biết CEO của một trong những công ty AI lớn nhất thế giới mà tôi không thể nêu tên. Và anh ấy nói với tôi rằng những gì ông CEO này nói trong riêng tư không phải là những gì ông ấy nói công khai. Ông ấy nói với tôi rằng những gì CEO này nghĩ rằng sẽ xảy ra với AI là khá tồi tệ. Và CEO của công ty AI lớn này hoàn toàn chấp nhận điều đó. Thật tồi tệ với những gì ông ấy nghĩ đang sắp xảy ra. Và rồi khi tôi theo dõi gã này phát biểu trong các cuộc trò chuyện trực tuyến và đưa ra ý kiến của mình, ông ấy rất tinh tế và mọi thứ sẽ ổn thôi. Ông ấy là một người lạc quan về AI. Sau đó tôi nghe kịch bản này tại bàn ăn ở Đông London từ bạn của ông ấy về những gì ông ấy thực sự nghĩ. Và điều đó thật đáng lo ngại. Vâng, thực sự sự thiếu đồng cảm. Vâng, điều đó có ý nghĩa với tôi.
Sự ám ảnh với quyền lực đã khiến tôi sốc. Vâng, sự ám ảnh với quyền lực và tiền bạc và tất cả những thứ khác. Vâng. Nhưng điều này là bởi vì internet đã làm điều gì đó rất kỳ lạ và thách thức một trong những lý thuyết của tôi một cách trực diện. Đúng vậy, tôi nói về một trò chơi vô hạn, bạn biết đấy, lý thuyết của Jim Carse, bạn biết đấy, trong một trò chơi vô hạn, không có người thắng hay kẻ thua. Đúng không? Và vì vậy không ai chiến thắng, bạn biết đấy, thức ăn nhanh. Không ai chiến thắng xe hơi như General Motors, Ford, Vauxhall. Họ có thể cùng tồn tại vào cùng một thời điểm. Đúng không? Và họ sẽ có những mức độ thành công hoặc không thành công, nhưng họ có thể cùng tồn tại đồng thời. Không ai sẽ thắng. Ngoại lệ là trên internet, như Amazon. Nó đã chiến thắng. Vâng. Như bạn biết, Google cho tìm kiếm. Ừ. Họ đã thắng. Đúng không? Và nếu bạn bắt đầu đi xuống như những công ty công nghệ lớn, chỉ có một. Ý tôi là, chắc chắn có cạnh tranh, nhưng không thực sự. Đúng không? Ai, bạn biết đấy, Walmart đang cố gắng đe dọa Amazon, nhưng Amazon vẫn lớn đến mức không thể tin được. Bạn biết đấy, tất cả những công ty này, chỉ có một. Và điều đó không tốt. Bạn không thể có người thắng trong một danh mục. Và vì vậy đây là lý do tại sao tôi nghĩ rằng cuộc đua cho AI là rất quyết liệt. Cuộc đua cho sự thống trị AI là rất quyết liệt. Và lý do là vì mọi người không cẩn thận và lý do là họ không đặt ra các kiểm soát là vì cách mà công nghệ dường như hoạt động là có thể sẽ chỉ có một tiêu chuẩn thống trị và sau đó là hết. Và câu hỏi là tiêu chuẩn nào, bởi vì tôi không nghĩ, nó giống như cách mà mọi thứ là, điều này là một triển vọng rất đáng sợ với tôi rằng sự thật là chúng ta có thể có những người chiến thắng là một điều xấu, đặc biệt nếu chúng ta tự hào rằng mình là những người theo chủ nghĩa tư bản, thì không thể có, không thể có một người chiến thắng. Và không thể có một người quá thống trị đến mức không ai khác có thể cạnh tranh ngoại trừ những miếng vụn.
Bạn cảm thấy thế nào khi nghĩ về AI và những gì đang xảy ra? Bởi vì tôi cảm thấy khoảnh khắc mà chúng ta đang sống là sâu sắc và chúng ta thực sự không nhận ra điều đó. Bởi vì khi những công cụ này xuất hiện, OpenAI đã phát hành ngày hôm qua, 3.0, đó là mô hình tốt nhất từ trước đến nay. Ngày hôm sau, cuộc sống của tôi vẫn như cũ.
Chúng ta không thực sự nhận ra điều đó vì chúng ta trở lại làm việc, khách hàng của chúng ta yêu cầu những thứ giống nhau. Chúng ta có những thành viên trong đội ngũ giống như đang ngồi xung quanh. Nó gần như dường như âm thanh của thời gian đang quay và chúng ta đang sống theo một chiếc đồng hồ. Và đây là một sự gián đoạn chậm chạp trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta. Sam Altman ngày khác trong bài nói TED của mình khoảng ba, bốn ngày trước đã nói rằng trong ngắn hạn, mọi thứ sẽ có vẻ như nhau. Nhưng trong dài hạn, ông nói, cuộc sống sẽ hoàn toàn khác biệt.
Ừ, tôi nghĩ điều đó là đúng. Ý tôi là, hãy nhìn vào bất kỳ công nghệ nào, như AI, trước khi có sự thay đổi rõ rệt. Và đây là những sự tiến hóa, không phải là những cuộc cách mạng. Có một phần cách mạng, bạn biết đấy, như tôi nhớ khi internet xuất hiện và mua sắm trên mạng bắt đầu hình thành và tất cả các nhà công nghệ đều nói, đó là sự kết thúc của cửa hàng, đó là sự kết thúc của cửa hàng vật lý. Họ đã xong rồi. Chúng ta sẽ không bao giờ đến cửa hàng nữa. Nhưng điều đó đã không xảy ra. Bây giờ, các cửa hàng đang gặp khó khăn trong việc cạnh tranh với internet, nhưng đó là vấn đề về giá cả, phải không? Đó là một vấn đề về mô hình kinh doanh. Nhưng chúng ta thích đi mua sắm vì lại như đã nói, tất cả những công ty này luôn quên, đặc biệt là các nhà công nghệ. Họ quên rằng người dùng cuối cũng chỉ là những con người. Và hầu hết chúng ta không hiểu hoàn toàn mọi thứ. Ngay cả điện thoại iPhone của chúng ta, hầu hết mọi người chỉ sử dụng một phần nhỏ trong số tất cả các khả năng của nó. Hầu hết chúng ta thậm chí còn không biết cách thay đổi các cài đặt để làm cho nó hoạt động theo cách mà chúng ta muốn, đúng không? Ngay cả trẻ em của bạn cũng không biết. Đó không phải là vấn đề của người lớn, đúng không? Không phải chỉ của người già. Có một vài người nhận ra dược nhiều hơn từ nó và thật tốt cho họ. Một vài người chỉ sử dụng nó như một chiếc điện thoại, thế là ổn. Và đó là một đường cong chuông. Tôi nghĩ sẽ có một vài người, một vài công ty sẽ thu được nhiều giá trị hơn từ những thứ này so với phần còn lại của chúng ta. Nhưng tôi nghĩ ông ấy đúng. Tôi nghĩ sẽ có một phần cách mạng và sau đó mọi thứ sẽ ổn định. Tôi thấy mọi thứ này thật thú vị. Khi bạn hỏi tôi, tôi cảm thấy như thế nào, tùy thuộc vào chủ đề mà tôi đang nói đến, cảm giác hoàn toàn sợ hãi và hoàn toàn kinh ngạc. Tôi có cả hai và mọi thứ ở giữa. Khi tôi nghĩ về cách nó ảnh hưởng đến nền dân chủ và khả năng tạo ra deep fakes, và cách nó có thể thao túng mọi người và ý kiến của họ để bỏ phiếu theo cách này hay cách khác, tôi thực sự cảm thấy sợ hãi, đúng không? Khi nói đến năng suất và sự định hình lại doanh nghiệp, bạn biết đấy, các nhà công nghệ và những người tham gia vào cuộc cách mạng internet, họ thích nói rằng, 20 năm trước, 80% công việc hiện tại không tồn tại. Họ thích nói điều đó, đúng không? Nhưng khi bạn hỏi họ bây giờ, họ có vẻ nghĩ rằng tôi nghĩ đó là như nhau, tức là tất cả những người đó sẽ mất công việc trong các ngành công việc văn phòng, bạn biết đấy, các công việc văn phòng và lao động tri thức. Họ sẽ không, họ sẽ không ngừng làm việc. Sẽ có những công việc mới. Sở Thuế vụ đã số hóa một lượng lớn từ nhiều năm trước, đúng không? Họ đã loại bỏ tất cả các kế toán viên và đưa vào máy tính. Bạn có biết Sở Thuế vụ đã tiết kiệm được bao nhiêu tiền khi thay đổi hoàn toàn cách họ hoạt động không? Câu trả lời là số không. Vâng, họ đã loại bỏ tất cả các kế toán viên. Họ cần thuê tất cả các nhân viên IT. Vì vậy, lực lượng lao động đã trông khác biệt, nhưng không nhỏ hơn. Và tôi nghĩ điều đó giống như vậy. Tôi nghĩ rằng nó sẽ hoạt động. Chúng ta cũng đã biết những lượng năng lượng khổng lồ mà AI cần để hoạt động. Các trung tâm dữ liệu tiêu tốn một lượng điện khổng lồ, như chưa từng thấy trong đời. Như vậy, năng lượng hạt nhân phải là một lựa chọn. Không có đủ than, dầu, năng lượng mặt trời hay gió để cung cấp năng lượng cho những thứ này. Nó đơn giản là không tồn tại. Vì vậy, năng lượng hạt nhân phải là điều cần thiết. Hãy trở thành một kỹ sư hạt nhân, nếu bạn muốn có một bằng cấp cao. Tôi không cần bạn trở thành một nhà lập trình viên. Bạn biết đấy, lập trình đã là một cái gì đó, hãy trở thành một kỹ sư hạt nhân. Bởi vì bạn biết không, bạn cũng phải thông minh như khi bạn trở thành một kỹ sư hạt nhân. Vì vậy, bạn sẽ bắt đầu thấy điều đó, bạn sẽ thấy công việc năng lượng. Tôi chỉ nghĩ rằng công việc sẽ thay đổi. Tôi không nghĩ rằng chúng sẽ như… Tôi hoàn toàn không đồng ý với việc, bạn biết đấy, sẽ không có nhiều người đi lang thang xung quanh với vẻ chán nản. Tôi chỉ nghĩ rằng công việc sẽ thay đổi.
Nếu có một đứa trẻ 10 tuổi đứng đây bây giờ và đứa trẻ 10 tuổi hỏi chúng ta, nói rằng, các bạn nghĩ tôi nên tập trung vào cái gì? Tôi sẽ nói hai điều. Một là quay lại với các kỹ năng con người, học cách trở thành một người bạn tốt với bạn bè của bạn. Được rồi, tôi học điều đó như thế nào? Bạn sẽ thực sự cần điều đó. Một đứa trẻ 10 tuổi học điều đó hoặc cách bạn và tôi học điều đó. Cả hai. Một đứa trẻ 10 tuổi sẽ học rằng khi chúng đi chơi với bạn bè tại nhà bạn, một bậc phụ huynh thông minh sẽ tắt tất cả các điện thoại. Tôi sẽ không thích rằng đứa trẻ 10 tuổi có điện thoại ngay từ đầu, nhưng nếu chúng có, hãy tắt tất cả các điện thoại và khiến trẻ chơi. Khi chúng cãi nhau, bậc phụ huynh sẽ khiến chúng xin lỗi. Hãy đến nhà bạn bè và gõ cửa và bạn sẽ phải xin lỗi về những điều mà bạn đã làm. Chúng ta sẽ dạy trẻ cách giải quyết mâu thuẫn. Chúng ta sẽ dạy trẻ cách khen ngợi. Chúng ta sẽ dạy trẻ cách chịu trách nhiệm. Và đây đều là những kỹ năng, ừm, bạn đã làm sai điều gì? Không phải luôn luôn là vì lỗi của trường học hay giáo viên. Có thể là con bạn đang gây rối. Và vì vậy, trách nhiệm là một điều thực sự cần thiết. Vì vậy, tôi nghĩ nếu chúng ta dạy những điều này cho trẻ 10 tuổi và cho người lớn, tôi nghĩ điều đó sẽ tạo ra một xã hội tốt đẹp hơn. Và điều thứ hai là hãy học một kỹ năng thực thụ. Và tôi không có ý là việc gợi ý không phải là một kỹ năng thực sự. Đó không phải là điều mà tôi muốn nói. Như tôi đã nói trước đây, điều khiến các mối quan hệ tuyệt vời trở nên tuyệt vời không phải là bạn hòa hợp với nhau mọi lúc. Những cuộc hôn nhân tốt nhất, những mối quan hệ tốt nhất, họ không thiếu mâu thuẫn. Mà là họ biết cách giải quyết mâu thuẫn một cách hòa bình.
Nhân tiện, tôi tin vào hòa bình thế giới. Tôi không tin vào một thế giới không có xung đột. Tôi tin vào một thế giới mà chúng ta có thể giải quyết xung đột một cách hòa bình mà không cần phải chiến tranh để giải quyết xung đột. Chính vì lý do này mà tôi thích các nền dân chủ, bởi vì các nền dân chủ có thể giải quyết xung đột mà không cần đạn dược.
Vì vậy, tôi, người có kỹ năng con người, nhưng tôi nói rằng đó là một kỹ năng thực sự, tôi thích làm điều gì đó khó khăn, xây dựng một cái gì đó, thiết kế một cái gì đó, tưởng tượng một cái gì đó, viết một cái gì đó. Và, và, và, nhân tiện, tôi hoàn toàn ổn. Dù bạn có kết nối với chat GPT và nói, cho tôi biết cái gì sai với điều này. Ngữ pháp của bạn hoàn toàn sai, bạn biết không? Và như tôi đã nói, tôi, tôi thông minh hơn vì tôi đã làm điều đó. Tôi là lý do khiến tôi tự tin hơn so với khi tôi còn trẻ. Và tôi nghĩ đó là một trong những điều mà bạn làm. Mọi người nói rằng bạn trở nên sáng suốt hơn khi có tuổi, bạn biết đó, và bạn biết đấy, bạn tự tin hơn khi bạn trở nên già hơn. Và đúng vậy, tất cả đều đúng. Có nhiều lý do cho điều đó. Nhưng tôi nghĩ một trong những lý do là, những điều đang xảy ra với tôi bây giờ, tôi đã trải qua những điều đó trước đây. Chúng thật đáng sợ và khiến tôi mất ngủ vào lần đầu tiên. Và bây giờ tôi biết cách làm điều đó. Tôi không còn sợ nó nữa. Và vì vậy tôi nghĩ rằng điều xảy ra khi bạn tích lũy kinh nghiệm là bạn mất đi sự sợ hãi. Và nếu chat GPT hoặc sản phẩm AI nào đó mà chúng ta sử dụng làm mọi thứ cho chúng ta, tôi nghĩ bạn chỉ kết thúc bằng việc cảm thấy sợ hãi.
Một trong những điều mà tôi đang phải đối mặt vào lúc này, với công nghệ mới này đã xuất hiện, là một doanh nhân, thấy cơ hội lớn này, nghĩ về cơn sốt dotcom và tất cả những cơ hội tuyệt vời mà nó đã tạo ra. Mọi người nói về kỷ nguyên phong phú và tất cả những điều này, tôi phải đối mặt với câu hỏi ở cấp độ cá nhân, đó là khi nào là đủ thì đủ? Và có thể câu hỏi này hiện nay còn quan trọng hơn bao giờ hết trong một thế giới mà việc tạo ra thứ gì đó, xây dựng thứ gì đó, bắt đầu một công ty, phát hành một cuốn sách, chi phí để tạo ra những thứ này, cho dù chúng tốt hay không tốt, đã trở về cơ bản là zero. Vì vậy, về lý thuyết, tất cả chúng ta từ máy tính của chúng ta bây giờ có thể trở thành đạo diễn phim, tác giả và lập trình viên phần mềm. Và vì vậy với khả năng này, cơ hội này, điều mà chúng ta cần phải triển khai là ý định. Như, tôi phải làm gì?
Điều gì sẽ dẫn tôi đến hạnh phúc? Tôi có theo đuổi tất cả những điều này và bắt đầu xây dựng và sáng tạo và chạy xuống con đường đó để leo lên một cái thang nào đó không? Hay tôi sẽ dành một chút thời gian? Khi nào đủ thì đủ? Và với tư cách là một doanh nhân, người hiện có nhiều nguồn lực, có thể liều lĩnh, có thể bắt đầu tất cả những công ty mới này, có thể làm tất cả những điều này. Khi nào đủ thì đủ?
Đúng vậy. Có điều gì đó cần nói về lòng biết ơn. Và nếu bạn muốn mang tính tiền bạc, chúng ta biết dữ liệu về điều này, đúng không? Tôi nghĩ khi bạn đạt được, tôi không nhớ con số, đó là 70.000 đô la một năm thu nhập. Như, khi bạn nói về tiền bạc, bạn không thể mua được hạnh phúc. Như nó chắc chắn mua được hạnh phúc lên đến một mức độ nhất định, đó là sự sống còn. Và sau đó là một chút nữa, bạn biết không, nhưng khi bạn đạt đến một mức nhất định, như không có sự gia tăng rõ rệt nào về hạnh phúc đi kèm với tiền bạc. Bây giờ, điều mà tiền bạc mua là sự lựa chọn. Bạn biết đấy, điều mà tiền bạc mua là thời gian. Những điều đó là đúng. Và bạn đã nói điều này giống như một số người mà bạn và tôi biết đã tạo ra sự giàu có thế hệ, họ không hạnh phúc rõ rệt. Những người hạnh phúc hơn là người đã hạnh phúc trước khi họ kiếm được tiền. Và những người mà nghĩ rằng tiền sẽ mua hạnh phúc cho họ thì tệ hơn, tiền đã lấy đi mục đích của họ bởi vì khi họ kiếm được tiền, họ bị thúc đẩy bởi một cái gì đó mà họ tình cờ kiếm được tiền. Họ xây dựng những doanh nghiệp mà đó là niềm đam mê và lý do của họ. Và sau đó tiền đến và họ không còn xây dựng cái đó nữa.
Bạn biết đấy, đây, đây là sự khác biệt. Nó cũng gợi ra câu hỏi tại sao những công ty nhỏ lại đổi mới hơn những công ty lớn, đúng không? Bạn nghĩ về khi bạn nói, bí quyết cho sự đổi mới là gì? Khi bạn muốn có tài nguyên, bạn muốn có những người giỏi và muốn có những cơ hội thị trường tốt, và sau đó bạn có thể có những ý tưởng tuyệt vời. Được rồi, vì vậy những công ty lớn có rất nhiều tiền. Họ thuê toàn bộ những người giỏi nhất. Họ có những thị trường trưởng thành mà mọi người thường biết họ là ai và họ là những tổ chức ít đổi mới nhất trên hành tinh, đúng không? Sau đó bạn có những công ty nhỏ không có tiền. Họ tự xoay sở. Họ không có đủ người. Không ai biết họ là ai trong điều kiện thị trường tồi tệ như vậy. Và thế nhưng họ vẫn đổi mới hơn. Và sau đó những công ty lớn đổi mới bằng cách mua những công ty nhỏ. Bạn biết đấy, điều đó cơ bản là những gì xảy ra. Lối thoát của tôi, lối thoát của bạn, một công ty lớn loại đổi mới. Họ chỉ mua bạn, đúng không?
Tại sao vậy? Tại sao lại là quy tắc đó? Và vì vậy nó đi thẳng đến điều này. Tôi nghĩ, tôi nghĩ lý do là bởi vì khi bạn nhỏ, tham vọng của bạn lớn hơn nguồn lực bạn có để đạt được những tham vọng đó. Mỗi doanh nghiệp nhỏ đều có tham vọng vượt quá mức độ hợp lý. Như bạn có thể nhìn thấy những gì họ có và điều họ đã đạt được, và họ bảo bạn nơi họ sẽ đến. Và bạn chỉ nghĩ, không. Thế nhưng một số trong số họ đã làm được. Và tôi nghĩ vấn đề với những công ty lớn là tham vọng của họ nằm trong khả năng của họ, tức là tầm nhìn của họ không đủ lớn.
Và tôi nghĩ tầm nhìn của bạn phải lớn hơn số tiền, tài nguyên và trí tuệ mà bạn có để đạt được điều đó. Và điều đó tạo ra sự sáng tạo. Và vì vậy nó quay trở lại điều này, đó là nếu chúng ta có thể làm rất nhiều với AI, thì chúng ta cần những tầm nhìn lớn hơn. Và vì vậy khi bạn hỏi tôi, làm thế nào để tìm thấy hạnh phúc? Tôi nghĩ rằng chúng ta cần đặt mục tiêu vào những điều lớn hơn sự thành công hữu hạn.
Và tôi nghĩ rằng chúng ta thực sự cần một thói quen biết ơn, bất kể bạn có ít hay nhiều, việc biết ơn những gì bạn đang có có một ảnh hưởng sâu sắc. Tôi đã trải qua điều này trong những vụ cháy ở LA, đúng không? Tôi rất may mắn khi ngôi nhà của mình được an toàn và tôi không phải sơ tán, nhưng các khu vực sơ tán ngày càng đến gần hơn. Và có hai điều xảy ra mà tôi sẽ sống với chúng mãi mãi. Một điều có thể giải quyết và một điều không thể giải quyết. Tất cả chúng tôi đều say mê một ứng dụng gọi là Watch Duty, đây là cách chúng tôi theo dõi các đám cháy. Nó basically đã lấy tất cả thông tin có sẵn công khai và đặt nó vào một nơi theo cách thực sự tuyệt vời, đúng không? Được bắt đầu bởi một doanh nhân tuyệt vời tên là John Mills. Và tất cả chúng tôi đều mê mẩn Watch Duty. Chúng tôi đều trên ứng dụng này suốt thời gian đó. Một trong những điều chúng tôi theo dõi là gió. Bởi vì nếu gió thay đổi, điều đó có thể ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc sống của bạn. Tôi nhớ có một trải nghiệm, như chúng tôi đang theo dõi gió và gió đã thổi về phía khác. Và tôi nghĩ, ôi, cảm ơn Chúa. Và trong khoảnh khắc đó, tôi biết rằng có ai đó đang nhìn vào đó và nghĩ, ôi, Chúa ơi, không. Và không giống như dịch vụ, nơi tôi sẽ ăn ít hơn để ai đó có thể ăn nhiều hơn. Tôi sẽ từ bỏ một phần thu nhập của mình để ai đó có. Đó không phải là một trong những điều đó. Tôi không muốn ngôi nhà của mình bị cháy để ngôi nhà của người khác không bị cháy. Và tôi đã phải sống với nghịch lý này về sự bất công của thế giới mà đồng thời niềm vui của tôi trong tin tốt là căng thẳng và tin xấu của ai đó. Và không có gì tôi có thể làm để thay đổi điều đó. Nên nghịch lý đó thật khủng khiếp. Và nó ở ngay trước mặt tôi. Đó là một. Nhưng phần thứ hai là các khu vực sơ tán đang đến gần hơn một chút. Và chúng ở cách một khu vực nơi tôi sống. Chúng tôi không biết liệu chúng tôi có thể bị đánh thức giữa đêm với một âm thanh báo động để sơ tán hay không. Chúng tôi không biết. Và vì vậy tôi đã phải trải qua quá trình đóng gói xe của mình và chuẩn bị túi khẩn cấp. Tôi đã cho vào xe hết sức có thể. Và tôi đã phải, bạn biết đấy, tất cả chúng tôi đều chơi trò đó. Nó giống như, nếu có một đám cháy và bạn phải chạy ra ngoài và lấy hai thứ, bạn sẽ lấy gì? Tôi đã phải làm điều đó, đúng không? Nhiều người ở LA đã phải làm điều đó, đúng không? Bạn thực sự phải đưa ra quyết định. Tôi sẽ mang theo điều gì và tôi sẽ để lại điều gì? Và tôi thấy mình mang theo những thứ mà tôi chưa bao giờ nghĩ là quan trọng đối với mình. Và tôi thấy mình để lại những thứ mà tôi nghĩ tôi sẽ lấy. Nhưng một điều tuyệt vời là những thứ mà tôi không thể nhét vào, nhưng tôi vẫn có tình yêu với chúng, như bức tranh yêu thích nhất của tôi trên thế giới. Chỉ là tôi không thể nhét nó vào xe của mình. Tôi đứng đó trước nó. Và tôi nói, cảm ơn bạn. Và tôi nói, tạm biệt. Và giống như đang nói lời tạm biệt với một người thân yêu. Bạn biết đấy, tôi nghe điều này, bạn biết không, ai đó mất đi một người cha/mẹ. Họ nói, bạn biết đấy, thật khủng khiếp. Và, bạn biết đấy, ông ấy đã chịu đựng trên giường bệnh, nhưng tôi vui vì tôi đã ở đó để nói lời tạm biệt. Và đó là điều tuyệt vời nhất khi có lòng biết ơn cho một điều mà tôi không muốn mất nhưng đã chấp nhận rằng có thể. Và điều đó đã khiến tôi trở nên ít gắn bó hơn với những thứ vật chất của mình, đặc biệt là những thứ tôi đã nói lời tạm biệt, vì tôi đã nói lời tạm biệt với chúng rồi. Tôi đã, tôi vừa bán một số tác phẩm nghệ thuật của mình vì từ thiện và mọi người hỏi, bạn yêu nghệ thuật của bạn như thế nào? Tôi nói, tôi biết, nó giống như nghệ thuật của tôi là những đứa con của tôi. Làm thế nào bạn chọn? Và tôi nói, tôi đã nói lời tạm biệt với tất cả ở đây rồi. Tôi đã làm điều đó cách đây vài tháng, bạn biết không? Và tôi nghĩ ý tưởng về lòng biết ơn, lòng biết ơn cho những gì chúng ta có, nhưng cũng như, bạn sẽ mất cha mẹ của mình. Tất cả chúng ta sẽ mất cha mẹ của mình. Hy vọng rằng, hy vọng rằng, họ sẽ không bao giờ phải nói lời tạm biệt với chúng ta. Nhưng nếu mọi thứ diễn ra suôn sẻ, chúng ta sẽ phải nói lời tạm biệt với cha mẹ của mình. Và chúng ta không thể giận dữ về điều đó. Chúng ta muốn nói cảm ơn vì những khoảng thời gian chúng ta đã có. Và tôi nghĩ để có được mức độ đánh giá cao cho mọi thứ trong cuộc sống của chúng ta, nhận ra rằng tất cả những điều này chỉ là tạm thời, tôi nghĩ rằng điều đó sẽ làm bạn hạnh phúc hơn. Tôi biết nghe có vẻ, tôi không biết, nó sẽ làm bạn hạnh phúc hơn khi chỉ nhìn vào ai đó và cảm ơn. Bạn biết đấy, những mối quan hệ thất bại. Bạn có thể tức giận với người kia, hoặc bạn có thể biết ơn vì những bài học họ đã dạy bạn và, hoặc cho những khoảng thời gian tốt đẹp mà bạn đã có. Và tôi nghĩ để thay đổi tâm trí của chúng ta về lòng biết ơn. Và bạn có thể, bạn biết đấy, nghe có vẻ một chút, bạn biết đấy, tôn giáo để có một thói quen biết ơn. Và điều đó cũng không sao. Bạn biết đó, nếu đó là điều của bạn, hãy nằm trên giường mỗi đêm hoặc giữ một cuốn nhật ký và chỉ ghi lại những điều bạn biết ơn. Nhưng tôi không biết liệu nó có hiệu quả nếu không có một khu vực sơ tán đang tiến gần. Tôi không biết. Nhưng việc đi quanh ngôi nhà của bạn và chỉ nói cảm ơn với những thứ bạn thích là một điều kỳ lạ. Bao nhiêu người trong số chúng ta, bao nhiêu người trong chúng ta, lần cuối cùng bạn gọi một người bạn bất ngờ và chỉ nói cảm ơn vì đã là bạn của tôi? Như, hey, chỉ muốn gọi và nói với bạn rằng tôi yêu bạn. Chỉ muốn nói cảm ơn bạn. Và, bạn biết đấy, chỉ thế thôi. Không, chỉ nhanh chóng, chỉ hai phút. Chỉ muốn nói cảm ơn vì đã là bạn của tôi. Tôi nghĩ nếu tôi nói điều đó với một trong những người bạn thân nhất của tôi, họ sẽ nghĩ tôi đang mất trí hoặc có điều gì đó không ổn. Họ sẽ rất lo lắng vì điều đó là điều rất bất thường mà tôi đã làm. Được rồi. Vì vậy, bạn có thể làm điều đó theo cách này. Tôi đã có một vị khách trong podcast và anh ấy nghĩ ra điều này rất nằm ngoài tính cách của tôi, nhưng tôi sẽ thử. Vâng, điều đó có vẻ hợp lý. Và bạn có thể làm như vậy. Bạn biết đấy, tôi cũng mới với điều này. Bạn biết đấy, tôi biết nhiều năm qua, mọi người đã nói, bạn nên có một thói quen biết ơn và giữ một cuốn nhật ký biết ơn. Và tôi đã thử. Tôi đã nói, được rồi, tôi biết ơn chị gái của tôi, biết ơn gia đình tôi, biết ơn bạn bè của tôi, biết ơn cuộc sống mà tôi đang sống. Đúng không? Chúc ngủ ngon. Được rồi, ngày tiếp theo.
Tôi biết ơn về chị gái của mình, biết ơn về gia đình mình, biết ơn về những người bạn của mình, bạn biết không? Và tôi thấy điều đó thật lặp đi lặp lại đến mức tôi tự hỏi, liệu điều này có đáng không? Thỉnh thoảng thì cũng có điều gì đó khác biệt và mới mẻ. Và tôi đã đi đến kết luận, nếu mỗi ngày đều là ba điều giống nhau, thì cũng tốt thôi. Tôi đã nghĩ về điều này rất nhiều hôm trước khi ai đó hỏi tôi, hãy nghĩ về tất cả những người trong cuộc đời bạn và tưởng tượng nếu họ bị ốm và tưởng tượng nếu bạn có một tỷ đô la trong ngân hàng và một tỷ đô la đó có thể chữa lành bệnh của họ. Vậy bạn sẽ chữa bệnh cho ai? Bạn có sẵn sàng tiêu một tỷ đô la để chữa bệnh cho bạn gái của bạn, cho mẹ của bạn, cho cha của bạn, hay cho bất kỳ ai, ngay cả khi nguy cơ đối với họ là thấp? Tôi sẽ, tôi sẽ cho đi từng xu tôi có để chữa một căn bệnh mà bạn gái tôi mắc phải, ngay cả khi nguy cơ là thấp. Và khi tôi suy nghĩ về điều đó, tôi cảm thấy rằng, nhưng nếu bạn nhìn vào lịch của tôi và cách tôi phân bổ thời gian cho những cá nhân này và cho các ưu tiên của mình, thì có một sự mất cân bằng thực sự ở đây. Và trong vài tuần qua, tôi đã thực hiện một hành trình để nhận ra tầm quan trọng của bốn hoặc năm người trong cuộc đời tôi.
Tôi, tôi, tôi, tôi đã bỏ bê họ đến mức nào?
Đúng rồi. Tôi có nghĩa là, chúng ta chỉ quan tâm khi… và bạn đúng. Nếu bạn nói cho một tỷ đô la và bạn có thể chữa một căn bệnh ảnh hưởng đến 2 triệu người, 10 triệu người, bạn sẽ cảm thấy, eh, tôi sẽ cho một ít tiền. Đúng không? Nhưng nếu đó là một thành viên trong gia đình, bạn sẽ sử dụng mọi nguồn lực. Bạn sẽ bỏ việc. Bạn sẽ làm mọi thứ có thể cho một cơ hội 1%, bạn biết không? Và mọi người làm vậy, họ nghỉ việc khi… và rất nhiều tổ chức từ thiện đã được bắt đầu vì cha tôi chết, mẹ tôi chết, chị tôi chết, anh tôi chết, và giờ tôi đã dành cả cuộc đời mình cho điều đó. Đúng vậy. Thật sự đó là lý do. Và vì nó mang tính cá nhân. Tất nhiên, điều đó có lý. Tại sao một số doanh nhân lại giỏi và một số doanh nhân lại tệ? Vâng, điều đó có tính cá nhân đến mức nào với bạn? Bởi vì tôi chỉ thích những doanh nhân mà tôi yêu quý, tôi muốn biết họ đang giải quyết một vấn đề mà họ đã gặp khó khăn hoặc mà ai đó họ yêu thương đã gặp khó khăn. Nếu họ đọc một bài báo trên tạp chí và nghĩ rằng đây là một cơ hội thị trường tuyệt vời, thì không có đam mê nào ở đó chỉ được thúc đẩy bởi tiền và quyền lực. Tôi muốn biết về một ai đó mà điều đó thực sự mang tính cá nhân với họ đến mức họ sẽ không dừng lại ở bất cứ điều gì. Họ sẽ chạy qua một bức tường gạch và tìm mọi giải pháp sáng tạo. Và điều đó quay trở lại câu chuyện về công ty nhỏ so với công ty lớn. Đây là đam mê. Đây là một tầm nhìn lớn hơn những gì tôi có, mà bạn biết đấy, gần đây tôi đã có một cuộc trò chuyện với ai đó, thực ra họ muốn thay đổi các mục tiêu của một vấn đề kinh doanh. Và tôi đã nói, chúng ta không thể chỉ thay đổi các mục tiêu vì chúng khó khăn, bạn biết đấy, vì vậy có thể chúng ta sẽ không đạt được mục tiêu. Điều đó đúng. Có, chúng ta có một mục tiêu rất tham vọng và khả năng đạt được là cực kỳ thấp, nhưng tại sao chúng ta lại hạ thấp nó? Và họ đã nói với tôi, bạn biết đấy, tôi không thích thất bại. Họ nói, tôi không thích thất bại. Và tôi biết bạn cũng vậy. Và tôi đã nói, ah, đó là chỗ bạn sai. Đó là chỗ bạn sai. Tôi đã pass hầu hết cuộc đời mình trong tình trạng thất bại và tôi rất thoải mái với điều đó. Và tôi nghĩ về bản thân, không phải là một người thành công. Tôi nghĩ về bản thân như một người thất bại. Và điều đó là vì tham vọng của tôi lớn hơn kỹ năng hoặc khả năng để đạt được những tham vọng đó. Vì vậy, gần như mọi điều tôi đã làm với một vài ngoại lệ đều không đạt được những gì tôi mong đợi. Tôi rất thoải mái với điều đó bởi vì thất bại ở mức 80% thực sự tốt hơn rất nhiều so với thành công ở mức 30%. Và tôi nghĩ rằng ý tưởng về nỗi sợ thất bại và việc chấp nhận thất bại, tôi không muốn thất bại, nhưng tôi chỉ, tôi, tôi nghĩ rằng điều quan trọng là có những giấc mơ mà vượt ra ngoài kỹ năng hoặc tài nguyên của bạn vì đó là nơi mà sự sáng tạo xuất phát. Đó là nơi mà sự tháo vát đến từ. Bạn biết đấy, khi bạn tự hỏi, làm sao tôi có thể giải quyết vấn đề này? Và bạn đã kể cho tôi những câu chuyện về đội ngũ của bạn, bạn biết đấy, đó là những người tháo vát. Và bây giờ chúng ta quay lại AI. AI sẽ không giải quyết được điều đó, phải không? Có, có dữ liệu về điều này. Thực ra, tôi chưa bao giờ nghĩ về điều này. Điều này thật hay. Có một cuốn sách tên là, ôi, có lẽ là “Sự khôn ngoan của đám đông”. Tôi nghĩ đó là cuốn đó. Tôi nghĩ đó là “Sự khôn ngoan của đám đông” của James Surowiecki, nơi mà những người có kinh nghiệm biết phải làm gì so với những người chỉ được đào tạo. Vì vậy, tôi sẽ cho bạn ví dụ. Đây là, và một lần nữa, tôi có thể đã nhầm lẫn cuốn sách, nhưng tôi nhớ trường hợp này. Có một nhóm lính cứu hỏa đang dập lửa trong một trận cháy rừng, phải không? Và gió tăng mạnh và lửa đã đến rất gần những người lính cứu hỏa này. Đúng câu chuyện. Và họ đã bắt đầu chạy để bảo toàn mạng sống khi ngọn lửa đang tiếp cận họ một cách đáng sợ. Nhưng vấn đề là nếu họ nhìn về phía trước, sẽ có một cái đồi nhỏ, điều đó có nghĩa là bạn sẽ chậm lại vì bạn không thể chạy nhanh lên đồi. Và ngọn lửa đang đến rất nhanh, phải không? Người lớn tuổi trong đội đã bắt đầu hét lên, “Nằm xuống, nằm xuống, nằm xuống.” Và họ đều phớt lờ ông. Họ đều chạy để bảo toàn mạng sống. Và ông ấy chỉ dừng lại và nằm xuống và đặt tay lên đầu và cuộn tròn lại. Và ngọn lửa đến nhanh đến mức nó bay qua ông. Và nó đã bắt kịp những người khác và thiêu chết họ. Bây giờ, họ không dạy điều đó trong trường học cứu hỏa. Đó là kiến thức tích lũy của sự khôn ngoan đến từ kinh nghiệm mà ông ấy đã biết điều đúng để làm trong khoảnh khắc đó. Ông ấy đã có thể đọc tình hình và trực giác của ông ấy, bất cứ điều gì có nghĩa là, trực giác của ông ấy đã nói rằng, điều đúng là nằm xuống. Bạn sẽ ổn thôi.
Và đây là lý do tại sao tôi sẽ nghe giống như một bản ghi hỏng. Tầm quan trọng của việc tự mình làm việc, viết cuốn sách, vẽ bức tranh, biên đạo điệu nhảy, bạn biết đấy, sáng tác bản giao hưởng, xây dựng doanh nghiệp, có những cuộc trò chuyện khó khăn, vấp ngã và lúng túng, đúng không? Lý do cho điều này, như là, giả sử bạn có một cuộc cãi vã với bạn gái của bạn. Bạn không muốn cãi nhau. Bạn không thích việc cãi nhau. Bạn muốn làm điều đúng đắn. Vì vậy, bạn vào chat GBT và bạn nói, “Bạn gái của tôi và tôi đã cãi nhau. Đây là nội dung của cuộc cãi nhau.” Được rồi. Tôi nghĩ mình đã làm một số điều sai. Tôi nghĩ cô ấy cũng đã làm một số điều sai. Đây chính xác là những gì đã xảy ra. Nói cho tôi biết tôi nên làm gì. Và bạn nói, “Cưng, tôi chỉ muốn bạn biết, tôi muốn chịu toàn bộ trách nhiệm. Tôi thực sự, tôi thực sự buồn vì điều này đã xảy ra. Và tôi muốn bạn biết rằng tôi quan tâm đến mối quan hệ này.” Và cô ấy nói với bạn, “Bạn có lấy câu trả lời này từ chat GBT không?” Và bạn nói, “Ừ, tôi có.” Thế thì chuyện gì sẽ xảy ra? Ngay bây giờ bạn đã làm mọi thứ đúng. Bạn đã làm mọi thứ đúng. Bạn đã làm mọi thứ đúng. Nhưng bởi vì điều đó, và điều này quay lại những gì bạn đã nói, đó là nó đã loại bỏ tính nhân văn, nó đã loại bỏ cá tính. Nó giả tạo. Nó không thật. Nó giống như tất cả những điều bạn đã nói về buổi phỏng vấn xin việc. Nó giống như tất cả những gì bạn đã nói về tất cả các thứ khác, về tất cả các bản hồ sơ, tất cả các bản thuyết trình. Đó không phải là bạn nói xin lỗi với tôi. Đó là chat GBT nói xin lỗi với tôi. Và mặc dù bạn đã đi với ý định tốt để làm cho nó đúng, tôi thà bạn làm sai và vấp ngã với tôi và nói, “Cưng, tôi không biết làm điều này.” Tôi là một thằng ngốc. Bạn biết đấy, và rồi cô ấy cãi nhau với bạn bởi vì bạn đã làm sai và bạn đã cùng nhau vật lộn. Và điều gì sẽ xảy ra khi bạn ra ngoài, bạn đã trải qua điều này. Tôi biết vì tôi chưa trải qua điều đó, tôi biết rằng ai cũng đã trải qua. Khi bạn ra khỏi cuộc cãi vã, bạn gần gũi hơn. Không phải vì bạn đã làm đúng, mà là vì bạn đã làm sai. Và nếu bạn học được kỹ năng và bạn ngày càng tốt hơn và tốt hơn và tốt hơn và tốt hơn, và bạn học được kỹ năng nói những điều đúng mực và bạn học được kỹ năng, cô ấy biết rằng đó không phải vì bạn đã hỏi AI vào lúc đó vì bạn chỉ muốn giải quyết vấn đề và loại bỏ cơn căng thẳng. Mà là vì bạn học được kỹ năng cho lúc mà bạn không biết khi nào nó sẽ xảy ra bởi vì bạn đã trang bị cho mối quan hệ này. Và đó là sự đầu tư vào mối quan hệ thay vì cố gắng giải quyết vấn đề một cách giao dịch ngay trước mắt tôi. Và đó là sự khác biệt. Nó vô hạn so với hữu hạn. Nó là giao dịch so với, nó là điểm đến so với hành trình. Tôi đang tham gia vào hành trình của mối quan hệ này thay vì tôi có một điểm đến. Tôi phải giải quyết vấn đề này ngay bây giờ, nếu không thì điều này sẽ hủy hoại mối quan hệ của tôi. Và tất cả những điều này đang trở lại vòng tròn và trở lại mọi thứ mà chúng ta đã bắt đầu. Tôi nghĩ thật hài hước khi bạn đang có một cuộc trò chuyện với tôi về AI vì tôi không phải là một chuyên gia AI và tôi không hoạt động trong lĩnh vực AI. Nhưng tôi đang ở trong lĩnh vực nhân văn. Và tôi nghĩ rằng mọi thứ chúng ta đang nói từ mọi góc độ, chúng ta đang thử nghiệm ý tưởng này. Và điều mà chúng ta không thể tránh khỏi là con người thật sự muốn con người. Và con người thật sự muốn trải nghiệm nhân văn. Và con người thật sự muốn những thứ được làm bởi con người. Và chúng ta không chỉ chấp nhận, mà còn muốn sự không hoàn hảo. Bởi vì sự không hoàn hảo là dấu hiệu của con người.
Tôi vừa nghĩ về việc khi tôi đang cãi nhau với đối tác của mình, nếu cô ấy hoàn hảo, nếu cô ấy hoàn toàn kiềm chế, nếu cô ấy nhìn tôi mà không có cảm xúc, không có biểu cảm, và nếu cô ấy phát biểu những câu trả lời giống như chat GPT, thì sẽ hơi gây tức giận. Nhưng cũng sẽ hoàn toàn tước đi nhân tính, như bạn đã nói. Và thật thú vị là thực sự, ngay cả trong xung đột, tôi muốn cảm xúc. Tôi muốn sự không hoàn hảo. Tôi muốn sự cộng hưởng của con người. Vì vậy, điều đó thật thú vị bởi vì tôi đã suy nghĩ về cuộc chiến của mình là điều tốt.
Và tôi nghĩ trong xã hội hiện đại ngày nay, chúng ta đã không đánh giá cao và không đại diện cho giá trị của sự đấu tranh. Và nếu bạn hỏi bất kỳ ai trong cuộc đời họ, bạn biết đấy, hãy kể cho tôi về một thời điểm trong sự nghiệp của bạn mà bạn cảm thấy, ôi, đây là điều tuyệt vời nhất mà tôi từng làm. Tôi rất vui khi được tham gia vào việc này. Đó không phải là chiến thắng lớn. Đó không phải là thành công lớn. Đó không phải là chúng tôi đã hoàn thành mọi thứ đúng hạn và dưới ngân sách. Mà là, ôi Chúa ơi, điều này đã diễn ra tồi tệ như thế nào. Ôi Chúa ơi, nó đã diễn ra quá tệ. Và tuy vậy, cách mà chúng tôi đã hợp tác lại, điều quan trọng nhất trong sự nghiệp của tôi là khi tôi mất đi đam mê và rơi vào trạng thái trầm cảm sâu sắc. Tôi thực sự không muốn trải qua điều đó một lần nữa. Tôi thực sự vui vì điều đó đã xảy ra. Và tất cả các mối quan hệ của chúng tôi, chuyên nghiệp, cá nhân, lãng mạn, bất kể chúng là gì, đúng không? Tất cả các mối quan hệ của chúng tôi đều tốt hơn khi chúng tôi cùng nhau trải qua thử thách. Và chúng tôi biết, chúng tôi biết cách mà loài người hoạt động. Chúng tôi biết rằng oxytocin được giải phóng khi bạn có những cuộc đấu tranh chung. Đó là lý do tại sao khi bạn đưa mọi người vào trại huấn luyện và họ cùng nhau trải qua những khó khăn, hoặc có một thảm họa thiên nhiên, bất chợt, tôi không quan tâm bạn đã bỏ phiếu cho ai. Tôi đã thấy ngôi nhà của bạn bị cuốn trôi trong cơn lốc. Tôi sẽ hỗ trợ bạn. Đừng lo, chúng ta là hàng xóm, đúng không? Như vậy, chúng ta có thể gạt bỏ tất cả những sự vô lý của lý trí, những sự vô lý trí tuệ. Và vào cuối ngày, con người rất giỏi trong việc giúp đỡ nhau.
Cái khó khăn cũng, trong nhiều bối cảnh, chính là giá trị. Vì vậy, khi tôi nghĩ về một cuốn sách của Simon Sinek, lý do tại sao tôi đánh giá cao nó là vì tôi biết rằng Simon Sinek đã dành nhiều năm để viết cái đó và tổng hợp lại. Lý do tại sao những thứ thủ công mà chúng tôi đã nói trước đó có giá trị là bởi vì nỗi đau và công sức đã được đổ vào đó. Và khi bạn nghĩ về thế giới nghệ thuật và những sáng tạo khác xuyên suốt lịch sử, giá trị đến từ thực tế là con người đã cùng nhau trong một khoảng thời gian kéo dài và đã làm điều gì đó. Và thực sự thì sự đầu tư mới là giá trị.
Giống như số lượng sản phẩm được trưng bày… Chúng ta không mua sản phẩm. Chúng ta mua câu chuyện.
Đúng. Giống như Mona Lisa… Bạn không mua Mona Lisa. Bạn không mua một tác phẩm nghệ thuật. Bạn đang mua câu chuyện đi kèm với tác phẩm nghệ thuật đó. Câu chuyện về quá trình tạo ra tác phẩm nghệ thuật. Những gì mà nghệ sĩ đã trải qua. Những gì họ đang nghĩ. Bạn không mua cuốn sách của tôi. Bạn đang mua câu chuyện về việc tạo ra cuốn sách của tôi. Và Mona Lisa đã bị đánh cắp, theo những gì tôi hiểu.
Ý tôi là, chúng ta thậm chí chưa biết liệu bức tranh ở Louvre có phải là bản gốc hay không.
Bởi vì tôi nghe nói một phần lớn lý do khiến Mona Lisa có giá trị cao là vì có một thời điểm nó bị đánh cắp và sau đó người ta đã tìm thấy nó trở lại. Và thực ra, nó chỉ là một bức tranh. Nhưng câu chuyện của bức tranh lại có giá trị 100 triệu, 200 triệu, hoặc hơn.
Dù thế nào đi nữa. Ý tôi là, đây là điều mà chúng ta thường quên. Lý do tại sao những nghệ sĩ nổi tiếng lại nổi tiếng là vì bạn mua câu chuyện về nghệ sĩ đó, chứ không phải là tài năng của họ. Có rất nhiều ca sĩ, diễn viên, họa sĩ, vũ công nổi tiếng nhưng kém tài năng hơn nhiều so với những người không nổi tiếng, nhưng bạn lại bị thu hút bởi câu chuyện của họ. Và đây là lý do mà một số người nổi tiếng, mặc dù họ thường nói về paparazzi và các tạp chí lá cải, nhưng họ vẫn muốn có mặt trong những bức ảnh của paparazzi và trên các trang tạp chí lá cải. Họ muốn paparazzi theo dõi họ vì điều đó giữ cho câu chuyện của họ luôn phù hợp. Nó khiến họ, bạn biết đấy, có giá trị hơn bởi vì họ đang ở trong zeitgeist.
Apple biết điều này hơn bất kỳ ai khác vì khi bạn đến cửa hàng Apple, họ bày biện sản phẩm của mình như thể nó là một phòng trưng bày nghệ thuật. Ba feet ở hai bên của iPhone tạo ra ấn tượng trong tâm trí tôi rằng đây là một tác phẩm nghệ thuật và chỉ có một cái mà thôi. Và thực tế là họ đã lãng phí rất nhiều không gian, điều này tôi biết bất động sản rất tốn kém và phải tốn kém, tạo nên sức hút đối với chính thiết bị. Nếu tôi vào một cửa hàng Apple và thấy một ngàn chiếc iPhone, giống như những cửa hàng điện tử cũ, tất cả chồng lên nhau, tôi sẽ nghĩ rằng iPhone có giá trị thấp hơn. Nhưng câu chuyện, chỉ từ cái khung mà tôi nhìn thấy, có nghĩa là, ôi trời ơi, cái này là…
Đó là nghệ thuật.
Nó trông như thể là một trong một.
Đúng, đó là nghệ thuật. Và một số người có thể gọi đó là sự thao túng, nhưng chúng ta muốn những thứ cảm thấy có giá trị, không chỉ đơn giản là có giá trị, đúng không? Tôi có thể nói với bạn rằng tôi đã tìm thấy một người làm áo len cashmere và anh ấy sử dụng chính xác chất cashmere giống như, bạn biết đấy, những thương hiệu cao cấp khác, như piano thấp, bất kỳ thương hiệu fancy nào. Nhưng vấn đề là nó ghi “Cửa hàng cashmere của Dave.” Bạn biết đấy?
Tôi có thể kể cho bạn tất cả mọi thứ về cách anh ấy thu mua cashmere, cách anh ấy làm ra nó, mọi thứ đều giống nhau. Và bạn sẽ nghĩ: Ừ, cửa hàng cashmere của Dave? Bởi vì bạn không mua cashmere, bạn mua thương hiệu. Bạn đang mua câu chuyện, bạn đang mua sự liên kết. Đó chính là… Đó là lý do tại sao thương hiệu có giá trị. Bởi vì điều đó là vô lý. Và con người thì vô lý. Và đó là lý do tại sao các công ty đầu tư vào việc xây dựng thương hiệu cho câu chuyện. Và vì vậy, vâng, tôi nghĩ rằng, bạn biết đấy, mặc dù AI làm tôi sợ hãi, tôi vẫn tin rằng có một điều mà các nhà công nghệ không đánh giá cao và sẽ không đánh giá cao. Và sẽ có một cuộc nổi dậy. Và những sản phẩm thủ công sẽ trở nên quý giá hơn và đắt tiền hơn. Và mọi người sẽ muốn nói điều đó. Bạn biết đấy, nó giống như, bạn đã để ai đó viết diễn văn cho bạn? Ai đã vẽ bức tranh cho bạn? Họ đã tự làm lấy hả?
Bạn biết không? Và tôi nghĩ điều đó là tốt. Bạn biết đấy, đó là một cái đu quay, đúng không? Chúng ta sẽ bị mê hoặc bởi công nghệ cho đến khi nó trở nên buồn chán. Điều này cũng mở rộng ra một cách tổng quát. Tôi biết điều này nghe có vẻ lớn lao và chúng ta đang nói về những vấn đề lớn, nhưng mọi thứ mà bạn tạo ra, hiện tại rất, rất hấp dẫn để chỉ tạo ra một cái gì đó bằng AI và đăng lên trang web của bạn, trên các trang mạng xã hội, hoặc trình bày nó với thế giới, một bộ trình bày tại nơi làm việc. Nhưng thực ra, tôi đã nhận thấy rằng tôi đang gán giá trị và sự quan tâm lớn cho những thứ mà tôi có thể xác định là do con người tạo ra. Tôi đã có một khoảnh khắc hồi tưởng một giây trước đây, vì vậy chúng tôi đang nói về ý tưởng này về sự khan hiếm đến một trong những thương hiệu yêu thích của tôi trên thế giới. Đó là một thương hiệu quần áo. Và tôi đã say mê thương hiệu quần áo này. Tôi đã chi một số tiền lớn. Tôi không chi tiền vào quần áo. Tôi sẽ chi một số tiền lớn mỗi khi họ ra mắt một mặt hàng mới. Một ngày nọ, người sáng lập thương hiệu, và mọi người đều biết thương hiệu này, đã đăng một bức ảnh từ nhà máy của mình. Đó là một loạt video. Và những gì tôi thấy trong video là chiếc áo mà tôi đang mặc khi xem video đó trong một cái thùng lớn với 4.000 chiếc áo giống hệt nhau. Và ngay lúc đó, tôi đã không còn yêu thích nữa. Tôi đã không còn yêu thích nữa. Chính xác. Bởi vì trong đầu tôi, tôi đã vẽ nên một bức tranh nghệ nhân về họ đang may. Hai người đàn ông này đang may trong phòng ngủ của họ và sau đó gửi nó cho tôi. Có lẽ đó cũng là hình ảnh trên quảng cáo. Tôi nghĩ đó là cách mà nó từng được thực hiện.
Vì vậy, tôi vẫn giữ hình ảnh đó. Nhưng nó đã trở nên quá lớn. Vâng. Một điều mà tôi luôn hiểu, điều này đúng với các doanh nghiệp, đúng với mọi thứ, quy mô sẽ phá vỡ mọi thứ.
Bạn biết đấy, quy mô sẽ phá vỡ mọi thứ. Trong quân đội, họ có những lực lượng đặc nhiệm, lực lượng hoạt động đặc biệt, Navy SEALs, SAS, bạn biết đấy, tất cả những người đó, đúng không? Và có một câu nói trong lực lượng đặc nhiệm rằng về cơ bản là, đặc biệt không thể mở rộng, đúng không? Vì vậy, bạn có thể lấy bất kỳ kỹ năng đào tạo nào, bất kỳ điều gì bạn có cho lực lượng đặc nhiệm, và trao nó cho mọi người, thì nó sẽ không hoạt động. Điều đặc biệt chỉ có thể là nhỏ, bạn biết đấy? Và vì vậy, quy mô phá vỡ mọi thứ. Quy mô luôn, ý tôi là, giống như Microsoft và Apple, đúng không? Vì vậy, Apple muốn có hệ điều hành chất lượng cao nhất thế giới, đúng không? Vậy họ đã làm gì? Họ từ chối sao chép, đúng không? Họ không chịu sao chép hệ điều hành của họ. Và do từ chối làm điều đó, trong nhiều năm, Apple chỉ có khoảng 4% hệ điều hành của thế giới trong thời kỳ cao trào của cuộc chiến PC.
Microsoft đã nói,
chúng tôi rất vui mừng khi sao chép hệ điều hành của mình. Vì vậy, điều này hơi khác một chút ở Dell, hơi khác một chút ở IBM, bất cứ nơi nào bạn sử dụng, nó cũng khác một chút. Họ đã có khoảng 90% hệ điều hành của thế giới. Điều này là bởi vì bạn phải đổi chất lượng để đổi lấy quy mô mỗi lần. Có lý do tại sao mua hàng hóa xa xỉ với giá rất cao, như bạn đã nói, cách bạn sản xuất có thể phải thay đổi, và bạn phải bắt đầu sản xuất chúng trong các nhà máy, và bạn phải quy mô, quy mô, quy mô, quy mô sẽ phá vỡ các công ty. Hãy nghĩ về các công ty đẹp đẽ như thế nào. Số lượng các công ty nói về việc, ôi, công ty chúng tôi như một gia đình. Khi đạt đến khoảng 150 người, 200 người, đạt đến số Dunbar. Không còn là một gia đình nữa.
Tôi nghĩ các nhà tiếp thị B2B vẫn mắc phải sai lầm này. Họ đuổi theo số lượng thay vì chất lượng. Và khi bạn cố gắng được nhìn thấy bởi nhiều người hơn thay vì những người đúng, tất cả những gì bạn làm chỉ là gây ồn ào, nhưng tiếng ồn đó hiếm khi làm thay đổi tình hình. Và điều đó thường rất tốn kém. Và tôi biết, vì đã từng có một thời gian trong sự nghiệp của mình, tôi đã mắc phải sai lầm này, mà nhiều bạn cũng có thể mắc phải. Cuối cùng, tôi bắt đầu đăng quảng cáo trên nền tảng tài trợ cho chương trình của chúng tôi, LinkedIn. Và đó là khi mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Tôi nghĩ rằng sự thay đổi đó đến từ một vài điểm quan trọng. Một trong số đó là LinkedIn khi đó và vẫn luôn là nền tảng mà những người ra quyết định đến, không chỉ để suy nghĩ và học hỏi, mà còn để mua sắm. Khi bạn tiếp thị doanh nghiệp của mình ở đó, bạn đưa nó ngay trước mặt những người thực sự có quyền nói “có”. Và bạn có thể nhắm đến họ theo vị trí công việc, ngành nghề và kích thước công ty. Đây đơn giản là một cách sắc nét hơn để chi tiêu ngân sách tiếp thị của bạn. Và nếu bạn chưa thử, vậy thì sao? Hãy thử quảng cáo trên LinkedIn. Và tôi sẽ tặng bạn 100 đô la tín dụng quảng cáo để bắt đầu. Nếu bạn truy cập vào linkedin.com/diary, bạn có thể lấy được điều đó ngay bây giờ. Đó là linkedin.com/diary.
Có phải bây giờ khó tìm kiếm tình yêu hơn không? Bởi vì có nhiều thống kê nói rằng chúng ta có ít hoạt động tình dục hơn, chúng ta cô đơn hơn bao giờ hết. Thú vị thay, đây có thể là một điểm liền kề, nhưng tôi đã nhìn vào giá cổ phiếu của Bumble. Tôi rất quý trọng người sáng lập Bumble. Giám đốc điều hành là một người bạn rất tốt của tôi. Tôi nghĩ cô ấy thật tuyệt vời. Whitney. Whitney. Tôi nghĩ cô ấy thật tuyệt vời. Cô ấy đã xuất hiện chưa? Cô ấy có. Và tôi biết cô ấy và cô ấy là một người tuyệt vời. Nhưng khi tôi nhìn vào giá cổ phiếu của Bumble, nó vẽ nên một bức tranh thật thú vị vì sau đó bạn xếp chồng điều đó với một số ứng dụng hẹn hò khác và bạn thấy, ý tôi là, đây là. Chà, cô ấy đã phải quay lại. Cô ấy vừa quay lại để chuyển mình công ty. Và thật thú vị, tôi đã thấy cô ấy thực hiện một cuộc phỏng vấn, một trong những cái ở đây. Và trong cuộc phỏng vấn, cô ấy nói rằng cô ấy sẽ cải cách Bumble để không phải tìm kiếm tình yêu với người khác, mà là yêu bản thân mình. Đúng vậy. Và sẽ có một thị trường hẹn hò này. Nhưng mục tiêu đầu tiên của cô ấy sẽ là khiến mọi người yêu bản thân họ. Đúng vậy. Thông qua coaching và tất cả những điều đó trên ứng dụng và sau đó tìm một đối tác. Chắc chắn rồi. Vâng, tôi đồng ý với điều đó. Ý tôi là, đó là, tôi mean, chúng ta đều là những bản ghi hỏng, đúng không? Tôi không có ý đó như một cách tiêu cực, như chúng ta đều là những linh hồn hỏng. Như bạn biết, khách hàng của bạn sẽ không bao giờ yêu bạn cho đến khi nhân viên của bạn yêu bạn trước. Bạn sẽ không bao giờ tìm thấy người nào yêu bạn trừ khi bạn yêu bản thân trước.
Và hãy nhìn vào những mối quan hệ thất bại, đúng không? Nơi có quá nhiều căng thẳng. Đó là do thiếu tình yêu bản thân của một ai đó góp phần vào sự thất bại của mối quan hệ đó. Ý tôi là, tôi có một người bạn thân đang phải trải qua điều này ngay bây giờ. Cô ấy không thể tìm thấy tình yêu và cô ấy chỉ không thể, nhưng đó là vì cô ấy không yêu bản thân và cô ấy biết điều đó, bạn biết đấy, đó là điều khó khăn để làm. Vì vậy, nếu Bumble có thể giải mã được điều đó, thì càng tốt cho họ. Đây là điều mà rất nhiều điều này gặp phải vấn đề. Bạn biết đấy, đó là kiến thức phổ thông. Chúng ta chỉ không làm điều đó. Ai cũng biết cách để khỏe mạnh. Ai cũng biết cách tập thể dục. Ai cũng biết ăn uống đúng nghĩa là gì. Không làm điều đó vì cái sai thì dễ hơn. Và điều đúng cần nỗ lực. Ai cũng biết những gì chúng ta nên làm trong một mối quan hệ. Ai cũng biết rằng chúng ta nên như giữ khoảng trống. Ai cũng, mọi người đều biết lý thuyết về những gì chúng ta nên làm, nhưng chúng ta không làm điều đó. Nhân tiện, đây là lý do mà hầu hết mọi người, tôi đã viết tất cả những cuốn sách tuyệt vời này và đây là lý do tại sao hầu hết các công ty không sử dụng chúng. Đó là vì công việc của tôi giống như tập thể dục, nghĩa là tôi có thể cho bạn biết từng bước một, nếu bạn muốn vào hình, hey, Simon, làm sao để mình vào hình? Dễ thôi. Mỗi ngày, tập thể dục trong 20 phút mỗi ngày. Được rồi. Tôi có thể nghỉ ngơi trong vài ngày không? Có, nhưng đừng quá nhiều. Tập thể dục mỗi ngày và 100% bạn sẽ vào hình. Tôi biết điều đó 100%. Khi nào? Tôi không biết. Và không có bác sĩ nào biết điều đó. Và đó là công việc của tôi.
Vâng, tôi có thể giúp bạn tìm thấy mục đích với “Bắt đầu với lý do”. Tôi có thể giúp bạn xây dựng niềm tin trong một nhóm với “Lãnh đạo cuối cùng”. Tôi có thể giúp bạn tiếp nhận tâm lý vô hạn và có sự bình tĩnh tuyệt vời trong cuộc sống. Và lý do hầu hết các công ty không làm điều đó, đây là một cuốn sách cho sự đổi mới ngay đây. Bạn muốn đổi mới? Trò chơi vô hạn. Lý do hầu hết các công ty không làm điều đó là bởi vì họ cần điều đó xảy ra vào cuối quý hàng hoặc cuối năm tài chính. Nó có thể xảy ra hoặc không xảy ra. Tôi không có manh mối nào. Và tôi không thể dự đoán rằng nó sẽ hay không. Nó sẽ hoạt động 100%. Tôi chỉ không biết khi nào. Và vấn đề là, nó quay lại chính đoạn đầu của cuộc trò chuyện này, chúng ta đều quá cuồng tâm vào đầu ra. Chúng ta đều quá cuồng tâm vào kết quả mà hoàn toàn lãng quên giá trị của hành trình. Và mọi người thích đạt được số liệu vào cuối năm hơn là xây dựng một công ty tốt và mạnh mẽ.
Suy nghĩ về chuyện này nhé, phải không? Nếu tôi gặp một doanh nhân khác, khi tôi hỏi, vậy hãy cho tôi biết về công ty của bạn, như chúng tôi là công ty tăng trưởng cao, chúng tôi là một công ty tăng trưởng cao, chúng tôi là một chú linh dương, đúng không? Hãy cho tôi thấy đi, thì tôi luôn nói cùng một điều vì tôi là một kẻ ngốc. Bạn có thể cho tôi một bài viết từ một tạp chí uy tín, chỉ một bài thôi, và tôi không quan tâm đến tạp chí nào mà nói rằng việc xây dựng một công ty tăng trưởng cao là tốt cho kinh doanh. Chỉ một bài thôi. Và câu trả lời là bạn không thể, vì điều đó không đúng. Vậy tại sao chúng ta lại quá bị ám ảnh với tăng trưởng nhanh? Thật ra, vì các nhà đầu tư của chúng ta muốn chúng ta bị ám ảnh với tăng trưởng nhanh, phải không? Hoặc cái tôi của chúng ta muốn chúng ta bị ám ảnh với tăng trưởng nhanh, phải không? Và nếu tăng trưởng nhanh xảy ra một cách ngẫu nhiên, thì điều đó đã xảy ra với nhiều unicorn, đúng không? Đó là một sự tình cờ. Tôi nghĩ việc xây dựng một công ty tốt thì tốt hơn việc xây dựng một công ty nhanh. Tôi nghĩ xây dựng một mối quan hệ tốt thì tốt hơn việc xây dựng một mối quan hệ nhanh. Và chúng ta đều quá bị ám ảnh với tốc độ và kết quả ngay lập tức, kể cả bản thân tôi. Tôi đã phải học điều này theo cách khó khăn, rằng tôi nghĩ có điều gì đó vui vẻ và đẹp đẽ khi chậm lại, nói lời cảm ơn, ưu tiên lại cho bạn bè. Không sao cả. Ý tôi là, trước đây, khi chưa có điện thoại di động, chúng tôi đi làm và rồi trở về nhà. Và chúng tôi không làm việc ở nhà vì chúng tôi không thể làm việc ở nhà vì chúng tôi không có máy tính ở nhà và chúng tôi không có điện thoại di động hay người gọi điện cho chúng tôi. Vì vậy bạn làm việc ở công ty và rồi bạn rời đi. Tôi nhớ khi điện thoại di động bắt đầu xuất hiện, tôi nhớ quảng cáo, AT&T đã có chiến dịch quảng cáo cho thấy mọi người làm việc trên bãi biển, bạn biết đấy, với máy tính của họ. Ý tôi là, đây giống như là tương lai, đúng không? Và họ đã nói, bây giờ, câu slogan là gì? Thật sự buồn cười. Giống như là, bây giờ bạn có thể rời khỏi công việc, phải không? Và đó không phải là điều đã xảy ra. Công việc đã đi cùng chúng tôi. Chúng tôi không bao giờ rời khỏi công việc. Công việc đã đi cùng chúng tôi bất kể đâu. Đây là vấn đề với điện thoại di động, máy tính và internet, chính là chúng ta không rời khỏi công việc. Công việc luôn bên cạnh chúng ta trong túi mỗi ngày, mỗi kỳ nghỉ, mỗi buổi tối, mỗi cuối tuần. Và khi bạn nói điều đó, tôi nghĩ, bạn biết không, điều đó thật thú vị vì điều đó có nghĩa là sự ma sát tạo ra tự do theo cách đó, nếu bạn hiểu tôi đang nói gì. Vậy nên, sự ma sát của việc không thể về nhà và gõ gõ trên máy tính của mình cả đêm có nghĩa là tôi có một mức tự do nhất định vì tôi phải chờ đợi điều gì đó, đúng không? Trong cùng một bối cảnh khi AI xuất hiện, bây giờ tôi có thể xây dựng phần mềm suốt cuối tuần, cho dù cơ quan có làm việc hay không. Bây giờ tôi có thể xây dựng bất cứ điều gì tôi muốn vào bất kỳ lúc nào chỉ sử dụng điện thoại trong túi. Sự ma sát lại giảm xuống. Và do đó, áp lực để làm điều đó ngay lập tức, vì tôi có thể làm ngay bây giờ, lại tăng lên. Và chắc có thể điều này là cái mà tôi đã đề cập trước đó khi tôi nói về việc bạn sẽ trở nên căng thẳng hơn, quá tải hơn và cô đơn hơn. Thật tốt. Điều đó thật đúng. Chúng ta đang mang công việc đi theo mình. Ý tôi là, bạn biết đấy, ai cũng có một câu chuyện về việc pin điện thoại hết và họ đã có một đêm tuyệt vời nhất. Hoặc internet bị mất tại nơi làm việc và họ thực sự hoàn thành được nhiều việc hơn. Bạn biết đấy, bạn nghe những câu chuyện này liên tục, rằng khi chúng ta bị ép buộc không mang công việc theo bên mình, bị ép buộc, thường mất một chút thời gian để thư giãn, nhưng điều đó luôn tốt hơn vì bạn học được cách ngừng lo lắng, ngừng kiểm tra, bạn biết đấy. Một trong những điều tôi đã làm, tôi không thể xóa Instagram hoàn toàn mặc dù tôi rất muốn, nhưng tôi đã ẩn nó đi. Bạn biết không, bạn có thể làm điều đó trên iPhone và bạn có thể lấy nó ra khỏi, nó đã biến mất, nó đã được ẩn đi. Nó nói ẩn ứng dụng. Rồi tôi, và khi bạn vào tìm kiếm, bạn biết không, khi bạn đi tìm kiếm, nó gợi ý, tôi đã bỏ nó ra khỏi gợi ý, mà hầu hết mọi người thậm chí không biết bạn có thể làm điều đó. Vì vậy, tôi đã bỏ nó khỏi gợi ý. Vì vậy, khi tôi đi vào, tôi nhận ra những gì tôi đã làm là khi tôi chán thì tôi chỉ cầm điện thoại lên và bấm bấm, rồi tôi thấy Instagram và tôi chỉ click nó như một cái xác sống. Và rồi tôi đã mắc kẹt trong đó một giờ, bạn biết không? Vì vậy, tôi đã ẩn nó, vì vậy thời gian duy nhất tôi vào Instagram là khi tôi phải vào và tôi phải gõ I N S T, bạn biết không, và rồi nó hiện lên. Và sự sử dụng Instagram của tôi đã giảm sút, sút giảm bởi vì nó phải có chủ đích. Và vấn đề với hầu hết các mạng xã hội là nó không có chủ đích. Một trong những điều lớn khi nói về cộng đồng, Instagram, AI mà tôi nghĩ rất nhiều là giá trị của cộng đồng trong đời thực đang tăng lên. Và tôi nghĩ rằng chúng ta có thể đang đứng trước cuộc cách mạng cộng đồng. Tôi nói điều này vì khi tôi nghĩ về những gì còn lại trong một thế giới nơi việc sáng tạo trở về không, như khi, bạn biết đấy, một thời, nếu bạn tạo ra một mạng xã hội hoặc nếu bạn xây dựng một ứng dụng hoặc nếu bạn xây dựng một bộ phim hoặc một công ty truyền thông hoặc một podcast, đó là nửa công việc. Và nửa còn lại của công việc là đưa nó ra thế giới. Vâng. Vậy nên bây giờ những người có nửa còn lại của công việc, cái mà chưa trở về không, giờ đây có một lợi thế vô cùng lớn vì tất cả chúng ta đều có thể sáng tạo, nhưng không phải tất cả chúng ta đều có thể phân phối. Vì vậy, việc có cộng đồng và xây dựng, và phát triển cộng đồng, tôi nghĩ bây giờ là một trong những điều còn lại. Giá trị của một cộng đồng là gì? Làm thế nào tôi có thể xây dựng cộng đồng? Vâng, tôi có một định nghĩa về cộng đồng. Và tôi nghĩ chúng tôi đã nói trước đây, đó là cộng đồng là một nhóm người đồng ý phát triển cùng nhau. Thú vị. Cộng đồng là một nhóm người đồng ý phát triển cùng nhau. Và tôi tin rằng bạn bè là ít nhất hai người đồng ý phát triển cùng nhau. Trong marketing, đây là nỗi ám ảnh tuyệt đối vào lúc này. Cộng đồng, các câu lạc bộ chạy và các thương hiệu trở thành… Ngoại tuyến là trực tuyến mới, phải không? Ngoại tuyến là đen mới. Giống như có một công ty gọi là Clix.
Và điều này được khởi xướng bởi một cô gái, cô ấy là một doanh nhân tài năng và cô ấy đang học đại học và phải chịu đựng sự trầm cảm nặng nề và cô đơn, thực sự vật lộn, không biết làm thế nào để kết bạn. À, tôi sẽ gọi cô ấy bằng tên của cô ấy. Tên cô ấy là Alix.
Công ty của cô, Clix, cô bắt đầu nó để giải quyết vấn đề của chính mình, đúng không? Đây là loại công ty tôi thích nhất. Và cơ bản là để giúp những “bạn bè” của cô ấy ở trường, những người ở trường học kết bạn. Cô ấy đã làm điều đó bằng cách đưa mọi người ra ngoài mạng và lấy điện thoại của họ đi. Cô ấy sẽ tạo ra những lý do để mọi người tụ tập lại, có thể là chạy bộ hoặc cái gì đó khác. Chỉ cần có lý do để đến. Điều đó khiến bạn, khi bạn nhìn thấy quảng cáo treo trên một mảnh giấy ở trường đại học, bạn biết đấy, bạn sẽ thấy, tôi thích phim kinh dị, hoặc tôi thích nướng bánh. Tôi sẽ tham gia cái đó. Đúng không? Chỉ là một chiêu trò. Và vì vậy, cô ấy đã xây dựng doanh nghiệp này, chủ yếu dành cho những người trẻ tuổi, nhưng nó có sẵn cho bất kỳ ai. Nhưng cô ấy đã xây dựng doanh nghiệp này để chỉ mang mọi người lại với nhau, để gặp gỡ mọi người mà không cần điện thoại, ở nơi không có mạng. Và cô ấy muốn, cô ấy có một ứng dụng mà cô ấy không muốn mọi người sử dụng. Bạn biết không?
Và điều gì giữ cho một cộng đồng gắn chặt với nhau? Có phải, như, chúng ta muốn cải thiện cùng nhau. Vì vậy, chúng ta phải có một số giá trị chung mà chúng ta muốn cải thiện, có lẽ. Nó giống như một cộng đồng các vận động viên chạy. Họ đang cố gắng lấy lại vóc dáng cùng nhau hoặc họ đang cố gắng cải thiện điều đó.
Tôi không nghĩ rằng điều đó quan trọng. Ý tôi là, nó giống như, có sự chia sẻ, sở thích chung là một cách bắt đầu một mối quan hệ, đúng không? Comic-Con, bạn biết đấy, Nerdvana, Burning Man, tất cả những sự kiện lớn nhỏ như thế, đi đến, đi đến bóng đá, bạn biết đấy, bạn là bạn bè của mọi người khi bạn mặc, khi bạn mặc màu sắc đúng, biết không? Bạn thấy những người trên tàu điện ngầm chuẩn bị đi đến cùng một trận đấu, họ mặc cùng một chiếc áo.
Bạn là bạn bè.
Bạn là bạn bè, đúng không? Vì vậy, tôi nghĩ rằng sở thích chung là một, là một chiêu trò. Đó là một cách để mang mọi người lại với nhau. Và đó là một nơi tốt để bắt đầu vì ít nhất cuộc trò chuyện là dễ dàng, đúng không. Bạn biết đấy, ít nhất bạn có một điều về người này mà bạn có điểm chung với họ.
Bạn có cần một mục tiêu chung trong một cộng đồng không? Bạn nghĩ sao? Nghĩ về điều này, vì trong phép ẩn dụ về bóng đá, chúng ta có một mục tiêu chung.
Ồ, đúng rồi. Bạn muốn chiến thắng. Tôi nghĩ đó là một câu hỏi rất hay. Bạn có một mục tiêu chung. Ngay cả trong một mối quan hệ.
Vâng, tôi nghĩ vậy. Điều đó có vẻ hợp lý.
Lý do tôi đặt những câu hỏi này là vì tôi đang xây dựng các doanh nghiệp và thương hiệu. Và tôi biết rằng cộng đồng là một trong những điều quan trọng nhất mà mọi người xây dựng thương hiệu hoặc doanh nghiệp đang suy nghĩ vào lúc này. Vì vậy, có sự khác biệt lớn giữa việc có một khán giả, mà bạn có thể có trên một podcast hay điều gì đó và có một cộng đồng. Và với tư cách là một nhà lãnh đạo thương hiệu và một doanh nhân, tôi đang cố gắng chuyển từ việc có một khán giả sang việc có một cộng đồng. Và điều đó liên quan đến tình bạn và giá trị chung, giá trị chung. Ý tôi là, tôi thích nghĩ rằng những người thực sự thích công việc của tôi, không phải những người chỉ đơn thuần thích nó, mà là những người thực sự thích công việc của tôi. Nếu ai đó nói, tôi yêu cầu bắt đầu với lý do, hoặc tôi sống theo cuộc sống của trò chơi vô hạn, đó cho biết điều gì đó về con người họ và cách họ nhìn nhận thế giới.
Và rằng chúng tôi chia sẻ cùng một giá trị. Và vì tôi, bạn biết đấy, tôi là một người lý tưởng. Và, và tôi nhất quán trong cách tôi nói về mọi thứ từ ngày tôi bắt đầu đến bây giờ và sẽ không bao giờ thay đổi. Và tôi nghĩ đó là giá trị của các giá trị. Và vấn đề với thế giới hiện đại mà chúng ta đang sống và những áp lực mà mọi người phải đối mặt là tiền bạc và sự nổi tiếng và tất cả những điều khác. Bạn biết đấy, địa vị ảnh hưởng, tôi nghĩ đôi khi nó buộc chúng ta phải đặt câu hỏi về giá trị của mình hoặc từ bỏ chúng.
Tôi đã được mời tham gia vào một nhóm mà họ gọi là nhóm tinh hoa, nơi có một nhóm người giống như tôi, những diễn giả tác giả muốn, đây là những gì họ nói với tôi, tụ tập lại dựa trên những mục tiêu chung, giá trị chung, cách chúng ta có thể làm việc cùng nhau để cải thiện thế giới cùng nhau. Và tôi như, ôi, đăng ký cho tôi. Tôi tham gia. Đúng không. Vì vậy, tôi đã đi và chúng tôi ngồi quanh và bạn biết một số người trong số này là ai, bạn biết đấy, và chúng tôi ngồi quanh một phòng và họ dành toàn bộ thời gian của họ để nói về cách họ có thể chia sẻ danh sách của nhau và cách họ có thể quảng bá lẫn nhau. Và bạn đang thu được lợi nhuận từ điều này? Và tôi như, các bạn chỉ đang nói về việc kiếm nhiều tiền hơn. Điều mà tôi tưởng rằng chúng tôi đến đây để làm điều tốt chung. Họ không mời tôi quay lại, nhưng vấn đề là, tiền và sự nổi tiếng rất hấp dẫn. Bạn biết đấy, đây là, đây là chuyến hành trình của anh hùng Joseph Campbell, là bạn khởi đầu như một người anh hùng do dự và bạn được gọi đến sứ mệnh của mình vì một lý do nào đó. Và vào một thời điểm nào đó trong hành trình của bạn, sẽ có điều gì đó để lôi kéo bạn ra khỏi sứ mệnh của mình, tiền bạc hoặc quyền lực. Bạn biết đấy, Luke Skywalker suýt bị cám dỗ ra khỏi tầm nhìn, bạn biết đấy, khỏi hành trình. Giống như đây là điều mà người anh hùng phải trải qua. Và bạn có những người bạn sẽ tát bạn và giữ bạn ở lại và nói, không, bạn đã đăng ký cho điều này. Bạn phải trung thành với điều bạn đang làm, bởi vì tôi nghĩ rằng không ai trong số chúng ta có đủ can đảm hoặc sức mạnh để trung thành với lý tưởng của mình một mình. Rất ít người trong chúng ta. Chúng ta cần ít nhất một người tin tưởng vào chúng ta để cho chúng ta sức mạnh để bám vào nó, bởi vì cám dỗ, cám dỗ, bạn và tôi đều đã từng trải qua nó ở nhiều thời điểm khác nhau.
Như khi bạn bắt đầu kiếm tiền và bạn bắt đầu kiếm tiền từ những thứ mà bạn không ngờ tới, như tôi không bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ có một sự nghiệp từ những thứ này, đúng không? Nó xảy ra một cách tình cờ. Và bạn đến giai đoạn mà bạn bắt đầu nghĩ rằng mình quan trọng hơn thực tế. Họ có biết, họ có biết tôi là ai không? Không, không, hãy bỏ qua điều đó, bạn biết đấy, và bạn bắt đầu bị quyến rũ. Tôi nghĩ sự quyến rũ, khi chúng ta bật mạng xã hội và xem Kardashian, mô hình Kardashian, và bạn có những người theo đuổi sự ảnh hưởng mà không có kiến thức hay kỹ năng, như hai nhóm đó, họ có ba nhóm kia, nhưng họ không có hai nhóm đầu tiên. Và điều đó là tạm thời đối với một số người hoặc không thỏa mãn đối với những người khác. Và, bạn biết không, điều hài hước về công việc đó, bạn biết, tôi đã, tôi đã đi dự một buổi hòa nhạc và có một người phụ nữ đi xuống lối đi và một anh chàng đang chụp hình cô ấy. Cô ấy tạo dáng và người bên cạnh tôi nói, cô ấy là một người có ảnh hưởng nổi tiếng. Và tôi đã nói, bạn đang nói cô ấy là một nhân viên tự do của một thuật toán à?
Rồi, có người chọn trở thành một người có ảnh hưởng. Đó là những gì bạn là. Bạn là một nhân viên tự do của một thuật toán. Và ngay khi họ thay đổi thuật toán, bạn có thể sẽ không còn kinh doanh nữa. Bạn vừa mất khoảng 170 người theo dõi.
Ý tôi là, có thể.
Bạn vừa mất khoảng 170 dấu tick xanh.
Như vậy, tôi không có vấn đề gì với khái niệm về việc trở thành một người có ảnh hưởng. Nếu bạn mang lại giá trị, thì điều duy nhất tôi có vấn đề với nó là nếu bạn biến nó thành về bản thân bạn và tôi phải có nhiều hơn mọi thứ. Vào những ngày đầu của sự ảnh hưởng, có một cặp đôi trẻ đang cố gắng có người theo dõi và họ sẽ làm những điều điên rồ hơn. Vậy là cô ấy, những gì họ đã làm là anh ấy cầm một quyển sách lớn, tôi nghĩ là từ điển, và đặt nó lên ngực mình và cô ấy đã cầm một khẩu súng và bắn vào quyển sách với hy vọng rằng quyển sách sẽ dừng viên đạn lại. Và cô ấy đã giết anh ấy. Cô ấy đã giết anh ấy trên camera. Đúng không? Bây giờ họ đã thừa nhận, cô ấy đã thừa nhận sau đó, anh ấy đã chết, nhưng cô ấy cũng thừa nhận rằng họ đã làm điều đó nhằm tạo ra những trò mạo hiểm lớn hơn và điên rồ hơn để có được nhiều người theo dõi hơn bởi vì áp lực tài chính từ việc thu hút lượt xem trên YouTube là quá lớn. Và vì vậy, đây rõ ràng là một trường hợp cực đoan về cách mà chúng ta sẽ mất trí khi cố gắng thu hút người theo dõi. Và tôi không phiền nếu mọi người thu hút người theo dõi bằng cách cho đi, nhưng để thu hút người theo dõi bằng cách lấy, hãy nhìn tôi, hãy nhìn tôi, hãy nhìn tôi so với việc tôi có điều gì đó mà tôi nghĩ sẽ giúp bạn. Và như vậy, không có gì, tôi không có vấn đề gì với cái, đó là cái đầu vào, đúng không? Đó là ý định.
Dù sao thì, không phải là một ông già đang phàn nàn về không có ai. Lũ trẻ bây giờ và các bạn là những người có ảnh hưởng.
Simon, tôi đã in một số biểu đồ, mà tôi nghĩ là tuyệt vời và rất phù hợp với mọi thứ bạn đã nói hôm nay, nhưng cũng với công việc của bạn nói chung. Vì vậy, tôi sẽ đưa tất cả những điều này cho bạn để bạn có thời gian xem qua chúng. Và tôi muốn nhận được cái nhìn và cách giải thích của bạn về chúng. Được chứ?
Sự thiếu hụt ý nghĩa và mục đích ở người lớn nhìn chung khiến họ cảm thấy cô đơn. Được rồi. Ý tôi là, điều đó có ý nghĩa.
Đối với tôi, điều đó không hợp lý. Tôi không thể hiểu được rằng nếu ai đó thiếu mục đích thì họ sẽ cô đơn hơn. Ý tôi là, thật hợp lý khi khi bạn thiếu mục đích, thì khả năng cô đơn sẽ gần ngay bên cạnh. Như tôi nghĩ gia đình mang lại ý nghĩa, bạn bè mang lại ý nghĩa, như bạn cảm thấy như bạn đang ở đó cho ai đó. Nhưng nếu bạn không biết lý do tại sao bạn xuất hiện mỗi ngày, tôi nghĩ rằng nó cảm giác như một sự tồn tại cô đơn. Khi bạn có một cảm giác mục đích, nó cho bạn một cơ chế để gặp gỡ mọi người. Nó cho bạn một cơ chế để đưa ra quyết định. Nó cho bạn một cơ chế để nói về bản thân bạn theo cách mà khá truyền cảm hứng cho người khác. Bạn biết đấy, khi bạn nói lý do của bạn và ai đó hỏi, vậy bạn làm gì? Bạn nói, tôi dậy mỗi ngày để truyền cảm hứng cho mọi người làm những gì truyền cảm hứng cho họ. Bạn làm gì?
Bạn biết, như vậy, tôi, vâng, tôi làm. Tôi làm. Và tôi nghĩ rằng điều đó không phải là điều khiến bạn ít cô đơn hơn. Tôi nghĩ đó là một cơ chế để giúp bạn bớt cô đơn hơn.
Khi bạn vừa nói rằng lý do mà bạn vừa đưa ra, nó trở thành một nam châm đối với tôi vì sau đó tôi biết những người của bạn là ai và tôi biết phải nói chuyện với bạn về điều gì và nó tạo ra một cây cầu cho tôi băng qua. Đúng không? So với, vâng, tôi là một nha sĩ. Hoặc tôi không biết, điều đó còn tồi tệ hơn. Tồi tệ hơn. Vâng, vâng.
Vì vậy, không, điều đó không có vẻ lạ thường. Phân bố cảm giác cô đơn trên toàn cầu theo giới tính. Nó về khoảng 50, 50. Bạn có ngạc nhiên không? Tôi nghĩ, vì một lý do nào đó, tôi nghĩ đàn ông cô đơn hơn. Tôi nghĩ rằng cô đơn không giống như phụ nữ làm tốt hơn.
Bạn có nghĩ rằng, bạn nghĩ rằng đàn ông cô đơn hơn? Tôi nghĩ bố không biết. Tôi cũng không biết nhóm tuổi là gì vì như tôi muốn biết họ bắt đầu từ độ tuổi nào? Là 18? Tôi đoán, nếu chúng ta bỏ hết điều đó sang một bên, ý tôi là, phụ nữ có vẻ hơi ít cô đơn hơn đàn ông, tôi nghĩ hợp lý vì tôi nghĩ rằng phụ nữ có thể giỏi hơn trong việc kết bạn. Có thể tôi đã sai. Còn gì nữa không?
Người lớn, đánh giá sức khỏe tâm thần. 68% những người bị trầm cảm cảm thấy cô đơn và 67% những người bị lo âu cảm thấy cô đơn. Bạn có nghĩ rằng sức khỏe tâm thần tốt là nền tảng cho việc không cô đơn không?
Tôi đoán. Không. Tôi nghĩ rằng có ai đó quan tâm đến bạn là nền tảng không cô đơn. Và khi bạn đang trong một giai đoạn sức khỏe tâm thần bị căng thẳng, điều đó chắc chắn có thể biểu hiện dưới dạng cô đơn và lo âu. Và cách tốt nhất để vượt qua giai đoạn đó là dựa vào những người mà bạn biết yêu thương bạn. Điều đó sẽ giúp ích. Vì vậy, tôi không nghĩ rằng bạn có thể tách biệt hai điều đó. Vậy nó có ảnh hưởng không? Tất nhiên là có ảnh hưởng. Nó có thể khiến bạn rút lui khỏi bạn bè không? Tất nhiên là có thể.
Vì vậy, tôi không nghĩ rằng bạn có thể tách rời hai điều đó.
Tôi đọc cách đây vài năm rằng khi con người cảm thấy cô đơn, họ rơi vào trạng thái tự bảo vệ do một cơ chế tiến hóa nào đó, có nghĩa là nếu chúng ta bị cô đơn ở Serengeti, châu Phi, chúng ta sẽ ngủ kém hơn. Chúng ta sẽ trở nên ích kỷ hơn. Chúng ta sẽ trở nên tức giận hơn. Mức độ cortisol của chúng ta sẽ tăng lên, tức là sẽ có nhiều viêm hơn. Và ý tưởng về sự tự bảo vệ cơ bản có nghĩa là những người cô đơn trở nên ích kỷ hơn, cay đắng hơn, tức giận hơn. Và thật trớ trêu, điều này không phù hợp với việc tìm kiếm thêm bạn bè. Nhưng nó lại phù hợp với việc sinh tồn. Nó phù hợp với khả năng tự lo cho bản thân. Nó thúc đẩy việc sinh tồn như một cá nhân. Phải. Vì vậy, nếu bạn ở trên một hòn đảo hoang vắng và bạn cô đơn và tất cả những điều đó và mức cortisol tăng lên và bạn trở nên giỏi hơn trong việc giữ cảnh giác, đó là một cơ chế sinh tồn, đúng không? Nhưng nếu bạn sống trong một cộng đồng với những người khác, thì điều đó lại phản tác dụng vì chúng ta là những động vật xã hội và tôi cần bạn giúp tôi và bạn cũng cần tôi giúp bạn. Vì vậy, nếu chúng ta sống trong một bộ tộc cùng nhau mà tôi là một người ích kỷ, thì tôi sẽ không. Bạn sẽ không đánh thức tôi và cảnh báo tôi về sự nguy hiểm tối nay. Bạn chỉ để tôi lại. Vậy nên, dù tôi nghĩ điều này là 100% đúng trong một môi trường xã hội, nhưng nó lại trở thành phản tác dụng. Và tôi nghĩ bạn nói đúng. Khi ai đó cảm thấy cô đơn, họ sẽ đi vào chế độ sinh tồn và trở nên hoang tưởng, họ nghĩ rằng mọi người đều muốn làm hại họ. Nhưng vấn đề là, bạn không sống trên một hòn đảo hoang. Và đó là một trong những lý do tôi nghĩ điều này là nguy hiểm.
Chúng ta đang ngày càng sống trên những hòn đảo. Những hòn đảo đó giờ đây khác biệt. Chúng là bốn bức tường trong một thành phố trắng. Thật hài hước khi nhiều bạn bè của tôi đang sử dụng từ “cô đơn.” Khi 10, 20 năm trước, đó không phải là điều mà tôi thường nghe từ những người lớn tuổi, nhưng bây giờ dường như điều đó cũng khá phổ biến. Thực tế, người mát-xa của tôi hôm qua đã nói với tôi rằng cô ấy cảm thấy cô đơn. Và đây là một người phụ nữ sống ở Los Angeles, có người xung quanh nhưng cô ấy vẫn cảm thấy cô đơn.
Và tôi nhớ khi cô ấy đến, chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện và tôi đã nhắn tin cho cô ấy và nói, “Ôi cảm ơn vì đã cởi mở như vậy.” Tôi đã nghĩ về việc mình có thể cho cô ấy lời khuyên gì. Cô ấy không có bạn bè. Cô ấy ở Los Angeles. Cô ấy rất cần bạn bè. Cô ấy cũng không có bạn đời nữa vì cô ấy đã ly dị. Tôi nên cho ai đó lời khuyên gì? Có nên mạo hiểm hơn không?
Vì vậy, thật dễ dàng để đưa ra những lời khuyên hiển nhiên. Như là bạn phải mở lòng ra. Nhưng khi bạn đang ở trong một giai đoạn cô đơn và căng thẳng, thật khó để tìm thấy năng lượng và sự mạo hiểm đó, đúng không? Nhất là khi bạn cảm thấy thấp kém về bản thân. Tất cả chúng ta đều đã trải qua điều đó. Tôi chắc chắn đã trải qua. Nhưng điều tôi học được là, để đặt bản thân mình xuống thứ hai, nghĩa là đừng lo lắng, đừng cố gắng giải quyết vấn đề của tôi. Nhưng tôi có ai khác cũng cảm thấy cô đơn mà tôi có thể giúp? Làm thế nào để tôi giúp ai đó đang phải đối phó với sự cô đơn của họ?
Và hành động phục vụ đó thật sự quý giá. Nếu bạn biết rằng, nếu cô ấy đang nói chuyện và có nhiều khách hàng của mình, và một ai đó khác cũng sẵn lòng thừa nhận rằng họ đang cô đơn, thì một trong những khách hàng của cô ấy có thể sẽ nói, “Tôi cũng thế.” Khả năng của cô ấy để thừa nhận sự cô đơn của mình một cách công khai tạo ra môi trường an toàn cho người khác cũng thừa nhận điều tương tự. Và khi cô ấy biết rằng họ cũng cô đơn, bây giờ cô ấy có thể nói, “Kể cho tôi nghe về điều đó.” Sau đó, cô ấy có thể trò chuyện và giúp họ. Khả năng của cô ấy trong việc giúp ai đó quản lý hoặc hiểu sự cô đơn của họ sẽ giúp cô ấy.
Thật thú vị. Bởi một trong những đặc điểm nổi bật trong tính cách của cô ấy, nếu bạn gặp người này, có một điều mà cô ấy nói với tôi mỗi lần cô ấy đến điều trị chính là cô ấy không thích chia sẻ bản thân với mọi người vì cô ấy nghĩ rằng nếu mọi người biết về cô ấy, họ sẽ thay đổi.
Vì vậy, thực sự cô ấy đã là người mát-xa của tôi trong nhiều năm qua. Và nếu mọi người biết cô ấy, họ sẽ thay đổi. Cô ấy sợ khi mọi người biết cô ấy. Cô ấy lo lắng về việc mọi người biết những chi tiết trong cuộc sống của cô ấy. Vì vậy, cô ấy giữ tất cả lại. Và tôi là người chỉ hỏi quá nhiều câu hỏi đối với mỗi người lạ tôi gặp. Tôi mất đến 20 lần điều trị chỉ để nhận ra rằng cô ấy có một gia đình. Tôi hoàn toàn không biết cô ấy có hai đứa trẻ. Và khi tôi hỏi cô ấy, ngôn ngữ cơ thể của cô ấy đã như thế này. “Vâng, tôi có con.” Và tôi đã nói, “Tại sao, tại sao bạn lại phải giữ thông tin của mình? Ồ, nếu mọi người biết tôi thực sự là ai và họ biết nhiều hơn về tôi, họ sẽ thay đổi hoặc họ có thể không thích tôi nữa hoặc họ sẽ nghĩ khác về tôi. Vì vậy, tôi chỉ giữ lại cho riêng mình.”
Nhưng ý tôi là, đây là một vấn đề từ lâu. Ý tôi là, tất cả những gì bạn đã nói khi những người bị thúc đẩy chỉ bởi những điều mà họ muốn, so với những người cho đi. Và đây, ý tôi nói, là một vấn đề từ lâu, đó là tôi sẽ luôn giữ những bức tường cao. Tôi không bao giờ muốn yêu ai đó vì sau đó tôi sẽ bị tổn thương.
Và cuối cùng bạn chỉ kết thúc với sự cô đơn và tổn thương. Và điều này trở về với cuộc chiến, điều này trở về với việc, này, cả bạn và tôi đều biết rằng, nếu ai đó chọn tham gia vào một cuộc phiêu lưu hay mạo hiểm khởi nghiệp, thì thống kê cho thấy rằng hơn 90% tất cả các doanh nghiệp mới sẽ thất bại trong ba năm đầu tiên.
Đúng không? Ai là kẻ ngốc lại bắt đầu một công việc kinh doanh? Đúng không? Bạn phải được thúc đẩy bởi một điều gì đó. Hơn tất cả các điều khác để khiến bạn làm điều gì đó với tỷ lệ thất bại thống kê áp đảo. Và việc mở lòng ra với sự thất bại. Đó chính là điều khiến điều đó hoạt động. Bạn biết đấy, ít nhất là đối với một tỷ lệ rất nhỏ.
Nhưng điều này cũng giống như tình yêu, hoặc mối quan hệ hoặc tình bạn, nghĩa là, nó chắc chắn đi kèm với rủi ro. Không có gì là không có rủi ro. Như là, vâng, họ sẽ. Một số người có thể sẽ thay đổi. Vâng. Một số người có thể sẽ không thích bạn vì điều đó. Vâng. Vâng.
Và xác suất là bằng nhau rằng có ai đó sẽ yêu bạn, yêu bạn, thích bạn và nghĩ rằng bạn là điều tuyệt vời nhất và bạn thật sự tuyệt vời.
Vậy nên nếu bạn không thể chấp nhận rủi ro, bạn không thể nhận được phần thưởng. Nếu bạn không chơi xổ số, bạn biết đấy, bạn sẽ không thắng giải độc đắc.
Nếu bạn không sẵn sàng cho ai đó một điều gì đó để bám vào, để họ có thể nói, “mình cũng vậy”, thì đoạn đường này sẽ rất khó khăn.
Hoặc sẽ mất ai đó phải tìm cách tiếp cận bạn 20 lần, bạn biết đấy, trước khi bạn mở lòng.
Nhưng thực tế là bạn đã mở lòng và cô ấy đã mở lòng một chút, cô ấy có thể kết bạn với bạn.
Giờ thì cô ấy đã hoàn toàn cởi mở.
Vâng.
Và chúng tôi đã trải qua mọi thứ. Tôi biết cô ấy muốn căn nhà của mình ở đâu.
Vậy đó, bạn thấy không?
Bạn phải chỉ cho cô ấy rằng tình bạn này và việc bạn biết rất nhiều và cảm thấy an toàn với bạn chỉ xảy ra vì bạn đã tìm cách tiếp cận cô ấy và cuối cùng cô ấy đã mở lòng.
Và điều này có thể xảy ra theo hai hướng, đúng không?
Đó là đôi khi chúng ta phải chấp nhận rủi ro nhỏ để chỉ nói với ai đó một chút điều gì đó về chính mình để tìm thấy điều gì đó.
Hoặc đôi khi đó là ai đó quá tò mò về chúng ta, họ tìm cách tiếp cận và tiếp cận cho đến khi chúng ta từ bỏ và mở lòng và người đó trở thành bạn bè, bạn biết không?
Vì vậy, một trong những lý do mà cô ấy nên biết ơn về tình bạn này là bạn đã tiếp tục cố gắng.
Bạn có thể đã thử ba lần và nghĩ rằng, thôi quên đi. Tôi chỉ nằm đây yên tĩnh và được mát-xa, bạn biết đấy?
Vì vậy, vâng, ý tôi là, tất cả những điều này đi kèm với rủi ro.
Tôi có thể thấy điều đó trên khuôn mặt của cô ấy, tôi có thể thấy mình đang ở trạng thái chán nản.
Nhưng bạn cũng tò mò.
Vâng, tôi có thể thấy điều này.
Vì vậy, cô ấy đã gặp may vì bạn tò mò về mọi người.
Đây có phải là điều mà kết nối là gì không?
Khi bạn nói “mình cũng vậy”, tìm kiếm điều gì đó để có thể nói “mình cũng vậy” với người khác, đó có phải là bản chất của kết nối không?
Ý tôi là, điều đó có thể là các giá trị, có thể là sở thích, có thể là nhiều thứ khác.
Nhưng tôi nghĩ để tìm ra, tôi nghĩ, vâng, như thế này, ý tôi là, nếu bạn muốn đề cập đến chính trị, thì một trong những vấn đề trong chính trị của chúng ta là cả hai bên đều nghĩ rằng họ đúng và cả hai bên đều nghĩ bên còn lại thì sai.
Và không bên nào sẵn lòng cố gắng để hiểu quan điểm của người khác mà không nghĩ họ là kẻ ngốc hoặc nghĩ rằng họ sai hoặc nghĩ rằng họ chỉ là những kẻ tuân theo.
Và khả năng nói, “Bạn có thể cho tôi biết thêm về cách bạn hình thành quan điểm của bạn không? Tôi thực sự tò mò”, và không đồng ý hay không đồng ý, mà chỉ tò mò, trở thành một người điều tra, bạn biết không?
Và tôi đã làm điều này với những người có quan điểm chính trị trái ngược với tôi.
Tại một thời điểm nào đó, chúng tôi sẽ đến được một mức độ mà tôi chỉ tìm cách hiểu, và họ sẽ nói điều gì đó mà tôi sẽ nghĩ, “Tôi 100% đồng ý với điều đó”.
Và từ thời điểm đó trở đi, có một sự xác nhận đơn giản, không phải là đồng ý, mà là một sự xác nhận rằng ý kiến của bạn có giá trị và chúng tôi có nền tảng chung mà chúng ta có thể xây dựng từ đó.
Và dựa vào sự xác nhận đó, họ trở nên cởi mở hơn nhiều với quan điểm của tôi và cũng tò mò về quan điểm của tôi.
Và vì vậy, vâng, khả năng lắng nghe và tò mò, ngay cả khi bạn không đồng ý, là một trong những kỹ năng bị đánh giá thấp nhất trên thế giới.
Và vâng, tôi nghĩ khi bạn tìm thấy khả năng nói, “Tôi đồng ý”, thì bạn cũng có thể tìm thấy cộng đồng.
Và có lẽ đó là điều chúng ta cần để chữa lành đất nước này hoặc hầu hết các quốc gia trên thế giới ngay bây giờ, đó là một nhóm hoặc một người chỉ cần tò mò thay vì đồng ý hoặc không đồng ý.
Cũng có điều gì đó về các mối quan hệ ở đây, vì bạn gái của tôi, bạn đã gặp đối tác của tôi, và cô ấy rất tâm linh, nhưng cũng giống như tất cả chúng ta, cô ấy cũng rất nhạy cảm.
Vì vậy, đôi khi trong những tương tác đó, khi chúng tôi ngồi xuống và có một vấn đề và chúng tôi dành 60 đến 90 phút đầu tiên cố gắng tìm ra vấn đề là gì, điều đó không nghe có vẻ hợp lý với tôi.
Và một trong những điều mà tôi nghĩ có liên quan đến những gì bạn đang nói là, công việc của tôi trong khoảnh khắc đó thực sự không phải là, như, truyền đạt sự thật và sửa chữa sự thật.
Công việc của tôi là ngồi lại và để cho ai đó bày tỏ.
Vì vậy, bạn và tôi có cùng một vấn đề.
Chúng ta có.
Đó là chúng ta sống ở trên cổ.
Vâng.
Và bạn và tôi đều có cùng một cuộc đấu tranh, đó là học cách sống bên dưới cổ.
Đúng không?
Giống như, bạn và tôi là những người suy nghĩ, và chúng ta phải học cách nhiều hơn từ trái tim.
Đúng không?
Và tôi muốn hiểu tất cả, giải thích tất cả, bạn biết đấy, đánh giá mọi thứ, phân tích mọi thứ.
Và khi tôi đến với cảm xúc của mình, tôi sẽ đưa cho bạn một phân tích.
Bạn biết đấy, khi đến lượt cảm xúc của bạn, tôi sẽ đưa cho bạn một phân tích.
Và vì vậy, tôi phải học cách nói, “Tôi cảm thấy điều này, và chỉ có vậy thôi.”
Và tôi cũng cảm thấy như vậy.
Thật buồn cười, vì tôi giỏi điều đó với nghệ thuật.
Bạn biết đấy, tôi luôn nói với mọi người, bạn không cần phải hiểu nghệ thuật. Tôi sẽ đưa bạn đến một bảo tàng, tôi sẽ đưa bạn đến một phòng triển lãm, và nếu bạn nhìn vào một tác phẩm, và
tôi biết bạn cảm thấy bị áp lực khi đến vì bạn không hiểu nghệ thuật, hoặc bạn không hiểu
âm nhạc, dù là gì đi nữa, và tất cả những gì bạn cần làm, đây là quy tắc duy nhất, là bạn có thích nó không?
Tôi có.
Tại sao?
Tôi không biết.
Tôi chỉ thích nó.
Chỉ vậy thôi.
Bạn xong rồi.
Bạn xong rồi.
Tôi không thích nó.
Tại sao?
Tôi không biết.
Tôi chỉ không thích nó.
Tuyệt vời.
Xuất sắc.
Và giờ chúng ta sẽ xem bốn, năm, sáu, mười tác phẩm mà bạn thích, và tôi sẽ nhìn thấy bốn, năm, sáu, mười tác phẩm mà bạn không thích.
Và tôi sẽ nói, bạn thích tất cả các nghệ sĩ ấn tượng, và bạn ghét tất cả các bậc thầy cổ điển.
Vậy sao chúng ta không đi xem thêm các nghệ sĩ ấn tượng nữa?
Bạn biết không?
Và khi bạn gái của bạn mở lòng với bạn, bạn biết đấy, bạn không cần phải đồng ý.
Bạn không cần phải không đồng ý.
Bạn chỉ cần—và cả bạn và tôi đều phải học cách ngừng suy nghĩ và chỉ cần, như, cảm nhận điều gì đó.
Khi ai đó hỏi, “Bạn cảm nhận điều đó ở đâu?”
Tôi kiểu, “Gì cơ?”
Đó là câu hỏi ngớ ngẩn nhất mà tôi từng nghe.
Tôi cảm nhận điều đó ở đâu?
Và họ thực sự—như là, tôi đã có ai đó dẫn dắt tôi qua hành trình này, và cô ấy nói,
“Bạn đã cho tôi biết một cảm xúc mà bạn có, Simon.
Bạn đã cho tôi biết một cảm xúc.”
Đúng vậy.
Bạn cảm nhận nó ở đâu?
Trong cơ thể bạn.
Bạn cảm nhận nó ở đâu?
Và tôi ngồi đó và nghĩ, không thể nào bạn nghiêm túc.
Bạn biết không?
Nhưng được rồi.
Chúng ta sẽ cùng đi qua điều này.
Được rồi.
Và cô ấy nói, “Bạn đã nói bạn cảm thấy X.”
Tôi đáp, “Đúng.”
Được rồi.
Bạn cảm nhận nó ở đâu trong cơ thể của bạn khi bạn có một phản ứng nào đó?
Tôi—không đây.
Chuyện gì đã xảy ra?
Nó cảm thấy chặt chẽ hơn một chút ở ngực tôi.
Được rồi.
Và tôi đã có hành trình này với bạn của tôi—bạn của tôi là Bea.
Bea Voce.
Cô ấy—cô ấy thật tuyệt vời.
Và cô ấy đã dẫn dắt tôi qua hành trình này, và cô ấy làm việc với các cặp đôi, và cô ấy thật xuất sắc.
Cô ấy giúp tôi nhận ra rằng cơ thể tôi thực sự phản ứng với cảm xúc của tôi.
Căng thẳng ở vai, hơi thở nặng nề ở ngực, nắm chặt tay, bạn biết đấy.
Như là, cơ thể tôi phản ứng.
Và vì vậy tôi đang học cách trải nghiệm cảm xúc dưới cổ khi ý muốn của tôi là làm mọi thứ trên cổ.
Đó là một kỹ năng khó.
Ôi, Chúa ơi.
Nó khó.
Đặc biệt là đối với đàn ông.
Và vì vậy khi bạn—khi bạn gặp những người có tinh thần, họ đều ở dưới cổ.
Và chúng tôi nghĩ điều đó ngớ ngẩn, nhưng họ nhận ra rằng chúng ta có khả năng cảm nhận vì chúng ta muốn suy nghĩ về mọi thứ.
Và vì vậy cả hai chúng ta đều có nhiều điều để học hỏi từ nhau, đó là suy nghĩ về mọi thứ có giá trị.
Không phải lúc nào cũng vậy.
Và vì vậy, bạn gái của bạn, vì tôi biết cô ấy, khả năng cô ấy nhận ra cơ thể mình khi có cảm xúc, tôi nghĩ điều đó có giá trị rất lớn với bạn và cả với tôi.
Tôi nghĩ đó là cơ hội lớn nhất mà bạn có để xây dựng những mối quan hệ tốt hơn.
Sự thay đổi về số lượng bài đăng cho các công việc dễ bị tự động hóa so với các công việc cần nhiều công sức.
Đây là một biểu đồ cho thấy sự giảm sút trong các thông báo việc làm trực tuyến cho các công việc liên quan đến tự động hóa.
Đúng vậy, công việc trí thức sẽ bị ảnh hưởng nặng nề bởi AI.
Tôi đã gặp một người đàn ông ở Nhật Bản—anh ấy là một trong số rất ít người còn lại, khoảng 100 hoặc 150 người, làm kiếm samurai theo cách truyền thống.
Anh ấy đập kim loại, tự gấp kim loại của mình và làm kiếm samurai theo cách họ đã làm cách đây 200 năm.
Và chúng tôi đã đến một xưởng nhỏ, và anh ấy là một ông lão nhỏ nhắn, đang kể cho chúng tôi câu chuyện.
Kiểu như, bạn đã làm điều này như thế nào?
Anh ấy nói, “À, tôi đã có một công việc văn phòng.
Tôi làm việc cho một công ty, và tôi đã thức dậy một ngày.
Tôi cảm thấy, tôi không thể làm điều này.
Kiểu như, đây không thể là cuộc sống của tôi.”
Và tôi luôn say mê với việc làm kiếm, nên tôi đã tìm một cơ hội học nghề và cố gắng học.
Và, bạn biết đấy, tôi chỉ mới bắt đầu nắm được điều này, nhưng còn nhiều chỗ cần cải thiện.
Và chúng tôi hỏi, “Bạn đã làm điều này bao lâu rồi?”
Anh ấy nói, “30 năm.”
30 năm.
Nhưng đó thật sự là kiểu Nhật.
Bạn biết đấy, người Nhật thì—họ sẽ không bao giờ giỏi điều này.
Tôi sẽ cứ làm việc chăm chỉ.
Và, như là, đó là một công việc rất khó.
Nhưng tôi nghĩ có điều gì đó cần nói về việc nhiều người trong chúng ta, như là, hãy nghĩ đến bao nhiêu người làm việc trí thức, như là hỏi họ sở thích của họ là gì.
Bạn biết không?
Và, như là, có thể có cơ hội để học một kỹ năng.
Ý tôi là, hãy nhìn vào thời gian phong tỏa.
Khi tất cả chúng ta trải qua thời gian phong tỏa, nghĩa là, bạn đã thực hành kỹ năng gì trong thời gian phong tỏa?
Bạn đã học được gì?
DJ, chạy.
Đạp xe.
DJ.
DJ.
Đúng không?
Tôi đã làm kintsugi.
Đó là nghệ thuật Nhật Bản sửa những thứ bị vỡ bằng vàng.
Vì vậy, về cơ bản, bạn lấy một cái đĩa vỡ hoặc một cái cốc vỡ và bạn ghép chúng lại với nhau và với sơn vàng hoặc nhựa epoxy vàng, bạn ghép chúng lại và bạn tạo ra một cái gì đó.
Toàn bộ khái niệm là bạn có thể làm cho một thứ gì đó trở nên đẹp hơn.
Như là, những thứ có thể trở nên đẹp hơn sau khi chúng bị vỡ.
Đúng không?
Tôi yêu triết lý của điều đó.
Tôi đã dành hàng giờ để làm kintsugi.
Hãy hỏi tôi đã làm được bao nhiêu kintsugi kể từ khi chúng ta ra khỏi thời gian phong tỏa.
Bạn đã làm bao nhiêu DJ?
Không có.
Và vì vậy có thể tất cả thời gian rảnh mà chúng tôi đáng lẽ phải có, mà tôi vẫn nghĩ sẽ không xảy ra, có thể không phải là điều tồi tệ.
Hãy nghĩ về niềm vui bạn đã có khi làm DJ.
Tôi đã rất vui khi làm kintsugi.
Tôi đã rất vui.
Tôi đã dành hàng giờ chỉ để cúi xuống, tập trung.
Tôi đã rất thư giãn, không nghĩ về công việc.
Vậy, tại sao?
Đó là câu hỏi khác.
Chúng ta đang nói về việc tất cả chúng ta sẽ có thời gian rảnh.
Chúng ta đã mất tất cả thời gian rảnh của mình.
Chúng ta không có thời gian rảnh vì tất cả những gì chúng ta làm là làm việc và nghĩ về công việc và nói về công việc.
Kiểu như, nếu chúng ta quay ngược lại 40 năm, 50 năm, có rất nhiều thời gian rảnh.
Và mọi người đã đi bowling và họ đã đi xem phim.
Và họ đã đến nhà nhau ăn tối và họ nấu ăn.
Không phải là điều tốt khi chúng ta có được thời gian lại?
Bạn biết đấy, nhiều người trong chúng ta đã có nhiều điều tốt đẹp từ thời gian phong tỏa.
Và điều đó thật cực đoan.
Vì vậy, có thể không sao nếu chúng ta có lại một chút thời gian vì có vẻ như chúng ta đã mất tất cả thời gian của chính mình.
Nó đã khắc phục sự cô đơn.
Bạn sẽ có không gian cho các mối quan hệ.
Bạn sẽ có không gian cho các mối quan hệ.
Bạn sẽ có không gian để thử nghiệm.
Và chúng tôi không thể chôn mình trong công việc và thoát khỏi cuộc sống mà chúng tôi ghét bằng cách chỉ chôn mình trong công việc.
Kiểu như, có thể AI làm một số công việc cho chúng ta là điều mà chúng ta đã khao khát trong suốt 30 năm qua.
Chỉ nói vậy thôi.
Thật xấu hổ khi tôi phải thừa nhận điều này.
Nhưng nếu bạn biết tôi rõ, có một điều mà bạn biết về tôi, đó là một chức năng trong tính cách của tôi.
Và đó là tôi thường làm mất mọi thứ.
Tôi đã mất ví của mình.
Tôi đã mất nhiều hộ chiếu.
Hiện tại tôi thực sự có hai hộ chiếu vì có khả năng cao là tôi sẽ mất một cái.
Và khi bạn mất ví ở nước ngoài, như tôi đã nhiều lần, đó là một sự bất tiện đặc biệt vì bạn cũng mất bằng lái và thẻ tín dụng và những thứ kiểu đó.
Và đó là lý do tại sao tôi rất vui khi nhà tài trợ chương trình của chúng tôi, Exeter, đã phát minh ra thứ này mà tôi đang cầm trên tay.
Họ đã hợp tác với công nghệ Find My của Apple.
Vì vậy, tất cả những gì tôi cần làm là mở ứng dụng của họ và phát một âm thanh, nó sẽ cho tôi biết vị trí ví của tôi.
Ví Exeter rất mỏng.
Chúng được làm từ nhôm tái chế và chặn nhiều loại trộm cắp kỹ thuật số khác nhau.
Và chỉ với một cú nhấp chuột, thẻ của bạn có thể xuất hiện và sẵn sàng để sử dụng.
Nếu điều này nghe có vẻ như là thứ mà bạn hoặc một người bạn cần, hãy truy cập Exeter.com.
Bạn có thể sử dụng mã Stephen và bạn sẽ nhận được giảm giá 10% cộng với miễn phí vận chuyển và thử nghiệm trong 100 ngày.
Đó là Exeter.com và sử dụng mã Stephen khi thanh toán.
Đối với bất kỳ ai thích matcha, cho những ai thích latte, một trong những công ty của tôi vừa mới cho ra mắt latte matcha đóng hộp.
Và tôi đã nói chuyện với người sáng lập, Marissa, và cô ấy nói rằng việc tạo ra sản phẩm này không phải là dễ dàng.
Họ đã cố gắng phát hành vào năm 2021, nhưng như thường thấy trong kinh doanh, quá trình phát triển trở nên cực kỳ phức tạp.
Vì vậy, họ đã dành bốn năm qua để thử nghiệm và tinh chỉnh từng chi tiết để tạo ra sản phẩm này, đó là một Latte Matcha Vanilla Perfect Ted và một Latte Matcha Strawberry Perfect Ted.
Những gì chúng ta có ở đây trong những hộp này là matcha chất lượng barista từ hộp.
Và nó có hương vị như thể vừa mới được làm từ quán cà phê yêu thích của bạn, ngọt tự nhiên và kem tự nhiên trong một hộp.
Và lý do tôi đã đầu tư vào công ty này và tôi uống matcha là vì matcha như một nguồn năng lượng mang lại cho tôi năng lượng lâu dài mà không có những sự sụp đổ lớn mà tôi gặp phải từ những sản phẩm khác.
Bạn có thể lấy latte matcha đóng hộp sẵn để uống tại Waitrose, Tesco’s, Holland và Barrett.
Và đây là một chút khuyến khích cho bạn.
Nếu bạn vào PerfectTed.com và sử dụng mã DIARY40, bạn sẽ nhận được giảm giá 40% cho đơn hàng đầu tiên của mình.
Xin đừng nói với ai cả.
Giữ điều đó cho riêng bạn.
Đó là mã DIARY40.
Bạn sẽ nhận được giảm giá 40% trên PerfectTed.com.
Vì vậy, hãy sử dụng nó trước khi họ thay đổi.
Bạn đang gặp khó khăn gì trong giai đoạn của cuộc đời này?
Tôi nghĩ tôi đã hỏi bạn điều này trong mọi cuộc trò chuyện mà chúng ta đã có.
Và câu trả lời đã phát triển từ cuộc trò chuyện này sang cuộc trò chuyện khác.
Vâng.
Cả hai chúng ta sẽ cùng đi.
Tôi đang làm rất nhiều việc ngay bây giờ.
Khi nói về điều này, thật là một niềm vui tuyệt đối.
Và tôi ước tôi có nhiều thời gian hơn trong một ngày.
Và không phải theo nghĩa là tôi đang hạ thấp ưu tiên của bạn bè.
Bạn biết đấy, bạn đã nói về việc bạn sẵn sàng cho họ tất cả tiền của bạn để bảo vệ họ, nhưng bạn không dành thời gian cho họ.
Tôi thực sự đối xử rất tốt với nhiều người bạn, tôi đã thực sự trở nên rất giỏi trong việc này.
Có lẽ khi bạn viết một cuốn sách về tình bạn, bạn sẽ tự mình “tiêu hóa” một chút.
Tôi sẽ lên lịch cho những cuộc gặp với bạn bè như một cuộc họp giữa ngày.
Chưa gặp bạn bè một thời gian.
Bốn giờ chiều.
Trà với ai đó.
Và tôi đi và rời khỏi văn phòng.
Như thể tôi đang đến một cuộc họp.
Bởi vì không ai nói, “Này, Simon, bạn đi đâu?”
Tôi nói, “Tôi đi đến một cuộc họp.”
Bạn đang có cuộc họp ở đâu?
Tại nhà hàng đó.
Mọi người đều nói, “Chúc vui vẻ.”
Không ai sẽ gây khó dễ cho tôi nếu tôi rời đi để đến một cuộc họp.
Bây giờ, tôi đi gặp một người bạn.
Và khi có ai đó nói, “Tôi có thể hủy cuộc trà với bạn này vì bạn có một cuộc gọi điện thoại cần phải thực hiện không?”
Tôi nói, “Không.”
Cũng giống như bạn sẽ không hủy bỏ cuộc họp của tôi.
Đừng hủy bỏ.
Vì vậy, tôi coi trọng nó, tôi đưa nó vào và tôi cho nó trọng số tương đương với những việc tôi phải làm ở công việc.
Bởi vì tôi đã trở nên kén chọn hơn rất nhiều.
Như, tôi có cần phải có cuộc họp này hay cuộc gọi điện thoại này ngày hôm nay không?
Hay tôi có thể làm nó vào tuần tới?
Tôi có thể làm vào tuần tới.
Và bạn nhận ra chúng ta giả mạo, chúng ta giả mạo, chúng ta tạo ra sự cấp bách giả cho những điều.
Và tôi có một người bạn khá tuyệt vời.
Anh ấy bận rộn hơn tôi rất nhiều.
Và anh ấy nói, “Tôi không muốn dành thời gian với bất kỳ ai.”
Giống như, tôi thấy điều đó thực sự buồn cười.
Anh ấy đã ra khỏi một cuộc họp.
Và anh ấy đã có một cuộc họp với một người rất đẳng cấp đang mời gọi anh ấy cho một thương vụ.
Đúng không?
Hoặc anh ấy nên mời gọi người kia, thực sự.
Người rất đẳng cấp.
Và anh ấy ra khỏi cuộc họp.
Tôi hỏi, “Nó thế nào?”
Là một cái lãng phí hoàn toàn thời gian.
Tôi hỏi, “Bạn không muốn kinh doanh?”
Anh ấy không muốn làm việc với bạn.
Tôi hỏi, “Không, anh ấy muốn làm việc với tôi.”
Anh ấy muốn làm việc với tôi, rất nhiều.
Cái lãng phí hoàn toàn thời gian.
Tôi hỏi, “Bạn đang nói về cái gì?”
Tôi nói, “Anh ấy chỉ là một kẻ giàu có khó chịu.
Tôi không học được gì từ đó.
Tôi không thích nó.
Và tôi không muốn làm việc với anh ấy.”
Và tôi nói, “Hãy cho tôi biết thêm.”
Anh ấy nói, “Tôi chỉ muốn làm việc với những người mà khi tôi dành thời gian với họ, họ dạy tôi điều gì đó.
Tôi cười hoặc tôi cảm thấy được truyền cảm hứng khi tôi rời đi.
Và nếu ai đó lấy đi năng lượng của tôi, tôi không muốn làm việc với họ.”
Và tôi nói, “Thật tuyệt vời khi có được sự tự tin đến mức bạn từ chối tiền trong kinh doanh của mình.”
Và giờ, nếu chúng ta áp dụng điều đó vào cuộc sống của mình một cách tối đa?
Như, nếu chúng ta ngừng giao du với những người chỉ hút cạn năng lượng của chúng ta?
Họ có thực sự là bạn không?
Thay vì dành nhiều thời gian hơn với những người mà chúng ta thích.
Nếu chúng ta chỉ nhận các cuộc họp từ những người mà chúng ta háo hức tham gia, không phải chỉ vì chúng ta nhìn thấy những dấu hiệu dollar và cơ hội?
Và nếu chúng ta chỉ hợp tác với những công ty mà chúng ta thực sự thích những người làm việc tại những công ty đó?
Bạn không cần phải có mối quan hệ với CEO, nhưng họ có một văn hóa tốt.
Tôi rất thích làm việc với họ.
Và chúng tôi kiếm được ít tiền hơn với họ so với công ty khác.
Nhưng tôi thực sự thích họ vì khi mọi thứ đi sai, tôi muốn gọi cho người đó.
Và mọi người luôn hỏi tôi điều này.
Họ hỏi, “Làm thế nào tôi chọn một nhà xuất bản?”
Và tôi đã thấy lỗi này hàng ngàn lần.
Tôi đã thấy những người như những CEO cũ, họ giống như, “Bây giờ tôi sẽ viết cuốn sách của mình.”
Tôi nói, “Tuyệt quá, bạn có rất nhiều điều để nói.”
Và họ có nhiều đề nghị và có một cuộc chiến giá thầu.
Và họ luôn hỏi tôi, “Nên chọn cái nào?”
“Nên đi với nhà xuất bản nào?”
Và tôi luôn nói điều giống nhau.
Chọn cái mà bạn sẽ hợp tác tốt nhất.
Chọn nhà xuất bản mà bạn sẽ hợp tác tốt nhất.
Họ nói, “Gì cơ?”
Tôi nói, “Mục tiêu là tạo ra một cuốn sách tốt.”
Sẽ có một chút căng thẳng sáng tạo.
Sẽ có những cuộc cãi vã.
Hãy chọn nhà xuất bản tin tưởng vào ý tưởng của bạn, tin tưởng vào bạn, muốn tạo ra một cuốn sách tuyệt vời.
Bạn sẽ đấu tranh với ai thật tốt?
Và từng người trong số họ đều phớt lờ tôi.
Từng người trong số họ đều chọn giá thầu lớn nhất.
Và tất cả họ đều đã viết một cuốn sách tồi tệ không bán được.
Điều đó có phải là lời khuyên về mối quan hệ không nhỉ?
Có thể, đúng vậy.
Hãy chọn người mà bạn sẽ đấu tranh tốt nhất.
Và số lần mà chúng ta quên mất chất lượng của sản phẩm và chỉ muốn – điều đó cũng giống như phỏng vấn xin việc.
Bạn biết đấy, đừng – điều này đặc biệt đúng với những người trẻ tuổi.
Khi bạn phỏng vấn cho một công việc tương đối thấp, ở cấp độ đầu vào hoặc một chút cao hơn, đừng lo lắng về việc họ sẽ trả bạn bao nhiêu.
Chỉ cần – miễn là họ trả bạn một mức lương đủ sống, bạn biết đấy, hãy chọn công việc dựa trên người mà bạn sẽ làm việc cùng.
Hãy chọn người đó.
Tôi đã từng – khi mới bắt đầu sự nghiệp của mình, mọi người – bạn biết đấy, những người làm nhân sự thường hỏi, bạn đang tìm kiếm điều gì?
Tôi luôn trả lời giống nhau.
Tôi nói, điều mà tôi tìm kiếm có lẽ như là tìm kiếm tình yêu, nhưng tôi đang tìm kiếm một người cố vấn.
Và mỗi lần tôi đánh giá một công việc, tôi không quan tâm công ty đó có thương hiệu hào nhoáng đến đâu.
Tôi không quan tâm họ sẽ trả tôi bao nhiêu tiền.
Và nhân tiện, không phải tôi có tiền.
Tôi biết họ sẽ trả cho tôi một số tiền.
Tôi biết tôi có thể trả được hóa đơn.
Không phải tôi là đứa con của quỹ tín thác.
Tôi cần có thu nhập.
Nhưng một công ty đã đề nghị tôi, bạn biết đấy, 5.000 đô la nhiều hơn và một công ty khác đã đề nghị tôi 5.000 đô la ít hơn, nhưng tôi thực sự thích người ở đây.
Tôi đã nhận công việc đó.
Và nếu tôi học được một điều đúng trong thời trẻ, đó là tôi luôn chọn công việc dựa trên người tôi sẽ làm việc cùng, chứ không phải bao nhiêu họ sẽ trả tôi hay tôi sẽ làm việc trên tài khoản hay thương hiệu nào.
Đó là điều duy nhất tôi làm đúng vì, đúng vậy, tôi đã kiếm được ít tiền hơn tất cả bạn bè trong thời gian ngắn.
Nhưng tôi đã có một nền giáo dục và một sự quan tâm cũng như tình yêu từ một người đã đỡ đầu tôi.
Tôi đã học được cách lãnh đạo từ Dennis Glennon.
Tôi đã học được cách lãnh đạo từ Peter và Tamagio.
Tôi đã học được cách lãnh đạo từ Pamela Moffat.
Tôi đã học được cách lãnh đạo từ những nhà lãnh đạo này, những người đã có sở thích kỳ lạ đối với tôi và đã đỡ đầu tôi.
Họ là những nhà lãnh đạo xuất sắc.
Tôi đã nhận được giáo dục đó.
Và tất cả họ ở những ngày đầu đều trả cho tôi ít tiền hơn những gì tôi có thể kiếm ở nơi khác.
Và điều đó cũng giống như vậy.
Hãy chọn những người đó.
Trong cuốn sách tôi đã viết, chương đầu tiên nói về ý tưởng này về năm cái thùng.
Tôi đang cố gắng đưa ra lời khuyên cho những đứa trẻ trẻ tuổi về cách ưu tiên sự nghiệp của chúng.
Và điều đó nghe có vẻ hơi giống với bạn.
Vì vậy, tôi sẽ ném khái niệm này vào bạn và xem nó có tác động như thế nào đối với bạn.
Ý tưởng là chúng ta đều có năm cái thùng khi bắt đầu sự nghiệp của mình.
Thùng đầu tiên là kiến thức của bạn.
Thùng thứ hai là kỹ năng của bạn.
Đây là những cái thùng duy nhất không một trận động đất nghề nghiệp nào có thể làm cho thiếu đi.
Bạn có thể bị sa thải.
Bạn có thể bị hủy bỏ, bất cứ điều gì.
Bạn vẫn có kiến thức và kỹ năng của mình.
Nhưng ba cái thùng còn lại mà tôi sắp nêu tên có thể thay đổi.
Thùng số ba là mạng lưới của bạn.
Có thể thay đổi.
Thùng số bốn là tài nguyên của bạn.
Có thể thay đổi.
Và thùng số năm là danh tiếng của bạn.
Có thể thay đổi.
Và ý tưởng là tập trung vào hai cái thùng đầu tiên khi bạn còn trẻ, chọn công việc dựa trên việc nó sẽ lấp đầy hai cái thùng đó như thế nào và nó sẽ lấp đầy chúng bằng cái gì và thông tin đó có liên quan như thế nào.
Và khi kiến thức được áp dụng, nó trở thành một kỹ năng.
Vì vậy bạn tập trung vào việc lấp đầy kiến thức của mình.
Bạn áp dụng kiến thức đó thành kỹ năng.
Và đó thực sự là bản chất của sự lâu dài trong sự nghiệp.
Và khi tôi nhận thấy qua thời gian với những người mà tôi thuê và sau đó theo dõi họ trong suốt sự nghiệp của họ và những gì họ đã làm, có vẻ như cuộc sống trong dài hạn thường đưa bạn trở lại hoặc lên.
đến mức độ kiến thức và kỹ năng của bạn, tức là, tôi đã có một cậu bé rời khỏi công ty của tôi vì anh ấy nhận được một lời mời làm việc ở tuổi 21 để trở thành Giám đốc điều hành tại Mỹ.
Và khi anh ấy ra đi, tôi nghĩ anh ấy không có đủ kiến thức và kỹ năng để trở thành Giám đốc điều hành.
Trong vòng 24 tháng, công ty đã phá sản.
Anh ấy trở lại làm công việc mà anh ấy đã làm cho tôi.
Và tôi nghĩ cuộc sống như một cái đồng hồ lại đưa bạn quay lại mức độ kiến thức và kỹ năng của bạn theo thời gian.
Vậy bạn nghĩ sao về điều này?
Tôi nghĩ chúng ta đang nói cùng một điều.
Bạn diễn đạt điều đó một cách súc tích hơn tôi.
Bạn biết đấy, tôi nghĩ, tôi nghĩ điều này là 100% đúng.
Và những người sẽ lấp đầy cái thùng đó bằng kiến thức và kỹ năng là những người, một lần nữa, vì một lý do nào đó, họ là những người tốt, họ là những nhà lãnh đạo tốt, họ thích bạn.
Và họ sẽ cho bạn, họ sẽ đặt bạn vào tình huống và họ sẽ để bạn mắc sai lầm và sửa chữa những vấn đề của chính mình, khắc phục những sai lầm của chính mình.
Đó chính là điều mà các sếp của tôi đã làm cho tôi.
Họ đã thưởng cho hành vi của tôi khi tôi làm đúng chứ không phải là kết quả của tôi.
Chưa bao giờ được thưởng cho kết quả của tôi.
Tôi luôn được thưởng cho hành vi của mình.
Vì vậy, nếu tôi thể hiện sáng kiến, tôi đã nhận được phần thưởng ngay cả khi kết quả không theo kịp, đúng không?
Và tôi có thể kể cho bạn một câu chuyện tuyệt vời về điều đó.
Và nếu tôi làm sai, họ sẽ nói, ồ, wow, bạn định làm gì?
Thực sự bạn đã làm sai điều đó, phải không?
Được rồi, bạn sẽ làm gì?
Và họ không vui với tôi, nhưng họ đã để tôi tự sửa chữa cục diện của mình và họ đã đứng bên cạnh và tôi biết rằng họ sẽ ở đó nếu tôi cần họ.
Bạn biết đấy, Peter và Tamagio, một trong những nhà lãnh đạo tốt nhất mà tôi từng làm việc, thật phiền phức, ông ấy không bao giờ trả lời bất kỳ câu hỏi nào tôi hỏi.
Này, Peter, tôi nên làm gì?
Tôi không biết.
Bạn nghĩ chúng ta nên làm gì?
Chà, tôi nghĩ chúng ta nên làm điều này.
Tôi như, được rồi, vậy hãy đi làm điều đó.
Bạn nghĩ sao?
Peter, tôi đang hỏi bạn vì tôi không biết.
Đó là lý do tại sao tôi hỏi bạn.
Anh ấy nói, ồ, chắc hẳn bạn nên nghĩ về điều đó.
Đó là điều tồi tệ nhất.
Nhưng điều ông ấy dạy tôi là sự tự lập.
Điều ông ấy dạy tôi là nếu tôi không biết, thì tôi phải cứ tìm kiếm và nói chuyện với mọi người.
Tôi phải có quan điểm của mình.
Và có thể điều đó không đúng.
Và tôi cũng sẽ tự nhận ra điều đó.
Và tôi cũng học được cách có các phương án dự phòng từ ông ấy vì có điều gì đó đã xảy ra một cách không như dự kiến.
Và nó đã sai hoàn toàn, nhưng cuối cùng cũng ổn.
Nhưng ông ấy đã khiến tôi phải lo lắng.
Và nhớ rằng, vào cuối ngày, vào cuối toàn bộ câu chuyện này mà hoàn toàn là lỗi của tôi, điện thoại đổ chuông.
Tôi thấy đó là 6 giờ chiều.
Điện thoại đổ chuông.
Tôi thấy tên ông ấy xuất hiện trên ID người gọi.
Và tôi nhấc máy.
Tôi nhớ toàn bộ cuộc gọi từng chữ một, đúng không?
Tôi nhấc máy.
Tôi nói, alo?
Ông ấy nói, hôm nay là một cuộc gọi gần gũi.
Tôi nói, đúng rồi.
Ông ấy nói, tốt hơn là bị nhát hồn bởi viên đạn hơn là bị viên đạn đánh trúng.
Tôi nói, đúng rồi.
Ông ấy nói, chúc bạn một buổi tối tốt đẹp.
Tôi nói, bạn cũng vậy.
Đó là toàn bộ cuộc gọi.
Và từ đó trở đi, từ trải nghiệm đó, tôi luôn có một kế hoạch dự phòng.
Giờ thì điều đó không có nghĩa rằng mọi thứ đã sẵn sàng, nhưng tôi đã nghĩ xem nếu điều tôi đang cố gắng làm không hoạt động thì tôi sẽ làm gì?
Và ít nhất thì tôi đã dành một chút suy nghĩ cho nó.
Vì vậy, nếu điều gì đó xảy ra không như ý, tôi sẽ cảm thấy mình đã chuẩn bị một chút.
Có thể tôi đã lên kế hoạch cho nó hoặc tôi sẽ như, được rồi, đừng lo lắng.
Tôi biết có thể, nếu điều này xảy ra, tôi đã nghĩ về điều này rồi.
Và chỉ vì những nhà lãnh đạo tuyệt vời này.
Và đây là chủ đề lặp đi lặp lại trong toàn bộ cuộc trò chuyện này, đó là cuộc chiến.
Đó là hành trình, chứ không phải đích đến.
Đó là con người dẫn dắt chúng ta.
Đó là con người tạo không gian cho chúng ta, giúp chúng ta tốt hơn trong những gì chúng ta làm, tốt hơn trong cách chúng ta hiện diện trong thế giới.
Và AI chắc chắn sẽ làm cuộc sống của chúng ta dễ dàng hơn, giống như hầu hết công nghệ làm cuộc sống của chúng ta dễ dàng hơn.
Đó là quy tắc của công nghệ, mục đích là làm cho cuộc sống trở nên dễ dàng hơn một chút, hiệu quả hơn một chút, nhanh hơn một chút, ít căng thẳng hơn một chút.
Bạn biết đấy, đó là những gì nó làm, từ cày ruộng, cho đến internet và AI.
Nó chỉ làm cuộc sống dễ dàng hơn một chút.
Nhưng chúng ta vẫn là những con người buộc phải sống cùng với những con người khác.
Bạn đang viết một cuốn sách về tình bạn mà tất cả chúng ta đang chờ đợi.
Đúng vậy.
Tôi sẽ không hỏi bạn khi nào nó sẽ xong vì tôi không muốn trở thành nhà xuất bản của bạn.
Nhưng tôi biết rằng họ sẽ đuổi theo và đuổi theo và đuổi theo.
Nhưng câu hỏi cuối cùng của tôi là tại sao?
Trong tất cả những thứ bạn có thể viết về Simon, bạn là người có khả năng khảo sát nhiều chủ đề khác nhau trong kinh doanh, cuộc sống và mọi thứ ở giữa.
Nhưng bạn đã cam kết bản thân mình vào cuộc chiến viết một cuốn sách về tình bạn.
Có cả một ngành công nghiệp để giúp chúng ta trở thành những nhà lãnh đạo tốt hơn, đúng không?
Có cả một ngành công nghiệp để giúp bạn có một mối quan hệ thành công hoặc một cuộc hôn nhân thành công hoặc thậm chí tìm được một đối tác, đúng không?
Ngành công nghiệp, sách, công ty.
Có rất ít điều nói về cách trở thành một người bạn.
Và nếu bạn nghĩ rằng nếu bạn muốn có một sự nghiệp thành công và có thể sống sót qua những áp lực của sự nghiệp,
và nếu bạn muốn có một mối quan hệ lãng mạn thành công hoặc hôn nhân và sống sót qua điều đó,
bạn có biết bạn cần gì trong cả hai trường hợp đó không?
Bạn bè.
Bởi vì khi cuộc hôn nhân của bạn đang tan vỡ, bạn đến với một người bạn.
Khi công việc của bạn đang gặp khó khăn, bạn cũng đến với một người bạn.
Và có một vài điều tôi đã khám phá ra về bạn bè mà tôi thấy thú vị.
Và tôi đã tổ chức lại cuộc sống của mình để, như tôi đã đề cập trước đó,
tôi đã tổ chức lại cuộc sống của mình để đảm bảo rằng bạn bè của tôi không bị xem nhẹ
và rằng đôi khi tôi đã tạm ưu tiên công việc để gặp gỡ bạn bè và dành thời gian với họ.
Bởi vì tôi biết điều đó mang lại cảm giác tốt cho họ và cho tôi, và tôi biết rằng lý do duy nhất tôi có thể vượt qua bất kỳ áp lực công việc hoặc áp lực cá nhân nào chính là vì những con người tuyệt vời đó.
Và tôi sẽ không coi nhẹ họ.
Và điều đó không có nghĩa là luôn luôn dễ dàng.
Tôi thường mâu thuẫn, nhưng tôi đang cố gắng.
Và tôi cũng biết nếu bạn nhìn vào công việc, thế giới ngày nay, có rất nhiều cuộc trò chuyện về sự cô đơn, trầm cảm, lo âu, không thể đối phó với căng thẳng, thậm chí là nỗi ám ảnh với sự trường thọ.
Có rất nhiều về những chủ đề này.
Và một số người giải quyết nó bằng ma túy, rồi thiền và kỳ nghỉ, và có quá nhiều lý thuyết.
Điều duy nhất chữa lành tất cả những điều đó chính là bạn bè.
Tình bạn là một phương pháp tối ưu tuyệt vời.
Bạn biết đấy, chúng ta đã nói về điều này trước đây.
Tôi hoàn toàn tin rằng điều đó.
Và nếu nó quý giá đến vậy, nếu tôi biết rằng, nếu bạn biết rau củ thì tốt cho bạn, bạn sẽ ăn nhiều rau củ hơn.
Nếu bạn biết tập thể dục tốt cho bạn, bạn sẽ tập thể dục nhiều hơn.
Vậy nếu tôi nói rằng bạn bè tốt cho bạn, không lẽ bạn không nên có nhiều tình bạn hơn sao?
Giống như bạn không thể – tập thể dục không phải là điều thú vị hay dễ dàng và bạn phải vượt qua một số trở ngại đôi khi.
Ăn rau có thể đôi khi buồn chán và không thỏa mãn, nhưng bạn vẫn làm điều đó hoặc tìm ra cách mới.
Vì vậy, có thể tình bạn không phải lúc nào cũng dễ dàng hoặc thú vị, nhưng nó vẫn thật sự tốt cho bạn.
Và điều tuyệt vời nhất về bạn bè là nó không hề giống như rau bina.
Nó giống như bạn nhận được lợi ích của rau bina, nhưng nó có vị như bánh chocolate.
Nếu bạn có thể thiết lập tình bạn đúng cách, đó là điều tốt cho sức khỏe nhất trên thế giới.
Làm thế nào để tôi biết ai là bạn bè?
Tôi có cuộc trò chuyện đó với họ.
Bởi vì tôi biết nhiều người.
Đúng rồi.
Ý tôi là, nhìn đi, và bạn có bạn bè thương lượng.
Bạn có rất nhiều bạn bè thương lượng, bạn biết không?
Bạn bè podcast.
Bạn bè podcast, đúng.
Bạn bè làm việc.
Bạn biết đấy, và chúng ta có – nhìn đi, tôi không nói về – có đủ loại bạn bè.
Có những người bạn mà bạn chỉ muốn đi chơi.
Họ thật vui, nhưng bạn sẽ không đến với họ để giải quyết vấn đề của mình hay để sắp xếp các vấn đề cá nhân.
Bạn sẽ không như vậy, dù là công việc hay cá nhân.
Họ chỉ là những niềm vui, đúng không?
Không có gì sai với điều đó cả.
Nhưng tôi nghĩ, bạn biết đấy, tôi chắc chắn có lỗi khi dành thời gian với những người mà, bạn biết đấy, họ lấp đầy một khoảng trống và khiến tôi không cảm thấy cô đơn.
Nhưng đến cuối ngày, tôi không cảm thấy thông minh hơn, được truyền cảm hứng, sáng suốt hay nhẹ nhõm hơn khi tôi nói tạm biệt.
Tôi chỉ như, ồ, tạm biệt, thú vị thật.
Và tôi muốn dành nhiều thời gian hơn với những người nâng đỡ tôi, dạy tôi, hỗ trợ tôi, yêu thương tôi, cho tôi cơ hội phục vụ.
Họ mở lòng với tôi và để tôi phục vụ, bạn biết không?
Tôi gặp khó khăn trong việc kết bạn.
Và?
Tôi nghĩ.
Bạn có biết tại sao không?
Tôi nghĩ tôi lười biếng trong việc đó, lười biếng trong tình bạn.
Vì vậy, tôi sẽ gặp ai đó, tôi sẽ có một sự kết nối tuyệt vời với họ.
Và sau đó, việc theo dõi của tôi, như là tôi thực sự không biết phải làm gì tiếp theo.
Vì vậy, tôi sẽ gặp ai đó.
Việc theo dõi của bạn thật tệ.
Ôi trời ạ.
Nhưng đây là điều tôi muốn nói.
Như là, tôi sẽ gặp ai đó.
Tôi sẽ nhắn cho bạn và có thể tôi sẽ nhận được phản hồi.
Ngược lại.
Tôi nghĩ bạn đã để tôi đọc mà không trả lời.
Nhưng bạn cũng thế.
Bạn có giống vậy không?
Hay chỉ với tôi?
Chỉ với tôi.
Chỉ với bạn.
Nhưng tôi nghĩ cách tôi theo dõi là, tệ, tôi sẽ gặp ai đó, tôi sẽ nghĩ, ôi trời, tôi thấy tiềm năng cho một tình bạn.
Và sau đó tôi sẽ không biết cái gì tôi có.
Hoặc có thể tôi chỉ đang lười biếng.
Tôi đang cố gắng, tôi muốn thành thật.
Có thể tôi chỉ không ưu tiên nó.
Tôi nghĩ cũng khi bạn bắt đầu có danh tiếng và tiền bạc và bạn quen với việc là ông chủ, bạn có thể thoát khỏi mọi thứ.
Vì vậy, bạn tới trễ, mọi người sẽ tức giận và giận dữ, và sau đó bạn tới và họ sẽ như, và bạn như, xin lỗi.
Như là, không, không, không, đừng lo lắng, đừng lo lắng.
Đúng không?
Như là, bạn có thể thoát khỏi mọi thứ trên thế giới.
Đúng không?
Và vì vậy tôi nghĩ điều đó làm gì, và tôi thấy điều này với các ngôi sao nổi tiếng mọi lúc, đúng không?
Bởi vì mọi người đều đồng ý với họ cho đến tận cùng và họ thoát khỏi điều đó và không ai bao giờ giữ họ trách nhiệm.
Đến một lúc nào đó, họ chỉ trở nên lười biếng hơn và hơn nữa vì họ có thể.
Ôi, vâng.
Bạn biết không?
Vâng.
Và vì vậy họ không cần phải cố gắng vì những người khác đã bỏ công sức.
Vâng.
Và không ai sẽ nói rằng, như là một người không có tiếng tăm sẽ không nói với họ, yo, thằng ngốc, không tôn trọng.
Ôi, bạn nghĩ lịch trình của tôi không quan trọng?
Tôi đã chờ ở đây ba giờ đồng hồ.
Ôi.
Chỉ vì bạn là người nổi tiếng, bạn nghĩ bạn có thể cứ để tôi chờ?
Không được đâu.
Không ai nói điều đó với họ.
Vâng.
Và ai đó nên nói điều đó với họ.
Nhưng, uh…
Họ nên tự nói điều đó với mình.
Họ nên tự nói điều đó với mình.
Điều đó sẽ là lý tưởng.
Và một số người trong số họ có tự ý thức để biết rằng họ đang được bao che.
Điều đó tệ hơn nữa vì sau đó họ làm điều đó có chủ ý.
Ít nhất thì mù quáng, tôi nghĩ.
Bạn biết đấy, họ có thể ít nhất ẩn náu sau sự ngu ngốc.
Nhưng, uh, vâng, ý tôi là, tình bạn cần nỗ lực.
Vâng.
Sẽ có rất nhiều người đang nghe bây giờ tôi biết rằng họ hiểu.
Tôi nghĩ họ sẽ đồng cảm với những gì tôi đang nói, đó là tôi sẽ gặp ai đó.
Tôi sẽ như, chúng ta có thể trở thành bạn tốt.
Tôi thấy rất nhiều điều ở chúng ta.
Tôi yêu những gì bạn đứng lên.
Chúng ta có rất nhiều điểm chung.
Và sau đó nó drift vì chẳng bên nào có công cụ hoặc kỹ năng như, như cái mà để làm gì tiếp theo.
Chúng tôi cũng sống trong một thế giới kỳ lạ khi tôi đã gặp những người mà tôi có tất cả và tôi theo dõi, như, ngay lập tức.
Tôi như, này, tôi đã có một khoảng thời gian thật tuyệt vời.
Hãy lên kế hoạch đi.
Và họ như, cái gì?
Hả?
Cái gì?
Hoặc tôi gọi thay vì, như, nhắn tin.
Và mọi người như, cái gì?
Tại sao bạn lại gọi?
Tôi như, ừm, chúng ta đã có một khoảng thời gian tuyệt vời.
Tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện, bạn biết không?
Và tôi nghĩ chúng ta sống trong thế giới kỳ lạ này khi mọi người đưa ra, nhưng họ thực sự không muốn điều đó.
Đưa chúng ta quay trở lại đầu cuộc trò chuyện này, khi bạn nói về cuộc gọi, điều đó khiến tôi lại nghĩ về cách sẽ có một giá trị cao hơn về con người.
Bởi vì gọi điện với tôi cảm thấy rất cổ điển đến mức khi ai đó làm điều đó, thì đó như là một món quà bây giờ.
Và tôi đã nghĩ, điều gì còn xa hơn nữa sẽ là viết một lá thư cho ai đó.
Nếu ai đó, bạn có biết ai đã viết cho tôi một lá thư không?
Evan từ Snapchat đã tham gia podcast, người sáng lập và CEO của Snapchat.
Và khi tôi quay trở lại London, có một lá thư trên bàn làm việc của tôi từ Evan.
Và nó chỉ nói, tôi đã có một cuộc trò chuyện tuyệt vời với bạn.
Cảm ơn bạn đã chu đáo với những câu hỏi.
Cảm ơn bạn về nghiên cứu.
Đây là số điện thoại của tôi.
Rất muốn giữ liên lạc.
Vâng.
Và điều đó làm tôi bất ngờ.
AI đã viết điều đó.
Không, nó được viết bằng bút.
Anh ấy có một cây bút tự động.
Anh ấy chỉ lấy nó.
Nó được viết bằng bút.
Tôi có một chữ ký và số điện thoại của anh ấy trên đó.
Tôi đã nghĩ, điều đó thật đẹp.
Nó thật cổ điển.
Nó vừa cổ điển vừa thanh lịch.
Có giá trị cao hơn trong việc là con người.
Simon, cảm ơn bạn rất nhiều.
Cảm ơn bạn đã luôn hào phóng với thời gian của bạn.
Luôn luôn.
Bạn luôn dẫn dắt tôi tiến về phía trước trong suy nghĩ của tôi theo cách sâu sắc và bất ngờ, luôn bất ngờ mà tôi sẽ rất trân trọng trong một thời gian rất, rất dài trong tình bạn của chúng ta.
Tôi sẽ nhắn tin lại nhanh hơn.
Chúng ta cần đi hẹn hò nhiều hơn.
Và tôi mong chờ điều đó và mong chờ cuộc hẹn tiếp theo ở London, mà tôi biết sẽ diễn ra sớm thôi.
Vâng, chúng ta sẽ đi ra ngoài chắc chắn.
Nó sẽ thú vị.
Chúng ta có một truyền thống kết thúc, điều mà tôi suýt quên.
Tôi biết truyền thống đó.
Đó là khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo.
Vâng, câu hỏi của tôi là gì?
Bạn đang làm gì trong cuộc sống để hướng dẫn ai đó đang theo sau bạn?
Và sau đó ai là người mà bạn muốn hướng dẫn, dạy dỗ hoặc là huấn luyện mà cần tiếng nói của bạn nhất?
Đội ngũ của tôi là tất cả với tôi ngay bây giờ.
Tôi muốn trao tất cả những gì tôi đã học cho đội ngũ của tôi.
Tôi muốn những người trong nhóm tôi hưởng lợi từ tất cả những sai lầm mà tôi đã mắc phải.
Và một trong những niềm vui khi ở trong chế độ người sáng lập khi không phải là sự khởi đầu thực sự là tôi có rất nhiều kỹ năng và kiến thức mà tôi muốn đổ ra.
Dưới đây là bản dịch tiếng Việt của đoạn văn bạn đã cung cấp:
Vì vậy, một trong những lý do khiến tôi cảm thấy vui vẻ trong vai trò người sáng lập là bởi vì tôi muốn chia sẻ mọi thứ tôi đã học được để đội ngũ của tôi có thể ngày càng mạnh mẽ hơn, tốt hơn. Bởi vì tôi muốn để lại một điều gì đó có thể tồn tại sau khi tôi đi, rằng nếu, bạn biết đấy, có bài kiểm tra xe buýt, nếu người sáng lập bị xe buýt đâm, thì công ty có tiếp tục tồn tại hay không? Và tôi thực sự muốn xây dựng một thứ mà họ muốn xây dựng mà không có tôi.
Có vẻ như đã có một sự thay đổi ở đây. Yếu tố nào đã kích thích? Trong vài năm qua, tôi đã thử rất nhiều điều khác nhau để tìm kiếm một mức độ hào hứng và năng lượng mà tôi nghĩ mình đã mất đi một thời gian. Và tôi đã tìm thấy điều đó. Cảm giác này như là ở trong vai trò người sáng lập. Đội ngũ của tôi rất tuyệt vời. Họ rất muốn, họ rất muốn vượt qua giới hạn. Và điều tôi muốn làm là tháo dây cương ra, như là, bỏ dây xích ra. Tôi muốn họ thử nghiệm. Tôi muốn họ thử những điều mới. Và tôi đang cố gắng tạo ra một môi trường mà ở đó họ có thể sáng tạo. Họ làm việc. Một nửa trong số họ sẽ thất bại. Tôi không quan tâm. Hãy thử lại. Và tôi chỉ yêu thích việc được ở xung quanh tất cả những ý tưởng sáng tạo mà họ đưa ra.
Đội ngũ của tôi đã yêu cầu bạn mang đến một điều gì đó có ý nghĩa với bạn. Và bạn đã mang cho tôi cái này. Và tôi không biết cái gì ở trong cái hộp này. Ooh. Hai đồng xu? Huy chương? Đó là những đồng xu thách thức quân đội. Tôi mang cái này, cái tròn tròn, chỉ để cho bạn thấy cái mà truyền thống trông như thế nào. Đây là cái mà tôi quan tâm. Ý tôi là, tôi quan tâm cả hai cái. Nhưng đây là cái mà tôi đã mang đến. Vậy đây là, chỉ có các tướng hoặc chỉ huy mới trao những cái này. Chúng khó nhận được. Bạn nhận chúng khi bạn làm một việc gì đó có ích. Chúng ít trang trọng hơn một huy chương. Họ có thể trao chúng theo cách mà họ muốn. Và đó là cách họ nói lời cảm ơn.
Những đồng xu thách thức mà tôi đã nhận được, tôi rất, rất tự hào vì tôi cảm thấy mình đã kiếm được chúng. Điều tôi yêu thích là khi họ đưa chúng cho bạn, họ không chỉ đơn giản là đưa cho bạn. Họ để nó trong tay họ như thế này và bắt tay bạn. Tiếp tục đi. Đó là cách họ đưa chúng cho bạn. Và họ nói, cảm ơn, Simon, rất nhiều vì đã đến đây và giúp đỡ chúng tôi. Và đó là cách họ đưa cho tôi đồng xu. Lý do cái này có ý nghĩa với tôi là vì tôi đã làm một số công việc với Top Gun của Không quân. Nó được gọi là Trường Võ khí, nhưng là Top Gun của Không quân. Đây là đồng xu của họ và đây là dấu hiệu của họ. Và tôi đã làm một vài công việc với họ để giúp họ tìm ra cốt lõi của lý do tại sao, giá trị thực sự của họ là gì, chỉ để đảm bảo rằng văn hóa của họ vẫn rõ ràng và tốt đẹp trong một thời gian dài.
Và chúng tôi đã đưa ra ba từ, ba hành động mà tất cả những ai trải qua Top Gun của Không quân đều phải làm, đó là xây dựng, dạy dỗ, lãnh đạo, đó là ý tưởng rằng bạn xây dựng một bộ kỹ năng, bạn dạy bộ kỹ năng đó cho người khác, và sau đó bạn xây dựng các nhà lãnh đạo và bạn lãnh đạo, đúng không? Ý tưởng tổng thể rằng bạn có trách nhiệm để xây dựng, để dạy và lãnh đạo, tích lũy và cho đi và phục vụ. Và điều mạnh mẽ là chỉ huy trường võ khí, sau khi chúng tôi hoàn thành công việc, ông đã lấy những từ đó và đặt chúng lên đồng xu. Ồ, thật sao? Chúng tồn tại trên đồng xu và đã ở đó trong nhiều năm kể từ đó. Và tôi rất tự hào vì đã cho đi một thứ có độ bền, mà thực sự nằm trên đồng xu. Xây dựng, dạy dỗ, lãnh đạo. Đúng vậy. Đó là một châm ngôn tuyệt đẹp cho cuộc sống. Đúng vậy. Và họ là những người tuyệt vời đến đó. Và thật vinh dự. Công việc mà tôi đã làm đã được đưa lên một đồng xu. Và vì vậy họ đã tặng tôi đồng xu như một lời cảm ơn cho công việc mà tôi đã làm và nó có những từ của tôi trên đó. Không phải những từ của tôi, mà là những từ của họ. Tôi chỉ giúp tôi chắt lọc chúng. Đó là con người của họ khi họ ở trạng thái tự nhiên tốt nhất. Tôi chỉ giúp họ ghi lại và mã hóa điều đó. Simon, cảm ơn bạn. Cảm ơn. Luôn luôn yêu thích những cuộc trò chuyện của chúng ta và mong rằng chúng sẽ tiếp tục. Cũng vậy. Một nhanh. Chỉ cần cho tôi 30 giây thời gian của bạn. Hai điều tôi muốn nói. Điều đầu tiên là một lời cảm ơn lớn vì đã lắng nghe và theo dõi chương trình tuần này qua tuần khác. Điều đó có ý nghĩa rất lớn với tất cả chúng tôi và điều này thực sự là một giấc mơ mà chúng tôi chưa bao giờ có và không thể tưởng tượng được đi đến nơi này. Nhưng thứ hai, đó là một giấc mơ mà chúng tôi cảm thấy như chúng tôi chỉ mới bắt đầu. Và nếu bạn thích những gì chúng tôi làm ở đây, xin hãy tham gia cùng 24% người nghe podcast này một cách thường xuyên và theo dõi chúng tôi trên ứng dụng này. Đây là một lời hứa tôi sẽ dành cho bạn. Tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để làm cho chương trình này tốt nhất có thể bây giờ và trong tương lai. Chúng tôi sẽ mời những khách mời mà bạn muốn tôi phỏng vấn và chúng tôi sẽ tiếp tục làm tất cả những điều mà bạn yêu thích về chương trình này. Cảm ơn bạn.
– 假設你和女朋友吵架了。
你想做對的事情。
所以你去找 ChatGBT,告訴它,這正是發生的事情,告訴我該怎麼做。
然後你說,親愛的,我只想讓你知道
我想全盤負責
而且我在乎這段關係。
然後她說,你這個答案是從 ChatGBT 得到的嗎?
你說,是的。
那會怎麼樣呢?
你這次做的一切都對。
但是讓人美麗的原因並不是因為我們把一切都做對了。
而是因為我們有很多事情做錯了。
我覺得在我們所生活的現代世界裡,我們常常忘記了這一點。
– 西蒙·西奈克回來了。
– 他是激勵數百萬人培養人際聯繫的遠見卓識者。
– 幫助他們找到自己的目標,克服各種現代挑戰。
– 那麼,你認為 AI 確實是一個值得擔憂和深入思考的問題嗎?
– 我並不涉及 AI 業務,但我正在做的是人性業務。
這裡有個我們從未談論過的問題。
人們不斷告訴我們,生活不是關於目的地。
生活是關於旅程。
但當我們想到 AI 時,我們只想到目的地。
它非凡的能力可以寫書、畫畫、解決問題,
但我們卻忘了自己動手工作的意義。
在我們的當代社會中,
我們低估了掙扎的價值。
– 我更聰明,解決問題的能力更強,資源更豐富,
不是因為書本上有我自己的思想,
而是因為我寫了它。
那段痛苦的旅程讓我成長。
– 愛、友誼、衝突也是如此。
我認為我們常常忘記,由於科技的緣故,我們放棄了某些技能或能力。
但這就像是在說 AI 將為每個人提供船只,
卻在有風暴時你卻不知道如何游泳。
– 除非我們承擔個人責任,
去教授和學習人類技能,否則這些技能將會消失。
– 當然,你可以有一個 AI 朋友,
就像最好的心理學家那樣來肯定你,
擁有最佳的聆聽技能。
但是,我了解該怎麼做當我的朋友處於困境時的能力,
我在這個世界上功能正常的能力,或是我應對壓力的能力,
這些非常、人性化的技能正在受到損害。
– 那麼,根據世界的發展趨勢,
我們還需要什麼其他技能來裝備自己呢?
– 兩件事。一件是……
– 快點,給我 30 秒的時間,有兩件事我想說。
第一件事是非常感謝你每週收聽和收看這個節目。
對我們所有人來說意義重大。
這實在是一個我們從未想過的夢想,
而且無法想像能達到這樣的地步。
但第二,這是一個我們覺得才剛開始的夢想。
如果你喜歡我們在這裡做的事,
請加入每週定期收聽這個播客的 24% 的人,
並在這個應用程式上關注我們。
這裡有個承諾我要對你說。
我將竭盡所能讓這個節目變得盡善盡美,
不論是現在還是未來。
我們將會邀請你想聽的嘉賓,
並持續做你喜歡的所有事情。
謝謝你。
– 很高興再次見到你。
– 感覺很熟悉。
這真有趣,因為當我坐下來和你交談時,
你是為數不多的幾個人之一,我不會帶著先入為主的觀念來談話,而是帶著一種感覺。而我所帶來的這種感覺,就是變化和過渡的感覺。我已經活了 32 年,但我不認為我能夠想到一個時刻,
未來是如此不清晰、不確定、可怕、令人興奮,似乎又是未知的。
我不僅是說科技,而科技是這個故事中的一個主角,還有許多其他的社會故事在演繹,包括政治、人際關係等等。
所以,我的第一個問題是,西蒙,這些事情是什麼?
你認為目前在我們所有的生活中出現的最大的變革力量是什麼?
這是一個大問題。我認為我們犯的一個錯誤,這是一個普遍問題,
就是我們喜歡事情非常整齊地組織起來。我們喜歡它們是黑白分明,是“是”或“不是”,對或錯。
而你知道,世界並不是那麼簡單。它更為微妙。
沒有任何事物是在真空中運作的。
一切都是互相聯繫的,特別是在一個充滿了這種名為互聯網的新興科技和社交媒體的世界中。
渴望和歸屬感變得越來越重要。我們正在努力尋找它們。
孤獨流行病、壓力流行病、自殺流行病,這些都是
與斷連、缺乏控制和孤獨感有關的情緒。
這只會加劇我們的孤獨感和絕望感,以及對更多的渴望等等。
接著再加上 AI。
現在這些不安的感受就變得極為誇張,是吧?
所以我發現 AI 有一種諷刺的意味。對吧?
如果回到 70 年代和 80 年代,我們看到了機器人的興起。
所以機器人現在進入了我們的工廠,並且可以大幅減少員工數量。
我們把曾在工廠工作的員工逼上了街。他們的父親也在工廠工作,他們的祖父也在工廠工作。這正是他們所熟悉的。
他們說,但這些機器人正在改變,它們奪走了我們的工作。
而統治階層、華爾街的精英和 CEO 階層則說,是的,我知道,科技的發展。你需要找到新的技能。
重新技能、重新技能。這就是你必須做的,重新技能。
好吧,快轉到 AI。這裡就出現了諷刺。
因為世界總是,天性避免真空,生活隨時尋求平衡,對吧?
不是總是立刻,但它總是在尋求平衡。
它總是在尋求生存空間。好吧,快轉到 AI。
現在你聽到知識工作者在說。他們在說,「這是我的工作。」是程式設計師,是金融人員。我的工作。水管工對於人工智慧根本不擔心。機場的行李搬運工對人工智慧一無所知。所以或許正確的回應是,「這是未來,夥計。這是科技。重新技能,重新技能。或許成為一名水管工。順便提一句,這行賺的錢真的不錯。如果你想的話,可以自己工作。因此,我覺得這個擺動有點好笑。對於人工智慧,你覺得這是被過度渲染了,還是確實是值得擔憂和深入思考的問題?真實的答案是,我不知道。每個人都站在一邊,有的人說你們過度反應了,有的人說天要塌下來,我們都要死,對吧?事實,像大多數事情一樣,可能就在中間。但真正的答案是,我不知道,其他人也不知道。而且似乎我們應該有某種控制,因為我們在互聯網上沒有設置任何控制。中國對互聯網有設置控制。例如,孩子們在社交媒體上的訪問權限並不像這裡的孩子那麼自由。歐洲對互聯網有控制,而美國卻沒有。由於缺乏互聯網的控制,我們似乎承受了更多的損失。因此,我認為一些,順便提一句,當人們談到放鬆管制和不設控制時,我的意思是,他們讓我們在車裡系上安全帶,你知道的,我們有速限,也就是為了更大的利益。是的,你的安全帶確實不舒適,但你會習慣它的。就這樣,這是可以的。所以我認為對於沒有改革的呼籲是錯誤的。嗯,有正確的限度可以確保安全。我對人工智慧感到著迷,包括它的好處和弱點,但它揭示了比其他人談論的更重要的事情,那就是我們是一個對結果著迷的社會,對吧?是的。我們關心產出,關心表現,關心數字,比什麼都重要,對吧?當人們談論人工智慧時,他們談論它創作交響樂、繪畫、寫書、寫文章、解決問題的卓越能力。就它而言,這項技術確實驚人。我幾個月前請求它把這個變換成我的風格,效果還不錯。我和一位同樣是作家的朋友這樣做過,我們都為彼此做過,真的很有趣。而且,效果不錯。我不認為它很好,但它給了我一個好的開端,我可以編輯。我最近又做了一次。我們兩個都這樣做,幾乎完美。效果真是驚人,對吧?現在,人工智慧不知道我在想什麼。它不知道我下一本書會寫關於友誼的內容,它不知道我對友誼的觀點。如果你問它,西蒙·西奈克會怎麼說友誼?它會講為什麼這樣,為什麼那樣,你知道嗎?所以它是衍生的,我們知道它不是原創,我們知道這點。但在一天結束時,作品是好的,交響樂是好的,藝術是好的,文章是好的,書也不錯。就這樣,它變得越來越好。但這裡有個我們不斷忽視的問題。人們總是告訴我們,生活不是關於目的地的。生活是關於旅程的。這就是我們不斷被告知的,對吧?但當我們想到人工智慧時,我們只想到目的地。我們只想到產出。我們從來不考慮輸入,對吧?我可以告訴你,你我都會說同樣的話,我更聰明,更擅長解決問題,更有資源,更擅長模式識別,這不是因為一本書裡有我的想法,而是因為我自己寫的。將想法組織、以線性方式整理、試圖讓別人理解我腦海中想表達的內容,這種痛苦的旅程讓我成長。而且,當然,你可以有一個人工智慧朋友。它已經被訓練成為最好的心理學家,具備最好的傾聽技巧。只要告訴我你的日子,這聽起來很困難。天哪,做你真難。哦,我的上帝,做你是多麼美好的事情。你有沒有,像這樣,它是一台由上市公司製造的確認機,想讓你持續使用。但問題在於,沒有人學會如何成為朋友。它會讓你覺得很好。你會覺得你有一位朋友,但你沒有學會如何成為朋友,對吧?而讓你成為一位偉大的企業家的並不是這家公司存在,而是你用雙手創造了它,並且有傷痕可見。是當事情出錯時,你被迫去修復它們,並且想到如今遇到問題時,你更加敏捷,變得更聰明。你現在是一位比五年前、六年前更聰明的商人,因為你經歷過。 我想我們忘記了,誠然,我是一個人工智慧的支持者。我希望人工智慧能創造東西,但我會討厭失去成為更好版本的自己的機會。我認為這才是真正學習和成長的過程。而且,順便提一句,我曾經擁有鋼鐵般的記憶,我認識每個人的電話號碼。然後突然我的手機、我的PDA,不需要再記住電話號碼了。我不記得我所愛的多數人的電話號碼。 我只需輸入他們的姓名,對吧?我只需要知道他們的名字。於是,我的大腦字面上罷工了,說,好吧,你不再能記住電話號碼了。現在我為了救我的命都記不起電話號碼。所以我們定期因為技術放棄某些技能或能力,這沒問題。
我不對這些事情有任何問題,因為我是否能記住一個電話號碼不會影響我的人際關係、我在世界上運作的能力或我應對壓力的能力。但我能夠知道當我的朋友在掙扎時該怎麼辦,我能夠知道當我和我的配偶或夥伴吵架時該怎麼辦。我能夠知道當我的老闆對我大喊時,但我不想升級衝突,或者我的員工出現行為不端而我不想升級或解雇他們的時候該怎麼辦。那麼,我該如何解決這個問題呢?我錯過了這些技能。僅僅向人工智慧詢問“我該怎麼解決這件事情?”它會給你一個答案,而且可能會有用,但你卻沒有學到任何東西,對吧?因此,這和說人工智慧會為每個人提供船隻的差別是,就像在暴風雨中你卻不知道怎麼游泳。可以,使用船隻,也要學會游泳。所以我認為有必要去寫自己的交響樂,畫自己的畫,建立自己的事業,寫自己的書。不是為了他們,不是為了成果,而是為了你的個人成長。在我今天到這裡之前,我正在為 LinkedIn 撰寫一篇帖子,試圖表達每個人使用 ChatGPT 來撰寫電子郵件、社交媒體帖子和我收到的投資圖片,這使得互聯網感覺非常不真實。因為我認識的許多人如今發送給我這些完美的千篇一律的電子郵件,裡面的詞彙是我從未聽到過他們使用過的。因此,當我讀到它時,我的大腦會心理上將其視為不是他們的觀點,並且不是真正的他們。當你覺得自己在與某人的 AI 交流時,意義就消失了。所以我在寫這篇帖子,談論如今其實人類書寫的語言變得更加珍貴。就像如果你犯了幾個錯誤,使用舊的詞彙,沒有使用像“鍛造”和“堅韌”這樣的詞。我想和你建立一個夥伴關係,斯蒂芬。此外,我們可以,我想,你從未對我這麼說過,夥伴。所以……結尾的破折號。哦,我的天。這很有趣,是嗎?這太瘋狂了。但是你在談論的事情,你有沒有聽過日本的概念,嗯,嗯,侘寂(wabi-sabi)?沒有。所以侘寂是一種日本設計概念,強調那種短暫或不完美的美。好嗎?所以你有沒有見過日本陶瓷?有。它們通常是歪的,或者釉色不均勻。是的。它們很美麗。你知道為什麼嗎?因為它們是手工製作的。樹皮。樹。當你有一個木碗的時候,木頭是美麗的。為什麼?因為它不完美。對吧?獨特。獨特。機器製造的東西是相同的,且不如手工製作的東西美麗。手工製作的東西因為不完美而美麗。使人類變得美麗的不是我們什麼都做對了,而是我們犯了很多錯誤。使我們墜入愛河的不是完美的人,而是能接受我們不完美的人。我們知道我們是在戀愛,當我們學會接受他們的不完美時。不是學會去接受,而是想要去接受。對吧?你完全正確。我現在知道在藝術界,藝術家被要求簽署宣誓書,表明“我畫了這個。我做的這個。不是 AI。”這不是因為好的或壞的,而是因為我想知道這是人類之手所觸及的。因此我認為你是對的。接下來會發生的事情是,一切都會變得如此完美,以至於好像我們所有人都在駕駛或使用從傳送帶上出來的東西。而我們將開始渴望那些手工製作的東西。順便提一下,想想勞斯萊斯和法拉利。獲得法拉利需要39個月。你知道為什麼嗎?因為它是手工製作的。是的。對吧?使其昂貴的原因之一是技術和碳纖維等等,但另一個原因是它的製作過程緩慢且由人製作。人類的錯誤。人類錯誤的價值。人類錯誤的價值。斯庫特·布勞恩最近告訴我,他說,我們可以看一台電腦和另一台電腦下棋。但需求最高的棋賽是人類對人類的對局。因為當電腦跟電腦比賽時,走子是可預測且相同且完美的。但正是兩個水平較差的棋手的人的錯誤,使其變得如此吸引人。是的。這就是任何體育賽事。任何體育賽事。比賽的完美性並不是重點,而是讓比賽失利的錯誤增添了戲劇性。試圖不犯錯誤的過程,與試圖讓一切都完美一樣具有力量。它是體育的人的一面,競爭的人的一面。那就是不完美。我認為我們作為人類常常忘記了使我們美麗的原因。就像當你第一次約會或第一次面試時,你所做的就是展示完美的一面。穿上我最好的衣服,特意打扮。我不是每天都穿這樣的衣服。約會的時候,我會打扮。我面試時不會穿這樣的衣服。這是我面試時穿的衣服,因為我想留下好印象。我演練過,讓自己充滿信心。我有一份好工作,擁有很棒的個性,愛我的母親,天啊,一切都很棒。然後你進入關係,得到工作後,你就變得邋遢,對吧?這就是 AI。正如你所說,它是虛假的。在面試的例子中,你一開始描述那個情境,我立刻回想起上周在我們公司的一次面試,一個年輕人走進來穿著西裝。我想,現在我不知道你是誰,因為我知道那不是你。我知道你不穿西裝。你只有22歲。你不穿西裝。因此,我沒有任何指示。我沒有任何線索來了解你是誰。因此,我更難確定你是否適合這裡。
我想到的是,他試圖在那裡展示完美,他心目中的完美是什麼。在某種程度上,這也是隱藏了他實際上是誰的樣子。而這就是我為什麼喜歡現在的互聯網上,隨意的文本。我喜歡語法錯誤。但與此同時,你也不希望他就這樣出現,把鞋子脫掉,腳放在桌子上。同樣地……你希望有一種尊重的元素。你希望在第一次面試中有人展現出一些努力。當然,過於用力……是非常不真實的。但如果努力不夠,那又怎麼辦呢?這是我的圖表。一端是完美,這是低分。另一端是差勁,也是低分。最佳的狀態恰好在中間。是的。我認為這有一定的道理。所以有一個層次,與我們在關係中都希望脆弱,但在第一次見面時不希望太多的脆弱一樣。我不需要現在就知道這些,你知道嗎?
基於世界的發展趨勢,你認為我們還需要具備哪些技能?因為我們知道,計算器的出現使得我們不再需要能夠做複雜的數學題。我已經完全忘記我的乘法表了。我已經不會拼寫了。我告訴我的朋友們,我最多能做到的就是九乘以九。這大概是我能力的上限。但對於拼寫來說,我也一樣。我只記得一半的字。但是再次地,你知道吧?
所以那些技能是什麼?我認為這都是人類技能。我認為……所以我覺得未來的趨勢是,隨著最終產品變得更容易生產,人的人性將會受到影響。除非我們作為個人和組織承擔個人責任來學習和教授人類技能,否則這些技能都會消失,這就是我們所談論的原因。所以我該怎麼聆聽?我該如何保持空間?我該如何和平解決衝突?我該如何給予和接受反饋?這兩者是不同的技能。我該如何有效地面對衝突?你惹惱我了。我知道如何以朋友、同事的身份接觸你,而不會引發一場大爭吵或失去友誼嗎?如何承擔責任?如何表達同理心?這些技能、這些非常非常人性化的技能正如我們已經看到的,因為互聯網和社交媒體而受到影響。所以我認為AI只會加劇這些技能的喪失。這些技能比學會拼寫更重要。
讓人擔憂的事情之一是,我聽說Sam Altman,他是OpenAI和ChatGPT的創始人,在幾年前推出了一個名為WorldCoin的東西,那時候ChatGPT剛開始流行。這與普遍基本收入的概念密切相關。其總體思想是,在一個AI和自動化消除了許多工作的世界中,普遍基本收入可能是必要的。WorldCoin是一個幫助實施它的方法。這是ChatGPT的創始人Sam Altman所說的。
是的。我會再回到之前的諷刺陳述上。現在知識工作者失去工作時,他們想做一個普遍基本收入的標準,是不是很諷刺?但當工廠工人失去工作時,這些人卻對這樣的事物強烈反對。所以,我是說,的確如此。
如果我們被提供金錢的話,那麼目的和意義會發生什麼?因為對於任何不知道普遍基本收入是什麼的人來說,這個概念是政府、國家等會每個月給你一定數額的錢?最低工資。2000美元、3000美元,無論可能是多少,因為他們認為我們當中很多人不會有足夠的工作可做。我在想,在一個單靠金錢生存的世界裡,目的和意義以及追求和挑戰會發生什麼?
所以,我們所得到的不是財富,而是生存的金錢,對吧?所以,你知道,我們必須非常小心地說,並不是所有在福利上面的人都是懶惰的。這不是真實的。所以,我們必須非常小心,單純因為我們給予某人一些東西並不意味著他們會停止有志向、目的或動力。就像是某些按佣金薪水工作的人,他們的收入勉強夠支付租金和購買食物而已。這樣的情況是缺乏雄心壯志的。至少我聽到的那些人都提出了非常有說服力的理由,特別是在一個充滿財富的世界。但,老實說,我對此不夠了解,無法為或反對做出論證。不過,我確實覺得這很諷刺,因為Sam Altman所在的世界正在呼籲,考慮到會有那麼多工作流失,尤其那些是他們的工作。而我也覺得這很有趣。當Sam Altman的產品足夠好,他可以裁掉大部分員工時,會發生什麼?我只是好奇會發生什麼。
他已經表明,他的公司會控制在100人以下,他沒有一個大團隊。我想部分原因是因為他幾天前在TED講座上說的,是的,我認為AGI比我們想得要來得快。然後他也提到我們會有一個迅速的增長,這意味著它會非常快地到來並迅速加速。所以我認為他實際上是在準備不這樣做。但那他裁掉的九十人會怎麼辦?當他不需要100個人的時候,只需要10個人。這就是問題。
我只是好奇,我不知道。這就是為什麼任何對此有意見的人,其實答案是我們不知道。
但是我認為人們在自己的工作受到威脅、收入受到威脅、尊嚴受到威脅或自我價值受到威脅時的反應是截然不同的,你知道嗎?我一直聽到公司在說這些事情,我是說,我們在開攝影機之前就有討論過,你知道的,如果你想要一個新的網站,我保證,不論你跟哪家公司交談,他們都會提到他們如何是AI怎樣,AI那樣。當你問他們,是否在使用AI時?他們會回答,是的,我們在使用AI。我們的做法不一樣。我們是未來, blah, blah, blah。然後你請他們提供一個提案,結果就會像2015年時的所有其他提案一樣。你知道的,其中有多少小時將花在我們的人員在編程和編碼上。我心想,所有的AI去哪了?為什麼這樣會如此緩慢而且昂貴,而一切應該是快速且低廉的?
因為他們會拿走利潤,當然,他們會拿走利潤。並且有很多人仍在以傳統方式做事,因為商業模式就是這樣,知道嗎?人們努力維持現狀,因為總有一些人從現狀中受益。你知道,這就是為什麼會有現狀。正如我所說,大家都想改變未來,直到威脅降臨到他們自己或他們的收入上。
我認識的億萬富翁中,有一個持續的觀點他們對我耳語AI的事情是,人們將會擁有很多自由時間。這是非常一致的一個觀點。你說的對,我問你AI的未來時,你說:「我不知道。」我知道這通常是正確的回答的原因是,當我和AI領域最先進的人士坐在一起時,無論是穆斯塔法(Mustafa)這位微軟AI的負責人,現在是微軟AI的CEO,還是來自谷歌的人,或谷歌的CEO,或LinkedIn的創始人Reid Hoffman,他們都有不同的看法,這使我認識到,實際上正確的答案是,沒有人知道。沒有人知道,這是正確的。而且你總要留意傳遞信息的人,對吧?你不會有任何擁有AI公司的人談論世界末日的情境。這對他們的經濟利益沒有好處,即使他們私下裡有那樣的想法。就像那些曾經經營香煙公司的人的一樣,他們不吸煙,也不讓家人們吸煙。我記得在Facebook早期的時候,我去了一個自助餐廳,他們有野餐椅。他們驕傲地告訴我,他們有這些公共用餐區域以幫助人們保持關係。我心想,這真好笑。你們居然有一個產品會破壞關係,但你們卻足夠明白,讓人們在午餐時間一起吃飯,以便他們能保持關係。我的重點是,如果你的經濟利益,我知道,告訴我某人是怎樣獲得報酬的,我就能告訴你他們是怎樣行為的。
我曾經參加過的一次最可怕的對話是我一位住在倫敦的億萬富翁朋友,他認識一位我無法透露名字的世界最大AI公司的CEO。他告訴我,順便說一句,他私下告訴我的並不是他公開所說的話。他告訴我這位CEO認為AI將要發生的事情相當恐怖。而這位大AI公司的CEO對此完全不在意。這聽起來恐怖至極。他在做自己線上演講時,表達得非常精緻,一切都會很好,他是AI的樂觀主義者。然後我在東倫敦的這位朋友的餐桌上聽到了他真實的看法,這讓我不寒而慄。是的,實際上缺乏同理心。這一點我能理解。
對權力的痴迷讓我感到震驚。
是的,對權力和金錢,以及其他所有這些的痴迷。這是因為互聯網做了一些非常奇怪的事情,直接挑戰了我的一個理論。因此,我在談論一個無限遊戲,吉姆·卡斯(Jim Carse) 的理論,你知道的,無限遊戲中沒有人贏或輸。所以沒有人贏,快餐沒有人贏,汽車像通用汽車、福特、沃克索(Vauxhall)。它們可以同時存在,對吧?而且它們將有成功或不成功的程度,但它們都可以同時存在。沒有誰會贏。唯一的例外是在互聯網上,就像亞馬遜(Amazon),它贏了。對,谷歌的搜尋服務,也是。對,他們贏了。如果你開始仔細看大型科技公司,只有一個。我是說,當然有競爭,但實際上不算真正的競爭。對,沃爾瑪(Walmart)拼命在威脅亞馬遜,但亞馬遜還是這麼龐大。所有這些公司中,只有一個。這不好。在某個範疇內不能有贏家。因此,我認為AI的競爭如此激烈,想要取得AI主導地位的競爭也是如此激烈。這也是人們不謹慎的原因,這也是他們不設置控制的原因,因為科技似乎運作的方式可能會只有一種主導標準,然後就這樣了。問題是是誰,因為我認為事情似乎就是這樣,這對我來說是一個非常可怕的前景,能有贏家這一事實是一件壞事,特別是如果我們以資本主義為榮,則不可能會有贏家,也不能有一個如此主導的贏家,讓其他競爭者幾乎無法與之競爭,只能撿到一些剩餘的利益。
當你思考AI和正在發生的事情時,你的情緒是什麼?因為我覺得我們所處的這個時刻很深刻,而我們實際上並未意識到。因為當這些工具推出時,OpenAI昨天發布了3.0,這是有史以來最好的模型。第二天我的生活卻依然如故。
所以我們其實並不會注意到這一點,因為我們又回到工作中,我們的客戶要求一樣的東西。我們的團隊成員仍然坐在我們周圍。這似乎就像是時間的計時器被調整了,我們在一個時鐘上。這是對我們日常生活的緩慢干擾。山姆·奧特曼(Sam Altman)幾天前在他的TED演講中提到,短期內,一切看起來都一樣。但在長期來看,他說,生活將會完全不同。
是的,我覺得他說得對。看看任何技術,比如說人工智慧,它曾經看起來是那樣,直到不再是。而這些都是進化,而不是革命。確實有革命性的部分,比如,我記得互聯網出現時,實體商店與網路購物同時出現時,所有技術專家都說,這是商店的末日,是實體商店的末日。像是,他們明顯的想,做電商的時代已經來臨,我們永遠不會再去商店了。結果並沒有這樣發生。如今,商店在與互聯網競爭上艱難,但這是一個價格問題,對吧?這是一種商業模式的問題。但我們喜歡去購物,因為這些公司往往忘了,尤其是技術專家,他們都忘了,最終用戶是人類。大多數人其實不完全理解所有事物。就連我們的iPhone,大部分人也僅使用其少部分功能。大多數人甚至不知道如何改變那些該死的設置來讓它做一些我們想要的事情,對吧?甚至,你的孩子也不會。這不是成年人的事,對吧?這也不是老人的事。有些人能夠從中獲得更多的價值,這對他們來說是好事。有些人僅僅把它當作電話來使用,這也挺好的。這是一種鐘形曲線。所以我認為會有一些人和公司能從這些技術中獲得更多的價值,但我相信他的看法是對的。我認為會有一段革命性的時期,然後會重新穩定下來。我覺得這整個事情都很迷人。當你問我感受如何時,根據我談論的主題,我會感到絕對的恐懼和絕對的驚奇。我同時擁有這兩者和一切介於之間的情感。當我思考它會如何影響民主、如何製作深度偽造,以及如何操縱人們及他們的投票意見時,我感到真正的恐懼,對吧?而涉及生產力和商業重塑時,技術專家和參與互聯網革命的人喜歡說,二十年前,現在的80%的工作並不存在。他們喜歡這麼說,對吧?但當你問他們現在,他們似乎相信我覺得這是相同的,即所有那些人都在白領工作中失去這些工作。他們不會不工作,會出現新的工作。國稅局(IRS)幾年前數位化了很多,對吧?他們解雇了所有的會計師,然後用計算機取而代之,對吧?你知道國稅局在完全改變運作方式時節省了多少錢嗎?答案是零。是的,他們解雇了所有的會計師,但他們需要雇用IT人員。所以,工作力的樣貌變了,但並沒有減少。因此,我認為這是相同的。這將會運作的方式。我們已經知道了AI運作所需的巨量能量,數據中心消耗了前所未有的電力,像我們從未見過的那樣。像核能必須成為一種事物。沒有足夠的煤炭、石油、太陽能或風能來驅動這些東西。這根本不存在。因此,核能必須成為一種選擇。所以去成為核工程師吧,去,如果你想獲得一個高級學位,我不需要你成為一名編碼員。你知道,編碼曾經是一種選擇,去當核工程師。因為,順便說一句,成為一名核工程師和成為一名工程師一樣需要智慧,因此你會開始看到這一點。我認為工作將發生變化。我不認為它們會,如我完全不同意的一種情況,你知道,並不是說會有一群人四處走來感到無聊。我只是認為工作會改變。
如果現在有一個10歲的孩子站在這裡,這個10歲的孩子對我們說,”嘿,各位,你覺得我應該專注於什麼?”我會說兩件事。
第一是回到人際交往的技能,學會怎樣對朋友好。
好吧,我怎麼學會這一點?
你真的需要這個技能。那麼,10歲的孩子是怎麼學的,或我和你是怎麼學的?兩者都是。
10歲的孩子學會了,當他們去朋友家玩時,一位明智的父母將所有的手機都拿走。我很討厭10歲的孩子居然有手機,但如果他們有,就把所有的手機拿走,讓孩子們出去玩。他們打架時,父母會讓他們說對不起。去你朋友家敲門,對他說對不起,對於你之前做的事情。我們要教孩子們怎麼解決衝突,我們會教孩子們如何讚美他們,我們會教孩子們如何承擔責任。這些都是,嗯,你錯在了什麼,這不總是學校或老師的責任。也許你的孩子是擾亂者。因此,承擔責任是真的。所以我覺得如果我們能把這些事情教給10歲的孩子和成年人,我認為這會創造一個更好的社會。
另一件事情是去學一項真正的技能。我不是說提示(prompting)不是一項真正的技能。我的意思不是這個,這是我之前說的,就是關係之所以偉大,並不在於你們總是能相處得很好。最好的婚姻、最好的關係並不是沒有衝突,而是他們知道如何平和地解決衝突。
順便說一句,我相信世界和平。我不相信沒有衝突的世界。我相信一個能夠和平解決衝突的世界,而不需要通過戰爭來解決衝突。因此,我喜歡民主制度,因為民主制度可以在沒有子彈的情況下解決衝突。所以,我這個有著人類技能的人,我的確說一個真正的技能,我喜歡去做一些困難的事,建設一些東西,設計一些東西,想像一些東西,寫一些東西。而且,順便說一下,我完全沒問題。即使你連接到聊天 GPT 說,告訴我這有什麼問題,你的語法全搞錯了,你知道嗎?就像我說的,我因為有這樣的經歷變得更聰明。我更有信心的原因在於我曾經做過這些。這就是為什麼我比年輕時更有信心。我認為這就是人們所說的,隨著年齡的增長,人會變得更智慧,你知道的,隨著年紀的增長,會變得更有信心。是的,這一切都是真的,這裡面有多種原因。但我認為原因之一是,現在發生在我身上的事情,之前我都經歷過。第一次經歷時是很可怕的,讓我整晚失眠,而現在我知道該如何去做。我不再害怕它了。因此,我認為隨著經驗的增長,人會失去恐懼。如果聊天 GPT 或者我們使用的任何 AI 產品都為我們做所有的事情,我認為你最終會感到害怕。目前我正在面對的事情是,來自這種新技術的挑戰,作為一個企業家,看到這巨大的機遇,想到網絡泡沫時代以及那帶來的所有巨大機會。人們談論豐裕的時代等等,我正面對一個個人層面的問題,那就是什麼時候算夠呢?也許這個問題在當今世界中比以往任何時候都更重要,因為創造東西、建設東西、創辦公司、發行書籍的成本,無論好壞,幾乎都是零。因此,我們理論上現在都能從電腦上成為電影導演、作家和軟件開發人員。面對這樣的可能性、機會,我們需要運用的是意圖。像,我該怎麼做?什麼事情會帶我走向幸福?我該追求所有這些東西,開始建設和創造,沿著這條路攀爬某個梯子嗎?還是我該花點時間想一想,什麼時候才算夠呢?作為一個在此時此刻擁有大量資源的企業家,我可以冒險,可以開始所有這些新公司,可以做這所有的事情。什麼時候算夠呢?對吧。我們必須說感激的重要性。如果你想從金錢的角度來看,我們知道這方面的數據,對吧?我想一旦你收入達到,我記不太清楚,70,000美元一年,像是,當你談論金錢時,你不能購買幸福。事實上,它確實在某個層次上購買幸福,即生存,並且再多一些,你知道的,但一旦你達到某個層次,金錢帶來的幸福就沒有明顯的增長了。那麼,金錢所購買的東西是選擇。你知道,金錢所購買的是時間。這些都是事實。就像你說的,我們認識的一些創造了世代財富的人,並不是顯著快樂。那些在賺錢之前就快樂的人才是更快樂的。那些認為金錢會帶來幸福的人,往往更糟,因為金錢剝奪了他們的目的,因為當他們賺了錢時,他們是被一些東西驅動,而這東西讓他們意外地賺到了錢。他們創辦的企業,那是他們的熱情和使命。然後金錢來了,但他們不再在建立那些東西了。你知道,這就是區別。這就是為什麼這很有趣的原因。這還引出了問題,為什麼小公司比大公司更具創新能力呢?對吧?當你考慮到什麼是創新的秘訣時,你想要有資源,想要有優秀的人才,還想要有很好的市場機會,然後你才能擁有很好的想法。好吧,大公司有大量資金。他們聘請了最優秀的人,擁有成熟的市場,人們一般知道他們是誰,但他們是這個星球上最不具創新能力的組織,對吧?然後有小公司,沒有資金,他們在自籌資金,沒有足夠的人,沒有人知道他們,面對糟糕的市場環境,然而他們卻更具創新能力。而大公司通過收購小公司來創新。這基本上就是發生的事情。我的退出,你的退出,大公司那樣創新。他們只是買下了你,對吧?那為什麼?這個規律是什麼?我認為原因是,當你小的時候,你的野心超出了你為實現這些野心所擁有的資源。每個小商業都有過大的野心,客觀上看起來甚至是愚蠢的。你看看他們所擁有的,然後看看他們告訴你他們會達到的目標,你就會覺得,絕不可能。然而有些人卻成功了。我認為大公司的問題在於,他們的野心是在他們的資源能力範圍之內。換句話說,他們的願景不夠宏大。我認為你的願景必須超過你為實現它所擁有的金錢、資源和智慧的數量。而這將產生創造力。因此,這又回到了這一點:如果我們能夠用 AI 實現如此多的事情,那麼我們就需要更偉大的願景。所以,當你問我,如何找到幸福時,我認為我們需要把目光投向那些超越有限成功的事物。
我認為我們確實需要一個感恩的習慣,無論你的擁有是多是少,對於你所擁有的感恩是有深遠影響的。我在洛杉磯的火災中經歷了這一點,對吧?我很幸運,我的房子幸存下來,沒有被迫疏散,但疏散區越來越近。有兩件事情發生了,對我來說是深刻的,至今仍在我心中。其一是可以解決的,另一是無法解決的。我們都對一個名為 Watch Duty 的應用程式著迷,這是我們追蹤火災的方式。它基本上將所有公開可用的信息以非常驚人的方式整合在一起,對吧?這款應用是由一位叫 John Mills 的了不起的企業家創建的。我們都對 Watch Duty 感到著迷,整天都在使用這個應用。其中一樣我們關注的就是風。因為如果風向改變,可能會深刻影響你的生活。我記得有次經歷,我們都在看風,風的方向剛好遠離我。我心想,哦,謝天謝地。在那一刻,我知道有人在看著這一切,心想,哦,天啊,不。這不像是服務的情況,我會稍微少吃一些讓別人可以多吃一些。我會放棄我的一些收入讓別人有。我不希望我的房子燒掉,讓別人的房子不燒掉。我必須面對這個矛盾,世界是多麼不公平,我的好消息的鬆一口氣卻是別人的壓力和壞消息,而我無法改變這一點。這種矛盾是可怕的,就在我眼前。
但第二部分是,疏散區越來越近,距離我住的地方只有一個區域。我們不知道是否會在半夜被叫醒疏散,我們完全不知道。因此,我不得不經歷收拾車輛和準備隨身包的過程。我把能放進車裡的東西都塞滿了。我們都玩過這個遊戲,如果發生火災,你必須跑出去抓兩樣東西,你會抓什麼?我必須這麼做,對吧?洛杉磯很多人也不得不這樣做。你真的要做出決定,我要帶什麼,留下什麼。我發現自己帶上了一些我從未想過對我重要的東西,而留下了一些我以為會帶走的東西。
但有一件事是驚人的,就是我無法放進去卻仍然愛著的東西,比如我世界上最喜歡的畫。就是,無法裝進車裡。我站在畫前,對它說了聲謝謝,然後說了聲再見。就像和一位摯愛的親人道別一樣。你知道,我聽到這樣的話,當有人失去父母,他們會說,這真是可怕,他在臨終前受苦,但我很高興能陪在他身邊道別。而感謝那些我不想失去的東西,但我接受可能會失去的痛苦,這是最美妙的,這讓我與物質的關聯變得更加疏遠,尤其是那些我已經道別的東西,因為我已經和它們道別過了。我最近為慈善售出了我的一些藝術品,人們問,我是怎麼喜愛我的藝術的。我說,我知道,這就像我的藝術是我的寶寶一樣,我該怎麼選擇。我說,我已經跟這裡的一切道別了,幾個月前就做到了。
我認為感恩的這個概念,對我們擁有的感恩,還有,你會失去你的父母。我們所有人都會失去父母。希望,希望,希望他們永遠不必跟我們道別。但如果事情進展順利,我們將不得不和父母道別。我們不能對此感到憤怒,我們希望對曾經擁有的時光表示感謝。我認為對生活中的每一樣事物保持這種感激的心態,意識到這一切是多麼短暫,這讓你更快樂。我知道這聽起來像,這讓你更快樂,看看某人,心存感激。你知道,失敗的關係。你可以對對方感到憤怒,或者你可以感謝他們教會你的課程,或者感謝你們曾經擁有的美好時光。我認為將心態轉變為感恩是很重要的。這聽起來有點,嗯,有些嬉皮氛圍,擁有一個感恩的習慣,這很好。如果這是你的事情,每晚躺在床上或寫日記,記下你感激的事情。但我不知道如果沒有疏散區的逼近,這是否真的有效。我不知道。但在你家裡四處走動,對你喜歡的東西說聲謝謝,這是一件奇怪的事情。我們有多少人,最後一次隨意打電話給朋友,只是說謝謝你做我的朋友?像是,嘿,我只是想打個電話,告訴你我愛你,謝謝你。就這樣。不是,只是快速,兩分鐘。我只是想說謝謝你做我的朋友。
我想如果我這樣對我最好的朋友之一說,他們會覺得我瘋了,或者出現了什麼問題。他們會非常擔心,因為這對我來說是多麼不尋常的事情,好吧。所以你可以這麼做。我邀請了某個嘉賓在播客上,他提出的這個主意和我的性格非常不合,但我會試試。是的,這是有道理的。你可以這樣做。你知道,我對這個還很陌生。我知道多年來,人們一直在說,你應該有一個感恩的習慣和寫感恩日記,我試過。我說,好吧,我感激我的妹妹,感激我的家人,感激我的朋友,感激我所生活的生活。對吧?晚安。好吧,第二天。
我對我的姐妹、我的家人和我的朋友心存感激,你知道嗎?我發現這樣的想法有點重複,讓我不禁思考,這值得嗎?偶爾會有些不同和新的東西出現。總的來說,我得出的結論是,如果每天面對的都是同樣的三件事,那就很好。前幾天,有人問我,想想你生活中的所有人,假設他們生病了,而你銀行裡有十億美元,而且這十億美元能治癒他們的疾病。那麼,你會為誰治病?你會花十億美元來治癒你女友的疾病、你母親的疾病、你父親的疾病,還是其他人,即使對他們的風險很低?我會的,我會不惜一切代價來治療我女友的病,即使風險不高。當我思考這些時,我意識到,如果你看看我的日歷,看看我如何分配時間給這些人以及我重視的事物,這裡有一個真正的不平衡。而在過去幾週裡,我特別在一段旅程中意識到,生活中四、五個人的重要性。
我,我,我,我有多麼忽視他們呢?
是的,我的意思是,我們通常是在面對困難時才會明白你說的對。如果你說給十億美元,可以治癒這種影響到200萬、1000萬人的疾病,那麼你可能會說,嗯,我會捐一些錢。但是如果是你的一個家庭成員,你會用盡所有資源。你會辭掉工作,會不惜一切代價,哪怕只有1%的機會。人們確實這樣做,當其他人因病去世時,很多慈善機構因此而成立。我的父親死了,我的母親死了,我的姐妹去世了,我的兄弟去世了,於是我把一生獻給了這件事。這的確是原因所在,因為這是個人化的,這也就是為什麼有些企業家好而有些企業家不好。這是關於你在做的事情對你有多個人化。因此,我只想知道那些我喜愛的企業家,他們是否在解決他們曾經面臨的問題,或者他們所愛的人面臨的問題。如果他們只是因為在雜誌上讀到一篇文章,認為這是一個不錯的市場機會,那麼這其中就沒有出於金錢和權力的熱情。我想要知道,有人對他們所做的事情是如此個人化,以至於他們不會停下來。他們會不惜一切代價,四處尋找創造性的解決方案。
這回到小公司與大公司的對比。這是熱情和一個超越我擁有資源的願景。我最近與某人進行了一次談話,他們想要更改目標,因為這是一個商業問題。我告訴他們,我們不能因為目標困難而改變目標,我們可能會錯過目標。這是正確的,我們有一個非常積極的目標,而我們實現的可能性極低,但我們為什麼要降低它呢?他們對我說,他們不喜歡失敗。他們說,我不喜歡失敗,我知道你也不喜歡。我說,啊,你錯了,你錯了。我的大部分人生都在失敗中度過,我對失敗非常舒適。我認為自己不是成功者,而是一個失敗者。這是因為我的理想超過了我的技能或實現這些理想的能力。因此我所做的幾乎所有事情(幾個例外)都未能達到我的期望。我對此非常適應,因為在80%失敗的情況下實在比在30%成功更好。我認為對失敗的恐懼和擁抱失敗的觀念是重要的。我並不想失敗,但我認為擁有超越自己技能或資源的夢想是重要的,因為那是創造力的源泉。那是資源fulness的源源不絕的地方。當你想,如何解決這個問題時,你會想起你自己團隊的故事,都是那些富有資源的人。而且現在我們回到人工智慧(AI)。AI是無法解決這個問題的,對吧?這裡有數據。我其實從未思考過這點。這很好。曾經有一本書,哦,我想是《群眾的智慧》,我認為就是那本書,這是詹姆斯·斯瑞基的著作,在這本書裡,有經驗的人知道該怎麼做,而不是單純接受訓練的人。我舉個例子,這是一個實際案例。所以有一群消防員正在滅火,在山林火災中,對吧?然後風起了,火勢非常快地朝著這些消防員逼近,這是真的故事。他們開始為自己的生命逃命,但問題是如果他們向前看,有一個小山坡,這意味著他們跑不快,因為你不能在上坡時快跑,而火正在迅速逼近。隊裡的資深隊員開始大喊,“趴下,趴下,趴下!”,但他們都忽視了他。他們在為生命逃命,而他就停止了奔跑,趴下,將手放在頭上,蜷成一團。火勢來得如此之快,以至於直接壓過了他,而其他人卻被追上並燒死了。
他們並沒有在消防學校裡學到這一點,這是從經驗中積累的智慧知道的對的做法。他能夠在那一刻讀懂危險,他的直覺告訴他,對的做法是趴下,你會沒事的。
這就是為什麼我會聽起來像是一首壞掉的唱片。自己做工作的重要性,無論是寫書、畫畫、編舞、作曲、建立事業、進行艱難對話、跌跌撞撞,對嗎?舉個例子,假設你和女友吵架。你不想吵架,你不喜歡吵架,你希望做對的事情。因此你去找聊天機器人(chat GBT),告訴它,”我和我的女友吵架,這次吵架是關於什麼的。好吧,我覺得我做錯了一些事情,我覺得她也做錯了一些。這就是發生的事情。告訴我該怎麼辦。” 然後你對她說,”親愛的,我只想讓你知道,我想完全承擔責任。我真的非常難過這件事發生了。我想讓你知道,我在乎這段關係。” 她問你,”你是從聊天機器人那裡得到了這個答案嗎?” 然後你回答,”是的。” 那結果會怎麼樣?對吧?你做了一切正確的事情,你做了一切正確的事情,但問題在於,正如你所說的,這樣就去除了人性,去除了個性。這是人工的,是假的。這是你對求職面試的所有描述,是你對所有其他事情的描述,所有簡歷,所有的提案文件。這不是你對我說對不起,而是聊天機器人對我說對不起。即使你出於好意想要做到這一點,我也寧願你錯誤地、笨拙地和我一起面對,說,”親愛的,我不知道該怎麼做。我是一個混蛋。” 然後她會因為你做錯事而和你爭吵,然後你們一起穿過過程。而你們在爭吵之後,發生了什麼你也知道,我知道,因為我沒有,我知道每個人都有過。當你們走出爭吵時,你們更親近。不是因為你做對了,而是因為你做錯了。如果你學會了這種技能,並且變得越來越好、越來越好,最終學會了說對的話,並且你確實學會了這種技能,她知道這不是因為你在那一刻問了人工智慧,只是因為你想解決問題,消除緊張。而是因為你學會了這種技能,為了那些你不知道何時會發生的時刻,這是你為這段關係所準備的。而這是在關係中的投入,而不是試圖在我面前交易性地解決問題,這就是區別。是無限對比有限,是交易對比旅程。我在這段關係的旅程中,而不是只專注於一個目標。我必須現在解決這個問題,否則這會摧毀我的關係。所有的一切都回到了我們最初開始的一切。我覺得很有趣的是,當你和我談論人工智慧時,因為我不是人工智慧專家,也不在人工智慧行業,但我在做人性這個行業。我們正在從各個角度進行這個理念的實戰測試,而我們無法逃避的是,人類真正渴望人類,人類真正渴望人類的經歷,人類真正渴望由人類創造的事物。我們不僅接受不完美,我們還希望它。因為不完美是人性的標誌。
我剛剛在想,當我和我的伴侶爭吵時,如果她是完美的,如果她完全冷靜,如果她以沒有情感、沒有表情的目光看著我,並且像聊天機器人一樣對我說話,那會有點令人火大。但同時,如你所說的,這也會完全去人性化。而有趣的是,即使在衝突中,我也想要情感。我想要不完美。我想要人類的共鳴。這讓我思考…
掙扎是一件好事。
我認為在我們的現代時代,我們低估並忽視了掙扎的價值。如果你問任何人他們的生活,”告訴我你職業生涯中有過的一次,當時你覺得,天啊,這是我做過的最 amazing 的事情。我很高興我參加了這個。” 那不是一次大的勝利,不是一次大的成功,也不是我們一切都按時並且在預算之內完成。這是,”哦我的天,這一件事情出了大問題。哦我的天,它出得如此糟糕。然而,我們是如何團結在一起的,就像我職業生涯中最重要的時刻一般,是當我失去了熱情,陷入深深的抑鬱。我不想再經歷那種情況了。我真的很高興這件事發生了。我們所有的關係——專業的、個人的、浪漫的,無論它們是什麼——都會在我們一起經歷掙扎時變得更好。我們知道,人類的運作方式。我們知道,當你共同經歷掙扎時,就會釋放催產素。這就是為什麼當你把人放在訓練營,或經歷自然災害時,突然間,我不在乎你投了誰的票。我看到你的房子在龍捲風中倒塌了。我支持你,別擔心,我們是鄰居,對吧?我們可以把所有的理性無稽之談、智力上的無稽之談拋在一邊。在一天結束時,人類擅長幫助人類。
掙扎同樣在許多背景下具有價值。因此,當我想到西蒙·西奈克的書時,我重視它的原因是因為我知道西蒙·西奈克花了多年時間來寫這本書,並將其整理完成。某些手工藝品之前提到的價值,正是因為其背後的痛苦和辛勞。當你思考藝術世界和歷史上的其他創作時,價值來自於人類共同努力了很長一段時間,做了某件事情。實際上,投入即是價值。
就像上面提到的數量… 我們不是在購買產品。我們是在購買故事。
對,就像《蒙娜麗莎》… 你不是在購買蒙娜麗莎,你不是在購買一幅藝術品。你是在購買與這幅藝術品相關的故事。創作這幅藝術品所經歷的過程。藝術家在那個時候的想法。他們在想什麼。你不是在購買我的書。你是在購買我寫這本書的故事。而根據我的了解,蒙娜麗莎曾經被偷。
我的意思是,我們甚至不知道盧浮宮裡的那一幅是否是真的。
因為我聽說蒙娜麗莎之所以如此珍貴的原因之一就是它曾經被偷過,然後又被找回來。其實這只是一幅畫。但這幅畫的故事卻值一億、兩億,隨便你。
隨便說吧。我是說,這就是我們經常忘記的。著名藝術家之所以出名,是因為你在購買這位藝術家的故事,而不是他們的才能。很多著名的歌手、演員、畫家、舞者的才能遠不及那些未知的藝術家,但你卻被他們的故事吸引。而這就是為什麼一些名人,儘管他們經常談論狗仔隊和小報,但他們仍然希望能進入狗仔隊和小報。他們希望狗仔隊跟拍他們,因為這能讓他們的故事保持相關性。因為他們的價值會因此提升,因為他們正處於當下的潮流中。
蘋果公司對這一點的了解勝過任何人。因為當你走進蘋果商店時,他們把產品擺放得就像藝術畫廊一樣。iPhone兩側的三英尺空間在我心中創造了一種印象,這是一件藝術品,只有這一件。而他們浪費了這麼多空間,我知道不動產是有成本的,這一定是很昂貴的,卻使得這個設備變得更有價值。如果我進入一個蘋果商店,看到了千個iPhone,就像舊時的電子商店,全堆在一起,我會認為iPhone的價值會更低。但是僅僅是因為我看到的框架,這個故事就讓我覺得,哦,我的天啊,這個東西是…
這是戲劇。
它看起來像是一件獨一無二的作品。
對,這是戲劇。有些人會稱之為 manipulative,但我們希望事物感覺是有價值的,而不僅僅是真正有價值,對吧?我可以告訴你,我找到了一個製作開司米毛衣的家伙,他使用的開司米和你知道的低端品牌、任何高檔品牌用的完全相同,但問題是,它上面寫著「戴夫的開司米店」,你懂嗎?
我可以告訴你有關他採購開司米的所有信息,以及他是如何製作的,一切都是一樣的。而你可能會說,「是啊,戴夫的開司米店?」因為你不是在購買開司米,而是在購買品牌。你是在購買故事,購買聯繫。這就是…這就是為什麼品牌有價值。因為這是非理性的。而人類是非理性的。這就是為什麼公司會投資於建立品牌的故事。因此,我想…你知道,儘管人工智慧讓我感到恐懼,但我仍然相信技術專家無法理解,并且不會理解的事情。將來會有反叛。手工製作的東西將變得更加珍貴,手工製作的東西也會變得更昂貴。人們會想表達這一點。你知道的,像是「你讓那個人為你寫演講稿?」你讓…等等,誰為你畫的畫?他們自己親自做的?
你知道的,我覺得這很好。這是一種擺動,我們將會沉迷於科技,直到它變得乏味。這也擴展到了更廣泛的範圍。我知道這聽起來相當大,我們在討論這些大事,但其實你創造的每一件事,現在瞬間創造一些東西,像 AI 那樣把它放上你的網站,放到社交媒體頁面上,或在工作上展示一個簡報,有著非常大的誘惑。但是其實,我已經發現我正在為那些我能辨別為人類製作的東西賦予巨大的價值和興趣。我剛才回憶起一秒之前,說到這種稀缺性,想起了我世界上最喜歡的品牌之一。它是一個服裝品牌。我對這個服裝品牌非常著迷。每當他們推出新產品時,我會花大量的錢。我並不常用錢買衣服,但每次推出新款時我都會花錢。某天,品牌的創始人,大家都知道這個品牌,他在他的工廠發佈了一張照片。我看到的視頻裡,有一件我當時穿著的襯衫,和另外4000件完全相同的襯衫一起放在一個巨大的桶裡。就在那一刻,我不再愛它們了。我真的不再愛了。沒錯,因為在我腦海裡,畫著他們在縫製的那幅手藝畫面。這兩個人正在他們的臥室裡縫製,然後把它寄給我。這可能在廣告上也是這樣。我想這就是以前的樣子。
所以我仍然懷有那個印象,但是變得太大了。是的。我一直明白的一件事,這對商業是真的,這對所有事情也是真的,規模會摧毀事物。
你知道,規模會破壞事物。在軍事上,他們有特種部隊,特種作戰部隊,海軍海豹部隊,SAS,所有那些人,對吧?在特種部隊裡有一句話,就是特殊,你不能擴大特殊,對吧?所以你可以將任何特種部隊的訓練技能、你擁有的東西,給所有人,它是不會起作用的。特殊只能是小型的。你知道,歡迎來到「規模會摧毀事物」。每次,我的意思是,像微軟和蘋果之間,對吧?因此,蘋果想要世界上最高品質的操作系統,對吧?那麼他們怎麼做?他們拒絕複製,對吧?他們不會克隆他們的操作系統。這樣拒絕的結果是,在整個個人電腦戰爭的高峰時期,蘋果可能只佔有世界操作系統的4%。
微軟表示,
我們樂於複製我們的操作系統。所以在戴爾上有點不同,
在IBM上又有點不同,無論你在什麼地方使用,都是略有不同的。它們擁有
全球操作系統的90多個百分比。這是因為每次你都必須為了規模而妥協質量。這就是為什麼花很多錢購買奢華商品的原因,就如同
你所說的,製造的方式必須改變,你必須開始在工廠中生產,
你必須擴展,擴展,擴展,擴展會摧毀公司。想想看公司有多美好。
有多少公司會說,我們的公司就像一家人。當人數達到150人,
200人,接近鄧巴數字的時候,就不再是那麼像一家人了。
我認為B2B市場營銷人員總是犯這個錯誤。他們在追求數量而不是質量。而當你試圖讓更多人看到,而不是正確的人時,你所做的只是製造噪音,
但這些噪音很少能改變現狀。而且這通常是相當昂貴的。我知道,因為在我職業生涯中有一段時間我也一直在犯這個錯誤,我相信很多人也會這樣。最終,
我開始在我們的節目贊助平台LinkedIn上投放廣告。正是在那時事情開始改變。
我將這一變化歸因於幾個關鍵因素。其中之一是,LinkedIn當時和今天仍然是決策者前往的平台,不僅是思考和學習,還有購買。
當你在那裡營銷你的業務時,你將它放在實際上有權利說「是」的人面前。你可以按職稱、行業和公司規模進行定位。這簡單地是一種
更精明的方式來花費你的市場預算。如果你還沒有嘗試過,這樣吧?試試LinkedIn廣告。我將給你100美元的廣告信用額度來幫助你開始。如果你訪問 linkedin.com/diary,你可以立即申請。那就是 linkedin.com/diary。
現在找到愛情是否更難了?因為有很多統計數據顯示我們的性生活減少了,
我們比以往任何時候都更孤獨。有趣的是,這或許是一個相關的點,但我在查看 Bumble 的股價時,發現了一個
非常有趣的情況,因為你將這與其他一些約會應用程序重疊在一起,你會看到,我的意思是,這正是。
嗯,她不得不回來。她剛剛回來,還沒有把公司扭轉過來。其實,有趣的是,我看到她進行了一次採訪,正是這裡的一個,並且在採訪中,她表示
她將對Bumble進行改革,使其不再側重於與他人尋找愛,而是讓人愛上自己。是的。還會有這個約會市場。不過她的第一個目標是讓人們愛自己。是的。
透過教練和應用中的這些東西來實現這個目標,然後再尋找伴侶。當然。是的。我同意這一點。我的意思是,這就像,我們都是破音盤,對吧?
我不是指我們都是破碎的靈魂。就像,你的客戶永遠不會愛你,直到你的員工首先愛你。你不會找到有人愛你,除非你首先愛自己。看看失敗的關係吧,
對吧?那裡有很多緊張。某人的自我不愛是導致那段關係失敗的原因。我有一個親密的朋友現在正在經歷這個。她就是找不到愛,但這是因為她
不愛自己,而她知道,這是一件難事。所以如果Bumble能夠破解這個密碼,那就更加厲害了。這是一個,但這就是很多這類事情的問題。
你知道,這些都是常識。我們只是不去做。每個人都知道怎麼健康。
每個人都知道怎麼運動。每個人都知道什麼是正確的飲食。卻不這樣做,因為錯誤的方法更容易。而正確的方法需要付出努力。每個人都知道在關係中應該做什麼。
每個人都知道我們應該要有空間。每個人,每個人都在哲學上知道我們應該做什麼,但我們不去做。順便提一句,這就是為什麼大多數人,我曾經寫過所有這些可愛的書,
也是為什麼大多數公司不使用它們的原因。因為我的工作就像運動。我可以告訴你每一個你想要保持身材的方法,嘿,西蒙,如何保持身材?很簡單。
每一天鍛煉20分鐘的運動。好吧。我偶爾能休息一天嗎?可以,但不要太多。每天運動100%的你將會保持身材。我相信這一點100%。什麼時候?我不知道。也沒有任何醫生知道。
這就是我的工作。是的,我可以深刻地幫助你找到目的,從「為什麼開始」入手。我可以幫助你在團隊中建立信任,讓領導者最後實現它。我可以幫助你擁抱無限思維,並在生活中保持這種令人難以置信的平靜。而大多數公司不這樣做的原因是,這需要在季度結束或財政年度結束之前發生。
它可能會或者不會。我沒有任何提示。我無法預測它會不會發生。它會100%有效。
我只是不知道什麼時候。問題是,這又回到這段對話的開始,我們都如此執著於結果。
我們都如此執著於結果,以至於完全忽略了旅程的價值。人們寧願在年末達到目標,也不願意建立一個強大的公司。
考慮一下,對吧?如果我遇到另一位企業家,當我問他,告訴我你的公司情況如何時,他們會說,我們在高速增長中,我們是一家高速增長的公司,我們就像一隻羚羊,對吧?那麼請你展示給我看,然後我總是說同樣的話,因為我就是這樣一個人。你能不能給我一篇來自可信出版物的文章,只要一篇,我不在乎是哪家出版物,能證明建立一家高速增長的公司對生意是有好處的。只要一篇。答案是你做不到,因為事實上並不是這樣的。那么,為什麼我們如此迷戀高速增長?因為我們的投資者希望我們對高速增長產生迷戀,對吧?或者我們的自尊心希望我們對高速增長產生迷戀,對嗎?而如果高速增長是偶然發生的,那是許多獨角獸企業的情況,對吧?這是一個意外。我認為建立一家公司比建立一家快速增長的公司更重要。我認為建立一個良好的關係比建立一個快速的關係更重要。我們都如此迷戀速度和即時結果,包括我在內。我不得不以艱難的方式學到這一點,我認為放慢腳步,說聲謝謝,重新優先考慮朋友之間的關係是件快樂而美好的事。沒關係。順便說一句,在手機出現之前,我們上班,然後回家。我們在家不做工作,因為我們不能在家工作,因為我們家沒有電腦,也沒有手機或其他人能打電話給我們。所以你在工作時工作,然後你就離開了。我記得手機剛出現的時候,我記得那場廣告,AT&T有個活動顯示人們在海灘上工作,你知道的,帶著電腦。我是說,這就像未來,對吧?他們說,現在,你可以離開工作,對吧?而實際情況並不是這樣。工作跟著我們。我們從未真正離開工作。工作隨著我們無論走到哪裡。這就是手機和電腦以及互聯網的問題,我們不會離開工作。工作每天都在我們口袋裡,每次度假、每個晚上、每個週末都伴隨著我們。正如你所說,我覺得,這非常有趣,因為這種情況意味著摩擦在某種程度上帶來了自由,如果你明白我的意思。所謂的摩擦,就是不能回家整晚在電腦上敲打,這意味著我有一定程度的自由,因為我不得不等著事情發生,對吧?所以在AI出現的同樣背景下,現在我可以在整個週末編寫軟件,不管代理機構在不在工作。現在我可以在任何時間使用我口袋裡的手機構建任何我想要的東西。摩擦又降低了。因此,現在必須立即行動的壓力因為我能現在做到而上升。這可能就是我之前提到的,在談到你會變得更有壓力、更感到不知所措和更孤獨的時候,對吧?這非常好,這是很正確的。我們把工作帶了進來。我是說,大家都有一個故事,講述他們的手機電池耗盡了,結果卻度過了最美好的夜晚。對,或者在工作中斷網了,結果實際上做了更多事情。你經常聽到這些故事,當我們被迫不帶工作離開時,這是被迫的,有時這需要一點時間來放鬆,但最終總是更好,因為你學會了停止擔心,停止檢查,你知道的。而我做過的一件事情,我無法完全刪除Instagram,儘管我多麼想這樣做,但我隱藏了它。所以,你知道,你可以在iPhone上這樣做,你可以把它從主屏幕上移除,然後消失了,隱藏應用程式。然後當你進入搜索時,你知道的,當你去搜索時,它會建議,我把它從建議中拿掉了,大多數人甚至不知道你可以這樣做。所以我把它去掉了。在我去查看Instagram的時候,因為我意識到我在做的是,當我無聊時,我會隨便拿起手機,然後我就看到Instagram,就像個行屍走肉,然後我就點擊它,然後結果一個小時就這樣過去了。所以我隱藏了它。因此,我去Instagram的唯一時間是我真的需要進去時,我必須輸入I N S T,然後它就會彈出來。我的Instagram使用率已經急劇下降,急劇下降,因為這必須是有意的。而大多數社交媒體的問題是它完全不具備意圖。關於社群的話題,尤其是Instagram和AI,是我經常思考的一個重要問題,就是現實生活中的社群價值將上升。我認為我們可能正處於社群革命的邊緣。我這樣說是因為,當我思考在一個創造事物變為零的世界裡會剩下什麼時,我想起了很久以前的情況,當你建立社交網絡或建造應用程序或製作電影或媒體公司或播客,這就是一半的工作。另一半的工作則是把它推出去。因此,現在擁有剩餘這一半工作的那些人,有著巨大的優勢,因為我們都能創造,但我們無法所有人都分發。所以擁有社群和建立、培育社群,我認為現在是剩下的幾件事情之一。社群的價值是什麼?我該如何建立社群呢?其實我對社群有一個定義。我想我們以前說過,社群是一群同意一起成長的人。有趣的是,社群就是一群同意一起成長的人。我相信朋友至少是兩個同意一起成長的人。在市場營銷方面,這在當前是一種絕對的痴迷。社群,跑步俱樂部,和品牌變得……線下是新的在線,對吧?線下是新的時尚。像有一家公司叫做Clix。
這是由一位才華橫溢的企業家開始的,她在大學時期經歷了嚴重的抑鬱和孤獨,真的很掙扎,不知道如何交朋友。她,我就叫她阿莉克斯(Alix)。她創立的公司Clix,是為了幫助自己解決問題,這是我最喜歡的公司類型。其實就是幫助她在學校的朋友,所謂的“朋友”,也就是學校裡的人交朋友。她的做法是把人們從線上帶到線下,把他們的手機拿走。她會想出一些理由讓大家聚在一起,無論是跑步還是其他什麼活動。其實理由並不重要,只要有個理由可以來參加。當你看到大學裡的海報上貼著的廣告時,你可以說:“我喜歡恐怖片,”或“我喜歡烘焙,我要去參加!”這只是一個小把戲。基本上,她建立了這個業務,主要是為年輕人服務,但對任何人開放。她希望將人們聚在一起,在沒有手機的情況下線下交流。而她有一個應用程式,卻希望人們不要使用它,這其中有一個很大的諷刺。
那麼,什麼才是維繫社群的要素呢?是否有某種共同的價值觀需要去追求,才能一起進步呢?比如,跑步的社群,他們想一起保持健康,或者互相提升。我認為這並不重要,分享的興趣是一種建立關係的方式,對吧?像Comic-Con、Nerdvana、Burning Man這些充滿活力的活動,無論大小,大家一起去看足球賽的時候,都能變成朋友,只要你穿著正確的顏色。當你在地鐵上看到其他人也是參加同一場比賽的話,他們穿著相同的球衣,你們就是朋友。
所以,我認為共同的興趣是一種方法,可以讓人們聚在一起。而且這是一個很好的起點,因為至少對話是容易的,對吧?你至少知道一件你們共同的事情。你認為在社群中需要有共同的目標嗎?就像在足球的比喻中,我們就有一個共同的目標。
哦,是的。你想贏。我覺得這是一個非常好的問題。你有共同的目標,甚至在一段關係中也是如此。
是的,我想是的,這似乎是有道理的。我問這些問題的原因是因為我正在建立企業和品牌。我知道社群是每個建立品牌或企業的人當前最重要的考量之一。因此,擁有觀眾和擁有社群之間有很大的不同,觀眾可能是在播客上擁有的,而社群則不然。作為一名品牌領導者和企業家,我正在努力從擁有一個觀眾轉變為擁有一個社群。這是關於關係和共享價值觀的。共享價值觀,我喜歡把熱愛我工作的那些人看作是我認識的一部分,而不是那些只是被動喜歡的人。如果有人說:“我愛《從為什麼開始》(Start With Why)”或者“我以無限遊戲(Infinite Game)為生活信條”,這就代表了他們的人格特質及他們看待世界的方式,表明我們共享相同的價值觀。因為我是個理想主義者,我也從創業之初到現在,始終如一地表達我對事物的看法,這不會改變。我認為這就是價值觀的意義。而現代社會的問題和人們所面臨的壓力,多數都圍繞金錢、名望以及其他所有事物。你知道,影響者的地位有時會使我們質疑自己的價值觀,甚至與之脫離。
我曾被邀請參加一個他們稱之為“集思會”的小組,裡面有許多像我這樣的作家和演講者,他們告訴我,聚集在一起是基於共享的共同目標和價值觀,討論如何一起改善世界。我心想,哦,那我也要參加。於是我去了,我們聚在一起,你知道這些人是誰。我們坐在一個房間裡,他們花了所有的時間討論如何彼此分享名單和交叉推廣,還有你們在這上面賺取的利潤。我就說,你們只是在討論如何賺更多的錢。我以為我們是來這裡一起為公益事業的。他們沒有再邀請我回去,但要點是,金錢和名聲是讓人著迷的,你知道,這是約瑟夫·坎貝爾的英雄之旅,開始是你懷著不情願的英雄角色,某種原因召喚你去執行你的任務。旅程中總會有一些東西誘惑你遠離你的使命,無論是金錢還是權力。就像盧克·天行者 (Luke Skywalker)差點被轉移視線,背離他的旅程。這就是英雄所要經歷的。你有沒有能夠幫你擦拭清醒並保持正道的朋友,告訴你:“不,你是來做這些事的。”因為我認為,沒有幾個人有勇氣和力量單獨堅持自己的信念。我們需要至少一個相信我們的人,給我們力量去堅持下去,因為誘惑,誘惑是存在的,你我在不同的時期也都經歷過。
當你開始賺錢的時候,以及你開始為一些意想不到的事情賺錢時,比如說我從來沒有期望能從這些事情中獲得一份職業,對吧?這是偶然發生的。然後你會開始思考自己是否比實際更加重要。他們知道嗎,他們,知道我是誰嗎?不,不要自戀,你知道的,你開始變得容易受誘惑。我認為當我們打開社交媒體,觀看卡戴珊的生活模式時,這種誘惑會加強,就像有些人追求影響力,但沒有知識或技能,像這兩個範疇,他們擁有其他三個範疇,但他們沒有前兩個範疇。這對某些人來說是暫時的,對其他人則是沒有成就感的。而且,有趣的是,關於那份工作,我當時去了一場音樂會,有一位女士走過走道,有個男孩在給她拍照。她在擺姿勢,旁邊的人說,她是一位著名的影響者。我說,你是說她是一個算法的自由職業者嗎?
還有一些人選擇成為影響者。這就是你。你是一個算法的自由職業者。而且當他們改變算法的瞬間,你可能就會失業了。你剛剛失去了大約170個關注者。
我想,或許。
你剛剛失去了大約170個藍勾勾的關注者。
我對成為影響者的概念沒有問題。只要你帶來一些價值,唯一我對此有問題的時候,就是當你把焦點放在自己身上,我必須獲得更多的一切。在早期的影響時代,有一對年輕的情侶試圖獲取粉絲,他們會做越來越瘋狂的事情。他們所做的是,他拿了一本厚厚的書,一本字典,我想,然後放在胸口,而她拿起一把槍射向那本書,認為那本書可以阻擋子彈。她殺了他。她在鏡頭前殺了他。對吧?現在她事後承認,他已經死了,但她承認他們這樣做是為了進行更大更瘋狂的特技以獲得越來越多的粉絲,因為推動那些YouTube觀看次數的經濟壓力是無法承受的。所以這當然是一個極端的案例,顯示了我們是如何在追求粉絲的過程中失去理智。我並不介意人們通過付出來獲得粉絲,但如果是通過索取來獲得粉絲,看我,看我,看我,與我有些東西我認為可以幫助你之間,你知道,這其中沒有什麼問題,這是出發點,對吧?是意圖。無論如何,這不像一個老人在抱怨當今的孩子們。你們這些年輕人和你們的影響者。
西門,我打印了一些圖表,我認為這些圖表非常吸引人,與你今天所說的一切以及你的一般工作都有關聯。所以我只會給你這些,讓你有一點時間查看它們。我想知道你的看法和詮釋。好吧。
成年人缺乏意義和目的,整體上感到孤獨。好吧。我想,這是有道理的。
對我來說,這無法理解。如果某人的目的感低,那麼他們的孤獨感將會更強。我的意思是,當你缺乏目的時,孤獨感的可能性會更高。就像我認為家庭給予意義,朋友給予意義,當你覺得自己是為了別人而存在的時候。但是如果你不知道為什麼每天都要出現,我想這會感覺像是一個孤獨的存在。當你擁有目的感時,它給你一個認識別人的機制。它給你一個做決定的機制。它給你一個用一種對他人相當激勵的方式談論自己的機制。你知道,當你說出你的為什麼,而某人問,那你是做什麼的?你說,我每天醒來是為了激勵人們去做讓他們感到激勵的事情。你呢?
你知道,我是的,我是的。我認為這不是讓你不那麼孤獨的事情。我認為這是讓你不那麼孤獨的一種機制。
正如你所說的,你所給的那種為什麼,它對我來說就像一個磁鐵,因為那樣我就知道你的那些人是誰,我知道該談論什麼,並且為我鋪設了一座橋,讓我能夠走過去。是的。相對於,我是一名牙醫。或者,我不知道,這更糟,更糟。
是的。是的。所以,是的,這似乎並不奇怪。全球感到孤獨的人按性別劃分的分佈。因此大約是50%對50%。你感到驚訝嗎?我想,不知為何,我認為男性更加孤獨。我認為不那麼孤獨的樣子看起來女性做得更好。
我會想,你認為,男性更孤獨?我以為男性會更孤獨。我也不知道年齡組的劃分,因為我想知道他們是從什麼年齡開始的?是18歲嗎?我想如果我們把所有這些都放在一邊,女性的孤獨感略低於男性,我認為是有道理的,因為我認為女性可能更擅長交朋友。也許我錯了。還有什麼我們在這裡有的?成年人的心理健康評估。68%的抑鬱症患者感到孤獨,67%的焦慮症患者感到孤獨。你認為良好的心理健康是避免孤獨的基礎嗎?我想。不是。我認為有一個在乎你的人才是避免孤獨的基礎。而當你處於心理健康狀態緊張的時期時,這確實會表現為孤獨和焦慮。而在這段時期裡最好的應對方法就是依靠那些你知道愛你的人。這會有所幫助。所以我認為你無法將兩者分開。所以它會影響嗎?當然,它會影響。它會讓你與朋友疏遠嗎?當然會。
所以我認為你無法將兩者分開。
我幾年前讀到,當人們感到孤獨時,會因某種進化機制而進入自我保護的狀態,這意味著,如果我們在非洲的塞倫蓋提獨自一人,我們的睡眠質量會變差。我們會變得更加自私,更加憤怒。我們的皮質醇水平會上升,這意味著炎症的增加。而自我保護的這個概念基本上意味着孤獨的人會變得更加自私、更苦澀、更憤怒。諷刺的是,這樣的心態並不利於交到更多朋友,但卻有助於生存。這有助於能夠照顧自己。對個體的生存更有利。所以,如果你在一個孤島上,感到孤獨,所有這些情況下,皮質醇上升,你變得更加警惕,這是一種生存機制,對吧?但如果你生活在一個有其他人的社區,那麼這種情緒就是適得其反,因為我們是社會性動物,我需要你的幫助,而你也需要我的幫助。所以如果我們一起生活在一個部落裡,而我是那個自私的混蛋,我就不會在危險來臨時叫醒你,警告你,而是會讓你自己一個人面對。所以我認為,在社會環境中,這是一個100%真實的情況,但卻成為了適得其反的行為。而我想你是對的,當某人感到孤獨時,他們會進入生存模式,變得偏執,覺得每個人都想要傷害他們。可是問題是,你並不生活在孤島上。這也是我認為這是危險的原因之一。
我們越來越像生活在孤島上。如今的孤島不同了,是在一個白色城市的四面牆裡。而且有趣的是,我的很多朋友現在都在使用這個詞“孤獨”。十、二十年前,這並不是我經常聽到的成年人的話,但現在似乎變得非常普遍。事實上,我的按摩師昨天跟我說她感到孤獨。她住在洛杉磯,身邊有很多人,但她仍然感到孤獨。
我記得她說過,因為我們有過一次對話,我發了信息給她,說“謝謝你那麼開放”。我在想我能給她什麼建議。她沒有朋友,住在洛杉磯,急需朋友。她因為離婚而沒有伴侶。你會給這樣的人什麼建議呢?是冒更多的險嗎?所以,給明顯的建議是很容易的,比如說“你需要表現自己”。但當你處於孤獨和壓力之中時,很難找到那種能量和冒險精神,對吧?尤其是在你對自己感到沮喪的時候。我們都經歷過這樣的時期,我也曾經如此。但對我來說,我學到的事情是,將自己放在第二的位置,這意味著不要擔心,不要試圖解決自己的問題。但我是否有其他感到孤獨的人,可以幫助他們呢?我如何去幫助那些正在面對孤獨的人?
而這種服務的行為是如此有價值。如果,假如你們在聊天,她有很多客戶,並且有人願意承認自己感到孤獨,那麼她的一個客戶可能會說:“我也是”。像她這樣願意公開承認自己孤獨的人,為其他人創造了一個安全的環境,讓他們也能承認相同的感受。而一旦她得知他們的孤獨,她現在可以說:“告訴我你的情況”。然後她可以引導他們,並為他們提供支持。她幫助別人管理或理解他們的孤獨,對她自己也是有幫助的。
這是非常有趣的,因為如果你認識這個人,她性格的一個特點就是,每次她來做治療時都會對我說,她不喜歡與人分享自己,因為她認為如果人們認識她,就會改變。她已經做了我的按摩師很多年了。如果人們認識她,就會改變。她害怕人們了解她。她害怕人們知道她生活的細節。所以她對這一切都保持警惕。這對我來說很難,因為我是那種對每個我見到的陌生人問太多問題的人。
我花了20次的療程才發現她有一個家庭。我完全不知道她有兩個孩子。當我問她的時候,她的肢體語言顯示出這樣的反應:是的,我有孩子。我問她:“為什麼你如此保護自己的信息?”她回答說:“如果人們真的知道我真正的樣子,知道更多關於我的事情,那他們就會改變,或者可能不再喜歡我,或者會對我有不同的看法,所以我只是把這些事保留在心裡。”
但這是亙古不變的問題。當人們只被自己想要的東西驅使時,你知道的,與給予者之間的對比。這真的是一個歷史悠久的問題,就是我永遠不想放下自己的防備,因為我害怕被傷害。最後你只會變得孤獨和受傷。這回到了奮鬥這個主題,這不禁讓我想起,如果有人選擇了創業冒險,數據顯示,多達90%的新企業在頭三年內會失敗。誰會傻到去創業呢?你必須被某種東西驅使,才能在面臨極高失敗可能性的情況下做出某些事情。而且,向失敗敞開自己,這正是讓事情運作的因素,至少對於小部分人來說是如此。
愛情、情感或友誼也是如此,這絕對伴隨著風險。沒有什麼是沒有風險的。是的,有些人可能會改變。是的,一些人可能會因為那個原因而不喜歡你。是的。
而且有同樣的機會有人會愛上你、喜歡你、認為你是最棒的、認為你很了不起。如果你不願意冒險,就無法獲得獎勵。如果你不參加彩票,就不會贏得,知道的,那種豐厚的獎金。如果你不願意付出,我不是在告訴你打開心扉告訴每個人你最深、最黑暗的秘密,但如果你不願意給某人一些東西讓他們能夠認同,你無法讓他們說「我也是」,那麼,這條路會非常艱難。或者需要某人對你不斷地嘗試二十次,才會讓你打開心扉。但你確實這樣做了,而且她也稍微向你打開了一點,這樣她就能在你身上交到朋友。現在她已經完全打開了。是的,我們經歷了一切。我知道她想在哪裡買房子。這樣你就明白了,不是嗎?所以你必須向她指出這份友誼,以及你知道這麼多的事,她覺得和你在一起是如此安全,這一切都發生在於你不斷地對她進行了解,最終讓她放下心防,打開了心扉。這一切也可以在雙向發生,對吧?有時我們必須冒出小小的風險,告訴某人我們的一點事情,才能找到某種連結。或者有時是某人對我們如此好奇,以至於對我們不斷詢問,直到我們放棄防備而打開心扉,讓那個人成為朋友,你知道的。所以,她應該為這段友誼感到感謝的原因之一就是你不斷地嘗試。你本可以只嘗試三次就說算了,我就靜靜地躺在這裡享受按摩,對吧?所以,是的,所有這些事情都伴隨著風險。我能從她的臉上看出來。我也能看出我自己不高興了。但你也是對人好奇。是的,我能感受到這一點。她的運氣很好,因為你對人們充滿好奇。這就是所謂的連結嗎?當你說「我也是」,找到與某人相應的話題,這是否就是連結的本質?我想是的,這可以是價值觀,也可以是興趣,還可以是很多東西。但是我認為要找到,我認為,是的,像這樣的。如果你想政治一下,你知道我們政治中的一個問題是雙方都認為自己是對的,並且雙方都認為對方是錯的。兩邊都不願意甚至嘗試去理解對方的觀點,而是認為對方是白癡、錯誤、或者是盲目追隨者。能夠說,能告訴我你是怎麼形成你這些信念的,我真的很想了解,而不是同意或不同意,而是感到好奇,做一個調查者,你知道的?我與擁有與我截然相反的政治觀點的人進行過這樣的對話。在某個時刻,我們將達到一個層次,我只是不斷嘗試理解,他們會說一些我完全同意的話。然後從那一點開始,就有了一個簡單的驗證,不是同意,而是驗證你的意見是重要的,我們之間是有共同點的,我們可以從這裡開始建立。在這種驗證的基礎上,他們也會對我的觀點變得更加開放,對我的觀點也變得好奇。所以,是的,能夠傾聽和感到好奇,即使你不同意,也是地球上最被低估的技能之一。是的,我認為當你找到能夠說「我同意」的能力時,你就能找到共同體。也許這就是我們目前需要的,來療癒這個國家或許多國家的方式,那就是一個團體或一個人只是對他人感到好奇,而不是同意或不同意。這裡也有關於關係的東西,因為我的女友,你已經見過我的伴侶,她非常靈性,但也像我們所有人一樣,她是情感豐富的。所以有時在這些互動中,當我們坐下來面對問題,前60至90分鐘嘗試弄清楚問題是什麼,對我來說這聽起來並不是很合邏輯。根據你所說的內容,我認為有一個和你所說的相近的東西,就是在那個時刻我的工作其實不是去傳達真相或修正真相。而是靜靜地坐著,讓某人把心裡話說出來。所以你我都有同樣的問題。我們的確有。那就是我們都活在頭腦之上。是的。我們兩個都有同樣的掙扎,那就是學會在頭腦之下生活,對吧?就像,你我都是思考型的人,我們必須學會變得更心靈一些,對吧?我想理解一切,解釋一切,你知道的,評估一切,分析一切。而當我面對我的情感時,我會給你一個分析。你知道,當涉及到你的情感時,我也會給你一個分析。然後我必須學會說,我感受到這個,僅此而已。而我也有同感。這很有趣,因為我在藝術方面做得很好。你知道,我總是告訴人們,你不必理解藝術。我會帶你們去博物館,帶你們去畫廊,如果你看一件作品,我知道你因為不理解藝術而感到畏懼,或者你不理解音樂,無論那是什麼,所有你需要做的,這是唯一的規則,就是你喜歡它嗎?我喜歡。為什麼?我不知道。我就是喜歡。就這樣。你完成了。你完成了。我不喜歡。為什麼?我不知道。我就是不喜歡。太好了。非常好。現在我們將會看四、五、六、十件你喜歡的作品,而我將會看到四、五、六、十件你不喜歡的作品。我會說,你喜歡所有印象派的畫家,而你討厭所有的古典大師。所以我們為什麼不去看看更多的印象派作品呢?你知道的?所以當你的女友向你敞開心扉時,你知道的,你不必同意。你不必不同意。你只需要——我們兩個都必須學會停止思考,僅僅感受一些東西。
當有人問你,妳覺得哪裡有感覺時,我心想,什麼?這是我聽過最愚蠢的問題。哪裡有感覺?他們真的——我曾有一位朋友帶我經歷這樣的旅程,她說,你告訴我一個情緒,西門。你告訴我一個情緒。是的。那你在身體的哪裡有感覺?你在哪裡感覺到它?我坐在那裡,心裡想,你一定是在開玩笑吧。你知道嗎?但是好吧。我們會一起來看看。好吧。然後她說,所以你說你感覺到 X。我說,是的。好吧,那麼在你的身體裡,你有什麼反應?我——這裡。發生了什麼事?我的胸口有點緊。好吧。然後我和我的朋友——我的朋友,碧?碧·沃斯。她真的很棒。她帶我一起經歷這個旅程,她幫助夫婦修復關係,她真的很厲害。她幫助我認識到我的身體確實對我的感受有反應。肩膀緊張,胸口呼吸加重,握拳,你知道的。我的身體確實會有所反應。因此,我開始學會在脖子以下體驗感受,而我的本能是將所有事情都放在脖子以上。這是一個艱難的技能。哦,我的天,這很難。尤其是對於男性來說。因此,當你遇到靈性的人,他們的感受都是在脖子以下。我們覺得這很愚蠢,但他們認識到我們有感受到情緒的能力,因為我們總想思考一切。因此,我們彼此之間都有很多要學習的東西,思考事情是有價值的,但並不是總是如此。因此,我的女友,因為我認識她,她了解自己身體的能力,我認為這對你和我來說有很大的價值。我認為這是你形成更好關係的最大機會。涉及到自動化的工作與需要手動操作的工作的職位數變化。這是一幅圖表,顯示自動化相關工作線上職位的下降。對,知識工作將會被人工智慧重創。我在日本遇到一個人,他是剩下的極少數人之一,大約只有一百個、150個人,仍以傳統的方式製作武士刀。他用金屬錘鍛打自己的金屬,並以200年前的方式製作武士刀。我們去了一個小工作坊,他是一個小老頭,給我們講述他的故事。你是怎麼做到的?他說,嗯,我以前有一份辦公室工作。我在一家公司工作,某天我醒來,想著,我無法這樣生活。這樣的生活不能是我的一生。一直以來,我就對製刀充滿熱情,所以我找到了學徒的機會,試著學習。你知道,我才剛開始掌握這項技術,但還有很多進步的空間。我們問他,這樣做多久了?他說,30年。30年。但這真的很日本。你知道,日本人會認為他們永遠無法做到這一點。我會不斷努力去做。而且這真的很辛苦。但是我認為,有必要講一下,我們很多人都思考,有多少白人知識工作者,問他們他們的愛好是什麼。你知道嗎?或許有機會學會一項技藝。看看封鎖期間。当我们经历封锁时,您在封锁期间练习了什么技能?您学到了什么?DJ,跑步,骑自行车。DJ,DJ,對吧?我做了金継ぎ。這是修補破碎物品的日本藝術,用金子修補。基本上,你把一個破的盤子或杯子拼起來,然後用金漆或金環氧樹脂把它組合起來,讓它重新成為一個完整的物品。整個概念是你可以讓某樣東西變得更美麗。要知道,破裂之後的事物是可以變得更加美好。對吧?我喜歡這種理念。我花了幾小時做金継ぎ。問我,自從我們走出封鎖以來,我做了多少金継ぎ。你做了多少 DJ 嗎?零。因此,或許我們本應得到的所有自由時間,雖然我仍然不認為會發生,或許並不是那麼糟糕的事情。想想你在當 DJ 時的快樂。我在做金継ぎ 時玩得很開心。真的很有趣。我花了幾個小時,頭低著,全神貫注。我放鬆得要死,根本不想工作。所以,為什麼?那是另一個問題。我們在談論我們都該擁有的閒暇時間。我們已經失去了所有的閒暇時間。我們沒有閒暇時間,因為我們所做的就是工作、思考工作和談論工作。如果我們回到40年前、50年前,當時有許多的閒暇時間。人們會去保齡球,去看電影,互相邀請到家裡吃晚餐,做飯。能夠重新找回時間不是一件好事嗎?你知道,我們很多人從封鎖中獲得了很多好處。而且這相當極端。因此,或許我們重新找回一些時間也沒有那麼糟糕,因為聽起來我們失去了所有自己寶貴的時間。它修補了孤獨感。你會有足夠的空間去建立關係。你會有空間去嘗試一些事情。我們無法把自己埋在工作中,並透過埋頭工作來逃避我們討厭的生活。也許讓人工智慧為我們做一些工作正是我們在過去30年迫切需要的。這只是一種說法。很難為我承認這一點,但如果你了解我,有一件事情是你知道的,這是我性格的一部分。那就是我會把所有東西都弄丟。我丟失過我的錢包,丟失過多本護照。現在我實際上有了兩本護照,因為我丟失一個的概率很高。當我在國外丟失錢包,像我這樣多次經歷的時候,這是一個特別麻煩的事情,因為你還會丟失駕駛執照和信用卡等東西。因此,我非常高興我們的節目贊助商埃克塞特發明了這個我手上拿著的東西。
他們已經與蘋果的尋找我的技術合作。 所以我只需要打開他們的應用程式並播放一個聲音,它就會告訴我我的錢包在哪裡。Exeter 的錢包很纖薄。它們是由回收的鋁製成,並能阻擋各種數位盜竊的方式。只需一鍵,您的卡片就會彈出,準備好使用了。如果這聽起來是你或朋友需要的東西,請訪問 Exeter.com。您可以使用代碼 Stephen 獲得 10% 的折扣,加上免費送貨和 100 天的試用期。那是 Exeter.com,結帳時使用代碼 Stephen。對於喜歡抹茶的人,對於喜歡拿鐵的人,我的一家公司剛推出了罐裝抹茶拿鐵。我和創辦人馬莉莎交談時,她說創造這個產品可不是易事。他們在 2021 年嘗試推出,但在商業中常會出現的情況是,開發過程變得極其複雜。因此,他們花了四年時間測試和完善每一個細節,以創造出這款“完美 Ted 抹茶香草拿鐵”和“完美 Ted 抹茶草莓拿鐵”。因此,我們在這些罐子裡擁有的是來自罐子的咖啡師品質抹茶。它的味道就像是剛從你最喜愛的咖啡館製作出來的,自然甜美,自然奶油絲滑,且裝在罐裡。我投資於這家公司並飲用抹茶的原因是,抹茶作為能量來源能給我持久的能量,而不會像其他產品一樣讓我有劇烈的能量崩潰。您可以在 Waitrose、Tesco 和 Holland & Barrett 獲得他們即飲的罐裝抹茶拿鐵。這裡有一個小激勵給您。如果您訪問 PerfectTed.com 並使用代碼 DIARY40,您將在首次訂購時獲得 40% 的折扣。請不要告訴任何人,這個信息要保留給自己。那是代碼 DIARY40。您可以在 PerfectTed.com 獲得 40% 的折扣。所以在他們改變之前,趕快去使用這個代碼。您在生活的這個階段有什麼困擾?我想我在我們進行的每一次對話中都問過您這個問題。答案在每次對話中都有所演變。是的,我們都會去處理很多事情。順便說一下,這真的很快樂。我希望我每天能有更多的時間。並不是說我在優先級上讓我的朋友排在後面。您知道,您提到過,您會把所有的錢給他們以確保他們,但您卻不給他們任何時間。我其實對這件事處理得相當好,這可能是當您寫一本關於友誼的書時,某種程度上會自省的過程。我會在中午安排和朋友的會面。很久沒見到一位朋友了。下午四點,喝茶。我走出辦公室,像是去開會。因為沒有人會說,嘿,西門,你要去哪裡?我去開會。你要在什麼地方開會?在那個餐廳。人們就會說,玩的開心。沒有人會因為我去開會而給我什麼麻煩。現在我去見一位朋友。當有人說,因為你有一個電話要接,可以取消我和朋友喝茶的計畫嗎?我會說,不可以。就像你不會取消我的會議一樣,不要取消。因此,我把這個安排進去,並給他們與我在工作中要做的事情相同的權重。因為我變得更加挑剔。比如,我今天必須要開這個會或打這個電話嗎?還是可以等到下週再做?我可以等到下週。你會意識到我們虛假地為事情增加了緊迫感。我有一位朋友真是了不起。他比我忙得多。他說,我不想花時間和任何人在一起。我看到這真有趣。他從一個會議中出來,和一位非常貴族的人開會,這個人正在向他尋求商機。對吧?或者實際上應該是他去追求那個人。很貴族的人。他從會議中出來,我問他,會議怎麼樣?根本就是浪費時間。我說,你不想做生意?他不想和你合作。我說,不,他想和我合作。他真的很想。根本是浪費時間。我說,你在說什麼?我說,他只是一個有錢的混蛋。我什麼都沒有學到。我一點都不享受。我不想和他合作。然後我問他多說點。他說,我只想與那些當我和他們共度時間時,能教我一些東西的人合作。當我離開時我會笑或受到啟發。如果某個人耗盡了我的能量,我就不想和他們合作。我覺得能有這種自信,拒絕商業上的金錢,真的很了不起。那麼,如果我們能儘量在生活中應用這一點會怎樣?如果我們停止與那些只是耗盡我們能量的朋友聚會呢?他們真的算朋友嗎?不如花更多的時間和我們喜歡的人在一起。假設我們只接受那些讓我們興奮的會議,而不是僅僅看到金錢和機會。假設我們只與那些能讓我們喜歡的人合作,因為他們的公司文化很好。雖然我們和他們合作的利潤低於那家其他公司,但我確實很喜歡他們,因為當事情出錯時,我想要打電話給那個人。人們經常問我這個問題。他們會問,我該如何選擇出版社?我見過這種錯誤一千次。我見過一些前 CEO 說,我現在要寫我的書。我說,很好,你有很多話要說。而且他們有多個報價,還發生了競標戰。他們總是問我,我該選擇哪個?我應該選擇哪個出版社?我總是說同樣的話。選擇你能最好打鬥的出版社。選擇你能最好打鬥的出版社。他們說,什麼?我說,目標是做出一本好書。
創意之間會有緊張關係。會有爭鬥。選擇那個相信你的想法、相信你、想要製作一本偉大書籍的出版商。你要和誰一起真正好好鬥爭?而他們每一個人都忽視了我。每一個人都接受了最高的出價。而每一個人都寫過一本賣不出去的爛書。這不也是一種人際關係建議嗎?可能是的。選擇那個你最能好好合作的人。我們多少次忘記了產品的質量,只想要——這在工作面試中也是一樣的。你知道,尤其是對於年輕人來說。當你在面試一個相對初級的工作時,不要擔心他們會支付你多少。只要他們支付給你一個能夠生活的工資,就根據你將要為誰工作來選擇工作。選擇那個人。早期我在職業生涯中,人們——你知道,人力資源部門的人會問,你在尋找什麼?我總是說同樣的話。我說,我在尋找的東西大概就像是在尋找愛,但我在找一位導師。每次我評估一份工作時,我不在乎這個品牌有多炫目。我不在乎他們會支付我多少錢。順便說一下,並不是說我有很多錢。我知道他們會給我一些報酬。我知道我可以支付我的賬單。不是說我是一個有信託基金的孩子,我需要收入。但一家公司給我提供了5,000美元的薪水,另一家公司給我提供了5,000美元更低的薪水,但我真的很喜歡這邊的人。我接受了那份工作。如果我在年輕時做對了一件事,那就是我總是根據我將要為誰工作來選擇工作,而不是他們會給我多少錢或我會做什麼賬戶或品牌。這是我做對的唯一一件事,因為是的,短期內我賺的比我所有朋友少。但我得到了教育和關懷,以及來自一位欣賞我的人的愛護。我是——我是——我是——我從丹尼斯·格倫諾學到了領導力。我從彼得和塔瑪喬學到了領導力。我從帕梅拉·莫法特學到了領導力。我從那些對我抱有奇特好感並將我納入他們的庇護中的領導者那裡學到了領導力。他們自己都是非常優秀的領導者。而我得到了那份教育。在早期他們提供給我的薪水都低於我在其他地方得到的薪水。情況是一樣的。選擇那些人。在我寫的書中,第一章談到了這五個桶的概念。我在給年輕的孩子們提供建議,告訴他們如何優先考慮自己的職業生涯。這聽起來有點像你。所以我來提出這個概念,看看它對你來說效果如何。所以這個想法是,當我們開始職業生涯時,我們都有這五個桶。第一個桶是你的知識。第二個桶是你的技能。現在,這是你職業生涯中沒有任何重大震撼能使其空掉的兩個桶。你可以被解僱。你可以被取消,無論如何。你仍然擁有你的知識和技能。但是接下來我將提到的三個桶,可以波動。第三個桶是你的人脈。可以波動。第四個桶是你的資源。可以波動。第五個桶是你的名聲。可以波動。這個想法是,當你年輕的時候,專注於前兩個桶,根據他們將如何填充這兩個桶以及他們將填充什麼和這些資訊的相關性來選擇工作。當知識被應用時,它會變成技能。因此,你專注於填充你的知識。你將這些知識應用於技能。這真的就是職業長壽的本質。隨著時間的推移,我注意到我雇用的人,然後觀察他們的職業生涯以及他們所做的事情,似乎在我看來,生活在長期內通常會將你帶回到你的知識和技能的水平,也就是說,我有這麼一位年輕人從我的公司辭職,因為他在21歲時獲得了一個去美國擔任首席執行官的工作機會。當他離開時,我想到他並沒有足夠的知識和技能來擔任首席執行官。在24個月內,那家公司倒閉了。他回到了和我一樣的工作。我認為生活就是像是根據你的知識和技能水平來重置你。所以你對這個怎麼看?我覺得我們說的完全是一樣的。你表達得比我更優雅。你知道,我認為,我認為是100%正確。而那些將用知識和技能填充那個桶的人,正是那些出於某種原因,他們是好人,是好領導者,對你有好感的人。他們會讓你處於各種情境中,並讓你犯錯,解決自己的問題,修正自己的錯誤。那正是我的上司對我所做的。他們在我正確行為時獎勵我,而不是我的結果。從來沒有因為結果被獎勵。我一直是因為行為而獲得獎勵。因此,若我展現出積極性,即使結果不如預期,我也會得到獎勵,對吧?我可以給你講一個很好的故事。如果我做錯了,他們會說,嗯,哇,你打算怎麼做?確實把事情搞砸了,不是嗎?好吧,你打算怎麼做?他們不高興,但他們讓我自己來解決麻煩,並且支持我,我知道如果我需要他們,他們就在那裡。你知道,彼得和塔瑪喬,我曾合作過的最佳領導者之一,讓人無奈的是,他從來沒有回答過我提出的任何問題。嘿,彼得,我該怎麼做?我不知道。我們應該怎麼做?我覺得我們應該這樣做。我說,好的,那就去這樣做。你覺得呢?彼得,我問你是因為我不知道,這就是為什麼我問你的原因。
他就像,哦,你應該去想想這個。
這是最糟的。
但他教我的就是自立自強。
他教我的就是自立自強。
他教我的就是如果我不知道,那我就必須繼續搜尋,繼續和人交談。
我必須有自己的觀點。
而且這觀點可能不正確。
我自己也會找出真相。
我也從他那裡學會了制定備用計劃,因為有些事情對我來說出了問題。
而且這事出得很糟糕,結果卻還是好起來了。
但他讓我感到焦慮。
而且記住,最終,當這整件事情完全是我的錯而且出現問題的時候,電話響了。
我看到是下午六點。
電話響了。
我看到來電顯示是他的名字。
我接起了電話。
我記得那通電話的每一句話,對吧?
我接起電話。
我說,喂?
他說,今天真是驚險的一通電話。
我說,對。
他說,避免被子彈擊中總比被子彈擊中要好。
我說,對。
他說,晚安。
我說,你也是。
這就是整通電話。
所以自那以後,自那次經歷,我總是準備備用計劃。
現在,這並不意味著所有計劃都已經準備好,但我有考慮到如果我正在嘗試的事情不成功,我會怎麼做?
我至少為此投入了一些思考。
所以如果有事情出錯,我就會說,我稍微提前了一步。
要麼已經計劃好了,要麼我會說,好的,好的,別擔心。
如果發生了這種情況,我已經考慮過了。
這都是因為這些偉大的領導者。
這是整個對話的重複主題,就是掙扎。
是旅程,而不是目的地。
是那些引導我們的人。
是那些為我們留出空間的人,讓我們更好地履行所做的事情,比我們在這個世界上的表現更好。
而人工智慧無疑會讓我們的生活變得更輕鬆,就像大多數技術一樣,讓生活變得更輕鬆。
這大致是技術的規則,即使生活變得更輕鬆、更高效、更快速、更少耗費精力。
這就是它的作用,從犁到互聯網和人工智慧。
它只是讓生活變得稍微輕鬆一些。
但我們仍然是被迫與人類共同生活的人。
你正在寫一本關於友誼的書,大家都在期待。
是啊。
我不會問你什麼時候交稿,因為我不想成為你的出版商。
但我知道他們一直在催促。
但我的結尾問題是為什麼?
在你能寫的所有事情中,西蒙,你能跨越商業和生活及其間一切主題的人。
但你選擇專注於寫一本關於友誼的書。
有整個行業幫助我們成為更好的領導者,對吧?
有整個行業幫助你建立成功的關係或成功的婚姻,甚至找到伴侶,對吧?
行業、書籍、公司。
關於如何做朋友的東西卻很少。
如果你考慮到你會有一個成功的職業生涯,並且能夠承受職業的壓力,
如果你會有一段成功的浪漫關係或婚姻,並能夠維持下去,
你知道在這兩種情況下你需要什麼嗎?
朋友。
因為當你的婚姻破裂時,你會去找朋友。
當你的工作崩潰時,你會去找朋友。
在朋友身上我發現了一些令人愉快的事情。
我一直在重新組織我的生活,正如我之前提到的,
我一直在重新組織我的生活,以確保不會忽視我的朋友,
有時我會將工作放在次要地位,以便能見到朋友,與朋友共度時光。
因為我知道,這讓他們感到愉快,我知道這讓我感到愉快,而我知道我能克服任何工作上的壓力或個人壓力,都是因為那些神奇的人類。
我不會視他們為理所當然。
這並不意味著這一切總是簡單。
我經常處於矛盾之中,但我在努力。
而且我也知道,如果你看看今天的世界,像是有許多關於孤獨、抑鬱、焦慮,以及無法應對壓力的討論,甚至對長壽的痴迷。
有這麼多關於這些主題的探討。
有些人用藥物治療,然後進行冥想和假期,還有很多理論。
能解決所有這些問題的唯一東西就是朋友。
友誼是終極的生物黑科技。
你知道,我們之前也討論過這個。
我根本相信這一點。
如果它如此珍貴,像是如果我知道, 如果你知道蔬菜對你有益,你會吃更多的蔬菜。
如果你知道運動對你有益,你會多做運動。
所以如果我說朋友對你有益,難道你不應該去建立更多的友誼嗎,對吧?
就像運動本身並不有趣或簡單,有時你需要克服一個障礙。
吃蔬菜有時候會有些無聊且不令人滿意,但你會去做,或者尋找新方法。
所以也許友誼並不總是簡單或有趣,但它仍然對你非常好。
而朋友最好的地方在於它實際上不像菠菜那樣。
它像是你獲得了菠菜的好處,但品嚐的卻是巧克力蛋糕。
如果你處理好友誼,那將是世界上最健康的事情。
我如何知道某人是朋友?
我會和他們進行對話。
因為我認識很多人。
是啊。
我的意思是,你有業務上的朋友。
你有很多業務上的朋友,你知道嗎?
播客上的朋友。
播客上的朋友,對。
工作上的朋友。
你知道,而我們有——聽著,我不是在說——有各種各樣的朋友。
有你就是喜歡一起消磨時間的朋友。
他們就是有趣,但你不會去找他們解決問題或處理事情。
無論是工作還是個人上,你都不會。
他們就是有趣,對吧?
這沒有什麼錯。
但我想,你知道,我肯定也有過和那些佔據空間、讓我不感到孤獨的人一起花時間的罪過。
但在一天結束時,我並不覺得自己更聰明、更受啟發、更亮或更輕鬆,然後說再見時我只是會說,好的,再見,那很有趣。
我想與能提升我、教會我、支持我、愛我,給我機會去服務的人花更多的時間。
他們向我敞開心扉,也讓我去服務,對吧?
我在交朋友上遇到困難。
然後?
我想。
你知道為什麼嗎?
我想我對這件事情有點懶,對友誼有點懶。
所以我會遇到某人,和他們有很好的連接。
然後我的後續行動,我不太知道接下來該怎麼做。
所以我會遇到某人。
你的後續行動很糟糕。
哦,真是糟糕。
但這就是我的意思。
比如,我會遇到某人。
我會發信息給你,可能會得到回應。
反之亦然。
我覺得你把我留下了未讀。
但你也是這樣。
你也是這樣嗎?
還是只對我這樣?
只對我這樣。
只對你這樣。
但我覺得我的後續行動就像,糟糕,我會遇到某人,我會想,“哦,我的天啊,我看到友誼的潛力。”
然後我不知道自己手中有什麼。
或者也許我只是懶惰。
我想我想誠實點。
也許我根本沒把它放在第一位。
我覺得當你開始擁有名氣和金錢,並習慣於當老闆時,你可以逃避一些事情。
所以你遲到了,大家都很生氣,然後你出現了,他們又像是,你又來了,你就像,對不起。
然後他們說,哦,不不不,不用擔心,別擔心。
對吧?
你在這個世界上可以逃避一些事情。
對?
所以我覺得這樣會導致,我在明星身上看到這個現象,對吧?
因為大家都過於迎合他們,他們可以逃避一切,沒有人真正對他們負責。
到某個時候,他們變得越來越懶,因為他們可以這樣做。
哦,是的。
你知道嗎?
是的。
所以他們不需要付出努力,因為其他人會努力。
是的。
而且沒有人會對他們說什麼,像是那些不知名的人不會對他們說,喂,你這混蛋,不尊重。
哦,你以為我的日程不重要?
我已經在這裡等了三個小時。
哦。
僅僅因為你是名人,你以為你可以讓我一直等著?
這可不行。
沒有人會這麼跟他們說。
是的。
應該有人這麼對他們說。
但是,呃…
他們應該對自己說。
他們應該對自己說。
那樣才是理想的。
而且他們中有些人有自覺,知道自己在逃避責任。
這更糟糕,因為那樣他們就是故意這樣做。
至少,不知情的我想。
你知道,他們至少可以隱藏在無知的背後。
但是,呃,是的,我的意思是,友誼需要努力。
是的。
我知道會有很多人聽到這裡能理解。
我覺得他們會對我所說的產生共鳴,這也是我會遇到某人時的感受。
我會想,我們可以成為很好的朋友。
我看到我們之間有很多潛力。
我喜歡你代表的東西。
我們有很多共同點。
然後它逐漸漂移,因為雙方都沒有掌握接下來該怎麼做的工具或技能。
我們也生活在一個奇怪的世界,我遇到過一些人,我擁有所有的條件,並且我立即進行跟進。
我會說,嘿,我度過了一段美好時光。
讓我們制定個計畫。
然後他們會說,什麼?
蛤?
什麼?
或者我打電話而不是發信息。
然後人們就會說,什麼?
為什麼你打電話?
我就說,因為我們度過了一段愉快的時光。
我以為我們可以聊聊,你知道嗎?
我覺得我們生活在一個奇怪的世界,人們表達出這些想法,但又不想真正這樣做。
像我一開始說的那樣,這讓我再次思考,將來會更加重視人際關係。
因為對我來說,打電話是如此古老,以至於現在有人這麼做就變成了一種享受。
我再想,進一步延展的想法是寫信給某人。
如果某人寫信給我,你知道誰給我寫過信嗎?
Evan,Snapchat的創始人兼首席執行官,他來參加了我的播客。
然後等我回到倫敦時,桌上放著Evan的信。
上面寫著,我和你進行了很好的對話。
謝謝你如此用心地提問。
謝謝你的研究。
這是我的號碼。
希望保持聯繫。
是的。
這讓我大吃一驚。
AI寫的。
不,不是,他用筆寫的。
他有個自動簽名筆。
他只是寫了。
是用筆的。
上面有他的簽名和電話號碼。
我想,太美妙了。
這是經典的。
經典又優雅。
成為人類是有價值的。
Simon,非常感謝你。
謝謝你總是這麼慷慨地分出時間。
總是。
你總是以如此深刻、意外的方式推進我的思考,這讓我在我們的友誼中珍視不已,會持續很久。
我會更快地回覆信息。
我們需要多約幾次會。
我期待著,期待著我們即將在倫敦的下一次約會。
是的,我們一定會出去的。
這會很有趣。
我們有個結尾傳統,我差點忘了。
我知道這個傳統。
就是上一位來賓要留一個問題給下一位來賓。
是的,我的問題是什麼?
你在生活中做些什麼來指導正在崛起的人?
然後,你想要指導、教導或培訓的那個人是哪一個,他最需要你的聲音?
我的團隊目前就是一切。
我想把我學到的所有東西都給我的團隊。
我希望我團隊中的人能從我犯的所有錯誤中受益。
而身為創始人的一個樂趣就是,當那不是實際開始時,我擁有的技能和知識更多,我想要發揮出來。
所以我在創業模式中玩得這麼開心的原因之一,是因為我想把我所學到的一切分享出去,讓我的團隊變得更強、更好。因為我想留下某些東西,可以在我不在時仍然存在。你知道的,如果發生所謂的“校車測試”(即創始人被校車撞到),公司是否能持續運營下去呢?我真的希望能建立一個,即使沒有我,他們也想繼續建設的東西。這裡似乎發生了變化。是什麼催化了這一切?過去的幾年,我嘗試了很多不同的事情,想找到一種我覺得曾經失去的興奮和能量的狀態。然後我找到了。像是,這就是創始人模式。我團隊真的很棒。他們非常想要推動界限。我只想放開控制,就像解開牽繩。我希望他們能去嘗試,去實驗。我正在努力創造一個讓他們能夠創造的環境。他們會做很多事情。裡面一半可能會失敗,我不在乎。讓我們再來一次。我真的很喜歡和他們一起,圍繞著他們創造的所有新想法。我的團隊要求你帶來一些對你來說意義重大的東西。你帶給我了這個。我不知道這個盒子裡面有什麼。噢,兩枚獎章?那些是軍事挑戰幣。我帶來的這一枚,圓形的,正好是為了讓你看到傳統的樣子。這是我最在乎的。我的確都很在乎,但這是我帶來的。而這些獎幣,只有將軍或指揮官才會頒發。它們不容易得到。你需要做一些服務的事情才能得到。相比獎牌,它們不那麼正式。他們可以隨意給出。這是他們表示感謝的方式。我所得到的挑戰幣,我感到非常自豪,因為我覺得我值得擁有它們。最讓我喜歡的是,當他們把挑戰幣給你的時候,他們不會直接遞給你。他們會這樣握住你的手,然後握手。然後這就是他們給你的方式。他們會說:“謝謝你,西蒙,來這裡幫助我們。”這就是他們給我挑戰幣的方式。這枚幣對我來說意義深遠,因為我曾經與空軍“壯志凌雲”合作過。它叫做武器學校,但實際上是空軍“壯志凌雲”。這是他們的幣,也是他們的徽章。我曾經幫助他們探索他們的核心使命,了解他們真正的價值觀,確保他們的文化能保持清晰和良好很長時間。我們提出了三個詞,三個動作,所有參加空軍“壯志凌雲”的人都必須做到,即建設、教學、領導。這就是建立技能、教授技能給別人,然後培養領導者並領導的想法。這整個理念是,你有責任去建設、教學和領導,積累、奉獻和服務。最強大的東西是武器學校的校長,在我們的合作完成後,他將這些詞放在挑戰幣上。喔,真的嗎?它們就存在於這枚幣上,自那以來已經有好多年了。我非常自豪能夠奉獻出一些有持久性的東西,正是這枚幣上刻著的。建設,教學,領導。對,這是一個非常美好的生活格言。而且,去那裡的人都是很棒的人。這真是一種榮耀。我做的工作成為了一枚挑戰幣的一部分。因此,他們給了我這枚幣,以表達對我工作的感激,而它上面刻著我的話。這不是我的話,那是他們的話。我只是幫助他們提煉出來。這是他們在最自然最佳狀態下的本質。我只是幫助他們將其具體化和編纂。西蒙,謝謝你。謝謝。總是喜歡我們的對話,願這樣的對話長長久久。同樣。我要快速問,你只需給我30秒的時間。我想說兩件事。首先,非常感謝你每週都收聽和關注這個節目。這對我們所有人來說意義重大,這真的變成了我們從未想過,並且根本無法想像會到達的地方的夢想。其次,這是一個我們覺得只是剛剛開始的夢想。如果你喜歡我們在這裡做的事情,請加入那24%定期收聽這個播客的人,並在這個應用程序上跟隨我們。我向你承諾,我會竭盡所能,讓這個節目做好,現在以及未來。我們會邀請你想讓我對話的嘉賓,並將繼續做所有你喜愛的節目內容。謝謝你。

What if AI isn’t just a tool – but the greatest threat to human connection we’ve ever faced?

Simon Sinek is a world-renowned entrepreneur, optimism expert, and founder of The Optimism Company, a platform which teaches human skills to leaders and organisations. He is also the bestselling author of books such as, ‘Start With Why’ and ‘Leaders Eat Last’. 

He explains: 

  • Why modern politics is killing your sense of purpose.

  • Why we’ve forgotten how to be a good friend.  

  • How AI will create a generation of helpless humans. 

  • The number one secret skill AI can’t learn. 

  • How human skills like empathy are vanishing. 

00:00 Intro

02:35 Biggest Forces of Change in Society

06:05 Is AI Cause for Concern?

12:55 Authenticity in the Age of AI

18:38 Skills Needed in the Evolving World of AI

20:08 Is Universal Basic Income a Solution to AI-Driven Job Loss?

20:58 UBI’s Impact on Meaning and Purpose

24:34 The Uncertain Future of AI

25:48 The Race for AI Dominance

28:25 AI’s Long-Term Impact on People’s Lives

32:32 Preparing Young People for the Future of AI

35:27 Importance of Gratitude in a World of Unlimited Possibilities

45:35 Importance of Relationships

48:03 Importance of Failure

49:07 Learning Through Experience and Resourcefulness

53:52 Why Struggle Is a Good Thing

55:45 People Buy the Story, Not the Product

59:37 Scale Breaks Things

1:02:37 Ads

1:03:41 Self-Love as a Key to Successful Relationships

1:05:31 Why Wrong Is Easier

1:09:15 Friction Creates Freedom

1:11:18 Building Community in the Age of AI

1:13:45 What Holds a Community Together?

1:16:57 Staying True to Your Values

1:20:46 Does Lack of Meaning and Purpose Lead to Loneliness?

1:22:21 Loneliness by Gender

1:23:06 Mental Health and Likelihood of Loneliness

1:25:15 How to Find Companionship When Lonely

1:30:37 Curiosity as a Key to Building Connection

1:32:28 Importance of Staying in Touch With Your Emotions

1:36:19 Drop in Automation-Related Job Postings

1:38:06 AI as an Opportunity to Discover New Hobbies and Skills

1:42:24 What Simon Is Struggling With Right Now

1:46:27 Choosing the Right Person to Fight With

1:48:33 Self-Reliance as a Career Foundation

1:53:26 Why Simon Wrote a Book About Friendship

1:56:20 How to Know if Someone Is a Friend

1:57:40 Following Up With People You Connect With

2:01:17 Mentoring Someone Behind You

2:03:08 The Challenge Coins

2:13:16 What Simon Misses About Being in a Relationship

Follow Simon: 

Instagram – https://bit.ly/3z0riRb 

Twitter – https://bit.ly/45jgWrz 

Spotify: You can purchase the 15th Anniversary Edition of Simon’s book, here: https://bit.ly/3SOMdx3  

The 1% Diary is back – limited time only:

https://bit.ly/3YFbJbt 

The Diary Of A CEO Conversation Cards (Second Edition):

https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb 

👀 28.05.2025. Be the first to know:

https://bit.ly/circle-youtube 

Get email updates: https://bit.ly/diary-of-a-ceo-yt 

Follow Steven: https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb

Sponsors:

Linkedin Ads – https://www.linkedin.com/DIARY

Ekster – http://partner.ekster.com/DOAC with code STEVEN

Perfect Ted – https://www.perfectted.com with code DIARY40 for 40% off

Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

Leave a Comment