AI transcript
0:00:04 Why and how?
0:00:09 Well, trauma is a reliving, and whatever you’re feeling is real, as opposed to feeling like a memory.
0:00:14 But in our research, you discover that if you move your eyes back and forth, as you recall a traumatic experience,
0:00:17 your brain is able to say, “This is what happened to me in the past.”
0:00:22 And 78% of the people we studied who had adult ulcers at time were completely cured.
0:00:23 Can you do it on me?
0:00:24 I could.
0:00:27 What do you see?
0:00:32 Vessel van der Kolk has been described as maybe the most influential psychiatrist of the 21st century.
0:00:38 And for over 40 years, his clinical research has revolutionized how we understand trauma and its impact on our brain and body.
0:00:41 Your early childhood experiences create who you are.
0:00:45 And how many of the people that you treated in your practice have childhood trauma?
0:00:47 About 90%, and it’s very difficult to change.
0:00:49 Are they changeable?
0:00:50 Yes, that is the great news.
0:00:53 But the problem is, the focus is not on helping people.
0:01:00 The focus is on running successful financial organizations, and even though I was the first person who studied yoga for PTSD,
0:01:05 which was very effective, and then there’s psychedelic therapy, and neurofeedback, where our results were stunning.
0:01:09 People are so conformist, we already know the answers, let’s not explore anything new.
0:01:12 But let’s do the science and see how well it works and for whom.
0:01:13 And what about psychedelic therapy?
0:01:14 It’s very effective.
0:01:16 Have you ever done a psychedelic drug?
0:01:17 Yeah, of course.
0:01:18 What did you learn?
0:01:22 That my quest for understanding trauma had to do with my own childhood trauma.
0:01:24 All the pain, you’re suffering.
0:01:27 Earlier on I asked if people could heal from their trauma.
0:01:28 Have you healed from yours?
0:01:34 The diary of a CEO is independently fact-checked.
0:01:38 For any studies or science mentioned in this episode, please check the show notes.
0:01:41 Quick one, before we get back to this episode, just give me 30 seconds of your time.
0:01:42 Two things I wanted to say.
0:01:47 The first thing is a huge thank you for listening and tuning in to the show week after week.
0:01:51 It means the world to all of us, and this really is a dream that we absolutely never had
0:01:53 and couldn’t have imagined getting to this place.
0:01:57 But secondly, it’s a dream where we feel like we’re only just getting started.
0:02:03 And if you enjoy what we do here, please join the 24% of people that listen to this podcast regularly
0:02:05 and follow us on this app.
0:02:07 Here’s a promise I’m going to make to you.
0:02:12 I’m going to do everything in my power to make this show as good as I can now and into the future.
0:02:14 We’re going to deliver the guests that you want me to speak to
0:02:19 and we’re going to continue to keep doing all of the things you love about the show.
0:02:21 Thank you. Thank you so much. Back to the episode.
0:02:28 Dr. Bessel van der Kolk.
0:02:38 You’ve been described as maybe the most influential psychiatrist of the 21st century by the Financial Times.
0:02:42 What is the mission you’ve spent your life pursuing?
0:02:49 I have been interested in how people survive extreme situations,
0:02:58 how people can overcome the history of people doing terrible things to each other
0:03:02 and how we can create a better world in that regard, actually.
0:03:08 So the mission has been rather social, but the investigation has been very much based on
0:03:14 what you’re learning about brain science, what you’re learning about psychological functioning.
0:03:17 And this word trauma seems to be central to your work.
0:03:23 And when I looked before this conversation at the rise in the use of this word online
0:03:27 and people searching this word, it’s pretty staggering what I found.
0:03:32 There’s this graph that shows a huge drunk jump in people using the word trauma.
0:03:38 What is your view on the subject matter of trauma, specifically how we’ve misunderstood what it is?
0:03:41 Well, there has been an evolution, which is quite striking.
0:03:49 And when I first started to study trauma, I was on the research floor at Harvard.
0:03:54 And my colleagues said, “Why are you studying trauma, Bessel?
0:03:57 When you croak, nobody will ever talk about trauma again.”
0:04:01 Like, it’s a completely alien subject.
0:04:04 And now everybody talks. Everything is a trauma.
0:04:09 And so from being non-existent has become a total explanatory mode.
0:04:13 And so we have gone, as we always do, from one extreme to the other.
0:04:17 And my primary interest these days is not so much into trauma.
0:04:19 Trauma started it.
0:04:26 But somewhere along the line, I got to realize that trauma is, to a large degree,
0:04:32 a breakdown of connection between human beings and synchronicity between other human beings.
0:04:43 And these days, I’m much more focused on how we can help people establish a relationship to themselves and to the people around them.
0:04:50 When people are suffering from some kind of psychological disorder, whether it’s depression, anxiety, PTSD,
0:04:55 what is it that you disagree with with the traditional view of how to treat them?
0:05:02 People are being taught methods that they say can cure people in eight sessions, which they count.
0:05:10 And so there still is this, but people learn in school these days, although no good clinician I know actually practices that,
0:05:19 is to help people thinking out, to straighten out people’s thinking and to make them not think these crazy thoughts like.
0:05:23 And there really is no evidence that we can do that.
0:05:24 Is that cognitive behavioral therapy?
0:05:32 Yeah, cognitive restructuring, sort of thing, or that you get people better by blasting them with trauma.
0:05:34 And then before long, they get desensitized with trauma.
0:05:42 And I think both of these methods are just, they don’t get it, that completely doesn’t get the issue at hand, actually.
0:05:42 Why?
0:05:45 I cannot talk into being a reasonable person.
0:05:48 People are not reasonable people.
0:05:51 And trauma is as unreasonable as it can be.
0:05:59 That’s really at the core of, if you understand trauma, is that your brain and perceptual system gets rewired.
0:06:08 So you see things almost entirely through the past experience rather than current experience.
0:06:16 Okay, so if I’m traumatized, talking about my trauma doesn’t necessarily fix my trauma.
0:06:18 Trauma is a speechless experience.
0:06:22 So we did the first neuroimaging study about people reliving their trauma.
0:06:26 And we saw that the entire cognitive part of their brain disappears.
0:06:31 That when you’re in your trauma, you’re just one ball of emotion and there’s no thinking.
0:06:34 So you’re confused, you’ll be fuddled.
0:06:40 It is as Shakespeare says, you suffer from speechless terror.
0:06:42 You become dumbfounded.
0:06:45 So the whole traumatic experience is just beyond belief.
0:06:49 And so you stay in a state of confusion and agitation.
0:06:59 And then finding language for yourself at this point is terribly important to help you to begin to organize your relationship to yourself.
0:07:07 It’s not enough, but language and defining your inexperience is terribly important.
0:07:10 The word trauma, as you say, has been thrown around a lot.
0:07:17 And it’s become a bit of a cultural joke to some people when you say, you know, something happens to you, you go, oh, I feel triggered.
0:07:19 I’m traumatized, etc.
0:07:22 What actually does count as trauma?
0:07:38 Trauma really is an overwhelming experience of, oh my God, when something happens and you’re completely helpless and there’s nothing in you that knows how to deal with it.
0:07:41 People talk a lot about small tea trauma and big tea trauma.
0:07:45 OK, so explain why not?
0:07:57 Well, you need to be more accurate, but the small tea trauma is a very real trauma when your environment about you doesn’t acknowledge your existence.
0:08:03 Most people, for example, after natural disasters do very well because people get together after natural disasters.
0:08:08 I’ve seen it when we have a cabinet in Northern Vermont, we’ve had terrible floods.
0:08:14 The neighbors get together, they help each other, and you get a sense of cohesion, actually, and a sense of meaning.
0:08:16 We’re doing this together.
0:08:23 The small tea traumas have to do with not acknowledging what’s going on with you.
0:08:28 Saying to kids, stop crying or give you something to cry about.
0:08:29 No, you don’t matter.
0:08:43 No, actually, your dad is a drunk because you are such a difficult kid that your father was doing OK until you came into the family and you were too much for him and you caused him to be the person that he is.
0:08:47 I think that’s what people mean, small tea trauma.
0:08:55 It’s a relational trauma, which is a very big deal for most of the people I get to see in my practice.
0:09:02 Most people come in not because of big tea traumas, it is because nobody saw me.
0:09:04 Nobody heard me.
0:09:07 I was relevant.
0:09:13 We always had to take care of my mom or my dad, but there was no room for us.
0:09:24 So if you get fired from your job and it’s a traumatic event for you because you get, I don’t know, you get, you lose your friends, you lose the job.
0:09:27 Your parents are embarrassed about you.
0:09:29 Can that become trauma?
0:09:29 Something like that.
0:09:32 Yes, you could, depending on how you define it.
0:09:33 For some people, it doesn’t.
0:09:35 For some people, it doesn’t.
0:09:39 No, it depends again on the context.
0:09:41 For some people, you get fired.
0:09:45 You go like, well, I didn’t like those assholes anyway.
0:09:53 I asked this because I’m wondering if there’s a lot of people listening now that I’m trying to understand if their small experience, which other people think is
0:09:59 trivial, actually could have resulted in some kind of deeper trauma response.
0:09:59 Absolutely.
0:10:03 At the end, the issue is the perception.
0:10:04 Your perception?
0:10:04 Your perception.
0:10:07 The issue is not the event itself.
0:10:09 You and I may have the same events happening.
0:10:18 And for me, it reminds me about my brother torturing me or it reminds me about my mom being sick and not paying attention to me or whatever.
0:10:20 And for me, it becomes a very big deal.
0:10:25 For you, it goes like, yeah, you know, but I have so many talents, why not try something else?
0:10:31 And can you give me an overview of the work you’ve done in your life that have fed into all of the knowledge and information that you have?
0:10:35 Just for anyone that might not know who you are, what is that sort of body of work?
0:10:42 I had a very good psychiatric training in one of the Harvard hospitals.
0:10:50 And then I went to the last state mental hospital in Boston, which is also interesting.
0:10:55 It was a sanctuary for very disturbed people.
0:10:58 And so that institution gets closed.
0:11:02 I go work at the Veterans Administration Hospital.
0:11:05 I met these guys who were people who I looked up to.
0:11:11 They were good athletes, competent people, helicopter pilots all my age.
0:11:15 And these guys had broken apart and they had fallen apart.
0:11:24 They got all and they reminded me of some of my relatives who I grew up with who also had been concentrating on survivors and Japanese camp survivors.
0:11:27 And then I learned much else after that.
0:11:34 But that really opened up my eyes to that that people can be broken by life experiences.
0:11:36 And that really intrigued me tremendously.
0:11:40 This is essential to your story is this early experience.
0:11:45 You said earlier that you were born in 1943, 1943, very important.
0:11:48 When you’re born as a huge influx on who you become.
0:11:56 So my earliest imprint is of my father at some point was detained by the Germans.
0:12:00 He was not in the whole station camp, but he was supposed to go off there.
0:12:10 My mom is by herself, raising small kids in hiding right next to the place where the Nazis are launching their rockets to go to.
0:12:13 London. So half of the rockets fell into our backyard.
0:12:15 And I have no conscious imprint of that.
0:12:21 But I grew up like a kid going up in Ukraine today.
0:12:24 And a lot of kids my age died.
0:12:27 I was a very sexy child with a lot of hunger and misery.
0:12:30 Half my generation died of starvation.
0:12:40 And so I grew up with an incredible pre-conscious imprint of what kids in Ukraine and Gaza are going through right now.
0:12:49 And that must have left a trace in my curiosity and my being, including a trace of having a body that was very sickly.
0:12:54 You were born in 1943 in Nazi occupied Netherlands.
0:12:58 And you’re the middle children of five.
0:13:00 You were very sick as a child.
0:13:05 What were your parents like in terms of love, affection, all those kinds of things?
0:13:16 My mother was more or less broken by the pandemic of 1919 in which her father developed Parkinsonism and became one of those Oliver Sachs type people.
0:13:22 So my mother was a very frozen person, which had a very impact on me.
0:13:27 My father was very conscientious, loving.
0:13:29 You described your mother as being a frozen person.
0:13:30 Yeah.
0:13:31 And it had an impact on you.
0:13:32 Yeah.
0:13:35 Having a frozen mother has an impact on you.
0:13:36 What was that impact?
0:13:47 The impact is that if you have a mother who is not available to love you and care for you, that that becomes part of your perception of the world.
0:13:58 And that means that there’s a lot of work to be done about learning about affection and intimacy and closeness and vulnerability and all those things.
0:14:02 Your mother would faint whenever Bessel would ask her what her life was like when she was a little girl?
0:14:07 I asked her only once.
0:14:14 I was already a junior professor at Harvard, had two kids, and my parents came to visit me.
0:14:17 And here’s an example of what sort of parents I had.
0:14:26 I left at age 18 for the U.S. because I wanted some distance between me and my parents.
0:14:34 Then, 15 years later, quite a few years later, I wrote to my parents that it’s customary for parents to come and visit their children sometimes.
0:14:36 We should be interested in coming to visit me.
0:14:40 It never cost our mind.
0:14:41 And so they came.
0:14:45 And we actually had a very pleasant time, very civilized.
0:14:53 And so on the last day of my parents were visiting us, I said to my parents, you probably don’t really know what I do for a living.
0:14:58 But a lot of my work has to do with incest.
0:15:03 And I wonder where does that come from?
0:15:13 And I turned towards my mom and I said, you know, I wonder if something happened to you that I’ve picked up, that you were sexually abused?
0:15:19 And my mom fainted, fell off her chair, and my father said, look what you did to your mother.
0:15:23 And my dad and wife and my father carried my mother into her bed.
0:15:26 So I don’t know if my mother was sexually abused.
0:15:31 She just fainted and asked her the question.
0:15:33 But that’s how it goes.
0:15:37 You barely get a straight answer to any of these things.
0:15:49 You said that child abuse and neglect is the single most preventable cause of mental illness, the single most common cause of drug and alcohol abuse, and a significant contributor to leading causes of death such as diabetes, heart disease, cancer, stroke and suicide.
0:16:01 And in your book, you said that eradicating child abuse in America would reduce the overall rate of depression by more than half, alcoholism by two thirds, and suicide, drug use and domestic violence by three quarters.
0:16:02 Yeah, that doesn’t come from me.
0:16:08 There’s data from this very big CDC study done by Vincent Filetti.
0:16:11 And so these are data on 25,000 people.
0:16:19 People have got increasingly interested in their early childhood experiences as a lens to understand who they are as adults.
0:16:22 Is that overblown, or is it important to understand?
0:16:31 It’s not overblown to be curious about how you became who you became and what the internal ingredients of your cake are.
0:16:39 I think that’s very good for people to be aware of how they have become the creatures who they are.
0:16:47 I think being curious about yourself is very necessary also to be curious in order to be curious of other people.
0:16:55 When you said about your mother and the incest thing, you’d realize as an adult, much of your work focused on incest.
0:17:00 And then you turned into your mother and asked her if there was an experience she had had and she fainted.
0:17:03 Do you believe that there’s a part of you that knew?
0:17:12 No, but I don’t know if my mother was incest. I know that my mother was very uptight about sex and I wonder what happened to her.
0:17:19 And her fainting in response to that means that I triggered something, but I don’t know what I triggered.
0:17:22 I would not jump to conclusions that my mother was an incest victim.
0:17:26 Something happened to her, but I don’t know what it is.
0:17:30 Okay, but the indicator was that she was always uptight about sex. It wasn’t that…
0:17:35 Unbelievably uptight about sex. Terrified about sex.
0:17:36 Yep.
0:17:40 How many of the people that you treated in your practice have…
0:17:48 Could you trace their adult dysfunction back to an early childhood experience?
0:17:51 Pretty much 90%, let’s say, yeah.
0:17:51 90%?
0:18:01 But you know, that’s me. I mean, people with autism or people with OCD don’t come to see me.
0:18:06 That’s why I have a very narrow filter in the way of who comes to see me.
0:18:10 And what’s the crux of what happened to them as a child if you have to simplify it?
0:18:19 The crux is not being acknowledged and honored for who they were as kids.
0:18:27 That’s the big thing is they were unseen and people did terrible things to them.
0:18:32 And nobody seemed to bother to protect them.
0:18:34 When you say terrible things…
0:18:39 Terrible things, being beaten up, being sexually molested, having a bone to break them.
0:18:41 What if it was just words?
0:18:46 Also words. One of my patients, mother said to her all the time,
0:18:50 “Oh, you’ll never have friends if people really get to know you, they will all reject you
0:18:53 because it’s such a terrible prison.”
0:18:54 That’s pretty good.
0:18:57 He said that?
0:18:59 Well, mother of one of the people I’m treating.
0:19:02 But it would not be an unusual thing to say.
0:19:04 People do terrible things to kids.
0:19:08 Intentionally and unintentionally?
0:19:09 Automatically.
0:19:10 Automatically?
0:19:12 Is that hurting people, hurting people?
0:19:13 Yeah.
0:19:17 No, you see it in supermarkets and parking lots and stuff like that.
0:19:18 What do you see?
0:19:23 You see people abusing their kids, seeing terrible things to their kids.
0:19:26 I guess it’s difficult for parents because they sometimes think,
0:19:29 “Well, I’ve got to raise a child that’s not dysfunctional,
0:19:32 so I’ve got to have to punish them and I’ve got to have to discipline them
0:19:36 as a way to make sure that they grow up to be healthy and wrap well-rounded.”
0:19:40 Yeah, that’s an interesting cultural issue.
0:19:47 That’s sort of how my parents and grandparents’ generation saw their kids.
0:19:51 And then people who grew up in Northern Europe completely changed their attitude.
0:19:56 Now you go to jail if you hit your kids in Sweden, for example.
0:19:59 I think me and Holland is also not in the US.
0:20:00 So people have really changed their mind.
0:20:08 But in the US, when they talk about the downside of physical punishment of their kids,
0:20:12 often, particularly black people will say, “I want to raise my children
0:20:17 knowing about right and wrong and the Bible says I need to punish my children
0:20:23 and that’s what I’m doing and you should not subvert the teachings of my church.”
0:20:28 And they don’t argue with that because at least not straight on.
0:20:34 I grew up in a household where I was punished physically in pretty significant ways.
0:20:38 Ways that I probably can share because it’s just quite significant.
0:20:39 Quite horrendous.
0:20:41 And they are horrendous stories, actually.
0:20:47 I was born in Africa so I’ve got an African mother and an English father.
0:20:53 It’s funny because I look back on it and I go, and this is just me rationalising in hindsight,
0:20:57 I go, “I’m happy that I had a home where there was discipline
0:21:03 because if I didn’t have that home then I wouldn’t maybe have left the city.”
0:21:08 We’re one of the few families that actually left the city, the relatively small town,
0:21:11 to some of the towns I live in now, and went and did a lot of things with my life.
0:21:13 And I didn’t get caught up in drugs like some of my friends.
0:21:15 I wasn’t dysfunctional.
0:21:20 And my mother couldn’t read or write as well so I feel somewhat thankful.
0:21:24 But I’m rationalising in hindsight because it somewhat ended up okay
0:21:27 in certain measures of my life.
0:21:29 In other areas of my life, there’s dysfunction.
0:21:31 You know, and your perception may change.
0:21:32 Really?
0:21:37 My perception about my life and who I became has quite changed quite a bit over time
0:21:40 as layers come open.
0:21:45 But what you talk about, that things were predictable, is very important.
0:21:50 My parents also were predictable, which is enormously helpful
0:21:55 for at least for you to anticipate, to know what you are supposed to do, etc., etc.
0:21:57 Chaos is a terrible thing.
0:22:04 I think that point is really interesting because although I was physically punished a lot,
0:22:06 it was predictable.
0:22:08 So I understood why I was being punished.
0:22:12 So I was playing football in the house and broke ornaments or something like that.
0:22:14 It was never unpredictable.
0:22:18 But something comes to my mind as you’re talking,
0:22:21 is that same visits that my parents finally came.
0:22:24 I had a three-year-old daughter at the time.
0:22:30 We stayed in the house and put my parents on the first floor right next to the main bathroom.
0:22:35 And then my three-year-old daughter went to that bathroom that was next to my parents’ bedroom.
0:22:38 And my mother came out and yelled at me.
0:22:41 She said, “How dare she use our bathroom?
0:22:43 You should punish her.”
0:22:45 And I almost did.
0:22:47 I had an immediate impulse.
0:22:51 I said, “I should punish my three-year-old.”
0:22:57 And I started to walk to her and said, “Oh my God, I feel like crying today.”
0:23:02 “Oh my God, I feel like I’m about to re-enact what my parents did to me.”
0:23:03 And I made a decision.
0:23:06 “No, mom. She is allowed to use the bathroom.”
0:23:07 And I said, “The limit on my mom.”
0:23:13 Which was a transformative experience for me to actually realize that I’m about to repeat
0:23:17 what’s down to me, which people do routinely.
0:23:18 And I was about to beat my daughter.
0:23:26 And I said, “Love the answer to her.”
0:23:28 It still causes you a lot of emotion.
0:23:32 It’s actually a surprise how much emotion comes up talking about it yet.
0:23:37 Why do you think so much emotion comes up when you talk about that?
0:23:42 Good question.
0:23:48 Since in question.
0:23:52 Because it allowed me to have a life.
0:23:55 Much of life is automatic.
0:23:58 But we can make a choice to do things differently.
0:23:59 You start owning yourself.
0:24:03 And that’s the moment I started to own.
0:24:05 I’m responsible for my kids.
0:24:08 I’m going to follow what I think is right.
0:24:14 It’s really a moment of liberation, but also a moment of separation.
0:24:17 I will not be like you.
0:24:19 It’s tremendously hard to do that.
0:24:22 Because it’s going against your…
0:24:24 I think that’s a big thing for all of us.
0:24:26 Because we want to be long.
0:24:28 We want to be a member of a tribe.
0:24:34 And if you do things differently, you lose your tribe.
0:24:37 And you become a lonely traveler.
0:24:40 So this is incredibly complex.
0:24:43 Because people want to be part of a tribe.
0:24:45 We cannot do without a tribe.
0:24:54 And so the act of actually leaving your tribe is a very, very major pilgrimage to make.
0:24:58 There’s parts of me that manifest sometimes.
0:25:03 And I understand that this is the behavior that I learned.
0:25:06 And I think there’s a part of me that’s worried actually.
0:25:15 Because I learned, I grew up in a home where physical discipline was the response to most forms of unwanted behavior.
0:25:19 That I’m worried that if I become a dad, that would be my natural…
0:25:20 Probably will be.
0:25:21 Yeah, I don’t want it to be.
0:25:24 But you don’t have to follow it.
0:25:26 Your kids will drive you crazy.
0:25:28 Because kids do.
0:25:35 And at that point, I think having kids has found a great learning experience in life.
0:25:39 And we all, none of us knows what we’re doing.
0:25:47 And then the kids teach us how to be very important teachers for how do you deal with this.
0:25:49 Because it’s a very challenging.
0:25:51 What did you learn from your children?
0:25:53 How I learned a lot from my kids.
0:26:08 For one thing, my firstborn was just easy and loving and luminous and pretty and girly.
0:26:16 And she now has gender ambiguous and just divorced her husband to be with a woman.
0:26:19 So that was completely transformed in her case.
0:26:25 And to see go through that journey with her like, wow, wow, wow, wow.
0:26:28 And my son was a neuro-typical child.
0:26:33 Very out of control much of the time.
0:26:35 Many physical reactions.
0:26:45 Very bright, but reactive, staying in bed, only playing computer games.
0:26:51 He’s grown up to be one of the most loving, thoughtful adult parents.
0:26:53 He can help me.
0:26:57 So both my kids have become very different people.
0:27:01 I thought they were, but I have a very good relationship with both of them.
0:27:06 Even though I really don’t quite understand either of them.
0:27:12 When we see dysfunctional behavior in children, I think one of the natural reactions is to give them some kind of medication
0:27:16 or to attach some label to them and say that they’re broken in this way.
0:27:17 How do you feel about that?
0:27:20 Well, that is what saved my son.
0:27:28 Because I am a psychiatrist and I know about how these labels are little crutches
0:27:32 that never quite capture what somebody is suffering from.
0:27:37 And people started wanting to put my son on medications.
0:27:39 But I was a psychopharmacologist.
0:27:42 I did study drugs and what they can and cannot do.
0:27:45 And it was very clear that they were not helping him.
0:27:50 And I didn’t have to submit to authority as most parents would do and say,
0:27:52 “Oh, my doctor says this and this and this.”
0:27:54 I say, “I’m a doctor.
0:27:57 I know about brains and I know about kids.
0:28:00 And I don’t know what the hell is going on with my kids.
0:28:05 But he doesn’t have bipolar disorder and he is not going to respond to Lyceum.”
0:28:14 And so both my kids were major inspirations for really exploring what was good for them.
0:28:20 And I’m particularly grateful for my son who was such a very scary kid in many ways
0:28:25 that my wife, whom I’m now divorced from,
0:28:30 she was really great also in terms of exploring what might be helpful.
0:28:37 But the medical to also be aware of is the issue of privilege that I made enough money
0:28:43 that we could spend a lot of time trying to find things that would help my son.
0:28:49 If we had lived in a housing project, my son would have been a terrible misfit.
0:28:56 But because we were able to give him so much support and care by exploration,
0:29:02 he actually found a way of eventually his mental state.
0:29:05 I mean, just on that point, there’s a stat I read that children from low-income families
0:29:12 are four times more likely as the privately insured to receive antipsychotic medicines.
0:29:16 That’s true.
0:29:19 400% more likely to receive antipsychotic medications, if you will.
0:29:21 Yeah, and that’s a very big issue.
0:29:24 It’s not really my expertise.
0:29:30 But giving divorce to kids is potentially very dangerous
0:29:34 because you interfere with natural processes of brain growth.
0:29:34 Brain growth.
0:29:35 Yeah.
0:29:42 So if you give people medication that changes certain chemicals in the brain at the development of phase,
0:29:45 it may actually change the way that that brain gets formed
0:29:51 and may not allow, as happened to my son, who was able to compensate for many things
0:29:55 and his brain was able to learn how to react differently.
0:30:02 If you suppress all of that, your brain may not learn these new adaptations.
0:30:05 You think we should be looking at social conditions before we look at…
0:30:14 Social conditions, physical conditions, movement, touch, synchrony, music.
0:30:23 So in our world, because stuck in Western people are allowed to do things.
0:30:24 They can do one thing.
0:30:27 They can what I call take a swig.
0:30:31 If you feel bad, you take alcohol and that makes you feel better.
0:30:37 So that’s part of our respected tradition is taking chemical to change the way you feel.
0:30:42 And anybody who says you should take that chemical, nobody ever say you’re crazy.
0:30:45 And the other thing that Western people are very good at is yacking.
0:30:49 So let’s talk, talk, talk, talk, talk, talk, talk, talk, talk and understand things.
0:30:57 And then I’d like to tell people a story that the first time we happened to Beijing in 1992
0:31:05 and China was still very poor and deprived and miserable and coming back from this cultural revolution
0:31:07 and nobody could talk about anything.
0:31:09 No, nothing happened under my own.
0:31:10 No, nothing happened.
0:31:12 No, gentlemen square didn’t happen.
0:31:13 It didn’t happen.
0:31:16 And China was filled with every park.
0:31:21 Then as now is filled with people doing Qigong and Tai Chi.
0:31:24 And I go down into the park and do Qigong with the Chinese.
0:31:25 What’s that?
0:31:26 Qigong.
0:31:30 He said the Chinese, the Chinese movement stuff.
0:31:38 And I do that business and I go like, oh my God, that’s how they survive by making these Qigong and Tai Chi movements.
0:31:42 Which if you do it in Boston, people say you’re crazy.
0:31:44 But in China, you cannot talk.
0:31:47 You can calm that body down by the way you move.
0:31:58 And I became very interested in how cultures around the world actually have very different ways of helping people to regulate their physiology and their synchronicity.
0:32:02 I want to talk about all of that, specifically this idea of movement and the role it plays in healing.
0:32:06 Just to close off on the part about childhood trauma.
0:32:12 Why is it so important for a child to grow up with a secure attachment to a caregiver?
0:32:15 You become how people see you.
0:32:17 You become how people see you.
0:32:17 Yeah.
0:32:25 So if you’re a kid and most people, most kids, their parents find being cute or you have a little grandparent.
0:32:28 They say, oh, if you’re cute, if you’re lovely, you’re so sweet.
0:32:31 And no kid is able to say, I’m just average.
0:32:36 Now, look at building kids in the world and not any cure anybody else.
0:32:40 Now, when the kids get told you’re really cute, that is your reality.
0:32:46 And if the kids get told you’re really ugly and nasty, I mean, that is, comes our identity.
0:32:49 So you really become how people treat you early on in your life.
0:32:59 And that’s a very big legacy that I as a as a therapist deal with is these imprints of early experience,
0:33:02 which are very difficult to change.
0:33:06 In prints of early experience, are they changeable?
0:33:09 Yes, that is the great news.
0:33:15 And also the amazing news that even though we know how to do some of that, we’re not going there.
0:33:17 So you can heal from your childhood trauma?
0:33:19 Absolutely.
0:33:21 Everyone?
0:33:24 That’s my assumption when I see people.
0:33:28 In your experience, you’ve dealt with patients your whole life, your whole professional life.
0:33:31 How many of those patients do you think were healable?
0:33:42 I really think that if given a chance and giving the resources, you can pretty much do something for everybody.
0:33:43 One of the other.
0:33:49 But the problem is, again, we go back to where we started before the microphone was on,
0:33:56 is that our focus these days is on productivity and behavioral change.
0:34:00 And not in how do we find out how to help you?
0:34:07 All the things that I described in my book, almost most of the things that I described in my book as being helpful.
0:34:11 And that’s 10 years ago, I know some other things since that time.
0:34:18 Our unconventional methods do not get practiced in mainstream psychology psychiatry.
0:34:22 Because they need to be productive and they need to be cheap.
0:34:32 And whether you get better or not doesn’t matter who you cheap is the main motivation.
0:34:38 I think the profit motive is killing good practice.
0:34:43 Your book was very interesting because when I read the cover
0:34:49 and then I watched a video you’d made talking about the sort of six sort of treatments and stuff that exist within the body,
0:34:57 things like yoga, you talk about theater and acting and how that helps you to get out of your trauma.
0:35:00 The body keeps the score.
0:35:03 This was a pretty radical approach to thinking through trauma.
0:35:07 And it became a meme, which is an interesting thing to see.
0:35:11 Well, I use it in my life every day language with my partner.
0:35:14 And I’ve heard people say the body keeps the score, the body keeps the score.
0:35:22 When we’re talking about how our body is holding on to those traumatic memories, traumatic things that have happened to us.
0:35:28 For someone who has never read your book and doesn’t even understand the like base premise here.
0:35:33 What is the like base premise of your of the title there?
0:35:37 It’s really that trauma is a visceral experience.
0:35:38 What does the visceral mean?
0:35:51 In your body, heartbreak in God bench, you stiffen up, you’ve surrender, you lose your power, you tighten up.
0:35:53 That’s really where trauma is lived.
0:35:54 I kind of see it as two approaches.
0:35:59 You can either go, let’s try and change the mind, which will then change the body downstream.
0:36:03 Or you can say, let’s change the body, which will then change the mind.
0:36:04 But you could.
0:36:08 But I do a lot of CBT with my wife, let’s say.
0:36:15 Yeah, I point out her irrational behavior and that she should really see things from a different angle.
0:36:18 And I shouldn’t really see things correctly.
0:36:23 And I really have much success with that.
0:36:26 And I’m a bit surprised at psychology.
0:36:31 Those things that most spouses have failed in using very well.
0:36:32 This somatic approach.
0:36:36 I’ve only recently had this term from my partner and she says it’s amazing.
0:36:41 And she’s told me she told me to speak to you on this podcast because she says, you know, you’ll really help to change her opinion on this.
0:36:43 What is this somatic approach to healing?
0:36:59 So my approach is to really experience what your body feels and also allowing your body to do things that has been afraid to do and to explore how your body moves to the world in some ways.
0:37:03 Why are women just to seem to be so much better at this stuff than men?
0:37:07 Because they’re doing like Pilates, Pilates, yoga, these are all things dancing.
0:37:11 These are things typically women do more than men.
0:37:14 And it seems women are just more in touch with it.
0:37:18 Yeah, I think it’s an intriguing question because it’s not exclusively women.
0:37:25 Of course, men have always done it in armies and basic training and the military.
0:37:38 And what’s intriguing to me is that, you know, when people join the military, they often they’re not very well put together people and they go through basic training and they really march together.
0:37:45 They sing with people and they climb barricades and they go through composite physical experience with other people.
0:37:53 At the end of 12 weeks, they feel competent and they feel connected and they have found a band of brothers.
0:37:59 How did they do it? Not by yacking, but by having very deep shared physical experiences.
0:38:07 One of the interesting things that you write about, which I found particularly interesting because I saw little flashes of myself in the words is you said,
0:38:15 “I found that the more traumas your patients have in their backgrounds, the more creative and successful they often become.”
0:38:17 Often, huh?
0:38:21 And we don’t know how often that is, but I get to meet quite a few of them.
0:38:30 It’s the people who have had to struggle, who often see new possibilities and have no choice but to discover new options.
0:38:32 That’s true. That’s true. Yeah.
0:38:39 But, you know, but those are the people who managed to get into my practice.
0:38:46 How the people who don’t find their solutions don’t have the rare result and the capacity to make it into therapy with me.
0:38:49 They might be outside with a drug addiction.
0:38:52 Getting drugs, lying on the streets, et cetera, et cetera.
0:38:56 And to largely, I see it as an issue of accident.
0:39:04 You know, this past year, I visited a program in Los Angeles called Homeboy Industries.
0:39:14 It’s a program for formerly incarcerated, largely Latin men who had no fathers who had been criminals.
0:39:19 And it’s a spectacular program where the owner did say, “What do you need?
0:39:23 How can we take care of you? How can we make a safe place for you?”
0:39:26 And I saw a real treatment there.
0:39:31 St. Quinton Hospital, St. Quinton Prison, famous prison in California,
0:39:32 is now trauma-based.
0:39:41 They used my book as a protector and they’re transforming people’s lives by acknowledging the reality of what they dealt with,
0:39:48 helping people to be part of the healing system, working in groups, working with movements.
0:39:51 Like it’s in Quinton, they have hula-dancing classes.
0:39:53 I go like, “Yeah!”
0:39:59 Moving together with other people gives you a sense of connection, a sense of pleasure.
0:40:02 They’re really beginning to understand you can do it.
0:40:10 If you’re in Harvard Hospital, you wouldn’t do the hula with people. You wouldn’t dance with people.
0:40:17 I think there’s a bit of a joke in the investment community that says you’ll get better returns if you invest in someone.
0:40:21 An entrepreneur or a founder, that is a little bit traumatized.
0:40:24 And I actually think, I don’t want to misquote her, but Barbara Cochran,
0:40:27 who’s a shark on Shark Tank in the USA here on the show.
0:40:31 And one of the things she said to me was, with all of her investments,
0:40:37 the ones that tend to do the best are those that have a little bit of a trauma in their past.
0:40:42 And she says, “Because when they call me with a problem, they call me with the solution attached.”
0:40:46 Versus people who have never had trauma, they call me and just tell me the problem.
0:40:51 So they’ll call me and say, “Listen, Barbara, this has happened and this is what we’re going to do about it.”
0:40:54 And that was her, you know, she said it in a slightly humorous way,
0:40:56 but I wondered if you thought there’s any truth in this idea that…
0:41:00 Yeah, I think that’s again a selection bias of people she works with.
0:41:10 I know certainly plenty of people have had plenty of people working for me who really get paralysed in the face of challenges
0:41:15 and who don’t have a solution and become very dependent on getting the action.
0:41:20 So I think she has a bit of an unusual sample, actually.
0:41:27 Because I wondered if you’ve had an anomalous early upbringing, does that make you an anomalous adult?
0:41:32 – Does it increase the probability that you become an anomalous, slightly different adult? – Oh, absolutely.
0:41:38 – And that can go everywhere? – You develop a mind and brain to fit with that particular situation.
0:41:42 And if that particular situation doesn’t help, you need to find new solutions.
0:41:51 And so trauma and abuse really forces you to try to find other solutions, but many of them are not successful.
0:41:56 – Is trauma a story in your brain? – No, trauma is a perception in your brain.
0:42:03 – A perception? What’s the difference? – So the issue is something happens and your brain and mind takes it in
0:42:06 and then makes an adaptation to that particular event.
0:42:12 That depends on how old you are in a circumstances and it’s very different for different people.
0:42:19 – Give me an example of a perception. – If you beat me up right now, I’d go,
0:42:29 “This guy is crazy and I can call people and ruin your reputation, etc. If I’m three years old and you start hitting me as a kid,
0:42:37 I don’t know what the hell to do about it.” And I’ll likely think, “I did something wrong that I caused the guy to beat me up
0:42:43 and I’m a terrible person and no wonder that he beat me up because I’m a horrible creature.”
0:42:50 And that’s what almost everybody who I know who has beaten as a child has the internal understanding of it.
0:42:56 Not when you’re eight years old or 15 years old, but when you’re very young, that becomes your experience.
0:42:59 – Because you’re still forming your perception of the world? – Yeah, yeah.
0:43:04 Your brain creates a map of the world in very deep ways.
0:43:13 And so your experiences form an internal waster of the world that makes you expect certain things at certain times.
0:43:19 So if I walk into a room and I see a person who looks like my old uncle who he has to play with,
0:43:26 I start fiddling up to you because you’re on a deep level, might be of the very nice uncle that everyone said.
0:43:31 I don’t know that, but my brain is said to interpret the world in a particular way.
0:43:40 So one of the things most profound research experience had was purely accidental.
0:43:42 We started to do warshark tests on people.
0:43:45 – What’s that? – Inkblot tests.
0:43:49 So you show some formless ink picture and we showed it to people.
0:43:56 And we saw that people had completely different interpretations of what they projected on that inkblot test.
0:44:02 And that really brought home to me that we all are living in different worlds.
0:44:12 And like a lot of the Vietnam veterans I saw saw bloody corpses or mutilated bodies in those carts.
0:44:16 People had never been in combat, didn’t see that.
0:44:20 Wave victims saw torn vaginas and torn bodies. Other people didn’t see this.
0:44:31 So once that becomes lodged into your perceptual system, you continue to interpret the world in that particular way having to do with what you have the answer in the past.
0:44:35 And an inkblot test for anyone that doesn’t know is basically just a piece of paper with random ink.
0:44:42 That’s obvious, but it’s been analyzed on about 100,000 people over the years.
0:44:45 So there’s certain patterns you can detect in it.
0:44:47 I’ve never done an inkblot test. I feel like I should do one.
0:44:56 You know, I learned as much from my inkblot test as I learned from my brain imaging, but the brain imaging is respectable and the mind has sort of disappeared.
0:45:07 But for example, in our psychedelic research, I still very much hope to do inkblot tests because, as Michael Pollan says, how to change your minds.
0:45:11 But you know, measuring how people change their minds.
0:45:15 How many people do you think? I mean, this is maybe a ridiculous question, but how many people?
0:45:20 What percentage of people do you think have trauma in some form?
0:45:21 How you define it?
0:45:25 You know, the figures are a quarter of people get physically abused.
0:45:28 One out of five people get sexually abused.
0:45:35 One of eight kids witnesses violence being their parents, et cetera, et cetera.
0:45:42 So, you know, if I sit in a room, you know, it’s not a binary issue.
0:45:55 It’s not ideal. You didn’t get traumatized, but when I talk to a room of professionals, which I do a lot, I assume that at least half the group visually knows what trauma means.
0:45:57 And what is trauma doing to my brain?
0:46:00 You said you’ve done a lot of neuroimaging scans.
0:46:05 If I was traumatized and you scanned my brain, is there something you could see?
0:46:11 Not necessarily. I can see how your brain may be different from other people’s brains.
0:46:13 I may take a particular population.
0:46:23 You can average it out and you can say, oh, there’s a little more activation of the periaxial to gray a little bit less of the white insulin.
0:46:28 So you see certain patterns of connectivity in the brain.
0:46:34 But to some degree, you know, I think we we learn a lot about the brain.
0:46:36 But we don’t know much about the brain.
0:46:42 And I think people tend to overstate how much the brain pictures can teach us.
0:46:46 You know, it’s I love the Hubble telescope or the web telescope.
0:46:55 You know, it’s our brain is like a universe and our technology is very inadequate to really know about all the unbelievably complex connections in the brain.
0:46:57 But we have learned a few things in the last 20 years.
0:46:59 So how does trauma affect the brain?
0:47:04 It affects the brain that you tend to do.
0:47:12 There’s there’s one part of your brain that I call the Cockroach Center of your brain, the periaxial to gray that lights up.
0:47:16 It’s underneath the amygdala. Everybody knows the word amygdala these days.
0:47:20 The part of your brain that tells you that you’re in danger.
0:47:29 But you traumatized your likely that that little part of your brain way back in the brain stem is firing all the time.
0:47:32 You’re all the time you go like, I’m in danger. I’m in danger. I’m in danger.
0:47:39 And that’s where it starts in a very elementary sensory level.
0:47:45 You don’t know what the danger is, but you just feel that you should be scared.
0:47:57 And then there’s certain parts of other parts of your brain, for example, your insula, which makes the connection with your physical sensations and your body awareness.
0:48:07 And for many people get shut down because trauma, the experience of trauma is a visual experience of heartbreak and gutvenge.
0:48:14 And if you have a law that you can learn to shut that part of your brain down so you don’t feel your body so much anymore.
0:48:16 I mean, you don’t feel your body so much.
0:48:20 You don’t feel very alive either, but you don’t feel so scared all the time.
0:48:27 But it’s likely that you will want to take some drugs to make yourself feel alive sometimes.
0:48:29 Stuff like that.
0:48:33 So the part of my brain you said just around the amygdala?
0:48:35 Below the amygdala.
0:48:38 People that are traumatized, they have some kind of dysfunction in that typically?
0:48:40 The dysfunction is that it keeps firing.
0:48:41 Keeps firing.
0:48:43 And how’s that going to feel?
0:48:48 And then the amygdala, so there’s a constant sense of subliminal dread.
0:48:51 Is that anxiety?
0:48:54 Anxiety is already too high a mental function.
0:48:56 It’s more elementary.
0:49:01 It’s like your dog shaking.
0:49:04 My dog hasn’t adopted a dog, but he was at times.
0:49:08 And two years later, the dog still walks through my house.
0:49:09 You’ve adopted a dog and it shakes in your house still?
0:49:13 Yeah, yeah, but still never quite comfortable.
0:49:16 And that’s how many times you meet.
0:49:17 Never quite comfortable.
0:49:19 So when someone says they’re triggered?
0:49:21 Now, trigger is in the higher level thing.
0:49:22 Okay.
0:49:28 So then the next level is indeed the trigger that is in part mediated by the amygdala.
0:49:34 If you amygdala, if you smoke detector, that tends to become hypersensitive so that minor
0:49:41 things get blown up and a minor thing that you may say to me, I take as the most insulting
0:49:43 thing in the world.
0:49:49 And so you’re constantly triggered by things and that makes you feel like you are doing
0:49:52 terrible things to me.
0:50:00 And it’s not like I’m hypersensitive and when you have an off day, that is your issue and
0:50:01 not my issue.
0:50:05 No, when you have an off day, I feel you off day and we start getting into trouble together.
0:50:11 I’ve got a picture here of what the brain looks like when the brain smoke detector goes
0:50:12 off.
0:50:13 Is that what it looks like on the brain?
0:50:17 I just want particular guy and nobody is exactly the same as everybody else.
0:50:18 Can you explain this to me?
0:50:26 Not basically, but what you see here is this is a guy who is reliving a terrible car accident.
0:50:32 He was involved in this and what you see here is that the right posterior part of the brain
0:50:38 is temporal parietal junction on the right side of the brain fires and that’s the feeling
0:50:39 part of your brain.
0:50:43 So you go, oh my God, oh my God, I’m terrified.
0:50:44 But there’s no cognition.
0:50:48 And basically the left side of the brain shuts down.
0:50:53 The way you’re in your trauma, you’re not a reasonable person.
0:50:56 You actually become a little bit of a blubbering idiot.
0:51:01 All of us when we really are angry, upset and not very articulate, but we have a lot
0:51:03 of feelings.
0:51:10 And then the piece that I show this is that as he disguises as reliving his trauma, these
0:51:13 two parts of the brain go offline.
0:51:16 This is the dorsolateral prefrontal cortex.
0:51:19 That’s the part of the brain that’s the timekeeper of your brain.
0:51:26 So if something unpleasant happens between us, let’s say, I’ll go, oh, it’s not a half
0:51:28 hour and I’ll be okay.
0:51:30 So let me just sort of put off with this.
0:51:35 But when you get traumatized, the timekeeper disappears and this is all there is.
0:51:39 You lose your sense of perspective and that is what happens when you’re in your trauma.
0:51:43 You don’t know the difference between the past and the present because the timekeeper
0:51:50 of your brain goes offline and whatever you’re feeling is real as opposed to feeling like
0:51:53 a memory.
0:51:58 So people that can’t see it in this brain scan, what I’m basically seeing is the right
0:52:00 side is extremely activated.
0:52:03 The left side looks like it’s off.
0:52:09 And then there’s these two blanks, empty spaces that aren’t activated called the dorsolateral
0:52:10 prefrontal cortex.
0:52:11 Dorsolateral prefrontal cortex.
0:52:16 That’s part of the system in the brain that gives you a sense of time.
0:52:21 And as long as you have a sense, it’s like little babies don’t have a sense of time either.
0:52:25 Whatever happens, happens totally and you see a child slowly grow and they get a sense
0:52:26 of perspective.
0:52:30 It’s happening by now, but tomorrow it will be different.
0:52:31 Okay.
0:52:34 So that’s when, presumably that’s when you get anxiety, right, when you start thinking
0:52:35 about the future.
0:52:41 It is about having the perspective of this is happening right now, right now I’m really
0:52:47 scared, but the moment I go home, the moment I call my friend, I’ll feel better.
0:52:53 So that you need to have the capacity for perspective and the perspective goes offline
0:52:57 when you’re in your trauma and you become a traumatized person.
0:53:01 So this particular person, this brain scan that I have here, this guy was in a car accident
0:53:08 and the, the triggered brain that I’m looking at here is he was basically put in a, a, an
0:53:14 M F M R I scanner and he was intentionally triggered to see what would happen in his
0:53:15 brain.
0:53:16 Exactly.
0:53:17 So he was shown maybe a car accident or something.
0:53:18 No, no.
0:53:19 We specifically his car.
0:53:22 Oh, you showed him a picture of what did you see?
0:53:23 What did he hear?
0:53:24 What did you smell?
0:53:25 What are you thinking?
0:53:27 Very specific sensory details.
0:53:28 Okay.
0:53:31 So you have somebody else’s sensory, your sensory details and the right side of his
0:53:32 brain was illuminated.
0:53:33 Yeah.
0:53:40 The right side of the brain became very active, but, but got inactivated was the timekeeper
0:53:42 of his brain.
0:53:48 So he could not lie there and say, Oh, I’m remembering what happened to me yesterday.
0:53:52 He’s reliving what happened yesterday.
0:53:53 Instantly.
0:53:55 You feel like it’s happening right now.
0:53:57 And that’s the nature of trauma.
0:53:59 Trauma is not a memory.
0:54:01 It’s a reliving.
0:54:02 Are you consciously reliving it?
0:54:03 Or is your subconscious?
0:54:06 We feel like it’s happening right now.
0:54:11 With all forms of trauma, but not, it’s happening right now, but my feeling is happening right
0:54:12 now.
0:54:17 And my body, you don’t know that the feelings actually belong to time that your dad used
0:54:18 to beat you.
0:54:24 It is now I feel the same way because I disagree with you.
0:54:28 So I’ve been triggered in the past and I felt that sort of instant fight or fly response
0:54:32 because something’s happened or whatever it can, and it’s instantaneous.
0:54:37 So although I don’t feel like I’m back there, my body does feel like it’s right there.
0:54:41 And so people are confused about it and say, Oh, you relived the past.
0:54:47 No, actually, you’re not aware that you relived the past because the past is the present.
0:54:52 So you don’t think, Oh, this reminds me about the time that my dad used to beat me when I
0:54:53 was four years old.
0:54:57 No, it feels like you are beating me right now.
0:55:01 And is there a way for this particular gentleman here who’s been through that car crash to
0:55:02 ever stop this triggering?
0:55:05 Yeah, he’s done quite well.
0:55:06 He’s done quite well.
0:55:09 He did EMDR actually.
0:55:10 I moved in desensitisation.
0:55:11 And what was his results?
0:55:19 He’s an all right guy, he’s functioning, he’s fine, he’s no longer traumatised person.
0:55:24 What’s the most radical improvement you’ve seen in your clinical practice?
0:55:28 Oh, really, people really coming to life, people just saying it’s over.
0:55:31 Give me the best example.
0:55:37 The good example is the videotape I showed people yesterday of a woman, again, terrible
0:55:42 car accident, freezing, upset, freaked out.
0:55:47 And then three sessions later, we got talk about it, he says, Yeah, this shitty thing
0:55:48 happened to me.
0:55:53 I was in his car accident and I was jolted for it and my head was swollen and boy, it
0:55:55 was terrible back then.
0:56:00 But now I have a granddaughter and I drive my car to my granddaughter and I’m fine.
0:56:01 Three sessions it took?
0:56:02 Three sessions, yeah.
0:56:05 And we saw it in psychedelic therapy all the time.
0:56:08 What did you do in those three sessions?
0:56:10 Biggle your fingers in front of people’s eyes.
0:56:18 But for me, EMDR was really the gateway to fuck, sorry, I’ve written three books about
0:56:19 PTSD.
0:56:25 I actually wrote the very first book in which the word PTSD exists in ’84 or something.
0:56:28 But they didn’t know how to treat it.
0:56:32 So I’m a world-renowned expert, but I have no idea how to treat it because people keep
0:56:36 reliving that trauma and they don’t know how to stop that.
0:56:41 And somebody starts telling me about EMDR and I don’t believe a word of it and they
0:56:46 say, You move your fingers in front of people’s eyes and you move your eye from side to side
0:56:49 as you relive the trauma.
0:56:54 And I go, That’s crazy, everybody who hears it, that’s crazy.
0:56:58 And then people start doing it and they show me how it works.
0:57:08 And go like, Wow, and people indeed, a certain sub-sample of people we studied indeed after
0:57:13 a few sessions of EMDR go like, Yeah, that’s really sucked.
0:57:14 But it’s over.
0:57:15 It belongs to the past.
0:57:16 It’s not happening right now.
0:57:20 You’re telling me that wiggling your fingers in front of people’s eyes can help heal their
0:57:21 trauma?
0:57:25 Well, then of course we had to do a little research which took us 15 years to get enough
0:57:30 funding to get do it, to see what happens when you move your eyes back and forth.
0:57:35 And then we discovered that if you move your eyes back and forth, as you recall traumatic
0:57:40 experiences, you activate certain pathways between the temporal-partial junction, which
0:57:45 gets your sense of self and your insides, your body.
0:57:51 So your brain is able to say, Oh, yeah, this is what happened to me, but it happened to
0:57:52 me in the past.
0:57:59 So these are pathways that makes it possible for your brain to make that distinction.
0:58:03 And in the research that’s been done on this, what does the, what did the outcome, what
0:58:06 was the conclusion in terms of his efficacy?
0:58:17 Oh, in terms of in our research, 78% of the people who had adult onset trauma, so being
0:58:25 assaulted or raped by a stranger, 78% of them were completely cured.
0:58:30 But that’s not the majority of people we see it, because most people we see have early
0:58:34 childhood trauma, which is much more complicated.
0:58:37 Early childhood trauma is much more sort of stubborn and resistant to this treatment.
0:58:43 Yeah, because your early childhood experiences create who you are.
0:58:52 And so if you go to a fancy college when you’re 18, you do become identified with that college,
0:58:55 but it doesn’t magically change you into a new person.
0:58:57 It becomes part of your identity.
0:59:03 But if you grow up in a certain family early on in your life, you actually become that.
0:59:05 The imprint is very deep early on.
0:59:06 Yeah.
0:59:11 So it’s called eye movement desensitization and reprocessing treatment.
0:59:12 Yeah.
0:59:15 I was just looking up some stats about it.
0:59:18 It says it’s been extensively studied with evidence supporting its efficacy across various
0:59:20 conditions.
0:59:27 With PTSD, a 2040 meta-analysis of 26 randomized controlled trials found that EMDR significantly
0:59:33 reduced PTSD symptoms with a large effect size, depression, a 2024 systemic review and
0:59:38 meta-analysis encompassing 25 studies and more than a thousand participants reported
0:59:41 that alleviated depressive depressive symptoms.
0:59:47 The same 2014 meta-analysis noted that EMDR led to significant reductions in anxiety symptoms
0:59:50 among PTSD patients with a large effect.
0:59:56 And finally, a 2024 systemic review and individual participation data meta-analysis concluded
1:00:04 that EMDR is as effective as other psychological treatments for PTSD achieving comparable symptom
1:00:08 reduction and remission rates.
1:00:10 So can you show me how it works?
1:00:11 Can you do it on me?
1:00:12 I could.
1:00:17 Can I move my chair?
1:00:18 Of course you can.
1:00:19 You’re going to come closer.
1:00:27 So can you bring to mind a really about an unpleasant experience you’ve had not a long
1:00:28 ago?
1:00:29 Yeah.
1:00:33 And can you bring to mind what you saw at that point?
1:00:34 Yeah.
1:00:43 Can you remember what the voice sounded like at that point or whatever it was?
1:00:46 Any sounds come to mind?
1:00:47 Yeah.
1:00:53 Do you remember what your body felt like back then?
1:00:54 Yeah.
1:01:03 Can you remember what you were thinking or bring to mind what you were thinking?
1:01:05 Yeah.
1:01:07 Okay.
1:01:13 So how vivid is your feeling right now of recollecting it?
1:01:15 Like a six, seven out of ten.
1:01:16 Okay.
1:01:17 So stay there.
1:01:19 Now follow my finger with your eyes.
1:01:32 So look at me right now.
1:01:46 Deep breath.
1:01:51 So what comes to your mind right now is we’re doing this.
1:01:52 I feel calm.
1:01:53 Yeah.
1:01:56 I just know I feel calm.
1:01:57 Okay.
1:02:05 So when you go back to what you were just feeling, what’s it like now?
1:02:11 It’s hard to recall why I was bothered.
1:02:15 It’s the best way to describe it.
1:02:16 That is the weird stuff.
1:02:17 Why is that?
1:02:18 Why is that?
1:02:23 No, see, that is what’s so great about his work.
1:02:29 We don’t know the linearity and we don’t know where the hell the emotional imprint
1:02:34 is gone now, but it is.
1:02:40 And of course, if you bring up something much worse than what you had gone through, it takes
1:02:43 it much longer and a lot of other stuff comes up.
1:02:49 But what somehow EMDR seems to do, it creates new associative processes in the brain.
1:02:58 So let’s say for some people that EMDR are me, something really very, very nasty has
1:03:01 happened to me and I started off being very upset.
1:03:04 And then during the EMDR, I don’t know if that happened to you.
1:03:10 I had images of sitting at my dining room table as a kid and I had images of playing
1:03:13 in a playground in primary school.
1:03:16 Don’t come in my mind.
1:03:21 And then we stopped it and that really sucks.
1:03:22 Time to go on.
1:03:28 An important part of this, you didn’t tell me what you were going through.
1:03:30 Because I’m suspicious of language.
1:03:34 Because language is always an interactive process.
1:03:40 And if I would ask you to tell me what happened, you will filter yourself because certain things
1:03:44 may be embarrassing or you don’t want me to know about it.
1:03:51 And so we circumvent this whole verbal process of your making meaning out of it and we reorganize
1:03:56 some core ways in which your brain is perceiving this.
1:04:00 So you saw a little bit of this very in my own way.
1:04:05 For me when I first saw this, I was blown away by it and thought I need to study this.
1:04:12 So when they wrote the studies, the main study was done by me and I funded it.
1:04:18 But I was also last time that somebody could fund it for EMDR.
1:04:20 Breathwork.
1:04:23 What role did breathworks become a really big topic?
1:04:27 My partner runs a business called Barney Breathwork, hashtag ad.
1:04:28 And she takes women away.
1:04:32 She does these breathwork retreats all around the world, has a studio, etc.
1:04:34 What do you think of breathwork as a way to really draw?
1:04:36 It makes perfect sense.
1:04:42 For one thing it has been used since I’m a time immemorial in certain cultures.
1:04:44 People always discover it.
1:04:48 In India people know it.
1:04:49 Not in Europe.
1:04:50 Nobody knows about breathwork.
1:04:53 So these are culturally dependent things.
1:04:57 I think the closest may know it.
1:04:58 I don’t know.
1:05:02 Go out there and see if people know it.
1:05:11 And so people are so conformists to be approved of by their teachers and their peers.
1:05:13 People do something innovative.
1:05:16 They tend to very quickly be like, “Oh, they’re cookie.
1:05:17 They’re crazy.”
1:05:20 I really got into bodywork.
1:05:27 I’ve not done breathwork myself, but I hear about it from people and so it’s perfectly
1:05:29 legitimate to me.
1:05:34 And when we do something new, like I was the first person who studied yoga for PTSD, and
1:05:40 people go like, “Put your butt in the air and twist your spine and press it for trauma.”
1:05:42 I said, “Well, let’s find out.”
1:05:48 And so we did the study and it turned out that yoga was very effective for treatment of PTSD.
1:05:53 But the overwhelming reaction of my academic colleagues was, “Oh, yeah, he goes again.
1:05:56 He’s gone off the deep end.”
1:06:00 And now yoga is pretty well accepted, is it?
1:06:03 So you can use yoga to treat trauma?
1:06:04 You can.
1:06:07 No, you don’t treat trauma.
1:06:11 You yoga to treat your relationship to your body.
1:06:17 It’s not the same thing, but trauma really distorts your relationship to your body.
1:06:23 And what our research also shows is that when you start doing yoga, certain brain areas
1:06:28 that tend to get so dampened by trauma come to life.
1:06:29 What did you find in those studies?
1:06:31 I’ve got one particular screen shot here.
1:06:34 Yeah, that’s a real study.
1:06:36 So explain here what’s going on.
1:06:44 This is a tiny study, but what you see here is that after doing yoga, your insula gets
1:06:45 more activated.
1:06:52 Your insula is the place in your brain that makes you know what your body feels.
1:06:57 Like when it rains and you have no raincoat on, you go, “I’d better get an umbrella.”
1:07:02 So that you need to know what your body experiences and needs, and they dissipate it.
1:07:08 And that dimension of self-experience tends to get very damaged by trauma.
1:07:14 The reason for that is it’s an adaptive thing because trauma is so relived in visual experiences.
1:07:20 As Darwin said, “Heartbreak and gut wrench is the visual sensations.”
1:07:27 And so if you’re constantly heartbroken and gut-venged, you try to pull it down.
1:07:33 And so you lose contact with your body as a defensive maneuver of feeling overwhelmed
1:07:34 by these physical sensations.
1:07:36 So I want to make sure I understand this.
1:07:43 So the insular part of the brain is the part that links what we do with how we feel.
1:07:45 How we viscerally feel, yeah.
1:07:46 What’s happening in our bodies.
1:07:47 Okay.
1:07:53 So it links how we’re feeling in our bodies to what we know about ourselves, yeah.
1:07:55 The stories we have in our head about ourselves.
1:08:00 So that’s what the insular does, and trauma interrupts that, which causes what kind of
1:08:01 dysfunction on a day-to-day basis.
1:08:06 Because you are artistically, you feel numbed out or disconnected or alive, you don’t feel
1:08:11 connected, you can’t feel pleasure.
1:08:12 Or you feel hypersensitive.
1:08:13 And you feel hypersensitive.
1:08:17 Because you talk about the two responses being disconnectional hypersensitivity.
1:08:22 Yeah, so there’s always these two contradictory things that coexist.
1:08:25 Remembering too much and remembering too little.
1:08:28 Feeling too much and feeling too little.
1:08:30 There is no happy medium.
1:08:33 You go from one extreme to another.
1:08:37 You’re agitated and non-doubt at the same time.
1:08:42 And I bet you know what it’s like because we all have been there, that we feel agitated
1:08:46 and at the same time we feel completely nothing at all.
1:08:52 And there’s almost no mind there, and I think it’s a very uncommon human experience.
1:08:54 And the insular is playing a role, the insular.
1:08:58 The insular plays a big role on that and many other brain structures.
1:09:03 So if I start doing yoga, what is that then doing to that hypersensitivity disconnection?
1:09:12 Yoga makes it possible for you to reconnect your senses in a way, to feel what you feel,
1:09:13 to make it safe what you feel.
1:09:19 So as we go to the yoga studio with a teacher with a nice voice who really helps you to
1:09:25 not take a deep breath, stretch out your arms, feel that warrior-three pose, and then you
1:09:26 start feeling it.
1:09:33 And for many people, doing yoga can be actually quite agitating, scary actually in a way.
1:09:39 For traumatized people, we see it all the time, is that something gets triggered and
1:09:47 you start getting upset just doing a simple down dog, let’s say, or certainly the yoga
1:09:53 pose that all such abuse victims have great trouble with is the happy baby pose.
1:09:58 Happy baby pose is when you put your feet in the air, you lie in your back, you hold
1:10:05 your toes and you spread your legs wide so your pelvis is up against the air.
1:10:09 For most of us, it’s a very pleasant part, it makes you relax.
1:10:13 If you’re a sexual abuse survivor, that’s going to trigger a lot of stuff.
1:10:14 Really?
1:10:15 Yeah.
1:10:18 And you have to be very careful doing this.
1:10:19 Because it’s…
1:10:20 It’s triggering.
1:10:27 And so because these positions may be triggering, you may hold your body in a frozen position
1:10:31 in order not to trigger those feelings of sexual abuse.
1:10:37 I was just thinking as you were speaking about a friend of mine who tends to go through life
1:10:43 with a sort of crumpled up of me and they’re low self-esteem, they’re quite low confident.
1:10:47 I don’t know if they’re traumatized in any way, can’t pass judgment on that, but they
1:10:51 started doing yoga and it really has helped their mental health in a profound way.
1:10:54 And I’m just wondering what you think the link is between someone who, I’m just telling
1:10:58 you on the surface, is like crumpled up through their life, but then goes…
1:10:59 Oh, absolutely.
1:11:02 I told you I was a sickly child.
1:11:08 I was really sickly until I had asthma, I was 13, and I think the most helpful thing
1:11:10 I ever did was rolfing.
1:11:16 Rolfing is a very intense form of massage where they tear your muscles from your fascia
1:11:20 and I came to live in a new body.
1:11:26 I no longer live frozen in that body of this little child who almost died.
1:11:31 That has profound effect on me as much as anything I’ve ever done.
1:11:32 Why and how?
1:11:34 Because you get stuck in habits.
1:11:38 In a way trauma becomes a habit.
1:11:44 My habit is that when I see a phone guy in the room I get scared, a hypothetical situation.
1:11:50 And so you have habitual responses and part of what I can do therapy for is to get to
1:11:56 realize your habitual responses and become curious about it.
1:12:01 When every person that comes in the room I freeze and I sound like an idiot and your
1:12:08 therapist says, “So what happens to your body and how long have you felt this way?”
1:12:14 You feel this way when you were six or three or eight and then at some point people get
1:12:21 a narrative that may begin to explain it and that narrative may say, “Oh, I was bullied
1:12:22 by somebody.”
1:12:27 And that feeling comes back when I meet somebody who reminds me of my bully.
1:12:33 And then you go like, “Have you ever tried martial arts?”
1:12:40 It seems like we like for you to actually learn to use your body to fight somebody.
1:12:45 And that’s, for example, a treatment that I have never studied.
1:12:51 But I was amazed how many of my close colleagues who are very much into trauma tell me at some
1:12:55 point, “Oh, and now I have to go to my martial arts class.”
1:13:01 And nobody sees that as a legitimate way of dealing with what they’re dealing with but
1:13:07 I think people are doing their martial arts because they have memories of being victimized.
1:13:13 And it gives them a visual experience of my body can defend itself, my body, I can use
1:13:16 my body to take care of myself.
1:13:21 And that’s not the intellectual process, that’s the visual experience.
1:13:25 People often describe meeting somebody and their body just being off.
1:13:31 So they say, “I met this person and my body was just, I just felt something in my body
1:13:33 that they can’t consciously articulate but they just feel it in their body.
1:13:35 This person’s a bit off.”
1:13:37 What do you think they’re describing there?
1:13:40 I think they’re describing two things.
1:13:43 We pick up each other’s energy.
1:13:48 That’s such a thing as the mirror neuron system which hasn’t received much attention in the
1:13:49 past few years.
1:13:56 But I think it’s a very important invention that I pick up your energy.
1:14:03 And if, let’s say, you’re depressed but you have a job to do some, to talk with me today,
1:14:08 it’s very likely that I, on some level, will pick up your depression and it will affect
1:14:09 our conversation.
1:14:12 I’m not saying that I do, that’s a hypothetical thing.
1:14:19 But we pick up each other’s energy and so we may be somebody who is very angry.
1:14:21 But who’s trying to behave themselves and be very well.
1:14:23 But you may pick up that anger.
1:14:28 And that’s really the very complicated stuff in psychotherapy.
1:14:32 Am I picking up your energy or am I picking up my energy?
1:14:38 So if I feel uncomfortable in your presence, is that because you’re triggering something
1:14:43 in me about my past or am I picking something up about you?
1:14:47 And that is the complexity of our interactions.
1:14:52 And from an evolutionary standpoint, as you were speaking, I was thinking, where has this
1:15:00 come from, this ability to subconsciously just get a read for someone and then form a pattern
1:15:05 of okay, this type of person hurt me in the past, and 20 years later, I meet someone in
1:15:07 the street and I immediately feel the same.
1:15:09 Is that just a survival thing?
1:15:11 I think that makes perfect sense to me.
1:15:19 Because we are primates, something that came up in your interview with Trevor, the deep
1:15:25 degree to which we’re interconnected creatures that we really don’t exist as individuals.
1:15:29 So we are meant to live, troops, we’re meant to be with other people.
1:15:36 And so what is safe with other people becomes a critical issue of our survival.
1:15:41 The reason that humans have survived is not because of your individual gifts of mine,
1:15:45 it’s because we can band together and build buildings and airplanes and all sorts of stuff.
1:15:50 It’s all communal things.
1:15:55 It’s not central in our science anywhere today, but at the core, if you understand human beings,
1:16:00 we are a collective bunch of creatures who collectively create something.
1:16:05 And so knowing how to do that and how to adjust to each other is at the core of who we are.
1:16:08 Are we losing that a little bit?
1:16:11 People are getting lonelier and lonelier and more individualistic.
1:16:19 Huge, huge issue screens as virtual realities is our biggest challenge, I think.
1:16:22 Why?
1:16:29 Because screens give you a virtual reality of pleasure, etc., etc., but it’s not real
1:16:33 and it’s not a product of your efforts of doing something.
1:16:38 You get a cheaper reward, but ordinarily it takes a lot of activity.
1:16:45 And so you get your little dopamine rush and it feels like you had experience, but you
1:16:47 don’t learn how to get along with other people.
1:16:53 You don’t learn that visual reaction of pleasure, of “we are friends”.
1:16:58 What role does community and social connection play in trauma?
1:17:01 Everything, critical.
1:17:06 And that’s another thing that is troublesome about the development of our field, namely
1:17:14 in our generation, Thomas who started with experiences like mine, worked with combat veterans.
1:17:15 I’m not a combat veteran.
1:17:19 I was a conscientious objector during the Vietnam War.
1:17:22 I don’t know anything about the U.S. Marine Corps.
1:17:26 And so I couldn’t have told people what it was like, but they were in groups and they
1:17:30 talked to each other and they learned about what it was like to be a combat veteran from
1:17:31 each other.
1:17:38 And the moment they made this connection with each other, they were becoming a band of brothers.
1:17:42 And that’s how people survive trauma by bonding with other people.
1:17:45 It seems that women are better at forming those connections than men.
1:17:46 Yeah, I think so.
1:17:51 Although, no, that’s not entirely true.
1:17:55 I learned a lot about love from my combat veterans.
1:18:02 To some degree, I think most human beings don’t know what love is until you know what
1:18:05 it is like to be in combat together with other people.
1:18:10 Creates an enormously deep bond between people.
1:18:15 So I know something about male love more from combat veterans than anything else.
1:18:18 When you’re in great danger, guys are there for each other.
1:18:20 They really protect each other.
1:18:24 They really look after each other.
1:18:30 What is it about that environment that forms what you’re describing there as real love?
1:18:31 And how do we…
1:18:32 It’s danger.
1:18:38 The natural instincts when you are in danger, you know, you and I become much better friends
1:18:39 than we are.
1:18:44 If something bad happened to us right now, we’d start clinging to each other.
1:18:46 Is that because we would probably need each other?
1:18:47 You’d need each other.
1:18:50 Yeah, you need each other and you count on each other and you have each other’s back.
1:18:54 And you’re saying to me, “I have your back.”
1:18:58 Us making commitment to each other is a very profound human experience.
1:18:59 You don’t get that from a screen.
1:19:04 Well, as also in an individualistic society, you’re almost trained to not need anyone else
1:19:05 but yourself.
1:19:09 Well, but, you know, I have friends who went to Eaton.
1:19:15 Actually, the definition for me of many Englishmen is, “Your mother hates you and sent you
1:19:19 off to boarding school when you’re six years old and never looks after you anymore.”
1:19:26 And what helped my friends who went to the public schools in England was sports.
1:19:28 Enormously powerful.
1:19:33 People felt really close to each other, moving together, throwing balls together, fighting
1:19:35 in the field.
1:19:41 That’s additionally has been the way that guys get close together, that may be a bell
1:19:42 with you somewhere.
1:19:43 Of course, yeah.
1:19:48 I was thinking back to playing football growing up and just, you know, you’re one unit effectively
1:19:52 and if there’s a problem in this part of the pitch, then it’s my problem too.
1:19:54 If you’re in trouble, I’m there to help you.
1:19:59 I bet you still make easy contact with your friends who you played football with 20 years
1:20:01 ago, not 30 years ago.
1:20:04 It’s really interesting because, as you were talking, I was wondering how we can bring
1:20:07 that back into our lives in the modern world.
1:20:12 In a modern world where we live on screens and white walls alone, you know, the studies
1:20:17 say that the average, I think it’s said something like the average American has an average of
1:20:20 zero people that they feel they could turn to at a time of crisis, which is down from
1:20:22 like three, I think two decades.
1:20:23 I’ll have a look.
1:20:24 I’ll have a look at the stats.
1:20:25 I’ll pull up the stats.
1:20:31 But the general idea of us being lonelier than ever before and how do we, in a society
1:20:36 that’s designed to be lonely, how do I, on an individual level, fix that?
1:20:40 I think that’s the big challenge, actually.
1:20:46 We have a foundation now and the main thing that we’re interested in is in finding funding
1:20:51 for projects like that, of how do you help people connect to each other, be in sync with
1:20:58 each other, we’re very much into people making music together, making theater together, creating
1:21:00 projects together.
1:21:01 That is who we are.
1:21:10 That is our glory as human beings is this collaborative, active, physical creation of things.
1:21:12 That has not been part of mental health.
1:21:19 We talk and we give pills, but we don’t really connect people on a very deep level.
1:21:23 Is that, are you optimistic about this?
1:21:26 Not after the last election, no.
1:21:27 Really?
1:21:30 I’m very desperate after the election.
1:21:34 You’re very desperate after the last election, why?
1:21:39 Because the last election was based on othering.
1:21:45 You are different, projection, you’re evil, these immigrants come and kill us and they
1:21:52 project their own discomfort themselves on people from different religions and different
1:21:58 skin colors, etc. etc. etc. It’s all projection of people’s own discomfort with themselves
1:22:03 and there’s no honesty about the problem is inside of me and not you.
1:22:09 So let’s say that you’re not a fan of Trump.
1:22:12 Let’s leave it at that, yeah.
1:22:18 No, I think, of your psychopath who doesn’t give a shit about anybody else.
1:22:20 Are you able to point to anything good about him?
1:22:24 And when I’ve had people on this show that are pro-Trump, I ask them the same questions.
1:22:28 I say, can you point about anything bad about him?
1:22:30 Because he’s got a family.
1:22:35 Anybody who goes to China and says, I’ve been received better than anybody else in Chinese
1:22:40 history, is it full?
1:22:43 The guy’s gone bankrupt any number of times.
1:22:45 He says terrible things to other people.
1:22:48 He insults other people all the time.
1:22:50 I’m sure there’s something good about him.
1:22:57 Ivanka seems to have loved him at some point.
1:22:59 He’s a terrible person.
1:23:03 Going back to this point of trauma, you said that there’s three broad ways to reverse the
1:23:04 damage of trauma.
1:23:05 Yeah.
1:23:09 So if I came to you and I was a traumatized person, whatever that trauma might be, what
1:23:13 would step one be if I came to you for support with my trauma?
1:23:15 Step one is tell me about yourself.
1:23:16 Who are you?
1:23:17 Okay.
1:23:19 What do you value?
1:23:21 What is working?
1:23:24 What do you want to work and what gets in the way?
1:23:29 So at start of really, language is terribly important.
1:23:34 I don’t make a list of how screwed up you are.
1:23:41 I helped to create a DSM at some point in a very minor role, but the DSM is not a good
1:23:44 way of starting off, namely how sick are you?
1:23:47 First, I want to know who you are.
1:23:48 What is working?
1:23:49 What isn’t working?
1:23:50 What has helped you?
1:23:51 What hasn’t helped you?
1:23:52 What gets in the way?
1:23:59 And so we create a map together of who you are.
1:24:03 And to some degree, who you are in relation with me.
1:24:08 And I would check a lot with people about is this helping you?
1:24:16 So I don’t prescribe and at some point I may say, well, have you thought about doing some
1:24:23 martial arts, which would be interesting to go to a yoga studio, but in large I give very
1:24:31 little advice, but I help people to discover what is going on and where that leads them
1:24:34 in a way.
1:24:39 And then once you’ve done that, so you find out that I had some early traumatic experience,
1:24:42 how do you know what treatment would you give me?
1:24:46 That is another tricky thing, and that is something in my book, I try to do that and
1:24:47 I failed.
1:24:50 And in my new book, I’m not doing very much better.
1:24:55 I would see how agitated you get, how much can you stay in focus.
1:25:01 And if I would see that whenever a particular subject comes up, I see you’re getting agitated
1:25:06 or shut down, I would focus on that particular experience.
1:25:14 And if I would see that you are chronically agitated and unable to focus, I would say,
1:25:19 let’s just do something, you should do something that’s helped to calm your body, your brain
1:25:20 down.
1:25:27 And I’d say when you’re sort of overall overwhelmed, let’s start with yoga or qigong or whatever
1:25:29 makes sense to you in terms of how to move your body.
1:25:32 And I’d probably do neurofeedback.
1:25:33 What’s neurofeedback?
1:25:41 Neurofeedback is you hook your skull up to electrodes that can harvest underlying brainwaves
1:25:48 so you can project your brain activity on a computer screen and then you can play computer
1:25:56 games with your own brainwaves to organize your brainwaves in a way that you can be more
1:25:58 focused and pay more attention.
1:26:04 So I’ve got a graph on the screen for anybody watching and it shows five different types
1:26:09 of brainwaves, gamma brainwaves, which are very close brainwaves, beta less close, alpha
1:26:14 less close, beta less close, and then delta, which is when you’re sort of sleeping dreaming,
1:26:17 the waves are very, very far apart from almost flat.
1:26:22 So looking at these different types of brainwaves, if we just categorize them from one being
1:26:26 when the brainwaves are really tight and close to five, which is delta when they’re really
1:26:32 far apart, is one gamma, is that like anxiety or something?
1:26:37 No, anxiety is very focused thinking, but it depends on where it is.
1:26:42 So the back of your brain is supposed to have these slow waves because your back of the
1:26:46 brain is dealing with the housekeeping of your body.
1:26:50 The back of your brain tells you you have to breathe a little bit more, you have to
1:26:56 go to the bathroom, you have to, you have to survive bodily regulation.
1:27:00 Very large part of your brain is about your body regulation, which gets messed up in a
1:27:02 major way by trauma.
1:27:08 So for example, when you close your eyes, the back of your brain is supposed to develop
1:27:12 nice slow waves to tell you, “I’m feeling peaceful.”
1:27:17 When you’re traumatized, when they ask you to close your eyes, it is very likely that
1:27:24 the back of your brain will get agitated and create much faster waves than you should.
1:27:30 And so you get a sense of agitation in the moment you close your eyes, which scores very
1:27:31 detrimental to your health.
1:27:36 So my job then becomes how to train your brain so that when you close your eyes, your back
1:27:39 of your brain becomes very calm.
1:27:47 For example, again, this is not about trauma, it’s about brain organization.
1:27:52 So trauma leads to brain organization, but you don’t treat the trauma, you treat the
1:27:54 brain with this organization.
1:27:58 So for the average person that comes to you, what do you typically end up telling them
1:28:00 to do?
1:28:01 The average person?
1:28:05 Some people these days, I say, I think it would be very good for you to have a psychedelic
1:28:06 experience.
1:28:11 A psychedelic experience, and you found yourself telling people that more than more and more
1:28:12 recently?
1:28:18 Because I have done research now and our results were really quite stunning, much better than
1:28:21 I ever expected actually.
1:28:24 But I may tell you, no, you’re not ready for psychedelics.
1:28:29 I think you should really do some neurofeedback and some body practices to live more in your
1:28:32 body before we start blowing your mind open.
1:28:35 When you say body practices, we’ll get on to psychedelics, but body practices, these
1:28:40 are the things you’re talking about like the yoga, the martial arts.
1:28:41 Massages.
1:28:42 Massages.
1:28:43 Any massage?
1:28:50 Well, I happen to know some very good body people who, no, if you have been beaten up
1:28:58 or molested, human touch tends to become very complicated, and so you may not feel comforted
1:29:04 by human touch, and other humans may not have a calming effect on your body, which is really
1:29:10 what we’re supposed to have in each other, so learning to live in a body that can be
1:29:13 touched is quite important.
1:29:14 Is touch healing?
1:29:15 Oh, absolutely.
1:29:17 Well, you don’t have kids yet.
1:29:18 No.
1:29:25 Well, you have a girlfriend, like you do, you know, touch is an elemental human comfort
1:29:26 thing.
1:29:30 You described these three broad ways of reversing trauma, the top-down approach, which is, I
1:29:31 guess, talk therapy?
1:29:32 Yeah.
1:29:35 It’s understanding inside, et cetera.
1:29:36 Are you a fan of that?
1:29:43 No, basically, I’m such a cerebral person, so I’m very suspicious of that piece.
1:29:50 That’s explaining things, understanding things, it’s not my greatest handicap, so I tend to
1:29:52 downplay that, the importance of that.
1:29:59 Number two is taking medications, which is to shut down the body’s alarm signals, essentially.
1:30:00 Are you a fan of that?
1:30:04 Well, that’s how I started life off as a psychopharmacologist.
1:30:11 I did the first studies ever on Prozac and Zorro for PTSD, and so they’re not bad, they
1:30:13 can be helpful to people.
1:30:17 And the third approach, the bottom-up approach, is allowing the body to have experiences that
1:30:21 contradict the helplessness or rage or trauma, and this is really what you focus on, which
1:30:26 are called somatic therapies, which target the body rather than the mind.
1:30:27 Yeah.
1:30:34 It’s a very important piece, and I very much think that’s a very big, missing piece in
1:30:40 the therapy mental health and medical fields in general to give people experiences of connection
1:30:41 and pleasure.
1:30:43 Yeah, that’s terribly important.
1:30:49 But when I wrote this book before I got into psychedelic therapies, I would add another
1:30:56 dimension of experiences that really blow your mind, that really allow you to have an
1:31:00 alternate reality experience or something.
1:31:04 In terms of energy, there are so many reasons why I’m a big Matcha fan, if you don’t already
1:31:07 know by now, and so much so that I actually invested in the UK’s leading Matcha company
1:31:08 called Perfected.
1:31:13 And one of my favorite Perfected products is these delicious Matcha pouches that come
1:31:19 in every flavor from salted caramel to peach flavor to mint flavor to berry flavor.
1:31:24 One of my favorites is this vanilla flavor, which I’m going to make in just two seconds.
1:31:29 You just take this mixer here, get a little bit of a powder, pop it on top of the shaker
1:31:40 like that, put the lid on, shake, shake, shake, delicious.
1:31:44 If you haven’t tried this yet, you can find Perfected at Tesco and Holland Barrett Stores
1:31:49 or online where you can get 40% off with my code, Diary 40.
1:31:54 Head to perfected.com and put in code Diary 40 to try this delicious multi-flavored Matcha
1:31:55 now.
1:31:56 Highly recommended.
1:31:58 If you do it, please tag me, send me a message online.
1:32:00 Can the gym help?
1:32:06 Yeah, but that tends to become a very solitary experience also.
1:32:13 You’re sitting in a little treadmill watching Fox News, it’s not my idea of trauma treatment.
1:32:19 Because I go to the gym, I lift weights and so I’m wondering if that’s going to help me.
1:32:20 But that’s interesting.
1:32:25 Like one of my closest colleagues, a former friend, is a weightlifter.
1:32:31 And she really is very committed that lifting weights can be extremely helpful for trauma.
1:32:37 And when she says that, I’m sure that’s true for her and I wonder for how many other people
1:32:38 that’s true.
1:32:43 The trouble is that in their current system, you’re not going to get the money to study
1:32:45 weightlifting for trauma.
1:32:51 Even though you say it’s helpful for you, my friend Ryus is helpful, I go like, interesting.
1:32:54 Let’s see for how many people it’s helpful.
1:32:57 Yeah, one of the ways I think about it is actually a lot of the people that I’ve interviewed
1:33:02 that are weightlifters are bullied kids.
1:33:05 I think about Mike who I had on the show, Chrissy Chelle who I had on the show, both
1:33:09 of them speak to, even Elaine Norton actually, I think he speaks to some early trauma as
1:33:10 well.
1:33:15 They’re kids that were bullied in some form or had a traumatic early upbringing and they
1:33:17 are just massive now.
1:33:22 And I wonder if some people on the surface go, or even live a king actually, you’re that
1:33:26 way because you’re learning to defend yourself and to build your self-esteem, but there’s
1:33:27 something.
1:33:29 Yeah, but that gesture is not the right gesture.
1:33:33 Like, oh, you’re just doing that because, as if you’re being dismissive, instead of
1:33:38 saying, good for you, you’re doing that because you felt so helpless and you want to build
1:33:39 up your bulk.
1:33:40 Interesting.
1:33:45 My association is that I testified on behalf of many people who were abused by Catholic
1:33:51 priests and almost to a person that had become weightlifters and bodybuilders.
1:33:52 Really?
1:33:58 Clearly, for the reason that you also mentioned, they were just trying to bulk up to a feeling
1:34:03 sense of agency and power and it didn’t work well enough for them.
1:34:07 So that alone wasn’t enough.
1:34:11 I think they also needed to make the connection with their helplessness.
1:34:12 Psychedelic therapy.
1:34:13 Yeah.
1:34:16 What’s your view on psychedelic therapy?
1:34:17 There’s my own personal background.
1:34:27 Of course, I’m a child of the ’60s, so I knew about LSD and I think LSD for me at that time,
1:34:36 I became a good medical student and came with a culture, stopped taking drugs.
1:34:44 And my memory of taking LSD was very positive in that at that time I got to see that I’m
1:34:49 a very small part of a very large universe and that whatever constructs I make in my
1:34:54 mind are just very small constructs of a much larger reality.
1:35:03 And over time, quite a few of my friends have become very good scientists and they say the
1:35:08 same thing about their early LSD experiences of really truly having opened up their minds
1:35:09 to many possibilities.
1:35:16 But then the culture changed and they became illegal, criminalized and people stopped doing
1:35:17 that.
1:35:22 And then Rick Doblin and Michael Mithoffery started to open up the world of psychedelics
1:35:28 and they asked me about it 15 years ago or something and I said, “I think it’s a great
1:35:34 idea because when you are traumatized, you live in a very constricted world.”
1:35:41 Basically the trauma dominates your perceptions and regularly interferes with your exploring
1:35:49 larger realities and in theory, having a psychedelic experience and mind-opening experience would
1:35:54 be very helpful, but I discouraged them from doing it because I thought as to you’ll never
1:35:57 get by the regulatory practices.
1:36:03 And then they raised enough money and asked me if I wanted to run the Boston side of a
1:36:09 very large study which was eager to do where we compared very good psychotherapy by people
1:36:17 who I largely had trained with psychotherapy plus MDMA and the results were stunning.
1:36:18 You described.
1:36:19 Stunning.
1:36:24 I saw that therapy would be very helpful in many of these guards and it turned out that
1:36:27 therapy didn’t make that much of a difference.
1:36:38 A little bit, but the MDMA vastly changed the situation and I wrote up the paper but
1:36:42 it actually started by how little that paper gets quoted.
1:36:49 I mainly focused on the so-called secondary data of the study, which was how trauma changed
1:36:51 your experience of yourself.
1:36:56 And what we saw is that people became much more aware of themselves.
1:36:59 People had compassion for themselves.
1:37:07 So people that went into their traumatic experience and had this sense of time of, “Oh my God,
1:37:08 this happened to me.
1:37:09 That was so awful.
1:37:15 It happened to me personally also actually, on psychedelics of things coming up that
1:37:23 you were unaware of, were so vivid deep down inside and I think, “Oh, this poor kid.
1:37:24 Look what he went through.
1:37:25 He was so little.
1:37:26 He was so small.
1:37:28 He couldn’t defend himself.”
1:37:35 And so you get this very deep sense of self-compassion instead of the usual response of self-hatred
1:37:37 and self-blame.
1:37:43 And then the next thing that we saw happen all the time is I was such a beautiful kid
1:37:52 and I had this alcoholic violent father, I’m not talking about myself, but my poor dad.
1:37:55 He never got to really enjoy this beautiful kid that he had.
1:37:57 And they have compassion for their perpetrators.
1:38:03 Like, this is a townally compassion-opening drug, which is what we have been looking for
1:38:06 in so many areas in life.
1:38:09 You call psychedelics a true revolution.
1:38:10 Yeah, it is.
1:38:11 Yeah.
1:38:13 And you say it’s a particularly revolution because we don’t know how it works.
1:38:14 And I was looking at some stats.
1:38:16 Well, we don’t know how anything works, you know.
1:38:17 We just have a bunch of hypotheses.
1:38:18 Yeah.
1:38:25 I was looking at some stats that say MDMA therapy assisted, which is an important point.
1:38:26 Yeah, that’s what we did.
1:38:27 Yeah.
1:38:31 Assisted with a therapist there or someone who’s a practitioner there.
1:38:37 A phase three clinical trial reported that 67% of participants who received MDMA assisted
1:38:45 therapy no longer met the PTSD criteria compared to 30 odd percent in the placebo group, which
1:38:49 is a pretty drastic change.
1:38:52 That is the main paper on which I’m also an author.
1:39:00 It gets quoted, but I think it’s more important, not whether the PTSD did so well, but people’s
1:39:03 relationship to themselves changed.
1:39:09 And my other paper describes that actually, but it doesn’t get quoted as much.
1:39:12 People can focus on the PTSD.
1:39:15 The real issue is do you love yourself?
1:39:17 Is your heart open?
1:39:24 Are you open to new experiences, not do we have this list of symptoms in the PTSD scale,
1:39:29 but are you a human being who embraces himself as a human being?
1:39:35 It’s a really interesting study around treatment-resistant depression as well.
1:39:38 One with psilocybin, which is what people know as magic mushrooms, a treatment-resistant
1:39:46 depression study in 2021 showed that a single dose of psilocybin led to a significant reduction
1:39:49 in depression with effects lasting up to six weeks for many participants.
1:39:54 30% of participants were in remission after three weeks, and a study by Johns Hopkins
1:40:01 University showed that 71% of participants experienced a more than 50% reduction in symptoms
1:40:08 after two psilocybin sessions, with 54% achieving remission four weeks after the treatment.
1:40:11 And the last study that I’ll share is a follow-up study found that nearly 60% of participants
1:40:17 maintained reductions in depression symptoms one year after treatment, but these compounds
1:40:21 aren’t even legal in America and the UK yet.
1:40:22 That’s right.
1:40:23 But ketamine is.
1:40:24 Ketamine is.
1:40:28 And we do a fair amount of ketamine, it’s just a therapy these days.
1:40:34 And I’m intrigued that ketamine seems to have similar effects to psilocybin and MDMA, even
1:40:38 though they’re completely different chemical substances.
1:40:40 Have you ever done a psychedelic drug?
1:40:41 Yeah, of course.
1:40:46 As part of my being PR of this MDMA study, I had to do MDMA.
1:40:55 But for example, I thought MDMA was ecstasy and gave a place of pleasure.
1:41:00 As part of my job, I had to take MDMA myself, and I was ready for my magical experience.
1:41:02 I’d never done it before.
1:41:06 And instead, I’d always poo poo the issue of vicarious trauma.
1:41:10 No, it didn’t really hurt me all that much to see all this trauma in the world.
1:41:16 And while I was having my MDMA experiences, all the trauma test people’s pain that I had
1:41:17 experienced over the time came back.
1:41:23 I lied there for eight hours in agony, going, “Oh my God, oh my God.”
1:41:28 And I got in touch with that hearing all these trauma stories did have had a profound effect
1:41:30 on me.
1:41:32 And so I was really changed by the MDMA experience.
1:41:36 I became a much sadder, but somewhat wiser man.
1:41:38 You became a sadder man.
1:41:39 Absolutely.
1:41:42 I really felt all the pain, much more deeply.
1:41:48 Yeah, I was able to sort of ball it off under that point, and the ball came down and it
1:41:51 was quite painful.
1:41:56 But what helped me is that my guide, Michael Mithoffe, when I told him how I felt like
1:42:03 a failure having had such a pain for experience, he said, “Yeah, I know, I used to be an emergency
1:42:07 room physician, and one of my psychedelic experiences, all the patients who died in
1:42:13 my hands, came to visit me.”
1:42:18 So that was helpful for me, because it made me feel like I had a connection with another
1:42:20 human being.
1:42:26 And that context is terribly important, and that’s really what much of the issues are
1:42:27 about right now.
1:42:34 And I think we may very well lose that, and that is that clearly you need to do psychedelics
1:42:41 in very safe conditions with a lot of support.
1:42:47 And the set and setting of psychedelics, which John Hopkins study also took very good care
1:42:52 of all the studies you mentioned, is that the context is terribly important.
1:42:56 And while you’re in these experiences, the environment needs to be completely supportive
1:42:59 and safe, and be there for you.
1:43:04 And what our world profit-driven world is looking for is to give people psychedelics
1:43:07 and give them one pill and go off by yourself.
1:43:13 And then the majority of the people in our studies said to us, the study was over, “I
1:43:17 couldn’t have done this if you guys hadn’t been here with me.”
1:43:21 Did that experience with psychedelics, the MDMA experience, you had changed you?
1:43:22 Yeah, I think it did.
1:43:29 It made me a much more humble person, and much more compassionate to people in general.
1:43:30 Just one dose?
1:43:32 Well, I’ve had some other experiences.
1:43:38 So, I’ve had a number of other really painful experiences on psychedelics, and it made
1:43:39 me much more…
1:43:43 So, people say, “Oh, I should like God.”
1:43:50 I became much more aware to what degree my quest for understanding trauma had to do with
1:43:54 me than I learned more after age 70, actually.
1:43:55 Really?
1:43:56 Yeah.
1:43:59 Earlier on, I asked if people could heal from their trauma.
1:44:01 Have you healed from yours?
1:44:03 No, healing is a complex word.
1:44:07 I would say, yes, I’m doing well.
1:44:09 As do many people I’ve worked with.
1:44:16 That’s what I think the real power of my book is that it’s a very hopeful book.
1:44:21 Every chapter tells stories about people who are better, and as much science as I’ve been
1:44:26 able to do, I’ve proven how helpful EMDR can be.
1:44:29 I’ve proven how well you’re going to be, I’ve proven how well neurofeedback can do.
1:44:36 What’s really been my mission is to not only be an advocate, but really say, “Let’s do
1:44:41 the science and see how well it works for a whole, yeah.”
1:44:42 What is…
1:44:47 Of all the things that you’ve tried in your life to help you with your own personal trauma,
1:44:51 what are the things that have personally helped you the most?
1:44:55 There’s another thing that’s really helped me and that got me into theater is the issue
1:44:56 of psychodrama.
1:44:57 Psychodrama?
1:44:58 Yeah.
1:45:02 It’s in the chapter in the book, and I’ve never done the science behind it, but I still
1:45:04 love doing it.
1:45:11 That is, when you act out things in three-dimensional space, it becomes a completely different phenomenon.
1:45:20 If I tell you, “Let’s put your family in this room,” and I say, “When you choose somebody
1:45:24 to play the role of your dad, where would you put your dad?”
1:45:27 You know where you’ll put your dad.
1:45:29 I’d put my dad in this room right now.
1:45:30 Yeah.
1:45:31 I’d put him there.
1:45:32 Right there.
1:45:33 Yeah.
1:45:34 Not there, but there.
1:45:35 Yeah, yeah.
1:45:36 So that’s what the hell’s happening here.
1:45:41 You know precisely where you want him, and if somebody would play that role for you, the
1:45:45 feelings to which your dad would come up, maybe even in your imagination to some degree
1:45:51 right now, if you imagine your dad there, that’s the first thing that comes to your mind.
1:45:56 Well I’d put my dad at the head of the table that we’re at, because he was always at the
1:45:58 head of the table in my household.
1:46:00 He was always the one when we’re at a table.
1:46:02 He was in charge of us eating steak.
1:46:08 What sort of reaction would you have as you’re seeing him here?
1:46:10 It’s complicated, because…
1:46:11 Exactly.
1:46:12 Yeah.
1:46:17 It’s complicated, because one of the reactions is like, one of the reactions I had is when
1:46:22 he sits there, he’s in charge, but now as an adult, I have this other feeling, which
1:46:27 is like, no, I’m in charge now, because I’m the head of the table, I’m the head of my
1:46:28 household now.
1:46:30 So it’s just this authority thing of like…
1:46:31 Right.
1:46:32 That would come up.
1:46:37 It doesn’t come up abstractly, but concretely when he’s sitting there, it comes up.
1:46:45 You may say, actually, that I’m the boss now, or I hated you being the boss, or something,
1:46:46 some feeling comes up.
1:46:47 My freedom.
1:46:51 And what’s striking is that for everybody when they put that virtual person in the room,
1:46:55 the feelings towards that person become very vivid.
1:46:58 And your overlap is quite different from what the story does people tell, actually, that
1:47:01 brings up the three-dimensional effect.
1:47:07 And oftentimes people have had harsh and neglectful fathers, and then what I say at some point
1:47:14 after you do things with him, I may even say, you want to hit your dad?
1:47:19 Possibly, I might actually do that, actually.
1:47:24 Have you hit your dad, put a pillow in front of him, have some people hold him, but to
1:47:28 feel it, oh, my God, if I could have done that, would it be so great?
1:47:29 Or how guilty I feel?
1:47:34 So you would do something virtually that you could never do in your words.
1:47:39 And then I would say, we could like to pick somebody in this room to play the role of
1:47:42 the dad that you always wanted.
1:47:43 The dad you always wanted.
1:47:49 And then you choose somebody, and I encourage you to see how you would like that person to
1:47:52 hold you.
1:47:59 And when you have that, you usually have a very deep emotional release and say, oh,
1:48:04 my God, if my dad would have helped me like that when I was three years old, or five years
1:48:09 old, or eight years old, and I needed this, my life would have been completely different.
1:48:17 And so you make a virtual new reality that is physical and visceral with other people.
1:48:23 And the memory of what it feels like can be very profound.
1:48:25 And you’re doing this with a group of people?
1:48:28 I do this about four times a year with a group of people.
1:48:33 It’s my favorite kind of activity, because I’m always just so astounded by what comes
1:48:35 out of it.
1:48:40 It’s almost role-playing, you’re passing.
1:48:44 It’s role-playing, but you really, because you work in three-dimensional space, it feels
1:48:46 much more real.
1:48:54 And so, but therapists usually, they have this hope that if I’m respectful and caring
1:49:00 towards you, I’ll give you a reparative emotional experience that will give you the feeling
1:49:04 of what it would have been like if you had gotten that in the past.
1:49:09 And what my old teacher about it said about it’s a mismatch.
1:49:15 I as an 18-year-old guy cannot give you as a 30-something-year-old guy the feeling of
1:49:20 what would have been like if your mom would have loved you at age three.
1:49:21 We cannot do that.
1:49:27 But in the theoretical enterprises in three-dimensional space, very physical, you do get an imprint
1:49:31 of, oh, that is what it felt like.
1:49:32 That’s what I was missing.
1:49:38 So it’s a very powerful way of creating a virtual reality.
1:49:44 So the subject matter of ADHD has become very popular in culture.
1:49:50 In 2022, approximately 11% of children aged three to 17 had been diagnosed with ADHD up
1:49:53 from 9% roughly in 2016.
1:50:00 And in the UK, between 2000 and 2018, ADHD diagnosis in adults rose 20-fold.
1:50:01 What?
1:50:06 With a 20-fold increase in medication prescriptions among men aged 18 to 29.
1:50:07 And that’s from the NHR.
1:50:13 And in Australia over the past decade, ADHD medication has surged nearly 300% with more
1:50:19 than a 450% increase among adults in a significant rise among women.
1:50:21 What is going on here?
1:50:26 I really see that somewhere differently from the way you guys talked about it before.
1:50:31 And all these things are on a continuum.
1:50:37 You don’t have PTSD or you don’t have ADHD or you don’t have ADHD.
1:50:39 These are no binary issues.
1:50:46 And so this capacity to focus, to pay attention, to be flexible in your attention is a dimensional
1:50:47 issue.
1:50:48 A dimensional issue.
1:50:51 So some people have it better than others.
1:50:55 Some people cannot sit still at all and other people can sit still under certain conditions
1:50:56 other people can.
1:51:00 So it’s not like you have ADHD or not.
1:51:07 You may have some issues staying focused or staying still or paying attention.
1:51:10 But maybe very many underlying issues.
1:51:15 Maybe that your mom took some toxins while she was packing with you.
1:51:19 It’s possible that it is in your genes.
1:51:25 Just about every traumatized kid I’ve ever seen met criteria for ADHD because trauma
1:51:28 really messes up your capacity to focus and concentrate.
1:51:29 So this is not an entity.
1:51:32 It is a fictitious entity.
1:51:36 It’s not like cancer of the gallbladder.
1:51:41 It’s not having astrocytoma in your brain.
1:51:47 These mental phenomena are networks of complicated ways of organizing your mind.
1:51:50 And our diagnostic system just sucks.
1:51:53 When I spoke to Gabel Maté, he, do you know Gabel Maté?
1:51:54 Yeah, sure.
1:51:55 Yeah.
1:52:01 He was describing what ADHD was to me and he said, he reviews it as a response to early
1:52:04 childhood stress and trauma rather than purely genetic or neurological.
1:52:06 Well, but I wouldn’t say that.
1:52:08 I’d say it could be genetic.
1:52:09 It could be toxic.
1:52:10 It could be trauma.
1:52:16 It is the surface behavior of not being able to focus and concentrate.
1:52:20 Like, my son certainly had criteria, met criteria for ADHD.
1:52:26 My son, other than that he disappointed me, was not a particularly traumatized kid.
1:52:34 No, he really had real issues organically based, but that he outgrew also at some point.
1:52:40 So these things are not stable, is a configuration that you can grow with over time.
1:52:47 And they’re not multi, they’re multifactorial, they’re surface phenomena.
1:52:54 Because I was diagnosed with ADHD, but the way other people that have ADHD have just
1:52:57 like drastically different symptoms to me.
1:52:58 Like drastically different.
1:53:01 Like we’re not the same people at all when you come close to the same ballpark.
1:53:06 For example, I’m really good at focusing on something for quite a long time if I’m interested.
1:53:11 Whereas I often hear people with certain types of ADHD be very unfocused on things.
1:53:17 And so I have struggled with understanding what it means to be diagnosed with ADHD when
1:53:18 there can be so many types.
1:53:19 Yeah, that’s right.
1:53:24 So it almost makes me feel that the label, the singular label which we share, although
1:53:30 there’s all these subtypes, isn’t necessarily helping me to understand myself in any way.
1:53:37 But I would really, everybody who is serious about stuff knows that our diagnostic system
1:53:38 totally sucks.
1:53:39 Really?
1:53:40 Yeah.
1:53:46 Just is a total artifact of us sitting in a room 40 years ago making up a little list
1:53:47 of diagnoses.
1:53:49 There’s no scientific validity to this.
1:53:55 Actually PTSD is one of the more scientifically reliable diagnosis of all the diagnosis.
1:53:59 They’re just very primitive ways of categorizing human mind.
1:54:03 And we know so much more and we should move beyond that and everybody who knows something
1:54:07 about science knows that we should move beyond it.
1:54:08 But we are not.
1:54:09 Why?
1:54:12 I think we’re not doing it because our focus is not on helping people.
1:54:18 Our focus is on funding successful financial organizations.
1:54:25 I teach neurofeedback and there’s a chapter on neurofeedback there and there’s serious
1:54:26 research on neurofeedback.
1:54:28 And we do neurofeedback trainings.
1:54:33 And so the head of an insurance company took training with me in neurofeedback and he
1:54:34 pulled me aside.
1:54:37 He said, “Best of all, of course, you know, as a head of insurance company, I’m not interested
1:54:39 in getting people better.
1:54:44 I’m interested in having as many subscribers to my band as I can.”
1:54:49 If we really went back to being real doctors, we’d say, “How do I get you better?
1:54:51 What is wrong with you?”
1:54:56 And we know so much about neuroscience these days, about how the brain organizes information,
1:55:02 that it’s time to actually update ourselves to 2024 and start thinking about networks
1:55:07 in the brain and what part of the brain is connected with what and mental functioning
1:55:13 at different ages and what kids understand at age three, which is different age five.
1:55:19 Think in terms of how well is your brain able to filter out a benefit information, how well
1:55:25 is your brain able to be still and quiet, and how well are you able to take on the task
1:55:26 and complete it.
1:55:28 How do I not raise a traumatized kid?
1:55:32 That’s all because I’m going to have kids probably quite soon, hopefully.
1:55:36 And I don’t want to raise traumatized kids.
1:55:39 Be sure to listen to people in your environment.
1:55:40 Don’t raise them by yourself.
1:55:47 I think raising a kid by yourself, you’ll get the full brunt of your own pathology.
1:55:50 So it’s very important for a kid to be raised by a number of people.
1:55:56 So the kid gets to see all my dad is a little bit reactive, but my neighbor across the street
1:55:57 is much calmer.
1:56:03 And so the kid gets to see multiple perspectives, as all of us idealize African villages as
1:56:06 people having many different parents who look after you.
1:56:07 It takes a village.
1:56:08 It takes a village.
1:56:12 And the kids need to be really part of a larger environment where they can see their
1:56:16 parents as safe people, but also flawed people.
1:56:24 And the more nuclear you get, the harder it gets to keep your pathology out of your kids’
1:56:25 life, actually.
1:56:29 So community is everything, also in terms of raising a child.
1:56:32 Is there anything that you think is healing towards trauma, childhood trauma, all forms
1:56:36 of trauma that we haven’t talked about?
1:56:44 Well, the critical issue is that trauma is about being helpless and not nobody coming
1:56:47 to your rescue.
1:56:52 And so it’s very important to have the experience that if you really cannot do something, you
1:56:58 get scared, that somebody comes to your help at this point, and you get an imprint that
1:57:03 even when I feel really bad, somebody will come and be there for me.
1:57:08 And that is what many people miss when you have a drunken parent.
1:57:12 We see this all the time in our practice.
1:57:17 People have a violent parent, usually the father, but not always.
1:57:26 And then mom or dad, in my case, mom or dad, and my mom, turns a blind eye and doesn’t
1:57:31 say, I’ll take care of you, even though the other parent is hurting you.
1:57:39 And the betrayal of a parent to let the other parent do terrible things to them and not
1:57:45 really say, no, you cannot do this to my kid is a huge thing for many people.
1:57:46 It’s interesting.
1:57:47 Yeah.
1:57:55 And having bystanders who do not come to your help, a very big deal.
1:57:59 And the way to recover from that is to counteract it with adult information.
1:58:00 Yeah.
1:58:08 I have a life experience where people come to your help, and I think being part of a
1:58:13 sports team, being part of a theater group, being part of a musical group, where people
1:58:19 really feel now it’s your turn to come in, and you know, I think the issue of ethnicity
1:58:25 and synchronicity is really at the core of our internal sense of safety.
1:58:26 Yeah.
1:58:27 That’s all.
1:58:29 We have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question for
1:58:31 the next guest, not knowing who they’re leaving it for.
1:58:38 And the question that’s been left for you is, what do you believe is the question that
1:58:41 the audience have just heard this conversation or screaming down the camera?
1:58:47 The question is, where do I get the help I need?
1:58:51 I think that’s really the big thing, because it is so hard.
1:58:54 It is such an exploration.
1:59:02 Almost everybody who I know, who have found a way of getting better, has been an explorer,
1:59:05 and quite an accidental explorer.
1:59:11 And then I found this Kawari teacher, and then I found this yoga teacher, and then I found
1:59:20 this psychodramatist, but it’s very largely accidental that I think the mainstream is not
1:59:23 on the right road.
1:59:29 So you have to discover what works for you, and that’s a very tough one, because you feel
1:59:36 stupid and ignorant, and if something is not helping you, it is very hard for you to self,
1:59:37 for yourself.
1:59:43 It is not helping me, because this person is not helping me, rather than blaming yourself.
1:59:47 There must be something wrong with me that is not helpful for you.
1:59:51 But making that distinction is a very tough one.
1:59:52 I know it from my experience.
1:59:57 I’ve been in treatment for a long period of time, despite all my qualifications, where
2:00:02 it took me a long time to go like, I’m wasting my time and my money.
2:00:06 And if you don’t have my education and background, it’s even harder to say I’m wasting my time
2:00:07 and my money.
2:00:08 It was interesting.
2:00:12 As you were speaking, I was reflecting on the things that are thinking a lot about this
2:00:17 idea of community, and you’re talking about how being in sports teams helps.
2:00:22 And I was thinking about, in my adult life, in some of my most difficult times, when things
2:00:27 were difficult, and I went and played football or some kind of sports with a group of people,
2:00:29 I just felt radically better.
2:00:33 And I think, actually, I put it down to, oh, well, because, you know, I did some exercise,
2:00:35 but I actually think there’s something deeper.
2:00:36 Oh, no.
2:00:37 It’s that connection.
2:00:41 Passing that ball, somebody catching it, you know, I made a difference.
2:00:46 Playing music, my little piece of music that I made, made a better place.
2:00:53 Being a theater group, being a cook, you know, there’s many dimensions along which you can
2:00:54 do that.
2:00:57 Many of us, especially, I think, adult men, don’t have these kind of things.
2:00:59 I mean, we go to Watch Manchester United or something like that.
2:01:04 We go to football ground, but maybe we need to fill our lives with more of these things.
2:01:05 Yeah, we do.
2:01:08 And we should say it to ourselves because I need to do more of that also.
2:01:12 Yeah, well, we kind of just assume that society is designed in such a way where it’ll give
2:01:13 us what we need.
2:01:14 Yeah, yeah.
2:01:17 But in fact, if you think about the loneliness stats and the way things, even like the pub
2:01:23 is less pubs on the high street, shutting down across the UK and less community centres,
2:01:24 the church is.
2:01:28 A good example is, I grew up singing all the time.
2:01:30 And people around me made me sing in schools.
2:01:32 And now then we got iPods.
2:01:35 I haven’t been lucky with iPods.
2:01:39 And then before it’s alone, you stop singing and you start listening to the iPod.
2:01:46 So technology has been an unbelievable blessing and what a curse it has been for us.
2:01:47 Yeah.
2:01:48 Yeah.
2:01:50 Dr. Bessel van der Kolk.
2:01:52 Thank you so much for the work that you do.
2:01:58 As I said to you before we start recording, you have so many extremely passionate followers,
2:02:04 advocates, fans, because your work has made them completely rethink and understand their
2:02:10 lived experience and also giving them a much more optimistic, hopeful cure or treatment
2:02:13 for their lived experience, one of which is my partner who, when she, she’s been telling
2:02:17 me for three years to get you on this show and was so extremely excited.
2:02:19 I think it’s the happiest I’ve made her in the last three years when I said that you’d
2:02:22 agreed to come on.
2:02:28 But that theory is such a personal and sort of local sign of evidence of the impact you
2:02:29 have on people.
2:02:30 It is tremendous.
2:02:33 So thank you on behalf of all of those people for the work that you do and please do keep
2:02:35 on doing it because it’s opening all of our eyes.
2:02:36 And you too.
2:02:37 Thank you.
2:02:38 I love you.
2:02:39 I appreciate you.
2:02:40 Thank you.
2:02:43 Isn’t this cool?
2:02:46 Every single conversation I have here on The Diary of a CEO, at the very end of it, you’ll
2:02:52 know I asked the guest to leave a question in The Diary of a CEO.
2:02:56 And what we’ve done is we’ve turned every single question written in The Diary of a
2:03:00 CEO into these conversation cards that you can play at home.
2:03:04 So you’ve got every guest we’ve ever had, their question.
2:03:11 And on the back of it, if you scan that QR code, you get to watch the person who answered
2:03:12 that question.
2:03:18 We’re finally revealing all of the questions and the people that answered the question.
2:03:26 The brand new version 2 updated conversation cards are out right now at theconversationcards.com.
2:03:28 They’ve sold out twice instantaneously.
2:03:32 So if you are interested in getting hold of some limited edition conversation cards,
2:03:50 I really, really recommend acting quickly.
2:03:57 Bye.
Tại sao và như thế nào?
Chà, chấn thương là một sự sống lại, và bất cứ điều gì bạn cảm thấy là có thật, khác với việc cảm thấy như một kỷ niệm.
Nhưng trong nghiên cứu của chúng tôi, bạn sẽ khám phá rằng nếu bạn di chuyển mắt qua lại, khi bạn hồi tưởng một trải nghiệm chấn thương,
bộ não của bạn có thể nói: “Đây là những gì đã xảy ra với tôi trong quá khứ.”
Và 78% những người chúng tôi nghiên cứu có loét dạ dày ở tuổi trưởng thành đã được chữa khỏi hoàn toàn.
Bạn có thể làm điều đó với tôi không?
Tôi có thể.
Bạn thấy gì?
Vessel van der Kolk đã được mô tả là có thể là nhà tâm thần học ảnh hưởng nhất thế kỷ 21.
Và trong hơn 40 năm, nghiên cứu lâm sàng của ông đã cách mạng hóa cách chúng ta hiểu chấn thương và tác động của nó lên não bộ và cơ thể.
Những trải nghiệm thời thơ ấu của bạn tạo nên con người bạn.
Và có bao nhiêu trong số những người mà bạn đã điều trị trong thực hành của mình có chấn thương thời thơ ấu?
Khoảng 90%, và rất khó để thay đổi.
Chúng có thể thay đổi không?
Có, đó là tin tốt.
Nhưng vấn đề là, sự tập trung không nằm ở việc giúp đỡ mọi người.
Sự tập trung nằm ở việc điều hành các tổ chức tài chính thành công, và ngay cả khi tôi là người đầu tiên nghiên cứu yoga cho PTSD,
mà rất hiệu quả, và sau đó là liệu pháp psychedelic, và neurofeedback, khi kết quả của chúng tôi thật đáng kinh ngạc.
Mọi người quá tuân theo, chúng ta đã biết câu trả lời, hãy thôi không khám phá điều gì mới.
Nhưng hãy làm khoa học và xem nó hoạt động tốt như thế nào và với ai.
Còn về liệu pháp psychedelic thì sao?
Nó rất hiệu quả.
Bạn đã bao giờ sử dụng thuốc psychedelic chưa?
Có, tất nhiên rồi.
Bạn học được gì?
Rằng cuộc tìm kiếm hiểu biết về chấn thương của tôi có liên quan đến chính chấn thương thời thơ ấu của tôi.
Tất cả nỗi đau, bạn đang chịu đựng.
Trước đó tôi đã hỏi nếu mọi người có thể chữa trị khỏi chấn thương của họ.
Bạn đã chữa khỏi chấn thương của mình chưa?
Nhật ký của một CEO được kiểm tra độc lập.
Đối với bất kỳ nghiên cứu hoặc khoa học nào được đề cập trong tập này, vui lòng kiểm tra ghi chú chương trình.
Một điều nhanh chóng, trước khi chúng ta quay lại tập này, chỉ cần cho tôi 30 giây thời gian của bạn.
Hai điều tôi muốn nói.
Điều đầu tiên là một lời cảm ơn lớn lao vì đã lắng nghe và theo dõi chương trình tuần này qua tuần khác.
Điều đó có ý nghĩa rất lớn đối với tất cả chúng tôi, và đây thực sự là một giấc mơ mà chúng tôi hoàn toàn chưa bao giờ có
và không thể tưởng tượng được sẽ đến được nơi này.
Nhưng thứ hai, đó là một giấc mơ nơi chúng tôi cảm thấy như chúng tôi chỉ mới bắt đầu.
Và nếu bạn thích những gì chúng tôi đang làm ở đây, hãy tham gia vào 24% người nghe podcast này thường xuyên
và theo dõi chúng tôi trên ứng dụng này.
Đây là một lời hứa tôi sẽ dành cho bạn.
Tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để làm cho chương trình này tốt nhất có thể ngay bây giờ và trong tương lai.
Chúng tôi sẽ mang đến những khách mời mà bạn muốn tôi nói chuyện cùng
và chúng tôi sẽ tiếp tục làm tất cả những điều mà bạn yêu thích về chương trình.
Cảm ơn bạn. Cảm ơn rất nhiều. Quay lại với tập phim.
Tiến sĩ Bessel van der Kolk.
Bạn đã được mô tả là có thể là nhà tâm thần học ảnh hưởng nhất thế kỷ 21 bởi Financial Times.
Sứ mệnh mà bạn đã dành cả cuộc đời để theo đuổi là gì?
Tôi đã quan tâm đến cách mọi người sống sót trong những tình huống cực đoan,
cách mọi người có thể vượt qua lịch sử của những việc khủng khiếp mà mọi người làm với nhau
và cách chúng ta có thể tạo ra một thế giới tốt đẹp hơn trong vấn đề đó, thực sự.
Vì vậy, sứ mệnh này có tính xã hội, nhưng cuộc điều tra được dựa rất nhiều vào
những gì bạn đang học về khoa học não bộ, những gì bạn đang học về sự hoạt động tâm lý.
Và từ “chấn thương” dường như là trung tâm trong công việc của bạn.
Và khi tôi xem xét trước cuộc trò chuyện này về sự gia tăng việc sử dụng từ này trực tuyến
và mọi người tìm kiếm từ này, thì thật đáng kinh ngạc những gì tôi đã tìm thấy.
Có một đồ thị cho thấy một bước nhảy vọt lớn trong việc mọi người sử dụng từ chấn thương.
Quan điểm của bạn về vấn đề chấn thương, cụ thể là cách mà chúng ta đã hiểu sai về nó là gì?
Chà, đã có một sự tiến hóa, điều đó rất đáng chú ý.
Và khi tôi bắt đầu nghiên cứu về chấn thương, tôi đang ở tầng nghiên cứu tại Harvard.
Và các đồng nghiệp của tôi đã nói, “Tại sao bạn nghiên cứu chấn thương, Bessel?
Khi bạn chết, không ai sẽ nói về chấn thương nữa.”
Như thể, đây là một đề tài hoàn toàn xa lạ.
Và bây giờ mọi người đều nói. Mọi thứ đều là một chấn thương.
Và vì vậy từ việc không tồn tại đã trở thành một chế độ giải thích hoàn toàn.
Và do đó, chúng ta đã đi từ một cực đoan này sang cực đoan kia.
Và mối quan tâm chính của tôi những ngày này không chủ yếu là về chấn thương.
Chấn thương đã khởi đầu.
Nhưng ở một nơi nào đó, tôi nhận ra rằng chấn thương là, ở một mức độ lớn,
một sự phá vỡ kết nối giữa con người với nhau và sự đồng bộ giữa các con người khác.
Những ngày này, tôi tập trung nhiều hơn vào cách chúng ta có thể giúp mọi người thiết lập mối quan hệ với bản thân họ và với những người xung quanh.
Khi mọi người đang chịu đựng một loại rối loạn tâm lý nào đó, dù là trầm cảm, lo âu, PTSD,
thì bạn không đồng ý với quan điểm truyền thống về cách điều trị họ ở điểm nào?
Mọi người đang được dạy các phương pháp mà họ nói có thể chữa khỏi người trong tám buổi, mà họ đếm.
Và điều đó vẫn tồn tại, nhưng mọi người học ở trường hiện nay, mặc dù không có nhà lâm sàng giỏi nào tôi biết thực sự thực hành nó,
là giúp mọi người suy nghĩ ra ngoài, để làm thẳng lại suy nghĩ của mọi người và khiến họ không suy nghĩ những suy nghĩ điên rồ như vậy.
Và thực sự không có bằng chứng nào cho thấy chúng tôi có thể làm điều đó.
Đó có phải là liệu pháp hành vi nhận thức không?
Có, cấu trúc nhận thức, một kiểu thứ gì đó, hoặc rằng bạn có thể làm cho mọi người khá hơn bằng cách bắn họ với chấn thương.
Và sau đó không lâu, họ sẽ trở nên giảm nhạy cảm với chấn thương.
Và tôi nghĩ rằng cả hai phương pháp này chỉ đơn giản là, chúng không hiểu rõ vấn đề hiện tại, thực sự.
Tại sao?
Tôi không thể nói để trở thành một người hợp lý.
Mọi người không phải là những người hợp lý.
Và chấn thương thì phi lý đến cùng.
Điều này thực sự là cốt lõi, nếu bạn hiểu chấn thương, đó là bộ não của bạn và hệ thống cảm nhận được kết nối lại.
Vì vậy, bạn nhìn mọi thứ hầu như hoàn toàn qua trải nghiệm trong quá khứ thay vì trải nghiệm hiện tại.
Xin chào, nếu tôi bị chấn thương tâm lý thì việc nói về chấn thương của tôi không nhất thiết phải sửa chữa nó. Chấn thương là một trải nghiệm không thể diễn đạt bằng lời. Chúng tôi đã thực hiện nghiên cứu hình ảnh não bộ đầu tiên về những người trải qua lại chấn thương của họ. Chúng tôi thấy rằng toàn bộ phần nhận thức của não họ biến mất. Khi bạn ở trong trạng thái chấn thương, bạn chỉ là một khối cảm xúc và không có suy nghĩ nào. Bạn sẽ cảm thấy bối rối, lúng túng. Như Shakespeare đã nói, bạn bị ám ảnh bởi nỗi sợ không thể diễn đạt. Bạn trở nên khờ ra. Toàn bộ trải nghiệm chấn thương thật sự khó tin. Và vì vậy, bạn ở trong trạng thái bối rối và kích động. Việc tìm kiếm ngôn ngữ cho bản thân tại thời điểm này rất quan trọng để giúp bạn bắt đầu tổ chức mối quan hệ với chính mình. Điều đó không đủ, nhưng ngôn ngữ và việc định nghĩa những trải nghiệm của bạn là điều vô cùng quan trọng. Từ “chấn thương”, như bạn đã nói, đã bị sử dụng rất nhiều. Và điều đó đã trở thành một trò đùa văn hóa đối với một số người khi bạn nói, bạn biết đấy, điều gì đó xảy ra với bạn, bạn sẽ nói, ôi, tôi cảm thấy bị kích thích. Tôi bị chấn thương, v.v. Vậy cái gì thực sự được coi là chấn thương? Chấn thương thực sự là một trải nghiệm áp đảo, ôi Chúa ơi, khi điều gì đó xảy ra và bạn hoàn toàn bất lực và không có gì trong bạn biết cách để đối phó với nó. Mọi người thường nói nhiều về chấn thương nhỏ (small tea trauma) và chấn thương lớn (big tea trauma). Được rồi, hãy giải thích tại sao không? Bạn cần chính xác hơn, nhưng chấn thương nhỏ là một chấn thương rất thực khi môi trường xung quanh bạn không công nhận sự tồn tại của bạn. Hầu hết mọi người, ví dụ, sau thảm họa thiên nhiên rất tốt vì người ta thường đoàn kết lại sau những thảm họa này. Tôi đã thấy điều đó khi chúng tôi có một tủ đồ ở Bắc Vermont, chúng tôi đã trải qua những trận lũ lụt kinh hoàng. Những người hàng xóm thường tụ họp lại, họ giúp đỡ nhau, và bạn cảm thấy có sự gắn kết, thực sự, và một ý nghĩa. Chúng tôi đang làm điều này cùng nhau. Các chấn thương nhỏ liên quan đến việc không công nhận những gì đang xảy ra với bạn. Nói với trẻ em rằng, hãy ngừng khóc hoặc sẽ cho bạn lý do để khóc. Không, bạn không quan trọng. Không, thực ra, bố bạn là người nghiện rượu vì bạn là một đứa trẻ khó khăn đến nỗi bố bạn đã ổn cho đến khi bạn gia nhập vào gia đình và bạn trở nên quá nhiều đối với ông ấy và bạn đã khiến ông trở thành người mà ông hiện tại. Tôi nghĩ đó là ý mà mọi người muốn nói đến, chấn thương nhỏ. Nó là một chấn thương quan hệ, điều rất quan trọng đối với hầu hết những người mà tôi gặp trong thực hành của mình. Hầu hết mọi người đến không phải vì những chấn thương lớn, mà vì không ai thấy tôi. Không ai nghe tôi. Tôi đã từng có giá trị. Chúng tôi luôn phải chăm sóc mẹ hoặc bố tôi, nhưng không có chỗ cho chúng tôi. Vậy nếu bạn bị sa thải khỏi công việc và đó là một sự kiện chấn thương với bạn vì bạn mất, tôi không biết, bạn mất bạn bè, bạn mất việc. Bố mẹ bạn cảm thấy xấu hổ vì bạn. Điều đó có thể trở thành chấn thương không? Điều gì đó như vậy. Vâng, bạn có thể, tùy thuộc vào cách bạn định nghĩa nó. Đối với một số người, không. Đối với một số người, không. Không, lại phải phụ thuộc vào ngữ cảnh. Đối với một số người, bạn bị sa thải. Bạn sẽ nói, ồ, tôi không thích những kẻ đó chút nào. Tôi đặt câu hỏi này vì tôi tự hỏi có nhiều người đang lắng nghe bây giờ mà tôi đang cố gắng hiểu liệu trải nghiệm nhỏ của họ, mà những người khác nghĩ là không quan trọng, thực sự có thể dẫn đến một phản ứng chấn thương sâu hơn nào đó. Chắc chắn rồi. Cuối cùng, vấn đề là sự nhận thức. Nhận thức của bạn? Nhận thức của bạn. Vấn đề không phải là sự kiện đó. Bạn và tôi có thể có cùng một sự kiện xảy ra. Và đối với tôi, nó gợi nhớ về việc anh tôi tra tấn tôi hoặc gợi nhớ về mẹ tôi bị ốm và không chú ý đến tôi hoặc bất cứ điều gì khác. Và đối với tôi, nó trở thành một điều rất quan trọng. Đối với bạn, bạn có thể nghĩ, vâng, bạn biết đấy, nhưng tôi có rất nhiều tài năng, tại sao không thử cái gì đó khác? Và bạn có thể cho tôi một cái nhìn tổng quan về công việc mà bạn đã làm trong cuộc đời mình giúp nuôi dưỡng tất cả những hiểu biết và thông tin mà bạn có không? Chỉ để cho bất kỳ ai không biết bạn là ai, cơ thể công việc đó là gì? Tôi đã có một quá trình đào tạo tâm thần học rất tốt ở một trong những bệnh viện của Harvard. Và sau đó
Bố mẹ bạn như thế nào trong tình yêu, sự quan tâm và những điều tương tự?
Mẹ tôi gần như bị tổn thương bởi đại dịch năm 1919, khi cha bà phát triển bệnh Parkinson và trở thành một trong những người kiểu Oliver Sachs.
Vì vậy, mẹ tôi là một người rất khép kín, điều này đã ảnh hưởng rất lớn đến tôi.
Cha tôi thì rất tận tâm và yêu thương.
Bạn đã mô tả mẹ mình là một người rất khép kín.
Đúng vậy.
Và điều đó đã ảnh hưởng đến bạn.
Đúng.
Có một người mẹ khép kín ảnh hưởng đến bạn.
Ảnh hưởng đó là gì?
Ảnh hưởng là nếu bạn có một người mẹ không có mặt để yêu thương và chăm sóc bạn, thì điều đó sẽ trở thành một phần trong nhận thức của bạn về thế giới.
Và điều đó có nghĩa là cần phải làm rất nhiều việc để học về tình cảm, sự gần gũi, sự thân mật và những điều đó.
Mẹ bạn đã ngất xỉu mỗi khi Bessel hỏi bà cuộc sống của bà khi còn là một cô bé như thế nào?
Tôi chỉ hỏi bà một lần.
Khi đó tôi đã là một giáo sư trẻ tại Harvard, có hai đứa trẻ, và cha mẹ tôi đã đến thăm tôi.
Và đây là một ví dụ về kiểu cha mẹ mà tôi có.
Tôi đã rời nhà vào lúc 18 tuổi đến Mỹ vì tôi muốn có chút khoảng cách giữa tôi và cha mẹ.
Rồi, 15 năm sau, khá nhiều năm sau, tôi đã viết thư cho cha mẹ rằng cha mẹ thường đến thăm con cái của họ.
Chúng tôi nên quan tâm đến việc đến thăm tôi.
Điều đó chưa từng nảy ra trong tâm trí họ.
Và họ đã đến.
Và chúng tôi thực sự đã có một khoảng thời gian rất dễ chịu, rất lịch sự.
Và vào ngày cuối cùng cha mẹ tôi đến thăm, tôi đã nói với họ, có lẽ các bạn không thật sự biết tôi làm gì để kiếm sống.
Nhưng nhiều công việc của tôi liên quan đến loạn luân.
Và tôi tự hỏi điều đó đến từ đâu?
Tôi đã quay sang mẹ tôi và nói, bạn biết không, tôi tự hỏi liệu có chuyện gì xảy ra với bạn mà tôi đã tiếp nhận được không, rằng bạn đã bị lạm dụng tình dục?
Và mẹ tôi đã ngất xỉu, ngã khỏi ghế, và cha tôi nói, xem bạn đã làm gì với mẹ bạn.
Bố và vợ tôi đã bế mẹ tôi vào giường.
Vì vậy, tôi không biết liệu mẹ tôi có bị lạm dụng tình dục hay không. Bà chỉ ngất xỉu khi tôi hỏi câu đó.
Nhưng điều đó là như vậy.
Bạn hầu như không nhận được câu trả lời thẳng thắn cho bất kỳ điều gì trong số này.
Bạn đã nói rằng lạm dụng và bỏ rơi trẻ em là nguyên nhân có thể ngăn chặn duy nhất gây ra bệnh tâm thần, là nguyên nhân phổ biến nhất gây nghiện ma túy và rượu, và là một yếu tố quan trọng góp phần vào những nguyên nhân gây tử vong hàng đầu như tiểu đường, bệnh tim, ung thư, đột quỵ và tự tử.
Và trong cuốn sách của bạn, bạn đã nói rằng việc xóa bỏ lạm dụng trẻ em ở Mỹ sẽ giảm tỷ lệ trầm cảm tổng thể xuống hơn một nửa, giảm tỷ lệ nghiện rượu xuống hai phần ba, và tự sát, sử dụng ma túy và bạo lực gia đình xuống ba phần tư.
Đúng vậy, điều đó không phải từ tôi.
Có dữ liệu từ một nghiên cứu rất lớn của CDC do Vincent Filetti thực hiện.
Và đây là dữ liệu về 25,000 người.
Mọi người ngày càng quan tâm đến những trải nghiệm tuổi thơ của họ như một lăng kính để hiểu rõ hơn về bản thân khi trưởng thành.
Điều đó có bị thổi phồng không, hay là điều quan trọng để hiểu?
Không có gì là thổi phồng khi tò mò về cách bạn trở thành người mà bạn đã trở thành và những thành phần bên trong để tạo nên con người của bạn.
Tôi nghĩ rằng điều đó rất tốt cho mọi người khi nhận thức về cách họ đã trở thành những sinh vật mà họ hiện nay.
Tôi nghĩ việc tò mò về bản thân là rất cần thiết để có thể tò mò về người khác.
Khi bạn nói về mẹ bạn và vấn đề loạn luân, bạn nhận ra rằng, là một người lớn, nhiều công việc của bạn tập trung vào loạn luân.
Và sau đó bạn đã quay sang mẹ mình và hỏi bà có trải nghiệm gì không và bà đã ngất xỉu.
Bạn có tin rằng có một phần trong bạn đã biết không?
Không, nhưng tôi không biết liệu mẹ tôi có bị loạn luân không.
Tôi biết mẹ tôi rất căng thẳng về vấn đề tình dục và tôi tự hỏi điều gì đã xảy ra với bà.
Và việc bà ngất xỉu khi phản ứng lại điều đó có nghĩa là tôi đã kích thích điều gì đó, nhưng tôi không biết tôi đã kích thích điều gì.
Tôi sẽ không vội vàng kết luận rằng mẹ tôi là một nạn nhân của loạn luân.
Một điều gì đó đã xảy ra với bà, nhưng tôi không biết đó là gì.
Được rồi, nhưng dấu hiệu là bà luôn rất căng thẳng về tình dục. Không phải là…
Cực kỳ căng thẳng về tình dục. Sợ hãi về tình dục.
Đúng vậy.
Có bao nhiêu người mà bạn đã điều trị trong thực hành của bạn có…
Bạn có thể truy tìm những rối loạn ở người lớn của họ trở lại với một trải nghiệm tuổi thơ không?
Hầu như 90%, hãy nói như vậy, đúng.
90%?
Nhưng bạn biết đấy, đó là tôi. Ý tôi là, những người mắc chứng tự kỷ hoặc những người mắc OCD không đến gặp tôi.
Đó là lý do tại sao tôi có một bộ lọc rất hẹp trong việc ai đến gặp tôi.
Và điều cốt lõi của việc đã xảy ra với họ khi còn là trẻ em, nếu bạn phải đơn giản hóa nó?
Cốt lõi là không được công nhận và tôn trọng vì những gì họ đã là khi còn nhỏ.
Đó là điều lớn nhất, họ không được nhìn nhận và mọi người đã làm những điều khủng khiếp với họ.
Và không ai dường như bận tâm để bảo vệ họ.
Khi bạn nói những điều khủng khiếp…
Những điều khủng khiếp, bị đánh đập, bị lạm dụng tình dục, bị gãy xương.
Còn nếu chỉ là những lời nói thì sao?
Cũng là lời nói. Một trong những bệnh nhân của tôi, mẹ cô ấy thường nói với cô ấy,
“Ồ, bạn sẽ không có bạn bè nếu mọi người thật sự hiểu bạn, họ sẽ đều quay lưng lại với bạn
vì đó là một nhà tù khủng khiếp.”
Điều đó khá tuyệt.
Ông ấy đã nói điều đó?
Không, mẹ của một trong những người mà tôi đang điều trị.
Nhưng sẽ không phải là điều không bình thường để nói.
Mọi người làm những điều khủng khiếp với trẻ em.
Có cố tình và không cố tình không?
Tự động.
Tự động?
Có phải là làm tổn thương người khác, làm tổn thương người khác không?
Đúng vậy.
Không, bạn thấy điều đó trong các siêu thị và bãi đỗ xe và những điều như vậy.
Bạn thấy gì?
Bạn thấy mọi người lạm dụng trẻ em của họ, nói những điều khủng khiếp với trẻ em của họ.
Tôi đoán điều đó thật khó khăn cho cha mẹ vì họ đôi khi nghĩ,
“Ôi, tôi phải nuôi dưỡng một đứa trẻ không bị rối loạn,
vì vậy tôi phải đánh phạt chúng và tôi phải kỷ luật chúng
như một cách để đảm bảo chúng lớn lên khỏe mạnh và toàn diện.”
Đúng vậy, đó là một vấn đề văn hóa thú vị.
Đó chính là cách mà thế hệ cha mẹ và ông bà tôi nhìn nhận con cái họ.
Và rồi những người lớn lên ở Bắc Âu đã hoàn toàn thay đổi thái độ của họ. Giờ đây, bạn sẽ bị bỏ tù nếu bạn đánh con cái ở Thụy Điển, ví dụ như vậy. Tôi nghĩ tôi và Hà Lan cũng không giống như ở Mỹ. Vì vậy, mọi người thực sự đã thay đổi cách suy nghĩ. Nhưng ở Mỹ, khi họ nói về mặt trái của việc trừng phạt thể xác con cái của họ, thường thì, đặc biệt là những người da đen sẽ nói: “Tôi muốn nuôi dạy con cái của mình biết về đúng và sai và Kinh Thánh nói rằng tôi cần phải trừng phạt con cái của mình và đó là những gì tôi đang làm, và bạn không nên phá hoại những giáo lý của nhà thờ tôi.” Và họ không tranh cãi với điều đó vì ít nhất không phải là trực tiếp. Tôi lớn lên trong một gia đình mà tôi bị trừng phạt về mặt thể xác theo những cách khá nghiêm trọng. Những cách mà tôi có thể chia sẻ vì chúng khá đáng kể. Thật kinh khủng. Thực sự là những câu chuyện kinh khủng. Tôi sinh ra ở châu Phi nên tôi có một người mẹ châu Phi và một người cha người Anh. Thú vị ở chỗ, khi tôi nhìn lại, và đây chỉ là tôi đang biện hộ trong quá khứ, tôi nói: “Tôi rất vui vì đã có một ngôi nhà nơi có kỷ luật, vì nếu tôi không có ngôi nhà đó thì có thể tôi đã không rời khỏi thành phố.” Chúng tôi là một trong số ít gia đình thực sự rời khỏi thành phố, thị trấn tương đối nhỏ, đến một số thị trấn mà tôi sống bây giờ, và đã thực hiện nhiều điều với cuộc sống của tôi. Và tôi không bị dính vào ma túy như một số bạn của tôi. Tôi không bất thường. Và mẹ tôi cũng không thể đọc hay viết, vì vậy tôi cảm thấy có phần biết ơn. Nhưng tôi đang biện hộ trong quá khứ vì cuối cùng mọi thứ diễn ra ổn định trong một số khía cạnh của cuộc đời tôi. Ở những lĩnh vực khác trong cuộc sống của tôi, có sự bất thường. Bạn biết đấy, và nhận thức của bạn có thể thay đổi. Thật sao? Nhận thức của tôi về cuộc sống và về con người tôi đã trở thành đã thay đổi khá nhiều theo thời gian khi các lớp hợp lại. Nhưng điều bạn nói về việc mọi thứ có thể dự đoán được là rất quan trọng. Bố mẹ tôi cũng rất dễ đoán, điều này cực kỳ hữu ích để ít nhất là bạn có thể dự đoán, biết mình phải làm gì, v.v. Hỗn loạn là một điều khủng khiếp. Tôi nghĩ điểm đó thực sự thú vị vì mặc dù tôi đã bị trừng phạt thể xác nhiều, nhưng nó vẫn có thể dự đoán được. Vì vậy, tôi hiểu tại sao tôi bị trừng phạt. Ví dụ như tôi đã chơi bóng đá trong nhà và làm vỡ đồ trang trí hoặc thứ gì đó tương tự. Nó không bao giờ là không thể dự đoán. Nhưng có một điều xuất hiện trong tâm trí tôi khi bạn đang nói, đó là những buổi thăm viếng mà cuối cùng bố mẹ tôi đã đến. Tôi có một cô con gái ba tuổi vào thời điểm đó. Chúng tôi đã ở lại trong nhà và đặt bố mẹ tôi ở tầng một ngay bên cạnh nhà vệ sinh chính. Và cô con gái ba tuổi của tôi đã vào nhà vệ sinh gần phòng ngủ của bố mẹ tôi. Và mẹ tôi đã bước ra và la mắng tôi. Bà nói: “Làm sao nó dám sử dụng nhà vệ sinh của chúng ta? Bạn nên trừng phạt nó.” Và tôi gần như đã làm thế. Tôi có một xu hướng ngay lập tức. Tôi nói: “Tôi nên trừng phạt cô con gái ba tuổi của mình.” Và tôi bắt đầu đi về phía cô bé và nói: “Ôi trời ơi, hôm nay tôi cảm thấy như muốn khóc.” “Ôi trời ơi, tôi cảm thấy như mình sắp tái hiện những gì bố mẹ tôi đã làm với tôi.” Và tôi đã đưa ra một quyết định. “Không, mẹ ơi. Cô bé được phép sử dụng nhà vệ sinh.” Và tôi đã nói: “Giới hạn của tôi với mẹ.” Điều đó đã trở thành một trải nghiệm biến đổi cho tôi khi thực sự nhận ra rằng tôi sắp lặp lại những gì đã được truyền cho tôi, điều mà mọi người thường làm. Và tôi đã suýt đánh con gái của mình. Và tôi nói: “Yêu thương là câu trả lời cho cô bé.” Nó vẫn gây cho bạn rất nhiều cảm xúc. Thực sự là một điều bất ngờ rằng có rất nhiều cảm xúc khi nói về điều đó. Tại sao bạn nghĩ rằng có nhiều cảm xúc như vậy khi bạn nói về điều đó? Một câu hỏi tốt. Từ câu hỏi. Bởi vì nó cho phép tôi có một cuộc sống. Phần lớn cuộc sống là tự động. Nhưng chúng ta có thể chọn làm điều gì đó khác đi. Bạn bắt đầu sở hữu bản thân mình. Và đó là khoảnh khắc tôi bắt đầu sở hữu. Tôi chịu trách nhiệm cho con cái của mình. Tôi sẽ theo đuổi những gì tôi nghĩ là đúng. Thực sự là một khoảnh khắc giải phóng, nhưng cũng là một khoảnh khắc tách biệt. Tôi sẽ không giống như bạn. Thật khó khăn khi làm điều đó. Bởi vì nó đi ngược lại với bạn… Tôi nghĩ đó là một điều lớn đối với tất cả chúng ta. Bởi vì chúng ta muốn thuộc về. Chúng ta muốn trở thành thành viên của một bộ lạc. Và nếu bạn làm điều gì đó khác, bạn sẽ mất bộ lạc của mình. Và bạn trở thành một kẻ lang thang cô đơn. Vì vậy, điều này cực kỳ phức tạp. Bởi vì mọi người muốn trở thành một phần của một bộ lạc. Chúng ta không thể sống thiếu bộ lạc. Và vì vậy, hành động thực sự rời bỏ bộ lạc của bạn là một cuộc hành hương rất, rất quan trọng. Có những phần của tôi thỉnh thoảng thể hiện ra. Và tôi hiểu rằng đây là hành vi mà tôi đã học được. Và tôi nghĩ có một phần của tôi thực sự lo lắng. Bởi vì tôi đã học, tôi lớn lên trong một ngôi nhà mà sự kỷ luật thể xác là phản ứng với hầu hết các hình thức hành vi không mong muốn. Tôi lo lắng rằng nếu tôi trở thành một người cha, đó sẽ là bản năng tự nhiên của tôi… Có thể sẽ là như vậy. Vâng, tôi không muốn như vậy. Nhưng bạn không nhất thiết phải theo điều đó. Con cái của bạn sẽ làm bạn phát điên. Bởi vì trẻ em thường như vậy. Và đến lúc đó, tôi nghĩ việc có con đã mang lại một trải nghiệm học hỏi tuyệt vời trong cuộc sống. Và tất cả chúng ta, không ai trong số chúng ta biết chúng ta đang làm gì. Và sau đó những đứa trẻ dạy chúng ta cách trở thành những người thầy rất quan trọng trong cách bạn đối phó với điều này. Bởi vì đây là một thách thức rất lớn. Bạn đã học được gì từ những đứa trẻ của mình? Tôi đã học được rất nhiều từ con cái của mình. Một điều là, con đầu lòng của tôi thật dễ dàng, yêu thương, rạng rỡ, xinh đẹp và nữ tính. Và bây giờ cô bé có giới tính không rõ ràng và vừa ly hôn chồng để đến với một người phụ nữ. Vì vậy, điều đó hoàn toàn đã biến đổi trong trường hợp của cô ấy. Và để thấy cô ấy trải qua hành trình đó với cô ấy, như wow, wow, wow, wow. Và con trai tôi là một đứa trẻ điển hình. Thường xuyên mất kiểm soát trong phần lớn thời gian. Nhiều phản ứng thể chất. Rất thông minh, nhưng phản ứng, nằm trên giường, chỉ chơi trò chơi điện tử. Anh ấy đã lớn lên và trở thành một trong những người cha trưởng thành yêu thương, chu đáo nhất. Anh ấy có thể giúp tôi. Vì vậy, cả hai đứa trẻ của tôi đều trở thành những người rất khác nhau. Tôi nghĩ chúng đã như vậy, nhưng tôi có một mối quan hệ rất tốt với cả hai. Mặc dù tôi thực sự không hiểu rõ về cả hai.
Khi chúng ta thấy hành vi không bình thường ở trẻ em, tôi nghĩ một trong những phản ứng tự nhiên là cho chúng một loại thuốc nào đó hoặc gán cho chúng một nhãn hiệu nào đó và nói rằng chúng bị hỏng theo cách này. Bạn cảm thấy thế nào về điều đó? Chà, đó là điều đã cứu con trai tôi. Bởi vì tôi là một bác sĩ tâm thần và tôi biết về cách những nhãn hiệu này giống như những cái nạng nhỏ mà không bao giờ nắm bắt được chính xác điều mà một người đang phải chịu đựng. Và mọi người bắt đầu muốn kê đơn thuốc cho con trai tôi. Nhưng tôi là một nhà tâm lý học dược lý. Tôi đã nghiên cứu về thuốc và những gì chúng có thể và không thể làm. Và rõ ràng rằng chúng không giúp ích gì cho cậu ấy. Và tôi không phải tuân theo quyền lực như hầu hết các bậc phụ huynh khác và nói, “Ôi, bác sĩ của tôi nói điều này và điều kia.” Tôi nói, “Tôi là một bác sĩ. Tôi biết về não bộ và tôi biết về trẻ em. Và tôi không biết chuyện quái gì đang xảy ra với con tôi. Nhưng cậu ấy không bị rối loạn lưỡng cực và cậu ấy sẽ không phản ứng với Lyceum.” Và vì vậy cả hai đứa con của tôi đã là nguồn cảm hứng lớn để thật sự tìm hiểu những gì tốt cho chúng. Và tôi đặc biệt biết ơn con trai tôi, người mà về nhiều mặt là một đứa trẻ rất đáng sợ mà vợ tôi, người mà tôi hiện đã ly hôn, cũng thực sự tuyệt vời trong việc khám phá những gì có thể hữu ích. Nhưng điều y tế cần phải nhận thức được là vấn đề đặc quyền rằng tôi đã kiếm đủ tiền để chúng tôi có thể dành nhiều thời gian tìm kiếm những điều có thể giúp đỡ con trai tôi. Nếu chúng tôi sống trong một dự án nhà ở, con trai tôi sẽ là một đứa trẻ hoàn toàn không phù hợp. Nhưng vì chúng tôi có thể hỗ trợ và chăm sóc cậu ấy bằng cách khám phá, cậu ấy thực sự đã tìm ra cách để cải thiện tình trạng tâm lý của mình. Ý tôi là, chỉ riêng về điểm đó, có một thống kê mà tôi đã đọc rằng trẻ em từ các gia đình thu nhập thấp có khả năng nhận thuốc chống loạn thần cao gấp bốn lần so với những đứa trẻ có bảo hiểm tư nhân. Điều đó là đúng. 400% có khả năng nhận thuốc chống loạn thần, nếu bạn muốn nói như vậy. Vâng, và đó là một vấn đề rất lớn. Điều đó không thực sự nằm trong chuyên môn của tôi. Nhưng việc có ly hôn với trẻ em có thể rất nguy hiểm vì bạn can thiệp vào các quá trình tự nhiên của sự phát triển não bộ. Phát triển não bộ. Vâng. Vì vậy, nếu bạn cho mọi người thuốc làm thay đổi một số hóa chất trong não trong giai đoạn phát triển, điều đó có thể thực sự thay đổi cách mà bộ não đó hình thành và có thể không cho phép, như đã xảy ra với con trai tôi, người đã có thể bù đắp cho nhiều vấn đề và não của cậu ấy đã học được cách phản ứng khác đi. Nếu bạn ức chế tất cả điều đó, não của bạn có thể không học được những thích nghi mới này. Bạn nghĩ rằng chúng ta nên xem xét các điều kiện xã hội trước khi chúng ta nhìn vào… Các điều kiện xã hội, điều kiện thể chất, sự chuyển động, sự chạm, sự đồng bộ, âm nhạc. Vì vậy, trong thế giới của chúng ta, vì bị kẹt vào các vấn đề ở phương Tây nên người ta có quyền làm những điều. Họ có thể làm một điều. Họ có thể gọi là “uống một từ.” Nếu bạn cảm thấy không tốt, bạn uống rượu và điều đó khiến bạn cảm thấy tốt hơn. Vì vậy, đó là một phần trong truyền thống được tôn trọng của chúng ta là sử dụng hóa chất để thay đổi cảm giác của bạn. Và bất kỳ ai nói rằng bạn nên sử dụng hóa chất đó, không ai từng nói rằng bạn điên. Và điều khác mà người phương Tây rất giỏi là nói chuyện. Vậy nên hãy nói, nói, nói, nói, nói, nói, nói, nói và hiểu mọi thứ. Và sau đó, tôi muốn kể cho mọi người một câu chuyện rằng lần đầu tiên chúng tôi đến Bắc Kinh vào năm 1992, và Trung Quốc vẫn rất nghèo và thiếu thốn và khốn khổ sau cuộc cách mạng văn hóa này, không ai có thể nói về bất kỳ điều gì. Không, không có gì xảy ra dưới mắt tôi. Không, không có gì xảy ra. Không, sự kiện Thiên An Môn đã không xảy ra. Nó không xảy ra. Và Trung Quốc tràn ngập những công viên, thì như bây giờ cũng tràn ngập những người đang tập Qigong và Tai Chi. Và tôi đã đi xuống công viên và tập Qigong với người Trung Quốc. Điều đó là gì? Qigong. Anh ấy đã nói về những bài tập chuyển động của người Trung Quốc. Và tôi đã làm điều đó và tự nhủ, ôi Chúa ơi, đó là cách họ sống sót bằng cách thực hiện những chuyển động Qigong và Tai Chi này. Nếu bạn làm điều đó ở Boston, mọi người sẽ nói bạn điên. Nhưng ở Trung Quốc, bạn không thể nói. Bạn có thể làm dịu cơ thể của mình bằng cách bạn chuyển động. Và tôi đã rất quan tâm đến cách các nền văn hóa trên thế giới thực sự có những cách rất khác nhau để giúp mọi người điều chỉnh sinh lý và sự đồng bộ của họ. Tôi muốn nói về tất cả điều đó, đặc biệt là ý tưởng này về chuyển động và vai trò của nó trong việc chữa lành. Chỉ để kết thúc phần nói về chấn thương trẻ em. Tại sao điều đó lại quan trọng như vậy đối với một đứa trẻ để lớn lên với một sự gắn bó an toàn với người chăm sóc? Bạn trở thành cách mà mọi người nhìn nhận bạn. Bạn trở thành cách mà mọi người nhìn nhận bạn. Vâng. Vì vậy, nếu bạn là một đứa trẻ và hầu hết mọi người, hầu hết trẻ em, cha mẹ của chúng thường thấy chúng dễ thương hoặc bạn có một ông bà dễ thương. Họ nói, ôi, nếu bạn dễ thương, nếu bạn đáng yêu, bạn thật ngọt ngào. Và không có đứa trẻ nào có thể nói, tôi chỉ là bình thường. Giờ hãy nhìn vào những đứa trẻ lớn lên trên thế giới và không có phương pháp chữa trị nào có thể áp dụng cho người khác. Bây giờ, khi những đứa trẻ được nói rằng chúng thực sự dễ thương, đó trở thành thực tại của chúng. Và nếu những đứa trẻ được nói rằng chúng thực sự xấu xí và ghê tởm, ý tôi là, đó trở thành nhận dạng của chúng. Vì vậy, bạn thực sự trở thành cách mà mọi người đối xử với bạn từ sớm trong cuộc đời. Và đó là một di sản rất lớn mà tôi, với tư cách là một nhà trị liệu, phải xử lý là những dấu ấn của những trải nghiệm sớm, mà rất khó để thay đổi. Những dấu ấn của trải nghiệm sớm, chúng có thể thay đổi không? Có, đó là tin tốt. Và cũng là tin tuyệt vời rằng ngay cả khi chúng tôi biết làm một số điều đó, chúng tôi cũng không thực hiện. Vậy bạn có thể chữa lành khỏi chấn thương thời thơ ấu của mình không? Hoàn toàn. Tất cả mọi người? Đó là giả định của tôi khi tôi nhìn thấy mọi người. Trong trải nghiệm của bạn, bạn đã làm việc với bệnh nhân suốt cuộc đời mình, toàn bộ sự nghiệp chuyên nghiệp của bạn. Bạn nghĩ có bao nhiêu bệnh nhân trong số đó là những người có thể chữa lành? Tôi thực sự nghĩ rằng nếu được cho một cơ hội và cung cấp đủ nguồn lực, bạn có thể làm điều gì đó cho gần như bất kỳ ai. Một trong những lý do khác. Nhưng vấn đề là, một lần nữa, chúng ta quay trở lại nơi chúng ta đã bắt đầu trước khi microphone bật, là rằng sự tập trung của chúng ta những ngày này là vào năng suất và sự thay đổi hành vi.
Và không phải ở chỗ làm thế nào để chúng tôi tìm ra cách giúp bạn?
Tất cả những điều mà tôi đã mô tả trong cuốn sách của mình, gần như hầu hết những điều tôi đã mô tả trong cuốn sách là có ích.
Và đó là 10 năm trước, tôi biết một số điều khác kể từ thời điểm đó.
Các phương pháp không chính thống của chúng tôi không được thực hành trong tâm lý học và tâm thần học chính thống.
Bởi vì họ cần phải hiệu quả và họ cần phải rẻ.
Và liệu bạn có trở nên tốt hơn hay không không quan trọng, điều chính là rẻ mạt là động lực chính.
Tôi nghĩ động lực lợi nhuận đang giết chết thực hành tốt.
Cuốn sách của bạn rất thú vị vì khi tôi đọc bìa
và sau đó tôi đã xem một video mà bạn đã làm nói về khoảng sáu loại phương pháp điều trị và những thứ tồn tại trong cơ thể,
những thứ như yoga, bạn nói về nhà hát và diễn xuất và cách mà điều đó giúp bạn thoát khỏi chấn thương của mình.
Cơ thể giữ điểm số.
Đây là một cách tiếp cận khá táo bạo để suy nghĩ về chấn thương.
Và nó đã trở thành một meme, điều này thật thú vị để xem.
À, tôi sử dụng nó trong ngôn ngữ hàng ngày với bạn đời của mình.
Và tôi đã nghe mọi người nói “cơ thể giữ điểm số, cơ thể giữ điểm số.”
Khi chúng ta nói về cách mà cơ thể chúng ta giữ chặt những ký ức chấn thương, những điều chấn thương đã xảy ra với chúng ta.
Đối với ai đó chưa bao giờ đọc cuốn sách của bạn và thậm chí không hiểu giống như nguyên tắc cơ bản ở đây.
Nguyên tắc cơ bản về tiêu đề của bạn là gì?
Thực sự là chấn thương là một trải nghiệm sâu sắc.
Sâu sắc có nghĩa là gì?
Trong cơ thể của bạn, trái tim tan vỡ trong cái ghế, bạn cứng đờ, bạn đầu hàng, bạn mất quyền lực, bạn cứng lại.
Đó thực sự là nơi chấn thương được trải nghiệm.
Tôi thấy nó như hai cách tiếp cận.
Bạn có thể đi, hãy cố gắng thay đổi tâm trí, điều này sẽ thay đổi cơ thể sau đó.
Hoặc bạn có thể nói, hãy thay đổi cơ thể, điều này sẽ sau đó thay đổi tâm trí.
Nhưng bạn có thể.
Nhưng tôi thực hiện nhiều CBT với vợ mình, hãy nói như vậy.
Ừ, tôi chỉ ra hành vi không hợp lý của cô ấy và rằng cô ấy thực sự nên nhìn mọi thứ từ một góc độ khác.
Và tôi thực sự không thấy mọi thứ chính xác.
Và tôi thực sự không đạt được nhiều thành công với điều đó.
Và tôi hơi ngạc nhiên về tâm lý học.
Những điều mà hầu hết các cặp đôi đã thất bại khi sử dụng rất tốt.
Cách tiếp cận thân thể này.
Tôi chỉ mới gần đây biết đến thuật ngữ này từ bạn đời của tôi và cô ấy nói thật tuyệt vời.
Và cô ấy đã nói với tôi rằng cô ấy đã bảo tôi nói chuyện với bạn trong podcast này vì cô ấy nói, bạn biết đấy, bạn sẽ thực sự giúp thay đổi quan điểm của cô ấy về điều này.
Cách tiếp cận thân thể trong việc chữa lành là gì?
Vì vậy, cách tiếp cận của tôi là thực sự trải nghiệm những gì cơ thể của bạn cảm thấy và cũng cho phép cơ thể của bạn thực hiện những điều mà đã sợ hãi làm và khám phá cách cơ thể của bạn di chuyển đến thế giới theo một số cách.
Tại sao phụ nữ dường như giỏi hơn rất nhiều về những thứ này hơn nam giới?
Bởi vì họ thực hiện các môn thể dục như Pilates, yoga, những điều này là những môn nhảy múa.
Đây là những thứ mà thường phụ nữ thực hiện nhiều hơn đàn ông.
Và dường như phụ nữ chỉ đơn giản là nhạy cảm hơn với điều đó.
Ừ, tôi nghĩ đây là một câu hỏi thú vị vì điều này không hoàn toàn chỉ thuộc về phụ nữ.
Tất nhiên, nam giới luôn có những điều này trong quân đội, trong việc huấn luyện cơ bản và quân sự.
Và điều làm tôi thấy thú vị là, bạn biết đấy, khi mọi người gia nhập quân đội, họ thường không phải là những người được lập kế hoạch tốt và họ trải qua huấn luyện cơ bản và họ thực sự diễu hành cùng nhau.
Họ hát với mọi người và họ trèo qua hàng rào và họ trải qua những trải nghiệm thể chất chung với những người khác.
Cuối cùng 12 tuần, họ cảm thấy tự tin và họ cảm thấy kết nối và họ đã tìm thấy một nhóm anh em.
Họ đã làm điều đó như thế nào? Không phải bằng việc nói chuyện, mà bằng việc có những trải nghiệm thể chất chung rất sâu sắc.
Một trong những điều thú vị mà bạn viết về, điều mà tôi thấy đặc biệt thú vị vì tôi thấy những ánh sáng nhỏ của bản thân mình trong những từ đó là bạn đã nói,
“Tôi nhận thấy rằng càng nhiều chấn thương mà bệnh nhân của bạn có trong quá khứ, họ càng sáng tạo và thành công hơn.”
Thường là như vậy, hả?
Và chúng ta không biết điều đó thường xuyên là bao nhiêu, nhưng tôi đã được gặp khá nhiều người trong số họ.
Đó là những người đã phải vật lộn, họ thường nhìn thấy những khả năng mới và không còn lựa chọn nào khác ngoài việc khám phá những lựa chọn mới.
Điều đó đúng. Điều đó đúng. Ừ.
Nhưng, bạn biết đấy, nhưng đó là những người đã quản lý để vào thực hành của tôi.
Còn những người không tìm thấy giải pháp của họ không có kết quả hiếm hoi và khả năng để tham gia điều trị với tôi.
Họ có thể ở bên ngoài với nghiện ma túy.
Lấy ma túy, nằm trên đường phố, v.v.
Và phần lớn, tôi xem đó như một vấn đề ngẫu nhiên.
Bạn biết đấy, năm vừa qua, tôi đã thăm một chương trình ở Los Angeles gọi là Homeboy Industries.
Đó là một chương trình dành cho những người từng bị giam giữ, chủ yếu là nam giới Latin không có cha và đã từng là tội phạm.
Và đó là một chương trình tuyệt vời nơi người chủ đã nói, “Bạn cần gì?
Chúng tôi có thể chăm sóc bạn như thế nào? Chúng tôi có thể tạo ra một nơi an toàn cho bạn như thế nào?”
Và tôi đã thấy một điều trị thực sự ở đó.
Bệnh viện St. Quinton, Nhà tù St. Quinton, nhà tù nổi tiếng ở California,
giờ đã dựa trên chấn thương.
Họ đã sử dụng cuốn sách của tôi như một tài liệu tham khảo và họ đang chuyển đổi cuộc sống của mọi người bằng cách công nhận thực tế những gì họ đã trải qua,
giúp mọi người trở thành một phần của hệ thống chữa lành, làm việc trong nhóm, làm việc với chuyển động.
Giống như ở Quinton, họ có các lớp học múa hula.
Tôi nói, “Vâng!”
Di chuyển cùng với những người khác mang đến cho bạn cảm giác kết nối, cảm giác vui vẻ.
Họ thực sự bắt đầu hiểu rằng bạn có thể làm điều đó.
Nếu bạn ở Bệnh viện Harvard, bạn sẽ không nhảy múa cùng mọi người. Bạn sẽ không khiêu vũ cùng mọi người.
Tôi nghĩ có một câu đùa trong cộng đồng đầu tư rằng bạn sẽ nhận được lợi nhuận tốt hơn nếu bạn đầu tư vào ai đó.
Một doanh nhân hoặc một người sáng lập, người có một chút chấn thương trong quá khứ của họ.
Và thực sự tôi nghĩ, tôi không muốn trích dẫn sai cô ấy, nhưng Barbara Cochran,
người là một tay cá mập trong chương trình Shark Tank ở Mỹ ở đây.
Và một trong những điều cô ấy đã nói với tôi là, với tất cả các khoản đầu tư của mình,
những khoản mà thường đạt được thành công nhất là những khoản có một chút chấn thương trong quá khứ của họ.
Và cô ấy nói, “Bởi vì khi họ gọi cho tôi với một vấn đề, họ gọi cho tôi kèm theo giải pháp.”
Ngược lại với những người chưa bao giờ trải qua chấn thương, họ gọi cho tôi và chỉ nói cho tôi biết vấn đề.
Vì vậy, họ sẽ gọi cho tôi và nói, “Nghe này, Barbara, chuyện này đã xảy ra và đây là những gì chúng tôi sẽ làm về điều đó.”
Và đó là cô ấy, bạn biết đấy, cô ấy nói điều đó theo cách hơi hài hước,
nhưng tôi tự hỏi liệu bạn có nghĩ rằng có một phần sự thật trong ý tưởng này không…
Vâng, tôi nghĩ đó lại là một thiên kiến về sự lựa chọn của những người mà cô ấy làm việc cùng.
Tôi chắc chắn biết nhiều người đã làm việc cho tôi thực sự bị tê liệt khi đối mặt với những thách thức
và không có giải pháp và trở nên rất phụ thuộc vào việc nhận được hành động.
Vì vậy, tôi nghĩ cô ấy có một mẫu người hơi khác thường, thực sự.
Bởi vì tôi tự hỏi liệu bạn có trải qua một tuổi thơ bất thường, điều đó có khiến bạn trở thành một người trưởng thành bất thường không?
– Có làm tăng xác suất rằng bạn trở thành một người trưởng thành khác thường, hơi khác biệt không? – Oh, chắc chắn rồi.
– Và điều đó có thể diễn ra mọi nơi? – Bạn phát triển một bộ não và tâm trí để phù hợp với tình huống cụ thể đó.
Và nếu tình huống cụ thể đó không hữu ích, bạn cần tìm ra những giải pháp mới.
Và vì vậy, chấn thương và lạm dụng thực sự buộc bạn phải cố gắng tìm kiếm các giải pháp khác, nhưng nhiều trong số đó lại không thành công.
– Chấn thương có phải là một câu chuyện trong não bạn không? – Không, chấn thương là một cảm nhận trong não bạn.
– Một cảm nhận? Sự khác biệt là gì? – Vấn đề là một điều gì đó xảy ra và não và tâm trí của bạn tiếp nhận và sau đó thực hiện một sự thích nghi với sự kiện cụ thể đó.
Điều đó phụ thuộc vào bạn bao nhiêu tuổi trong hoàn cảnh và nó rất khác nhau cho từng người.
– Cho tôi một ví dụ về một cảm nhận. – Nếu bạn đánh tôi ngay bây giờ, tôi sẽ nói,
“Người này điên mất và tôi có thể gọi cho mọi người và làm hỏng danh tiếng của bạn, v.v. Nếu tôi ba tuổi và bạn bắt đầu đánh tôi như một đứa trẻ,
tôi không biết phải làm gì với điều đó.” Và tôi có thể nghĩ, “Tôi đã làm điều gì đó sai khiến người đó đánh tôi và tôi là một người tồi tệ, không có gì ngạc nhiên khi anh ta đánh tôi vì tôi là một sinh vật khủng khiếp.”
Và đó là điều mà hầu hết mọi người mà tôi biết đã từng bị đánh khi còn nhỏ đều có hiểu biết nội tâm về điều đó.
Không phải khi bạn tám tuổi hay 15 tuổi, mà khi bạn còn rất nhỏ, điều đó trở thành trải nghiệm của bạn.
– Bởi vì bạn vẫn đang hình thành cảm nhận của mình về thế giới? – Vâng, vâng.
Não của bạn tạo ra một bản đồ về thế giới theo những cách rất sâu sắc.
Và vì vậy, những trải nghiệm của bạn hình thành một cách thức nội tâm về thế giới khiến bạn mong đợi một số điều nhất định vào những thời điểm nhất định.
Vì vậy, nếu tôi bước vào một phòng và tôi thấy một người trông giống như chú cũ của tôi mà anh ấy phải chơi cùng,
tôi bắt đầu tiến lại gần bạn vì bạn ở một cấp độ sâu sắc, có thể là của người chú rất tốt mà mọi người nói đến.
Tôi không biết điều đó, nhưng não của tôi được lập trình để giải thích thế giới theo một cách nhất định.
Vì vậy, một trong những trải nghiệm nghiên cứu sâu sắc nhất mà tôi có được là hoàn toàn tình cờ.
Chúng tôi bắt đầu làm các bài kiểm tra warshark cho mọi người.
– Điều đó là gì? – Các bài kiểm tra mực.
Vì vậy, bạn cho mọi người xem một bức tranh mực không có hình dạng và chúng tôi đã cho họ xem.
Và chúng tôi thấy rằng mọi người có cách giải thích hoàn toàn khác nhau về những gì họ thể hiện trong bài kiểm tra mực đó.
Và điều đó thực sự đã khiến tôi nhận ra rằng tất cả chúng ta đều sống trong những thế giới khác nhau.
Và giống như nhiều cựu chiến binh Việt Nam mà tôi thấy, họ nhìn thấy xác chết đầy máu hoặc những cơ thể bị tra tấn trong những chiếc xe đó.
Những người chưa từng tham gia chiến đấu thì không nhìn thấy điều đó.
Những người sống sót sau thảm họa thấy những âm đạo bị xé toạc và những cơ thể bị xé nát. Những người khác không thấy điều này.
Vì vậy, một khi điều đó đã được cắm vào hệ thống cảm nhận của bạn, bạn tiếp tục giải thích thế giới theo cách mà bạn đã có câu trả lời trong quá khứ.
Và một bài kiểm tra mực cho bất kỳ ai không biết thì về cơ bản đó chỉ là một mảnh giấy với mực ngẫu nhiên.
Điều đó là hiển nhiên, nhưng nó đã được phân tích trên khoảng 100.000 người trong suốt nhiều năm.
Vì vậy, có những mẫu nhất định mà bạn có thể phát hiện ra trong đó.
Tôi chưa bao giờ thực hiện một bài kiểm tra mực. Tôi cảm thấy như mình nên thực hiện một.
Bạn biết không, tôi đã học được nhiều từ bài kiểm tra mực của mình như tôi đã học từ hình ảnh não của mình, nhưng hình ảnh não thì được tôn trọng và tâm trí thì kiểu như đã biến mất.
Nhưng ví dụ, trong nghiên cứu về chất kích thích của chúng tôi, tôi vẫn rất hy vọng sẽ làm các bài kiểm tra mực vì, như Michael Pollan nói, cách thay đổi tâm trí của bạn.
Nhưng bạn biết đấy, đo lường cách mọi người thay đổi tâm trí của họ.
Bạn nghĩ có bao nhiêu người? Ý tôi là, có lẽ đây là một câu hỏi vô lý, nhưng bạn nghĩ có bao nhiêu người?
Tỷ lệ phần trăm người mà bạn nghĩ có chấn thương dưới một hình thức nào đó?
Cách bạn định nghĩa nó?
Bạn biết đấy, con số cho biết có một phần tư số người bị lạm dụng thể chất.
Một trong năm người bị lạm dụng tình dục.
Một trong tám đứa trẻ chứng kiến нас нас暴力 ở cha mẹ của chúng, v.v., v.v.
Vì vậy, bạn biết đấy, nếu tôi ngồi trong một phòng, bạn biết không, đây không phải là một vấn đề nhị phân.
Không phải là lý tưởng. Bạn không bị chấn thương, nhưng khi tôi nói chuyện với một nhóm các chuyên gia, điều mà tôi thường xuyên làm, tôi giả định rằng ít nhất một nửa số người trong phòng đều biết rõ chấn thương có nghĩa là gì.
Và chấn thương đang làm gì cho não của tôi?
Bạn nói rằng bạn đã thực hiện nhiều bài quét hình ảnh não.
Nếu tôi bị chấn thương và bạn quét não tôi, có điều gì bạn có thể thấy không?
Không nhất thiết. Tôi có thể thấy não bạn có thể khác với não của những người khác.
Tôi có thể lấy một nhóm người cụ thể.
Bạn có thể tính trung bình và bạn có thể nói, ôi, có một chút kích hoạt nhiều hơn của phần xám periaxial, một chút ít insulin trắng.
Vì vậy, bạn thấy những mẫu kết nối nhất định trong não.
Nhưng ở một mức độ nào đó, bạn biết đấy, tôi nghĩ chúng ta học được nhiều điều về não.
Nhưng chúng ta không biết nhiều về não.
Và tôi nghĩ mọi người có xu hướng phóng đại về mức độ mà hình ảnh não có thể dạy chúng ta.
Bạn biết đấy, tôi thích kính thiên văn Hubble hay kính thiên văn web.
Bạn biết đấy, bộ não của chúng ta giống như một vũ trụ và công nghệ của chúng ta rất chưa đầy đủ để thực sự biết về tất cả những kết nối đáng kinh ngạc và phức tạp trong não.
Nhưng chúng ta đã học được một số điều trong 20 năm qua.
Vậy chấn thương ảnh hưởng đến não như thế nào?
Nó ảnh hưởng đến não mà bạn có xu hướng thực hiện.
Có một phần trong não bạn mà tôi gọi là Trung tâm Gián Đức trong não, vùng periaxial đến xám sẽ được kích hoạt. Nó nằm dưới amygdala. Ai cũng biết đến từ “amygdala” hiện nay. Đây là phần của não cho bạn biết rằng bạn đang trong tình trạng nguy hiểm. Nhưng bạn đã bị chấn thương, có khả năng rằng phần nhỏ này trong não bạn, ở sâu trong thân não, đang hoạt động liên tục. Bạn luôn cảm thấy như: “Tôi đang trong nguy hiểm. Tôi đang trong nguy hiểm. Tôi đang trong nguy hiểm.” Và đó là nơi mà những cảm giác cơ bản bắt đầu. Bạn không biết mối đe dọa là gì, nhưng bạn chỉ cảm thấy rằng bạn nên sợ hãi.
Sau đó có một số phần khác trong não của bạn, chẳng hạn như insula, kết nối với cảm giác thể chất và sự nhận biết cơ thể của bạn. Và với nhiều người, nó sẽ bị ngắt kết nối vì chấn thương, trải nghiệm chấn thương là một trải nghiệm hình ảnh của nỗi đau lòng và nỗi lo sợ. Nếu bạn có một quy luật nào đó, bạn có thể học cách ngắt kết nối phần đó trong não của mình để bạn không cảm nhận cơ thể mình nhiều như trước nữa. Ý tôi là, bạn không cảm nhận cơ thể mình nhiều. Bạn cũng không cảm thấy thật sự sống động, nhưng bạn không cảm thấy sợ hãi suốt thời gian. Nhưng có khả năng rằng bạn sẽ muốn sử dụng một số loại thuốc để khiến bản thân cảm thấy sống động đôi lúc. Những thứ như vậy.
Vậy, phần của não mà bạn nói nằm xung quanh amygdala? Dưới amygdala. Những người bị chấn thương, họ có một loại rối loạn nào đó trong đó thường là gì? Rối loạn là nó cứ hoạt động liên tục. Cứ hoạt động liên tục. Và cảm giác đó sẽ như thế nào? Và sau đó là amygdala, vì vậy có một cảm giác thường trực về sự lo lắng vô hình. Đó có phải là lo âu không? Lo âu đã là một chức năng tinh thần quá cao. Nó đơn giản hơn. Nó giống như chú chó của bạn đang run rẩy. Chó của tôi không phải là chó, nhưng nó đã từng như vậy. Và hai năm sau, chó vẫn đi vòng quanh nhà tôi. Bạn đã nhận nuôi một con chó và nó vẫn run rẩy trong nhà bạn à? Vâng, đúng vậy, nhưng vẫn chưa bao giờ thực sự thoải mái. Và đó là số lần bạn gặp nhau. Không bao giờ thực sự thoải mái.
Vậy khi ai đó nói rằng họ bị kích thích? Giờ thì kích thích ở cấp độ cao hơn. Được rồi. Vậy mức độ tiếp theo thực sự là kích thích mà một phần được trung gian bởi amygdala. Nếu bạn là amygdala, nếu bạn là một cảm biến khói, thì nó có xu hướng trở nên nhạy cảm quá mức đến mức những điều nhỏ nhặt bị phóng đại lên và một điều nhỏ mà bạn có thể nói với tôi, tôi lại xem như là điều xúc phạm nhất trên thế giới. Vì vậy bạn liên tục bị kích thích bởi những điều và điều đó khiến bạn cảm thấy như bạn đang làm những điều tồi tệ với tôi. Và không phải tôi nhạy cảm quá đâu, và khi bạn có một ngày tồi tệ, đó là vấn đề của bạn chứ không phải vấn đề của tôi. Không, khi bạn có một ngày tồi tệ, tôi cảm thấy bạn có một ngày tồi tệ và chúng tôi bắt đầu gặp rắc rối cùng nhau.
Tôi có một bức tranh ở đây về não trông như thế nào khi cảm biến khói trong não hoạt động. Đó có phải là những gì nó trông như vậy trong não không? Tôi chỉ muốn nói rằng người đặc biệt này và không ai thì giống hệt người khác. Bạn có thể giải thích điều này cho tôi không? Không cơ bản, nhưng điều bạn thấy ở đây là đây là một người đang sống lại một vụ tai nạn xe hơi khủng khiếp. Anh ta đã tham gia vào điều này và những gì bạn thấy ở đây là phần sau bên phải của não, giao điểm thái dương đỉnh bên phải của não đang hoạt động và đó là phần cảm xúc của não bạn. Vì vậy, bạn cảm thấy: “Ôi chúa ơi, ôi chúa ơi, tôi thấy sợ hãi quá.” Nhưng không có sự nhận thức. Cơ bản thì bên trái của não sẽ ngừng hoạt động. Khi bạn ở trong trạng thái chấn thương, bạn không phải là một người có lý trí. Bạn thực sự trở nên hơi ngu ngốc. Tất cả chúng ta khi thực sự tức giận, buồn bã và không nói được nhiều, nhưng chúng ta có rất nhiều cảm xúc.
Và phần vị tôi cho thấy là khi anh ta giả trang như đang sống lại chấn thương của mình, hai phần này của não sẽ ngừng hoạt động. Đây là vỏ não trước trán lưng bên. Đó là phần của não giữ nhịp cho não bạn. Vì vậy, nếu có điều gì không dễ chịu xảy ra giữa chúng ta, giả dụ như tôi sẽ nói, ôi, chưa đến nửa giờ và tôi sẽ ổn thôi. Vì vậy, để tôi từ từ giải quyết điều này. Nhưng khi bạn bị chấn thương, người giữ nhịp sẽ biến mất và đây chính là tất cả những gì có. Bạn mất cảm giác về góc nhìn và đó chính là điều xảy ra khi bạn đang ở trong chấn thương của mình. Bạn không biết sự khác biệt giữa quá khứ và hiện tại vì người giữ nhịp trong não bạn đã ngừng hoạt động, và bất cứ điều gì bạn cảm thấy là thực tế, không phải cảm giác như một ký ức.
Vì vậy, những người không thể thấy điều đó trong hình ảnh chụp não, điều tôi thực sự thấy là bên phải cực kỳ được kích hoạt. Bên trái thì trông như đã tắt. Và sau đó là hai khoảng trống, những khoảng trống trống rỗng không được kích hoạt gọi là vỏ não trước trán lưng bên. Vỏ não trước trán lưng bên. Đó là phần của hệ thống trong não mà cho bạn cảm giác về thời gian. Và miễn là bạn có cảm giác, đó giống như những đứa trẻ nhỏ cũng không có cảm giác về thời gian. Bất cứ điều gì xảy ra, xảy ra hoàn toàn và bạn thấy một đứa trẻ lớn lên từ từ và chúng có được cảm giác về góc nhìn. Nó xảy ra bây giờ, nhưng ngày mai sẽ khác. Được rồi.
Vậy đó là khi, rõ ràng là khi bạn có lo âu, đúng không, khi bạn bắt đầu nghĩ về tương lai. Nó liên quan đến việc có được góc nhìn rằng điều này đang xảy ra ngay bây giờ, ngay bây giờ tôi thực sự sợ hãi, nhưng ngay khi tôi về nhà, ngay khi tôi gọi cho bạn bè, tôi sẽ cảm thấy tốt hơn. Vậy bạn cần có khả năng cho phép góc nhìn, và góc nhìn sẽ ngừng hoạt động khi bạn đang trong chấn thương và bạn trở thành một người traumatized. Vì vậy, người này, hình chụp não mà tôi có ở đây, người này đã bị tai nạn xe hơi và não kích thích mà tôi đang nhìn ở đây là anh ta đã được đặt vào một máy quét M F M R I và anh ta đã được kích thích có chủ ý để xem điều gì sẽ xảy ra trong não của mình. Chính xác. Vậy anh ta đã được cho xem một vụ tai nạn xe hơi hay cái gì đó. Không, không. Chúng tôi đã thật sự dùng xe của anh ta. Ôi, bạn đã cho anh ta xem một bức tranh về những gì mà anh ta đã thấy? Anh ta đã nghe thấy gì? Anh ta đã ngửi thấy gì? Anh ta đã nghĩ gì? Những chi tiết cụ thể về cảm giác. Được rồi.
Vì vậy, bạn có một cảm giác của người khác, những chi tiết cảm giác của bạn và bên phải của não ông ấy được kích thích.
Đúng vậy.
Bên phải của não trở nên rất hoạt động, nhưng cái không hoạt động là bộ phận giữ thời gian của não ông ấy.
Vì vậy, ông ấy không thể nằm đó và nói, Ồ, tôi đang nhớ lại những gì đã xảy ra với tôi ngày hôm qua.
Ông ấy đang sống lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua.
Ngay lập tức.
Bạn cảm thấy như nó đang diễn ra ngay bây giờ.
Và đó là bản chất của chấn thương.
Chấn thương không phải là một kỷ niệm.
Nó là sự sống lại.
Bạn có sống lại một cách ý thức không?
Hay là vô thức của bạn?
Chúng ta cảm thấy nó đang diễn ra ngay bây giờ.
Với tất cả các hình thức chấn thương, nhưng không, nó đang diễn ra ngay bây giờ, mà cảm giác của tôi đang diễn ra ngay bây giờ.
Và cơ thể tôi, bạn không biết rằng những cảm giác thực sự thuộc về thời gian mà bố bạn đã đánh bạn.
Bây giờ tôi cảm thấy như vậy vì tôi không đồng ý với bạn.
Vì vậy, tôi đã bị kích hoạt trong quá khứ và tôi đã cảm thấy phản ứng chiến đấu hoặc bay tức thì vì có điều gì đó đã xảy ra hoặc bất cứ điều gì và điều đó là ngay lập tức.
Vì vậy, mặc dù tôi không cảm thấy như tôi đang trở lại đó, nhưng cơ thể tôi cảm thấy như nó đang ở ngay đó.
Và vì vậy mọi người cảm thấy bối rối về điều đó và nói, Ồ, bạn đã sống lại quá khứ.
Không, thực sự, bạn không nhận thức rằng bạn đã sống lại quá khứ vì quá khứ là hiện tại.
Vì vậy, bạn không nghĩ, Ồ, điều này làm tôi nhớ về thời điểm mà bố tôi đã đánh tôi khi tôi bốn tuổi.
Không, cảm giác như bạn đang đánh tôi ngay bây giờ.
Và liệu có cách nào cho quý ông đặc biệt này đã trải qua vụ tai nạn xe hơi đó có thể ngừng kích hoạt này không?
Có, ông ấy đã làm khá tốt.
Ông ấy đã làm khá tốt.
Ông ấy đã thực hiện EMDR thực sự.
Tôi đã chuyển sang desensitization.
Và kết quả của ông ấy là gì?
Ông ấy là một người ổn, ông ấy hoạt động bình thường, ông ấy ổn, ông ấy không còn là người bị chấn thương nữa.
Cải thiện mạnh mẽ nhất mà bạn đã thấy trong thực hành lâm sàng của mình là gì?
Ôi, thực sự, mọi người thực sự sống động, mọi người chỉ nói rằng nó đã qua.
Cho tôi ví dụ tốt nhất.
Ví dụ tốt là băng video mà tôi đã cho mọi người xem ngày hôm qua về một người phụ nữ, lại là một vụ tai nạn xe hơi khủng khiếp, đông cứng, bực bội, hoảng loạn.
Và sau ba buổi trị liệu, chúng tôi đã nói về điều đó, ông ấy nói, Vâng, điều tồi tệ này đã xảy ra với tôi.
Tôi đã trong một vụ tai nạn xe hơi và tôi đã bị đụng mạnh và đầu tôi bị sưng và ồ, thật tồi tệ vào thời điểm đó.
Nhưng bây giờ tôi có một cháu gái và tôi lái xe đến chỗ cháu gái và tôi ổn.
Mất bao nhiêu buổi trị liệu?
Ba buổi, vâng.
Và chúng tôi đã thấy điều đó trong liệu pháp psychedelic liên tục.
Bạn đã làm gì trong ba buổi đó?
Chỉ cần lắc ngón tay của bạn trước mắt mọi người.
Nhưng đối với tôi, EMDR thực sự là cánh cửa để… xin lỗi, tôi đã viết ba cuốn sách về PTSD.
Tôi thực sự đã viết cuốn sách đầu tiên trong đó từ PTSD xuất hiện vào năm ’84 hoặc cái gì đó.
Nhưng họ không biết cách điều trị nó.
Vì vậy, tôi là một chuyên gia nổi tiếng thế giới, nhưng tôi không biết làm thế nào để điều trị nó vì mọi người cứ sống lại chấn thương đó và họ không biết làm thế nào để ngừng điều đó.
Và ai đó bắt đầu kể cho tôi về EMDR và tôi không tin một từ nào về điều đó và họ nói, Bạn di chuyển ngón tay của bạn trước mắt mọi người và bạn di chuyển mắt từ bên này sang bên kia khi bạn sống lại chấn thương.
Và tôi nghĩ, Thật điên rồ, bất kỳ ai nghe điều đó cũng thấy thật điên rồ.
Và rồi mọi người bắt đầu thực hiện nó và họ cho tôi thấy cách nó hoạt động.
Và tôi cảm thấy, Wow, và thực sự, một vài mẫu người mà chúng tôi đã nghiên cứu thực sự sau vài buổi EMDR đã nói, Vâng, điều đó thực sự tệ.
Nhưng nó đã qua.
Nó thuộc về quá khứ.
Nó không xảy ra ngay bây giờ.
Bạn đang nói với tôi rằng việc lắc ngón tay của bạn trước mắt mọi người có thể giúp chữa lành chấn thương của họ?
Vâng, sau đó, tất nhiên, chúng tôi phải làm một chút nghiên cứu mất 15 năm để có đủ kinh phí để làm điều đó, để xem điều gì xảy ra khi bạn di chuyển mắt của bạn qua lại.
Và sau đó chúng tôi phát hiện ra rằng nếu bạn di chuyển mắt của bạn qua lại, khi bạn nhớ lại những trải nghiệm chấn thương, bạn kích hoạt một số con đường giữa khớp thái dương và đỉnh, điều này kết nối với cảm giác về bản thân và bên trong cơ thể bạn.
Vì vậy, não của bạn có thể nói, Ồ, vâng, đây là những gì đã xảy ra với tôi, nhưng nó đã xảy ra với tôi trong quá khứ.
Vì vậy, đây là những con đường giúp não của bạn có thể phân biệt điều đó.
Và trong nghiên cứu mà đã được thực hiện về điều này, thì kết quả, kết luận về hiệu quả của nó là gì?
Ôi, trong nghiên cứu của chúng tôi, 78% những người có chấn thương khởi phát ở người lớn, như bị tấn công hoặc hiếp dâm bởi một người lạ, 78% trong số họ đã được chữa khỏi hoàn toàn.
Nhưng đó không phải là phần lớn những người mà chúng tôi thấy, vì hầu hết những người mà chúng tôi thấy có chấn thương thời thơ ấu sớm, mà phức tạp hơn nhiều.
Chấn thương thời thơ ấu sớm có phần cứng đầu hơn và kháng cự với điều trị này.
Vâng, bởi vì những trải nghiệm thời thơ ấu của bạn tạo ra bạn là ai.
Vì vậy, nếu bạn vào một trường đại học danh tiếng khi bạn 18 tuổi, bạn sẽ trở nên gắn bó với trường đó, nhưng nó không thay đổi bạn thành một con người mới một cách kỳ diệu.
Nó trở thành một phần trong danh tính của bạn.
Nhưng nếu bạn lớn lên trong một gia đình nhất định vào đầu đời của bạn, bạn thực sự trở thành như vậy.
Dấu ấn rất sâu sắc từ sớm.
Vâng.
Vì vậy, nó được gọi là điều trị desensitization và tái xử lý bằng chuyển động mắt.
Vâng.
Tôi vừa tìm kiếm một số thống kê về điều đó.
Nó nói rằng nó đã được nghiên cứu rộng rãi với bằng chứng hỗ trợ hiệu quả của nó trong nhiều điều kiện.
Với PTSD, một phân tích tổng hợp năm 2040 của 26 thử nghiệm có kiểm soát ngẫu nhiên cho thấy EMDR giảm đáng kể triệu chứng PTSD với kích thước hiệu ứng lớn, đối với trầm cảm, một đánh giá hệ thống và phân tích tổng hợp năm 2024 bao gồm 25 nghiên cứu và hơn một ngàn tham gia cho thấy đã làm giảm triệu chứng trầm cảm.
Cùng một phân tích tổng hợp vào năm 2014 ghi nhận rằng EMDR dẫn đến sự giảm đáng kể triệu chứng lo âu ở những bệnh nhân PTSD với hiệu ứng lớn.
Cuối cùng, một đánh giá toàn diện và phân tích tổng hợp dữ liệu tham gia cá nhân năm 2024 đã kết luận rằng EMDR có hiệu quả tương đương với các liệu pháp tâm lý khác cho PTSD, đạt được tỷ lệ giảm triệu chứng và tình trạng thuyên giảm tương đương.
Vậy bạn có thể cho tôi biết nó hoạt động như thế nào không?
Bạn có thể thực hiện trên tôi không?
Tôi có thể.
Tôi có thể di chuyển ghế của mình không?
Tất nhiên bạn có thể.
Bạn sẽ đến gần hơn.
Vậy bạn có thể nhớ lại một trải nghiệm không dễ chịu mà bạn đã trải qua không lâu trước đây không?
Có.
Và bạn có thể nhớ điều bạn thấy lúc đó không?
Có.
Bạn có nhớ giọng nói lúc đó nghe như thế nào không, hoặc bất kỳ âm thanh nào khác không?
Có âm thanh nào hiện lên trong đầu bạn không?
Có.
Bạn có nhớ cơ thể của bạn cảm thấy như thế nào vào lúc đó không?
Có.
Bạn có thể nhớ bạn đã nghĩ gì hoặc nghĩ lại điều bạn đã nghĩ không?
Có.
Được rồi.
Vậy cảm giác của bạn lúc này khi hồi tưởng lại nó rõ nét như thế nào?
Như 6, 7 trên 10.
Được rồi.
Vậy hãy giữ ở đó.
Bây giờ hãy theo dõi ngón tay của tôi bằng mắt bạn.
Vậy hãy nhìn vào tôi ngay bây giờ.
Hít một hơi thật sâu.
Vậy điều gì xuất hiện trong tâm trí bạn lúc này khi chúng ta đang làm điều này?
Tôi cảm thấy bình tĩnh.
Có.
Tôi chỉ biết rằng tôi cảm thấy bình tĩnh.
Được rồi.
Vậy khi bạn quay lại với những gì bạn vừa cảm thấy, hiện tại nó như thế nào?
Khó mà nhớ chính xác tại sao tôi bị làm phiền.
Đó là cách mô tả tốt nhất.
Đó là điều kỳ lạ.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao?
Không, thấy không, đó là điều tuyệt vời về công việc của anh ấy.
Chúng ta không biết mạng lưới và chúng ta không biết nơi nào mà dấu ấn cảm xúc đã biến mất, nhưng nó có đó.
Và dĩ nhiên, nếu bạn mang lên một điều gì đó tồi tệ hơn nhiều so với những gì bạn đã trải qua, thì sẽ mất nhiều thời gian hơn và rất nhiều điều khác sẽ xuất hiện.
Nhưng có vẻ như EMDR tạo ra những quá trình liên kết mới trong não.
Vậy hãy nói rằng đối với một số người, EMDR đối với tôi là một điều gì đó rất, rất tồi tệ đã xảy ra với tôi và tôi đã bắt đầu rất buồn bã.
Và sau đó trong quá trình EMDR, tôi không biết điều đó đã xảy ra với bạn như thế nào.
Tôi đã có hình ảnh ngồi ở bàn ăn của mình khi còn là một đứa trẻ và tôi đã có hình ảnh chơi ở sân chơi trong trường tiểu học.
Không xuất hiện trong tâm trí tôi.
Và sau đó chúng tôi dừng lại và điều đó thật tệ.
Đến lúc tiếp tục.
Một phần quan trọng của điều này, bạn đã không cho tôi biết những gì bạn đã trải qua.
Bởi vì tôi nghi ngờ về ngôn ngữ.
Bởi vì ngôn ngữ luôn là một quá trình tương tác.
Và nếu tôi hỏi bạn nói cho tôi biết điều gì đã xảy ra, bạn sẽ tự lọc mình bởi vì một số điều có thể khiến bạn xấu hổ hoặc bạn không muốn tôi biết về nó.
Và vì vậy chúng tôi vượt qua toàn bộ quá trình ngữ nghĩa bằng lời nói của bạn về nó và chúng tôi tổ chức lại một số cách cơ bản mà não của bạn đang cảm nhận về điều này.
Vậy bạn đã thấy một chút điều này theo cách của riêng tôi.
Đối với tôi, khi tôi lần đầu tiên thấy điều này, tôi đã rất ấn tượng với nó và nghĩ rằng tôi cần phải nghiên cứu điều này.
Vì vậy khi họ viết các nghiên cứu, nghiên cứu chính được thực hiện bởi tôi và tôi đã tài trợ cho nó.
Nhưng tôi cũng đã là người cuối cùng mà ai đó có thể tài trợ cho EMDR.
Thở.
Vai trò của thở đã trở thành một chủ đề rất lớn như thế nào?
Đối tác của tôi điều hành một doanh nghiệp có tên là Barney Breathwork, hashtag quảng cáo.
Và cô ấy đưa phụ nữ đi.
Cô ấy tổ chức những kỳ nghỉ thở này khắp nơi trên thế giới, có một studio, v.v.
Bạn nghĩ gì về thở như một cách để thực sự giao tiếp?
Nó hoàn toàn hợp lý.
Vì một điều nó đã được sử dụng từ thời xa xưa trong một số nền văn hóa.
Mọi người luôn khám phá ra nó.
Ở Ấn Độ mọi người biết đến điều đó.
Không ở châu Âu.
Chả ai biết về thở.
Vậy đây là những điều phụ thuộc vào văn hóa.
Tôi nghĩ rằng những người gần nhất có thể biết đến điều đó.
Tôi không biết.
Hãy ra ngoài và xem xem mọi người có biết không.
Và vì vậy mọi người rất tuân thủ để được thầy cô và bạn bè chấp thuận.
Mọi người làm điều gì đó đổi mới.
Họ có khuynh hướng rất nhanh chóng như, “Ôi, họ thật kỳ cục.
Họ điên.”
Tôi thực sự đã thấy rõ về bodywork.
Tôi chưa làm thở, nhưng tôi nghe về nó từ mọi người và vì vậy nó hoàn toàn hợp lý đối với tôi.
Và khi chúng ta làm điều gì đó mới, như tôi là người đầu tiên nghiên cứu yoga cho PTSD, và mọi người nói, “Đưa mông của bạn lên và vặn cột sống của bạn và giữ trong tâm trí để trị liệu.”
Tôi đã nói, “Vậy hãy tìm hiểu.”
Và vì vậy chúng tôi đã thực hiện nghiên cứu và hóa ra yoga rất hiệu quả trong việc điều trị PTSD.
Nhưng phản ứng áp đảo của các đồng nghiệp học thuật của tôi là, “Ôi, phải rồi, anh ấy lại bắt đầu rồi.
Anh ấy đã đi quá xa.”
Và bây giờ yoga cũng được chấp nhận khá tốt, phải không?
Vậy bạn có thể sử dụng yoga để điều trị chấn thương không?
Bạn có thể.
Không, bạn không điều trị chấn thương.
Bạn tập yoga để điều trị mối quan hệ của bạn với cơ thể.
Đó không phải là cùng một điều, nhưng chấn thương thực sự làm biến dạng mối quan hệ của bạn với cơ thể.
Và điều mà nghiên cứu của chúng tôi cũng chỉ ra là khi bạn bắt đầu tập yoga, một số khu vực não thường bị giảm đi bởi chấn thương sẽ sống dậy.
Bạn đã tìm thấy điều gì trong những nghiên cứu đó?
Tôi có một ảnh chụp màn hình cụ thể ở đây.
Vâng, đó là một nghiên cứu thực sự.
Vậy hãy giải thích ở đây điều gì đang xảy ra.
Đây là một nghiên cứu nhỏ, nhưng điều bạn thấy ở đây là sau khi tập yoga, insula của bạn được kích hoạt nhiều hơn.
Insula của bạn là nơi trong não giúp bạn biết cơ thể bạn cảm thấy thế nào.
Như khi trời mưa và bạn không có áo mưa, bạn sẽ nghĩ, “Tôi nên lấy một cái ô.”
Vì vậy bạn cần biết cơ thể bạn trải nghiệm và cần điều gì, và chúng đều biến mất.
Và cái chiều của trải nghiệm bản thân đó thường bị thiệt hại rất nhiều bởi chấn thương.
Lý do cho điều đó là đây là một điều thích ứng bởi vì chấn thương thường được trải nghiệm lại trong những hình ảnh trực quan.
Như Darwin đã nói, “Trái tim tan nát và dạ dày quặn thắt là những cảm giác trực quan.”
Và nếu bạn liên tục bị tan vỡ trái tim và dạ dày quặn thắt, bạn cố gắng đè nén nó.
Và vì vậy bạn mất liên lạc với cơ thể của mình như một cách phòng thủ để cảm thấy bị choáng ngợp bởi những cảm giác vật lý này.
Vậy tôi muốn chắc chắn rằng tôi hiểu điều này.
Phần insular của não là phần liên kết những gì chúng ta làm với những gì chúng ta cảm thấy.
Cảm giác visceral của chúng ta, đúng không?
Những gì đang xảy ra trong cơ thể chúng ta.
Được rồi.
Vậy nó liên kết cảm giác trong cơ thể chúng ta với những gì chúng ta biết về bản thân, đúng không?
Những câu chuyện chúng ta có trong đầu về bản thân.
Dưới đây là bản dịch tiếng Việt của đoạn văn bạn cung cấp:
Vậy đó là những gì mà phần insular trong não làm, và chấn thương khiến quá trình đó bị gián đoạn, điều này gây ra loại rối loạn nào đó trong cuộc sống hàng ngày. Bởi vì bạn là người nghệ thuật, bạn cảm thấy tê liệt hoặc không có kết nối, hoặc cảm thấy sống động, bạn không cảm thấy kết nối, bạn không thể cảm nhận niềm vui. Hoặc bạn cảm thấy quá nhạy cảm. Và bạn cảm thấy quá nhạy cảm. Bởi vì bạn nói về hai phản ứng là sự mất kết nối và nhạy cảm quá mức. Phải, luôn có hai điều trái ngược mà đồng tồn tại. Nhớ quá nhiều và nhớ quá ít. Cảm nhận quá nhiều và cảm nhận quá ít. Không có sự trung dung hạnh phúc nào. Bạn di chuyển từ cực này sang cực khác. Bạn vừa bị kích thích vừa không nghi ngờ cùng một lúc. Và tôi cá là bạn biết cảm giác như thế nào vì tất cả chúng ta đều đã trải qua cảm giác ấy, khi chúng ta cảm thấy bị kích thích và cùng lúc đó hoàn toàn không cảm nhận gì cả. Và gần như không có tâm trí ở đó, và tôi nghĩ đó là một trải nghiệm con người rất hiếm hoi. Phần insular đang đóng một vai trò trong điều đó, phần insular. Phần insular đóng một vai trò lớn trong việc đó và nhiều cấu trúc não khác. Vì vậy, nếu tôi bắt đầu tập yoga, thì điều đó sẽ ảnh hưởng như thế nào đến sự tách rời nhạy cảm quá mức đó? Yoga giúp bạn có khả năng kết nối lại các giác quan của mình theo cách nào đó, để cảm nhận những gì bạn cảm thấy, để làm cho những gì bạn cảm thấy trở nên an toàn. Khi chúng ta đến phòng tập yoga với một giáo viên có giọng nói dễ chịu thực sự giúp bạn không hít thở sâu, duỗi tay ra, cảm nhận tư thế chiến binh ba, và sau đó bạn bắt đầu cảm nhận nó. Đối với nhiều người, việc tập yoga thực ra có thể gây kích thích, thật đáng sợ theo một cách nào đó. Đối với những người bị chấn thương, chúng ta thấy điều này mọi lúc, là có điều gì đó bị kích hoạt và bạn bắt đầu cảm thấy khó chịu chỉ với việc thực hiện một tư thế đơn giản như chó cúi xuống, hoặc chắc chắn là tư thế yoga mà tất cả các nạn nhân lạm dụng đều gặp khó khăn lớn chính là tư thế em bé hạnh phúc. Tư thế em bé hạnh phúc là khi bạn đưa chân lên không, bạn nằm ngửa, giữ ngón chân và duỗi chân rộng ra để xương chậu của bạn lên không trung. Đối với hầu hết chúng ta, đó là một phần rất dễ chịu, nó khiến bạn thư giãn. Nếu bạn là một người sống sót sau lạm dụng tình dục, điều đó sẽ kích hoạt rất nhiều thứ. Thật vậy? Vâng. Và bạn phải rất cẩn thận khi thực hiện điều này. Bởi vì nó… Nó kích hoạt. Và bởi vì những tư thế này có thể kích hoạt, bạn có thể giữ cơ thể của mình trong một tư thế đông cứng để không kích hoạt những cảm giác về sự lạm dụng tình dục. Tôi vừa nghĩ đến khi bạn nói về một người bạn của tôi, người có xu hướng đi qua cuộc sống với một hình dạng bị nhàu nát và họ có lòng tự trọng thấp, họ khá thiếu tự tin. Tôi không biết họ có bị chấn thương theo cách nào không, không thể đánh giá được điều đó, nhưng họ đã bắt đầu tập yoga và điều đó thực sự đã giúp sức khỏe tâm thần của họ theo một cách sâu sắc. Và tôi chỉ đang tự hỏi bạn nghĩ rằng liên kết giữa ai đó, tôi chỉ mới kể cho bạn bề ngoài, là như bị nhàu nát qua cuộc sống của họ, nhưng sau đó họ lại… Ồ, tuyệt đối. Tôi đã nói với bạn rằng tôi là một đứa trẻ yếu ớt. Tôi đã rất yếu ớt cho đến khi tôi bị hen suyễn, tôi 13 tuổi, và tôi nghĩ điều hữu ích nhất mà tôi từng làm là rolfing. Rolfing là một hình thức massage rất mạnh mẽ nơi họ tách cơ bắp của bạn khỏi lớp fascia và tôi đã sống trong một cơ thể mới. Tôi không còn sống trong cơ thể đông cứng của đứa trẻ nhỏ đó, người suýt chết. Điều đó có tác động sâu sắc đến tôi cũng như bất kỳ điều gì tôi từng làm. Tại sao và như thế nào? Bởi vì bạn bị mắc kẹt trong những thói quen. Theo một cách nào đó, chấn thương trở thành một thói quen. Thói quen của tôi là khi tôi thấy một người gọi điện trong phòng, tôi cảm thấy sợ hãi, một tình huống giả thuyết. Và vì vậy bạn có những phản ứng thói quen và một phần trong những gì tôi có thể làm khi trị liệu là nhận ra những phản ứng thói quen của bạn và trở nên tò mò về điều đó. Khi mỗi người đến trong phòng, tôi đông cứng lại và tôi nghe như một kẻ ngốc và nhà trị liệu của bạn nói: “Vậy điều gì xảy ra với cơ thể bạn và bạn đã cảm thấy như thế này trong bao lâu rồi?” Bạn cảm thấy như vậy khi bạn sáu, ba hoặc tám tuổi và sau đó vào một lúc nào đó mọi người có một câu chuyện có thể bắt đầu giải thích điều đó và câu chuyện đó có thể nói: “Ôi, tôi đã bị bắt nạt bởi ai đó.” Và cảm giác đó quay trở lại khi tôi gặp ai đó làm tôi nhớ đến kẻ bắt nạt của mình. Và sau đó bạn hỏi: “Bạn đã bao giờ thử luyện võ chưa?” Có vẻ như chúng tôi thích bạn thực sự học cách sử dụng cơ thể của mình để chống lại ai đó. Và đó, ví dụ như, là một phương pháp điều trị mà tôi chưa bao giờ học. Nhưng tôi rất ngạc nhiên khi thấy có bao nhiêu đồng nghiệp thân thiết của tôi, những người rất quan tâm đến chấn thương, nói với tôi rằng vào một lúc nào đó, “Ôi, và bây giờ tôi phải đến lớp võ thuật của mình.” Và không ai coi đó là một cách hợp pháp để giải quyết những gì họ đang gặp phải nhưng tôi nghĩ mọi người đang tham gia vào võ thuật của họ vì họ có những ký ức về việc bị nạn. Và nó cho họ trải nghiệm trực quan rằng cơ thể tôi có thể tự vệ, cơ thể tôi, tôi có thể sử dụng cơ thể mình để chăm sóc bản thân. Và đó không phải là một quá trình trí tuệ, mà là một trải nghiệm trực quan. Mọi người thường mô tả việc gặp ai đó và cơ thể họ cảm thấy không ổn. Họ nói: “Tôi đã gặp người này và cơ thể tôi cảm thấy, tôi chỉ cảm thấy một điều gì đó trong cơ thể tôi mà họ không thể diễn đạt một cách có ý thức nhưng họ chỉ cảm thấy trong cơ thể. Người này có gì đó khác khác.” Bạn nghĩ họ đang mô tả điều gì ở đây? Tôi nghĩ họ đang mô tả hai điều. Chúng ta tiếp nhận năng lượng của nhau. Có một điều gọi là hệ thống nơ-ron phản chiếu, điều này chưa nhận được nhiều sự chú ý trong vài năm qua. Nhưng tôi nghĩ đó là một phát minh rất quan trọng rằng tôi tiếp nhận năng lượng của bạn. Và nếu, ví dụ, bạn đang trầm cảm nhưng bạn có công việc để làm, để nói chuyện với tôi hôm nay, thì rất có thể, ở một mức độ nào đó, tôi sẽ tiếp nhận được sự trầm cảm của bạn và điều đó sẽ ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện của chúng ta. Tôi không nói rằng tôi làm, đó là điều giả thuyết. Nhưng chúng ta tiếp nhận năng lượng của nhau và vì vậy chúng ta có thể là ai đó rất tức giận. Nhưng người đó đang cố gắng hành xử tốt và trở nên rất bình tĩnh. Nhưng bạn có thể tiếp nhận được cơn giận đó. Và đó thực sự là những điều rất phức tạp trong tâm lý học trị liệu.
Liệu tôi có đang tiếp nhận năng lượng của bạn hay là năng lượng của chính tôi? Nếu tôi cảm thấy không thoải mái khi ở bên bạn, liệu đó có phải vì bạn đang kích thích một điều gì đó trong tôi về quá khứ của tôi hay là tôi đang cảm nhận một điều gì đó về bạn? Đó chính là sự phức tạp trong các mối quan hệ của chúng ta. Từ góc độ tiến hóa, khi bạn đang nói, tôi đã suy nghĩ, điều này đến từ đâu, khả năng tiềm thức để cảm nhận một người nào đó rồi hình thành một kiểu mẫu về việc, “ồ, kiểu người này đã làm tổn thương tôi trong quá khứ” và 20 năm sau, tôi gặp một người trên đường phố và ngay lập tức cảm thấy giống như vậy. Điều đó chỉ là một vấn đề sinh tồn thôi sao? Tôi nghĩ điều đó có lý. Bởi vì chúng ta là loài linh trưởng, điều này đã xuất hiện trong cuộc phỏng vấn của bạn với Trevor, mức độ sâu sắc mà chúng ta là những sinh vật liên kết với nhau, thực tế là chúng ta không tồn tại như những cá thể độc lập. Vì vậy, chúng ta được định sẵn để sống, để ở bên những người khác. Và điều gì đó an toàn với những người khác trở thành một vấn đề sống còn quan trọng đối với sự sống sót của chúng ta. Lý do mà con người sống sót không phải nhờ vào tài năng cá nhân mà là vì chúng ta có thể kết hợp lại với nhau và xây dựng các tòa nhà, máy bay và đủ loại thứ khác. Tất cả đều là những điều chung. Nó không phải là điều trung tâm trong khoa học của chúng ta ngày nay, nhưng nếu bạn hiểu về con người, chúng ta là một tập thể những sinh vật cùng nhau tạo ra điều gì đó. Và vì vậy, việc biết cách làm điều đó và điều chỉnh cho nhau là cốt lõi của những gì chúng ta là. Liệu chúng ta có đang mất đi điều đó một chút không? Con người đang trở nên cô đơn và cá nhân hơn. Một vấn đề lớn, rất lớn mà màn hình như những thực tại ảo đang là thách thức lớn nhất của chúng ta, tôi nghĩ vậy. Tại sao? Bởi vì màn hình mang lại cho bạn một thực tại ảo của sự vui vẻ, v.v., nhưng nó không thực và không phải là sản phẩm của những nỗ lực của bạn trong việc làm điều gì đó. Bạn nhận được phần thưởng rẻ hơn, nhưng thường thì điều đó đòi hỏi nhiều hoạt động. Và vì vậy bạn nhận được một chút dopamine, và cảm giác như bạn đã có trải nghiệm, nhưng bạn không học cách hòa thuận với những người khác. Bạn không học được phản ứng thị giác về sự vui vẻ, về “chúng ta là bạn bè”. Vai trò của cộng đồng và kết nối xã hội trong chấn thương là gì? Mọi thứ, rất quan trọng. Và đó là một điều khác đang gây rắc rối cho sự phát triển của lĩnh vực của chúng ta, cụ thể là trong thế hệ của chúng ta, Thomas, người đã bắt đầu với những trải nghiệm giống như tôi, đã làm việc với những cựu chiến binh. Tôi không phải là một cựu chiến binh. Tôi đã từng là một người phản đối chiến tranh trong thời kỳ chiến tranh Việt Nam. Tôi không biết gì về Thủy quân lục chiến Mỹ. Và vì vậy tôi không thể nói cho mọi người biết cảm giác như thế nào, nhưng họ đã ở trong các nhóm và họ đã nói chuyện với nhau và họ đã học được cảm giác như thế nào khi là một cựu chiến binh từ nhau. Và ngay khi họ tạo ra được sự kết nối này với nhau, họ đã trở thành một băng nhóm anh em. Đó chính là cách mà mọi người vượt qua chấn thương bằng cách liên kết với nhau. Có vẻ như phụ nữ giỏi hơn trong việc hình thành những kết nối đó so với đàn ông. Vâng, tôi nghĩ vậy. Mặc dù, không, điều đó không hoàn toàn đúng. Tôi đã học được rất nhiều điều về tình yêu từ những cựu chiến binh của mình. Ở một mức độ nào đó, tôi nghĩ hầu hết con người không biết tình yêu là gì cho đến khi bạn biết cảm giác như thế nào khi cùng chiến đấu với những người khác. Điều đó tạo ra một mối liên kết vô cùng sâu sắc giữa mọi người. Vì vậy, tôi biết một chút về tình yêu nam giới từ những cựu chiến binh hơn bất kỳ điều gì khác. Khi bạn đang gặp nguy hiểm, các chàng trai thường đứng ra bảo vệ lẫn nhau. Họ thực sự bảo vệ nhau. Họ thực sự chăm sóc lẫn nhau. Điều gì trong môi trường đó tạo ra điều mà bạn mô tả như tình yêu thật sự? Và làm thế nào để chúng ta… Đó chính là sự nguy hiểm. Các bản năng tự nhiên khi bạn đang gặp nguy hiểm, bạn biết đấy, bạn và tôi trở thành những người bạn tốt hơn rất nhiều so với trước đây. Nếu có điều gì xấu xảy ra với chúng ta ngay bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu bám lấy nhau. Điều đó có phải vì chúng ta có thể cần nhau không? Bạn cần nhau. Vâng, bạn cần nhau và bạn phụ thuộc vào nhau và bạn có nhau. Và bạn đang nói với tôi, “Tôi sẽ bảo vệ bạn.” Việc chúng ta cam kết với nhau là một trải nghiệm rất sâu sắc của con người. Bạn không thể có điều đó từ một cái màn hình. Vâng, trong một xã hội cá nhân, bạn gần như được dạy để không cần bất kỳ ai ngoài chính mình. Vâng, nhưng bạn biết đấy, tôi có những người bạn đã học ở Eaton. Thực sự, định nghĩa của tôi về nhiều người Anh là, “Mẹ bạn ghét bạn và đã gửi bạn đến trường nội trú khi bạn sáu tuổi và không chăm sóc bạn nữa.” Và điều giúp những người bạn của tôi khi họ học ở các trường công ở Anh là thể thao. Rất mạnh mẽ. Mọi người cảm thấy rất gần gũi với nhau, cùng di chuyển, ném bóng cùng nhau, chiến đấu trên cánh đồng. Đó cũng là cách mà các chàng trai gần gũi với nhau, điều đó có thể gợi lên điều gì đó ở bạn. Tất nhiên, vâng. Tôi đã nhớ lại chơi bóng đá khi lớn lên và chỉ, bạn biết đấy, bạn là một đơn vị thực sự và nếu có vấn đề gì ở phần này của sân, thì đó là vấn đề của tôi. Nếu bạn gặp rắc rối, tôi sẽ ở đó để giúp bạn. Tôi cá là bạn vẫn dễ dàng liên lạc với những người bạn mà bạn đã chơi bóng đá cách đây 20 năm, không phải 30 năm trước. Điều đó thật sự thú vị vì, khi bạn đang nói, tôi đã tự hỏi làm thế nào chúng ta có thể mang điều đó trở lại vào cuộc sống của chúng ta trong thế giới hiện đại. Trong một thế giới hiện đại mà chúng ta sống trên màn hình và bức tường trắng một mình, nghiên cứu cho thấy rằng trung bình, tôi nghĩ có nói rằng trung bình người Mỹ có trung bình không có ai mà họ cảm thấy có thể dựa vào trong thời điểm khủng hoảng, con số này giảm từ khoảng ba người, tôi nghĩ trong vòng hai thập kỷ. Tôi sẽ xem xét. Tôi sẽ xem xét các số liệu thống kê. Tôi sẽ đưa ra các số liệu thống kê. Nhưng ý tưởng chung của việc chúng ta cô đơn hơn bao giờ hết và làm thế nào trong một xã hội được thiết kế để cô đơn, làm thế nào tôi, ở cấp độ cá nhân, có thể giải quyết điều đó? Tôi nghĩ đó thực sự là thách thức lớn.
Chúng tôi có một quỹ hiện nay và điều chính mà chúng tôi quan tâm là tìm kiếm nguồn tài trợ cho những dự án như vậy, cách giúp mọi người kết nối với nhau, hòa hợp với nhau, chúng tôi rất đam mê việc mọi người cùng nhau sáng tác âm nhạc, cùng nhau làm kịch, tạo ra các dự án chung. Đó chính là bản chất của chúng tôi. Danh dự của chúng tôi với tư cách con người chính là việc tạo ra những điều này một cách hợp tác, năng động và thể chất. Điều đó chưa từng nằm trong lĩnh vực sức khỏe tâm thần. Chúng tôi trò chuyện và phát thuốc, nhưng thực sự không kết nối mọi người ở mức độ sâu sắc. Bạn có lạc quan về điều này không? Không, sau cuộc bầu cử vừa rồi thì không. Thật sao? Tôi rất tuyệt vọng sau cuộc bầu cử. Bạn rất tuyệt vọng sau cuộc bầu cử vừa rồi, tại sao? Bởi vì cuộc bầu cử vừa qua dựa trên việc tách biệt. Bạn là khác biệt, bạn là sự gán ghép, bạn xấu, những người nhập cư này đến và giết chúng ta và họ chiếu sự khó chịu của chính mình lên những người có tôn giáo và màu da khác nhau, v.v. v.v. Tất cả đều là sự chiếu rọi sự khó chịu của bản thân họ lên người khác và không có sự thành thật rằng vấn đề nằm trong tôi chứ không phải ở bạn. Vậy hãy nói rằng bạn không phải là người hâm mộ Trump. Để đó thôi, được rồi. Không, tôi nghĩ, anh ta là một người tâm thần không quan tâm đến ai khác. Bạn có thể chỉ ra điều gì tốt về anh ta không? Và khi tôi đã mời những người ủng hộ Trump lên chương trình này, tôi hỏi họ những câu hỏi tương tự. Tôi nói, bạn có thể chỉ ra điều gì xấu về anh ta không? Bởi vì anh ta có một gia đình. Ai đó đi đến Trung Quốc và nói, tôi đã được tiếp đón tốt hơn bất kỳ ai trong lịch sử Trung Quốc, có phải là hoàn hảo không? Anh ta đã phá sản rất nhiều lần. Anh ta nói những điều khủng khiếp với người khác. Anh ta liên tục xúc phạm người khác. Tôi chắc chắn rằng có điều gì đó tốt về anh ta. Ivanka dường như đã yêu thương anh ta vào một thời điểm nào đó. Anh ta là một người khủng khiếp. Quay lại vấn đề chấn thương này, bạn nói rằng có ba cách chính để đảo ngược tổn thương do chấn thương gây ra. Đúng rồi. Vậy nếu tôi đến với bạn và tôi là một người bị chấn thương, bất cứ chấn thương nào, bước đầu tiên là gì nếu tôi đến với bạn để được hỗ trợ với chấn thương của mình? Bước đầu tiên là hãy kể cho tôi về bản thân bạn. Bạn là ai? Được rồi. Bạn trân trọng điều gì? Điều gì đang hoạt động? Bạn muốn làm điều gì và điều gì cản trở bạn? Vì vậy, bắt đầu thật sự, ngôn ngữ là vô cùng quan trọng. Tôi không lập danh sách về việc bạn đã rối rắm đến mức nào. Tôi đã từng giúp tạo ra một DSM vào một thời điểm nào đó với vai trò rất nhỏ, nhưng DSM không phải là cách tốt để bắt đầu, nghĩa là bạn bị bệnh nặng đến mức nào? Đầu tiên, tôi muốn biết bạn là ai. Điều gì đang hoạt động? Điều gì không hoạt động? Điều gì đã giúp bạn? Điều gì không giúp bạn? Điều gì đang cản trở bạn? Và vì vậy chúng ta cùng nhau tạo ra một bản đồ về ai là bạn. Và một phần nào đó, bạn là ai trong mối quan hệ với tôi. Và tôi sẽ thường xuyên kiểm tra với mọi người về việc điều này có giúp bạn không? Vì vậy, tôi không kê đơn và đến một lúc nào đó tôi có thể nói, ừ, bạn đã nghĩ đến việc thử tập võ thuật chưa, điều này sẽ thú vị để vào một phòng tập yoga, nhưng nhìn chung, tôi rất ít đưa ra lời khuyên, nhưng tôi giúp mọi người khám phá điều gì đang diễn ra và điều đó dẫn họ đến đâu theo cách nào đó. Và rồi khi bạn đã làm điều đó, vì vậy bạn nhận ra rằng tôi đã có một trải nghiệm chấn thương sớm, bạn biết gì về điều trị mà bạn sẽ dành cho tôi? Đó là một điều khó khăn khác, và đó là điều mà trong cuốn sách của tôi, tôi đã cố gắng làm điều đó và đã thất bại. Và trong cuốn sách mới của tôi, tôi không làm tốt hơn nhiều. Tôi sẽ xem bạn có bị kích thích đến mức nào, bạn có thể tập trung bao lâu. Và nếu tôi thấy rằng mỗi khi một đề tài cụ thể được nêu lên, tôi thấy bạn bị kích thích hoặc đóng kín lại, tôi sẽ tập trung vào trải nghiệm cụ thể đó. Và nếu tôi thấy bạn luôn bị kích thích và không thể tập trung, tôi sẽ nói, chúng ta chỉ cần làm điều gì đó, bạn nên làm điều gì đó để giúp làm dịu cơ thể và bộ não của bạn. Và tôi sẽ nói khi bạn cảm thấy bị áp lực tổng thể, hãy bắt đầu với yoga hoặc khí công hoặc bất cứ điều gì có ý nghĩa với bạn về cách di chuyển cơ thể của bạn. Và tôi có thể sẽ thực hiện neurofeedback. Neurofeedback là gì? Neurofeedback là bạn nối sọ của mình với các điện cực có thể thu thập sóng não dưới, từ đó bạn có thể chiếu hoạt động não của mình lên màn hình máy tính và sau đó bạn có thể chơi trò chơi máy tính với chính sóng não của mình để tổ chức sóng não theo cách mà bạn có thể tập trung hơn và chú ý hơn. Vì vậy, tôi có một đồ thị trên màn hình cho bất kỳ ai đang theo dõi và nó thể hiện năm loại sóng não khác nhau, sóng gamma, là những sóng não rất gần, sóng beta thì ít gần hơn, sóng alpha thì càng ít gần hơn, sóng beta thì ít gần hơn nữa, và cuối cùng là sóng delta, là khi bạn đang nằm mơ, những sóng này rất, rất xa nhau, gần như phẳng lặng. Nhìn vào những loại sóng não khác nhau này, nếu chúng ta chỉ phân loại chúng từ một là khi các sóng não rất chặt chẽ và gần gũi cho tới năm là delta khi chúng rất xa nhau, thì một sóng gamma, có phải giống như lo âu hay gì đó không? Không, lo âu là suy nghĩ rất tập trung, nhưng nó phụ thuộc vào vị trí. Phía sau não của bạn được cho là có những sóng chậm bởi vì phần phía sau não của bạn đang xử lý việc duy trì sức khỏe cho cơ thể của bạn. Phần phía sau của não sẽ bảo bạn rằng bạn cần thở thêm một chút, bạn cần vào nhà vệ sinh, bạn cần, bạn cần sống sót theo cách điều chỉnh cơ thể. Phần lớn não của bạn liên quan đến việc điều chỉnh cơ thể của bạn, điều này bị ảnh hưởng nặng nề bởi chấn thương. Ví dụ, khi bạn nhắm mắt lại, phần phía sau não của bạn được cho là phát triển những sóng chậm để báo cho bạn rằng, “Tôi cảm thấy bình yên.” Khi bạn bị chấn thương, khi họ yêu cầu bạn nhắm mắt lại, rất có khả năng rằng phần phía sau não của bạn sẽ bị kích thích và tạo ra những sóng nhanh hơn những gì bạn nên có. Và vì vậy bạn cảm thấy lo âu vào thời điểm bạn nhắm mắt lại, điều này rất có hại cho sức khỏe của bạn. Vì vậy, công việc của tôi trở thành cách để huấn luyện não của bạn sao cho khi bạn nhắm mắt lại, phần phía sau não của bạn trở nên rất bình tĩnh.
Ví dụ, một lần nữa, điều này không phải về chấn thương, mà là về tổ chức não bộ. Chấn thương dẫn đến tổ chức não bộ, nhưng bạn không điều trị chấn thương, bạn điều trị não bộ với tổ chức này. Vậy đối với người bình thường mà đến gặp bạn, bạn thường nói gì với họ? Người bình thường? Một số người ngày nay, tôi nói, tôi nghĩ rằng điều này sẽ rất tốt cho bạn nếu bạn có một trải nghiệm tâm linh. Một trải nghiệm tâm linh, và bạn đã thấy mình nói với mọi người điều đó ngày càng nhiều gần đây? Bởi vì tôi đã thực hiện nghiên cứu và kết quả của chúng tôi thực sự rất ấn tượng, tốt hơn nhiều so với tôi dự đoán. Nhưng tôi có thể nói với bạn rằng, không, bạn chưa sẵn sàng cho sự tâm linh. Tôi nghĩ bạn thực sự nên làm một số bài tập phản hồi thần kinh và một số thực hành cơ thể để sống nhiều hơn trong cơ thể của mình trước khi chúng ta bắt đầu mở rộng tâm trí của bạn. Khi bạn nói về các thực hành cơ thể, chúng ta sẽ nói về sự tâm linh sau, nhưng các thực hành cơ thể, đây là những điều bạn đang nói đến như yoga, võ thuật. Mát xa. Mát xa. Bất kỳ loại mát xa nào? Chà, tôi biết một số người cơ thể rất tốt, mà, nếu bạn đã bị đánh đập hoặc quấy rối, chạm vào con người có xu hướng trở nên rất phức tạp, vì vậy bạn có thể không cảm thấy thoải mái với sự chạm vào của con người, và những con người khác có thể không có tác dụng làm dịu trên cơ thể của bạn, điều này thực sự là những gì chúng ta nên có với nhau, vì vậy việc học cách sống trong một cơ thể có thể được chạm vào là rất quan trọng. Liệu chạm vào có chữa lành không? Ôi, chắc chắn rồi. Chà, bạn chưa có con. Không. Chà, bạn có một cô bạn gái, như bạn biết đấy, chạm vào là một yếu tố an ủi con người cơ bản. Bạn đã mô tả ba cách rộng rãi để đảo ngược chấn thương, cách tiếp cận từ trên xuống, mà tôi đoán là liệu pháp trò chuyện? Vâng. Nó là sự hiểu biết bên trong, v.v. Bạn có thích phương pháp đó không? Không, về cơ bản, tôi là một người rất trí thức, vì vậy tôi rất nghi ngờ về phần đó. Đó là việc giải thích, hiểu biết về mọi thứ, không phải là trở ngại lớn nhất của tôi, vì vậy tôi có xu hướng giảm nhẹ tầm quan trọng của nó. Số hai là sử dụng thuốc, mà về cơ bản là để tắt các tín hiệu báo động của cơ thể. Bạn có thích phương pháp đó không? Chà, đó là cách tôi bắt đầu cuộc sống như một nhà tâm lý học dược phẩm. Tôi đã thực hiện những nghiên cứu đầu tiên về Prozac và Zoloft cho PTSD, vì vậy chúng không tệ, chúng có thể hữu ích cho mọi người. Và cách tiếp cận thứ ba, cách tiếp cận từ dưới lên, là cho phép cơ thể có những trải nghiệm mâu thuẫn với sự bất lực hoặc cơn thịnh nộ hay chấn thương, và đây thực sự là những gì bạn tập trung vào, đó là các liệu pháp tâm thể, tập trung vào cơ thể thay vì tâm trí. Vâng. Đây là một phần rất quan trọng, và tôi thực sự nghĩ rằng đó là một phần rất lớn còn thiếu trong các lĩnh vực y tế và sức khỏe tâm thần nói chung để cho mọi người trải nghiệm sự kết nối và niềm vui. Vâng, điều đó cực kỳ quan trọng. Nhưng khi tôi viết cuốn sách này trước khi tôi bắt đầu vào các liệu pháp tâm linh, tôi sẽ thêm một chiều kích trải nghiệm khác mà thực sự mở rộng tâm trí của bạn, cho phép bạn có một trải nghiệm thực tại khác biệt hoặc điều gì đó. Về mặt năng lượng, có rất nhiều lý do khiến tôi trở thành một fan cuồng của Matcha, nếu bạn chưa biết đến giờ, và đến mức tôi đã đầu tư vào công ty Matcha hàng đầu tại Vương quốc Anh có tên là Perfected. Và một trong những sản phẩm yêu thích của tôi của Perfected là những túi Matcha ngon tuyệt này có đủ hương vị từ caramel muối đến hương đào đến hương bạc hà đến hương quả mọng. Một trong những hương vị yêu thích của tôi là hương vani, và tôi sẽ làm ngay chỉ trong vài giây. Bạn chỉ cần lấy cái máy trộn này, lấy một chút bột, đổ lên trên cái bình shake như vậy, đậy nắp lại, lắc, lắc, lắc, thật ngon. Nếu bạn chưa thử điều này, bạn có thể tìm Perfected tại các cửa hàng Tesco và Holland & Barrett hoặc trực tuyến, nơi bạn có thể nhận được giảm 40% với mã của tôi, Diary 40. Hãy truy cập perfected.com và nhập mã Diary 40 để thử Matcha nhiều hương vị ngon miệng này ngay bây giờ. Rất được khuyến nghị. Nếu bạn làm, xin vui lòng tag tôi, gửi cho tôi một tin nhắn trực tuyến. Phòng tập có thể giúp gì không? Vâng, nhưng điều đó có xu hướng trở thành một trải nghiệm rất đơn độc. Bạn đang ngồi trên máy chạy bộ nhỏ xem Fox News, không phải là cách tôi tưởng tượng về việc điều trị chấn thương. Bởi vì tôi đi đến phòng tập, tôi nâng tạ và tôi tự hỏi liệu điều đó có giúp tôi không. Nhưng điều đó thật thú vị. Như một trong những đồng nghiệp thân thiết nhất của tôi, một người bạn trước đây, là một lực sĩ cử tạ. Và cô ấy thực sự rất cam kết rằng việc nâng tạ có thể rất hữu ích cho chấn thương. Và khi cô ấy nói điều đó, tôi chắc chắn điều đó là đúng với cô ấy và tôi tự hỏi điều đó đúng với bao nhiêu người khác. Vấn đề là trong hệ thống hiện tại của họ, bạn sẽ không nhận được tiền để nghiên cứu việc nâng tạ cho chấn thương. Ngay cả khi bạn nói rằng nó hữu ích đối với bạn, bạn của tôi Ryus rất hữu ích, tôi nghĩ thật thú vị. Hãy xem thử bao nhiêu người thấy điều đó hữu ích. Vâng, một trong những cách mà tôi nghĩ về điều đó thực sự là nhiều người mà tôi đã phỏng vấn, những người là lực sĩ cử tạ là những đứa trẻ bị bắt nạt. Tôi nghĩ về Mike mà tôi đã có trong chương trình, Chrissy Chelle mà tôi đã có trong chương trình, cả hai đều nói đến, thậm chí Elaine Norton thực sự, tôi nghĩ anh ấy cũng nói đến một số chấn thương sớm. Họ là những đứa trẻ đã bị bắt nạt theo một hình thức nào đó hoặc có một tuổi thơ bị chấn thương và giờ họ trở nên rất to lớn. Và tôi tự hỏi có phải một số người bề ngoài nghĩ rằng, hoặc thậm chí là một vị vua thực sự, bạn trở thành như vậy vì bạn đang học cách tự vệ và xây dựng lòng tự trọng của mình, nhưng có điều gì đó. Vâng, nhưng cử chỉ đó không phải là cử chỉ đúng. Như thể bạn chỉ đang làm như vậy vì, như thể bạn đang bỏ qua, thay vì nói, tốt cho bạn, bạn đang làm điều đó vì bạn cảm thấy quá bất lực và bạn muốn xây dựng cơ bắp của mình. Thú vị. Liên tưởng của tôi là tôi đã làm chứng cho nhiều người đã bị lạm dụng bởi các linh mục Công giáo và gần như tất cả đều trở thành lực sĩ cử tạ và thể hình.
Thật sao?
Rõ ràng, như lý do bạn đã đề cập, họ chỉ đang cố gắng gia tăng cảm giác quyền lực và kiểm soát, nhưng điều đó không đủ hiệu quả với họ.
Chỉ riêng điều đó đã không đủ.
Tôi nghĩ họ cũng cần kết nối với sự bất lực của mình.
Liệu pháp tâm lý psychedelic.
Vâng.
Quan điểm của bạn về liệu pháp tâm lý psychedelic là gì?
Có một chút nền tảng cá nhân của tôi.
Tất nhiên, tôi là một đứa trẻ của thập niên 60, vì vậy tôi biết về LSD và tôi nghĩ LSD đối với tôi thời điểm đó, tôi đã trở thành một sinh viên y khoa giỏi và ngừng sử dụng ma túy.
Ký ức của tôi về việc sử dụng LSD rất tích cực vì lúc đó tôi đã thấy rằng tôi chỉ là một phần rất nhỏ của một vũ trụ rất lớn và rằng bất kỳ cấu trúc nào tôi tạo ra trong đầu mình chỉ là những cấu trúc rất nhỏ của một thực tại lớn hơn nhiều.
Và theo thời gian, khá nhiều bạn bè của tôi đã trở thành những nhà khoa học rất giỏi và họ cũng nói điều tương tự về những trải nghiệm đầu tiên với LSD của họ, thực sự mở rộng tâm trí của họ với nhiều khả năng.
Nhưng rồi văn hóa đã thay đổi và chúng trở nên bất hợp pháp, bị hình sự hóa và mọi người đã ngừng làm điều đó.
Rồi Rick Doblin và Michael Mithoffery bắt đầu mở ra thế giới của các loại thuốc psychedelics và họ đã hỏi tôi về điều đó cách đây khoảng 15 năm và tôi đã nói: “Tôi nghĩ đây là một ý tưởng tuyệt vời vì khi bạn bị chấn thương, bạn sống trong một thế giới rất hạn chế.”
Cơ bản là chấn thương chi phối nhận thức của bạn và thường xuyên can thiệp vào việc khám phá những thực tại lớn hơn, và trong lý thuyết, có một trải nghiệm psychedelic và trải nghiệm khai mở tâm trí sẽ rất hữu ích, nhưng tôi đã khuyên họ không nên làm điều đó vì tôi nghĩ rằng bạn sẽ không bao giờ vượt qua được các quy định hiện hành.
Sau đó họ đã huy động đủ tiền và hỏi tôi liệu tôi có muốn lãnh đạo dự án tại Boston cho một nghiên cứu rất lớn mà họ rất mong muốn thực hiện, nơi chúng tôi so sánh liệu pháp tâm lý rất tốt do những người mà tôi chủ yếu đã đào tạo kết hợp với MDMA và kết quả thật đáng kinh ngạc.
Bạn đã mô tả.
Đáng kinh ngạc.
Tôi thấy rằng liệu pháp sẽ rất hữu ích trong nhiều trường hợp như vậy và kết quả là liệu pháp không tạo ra sự khác biệt lớn đến thế.
Một chút, nhưng MDMA đã thay đổi tình hình một cách đáng kể và tôi đã viết bài báo về điều đó nhưng thực tế bắt đầu từ việc bài báo đó ít được trích dẫn.
Tôi chủ yếu tập trung vào cái mà gọi là dữ liệu thứ cấp của nghiên cứu, đó là cách chấn thương làm thay đổi trải nghiệm về bản thân.
Và những gì chúng tôi thấy là mọi người trở nên nhận thức rõ hơn về bản thân.
Mọi người có lòng từ bi với chính mình.
Vì vậy, những người đã bước vào trải nghiệm chấn thương của họ và có cảm giác thời gian rằng: “Ôi trời, điều này đã xảy ra với tôi.
Thật tồi tệ quá.
Điều này cũng thực sự xảy ra với tôi, trên một nền tảng psychedelic, những điều mà bạn không nhận thức rõ, giờ đây lại hiện lên một cách sống động ở sâu bên trong, và tôi nghĩ: “Ôi, đứa trẻ đáng thương này.
Nhìn xem nó đã trải qua những gì.
Nó quá nhỏ bé.
Nó không thể tự bảo vệ chính mình.”
Và bạn có được cảm giác rất sâu sắc về lòng từ bi với bản thân thay vì phản ứng thông thường là tự căm ghét và tự đổ lỗi.
Và rồi điều tiếp theo mà chúng tôi thấy xảy ra mọi lúc là tôi là một đứa trẻ rất xinh đẹp và tôi có một người cha bạo lực và nghiện rượu, tôi không nói về bản thân mình, mà là về người cha đáng thương của tôi.
Ông ấy chưa bao giờ thực sự được tận hưởng đứa trẻ xinh đẹp mà ông có.
Và mọi người đã cảm thấy lòng từ bi với những kẻ đã gây ra tổn thương cho họ.
Như một loại thuốc mở rộng lòng từ bi, điều mà chúng ta đã tìm kiếm trong rất nhiều lĩnh vực trong cuộc sống.
Bạn gọi các loại thuốc psychedelic là một cuộc cách mạng thực sự.
Vâng, đúng vậy.
Vâng.
Và bạn nói đây là một cuộc cách mạng đặc biệt vì chúng ta không biết nó hoạt động như thế nào.
Và tôi đã xem một số số liệu thống kê.
Chà, chúng ta không biết bất kỳ thứ gì hoạt động như thế nào, bạn biết không.
Chúng ta chỉ có một loạt các giả thuyết.
Vâng.
Tôi đã xem một số số liệu thống kê cho thấy liệu pháp hỗ trợ MDMA, đây là một điểm quan trọng.
Vâng, đó chính xác là những gì chúng ta đã làm.
Vâng.
Được hỗ trợ bởi một nhà trị liệu ở đó hoặc ai đó là người hành nghề ở đó.
Một thử nghiệm lâm sàng giai đoạn ba đã báo cáo rằng 67% số người tham gia đã nhận liệu pháp hỗ trợ MDMA không còn đáp ứng tiêu chí PTSD so với khoảng 30% trong nhóm giả dược, điều này là một sự thay đổi khá lớn.
Đó là bài báo chính mà tôi cũng là một trong những tác giả.
Nó được trích dẫn, nhưng tôi nghĩ điều quan trọng hơn không phải là liệu PTSD đã cải thiện tốt như thế nào, mà là mối quan hệ của con người với chính họ đã thay đổi.
Và bài báo khác của tôi thực sự miêu tả điều đó, nhưng không được trích dẫn nhiều.
Mọi người có thể tập trung vào PSTD.
Vấn đề thực sự là bạn có yêu bản thân mình không?
Trái tim của bạn có mở ra không?
Bạn có mở lòng với những trải nghiệm mới không, không phải là chúng ta có danh sách các triệu chứng trong thang đo PTSD, mà là bạn có phải là một con người chấp nhận chính mình như một con người không?
Đây cũng là một nghiên cứu rất thú vị về trầm cảm kháng trị điều trị.
Một nghiên cứu với psilocybin, mà mọi người biết đến như nấm kỳ diệu, một nghiên cứu về trầm cảm kháng trị điều trị vào năm 2021 cho thấy một liều psilocybin đơn có dẫn đến sự giảm đáng kể trong trầm cảm, với tác dụng kéo dài lên đến sáu tuần đối với nhiều người tham gia.
30% người tham gia đã ở trong tình trạng thuyên giảm sau ba tuần, và một nghiên cứu của Đại học Johns Hopkins cho thấy 71% người tham gia trải nghiệm giảm hơn 50% triệu chứng sau hai lần điều trị psilocybin, với 54% đạt được sự thuyên giảm sau bốn tuần điều trị.
Và nghiên cứu cuối cùng mà tôi sẽ chia sẻ là một nghiên cứu tiếp theo đã phát hiện rằng gần 60% người tham gia duy trì việc giảm triệu chứng trầm cảm một năm sau điều trị, nhưng các hợp chất này vẫn chưa hợp pháp ở Mỹ và Vương quốc Anh.
Đúng vậy.
Nhưng ketamine thì hợp pháp.
Ketamine thì hợp pháp.
Và hiện tại chúng tôi sử dụng khá nhiều ketamine, đây chỉ là một liệu pháp trong những ngày này.
Và tôi rất tò mò rằng ketamine dường như có tác động tương tự như psilocybin và MDMA, mặc dù chúng hoàn toàn khác nhau về hóa học.
Bạn đã bao giờ sử dụng chất gây ảo giác chưa?
Vâng, tất nhiên.
Là một phần của việc tôi PR cho nghiên cứu MDMA này, tôi đã phải sử dụng MDMA.
Nhưng ví dụ, tôi nghĩ rằng MDMA là ecstasy và mang lại cảm giác vui vẻ.
Là một phần công việc của mình, tôi đã phải tự mình sử dụng MDMA, và tôi đã sẵn sàng cho trải nghiệm kỳ diệu của mình. Tôi chưa từng làm điều đó trước đây. Thay vào đó, tôi luôn đánh giá thấp vấn đề chấn thương gián tiếp. Không, thực sự tôi không bị ảnh hưởng nhiều lắm khi thấy tất cả những chấn thương trong thế giới này. Và trong khi tôi có những trải nghiệm với MDMA, tất cả những nỗi đau chấn thương mà tôi đã trải qua trong suốt thời gian qua lại ùa về. Tôi nằm đó trong tám giờ trong cơn đau đớn, cứ thốt lên, “Ôi Chúa ơi, ôi Chúa ơi.” Và tôi đã nhận ra rằng việc nghe tất cả những câu chuyện chấn thương này đã có tác động sâu sắc đến tôi. Vì vậy, tôi thực sự đã thay đổi nhờ trải nghiệm MDMA. Tôi trở thành một người buồn bã hơn, nhưng cũng khôn ngoan hơn một chút. Bạn trở thành một người buồn hơn. Hoàn toàn. Tôi thực sự cảm nhận tất cả nỗi đau, sâu sắc hơn nhiều. Vâng, tôi có thể nói thẳng ra điều đó, và cơn đau đó đến rất mạnh mẽ. Nhưng điều giúp tôi là người hướng dẫn của tôi, Michael Mithoffe, khi tôi nói với ông ấy rằng tôi cảm thấy như một kẻ thất bại vì đã có trải nghiệm đau đớn như vậy, ông ấy nói, “Vâng, tôi biết, tôi từng là một bác sĩ phòng cấp cứu, và trong một trong những trải nghiệm psychedelic của tôi, tất cả bệnh nhân đã chết trong tay tôi đã đến thăm tôi.” Vì vậy, điều đó đã giúp tôi, vì nó khiến tôi cảm thấy mình có sự kết nối với một con người khác. Và ngữ cảnh đó rất quan trọng, và đó thực sự là vấn đề lớn mà hiện tại mọi người đang gặp phải. Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể rất dễ mất đi điều đó, và đó là bạn rõ ràng cần phải sử dụng psychedelics trong những điều kiện rất an toàn với nhiều sự hỗ trợ. Và bối cảnh và cách thức sử dụng psychedelics, mà nghiên cứu của John Hopkins cũng chăm sóc rất tốt trong tất cả các nghiên cứu mà bạn đã đề cập, đó là ngữ cảnh rất quan trọng. Trong khi bạn đang trải qua những trải nghiệm này, môi trường cần phải hoàn toàn hỗ trợ và an toàn, và sẵn sàng cho bạn. Và điều mà thế giới lợi nhuận mong muốn là đưa cho mọi người psychedelics và cho họ một viên thuốc rồi để họ tự đi. Và hầu hết mọi người trong các nghiên cứu của chúng tôi đã nói với chúng tôi, sau khi nghiên cứu kết thúc, “Tôi không thể làm điều này nếu các bạn không ở đây với tôi.” Trải nghiệm với psychedelics, trải nghiệm MDMA mà bạn đã có có làm bạn thay đổi không? Vâng, tôi nghĩ là có. Nó khiến tôi trở thành một người khiêm tốn hơn nhiều, và có lòng từ bi hơn với mọi người nói chung. Chỉ một liều thôi? Vâng, tôi đã có một số trải nghiệm khác. Vì vậy, tôi đã có một số trải nghiệm thực sự đau đớn khác với psychedelics, và nó đã khiến tôi nhiều hơn… Vậy nên, mọi người nói, “Ôi, tôi nên như Chúa.” Tôi đã trở nên nhận thức sâu sắc hơn về mức độ mà cuộc tìm kiếm hiểu biết về chấn thương của tôi liên quan đến bản thân tôi nhiều hơn mà tôi học được sau tuổi 70, thực sự. Thật sao? Vâng. Ngày trước, tôi đã hỏi nếu mọi người có thể chữa lành khỏi chấn thương của họ không. Bạn có chữa lành được khỏi chấn thương của mình không? Không, chữa lành là một từ phức tạp. Tôi sẽ nói, vâng, tôi đang làm tốt. Cũng như nhiều người mà tôi đã làm việc cùng. Đó là điều mà tôi nghĩ sức mạnh thực sự của cuốn sách của tôi vì đó là một cuốn sách rất đầy hy vọng. Mỗi chương kể những câu chuyện về những người tốt hơn, và với tất cả khoa học mà tôi đã có thể thực hiện, tôi đã chứng minh EMDR có thể hữu ích như thế nào. Tôi đã chứng minh bạn sẽ tốt như thế nào, tôi đã chứng minh neurofeedback có thể làm được những gì. Sứ mệnh thực sự của tôi là không chỉ là một người ủng hộ, mà thực sự nói, “Hãy thực hiện khoa học và xem nó hoạt động như thế nào.” Điều gì… Trong tất cả những điều mà bạn đã thử trong cuộc sống của mình để giúp bạn với chấn thương cá nhân của mình, những điều nào đã giúp bạn nhiều nhất? Có một điều khác thực sự đã giúp tôi và đã đưa tôi vào sân khấu đó là vấn đề của psychodrama. Psychodrama? Vâng. Nó nằm trong chương của cuốn sách, và tôi chưa bao giờ thực hiện khoa học đằng sau nó, nhưng tôi vẫn thích làm điều đó. Đó là, khi bạn diễn những điều trong không gian ba chiều, nó trở thành một hiện tượng hoàn toàn khác. Nếu tôi nói với bạn, “Hãy đặt gia đình của bạn trong phòng này,” và tôi nói, “Khi bạn chọn ai đó để đóng vai cha bạn, bạn sẽ đặt cha bạn ở đâu?” Bạn biết bạn sẽ đặt cha bạn ở đâu. Tôi sẽ đặt cha tôi trong phòng này ngay bây giờ. Vâng. Tôi sẽ đặt ông ấy ở đó. Ngay đó. Vâng. Không phải ở đó, mà là ở đó. Vâng, vâng. Vậy đây chính xác là những gì đang xảy ra ở đây. Bạn biết chính xác bạn muốn ông ấy ở đâu, và nếu có ai đó đóng vai trò đó cho bạn, những cảm xúc mà cha bạn sẽ xuất hiện, có thể ngay cả trong trí tưởng tượng của bạn đến một mức độ nào đó ngay bây giờ, nếu bạn hình dung cha bạn ở đó, đó là điều đầu tiên mà bạn nghĩ đến. Vâng, tôi sẽ đặt cha tôi ở vị trí đầu bàn mà chúng tôi đang ngồi, vì ông ấy luôn ngồi ở vị trí đầu bàn trong gia đình tôi. Ông ấy luôn là người mỗi khi chúng tôi ngồi quanh bàn. Ông ấy phụ trách chúng tôi ăn steak. Bạn sẽ có phản ứng gì khi nhìn thấy ông ấy ở đây? Nó phức tạp, vì… Chính xác. Vâng. Nó phức tạp, vì một trong những phản ứng là, một trong những phản ứng mà tôi đã có là khi ông ấy ngồi ở đó, ông ấy phụ trách, nhưng giờ là người lớn, tôi có cảm giác khác, đó là như, không, giờ tôi phụ trách, vì tôi là người đứng đầu bàn, tôi là người đứng đầu gia đình tôi bây giờ. Vậy nên đây chỉ là vấn đề quyền lực như… Đúng. Điều này sẽ xuất hiện. Nó không xuất hiện một cách trừu tượng, mà cụ thể khi ông ấy ngồi ở đó, nó xuất hiện. Bạn có thể nói, thực sự, rằng giờ tôi là ông chủ, hoặc tôi ghét bạn là ông chủ, hoặc điều gì đó, một cảm giác nào đó sẽ xuất hiện. Tự do của tôi. Và điều đáng chú ý là đối với mọi người khi họ đặt người ảo vào phòng, những cảm xúc đối với người đó trở nên rất rõ nét. Và cách bạn lồng ghép là khá khác với những gì câu chuyện mà mọi người kể thực sự mang lại hiệu ứng ba chiều. Và thường thì mọi người đã có những người cha nghiêm khắc và thiếu trách nhiệm, và rồi điều tôi nói ở một số thời điểm sau khi bạn làm những việc với ông ấy, tôi thậm chí có thể nói, bạn có muốn đánh cha bạn không? Có thể, tôi thực sự có thể làm điều đó.
Bạn đã đánh bố của bạn, đặt một chiếc gối trước mặt ông ấy, để một số người giữ ông ấy, nhưng để cảm nhận điều đó, ôi, Chúa ơi, nếu tôi có thể làm điều đó, thì thật tuyệt vời? Hay là tôi cảm thấy tội lỗi như thế nào?
Vì vậy, bạn sẽ làm điều gì đó ảo mà bạn không bao giờ có thể làm bằng lời nói.
Và sau đó tôi sẽ nói, chúng ta có thể chọn một ai đó trong căn phòng này để đóng vai làm người cha mà bạn luôn mong muốn.
Người cha mà bạn luôn mong muốn.
Và sau đó bạn chọn ai đó, và tôi khuyến khích bạn xem cách bạn muốn người đó ôm bạn như thế nào.
Khi bạn có điều đó, bạn thường có một sự giải phóng cảm xúc rất sâu sắc và nói, ôi, Chúa ơi, nếu bố tôi đã giúp tôi như thế khi tôi 3 tuổi, hoặc 5 tuổi, hoặc 8 tuổi, và tôi cần điều này, thì cuộc đời tôi sẽ hoàn toàn khác biệt.
Và vì vậy bạn tạo ra một thực tại ảo mới, rất vật lý và sinh động với những người khác.
Và ký ức về cảm giác đó có thể rất sâu sắc.
Và bạn đang làm điều này với một nhóm người?
Tôi làm điều này khoảng bốn lần một năm với một nhóm người.
Đây là hoạt động yêu thích của tôi, vì tôi luôn kinh ngạc với những gì phát sinh từ đó.
Nó gần như là một hình thức nhập vai, bạn đang diễn.
Đó là một hình thức nhập vai, nhưng thực sự, vì bạn làm việc trong không gian ba chiều, nên nó cảm thấy thật hơn rất nhiều.
Vì vậy, nhưng các nhà trị liệu thường có hy vọng rằng nếu tôi tôn trọng và chăm sóc bạn, tôi sẽ mang đến cho bạn một trải nghiệm cảm xúc phục hồi sẽ mang lại cho bạn cảm giác về những gì sẽ ra sao nếu bạn đã nhận được điều đó trong quá khứ.
Và điều mà giáo viên cũ của tôi nói về điều đó là một sự không tương xứng.
Tôi, một chàng trai 18 tuổi, không thể mang đến cho bạn, một người đàn ông 30 tuổi, cảm giác về những gì sẽ ra sao nếu mẹ bạn yêu bạn ở tuổi ba.
Chúng tôi không thể làm điều đó.
Nhưng trong các hoạt động lý thuyết trong không gian ba chiều, rất vật lý, bạn thực sự nhận được một dấu ấn của, ôi, đó là cảm giác như thế nào.
Đó là những gì tôi đã thiếu thốn.
Vì vậy, đây là một cách rất mạnh mẽ để tạo ra một thực tại ảo.
Vấn đề về ADHD đã trở nên rất phổ biến trong văn hóa.
Năm 2022, khoảng 11% trẻ em từ 3 đến 17 tuổi đã được chẩn đoán mắc ADHD, tăng từ 9% khoảng năm 2016.
Tại Vương quốc Anh, từ năm 2000 đến năm 2018, chẩn đoán ADHD ở người lớn đã tăng lên gấp 20 lần.
Gì vậy?
Với mức tăng gấp 20 lần trong việc kê đơn thuốc giữa các nam giới từ 18 đến 29 tuổi.
Và đó là từ NHR.
Tại Úc, trong thập kỷ qua, thuốc ADHD đã tăng vọt gần 300% với mức tăng hơn 450% ở người lớn và sự gia tăng đáng kể ở phụ nữ.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây?
Tôi thực sự thấy điều đó khác với cách mà các bạn đã nói về nó trước đây.
Và tất cả những điều này đều nằm trên một tiếp diễn.
Bạn không có PTSD hoặc bạn không có ADHD hoặc bạn không có ADHD.
Đây không phải là những vấn đề nhị phân.
Và vì vậy, khả năng tập trung, chú ý, linh hoạt trong sự chú ý của bạn là một vấn đề chiều không gian.
Vấn đề chiều không gian.
Vì vậy, một số người có nó tốt hơn những người khác.
Một số người không thể ngồi yên chút nào và những người khác có thể ngồi yên dưới những điều kiện nhất định mà những người khác không thể.
Vì vậy, nó không giống như bạn có ADHD hoặc không.
Có thể bạn gặp một số vấn đề trong việc duy trì sự tập trung hoặc ngồi yên hoặc chú ý.
Nhưng có thể có rất nhiều vấn đề tiềm ẩn.
Có thể rằng mẹ bạn đã tiếp xúc với một số chất độc trong khi mang thai bạn.
Có thể đó là do di truyền của bạn.
Hầu hết các trẻ em bị tổn thương mà tôi từng thấy đều đáp ứng tiêu chí cho ADHD vì chấn thương thực sự làm rối tung khả năng tập trung và chú ý của bạn.
Vì vậy, đây không phải là một thực thể.
Đó là một thực thể giả tạo.
Nó không giống như ung thư túi mật.
Nó không giống như bị u sao ở não của bạn.
Các hiện tượng tâm lý này là mạng lưới của những cách phức tạp để tổ chức tâm trí của bạn.
Và hệ thống chẩn đoán của chúng tôi thực sự kém.
Khi tôi nói chuyện với Gabel Maté, ông ấy, bạn có biết Gabel Maté không?
Có, chắc chắn rồi.
Ông ấy đang mô tả ADHD là gì với tôi và ông ấy nói, ông ấy xem nó như là một phản ứng đối với căng thẳng và chấn thương thời thơ ấu sớm hơn là chỉ là di truyền hoặc thần kinh học.
Chà, nhưng tôi không muốn nói như vậy. Tôi muốn nói rằng nó có thể là di truyền.
Nó có thể do độc tố.
Nó có thể do chấn thương.
Đó là hành vi bề mặt của việc không thể tập trung và chú ý.
Chẳng hạn, con trai tôi chắc chắn đã đáp ứng tiêu chí cho ADHD.
Con trai tôi, ngoài việc đã làm tôi thất vọng, không phải là một đứa trẻ chấn thương đặc biệt.
Không, thực sự nó có những vấn đề thực sự dựa trên cơ thể, nhưng mà cũng đã vượt qua ở một số thời điểm.
Vì vậy, những điều này không ổn định, là một cấu hình mà bạn có thể phát triển theo thời gian.
Và chúng không đa, chúng là đa yếu tố, chúng là hiện tượng bề mặt.
Bởi vì tôi đã được chẩn đoán mắc ADHD, nhưng cách mà những người khác có ADHD lại có những triệu chứng hoàn toàn khác biệt với tôi.
Như là khác biệt hoàn toàn.
Như chúng tôi không phải là những người giống nhau chút nào khi bạn đến gần bóng cùng.
Ví dụ, tôi thực sự giỏi trong việc tập trung vào một cái gì đó trong một khoảng thời gian khá dài nếu tôi thấy thú vị.
Trong khi đó, tôi thường nghe thấy những người có một số loại ADHD rất không tập trung vào mọi thứ.
Và vì vậy tôi đã gặp khó khăn trong việc hiểu điều đó có nghĩa là gì khi được chẩn đoán mắc ADHD khi có thể có rất nhiều loại.
Đúng vậy.
Vì vậy, điều này gần như khiến tôi cảm thấy rằng nhãn hiệu, nhãn hiệu đơn mà chúng tôi chia sẻ, mặc dù có nhiều loại con, không nhất thiết giúp tôi hiểu bản thân theo bất kỳ cách nào.
Nhưng tôi thực sự, mọi người ai nghiêm túc về vấn đề đều biết rằng hệ thống chẩn đoán của chúng tôi hoàn toàn kém.
Thật sao?
Đúng vậy.
Thực sự là một sản phẩm hoàn toàn của chúng tôi khi ngồi trong một căn phòng way 40 năm trước và tạo ra một danh sách nhỏ các chẩn đoán.
Không có tính hợp lệ khoa học cho điều này.
Thực tế PTSD là một trong những chẩn đoán khoa học đáng tin cậy hơn trong tất cả các chẩn đoán.
Chúng chỉ là những cách rất nguyên thủy để phân loại tâm trí con người.
Và chúng tôi biết nhiều hơn rất nhiều và chúng tôi nên vượt qua điều đó và mọi người biết một điều gì đó về khoa học đều biết rằng chúng tôi nên vượt qua nó.
Nhưng chúng tôi không.
Tại sao?
Tôi nghĩ rằng chúng tôi không làm điều đó vì chúng tôi không tập trung vào việc giúp đỡ mọi người.
Chúng tôi tập trung vào việc tài trợ cho các tổ chức tài chính thành công. Tôi dạy về neurofeedback và có một chương nói về neurofeedback ở đó, và có những nghiên cứu nghiêm túc về neurofeedback. Chúng tôi thực hiện các khóa đào tạo về neurofeedback. CEO của một công ty bảo hiểm đã tham gia đào tạo neurofeedback với tôi và ông ấy đã kéo tôi sang một bên. Ông ấy nói, “Điều tốt nhất là, tất nhiên, bạn biết đấy, với tư cách là một CEO của công ty bảo hiểm, tôi không quan tâm đến việc giúp mọi người phục hồi. Tôi quan tâm đến việc có càng nhiều người đăng ký vào công ty của tôi càng tốt.” Nếu chúng ta thực sự trở lại với vai trò của những người bác sĩ thực thụ, chúng ta sẽ nói: “Làm thế nào để tôi giúp bạn phục hồi? Bạn có vấn đề gì?” Và ngày nay, chúng ta biết rất nhiều về khoa học thần kinh, về cách mà não bộ tổ chức thông tin, đã đến lúc chúng ta thực sự cập nhật bản thân cho năm 2024 và bắt đầu nghĩ đến các mạng lưới trong não bộ và phần nào của não bộ kết nối với phần nào và chức năng tinh thần ở các độ tuổi khác nhau và trẻ em hiểu ra sao ở độ tuổi ba, điều đó khác với năm tuổi. Hãy nghĩ về việc não của bạn có khả năng lọc thông tin có lợi như thế nào, nó có thể yên tĩnh và lặng lẽ ra sao, và bạn có khả năng đảm đương một nhiệm vụ và hoàn thành nó đến mức nào. Làm thế nào để tôi không nuôi dưỡng một đứa trẻ bị chấn thương? Đó là vì tôi có thể sẽ có con sớm, hy vọng như vậy. Và tôi không muốn nuôi dạy những đứa trẻ bị chấn thương. Hãy chắc chắn lắng nghe những người xung quanh bạn. Đừng tự mình nuôi dạy chúng. Tôi nghĩ việc nuôi dạy một đứa trẻ một mình, bạn sẽ phải chịu toàn bộ những vấn đề bệnh lý của chính mình. Vì vậy, điều rất quan trọng là một đứa trẻ được nuôi dạy bởi nhiều người. Để đứa trẻ thấy rằng, ba tôi có chút phản ứng thái quá, nhưng người hàng xóm bên đường thì điềm tĩnh hơn rất nhiều. Và như vậy, đứa trẻ có thể thấy được những góc nhìn đa dạng, như tất cả chúng ta lý tưởng hóa các ngôi làng châu Phi với việc mọi người có rất nhiều cha mẹ khác nhau chăm sóc cho họ. Cần một cộng đồng. Cần một cộng đồng. Và bọn trẻ cần thực sự là một phần của một môi trường lớn hơn, nơi chúng có thể nhìn thấy cha mẹ của mình như những người an toàn, nhưng cũng có những khiếm khuyết. Và càng hạt nhân hóa thì càng khó để giữ những vấn đề bệnh lý ra khỏi cuộc sống của bọn trẻ. Vì vậy, cộng đồng là tất cả, cũng trong việc nuôi dạy trẻ con. Có điều gì mà bạn nghĩ là có thể chữa lành cho chấn thương, chấn thương thời thơ ấu, mọi hình thức chấn thương mà chúng ta chưa nói đến không? Vấn đề quan trọng là chấn thương liên quan đến sự bất lực và không ai đến cứu bạn. Vì vậy, rất quan trọng để có trải nghiệm rằng nếu bạn thực sự không thể làm gì đó, bạn cảm thấy sợ hãi, thì có ai đó đến giúp bạn trong khoảnh khắc đó, và bạn có được một dấu ấn rằng ngay cả khi tôi cảm thấy thực sự tồi tệ, có ai đó sẽ đến và ở bên tôi. Và đó là điều mà nhiều người thiếu khi có một người cha say xỉn. Chúng tôi thấy điều này mọi lúc trong thực tiễn của chúng tôi. Người ta có một người cha bạo lực, thường là cha, nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Rồi mẹ hoặc cha, trong trường hợp của tôi, mẹ hoặc cha, và mẹ tôi, làm ngơ và không nói, “Tôi sẽ chăm sóc bạn,” mặc dù người ba hoặc mẹ kia đang làm tổn thương bạn. Và sự phản bội của một bậc phụ huynh khi để bậc phụ huynh kia làm những điều khủng khiếp với họ mà không thực sự nói: “Không, bạn không thể làm điều này với con tôi” là một vấn đề lớn với nhiều người. Thật thú vị. Vâng. Và có những người đứng bên lề không đến giúp bạn là một vấn đề rất lớn. Và cách để phục hồi từ điều đó là phản kháng lại nó bằng thông tin từ người lớn. Vâng. Tôi có trải nghiệm sống mà trong đó, có người đến giúp bạn, và tôi nghĩ rằng việc là một phần của một đội thể thao, là một phần của một nhóm kịch, là một phần của một nhóm âm nhạc, nơi mọi người thực sự cảm thấy bây giờ là lượt bạn tham gia, và bạn biết đấy, tôi nghĩ vấn đề dân tộc và sự đồng bộ thực sự là cốt lõi của cảm giác an toàn bên trong của chúng ta. Vâng. Đó là tất cả. Chúng tôi có một truyền thống kết thúc trong podcast này, nơi khách mời trước để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo mà không biết họ để lại cho ai. Và câu hỏi mà đã được để lại cho bạn là, bạn tin rằng câu hỏi mà khán giả vừa nghe thấy trong cuộc trò chuyện này là gì, hoặc là họ đang hét lên trước ống kính? Câu hỏi là, “Tôi nhận được sự giúp đỡ tôi cần ở đâu?” Tôi nghĩ đó thực sự là điều lớn lao, vì điều đó rất khó khăn. Đó thực sự là một hành trình khám phá. Gần như bất kỳ ai mà tôi biết, người đã tìm ra cách để tốt hơn, đều là những người khám phá, và hoàn toàn là những người khám phá tình cờ. Rồi tôi tìm thấy người thầy Kawari này, rồi tôi tìm thấy người thầy yoga này, rồi tôi tìm thấy người làm tâm lý học kịch, nhưng phần lớn đó là sự tình cờ mà tôi nghĩ rằng cái chính thống không đặt chân vào con đường đúng đắn. Vì vậy, bạn phải khám phá điều gì phù hợp với bạn, và đó là một việc rất khó, vì bạn cảm thấy mình ngu ngốc và không biết gì, và nếu điều gì đó không giúp bạn thì rất khó để bạn tự mình nhận ra. Nó không giúp tôi, vì người này không giúp tôi, thay vì đổ lỗi cho bản thân. Chắc hẳn có điều gì đó sai với tôi mà không có lợi cho bạn. Nhưng việc phân biệt đó thật sự rất khó khăn. Tôi biết điều đó từ kinh nghiệm của mình. Tôi đã trong thời gian điều trị một khoảng thời gian dài, mặc dù tôi có tất cả các bằng cấp của mình, nơi đã mất rất nhiều thời gian để nhận ra rằng tôi đang lãng phí thời gian và tiền bạc của mình. Và nếu bạn không có nền tảng và giáo dục như tôi, thì càng khó để nói rằng mình đang lãng phí thời gian và tiền bạc. Điều đó thật thú vị. Khi bạn nói, tôi đã suy nghĩ về rất nhiều điều liên quan đến ý tưởng về cộng đồng, và bạn đang nói về việc tham gia vào các đội thể thao giúp đỡ như thế nào. Và tôi đã nghĩ rằng, trong cuộc sống trưởng thành của tôi, vào những thời điểm khó khăn nhất, khi mọi thứ trở nên khó khăn, và tôi bước ra chơi bóng đá hoặc một môn thể thao nào đó cùng một nhóm người, tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Và tôi thật sự nghĩ rằng, tôi có thể quy điều đó đến, ồ, bởi vì, bạn biết đấy, tôi đã tập thể dục, nhưng thực sự tôi nghĩ rằng có điều gì đó sâu sắc hơn. Ồ, không. Đó chính là sự kết nối. Chuyển bóng cho ai đó, khi ai đó bắt lấy nó, bạn biết đấy, tôi đã tạo ra sự khác biệt. Chơi nhạc, phần nhạc nhỏ của tôi mà tôi đã tạo ra, đã tạo nên một không gian tốt hơn.
Là một nhóm kịch, là một đầu bếp, bạn biết đấy, có nhiều khía cạnh mà bạn có thể thực hiện điều đó. Nhiều người trong chúng ta, đặc biệt là tôi nghĩ, đàn ông trưởng thành, không có những điều như vậy. Ý tôi là, chúng ta thường đến xem Manchester United hoặc điều gì đó tương tự. Chúng ta đến sân bóng, nhưng có lẽ chúng ta cần làm đầy cuộc sống của mình với nhiều điều như vậy hơn. Đúng vậy, chúng ta cần. Và chúng ta nên nói điều đó với chính mình vì tôi cũng cần làm nhiều hơn như vậy. Vâng, chúng ta như thể chỉ đơn giản cho rằng xã hội được thiết kế theo cách mà nó sẽ cung cấp cho chúng ta những gì chúng ta cần. Đúng vậy. Nhưng thực tế, nếu bạn nghĩ về số liệu thống kê về sự cô đơn và những điều như là càng ngày càng ít quán rượu trên đường phố, nhiều quán đang đóng cửa trên toàn Vương quốc Anh và ít trung tâm cộng đồng hơn, nhà thờ cũng vậy. Một ví dụ tốt là, tôi lớn lên với việc hát mọi lúc. Và mọi người xung quanh tôi đã làm cho tôi phải hát ở trường. Và giờ chúng ta có iPod. Tôi không may mắn với iPod. Và rồi trước khi bạn biết, bạn ngừng hát và bắt đầu nghe iPod. Vì vậy, công nghệ đã là một phước lành không thể tin được và cũng là một lời nguyền đối với chúng ta. Đúng vậy. Tiến sĩ Bessel van der Kolk. Cảm ơn bạn rất nhiều vì công việc mà bạn làm. Như tôi đã nói với bạn trước khi chúng ta bắt đầu ghi âm, bạn có rất nhiều người theo dõi, ủng hộ và người hâm mộ vô cùng đam mê, vì công việc của bạn đã khiến họ hoàn toàn suy nghĩ lại và hiểu hơn về trải nghiệm sống của họ và cũng mang đến cho họ một cách chữa trị hoặc điều trị lạc quan và hy vọng hơn cho trải nghiệm sống của họ, một trong số đó là bạn đời của tôi, người đã nói với tôi trong ba năm qua rằng cô ấy muốn bạn tham gia chương trình này và rất phấn khởi. Tôi nghĩ đây là niềm vui lớn nhất mà tôi đã mang đến cho cô ấy trong ba năm qua khi tôi nói rằng bạn đã đồng ý tham gia. Nhưng lý thuyết đó thật cá nhân và giống như một dấu hiệu địa phương của sự ảnh hưởng mà bạn có đối với mọi người. Thật là to lớn. Vì vậy, cảm ơn bạn thay mặt cho tất cả những người đó vì công việc bạn làm và xin hãy tiếp tục làm điều đó vì nó đang mở ra mắt của tất cả chúng ta. Và bạn cũng vậy. Cảm ơn bạn. Tôi yêu bạn. Tôi trân trọng bạn. Cảm ơn bạn. Điều này có tuyệt không? Mỗi cuộc trò chuyện mà tôi có ở đây trong Kỷ Yếu của một CEO, vào cuối mỗi cuộc trò chuyện, bạn sẽ biết rằng tôi đã yêu cầu khách mời để lại một câu hỏi trong Kỷ Yếu của một CEO. Và những gì chúng tôi đã làm là biến mọi câu hỏi viết trong Kỷ Yếu của một CEO thành những thẻ trò chuyện mà bạn có thể chơi ở nhà. Vì vậy, bạn có mọi vị khách mà chúng tôi đã có, câu hỏi của họ. Và ở mặt sau, nếu bạn quét mã QR đó, bạn sẽ được xem người đã trả lời câu hỏi đó. Chúng tôi cuối cùng đã công bố tất cả các câu hỏi và người đã trả lời câu hỏi. Phiên bản hoàn toàn mới là thẻ trò chuyện phiên bản 2 đã được cập nhật hiện có mặt tại theconversationcards.com. Chúng đã bán hết hai lần ngay lập tức. Vì vậy, nếu bạn quan tâm đến việc có được một số thẻ trò chuyện phiên bản giới hạn, tôi thực sự, thực sự khuyên bạn nên hành động nhanh chóng. Tạm biệt.
好的,如果我受了創傷,談論我的創傷並不一定能修復它。創傷是一種無法言喻的體驗。我們進行了首次的神經影像學研究,研究人們重溫他們的創傷。我們發現他們大腦整個認知部分都消失了。當你處在創傷中時,你只是一團情緒,無法思考。因此,你會感到困惑,會感到茫然。正如莎士比亞所說,你會遭受無言的恐懼。你會感到目瞪口呆。因此,整個創傷經歷簡直難以置信。你會一直處於困惑和激動的狀態。在這個時候,為自己找到語言是非常重要的,這有助於你開始組織自己與自己的關係。雖然這不夠,但語言和明確你的無經驗是非常重要的。正如你所說,創傷這個詞被廣泛使用,對某些人來說,當你說某件事情發生在你身上時,會覺得,哦,我感到被觸發了。我受了創傷,等等。實際上,什麼算是創傷呢?創傷真的是一種壓倒性的體驗,當某些事情發生時,你完全無助,內心沒有任何東西知道該如何處理它。人們經常談論小茶創傷和大茶創傷。那麼,解釋一下為什麼不呢?好吧,你需要更準確,但小茶創傷是在你周圍的環境不承認你的存在時,這是一種非常真實的創傷。例如,大多數人在自然災害後表現得很好,因為人們會在自然災害後聚在一起。我在北佛蒙特的房子裡看到過,曾經有過可怕的洪水,鄰居們互相幫助,實際上你會感到一種凝聚力和意義。這是我們一起在做的事情。小茶創傷與不承認你正在經歷的事情有關。對孩子說,停止哭泣或給你一些可以哭的理由。不,你不重要。其實,你的父親是個酒鬼,因為你是一個難以對付的孩子,直到你進入家庭,你的父親都很好,但因為你,他變得無法應對。我想這就是人們所說的小茶創傷。這是一種關係上的創傷,對於我所接觸的大多數人來說,這是一個非常大的問題。大多數人來到我這裡並不是因為大茶創傷,而是因為沒有人看見我。沒有人聽見我。我是重要的。我們總是需要照顧我的媽媽或爸爸,但對我們來說沒有空間。因此,如果你被解雇了,這對你來說是一個創傷事件,因為你失去了朋友,失去了工作。你的父母對你感到尷尬。這能成為創傷嗎?這樣的事情可以,是的,根據你如何定義它。對於某些人來說,它不算。對某些人來說,它不算。不是,這又取決於具體情境。對於某些人來說,你被解雇了。你會覺得,嗯,我本來就不喜歡那些混蛋。我這樣問是因為我想知道現在是不是有很多人聽著,我試圖理解他們的小經歷,這些經歷在其他人看來是微不足道的,實際上可能導致某種更深層的創傷反應。絕對如此。最後,問題在於感知。你的感知?是的,你的感知。問題不在於事件本身。你和我可能發生相同的事件。而對我來說,它讓我想起我哥哥折磨我的情況,或者讓我想起我媽媽生病而不關心我,或者其他什麼。對我來說,這成為一個非常大的問題。對於你來說,可能會覺得,對啊,你知道,但我有這麼多才能,為什麼不試試別的呢?你能給我一個你這一生所做的工作的概述嗎?這一切知識和信息的來源是什麼?只是為了讓那些可能還不知道你是誰的人了解一下,你的工作是什麼?我在哈佛的一家醫院接受了非常好的精神病學培訓。然後我去了波士頓的最後一所州立精神病院,這也是很有趣的。那是個為非常困擾的人提供庇護的地方。因此,這個機構關閉了。我去退伍軍人管理局醫院工作。我遇到了一些我敬佩的人。他們是很好的運動員,能幹的人,都是和我同齡的直升機飛行員。這些人都崩潰了,他們分崩離析。他們讓我想起我成長過程中一些和我一起長大的親戚,他們也在專注於生還者和日本集中營的生還者。之後我學到了很多其他的東西。但這真的讓我大開眼界,我意識到生活經歷可以讓人變得破碎,這對我來說非常吸引人。這對你的故事至關重要,就是這段早期的經驗。你早些時候說你出生在1943年,1943年非常重要。出生的那一刻對你成為誰有巨大的影響。所以我最早的印記是我父親在某個時候被德國人拘留。他沒有在集中營裡,但他本來是要去那裡的。我媽媽獨自一人,帶著小孩子隱藏在納粹發射火箭前往倫敦的地方旁邊。因此,一半的火箭都落在我們的後院裡。我沒有這方面的意識印記,但我就像今天在烏克蘭長大的孩子一樣。我這一代有很多孩子死去。我是一個極其渴望的孩子,生活充滿苦難。我這一代有一半的人死於飢餓。所以我帶著對烏克蘭和加沙地區的孩子們正在經歷的事情有著不可思議的潛意識印記而成長。這必然在我的好奇心和存在中留下了痕跡,包括我擁有一副非常虛弱的身體。你在1943年出生於納粹佔領的荷蘭,你是五個孩子中的中間孩子。你小時候非常虛弱。
你的父母在愛與情感等方面是怎樣的呢?
我母親在1919年的疫情中多多少少受到了打擊,那時她的父親得了帕金森症,變成了一個類似奧利佛·薩克斯的角色。因此,我母親是一個非常冷漠的人,這對我影響很深。我父親則非常有責任心,也很有愛心。
你形容你的母親是一個冷漠的人。
是的。這對你影響很大。
是的。擁有一位冷漠的母親會影響到你。
那種影響是什麼呢?
影響在於,如果你有一位無法給你愛和關心的母親,那就會成為你看待世界的一部分。這意味著你需要進行大量的工作來學習情感、親密、親近和脆弱等種種事物。
每當貝賽爾問你母親小時候的生活是什麼樣的,她就會暈倒嗎?
我只問過她一次。我那時已經是哈佛的大學助理教授,育有兩個孩子,我的父母來看我。這就可以作為我父母的一個例子。我18歲時離開美國,因為我想與我父母保持一定的距離。然後,15年後,很久以後,我寫信告訴我的父母,父母有時來探望孩子是很正常的。希望他們能有興趣來看我。這從未進入他們的腦海。於是他們來了。我們實際上度過了一段非常愉快的時光,非常文明。到了我父母來訪的最後一天,我告訴他們,你們可能真的不知道我做什麼工作。但我很多的工作與亂倫有關,而我想知道這從何而來。我轉向我母親,問她,我在想是否發生過什麼事情,我受到過性虐待嗎?我母親當場暈倒,從椅子上摔了下來,我父親說,看你對你母親做了什麼。於是我爸和我的妻子一起把我母親抬到床上。所以我不知道我母親是否受到過性虐待。她只是因為問了這個問題而暈倒。但事情就是這樣。對於這些事情,你幾乎得不到直接的答案。
你說過,兒童虐待和忽視是精神疾病的唯一可預防原因,這也是藥物和酒精濫用的最常見原因,也是導致如糖尿病、心臟病、癌症、中風和自殺等主要死亡原因的重要因素。而在你的書中,你提到消除美國的兒童虐待會使整體抑鬱症的發病率減少一半,酗酒減少三分之二,自殺、藥物濫用和家庭暴力減少四分之三。
是的,這不是我說的。這是來自于Vincent Filetti進行的這項非常龐大的CDC研究數據。而這是針對25,000人的資料。人們越來越關注早期童年經歷,因為這些經歷幫助了解他們作為成年人是誰。這是否誇大了,還是重要的理解?
對於自己成為怎樣的人及其內在成分感到好奇並不過火。我認為這對人們了解自己成為何種生物而言是非常有益的。我認為對自己保持好奇心也非常必要,因為這樣才能去理解其他人。
當你提到你的母親和亂倫的事時,你作為成年人會意識到你的大部分工作都是關於亂倫的。然後你轉向你的母親,問她是否有某些經歷,而她卻暈倒了。你相信你內心深處知道某些事情嗎?
不知道,但我不知道我母親是否受到過亂倫。我知道我母親對性非常緊張,我在想她發生了什麼。她對此反應的暈倒意味著我觸發了某些東西,但我不知道我觸發了什麼。我不會輕易得出結論說我的母親是亂倫受害者。她一定經歷了某些事情,但我不知道那是什麼。
好的,但指標是她一直對性很緊張。並不是說…
對性感到極度緊張,對性感到恐懼。
是的。
你治療的病人中,有多少人…
你能將他們的成人功能障礙追溯到早期的童年經驗嗎?
大約90%,可以這麼說,是的。
90%?
但這是我。我的意思是,患有自閉症或強迫症的人不會來找我。這就是為什麼我在篩選誰來看我時有很狹窄的標準。
如果你必須簡化的話,那麼他們兒時所經歷的事情的核心是什麼?
核心是沒有被認可和尊重他們作為孩子的身份。最大的一件事是,他們是被看不見的,人們對他們做了可怕的事情。而且似乎沒有人在乎去保護他們。
當你說可怕的事情…
可怕的事情,被毆打,被性侵犯,甚至可能受傷骨折。
如果只是言語呢?
也是言語。我有一位病人,她的母親經常對她說:“哦,如果人們真的了解你,你將永遠不會有朋友,他們都會拒絕你,因為這是多麼可怕的監獄。”
這很厲害。
她說的?
不,是我正在治療的一位病人的母親。
但這樣說也不算不尋常。人們對孩子做可怕的事情。是故意的還是無心的?
自然而然地。
自然而然地?這是否是在傷害人,傷害別人?
是的。
不,你可以在超市和停車場等地方看到這種情況。
你看到什麼?
你會看到人們虐待自己的孩子,對他們說可怕的話。我想這對父母來說是困難的,因為他們有時會想,“我必須撫養一個正常的孩子,所以我必須懲罰他們,我必須約束他們,以確保他們能夠健康成長,而且全面發展。”
是的,這是一個有趣的文化問題。這大概就是我父母和祖父母那一代人如何看待自己的孩子的方式。
然後生長在北歐的人完全改變了他們的態度。
例如,現在如果你在瑞典打孩子就會入獄。
我想我和荷蘭也不在美國。
所以人們真的改變了他們的想法。
但在美國,當他們談論對孩子進行身體懲罰的壞處時,
往往,特別是一些黑人會說:“我想讓我的孩子知道是非對錯,而聖經說我需要懲罰我的孩子,
而我就是這樣做的,你不應該顛覆我教會的教義。”
他們不會直接反駁這一點。
我在一個家庭中長大,那裡我受到了相當嚴厲的身體懲罰。
一些我可能可以分享的方式,因為這真的相當顯著。
非常可怕。
而且這些故事實際上是可怕的。
我在非洲出生,母親是非洲人,父親是英國人。
有趣的是,當我回想這些事情時,我說的只是事後的合理化,
我會想,“我很高興我有一個有紀律的家庭,
因為如果我沒有這樣的家庭,我也許就不會離開那個城市。”
我們是少數幾個實際上離開了那個城市,從那個相對小的城鎮,
到我現在居住的一些城鎮,並且在生活中做了很多事情的家庭之一。
而且我沒有像一些朋友一樣陷入毒品中。
我並不是功能失調。
而且我母親也不識字,所以我感到有些感激。
但我在事後進行合理化,因為在我生活的某些層面上,它最終結果還不錯。
在我生活的其他方面,有一些功能失調。
你知道的,你的感知可能會改變。
真的?
對於我的生活以及我成為什麼樣的人,隨著時間的推移,我的感知已經變化了很多,
隨著層層開放。
但是你所說的,即事物是可預測的是非常重要的。
我父母也是可預測的,這對於你至少可以預見、知道你應該做什麼等等,非常有幫助。
混亂是可怕的事情。
我認為這一點非常有趣,因為儘管我受到很多身體懲罰,
但是這是可預測的。
所以我明白為什麼我會受到懲罰。
例如,我在家裡踢足球,打破了裝飾品之類的。
這從來不是不可預測的。
而當你在講話的時候,有些事情浮現在我腦海中,
就是我父母最終來的那些次數。
那時我有一個三歲的女兒。
我們住在房子裡,把我父母安排在一樓,靠近主衛生間。
然後我的三歲女兒去了那個在我父母臥室旁邊的衛生間。
我母親出來對我大喊。
她說:“她怎麼敢用我們的衛生間?
你應該懲罰她。”
我幾乎這麼做了。
我有一種立即的衝動。
我說:“我應該懲罰我的三歲女兒。”
我開始朝她走去,然後說:“哦我的天,我今天感覺想哭。”
“哦我的天,我感覺我快要重演我父母對我做的事。”
我做出了一個決定。
“不,媽媽,她是可以使用衛生間的。”
我說:“我對媽媽有所限制。”
這對我來說是一個變革的經歷,讓我意識到我即將重複
父母對我做的事情,這是人們經常會這樣做的。
而我差點要打我的女兒。
我說,“用愛去對待她。”
這仍然讓你感受到很多情感。
討論這件事時竟然會產生如此多的情感,這其實是意外的。
你為什麼認為談論這件事會引起如此多的情感?
好問題。
因為它讓我有了生活。
生活很大程度上是自動的。
但我們可以選擇以不同的方式做事情。
你開始擁有自己。
而那是我開始擁有的時刻。
我對我的孩子負責。
我會遵循我認為正確的事情。
這真的是一個解放的時刻,但也是一個分離的時刻。
我不會像你一樣。
這非常難做到。
因為這是違背你的…
我認為這對我們所有人來說都是一個重要的事情。
因為我們想要屬於某個群體。
我們想成為部落的一員。
如果你以不同的方式做事情,你就會失去你的部落。
於是你成為了一個孤獨的旅行者。
所以這是極其復雜的。
因為人們想要成為部落的一部分。
我們不能沒有部落。
因此,實際上離開你的部落是一個非常非常重要的朝聖之旅。
我有時會表現出一些這樣的部分。
我理解這是我學到的行為。
我想我心中其實也有一部分擔心。
因為我在一個以身體紀律作為對多數不當行為反應的家庭中長大。
我擔心如果我成為父親,那將是我自然的…
可能會是。
是的,我不希望它變成這樣。
但是你不必這樣做。
孩子會讓你發狂。
因為孩子就是這樣。
而在那個時刻,我認為擁有孩子是一個終生的絕佳學習經歷。
我們所有人都不知道自己在做什麼。
隨後孩子們教導我們如何應對這些非常重要的問題。
因為這真的非常具有挑戰性。
你從孩子那裡學到了什麼?
我從我的孩子身上學到了很多。
首先,我的長女就是一個容易、善良、光芒四射、漂亮和少女感十足的女孩。
而她現在的性別是模糊的,剛剛和丈夫離婚,和一個女人在一起。
所以就她而言,這完全轉變了。
看到她那段旅程,真是令人驚嘆。
而我的兒子是一個神經發展正常的孩子。
很大一部分時間裡情緒失控。
許多身體反應。
非常聰明,但很敏感,經常待在床上,只玩電腦遊戲。
他長大後成為了一個非常有愛心和體貼的成年父親。
他能幫助我。
所以我的兩個孩子都變成了非常不同的人。
我原以為他們是這樣,但我和他們兩人的關係都很好。
儘管我對他們都並不完全理解。
當我們看到孩子有功能失調的行為時,我認為一種自然的反應就是給他們一些藥物,或是給他們貼上一些標籤,說他們在某種程度上是有問題的。你對此有什麼看法?
嗯,這正是拯救了我的兒子。因為我是一名精神科醫生,我知道這些標籤只是小拐杖,永遠無法完全捕捉到某人所遭受的痛苦。人們開始想要給我的兒子開藥物。但我是一名精神藥理學家。我研究過藥物及其功能與限制。很明顯,它們並沒有幫助到他。我並不需要像大多數父母那樣屈從於權威,說「哦,我的醫生說這樣那樣的。」我說,「我是醫生。我知道大腦和孩子的事。我不明白我孩子的情況到底是怎麼回事,但他沒有雙相障礙,也不會對這種藥物有反應。」因此,我的兩個孩子都對我探索適合他們的事物有著重要的啟發。而我特別感激我的兒子,他在很多方面都是一個非常可怕的孩子,而我的妻子(我現在已經和她離婚了)在探索可能有幫助的事物方面也非常出色。但我還要意識到的是,醫療上也需要注意特權的問題,我賺了足夠的錢,使我們能花很多時間尋找對我兒子有幫助的東西。如果我們住在公共住宅裡,我的兒子可能就會變得非常不合群。但因為我們能給他足夠的支持和關心去探索,他最終找到了改善他心理狀態的方法。就這一點而言,我讀到一個統計數據,低收入家庭的孩子接受抗精神病藥物的可能性是擁有私人保險的孩子的四倍。這是真的。如果你願意的話,接受抗精神病藥物的可能性高出400%。是的,這是一個非常大的問題。這不完全是我的專業領域。但是,讓孩子面對離婚的問題可能是非常危險的,因為你干擾了大腦自然生長的過程。大腦生長。是的。所以如果你在發展階段給人服用改變大腦某些化學物質的藥物,這實際上可能改變大腦的形成方式,並且可能不允許,就像我的兒子所經歷的那樣,他能夠補償許多事情,他的大腦學會了如何以不同的方式反應。如果你壓制了所有這些,你的大腦可能無法學習到這些新的適應方式。你認為我們應該先關注社會條件,而不是先關注… 社會條件、身體條件、運動、觸碰、同步性、音樂。因此,在我們的世界裡,因為被困在西方,人們被允許做事情。他們只能做一件事。他們可以,我所說的,喝一口。如果你感到不舒服,你就喝酒,這樣會讓你感覺好一些。所以,這是我們受人尊重的傳統之一,通過化學物質來改變你的感受。而任何說你應該服用這種化學物質的人,從來沒有人會說你是瘋子。西方人還非常擅長喋喋不休。所以讓我們談談、談談、談談、談談、談談、談談、談談、談談,也了解事情。然後我想告訴人們一個故事,關於我們在1992年第一次去北京的時候,中國當時仍然非常貧窮、困頓和悲慘,剛從這場文化革命中恢復過來,沒有人能談論任何事情。沒有,在我自己生活中發生的事情。沒有,天安門廣場的事情沒有發生。它沒有發生。中國的每一個公園,當時與現在一樣,都是一群在打氣功和太極的人。我走進公園,和中國人一起做氣功。這是什麼?氣功。他們說是中國的運動。而我做那些事情,我心想,哦,我的上帝,他們就是通過這些氣功和太極的動作來生存。如果你在波士頓這樣做,人們會說你瘋了。但在中國,你無法交談。你可以通過運動的方式讓身體冷靜下來。我對世界各地的文化如何以不同的方式幫助人們調節自己的生理和同步性感到非常感興趣。我想談談這一切,特別是關於運動及其在療癒中所扮演的角色。最後談談童年創傷的部分。為什麼對孩子來說,與照顧者建立安全的依附關係如此重要?
你會變成別人怎麼看你。你會變成別人怎麼看你。是的。所以如果你是一個孩子,而大多數孩子,他們的父母認為他們很可愛,或是你有一個可愛的祖父母。他們會說,哦,如果你可愛,如果你可人,你是如此甜美。而沒有孩子能夠說,我只是普通的。現在,看著世界上的孩子們,沒有人好好治療其他人。當孩子被告知,你真的很可愛,這就是你的現實。如果孩子被告知你真的很醜且討厭,這就是,構成了我們的身份。所以你真的會成為人們在你生命早期如何對待你的樣子。這是一個我作為治療師所面對的重大遺產,就是早期經驗的烙印,這是非常難以改變的。早期經驗的烙印,這些可改變嗎?是的,這是好消息。而且即使我們知道如何實現其中一些,我們卻不去做。所以你可以從童年創傷中癒合嗎?當然可以。每個人?這是我看到人們時的假設。在你的經驗中,你一生都在與患者打交道,你的整個職業生涯中,多少患者你認為是可以被治療的?我真的認為,只要給予機會和資源,你幾乎可以為每個人做一些事情。但是問題是,再次回到我們在麥克風打開之前開始的地方,我們這幾天的焦點是生產力和行為改變。
而不是在於我們如何找出幫助您的方法?
我在書中描述的幾乎所有有幫助的事情,都有提及。
而那是十年前的事,自那時以來我知道了一些其他的事情。
我們的不傳統方法並沒有在主流心理學或精神醫學中得到實踐。
因為他們需要有生產力,並且需要成本低廉。
而你是否康復並不重要,便宜才是主要的動機。
我認為盈利動機正在扼殺良好的實踐。
您的書非常有趣,因為當我讀到封面時
然後我觀看了您製作的關於體內存在的六種治療和東西的視頻,
您提到像瑜伽、戲劇和表演等事情,以及這些是如何幫助您擺脫創傷的。
身體記錄一切。
這是一種相當激進的思考創傷的方法。
並且它變成了一種迷因,這是值得注意的事情。
我每天在生活中都用到這個詞,跟我的伴侶一起。
我聽到人們說「身體記錄一切,身體記錄一切」。
當我們談論我們的身體是如何承受那些創傷記憶和經歷過的創傷事件時。
對於那些從未讀過您的書,甚至不知道這裡基本前提的人來說,
您標題的基本前提是什麼?
其實就是創傷是一種內臟體驗。
內臟的意思是什麼?
在您的身體中,心碎的時候,您會僵硬,您放棄了,您失去了力量,您緊繃。
這正是創傷的體現。
我有點把它看作兩種方式。
您可以選擇,讓我們試著改變思想,然後再改變身體。
或者您可以說,讓我們改變身體,然後再改變思想。
但您可以做到。
但我跟我妻子做很多認知行為療法,假設。
是的,我指出她的不理性行為,並告訴她應該從不同的角度看待事物。
而我確實沒有看到過正確的事物。
而且我在這方面有更大的成功。
而我對心理學感到有些驚訝。
這些大多數配偶在使用這方面的解決方案時表現不佳。
這種身體化的療法。
我最近才聽到這個術語,來自我的伴侶,她說這真是了不起。
她告訴我,她告訴我在這個播客中與您交談,因為她說,您知道,您真的能幫助改變她對此的看法。
這種身體化的療法是什麼?
所以我的方法是,真正體驗您身體所感覺到的,並且也允許您的身體做出那些一直害怕做的事情,以及探索您的身體如何以某種方式與世界互動。
為什麼女性似乎在這方面比男性更擅長呢?
因為她們在做普拉提、瑜伽、跳舞等,這些都是女性比男性更常做的事情。
而且似乎女性對這方面更加敏感。
是的,我認為這是一個引人入勝的問題,因為這並不僅僅是女性。
當然,男性在軍隊和基本訓練及軍事訓練中也一直這樣做。
而我覺得有趣的是,您知道,當人們加入軍隊時,他們往往不是非常成熟的人,然後經歷基本訓練,他們真的是一起行進,與人合唱,攀越障礙,並與其他人共同體驗實體經歷。
在12週的訓練結束時,他們感到自信,感到連結,找到了兄弟般的情誼。
他們是怎麼做到的?不是在喋喋不休,而是通過非常深刻的共同實體經歷。
您寫到的一件有趣的事情,我發現特別有趣,因為我在那段話中看到了自己的小片段,您說:
「我發現病史中創傷越多的患者,往往會變得越富有創造力和成功。」
往往是嗎?
而我們不知道這樣的情況有多頻繁,但我遇見了不少這樣的人。
那些必須奮鬥的人,往往會看到新的可能性,並不得不發現新的選擇。
這是真的,這是真的,是的。
但是,您知道,那些是能夠進入我診所的人。
而那些無法找到解決方案的人,無法獲得珍貴的結果,並且沒有能力與我一起進行治療。
他們可能在外面與毒品上癮作鬥爭。
在街上獲取毒品,躺在街上等等等等。
而我大致上把這看作是事故問題。
您知道,去年,我參觀了一個位於洛杉磯的計劃,名為Homeboy Industries。
這是一個針對以前入獄的,主要是拉丁裔男性的計劃,他們沒有父親,曾經是罪犯。
這是一個極好的計劃,擁有者確實說過,「您需要什麼?
我們如何照顧您?我們如何為您創造一個安全的地方?」
我在那裡看到了真正的治療。
聖昆廷醫院,聖昆廷監獄,加州著名監獄,
現在是以創傷為基礎的。
他們用我的書作為依據,正在改變人們的生活,通過承認他們所面對現實的真相,
幫助人們成為療癒系統的一部分,進行小組工作,隨著運動一起工作。
就像在昆廷,他們有呼啦舞課程。
我會說,「太好了!」
和其他人一起移動給你與其他人建立聯繫的感覺,帶來愉悅感。
他們真的開始理解這可以做到。
如果您在哈佛醫院,您不會與人一起跳呼啦舞。您不會與人跳舞。
我覺得在投資社區有一個小笑話,說如果您投資於某些人。
一個創業者或創始人,有點創傷的話,會獲得更好的回報。
而我其實認為,我不想曲解她的話,但是芭芭拉·科克倫,
她是美國《創業大熱門》節目中的鯊魚。
她告訴我的一件事是,根據她所有的投資,
那些往往表現最好的是那些在過去有一些創傷的人。
她說:「因為當他們給我打電話求助時,他們總是帶著解決方案來的。」
與那些從未遭遇創傷的人相比,他們則只是告訴我問題。
於是他們會打電話說:「聽著,巴巴拉,這件事發生了,我們打算怎麼處理。」
她以稍微幽默的方式說了這句話,但我想知道你是否認為這個想法有什麼真實性。
是的,我認為這又是她所合作的對象的選擇偏差。
我知道確實有很多人曾為我工作,他們在面對挑戰時會完全癱瘓,
而且沒有解決方案,變得非常依賴於他人的行動。
所以我認為她的樣本確實有些不尋常。
因為我在想,如果你有過不尋常的早期成長,那是否會讓你成為一個不尋常的成年人?
– 這是否增加你成為一個不尋常而稍微不同的成年人的可能性? – 哦,絕對如此。
– 那這能遍及各個方面嗎? – 你會發展出一種心智和大腦來適應那個特定的情境。
如果那個特定的情境無法幫助你,那你就需要尋找新的解決方案。
因此,創傷和虐待實際上迫使你嘗試尋找其他解決方案,但許多都是不成功的。
– 創傷在你的大腦中是一個故事嗎? – 不,創傷是在你大腦中的一種感知。
– 一種感知?有什麼區別? – 問題在於發生了某些事情,你的腦袋和心智接受了它,
然後對那個特定事件進行了適應。
那取決於當時你的年齡,對不同的人會非常不同。
– 給我一個感知的例子。 – 如果你現在打我,我會想,
「這傢伙瘋了,我可以打電話給別人,毀掉你的名聲等等。」如果我三歲,而你作為一個孩子開始打我,
我根本不知道該怎麼辦。」我可能會認為,「我做錯了什麼,導致這個傢伙打我,
我是個可怕的人,所以他打我一點也不奇怪,因為我是一個可怕的生物。」
而這就是我認識的幾乎所有在童年時被打的人內心對此的理解。
不是當你八歲或十五歲,而是在非常年幼的時候,那成為你的經驗。
– 因為你仍在形成對世界的感知? – 對,是的。
你的大腦以非常深刻的方式創建著一幅世界的地圖。
所以你的經歷形成了一種內部的世界廢料,讓你在特定時刻預期某些事情。
因此,如果我走進一個房間,看到一個看起來像我老叔叔的人,我想要與你攀談,因為你在深層次上可能是每個人所說的那個非常好的叔叔。
我不知道,但我的大腦會以特定的方式來解讀世界。
所以研究中有一個最深刻的經歷完全是偶然的。
我們開始對人們進行羅夏墨跡測試。
– 那是什麼? – 墨跡測試。
所以你展示一些無形的墨汁畫像,然後我們將其展示給人們。
我們看到人們對那個墨跡測試投射出完全不同的解釋。
這真的讓我意識到,我們都生活在不同的世界裡。
像我看到的許多越南退伍軍人,他們在那些卡車上看到了血腥的屍體或被殘害的身體。
但從未參加過戰鬥的人則沒有看到那些。
創傷受害者看到撕裂的陰道和撕裂的身體,而其他人卻沒有看到。
一旦這種印象深入你的感知系統,你會繼續以那種特定的方式來解讀世界,這與你過去獲得的答案有關。
而對於任何不知道的人來說,墨跡測試基本上只是一張隨機墨水的紙。
這是明顯的,但多年來已經對大約10萬人進行了分析。
所以你能在其中檢測到某些特定模式。
我從來沒有做過墨跡測試,我感覺我應該做一次。
你知道,我從我的墨跡測試中學到的比我從腦成像中學到的還要多,但腦成像是可敬的,而心智則某種程度上消失了。
但例如,在我們的迷幻藥研究中,我仍然非常希望進行墨跡測試,因為正如邁克爾·波倫所說,
如何改變你的思想。但是,你知道,測量人們如何改變他的想法。
你認為有多少人?我知道這可能是一個荒謬的問題,但你認為有多少人?
你認為有什麼百分比的人以某種形式經歷過創傷?
你怎麼定義呢?
你知道,數字顯示大約四分之一的人遭受過身體虐待。
五分之一的人遭受過性虐待。
八分之一的孩子目擊父母的暴力等。
所以,你知道,如果我坐在一個房間裡,這不是一個二元的問題。
這不是理想情況。你沒有受到創傷,但當我與一群專業人士交談時,
我假設至少有一半的人知道創傷的含義。
創傷對我的大腦造成了什麼影響?
你說你已經做了很多神經成像掃描。
如果我受到了創傷,而你掃描了我的大腦,有什麼東西你能看到的嗎?
不一定。我可以看到你的大腦可能與其他人的大腦不同。
我可能會採取一個特定的人口樣本。
你可以對其進行平均,然後你可以說,哦,周邊灰質的激活有點多,白質的激活稍微少一些。
所以你會看到大腦中某些連接模式的不同。
但是在某種程度上,你知道,我認為我們對大腦學到了很多,但我們對大腦所知甚少。
我認為人們往往高估了腦影像能教我們的東西。
你知道,我喜歡哈勃望遠鏡或網絡望遠鏡。
你知道,我們的大腦就像一個宇宙,而我們的技術非常不足以真正了解大腦中所有不可思議的複雜連接。
但在過去20年中,我們學到了一些東西。
那麼創傷如何影響大腦?
它影響著大腦,你往往會這樣做。
這裡有你大腦的一個部分,我稱之為大腦的蟑螂中心,這是位於灰質的圍軸部位,會亮起來。它位於杏仁核下方。如今大家都知道杏仁核這個詞。那是告訴你處於危險中的大腦部分。但是你受到創傷,這使得大腦幹裡的那一小部分一直在運作。你整天都在想,“我有危險。我有危險。我有危險。”而這就是開始的地方,在一個非常基本的感官層面上。你不知道危險是什麼,但你就是感覺到你應該感到害怕。然後大腦的其他某些部分,比如你的島狀皮質,將你的身體感覺和身體意識連接起來。對於許多人來說,因為創傷的經歷,這一部分常常會被關閉,因為創傷的體驗是一種視覺上的心碎和痛苦。如果你遭遇過創傷,你可以學會讓大腦的這一部分關閉,這樣你就不會再這麼強烈地感覺到自己的身體。我的意思是,你不調是不太能感覺到自己的身體,你也不會覺得自己很活。可是你並不會時時刻刻感到很害怕。不過你可能會想要服用一些藥物,讓自己有時感覺到活著。大概是這樣。
那麼,你提到的那個大腦部分,在杏仁核周圍嗎?
是的,在杏仁核的下方。
受過創傷的人通常在那方面會有某種功能障礙嗎?
這種功能障礙就是它一直在運作。
一直在運作。
那種感覺會是怎樣的?
然後杏仁核會有一種潛意識的恐懼感。
那是焦慮嗎?
焦慮已經是過高的心理功能。這更基本。
就像你的狗在發抖。我家裡的狗並沒有養,但它的確在某些時候會這樣。
而兩年後,那隻狗仍然來我家了。
你養了隻狗,它在你家裡仍然會發抖?
是的,但永遠都不算真正舒適。
就像你認識的那麼多次。
從來都不算真正舒適。
所以當有人說他們觸發了?
現在,觸發是在更高層次的事情。
好吧。
那麼下一層即是觸發,這在某程度上是由杏仁核所中介的。
如果你的杏仁核,如果你的煙霧探測器,這會趨向過敏,以至於小事被放大,而你可能對我說的小事情,我卻視之為世界上最冒犯的事情。因此你不斷被刺激,這會讓你覺得你在對我做可怕的事情。
而這不是因為我過度敏感,而是當你心情不好時,那是你的問題而不是我的問題。
不,當你心情不好時,我能感受到你的不適,我們就會一起開始陷入麻煩。
這裡有一張照片,這是大腦在煙霧探測器發出警報時的樣子。
這就是大腦的樣子嗎?
我只想說這個特定的人,沒有人是完全一樣的。
你能向我解釋一下嗎?
基本上是的,但你看到的這位是一次可怕車禍的重溫者。
他參加了這個,而你看到的右後部大腦是右側顳頂交界處在運作,那是感覺的部分。所以你會說,“哦,天啊,我好害怕。”但那裡沒有認知。
基本上左側大腦關閉了。
在你經歷創傷的時候,你無法理智。
你實際上會變得有些不堪。
當我們真正生氣、不安且無法清楚表達時,我們都有很多感受。
然後我展示的這一部分是當他假裝重溫他的創傷時,這兩部分大腦變得失效。
這是背外側前額皮質。
那是你大腦的時鐘部分。所以如果我們之間發生了不快,例如,我會說,哦,半小時後我會好起來。
那麼讓我來稍微推遲這個。但是當你受到創傷,計時器就會消失,這就是唯一的反應。
你的視角感消失了,這就是當你處於創傷中時發生的情況。
你不知道過去和現在的區別,因為你大腦的計時器下線了,而你感受到的都是實際存在的,而不是感覺像是記憶。
所以對於那些在這種腦部掃描中不能看到的人,我基本上看到的是右側極度激活。
左側看起來像是關掉的。
然後有這兩個空洞、未激活的空間,這些稱為背外側前額皮質。
背外側前額皮質。
這是大腦系統中給你時間觀念的部分。
只要你有這個觀念,就像小嬰兒也沒有時間感。發生的事情完全就是發生,你看到一個孩子慢慢長大,他們會獲得時間的感知。
現在的即是,明天會有所不同。
好吧。
所以這時,推測是你會感到焦慮,對吧,當你開始考慮未來時。
這關於擁有這種觀念的時候,這正在發生,我現在真的很害怕,但就在我回家,或者打電話給朋友的那一刻,我會感覺好些。
所以這需要有對於現實的觀察能力,而這種能力會在你受到創傷時下線,這樣你就會變成一個創傷者。
那麼這位特定的人,我在這裡的腦部掃描,這位大哥在一場車禍中,而我所看到的Triggered大腦就是他基本上被放在了一台功能性磁共振成像掃描儀裡,他被故意觸發以觀察他大腦中會發生什麼。
確切地說。因此看到了他的車禍或其他東西。
不,不。我們專門展示了他的車。
哦,你給他看了一張圖片,然後問他說,“你看到了什麼?你聽到了什麼?你嗅到了什麼?你在想什麼?”
非常具體的感官細節。
好的。
所以你有別人的感官,你的感官細節,而他的右腦則被激活了。
是的。
右腦變得非常活躍,但他的腦中計時器卻失去了活動能力。
所以他無法躺在那裡說:“哦,我正在回憶昨天發生的事。” 他是在重新經歷昨天所發生的事情。
瞬間。 你感覺這事現在就正在發生。
這就是創傷的本質。
創傷並不是一個記憶。 而是一種重新經歷。
你是自覺地重新經歷它嗎?還是你的潛意識在重新經歷?
我們感覺就像這事現在正在發生。
所有形式的創傷,但並不是說,事情現在正在發生,而是我的感受正在現在發生。
而我的身體,你不知道那些感受其實屬於你爸爸曾經打你的那段時間。
現在我感覺相同,因為我不同意你的看法。
所以我在過去被觸發,感受到了那種瞬間的戰鬥或逃跑反應,因為有些事情發生了,不管那是什麼,都是瞬間的。
所以即使我沒有感覺到自己回到那裡,我的身體卻感覺就像就在那裡。
所以人們會對此感到困惑,說:“哦,你重新經歷了過去。” 其實不對,你並沒有意識到你重新經歷了過去,因為過去就是現在。
所以你不會想:“哦,這讓我想起了我四歲的時候,我爸爸曾經打過我。”
不,你的感覺就像你現在正在被打。
那麼,有沒有辦法讓這位經歷過車禍的紳士停止這種觸發反應?
是的,他已經做得相當好。
他已經做得相當好。
他實際上做了眼動減敏及再處理 (EMDR)。
他的結果如何?
他是一個不錯的人,功能正常,沒事,他已經不再是創傷後的受害者。
你在臨床實踐中見過的最激進改善是什麼?
哦,真的,就是人們重新活過來,人們只是在說一切都結束了。
給我最好的例子。
好的例子是我昨天給人們播放的錄影帶,裡面有一位女性,經歷了一場可怕的車禍,感到凍結、沮喪、恐慌。
然後三次療程後,我們談到了這件事,她說:“是的,這件糟糕的事發生在我身上。我曾經經歷過這場車禍,我被震盪了,頭腫脹,當時真是糟糕。但現在我有一個孫女,我開車去看我的孫女,我很好。”
三次療程就夠了?
三次,是的。
我們在迷幻療法中也一直看到這一點。
那你在這三次療程中做了什麼?
在人的眼前晃動你的手指。
但對我來說,EMDR確實是通往深入的門徑,抱歉,我寫了三本關於創傷後應激障礙 (PTSD) 的書。我其實在1984年寫了第一本含有PTSD這個詞的書。
但他們不知道如何治療它。
所以我是世界知名的專家,但我不知道怎麼治療它,因為人們一直在重新經歷那種創傷,並不知道如何停止這種情況。
然後有人開始告訴我關於EMDR的事,我根本不相信他們說的任何一個字,他們說,你在人的眼前移動手指,你的眼睛從一邊移到另一邊,當你重新經歷創傷時。
我想,這太瘋狂了,聽到這消息的每個人都覺得這太瘋狂了。
然後人們開始做這件事,他們向我展示這是怎麼運作的。我驚嘆道,哇,的確,我們研究的某些子樣本經歷了幾次EMDR後會說,對,這真的很糟糕。
但一切都結束了。
它屬於過去。
現在並沒有發生。
你告訴我,在人的眼前晃動手指可以幫助治療他們的創傷?
那麼,當然我們必須做一些小型研究,這花了我們15年才能獲得足夠的資金來進行,以查看當你前後移動眼睛時會發生什麼。
然後我們發現,當你在回憶創傷經歷時,前後移動眼睛可以激活顳頂交界處之間的某些通路,這讓你的自我感和你的內在、你的身體能夠互相聯繫。
所以你的大腦能夠說,哦,是的,這是發生在我身上的事,但它發生在過去。
這些通路使你的大腦能夠做出這種區分。
而在關於這項研究的結果中,該研究的結論是什麼,關於其有效性的結論是什麼?
在我們的研究中,78%曾遭受成人期創傷的人,如被陌生人襲擊或強姦,78%的人完全康復。
但這不是我們看到的大多數人,因為我們看到的大多數人都有早期童年創傷,這要複雜得多。
早期童年創傷更具頑固性且對這種療法更抗拒。
是的,因為你的早期童年經歷塑造了你是誰。
所以如果你18歲時進入一所名牌大學,你確實會與那所大學產生認同,但這不會神奇地改變你成為新的人。
它成為你身份的一部分。
但如果你在生命早期成長在某個家庭中,你實際上會成為那樣。
早期的印記是非常深刻的。
是的。
所以這被稱為眼動減敏和再處理療法。
是的。
我剛剛查了一些統計資料。
它說這項技術已被廣泛研究,並有證據支持其在各種疾病中的有效性。
在PTSD方面,一項2024年的綜合分析涵蓋了26個隨機對照試驗,發現EMDR顯著減少PTSD症狀,效果大小極大;對於抑鬱症,2024年涵蓋25項研究和1000多個參與者的系統評估和綜合分析報告顯示,減輕了抑鬱症狀。同一項2014年的綜合分析指出,EMDR在PTSD患者中導致焦慮症狀的顯著減少,效果也很大。
最後,2024年的系統性回顧與個體參與數據的隨機分析得出結論,眼動脫敏再處理(EMDR)對創傷後壓力症候群(PTSD)的效果與其他心理療法相當,能達到相似的症狀減輕及緩解率。那你可以告訴我它是怎麼運作的嗎?你可以在我身上試試嗎?可以的。我可以移動我的椅子嗎?當然可以。你會靠近一點。所以你能想起最近經歷過的非常不愉快的事情嗎?可以。你能回想起當時你看到的情景嗎?可以。你能記得那時聲音是什麼樣的,或是其他的什麼聲音嗎?有沒有聲音讓你想起來?有。你記得那時候你的身體感受怎麼樣嗎?記得。你能回想起你當時在想什麼嗎?可以。好吧。那麼你現在回想起來的感覺有多生動?大約六到七分。好的,保持那個感覺。現在用你的眼睛跟著我的手指移動。現在看著我。深呼吸。那麼,在我們進行這個過程的時候,你現在想到什麼?我感到冷靜。對。我知道我感到冷靜。好的。當你回到剛才的感覺時,現在的感覺怎麼樣?很難回想起為什麼我會感到困擾。這是描述它的最佳方式。那真是奇怪。為什麼會這樣?所以,這就是他工作中最棒的地方。我們不知道情感的印記線性隨著時間的變化情況,也不知道它現在去哪了,但它就這樣存在著。而且,如果你回想起比你經歷過的事情更糟的事情,那會耗費更長的時間,還會帶來很多其他的東西。但EMDR似乎在某種程度上能夠在大腦中創造新的聯想過程。假設對某些人來說,EMDR或我,真的發生過非常、非常糟糕的事情,我開始時非常沮喪。在EMDR過程中,我不知道這對你是否也是如此。我腦海中出現了小時候坐在餐桌旁的畫面,還有在小學的遊樂場玩耍的畫面。這些畫面一直浮現在我腦海中。然後我們停了下來,而這真的很糟。是時候繼續了。這裡面有一個重要的部分,就是你沒有告訴我你正在經歷什麼。因為我對語言持懷疑態度。因為語言總是一個互動的過程。如果我問你發生了什麼事情,你會過濾自己,因為某些事情可能會讓你感到尷尬,或者你不想讓我知道。因此,我們繞過了這整個語言過程,你試著從中尋找意義,而我們重新組織了大腦感知這些事情的一些核心方式。所以你在某種程度上看到了一些這樣的情況。對我來說,當我第一次看到這個時,我感到驚奇,並認為我需要研究這個。所以當他們撰寫研究報告時,主要研究就是我進行的,我資助了這個,但我也是最後一個能為EMDR提供資金的人。呼吸法。呼吸法為什麼成為一個非常熱門的話題?我的夥伴經營一家名為Barney Breathwork的業務,#廣告。她帶女性前往各地。她在全球各地舉辦這些呼吸法靜修,還有一間工作室等等。你怎麼看待呼吸法作為一種真實的抽象方式?這完全合乎邏輯。首先,它已經在某些文化中使用了無數個時代。人們總是會發現它。在印度,人們都知道這些。在歐洲卻沒有。沒有人知道呼吸法。所以這些是文化依賴的東西。我覺得最接近的可能是那些知道些關於它的人。我不知道。出去看看人們是否知道它。因此,人們都是如此順從,想要得到老師和同儕的認可。當有人做一些創新的事情時,他們傾向於很快說,“哦,他們太怪異了。他們瘋了。”我真的很喜歡身體工作。我自己沒有做過呼吸法,但我從別人那聽到過,所以這對我來說完全是合理的。而當我們做一些新事物時,比如我是第一個研究PTSD的瑜伽的人,而人們可能會說,“把你的臀部翹起來,扭轉你的脊椎,來治療創傷。”我說,“好吧,我們來看看。”於是我們做了研究,結果發現瑜伽對PTSD的治療非常有效。但我的學術同事們的反應卻是,“哦,是的,他又來了。他瘋了。”現在瑜伽被相當好地接受了,不是嗎?所以你可以使用瑜伽來治療創傷?可以的。不,你不能治療創傷。你是用瑜伽來處理你與自己身體的關係。這不是同一回事,但創傷確實扭曲了你和自己身體的關係。我們的研究還表明,當你開始做瑜伽時,某些因創傷而受到抑制的大腦區域變得活躍起來。你在那些研究中發現了什麼?我這裡有一個特別的截圖。是的,那是一個真實的研究。所以請解釋一下這裡發生了什麼。這是一個小型研究,但你在這裡看到的是,在進行瑜伽後,你的島葉變得更活躍。你的島葉是你大腦中讓你知道你的身體感受的地方。就像當下雨時你沒有穿雨衣,你會想到,“我該拿把傘了。”所以你需要知道你的身體經歷和需求,然後它們就會消散。而這種自我體驗的維度因創傷而受到很大損害。原因在於這是一種適應性行為,因為創傷會以視覺經歷的方式反覆出現。正如達爾文所說,“心碎和腸子扭結是視覺感知的表現。”因此如果你不斷心碎和感到腸子絞痛,你會試圖將其壓下。因此,你會失去對身體的聯繫,作為一種防禦性舉措,因為這些身體感覺讓人感到不堪重負。所以我想確保我理解這一點。所以大腦中的島葉部分是將我們的行為與我們的感受聯繫起來的部分。是的,尤其是我們身體中的感受。好的。所以它將我們身體的感受與我們對自己的認識聯繫起來,是吧?我們心中對自己的故事。
所以這就是島葉的功能,而創傷會打斷這種功能,這會在日常生活中造成什麼樣的功能障礙。因為你在藝術上會感到麻木、脫節,或者感覺活著,但你不覺得連接,無法感受到快樂。或者你感到過度敏感。你感到過度敏感。因為你提到這兩種反應是脫節的過度敏感。是的,總會有這兩種矛盾的事物共存。記得太多和記得太少。感受太多和感受太少。沒有快樂的中間地帶。你在一個極端和另一個極端之間徘徊。同時你感到焦慮又毫無疑問。我敢打賭你知道這種感覺,因為我們都曾經經歷過,我們感到焦慮,同時卻完全感覺不到任何東西。幾乎沒有思維存在,我認為這是一種非常不尋常的人類體驗。而島葉在發揮作用,島葉。在這方面和許多其他大腦結構中,島葉扮演著重要角色。所以如果我開始做瑜伽,這樣對過度敏感的脫節會有什麼影響?瑜伽使你能夠以某種方式重新連接你的感官,去感受你所感受的,讓你所感受到的變得安全。因此,當我們進入瑜伽教室,與一位聲音很好的老師一起,他真的幫助你不去屏住呼吸,伸展手臂,感受那個戰士三的姿勢,然後你開始感受到它。對於許多人來說,做瑜伽實際上可能會令人感到焦慮,某種程度上是可怕的。對於創傷患者,我們經常看到的是某些東西被觸發,當你只是在做一個簡單的下犬式時,讓我們這樣說,或者肯定所有這些遭受虐待的受害者會有很大的困難的瑜伽姿勢是快樂寶寶式。快樂寶寶式是當你把雙腳抬到空中,躺在背上,抓住你的腳趾,擴展你的腿,使你的骨盆朝向空中。對於我們大多數人來說,這是一個非常愉快的部分,它使你放鬆。如果你是一個性虐待的倖存者,這會引發很多情感。真的嗎?是的。而且這樣做需要非常小心。因為這些姿勢可能會引發情感,你可能會讓你的身體保持在一個凝固的姿勢,以免引發那些性虐待的感受。我剛才想到的,當你說話的時候,我想起了一位朋友,他在生活中總是有些蜷縮著,他們的自尊心很低,自信心也很低。我不知道他們是否以任何方式受到創傷,無法對此做出判斷,但他們開始做瑜伽,這真的在深刻地改善他們的心理健康。我只是想知道你認為那種蜷縮在生活表面上的人,與他們之間的聯繫是什麼,然後他們卻… 哦,絕對是的。我告訴過你我小時候身體不好。直到我13歲時,我得了哮喘,我一直都很虛弱。我認為我做過的最有幫助的事情就是羅爾夫按摩。羅爾夫按摩是一種非常強烈的按摩形式,他們把你的肌肉撕扯出你的筋膜,我開始在一個新的身體中生活。我不再活在這個幾乎死去的小孩的冰冷身體裡。這對我產生了深遠的影響,與我做過的任何事情一樣。為什麼以及如何?因為你陷入了習慣。在某種程度上,創傷成為了一種習慣。我的習慣是每當我在房間看到一個電話推銷員時,我會感到害怕,這是一個假設的情況。因此你有習慣性的反應,而我能做的部分治療就是讓你意識到你的習慣性反應,並對此產生好奇。每當進入房間的每個人我便會凝固,而我聽起來像個白癡,你的治療師會說:“那麼,你的身體發生了什麼事,你這樣感覺多久了?”當你六歲、三歲或八歲的時候,你就會有這樣的感覺,然後在某個時候,人們會得到一個敘述,可能開始解釋這種感覺,這個敘述可能會說:“哦,我被某人欺負過。”當我遇到一個讓我想起欺負我的人的時候,那種感覺又會回來。然後你會想:“你有嘗試過武術嗎?”似乎我們希望你能真正學習如何用你的身體去對抗某人。而這,例如,是一種我從未研究過的治療方法。但我驚訝地發現,許多我的親密同事非常關心創傷,在某個時候告訴我:“哦,現在我得去上我的武術課。”沒有人把這視為處理他們所面對的問題的合法方法,但我認為人們正在做他們的武術,因為他們有被受害的記憶。這讓他們有了一種視覺經驗,讓我能夠自我防衛,我的身體,我可以用我的身體來照顧自己。而這不是智力過程,而是視覺經驗。人們經常描述遇見某人時,他們的身體感到不對勁。因此他們會說:“我遇到了這個人,我的身體就是,我在我的身體裡感覺到了某種東西,他們無法清晰地表達出來,但他們只是感受到這個人有些不對。”你認為他們在描述什麼?我認為他們在描述兩件事。我們互相感知對方的能量。這是鏡像神經系統的某種概念,這在過去幾年並沒有受到太多關注。但我認為這是一個非常重要的發現,我能夠感知到你的能量。如果,假設,你正在經歷抑鬱症,但你今天有一個任務要和我交談,那麼在某種程度上,我很可能會在某種層面上感受到你的抑鬱情緒,並且這會影響我們的談話。我不是說我真的這樣做,那是個假設的情況。但是我們互相感知對方的能量,因此我們可能會遇到某個非常憤怒的人。但他們努力約束自己,表現得很好。但你可能會感受到那種憤怒。而這就是心理治療中非常複雜的東西。
我是在接收你的能量,還是在接收我的能量?
所以如果我在你面前感到不舒服,那是因為你觸發了我過去某些事情,還是我在你身上感受到什麼?
這就是我們互動的複雜性。
從進化的角度來看,當你在說話時,我在想,這種能力從何而來,潛意識地就能讀懂某個人,然後形成一種模式,哦,這類人在我過去傷害過我,20年後,我在街上遇到一個人,我馬上就有同樣的感覺。
這只是生存本能嗎?
我覺得這對我來說是完全有道理的。
因為我們是靈長類動物,你在與特雷沃的訪談中提到,我們在多大程度上是相互聯結的生物,我們真的不以個體存在。
所以我們注定要生活在群體中,我們注定要和其他人一起生活。
因此,與他人相處中的安全感成為了我們生存的關鍵問題。
人類之所以能生存下來,並不是因為你我各自的才能,而是因為我們能夠聚集在一起,建造建築、飛機和各種其他東西。
這些都是共同體的事情。
今天,我們的科學中並不以此為中心,但在核心上,如果你理解人類,我們是一群共同創造某些東西的集體生物。
因此,知道如何做到這一點,並如何彼此調整,是我們身份的核心。
我們是否在失去這一點?
人們變得越來越孤獨,越來越個人主義。
巨大的問題是,虛擬現實的屏幕是我們最大的挑戰,我認為。
為什麼?
因為屏幕給了你一種虛擬的快樂現實,等等等等,但這不是真實的,並不是你努力所得到的結果。
你獲得了更便宜的獎勵,但通常需要很多活動。
所以你得到了一點多巴胺的快感,感覺好像經歷了什麼,但你卻沒有學會如何與其他人相處。
你沒有學會那種視覺回應的快樂,”我們是朋友”的感覺。
社區和社交連結在創傷中扮演著什麼角色?
一切,至關重要。
這是我們領域發展中的另一個麻煩問題,即在我們這一代中,托馬斯從像我這樣的經歷開始,與戰鬥老兵合作。我不是戰鬥老兵。
我在越南戰爭期間是良心拒絕者。
我對美國海軍陸戰隊一無所知。
所以我無法告訴人們那是什麼感覺,但他們是成群結隊的,相互交談,他們從彼此身上學習作為戰鬥老兵的經歷。
當他們之間建立了這種聯結時,他們成為了兄弟之家。
人們就是這樣通過與其他人聯結來生存心理創傷的。
似乎女性在形成這種連結方面比男性更擅長。
是的,我這樣認為。
不過,那也不完全是事實。
我從我的戰鬥老兵朋友那裡學到了很多關於愛的事。
在某種程度上,我認為大多數人不知道愛是什麼,直到你知道與其他人一起作戰的經歷。
這在彼此之間創造了非常深厚的聯結。
所以我從戰鬥老兵身上了解男性之愛的程度比其他任何方面都要多。
當你處於極大危險中,伙計們會為彼此而在。不過他們真的會保護彼此,真正會照顧彼此。
究竟是什麼樣的環境形成了你所描述的那種真愛呢?
又是如何…
那是危險。
當你處於危險中,自然的本能讓你和我比平時更親密。如果現在發生了不好的事情,我們會開始緊緊相依。
這是因為我們可能需要彼此?
你會需要彼此。
對,你需要彼此,你依賴於彼此,並且你們為彼此保駕護航。
你對我說:“我會保護你。”
我們彼此承諾是一種深刻的人類經歷。
你無法從屏幕上得到這一點。
在個人主義社會中,你幾乎被訓練成不需要其他人,只有你自己。
可是在這方面,我有一些去過伊頓的朋友。
實際上,對於我來說,許多英國人的定義是,“你母親恨你,六歲時把你送去寄宿學校,然後就不再照顧你。”
而幫助我那些在英國公立學校上學的朋友們的是運動。
這是極其強大的。
人們感到彼此非常親密,一起活動、一起扔球、在球場上競爭。
這也是男性之間彼此親密的方式,或許這會讓你引起共鳴。
當然,沒錯。
我在回想起成長中踢足球的情景,基本上,你們是一個整體,如果在某個位置出現問題,那也是我的問題。
如果你有困難,我會來幫助你。
我敢肯定,你與20年前踢足球的朋友仍然能輕鬆聯繫,而不是30年前。
這真的很有趣,因為當你在說話時,我在想,在現代世界中,我們怎樣將這種連結重新融入生活。
在一個我們生活在屏幕和白牆之間的現代世界中,你知道,研究表明,平均而言,我記得似乎有提到過,平均美國人在危機時期感到可以依賴的人數平均為零,這個數字比兩十年前的三人下降了很多。
我會查看統計數據。
我會把數據拉上來。
但總的來說,我們比以往任何時候都孤獨,如何在一個設計使人孤獨的社會中,從個人層面上解決這一點?
我認為這實際上是巨大的挑戰。
我們現在有了一個基金會,而我們最感興趣的主要是為這類項目尋找資金,即如何幫助人們彼此連接、彼此協調。我們非常熱衷於讓人們一起創作音樂、一起表演戲劇、共同創造項目。這就是我們的本質。作為人類,我們的光榮在於這種合作的、主動的、身體的創造活動。這在心理健康中並不是一部分。我們談話並開藥,但並沒有真正在深層次上讓人們連接起來。那麼,你對此抱有樂觀的態度嗎?不,在上一屆選舉後沒有。真的嗎?我在選舉後感到非常絕望。你在上一屆選舉後感到非常絕望,為什麼?因為上一屆選舉是基於他者化的。你是不同的,投射,你是邪惡的,這些移民來殺我們,他們將自己的不適投射到不同宗教和不同膚色的人身上,等等等等。這一切都是人們對自己不適的投射,卻沒有誠實地面對問題出在我心裡而不是在你身上。那麼可以說你不是特朗普的支持者。就這樣吧,是的。不,我認為,你是一個不在乎任何人的精神病患者。你能指出他的一些好處嗎?當我在這個節目中邀請到支持特朗普的人時,我問他們同樣的問題。我說,你能指出他的一些不好的地方嗎?因為他有家庭。任何去中國並說,“我比中國歷史上任何人都受到更好的歡迎的人,“這是完整的嗎?那個家伙破產了好多次。他對其他人說著可怕的話。他不斷侮辱其他人。我相信他身上一定有一些好處。伊萬卡似乎曾經愛過他。他是一個可怕的人。回到創傷這一點上,你提到有三種大致的方式來逆轉創傷的損害。是的。所以如果我來到你這裡,而我是一個創傷受害者,無論那個創傷是什麼,如果我來尋求你對我創傷的支持,那麼第一步是什麼?第一步就是告訴我你自己。你是誰?好的。你重視什麼?什麼是有效的?你想要做什麼,什麼妨礙了你?所以在開始時,語言是非常重要的。我不會列出你有多糟糕的清單。我曾在某個時候以非常次要的角色協助創建DSM,但DSM並不是開始的好方法,特別是你有多病?首先,我想知道你是誰。什麼是有效的?什麼不是有效的?什麼幫助過你?什麼沒有幫助你?什麼妨礙了你?然後我們一起創建一張你是誰的地圖。在某種程度上,還有你和我之間的關係。我會不斷地詢問人們,這是否對你有幫助?所以我不會開處方,而在某個時候我可能會說,好吧,你有沒有考慮過練習一些武術,這會很有趣,也許去瑜伽館,但總的來說,我給的建議非常少,但我幫助人們去發現發生了什麼,以及這將帶他們去到哪裡。一旦你完成了這一步,假如你發現我有過一些早期的創傷經歷,你怎麼知道給我什麼治療?這又是一個棘手的事情,在我的書中,我試著這樣做但失敗了。在我新書中,我的表現也沒有好得多。我會看看你有多激動,你能保持多集中。如果我發現當某個特定主題出現時,你變得激動或者關閉,我會專注於那個特定的經歷。如果我看到你是長期激動且無法集中,我會說,讓我們做點什麼,你應該做一些能幫助你平靜身體、平靜大腦的事情。我會說,當你整體上感到不知所措時,讓我們從瑜伽或氣功開始,或者任何讓你感到合理的身體移動方式。我可能會做神經反饋。什麼是神經反饋?神經反饋是你將頭骨連接到電極,這些電極可以收集基礎的腦波,這樣你就可以在電腦屏幕上顯示你的腦活動,然後你可以與自己的腦波一起玩電腦遊戲,以便以某種方式組織你的腦波,讓你能夠更集中、更專注。因此,我在屏幕上有一個圖表供觀眾查看,它顯示了五種不同類型的腦波,伽馬腦波,非常緊密的腦波,貝塔波較少緊密,阿爾法波較少緊密,貝塔波較少緊密,以及德爾塔波,這是當你處於睡眠或夢境狀態時,波形幾乎是平坦,彼此之間非常遠。所以查看這些不同類型的腦波,如果我們將它們從1到5進行分類,1是腦波緊密而接近,5是德爾塔波,它們非常分散,1的伽馬波,這是否類似於焦慮或其他東西呢?不,焦慮是非常專注的思維,但這取決於它的位置。因此,後腦應當擁有這些慢波,因為後腦在處理你身體的日常事務。後腦告訴你要多呼吸、需要上廁所、你必須進行生理調節。你大腦中的很大一部分與你的身體調節有關,而這在創傷中會受到重大干擾。例如,當你閉上眼睛時,後腦應該會產生美好的慢波來告訴你,「我感到平靜」。當你受到創傷時,當他們讓你閉上眼睛時,後腦很可能會變得激動,產生比應有的更快的波形。因此,在你閉上眼睛的那一刻,你感到激動,這對你的健康極為有害。因此,我的工作變成了如何訓練你的大腦,讓你在閉上眼睛時,後腦能夠變得非常平靜。
例如,這不是關於創傷,而是關於大腦的組織。創傷會導致大腦的組織,但你不會治療創傷,你會用這種組織來治療大腦。那么,來找你的普通人,你通常會告訴他們做什麼呢?普通人?有些人這些天我會說,我認為你有一次迷幻經歷會非常好。一場迷幻經歷,而你發現自己最近告訴別人的次數越來越多?因為我現在進行了研究,我們的結果實在是令人震驚,遠比我預期的要好。但我可能會告訴你,不,你還沒有準備好進行迷幻體驗。我認為你真的應該進行一些神經反饋和一些身體練習,以便在我們開始擴展你的思維之前,能更好地生活在自己的身體裡。
當你說身體練習時,我們會談談迷幻體驗,但身體練習,比如瑜伽、武術。按摩。任何按摩嗎?好吧,我恰好知道一些非常好的按摩師,如果你曾經被毆打或受到性侵犯,人體觸摸會變得非常複雜,因此你可能不會因為人體觸摸而感到安慰,其他人也可能不會對你的身體產生平靜的效果,這正是我們應該互相擁有的,因此學會生活在一個可以被觸碰的身體中是相當重要的。觸摸具有治療效果嗎?哦,絕對是的。你還沒有孩子吧?沒有。好吧,你有女朋友,像你這樣,觸摸是一種基本的人類安慰方式。
你描述了這三種逆轉創傷的廣泛方式,第一種是從上到下的方法,我想這就是所謂的談話療法?是的。這是內心的理解等等。你喜歡這個嗎?不,基本上,我是這樣一個非常理性的人,所以我對這部分持懷疑態度。那是解釋事情、理解事情,這不是我最大的障礙,所以我傾向於貶低它的重要性。第二種方法是服用藥物,這基本上是為了關閉身體的警報信號。你喜歡這個嗎?好吧,這就是我作為精神藥理學家的起點。我進行了關於抗憂鬱藥Prozac和Zoloft治療PTSD的第一次研究,因此它們並不壞,對人們可能是有幫助的。第三種方法是從下到上的方法,讓身體有與無助、憤怒或創傷相矛盾的經歷,這正是你所關注的,這些被稱為身體治療,針對的是身體而非心智。是的。這是一個非常重要的部分,我非常認為這在心理健康和醫療領域中是遺失的一個很大的部分,給人們帶來連結和快樂的經歷。是的,這是非常重要的。但當我寫這本書,在我接觸迷幻療法之前,我會增加另一個經歷的維度,這真的能擴展你的思維,讓你體驗到另一種現實。
在能量方面,我有很多理由喜歡抹茶,如果你還不知道的話,因此我實際上還投資了英國一家領先的抹茶公司名為Perfected。其中我最喜歡的Perfected產品之一是各種口味的美味抹茶包,從鹽焦糖味到桃子味,再到薄荷味到莓果味。我的一個最愛是香草味,我將在兩秒鐘內製作這個。你只需拿這個攪拌器,取一點粉末,把它放在搖瓶的頂部,蓋上蓋子,搖一搖,太美味了。如果你還沒有嘗試過,可以在Tesco和Holland Barrett商店或線上找到Perfected,使用我的代碼Diary 40可享受40%的折扣。前往perfected.com並輸入代碼Diary 40,即可立即嘗試這款美味的多口味抹茶。強烈建議。如果你這麼做,請標記我,給我發個信息。
健身房能幫助嗎?是的,但那通常也會變成很孤獨的經歷。你坐在小跑步機上看福克斯新聞,這不是我心目中創傷治療的想法。因為我去健身房,我舉重,所以我在想這會不會幫助我。但這是有趣的。我的一位密友,以前的朋友,是一名舉重運動員。她真的很堅持舉重對創傷能非常有幫助。當她這樣說的時候,我確定她的確如此,我也在想對多少其他人來說也是真實的。問題在於在當前的系統中,你不會獲得經費來研究舉重對創傷的幫助。即使你說這對你有幫助,我的朋友Ryus也有幫助,我聽了後覺得有趣。讓我們看看對多少人是有效的。
是的,我想到的一種方式是,實際上我訪問的許多舉重者都是受到霸凌的孩子。我想到Mike,他參加了我的節目,Chrissy Chelle也參加過我的節目,他們都提到過,甚至Elaine Norton,我認為他也提到了某些早期的創傷。他們都是一些在某種形式下受到欺負或有創傷早期成長的孩子,而現在他們變得非常強壯。我在想,有些人在表面上可能會認為,或者實際上有些人可能會說,你這樣是因為你正在學會為自己防守並建立自尊心,但這其中有一些東西。是的,但那個手勢並不是正確的手勢。像是,哦,你只是這麼做,彷彿你在輕視,而不是說,讚,你正在那麼做因為你感到無助,你想增強自己的體型。有趣的是,我的聯想是,我代表許多受到天主教神父虐待的人作證,幾乎每一個人都變成了舉重運動員和健美選手。
真的嗎?
很明顯,因為你也提到的原因,他們只是試圖增強一種掌控感和權力感,但對他們來說效果並不理想。
所以僅僅這一點並不夠。
我認為他們還需要與自己的無助感建立聯繫。
迷幻療法。
是的。
你對迷幻療法的看法是什麼?
這跟我的個人背景有關。
當然,我是60年代出生的人,所以我知道LSD,而對我來說,當時的LSD使我成為了一名優秀的醫學生,並與文化相伴,停止了吸毒。
我對LSD的記憶非常正面,因為在那時,我看到自己是宇宙中非常小的一部分,而我腦中所構建的任何概念都只是更大現實的小小構造。
隨著時間的推移,我意識到我的一些朋友都成為了非常出色的科學家,他們對自己早期的LSD經歷有相同的看法,真實地擴展了他們的思維,使他們接觸到許多可能性。
但隨著文化的變化,這些東西變得非法,並被定罪,人們停止了使用它們。
然後,Rick Doblin和Michael Mithoffery開始打開迷幻藥的世界,15年前他們問我這個問題,我說:“我認為這是一個好主意,因為當你受到創傷時,你生活在一個非常狹隘的世界裡。”
基本上,創傷主導了你的感知,並經常干擾你去探索更大的現實,而理論上,具有迷幻體驗和開放思維的經歷將非常有幫助,但我不鼓勵他們這樣做,因為我認為你們永遠無法通過規範的實踐。
然後他們籌集了足夠的資金,問我是否想負責波士頓的一個大型研究,我非常渴望參與其中,我們比較了由我大部分訓練過的心理治療師提供的極好心理治療與MDMA的結合,結果驚人。
你描述過。
驚人。
我看到這種療法在許多方面都很有幫助,但事實上,療法的改變並不是那麼大。
有一點改變,但MDMA徹底改變了情況,我寫了這篇論文,但實際上它開始了這篇論文引用的少。
我主要專注於這項研究的所謂次級數據,即創傷如何改變對自我的體驗。
我們看到的是,人們對自己的認知變得更加清晰。
人們對自己有了同情心。
所以那些經歷了創傷的人,在那個時刻有所感悟:“哦,我的天,這發生在我身上。那太可怕了。這也實際上發生在我身上,通過迷幻藥,意識到那些你之前未曾察覺的東西,深埋在心底,讓我想,‘哦,這可憐的小孩。看看他經歷了什麼。他那麼小。他那麼脆弱。他無法保護自己。’”
因此你會獲得一種非常深刻的自我同情感,而不是通常的自我厭惡和自我責備的反應。
接下來我們經常看到的事情是:我曾經是一個如此美麗的小孩,而我有一個酗酒的暴力父親,我不是在談論我自己,而是我可憐的父親。他從未真正享受過這個美麗的孩子。
他們對施害者也產生了同情。就像這是一種全城開放同情的藥物,這正是我們在生活中尋求的東西。
你稱迷幻藥為真正的革命。
是的,這是。
是啊。
而且你說這是一個特別的革命,因為我們不知道它是如何運作的。
我在查看一些統計數據。
好吧,我們不知道任何事情如何運作,你知道的。我們只有一堆假設。
是的。
我在查看一些統計數據,顯示MDMA輔助療法,這是一個重要的觀點。
是的,那是我們所做的。
是的。
輔助有治療師在那裡或有專業人員在那裡。
一項三期臨床試驗報告顯示,接受MDMA輔助療法的參與者中有67%不再符合PTSD標準,而安慰劑組約有30%的參與者,這是一個相當劇烈的變化。
這也是我作為作者的主要論文之一。它雖然被引用,但我覺得更重要的不是PTSD的改善得多麼好,而是人們對自己的關係改變了。
我的另一篇論文實際上描述了這個,但引用得不多。
人們可以集中於PTSD。
真正的問題是你愛自己嗎?
你的心是開放的嗎?
你對新經驗是開放的嗎?而不是我們在PTSD量表中列出一堆症狀,而是你是一個擁抱自己作為人類的人的人嗎?
這也是一項非常有趣的研究,針對治療抗藥性抑鬱症。
有一項使用迷幻蘑菇(即人們所知的魔法蘑菇)的治療抗藥性抑鬱症的研究在2021年顯示,單次劑量的迷幻蘑菇導致了抑鬱症顯著減少,效果持續長達六週,對許多參與者而言。
30%的參與者在三週後進入緩解,而約翰霍普金斯大學的一項研究顯示,71%的參與者經歷了症狀減少50%以上,在接受兩次迷幻蘑菇療程後,54%在治療四週後達到了緩解。
而我會分享的最後一項研究是一項後續研究,發現近60%的參與者在治療一周年後保持了抑鬱症狀的減少,但這些化合物在美國和英國甚至還不合法。
沒錯。
但是氯胺酮是合法的。
氯胺酮是合法的。
我們現在進行相當多的氯胺酮治療。
我對氯胺酮似乎具有與迷幻蘑菇和MDMA相似的效果感到好奇,即使它們是完全不同的化學物質。
你曾經使用過迷幻藥嗎?
是的,當然。
作為這個MDMA研究的公關,我必須使用MDMA。
但例如,我認為MDMA是欣快感,並能帶來快樂。
作為我工作的一部分,我必須親自服用MDMA,我已經準備好迎接我的神奇體驗。 我從來沒有做過這件事。 反而,我一直對替代性創傷這個問題嗤之以鼻。 不,看到世界上如此多的創傷,並沒有真的對我造成多大傷害。 在我經歷MDMA的過程中,所有我在這段時間裡所經歷的創傷測試人們的痛苦都回到了我的腦海中。 我痛苦地躺了八個小時,心裡不斷地抽搐著說「哦,我的天啊,哦,我的天啊」。 我意識到,聽到這些創傷故事確實對我產生了深遠的影響。 因此,我的MDMA體驗真的讓我有所改變。 我變得更加悲傷,但卻有些智慧了。 你變得更悲傷了。 絕對是的。 我真的感受到了所有的痛苦,深入骨髓。 是的,我能夠將其大致表達出來,但那種痛苦是相當強烈的。 但幫助我的是我的導師,邁克爾·米索夫,當我告訴他我能夠如此感受到痛苦的失敗時,他說:「是的,我知道,我曾經是一名急診室醫生,在我的一次迷幻體驗中,我手中所有死去的病人都來找我。」 所以這對我來說是有幫助的,因為讓我感到與另一個人有了連結。 這種背景是極其重要的,這實際上與當前的許多問題息息相關。 我認為我們可能會失去那一點,那就是明確地你需要在非常安全的條件下進行迷幻藥的使用,並有大量的支持。 迷幻藥的心態和環境,約翰·霍普金斯的研究也非常關注你提到的所有研究,即背景是極其重要的。在你經歷這些經歷的時候,環境需要完全支持和安全,並且在你身邊。而我們這個以利潤為驅動的世界所尋求的就是給人們迷幻藥,只給他們一顆藥丸,然後讓他們自己去面對。 然後我們研究中的大多數人告訴我們,研究結束時說:「如果你們不在我身邊,我做不到這一點。」 那次與迷幻藥的體驗,MDMA的經歷讓你改變了嗎? 是的,我想是的。 它讓我成為一個更謙卑的人,更加富有同情心。 只是一劑嗎? 嗯,我還有其他一些經歷。 所以,我在迷幻藥上有過一些非常痛苦的經歷,這使我變得更加…… 所以有人說,「哦,我應該像上帝一樣。」 我變得更加清楚自己對理解創傷的追求與我自己的關係,實際上我在70歲後學到了更多。 真的嗎? 是的。 早些時候,我問過人們是否可以從創傷中癒合。 你癒合了嗎? 不,癒合是一個複雜的詞。 我會說,是的,我過得很好。 我所工作的許多人也是如此。 我認為我書籍的真正力量在於它是一部非常充滿希望的書。 每一章都講述了人們變得更好的故事,儘管我能做的科學研究不多,我已經證明了眼動脈鬆弛療法(EMDR)的幫助。 我證明了你會變得多麼好,我已經證明了神經反饋的有效性。 我真正的使命不僅是做一名倡導者,更是要說:「讓我們做科學,看看它對所有人是有多好的,是的。」 你試過的所有有助於你個人創傷的東西中,哪些對你個人幫助最大? 還有另一件對我幫助很大的事情,就是心理劇。 心理劇? 是的。 這在書中的一章中,我從未對其背後的科學進行研究,但我仍然喜歡這樣做。 也就是說,當你在三維空間中表演事情時,它會成為一種完全不同的現象。 如果我告訴你:「讓我們把你的家人放進這個房間」,我問你:「當你選擇誰來扮演你爸爸的角色時,你會把你爸爸放在哪裡?」 你知道你會把你爸爸放在哪裡。 我會把我爸爸放在這個房間裡。 是的。 我會把他放在那裡。 就在那裡。 是的。 不是那裡,而是那裡。 是的,是的。 所以這就是這裡發生的事情。 你清楚你想把他放在哪裡,如果有人為你扮演那個角色,那麼你爸爸可能會在某種程度上浮現在你的想像中,這就是你心中最先出現的事情。 好吧,我會把我爸爸放在我們所在的桌子的首位,因為他總是在我家裡的桌子上首位出席。 他總是在餐桌上負責我們吃牛排的事。 當你看到他時,你會有什麼反應? 這很複雜,因為…… 正是。 是的。 這很複雜,因為其中一個反應是,當他坐在那裡時,他在掌控,但現在作為一個成年人,我有另一種感覺,那就是,不,我現在在掌控,因為我是桌子的首位,我是我家庭的首位。 所以這就是權威的事情…… 是的。 當他坐在那裡時,這種感覺會具體浮現出來。 你可以說,實際上,是我現在當老闆,或者,我討厭你是老闆,或者某種感覺會出現。 我的自由。 令人驚訝的是,當每個人把那個虛擬人物放在房間裡時,對那個人的感覺變得非常生動。 而你的重疊與人們所講的故事的重疊其實是非常不同的,這引起了三維效果。 而且人們通常有過艱難和被忽視的父親,然後我在某個時候會說,在和他共事之後,我甚至可能會問,你想打你的爸爸嗎? 可能,我真的可能會這樣做。
你是否曾經打過你爸爸,或是在他面前放一個枕頭,讓一些人抓住他,但身體感受方面,哦,我的天啊,如果我可以那麼做,那會不會非常棒?或者我有多麼的愧疚?所以你會虛擬地做一些你在現實中永遠無法做到的事情。然後我會說,我們可以在這個房間裡選擇一個人來扮演你一直想要的爸爸,那個你一直想要的爸爸。然後你選擇一個人,我鼓勵你看看你希望那個人怎樣抱著你。當你有了這種感受,通常會有非常深刻的情感釋放,然後說,哦,我的天啊,如果我的爸爸在我三歲、五歲或八歲的時候,能像那樣幫助我,我需要這樣的話,我的生活會完全不一樣。因此,你會在與其他人之間創造一個虛擬的新現實。而那種感覺的記憶可以是非常深刻的。你是和一群人一起做這個嗎?我每年和一群人做這大約四次。這是我最喜愛的活動,因為我總是對結果感到震驚。這幾乎是角色扮演,你在傳遞。這是角色扮演,但因為你在三維空間內工作,所以感覺更真實。但是,治療師通常會抱有這種希望,如果我對你尊重和關心,我將給你一個修復性的情感體驗,讓你感受到如果你在過去得到了這種支持會是什麼樣的。而我的老教師對此說的卻是一種不匹配。我作為一個 18 歲的年輕人無法給你這個三十多歲的人帶來他媽媽在三歲時會愛他的那種感覺。我們無法做到這一點。但是在三維空間中的理論活動中,非常具體,你確實會留下印象,哦,那就是那種感覺。那就是我所失去的。所以這是一種創造虛擬現實的強大方式。
關於注意力缺陷過動症 (ADHD) 的主題在文化中變得非常流行。根據統計,2022 年,大約 11% 的 3 至 17 歲兒童被診斷為 ADHD,這一比例比 2016 年的約 9% 有所上升。在英國,2000 年至 2018 年間,成人 ADHD 診斷增加了 20 倍。什麼?在 18 至 29 歲的男性中,藥物處方增加了 20 倍。而這來自 NHR。在澳大利亞,過去十年中,ADHD 藥物激增近 300%,成年女性的增長超過 450%。這裡發生了什麼?我真的看到某些地方與你們之前所談的方式不同。所有這些事情都是在一個連續體上。你不是有 PTSD,也不是有 ADHD,或者你有 ADHD。這些不是二元的問題。所以,專注、注意、在注意力上靈活的能力是個維度問題。維度問題。因此,有些人比其他人更好。有些人根本不能坐著不動,而在某些條件下其他人卻可以坐著不動。所以並不是你有 ADHD 或沒有。你可能會有一些注意力或靜不下來的問題。但可能有很多潛在的問題。也許你的媽媽在懷你的時候攝入了一些毒素。這可能在你的基因中。幾乎我見過的每一個受到創傷的孩子,都符合 ADHD 的標準,因為創傷確實會擾亂你專注和集中能力。因此,這不是一個實體。這是一個虛構的實體。這不是膽囊癌。它不是你大腦中的星形膠質瘤。這些心理現象是組織你的思維的複雜方式的網絡。我們的診斷系統真的很糟糕。當我跟加貝爾·馬泰(Gabel Maté)談話時,他,他,知道加貝爾·馬泰嗎?是的,當然。他給我描述了 ADHD 是什麼,他認為這是對早期童年壓力和創傷的反應,而不僅僅是基因或神經學因素。好吧,但我不會那麼說。我會說這可能是基因因素,也可能是毒素,也可能是創傷。這是無法專注和集中注意力的表面行為。例如,我的兒子肯定符合 ADHD 的標準。我的兒子,除了讓我失望之外,並不是一個特別受創的孩子。不,他確實有一些有機性問題,但他在某個時候也超越了這些。因此,這些事情並不穩定,這是一個你可以隨著時間增長而發展的配置。而且它們不是單一的,它們是多因素的,它們是表面現象。因為我被診斷為 ADHD,但其他 ADHD 患者的表現與我有著截然不同的症狀。就徹底不同而言。比如說,我在感興趣的事情上能夠專注很長時間。而我經常聽到某些類型的 ADHD 患者對事情非常不專注。因此,當面對這麼多不同的類型時,我很難理解被診斷為 ADHD 的意義。是的,沒錯。所以這幾乎讓我感覺這個標籤,雖然我們分享同一個單一標籤,雖然有這麼多子類型,卻不一定對我理解我自己有任何幫助。但我真的,任何認真對待這些事情的人都知道我們的診斷系統根本不行。真的嗎?是的。這只是我們四十年前坐在一個房間裡,編製一個小診斷清單的總體產物。這個沒有科學有效性。事實上,PTSD 是所有診斷中科學上更可靠的診斷之一。它們只是非常原始的人類思維分類方式。我們知道得多得多,我們應該超越這一點,而任何了解科學的人都知道我們應該超越它。但我們沒有。為什麼?我認為我們不這麼做,因為我們的焦點不在於幫助人們。
我們的重點是資助成功的金融機構。我教授神經回饋技術,書中有一章專門講解神經回饋技術,且有嚴格的研究支持。 我們還進行神經回饋技術的培訓。因此,一家保險公司的負責人和我一起接受了神經回饋技術的培訓,他把我拉到一邊說:「最重要的是,作為保險公司的負責人,我並不關心讓人們變得更好。我關心的是能否擁有盡可能多的訂閱者。」 如果我們真的回到做真正的醫生的角色,我們會說:「我該怎麼讓你變得更好?你有什麼問題?」 現在我們對神經科學的了解已經非常深入,了解大腦如何組織信息,因此是時候真正更新自己,展望2024,開始思考大腦中的網絡,以及大腦的哪一部分與哪一部分相連,不同年齡的心理功能,以及三歲的孩子能理解什麼與五歲的孩子的理解有何不同。 經常思考自己的大腦過濾信息的能力有多好,靜心的能力有多強,以及你能否有效地完成任務。 我該如何不養育一個受過創傷的孩子? 這是因為我希望能很快有孩子。 而且我不想養育受過創傷的孩子。 一定要細心傾聽你環境中的人。 不要單獨撫養孩子。 我認為單獨撫育孩子,你會感受到自己病理的全部影響。 所以讓多個人來養育孩子是非常重要的。 這樣孩子就能看到「我的爸爸有點反應過度,但我對面鄰居卻冷靜得多。」 孩子能夠看到多種不同的視角,正如我們大家理想化非洲村莊的生活,大家都有很多不同的父母在照顧他們。 需要一個村莊。 需要一個村莊。 孩子們需要真正成為更大環境的一部分,在那裡他們可以看到父母是安全的人,但同時也有缺陷的人。 當你越來越核化的時候,想要讓自己的病理問題遠離孩子的生活越來越難。 因此,社區對於養育孩子來說非常重要。 有沒有什麼你認為對於創傷、童年創傷或所有其他形式的創傷治療有幫助,但我們還沒有談論到的? 嗯,關鍵問題在於創傷是關於無助和沒有任何人來拯救你。 因此,擁有這樣的經歷非常重要,如果你確實無法做到某事,你感到害怕,這時有人來幫助你,你會留下一種印記,即使當我感到非常糟糕,總會有某人來支持我。 這就是許多人在面對酗酒的父母時所缺失的。我們在實踐中經常看到這種情況。 人們有一位暴力的父母,通常是父親,但不一定。 然後媽媽或爸爸,在我這個例子中是媽媽或爸爸,我的媽媽,視而不見,沒有說,「我會照顧你」,即使另一個父母正在傷害你。 父母背叛,讓另一位父母對他們的孩子做可怕的事情,而不真正說「不,你不能這樣對待我的孩子」,對許多人來說都是一個巨大的事件。 有趣的是,看到旁觀者不來幫助自己是一個很大的問題。 從這種情況中恢復的方式是用成年人的信息來對抗它。 我有過生活經歷,曾有人來幫助你,我認為成為運動隊的一員、參加劇團、音樂團體,當人們真正感到「現在輪到你進入」,這種經歷都非常重要。我認為,民族性和共時性問題確實是我們內心安全感的核心。 是的,這就是全部。 我們在這個播客中有一個結尾的傳統,最後一位嘉賓為下一位嘉賓留下問題,卻不知道他們留下的問題是給誰的。 而留給你的問題是,你認為觀眾在聽完這段對話後會詢問或對著鏡頭呼喊的問題是什麼? 問題是:我該去哪裡尋求我所需要的幫助? 我認為那才是真正的大問題,因為這太困難了。 這真的是一次探索。 我認識的幾乎每一個找到變得更好的方法的人,都是一位探索者,而且是個偶然的探索者。 然後我找到了這位Kawari老師,接著又找到了這位瑜伽老師,然後是這位心理劇導師,但我認為大多是偶然的,而主流方法似乎並不在正確的道路上。 所以你必須發現什麼對你有效,但這正是非常困難的,因為你會感到愚蠢和無知,如果某事對你無效,你會很難對自己說:這個人無法幫助我,而不是責怪自己。 一定是我有什麼問題,且對你沒有幫助。 但區分這點是非常困難的。 我從我自己的經歷中了解到。 我曾經經歷過長時間的治療,儘管我擁有所有資格,但我花了很長時間才意識到「我在浪費我的時間和金錢。」 如果你沒有我的教育背景,那麼說「我在浪費我的時間和金錢」就更加困難了。 有趣的是,當你說這些話時,我在思考很多關於社區這個概念的問題,你也提到過運動隊的幫助。 我在成人生活中,有過一些特別困難的時刻,當事情不如意時,我去和一群人踢足球或進行其他運動時,我就覺得自己突然好很多。 而我想,其實我把這歸因於「哦,因為我進行了一些運動」,但我其實認為這背後有更深層的意義。 哦,不,是那種連結。 傳遞那顆球,有人接住它,我知道我有所作為。 演奏音樂,我所創作的那段音樂,讓世界變得更加美好。
成為一個劇團,成為一名廚師,你知道,有許多層面可以去做這些事情。很多人,尤其是我認為成年男性,沒有這類的活動。我是說,我們會去觀看曼徹斯特聯隊或類似的比賽。我們會去足球場,但也許我們需要在生活中填充更多這樣的事物。對,我們需要。而且我們應該對自己說這些,因為我也需要做更多這樣的事情。是的,我們有點假設社會是這樣設計的,會給我們所需的一切。對,對。但事實上,如果你想想孤獨的統計數據,以及像酒吧那樣,英國的主要街道上越來越少的酒吧關閉,社區中心也在減少,教會亦然。一個好的例子是,我在長大過程中一直在唱歌。周圍的人讓我在學校裡唱歌。然後我們有了iPod。我在iPod的運用上並不算幸運。然後在獨自一人的時候,你停止唱歌,開始聽iPod。因此,科技對我們來說是一個難以置信的祝福,但也對我們造成了詛咒。是的。是的。Bessel van der Kolk博士。非常感謝您所做的工作。正如我在錄音前對您所說的,您有如此多極具熱情的追隨者、倡導者和粉絲,因為您的工作讓他們完全重新思考和理解自己的生活經歷,並且給予他們一種更樂觀、更有希望的治療或療法,而其中之一就是我伴侶。她一直告訴我已經三年了,要我把您邀請到這個節目上,她非常興奮。我認為,我告訴她您答應來參加時,讓她在過去三年裡最開心的時刻。但那個理論真的是對您對人們影響的個人和地方性的證據,這是巨大的。所以,代表所有那些人,謝謝您所做的工作,請繼續這樣做,因為這讓我們所有人都開了眼界。您也是。謝謝。我愛您。我感謝您。謝謝。這難道不酷嗎?在《首席執行官的日記》中,每一次的對話結束時,您都知道我會請嘉賓在《首席執行官的日記》中留下問題。我們做的就是把每個在《首席執行官的日記》中寫下的問題轉換成這些對話卡,您可以在家裡玩。所以您有我們曾經接待過的每位嘉賓的問題。在背面,如果您掃描那個QR碼,您將能看到回答那個問題的人。我們終於揭示了所有問題以及回答問題的人。全新版本的更新對話卡如今已經可以在theconversationcards.com購買了。它們曾經瞬間售罄過兩次。所以,如果您有興趣獲得一些限量版的對話卡,我真的、真的建議您迅速行動。再見。
50-70% of people will experience a trauma in their life, but how do you heal from these devastating experiences? If the Body Keeps the Score, according to Bessel van der Kolk this is how you get even with trauma.
Bessel van der Kolk is Professor of Psychiatry at Boston University School of Medicine and President of the Trauma Research Foundation. He is the author of the global bestselling book ‘The Body Keeps The Score’.
In this conversation, Bessel and Steven discuss topics such as, how to heal from childhood trauma, the benefits of EMDR therapy, the link between screens and loneliness, and how trauma physically changes your brain.
00:00 Intro
02:32 Bessel’s Mission
03:09 What Is Trauma?
04:37 What Trauma Treatments Do You Disagree With?
06:03 Does Rationalising Your Trauma Help?
07:01 What Is Considered Trauma?
09:40 Can Small Events Lead to Trauma?
10:20 Bessel’s Experience as a Psychiatrist
12:43 Bessel’s Parents
15:31 Consequences of Child Abuse
16:07 Is It Important to Understand Childhood Experiences?
16:42 Was Your Mother an Incest Victim?
17:31 How Many Patients Trace Issues to Childhood Experiences?
18:01 Examples of Child Abuse
19:18 How Culture Influences Parenting
21:52 Disciplining Children
24:03 Liberation Equals Separation
25:44 What Did You Learn for Your Children?
27:01 Medical Treatment for Behavioural Dysfunctions in Children
30:36 Impact of Movement on Healing
32:00 Importance of Secure Attachment to a Caregiver
32:57 Can You Heal from Childhood Trauma?
34:32 The Body Keeps the Score
36:27 Somatic Approach to Healing
36:53 Are Women More in Touch with Somatic Healing?
38:02 Impact of Trauma on Creativity
41:14 Trauma as a Perception
45:05 How Many People Have Trauma?
45:50 How Does Trauma Affect Brain Activity?
50:00 Study: Reliving a Traumatic Event
55:13 Most Radical Improvement in Clinical Practice
55:55 EMDR
59:01 Demonstration of EMDR
1:04:12 Breath work
1:05:55 Impact of Yoga on Trauma
1:06:23 Study: Effects of a Weekly Yoga Class
1:08:09 Disconnection and Hypersensitivity
1:10:26 Impact of Physical Activity on Trauma
1:13:15 Picking Up People’s Energy
1:16:01 Challenges of Individualistic Cultures
1:16:48 Role of Community and Social Connections in Trauma
1:17:37 Are Women Better at Forming Connections?
1:18:19 Building Relationships in the Army
1:19:13 Building Connections Through Sports
1:20:19 How to Get By in an Individualistic Society
1:21:13 Are You Optimistic About the Future?
1:22:12 Are You Able to Point Out Anything Good About Trump?
1:22:33 Human Inclination Toward Fighting
1:22:54 Three Ways to Reverse the Damage of Trauma
1:25:52 Types of Brainwaves
1:27:48 Psychedelic Therapy
1:28:26 Body Practices
1:29:07 Is Touch Healing?
1:29:21 Talk Therapy
1:29:46 Bessel’s View on Taking Medications
1:30:08 The Bottom-Up Approach
1:31:53 Does Going to the Gym Help?
1:34:05 Bessel’s View on Psychedelic Therapy
1:38:00 Effects of MDMA
1:39:25 Impact of Psychedelics on Treatment-Resistant Depression
1:40:32 Bessel’s Experience with Psychedelics
1:43:11 How Did Psychedelic Experiences Change You?
1:43:48 Have You Healed from Your Trauma?
1:44:36 Psychodrama
1:49:33 The Rise in ADHD Diagnoses
1:51:45 Cause of ADHD
1:52:42 Is ADHD Over diagnosed?
1:55:21 How Can We Raise Untraumatised Kids?
1:56:24 Helping People in Traumatic Events
1:58:20 Question from the Previous Guest
Follow Bessel:
Website – https://g2ul0.app.link/fJd55uRwqPb
You can purchase Bessel’s book, ‘The Body Keeps The Score’, here: https://g2ul0.app.link/hLePea0wqPb
Studies mentioned:
Get your hands on the Diary Of A CEO Conversation Cards here: https://appurl.io/iUUJeYn25v
You can purchase the The Diary Of A CEO Conversation Cards: Second Edition, here: https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb
Follow me:
https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb
Sponsors:
PerfectTed – https://www.perfectted.com with code DIARY40 for 40% off
Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices