The Exercise Expert: This Popular Lifestyle Is Killing 1 Person Every 33 Seconds! (The Comfort Crisis): Michael Easter

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:06 2,000 heart disease deaths a year in Europe were due to the noise that people live in.
0:00:06 Jesus.
0:00:07 The world we live in now.
0:00:10 That is not how humans are designed to live.
0:00:11 Michael Easter.
0:00:12 Bestselling author.
0:00:12 Journalist.
0:00:14 Professor of psychiatry.
0:00:15 He’s on a mission.
0:00:17 To save us from the comfort crisis.
0:00:18 Crisis, crisis.
0:00:20 Is it really a crisis?
0:00:23 As a species, we evolved to do the easiest, most comfortable thing.
0:00:25 But we eventually ended up paying a price for it.
0:00:28 People are burned out, stressed out, more mental health problems.
0:00:29 And we’re looking for the next pleasure.
0:00:32 And the industry really leans into this addiction.
0:00:33 For example, slot machines.
0:00:35 Once they got rid of handles and just put a spin button,
0:00:39 people went from playing 400 games in an hour to an average of 900.
0:00:41 If you break that down by minute, that’s more than we blink.
0:00:43 And then we engineered movement out of our lives
0:00:46 with our new job sitting in these chairs eight hours a day.
0:00:50 Now 2% of people take the stairs when there is also an escalator available.
0:00:51 And now we have heart disease.
0:00:54 The number one killer of humans globally.
0:00:57 This drive that we have to do the most comfortable thing is a problem.
0:01:02 As people experience fewer and fewer problems, we don’t become more satisfied.
0:01:04 We simply start searching for the next problem.
0:01:05 Really?
0:01:06 Yes, we’ve become unhappier.
0:01:10 Usage of the word love halved between 1965 and 2015.
0:01:12 And negative words like hate increased.
0:01:15 We need to realize that it’s your ancient brain working against you.
0:01:17 It’s not your fault, but it is your problem.
0:01:19 I want to take back control.
0:01:20 How do we break out of this?
0:01:22 I call this concept being a two percenter.
0:01:26 And if you apply this, I guarantee you will end up healthier
0:01:27 and learn what you’re capable of.
0:01:28 The first step is…
0:01:42 Michael, there’s a quite obvious through line throughout your work.
0:01:46 So I wanted to ask you if you had to sort of encapsulate and summarize
0:01:52 the mission that you’re on with the work that you do, the books that you write,
0:01:54 how would you summarize that mission?
0:01:59 I think that in the context of today and the world we live in now,
0:02:04 you often have to embrace short term discomfort to get a long term benefit.
0:02:09 So I think the world is set up in a way now where things are easy.
0:02:12 Things are more effortless.
0:02:14 And while that is good overall, that’s a result of progress.
0:02:19 I think by not having moments that press back against us,
0:02:23 and this could be everything from taking the stairs to being willing
0:02:26 to have hard conversations in your life, all those sorts of things,
0:02:33 we lose something about being a human and lose the things that keep us healthy and happy.
0:02:37 I would argue in the comfort crisis that the things that most impact
0:02:41 your day to day life today, how you live, everything from cars,
0:02:46 climate control, to the food system, to on and on and on.
0:02:50 They’re all relatively new in the grand scheme of time and space.
0:02:51 They’re all new within the last hundred years.
0:02:53 I mean, here’s a great example.
0:02:56 Digital media.
0:03:01 The average person today takes in 12 to 13 hours of digital media day.
0:03:03 The radio was invented maybe a hundred years ago.
0:03:07 That is an insane shift in how people spend their time and attention every day.
0:03:11 And the brain hasn’t got up?
0:03:13 No, no.
0:03:15 So we, you know, a lot of my work, it looks at,
0:03:19 it takes an anthropological lens, really.
0:03:25 It looks at how humans were shaped over time and how we have these adaptations that used
0:03:30 to make sense in these environments where what we needed to survive was scarce,
0:03:34 where the world was hard and uncomfortable and life took effort.
0:03:37 And those things kept us alive, right?
0:03:41 But when you put us in a world where we’ve engineered the world to be kind of a lot easier
0:03:44 in a lot of ways, where we have an abundance of all these things that were sort of built
0:03:49 to crave everything from food to stuff to information to even status and influence,
0:03:51 we don’t have an abundance of all those things.
0:03:56 And these sort of ancient drives we have, this ancient hardware,
0:03:58 it can backfire in these new environments.
0:04:01 So that’s called an evolutionary mismatch.
0:04:04 What is the modern symptoms of that evolutionary mismatch?
0:04:06 Chronic diseases.
0:04:12 So for example, you know, people didn’t really get heart disease until we started
0:04:16 engineering movement out of our lives with our new jobs and started eating more because
0:04:20 we had a massive supply of food, thanks to advances in agriculture.
0:04:23 I think there’s mental health issues too.
0:04:27 People are, you know, burned out, stressed out.
0:04:31 Our collective lack of fitness, I think too, has led to a lot of health issues.
0:04:38 So for example, in the past, our ancestors probably were about 14 times more physically
0:04:39 active than us.
0:04:41 14 times.
0:04:42 That’s a crazy number.
0:04:51 So when scientists do studies on hunter-gatherers today, which are a way to get to the ideas of
0:04:57 how humans used to live in the past, groups will generally walk more than 20,000 steps a day.
0:04:58 And that’s just an average day.
0:05:02 You know, today the average American, and I would assume probably the average Brit as well,
0:05:06 were probably about in the same place, walk anywhere from, you know,
0:05:09 4,000 to 5,000 steps a day.
0:05:11 That was just so little in the grand scheme of time and space.
0:05:14 We had to be active to live and survive.
0:05:19 And this drive that we have to do the next easiest, most comfortable thing,
0:05:20 it often backfires today.
0:05:27 I imagine in preparation for your books, you spend a significant amount of time studying
0:05:31 hunter-gatherer communities and native tribes and things like that.
0:05:35 I’m so fascinated by that, so fascinated, because I think most of the answers we’re
0:05:41 in search of in our modern lives exist behind us instead of in front of us, if that makes sense.
0:05:45 What have you learned about the differences in how they lived versus how we live now?
0:05:49 You talk there about movement and activity.
0:05:54 Is there any other sort of really central differences that are pertinent to health outcomes?
0:05:57 Yeah, I mean, well, food is one of them, right?
0:06:00 So as part of this new book, Scarcity Brain,
0:06:07 when you look at the diseases that kill modern humans, it’s heart disease.
0:06:13 Now, the crazy thing about heart disease is that people also don’t worry about it.
0:06:18 So when you look at what people worry is going to kill them, it’s cancer, it’s terror attacks,
0:06:22 it’s the crazy neighbor next door with the gun, it’s all these whatever things.
0:06:24 And heart disease is way down the list.
0:06:27 But what actually kills people is heart disease, full stop.
0:06:30 Like that is the number one killer of humans globally,
0:06:32 especially if you live in a developed country.
0:06:34 So I have that in the back of my mind.
0:06:37 And I come across this paper, this study,
0:06:41 and it found a tribe in Bolivia with the healthiest hearts ever recorded by science.
0:06:45 The reason they don’t seem to get heart disease,
0:06:49 as well as a lot of other chronic diseases that we get and that kill us,
0:06:53 for example, they don’t seem to get Alzheimer’s, tracks back to what they eat.
0:06:57 And what they eat at some point in the day, which is fascinating,
0:07:03 is that it is going to give the middle finger to every single fad diet
0:07:04 you’ve heard of over the last 40 years.
0:07:10 So it’s not necessarily low fat, it’s not low carb, it’s not vegan, it’s not paleo,
0:07:13 it’s not all these different diets you’ve heard of, right?
0:07:18 But the one commonality that all their food has is that it has just one ingredient.
0:07:22 So they’re eating things like foods like rice, they’re eating potatoes,
0:07:26 they’re eating red meat from Amazonian deer, they’re eating a lot of fish,
0:07:29 they’re eating nuts, they’re eating fruits, they’re eating, they even eat sugar,
0:07:34 right? Like how many diets do we have where they’re like, if you eat a gram of sugar,
0:07:37 your kidneys are going to explode and you’re going to die on the spot.
0:07:44 And so for me, the takeaway was that when you look at what the average person
0:07:48 in a developed country eats, it’s a lot of very ultra processed foods.
0:07:53 So ultra processed foods are basically, that’s a euphemism for junk food.
0:07:58 So what scientists use to describe junk food, you know, and it’s stuff packed with all sorts of
0:08:04 ingredients and triggers that lead us to overeat more or less.
0:08:09 So when you take a food through a ton of processing, right, like a Dorito,
0:08:10 you guys have those in the UK?
0:08:11 Yeah, we have Doritos.
0:08:12 No, thank God.
0:08:15 You concentrate the calories.
0:08:19 So one, the food tastes way better than anything you’d find in the jungle.
0:08:23 Like when I was living with these people, I’m not going to lie, the food was not that delicious.
0:08:25 It really wasn’t.
0:08:29 So you make the food taste a lot better and you also concentrate the calories.
0:08:31 The food becomes a lot easier to eat.
0:08:32 You can eat more faster.
0:08:38 So there’s these interesting experiments at the NIH where they will lock people in a lab
0:08:45 and they will give them a unprocessed diet and then for the next period of time,
0:08:48 they will give them an ultra processed diet, a sort of junk food diet.
0:08:54 Now, everything about these diets is matched like the calories, the carbs, the protein, the fat.
0:08:57 And I say, you know, eat as much as you want until you’re full.
0:08:58 Full.
0:09:03 And when people eat the foods that have, you know, fewer ingredients, the unprocessed foods,
0:09:07 they end up eating 500 fewer calories a day and they end up losing weight.
0:09:11 So that’s just one example of how things have changed.
0:09:14 So in scarcity brain in particular, you know, I’m looking at how
0:09:19 everything we needed to survive in the past was scarce and hard to find.
0:09:24 And so it made sense to when you got the opportunity to overdo those things,
0:09:28 whether it be food, whether it be gathering possessions, right?
0:09:31 Tools, whether it be trying to gain status over other people,
0:09:33 trying to gain influence, whether it was information.
0:09:37 And now we have an abundance of all of those things, right?
0:09:42 We’ve got grocery stores packed with thousands and thousands of foods on all sorts of corners.
0:09:44 Information, think about the internet.
0:09:51 The average person in one day today sees more information than a person 700 years ago
0:09:54 would have seen in their entire life, entire life.
0:09:57 Think of status and influence, right?
0:10:03 It used to be that we would be in these tribes of people that would have maybe 150 people max.
0:10:05 And it was very clear what your sort of rank was, right?
0:10:07 Because we got a leader, we got some whatever.
0:10:12 But now you can blast out stuff about yourself to millions of people.
0:10:13 One time.
0:10:17 You talking your work about, I think that was in the first book,
0:10:21 The Comfort Crisis, about how kind of sort of adjacent to that,
0:10:25 being in large groups has adverse consequences for our health and happiness.
0:10:30 This number of 150 people in an office space really
0:10:32 made me consider a couple of decisions I’ve made.
0:10:35 What is the, what is the basis for that?
0:10:37 And what is the key takeaway?
0:10:40 So the number is called Dunbar’s number.
0:10:43 And it’s by this researcher, Robin Dunbar.
0:10:44 I hope I got his first name right.
0:10:48 The theory is that groups of people, as we evolved,
0:10:50 we probably didn’t get over 150 people.
0:10:57 Now, because of this, today, when we have groups of more than 150 people,
0:10:59 things get complicated, right?
0:11:01 Because once a group of people gets over 150,
0:11:04 you got to remember a lot more interconnected relationships.
0:11:05 You got to remember a lot more names.
0:11:07 You got to remember a lot more faces.
0:11:08 You got to remember all these things.
0:11:10 And oh, by the way, now that we have this big group of people,
0:11:12 we need to establish laws.
0:11:13 We need to establish all these different things.
0:11:16 So it gets rather complex.
0:11:23 And the takeaway is that this seems to be a lot of work and stress for most people.
0:11:28 And so living in environments where you are sort of jam-packed in
0:11:32 with fewer people seems to make most people happier most of the time.
0:11:36 So you can sort of gauge happiness levels where people who live
0:11:41 in the most densely-packed cities tend to be, on average, most unhappy
0:11:44 compared to people who live out in rural areas.
0:11:47 Of course, I’m not saying that everyone that lives in a densely-packed city is unhappy.
0:11:48 Of course, I’m not.
0:11:50 I’m just saying, on average, you compare those two groups.
0:11:53 You’re going to find that people who live in countryside and they’re less
0:11:56 packed in with groups are going to be happier.
0:11:59 Does noise matter, noise of the environment?
0:12:02 Yes, it was part of the comfort crisis.
0:12:07 The overarching narrative of that book is I spent 33 days in the Arctic
0:12:12 and the thing that I really didn’t expect to happen.
0:12:15 So in that book, I tell the story of my time in the Arctic.
0:12:20 And as I experienced these different forms of discomfort that humans would have
0:12:23 experienced in the past, I sort of peel off and explain the science behind them
0:12:25 and other travels I did about them.
0:12:30 So in the Arctic, it was unbelievably silent.
0:12:33 There’s no one around for hundreds of miles.
0:12:39 I mean, one day, you stand in there and I hear this.
0:12:43 And I’m going.
0:12:46 The hell was that?
0:12:49 Turns out it was my wristwatch.
0:12:53 It is so silent up there that you’re just standing and you just pick up the
0:12:58 of the second hand, which normally you would have to hold up, right?
0:13:02 And so I got curious about that.
0:13:09 And what was funny is that humans have increased the loudness of the world about fourfold.
0:13:10 So 100%.
0:13:19 Yep, fourfold since before we became this species that overtook the planet is the estimate.
0:13:24 And people tend to get stressed out when they’re in lots of noise all the time.
0:13:30 So if you think about noise in the past, if you heard a loud noise, it was probably danger.
0:13:32 It’s a storm rolling in.
0:13:37 It’s an animal that thinks you would be a delicious dinner and is letting out a roar,
0:13:38 right?
0:13:43 So we tend to become stressed when we hear loud noises.
0:13:46 Now, in the past, those were likely infrequent.
0:13:54 And today we kind of live in this low grade loudness that seems to be associated with stress
0:13:58 and even disease, which is interesting.
0:14:03 Yeah, there’s a there was this interesting WHO study where they estimated that 2000
0:14:09 heart attack deaths a year or heart disease deaths a year in Europe were due to how loud
0:14:10 the noise that people live in.
0:14:16 And that’s simply because loudness increases stress and stresses a key factor for heart disease.
0:14:20 It makes me think about the way we’ve kind of designed our professional and personal
0:14:21 environments.
0:14:22 You’re like open plan offices.
0:14:26 And I mean, all my offices around the world have always been open plan in your first book,
0:14:27 Comfort Crisis.
0:14:31 I think it’s Chapter 13 where you start to talk about how that is both bad for people’s
0:14:33 anxiety, depression and productivity.
0:14:40 Yeah, well, and it’s funny because what I found fascinating about the studies on that is most
0:14:44 people don’t realize that being in a lot of noise impacts their productivity.
0:14:49 But when you look at what they actually produce, people tend to produce more better work when
0:14:50 they’re in more silent environments.
0:14:56 There was one study where one group worked in a quiet office and one worked in an open
0:14:56 plan office.
0:14:58 The open plan office was 50% louder.
0:15:02 The workers in the open plan office said they didn’t feel any more stress,
0:15:05 but stress monitors found that they were in fact more stressed and less productive.
0:15:06 Yeah.
0:15:07 Chapter 13 of your book.
0:15:08 I’m sorry that I just…
0:15:11 I was like, my team are going to hear this.
0:15:16 And we’ve just had, we’ve just approved the designs for our new HQ in the middle of London.
0:15:19 Well, let’s, you know, call off the build.
0:15:20 Yeah, Jesus.
0:15:21 Take a look at the blueprints after this.
0:15:22 And that’s what’s staggering.
0:15:28 Anti-anxiety medication use rises a relative 28% for every 10 decibel increase
0:15:31 in sound in neighborhood experiences.
0:15:35 And people who live nearer to loud roads are 24% more likely to be depressed.
0:15:38 Yeah, it’s definitely surprising, right?
0:15:40 Because we do live in a lot of noise.
0:15:43 And another thing that was interesting while I was reporting that section on
0:15:49 noise and sound and how that’s changed is that most people today say that they feel
0:15:52 at first uncomfortable in silence.
0:15:52 Totally me.
0:15:54 Yeah, I think everyone’s like that.
0:15:56 I can’t even sleep without something blowing.
0:15:56 Right.
0:16:00 So this was a study in Australia.
0:16:01 And it was rather informal.
0:16:07 But yeah, people would, you know, take some time to just be in complete silence.
0:16:11 And they all wrote, you know, at first I felt really uncomfortable through that.
0:16:13 But on the other side of that, they started to feel better.
0:16:17 And I think that that’s kind of a framework for a lot of things in life.
0:16:19 It’s uncomfortable at first.
0:16:22 But when you go through that, you come out on the other side of it
0:16:26 and you feel like you’ve improved and you probably have improved.
0:16:31 Being alone and being lonely, you, science being two very different things.
0:16:34 Loneliness seems to be awful for our health.
0:16:37 And we’re getting increasingly more lonely decade by decade.
0:16:41 But being alone is what’s the distinction between the two?
0:16:42 How do you define the difference?
0:16:47 Yeah, so lonely to me is I want to be with others, but I don’t have anyone to be with.
0:16:50 Right? I just don’t have that resource in other people.
0:16:52 Being alone is different.
0:16:57 It’s choosing to take time to be with yourself and see what you can learn from that.
0:17:00 And I think too that there’s real, there is some interesting research
0:17:04 on people who just prefer to be alone.
0:17:05 They’re just like solitude.
0:17:09 And turns out that they’re just as happy as super social people.
0:17:11 There’s a little bit of individual variation.
0:17:14 Now, of course, these people will have, you know,
0:17:15 some people in their life that they can count on.
0:17:18 I think that that is absolutely important.
0:17:23 But I do think we’ve shifted in the last, say, 15, 20 years where
0:17:28 the message is really, you need a bunch of friends to be happy.
0:17:31 You absolutely need to be as social as possible.
0:17:35 And while I’m not saying that don’t be social,
0:17:36 that is not my message at all.
0:17:41 I am saying that it’s also worth taking time to be alone sometimes
0:17:42 and seeing what you can learn from that.
0:17:46 Because I think it does help you better appreciate those social moments.
0:17:52 Like for me, I never appreciate my friends more when I’ve gone off on some reporting trip
0:17:56 into a strange place completely alone for a month or whatever it might be.
0:18:00 And then come back and I’m like, oh man, I really appreciate being around these people.
0:18:02 And I don’t take that time for granted.
0:18:06 Being lonely increases your chance of dying in the next seven years by 26%.
0:18:09 Being lonely can shorten your life by 15 years.
0:18:13 Staggering stats, when you think about the trajectory of travel that society is on
0:18:16 with machines and artificial intelligence and all of these things,
0:18:21 it’s hard to find, it’s understandable how it might be hard for someone to find
0:18:26 hope that the stats are going to turn around and go the other way as it relates to loneliness.
0:18:33 Are you concerned at all that the invention of AI and the speed in which we’re seeing it
0:18:36 proliferate is going to lead to, you know, some people say sex robots and
0:18:40 all of these kinds of things. I mean, I read an article the other day where
0:18:48 a woman is a virtual boyfriend to hundreds of men and they’re paying because they’re using
0:18:51 generative AI to have like seemingly intimate conversations with her.
0:18:55 And the fact that there’s demand for that is a signal of not great things.
0:19:02 Yeah, I think we need, I think we need, I mean, so then you ask like, okay,
0:19:07 well, why are these people doing that? I think part of it is because having to go out and interact
0:19:12 with another human is, they don’t know is a little bit awkward and challenging at first.
0:19:17 And so to me, I mean, a big message in my work is that you have to do challenging things in
0:19:22 order to grow as a human, because I guarantee that your relationship with an actual person
0:19:28 is going to be more rewarding in the long haul than the, you know, the AI bot or whatever,
0:19:31 whatever they call them. But it is hard to go out in public. And I think that we live in a
0:19:37 world where you can, you can go, okay, I’m going to avoid the hard thing, because I can get this
0:19:41 thing that’s easier, even though it’s not going to be as good for me in the long haul.
0:19:49 Why you, I always think when people commit themselves to writing books, because books are
0:19:53 painful processes. I mean, it’s nice when it’s out, but it’s not necessarily enjoyable when
0:19:58 you’re having to condense your thoughts and put a pen to paper. But there is correlation and there
0:20:02 is a through line between these two subject matters. So it makes me beg the question, why
0:20:06 did you have all the things you could have taken an interest in or become curious about?
0:20:10 Why did Michael have a natural curiosity towards this subject matter?
0:20:21 Yeah, that’s a great question. I think a lot of it for me is how I grew up. I grew up with
0:20:28 a, an only child, the single parent who had to travel a lot. When I was in my 20s, I also got
0:20:34 sober. That was not an easy thing, right? I was choosing this short term relief of alcohol at the
0:20:40 expense of long term growth and meaning. What was the cost of that? Oh, I mean, you’re just an internal
0:20:46 mess. You know, so my, I was, I wasn’t an interesting case, but I wasn’t the case that most people
0:20:52 would think of in the sense that my life was totally fine on paper. I had a job at a magazine,
0:20:57 everyone knew, you know, I had a house, I had a car, that sort of thing. But internally, I was
0:21:02 just a total mess and it’s kind of like the walls were keeping in. And I tried to quit drinking a
0:21:09 lot of times. And finally it just occurred to me, like, this isn’t going to be easy. And if you don’t
0:21:15 do this, you’re probably going to die early, by the way. And I realized I had to just rip off the
0:21:21 bandaid and do the hard thing. And once I went through that process, my life improved across the
0:21:29 board. When you said that internally, you were a mess. How do I gain color on what that means in
0:21:35 reality so that people that are listening, who might be internally a mess, will have a bridge to
0:21:41 be able to relate to what you’re saying there? Oh, well, so addiction is really consistently
0:21:46 choosing a short term reward at the expense of long term growth. I knew that my drinking was
0:21:51 causing problems in my life across the board. I mean, like, you know, I had less money, it was
0:21:55 eating into my bank account, it was kind of, it was messing with some of my relationships.
0:22:01 I would never feel good the three days after I would go out on a bender, right? I would just be
0:22:08 like a mess. And yet I couldn’t stop. I mean, that’s the key, right? As you go, I know this is
0:22:14 screwing me up. I know it. And then I tell myself, you know what, maybe it’ll be different this time.
0:22:17 Like, I’m just gonna have one or two drinks this time. And then you have one or two and you go,
0:22:23 well, if one or two is this good, what would like 10 more be like, right? And something shifts in
0:22:29 your head. So it’s choosing that short term relief at the expense of long term growth. And that is a
0:22:36 tough cycle. I mean, I write about it in scarcity brain about addiction and how we think about it,
0:22:40 because I think that another thing that’s interesting about today is that, you know,
0:22:43 when people hear the word addiction, they automatically think drugs, they automatically
0:22:48 think alcohol. But really, if addiction is choosing the short term reward at the expense
0:22:53 of long term growth, it really falls on this big spectrum. There’s plenty of things we all do every
0:23:01 day that fall into that, but it’s just how bad is it hurting you? To what extent? And even the,
0:23:05 you know, the DSM five, which is sort of like the Bible of psychiatrists, the one that they use,
0:23:11 it basically puts addiction on the spectrum. It’s like, here’s like 11 questions about addiction.
0:23:16 And if you say yes to, you know, four of them, then you got a mild case. If you say yes to six of
0:23:21 them, you got a medium case. And if you say yes to seven or more, you got a extreme case.
0:23:26 And like, when you read that, you could plug in a bunch of different behaviors that people do
0:23:32 all the time and go, Oh, I guess I am kind of like mildly addicted to insert whatever app you
0:23:38 spend way too much time on. And I think that getting out of that is ultimately hard. And
0:23:43 ultimately, I also see addiction as kind of a symptom of some underlying thing. So for me,
0:23:48 I think the reason that I drank is because I had an office job that I found a little bit boring.
0:23:55 It was rather sanitary rule based. And as I mentioned before, I’m a person who I do well
0:24:00 on extreme experiences. Right. And when I would drink, alcohol would allow me to be sort of wild
0:24:04 and free in this world that’s become increasingly sanitary, increasingly rule based, whatever.
0:24:08 But that’s like not a good way to find that there’s a lot more productive ways to find that.
0:24:14 And I can find that now by applying it to a job that allows me to go into extreme and interesting
0:24:18 places. Right. And so I think that, you know, the message for the average person is that
0:24:27 once you figure out why you have an issue in the first place, and if you can figure out,
0:24:32 okay, well, how do I apply it to something that enhances my life? That can be a good life hack.
0:24:40 I want to zoom in on a particular moment there, which we can all relate to. It’s the moment you
0:24:45 described where you have an internal conversation about having those first two drinks. Now, we can
0:24:48 all relate to that in our own ways. I have internal conversations with myself once in a while about
0:24:54 having the carrot cake. And in my head, like logically, I know that this is not a good long-term
0:24:59 decision. Right. It could be, you know, binging on a website or whatever when you know you’ve got
0:25:03 other important responsibilities and priorities in your life. That moment where you have that
0:25:08 internal conversation with yourself, it appears to be the opportunity you have of making a better
0:25:13 long-term decision. How on earth, everyone listening to this will want to make better long-term
0:25:20 decisions. How do we win that battle, which is seemingly with ourselves? Yeah, it is in a way
0:25:25 with ourselves, but it’s also, I think, in a way with this sort of ancient hardware that we have.
0:25:31 So I’ll answer this this way, and it might provide some insight, and we can kind of go from there.
0:25:39 So in this book, “Scarcity Brain,” there’s this underlying question I have that is, you know,
0:25:44 everyone knows that everything’s fine in moderation, and yet we all suck at moderation in
0:25:48 some way or another in our life, right? We all have a thing that we’re not great at moderating,
0:25:53 let’s say. So I live in Las Vegas, and I have this underlying question, and Las Vegas is a
0:25:58 fascinating town. And so I want to know why slot machines work. Why are they so good at grabbing
0:26:05 attention? Now, long story short is this leads me to this place on the edge of town in Las Vegas,
0:26:14 and it’s a brand new, fully working, cutting-edge casino, but it’s used entirely for research on
0:26:20 human behavior. So it’s a collaboration with the gambling industry and a bunch of different tech
0:26:26 companies. So you go into this place, and I went in there, and it is just a real casino. There’s
0:26:30 hotel rooms, there’s restaurants, there’s a coffee bar. There’s all these different things that a
0:26:34 casino would have, like the slot machines, like the poker tables, like the sports book, like insert
0:26:40 whatever. And while I’m there, I end up talking to a researcher who designs slot machines. And
0:26:48 slot machines work on what I call the scarcity loop. It is a three-part behavior loop, and its
0:26:56 three parts are one, opportunity, two, unpredictable rewards, and three, quick repeatability. So one
0:27:01 opportunity, you have an opportunity to get something of value that’s going to enhance your life. In
0:27:06 the case of a slot machine, it’s money, right? Two, unpredictable rewards. You know you’ll get
0:27:10 that thing of value at some point, but you don’t know when, and you don’t know how valuable it’s
0:27:16 going to be. So with slot machines, it’s like you play, you could lose your money, you could win a
0:27:21 couple dollars, you could win hundreds of thousands of dollars. It’s crazy. And then three, quick
0:27:26 repeatability. You can immediately repeat the behavior. Now, the important part is that, and
0:27:34 why I’m talking about this, is because that three-part behavior loop, it is the most powerful
0:27:39 behavior loop at getting people to repeat behaviors and get sucked in. It’s like the serial killer
0:27:47 of moderation, okay? And it’s now in all sorts of other tech and institutions. So for example,
0:27:53 it’s what makes social media work. It’s what makes dating apps so compelling. It’s being put in
0:28:00 financial apps like Robinhood. It’s being leveraged by different gig work companies, right? It
0:28:05 explains the rise of sports betting. It’s embedded in a lot of these behaviors that we can’t seem to
0:28:10 moderate. So when I look at the things that people aren’t good at moderating, whether it’s, you know,
0:28:18 I check email way too much, or I check my stocks way too much, and this drives me nuts. It usually
0:28:26 falls into that scarcity loop. And so the book unpacks what it is, where it came from, why we
0:28:32 get hooked on it in the first place, and I can explain that. And then where it pops up in modern
0:28:36 life. You all know where it came from? Yeah. Okay. So I had the same question. So I talked to the
0:28:42 slot guy, and now I’m like, okay, I get that gambling and slot machines are so compelling.
0:28:47 I get that this thing is in a lot of different places, but why? Why in the first place? He just
0:28:52 looks at me and goes, I don’t know. Like, he just makes money off it. He doesn’t care. So I end up
0:28:57 calling a guy who’s a psychologist at the University of Kentucky. And this guy is an old school
0:29:03 behavioral psychologist. Like he got his PhD in 1968, and he’s been doing research ever since.
0:29:12 And he explained that it likely evolved to help us find food in the past. So if you think of humans
0:29:16 in the past, you basically had to find food every day or else you’re going to die.
0:29:20 But you don’t know where the food is. And you don’t know how much you’re going to find.
0:29:32 So you go to point A, no food, point B, no food, point C, ding, ding, ding jackpot. You find this
0:29:37 massive elk that you end up killing and it feeds you for weeks. All right. So that is the exact
0:29:41 same architecture as a slot machine. You play the game. You don’t get anything. You play the
0:29:46 game. You don’t get anything. You play the game. It’s right there. Amazing. And you couldn’t predict
0:29:50 any of that, right? And you’ve got to repeat that behavior every day for life. So we seem to be
0:29:55 inherently attracted to behaviors that fall into that loop. Because if we weren’t in the past,
0:30:02 we wouldn’t have had as much incentive to continue searching for food and in turn survive. So we
0:30:06 still have that sort of ancient hardware. And are we the only ones or is the rest of the animal
0:30:11 kingdom wide in such a way because when we assume they would be? Yeah, there are. So the guy that I
0:30:17 spoke to at the University of Kentucky, he does research on pigeons and pigeons will play a gambling
0:30:25 game that gets them less overall resources compared to a predictable game that gets them more food.
0:30:30 So you can basically turn pigeons into these sort of degenerate gamblers and you see it in rats,
0:30:35 you see it in other primates. Yeah. So when the rewards are unpredictable for a pigeon,
0:30:40 they engage in the behavior more. Yep. Which would again, matches up with your theory that
0:30:44 whenever those unpredictable awards associated with an action, we are more engaged because it
0:30:50 falls into that prehistoric hardware. Exactly. Think about starting a car. You start your car,
0:30:56 it turns on every time. That’s not that exciting, right? It’s not going to capture your attention.
0:31:00 Let’s say you turn it on and it doesn’t turn over. So you try it again, it doesn’t turn over.
0:31:03 You try it again, it doesn’t turn over. What are you going to do? You’re just going to be like,
0:31:06 okay, well, my car is not starting, I’m going to fix it. Now, what happens if you go to start
0:31:12 your car and it doesn’t turn over, but it kind of putters. It goes, it’s going to turn on and then
0:31:16 it stops. Then you do it again and then it doesn’t do that. And so you’re like, okay, well, what’s
0:31:21 going on? So you do it again, it starts to sound like it’s going to come on. It’s like, but then
0:31:26 it doesn’t. You’re going to sit there messing with that. So long as that car is giving you signs of
0:31:31 life, right? There’s this unpredictability embedded into it. And that’ll capture attention of, yeah,
0:31:35 any animal pretty much. And I mean, that’s what when I was thinking about, I think it’s called
0:31:38 like near-miss theory or something that you talk about in your book. That’s kind of what
0:31:42 that is. When you see you’re on like a slot machine and you see like the cherry go nearly,
0:31:47 you nearly got it. You didn’t quite get it. But is that called near-miss theory?
0:31:52 Yeah, near-miss. So near-misses are a term from the casino industry. And in slot machines,
0:32:01 let’s say you have five reels and, you know, you need these bars to line up, these gold bars or
0:32:04 whatever they will use cherries. That’s a better example. You got four cherries lined up. And if
0:32:10 this fifth cherry hits, you’re going to want a bunch of money. Now what’ll usually happen in slot
0:32:16 machines is that fifth wheel, they will be programmed to have that thing roll longer and longer and
0:32:20 longer. So they extend that out because you are sucked in. You’re like, if this thing lands, I’m
0:32:29 about to win a bunch of money. And then it lands, but it’s not the cherry. What ends up happening is
0:32:34 that this leads people to repeat the behavior quicker, actually. And because near-misses are
0:32:40 mathematically more likely to happen than actual wins, it compels people to repeat the behavior.
0:32:45 Do they use near-misses as a way to engage us with technology or anything else in our lives?
0:32:50 Is there like any other examples within our modern lives where I know brands or technology
0:32:53 companies are using that as a way to engage us?
0:33:00 Yeah. Well, you could think if you, say you get an update on your phone. Let’s say you go on to
0:33:04 Instagram and you get an update and it’s a comment. I mean, you could argue, well, the comment, it
0:33:09 could be good. It could be bad. Is this a comment from someone that I think is super cool that’s
0:33:15 saying, oh, that’s amazing photo. You look wonderful in that photo. Or is it some troll online going,
0:33:20 man, you look like a complete idiot and that, right? So there’s always unpredictability embedded
0:33:22 in social media. It wouldn’t work if you knew what was coming.
0:33:26 I guess that’s why so many people just keep tweeting and posting because it’s kind of like
0:33:30 every post comes with a bunch of likes and you’re going, you know, you might go viral.
0:33:37 Yeah, totally. Yeah. Think of the experience of using, we’ll take Twitter, now called acts,
0:33:44 apparently. So you, let’s say you have come up with a little tweet that you think is hilarious
0:33:50 and it’s of the moment, right? So you put it up and then you wait, right? The reels are spinning.
0:33:55 And you open the app back up and you’re like, did people like it? Did they retweet it? And you
0:33:59 don’t know what could have happened. It could be so clever that like, oh my God, so many people
0:34:04 have retweeted this. And this feels amazing if this happens, but it could have fallen flat.
0:34:08 And then you’re like, now I actually look like an idiot because I put out a joke and no one
0:34:12 thinks it’s funny. It’s like telling a joke in front of a room and people just stare at you,
0:34:17 right? So there’s this range of unpredictable outcomes that could happen. Same with scrolling
0:34:20 though in a way. I mean, you just scroll and scroll and scroll and you’re kind of searching
0:34:26 for that video that’s going to provide you with a hit of something, right? It could be, oh, here’s
0:34:32 some sort of crazy fight that happened outside of a bar after a Philadelphia Eagles game because
0:34:39 the fights are always in Philadelphia in the US. Or it could be this video, this amazing
0:34:43 heartwarming dog video. And that makes me smile. Or it could be some hilarious video that you’re
0:34:48 just laughing your butt off until you’re kind of sucked into that waiting for the next win,
0:34:51 right? You’re scrolling, scrolling, scrolling. And then that’s the one that got me.
0:34:56 How do we break out of this? Because, you know, I want to take back control.
0:35:04 Yeah, well, we all do. Well, first I will say that when people fall into this
0:35:10 loop, I like to say that you’re not a bad person because this is very much part of the human
0:35:13 brain. You know, people will be hard on themselves because their screen time is so high and like,
0:35:19 why do I keep doing this thing? So you’re not a bad person. It’s your ancient brain working against
0:35:26 you. It’s not your fault. But it is your problem. You still have to figure out how am I going to get
0:35:33 out of this? The first step to me is just being aware of it in the first place. So once you become
0:35:39 aware of behavior and observe a behavior, it tends to change. That’s called the Hawthorne effect.
0:35:44 And then the second part is that you can remove or change
0:35:49 any of the three parts of that loop, of the scarcity loop that I mentioned. So you can
0:35:54 remove or change the opportunity. You can remove or change the unpredictable rewards,
0:35:57 or you can remove or change the quick repeatability. You can slow things down.
0:36:01 In scarcity brain in chapter four, you talk about something I was also very, very compelled about,
0:36:06 which is you make the case that we have an ingrained sense of not being enough.
0:36:10 My first book, the last chapter is about this idea of not being enough. I’ve always hypothesized
0:36:16 whether humans are built with a, I don’t know, a message in our genetic code that tells us
0:36:22 where we are designed and we will struggle forward to get more. Is that hard-wired into us?
0:36:28 Well, I think that when you look at how humans behave, it seems to be, right? And I think it
0:36:33 does go back to evolution. Because if you had more of these things that we need to survive,
0:36:39 whether it’s food, to stuff, to information, to status, you would have a survival advantage and
0:36:46 that’s still built into us. I think it still is advantageous today to a point. Now I’m going to
0:36:51 turn the question back on you. So it’s like you probably, you have that drive, right? And that’s
0:36:59 taking you to a certain place. And now you have certain financial assets and you’ve sort of shifted
0:37:03 though too, your career. So now I’m turning it back on you. How do you feel like that’s manifested
0:37:09 itself in your life? It’s interesting because in chapter seven, you talk about this idea of status
0:37:15 and I once upon a time, three or four years ago, would have told you that I’m no longer playing
0:37:19 status games because three or four years ago, I would have had flashy things like I had like a
0:37:25 Rolex and like a sports car and designer stuff. Now I have none of that. The outfit you see me in
0:37:29 now is pretty much the outfit everyone sees me in always. And so I assumed that I like liberated
0:37:36 myself from the game of status. However, I read another book and it made the case that the status
0:37:41 games we all play just change. And in fact, it’s an anti-signal now for someone in my position
0:37:44 to have those things. So I’m just playing a different status game. Maybe the status game
0:37:50 I’m playing is how big can my podcast be or how good can I be on like TV or whatever it is?
0:37:54 It’s just a different game. So that’s kind of where I think I am now. I think I’ve to change
0:37:58 the game. No, I think you’re right. I think we all change the game. And we like to think
0:38:03 that we’re either not playing the game or that the game hasn’t changed. Everyone’s like this.
0:38:08 So what’s really interesting about status, which I love learning when I was reporting
0:38:16 about it in the book, is that psychological researchers, they didn’t really research status
0:38:23 all that much until the 90s. And this is because they didn’t want to admit that status is important
0:38:29 to humans. Because by researching it, you are saying, this is probably important to me. So the
0:38:34 worst thing you can do for your status is tell people that you care about your status. Absolutely.
0:38:38 Yet everyone cares about it. And everyone asks, oh, no, I don’t care. I don’t care what others
0:38:42 think about me. It’s like, yeah, you do. Like, let’s all be honest, everyone cares to some extent,
0:38:46 what others think about them in some way. And I think by talking about it and also understanding
0:38:50 why in the first place is important. Now, the reason why to me is that the more
0:38:56 status and influence that you would have had in the past would have given you a survival advantage
0:39:02 in the sense that you probably wouldn’t have to do the crappy menial labor that burns energy.
0:39:05 You probably would have had more mates. You probably would have gotten more food. You probably
0:39:10 would have gotten all these things. And still today, when you look at how status affects health,
0:39:16 people of lower status tend to have worse health outcomes than people of higher status.
0:39:21 And so you might think, well, this is just because the higher status people have more money,
0:39:25 and they can go to better hospitals and get better healthcare. But the thing is is that it
0:39:30 holds in countries that have universal healthcare. So everyone’s healthcare access is pretty much
0:39:37 equal. Could it not relate to the type of work they’re doing? Because as you kind of said earlier,
0:39:44 I think of if you’re lower status, one might assume the type of work you’re doing is constrained,
0:39:51 low autonomy, maybe more isolated potentially, or monotonous or less fulfilling. And that might
0:39:56 have physiological implications. It’s interesting. People that are higher status live longer.
0:40:02 That’s not a nice narrative, is it? Yeah, no. And that’s the thing. It’s not super comfortable
0:40:11 to talk about. And it definitely affects us. And here’s a sort of fun, crazy study that I came
0:40:17 across while reporting scarcity brain is that flights that have a first class cabin, they have a
0:40:23 four-fold higher rate of air rage compared to flights that don’t have a first class cabin.
0:40:32 And if the passengers in second class coach have to walk through the first class cabin,
0:40:37 the rate increases to a nine-fold increase in incidents of air rage.
0:40:44 What is air rage? People going absolutely nuts on flights. It’s like when there’s a big incident
0:40:49 with the flight attendant or someone just losing their mind and they have to ground the plane or
0:40:53 whatever it might be. And why do you think that is? Well, the researchers think it’s because of
0:40:57 that massive status cue of having to walk through first class. And by the way, you’re not first
0:41:03 class because you’re in coach. We talked about food and how you covered it in your first book,
0:41:07 but in your second book, Scarcity Brain, you talk about food again. Specifically,
0:41:11 you talk quite a lot about snacking. Oh, yeah. Snacking. What’s the problem with snacking?
0:41:18 Everybody snacks. So, in the 1970s, the food industry decided we need to come up with this
0:41:26 new category of eating. And it’s eating between meals, snacking. Now, if people are eating three
0:41:31 square meals, they may not be super full. So, they kind of need just these little meals they can have
0:41:37 and they need to be easy to eat. They need to be quick to eat. So, they come up with snack foods.
0:41:43 And what’s really interesting is that, you know, I told you about the scarcity loop. There is a
0:41:48 executive in the food industry who’s talking about what makes a snack food successful.
0:41:54 Like how do you sell snack food? And he said it has to have three Vs. It’s got to have value.
0:41:58 It’s got to have variety. And it’s got to have velocity. That’s just another way of talking
0:42:03 about that loop. So, right? It’s a good value, variety. It’s got to have a lot of different
0:42:07 interesting, intense flavors. And there’s got to be a lot of different options.
0:42:11 So, when you think about chips or crisps, as you guys call them crisps, right?
0:42:15 There’s a bunch of different flavors. There’s like barbecue, there’s sour cream, there’s salsa.
0:42:20 There’s like all these different flavors. And then velocity, it has to be quick to eat. So,
0:42:25 when you ultra process a food, as I mentioned before, people tend to eat it faster. And so,
0:42:29 the industry really leans into this. They create snacking as this totally new category. And this
0:42:35 is in the ’70s is when you really start to see obesity climb. And it’s because we just end up
0:42:39 eating more across the day. Meantime, our activity levels are dropping.
0:42:44 There’s a kind of a through line there with gambling when you talked about velocity,
0:42:47 the speed in which you get the outcome being short.
0:42:51 The faster we can do a behavior, the more likely we are to repeat the behavior,
0:42:56 especially if it’s unpredictable. So, one of the big advances in casino technology,
0:43:03 for example, with slot machines was removing the handles. Because, you know, if the machine has a
0:43:11 handle, you have to do, do, do, do, do, do. Once they got rid of handles and just put a spin button,
0:43:17 you can keep your hand on the button and just do, do, do, do. And it basically doubled the rate of
0:43:23 gambling. So, people went from playing, I think, 400 to 500 games in an hour up to an average of 900.
0:43:27 So, that’s more, if you break that down by minute, it’s more than we blink.
0:43:30 Interesting.
0:43:33 Yeah. With a crazy range of outcomes, too.
0:43:40 Why can’t it, so, snacking is a sort of relatively new invention in modern society and it’s
0:43:46 correlated to the rise in obesity. Can we not just measure the amount of calories that we have?
0:43:49 Like, can we not just do the, you know, the whole calories in, calories out approach to
0:43:54 staying fit and healthy? Oh, I think you absolutely could. But I just, the question is,
0:43:58 are people going to actually do that? I mean, I think there’s a certain sub, you know, there’s a
0:44:04 portion of the population that will do that. And, you know, I do believe that if you were to
0:44:09 measure everything perfectly, you have, you know, you could probably lose weight eating
0:44:13 McDonald’s. And there’s people who have shown this. At the same time, if you are eating only
0:44:16 McDonald’s, I can tell you something, you are going to be starving throughout the day.
0:44:21 Because foods that are ultra processed tend to be less filling per calorie
0:44:24 than foods that have just a single ingredient. So I want you to picture
0:44:31 you and I have a bag of potato chips, and then we have a plate of boiled potatoes.
0:44:35 What do you think we could have more calories of?
0:44:38 Only the same thing, they both made a potato.
0:44:41 The fried potatoes, right?
0:44:42 Right. Really?
0:44:47 The chips. So if you, like how you could probably eat an entire bag of chips, if you really set
0:44:53 your mind to it. But you couldn’t eat an equivalent amount of calories and boiled potatoes. I mean,
0:44:58 it would get full, like a quarter of the way through. So for example, you know, like a boil,
0:45:05 an ounce of boiled potatoes might have 50 to 100 calories. An ounce of chips might have 200,
0:45:09 whatever it is. And by the way, it’s also not as filling because there’s not as much water content.
0:45:16 So when you process a food, you concentrate the calories and people tend to eat more of the food.
0:45:21 I don’t eat them anymore, but they used to be one of my favorite foods. And in your first book,
0:45:26 I think you, you came for them, which is croissants. But I don’t have those anymore,
0:45:32 because they make you feel like shit and my gut hates them. But you use a croissant as an
0:45:37 example of a food that makes us less full. Yeah. So there’s this really interesting study out of
0:45:44 Australia where they had people eat a certain amount of different types of foods, and then they
0:45:49 had them go eat at a buffet a certain amount of time later and measured how much they ate after
0:45:56 and asked them how, how full they were after eating the test food. So they found that the most
0:46:04 filling food per calorie was plain boiled potatoes. I think after that was just plain white fish that
0:46:09 was a relatively low fat fish. And then after that, I think it was oatmeal, just plain oatmeal.
0:46:16 And the least filling foods were tended to be things like croissants, cookies, foods like that,
0:46:24 foods that have been, you know, we’re mixing flour, fat, all these sorts of things and baking it. And
0:46:29 it’s like this nice crispy thing. So it’s really a, it’s a measurement of how processed a food is,
0:46:36 basically, a small croissant and white potato both have about 170 calories, but you’d have to eat
0:46:43 seven croissants before you feel the same amount of fullness as one potato. How much of weight gain
0:46:47 is about the feeling of fullness? Because it’s not really a concept that I really thought much
0:46:53 about this idea of fullness. I thought the key thing was calories or not eating junk food,
0:47:02 but fullness. Well, I think that you will be fuller or you will be as full eating fewer,
0:47:07 end up eating fewer calories if the food is not as processed. So the foods just,
0:47:12 they take up more room in your stomach, they’re not packing in as much calories per bite.
0:47:19 Let’s say for you to be full, you have to eat 10 ounces of food. And we have one food that has
0:47:26 50 calories per ounce and one food that has 100 calories per ounce. All right. So if you were to
0:47:30 eat the 10 ounces of this food, you’re going to eat 500 calories. But if you eat 10 ounces of this
0:47:35 food, you’re going to eat a thousand. And I think that you extrapolate that across the day and you
0:47:40 start to see, oh, okay, I can see why choosing foods that helped me be more full and fewer calories
0:47:45 could be good if my goal was to lose weight or not gain weight compared to foods that are more
0:47:49 calorie dense. What’s your position on fasting? I think that it can be a good weight control tool
0:47:56 for some people. I think it can constrain, like, look, if you’re a person who’s eating around the
0:48:04 clock and you go, okay, well, I’m just going to eat from noon to whatever, 6pm or 7pm. You’ve just
0:48:10 cut out a lot of meals. I also think that if you were to go, well, since I’m only eating from noon
0:48:16 to 6pm, I better eat a ton every single meal. I don’t know if you would lose weight. I think there
0:48:23 could be definitely some health benefits, possibly. But I also think that if you’re doing these extended
0:48:27 fast, that could maybe not be great for muscle mass. So I think it kind of goes back to, like,
0:48:33 these things are complicated, right? And I think it kind of goes back to what is your goal? How are
0:48:38 you trying to use this tool? Like, what are you doing this for? And then is the way that you’re
0:48:43 doing it, does it align properly with your goal? But I do, I mean, I’ve met plenty of people who
0:48:50 have lost weight fasting simply because they ate crap for breakfast and they would stop at Starbucks
0:48:56 on the way to work and get some sugary drink and, like, just by cutting that out because now they
0:49:02 don’t eat till noon, like they ended up losing weight. You talk about hungry days. Yeah. Programming
0:49:09 two hungry days per week. Yeah. That’s one that has worked for some people where you could eat
0:49:13 relatively normally, say, five days a week, and then people will eat, say, 500 calories on their
0:49:17 two hungry days. So basically, you’re just constraining your calories. Basically, just pulling
0:49:25 the lever of time, right? If you can, at the end of the day, I think, really, calories is probably
0:49:31 the best predictor of weight gain or loss. And so the question is, okay, if you need to reduce the
0:49:34 calories, how are we going to do that? And there’s a lot of different ways to do it. I think that
0:49:39 fasting is pretty damn simple, right? It seems a lot simpler than some of the other methods out
0:49:44 there. I was on a treadmill many years ago in Boston. And I always tell the story because I’d
0:49:48 gotten to this routine of running, like, five, 10 kilometers a day, every day on the treadmill,
0:49:52 pretty much every day on the treadmill. And I, and when I got to that five, 10 kilometer mark,
0:49:57 I would typically feel like fatigued. And then there was this one day where I landed in Boston,
0:50:01 got on this treadmill that the distance dial wasn’t working. So I couldn’t see how far I was
0:50:06 running. So I thought, well, I’ll stop when I feel the usual feeling. And I start running and I
0:50:09 start running and I start running and I start running and I start running. And I only get off
0:50:12 the treadmill because I’m going to be late for disappointment that I have. And when I hit the
0:50:18 stop treadmill button, the distance pops up. And I’ve run two times further than I usually run
0:50:24 on a treadmill. And I didn’t feel the same. I felt fine. I felt fine. And I couldn’t understand
0:50:28 that until, and I’ve said this on stage quite often, as evidence that there’s clearly something
0:50:34 going on in our psychology that is signaling to our body that we are at our limits. And that’s
0:50:38 clearly somewhat of an illusion. And then I read in your first book, The Comfort Crisis, this idea of
0:50:43 where you talk about mental fatigue. Does that kind of marry up to what I’m saying?
0:50:45 Oh, 100%. Muscular fatigue, sorry.
0:50:50 Our psychology effects are how we perform, basically. And there’s a lot of fascinating
0:50:55 studies similar to yours where they will take people and, you know, they’ll give them some
0:51:02 sort of cue like, we’re going to run as far as you can. Most people are getting about an hour.
0:51:09 So they’ll give them this cue and then they will change the time, basically, they’ll change the
0:51:14 clock. So the people maybe have run 40 minutes in real in reality, but they think they’ve done,
0:51:18 you know, an hour and five minutes, which is five minutes longer than some of the better times.
0:51:24 And they’ll be like, okay, I’m totally wiped out. They’ll do opposite where they slow down time. So
0:51:28 these people will have run an hour and say 30 minutes. I’m making up the time. But they think
0:51:32 they’ve run that hour and five minutes just a little bit better than the next guy. And then
0:51:36 they’ll then they’ll be like, okay, I’m totally fatigued. And there’s plenty of research that
0:51:42 goes back years that basically says our psychological perceptions is a key determinant of
0:51:45 how tired we feel during exercise.
0:51:50 Because at the heart of this comfort crisis is our psychological relationship with discomfort.
0:51:53 Discomfort to me feels like a story I tell myself.
0:51:56 Oh, it’s totally a story. Yeah, what story are you going to tell yourself?
0:52:03 All right. So here’s another great example. Your legs, they’re spasming. They’re tired.
0:52:09 If you’re running up a hill, it sucks. You want to quit. If you’re having sex, this is great.
0:52:16 Right? Like context really matters about how we feel. And so I think also realizing, you know,
0:52:23 there’s some really fascinating studies that show we don’t recruit all of our capacity, more or less,
0:52:29 because it’s a defense mechanism, right? You want to keep some capacity on board. So your brain is
0:52:34 trying to slow you down and shut you down before you’ve reached your limit. Framing how you want to
0:52:39 view how a workout is going is important, right? And I think it can allow you to squeeze a little
0:52:44 more performance out of it. Now, let’s say your brain only allows you to recruit 50% of your muscle.
0:52:49 I don’t think you can go, I’ve only gotten 50% and you’re going to get like up to 100. Like,
0:52:54 doesn’t work like that. But I do think running it through like context and thought and realizing
0:52:58 like this actually isn’t as bad. And by the way, I’ve chosen to do this and it’s kind of awesome
0:53:03 that I can choose to do this can allow you to perform a little better.
0:53:06 I wonder, I wish there was like a magic pill we could take, which allowed us to
0:53:10 change the frame and the story we tell ourselves about the discomfort we experience.
0:53:15 You know, because there’s clearly a big group of people that are able to, you know,
0:53:17 ultra runners and ultra athletes and all this stuff.
0:53:22 But you, but this can also be, I mean, this isn’t just exercise we’re talking about, right?
0:53:25 It’s like, what story am I going to tell myself in any given situation? So I’ll get,
0:53:32 I’ll give you a good example is that so I spend 33 days in the Arctic, right? Now, to get up to
0:53:36 where the drop off point is, you have to take a bunch of different flights. My first flight is
0:53:44 from Las Vegas to Seattle. And I hate flying, right? The plane is always too hot. The seat is
0:53:48 cramped. The movies suck on the plane. If you want to go to the bathroom, it’s just cramped,
0:53:55 a little closet, babies crying. It’s just, it’s terrible. Then I go spend a month in the Arctic
0:54:01 where I’m hungry the entire time. If I want water, I have to hike down to the stream and
0:54:06 hike it back up. I’m freezing cold the entire time. I’m sitting in the dirt the entire time.
0:54:09 If I want to go to the bathroom, I have to hike out onto the tundra and I got to bring a rifle
0:54:15 because there’s grizzly bears. So when I leave that world and I get back on that flight to Las
0:54:21 Vegas, what do you think the flight was like? Amazing. This is the most amazing thing that’s
0:54:25 ever happened to me, right? So the chair, I hadn’t decided to chair for more than a month. It’s like,
0:54:32 oh my God, this chair is so incredibly comfortable. I’d been freezing the entire time. So that warm
0:54:37 plane. I was like, oh, this plane is so comfortable, so nice and warm. I’d been bored out of my mind
0:54:41 up there the whole time because I don’t have any screens or anything. So those movies on the seat
0:54:45 back, oh my God, this is the most stimulating thing I’ve ever watched. This is incredible.
0:54:50 Snack food, I used to think the airplane snack food sucked. I’m like, oh my God,
0:54:55 these pretzels are amazing. And then when I go to the bathroom, right, it’s, you hit this little
0:55:03 red tab and you get hot running water that hits your hands at 35,000 feet and you’re moving 600
0:55:10 miles an hour through a tube of steel. It’s like, when that hot water hit my hands, it was incredible.
0:55:17 So context matters because once I went and did that, that totally reframed how I think about
0:55:22 these situations that I used to bitch about in the past. And now I can appreciate them. So the
0:55:30 reality is, is that the world that we live in today is amazing in so many ways, like full stop
0:55:35 incredible. The fact that we have hot running water on demand, the fact that we have all these
0:55:40 different forms of entertainment, the fact that we don’t have to hunt and gather for our food,
0:55:46 like we’re not forced to do these things. But we often miss how amazing that is because we’re
0:55:52 like the fish thrown in the water that don’t know they’re in the water. And I do think that
0:55:56 doing things that push back against that, having experiences that you throw yourself into,
0:56:00 they can be big and small that throw you out of your comfort zone and give you perspective.
0:56:07 I do think that that is important in order to live well and get perspective and have gratitude.
0:56:12 I mean, I still have times today where I’ll be washing my hands, the water is nice and hot,
0:56:16 and I’ll think back to that and be like, Oh, remember when like hot running water hit your
0:56:21 hands and you got emotional? How amazing it is? I mean, it’s good to have these reminders that
0:56:24 life is pretty amazing right now. We’ve come pretty far.
0:56:28 It made me think that discomfort is an antidote for happiness in that regard because
0:56:32 you know, and also then it popped into my brain what I used to learn about
0:56:36 the Stoic people and how they do that sort of, what’s a hedonistic adaptation and
0:56:40 they would remove the pleasantries from their life so that they could appreciate them more.
0:56:41 Yeah.
0:56:47 We adapt to what we have. So it’s like today’s pleasure is tomorrow is just any given thing
0:56:53 and we’re looking for the next pleasure. And there’s some interesting studies about this as well.
0:56:58 One of my favorites from the comfort crisis is this study that found that as people experience
0:57:04 fewer and fewer problems, we don’t become more satisfied. We simply start searching for the
0:57:05 next problem. Really?
0:57:10 Yes. It’s called, it’s a theory. It was discovered by Harvard researchers in the psychology department
0:57:14 and it’s the technical term. They call it as prevalence induced concept change.
0:57:15 And you can just think about it as problem creep.
0:57:17 Now.
0:57:17 Problem creep.
0:57:23 Problem creep. Right. So, you know, what used to be a problem yesterday or
0:57:26 we’re always going to look for problems. It’s basically what I’m trying to say.
0:57:31 And they discovered this in this study where they would have people look at a bunch of different
0:57:36 faces and determine, you know, is this face threatening or non-threatening? They’d go one
0:57:42 face after another. And by the 200th face, though, the scientists started feeding the
0:57:46 participants or the study participants fewer and fewer threatening faces.
0:57:52 The other study, they did two of these. They had them look at research papers and determine
0:57:58 whether the research papers were ethical or unethical. Same deal. About midway through,
0:58:02 they start feeding them fewer and fewer unethical research proposals.
0:58:07 Now, if these two things are black or white, the groups would have said threatening fewer times.
0:58:11 As time went on, they would have found fewer and fewer unethical research proposals.
0:58:12 Because they’ve been given less.
0:58:15 Right. Because they’ve been given less. But that didn’t happen.
0:58:20 What they did is they said, threatening the exact same amount of times.
0:58:23 They took faces that were kind of on the border that they would have passed up and
0:58:26 not said were threatening before. They started deeming those threatening. Same with the research
0:58:33 proposals. They started getting more nitpicky. Now, the scientists who I spoke with, his name is
0:58:41 David Lavari. Yep. Getting his name right. Remembered it. He explained that probably
0:58:45 in the past, it gave you a survival advantage to always be looking for the next problem.
0:58:50 Right. Because if you’re a type of person who’s vigilant going, okay, we might run out of food.
0:58:55 That is problematic. We got to fix it. This is a problem. Let’s fix that. If you’re vigilant like
0:59:00 that, that would help you survive. Right. But applied to today’s world, where you’ve seen
0:59:08 the world get better and better over time, it often causes us to miss how amazing it is
0:59:14 and pile up first world problems. Right. So there’s also amazing research where
0:59:18 researchers will ask the average American, do you think the world is improving?
0:59:24 And only 6% of people think the world is improving. It’s because we look for the next
0:59:28 problem. But if you think about that from like, let’s take the last 500 years.
0:59:34 Of course, the world is better. You live longer. You’re more likely to be literate.
0:59:40 You’re less likely to be starving. You’re less likely to lose a child. Yeah. Exactly.
0:59:44 On and on and on. But we often don’t realize that in the moment. And that affects us.
0:59:47 Are we getting, you know, you talked about the abundance we have in the world, but are we getting
0:59:54 happier? Do you know any stats around our collective happiness or how we report on that?
1:00:00 Yeah. I think a lot of the research on happiness suggests that we are less happy
1:00:04 than we were. More mental health problems as well. We all know those stats.
1:00:08 Yeah. More mental health problems. Yep. And there’s probably a variety of reasons for that.
1:00:18 But I do think that one thing that’s interesting, we seem to live in a world where a lot of people
1:00:24 have enough of what they need to survive. And if they don’t, it’s probably a governmental problem.
1:00:29 It’s probably a distribution problem. And this I’m mainly talking about developed countries here.
1:00:35 But as we’ve got more and more and more, we haven’t necessarily become more happy.
1:00:42 So for example, I think the year was from 1970 to about 2000. The real income of Americans
1:00:48 grew by 50%. So this is, this factors in, you know, price adjustments, inflation.
1:00:55 So people got 50% richer on average. Yet happiness didn’t change. In fact, it might have
1:01:00 actually decreased a little bit. So this suggests that once our needs are met to a certain point,
1:01:04 like it’s not necessarily going to make us happier, yet we keep thinking that, you know,
1:01:08 happiness is going to be in the next purchase, that it’s in the next, you know, out that it’s in
1:01:14 the next viral tweet or whatever it might be. Did they discover an antidote for this sort of
1:01:20 incessant search for problems? Because I’d like to be content. Yeah, well, that’s the search,
1:01:27 right? That’s the ultimate human search. I think that a lot of religions, they’re set up to counter
1:01:36 that. Don’t steal because you’re taking away from someone else and society falls apart.
1:01:41 Don’t be gluttonous because that’s going to give you problems. They’re all telling us,
1:01:48 don’t overdo all these worldly things that we tend to overdo. And instead, the focus is to,
1:01:54 you know, take the focus off yourself and put it on something that will help you
1:02:00 kind of do the next right thing. Now, those get interpreted in ways that can be controversial,
1:02:03 of course. But I do think that the overall architecture is the same. And that is the,
1:02:08 that is the ultimate question for all of people, right? My whole team here have got more and more
1:02:12 into running. We speak about running all the time. And obviously, you know,
1:02:15 Daniel Lieberman, who’s been on the show before, I think he wrote a book on running,
1:02:18 didn’t he? This is his last book, the one we had a conversation with on the show.
1:02:25 What’s your perspective on exercise running? And what did you learn when you studied nomadic
1:02:31 tribes about the importance of exercise? Yeah, well, I mean, I do think that it’s
1:02:35 probably the best thing that you can do for your health is exercising. And I think that,
1:02:41 you know, a lot of people will say exercise is medicine. I think more that inactivity is poison.
1:02:45 So we evolve to have a certain amount of activity in our daily life, like we need that in order to
1:02:52 be, get a certain, to be healthy and happy. And we often don’t get that today, the way we design
1:03:00 our lives. Something I write about in the comfort crisis is the human body is good at two things.
1:03:04 Humans evolve to be good at two things. One of them is running long distances relatively slowly,
1:03:08 which I’m sure Daniel Lieberman talked about, because he’s the dude who discovered that.
1:03:14 He’s great. But the other thing that we are good at is carrying things for distance. So
1:03:20 you ask, okay, well, why are we good at this long distance running in the heat? And it’s because we
1:03:26 would chase down animals who are not good at cooling themselves for miles and miles and miles
1:03:32 until they overheated, and then we would kill them and we would have our meal. But then what happens
1:03:45 after you kill an animal away from camp? You got to carry it back. Yeah. And we’re the only animal
1:03:54 that can carry things for distance well. And that absolutely shaped us just as much as running did.
1:03:58 So we’ve got these hands that can grit things strongly. We’re built in such a way that we can
1:04:04 carry stuff for distance. And I argue in the comfort crisis, a lot of people still run,
1:04:13 like jogging is popular. But carrying things as a workout is something that a lot of people don’t
1:04:22 do. And so I advocate for rucking, which is loading up a backpack with weight and walking.
1:04:31 And when you compare rucking to running, rucking tends to be less injurious. So the injury rate
1:04:39 is much lower. It also preserves more muscle than running does. So when you run, you’re burning
1:04:42 fat, but you’re also burning muscle. When you ruck because you have weight on your body,
1:04:47 it’s signaling your body, like, don’t burn quite as much muscle. And studies bear that out.
1:04:51 So you’re kind of getting cardio and weight training in one. And I think it’s a good thing
1:04:57 that people should be doing. I’m not saying don’t ever run, but I am saying we’ve engineered this
1:05:03 really important form of human physical activity, which is carrying things for long distances
1:05:08 out of our lives. And by adding it back in, I think we do get a lot of different benefits.
1:05:13 How does the modern body look different to the body of our ancestors in that regard,
1:05:19 all these nomadic tribes? Do they have sort of, because I imagine if they’re carrying things
1:05:23 in a world where we can put it in the boot of a car or find some other means,
1:05:29 using wheels to roll it, they must be physiologically adapted in certain ways.
1:05:34 I think that, well, I think that in my experience, and you would have to talk to
1:05:41 Dan as well to see if he agrees with this, but I do think that most hunter-gatherers are much
1:05:47 smaller than the average westerner is. They’re just much smaller because they don’t have
1:05:53 as much food. They’re also far more active, and so they’re not giant people. When you look at
1:05:59 people in the West today, we’re giant people in the grand scheme of time and space.
1:06:04 Who burns more calories? Well, if you did it per pound of body weight, they do,
1:06:11 like by far. So you have to do it by how big the person is, right?
1:06:18 If you have two people that are burning 3,000 calories, great, but if one person weighs 250
1:06:22 pounds and the other weighs 120 pounds, well, the person who’s 120 pounds is burning far more
1:06:26 for their body weight, and that’s an important distinction that needs to be made when we
1:06:30 talk about do hunter-gatherers burn as many calories as Westerners because there’s some
1:06:34 people who are like, “Well, they burn the same.” It’s like, “Yeah, they’re 100 pounds on average.
1:06:36 We’re on average 200 pounds.” That’s a big difference.
1:06:42 The arms of the average prehistoric woman, for example, were 16% stronger than those of today’s
1:06:45 women’s Olympic rowers. Yeah. Jesus Christ.
1:06:51 Yeah, they’re very fit people. There’s this one anthropologist I talked to who
1:06:57 spent some time with hunter-gatherers in Tanzania, and she talked about how even the older people
1:07:02 in the tribe were talking about 70, 80-year-old women. They can just hike all day. They can
1:07:08 hurtle over rocks. They’re monsters. I’m like, “She’s a 30-year-old woman.” She’s like,
1:07:13 “I’m trailing behind these women that are almost three times my age.”
1:07:18 That’s because they’ve stayed active and kept muscle mass, right?
1:07:21 Yeah, they’ve stayed active. When you think about daily life,
1:07:31 a lot of it is effortful. They’re not just covering ground. They’re covering ground that is
1:07:38 rough. It’s all outdoors. It’s going to require more energy than a sidewalk.
1:07:44 They’re carrying stuff. They’re squatting. They’re digging. Some of them will climb trees.
1:07:48 Even when they’re resting, they might rest in the squat position where we are going to
1:07:54 rest in a lazy boy and just melt into it. Besides just the stuff that we would look
1:08:00 at and say, “Yeah, that’s active.” Even just resting is more active. They’re always undergoing
1:08:06 some low level of physical activity. Now, we’ve engineered so much of that out of our lives,
1:08:09 and that’s undoubtedly changed us, but we don’t even know. It’s like we’re born into it, right?
1:08:14 As a species, we evolved to do the next easiest, most comfortable thing.
1:08:22 We have applied that with technology to our environments, and it’s good overall, but
1:08:26 it’s changed us. It’s changed our fitness. It’s changed our physicality.
1:08:33 Once we did that and realized, “Oh, we’ve taken out all this physical activity out of our lives,
1:08:38 and now we’re getting sick for it,” we go, “Well, I guess let’s just build these buildings where
1:08:44 you just go and maybe you run on a belt, and maybe you pick up some weights that are perfectly
1:08:49 balanced and you do that.” How about three sets of 10? That’s what we’ll call it, right?
1:08:56 We basically invented exercise, and it’s not the same as we used to necessarily do in the past.
1:08:59 I’m not saying that there’s anything wrong with that, but I’m just saying that the way that we
1:09:04 are physically active today, even that has changed greatly. No one in the past would have
1:09:09 tried to get giant and lift a bunch of weights. It doesn’t make sense to have all this extra
1:09:13 muscle. You didn’t have enough food to grow it. You didn’t want to be carrying that around on your
1:09:17 persons. Think of mountain climbers. They don’t bulk up for a climb, right? They don’t get huge
1:09:22 and jacked. It’s like, no, you need to be strong for your weight. You need to be as strong as possible
1:09:26 for your weight, but you don’t want to have any excess weight. Today, you have people who are like,
1:09:29 “I just want to be like 250 pounds of pure muscle. It’s going to be awesome.”
1:09:33 People have been saying to me that calisthenics is one of the more important exercises, probably for
1:09:39 that very reason that lifting your body weight is probably the central. Being able to move your body
1:09:42 is the most important thing, not having massive guns.
1:09:46 Yeah. I think it is a strange thing. There is some research that says that muscle mass
1:09:52 is good for longevity and protective. A lot of those studies are often conducted looking at
1:09:57 people who are sarcopenic. There is a difference between people who have a dangerously low level
1:10:01 of muscle mass and those who just have a ton just to have it. I think probably the sweet spot is just
1:10:08 be in a, as much as BMI is a controversial measurement, I think probably be in a BMI
1:10:13 that is normal and try and be strong for your weight and do a bunch of cardiovascular exercise.
1:10:18 I mean, just look at what did humans do for all of time. That’s probably a pretty good road map to
1:10:22 try and mimic. You tend to find that those people aren’t that giant.
1:10:26 Daniel Lieberman said something to me, which is clearly so obvious, but
1:10:32 really did shock me. He said when he spoke to these hunter-gatherer tribe communities,
1:10:38 they almost laughed at him when he asked them what they do for exercise, because the concept of
1:10:44 exercise is not something they think about because they’re exercising all day. I think he remarked
1:10:48 that one of those communities turned around to him and was like, “Why would you run for fun?”
1:10:54 Yeah, he was like, “What do you do for exercise?” And they probably said, “What the hell’s exercise?”
1:10:57 Literally, he said something like training. “What do you do to train?” And they were like,
1:11:02 “Training. It’s part of our life, is exercise.” Well, that’s how it was for all of us,
1:11:09 forever. No one moved just to move because our lifestyles in the past were, we had to just move
1:11:13 for work and you wouldn’t want to do any extra because you were moving all day for labor. I
1:11:18 mean, this was farm labor is really taxing. Most people worked in agriculture until the industrial
1:11:23 revolution. Exercise is something that we invented once we engineered movement out of our lives.
1:11:29 You talk about, second ago, about exercise as a psychological act, i.e., once upon a time when
1:11:33 we were out in nature exercising, we would be psychologically stimulated because there might
1:11:39 be a bear or, I don’t know, a lion coming at us. So we’re moving our bodies, but our mind is so
1:11:44 attuned to everything happening around us. Now, as you said, we’re in these gyms with these rubber
1:11:48 belts and we’re watching like, I don’t know, we’re just like looking at the screen or watching
1:11:55 Netflix or just real housewives. Yeah, whatever, on the treadmill. Does that, having exercise be a
1:12:00 psychological act where it’s psychologically stimulating through the, when you’re doing it,
1:12:05 does that matter? Yeah. Why? I just wrote a deep dive about this on my newsletter,
1:12:09 which I call 2%. And we can, I can explain why I call it 2%. But when you think about the
1:12:17 context of exercise that we used to do in the past, there are so many more things happening than just
1:12:23 the physical work of moving your body across the land. So as you’re moving, take, take something
1:12:29 like trail running. You’re having to figure out, okay, well, where am I going to place each foot?
1:12:32 Because the trail might be rocky, you might even not even be on a trail. So you’re having to figure
1:12:37 out what, what is my foot placement? You’re also having to factor in, okay, how am I going to pace
1:12:42 myself knowing I have this distance to go, knowing that it is this hot outside, knowing that I have
1:12:46 this much water with me. You’re also having to factor in things in the periphery, like,
1:12:53 are there wild animals out there? And if you are running because you are, say, hunting in the past,
1:12:57 you’re having to track the animal. That is an exceedingly psychologically taxing act. You’re
1:13:01 looking at, you’re going, okay, well, we got a broken branch there. Oh, it looks like there’s a
1:13:07 blood splatter from that, you know, arrow we put in it. It is, if running on a treadmill is like
1:13:12 addition, running outside in the context that we would have run outside is like multivariate
1:13:22 calculus. And there’s a researcher at USC named David Reiklin. And he’s thought about this a lot.
1:13:27 And he basically thinks that, you know, when you compare running indoors, staring at a screen,
1:13:31 your brain just kind of shuts off. You don’t really have to do much cognitive work as you
1:13:35 do this exercise. Yes, it is good for your cardiovascular health, you will say.
1:13:41 But when you exercise outdoors, especially if it’s in sort of wilder nature, like on a trail,
1:13:45 think running on a trail, you’re having to do a lot of cognitive work as you do that. And that
1:13:52 might be better for brain health as well in the long run for people, not to mention outdoor
1:13:56 exercise is also harder. You’re probably going to burn more calories per step. You’re going to have
1:14:03 more ups and downs. It’s just better overall. Daniel also opened my eyes to something. I had,
1:14:07 just before I spoke to Daniel, I had an issue with my feet. I had what they call, is it plantifishitis?
1:14:12 I woke up one day and I basically couldn’t walk because something in my foot had like
1:14:17 swollen up and then I googled it and they said it’s plantifishitis. And the hypothesis, so I was
1:14:22 then given these insults to kind of try and correct it. The hypothesis that I then later
1:14:27 discovered was that because my feet are so weak, because I walk around every day in these like
1:14:33 one inch cushioned shoes that we all do, and there’s this whole industry about like heel size and how
1:14:37 that makes running and exercise and comfort better. And it’s how it’s better for you or better for your
1:14:42 knees. When I suddenly started exerting a lot of effort onto my feet because I was training for a
1:14:47 big football match, my feet just gave way. And that made me start to believe that maybe I’m not
1:14:53 supposed to have these massive like one inch, one centimeter, whatever heels, soles that we all
1:14:59 have on our shoes. Imagine if from the second a child was born, we put a glove on both of their
1:15:05 hands that was one centimeter either side. Imagine how like weak and pathetic their hands would be.
1:15:12 That’s essentially what we’re doing to our feet. And so now I don’t wear shoes that have a, like a,
1:15:18 like a, so I have bad feet shoes. Yeah. We’re supposed to have a certain amount of inputs
1:15:25 strength wise. And I think that we don’t get those in a lot of ways. I mean, it’s not just,
1:15:29 it’s not just the shoes, right? It’s also, okay, well, why does everyone’s back hurt?
1:15:34 Because 80% of people will experience back payments some point in their life. And you go,
1:15:40 okay, well, you know, we all sit eight hours a day. And we’re not sitting like in the squatting
1:15:44 position like we used to. And we’re sitting in these chairs that are comfortable that take the
1:15:51 physical work we used to have to do just to keep our torso up off our back. And so then when we
1:15:57 go to say lift something, our back muscles are exceedingly weak. And something happens and we
1:16:01 get a problem, right? And you can extend that to many different problems, like average pains that
1:16:06 people have. It’s usually because our environments are set up to take the physical stress off our
1:16:11 bodies. But we eventually end up paying a price for that when we try and do something out of that
1:16:17 very small comfort zone that we’ve built ourselves. So in the case of you, it’s, you know,
1:16:24 you had weakened your feet over time, and then you add a load onto them, and they’re not ready for
1:16:30 that. And that manifests itself as pain. For another person, it could be they sit at a desk all day,
1:16:34 and they decide, you know, I’m going to go back into the gym, and they do one deadlift, and their
1:16:39 back just goes, what are you doing? And sends a bunch of pain there. And it’s a lot of different
1:16:44 things. Shoulder, shoulder pain, a lot of different pains are just manifestations of our modern
1:16:47 environment. And to avoid those, you said 80% of people will experience back pain at some time.
1:16:51 Yeah, it’s the most common pain that people will experience. And it’s also, it has a huge economic
1:16:55 toll. It’s pretty crazy. As soon as you said that, my back started to feel painful. I don’t know.
1:17:00 Yeah. So a very, a very simple, a very simple fix is spending more time sitting on the floor,
1:17:05 having your back, having to prop it up like I am now, I’m not using the backrest, you know,
1:17:10 if I do this, your back has to do more work. And even just that low level of work across time
1:17:13 can help prevent some problems. You said sitting on the floor?
1:17:16 Yep, sitting on the floor. That helps with mobility. When you’re sitting on the floor,
1:17:23 you don’t have this giant backrest that you can just melt into your, your body has to do work to
1:17:27 keep yourself upright. And you’re probably going to get uncomfortable at some point. So you’re
1:17:30 going to shift around, you’re going to put your hips into different positions, you’re going to put
1:17:36 your legs into different positions. It seems to help with mobility and with pain over time.
1:17:42 Well, that’s really useful because that’s a small thing that I can do just to reduce my chances of
1:17:46 being part of that 80% that will experience back pain. Sitting on the floor more often, I can do
1:17:53 that. What are the other small day to day decisions that we could all make to give ourselves a little
1:17:58 bit of healthy discomfort in our lives? Yeah. So I call this concept being a two percenter. And
1:18:06 it comes from a study that found that two percent of people take the stairs when there’s also an
1:18:14 escalator available. Two percent. Now, 100% of those people knew that taking the stairs would
1:18:20 give them a long-term benefit on their health, right? But only two percent taken. And that’s
1:18:24 because we’re a species who’s wired to do the next comfortable thing, even when it doesn’t
1:18:28 make sense in our comfortable environment. So when I talk about being a two percenter,
1:18:33 I’m talking about taking the actual and the metaphorical stairs when you can. What are the
1:18:40 small things that you can do in daily life in order to add more activity, more discomfort into
1:18:45 your life in a way that is totally manageable, that adds up to a giant return over time. A giant
1:18:50 return over time? Taking the stairs? A giant return over time. If you take the stairs every
1:18:54 single time, I guarantee that you will have better health than if you were to take that escalator.
1:19:00 And if you apply that across the board, I mean, something as simple as, okay, I have a work
1:19:05 phone call, I can sit in my office and take it in this sort of, you know, gym office,
1:19:12 or I can go take it while walking. And I’ve snuck in a mile and a half of walking. Oh,
1:19:17 and by the way, you know, maybe next time I’m going to throw on a 10-pound ruck or a 20-pound ruck,
1:19:23 and I’m going to be rucking while I take that phone call. I’m going to park in the parking lot
1:19:29 that is like Siberia away from the grocery store, right? And it sounds like people will say,
1:19:32 shrug their shoulders. Yeah, everyone knows that. It’s like, okay, well, why the hell doesn’t
1:19:35 anyone do it? Because they don’t believe it matters. Because you don’t believe it matters.
1:19:40 And the problem is, is that we look at that act as just one individual act and go, okay,
1:19:45 well, that might only burn five more calories. Okay, well, what if you did that 10 times a day
1:19:50 and extrapolated it over a lifetime? I guarantee you will end up healthier and better off than if
1:19:54 you consistently were doing the easier thing. So where can I find those little 2% wins,
1:19:59 flow them into my life? Because once you start doing it, you realize like, oh,
1:20:04 not only is this very easy to do, but I actually feel better when I do this stuff, right? You could
1:20:09 carry your groceries. Like a lot of back pain would go away if people started carrying their
1:20:14 groceries more often. I can guarantee that, but we don’t do that. And so a lot of my work and
1:20:20 thinking is, how do we find those little wins across the day and pile them up? I’m not saying
1:20:24 that people should stop going to the gym and doing their normal routine. But I am saying,
1:20:32 if you’re looking at 24 hours in a day, and you were doing the next easiest, most comfortable,
1:20:37 most lazy thing for 23 and a half hours, and you think that you’re 30 minutes in the gym is going
1:20:43 to recoup that, you’re missing, you’re missing the big picture. That is not how humans are designed
1:20:48 to live. I was thinking as you were talking about how it compounds for against you as well.
1:20:53 So in the example you gave about the taking the stairs versus the escalator might burn five calories,
1:20:58 and then you times that by 10, you do it type, you know, then that’s 50 calories, you’re burning
1:21:03 a day. I was thinking, is there a compounding element to this? My brain decided there was,
1:21:08 because if you take the stairs and you burn calories and build up a little bit of muscle,
1:21:13 you then have more muscle to do more activities like that. And I think, I think it was Daniel
1:21:18 Lieberman that told me about this concept of senescence, which is almost this downward
1:21:23 spiral of muscle decay where you lose muscles, so you do less activity, so you lose muscles,
1:21:28 so you do less activity. And that’s the spiral downward for a lot of people that causes aging
1:21:32 and death, what we think of aging and ultimately death. And that’s what I thought of in those
1:21:37 small things. I thought it is going to compound for me. If I do it more, I’ll be able to do it
1:21:43 more, so I’ll probably do it more. Exactly. No, and you’re absolutely right. And the concept
1:21:48 isn’t even just physical, it’s psychological. It’s being willing to have the hard conversation
1:21:54 you need to have with your spouse. Being, you know, if you’re working on a hard project,
1:21:58 our tendency is when the hard project gets hard, what do we do? We check our cell phone,
1:22:02 we go, I’m going to get up and get coffee. Being willing to go through, put in that extra little
1:22:06 work to kind of push through that thing that’s just going to be a little bit harder, I think,
1:22:09 ultimately leads to the biggest transformation and breakthroughs.
1:22:14 I used to think you could change your beliefs, you know, and then I really got
1:22:19 quite obsessed with figuring out if you could choose a different belief.
1:22:23 And I concluded that you couldn’t because there’s no belief in my life that I genuinely believe
1:22:27 that I now, if my family was held at gunpoint, could genuinely change. I could lie, but I couldn’t
1:22:32 actually change the belief. So I thought, what are beliefs? And concluded that they are essentially
1:22:36 a stack of evidence that we’ve accepted is subjectively true. And that is governing our lives.
1:22:40 It’s telling us who we are and how we show up, especially in situations of discomfort.
1:22:44 It’s the, I remember I had Chris, you bank junior on the podcast, and he’s like a world
1:22:49 championship boxer. And he said to me, if I’m home alone, and I get to mile nine on the treadmill,
1:22:54 and I told myself, I was going to do 10, I will limp. And I get cramp in my leg.
1:22:59 I have to limp the last mile, even if no one’s watching, because quote, I can’t let the demons
1:23:06 in. What he’s, what he’s saying there is I can’t let a new self story emerge that I’m the type of
1:23:11 person that quits when it’s hard. Because in round 12 of a championship boxing fight, that story will
1:23:16 emerge when I’m on the stool and I want to quit. This idea, and it kind of goes back to what’s
1:23:21 saying about the stairs, that all of these small things are compounding psychologically to tell
1:23:26 us a story about who we are and our relationship with discomfort. And that like, you know, the
1:23:32 greatest way to influence our self story is to start keeping uncomfortable commitments with
1:23:37 ourselves. And that will compound for us at the time. Yeah. And then once you take the stairs,
1:23:43 you’d be like, okay, maybe I could do that run, that three mile run. Oh no, I’m doing five. I think
1:23:48 that, you know, you’re right about the stories we tell ourselves and where they come from.
1:23:54 But you can change the experiences that you have, right? So your experiences will change
1:24:00 that set of beliefs. It’s like the story I told about me spending the month in the Arctic. I
1:24:08 didn’t think I could ever do that. And I hadn’t ever had any reason to be that deeply appreciative
1:24:16 of the world today. I had to go have this experience that changed my perception. Evidence.
1:24:20 Right. I could tell myself all day, yeah, hot running water is great. But did I ever feel that
1:24:25 emotionally, like a legit emotional connection and this like, oh my God, like you peel the veil
1:24:30 back? No, I had to go do, I had to have an experience. Outside of your comfort zone. Outside of my
1:24:37 comfort zone. Right. An experience that was tough and challenging. And that is ultimately the hero’s
1:24:41 journey that you see in, you know, the work of Joseph Campbell, analyzes all these myths
1:24:46 throughout time, finds that all cultures basically have the exact same structure behind their myths.
1:24:52 And that’s that the hero gets called to adventure. But by the way, it’s going to be hard. It’s going
1:24:56 to be challenging. And the person doesn’t want to go, right? There’s always this phase where they go,
1:25:01 I don’t want to deal with this. But if they choose to accept that, they’re always going to enter
1:25:05 this middle ground that’s really trying. That’s really challenging. They’re going to struggle
1:25:09 down there. But in the struggle is where you learn what you’re capable of. The reality is,
1:25:15 is that humans are capable of way more than we think. But we don’t get thrust into positions to
1:25:20 realize this anymore. And that is the teacher. You have to throw yourself into the abyss.
1:25:25 And you get down there and you swim through the fog and you figure out your shit. And then you come
1:25:30 out the other side and go, Oh, I got more on board than I realized. And that changes you
1:25:35 permanently changes what you’re capable of forever. And then if you’re lucky, you’ll get
1:25:39 another call to adventure and have more problems in your life and get another opportunity to iterate
1:25:43 again. And you just keep peeling off layers, peeling off layers. That’s the human story of
1:25:49 improvement to me. But most of us are waiting for evidence to go on the adventure. We don’t realize
1:25:54 that the evidence will come from the adventure. Right. Well, I think that that’s one way that
1:26:00 things have changed. In the past, humans used to have to do hard things all the time.
1:26:05 This could be from these big hunts we used to have to go on. It could be that a storm rolls in
1:26:10 and you’re like, we need to get we need to get over this mountain range in the next 24 hours or
1:26:14 else we’re going to die. And by the way, this mountain range is huge. I don’t know if we can do
1:26:18 it. So we get thrust out of our comfort zone all the time. And we have these moments where
1:26:22 we realize what we’re capable of, because we go in there, we go, I’m pretty sure we’re going to die
1:26:26 crossing this mountain range, but we don’t die. We go, oh, wow, I had way more on board than I
1:26:31 realized. Well, that’s something. And that changes you. It shapes you. It makes you realize what
1:26:36 you’re capable of and life no longer thrust these things onto us anymore. Right. You can just kind
1:26:41 of live in the comfort zone now. And it’s nice. It’s comfortable. It’s safe. But you don’t get
1:26:46 to go out on those edges and learn what you’re capable of. And that ultimately, I think limits you
1:26:54 over time. So telling everyone to quit their jobs. I’m telling everyone to take two weeks off
1:26:59 and go do something totally kick ass that will change you forever, because we can all do that.
1:27:02 Our relationship with uncertainty, though, is at the very heart of this, I think, because
1:27:07 when people are thinking about venturing off on that adventure, leaving their job, going and
1:27:13 do something new, uncertainty seems to be this headwind that holds us in place. And I remember
1:27:19 studying the work that Uber Labs had done. So that’s Uber, the app, the food and
1:27:25 taxi app. Yeah, they do everything. In their lab, they’d figured out that one of the worst parts
1:27:29 of any customer experience was the feeling of uncertainty. So once upon a time, you’d pull
1:27:35 a taxi, then you’d stand on the side of the road and just be in total uncertainty. So they factored
1:27:42 that into the app by showing you where the driver is. And also, we can all intuitively agree, but
1:27:47 also can recount times where a plane was delayed and it said delayed and the feeling of the uncertainty
1:27:51 versus just saying delayed two hours, which I’d much rather prefer. At the heart of going on the
1:27:59 adventures of our lifetimes and throwing ourselves into discomfort is our need for certainty.
1:28:04 That holds like when I speak to people on the streets or they DM me, that is the conundrum that
1:28:11 they face is I don’t know what the future holds if I go off on that adventure. So I’d rather just
1:28:17 stay in certain misery, then they have to endure the uncertainty that Johnny might bring my way.
1:28:26 Yeah, we don’t like uncertainty. But as I was reporting the scarcity brain, I ended up reading
1:28:38 a lot of strange old texts. And I read the writings of this monk who lived in silence in a cave in
1:28:45 the 1800s in France. He wrote, he published his journals, he didn’t use his name because he didn’t
1:28:52 want any fame, he didn’t want anyone to know. And there’s this quote in the book that goes,
1:28:58 you risk so much hesitating to fling yourself into the abyss. And that is the damn truth.
1:29:03 Especially in the context of today, what’s the worst that could happen? You’re not going to die.
1:29:08 Even if you lose everything you own, we’ve got a lot of safety nets today.
1:29:13 And do you think you’re a relatively intelligent person? Have you figured it out in the past?
1:29:18 Well, you can probably figure it out again. And if you’re not willing to embrace that uncertainty,
1:29:23 that is actually a feature, not a bug, because that uncertainty gives you opportunities.
1:29:27 If you’re certain what you’re going to get, well, that’s not any damn exciting, right?
1:29:32 I mean, it’s not exciting. That’s what you took about in the scarcity brain.
1:29:37 Yeah, unpredictability is exciting. It’s captivating. And so yeah, the outcome could be bad,
1:29:41 but it could also be really, really good. Way better than you thought. And by not taking that
1:29:49 gamble, you’re kind of sitting on the sidelines. Also, chapter nine of scarcity brain, you talk
1:29:55 about something that I joked about for many years as a marketeer. I went around telling CMOs around
1:29:59 the world and CEOs that if you want your people, your team members to do the very best work of their
1:30:02 lives, and the most specifically the most innovative and creative work of their lives,
1:30:09 withhold budgets. And I say this because my first company was called Wall Park,
1:30:18 and it was only when we ran out of money that we did our best work, because we had no choice.
1:30:23 So I don’t know, I had like £6,000 as a marketing budget or something. And then I remember being
1:30:28 sat there with my two buddies who were building the business with me, Ash and Dom, and we ran out
1:30:34 of money. And from that came an idea that would help me to build a company that was worth several
1:30:41 hundreds of millions of dollars. It was in having less resources that we were forced to do the most
1:30:46 creative best work of our lives. And it drove us to first principles. And that’s what I read when
1:30:52 you were talking about this study at the University of Illinois, and John Hopkins. That’s kind of
1:31:01 what I thought, “Ah, it’s true.” Yeah. People become more creative. We try to innovate when
1:31:07 resources are scarce. When we have a bunch of resources, what we do is we kind of do whatever
1:31:14 everyone else is doing. And so I think that when you look at humans, we’re sort of designed to add.
1:31:21 Our default is to add more, to do more to whatever. And we often look for the sort of easy way out.
1:31:27 When you remove resources, so we’re not able to do that in the same way that kind of everyone
1:31:32 else is, I think we get forced into innovation and creativity. So are we lazy or abundant humans,
1:31:40 lazy? I don’t love the L word. Don’t worry. I said it. You didn’t say it. Then I’ll go. Then I
1:31:46 will agree with you. I think that, look, I think that we are designed to kind of do the easy thing.
1:31:52 I think that having to come up with a crazy idea, it takes work. And maybe we don’t do that if
1:31:56 we have the resources to just throw money at the problem. And this kind of explains why companies
1:32:00 as they get bigger, although they have more intellectual capital, they have more brains
1:32:04 in their offices, they seem to become less innovative. Also, it speaks to the whole
1:32:10 loss aversion thing, but they tend to probably default to convention and obvious. I think you
1:32:16 want to be light. You want to be fast. You want to be able to, you have, it sounds counterintuitive,
1:32:21 but it’s almost like you have more options when you’re smaller, right? When you have less, because
1:32:25 you could like, the world is open. We got to figure this out. And there’s all these things that
1:32:29 no one else is saying because we’re just forced to make a decision given this small budget that
1:32:34 we have. And that study at the University of Illinois and John Hopkins, you talk about these
1:32:40 six studies where participants who faced scarce resources performed better. Yeah. In what way?
1:32:46 They came up with ideas that were more innovative. They used less resources.
1:32:52 Interesting. Yeah. So when they had less resources, they actually used less resources.
1:32:58 Yeah. And their ideas were better. Yep. Interesting. It also kind of explains why
1:33:01 being an underdog and holding on to that mentality, regardless of your success is
1:33:06 probably a good thing. It’s like a psychological state of we’re not there yet. I say this to my
1:33:12 teams all the time about our biggest risk now is like, thinking you’ve made it. Yeah. Because you
1:33:16 can let off the gas when you’ve made it. And you can just be complacent. You have more resources.
1:33:20 You can do the obvious stuff. You can do what got you here less incentive to innovate and
1:33:25 try new things. Why would we? We’re doing well. Yeah. So for, I mean, for you guys, it might be,
1:33:31 okay, we know this stuff has worked in the past. At a certain point, we have to realize that it’s
1:33:38 not always going to work. So how are we devoting time to figuring out these things that people
1:33:45 are overlooking that might benefit from fewer resources, right? Maybe it’s like exercises where
1:33:51 one day every month you’re going, if we had X budget, what would we do? Now it’s kind of
1:33:55 different because in the back of your minds, people are going, yeah, but we got plenty of money.
1:33:59 But I think trying to figure out, okay, what would we do if we had this budget?
1:34:03 Could be a good exercise to kind of keep lean and be able to try stuff.
1:34:09 The saddest line in your book was the line that we are experiencing a rising tide of global
1:34:16 sadness. Chapter 11. How do you, how do you quantify that rising global sadness?
1:34:22 Let’s just based on some research that’s out there. The United States is definitely has become
1:34:26 unhappier over the years. And I think you’re saying this in a lot of other developed nations too.
1:34:29 And yeah, it is. Those are a little bit sad.
1:34:36 Usage of the word love halved between 1965 and 2015.
1:34:41 In songs. Yeah. So in, yeah, there’s some researchers that analyzed a bunch of lyrics
1:34:45 in songs that had come out from the 60s to what was the year?
1:34:54 1965 to 2015. Yep. And they found that the word love, nice positive words halved
1:34:59 and negative words like hate increased. Jesus. Yeah.
1:35:03 And global unhappiness hit a record high. This is the stars looking for global unhappiness hit
1:35:11 a record high in 2021. According to a source. So interesting. What is the, what is the antidote
1:35:18 then bringing it right back down to, you know, the individual level, become a 2% person. Right.
1:35:25 Right. But when I have this ancient hardware that’s given me the scarcity brain, what can I do?
1:35:29 How can I take back control of my life and live up my life more aligned with my long-term goals
1:35:34 and dreams? We live in a world where, you know, there’s a million things we’re told we need to
1:35:37 do to be happy. It’s like, you got to do this, you got to do that, and there’s all this research
1:35:42 about it. But I think that really when you look at what makes people happy, it’s when
1:35:47 they accomplish things that weren’t always easy. Now that could be from, like I mentioned before,
1:35:51 like you spend this time alone and get to know yourself better. Like that’s not, that’s not always
1:35:56 easy, but you come out on the other side of that better. I think it’s being willing to do things
1:36:03 that are ultimately going to be uncomfortable. They’re going to be hard. And being okay with that.
1:36:09 In fact, embracing that journey is the human story to me. And I think that as the world has gotten
1:36:15 easier, more comfortable, safer in a lot of ways, and we have this
1:36:22 default to just kind of sit there in that zone, I don’t think that’s necessarily become good for
1:36:26 us. And that could be, you can apply that to all different things. I mean, it’s that
1:36:31 literal and metaphorical taking of the stairs could be, okay, if I feel like I’m lonely,
1:36:39 well, I can sit here and be lonely, or I can join, I don’t know, a softball team or a cricket team.
1:36:46 And yeah, it’s going to be awkward when I meet these new people. Do I think it’s going to be easy?
1:36:52 No, but that could enhance my life. And you can apply that to everything. I think it’s being
1:36:58 willing like that, that Monk wrote, to throw yourself into the abyss and have a human experience,
1:37:03 because life is not supposed to be easy all the time. And in fact, if it is, people tend to go
1:37:09 a little bit nuts and get unhappy. And so pushing against that, I think is a good thing overall
1:37:14 for people. You must now look at the world having studied all of these things and especially living
1:37:19 in Vegas and seeing those gas stations and that have the roulette machines in them.
1:37:26 Do you think that corporations and these businesses are like a little bit evil,
1:37:29 a little bit morally bankrupt?
1:37:35 Well, this gets into this larger question. So what we have to realize is that a lot of
1:37:41 these behaviors are fun and rewarding in the short term. So take, I don’t know, TikTok,
1:37:43 feeding you the exact algorithm that’s going to capture your attention.
1:37:50 That is fun and rewarding. Okay. And so if you were to say, well, you need to stop doing that,
1:37:53 then the response from TikTok would be, okay, so you’re telling us to basically give people
1:38:00 boring content that they don’t want as much. Do we want to live in that world? I don’t think so.
1:38:06 Should slot machines be less fun? Should it be less fun to watch YouTube? Should Netflix
1:38:12 design itself to be boring? What my message really is, is that I’m not saying don’t ever do
1:38:17 these things, but I think we need to realize that we oftentimes fall into these behaviors for
1:38:22 reasons we’re not entirely aware of. So if you want to spend 15 hours a day on TikTok,
1:38:28 hell yeah, go for it. But I want you to make that decision consciously. And I think today,
1:38:34 a lot of corporations know the decision is not being made consciously.
1:38:38 That’s the reality. But at the same time, I don’t know if the antidote is going to be,
1:38:42 leave us any better, because then we start regulating everything. And I don’t think we
1:38:46 want that. So really what I want to do is empower people to realize you have the capacity to make
1:38:51 choice. I want you to be more aware of why you’re doing what you’re doing. Because ultimately that
1:38:57 is where freedom lies. Like if we start punishing corporations, it’s like you’re treating the public
1:39:02 like children. And I was going to say the one ethical casino would just go bankrupt. Right.
1:39:06 And it wouldn’t exist. But I think about that throughout society. The one social platform
1:39:12 that didn’t play to our scarcity brain would not exist. It wouldn’t have users. So it just would
1:39:19 become extinct. And then also if you think about it on like a geographical, on a global scale,
1:39:23 if we just banned it in the United States or the UK, a lot of the innovation and opportunity just
1:39:27 moves off to China or to some other place where they capitalize on the scarcity brain. So it’s
1:39:31 all about being conscious, intentional. And that starts with exactly what you’ve done in your
1:39:36 book really, which is starts with awareness. And that’s why your book is so brilliant. Both of
1:39:40 the books are fantastic. The comfort crisis is superb. And as I said to you before we started
1:39:44 recording, I had so many people come on the podcast and quote things from the book. But
1:39:49 then also this term, the comfort crisis, I’ve had over and over and over again, and that comes back
1:39:54 to you. You said something to me before we started recording that the sales of this book have
1:40:01 increased since publication. It’s not typical. Yeah, they’ve increased over time. We’re selling
1:40:09 more every week now, two and a half, three years later than we were. Yeah. Because people can relate
1:40:13 to the symptoms, I guess. Yeah, I think it’s just a word of mouth thing. I think that people read it
1:40:21 and they relate to it. And if they pick up some of the suggestions from the book,
1:40:24 I think it changes them for the better. I’ve had a lot of people that have
1:40:28 really changed their life from the book. And I told you before we started recording that when I do
1:40:33 this podcast, I make notes beforehand. And I didn’t think I’ve ever made more notes than I did
1:40:37 reading these two books because it’s all subject matter that I’m absolutely obsessed with. So
1:40:42 the scarcity brain, which is the newer book, says fix your craving mindset and rewire your
1:40:50 habits to thrive with enough superb, superb. I’ll link both of them in the description below.
1:40:54 So if anybody wants to get the books and understand why I was so passionate about having
1:40:57 this conversation today, but why I love these books so much, you’ll find them in the description
1:41:01 below. We have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question
1:41:06 for the next guest, not knowing who they’re going to be leaving it for. And the question that’s been
1:41:19 left for you is what makes you happiest? What makes me happiest is probably when I am
1:41:28 in my office and it is five in the morning and my dog is there sleeping and I am writing and it
1:41:35 is absolute hell. And then bam, the line comes in and I go, that is how it all fits together.
1:41:40 The puzzle pieces suddenly merge and I’m just like totally present, aware, and the words come.
1:41:45 And also knowing that once I get through with that writing, I’m going to be able to hang out
1:41:53 with my wife, who is my favorite person. She’s the one for me. And it’s that. It’s very simple.
1:41:57 Thank you so much, Michael. Really appreciate the conversation. And I feel
1:42:03 smarter having spoke to you. I will quote you for many, many conversations I know going forward,
1:42:07 because as I said, this is the subject matter that I’m obsessed with at the moment. So thank you
1:42:14 for giving this message to the world. I think it’s a message that can save us in a lot of ways
1:42:19 that we need to be saved, that that’s the TLDR of what I think about this. And all the indicators
1:42:23 say that if there was ever a time where we needed to understand how our brain is working and being
1:42:28 taken advantage of so we can take back control, but also the importance of discomfort, it is now,
1:42:32 because things are only going to get easier and more comfortable. Thank you.
1:42:35 I appreciate you having me on man. It was really fun. I enjoyed the conversation.
1:42:39 I appreciate you talking about the books, getting them out in the world and having your stamp of
1:42:45 approval is awesome. So thanks. Do you need a podcast to listen to next? We’ve discovered
1:42:50 that people who liked this episode also tend to absolutely love another recent episode we’ve
1:43:05 done. So I’ve linked to that episode in the description below. I know you’ll enjoy it.
2,000 cái chết do bệnh tim mỗi năm ở châu Âu là do tiếng ồn mà con người sống trong đó.
Chúa ơi.
Thế giới mà chúng ta đang sống bây giờ.
Đó không phải là cách mà con người được thiết kế để sống.
Michael Easter.
Tác giả bán chạy nhất.
Nhà báo.
Giáo sư tâm thần học.
Ông đang trên một sứ mệnh.
Để cứu chúng ta khỏi cuộc khủng hoảng thoải mái.
Khủng hoảng, khủng hoảng.
Liệu đó có thực sự là một cuộc khủng hoảng không?
Chúng ta đã tiến hóa như một loài để làm điều dễ dàng nhất, thoải mái nhất.
Nhưng cuối cùng chúng ta đã phải trả giá cho điều đó.
Con người bị kiệt sức, căng thẳng, nhiều vấn đề sức khỏe tâm thần hơn.
Và chúng ta đang tìm kiếm niềm vui tiếp theo.
Và ngành công nghiệp thực sự đã tận dụng cơn nghiện này.
Ví dụ, máy đánh bạc.
Khi họ bỏ đi các tay kéo và chỉ để lại nút quay,
mọi người từ chơi 400 trò chơi trong một giờ đã tăng lên trung bình 900.
Nếu bạn phân tích theo từng phút, đó nhiều hơn số lần chúng ta nháy mắt.
Và rồi chúng tôi đã đem lại sự vận động ra khỏi cuộc sống của mình
với công việc mới ngồi trên những chiếc ghế này 8 giờ mỗi ngày.
Bây giờ chỉ có 2% người chọn thang bộ khi có thang cuốn.
Và giờ đây chúng ta có bệnh tim.
Nguyên nhân gây tử vong số một của con người trên toàn cầu.
Mong muốn làm điều thoải mái nhất của chúng ta là một vấn đề.
Khi con người trải nghiệm ít vấn đề hơn, chúng ta không trở nên hài lòng hơn.
Chúng ta chỉ đơn giản là bắt đầu tìm kiếm vấn đề tiếp theo.
Thực sự sao?
Vâng, chúng ta đã trở nên không hạnh phúc hơn.
Việc sử dụng từ “yêu” đã giảm một nửa giữa năm 1965 và 2015.
Và các từ tiêu cực như “ghét” đã tăng lên.
Chúng ta cần nhận ra rằng bộ não cổ xưa của bạn đang hoạt động chống lại bạn.
Đó không phải là lỗi của bạn, nhưng đó là vấn đề của bạn.
Tôi muốn lấy lại quyền kiểm soát.
Chúng ta làm thế nào để thoát ra khỏi điều này?
Tôi gọi khái niệm này là “hai phần trăm”.
Và nếu bạn áp dụng điều này, tôi đảm bảo bạn sẽ trở nên khỏe mạnh hơn
và học được khả năng của mình.
Bước đầu tiên là…
Michael, có một thông điệp khá rõ ràng xuyên suốt công việc của bạn.
Vì vậy, tôi muốn hỏi bạn nếu bạn phải tóm tắt và tổng hợp
sứ mệnh mà bạn đang thực hiện với công việc mà bạn làm, những cuốn sách mà bạn viết,
bạn sẽ tóm tắt sứ mệnh đó như thế nào?
Tôi nghĩ rằng trong bối cảnh ngày nay và thế giới mà chúng ta sống bây giờ,
bạn thường phải chấp nhận sự khó khăn ngắn hạn để có được lợi ích dài hạn.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng thế giới hiện nay đã được thiết lập theo cách mà mọi thứ đều dễ dàng.
Mọi thứ trở nên ít nỗ lực hơn.
Và trong khi điều đó là tốt tổng thể, đó là kết quả của sự tiến bộ.
Tôi nghĩ rằng việc không có những khoảnh khắc chống lại chúng ta,
và điều này có thể từ việc đi cầu thang đến việc sẵn sàng
nói chuyện khó khăn trong cuộc sống của bạn, tất cả những điều đó,
chúng ta mất đi một cái gì đó về việc trở thành con người và mất đi những điều giữ cho chúng ta khỏe mạnh và hạnh phúc.
Tôi sẽ lập luận rằng trong cuộc khủng hoảng thoải mái này, những điều ảnh hưởng nhiều nhất
đến cuộc sống hàng ngày của bạn ngày nay, cách bạn sống, mọi thứ từ ô tô,
kiểm soát khí hậu, đến hệ thống thực phẩm, và còn nhiều nữa.
Tất cả chúng đều tương đối mới trong bối cảnh của thời gian và không gian.
Tất cả chúng đều mới trong vòng một trăm năm qua.
Tôi có một ví dụ tuyệt vời.
Phương tiện truyền thông kỹ thuật số.
Người bình thường ngày nay tiếp nhận 12 đến 13 giờ phương tiện truyền thông kỹ thuật số mỗi ngày.
Đài phát thanh được phát minh ra cách đây khoảng một trăm năm.
Đó là một sự thay đổi điên rồ trong cách mà mọi người dành thời gian và sự chú ý của họ mỗi ngày.
Và bộ não chưa bắt kịp?
Không, không.
Vì vậy, bạn biết đấy, nhiều công việc của tôi, nó nhìn từ một lăng kính nhân chủng học, thực sự.
Nó nhìn vào cách con người đã được hình thành theo thời gian và cách mà chúng ta có những thích ứng mà từng
làm cho chúng có ý nghĩa trong những môi trường mà những gì chúng ta cần để sống sót là khan hiếm,
nơi mà thế giới khó khăn và không thoải mái và cuộc sống cần nỗ lực.
Và những điều đó giữ cho chúng ta sống sót, đúng không?
Nhưng khi bạn để chúng ta vào một thế giới mà chúng ta đã thiết kế để dễ dàng hơn
về nhiều mặt, nơi mà chúng ta có sự phong phú về tất cả những thứ mà được xây dựng
để khao khát tất cả mọi thứ từ thực phẩm đến đồ vật đến thông tin đến ngay cả địa vị và ảnh hưởng,
chúng ta không có sự phong phú của tất cả những điều đó.
Và những động lực cổ xưa mà chúng ta có, phần cứng cổ xưa này,
nó có thể phản tác dụng trong những môi trường mới này.
Vì vậy, điều đó được gọi là sự không tương thích tiến hóa.
Những triệu chứng hiện đại của sự không tương thích tiến hóa đó là gì?
Các bệnh mãn tính.
Vì vậy, ví dụ, bạn biết đấy, con người thực sự không bị bệnh tim cho đến khi chúng ta bắt đầu
đem lại sự vận động ra khỏi cuộc sống của chúng ta với những công việc mới và bắt đầu ăn nhiều hơn vì
chúng ta có một nguồn cung thực phẩm dồi dào, nhờ những tiến bộ trong nông nghiệp.
Tôi nghĩ cũng có vấn đề về sức khỏe tâm thần.
Con người, bạn biết đấy, kiệt sức, căng thẳng.
Tình trạng thiếu thể lực chung của chúng ta, tôi nghĩ cũng dẫn đến rất nhiều vấn đề sức khỏe.
Vì vậy, ví dụ, trong quá khứ, tổ tiên của chúng ta có lẽ đã hoạt động thể chất gấp khoảng 14 lần so với chúng ta.
14 lần.
Đó là một con số điên rồ.
Vì vậy, khi các nhà khoa học thực hiện các nghiên cứu về những người săn bắn và hái lượm ngày nay, điều này là một cách để tìm hiểu
các ý tưởng về cách con người đã sống trong quá khứ, các nhóm sẽ thường đi bộ hơn 20,000 bước mỗi ngày.
Và đó chỉ là một ngày trung bình.
Bạn biết đấy, ngày nay, người Mỹ trung bình, và tôi nghĩ có lẽ người Anh trung bình cũng vậy,
có lẽ cũng nằm ở vị trí tương tự, đi bộ từ khoảng 4,000 đến 5,000 bước mỗi ngày.
Đó là một con số quá ít trong bối cảnh của thời gian và không gian.
Chúng ta phải hoạt động để sống và sinh tồn.
Và mong muốn làm điều dễ nhất, thoải mái nhất tiếp theo của chúng ta,
nó thường phản tác dụng ngày nay.
Tôi tưởng tượng trong quá trình chuẩn bị cho những cuốn sách của mình, bạn đã dành một khoảng thời gian đáng kể để nghiên cứu
các cộng đồng săn bắn hái lượm và các bộ tộc bản địa và những thứ tương tự.
Tôi rất fascin với điều đó, rất fascin, vì tôi nghĩ rằng hầu hết những câu trả lời mà chúng ta
đang tìm kiếm trong cuộc sống hiện đại của mình tồn tại phía sau chúng ta thay vì ở phía trước chúng ta, nếu vậy có nghĩa.
Bạn đã học được gì về sự khác biệt trong cách họ sống so với cách chúng ta sống bây giờ?
Bạn đã đề cập đến vận động và hoạt động.
Có phải có những khác biệt thực sự trung tâm nào khác có liên quan đến kết quả sức khỏe không?
Vâng, ý tôi là, thực phẩm là một trong số đó, đúng không?
Vì vậy, trong cuốn sách mới này, “Scarcity Brain”, khi bạn nhìn vào những căn bệnh giết chết con người hiện đại, đó là bệnh tim.
Điều điên rồ về bệnh tim là mọi người cũng không lo lắng về nó.
Vì vậy, khi bạn nhìn vào những gì mọi người lo lắng sẽ giết chết họ, đó là ung thư, các cuộc tấn công khủng bố,
là người hàng xóm điên cuồng bên cạnh với súng, là tất cả những thứ nào đó.
Và bệnh tim ở rất xa trong danh sách.
Nhưng điều thực sự giết chết mọi người là bệnh tim, hết sức.
Đó là nguyên nhân gây tử vong hàng đầu của con người toàn cầu,
đặc biệt nếu bạn sống ở một quốc gia phát triển.
Vì vậy, tôi có điều đó trong đầu.
Và tôi tình cờ gặp phải một bài báo, một nghiên cứu,
và nó đã phát hiện ra một bộ tộc ở Bolivia có trái tim khỏe mạnh nhất từng được khoa học ghi nhận.
Lý do họ dường như không bị bệnh tim, cũng như nhiều bệnh mãn tính khác mà chúng ta phải chịu đựng và giết chết chúng ta,
ví dụ, họ dường như không mắc bệnh Alzheimer, liên quan đến những gì họ ăn.
Và những gì họ ăn vào một số thời điểm trong ngày, điều này thật thú vị,
là sẽ “giơ ngón giữa” đối với mọi chế độ ăn kiêng thời thượng mà bạn đã nghe trong 40 năm qua.
Vì vậy, đó không nhất thiết là chế độ ăn ít chất béo, không phải ít carbohydrate, không phải ăn chay, không phải ăn cổ xưa,
không phải tất cả những chế độ ăn khác nhau mà bạn đã nghe nói, đúng không?
Nhưng điểm chung mà tất cả thực phẩm của họ có là chỉ có một thành phần.
Vì vậy, họ đang ăn những thứ như gạo, họ ăn khoai tây,
họ ăn thịt đỏ từ hươu Amazon, họ ăn rất nhiều cá,
họ ăn hạt, họ ăn trái cây, họ thậm chí còn ăn đường,
đúng không? Như bao nhiêu chế độ ăn kiêng mà chúng ta có, nơi họ nói, nếu bạn ăn một gram đường,
thận của bạn sẽ nổ tung và bạn sẽ chết ngay tại chỗ.
Và vì vậy, đối với tôi, điều rút ra được là khi bạn nhìn vào những gì người trung bình
ở một quốc gia phát triển ăn, thì đó là rất nhiều thực phẩm chế biến siêu.
Vì vậy, thực phẩm chế biến siêu cơ bản, đó là một cách nói thay cho thực phẩm rác.
Vì vậy, những gì các nhà khoa học sử dụng để mô tả thực phẩm rác, bạn biết đấy, đó là những thứ được đóng gói với đủ loại
thành phần và kích thích dẫn đến việc chúng ta ăn nhiều hơn hoặc ít hơn.
Vì vậy, khi bạn xử lý thực phẩm qua nhiều quy trình, đúng không, như một chiếc Dorito,
các bạn có có cái đó ở Anh không?
Vâng, chúng tôi có Doritos.
Không, cảm ơn Chúa.
Bạn tập trung calo.
Vì vậy, thực phẩm có hương vị tốt hơn rất nhiều so với bất kỳ thứ gì bạn có thể tìm thấy trong rừng.
Như khi tôi sống với những người này, tôi không thể nói dối, thức ăn không ngon như vậy.
Nó thực sự không ngon.
Vì vậy, bạn làm cho thực phẩm có hương vị ngon hơn nhiều và bạn cũng tập trung calo.
Thực phẩm trở nên dễ ăn hơn nhiều.
Bạn có thể ăn nhiều hơn nhanh hơn.
Vì vậy, có những thí nghiệm thú vị tại NIH nơi họ sẽ nhốt mọi người trong một phòng thí nghiệm
và họ sẽ cho họ chế độ ăn không chế biến và sau đó trong khoảng thời gian tiếp theo,
họ sẽ cho họ chế độ ăn chế biến siêu, một loại chế độ ăn thực phẩm rác.
Bây giờ, mọi thứ về những chế độ ăn này đều được kiểm soát như calo, carbohydrate, protein, chất béo.
Và tôi nói, bạn biết đấy, ăn bao nhiêu tùy thích cho đến khi bạn no.
No.
Và khi mọi người ăn các thực phẩm có, bạn biết đấy, ít thành phần hơn, các thực phẩm không chế biến,
họ kết thúc với việc ăn ít hơn 500 calo mỗi ngày và họ kết thúc việc giảm cân.
Vì vậy, đó chỉ là một ví dụ về cách mọi thứ đã thay đổi.
Vì vậy, trong “scarcity brain” đặc biệt, bạn biết đấy, tôi đang nhìn vào cách
mọi thứ chúng ta cần để sống trong quá khứ đều khan hiếm và khó tìm.
Và vì vậy, điều đó có ý nghĩa khi bạn có cơ hội để quá mức những thứ đó,
dù là thực phẩm, dù là gom góp tài sản, đúng không?
Công cụ, dù là cố gắng đạt được địa vị hơn người khác,
cố gắng đạt được ảnh hưởng, dù là thông tin.
Và bây giờ chúng ta có sự dồi dào của tất cả những điều đó, đúng không?
Chúng ta có siêu thị đầy ắp hàng nghìn và hàng nghìn thực phẩm ở khắp mọi nơi.
Thông tin, hãy nghĩ về internet.
Người trung bình trong một ngày hôm nay thấy nhiều thông tin hơn một người 700 năm trước
đã thấy trong toàn bộ cuộc đời của họ, toàn bộ cuộc đời.
Hãy nghĩ đến địa vị và ảnh hưởng, đúng không?
Trước đây, chúng ta sẽ ở trong những bộ tộc có thể có tối đa khoảng 150 người.
Và rất rõ ràng thứ hạng của bạn như thế nào, đúng không?
Bởi vì chúng ta có một người lãnh đạo, chúng ta có một số thứ gì đó.
Nhưng bây giờ bạn có thể phát tán thông tin về bản thân đến hàng triệu người.
Một lần.
Bạn đã nói về công việc của bạn, tôi nghĩ đó là trong cuốn sách đầu tiên,
“The Comfort Crisis”, về cách mà kiểu liên quan đến điều đó,
sống trong những nhóm lớn có ảnh hưởng tiêu cực đến sức khỏe và hạnh phúc của chúng ta.
Con số 150 người trong không gian văn phòng thực sự
khiến tôi xem xét một vài quyết định tôi đã đưa ra.
Vậy cơ sở của điều đó là gì?
Và điều rút ra chính là gì?
Vì vậy, con số đó được gọi là số Dunbar.
Và nó đến từ nhà nghiên cứu này, Robin Dunbar.
Tôi hy vọng tôi đã nhớ đúng tên đầu tiên của ông ấy.
Lý thuyết là rằng các nhóm người, khi chúng ta tiến hóa,
có thể chúng ta không bao giờ vượt quá 150 người.
Bây giờ, chính vì điều này, ngày nay, khi chúng ta có các nhóm lớn hơn 150 người,
mọi thứ trở nên phức tạp, đúng không?
Bởi vì khi một nhóm người vượt quá 150,
bạn phải nhớ rất nhiều mối quan hệ liên kết.
Bạn phải nhớ rất nhiều tên.
Bạn phải nhớ rất nhiều khuôn mặt.
Bạn phải nhớ tất cả những điều này.
Và ồ, nhân tiện, giờ chúng ta có một nhóm lớn người như thế này,
chúng ta cần thiết lập luật lệ.
Chúng ta cần thiết lập tất cả những điều khác nhau.
Vì vậy, mọi thứ trở nên khá phức tạp.
Và điều rút ra là điều này dường như là rất nhiều công việc và căng thẳng đối với hầu hết mọi người.
Và vì vậy, sống trong những môi trường nơi bạn bị nhồi nhét
với ít người hơn dường như làm cho hầu hết mọi người hạnh phúc hơn hầu hết thời gian.
Dưới đây là bản dịch của đoạn văn sang tiếng Việt:
Vậy bạn có thể phần nào đánh giá mức độ hạnh phúc khi những người sống trong các thành phố đông đúc nhất thường có phần lớn là không hạnh phúc so với những người sống ở khu vực nông thôn. Tất nhiên, tôi không nói rằng tất cả những ai sống trong thành phố đông đúc đều không hạnh phúc. Tất nhiên là không. Tôi chỉ nói rằng, trung bình, nếu bạn so sánh hai nhóm này, bạn sẽ thấy rằng những người sống ở nông thôn, nơi họ ít bị chèn chúc hơn, sẽ hạnh phúc hơn. Âm thanh có quan trọng không, âm thanh của môi trường? Có, đó là một phần của cuộc khủng hoảng thoải mái. Câu chuyện chính trong cuốn sách đó là tôi đã dành 33 ngày ở Bắc Cực và điều mà tôi thật sự không mong đợi xảy ra. Trong cuốn sách đó, tôi kể về quãng thời gian của mình ở Bắc Cực. Khi tôi trải nghiệm những hình thức khó chịu khác nhau mà con người đã trải qua trong quá khứ, tôi đã phân tích và giải thích khoa học phía sau chúng và những chuyến đi khác mà tôi đã thực hiện về chúng. Ở Bắc Cực, thật sự yên tĩnh một cách khó tin. Không có ai xung quanh hàng trăm dặm. Nghĩa là, một ngày nọ, tôi đứng ở đó và tôi nghe thấy điều này. Và tôi tự hỏi. Cái quái gì vậy? Hóa ra đó là đồng hồ đeo tay của tôi. Nó yên tĩnh đến nỗi bạn chỉ đứng đó và nghe thấy cả tiếng kim giây đang chạy, điều mà bình thường bạn phải nghe rất rõ, đúng không? Vậy nên tôi đã trở nên tò mò về điều đó. Điều buồn cười là con người đã tăng âm lượng của thế giới lên khoảng bốn lần. Vậy 100%. Đúng vậy, bốn lần kể từ trước khi chúng ta trở thành loài này đã chiếm giữ hành tinh là đánh giá. Và mọi người thường trở nên căng thẳng khi ở trong môi trường nhiều tiếng ồn. Nếu bạn nghĩ về tiếng ồn trong quá khứ, nếu bạn nghe thấy một tiếng ồn lớn, đó có thể là nguy hiểm. Đó là một cơn bão đang đến. Đó là một con thú nghĩ rằng bạn sẽ là bữa ăn ngon và đang phát ra tiếng gầm, đúng không? Vì vậy, chúng ta thường trở nên căng thẳng khi nghe thấy tiếng ồn lớn. Ngày nay, những điều đó có vẻ ít xảy ra hơn. Và ngày nay, chúng ta sống trong một môi trường ồn ào thấp mà dường như có liên quan đến căng thẳng và thậm chí là bệnh tật, điều đó thật thú vị. Có một nghiên cứu thú vị của WHO ước tính rằng có 2000 trường hợp tử vong do đau tim mỗi năm ở châu Âu là do mức độ ồn mà mọi người sống trong. Điều đó đơn giản là vì âm lượng tăng lên khiến căng thẳng gia tăng và căng thẳng là một yếu tố chính gây ra bệnh tim. Nó khiến tôi suy nghĩ về cách mà chúng ta thiết kế môi trường làm việc và cá nhân của mình. Bạn biết đấy, văn phòng mở. Tất cả các văn phòng của tôi trên toàn thế giới đều luôn là văn phòng mở. Trong cuốn sách đầu tiên của bạn, “Cuộc Khủng Hoảng Thoải Mái”, tôi nghĩ chương 13 là nơi bạn bắt đầu nói về việc điều đó có tác động xấu đến sự lo âu, trầm cảm và năng suất của mọi người. Vâng, và điều thú vị là những gì tôi thấy từ các nghiên cứu đó là hầu hết mọi người không nhận ra rằng việc ở trong môi trường ồn ào ảnh hưởng đến năng suất của họ. Nhưng khi bạn nhìn vào những gì họ thực sự sản xuất, mọi người có xu hướng tạo ra công việc tốt hơn khi ở trong môi trường yên tĩnh hơn. Có một nghiên cứu mà một nhóm làm việc trong một văn phòng yên tĩnh và một nhóm làm việc trong văn phòng mở. Văn phòng mở ồn ào hơn 50%. Những người làm việc trong văn phòng mở nói rằng họ không cảm thấy căng thẳng hơn, nhưng máy đo căng thẳng phát hiện rằng thực tế họ căng thẳng hơn và kém năng suất hơn. Có, chương 13 trong cuốn sách của bạn. Xin lỗi vì tôi vừa… Tôi thấy, đội ngũ của tôi sẽ nghe thấy điều này. Và chúng tôi vừa phê duyệt thiết kế cho trụ sở mới của chúng tôi ở giữa London. Vậy, hãy, bạn biết đấy, hủy bỏ việc xây dựng. Ôi trời. Hãy xem lại bản thiết kế sau điều này. Và điều đáng ngạc nhiên là việc sử dụng thuốc chống lo âu tăng 28% tương đối cho mỗi 10 decibel gia tăng trong tiếng ồn mà cộng đồng trải nghiệm. Và những người sống gần đường ồn ào có khả năng trầm cảm cao hơn 24%. Vâng, chắc chắn là điều đáng ngạc nhiên, đúng không? Bởi vì chúng ta sống trong rất nhiều tiếng ồn. Và một điều khác cũng thú vị trong khi tôi báo cáo phần đó về tiếng ồn và âm thanh và cách mà điều đó đã thay đổi là hầu hết mọi người ngày nay nói rằng họ cảm thấy không thoải mái khi ở trong im lặng. Hoàn toàn là tôi. Vâng, tôi nghĩ mọi người đều như vậy. Tôi không thể đạt được giấc ngủ mà không có thứ gì đó gây ra tiếng ồn. Đúng vậy. Đây là một nghiên cứu ở Úc. Và nó khá không chính thức. Nhưng vâng, mọi người sẽ mất một thời gian chỉ để ở trong im lặng hoàn toàn. Và tất cả họ đều viết, bạn biết đấy, ban đầu tôi cảm thấy rất không thoải mái với điều đó. Nhưng ở phía bên kia của điều đó, họ bắt đầu cảm thấy tốt hơn. Và tôi nghĩ điều đó giống như một khuôn khổ cho nhiều điều trong cuộc sống. Ban đầu thì không thoải mái. Nhưng khi bạn trải qua điều đó, bạn sẽ ra bên kia của nó và cảm thấy như mình đã cải thiện và thực sự bạn có thể đã cải thiện. Ở một mình và cô đơn là hai điều rất khác nhau. Cô đơn dường như rất tồi tệ cho sức khỏe của chúng ta. Và chúng ta ngày càng trở nên cô đơn hơn theo từng thập kỷ. Nhưng ở một mình là ranh giới giữa hai điều đó? Làm thế nào bạn định nghĩa sự khác biệt? Vâng, vậy cô đơn đối với tôi là tôi muốn ở bên người khác, nhưng tôi không có ai để ở bên. Đúng không? Tôi chỉ không có nguồn lực đó từ những người khác. Ở một mình thì khác. Đó là lựa chọn dành thời gian để ở với chính mình và xem bạn có thể học hỏi gì từ điều đó. Và tôi cũng nghĩ rằng có những nghiên cứu thú vị về những người thích ở một mình. Họ chỉ thích sự cô đơn. Và hóa ra, họ cũng hạnh phúc như những người rất xã hội. Có một chút sự khác biệt cá nhân. Bây giờ, tất nhiên, những người này sẽ có một số người trong cuộc sống mà họ có thể dựa vào. Tôi nghĩ rằng điều đó là cực kỳ quan trọng. Nhưng tôi cũng nghĩ rằng chúng ta đã thay đổi trong 15, 20 năm qua, nơi thông điệp thực sự là bạn cần một đám bạn bè để hạnh phúc. Bạn chắc chắn cần phải xã hội hóa càng nhiều càng tốt.
Và trong khi tôi không nói rằng bạn đừng nên giao lưu xã hội,
đó hoàn toàn không phải là thông điệp của tôi.
Tôi đang nói rằng cũng đáng để dành thời gian để ở một mình đôi khi
và xem bạn có thể học được gì từ điều đó.
Bởi vì tôi nghĩ rằng điều này giúp bạn đánh giá cao hơn những khoảnh khắc xã hội đó.
Như với tôi, tôi không bao giờ cảm thấy trân trọng bạn bè của mình hơn khi tôi đã đi công tác
đến một nơi lạ hoàn toàn một mình trong một tháng hoặc bất cứ điều gì khác.
Và sau đó trở về và tôi cảm thấy, ôi trời, tôi thật sự trân trọng việc ở bên những người này.
Và tôi không coi thời gian đó là điều hiển nhiên.
Cảm thấy cô đơn làm tăng khả năng chết trong bảy năm tiếp theo lên 26%.
Cảm thấy cô đơn có thể rút ngắn cuộc sống của bạn tới 15 năm.
Những số liệu sốc, khi bạn suy nghĩ về quỹ đạo du lịch mà xã hội đang đi
với máy móc và trí tuệ nhân tạo và tất cả những điều này,
thật khó để thấy, thật dễ hiểu khi một ai đó cảm thấy khó tìm thấy
hy vọng rằng các số liệu sẽ thay đổi và đi theo hướng ngược lại liên quan đến sự cô đơn.
Bạn có lo lắng chút nào rằng sự phát minh của trí tuệ nhân tạo và tốc độ mà chúng ta đang thấy
nó phát triển sẽ dẫn đến, bạn biết đấy, một số người nói về robot tình dục và
tất cả những thứ kiểu như vậy không? Ý tôi là, tôi đã đọc một bài báo hôm nọ mà
một người phụ nữ là bạn trai ảo của hàng trăm người đàn ông và họ đang trả tiền vì họ đang sử dụng
trí tuệ nhân tạo sinh điều để có những cuộc trò chuyện dường như thân mật với cô ấy.
Và thực tế là có nhu cầu cho điều đó là một dấu hiệu không tốt.
Vâng, tôi nghĩ chúng ta cần, tôi nghĩ chúng ta cần, ý tôi là, sau đó bạn hỏi như, được rồi,
tại sao những người này lại làm điều đó? Tôi nghĩ phần nào đó là vì việc ra ngoài và tương tác
với một con người khác là, họ không biết, nó hơi ngại ngùng và thách thức ngay từ đầu.
Và vì vậy với tôi, một thông điệp lớn trong công việc của tôi là bạn phải làm những điều khó khăn
để phát triển như một con người, vì tôi đảm bảo rằng mối quan hệ của bạn với một người thực
sự sẽ đáng giá hơn trong dài hạn so với, bạn biết đấy, bot AI hoặc bất cứ điều gì,
bất cứ điều gì họ gọi chúng. Nhưng thật khó để ra ngoài công khai. Và tôi nghĩ rằng chúng ta sống trong một
thế giới mà bạn có thể, bạn có thể nói, được rồi, tôi sẽ tránh xa những điều khó khăn, vì tôi có thể có điều này
dễ dàng hơn, mặc dù nó sẽ không tốt cho tôi trong dài hạn.
Tại sao bạn thấy, tôi luôn nghĩ khi mọi người quyết định viết sách, vì viết sách là
một quá trình đau đớn. Ý tôi là, nó thật tuyệt khi nó được phát hành, nhưng không nhất thiết là thú vị khi
bạn phải cô đọng những suy nghĩ của mình và đặt bút lên giấy. Nhưng có sự liên quan và có
một mạch xuyên suốt giữa hai vấn đề này. Vì vậy, điều này khiến tôi đặt câu hỏi, tại sao
bạn lại có tất cả những thứ mà bạn có thể quan tâm hoặc trở nên tò mò?
Tại sao Michael lại có sự tò mò tự nhiên đối với vấn đề này?
Vâng, đó là một câu hỏi lớn. Tôi nghĩ rằng phần lớn là do cách tôi lớn lên. Tôi lớn lên với
một đứa trẻ duy nhất, với một phụ huynh đơn thân phải đi công tác nhiều. Khi tôi ở độ tuổi 20, tôi cũng đã
kiêng rượu. Đó không phải là một điều dễ dàng, đúng không? Tôi đã chọn sự thoải mái ngắn hạn từ rượu
mà phải trả giá bằng sự phát triển và ý nghĩa dài hạn. Giá phải trả cho điều đó là gì? Ồ, ý tôi là, bạn chỉ là một
mớ hỗn độn bên trong. Bạn biết đấy, tôi không phải là một trường hợp thú vị, nhưng tôi không phải là trường hợp mà
phần lớn mọi người sẽ nghĩ đến theo nghĩa là cuộc sống của tôi hoàn toàn ổn trên giấy tờ. Tôi đã có một công việc
tại một tạp chí, mọi người đều biết, bạn biết đấy, tôi có một ngôi nhà, tôi có một chiếc xe, kiểu như vậy. Nhưng bên trong,
tôi hoàn toàn rối tung và nó như thể những bức tường đang giữ tôi lại. Và tôi đã cố gắng bỏ rượu rất nhiều lần.
Cuối cùng, điều đó đã dần đến với tôi, như thể, điều này sẽ không dễ dàng. Và nếu bạn không làm điều này, bạn
có thể sẽ chết sớm, nhân tiện. Và tôi nhận ra rằng tôi đã phải tháo băng cá nhân và làm điều khó khăn. Và một khi tôi
đi qua quá trình đó, cuộc sống của tôi đã cải thiện trên tất cả các phương diện. Khi bạn nói rằng bên trong, bạn là một
mớ hỗn độn. Làm thế nào tôi có thể hiểu rõ hơn về điều đó trong thực tế để những người đang nghe, những người có thể
là một mớ hỗn độn bên trong, sẽ có một cầu nối để có thể liên quan đến những gì bạn đang nói ở đó? Ồ, vậy, nghiện thực sự
là việc consistently chọn phần thưởng ngắn hạn trên giá của sự phát triển dài hạn. Tôi biết rằng việc uống rượu của tôi đã
gây ra những vấn đề trong cuộc sống của tôi trên tất cả các phương diện. Ý tôi là, như bạn biết đấy, tôi đã có ít tiền hơn, nó đã
ăn mòn tài khoản ngân hàng của tôi, nó đã làm rối loạn một số mối quan hệ của tôi. Tôi sẽ không bao giờ cảm thấy tốt trong ba ngày
sau khi tôi ra ngoài ăn chơi, đúng không? Tôi chỉ như một mớ hỗn độn. Và mặc dù vậy tôi không thể dừng lại. Ý tôi là, đó là chìa khóa,
đúng không? Bạn biết, tôi biết điều này đang làm hỏng tôi. Tôi biết điều đó. Và sau đó tôi tự nói với mình, bạn biết đấy, có thể điều này sẽ
khác đi lần này. Như thể, tôi sẽ chỉ uống một hoặc hai ly lần này. Và rồi bạn uống một hoặc hai ly và bạn nghĩ,
nếu một hoặc hai ly này ngon như vậy, thì 10 ly nữa sẽ như thế nào, đúng không? Và có điều gì đó chuyển biến trong
đầu bạn. Vì vậy, đó là việc chọn sự thoải mái ngắn hạn trên giá của sự phát triển dài hạn. Và đó là một chu kỳ khó khăn.
Ý tôi là, tôi viết về nó trong “não thiếu thốn” về nghiện và cách chúng ta nghĩ về nó, bởi vì tôi nghĩ rằng một điều
thú vị khác về hôm nay là, bạn biết đấy, khi người ta nghe từ “nghiện”, họ ngay lập tức nghĩ đến ma túy, họ ngay lập tức
nghĩ đến rượu. Nhưng thực sự, nếu nghiện là việc chọn phần thưởng ngắn hạn trên giá của sự phát triển dài hạn,
nó thực sự rơi vào một phổ lớn. Có rất nhiều điều mà chúng ta đều làm mỗi ngày rơi vào đó, nhưng chỉ là nó đang
gây tổn hại cho bạn mức độ nào? Đến mức nào? Và ngay cả DSM V, giống như kinh thánh của các nhà tâm lý học, cái mà họ sử dụng,
nó cơ bản đặt nghiện vào phổ. Nó như thể, đây là 11 câu hỏi về nghiện. Và nếu bạn nói có với, bạn biết đấy, bốn câu trong số đó,
thì bạn có một trường hợp nhẹ. Nếu bạn nói có với sáu câu trong số đó, bạn có một trường hợp trung bình.
Và nếu bạn nói “có” với bảy câu hỏi trở lên, bạn sẽ gặp phải một trường hợp nghiêm trọng. Và khi bạn đọc điều đó, bạn có thể áp dụng cho rất nhiều hành vi khác nhau mà mọi người thường làm và nghĩ rằng, “Ồ, có lẽ tôi hơi nghiện cái ứng dụng mà tôi dành quá nhiều thời gian.” Và tôi nghĩ rằng việc thoát khỏi điều đó cuối cùng là rất khó. Cuối cùng, tôi cũng thấy nghiện như một triệu chứng của một vấn đề nào đó bên dưới. Đối với tôi, tôi nghĩ lý do tôi uống rượu là vì tôi có một công việc văn phòng mà tôi thấy hơi nhàm chán. Nó khá sạch sẽ và theo quy tắc. Và như tôi đã đề cập trước đó, tôi là người mà tôi làm tốt trong những trải nghiệm cực đoan. Đúng vậy. Và khi tôi uống, rượu cho phép tôi trở nên hoang dã và tự do trong thế giới này đang ngày càng sạch sẽ hơn, ngày càng nhiều quy tắc hơn. Nhưng đó không phải là cách tốt để tìm ra rằng có rất nhiều cách hiệu quả hơn để tìm điều đó. Và bây giờ tôi có thể tìm thấy điều đó bằng cách áp dụng nó vào một công việc cho phép tôi đến những nơi cực đoan và thú vị. Đúng vậy. Và vì vậy tôi nghĩ rằng thông điệp cho con người bình thường là một khi bạn hiểu rõ tại sao bạn có vấn đề ngay từ đầu, và nếu bạn có thể tìm ra, “Được rồi, làm thế nào tôi có thể áp dụng điều đó để cải thiện cuộc sống của mình?” điều đó có thể là một mẹo tốt. Tôi muốn tập trung vào một khoảnh khắc cụ thể mà tất cả chúng ta đều có thể liên hệ được. Đó là khoảnh khắc bạn mô tả khi bạn có cuộc trò chuyện nội tâm về việc uống hai ly đầu tiên. Bây giờ, tất cả chúng ta đều có thể liên hệ với điều đó theo những cách riêng. Thỉnh thoảng tôi cũng có những cuộc trò chuyện nội tâm với bản thân về việc ăn bánh cà rốt. Và trong đầu tôi, tôi biết một cách lý trí rằng đây không phải là quyết định tốt cho dài hạn. Đúng vậy. Nó có thể là việc bạn lướt web quá nhiều hay bất cứ điều gì khác trong khi bạn biết rằng mình có những trách nhiệm và ưu tiên quan trọng khác trong cuộc sống. Khoảnh khắc mà bạn có cuộc trò chuyện nội tâm với bản thân ấy dường như là cơ hội cho bạn để đưa ra một quyết định tốt hơn cho dài hạn. Làm thế nào mà mọi người nghe thấy điều này đều muốn đưa ra những quyết định tốt hơn cho dài hạn? Làm thế nào chúng ta có thể thắng trong cuộc chiến này, mà có vẻ như là với chính mình? Vâng, theo một cách nào đó thì đúng là với chính mình, nhưng tôi cũng nghĩ rằng theo một cách nào đó, đó là với loại phần cứng cổ xưa mà chúng ta có. Vì vậy, tôi sẽ trả lời theo cách này, và nó có thể cung cấp một số cái nhìn, và chúng ta có thể phát triển từ đó. Trong cuốn sách này, “Bộ não khan hiếm,” có một câu hỏi cơ bản mà tôi có, đó là, mọi người đều biết rằng mọi thứ đều ổn trong mức độ vừa phải, nhưng chúng ta đều không giỏi trong việc điều chỉnh mức độ vừa phải theo cách này hay cách khác trong cuộc sống, đúng không? Tất cả chúng ta đều có một điều mà chúng ta không giỏi trong việc điều chỉnh, hãy nói như vậy. Vì vậy, tôi sống ở Las Vegas, và tôi có câu hỏi cơ bản này, và Las Vegas là một thành phố thú vị. Và tôi muốn biết tại sao máy đánh bạc lại hoạt động. Tại sao chúng lại có khả năng thu hút sự chú ý đến vậy? Tóm lại thì câu chuyện này dẫn tôi đến một nơi ở rìa thành phố Las Vegas, và đây là một sòng bạc hoàn toàn mới, hoạt động đầy đủ, công nghệ tiên tiến, nhưng nó hoàn toàn được sử dụng cho nghiên cứu về hành vi con người. Vì vậy, đây là một sự hợp tác với ngành công nghiệp cờ bạc và một số công ty công nghệ khác nhau. Vì vậy, bạn vào nơi này, và tôi đã vào đó, và đó chỉ là một sòng bạc thực sự. Có phòng khách sạn, có nhà hàng, có quán cà phê. Có tất cả những thứ khác nhau mà một sòng bạc sẽ có, như máy đánh bạc, như bàn poker, như sách thể thao, như bất cứ thứ gì. Và trong khi tôi ở đó, tôi kết thúc việc nói chuyện với một nhà nghiên cứu thiết kế máy đánh bạc. Và máy đánh bạc hoạt động dựa trên cái mà tôi gọi là vòng lặp khan hiếm. Nó là một vòng lặp hành vi ba phần, và ba phần của nó là: một, cơ hội, hai, phần thưởng không thể đoán trước, và ba, khả năng lặp lại nhanh chóng. Vì vậy, một cơ hội, bạn có cơ hội để nhận được một thứ giá trị sẽ nâng cao cuộc sống của bạn. Trong trường hợp của máy đánh bạc, đó là tiền, đúng không? Hai, phần thưởng không thể đoán trước. Bạn biết rằng bạn sẽ nhận được thứ giá trị đó vào một thời điểm nào đó, nhưng bạn không biết khi nào và bạn không biết nó sẽ có giá trị bao nhiêu. Vì vậy, với máy đánh bạc, bạn như là bạn chơi, bạn có thể mất tiền hoặc bạn có thể thắng được một vài đô la, bạn có thể thắng hàng trăm nghìn đô la. Nó thật điên rồ. Và sau đó là ba, khả năng lặp lại nhanh chóng. Bạn có thể lập tức lặp lại hành vi. Bây giờ, phần quan trọng là, và lý do tôi nói về điều này là vì vòng lặp hành vi ba phần đó chính là vòng lặp hành vi mạnh mẽ nhất trong việc khiến mọi người lặp lại hành vi và bị cuốn vào. Nó giống như một tên giết người hàng loạt của sự điều độ, được chưa? Và giờ đây, nó đang tồn tại trong đủ loại công nghệ và tổ chức khác nhau. Ví dụ, đó là điều làm cho mạng xã hội hoạt động. Đó là điều làm cho ứng dụng hẹn hò trở nên hấp dẫn. Nó đang được đưa vào các ứng dụng tài chính như Robinhood. Nó đang được tận dụng bởi các công ty công việc giao nhận khác nhau, đúng không? Nó giải thích cho sự gia tăng của cá cược thể thao. Nó được định hình trong nhiều hành vi mà chúng ta không thể nào điều chỉnh được. Vì vậy, khi tôi nhìn vào những điều mà mọi người không giỏi điều chỉnh, cho dù là, bạn biết đấy, tôi kiểm tra email quá nhiều, hoặc tôi kiểm tra cổ phiếu của mình quá nhiều, và điều này làm tôi khó chịu. Nó thường rơi vào vòng lặp khan hiếm đó. Và vì vậy cuốn sách này giải thích những gì nó là, nó đến từ đâu, tại sao chúng ta bị cuốn vào nó ngay từ đầu, và tôi có thể giải thích điều đó. Và sau đó nơi nó xuất hiện trong cuộc sống hiện đại. Các bạn có biết nó đến từ đâu không? Đúng rồi. Thế nên tôi có cùng một câu hỏi. Tôi đã nói chuyện với người đó về máy đánh bạc, và bây giờ tôi đang như, được rồi, tôi hiểu rằng cờ bạc và máy đánh bạc thật sự hấp dẫn. Tôi hiểu rằng điều này có mặt ở rất nhiều nơi khác nhau, nhưng tại sao? Tại sao ngay từ đầu? Anh ta chỉ nhìn tôi và nói, “Tôi không biết.” Như thể, anh ta chỉ kiếm tiền từ đó. Anh ta không bận tâm. Vì vậy, tôi kết thúc việc gọi cho một người là nhà tâm lý học tại Đại học Kentucky. Và người này là một nhà tâm lý học hành vi theo kiểu cũ. Ông ấy đã nhận bằng tiến sĩ vào năm 1968, và ông ấy đã nghiên cứu từ đó đến nay. Và ông ấy giải thích rằng nó có thể đã tiến hóa để giúp chúng ta tìm alimento trong quá khứ.
Vì vậy, nếu bạn nghĩ về con người trong quá khứ, bạn gần như phải tìm thức ăn mỗi ngày, nếu không bạn sẽ chết. Nhưng bạn không biết thực phẩm ở đâu. Và bạn cũng không biết bạn sẽ tìm được bao nhiêu. Vì vậy, bạn đi đến điểm A, không có thức ăn, đi đến điểm B, không có thức ăn, đi đến điểm C, ding, ding, ding, trúng thưởng. Bạn tìm thấy con nai khổng lồ mà cuối cùng bạn đã giết và nó nuôi sống bạn trong nhiều tuần. Đúng vậy. Đó chính xác là cấu trúc giống như máy đánh bạc. Bạn chơi trò chơi. Bạn không nhận được gì. Bạn chơi trò chơi. Bạn không nhận được gì. Bạn chơi trò chơi. Nó ngay đó. Thật đáng kinh ngạc. Và bạn không thể dự đoán bất kỳ điều gì trong số đó, đúng không? Và bạn phải lặp lại hành vi đó mỗi ngày suốt đời. Có vẻ như chúng ta vốn dĩ bị thu hút bởi những hành vi nằm trong vòng lặp đó. Bởi vì nếu không như vậy trong quá khứ, chúng ta sẽ không có nhiều động lực để tiếp tục tìm kiếm thực phẩm và từ đó sống sót. Vì vậy, chúng ta vẫn còn loại phần cứng cổ xưa đó. Và chúng ta có phải là những người duy nhất hay phần còn lại của vương quốc động vật cũng rộng lớn như vậy vì chúng ta giả định rằng chúng sẽ như vậy? Ừ, có đấy. Người mà tôi đã nói chuyện ở Đại học Kentucky, ông ấy nghiên cứu về bồ câu và bồ câu sẽ chơi một trò chơi cờ bạc mà khiến chúng có ít tài nguyên hơn so với một trò chơi dự đoán được khiến chúng có nhiều thức ăn hơn. Vì vậy, bạn có thể biến bồ câu thành những con bạc hư hỏng và bạn thấy điều này ở chuột, bạn thấy nó ở các loài linh trưởng khác. Vâng. Khi phần thưởng không thể đoán trước được đối với bồ câu, chúng sẽ tham gia vào hành vi đó nhiều hơn. Đúng rồi. Điều này lại khớp với lý thuyết của bạn rằng mỗi khi những phần thưởng không thể đoán trước gắn liền với một hành động, chúng ta tham gia nhiều hơn vì nó phù hợp với phần cứng tiền sử đó. Chính xác. Hãy nghĩ về việc khởi động một chiếc xe. Bạn khởi động xe của bạn, nó bật lên mỗi lần. Điều đó không thú vị, đúng không? Nó sẽ không thu hút sự chú ý của bạn. Giả sử bạn bật nó lên và nó không nổ máy. Vì vậy, bạn thử lại, nó không nổ máy. Bạn thử lại lần nữa, nó không nổ máy. Bạn sẽ làm gì? Bạn chỉ nói, được rồi, xe của tôi không khởi động, tôi sẽ sửa chữa nó. Giờ thì chuyện gì xảy ra nếu bạn cố khởi động xe của mình và nó không nổ máy, nhưng nó lại loạng choạng. Nó có vẻ như sắp bật lên và rồi nó dừng lại. Sau đó bạn làm lại và nó không làm điều đó. Và bạn như, được rồi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Vì vậy, bạn làm lại, nó bắt đầu phát ra âm thanh như sắp được khởi động. Nhưng rồi thì nó không khởi động. Bạn sẽ ngồi đó cố gắng với nó. Miễn là chiếc xe đó đang cho bạn những dấu hiệu có sự sống, đúng không? Có sự không thể đoán trước nào đó gắn liền với nó. Và điều đó sẽ thu hút sự chú ý của, vâng, bất kỳ động vật nào. Ý tôi là, khi tôi suy nghĩ về điều đó, tôi nghĩ nó được gọi là lý thuyết gần trượt hay gì đó mà bạn đã nói trong cuốn sách của bạn. Đó chính xác là điều đó. Khi bạn thấy mình đang ở một máy đánh bạc và bạn thấy trái cherry đi gần tới, bạn gần như đã có được nó. Bạn không hoàn toàn có được nó. Nhưng liệu điều đó có gọi là lý thuyết gần trượt không? Vâng, gần trượt. Vì vậy, gần trượt là một thuật ngữ từ ngành công nghiệp sòng bạc. Và trong máy đánh bạc, giả sử bạn có năm cuộn và, bạn biết đấy, bạn cần những thanh này xếp hàng, những thanh vàng hoặc bất cứ điều gì họ sẽ sử dụng, như trái cherry. Đó là một ví dụ tốt hơn. Bạn có bốn trái cherry xếp hàng. Và nếu trái cherry thứ năm đó đạt được, bạn sẽ muốn một đống tiền. Bây giờ, điều thường xảy ra trong máy đánh bạc là cuộn thứ năm, họ sẽ được lập trình để cho nó quay dài hơn và lâu hơn và lâu hơn. Họ mở rộng điều đó ra vì bạn bị hút vào. Bạn như, nếu cái này hạ cánh, tôi sắp thắng một đống tiền. Và rồi nó hạ cánh, nhưng không phải là trái cherry. Điều gì xảy ra là điều này dẫn đến việc mọi người lặp lại hành vi nhanh hơn, thực sự. Và bởi vì gần trượt có khả năng xảy ra về mặt toán học nhiều hơn so với những chiến thắng thực sự, nó buộc mọi người lặp lại hành vi. Họ có sử dụng gần trượt như một cách để thu hút chúng ta với công nghệ hoặc bất cứ điều gì khác trong cuộc sống của chúng ta không? Có ví dụ nào khác trong cuộc sống hiện đại của chúng ta mà tôi biết các thương hiệu hoặc công ty công nghệ đang sử dụng điều đó như một cách thu hút chúng ta không? Ừ. Vâng, bạn có thể nghĩ rằng nếu, giả sử bạn nhận được một thông báo trên điện thoại của bạn. Giả sử bạn vào Instagram và bạn nhận được một thông báo và đó là một bình luận. Ý tôi là, bạn có thể lập luận rằng bình luận đó có thể tốt, có thể xấu. Đây có phải là một bình luận từ một ai đó mà tôi nghĩ là cực kỳ ngầu đang nói, ôi, đó là bức ảnh tuyệt vời. Bạn trông tuyệt vời trong bức ảnh đó. Hay đó là một kẻ troll trực tuyến nói, này, bạn trông như một kẻ ngốc hoàn toàn, đúng không? Vì vậy, luôn luôn có sự không thể đoán trước nào đó gắn liền với mạng xã hội. Nó sẽ không hoạt động nếu bạn biết điều gì đang đến. Tôi đoán đó là lý do tại sao rất nhiều người cứ tweet và đăng bài vì điều đó giống như mỗi bài đăng đi kèm với một đống lượt thích và bạn đang đi, bạn biết đấy, bạn có thể trở nên viral. Đúng rồi. Đúng vậy. Hãy nghĩ về trải nghiệm sử dụng, chúng ta sẽ lấy Twitter, giờ được gọi là X, dường như. Vậy, hãy giả sử bạn đã nghĩ ra một tweet nhỏ mà bạn cho là hài hước và nó đang là thời điểm, đúng không? Vì vậy, bạn đăng nó lên và sau đó bạn chờ đợi, đúng không? Những cuộn dây đang quay. Và bạn mở ứng dụng lại và bạn như, liệu mọi người có thích nó không? Họ có retweet không? Và bạn không biết điều gì có thể đã xảy ra. Nó có thể thông minh đến mức, ôi trời ơi, rất nhiều người đã retweet điều này. Và điều này cảm giác thật tuyệt vời nếu điều này xảy ra, nhưng nó cũng có thể rơi vào im lặng. Và rồi bạn như, giờ tôi thực sự trông như một kẻ ngốc vì tôi đã đưa ra một câu đùa mà không ai nghĩ là hài hước. Giống như kể một câu đùa trước một căn phòng và mọi người chỉ nhìn bạn. Vì vậy, có một dải kết quả không thể đoán trước mà có thể xảy ra. Cũng giống như việc cuộn xuống theo cách nào đó.
Ý tôi là, bạn chỉ cần cuộn mãi cuộn mãi và bạn đang tìm kiếm video nào đó sẽ mang lại cho bạn cảm giác gì đó, đúng không? Nó có thể là, ôi, đây là một cuộc đánh nhau điên cuồng nào đó xảy ra bên ngoài một quán bar sau trận đấu của đội Philadelphia Eagles, vì những cuộc đánh nhau thường xảy ra ở Philadelphia ở Mỹ. Hoặc nó có thể là video này, video chó ấm áp tuyệt vời, và điều đó khiến tôi mỉm cười. Hay có thể là một video hài hước đến mức bạn cứ cười ngặt nghẽo cho đến khi bạn bị cuốn vào việc chờ đợi giây phút thắng lợi tiếp theo, đúng không? Bạn đang cuộn, cuộn, cuộn. Và rồi đó chính là cái đã thu hút tôi.
Làm thế nào để chúng ta có thể thoát khỏi điều này? Bởi vì, bạn biết đấy, tôi muốn lấy lại sự kiểm soát.
Ừ, chúng tôi đều muốn. Đầu tiên, tôi muốn nói rằng khi mọi người rơi vào vòng lặp này, tôi thích nói rằng bạn không phải là người xấu, vì điều này rất nhiều phần thuộc về bộ não con người. Các bạn sẽ khắt khe với bản thân vì thời gian sử dụng màn hình của họ cao và tự hỏi, tại sao tôi cứ làm điều này? Vì vậy, bạn không phải là người xấu. Đó là bộ não cổ xưa của bạn đang làm bạn khổ sở. Đó không phải là lỗi của bạn. Nhưng đó là vấn đề của bạn. Bạn vẫn phải tìm ra cách để thoát khỏi điều này. Bước đầu tiên đối với tôi là đơn giản nhận thức về nó ngay từ đầu. Khi bạn nhận thức được hành vi và quan sát một hành vi, nó có xu hướng thay đổi. Điều đó được gọi là hiệu ứng Hawthorne.
Và phần thứ hai là bạn có thể loại bỏ hoặc thay đổi bất kỳ một trong ba phần của vòng lặp đó, vòng lặp khan hiếm mà tôi đã đề cập. Vì vậy, bạn có thể loại bỏ hoặc thay đổi cơ hội. Bạn có thể loại bỏ hoặc thay đổi những phần thưởng không thể đoán trước, hoặc bạn có thể loại bỏ hoặc thay đổi tính lặp lại nhanh chóng. Bạn có thể làm chậm mọi thứ lại.
Trong phần về bộ não khan hiếm ở chương bốn, bạn nói về điều mà tôi cũng thấy rất hấp dẫn, đó là bạn lập luận rằng chúng ta có một cảm giác ăn sâu không đủ. Cuốn sách đầu tiên của tôi, chương cuối nói về ý tưởng không đủ này. Tôi luôn tự hỏi liệu con người có được lập trình với một thông điệp trong mã gen của chúng ta cho biết rằng chúng ta được thiết kế để phải cố gắng hơn để có được nhiều hơn. Liệu điều này có phải được lập trình sẵn trong chúng ta?
Tôi nghĩ rằng khi bạn nhìn vào cách con người hành xử, điều đó có vẻ như đúng, phải không? Và tôi nghĩ điều này liên quan đến sự tiến hóa. Bởi vì nếu bạn có nhiều hơn những thứ mà chúng ta cần để sống sót, cho dù đó là thực phẩm, đồ vật, thông tin hay địa vị, bạn sẽ có lợi thế sinh tồn và điều đó vẫn được hình thành trong chúng ta. Tôi nghĩ rằng điều đó vẫn có lợi thế đến một mức độ nào đó ngày nay. Bây giờ, tôi sẽ quay câu hỏi lại với bạn. Bạn có thể, bạn có động lực đó, đúng không? Và đó đã đưa bạn đến một nơi nhất định. Và bây giờ bạn có các tài sản tài chính nhất định và bạn đã thay đổi sự nghiệp của mình. Vậy nên, bây giờ tôi muốn hỏi bạn, bạn cảm thấy điều đó đã thể hiện như thế nào trong cuộc sống của bạn?
Thú vị là trong chương bảy, bạn nói về ý tưởng địa vị và cách đây ba hoặc bốn năm, tôi đã từng nói với bạn rằng tôi không còn chơi trò chơi địa vị nữa vì cách đây ba hoặc bốn năm, tôi đã có những thứ nổi bật như một chiếc Rolex và một chiếc xe thể thao và đồ hiệu. Bây giờ tôi không còn bất kỳ thứ nào trong số đó. Bộ quần áo bạn thấy tôi trong bây giờ gần như là bộ quần áo mà mọi người luôn thấy tôi mặc. Và vì vậy tôi đã nghĩ rằng tôi đã giải phóng bản thân khỏi trò chơi địa vị. Tuy nhiên, tôi đã đọc một cuốn sách khác và nó lập luận rằng các trò chơi địa vị mà tất cả chúng ta chơi chỉ thay đổi. Và thực tế, đó là một tín hiệu chống lại cho ai đó ở vị trí của tôi nếu có những thứ đó. Vậy nên tôi chỉ đang chơi một trò chơi địa vị khác. Có thể trò chơi địa vị tôi đang chơi là podcast của tôi có thể lớn đến mức nào hoặc tôi có thể giỏi đến mức nào trên TV hay bất cứ điều gì khác? Điều đó chỉ là một trò chơi khác. Nên đó là nơi tôi nghĩ tôi đang ở hiện tại. Tôi nghĩ tôi phải thay đổi trò chơi.
Không, tôi nghĩ bạn đúng. Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều thay đổi trò chơi. Và chúng ta thích nghĩ rằng chúng ta không chơi trò chơi hoặc trò chơi không thay đổi. Mọi người đều như vậy.
Vậy điều thú vị về địa vị, mà tôi rất thích tìm hiểu khi tôi báo cáo về nó trong cuốn sách, là các nhà nghiên cứu tâm lý, họ không thực sự nghiên cứu địa vị nhiều lắm cho đến những năm 90. Và điều này là vì họ không muốn thừa nhận rằng địa vị quan trọng đối với con người. Bởi vì bằng cách nghiên cứu nó, bạn đang nói rằng điều này có thể quan trọng đối với tôi. Vì vậy, điều tồi tệ nhất bạn có thể làm cho địa vị của mình là nói với mọi người rằng bạn quan tâm đến địa vị của bạn. Chắc chắn rồi. Tuy nhiên, mọi người đều quan tâm đến điều đó. Và mọi người đều hỏi, ôi, không, tôi không quan tâm. Tôi không quan tâm đến những gì người khác nghĩ về tôi. Nó giống như, vâng, bạn có quan tâm. Hãy thành thật nào, mọi người đều quan tâm đến một mức độ nào đó về những gì người khác nghĩ về họ theo một cách nào đó. Và tôi nghĩ rằng việc nói về điều này và cũng hiểu lý do tại sao ngay từ đầu là điều quan trọng.
Bây giờ, lý do theo tôi là rằng địa vị và ảnh hưởng mà bạn có trong quá khứ sẽ mang lại cho bạn một lợi thế sinh tồn theo cách mà bạn có thể không phải làm những công việc lặt vặt tồi tệ, tiêu tốn năng lượng. Bạn có thể đã có nhiều bạn bè hơn. Bạn có thể đã nhận được nhiều thực phẩm hơn. Bạn có thể đã có tất cả những điều này. Và vẫn ngày nay, khi bạn nhìn vào cách mà địa vị ảnh hưởng đến sức khỏe, những người có địa vị thấp hơn thường có kết quả sức khỏe xấu hơn so với những người có địa vị cao hơn.
Và vì vậy bạn có thể nghĩ, ôi, điều này chỉ là vì những người có địa vị cao hơn có nhiều tiền hơn, và họ có thể đi đến bệnh viện tốt hơn và nhận được chăm sóc sức khỏe tốt hơn. Nhưng vấn đề là điều này vẫn xảy ra ở những quốc gia có hệ thống chăm sóc sức khỏe toàn dân. Vì vậy, quyền truy cập vào chăm sóc sức khỏe của mọi người về cơ bản là bình đẳng. Điều này không thể liên quan đến loại công việc họ đang làm không? Bởi vì như bạn đã nói trước đó, tôi nghĩ rằng nếu bạn có địa vị thấp hơn, một người có thể giả định rằng loại công việc bạn đang làm bị hạn chế, có ít quyền tự chủ hơn, có thể bị cô lập hơn, hoặc đơn điệu hoặc ít sự thỏa mãn hơn. Và điều đó có thể có những tác động sinh lý. Thật thú vị.
Người có địa vị cao hơn sống lâu hơn. Đó không phải là một câu chuyện đẹp, phải không? Đúng vậy, không. Và đó là vấn đề. Nó không thực sự thoải mái để nói về điều đó. Và nó chắc chắn ảnh hưởng đến chúng ta. Dưới đây là một nghiên cứu thú vị, điên rồ mà tôi đã gặp khi báo cáo về não bộ thiếu thốn: những chuyến bay có khoang hạng nhất có tỷ lệ hành khách nổi nóng trên không cao gấp bốn lần so với những chuyến bay không có khoang hạng nhất. Và nếu hành khách ở hạng phổ thông phải đi qua khoang hạng nhất, tỷ lệ này tăng lên gấp chín lần trong các sự cố nổi giận trên không.
“Nổi giận trên không” là gì? Là khi mọi người hoàn toàn phát điên trên máy bay. Giống như khi có một sự cố lớn với tiếp viên hàng không hoặc ai đó mất kiểm soát và phải hạ cánh máy bay, hoặc bất cứ điều gì tương tự. Và bạn nghĩ tại sao lại như vậy? Các nhà nghiên cứu cho rằng đó là do tín hiệu địa vị mạnh mẽ của việc phải đi qua khoang hạng nhất. À, và nhân tiện, bạn không phải hạng nhất vì bạn ở khoang phổ thông.
Chúng ta đã nói về thực phẩm và cách bạn đề cập đến nó trong cuốn sách đầu tiên của bạn, nhưng trong cuốn sách thứ hai, “Não bộ thiếu thốn”, bạn lại nói về thực phẩm. Cụ thể là bạn nói khá nhiều về việc ăn nhẹ. À, đúng rồi. Ăn nhẹ. Vấn đề với việc ăn nhẹ là gì? Ai cũng ăn nhẹ. Vào những năm 1970, ngành công nghiệp thực phẩm quyết định rằng chúng ta cần nghĩ ra một loại hình ăn uống mới. Đó là ăn giữa các bữa, tức là ăn nhẹ. Bây giờ, nếu mọi người ăn ba bữa chính, họ có thể không cảm thấy no lắm. Vì vậy, họ có thể cần những bữa ăn nhỏ này và chúng cần dễ ăn và nhanh để ăn. Vì vậy, họ nghĩ ra các loại thực phẩm ăn nhẹ.
Và điều thú vị là, bạn biết đấy, tôi đã nói với bạn về chu trình thiếu thốn. Có một giám đốc trong ngành công nghiệp thực phẩm đang nói về những gì tạo nên một loại thực phẩm ăn nhẹ thành công. Giống như làm thế nào để bán thực phẩm ăn nhẹ? Và ông ấy nói rằng nó phải có ba yếu tố V. Nó phải có giá trị. Nó phải có sự đa dạng. Và nó phải có tốc độ. Đó chỉ là một cách khác để nói về chu trình đó. Vậy nên, đúng không? Một giá trị tốt, sự đa dạng. Nó phải có nhiều hương vị thú vị, mạnh mẽ khác nhau. Và phải có nhiều tùy chọn khác nhau.
Vì vậy, khi bạn nghĩ về khoai tây chiên, hoặc “crisps” như các bạn gọi, đúng không? Có rất nhiều hương vị khác nhau. Có vị barbecue, vị kem chua, vị salsa. Có rất nhiều hương vị khác nhau. Và sau đó là tốc độ, nó phải được ăn nhanh. Vì vậy, khi bạn xử lý thực phẩm một cách tinh vi, như tôi đã đề cập trước đó, mọi người có xu hướng ăn nhanh hơn. Và ngành công nghiệp thực sự khai thác điều này. Họ tạo ra các bữa ăn nhẹ như một loại hình hoàn toàn mới. Và đây là vào những năm 70, thời điểm mà bạn thực sự bắt đầu thấy tỷ lệ béo phì tăng. Và đó là vì chúng ta cứ tiêu thụ nhiều hơn trong suốt cả ngày. Trong khi đó, mức độ hoạt động của chúng ta thì giảm đi.
Có một mối liên hệ giữa việc bạn đã nói về tốc độ, tốc độ mà bạn nhận được kết quả ngắn. Càng nhanh chóng thực hiện hành vi, chúng ta càng có khả năng lặp lại hành vi đó, đặc biệt là nếu nó không thể đoán trước. Ví dụ, một trong những tiến bộ lớn trong công nghệ casino, chẳng hạn như với máy đánh bạc là việc loại bỏ các tay gạc. Bởi vì, bạn biết đấy, nếu máy có tay gạc, bạn phải làm, làm, làm, làm, làm. Khi họ loại bỏ tay gạc và chỉ đặt một nút quay, bạn có thể giữ tay lên nút và chỉ việc làm, làm, làm. Và điều đó cơ bản đã tăng gấp đôi tỷ lệ đánh bạc. Vì vậy, mọi người từ việc chơi, tôi nghĩ, 400 đến 500 trò chơi trong một giờ tăng lên trung bình 900. Nếu bạn phân tích theo phút, thì số lượng tăng lên nhiều hơn cả số lần chúng ta chớp mắt.
Thú vị nhỉ? Đúng vậy. Với một loạt các kết quả điên rồ nữa.
Tại sao việc ăn nhẹ lại không thể bị xem xét, vì đây là một phát minh tương đối mới trong xã hội hiện đại và nó có tương quan đến sự gia tăng béo phì. Chúng ta không thể chỉ đo lường lượng calo mà chúng ta tiêu thụ sao? Giống như, chúng ta không thể chỉ thực hiện phương pháp calo vào, calo ra để giữ dáng và khỏe mạnh sao? À, tôi nghĩ bạn hoàn toàn có thể. Nhưng câu hỏi là, liệu mọi người có thực sự làm điều đó không? Ý tôi là, tôi nghĩ có một phần nhất định trong dân số sẽ làm điều đó. Và, bạn biết đấy, tôi tin rằng nếu bạn đo lường mọi thứ một cách hoàn hảo, bạn có thể, bạn biết đấy, có thể giảm cân khi ăn McDonald’s. Và có những người đã chứng minh điều này. Cùng lúc đó, nếu bạn chỉ ăn McDonald’s, tôi có thể nói với bạn điều gì đó, bạn sẽ cảm thấy đói trong suốt cả ngày. Bởi vì thực phẩm được chế biến tinh vi thường ít no hơn trên một đơn vị calo so với thực phẩm chỉ có một thành phần. Vì vậy, tôi muốn bạn hình dung rằng bạn và tôi có một túi khoai tây chiên, và sau đó chúng tôi có một đĩa khoai tây luộc. Bạn nghĩ chúng tôi có thể tiêu thụ nhiều calo hơn từ cái nào?
Chỉ cùng một thứ, cả hai đều làm từ khoai tây.
Khoai tây chiên, đúng không?
Đúng. Thật sao?
Khoai tây chiên. Vì vậy, nếu bạn, giống như cách bạn có thể ăn một túi khoai tây chiên, nếu bạn thật sự cố gắng. Nhưng bạn không thể ăn một lượng calo tương đương từ khoai tây luộc. Ý tôi là, bạn sẽ cảm thấy no ngay khoảng một phần tư. Ví dụ, một ounce khoai tây luộc có thể có từ 50 đến 100 calo. Một ounce khoai tây chiên có thể có 200, bất kể là bao nhiêu. Và, nhân tiện, nó cũng không no bằng vì không có nhiều nước. Vì vậy, khi bạn chế biến thực phẩm, bạn tập trung calo và mọi người có xu hướng ăn nhiều hơn thực phẩm đó. Tôi không ăn chúng nữa, nhưng chúng từng là một trong những món ăn yêu thích của tôi. Và trong cuốn sách đầu tiên của bạn, tôi nghĩ bạn đề cập đến chúng, đó là bánh sừng bò. Nhưng tôi không ăn chúng nữa vì chúng khiến bạn cảm thấy tồi tệ và bụng tôi không chịu được chúng. Nhưng bạn đã dùng bánh sừng bò làm ví dụ về một loại thực phẩm khiến chúng ta ít no hơn.
Có một nghiên cứu thú vị từ Úc, trong đó họ đã cho mọi người ăn một lượng nhất định các loại thực phẩm khác nhau, sau đó họ cho họ đi ăn tại một bữa tiệc buffet một khoảng thời gian sau đó và đo lượng thức ăn mà họ đã tiêu thụ và hỏi họ cảm giác no sau khi ăn thực phẩm thử nghiệm. Họ phát hiện ra rằng thực phẩm gây no nhất theo tỉ lệ calo là khoai tây luộc thường. Tôi nghĩ đứng sau đó là cá trắng đơn giản, một loại cá có hàm lượng chất béo tương đối thấp. Và sau đó, tôi nghĩ là bột yến mạch, chỉ là bột yến mạch bình thường. Còn những thực phẩm ít gây no nhất thường là những thứ như bánh croissant, bánh quy, các loại thực phẩm như vậy, những thực phẩm mà đã được, bạn biết đấy, trộn bột, chất béo, tất cả các thứ liên quan và nướng lên. Và nó trở thành một thứ gì đó giòn tan thú vị. Vì vậy, thực tế đây là một phép đo về mức độ chế biến của thực phẩm, cơ bản là như vậy. Một chiếc croissant nhỏ và một củ khoai tây trắng đều có khoảng 170 calo, nhưng bạn sẽ phải ăn bảy chiếc croissant mới cảm thấy no tương đương với một củ khoai tây.
Cảm giác no ảnh hưởng đến việc tăng cân như thế nào? Bởi vì thực sự đây không phải là một khái niệm mà tôi đã từng nghĩ nhiều về nó. Tôi nghĩ điều quan trọng là calo hoặc không ăn đồ ăn vặt, nhưng cảm giác no. Chà, tôi nghĩ rằng bạn sẽ no hơn hoặc bạn sẽ cảm thấy no hơn khi ăn ít calo hơn nếu thực phẩm không quá chế biến. Các thực phẩm này, chúng chiếm nhiều không gian trong dạ dày của bạn, chúng không chứa quá nhiều calo cho mỗi miếng ăn. Giả sử để bạn cảm thấy no, bạn phải ăn 10 ounce thực phẩm. Một loại thực phẩm có 50 calo mỗi ounce và một loại thực phẩm có 100 calo mỗi ounce. Được rồi. Vậy nếu bạn ăn 10 ounce thực phẩm này, bạn sẽ ăn 500 calo. Nhưng nếu bạn ăn 10 ounce thực phẩm kia, bạn sẽ ăn 1000 calo. Và tôi nghĩ rằng nếu bạn nhân điều đó trong suốt cả ngày, bạn sẽ bắt đầu thấy, ồ, được rồi, tôi có thể thấy tại sao việc chọn thực phẩm giúp tôi cảm thấy no hơn và ít calo hơn lại tốt nếu mục tiêu của tôi là giảm cân hoặc không tăng cân so với những thực phẩm có mật độ calo cao hơn.
Quan điểm của bạn về việc nhịn ăn là gì? Tôi nghĩ rằng điều đó có thể là một công cụ kiểm soát cân nặng tốt cho một số người. Tôi nghĩ điều đó có thể giúp kiểm soát, như, nếu bạn là một người ăn uống liên tục và bạn nói, được rồi, tôi chỉ ăn từ trưa đến 6 giờ chiều hoặc 7 giờ chiều. Bạn đã loại bỏ rất nhiều bữa ăn. Tôi cũng nghĩ rằng nếu bạn nói, từ khi tôi chỉ ăn từ trưa đến 6 giờ chiều, tôi phải ăn thật nhiều trong mỗi bữa ăn, tôi không chắc bạn có giảm cân hay không. Có thể sẽ có một số lợi ích sức khỏe nhất định. Nhưng tôi cũng nghĩ rằng nếu bạn thực hiện những đợt nhịn ăn kéo dài, điều đó có thể không tốt cho khối lượng cơ bắp. Vì vậy, tôi nghĩ rằng mọi thứ trở nên phức tạp hơn, đúng chứ? Và tôi nghĩ rằng điều này quay lại với mục tiêu của bạn là gì? Bạn đang cố gắng sử dụng công cụ này như thế nào? Bạn đang làm điều này vì lý do gì? Và cách bạn thực hiện có phù hợp với mục tiêu của bạn hay không? Nhưng tôi đã gặp rất nhiều người đã giảm cân nhờ vào việc nhịn ăn, đơn giản vì họ đã ăn những thực phẩm không lành mạnh cho bữa sáng và họ dừng lại ở Starbucks trên đường đi làm và mua một đồ uống có đường, và chỉ bằng cách loại bỏ điều đó vì giờ họ không ăn cho đến trưa, họ đã giảm cân.
Bạn nói về những ngày đói. Vâng. Lên lịch hai ngày đói mỗi tuần. Vâng. Đó là một phương pháp đã hoạt động cho một số người, nơi bạn có thể ăn tương đối bình thường, chẳng hạn như năm ngày một tuần, và sau đó mọi người sẽ ăn, giả sử, 500 calo trong hai ngày đói của họ. Về cơ bản, bạn chỉ giới hạn lượng calo của mình. Thực chất là kéo cần gạt về thời gian, đúng không? Nếu bạn có thể, vào cuối ngày, tôi nghĩ, thật sự, calo có lẽ là yếu tố dự đoán tốt nhất cho việc tăng hoặc giảm cân. Và câu hỏi là, được rồi, nếu bạn cần giảm calo, chúng ta sẽ làm điều đó như thế nào? Có rất nhiều cách khác nhau để thực hiện điều này. Tôi nghĩ rằng nhịn ăn thật sự rất đơn giản, đúng không? Dường như đơn giản hơn nhiều so với một số phương pháp khác ngoài kia.
Tôi đã từng trên một chiếc máy chạy bộ nhiều năm trước ở Boston. Và tôi luôn kể câu chuyện này vì tôi đã tạo thói quen chạy khoảng 5, 10 kilomet mỗi ngày, hầu như mỗi ngày trên máy chạy bộ. Và khi tôi đạt đến mốc 5, 10 kilomet, tôi thường cảm thấy mệt mỏi. Và có một ngày nọ, khi tôi đến Boston, tôi lên chiếc máy chạy bộ mà đồng hồ đo khoảng cách không hoạt động. Vì vậy, tôi không thể thấy tôi đã chạy được bao xa. Tôi nghĩ, được rồi, tôi sẽ dừng lại khi cảm thấy cảm giác bình thường. Tôi bắt đầu chạy và chạy và chạy và chạy. Tôi chỉ rời khỏi máy chạy bộ vì tôi sẽ bị muộn cho một cuộc hẹn mà tôi có. Và khi tôi nhấn nút dừng trên máy chạy bộ, khoảng cách hiện lên. Và tôi đã chạy xa gấp đôi so với những gì tôi thường chạy trên máy chạy bộ. Và tôi không cảm thấy như vậy. Tôi cảm thấy ổn. Tôi cảm thấy ổn. Và tôi không thể hiểu điều đó cho đến khi, và tôi đã nói điều này trên sân khấu khá nhiều lần, là bằng chứng cho thấy có điều gì đó đang diễn ra trong tâm lý của chúng ta, đang ra hiệu cho cơ thể rằng chúng ta đã đạt đến giới hạn của mình. Và điều đó rõ ràng là một ảo tưởng nào đó. Và sau đó tôi đã đọc trong cuốn sách đầu tiên của bạn, “The Comfort Crisis”, về ý tưởng nơi bạn nói về sự mệt mỏi tinh thần. Điều đó có giống với những gì tôi đang nói không?
Ôi, hoàn toàn đúng. Mệt mỏi cơ bắp, xin lỗi. Tâm lý của chúng ta ảnh hưởng đến cách mà chúng ta thực hiện, về cơ bản. Và có rất nhiều nghiên cứu thú vị tương tự như của bạn, nơi họ sẽ lấy mọi người và bạn biết đấy, họ sẽ đưa cho họ một số loại tín hiệu như, chúng ta sẽ chạy xa nhất mà bạn có thể. Hầu hết mọi người sẽ chạy trong khoảng một giờ. Vì vậy, họ sẽ đưa cho họ tín hiệu này và sau đó họ sẽ thay đổi thời gian, cơ bản là họ sẽ thay đổi đồng hồ.
Vì vậy, có thể mọi người đã chạy trong 40 phút thực tế, nhưng họ nghĩ rằng họ đã chạy một giờ và năm phút, tức là dài hơn năm phút so với thời gian tốt hơn của một số người. Và họ sẽ cảm thấy, ồ, tôi đã hoàn toàn kiệt sức. Họ sẽ làm điều ngược lại, nơi họ biến thời gian thành chậm hơn. Những người này sẽ nghĩ rằng họ đã chạy một giờ và 30 phút. Tôi đang tưởng tượng thời gian đó. Nhưng thực ra họ nghĩ rằng họ đã chạy một giờ và năm phút chỉ tốt hơn một chút so với người tiếp theo. Và sau đó, họ sẽ cảm thấy, ồ, tôi đã hoàn toàn kiệt sức. Có rất nhiều nghiên cứu đã tồn tại nhiều năm về điều này, cơ bản chỉ ra rằng nhận thức tâm lý của chúng ta là yếu tố xác định chính về mức độ mệt mỏi mà chúng ta cảm thấy trong quá trình tập luyện.
Bởi vì ở trung tâm của cuộc khủng hoảng thoải mái này là mối quan hệ tâm lý của chúng ta với sự khó chịu. Sự khó chịu đối với tôi giống như một câu chuyện mà tôi tự kể cho bản thân. Ồ, đó hoàn toàn là một câu chuyện. Vậy bạn sẽ tự kể câu chuyện gì cho bản thân? Bạn có một ví dụ tuyệt vời nữa không? Chân bạn đang co thắt. Bạn mệt mỏi. Nếu bạn đang chạy lên một đồi, thật tệ hại. Bạn muốn bỏ cuộc. Nếu bạn đang giao hợp, thì đó lại là điều tuyệt vời. Đúng không? Bối cảnh thực sự quan trọng trong việc chúng ta cảm thấy như thế nào. Và tôi nghĩ rằng nhận ra rằng có một vài nghiên cứu thực sự thú vị chỉ ra rằng chúng ta không huy động hết khả năng của mình, ít nhiều, bởi vì đó là một cơ chế phòng vệ, đúng không? Bạn muốn giữ lại một ít khả năng. Vì vậy, bộ não của bạn đang cố gắng làm chậm bạn và ngăn bạn trước khi bạn đạt tới giới hạn của mình. Cách mà bạn muốn nhìn nhận quá trình tập luyện là quan trọng, đúng không? Và tôi nghĩ điều đó có thể cho phép bạn khai thác một chút hiệu suất hơn từ nó.
Giả sử bộ não của bạn chỉ cho phép bạn huy động 50% cơ bắp của bạn. Tôi không nghĩ bạn có thể nói, tôi chỉ mới đạt 50% và bạn sẽ đạt đến 100%. Điều đó không hoạt động như thế. Nhưng tôi nghĩ rằng việc xử lý nó thông qua bối cảnh và suy nghĩ và nhận ra rằng thực sự không tệ như vậy. Và nhân tiện, tôi đã chọn làm điều này và việc có thể chọn làm điều này thật tuyệt vời có thể cho phép bạn hoạt động tốt hơn một chút.
Tôi tự hỏi, tôi ước có một viên thuốc ma thuật nào đó mà chúng ta có thể uống, cho phép chúng ta thay đổi cách nhìn và câu chuyện mà chúng ta kể cho bản thân về sự khó chịu mà chúng ta trải qua. Bạn biết không, vì rõ ràng có một nhóm lớn người có thể, bạn biết đấy, những vận động viên siêu marathon và các vận động viên siêu khác. Nhưng điều này cũng có thể, ý tôi không chỉ nói về tập luyện, đúng không? Nó giống như, tôi sẽ tự kể câu chuyện gì cho bản thân mình trong bất kỳ tình huống nào? Tôi sẽ đưa ra một ví dụ tốt là tôi đã dành 33 ngày ở Bắc Cực, đúng không? Hiện tại, để đến điểm giao hàng, bạn phải đi qua một loạt các chuyến bay khác nhau. Chuyến bay đầu tiên của tôi là từ Las Vegas đến Seattle. Và tôi ghét việc bay, đúng không? Máy bay luôn quá nóng. Chỗ ngồi thì chật chội. Phim ảnh trên máy bay thì tệ. Nếu bạn muốn đi vệ sinh, đó chỉ là một cái buồng nhỏ chật chội, trẻ con khóc. Thật tệ. Rồi tôi đi dành một tháng ở Bắc Cực nơi tôi đói suốt thời gian đó. Nếu tôi muốn nước, tôi phải đi bộ xuống suối và mang nước về. Tôi lạnh cóng cả thời gian. Tôi ngồi trên đất cả thời gian. Nếu tôi muốn đi vệ sinh, tôi phải đi ra giữa tunda và tôi phải mang theo một khẩu súng vì có gấu grizzly. Vì vậy, khi tôi rời khỏi thế giới đó và quay trở lại chuyến bay về Las Vegas, bạn nghĩ chuyến bay đó sẽ như thế nào? Tuyệt vời. Đây là điều tuyệt vời nhất từng xảy ra với tôi, đúng không? Ghế, tôi đã không ngồi ghế hơn một tháng. Thật tuyệt vời, ghế này thoải mái quá chừng. Tôi đã lạnh cả thời gian. Vì vậy, máy bay ấm áp đó, tôi cảm thấy, ôi, chiếc máy bay này thật thoải mái, thật ấm áp. Tôi đã bị buồn chán trong suốt thời gian đó vì tôi không có bất kỳ màn hình nào. Vì vậy, những bộ phim trên ghế trước mặt, ôi, đây là thứ kích thích nhất mà tôi từng xem. Thật không thể tin được. Đồ ăn vặt trên máy bay, tôi từng nghĩ chúng không ngon. Nhưng giờ tôi nghĩ, ôi Chúa ơi, những cái bánh pretzel này thật tuyệt vời. Và khi tôi đi vệ sinh, đúng không, bạn chỉ cần kéo cái tab đỏ này và bạn sẽ có nước nóng chảy ngay trên tay ở độ cao 35,000 feet và bạn đang di chuyển với tốc độ 600 dặm một giờ trong một ống thép. Thật sự khi nước nóng chạm vào tay tôi, thật tuyệt vời.
Vì vậy, bối cảnh quan trọng, bởi vì một khi tôi đã làm điều đó, điều đó đã hoàn toàn thay đổi cách tôi nghĩ về những tình huống mà tôi từng phàn nàn trong quá khứ. Và bây giờ tôi có thể đánh giá cao chúng. Thực tế là thế giới mà chúng ta sống hôm nay thật tuyệt vời theo nhiều cách, như không có gì sánh bằng. Thực tế là chúng ta có nước nóng chạy theo yêu cầu, thực tế là chúng ta có nhiều hình thức giải trí khác nhau, thực tế là chúng ta không phải săn và thu thập thức ăn của mình, như chúng ta không bị buộc phải làm những điều đó. Nhưng chúng ta thường bỏ lỡ sự tuyệt vời của điều đó vì chúng ta giống như con cá bị ném vào nước mà không biết rằng chúng đang ở trong nước. Và tôi thực sự nghĩ rằng làm những điều chống lại điều đó, có những trải nghiệm mà bạn dấn thân vào, lớn và nhỏ, có thể làm bạn vươn ra khỏi vùng thoải mái và cho bạn góc nhìn. Tôi thực sự nghĩ rằng điều đó quan trọng để sống tốt và có được góc nhìn và lòng biết ơn. Tôi có nghĩa là, tôi vẫn có những lúc hôm nay, khi tôi đang rửa tay, nước thì ấm áp, và tôi lại nghĩ về điều đó và tự hỏi, Ồ, bạn có nhớ lúc nước nóng chảy vào tay bạn và bạn đã cảm động không? Thật tuyệt vời là như thế nào? Tôi có nghĩa là, thật tốt khi có những lời nhắc nhở rằng cuộc sống hiện tại thật tuyệt vời. Chúng ta đã đi được khá xa.
Nó làm tôi nghĩ rằng sự không thoải mái là một liều thuốc giải cho hạnh phúc theo nghĩa đó bởi vì bạn biết đấy, và rồi nó cũng hiện lên trong đầu tôi về những gì tôi đã học về người Stoic và cách họ thực hiện loại thích nghi hedonistic đó, tức là họ sẽ loại bỏ những điều dễ chịu khỏi cuộc sống của họ để có thể trân trọng chúng hơn. Đúng vậy. Chúng ta thích nghi với những gì chúng ta có. Vậy nên, niềm vui của hôm nay chỉ trở thành một điều gì đó bình thường vào ngày mai và chúng ta đang tìm kiếm niềm vui tiếp theo. Có những nghiên cứu thú vị về điều này nữa. Một trong những điều tôi thích nhất từ cuốn “Comfort Crisis” là nghiên cứu này phát hiện rằng khi mọi người trải nghiệm ngày càng ít vấn đề, chúng ta không trở nên thỏa mãn hơn. Chúng ta chỉ đơn giản bắt đầu tìm kiếm vấn đề tiếp theo. Thật vậy? Có. Nó được gọi là một lý thuyết. Nó được phát hiện bởi các nhà nghiên cứu Harvard trong bộ phận tâm lý học và thuật ngữ kỹ thuật của nó được gọi là “thay đổi khái niệm do sự phổ biến gây ra.” Bạn có thể nghĩ về nó như sự xâm lấn của vấn đề. Bây giờ, sự xâm lấn của vấn đề. Sự xâm lấn của vấn đề. Đúng vậy. Bạn biết đấy, những gì từng là một vấn đề vào hôm qua hoặc chúng ta luôn tìm kiếm vấn đề. Thực chất đó là những gì tôi đang cố gắng nói. Họ đã phát hiện ra điều này trong nghiên cứu này, nơi họ để mọi người nhìn vào một loạt các khuôn mặt khác nhau và xác định, bạn biết đấy, khuôn mặt này có đe dọa hay không? Họ từng xét từng khuôn mặt một. Và đến khuôn mặt thứ 200, các nhà khoa học bắt đầu cho những người tham gia nghiên cứu nhìn thấy ngày càng ít khuôn mặt đe dọa hơn. Nghiên cứu khác mà họ thực hiện cũng tương tự. Họ để họ xem xét các bài nghiên cứu và xác định liệu các bài nghiên cứu đó có đạo đức hay không. Tương tự. Khoảng giữa chừng, họ bắt đầu cho thấy ngày càng ít đề xuất nghiên cứu phi đạo đức. Bây giờ, nếu hai điều này là đen và trắng, các nhóm sẽ nói khuôn mặt đó là đe dọa ít lần hơn. Khi thời gian trôi qua, họ sẽ thấy ngày càng ít đề xuất nghiên cứu phi đạo đức hơn. Bởi vì họ đã được cho ít hơn. Đúng rồi. Bởi vì họ đã được cho ít hơn. Nhưng điều đó không xảy ra. Những gì họ làm là họ nói, đe dọa với cùng một số lần. Họ đã lấy những khuôn mặt mà trước đây họ có thể đã không nói là đe dọa. Họ đã bắt đầu coi những khuôn mặt đó là đe dọa. Tương tự với các đề xuất nghiên cứu. Họ bắt đầu trở nên kỹ càng hơn. Bây giờ, nhà khoa học mà tôi đã nói chuyện, tên ông là David Lavari. Đúng vậy. Nhớ được tên ông. Ông đã giải thích rằng có thể trong quá khứ, việc luôn luôn tìm kiếm vấn đề tiếp theo đã mang lại cho bạn lợi thế sinh tồn. Đúng. Bởi vì nếu bạn là loại người luôn cảnh giác, ok, chúng ta có thể hết thực phẩm. Đó là một vấn đề đấy. Chúng ta cần phải giải quyết nó. Đây là một vấn đề. Hãy giải quyết điều đó. Nếu bạn cảnh giác như vậy, điều đó sẽ giúp bạn sống sót. Đúng. Nhưng áp dụng vào thế giới ngày nay, nơi bạn đã thấy thế giới ngày càng tốt hơn theo thời gian, điều đó thường khiến chúng ta bỏ lỡ sự tuyệt vời của nó và tích tụ những vấn đề của thế giới thứ nhất. Đúng. Vì vậy, cũng có những nghiên cứu tuyệt vời mà các nhà nghiên cứu sẽ hỏi người Mỹ trung bình, bạn có nghĩ rằng thế giới đang cải thiện không? Và chỉ có 6% người nghĩ rằng thế giới đang cải thiện. Đó là bởi vì chúng ta tìm kiếm vấn đề tiếp theo. Nhưng nếu bạn nghĩ về điều đó từ 500 năm qua, thì đương nhiên thế giới đã tốt hơn. Bạn sống lâu hơn. Bạn có khả năng cao hơn để biết chữ. Bạn ít có khả năng bị đói. Bạn ít có khả năng mất con. Đúng. Chính xác. Rất nhiều điều như vậy. Nhưng chúng ta thường không nhận ra điều đó ngay tại thời điểm. Và điều đó ảnh hưởng đến chúng ta. Chúng ta có hạnh phúc hơn không? Bạn đã nói về sự phong phú mà chúng ta có trong thế giới, nhưng liệu chúng ta có hạnh phúc hơn không? Bạn có biết bất kỳ số liệu nào về hạnh phúc tập thể của chúng ta hoặc cách chúng ta báo cáo về điều đó không? Đúng. Tôi nghĩ rằng nhiều nghiên cứu về hạnh phúc cho thấy rằng chúng ta có vẻ kém hạnh phúc hơn trước. Nhiều vấn đề về sức khỏe tâm thần hơn nữa. Tất cả chúng ta đều biết những số liệu đó. Đúng. Nhiều vấn đề về sức khỏe tâm thần hơn. Yep. Và có thể có một số lý do khác nhau cho điều đó. Nhưng tôi nghĩ rằng một điều thú vị là, chúng ta dường như sống trong một thế giới mà nhiều người có đủ những gì họ cần để tồn tại. Và nếu không, có lẽ đó là vấn đề của chính phủ. Có lẽ đó là vấn đề phân phối. Điều này chủ yếu tôi đang nói về các nước phát triển ở đây. Nhưng khi chúng ta có越来越多, chúng ta không nhất thiết phải hạnh phúc hơn. Ví dụ, tôi nghĩ rằng năm từ 1970 đến khoảng năm 2000, thu nhập thực tế của người Mỹ đã tăng 50%. Vì vậy, điều này tính đến, bạn biết đấy, sự điều chỉnh giá cả, lạm phát. Vì vậy, mọi người đã trở nên giàu có hơn 50% trung bình. Tuy nhiên, hạnh phúc không thay đổi. Thực ra, nó thậm chí có thể đã giảm một chút. Điều này gợi ý rằng khi nhu cầu của chúng ta được đáp ứng đến một mức độ nhất định, như nó không nhất thiết sẽ khiến chúng ta hạnh phúc hơn, nhưng chúng ta vẫn nghĩ rằng, bạn biết đấy, hạnh phúc sẽ nằm trong lần mua tiếp theo, rằng nó ở trong lần đi ra tiếp theo hay nó ở trong tweet lan truyền tiếp theo hoặc bất cứ điều gì có thể. Họ có phát hiện ra một liều thuốc giải cho việc tìm kiếm vấn đề không ngừng này không? Bởi vì tôi muốn cảm thấy hài lòng. Vâng, đó là sự tìm kiếm, đúng không? Đó là sự tìm kiếm tối thượng của con người. Tôi nghĩ rằng nhiều tôn giáo được thiết lập để chống lại điều đó. Đừng ăn cắp vì bạn đang lấy đi từ người khác và xã hội sẽ sụp đổ. Đừng tham lam vì điều đó sẽ mang lại cho bạn nhiều vấn đề. Tất cả đều nói với chúng ta, đừng làm quá tất cả những điều vật chất mà chúng ta thường làm. Và thay vào đó, trọng tâm là bạn biết, đưa sự chú ý ra khỏi bản thân và đặt nó vào điều gì đó sẽ giúp bạn làm điều đúng đắn tiếp theo. Bây giờ, những điều đó được diễn giải theo những cách có thể gây tranh cãi, tất nhiên. Nhưng tôi nghĩ rằng cấu trúc tổng thể là như nhau. Và đó là câu hỏi tối thượng cho tất cả mọi người, đúng không? Toàn bộ nhóm của tôi ở đây đã trở nên càng lúc càng đam mê việc chạy bộ. Chúng tôi nói về việc chạy bộ mọi lúc.
Rõ ràng, bạn biết đấy, Daniel Lieberman, người đã xuất hiện trong chương trình trước đây, tôi nghĩ ông ấy đã viết một cuốn sách về việc chạy, phải không? Đây là cuốn sách cuối cùng của ông, cuốn mà chúng tôi đã trò chuyện trên chương trình. Bạn có quan điểm gì về việc chạy bộ? Và bạn đã học được gì khi nghiên cứu các bộ lạc du mục về tầm quan trọng của việc tập thể dục? Vâng, tôi nghĩ rằng, có lẽ việc tập thể dục là điều tốt nhất bạn có thể làm cho sức khỏe của mình. Và tôi nghĩ rằng, nhiều người sẽ nói rằng tập thể dục là thuốc. Tôi nghĩ rằng sự không hoạt động mới là độc dược. Chúng ta đã tiến hóa để có một lượng hoạt động nhất định trong cuộc sống hàng ngày của mình, như chúng ta cần điều đó để khỏe mạnh và hạnh phúc. Và ngày nay, chúng ta thường không có được điều đó, theo cách chúng ta thiết kế cuộc sống của mình. Một điều tôi viết trong cuốn “Khủng hoảng thoải mái” là cơ thể con người giỏi trong hai việc. Con người đã tiến hóa để giỏi trong hai việc. Một trong số đó là chạy đường dài với tốc độ tương đối chậm, mà tôi chắc rằng Daniel Lieberman đã nói đến, vì ông ấy là người đã phát hiện ra điều đó. Ông ấy thật tuyệt. Nhưng điều thứ hai mà chúng ta giỏi là mang vác đồ vật qua khoảng cách. Vì vậy, bạn hỏi, “Tại sao chúng ta lại giỏi trong việc chạy đường dài dưới cái nóng?” Và đó là vì chúng ta thường đuổi theo những con vật mà không thể tự làm mát cho mình qua hàng dặm cho đến khi chúng quá nóng, và sau đó chúng ta sẽ săn được chúng và có bữa ăn. Nhưng sau khi bạn giết một con vật ở cách trại một khoảng cách, bạn phải mang nó về. Đúng vậy. Chúng ta là loài động vật duy nhất có khả năng mang vác đồ vật ở khoảng cách xa tốt. Và điều đó đã hoàn toàn tạo hình cho chúng ta không kém gì so với việc chạy. Vì vậy, chúng ta có đôi tay có thể nắm chặt đồ vật một cách mạnh mẽ. Chúng ta được cấu tạo theo cách mà chúng ta có thể mang vác đồ vật qua khoảng cách. Và tôi lập luận trong “Khủng hoảng thoải mái”, nhiều người vẫn chạy, như việc đi bộ nhanh rất phổ biến. Nhưng việc mang vác đồ vật như một bài tập là điều mà nhiều người không làm. Vì vậy, tôi khuyến khích việc “rucking”, tức là xếp đồ vào một chiếc ba lô có trọng lượng và đi bộ. Khi bạn so sánh việc “rucking” với việc chạy, việc “rucking” thường ít chấn thương hơn. Vì vậy, tỷ lệ chấn thương thấp hơn nhiều. Nó cũng bảo tồn cơ bắp nhiều hơn so với chạy. Khi bạn chạy, bạn đốt cháy chất béo, nhưng bạn cũng đốt cháy cơ bắp. Khi bạn “ruck”, vì bạn có trọng lượng trên cơ thể, nó báo hiệu cho cơ thể bạn rằng, “Đừng đốt cháy quá nhiều cơ bắp.” Và các nghiên cứu chứng minh điều đó. Vì vậy, bạn thực sự nhận được cả cardio và tập tạ trong một. Và tôi nghĩ đó là điều tốt mà mọi người nên làm. Tôi không nói là đừng bao giờ chạy, nhưng tôi đang nói rằng chúng ta đã loại bỏ một dạng hoạt động thể chất con người rất quan trọng, đó là mang vác đồ vật qua khoảng cách xa khỏi cuộc sống của mình. Và bằng cách đưa nó trở lại, tôi nghĩ chúng ta sẽ nhận được nhiều lợi ích khác nhau.
Cơ thể hiện đại trông khác gì so với cơ thể của tổ tiên chúng ta về điều đó, tất cả các bộ lạc du mục này? Họ có kiểu dáng nào đó, bởi vì tôi tưởng tượng nếu họ mang vác đồ vật trong một thế giới mà chúng ta có thể cho vào khoang xe hoặc tìm cách khác, sử dụng bánh xe để lăn, họ chắc chắn phải thích nghi về mặt sinh lý theo những cách nhất định. Tôi nghĩ rằng, trong kinh nghiệm của tôi, và bạn cũng nên hỏi Dan để xem ông ấy có đồng ý với điều này không, nhưng tôi nghĩ rằng hầu hết các thợ săn hái lượm thường nhỏ hơn nhiều so với người phương Tây trung bình. Họ nhỏ hơn nhiều bởi vì họ không có nhiều thực phẩm. Họ cũng năng động hơn nhiều, vì vậy họ không phải là những người khổng lồ. Khi bạn nhìn vào người phương Tây ngày nay, chúng ta là những người khổng lồ trong quy mô thời gian và không gian. Ai tiêu thụ nhiều calo hơn? Vâng, nếu bạn tính theo cân nặng của cơ thể, họ tiêu thụ nhiều hơn, như là nhiều hơn hẳn. Vì vậy, bạn phải dựa vào kích thước của người đó, đúng không? Nếu bạn có hai người đốt cháy 3.000 calo, thật tuyệt, nhưng nếu một người nặng 250 pound và người kia nặng 120 pound, thì người nặng 120 pound sẽ đốt cháy nhiều hơn cho cân nặng của mình, và đó là một sự phân biệt quan trọng cần phải được thực hiện khi chúng ta nói về việc liệu các thợ săn hái lượm có đốt cháy nhiều calo như người phương Tây hay không, vì có một số người bảo rằng, “Họ đốt cháy như nhau.” Thì, “Vâng, họ nặng trung bình 100 pound. Còn chúng ta thì nặng trung bình 200 pound.” Đó là một sự khác biệt lớn.
Các chi của người phụ nữ tiền sử trung bình, chẳng hạn, mạnh hơn 16% so với chi của các vận động viên chèo thuyền Olympic ngày nay. Vâng. Chúa tôi. Vâng, họ là những người rất khỏe mạnh. Có một nhà nhân chủng học mà tôi đã trò chuyện, người đã dành thời gian với các thợ săn hái lượm ở Tanzania, và cô ấy đã nói về việc ngay cả những người lớn tuổi trong bộ lạc, tức là những phụ nữ 70, 80 tuổi. Họ có thể chỉ việc leo núi suốt cả ngày. Họ có thể vượt qua những tảng đá. Họ thật tuyệt vời. Tôi nói, “Cô ấy là một người phụ nữ 30 tuổi.” Cô ấy nói, “Tôi đang theo sau những người phụ nữ gần ba lần tuổi tôi.” Điều đó là vì họ vẫn duy trì hoạt động và giữ được khối lượng cơ bắp, đúng không? Vâng, họ đã giữ được sự năng động. Khi bạn nghĩ về cuộc sống hàng ngày, nhiều trong số đó là nỗ lực. Họ không chỉ đi bộ. Họ đang đi trên những địa hình gồ ghề. Tất cả là ở ngoài trời. Nó sẽ yêu cầu nhiều năng lượng hơn so với một vỉa hè. Họ mang vác đồ vật. Họ cúi xuống. Họ đang đào bới. Một số sẽ leo cây. Ngay cả khi họ nghỉ ngơi, họ có thể nghỉ trong tư thế ngồi xổm trong khi chúng ta sẽ nghỉ ngơi trên một chiếc ghế lười và chỉ tan chảy vào đó. Ngoài những việc mà chúng tôi sẽ nhìn vào và nói, “Vâng, đó thì năng động.” Ngay cả việc nghỉ ngơi cũng là một hoạt động nhiều hơn. Họ luôn trải qua một mức độ hoạt động thể chất thấp. Bây giờ, chúng ta đã loại bỏ rất nhiều điều đó ra khỏi cuộc sống của mình, và điều đó chắc chắn đã thay đổi chúng ta, nhưng chúng ta thậm chí còn không biết. Giống như chúng ta được sinh ra và sống trong điều đó, đúng không? Là một loài, chúng ta đã tiến hóa để làm điều dễ dàng và thoải mái tiếp theo. Chúng ta đã áp dụng điều đó với công nghệ vào môi trường của mình, và nói chung là tốt nhưng cũng đã thay đổi chúng ta. Nó đã làm thay đổi sức khỏe của chúng ta. Nó đã thay đổi thể chất của chúng ta.
Một khi chúng ta làm điều đó và nhận ra, “Ôi, chúng ta đã loại bỏ tất cả hoạt động thể chất ra khỏi cuộc sống của mình, và bây giờ chúng ta đang bị ốm vì điều đó,” thì chúng ta nghĩ, “Chà, tôi đoán là chúng ta chỉ xây dựng những tòa nhà nơi bạn chỉ việc đến và có thể bạn chạy trên một băng chuyền, hoặc có thể bạn nâng một số tạ được cân bằng hoàn hảo và bạn làm điều đó.” Cái gì đó như ba set mười lần, đó là cách chúng ta gọi nó, đúng không? Chúng tôi cơ bản đã phát minh ra bài tập thể dục, và nó không giống như cách mà chúng ta từng làm trong quá khứ. Tôi không nói rằng điều đó có gì sai, nhưng tôi chỉ đang nói rằng cách mà chúng ta hoạt động thể chất ngày nay, ngay cả điều đó cũng đã thay đổi rất nhiều. Không ai trong quá khứ sẽ cố gắng trở nên khổng lồ và nâng một đống tạ. Có lẽ thật sự không hợp lý khi có quá nhiều cơ bắp như vậy. Bạn không có đủ thức ăn để phát triển nó. Bạn không muốn mang theo nó bên người. Nghĩ về những người leo núi. Họ không tích tụ cơ bắp để leo lên, đúng không? Họ không trở nên to lớn và cơ bắp. Nó giống như, không, bạn cần phải mạnh so với trọng lượng của mình. Bạn cần phải mạnh hết sức có thể với trọng lượng của mình, nhưng bạn không muốn có bất kỳ trọng lượng thừa nào. Ngày nay, bạn có những người như, “Tôi chỉ muốn có khoảng 250 pound là cơ bắp thuần khiết. Điều đó sẽ thật tuyệt.”
Người ta đã nói với tôi rằng tập luyện thể dục thể chất là một trong những bài tập quan trọng hơn, có lẽ vì lý do đó rằng việc nâng trọng lượng cơ thể của bạn có lẽ là cái trung tâm. Việc có khả năng di chuyển cơ thể của bạn là điều quan trọng nhất, không phải là có cánh tay to lớn.
Vâng. Tôi nghĩ đó là điều kỳ lạ. Có một số nghiên cứu cho rằng khối lượng cơ bắp tốt cho sức khỏe lâu dài và bảo vệ. Nhiều nghiên cứu đó thường được thực hiện với những người có tình trạng teo cơ. Có sự khác biệt giữa những người có mức độ cơ bắp thấp nguy hiểm và những người chỉ có một đống để có nó. Tôi nghĩ có lẽ điểm ngọt là chỉ cần ở trong, mặc dù chỉ số BMI là một chỉ số gây tranh cãi, tôi nghĩ có lẽ nên ở trong một chỉ số BMI bình thường và cố gắng mạnh mẽ cho trọng lượng của bạn và thực hiện một đống bài tập tim mạch. Tôi có nghĩa là, chỉ cần nhìn xem con người đã làm gì trong suốt thời gian. Đó có lẽ là một bản đồ hành trình khá tốt để bắt chước. Bạn thường tìm thấy rằng những người đó không lớn đến mức đó.
Daniel Lieberman đã nói với tôi điều gì đó, điều đó rõ ràng là rất hiển nhiên, nhưng thực sự làm tôi sốc. Ông ấy nói khi ông nói chuyện với những cộng đồng bộ tộc săn bắt hái lượm, họ gần như đã cười nhạo ông khi ông hỏi họ về việc họ tập thể dục như thế nào, vì khái niệm tập thể dục không phải là thứ họ nghĩ đến vì họ đang tập thể dục cả ngày. Tôi nghĩ ông ấy đã nhận xét rằng một trong những cộng đồng đó đã quay lại và hỏi ông, “Tại sao bạn lại chạy để vui vẻ?”
Vâng, ông ấy đã hỏi, “Bạn làm gì để tập thể dục?” Và họ có lẽ đã trả lời, “Chuyện gì vậy, tập thể dục?” Thực lòng, ông ấy đã nói điều gì đó như huấn luyện. “Bạn làm gì để huấn luyện?” Và họ đã nói, “Huấn luyện. Nó là một phần của cuộc sống chúng tôi, là tập thể dục.” Chà, đó là cách mà mọi người đã sống, mãi mãi. Không ai di chuyển chỉ để di chuyển vì lối sống của chúng ta trong quá khứ là chúng ta chỉ cần di chuyển để làm việc và bạn không muốn làm bất kỳ điều gì thêm vì bạn đang di chuyển cả ngày để lao động. Tôi có nghĩa là, lao động nông nghiệp thực sự rất vất vả. Hầu hết mọi người đã làm việc trong ngành nông nghiệp cho đến cuộc cách mạng công nghiệp. Tập thể dục là một thứ mà chúng ta đã phát minh ra sau khi chúng ta đưa chuyển động ra khỏi cuộc sống của mình.
Bạn đã đề cập đến, vừa rồi, về tập thể dục như một hành động tâm lý, tức là, một thời gian khi chúng ta ở ngoài thiên nhiên tập thể dục, chúng ta sẽ được kích thích tâm lý bởi vì có thể có một con gấu hoặc, tôi không biết, một con sư tử đang đến gần chúng ta. Vì vậy, chúng ta đang di chuyển cơ thể, nhưng tâm trí chúng ta thì rất nhạy bén với mọi thứ xảy ra xung quanh. Bây giờ, như bạn đã nói, chúng ta đang ở trong những phòng tập thể hình với những băng chuyền bằng cao su và chúng ta đang nhìn như, tôi không biết, chúng ta chỉ đang nhìn vào màn hình hoặc xem Netflix hoặc chỉ những người bạn thực sự tại nhà. Vâng, bất cứ điều gì, trên máy chạy bộ. Việc đó, khi tập thể dục trở thành hành động tâm lý mà nó gây kích thích tâm lý trong quá trình bạn thực hiện, điều đó có quan trọng không? Vâng. Tại sao? Tôi vừa viết một bài nghiên cứu sâu về điều này trong bản tin của tôi, mà tôi gọi là 2%. Và chúng ta có thể, tôi có thể giải thích lý do tại sao tôi gọi là 2%. Nhưng khi bạn suy nghĩ về bối cảnh của việc tập thể dục mà chúng ta đã từng làm trong quá khứ, có rất nhiều điều đang diễn ra hơn là chỉ công việc thể chất của việc di chuyển cơ thể bạn trên mảnh đất. Vì vậy, khi bạn di chuyển, hãy lấy một cái gì đó như chạy trên đường mòn. Bạn đang phải tìm ra, được rồi, vậy tôi sẽ đặt mỗi bàn chân ở đâu? Bởi vì con đường có thể gồ ghề, bạn thậm chí có thể không ở trên một con đường. Vì vậy, bạn đang phải tìm ra, đặt chân tôi như thế nào? Bạn cũng cần phải tính đến, được rồi, tôi sẽ điều chỉnh nhịp độ của mình ra sao khi biết tôi còn bao xa để đi, biết rằng trời rất nóng bên ngoài, biết rằng tôi có bao nhiêu nước với mình. Bạn cũng phải tính đến những thứ xung quanh, như, có động vật hoang dã ở ngoài kia không? Và nếu bạn đang chạy vì bạn đang săn bắn trong quá khứ, bạn phải theo dõi con vật. Đó là một hành động tâm lý cực kỳ căng thẳng. Bạn đang nhìn, bạn đang đi, được rồi, chúng ta có một nhánh cây gãy ở đó. Ồ, có vẻ như có một vết máu từ cái mũi tên mà chúng ta đã bắn vào nó. Nó giống như, nếu việc chạy trên máy chạy bộ như là phép cộng, thì việc chạy bên ngoài trong bối cảnh mà chúng ta đã chạy bên ngoài giống như phép đạo hàm đa biến. Và có một nhà nghiên cứu ở USC tên là David Reiklin. Và ông ấy đã suy nghĩ rất nhiều về điều này. Và ông ấy cơ bản nghĩ rằng, bạn biết đấy, khi bạn so sánh việc chạy trong nhà, nhìn chằm chằm vào màn hình, thì não của bạn sẽ tắt ngấm. Bạn không thực sự cần phải làm nhiều công việc nhận thức trong khi bạn thực hiện bài tập này. Có, nó tốt cho sức khỏe tim mạch của bạn, bạn sẽ nói như vậy. Nhưng khi bạn tập thể dục ngoài trời, đặc biệt là nếu ở trong một môi trường tự nhiên hoang dã hơn, như trên một con đường mòn, hãy nghĩ đến việc chạy trên một con đường mòn, bạn đang phải thực hiện rất nhiều công việc nhận thức khi bạn làm điều đó.
Và điều đó có thể tốt hơn cho sức khỏe não bộ của mọi người trong dài hạn, chưa kể rằng việc tập thể dục ngoài trời cũng khó hơn. Bạn có thể sẽ đốt cháy nhiều calo hơn mỗi bước đi. Bạn sẽ có nhiều lúc lên xuống. Nói chung, điều đó tốt hơn. Daniel cũng đã mở ra cho tôi một điều mới. Ngay trước khi tôi nói chuyện với Daniel, tôi đã gặp vấn đề với đôi chân của mình. Tôi đã bị cái mà họ gọi là viêm gan bàn chân, phải không? Một ngày nọ, tôi thức dậy và cơ bản là không thể đi được vì một cái gì đó trong chân tôi đã bị sưng lên và sau đó tôi đã tìm kiếm trên Google và họ nói đó là viêm gan bàn chân. Và giả thuyết, sau đó tôi đã được chỉ định những biện pháp để cố gắng khắc phục vấn đề này. Giả thuyết mà tôi đã phát hiện ra sau đó là do đôi chân của tôi quá yếu, vì tôi đi bộ hàng ngày trong những đôi giày có đệm một inch mà tất cả chúng ta đều đi, và có một ngành công nghiệp lớn về kích thước gót chân và cách mà điều đó làm cho việc chạy, tập thể dục và sự thoải mái trở nên tốt hơn. Và đó là cách mà nó tốt cho bạn hay tốt cho đầu gối của bạn. Khi tôi đột nhiên bắt đầu nỗ lực nhiều vào chân mình vì tôi đang tập luyện cho một trận bóng đá lớn, đôi chân của tôi đã chịu không nổi. Và điều đó khiến tôi bắt đầu tin rằng có thể tôi không nên mang những đôi giày có gót lớn như một inch, một centimet, hoặc bất cứ gót nào mà chúng ta đều có. Hãy tưởng tượng nếu ngay từ khi một đứa trẻ được sinh ra, chúng ta đặt một chiếc găng tay lên cả hai tay của chúng, rộng một centimet mỗi bên. Hãy tưởng tượng bàn tay chúng sẽ yếu ớt và tệ hại như thế nào. Đó chính xác là những gì chúng ta đang làm với đôi chân của mình. Và bây giờ tôi không mang những đôi giày có gót. Vâng, chúng ta nên có một lượng sức mạnh nhất định để tiếp nhận. Và tôi nghĩ rằng chúng ta không nhận được những điều đó theo nhiều cách. Ý tôi không chỉ là giày dép, đúng không? Còn nữa, tại sao mọi người lại đau lưng? Bởi vì 80% mọi người sẽ trải qua đau lưng vào một thời điểm nào đó trong đời. Và bạn nghĩ, ừ, tất cả chúng ta đều ngồi tám giờ một ngày. Và chúng ta không ngồi như ở tư thế squat như trước đây. Chúng ta ngồi trên những chiếc ghế thoải mái mà đã giúp giảm bớt công việc thể chất mà chúng ta từng phải làm chỉ để giữ cho cơ thể ở vị trí thẳng. Và khi chúng ta cố lift một cái gì đó, cơ lưng của chúng ta sẽ quá yếu. Và có điều gì đó xảy ra và chúng ta gặp vấn đề, đúng không? Và bạn có thể mở rộng điều đó ra nhiều vấn đề khác nhau, như những cơn đau trung bình mà mọi người thường gặp. Thường thì đó là vì môi trường của chúng ta được thiết lập để giảm bớt áp lực thể chất lên cơ thể chúng ta. Nhưng cuối cùng chúng ta lại phải trả giá cho điều đó khi cố gắng làm một điều gì đó ngoài vùng thoải mái rất nhỏ mà chúng ta đã tự xây dựng. Vì vậy, trong trường hợp của bạn, bạn đã làm yếu đôi chân theo thời gian, và sau đó bạn thêm một khối lượng lên chúng, và chúng không sẵn sàng cho điều đó. Và điều đó thể hiện ra như là cơn đau. Đối với một người khác, có thể họ ngồi ở bàn làm việc cả ngày, và họ quyết định, bạn biết đấy, tôi sẽ quay lại phòng gym, và họ làm một lần nâng deadlift, và lưng của họ đột nhiên đau như thể đang nói “bạn đang làm gì vậy?” và gây ra nhiều cơn đau. Và có rất nhiều điều khác nhau. Đau vai, đau vai, rất nhiều loại đau khác chỉ là biểu hiện của môi trường hiện đại của chúng ta. Và để tránh những điều đó, bạn đã nói 80% người sẽ trải qua đau lưng vào một thời điểm nào đó. Vâng, đó là cơn đau phổ biến nhất mà mọi người sẽ gặp phải. Và nó cũng có một tác động kinh tế lớn. Thật điên rồ. Ngay khi bạn nói điều đó, lưng tôi đã bắt đầu cảm thấy đau. Tôi không biết nữa. Vâng, một cách sửa chữa rất đơn giản là dành nhiều thời gian hơn để ngồi trên sàn nhà, phải giữ lưng của bạn thẳng đứng như tôi đang làm bây giờ, không sử dụng tựa lưng, bạn biết không, nếu tôi làm như vậy, lưng bạn sẽ phải làm việc nhiều hơn. Và ngay cả mức độ việc đó trong một thời gian dài cũng có thể giúp ngăn ngừa một số vấn đề. Bạn đã nói ngồi trên sàn nhà? Đúng vậy, ngồi trên sàn nhà. Điều đó giúp tăng khả năng di chuyển. Khi bạn ngồi trên sàn nhà, bạn không có tựa lớn mà bạn có thể chỉ cần lún vào đó, cơ thể bạn phải làm việc để giữ cho bạn đứng thẳng. Và có lẽ bạn sẽ cảm thấy không thoải mái ở một thời điểm nào đó. Vì vậy, bạn sẽ thay đổi tư thế, bạn sẽ đặt hông của mình ở những vị trí khác nhau, bạn sẽ đặt chân của mình ở những vị trí khác nhau. Điều đó dường như giúp tăng khả năng di chuyển và giảm đau theo thời gian. Vâng, điều đó thật hữu ích vì đó là một điều nhỏ mà tôi có thể làm chỉ để giảm khả năng trở thành một phần của 80% sẽ trải qua đau lưng. Ngồi trên sàn nhà thường xuyên hơn, tôi có thể làm điều đó. Những quyết định nhỏ hàng ngày khác mà chúng ta có thể thực hiện để cho phép mình cảm thấy một chút khó khăn là gì? Vâng. Vì vậy, tôi gọi khái niệm này là trở thành một người hai phần trăm. Và nó xuất phát từ một nghiên cứu cho thấy rằng chỉ hai phần trăm người dùng cầu thang khi có thang cuốn sẵn. Chỉ hai phần trăm. Bây giờ, 100% những người đó đều biết rằng việc đi cầu thang sẽ mang lại lợi ích lâu dài cho sức khỏe của họ, đúng không? Nhưng chỉ có hai phần trăm họ thực hiện. Và đó là vì chúng ta là một loài mà đã được lập trình để làm điều gì dễ chịu tiếp theo, ngay cả khi điều đó không hợp lý trong môi trường thoải mái của chúng ta. Vì vậy, khi tôi nói về việc trở thành một người hai phần trăm, tôi đang đề cập đến việc thực sự và tượng trưng đi cầu thang khi bạn có thể. Những điều nhỏ mà bạn có thể làm trong cuộc sống hàng ngày để thêm nhiều hoạt động, nhiều khó khăn vào cuộc sống theo cách hoàn toàn có thể quản lý, điều đó tích lũy lại thành một lợi ích lớn theo thời gian. Một lợi ích lớn theo thời gian? Đi cầu thang? Một lợi ích lớn theo thời gian. Nếu bạn đi cầu thang mỗi lần, tôi đảm bảo rằng bạn sẽ có sức khỏe tốt hơn nếu bạn chọn thang cuốn. Và nếu bạn áp dụng điều đó cho tất cả các lĩnh vực khác, tôi có thể đơn giản là, ừm, tôi có một cuộc gọi điện thoại làm việc, tôi có thể ngồi trong văn phòng và thực hiện trong kiểu như, bạn biết đấy, văn phòng kiểu gym, hoặc tôi có thể đi bộ trong khi thực hiện. Và tôi đã đi bộ được một dặm rưỡi.
Ôi, và nhân tiện, bạn biết đó, có lẽ lần tới tôi sẽ đeo một chiếc ba lô nặng 10 pound hoặc 20 pound, và tôi sẽ đi bộ trong khi nhận cuộc điện thoại đó. Tôi sẽ đỗ xe ở bãi đậu xe xa tít như ở Siberia so với cửa hàng tạp hóa, đúng không? Và nghe có vẻ như mọi người sẽ nói, nhún vai. Vâng, ai cũng biết điều đó. Thế thì, tốt, sao mà không ai làm vậy? Bởi vì họ không tin rằng điều đó quan trọng. Bởi vì bạn không tin rằng điều đó quan trọng. Và vấn đề là, chúng ta nhìn vào hành động đó như một hành động cá nhân duy nhất và nói, tốt, điều đó chỉ có thể tiêu tốn thêm năm calo. Thế còn nếu bạn làm điều đó 10 lần một ngày và cộng dồn qua một đời? Tôi đảm bảo bạn sẽ khỏe mạnh hơn và tốt hơn so với việc bạn liên tục làm điều dễ dàng hơn. Vậy tôi có thể tìm những chiến thắng nhỏ 2% đó ở đâu, tích hợp chúng vào cuộc sống của tôi? Bởi vì khi bạn bắt đầu làm điều đó, bạn nhận ra rằng, ôi, không chỉ điều này rất dễ dàng để thực hiện, mà tôi thực sự cảm thấy tốt hơn khi làm những điều này, đúng không? Bạn có thể mang theo rau củ. Nhiều cơn đau lưng sẽ biến mất nếu mọi người bắt đầu mang theo rau củ nhiều hơn. Tôi có thể đảm bảo điều đó, nhưng chúng ta không làm như vậy. Và vì vậy, nhiều công việc và suy nghĩ của tôi là, làm thế nào để chúng ta tìm thấy những chiến thắng nhỏ đó suốt cả ngày và tích lũy chúng? Tôi không nói rằng mọi người nên ngừng đi tập gym và thực hiện thói quen bình thường của họ. Nhưng tôi đang nói, nếu bạn nhìn vào 24 giờ trong một ngày, và bạn đã làm điều dễ nhất, thoải mái nhất, lười biếng nhất trong suốt 23,5 giờ, và bạn nghĩ rằng việc bạn dành 30 phút trong phòng tập sẽ bù đắp điều đó, bạn đang bỏ lỡ, bạn đang bỏ lỡ bức tranh lớn. Đó không phải là cách mà con người được thiết kế để sống. Tôi đã nghĩ trong khi bạn nói về cách nó cũng cộng dồn lại thành bất lợi cho bạn. Ví dụ bạn đưa ra về việc đi cầu thang thay vì thang cuốn có thể tiêu tốn năm calo, và sau đó bạn nhân lên gấp 10, bạn làm điều đó, bạn biết đấy, thì đó là 50 calo, bạn đang tiêu tốn mỗi ngày. Tôi đã nghĩ, liệu có một yếu tố cộng dồn nào trong điều này không? Não tôi đã quyết định có, vì nếu bạn đi cầu thang và bạn tiêu tốn calo và xây dựng một chút cơ bắp, bạn sẽ có nhiều cơ bắp hơn để thực hiện nhiều hoạt động như vậy. Và tôi nghĩ, tôi nghĩ rằng là Daniel Lieberman đã nói với tôi về khái niệm này – sự lão hóa, mà gần như là một vòng xoáy giảm cơ bắp nơi mà bạn mất đi cơ bắp, nên bạn thực hiện ít hoạt động hơn, và bạn lại mất đi cơ bắp, nên bạn lại thực hiện ít hoạt động hơn. Và đó là vòng xoáy xuống dốc cho rất nhiều người gây ra lão hóa và cái chết, điều mà chúng ta nghĩ về lão hóa và cuối cùng là cái chết. Đó là những gì tôi nghĩ về những điều nhỏ nhặt đó. Tôi nghĩ rằng nó sẽ cộng dồn cho tôi. Nếu tôi làm nhiều hơn, tôi sẽ có thể làm nhiều hơn, nên có lẽ tôi sẽ làm nhiều hơn. Đúng vậy. Không, bạn hoàn toàn đúng. Và khái niệm này không chỉ đơn thuần là vật lý, nó cũng là tâm lý. Nó là sự sẵn sàng thực hiện cuộc trò chuyện khó khăn mà bạn cần có với người phối ngẫu của bạn. Thực hiện, bạn biết đấy, nếu bạn đang làm một dự án khó khăn, xu hướng của chúng ta là khi dự án khó khăn trở nên khó khăn, chúng ta sẽ làm gì? Chúng ta kiểm tra điện thoại di động, chúng ta nói, tôi sẽ đứng dậy và lấy cà phê. Sẵn sàng vượt qua, bỏ ra một chút nỗ lực để có thể vượt qua điều gì đó mà chỉ đơn giản khó hơn một chút, tôi nghĩ, cuối cùng sẽ dẫn đến những biến đổi và đột phá lớn nhất. Tôi đã từng nghĩ rằng bạn có thể thay đổi niềm tin của mình, bạn biết đấy, và sau đó tôi thực sự đã trở nên khá cuồng nhiệt trong việc tìm hiểu xem liệu bạn có thể chọn một niềm tin khác hay không. Và tôi đã kết luận rằng bạn không thể, bởi vì không có niềm tin nào trong cuộc đời tôi mà tôi thực sự tin tưởng mà giờ đây, nếu gia đình tôi bị uy hiếp, tôi có thể thay đổi một cách chân thành. Tôi có thể nói dối, nhưng tôi không thể thực sự thay đổi niềm tin đó. Vì vậy, tôi đã tự hỏi, niềm tin là gì? Và đã kết luận rằng chúng về cơ bản là một chồng chứng cứ mà chúng ta đã chấp nhận là đúng một cách chủ quan. Và điều đó đang điều khiển cuộc sống của chúng ta. Nó đang nói cho chúng ta biết chúng ta là ai và chúng ta thể hiện ra sao, đặc biệt là trong những tình huống không thoải mái. Tôi nhớ tôi đã có Chris, bạn ngân hàng trẻ trên podcast, và anh ấy là một võ sĩ boxing vô địch thế giới. Và anh ấy đã nói với tôi rằng nếu tôi ở nhà một mình, và tôi đến dặm số chín trên máy chạy bộ, và tôi đã nói với bản thân rằng tôi sẽ làm 10 dặm, tôi sẽ phải đi khập khiễng. Và tôi bị chuột rút ở chân. Tôi phải khập khiễng dặm cuối cùng, ngay cả khi không ai theo dõi, bởi vì trích dẫn, tôi không thể để những con quỷ bên trong lọt vào. Những gì anh ấy đang nói ở đây là tôi không thể để một câu chuyện mới về bản thân xuất hiện rằng tôi là người loại bỏ khi mọi thứ trở nên khó khăn. Bởi vì trong hiệp 12 của một trận đấu boxing vô địch, câu chuyện đó sẽ xuất hiện khi tôi ngồi trên ghế và tôi muốn từ bỏ. Ý tưởng này, nó quay trở lại điều mà bạn đã nói về cầu thang, rằng tất cả những điều nhỏ nhặt này đang cộng dồn về mặt tâm lý để kể cho chúng ta một câu chuyện về ai chúng ta là và mối quan hệ của chúng ta với sự không thoải mái. Và rằng, bạn biết đấy, cách tốt nhất để ảnh hưởng đến câu chuyện về bản thân của chúng ta là bắt đầu giữ những cam kết không thoải mái với chính mình. Và điều đó sẽ cộng dồn cho chúng ta theo thời gian. Vâng. Và sau đó, khi bạn đi cầu thang, bạn sẽ nói, được rồi, có lẽ tôi có thể chạy một quãng đường, một chặng đường ba dặm đó. Ôi không, tôi đang chạy năm dặm. Tôi nghĩ rằng, bạn biết đấy, bạn đúng về những câu chuyện mà chúng ta kể về bản thân và nơi chúng đến từ đâu. Nhưng bạn có thể thay đổi những trải nghiệm mà bạn có, đúng không? Vì vậy, những trải nghiệm của bạn sẽ thay đổi tập hợp những niềm tin đó. Giống như câu chuyện tôi đã kể về việc tôi đã dành một tháng ở Bắc Cực. Tôi không nghĩ tôi có thể làm điều đó. Và tôi chưa bao giờ có lý do nào để cảm thấy biết ơn sâu sắc về thế giới như ngày nay. Tôi đã phải có trải nghiệm này để thay đổi nhận thức của tôi. Chứng cứ. Đúng. Tôi có thể tự nói với mình cả ngày rằng, vâng, nước nóng chảy là tuyệt vời. Nhưng tôi đã bao giờ cảm thấy điều đó về mặt cảm xúc, như một sự kết nối cảm xúc chính xác và cảm giác, ôi Chúa ơi, như bạn mở ra lớp màn này? Không, tôi đã phải làm, tôi đã phải có một trải nghiệm. Ra ngoài vùng thoải mái của bạn. Ra ngoài vùng thoải mái của tôi. Đúng vậy. Một trải nghiệm khó khăn và thách thức.
Và đó là hành trình của người hùng mà bạn thấy trong, bạn biết đấy, công trình của Joseph Campbell, phân tích tất cả những huyền thoại này suốt thời gian, tìm ra rằng tất cả các nền văn hóa cơ bản đều có cùng một cấu trúc phía sau những huyền thoại của họ. Và đó là người hùng được gọi đến cuộc phiêu lưu. Nhưng, này, nó sẽ rất khó khăn. Nó sẽ đầy thách thức. Và người đó không muốn đi, đúng không? Luôn luôn có giai đoạn này khi họ nói, tôi không muốn xử lý chuyện này. Nhưng nếu họ chọn chấp nhận điều đó, họ sẽ luôn phải bước vào một vùng giữa mà thực sự cố gắng. Thực sự đầy thách thức. Họ sẽ phải vật lộn ở đó. Nhưng trong cuộc đấu tranh là nơi bạn học được bạn có khả năng gì. Thực tế là, con người có khả năng nhiều hơn mức chúng ta nghĩ. Nhưng chúng ta không còn bị đẩy vào những vị trí để nhận ra điều này nữa. Và đó là người thầy. Bạn phải ném mình vào vực thẳm. Và bạn xuống đó và bơi qua sương mù và tìm ra những gì bạn cần hiểu. Rồi bạn trở về từ bên kia và nói, Ồ, tôi có nhiều hơn những gì tôi đã nhận ra. Và điều đó thay đổi bạn, thay đổi mãi mãi khả năng của bạn. Và nếu bạn may mắn, bạn sẽ nhận được một cuộc gọi phiêu lưu khác và có nhiều vấn đề hơn trong cuộc sống và có thêm một cơ hội để thử nữa. Và bạn cứ peeling off layers, peeling off layers. Đó là câu chuyện về sự cải thiện của con người đối với tôi. Nhưng hầu hết chúng ta đang chờ đợi bằng chứng để bắt đầu cuộc phiêu lưu. Chúng ta không nhận ra rằng bằng chứng sẽ đến từ cuộc phiêu lưu. Đúng. Chà, tôi nghĩ đó là một cách thay đổi mà mọi thứ đã diễn ra. Trong quá khứ, con người thường phải làm những điều khó khăn mọi lúc. Điều này có thể xuất phát từ những cuộc săn lớn mà chúng ta từng phải tham gia. Có thể là một cơn bão ập đến và bạn nghĩ rằng, chúng ta cần vượt qua dãy núi này trong vòng 24 giờ tới, nếu không chúng ta sẽ chết. Và nhân tiện, dãy núi này rất lớn. Tôi không biết liệu chúng ta có thể làm được không. Vì vậy, chúng ta thường xuyên bị đẩy ra khỏi vùng an toàn. Và chúng ta có những khoảnh khắc nhận ra khả năng của mình, vì chúng ta vào đó, chúng ta nghĩ rằng chúng ta sẽ chết khi vượt qua dãy núi này, nhưng chúng ta không chết. Chúng ta nói, ồ, wow, tôi đã có nhiều hơn những gì tôi đã nhận ra. Vâng, đó là điều gì đó. Và điều đó thay đổi bạn. Nó định hình bạn. Nó khiến bạn nhận ra bạn có khả năng gì, và cuộc sống không còn đẩy những điều đó lên cho chúng ta nữa. Đúng, bây giờ bạn chỉ có thể sống trong vùng an toàn. Và nó thật tốt. Nó thoải mái. Nó an toàn. Nhưng bạn không có cơ hội để ra ngoài bờ mép và học được khả năng của bạn. Và cuối cùng, tôi nghĩ điều đó sẽ giới hạn bạn theo thời gian. Vì vậy, tôi đang khuyên mọi người từ bỏ công việc của họ. Tôi khuyên mọi người nên nghỉ việc hai tuần và đi làm một điều hoàn toàn thú vị sẽ thay đổi bạn mãi mãi, vì tất cả chúng ta đều có thể làm điều đó. Tuy nhiên, mối quan hệ của chúng ta với sự không chắc chắn là rất quan trọng trong điều này, tôi nghĩ, vì khi mọi người nghĩ về việc bước ra cuộc phiêu lưu đó, rời bỏ công việc của họ, đi làm điều gì đó mới mẻ, sự không chắc chắn trở thành một lực cản giữ họ lại. Và tôi nhớ đã học về công trình mà Uber Labs đã thực hiện. Vậy đó là Uber, ứng dụng giao đồ ăn và taxi. Vâng, họ làm mọi thứ. Trong phòng thí nghiệm của họ, họ đã tìm ra rằng một trong những phần tệ nhất của bất kỳ trải nghiệm khách hàng nào là cảm giác không chắc chắn. Vậy trước đây, bạn sẽ gọi taxi, sau đó bạn sẽ đứng bên đường và chỉ ở trong sự không chắc chắn hoàn toàn. Vì vậy, họ đã đưa điều đó vào ứng dụng bằng cách cho bạn thấy vị trí của tài xế. Và cũng, chúng ta đều có thể đồng ý một cách trực giác, nhưng cũng có thể kể lại những lần mà chuyến bay bị trì hoãn và nó báo trì hoãn và cảm giác của sự không chắc chắn so với chỉ đơn giản nói rằng bị trì hoãn hai giờ, mà tôi thì thật sự thích hơn. Ở trung tâm của việc tham gia vào những cuộc phiêu lưu của cuộc đời chúng ta và ném mình vào sự không thoải mái là nhu cầu của chúng ta về sự chắc chắn. Điều đó chiếm ưu thế; khi tôi nói chuyện với mọi người trên đường phố hoặc họ nhắn tin cho tôi, đó là câu đố mà họ phải đối mặt là Tôi không biết tương lai sẽ ra sao nếu tôi đi vào cuộc phiêu lưu đó. Vì vậy, tôi thích ở lại trong nỗi khổ không chắc chắn hơn là phải chịu đựng sự không chắc chắn mà Johnny có thể mang đến cho tôi. Vâng, chúng ta không thích sự không chắc chắn. Nhưng khi tôi báo cáo về não bộ khan hiếm, tôi đã đọc rất nhiều văn bản cổ lạ lùng. Và tôi đã đọc những tác phẩm của một vị thiền sư sống trong im lặng trong một hang động ở Pháp vào thế kỷ 19. Ông đã viết, ông đã xuất bản nhật ký của mình, không sử dụng tên thật của mình vì ông không muốn có sự nổi tiếng, ông không muốn ai biết. Và có một câu trích dẫn trong cuốn sách rằng, bạn mạo hiểm nhiều khi ngần ngại ném mình vào vực thẳm. Và đó là sự thật. Đặc biệt trong bối cảnh ngày nay, điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là gì? Bạn sẽ không chết. Ngay cả khi bạn mất mọi thứ bạn sở hữu, ngày nay chúng ta có rất nhiều mạng lưới an toàn. Và bạn có nghĩ rằng bạn là một người khá thông minh không? Bạn đã tìm ra điều đó trong quá khứ? Vậy thì bạn có thể có khả năng tìm ra điều đó một lần nữa. Và nếu bạn không sẵn lòng chấp nhận sự không chắc chắn mà thực chất là một đặc điểm, không phải là một thiếu sót, vì sự không chắc chắn đó mang lại cho bạn cơ hội. Nếu bạn chắc chắn về những gì bạn sẽ nhận được, thì điều đó thật sự không thú vị, đúng chứ? Ý tôi là, điều đó không thú vị. Đó là điều bạn đã nói về trong não bộ khan hiếm. Vâng, sự không đoán trước rất thú vị. Nó hấp dẫn. Và vì vậy, kết quả có thể xấu, nhưng nó cũng có thể rất rất tốt. Tốt hơn nhiều so với những gì bạn nghĩ. Và bằng cách không đánh cược đó, bạn đang ngồi trên bệ xem. Cũng như ở chương chín của não bộ khan hiếm, bạn đã nói về một điều mà tôi đã đùa cợt nhiều năm qua với tư cách là một nhà tiếp thị. Tôi đã đi khắp nơi nói với các giám đốc tiếp thị và giám đốc điều hành rằng nếu bạn muốn đội ngũ của bạn làm việc tốt nhất trong đời họ, và một cách cụ thể là công việc sáng tạo và đổi mới nhất trong đời họ, hãy giữ lại ngân sách.
Và tôi nói điều này vì công ty đầu tiên của tôi có tên là Wall Park, và chỉ khi chúng tôi hết tiền thì chúng tôi mới làm được những công việc tốt nhất, vì chúng tôi không còn lựa chọn nào khác. Vì vậy, tôi không biết, tôi có khoảng 6.000 bảng như một ngân sách tiếp thị hay gì đó. Và sau đó tôi nhớ ngồi đó với hai người bạn của tôi là Ash và Dom, những người đã cùng tôi xây dựng doanh nghiệp, và chúng tôi đã hết tiền. Từ đó, một ý tưởng đã xuất hiện giúp tôi xây dựng một công ty có giá trị hàng trăm triệu đô la. Chính trong việc thiếu thốn các nguồn lực, chúng tôi bị buộc phải thực hiện những công việc sáng tạo tốt nhất trong đời. Điều đó đã khiến chúng tôi quay về những nguyên tắc cơ bản. Và đó là điều tôi nghĩ đến khi bạn nói về nghiên cứu này tại Đại học Illinois và John Hopkins. Đó là điều tôi nghĩ, “À, điều đó đúng.” Có. Con người trở nên sáng tạo hơn. Chúng tôi cố gắng đổi mới khi tài nguyên khan hiếm. Khi chúng tôi có nhiều tài nguyên, những gì chúng tôi làm là thường làm theo những gì mọi người khác đang làm. Và vì vậy, tôi nghĩ rằng khi nhìn vào con người, chúng ta được thiết kế để thêm vào. Mặc định của chúng ta là thêm nhiều hơn, làm nhiều hơn cho bất cứ điều gì. Và chúng tôi thường tìm cách dễ dàng hơn. Khi bạn gỡ bỏ tài nguyên, vì vậy chúng ta không thể làm theo cách mà mọi người khác đang làm, tôi nghĩ rằng chúng ta bị buộc phải đổi mới và sáng tạo. Vậy chúng ta có lười biếng hay là những con người phong phú, lười biếng? Tôi không thích từ L. Đừng lo. Tôi đã nói điều đó. Bạn không nói nó. Vậy thì tôi sẽ đi. Rồi tôi sẽ đồng ý với bạn. Tôi nghĩ rằng, nhìn xem, tôi nghĩ rằng chúng ta được thiết kế để làm việc dễ dàng. Tôi nghĩ rằng việc phải nghĩ ra một ý tưởng điên rồ, điều đó cần nỗ lực. Và có thể chúng ta không làm nếu chúng ta có đủ nguồn lực để chỉ cần ném tiền vào vấn đề. Điều này lý giải tại sao các công ty khi lớn lên, mặc dù họ có nhiều vốn trí thức hơn, có nhiều bộ óc hơn trong văn phòng của họ, dường như lại trở nên kém sáng tạo hơn. Nó cũng nói lên toàn bộ điều về việc sợ mất mát, nhưng họ có xu hướng mặc định theo quy ước và điều hiển nhiên. Tôi nghĩ bạn muốn trở nên nhẹ nhàng. Bạn muốn nhanh chóng. Bạn muốn có thể, bạn có, nghe có vẻ ngược đời, nhưng gần như bạn có nhiều lựa chọn hơn khi bạn nhỏ hơn, đúng không? Khi bạn có ít hơn, vì bạn có thể, thế giới đang rộng mở. Chúng ta phải tìm ra điều này. Và có rất nhiều điều mà không ai khác đang nói bởi vì chúng ta bị buộc phải đưa ra quyết định dựa trên ngân sách nhỏ mà chúng ta có. Và nghiên cứu đó tại Đại học Illinois và John Hopkins, bạn nói về sáu nghiên cứu mà trong đó người tham gia phải đối mặt với tài nguyên khan hiếm đã thực hiện tốt hơn. Đúng vậy. Theo cách nào? Họ đưa ra những ý tưởng sáng tạo hơn. Họ sử dụng ít tài nguyên hơn. Thú vị. Đúng vậy. Khi họ có ít tài nguyên, họ thực sự sử dụng ít tài nguyên hơn. Đúng. Và ý tưởng của họ tốt hơn. Yep. Thú vị. Nó cũng phần nào lý giải tại sao việc làm việc dưới áp lực và giữ vững tư duy đó, bất kể thành công của bạn là điều gì đó tốt. Nó giống như một trạng thái tâm lý của việc chúng ta chưa đạt được điều gì đó. Tôi thường nói với các nhóm của mình rằng rủi ro lớn nhất bây giờ là nghĩ rằng mình đã thành công. Đúng. Bởi vì bạn có thể giảm tốc khi bạn đã đạt được. Và bạn có thể chỉ trở nên tự mãn. Bạn có nhiều tài nguyên hơn. Bạn có thể làm những việc hiển nhiên. Bạn có thể làm những gì đã đưa bạn đến đây ít có động lực hơn để đổi mới và thử nghiệm những điều mới. Tại sao chúng ta lại làm điều đó? Chúng ta đang làm tốt. Vâng. Vậy thì, tôi có nghĩa là đối với các bạn, có thể, được rồi, chúng tôi biết những điều này đã hoạt động trong quá khứ. Ở một thời điểm nhất định, chúng ta phải nhận ra rằng không phải lúc nào nó cũng sẽ hoạt động. Vậy chúng ta có đang dành thời gian để tìm ra những điều mà mọi người đang bỏ lỡ có thể được hưởng lợi từ ít tài nguyên hơn, đúng không? Có thể đó là những bài tập mà một ngày mỗi tháng bạn sẽ nghĩ, nếu chúng tôi có ngân sách X, chúng tôi sẽ làm gì? Bây giờ thì hơi khác vì trong tâm trí mọi người, ai cũng đang nghĩ, vâng, nhưng chúng tôi có rất nhiều tiền. Nhưng tôi nghĩ rằng việc cố gắng tìm ra, được rồi, chúng tôi sẽ làm gì nếu chúng tôi có ngân sách này? Có thể là một bài tập tốt để giữ cho mình gọn nhẹ và có khả năng thử nghiệm. Câu nói buồn nhất trong cuốn sách của bạn là câu nói rằng chúng ta đang trải qua một làn sóng buồn bã toàn cầu gia tăng. Chương 11. Làm thế nào bạn, làm thế nào bạn định lượng sự buồn bã toàn cầu gia tăng đó? Hãy chỉ dựa trên một số nghiên cứu có sẵn. Hoa Kỳ chắc chắn đã trở nên không hạnh phúc hơn theo thời gian. Và tôi nghĩ bạn đang nói điều này ở nhiều quốc gia phát triển khác nữa. Và đúng vậy, điều đó thật buồn. Việc sử dụng từ “yêu” đã giảm một nửa giữa năm 1965 và 2015. Trong các bài hát. Đúng vậy. Vì vậy, trong, vâng, có một số nhà nghiên cứu đã phân tích một loạt lời bài hát trong các bài hát đã ra mắt từ những năm 60 đến năm nào? 1965 đến 2015. Đúng vậy. Và họ nhận thấy rằng từ “yêu”, những từ tích cực tốt đã giảm một nửa và những từ tiêu cực như “thù ghét” đã tăng lên. Chúa ơi. Đúng. Và sự không hạnh phúc toàn cầu đã đạt mức cao kỷ lục. Đây là các ngôi sao tìm kiếm sự không hạnh phúc toàn cầu đã đạt mức cao kỷ lục vào năm 2021. Theo một nguồn. Thú vị quá. Vậy thì, thuốc giải độc là gì? Quay trở lại mức độ cá nhân, trở thành một người 2%. Đúng. Nhưng khi tôi có phần cứng cổ xưa này khiến tôi có tâm lý khan hiếm, tôi có thể làm gì? Tôi có thể làm gì để lấy lại quyền kiểm soát cuộc đời mình và sống một cuộc sống phù hợp hơn với những mục tiêu và ước mơ lâu dài của mình? Chúng ta sống trong một thế giới mà, bạn biết đấy, có hàng triệu điều mà chúng ta được bảo rằng cần phải làm để hạnh phúc. Giống như, bạn phải làm điều này, bạn phải làm điều kia, và có rất nhiều nghiên cứu về điều đó. Nhưng tôi nghĩ rằng thực sự khi bạn nhìn vào những gì làm cho con người hạnh phúc, đó là khi họ hoàn thành những điều không phải lúc nào cũng dễ dàng. Bây giờ điều đó có thể đến từ, như tôi đã đề cập trước đó, như bạn dành thời gian một mình và tìm hiểu bản thân tốt hơn. Giống như điều đó không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng bạn sẽ trở nên tốt hơn sau đó. Tôi nghĩ rằng việc sẵn sàng làm những điều cuối cùng sẽ khiến bạn không thoải mái. Chúng sẽ khó khăn. Và chấp nhận điều đó.
Thực ra, việc chấp nhận hành trình đó chính là câu chuyện của con người đối với tôi. Và tôi nghĩ rằng khi thế giới trở nên dễ dàng hơn, thoải mái hơn, an toàn hơn theo nhiều cách, và chúng ta có xu hướng chỉ ngồi im trong khu vực đó, tôi không nghĩ điều đó là tốt cho chúng ta. Điều này có thể áp dụng cho nhiều thứ khác nhau. Ý tôi là, việc từ bỏ thang bộ theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng có thể là, nếu tôi cảm thấy cô đơn, thì tôi có thể ngồi đây và cảm thấy cô đơn, hoặc tôi có thể tham gia vào một đội bóng mềm hoặc một đội cricket nào đó. Và vâng, sẽ có những khoảnh khắc ngại ngùng khi tôi gặp những người mới. Tôi có nghĩ rằng điều đó sẽ dễ dàng không? Không, nhưng điều đó có thể làm phong phú thêm cuộc sống của tôi. Và bạn có thể áp dụng điều đó cho mọi thứ. Tôi nghĩ rằng sự sẵn lòng như vậy, như Monk đã viết, để tự mình ném vào vực sâu và có một trải nghiệm con người, bởi vì cuộc sống không nên lúc nào cũng dễ dàng. Và thực ra, nếu cuộc sống dễ dàng, người ta có xu hướng phát điên một chút và không hạnh phúc. Vì vậy, tôi nghĩ rằng việc chống lại điều đó là điều tốt cho mọi người. Bạn bây giờ phải nhìn thế giới như một người đã nghiên cứu tất cả những điều này và đặc biệt là sống ở Vegas, nơi bạn thấy những trạm xăng có máy roulette. Bạn có nghĩ rằng các tập đoàn và các doanh nghiệp này có phần ác độc, có phần suy đồi về đạo đức không?
Thực ra, điều này dẫn đến một câu hỏi lớn hơn. Chúng ta cần nhận ra rằng nhiều hành vi này thú vị và có phần thưởng trong ngắn hạn. Chẳng hạn, TikTok cung cấp cho bạn cái chính xác của thuật toán sẽ thu hút sự chú ý của bạn. Điều đó thật thú vị và có phần thưởng. Được rồi. Và nếu bạn nói, “Bạn cần ngừng làm điều đó,” thì phản ứng từ TikTok sẽ là, “Vậy bạn đang bảo chúng tôi cung cấp cho người dùng nội dung nhàm chán mà họ không muốn nhiều như vậy. Chúng ta có muốn sống trong thế giới đó không? Tôi không nghĩ thế.” Liệu máy đánh bạc có nên kém vui hơn không? Liệu việc xem YouTube có nên kém thú vị hơn không? Liệu Netflix có nên thiết kế sao cho nó nhàm chán không? Thông điệp của tôi thực sự là, tôi không nói rằng bạn đừng bao giờ làm những điều này, nhưng tôi nghĩ chúng ta cần nhận ra rằng thường thì chúng ta rơi vào những hành vi này vì những lý do mà chúng ta không hoàn toàn hiểu rõ. Nếu bạn muốn dành 15 giờ mỗi ngày trên TikTok, thì cứ thế mà làm. Nhưng tôi muốn bạn thực hiện quyết định đó một cách có ý thức. Và tôi nghĩ rằng ngày nay, nhiều công ty biết rằng quyết định không được đưa ra một cách có ý thức. Đó là sự thật. Nhưng cùng một lúc, tôi không biết liệu phương thuốc có làm cho chúng ta tốt hơn không, bởi vì nếu không chúng ta sẽ bắt đầu quy định mọi thứ. Và tôi không nghĩ chúng ta muốn điều đó. Vì vậy, thực sự điều tôi muốn làm là trao quyền cho mọi người nhận ra rằng bạn có khả năng để đưa ra lựa chọn. Tôi muốn bạn chú ý hơn đến lý do tại sao bạn làm những gì bạn đang làm. Bởi vì cuối cùng điều đó là nơi tự do nằm. Nếu chúng ta bắt đầu trừng phạt các tập đoàn, thì giống như bạn đang đối xử với công chúng như những đứa trẻ. Và tôi sẽ nói rằng một casino đạo đức duy nhất sẽ chỉ phá sản. Đúng rồi. Và nó sẽ không tồn tại. Nhưng tôi nghĩ về điều đó trong toàn xã hội. Một nền tảng xã hội duy nhất không khai thác vào bộ não thiếu thốn của chúng ta sẽ không tồn tại. Nó sẽ không có người dùng. Vì vậy, nó sẽ trở nên tuyệt chủng. Và nếu bạn nghĩ về nó trên quy mô địa lý, toàn cầu, nếu chúng ta chỉ cấm nó ở Hoa Kỳ hoặc Vương quốc Anh, thì nhiều đổi mới và cơ hội sẽ chuyển sang Trung Quốc hoặc một nơi nào đó khác nơi họ tận dụng bộ não thiếu thốn. Vì vậy, tất cả đều là về việc có ý thức, có mục đích. Và điều đó bắt đầu từ chính xác những gì bạn đã làm trong cuốn sách của bạn, thực sự, đó là bắt đầu từ sự nhận thức. Và đó là lý do cuốn sách của bạn thật xuất sắc. Cả hai cuốn sách đều tuyệt vời. “Cuộc khủng hoảng thoải mái” thì xuất sắc. Và như tôi đã nói với bạn trước khi chúng ta bắt đầu ghi âm, tôi đã có rất nhiều người đến podcast và trích dẫn những điều từ cuốn sách. Nhưng rồi cũng có thuật ngữ này, “cuộc khủng hoảng thoải mái”, tôi đã nghe rất nhiều lần, và điều đó quay trở lại với bạn. Bạn đã nói với tôi trước khi chúng ta bắt đầu ghi âm rằng doanh số của cuốn sách này đã tăng kể từ khi được xuất bản. Điều đó không phải là điều thường gặp. Vâng, doanh số đã tăng theo thời gian. Chúng tôi bán được nhiều hơn mỗi tuần bây giờ, hai năm rưỡi, ba năm sau so với lúc chúng tôi vừa phát hành. Vâng. Bởi vì mọi người có thể liên hệ với những triệu chứng, tôi đoán vậy. Vâng, tôi nghĩ rằng đó chỉ là một câu chuyện truyền miệng. Tôi nghĩ rằng mọi người đọc nó và họ liên hệ với nó. Và nếu họ áp dụng một số gợi ý từ cuốn sách, tôi nghĩ điều đó sẽ thay đổi họ theo chiều hướng tích cực hơn. Tôi đã gặp nhiều người thực sự đã thay đổi cuộc sống của họ từ cuốn sách. Và tôi đã nói với bạn trước khi chúng ta bắt đầu ghi âm rằng khi tôi làm podcast này, tôi ghi chép trước. Và tôi không nghĩ rằng tôi đã bao giờ ghi nhiều ghi chú hơn tôi đã làm khi đọc hai cuốn sách này vì tất cả các chủ đề đều khiến tôi rất say mê. Vì vậy, cuốn sách về bộ não thiếu thốn, là cuốn sách mới hơn, nói về việc sửa chữa tâm lý thèm khát của bạn và tái lập trình thói quen của bạn để phát triển với đủ chất lượng, cực kỳ xuất sắc. Tôi sẽ liên kết cả hai cuốn sách trong phần mô tả bên dưới. Vì vậy, nếu ai đó muốn mua sách và hiểu lý do tại sao tôi rất đam mê cuộc trò chuyện này ngày hôm nay, mà cũng lý do tại sao tôi yêu những cuốn sách này đến vậy, bạn sẽ tìm thấy chúng trong phần mô tả dưới đây.
Chúng tôi có một truyền thống khép lại trong podcast này, nơi khách mời trước để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo, mà không biết người đó sẽ là ai. Và câu hỏi được để lại cho bạn là: Điều gì làm bạn hạnh phúc nhất? Điều làm tôi hạnh phúc nhất có lẽ là khi tôi đang ở trong văn phòng của mình vào lúc năm giờ sáng và chú chó của tôi đang ngủ ở đó và tôi đang viết, và đó là một cơn ác mộng. Rồi thì bất chợt, dòng chữ xuất hiện và tôi nghĩ, đó là cách mọi thứ hòa hợp với nhau. Những mảnh ghép của câu đố đột nhiên kết hợp lại và tôi cảm thấy hoàn toàn hiện diện, ý thức, và những từ ngữ xuất hiện. Và cũng biết rằng một khi tôi hoàn thành việc viết đó, tôi sẽ có thể dành thời gian với vợ tôi, người mà tôi yêu quý nhất. Cô ấy chính là người dành cho tôi. Thật giản dị. Cảm ơn bạn rất nhiều, Michael. Rất cảm kích cuộc trò chuyện này.
Và tôi cảm thấy thông minh hơn sau khi nói chuyện với bạn. Tôi sẽ trích dẫn bạn trong nhiều, nhiều cuộc trò chuyện mà tôi biết sẽ diễn ra trong tương lai, vì như tôi đã nói, đây là chủ đề mà tôi đang bị ám ảnh ngay lúc này. Vì vậy, cảm ơn bạn đã truyền tải thông điệp này đến thế giới. Tôi nghĩ đó là một thông điệp có thể cứu rỗi chúng ta theo nhiều cách mà chúng ta cần được cứu rỗi, và đó là tóm tắt ngắn gọn (TL;DR) về những gì tôi nghĩ về điều này. Và tất cả các chỉ số đều cho thấy rằng nếu có lúc nào đó chúng ta cần hiểu cách mà bộ não của mình hoạt động và bị lợi dụng, để chúng ta có thể lấy lại quyền kiểm soát, nhưng cũng là tầm quan trọng của sự không thoải mái, thì ngay bây giờ là thời điểm đó, vì mọi thứ sẽ chỉ trở nên dễ dàng hơn và thoải mái hơn. Cảm ơn bạn. Tôi rất trân trọng việc bạn đã để tôi tham gia. Thật là vui khi được trò chuyện. Tôi rất trân trọng việc bạn nói về các cuốn sách, đưa chúng ra thế giới và có sự chứng thực của bạn thật tuyệt vời. Vì vậy, cảm ơn bạn. Bạn có cần một podcast để nghe kế tiếp không? Chúng tôi phát hiện ra rằng những người thích tập này cũng có xu hướng rất thích một tập gần đây khác mà chúng tôi đã thực hiện. Vì vậy, tôi đã liên kết đến tập đó trong phần mô tả bên dưới. Tôi biết bạn sẽ thích nó.
每年在歐洲因心臟病而死亡的有20,000人是由於人們所處的噪音造成的。
耶穌啊,
我們現在所生活的世界,
這並不是人類該生活的方式。
邁克爾·伊斯特,
暢銷書作家,
記者,
精神醫學教授。
他有一個使命,
要拯救我們免於舒適危機。
危機,危機。
這真的是危機嗎?
作為一個物種,我們演化成為尋求最簡單、最舒適的事物。
但最終我們為此付出了代價。
人們感到疲憊不堪、壓力重重,心理健康問題愈發嚴重。
我們在尋找下一份快樂。
而這個行業則非常迎合這種上癮。
例如,老虎機。
一旦他們去掉了手柄,只留了旋轉按鈕,
人們在一小時內玩遊戲的次數從400次增加到平均900次。
如果按分鐘計算,這已經超過我們眨眼的次數。
然後我們把運動從生活中抹去,
因為我們的新工作是每天坐在這些椅子上8小時。
現在有2%的人在有電梯的情況下仍選擇走樓梯。
而我們現在則面臨心臟病,
這是全球人類的頭號殺手。
我們對於尋求最舒適事物的驅動力成為了一個問題。
隨著人們經歷的問題越來越少,我們並沒有變得更滿意。
我們只是開始尋找下一個問題。
真的嗎?
是的,我們變得不快樂了。
1965年至2015年間,「愛」這個詞的使用減半,而「恨」等負面詞彙卻增加。
我們需要意識到,是你古老的大腦在反對你。
這不是你的錯,但這是你的問題。
我想收回控制權。
我們該如何擺脫這一切?
我稱這個概念為「2%的人」。
只要你應用這一點,我保證你會變得更健康,
並學會自己的潛力。
第一步是…
邁克爾,你的工作有一個非常明顯的主線。
所以我想問你,如果讓你概括和總結一下
你所做工作的使命,你會如何總結這個使命?
我認為在當今及我們所生活的這個世界中,
你往往需要接受短期的不適來獲得長期的益處。
所以我認為現在世界的設置是讓事情變得容易。
事情變得不那麼費力。
雖然這總體上是好的,但這是進步的結果。
我認為,缺乏讓我們感到壓力的時刻,
這可以是從走樓梯到願意在生活中進行困難對話,所有這些事情,
我們失去了一些作為人的東西,也失去了那些讓我們健康快樂的事物。
我會在舒適危機中提出的論點是,
當今影響你日常生活的事物,從你如何生活,
包括汽車、氣候控制、食品系統等等,
在時間和空間的宏觀上,它們都是相對較新的。
它們在過去100年內都是新的。
這裡有一個很好的例子。
數字媒體。
今天的普通人每天接收12到13個小時的數字媒體。
無線電大約是在一百年前發明的。
人們在每天花時間和注意力上發生了如此巨大的變化,這真是瘋狂的轉變。
而大腦卻沒有調整過來?
不,不。
所以我,知道我很多的工作,其實是從人類學的角度來看待,
它研究人類人類隨著時間的演變而如何被塑造,以及我們擁有的這些適應性,
這些適應性在過去曾在那些稀缺的生存環境中是有意義的,
那時的世界是艱難和不舒服的,生命需要努力。
而這些東西讓我們生存下來,對吧?
但是當你把我們放在一個我們已經把周圍的世界變得輕鬆得多的地方,
並且擁有所有這些食品、物品、信息,甚至地位與影響力的充足供應時,
我們對這些事物並不是完全富足。
而我們那些古老的驅動力,這些古老的硬件,
在這些新環境中可能會導致反效果。
這就是所謂的進化不匹配。
那麼,這種進化不匹配的現代症狀是什麼?
慢性疾病。
例如,人們直到我們開始把運動從生活中抹去,
隨著新工作的來臨,以及因為農業的進步使得我們能攝取更多食物時,
人才真正感受到心臟病的存在。
我認為也存在心理健康問題。
人們感到疲憊、焦慮。
我認為集體缺乏健身也導致了很多健康問題。
例如,過去我們的祖先與我們相比,身體的活動量可能多了大約14倍。
14倍。
這是一個瘋狂的數字。
所以當科學家對今天的獵人-採集者進行研究時,這些族群通常每天會走超過20,000步。
那只是普通的一天。
你知道,今天的美國人,並且我猜也許英國人也是差不多,
每天走的步數大約在4,000到5,000步之間。
在時間和空間的宏觀上,這是如此之少。
我們必須活躍,以便生活和生存。
而我們這種尋求下個最輕鬆、最舒服的驅動力,
如今往往會適得其反。
我想像在準備你的書籍過程中,
你花了相當大的時間去研究獵人-採集者社區和本土部落等。
我對此感到非常著迷,因為我認為我們在現代生活中所尋找的大多數答案,
其實是隱藏在我們身後,而不是在面前,這樣說有沒有道理?
你從他們的生活與我們現在的生活之間學到了什麼?
你談到了運動和活動。
這段話的中文翻譯如下:
有沒有其他與健康結果相關的真正核心差異?
是的,我的意思是,食物就是其中之一,對吧?
在這本新書《匱乏大腦》中,當你看看造成現代人死亡的疾病,心臟病就是其中之一。
而心臟病最瘋狂的地方在於,人們通常並不太擔心它。
所以當你看看人們擔心會讓他們死亡的事情時,多半是癌症、恐怖攻擊,
還有那個拿著槍的瘋狂鄰居,還有各種各樣的其他事情。
而心臟病在這些顧慮中排名相對較低。
但實際上導致死亡的就是心臟病,斷然無誤。
這是全球人類的首要殺手,特別是如果你住在發達國家。
所以這點我時常放在心上。
然後我看到了一篇研究報告,這項研究發現玻利維亞有一個部落,他們擁有科學記錄中最健康的心臟。
他們似乎不會得心臟病,以及其他許多我們常見且致命的慢性疾病,
例如,他們似乎不會得阿茲海默症,這都與他們的飲食有關。
而他們每天在某個時點所吃的食物,這令人著迷的是,它們幾乎完全推翻了你在過去四十年中聽到的每一種潮流飲食。
並不是低脂肪,並不是低碳水化合物,並不是素食,並不是古飲食,
並不是所有你所聽見的不同飲食,對吧?
但他們所有食物的一個共同特點是,它們只有一種成分。
他們會吃像米飯這樣的食物,也吃土豆,
還吃來自亞馬遜的紅肉、魚、堅果、水果,甚至還有糖,
對吧?有多少種飲食會告訴你,如果你吃了一克糖,
你的腎臟會爆炸,你會立刻死掉?
所以對我來說,重要的結論是,當你看看發達國家平均人所吃的東西,
其實有很多是極度加工的食物。
極度加工的食品簡單來說,就是垃圾食品的委婉說法。
這是科學家用來描述垃圾食品的詞,這些食品裡包含許多成分和誘因,讓我們過量進食。
當你將一種食物經歷大量加工,比如說多力多滋,
你們在英國有這個嗎?
是的,我們有多力多滋。
不,謝天謝地。
你會濃縮卡路里。
所以第一,這種食物的味道比你在叢林裡所能找到的任何東西要好得多。
我跟這些人一起生活的時候,不會說謊,食物真的不好吃。
它真的不好吃。
所以,你讓食物的味道變得更好,並且濃縮了卡路里。
這使得食物變得更容易吃。
你可以更快地吃更多。
在NIH有一些有趣的實驗,他們會把人鎖進一個實驗室裡,
然後給他們一種未加工的飲食,接下來的一段時間內,
給他們一種極度加工的飲食,也就是一種垃圾食品飲食。
現在,這些飲食中所有的東西都是匹配的,比如卡路里、碳水化合物、蛋白質、脂肪。
我會說,隨便吃,直到你覺得飽。
飽。
當人們吃那些成分較少的未加工食物時,
他們每天最終會少吃500卡路里並且減輕體重。
這只是事情發生變化的一個例子。
所以在《匱乏大腦》中,特別是,我研究的事情是,
我們在過去生存所需的所有東西都是稀缺且難以找到的。
所以當你有機會大量獲得這些東西時,無論是食物、積累財物,
還是試圖在其他人面前獲得地位和影響力,或者是信息,
都是合乎邏輯的。
而如今,我們擁有這些所有東西的豐富,對吧?我們在每個角落都有裝滿數千種食品的雜貨店。
信息方面,想想互聯網。
當今人們一天所見的信息比700年前一個人一生中所見的信息還要多。
說到地位和影響力,對吧?
過去,我們會生活在這些部落中,最多只有大約150個人。
而且你的排名是非常清楚的,對吧?
因為我們有一個領袖,還有一些其他的人。
但現在你可以一次性向數百萬人發佈有關你自己的信息。
在你的工作中,你提到過,我認為那在第一本書《舒適危機》中有說到,
這與此相近,生活在大群體裡對於我們的健康和幸福有不利的後果。
這150人這個數字讓我重新考慮了我做出的一些決策。
那個數字的根據是什麼?
而其關鍵的收穫是什麼?
這個數字被稱為鄧巴數字。
它是由這位研究者羅賓·鄧巴提出的。
我希望我記的沒錯。
這個理論是,隨著我們的進化,人群的規模通常不會超過150人。
因此,今天當我們擁有超過150人的群體時,事情就變得複雜了,對吧?
因為一旦一群人超過150人,
你必須記住更多相互關聯的關係。
你必須記住更多的名字。
你必須記住更多的面孔。
你要記住這些事情。
而且哦,順便提一下,現在我們有這樣一大群人,
我們需要建立法律。
我們需要建立所有這些不同的東西。
所以這變得相當複雜。
而結論是,對於大多數人來說,這似乎是很多工作和壓力。
因此,生活在與較少的人相擠在一起的環境中似乎讓大多數人在大多數時間裡都更幸福。
所以你可以稍微評估一下幸福感的水平,在最擁擠的城市裡居住的人,平均來說往往是最不幸福的,與住在農村地區的人相比。當然,我不是說住在擁擠城市的人都是不幸福的。當然,我不是這麼說的。我只是說,從平均值來看,將這兩組人進行對比。你會發現,住在鄉村、與人群相對分散的人,會更感到幸福。
環境中的噪音重要嗎?是的,這對於舒適危機來說是一個重要部分。那本書的主題是我在北極待了33天,而我最意想不到的事情就是。在那本書中,我講述了我在北極的經歷。當我經歷這些人類在過去可能會遭遇的不同形式的不適時,我也解析了其背後的科學,以及我對這些經歷的其他旅行的說明。
在北極,安靜得不可思議。周圍幾百英里內沒有任何人。我是說,有一天,你站在那裡,我聽到了這個聲音。我就想,這到底是什麼?結果發現原來是我的手錶。那裡安靜得令人難以置信,你只是在那裡站著,連秒針的滴答聲都能聽得到,通常你需要舉起手腕才能聽到。於是我對這個現象感到好奇。有趣的是,人類已經使世界的噪音增加了四倍。所以是100%。據估計,自從我們成為這種主宰星球的物種以來,噪音增加了四倍。人們往往在有很多噪音的環境中感到壓力。
小時候想想,以前如果聽到大聲的噪音,可能是危險的徵兆。可能是一場風暴正在來臨,或者是一隻認為你會成為美味晚餐的動物正在咆哮。所以當我們聽到大音量的噪音時,我們往往會感到壓力。而在過去,這些大噪音可能並不常見。而如今,我們卻生活在一種低強度的噪音當中,這似乎與壓力甚至疾病有關,這非常有趣。是的,有一項有趣的世界衛生組織研究估算,每年在歐洲因為人們生活的環境噪音導致大約2000例心臟病發作或心臟疾病的死亡。這是因為噪音增大了壓力,壓力是心臟病的關鍵因素。
這讓我思考我們設計專業和個人環境的方式,例如開放式辦公室。我世界各地的辦公室一直都是開放式的。在你第一本書《舒適危機》中,我想第13章開始談到這對人們的焦慮、抑鬱和生產力都是不利的。
是的,這很有趣,因為我發現關於這方面的研究,大多數人並沒有意識到噪音對他們的生產力有影響。但是當你看看他們實際產出的工作時,人們在安靜的環境中往往能產出更好的工作。有一項研究中,一組人在安靜的辦公室工作,另一組人在開放式辦公室工作。開放式辦公室的噪音大了50%。開放式辦公室的工作人員表示他們沒有感到更多的壓力,但壓力監測儀發現他們實際上更有壓力,且生產力較低。
是的,我可以理解。抱歉,我只是想,我的團隊會聽到這些。我們剛剛批准了我們在倫敦市中心的新總部的設計。那麼,我們要不要叫停建設呢?天啊。稍後看看藍圖。而這更令人震驚的是,抗焦慮藥物的使用在每增加10分貝的噪音時,上升相對28%。而住在繁忙道路附近的人沮喪的機率高出24%。是的,這的確令人驚訝,對吧?因為我們生活在噪音中。
另外,當我在報導噪音和聲音如何改變的那一段時,一個有趣的事情是,今天大多數人表示他們在安靜中感到不舒服。完全是我。是啊,我想每個人都是這樣的。我甚至無法在沒有聲音的情況下入睡。對吧。因此,這是一項在澳大利亞進行的研究。這樣的研究相當非正式。但是,是的,人們會花一些時間去處於完全的靜默中。他們都寫道,最開始時我覺得非常不舒服。但經過那段時間後,他們開始感覺好一些。我認為這是生活中許多事情的一種框架。最開始時會不舒服,但當你經歷過後,會感覺到自己有所改善,並且你可能真的變得更好了。
獨處與孤獨,科學上是兩回事。孤獨似乎對我們的健康非常糟糕,而我們每十年就變得越來越孤獨。但是,獨處之間的區別是什麼?你怎麼定義這兩者的不同?對我來說,孤獨是我想要與他人在一起,但卻沒有任何人可以陪伴。對吧?我只是沒有這個資源。在孤獨時則有所不同。這是選擇抽出時間來陪伴自己,並看看你能從中學到什麼。我也認為,對於那些更喜歡獨處的人,其實有一些有趣的研究結果。他們喜歡孤獨,結果發現他們的幸福感與非常社交的人一樣。他們之間有一點個體差異。當然,這些人生活中會有一些可以依靠的朋友。我認為這是非常重要的。但我確實認為,在過去的15到20年中,我們的訊息已經發生了變化,現在的訊息是,你需要一群朋友才能快樂。你絕對需要儘可能多的社交。
而且,雖然我不是說不應該社交,這完全不是我的意思。我是在說,有時候花時間獨處也是值得的,看看你能從中學到什麼。因為我認為這會幫助你更好地珍惜那些社交的時刻。對我來說,當我獨自前往某個陌生的地方進行報導旅行,完全一個人待上一個月或其他什麼時間時,我對朋友的感激之情會變得更加深厚。然後回到家,我就會覺得,哦,天啊,我真的很感激和這些人在一起。我不會把那段時間視為理所當然。
孤獨會使你在接下來的七年內死亡的機率增加 26%。孤獨能夠縮短你的生命15年。當你思考社會在機器、人工智慧及這些事物上行進的軌跡時,這些驚人的數據讓人深思。很難理解為何有人會覺得有希望,這些統計數字會有所改變以應對孤獨。你是否擔心人工智慧的發明和它快速增長的速度會導致一些人提到的性機器人,以及所有這些類似的事物?我最近讀到一篇文章,提到一位女士作為虛擬男友,服務於數百名男性,他們因為能與她進行似乎親密的對話而付費,而這種需求是個不好的信號。
是的,我認為我們需要,我認為我們需要,所以你問,就像,為什麼這些人會這樣做?我認為部分原因是,與另一個人互動,乍看之下對他們來說有點尷尬和具挑戰性。因此,對我而言,我工作中一個重要的信息就是你必須做一些具挑戰性的事情來成長,因為我向你保證,與一個真正的人建立的關係在長期來看會比,那個人工智慧機器人或任何他們所稱之為的東西,更有意義。可是走出公共場合確實很難。我認為我們生活在一個世界裡,你可以選擇,好的,我要避免那個艱難的事情,因為我可以得到這個更容易的選擇,儘管在長期來看那對我不會更好。
我總是想著人們為什麼會決定寫書,因為寫書是一個痛苦的過程。我是說,書出版時是很不錯,但當你需要將你的想法濃縮並用筆寫下來時,並不一定是愉快的過程。但這兩個主題之間有相關性和貫穿的主題。因此,我不得不問,為什麼在你所有可以感興趣或好奇的事情中,為什麼邁克爾對這個主題自然產生了好奇心?
是的,這是一個好問題。我認為對我來說,很多原因來自於我成長的背景。我是唯一的孩子,跟著一位經常需要旅行的單親家庭長大。當我二十多歲時,我也戒酒了。這不是一件容易的事,對吧?我選擇了短期的酒精解脫,卻以長期的成長和意義為代價。這樣的代價是什麼?哦,我的內心混亂不堪。因此,我的情況並不特別有趣,但也不是大多數人會想到的情況,因為我的生活在表面上看似完全正常。我在一家雜誌工作,人人皆知,我有房子,有車,類似的東西。但在內心深處,我卻是一團糟,彷彿四面牆都在逼迫著我。我試過很多次想戒酒,最後我意識到,這是不會輕鬆的。如果不這麼做的話,你可能會早死,順便說一句。我意識到我必須撕掉那個創可貼,去做艱難的事情。一旦我經歷了那個過程,我的生活在各方面都有所改善。
當你說到你內心是一團糟時,我該如何理解這在現實中意味著什麼,以便讓那些可能內心混亂的聽眾能與你所說的產生共鳴?哦,好吧,成癮就是持續選擇短期獎勵,以犧牲長期成長為代價。我知道我的飲酒在各方面都給我的生活帶來問題。我是說,像你知道的,我的錢變少了,進入了我的銀行賬戶,這也影響了一些我的人際關係。我從不會在酗酒的三天後感覺良好,對吧?我就是一團糟。然而,我卻無法停止。這才是關鍵,對吧?你心裡明白這讓自己一團糟,然後又告訴自己,你知道,這次可能會不一樣。我只會喝一兩杯而已。然後喝了幾杯後,你會想,若一兩杯這麼好,那再喝十杯會怎樣呢?然後你心裡的某些東西就會改變。因此就是選擇短期的解脫,以犧牲長期的成長。這是一個艱難的循環。我在《匱乏思維》中寫過關於成癮的問題以及我們如何思考它,因為我認為有一個有趣的現象,就是現在人們聽到成癮這個詞時,會自然而然地想到毒品,想到酒精。但實際上,如果成癮就是在犧牲長期成長的情況下選擇短期獎勵,那麼成癮實際上是落在這個廣闊的範疇裡。我們每天做的很多事情都屬於這一範疇,但問題是這些事情有多害你?到什麼程度?包括那個,心理疾病診斷與統計手冊第五版(DSM-5),這本書就像是精神科醫生的聖經,他們使用的那一本,它基本上將成癮放在一個光譜上。就像是這裡有 11 個關於成癮的問題。如果你有回答其中四個的「是」,那麼你有輕微的情況。如果你回答六個的「是」,那你就是中等情況。
如果你對七個或更多的項目回答「是」,那你就是一個極端的案例。就像,當你閱讀到這些時,你可以將許多不同的行為套用上去,然後說,「哦,我想我有點輕微地上癮於你在上面花過多時間的某個應用程式。」而我認為,擺脫這種情況最終是困難的。我也將上癮視為某種潛在問題的症狀。對我來說,我喝酒的原因是因為我有一份我覺得稍微無聊的辦公室工作。它相當有條不紊,以規則為主。正如我之前提到的,我是一個在極端經歷中表現良好的人。對吧?當我喝酒時,酒精讓我能夠在這個變得日益整潔、日益以規則為主的世界中變得有點狂野和自由。但這並不是找到這種感受的好方法,還有很多更富有成效的方法可以找到這一點。而現在我可以通過找一份能讓我進入極端和有趣地方的工作來實現這一點。對吧?所以我認為,對於普通人的訊息是,一旦你弄清楚了你為什麼會有這個問題,並且如果你能弄清楚「好吧,我如何將這應用於一些能提升我生活的事情?」那可以是一個很好的生活技巧。我想放大一個特定的時刻,我們都能夠相關聯。那就是你描述的與自己進行內部對話的那一刻,關於喝前兩杯酒的問題。現在,我們都能以自己特有的方式與此有所聯繫。我偶爾也會跟自己進行內部對話,關於吃胡蘿蔔蛋糕。而在我心裡,理性來說,我知道這不是一個好的長期決定。對吧?這可能是沉迷於某個網站或其他當你知道你有其他重要責任和優先事項時的情況。那一刻你與自己進行內部對話時,看起來是在為你提供做出更好長期決定的機會。所有收聽這個的人都希望能做出更好的長期決定,我們該如何贏得那場似乎是與自己鬥爭的戰鬥呢?嗯,這在某種程度上確實是與自己抗爭,但我認為這在某種程度上也是與我們內心這種古老的硬體作鬥爭。那麼我就這樣回答這個問題,也許能提供一些見解,然後我們可以從那裡開始。因此在這本書《稀缺大腦》中,我有一個潛在問題,就是大家都知道適度就好,但我們在生活中無論如何都無法做到適度,對吧?我們都有一件事情無法很好地適度使用,假設一下。比如我住在拉斯維加斯,我有這個潛在問題,而拉斯維加斯是一個迷人的城市。所以我想知道為什麼老虎機這麼有效。為什麼它們能如此吸引注意力?簡而言之,這使我來到拉斯維加斯城邊的一個地方,這是一個全新的、運行完善的、尖端的賭場,但它完全用來研究人類行為。因此這是賭博產業和不同科技公司之間的合作。你走進這個地方,我進去的時候,它就是真正的賭場。裡面有酒店房間、餐廳、咖啡吧,有賭場會有的所有東西,比如老虎機、撲克桌、體育博彩,還有其他各種設施。當我在那裡時,我遇到一位設計老虎機的研究員。而老虎機依賴於我所稱的稀缺循環。這是一個由三個部分組成的行為循環,它的三個部分是:第一,機會;第二,不可預測的獎勵;第三,快速重複性。因此第一,機會,你有機會獲得一些會提升你生活的價值的東西。在老虎機的情況下,那就是金錢,對吧?第二,不可預測的獎勵。你知道你在某個時刻會獲得那個價值的東西,但你不知道何時,也不知道它的價值有多大。因此在老虎機上,你可能會輸掉錢,或者贏幾美元,或贏幾十萬美元,這非常瘋狂。然後第三,快速重複性。你可以立即重複這種行為。現在,重要的部分在於,為什麼我會提到這個,是因為這個三部分的行為循環是促使人們重複行為並被吸引到其中的最強大行為循環。這就像是適度的連環殺手,明白嗎?而且它現在出現在各種其他技術和機構中。例如,這正是使社交媒體工作的一個原因。這是使約會應用程序如此吸引人的原因。這也被用於金融應用程式,如Robinhood。它被不同的「零工」公司所利用,對吧?它解釋了體育博彩的興起。它嵌入在我們似乎無法適度控制的許多行為中。因此,當我看人們無法適度控制的事情時,無論是檢查電子郵件太頻繁,還是檢查股票太頻繁,這都讓我感到厭煩。通常這都是落入稀缺循環之中。所以這本書拆解了它是什麼,來源何處,為什麼我們一開始會被吸引,以及它是如何在現代生活中出現的。你們都知道它從哪裡來嗎?是的。好吧,我也有同樣的問題。所以我跟老虎機的研究員交談,現在我明白賭博和老虎機為什麼如此吸引人。我明白這種現象在很多地方都存在,但為什麼?最初的原因是什麼?他只是看著我說:「我不知道。」他只是從中賺錢,他不在乎。因此我最終聯繫了一位在肯塔基大學的心理學家。這位心理學家是位老派的行為心理學家,他1968年獲得博士學位,從那時起一直在進行研究。他解釋說,這可能是為了幫助我們在過去找到食物而演化出來的。
所以,如果你想想過去的人類,基本上每天都必須找到食物,否則就會死去。但你不知道食物在哪裡,也不知道你會找到多少食物。因此,你先去A點,沒有食物,再去B點,還是沒有食物,再去C點,叮叮叮,中獎了。你發現了一頭巨大的麋鹿,最後將其打死,足夠你吃上好幾個星期。好吧,這與老虎機的運作結構完全相同。你玩這個遊戲,什麼都得不到;你再玩這個遊戲,還是什麼都得不到;你再玩這個遊戲,哇,正好得到了。太神奇了。而且你無法預測這一切,對吧?你得每天重複這個行為,這樣活下來。所以我們似乎天生就對這種重複行為有吸引力。因為如果在過去我們沒有這種吸引力,那麼我們就不會有這麼大的動力繼續尋找食物,進而生存下去。因此,我們仍然擁有這種古老的硬體。我們是唯一的嗎?還是動物王國其餘部分對此也有相似的行為?因為我們假設它們會有這樣的行為。是的,的確有。我跟肯塔基大學的一個研究人員談過,他做的是關於鴿子的研究,鴿子會參與一種賭博遊戲,這樣的遊戲讓它們所獲取的資源總體上少於可預測的遊戲,而可預測的遊戲則能讓它們得到更多食物。所以你基本上可以將鴿子變成這種劣等賭徒,並且你會在老鼠和其他靈長類動物中看到這種現象。是的,當獎勵對於一隻鴿子是不可預測的時候,它們會更加投入這種行為。是的,這再次與你的理論相符,因為當與某種行為相關的獎勵是不可預測的時候,我們會更投入,因為這符合那種史前的硬體。沒錯。想想啟動一輛汽車。你啟動汽車,每次都能正常啟動。這根本沒有那麼令人興奮,對吧?這不會吸引你的注意力。假設你啟動它,但它沒有轉動。你再試一次,還是不轉動。你再試一次,它還是不轉。你會怎麼做?你會說,好的,我的車子發不動,我去修理它。現在,假設你去啟動汽車,它沒有轉動,但是有點爭吵,它發出“嘀嘀”的聲音,像要啟動,一會兒又停下來。然後你再次嘗試,它還是這樣,你會想,好吧,發生了什麼事情?你再試一次,它聽起來像是要啟動,但又沒有。你會一直在那裡困擾,趕著這輛車,只要這輛車給你一些活力的跡象,對吧?這裡面有著不可預測性,這會吸引任何動物。我的意思是,當我想到,我認為這叫做“近乎錯過理論”或者你在書中提到的某些內容。這種情況下就是這樣。當你看到你正在玩老虎機,看到櫻桃幾乎要進來,你幾乎得到了,但最終卻沒有,這稱為近乎錯過理論嗎?是的,近乎錯過。近乎錯過是一個來自賭場行業的術語,在老虎機中,假設你有五個轉輪,而你需要這些金條或其他東西,櫻桃是一個更好的例子。你有四顆櫻桃排成一排。如果第五個櫻桃進來,你就會贏得一大筆錢。通常在老虎機中,第五個轉輪會被程序設計為轉動得更長,更久,因此它會給你延長時間,因為你會被吸引進去。你在想,如果這個轉過來,我就要贏一大筆錢。然後它轉過去,但不是櫻桃。最終的結果是,這會使人們更快地重複這個行為。因為近乎錯過的數學概率比實際贏得獎金的機率更高,因此會促使人們重複這個行為。他們會利用近乎錯過的現象來吸引我們對科技或生活中其他事物的興趣嗎?在現代社會中是否還有其他例子,我知道品牌或科技公司正以此來吸引我們?是的。你可以想想,你在手機上收到更新的時候。假設你上Instagram,然後你收到一條評論。我是說,你可以說,這條評論可以是好話,也可以是壞話。這是某個我認為非常酷的人在說:“哦,這照片真棒,你在這張照片中看起來好美。”還是某個網絡噴子說:“嘿,你看上去真像個白痴”對不對?所以社交媒體中總是潛藏著不可預測性。如果你知道會發生什麼,那麼它就不會生效。我想這就是為什麼這麼多人不斷發推文和帖子,因為這實際上每個帖子都會帶來一些讚,而你知道,你可能會因此而成為病毒式傳播。是的,完全正確。想想使用Twitter,現在叫做“X”了,顯然。假設你想出了一條你覺得非常搞笑的推文,而且這是當下的熱點,對吧?於是你發布它,然後你在等著,不斷旋轉的轉輪。然後你再次打開應用,想看看人們喜歡它嗎?他們轉發了嗎?你不知道會發生什麼。它可能非常巧妙,所以在想,“天啊,這麼多人轉發了這個,”如果發生這樣的事情,感覺真好,但它也可能會平淡無奇。然後你會想,現在我其實看起來像個白痴,因為我發了一條笑話,沒有人覺得好笑,就像在一個房間裡講笑話,結果大家只是盯著你看。因此這裡有一系列不可預測的結果可能會發生。滾動的情況在某種程度上也是一樣。
我想,當你在不停地滑動螢幕時,你實際上是在尋找那段能讓你感受到某種刺激的影片,對吧?它可能是,哦,這是一場在費城老鷹隊比賽後,酒吧外發生的瘋狂打鬥,因為在美國的打鬥總是發生在費城。或者可能是這段讓人心暖的狗狗影片,這會讓我微笑。又或者是一些非常搞笑的影片,讓你笑得前仰後合,直到你自己被吸引進去,等待下一個獎勵,對吧?你就這樣不停地滑動。然後,那一刻讓我著迷。
我們要怎麼擺脫這種狀況呢?因為,你知道,我想重新掌握控制權。
是的,我們都想。首先,我想說的是,當人們陷入這種循環時,我喜歡強調,你並不是壞人,因為這是人腦的一部分。你知道,人們會對自己很嚴苛,因為他們的螢幕時間太長,會想,為什麼我一直在做這件事情?所以你並不是壞人,這是你古老的大腦在對抗你,這不是你的錯。但這確實是你的問題。你仍然需要弄明白,怎麼才能擺脫這個。對我來說,第一步就是意識到這一點。一旦你意識到並觀察到自己的行為,它往往會改變。這被稱為霍桑效應。而第二部分是,你可以去移除或改變我提到的那個匱乏循環的三個部分。你可以移除或改變機會,移除或改變不可預測的獎勵,或者移除或改變快速重複性。你可以讓事情變慢。
在第四章的匱乏大腦中,你談到了我也非常著迷的一個觀點,即我們有一種根深蒂固的不足感。我第一本書的最後一章正是關於這種不足感的想法。我一直假設,人類是否天生就帶有一種信息,告訴我們自己是怎樣被設計的,並且我們會向前奮鬥以獲得更多。這是我們的硬編碼嗎?
嗯,我認為當你觀察人類的行為時,似乎是的吧?我認為這與進化有關。因為如果你擁有更多這些生存所需的資源,無論是食物、物品、資訊還是地位,你會有生存優勢,這依然是我們體內的一部分。我認為這在某種程度上對今天仍然有利。現在我將問題扭轉回你這邊。因此,這就像是你可能有那種驅動力,對吧?而這將你帶向了某個地方。現在你擁有一定的財務資產,同時你也改變了你的職業。因此,我重新問你,你覺得這在你的生活中是怎麼體現的?
有趣的是,在第七章中,你談到了地位這個概念,而在三四年前,我曾告訴你我不再玩地位遊戲了,因為三四年前,我曾擁有華麗的東西,比如一隻勞力士手錶、一輛跑車和設計師品牌的產品。現在我什麼都沒有。你現在看到的這套衣服,幾乎就是我總是穿的樣子。因此我以為自己從地位遊戲中解放了出來。然而,我讀了一本書,書中提出地位遊戲我們所有人都在玩的只是會改變。事實上,對於我這樣的位置,擁有那些東西現在已經成了一種反信號。所以我只是在玩一種不同的地位遊戲。也許我正在玩的地位遊戲是我的播客能有多大,或者我在電視上能有多好,無論是什麼,它只是一個不同的遊戲。所以這大概就是我現在的狀況。我認為我必須去改變這個遊戲。
不,我認為你是對的。我認為我們都在改變遊戲。我們喜歡認為自己不是在玩遊戲,或者這遊戲並沒有改變。每個人都是這樣。因此,關於地位,這是我在書中報導時學到的非常有趣的事情,心理研究人員直到90年代才開始研究地位。這是因為他們不想承認地位對人類來說是重要的。因為通過研究它,你就是在說,這對我來說可能是重要的。對於你的地位,最糟糕的事情就是告訴別人你在乎你的地位。絕對是如此。然而,每個人都在乎。而且每個人都會問,哦,不,我不在乎。我不在乎別人怎麼看我。其實,不是這樣的。讓我們都誠實地說,每個人或多或少都在乎別人對他們的看法。我認為通過討論這個話題,並理解為什麼這一切在第一時間是重要的,這也很重要。對我來說,原因在於,過去你擁有的地位和影響力會為你提供生存優勢,因為你可能不必從事消耗精力的低賤勞動。你可能會有更多的伴侶。你可能會獲得更多的食物。你可能會得到所有這些東西。即使在今天,當你看看地位如何影響健康時,地位較低的人群往往會比地位較高的人群擁有更差的健康結果。你可能會想,這只是因為地位較高的人有更多的金錢,他們能去更好的醫院,得到更好的醫療服務。但問題是,在擁有全民健康保險的國家,這一點依然成立。因此,每個人的醫療保健獲得的基本上是平等的。這是否與他們所從事的工作的類型有關呢?因為如你之前所說,如果你是地位較低的人,可能會假設你所從事的工作受到限制、缺乏自主權、也許更孤立,或者單調且滿足感較低,這可能會對生理上產生影響。這很有趣。
地位較高的人活得更久。
這不是一個好故事,是吧?對,完全不是。而這就是問題所在,談論這個話題並不太舒服,並且這確實影響了我們。這裡有一個有趣又瘋狂的研究,我在報導稀缺大腦時遇到的,涉及到帶有頭等艙的航班與沒有頭等艙的航班相比,前者的空中憤怒事件發生率高出四倍。如果經濟艙的乘客必須經過頭等艙,那麼空中憤怒事件的發生率將增加到九倍。
什麼是空中憤怒?就是乘客在航班上完全失控的情況。比如當有乘務員發生重大事件或某人完全失去理智,不得不緊急迫降飛機之類的事情。你認為這是為什麼呢?研究人員認為這是因為必須經過頭等艙的巨大社會地位暗示。順便提一下,你在經濟艙的時候並不算是第一等艙。關於食物,我們在你的第一本書中談過你所涵蓋的內容,但在你的第二本書《稀缺大腦》中,你再次談到食物,特別是小吃。哦,是的,小吃。小吃的問題是什麼?每個人都吃小吃。在1970年代,食品行業決定我們需要創造一個新的飲食類別,那就是在餐與餐之間的吃法——小吃。如今,如果人們只吃三餐,可能不會吃得太飽,因此他們就需要這些可以隨時享用的輕食,而且這些食物必須易於食用,快速食用。因此,他們創造了小吃食品。
有趣的是,我之前跟你提到的稀缺循環中,有一位食品行業的高管談到什麼使小吃食品成功。他說它必須具備三個V:價值、品種和速度。這正是另一種方式來談論這個循環。因此,是的,它必須具備很好的價值,還要有多樣的選擇,擁有許多有趣且豐富的口味,還必須有很多不同的選擇。
所以,當你想到薯片時,或者你們叫它們脆片,對吧?有很多不同的口味,比如燒烤口味、酸奶油口味、莎莎醬口味等等。然後是速度,必須很快地食用。因此當你對食物進行超加工處理時,人們傾向於吃得更快。這行業真的在這方面加大了努力,他們創造了小吃這個全新的類別。而這正是在70年代,你開始看到肥胖問題的上升。因為我們整天都在攝取更多的食物,而我們的活動水平卻在下降。
在這裡有一個與賭博相關的扣連,當你談論速度時,獲得結果的速度越快,越容易重複這一行為,尤其是當結果是不可預測的時候。例如,賭場技術的一大進步是去掉了老虎機的手柄。因為,你知道,如果機器有手柄,你就得一個一個地拉。而當他們去掉手柄,只設置一個旋轉按鈕時,你可以一直按著這個按鈕並不斷旋轉。這基本上使得賭博的頻率翻了一倍。因此,人們從每小時玩400到500場遊戲,提升到了平均900場。如果你將這一數字細分為每分鐘來看,這比我們眨眼的速度還要快。
有趣的是,結果範圍也十分驚人。
小吃在現代社會中是一種相對新穎的發明,並且與肥胖的上升有關。我們難道不可以直接測量我們攝入的卡路里嗎?我們不能僅僅使用熱量攝入與消耗的方式來保持健康與健身嗎?哦,我認為你絕對可以。但是問題是,人們真的會這麼做嗎?我認為有一部分人會這麼做。而且,我相信如果你能完美地測量一切,你可能可以在吃麥當勞的同時減肥。而且也有人已經這樣做過了。與此同時,如果你只吃麥當勞,我可以告訴你,你整天會感到饑餓。因為超加工食品往往是比單一成分的食物更不會讓人感到飽腹。
所以我希望你能想象一下,我們有一袋薯片,還有一盤煮土豆。你覺得我們可以攝入更多的卡路里的是什麼?
只有同一種東西,畢竟它們都是用土豆製成的。
炸土豆條,對吧?
對,真的?
薯片。所以如果你,像你真的全心投入,可能會吃掉整袋薯片。但你不能吃相同卡路里的煮土豆。我的意思是,你大概只能吃到四分之一的量就會聽到飽的感覺。所以例如,煮土豆的一盎司可能有50到100卡路里,而一盎司的薯片可能有200卡路里,無論是多少。而且,順便說一下,因為水分含量較低,所以也不會那麼飽腹。因此,當你對食物進行加工時,你會集中卡路里,而人們往往會吃掉更多的食物。我現在不再吃薯片,但它曾經是我最喜歡的食物之一。在你的第一本書中,我想你曾經提到過可頌作為一種使我們不容易感到飽的食物的例子。但我現在不再吃它們了,因為吃了之後讓你感覺不太好,對我的腸胃來說也不好。但是你仍然用可頌作為不易讓人感到飽的食物的例子。
有一項來自澳洲的研究非常有趣,他們讓參與者攝取一定量的不同類型食物,然後在一段時間後去吃自助餐,並測量他們在吃完自助餐後攝取的食物量,還詢問他們在試吃食物後有多飽。研究發現,按熱量計算,最具飽腹感的食物是普通的煮馬鈴薯。我記得第二名是相對低脂的白魚,然後是燕麥,只是普通的燕麥。而飽腹感最差的食物則往往是可頌、餅乾等類似的東西,這些食物通常是混合了面粉、脂肪等成分,再進行烘焙,形成了酥脆的口感。因此,這真的是一種測量食物加工程度的方式,基本上,小可頌和白薯的熱量都大約是170卡路里,但你必須吃七個可頌,才會有一顆馬鈴薯讓你感到同樣的飽腹感。體重增長有多少與飽腹感有關?因為這並不是我以前思考過的觀念,飽腹感的概念。我的想法是關於卡路里,或是不吃垃圾食品,但飽腹感。好吧,我認為如果食物不那麼加工,你會感到更飽,或是用更少的食物攝取更少的卡路里。因此,那些食物在你的胃裡佔據了更多空間,並沒有每一口都攝取如此多的卡路里。假設你需要攝取10盎司的食物才感到飽,而有一種食物每盎司有50卡路里,另一種食物每盎司有100卡路里,那麼如果你吃10盎司第一種食物,你將攝取500卡路里;但如果你吃10盎司第二種食物,你將攝取1000卡路里。我認為如果將這一點延伸到整天,你會開始明白,哦,好的,我明白為什麼選擇讓我更飽的食物和更少的卡路里可能對我減重或不增重的目標有利,相較於那些卡路里密度更高的食物。你對斷食有什麼看法?我認為這對某些人來說是個不錯的體重控制工具。我認為它能限制卡路里,比如說,如果你是個全天候都在吃東西的人,然後說,「好吧,我就只在中午到六點或七點之間吃」,那你就剔除了很多餐。我還認為如果你這樣想,「既然我只從中午吃到六點,我每餐都得吃很多」,不知道這樣是否真的能減重。我認為確實可能有一些健康益處,但我也認為如果你進行長時間的斷食,對肌肉量可能不太好。所以這些事情其實是相當複雜的,對吧?我認為這其實又回到你的目標是什麼?你希望如何運用這個工具?你這樣做的方式是否與你的目標相符合?不過,我有見過很多人因為斷食而減重,主要是因為他們早餐吃的東西很糟糕,然後上班路上會去星巴克買甜飲,只要把這些東西從飲食中剔除掉,因為他們現在中午才吃飯,結果最終減重了。你提到的饑餓日。對,將每週兩天設為饑餓日。這是一些人成功的方法,你可以在每週五天的時間裡正常飲食,然後在兩個饑餓日中攝取500卡路里。基本上,你只是在限制卡路里,基本上是調整時間。說到底,我認為卡路里可能是體重增長或減輕的最佳預測指標。因此,問題是,好的,如果你需要減少卡路里,我們要如何做到這一點?而且有很多不同的方法可以做到這點。我認為斷食其實是相當簡單的,對吧?它看起來比許多其他方法簡單多了。許多年前,我在波士頓時,也上過跑步機。我總是講這個故事,因為我已經養成了每天下跑五到十公里的習慣,幾乎每天都這樣。當我跑到五到十公里的時候,通常會感到疲倦。有一天,我抵達波士頓上了跑步機,這個跑步機的距離計數器壞了,所以我無法看到我跑了多遠。我心想,嗯,我就等到感到平常的疲倦再停下來。所以,我開始跑,開始跑,一直跑,一直跑,只有在快要遲到時才下了跑步機。而當我按下止步鍵時,距離顯示出來,我跑的距離是我平常的兩倍,我沒有感到同樣的疲倦,我覺得很好,感覺很好。直到那時我才明白,我常常在舞台上說,這證明我們心理上明顯有某種東西在向我們的身體發出訊號,告訴我們我們已經達到極限。而且這顯然有些是錯覺。我在你的第一本書《舒適危機》中讀到這個概念,其中你談到心理疲勞。這是否與我所說的相符?哦,百分之百。肌肉疲勞,抱歉。我們的心理狀態影響著我們的表現。基本上,有很多和你相似的有趣研究,他們會讓人們接受某種提示,比如,「我們將盡量跑得遠一點」,大多數人能跑大約一小時。因此,他們會給出這種提示,然後他們會改變時間,基本上會改變時鐘。
所以,人們可能在現實中只跑了40分鐘,但他們認為自己已經跑了,比如說1小時5分鐘,這比一些更好的時間多了5分鐘。他們會說,好的,我完全累壞了。他們會有相反的情況,會放慢時間的流逝。所以這些人會認為自己跑了一小時,卻是30分鐘。我是在編造時間。但他們會認為自己完成了一小時5分鐘,稍微比其他人好一些。然後他們會說,好的,我完全疲憊不堪。而且有大量的研究追溯多年,基本上表明我們的心理感知是決定我們在運動中感到多累的關鍵因素。
因為這場舒適危機的核心在於我們與不適之間的心理關係。不適對我來說就像是一個我告訴自己的故事。
哦,這完全是一個故事。是啊,你要告訴自己什麼故事呢?
好吧,這裡還有一個很好的例子。你的腿,它們在抽搐。它們很累。如果你在爬坡,這真糟糕。你想要放棄。如果你在做愛,那就太好了。對吧?情境真的很影響我們的感受。因此,我認為意識到這一點也很重要,你知道,有一些非常有趣的研究表明,我們並不完全利用我們的能力,或多或少,因為這是一種防禦機制,對吧?你想保留一些能力。因此,你的大腦會在你達到極限之前試圖讓你減速和停下來。用你想要看待鍛煉的方式來框定是很重要的,對吧?我認為這讓你能夠更好地發揮一些表現。現在,假設你的大腦只讓你發揮50%的肌肉。我不認為你可以說,我只發揮了50%,然後你會得到100%。這不會這樣運作。但是我確實認為,通過情境和思考來理解這一點,實際上並沒有那麼糟糕。順便說一句,我選擇這樣做,這有點厲害,因為我可以選擇這樣做,可以讓你表現得更好。
我想知道,真希望有一種魔法藥丸可以讓我們改變我們對我們所經歷的不適的框架和故事。你知道,因為很明顯有一大群人能夠,比如說,超級馬拉松運動員和超級運動員等等。
但這也可以是,不,我們談論的並不僅僅是運動,對吧?就像,我在任何情況下會告訴自己什麼故事?所以我會舉一個好例子,我在北極待了33天。現在,要到達放置點,你需要搭乘多班不同的航班。我的第一個航班是從拉斯維加斯飛往西雅圖。我討厭飛行,對吧?飛機總是太熱。座位很擁擠。飛機上的電影很差。如果你想上廁所,就是一個小小的衣櫥,嬰兒在哭。這真是太糟糕了。然後我去北極呆了一個月,整個時間都在餓著。如果我想喝水,我必須徒步走到小溪那裡再徒步回來。整個時間我都冷得要命,一直坐在地上。如果我想上廁所,我必須走到苔原上,而且我得帶一把步槍,因為有灰熊。所以當我離開那個世界,重新回到飛往拉斯維加斯的航班上,你覺得那次航班是什麼樣的?太棒了。這是我經歷過的最驚人的事情,對吧?所以那個椅子,我有超過一個月沒有坐過。哇,我的天,這個椅子真的是太舒適了。我整個時間都在冰冷中度過。因此,當我上那個溫暖的飛機時,我心想,這個飛機太舒適了,太溫暖了。我在那裡整個時間都無聊得要命,因為我沒有任何屏幕或東西。所以那些座椅後面的電影,哇,我的天,這是我看過的最刺激的東西。這真是不可思議。零食,我以前覺得飛機上的零食很糟糕,我心想,哇,這些椒鹽卷餅太好吃了。然後當我去上廁所時,對吧,你按下這個小紅標籤,你會在35000英尺的高空下,遇到流動的熱水沖到手上,並且你以每小時600英里的速度穿行在鋼管中。當那熱水沖到我手上的時候,真是太不可思議了。所以情境很重要,因為當我去做那件事時,這完全改變了我對以前抱怨的這些情況的看法。現在我可以欣賞它們。因此,現實是,我們今天所生活的世界在很多方面都是驚人的,完全是不可思議的。我們能隨時獲得熱水,我們有如此多不同形式的娛樂,我們不需要獵食或採集食物,我們不被迫這樣做。但我們經常忽視這樣的美好,因為我們就像被丟進水中的魚,卻不知道自己在水裡。我確實認為,做一些反抗這一點的事情,讓你投入的經歷,不管是大還是小,讓你走出舒適區,給你不同的視角。我確實認為這一點在過上好日子、獲得視角和懷有感激之情方面是重要的。我今天仍然有時會洗手,水是溫暖的,我會想起那次,心想,哦,記得當熱水沖到你手上的時候你是多感動嗎?多麼驚人?我認為,擁有這些提醒是好的,讓生活在現在是如此驚人。我們已經走了相當遠的路。
這讓我想到,不適是一種幸福的解藥,因為你知道,然後我突然想到我以前學到的關於斯多卡派的知識,他們是怎麼做到所謂的享樂適應。他們會從生活中去除愉悅的事物,以便能更好地欣賞它們。對啊。我們會適應我們擁有的東西。所以,就像今天的快樂明天就變得平常,而我們總是在尋找下一個快樂。有一些有趣的研究也關於這一點。我最喜歡的《舒適危機》中的研究之一發現,隨著人們遇到的問題越來越少,我們的滿意度並不會提高。我們只是開始尋找下一個問題。真的嗎?是的。這是一種理論,是哈佛大學心理學系的研究者發現的,技術術語他們稱之為“普遍性引起的概念變更”。你可以把它理解為問題的擴散。
現在,問題的擴散。對,問題的擴散。所以,你知道,昨天本來是一個問題的東西,或者我們總是會尋找問題。基本上我的意思就是這樣。他們在這項研究中發現,讓參與者觀看一系列不同的面孔,判斷這個面孔是具威脅性還是無威脅性。他們一個一個地看過去,但到了第200個面孔時,科學家開始給參與者越來越少具有威脅性的面孔。另一項研究,他們做了兩次,讓參與者查看研究論文,判斷這些研究論文是否合乎倫理。也是一樣的情況。在這過程中,他們開始給參與者越來越少的非倫理研究提案。
如果這兩者是非黑即白的,那麼隨著時間推移,這些小組會更少地說某些面孔具有威脅性。隨著時間的推移,他們會發現越來越少的非倫理研究提案。因為他們得到了更少的資料。對,因為他們得到的資料更少。但事實並非如此。他們報告具有威脅性的次數卻保持不變。他們開始將那些本來不被認為具有威脅性但當時處於邊緣的面孔視為威脅。研究提案同樣也是如此。他們開始變得更加挑剔。我曾與一位科學家交談,他的名字是大衛·拉瓦里。是的,記住他的名字。我記住了。他解釋說,過去,總是尋找下一個問題可能會給你帶來生存優勢。對,因為如果你是一個始終保持警惕的人,想著“我們可能會沒有食物,這是個問題,我們必須解決這個問題”,如果你這樣警覺,這將幫助你生存。對吧。但應用到今天的世界,隨著世界隨時間變得越來越好,往往會使我們忽視它的美好,並不斷累積第一世界的問題。對,還有一些驚人的研究,研究人員會問普通美國人,你認為世界正在改善嗎?只有6%的人認為世界正在改善。這是因為我們總是尋找下一個問題。但如果你想想過去的500年,世界當然是更好的。你活得更久,更有可能識字,不太可能挨餓,不太可能失去孩子。對,確實如此,這樣一直下去。但我們經常不會在當下意識到這一點,這影響著我們。
我們是否得到了你所談論的這個世界的豐富,但我們變得更快樂了嗎?你知道有關我們共同快樂的統計數據嗎?對,我認為許多關於快樂的研究表明,我們比以往更不快樂。心理健康問題也增多。我們都知道那些數據。對,心理健康問題增多。沒錯。而且可能有各種原因。但我確實認為,有一件有趣的事是,我們似乎生活在一個很多人有足夠生存所需的世界中。如果沒有,那很可能是政府問題,分配問題。我主要是在談論發達國家。但隨著我們擁有的越來越多,我們並沒有變得更加快樂。例如,我認為在1970到2000年這段期間,美國人的實際收入增長了50%。所以這個數字考慮到物價調整和通脹。人們的平均收入提高了50%。然而幸福感沒有改變。事實上,它可能實際上下降了一點。因此,這表明,一旦我們的需求在某個程度上得到滿足,它不一定會讓我們更快樂,但我們卻一直認為幸福會在下一次購買中到來,下一次外出中,或者下一條流行的推特中或其他一些地方。是否發現了某種對抗這種不斷尋求問題的解藥?因為我希望能夠滿足。是的,這就是追尋,對吧?這是人類最終的追尋。我認為許多宗教的建立旨在對抗這種情況。不要偷竊,因為你在奪去別人的東西,社會會崩潰。不要貪食,因為這會帶來問題。他們都在告訴我們,不要過度行使我們往往會過度行使的世界事物。相反,焦點應該放在自己身上,將注意力放在某些能幫助你做出正確決定的事情上。當然,這些說法的解讀可能會引發爭議。但我確實認為整體結構是相同的。這是所有人的終極問題,對吧?我整個團隊愈來愈熱衷於跑步。我們經常談論跑步。
顯然,你知道,丹尼爾·利伯曼(Daniel Lieberman),他以前曾上過這個節目,我想他寫過一本關於跑步的書,對吧?這是他的最新著作,我們在節目中與他進行了對話。對於跑步這項運動,你有什麼看法?當你研究游牧部落時,學到了什麼關於運動重要性的東西?是的,我的意思是,我確實認為運動可能是你能為健康做的最重要的事情。我覺得,很多人會說運動就是藥方。我反而認為,不活動才是毒藥。因此,我們進化出來,日常生活中需要有一定的活動量,這對於保持健康和快樂是必要的。但今天我們往往無法獲得這樣的活動,因為我們的生活設計方式。有些我在《舒適危機》中提到的內容是,人體擅長兩件事。人類進化出來擅長兩件事。其中一件是相對緩慢地長距離跑步,我相信丹尼爾·利伯曼曾談論過這一點,因為這是他所發現的。他非常棒。但我們擅長的另一件事是搬運重物,因此你可能會問,為什麼我們在熱天如此擅長長距離跑步?這是因為我們會追逐那些不擅長降溫的動物,幾英里幾英里地追到它們過熱,然後再將它們殺死,這樣我們就可以有一頓美餐。但之後,如果你在營地外殺死了一隻動物,你必須把它搬回去。是的。我們是唯一能夠有效搬運重物的動物。這顯然在與跑步的進化上對我們形狀有很大影響。因此,我們的手得以牢牢地握住物品。我們的身體也是如此設計,使我們能夠攜帶物品長距離行走。我在《舒適危機》中主張,很多人仍然在跑步,比如慢跑很受歡迎。但是用搬運重物作為鍛煉,卻是很多人沒有做的。因此,我提倡進行背包健行,也就是把有重量的背包裝滿,然後走路。當你將背包健行與跑步進行比較時,背包健行往往對人體傷害較小。因此,受傷的比率要低得多。它還能保留更多的肌肉,與跑步相比。當你跑步時,會燒掉脂肪,但同時也在消耗肌肉。而當你背包健行時,由於你身上有重量,這在告訴你的身體:不要那麼大程度地燃燒肌肉。研究證明了這一點。所以,你實際上是在進行心肺運動和力量訓練的結合。我認為這是人們應該做的一件好事。我並不是說不要跑步,但我確實認為,我們將這種攜帶重物的這一重要人類身體活動方式,排除在我們的生活之外。通過把這種活動加入回來,我認為我們能夠獲得許多不同的好處。
在這方面,現代人的身體與我們祖先的身體有什麼不同?所有這些游牧部落的人,他們是否在生理上適應了某種方式?因為我想像,在這個可以把東西放在車後備箱或找到其他方式(例如使用輪子滾動)的世界裡,他們 must be physiologically adapted in certain ways. 我覺得,在我的經驗中,你需要和丹探討一下,看他是否同意這一點,但我確實認為大多數獵人-採集者的身材比西方人的平均身材要小得多。他們的身材真的很小,因為他們獲得的食物沒那麼多。他們也更加活躍,因此他們不會是巨型的人。當你看看當今的西方人時,我們在時間和空間的宏觀尺度上是巨型的人。誰燃燒的卡路里更多?如果按每磅體重計算,他們燃燒得更多,確實如此。因此,必須按個體的體重來計算,對吧?如果有兩個人都燃燒3000卡路里,那很好,但如果一個人重250磅,另一個人重120磅,這樣一來,重120磅的人燃燒的卡路里在體重比中要多得多。這是一個重要的量化,而在我們談論獵人-採集者是否燃燒的卡路里與西方人一樣時,這需要明確。有些人會說:“他們燃燒一樣的。”你可以說:’是的,他們平均重100磅。我們平均重200磅。’這是個很大的差異。
例如,平均史前女性的手臂強度比今天奧林匹克女子划船選手的手臂強度強16%。是的。天哪。是的,她們的身材都很健壯。我交談過一位人類學家,她在坦桑尼亞與獵人-採集者生活過一段時間,她談到了即使是在 tribe 裡的老年人,譬如70或80歲的婦女,他們都能整天健行。他們可以跨過石頭。他們真的很厲害。我在想:「她是個30歲的女性。」她說:「我跟在這些年快要是我三倍的人後面。」
這是因為她們保持活躍並保持肌肉量,對吧?是的,她們保持活躍。當你想到日常生活時,很多都是需要努力的。他們不只是平地行走,他們走的是崎嶇不平的土地。這一切都在戶外,這將耗費比人行道更多的能量。她們在攜帶東西,蹲下,挖掘。她們中一些人會爬樹。即使在休息時,她們也可能保持蹲著的姿勢,而我們則是習慣於懶洋洋地坐在沙發上,隨著身體沉入裡面。除了我們會認為的,那些更為活躍的活動。即使是休息本身也是更活躍的。她們總是在進行某種低水平的體力活動。而如今,我們已經將許多這樣的活動排除在生活之外,這顯然改變了我們,但我們甚至尚未意識到。就好像我們生來就要這樣。作為一個物種,我們進化至做下一個最簡單、最舒適的事情。我們用科技把這一點應用到了我們的環境中,整體上是好的,但這改變了我們。它改變了我們的健康水平,也改變了我們的身體特徵。
一旦我們認識到「哦,我們已經將所有這些體育活動從生活中剔除,結果因此生病」,我們就會說「好吧,那我們就建這些建築物,讓你去那裡,也許你可以在跑步機上跑步,也許你可以舉起一些完全均衡的重量,就這樣做吧。」那麼三組十次呢?我們就這樣稱呼它,是吧?我們基本上發明了運動,而這與過去我們所做的並不完全相同。我不是說這樣有什麼錯誤,只是說我們今天身體活動的方式,甚至也大有改變。過去沒有人會試著變得龐大,舉起一堆重量。擁有這麼多多餘的肌肉並不合邏輯。你沒有足夠的食物來增長它。你不想要在身上背負那些重量。想想登山者。他們不會為了爬山而變得巨大,對吧?他們不會變得龐大而肌肉發達。這是說,你需要對自己的體重有力量。你需要根據自己的體重變得盡可能強壯,但你不想有任何多餘的體重。今天,有些人會說:「我只想變成250磅的純肌肉,這會很棒。」人們對我說,自體重訓練是更重要的運動之一,或許正是因為舉起自己體重的運動是中心。能夠移動你的身體是最重要的事情,而不是擁有巨大的肌肉。
是的,我覺得這是一件奇怪的事。有些研究表明,肌肉量對於長壽和保護是有益的。許多這些研究通常是針對肌肉減少的患者。擁有危險低肌肉量的人的情況,和那些僅僅擁有大量肌肉以便擁有的人之間是有區別的。我認為,最佳狀況就是,儘管BMI是一個具爭議性的指標,我認為你的BMI應該保持在正常範圍,並努力變得強壯以符合自己的體重,並進行大量有氧運動。事實上,看看人類在歷史上做了什麼,那或許是一個相當好的路線圖可以模仿。你會發現,那些人並不會特別巨大。
丹尼爾·利伯曼曾對我說過一些事情,這顯然非常明顯,但卻真的讓我震驚。他說當他與這些狩獵採集部落社區交談時,當他問他們為什麼要運動時,他們幾乎笑了他,因為運動的概念不是他們會去思考的事情,因為他們整天都在運動。我認為他指出,其中一個社區回過頭來對他說:「你為什麼要為了好玩而跑步?」是的,他問:「你運動的話是做什麼?」他們可能回答:「什麼是運動?」字面上,他說了一些類似訓練的話。「你怎麼訓練?」他們就說,「訓練。運動是我們生活的一部分。」這對我們所有人來說都是這樣,一直以來。過去,沒有人只是為了運動而運動,因為我們的生活方式是,我們必須為了工作而移動,而你不會想要做任何額外的運動,因為你的一整天都在從事勞動。我指的是,這是農耕勞動,實在非常累人。絕大多數人都在農業工作,直到工業革命的到來。運動是我們在把活動工程化、剔除出生活之後所發明的。
你剛才提到,運動作為一種心理行為,即,曾幾何時,當我們在大自然中進行運動時,我們會因為可能有隻熊或獅子朝我們襲來而心理受到刺激。因此我們在運動,但我們的心靈與周遭發生的每一件事都緊密相連。如今,正如你所說,我們身處這些健身房裡,與這些橡膠帶,卻只是在盯著屏幕或觀看Netflix或那些真實的家庭主婦。是的,不管怎樣,踏上跑步機。這樣的運動是否仍然能算作是一種心理行為,當你在做它時是否能產生心理上的刺激,這重要嗎?是的,為什麼?我剛寫了一篇深入的文章,發表在我的通訊中,我稱之為2%。我可以解釋為什麼我稱它為2%。但當你思考我們過去運動的環境時,發現有這麼多事情發生,並不僅僅是身體運動跨越土地的工作。因此,當你移動時,舉例如說越野跑。你需要考慮「好吧,我將去哪裡放每一隻腳?」因為小徑可能崎嶇,甚至你可能根本不在小徑上。所以你需要想好你的腳擺置。另外,你必須考慮如何調整自己的節奏,了解自己需要走這段距離,知道外面這麼熱,還有這麼多水跟在身邊。你還要考慮周圍的情況,比如,外面有野生動物嗎?如果你在奔跑是因為你以前在狩獵,那麼你就得追蹤動物。這是一種極具心理挑戰的行為。你要注意,「好吧,那裡有一根斷枝。哦,似乎那是我們射中的箭留下的血跡。」如果在跑步機上跑步就像加法,那麼在戶外跑步的情境就像多變量微積分。在南加州大學有一位名叫戴維·賴克林的研究者,他對此思考了很多。他基本上認為,當你在室內跑步,盯著一個屏幕時,你的大腦會自動關閉。你在進行這個運動時不必做太多的認知工作。是的,這對你的心血管健康是有益的,你會這麼說。但當你在戶外運動時,尤其是在一些更野性的環境中,比如小徑上,想著在小徑上跑步,當你這樣做時,你需要付出許多的認知努力。
這對於人們的腦部健康長期來說可能也更好,更不用提戶外運動通常更具挑戰性。你每一步可能燒掉更多卡路里,會有更多的起伏,整體來說,就是更好的選擇。丹尼爾讓我對一件事情有了新的認識。在與丹尼爾交談之前,我的腳出現了一些問題。我有一種被稱為足底筋膜炎的狀況。某天早上我醒來,基本上無法行走,因為我腳上的某個部位腫起來了,然後我上網查詢後得知是足底筋膜炎。接著,我被建議使用一些療法來試圖改善。後來我發現的假設是,因為我的腳很弱,因為我每天都穿著那些一英寸的柔軟鞋子,這是我們都會選擇的鞋子,這樣的鞋子還產生了一整個產業,關於鞋跟的高度以及如何讓跑步和運動及舒適感變得更好,還有如何對你的膝蓋更好。當我突然開始向我的腳施加很大的壓力,因為我在為一場大型足球比賽訓練時,我的腳立刻就受不了。這讓我開始相信,也許我不應該穿那種一英寸、一厘米,或是我們所有鞋子上都有的那種厚底鞋。想像一下,當一個孩子出生的那一刻,我們在他們的雙手上戴上一個兩邊各一厘米的手套。你可以想像他們的手會變得多麼虛弱和可憐。這實質上就是我們對我們的腳所做的事情。因此現在我不再穿有厚底的鞋子。是的,我現在穿的是對我的腳比較適合的鞋子。我們應該有一定的力量輸入,而我認為我們在這方面做得不夠。不僅僅是鞋子的問題,對吧?還有,為什麼每個人都會感到背痛?因為80%的人在某個時點會經歷背部不適。你可能會說,嗯,我們每天都坐八小時。而且我們現在坐姿不像以前那樣蹲著,而是坐在那些舒適的椅子上,省卻了以往為了保持身體直立而需要的肌肉力量。因此,當我們試著去抬起什麼東西時,我們的背部肌肉就非常虛弱。若發生意外,我們就會出現問題。對於其他人來說,他們可能整天坐在辦公桌前,然後決定再次回到健身房,結果一做硬舉,背部就會因為這樣而受傷。肩膀痛、背痛,許多不同類型的疼痛只是我們現代環境的表現。為了避免這些問題,你提到80%的人一生中至少會經歷一次背痛。是的,這是人們常見的疼痛之一,並且對經濟造成巨大影響,這實在是相當瘋狂。一說到這個,我的背就開始感到疼痛。我不知道。嗯,非常簡單的解決方法是多花時間坐在地上,像我現在這樣不靠背,這樣的話你的背部必須更多地用力。即使這樣低強度的活動持續下去,也有助於預防一些問題。你是說坐在地上?對,坐在地上。這有助於改善活動能力。當你坐在地上時,你不會有這個巨大的靠背椅可以依賴,因此你的身體必須用力保持直立。你可能會在某個時候感到不舒服,所以你會轉動身體,把臀部放在不同的位置,或是讓腿部改變姿勢。這似乎有助於隨著時間的推移提高活動能力及減少疼痛。這真的很有用,因為這是一件小事,我能夠做到,以降低成為那80%經歷背痛的機率。那其他日常中的小決策是什麼,可以讓我們的生活中增添一些健康的不適呢?對,所以我把這個概念稱為「兩百分之一」的概念。這個概念源於一項研究,發現只有2%的人在有扶手電梯的情況下會選擇走樓梯。只有2%。而所有這些人都知道走樓梯對他們的健康會有長期的益處,對吧?但只有2%的人選擇這樣做。這是因為我們這個物種天生傾向於選擇下意識的舒適選擇,即使在我們舒適的環境中並不符合邏輯。因此當我談到成為「兩百分之一」時,我是說在可能的情況下選擇實際的和比喻的樓梯。生活中有哪些小事情可以讓你增加活動量和不適,且又是完全可管理的,隨著時間的推移會積累起巨大的回報。隨著時間的推移會積累巨大的回報?走樓梯嗎?是的,走樓梯。隨著時間的推移,若每次都選擇走樓梯,我保證你的健康會比坐扶手電梯要好。而且如果你將這一原則應用到生活的方方面面,比方說,我有一個工作電話要打,我可以在我自己的辦公室裡坐著接,也可以選擇邊走邊接。這樣我就悄悄走了大約一英里半。
哦,而且順便說一句,你知道,也許下次我會背上十磅的背包或者二十磅的背包,然後在接電話的同時去健走。我打算停在離雜貨店像西伯利亞那麼遠的停車場,對吧?聽起來人們可能會說,聳聳肩。「是啊,大家都知道。」那麼好吧,為什麼沒有人這麼做呢?因為他們不相信這是重要的。因為你也不相信這重要。問題在於,我們把這個行為視為單一的行動,然後說,好吧,這裡可能只會燃燒五卡路里。好吧,如果你一天這麼做十次,並把它推廣到一生中呢?我保證,如果你這樣做,你最後會比一貫在做更輕鬆的事情更健康、更好。所以我該如何找到那些小小的2%的勝利,在我的生活中融入它們呢?因為一旦你開始這麼做,你會發現,哦,不僅這很容易做到,而且當我做這些事情時,我其實感覺更好,對吧?你可以提著你的雜貨。如果人們更常提著雜貨,很多背痛會消失。我可以保證,但我們不這麼做。因此,我的很多工作和思考都是在想,我們怎樣才能在一天中找到這些小勝利,並把它們累積起來。我並不是說人們應該停止去健身房做他們的常規鍛鍊。但我是在說,如果你看一天有24小時,而你在23個半小時內都是在做下一個最容易、最舒適、最懶惰的事情,你認為你在健身房的30分鐘能彌補這些,那你就錯過了,錯過了大局。這不是人類設計的生活方式。我在想你說的時候,這對你也有壓倒性的影響。所以在你舉的例子中,走樓梯與乘電扶梯可能燒掉五卡路里,然後你如果做十次,那就是你每天燒掉50卡路里。我在想,這是否有複合的元素?我的大腦認為是有的,因為如果你走樓梯,你會燃燒卡路里並增強一些肌肉,然後你就有更多的肌肉來進行更多這樣的活動。我想,這個概念是丹尼爾·利伯曼告訴我的,這是一種衰老的概念,幾乎是肌肉衰退的向下螺旋,你失去肌肉,所以你做更少的活動,然後又失去肌肉,所以你又做更少的活動。這對於很多人來說是向下的螺旋,導致衰老和死亡,這就是我們所認為的衰老和最終的死亡。這是我想到的那些小事。我覺得如果我做得更多,將會累積起來。如果我做得越多,我能做得越多,所以我可能會做得更多。對,沒錯,你完全正確。這個概念不僅僅是身體的,還是心理的。這意味著願意和你的配偶進行艱難的對話。如果你正在工作於一個艱難的項目,我們的傾向是當這個艱難的項目變得困難時,我們會怎麼做?我們會檢查手機,然後說,我要起身去喝咖啡。願意多付出一點努力去克服那些稍微困難的事情,我認為最終會帶來最大的變革和突破。
我曾經以為你可以改變你的信念,你知道的,然後我真的開始痴迷於探索你是否能選擇不同的信念。我得出的結論是,你不能,因為在我的生活中沒有任何信念是我真正相信的,而如果我的家人被挾持,我會真正地改變。我可以撒謊,但我實際上無法改變那個信念。所以我在想,信念是什麼?並得出結論,它們基本上是我們接受的、主觀認為是真實的證據堆疊。這支配著我們的生活。它告訴我們我們是誰,我們在不舒適的情況下如何表現。我記得我曾在播客上邀請到克里斯·尤班克(Chris Eubank Jr.),他是一位世界冠軍拳擊手。他告訴我,如果我在家裡獨自一人,當我在跑步機上跑到第九英里時,而我告訴自己我要跑十英里,我就會跛行。我不得不在最後一英里跛行,即使沒有人在看,因為「我不能讓惡魔進來」。他所說的是,我不能讓一個新的自我故事出現,讓我成為那種在困難時會放棄的人。因為在冠軍拳擊賽的第12回合,當我坐在凳子上想要放棄時,這個故事會浮現出來。這個想法有點回到你所說的樓梯,所有這些小事情在心理上相互交織,告訴我們關於我們是誰以及我們與不適之間的關係的故事。而且,你知道,影響我們自我故事的最好的方法就是開始與自己保持不舒適的承諾。而這將會在時間上為我們累積。對。然後一旦你走樓梯,你會想,好的,也許我可以做那個三英里的跑步。哦不,我要跑五英里。我認為,你在說我們告訴自己的故事以及它們來自何處上是正確的。但你可以改變你所擁有的經歷,對吧?所以你的經歷將改變那組信念。就像我講的我在北極待一個月的故事。我從來不認為我能做到這一點。而且我之前沒有任何理由對今天的世界有如此深的欣賞。我必須去經歷這樣的事情來改變我的感知。證據。對。我可以整天告訴自己,熱水真好。但我是否曾經在情感上感受到這一點,像是真正的情感聯繫,還有這種「哦,我的天啊」,像你揭開面紗一樣?不,我必須去做,我必須有一個經歷。走出我的舒適區。走出我的舒適區。對,是一個艱難而具挑戰性的經驗。
這最終便是英雄的旅程,正如約瑟夫·坎貝爾的作品所分析的那樣,這些神話穿越時間,發現所有文化的神話背後基本上都有著完全相同的結構。英雄接到冒險的邀請。不過,這將會很艱難,會充滿挑戰,這個人並不想去,對吧?總有這樣一個階段,他們會說,我不想面對這個。可是如果他們選擇接受,那麼他們通常會進入這個非常艱難的中間地帶。他們將會在這裡掙扎,但正是在這掙扎中,你學會了自己能做到什麼。事實是,人類能做到的遠比我們認為的要多,但我們不再被推入這些情況來認識到這一點。這就是教導。我們必須將自己投入深淵。你會下到那裡,穿越霧霭,找出自己的事情。然後你從另一邊出來,說,看,我的潛力遠比我認為的要多。這會永久改變你,改變你所能做的事情。而如果你幸運的話,你會再收到一次冒險的召喚,生活中會有更多的問題,並得到另一個機會再次迭代。你會不斷地剝去層次,剝去層次。這對我來說就是人類的進步故事。但我們大多數人都在等待證據去開展這場冒險。我們沒有意識到,證據將來自於這場冒險。對吧?我想這是事情改變的一種方式。在過去,人類總是不得不經歷艱難的事情。這可能是我們曾經需要進行的大狩獵,也可能是一場風暴侵襲,而你會想,我們需要在接下來的24小時內越過這座山脈,否則我們將會死去。順便說一下,這座山脈非常高大。我不知道我們是否能做到。所以我們經常被推離舒適區,並且有這樣的時刻讓我們意識到自己的潛力,因為我們進去時,心中會想,我相當確定我們在穿越這座山脈時會死,但我們卻沒有死。我們心中會想,哦,哇,我的潛力比我意識到的要多。這就是一些改變,這改變了你。它塑造了你,讓你意識到自己的能力,而生活不再把這些事情強加於我們了。對吧?你現在可以安穩地生活在舒適區裡。這很好,舒適,安全。但你卻無法走出那些邊緣,去學習自己的能力。這最終,我認為會隨著時間的推移限制你。所以我告訴每個人辭掉工作。我告訴每個人請兩週假,去做一件完全酷炫的事情,這將會永久改變你,因為我們都能做到。然而,我認為不確定性在這方面的關係是至關重要的,因為當人們考慮去冒險,辭掉工作,去做一些新事物時,不確定性似乎是一種逆風,讓我們無法前進。我記得曾經研究過Uber Labs的工作。所以那是Uber這個app,食物和計程車的app。對,他們什麼都做。在他們的實驗室裡,他們發現任何客戶體驗中最糟糕的部分就是不確定性的感覺。曾幾何時,你叫了計程車,然後站在路邊處於完全的不確定中。所以他們將這個因素納入app中,顯示司機的位置。此外,我們都可以直觀地同意,也可以回憶起飛機延誤的時候,顯示延誤的感覺和僅僅說延誤兩小時的感覺,顯然我更喜歡後者。在我們生命中的冒險中,將自己投入到不適中的核心是我們對確定性的需求。當我在街上與人交談或他們私信我時,當他們面對的矛盾就是,我不知道如果我去冒險未來會怎樣。所以我寧願停留在確定的痛苦中,也不願忍受不確定性,因為約翰尼可能帶來的挑戰。我們不喜歡不確定性。但是當我報導稀缺思維時,我最終閱讀了很多奇怪的古老文本。我讀到了這位生活在法國一個洞穴中沉默的僧侶的著作。他出版了他的日記,但沒有使用他的名字,因為他不想要任何名聲,他不想讓任何人知道。書中有一句話說,你冒著巨大的風險猶豫不決地將自己扔進深淵。這是真理。特別是在今天的背景下,最大的風險是什麼?你不會死。即使你失去了你所擁有的一切,今天我們有很多安全網。你認為自己是一個相對聰明的人嗎?你過去有沒有搞清楚過這一點?那麼你可能又能搞清楚。如果你不願意接受那種不確定性,實際上這是一個特性,而不是一個bug,因為這種不確定性給你帶來機會。如果你確定會得到什麼,那麼這就不會令人興奮了,對吧?也就是說,這並不令人興奮,這正是你在稀缺思維中談到的。沒錯,不可預測性是令人興奮的,它令人著迷。因此,結果可能會很糟,但也可能會非常好,遠比你預想的好。通過不冒這個險,你就是在場邊觀望。此外,在稀缺思維的第九章中,你談到了我作為市場營銷者多年來一直開玩笑的事情。我曾告訴世界各地的首席市場營銷官和首席執行官,如果你希望你的員工,團隊成員做出他們有生以來最好的工作,尤其是最具創新性和創造性的工作,就要扣留預算。
我之所以這麼說,是因為我第一家公司叫做 Wall Park,而我們只有在資金耗盡的時候才做出了最好的作品,因為我們別無選擇。我記得我的市場預算大約有£6,000左右。然後我記得跟我的兩位好朋友,跟我一起創建這家公司的 Ash 和 Dom 坐在一起,結果我們沒有錢了。正是在這種情況下,我們產生了一個點子,幫助我建立了一家價值數億美元的公司。當我們的資源減少時,我們被迫做出了一生中最具創造性和最佳的作品。這驅使我們回到了最根本的原則。當你談到伊利諾伊大學和約翰霍普金斯的研究時,我正是這樣想的,「啊,這是真的。」是的。當資源稀缺時,人們變得更加創造。我們會嘗試創新。當我們擁有大量資源時,我們所做的就是隨波逐流,跟著其他人走。因此,我認為人類的本能是尋求更多。我們的默認狀態是增加更多,做更多。並且我們經常尋找一種簡單的出路。當資源被移除時,我們無法像其他人那樣行事,我認為我們被迫進入創新和創造的狀態。那麼我們是懶惰還是資源過剩的人類呢?懶惰?我不喜歡用「懶惰」這個詞。不用擔心,我說出了這句話,你沒說過。那我就同意你的看法。我認為,我們的確傾向於選擇簡單的方式。我認為提出瘋狂的點子需要花費精力。如果我們有足夠的資源來解決問題,我們也許就不會做到這一點。這也解釋了為什麼隨著公司規模的擴大,儘管他們擁有更多的智力資本,辦公室裡也有更多的腦子,但他們似乎變得不那麼創新。此外,這也反映了損失厭惡的整體情況,但他們往往會退回到常規和顯而易見的做法。我認為你應該保持靈活。你要快。聽起來這似乎有些反直覺,但當你更小時,似乎有更多的選擇,對吧?當你擁有更少的資源時,因為你可以覺得,這世界是開放的,我們需要搞清楚這一點。還有那些別人不在說的東西,因為我們被迫在這個有限的預算下做出決策。在伊利諾伊大學和約翰霍普金斯的研究中,你提到這六項研究,其中面臨資源稀缺的參與者表現更好。是的,以何種方式?他們提出的點子更加創新。他們使用的資源更少。有趣。是的。當他們擁有更少的資源時,他們實際上使用的資源更少。是的。他們的點子更好。沒錯。有趣的還有,當一個人身處劣勢,並堅持這種心態時,無論成功與否,這可能都是件好事。這就像一種心理狀態,表明我們還沒有到達那裡。我經常對我的團隊說,最大的風險就是認為你已經成功了。是的。因為當你認為自己已經成功時,你會放慢腳步,變得自滿。你擁有更多的資源,可以做那些顯而易見的事情。你可以做那些讓你達到這一步的事情,反而更沒有動力去創新和嘗試新事物。為什麼我們要這麼做?我們做得很好。是的。對於你們來說,可能是這樣,好的,我們知道這些東西之前行得通。在某些時候,我們必須意識到這些並不總是會有效的。所以,我們如何花時間去弄清楚那些被忽視的事情,可能會因為更少的資源而受益呢?也許這就像每個月花一天時間,去思考一下,如果我們有 X 預算,我們會怎麼做?現在這樣有點不同,因為在你們心中,人們會想,是的,但我們有很多錢。但我認為,嘗試搞清楚,好的,如果我們有這個預算,我們會怎麼做?這可能是一個不錯的練習,可以保持精簡並能夠嘗試一些新事物。
你書中最悲傷的一句話是,「我們正在經歷一股日益增長的全球悲傷。」第11章。你怎麼量化這種上升的全球悲傷?讓我們根據一些已有的研究來看。美國的確在這些年來變得更加不快樂。我想你在其他許多發達國家也聽過類似的說法。是的,這樣真的有點傷感。1965年至2015年之間,「愛」這個詞的使用減半了。在歌曲中。是的。有一些研究人員分析了從60年代到2015年的大量歌曲歌詞。他們發現,「愛」這個詞和其他正面詞語減半,而「恨」這種負面詞語增多了。天啊。是的。並且根據某個來源,2021年全球不快樂達到了歷史最高點。這很有趣。那么,解藥是什麼呢?再回到個人層面,成為一個 2% 的人。對。但當我擁有這種古老的硬體,讓我擁有匱乏思維時,我能做什麼?我該如何重新控制我的生活,讓我的生活更符合我的長期目標和夢想?我們生活在一個世界裡,知道有無數事情告訴我們需要做什麼來找到幸福。你必須這樣做,你必須那樣做,還有很多研究關於這些。但我認為,真正使人們快樂的是他們完成那些並不總是容易的事情。這可能是如我之前提到的,獨處一段時間更好地了解自己。這不容易,但你會變得更好。我認為,關鍵在於願意去做那些最終會讓人感到不適的事情,這些事情會很困難,而且願意接受這一點。
事實上,對我來說,擁抱這段旅程就是人類的故事。隨著世界在很多方面變得更加容易、舒適和安全,我認為我們往往會習慣於待在這個區域。我並不認為這對我們來說必然是好事。這可以應用到各種不同的事情上。我是說,字面和隱喻意義上的“走樓梯”可以是,假如我感到孤單,我可以坐在這裡孤獨,或者我可以參加一個垒球隊或板球隊。當我遇到這些新的人時,會感到很尷尬。我認為這會容易嗎?不會,但這可能會改善我的生活。你可以將這種想法應用到所有的事物上。我認為像那位和尚所說的,願意將自己投入深淵,體驗人類的存在,因為生活不應該總是容易。事實上,如果生活總是容易,人們往往會變得有點瘋狂和不快樂。因此,對抗這種情況,我認為對人們來說是好事。你現在必須以研究了這些事情的視角來看待世界,尤其是在拉斯維加斯生活時,看到那些加油站中有輪盤機。你認為這些公司和商業活動是否有點邪惡,稍微道德敗壞?
這進入了一個更大的問題。我們必須意識到,這些行為在短期內是有趣且回報豐厚的。比如,隨便舉個例子,TikTok,它提供的正是能夠吸引你注意的算法。這很有趣,也很有回報。因此,如果你說:「你需要停止這樣做」,那麼TikTok的回應會是,「好吧,所以你是在告訴我們基本上要給人們提供他們不太想要的無聊內容。我們想生活在那樣的世界裡嗎?我不這麼認為。」那麼,老虎機應該變得不那麼有趣嗎?觀看YouTube應該不那麼有趣嗎?Netflix應該設計成無聊的嗎?我的信息實際上是,我並不是說不要做這些事,但我認為我們需要意識到,我們經常因為一些我們並不完全了解的原因,才會陷入這些行為中。所以如果你想每天花15小時在TikTok上,去吧!我希望你這是出於明智的選擇。我認為如今很多公司知道這個決定並不是在有意識的情況下做出的。這就是現實。但同時,我不知道解藥會不會讓我們變得更好,因為那樣我們就會開始規範一切。我認為這不是我們想要的。因此,我真正想做的是 Empower 人們,讓他們意識到自己有能力做出選擇。我希望你對自己的行為原因更加意識。因為最終,自由就體現在這裡。如果我們開始懲罰公司,那就像是把公眾當作小孩。而且我想說,其中一個道德經營的賭場最終會破產。對,然後就不會存在。但我在整個社會中考慮到這一點。那個不會迎合我們稀缺心理的社交平台將不會存在。它不會有用戶。所以它就會變得滅絕。而且如果你從地理和全球的角度來看,如果我們只是禁止在美國或英國運行,那許多的創新和機會就會轉移到中國或其他地方,他們會利用這種稀缺心理。因此,一切都在於有意識和自信。這一切都始於你在書中所做的,真正是從意識開始的。這就是為什麼你的書如此出色。兩本書都是奇妙的。《舒適危機》是一部極佳的作品。正如我在開始錄音前對你所說的,我有很多人來上播客時引用書中的內容。而且這個術語《舒適危機》我聽過無數次,這又回到了你。你在我們開始錄音之前告訴我,自從這本書出版以來,銷量一直在增長。這並不典型。對,它的銷量隨著時間的推移而增長。現在每週的銷量比兩年半、三年前還要多。是的,因為人們可能會與這些症狀產生共鳴。我想這只是一種口碑效應。我認為人們讀了之後會感到與之有共鳴。如果他們採納書中的一些建議,我認為會使他們變得更好。我有很多人因為這本書而真正改變了他們的生活。我在開始錄音前告訴你,當我錄製這個播客時,我事先會做一些筆記。我沒有想過我會為這兩本書做出比我讀過的任何書都更多的筆記,因為這全是我完全著迷的主題。因此,《稀缺心理》這本新書提到的修正你的渴求心態,訓練你的習慣以適應擁有的超級。超級。我會將這兩本書的鏈接放在下面的描述中。如果有誰想了解為什麼我如此熱衷於今天的對話,以及為什麼我如此喜愛這些書籍,你們可以在下面的描述中找到它們。我們在這個播客上有一個結尾傳統,上一位嘉賓為下一位嘉賓留下問題,而不知道他們將留給誰。你被留下的問題是:什麼使你最快樂?讓我最快樂的時刻大概是當我在辦公室,清晨五點,我的狗在那兒睡覺,我正在寫作,而那是絕對的地獄。然後,突然之間,那行文字進入我的思維,我就會明白這一切是如何相互連接的,拼圖的碎片突然合而為一,我徹底地活在當下,察覺著,文字流出。還有,知道一旦我寫完,我就能夠和我最喜愛的人——我的妻子一起度過時間。她就是我的那個人。就這樣,這非常簡單。非常感謝你,邁克爾。非常感激這次對話。
我感到與你交談讓我更聰明了。我會在未來的許多對話中引用你,因為正如我所說的,這是我目前 obsessed 的主題。因此,感謝你將這個訊息傳遞給世界。我認為這是一個在很多方面可以拯救我們的訊息,這就是我對此的簡短總結。所有的指標都顯示,如果有任何時候我們需要了解我們的大腦如何運作,並且被利用,以便重新掌控,還有不適的重要性,那就是現在,因為事情只會變得更容易和更舒適。謝謝你。
我很感謝你讓我參加,真的很有趣。我享受這次交談。
我很感謝你談論書籍,將它們傳播到世界上,並且有你的認可真是太棒了。所以謝謝你。你需要下一個要收聽的播客嗎?我們發現喜歡這一集的人也往往會非常喜歡我們最近做的另一集。因此,我在下面的描述中連結了那一集。我知道你會喜歡的。

Is comfort killing you? And why can we never get enough of anything? Is the real way to find happiness by going against our most basic instincts?

In this new episode Steven sits down with New York Times Bestselling author, Michael Easter.

Michael Easter is the bestselling author of books such as ‘The Comfort Crisis’ and ‘The Scarcity Brain’. He was a senior editor at Men’s Health magazine and is currently a professor of journalism at the University of Nevada, Las Vegas. His writing has appeared in Men’s Health, Outside magazine, Men’s Journal, Cosmopolitan, Vice, Esquire, Scientific American, and Women’s Health.

In this conversation Michael and Steven discuss topics, such as:

  • How to get out of your comfort zone
  • Why your comfortable life is killing you
  • What is meant by healthy discomfort
  • How 2% of people are willing to push beyond their comfort zones
  • The difference between being lonely and alone
  • The benefits of being alone
  • But the negative impacts of being lonely
  • Why loneliness is a killer
  • How to make better long term decisions
  • Why people with higher status live longer
  • How noisy cities cause heart attacks and depression
  • How to fix back pain
  • The ways that taking the stairs will improve your health
  • Why the world is becoming increasingly unhappy
  • How activity in nature is better for your brain
  • Why our ancestor were so much fitter than us
  • How we’ve engineered meaning out of our lives
  • Addiction being a spectrum we are all on
  • Why moderation is not easy for humans
  • What is the scarcity brain
  • Why expectations often lead to unhappiness
  • Fewer problems not necessarily leading to more happiness
  • Embracing discomfort during crises

You can purchase Michael’s most recent book, ‘Scarcity Brain: Fix Your Craving Mindset and Rewire Your Habits to Thrive with Enough’, here: https://amzn.to/3MG5hef

If you enjoyed this video, I recommend you check out my conversation with Dr Peter Attia, which you can find here: https://www.youtube.com/watch?v=eqPnptAtBJk

Follow Michael:

Instagram: https://bit.ly/3QGzEnd

Twitter: https://bit.ly/40lW7JB

Follow me:

https://beacons.ai/diaryofaceo

Leave a Comment