AI transcript
0:00:13 Oh my god it’s wet. And now we’re going to go through all the tools and tricks to make your
0:00:19 brain as healthy as it can be. Are you ready? Wendy Suzuki, the neuroscientist and professor
0:00:24 at New York University. The first hand research on the brain is helping to improve memory,
0:00:28 learning, and higher cognitive abilities in humans. Let me start with exercise.
0:00:35 All the research shows the more you exercise the more change in your brain we notice. Every drop
0:00:42 of sweat counted and the best kind of exercise that you can do is. What about things that we consume?
0:00:46 Food, drink, and alcohol? If it’s on the metatrain diet go ahead. Coffee.
0:00:53 And then my memory’s not great. Most people feel that but there’s four things that you can do
0:00:59 to make memories stick. Number one is is it true that if we have less friends then our brain will
0:01:04 shrink? Yes loneliness damages the brain. Can you see if someone’s in love in the brain? Yes in the
0:01:10 side here a lot of the reward areas are activated. Doesn’t that mean then that if we don’t fall in
0:01:13 love the love part of my brain gets smaller and would that make it more difficult to love in the
0:01:20 future? That’s a great question so. Wendy, do you have any brain routines? Absolutely so every
0:01:26 morning I like to. Oh and then I do the most powerful tool that you can do to protect your
0:01:33 brain from aging and neurodegenerative disease states which is. Congratulations Diroverseal
0:01:39 Gang. We’ve made some progress. 63% of you that listen to this podcast regularly don’t subscribe
0:01:46 which is down from 69%. Our goal is 50%. So if you’ve ever liked any of the videos we’ve posted
0:01:50 if you like this channel can you do me a quick favor and hit the subscribe button. It helps this
0:01:54 channel more than you know and the bigger the channel gets as you’ve seen the bigger the guests
0:02:07 get. Thank you and enjoy this episode. You just said to me that much of your work is focused on
0:02:14 making sure people have big fat fluffy brains. Yes. Why does that matter? It matters because
0:02:22 a big fat fluffy brain is a healthy brain and my whole first book Healthy Brain Happy Life was
0:02:29 about how I learned to use all the tools and tricks and magic of neuroscience and psychology
0:02:37 to make my brain work better and I so needed it at that moment. My life got better. I got happier.
0:02:44 It is a pathway to a happy life I think having a very healthy big fat fluffy brain. Do you think
0:02:49 people appreciate the importance of their brain? No. I think they ignore it all the time
0:02:57 and I think that is part of my message to everybody that the human brain that is the
0:03:03 one in your head right now is the most complex structure known to humankind. Not Einstein’s
0:03:11 brain not Marie Curie’s brain but the one in your head and when you think about that it gives you
0:03:18 more of a self-appreciation of all of the computations that is taking for me to see you and
0:03:25 appreciate your face and be able to remember your face next time I see you when I go to my diary of
0:03:33 a CEO podcast and choose an episode. All of that is such a complex structure. You start to appreciate
0:03:38 your own kind of brain functioning more. I think that is a very important thing to do.
0:03:41 Why don’t we appreciate our brains? Because we appreciate a lot of other things.
0:03:49 We spend a lot of time on our muscles. Yeah our abs. I think that that’s a great analogy
0:03:56 and part of my goal is to kind of shift the focus from focusing on certain body parts to
0:04:03 focusing on what our brain is doing for us what it can do for us and what we can do to change
0:04:08 our environments to get to that big fat fluffy brain to get it healthy to get it happy to get it
0:04:16 growing. If I achieve a big fat fluffy brain how would my life be different? I’m saying me Steve
0:04:21 Bartlett. I’m an entrepreneur. I’m an entrepreneur. I’m in relationships. I’ve got friends, girlfriend,
0:04:26 family. How would I show up differently if I was able to make my brain big fat and fluffy?
0:04:33 Yeah so let me start with the two areas that we know respond really really well to things like
0:04:40 meditation and exercise. Those two brain areas are the hippocampus, critical for long-term memory,
0:04:44 your ability to form and retain new long-term memories and for facts and events, and the
0:04:49 second brain area is your prefrontal cortex right behind your forehead. Critical for your ability
0:04:54 to shift and focus attention. It’s important for your personality for decision making.
0:05:00 Can you show me on there? I brought a human brain. You have a model of a brain as well.
0:05:02 I have a model of the brain. Okay let’s start with the model of the brain.
0:05:12 So here is a model of the human brain. So there’s a front part and a back part. This front part
0:05:18 is right behind our forehead. That’s the prefrontal cortex, critical for the ability
0:05:25 to shift and focus attention. Also a part of the brain that is very responsive to what you bring
0:05:31 into your life. Exercise actually really helps the prefrontal cortex. Meditation helps area 10
0:05:37 of the prefrontal cortex which is right in the very front right here. The second brain area that you
0:05:44 will benefit from when you make your brain big and fat and fluffy is a structure called the hippocampus
0:05:51 which is which is very deep in this lobe, deep in this lobe right here which is the temporal lobe.
0:05:58 The hippocampus, hippocampus means seahorse and the hippocampus is critical for your ability
0:06:03 to to form and retain new long-term memories for facts and events. You have one on the right
0:06:10 and you have one on the left. So for you, superstar, podcaster, what do you need to do? You need to
0:06:15 remember all the details of that guess that you’re sitting in front of. You need to be able to focus.
0:06:20 What did they say? What do I want to ask next? And how do I want to come back to those things?
0:06:25 That is a combination of what your prefrontal cortex is doing for you and your hippocampus is
0:06:32 doing for you. So I submit that you, when you do these things that we know from neuroscience,
0:06:36 it are going to make your prefrontal cortex and your hippocampus big and fat and fluffy,
0:06:43 you will be better at doing your job as a podcaster. I am better as a dean and a professor
0:06:49 of neuroscience and teaching in class, for example, is where I’m using my prefrontal cortex and my
0:06:55 hippocampus the most. Most of us would benefit from these things that make our brains big and
0:07:00 fat and fluffy. Was there a point in your life where you had a personal epiphany or revelation
0:07:08 about the brain that made you so passionate about the subject? Absolutely, absolutely. So this story
0:07:15 starts when I was in the middle of getting tenure at New York University. So it takes six years.
0:07:20 You have six years to prove yourself as a scientist and do something groundbreaking. And if you don’t,
0:07:28 you’re fired. So no big deal, no pressure there. And I decided to only just work, work, work, work.
0:07:34 I didn’t have a lot of social interactions. I was just working and just threw myself into work.
0:07:42 And I was getting burnt out. And I decided to go on a river rafting trip to Peru by myself
0:07:47 because I had no friends. So I go on the river rafting trip and it’s great. It’s beautiful. We’re
0:07:55 river rafting. We’re camping on Aztec burial sites. And it is just spectacular. But I realized that
0:08:01 I’m the weakest person on this trip. And when I got back after this wonderful, you know, two weeks
0:08:08 in Peru, I said, I never want to feel like the weakest person on a trip like that again. And it
0:08:13 was so great to be moving and to be exercising. So I decided I’m going to go to the gym and I’m
0:08:20 going to continue this physical activity at the gym. And somehow it stuck. I had, I had let myself
0:08:28 go, not no exercise at all. And when I started going to the gym regularly, I noticed that that
0:08:34 great mood that I found in Peru every day during the river rafting trip stayed with me. I think
0:08:40 everybody in my lab loved it when I was going to the gym. And I started to notice not only I got
0:08:47 stronger, I was feeling better, that mood boost that I got from physical activity was so powerful.
0:08:52 But then one day this, you asked me about this revelation I had. It was one day I was sitting
0:08:59 in my office writing a grant, which is usually something that I have to do very regularly,
0:09:04 but usually something that I’m pulling my hair out. It’s so hard. It’s very competitive. I’m
0:09:09 competing against Nobel laureates for the same pot of money. And I had this thought that went
0:09:17 through my mind, which was, gosh, writing went well today. I’d never had that thought before
0:09:25 ever in my, I’d been there for five years at NYU writing grants. And so I, I thought, oh,
0:09:30 maybe, maybe I’m just having a good day. I’m feeling good. But I realized that the,
0:09:36 the writing seemed to have been getting a little bit better over time. I had noticed it a little
0:09:42 bit if I think about it. And the only thing I had changed in my life was regular physical
0:09:49 activity inspired by that trip to Peru. And so I’m a neuroscientist. I went to the literature
0:09:52 and I asked, well, what do we know right now about what exactly exercise is doing?
0:10:02 And it showed at that moment in time, about 10, 15 years ago, that exercise can improve your mood.
0:10:08 Exercise actually makes your memory work better. And exercise improves the function
0:10:15 of your prefrontal cortex. And I thought, wow, that, that is amazing. But the last part of the
0:10:20 story was that when all of this was going on, this was after this day of realizing, gosh,
0:10:27 something’s, you know, my writing is better. And maybe it’s exercise. I got a call from my mom
0:10:34 who said that my father wasn’t feeling well and that he had gotten lost driving back from the
0:10:42 coffee shop that he drove to every day, every afternoon for the last 20 years. And the hippocampus,
0:10:48 that structure critical for memory, is particularly important for spatial memory. And as an expert
0:10:55 in the hippocampus, as I am, I knew that that was a telltale sign of dementia and maybe Alzheimer’s
0:11:02 dementia. But as I talked to my father, and of course we went and got him a neurology appointment,
0:11:10 I saw that everything that seemed to be improving in me, that his memory focused completely and
0:11:17 very, very suddenly diminished in him. His memory was terrible. He couldn’t focus. He was also very
0:11:25 depressed because he could notice how poor his memory was. And I think those things together,
0:11:30 what I was noticing in myself, about the physical effects of the effects of physical activity on
0:11:38 my own brain function, and seeing my father go through what was a really precipitous loss of
0:11:45 his cognitive functions, that turned out to be Alzheimer’s dementia, made me think that the
0:11:53 power of physical activity needed to be explored more deeply. And by me, I was waking up in the
0:11:59 morning thinking about what can I do to better understand how physical activity could be used,
0:12:03 not just for me, for my students. Can they study better? Can they learn better?
0:12:08 Can it help? Maybe not my father. I wasn’t sure whether exercise could help my father at that
0:12:16 point. But as people age, that was the revelation that I had that made me actually switch my research
0:12:23 focus from memory function to understanding the effects of physical activity on the brain.
0:12:31 All of this is rooted in a fact that was once not considered a fact, which is the idea that
0:12:36 our brains can change shape. It’s this idea of brain plasticity. I only really learned about
0:12:40 this a couple of years ago, because I think I, like many people, didn’t realize that like muscles,
0:12:47 my brain changes shape based on what I do. And also what I consume, I guess. What is the evidence
0:12:51 for the studies that we have that proves our brains do change shape? Yeah, that’s such a great
0:12:58 question. And it takes me back to the first day of my freshman year at UC Berkeley. When I walked
0:13:03 into the classroom, I didn’t know it at the time, but the classroom of the professor that
0:13:09 discovered brain plasticity. Her name is Marion Diamond, and she was the very first female PhD
0:13:16 in neuroanatomy that UC Berkeley ever gave. I walked into her classroom in the 80s when I went
0:13:23 to college, but she discovered this in the late 1960s. When it was thought, as you said,
0:13:28 that the adult brain can’t change at all, there’s absolutely no evidence for it. And that was true
0:13:35 at the time. She thought, “I don’t think that’s true. Let’s do a simple experiment. Let’s try and
0:13:43 look at the effects in two randomly grouped set of rats. One that lives in what they would
0:13:48 consider an enriched environment. What would be an enriched environment?” Well, for her,
0:13:53 it was a rat cage full of toys that got changed out all the time, lots of other rats to play with,
0:14:01 and lots of lots of activity. I think of it as the Disney World of rat cages. And she compared
0:14:06 the brains of those rats to rats that she raised in kind of a shoe box, a smaller environment.
0:14:11 They got free food and water, all the food and water they could eat and drink, but maybe only
0:14:18 one other rat and no toys. Now, if they were all the same age, they were adults, if the adult brain
0:14:22 didn’t change, then there should be absolutely no difference between the brains raised in Disney
0:14:30 World and the brains raised in the shoe box. But she found that the brains of those rats raised in
0:14:35 the Disney World of rat cages, the outer covering of the brain, the outside of the brain here,
0:14:42 I’m pointing to the outside of this brain model here, called the cortex. It was actually thicker.
0:14:48 She was a neuroanatomist, and she showed that the thickness of this outer covering actually grew.
0:14:53 What does that mean? There were more synaptic connections there, not in the whole brain,
0:14:59 in certain brain areas. That made sense. The visual cortical area, there was much more visual
0:15:04 stimulation in the Disney World of rat cages. The motor areas were thicker. The somatosensory,
0:15:09 the touch areas were thicker because they were interacting in a much more complex way
0:15:17 with their touch system. That was the first demonstration the adult brain could change,
0:15:25 and that it would actually make the cortex of the brain grow. Now we know, what is it about the
0:15:31 Disney World of rat cages? Is it the toys? Should we all be playing with toys? Later studies showed
0:15:40 that you get almost identical effects just by giving rats a running wheel. Physical activity
0:15:46 is doing all of that, has the potential to change all of that in the rodent brain and now
0:15:51 in the human brain. Didn’t they find something similar with London taxi drivers? I always hear
0:15:58 this. I thought it was true or like a rumor. No, no, no. It’s absolutely true. That is a different
0:16:03 form of brain plasticity, which is something that we all do. All my students do, hopefully,
0:16:10 very well, which is learning. Can learning the streets of London, which are, I can’t remember
0:16:18 the number of different streets, that London taxi cab drivers have to learn to pass the famous test
0:16:24 called the knowledge, but I do remember that it takes them four years to study for this test.
0:16:32 It is intense knowledge. You have to learn all the lawful ways to get from all the big landmarks
0:16:39 to be a certified London taxi cab driver. What my colleague, Eleanor McGuire, a professor of
0:16:47 neuroscience at University College London, did is she followed wannabe London taxi cab drivers
0:16:54 during their four years of the knowledge, this test for London taxi cab drivers, knowing that half
0:17:00 of them were going to fail. They were not going to make it. She tested them at the beginning and
0:17:07 asked, how is your memory and how big is your hippocampus? Identical for all of the wannabe
0:17:11 London taxi cab drivers before they started. She scanned their brains. She scanned their
0:17:18 brains and she tested their memory behaviorally. Then they go through, half of them drop out,
0:17:24 they don’t become London taxi cab drivers, and half of them become certified London taxi cab drivers
0:17:29 after successfully learning all of this. Now, let’s see how big is your hippocampus
0:17:35 and how good is your memory. The people that passed the test and became London taxi cab drivers,
0:17:40 the posterior part of their hippocampus, which is the part we know is important for it,
0:17:45 with posterior is back towards the back of the head. The posterior part of the hippocampus,
0:17:49 which is kind of a cigar shaped structure that goes from the front part of the brain to the back
0:17:57 part of the brain, that back part of the brain was significantly bigger in those successful
0:18:05 London taxi cab drivers compared to the failed London taxi cab drivers and the memory of the
0:18:12 successful London taxi cab drivers were now superior to the memory of the wannabe London
0:18:19 taxi cab drivers that failed. That is an example of how intense learning in a particular part of
0:18:25 the brain we know the posterior hippocampus is absolutely involved in spatial learning.
0:18:31 That can change the actual structure and the function. How much of a difference can we make?
0:18:39 I’m 31 years old now. Yeah. So, if I got serious about my brain health, how much of a difference
0:18:44 could I realistically see? You know, I’m trying to figure out if it’s worth it. Yeah. If it’s worth
0:18:50 caring about my brain, is there any evidence within the literature, within studies that have been
0:18:56 done, that show, if I start now, even though I’m 31 years old, my life will be different in the
0:19:04 future in the areas that I care about profoundly if I start caring about my brain? Let me be very,
0:19:11 very concrete here. The answer is absolutely yes. First, I’m going to give you results of a study
0:19:18 in people that are 65 and older. So, studied people that are 65 and older and asked what is the
0:19:24 probability of getting dementia in the next six years, depending on the level of activity that
0:19:29 you have. Just right now. Physical activity. Physical activity. And they measured it in how
0:19:38 many walks you take per week. And if you took three walks a week or more, you were 30% less likely
0:19:49 to develop dementia in the next five years. So, 30% less likely to develop dementia. My father
0:19:55 passed away of Alzheimer’s dementia. That makes me sit up and take notice. But the thing that
0:20:02 should make you as a 31-year-old really sit up and take notice is the larger correlations that
0:20:09 show that the longer you have regular physical activity in your life, the longer you’re able
0:20:16 to stave off dementia. The more active you are over your lifetime. That first study shows that
0:20:22 it’s never too late to start. You can start walking regularly, which is doable when you’re
0:20:28 perhaps at that age. But the longer you stay active, the bigger and fatter and fluffier your
0:20:34 brain will be. Why does that make sense? So, one key piece of information that I haven’t told you
0:20:42 yet is that we know that physical activity is releasing a whole, every single time you move
0:20:47 your body, you’re releasing a whole bunch of neurochemicals in your brain. Some of them make
0:20:53 you just feel good. Serotonin, dopamine, noradrenaline, endorphins. Yeah, I feel good. If I go out for a
0:20:58 walk, I feel better than if I had been sitting here for eight hours. But the other thing that gets
0:21:03 released every single time is growth factors. I like to call it a bubble bath of neurochemicals
0:21:11 that happens every time you move your body. What that growth factor does is it goes directly
0:21:16 into your hippocampus and it helps brand new cells grow in your hippocampus. The hippocampus
0:21:23 is only one of two total brain areas where new cells can grow. That’s not the same as synapses,
0:21:28 which are connections in the cells that are already there. But the hippocampus can grow
0:21:34 new cells and this is really important because many people know that the hippocampus is attacked
0:21:42 first in Alzheimer’s dementia. And so exercise is not going to eliminate that disease state.
0:21:48 But if you start with a huge fluffy hippocampus, it’s going to take that disease that much longer
0:21:53 to actually damage enough for your hippocampus so that you start seeing those telltale signs
0:22:00 of memory impairment that comes with Alzheimer’s disease and dementia in general. Same thing with
0:22:06 their prefrontal cortex. Your prefrontal cortex can grow with physical activity. That’s not neurons,
0:22:13 but new synapses can grow. Age and neurodegenerative disease states can damage cells, but also take
0:22:18 away synapses. I’ve got two questions on that. So the first is about dementia and Alzheimer’s.
0:22:26 Do we know what’s causing it? No. We still don’t know. No. And there’s not good drugs,
0:22:31 unfortunately, right now. There’s a lot of links to lifestyle choices there, right? Yes,
0:22:39 absolutely. And so, of course, based on what I just said, my number one most powerful tool that
0:22:46 you can do to protect your brain from aging and neurodegenerative disease states is start walking.
0:22:51 Why do I start with that? Because everybody can walk. You don’t need to buy any new fitness
0:22:56 outfits. Just go out and walk more. And then they say, “Oh, well, do I have to become a
0:23:02 marathon runner?” That could help, too. But everybody can walk. And from that study that
0:23:09 I mentioned in the 65-year-old, 30% reduction in the probability of getting Alzheimer’s with
0:23:15 just walking. You said that if I go and start walking and I do exercise, my prefrontal cortex
0:23:21 will grow, which is the decision-making center, right? Yes. So, does that mean, then, that if I
0:23:25 am somebody who is very sedentary, I don’t do much physical activity,
0:23:31 that my decision-making will be worse compared to what it could be with the same person if they’re
0:23:37 active? Yes. I mean, that there is that potential. Brain plasticity and the neuroscience of brain
0:23:44 plasticity tells us that absolutely with physical activity, you have great potential to improve the
0:23:51 function of your prefrontal cortex. And I must specify a little bit. The main function that has
0:23:58 been shown to be particularly sensitive to regular physical activity is shifting and focusing your
0:24:04 attention. So, being able to listen to me while you might be paying attention to the AV guy that
0:24:10 might be telling you something right now. So, to be able to do that effectively, that is one of the
0:24:14 things that we know is helped with regular physical activity. Focus and attention, that kind of thing.
0:24:18 Okay. You talked about memory as well. Does that exist in the prefrontal cortex as well?
0:24:23 There’s a form of memory working memory, which is kind of scratch pad memory. It’s a memory that
0:24:28 when we used to have to remember telephone numbers, that the ability to remember a seven-digit,
0:24:33 at least in the United States, telephone number, it’s different from long-term memory formation,
0:24:38 which is memory for facts and events that is dependent on the hippocampus.
0:24:42 I feel like my memory is not great. Most people feel that.
0:24:50 Why is my memory not as good as other people? Because I noticed this when I was with my friend
0:24:56 in Thailand many years ago, I think I was 21 years old, and we could like leave the house and go on
0:25:03 our little mopeds for about an hour and he could navigate us back home without needing sat-nav or
0:25:07 Google Maps. And if I go three minutes down the street, I’m lost. And I always wondered why that
0:25:11 was. And then even with names and stuff, I would always, he’s my best friend. He still is one of
0:25:17 my best friends for seven, eight years. We ran a business together and he would remember every
0:25:21 name of every person, and I couldn’t. I wouldn’t. And so I’d always tell him and say, “What’s that
0:25:26 person’s name again? What’s that?” And I always wondered why my memory, he seemed to have this
0:25:32 incredible memory and mine seems to be pretty rudimentary. I would argue that everybody has
0:25:39 parts of their memory that aren’t as good as they want, but also other forms of memory that
0:25:46 they’re very good at. So I would guess, I’ve only just met you today, that your memory for stories
0:25:53 and storytelling and story progress is excellent because it has to be for the job that you do.
0:25:57 I bet you it’s much better than your friend that can navigate back. Not everybody has a perfect
0:26:03 memory in all the different dimensions. And it’s like our personality. Some people have a wonderful
0:26:09 sense of humor and others don’t. It is about how our brains are wired, which is defined both by
0:26:17 nature and nurture, our genes. And if I went to stand-up comedy class, I would probably get funnier.
0:26:21 But there’s probably a limit to my funniness compared to other people.
0:26:23 So there’s different types of memory. Yes.
0:26:28 In your book, you talk about there being, I think, is there three different types of memory
0:26:33 in total that are formed in the hippocampus? There’s lots of different names for forms of
0:26:39 memory in the hippocampus. But I like to describe it as the hippocampus is critical for our memory
0:26:46 for facts and events, also called declarative memory or cognitive memory. Another form of memory
0:26:51 that’s dependent on a completely different structure is motor memory, the memory that you
0:26:57 use to learn how to play tennis or pickle ball or whatever you’re playing. And it’s not declarative.
0:27:04 I can’t declare how I do a backhand in tennis, but it is in your motor functions. And this is
0:27:09 dependent on the striatum and a motor-related structure. And then there’s the prefrontal cortex,
0:27:16 dependent on that working memory or scratch pad memory, keeping things in mind. So you and I are
0:27:20 both trying to remember what we’ve just said so we can link it to things that we might say in the
0:27:25 future. One of the things that I found really interesting, both as a marketeer, but also as
0:27:30 a podcaster and as someone that’s making a lot of content and trying to get people’s attention,
0:27:35 was as I was reading through your work, it became quite clear to me that there’s a bit of an overlap
0:27:40 between memory and attention in many respects, because you were talking about these four things
0:27:46 that make facts or events memorable. And many of those things are things that I think about
0:27:50 as a marketeer when I’m trying to get someone to engage with something, click on something,
0:27:56 buy something. What are those four things? Can we go through them? Absolutely. So I like to say
0:28:03 there are four things that make memory stick. And this is after 25 or 30 years studying the
0:28:09 hippocampus and how memories work. Number one is obvious repetition. You remember things with
0:28:17 repetition. Number two, not as obvious, association. The hippocampus is an associative structure.
0:28:23 It associates one thing with the other. For example, your name and your face. So I just
0:28:28 met you and I will remember your name and your face now. But it also helps you remember things
0:28:34 like who’s married to each other, associating the husband with the wife. Have you heard of the memory
0:28:42 palace? Yes. Yes. So this is a technique that has been used for many, many ages to help remember
0:28:50 things. And it is a strategy where you picture a special location that’s very familiar to you,
0:28:58 like your childhood home. And when you need to remember a list of items, you take an imaginative
0:29:03 walk through that very familiar environment and place those items in particular locations
0:29:10 in the environment. That is associating something really familiar, your childhood home. You know
0:29:16 every corner of it with the new thing you need to remember. And that works and has worked for
0:29:21 memory champions for many years because the hippocampus associates things together.
0:29:29 That’s number two, association. Number three is novelty. We remember novel things. I’ve never
0:29:35 been to this particular studio ever before in my 26 years in New York and Brooklyn. So this is
0:29:41 a novel thing and I will remember coming here to do this podcast with you. Our brains and this is
0:29:48 where it interacts with the attention system. Our attention system focuses on things that are
0:29:54 novel. Why? Because it could be dangerous. I’ve seen things over and over and over again. I don’t
0:30:00 notice them. They go into the background. It’s not going to hurt me. It’s not going to cause me
0:30:07 any danger. That’s why cliche doesn’t work in marketing. Exactly. But something novel, that
0:30:16 really perks people up. I use that in my teaching all the time. Surprise students with an element of
0:30:22 what you want them to learn and they will remember it better. But the fourth one, which is so powerful
0:30:30 and we know it intuitively, we understand this intuitively, is emotional resonance makes things
0:30:37 more memorable. We remember the happiest and the saddest things in our lives because
0:30:42 that emotional resonance solidifies those memories. Where does that come from? It comes
0:30:47 from a structure called the amygdala that sits right in front of the hippocampus, right in the
0:30:52 front of the temporal lobe right here. And the hippocampus is right behind it. Amygdala means
0:30:58 almond. It’s an almond-shaped structure and it sits right in front of the kind of tube-shaped
0:31:05 structure that is the hippocampus behind it. And the amygdala is kind of infusing the hippocampus
0:31:12 and kind of giving it a little jolt when it’s emotionally resonant, either really happy or
0:31:20 really sad. You brought with you what you’ve told me is a real human brain. Yes, I did. Now,
0:31:25 I’m not sure if you’re just winding me up, but we’re talking here about novelty and surprise.
0:31:29 That’s right. Things you’ll never forget and emotional resonance. Correct. And as you’re
0:31:32 saying that, I was conscious that over in the corner of the room it appears that there’s a
0:31:38 human brain in a box. So Jack is just bringing the human brain in. Yes. I’ve never seen a human
0:31:44 brain before. That’s why I brought you gloves so that you can hold it if you like. If you like.
0:31:50 Do you have permission to, if there is a human brain in this box and you’re not winding me up,
0:31:58 did you have to get permission from the owner of that brain? So this was purchased lawfully
0:32:06 by my department, the Center for Neuroscience at New York University. So it is lawfully ours
0:32:14 to use as a teaching tool. And it does bring enormous novelty to any situation that I go into
0:32:18 and makes people really think about their brain in a new way, which is why I bring it.
0:32:26 What is in that box? In this box is a real preserved human brain named Betty.
0:32:34 Was the person who used to own that brain called Betty? No, we don’t know the name of the person.
0:32:39 I named this brain Betty. So can you tell if it’s a man or a woman? No, I can’t.
0:32:45 Oh, men and women brains not different at all. They are, but in very, very subtle ways that
0:32:49 we wouldn’t be able to tell just looking at the outside of the brain like this.
0:32:58 Okay, I’m ready. Are you ready? I think so. Okay, so I’m going to open the hat box.
0:33:04 No way is that real. And I’m going to pull out. Are you joking? Is that really a brain?
0:33:14 It is a real preserved human brain. There it is. Funtal lobe, frontal lobe,
0:33:21 occipital lobe for vision, occipital lobe back there. And in this brain, I don’t know if you
0:33:27 can see it from over there. If I pull apart the two hemispheres, you can see how deep
0:33:36 the folds of the brain, the surface is folded in that deep into the brain,
0:33:44 which expands the surface area of the outside of the cortex. The rat cortex is flat. There’s no
0:33:53 folds. Humans and elephants and dolphins have lots of folds. They have much higher capacity
0:33:58 for computation because of the folds that you see in this brain.
0:34:01 It’s smaller than I was expecting. Really? Half the people say it’s smaller. Half
0:34:07 the people say, wow, that’s enormous. Interesting. Is that the color of a brain?
0:34:13 The color of the brain is darker than the real brain. If we opened up my head right now because
0:34:19 of the formaldehyde, the preservative chemical that this has been sitting in for at least 26 years,
0:34:25 this brain has been in my department for ever since I got here 26 years ago.
0:34:29 I feel like I probably should hold it. I think you should hold it.
0:34:50 Oh my God, it’s wet. Yes. That defined this person’s whole life, how they saw, felt,
0:34:57 smelled, heard, and thought about the world just right there in your one hand, in your right hand.
0:35:03 It’s crazy to think that this little thing is, oh, it’s different underneath.
0:35:06 Yes. It’s crazy to think that this little thing, this little…
0:35:12 That’s the start of the spinal cord right there that you pointed at.
0:35:15 And this stuff underneath at the back. That is the cerebellum,
0:35:19 brain structure, critical for fine motor movement.
0:35:25 So we wouldn’t be able to walk smoothly if you have damage in your cerebellum.
0:35:31 Isn’t it interesting that everything, as you say, everything this person worried about,
0:35:37 every thought, every memory, every relationship, all of their education, the school they went to,
0:35:46 the university, everything they saw and remembered, and all of their trauma and their anxiety and maybe
0:35:52 their depression, everything they went through, even their last days before they died is like
0:35:59 captured in this little ball of like tofu that sits in my hand, an entire human being’s existence.
0:36:01 It’s true.
0:36:05 What they watched on TV, their favorite movie, their favorite number, color,
0:36:07 everything is in this tiny little ball of tofu.
0:36:10 It’s true.
0:36:14 Oh, gosh.
0:36:22 It is amazing. And actually, in real life, firm tofu is the consistency of the brain.
0:36:29 I often bring in a block of firm tofu when I demo this for students,
0:36:31 in addition to Betty.
0:36:33 Do you remember the first time you saw a human brain?
0:36:35 I do.
0:36:37 Did it change how you think about your own brain?
0:36:44 It changed my life because I was like, I want to study that.
0:36:50 That is the coolest thing that I’ve ever seen in my whole life.
0:36:52 And I want to study that and I want to be just like her.
0:36:59 And so it really like, okay, now I decided this is what I want to do.
0:37:04 And it was life-changing.
0:37:07 I say that because at the start of this conversation,
0:37:09 we said that most of us don’t appreciate our brain.
0:37:11 A lot of people don’t even realize it’s there.
0:37:16 But the minute I had a brain scan one day and that brain scan really changed my life
0:37:18 because seeing my own brain for the first time,
0:37:23 it was the push that I needed to start caring more about how my decisions
0:37:24 and behaviors are impacting it.
0:37:28 So let’s talk about how I can make that ball of tofu in my head super healthy,
0:37:30 super big fat and fluffy.
0:37:31 You talked about exercise early on,
0:37:35 but we didn’t really dig into exactly what you mean by exercise
0:37:38 because exercise I think is multifaceted in this definition.
0:37:46 What kind of exercise should I be doing to make my ball of tofu in my head great, optimal?
0:37:52 Well, all the research shows that the best kind of exercise that you can do
0:37:58 is anything that gives you aerobic activity that is getting your heart rate up.
0:38:01 So that goes for power walking.
0:38:02 We’ll get your heart rate up.
0:38:04 Soccer, so many different things.
0:38:06 Name your activity.
0:38:09 So many people want to say, oh, my favorite activity, will that work?
0:38:13 And I always just say, is your heart rate up when you’re doing it?
0:38:16 If the answer is yes, then yeah, that works great.
0:38:19 We know that that level of aerobic activity is critical
0:38:23 because that’s going to release that growth factor maximally
0:38:27 to get into your hippocampus that will grow those new brain cells.
0:38:28 How much?
0:38:31 So I have an answer to that.
0:38:34 So we did two different experiments in my lab.
0:38:40 One in low fit people, people that are really not exercising very much at all,
0:38:46 less than 30 minutes in the last three weeks you’ve moved your body.
0:38:53 And we asked, could we see any behavioral improvement in your memory function
0:38:57 from your hippocampus or your ability to shift and focus attention?
0:39:03 If we ask you to move your body in an aerobic way for two to three times a week,
0:39:07 and we collaborated with a spin class, so clearly very aerobic.
0:39:12 And what we found was in those people that did successfully
0:39:16 do two to three times a week a 45 minute aerobic activity,
0:39:22 their mood got significantly better, their memory function got better,
0:39:26 and their ability to shift and focus attention got significantly better.
0:39:30 So that gives a little bit of a guideline for low fit people.
0:39:35 Two to three times a week can start to give you some of those cognitive changes.
0:39:38 But you don’t look low fit.
0:39:40 So let me answer the question you’re about to ask me.
0:39:41 You’re like, what about me?
0:39:43 I exercise pretty regularly.
0:39:46 And how much do I need?
0:39:50 So to answer that question, we went to another spin studio,
0:39:53 and we said, look, we’re going to give you free classes.
0:39:58 You could exercise as much as you want at this studio
0:40:01 and go up to seven times a week.
0:40:04 And the control was just stay the same.
0:40:07 They were working out twice a week at the studio.
0:40:09 Control was the other group that you were testing them against.
0:40:10 Yes, exactly.
0:40:17 And so what we found was basically every drop of sweat counted.
0:40:22 The more you exercise, the more change in your brain we noted,
0:40:25 both your hippocampal function, prefrontal function and mood.
0:40:30 If you were already getting benefit, you’re already going twice a week.
0:40:34 But the more you did, the more brain changes you got.
0:40:38 So that doesn’t give the formula that I would like,
0:40:40 but we were heading in that direction,
0:40:43 which is part of one of the questions that I want to answer.
0:40:46 But I love to leave people with the idea
0:40:50 that every drop of sweat counts for building your brain
0:40:52 into the big, fat, fluffy brain that you really want.
0:40:59 And then in the real world, again, making it super real for people,
0:41:03 how does that change how I show up?
0:41:05 Yeah, if you allow it to,
0:41:08 should have a beautiful effect on your mindset,
0:41:18 that your mindset around how often should I wake up 30 minutes early
0:41:20 and do that walk before I start my day,
0:41:25 or accept the invitation to go walk the dog with a neighbor.
0:41:28 It’s not an obligation.
0:41:30 It is something that you’re doing for yourself.
0:41:34 It is going to have direct benefits on that ball of tofu,
0:41:36 as you call it, in your head.
0:41:38 It’s going to make it work better.
0:41:41 And I mean, I think the most immediate thing
0:41:44 that I benefit from every single day
0:41:46 is the mood boost that you get
0:41:48 from that serotonin dopamine noradrenaline
0:41:50 that gets released every time you move your body.
0:41:52 I always think that because obviously I do a lot of podcasting
0:41:56 and I’m super reliant on my brain being attached to my mouth.
0:41:58 And sometimes I notice that it’s not.
0:41:58 You know what I mean?
0:41:59 Like sometimes I’m not articulate.
0:42:01 I can’t get my thoughts together, whatever.
0:42:03 And I always try and figure out the correlation
0:42:04 between what I did that day,
0:42:07 when I have a good day versus a bad day.
0:42:08 And I’ve, from you on,
0:42:10 and also I speak on stage sometimes,
0:42:11 so I’ve often asked myself,
0:42:15 because I saw Tony Robbins, the speaker one day,
0:42:17 on a trampoline before he goes up on stage.
0:42:19 I asked myself, okay,
0:42:21 should I be doing a workout in my green room
0:42:23 before I go up on stage for a big talk or presentation?
0:42:25 You think I should?
0:42:26 Oh yeah, absolutely.
0:42:27 What’s the basis of that in science?
0:42:28 In your sense?
0:42:31 It’s the basis is that immediate fact.
0:42:34 So there’s three key effects that we know happen
0:42:36 every time you move your body.
0:42:37 First one is mood.
0:42:39 You’re going to get your dopamine, your serotonin up.
0:42:42 Second is focus and attention.
0:42:46 So a single workout isn’t going to make more synapses
0:42:47 in your prefrontal cortex,
0:42:50 but the prefrontal cortex uses dopamine.
0:42:54 And so it’s clear that even a single workout
0:42:56 can make your prefrontal cortex work better
0:42:57 in terms of focus and attention.
0:42:59 Also very important anytime you’re speaking.
0:43:01 And the third is reaction time.
0:43:06 Your reaction time, motor, you’re working your motor cortex
0:43:07 when you move your body.
0:43:10 And your response in reaction time
0:43:14 is significantly shorter after even a single workout
0:43:18 compared to if you just don’t work out and sit alone.
0:43:21 So great, great things to do,
0:43:23 a great thing to do before you stand up and speak.
0:43:25 What about coffee?
0:43:30 I’m trying to figure out if coffee is good for my brain,
0:43:31 bad for my brain.
0:43:35 I’ve had a couple of mixed messages around the impact
0:43:36 it might be having on my brain.
0:43:39 – Yeah, you know caffeine is a stimulant
0:43:42 and people respond to that kind of stimulant
0:43:44 in different ways.
0:43:46 Ovestimulation with caffeine is not good
0:43:50 for your ability to put words together.
0:43:54 You know, this is where I turn to a main theme
0:43:56 in my book “Healthy Brain, Happy Life”
0:43:59 which is self-experimentation.
0:44:04 For you, what can you titrate your coffee?
0:44:08 To see what level of coffee is best for whatever,
0:44:10 your podcast or you’re giving a talk.
0:44:14 The other thing that can work similarly to coffee
0:44:17 that I’ve started and that I do every morning
0:44:20 is hot cold contrast showers.
0:44:23 Because that cold that you…
0:44:26 that you shower on yourself after the heat
0:44:31 stimulates adrenaline in you, a natural adrenaline.
0:44:35 Ooh, it wakes you up and okay, it was painful.
0:44:37 The first kind of few times I tried it.
0:44:41 But then you get addicted to it and I have forgotten
0:44:43 to do it and gotten back in the shower
0:44:46 just to douse myself with cold water
0:44:49 because I feel better when I do that
0:44:51 for, you know, first thing in the morning.
0:44:55 So lots of different things that one can explore with.
0:44:57 Okay, on the other side of the coin then,
0:44:59 what are some of the central behaviors
0:45:01 that people do that destroy their brain?
0:45:07 Well, sedentary behavior is one of them.
0:45:10 Not getting enough sleep is critical.
0:45:12 We haven’t talked about sleep yet.
0:45:17 Sleep is so important for normal functioning of the brain.
0:45:19 I like to scare my students by saying
0:45:22 that, you know, in torture situations,
0:45:25 if you deprive a person of sleep for too long,
0:45:26 they literally die.
0:45:28 They die.
0:45:31 You cannot function if you are deprived of sleep
0:45:33 for too many hours in a row.
0:45:34 It’s that critical.
0:45:35 Yet we don’t…
0:45:38 We happily, you know, watch too much Netflix at night
0:45:40 and get only five hours of sleep
0:45:42 when we could have had eight.
0:45:44 So what’s happening exactly?
0:45:46 Why is it so important?
0:45:48 Well, there’s so many different things.
0:45:50 I’m going to say two.
0:45:55 One is that we know that in regular healthy sleep,
0:45:58 there is activity in the hippocampus
0:46:01 that helps you strengthen the memories
0:46:03 that you have formed in that previous day.
0:46:05 It’s called consolidation.
0:46:06 And it’s so important.
0:46:08 If you shorten that, if you don’t get enough,
0:46:12 you are not consolidating your normal everyday memories.
0:46:16 And second, it is the time during sleep
0:46:18 when all the metabolites,
0:46:21 all that garbage that your brain is producing,
0:46:24 because all biological cells produce garbage,
0:46:28 it gets kind of cleaned up through the cerebral spinal fluid
0:46:30 that is flowing through your brain.
0:46:32 And if you do not get enough sleep,
0:46:35 you build up garbage metabolites in your brain.
0:46:37 It’s like you have a gunky brain.
0:46:38 And do you feel like…
0:46:41 I feel like I have gunk in my brain when I don’t sleep enough.
0:46:43 That is exactly what is happening.
0:46:46 What when you think about things that we consume,
0:46:51 like food and drink and alcohol and all these kinds of things,
0:46:53 is there anything that if I’m trying to have an optimal brain,
0:46:56 I should be having or not having?
0:47:01 Yeah. Well, so I think the most evidence
0:47:06 is around the benefit of the Mediterranean diet,
0:47:10 which is basically all healthy, kind of organic,
0:47:14 not organic, but non-processed is the word I was trying to think of.
0:47:17 Things to eat that are very, very colorful.
0:47:21 There is so much evidence about how good that is,
0:47:24 generally, for the brain that that is my go-to.
0:47:26 What should I eat?
0:47:28 Well, is it on the Mediterranean diet?
0:47:30 If it is, then go ahead.
0:47:33 If it’s too processed, only do it just a little bit.
0:47:36 Is it true that if we have less friends,
0:47:38 if we have less strong relationships,
0:47:42 if we’re lonely, then our brain will shrink
0:47:45 and is more prone to dementia and Alzheimer’s and things like that?
0:47:52 Yes, we are social creatures, and there are really powerful studies
0:47:54 that have shown the correlation
0:47:57 between the number of social connections that we have,
0:48:00 including just saying hello to the barista at Starbucks.
0:48:04 It’s not a close friendship that you develop over 30 years.
0:48:08 It’s just how many people you interact with and greet.
0:48:09 And longevity.
0:48:13 The more people you are regularly interacting with,
0:48:16 the longer you are living.
0:48:17 Overall longevity.
0:48:20 But if you go into brain health, absolutely.
0:48:22 It’s also very, very healthy for you.
0:48:25 It also brings happiness.
0:48:28 So a friend and colleague of mine, Robert Wallinger,
0:48:32 studied what makes people happy.
0:48:35 This study started in the ’20s, the 1920s in Harvard.
0:48:39 And after all of those many, many, many decades,
0:48:42 the answer is what brings happiness
0:48:45 is the strength of your social connections.
0:48:46 So it makes you happier.
0:48:47 It makes you live longer.
0:48:52 And yes, loneliness on the flip side causes stress,
0:48:56 long-term stress that damages the brain.
0:49:01 And yeah, in the long term, can make it smaller and less healthy.
0:49:03 Do you have any brain routines?
0:49:05 Like a morning routine for your brain?
0:49:06 Absolutely.
0:49:11 So every morning, I like to wake up and I do a tea meditation,
0:49:15 which is a meditation over the brewing and drinking of tea.
0:49:18 And this is after many years of yo-yo meditating.
0:49:20 I knew meditation was good,
0:49:22 but I just couldn’t really get into it.
0:49:26 And I was introduced to this form of meditation
0:49:31 from by a monk who invited me to tea
0:49:34 and just did this silent meditation outside
0:49:36 in a beautiful location.
0:49:43 And the ritual and the sequence of brewing, drinking, seeping,
0:49:48 starting over again kind of kept me in the flow.
0:49:52 And so I start with about a 45-minute tea meditation.
0:49:55 Then I do about a 30-minute workout.
0:49:56 I try and do cardio strength.
0:49:57 Sometimes I do yoga.
0:49:58 Sometimes I just do mobility.
0:50:02 And then I have breakfast and then I go to work.
0:50:06 Oh, and then I do that hot cold contrast shower
0:50:09 is also something very helpful for my brain health
0:50:11 because it really does in me.
0:50:15 That adrenaline boost that I get just energizes me.
0:50:17 And I love that feeling at the beginning of the day.
0:50:18 Just going back to that question,
0:50:19 because I want to close off on it as well,
0:50:22 the idea of what would I have to do to destroy my brain?
0:50:23 So no sleep.
0:50:25 I’m going to be sad and tree.
0:50:27 I’m going to have no friends.
0:50:29 And smoking?
0:50:32 Smoking is very bad for your health.
0:50:33 And your brain.
0:50:35 Okay, alcohol?
0:50:37 Alcohol.
0:50:40 I mean, yes, long-term alcohol can cause significant
0:50:43 and named brain diseases.
0:50:46 Moderation, even moderation now,
0:50:48 as studies have shown, is not very good.
0:50:50 And the reason why it’s not good
0:50:53 is that alcohol disrupts your sleep.
0:50:56 Even though people drink it to go to sleep faster,
0:51:00 the sleep is much more superficial and is not deep.
0:51:02 And it’s not the healthy sleep.
0:51:09 So that is not good overall for sleep, depth and health,
0:51:11 and therefore brain health.
0:51:14 I’m going to eat a processed diet to hurt my brain.
0:51:19 And I’m not going to have a lifestyle that is novel,
0:51:20 because we talked about learning.
0:51:21 Right, yes.
0:51:22 So I’m not going to learn anything new.
0:51:25 All of these things should shrink that little…
0:51:28 You’re not going to be mindful also.
0:51:31 Is there evidence that being mindful,
0:51:33 which is like meditation and being in the moment,
0:51:34 helps the brain?
0:51:35 It does.
0:51:39 There’s beautiful studies showing brain plasticity
0:51:44 in the areas that are important for focused attention.
0:51:46 Meditation, the practice of meditation
0:51:50 is basically a practice of enriching the function
0:51:51 of your prefrontal cortex.
0:51:53 So you can focus on that object,
0:51:59 either the breath or loving kindness is a form of meditation.
0:52:04 So yes, there’s been studies that brain changes occur
0:52:07 in long-term meditators that are absolutely beneficial.
0:52:09 What if I’m on social media all the time?
0:52:11 Because isn’t that good for me,
0:52:13 because I’m going to be seeing lots of new things all the time
0:52:14 and I’ll be learning lots of new things.
0:52:18 So isn’t, if I sat on a screen for seven hours a day,
0:52:20 is that good for my brain, social media?
0:52:23 Does that take you away from real people
0:52:25 and interacting with real people?
0:52:26 Yes.
0:52:29 Okay, then it’s modulated by that.
0:52:30 Is it not the same thing?
0:52:32 There’s a difference, and I think your brain knows it.
0:52:38 And look, there’s enormous amounts of evidence showing
0:52:41 that the increase in use of social media,
0:52:43 especially in young kids,
0:52:48 correlate with huge increases in depression and anxiety levels,
0:52:50 particularly in young girls.
0:52:55 So when kids started getting the smartphones
0:52:58 and started to spend more and more seven hours a day
0:52:59 on social media,
0:53:02 that’s when the anxiety and depression went up.
0:53:04 That’s for young kids.
0:53:07 I use social media as well as a tool for business.
0:53:08 That is a little bit different.
0:53:12 I’m not 13 years old, and you’re not 13 years old.
0:53:14 So there’s some warnings, I think,
0:53:16 that need to go into that.
0:53:19 But let me be clear.
0:53:20 No, it’s not the same.
0:53:24 Social media is not the same as social interactions
0:53:26 face-to-face with people.
0:53:29 Are you concerned about what social media is doing to our brains?
0:53:30 Yes.
0:53:33 Because we hear those stats around young girls
0:53:34 are struggling most with social media,
0:53:36 and we think to ourselves,
0:53:38 well, that’s because there’s a lot of comparison
0:53:39 and all these kinds of things,
0:53:41 and there’s a lot of toxic messaging and such.
0:53:45 But if we think about the physiological consequences
0:53:46 of social media,
0:53:49 what it’s actually doing to our brains at a chemical level,
0:53:53 what would you as a neuroscientist guess?
0:53:56 Is the physiological harm to the brain?
0:53:57 Not the sort of psychological,
0:53:58 I’m thinking about, not the psychological,
0:54:00 okay, oh my God, she’s more this than me,
0:54:03 but the physiological harm.
0:54:06 But the psychological harm causes stress.
0:54:10 Stress releases stress hormone that goes into the brain
0:54:13 that at too high and too constant a level
0:54:17 can start to first damage connections and then kill cells.
0:54:20 So it’s intertwined there.
0:54:22 And that is part of what is happening.
0:54:27 You can’t pull one away from the other.
0:54:30 Because social media is designed to kind of,
0:54:31 it’s like pulling the slot machine handle.
0:54:33 I pull down on the feed and I get ping,
0:54:34 oh look, there’s a nice picture.
0:54:38 And ping, there’s notifications and comments, et cetera.
0:54:40 It’s that, I think about the constant,
0:54:42 do they say there’s constant dopamine hit?
0:54:43 Yeah.
0:54:44 They refer to, is it a dopamine hit?
0:54:46 Is that what’s happening when we’re being stimulated
0:54:48 by social media or a slot machine?
0:54:48 Yes.
0:54:51 And is there any harm in just a constant dopamine hit
0:54:52 all day, every day?
0:54:56 Well, I would not, I’m going to answer that question by saying,
0:54:59 I would not want to be addicted to gambling.
0:55:02 That gambling is addictive.
0:55:03 It’s hard to get away.
0:55:06 You lose all these other things that we just decided
0:55:09 were all good for you, including sleep,
0:55:12 including social connections, including exercise.
0:55:15 And I think that’s part of what social media is doing
0:55:16 for our young kids is not good.
0:55:20 That they’re not joining teams outside to be social
0:55:25 and interactive in that kind of,
0:55:27 now it seems like an old fashioned way,
0:55:30 but it’s very, very powerful way for development
0:55:32 and brain health.
0:55:33 I think I’m addicted to my phone.
0:55:38 And I often ask myself, is that a problem?
0:55:40 And from what you’ve said, it sounds like the problem is
0:55:44 what I sacrifice through that like addiction to that device.
0:55:45 Yes.
0:55:46 Is that, that the issue?
0:55:50 The issue is I sacrifice social connections, maybe movement.
0:55:50 Yeah.
0:55:52 You know, although I do work out every day,
0:55:55 but the brain is smart enough to know that
0:55:58 there’s no substitute for real human connections.
0:55:58 Absolutely.
0:56:00 Absolutely.
0:56:03 And that’s going to make me what I’m trying to,
0:56:06 I need you to help me.
0:56:10 Scare me out of this phone addiction that I think I have,
0:56:11 but I know many other people have as well.
0:56:17 So that is going to limit your potential for brain growth,
0:56:20 for brain plasticity.
0:56:24 It is going to limit your possibility for,
0:56:29 not to be dramatic, but joy in your life.
0:56:33 There’s different kinds of joy that you have in real person
0:56:36 to person social interactions that,
0:56:39 it feels pretty good on social media if you get lots of likes
0:56:41 and you know, but it’s not the same.
0:56:47 And I would, I would say that to scare yourself out,
0:56:50 you’re going to have to bite the bullet
0:56:54 and do a two week phone detox.
0:56:56 What would that do to you?
0:56:57 How would you feel?
0:56:59 I just could never imagine such a thing.
0:57:02 Well, which is a real shame, isn’t it really?
0:57:05 Because I just think about like my ancestors and my parents,
0:57:07 they must, they must think I’m so strange,
0:57:10 but it’s just the, just the way that like when my phone dies,
0:57:13 I’m like, there’s like, I’m like,
0:57:14 nervously waiting for it to come back on.
0:57:15 I’m like staring at it.
0:57:17 Like, oh my God, like, what am I going to do with myself?
0:57:21 Like, and I remember those studies they did on people
0:57:24 where they gave them the choice of either sitting alone
0:57:27 with their own thoughts or giving themselves an electric shock
0:57:29 and a huge amount of people in that study
0:57:31 actually would rather give themselves an electric shock
0:57:33 than just sit alone with their thoughts
0:57:36 because it’s some kind of stimulation.
0:57:37 That’s kind of how I think I am now.
0:57:39 Like, I don’t know what I’d do without my phone.
0:57:40 It’s really sad.
0:57:41 I know there’s people listening to me now
0:57:43 that think I’m an absolute like, I’m really sad,
0:57:45 but it’s just the, it’s the truth, you know?
0:57:48 And I do wonder what it’s doing to my brain,
0:57:49 but I think you’re right.
0:57:52 I think it’s actually what it’s doing to my like, my life.
0:57:57 The joy, the connections, being there to experience things.
0:58:03 I mean, that point that you made is a very profound one.
0:58:08 The not wanting to be alone with your thoughts
0:58:11 is the core of meditation.
0:58:13 Can you be alone with your thoughts
0:58:18 and focus on something, something organic, usually the breath,
0:58:21 but also a thought like loving kindness.
0:58:24 That is a very powerful practice to do.
0:58:25 And it, and it’s hard.
0:58:26 I find it hard too.
0:58:30 And I actually, I notice I find it harder when I’m,
0:58:34 when I’m using social media and when I’m using my phone more.
0:58:41 But I feel most creative and most imaginative
0:58:43 when I do practice that.
0:58:46 That is being alone with my thoughts.
0:58:47 What comes into mind?
0:58:51 How does my own imagination work,
0:58:54 which is very much dependent on the hippocampus as well.
0:58:57 It’s putting together all these things in your memory
0:59:00 in new and interesting ways that are unique for you
0:59:01 or unique for me.
0:59:05 And it doesn’t work the same if you are stimulating your brain
0:59:07 with social media all the time.
0:59:09 You, I mean, you wrote a book that kind of speaks
0:59:10 to what we’re talking about here.
0:59:12 You wrote a book about anxiety.
0:59:12 Yes, I did.
0:59:14 At 2021.
0:59:14 Yeah.
0:59:17 I think the, the U.S. version is called Good Anxiety, isn’t it?
0:59:17 Yeah.
0:59:19 It’s a slightly different title in the U.S., in the U.K.
0:59:19 Yeah.
0:59:23 Why did you write a book about anxiety?
0:59:26 I wrote a book about anxiety because I started to notice
0:59:30 my students getting much more anxious than they ever used to be.
0:59:33 And this was before the pandemic.
0:59:39 I mean, I had the idea to write this book in 2018, 2019.
0:59:42 And so at first I noticed in the students
0:59:45 they were getting so stressed out before finals.
0:59:46 They never did that before.
0:59:48 So, so many accommodations they were asking for.
0:59:51 And I’m like, well, what’s going on here?
0:59:53 But then I realized it wasn’t just them.
0:59:55 Like, I’m getting more anxious as well.
0:59:56 My friends are more anxious.
0:59:59 And I really wanted to dive into that.
1:00:02 I didn’t want to be anxious in that way.
1:00:05 Because part of me was like, oh, I’m just New Yorker.
1:00:06 I’m just anxious all the time, right?
1:00:08 Because that’s what New Yorkers are.
1:00:10 No, this has changed.
1:00:12 And we forget that before the pandemic,
1:00:15 there was still global warming.
1:00:17 There was still political issues that lots of people,
1:00:20 including me and all of my students, were worried about.
1:00:25 And that was the impetus for trying to dive in and ask,
1:00:29 well, I made my life happier with exercise.
1:00:32 What is the approach when it’s anxiety?
1:00:34 And not clinical anxiety.
1:00:35 I did not have clinical anxiety.
1:00:38 And the vast majority of my students didn’t have clinical anxiety.
1:00:40 They had what I called everyday anxiety.
1:00:44 Just worried about the things that are going on in the world.
1:00:46 And there were just more things to be worried about.
1:00:48 Is that normal? Is that human?
1:00:50 That is human, absolutely.
1:00:51 But is it human in the–
1:00:54 Is the quantity in which we experience it human?
1:00:57 I think it is.
1:00:58 I mean–
1:00:59 Because I think about my ancestors.
1:01:00 I go, they probably–
1:01:02 I don’t know. I always imagine my ancestors kind of,
1:01:03 I know, just chilling.
1:01:04 You know, like–
1:01:07 But they didn’t have global warming
1:01:11 where the ocean is about to get sucked up in plastic.
1:01:14 And the ozone is going to come down.
1:01:16 No worries like that at all.
1:01:19 But the everyday anxiety, for me, is like emails.
1:01:21 And WhatsApp.
1:01:25 Well, by everyday anxiety, I mean the anxiety
1:01:29 that people are feeling today that is not at the clinical level.
1:01:31 So all the things that we just mentioned,
1:01:35 global warming and wars in multiple places in the world,
1:01:39 all of that contributes to the higher level of anxiety.
1:01:42 And your ancestors in mind went through two world wars.
1:01:45 And that was anxiety-provoking.
1:01:47 No question about it.
1:01:50 But they weren’t also all the other things
1:01:53 that were contributing to it,
1:01:55 including the higher than, you know,
1:01:59 extremely high anxiety and suicide levels of our young people
1:02:04 that are, you know, strongly linked to social media.
1:02:06 So that’s another element.
1:02:08 What did you find then when you started uncovering
1:02:10 and trying to go on this search of figuring out,
1:02:14 you know, the nature of anxiety and what we can do about it,
1:02:16 did you first find that you’re right in your hypothesis
1:02:18 that it is increasing?
1:02:19 Yeah. Yeah.
1:02:20 How much? Do you know how much?
1:02:25 You know, it shifted over the time that I wrote
1:02:28 and published the book because I started in 2018,
1:02:31 and then it was published in the middle of the pandemic
1:02:37 in 2021, where anxiety levels went up approximately 20% worldwide.
1:02:41 So, but the social media anxiety,
1:02:45 that is going up in girls even more than 20%.
1:02:47 That’s kind of in parallel.
1:02:51 So I actually don’t know how to integrate those two levels,
1:02:53 but they’re both going in the same direction.
1:02:58 Why are women, young women, becoming more anxious
1:03:03 and suicidality amongst that age group is rapidly increased?
1:03:08 You know, I think that it’s that comparison
1:03:10 that is so easy to do.
1:03:14 And I see it in my own work at the university
1:03:16 that when I was going to college,
1:03:21 I had no idea what rank I was in number in the application,
1:03:23 but they could see that immediately.
1:03:25 They know exactly what number they are
1:03:26 in each and every class they take
1:03:28 in their whole high school class,
1:03:32 in their application to the five schools
1:03:36 that they applied to or 10 or 15 now that they’re applying to.
1:03:39 That gives a much higher level of stress
1:03:44 when you know those numbers immediately that we never had.
1:03:48 So there are stresses like that, that they’re experiencing.
1:03:50 More information, more…
1:03:54 It’s funny because more social connection,
1:03:55 but when I say social connection,
1:03:56 I don’t mean real world social connection.
1:04:00 I mean more followers and likes and people that can message me
1:04:03 and tell me something in BME or comment on my thing,
1:04:06 more noise, the volumes increased,
1:04:08 which seems to be driving more anxiety.
1:04:10 Where do we experience anxiety?
1:04:13 From a physiological standpoint, where is anxiety?
1:04:14 Because it feels like it’s in your chest.
1:04:20 So anxiety is kind of a full body experience.
1:04:26 And anxiety is strongly linked with the stress response.
1:04:29 So an anxiety provoking situation,
1:04:35 you meet somebody that you had a big fight with before.
1:04:36 Oh, I’m anxious.
1:04:38 I might have to speak to that person before.
1:04:46 That launches the stress response that is dependent
1:04:49 on what’s called the sympathetic nervous system.
1:04:51 And so this is where it becomes full body.
1:04:55 So what happens when your fight or flight system is activated?
1:04:58 Your heart rate goes up, your respiration goes up,
1:05:00 your irises get bigger.
1:05:02 So you can see everything and look out for that,
1:05:04 that annoying person that you’re worried about.
1:05:07 And blood is shunted from your digestion
1:05:10 and reproductive organs towards your muscles.
1:05:12 So you can fight or run away.
1:05:16 That’s what all of our ancestors evolved to protect us from.
1:05:22 Not the social media post, but the lion or the tiger
1:05:23 that could come and attack us.
1:05:27 So it made sense for that kind of stressor or that kind of threat.
1:05:32 Unfortunately, our body’s doing the same exact thing
1:05:37 when the nasty DM comes in from somebody I wasn’t sure who it is,
1:05:40 but they’re saying something really bad about something I care about a lot.
1:05:44 And we get this stress response, we get anxious because of that.
1:05:48 And somebody asked me, does that mean our brain is not very smart?
1:05:52 And the answer is our stress and our threat system is not very smart.
1:05:56 It isn’t differentiating between the line that could physically kill us
1:06:02 and the DM that might wound our pride, but will not kill us.
1:06:08 But it causes the same kind of stress response and anxiety response.
1:06:09 What do I do about that?
1:06:14 You have to learn how to turn the volume of your own anxiety down.
1:06:18 And part of that is, I’m not saying you have to not look at your DMs
1:06:21 or not look at social media.
1:06:24 There’s lots of ways to turn your anxiety down.
1:06:28 We’ve already talked about some of those approaches.
1:06:33 Exercise immediately decreases anxiety and depression levels.
1:06:35 And there, you don’t even have to get aerobic.
1:06:40 10 minutes of walking can significantly decrease your anxiety and depression levels.
1:06:45 That is a powerful tool that everybody can use right here right now.
1:06:47 Breath meditation.
1:06:51 Did you know that breath meditation, that is deep breathing,
1:06:55 is the oldest form of meditation?
1:07:00 Why? Because equal and opposite to that fight or flight response
1:07:05 that everybody seems to know about is the rest and digest part of your nervous system
1:07:09 called the parasympathetic nervous system that calms you down.
1:07:12 It slows your heart rate down, slows your respiration rate down
1:07:17 and shunts blood from your muscles towards your digestion and reproductive organs.
1:07:21 So you can do those weekend rest and digest kinds of things.
1:07:26 Well, everybody should be asking, “Well, do I have that system?”
1:07:28 Yes, everybody has that system.
1:07:29 Everybody has a parasympathetic nervous system.
1:07:31 How do I activate that?
1:07:35 The best and most effective way that you could activate that right now
1:07:38 is take three deep breaths.
1:07:41 Because that’s the only thing you have conscious control over
1:07:45 that can launch all the rest of that parasympathetic activity slow in your heart rate.
1:07:48 I can’t slow my heart rate by thinking about it.
1:07:52 Can I take three deep, slow breaths right now? Absolutely.
1:07:56 Monks, hundreds, if not thousands of years ago, realize that.
1:08:02 That is the thing that I can do immediately to slow my stress response down.
1:08:03 It’s very, very powerful.
1:08:05 Sadness.
1:08:06 Sadness.
1:08:12 Sadness can be linked with anxiety.
1:08:20 Sadness like anxiety is something that people, I think, would like to kick out of their lives
1:08:24 and just never have any more at all.
1:08:27 If I could get rid of sadness and anxiety, I would be the happiest person alive.
1:08:29 But would you?
1:08:37 Because my argument in “Good Anxiety,” my book, “Good Anxiety,” is that these prickly emotions,
1:08:41 these difficult emotions like anxiety, like sadness,
1:08:47 are really, really valuable because they’re focusing us on things that we should be paying
1:08:50 attention to, specifically anxiety.
1:08:51 It is a warning system.
1:08:52 Oh, there’s that person.
1:08:54 Oh, you didn’t have a good interaction.
1:08:56 You need to pay attention.
1:09:00 Now, should it throw you into an anxiety attack?
1:09:01 Perhaps not.
1:09:05 Use some of these techniques, like deep breathing and going for a walk.
1:09:08 But it is a warning system.
1:09:11 Why is this valuable?
1:09:12 Here’s why it’s valuable.
1:09:20 It’s valuable because when you know what you are worried about, your fears that your anxiety
1:09:27 focuses you on, it actually tells you about what you hold most dear in your life.
1:09:31 And that is something that we should all really want to know.
1:09:37 So if you’re a people pleaser, you are doing lots of things to maybe too many things to
1:09:44 please people, but that means that you care about personal interaction.
1:09:46 And I start with this one because I’m a people pleaser.
1:09:55 And I realized that people pleasing response and the anxiety that it does evoke is reminding me
1:09:59 that what’s very, very valuable to me is that interaction with people.
1:10:01 I care about that.
1:10:02 That’s a beautiful thing.
1:10:06 I value that in my life, in my personality.
1:10:09 I’m going to let you in on a little secret.
1:10:12 What is in the diary of a CEO cup?
1:10:16 This cup that sits in front of me when I interview these people, sometimes for three hours
1:10:18 and sometimes three people a day.
1:10:19 And the answer is this.
1:10:20 Perfected.
1:10:22 I invested in the company on Dragonstone.
1:10:28 And since then they’ve gone from an idea to the fastest growing energy drink in the UK.
1:10:32 It is a matcha energy drink and it is absolutely delicious.
1:10:34 But that’s not why I choose to drink it on this podcast.
1:10:38 The reason I choose to drink it is because it gives me what I call all day energy.
1:10:41 I don’t get the same crashes that I used to get with other energy drinks.
1:10:44 If you’re in the middle of a conversation or you’re in the middle of a talk on stage
1:10:48 or in the boardroom, the last thing you want to do is have a crash.
1:10:51 You don’t want jitters and you need focus.
1:10:53 And that is why they now sponsor this podcast.
1:10:57 Not only is it delicious, but it gives me a significant competitive advantage.
1:11:01 If you haven’t tried it, go down to a Tesco, go to a Waitrose or go online
1:11:05 and use the code diary 10 at checkout and you’ll get 10% off.
1:11:07 And when you do try it, let me know how you get on.
1:11:10 Do you think we could see love in the brain?
1:11:12 Can you see if someone’s in love in the brain?
1:11:14 If we scan the brain of someone that’s in love
1:11:16 when they’re interacting with their partner, could we see that?
1:11:25 Yes. In fact, they have scanned people who are in the throes of romantic love
1:11:31 and people that are in many years into a loving relationship.
1:11:36 And there are lots of reward areas that get activated
1:11:40 when you’re scanning the brain of somebody that is in the throes
1:11:43 of deep romantic love that is in the first few weeks.
1:11:44 You can’t get enough of the person.
1:11:45 You’re with them all the time.
1:11:47 You can’t stop thinking about them.
1:11:51 A lot of the reward areas are activated.
1:11:57 A lot of the social interaction areas including the insula part of the brain
1:12:02 right in the side here, just in the area near the ear,
1:12:05 deep into the cortex gets activated.
1:12:08 Doesn’t that mean then that if we don’t fall in love,
1:12:11 if we don’t have those feelings, that that part of our brain might shrink?
1:12:16 Because they say often things like you use it or you lose it.
1:12:18 They say neurons that fire together, wire together.
1:12:21 If I’m not in love, if I don’t have those social connections,
1:12:23 will the love part of my brain get smaller?
1:12:26 And would that make it more difficult to love in the future?
1:12:28 That’s a great question.
1:12:33 I think that that study has not been done, but absolutely.
1:12:40 If you don’t use that part of the brain, you will not gain the function.
1:12:44 And so, yeah, not using your love part of your brain
1:12:47 is nothing that I would ever recommend.
1:12:50 Some people, I guess, don’t have a choice.
1:12:56 Well, I guess they have a choice in the sense that they can do things.
1:13:00 They have optionality, but for whatever reason, some people don’t find love.
1:13:01 It’s just an interesting observation,
1:13:03 because in all other parts of the brain, you have to like…
1:13:04 Do you mean romantic love?
1:13:05 Romantic love, yeah.
1:13:09 But there’s all sorts of different kinds of love.
1:13:13 Deep friendship, it’s actually what I was going to say,
1:13:20 is that they tried to look at the difference between romantic love and maternal love,
1:13:22 or paternal love.
1:13:24 And it turns out that long-term relationships,
1:13:29 like romantic relationships of marriages that last for many years,
1:13:31 start out, of course, in this romantic phase.
1:13:38 But it turns into more of a maternal, paternal pattern
1:13:41 when you go farther and farther along.
1:13:43 That is a win.
1:13:45 That is not something wrong with your brain.
1:13:50 I think love does evolve over time,
1:13:52 and there’s many different kinds of love
1:13:59 beyond the romantic Hollywood and Disney kind of form of love.
1:14:01 So you can see the honeymoon phase in the brain.
1:14:01 Yes.
1:14:04 And then you can see the more mature love, I guess.
1:14:05 Yes.
1:14:06 In the brain, it’s interesting.
1:14:12 I guess the opposite of love, I guess, might be hate.
1:14:18 But I think when another sort of thing that people might think of as the opposite of love
1:14:20 would be rejection or heartbreak.
1:14:23 And through all of our lives, we encounter heartbreak in many forms.
1:14:27 We encounter romantic heartbreak, but also other forms of heartbreak.
1:14:30 As I read through your story, I could see moments in your story
1:14:34 where you encountered various types of heartbreak, grief.
1:14:38 You talked about your father passing away from Alzheimer’s.
1:14:39 Yes.
1:14:40 Well, he had a heart attack.
1:14:44 He had Alzheimer’s dementia when he passed away.
1:14:45 He died of a heart attack.
1:14:48 And just three months after your dad’s death,
1:14:51 your younger brother died of an unexpected heart attack each 50.
1:14:55 You say in your book Good Anxiety in Chapter 4,
1:14:58 you say the death was unfathomable.
1:14:58 Yeah.
1:15:04 As someone who studied the brain and therefore has a really strong understanding
1:15:11 of the physiology of the human mind and has also written a book about anxiety.
1:15:14 So you have this sort of two-pronged approach towards understanding feelings and emotions.
1:15:22 In those moments, what did you come to understand about the nature of emotion,
1:15:25 the most intense emotions and how they captivate us
1:15:28 and how we can find our path through the jungle?
1:15:31 Yeah, I like that word that I used.
1:15:33 It was unfathomable.
1:15:42 Both of those losses at the same time, it was hard to process.
1:15:45 And I remember the waves of grief that would come over.
1:15:49 It wasn’t constant, it would be like waves.
1:15:52 So I have one and then it would recede and I felt a little bit better.
1:15:55 But then unexpectedly it would come again.
1:16:02 And I’d never, thank goodness, experienced that before.
1:16:06 And it was in the middle of writing the book Good Anxiety.
1:16:12 And I put it aside because I couldn’t write when I was going through this terrible grief
1:16:16 and had to do something that I’d never, ever had to do.
1:16:19 And actually it was my biggest fear.
1:16:24 Unnamed biggest fear in my life was to have to give a eulogy.
1:16:31 I have a fear of uncontrollable crying in public
1:16:34 and I’d always been afraid of eulogies.
1:16:40 And I never had to give a eulogy and I had to give this eulogy for my brother.
1:16:44 Another unfathomable, how could that be happening?
1:16:55 And I got through that and I learned something in the process.
1:17:01 And I remember working out to try and make myself feel better during this time.
1:17:10 And the instructor said about the workout with great pain comes great wisdom.
1:17:18 And I just glommed on to that message because I was feeling great pain.
1:17:19 What was the wisdom?
1:17:21 Like I need to find some wisdom.
1:17:22 What is that wisdom?
1:17:27 And I realized, because I had to say something at this eulogy,
1:17:35 that the wisdom was that on the other side of that unfathomable grief that I was feeling,
1:17:40 the only reason why I was feeling that unfathomable grief
1:17:43 is because of the deep love that I had that it started with.
1:17:48 So if I didn’t love them as much, I wouldn’t have as deep a grief.
1:17:58 So in fact, the grief and the depth of it was a sign of the love that I had for them.
1:18:06 And that was the wisdom that I found and that was the solace that I found
1:18:10 and that was a message that it gave in that eulogy.
1:18:20 And then I became obsessed with the flip side of these awful emotions that we all go through.
1:18:25 Grief is this one because I had to go back and finish this book, Good Anxiety.
1:18:26 How was I going to do that?
1:18:33 The book was transformed by that event because I realized that if I could find the wisdom
1:18:42 and the power of the most horrible emotion, I’m going to say grief,
1:18:45 what is the flip side of anxiety?
1:18:46 What is the gift?
1:18:49 What is the superpower that comes from anxiety?
1:18:53 And I needed to find gifts and superpowers.
1:18:56 And that’s why the book got written in that way.
1:19:05 And I name superpowers that come from anxiety that was heightened after this terrible event.
1:19:09 But I found them and I used them all the time.
1:19:12 It was therapeutic, actually.
1:19:15 How did it change you, the loss of your brother and your father in such a short period of time?
1:19:19 How are you a different person because of those two events?
1:19:28 You realize that everybody’s going to feel these emotions sometime in their life.
1:19:38 And I can bring more empathy and compassion to those experiences for others.
1:19:44 And I remember, I never wanted to talk to people that had a loss.
1:19:46 I never knew what to say.
1:19:48 I knew I was going to say something wrong.
1:19:49 I just had no idea.
1:19:50 I felt lost.
1:19:56 And it is, I do feel wiser.
1:20:00 I feel like I have more empathy.
1:20:02 I have more knowledge.
1:20:04 Can I ask you a question?
1:20:11 If there was a pill that you could take to not feel the grief,
1:20:17 in the moment when you were in the throes of that grief,
1:20:18 would you have taken it?
1:20:22 And in hindsight now, would you have taken it?
1:20:28 I know I’m not a pill taker.
1:20:35 I wasn’t clinically, I didn’t feel like, oh, I can’t go about my life.
1:20:43 It was a terrible emotion, but I didn’t feel completely debilitated with it.
1:20:44 Other people do.
1:20:45 Maybe they would take the pill.
1:20:46 I would not take the pill.
1:20:52 And after the lessons that I learned from going through those emotions,
1:20:54 absolutely I would not take the pill.
1:21:04 And that was part of the lesson of writing this book, that anxiety is critical for us.
1:21:14 Because anxiety and sadness and anger are critical to help us appreciate those joyous
1:21:16 moments of our lives.
1:21:24 If we had no grief, no sadness, no anger ever, then every day it would just be mundane.
1:21:27 But it gives that value.
1:21:32 I mean, our highest highs are extra high because we know those lows.
1:21:38 And that also is probably how this grief that I experienced affects me.
1:21:41 I appreciate that, the good times even more.
1:21:47 As a neuroscientist who understands the brain and the systems and then sort of neural pathways
1:21:53 and all this stuff and how we think, and does that leave much room for spirituality?
1:21:56 And those kinds of things.
1:21:57 Are you spiritual?
1:21:57 I am.
1:22:04 And what does, because when some people think about spirituality, they think it’s the opposite of
1:22:06 neuroscience.
1:22:10 They think, if I spoke to some people, some people that I know, they think of
1:22:15 that the decisions and the feelings and the energies are outside of our body, not going
1:22:17 on in this ball of tofu.
1:22:23 And then some like hardcore people, scientists, will explain all of our experience through
1:22:24 this ball of tofu.
1:22:24 Yes.
1:22:25 Where do you sit?
1:22:29 So I’ve evolved over time.
1:22:37 So when I was a young scientist, no spirituality, no religion, everything can be described by
1:22:41 science, like I have to prove it, prove it to me.
1:22:43 I want to see the data.
1:22:51 I happily went through that phase for many, many years of my life until I realized,
1:22:58 I didn’t even realize, I think I needed something more in my life.
1:23:02 And then I realized, first there was a need.
1:23:04 There was a, then there was a realization.
1:23:14 Well, can I really prove that the only thing that is true is that what I can prove?
1:23:21 What if there are things beyond proving in the scientific method?
1:23:28 And I think there are things that in the spiritual realm, in the religious realm,
1:23:32 that absolutely could be true.
1:23:33 Could be true.
1:23:33 Could be true.
1:23:40 That cannot be solved, cannot be proven with the classic scientific method.
1:23:41 Things that you believe?
1:23:41 Yes.
1:23:45 What makes you believe them?
1:23:50 Because on one hand you said, you kind of want to, which is an element of that.
1:23:51 Yeah.
1:23:55 But as a, I’m interested as a scientist, as a neuroscientist, you must have been trained
1:23:56 to be able to explain.
1:23:57 That’s how you pass the exams.
1:24:00 You must be able to explain why you have these beliefs.
1:24:02 Do you, in that part of your life, do you just kind of say,
1:24:05 I’ve, I’ve felt it.
1:24:06 Is that the-
1:24:11 No, it’s, well, part of it, yes, I do feel it.
1:24:19 But it was the realization that the scientific method, in my opinion, is not the end all
1:24:23 and be all that I thought it was when I was a young scientist.
1:24:27 Can you prove that these other realms don’t exist?
1:24:33 And if they exist in ways that cannot be proved in, in a scientific method,
1:24:35 well, maybe your scientific method is wrong.
1:24:37 Is that, is that a possibility?
1:24:39 Have you had an experience that made you believe in another realm?
1:24:42 Have I had an experience?
1:24:50 I have, in my academic way, I have studied
1:25:01 texts that are the oldest texts that we know, the Bible, and I was raised in a,
1:25:06 actually, it was a half-Christian, half-Buddhist family.
1:25:14 And, but my, my, my core belief was Christianity.
1:25:18 And so, yeah, I, I, I go to church.
1:25:29 I, I really appreciate the power that, that religious beliefs bring to my life.
1:25:32 It actually really decreases my anxiety.
1:25:34 And that’s not the only reason why I did.
1:25:40 I just, I wasn’t looking, searching for an anti-anxiety kind of solution.
1:25:54 But I was looking for maybe something more than the scientific method in my life.
1:25:59 We’re going in one direction as a society.
1:26:02 Like more, yeah, I told you I’m basically addicted to my phone.
1:26:06 Screens, loneliness, less connection, less friends,
1:26:09 less people we can turn to in a time of crisis, according to all the studies.
1:26:14 And as we go further and further down that road, I think it’s making it more obvious of
1:26:16 what’s at the end, the other end of the street.
1:26:20 And it’s robbing us of something at a really deep level that I think I’m noticing more and more
1:26:21 as I grow older.
1:26:26 I think that’s actually why I want to have kids now, because I think I’m in search of that greater
1:26:30 meaning or purpose in my life beyond just like making more money or just, you know,
1:26:32 all the superficial stuff.
1:26:36 You said to me before we started speaking that you’re thinking a lot about community.
1:26:36 I am.
1:26:37 Why?
1:26:43 Because I think it is a balm to students and to everybody.
1:26:48 And I think those events that we can create that bring people together
1:26:52 and talking to each other and learning about each other are joyous events.
1:26:59 And I see it in me and in the students that come to these events.
1:27:07 It is clear that that is something that is a little bit unfamiliar to students right now,
1:27:09 but has immediate effect.
1:27:13 What is the one thing we haven’t spoke about regarding Betty,
1:27:15 the brain over there in the corner, but the brain in front of you.
1:27:18 The most important thing about the brain that we didn’t discuss.
1:27:24 You know, you only have one.
1:27:35 And we have an opportunity every single day to make it as healthy as it could be.
1:27:40 I watch my father pass away with Alzheimer’s dementia.
1:27:45 And we have elderly people in my family as well.
1:27:53 And it motivates me even more to keep my brain healthy,
1:27:59 to make as many friends as I can, to have as many connections as I can.
1:28:02 Because I want to be as happy as I can be for the rest of my life.
1:28:05 And I want to have a big fat, fluffy brain.
1:28:08 So you only have one.
1:28:13 And there are things you can do right now today to make it stronger.
1:28:19 Wendy, thank you so much.
1:28:22 Thank you for the way that you deliver.
1:28:26 I think is so deep rooted in a really undeniable passion.
1:28:31 And you’re on a real mission to make other people live better lives.
1:28:34 And I think that’s something that deserves to be highly commended.
1:28:39 It’s so apparent in everything you do that you’re so focused on helping others
1:28:40 in a way that I don’t always see.
1:28:43 And that comes from, you know, reading through your story.
1:28:46 I can see the pivotal moments throughout your story that sent you on that mission.
1:28:48 And I do describe it as a mission.
1:28:49 These two books are fantastic.
1:28:52 You wrote the book in 2000 or you published it in 2015 called
1:28:54 Healthy Brain, Happy Life.
1:28:57 And then your second book, which came out in America called Good Anxiety,
1:29:02 which is a phenomenal book that really helps to reframe how we think about anxiety.
1:29:05 And I think that reframing helps us experience it differently.
1:29:09 But also, shall I say, dare I say, be grateful for the signal,
1:29:11 the lessons that it’s there to teach us, the wisdom that it gives us.
1:29:15 We have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question
1:29:16 for the next guest, not knowing who they’re leaving it for.
1:29:19 The question left for you is in this book.
1:29:25 What do you think is the best quality of humanity?
1:29:31 Compassion.
1:29:34 And what does that mean?
1:29:36 Compassion means
1:29:53 feeling for the experience of others, both good and bad.
1:29:59 So I can experience your joy compassionately and I could experience your grief compassionately.
1:30:04 I think that is because I’ve been thinking so much about connection and community,
1:30:13 that function of or emotion of compassion is really top of mind for me.
1:30:15 Wendy, thank you.
1:30:16 Thank you.
1:30:41 [Music]
Vì vậy, tôi cho rằng khi bạn thực hiện những điều mà chúng ta biết từ khoa học thần kinh, nó sẽ khiến vỏ não trước và hippocampus của bạn lớn lên, đầy đặn và tuyệt vời hơn, bạn sẽ làm tốt hơn công việc của mình như một podcaster. Tôi trở thành người tốt hơn trong vai trò của một hiệu trưởng và một giáo sư về khoa học thần kinh, và việc giảng dạy trên lớp, chẳng hạn, là lúc tôi sử dụng vỏ não trước và hippocampus của mình nhiều nhất. Hầu hết chúng ta sẽ được hưởng lợi từ những điều làm cho não của chúng ta lớn và đầy đặn hơn. Có phải đã từng có một thời điểm trong cuộc đời bạn mà bạn đã có một sự khai sáng hoặc phát hiện cá nhân về não bộ khiến bạn trở nên đam mê về chủ đề này? Chắc chắn rồi, hoàn toàn. Câu chuyện này bắt đầu khi tôi đang giữa giai đoạn xin trở thành giảng viên chính tại Đại học New York. Thời gian để chứng minh bản thân là một nhà khoa học và làm điều gì đó mang tính chất đột phá là sáu năm. Nếu bạn không làm được, bạn sẽ bị sa thải. Vì vậy, không có gì to tát, không áp lực ở đây cả. Và tôi quyết định chỉ làm việc, làm việc và làm việc. Tôi không có nhiều tương tác xã hội. Tôi đơn giản chỉ làm việc và đắm mình vào công việc. Và tôi đã cảm thấy kiệt sức. Tôi quyết định tham gia một chuyến đi chèo thuyền trên sông đến Peru một mình vì tôi không có bạn bè. Vì vậy, tôi đi đến Peru và chuyến đi rất tuyệt. Nó thật đẹp. Chúng tôi chèo thuyền trên sông. Chúng tôi cắm trại trên những địa điểm chôn cất của người Aztec. Và thật tuyệt vời. Nhưng tôi nhận ra rằng tôi là người yếu nhất trong chuyến đi này. Khi tôi trở về sau hai tuần tuyệt vời ở Peru, tôi nói rằng tôi không muốn cảm thấy như người yếu nhất trong một chuyến đi như vậy nữa. Thật tuyệt vời khi được di chuyển và tập thể dục. Vì vậy, tôi quyết định đi đến phòng gym và sẽ tiếp tục hoạt động thể chất ở đó. Và bằng cách nào đó, tôi đã gắn bó với nó. Tôi đã để bản thân mình “buông lơi”, không tập thể dục gì cả. Khi tôi bắt đầu đến phòng gym thường xuyên, tôi nhận thấy tâm trạng tuyệt vời mà tôi có được ở Peru trong suốt chuyến ra khơi vẫn ở lại với tôi. Tôi nghĩ rằng mọi người trong phòng thí nghiệm của tôi rất thích khi tôi đến phòng gym. Tôi bắt đầu nhận thấy không chỉ tôi cảm thấy mình mạnh mẽ hơn, mà tâm trạng tốt mà tôi nhận được từ hoạt động thể chất thật sự rất mạnh mẽ. Nhưng một ngày nọ, bạn đã hỏi tôi về sự phát hiện mà tôi đã có. Đó là một ngày tôi đang ngồi trong văn phòng viết một đề xuất tài trợ, điều mà thường là thứ mà tôi phải làm rất thường xuyên, nhưng thường là điều khiến tôi phải kéo tóc mình ra. Nó thật khó khăn. Rất cạnh tranh. Tôi đang cạnh tranh với những người đoạt giải Nobel cho cùng một khoản tiền. Và tôi có một suy nghĩ thoáng qua trong đầu, đó là, ôi, việc viết hôm nay thật tốt. Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó trước đây trong năm năm qua tại NYU viết đề xuất tài trợ. Vì vậy, tôi nghĩ, ôi, có thể hôm nay tôi chỉ có một ngày tốt. Tôi cảm thấy thoải mái. Nhưng tôi nhận ra rằng việc viết có vẻ đã cải thiện một chút theo thời gian. Tôi đã nhận thấy nó một chút nếu tôi nghĩ về điều đó. Và điều duy nhất tôi thay đổi trong cuộc sống là hoạt động thể chất đều đặn được truyền cảm hứng từ chuyến đi đến Peru. Vì vậy, tôi là một nhà khoa học thần kinh. Tôi đã tham khảo tài liệu và hỏi, vậy điều gì mà chúng ta biết về những gì chính xác mà tập thể dục đang làm? Và nó chỉ ra rằng vào thời điểm đó, khoảng 10-15 năm trước, rằng tập thể dục có thể cải thiện tâm trạng của bạn. Tập thể dục thực sự giúp bộ nhớ của bạn hoạt động tốt hơn. Và tập thể dục cải thiện chức năng của vỏ não trước. Và tôi nghĩ, wow, điều đó thật tuyệt vời. Nhưng phần cuối của câu chuyện là khi tất cả những điều này đang diễn ra, đó là sau ngày tôi nhận ra, ôi, có vẻ như việc viết của tôi đã tốt hơn. Và có thể đó là nhờ tập thể dục. Tôi nhận được một cuộc gọi từ mẹ tôi nói rằng bố tôi cảm thấy không khỏe và rằng ông đã bị lạc trên đường lái xe về từ quán cà phê mà ông đã đến mỗi ngày, mỗi buổi chiều trong 20 năm qua. Và hippocampus, cấu trúc quan trọng cho bộ nhớ, đặc biệt cần thiết cho trí nhớ không gian. Là một chuyên gia về hippocampus, như tôi, tôi biết đó là dấu hiệu rõ ràng của bệnh sa sút trí tuệ và có thể là bệnh Alzheimer. Nhưng khi tôi trò chuyện với bố tôi, và tất nhiên chúng tôi đã đưa ông đi khám thần kinh, tôi nhìn thấy mọi thứ dường như đang cải thiện trong tôi, nhưng bộ nhớ của ông thì hoàn toàn và rất đột ngột giảm đi. Bộ nhớ của ông thật tệ. Ông không thể tập trung. Ông cũng rất trầm cảm vì ông nhận thấy bộ nhớ của mình kém như thế nào. Và tôi nghĩ rằng những điều đó kết hợp lại, những gì tôi đã nhận thấy trong bản thân mình, về những tác động thể chất của hoạt động thể chất lên chức năng não của tôi, và việc nhìn thấy bố tôi phải trải qua sự mất mát nhận thức thật sự nhanh chóng, đã trở thành bệnh Alzheimer, đã khiến tôi nghĩ rằng sức mạnh của hoạt động thể chất cần được khám phá sâu hơn. Và đối với tôi, tôi đã thức dậy vào buổi sáng nghĩ về những gì tôi có thể làm để hiểu rõ hơn về cách mà hoạt động thể chất có thể được sử dụng, không chỉ cho tôi, mà cho các sinh viên của tôi. Họ có thể học tốt hơn không? Họ có thể học hỏi tốt hơn không? Có thể nó giúp ích không? Có thể không phải cho bố tôi. Tôi không chắc liệu tập thể dục có thể giúp bố tôi tại thời điểm đó. Nhưng khi mọi người già đi, đó là sự khai sáng mà tôi đã có khiến tôi thực sự chuyển trọng tâm nghiên cứu của mình từ chức năng bộ nhớ sang việc hiểu những tác động của hoạt động thể chất lên não bộ. Tất cả điều này bắt nguồn từ một sự thật mà trước đây không được coi là sự thật, đó là ý tưởng rằng bộ não của chúng ta có thể thay đổi hình dạng. Đó là ý tưởng về tính dẻo dai của não. Tôi chỉ thực sự tìm hiểu về điều này cách đây vài năm, bởi vì tôi nghĩ như nhiều người khác, không nhận ra rằng giống như cơ bắp, bộ não của tôi thay đổi hình dạng dựa trên những gì tôi làm. Và cũng có thể là những gì tôi tiêu thụ. Bằng chứng cho những nghiên cứu mà chúng ta có chứng minh rằng bộ não của chúng ta thực sự thay đổi hình dạng là gì? Vâng, đó là một câu hỏi tuyệt vời. Và điều đó khiến tôi nhớ lại ngày đầu tiên tôi là sinh viên năm nhất tại UC Berkeley. Khi tôi bước vào lớp học, tôi không biết lúc đó, nhưng đó là lớp học của giáo sư đã khám phá ra tính dẻo dai của não.
Tên cô ấy là Marion Diamond, và cô là người phụ nữ đầu tiên nhận bằng tiến sĩ về neuroanatomy mà UC Berkeley từng cấp. Tôi đã vào lớp học của cô ấy vào những năm 80 khi tôi bắt đầu học đại học, nhưng cô đã phát hiện ra điều này vào cuối những năm 1960. Khi mà người ta nghĩ, như bạn đã nói, rằng bộ não người lớn không thể thay đổi chút nào, thì thực sự không có bằng chứng nào cho điều đó. Và điều đó là đúng vào thời điểm đó. Cô ấy nghĩ, “Tôi không nghĩ điều đó là đúng. Hãy làm một thí nghiệm đơn giản. Hãy cố gắng nhìn vào ảnh hưởng ở hai nhóm chuột được phân chia ngẫu nhiên. Một nhóm sống trong một môi trường mà họ coi là môi trường phong phú. Môi trường phong phú là gì?” Đối với cô ấy, đó là một cái lồng chuột đầy đồ chơi được thay đổi liên tục, nhiều chuột khác để chơi cùng, và rất nhiều hoạt động. Tôi nghĩ đến nó như là thế giới Disney cho chuột. Và cô đã so sánh bộ não của những con chuột đó với những con chuột cô nuôi trong một cái hộp giày, một môi trường nhỏ hơn. Chúng được cung cấp thức ăn và nước uống miễn phí, tất cả thức ăn và nước uống mà chúng có thể ăn và uống, nhưng chỉ có thể có một con chuột khác và không có đồ chơi. Bây giờ, nếu chúng đều cùng tuổi, chúng đều là người lớn, nếu bộ não của người lớn không thay đổi, thì chắc chắn sẽ không có sự khác biệt nào giữa bộ não của những con chuột sống trong thế giới Disney và bộ não của những con chuột sống trong hộp giày. Nhưng cô ấy phát hiện rằng bộ não của những con chuột sống trong thế giới Disney, lớp bao bên ngoài của bộ não, phần bên ngoài của bộ não mà tôi đang chỉ vào mô hình não này, gọi là vỏ não. Thực sự là dày hơn. Cô là một nhà giải phẫu thần kinh, và cô đã chỉ ra rằng độ dày của lớp bao bên ngoài này thực sự đã tăng lên. Điều đó có nghĩa là gì? Có nhiều kết nối synaptic hơn ở đó, không phải trong toàn bộ bộ não, mà ở một số vùng nhất định của bộ não. Điều đó thật hợp lý. Khu vực vỏ thị giác có nhiều kích thích thị giác hơn trong thế giới Disney cho chuột. Các khu vực vận động dày hơn. Các khu vực cảm giác thân thể, các vùng cảm ứng dày hơn vì chúng tương tác theo một cách phức tạp hơn với hệ thống cảm ứng của chúng. Đó là chứng minh đầu tiên rằng bộ não của người lớn có thể thay đổi, và rằng nó thực sự sẽ làm cho vỏ não của bộ não phát triển. Bây giờ chúng ta biết, điều gì về thế giới Disney của các lồng chuột? Có phải là đồ chơi không? Chúng ta có nên chơi với đồ chơi không? Các nghiên cứu sau này đã chỉ ra rằng bạn có được những tác động gần như giống hệt chỉ bằng cách cho chuột một chiếc bánh xe chạy. Hoạt động thể chất đang làm tất cả những điều đó, có tiềm năng thay đổi tất cả những điều đó trong bộ não của loài gặm nhấm và bây giờ là trong bộ não của con người. Họ không tìm thấy điều gì tương tự với tài xế taxi ở London sao? Tôi luôn nghe thấy điều này. Tôi nghĩ điều đó là đúng hoặc chỉ là tin đồn. Không, không, không. Điều đó hoàn toàn đúng. Đó là một dạng tính linh hoạt của bộ não khác, mà chúng ta đều thực hiện. Tất cả sinh viên của tôi đều làm điều đó, hy vọng, rất tốt, đó là việc học. Có thể học các con phố ở London, mà tôi không nhớ số lượng các con phố khác nhau mà tài xế taxi ở London phải học để vượt qua bài kiểm tra nổi tiếng gọi là kiến thức, nhưng tôi nhớ rằng họ mất bốn năm để học cho bài kiểm tra này. Đó là kiến thức căng thẳng. Bạn phải học tất cả các tuyến đường hợp pháp để đi từ tất cả các địa danh lớn để trở thành một tài xế taxi được chứng nhận ở London. Điều mà đồng nghiệp của tôi, Eleanor McGuire, một giáo sư thần kinh học tại University College London, đã làm là cô theo dõi những người muốn trở thành tài xế taxi ở London trong bốn năm họ học kiến thức này, bài kiểm tra dành cho tài xế taxi London, biết rằng một nửa trong số họ sẽ thất bại. Họ sẽ không vượt qua. Cô ấy đã kiểm tra họ ở ban đầu và hỏi, trí nhớ của bạn như thế nào và hippocampus của bạn lớn bao nhiêu? Thì tất cả đều giống nhau cho tất cả những người muốn trở thành tài xế taxi London trước khi họ bắt đầu. Cô đã quét não của họ. Cô đã quét não của họ và cô đã kiểm tra hành vi trí nhớ của họ. Sau đó, họ trải qua, một nửa trong số họ bỏ cuộc, họ không trở thành tài xế taxi London, và một nửa trong số họ trở thành tài xế taxi London được chứng nhận sau khi học tất cả điều này thành công. Bây giờ, hãy xem hippocampus của bạn lớn bao nhiêu và trí nhớ của bạn tốt như thế nào. Những người đã vượt qua bài kiểm tra và trở thành tài xế taxi London, phần phía sau của hippocampus của họ, phần mà chúng tôi biết là quan trọng cho điều đó, với posterior là phía sau đầu. Phần phía sau của hippocampus, đó là một cấu trúc hình xì gà chạy từ phần trước của bộ não đến phần sau của bộ não, phần sau của bộ não lớn hơn đáng kể ở những tài xế taxi London thành công so với những tài xế taxi London thất bại và trí nhớ của những tài xế taxi London thành công giờ đây vượt trội hơn so với trí nhớ của những người wannabe tài xế taxi London đã thất bại. Đó là một ví dụ về cách mà việc học mạnh mẽ ở một phần cụ thể của bộ não mà chúng ta biết rằng hippocampus phía sau tham gia vào việc học không gian. Điều đó có thể thay đổi cấu trúc thực tế và chức năng. Chúng ta có thể tạo ra sự khác biệt lớn đến mức nào? Tôi hiện 31 tuổi. Vâng. Vì vậy, nếu tôi nghiêm túc về sức khỏe bộ não của mình, tôi có thể thấy sự khác biệt thực tế nào? Bạn biết đấy, tôi đang cố gắng tìm hiểu xem có đáng không. Vâng. Nếu nó đáng để quan tâm đến bộ não của tôi, có bất kỳ bằng chứng nào trong tài liệu, trong các nghiên cứu đã được thực hiện, cho thấy, nếu tôi bắt đầu ngay bây giờ, mặc dù tôi 31 tuổi, cuộc sống của tôi sẽ khác biệt trong tương lai ở các lĩnh vực mà tôi rất quan tâm nếu tôi bắt đầu chăm sóc cho bộ não của mình không? Hãy để tôi rất cụ thể ở đây. Câu trả lời là hoàn toàn có. Đầu tiên, tôi sẽ đưa cho bạn kết quả của một nghiên cứu trên những người từ 65 tuổi trở lên. Vì vậy, nghiên cứu những người từ 65 tuổi trở lên và hỏi xác suất mắc chứng sa sút trí tuệ trong sáu năm tới, tùy thuộc vào mức độ hoạt động mà bạn có. Chỉ ngay bây giờ. Hoạt động thể chất. Hoạt động thể chất. Và họ đã đo nó bằng cách xem bạn đi bộ bao nhiêu lần mỗi tuần. Và nếu bạn đi bộ ba lần một tuần hoặc hơn, bạn sẽ giảm 30% khả năng phát triển chứng sa sút trí tuệ trong năm năm tới. Vì vậy, giảm 30% khả năng phát triển chứng sa sút trí tuệ.
Bố tôi đã qua đời vì bệnh mất trí nhớ do Alzheimer. Điều đó khiến tôi phải suy nghĩ lại. Nhưng điều đáng khiến bạn, một người 31 tuổi, thực sự chú ý là những mối tương quan lớn hơn cho thấy rằng việc bạn duy trì hoạt động thể chất thường xuyên trong cuộc sống, lâu hơn bạn có thể chống lại bệnh mất trí nhớ. Càng hoạt động nhiều trong suốt cuộc đời, thì càng tốt. Nghiên cứu đầu tiên cho thấy rằng không bao giờ là quá muộn để bắt đầu. Bạn có thể bắt đầu đi bộ thường xuyên, điều này hoàn toàn khả thi khi bạn có lẽ ở độ tuổi đó. Nhưng càng dài lâu bạn duy trì hoạt động, thì não của bạn sẽ càng lớn, béo và mềm mại hơn. Tại sao điều đó lại hợp lý? Vậy, một thông tin quan trọng mà tôi chưa nói với bạn là chúng ta biết rằng hoạt động thể chất giải phóng rất nhiều hóa chất dẫn truyền thần kinh trong não của bạn mỗi khi bạn di chuyển cơ thể. Một số trong chúng làm bạn cảm thấy tốt hơn. Serotonin, dopamine, noradrenaline, endorphins. Đúng vậy, tôi cảm thấy tốt. Nếu tôi đi bộ, tôi cảm thấy tốt hơn là nếu tôi đã ngồi ở đây trong tám giờ. Nhưng điều khác cũng được giải phóng mỗi lần là các yếu tố tăng trưởng. Tôi thích gọi đó là một “bồn tắm bọt” của các hóa chất dẫn truyền thần kinh xảy ra mỗi khi bạn di chuyển cơ thể. Những yếu tố tăng trưởng đó đi trực tiếp vào hồi hải mã (hippocampus) và giúp các tế bào mới phát triển trong hồi hải mã của bạn. Hồi hải mã chỉ là một trong hai vùng não tổng thể nơi có thể sản sinh ra tế bào mới. Điều đó không giống như các synapse, đó là các kết nối trong các tế bào đã có sẵn. Nhưng hồi hải mã có thể phát triển tế bào mới và điều này cực kỳ quan trọng bởi vì nhiều người biết rằng hồi hải mã là phần đầu tiên bị tấn công trong bệnh mất trí nhớ Alzheimer. Vì vậy, tập thể dục sẽ không loại bỏ được trạng thái bệnh này. Nhưng nếu bạn bắt đầu với một hồi hải mã lớn và mềm mại, thì bệnh này sẽ mất nhiều thời gian hơn để thực sự gây hại đủ để hồi hải mã của bạn bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu đặc trưng của suy giảm trí nhớ mà đi kèm với bệnh Alzheimer và bệnh mất trí nhớ nói chung. Điều tương tự xảy ra với vỏ não trước (prefrontal cortex) của bạn. Vỏ não trước của bạn có thể phát triển nhờ vào hoạt động thể chất. Điều đó không phải là tế bào thần kinh, nhưng những synapse mới có thể phát triển. Tuổi tác và các bệnh thoái hóa thần kinh có thể gây tổn hại cho các tế bào, nhưng cũng có thể lấy đi các synapse. Tôi có hai câu hỏi về điều đó. Câu hỏi đầu tiên liên quan đến bệnh mất trí nhớ và Alzheimer. Chúng ta có biết nguyên nhân nào gây ra không? Không. Chúng ta vẫn chưa biết. Không. Và hiện tại không có thuốc tốt, thật không may. Có nhiều liên kết với các lựa chọn lối sống đúng không? Vâng, đúng vậy. Và vì vậy, tất nhiên, dựa trên những gì tôi vừa nói, công cụ mạnh mẽ nhất mà bạn có thể làm để bảo vệ não của bạn khỏi sự lão hóa và các bệnh thoái hóa thần kinh là bắt đầu đi bộ. Tại sao tôi lại bắt đầu với điều đó? Bởi vì ai cũng có thể đi bộ. Bạn không cần phải mua sắm trang phục thể dục mới. Hãy ra ngoài và đi bộ nhiều hơn. Và rồi họ nói, “Ôi, tôi có phải trở thành một vận động viên marathon không?” Điều đó cũng có thể giúp. Nhưng ai cũng có thể đi bộ. Và từ nghiên cứu mà tôi đã đề cập, việc đi bộ ở người 65 tuổi giảm 30% xác suất mắc Alzheimer. Bạn đã nói rằng nếu tôi bắt đầu đi bộ và tập thể dục, vỏ não trước của tôi sẽ phát triển, đúng không? Đúng vậy. Vậy thì điều đó có nghĩa là nếu tôi là một người rất ít vận động, tôi không làm nhiều hoạt động thể chất, rằng khả năng quyết định của tôi sẽ kém hơn so với những gì có thể nếu cùng một người đó hoạt động? Vâng. Ý tôi là, có khả năng đó. Tính linh hoạt của não bộ và khoa học thần kinh về tính linh hoạt của não cho chúng ta thấy rằng với hoạt động thể chất, bạn có khả năng rất lớn để cải thiện chức năng của vỏ não trước. Và tôi phải làm rõ một chút. Chức năng chính đã được chứng minh là nhạy cảm đặc biệt với hoạt động thể chất đều đặn là khả năng di chuyển và tập trung sự chú ý của bạn. Vì vậy, có khả năng lắng nghe tôi khi bạn có thể đang chú ý đến người làm âm thanh mà có thể đang nói với bạn điều gì đó ngay bây giờ. Vì vậy, để thực hiện điều đó một cách hiệu quả, đó là một trong những điều mà chúng ta biết được lợi ích từ hoạt động thể chất thường xuyên. Tập trung và chú ý, loại điều đó. Được rồi. Bạn cũng đã nói về trí nhớ. Điều đó có tồn tại trong vỏ não trước không? Có một dạng trí nhớ là trí nhớ làm việc, giống như một trí nhớ ghi chú. Đó là trí nhớ mà khi chúng ta phải nhớ số điện thoại, khả năng nhớ một số điện thoại bảy chữ số, ít nhất là ở Mỹ, nó khác với việc hình thành trí nhớ lâu dài, là trí nhớ cho các sự kiện và thông tin phụ thuộc vào hồi hải mã. Tôi cảm thấy trí nhớ của tôi không tốt lắm. Hầu hết mọi người đều cảm thấy như vậy. Tại sao trí nhớ của tôi không tốt như người khác? Bởi vì tôi đã nhận thấy điều này khi tôi ở cùng một người bạn của tôi ở Thái Lan nhiều năm trước, tôi nghĩ tôi 21 tuổi, và chúng tôi có thể rời khỏi nhà và đi trên những chiếc xe máy của mình khoảng một giờ, và anh ấy có thể chỉ đường về nhà mà không cần thiết bị định vị vệ tinh hay Google Maps. Và nếu tôi đi ba phút xuống phố, tôi sẽ bị lạc. Và tôi luôn tự hỏi tại sao lại như vậy. Và đến cả tên gọi và những thứ khác, tôi luôn, anh ấy là bạn thân nhất của tôi. Anh ấy vẫn là một trong những người bạn tốt nhất của tôi trong bảy, tám năm. Chúng tôi đã kinh doanh cùng nhau và anh ấy sẽ nhớ tên của từng người, và tôi thì không. Tôi không thể. Vì vậy, tôi luôn nói với anh ấy và hỏi, “Tên của người đó là gì lần nữa? Cái gì đó?” Và tôi luôn thắc mắc tại sao trí nhớ của tôi, anh ấy dường như có trí nhớ tuyệt vời như vậy và của tôi thì lại khá phác thảo. Tôi sẽ lập luận rằng mọi người đều có những phần trí nhớ mà không tốt như họ mong muốn, nhưng cũng có những dạng trí nhớ khác mà họ rất giỏi. Vì vậy, tôi đoán rằng, tôi chỉ mới gặp bạn hôm nay, trí nhớ của bạn về các câu chuyện và việc kể chuyện và tiến trình câu chuyện là xuất sắc, vì nó phải như vậy với công việc bạn làm. Tôi cá rằng nó tốt hơn nhiều so với người bạn có thể chỉ đường về nhà. Không phải ai cũng có trí nhớ hoàn hảo trong tất cả các khía cạnh khác nhau. Và nó giống như tính cách của chúng ta.
Một số người có khiếu hài hước tuyệt vời, trong khi những người khác thì không. Điều này liên quan đến cách mà não bộ của chúng ta được lập trình, điều này được định nghĩa bởi cả thiên nhiên và sự nuôi dạy, chính là gen của chúng ta. Và nếu tôi tham gia lớp học hài kịch đứng, có thể tôi sẽ trở nên hài hước hơn. Nhưng có lẽ có một giới hạn cho sự hài hước của tôi so với những người khác.
Có nhiều loại trí nhớ khác nhau. Đúng vậy. Trong cuốn sách của bạn, bạn nói rằng có, tôi nghĩ, tổng cộng ba loại trí nhớ khác nhau được hình thành trong hồi hải mã? Có rất nhiều tên khác nhau cho các dạng trí nhớ trong hồi hải mã. Nhưng tôi thích mô tả rằng hồi hải mã là rất quan trọng cho trí nhớ của chúng ta về sự kiện và thông tin, còn được gọi là trí nhớ tuyên bố hoặc trí nhớ nhận thức. Một hình thức trí nhớ khác phụ thuộc vào một cấu trúc hoàn toàn khác là trí nhớ vận động, chính là trí nhớ mà bạn sử dụng để học cách chơi quần vợt hoặc bóng pickle hay bất cứ điều gì bạn đang chơi. Và nó không phải là trí nhớ tuyên bố. Tôi không thể tuyên bố cách thực hiện cú đánh tay trái trong quần vợt, nhưng nó nằm trong chức năng vận động của bạn. Và điều này phụ thuộc vào vùng vân và một cấu trúc liên quan đến vận động. Sau đó còn có vỏ não trước trán, phụ thuộc vào trí nhớ làm việc hoặc trí nhớ tạm thời, giữ những thứ trong đầu. Vì vậy, bạn và tôi đều đang cố gắng nhớ những gì chúng tôi vừa nói để chúng tôi có thể liên kết nó với những điều chúng tôi có thể nói trong tương lai.
Một trong những điều tôi thấy thực sự thú vị, cả với tư cách là một người làm tiếp thị, nhưng cũng với tư cách là một podcaster và là người tạo ra nhiều nội dung và cố gắng thu hút sự chú ý của mọi người, là khi tôi đọc qua công trình của bạn, tôi nhận thấy rõ ràng rằng có một chút giao thoa giữa trí nhớ và sự chú ý theo nhiều cách, bởi vì bạn đã nói về bốn điều làm cho sự kiện hay thông tin trở nên đáng nhớ. Và nhiều trong số những điều đó là những điều mà tôi nghĩ đến với tư cách là một người làm tiếp thị khi tôi cố gắng khiến ai đó tương tác với một điều gì đó, nhấp vào một điều gì đó, mua một điều gì đó. Bốn điều đó là gì? Chúng ta có thể đi qua chúng không? Chắc chắn rồi. Tôi thích nói rằng có bốn điều làm cho trí nhớ bám chặt. Và đây là kết quả sau 25 hoặc 30 năm nghiên cứu hồi hải mã và cách mà trí nhớ hoạt động. Điều đầu tiên là sự lặp lại rõ ràng. Bạn nhớ mọi thứ qua sự lặp lại. Điều thứ hai, không rõ ràng bằng, là sự liên kết. Hồi hải mã là một cấu trúc liên kết. Nó liên kết một thứ với thứ khác. Ví dụ, tên của bạn và gương mặt của bạn. Vì vậy tôi vừa mới gặp bạn và tôi sẽ nhớ tên và gương mặt của bạn ngay bây giờ. Nhưng nó cũng giúp bạn nhớ những thứ như ai đã kết hôn với ai, liên kết người chồng với người vợ.
Bạn đã nghe về cung điện trí nhớ chưa? Có. Vâng. Đây là một kỹ thuật đã được sử dụng qua nhiều thế kỷ để giúp nhớ các thứ. Đó là một chiến lược mà bạn hình dung một địa điểm đặc biệt rất quen thuộc với bạn, như ngôi nhà thời thơ ấu của bạn. Khi bạn cần nhớ một danh sách các mục, bạn thực hiện một cuộc đi dạo tưởng tượng qua môi trường quen thuộc đó và đặt những mục đó ở những vị trí cụ thể trong môi trường. Điều đó là liên kết điều gì đó thực sự quen thuộc, ngôi nhà thời thơ ấu của bạn. Bạn biết mọi ngóc ngách của nó với điều mới mà bạn cần nhớ. Và điều đó hoạt động và đã hoạt động cho các nhà vô địch trí nhớ trong nhiều năm vì hồi hải mã liên kết các thứ với nhau. Đó là điều thứ hai, sự liên kết.
Điều thứ ba là sự mới mẻ. Chúng ta nhớ những điều mới mẻ. Tôi chưa bao giờ đến studio cụ thể này trong 26 năm sống ở New York và Brooklyn. Vì vậy, đây là một điều mới mẻ và tôi sẽ nhớ việc đến đây để làm podcast với bạn. Não của chúng ta và đây là nơi nó tương tác với hệ thống chú ý. Hệ thống chú ý của chúng ta tập trung vào những thứ mới mẻ. Tại sao? Bởi vì nó có thể nguy hiểm. Tôi đã thấy những thứ lặp đi lặp lại nhiều lần. Tôi không chú ý đến chúng. Chúng biến mất vào nền tảng. Chúng không gây hại cho tôi. Chúng sẽ không làm tôi gặp nguy hiểm. Đó là lý do tại sao những câu nói quen thuộc không hiệu quả trong tiếp thị. Đúng vậy. Nhưng điều gì đó mới mẻ, điều đó thực sự làm cho mọi người tỉnh táo. Tôi thường sử dụng điều đó trong việc giảng dạy của mình. Gây bất ngờ cho học sinh với một yếu tố mà bạn muốn họ học và họ sẽ nhớ nó tốt hơn. Nhưng điều thứ tư, điều này rất mạnh mẽ và chúng ta biết nó một cách trực giác, chúng ta hiểu điều này một cách trực giác, là sự cộng hưởng cảm xúc khiến mọi thứ trở nên đáng nhớ hơn. Chúng ta nhớ những điều hạnh phúc nhất và buồn nhất trong cuộc sống của chúng ta vì sự cộng hưởng cảm xúc đó củng cố những ký ức đó. Điều đó đến từ đâu? Nó đến từ một cấu trúc gọi là hạch hạnh nhân nằm ngay trước hồi hải mã, ngay ở phía trước thùy thái dương, ngay ở đây. Và hồi hải mã nằm ngay phía sau nó. Hạch hạnh nhân nghĩa là bơ. Nó là một cấu trúc hình bơ và nó nằm ngay phía trước cấu trúc hình ống mà là hồi hải mã phía sau nó. Và hạch hạnh nhân phần nào đó có tác động đến hồi hải mã và như một cú sốc nhỏ khi nó có sự cộng hưởng cảm xúc, hoặc thật sự vui vẻ hoặc thật sự buồn bã.
Bạn đã mang theo với bạn cái mà bạn đã nói là một bộ não con người thực sự. Vâng, tôi đã làm vậy. Bây giờ, tôi không chắc chắn nếu bạn đang đùa tôi, nhưng chúng ta đang nói về sự mới mẻ và bất ngờ. Đúng vậy. Những thứ mà bạn sẽ không bao giờ quên và sự cộng hưởng cảm xúc. Đúng. Và khi bạn nói điều đó, tôi nhận thức được rằng ở một góc phòng có vẻ như có một bộ não con người trong một cái hộp. Vì vậy, Jack chỉ mới mang bộ não con người vào. Vâng. Tôi chưa bao giờ thấy một bộ não con người trước đây. Đó là lý do tại sao tôi mang theo găng tay để bạn có thể cầm nếu bạn muốn. Nếu bạn muốn. Bạn có sự cho phép để, nếu trong cái hộp này có một bộ não con người và bạn không đang đùa tôi, bạn có phải xin phép từ chủ sở hữu của bộ não đó không? Vì vậy, cái này đã được mua hợp pháp bởi bộ phận của tôi, Trung tâm Khoa học Thần kinh tại Đại học New York. Vì vậy, nó là hợp pháp để chúng tôi sử dụng như một công cụ giảng dạy. Và nó mang lại sự mới mẻ to lớn cho bất kỳ tình huống nào mà tôi tham gia và khiến mọi người thực sự nghĩ về bộ não của họ theo một cách mới, đó là lý do tại sao tôi mang nó. Trong cái hộp đó có gì? Trong cái hộp này là một bộ não con người thực sự được bảo quản tên là Betty.
Người sở hữu cái não đó trước đây có tên là Betty không? Không, chúng tôi không biết tên của người đó.
Tôi đã đặt tên cho cái não này là Betty. Vậy bạn có thể cho biết đó là nam hay nữ không? Không, tôi không thể.
Ồ, não của nam và nữ không khác nhau chút nào. Thực ra có khác, nhưng theo những cách rất, rất tinh tế mà chúng ta không thể nhận ra chỉ bằng cách nhìn vào bề ngoài của cái não như thế này.
Được rồi, tôi đã sẵn sàng. Bạn đã sẵn sàng chưa? Tôi nghĩ vậy. Ok, vậy tôi sẽ mở hộp mũ ra.
Không thể nào mà thật được. Và tôi sẽ kéo ra. Bạn đang đùa à? Đó có thật sự là một cái não không?
Đó là một cái não người thật đã được bảo quản. Đây chính là nó. Thùy chẩm, thùy trán, thùy chẩm ở phía sau cho thị giác. Và trong cái não này, tôi không biết bạn có thể nhìn thấy nó từ đó không. Nếu tôi tách hai bán cầu ra, bạn có thể thấy các nếp gấp của não, bề mặt bị gập lại sâu vào bên trong cái não, điều này mở rộng diện tích bề mặt ở bên ngoài vỏ não. Vỏ não của chuột thì phẳng. Không có nếp gấp. Con người, voi và cá heo có rất nhiều nếp gấp. Họ có khả năng tính toán cao hơn nhiều nhờ vào các nếp gấp mà bạn thấy trong cái não này.
Nó nhỏ hơn tôi đã mong đợi. Thật sao? Một nửa số người nói rằng nó nhỏ hơn. Nửa còn lại nói, wow, nó lớn quá. Thú vị. Đó có phải là màu của não không?
Màu của não tối hơn não thật. Nếu chúng ta mở đầu tôi ngay bây giờ do formaldehyde, hóa chất bảo quản mà cái này đã được ngâm trong ít nhất 26 năm qua, cái não này đã ở trong khoa của tôi kể từ khi tôi đến đây 26 năm trước.
Tôi cảm thấy tôi có lẽ nên cầm nó. Tôi nghĩ bạn nên cầm nó.
Ôi Chúa ơi, nó ướt. Vâng. Điều đó xác định toàn bộ cuộc sống của người này, cách họ nhìn, cảm nhận, ngửi thấy, nghe thấy và nghĩ về thế giới ngay ở đây, trong tay bạn, trong tay phải của bạn.
Thật điên rồ khi nghĩ rằng cái nhỏ bé này là, ôi, nó khác biệt bên dưới.
Vâng. Thật điên rồ khi nghĩ rằng cái nhỏ bé này, cái nhỏ bé…
Đó là điểm bắt đầu của tủy sống mà bạn đã chỉ vào.
Và cái phần phía dưới ở phía sau. Đó là tiểu não, cấu trúc não, rất quan trọng cho cử động tinh.
Vì vậy, chúng ta sẽ không thể đi bộ một cách suôn sẻ nếu bạn bị tổn thương ở tiểu não.
Thật thú vị khi mọi thứ, như bạn nói, mọi thứ mà người này lo lắng, mọi suy nghĩ, mọi ký ức, mọi mối quan hệ, tất cả sự giáo dục của họ, trường họ đã học, trường đại học, mọi thứ mà họ đã thấy và nhớ, và tất cả chấn thương và sự lo âu của họ và có thể cả trầm cảm, mọi thứ họ đã trải qua, ngay cả những ngày cuối cùng trước khi họ chết, đều như được ghi lại trong cái quả bóng nhỏ giống như đậu phụ này nằm trong tay tôi, tồn tại của một con người hoàn toàn.
Điều đó là đúng.
Những gì họ đã xem trên TV, bộ phim yêu thích của họ, số yêu thích của họ, màu sắc yêu thích,
mọi thứ đều nằm trong cái quả bóng nhỏ giống như đậu phụ này.
Điều đó là đúng.
Ôi thật sự.
Thật tuyệt vời. Và thực ra, trong cuộc sống thực, đậu phụ cứng có độ đặc tương tự như não.
Tôi thường mang một khối đậu phụ cứng khi tôi làm demo điều này cho sinh viên, ngoài Betty.
Bạn có nhớ lần đầu tiên bạn nhìn thấy một cái não người không?
Tôi nhớ.
Nó có thay đổi cách bạn nghĩ về cái não của chính bạn không?
Nó đã thay đổi cuộc đời tôi vì tôi cảm thấy, tôi muốn nghiên cứu điều đó.
Đó là điều tuyệt vời nhất mà tôi từng thấy trong đời mình.
Và tôi muốn học về điều đó và tôi muốn trở thành giống như cô ấy.
Và vì vậy nó thực sự giống như, được rồi, bây giờ tôi đã quyết định đây là điều tôi muốn làm.
Và đó đã thay đổi cuộc sống của tôi.
Tôi nói điều đó vì vào đầu cuộc trò chuyện này,
chúng tôi đã nói rằng hầu hết chúng ta không trân trọng cái não của mình.
Rất nhiều người thậm chí không nhận ra nó ở đó.
Nhưng ngay khi tôi có một buổi chụp não vào một ngày nào đó, và buổi chụp não đó đã thực sự thay đổi cuộc đời tôi
vì nhìn thấy cái não của chính mình lần đầu tiên,
đó là động lực mà tôi cần để bắt đầu quan tâm nhiều hơn về cách các quyết định
và hành vi của tôi tác động đến nó.
Vậy hãy nói về cách tôi có thể làm cho cái quả bóng đậu phụ trong đầu mình trở nên siêu khỏe mạnh, siêu lớn và mềm mại.
Bạn đã nói về việc tập thể dục ngay từ đầu,
nhưng chúng ta chưa thực sự đi sâu vào chính xác điều bạn ý nghĩa khi nói về thể dục
vì việc tập thể dục tôi nghĩ là đa diện trong định nghĩa này.
Loại hình tập thể dục nào tôi nên làm để làm cho cái quả bóng đậu phụ trong đầu tôi tuyệt vời, tối ưu?
Tất cả các nghiên cứu đều chỉ ra rằng loại hình tập thể dục tốt nhất mà bạn có thể làm
là bất cứ điều gì mang lại cho bạn hoạt động aerobic, khiến nhịp tim của bạn tăng lên.
Vì vậy điều đó áp dụng cho việc đi bộ nhanh.
Nó sẽ khiến nhịp tim của bạn tăng lên.
Bóng đá, rất nhiều hoạt động khác.
Hãy nêu tên hoạt động của bạn.
Rất nhiều người muốn nói, ôi, hoạt động yêu thích của tôi, điều đó có hiệu quả không?
Và tôi luôn nói, nhịp tim của bạn có tăng lên khi bạn đang làm nó không?
Nếu câu trả lời là có, thì vâng, điều đó rất tốt.
Chúng ta biết rằng mức độ hoạt động aerobic đó là quan trọng
vì điều đó sẽ giải phóng yếu tố tăng trưởng tối đa
để đi vào hải mã của bạn, nơi sẽ phát triển những tế bào não mới.
Bao nhiêu?
Vì vậy, tôi có câu trả lời cho điều đó.
Chúng tôi đã thực hiện hai thí nghiệm khác nhau trong phòng thí nghiệm của tôi.
Một ở những người có thể lực thấp, những người thực sự không tập thể dục nhiều lắm,
dưới 30 phút trong ba tuần qua bạn đã di chuyển cơ thể của mình.
Và chúng tôi đã hỏi, liệu chúng tôi có thể thấy bất kỳ cải thiện hành vi nào trong chức năng ghi nhớ của bạn
từ hải mã của bạn hay khả năng thay đổi và tập trung chú ý?
Nếu chúng tôi yêu cầu bạn di chuyển cơ thể của bạn theo cách aerobic hai đến ba lần một tuần,
và chúng tôi đã hợp tác với một lớp spin, điều này rất rõ ràng là rất aerobic.
Và những gì chúng tôi đã thấy là ở những người đã thành công
làm hai đến ba lần một tuần với 45 phút hoạt động aerobic,
tâm trạng của họ đã cải thiện đáng kể, chức năng ghi nhớ của họ đã cải thiện,
và khả năng chuyển hướng và tập trung chú ý đã cải thiện đáng kể.
Vì vậy, điều đó đưa ra một chút hướng dẫn cho những người có thể lực thấp.
Hai đến ba lần một tuần có thể bắt đầu mang lại cho bạn một số thay đổi nhận thức đó.
Nhưng bạn không trông như người có thể lực thấp.
Vậy hãy để tôi trả lời câu hỏi mà bạn sắp hỏi tôi.
Bạn đang nghĩ, còn tôi thì sao?
Tôi tập thể dục khá đều đặn.
Và tôi cần bao nhiêu?
Để trả lời câu hỏi đó, chúng tôi đã đến một phòng tập spin khác và nói rằng, “Này, chúng tôi sẽ cho bạn các lớp học miễn phí. Bạn có thể tập luyện bao nhiêu tùy thích tại phòng tập này và có thể lên đến bảy lần một tuần.” Còn nhóm kiểm soát chỉ tập luyện hai lần một tuần tại phòng tập. Nhóm kiểm soát là nhóm khác mà bạn đang thử nghiệm với họ. Đúng vậy. Và điều chúng tôi phát hiện ra là thực sự mỗi giọt mồ hôi đều quan trọng. Càng tập luyện nhiều, chúng tôi càng ghi nhận sự thay đổi trong bộ não của bạn, bao gồm cả chức năng của hồi hải mã, chức năng vỏ não trước và tâm trạng của bạn. Nếu bạn đã nhận được lợi ích, bạn đã tập hai lần một tuần. Nhưng càng tập nhiều, bạn sẽ có càng nhiều thay đổi trong bộ não. Điều này không cung cấp công thức mà tôi mong muốn, nhưng chúng tôi đang đi theo hướng đó, cái mà là một phần của một trong những câu hỏi mà tôi muốn trả lời. Nhưng tôi thích để lại cho mọi người ý tưởng rằng mỗi giọt mồ hôi đều có giá trị trong việc xây dựng bộ não của bạn thành một bộ não lớn, mập mạp mà bạn thực sự muốn. Và trong thế giới thực, một lần nữa, để làm cho mọi thứ trở nên hiện thực với mọi người, điều đó thay đổi cách tôi xuất hiện như thế nào?
Nếu bạn cho phép, nó sẽ có tác động tốt đẹp đến tư duy của bạn, rằng tư duy của bạn về việc tôi nên dậy sớm 30 phút để làm một chút đi bộ trước khi bắt đầu ngày mới, hoặc chấp nhận lời mời đi dạo với chú chó của hàng xóm. Đó không phải là một nghĩa vụ. Đó là điều bạn đang làm cho chính mình. Nó sẽ có lợi ích trực tiếp đối với khối đậu phụ mà bạn gọi là nó trong đầu của bạn. Nó sẽ giúp nó hoạt động tốt hơn. Và ý tôi là, điều mà tôi nhận được lợi ích ngay lập tức mỗi ngày
Và thứ hai, đó là thời gian khi chúng ta ngủ, khi tất cả các chuyển hóa, tất cả những chất thải mà não của bạn sản sinh ra, vì tất cả các tế bào sinh học đều tạo ra chất thải, được làm sạch qua dịch não tủy đang chảy trong não của bạn. Nếu bạn không có đủ giấc ngủ, bạn sẽ tích tụ các chất chuyển hóa chất thải trong não. Nó giống như bạn có một cái não bẩn. Và bạn có cảm thấy như… Tôi cảm thấy như mình có chất bẩn trong não khi tôi không ngủ đủ. Đó chính xác là điều đang xảy ra. Khi bạn suy nghĩ về những thứ mà chúng ta tiêu thụ, như thực phẩm, đồ uống, rượu và tất cả những thứ như vậy, có điều gì mà nếu tôi đang cố gắng có một bộ não tối ưu, tôi nên ăn hay không ăn không? Vâng. Chà, tôi nghĩ rằng bằng chứng nhiều nhất nằm xung quanh lợi ích của chế độ ăn Địa Trung Hải, mà thực chất là tất cả đều là thực phẩm lành mạnh, kiểu hữu cơ, không phải hữu cơ, nhưng không chế biến, đó là từ mà tôi cố gắng nghĩ ra. Những món ăn rất, rất nhiều màu sắc. Có rất nhiều bằng chứng về việc nó tốt như thế nào, nói chung, cho não bộ, đó là lựa chọn của tôi. Tôi nên ăn gì? Chà, có trong chế độ ăn Địa Trung Hải không? Nếu có, thì cứ tự nhiên. Nếu nó được chế biến quá nhiều, chỉ nên dùng một chút thôi. Có đúng không nếu chúng ta có ít bạn bè hơn, nếu chúng ta có ít mối quan hệ mạnh mẽ hơn, nếu chúng ta cô đơn, thì não của chúng ta sẽ co lại và dễ bị suy giảm trí nhớ và bệnh Alzheimer và những thứ như vậy? Vâng, chúng ta là những sinh vật xã hội, và có những nghiên cứu rất mạnh mẽ đã chỉ ra sự tương quan giữa số lượng kết nối xã hội mà chúng ta có, bao gồm cả việc chỉ nói xin chào với barista tại Starbucks. Không phải là một tình bạn thân thiết mà bạn phát triển trong suốt 30 năm. Chỉ đơn giản là số lượng người bạn tương tác và chào hỏi. Và tuổi thọ. Càng nhiều người bạn thường xuyên tương tác, tuổi thọ của bạn càng lâu. Tuổi thọ tổng thể. Nhưng nếu bạn đi vào sức khỏe não bộ, thì đúng vậy. Nó cũng rất, rất có lợi cho bạn. Nó cũng mang lại hạnh phúc. Một người bạn và đồng nghiệp của tôi, Robert Wallinger, đã nghiên cứu điều gì khiến mọi người hạnh phúc. Nghiên cứu này bắt đầu từ những năm 20, vào thập niên 1920 tại Harvard. Và sau tất cả những thập kỷ dài đó, câu trả lời cho điều mang lại hạnh phúc là sức mạnh của các kết nối xã hội của bạn. Điều đó khiến bạn hạnh phúc hơn. Nó giúp bạn sống lâu hơn. Và đúng vậy, sự cô đơn ở phía đối diện tạo ra căng thẳng, căng thẳng kéo dài gây hại cho não. Và vâng, trong dài hạn, có thể làm cho nó nhỏ lại và ít khỏe mạnh hơn. Bạn có bất kỳ thói quen nào cho não không? Như một thói quen buổi sáng cho não của bạn? Chắc chắn rồi. Vậy mỗi sáng, tôi thích thức dậy và thực hiện một thiền trà, đó là một hình thức thiền tập trung vào việc pha chế và thưởng thức trà. Và đây là sau nhiều năm tôi meditating theo kiểu yo-yo. Tôi biết thiền là tốt, nhưng tôi chỉ không thể thật sự vào nó. Và tôi đã được giới thiệu với hình thức thiền này từ một vị thiền sư người đã mời tôi uống trà và chỉ thực hiện thiền im lặng bên ngoài ở một vị trí tuyệt đẹp. Và nghi thức và trình tự pha trà, uống trà, ngâm trà, rồi bắt đầu lại đã giữ tôi trong trạng thái thiền liên tục. Vì vậy, tôi bắt đầu với khoảng 45 phút thiền trà. Sau đó tôi tập thể dục khoảng 30 phút. Tôi cố gắng cardio sức mạnh. Thỉnh thoảng tôi tập yoga. Thỉnh thoảng tôi chỉ tập vai. Rồi tôi ăn sáng và sau đó tôi đến nơi làm việc. À, và sau đó tôi thực hiện một bài tắm tương phản nóng lạnh cũng rất hữu ích cho sức khỏe não của tôi, vì nó thực sự kích thích tôi. Cái cảm giác adrenaline mà tôi nhận được thực sự tiếp thêm năng lượng cho tôi. Và tôi thích cảm giác đó vào đầu ngày mới. Quay lại câu hỏi đó, vì tôi muốn kết thúc nó, ý tưởng về việc tôi phải làm gì để hủy hoại não của mình? Vậy không ngủ. Tôi sẽ buồn và cảm thấy cô đơn. Tôi sẽ không có bạn bè. Còn việc hút thuốc thì sao? Hút thuốc rất có hại cho sức khỏe bạn. Và cho não của bạn. Được rồi, còn rượu thì sao? Rượu. Ý tôi là, vâng, rượu lâu dài có thể gây ra bệnh não nghiêm trọng và được xác định. Lạm dụng, ngay cả lạm dụng bây giờ, như các nghiên cứu đã chỉ ra, thì không tốt. Và lý do mà điều đó không tốt là rượu làm rối loạn giấc ngủ của bạn. Mặc dù mọi người uống rượu để ngủ nhanh hơn, nhưng giấc ngủ đó rất nông và không sâu. Và nó không phải giấc ngủ lành mạnh. Vì vậy, điều đó không tốt cho giấc ngủ, chiều sâu và sức khỏe, và do đó là sức khỏe não bộ. Tôi sẽ ăn một chế độ ăn chế biến để làm hại não mình. Và tôi sẽ không có một lối sống mới mẻ, vì chúng ta đã nói về việc học. Đúng, vâng. Vì vậy, tôi sẽ không học bất cứ điều gì mới. Tất cả những điều này khiến những thứ nhỏ bé đó… Bạn sẽ không chú ý nữa. Có bằng chứng nào chứng minh rằng việc chú ý, điều này giống như thiền và sống trong khoảnh khắc, giúp não không? Có. Có những nghiên cứu tuyệt vời cho thấy sự linh hoạt của não ở những khu vực quan trọng cho sự chú ý tập trung. Thiền, việc thực hành thiền cơ bản là một thực hành làm giàu chức năng của vỏ não trước trán của bạn. Vì vậy, bạn có thể tập trung vào đối tượng đó, hoặc hơi thở hoặc lòng tốt yêu thương là một hình thức thiền. Vì vậy, vâng, đã có nghiên cứu cho thấy sự thay đổi não xảy ra ở những người thiền lâu năm có lợi ích rõ rệt. Còn nếu tôi sử dụng mạng xã hội suốt cả ngày thì sao? Bởi vì điều đó không phải là tốt cho tôi sao? Vì tôi sẽ phải thấy nhiều điều mới mẻ liên tục và tôi sẽ học rất nhiều điều mới. Vậy thì không phải nếu tôi ngồi trước màn hình bảy giờ mỗi ngày thì đó là tốt cho não của tôi sao, mạng xã hội? Điều đó có khiến bạn xa cách với những người thực sự và tương tác với họ không? Vâng. Được rồi, vậy thì nó bị ảnh hưởng bởi điều đó. Nó có khác không? Có một sự khác biệt, và tôi nghĩ não của bạn biết điều đó. Và hãy xem, có khối lượng bằng chứng khổng lồ cho thấy rằng việc gia tăng sử dụng mạng xã hội, đặc biệt ở trẻ em, tương quan với sự gia tăng lớn về mức độ trầm cảm và lo âu, đặc biệt là ở các cô gái trẻ.
Khi trẻ em bắt đầu sử dụng điện thoại thông minh và dành ngày càng nhiều thời gian trên mạng xã hội, khoảng bảy giờ mỗi ngày, đó chính là lúc lo âu và trầm cảm gia tăng. Điều này áp dụng cho trẻ nhỏ. Còn tôi, tôi sử dụng mạng xã hội như một công cụ cho công việc, điều này có phần khác biệt. Tôi không phải là 13 tuổi và bạn cũng không phải vậy. Vì vậy, tôi nghĩ có những cảnh báo cần được đưa ra trong vấn đề này. Nhưng hãy để tôi rõ ràng: Không, nó không giống nhau. Mạng xã hội không giống như những tương tác xã hội mặt đối mặt với mọi người. Bạn có lo ngại về việc mạng xã hội đang ảnh hưởng đến bộ não của chúng ta không? Có. Bởi vì chúng ta nghe thấy những số liệu cho thấy các cô gái trẻ đang gặp khó khăn nhiều nhất với mạng xã hội, và chúng ta tự hỏi, đó là vì có rất nhiều sự so sánh và những thứ tương tự như vậy, và có rất nhiều thông điệp độc hại. Nhưng nếu chúng ta nghĩ về những hệ quả sinh lý của mạng xã hội, điều mà nó thực sự gây ra cho não của chúng ta ở mức độ hóa học, bạn sẽ đoán như thế nào với tư cách là một nhà thần kinh học? Có hại sinh lý cho bộ não không? Không phải loại tâm lý mà tôi đang nghĩ đến, không phải tâm lý, ôi Chúa ơi, cô ấy hơn tôi ở điểm nào, nhưng là tổn thương sinh lý. Nhưng tổn thương tâm lý gây ra căng thẳng. Căng thẳng giải phóng hormone căng thẳng vào não, ở mức quá cao và quá liên tục có thể làm hỏng kết nối đầu tiên và sau đó giết chết các tế bào. Vì vậy, chúng liên quan với nhau. Và đó là một phần của những gì đang diễn ra. Bạn không thể tách rời cái này khỏi cái kia. Bởi vì mạng xã hội được thiết kế cho kiểu như, nó giống như kéo tay nắm máy đánh bạc. Tôi kéo xuống nguồn cấp dữ liệu và tôi nhận được ping, ôi nhìn kìa, có một bức tranh đẹp. Và ping, có thông báo và bình luận, v.v. Tôi nghĩ về cái cảm giác liên tục, họ có nói rằng có một cú kích thích dopamine liên tục không? Vâng. Họ đề cập đến, đó có phải là một cú kích thích dopamine không? Đó có phải là những gì đang xảy ra khi chúng ta bị kích thích bởi mạng xã hội hay một máy đánh bạc? Vâng. Và có hại gì không khi chỉ nhận được cú kích thích dopamine liên tục cả ngày, mỗi ngày? Chà, tôi sẽ không, tôi sẽ trả lời câu hỏi đó bằng cách nói, tôi không muốn nghiện cờ bạc. Cờ bạc thì gây nghiện. Rất khó để thoát ra. Bạn đánh mất tất cả những thứ khác mà chúng ta vừa quyết định đều tốt cho bạn, bao gồm cả giấc ngủ, kết nối xã hội, bao gồm cả việc tập thể dục. Và tôi nghĩ rằng đó là một phần của những gì mạng xã hội đang làm cho trẻ nhỏ là không tốt. Chúng không tham gia vào các đội bên ngoài để giao tiếp và tương tác theo kiểu, giờ đây có vẻ như một cách cũ kỹ, nhưng đó là một cách rất, rất mạnh mẽ cho sự phát triển và sức khỏe não bộ. Tôi nghĩ tôi đang nghiện điện thoại của mình. Và tôi thường tự hỏi, đó có phải là một vấn đề không? Và từ những gì bạn đã nói, có vẻ như vấn đề là những gì tôi hy sinh thông qua sự nghiện ngập vào thiết bị đó. Có phải vậy không? Vấn đề là tôi hy sinh các kết nối xã hội, có thể là sự vận động. Vâng. Bạn biết đấy, mặc dù tôi tập thể dục mỗi ngày, nhưng bộ não đủ thông minh để biết rằng không có sự thay thế nào cho những kết nối con người thực sự. Hoàn toàn đúng. Và điều đó sẽ hạn chế tiềm năng phát triển não bộ của bạn, cho tính linh hoạt của não bộ. Nó sẽ hạn chế khả năng của bạn để, không phải để kịch tính hóa, nhưng là niềm vui trong cuộc sống của bạn. Có những loại niềm vui khác nhau mà bạn có trong những tương tác xã hội giữa người với người thực sự mà, cảm giác thật tốt trên mạng xã hội nếu bạn nhận được nhiều lượt thích và bạn biết đấy, nhưng nó không giống nhau. Và tôi sẽ nói rằng để tự dọa mình ra, bạn sẽ phải cắn răng và thực hiện một chương trình thải độc điện thoại trong hai tuần. Điều đó sẽ làm gì cho bạn? Bạn sẽ cảm thấy thế nào? Tôi chỉ không thể tưởng tượng điều đó. Thật đúng là một nỗi xấu hổ, phải không? Bởi vì tôi chỉ nghĩ về tổ tiên và cha mẹ tôi, họ chắc chắn phải nghĩ tôi thật kỳ lạ, nhưng chỉ là, chỉ là khi điện thoại của tôi chết, tôi như đang hồi hộp chờ nó bật lại. Tôi như đang nhìn chằm chằm vào nó. Như, ôi Chúa ơi, tôi sẽ làm gì với bản thân mình? Như, và tôi nhớ những nghiên cứu mà họ đã tiến hành trên những người mà họ đưa ra sự lựa chọn giữa việc ngồi một mình với suy nghĩ của mình hoặc tự cho mình một cú sốc điện và một số lượng lớn người trong nghiên cứu đó thực sự sẽ thích tự cho mình một cú sốc điện hơn là chỉ ngồi một mình với suy nghĩ của họ, bởi vì đó là một loại kích thích nào đó. Đó là cách mà tôi nghĩ tôi bây giờ. Như, tôi không biết mình sẽ làm gì nếu không có điện thoại. Thật buồn. Tôi biết có những người đang nghe tôi bây giờ nghĩ rằng tôi thật sự buồn, nhưng đó chỉ là sự thật, bạn biết không? Và tôi thực sự tự hỏi điều đó đang làm gì cho bộ não của tôi, nhưng tôi nghĩ bạn đúng. Tôi nghĩ nó thực sự đang làm gì đó cho cuộc sống của tôi. Niềm vui, những kết nối, có mặt để trải nghiệm mọi thứ. Tôi có ý rằng điểm mà bạn đưa ra là một điểm rất sâu sắc. Việc không muốn ở một mình với những suy nghĩ của bạn là cốt lõi của thiền. Bạn có thể ở một mình với những suy nghĩ của mình và tập trung vào một cái gì đó, một cái gì đó hữu cơ, thường là hơi thở, nhưng cũng là một ý nghĩ như lòng từ bi. Đó là một thực hành rất mạnh mẽ để thực hiện. Và điều đó, và nó khó. Tôi thấy rất khó khăn. Và thực sự, tôi nhận thấy tôi thấy khó hơn khi tôi, khi tôi đang sử dụng mạng xã hội và khi tôi đang sử dụng điện thoại nhiều hơn. Nhưng tôi cảm thấy sáng tạo và tưởng tượng nhất khi tôi thực hiện điều đó. Đó là việc ở một mình với những suy nghĩ của tôi. Những gì mà xuất hiện trong tâm trí? Cách mà trí tưởng tượng của tôi hoạt động, điều này phụ thuộc rất nhiều vào hippocampus. Nó kết hợp tất cả những thứ này trong bộ nhớ của bạn theo những cách mới và thú vị đặc biệt dành cho bạn hoặc đặc biệt cho tôi. Và nó không hoạt động giống nhau nếu bạn đang kích thích bộ não của mình bằng mạng xã hội mọi lúc.
Bạn, ý tôi là, bạn đã viết một cuốn sách nói về những gì chúng ta đang thảo luận ở đây. Bạn đã viết một cuốn sách về lo âu. Vâng, tôi đã làm như vậy. Vào năm 2021. Tôi nghĩ phiên bản tại Mỹ được gọi là “Good Anxiety”, đúng không? Vâng. Nó có tiêu đề hơi khác ở Mỹ và Vương quốc Anh. Vâng. Tại sao bạn lại viết một cuốn sách về lo âu? Tôi viết cuốn sách về lo âu vì tôi bắt đầu nhận thấy các sinh viên của mình trở nên lo âu hơn rất nhiều so với những gì họ từng có. Và điều này đã xảy ra trước đại dịch. Ý tôi là, tôi đã có ý tưởng viết cuốn sách này vào năm 2018, 2019. Và vì vậy, ban đầu tôi nhận thấy ở các sinh viên, họ trở nên căng thẳng hơn trước kỳ thi cuối kỳ. Họ chưa bao giờ làm vậy trước đây. Có rất nhiều yêu cầu hỗ trợ mà họ đã hỏi. Và tôi tự hỏi, “Chuyện gì đang xảy ra ở đây?” Nhưng sau đó tôi nhận ra rằng không chỉ có họ. Tôi cũng cảm thấy lo âu hơn. Bạn bè tôi cũng lo âu hơn. Và tôi thực sự muốn đào sâu vào điều đó. Tôi không muốn cảm thấy lo âu theo cách đó. Bởi vì một phần trong tôi nghĩ, “Ôi, tôi chỉ là một người New Yorker. Tôi luôn lo âu, đúng không? Bởi vì đó là những gì người New Yorker là.” Không, điều này đã thay đổi. Và chúng ta quên rằng trước đại dịch, vẫn còn vấn đề nóng lên toàn cầu. Vẫn còn những vấn đề chính trị mà nhiều người, bao gồm cả tôi và tất cả sinh viên của tôi, đều lo lắng. Và đó là động lực để cố gắng đào sâu và hỏi, “Ừ, tôi đã làm cho cuộc sống của mình vui vẻ hơn bằng cách tập thể dục. Vậy còn cách tiếp cận khi bị lo âu thì sao?” Và không phải lo âu lâm sàng. Tôi không có lo âu lâm sàng. Và đại đa số sinh viên của tôi cũng không có lo âu lâm sàng. Họ có điều mà tôi gọi là lo âu hàng ngày. Chỉ lo lắng về những điều đang diễn ra trên thế giới. Và có ngày càng nhiều điều hơn để lo lắng. Điều đó có bình thường không? Có phải con người không? Đó là con người, tuyệt đối. Nhưng có phải con người trong việc—Liệu lượng mà chúng ta trải nghiệm điều đó có phải con người không? Tôi nghĩ là có. Ý tôi là—Bởi vì tôi nghĩ về tổ tiên của mình. Tôi nghĩ họ có thể—Tôi không biết. Tôi luôn tưởng tượng tổ tiên của mình kind of, tôi biết, chỉ đang thư giãn. Bạn biết đấy— Nhưng họ không có sự nóng lên toàn cầu mà đại dương đang bị hút lên bằng nhựa. Và tầng ozone sắp bị hạ xuống. Không có lo lắng như vậy chút nào. Nhưng lo âu hàng ngày, đối với tôi, giống như là email. Và WhatsApp. À, khi tôi nói về lo âu hàng ngày, tôi có nghĩa là lo âu mà mọi người đang cảm thấy ngày nay mà không ở cấp độ lâm sàng. Vì vậy, tất cả những điều mà chúng tôi vừa đề cập, nóng lên toàn cầu và chiến tranh ở nhiều nơi trên thế giới, tất cả những điều đó đều góp phần tạo nên mức độ lo âu cao hơn. Tổ tiên của bạn và của tôi đã trải qua hai cuộc thế chiến. Và điều đó rất đáng lo lắng. Không thể chối cãi về điều đó. Nhưng họ cũng không phải là tất cả những điều khác góp phần vào điều đó, bao gồm mức độ lo âu cực kỳ cao và tỷ lệ tự sát của thanh niên chúng ta, mà bạn biết đấy, liên quan chặt chẽ đến mạng xã hội. Vậy đó là một yếu tố khác. Vậy bạn đã tìm thấy điều gì khi bạn bắt đầu khám phá và cố gắng đi tìm hiểu về bản chất của lo âu và những gì chúng ta có thể làm về nó, bạn có phát hiện rằng bạn đúng trong giả thuyết của mình rằng nó đang gia tăng không? Vâng. Vâng. Bao nhiêu? Bạn có biết bao nhiêu không? Bạn biết đấy, nó đã thay đổi trong khoảng thời gian tôi viết và xuất bản cuốn sách vì tôi bắt đầu vào năm 2018, và sau đó nó được xuất bản giữa đại dịch vào năm 2021, khi mức độ lo âu tăng lên khoảng 20% trên toàn thế giới. Vì vậy, nhưng lo âu từ mạng xã hội, điều đó đang gia tăng ở các cô gái ngay cả hơn 20%. Điều đó như là song song. Vì vậy, tôi thực sự không biết làm thế nào để tích hợp hai mức độ đó, nhưng cả hai đều đi theo cùng một hướng. Tại sao phụ nữ, thanh niên nữ ngày càng lo âu hơn và tỷ lệ tự tử trong nhóm tuổi đó đang tăng nhanh chóng? Bạn biết đấy, tôi nghĩ rằng đó là sự so sánh thật dễ dàng để làm. Và tôi thấy điều đó trong công việc của riêng tôi tại trường đại học rằng khi tôi đi học đại học, tôi không có ý tưởng về thứ hạng mà tôi đang ở số nào trong đơn, nhưng họ có thể thấy ngay lập tức. Họ biết chính xác số mà họ có trong từng lớp học mà họ tham gia trong toàn bộ lớp học trung học của họ, trong đơn ứng tuyển vào năm trường mà họ đã ứng tuyển hoặc 10 hay 15 bây giờ mà họ đang ứng tuyển. Điều đó mang lại một mức độ căng thẳng cao hơn rất nhiều khi bạn biết ngay những con số mà chúng tôi chưa bao giờ có. Vì vậy, có những căng thẳng như vậy mà họ đang trải nghiệm. Nhiều thông tin hơn, nhiều… Thật hài hước vì nhiều kết nối xã hội hơn, nhưng khi tôi nói đến kết nối xã hội, tôi không có nghĩa là kết nối xã hội trong thế giới thực. Tôi có nghĩa là nhiều người theo dõi và lượt thích và những người có thể nhắn tin cho tôi và nói điều gì đó trong BME hoặc bình luận về điều này của tôi, nhiều tiếng ồn hơn, âm lượng tăng lên, điều này dường như đang thúc đẩy nhiều lo âu hơn. Chúng ta trải nghiệm lo âu từ đâu? Từ góc độ sinh lý học, lo âu ở đâu? Bởi vì cảm giác như nó nằm trong ngực của bạn. Vì vậy, lo âu là một trải nghiệm toàn thân. Và lo âu có liên quan mạnh mẽ đến phản ứng căng thẳng. Vì vậy, trong một tình huống gây lo âu, bạn gặp một người mà bạn đã có một cuộc cãi vã lớn trước đó. Ôi, tôi cảm thấy lo âu. Tôi có thể phải nói chuyện với người đó trước đây. Điều đó khởi động phản ứng căng thẳng phụ thuộc vào những gì được gọi là hệ thần kinh giao cảm. Và vì vậy đây là nơi nó trở thành toàn thân. Vậy điều gì xảy ra khi hệ thống chiến đấu hay chạy trốn của bạn được kích hoạt? Nhịp tim của bạn tăng lên, nhịp thở của bạn tăng lên, đồng tử của bạn giãn ra. Vì vậy, bạn có thể nhìn thấy mọi thứ và nhìn ra đó, người khó chịu mà bạn đang lo lắng. Và máu bị chuyển từ hệ tiêu hóa và cơ quan sinh sản của bạn đến cơ bắp của bạn. Vì vậy bạn có thể đánh nhau hoặc chạy trốn. Đó là điều mà tất cả các tổ tiên của chúng ta đã tiến hóa để bảo vệ chúng ta khỏi. Không phải bài đăng trên mạng xã hội, mà là con sư tử hoặc con hổ có thể đến và tấn công chúng ta. Vì vậy, có ý nghĩa cho loại căng thẳng hoặc loại mối đe dọa đó.
Rất tiếc, cơ thể của chúng ta đang phản ứng theo cách tương tự khi nhận được tin nhắn xấu từ một ai đó mà tôi không chắc chắn là ai, nhưng họ đang nói điều gì đó thực sự tồi tệ về một vấn đề mà tôi rất quan tâm. Chúng ta gặp phải phản ứng căng thẳng, cảm thấy lo lắng vì điều đó. Ai đó đã hỏi tôi, điều đó có nghĩa là bộ não của chúng ta không thông minh lắm sao? Câu trả lời là hệ thống căng thẳng và đe dọa của chúng ta không thông minh lắm. Nó không phân biệt giữa ranh giới có thể giết chết chúng ta và tin nhắn có thể làm tổn thương lòng tự trọng của chúng ta, nhưng sẽ không giết chết chúng ta. Nhưng nó gây ra cùng một kiểu phản ứng căng thẳng và lo âu. Tôi phải làm gì về điều đó? Bạn phải học cách giảm âm lượng của sự lo âu của chính mình. Và một phần của điều đó là, tôi không nói rằng bạn phải không xem các tin nhắn không mong muốn của bạn hoặc không xem mạng xã hội. Có rất nhiều cách để giảm lo âu của bạn. Chúng ta đã nói về một số phương pháp đó. Tập thể dục ngay lập tức giảm mức độ lo âu và trầm cảm. Và bạn thậm chí không cần phải tập aerobic. 10 phút đi bộ có thể giảm đáng kể mức độ lo âu và trầm cảm của bạn. Đó là một công cụ mạnh mẽ mà ai cũng có thể sử dụng ngay bây giờ. Thiền thở. Bạn có biết rằng thiền thở, tức là hít thở sâu, là hình thức thiền lâu đời nhất không? Tại sao? Bởi vì trái ngược hoàn toàn với phản ứng chiến đấu hoặc bỏ chạy mà mọi người dường như biết đến là phần nghỉ ngơi và tiêu hóa của hệ thống thần kinh của bạn, gọi là hệ thống thần kinh tự chủ, giúp bạn bình tĩnh lại. Nó làm chậm nhịp tim của bạn, làm chậm nhịp thở của bạn và chuyển máu từ cơ bắp đến các cơ quan tiêu hóa và sinh sản của bạn. Vì vậy, bạn có thể thực hiện những hoạt động nghỉ ngơi và tiêu hóa vào cuối tuần. Thực tế, tất cả mọi người nên tự hỏi, “Liệu tôi có hệ thống đó không?” Có chứ, mọi người đều có hệ thống đó. Tất cả mọi người đều có hệ thống thần kinh tự chủ. Làm thế nào để tôi kích hoạt nó? Cách tốt nhất và hiệu quả nhất để bạn có thể kích hoạt nó ngay bây giờ là hít vào ba hơi thở sâu. Bởi vì đó là điều duy nhất bạn có thể kiểm soát một cách có ý thức có thể khởi động tất cả các hoạt động của hệ thống thần kinh tự chủ giúp làm chậm nhịp tim của bạn. Tôi không thể làm chậm nhịp tim của mình chỉ bằng cách nghĩ về nó. Tôi có thể hít vào ba hơi thở sâu và chậm ngay bây giờ không? Hoàn toàn có thể. Các thiền sư, hàng trăm, nếu không muốn nói là hàng nghìn năm trước, đã nhận ra điều đó. Đó là điều mà tôi có thể làm ngay lập tức để làm chậm phản ứng căng thẳng của tôi. Nó rất, rất mạnh mẽ. Nỗi buồn. Nỗi buồn. Nỗi buồn có thể liên quan đến lo âu. Nỗi buồn như lo âu là điều mà mọi người, tôi nghĩ, muốn loại bỏ khỏi cuộc sống của họ và chỉ cần không bao giờ có thêm nữa. Nếu tôi có thể loại bỏ nỗi buồn và lo âu, tôi sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế gian. Nhưng liệu bạn có thực sự hạnh phúc không? Bởi vì lập luận của tôi trong “Lo Âu Tích Cực,” cuốn sách của tôi, “Lo Âu Tích Cực,” là những cảm xúc khó chịu này, những cảm xúc khó khăn như lo âu, như nỗi buồn, thực sự rất quý giá vì chúng tập trung chúng ta vào những điều mà chúng ta nên chú ý, đặc biệt là lo âu. Nó là một hệ thống cảnh báo. Ôi, có người đó. Ôi, bạn đã không có một tương tác tốt. Bạn cần phải chú ý. Bây giờ, nó có nên khiến bạn bị một cơn lo âu không? Có lẽ không. Hãy sử dụng một số kỹ thuật này, như hít thở sâu và đi dạo. Nhưng đó là một hệ thống cảnh báo. Tại sao điều này lại quý giá? Đây là lý do vì sao nó quý giá. Nó quý giá vì khi bạn biết bạn đang lo lắng về điều gì, những nỗi sợ mà lo âu của bạn tập trung vào, nó thực sự cho bạn biết về những điều mà bạn quý trọng nhất trong cuộc sống của bạn. Và điều đó là điều mà tất cả chúng ta nên thực sự muốn biết. Vì vậy, nếu bạn là người muốn làm hài lòng người khác, bạn đang làm rất nhiều việc có thể là quá nhiều việc để làm hài lòng mọi người, nhưng điều đó có nghĩa là bạn quan tâm đến sự tương tác cá nhân. Và tôi bắt đầu với điều này vì tôi là người muốn làm hài lòng người khác. Và tôi nhận ra rằng phản ứng muốn làm hài lòng người khác và lo âu mà nó tạo ra đang nhắc nhở tôi rằng điều rất, rất quý giá đối với tôi là sự tương tác với mọi người. Tôi chăm sóc điều đó. Đó là một điều tuyệt vời. Tôi trân trọng điều đó trong cuộc sống của mình, trong tính cách của tôi. Tôi sẽ cho bạn biết một bí mật nhỏ. Cốc “Nhật ký của một Giám đốc Điều hành” là gì? Cái cốc này mà ngồi trước mặt tôi khi tôi phỏng vấn những người này, đôi khi kéo dài ba giờ và đôi khi là ba người một ngày. Và câu trả lời là thế này. Hoàn hảo. Tôi đã đầu tư vào công ty trên Dragonstone. Và từ đó họ đã chuyển từ một ý tưởng thành thức uống tăng lực phát triển nhanh nhất ở Vương quốc Anh. Đó là một thức uống năng lượng matcha và nó thực sự rất ngon. Nhưng đó không phải là lý do tôi chọn uống nó trong podcast này. Lý do tôi chọn uống nó là vì nó cung cấp cho tôi cái mà tôi gọi là năng lượng cả ngày. Tôi không bị những cơn suy sụp như tôi đã từng bị với những thức uống năng lượng khác. Nếu bạn đang ở giữa một cuộc trò chuyện hoặc bạn đang ở giữa một buổi nói chuyện trên sân khấu hoặc trong phòng hội đồng, điều cuối cùng bạn muốn là bị suy sụp. Bạn không muốn cảm thấy bồn chồn và bạn cần sự tập trung. Đó là lý do tại sao họ hiện tài trợ cho podcast này. Không chỉ vì nó ngon, mà còn vì nó mang lại cho tôi một lợi thế cạnh tranh đáng kể. Nếu bạn chưa thử, hãy đến Tesco, đến Waitrose hoặc truy cập trực tuyến và sử dụng mã nhật ký 10 khi thanh toán và bạn sẽ được giảm 10%. Và khi bạn thử nó, hãy cho tôi biết bạn cảm thấy như thế nào. Bạn có nghĩ rằng chúng ta có thể thấy tình yêu trong bộ não không? Bạn có thể thấy nếu ai đó đang yêu trong não không? Nếu chúng ta quét não của một người đang yêu khi họ tương tác với người bạn đời của họ, chúng ta có thể thấy điều đó không? Có. Thực tế, họ đã quét não của những người đang trong cơn yêu đương lãng mạn và những người đã có nhiều năm trong một mối quan hệ yêu thương. Và có rất nhiều khu vực thưởng được kích hoạt khi bạn quét não của một người đang trong cơn yêu đương mãnh liệt ở những tuần đầu tiên. Bạn không thể có đủ về người đó. Bạn ở bên họ mọi lúc. Bạn không thể ngừng nghĩ về họ. Nhiều khu vực thưởng được kích hoạt.
Nhiều khu vực tương tác xã hội, bao gồm phần insula của não bộ ngay bên hông đây, gần khu vực tai, sâu trong vỏ não được kích hoạt. Cái đó có nghĩa là nếu chúng ta không yêu, nếu chúng ta không có những cảm xúc đó, thì phần não bộ của chúng ta có thể sẽ thu hẹp lại sao? Bởi vì người ta thường nói rằng bạn sử dụng nó hoặc bạn sẽ mất nó. Họ nói rằng các nơron hoạt động cùng nhau sẽ kết nối lại với nhau. Nếu tôi không yêu, nếu tôi không có những kết nối xã hội đó, thì liệu phần não liên quan đến tình yêu của tôi có trở nên nhỏ hơn không? Và liệu điều đó có khiến tôi khó khăn hơn để yêu trong tương lai không? Đó là một câu hỏi tuyệt vời. Tôi nghĩ rằng nghiên cứu đó chưa được thực hiện, nhưng hoàn toàn có khả năng. Nếu bạn không sử dụng phần não đó, bạn sẽ không có được chức năng. Và vì vậy, đúng vậy, không sử dụng phần não liên quan đến tình yêu của bạn là điều mà tôi sẽ không bao giờ khuyến nghị. Một số người, tôi đoán, không có sự lựa chọn. À, tôi đoán họ có sự lựa chọn theo nghĩa là họ có thể làm những điều khác nhau. Họ có sự tùy chọn, nhưng vì lý do nào đó, một số người không tìm thấy tình yêu. Đó chỉ là một quan sát thú vị, vì trong tất cả các phần khác của não, bạn phải… Bạn có ý nói đến tình yêu lãng mạn không? Tình yêu lãng mạn, đúng vậy. Nhưng có rất nhiều loại tình yêu khác nhau. Tình bạn sâu sắc, thực sự là điều mà tôi định nói, là họ đã cố gắng xem sự khác biệt giữa tình yêu lãng mạn và tình yêu mẹ, hoặc cha. Và hóa ra rằng các mối quan hệ lâu dài, như các mối quan hệ lãng mạn trong những cuộc hôn nhân kéo dài hàng nhiều năm, bắt đầu, tất nhiên, trong giai đoạn lãng mạn này. Nhưng nó trở thành kiểu mẫu tình yêu mẹ, tình yêu cha khi bạn tiến xa hơn. Điều đó là một điều tốt. Điều đó không phải là điều gì sai trái với bộ não của bạn. Tôi nghĩ rằng tình yêu phát triển theo thời gian, và có nhiều loại tình yêu khác nhau vượt ra ngoài hình thức tình yêu lãng mạn kiểu Hollywood và Disney. Vì vậy, bạn có thể thấy giai đoạn trăng mật trong bộ não. Đúng vậy. Và sau đó bạn có thể thấy tình yêu trưởng thành hơn, tôi đoán vậy. Đúng vậy. Trong bộ não, điều đó thật thú vị. Tôi đoán điều đối lập với tình yêu có thể là sự ghét. Nhưng tôi nghĩ rằng khi một cái gì đó khác mà mọi người có thể nghĩ là đối lập với tình yêu sẽ là sự từ chối hoặc tan vỡ. Và trong suốt cuộc đời của chúng ta, chúng ta gặp phải những nỗi đau tan vỡ dưới nhiều hình thức khác nhau. Chúng ta gặp phải nỗi đau tan vỡ lãng mạn, nhưng cũng có những dạng tan vỡ khác. Khi tôi đọc qua câu chuyện của bạn, tôi có thể thấy những khoảnh khắc trong câu chuyện của bạn nơi bạn gặp gỡ các loại nỗi đau khác nhau, nỗi buồn. Bạn đã nói về việc cha bạn qua đời do bệnh Alzheimer. Đúng vậy. À, ông ấy đã bị lên cơn đau tim. Ông ấy đã mắc chứng đãng trí Alzheimer khi ông qua đời. Ông ấy chết vì một cơn đau tim. Và chỉ ba tháng sau cái chết của cha bạn, em trai của bạn đã qua đời vì một cơn đau tim bất ngờ, mỗi người 50. Bạn nói trong cuốn sách “Good Anxiety” ở Chương 4, bạn nói cái chết là điều không thể hiểu nổi. Đúng vậy. Với tư cách là một người đã nghiên cứu não bộ và vì vậy có hiểu biết rất sâu sắc về sinh lý học của tâm trí con người và cũng đã viết một cuốn sách về sự lo âu. Vì vậy, bạn có cái nhìn kép trong việc hiểu cảm xúc và tình cảm. Trong những khoảnh khắc đó, bạn đã hiểu điều gì về bản chất của cảm xúc, những cảm xúc mãnh liệt nhất và cách chúng thu hút chúng ta và cách chúng ta có thể tìm thấy con đường của mình qua những khu rừng? Vâng, tôi thích từ mà tôi đã sử dụng. Nó thật sự không thể hiểu nổi. Cả hai tổn thất đó cùng một lúc, thật khó để xử lý. Và tôi nhớ những làn sóng nỗi buồn ập đến. Nó không liên tục, mà giống như những con sóng. Tôi có một làn sóng và rồi nó rút đi và tôi cảm thấy một chút thoải mái hơn. Nhưng rồi đột nhiên nó lại tràn đến. Và tôi chưa bao giờ, cảm ơn Chúa, trải qua điều đó trước đây. Và đó là giữa lúc tôi đang viết cuốn sách “Good Anxiety”. Và tôi đã đặt nó sang một bên vì tôi không thể viết khi tôi đang trải qua nỗi buồn khủng khiếp này và phải làm điều mà tôi chưa bao giờ phải làm. Và thực sự đó là nỗi sợ lớn nhất của tôi. Nỗi sợ không tên lớn nhất trong cuộc đời tôi là phải đọc điếu văn. Tôi có nỗi sợ về việc khóc không kiểm soát nơi công cộng và tôi luôn sợ những bài điếu văn. Và tôi chưa bao giờ phải đọc một bài điếu văn và tôi phải đọc bài điếu văn này cho em trai mình. Một điều không thể hiểu nổi khác, làm thế nào điều đó có thể xảy ra? Và tôi đã vượt qua điều đó và tôi đã học được một điều gì đó trong quá trình đó. Và tôi nhớ đã tập thể dục để cố gắng cảm thấy tốt hơn trong suốt thời gian này. Và giảng viên đã nói về bài tập rằng với nỗi đau lớn sẽ đến sự khôn ngoan lớn. Và tôi đã nắm bắt được thông điệp đó bởi vì tôi đang cảm thấy nỗi đau lớn. Sự khôn ngoan đó là gì? Giống như tôi cần tìm ra một chút sự khôn ngoan. Sự khôn ngoan đó là gì? Và tôi nhận ra, bởi vì tôi phải nói điều gì đó trong bài điếu văn này, rằng sự khôn ngoan là ở phía bên kia của nỗi buồn không thể hiểu nổi mà tôi đã cảm nhận, lý do duy nhất khiến tôi cảm thấy nỗi buồn không thể hiểu nổi đó là vì tình yêu sâu sắc mà tôi đã có khởi đầu. Vì vậy, nếu tôi không yêu họ nhiều như vậy, tôi sẽ không có nỗi buồn sâu sắc như vậy. Vì vậy, thực tế là nỗi buồn và độ sâu của nó là dấu hiệu của tình yêu mà tôi có dành cho họ. Và đó là sự khôn ngoan mà tôi tìm thấy và đó là sự an ủi mà tôi tìm thấy và đó là thông điệp mà bài điếu văn đã gửi gắm. Và rồi tôi đã trở nên ám ảnh với mặt trái của những cảm xúc khủng khiếp mà chúng ta đều trải qua. Nỗi buồn là một trong số này vì tôi phải quay lại và hoàn thành cuốn sách này, “Good Anxiety”. Làm thế nào tôi có thể làm điều đó? Cuốn sách đã được biến đổi bởi sự kiện đó bởi vì tôi nhận ra rằng nếu tôi có thể tìm thấy sự khôn ngoan và sức mạnh từ cảm xúc khủng khiếp nhất, tôi sẽ nói rằng nỗi buồn, thì mặt trái của sự lo âu là gì? Món quà là gì? Siêu năng lực nào có được từ sự lo âu? Và tôi cần tìm kiếm những món quà và siêu năng lực. Và đó là lý do cuốn sách đã được viết theo cách đó. Và tôi đã nêu tên những siêu năng lực đến từ sự lo âu đã được tăng cường sau sự kiện khủng khiếp này. Nhưng tôi đã tìm thấy chúng và tôi đã sử dụng chúng mọi lúc. Thực ra, đó là liệu pháp.
Mất mát của anh trai và cha bạn trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã thay đổi bạn như thế nào? Bạn cảm thấy mình là một con người khác như thế nào nhờ vào hai sự kiện đó? Bạn nhận ra rằng mọi người đều sẽ cảm thấy những cảm xúc này ít nhất một lần trong đời. Và tôi có thể mang lại nhiều sự đồng cảm và từ bi hơn cho những trải nghiệm đó cho người khác. Tôi nhớ rằng, trước đây tôi không bao giờ muốn nói chuyện với những người đã trải qua mất mát. Tôi không biết nói gì. Tôi biết rằng mình sẽ nói sai điều gì đó. Tôi chỉ không có ý tưởng gì cả. Tôi cảm thấy lạc lối. Và thật sự, tôi cảm thấy khôn ngoan hơn. Tôi cảm thấy mình có nhiều sự đồng cảm hơn. Tôi có nhiều kiến thức hơn. Tôi có thể hỏi bạn một câu hỏi không? Nếu có một viên thuốc mà bạn có thể uống để không cảm thấy nỗi buồn, vào khoảnh khắc mà bạn đang chìm đắm trong nỗi buồn đó, bạn có uống nó không? Và khi nhìn lại bây giờ, bạn có uống nó không? Tôi biết mình không phải là người thích uống thuốc. Tôi không cảm thấy suy nhược về mặt lâm sàng, tôi không cảm thấy như, ôi, tôi không thể sống cuộc đời của mình. Đó là một cảm xúc kinh khủng, nhưng tôi không cảm thấy hoàn toàn không thể chịu đựng được. Những người khác thì có thể. Có thể họ sẽ uống thuốc. Còn tôi thì không. Và sau những bài học mà tôi đã học được từ việc trải qua những cảm xúc đó, tôi hoàn toàn sẽ không uống thuốc. Đó cũng là một phần của bài học khi viết cuốn sách này, rằng lo âu là rất quan trọng đối với chúng ta. Bởi vì lo âu, buồn bã và giận dữ là rất quan trọng để giúp chúng ta trân trọng những khoảnh khắc vui vẻ trong cuộc đời. Nếu chúng ta không có nỗi buồn, không có sự buồn chán và không bao giờ có sự giận dữ, thì mỗi ngày sẽ chỉ là tầm thường. Nhưng điều đó mang lại giá trị. Những khoảnh khắc cao nhất của chúng ta lại càng cao hơn vì chúng ta biết về những khoảnh khắc thấp nhất. Và đó cũng có thể là cách mà nỗi buồn mà tôi đã trải qua ảnh hưởng đến tôi. Tôi càng trân trọng những khoảnh khắc tốt đẹp hơn. Là một nhà nghiên cứu thần kinh hiểu về não bộ và các hệ thống, cũng như các con đường thần kinh và tất cả những điều đó và cách mà chúng ta suy nghĩ, thì điều đó có để lại không gian cho tâm linh không? Và những thứ như vậy. Bạn có tâm linh không? Tôi có. Khi một số người nghĩ về tâm linh, họ nghĩ rằng đó là sự đối lập của nghiên cứu thần kinh. Họ nghĩ rằng, nếu tôi nói chuyện với một số người, một số người mà tôi biết, họ nghĩ rằng những quyết định, cảm xúc và năng lượng là bên ngoài cơ thể chúng ta, không phải diễn ra trong cái khối đậu phụ này. Và sau đó một số người như những nhà khoa học cứng rắn sẽ giải thích tất cả kinh nghiệm của chúng ta thông qua cái khối đậu phụ này. Vâng. Bạn ngồi ở đâu? Thì tôi đã tiến hóa theo thời gian. Khi tôi là một nhà khoa học trẻ, không có tâm linh, không có tôn giáo, mọi thứ có thể được mô tả bằng khoa học, như tôi phải chứng minh nó, chứng minh cho tôi thấy. Tôi muốn xem dữ liệu. Tôi đã vui vẻ trải qua giai đoạn đó trong nhiều, nhiều năm của cuộc đời mình cho đến khi tôi nhận ra, tôi thậm chí không nhận ra, tôi nghĩ tôi cần điều gì đó nhiều hơn trong cuộc sống. Và sau đó tôi nhận ra, trước tiên có một nhu cầu. Sau đó có một sự nhận thức. Vậy, liệu tôi có thể thực sự chứng minh rằng điều duy nhất là đúng là điều mà tôi có thể chứng minh không? Điều gì sẽ xảy ra nếu có những thứ vượt ngoài khả năng chứng minh bằng phương pháp khoa học? Và tôi nghĩ rằng có những điều trong lĩnh vực tâm linh, trong lĩnh vực tôn giáo, mà chắc chắn có thể là đúng. Có thể đúng. Có thể đúng. Điều đó không thể được giải quyết, không thể được chứng minh bằng phương pháp khoa học cổ điển. Những điều mà bạn tin? Vâng. Điều gì khiến bạn tin vào chúng? Bởi vì một mặt bạn đã nói, bạn muốn, đó là một yếu tố trong đó. Vâng. Nhưng với tư cách là một nhà khoa học, với tư cách là một nhà nghiên cứu thần kinh, bạn chắc chắn đã được đào tạo để có thể giải thích. Đó là cách bạn vượt qua các kỳ thi. Bạn phải có thể giải thích lý do bạn có những niềm tin này. Liệu bạn, ở phần đó trong cuộc đời mình, chỉ đơn giản nói, tôi đã cảm nhận nó. Có phải là- Không, thì, phần nào đó, vâng, tôi cảm nhận nó. Nhưng đó là sự nhận thức rằng phương pháp khoa học, theo ý kiến của tôi, không phải là tất cả và cũng không phải là cái mà tôi đã nghĩ khi tôi còn là một nhà khoa học trẻ. Bạn có thể chứng minh rằng những lĩnh vực khác không tồn tại không? Và nếu chúng tồn tại theo những cách mà không thể được chứng minh bằng phương pháp khoa học, thì có thể phương pháp khoa học của bạn là sai. Đó có phải là một khả năng không? Bạn đã có trải nghiệm nào khiến bạn tin vào một lĩnh vực khác chưa? Tôi đã có, theo cách học thuật của mình, tôi đã nghiên cứu các văn bản mà là những văn bản cổ xưa nhất mà chúng ta biết, Kinh Thánh, và tôi đã lớn lên trong một gia đình nửa Kitô giáo, nửa Phật giáo. Nhưng, niềm tin chủ yếu của tôi là Kitô giáo. Vì vậy, đúng rồi, tôi đi nhà thờ. Tôi rất trân trọng sức mạnh mà những niềm tin tôn giáo mang lại cho cuộc sống của tôi. Nó thực sự làm giảm lo âu của tôi. Và đó không phải là lý do duy nhất mà tôi đã làm. Tôi chỉ, tôi không đang tìm kiếm, tìm kiếm một giải pháp chống lo âu nào đó. Nhưng tôi đang tìm kiếm có thể điều gì đó nhiều hơn phương pháp khoa học trong cuộc sống của mình. Chúng ta đang đi theo một hướng trong xã hội. Như nhiều hơn, vâng, tôi đã nói với bạn rằng tôi hầu như bị nghiện điện thoại của mình. Màn hình, cô đơn, ít kết nối hơn, ít bạn bè hơn, ít người mà chúng ta có thể dựa vào trong thời điểm khủng hoảng, theo tất cả các nghiên cứu. Và khi chúng ta đi xa hơn và xa hơn con đường đó, tôi nghĩ điều đó càng làm cho điều gì đó trở nên rõ ràng hơn ở đầu kia của con phố. Và điều đó đang lấy đi của chúng ta điều gì đó ở mức độ sâu sắc mà tôi nghĩ tôi ngày càng nhận thấy khi tôi lớn lên. Tôi nghĩ đó thực sự là lý do tại sao tôi muốn có con ngay bây giờ, vì tôi nghĩ tôi đang tìm kiếm ý nghĩa hoặc mục đích lớn hơn trong cuộc sống của mình, ngoài việc chỉ kiếm thêm tiền hoặc chỉ, bạn biết đấy, tất cả những điều hời hợt đó. Bạn đã nói với tôi trước khi chúng ta bắt đầu nói chuyện rằng bạn đang suy nghĩ rất nhiều về cộng đồng. Tôi có. Tại sao? Bởi vì tôi nghĩ đó là một liều thuốc cho sinh viên và cho mọi người. Và tôi nghĩ những sự kiện mà chúng ta có thể tổ chức để đưa mọi người lại gần nhau và nói chuyện với nhau và tìm hiểu về nhau là những sự kiện vui vẻ. Và tôi thấy điều đó ở bản thân mình và ở những sinh viên tham gia các sự kiện này. Rõ ràng đó là một điều mà hiện tại các sinh viên cảm thấy hơi lạ lẫm, nhưng có tác động ngay lập tức.
Điều gì là điều chúng ta chưa nói về Betty, cái “não” ở góc kia, nhưng cái “não” ở trước mặt bạn. Điều quan trọng nhất về cái “não” mà chúng ta chưa thảo luận. Bạn biết đấy, bạn chỉ có một cái. Và chúng ta có cơ hội mỗi ngày để làm cho nó khỏe mạnh nhất có thể. Tôi đã chứng kiến cha tôi qua đời vì bệnh Alzheimer. Và chúng tôi cũng có những người cao tuổi trong gia đình. Điều đó thúc đẩy tôi hơn nữa để giữ cho bộ não của mình khỏe mạnh, kết bạn nhiều nhất có thể, có nhiều mối liên hệ nhất có thể. Bởi vì tôi muốn có thể vui vẻ nhất có thể cho phần còn lại của cuộc đời mình. Và tôi muốn có một chiếc “não” to lớn, mềm mại. Vì vậy, bạn chỉ có một cái. Và có những điều bạn có thể làm ngay hôm nay để làm cho nó mạnh mẽ hơn. Wendy, cảm ơn bạn rất nhiều. Cảm ơn bạn vì cách bạn truyền đạt. Tôi nghĩ điều đó có nguồn gốc rất sâu xa trong một niềm đam mê không thể chối cãi. Và bạn đang trên một sứ mệnh thực sự để giúp người khác sống những cuộc đời tốt đẹp hơn. Và tôi nghĩ đó là điều xứng đáng được khen ngợi cao. Rất rõ ràng trong mọi điều bạn làm rằng bạn rất tập trung vào việc giúp đỡ người khác theo cách mà tôi không phải lúc nào cũng thấy. Điều đó đến từ việc, bạn biết đấy, đọc qua câu chuyện của bạn. Tôi có thể thấy những khoảnh khắc then chốt trong câu chuyện của bạn đã đưa bạn đến sứ mệnh đó. Và tôi mô tả đó là một sứ mệnh. Hai cuốn sách này thật tuyệt vời. Bạn đã viết cuốn sách vào năm 2000 hoặc bạn đã xuất bản nó vào năm 2015 mang tên “Bộ não khỏe mạnh, Cuộc sống hạnh phúc.” Và cuốn sách thứ hai của bạn, được phát hành ở Mỹ mang tên “Lo Lắng Tốt,” là một cuốn sách xuất sắc thật sự giúp chúng ta định hình lại cách chúng ta nghĩ về sự lo lắng. Và tôi nghĩ rằng việc định hình lại đó giúp chúng ta trải nghiệm nó một cách khác biệt. Nhưng cũng, tôi có thể nói, dám nói rằng, hãy biết ơn về tín hiệu, những bài học mà nó có để dạy chúng ta, sự khôn ngoan mà nó mang lại cho chúng ta. Chúng tôi có một truyền thống kết thúc trong podcast này, nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo, không biết họ để lại cho ai. Câu hỏi để lại cho bạn trong cuốn sách này. Bạn nghĩ điều gì là phẩm chất tốt nhất của nhân loại? Lòng trắc ẩn. Và điều đó có nghĩa là gì? Lòng trắc ẩn có nghĩa là cảm nhận được trải nghiệm của người khác, cả tốt và xấu. Vì vậy, tôi có thể trải nghiệm niềm vui của bạn một cách đầy trắc ẩn và tôi có thể trải nghiệm nỗi đau của bạn một cách đầy trắc ẩn. Tôi nghĩ rằng điều đó là bởi vì tôi đã suy nghĩ rất nhiều về mối liên kết và cộng đồng, chức năng hoặc cảm xúc của lòng trắc ẩn thực sự đang chiếm ưu thế trong tâm trí tôi. Wendy, cảm ơn bạn. Cảm ơn bạn. [Nhạc]
因此,我認為當你做這些事情時,根據神經科學的研究,這將使你的前額葉皮層和海馬體變得更大、更肥、更蓬鬆,你會在播客工作中表現得更好。例如,作為神經科學的院長和教授,我在課堂上教學時,就是在最頻繁地使用我的前額葉皮層和海馬體。對我們大多數人來說,這些使我們大腦變得更大、更肥、更蓬鬆的事情都是有益的。在你的人生中,有沒有哪個時刻讓你對大腦有了個人的頓悟或啟示,讓你如此熱衷於這個主題?絕對是的,絕對是的。這個故事始於我在紐約大學獲得終身教授職位的過程中。這通常需要六年時間。你有六年的時間來證明自己是一位科學家並做出一些突破性的工作。如果不行,你就會被解雇。因此,這沒什麼大不了,沒有壓力。我決定專心工作,工作、工作、工作。我沒有太多社交互動,只是專注於工作,投入其中。結果我感到疲憊不堪。於是,我決定一個人去秘魯參加漂流旅行,因為我沒有朋友。所以我參加了這次漂流旅行,一切都很美好。我們在阿茲特克的埋葬地上露營,景色壯觀,但我意識到自己是這次旅行中最弱的那個人。回到紐約後,度過這段美好、難忘的兩周,我告訴自己,再也不想在這種旅行中感受到自己是最弱的。能夠運動和活動真是太好了。於是我決定要去健身房,繼續在健身房進行這項體能活動。出乎意料的是,這個決定讓我堅持下來了。我以前完全不運動,當我開始定期去健身房時,發現我在秘魯漂流旅行期間那種美好的心情每天都伴隨著我。我想,我實驗室中的每一個人都喜歡我去健身房。我開始注意到,不僅我的力量在增強,我的情緒也變得更好了,從體能活動中得到的情緒提升是如此強烈。但有一天,你問我關於我所經歷的那次啟示。那天我正在辦公室寫一個研究經費申請,這通常是我需要很頻繁做的事情,但絕對是讓我抓狂的的工作,真的很難,競爭激烈。我正在與諾貝爾獎得主競爭同一筆資金。而那天我腦海中的一個想法是,天哪,今天寫得真不錯。我從來沒有在NYU的五年中有過這樣的想法。我想,哦,也許我只是運氣好,今天感覺不錯。但我意識到,我的寫作似乎隨著時間的推移變得更好。如果我好好想想,我注意到這一點。在我的生活中,唯一改變的就是受到那次秘魯之行啟發的Regular體能活動。作為一名神經科學家,我查閱了文獻,問自己,現在我們知道的關於運動究竟會對我們做什麼。我發現,約在十到十五年前的那一刻,研究顯示運動可以改善心情。運動實際上讓你的記憶更好,運動增強了前額葉皮層的功能。我心想,哇,這真是太驚人了。但故事的最後一部分是,當這一切發生時,在我意識到寫作變得更好的那一天,我接到了媽媽的電話。她告訴我父親感到不舒服,並且在從他每天開車去的咖啡店回家的路上迷路了,而那家咖啡店他已經開了二十年。海馬體這個結構對於記憶至關重要,特別是對於空間記憶。而作為海馬體的專家,我知道那是癡呆症,或許是阿茲海默症的先兆。在我與父親交談的過程中,當然我們去給他安排了神經科醫生的約會,我看到那些在我身上似乎在改變的事情,他的記憶卻突然並且迅速地惡化了。他的記憶非常糟糕,無法集中注意力,還因為意識到自己記憶的差而感到非常沮喪。我認為,這些事情令我注意到的,以及我自己對體能活動如何影響我大腦功能的觀察,還有看到父親經歷一種急劇喪失認知功能的過程,這最後是阿茲海默症,使我思考,這種體能活動的力量需要更深入的探索。我每天早上醒來都在想,我該怎麼做才能更好地理解如何使用體能活動,不僅僅是為了我,還有我的學生。他們能否學得更好?能否更好地學習?或許能幫助我父親嗎?當時我還不確定運動是否能幫助我的父親。但隨著年齡增長,這是我產生的啟示,讓我實際上將研究重心從記憶功能轉向理解體能活動對大腦的影響。所有這一切都根植於一個曾經不被認為是事實的觀念上,那就是我們的大腦可以改變形狀。這就是腦的可塑性。我大約在幾年前才真正了解到這一點,因為我認為我和許多人一樣,並沒有意識到就像肌肉一樣,我的大腦根據我的活動而改變形狀。我想,還有我所攝取的東西。我們有什麼證據證明我們的大腦確實改變形狀的研究呢?這真的很棒的問題,讓我回想起在UC伯克利大學的第一天大一時,我走進教室的情形。我當時並不知道,但那是發現腦可塑性的教授的課堂。
她的名字是瑪莉安·戴蒙德(Marion Diamond),她是加州大學伯克利分校第一位獲得神經解剖學博士學位的女性。我在80年代上大學時走進她的課堂,但她是在1960年代末期發現這一領域的。當時大家普遍認為成年人的大腦完全無法改變,這是沒有任何證據支持的,而那時候確實如此。她想,「我不相信這是真的。讓我們做一個簡單的實驗。讓我們試著觀察兩組隨機分配的老鼠的效果。一組生活在他們所認為的豐裕環境中,那什麼算是豐裕環境呢?」對於她來說,那就是一個滿是玩具的老鼠籠,玩具不斷更換,還有很多其他老鼠可以玩,活動量也很多。我把它想像成是老鼠籠的迪士尼樂園。然後她將那些老鼠的腦部與在較小環境中的老鼠相比較,那些老鼠就像住在鞋盒裡。它們有免費的食物和水,所有它們可以吃和喝的食物和水,但可能只有一隻其他的老鼠,沒有玩具。現在,如果它們都是同齡的,都是成年人,如果成年人的大腦不會改變,那麼生活在迪士尼樂園的老鼠和生活在鞋盒的老鼠之間就應該沒有任何差別。但她發現,這些生活在迪士尼樂園老鼠籠中的老鼠的大腦外層,這裡我指的是這個大腦模型的外側,被稱為皮質,實際上變厚了。她是一位神經解剖學家,並顯示出這個外層的厚度實際上在增長。這意味著什麼呢?那裡的突觸連接更多,並不是在整個大腦,而是在某些大腦區域。這是合乎邏輯的。視覺皮層區域,在迪士尼樂園的老鼠籠中有更多的視覺刺激。運動區域變得更厚。躯体感觉,即觸覺區域也變得更厚,因為它們以更複雜的方式與觸覺系統互動。這是第一次證明成年人的大腦是可以改變的,並且實際上會使大腦皮質增長。現在我們知道,迪士尼樂園的老鼠籠裡有什麼?是玩具嗎?我們是否都應該玩玩具?後來的研究顯示,僅僅給老鼠一個跑步輪就能得到幾乎相同的效果。身體活動正在進行所有這些,具有改變啮齒動物大腦,甚至現在人類大腦的潛力。難道他們沒有發現倫敦出租車司機的類似情況嗎?我總是聽到這個。我以為這是真的或者只是個傳聞。不,不,不,這絕對是真的。這是另一種形式的腦可塑性,也是我們所有人都在做的事情。我的所有學生,或許,做得都很好,那就是學習。學習倫敦的街道,我記不起倫敦出租車司機必須學習的不同街道數量,以通過著名的考試——知識考試,但我記得這個考試需要他們學習四年。這是個高強度的知識。你必須學會所有合法的方式從所有的重要地標到達,以成為一名認證的倫敦出租車司機。我的同事,倫敦大學學院神經科學教授艾莉諾·麥圭爾,跟隨那些想要成為倫敦出租車司機的人,持續了四年的知識考試,知道她們中有一半會失敗。她在開始時測試他們,詢問他們的記憶力如何,以及他們的海馬體有多大。在這些想要成為倫敦出租車司機的人中,他們的表現是完全相同的。她掃描了他們的腦部,並測試了他們的記憶力行為。然後他們經歷了考驗,其中一半退出,未能成為倫敦出租車司機,而另一半成功學習了所有內容而成為認證的倫敦出租車司機。現在,讓我們看看你的海馬體有多大,以及你的記憶力有多好。通過考試並成為倫敦出租車司機的人,他們的海馬體後部,即我們知道對此很重要的部分,後部是指朝向頭部後面的部分。海馬體的後部,形狀有點像雪茄結構,從大腦的前部延伸到後部,那部分大腦在成功的倫敦出租車司機中相比於失敗的倫敦出租車司機明顯更大,而成功的倫敦出租車司機的記憶力也優於那些失敗的想要成為倫敦出租車司機的人。這是一個關於強烈學習如何影響我們知道的特定大腦區域,即海馬體後部,參與空間學習的例子。這可以改變實際的結構和功能。我們能做多少改變呢?我現在31歲。如果我開始重視我的大腦健康,我能看到多大的改變呢?你知道,我正在試圖弄清楚這是否值得。是的。如果這值得關心我的大腦,文獻中是否有任何證據,或者已經進行的研究顯示,即使我已經31歲,如果我現在開始,未來我的生活在我深切關心的領域會有所不同,這是否成立?讓我非常具體地說,答案絕對是肯定的。首先,我要告訴你一項針對65歲及以上人群的研究結果。這項研究調查65歲及以上的人,詢問他們在接下來六年中根據其活動水平罹患癡呆症的概率。正是現在的身體活動。他們測量了一周走幾次。每週走三次或更多,你在接下來五年中罹患癡呆症的可能性降低了30%。所以,罹患癡呆症的可能性降低了30%。
我父親因阿茲海默病去世,這讓我倍感震驚。然而,作為一個31歲的人,讓你真正提高警覺的應該是更大的相關性,這些研究顯示,擁有規律的身體活動越長,越能延緩癡呆的影響。你一生中越活躍,得到的好處也越多。第一項研究顯示,開始運動永遠不會太晚。你可以在這個年紀開始定期步行,這是完全可行的。但是你保持活動的時間越長,你的大腦就會越大、越胖、越蓬鬆。為什麼會這樣呢?所以我還沒有告訴你的一個關鍵資訊是,我們知道每當你運動的時候,身體就會釋放很多神經化學物質。有些會讓你感覺良好,比如血清素、多巴胺、去甲腎上腺素和內啡肽。對,我覺得很好。如果我去散步,我的感覺會比坐在這裡八小時要好得多。但每次運動時,同樣釋放出來的還有生長因子。我喜歡稱之為每當你運動時,神經化學物質的泡泡浴。這些生長因子會直接進入你的海馬體,幫助在海馬體中生長全新的細胞。海馬體是唯一兩個能夠增長新細胞的大腦區域之一。這和突觸不同,突觸是已經存在的細胞之間的連接。但海馬體能夠生長新細胞,這是非常重要的,因為許多人都知道,海馬體是阿茲海默病首先受攻擊的地方。因此,運動並不會消除這種疾病狀態。但是,如果你擁有一個又大又蓬鬆的海馬體,那麼這種疾病就需要更長的時間才能實際損壞你的海馬體,直到你開始看到阿茲海默病和其他癡呆症所帶來的記憶損害的明顯跡象。前額葉皮層也是同樣的情況。你的前額葉皮層可以通過運動而增長。這不是神經元,但新的突觸可以增長。年齡和神經退行性疾病狀態會損壞細胞,也會減少突觸。這方面我有兩個問題。首先是關於癡呆症和阿茲海默病。我們知道其原因嗎?不知道。我們仍然不知道。不幸的是,目前沒有好的藥物。那裡有許多與生活方式有關的聯繫,是吧?是的,絕對是。因此,根據我剛才所說的,我所能做的保護大腦免受衰老和神經退行性疾病狀態的最有力的工具就是開始步行。為什麼我會從這開始?因為每個人都可以走路。你不需要買任何新的健身服裝。只要多出去走路就好。然後他們會說,“噢,我需要成為馬拉松運動員嗎?”這也有幫助,但每個人都可以步行。根據我提到的65歲的研究,僅僅通過步行,得阿茲海默症的概率減少了30%。你說如果我開始步行運動,我的前額葉皮層會增長,而它是決策中心,對吧?是的。因此,這是否意味著,如果我是一個非常久坐不動的人,幾乎不進行任何身體活動,那麼我的決策能力會比起一個相同的人如果活躍的話要差?是的,我是說,這是有可能的。大腦可塑性和大腦可塑性的神經科學告訴我們,身體活動確實可以顯著改善你的前額葉皮層的功能。我必須稍微具體化一下。已知對規律身體活動特別敏感的主要功能是轉移和集中你的注意力。因此,能夠聽我講話,同時也能專注於正在告訴你某些事情的AV工作人員。因此,要有效做到這一點,我們知道規律的身體活動會有所幫助。專注和注意力之類的。好吧,你也提到記憶。這在前額葉皮層裡存在嗎?有一種記憶叫做工作記憶,這是一種類似草稿的記憶。在美國,當我們以前需要記住電話號碼時,記住七位數的電話號碼,這與長期記憶的形成不同,後者是依賴於海馬體的事件和資訊的記憶。我覺得我的記憶不好。大多數人都會有這種感覺。為什麼我的記憶不如其他人好?因為我在多年前和我朋友在泰國的時候注意到這一點,那時我21歲,我們可以離開家,騎著小摩托車大約一個小時,他可以不需要導航或谷歌地圖就能帶我們回家。而如果我只走三分鐘,我就迷路了。我一直想知道這是為什麼。甚至在名字的記憶上,我也總是,他是我最好的朋友,他仍然是我七、八年的好朋友。我們一起經營一家公司,他能記住每個人的名字,而我卻不能。每當我會問他,“那個人的名字是什麼?”我一直想知道為什麼我的記憶力不如他的。他似乎有著驚人的記憶,而我的記憶卻很粗淺。我認為每個人都有記憶的某些方面不如他們想要的,但也有其他形式的記憶表現優異。因此,我猜,我今天只見過你一次,你對故事、講故事和故事進展的記憶一定很出色,因為這是你工作的需要。我敢打賭你的記憶比你那位能導航回家的朋友要好得多。並不是每個人都在所有不同的維度上擁有完美的記憶。這就像我們的個性一樣。
有些人擁有精彩的幽默感,而另一些人則沒有。這與我們的大腦如何發展有關,這由自然和培養、也就是基因所決定。如果我去上喜劇班,我可能會變得更有趣。但相比其他人,我的幽默感可能也有其限度。
所以,記憶有不同的類型。是的。在你的書中,你提到大約有三種類型的記憶是在海馬體中形成的?海馬體中有許多不同的記憶形式名稱。但我喜歡將其描述為,海馬體對我們的事實和事件記憶至關重要,也被稱為陳述性記憶或認知記憶。另一種記憶則依賴於完全不同的結構,即運動記憶,這是你用來學習打網球或瑪莉球或任何其他運動的記憶。它不是陳述性的。我無法清楚地說出我如何打網球的反手,但它存在於你的運動功能中。這依賴於紋狀體和與運動相關的結構。然後還有前額葉皮層,這依賴於工作記憶或草板記憶,保持事情在腦海中。所以你我都在試著記住我們所說的內容,以便將其與未來可能會說的內容聯繫起來。
我發現一件非常有趣的事,作為一個市場推廣專家、播客主持人以及製作大量內容並試圖吸引人們注意的人,在我閱讀你的作品時,我開始明白在很多方面,記憶和注意力之間存在著一些重疊,因為你提到了四個使事實或事件變得難忘的因素。這其中許多事情也是我作為市場推廣者在試圖讓某人參與某件事、點擊某物、購買某物時會考慮到的。那四個因素是什麼呢?我們可以逐一討論嗎?當然可以。
我喜歡說有四個因素使記憶深刻。這是我在研究海馬體及其記憶運作25或30年後總結出來的。第一個是顯而易見的重複。你透過重複來記住事物。第二個是,不那麼明顯的關聯。海馬體是一個聯想結構。它將一件事與另一件事聯繫起來。例如,你的名字和你的面孔。我剛認識你,現在我會記住你的名字和你的面孔。但它也幫助你記住事情,比如誰與誰是夫妻,將丈夫與妻子聯繫起來。
你聽說過記憶宮殿嗎?是的。這是一種被使用了很多年幫助記憶的技術,這是一種策略,你想像一個對你來說非常熟悉的特殊位置,比如你的童年家。在你需要記住一串物品時,你在那個熟悉的環境中進行一場想像的散步,並將那些物品放在環境中的特定位置。這種將你熟悉的東西——你的童年家,你知道所有的角落——與你需要記住的新事物聯繫起來的方式有效地幫助了許多記憶冠軍多年,因為海馬體將事物聯繫在一起。
這是第二點,關聯。第三點是新穎性。我們記住新穎的事物。我在紐約和布魯克林待了26年,從未來過這個特定的錄音室。所以這是一個新事物,我會記得來這裡與你錄製這個播客。我們的大腦,這裡與注意力系統相互作用。我們的注意力系統會集中在新奇事物上。為什麼?因為它可能是危險的。我已經看過很多事物,對它們毫無印象,它們會退入背景。這不會傷害我,也不會給我帶來任何危險。這就是為什麼陳腔濫調在市場推廣中行不通。正是如此。但一些新穎的事物,真的會引起人們的注意。我在教學中經常這樣做。用你想讓他們學習的一個意外元素驚訝學生,他們會更好地記住它。但第四點,這是如此強大,我們直覺上就明白,情感共鳴使事物更容易記住。我們記住生活中最幸福和最悲傷的事情,因為那種情感共鳴鞏固了這些記憶。這來自一個叫杏仁核的結構,位於海馬體的前面,正好在顳葉的前面,而海馬體就在它的後面。杏仁核意味著“杏仁”。它是一個杏仁形狀的結構,位於海馬體的後方的那種管狀結構的前面。當情感共鳴無論是非常快樂還是非常悲傷時,杏仁核會注入海馬體,並給予它一些驚喜。
你帶來了你告訴我的真實人腦。是的,我有。現在,我不確定你是否只是在開玩笑,但我們在討論新奇和驚訝。正確。那些你永遠不會忘記的東西以及情感共鳴。沒錯。當你這樣說的時候,我意識到房間的角落似乎有一具人腦在盒子裡。所以傑克正好把人腦拿進來。是的。我從來沒有見過人腦,這就是我帶手套來的原因,這樣你可以如果想的話就可以拿著它。你有權限嗎?如果這個盒子裡有一具人腦而你沒有在開玩笑,你是否需要得到那個大腦擁有者的許可?所以這是由我的部門、紐約大學神經科學中心合法購買的。因此,它是合法的,我們可以用作教學工具。這確實為我進入的任何情況帶來了極大的新穎性,並讓人們真正以新的方式思考他們的腦袋,這也是我帶來它的原因。
那個盒子裡有什麼?這個盒子裡有一個名叫貝蒂的真正保留的人腦。
那位曾經擁有這顆大腦的人叫貝蒂嗎?不,我們不知道那個人的名字。
我把這顆大腦命名為貝蒂。那你能分辨出這是男是女嗎?不,我做不到。
哦,男性和女性的大腦根本沒有區別。其實有,但差別非常、非常微妙,
我們無法僅僅透過大腦的外觀來判斷。
好的,我準備好了。你準備好了嗎?我想是的。好的,我要打開這個帽子盒了。
這不可能是真的。我將把它拿出來。你在開玩笑嗎?這真的很像一顆大腦嗎?
這是一顆真的保存的人的大腦。看,額葉、額葉、
枕葉用於視覺,後面的枕葉。在這顆大腦裡,我不知道你從那邊能不能看到。
如果我把兩個半球分開,你可以看到大腦的摺皺是多麼深,
表面是如此深地摺進大腦裡,這樣就擴大了皮層外側的表面積。
老鼠的大腦是平的,沒有摺皺,人類、大象和海豚有很多摺皺。
因為這些摺皺,這顆大腦具有更高的計算能力。
它比我想像中的小。真的嗎?一半的人說它比較小,另一半的人則說哇,這麼大。真有趣。這是大腦的顏色嗎?
大腦的顏色比真正的大腦更暗。如果我們現在打開我的頭,因為
福馬林,這種保存化學劑,它已經浸泡了至少26年,
這顆大腦從我來這個部門以來就一直在這裡。
我覺得我應該拿著它。我想你應該拿著它。
天啊,它是濕的。是的。這個人的整個生活,如何看待、感受、
嗅到、聽到和思考這個世界都在你的一隻手上,
就在你右手上。想想這個小東西,哦,裡面是不同的。
是的。想想這個小東西,這小……
那就是脊髓的起始部,你指的就是那個。
而在後面的這些東西,那是小腦,
對於精細動作至關重要的大腦結構。
如果你的小腦受到損傷,我們就不可能平穩地走路。
有趣的是,正如你所說,這個人所擔心的一切,
每一個想法,每一段回憶,所有的關係,他們的教育,
上過的學校,大學,他們所看到和記住的一切,
以及他們所有的創傷、焦慮,也許還有抑鬱,
他們經歷的所有事情,甚至他們臨終前的日子,都像是
被記錄在這個小小的像豆腐一樣的球裡,整個人類的存在。
這是真的。
他們看過的電視節目,最喜歡的電影,最喜歡的數字,顏色,
所有的一切都在這個小小的豆腐球裡。
這是真的。
哦,天啊。
這真的很驚人。事實上,在現實生活中,堅固的豆腐
與大腦的質地相似。我經常在為學生演示這個時候,
除了貝蒂外,還會帶一塊堅固的豆腐來。
你還記得第一次看到人腦的情景嗎?
我記得。
它改變了你對自己大腦的看法嗎?
改變了我的生活,因為我就想,
我想研究這個。這是我一生中看到的最酷的東西。
我想研究它,成為像她一樣的人。
所以我真的明白了,現在我決定我想做這個。
這真的改變了我的人生。
我這麼說是因為在這次對話開始時,
我們說大多數人不珍惜自己的大腦。
很多人甚至沒有意識到它的存在。
然而當我有一天進行大腦掃描時,那次掃描真的改變了我的生活,
因為第一次看到自己的大腦,
這是我開始更加關心自己的決策和行為如何影響它的推動力。
那我們來談談我該如何讓我頭腦中的那個豆腐球超級健康,
變得非常大、胖和蓬鬆。
你早些時候談到運動,但我們沒有詳細討論你對運動的具體定義,
因為我認為運動在這個定義中是多面的。
我該做什麼樣的運動才能讓我頭腦中的豆腐球變得很好、最佳呢?
所有研究顯示,最佳的運動種類是
任何能讓你進行有氧活動的運動,讓你的心率上升。
所以快走就可以提高你的心率。
踢足球,等等,還有很多不同的活動。
說出你的活動。
很多人想說,哦,我最喜歡的活動,這樣行嗎?
我總是說,只要你在做的時候心率有上升,
那答案是肯定的,那樣就很好。
我們知道這種有氧運動的水平是至關重要的,
因為這樣能最大程度地釋放生長因子,
進入你的海馬體,促進新的大腦細胞的生成。
多少呢?
我有答案。
我們在我的實驗室進行了兩個不同的實驗。
一個是在低適能的人群中,這些人幾乎不運動,
在過去三週內的運動時間不到30分鐘。
我們問,是否可以看到海馬體的記憶功能
或專注和轉移注意力的能力有任何行為改善?
如果我們要求你每週進行有氧運動兩到三次,
我們與一個有氧運動課程合作,這顯然是非常有氧的。
我們發現,那些成功地每週進行兩到三次45分鐘有氧活動的人,
他們的情緒明顯改善,記憶功能也提高了,
專注和轉移注意力的能力也顯著改善。
這為低適能的人提供了一些指導。
每週進行兩到三次運動,可以開始出現一些認知變化。
但你看起來並不低適能。那我來回答你即將問我的問題。
你想問我,我也運動得相當規律。
我需要多少運動量?
為了回答這個問題,我們去了一家類似的旋轉健身工作室,告訴他們,我們會給你免費的課程。在這間健身工作室,你可以隨心所欲地運動,最多每週可達七次。而控制組則保持不變,他們每週只在健身房運動兩次。控制組就是我們用來測試的另一組人。沒錯。所以我們發現,幾乎每一滴汗水都非常重要。你越多運動,我們注意到你的大腦發生的變化越多,包括你的海馬迴功能、前額葉功能和情緒。如果你已經從中獲益,每週運動兩次,但你運動得越多,你獲得的腦部變化也會越多。所以這並不給出我想要的具體公式,但我們已經朝著那個方向前進,這也是我想回答的其中一個問題。我喜歡讓人明白,每一滴汗水都對於將你的大腦鍛鍊成你理想中的那種健康、強壯的大腦至關重要。在現實世界中,這樣的變化會如何影響我的表現呢?如果你願意,這應該會對你的心態產生美好的影響,例如,關於我每天是否應該提前30分鐘起床來散步,或是接受鄰居的邀請去遛狗。這並不是一種責任,而是你為自己做的事情。這會對你頭腦中的那個“豆腐球”(你的形容)產生直接的好處,讓它工作得更好。我認為我每天最直接的好處就是,從當你移動身體時釋放的血清素、 dopamine(多巴胺)和去甲腎上腺素中獲得的情緒提升。我總是這樣想,因為我顯然參加了很多播客,而我非常依賴我的大腦和口腔的連結。有時我會注意到它沒有連接在一起。你明白我的意思嗎?有時我表達得不清晰,無法整理自己的想法等等。我總是試著找出那一天我所做的事情與我好日子和壞日子的相關性。而且我會在您這裡找到,因為我有時也在舞台上發言,所以我經常問自己,因為我曾見過演講者托尼·羅賓斯在上台演講前會在蹦床上跳。我在想,我是否應該在上台發表大型演講或演示前,在候補室做一下鍛鍊呢?你認為我應該這樣做嗎?哦,當然。這在科學上有何依據?基礎就是這個即時的事實。我們知道每當你移動身體時會發生三個關鍵的效果。第一個是情緒。你的多巴胺和血清素會提升。第二個是專注力和注意力。單次的鍛煉不會在你前額葉皮質中產生更多的突觸,但前額葉皮質需要多巴胺。因此,即使是一個單一的鍛煉也能讓你的前額葉皮質在專注和注意力上運作得更好,這在你發言時也非常重要。第三個則是反應時間。運動時,你的運動皮質會運作,這會縮短你的反應時間,與坐著不動時相比,發生變化非常顯著。因此,這些都是非常重要的事情,尤其是在你要站起來發言之前。那咖啡呢?我正在試著弄清楚咖啡對我的大腦是好還是壞。我對咖啡對我大腦的影響收到過一些相互矛盾的訊息。- 是的,你知道咖啡因是一種刺激劑,人們對這種刺激劑的反應各不相同。過度刺激可能不利於你組織語言的能力。這就是我會提到我的書《健康大腦,快樂生活》中一個主要主題的地方,即自我實驗。你可以調整自己的咖啡攝取量,看看哪個咖啡水平最適合你,比如你在錄製播客或演講。另一種類似咖啡的選擇是我開始在每個早上做的熱冷對比淋浴。因為在熱水後浴在冷水中,會刺激你體內的天然腎上腺素。哦,這會讓你清醒,雖然剛開始幾次感覺很痛苦。但後來你會上癮,甚至會忘記這點,然後重新淋冷水,因為我發現自己早上這樣做會感覺更好。那麼,我們可以探索的事情很多。那麼,從另一個角度來看,一些破壞人類大腦的中心行為是什麼呢?嗯,久坐行為就是其中之一。睡眠不足是關鍵。至今我們還沒談到睡眠。睡眠對大腦的正常運作至關重要。我喜歡嚇唬我的學生們,告訴他們,在酷刑情況下,如果長時間剝奪一個人睡眠,他們會真的死去。你不能在剝奪精力過多小時後正常運作。這是多麼關鍵,然而我們卻樂於觀賞過多的Netflix,晚上只睡五小時,卻可以睡八小時。那麼,究竟發生了什麼?為什麼這麼重要呢?哦,很多不同的原因。我會說兩個。第一,我們知道在正常健康的睡眠中,海馬體會進行活躍,幫助你鞏固前一天形成的記憶。這叫做記憶鞏固,而這非常重要。如果你縮短了製作過程,或者未能獲得足夠的睡眠,就無法鞏固正常的日常記憶。
而第二,這是睡眠期間的時間,當所有的代謝物,所有你大腦所產生的垃圾(因為所有生物細胞都會產生垃圾),通過在你大腦中流動的腦脊液進行清理。如果你沒有充足的睡眠,你的腦中會累積垃圾代謝物。這就像你的大腦裡有污物。你是否感覺到……當我没有足夠的睡眠時,我覺得我的大腦裡有垃圾。這正是發生的情況。當你考慮我們消耗的東西時,比如食物、飲料、酒精等等,有沒有什麼是如果我想要有一個最佳的大腦,應該吃或不吃的呢?是的。我認為最有證據的就是地中海飲食,它基本上是所有健康的、類似有機的,非加工的食物,即我想的那個詞。那些非常豐富多彩的食物。有很多證據表明,這對大腦是非常有益的,所以這是我的首選。我應該吃什麼呢?那麼,它是否屬於地中海飲食?如果是,那就可以。 如果它過於加工,那麼只要偶爾吃一點就可以。是否真的是如果我們有較少的朋友,如果我們的關係不夠牢固,如果我們感到孤獨,那麼我們的大腦會萎縮,更容易患上癡呆症和阿茲海默症等問題?是的,我們是社交生物,真的有非常強有力的研究顯示我們的社交聯繫的數量與其有關。包括只是跟星巴克的咖啡師打招呼。這不是一段發展了30年的密切友誼,而是你與多少人互動並打招呼的問題。而且長壽。你定期與越多的人互動,你就活得越長。總體壽命。然而,如果我們談到大腦健康,那絕對是如此。這對你也非常有益。它還帶來幸福感。因此,我的一位朋友和同事,羅伯特·瓦林格,研究了什麼讓人快樂。這項研究始於1920年代的哈佛。經過這麼多年的研究,答案是帶來幸福的因素就是你社交連結的強度。因此,它讓你更快樂。它讓你活得更長。而且是的,孤獨的反面會造成壓力,長期的壓力會損害大腦。而且是的,從長遠來看,會使它變得更小、更不健康。你有任何大腦例行公事嗎?比如說,你的早晨例行公事?絕對有。因此,每個早晨,我喜歡醒來,進行茶的冥想,這是一種針對泡茶和飲茶的冥想。這是在經歷多年不停的冥想後,我知道冥想是好的,但我真的無法進入它。我是由一位和尚介紹這種冥想的,他邀請我喝茶,只是在一個美麗的地方進行這種靜默冥想。這個儀式和泡茶、飲茶、浸泡、重新開始的順序幫助我進入了流暢的狀態。因此,我開始進行大約45分鐘的茶的冥想。然後我進行大約30分鐘的鍛煉。我嘗試進行心血管力量訓練。有時我做瑜伽。有時我只是進行活動性訓練。然後我吃早餐,然後我去上班。哦,然後我還做那個熱冷交替的淋浴,這對我的大腦健康也非常有幫助,因為它真的能激發我。那股腎上腺素的提升讓我充滿活力。我喜歡這種在一天開始時的感覺。回到那個問題上,因為我想以此結束,什麼樣的事情會摧毀我的大腦?所以不睡覺。我會感到悲傷和孤獨。我不會有朋友。抽煙呢?抽煙對你的健康和大腦都是非常有害的。好吧,酒精呢?酒精。我的意思是,長期飲酒確實會導致顯著的,稱得上是大腦疾病的問題。適度,即使現在的適度,研究顯示也不是很好。而這並不好的一個原因是,酒精會干擾你的睡眠。即使人們喝酒是為了更快入睡,睡眠也會變得更淺,而不是深度的。這不是健康的睡眠。因此,這對睡眠的深度和健康,以及對大腦健康都不利。我會吃加工的飲食來傷害我的大腦。我不會有一種新穎的生活方式,因為我們談到了學習。對的,是的。因此,我不會學習任何新事物。所有這些事情都應該縮小那個……你也不會保持正念。有證據表明,保持正念,類似於冥想並活在當下,可以幫助大腦嗎?的確如此。有美麗的研究顯示大腦在專注注意力重要區域的可塑性。冥想,冥想的實踐基本上是一種豐富前額皮質功能的練習。這樣你可以專注於那個物體,也就是呼吸或樂於思考是一種冥想形式。因此,是的,有研究表明,在長期冥想者中,發生的腦部變化是絕對有益的。如果我一直在使用社交媒體呢?因為這樣對我不是有好處嗎,因為我會不斷看到很多新事物,並且會學到很多新知識。所以如果我一天坐在屏幕前七個小時,這對我的大腦有好嗎,社交媒體?這使你遠離真實的人,與真實的人互動嗎?是的。好吧,那麼它會受到這個的調節。這是不是同樣的事?有所不同,我認為你的大腦知道這一點。看看,有大量的證據顯示,社交媒體的使用增加,尤其是在年輕孩子中,與憂鬱和焦慮水平的巨大上升相關,特別是在年輕女孩中。
當孩子們開始使用智能手機,並且每天花越來越多的時間(大約七小時)在社交媒體上時,焦慮和抑鬱的情況就開始上升。這是對於年輕孩子的情況。我自己也把社交媒體用作商業工具,這是有點不同的。我不是十三歲,你也不是十三歲。因此,我認為需要對此發出一些警告。但讓我明確一句,這並不是相同的,社交媒體並不等同於與人面對面交流的社交互動。
您是否擔心社交媒體對我們大腦造成的影響?是的。因為我們聽說年輕女孩在社交媒體上面臨的挑戰是最大的,我們心想,這是因為有太多的比較、各種這樣的事情,還有許多有毒的訊息等等。但如果我們考慮社交媒體的生理後果,它實際上在化學層面上對我們的大腦造成了什麼影響,您作為神經科學家會怎麼猜測?對大腦的生理傷害?不是那種心理上的,我所指的並不是心理的,哦,天哪,她比我更好,但是真正的生理傷害。但心理的傷害會導致壓力。壓力釋放壓力激素進入大腦,如果層級過高且持續時間過長,可能會首先損害神經連結,然後殺死細胞。因此這兩者是交織在一起的,這正是正在發生的事情。你無法切割它們。
因為社交媒體的設計就是像拉開老虎機的手柄。我拉下信息流,就會收到“叮”的聲音,哦,看,有張好照片。而“叮”,有通知和評論等。就是這樣,我在想,似乎他們說,這是一種持續的多巴胺激發?是的。他們提到。這是多巴胺的激發嗎?我們在社交媒體或老虎機上被刺激時,是否就是這樣?是的。每天、每時每刻,持續的多巴胺激發會有什麼傷害嗎?嗯,我不,我要回答這個問題,我會說,我不想沉迷於賭博。賭博是上癮的。很難脫身。你失去了所有我們才剛才決定的對你有益的其他事物,包括睡眠,包括社交聯繫,包括運動。我認為社交媒體對於我們的年輕孩子來說是有害的。他們不會參加外面的隊伍來社交和互動,這種看起來像是老派的方式,但對於發展和大腦健康非常重要。
我覺得我對我的手機上癮。我時常問自己,這是個問題嗎?根據您所說的,這個問題似乎是我為這種對裝置的依賴而犧牲了什麼。是的。問題就是我犧牲了社交聯繫,也許還有運動。是的。你知道,雖然我每天都有運動,但大腦夠聰明知道,真正的人際聯繫是沒有替代品的。確實如此。確實如此。而這將限制你大腦成長的潛力,限制你的大腦可塑性的可能性。這將限制你生活中的快樂,不誇張地說。人與人之間的社交互動中有不同類型的快樂,雖然在社交媒體上獲得很多讽刺似乎挺不錯,但那並不是一樣的。我會說,想讓自己嚇一跳,你需要下定決心,做一次為期兩周的手機戒斷。這會對你有什麼影響?你的感受會是什麼?我從來無法想像這樣的事情。
嗯,這真是一個遺憾,不是嗎?因為我想到我的祖先和父母,他們一定覺得我很奇怪,但真的,當我的手機沒電時,我就像在緊張地等待它重新開啟。我會盯著它,像,哦我的天啊,我要怎麼辦?我記得他們做過一些研究,讓人們選擇坐在那裡獨自思考,還是給自己電擊,研究中的大量人員實際上更願意選擇給自己電擊,而不是獨自靜坐,因為這是一種刺激。這就是我現在的狀況。我不知道沒有手機我會怎麼辦,真的很悲哀。我知道現在有很多人聽我說,他們覺得我真的很可悲,但這就是事實,你知道嗎?我確實很好奇這對我的大腦造成了什麼影響,但我認為你是對的。我覺得其實是對我生活的影響,那種喜悅、聯繫,能親身體驗事情。你提出的那一點是相當深刻的。那種不想要獨自面對思緒的心態,是冥想的核心。你可以獨自面對自己的思緒,並專注於一些東西,通常是呼吸,但也可以是一種像慈悲的思想。這是一種非常強大的修行。這是艱難的。我也覺得很難。實際上,我注意到當我使用社交媒體和手機越多時,我覺得越困難。但當我練習冥想時,我感覺自己最具創造力和最富想像力。這就是獨自面對我的思緒。想到什麼?我自己的想像是怎樣運作的,這在很大程度上取決於海馬體。它在你記憶中將所有這些東西以獨特且有趣的方式組合在一起,對你或對我都是獨一無二的。如果你一直用社交媒體刺激你的大腦,它就無法以相同的方式運作。
你,我是說,你寫了一本書,某種程度上與我們在這裡討論的話題有關。
你寫了一本關於焦慮的書。
是的,我寫了。
在2021年。
對。
我記得美國版叫《良好的焦慮》,對吧?
對。
在美國和英國的標題稍有不同。
對。
你為什麼寫一本關於焦慮的書?
我寫這本書是因為我開始注意到我的學生變得比以前更焦慮。
而這是在疫情之前。
我的意思是,我在2018年和2019年就有了寫這本書的想法。
一開始我注意到學生們在期末考前壓力很大。
他們從來沒有這樣過。
他們請求的調整措施非常多。
我心想,這到底發生了什麼事?
但是後來我意識到不僅僅是他們。
我自己也變得更加焦慮。
我的朋友們也更焦慮。
我真的想深入了解這一點。
我不想以那種方式感到焦慮。
因為我某部分的心情是,哦,我只是個紐約人。
我只是一直感到焦慮,對吧?
因為這就是紐約人的特質。
不,這已經改變了。
我們忘記了在疫情之前,全球暖化依然存在。
還有政治問題,很多人,包括我和我所有的學生,都在擔心。
這正是使我想深入探討並問自己,
我通過運動讓生活變得更快樂,那當面對焦慮時,
該採取什麼樣的方法呢?
而不是臨床焦慮。
我並沒有臨床焦慮。
我大多數的學生也沒有臨床焦慮。
他們有我所稱的日常焦慮。
只是擔心世上正在發生的事情。
而當今有更多的事情需要擔心。
這正常嗎?這是人性嗎?
這絕對是人性。
但這種感受的量是否也算人性?
我認為是。
我是說——
因為我想到我的祖先。
我想,他們可能——
我不知道。我總是想象我的祖先大概是,
我知道,隨便放鬆一下。
你知道,像——
但是他們並沒有面對全球暖化,
海洋即將被塑料吸走,
臭氧也會降臨。
根本沒有這樣的擔憂。
但對我來說,日常焦慮就像是郵件和WhatsApp。
嗯,所謂的日常焦慮,我指的是人們今天感受到的焦慮,
而並非達到臨床水平。
所以我們剛提到的所有事情,
全球暖化以及世界各地的戰爭,
所有這些都會加劇焦慮水平。
而我和你提到的祖先經歷了兩次世界大戰。
那是很有焦慮感的,毫無疑問。
但是還有其他貢獻因素,包括年輕人的極高焦慮和自殺率,
這與社交媒體有很大關係。
這也是另一個因素。
那你開始揭示並試圖探索焦慮的本質和我們該如何應對時,
你首先是否發現自己的假設是正確的,它確實在上升?
對。對。
有多高?你知道嗎?
你知道,隨著我寫作和出版這本書,情況發生了變化,因為我從2018年開始,
然後在疫情中期的2021年出版,
那時焦慮水平在全球上升了大約20%。
但是,社交媒體帶來的焦慮,
在女孩當中的增長甚至超過20%。
這大概是並行的。
所以我實際上不知道如何統整這兩種程度,但它們都是朝著同一方向發展。
為什麼年輕女性變得更加焦慮,而她們中的自殺率迅速增加?
你知道,我認為就是這種比較,
是如此容易做到的。
而且我在大學的工作中也看到了這一點,
當我上大學的時候,我根本不知道自己的申請排名是多少,
但他們可以立刻看到。
他們清楚知道自己在每一門課程中的排名,
在整個高中班級中的排名,
在申請的五所學校或現在申請的十所或十五所學校中的排名。
當你立刻知道這些數字時,這會帶來更高的壓力,
而這是我們以前從未經歷過的。
所以有這樣的壓力,他們正在經歷。
更多的信息,更多……
這很有趣,因為更多的社交聯繫,但當我說社交聯繫,
我並不指的是現實世界的社交聯繫。
我指的是更多的粉絲、讚和可以發消息告訴我某事的人,
或者在BME上評論我的東西,更多的噪音,音量增大,
這似乎驅動了更高的焦慮。
我們從哪裡體驗到焦慮?
從生理學的角度來看,焦慮出現在哪裡?
因為它感覺像是在你的胸部。
所以焦慮實際上是一種全身的體驗。
而焦慮與壓力反應有著緊密的聯繫。
於是,當你面對一個讓你焦慮的情況,例如,
你遇到了一個之前曾經大吵一場的人。
哦,我很焦慮。
我可能必須和那個人說話。
這會啟動一個依賴於所謂的交感神經系統的壓力反應。
因此,這就是它變成全身性的方式。
那麼,當你的戰鬥或逃跑系統被激活時,會發生什麼?
你的心率上升,呼吸加快,
你的虹膜變得更大。
這樣你就能看得更清楚,留意那個讓你擔憂的煩人家伙。
血液會從你的消化系統和生殖器官轉移到肌肉,
以便讓你可以戰鬥或逃跑。
這就是我們所有祖先演化出來的保護機制。
不是社交媒體的帖子,而是可能會來襲的獅子或老虎。
這讓對於那種壓力源或那種威脅是有意義的。
不幸的是,當我收到一則來自某個我不太確定是誰的惡劣私訊時,我們的身體也正在做同樣的事情,他們在針對我非常在意的事情說一些非常糟糕的話。這讓我們感到壓力,因而焦慮。有人問我,這是否意味著我們的大腦不是很聰明?答案是,我們的壓力和威脅系統並不是很聰明。它無法區分出可能真的會對我們造成身體傷害的界線,以及可能傷害我們自尊心但不會致命的私訊。但這會引起同樣的壓力和焦慮反應。我該怎麼辦?你必須學會如何調低自己焦慮的音量。這其中一部分是,我不是說你必須不查看你的私訊或不查看社交媒體。調低焦慮有很多種方法。我們已經討論過其中一些方法。運動能立即減少焦慮和抑鬱水平。而且,你甚至不必進行有氧運動。只需走10分鐘就能顯著降低你的焦慮和抑鬱水平。這是一個每個人都可以在此時此刻使用的強大工具。呼吸冥想。你知道嗎,呼吸冥想,也就是深呼吸,是最古老的冥想形式?為什麼?因為與大家似乎都知道的戰鬥或逃跑反應相對的,是名為副交感神經系統的休息與消化部分,這會讓你冷靜下來。它降低你的心跳率,減緩你的呼吸速率,並把血液從肌肉轉向消化和生殖器官。因此,你可以做一些週末的休息和消化活動。好吧,每個人都應該在想:“我有這種系統嗎?”是的,每個人都有這個系統。每個人都有副交感神經系統。我該如何啟動它?你現在能夠啟動它的最好和最有效的方法就是深呼吸三次。因為這是你唯一能夠意識控制的事情,能啟動所有其他副交感活動,使你的心率變慢。我不能僅僅通過思考來減慢心率。我能否在此刻深呼吸三次?當然可以。數百年前,僧侶們已經意識到這一點。這是我能立即做到的事情,讓我的壓力反應變慢。這是非常強大的。悲傷。悲傷。悲傷可以與焦慮相關聯。悲傷就像焦慮一樣,是我認為人們想要擺脫並永遠不再面對的東西。如果我能消除悲傷和焦慮,我將是世界上最幸福的人。但你真的會這樣嗎?因為我在《良好焦慮》這本書中的論點是,這些尖銳的情緒,這些困難的情緒,如焦慮與悲傷,其實非常珍貴,因為它們讓我們專注於應該關注的事情,尤其是焦慮。這是一個警示系統。哦,那個人。哦,你的互動不太好。你需要注意。現在,這是否應該讓你陷入焦慮發作?可能不應該。使用一些技巧,比如深呼吸和散步。但這確實是一個警示系統。為什麼這是有價值的?它的價值在於,當你知道自己擔心什麼時,你的焦慮所聚焦的恐懼,實際上告訴你的是你最珍惜的東西。這是我們都應該想知道的事情。因此,如果你是個迎合他人的人,你可能在做很多事情來取悅別人,但這意味著你在乎個人互動。我之所以從這裡開始,是因為我是一個迎合他人的人。我意識到迎合他人的反應和它所引起的焦慮提醒我,對我來說非常珍貴的就是與他人的互動。我在乎這一點。這是一件美好的事情。我重視這在我生活中的地位和我的個性。我想讓你知道一個小秘密。何為《CEO日記》杯?這個在我面前的杯子,當我面試這些人時,有時會持續三個小時,有時會一天面試三個人。而答案就是這個。完美。我在《龍石》中投資了這家公司。自那以來,他們從一個想法發展成為英國最快增長的能量飲品。這是一款抹茶能量飲品,味道絕對美味。但這並不是我選擇在這一播客上喝它的原因。我選擇喝它的原因是因為它給我所謂的全天能量。我不會再像過去那樣在其他能量飲品上遭遇能量崩潰。如果你正在進行一次對話,或者在舞台上或者董事會上發表演講,你最不想要的就是崩潰。你不希望感到緊張,你需要專注。這就是為什麼他們現在贊助這個播客。它不僅美味,還給了我顯著的競爭優勢。如果你還沒有試過,去 Tesco、Waitrose 或者線上購買,結帳時使用代碼 diary 10,就能享受 10% 的折扣。當你試過之後,告訴我你的感受。你認為我們能在大腦中看到愛情嗎?你能看出一個人在大腦中是否戀愛嗎?如果我們掃描一個戀愛中的人的大腦,當他們與伴侶互動時,我們能看到嗎?是的。事實上,有人已經掃描過那些正在沉浸於浪漫愛情中的人,以及那些在多年愛情關係中的人。當你掃描一個正處於激烈浪漫愛情中的人的大腦時,有許多獎勵區域會被激活。你無法滿足於對方。你總是和他們在一起。你無法停止思念他們。許多獎勵區域被激活。
許多社交互動區域,包括大腦的島葉,正好就在耳朵附近的這個側面,深處於皮層中會被激活。那是不是意味著如果我們不談戀愛,如果我們沒有那些感覺,那部分的大腦可能會縮小呢?因為人們常常說,「使用它,或失去它」。他們說,同步釋放的神經元會互相連結。如果我沒有戀愛,如果我沒有那些社交連結,愛的部分會不會變得更小?這會使未來的愛變得更困難嗎?這是一個很好的問題。我認為這項研究尚未進行,但絕對是的。如果你不使用那部分的大腦,你將無法獲得功能。所以,不使用你大腦中的愛的部分,我永遠都不會建議這樣做。有些人,我想,是沒有選擇的。好吧,我想他們在某種程度上有選擇,因為他們可以去做一些事情。他們有選擇的權利,但出於某種原因,有些人無法找到愛。這只是有趣的觀察,因為在大腦的其他部分,你必須……你是指浪漫的愛嗎?浪漫的愛,對。可是愛有很多不同的種類。深厚的友誼,實際上我正要說的是,他們嘗試看浪漫的愛和母愛或父愛之間的區別。結果發現,長期關係,比如持續多年的婚姻的浪漫關係,當然是從這個浪漫階段開始。但隨著時間的推移,它會變成更母性或父性模式。這是一種勝利。這不是大腦有問題的事情。我認為愛隨著時間的推移確實是會演變的,而愛的形式有很多種,遠超過浪漫的好萊塢和迪士尼式的愛情。因此,你可以在大腦中看到蜜月期。是的。然後你可以看到更成熟的愛,我想。是的。在大腦中,這真的很有趣。我想愛的對立面可能是恨。但我認為人們可能會認為愛的另一種對立面是拒絕或心碎。 在我們的一生中,我們以不同的方式遭遇心碎。我們遇到浪漫的心碎,也遇到其他形式的心碎。在我讀到你的故事時,我能看到你在故事中遭遇各種心碎和悲傷的時刻。你提到你的父親因為阿茲海默症去世。是的。好吧,他曾經心臟病發作。他在去世時患有阿茲海默症。 他死於心臟病發作。就在你父親去世三個月後,你的弟弟因為意外心臟病發作而去世,年僅50歲。你在書籍《良性焦慮》第四章中提到,這件死去的事情是難以理解的。是的。作為一名研究大腦的人,因此對人類心理的生理有很強的理解,並且也寫過一本關於焦慮的書。所以你擁有這種雙重方法來理解情感和情緒。在那些時刻,你對情感的本質最強烈的情感有了什麼理解?它們如何吸引我們,以及我們如何能在叢林中找到自己的路?是的,我喜歡我所用的那個詞。它難以理解。這兩個損失同時發生,讓人難以處理。我記得悲傷的波浪會席捲而來。這不是持續的,而是像波浪一樣。這是我感受到的悲傷,然後它會退去,我感覺好了一些。但隨後又會出乎意料地再次湧現。感謝上天,我之前從未經歷過那種情況。當我正在寫《良性焦慮》這本書的時候。我把它放在一邊,因為我無法在經歷這種可怕的悲傷時寫作,必須做一些我從未必須做過的事情。事實上,這是我最大的恐懼。我生命中無名的最大恐懼就是必須發表悼詞。我害怕在公共場合失控地哭泣,我一直對悼詞感到害怕。我從未必須發表悼詞,但我不得不為我的兄弟發表這份悼詞。又一個難以理解的,這怎麼可能發生?我克服了這一切,過程中我學到了東西。我記得在這段時間裡努力鍛煉,試著讓自己好過一些。教練說,偉大的痛苦會帶來偉大的智慧。我牢牢抓住了這個信息,因為我感受到巨大的痛苦。那智慧是什麼?我需要找到一些智慧。那智慧是什麼?我意識到,因為我必須在這個悼詞中說些什麼,那智慧是,在我所經歷的難以理解的悲傷的另一側,之所以會感受到這種難以理解的悲傷,唯一的原因就是我與他們之間的深厚愛情。因此,如果我對他們的愛沒有那麼深,我的悲傷就不會這麼深。事實上,悲傷的深度是一種我對他們的愛的象徵。這就是我找到的智慧,這是我找到的安慰,這是我在那篇悼詞中所傳遞的信息。然後我變得沉迷於這些我們都會經歷的可怕情緒的反面。悲傷是其中之一,因為我必須回去完成這本書《良性焦慮》。我該怎麼辦?這個事件改變了這本書,因為我意識到如果我能找到這種最可怕情緒的智慧和力量,我要說的是悲傷,那焦慮的反面是什麼?什麼是禮物?什麼是焦慮帶來的超能力?我需要找到禮物和超能力。這就是為什麼這本書以這種方式寫成。我命名了在這場可怕事件之後從焦慮中獲得的超能力。但我找到了它們,並且我一直在使用它們。這實際上是治療性的。
失去你的兄弟和父親,在如此短的時間內,這改變了你什麼?因為這兩個事件,你變成了一個不同的人嗎?你意識到每個人都會在生命中的某個時刻感受到這些情緒。而我可以為他人的這些經歷帶來更多的同理心和同情心。我記得,我曾經從不想和經歷過失去的人交談。我不知道該說什麼。我知道我會說錯話。我根本沒有想法。我感到迷失。而且,我確實感到更智慧。我覺得我有更多的同理心。我有更多的知識。可以問你一個問題嗎?如果有一顆藥丸可以讓你不感受到悲傷,在你處於那種悲傷中時,你會吃下它嗎?而從現在的角度來看,你會吃下它嗎?我知道我不是一個吃藥的人。我不是臨床上,並不覺得,哦,我無法過我的生活。那是一種可怕的情緒,但我並沒有覺得完全無法抵擋。其他人可能會。也許他們會吃下那顆藥丸。但我不會。在我經歷那些情緒之後所學到的課程中,我絕對不會吃下那顆藥丸。這也是我寫這本書的部分教訓,焦慮對我們來說是至關重要的。因為焦慮、悲傷和憤怒對於我們感激生活中那些快樂的時刻是必不可少的。如果我們從未感受到悲傷、悲痛或憤怒,那麼每一天將只是平淡無奇。但這賦予了生活的價值。我是說,我們的最高興奮是特別高的,因為我們知道那些低谷。而這也可能是我所經歷的悲痛如何影響我的原因。我更加珍惜那些美好的時光。作為一名明白大腦及其系統,包括神經通路等所有事情的神經科學家,這樣的理解是否留有足夠的空間給靈性?你是有靈性的嗎?我有。因為當一些人提到靈性時,他們認為這和神經科學是相對立的。他們認為,如果我和我認識的一些人談論,他們會認為,決策、情感和能量是在我們身體之外,而不是在這個豆腐球內部。有些堅定的科學家會試圖通過這個豆腐球來解釋我們的所有體驗。是的。你在哪一邊?所以我隨著時間的推移而演變。所以當我還是一名年輕的科學家時,沒有靈性,沒有宗教,一切都可以用科學來描述,我必須證明這一點,證明給我看。我想看到數據。我很高興在我一生中的很多年裡經歷了這一階段,直到我意識到,我甚至沒有意識到,我覺得我的生活中需要更多的東西。然後我意識到,首先是有需求。然後才有了領悟。好吧,我真的能否證明唯一真實的就是我能證明的?如果有一些東西是在科學方法之外的呢?我認為在靈性領域、宗教領域,有一些東西絕對可能是正確的。可能是正確的。可能是正確的。那些無法用傳統科學方法解決或證明的事情?你相信嗎?是的。什麼讓你相信它們?因為一方面你說,你有點想要,這是一個要素。是的。但作為一名科學家,作為一名神經科學家,你一定接受過訓練,能夠解釋。這就是你通過考試的方式。你必須能夠解釋為什麼你有這些信仰。在你生活的那一部分,你是否只會說,”我、我感受到了”? 是那樣的- 不,這是其中一部分,是的,我確實感受到了。但這是我的意識到,在我看來,科學方法並不是我年輕時所認為的全部能夠解釋一切的終極方法。你能否證明這些其他領域不存在?如果它們以無法用科學方法證明的方式存在,那麼也許你的科學方法是錯誤的。這是一種可能性嗎?你有經歷讓你相信另一個領域嗎?我有過經歷嗎?我有的,從學術的角度來看,我研究了我們已知的最古老的文本,《聖經》,我是在一個半基督教、半佛教的家庭中長大的。但我核心的信仰是基督教。所以,是的,我,我去教堂。我真的很珍惜宗教信仰為我的生活帶來的力量。這實際上真的減少了我的焦慮。而這不是我這麼做的唯一原因。事實上,我並不是在尋找一種抗焦慮的解決方案。只是我在尋找一種可能超越科學方法的東西。我們作為社會朝著一個方向前進。就像更多的,是的,我告訴過你,我基本上對我的手機上癮。螢幕、孤獨、缺少聯繫、朋友更少,在危機時刻可以依靠的人更少,根據所有的研究。隨著我們在那條道路上越走越遠,我認為這使得橫街盡頭的東西越來越明顯。而且這在一個非常深層次上奪走了我們一些東西,我隨著年齡增長而越來越注意到這一點。我想這實際上就是為什麼我現在想要有孩子,因為我在尋求生活中更大的意義或目標,而不僅僅是賺更多的钱,或僅僅是所有膚淺的東西。你在我們開始談話之前對我說,你一直在思考社區。是的。為什麼?因為我認為這對學生和每個人都是一種安慰。我認為我們可以創造的那些事件,能夠讓人們相聚、彼此交談、彼此了解的事件,都是快樂的事件。我在我自己和參加這些活動的學生中都看到了這一點。很明顯,這對現在的學生來說是有些陌生的,但卻有著立即的影響。
我們有關貝蒂的談話中,有一件事我們尚未提及,就是那個角落的腦袋,而是在你面前的腦袋。關於大腦,我們討論的最重要的事情,也就是你知道的,你只有一個大腦。我們每天都有機會讓它儘可能健康。我目睹父親因阿茲海默症去世,家中也有年長的親人。這讓我更加激勵自己保持大腦健康,交更多的朋友,建立更多的聯繫。因為我想要在我的餘生中儘可能快樂,我也想擁有一個豐滿蓬鬆的大腦。所以你只有一個。你現在可以做很多事情來讓它更強壯。Wendy,非常感謝你。謝謝你所傳遞的方式。我認為這是根深蒂固的一種無可否認的熱情。你正在致力於讓其他人過上更好的生活,我認為這值得高度讚揚。你在所做的一切中,都非常關注幫助他人,以我不常見的方式。而這來自於,知道你的故事,我可以看出你故事中的關鍵時刻,把你引向這個使命。我確實把它稱之為使命。這兩本書真是出色。你在2000年寫了這本書,或是在2015年出版的《健康大腦,快樂生活》。然後你在美國出版的第二本書《良好的焦慮》,這是一部卓越的著作,真的幫助重新構建我們對焦慮的看法。我認為這樣的重新構建幫助我們以不同的方式去體驗焦慮。但我也要說,是否可以說,對這個訊號心存感激,對它要教給我們的課題,對它所給予的智慧感到感激。我們在這個播客上有一個結尾傳統,最後一位嘉賓會留一個問題給下一位嘉賓,而他們並不知道這個問題將留給誰。為你留下的問題就在這本書中。你認為人性的最佳品質是什麼?同情心。而這意味著什麼?同情心意味著對他人經歷的感受,無論是好的還是壞的。因此,我可以同情地體驗你的快樂,也可以同情地體驗你的悲傷。我之所以這麼說,是因為我一直在思考聯繫和社區,因此同情心這種情感在我心中是非常重要的。Wendy,謝謝你。謝謝你。 [音樂]
Learn the secret to unlocking your brain’s full potential from over 25 years of brain research.
Dr Wendy Suzuki is a Professor of Neural Science and Psychology at New York University and the bestselling author of books such as, ‘Good Anxiety’ and ‘Healthy Brain, Happy Life’.
In this conversation, Wendy and Steven discuss topics such as, how a single drop of sweat from exercise can improve your brain function, the 4 things that can enhance your memory, the shocking brain benefits from cold showers, and how to reduce your risk of dementia by 50%.
00:00 Intro
02:18 The Importance of Healthy Brain
02:58 Why People Need To Look After Their Brains
04:23 How To Keep Your Brain Healthy
07:09 Learning This About The Brain Changed My Life
10:37 My Father’s Dementia Journey
12:37 You Can Grow New Brain Cells
16:01 How Learning Changes The Structure Of Your Brain
18:43 You Can Improve Your Brain Health At Any Point – Here’s How
22:28 What’s Causing Dementia & Alzheimer’s
24:24 How Does Memory Work?
24:53 How To Improve Your Bad Memory
26:35 The Different Types Of Memory
27:35 How To Remember Things Better
28:49 The Memory Palace Technique
37:19 The Best Exercise For Your Brain
42:04 How To Be Better At Speaking And Memory
43:37 The Effects Of Coffee On Our Brains
45:09 What Lack Of Sleep Is Doing To Your Neurons
46:58 The Best Diets For An Optimal Brain
47:48 The Shocking Benefits Of Human Connections
49:15 Neuroscientist Recommends This Morning Routine For Optimal Brain Function
50:31 What Are The Worst Habits For Your Brain?
51:41 Does Mindfulness Help The Brain?
52:21 What Social Media Is Doing To Your Brain
55:46 What To Do About Social Media And Phone Addiction
59:21 Anxiety Levels Are Increasing
01:04:02 Where Do We Experience Anxiety In The Brain?
01:06:22 How To Turn Down Our Stress Levels
01:08:18 What Do Emotions Do To Our Brain And Body?
01:11:22 Does The Brain Change When We’re In Love?
01:14:13 What You Learn From Going Through Grief
01:29:26 What Is The Best Quality Of Humanity
You can purchase Wendy’s book, ‘Good Anxiety’, here: https://amzn.to/3UGw5OA
Follow Wendy:
Instagram – https://bit.ly/3wIeNZw
Twitter – https://bit.ly/3V3gHNL
Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/3kxINCANKsb
My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://smarturl.it/DOACbook
Follow me:
https://beacons.ai/diaryofaceo
Sponsors:
PerfectTed: bit.ly/PerfectTed-DOAC with an exclusive code DIARY10 for 10% off