Steven Shares’s His Secret Diary: Dealing With Liam Payne’s Death, My Big Relationship Issue, These 4 Words Saved Me!

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:08 It has been a long time since I’ve done this.
0:00:12 Many many years ago when I first started the Diary of a CEO, the central idea of the show
0:00:15 was to read my diary every week.
0:00:19 I believed that it might be interesting to get to see inside the very personal diary
0:00:23 of someone that was running a business with hundreds of team members at 25 years old while
0:00:29 contending with all of life’s problems, relationships, mental health challenges, mistakes, family
0:00:31 problems and more.
0:00:36 So late on a Sunday night once in a while, I would plug in a microphone in my old apartment
0:00:39 and I would read through my diary entries.
0:00:41 The Diary of a CEO took on a life of its own.
0:00:46 I went from reading my diary to interviewing other people about their diaries to speaking
0:00:50 to experts about all of the problems that I found in my diary.
0:00:54 But every single week, someone will come up to me and tell me that they found value in
0:00:59 those early episodes and they’ll ask me if I would ever share my diary again.
0:01:05 I’ve thought about it for years and years and this weekend I finally decided to give
0:01:06 it a go.
0:01:10 So what you’re listening to today is my diary.
0:01:12 The notes I’ve taken in the last few weeks.
0:01:16 The original Diary of a CEO.
0:01:19 I’m Steven Bartlett and this is the Diary of a CEO.
0:01:21 I hope nobody’s listening.
0:01:30 But if you are, then please keep this to yourself.
0:01:36 Here’s the first thing that I’ve written in my diary this week, pedals over podiums.
0:01:39 I was driving through the streets of Los Angeles a few weeks ago with a really good friend
0:01:40 of mine.
0:01:45 It was late afternoon and the sun was hanging low in the sky, painting everything in shades
0:01:47 of amber and gold.
0:01:51 As we navigated through the ebb and flow of Los Angeles traffic, the distant home of
0:01:56 the city filled the car, a blend of honking horns, muffled conversations and the faint
0:01:59 melody of a street performer playing somewhere in the distance.
0:02:02 We were on our way to a football match on the other side of town.
0:02:07 My friend in the passenger seat was the founder of a huge fashion business that’s absolutely
0:02:09 skyrocketed over the last couple of years.
0:02:13 It’s one of those brands that’s become so popular that I know so many of you listening
0:02:15 right now are probably wearing.
0:02:20 His designs have walked runways, grazed magazine covers and become staples in wardrobes all
0:02:22 around the world.
0:02:28 But as we set off, I couldn’t help but notice an unusual, almost palpable tension inside
0:02:29 the car.
0:02:34 Normally, our drives are filled with laughter and lively debates, but this time there was
0:02:40 a heavy silence punctuated only by the engine and the occasional sound of cars speeding past.
0:02:45 You know that feeling when you can just sense something weighing heavily on someone’s mind.
0:02:49 He stared out the passenger window, watching his palm trees and billboards flew by.
0:02:51 Finally, he turned to me.
0:02:56 His voice, usually so confident and assertive, was tinged with vulnerability as he broke
0:02:57 the silence.
0:03:04 “Do you ever worry that what you’re doing will stop growing, will decline or will fail?”
0:03:06 he asked softly.
0:03:10 The question hung in the air between us as my brain scrambled to read between the lines.
0:03:14 By this question, I assumed that the business he had poured his life into might have started
0:03:16 to stagnate.
0:03:20 Perhaps the uncertainty this had created was looming like a shadow over his achievements
0:03:23 casting doubt in his mind.
0:03:25 Before I could respond, he shifted the conversation.
0:03:28 “I was talking to our mutual friend John the other day.
0:03:30 You know, the one with the podcast.”
0:03:32 I nodded, knowing exactly whom he meant.
0:03:37 “Even he’s a little bit concerned his podcast growth has been flat, and he’s questioning
0:03:39 everything,” my friend continued.
0:03:44 As he spoke, my mind flashed back to a conversation I had years ago with Sir David Brelsford.
0:03:48 Coincidentally, Sir David had been on my mind because I’d spoken to him the day before,
0:03:53 and we were actually on our way to meet him at a pre-season Manchester United game in LA
0:03:55 at that exact moment.
0:03:58 For those of you who might not be familiar, Sir David Brelsford is the mastermind behind
0:04:03 British Cycling’s transformation from mediocrity to global dominance.
0:04:07 He was now leading performance at Manchester United under the new Ineos ownership.
0:04:11 Many years ago, when Sir David took over as performance director of British Cycling, they
0:04:14 hadn’t won an Olympic gold medal in nearly a century.
0:04:20 Under his leadership, they didn’t just win, they dominated, securing multiple gold medals
0:04:21 and Tour de France victories.
0:04:27 But what struck me most when I first met Sir David wasn’t his impressive list of victories.
0:04:33 It was his intense focus on mindset and psychology, which I’m now convinced is what made those
0:04:35 victories possible.
0:04:39 I remember sitting across from him on my kitchen table as he cradled his mug in his hands,
0:04:42 the steam rising and curling in the air.
0:04:44 You know, he began.
0:04:49 Staring his coffee thoughtfully, the spoon making a soft clanging noise against the ceramic.
0:04:54 When our cyclists became fixated on the podium, on the medals, the glory, their performance
0:04:55 suffers.
0:04:58 He paused, taking a slow sip.
0:05:01 It’s a subtle shift, but it’s profound.
0:05:06 The podium exists in the future, a place beyond our immediate control.
0:05:10 The more they obsess over standing on that podium, winning that medal, the less attention
0:05:15 they pay to the one thing that actually matters, the present moment, the rotation of the pedals
0:05:17 beneath them.
0:05:22 He leaned in closer, his gaze steady and honest, his voice carrying the weight of hard earned
0:05:24 wisdom.
0:05:25 So we changed our approach.
0:05:31 We told them to forget about the podium, instead, focus entirely on the pedals.
0:05:36 Each rotation, each breath, each muscle contraction.
0:05:39 This is where success is truly forged.
0:05:42 At the time, his words resonated with me so deeply.
0:05:47 The simplicity of focusing on the immediate, the tangible, the now.
0:05:49 It was a lesson that transcends cycling.
0:05:54 One that can be applied to any endeavor pursued by any of us in any of our lives.
0:05:58 Back in the car, as my friend continued to explain his fears and uncertainties, the echo
0:06:02 of Sir David’s insight seemed more relevant than ever.
0:06:07 So I turned to my friend, offering a small smile of reassurance, and I said, don’t worry
0:06:09 about the podium.
0:06:10 Focus on the pedals.
0:06:17 I went on to explain what Sir David had taught me, and how by falling into outcome overthinking,
0:06:21 he would be distracting himself from what he needed to do, to turn his business around.
0:06:26 I told him that when we allow our minds to drift too far ahead, we risk disconnecting
0:06:31 from the present, which is where our power, inspiration, and creativity lies.
0:06:35 Studies on mindfulness, a practice rooted in staying present, show that those who focus
0:06:41 on the now, rather than an uncertain future, experience less anxiety, greater focus, and
0:06:44 improved performance across a variety of different tasks.
0:06:49 And a neuroscientist on my podcast has shown me that studies prove when we become preoccupied
0:06:53 with potential outcomes, like whether we’ll win a race or if our company is going to die,
0:06:58 the brain’s default mode network, DMN, becomes highly active.
0:07:02 This network, which is involved in self-referential thinking, which is basically thinking about
0:07:06 yourself too much, can lead to overthinking and heightened stress, which puts you off
0:07:08 performing at your best.
0:07:13 But conversely, when we anchor our attention in the present moment, regions of the brain
0:07:18 associated with focus and task execution, such as the prefrontal cortex, become more
0:07:22 engaged, which enhances our ability to perform at our best.
0:07:25 Sir David’s approach teaches us a fundamental truth.
0:07:30 Ironically, when we focus too much on the outcome, we end up sabotaging the very actions
0:07:32 needed to achieve it.
0:07:36 We become distracted or paralyzed by the weight of our expectations.
0:07:41 But by narrowing our focus to the here and now, by mastering each stroke, each moment,
0:07:46 we align our actions with our intentions, setting the stage for success.
0:07:50 My friend’s greatest risk in that car that day wasn’t his numbers stagnating, it was
0:07:55 him being distracted by the numbers and losing touch with his customers.
0:08:00 If he just focused on the art, the value, his creativity, the very things that had gotten
0:08:05 him there, the numbers, the podium, would take care of itself.
0:08:09 So whether you’re an athlete pedaling towards the finish line or an entrepreneur navigating
0:08:14 the turbulent waters of business, an artist crafting your next masterpiece, or simply someone’s
0:08:20 driving to find balance in life’s complexities, remember, focus on the pedals, not the podium.
0:08:25 Success isn’t a destination, it’s a journey comprised of countless moments where we choose
0:08:27 to be fully present.
0:08:32 The podium, the accolades, the achievements, the milestones, are merely the byproduct of
0:08:37 our commitment to mastering each moment, each rotation of the pedals.
0:08:41 I always tell people, you wouldn’t plant a seed and then dig it up every few minutes
0:08:43 to see if it had grown.
0:08:47 So why do you keep questioning yourself, your hard work and your decisions?
0:08:51 Love patience, keep watering your seeds.
0:08:54 Funnily enough, this week I stumbled across a video that reinforced the idea of thinking
0:08:56 of pedals over podiums.
0:09:00 It’s a video of Johnny Ives, the head designer from Apple, who worked alongside Steve Jobs,
0:09:05 Apple’s visionary founder, at a time when Apple were in real trouble at the very beginning.
0:09:09 Steve Jobs had been fired from Apple, the company had struggled, and he’d been rehired
0:09:11 as the CEO.
0:09:16 In the clip, Johnny Ives talks about how a dying company like Apple saved themselves,
0:09:20 not by trying to save themselves or thinking about the outcome or problem they were in,
0:09:25 but by focusing on the pedals, the thing they could control.
0:09:32 Our job isn’t to make money for Apple, our job is to try and make the very best products
0:09:33 that we can.
0:09:39 Now, we trust if they are good, and we trust if we’re competent and we do our jobs in
0:09:45 trying to describe them, and if we’re competent in making them, they will be attractive and
0:09:50 bought, they will be bought in volume, and that we will eventually make money.
0:09:54 I’m aware that that can sound like an easy thing to say, given our vantage point right
0:10:02 now, but that’s actually what we said in ’98 when the company was struggling.
0:10:07 You see, we didn’t say that the goal was turnaround, because if we had said the goal
0:10:13 back in the late ’90s was to turn the company around, that’s all about money.
0:10:20 When Steve came back, that’s how he articulated what the goals of the company needed to be,
0:10:27 and this wasn’t an exercise in sort of clever wordsmithing.
0:10:34 This was describing profoundly different attitudes and approaches to what the problem
0:10:36 was at hand.
0:10:40 And just to add another layer to this, Sir David and Steve Jobs didn’t just adopt this
0:10:43 mindset when they were trying to turn a bad team or company around.
0:10:45 They also thought like this when things were going very well.
0:10:51 In fact, when things are really good or really bad, it seems people have a greater temptation
0:10:53 to start obsessing over the wrong things.
0:10:58 I found a letter that Steve Jobs sent to his team in 2010, on the day when Apple became
0:11:03 the most valuable company in the world, overtaking Microsoft for the first time.
0:11:10 And here’s what Steve Jobs told his team, May 26, 2010, 5.59 p.m.
0:11:16 Team, as most of you already know, at the close of today’s stock market, Apple’s market
0:11:20 cap surpassed Microsoft’s market cap.
0:11:24 As I once said in a company email sent a long time ago, stocks go up and stocks go down
0:11:26 and things may be different tomorrow.
0:11:32 But I thought it was worth a moment of reflection today, and so it is again.
0:11:37 Walt Disney used to say to his team, we are only as good as our next picture.
0:11:42 Well, we are only as good as our next amazing new product.
0:11:44 Back to work, Steve.
0:11:48 When I read this letter for the first time, I had a huge sigh of relief.
0:11:50 Because just like you, I get anxious about the future.
0:11:54 I can fall into worry about outcomes and I can waste energy thinking too much about the
0:11:55 podium.
0:11:59 In fact, it’s in areas of my life that I’m most successful, that I seem to worry the
0:12:00 most.
0:12:03 But when this doesn’t just apply to business, it applies to life itself.
0:12:07 I’ve observed that people that focus on what they want, the podium, instead of what
0:12:12 they have to offer, the pedals, rarely get what they want, but the people that focus
0:12:18 on what they have to offer, the pedals, usually get what they want, the podium.
0:12:22 I.e. the people that end up on the podium are the ones that were most focused on the
0:12:27 pedals, and the people that never focus on the pedals, never end up on the podium.
0:12:31 In the good times and the bad, when the numbers are up and the numbers are down, focus on
0:12:33 the pedals, not the podium.
0:12:40 And if you do, in time, the podium will take care of itself.
0:12:43 The second thing I’ve written in my diary this week is quite a personal one.
0:12:48 I’ve just written, “You and your partner are both probably wrong.”
0:12:51 And this point is really about love and relationships.
0:12:54 For several nights in a row, I’d arrived home to my apartment in the east of London
0:13:00 at 11pm, then I collapsed onto the soft, 12 foot sofa in my living room, its cushions
0:13:08 enveloping me like a tied hug, and there I lay, savoring the sweet, sweet sound of doing
0:13:11 absolutely nothing.
0:13:16 The ticking of the clock in the corner of the room, the only reminder that time is passing.
0:13:19 This is a gruelling part of the year for me professionally.
0:13:23 Whenever my longstanding assistant turns to me with that familiar look of concern and
0:13:27 warns me about the months ahead, I know I’m screwed.
0:13:32 My calendar right now is hilarious, and the next three months it has me flying to every
0:13:36 corner of the world, from the bustling streets of Bangkok and Thailand to the sprawling city
0:13:40 scape of Los Angeles to the desert horizons of Kuwait, sometimes for three major events
0:13:42 in the same day.
0:13:48 The constant echo of airports, the roar of jet engines, the rustle of boarding passes.
0:13:52 For the next few months, this is the soundtrack to my life.
0:13:56 My company, Flight, has just launched Flight Studio, our new media company, which has in
0:13:58 turn launched a series of new shows.
0:14:03 We’ve also launched Flight Books, our new book publishing company, signing almost ten
0:14:05 authors so far.
0:14:09 My fund, Flight Fund, has some 8,000 applications to sort through.
0:14:13 My podcast schedule is cramped, my speaking and event schedule is overflowing.
0:14:17 We’re building a new software company called Flightcast based in San Francisco, which has
0:14:21 meant constant meetings with Spotify, YouTube, Apple and more.
0:14:25 We’ve just taken a new 25,000 square foot headquarters in central London called Flight
0:14:28 HQ, which we’re halfway through building.
0:14:32 My talent recruitment company, Chapter 2 is occupying a lot of my thoughts.
0:14:36 I’m juggling a total of 40 companies that I’ve either invested in via Flight Fund or
0:14:40 founded, including a company I co-founded a few years ago called Third Web, which has
0:14:46 now raised roughly $30 million and was recently valued at $160 million and is based in San
0:14:49 Francisco with a team of 50.
0:14:51 The list goes on.
0:14:52 Boo who?
0:14:56 I know what you’re thinking, Steve, you chose all of this chaos.
0:14:59 Don’t you dare ask for sympathy.
0:15:01 Don’t you dare complain about it.
0:15:04 I accept all of that.
0:15:09 This whirlwind is self-inflicted and I’m still trying to figure out why me as someone
0:15:15 who says that I care about peace has seemingly done everything to eradicate the possibility
0:15:16 of it.
0:15:18 I’m so fucking confusing.
0:15:20 I think we all are.
0:15:26 What we state and what we do and the forces that pull us, pull us, drag us and drive us
0:15:29 are impossibly hard to understand.
0:15:34 But when my life gets more chaotic like this, I become a different person at home.
0:15:42 From Monday to Friday I’m distant, a little empty, desperate for nothing, silence, solitude.
0:15:49 It’s just to lay horizontally on this massive beige couch and do absolutely nothing.
0:15:50 But there’s a problem.
0:15:53 I’ve been with my partner for almost six years now.
0:15:55 We have a great relationship.
0:15:59 She is the love of my life, my future wife if I decide to get married and the mother
0:16:00 of my future kids.
0:16:06 But the most frequently recurring issue in our relationship is this mutual frustration
0:16:10 from me that she doesn’t understand my world and therefore she’s not giving me the expected
0:16:16 amount of empathy, grace, patience or space and conversely from her that I don’t understand
0:16:22 her world more specifically her needs for quality time, presence, love and attention.
0:16:28 And on that day, just like the night before and the night before that, as I lay there
0:16:35 like a dead body at 1130pm doing absolutely nothing, I heard the soft shuffle of her footsteps
0:16:38 on our stone floor as she approached me.
0:16:42 She started speaking to me about a variety of different issues, concerns and topics
0:16:44 that were on her mind.
0:16:47 Her voice was gentle, but tinged with the weight of unspoken feelings.
0:16:52 It was late at night, the shadows long and the world asleep.
0:16:55 My dopamine was completely depleted from my brain.
0:16:58 My cortisol levels had an all time high from having to perform all day.
0:17:04 Her form was a CEO, a founder, a speaker, a podcaster, a manager, an author and investor.
0:17:08 The mental exhaustion pressed on me like a physical weight.
0:17:12 I looked up at her and I said “I can’t do this right now.
0:17:17 I’ve had a really long day, I’m tired.”
0:17:22 I had said the same thing the night before and the night before and the night before.
0:17:26 I’m going to be honest with you because I think it’s important.
0:17:31 After all this podcast is called “The Diary” of a CEO, we had a disagreement that night.
0:17:36 Our voices remained calm, but the tension was a quiet storm brewing between us.
0:17:40 I went to a separate part of the apartment and I closed the door behind me.
0:17:44 The feeling I had in that moment is one I’ve pretty much had my whole life in relationships
0:17:47 as a highly ambitious workaholic entrepreneur.
0:17:50 I felt misunderstood.
0:17:56 I felt like I wasn’t being given the empathy, space and grace that I deserved and I felt
0:18:01 unappreciated and I was wrong, but that’s how I felt.
0:18:05 What I’ve come to realise is that if you’re an entrepreneur, if you’re a CEO, if you’re
0:18:09 a manager in a high-intensity company or if you’re a team member in a high-intensity
0:18:15 team or if you’re just someone who’s striving to change your life in a radical way by pursuing
0:18:21 a goal that’s consuming you, your romantic partner will likely never truly understand
0:18:22 your work.
0:18:27 They will never truly understand your stress, your worries and your constant overthinking.
0:18:32 The most you can hope for is that they understand that they do not understand.
0:18:36 There is at least some empathy and accepted ignorance in them accepting the fact that
0:18:42 they don’t understand, but you also have to avoid the temptation of gaslighting your
0:18:47 partner, something I’ve certainly been tempted to do time and time again.
0:18:51 You need to have empathy for their inability to understand.
0:18:56 So often, in not just this relationship, but in previous romantic relationships, I’ve
0:19:01 fallen into the trap of thinking that my partner was inconsiderate or selfish or thoughtless
0:19:06 because they didn’t truly understand how unbelievably taxing or consuming and sometimes
0:19:07 stressful my job is.
0:19:11 Accordingly, when I get home from work after a difficult day or when I was consumed by
0:19:17 a business challenge, I would be surprised by their apparent lack of understanding, space
0:19:19 and empathy.
0:19:25 Even though I hadn’t really bothered to explain it to them, I kept it to myself.
0:19:28 I was expecting her to read my mind.
0:19:32 And the truth is, the truth I didn’t have the sufficient amount of energy or cognitive
0:19:39 reserve to realise is that even in those moments, at all moments, my partner has needs too.
0:19:46 No matter how busy or successful or stressed I am, at home, everyone’s needs need to
0:19:47 be met.
0:19:52 And besides, why on earth would they truly, truly understand?
0:19:58 It is not their email inbox, it is not their deadline, it’s not their tough decision,
0:20:00 it’s not their chosen responsibility.
0:20:04 I chose this responsibility, I chose this mission.
0:20:09 They are a passenger in the car of my dream, it is not their dream.
0:20:15 I set the satnav, I should be grateful that they’ve chosen to come along for the ride.
0:20:20 Being misunderstood at home is one of the prices you pay for the growth that you chase.
0:20:24 But here’s the twist that it took me years to learn.
0:20:28 Although it doesn’t feel like it, it is a hidden gift that your partner doesn’t fully
0:20:30 understand.
0:20:36 If they did, home wouldn’t offer a retreat from work, it would be an extension of it.
0:20:40 I appreciate the fact that I can walk through the door on a hard and pleasant gruelling day
0:20:47 into a home brimming with smiles, happiness and free from professional pain.
0:20:54 So if this is you, if the shoe fits, keep going, protect your relationship, have mutual
0:20:56 empathy.
0:21:02 The third thing that I’ve written in my diary this week, get to acceptance as fast as you
0:21:03 can.
0:21:09 I got home that night at 11pm, I threw my keys down and I walked across my apartment,
0:21:14 I pulled open the balcony door to let some of the cool, humid, thunderstorm air in.
0:21:19 And as I sat down on a kitchen stool, my phone started to vibrate repeatedly.
0:21:25 I pulled out my phone and the caller ID said ‘George’, one of my best friends, I answered.
0:21:31 And before I even spoke, I just knew it was bad news, one of those moments where the silence
0:21:34 seems to say more than words.
0:21:39 When he did speak, his voice was heavy, each word weighed down by despair.
0:21:42 He shared some really sad news.
0:21:48 His company which he’d spent the last decade building, a company he’d become known for,
0:21:49 had collapsed.
0:21:55 The countless hours, the sleepless nights, the dreams he had, all gone.
0:22:00 After 10 years of hard work, he’d lost it all and his team had lost their jobs, he was
0:22:04 effectively bankrupt, the business had failed.
0:22:08 I spoke to him for the next hour on the phone and after I turned off the lights and headed
0:22:10 up to my bedroom.
0:22:16 As I was walking up the stairs, I assumed it was George texting me to say good night
0:22:18 and maybe thank you for the conversation.
0:22:23 But to my surprise, as I looked down at the notification, it was a completely different
0:22:26 best friend and I don’t have that many best friends.
0:22:30 The message read ‘Can you speak?’
0:22:33 Listen it’s so unbelievably rare that anyone would ask me to speak.
0:22:38 But when they ask to, unfortunately it’s always some form of crisis or bad news, I
0:22:43 am seen as the busy friend, the one with no time, the one people don’t typically want
0:23:13 to be able to speak.
0:23:23 There’s no greater honor than being able to serve a friend in need.
0:23:29 And on this stormy Tuesday night, it seemed like I was experiencing the honor that Simon
0:23:32 Sinek described all at once.
0:23:38 I stopped mid spiral staircase, slumped into a dark corner halfway up and called my friend
0:23:41 Ryan.
0:23:48 Ryan is one of my best friends in the world and he had been in a relationship for the
0:23:49 best part of a decade.
0:23:51 He’d built a life with this person.
0:23:56 He had grand plans to have kids with her, settle down with her, buy a house with her and spend
0:23:58 the rest of his life with her.
0:24:04 In my conversations with both of these friends, I found myself giving them support and advice
0:24:09 and as the words rolled off my lips, the advice that I was giving them ended up being the exact
0:24:14 advice I needed to hear myself because I too was facing a series of difficult professional
0:24:19 challenges in my businesses, challenges that were keeping me trapped in a cycle of overthinking.
0:24:24 The unrehearsed late night advice I gave to both of my friends that I also desperately
0:24:30 needed to hear myself get to acceptance as fast as you can.
0:24:35 I said this because in moments of bad news or heartbreak or rejection, much of what I
0:24:41 think is actually happening is we’re mourning the loss of a future or an identity that we
0:24:48 created in our own minds, that we had begun to live in, but that never really existed.
0:24:52 In the case of my friend going through heartbreak, it was abundantly clear to me that the source
0:24:57 of much of his pain was actually his inability to accept that the imagined, idyllic future
0:25:01 he had created with this person had been lost.
0:25:04 I’ll never forget when Mo Gordat said to me,
0:25:06 So happiness is very predictable.
0:25:11 If you look back at any point in your life where you ever felt happy, there is one commonality
0:25:16 across all of those moments that can actually be documented in a mathematical equation.
0:25:22 And so happiness in that sense becomes equal to or greater than, so it’s really mathematics,
0:25:27 that your perception of the events of your life minus your expectations of how life should
0:25:28 be.
0:25:32 And from that, I always deduced that we are unhappy when our expectations of how our life
0:25:35 is supposed to be going go unmet.
0:25:41 And in this scenario, both my friends and I had unmet expectations of how we thought
0:25:44 our life was supposed to be going.
0:25:48 It’s become abundantly clear to me that the vast amount of pain I experienced in business
0:25:53 or life or love and everything in between is actually just my own resistance to situations
0:25:55 that I find myself in.
0:26:00 Usually when my expectations go unmet, often situations I frankly couldn’t have foreseen
0:26:01 or controlled.
0:26:06 There’s even situations that I’m completely unresponsible for.
0:26:09 Bad news arrives and then we fight against it in our own mind.
0:26:13 And in doing so, we create our own suffering.
0:26:17 We get fired from work, we get cut off in traffic by a bad driver, we get a bad diagnosis,
0:26:20 we get dumped by a romantic interest.
0:26:22 Someone writes something horrible about us online.
0:26:27 The pain is the hours, the days, the weeks, the months, the years of us refusing to accept
0:26:29 the situation we find ourselves in.
0:26:37 Trying to reverse an injustice, trying to correct the past, trying to rewind time.
0:26:42 Acceptance of reality, especially of circumstances that cannot be changed now, is the best medicine
0:26:48 I’ve repeatedly swallowed to have less bad days and less suffering.
0:26:53 In a brain study led by a scientist called Hedy Cobar in 2010, brain scans reveal that
0:26:58 when people are asked to approach their emotional responses with acceptance, rather than reacting
0:27:01 instinctively, something remarkable happens.
0:27:06 They saw a notable reduction in the activity of the amygdala, often referred to as the
0:27:08 brain’s emotional alarm system.
0:27:13 The amygdala plays a central role in processing fear and other strong emotions, so this drop
0:27:19 in activity suggests that acceptance can actually calm emotional reactivity, which is often
0:27:21 why we suffer so strongly.
0:27:25 You know, I don’t know if what I’m about to say is a consequence of aging, but in this
0:27:31 season of my life what I value more than most things, is peace.
0:27:35 Something that I think deep down we all want, but when you look at how we live our lives,
0:27:40 with noise, stress and chaos, clearly something that few of us have designed our lives to
0:27:42 create.
0:27:47 Peace isn’t necessarily a word that I highly prioritized at 25 years old, but I think by
0:27:52 being in the public eye a lot more now, and just by getting older, it’s made peace more
0:27:57 of an important priority to me, and peace to me really is defined as that sort of state
0:28:02 of calmness and tranquility that’s free from conflict, that’s free from stress.
0:28:06 Being in the public eye in many ways has been the most intense crash course in acceptance
0:28:08 I could ever have imagined.
0:28:12 Going from complete anonymity to having an unimaginable number of people listening to
0:28:17 this podcast each month, and then joining a hit BBC One TV show, Dragonsten, during the
0:28:22 same period, forced me to confront a reality I wasn’t prepared for.
0:28:27 With constant flood of opinions, judgement and misinformation about you.
0:28:32 Being in the public eye brings with it an interesting new reality, at any given moment
0:28:37 if I wanted to, I could dive into an endless abyss of negativity, I could find thousands
0:28:43 of comments or articles about myself that are true or untrue, but are hurtful either
0:28:44 way.
0:28:48 And I’ve had to learn to accept that this is part of the territory.
0:28:54 As one of my dear friends said to me, this is now an occupational hazard of your life.
0:28:57 And this is especially true in today’s world where even reputable sources will sometimes
0:28:58 run with half truths.
0:29:03 What I’ve had to come to terms with is that I can’t control what people say or think.
0:29:08 I have to accept that there will always be noise, I have to accept that trying to chase
0:29:13 every falsehood, every criticism or every hurtful comment is not only impossible, it’s
0:29:15 self-destructive.
0:29:19 Trying to control these things will hurt you more than these things.
0:29:22 Being in the public eye has taught me that true acceptance is about letting go of the
0:29:27 need for control, and it’s in that acceptance where I’ve found the peace to keep doing
0:29:33 what I love, without being consumed, without anger, and without anxiety, the anxiety and
0:29:37 worry and overthinking that I couldn’t seem to get hold of when I was first catapulted
0:29:39 into the public eye.
0:29:42 Do you ever fantasise about running away?
0:29:44 I do.
0:29:50 If peace is what I’m after, surely I should escape to a secluded beach on an island somewhere.
0:29:54 I could buy my own island, build a little home right there on the water.
0:29:59 I imagine I’d fly my friends out and would spend days in the sun, working out, making
0:30:05 music, writing, nothing but time, and freedom, and peace.
0:30:09 When I get drawn off into these fantasies of a perfect apparent peace, I’m reminded
0:30:13 that it would mean giving up on so many of the things that I absolutely love doing, the
0:30:19 things that fill me up and challenge me, the things that make my life so painful and worth
0:30:20 living.
0:30:25 I think humans really need five core things outside of the basics, connection, food, water,
0:30:26 and air.
0:30:29 I think the first thing we need is to feel challenged.
0:30:33 I remember having Daniel Pink, the motivation scientist, on my podcast in the early days
0:30:38 of the Diary of a CEO, and I remember him telling me that in a study of video gamers,
0:30:42 scientists found that an optimal balance between the gameplay’s skill level and the game’s
0:30:46 level of difficulty keeps game players deeply engaged.
0:30:50 This is the reason why video games have levels and increasing difficulty.
0:30:54 You don’t actually want to play your life on easy mode, and conversely, you don’t want
0:30:57 the frustration from a life that is too difficult.
0:31:00 You have to maintain your own equilibrium of challenge.
0:31:05 In the studies, when you reach your challenge equilibrium, players enter a state of flow,
0:31:08 where they are fully absorbed in the game.
0:31:13 All of this applies for my life, and all of it applies for yours.
0:31:16 You and me both need increasing challenge.
0:31:19 If you’re listening to this right now, and you’re one of the people considering quitting
0:31:24 your job, for many of you, this will be the reason.
0:31:30 You feel like you’re playing the same game on the same level every single day.
0:31:36 Secondly, I think we need a feeling of autonomy, the feeling that you have freedom and control.
0:31:39 Thirdly, you need a feeling of progress or forward motion.
0:31:44 Studies show this to be true, and I think, fourthly, that forward motion needs to be
0:31:49 towards a subjectively meaningful goal, and lastly, you need to be working towards it
0:31:52 with a supportive group of people that you like.
0:31:58 My life continues to teach me that these five core components are hardwired into our DNA.
0:32:03 They are evolutionary survival mechanisms deep inside all of us to ensure that our species
0:32:10 continue to build, to drive forward, to conquer important goals, to lean into challenging tasks,
0:32:12 and to do it with our tribe.
0:32:16 If your ancestors didn’t have this in their DNA, they wouldn’t have created the magical
0:32:21 devices you’re streaming my voice on right now, the skyscrapers we live and work in,
0:32:23 and the aeroplanes we fly on.
0:32:26 They passed this desire to you.
0:32:33 You’re born to create, to build, to accomplish, together.
0:32:37 So with this in mind, I end up concluding that I am living my life in the way that I
0:32:42 should be, and even if I did run away, I would end up searching for meaning by creating something,
0:32:47 and if my creations were successful and appreciated, I would end up back in the same situation
0:32:49 I’m in now.
0:32:54 Peace isn’t absence of hard times, it’s your capacity to accept hard times, while
0:32:58 remaining in the long-term pursuit of your most important goals.
0:33:02 And that’s where I arrive back at the need for acceptance.
0:33:07 Life is going to suck sometimes, more so than you or me would like, but that is frankly
0:33:13 the price you have to pay for the love, dreams and happiness you chase.
0:33:17 To imagine such a world without the bad news, the heartbreak, the pain, is to imagine a
0:33:21 world without love, reward and meaning.
0:33:26 So whenever bad news arrives, your job isn’t to think your way through it, to blame, attack
0:33:33 or criticise, it’s simply to get to acceptance as fast as you can, and I’m not saying it
0:33:38 will be fast, and I’m not saying it will be easy, I’m not saying we can just decide
0:33:44 to accept something and move on, because the reality is, acceptance comes in waves.
0:33:48 One day you’ll feel like you’ve made peace in progress with the situation, and the next
0:33:54 day the hurt, the frustration, the doubt, the why me, sneaks right back in.
0:33:58 Mel Robbins, who came on the Diary of a CEO, told me that one of the most freeing simple
0:34:03 habits she’s adopted is to say the words out loud, “Let them.”
0:34:08 Every single time she feels herself being aggravated, let down or annoyed by someone
0:34:12 or something, which is pretty much every single day for the average person.
0:34:18 The let them theory is based on a simple truth.
0:34:30 The fastest way to take control of your life is to stop controlling everyone around you.
0:34:38 You have no idea how much time and energy and attention you are wasting trying to control
0:34:40 other people.
0:34:47 You have no idea how much energy you are burning through, thinking about, worrying about, obsessing
0:34:56 about what other people are doing, what they’re not doing, what they’re feeling, all of which
0:34:59 you have zero control over.
0:35:03 When she said this to me, I’ve got to be honest, I think I thought it was nonsense.
0:35:06 How can two simple words be so powerful?
0:35:09 But then I tried it with a few minor alterations.
0:35:15 When I find myself annoyed at an external situation, and I feel tension in my body, the first thing
0:35:27 I do is to take a deep breath in, and a long, slow breath out.
0:35:31 My girlfriend is a breath back practitioner, and she tells me every single week that a
0:35:36 long, slow, deep exhale activates the parasympathetic nervous system, which helps to calm the body
0:35:39 by reducing heart rate and lowering your stress levels.
0:35:46 And after I’ve done that, then I say, either in my head or out loud, I wish them well.
0:35:51 I don’t know why, but this simple exercise has proven to be an instant circuit breaker
0:35:55 for me, anytime I find myself falling into a bit of a spiral.
0:36:00 It’s really a decision to let go, to refuse to allow a person or situation to consume more
0:36:06 of your finite energy, to be empathetic towards them, and whatever they might be going through,
0:36:11 which is important, and to jump straight to acceptance, so that you can get back on with
0:36:12 your life.
0:36:15 I wish them well.
0:36:20 Acceptance is as much about letting go as it is about holding on, it’s about letting
0:36:24 go of the need to control a situation that you can’t, and it’s about holding onto the
0:36:28 belief that even in your darkest moments, there’s often a hidden gift that is seemingly impossible
0:36:30 to see.
0:36:34 My life over the last couple of years has taught me that worry doesn’t take away tomorrow’s
0:36:35 troubles.
0:36:40 It takes away today’s peace, you cannot stop the waves, frankly you wouldn’t want a life
0:36:48 without tides, but you can learn to surf, so get to acceptance as fast as you can.
0:36:53 The next note I’ve written in my diary is one that I think so many of you will relate
0:36:58 to, I’ve written, I need to spend more time in the clouds.
0:37:02 Last weekend I went fishing for the first time in my life, and it taught me something
0:37:04 that has completely changed my life.
0:37:09 It was a Sunday afternoon, and I found myself in a little boat, bobbing gently, in the middle
0:37:11 of a huge lake in Oxfordshire.
0:37:15 The sky was full of rolling grey clouds, and as is typical of British weather, the rain
0:37:19 was pelting against my green, waterproof overalls.
0:37:23 My girlfriend and I were enjoying a staycation weekend at a place called the Stell Manor.
0:37:28 The manor offered a menu of various activities, and purely because we’d been so engrossed
0:37:34 in a reality TV show on Netflix recently called Outlast, where 20 people have to survive
0:37:38 and hunt and live in nature for as long as they can to win a million dollars, I thought
0:37:42 it would be a great idea to pick the fishing activity, because if she and I ever needed
0:37:46 to fend for ourselves and the wilderness, knowing how to catch our own food might come
0:37:47 in handy.
0:37:54 So there we were, on this little tiny paddle boat, on this very big lake, casting our lines
0:38:06 out and unsurprisingly catching absolutely nothing.
0:38:10 This had been the first time in a long time that I had sat and done absolutely nothing,
0:38:15 the first time in a long time that I had allowed myself to become totally bored, and as I
0:38:20 sat there, bored out of my mind, dropping into this meditative state, so many of the
0:38:25 answers that I’d been searching for in my life, in my work, and in my business, seemed
0:38:30 to emerge out of seemingly nowhere, the sheer volume of epiphanies I had while sat bored
0:38:35 on that lake led me to an even bigger overarching epiphany which I needed to share with you
0:38:36 today.
0:38:39 Because for some of you, this might inspire you to reorganize your life in a way that
0:38:45 helps you to become the creative force you need to be to reach your goals in the very,
0:38:47 very strange times we’re living in.
0:38:52 To understand what I’m about to say, you need to understand three separate underlying principles
0:38:55 that came to me that day on the lake.
0:38:58 Principle number one, clouds and trenches.
0:39:02 I’ve been thinking a lot about this idea of clouds and trenches, the balance between
0:39:08 two modes of work and how critical it is to spend the right amount of time in each mode.
0:39:13 The trenches are where the hard, focused work happens, the business meetings, the podcast
0:39:17 recordings, the investment decisions, the flights, the speeches, the company building,
0:39:21 the interviewing people to join my businesses, the zoom calls, all the action.
0:39:23 This is the trenches.
0:39:25 You and I both know them well.
0:39:29 The clouds on the other hand are where you step away from the grind, not the kind of
0:39:33 stepping away where you go and get paralytic drunk in Ibiza or distract yourself by playing
0:39:43 video games, but truly disconnecting, thinking, walking, running, maybe reading, listening,
0:39:48 doing nothing, fishing, dreaming.
0:39:55 It’s the space where creativity and innovation are born, where your intuition can be heard.
0:39:58 Most of my best ideas have come from time spent in the clouds.
0:40:00 They haven’t come from boardrooms and brainstorms.
0:40:05 They’ve come while I was rolling through the hills on Bali on a moped alone at night,
0:40:11 running on a treadmill in Cambodia or sat on this small boat, praying, waiting for a
0:40:14 fish to tug my line.
0:40:18 Principle number two that came to me on the lake that day is this idea of your unique
0:40:19 value point.
0:40:24 One of the most fundamentally but poorly appreciated principles of life is that no matter who
0:40:29 you are, a creative, an entrepreneur, a manager, or even a healthcare professional, you will
0:40:34 be paid, recognized, and rewarded for your ability to do something valuable that most
0:40:37 other people aren’t doing.
0:40:38 Take this podcast for example.
0:40:42 There are millions and millions and millions of podcasts out there, but the reason you
0:40:47 choose to listen to mine is because there’s something that we do differently, something
0:40:50 you value, that is hard to find elsewhere.
0:40:53 That valuable point of difference is ultimately why we’re rewarded.
0:40:58 In this case, by your attention, the greater the difference you offer, the harder it is
0:41:04 to find, and the more that it is valued, the more valuable you and your work becomes, therefore
0:41:07 the more you’ll be paid and the richer you’ll be.
0:41:12 In business we call it a USP, a unique selling point, but for me, it’s more about the unique
0:41:13 value you bring.
0:41:19 It’s not just about being able to sell something, it’s about delivering real hard to find value.
0:41:25 This idea of having a strong UVP, unique value point, was brought into focus for me this week
0:41:31 as I watched with my jaw on the floor as Elon Musk’s SpaceX launched a 50 story rocket,
0:41:37 the biggest to ever launch, weighing some 200 tons, into the air, and then caught it
0:41:40 mid-air with two metal chopsticks.
0:41:41 Unfathomable.
0:41:48 SpaceX’s value is so rare, and so large, that it’s made SpaceX nearly a trillion
0:41:50 dollar company.
0:41:53 The second principle of UVP is something that most people building a career or company don’t
0:41:55 fully understand.
0:41:59 Almost 10 years ago when I was thinking about this concept of unique selling points for an
0:42:03 article I was writing for the Huffington Post, I asked the owner of my local corner shop
0:42:08 in Manchester, UK why he thinks customers choose his shop.
0:42:12 He gave me this long list of reasons that included things like great customer service,
0:42:17 clean shopping aisles and lots of different types of milk, but in reality, as a customer
0:42:21 of his, I choose that shop because it’s the closest.
0:42:27 Proximity and therefore convenience is their only real unique value point, and if a new
0:42:32 corner shop opened closer, unfortunately Dennis, you’d lose me as a customer forever.
0:42:37 Hold on to these two ideas of the clouds and trenches and your UVP as I introduce the final
0:42:39 point.
0:42:42 Principle three is the accelerating pace of change.
0:42:47 The world is changing at a pace faster than any time in human history.
0:42:51 Futurist Ray Kurzweil famously said, “We won’t experience a hundred years of progress
0:42:56 in the 21st century, we’ll experience the equivalent of 20,000 years of progress.
0:43:00 The rate of changes accelerating so fast that the solutions to today’s problems will be
0:43:03 outdated faster than ever before.
0:43:08 If you’re 40 years old today, by the age of 60, you’ll experience a year’s change
0:43:11 at today’s rate in just three months.
0:43:15 If you’re 11 years old today, by the age of 60, you’ll experience a year’s worth of
0:43:18 today’s change in just 11 days.”
0:43:23 In simple terms, the correct answers to the business, professional, marketing or personal
0:43:28 questions that you care so much about, will change at lightning pace.
0:43:31 And therefore, so will your unique value point.
0:43:36 Technology, markets and the world will move on faster than you can blink.
0:43:42 This phenomenon is often referred to as acceleration of business cycles or creative destruction.
0:43:45 The easiest way to see this playing out is to study the rate in which great companies
0:43:48 rise and fall in the modern economy.
0:43:53 By looking at this data, you can essentially see how long a UVP, a unique value point,
0:43:55 lists in modern times.
0:43:59 There was a 2008 study done by a company called InnoCite that showed that companies are rising
0:44:01 and falling them faster than ever before.
0:44:07 In 1965, the average company stayed on the S&P 500 list, a list that ranks the biggest
0:44:11 500 companies in the world, for 33 years.
0:44:19 By 2018, that number had shrunk to 17 years, and by 2027, if projected to drop further,
0:44:23 they predict the company will only be on that list for around a decade.
0:44:29 At this rate, by the time I’m 50, companies will only be on the S&P 500 list for a few
0:44:34 years, maybe even a few months before they’re disrupted and fall off that list.
0:44:40 However, even these forecasts presume that AI isn’t going to further turbo charge disruption,
0:44:42 which I certainly think it already is.
0:44:47 I think by the time I’m 50, some companies, especially technology companies, will last
0:44:51 just months on the S&P 500 list before they’re disrupted and fall.
0:44:55 And over the last few decades, we’re seeing the rise of new companies and the fall of
0:44:57 companies accelerate.
0:45:05 In comes Apple, out goes Kodak and Blackberry and Nokia, In comes Netflix, out goes Blockbuster,
0:45:11 In comes ChatGPT, out goes Google, maybe.
0:45:13 This isn’t how things used to work.
0:45:17 Companies used to stay big and powerful for multiple decades or even centuries because
0:45:19 their unique value point was so strong.
0:45:26 But in a changing world, in a technological one, in an AI one, everything changes.
0:45:31 So as creatives, as entrepreneurs, as professionals, how do we keep up?
0:45:34 And that is where principle number one comes in.
0:45:36 That’s where the clouds come in.
0:45:40 You have to spend more time in the clouds and less time in the trenches.
0:45:45 This is what the lake whispered to me that day, more time dreaming, more time disconnected
0:45:52 from the trenches, more time alone with ourselves, to stay inspired, create new ideas, to disrupt
0:45:55 ourselves, to innovate, to tune in.
0:45:59 When we’re in the trenches, we are standing so close to the painting that we can’t see
0:46:01 the picture.
0:46:06 Stepping away gives our mind the space to wander, to connect old dots in new ways and to find
0:46:10 new valuable points of difference to explore and experiment with.
0:46:15 All of these principles have made me conclude that one of the most valuable but unobvious
0:46:19 things I can do for my companies is to do nothing more often.
0:46:23 One of the best things I could do for my relationship, which is also something that
0:46:28 I am building, is to do nothing so I can think about the relationship.
0:46:35 I need more time in the clouds, thinking, dreaming, letting my mind wander.
0:46:39 Because that’s where true creativity, value and connection is born.
0:46:41 Over the last year I’ve taken no time off.
0:46:46 I’ve worked non-stop in the proverbial trenches, but I’ve had this haunting feeling
0:46:49 that because of this, I’m missing something.
0:46:52 Something that’s quietly whispering to be discovered.
0:46:56 Something that will only reveal itself if I pull myself up into the clouds.
0:47:01 But I’ve struggled to give myself permission to spend time in the clouds, because everything
0:47:05 feels so busy and urgent and important in the trenches right now.
0:47:09 I have this strange feeling of guilt that if I stop, I’ll lose everything.
0:47:12 I have a feeling of complacency that’s associated with stepping out of the trenches and into
0:47:13 the clouds.
0:47:20 But there is another voice, I call it wisdom, that is demanding that I do, because the clouds
0:47:23 have something important they need to tell me.
0:47:27 I know all of these analogies sound a bit bonkers, but I also know that some of you
0:47:30 will be able to relate to the feeling I’m describing, the feeling that you’re missing
0:47:36 some higher inspiration or message, because you’ve made yourself too busy to hear it.
0:47:40 For a second, allow me to get a little bit esoteric.
0:47:45 We are all, in one way or another, confined by the narratives we construct around our
0:47:46 lives.
0:47:49 Maybe your narrative is that people should settle down at 30.
0:47:51 Maybe yours is to avoid failure.
0:47:55 Maybe your narrative is that technology is bad, that veganism is good, or that marriage
0:47:59 is important, and that people on the other side of the political aisle are evil.
0:48:04 These narratives become the bedrock of our careers, our identities and our lives, making
0:48:06 them exceptionally hard to escape.
0:48:11 And they are self-reinforcing, we’re often compensated and validated and applauded for
0:48:15 continuing to believe in them, which reinforces their hold over us.
0:48:20 However, in work, our greatest opportunities arise when we step back and recognize the
0:48:24 broader narratives that society is collectively trapped in.
0:48:29 Visionary entrepreneurs excel at identifying the societal and industry narratives and understanding
0:48:31 how they limit us.
0:48:36 They dare to imagine a better narrative, a new idea, a new paradigm that others have
0:48:37 yet to believe.
0:48:42 These individuals become legends, and world changes, and billionaires.
0:48:47 Not because they are successful at the current narrative, but because they change it.
0:48:51 Steve Jobs is such a prime example of someone who was able to see the flaws and narratives
0:48:53 that everyone else believed.
0:48:57 It sounds kind of strange, but I always think about his bizarre decision to exclude Adobe
0:49:01 Flash from Apple’s iOS device as a prime example of this.
0:49:06 In the late 2000s, Flash was the standard for delivering rich video content on the web.
0:49:10 The industry was so deeply entrenched in the prevailing narrative that Flash was indispensable
0:49:14 for videos and animations and interactive applications.
0:49:18 However, Steve Jobs saw beyond this prevailing belief.
0:49:22 He recognized that Flash was plagued with security vulnerabilities, consumed excessive
0:49:26 battery power, and was not optimized for the touch interfaces that he wanted the world
0:49:30 to adopt with his iPhone, his iPod, and his iPads.
0:49:35 Despite facing massive criticism from many, including people in his own team, and including
0:49:40 the CEO at the time of Adobe, who said it was “an extraordinary attack,” he held
0:49:42 firm in his convictions.
0:49:46 This move not only set Apple apart, but also rapidly accelerated the entire web industry’s
0:49:50 shift towards more modern, efficient, and open technologies.
0:49:56 By challenging the entrenched narrative, Jobs redefined computing and the way that we interact
0:49:58 with digital content forever.
0:50:03 But this was the story of Steve Jobs, someone that seemed to be able to see into the future,
0:50:09 that knew our current narratives were so flawed, that Adobe Flash needed to die, that to humans,
0:50:15 design, and typography really mattered, that digital music was the future, that we wanted
0:50:19 an app store, that physical keyboards on phones sucked and took up too much space that could
0:50:24 be used for other things, that our devices shouldn’t have removable batteries.
0:50:28 They needed touchscreens, no headphone jacks, and that everything could be stored in the
0:50:29 cloud.
0:50:36 How was he able to see the future, to think so disruptively, so clearly, with such conviction?
0:50:40 Well, it turns out he spent every day in the clouds.
0:50:44 What most people don’t know about Steve Jobs was that he was deeply influenced by meditation
0:50:46 and mindfulness practices.
0:50:50 These practices played a significant role in shaping his creativity, his leadership
0:50:54 style, and the innovative products that Apple became known for.
0:50:58 Meditation helped Jobs to cultivate a heightened level of focus and mental clarity, which was
0:51:04 crucial in his creative process, and he said it himself, “If you just sit and observe,
0:51:07 you will see how restless your mind is.
0:51:10 If you try to calm it, it only makes it worse.
0:51:15 But over time, it does calm, and when it does, there’s room to hear more subtle things.
0:51:20 That’s when your intuition starts to blossom, and you start to see things more clearly.”
0:51:25 To Steve, spending time in the clouds allowed him to hear his intuition.
0:51:30 In one interview, he said, “Intuition is a very powerful thing.
0:51:32 More powerful than intellect, in my opinion.
0:51:35 It’s had a big impact on my work.”
0:51:39 And finally, the wonderful Walter Isaacson, Steve Jobs biographer, who my interview on
0:51:44 this podcast a few months ago said, “Steve Jobs’ way of looking at problems was a direct
0:51:47 result of the meditation techniques he practiced.
0:51:51 It is no surprise to me that one of the most visionary entrepreneurs of our lifetime had
0:51:56 a dedicated practice where he spent time in the clouds, with a clear mind, tuning out
0:52:01 of the noise so he could tune in to his intuition.
0:52:02 Maybe we all should.
0:52:07 I wonder what messages that your intuition has been trying to tell you but hasn’t been
0:52:11 able to because you’ve been so busy creating ever more noise.
0:52:17 As I sat on the lake that day, rain pattering on my shoulders and head, words that I read
0:52:21 many years ago from Guru Ramdass came to mind.
0:52:24 The quieter you become, the more you can hear.
0:52:27 And my life has continued to prove this to me.
0:52:29 Silence, boredom and space aren’t empty.
0:52:33 They are full of answers and that I need to spend more time in the clouds listening to
0:52:36 silence and all that it has to say.
0:52:43 Get out of the trenches and into the clouds.”
0:52:51 The last point in my diary this week is a point that I never thought I would ever imagine
0:52:52 that I’d be sharing with the world.
0:53:00 I literally just got goosebumps when I started speaking.
0:53:05 It was 10.49pm on Wednesday, the 16th of October.
0:53:09 I was sitting at my computer at my kitchen table in my high-rise apartment.
0:53:13 The familiar late-night hum of the city was my only acquaintance and the lights beneath
0:53:16 me like a galaxy of tiny stars.
0:53:22 My French bulldog Pablo lay at my feet, snoring softly, a comforting, familiar sound in the
0:53:23 stillness of the night.
0:53:32 The rhythmic tapping of my keyboard was the only other noise as I flowed through my work.
0:53:34 My phone lit up beside me.
0:53:38 It was a message from Georgie, the CEO of my media company.
0:53:41 Her text read, “Have you seen the news?”
0:53:43 My heart skipped a beat.
0:53:47 Before I could reach out to pick up my phone, another notification appeared.
0:53:50 This time it was from my personal assistant.
0:53:53 “Oh my God,” it read.
0:53:55 I froze.
0:54:00 My fingers hovering above the keys, a wave of apprehension washed over me.
0:54:03 What could possibly be so urgent at this hour?
0:54:11 My mind raced through a dozen scenarios, none of them were bid, taking a deep breath.
0:54:16 I opened a new browser tab and typed in bbc.com, expecting to see some sort of breaking news
0:54:17 headline.
0:54:18 Nothing.
0:54:21 Confused, I navigated to Twitter.
0:54:27 The homepage felt like it took a lifetime to load, and there it was, a headline that
0:54:34 made my stomach drop, “Leon Paine, Dead at 31.”
0:54:36 I stared at the screen.
0:54:40 My mind unable to process the words I just read.
0:54:43 It was surreal, impossible.
0:54:48 I reread the headline several times, hoping I’d misread it.
0:54:53 I checked the account that posted it, verified, reputable.
0:54:57 I clicked off the tweet in disbelief and searched his name.
0:55:01 Not looking for confirmation that this was true, but hoping for confirmation that it
0:55:02 was a hoax.
0:55:08 But the avalanche of posts that I saw told me that it was all too real.
0:55:12 Even as I speak these words into the microphone now, I have this wave of goosebumps that spread
0:55:18 across my body.
0:55:22 On June 1st, 2021, Leon was a guest on my podcast.
0:55:27 We had a raw, open and honest conversation about life, his struggles with fame, and his
0:55:29 mental health.
0:55:33 After the cameras had stopped rolling, we stayed chatting for a long time, we exchanged numbers,
0:55:38 and later that night he texted me expressing that he was still on the high from the conversation
0:55:44 and sharing some of his new music which we had discussed after the recording.
0:55:48 I was just about to join Dragon’s Den and step one step further into the public eye,
0:55:50 something he knew more about than anyone.
0:55:55 We were both basically the same age, interested in many of the same things, and so over the
0:55:57 next three years we became good friends.
0:56:03 Between 2021 and 2024, I spent time at his house on multiple occasions learning about
0:56:08 his world, his dogs, his love of art, his admiration for his son Bear, his manager,
0:56:11 his dreams, his new music, and his struggles.
0:56:15 We did boxing lessons together when he visited me during Dragon’s Den recordings.
0:56:18 We went to the gym together in London when we were both in town.
0:56:22 We invested in a company together, had many dinners, nights out, trained for soccer, football
0:56:27 matches together, and had a big England-era party together in Manchester.
0:56:30 He felt like a younger brother to me.
0:56:37 I loved him because he was so kind, he was so pure-hearted, he was so funny, and he was
0:56:42 so hopeful that he could overcome all of the challenges that he was struggling with.
0:56:52 Liam’s death breaks my heart. I can feel my eyes filling with tears as I say these words.
0:56:58 What he needed most from the world was love and kindness and grace.
0:57:05 When people need this most, they often get the exact opposite, because their behaviour
0:57:12 is strange, their behaviour is atypical, it is hard to understand.
0:57:16 Robbie Williams, the legendary artist who rose to stardom at an early age and struggled
0:57:21 through some of the same addictions that Liam spoke about publicly, called me after Liam’s
0:57:26 passing and offered some words of wisdom, some words of comfort and understanding.
0:57:31 He also said publicly, “We don’t know what’s going on in people’s lives, the pain they’re
0:57:37 going through, what makes them behave in the way that they behave, before we reach judgement,
0:57:41 a bit of slack needs to be given, before you type anything on the internet, please have
0:57:46 a think. Do I really need to publish this? Because what you’re doing is you’re publishing
0:57:51 your thoughts for everybody to read, and even if you don’t think that celebrities in their
0:57:57 families exist, they fucking do. Skin and bone are immensely sensitive. As individuals,
0:58:02 we have the power to change ourselves, we can be kinder, we can be more empathetic,
0:58:08 we can at least try to be more compassionate towards ourselves, our family, our friends,
0:58:22 strangers in life and strangers on the internet, even famous strangers need your compassion.
0:58:25 One of the things I’ve come to learn by doing The Diary of a CEO and interviewing so many
0:58:32 people is that people’s pain and their sadness and their trauma rarely looks like pain, sadness
0:58:38 and trauma. It looks like anger. It looks like hate. Sometimes it looks like laughter. Sometimes
0:58:43 it looks like addiction. And addiction isn’t for bad or crazy people. Addiction isn’t a
0:58:49 bad choice that they make. Addiction is a symptom of pain and trauma. And we’re all searching
0:58:57 for ways to feel less pain. For some of us, the pain and trauma is so unbearable, so inescapable
0:59:02 that the ways we choose to not feel it become destructive in and of themselves. But it isn’t
0:59:09 a choice to self destruct. It’s the opposite. It’s a last ditch attempt to survive. And
0:59:14 we never heal from pain we refuse to acknowledge or try to escape. We can’t pornography our
0:59:20 pain away. We can’t drink our pain away. We can’t smoke our pain away. We can’t drug
0:59:26 our pain away because these escape mechanisms will just become our new pain. We have to
0:59:35 confront our pain.
0:59:41 Losing Liam has shattered a comfortable illusion that I lived under. But in the fragments of
0:59:46 that illusion I found a sharper, more vibrant appreciation for every single moment, every
0:59:58 connection, every person that I love. The last text messages Liam shared with me were
1:00:06 photos of art that he’d created, these incredible, powerful pencil sketches. And as I sat there
1:00:10 in the early hours of the morning scrolling through years of messages, the artwork, the
1:00:14 unreleased music, the loving encouragement he gave me whenever I faced a challenge in
1:00:20 my life, the love letters he wrote to his partner that he shared with me. All of it served
1:00:26 as the most horrible reminder of the talent of the person, of the son, the friend, the
1:00:36 father, the boyfriend that the world has lost. And in that moment I felt so overwhelmed by
1:00:46 the urge to text Liam, even though I knew that you were gone. I hoped you’d read it.
1:00:57 I hoped you’d reply. So I typed the words out anyway. I love you. I’m so sorry that
1:01:04 I didn’t do more. One more phone call, checking in for no reason at all. One more conversation
1:01:09 about how talented you are and how the world needs your gifts. One more message, one more
1:01:24 laugh, one more hug. I knew you needed help. I didn’t know how to help. I’m so sorry that
1:01:48 I didn’t do more.
1:01:50 (soft music)
1:01:53 (soft music)
1:01:55 (soft music)
1:01:58 (soft music)
1:02:00 (soft music)
1:02:04 (soft music)
1:02:07 (soft music)
1:02:10 (soft music)
1:02:14 (soft music)
1:02:24 [BLANK_AUDIO]
Đã lâu lắm rồi tôi mới làm điều này. Nhiều năm trước, khi tôi lần đầu bắt đầu “Nhật ký của một Giám đốc điều hành”, ý tưởng trung tâm của chương trình là đọc nhật ký của tôi mỗi tuần. Tôi tin rằng sẽ thật thú vị khi được nhìn vào nhật ký rất cá nhân của một người đang điều hành một doanh nghiệp với hàng trăm thành viên trong đội ngũ ở tuổi 25, trong khi phải đối mặt với tất cả những vấn đề trong cuộc sống, mối quan hệ, thách thức về sức khỏe tâm thần, sai lầm, vấn đề gia đình và nhiều hơn nữa.
Vì vậy, vào một đêm Chủ nhật muộn, thỉnh thoảng tôi sẽ cắm một chiếc micro vào căn hộ cũ của mình và đọc qua những ghi chép trong nhật ký. “Nhật ký của một Giám đốc điều hành” đã trở thành một phần sống động của cuộc sống tôi. Tôi đã từ việc đọc nhật ký của mình sang phỏng vấn những người khác về nhật ký của họ, rồi nói chuyện với các chuyên gia về tất cả những vấn đề mà tôi tìm thấy trong nhật ký của mình.
Nhưng mỗi tuần, sẽ có ai đó đến nói với tôi rằng họ thấy giá trị trong những tập đầu tiên và họ sẽ hỏi tôi liệu tôi có bao giờ chia sẻ nhật ký của mình một lần nữa không. Tôi đã suy nghĩ về điều đó trong nhiều năm và cuối tuần này, cuối cùng tôi đã quyết định thử một lần nữa.
Vậy nên, những gì bạn đang nghe hôm nay chính là nhật ký của tôi. Những ghi chú tôi đã viết trong vài tuần qua. “Nhật ký của một Giám đốc điều hành” nguyên bản. Tôi là Steven Bartlett và đây là “Nhật ký của một Giám đốc điều hành”. Tôi hy vọng không ai đang nghe. Nhưng nếu bạn đang nghe, thì xin hãy giữ điều này cho riêng mình.
Đây là điều đầu tiên tôi đã viết trong nhật ký của mình tuần này, “bàn đạp thay vì bục podium”. Tôi đã lái xe qua các con phố ở Los Angeles vài tuần trước với một người bạn rất tốt của tôi. Đó là buổi chiều muộn và mặt trời đang lơ lửng thấp trên bầu trời, tô điểm mọi thứ bằng những sắc thái hổ phách và vàng. Khi chúng tôi điều hướng qua dòng xe cộ của Los Angeles, âm thanh xa xăm của thành phố tràn ngập trong xe, là sự pha trộn giữa tiếng còi xe, những cuộc trò chuyện bị bóp nghẹt và giai điệu nhẹ nhàng của một nghệ sĩ đường phố đang chơi nhạc ở đâu đó trong khoảng cách. Chúng tôi đang trên đường đến một trận bóng đá ở phía bên kia thành phố.
Người bạn ngồi ghế hành khách của tôi là người sáng lập một doanh nghiệp thời trang lớn đã phát triển mạnh mẽ trong vài năm qua. Đây là một trong những thương hiệu đã trở nên phổ biến đến mức tôi biết có rất nhiều bạn đang nghe ngay bây giờ có thể đang mặc đồ của họ. Những thiết kế của anh ấy đã xuất hiện trên sàn diễn, trang bìa tạp chí và trở thành những món đồ thiết yếu trong tủ quần áo trên khắp thế giới. Nhưng khi chúng tôi khởi hành, tôi không thể không nhận thấy một sự căng thẳng bất thường, gần như có thể cảm nhận được bên trong chiếc xe. Thông thường, những chuyến đi của chúng tôi tràn ngập tiếng cười và những cuộc tranh luận sôi nổi, nhưng lần này lại có một sự im lặng nặng nề chỉ được phá vỡ bởi tiếng động cơ và thỉnh thoảng là âm thanh của những chiếc xe chạy vụt qua. Bạn biết cảm giác đó khi bạn có thể cảm nhận được điều gì đó đang đè nặng lên tâm trí của ai đó. Anh ấy nhìn ra cửa sổ hành khách, theo dõi những hàng cọ và biển quảng cáo bay qua. Cuối cùng, anh ấy quay sang tôi. Giọng nói của anh, thường tự tin và quyết đoán, giờ đây mang một chút yếu đuối khi anh phá vỡ sự im lặng. “Bạn có bao giờ lo lắng rằng những gì bạn đang làm sẽ ngừng phát triển, sẽ suy giảm hoặc sẽ thất bại không?” anh hỏi nhẹ nhàng. Câu hỏi lơ lửng trong không khí giữa chúng tôi khi tâm trí tôi cố gắng đọc giữa những dòng chữ. Qua câu hỏi này, tôi đoán rằng doanh nghiệp mà anh đã dồn cả cuộc đời vào có thể đã bắt đầu trì trệ. Có lẽ sự không chắc chắn mà điều này tạo ra đang đè nặng như một cái bóng lên những thành tựu của anh, gieo rắc nghi ngờ trong tâm trí anh. Trước khi tôi có thể đáp lại, anh đã chuyển chủ đề. “Tôi đã nói chuyện với người bạn chung của chúng ta, John, hôm trước. Bạn biết đấy, người có podcast.” Tôi gật đầu, biết chính xác anh ấy đang nói đến ai. “Ngay cả anh ấy cũng hơi lo lắng rằng sự phát triển của podcast của mình đã bằng phẳng, và anh ấy đang đặt câu hỏi về mọi thứ,” bạn tôi tiếp tục. Khi anh ấy nói, tâm trí tôi chợt nhớ lại một cuộc trò chuyện tôi đã có nhiều năm trước với Sir David Brelsford. Trùng hợp thay, Sir David đã ở trong tâm trí tôi vì tôi đã nói chuyện với ông ấy hôm trước, và chúng tôi thực sự đang trên đường đến gặp ông ấy tại một trận đấu trước mùa giải của Manchester United ở LA.
vào đúng khoảnh khắc đó.
Đối với những ai có thể chưa quen, Ngài David Brailsford là người đứng sau sự chuyển mình của British Cycling từ sự tầm thường đến vị thế thống trị toàn cầu.
Ông hiện đang dẫn dắt hiệu suất tại Manchester United dưới sự sở hữu mới của Ineos.
Nhiều năm trước, khi Ngài David đảm nhận vai trò giám đốc hiệu suất của British Cycling, họ đã không giành được huy chương vàng Olympic trong gần một thế kỷ.
Dưới sự lãnh đạo của ông, họ không chỉ giành chiến thắng, mà còn thống trị, giành được nhiều huy chương vàng và chiến thắng tại Tour de France.
Nhưng điều khiến tôi ấn tượng nhất khi lần đầu gặp Ngài David không phải là danh sách chiến thắng ấn tượng của ông.
Mà là sự tập trung mãnh liệt của ông vào tư duy và tâm lý, điều mà tôi hiện tin tưởng là lý do giúp những chiến thắng đó trở nên khả thi.
Tôi nhớ đã ngồi đối diện với ông trên bàn bếp khi ông nâng chiếc cốc trong tay, hơi nước bốc lên và cuộn tròn trong không khí.
Bạn biết đấy, ông bắt đầu.
Nhìn chằm chằm vào tách cà phê của mình một cách suy tư, thìa tạo ra âm thanh va chạm nhẹ nhàng vào gốm sứ.
Khi các tay đua của chúng tôi trở nên ám ảnh với bục vinh quang, với huy chương, với vinh quang, hiệu suất của họ sẽ bị ảnh hưởng.
Ông dừng lại, nhấp một ngụm chậm rãi.
Đó là một sự chuyển biến tinh tế, nhưng sâu sắc.
Bục vinh quang tồn tại trong tương lai, một nơi nằm ngoài tầm kiểm soát ngay lập tức của chúng ta.
Càng ám ảnh về việc đứng trên bục vinh quang đó, giành được huy chương đó, họ càng ít chú ý đến điều duy nhất thực sự quan trọng, khoảnh khắc hiện tại, sự quay của bàn đạp dưới chân họ.
Ông nghiêng người lại gần hơn, ánh mắt của ông vững vàng và chân thành, giọng nói mang nặng sự khôn ngoan đã được tích lũy.
Vì vậy, chúng tôi đã thay đổi cách tiếp cận.
Chúng tôi bảo họ quên đi bục vinh quang, thay vào đó, hoàn toàn tập trung vào bàn đạp.
Mỗi vòng quay, mỗi hơi thở, mỗi sự co cơ.
Đây là nơi thành công thực sự được hình thành.
Vào thời điểm đó, những lời của ông đã vang vọng trong tôi một cách sâu sắc.
Sự đơn giản của việc tập trung vào cái ngay lập tức, cái hữu hình, cái hiện tại.
Đó là một bài học vượt ra ngoài môn đạp xe.
Một bài học có thể áp dụng cho bất kỳ nỗ lực nào mà bất kỳ ai trong chúng ta theo đuổi trong bất kỳ cuộc sống nào của chúng ta.
Trở lại trong xe, khi bạn tôi tiếp tục giải thích về những nỗi sợ hãi và sự không chắc chắn của mình, âm vang của sự hiểu biết từ Sir David dường như trở nên có liên quan hơn bao giờ hết.
Vì vậy, tôi quay sang bạn mình, đưa ra một nụ cười nhỏ để trấn an, và tôi nói, đừng lo lắng về bục podium. Hãy tập trung vào những bàn đạp.
Tôi tiếp tục giải thích những gì Sir David đã dạy tôi, và cách mà việc sa vào suy nghĩ quá mức về kết quả sẽ khiến anh ấy phân tâm khỏi những gì cần làm để xoay chuyển công việc của mình.
Tôi nói với anh ấy rằng khi chúng ta cho phép tâm trí mình trôi quá xa về phía trước, chúng ta có nguy cơ mất kết nối với hiện tại, nơi mà sức mạnh, cảm hứng và sự sáng tạo của chúng ta nằm ở đó.
Các nghiên cứu về chánh niệm, một thực hành dựa trên việc giữ vững hiện tại, cho thấy rằng những người tập trung vào hiện tại, thay vì một tương lai không chắc chắn, trải qua ít lo âu hơn, tập trung hơn và cải thiện hiệu suất trong nhiều nhiệm vụ khác nhau.
Và một nhà thần kinh học trên podcast của tôi đã chỉ cho tôi thấy rằng các nghiên cứu chứng minh rằng khi chúng ta trở nên bận tâm với những kết quả tiềm năng, như việc liệu chúng ta có thắng một cuộc đua hay công ty của chúng ta có sắp chết hay không, mạng lưới chế độ mặc định của não bộ, DMN, trở nên hoạt động mạnh mẽ.
Mạng lưới này, liên quan đến suy nghĩ tự tham chiếu, tức là suy nghĩ quá nhiều về bản thân, có thể dẫn đến việc suy nghĩ quá mức và căng thẳng gia tăng, điều này khiến bạn không thể thực hiện tốt nhất.
Nhưng ngược lại, khi chúng ta neo giữ sự chú ý của mình vào khoảnh khắc hiện tại, các vùng não liên quan đến sự tập trung và thực hiện nhiệm vụ, chẳng hạn như vỏ não trước trán, trở nên hoạt động nhiều hơn, điều này nâng cao khả năng của chúng ta để thực hiện tốt nhất.
Cách tiếp cận của Sir David dạy chúng ta một sự thật cơ bản.
Thật mỉa mai, khi chúng ta tập trung quá nhiều vào kết quả, chúng ta cuối cùng lại tự sabot những hành động cần thiết để đạt được nó.
Chúng ta trở nên phân tâm hoặc tê liệt bởi trọng lượng của những kỳ vọng của chính mình.
Nhưng bằng cách thu hẹp sự chú ý của mình vào đây và bây giờ, bằng cách làm chủ từng cú đánh, từng khoảnh khắc, chúng ta đồng bộ hóa hành động của mình với ý định của mình, tạo điều kiện cho thành công.
Rủi ro lớn nhất của người bạn tôi trong chiếc xe hôm đó không phải là những con số của anh ấy bị trì trệ, mà là việc anh ấy bị phân tâm bởi những con số và mất liên lạc với khách hàng của mình. Nếu anh ấy chỉ tập trung vào nghệ thuật, giá trị, sự sáng tạo của mình, những điều đã đưa anh ấy đến đó, thì những con số, bục vinh quang sẽ tự lo liệu.
Vì vậy, dù bạn là một vận động viên đạp xe về đích hay một doanh nhân điều hướng qua những dòng nước kinh doanh đầy sóng gió, một nghệ sĩ tạo ra kiệt tác tiếp theo của bạn, hay đơn giản là ai đó đang lái xe để tìm kiếm sự cân bằng trong những phức tạp của cuộc sống, hãy nhớ rằng, hãy tập trung vào bàn đạp, không phải bục vinh quang. Thành công không phải là một điểm đến, mà là một hành trình bao gồm vô số khoảnh khắc mà chúng ta chọn để hiện diện hoàn toàn.
Bục vinh quang, những lời khen ngợi, những thành tựu, những cột mốc, chỉ là sản phẩm phụ của sự cam kết của chúng ta trong việc làm chủ từng khoảnh khắc, từng vòng quay của bàn đạp. Tôi luôn nói với mọi người, bạn sẽ không trồng một hạt giống rồi lại đào nó lên mỗi vài phút để xem nó đã lớn chưa.
Vậy tại sao bạn lại cứ tự hỏi bản thân, công việc khó khăn và những quyết định của mình? Hãy yêu sự kiên nhẫn, tiếp tục tưới nước cho những hạt giống của bạn.
Thú vị thay, tuần này tôi đã tình cờ xem một video củng cố ý tưởng về việc nghĩ đến bàn đạp hơn là bục vinh quang. Đó là một video của Johnny Ives, nhà thiết kế trưởng của Apple, người đã làm việc cùng Steve Jobs, nhà sáng lập đầy tầm nhìn của Apple, vào thời điểm Apple đang gặp khó khăn thực sự ngay từ đầu. Steve Jobs đã bị sa thải khỏi Apple, công ty đã gặp khó khăn, và ông đã được thuê lại làm CEO.
Trong đoạn clip, Johnny Ives nói về cách một công ty đang trên bờ vực sụp đổ như Apple đã cứu chính mình, không phải bằng cách cố gắng cứu mình hay nghĩ về kết quả hoặc vấn đề mà họ đang gặp phải, mà bằng cách tập trung vào bàn đạp, những điều mà họ có thể kiểm soát.
Công việc của chúng tôi không phải là kiếm tiền cho Apple, công việc của chúng tôi là cố gắng tạo ra những sản phẩm tốt nhất mà chúng tôi có thể. Bây giờ, chúng tôi tin rằng nếu chúng tốt, và chúng tôi tin rằng nếu chúng tôi có năng lực và thực hiện công việc của mình.
Cố gắng mô tả chúng, và nếu chúng ta có khả năng tạo ra chúng, chúng sẽ trở nên hấp dẫn và được mua, chúng sẽ được mua với số lượng lớn, và cuối cùng chúng ta sẽ kiếm được tiền. Tôi nhận thức rằng điều này có thể nghe có vẻ dễ dàng để nói, xét từ góc độ của chúng ta ngay bây giờ, nhưng đó thực sự là điều mà chúng tôi đã nói vào năm 1998 khi công ty đang gặp khó khăn. Bạn thấy đấy, chúng tôi không nói rằng mục tiêu là phục hồi, vì nếu chúng tôi đã nói rằng mục tiêu vào cuối những năm 90 là để phục hồi công ty, thì đó chỉ là về tiền bạc. Khi Steve trở lại, đó là cách mà ông ấy diễn đạt những gì mà mục tiêu của công ty cần phải là, và đây không phải là một bài tập về việc chơi chữ khéo léo. Đây là việc mô tả những thái độ và cách tiếp cận hoàn toàn khác biệt về vấn đề đang tồn tại. Và chỉ để thêm một lớp nữa vào điều này, Sir David và Steve Jobs không chỉ áp dụng tư duy này khi họ cố gắng xoay chuyển một đội ngũ hoặc công ty tồi tệ. Họ cũng nghĩ như vậy khi mọi thứ diễn ra rất tốt. Thực tế, khi mọi thứ thực sự tốt hoặc thực sự tồi tệ, dường như mọi người có xu hướng lớn hơn để bắt đầu ám ảnh về những điều sai lầm. Tôi đã tìm thấy một bức thư mà Steve Jobs gửi cho đội ngũ của ông vào năm 2010, vào ngày mà Apple trở thành công ty có giá trị nhất thế giới, vượt qua Microsoft lần đầu tiên. Và đây là những gì Steve Jobs đã nói với đội ngũ của ông, ngày 26 tháng 5 năm 2010, lúc 5 giờ 59 phút chiều. Đội ngũ, như hầu hết các bạn đã biết, vào cuối phiên giao dịch chứng khoán hôm nay, giá trị thị trường của Apple đã vượt qua giá trị thị trường của Microsoft. Như tôi đã từng nói trong một email công ty gửi từ rất lâu, cổ phiếu lên và cổ phiếu xuống và mọi thứ có thể khác đi vào ngày mai. Nhưng tôi nghĩ rằng hôm nay đáng để chúng ta suy ngẫm một chút, và điều đó lại đúng. Walt Disney từng nói với đội ngũ của ông, chúng ta chỉ tốt như bộ phim tiếp theo của mình. Chà, chúng ta chỉ tốt như sản phẩm mới tuyệt vời tiếp theo của mình. Quay lại làm việc thôi, Steve. Khi tôi đọc bức thư này lần đầu tiên, tôi đã thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì cũng như bạn, tôi lo lắng về tương lai.
Tôi có thể rơi vào lo lắng về kết quả và lãng phí năng lượng khi suy nghĩ quá nhiều về bục podium. Thực tế, ở những lĩnh vực mà tôi thành công nhất, tôi lại có vẻ lo lắng nhiều nhất. Nhưng điều này không chỉ áp dụng cho kinh doanh, mà còn áp dụng cho chính cuộc sống. Tôi đã quan sát rằng những người tập trung vào những gì họ muốn, bục podium, thay vì những gì họ có thể cung cấp, những chiếc bàn đạp, hiếm khi đạt được những gì họ muốn, nhưng những người tập trung vào những gì họ có thể cung cấp, những chiếc bàn đạp, thường đạt được những gì họ muốn, bục podium. Nghĩa là, những người cuối cùng đứng trên bục podium là những người tập trung nhiều nhất vào những chiếc bàn đạp, và những người không bao giờ tập trung vào những chiếc bàn đạp thì không bao giờ đứng trên bục podium. Trong những lúc tốt đẹp và khó khăn, khi con số tăng lên và giảm xuống, hãy tập trung vào những chiếc bàn đạp, không phải bục podium. Và nếu bạn làm như vậy, theo thời gian, bục podium sẽ tự lo liệu.
Điều thứ hai tôi đã viết trong nhật ký của mình tuần này là một điều khá cá nhân. Tôi vừa viết, “Bạn và đối tác của bạn có lẽ đều sai.” Và điểm này thực sự liên quan đến tình yêu và các mối quan hệ. Trong vài đêm liên tiếp, tôi đã trở về căn hộ của mình ở phía đông London lúc 11 giờ tối, sau đó tôi ngã xuống chiếc sofa mềm mại dài 12 foot trong phòng khách, những chiếc gối ôm lấy tôi như một cái ôm chặt, và tôi nằm đó, thưởng thức âm thanh ngọt ngào của việc hoàn toàn không làm gì cả. Tiếng tích tắc của đồng hồ ở góc phòng, là dấu hiệu duy nhất rằng thời gian đang trôi qua. Đây là một phần khó khăn trong năm đối với tôi về mặt nghề nghiệp. Mỗi khi trợ lý lâu năm của tôi nhìn tôi với vẻ lo lắng quen thuộc và cảnh báo tôi về những tháng sắp tới, tôi biết mình đã gặp rắc rối. Lịch trình của tôi ngay bây giờ thật hài hước, và ba tháng tới tôi sẽ bay đến mọi ngóc ngách của thế giới, từ những con phố nhộn nhịp của Bangkok và Thái Lan đến cảnh quan thành phố rộng lớn của Los Angeles và những chân trời sa mạc của Kuwait, đôi khi cho ba sự kiện lớn trong cùng một ngày.
Âm thanh liên tục của sân bay, tiếng gầm rú của động cơ phản lực, tiếng xào xạc của thẻ lên máy bay.
Trong vài tháng tới, đây sẽ là nhạc nền cho cuộc sống của tôi.
Công ty của tôi, Flight, vừa mới ra mắt Flight Studio, công ty truyền thông mới của chúng tôi, mà đã cho ra mắt một loạt chương trình mới.
Chúng tôi cũng đã ra mắt Flight Books, công ty xuất bản sách mới của chúng tôi, đã ký hợp đồng với gần mười tác giả cho đến nay.
Quỹ của tôi, Flight Fund, có khoảng 8.000 đơn đăng ký cần phải sắp xếp.
Lịch trình podcast của tôi rất chật chội, lịch trình diễn thuyết và sự kiện của tôi thì tràn ngập.
Chúng tôi đang xây dựng một công ty phần mềm mới có tên Flightcast, đặt tại San Francisco, điều này có nghĩa là tôi phải tham gia các cuộc họp liên tục với Spotify, YouTube, Apple và nhiều hơn nữa.
Chúng tôi vừa mới thuê một trụ sở mới rộng 25.000 bộ vuông ở trung tâm London có tên là Flight HQ, mà chúng tôi đang xây dựng dở.
Công ty tuyển dụng tài năng của tôi, Chapter 2, đang chiếm nhiều suy nghĩ của tôi.
Tôi đang phải cân bằng tổng cộng 40 công ty mà tôi đã đầu tư thông qua Flight Fund hoặc đã sáng lập, bao gồm một công ty mà tôi đồng sáng lập vài năm trước có tên là Third Web, hiện đã huy động được khoảng 30 triệu đô la và gần đây được định giá khoảng 160 triệu đô la, có trụ sở tại San Francisco với đội ngũ 50 người.
Danh sách vẫn còn tiếp tục.
Ôi trời ơi!
Tôi biết bạn đang nghĩ gì, Steve, bạn đã chọn tất cả những hỗn loạn này.
Đừng dám yêu cầu sự thông cảm.
Đừng dám phàn nàn về điều đó.
Tôi chấp nhận tất cả điều đó.
Cơn lốc này là do chính tôi tạo ra và tôi vẫn đang cố gắng tìm hiểu tại sao tôi, một người nói rằng tôi quan tâm đến hòa bình, lại dường như đã làm mọi thứ để xóa bỏ khả năng có nó.
Tôi thật sự rất khó hiểu.
Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều như vậy.
Những gì chúng ta tuyên bố và những gì chúng ta làm cùng với những lực kéo, lôi kéo và thúc đẩy chúng ta thật khó hiểu.
Nhưng khi cuộc sống của tôi trở nên hỗn loạn như thế này, tôi trở thành một người khác ở nhà.
Từ thứ Hai đến thứ Sáu, tôi trở nên xa cách, hơi trống rỗng, không khao khát gì cả, chỉ cần im lặng, cô đơn.
Chỉ cần nằm ngang trên chiếc ghế sofa màu be khổng lồ này và không làm gì cả.
Nhưng có một vấn đề.
Tôi đã ở bên bạn đời của mình gần sáu năm nay.
Chúng tôi có một mối quan hệ tuyệt vời.
Cô ấy là tình yêu của đời tôi, là vợ tương lai của tôi nếu tôi quyết định kết hôn và là mẹ của những đứa trẻ tương lai của tôi.
Nhưng vấn đề thường xuyên xảy ra nhất trong mối quan hệ của chúng tôi là sự thất vọng lẫn nhau từ tôi vì cô ấy không hiểu thế giới của tôi và do đó cô ấy không dành cho tôi mức độ đồng cảm, sự duyên dáng, kiên nhẫn hoặc không gian mà tôi mong đợi, và ngược lại, từ cô ấy là tôi không hiểu thế giới của cô ấy, cụ thể là nhu cầu của cô ấy về thời gian chất lượng, sự hiện diện, tình yêu và sự chú ý.
Và vào ngày hôm đó, cũng giống như đêm trước đó và đêm trước đó nữa, khi tôi nằm đó như một xác chết lúc 11h30 đêm, không làm gì cả, tôi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô ấy trên sàn đá khi cô ấy tiến lại gần tôi.
Cô ấy bắt đầu nói với tôi về nhiều vấn đề, mối quan tâm và chủ đề khác nhau đang trong tâm trí cô ấy.
Giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng, nhưng mang nặng cảm xúc chưa được nói ra.
Đã khuya, bóng tối dài và thế giới đang ngủ.
Dopamine trong não tôi đã hoàn toàn cạn kiệt.
Mức cortisol của tôi ở mức cao nhất mọi thời đại vì phải hoạt động suốt cả ngày.
Hình dáng của cô ấy là một CEO, một người sáng lập, một diễn giả, một podcaster, một quản lý, một tác giả và nhà đầu tư.
Cảm giác mệt mỏi tinh thần đè nặng lên tôi như một gánh nặng vật lý.
Tôi nhìn lên cô ấy và nói: “Tôi không thể làm điều này ngay bây giờ. Tôi đã có một ngày rất dài, tôi mệt mỏi.”
Tôi đã nói điều tương tự vào đêm trước đó và đêm trước đó và đêm trước đó.
Tôi sẽ thành thật với bạn vì tôi nghĩ điều đó quan trọng.
Dù sao thì podcast này có tên là “Nhật ký” của một CEO, chúng tôi đã có một cuộc bất đồng vào đêm đó.
Giọng nói của chúng tôi vẫn bình tĩnh, nhưng căng thẳng là một cơn bão yên lặng đang hình thành giữa chúng tôi.
Tôi đã đi đến một phần riêng biệt của căn hộ và đóng cửa lại sau lưng.
Cảm giác tôi có trong khoảnh khắc đó là cảm giác mà tôi đã có suốt cuộc đời mình trong các mối quan hệ với tư cách là một doanh nhân tham vọng cao và làm việc chăm chỉ.
Tôi cảm thấy bị hiểu lầm.
Tôi cảm thấy như mình không nhận được sự đồng cảm, không gian và sự khoan dung mà mình xứng đáng có được, và tôi cảm thấy không được trân trọng, và tôi đã sai, nhưng đó là cảm giác của tôi.
Điều tôi nhận ra là nếu bạn là một doanh nhân, nếu bạn là một CEO, nếu bạn là một quản lý trong một công ty có cường độ cao, hoặc nếu bạn là một thành viên trong một đội ngũ có cường độ cao, hoặc nếu bạn chỉ là một người đang cố gắng thay đổi cuộc sống của mình theo cách triệt để bằng cách theo đuổi một mục tiêu đang chiếm lĩnh bạn, thì người bạn đời của bạn có thể sẽ không bao giờ thực sự hiểu công việc của bạn.
Họ sẽ không bao giờ thực sự hiểu được căng thẳng, lo lắng và sự suy nghĩ quá mức của bạn. Điều mà bạn có thể hy vọng nhất là họ hiểu rằng họ không hiểu. Ít nhất thì có một chút đồng cảm và sự chấp nhận sự thiếu hiểu biết trong việc họ chấp nhận thực tế rằng họ không hiểu, nhưng bạn cũng phải tránh cám dỗ trong việc làm cho bạn đời của mình cảm thấy như họ đang sai, điều mà tôi chắc chắn đã nhiều lần bị cám dỗ làm.
Bạn cần có sự đồng cảm với khả năng không hiểu của họ. Thường thì, không chỉ trong mối quan hệ này, mà trong những mối quan hệ tình cảm trước đây, tôi đã rơi vào cái bẫy nghĩ rằng bạn đời của mình là người thiếu suy nghĩ hoặc ích kỷ hoặc không để tâm vì họ không thực sự hiểu công việc của tôi căng thẳng và tiêu tốn năng lượng đến mức nào.
Do đó, khi tôi trở về nhà sau một ngày làm việc khó khăn hoặc khi tôi bị cuốn vào một thách thức kinh doanh, tôi thường ngạc nhiên trước sự thiếu hiểu biết, không gian và sự đồng cảm của họ. Dù tôi chưa thực sự cố gắng giải thích cho họ, tôi vẫn giữ mọi thứ cho riêng mình. Tôi đã mong đợi họ đọc được suy nghĩ của tôi.
Và sự thật là, sự thật mà tôi không có đủ năng lượng hoặc khả năng nhận thức để nhận ra là ngay cả trong những khoảnh khắc đó, trong mọi khoảnh khắc, bạn đời của tôi cũng có những nhu cầu. Dù tôi có bận rộn, thành công hay căng thẳng đến đâu, ở nhà, nhu cầu của mọi người cần được đáp ứng.
Hơn nữa, tại sao họ lại thực sự, thực sự hiểu được?
Đó không phải là hộp thư điện tử của họ, không phải là thời hạn của họ, không phải là quyết định khó khăn của họ, không phải là trách nhiệm mà họ đã chọn. Tôi đã chọn trách nhiệm này, tôi đã chọn sứ mệnh này. Họ chỉ là hành khách trong chiếc xe của giấc mơ của tôi, đó không phải là giấc mơ của họ. Tôi đã thiết lập định vị vệ tinh, tôi nên biết ơn vì họ đã chọn tham gia vào chuyến đi này. Bị hiểu lầm ở nhà là một trong những cái giá bạn phải trả cho sự phát triển mà bạn theo đuổi. Nhưng đây là điều mà tôi đã mất nhiều năm để học. Mặc dù không cảm thấy như vậy, đó là một món quà ẩn giấu mà đối tác của bạn không hoàn toàn hiểu. Nếu họ hiểu, nhà sẽ không phải là nơi trú ẩn khỏi công việc, mà sẽ là một phần mở rộng của nó. Tôi trân trọng thực tế rằng tôi có thể bước vào cửa sau một ngày dài và khó khăn, vào một ngôi nhà tràn ngập nụ cười, hạnh phúc và không có nỗi đau nghề nghiệp. Vì vậy, nếu bạn là người như vậy, nếu giày vừa vặn, hãy tiếp tục, bảo vệ mối quan hệ của bạn, có sự đồng cảm lẫn nhau. Điều thứ ba mà tôi đã viết trong nhật ký của mình tuần này, hãy đến với sự chấp nhận nhanh nhất có thể. Tôi về đến nhà tối hôm đó lúc 11 giờ đêm, tôi ném chìa khóa xuống và đi qua căn hộ của mình, tôi kéo cửa ban công mở ra để cho một chút không khí mát mẻ, ẩm ướt của cơn bão vào. Và khi tôi ngồi xuống một cái ghế đẩu trong bếp, điện thoại của tôi bắt đầu rung liên tục. Tôi lấy điện thoại ra và ID người gọi hiện lên ‘George’, một trong những người bạn thân nhất của tôi, tôi đã trả lời. Và trước khi tôi kịp nói, tôi đã biết đó là tin xấu, một trong những khoảnh khắc mà sự im lặng dường như nói nhiều hơn cả lời nói. Khi anh ấy nói, giọng anh ấy nặng nề, từng từ đều bị đè nặng bởi sự tuyệt vọng. Anh ấy đã chia sẻ một tin rất buồn. Công ty mà anh ấy đã dành cả thập kỷ qua để xây dựng, một công ty mà anh ấy đã trở nên nổi tiếng, đã sụp đổ. Những giờ phút không ngủ, những giấc mơ mà anh ấy có, tất cả đã biến mất. Sau 10 năm làm việc chăm chỉ, anh ấy đã mất tất cả và đội ngũ của anh ấy đã mất việc, anh ấy thực sự đã phá sản, doanh nghiệp đã thất bại.
Tôi đã nói chuyện với anh ấy trong suốt một giờ tiếp theo qua điện thoại và sau đó tôi tắt đèn và đi lên phòng ngủ của mình. Khi tôi đang đi lên cầu thang, tôi nghĩ rằng đó là George nhắn tin cho tôi để chúc ngủ ngon và có thể cảm ơn tôi vì cuộc trò chuyện. Nhưng thật bất ngờ, khi tôi nhìn xuống thông báo, đó là một người bạn thân hoàn toàn khác và tôi không có nhiều bạn thân như vậy. Tin nhắn viết: “Bạn có thể nói chuyện không?” Nghe này, thật hiếm hoi đến mức không thể tin được rằng ai đó lại hỏi tôi có thể nói chuyện không. Nhưng khi họ hỏi, thật không may, đó luôn là một dạng khủng hoảng hoặc tin xấu, tôi được coi là người bạn bận rộn, người không có thời gian, người mà mọi người thường không muốn có thể nói chuyện. Không có vinh dự nào lớn hơn việc có thể phục vụ một người bạn đang cần. Và trong đêm thứ Ba bão tố này, dường như tôi đang trải nghiệm vinh dự mà Simon Sinek đã mô tả tất cả cùng một lúc. Tôi dừng lại giữa cầu thang xoắn, ngồi gục vào một góc tối giữa chừng và gọi cho người bạn Ryan của tôi. Ryan là một trong những người bạn thân nhất của tôi trên thế giới và anh ấy đã có một mối quan hệ trong suốt gần một thập kỷ. Anh ấy đã xây dựng một cuộc sống với người này. Anh ấy có những kế hoạch lớn để có con với cô ấy, ổn định cuộc sống với cô ấy, mua một ngôi nhà với cô ấy và dành phần còn lại của cuộc đời mình bên cô ấy. Trong những cuộc trò chuyện với cả hai người bạn này, tôi thấy mình đang hỗ trợ và đưa ra lời khuyên cho họ và khi những lời nói tuôn ra từ môi tôi, lời khuyên mà tôi đang đưa cho họ lại chính là lời khuyên mà tôi cần phải nghe cho bản thân mình vì tôi cũng đang đối mặt với một loạt những thách thức nghề nghiệp khó khăn trong các doanh nghiệp của mình, những thách thức đang giữ tôi mắc kẹt trong vòng xoáy suy nghĩ quá mức. Lời khuyên không chuẩn bị trước vào đêm muộn mà tôi đã đưa cho cả hai người bạn của mình mà tôi cũng rất cần phải nghe là hãy chấp nhận càng nhanh càng tốt. Tôi nói điều này vì trong những khoảnh khắc nhận tin xấu hoặc tan vỡ trái tim hoặc bị từ chối, phần lớn những gì tôi nghĩ đang xảy ra thực sự là chúng ta đang thương tiếc cho sự mất mát của một tương lai hoặc một danh tính mà chúng ta…
được tạo ra trong tâm trí của chính chúng ta, mà chúng ta đã bắt đầu sống trong đó, nhưng thực sự không bao giờ tồn tại.
Trong trường hợp của người bạn tôi đang trải qua nỗi đau tan vỡ, rõ ràng với tôi rằng nguồn gốc của nhiều nỗi đau của anh ấy thực sự là sự không chấp nhận rằng tương lai lý tưởng mà anh ấy đã tưởng tượng với người này đã bị mất.
Tôi sẽ không bao giờ quên khi Mo Gordat nói với tôi,
Vì vậy, hạnh phúc là rất dễ đoán.
Nếu bạn nhìn lại bất kỳ thời điểm nào trong cuộc đời mà bạn cảm thấy hạnh phúc, có một điểm chung trong tất cả những khoảnh khắc đó mà thực sự có thể được ghi lại trong một phương trình toán học.
Và vì vậy, hạnh phúc theo nghĩa đó trở thành bằng hoặc lớn hơn, vì vậy thực sự là toán học, rằng nhận thức của bạn về các sự kiện trong cuộc sống của bạn trừ đi những kỳ vọng của bạn về cách cuộc sống nên như thế nào.
Và từ đó, tôi luôn suy luận rằng chúng ta không hạnh phúc khi những kỳ vọng của chúng ta về cách cuộc sống của chúng ta nên diễn ra không được đáp ứng.
Và trong kịch bản này, cả tôi và bạn tôi đều có những kỳ vọng không được đáp ứng về cách chúng tôi nghĩ cuộc sống của chúng tôi nên diễn ra.
Rõ ràng với tôi rằng lượng đau khổ mà tôi trải qua trong công việc, trong cuộc sống, trong tình yêu và mọi thứ ở giữa thực sự chỉ là sự kháng cự của chính tôi đối với những tình huống mà tôi thấy mình đang gặp phải.
Thường thì khi những kỳ vọng của tôi không được đáp ứng, thường là những tình huống mà tôi thực sự không thể dự đoán hoặc kiểm soát.
Thậm chí có những tình huống mà tôi hoàn toàn không có trách nhiệm.
Tin xấu đến và sau đó chúng ta chống lại nó trong tâm trí của chính mình.
Và khi làm như vậy, chúng ta tạo ra nỗi khổ của chính mình.
Chúng ta bị sa thải khỏi công việc, chúng ta bị cắt ngang trong giao thông bởi một tài xế tồi, chúng ta nhận được một chẩn đoán xấu, chúng ta bị đá bởi một người mà chúng ta có tình cảm.
Ai đó viết điều gì đó kinh khủng về chúng ta trên mạng.
Nỗi đau là những giờ, những ngày, những tuần, những tháng, những năm mà chúng ta từ chối chấp nhận tình huống mà chúng ta đang gặp phải.
Cố gắng đảo ngược một sự bất công, cố gắng sửa chữa quá khứ, cố gắng tua lại thời gian.
Sự chấp nhận thực tế, đặc biệt là những hoàn cảnh không thể thay đổi ngay bây giờ, là liều thuốc tốt nhất mà tôi đã nhiều lần nuốt để có ít ngày tồi tệ hơn và ít đau khổ hơn. Trong một nghiên cứu về não do một nhà khoa học tên là Hedy Cobar dẫn dắt vào năm 2010, các hình ảnh quét não cho thấy khi mọi người được yêu cầu tiếp cận phản ứng cảm xúc của họ với sự chấp nhận, thay vì phản ứng theo bản năng, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Họ đã thấy sự giảm đáng kể trong hoạt động của hạch hạnh nhân, thường được gọi là hệ thống báo động cảm xúc của não. Hạch hạnh nhân đóng vai trò trung tâm trong việc xử lý nỗi sợ hãi và các cảm xúc mạnh mẽ khác, vì vậy sự giảm hoạt động này cho thấy rằng sự chấp nhận thực sự có thể làm dịu sự phản ứng cảm xúc, điều này thường là lý do tại sao chúng ta chịu đựng rất nhiều. Bạn biết đấy, tôi không biết liệu những gì tôi sắp nói có phải là hậu quả của việc lão hóa hay không, nhưng trong giai đoạn này của cuộc đời, điều tôi trân trọng hơn hầu hết mọi thứ là sự bình yên. Một điều mà tôi nghĩ sâu thẳm trong lòng chúng ta đều muốn, nhưng khi bạn nhìn vào cách chúng ta sống cuộc sống của mình, với tiếng ồn, căng thẳng và hỗn loạn, rõ ràng là điều mà ít người trong chúng ta đã thiết kế cuộc sống để tạo ra. Sự bình yên không nhất thiết là một từ mà tôi ưu tiên cao ở tuổi 25, nhưng tôi nghĩ rằng việc xuất hiện trước công chúng nhiều hơn bây giờ, và chỉ đơn giản là già đi, đã khiến sự bình yên trở thành một ưu tiên quan trọng hơn đối với tôi, và sự bình yên đối với tôi thực sự được định nghĩa là trạng thái bình tĩnh và thanh thản, không có xung đột, không có căng thẳng. Việc xuất hiện trước công chúng theo nhiều cách đã là một khóa học cấp tốc về sự chấp nhận mà tôi có thể tưởng tượng ra. Từ việc hoàn toàn vô danh đến việc có một số lượng người không thể tưởng tượng nổi lắng nghe podcast này mỗi tháng, và sau đó tham gia vào một chương trình truyền hình ăn khách của BBC One, Dragonsten, trong cùng một thời gian, đã buộc tôi phải đối mặt với một thực tế mà tôi không chuẩn bị sẵn sàng. Với dòng chảy liên tục của ý kiến, phán xét và thông tin sai lệch về bạn. Việc xuất hiện trước công chúng mang đến một thực tế mới thú vị, vào bất kỳ thời điểm nào.
Nếu tôi muốn, tôi có thể lao vào một vực thẳm vô tận của sự tiêu cực, tôi có thể tìm thấy hàng ngàn bình luận hoặc bài viết về bản thân mình, có thể đúng hoặc sai, nhưng dù sao cũng đều gây tổn thương. Và tôi đã phải học cách chấp nhận rằng đây là một phần của cuộc sống. Như một người bạn thân của tôi đã nói, đây giờ là một nguy cơ nghề nghiệp trong cuộc sống của bạn. Điều này đặc biệt đúng trong thế giới ngày nay, nơi mà ngay cả những nguồn tin đáng tin cậy cũng đôi khi chạy theo những nửa sự thật. Điều mà tôi phải chấp nhận là tôi không thể kiểm soát những gì mọi người nói hoặc nghĩ. Tôi phải chấp nhận rằng sẽ luôn có tiếng ồn, tôi phải chấp nhận rằng việc cố gắng theo đuổi từng lời nói sai, từng lời chỉ trích hoặc từng bình luận gây tổn thương không chỉ là điều không thể, mà còn tự hủy hoại bản thân. Cố gắng kiểm soát những điều này sẽ làm tổn thương bạn nhiều hơn chính những điều đó. Việc ở trong tầm nhìn công chúng đã dạy tôi rằng sự chấp nhận thực sự là về việc buông bỏ nhu cầu kiểm soát, và chính trong sự chấp nhận đó, tôi đã tìm thấy sự bình yên để tiếp tục làm những gì tôi yêu thích, mà không bị tiêu tốn, không có sự tức giận, và không có lo âu, sự lo lắng và suy nghĩ quá mức mà tôi không thể kiểm soát khi tôi lần đầu tiên bị ném vào tầm nhìn công chúng. Bạn có bao giờ mơ mộng về việc bỏ trốn không? Tôi có. Nếu bình yên là điều tôi đang tìm kiếm, chắc chắn tôi nên trốn đến một bãi biển hẻo lánh ở một hòn đảo nào đó. Tôi có thể mua một hòn đảo của riêng mình, xây một ngôi nhà nhỏ ngay trên mặt nước. Tôi tưởng tượng rằng tôi sẽ bay bạn bè đến và sẽ dành những ngày dưới ánh nắng mặt trời, tập thể dục, làm nhạc, viết lách, chỉ có thời gian, tự do và bình yên. Khi tôi bị cuốn vào những giấc mơ về một sự bình yên hoàn hảo, tôi nhớ rằng điều đó có nghĩa là từ bỏ rất nhiều điều mà tôi thực sự yêu thích, những điều làm tôi tràn đầy năng lượng và thử thách tôi, những điều làm cho cuộc sống của tôi trở nên đau đớn nhưng đáng sống. Tôi nghĩ con người thực sự cần năm điều cốt lõi ngoài những điều cơ bản, đó là kết nối, thực phẩm, nước và không khí. Tôi nghĩ điều đầu tiên chúng ta cần là cảm thấy được thử thách.
Tôi nhớ đã có Daniel Pink, nhà khoa học về động lực, trong podcast của tôi vào những ngày đầu của Diary of a CEO, và tôi nhớ anh ấy đã nói với tôi rằng trong một nghiên cứu về game thủ, các nhà khoa học đã phát hiện ra rằng một sự cân bằng tối ưu giữa trình độ kỹ năng trong trò chơi và mức độ khó của trò chơi giữ cho người chơi game luôn bị cuốn hút. Đây là lý do tại sao trò chơi video có các cấp độ và độ khó ngày càng tăng. Bạn thực sự không muốn chơi cuộc sống của mình ở chế độ dễ, và ngược lại, bạn cũng không muốn cảm thấy thất vọng từ một cuộc sống quá khó khăn. Bạn phải duy trì sự cân bằng thách thức của riêng mình. Trong các nghiên cứu, khi bạn đạt được sự cân bằng thách thức, người chơi sẽ bước vào trạng thái “flow”, nơi họ hoàn toàn đắm chìm trong trò chơi. Tất cả những điều này đều áp dụng cho cuộc sống của tôi, và tất cả đều áp dụng cho cuộc sống của bạn. Cả bạn và tôi đều cần những thách thức ngày càng tăng. Nếu bạn đang nghe điều này ngay bây giờ, và bạn là một trong những người đang cân nhắc việc nghỉ việc, thì đối với nhiều người trong số bạn, đây sẽ là lý do. Bạn cảm thấy như mình đang chơi cùng một trò chơi ở cùng một cấp độ mỗi ngày. Thứ hai, tôi nghĩ chúng ta cần cảm giác tự chủ, cảm giác rằng bạn có sự tự do và kiểm soát. Thứ ba, bạn cần cảm giác tiến bộ hoặc chuyển động tiến về phía trước. Các nghiên cứu cho thấy điều này là đúng, và tôi nghĩ, thứ tư, rằng chuyển động tiến về phía trước cần phải hướng tới một mục tiêu có ý nghĩa chủ quan, và cuối cùng, bạn cần phải làm việc hướng tới nó với một nhóm người hỗ trợ mà bạn thích. Cuộc sống của tôi tiếp tục dạy tôi rằng năm thành phần cốt lõi này đã được lập trình sẵn trong DNA của chúng ta. Chúng là những cơ chế sinh tồn tiến hóa sâu bên trong tất cả chúng ta để đảm bảo rằng loài của chúng ta tiếp tục xây dựng, tiến về phía trước, chinh phục những mục tiêu quan trọng, đối mặt với những nhiệm vụ thách thức, và làm điều đó cùng với bộ tộc của chúng ta. Nếu tổ tiên của bạn không có điều này trong DNA của họ, họ sẽ không thể tạo ra những thiết bị kỳ diệu mà bạn đang phát trực tiếp giọng nói của tôi ngay bây giờ, những tòa nhà chọc trời mà chúng ta sống và làm việc, và những chiếc máy bay mà chúng ta bay. Họ đã truyền lại mong muốn này cho bạn.
Bạn được sinh ra để sáng tạo, để xây dựng, để hoàn thành, cùng nhau.
Với điều đó trong tâm trí, tôi kết luận rằng tôi đang sống cuộc đời của mình theo cách mà tôi nên sống, và ngay cả khi tôi có chạy trốn, tôi cũng sẽ tìm kiếm ý nghĩa bằng cách tạo ra điều gì đó, và nếu những sáng tạo của tôi thành công và được đánh giá cao, tôi sẽ lại quay về tình huống mà tôi đang ở bây giờ.
Hòa bình không phải là sự vắng mặt của những thời điểm khó khăn, mà là khả năng của bạn để chấp nhận những thời điểm khó khăn, trong khi vẫn theo đuổi những mục tiêu quan trọng nhất của bạn trong dài hạn.
Và đó là nơi tôi quay lại với nhu cầu chấp nhận.
Cuộc sống sẽ có những lúc khó khăn, nhiều hơn những gì bạn hoặc tôi mong muốn, nhưng đó thực sự là cái giá bạn phải trả cho tình yêu, ước mơ và hạnh phúc mà bạn theo đuổi.
Để tưởng tượng một thế giới như vậy mà không có tin xấu, không có nỗi đau, không có sự tổn thương, là tưởng tượng một thế giới không có tình yêu, phần thưởng và ý nghĩa.
Vì vậy, mỗi khi có tin xấu đến, công việc của bạn không phải là suy nghĩ để vượt qua nó, để đổ lỗi, tấn công hay chỉ trích, mà đơn giản là nhanh chóng đạt được sự chấp nhận, và tôi không nói rằng điều đó sẽ nhanh chóng, và tôi không nói rằng điều đó sẽ dễ dàng, tôi không nói rằng chúng ta có thể chỉ quyết định chấp nhận điều gì đó và tiếp tục, vì thực tế là, sự chấp nhận đến theo từng đợt.
Một ngày nào đó bạn sẽ cảm thấy như mình đã làm hòa với tình huống, và ngày hôm sau nỗi đau, sự thất vọng, sự nghi ngờ, câu hỏi “tại sao lại là tôi”, lại lén lút quay trở lại.
Mel Robbins, người đã xuất hiện trong chương trình Diary of a CEO, đã nói với tôi rằng một trong những thói quen đơn giản giải phóng nhất mà cô ấy đã áp dụng là nói những từ đó một cách to rõ, “Hãy để họ.”
Mỗi lần cô ấy cảm thấy bị kích thích, bị thất vọng hoặc khó chịu bởi ai đó hoặc điều gì đó, mà thực sự là hầu như mỗi ngày đối với người bình thường.
Lý thuyết “hãy để họ” dựa trên một sự thật đơn giản.
Cách nhanh nhất để kiểm soát cuộc sống của bạn là ngừng cố gắng kiểm soát mọi người xung quanh bạn.
Bạn không có ý tưởng về việc bạn đang lãng phí bao nhiêu thời gian, năng lượng và sự chú ý khi cố gắng kiểm soát người khác.
Bạn không biết mình đang tiêu tốn bao nhiêu năng lượng khi suy nghĩ, lo lắng, và ám ảnh về những gì người khác đang làm, những gì họ không làm, những gì họ cảm thấy, tất cả những điều này mà bạn hoàn toàn không có quyền kiểm soát.
Khi cô ấy nói điều này với tôi, tôi phải thành thật rằng tôi nghĩ đó là điều vô nghĩa. Làm thế nào mà hai từ đơn giản lại có sức mạnh như vậy?
Nhưng sau đó, tôi đã thử nó với một vài điều chỉnh nhỏ. Khi tôi thấy khó chịu với một tình huống bên ngoài, và tôi cảm thấy căng thẳng trong cơ thể, điều đầu tiên tôi làm là hít một hơi thật sâu, và thở ra thật dài và chậm.
Bạn gái tôi là một người thực hành thở, và cô ấy nói với tôi mỗi tuần rằng một hơi thở ra dài, chậm và sâu sẽ kích hoạt hệ thần kinh đối giao cảm, giúp làm dịu cơ thể bằng cách giảm nhịp tim và hạ thấp mức độ căng thẳng của bạn.
Và sau khi tôi đã làm điều đó, tôi nói, dù trong đầu hay thành tiếng, tôi chúc họ những điều tốt đẹp. Tôi không biết tại sao, nhưng bài tập đơn giản này đã chứng minh là một cách để phá vỡ vòng xoáy ngay lập tức cho tôi, bất cứ khi nào tôi thấy mình rơi vào một chút vòng xoáy.
Thực sự đó là một quyết định để buông bỏ, từ chối cho phép một người hay một tình huống tiêu tốn thêm năng lượng hữu hạn của bạn, để cảm thông với họ, và bất cứ điều gì họ có thể đang trải qua, điều này rất quan trọng, và để nhảy thẳng vào sự chấp nhận, để bạn có thể quay trở lại với cuộc sống của mình.
Tôi chúc họ những điều tốt đẹp.
Sự chấp nhận cũng giống như việc buông bỏ như nó là về việc nắm giữ, nó liên quan đến việc buông bỏ nhu cầu kiểm soát một tình huống mà bạn không thể, và nó liên quan đến việc giữ vững niềm tin rằng ngay cả trong những khoảnh khắc tăm tối nhất của bạn, thường có một món quà ẩn giấu mà dường như không thể nhìn thấy.
Cuộc sống của tôi trong vài năm qua đã dạy tôi rằng lo lắng không lấy đi những rắc rối của ngày mai. Nó lấy đi sự bình yên của hôm nay, bạn không thể ngăn cản những con sóng, thực tế là bạn sẽ không muốn một cuộc sống không có thủy triều, nhưng bạn có thể học cách lướt sóng, vì vậy hãy đến với sự chấp nhận nhanh nhất có thể.
Ghi chú tiếp theo mà tôi đã viết trong nhật ký của mình là một điều mà tôi nghĩ rất nhiều bạn sẽ cảm thấy liên quan. Tôi đã viết, tôi cần dành nhiều thời gian hơn trên mây.
Cuối tuần trước, tôi đã đi câu cá lần đầu tiên trong đời, và điều đó đã dạy tôi một điều gì đó hoàn toàn thay đổi cuộc sống của tôi.
Đó là một buổi chiều Chủ nhật, và tôi thấy mình đang ở trong một chiếc thuyền nhỏ, lắc lư nhẹ nhàng, giữa một hồ nước lớn ở Oxfordshire.
Bầu trời đầy những đám mây xám cuồn cuộn, và như thường lệ với thời tiết Anh, mưa đang rơi ào ạt vào bộ đồ chống thấm nước màu xanh của tôi.
Bạn gái tôi và tôi đang tận hưởng một kỳ nghỉ tại một nơi gọi là Stell Manor.
Ngôi nhà này cung cấp một thực đơn các hoạt động khác nhau, và chỉ vì chúng tôi đã quá say mê một chương trình truyền hình thực tế trên Netflix gần đây có tên là Outlast, nơi 20 người phải sống sót, săn bắn và sống trong thiên nhiên càng lâu càng tốt để giành một triệu đô la, tôi nghĩ rằng sẽ là một ý tưởng tuyệt vời nếu chọn hoạt động câu cá, vì nếu cô ấy và tôi cần tự lo cho bản thân và sống sót trong hoang dã, biết cách bắt cá có thể sẽ rất hữu ích.
Vì vậy, chúng tôi đã ở đó, trên chiếc thuyền chèo nhỏ này, trên hồ nước rất lớn này, thả dây câu ra và không có gì bất ngờ khi chúng tôi hoàn toàn không bắt được gì.
Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài tôi ngồi và không làm gì cả, lần đầu tiên sau một thời gian dài tôi cho phép mình cảm thấy hoàn toàn chán nản, và khi tôi ngồi đó, chán đến mức không biết làm gì, rơi vào trạng thái thiền định này, rất nhiều câu trả lời mà tôi đã tìm kiếm trong cuộc sống, trong công việc và trong kinh doanh của mình dường như xuất hiện từ hư không, số lượng những hiểu biết mà tôi có được khi ngồi chán nản trên hồ đó đã dẫn tôi đến một hiểu biết lớn hơn mà tôi cần chia sẻ với bạn hôm nay.
Bởi vì với một số bạn, điều này có thể truyền cảm hứng cho bạn để tổ chức lại cuộc sống của mình theo cách giúp bạn trở thành nguồn sáng tạo mà bạn cần để đạt được mục tiêu trong những thời kỳ rất, rất kỳ lạ mà chúng ta đang sống.
Để hiểu những gì tôi sắp nói, bạn cần phải hiểu ba nguyên tắc cơ bản riêng biệt đã đến với tôi vào ngày hôm đó trên hồ.
Nguyên tắc số một, mây và chiến hào.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về ý tưởng mây và chiến hào, sự cân bằng giữa hai chế độ làm việc và tầm quan trọng của việc dành thời gian đúng mức cho mỗi chế độ.
Chiến hào là nơi diễn ra công việc khó khăn và tập trung, các cuộc họp kinh doanh, ghi âm podcast, quyết định đầu tư, các chuyến bay, bài phát biểu, xây dựng công ty, phỏng vấn người để gia nhập doanh nghiệp của tôi, các cuộc gọi Zoom, tất cả những hành động.
Đây chính là chiến hào.
Bạn và tôi đều biết chúng rất rõ.
Ngược lại, mây là nơi bạn tạm rời khỏi guồng quay, không phải là kiểu tạm rời mà bạn đi uống say bí tỉ ở Ibiza hay phân tâm bằng cách chơi video game, mà là thực sự ngắt kết nối, suy nghĩ, đi bộ, chạy, có thể là đọc sách, lắng nghe, không làm gì cả, câu cá, mơ mộng.
Đó là không gian nơi sự sáng tạo và đổi mới được sinh ra, nơi trực giác của bạn có thể được lắng nghe.
Hầu hết những ý tưởng tốt nhất của tôi đến từ thời gian dành trong mây.
Chúng không đến từ các phòng họp hay các buổi động não.
Chúng đến khi tôi đang lăn lộn qua những ngọn đồi ở Bali trên một chiếc xe máy một mình vào ban đêm, chạy trên máy chạy bộ ở Campuchia hoặc ngồi trên chiếc thuyền nhỏ này, cầu nguyện, chờ đợi một con cá kéo dây câu của tôi.
Nguyên tắc số hai mà tôi nhận ra trên hồ hôm đó là ý tưởng về điểm giá trị độc đáo của bạn.
Một trong những nguyên tắc cơ bản nhưng ít được đánh giá cao trong cuộc sống là bất kể bạn là ai, một người sáng tạo, một doanh nhân, một nhà quản lý, hoặc thậm chí là một chuyên gia y tế, bạn sẽ được trả tiền, công nhận và thưởng cho khả năng làm điều gì đó có giá trị mà hầu hết mọi người khác không làm.
Lấy ví dụ về podcast này.
Có hàng triệu và hàng triệu podcast ở đó, nhưng lý do bạn chọn nghe podcast của tôi là vì có điều gì đó mà chúng tôi làm khác biệt, một điều gì đó
Bạn có giá trị, điều đó rất khó tìm ở nơi khác. Điểm khác biệt quý giá đó cuối cùng là lý do chúng ta được đền bù. Trong trường hợp này, nhờ sự chú ý của bạn, sự khác biệt mà bạn cung cấp càng lớn, càng khó tìm, và càng được đánh giá cao, thì bạn và công việc của bạn càng trở nên quý giá, do đó bạn sẽ được trả nhiều hơn và trở nên giàu có hơn. Trong kinh doanh, chúng ta gọi đó là USP, điểm bán hàng độc đáo, nhưng đối với tôi, điều đó còn hơn cả việc bán một cái gì đó, mà là cung cấp giá trị thực sự khó tìm. Ý tưởng về việc có một UVP mạnh mẽ, điểm giá trị độc đáo, đã được làm nổi bật với tôi trong tuần này khi tôi chứng kiến với sự ngạc nhiên khi SpaceX của Elon Musk phóng một tên lửa cao 50 tầng, lớn nhất từng được phóng, nặng khoảng 200 tấn, lên không trung, và sau đó bắt nó giữa không trung bằng hai chiếc đũa kim loại. Không thể tưởng tượng nổi. Giá trị của SpaceX hiếm có và lớn đến mức đã biến SpaceX thành một công ty gần như trị giá một triệu tỷ đô la. Nguyên tắc thứ hai của UVP là điều mà hầu hết mọi người xây dựng sự nghiệp hoặc công ty không hoàn toàn hiểu. Gần 10 năm trước, khi tôi suy nghĩ về khái niệm điểm bán hàng độc đáo cho một bài viết tôi đang viết cho Huffington Post, tôi đã hỏi chủ cửa hàng góc địa phương của tôi ở Manchester, Vương quốc Anh, tại sao ông nghĩ rằng khách hàng chọn cửa hàng của ông. Ông đã đưa cho tôi một danh sách dài các lý do bao gồm những điều như dịch vụ khách hàng tuyệt vời, lối đi mua sắm sạch sẽ và nhiều loại sữa khác nhau, nhưng trên thực tế, với tư cách là một khách hàng của ông, tôi chọn cửa hàng đó vì nó gần nhất. Gần gũi và do đó tiện lợi là điểm giá trị độc đáo thực sự duy nhất của họ, và nếu một cửa hàng góc mới mở gần hơn, thật không may, Dennis, bạn sẽ mất tôi làm khách hàng mãi mãi. Hãy giữ vững hai ý tưởng này về những đám mây và chiến hào cùng với UVP của bạn khi tôi giới thiệu điểm cuối cùng. Nguyên tắc ba là tốc độ thay đổi gia tăng. Thế giới đang thay đổi với tốc độ nhanh hơn bất kỳ thời điểm nào trong lịch sử loài người.
Nhà tương lai học Ray Kurzweil nổi tiếng đã nói: “Chúng ta sẽ không trải qua một trăm năm tiến bộ trong thế kỷ 21, mà chúng ta sẽ trải qua tương đương với 20.000 năm tiến bộ. Tốc độ thay đổi đang gia tăng nhanh đến mức các giải pháp cho những vấn đề ngày nay sẽ trở nên lỗi thời nhanh hơn bao giờ hết. Nếu bạn 40 tuổi hôm nay, đến khi bạn 60 tuổi, bạn sẽ trải qua sự thay đổi của một năm với tốc độ hiện tại chỉ trong ba tháng. Nếu bạn 11 tuổi hôm nay, đến khi bạn 60 tuổi, bạn sẽ trải qua sự thay đổi của một năm trong chỉ 11 ngày.”
Nói một cách đơn giản, những câu trả lời đúng cho các câu hỏi về kinh doanh, nghề nghiệp, tiếp thị hoặc cá nhân mà bạn rất quan tâm sẽ thay đổi với tốc độ ánh sáng. Và vì vậy, điểm giá trị độc đáo của bạn cũng sẽ thay đổi. Công nghệ, thị trường và thế giới sẽ tiến triển nhanh hơn bạn có thể nháy mắt. Hiện tượng này thường được gọi là sự gia tốc của chu kỳ kinh doanh hoặc sự phá hủy sáng tạo.
Cách dễ nhất để thấy điều này diễn ra là nghiên cứu tốc độ mà các công ty lớn nổi lên và sụp đổ trong nền kinh tế hiện đại. Bằng cách nhìn vào dữ liệu này, bạn có thể thấy thời gian mà một UVP, điểm giá trị độc đáo, tồn tại trong thời hiện đại. Có một nghiên cứu vào năm 2008 được thực hiện bởi một công ty có tên InnoCite cho thấy rằng các công ty đang nổi lên và sụp đổ nhanh hơn bao giờ hết. Vào năm 1965, trung bình một công ty ở lại trong danh sách S&P 500, danh sách xếp hạng 500 công ty lớn nhất thế giới, trong 33 năm. Đến năm 2018, con số đó đã giảm xuống còn 17 năm, và đến năm 2027, nếu tiếp tục giảm, họ dự đoán rằng một công ty chỉ sẽ có mặt trong danh sách đó khoảng một thập kỷ.
Với tốc độ này, đến khi tôi 50 tuổi, các công ty chỉ sẽ có mặt trong danh sách S&P 500 trong vài năm, có thể thậm chí là vài tháng trước khi họ bị gián đoạn và rời khỏi danh sách đó. Tuy nhiên, ngay cả những dự đoán này cũng giả định rằng AI sẽ không làm tăng thêm sự gián đoạn, mà tôi chắc chắn rằng nó đã và đang làm như vậy. Tôi nghĩ rằng đến khi tôi 50 tuổi, một số công ty, đặc biệt là các công ty công nghệ, sẽ tồn tại…
Chỉ vài tháng trên danh sách S&P 500 trước khi họ bị gián đoạn và sụp đổ. Và trong vài thập kỷ qua, chúng ta đang chứng kiến sự gia tăng của các công ty mới và sự sụp đổ của các công ty cũ diễn ra nhanh chóng hơn. Apple xuất hiện, Kodak, Blackberry và Nokia biến mất. Netflix xuất hiện, Blockbuster biến mất. ChatGPT xuất hiện, có thể Google sẽ biến mất. Đây không phải là cách mà mọi thứ đã từng hoạt động. Các công ty trước đây thường duy trì sự lớn mạnh và quyền lực trong nhiều thập kỷ hoặc thậm chí hàng thế kỷ vì điểm giá trị độc đáo của họ rất mạnh mẽ. Nhưng trong một thế giới đang thay đổi, trong một thế giới công nghệ, trong một thế giới AI, mọi thứ đều thay đổi. Vậy, với tư cách là những người sáng tạo, những doanh nhân, những chuyên gia, chúng ta làm thế nào để theo kịp? Và đó là lúc nguyên tắc số một xuất hiện. Đó là lúc những đám mây xuất hiện. Bạn phải dành nhiều thời gian hơn trên những đám mây và ít thời gian hơn trong chiến hào. Đây là điều mà hồ đã thì thầm với tôi hôm đó, nhiều thời gian hơn để mơ mộng, nhiều thời gian hơn để tách biệt khỏi chiến hào, nhiều thời gian hơn để ở một mình với chính mình, để giữ được cảm hứng, tạo ra những ý tưởng mới, để làm gián đoạn chính mình, để đổi mới, để lắng nghe. Khi chúng ta ở trong chiến hào, chúng ta đứng quá gần bức tranh đến mức không thể nhìn thấy toàn cảnh. Rời xa cho phép tâm trí chúng ta có không gian để lang thang, kết nối những điểm cũ theo những cách mới và tìm ra những điểm khác biệt có giá trị mới để khám phá và thử nghiệm. Tất cả những nguyên tắc này đã khiến tôi kết luận rằng một trong những điều quý giá nhưng không rõ ràng nhất mà tôi có thể làm cho các công ty của mình là làm ít hơn thường xuyên hơn. Một trong những điều tốt nhất tôi có thể làm cho mối quan hệ của mình, mà cũng là điều tôi đang xây dựng, là làm ít hơn để tôi có thể suy nghĩ về mối quan hệ đó. Tôi cần nhiều thời gian hơn trên những đám mây, suy nghĩ, mơ mộng, để cho tâm trí tôi lang thang. Bởi vì đó là nơi mà sự sáng tạo, giá trị và kết nối thực sự được sinh ra. Trong năm qua, tôi đã không nghỉ ngơi chút nào. Tôi đã làm việc không ngừng trong những chiến hào, nhưng tôi luôn có cảm giác ám ảnh rằng vì điều này, tôi đang bỏ lỡ điều gì đó. Một điều gì đó đang thì thầm một cách nhẹ nhàng để được khám phá.
Có một điều chỉ có thể tiết lộ nếu tôi kéo mình lên những đám mây. Nhưng tôi đã vật lộn để cho phép bản thân dành thời gian trên những đám mây, vì mọi thứ dường như đang rất bận rộn, khẩn trương và quan trọng trong những chiến hào ngay bây giờ. Tôi có một cảm giác kỳ lạ về sự tội lỗi rằng nếu tôi dừng lại, tôi sẽ mất tất cả. Tôi có một cảm giác tự mãn liên quan đến việc bước ra khỏi những chiến hào và vào những đám mây. Nhưng có một giọng nói khác, tôi gọi đó là trí tuệ, đang yêu cầu tôi làm điều đó, vì những đám mây có điều gì đó quan trọng mà chúng cần nói với tôi. Tôi biết tất cả những phép ẩn dụ này nghe có vẻ điên rồ, nhưng tôi cũng biết rằng một số bạn sẽ có thể liên hệ với cảm giác mà tôi đang mô tả, cảm giác rằng bạn đang bỏ lỡ một nguồn cảm hứng hoặc thông điệp cao hơn nào đó, vì bạn đã làm cho bản thân quá bận rộn để nghe thấy nó. Trong một giây, hãy cho phép tôi trở nên một chút huyền bí. Chúng ta đều, theo cách này hay cách khác, bị giam cầm bởi những câu chuyện mà chúng ta xây dựng xung quanh cuộc sống của mình. Có thể câu chuyện của bạn là mọi người nên ổn định cuộc sống ở tuổi 30. Có thể câu chuyện của bạn là tránh thất bại. Có thể câu chuyện của bạn là công nghệ là xấu, ăn chay là tốt, hoặc hôn nhân là quan trọng, và những người ở phía bên kia của lối đi chính trị là xấu xa. Những câu chuyện này trở thành nền tảng cho sự nghiệp, danh tính và cuộc sống của chúng ta, khiến chúng trở nên cực kỳ khó thoát ra. Và chúng tự củng cố, chúng ta thường được đền bù, xác nhận và hoan nghênh vì tiếp tục tin vào chúng, điều này củng cố sự kiểm soát của chúng đối với chúng ta. Tuy nhiên, trong công việc, những cơ hội lớn nhất của chúng ta xuất hiện khi chúng ta lùi lại và nhận ra những câu chuyện rộng lớn hơn mà xã hội đang tập thể bị mắc kẹt. Những doanh nhân có tầm nhìn xuất sắc trong việc xác định các câu chuyện xã hội và ngành nghề và hiểu cách chúng giới hạn chúng ta. Họ dám tưởng tượng một câu chuyện tốt hơn, một ý tưởng mới, một mô hình mới mà người khác chưa từng tin tưởng. Những cá nhân này trở thành huyền thoại, những người thay đổi thế giới, và những tỷ phú.
Không phải vì họ thành công với câu chuyện hiện tại, mà vì họ thay đổi nó. Steve Jobs là một ví dụ điển hình về người có khả năng nhìn thấy những thiếu sót và câu chuyện mà mọi người khác đều tin tưởng. Nghe có vẻ hơi lạ, nhưng tôi luôn nghĩ về quyết định kỳ lạ của ông khi loại bỏ Adobe Flash khỏi các thiết bị iOS của Apple như một ví dụ điển hình cho điều này.
Vào cuối những năm 2000, Flash là tiêu chuẩn để cung cấp nội dung video phong phú trên web. Ngành công nghiệp đã quá sâu sắc trong câu chuyện hiện tại rằng Flash là điều không thể thiếu cho video, hoạt hình và các ứng dụng tương tác. Tuy nhiên, Steve Jobs đã nhìn thấy điều gì đó vượt ra ngoài niềm tin phổ biến này. Ông nhận ra rằng Flash bị ảnh hưởng bởi các lỗ hổng bảo mật, tiêu tốn quá nhiều pin và không được tối ưu hóa cho các giao diện cảm ứng mà ông muốn thế giới áp dụng với iPhone, iPod và iPad của mình.
Mặc dù phải đối mặt với sự chỉ trích lớn từ nhiều người, bao gồm cả những người trong đội ngũ của ông, và cả CEO của Adobe vào thời điểm đó, người đã nói rằng đó là “một cuộc tấn công phi thường”, ông vẫn kiên định với niềm tin của mình. Quyết định này không chỉ giúp Apple nổi bật, mà còn nhanh chóng thúc đẩy toàn bộ ngành công nghiệp web chuyển mình sang các công nghệ hiện đại, hiệu quả và mở hơn.
Bằng cách thách thức câu chuyện đã ăn sâu, Jobs đã định nghĩa lại máy tính và cách chúng ta tương tác với nội dung kỹ thuật số mãi mãi. Nhưng đây là câu chuyện của Steve Jobs, người dường như có khả năng nhìn thấy tương lai, người biết rằng các câu chuyện hiện tại của chúng ta rất sai lầm, rằng Adobe Flash cần phải biến mất, rằng đối với con người, thiết kế và kiểu chữ thực sự quan trọng, rằng âm nhạc kỹ thuật số là tương lai, rằng chúng ta muốn một cửa hàng ứng dụng, rằng bàn phím vật lý trên điện thoại thật tệ và chiếm quá nhiều không gian có thể sử dụng cho những thứ khác, rằng các thiết bị của chúng ta không nên có pin có thể tháo rời. Chúng cần màn hình cảm ứng, không có jack cắm tai nghe, và mọi thứ có thể được lưu trữ trên đám mây.
Làm thế nào mà ông ấy có thể nhìn thấy tương lai, suy nghĩ một cách đột phá, rõ ràng, với sự tự tin như vậy?
Thực ra, ông ấy đã dành mỗi ngày để ở trên mây.
Điều mà hầu hết mọi người không biết về Steve Jobs là ông ấy bị ảnh hưởng sâu sắc bởi thiền và các thực hành chánh niệm.
Những thực hành này đã đóng một vai trò quan trọng trong việc hình thành sự sáng tạo, phong cách lãnh đạo và các sản phẩm đổi mới mà Apple trở nên nổi tiếng.
Thiền đã giúp Jobs phát triển một mức độ tập trung và sự rõ ràng tinh thần cao hơn, điều này rất quan trọng trong quá trình sáng tạo của ông, và chính ông đã nói, “Nếu bạn chỉ ngồi và quan sát, bạn sẽ thấy tâm trí của bạn không ngừng nghỉ như thế nào.
Nếu bạn cố gắng làm dịu nó, chỉ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Nhưng theo thời gian, nó sẽ dịu lại, và khi điều đó xảy ra, sẽ có không gian để nghe những điều tinh tế hơn.
Đó là lúc trực giác của bạn bắt đầu nở rộ, và bạn bắt đầu thấy mọi thứ rõ ràng hơn.”
Đối với Steve, việc dành thời gian ở trên mây cho phép ông nghe thấy trực giác của mình.
Trong một cuộc phỏng vấn, ông đã nói, “Trực giác là một điều rất mạnh mẽ.
Mạnh mẽ hơn cả trí tuệ, theo ý kiến của tôi.
Nó đã có tác động lớn đến công việc của tôi.”
Và cuối cùng, nhà văn Walter Isaacson tuyệt vời, người viết tiểu sử của Steve Jobs, trong cuộc phỏng vấn của tôi trên podcast này vài tháng trước đã nói, “Cách nhìn nhận vấn đề của Steve Jobs là kết quả trực tiếp của các kỹ thuật thiền mà ông ấy thực hành.
Không có gì ngạc nhiên khi một trong những doanh nhân có tầm nhìn xa nhất trong thời đại của chúng ta có một thực hành chuyên sâu nơi ông ấy dành thời gian ở trên mây, với tâm trí rõ ràng, tắt tiếng ồn để có thể lắng nghe trực giác của mình.
Có lẽ tất cả chúng ta nên như vậy.
Tôi tự hỏi những thông điệp nào mà trực giác của bạn đã cố gắng nói với bạn nhưng không thể vì bạn đã quá bận rộn tạo ra ngày càng nhiều tiếng ồn.
Khi tôi ngồi bên hồ hôm đó, mưa rơi lộp độp trên vai và đầu tôi, những lời mà tôi đã đọc nhiều năm trước từ Guru Ramdass hiện lên trong tâm trí.
Càng im lặng, bạn càng có thể nghe thấy nhiều hơn.
Và cuộc sống của tôi đã tiếp tục chứng minh điều này cho tôi.
Im lặng, sự buồn chán và không gian không hề trống rỗng. Chúng đầy ắp những câu trả lời và tôi cần dành nhiều thời gian hơn để ở trên mây lắng nghe sự im lặng và tất cả những gì nó muốn nói. “Hãy ra khỏi chiến hào và lên mây.” Điểm cuối cùng trong nhật ký của tôi tuần này là một điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tưởng tượng ra để chia sẻ với thế giới. Tôi thực sự đã nổi da gà khi bắt đầu nói. Đó là 10 giờ 49 phút tối thứ Tư, ngày 16 tháng 10. Tôi đang ngồi ở bàn bếp trong căn hộ cao tầng của mình. Âm thanh quen thuộc của thành phố vào đêm khuya là người bạn duy nhất của tôi và những ánh đèn bên dưới như một thiên hà của những ngôi sao nhỏ. Chú chó bulldog Pháp của tôi, Pablo, nằm dưới chân tôi, ngáy nhẹ, một âm thanh an ủi và quen thuộc trong sự tĩnh lặng của đêm. Tiếng gõ nhịp nhàng của bàn phím là âm thanh duy nhất khác khi tôi trôi chảy qua công việc của mình. Điện thoại của tôi sáng lên bên cạnh. Đó là một tin nhắn từ Georgie, Giám đốc điều hành của công ty truyền thông của tôi. Tin nhắn của cô ấy viết: “Bạn đã thấy tin tức chưa?” Tim tôi đập nhanh. Trước khi tôi kịp với tay lấy điện thoại, một thông báo khác xuất hiện. Lần này là từ trợ lý cá nhân của tôi. “Ôi Chúa ơi,” nó viết. Tôi đứng hình. Ngón tay tôi lơ lửng trên các phím, một cơn sóng lo lắng ập đến. Có điều gì đó khẩn cấp đến vậy vào giờ này sao? Tâm trí tôi chạy qua hàng tá kịch bản, không có kịch bản nào tốt, tôi hít một hơi thật sâu. Tôi mở một tab trình duyệt mới và gõ vào bbc.com, mong đợi sẽ thấy một tiêu đề tin tức nóng hổi nào đó. Không có gì. Bối rối, tôi truy cập vào Twitter. Trang chủ dường như mất cả đời để tải, và ở đó, một tiêu đề khiến dạ dày tôi thắt lại, “Leon Paine, qua đời ở tuổi 31.” Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình. Tâm trí tôi không thể tiếp nhận những từ tôi vừa đọc. Nó thật không thể tin được, không thể xảy ra. Tôi đọc lại tiêu đề nhiều lần, hy vọng rằng mình đã đọc sai. Tôi kiểm tra tài khoản đã đăng bài, xác minh, có uy tín. Tôi tắt tweet trong sự không thể tin và tìm kiếm tên của anh ấy.
Không phải tôi đang tìm kiếm sự xác nhận rằng điều này là đúng, mà tôi hy vọng sẽ có sự xác nhận rằng đó chỉ là một trò lừa bịp. Nhưng cơn lũ bài viết mà tôi thấy đã cho tôi biết rằng mọi thứ quá thật. Ngay cả khi tôi nói những lời này vào micro bây giờ, tôi cảm thấy một cơn rùng mình lan tỏa khắp cơ thể. Vào ngày 1 tháng 6 năm 2021, Leon là khách mời trong podcast của tôi. Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện thẳng thắn, cởi mở và chân thành về cuộc sống, những khó khăn của anh với sự nổi tiếng và sức khỏe tâm thần của anh. Sau khi máy quay ngừng quay, chúng tôi đã trò chuyện lâu, trao đổi số điện thoại, và tối hôm đó anh đã nhắn tin cho tôi bày tỏ rằng anh vẫn còn phấn khích từ cuộc trò chuyện và chia sẻ một số bài nhạc mới của anh mà chúng tôi đã thảo luận sau khi ghi hình. Tôi vừa mới chuẩn bị tham gia Dragon’s Den và bước thêm một bước nữa vào mắt công chúng, điều mà anh biết nhiều hơn bất kỳ ai. Chúng tôi đều gần như cùng tuổi, quan tâm đến nhiều điều giống nhau, và trong ba năm tiếp theo, chúng tôi đã trở thành bạn tốt. Giữa năm 2021 và 2024, tôi đã dành thời gian ở nhà anh nhiều lần để tìm hiểu về thế giới của anh, những chú chó của anh, tình yêu nghệ thuật của anh, sự ngưỡng mộ của anh dành cho con trai Bear, quản lý của anh, những giấc mơ của anh, âm nhạc mới của anh và những khó khăn của anh. Chúng tôi đã học boxing cùng nhau khi anh đến thăm tôi trong thời gian ghi hình Dragon’s Den. Chúng tôi đã đến phòng gym cùng nhau ở London khi cả hai đều ở trong thành phố. Chúng tôi đã đầu tư vào một công ty cùng nhau, có nhiều bữa tối, đi chơi đêm, tập luyện cho các trận bóng đá, và đã có một bữa tiệc lớn thời kỳ England cùng nhau ở Manchester. Anh ấy giống như một người em trai đối với tôi. Tôi yêu anh ấy vì anh ấy rất tốt bụng, rất trong sáng, rất hài hước, và rất hy vọng rằng anh ấy có thể vượt qua tất cả những thử thách mà anh đang phải đối mặt. Cái chết của Liam làm tan vỡ trái tim tôi. Tôi cảm thấy mắt mình ướt lệ khi nói những lời này. Điều mà anh cần nhất từ thế giới là tình yêu, sự tử tế và ân sủng. Khi mọi người cần điều này nhất, họ thường nhận được điều ngược lại, vì hành vi của họ.
thật kỳ lạ, hành vi của họ không điển hình, thật khó để hiểu. Robbie Williams, nghệ sĩ huyền thoại đã nổi tiếng từ khi còn trẻ và đã phải vật lộn với một số cơn nghiện giống như những gì Liam đã nói công khai, đã gọi cho tôi sau khi Liam qua đời và đã đưa ra một số lời khuyên, một số lời an ủi và thấu hiểu. Anh ấy cũng đã nói công khai, “Chúng ta không biết điều gì đang diễn ra trong cuộc sống của mọi người, nỗi đau mà họ đang trải qua, điều gì khiến họ hành xử theo cách mà họ hành xử, trước khi chúng ta đưa ra phán xét, cần phải có một chút độ khoan dung, trước khi bạn gõ bất cứ điều gì trên internet, hãy suy nghĩ một chút. Tôi có thực sự cần phải công bố điều này không? Bởi vì những gì bạn đang làm là bạn đang công bố suy nghĩ của mình để mọi người đọc, và ngay cả khi bạn không nghĩ rằng những người nổi tiếng và gia đình của họ tồn tại, họ thực sự tồn tại. Da và xương rất nhạy cảm. Là những cá nhân, chúng ta có sức mạnh để thay đổi bản thân, chúng ta có thể tử tế hơn, chúng ta có thể đồng cảm hơn, ít nhất chúng ta có thể cố gắng trở nên nhân ái hơn với chính mình, gia đình, bạn bè, những người lạ trong cuộc sống và những người lạ trên internet, ngay cả những người lạ nổi tiếng cũng cần sự đồng cảm của bạn. Một trong những điều tôi đã học được khi thực hiện The Diary of a CEO và phỏng vấn rất nhiều người là nỗi đau, nỗi buồn và chấn thương của mọi người hiếm khi trông giống như nỗi đau, nỗi buồn và chấn thương. Nó trông giống như sự tức giận. Nó trông giống như sự thù hận. Đôi khi nó trông giống như tiếng cười. Đôi khi nó trông giống như cơn nghiện. Và cơn nghiện không phải dành cho những người xấu hoặc điên rồ. Cơn nghiện không phải là một lựa chọn xấu mà họ đưa ra. Cơn nghiện là một triệu chứng của nỗi đau và chấn thương. Và tất cả chúng ta đều đang tìm kiếm cách để cảm thấy ít đau đớn hơn. Đối với một số người trong chúng ta, nỗi đau và chấn thương là quá không thể chịu đựng, quá không thể thoát khỏi đến mức những cách mà chúng ta chọn để không cảm nhận nó trở nên tự hủy hoại. Nhưng đó không phải là một lựa chọn để tự hủy hoại. Nó ngược lại. Đó là một nỗ lực cuối cùng để sống sót. Và chúng ta không bao giờ chữa lành từ nỗi đau mà chúng ta từ chối thừa nhận hoặc cố gắng thoát khỏi. Chúng ta không thể biến nỗi đau thành khiêu dâm.
Đau đớn không thể biến mất. Chúng ta không thể uống để quên đi nỗi đau. Chúng ta không thể hút thuốc để quên đi nỗi đau. Chúng ta không thể dùng thuốc để quên đi nỗi đau vì những cơ chế thoát khỏi thực tại này chỉ trở thành nỗi đau mới của chúng ta. Chúng ta phải đối mặt với nỗi đau của mình.
Việc mất Liam đã phá vỡ một ảo tưởng thoải mái mà tôi đã sống trong đó. Nhưng trong những mảnh vỡ của ảo tưởng đó, tôi đã tìm thấy một sự trân trọng sắc nét hơn, sống động hơn cho từng khoảnh khắc, từng kết nối, từng người mà tôi yêu thương. Những tin nhắn văn bản cuối cùng mà Liam chia sẻ với tôi là những bức ảnh về nghệ thuật mà anh ấy đã sáng tạo, những bản phác thảo bằng bút chì tuyệt vời và mạnh mẽ. Và khi tôi ngồi đó vào những giờ sớm mai, lướt qua nhiều năm tin nhắn, những tác phẩm nghệ thuật, những bản nhạc chưa phát hành, những lời động viên yêu thương mà anh ấy đã dành cho tôi mỗi khi tôi đối mặt với thử thách trong cuộc sống, những bức thư tình mà anh ấy viết cho bạn đời và chia sẻ với tôi. Tất cả đều là những lời nhắc nhở khủng khiếp về tài năng của người mà thế giới đã mất, của người con, người bạn, người cha, người bạn trai. Và trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy quá choáng ngợp bởi sự thôi thúc muốn nhắn tin cho Liam, mặc dù tôi biết rằng anh đã ra đi. Tôi hy vọng anh sẽ đọc nó. Tôi hy vọng anh sẽ trả lời. Vì vậy, tôi đã gõ những từ đó ra. Tôi yêu anh. Tôi rất tiếc vì đã không làm nhiều hơn. Một cuộc gọi nữa, chỉ để kiểm tra mà không có lý do gì cả. Một cuộc trò chuyện nữa về tài năng của anh và thế giới cần những món quà của anh. Một tin nhắn nữa, một tiếng cười nữa, một cái ôm nữa. Tôi biết anh cần sự giúp đỡ. Tôi không biết làm thế nào để giúp. Tôi rất tiếc vì đã không làm nhiều hơn.
這已經是很久以前的事了。許多年前,當我第一次開始《首席執行官的日記》時,這個節目的核心理念是每週讀我的日記。我相信,能夠一窺一位在25歲時管理著數百名團隊成員的商業領袖,正面對所有生活中的問題、人際關係、心理健康挑戰、錯誤、家庭問題等等的私人日記,會是件有趣的事。因此,在某個週日的晚上,我會在我的老公寓中插上麥克風,讀出我的日記條目。《首席執行官的日記》因此活了過來。我從閱讀我的日記變成了訪問其他人關於他們的日記,然後與專家們討論我在日記中發現的所有問題。但每週都會有人來找我,告訴我他們在那些早期的集數中找到了價值,並問我是否會再次分享我的日記。我想過這件事好多年,這個週末我終於決定試一試。所以你今天聽到的就是我的日記。我在過去幾週所寫的筆記。原版的《首席執行官的日記》。我是史蒂芬·巴特利特,這是《首席執行官的日記》。我希望沒有人在聽。但如果你在聽,請將這些保密。這週我在日記中寫的第一件事是「踏板勝於講台」。幾週前,我和一位非常好的朋友在洛杉磯的街道上開車。那是下午晚些時候,太陽低懸在天空中,把一切都染上了琥珀色和金色的陰影。在洛杉磯交通的潮起潮落中,城市的遙遠回聲充斥著車內,混合著喇叭聲、悄悄的對話和遠處街頭藝人微弱的旋律。我們正要前往城另一邊的足球賽。坐在副駕駛座的朋友是大型時尚企業的創始人,這幾年來幾乎是爆炸性增長。這是一個如此受歡迎的品牌,我知道現在在聽的你們中有很多人可能都在穿著他的設計。他的設計曾在時裝秀上走過,登上雜誌封面,並成為全球衣櫥的必備品。但當我們出發時,我忍不住注意到車內有一種不尋常、幾乎可以感受到的緊張氣氛。通常,我們的車程充滿了笑聲和熱烈的辯論,但這次卻沉重寂靜,只被引擎的聲音和偶爾的汽車疾駛而過的聲響打破。你知道那種感覺,仿佛能感覺到某人心中重擔纏繞。他望向副駕駛座的窗外,看著棕櫚樹和廣告牌飛速掠過。最後,他轉向我。他的聲音,通常是如此自信果斷,此刻卻帶著脆弱的色彩,打破了沉默。「你有沒有擔心你正在做的事情會停止增長、衰退或失敗?」他柔聲問道。這個問題懸在我們之間,我的腦海急忙思索著它的含義。由這個問題,我推測他投入的事業可能已開始停滯。也許這種產生的不確定性就像陰影一樣籠罩著他的成就,讓他心生懷疑。在我還來不及回答之前,他轉換了話題。「我前幾天和我們的共同朋友約翰談過。你知道的,就是那個有播客的。」我點頭,知道他所指的是誰。「就連他也有點擔心他的播客增長平平,他在懷疑一切。」我的朋友接著說。當他說話時,我的思緒回到幾年前我和大衛·布雷爾斯福爵士的對話。巧合的是,因為我前一天和他通過話,所以他在我腦中揮之不去。此刻,我們實際上也在前往洛杉磯的一場曼聯季前賽的路上。對於那些不熟悉的人,布雷爾斯福爵士是英國自行車運動從平庸轉向全球主導的策劃者。他現在正在英超曼聯的新伊利奧斯所有權下進行表現管理。很多年前,當布雷爾斯福爵士接任英國自行車的表現總監時,他們已經快一個世紀沒有贏得奧林匹克金牌。在他的領導下,他們不僅贏得了金牌,還主宰了比賽,贏得了多個奧運金牌和環法自行車賽的勝利。但當我第一次見到布雷爾斯福爵士時,最讓我印象深刻的不是他輝煌的勝利清單,而是他對心態和心理學的深刻專注,我現在深信這才是那些勝利的關鍵。我記得坐在他對面,餐桌上,他捧著馬克杯,蒸汽在空中盤旋。他開始說:「你知道,當我們的騎行者過於專注於講台,專注於獎牌,專注於榮耀,他們的表現就會受影響。」他停頓,慢慢地啜飲一口。這是一種微妙的變化,但卻很深刻。講台存在於未來,是一個超出我們即時控制的地方。他們越是對站上講台、贏得獎牌的執著,他們就越不會注意到唯一真正重要的事,當下的時刻,以及他們腳下的踏板旋轉。他更靠近我,注視著我,眼神堅定誠懇,他的聲音承載著來之不易的智慧。他說:『所以我們改變了方法。我們告訴他們忘記講台,而是全心投入於踏板。每次旋轉、每次呼吸、每一根肌肉的收縮。這就是成功真正鍛造的地方。』當時,他的話深深地共鳴在我心中。集中於即時的簡單性,具體性和當下。我們在生活中的任何努力中都能夠應用這個重要的教訓。
回到車上,當我的朋友繼續解釋他的恐懼和不確定性時,戴維·亞當斯爵士的洞見似乎比以往任何時候都更相關。
於是我轉向我的朋友,給了他一個小小的微笑以示安慰,並說:「別擔心頒獎台。專注於腳踏板。」
我接著解釋了戴維·亞當斯爵士教我的東西,如何因為過度思考結果而分心,這會使他無法專心做好他需要做的事,扭轉他的生意。我告訴他,當我們任由思緒漂浮到未來太遠的地方時,就會面臨與當下脫離的風險,而這正是我們的力量、靈感和創造力所在。
關於正念的研究顯示,這是一種根植於保持當下的實踐,專注於現在而非不確定的未來的人,經歷的焦慮較少、專注力更強,在各種任務上的表現也得到改善。
而在我播客上的一位神經科學家告訴我,研究證明當我們過度關注潛在的結果,比如我們是否會贏得比賽或我們的公司是否會破產時,頭腦的默認模式網絡(DMN)會變得高度活躍。這個網絡參與自我參照的思維,基本上就是過度思考自己,會導致過度思考和加劇壓力,使你無法發揮最佳表現。但相反地,當我們將注意力放在當下的時候,與專注和任務執行相關的大腦區域,像是前額皮質,則會變得更為活躍,這增強了我們發揮最佳表現的能力。
戴維·亞當斯爵士的方式教我們一個基本的真理。
諷刺的是,當我們太過專注於結果時,最終卻會破壞實現結果所需要的行動。我們會被期待的重擔分散注意力或使其癱瘓。但通過將注意力集中在當下,專注於每一個動作、每一個瞬間,我們能夠將行動與意圖對齊,為成功奠定基礎。
我朋友那天在車上面臨的最大風險並不是他的數字停滯不前,而是因為被這些數字分心,失去了與顧客的聯繫。如果他能專注於藝術、價值和他那份帶領他走到今天的創造力,數字和頒獎台自然會得到妥善的處理。
不論你是朝著終點線努力的運動員,還是正在應對商業動盪的企業家,或是正在創作下一部傑作的藝術家,還是單純在生活複雜性中尋找平衡的人,請記住,專注於腳踏板,而非頒獎台。成功不是一個目的地,它是一段旅程,包含了無數選擇全心全意在場的時刻。頒獎台、榮譽、成就和里程碑僅僅是我們承諾掌握每一刻、每一次踏板旋轉的副產品。
我總是告訴人們,你不會種下一顆種子,每隔幾分鐘就把它挖出來看看它長大了沒有。
那麼,為什麼你還要不斷質疑自己、你的辛勤工作和決策呢?
培養耐心,繼續澆灌你的種子。
有趣的是,這周我偶然看到了一个視頻,強化了我對於專注於腳踏板而非頒獎台的觀念。
這是蘋果公司的首席設計師喬尼·艾夫斯的視頻,他曾和蘋果的遠見創始人史蒂夫·喬布斯一起工作,當時蘋果正處於困境之中。喬布斯曾被蘋果解雇,公司的表現也不佳,隨後他再度被聘為首席執行官。在這段片段中,喬尼·艾夫斯談到了蘋果這樣一個陷入困境的公司如何自救,他們的方式不是試圖拯救自己或思考他們正面臨的結果或問題,而是專注於腳踏板,也就是他們能控制的事情。
「我們的工作不是為蘋果賺錢,我們的工作是努力製造我們能做出的最佳產品。現在,我們相信如果它們好,我們相信如果我們有能力,我們在努力描述它們,而如果我們在製作它們方面有能力,它們就會吸引消費者並得到購買,最終我們會賺到錢。」
我知道這聽起來在當前的視角下似乎很簡單,但實際上這就是我們在1998年公司處於困境時所說的。
你看,我們並不是說該公司的目標是扭轉局面,因為如果我們在90年代末說公司的目標是要扭轉局勢,那就全都涉及到金錢。
當喬布斯回來時,他就是這樣表達公司需要的目標,這並不是一種巧妙的措辭練習。
這是在描述對於眼前問題截然不同的態度和方法。
再補充一層,戴維·亞當斯爵士和史蒂夫·喬布斯並不僅在試圖扭轉一個糟糕的團隊或公司的時候才採取這種心態。
他們在事情進展順利時也是如此。事實上,當情況非常好或非常糟糕時,人們似乎更容易陷入對錯誤事物的過度關注。
我發現了一封史蒂夫·喬布斯在2010年發給他團隊的信,當天蘋果成為全球最有價值的公司,首次超越微軟。
在這封信中,史蒂夫·喬布斯對他的團隊說:
「團隊,大家大概已經知道,在今天的股市收盤時,蘋果的市值已經超過微軟的市值。
正如我在很久以前的一封公司郵件中所說的,股票有時會上升,有時會下降,明天的情況可能會有所不同。
但我認為今天值得花點時間反思,所以又是這樣。
華特·迪士尼曾對他的團隊說過,我們的好壞是在於我們的下一部影片。
好吧,我們的好壞則是在於我們的下一個令人驚嘆的新產品。
回去工作,史蒂夫。」
當我第一次讀到這封信時,我如釋重負。
因為和你一樣,我對未來感到焦慮。
我會陷入對結果的擔憂,而浪費過多精力思考頒獎台。
事實上,正是在我生活中最成功的領域,我似乎最擔心的就是這些事情。
而這不僅僅適用於商業,它適用於生活本身。
我觀察到,那些專注於自己想要什麼、想要登上頒獎台的人,往往忽略了他們可以提供的價值,而那些專注於自己能提供什麼的人,通常可以獲得他們想要的結果,即登上頒獎台。
也就是說,最終站在頒獎台上的人,是那些最專注於他們的努力和價值的人,而那些從不關注自己努力的人,永遠無法站上頒獎台。
在好時光和壞時光中,當數據上升和下降時,要專注於自己的努力,而不是頒獎台。
如果你這樣做,隨著時間的推移,頒獎台自會照顧自己。
這週我在日記中寫的第二件事情非常私密。
我只是寫了:“你和你的伴侶可能都是錯的。”
而這一點其實與愛和關係有關。
連續幾個晚上,我都在晚上11點回到我位於倫敦東部的公寓,然後我就像一個癱倒者一樣,摔在客廳那個柔軟的12英尺長的沙發上,沙發的靠墊像擁抱一樣包圍著我,然後我就這樣躺著,品味著什麼都不做的甜蜜聲音。
牆角的時鐘滴答聲,是唯一提醒我時間在流逝的聲音。
這是一年中我專業生活中最艱難的時期。
每當我長期以來的助理以那種熟悉的擔憂眼神看著我,並警告我即將到來的幾個月時,我就知道我完蛋了。
我現在的日曆非常有趣,接下來三個月我將飛往世界的每個角落,從曼谷和泰國的繁忙街道到洛杉磯的廣闊城市景觀,再到科威特的沙漠地平線,有時在同一天參加三個重大活動。
機場的回聲不斷,噴氣式飛機的轟鳴聲,登機證的沙沙聲。
在接下來的幾個月裡,這就是我生活的配樂。
我的公司Flight剛剛推出了Flight Studio,我們的新媒體公司,這又推出了一系列新節目。
我們還推出了Flight Books,我們的新書出版公司,至今已簽下近十位作者。
我的基金Flight Fund有大約8000份申請需要整理。
我的播客計劃緊湊,我的演講和活動日程已超負荷。
我們在舊金山創建了一家名為Flightcast的新軟體公司,這意味著我一直在與Spotify、YouTube、Apple等進行不斷的會議。
我們剛剛在倫敦市中心租下了一個新的25,000平方英尺的總部,名為Flight HQ,目前正在建設中。
我的人才招聘公司Chapter 2佔用了我很多的思考。
我正在同時管理總共40家公司,這些公司要麼是我通過Flight Fund投資的,要麼是我創辦的,其中包括幾年前我共同創辦的一家公司Third Web,該公司目前已募集約3000萬美元,最近被評價為1.6億美元,並在舊金山有一個50人的團隊。
清單還在繼續。
boo who?
我知道你在想什麼,史蒂夫,你選擇了這一切的混亂。
不要奢求同情。
不要抱怨。
我接受這一切。
這場旋風是自我造成的,我仍然在試圖理解,作為一個聲稱關心和平的人,為什麼我似乎做了所有事情來消除它的可能性。
我真的讓人困惑。
我想我們都是如此。
我們所說的與我們所做的之間,以及牽引我們的力量,都是難以理解的。
但是當我的生活變得如此混亂時,我在家中變成了另一個人。
從週一到週五,我顯得遙遠,有些空虛,渴望著毫無目的的沉默和孤獨。
躺在這張巨大的米色沙發上,什麼都不做,真的很舒服。
但是有個問題。
我和伴侶在一起快六年了。
我們的關係很好。
她是我生命中的摯愛,如果我決定結婚,她將是我的未來妻子,也將是我未來孩子的母親。
但我們關係中最常出現的問題,就是我對她的共同挫敗感,即她不理解我的世界,因此未能給我期望中的共情、優雅、耐心或空間,而對她來說則是我不理解她的世界,更具體地說,是她對優質時光、陪伴、愛和關注的需求。
就在那一天,就像前一天晚上和再前一天晚上,當我在晚上11點30分像一具死屍一樣躺在那裡什麼都不做時,我聽到了她在我們石地板上柔和的腳步聲,走向我。
她開始和我談論各種各樣的問題、擔憂和她心中所想的話題。
她的聲音柔和,但帶著未言之情的沉重感。
夜已深,影子拉長,世界入睡。
我的多巴胺已經完全耗盡。
我的皮質醇水平因整天的壓力而達到歷史最高。
她的角色是一位CEO、一位創始人、一位演講者、一位播客主、一位經理、一位作者和投資者。
那種精神上的疲憊感壓得我像體重一樣沉重。
我抬起頭來對她說:“我現在無法應對。
我過了一個非常漫長的日子,我累了。”
我前一天晚上、前天晚上、甚至再前一天晚上都說了同樣的話。
我要對你坦誠,因為我認為這很重要。
畢竟這個播客名為《CEO的日記》,那天晚上我們有了分歧。
我們的聲音保持冷靜,但緊張感在我們之間悄然醞釀著。
我走到公寓的另一個地方,並把門關上。
我在那一刻的感覺,是我作為一個非常雄心勃勃的工作狂創業者在關係中幾乎經歷過一生的感覺。
我感到誤解。
我感覺我沒有得到我應得的共情、空間和優雅,並且感到不被重視,這樣的感覺是錯的,但這就是我當時的感受。
我逐漸意識到,如果你是一個企業家,或者是一個首席執行官,或者是在高強度公司中的經理,或者是一個高強度團隊中的成員,亦或是單純希望通過追求一個消耗你的目標,以徹底改變生活的人,那麼你的浪漫伴侶可能永遠無法真正理解你的工作。他們永遠無法真正理解你的壓力、你的擔憂以及你不斷的過度思考。你所能期待的,最多也只是他們理解他們並不理解這一點。至少能夠在某種程度上表現出同情心和接受無知,因為他們接受了這一事實,但你也必須避免對伴侶施加心理操控的誘惑,而我也確實一再受到這種誘惑。你需要對他們無法理解的情況表現出同情心。
在不僅僅是這段關係中,在過去的浪漫關係中,我常常陷入這種陷阱,認為我的伴侶很不體貼或自私,甚至缺乏思考,因為他們無法真正理解我的工作是多麼消耗心力和壓力重重。因此,當我從艱難的一天工作回家,或是被商業挑戰淹沒時,我會對他們明顯的缺乏理解、空間和同情心感到驚訝。儘管我其實沒有花時間向他們解釋這一切,而是將這些一切都悶在心裡,我期待她讀懂我的心思。而真相是,即使在那些時刻,任何時刻,我的伴侶也有自己的需求。無論我多麼忙碌、多麼成功或多麼緊張,在家裡,每個人的需求都必須得到滿足。
而且,為什麼他們會真正、真正理解呢?這不是他們的電子郵件收件箱,不是他們的截止日期,不是他們的艱難決策,也不是他們的選擇責任。這是我選擇的責任,我選擇的使命。他們是在我夢想的車上做乘客,這不是他們的夢想。我設定了導航,我應該感激他們選擇陪伴我一起旅行。在家裡被誤解是你追求的成長所付出的代價之一。但這裡有個轉折,我花了多年才領悟到的。雖然感覺不是這樣,但事實上這是一種隱藏的禮物,因為你的伴侶並不完全理解。如果他們完全理解,家就不會是工作中的避風港,而會是工作的延伸。我感謝我能在一個艱難而愉快的漫長一天中走進一個充滿微笑和幸福、遠離職業痛苦的家。
所以如果這就是你,如果鞋子合適,那就繼續前行,保護你的關係,互相理解。同時這週我在日記中寫下的第三件事,就是儘快達成接受的狀態。那晚我晚上11點回到家,扔下鑰匙,穿過公寓,拉開陽台門讓一些清涼、潮濕的雷陣雨氣息進來。當我坐在廚房的凳子上時,我的手機開始不停振動。我掏出手機,來電顯示是「喬治」,我最要好的朋友之一,我接電話。在我還沒說話之前,我就知道這是壞消息,這是那種沉默似乎比言語更有分量的時刻。
當他講話時,他的聲音沉重,每個字都被絕望壓垮了。他分享了一些非常悲傷的消息。他的公司,花了十年時間建立起來的公司,讓他聲名在外,倒閉了。那無數的工作時數、無眠的夜晚、他曾有的夢想,一切都消失了。經過10年的努力,他失去了一切,他的團隊也失去了工作,他基本上已經破產,生意失敗了。我在電話中和他聊了一個小時,然後我關掉燈,上了樓。
當我爬樓梯時,我以為是喬治發短信給我道晚安,或許還感謝我剛才的對話。但讓我驚訝的是,當我低頭查看通知時,卻是另一位完全不同的最好的朋友,而我並沒有那麼多最好的朋友。消息上寫著「你能說話嗎?」聽著,懂得有人會問我是否能說話是極其罕見的。但當他們這麼問時,不幸的是,這總是某種危機或壞消息,我被看作是那個忙碌的朋友,那個沒有時間的人,那個人們通常不想說話的人。能夠幫助有需要的朋友是無上的榮幸。在這個暴風雨的星期二晚上,似乎我正同時經歷著西蒙·西內克所描述的那種榮幸。
我停在半道的螺旋樓梯中,跌坐在一個黑暗的角落,撥打了我朋友瑞安的電話。瑞安是我最好的朋友之一,他和一個人談戀愛已有近十年。他和這個人建立了生活。他有偉大的計畫要和她要孩子,與她安定下來,買房子,和她共度餘生。在我和這兩位朋友的對話中,我發現自己在給他們支持和建議,而當我說出的話流淌而出時,那些我給他們的建議,最終成了我自己也急需聽到的建議:儘快達成接受的狀態。我這麼說是因為在壞消息、心碎或拒絕的時刻,我認為實際上發生的事情是,我們在哀悼自己心中創造出來的未來或身份的損失,那個未來或身份我們開始生活,但其實它從未真正存在過。對於我經歷心碎的朋友來說,我清楚看到他痛苦的源頭,其實是他無法接受與這個人一起幻想的美好未來已經失去。
我永遠不會忘記莫·戈達特對我說過的一句話:所以幸福是非常可預測的。如果你回顧你生活中的任何時刻,只要你曾經感受到幸福,這些時刻之間就有一個共同點,實際上可以用數學方程式來記錄。因此,幸福在這個意義上等於或大於你的生活事件的感知減去你對生活應該如何的期望。因此,我總是推斷,當我們對生活的期望未能實現時,我們就會感到不快。在這個情況下,我和我的朋友們對我們認為生活應該如何運行都存在未滿足的期望。我越來越清楚,我在商業、生活、愛情以及所有相關事務中所經歷的大量痛苦,其實只是我對所面臨情況的抵抗。通常,當我的期望未能實現時,往往是一些我坦白無法預見或控制的情況。甚至有些情況是我完全無法負責的。壞消息來臨時,我們就在心中與之抗爭。在此過程中,我們創造了自己的痛苦。我們在工作中被解雇,在交通中被糟糕的司機擋住,在醫療中得到壞的診斷,或是被愛慕對象拋棄。有人在網上寫了些對我們極為可怕的話。痛苦的來源是我們拒絕接受所處情況的數小時、數天、數週、數月及數年。試圖逆轉不公,試圖修正過去,試圖重回過去。接受現實,尤其是那些現在無法改變的情況,是我反覆吞嚥的最佳良藥,以減少不快的日子和痛苦。根據海蒂·科巴爾(Hedy Cobar)在2010年主導的一項腦部研究,腦部掃描顯示,當人們被要求以接受的態度面對自己的情感反應,而不是本能地反應時,會發生一些顯著的變化。他們觀察到杏仁核的活動顯著減少,杏仁核通常被稱為大腦的情感警報系統。杏仁核在處理恐懼和其他強烈情感中扮演著核心角色,因此這種活動的下降表明接受實際上可以平息情感反應,而這往往是我們為什麼會如此強烈地受苦的原因之一。你知道,我不確定我接下來要說的話是否是老化的後果,但在我生命的這個階段,我比大多數事情更重視的是和平。這是我深信無論如何我們都渴望的東西,但當你看看我們的生活,充滿噪聲、壓力和混亂,顯然是很少有人設計自己的生活來創造出來的。和平不是我25歲時非常優先的詞,但我認為隨著我現在在公眾視野中更多的曝光,以及單純因為年齡的增長,和平對我來說變得更加重要,對我而言,和平真正被定義為遠離衝突、遠離壓力的那種寧靜與安詳。在許多方面,置身於公眾視野對我來說是我所能想像的最強烈的接受課程。從完全的匿名轉變為每個月有無數人收聽這個播客,然後在同一時期參加熱門的BBC One電視節目《龍穴》,迫使我面對一個我無法準備好的現實。面對著源源不斷的關於你的意見、評判和錯誤信息。置身於公眾視野帶來了一種有趣的新現實:在任何一刻,如果我想,我可以跳進無窮的負面深淵,會找到數以千計的關於我的評論或文章,無論真假,無論如何都會造成傷害。而我必須學會接受這是其中的一部分。正如我的一位摯友對我所說,這現在是你生活中的職業危害。特別是在今天的世界中,即使是聲譽良好的來源,有時也會傳遞半真半假的消息。我不得不接受的事實是,我無法控制別人對我所說或所想的事情。我必須接受將永遠會有噪聲,我必須接受試圖追逐每一個不實言論、每一條批評或每一條傷人的評論,不僅不可能,還是自我毀滅的。試圖控制這些事情會比這些事情本身傷害你更多。在公眾視野中,真實的接受是放下對控制的需求,而在那種接受中,我找到了讓我能夠繼續做我所愛的事情的平靜,而不被吞噬,不帶憤怒,也不伴隨焦慮,這種焦慮、擔心和過度思考是我第一次被推入公眾視野時無法掌控的。你是否曾幻想逃跑?我有過。如果我追求的是和平,那我當然應該逃往某個小島上的僻靜海灘。我可以買下自己的小島,並在水邊建造一個小家。我想像著會飛我的朋友過來,並在陽光下度過幾天,健身、創作音樂、寫作,只有時間、自由和和平。當我被吸引進這些完美和平的幻想時,我被提醒放棄了很多我絕對熱愛的事情,那些填滿我和挑戰我的事情,那些讓我的生活如此痛苦卻又值得活下去的事情。我認為人類真正需要五個核心的東西,除了基本需求以外,就是聯結、食物、水和空氣。我認為我們第一需要的是感到挑戰。我記得在《CEO日記》的早期,我邀請了動機科學家丹尼爾·平克(Daniel Pink)來我的播客,我記得他告訴我,在一項針對視頻遊戲玩家的研究中,科學家發現遊戲的技能水平與難度之間的最佳平衡,使得玩家能夠深度投入。這就是為什麼視頻遊戲有關卡和不斷升級的難度的原因。
您實際上並不想讓自己的人生處於簡單模式,反過來,您也不想承受過於艱難的生活所帶來的挫敗感。您必須保持自己挑戰的平衡。在研究中,當您達到挑戰平衡時,玩家會進入一種流暢的狀態,完全沉浸在遊戲中。這一切都適用於我的生活,也同樣適用於您的生活。您和我都需要不斷增長的挑戰。如果您此刻正在聽這個,並且您是考慮辭職的人之一,對於很多人來說,這將是原因。您感覺自己每天都在玩同樣的遊戲,處於同一個層次。其次,我認為我們需要自主感,感受到自由和控制感。第三,您需要一種進步或前進的感覺。研究表明這是正確的,而我認為,第四,這種前進需要朝向一個主觀上有意義的目標,最後,您需要與一群您喜歡的支持性人員一起朝著這個目標努力。我的生活繼續教會我,這五個核心要素深植於我們的基因中。它們是進化中的生存機制,深切存在於我們每一個人心中,以確保我們的物種不斷發展、向前推進、征服重要目標、迎接挑戰,並與我們的部落一起做到這一點。如果您的祖先在基因中沒有這一點,他們就不會創造出您現在正在收聽我聲音的神奇設備、我們居住和工作的摩天大樓以及我們乘坐的飛機。他們把這種渴望傳承給了您。您生來就是要共同創造、建設和成就的。因此,考慮到這一點,我最終得出結論,我以應有的方式生活,即使我真的逃避了,我也會最終通過創造某些東西來尋找意義,如果我的創作成功並受到讚賞,我會回到現在的情況中。和平不是困難時期的缺席,而是您接受困難時期的能力,同時在長期追求最重要的目標中保持不變。正是在這裡,我再次回到接受的需求。生活有時會讓人失望,比您或我所希望的情況更糟,但這坦白地說正是您為追求愛、夢想和幸福所必須支付的代價。想像一個沒有壞消息、心碎與痛苦的世界,也就是想像一個沒有愛、報酬和意義的世界。因此,每當壞消息到來時,您的工作不是想辦法應對、責備、攻擊或批評,而是儘快達到接受的狀態,而我不是在說這會很快,也不是在說這會很容易,我也不是在說我們可以輕易地決定接受某些事情並繼續往前走,因為現實是,接受是起伏不定的。有一天,您會感覺自己已經和情況達成了和解,接下來的一天,那種受傷感、挫敗感、懷疑、自問「為什麼是我」的情緒又徘徊回來。梅爾·羅賓斯在《CEO日記》中告訴我,她所採用的最自由的簡單習慣之一就是大聲說出「讓他們。」每當她感到自己受到刺激、失望或被某個人或某事惹惱時,幾乎平均每一天都會發生。讓他們的理論基於一個簡單的真理。掌控您生活的最快方式就是停止控制周圍的人。您無法想像為了控制他人而浪費了多少時間、精力和注意力。您無法想像自己在思考、擔心以及著迷於他人的行為、他們不做的事情、他們的感受時,燃燒了多少精力,這些都是您完全無法控制的。當她告訴我這些時,我必須誠實地說,我認為那是無稽之談。兩個簡單的詞怎麼能這麼強大呢?但隨後我做了一些小的調整。當我發現自己在外部情況下感到厭惡,身體緊張時,我首先做的就是深吸一口氣,然後慢慢長長地吐氣。我的女朋友是一名呼吸練習者,她每周都告訴我,長、慢、深的呼氣可以啟動副交感神經系統,這有助於通過降低心率和壓力水平來平靜身體。在這之後,我會在心中或大聲說,我祝福他們。 我不知道為什麼,但這個簡單的練習對我來說證明是一個即時的斷路器,任何時候我發現自己陷入一種漩渦中。這真的就是放手的決定,拒絕讓某人或某種情況消耗您有限的精力,對他們和他們可能正在經歷的事情表示同情,這很重要,然後直接跳到接受,以便您能夠繼續生活。 我祝福他們。接受不僅是放手,也是堅持,它是放下無法控制的情況的需求,也是堅持信念,即使在您最黑暗的時刻,往往有一種隱藏的禮物,似乎是無法看見的。在過去幾年中,我的生活教會我,擔憂並不會帶走明天的麻煩,而是會奪去今天的平靜,您無法阻止海浪,坦率地說,您不會想要一個沒有潮起潮落的生活,但您可以學會衝浪,所以儘快達到接受。如果我在日記中寫的下一條筆記是我認為許多人會感同身受的,我寫道,我需要在雲端中多待一些時間。上周末,我第一次去釣魚,這讓我學到了一些徹底改變我生活的東西。那是個星期日下午,我發現自己在一艘小船上,輕輕地在一個巨大的湖中心搖擺。天空布滿了滾動的灰雲,英國天氣的典型特徵是,雨點猛烈地打在我的綠色防水工作服上。
我的女朋友和我正在一個叫做斯特爾莊園的地方享受一個休閒週末。這個莊園提供了各種活動的選擇,而純粹是因為我們最近沉迷於一部叫做《挑戰生存》的Netflix真人秀——20個人必須在自然中生存、狩獵並生活,盡可能長久地獲得一百萬美元——我認為選擇釣魚活動會是個好主意,因為如果她和我將來需要在野外自給自足,學會如何捕魚可能會派上用場。
所以我們就在這個小小的划船上,漂浮在這個非常大的湖中,放好釣竿,毫無意外地什麼都沒釣到。這是我很久以來第一次坐下來完全什麼都不做,第一次讓自己感到徹底無聊,當我坐在那裡,心中充滿無聊,進入一種冥想狀態時,我一直在生活、工作和業務中尋找的許多答案,似乎從天而降,當我在湖上感到無聊時,我的啟示量之多讓我得出一個更重大的總體啟示,今天我需要和你分享。
因為對於你們中的某些人來說,這可能會激勵你以某種方式重新組織你的生活,幫助你成為實現你目標所需要的創意力量,在這個非常、非常奇怪的時代。我即將說的話,你需要理解那天在湖上出現的三個基本原則。
第一個原則:雲端與壕溝。我一直在思考雲端與壕溝這個想法,即兩種工作模式之間的平衡,以及在每種模式中花費適當時間的重要性。壕溝是艱苦而專注工作的地方,商業會議、播客錄音、投資決策、航班、演講、公司建設、面試人員加入我的企業、Zoom通話,所有的行動都在這裡。這就是壕溝。我們都很熟悉。
而雲端則是你脫離繁忙的地方,不是那種在伊比薩喝得酩酊大醉或者通過玩電子遊戲來轉移注意力的退避,而是真正的斷開聯繫,思考,散步,跑步,也許是閱讀、聆聽,什麼都不做,釣魚,做夢。它是創造力和創新誕生的空間,直覺能夠被聽到。我最好的點子大多來自雲端的時光。它們不是來自會議室和腦力激盪,而是在巴厘島的山丘上獨自騎著摩托車、在柬埔寨的跑步機上跑步或坐在這艘小船上,祈禱等待魚兒上鉤。
第二個原則是你獨特的價值點。在生活中,一個極其根本但卻不被重視的原則是,無論你是誰,創意者、企業家、經理,甚至是醫療專業人士,你都會因為能夠做其他人做不到的有價值的事情而獲得報酬、得到認可和獎勵。以這個播客為例。市場上有數以百萬計的播客,但你選擇聽我的原因是因為我們提供了不同的東西,有些是你珍視的,這種東西在其他地方很難找到。這個有價值的區別點最終就是我們獲得獎勵的原因。在這種情況下,獎勵來自於你的注意力,提供的差異越大,越難以找到,並且越受到重視,你和你的工作的價值就會越高,因此你所得到的報酬也會越多,生活也會越富裕。在商界,我們稱之為USP,即獨特的銷售點,但對我來說,這更多的是你所帶來的獨特價值。這不僅僅是能夠銷售某件東西,而是提供真正難以找到的價值。我本周獲得的強烈UVP(獨特價值點)理念是在看著伊隆·馬斯克的SpaceX成功發射了50層大樓高、重達200噸的火箭時,驚訝地張嘴癱坐。難以置信。SpaceX的價值如此稀有且巨大,使得其成為一個幾乎值萬億美元的公司。
UVP的第二個原則是大多數正在建立職業或公司的人的一個不完全理解。在將近10年前,我在為《赫芬頓郵報》撰寫一篇有關獨特銷售點的文章時,我問了英國曼徹斯特我當地的一家便利店的老板,為什麼他認為客戶選擇他的商店。他給了我一長串理由,包括優質的客戶服務、乾淨的購物通道和多種牛奶的選擇,但實際上,作為他的客戶,我會選擇這家商店是因為它離我最近。接近性以及因此帶來的便利才是他們唯一真正的獨特價值點,而如果有一家新便利店開得更近,不幸的是,丹尼斯,你將永遠失去我這個顧客。
在我介紹最後一個要點時,請記住這兩個關於雲端和壕溝、你的UVP的想法。第三個原則是變遷的加速節奏。世界正以前所未有的速度迅速變化。未來學家雷·庫茲維爾曾說過:“我們不會在21世紀經歷一百年的進步,而是會經歷相當於20,000年的進步。變化的速度正在加速,以至於當今問題的解決方案將比以往任何時候都更快過時。如果你今天40歲,到60歲時,你將在短短三個月內經歷一年的變化。如果你今天11歲,到了60歲時,你將在短短11天內經歷一年份的變化。”
簡單來說,您所關心的商業、專業、市場或個人問題的正確答案將會以驚人的速度變化。因此,您的獨特價值點也會如此。科技、市場和世界的變化速度將超過您眨眼的速度。這種現象通常被稱為商業周期的加速或創意毀滅。觀察這一現象最簡單的方法是研究當今經濟中偉大公司的興衰速度。
透過這些數據,您可以基本上看到在現代社會中,獨特價值點(UVP)存在的時間有多長。2008年,名為InnoCite的公司進行了一項研究,顯示公司比以往任何時候都更快地興起和衰落。1965年,平均公司在S&P 500指數上停留的時間為33年,這是一個列出了全球500家最大的公司的名單。而到2018年,這一數字已縮短至17年,並且預計到2027年將進一步下降,他們預測公司將只在這份名單上存活大約十年。以這樣的速度,到我50歲時,公司的S&P 500名單中的存活時間可能只有幾年,甚至幾個月,然後就會被打擊而退出名單。
然而,即使這些預測也假設AI不會進一步加速破壞,而我認為它已經在這樣做。我覺得到我50歲時,一些公司,尤其是科技公司,可能在S&P 500名單上的存在時間只會是幾個月,然後就會被打擊而衰退。在過去幾十年中,我們見證了新公司的崛起以及舊公司的衰退加速。
進來的是蘋果,出去的是柯達和黑莓以及諾基亞;進來的是Netflix,出去的是Blockbuster;也許進來的是ChatGPT,出去的是谷歌。這已經不是過去的運作方式。公司曾經可以在多個十年或甚至幾個世紀內保持龐大和強大,因為他們的獨特價值點非常強大。但在不斷變化的世界中,在科技世界中,在AI世界中,一切都在改變。
那麼作為創意人士、企業家和專業人士,我們該如何跟上這一切?這就是第一個原則的切入點。這就是雲的來臨。您必須花更多時間在雲端,少花時間在壕溝中。這就是湖泊在那天對我低語的內容:更多時間夢想,更多時間與壕溝脫離,更多時間獨處,以保持靈感,創造新想法,打破自我,創新,調整自我。
當我們身處壕溝時,我們距離畫作如此之近,以至於我們無法看到全貌。退一步讓我們的思維有空間去游離,從新角度連接舊的點子,並找到新有價值的差異點去探索和實驗。所有這些原則讓我得出結論,對我的公司而言,我能做的最有價值但不明顯的事情就是更頻繁地什麼都不做。對於我的關係——這也是我正在構建的東西——我能做的最好的事情之一就是不做什麼,以便我可以思考這段關係。我需要在雲端更多地思考、夢想,讓我的思緒漫遊。因為在那裡,真正的創造力、價值和聯繫誕生了。
在過去的一年裡,我沒有休息過。 我在所謂的壕溝中不斷工作,但我有一種揮之不去的感覺,因為這樣,我錯過了某些東西。某些東西安靜地低語著,希望被發現。某些東西只有當我將自己拉入雲端時才能顯露出來。但我一直在努力給自己允許,花時間在雲端,因為現在壕溝中的一切似乎都如此忙碌、迫切和重要。我有一種奇怪的內疚感,覺得如果我停止,就會失去一切。 我有一種與步出壕溝進入雲端相關的自滿感。
但還有另一種聲音,我稱之為智慧,要求我這樣做,因為雲端有一些重要的東西需要告訴我。我知道所有這些類比聽起來有點瘋狂,但我也知道你們中的一些人能夠理解我所描述的感受,即您錯過了一些更高的啟發或訊息,因為您讓自己忙得無法聽到它。稍等一會兒,讓我說得有點玄妙。我們所有人,在某種程度上,都被我們所構建的生活敘事所限制。
也許您的敘事是人們應該在30歲時定下來。也許您的生活敘事是避免失敗。也許您的敘事是科技是壞的,素食主義是好的,或者婚姻是重要的,而政治另一側的人都是邪惡的。這些敘事成為我們的職業、生涯和生活的基石,使它們難以脫離。而且它們是自我強化的,我們經常因持續相信它們而獲得獎勵和肯定,這加強了它們對我們的控制。
然而,在工作中,我們最大的機會出現在我們退一步,認識到社會集體陷入的更廣泛的敘事時。具遠見的企業家善於識別社會和行業敘事並理解它們如何限制我們。他們勇於想像更好的敘事、新的想法、新的範式,而這些在他們之前的其他人尚未相信。這些人將成為傳奇,改變世界者,億萬富翁。不是因為他們在當前的敘事中成功,而是因為他們改變了它。
史蒂夫·喬布斯就是一個這樣的典範,他能夠看出其他人相信的敘事的缺陷。聽起來有點奇怪,但我總是想到他排除Adobe Flash的奇怪決定作為這一點的典型例子。在2000年代後期,Flash是提供豐富視頻內容的標準。這一行業深深扎根於普遍的敘事中,認為Flash對視頻、動畫和互動應用程序是不可或缺的。
然而,史蒂夫·喬布斯看到了這種主流觀念背後的問題。他意識到Flash存在安全漏洞,耗電過多,並且未為他希望全世界採用的iPhone、iPod和iPad所使用的觸控界面進行優化。儘管他面臨來自許多人的強烈批評,包括他自己團隊的成員,以及當時Adobe的首席執行官所說的「這是一個非凡的攻擊」,他仍然堅持自己的信念。這一舉措不僅使蘋果與眾不同,還迅速加速了整個網路產業向更新、更有效率和更開放技術的轉型。通過挑戰根深蒂固的敘事,喬布斯永遠重新定義了計算和我們與數位內容互動的方式。
但這就是史蒂夫·喬布斯的故事,一位似乎能夠預見未來的人,他知道我們當前的敘事是如此有缺陷,Adobe Flash需要被淘汰,對人類來說,設計和排版實在是至關重要,數位音樂是未來,我們希望有一個應用商店,手機上的實體鍵盤糟透了,佔用了太多本可以用於其他事物的空間,我們的裝置不應該有可拆卸的電池。它們需要觸控屏幕,沒有耳機插孔,而且一切都能存放在雲端。
他怎麼能夠看到未來,這樣顛覆性地思考,這麼清晰地,並且如此堅定呢?事實上,他每天都待在雲端。大多數人不知道的是,史蒂夫·喬布斯深受冥想和正念實踐的影響。這些實踐在塑造他的創造力、領導風格以及蘋果著名的創新產品方面扮演了重要角色。冥想幫助喬布斯培養了更高的專注力和心智清晰度,這對他的創造過程至關重要,他自己曾說過,「如果你靜坐並觀察,你會發現你的心靈是多麼不安。如果你試著讓它冷靜下來,反而會讓問題更糟。但隨著時間的推移,它會冷靜下來,當它冷靜時,就有空間去聽到更微妙的聲音。那就是你的直覺開始綻放的時刻,而你開始更清晰地看待事物。」
對喬布斯來說,花時間待在雲端讓他能夠聽到自己的直覺。在一次採訪中,他說,「直覺是一種非常強大的東西。在我看來,更勝智力。這對我的工作產生了很大的影響。」最後,精彩的沃爾特·艾薩克森,史蒂夫·喬布斯的傳記作者,在幾個月前的這個播客中提到,「史蒂夫·喬布斯看待問題的方式直接源自於他所練習的冥想技巧。對我來說,毫不奇怪,一位我們這一代最具遠見的企業家有著專注於雲端的獨特實踐,令他能夠保持清晰的心智,遠離喧囂,傾聽自己的直覺。也許我們都應該這樣做。我想知道你的直覺一直想告訴你的消息,但由於你忙於製造越來越多的噪音,而未能實現。
當我在那天坐在湖邊,雨滴輕拍肩膀和頭部時,我想起多年前從古魯·拉姆達斯那裡讀到的話。「你越安靜,就越能聽見。」我的生活也不斷證明了這一點。寂靜、無聊和空間並不是空洞的。它們充滿了答案,而我需要花更多的時間在雲端聆聽安靜以及所有它所要傳遞的訊息。「走出戰壕,進入雲端。」這周我的日記中的最後一點,是一個我從未想過自己會和世界分享的點。當我開始說話時我真的感到起雞皮疙瘩。當時是10月16日星期三晚上10:49。我坐在高樓公寓的廚房桌子旁的電腦前。熟悉的城市深夜嗡嗡聲是我唯一的陪伴,下面的燈光就像一個小星星的星系。我的法國鬥牛犬巴布洛在我腳邊,輕輕打著鼾聲,在寂靜的夜晚中的一種安慰且熟悉的聲音。隨著我沉浸於工作中,鍵盤的節奏敲擊聲是唯一的其他噪音。我的手機在我身旁亮了起來。是我媒體公司首席執行官喬治的訊息。她的文本寫道:「你看到新聞了嗎?」我心跳漏了一拍。在我能伸手去拿手機之前,又收到了一個通知。這次是來自我的私人助理。「哦我的天啊」,它寫道。我愣住了。我的手指懸在鍵盤上,一陣不安的感覺席捲而來。這個時候可能有什麼緊急的事情呢?我的思緒在十幾個情景中掙扎,沒有一個是好的,深吸一口氣。我打開一個新的瀏覽器標籤,輸入bbc.com,期待看到某種突發新聞標題。什麼都沒有。困惑之下,我導航到Twitter。其首頁似乎花了很長時間才加載出來,然後我看到了那個令人胃痛的標題,「萊昂·佩恩,31歲去世。」我盯著螢幕。我的思緒無法處理我剛讀到的文字。這是超現實的,不可能的。我重新閱讀了幾次這個標題,希望我看錯了。我檢查了發布這一消息的帳號,驗證後是具信譽的。我驚愕地點開推文,然後搜索他的名字。並不是想要確認這是真的,而是希望確認這是個惡作劇。但我看到的帖子雪崩般湧來,告訴我這一切都太真實了。即使現在我在麥克風前說這些話時,我的身體上也傳來一陣雞皮疙瘩。在2021年6月1日,萊昂曾是我播客的嘉賓。我們進行了一次真誠、公開的談話,討論了生活、他對名聲的掙扎和他的心理健康。當攝影機停止錄影後,我們聊了很久,互相交換了電話號碼,當晚稍晚的時候他給我發了訊息,表示他仍感到從那次對話中獲得的振奮,並分享了一些我們在錄製後討論過的新音樂。
我正準備參加《龍穴》並邁出一步進入公眾視野,這是他比任何人都更了解的事情。我們基本上同歲,興趣相似,因此在接下來的三年裡,我們成為了好朋友。在2021年至2024年間,我多次去他家,了解他的世界、他的狗、他對藝術的熱愛、他對兒子Bear的崇敬、他的經理、他的夢想、新音樂以及他的掙扎。當他在《龍穴》錄影期間來看我的時候,我們一起上拳擊課。我們在倫敦一起去健身房,當我們在城裡時。我們一起投資了一家公司,吃了很多晚餐,出去消遣,一起為足球比賽訓練,並在曼徹斯特舉辦了一場盛大的英國時期派對。他對我來說就像一個弟弟。我愛他,因為他非常善良,非常純真,幽默而充滿希望,希望能克服他所面對的所有挑戰。利亞姆的死讓我心碎。我能感覺到眼淚在我說出這些話的時候填滿我的眼睛。他最需要的是愛、善良和優雅。當人們最需要這些時,卻往往得到正好相反的回應,因為他們的行為奇怪、不尋常,令人難以理解。傳奇藝術家羅比·威廉姆斯在利亞姆去世後打電話給我,提供了一些智慧的話語,以及安慰與理解。他還公開表示:「我們不知道人們的生活中發生了什麼,他們正在經歷的痛苦,什麼使他們如此行為。在我們作出評判之前,需要給予一些寬容,在你網上發文之前,請好好思考一下。我真的有必要公開這個嗎?因為你所做的就是讓所有人閱讀你的想法,即使你不認為名人和他們的家庭存在,但他們確實存在。肉體和骨骼是極其敏感的。作為個體,我們有能力改變自己,我們可以更加善良、更加有同理心,至少可以嘗試對自己、對家人、對朋友、對生活中的陌生人和互聯網上的陌生人更加有同情心,甚至對名人的陌生人也需要你的同情。我通過《首席執行官日記》與如此多的人進行採訪學到的一件事是,人們的痛苦、悲傷和創傷很少看起來像痛苦、悲傷和創傷。它看起來像憤怒、仇恨,有時看起來像笑聲,有時看起來像成癮。而成癮並不是壞人或瘋子的行為。成癮不是他們做出的壞選擇。成癮是痛苦和創傷的症狀。我們都在尋找減少痛苦的方法。對於我們中的一些人來說,痛苦和創傷是如此無法忍受,如此無法逃避,以至於我們選擇不感受它的方式本身會變得具有破壞性。但這並不是自我毀滅的選擇。恰恰相反,這是一種生存的最後努力。我們永遠無法從拒絕承認或試圖逃避的痛苦中癒合。我們無法將痛苦色情化。我们無法透過飲酒、吸煙或吸毒來逃避痛苦,因為這些逃避機制最終只會成為我們的新痛苦。我們必須面對自己的痛苦。失去利亞姆打破了我所生活的舒適幻想。但在那個幻想的碎片中,我對每一刻、每一個聯繫、每一位我所愛的人產生了更深刻、更生動的欣賞。利亞姆最後發給我的短信是他創作的藝術作品的照片,這些令人難以置信且強大的鉛筆素描。當我在清晨的早些時候坐在那裡,翻閱多年的消息、藝術作品、未發行的音樂,以及他在我面臨生活挑戰時給我的愛心鼓勵,還有他與我分享的寫給伴侶的情書。所有這些都是對這位失去的人的天賦、父親、朋友、情人的最可怕的提醒。在那一刻,我感到衝動想給利亞姆發短信,儘管我知道他不在了。我希望你能讀到這條信息。我希望你能回覆。因此,我還是打出了這句話。我愛你。我非常抱歉我沒有做更多。一通電話,無理由地關心你。一次談話,談論你有多麼有才華,這個世界有多麼需要你的恩賜。再發一條消息,再笑一次,再擁抱一次。我知道你需要幫助。我不知道該如何幫助。我非常抱歉我沒有做更多。

STEVEN’S DIARY IS BACK! It’s been a long time, since I’ve done this. In this episode I talk about heartbreak, grief, business challenges, relationship struggles, advice from Sir David Brailsford and protecting my mental health – all of it is unfiltered. 

When I first started The Diary Of A CEO, the central idea of the show, was to read my personal diary every week – I believed that It might be interesting to get to see inside the very personal diary of someone that was running a business with hundreds of team members, at 25ish years old, while contending with all of life’s problems, relationships, mental health challenges, mistakes, business issues, family problems, and more. So late on Sunday night once in a while, I would pull up a microphone in my old apartment, and I would read through my diary for 45 minutes or an hour.

The Diary Of A CEO took on a life of it’s own, I went from reading my diary, to interviewing other people about their diaries, to speaking to experts about all the problems that I cared about.

But every single week, someone will come up to me and tell me they found value in those early episodes, and they’ll ask me if I would ever share my diary again… So this weekend, I finally decided to give it go. This episode is my diary. The original, Diary Of A CEO. 

Follow me:

https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb 

🚀 The 1% Diary is live – and it won’t be around for long, so act fast! https://bit.ly/1-Diary-Megaphone-ad-reads

Watch the Guest episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes 

Music partly composed by:

https://www.instagram.com/eejebee/

Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

Leave a Comment