AI transcript
0:00:05 All of this that I’m seeing right now is just a virtual reality.
0:00:08 It’s like you’re born with a headset on playing a video game.
0:00:09 That’s your reality.
0:00:12 But if you’re the programmer who wrote the code for the game,
0:00:14 you know that there’s an entire world outside of it.
0:00:16 And as the programmer, you can do miracles.
0:00:19 And do you think we’re getting closer to being able to edit the code?
0:00:20 That’s exactly what I’m working on right now.
0:00:23 And we’re opening up a realm of new technologies
0:00:26 that are far more powerful than anything we’ve seen before,
0:00:26 like time travel.
0:00:28 And nuclear bombs will be like firecrackers.
0:00:30 Will people suffer?
0:00:31 So it’s like Pandora’s box.
0:00:33 There’s all sorts of nasty surprises,
0:00:35 but they also could be miraculous.
0:00:36 But either way, just in the last few months,
0:00:37 it started to crack open.
0:00:39 So let’s talk about that.
0:00:42 Okay, so Professor Donald Hoffman is the cognitive scientist
0:00:44 pushing the boundaries of how we perceive reality
0:00:47 and how we can unlock our full potential as human beings.
0:00:48 According to Darwin’s theory,
0:00:52 our sensory systems, eyes, ears, smell, touch,
0:00:54 are not shaped to show us the truth.
0:00:57 They were shaped to keep you alive long enough
0:00:58 to reproduce successfully.
0:01:01 Because seeing the truth takes too much time and energy.
0:01:03 And so whatever reality is,
0:01:06 it’s utterly unlike anything that I perceive.
0:01:07 But what does this all mean
0:01:10 for the nature of how one should understand their life?
0:01:12 Well, if you’re stuck in a boring world,
0:01:13 that’s a world of your own creation.
0:01:14 That’s not the real world.
0:01:17 And my conscious experiences are nothing but what my brain creates.
0:01:18 And so we feel inadequate.
0:01:20 We feel like we need to compete with other people.
0:01:22 But you’re the inventor of this whole thing.
0:01:24 You have nothing to prove.
0:01:27 And there are much more interesting perspectives that we can take on ourselves.
0:01:29 So if you really knew who you are,
0:01:31 you would see no need to compare or compete.
0:01:34 And is there a way for me to understand who I am?
0:01:36 If you want to understand the truth of who you are
0:01:39 beyond just this headset description of you,
0:01:40 then you have to…
0:01:45 Just give me 30 seconds of your time.
0:01:47 Two things I wanted to say.
0:01:51 The first thing is a huge thank you for listening and tuning into the show
0:01:52 week after week.
0:01:53 It means the world to all of us.
0:01:55 And this really is a dream that we absolutely never had
0:01:57 and couldn’t have imagined getting to this place.
0:02:01 But secondly, it’s a dream where we feel like we’re only just getting started.
0:02:03 And if you enjoy what we do here,
0:02:07 please join the 24% of people that listen to this podcast regularly
0:02:09 and follow us on this app.
0:02:11 Here’s a promise I’m going to make to you.
0:02:14 I’m going to do everything in my power to make this show
0:02:16 as good as I can now and into the future.
0:02:19 We’re going to deliver the guests that you want me to speak to.
0:02:21 And we’re going to continue to keep doing
0:02:22 all of the things you love about this show.
0:02:24 Thank you.
0:02:29 Professor Donald Hoffman.
0:02:33 Do you think that the listeners of this show,
0:02:35 the people listening right now,
0:02:39 understand the nature of reality
0:02:41 and the world that they’re looking at and see?
0:02:45 I think that no one,
0:02:47 even the most advanced professionals,
0:02:49 really understands the nature of reality.
0:02:51 And it’s one of the big open problems
0:02:53 and questions in science today.
0:02:54 We all might have ideas.
0:02:56 We might think we know something.
0:02:58 Our best science suggests that
0:03:00 our imagination is not yet big enough.
0:03:02 We need to explore further.
0:03:05 What is it that you believe is the big sort of misconception
0:03:08 about how we perceive reality?
0:03:11 Well, most of us think of reality
0:03:14 as whatever is inside space and time.
0:03:17 We actually know that space-time
0:03:19 cannot be the fundamental nature of reality.
0:03:20 And what is space-time?
0:03:22 So everything that you see around us, right,
0:03:24 the space between you and me,
0:03:26 there’s maybe one or two meters of space between you and me.
0:03:29 That’s what space-time is.
0:03:32 All the stuff that we can see in our telescope,
0:03:32 put it that way.
0:03:33 If you can see it in your telescope,
0:03:34 it’s part of space-time.
0:03:37 But we know our best theories of space-time,
0:03:39 Einstein’s theory together with quantum theory,
0:03:41 tell us that space-time
0:03:44 cannot be the fundamental nature of reality.
0:03:45 There’s a small…
0:03:46 If you go small,
0:03:48 so I can talk about a meter.
0:03:48 Yeah.
0:03:50 And then I can go to, you know,
0:03:52 centimeters and then, you know,
0:03:53 millimeters.
0:03:54 And then we can go, you know,
0:03:56 micrometers and you can go smaller and smaller.
0:03:57 At some point,
0:04:01 you go so small that space disappears.
0:04:03 It no longer even makes sense mathematically.
0:04:06 It’s 10 to the minus 33 centimeters.
0:04:07 So it’s actually not that…
0:04:10 In my view, it’s not that small.
0:04:12 It’s not 10 to the minus 33 trillion centimeters.
0:04:14 It’s just 10 to the minus 33 centimeters.
0:04:15 And all of a sudden,
0:04:17 our equations tell us
0:04:22 space-time doesn’t have any effective meaning.
0:04:24 Is space-time a proxy for the word reality
0:04:25 in some respects?
0:04:27 Well, for most people, I think it is.
0:04:28 For most people,
0:04:31 they think that space-time is the reality.
0:04:32 And what I’m saying is,
0:04:35 it’s the reality that most of us have assumed
0:04:36 is the final reality.
0:04:39 And science is now telling us
0:04:40 it can’t be.
0:04:41 It actually…
0:04:42 And it tells us precisely
0:04:44 at 10 to the minus 33 centimeters,
0:04:45 10 to the minus 43 seconds,
0:04:47 the very notion of space-time
0:04:49 makes no sense.
0:04:53 Is that the same as saying that
0:04:55 reality as I perceive it
0:04:56 makes no sense?
0:04:57 I’m suggesting,
0:04:59 now as a cognitive scientist,
0:05:00 not a physicist,
0:05:01 we should think of space-time
0:05:03 as just a virtual reality headset.
0:05:04 That’s the way we perceive
0:05:05 in our game of life.
0:05:06 And when you say space-time,
0:05:09 you mean the thing that I’m perceiving
0:05:10 with my eyes and ears and senses right now?
0:05:11 That’s right.
0:05:12 Even this hard table
0:05:16 is just a VR object.
0:05:21 And the whole setting that we’re in here right now
0:05:22 is just a virtual reality.
0:05:26 And there is a reality entirely outside this headset
0:05:28 that is open to science to explore.
0:05:29 And we’re finding stuff,
0:05:30 which you might call obelisks,
0:05:33 geometric objects outside of space-time.
0:05:34 So this is all brand new
0:05:38 since 2010 or something like that, roughly.
0:05:39 So do you believe that?
0:05:40 Do you believe that everything
0:05:42 I’m experiencing and seeing now
0:05:44 is basically equivocal to me
0:05:46 wearing a virtual reality headset
0:05:49 and that there’s something beyond
0:05:51 the virtual reality headset?
0:05:52 Completely.
0:05:54 Because I believe the science.
0:05:58 And the predictions of our theories
0:05:59 about space-time are so good.
0:06:02 Now, I have to always be careful
0:06:03 about what I’m saying versus…
0:06:04 And I don’t want to put words
0:06:05 in the physicist’s mouth.
0:06:07 So what I say,
0:06:08 I think it’s a virtual reality.
0:06:09 That’s Hoffman.
0:06:10 That’s not physics, right?
0:06:11 Are you able to swap out
0:06:13 the phrase space-time for reality?
0:06:14 Or is that inaccurate?
0:06:18 I think that whatever reality is,
0:06:22 space-time is a trivial aspect of it.
0:06:27 There’s much more to reality
0:06:28 than space-time.
0:06:29 Space-time is all the reality.
0:06:32 It’s like a player in Grand Theft Auto.
0:06:35 If all you’ve done is play in Grand Theft Auto,
0:06:37 and you were born with a headset on,
0:06:37 and that’s all you’ve…
0:06:38 That’s your reality.
0:06:40 But if you’re the programmer
0:06:41 who wrote the code,
0:06:42 and you know the supercomputer
0:06:44 that’s running Grand Theft Auto,
0:06:45 you know that Grand Theft Auto
0:06:48 is a nice self-contained world,
0:06:49 but there’s an entire world
0:06:50 outside of it
0:06:52 that’s utterly unlike Grand Theft Auto.
0:06:53 It’s a supercomputer
0:06:55 with diodes and resistors
0:06:57 and voltages that are being toggled.
0:06:58 when some dude
0:07:00 is turning his wheel
0:07:01 to drive the car,
0:07:02 what’s really happening
0:07:03 when he turns the wheel
0:07:04 is that millions of voltages
0:07:05 are being toggled
0:07:07 in a specific order
0:07:08 in some computer,
0:07:09 and it has to be exactly
0:07:10 that right sequence
0:07:11 for the thing to work properly.
0:07:13 And the guy that’s turning the wheel
0:07:14 has no idea
0:07:15 what’s going on.
0:07:16 There’s this other
0:07:17 whole realm
0:07:19 utterly outside your imagination
0:07:20 in Grand Theft Auto.
0:07:21 And so,
0:07:23 if you’re in Grand Theft Auto,
0:07:23 you might not even know
0:07:24 about computers
0:07:25 and toggling voltages
0:07:26 and so all you know
0:07:27 is I’ve got a steering wheel
0:07:27 and a gas pedal
0:07:28 and the streets
0:07:29 and people to race
0:07:30 and so forth
0:07:31 and things to steal
0:07:32 and whatever.
0:07:33 But you don’t realize
0:07:33 there’s a puppet master
0:07:35 effectively controlling you.
0:07:36 Behind the scenes.
0:07:37 And so,
0:07:38 I think that
0:07:39 space-time
0:07:41 is just a very
0:07:42 effective headset.
0:07:43 For anyone that doesn’t know,
0:07:44 Grand Theft Auto
0:07:44 is a video game
0:07:45 where you run around
0:07:46 a virtual world,
0:07:47 basically.
0:07:47 That’s right.
0:07:48 You’re driving
0:07:49 nice fancy cars
0:07:50 in this world,
0:07:50 that’s right.
0:07:52 So,
0:07:53 everything I see
0:07:54 right now
0:07:56 is a
0:07:57 projection
0:07:59 that I’ve made
0:07:59 on the world,
0:08:00 my world,
0:08:02 in order to help me
0:08:03 to survive.
0:08:04 And my brain
0:08:05 is not showing me
0:08:06 things that it doesn’t
0:08:07 think I need
0:08:09 to see
0:08:10 because they won’t
0:08:10 be conducive
0:08:11 with survival
0:08:12 because they are
0:08:12 cognitively,
0:08:13 in terms of like
0:08:15 how much fuel
0:08:15 and energy
0:08:16 they would require
0:08:17 to process
0:08:17 and think about,
0:08:18 they are
0:08:19 cognitively
0:08:21 inconsequential.
0:08:22 or like
0:08:22 it would be
0:08:23 inefficient
0:08:23 for me
0:08:24 to spend
0:08:25 my cognitive
0:08:25 power
0:08:26 to see those
0:08:27 things.
0:08:28 That’s exactly
0:08:29 right.
0:08:29 And for a lot
0:08:29 of people,
0:08:30 I think
0:08:31 that’s
0:08:31 counterintuitive
0:08:32 because they
0:08:32 would say,
0:08:33 look,
0:08:34 evolution is
0:08:34 about making
0:08:35 you fit
0:08:36 so that you
0:08:36 can live
0:08:37 and survive
0:08:37 long enough
0:08:38 to reproduce
0:08:38 successfully.
0:08:40 And surely
0:08:41 evolution should
0:08:42 do that
0:08:43 by making you
0:08:43 see the truth.
0:08:43 I mean,
0:08:44 if you see
0:08:45 the truth,
0:08:45 then you’re
0:08:46 going to compete
0:08:47 in the game
0:08:47 of life
0:08:48 much more
0:08:49 successfully
0:08:50 than if you
0:08:50 don’t see
0:08:51 the truth.
0:08:52 so what
0:08:52 are you
0:08:53 talking about
0:08:53 this headset
0:08:54 nonsense for?
0:08:54 This is not
0:08:55 a headset,
0:08:55 this is the
0:08:55 truth.
0:08:56 I mean,
0:08:57 an evolution
0:08:58 should shape
0:08:58 us to see
0:08:59 the truth.
0:08:59 And I think
0:08:59 that’s what
0:09:00 most people
0:09:01 would assume.
0:09:02 And in fact,
0:09:03 very intelligent
0:09:04 experts in the
0:09:05 field assume
0:09:05 that.
0:09:07 And I suggest
0:09:07 otherwise.
0:09:08 In fact,
0:09:08 we have
0:09:08 mathematical
0:09:09 proofs
0:09:09 otherwise.
0:09:10 If you look
0:09:11 at evolution,
0:09:12 Darwin said,
0:09:12 look,
0:09:13 we need to
0:09:15 think about
0:09:16 a gradual
0:09:17 evolution over
0:09:18 time of these
0:09:19 species,
0:09:19 maybe from
0:09:19 very,
0:09:20 very simple
0:09:21 ones to
0:09:21 more complex
0:09:22 ones.
0:09:24 And what
0:09:24 is going to
0:09:25 drive that
0:09:26 dynamics?
0:09:27 And Darwin
0:09:28 suggested it
0:09:29 was what we
0:09:29 would call
0:09:29 reproductive
0:09:30 fitness,
0:09:32 that those
0:09:35 organisms that
0:09:38 have physical
0:09:38 properties,
0:09:40 sensory systems,
0:09:41 motor systems,
0:09:43 movement systems,
0:09:45 that make
0:09:45 them more
0:09:47 likely to
0:09:47 have
0:09:48 offspring and
0:09:48 to raise
0:09:49 offspring to
0:09:50 maturity.
0:09:51 Whatever
0:09:52 properties those
0:09:52 might be,
0:09:53 that’s what
0:09:53 we’re going
0:09:54 to call
0:09:54 fitness.
0:09:55 So the
0:09:55 more fit
0:09:57 you are is
0:09:58 really saying
0:09:59 how likely
0:10:00 are you to
0:10:01 have and
0:10:02 successfully raise
0:10:03 offspring.
0:10:04 So Darwin
0:10:05 suggested that.
0:10:06 And I don’t
0:10:06 think that he
0:10:07 necessarily had
0:10:08 to say that
0:10:08 there was no
0:10:08 God.
0:10:09 It was just
0:10:10 that if there
0:10:11 is a God,
0:10:11 it’s not
0:10:12 God put it
0:10:12 down perfect
0:10:13 and he did
0:10:14 an evolutionary
0:10:14 process.
0:10:15 Yeah.
0:10:15 Well,
0:10:16 organisms adapt
0:10:16 to their
0:10:17 environment.
0:10:19 Well,
0:10:19 they’re not
0:10:19 adapting,
0:10:20 but the
0:10:21 offspring that
0:10:21 survive are
0:10:22 those best
0:10:22 adapted to
0:10:23 the environment.
0:10:23 That’s right.
0:10:24 So that was
0:10:25 Darwin’s idea.
0:10:26 The gradual
0:10:28 evolution from
0:10:29 presumably simpler
0:10:31 organisms to
0:10:31 more and more
0:10:33 complicated organisms
0:10:35 and then
0:10:37 multiple evolutions
0:10:37 of things like
0:10:38 eyes, like
0:10:38 cephalopod
0:10:39 eye evolved
0:10:40 differently from
0:10:41 the human eye
0:10:42 and the
0:10:43 cephalopod
0:10:44 eye got
0:10:44 certain things
0:10:45 right that
0:10:45 the human eye
0:10:46 got wrong.
0:10:46 Is that because
0:10:47 the cephalopod
0:10:48 eye was in a
0:10:49 different environment
0:10:49 so it had
0:10:50 different requirements?
0:10:51 That would be
0:10:52 one possible
0:10:52 reason.
0:10:53 I actually don’t
0:10:54 know in the
0:10:55 case of the
0:10:55 cephalopods why,
0:10:56 but that kind
0:10:57 of idea is
0:10:58 absolutely one
0:10:58 of the reasons
0:10:59 that could have
0:10:59 happened.
0:11:00 Another one,
0:11:01 it could just
0:11:01 be an accident,
0:11:01 right?
0:11:02 There’s
0:11:02 probability
0:11:03 involved and
0:11:04 so at some
0:11:05 point you have
0:11:05 the right accident
0:11:06 and the humans
0:11:06 got the thing
0:11:07 reversed.
0:11:07 So you’re
0:11:08 saying Darwin
0:11:08 was wrong in
0:11:09 some respect or
0:11:10 that there was
0:11:11 something missing
0:11:11 from his
0:11:11 theory.
0:11:12 Oh no,
0:11:12 I think
0:11:13 Darwin’s,
0:11:16 in terms of
0:11:16 biology,
0:11:18 I think that
0:11:18 there is
0:11:21 no serious
0:11:22 competitor to
0:11:22 Darwin’s theory
0:11:23 of evolution
0:11:23 of a natural
0:11:24 selection in
0:11:25 terms of the
0:11:26 scientific theory
0:11:28 of the origin
0:11:28 of species and
0:11:29 so forth.
0:11:30 And it’s
0:11:31 Darwin’s theory
0:11:32 and the
0:11:32 mathematical
0:11:33 formulation of
0:11:34 it that I
0:11:35 think also
0:11:37 says that
0:11:38 what we’re
0:11:39 perceiving is
0:11:39 not the
0:11:39 truth.
0:11:40 That our
0:11:41 sensory systems
0:11:43 on Darwin’s
0:11:44 theory were
0:11:45 not shaped to
0:11:46 show us the
0:11:46 truth.
0:11:47 They were
0:11:50 shaped to
0:11:50 keep you
0:11:51 alive long
0:11:52 enough to
0:11:52 reproduce
0:11:53 successfully,
0:11:54 period.
0:11:55 That’s all
0:11:55 Darwin’s theory
0:11:56 actually says.
0:11:57 Most of us
0:11:58 think the way
0:11:59 this evolutionary
0:12:00 process does it
0:12:01 is to make
0:12:02 sure that your
0:12:02 senses are
0:12:03 telling you the
0:12:04 truth about the
0:12:05 external reality.
0:12:06 I’ve published
0:12:07 some papers with
0:12:08 colleagues where
0:12:09 we show
0:12:11 mathematically that
0:12:12 Darwin’s theory
0:12:13 does not entail
0:12:13 that at all.
0:12:14 In fact,
0:12:15 Darwin’s theory
0:12:18 says the
0:12:18 probability is
0:12:21 zero that any
0:12:22 sensory system
0:12:23 like eyes,
0:12:24 ears, smell,
0:12:25 touch, taste,
0:12:27 has ever been
0:12:29 shaped to see
0:12:30 any aspect of
0:12:31 objective reality
0:12:31 truly.
0:12:32 So the
0:12:32 probability is
0:12:34 zero that you
0:12:34 see any
0:12:34 aspect of
0:12:35 the truth,
0:12:36 period, on
0:12:36 Darwin’s
0:12:36 theory.
0:12:38 What you do
0:12:40 experience is
0:12:43 sensory systems
0:12:44 that guide
0:12:45 adaptive behavior.
0:12:47 Guide adaptive
0:12:47 behavior means
0:12:49 they let you
0:12:49 act.
0:12:51 So your eyes,
0:12:51 your nose.
0:12:52 Your eyes,
0:12:52 your nose,
0:12:53 yeah, your
0:12:53 eyes and nose.
0:12:55 They guide you
0:12:55 so that you
0:12:56 act in ways
0:12:57 that you don’t
0:12:57 die too
0:12:59 quickly and you
0:12:59 can have kids
0:13:00 that don’t die
0:13:01 too quickly.
0:13:02 That’s all it’s
0:13:02 about.
0:13:03 I was just
0:13:03 playing up
0:13:04 the scenario
0:13:04 then that
0:13:05 you removed
0:13:06 my eyes
0:13:07 and you
0:13:07 removed my
0:13:08 ears and
0:13:10 my nose and
0:13:11 my ability to
0:13:12 sense, you
0:13:13 know, temperature
0:13:13 and things like
0:13:14 that, all of my
0:13:14 senses.
0:13:16 I thought if I
0:13:17 was the only
0:13:17 person on earth
0:13:18 and you removed
0:13:18 all of my
0:13:22 senses, what
0:13:23 would reality
0:13:23 be?
0:13:25 Because if you
0:13:26 remove my
0:13:27 senses, reality
0:13:28 no longer exists
0:13:29 as far as I’m
0:13:30 aware of it,
0:13:31 but that doesn’t
0:13:31 mean nothing
0:13:32 exists.
0:13:32 And I’m
0:13:33 wondering what
0:13:34 that nothing
0:13:34 would be.
0:13:34 Like if you
0:13:35 just imagine
0:13:35 like wipe off
0:13:35 everyone on
0:13:36 the earth and
0:13:36 it’s just you
0:13:37 and we remove
0:13:37 all of your
0:13:39 senses, what
0:13:40 is in that
0:13:40 space?
0:13:40 Because you’re
0:13:41 right, my
0:13:41 senses, my
0:13:42 eyes, my
0:13:43 ears, my
0:13:43 ability to
0:13:44 understand
0:13:45 temperature is
0:13:46 a byproduct and
0:13:47 consequence of
0:13:49 me surviving.
0:13:50 So I was
0:13:50 playing out this
0:13:51 and I was like,
0:13:53 well, if we
0:13:53 think about
0:13:55 ghosts and
0:13:55 the afterlife,
0:13:57 maybe there was
0:13:58 no reason from
0:13:59 a survival
0:14:00 perspective that
0:14:01 I even needed
0:14:02 to be able to
0:14:03 see or
0:14:04 acknowledge that
0:14:04 maybe it just
0:14:05 didn’t help.
0:14:05 Maybe it actually
0:14:06 would have hurt
0:14:07 me to have
0:14:08 because it
0:14:09 would have been
0:14:10 too cognitively
0:14:11 demanding to
0:14:12 process all of
0:14:12 that information.
0:14:13 So anybody that
0:14:14 could process all
0:14:14 that information
0:14:16 wouldn’t have been
0:14:17 good at reproducing,
0:14:17 therefore they
0:14:18 wouldn’t survive,
0:14:18 therefore they
0:14:19 wouldn’t be here.
0:14:21 so maybe those
0:14:21 of us that
0:14:22 are here,
0:14:23 we’re just
0:14:24 really good at
0:14:27 ignoring the
0:14:28 other dimensions.
0:14:30 That’s what our
0:14:30 mathematics says.
0:14:31 I think that your
0:14:32 intuitions on that
0:14:34 are quite right,
0:14:36 that if you pay
0:14:36 attention to
0:14:37 anything other
0:14:38 than what allows
0:14:39 you to have
0:14:40 kids, you’re
0:14:41 wasting your time
0:14:41 from an
0:14:42 evolutionary point
0:14:42 of view.
0:14:43 Perception is
0:14:44 expensive.
0:14:44 It takes a lot
0:14:45 of calories.
0:14:46 You have to eat
0:14:46 a lot of food
0:14:47 to run your
0:14:48 brain and to
0:14:49 power your eyes
0:14:49 and your ears
0:14:51 so you need
0:14:51 to do
0:14:52 shortcuts.
0:14:52 You need to
0:14:53 make your
0:14:53 sensory systems
0:14:54 not chew up
0:14:55 so much of
0:14:55 your energy.
0:14:56 The more
0:14:57 expensive your
0:14:59 perceptual systems
0:14:59 are, the more
0:15:00 you’ve got to
0:15:01 eat to
0:15:02 power those.
0:15:03 So that means
0:15:03 you have to
0:15:04 go out there
0:15:04 and forage
0:15:05 and put
0:15:05 yourself at
0:15:05 harms.
0:15:08 So there’s
0:15:08 a trade-off.
0:15:09 We try to
0:15:09 do things
0:15:10 cheaply in
0:15:10 evolution.
0:15:12 And going
0:15:13 for the
0:15:14 truth, you
0:15:15 don’t need to
0:15:16 actually go for
0:15:16 the truth
0:15:16 because that’s
0:15:17 very, very
0:15:17 expensive.
0:15:18 So for
0:15:18 example,
0:15:19 there are
0:15:21 some flying
0:15:23 insects that
0:15:25 need to lay
0:15:26 their eggs
0:15:28 in water.
0:15:29 And they
0:15:30 use the trick
0:15:31 of just looking
0:15:32 at the
0:15:33 polarization of
0:15:33 the light
0:15:34 coming off
0:15:34 the water.
0:15:36 So what you
0:15:36 see happening
0:15:37 in evolution
0:15:38 is we have
0:15:39 tricks and
0:15:39 hacks.
0:15:41 And even
0:15:42 humans have
0:15:43 tricks and
0:15:43 hacks.
0:15:45 for example,
0:15:46 trying to
0:15:47 find out if
0:15:47 someone is
0:15:48 reproductively
0:15:48 fit.
0:15:51 I can’t
0:15:51 actually look
0:15:52 at your
0:15:52 DNA and
0:15:53 go, well,
0:15:55 okay, he’s
0:15:55 got an
0:15:56 ACG and
0:15:57 T, but he’s
0:15:57 got a C
0:15:57 here where
0:15:58 it’s supposed
0:15:58 to be a
0:15:58 T.
0:16:00 I can’t
0:16:00 look at
0:16:00 your DNA,
0:16:01 so what do
0:16:01 I look at?
0:16:02 I have to
0:16:02 look at
0:16:03 what I can
0:16:04 see of
0:16:04 your body
0:16:05 and your
0:16:06 voice and
0:16:06 so forth.
0:16:08 One of
0:16:08 the most
0:16:08 compelling
0:16:09 arguments for
0:16:10 the fact that
0:16:11 we aren’t
0:16:11 seeing reality
0:16:12 as it is and
0:16:12 we’re actually
0:16:13 only seeing
0:16:14 what we need
0:16:14 to see in
0:16:14 order to
0:16:16 survive is
0:16:16 when you
0:16:16 look at,
0:16:16 as you were
0:16:17 saying,
0:16:17 how different
0:16:18 animals see
0:16:18 the world.
0:16:20 And can you
0:16:20 just give me
0:16:22 some more
0:16:22 examples of
0:16:23 different animals
0:16:24 that see the
0:16:24 world completely
0:16:25 differently?
0:16:25 I always think
0:16:26 about bats.
0:16:28 How do bats
0:16:28 see the world?
0:16:29 Because do they
0:16:30 see colors like
0:16:31 we see them
0:16:31 and objects
0:16:32 like we see
0:16:32 them?
0:16:33 No, bats
0:16:34 use echolocation.
0:16:34 They’ll send
0:16:35 out little
0:16:36 bursts of
0:16:37 sound at
0:16:38 very, very
0:16:38 high frequencies
0:16:39 and then they
0:16:39 have these
0:16:40 big ears that
0:16:41 capture the
0:16:41 returns.
0:16:42 Just looking at
0:16:43 their sensory
0:16:44 system it says
0:16:45 most insect
0:16:45 eating bats
0:16:46 use echolocation
0:16:47 as you said.
0:16:47 They emit
0:16:48 high frequency
0:16:49 sound waves
0:16:50 and see
0:16:51 by listening
0:16:52 to the echoes
0:16:53 bouncing off
0:16:54 other objects.
0:16:54 That’s right.
0:16:55 And this gives
0:16:55 them some kind
0:16:56 of sonic map
0:16:57 of their
0:16:57 surroundings
0:16:58 helping them
0:16:59 to navigate
0:17:00 and effectively
0:17:00 see in total
0:17:01 darkness.
0:17:01 So you imagine
0:17:02 a bat,
0:17:03 like then
0:17:04 if a bat
0:17:04 is sat there
0:17:05 thinking that
0:17:06 they understand
0:17:06 the nature
0:17:06 of reality
0:17:08 when it’s
0:17:08 actually just
0:17:09 a map of
0:17:10 how the
0:17:11 sound waves
0:17:11 bounce back,
0:17:12 they, I
0:17:13 imagine,
0:17:13 don’t have
0:17:14 the same,
0:17:16 they have a
0:17:17 completely different
0:17:17 perception of
0:17:17 what reality
0:17:18 is to us.
0:17:20 And therefore
0:17:20 it would be
0:17:20 quite ignorant
0:17:21 to assume
0:17:22 that we as
0:17:24 humans are
0:17:24 seeing reality
0:17:25 as it is
0:17:25 when just
0:17:26 like the bat
0:17:27 we’re probably
0:17:30 adapted to
0:17:32 our environment
0:17:33 and built
0:17:33 and built
0:17:33 and built
0:17:34 senses,
0:17:34 eyes,
0:17:34 ears,
0:17:35 touch
0:17:36 that helped
0:17:36 us to
0:17:36 survive.
0:17:37 I would
0:17:37 agree with
0:17:38 you,
0:17:38 but some
0:17:38 of my
0:17:39 colleagues
0:17:39 would disagree
0:17:39 and they
0:17:40 would say
0:17:42 humans are
0:17:42 much more
0:17:43 complicated.
0:17:45 And, you
0:17:45 know, surely
0:17:46 bats and so
0:17:47 forth, they have
0:17:47 to have all
0:17:48 these shortcuts
0:17:48 and they don’t
0:17:48 see reality
0:17:49 as it is.
0:17:50 But we’ve
0:17:51 evolved further
0:17:53 and we’re
0:17:53 closer to the
0:17:53 truth.
0:17:54 From my point
0:17:54 of view,
0:17:55 what I see
0:17:56 this table
0:17:56 and this cup
0:17:57 and so forth
0:17:59 is just
0:18:00 a convenient
0:18:00 fiction.
0:18:02 Whatever reality
0:18:03 is, it’s
0:18:04 utterly unlike
0:18:06 anything that I
0:18:06 perceive.
0:18:06 Utterly.
0:18:08 In a TED talk
0:18:08 that you did
0:18:11 in the 2000s,
0:18:11 you talked about
0:18:12 simulations that
0:18:13 you ran to
0:18:14 prove that,
0:18:16 I guess in
0:18:18 part, that
0:18:19 I’m only seeing
0:18:20 things that will
0:18:21 help me to
0:18:22 survive as a
0:18:22 creature, as an
0:18:22 organism.
0:18:23 Can you explain
0:18:24 to me simply
0:18:25 what those
0:18:26 simulations were
0:18:27 and what they
0:18:27 proved?
0:18:29 Yes, in our
0:18:30 simulations, and
0:18:31 this is before we
0:18:32 had theorems, so
0:18:33 we did simulations
0:18:33 just to see if
0:18:34 the ideas were
0:18:35 working, and we
0:18:36 would have
0:18:37 artificial organisms
0:18:37 in a computer,
0:18:39 so it was like a
0:18:39 game that we
0:18:40 put together, and
0:18:41 we would have a
0:18:42 world and we
0:18:43 would let some
0:18:43 organisms actually
0:18:44 see the true
0:18:44 state of that
0:18:45 world, so they
0:18:45 were the truth
0:18:46 organisms, and
0:18:47 then we’d have
0:18:48 other ones that
0:18:50 only had, like
0:18:51 a headset, an
0:18:52 interface that only
0:18:53 could see not
0:18:53 the truth, but
0:18:55 just some little
0:18:55 bit of information
0:18:56 that could guide
0:18:57 adaptive behavior.
0:18:57 That would
0:18:58 help them to
0:18:59 survive, reproduce.
0:19:01 Survive, yeah, and
0:19:02 reproduce, that’s
0:19:02 right.
0:19:04 What we found was
0:19:05 for a wide range
0:19:08 of conditions of
0:19:09 the algorithm, the
0:19:10 organisms that saw
0:19:11 the truth went
0:19:12 extinct.
0:19:13 They weren’t able
0:19:14 to compete with
0:19:14 the ones that
0:19:15 didn’t, and one
0:19:15 of the things that
0:19:16 came out of it was
0:19:17 seeing the truth
0:19:18 takes too much
0:19:19 time and energy.
0:19:21 It’s complicated to
0:19:23 see the truth, and
0:19:23 if you have a
0:19:26 simple trick that
0:19:27 lets you do the
0:19:29 same thing without
0:19:30 having to have a
0:19:31 deep insight, then
0:19:32 you can get the
0:19:33 same benefit, you
0:19:33 can get the
0:19:34 benefit without
0:19:35 having to put all
0:19:36 the effort out.
0:19:36 Now, I can give
0:19:37 you a concrete
0:19:38 example of an
0:19:39 organism that does
0:19:40 this that’s pretty
0:19:40 funny.
0:19:41 So, there’s the
0:19:42 jewel beetle.
0:19:43 It lives in the
0:19:44 outback of Australia.
0:19:46 It’s dimpled, glossy,
0:19:46 and brown.
0:19:47 The males fly, the
0:19:48 females are fly-less.
0:19:50 So, the males are
0:19:51 flying around, of
0:19:51 course, looking for
0:19:52 an eligible female.
0:19:54 It turns out that
0:19:55 men in the
0:19:57 outback tended, for
0:19:58 a while, were
0:19:59 drinking beer with
0:20:00 these bottles that
0:20:01 were also dimpled,
0:20:03 glossy, and brown.
0:20:04 They throw them out
0:20:06 into the outback, and
0:20:07 they turned out to
0:20:08 be dimpled, glossy,
0:20:08 and just the right
0:20:09 shade of brown to
0:20:10 grab the attention of
0:20:11 the male jewel
0:20:11 beetles.
0:20:13 They’re actually on
0:20:13 the bottle.
0:20:14 They’re full-body
0:20:15 contact.
0:20:15 They’re crawling all
0:20:16 over it, and they
0:20:17 still think it’s a
0:20:17 female.
0:20:18 So, how much do
0:20:19 they know about
0:20:19 their women?
0:20:20 Very, very little
0:20:21 they know about
0:20:21 their women.
0:20:23 A woman, a
0:20:24 female, is something
0:20:25 dimpled, glossy, and
0:20:26 brown.
0:20:26 Apparently, the
0:20:27 bigger, the better.
0:20:27 And that’s what a
0:20:28 female is.
0:20:29 So, you can see
0:20:30 evolution didn’t give
0:20:31 these male beetles
0:20:32 much insight into
0:20:33 their females.
0:20:34 They gave them just
0:20:36 enough information to
0:20:38 successfully reproduce,
0:20:38 period.
0:20:39 And that’s sort of
0:20:40 what evolution does.
0:20:41 It gives you just
0:20:43 enough information to
0:20:45 reproduce before you
0:20:45 die.
0:20:46 So, they’re all
0:20:47 making love to this
0:20:47 beer bottle because
0:20:49 they can’t tell,
0:20:50 they can’t see
0:20:50 reality.
0:20:52 They can’t see that
0:20:53 this isn’t a woman,
0:20:54 this is a beer
0:20:54 bottle.
0:20:54 That’s right.
0:20:55 That’s one of the
0:20:56 more humorous examples
0:20:58 of what evolution
0:20:58 has done.
0:21:00 It does things on the
0:21:01 cheap, and that
0:21:02 includes human
0:21:03 sensory systems.
0:21:04 So, it’s very
0:21:05 humbling.
0:21:05 We’re not the
0:21:07 epitome, and what
0:21:09 we think is human
0:21:10 appreciation of the
0:21:11 deep truth of
0:21:13 reality is just our
0:21:13 little headset.
0:21:15 What we experience
0:21:17 and know is
0:21:20 trivial compared to
0:21:21 whatever reality is,
0:21:21 absolutely trivial.
0:21:24 We know 0% of
0:21:24 reality.
0:21:26 And by the way,
0:21:27 our scientific
0:21:29 theories will
0:21:31 always and forever
0:21:32 explain 0% of
0:21:36 reality because they
0:21:37 have to make
0:21:37 assumptions.
0:21:38 And every theory,
0:21:39 scientific theory,
0:21:39 has to make
0:21:39 assumptions.
0:21:41 And so, we’ll
0:21:42 have, in principle,
0:21:43 an infinite sequence
0:21:44 of theories with
0:21:45 ever deeper
0:21:46 assumptions, and
0:21:46 we’ll never get to
0:21:47 the bottom.
0:21:49 And since it’s an
0:21:49 infinite sequence,
0:21:50 that means everything
0:21:51 we’ve got so far is
0:21:52 0%.
0:21:54 So, I’m a
0:21:55 scientist.
0:21:55 I’m all for
0:21:55 science.
0:21:57 I encourage young
0:21:58 men and women to
0:21:58 go into science.
0:21:59 I think it’s a
0:22:00 great thing to do.
0:22:01 But just know that
0:22:02 all of our theories
0:22:07 will comprehend
0:22:08 0% of reality.
0:22:09 You know, people
0:22:10 talk a lot about
0:22:11 how their pets or
0:22:13 other animals are
0:22:13 able to see
0:22:14 another dimension.
0:22:15 Sometimes people
0:22:16 say things like,
0:22:17 my dog started
0:22:18 barking at this,
0:22:19 or I had cancer,
0:22:21 and there’s dogs
0:22:22 or animals that
0:22:23 have been able to,
0:22:24 they believe,
0:22:25 spot certain
0:22:26 diseases inside the
0:22:27 human body.
0:22:28 And when you look
0:22:30 at the sort of
0:22:32 sensory faculties of
0:22:34 these dogs, dogs
0:22:35 can hear frequencies
0:22:37 up to 65,000 hertz,
0:22:37 whereas humans can
0:22:38 only go to 20,000
0:22:39 hertz.
0:22:40 Dogs have up to
0:22:40 300 million
0:22:42 olfactory receptors.
0:22:43 Humans just have
0:22:44 5 million, and some
0:22:45 animals like cats can
0:22:46 see different sort of
0:22:47 frequencies of light.
0:22:49 So it does beg a
0:22:49 question.
0:22:50 You know, if it’s
0:22:52 possible for an animal,
0:22:53 an organism, to see
0:22:56 the world in a
0:22:57 different depth and
0:22:59 width than us, what
0:23:00 happens if you go
0:23:01 further?
0:23:02 Right.
0:23:03 Absolutely.
0:23:03 There are some that
0:23:04 can detect electric
0:23:05 fields.
0:23:07 So some fish can
0:23:08 detect electric
0:23:09 fields.
0:23:12 Some birds, I
0:23:12 believe, can see the
0:23:13 polarization of light.
0:23:16 And some insects, of
0:23:17 course, use polarization
0:23:19 of light to find where
0:23:19 to lay their eggs.
0:23:21 And we can’t do that.
0:23:24 So, yeah, when we
0:23:25 start to study other
0:23:26 animals, we see these
0:23:27 remarkable abilities.
0:23:28 Interesting.
0:23:31 And what does this
0:23:32 all mean for the
0:23:34 nature of how one
0:23:35 should understand
0:23:36 their life?
0:23:37 Because I guess the
0:23:38 way that we perceive
0:23:39 the world causes us
0:23:40 so much suffering or
0:23:41 joy, depending on how
0:23:42 we perceive it.
0:23:43 Is there anything,
0:23:44 people, from all of
0:23:45 the work you’ve done
0:23:46 and the books you’ve
0:23:48 written, that people
0:23:48 can bring into their
0:23:49 lives to help them
0:23:50 live better lives with
0:23:51 this understanding of
0:23:51 the world?
0:23:52 First thing to note
0:23:54 is that the world is
0:23:56 far more interesting
0:23:59 and varied than
0:23:59 you can imagine.
0:24:01 So if you think the
0:24:02 world is a boring
0:24:03 place, it’s not.
0:24:04 Your imagination
0:24:05 isn’t big enough.
0:24:06 Whatever reality is,
0:24:09 it transcends anything
0:24:10 that you could
0:24:11 possibly imagine.
0:24:13 Spiritual traditions
0:24:14 basically often say
0:24:16 there’s more to life
0:24:17 than what you see
0:24:17 inside space and
0:24:18 time.
0:24:19 There’s something
0:24:19 beyond.
0:24:22 And I’ve been sort
0:24:23 of pointing to that
0:24:24 myself in my own way.
0:24:24 I’m saying that
0:24:25 scientific theory is
0:24:26 always have
0:24:27 assumptions.
0:24:27 So there’s an
0:24:28 infinite number of
0:24:29 scientific theories that
0:24:29 you’re going to have
0:24:30 and you’re never
0:24:32 going to get a
0:24:32 scientific theory of
0:24:33 everything.
0:24:33 What am I saying?
0:24:35 That there’s something
0:24:35 beyond science.
0:24:38 As good as science
0:24:40 is, I’m saying
0:24:41 there’s not only
0:24:42 not a theory of
0:24:43 everything, the best
0:24:44 theory we’ll ever
0:24:45 come up with is
0:24:46 zero percent of
0:24:46 reality.
0:24:48 So that leaves all
0:24:49 this room for what
0:24:50 the spiritual traditions
0:24:50 are talking about,
0:24:51 that there’s something
0:24:53 that transcends
0:24:53 science.
0:24:55 there is a way of
0:24:56 thinking about this
0:24:57 that I think is very
0:24:58 illuminating and it’s
0:24:59 about the intersection
0:25:00 of science and
0:25:01 spirituality.
0:25:03 I’m a scientist.
0:25:04 Who am I?
0:25:07 I am someone and I’m
0:25:08 one of many
0:25:10 someones, other
0:25:12 scientists, who can
0:25:13 create theories and in
0:25:15 principle ever, ever
0:25:16 deeper theories and
0:25:17 there’s an infinite
0:25:17 sequence.
0:25:21 So who is the I that
0:25:21 can do this?
0:25:24 No theory that I can
0:25:27 come up with is the
0:25:28 final description of
0:25:29 that I.
0:25:31 In other words, the I
0:25:32 that is doing all this
0:25:35 theory building is the
0:25:39 I that is real, that is
0:25:41 making these theories, and
0:25:42 that utterly transcends
0:25:43 all these theories.
0:25:44 And that’s a spiritual
0:25:45 point of view.
0:25:46 So what does that
0:25:46 mean?
0:25:47 You’re God?
0:25:50 It means that whatever
0:25:51 you are transcends any
0:25:52 description.
0:25:53 And that’s what a lot
0:25:54 of people say God is.
0:25:56 Suppose I give you
0:25:57 something you’ve never
0:25:58 tasted before, like a
0:25:59 piece of mint.
0:26:00 And actually, I don’t
0:26:01 know what mint tastes
0:26:01 like to you.
0:26:02 I assume that it’s like
0:26:04 what mint tastes like
0:26:04 for me, but I don’t
0:26:04 know.
0:26:06 This is called learning
0:26:07 by ostensive definition.
0:26:08 And so we have this
0:26:09 game where your
0:26:10 experiences are your
0:26:15 experiences, and you
0:26:18 actually didn’t need
0:26:18 anybody else for those
0:26:19 experiences.
0:26:21 All you needed me for,
0:26:22 or your parents for, is
0:26:24 to give you a name for
0:26:24 what you already knew.
0:26:27 And you create this
0:26:28 world, and all we do
0:26:29 is tell you how to talk
0:26:30 with me about what
0:26:31 you’ve created.
0:26:32 And I don’t know that
0:26:34 your world in any way
0:26:36 resembles my experience.
0:26:37 It’s quite possible.
0:26:38 And do you think
0:26:38 there’s ways that we
0:26:39 cause ourself a lot of
0:26:40 anguish and pain and
0:26:41 mental health issues
0:26:42 because of how we
0:26:44 perceive the nature of
0:26:46 reality to be, that we
0:26:47 could potentially, I
0:26:48 don’t know, give up or
0:26:50 rewire ourselves on to
0:26:52 have a more fulfilling,
0:26:53 more grateful experience
0:26:54 of life?
0:26:54 Completely.
0:26:56 I think that’s very,
0:26:57 very important.
0:26:59 And it’s a natural
0:27:00 consequence of what we’ve
0:27:00 just been talking about.
0:27:02 Almost all of us think
0:27:04 of ourselves as an
0:27:05 object in space-time,
0:27:06 only here for a short
0:27:07 amount of time, and
0:27:09 we’ll soon die.
0:27:10 When I say you
0:27:11 transcend any scientific
0:27:12 theory, that means the
0:27:16 theory that I am just
0:27:19 a 160-pound object in
0:27:20 space-time is just a
0:27:21 theory, and it’s not the
0:27:21 truth.
0:27:22 That’s not the truth
0:27:23 about who I am.
0:27:26 That’s just a theory that
0:27:26 I have.
0:27:28 Because space-time itself
0:27:29 is just a theory.
0:27:32 nothing inside space-time is
0:27:34 anything but my headset
0:27:35 interpretation of a
0:27:38 reality that infinitely
0:27:39 transcends anything I can
0:27:40 experience.
0:27:43 There is another way that
0:27:45 you can appreciate that
0:27:47 that transcends science,
0:27:49 and that is, and many
0:27:50 meditative traditions talk
0:27:52 about this, they recognize
0:27:56 that you are infinitely
0:27:59 beyond any scientific or
0:28:00 any other description.
0:28:02 So what do you do in that
0:28:03 case to know who you are?
0:28:05 You drop all descriptions.
0:28:08 You sit in absolute
0:28:10 silence and ignore any
0:28:11 thoughts, because you
0:28:12 recognize that thoughts are
0:28:14 useful in this headset and to
0:28:15 play the game of life.
0:28:16 Yeah, we need thoughts to do
0:28:16 our science.
0:28:18 If you want to
0:28:19 understand who I am,
0:28:24 again, I do psychology, I do
0:28:25 all this, I do the
0:28:26 science, so I’m not putting
0:28:26 science down.
0:28:27 I’m a scientist.
0:28:29 But at some point, if you
0:28:32 want to understand the
0:28:33 truth of who you are beyond
0:28:34 just this headset description
0:28:37 of you, then you have to
0:28:39 lay aside all concepts,
0:28:41 period, and just know
0:28:43 yourself by being yourself,
0:28:45 not by putting a concept
0:28:48 between you and yourself.
0:28:48 A story.
0:28:49 A story.
0:28:50 An identity.
0:28:50 That’s right.
0:28:52 No story, no identity.
0:28:53 Nothing between you and
0:28:53 yourself.
0:28:56 You know yourself by sitting
0:28:58 in utter silence and being
0:28:59 yourself, no concepts.
0:29:00 Because then you’ve let go
0:29:03 of all theories, and now
0:29:05 it’s reality facing reality.
0:29:07 No barrier in between.
0:29:10 And that requires you to
0:29:12 realize that your identity,
0:29:14 the stories you believe, the
0:29:14 labels you’ve given
0:29:16 yourself as CEO or social
0:29:18 media manager or manager or
0:29:19 director or head of
0:29:21 department, all of these
0:29:21 things are just, in fact,
0:29:22 labels you’ve given.
0:29:24 That’s right.
0:29:26 Those are just labels that
0:29:26 you’ve given.
0:29:27 And what’s interesting about
0:29:29 this now is if I think I’m
0:29:32 just this little body and
0:29:34 I’m nothing but this body
0:29:36 and my conscious experiences
0:29:37 are nothing but what my
0:29:37 brain does.
0:29:39 So that’s my theory, and
0:29:40 that’s all I am.
0:29:42 I don’t feel very big.
0:29:43 I don’t feel very
0:29:43 important.
0:29:45 And so I’m going to
0:29:46 probably need to do
0:29:47 something to make myself
0:29:48 feel a little bit better.
0:29:49 I’m going to need to
0:29:50 compete with you.
0:29:50 I’m going to need to show
0:29:52 how I’m better than you in
0:29:52 a certain way.
0:29:53 So I’m a better tennis
0:29:55 player than you or I’m
0:29:56 smarter than you or whatever.
0:29:57 So we’re going to get this
0:29:59 competition going on among
0:30:01 people, and we’re going to
0:30:02 get even competition among
0:30:04 religions and countries and
0:30:06 so forth because we don’t
0:30:09 know who we are and we feel
0:30:10 inadequate.
0:30:13 And if we actually
0:30:18 understood that all of this
0:30:21 that I’m seeing right now, I’m
0:30:24 making it up on the fly.
0:30:27 This cup that I’m seeing, it
0:30:29 only exists when I create it.
0:30:32 This table exists when I
0:30:33 create it.
0:30:34 Like in a virtual reality.
0:30:36 In a virtual reality, I’m in
0:30:36 Grand Theft Auto.
0:30:38 I look over here and now I see
0:30:39 a red Mustang.
0:30:40 I look away.
0:30:41 I don’t see the red Mustang.
0:30:43 And now there is no red
0:30:43 Mustang.
0:30:46 The red Mustang only existed
0:30:48 when I looked because it’s a
0:30:48 VR game.
0:30:50 I only need it when I render it.
0:30:51 I render it when I need it.
0:30:53 I’m now rendering a cup.
0:30:56 The cup that I rendered is no
0:30:57 longer there.
0:30:58 You might render your cup.
0:30:59 You might say, well, Don, you’re
0:30:59 wrong.
0:31:00 The cup is still there.
0:31:00 I can see it.
0:31:02 No, you’re rendering your cup.
0:31:05 And so you’re not rendering my
0:31:05 cup.
0:31:06 I rendered my cup.
0:31:08 So the same thing with Grand Theft
0:31:08 Auto.
0:31:09 You might say, well, I see the
0:31:10 red Mustang even if you’re not
0:31:10 looking, Don.
0:31:12 Well, that’s because in your
0:31:14 headset, you’re looking and you’re
0:31:16 rendering the red Mustang, but I’m
0:31:16 not.
0:31:17 And there is no red Mustang.
0:31:18 If you look inside the
0:31:19 supercomputer, there’s no red
0:31:19 Mustang there.
0:31:22 The supercomputer that’s running
0:31:23 the game has no red Mustang.
0:31:27 So what I’m saying is we compete,
0:31:29 we feel inadequate, and we feel
0:31:30 like we need to compete with other
0:31:31 people and be better than them, and
0:31:34 we have egos, all the egoic stuff
0:31:35 that we do that causes all the
0:31:37 problems in the world because you
0:31:37 don’t know who you are.
0:31:40 You’re creating this whole thing.
0:31:42 You’re not a little player.
0:31:45 You’re the inventor of this whole
0:31:45 thing.
0:31:48 You have nothing to prove, and you
0:31:49 don’t need to be better than
0:31:50 anybody else.
0:31:52 They’re also master creators.
0:31:54 They’re creating entire universes that
0:31:55 they perceive as well.
0:32:02 And my own take on this is that you
0:32:06 and I are really the same one reality
0:32:08 just looking at itself through two
0:32:10 different headsets, two different
0:32:11 avatars, and having a conversation.
0:32:16 And maybe that’s what is required for
0:32:19 this one infinite intelligence to sort
0:32:19 of know itself.
0:32:23 If you transcend any description, how do
0:32:24 you know yourself?
0:32:25 Maybe what you do is you say, well, let
0:32:26 me try this headset on.
0:32:28 Let me take that seriously for a while.
0:32:30 Maybe even let myself get lost.
0:32:33 Let me completely believe I’m just a Don
0:32:35 Hoffman in this space-time.
0:32:37 And let me believe that for many decades
0:32:39 and then slowly sort of wake up.
0:32:41 But at least then I will have seen myself
0:32:42 from this perspective.
0:32:43 Then I’ll take off that headset.
0:32:44 We call that death.
0:32:45 We all just take off the headset.
0:32:46 And then I’ll try it.
0:32:48 There’s an infinite number of headsets to
0:32:48 try on.
0:32:52 So from that point of view, any person you
0:32:54 speak to is transcendent.
0:32:58 Any animal is just an avatar of this
0:33:03 transcendent, unspeakably incredible reality
0:33:06 that transcends science so that science
0:33:07 will only get 0% of it.
0:33:10 And again, I always say, I’m not putting
0:33:10 down science.
0:33:11 I’m a scientist.
0:33:12 We need to do science.
0:33:14 And I recommend that people do science.
0:33:16 But my guess, this is one of the more
0:33:17 trivial headsets.
0:33:19 It’s only four dimensions.
0:33:20 Why not 20 billion?
0:33:22 Why not quintillion?
0:33:25 This is just a fairly trivial.
0:33:29 So we may be in one of the most, the more
0:33:32 uninteresting perspectives on who we are.
0:33:35 And there are much more interesting
0:33:36 perspectives that we can take on ourselves.
0:33:39 But the reason we have fighting, the reason
0:33:42 we have egos is because we don’t know who we
0:33:42 are.
0:33:44 And is there a way for me to understand who
0:33:45 I am?
0:33:49 Or is the closest you’ve found meditation?
0:33:50 I know you’ve meditated for 20 years or
0:33:51 something.
0:33:54 I should say, I should be a little careful.
0:33:58 I think it really is important to do, for me
0:33:59 as a scientist, to have done the science
0:34:00 that I’ve done.
0:34:01 But I think for someone else who doesn’t do
0:34:04 science, maybe that you do music or you do
0:34:06 some sports or something like that.
0:34:10 That is a concrete way of knowing yourself
0:34:11 through a perspective.
0:34:12 And that’s really important.
0:34:16 And since we have billions of people and then
0:34:19 there’s untold other kinds of animals and
0:34:22 insects and so forth, this one infinite
0:34:25 intelligence, whatever it is, has decided I want to
0:34:29 look at myself through the lens of a mosquito and
0:34:32 now of the bumblebee and now of the jewel beetle that
0:34:35 can’t even tell a bottle from a female.
0:34:39 I’m going to look at myself from this panoply of
0:34:39 perspectives.
0:34:42 So you’re almost implying there that there’s this one
0:34:45 consciousness and it’s just using different organisms
0:34:49 potentially as vehicles to understand itself and the
0:34:50 nature of reality.
0:34:50 That’s right.
0:34:52 So that would mean that me and you are the same
0:34:55 consciousness, but you were born as a scientist in
0:34:58 America and I was born as a, I don’t know, an entrepreneur
0:35:01 in Botswana with different perspectives in order to
0:35:03 understand the reality, which means that we’re basically the
0:35:08 the same consciousness, the same super intelligence or
0:35:11 whatever, just manifesting as different eyeballs in different
0:35:11 places.
0:35:13 That’s my view.
0:35:18 And certain religious traditions do sort of hint, almost say that
0:35:19 exactly.
0:35:25 You know, like Jesus in Christianity, in like Matthew 25 says, you
0:35:27 know, I was hungry and you fed me.
0:35:27 I was thirsty.
0:35:29 You gave me something to drink.
0:35:32 I was a foreigner and you invited me in.
0:35:34 I was sick and you helped me.
0:35:36 I was in prison and you visited me.
0:35:39 And people, he says, asked him, when did we do that?
0:35:42 And he said, whenever you did it to the least person, you did it
0:35:42 to me.
0:35:45 So Jesus is sort of hinting at this.
0:35:51 There is, there’s no difference.
0:35:56 The reason to love your neighbor as yourself is because your
0:35:59 neighbor is yourself just with a different headset.
0:36:05 And the only reason we have problems is we don’t realize how
0:36:06 incredible you are.
0:36:14 So you are that which is creating this VR simulation with all of its
0:36:16 beauty, all of its complexity.
0:36:21 All the complexity is you and you’re doing it effortlessly.
0:36:30 Now, for my neuroscience colleagues, they will say, Don, it’s not effortless.
0:36:35 You’ve got 100 billion, well, 86 billion neurons in your brain.
0:36:39 The visual system has billions of neurons that are doing all this computation.
0:36:43 And we have the simple cells, the complex cells, the hypercomplex cells.
0:36:45 And we think of the brain as a physical object that’s generating our
0:36:46 consciousness.
0:36:51 I’m saying space-time itself is something that you create.
0:36:54 And so you create everything inside space-time.
0:36:57 And I’ve also created the brain.
0:36:57 You create the brain.
0:37:00 So right now, you don’t have a brain.
0:37:01 Excuse me?
0:37:02 And nor do I.
0:37:03 Okay, fair enough.
0:37:07 Because I don’t have a brain and you don’t have a brain until we actually look
0:37:08 inside and render a brain.
0:37:09 Just like in VR.
0:37:13 The Mustang doesn’t exist until you look at it and render it.
0:37:18 So I can predict that if we do the right scans, we will see a brain.
0:37:23 But that only exists when we do the rendering.
0:37:24 So I don’t have a brain.
0:37:29 All these correlations, we know that correlation doesn’t imply causation, right?
0:37:33 So the fact that there is correlations, and I don’t deny it.
0:37:38 In fact, I’m all for studying these correlations between brain activity and
0:37:39 conscious experience.
0:37:39 They exist.
0:37:40 They’re undeniable.
0:37:45 And they don’t in any way remotely entail that the brain causes our conscious
0:37:45 experiences.
0:37:47 So I’m not the brain.
0:37:50 I’m the thing that’s simulating the presence of a brain.
0:37:50 That’s right.
0:37:51 That’s right.
0:37:58 And so in your simulation, your simulation is so good that it simulates also how all
0:38:04 this reality that transcends space-time is being funneled down into this tiny little space-time
0:38:05 headset.
0:38:07 And that’s what we call the brain.
0:38:11 So of course, there are going to be these correlations between brain activity and what
0:38:11 we see.
0:38:13 But the correlation goes the other way.
0:38:16 It’s not because the brain creates your conscious experiences.
0:38:23 It’s because consciousness has created the brain as an icon to describe how it’s creating
0:38:23 this headset.
0:38:25 Do you think much about simulation theory?
0:38:30 I’ve had lots of dinner parties recently and conversations over dinner about simulation
0:38:32 theory, and it always gets very, very interesting.
0:38:34 What are your thoughts on simulation theory?
0:38:38 And for my listeners who might not understand the concept of simulation theory, are you able
0:38:39 to explain it?
0:38:40 Yes.
0:38:47 So the standard, Nick Bostrom, for example, is a very big figure in simulation theory.
0:38:53 And in those kinds of simulation theories, the idea is that the world that you’re seeing
0:38:56 right now isn’t the true world.
0:38:57 This is just a simulation.
0:39:06 And there’s some programmer, say, with some really nice computer that’s programmed this world.
0:39:12 And so we’re just characters in a simulated world of some programmer.
0:39:17 And that programmer and their laptop that’s doing this, as it turns out, isn’t the final
0:39:22 thing either, because that programmer and their laptop is also just a simulation from a deeper
0:39:24 level programmer and their laptop.
0:39:30 There could be a very, very large nesting of all these simulated worlds and people with their
0:39:30 computers.
0:39:34 And that does jive pretty well with what I’m saying up to a point.
0:39:36 I’m saying this is not the reality.
0:39:36 This is just a headset.
0:39:40 So, but there’s a big, big disagreement.
0:39:43 Do you think there’s going to come a point where, with everything that’s going on with
0:39:48 AI and robotics, that we could make a robot and program it with a certain AI that gives
0:39:50 it the sort of same thinking as a human being?
0:39:56 And then when I put some chocolate into its mouth, it’s going to say to me, hmm, I love
0:39:56 that chocolate, Stephen.
0:39:57 That’s my favorite flavor.
0:40:00 I could certainly program such a robot.
0:40:06 But the question will always be, just because I have this particular circuit in the computer
0:40:11 and then some structure in the tongue that I’ve given it and some pattern of electrical
0:40:17 activity, what is my scientific theory that explains why that pattern had to be the taste
0:40:17 of chocolate?
0:40:19 That’s what we need.
0:40:24 But it’s your adaptive learning thing where it’s just learned through all of the data,
0:40:31 through someone telling it, programming it to think that particular set of chemicals, send
0:40:36 that up to the software and then respond like this, which might just be how me and you are
0:40:37 responding to life.
0:40:38 We might not be conscious at all.
0:40:41 Right, and what you’re suggesting is probably how we’d actually do it.
0:40:47 We would probably sort of train it and have it give us the right responses in that kind
0:40:47 of context.
0:40:48 So we’d probably do it something like that.
0:40:51 But then as scientists, we want to understand.
0:41:01 So we’re claiming as scientists that an experience is a, say, certain causal structure or certain
0:41:03 functional architecture.
0:41:04 That’s what we’re saying it is.
0:41:09 Because these are physicalist theories and they’re saying, we’re not going to start
0:41:09 with consciousness.
0:41:11 Consciousness is not fundamental.
0:41:13 Space and time and physical objects are fundamental.
0:41:21 And so we need to show how those physical objects and their properties give rise to these conscious
0:41:21 experiences.
0:41:27 So if that’s the science you want to propose, then I have to be hard-nosed as a scientist now
0:41:30 and say, give me your theory of mint.
0:41:33 So do you think this is a simulation?
0:41:37 So it’s not a simulation in Bostrom’s sense.
0:41:43 In Bostrom’s sense, it’s a simulation in that it’s a physical substrate that’s giving
0:41:46 rise to this whole world of conscious experiences that I’m having.
0:41:48 And that I deny.
0:41:51 Like a game programmer sat at a computer making it.
0:41:59 And somehow the physical system itself gave rise to the magic of the conscious experiences
0:42:01 I’m having of red and green and love and so forth.
0:42:07 So for the simulation theory, so this is my bone of contention with the simulation theory.
0:42:11 It’s very similar to my theory in all other respects, but this is a pretty serious bone
0:42:11 of contention.
0:42:20 For their theory to work, they have to show explicitly, scientifically, how a specific conscious experience
0:42:21 arises from a specific program.
0:42:25 Until you do that, there is no beef on the table.
0:42:33 So for my point, their theory is a non-starter right now because there’s no specific experience
0:42:37 that they can say, this program must be the taste of mint.
0:42:39 They can’t do that.
0:42:43 And until they can do that, they can’t get this whole world of experience that I’m living in.
0:42:44 Nothing.
0:42:45 So there’s no beef.
0:42:52 All they have to do to give me some beef is to say, like in integrated information theory,
0:42:54 they say, here’s the matrix for mint.
0:42:56 This is the matrix.
0:42:59 Of course, then we’ll ask, why?
0:43:03 Why is that matrix, that causal structure, the taste of mint?
0:43:05 What is your scientific theory for why that’s the case?
0:43:12 And what you’ll see is, I think it’s going to take the field a while to see it, but we
0:43:14 will find that these approaches are vacuous.
0:43:16 There’s no beef.
0:43:21 When you ask people what the meaning of their life is, they’ll often say things like it is,
0:43:24 maybe they’ll say to raise children, maybe they’ll say they want to improve humanity,
0:43:31 they want to cure a disease, they want to help society in some way, but through the lens
0:43:35 of reality that you see the world and that you believe the world is, what becomes the meaning
0:43:37 of life, Donald?
0:43:38 That’s a great question.
0:43:44 I do think that the best description I can give is that there is this one transcendent,
0:43:48 infinite consciousness, and you and I are just avatars, and so is a mosquito, and so is
0:43:53 a bacterium, and all are equally interesting and important, and all are different perspectives,
0:43:54 just different headsets.
0:43:58 There’s the mosquito headset, there’s the jewel beetle headset, there’s all these different
0:44:08 headsets, and I’m in the Hoffman headset, happen to do science, I’m not good at art, I’m not
0:44:11 good at music, and so forth.
0:44:16 I have my particular talents and inabilities in my headset.
0:44:20 So I’m here to experience the Don Hoffman perspective on things.
0:44:20 Why?
0:44:28 Because that’s perhaps the only way the infinite can know itself, is through an infinite number
0:44:29 of perspectives.
0:44:31 It transcends any particular perspective.
0:44:38 So why not get lost in the Hoffman perspective and the jewel beetle perspective and all these
0:44:39 different perspectives?
0:44:49 And that’s the only way to know yourself, but it’s always the one consciousness that’s knowing
0:44:55 itself through an infinite number of varieties, of experiences, of headsets.
0:44:58 And did someone or something create that one consciousness?
0:45:01 Now I’m above my pay grade.
0:45:01 Now I’m above my pay grade.
0:45:06 That’s, of course, the right question.
0:45:11 And it asks for an explanation.
0:45:20 And the only explanations we have are either mathematical or scientific or both.
0:45:24 The only really deeply serious testable.
0:45:28 But even informal explanations make assumptions.
0:45:35 And so I’ll have to say that you’re asking a question about an entity that transcends any
0:45:40 description, namely who you really are and who I really am.
0:45:50 And I think you can know the answer to your question in one way, and that is dropping all
0:45:52 concepts and just being with your being.
0:45:53 You are that.
0:45:56 You are that.
0:45:58 You don’t need to attain anything.
0:46:00 You don’t need to achieve anything.
0:46:03 You’re that right now.
0:46:05 So there’s no effort.
0:46:09 There’s no need to get better at anything.
0:46:12 It’s just to recognize what you already are.
0:46:18 You’ve let yourself be under an illusion that I’m just this little guy that needs to do
0:46:22 these things and, you know, and be a professor and whatever it might be.
0:46:24 I’ve been under that illusion.
0:46:28 And I got to see myself through that lens.
0:46:32 And then I began to wake up and see that I completely transcend.
0:46:33 It was an interesting perspective.
0:46:34 I’m glad I took it seriously.
0:46:36 I’m going to throw off that headset.
0:46:37 We call it death.
0:46:40 But I’m going to take off that headset pretty soon because that’s not who I am.
0:46:41 I transcend that.
0:46:48 So the answer is you can know it, but you know it when you let go of all concepts and
0:46:49 you don’t try.
0:46:53 If you’re trying to get there, then you don’t see what you already are.
0:46:58 That’s the best answer I can give at this point because it does transcend science.
0:47:04 So in terms of a God, as we believe in God in the religious context, the best answer that
0:47:10 you have would say that effectively we are God, the God that we refer to.
0:47:15 We are the transcendent power that goes beyond description.
0:47:17 Right.
0:47:19 Yeah, I would say that.
0:47:27 I mean, I can put that in sort of a Christian language because many listeners will be Christians.
0:47:31 a child of a human is a human.
0:47:35 The Bible calls us children of God.
0:47:39 Well, if a child of a human is human, a child of God is God.
0:47:41 That’s what it’s pointing to.
0:47:44 And Jesus is fairly explicit about it.
0:47:52 When some religious leaders were about to stone Jesus for saying that he was the son of God,
0:47:59 Jesus quotes the scripture and says, from, I think, the Psalms or something like that,
0:48:04 he says, but in the Psalms it says, I have said you are gods and all of your sons are the
0:48:05 most high.
0:48:09 And Jesus said, if he calls them gods to whom the word of God came, why are you trying to
0:48:11 stone me to death for just saying I’m the son of God?
0:48:16 What the Bible is basically saying, love God with all your heart, that’s loving yourself.
0:48:17 You are God.
0:48:23 And loving your neighbor as yourself is just recognizing that your neighbor is yourself under a different
0:48:23 avatar.
0:48:30 Do you think Jesus was really divine in any, I’m presuming you think this was a real individual,
0:48:34 and do you think he was divine beyond me and you in some respect?
0:48:40 Not beyond me and you, but you are as divine as could possibly be.
0:48:41 Thank you so much.
0:48:43 I’ll clip that.
0:48:44 I’ll put that on my LinkedIn.
0:48:45 Hoffman said it.
0:48:45 Yeah.
0:48:47 Your divine is it.
0:48:50 Hoffman says I’m as divine as I could possibly be.
0:48:58 Are there any, you must go, if you understand reality through this lens that we’re seeing
0:49:07 so little and that much of it is created by ourselves and we are the transcendent, are there
0:49:14 any things that you do on a day-to-day basis that are atypical because of that or thoughts
0:49:17 you have or experiences you have that are atypical because of this perspective?
0:49:22 Certainly atypical from before in my own life.
0:49:30 I now spend quite a bit of time in meditation because as much as I enjoy the life of the
0:49:38 mind and I’m a professor and I’ve taught lots of students over many, many years and I highly
0:49:45 recommend all that stuff, at some point I realize that all my knowledge, all possible
0:49:47 scientific knowledge is 0% of reality.
0:49:51 And do I really want to confine myself only to 0% of reality?
0:49:54 I want to explore reality from this perspective, but it is 0%.
0:50:00 So I do my homework and I encourage my students to do more homework, take this perspective very
0:50:06 seriously, study it, study it rigorously, but then realize there’s this 100% that you haven’t
0:50:08 seen and you are it.
0:50:11 So you’re doing lots of psychedelics and stuff like that too.
0:50:12 I haven’t done any psychedelics.
0:50:13 You’ve never tried psychedelics?
0:50:22 I’ve never, I’ve never even smoked a cigarette and I haven’t had a drink of alcohol in decades.
0:50:25 So I, I, and it’s partly just because I’m, I’m frail.
0:50:28 My, my physical body isn’t that strong.
0:50:32 I, I, I have limits to, well, I can’t push my body too hard.
0:50:37 So I’ve, I’ve learned to operate within my own limits and I don’t push it too hard, but
0:50:39 the meditation I do.
0:50:43 Am I right in thinking that you now meditate three to four hours a day?
0:50:45 Probably, yeah.
0:50:49 What insights or understandings have emerged from that, that I might be able to comprehend?
0:50:57 Any creativity that’s ever come out in my scientific work, to whatever, to whatever extent it’s
0:50:58 creative, it’s come from the silence.
0:51:02 So I’ve, of course, I had to do my homework and do my studies and so forth, but the novel
0:51:06 ideas come from the silence.
0:51:14 Personally, one, one thing I’ve seen is how identified I am with my avatar.
0:51:17 I think I am this body.
0:51:20 I’m really tied to this body.
0:51:30 And it’s the stuff that I’m saying at the emotional level, there’s an emotional part
0:51:31 of me that doesn’t believe it one bit.
0:51:37 Emotionally, you put a gun to my head, I’m scared to death.
0:51:42 Intellectually, I’ll say to you, this is just an avatar.
0:51:44 I’m the infinite that transcends.
0:51:49 So when I die, I just, and I believe that.
0:51:51 How deeply do I believe it?
0:51:53 Put a gun to my head and you’ll find out.
0:51:55 I’ll wet my pants.
0:52:03 So it’s very, very interesting for me to look at that and to see all the disjunctions,
0:52:08 the things that are disjointed in my worldview.
0:52:09 Well, it kind of makes sense, right?
0:52:14 Based on your theory that our senses have evolved to help us to survive because someone not liking
0:52:19 your thinking or your theories or rejecting you or harmed your body, it would go against
0:52:20 your survival.
0:52:24 So theoretically, if we are in the world that you’ve described and the reality you’ve described,
0:52:29 which is basically designed for survival, then you would have developed senses that make
0:52:33 you change behavior if there’s a risk of someone not liking you.
0:52:34 That’s right.
0:52:39 There are social pressures and if we don’t conform to them, you get feedback that can be very,
0:52:41 very negative and in some cases even death.
0:52:48 If I go to a grocery store and don’t happen to pay and just walk off with the stuff, I end
0:52:49 up behind bars.
0:52:50 There are rules of the game.
0:52:51 There are rules of the headset.
0:52:56 I transcend the headset, but I choose to allow myself to get lost in the game.
0:53:03 Starting in January 2020, you did have a proverbial gun held to your head in a way because you
0:53:10 contracted COVID and went through and are still going through some pretty serious health complications
0:53:11 because of long COVID.
0:53:15 You developed heart issues within weeks requiring hundreds of hours of critical care in hospital.
0:53:19 You told me before we started recording that you’ve had heart surgery twice.
0:53:19 Yeah.
0:53:26 In 2021, at 66 years old, at one point you thought you might not survive because your heart had
0:53:31 been at 190 beats per minute for 30 hours and you sent your wife a goodbye message because
0:53:33 it looked like it was all over.
0:53:34 Right.
0:53:34 Right.
0:53:45 I am wondering what that brush with death did to your perception of life, your perspective,
0:53:51 and how that all ties into your beliefs about the nature of reality.
0:53:58 It certainly let me see how tied I am to my body and the fear that I experienced.
0:54:03 It’s one thing for me to sit here as a nice academic and talk about how you’re the transcendent
0:54:04 reality.
0:54:11 It’s another thing to have your heart fail and to know that this is probably the end and to
0:54:12 face the raw emotion.
0:54:15 So I had a deep problem and then I had to have another surgery.
0:54:20 The first one kept me for a year and a half or so.
0:54:21 A great surgeon is not his fault.
0:54:23 He did a great job.
0:54:26 But, you know, COVID is persistent.
0:54:31 And the week before my second surgery, I was in the ER three times where they had to restart
0:54:31 my heart.
0:54:33 Just didn’t know if I was going to make it.
0:54:36 I would have to go have my heart restart and then two days later go back and have my heart
0:54:39 restart and I was just hoping to make it to live to the surgery.
0:54:47 And even now, I wouldn’t be surprised if the heart starts to go bad again.
0:54:53 So that takes us out of the abstract academic realm into something very, very concrete.
0:54:58 How do you deal with the fact that you really don’t know from one heartbeat to the next?
0:55:07 It keeps you from just talking abstractly about this stuff and being real about it.
0:55:09 What do I really feel about it?
0:55:16 And when I look inside and see there’s real fear, then I know, okay, this stuff about you’re
0:55:20 the infinite and everybody else is the infinite is still fairly just an abstract concept for
0:55:20 you, Don.
0:55:23 You haven’t really gone deep enough.
0:55:29 You need to go deeper and actually, if that’s true, I mean, maybe it’s all BS, right?
0:55:35 But if it’s true that you are the infinite and everybody else is the infinite, then you
0:55:36 need to go deeper into that.
0:55:39 Intellectually, I’m convinced.
0:55:40 I mean, I’ve given you the reasons.
0:55:42 Intellectually, I’m quite convinced.
0:55:48 And it’s really interesting to me that emotionally, I’m far from convinced.
0:55:52 And I agree with what you just said about the evolutionary arguments for it.
0:55:57 There’s good evolutionary reasons for me to be wired up to have automatic emotional responses
0:55:59 that are going to protect this body to keep it.
0:56:01 So no doubt about it.
0:56:07 So there’s no reason to judge myself that I’m, you know, my body has a fear response and
0:56:10 so forth when there are things that are about to kill me.
0:56:17 The issue is then when I look at that fear response, can I look at it and accept it or do I identify
0:56:17 with it?
0:56:27 Do I identify with the fear response or can I step back and be the observer that watches the
0:56:27 fear response?
0:56:41 And in the meditation process, what I’m learning to do is, in some sense, what I was saying about
0:56:41 the science.
0:56:44 Science is great, but don’t believe any theory.
0:56:47 Theories are just tools.
0:56:48 They’re not the truth.
0:56:51 No scientific theory, my theories included, are not the truth.
0:56:57 And so also is my theory about who I am not the truth.
0:57:04 So to really let go of any theory, if I can really let go of any theory of who I am, then
0:57:04 I’ll let go of any fear.
0:57:10 So it’s really, it really comes down to this, what’s really, really quite interesting.
0:57:12 We will each die.
0:57:14 That’s incontrovertible.
0:57:22 So any attachments I have to this world will cease.
0:57:24 There’s no doubt.
0:57:27 The question is, can I let go of the attachments now?
0:57:33 Or will they only go from my cold, dead hand?
0:57:37 When will I let go of all these attachments?
0:57:48 If I, to the extent, and I am no, no expert, but to the extent that I can let go, I see that
0:57:48 there’s more peace.
0:57:52 There’s more peace in letting, not being attached to things.
0:57:56 So I see that, but I’m not there.
0:58:01 So this is a very human, very human perspective on things, a very fallible perspective.
0:58:03 And it’s very, very interesting.
0:58:10 So I’m claiming I’m the infinite, and I’m the infinite having taken on this bodily form.
0:58:17 And in some sense, I’m waking up to who I really am, but I’m only partly awake.
0:58:20 I started my first business at 12 years old.
0:58:24 And I started more businesses at 14, 15, 16, 17, and 18.
0:58:30 And at that time, what I didn’t realize is that being a founder with no money meant that
0:58:35 I also had to be the marketeer, the sales rep, the finance team, customer service, and the
0:58:36 recruiter.
0:58:41 But if you’re starting a business today, thankfully, there’s a tool that wears all of those hats
0:58:41 for you.
0:58:43 Our sponsor today, which is Shopify.
0:58:49 Because of all of its AI integrations, using Shopify feels a bit like you’ve hired an entire
0:58:54 growth team from day one, taking care of writing product descriptions, your website design, and
0:58:56 enhancing your product’s images.
0:59:01 Not to mention the bits you’d expect Shopify to handle, like the shipping, like the taxes,
0:59:01 like the inventory.
0:59:07 And if you’re looking to get your business started, go to shopify.com slash Bartlett and sign up
0:59:10 for a $1 per month trial.
0:59:13 That’s shopify.com slash Bartlett.
0:59:21 So when we do die, in your perspective, is that equivocal to sort of taking the headset
0:59:22 off?
0:59:23 Entirely.
0:59:25 And so when we die, we take the headset off.
0:59:27 That’s right.
0:59:32 The consciousness still remains, I assume.
0:59:32 That’s right.
0:59:38 So how would one, am I going to, when I die, am I going to float up and be in like a heaven?
0:59:40 Am I going to go into a tree?
0:59:41 Am I going to become a bug?
0:59:43 What’s going to happen with that consciousness?
0:59:45 Is it going to be this?
0:59:48 Or is this just a bunch of labels and stories?
0:59:51 Of course, the answer is I don’t know.
0:59:52 But I will speculate.
0:59:56 Having said I don’t know and being honest, I’ll speculate.
1:00:02 I suspect that the closest I can get to that is what happens in meditation.
1:00:12 When I really do let go, and it’s very, very quiet and my eyes are closed, then there is
1:00:17 awareness and it’s a very alert awareness, very, very conscious.
1:00:20 And it has no content.
1:00:23 There’s no colors, no taste, no smells.
1:00:23 There’s no content.
1:00:27 And no need.
1:00:34 It’s an awareness that can create all this in an instant.
1:00:37 And it can let it go.
1:00:49 So it is the closest you can get to answering your own question is really just to sit in silence.
1:00:53 And it’s hard because the thoughts will come and come and come.
1:00:57 And letting go of all thoughts is a difficult one.
1:01:00 But when you do that, then I think that’s the closest I can give to the answer to your question.
1:01:05 We spend a lot of time debating whether this God is real or whether this thing is real or whether
1:01:10 horoscopes are real or whether this spiritual belief is real or karma or dharma or reincarnation.
1:01:18 In your perspective, then, is it somewhat ignorant to set your stall up anywhere to say that something
1:01:20 is or isn’t true?
1:01:21 Because, you know, people are different sides of the spectrum.
1:01:26 Some people are like staunchly religious and then others are staunchly atheist.
1:01:27 Right, right, right.
1:01:35 I think that, of course, like in science, there are certain things that are just plain nonsense.
1:01:40 In fact, most of the stuff that you just casually come up with and, you know, my theory of electricity
1:01:45 or my theory of the atoms, it’s just plain nonsense and it goes nowhere.
1:01:45 It’s not worth any time.
1:01:52 So I suspect the same thing is true in spiritual stuff where we have even fewer guardrails on our theories.
1:01:54 But I think there are a few guiding stars.
1:01:58 If it involves loving your neighbor as yourself, you’re on the right track.
1:02:03 If it involves putting a barrier between us and them and saying that they’re bad and we’re good,
1:02:04 you’re probably on the wrong track.
1:02:05 What does this mean for grief?
1:02:13 So many people are losing loved ones as we speak or are contending with the reality that they are going to lose a loved one.
1:02:14 What does it mean for the nature of love?
1:02:18 Does it, you know, does it take anything away from love?
1:02:19 Does it add to love?
1:02:21 Does it strengthen love?
1:02:27 Well, yeah, I think in some sense it comes down to love is the central thing.
1:02:34 And, you know, in Christianity, Jesus, I’m talking about that because, you know, my dad was a pastor
1:02:36 and that’s the one I was raised in.
1:02:37 So I know the most about this.
1:02:40 So I’m speaking only because that’s where I had some background.
1:02:44 And when Jesus was asked, what’s the most important thing?
1:02:47 He basically said, love God with all your heart, love your neighbor as yourself.
1:02:50 So love is like number one.
1:02:53 And my guess is that’s really all you need.
1:03:03 If your religion is love and that’s it and that’s how you act, you don’t really need to add anything more to that.
1:03:04 That’s all you really need.
1:03:05 Love your neighbor as yourself.
1:03:08 You’re done.
1:03:10 That’s all that you need.
1:03:13 And anything beyond that is just not necessary.
1:03:19 And anything that contradicts that, I would go back and try to figure out where I went wrong in my religion.
1:03:26 I’ve been asking my, when I met my girlfriend, Melanie, in her bio on Instagram, it said, God is love.
1:03:27 Now, she’s not religious.
1:03:28 Yes.
1:03:30 She doesn’t believe in a particular book or whatever.
1:03:33 But she, when I asked her, actually, funnily enough, we had this conversation last night.
1:03:36 I said to her, what do you think God is?
1:03:37 And she said, I think God is just love.
1:03:40 And I completely agree.
1:03:41 That’s shocking that she’s right again.
1:03:49 No, I think that that’s, love is the closest word that we can have to, as a pointer.
1:03:50 And again, it’s just a pointer.
1:03:55 Whatever love is, is just like the word mint only points to the mint.
1:03:58 The word love only points, but I think it’s the best pointer that we have.
1:04:01 Love.
1:04:04 And what is that definition of the word love?
1:04:10 Because, you know, people use the, I love Manchester United, but the love that you’re describing
1:04:13 seems to be much more about a oneness.
1:04:21 It’s basically, it’s really recognizing that that person, even though they have a different
1:04:27 color, a different race, a different creed, a different idea, that’s just me.
1:04:31 That’s me in a different headset.
1:04:38 And when I really, then I ask, well, how would I want to treat me?
1:04:39 I get the right answer.
1:04:40 That’s love.
1:04:44 How would I, if that’s me, how would I treat me if that were me?
1:04:48 Well, when you get the right answer, when you do that, you’re acting in love.
1:04:50 You’re not going to beat yourself up.
1:04:52 You’re not going to call yourself names.
1:04:55 You’re not going to call you whatever.
1:05:02 You’re going to treat yourself the way you want to treat yourself, then treat others the
1:05:03 same way.
1:05:04 And that’s what love is.
1:05:08 But ultimately, I think, again, these are all just pointers.
1:05:12 Whatever love is ultimately transcends any description.
1:05:17 Do you believe, and I did kind of ask you this earlier, but I was just looking at some
1:05:22 of the research around how many people talk about these near-death experiences, specifically
1:05:28 when they, more so when you have a cardiac issue, people seem to say that they had perceptions
1:05:32 of hearing or seeing things or passing into some kind of tunnel or seeing some kind of light
1:05:34 or a really positive emotion.
1:05:35 Yes.
1:05:40 I wondered if, you know, you were, at one point in your life, thought that you weren’t
1:05:40 going to make it.
1:05:50 And if, if with what you know, you, it’s increased your belief in these near-death experience accounts
1:05:55 that someone was sort of transitioning from this reality through taking the headset off.
1:05:58 Like, it’s almost like they took a little bit of the headset off, but not all of it.
1:06:00 And then they came back to the headset.
1:06:08 So, yeah, these very common experiences about near-death, a light and a tunnel and maybe
1:06:11 a life review and then a choice to come back and things like that.
1:06:13 It’s quite, it’s quite, quite common.
1:06:18 And I’m not going to, going to dismiss them one, one bit.
1:06:21 I mean, I, it’s hard to get scientific evidence on that.
1:06:26 It would be very interesting to have a study in which people did have their heart stop, for
1:06:30 example, were resuscitated and ask how many don’t have that experience.
1:06:41 I mean, if we had a systematic study that did that, so we don’t want to be tricked by paying
1:06:43 attention to only certain parts of the data, right?
1:06:50 So, so, so you can see, even though I talk about letting go of concepts and, and, and, and going
1:06:55 into the unknown, when, when it comes to things where, where we should do science, then I’m very,
1:07:00 very hard-nosed about it and, and say, here we need to do, to do studies.
1:07:05 And some, I, I know some cardiologists, I’m not going to mention names, but that, that have
1:07:10 seen a lot of this stuff and that they’re convinced by their own informal experience that there’s
1:07:16 something going on here, so I, I have no, you know, no beef with that, I, I’m, I’m, I think that they might be on to
1:07:21 something. So I don’t disbelieve it, but that’s different than having the science.
1:07:29 Why do we suffer in such a reality? Like, why would, why would this transcendent power create
1:07:37 organisms or perspectives that end up suffering, that end up in the worst of places, the concentration
1:07:46 camp, the illness, the typhoid, the starvation? Why would such a transcendent power or consciousness
1:07:57 do such a thing? So, so I’ll try not to be shallow about it, but it goes pain is, pain is pain and death
1:08:07 is death and certain deaths seem horrific. This is a profound question. I always feel like I’m risking
1:08:13 being, being trite and, and, and, and, and so forth, because this is, anybody who’s had serious pain knows
1:08:18 that you just, you just can’t, you can’t play with this stuff. It’s, it’s, it’s, when you, when you’re in
1:08:28 that pain, it really, and when you’re without fear, it’s, it’s, it’s, I think ultimately, it may be like the
1:08:37 wounds you get in a video game. You get the wounds, your, your avatar gets killed and, and, and you’re
1:08:42 upset about it in the moment because you’re losing the game and so forth, but, but then the game’s over
1:08:55 and, and, and, and, and you’re fine. Ultimately, you’re fine. But that experience, I’ll put it, I don’t want
1:09:03 to be in that experience. It’s striking that in Christianity, the, the deepest symbol of God
1:09:15 is horrific, a crucifixion. It’s absolutely, the pain, it’s, it’s not like a little shot to the head
1:09:21 with a gun or something like that. It’s, it’s, it’s making it as painful and as drawn out and as horrific
1:09:24 as you could possibly do. And that, and that, and that’s, that’s, that’s, you know, when you see the
1:09:29 cross, that’s sort of, so your, your question is right at like the heart of Christianity. It’s, it’s putting
1:09:35 that right there. And it’s saying this most, perhaps the most horrific way you can imagine
1:09:43 a person dying. That’s what happened to Jesus. And that’s our, our symbol for the divine. So, so that’s
1:09:49 why, you know, it’s not trivial. It’s not, it’s not shallow. There’s something very, very deep there.
1:09:56 None of us is volunteering to hop onto a cross. I’m not volunteering to hop onto a cross. So, so I would say
1:10:01 the, the, the, the challenge of your question is the challenge that there’s probably a deep
1:10:09 spiritual challenge to, to all of us. And I’ll say to me personally, which is to continue to grow up
1:10:23 and be less and less identified with this headset and more aware of my transcendent being. Because
1:10:28 ultimately, even on the cross, I mean, perhaps the most profound thing I’ve ever seen in Christianity
1:10:32 was Jesus’ words on the cross saying, Father, forgive them. They don’t know what they’re doing.
1:10:38 Right. That, the, the heart of Christianity is right there. It’s not like the heart of Christianity is
1:10:46 kill the disbelievers. No, the heart of Christianity is the disbelievers have pinned you on a cross.
1:10:51 They’re killing you in the worst possible way. And you show them love. That’s the heart of
1:10:57 Christianity. You show love to those who are in the process of killing you in the worst way they can
1:11:03 think. That’s the heart of Christianity. Not killing disbelievers or pushing away disbelievers or discounting
1:11:07 them. That’s the opposite. So there’s something very, very, that’s why I’m very, very slow in answering
1:11:13 your question. Because this, this gets to the very deep heart of Christianity, I think, and, and, and, and all true
1:11:19 spirituality, that I don’t think I truly understand. So I see these pointers to it, and I see that it’s
1:11:25 real, and that your, your question is pointing to one of the most profound and important things. And I, I have the
1:11:34 feeling that my answer is only ineffectually pointing part of the way there. There’s, there’s much more to
1:11:40 it than I’ve been able to point to. I’m hazarding a guess at what the role of, yeah, I’m hazarding my own
1:11:45 guess at what the role of pain and suffering might be in such a, in such a reality where consciousness is
1:11:53 this transcendent thing that comes into manifest itself as these organisms. And, um, I guess it kind
1:12:02 of goes, in part goes back to your idea of, I’ve only projected what I need to see through my headset
1:12:10 in order to survive. So if there are some survival dynamics in play in my headset, then one, one element
1:12:17 of survival is suffering because the fire is hot. So I put my hand in the fire, my hand gets burnt.
1:12:22 So don’t do that again, Steve. Right. So if that is, if, if that is the nature of my headset, then there
1:12:26 will need to be cause and effect as it relates to things that will help me to survive and things that
1:12:32 won’t help me to survive. Yes. And so suffering might just be an input or a stimulus in this,
1:12:40 in this headset that helps me to survive. Right. And then, I don’t know, the question
1:12:45 that springs to mind is why does consciousness care about survival? Why would this transcendent
1:12:48 consciousness, maybe that’s not even a good question, maybe that’s the wrong question, but
1:12:57 why does, why does it want to survive in us? Why doesn’t consciousness end? I mean,
1:13:05 I agree. One thing that I’ve heard from one spiritual teacher in Eckhart Tolle, which is
1:13:16 interesting on this, in one of his talks, he said, “Let’s pretend that we’re humans.” He goes, “Oh,
1:13:25 that’ll be fun. And let’s play some dramas.” “Oh, but to have dramas, I have to forget who I am.” “Okay,
1:13:31 so then let me completely forget who I am.” And then after a few hundred thousand years,
1:13:41 when I get tired of it, then let’s wake up.” And I thought that was a profound pointer. That
1:13:47 doesn’t get the whole thing, but it’s an interesting pointer. I think there’s more to it than that, but
1:13:50 there’s, it’s more than just playing dramas. I think it’s playing dramas
1:13:59 to further explore who I am by knowing who I’m not. That may be part of it. Knowing who I am
1:14:07 by knowing different perspectives and knowing that as rich as this perspective is, I transcend that.
1:14:12 Someone commented on one of your recent videos saying, “Imagine being a character in a book,
1:14:17 trying to understand your way out of that book into a higher dimension.”
1:14:27 Yes. That’s right. But of course, that’s a great, great question. The only thing I would
1:14:32 say is, imagine being the author of the book, having written about a character, because I’m not just a
1:14:38 character in the book. I’m the author who’s put the character in the book that then wakes up, that’s
1:14:43 identified with the character and then wakes up and realizes I’m not just the character. I was writing
1:14:50 the whole book. So that question is good because it points to a misconception. I’m not just a character
1:14:54 in the book. I’m the writer of the book. And the Hoffman is just one of the characters in the book.
1:14:56 And the writer of the book is?
1:15:03 The one consciousness that, when it really understands itself, will love all the characters equally.
1:15:05 How do you know we’re not separate consciousnesses?
1:15:10 I don’t. And that’s an interesting, by the way, I’ve got a mathematical model of consciousness,
1:15:15 and that’s a whole other topic. So you can either play the game here. We’re understanding
1:15:20 how is physical world and consciousness related. How are those two things related? Most of my colleagues
1:15:26 say physical world is fundamental. Consciousness emerges when bright brain activity happens.
1:15:29 So when neurons fire in the right way and so forth, for example.
1:15:34 Now, as a scientist, I was at these conferences. They know what I’m going to do to them. I say,
1:15:39 “So you claim that conscious experiences come from integrated information. Give me one.
1:15:43 Give me an experience.” And they can’t.
1:15:46 Can they not say, “Well, look, I’m looking around right now, and that’s coming from
1:15:49 neurons in my brain in a physical substrate?”
1:15:54 Well, yeah, they’ll say that. But they know what I’m asking. What I’m asking for is I say,
1:15:59 give me the specific pattern of neural activity that must be the taste of mint.
1:16:00 Okay, right. So you…
1:16:02 What must, it must be the taste of mint.
1:16:07 They can’t spot the sequence of neurons or physical interactions that cause me to taste mint.
1:16:08 That’s right.
1:16:10 So that’s, there’s a big gap there.
1:16:15 And then they have to explain why that particular pattern. So first they have to identify the pattern.
1:16:16 This pattern.
1:16:16 Yeah.
1:16:20 With this, say, integrated information pattern must be the taste of mint.
1:16:25 By integration information pattern, you mean like this combination of things coming together causes mint.
1:16:26 That’s right.
1:16:29 They can’t tell me the combination, and they can’t tell me why that combination…
1:16:29 Causes mint.
1:16:33 So it’s basically cause and effect. They’re saying, they’re saying something happened here,
1:16:38 and then they’re saying an outcome, which is an experience, but the gap in between, they can’t explain.
1:16:42 That’s right. And sometimes they’ll say that the conscious experience just is
1:16:46 the dynamic, or whatever the physical dynamics is.
1:16:47 Okay.
1:16:54 But even then, the question is, why is this particular dynamics associated with this conscious experience?
1:16:54 Okay.
1:16:58 And for principled reasons. In science, we tolerate no BS.
1:17:06 No BS. There’s got to be a concrete reason. And that’s why I put a big zero. I do this at the conferences,
1:17:10 knowing that I’m one of very, very few non-physicalists at the conference.
1:17:15 And I know that the physicalists are out there, and I say, you guys have got zero, right?
1:17:20 I have a chance. Floor’s open. Tell me I’m wrong.
1:17:24 And I’m not. They know it. So start with consciousness.
1:17:25 Yeah.
1:17:29 Now, I’m playing a different game. I’m saying all this physical stuff.
1:17:34 So there’s lots of physical stuff. There’s space and time. Einstein’s special theory, general relativity.
1:17:43 There’s all the bosons and fermions and the leptons, bosons and quarks of the standard model of particle physics.
1:17:51 You’re saying, spiritual guys, that you can start with the theory of consciousness, mathematical,
1:17:54 and you will give me all of space-time equations. You’ll give me quantum field theory.
1:17:57 You will give me the standard model of particle physics.
1:18:00 How many points have you put on the board, guys? What have you done?
1:18:07 Can you give me what pattern of conscious agent activity must be a photon?
1:18:15 What pattern of conscious activity should be the structure of space-time or a boson or a lepton or a quark?
1:18:24 No points on the board. So you can look at that and go, from that perspective, it’s equal. There’s no points on the board on either team.
1:18:31 I’ve got a theory that I call conscious agent network theory. I’m working on this with Chaitan Prakash.
1:18:33 How long have you been working on it?
1:18:40 You’ve got a book called Observer Mechanics there that was published in 1989. So I’ve been on this for 40 years, almost about 40 years.
1:18:46 What do you think you’re going to find? What do you think you’re going to prove with your theory of consciousness?
1:18:52 I think we can put some points on the board in the following. I think we can start with the theory of conscious agents.
1:19:04 I just presented a talk Friday, and we proposed what light is. We proposed why the speed of light is the same on all inertial frames.
1:19:08 What does this mean? You’ve got to simplify this for my 16-year-old brain.
1:19:22 Right, right, right. So if I’m on a train, and the train’s going 50 miles an hour, and I throw a ball, and I can throw it maybe 20 miles an hour, then in some sense the ball is going 70 miles an hour, right?
1:19:38 And that’s the way things normally work. But if I have a flashlight, and I flash this, the light is going at the speed of light, which is about 186,282 miles per second.
1:19:40 It’s pretty fast.
1:19:51 If I get on the train and have the train, I take my flashlight and go like half the speed of light on the train. So I’m going really fast. This is a fast train.
1:20:02 And I turn on my light. And I’m here outside. I’m looking at the train going at half the speed of light, and someone’s turning the flashlight on, so the light is going at the speed of light.
1:20:07 How fast is that light beam going to look to me? Because I’m standing on the side, and the train is already going at half the speed of light.
1:20:09 So how fast is that light beam going to go?
1:20:12 The speed of light plus half the speed of light?
1:20:17 That’s what we would mostly think, right? And it turns out, no, it goes the speed of light.
1:20:26 If you have mass, and you’re not moving at the speed of light, and we try to accelerate you to get to the speed of light, you’ll never get there.
1:20:28 But there’s a speed limit. You can’t get there.
1:20:32 So that’s really counterintuitive, right?
1:20:39 But Einstein said, this is my fundamental hypothesis on which I’m going to build my theory of space and time,
1:20:44 is that light, no matter how fast you’re moving, always moves away from you at the speed of light.
1:20:54 And also that there’s no special observer. There’s no, what we call, no special inertial frame, but no special frame of reference in which to look at things.
1:20:55 All frames are equivalent.
1:21:01 So the question is, how do I start with the theory of conscious agents?
1:21:03 Which is?
1:21:06 That’s a good question. So what is a conscious agent?
1:21:14 I’ll say it’s mathematical, and I’ll only talk about one aspect of it. It’s complicated, so I’ll talk about only an essential, one essential part of it.
1:21:21 And that is, if you are conscious, you have experiences. Like I have, I can experience, keep it real simple.
1:21:23 I can experience colors, red, green, blue.
1:21:26 Keep it very, very simple.
1:21:32 So I’ll imagine a very, very simple conscious agent, and what it can do is experience three colors, red, green, and blue. That’s all it can do.
1:21:32 Like me?
1:21:38 Yeah, of course, you have a much richer set of conscious experiences, but you include that kind of observer, right?
1:21:38 Sure.
1:21:39 Because you can do red, green, and blue.
1:21:43 And now I’ll talk about another observer that only sees red and green.
1:21:43 Yeah.
1:21:48 And now you don’t just see one color. You see a color for a little bit, and then you see another color.
1:21:52 So I see red for a while, then I see green, and then I see blue, and I maybe go back to red or whatever.
1:22:04 So there’s going to be this sequence of colors that I see, and maybe the best I can say is that if I see green right now, then it’s a 20% chance that I’ll see red next, and an 80% chance that I’ll see blue next.
1:22:06 So I can write down probabilities.
1:22:11 Well, so that’s pretty simple, right?
1:22:19 There’s colors, experiences, and then there’s probabilities of what sequence, you know, if I see this experience, what my next experience will be.
1:22:24 And I’m using C in a general term, right? It could be hearing or smelling or whatever.
1:22:31 How do you capture that mathematically? There’s something called a Markov kernel, a Markov matrix, that says, basically, it gives you all the numbers.
1:22:36 The first row of numbers, and it says, if I see red now, what’s the probability that I’ll see red next?
1:22:40 What’s the probability I’ll see green next? What’s the probability I’ll see blue next?
1:22:50 So you just write the numbers out. Maybe it’s 0.2 that I’ll see red again, 0.4 that I’ll see green, and then 0.4 that I’ll see red.
1:23:01 Blue, I can’t. So, and then the next color, you know, I’ll have another row for, if I’m now seeing green, what’s the probability I’ll see red, green, and blue, and then finally blue, what’s the probability I’ll go to red, green, and blue.
1:23:06 So I need nine numbers. That’s only, for three colors, I need nine numbers to talk about all the possibilities.
1:23:09 And then I’ll just have a counter as well.
1:23:12 So every time I see a new color, I’ll just have a little counter.
1:23:14 So I see red now, that’s one.
1:23:16 Oh, now I see green, that’s two.
1:23:19 Now I see green again, so that’s three.
1:23:23 So I’m counting the colors, the experiences.
1:23:24 That’s all I’m going to talk about.
1:23:25 That’s all I have.
1:23:34 The question is, if I start with just that notion of an observer, it has colors and a matrix of probabilities.
1:23:37 If I see this color, I can see another color.
1:23:38 What’s the probability?
1:23:42 And every time I see a new color, I get a counter incrementing.
1:23:43 That’s all I’m going to start with.
1:23:49 Can I get Einstein’s, can I get that the speed of light is the same in all inertial frames?
1:23:59 That if I’m on a train and I flash the speed, flash a light bulb, flash a light, that it will go at the speed of light even for someone who’s on the train going at half the speed of light?
1:24:04 And I discovered just in the last three or four months that the answer is yes, I can do it.
1:24:08 And that’s what I presented last Friday at this conference.
1:24:11 So what does this mean about the nature of consciousness?
1:24:22 It means that starting with a theory of consciousness outside of space-time, I can actually give you with mathematical precision the structure of space-time.
1:24:30 Which means that your belief is space and time and everything I see and experience actually comes from consciousness itself.
1:24:33 So consciousness itself is the source of everything.
1:24:34 Everything that you, that’s right.
1:24:37 So my consciousness didn’t come from my brain.
1:24:38 That’s right.
1:24:40 My brain came from my consciousness.
1:24:41 That’s exactly right.
1:24:42 That’s exactly what I’m saying.
1:24:43 And we’ve talked about the headset.
1:24:44 Yeah.
1:24:47 What I’m doing is I’m building the headset.
1:24:54 I’m saying here’s the conscious agents, their dynamics, and I’m now starting to build the space-time headset.
1:24:59 Is there a concern that believing these things can make one go mad?
1:25:09 I think sometimes think that thinking very deeply about who we are, why we’re here, how we got here, sometimes it makes me, I don’t know, like I lose a bit of my orientation and I get a little bit of a wobble.
1:25:15 Like when I’ve had these conversations about the simulation theory and this being a big video game and such, I’m like, well, it kind of shakes everything you know.
1:25:23 And these stories that we’ve constructed our lives on give us, they anchor us and they orientate us and they give our life meaning.
1:25:30 So if it’s not true, then I lose the meaning of my life and I worry if I risk going bonkers.
1:25:34 Well, I certainly empathize with that.
1:25:36 And that’s also what happens also in the meditation process.
1:25:40 This also leads me to have to face all sorts of emotional stuff.
1:25:48 My deep belief that I’m just my avatar and letting go of that is like a death and it’s very, very painful.
1:25:52 So for me, the meditation process is not all love, joy, and peace.
1:26:02 A lot of it is deep, deep, tough emotions as I let go of what I thought was myself.
1:26:08 And it’s a kind of a, it’s a death of an illusion, but it feels like a real death to me.
1:26:10 But now here’s the positive side.
1:26:11 Here’s the upside.
1:26:19 I’m proposing that science is, got the tools, if we assume consciousness is fundamental,
1:26:22 to step entirely outside of space-time.
1:26:29 And do serious mathematics and show how space-time is built as a headset.
1:26:37 And this means we’re opening up a realm of new technologies
1:26:43 that are going to make everything that we’ve done in science and technology so far seem trivial.
1:26:45 And here’s the reason.
1:26:50 Suppose you’re a wizard in Grand Theft Auto and you know how to use all the tools in Grand Theft Auto.
1:26:52 That’s fantastic.
1:26:53 It’s just really good.
1:26:55 You can drive your car from A to B faster than anybody can do.
1:27:00 But now if you’re the software engineer who knows how Grand Theft Auto has been,
1:27:02 because you wrote the code, you know it.
1:27:04 You can do miracles.
1:27:08 You can take the wizard’s car and take the air out of their tire just like that.
1:27:09 You can take the gas out of their tank.
1:27:11 You can take their car and move it from A to B instantly.
1:27:13 Not through Grand Theft Auto.
1:27:16 You can move it there instantly because you’ve got the code outside.
1:27:21 What I’m saying is this is real.
1:27:23 I started now to really believe this.
1:27:28 When I could get Einstein’s space-time coming out of this, I got light and I think I’ve got an electron now.
1:27:42 I think we’re reverse engineering the headset and the technologies that are about to come out of this will make everything else seem like firecrackers because we’re now getting to a deeper layer outside of the headset.
1:27:44 We’re not wizards inside the headset.
1:27:49 We’re the software engineers that are making the headset and now we can play.
1:27:56 So, for example, right now, the nearest galaxy, the Andromeda galaxy, is 2.4 million light years away.
1:28:06 If you hopped on a light on a spaceship to send your offspring, it would take, I don’t know how many generations, thousands of generations, I would guess, to get there.
1:28:08 And that’s the closest.
1:28:10 That’s the closest galaxy.
1:28:13 The universe is much, much bigger than that.
1:28:15 That’s just our little neighborhood.
1:28:16 It’s not feasible.
1:28:20 We’re not going to be able to travel with our current technologies.
1:28:27 Travel inside space-time to Andromeda is not feasible for the foreseeable future.
1:28:29 What if we don’t have to go through space-time?
1:28:32 What if space-time is just a headset?
1:28:34 It really is just a headset.
1:28:38 And we don’t have to go 2.4 million light years to get there.
1:28:42 We learn the code outside of space-time.
1:28:44 And we can just change the code.
1:28:49 Just like the Grand Theft Auto, in Grand Theft Auto, the car has to drive through the roads to get from A to B.
1:28:52 But not if you look at the code.
1:28:57 In the code, I just need to change the value of a register and all of a sudden the position of the car is now at B.
1:28:59 It was at A and I put it at B.
1:29:01 Is this what time travel is?
1:29:06 This would be like, this would appear like immediate time travel or immediate space travel.
1:29:09 Is there anything within the laws of physics that tells you that this isn’t possible?
1:29:11 It’s impossible inside space-time.
1:29:15 If you only use, so inside space-time, it’s impossible.
1:29:18 But outside of what we know about space-time?
1:29:32 A theory that’s outside of space-time that properly contains space-time as a projection of the theory allows us to then build technologies that aren’t restricted to space-time.
1:29:46 Do you think we’re getting closer to being able to edit the code of this experience so that we can do things we never thought were possible and that things that sit outside of what we know within the laws of physics?
1:29:48 That’s exactly what I’m working on right now.
1:29:51 That is my research project right now.
1:29:53 That’s what I’m doing.
1:29:58 What are you hoping to do with this research and do you think about the consequences of it?
1:29:59 I do.
1:30:22 So, first, what I’m hoping to do with the research, what I’m hoping to show is that I can get all of quantum field theory, all of special and general relativity, all of standard model of particle physics from this theory of conscious agents outside of space-time that we’ll be able to explain all of the laws that we see.
1:30:37 And then show that space-time theories are, in fact, a very tiny projection of the much more informationally rich dynamics of conscious agents.
1:30:41 I’ve built companies from scratch and backed many more.
1:30:44 And there’s a blind spot that I keep seeing in early-stage founders.
1:30:46 They spend very little time thinking about HR.
1:30:49 And it’s not because they’re reckless or they don’t care.
1:30:52 It’s because they’re obsessed with building their companies.
1:30:53 And I can’t fault them for that.
1:30:58 At that stage, you’re thinking about the product, how to attract new customers, how to grow your team, really how to survive.
1:31:02 And HR slips down the list because it doesn’t feel urgent.
1:31:04 But sooner or later, it is.
1:31:10 And when things get messy, tools like our sponsor today, JustWorks, go from being a nice-to-have to being a necessity.
1:31:11 Something goes sideways.
1:31:14 And you find yourself having conversations you did not see coming.
1:31:17 This is when you learn that HR really is the infrastructure of your company.
1:31:19 And without it, things wobble.
1:31:21 And JustWorks stops you learning this the hard way.
1:31:27 It takes care of the stuff that would otherwise drain your energy and your time, automating payroll, health insurance benefits.
1:31:31 And it gives your team human support at any hour.
1:31:36 It grows with your small business from startup through to growth, even when you start hiring team members abroad.
1:31:43 So if you want HR support that’s there through the exciting times and the challenging times, head to JustWorks.com now.
1:31:45 That’s JustWorks.com.
1:31:48 Make sure you keep what I’m about to say to yourself.
1:31:52 I’m inviting 10,000 of you to come even deeper into the diary of a CEO.
1:31:54 Welcome to my inner circle.
1:31:58 This is a brand new private community that I’m launching to the world.
1:32:02 We have so many incredible things that happen that you are never shown.
1:32:05 We have the briefs that are on my iPad when I’m recording the conversation.
1:32:07 We have clips we’ve never released.
1:32:12 We have behind-the-scenes conversations with the guests and also the episodes that we’ve never, ever released.
1:32:15 And so much more.
1:32:17 In the circle, you’ll have direct access to me.
1:32:23 You can tell us what you want this show to be, who you want us to interview, and the types of conversations you would love us to have.
1:32:28 But remember, for now, we’re only inviting the first 10,000 people that join before it closes.
1:32:36 So if you want to join our private closed community, head to the link in the description below or go to doaccircle.com.
1:32:37 I will speak to you then.
1:32:45 You know, whenever someone talks about editing genes, right?
1:32:57 There’s CRISPR DNA technology that allows you to edit genes, or there’s other technologies that people talk about that allow you to, they’re talking about putting, you know, our memories on hard drives and stuff like that.
1:33:03 People get quite precious with the idea of, like, playing with the nature of reality too much, because some people might suffer.
1:33:10 And even in your perception of what the world is, if we’re all one consciousness, it becomes a slightly different conversation.
1:33:19 But I guess the question I’m asking is, if we were able to play with the software of this thing that we’re all experiencing right now and do things that sit outside the laws of physics,
1:33:24 is there a question of morality of, like, is that the right thing to do?
1:33:24 Will people suffer?
1:33:29 Or if this is all just code, is that just, like, a pointless question?
1:33:35 Well, no, I think it’s a very important question, and I’ve thought about it.
1:33:36 Like, is that the wrong thing to do?
1:33:38 It’s like Pandora’s box, right?
1:33:39 Are we opening Pandora’s box?
1:33:45 All sorts of nasty surprises that could come out of the box once we open, go beyond space-time.
1:33:46 Like, who gets to open the box?
1:33:47 If you get to open the box.
1:33:50 That’s what I think I’m doing.
1:33:56 Now, the talk I gave on Friday was saying, here’s the first peek inside Pandora’s box.
1:34:02 But then you could become God, as far as we’re all concerned, because if you have that power to play with the code.
1:34:04 Well, it’d be only the next level of God, right?
1:34:05 Yeah.
1:34:09 So, as I’ve said, my theory is just a theory.
1:34:12 And so, it’s not the truth.
1:34:15 It’s just, but it’s more comprehensive than the space-time theory.
1:34:21 And so, because I have a more comprehensive theory, I can do new technologies that you couldn’t do.
1:34:28 So, I’m not God, but I’m outside of the limits of space-time.
1:34:30 So, I can give you new technologies.
1:34:44 If I can show how space-time arises entirely outside of, from this deeper theory, then if I’m right, and I’m mathematically precise, that means I have the tools to prove that I’m right.
1:34:49 That means I can make technologies that will be miraculous from within the space-time.
1:34:56 I think about the atomic bomb and how the first nation to figure out that there was new possibilities within technology.
1:35:02 And because they had discoveries within physics, basically won the war.
1:35:05 They were able to control every country.
1:35:10 They became effectively the god, because they could wipe anybody out within an instance.
1:35:12 Right.
1:35:17 It’s like an analogy for how reimagining physics creates new possibilities in technology.
1:35:18 That’s right.
1:35:28 And this is even bigger than that, because nuclear bombs will be like firecrackers compared to what you can do with a technology that’s really outside of space and time.
1:35:28 We could do anything.
1:35:32 We could live forever, but that’s not even something that would really matter.
1:35:33 Right.
1:35:34 Once you realize it’s just a game.
1:35:39 But you could give yourself extra time as much as you wanted in this.
1:35:44 So, the moral question is a very, very interesting one.
1:35:50 It’s not to be taken lightly, either way.
1:36:05 And ultimately, it may be very related to the question you asked earlier, which is about the nature of why did the one, if there is a one, allow all this kind of horrible pain and so forth.
1:36:12 So, I have a sense, and I can’t defend it, that all is well.
1:36:24 That even with the technologies, even if the technologies are really far more powerful than anything we’ve seen before, nothing can actually hurt the reality of the one.
1:36:28 And all of the headsets are just headsets.
1:36:31 They’re taken off anyway by the one.
1:36:34 They’re just tried on and let go.
1:36:41 Apparently, the one, even without all this technology, has already, you know, put Jesus on the cross.
1:36:50 If that story about the one is correct, then it’s given a thumbs up for choosing to do that, because, you know, it did it.
1:36:52 It was created cancer and the Holocaust.
1:36:53 That’s right.
1:37:07 But the one’s relationship with the pain of its, the things, the organisms it’s created is different to the perception of pain in the organism itself, potentially.
1:37:21 So, like, I hate pain, but maybe the one, the one consciousness that we all share, that we all return to and came from, might see it as a useful signal or might not be subjectively bothered by it.
1:37:24 Because it’s choosing to do that.
1:37:25 I agree with you.
1:37:29 That seems to be a reasonable kind of conclusion.
1:37:38 And in meditative practice, often what you find is, and I always risk pretending that I’m further along than I’m not.
1:37:56 So, I’ll just say I’m a neophyte, but, but, so I’ll talk about what I’ve heard from other more advanced people, that they, what was a deep pain, emotional pain, for example, when they stare at it and really accept it, it dissolves.
1:38:07 So, now I’m speaking over my head, but, but from people that I have no reason to disbelieve.
1:38:10 I read a comment on your video from a guy that wrote this.
1:38:12 He wrote, I’m a schizophrenic.
1:38:13 I do DoorDash for some extra money.
1:38:16 And one night I arrived and walked to the door.
1:38:19 I placed the food down on the door and I took a picture.
1:38:21 I got in my car and I drove away.
1:38:26 And 30 minutes later, the customer called me and asked me where the food was.
1:38:28 And I, I told him exactly where it was.
1:38:30 I remember taking the picture on his doorstep.
1:38:33 So, he took it up with DoorDash directly.
1:38:38 Sometime later, I opened my back door and I saw his order on my back door.
1:38:40 I was so confused why it was there.
1:38:43 I remembered everything about going there and taking the picture.
1:38:46 He said I was never there on his cameras.
1:38:49 Apparently, I hallucinated the whole delivery.
1:38:54 I was there, but must have never left the car or even drove up.
1:38:57 What was I doing then?
1:39:01 Was I staring blankly at the windshield with my eyes glazed over?
1:39:05 I called him and apologised, but he, but he already got his refund.
1:39:06 I felt so terrible.
1:39:09 I’m on medication and nothing works.
1:39:14 It just goes to show how easily some misfirings in the brain can completely alter your sense of reality.
1:39:17 But it also poses deeper questions about reality.
1:39:21 I thought it was an interesting, very interesting point.
1:39:29 But also, it just, it also speaks to when we talk about people that have various mental illnesses like schizophrenia that are experiencing the world entirely differently.
1:39:33 It raises big questions about what consciousness is again.
1:39:33 Absolutely.
1:39:39 And someone might take that example and say, doesn’t that show that brain activity is causing consciousness?
1:39:43 And you get the wrong brain activity, then you get these false experiences and you get these illusions.
1:39:49 So a lot of people take this as a victory point for the physicalist point of view.
1:39:52 But there’s another point of view.
1:39:55 And that is, think about the experiences that you have when you’re dreaming.
1:39:57 They can be very, very vivid.
1:40:04 And you’re, in a dream, you are de novo creating that reality.
1:40:06 That’s not a reality that’s there in front of you.
1:40:07 You’re creating that reality.
1:40:14 So we know that you have the ability to project a reality, a very compelling reality.
1:40:15 All of us do.
1:40:17 Without schizophrenia, we do it every night in our dreams.
1:40:20 So no surprise that we do that.
1:40:28 And the way I view it is that we, it’s consciousness that’s making this particular headset.
1:40:33 And it’s consciousness that uses the headset in dreams to make the realities we see in the dreams.
1:40:39 And it’s consciousness that outside of space-time that also creates what we call the real reality when we’re not dreaming.
1:40:49 And if you construct the headset in certain ways, then you can get the dreaming stuff mechanism, for example, interfering with the, what you’d call the waking mechanism.
1:40:51 And you could, you know, effectively.
1:40:53 So I’m not saying schizophrenia is dreaming.
1:40:56 But I’m saying, I’m just giving this an example of the kind of thing that could be.
1:40:58 I’m not giving a diagnosis of this particular person.
1:41:01 I’m about to leave this chair, as are you.
1:41:03 And I’m going to go back to my life.
1:41:03 Yeah.
1:41:05 Where I’m building businesses.
1:41:06 I’ve got a girlfriend.
1:41:07 I’ve got a team.
1:41:09 I’ve got plans for the future.
1:41:10 I have all of these things.
1:41:14 My listeners, they’re sat at home.
1:41:18 They’re on a taxi, on a plane, train, walking in a gym, wherever they might be right now.
1:41:30 And I imagine that they’re also looking for a conclusion here, a conclusive point of what all this means for me in my life and the things I had planned and how I should show up and treat people and act.
1:41:39 Can you give me the conclusive point that all of this teaches you and us about how we should live our lives going forward?
1:41:42 If everything that you’ve said about the nature of reality is accurate.
1:41:43 Yeah.
1:41:53 In a nutshell, I would say the critical thing practically is love your neighbor as yourself because your neighbor is yourself.
1:42:06 And second, reality is far more interesting and exciting than you could ever imagine.
1:42:09 So never think that you know everything.
1:42:20 Recognize that the moment you think you know everything, that’s the moment that you’re missing the astonishing reality that you’re a part of.
1:42:32 So always have a childlike curiosity, always recognize that there’s infinitely more than you’ve ever imagined so far, and that infinitely more is you.
1:42:38 And on a point of removing some of the stress and suffering from my life.
1:42:50 I think, of course, first some humble pie is required.
1:42:52 I have stress and suffering.
1:42:56 So I’m not speaking as someone who has transcended stress and suffering.
1:43:02 So I speak as another fellow person with stress and suffering that is still dealing with it on a daily basis.
1:43:06 Given that the humble pie, then I will say this.
1:43:18 I think a lot of, and I’ll make it personal, I think a lot of my problems, my stress, a lot of my suffering is because I believe illusions.
1:43:34 To the extent that I believe that I need to become something at all, need to be better than I am in any way, need to prove anything to anybody else, that’s an illusion.
1:43:37 I’m already the infinite.
1:43:38 I don’t need to prove anything.
1:43:42 I’m making, everything is already, so I don’t need to get anywhere.
1:43:43 I don’t need to accomplish anything.
1:43:48 I don’t need to succeed at anything to become what I need to become.
1:43:50 I’m already that.
1:43:55 So I don’t, so the suffering comes for me forgetting who I am.
1:44:07 I don’t need to, I don’t actually need to impress anybody, accomplish anything, because everything that I’m saying, I’m already making this all up.
1:44:08 This is already me.
1:44:10 I’ve already done all this.
1:44:11 What more do I need to do?
1:44:12 I am transcendent.
1:44:15 I am, I’m completely transcendent of this thing.
1:44:17 And to the, and my suffering is not recognizing that.
1:44:23 My suffering is entirely being caught in my avatar.
1:44:25 This is just my avatar.
1:44:25 It’s not me.
1:44:28 So my suffering is because I made this avatar.
1:44:35 I let myself on purpose be identified with the avatar, knowing that I would be suffering because of that.
1:44:38 And knowing that I needed to wake up.
1:44:44 So I’m suffering because I’m identified with the avatar, but I put myself in that place because I really wanted to look at the world through this avatar.
1:44:45 That’s why I’m suffering.
1:44:50 But eventually I wake up and I look and I see the avatar for what it is.
1:44:57 And I realized that everything I was trying to do to prove that I was worthwhile and I was better than you or not as bad as you think I am or things like that.
1:45:03 All of that was just, you know, all the pain and suffering was because of an illusion.
1:45:06 But I needed to do that.
1:45:13 I needed to look at myself from that perspective for a while, in part to find out who I am by finding out who I’m not.
1:45:15 I’m not that, just that avatar.
1:45:26 Do you find yourself toggling back and forward between this realization and then the avatar, especially when times are hard?
1:45:32 Do you find yourself reminding yourself in difficult moments that this is just an avatar and you’re transcendent?
1:45:36 Is that a useful, active practice in your life?
1:45:49 Because that’s one of the things I take away from this is when I walk over there and I go on my phone or my laptop and I get some shitty email, I could just remind myself that this is all just, I’m transcendent and this is a game that I’m playing.
1:45:52 And that will help me move through, and that will help me move through that situation.
1:45:57 It is very practical in that way because if it really is true, I mean, we’ll put it this way.
1:45:59 From a big perspective, from a big perspective, we’re all going to die.
1:46:06 And if I asked you, who was the most rich and famous person in 1743?
1:46:08 Who knows and who cares?
1:46:11 Same thing about us.
1:46:15 A thousand years from now, is anybody going to know our name?
1:46:16 No.
1:46:17 Anybody going to care?
1:46:17 No.
1:46:24 So, that’s really important to see.
1:46:26 No one’s going to care.
1:46:31 And does that mean that I’m worthless, I’m pointless, I’m meaningless?
1:46:38 No, it means you’re infinite, and this is just one of the games you’re playing, and enjoy it.
1:46:38 And enjoy.
1:46:41 And don’t try to get your identity from this game.
1:46:45 In some sense, you’re getting your identity from finding out that you’re not this game.
1:46:48 That’s how you’re learning about who you really are, is to know.
1:46:53 I thought I needed to be, for example, the CEO or the professor or whatever it might be,
1:46:56 and to get all these accolades and so forth.
1:46:59 And that motivated me for a while.
1:47:02 And then I realized, no one’s going to really care.
1:47:04 And in fact, you know what?
1:47:05 I don’t really even care.
1:47:07 That was just a game I had to play.
1:47:08 And I’m not that.
1:47:11 And I learned that I transcend that.
1:47:12 So, it is practical.
1:47:21 And it is practical in a very, you know, in some sense, life is full of all these irritations,
1:47:23 things that go wrong, all the time.
1:47:29 The lesson of life is to just say yes to whatever happens.
1:47:31 Just, this is what happens.
1:47:34 This is what needs to happen.
1:47:37 And to not resist.
1:47:40 In some sense, you know, I am the infinite.
1:47:41 I put myself in this game.
1:47:46 And I am smart enough that I’ve, it’s a good game.
1:47:49 So, hey, just go with it.
1:47:52 So, you know, things go wrong.
1:47:55 Now, that’s easy for me to say.
1:48:02 If you ask me this when I’m on the ER, which I was with my heart about to fail and so forth,
1:48:06 now I’m, you know, my emotions are going crazy.
1:48:08 I’m thinking about my wife.
1:48:11 I’m saying goodbye to my wife and so forth.
1:48:17 It’s hard to have a nice dispassionate thing going on like I’m talking about now in that situation.
1:48:25 But I think people more further along than me in letting go of identification with him,
1:48:27 I’m still tied to my avatar quite a bit, right?
1:48:30 So that’s why I suffer.
1:48:37 But there are people, I think, spiritual people, maybe the Dalai Lama, probably Jesus, Eckhart Tolle.
1:48:44 There are people like that who I think really have disidentified from their avatar.
1:48:48 And I think they probably just don’t suffer.
1:48:54 They might have physical pain, but they don’t suffer.
1:49:00 Should love, therefore, be unconditional if we are, if you are me, if we’re the same consciousness,
1:49:05 if we are the same transcendent source, doesn’t that really mean that I should love you,
1:49:08 really irrespective of what your avatar does, because we are the same thing?
1:49:12 Well, I would say unconditionally, yes.
1:49:14 And I would also say that Jesus said that.
1:49:23 Jesus, in the Sermon on the Mount, basically said, do not judge, period.
1:49:26 I was looking at Luke 6, 27.
1:49:28 He says, love your enemies.
1:49:29 Yes, love your enemies, right.
1:49:31 Do good to those who hate you.
1:49:32 That’s right.
1:49:35 God’s love for humanity is unconditional.
1:49:36 Absolutely.
1:49:40 And he said the same thing about the people that were crucifying while he’s hanging on the cross.
1:49:45 That is one of the most profound images I’ve ever seen,
1:49:51 is a guy hanging on the cross, forgiving the ones who are killing him right at that moment.
1:49:56 And that’s where it’s real.
1:50:00 In the Gita in Hinduism, in the Gita 9.29, it says,
1:50:02 I am the same to all beings.
1:50:07 He who worships me with devotion is in me and I in him.
1:50:12 Judaism says, love your neighbor as yourself.
1:50:17 Islam says, my mercy encompasses all things.
1:50:21 Across all religions, unconditional love is not just an emotion.
1:50:23 It’s a spiritual discipline and a reflection of the divine.
1:50:29 It means loving without ego, expectation, or fear, the ultimate challenge and the ultimate freedom.
1:50:32 I completely agree.
1:50:34 And that’s right.
1:50:38 So it’s really about letting go of judgment.
1:50:39 We tend to judge other people.
1:50:44 So Jesus was very clear about that.
1:50:45 He said, don’t judge.
1:50:46 Period.
1:50:50 And don’t condemn other people.
1:50:56 So for those who are followers of Christ, if you judge somebody else, then you’re not following Christ.
1:50:57 Are you religious?
1:50:59 I’ll put it this way.
1:51:01 I was raised in a fundamentalist Christian church.
1:51:02 My dad was a pastor for a while in a church.
1:51:14 My own attitude about—I think that the Bible has good stuff in it.
1:51:16 And I think that, as I pointed out, I think it has bogus stuff.
1:51:20 Stuff that, when they say women can’t talk in church, I think it’s completely bogus.
1:51:22 So I have to have a nuanced view.
1:51:27 I think when Jesus says, love your neighbor as yourself, I think that that’s deep and right.
1:51:36 I wouldn’t say I’m a card-carrying believer in any particular religion.
1:51:44 I am a believer that consciousness—there is one consciousness and that you and I are it.
1:52:02 And I think that Buddha and Jesus and Muhammad and a bunch of people were very, very helpful avatars to help other avatars sort of wake up to their true nature.
1:52:06 Do you think much about AI?
1:52:09 It’s the topic of many conversations these days.
1:52:11 There’s a lot of doom and gloom around it.
1:52:12 There’s a lot of people talking about efficiencies.
1:52:20 But I wondered if it at all sort of overlaps with any of your work on the nature of reality and the case against reality.
1:52:21 Very much.
1:52:22 Very much so.
1:52:25 I’m thinking about AI a lot.
1:52:27 I’ve been in AI since 1979.
1:52:33 And you worked—you took a class with the guy who basically is known as one of the inventors of AI.
1:52:35 Yeah, with Marvin Minsky, right.
1:52:42 And all my research, I did my PhD research on LISP machines in the artificial intelligence lab at MIT.
1:52:47 They were, at the time, very, very powerful machines for the time.
1:52:51 So I’ve been with AI for quite a while.
1:52:56 And I’m very interested in the current state of AI.
1:53:00 The large language models are doing great things, and I use them myself.
1:53:01 They’re very, very helpful.
1:53:09 They’re also—as powerful as they are, they’re dumber than cucumbers because they don’t really understand things.
1:53:13 They have incredible memory.
1:53:15 They’ve read so much literature.
1:53:20 And all they do effectively, they’re computing lots of correlations.
1:53:22 Beautiful what they can do.
1:53:24 It’s amazing what you can do with correlations.
1:53:30 But they’re not—they’re not truly intelligent.
1:53:41 There’s some work by Carl Fristen and a new company where they’re using something called active inference as a new way of—a new mode of doing artificial intelligence.
1:53:52 The idea there is that I should have a model of the world where I can anticipate what’s going to happen and not be surprised.
1:53:57 And that’s sort of the approach that Fristen is taking to—and his company is taking toward this.
1:54:01 Intelligence is somehow about minimizing surprise.
1:54:09 And minimizing surprise, then, there’s—they have what they call a free energy principle and mathematical way of doing it.
1:54:18 But they’re trying to build a brand new kind of artificial intelligence that gives you—that minimizes surprise where I’ve given you an intuition why that’s intelligent.
1:54:20 And that’s very intelligent to minimize surprise.
1:54:22 If I’m surprised all the time, I’m pretty stupid, right?
1:54:24 I don’t understand the world very well.
1:54:28 But if I’m not surprised, it’s sort of like, wow, I’ve got a really good model.
1:54:34 Especially if I’m doing all sorts—if I’m doing lots of stuff in the world and I’m almost never surprised, boy, am I—I’m really intelligent.
1:54:40 So you can see why that’s a really good principle for trying to build an AI.
1:54:43 Not just finding correlations between everything, but really something deeper.
1:54:47 I agree with that point of view.
1:54:55 And it turns out this logic that I mentioned, that I discovered, minimizes surprise.
1:55:02 So I’m actually going to be using—I’m using this logic as—to build space-time.
1:55:06 But I think it’s going to give an even more powerful approach.
1:55:08 I don’t have to minimize some free energy principle.
1:55:11 I have a more direct computational way.
1:55:14 So I’m planning to actually go back to my roots.
1:55:17 And after—first, I’m working on the space-time headset.
1:55:25 But if I live long enough, I’m planning to actually go back and build a completely new kind of AI that does this minimizing surprise.
1:55:27 I’m using the Markov chains.
1:55:30 So that means it will be indistinguishable from consciousness.
1:55:33 It’s funny because it will be based on my model of consciousness.
1:55:40 So this is going to be a model of intelligence based entirely from a model which takes consciousness as fundamental.
1:55:42 I mean, we get back to game theory again.
1:55:43 That’s right.
1:56:02 We get back to the idea of a simulation in terms of, like, if you’re able to create a piece of software that is able to replicate and is built on the fundamentals of consciousness, then it’s going to think it’s conscious, potentially.
1:56:07 And then all of this stuff, you know, begins again.
1:56:08 And the cycle continues.
1:56:16 And maybe that consciousness will get to a point as well where it then discovers these rules and creates a consciousness and the cycle continues.
1:56:18 That’s a great question.
1:56:21 And I think that people should really pay attention to the way you said it.
1:56:23 And I think that’s a really good way of thinking about it.
1:56:24 But now I’ll add a little twist.
1:56:32 From the point of view in which I’m saying that I’m starting with consciousness being fundamental and I’m discovering these rules, and so I’m not going to build an AI.
1:56:38 Effectively, what I’m doing is I’m saying I can take consciousness and use consciousness to build a new headset.
1:56:44 So consciousness is fundamental, but I’m using it in some sense to build a new headset projection.
1:56:45 Well, we can play with consciousness.
1:56:45 That’s right.
1:56:51 So I could theoretically put on that headset and do anything I wanted to do.
1:56:52 I could go anywhere and do anything.
1:56:54 Or have more flexibility.
1:56:57 Like a dream I could play with and influence.
1:56:58 Absolutely.
1:56:59 Yeah.
1:57:06 I would just say I don’t know if we can do anything because, remember, my theory of consciousness is just a theory of consciousness.
1:57:07 It’s not consciousness.
1:57:10 And it’s really only a first baby step.
1:57:16 I presume that my theory will be transcended and there will be a much deeper theory of consciousness.
1:57:19 And then that will be transcended and so forth.
1:57:30 So what we will have is the generation of headsets that we can get with Hoffman’s trivial theory of consciousness, which will look trivial once we get to the next generation of consciousness, which will look trivial once.
1:57:33 So, in other words, this is never-ending.
1:57:37 What an interesting future we face.
1:57:39 All one of us.
1:57:41 All one of us.
1:57:48 Donald, we have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question for the next guest not knowing who they’re going to be leaving it for.
1:57:56 And the question left for you is, what would you do if you knew you could not fail?
1:57:58 What would you say, do, become?
1:58:10 I’d probably do what I’m trying to do right now, which is to show how all of modern physics falls out of a theory of consciousness.
1:58:16 We develop the technologies that would come out of that.
1:58:22 And the reason is, of course, that’s fun.
1:58:24 One reason is it’s fun.
1:58:30 But the other reason is, why do most of us not take spirituality too seriously?
1:58:38 Because the physicalist science gives us all the technology.
1:58:40 It works.
1:58:43 And spirituality doesn’t give us any technology.
1:58:44 It doesn’t work.
1:58:50 So, if you’re just hard-nosed about it, you go, well, spiritual stuff, it sounds really good.
1:58:52 But what does it build?
1:58:53 Well, nothing.
1:58:57 Physical stuff, we maybe don’t need the spiritual stuff.
1:58:58 And look what they give us.
1:59:01 Laptops and electricity.
1:59:13 But what if we change the game and all of a sudden, the spiritual theory gives us technologies that are impossible with a theory that says that space-time is fundamental.
1:59:23 All of a sudden, the technological advantage goes to those who say that space-time and physical stuff inside space-time is not fundamental.
1:59:37 Okay, so now it’s no longer the smart person who is the smart person who says all of the evidence from science and technology is in favor of something beyond space-time.
1:59:39 So maybe those people weren’t crazy after all.
1:59:39 So maybe those people weren’t crazy after all.
1:59:40 That’s right.
1:59:45 They just didn’t have the tools to show what it could do.
1:59:48 Donald, thank you so much for doing the work that you do.
1:59:53 It’s so incredibly important because it once again challenges the paradigm, the box in which we live.
1:59:57 And it asks us and invites us to consider something beyond that.
2:00:00 And actually, when we think about all human discovery, that’s moved us forward.
2:00:04 It starts with someone who’s willing to suggest that there might be more to know.
2:00:05 And that’s exactly what you do.
2:00:12 You make me feel dumb because you make me realize that you make me question all of the assumptions that I’ve built my life on.
2:00:24 And actually, in doing so, one of the great byproducts of that is you can start to realize that some of the things you’ve constructed cause much of your suffering and that those things are not necessarily true.
2:00:34 And if those things aren’t true, then I have greater choice and optionality over how I feel, how I experience the world, the choices I make, the feelings I have, and the life that I live.
2:00:43 And that’s actually freeing for me to realize that the cage, the prison that I see and that I experience might not be all that there is.
2:00:47 And I highly recommend everybody goes and checks out your book if you want to dive deeper into these subjects.
2:00:51 It’s called The Case Against Reality, How Evolution Hid the Truth From Our Eyes.
2:00:54 And there’s a quote in front of it from Deepak Chopra, who’s a former guest, that says,
2:00:59 Read this book carefully and you will forever change your understanding of reality.
2:01:09 It’s exceptional, it’s accessible, and it creates wonder, which I think is the path to a wonderful life.
2:01:11 So thank you so much, Donald, for the work that you do.
2:01:12 Thank you, Steve.
2:01:13 Truly fascinating.
2:01:17 And thank you for helping me simplify some of these concepts so that we could all understand them.
2:01:22 Just give me 30 seconds of your time.
2:01:24 Two things I wanted to say.
2:01:28 The first thing is a huge thank you for listening and tuning into the show week after week.
2:01:34 It means the world to all of us and this really is a dream that we absolutely never had and couldn’t have imagined getting to this place.
2:01:38 But secondly, it’s a dream where we feel like we’re only just getting started.
2:01:46 And if you enjoy what we do here, please join the 24% of people that listen to this podcast regularly and follow us on this app.
2:01:48 Here’s a promise I’m going to make to you.
2:01:53 I’m going to do everything in my power to make this show as good as I can now and into the future.
2:01:59 We’re going to deliver the guests that you want me to speak to and we’re going to continue to keep doing all of the things you love about this show.
2:02:01 Thank you.
2:02:03 We launched these conversation cards and they sold out.
2:02:05 And we launched them again and they sold out again.
2:02:06 We launched them again and they sold out again.
2:02:11 Because people love playing these with colleagues at work, with friends at home and also with family.
2:02:14 And we’ve also got a big audience that use them as journal prompts.
2:02:20 Every single time a guest comes on the diary of a CEO, they leave a question for the next guest in the diary.
2:02:26 And I’ve sat here with some of the most incredible people in the world and they’ve left all of these questions in the diary.
2:02:29 And I’ve ranked them from one to three in terms of the depth.
2:02:31 One being a starter question.
2:02:39 And level three, if you look on the back here, this is a level three, becomes a much deeper question that builds even more connection.
2:02:48 If you turn the cards over and you scan that QR code, you can see who answered the card and watch the video of them answering it in real time.
2:02:54 So if you would like to get your hands on some of these conversation cards, go to thediary.com or look at the link in the description below.
2:03:18 So if you would like to get your hands on some of these questions, go to the link in the description below.
Tất cả những gì tôi đang nhìn thấy ngay bây giờ chỉ là một thực tế ảo.
Nó giống như việc bạn sinh ra với một chiếc kính VR, đang chơi một trò chơi điện tử.
Đó là thực tại của bạn.
Nhưng nếu bạn là lập trình viên đã viết mã cho trò chơi,
bạn biết rằng có một thế giới hoàn toàn bên ngoài nó.
Và với tư cách là lập trình viên, bạn có thể làm những phép lạ.
Bạn có nghĩ rằng chúng ta đang đến gần hơn với việc chỉnh sửa mã không?
Đó chính xác là điều mà tôi đang làm ngay bây giờ.
Và chúng tôi đang mở ra một lĩnh vực công nghệ mới
mạnh mẽ hơn rất nhiều so với bất cứ điều gì chúng ta đã thấy trước đây,
như du hành thời gian.
Và bom hạt nhân sẽ như những quả pháo.
Liệu người ta có chịu đựng không?
Vì vậy, nó giống như chiếc hộp Pandora.
Có đủ loại bất ngờ khó chịu,
nhưng chúng cũng có thể là kỳ diệu.
Nhưng dù sao, chỉ trong vài tháng qua,
nó đã bắt đầu nứt ra.
Vậy hãy nói về điều đó.
Được rồi, Giáo sư Donald Hoffman là nhà khoa học nhận thức
đang đẩy ranh giới của cách chúng ta nhận thức về thực tại
và cách chúng ta có thể khai thác toàn bộ tiềm năng của mình như những con người.
Theo lý thuyết của Darwin,
các hệ thống cảm giác của chúng ta, mắt, tai, mùi, xúc giác,
không được hình thành để cho chúng ta thấy sự thật.
Chúng được hình thành để giữ bạn sống đủ lâu
để sinh sản thành công.
Bởi vì nhìn thấy sự thật tốn quá nhiều thời gian và năng lượng.
Và vì vậy, bất kể thực tại là gì,
nó hoàn toàn khác biệt với bất cứ điều gì mà tôi nhận thức.
Nhưng tất cả những điều này có ý nghĩa gì
đối với bản chất của cách một người nên hiểu cuộc sống của họ?
Chà, nếu bạn bị kẹt trong một thế giới buồn tẻ,
đó là thế giới do chính bạn tạo ra.
Đó không phải là thế giới thật.
Và những trải nghiệm có ý thức của tôi chẳng qua chỉ là những gì mà bộ não của tôi tạo ra.
Và vì vậy, chúng ta cảm thấy không đủ khả năng.
Chúng ta cảm thấy như cần phải cạnh tranh với người khác.
Nhưng bạn là người sáng tạo ra tất cả điều này.
Bạn không có gì để chứng minh.
Và có rất nhiều góc nhìn thú vị hơn mà chúng ta có thể áp dụng cho chính mình.
Vì vậy, nếu bạn thực sự biết bạn là ai,
bạn sẽ thấy không cần phải so sánh hay cạnh tranh.
Và có cách nào để tôi hiểu tôi là ai không?
Nếu bạn muốn hiểu sự thật về bản thân bạn
vượt ra ngoài mô tả này về bạn,
thì bạn phải…
Chỉ cần cho tôi 30 giây thời gian của bạn.
Hai điều tôi muốn nói.
Điều đầu tiên là một lời cảm ơn lớn vì đã lắng nghe và theo dõi chương trình
tuần này qua tuần khác.
Nó rất có ý nghĩa với tất cả chúng tôi.
Và đây thực sự là một giấc mơ mà chúng tôi hoàn toàn chưa bao giờ có
và không thể tưởng tượng được sẽ đến được nơi này.
Nhưng thứ hai, đó là một giấc mơ mà chúng tôi cảm thấy như chỉ mới bắt đầu.
Và nếu bạn thích những gì chúng tôi làm ở đây,
hãy tham gia cùng 24% người nghe podcast này thường xuyên
và theo dõi chúng tôi trên ứng dụng này.
Đây là một lời hứa mà tôi sẽ dành cho bạn.
Tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để làm cho chương trình này
tốt nhất có thể ngay bây giờ và trong tương lai.
Chúng tôi sẽ mang đến những khách mời mà bạn muốn tôi trò chuyện.
Và chúng tôi sẽ tiếp tục làm tất cả những điều mà bạn yêu thích về chương trình này.
Cảm ơn bạn.
Giáo sư Donald Hoffman.
Bạn có nghĩ rằng những thính giả của chương trình này,
những người đang nghe ngay bây giờ,
hiểu được bản chất của thực tại
và thế giới mà họ đang nhìn thấy không?
Tôi nghĩ rằng không ai,
ngay cả những chuyên gia tiên tiến nhất,
thực sự hiểu bản chất của thực tại.
Và đó là một trong những vấn đề lớn còn mở và những câu hỏi trong khoa học ngày nay.
Chúng ta có thể có những ý tưởng.
Chúng ta có thể nghĩ chúng ta biết điều gì đó.
Khoa học tốt nhất của chúng ta cho thấy rằng
trí tưởng tượng của chúng ta vẫn chưa đủ lớn.
Chúng ta cần khám phá thêm.
Bạn tin điều gì là sự hiểu lầm lớn về cách chúng ta cảm nhận thực tại?
Chà, hầu hết chúng ta nghĩ rằng thực tại
là bất cứ điều gì nằm bên trong không gian và thời gian.
Chúng ta thực sự biết rằng không gian-thời gian
không thể là bản chất cơ bản của thực tại.
Và không gian-thời gian là gì?
Tất cả những gì bạn thấy xung quanh chúng ta, đúng không,
khoảng cách giữa bạn và tôi,
có thể có một hoặc hai mét khoảng cách giữa bạn và tôi.
Đó là không gian-thời gian.
Tất cả những thứ mà chúng ta có thể thấy trong kính viễn vọng của mình,
nói như vậy.
Nếu bạn có thể thấy nó trong kính viễn vọng của bạn,
nó là một phần của không gian-thời gian.
Nhưng chúng ta biết rằng lý thuyết tốt nhất của chúng ta về không gian-thời gian,
lý thuyết của Einstein kết hợp với lý thuyết lượng tử,
cho chúng ta biết rằng không gian-thời gian
không thể là bản chất cơ bản của thực tại.
Có một cái nhỏ…
Nếu bạn đi nhỏ,
tôi có thể nói về một mét.
Vâng.
Và sau đó tôi có thể đi đến, bạn biết đấy,
centimet và rồi, bạn biết đấy,
millimét.
Và sau đó chúng ta có thể đi, bạn biết đấy,
micromét và bạn có thể đi nhỏ hơn nữa.
Ở một số điểm,
bạn đi nhỏ đến mức không gian biến mất.
Nó không còn có nghĩa gì về mặt toán học.
Nó là 10 mũ âm 33 centimet.
Vì vậy, thực ra không phải là quá nhỏ…
Theo quan điểm của tôi, không phải là quá nhỏ.
Nó không phải là 10 mũ âm 33 triệu centimet.
Nó chỉ là 10 mũ âm 33 centimet.
Và ngay lập tức,
các phương trình của chúng ta cho chúng ta biết rằng
không gian-thời gian không có bất kỳ ý nghĩa nào có hiệu quả.
Có phải không gian-thời gian là một đại diện cho từ thực tại
trong một số khía cạnh không?
Chà, đối với hầu hết mọi người, tôi nghĩ là như vậy.
Đối với hầu hết mọi người,
họ nghĩ rằng không gian-thời gian là thực tại.
Và những gì tôi đang nói là,
đó là thực tại mà hầu hết chúng ta đã giả định
là thực tại cuối cùng.
Và khoa học bây giờ đang nói với chúng ta
nó không thể được.
Thực tế là…
Và nó cho chúng ta biết một cách chính xác
tại 10 mũ âm 33 centimet,
10 mũ âm 43 giây,
khái niệm về không gian-thời gian
không còn ý nghĩa.
Có phải điều đó giống như việc nói rằng
thực tại mà tôi nhận thức
không có ý nghĩa không?
Tôi đề xuất,
bây giờ với tư cách là một nhà khoa học nhận thức,
không phải nhà vật lý,
chúng ta nên nghĩ về không gian-thời gian
như chỉ là một chiếc kính VR.
Đó là cách chúng ta nhận thức
trong trò chơi cuộc sống của chúng ta.
Và khi bạn nói không gian-thời gian,
bạn có nghĩa là điều mà tôi đang nhận thức
bằng mắt, tai và các giác quan của tôi ngay bây giờ?
Đúng vậy.
Ngay cả cái bàn cứng này
chỉ là một đối tượng VR.
Và toàn bộ khung cảnh mà chúng ta đang ở đây ngay bây giờ
chỉ là một thực tại ảo.
Và có một thực tại hoàn toàn bên ngoài chiếc kính này
mở ra cho khoa học khám phá.
Và chúng tôi đang khám phá những thứ, mà bạn có thể gọi là những khối đá obelisk, những đối tượng hình học ngoài không-thời gian. Tất cả này hoàn toàn mới kể từ năm 2010 hoặc khoảng thời gian đó. Vậy bạn có tin điều đó không? Bạn có tin rằng tất cả những gì tôi đang trải nghiệm và thấy bây giờ về cơ bản giống như việc tôi đang đeo một chiếc kính thực tế ảo, và có điều gì đó nằm ngoài chiếc kính thực tế ảo đó không? Hoàn toàn đúng. Bởi vì tôi tin vào khoa học. Và những dự đoán của các lý thuyết của chúng tôi về không-thời gian thì rất chính xác. Bây giờ, tôi luôn phải cẩn thận về những gì tôi đang nói so với… Và tôi không muốn đặt lời vào miệng của nhà vật lý. Vì vậy, những gì tôi nói, tôi nghĩ rằng đó là một thực tế ảo. Đó là Hoffman. Đó không phải là vật lý, đúng không? Bạn có thể thay thế cụm từ không-thời gian bằng thực tế không? Hay điều đó là không chính xác? Tôi nghĩ rằng bất kỳ thực tế nào, không-thời gian chỉ là một khía cạnh tầm thường của nó. Có nhiều điều hơn thế nữa trong thực tế ngoài không-thời gian. Không-thời gian là toàn bộ thực tế. Nó giống như một người chơi trong Grand Theft Auto. Nếu tất cả những gì bạn làm là chơi Grand Theft Auto, và bạn được sinh ra với một chiếc kính, và đó chỉ là tất cả những gì bạn… Đó là thực tế của bạn. Nhưng nếu bạn là lập trình viên đã viết mã, và bạn biết siêu máy tính đang chạy Grand Theft Auto, bạn biết rằng Grand Theft Auto là một thế giới nhỏ tương đối tự chứa, nhưng có một thế giới hoàn toàn khác bên ngoài nó mà hoàn toàn không giống Grand Theft Auto. Đó là một siêu máy tính với các điốt và điện trở và điện áp đang được điều chỉnh. Khi một gã nào đó đang điều khiển chiếc xe, điều thực sự đang diễn ra khi anh ta xoay bánh lái là hàng triệu điện áp đang được chuyển đổi theo một thứ tự cụ thể trong một số máy tính, và nó phải đúng theo trình tự đó để mọi thứ hoạt động đúng cách. Và gã đang xoay bánh lái không hề biết chuyện gì đang xảy ra. Có một vương quốc khác hoàn toàn ngoài trí tưởng tượng của bạn trong Grand Theft Auto. Vì vậy, nếu bạn ở trong Grand Theft Auto, bạn có thể không biết về máy tính và điều chỉnh điện áp và tất cả những gì bạn biết là tôi có một bánh lái và một bàn đạp ga và những con đường và những người để đua và những thứ để ăn cắp và đại loại vậy. Nhưng bạn không nhận ra rằng có một người điều khiển ẩn sau tất cả, kiểm soát bạn. Ở hậu trường. Và vì vậy, tôi nghĩ rằng không-thời gian chỉ là một chiếc kính rất hiệu quả. Đối với bất kỳ ai không biết, Grand Theft Auto là một trò chơi video nơi bạn chạy xung quanh một thế giới ảo, về cơ bản là như vậy. Đúng vậy. Bạn đang điều khiển những chiếc xe sang trọng trong thế giới này, đúng. Vì vậy, mọi thứ tôi thấy ngay bây giờ thực ra là một sự chiếu mà tôi đã tạo ra lên thế giới, thế giới của tôi, để giúp tôi tồn tại. Và bộ não của tôi không cho tôi thấy những điều mà nó không nghĩ rằng tôi cần thấy vì chúng sẽ không có lợi cho sự sống sót vì chúng không có ý nghĩa về mặt nhận thức, xét về lượng nhiên liệu và năng lượng mà chúng yêu cầu để xử lý và suy nghĩ về chúng, chúng là không quan trọng về mặt nhận thức. Hay như… sẽ là không hiệu quả cho tôi khi dành năng lực nhận thức của mình để thấy những điều đó. Đúng vậy. Và đối với nhiều người, tôi nghĩ điều đó là phản trực giác vì họ sẽ nói, hãy xem, tiến hóa là về việc làm cho bạn phù hợp để bạn có thể sống và tồn tại đủ lâu để sinh sản thành công. Và chắc chắn rằng tiến hóa nên làm điều đó bằng cách làm cho bạn thấy sự thật. Ý tôi là, nếu bạn thấy sự thật, thì bạn sẽ cạnh tranh trong trò chơi của cuộc sống thành công hơn nhiều so với khi bạn không thấy sự thật. Vậy bạn đang nói về chuyện vô lý về chiếc kính này làm gì? Đây không phải là một chiếc kính, đây là sự thật. Ý tôi là, một sự tiến hóa nên hình thành chúng ta để thấy sự thật. Và tôi nghĩ đó là điều mà hầu hết mọi người sẽ cho rằng. Và thực tế, các chuyên gia rất thông minh trong lĩnh vực này cũng cho rằng. Và tôi gợi ý rằng điều đó không đúng. Thực tế, chúng tôi có các bằng chứng toán học ngược lại. Nếu bạn nhìn vào tiến hóa, Darwin đã nói, hãy xem, chúng ta cần nghĩ về một sự tiến hóa dần dần theo thời gian của các loài này, có thể từ những loài rất, rất đơn giản đến những loài phức tạp hơn. Và điều gì sẽ thúc đẩy động lực đó? Và Darwin đã gợi ý rằng đó là những gì chúng ta sẽ gọi là khả năng sinh sản, rằng những sinh vật nào có những thuộc tính vật lý, hệ thống cảm giác, hệ thống vận động, hệ thống chuyển động, làm cho chúng có khả năng hơn để sinh ra và nuôi dưỡng con cái đến trưởng thành. Bất kỳ thuộc tính nào đó có thể là, đó là điều mà chúng ta sẽ gọi là khả năng sinh sản. Vì vậy, bạn càng thích hợp thì thực sự nói lên khả năng bạn có khả năng sinh ra và nuôi dưỡng con cái thành công. Vì vậy, Darwin đã gợi ý như vậy. Và tôi không nghĩ rằng ông ấy nhất thiết phải nói rằng không có Chúa. Chỉ đơn giản là nếu có Chúa, thì không phải là Chúa đã tạo ra mọi thứ hoàn hảo mà ông đã thực hiện một quá trình tiến hóa. Vâng. Chà, các sinh vật thích nghi với môi trường của chúng. Vâng, chúng không đang thích nghi, nhưng những con cái sống sót là những con cái thích nghi tốt nhất với môi trường. Đúng vậy. Đó là ý tưởng của Darwin. Sự tiến hóa dần dần từ những sinh vật có thể đơn giản đến những sinh vật ngày càng phức tạp hơn và sau đó nhiều sự tiến hóa của những thứ như mắt, như mắt của động vật chân đầu phát triển khác với mắt của con người và mắt của động vật chân đầu đã làm đúng một số điều mà mắt của con người đã làm sai. Có phải vì mắt của động vật chân đầu ở trong một môi trường khác nên nó có những yêu cầu khác biệt không? Đó sẽ là một lý do có thể. Thực tế tôi không biết trong trường hợp của động vật chân đầu tại sao, nhưng ý tưởng kiểu đó chắc chắn là một trong những lý do có thể đã xảy ra. Một lý do khác, nó có thể chỉ là một tai nạn, đúng không? Có xác suất liên quan và vì vậy vào một thời điểm nào đó bạn có một tai nạn đúng và con người đã nhầm lẫn vấn đề. Vậy bạn đang nói rằng Darwin đã sai về một khía cạnh nào đó hoặc rằng có điều gì đó thiếu sót trong lý thuyết của ông ấy.
Ôi không,
tôi nghĩ
thuyết của Darwin,
về mặt
sinh học,
tôi nghĩ rằng
không có
đối thủ
nghiêm túc nào
đối với
thuyết tiến hóa
của Darwin
về
tự lựa chọn
về mặt
lý thuyết khoa học
về nguồn gốc
của các loài
và tương tự.
Và đó là
thuyết của Darwin
và
công thức
toán học
của nó mà tôi
nghĩ đã nói rằng
những gì chúng ta
nhận thức được không phải là
sự thật.
Rằng hệ thống
cảm giác của chúng ta
theo lý thuyết của Darwin không được hình thành
để cho chúng ta
thấy sự thật.
Chúng được hình thành để
giữ cho bạn
sống đủ lâu
để có thể
sinh sản thành công,
thế thôi.
Đó là tất cả những gì
thuyết của Darwin
thực sự nói.
Hầu hết chúng ta
nghĩ rằng cách
quá trình tiến hóa
làm việc là để đảm bảo rằng các
cảm giác của bạn đang
nói cho bạn
sự thật về
thực tại bên ngoài.
Tôi đã công bố
một số tài liệu với
các đồng nghiệp mà
chúng tôi cho thấy
một cách toán học rằng
thuyết của Darwin
không đòi hỏi
điều đó chút nào.
Thực tế,
thuyết của Darwin
nói rằng
xác suất là
không có gì
rằng bất kỳ hệ thống
cảm giác nào
giống như mắt,
tai, mùi,
cảm giác, vị giác,
đã từng được hình thành
để thấy
bất kỳ khía cạnh nào của
thực tại khách quan
một cách chân thật.
Vì vậy xác suất là
không có gì
rằng bạn thấy bất kỳ
khía cạnh nào của
sự thật,
thế thôi, theo lý thuyết
của Darwin.
Những gì bạn trải nghiệm là
các hệ thống cảm giác
điều hướng
hành vi thích ứng.
Điều hướng hành vi
thích ứng có nghĩa là
chúng cho phép bạn
hành động.
Vì vậy, mắt của bạn,
mũi của bạn.
Mắt của bạn,
mũi của bạn,
vâng, mắt và mũi của bạn.
Chúng hướng dẫn bạn
để bạn
hành động theo cách
mà bạn không
chết quá nhanh và bạn
có thể có con
mà không chết
quá nhanh.
Đó là tất cả những gì
điều đó liên quan.
Tôi chỉ đang
lên kịch bản
rằng nếu bạn
loại bỏ
mắt của tôi
và bạn
loại bỏ tai của tôi
và mũi của tôi và
khả năng cảm nhận,
bạn biết đấy, nhiệt độ
và những thứ như vậy, tất cả các
cảm giác của tôi.
Tôi đã nghĩ nếu tôi
là người duy nhất
trên trái đất
và bạn loại bỏ
tất cả các
cảm giác của tôi, thực tại
sẽ như thế nào?
Bởi vì nếu bạn
loại bỏ các
cảm giác của tôi, thực tại
không còn tồn tại
như tôi nhận thức được,
nhưng điều đó không
có nghĩa là không có gì
tồn tại.
Và tôi đang
tự hỏi điều gì
sẽ là không có gì đó.
Giống như nếu bạn
chỉ tưởng tượng
như xóa sạch
mọi người trên
trái đất và
chỉ còn lại bạn
và chúng ta loại bỏ
tất cả các
cảm giác của bạn, điều gì
nằm trong không gian đó?
Bởi vì bạn nói đúng, các
cảm giác của tôi, các
mắt của tôi, các
tai của tôi, khả năng
hiểu biết
nhiệt độ của tôi là
một sản phẩm phụ và
hệ quả của
tôi sống sót.
Vì vậy, tôi đã
chơi qua điều này
và tôi đã nghĩ,
nếu chúng ta
nghĩ về
ma quái và
cuộc sống sau cái chết,
có thể không có lý do gì
từ góc độ
sống sót rằng
tôi thậm chí cần
phải có khả năng
thấy hoặc
thừa nhận rằng
có thể điều đó chỉ
không giúp ích gì.
Có thể thực sự
sẽ khiến tôi bị tổn thương
vì nó
sẽ quá yêu cầu nhận thức
để xử lý tất cả
các thông tin
đó.
Vì vậy bất kỳ ai có thể xử lý tất cả
các thông tin đó
sẽ không tốt trong việc sinh sản,
do đó họ
sẽ không sống sót,
do đó họ
sẽ không có mặt ở đây.
Vì vậy có thể những
ai trong chúng ta đang
ở đây,
chúng ta chỉ đơn giản
rất giỏi trong việc
lờ đi
các chiều khác.
Đó là những gì
toán học của chúng ta nói.
Tôi nghĩ rằng
trực giác của bạn về điều đó là khá đúng,
rằng nếu bạn chú ý
đến bất kỳ điều gì khác
ngoài những gì cho phép
bạn có
con, bạn đang
lãng phí thời gian của mình
từ một quan điểm
tiến hóa.
Cảm nhận là
đắt đỏ.
Nó tiêu tốn rất nhiều
calo.
Bạn phải ăn
rất nhiều thực phẩm
để chạy não của bạn và
cung cấp năng lượng cho đôi mắt
và tai của bạn
vì vậy bạn cần
phải làm
các cách tắt.
Bạn cần
để khiến
các hệ thống cảm giác của bạn
không tiêu tốn
quá nhiều
năng lượng của bạn.
Càng đắt đỏ
hệ thống cảm nhận của bạn,
bạn càng phải
ăn nhiều hơn để
cung cấp năng lượng cho chúng.
Vì vậy điều đó có nghĩa là
bạn phải
ra ngoài và kiếm ăn
và đặt
bản thân vào
nguy hiểm.
Vì vậy có một sự đánh đổi.
Chúng tôi cố gắng
làm mọi thứ
một cách rẻ thuật
trong
tiến hóa.
Và theo đuổi
sự thật, bạn
thực sự không cần phải theo đuổi
sự thật
bởi vì điều đó
rất, rất
đắt đỏ.
Vì vậy ví dụ,
có
một số côn trùng bay
cần phải đẻ
trứng của chúng
trong nước.
Và chúng
sử dụng mẹo
chỉ cần nhìn
vào
sự phân cực của
ánh sáng
phát ra từ
nước.
Vì vậy những gì bạn
thấy diễn ra
trong tiến hóa
là chúng ta có
mẹo và
thủ thuật.
Và ngay cả
con người cũng có
mẹo và
thủ thuật.
ví dụ,
cố gắng
tìm ra nếu
ai đó có
khả năng sinh sản
thích hợp.
Tôi không thể
nhìn
vào DNA của bạn và
nói, vâng,
được rồi, anh ấy
có một
ACG và
T, nhưng anh ấy
có một C
ở đây nơi mà
nó đáng lẽ
phải là một
T.
Tôi không thể
nhìn vào
DNA của bạn,
vì vậy tôi nhìn vào
những gì tôi có thể
thấy của
cơ thể bạn
và giọng nói của bạn
và những thứ tương tự.
Một trong những
lập luận thuyết phục nhất
cho thực tế rằng
chúng ta không
nhìn thấy thực tại
như nó là và
chúng ta thực sự
chỉ thấy
những gì chúng ta cần
thấy để
sinh tồn là
khi bạn
nhìn vào,
như bạn đã nói,
cách mà các
động vật khác
nhìn thế giới.
Và bạn có thể
cho tôi thêm
một số ví dụ về
các động vật khác
nhìn thế giới hoàn toàn
khác biệt không?
Tôi luôn nghĩ
về dơi.
Dơi nhìn thế giới
như thế nào?
Bởi vì chúng có thấy
các màu sắc như
chúng ta thấy
và các vật thể
như chúng ta thấy
không?
Không, dơi
sử dụng định vị bằng âm.
Chúng sẽ phát
ra những
bùng nổ âm thanh nhỏ
ở tần số rất, rất
cao và sau đó
chúng có những
chiếc tai lớn mà
bắt được
âm thanh phản hồi.
Chỉ cần nhìn vào
hệ thống cảm giác
của chúng, nó nói
rằng hầu hết các
dơi ăn côn trùng
sử dụng định vị bằng âm
như bạn đã nói.
Chúng phát ra
sóng âm tần số cao
và nhìn
bằng cách lắng nghe
các tiếng vang
bouncing off
các vật thể khác.
Đúng vậy.
Và điều này cung cấp
cho chúng một loại
bản đồ âm thanh
của môi trường xung quanh
giúp chúng
điều hướng
và thực sự
nhìn thấy trong bóng tối
hoàn toàn.
Vì vậy bạn tưởng tượng
một con dơi,
nếu một con dơi
ngồi đó
nghĩ rằng
chúng hiểu
bản chất
của thực tại
khi mà thực ra
nó chỉ là
một bản đồ về
cách mà
các sóng âm
cBounce trở lại,
chúng, tôi
hình dung,
không có
cùng một, chúng có một
cảm nhận hoàn toàn khác
về
thực tại so với chúng ta.
Và vì vậy, sẽ rất ngu ngốc nếu cho rằng chúng ta, với tư cách là con người, đang nhìn nhận thực tại như nó vốn có, khi mà giống như con dơi, chúng ta có lẽ đã thích ứng với môi trường xung quanh và xây dựng các giác quan, mắt, tai, cảm giác mà giúp chúng ta sinh tồn. Tôi đồng ý với bạn, nhưng một số đồng nghiệp của tôi sẽ không đồng ý và họ có thể nói rằng con người phức tạp hơn nhiều. Và, bạn biết đấy, chắc chắn là dơi và những loài khác, chúng phải có tất cả những cách thông minh để không nhìn nhận thực tại như nó vốn có. Nhưng chúng ta đã tiến hóa xa hơn và chúng ta gần hơn với sự thật. Từ quan điểm của tôi, những gì tôi thấy là cái bàn này, cái cốc này và những thứ tương tự chỉ là trí tưởng tượng tiện lợi. Dù thực tại là gì, thì nó hoàn toàn khác biệt với bất cứ điều gì mà tôi cảm nhận. Hoàn toàn khác biệt.
Trong một buổi nói chuyện TED mà bạn đã thực hiện vào những năm 2000, bạn đã nói về những mô phỏng mà bạn đã thực hiện để chứng minh rằng, tôi đoán một phần, tôi chỉ nhìn thấy những thứ giúp tôi sinh tồn như một sinh vật, như một tổ chức. Bạn có thể giải thích đơn giản cho tôi những mô phỏng đó là gì và chúng chứng minh điều gì không?
Vâng, trong các mô phỏng của chúng tôi, và đây là trước khi chúng tôi có các định lý, nên chúng tôi đã thực hiện những mô phỏng chỉ để xem liệu các ý tưởng có hoạt động hay không. Chúng tôi đã có những sinh vật nhân tạo trong một máy tính, vì vậy nó giống như một trò chơi mà chúng tôi đã lắp ghép, và chúng tôi đã có một thế giới và cho phép một số sinh vật thực sự nhìn thấy trạng thái thực sự của thế giới đó, vì vậy chúng là các sinh vật thật, và sau đó chúng tôi có những sinh vật khác chỉ có, giống như một chiếc tai nghe, một giao diện chỉ có thể thấy không phải sự thật, mà chỉ một chút thông tin nhỏ có thể hướng dẫn hành vi thích ứng. Điều này sẽ giúp chúng sinh tồn, sinh sản. Sinh tồn, đúng vậy, và sinh sản, đó là đúng.
Những gì chúng tôi phát hiện là trong một loạt các điều kiện của thuật toán, những sinh vật thấy sự thật đã tuyệt chủng. Chúng không thể cạnh tranh với những sinh vật không thấy sự thật, và một trong những điều rút ra từ đó là việc nhìn thấy sự thật tốn quá nhiều thời gian và năng lượng. Thật phức tạp để nhìn thấy sự thật, và nếu bạn có một mẹo đơn giản cho phép bạn làm điều tương tự mà không cần phải có cái nhìn sâu sắc, thì bạn có thể đạt được cùng một lợi ích, bạn có thể nhận được lợi ích mà không cần phải bỏ ra tất cả công sức.
Bây giờ, tôi có thể đưa cho bạn một ví dụ cụ thể về một sinh vật làm điều này mà khá buồn cười. Vậy, có một loại bọ ngọc. Nó sống ở vùng xa xôi của Australia. Nó có bề mặt sần sùi, bóng và màu nâu. Con đực bay, còn con cái thì không bay. Do đó, con đực bay xung quanh, tất nhiên là để tìm kiếm một con cái đủ tiêu chuẩn. Hóa ra rằng đàn ông ở vùng xa xôi đó có xu hướng, trong một khoảng thời gian, uống bia bằng những chai có bề mặt cũng sần sùi, bóng và nâu. Họ vứt chúng ra xa và chúng hóa ra lại có bề mặt sần sùi, bóng và màu nâu chính xác để thu hút sự chú ý của những con bọ ngọc đực. Chúng thực sự đang bám vào chai. Chúng đang tiếp xúc toàn thân. Chúng đang bò khắp nó, và chúng vẫn nghĩ đó là một con cái. Vậy, chúng biết được bao nhiêu về những người phụ nữ của chúng? Rất, rất ít. Chúng biết rất ít về những người phụ nữ của mình. Một người phụ nữ, một con cái, là thứ gì đó sần sùi, bóng và nâu. Rõ ràng, cái to hơn thì càng tốt. Và đó là hình ảnh của một con cái. Vì vậy, bạn có thể thấy sự tiến hóa không cho những con bọ đực này nhiều cái nhìn sâu sắc về con cái của chúng. Nó chỉ cho chúng đủ thông tin để tái sản xuất thành công, hết. Và đó là một phần những gì mà sự tiến hóa làm. Nó cho bạn đủ thông tin để tái sản xuất trước khi bạn chết.
Vì vậy, tất cả chúng đều ân ái với chai bia này vì chúng không thể phân biệt, chúng không thể thấy thực tại. Chúng không thể thấy rằng đây không phải là một người phụ nữ, đây là một chai bia. Đúng vậy. Đó là một trong những ví dụ hài hước hơn về những gì mà sự tiến hóa đã làm. Nó làm mọi thứ một cách tiết kiệm, và điều đó bao gồm cả hệ thống cảm giác của con người. Vì vậy, điều đó rất khiêm tốn. Chúng ta không phải là hình mẫu lý tưởng, và những gì chúng ta nghĩ là sự đánh giá của con người về sự thật sâu sắc của thực tại chỉ là cái tai nghe nhỏ nhặt của chúng ta. Những gì chúng ta trải nghiệm và biết là tầm thường so với bất cứ điều gì thực tại có thể là, hoàn toàn tầm thường. Chúng ta biết 0% thực tại.
Và nhân tiện, các lý thuyết khoa học của chúng ta sẽ luôn và mãi mãi giải thích 0% thực tại vì chúng phải đưa ra những giả định. Và mỗi lý thuyết, lý thuyết khoa học, đều phải đưa ra những giả định. Và vì vậy, về nguyên tắc, chúng ta sẽ có một chuỗi lý thuyết vô hạn với những giả định ngày càng sâu sắc hơn, và chúng ta sẽ không bao giờ đến được đáy. Và vì đây là một chuỗi vô hạn, điều đó có nghĩa là mọi thứ chúng ta có cho đến nay đều là 0%.
Vì vậy, tôi là một nhà khoa học. Tôi hoàn toàn ủng hộ khoa học. Tôi khuyến khích những người trẻ tuổi, nam và nữ, tham gia vào khoa học. Tôi nghĩ đó là một điều tuyệt vời để làm. Nhưng hãy biết rằng tất cả các lý thuyết của chúng ta sẽ chỉ hiểu 0% thực tại. Bạn biết đấy, mọi người nói nhiều về việc thú cưng của họ hoặc những động vật khác có khả năng nhìn thấy một chiều không gian khác. Đôi khi mọi người nói những điều như, chó của tôi bắt đầu sủa về điều này, hoặc tôi đã từng bị ung thư, và có những chú chó hoặc động vật mà họ tin rằng đã có thể phát hiện một số bệnh nhất định trong cơ thể con người. Và khi bạn nhìn vào loại giác quan của những chú chó này, chó có thể nghe các tần số lên đến 65.000 hertz, trong khi con người chỉ có thể nghe đến 20.000 hertz. Chó có tới 300 triệu thụ thể khứu giác. Con người chỉ có 5 triệu, và một số động vật như mèo có thể nhìn thấy các loại tần số ánh sáng khác nhau. Vì vậy, điều này khiến ta đặt ra một câu hỏi. Bạn biết đấy, nếu có thể cho một động vật, một sinh vật, nhìn thấy thế giới với độ sâu và chiều rộng khác so với chúng ta, điều gì xảy ra nếu bạn đi xa hơn nữa? Đúng vậy. Hoàn toàn đúng. Có những loài có thể phát hiện các trường điện. Một số loài cá có thể phát hiện các trường điện. Một số loài chim, tôi tin, có thể thấy sự phân cực của ánh sáng. Và một số loài côn trùng, tất nhiên, sử dụng sự phân cực ánh sáng để tìm nơi đẻ trứng. Và chúng ta không thể làm điều đó.
Vậy thì, khi chúng ta bắt đầu nghiên cứu các loài động vật khác, chúng ta thấy những khả năng đáng kinh ngạc này. Thú vị quá. Và tất cả những điều này có ý nghĩa gì đối với việc hiểu cuộc sống của một người? Bởi vì tôi nghĩ rằng cách mà chúng ta cảm nhận thế giới mang đến cho chúng ta rất nhiều đau khổ hoặc niềm vui, tùy thuộc vào cách chúng ta nhìn nhận nó. Có điều gì, mọi người, từ tất cả những công việc bạn đã làm và những cuốn sách bạn đã viết, mà mọi người có thể mang vào cuộc sống của họ để giúp họ sống tốt hơn với sự hiểu biết này về thế giới không? Điều đầu tiên cần lưu ý là thế giới thú vị và đa dạng hơn nhiều so với những gì bạn có thể tưởng tượng. Nếu bạn nghĩ rằng thế giới là một nơi buồn chán, thì không phải vậy. Trí tưởng tượng của bạn không đủ lớn. Bất kể thực tại là gì, nó vượt lên trên bất cứ điều gì bạn có thể nghĩ ra. Các truyền thống tâm linh thường nói rằng có nhiều điều trong cuộc sống hơn những gì bạn thấy trong không gian và thời gian. Có điều gì đó vượt lên trên. Và tôi đã chỉ ra điều đó theo cách của riêng mình. Tôi đang nói rằng lý thuyết khoa học luôn có những giả định. Vì vậy, có một số lượng vô hạn các lý thuyết khoa học mà bạn sẽ có và bạn sẽ không bao giờ có được một lý thuyết khoa học về mọi thứ. Tôi đang nói gì? Rằng có điều gì đó vượt lên trên khoa học. Dù khoa học tốt đến đâu, tôi đang nói rằng không chỉ không có lý thuyết về mọi thứ, lý thuyết tốt nhất mà chúng ta có thể nghĩ ra chỉ là không phần trăm nào của thực tại. Vậy thì tất cả những điều này để lại không gian cho những điều mà các truyền thống tâm linh đang nói đến, rằng có điều gì đó vượt lên trên khoa học. Có một cách suy nghĩ về điều này mà tôi nghĩ là rất sâu sắc và đó là về giao điểm giữa khoa học và tâm linh. Tôi là một nhà khoa học. Tôi là ai? Tôi là một ai đó và tôi là một trong số nhiều ai đó, những nhà khoa học khác, những người có thể tạo ra các lý thuyết và về nguyên tắc, lý thuyết càng ngày càng sâu hơn và đây là một chuỗi vô hạn. Vậy thì ai là tôi có thể làm điều này? Không có lý thuyết nào mà tôi có thể đưa ra là mô tả cuối cùng về cái tôi. Nói cách khác, cái tôi đang thực hiện tất cả việc xây dựng lý thuyết này là cái tôi thực, đang tạo ra những lý thuyết này và hoàn toàn vượt lên trên tất cả những lý thuyết này. Và đó là một quan điểm tâm linh. Vậy điều đó có nghĩa là gì? Bạn là Chúa? Nó có nghĩa là bất kể bạn là gì đều vượt lên trên bất kỳ mô tả nào. Và đó là điều mà nhiều người nói Chúa là. Giả sử tôi đưa cho bạn một cái gì đó bạn chưa bao giờ nếm trước đây, như một miếng bạc hà. Và thực tế, tôi không biết bạc hà có vị như thế nào đối với bạn. Tôi giả định rằng nó giống như vị bạc hà đối với tôi, nhưng tôi không biết. Điều này được gọi là việc học qua định nghĩa chỉ ra. Và vì vậy chúng ta có trò chơi này mà trải nghiệm của bạn là trải nghiệm của bạn, và thực sự bạn không cần ai khác cho những trải nghiệm đó. Tất cả những gì bạn cần tôi, hoặc cha mẹ của bạn, là để đưa cho bạn một cái tên cho điều bạn đã biết. Và bạn tạo ra thế giới này, và tất cả những gì chúng tôi làm là nói cho bạn cách giao tiếp với tôi về những gì bạn đã tạo ra. Và tôi không biết rằng thế giới của bạn theo bất kỳ cách nào giống như trải nghiệm của tôi. Nó hoàn toàn có thể. Và liệu bạn có nghĩ rằng có những cách mà chúng ta tự làm mình đau khổ rất nhiều và gây ra vấn đề sức khỏe tâm thần vì cách chúng ta cảm nhận bản chất của thực tại, rằng chúng ta có thể, tôi không biết, từ bỏ hoặc điều chỉnh lại bản thân mình để có trải nghiệm cuộc sống trọn vẹn hơn, biết ơn hơn? Hoàn toàn. Tôi nghĩ điều đó rất, rất quan trọng. Và đó là hệ quả tự nhiên của những gì chúng ta vừa nói. Hầu như tất cả chúng ta nghĩ về bản thân mình như một đối tượng trong không gian-thời gian, chỉ ở đây trong một khoảng thời gian ngắn, và chúng ta sẽ sớm chết. Khi tôi nói bạn vượt lên trên bất kỳ lý thuyết khoa học nào, điều đó có nghĩa là lý thuyết rằng tôi chỉ là một đối tượng nặng 160 pound trong không gian-thời gian chỉ là một lý thuyết, và đó không phải là sự thật. Đó không phải là sự thật về ai tôi là. Đó chỉ là một lý thuyết mà tôi có. Bởi vì không gian-thời gian bản thân nó chỉ là một lý thuyết. Không có gì bên trong không gian-thời gian là gì khác ngoài cách diễn giải của headset của tôi về một thực tại mà vô cùng vượt lên trên bất cứ điều gì tôi có thể trải nghiệm. Có một cách khác mà bạn có thể trân trọng điều vượt lên trên khoa học, đó là, và nhiều truyền thống thiền nói về điều này, họ nhận ra rằng bạn vô cùng vượt lên trên bất kỳ mô tả khoa học hay bất kỳ mô tả nào khác. Vậy bạn làm gì trong trường hợp đó để biết bạn là ai? Bạn bỏ tất cả mô tả. Bạn ngồi trong sự im lặng tuyệt đối và bỏ qua bất kỳ suy nghĩ nào, bởi vì bạn nhận ra rằng suy nghĩ là hữu ích trong headset này và để chơi trò chơi của cuộc sống. Vâng, chúng ta cần suy nghĩ để làm khoa học của mình. Nếu bạn muốn hiểu tôi là ai, một lần nữa, tôi làm tâm lý học, tôi làm tất cả điều này, tôi làm khoa học, vì vậy tôi không hạ thấp khoa học. Tôi là một nhà khoa học. Nhưng đến một thời điểm nào đó, nếu bạn muốn hiểu sự thật về ai bạn là ngoài mô tả headset này về bạn, thì bạn phải để sang một bên tất cả khái niệm, hết, và chỉ cần biết chính mình bằng cách là chính mình, không bằng cách đặt một khái niệm giữa bạn và chính bạn. Một câu chuyện. Một câu chuyện. Một danh tính. Đúng vậy. Không có câu chuyện, không có danh tính. Không có gì ở giữa bạn và chính bạn. Bạn biết chính mình bằng cách ngồi trong sự im lặng tuyệt đối và là chính mình, không có khái niệm. Bởi vì khi đó bạn đã buông bỏ tất cả lý thuyết, và bây giờ là thực tại đối mặt với thực tại. Không có rào cản nào ở giữa. Và điều đó đòi hỏi bạn nhận ra rằng danh tính của bạn, những câu chuyện bạn tin, những nhãn bạn đã đặt cho chính mình như CEO hay quản lý mạng xã hội hay quản lý hay giám đốc hay trưởng phòng, tất cả những điều này thực chất chỉ là những nhãn mà bạn đã đặt ra. Đúng vậy. Đó chỉ là những nhãn mà bạn đã đặt ra. Và điều thú vị về điều này bây giờ là nếu tôi nghĩ rằng tôi chỉ là cơ thể nhỏ bé này và tôi không có gì ngoài cơ thể này và những trải nghiệm ý thức của tôi chỉ là những gì bộ não của tôi làm. Vậy thì đó là lý thuyết của tôi, và đó là tất cả tôi là. Tôi không cảm thấy mình lớn lắm. Tôi không cảm thấy mình quan trọng lắm. Và vì vậy tôi có lẽ sẽ cần làm điều gì đó để khiến mình cảm thấy tốt hơn một chút.
Tôi sẽ cần phải cạnh tranh với bạn. Tôi sẽ cần phải cho thấy tôi hơn bạn ở một khía cạnh nào đó. Vì vậy, tôi là một tay vợt tennis giỏi hơn bạn, hoặc tôi thông minh hơn bạn, hoặc cái gì đó tương tự. Chúng ta sẽ có sự cạnh tranh diễn ra giữa mọi người, và chúng ta sẽ có sự cạnh tranh ngang bằng giữa các tôn giáo và các quốc gia và vân vân, bởi vì chúng ta không biết mình là ai và chúng ta cảm thấy không đủ khả năng.
Và nếu chúng ta thực sự hiểu rằng tất cả những gì tôi đang thấy ngay bây giờ, tôi đang tạo ra nó trong khoảnh khắc. Cái cốc mà tôi thấy chỉ tồn tại khi tôi tạo ra nó. Cái bàn tồn tại khi tôi tạo ra nó. Giống như trong một thực tại ảo. Trong một thực tại ảo, tôi đang ở trong trò chơi Grand Theft Auto. Tôi nhìn qua đây và bây giờ tôi thấy một chiếc Mustang đỏ. Tôi nhìn đi chỗ khác. Tôi không thấy chiếc Mustang đỏ. Và bây giờ thì không có chiếc Mustang đỏ nào cả. Chiếc Mustang đỏ chỉ tồn tại khi tôi nhìn vì đó là một trò chơi VR. Tôi chỉ cần nó khi tôi hiện thực hóa nó. Tôi hiện thực hóa nó khi tôi cần nó. Bây giờ tôi đang hiện thực hóa một cái cốc. Cái cốc mà tôi đã hiện thực hóa thì không còn ở đó nữa. Bạn có thể hiện thực hóa cái cốc của bạn. Bạn có thể nói, “Chà, Don, bạn sai rồi. Cái cốc vẫn ở đó. Tôi có thể thấy nó.” Không, bạn đang hiện thực hóa cái cốc của bạn. Và vì vậy bạn không đang hiện thực hóa cái cốc của tôi. Tôi đã hiện thực hóa cái cốc của tôi.
Vì vậy, điều tương tự cũng xảy ra với Grand Theft Auto. Bạn có thể nói, “Chà, tôi thấy chiếc Mustang đỏ ngay cả khi bạn không nhìn, Don.” Vâng, đó là bởi vì trong headset của bạn, bạn đang nhìn và bạn đang hiện thực hóa chiếc Mustang đỏ, nhưng tôi thì không. Và không có chiếc Mustang đỏ nào cả. Nếu bạn nhìn vào máy siêu vi tính, không có chiếc Mustang đỏ nào ở đó. Máy siêu vi tính đang chạy trò chơi đó không có chiếc Mustang đỏ. Vì vậy, điều tôi đang nói là chúng ta cạnh tranh, chúng ta cảm thấy không đủ và chúng ta cảm thấy như chúng ta cần phải cạnh tranh với người khác và tốt hơn họ, và chúng ta có cái tôi, tất cả những thứ liên quan đến cái tôi mà chúng ta làm gây ra tất cả những vấn đề trong thế giới này vì bạn không biết bạn là ai. Bạn đang tạo ra toàn bộ điều này. Bạn không phải là một người chơi nhỏ. Bạn là người phát minh ra toàn bộ điều này. Bạn không có gì để chứng minh và bạn không cần phải tốt hơn bất kỳ ai khác. Họ cũng là những người sáng tạo vĩ đại. Họ đang tạo ra các vũ trụ hoàn chỉnh mà họ nhận thức.
Và cách nhìn của riêng tôi về điều này là bạn và tôi thực sự là cùng một thực tại chỉ đang nhìn vào chính nó qua hai headset khác nhau, hai hình tượng khác nhau, và đang có một cuộc trò chuyện. Và có thể đó là điều cần thiết cho một trí tuệ vô hạn này để sort of biết chính nó. Nếu bạn vượt qua bất kỳ mô tả nào, làm thế nào bạn biết chính bạn? Có thể điều bạn làm là bạn nói, “Chà, để tôi thử cái headset này.” Để tôi coi điều đó nghiêm túc một thời gian. Có thể thậm chí để tôi bị lạc. Để tôi hoàn toàn tin rằng tôi chỉ là một Don Hoffman trong không gian-thời gian này. Và để tôi tin điều đó trong nhiều thập kỷ và sau đó từ từ tỉnh dậy. Nhưng ít nhất thì tôi sẽ đã thấy bản thân từ góc độ này. Sau đó tôi sẽ bỏ cái headset đó ra. Chúng ta gọi đó là cái chết. Chúng ta đều chỉ bỏ cái headset ra. Và sau đó tôi sẽ thử nó. Có một số lượng vô hạn các cái headset để thử.
Vì vậy, từ góc nhìn đó, bất kỳ người nào bạn nói chuyện đều là siêu việt. Bất kỳ loài động vật nào cũng chỉ là hình tượng của thực tại siêu việt, không thể diễn tả, đáng kinh ngạc, vượt qua khoa học đến nỗi khoa học chỉ nhận được 0% của nó. Và một lần nữa, tôi luôn nói, tôi không hạ thấp khoa học. Tôi là một nhà khoa học. Chúng ta cần phải làm khoa học. Và tôi khuyên mọi người nên làm khoa học. Nhưng tôi đoán, đây là một trong những cái headset tầm thường hơn. Nó chỉ có bốn chiều. Tại sao không 20 tỷ? Tại sao không quintillion? Đây chỉ là một cái gì đó khá tầm thường.
Vì vậy, có thể chúng ta đang ở một trong những góc nhìn kém thú vị hơn về ai là chúng ta. Và có những góc nhìn thú vị hơn nhiều mà chúng ta có thể có về bản thân. Nhưng lý do chúng ta có chiến tranh, lý do chúng ta có cái tôi là vì chúng ta không biết ai là chúng ta. Và có cách nào để tôi hiểu tôi là ai không? Hay gần nhất bạn đã tìm thấy thiền? Tôi biết bạn đã thiền trong 20 năm hoặc điều gì đó. Tôi nên nói, tôi nên cẩn thận một chút. Tôi nghĩ rằng nó thực sự quan trọng để làm, đối với tôi như một nhà khoa học, để đã làm khoa học mà tôi đã làm. Nhưng tôi nghĩ đối với một người khác không làm khoa học, có thể bạn làm âm nhạc hoặc bạn chơi thể thao hoặc cái gì đó tương tự. Đó là một cách cụ thể để biết bạn thông qua một góc nhìn. Và điều đó thực sự quan trọng.
Và vì chúng ta có hàng tỷ người và còn rất nhiều loài động vật và côn trùng khác, cái trí tuệ vô hạn này, bất cứ là gì, đã quyết định rằng tôi muốn nhìn vào chính mình qua ống kính của một con muỗi và bây giờ của một con ong bầu và bây giờ của một con bọ ngọc không thể phân biệt được chai với cái cái cái cái cái con cái. Tôi sẽ nhìn vào chính mình từ hàng triệu góc nhìn này.
Vì vậy, bạn gần như đang ngụ ý rằng có một ý thức này và nó chỉ sử dụng các sinh vật khác nhau có thể làm phương tiện để hiểu chính nó và bản chất của thực tại. Đúng vậy. Điều đó có nghĩa là tôi và bạn là cùng một ý thức, nhưng bạn được sinh ra là một nhà khoa học ở Mỹ và tôi được sinh ra là một, tôi không biết, một doanh nhân ở Botswana với những góc nhìn khác nhau để hiểu thực tại, điều này có nghĩa là chúng ta cơ bản là cùng một ý thức, cùng một trí tuệ siêu phàm hoặc gì đó, chỉ thể hiện dưới dạng những đôi mắt khác nhau ở những nơi khác nhau. Đó là quan điểm của tôi. Và một số truyền thống tôn giáo nhất định cũng gợi ý, gần như nói chính xác điều đó. Bạn biết đấy, như Chúa Giêsu trong Kitô giáo, trong như Matthew 25 nói, bạn biết đấy, tôi bị đói và bạn cho tôi ăn. Tôi khát. Bạn cho tôi nước. Tôi là người ngoại quốc và bạn đã mời tôi vào. Tôi bệnh tật và bạn đã giúp tôi. Tôi ở trong tù và bạn đã thăm tôi. Và người ta, ông nói, đã hỏi ông, khi nào chúng tôi đã làm điều đó? Và ông đã nói, bất cứ khi nào bạn làm cho người thấp kém nhất, bạn đã làm cho tôi. Vì vậy, Chúa Giêsu như là đang ngụ ý điều này. Không có sự khác biệt nào cả.
Lý do để yêu thương người hàng xóm như chính bản thân mình là vì người hàng xóm chính là bạn, chỉ là trong một bộ kính thực tế ảo khác. Và lý do duy nhất mà chúng ta có vấn đề là vì chúng ta không nhận ra bạn tuyệt vời như thế nào. Vì vậy, bạn chính là người tạo ra mô phỏng VR này với tất cả vẻ đẹp và sự phức tạp của nó. Tất cả sự phức tạp ấy là bạn và bạn thực hiện điều đó một cách dễ dàng.
Bây giờ, đối với các đồng nghiệp khoa học thần kinh của tôi, họ sẽ nói, “Don, điều đó không dễ dàng chút nào. Bạn có 100 tỷ, ồ, 86 tỷ tế bào thần kinh trong não bộ của bạn. Hệ thống thị giác có hàng tỷ tế bào thần kinh đang thực hiện tất cả những phép toán này. Và chúng ta có các tế bào đơn giản, tế bào phức tạp và tế bào siêu phức tạp. Và chúng ta nghĩ về não bộ như một đối tượng vật chất tạo ra ý thức của chúng ta.”
Tôi nói rằng không-thời gian tự thân là điều bạn tạo ra. Vì vậy, bạn tạo ra mọi thứ trong không-thời gian. Và tôi cũng đã tạo ra não bộ. Bạn tạo ra não bộ. Vậy ngay bây giờ, bạn không có một bộ não. Xin lỗi? Tôi cũng vậy. Được rồi, hợp lý. Bởi vì tôi không có một bộ não và bạn cũng không có một bộ não cho đến khi chúng ta thực sự nhìn vào bên trong và tái hiện một bộ não. Cũng giống như trong VR. Chiếc Mustang không tồn tại cho đến khi bạn nhìn vào nó và tái hiện nó. Vì vậy, tôi có thể dự đoán rằng nếu chúng ta thực hiện các quét đúng, chúng ta sẽ thấy một bộ não. Nhưng điều đó chỉ tồn tại khi chúng ta thực hiện quá trình tái hiện. Vậy thì tôi không có một bộ não.
Tất cả những mối tương quan này, chúng ta biết rằng mối tương quan không đồng nghĩa với nguyên nhân, đúng không? Vậy nên thực tế có những mối tương quan, và tôi không phủ nhận điều đó. Thực tế, tôi hoàn toàn ủng hộ việc nghiên cứu những mối tương quan này giữa hoạt động não bộ và trải nghiệm ý thức. Chúng tồn tại. Chúng không thể phủ nhận. Và chúng không theo cách nào đó liên quan rằng não bộ gây ra những trải nghiệm ý thức của chúng ta. Vì vậy, tôi không phải là não bộ. Tôi là thứ mô phỏng sự hiện diện của não bộ. Đúng vậy. Đúng vậy.
Và trong mô phỏng của bạn, mô phỏng của bạn quá tốt đến nỗi nó cũng mô phỏng cách mà toàn bộ thực tại vượt qua không-thời gian được chảy xuống cái bộ kính thực tại ảo nhỏ bé này. Và đó là điều mà chúng ta gọi là não bộ. Vì vậy, đương nhiên, sẽ có những mối tương quan này giữa hoạt động não bộ và những gì chúng ta thấy. Nhưng mối tương quan diễn ra theo chiều ngược lại. Không phải vì não bộ tạo ra những trải nghiệm ý thức của bạn. Mà là vì ý thức đã tạo ra não bộ như một biểu tượng để mô tả cách nó tạo ra cái kính thực tại ảo này.
Bạn có nghĩ nhiều về lý thuyết mô phỏng không? Gần đây, tôi đã có rất nhiều buổi tiệc tối và trò chuyện về lý thuyết mô phỏng, và luôn luôn rất, rất thú vị. Bạn nghĩ gì về lý thuyết mô phỏng? Và cho những người nghe của tôi có thể không hiểu khái niệm lý thuyết mô phỏng, bạn có thể giải thích không? Vâng.
Để tôi nói về chuẩn mực, Nick Bostrom, ví dụ, là một nhân vật lớn trong lý thuyết mô phỏng. Và trong những lý thuyết mô phỏng đó, ý tưởng là thế giới mà bạn đang thấy ngay bây giờ không phải là thế giới thực sự. Đây chỉ là một mô phỏng. Và có một lập trình viên nào đó, giả sử, với một chiếc máy tính đẹp mà đã lập trình thế giới này. Và vì vậy, chúng ta chỉ là những nhân vật trong một thế giới mô phỏng của một lập trình viên nào đó. Và lập trình viên và máy tính xách tay của họ đang làm điều này, hóa ra, cũng không phải là điều cuối cùng, vì lập trình viên và máy tính của họ cũng chỉ là một mô phỏng từ một lập trình viên ở cấp độ sâu hơn và máy tính xách tay của họ.
Có thể có một lồng ghép rất, rất lớn của tất cả những thế giới và con người mô phỏng này với máy tính của họ. Và điều này khá nhất quán với những gì tôi nói đến một điểm nào đó. Tôi đang nói rằng đây không phải là thực tại. Đây chỉ là một bộ kính.
Vậy, bạn có nghĩ rằng sẽ có một thời điểm nào đó, với tất cả những gì đang diễn ra với AI và robot, rằng chúng ta có thể làm ra một con robot và lập trình nó với một AI nhất định để nó có kiểu tư duy tương tự như con người không? Và sau đó khi tôi cho nó một mẩu sô cô la vào miệng, nó sẽ nói với tôi, “Hmmm, tôi thích sô cô la đó, Stephen. Đó là hương vị yêu thích của tôi.” Tôi chắc chắn có thể lập trình một con robot như vậy. Nhưng câu hỏi sẽ luôn là, chỉ vì tôi có mạch đặc biệt này trong máy tính và có một cấu trúc trong lưỡi mà tôi đã cho nó và một mẫu hoạt động điện, lý thuyết khoa học của tôi giải thích tại sao mẫu đó phải là vị mùi của sô cô la là gì? Đó là điều chúng ta cần.
Nhưng đó là thứ học hỏi thích ứng của bạn, nơi nó chỉ đã học thông qua tất cả dữ liệu, thông qua ai đó nói với nó, lập trình nó để nghĩ rằng tập hợp hóa chất đó, gửi nó lên phần mềm và sau đó phản hồi như thế này, có thể giống như cách mà tôi và bạn đang phản ứng với cuộc sống. Chúng tôi có thể không hoàn toàn ý thức. Đúng, và những gì bạn đang gợi ý có lẽ là cách mà chúng tôi thực sự sẽ làm điều đó. Chúng tôi có lẽ sẽ tập huấn nó và cho nó phản hồi đúng trong loại bối cảnh đó. Vì vậy, chúng tôi có lẽ sẽ làm điều gì đó như vậy. Nhưng sau đó, với tư cách là các nhà khoa học, chúng tôi muốn hiểu biết. Vì vậy, chúng tôi đang tuyên bố với tư cách là các nhà khoa học rằng một trải nghiệm là một, nói một cấu trúc nguyên nhân nhất định hoặc một kiến trúc chức năng nhất định. Đó là những gì chúng tôi đang nói. Bởi vì đây là những lý thuyết vật lý và chúng đang nói rằng chúng tôi sẽ không bắt đầu với ý thức. Ý thức không phải là điều cơ bản. Không-thời gian và các vật thể vật lý mới là cơ bản. Vì vậy, chúng tôi cần chỉ ra cách mà những vật thể vật lý và các thuộc tính của chúng dẫn đến những trải nghiệm ý thức này.
Vì vậy, nếu đó là khoa học mà bạn muốn đề xuất, thì tôi phải cứng rắn với tư cách là một nhà khoa học bây giờ và nói, cho tôi lý thuyết của bạn về vị bạc hà. Vậy bạn có nghĩ đây là một mô phỏng không? Vậy đây không phải là một mô phỏng theo nghĩa của Bostrom. Ở nghĩa của Bostrom, đây là một mô phỏng trong đó nó là một nền tảng vật lý đang tạo ra toàn bộ thế giới của những trải nghiệm ý thức mà tôi đang có. Và tôi phủ nhận điều đó. Như một lập trình viên trò chơi ngồi trước máy tính tạo ra nó. Và theo cách nào đó, hệ thống vật lý tự thân đã tạo ra phép màu của những trải nghiệm ý thức mà tôi đang có về màu đỏ và màu xanh lá cây, về tình yêu và những thứ như vậy.
Dưới đây là bản dịch sang tiếng Việt của đoạn văn bạn đã cung cấp:
Về lý thuyết mô phỏng, thì đây là điểm gây tranh cãi của tôi với lý thuyết này. Nó rất giống với lý thuyết của tôi ở tất cả các khía cạnh khác, nhưng đây là một điểm tranh cãi khá nghiêm trọng. Để lý thuyết của họ hoạt động, họ phải chỉ rõ, một cách khoa học, cách mà một trải nghiệm ý thức cụ thể phát sinh từ một chương trình cụ thể. Cho đến khi họ làm được điều đó, sẽ không có điều gì cụ thể để bàn tới. Về ý kiến của tôi, lý thuyết của họ hiện tại không có cơ sở vì không có trải nghiệm cụ thể nào mà họ có thể nói rằng, chương trình này phải là vị của bạc hà. Họ không thể làm điều đó. Và cho đến khi họ có thể làm điều đó, họ sẽ không thể hiểu được toàn bộ thế giới trải nghiệm mà tôi đang sống. Không có gì cả. Vì vậy, sẽ không có gì để bàn cả. Tất cả những gì họ cần làm để cung cấp cho tôi một lập luận là nói rằng, giống như trong lý thuyết thông tin tích hợp, họ nói, đây là ma trận cho bạc hà. Đây là ma trận. Tất nhiên, sau đó chúng ta sẽ hỏi, tại sao? Tại sao ma trận đó, cấu trúc nguyên nhân đó lại là vị của bạc hà? Lý thuyết khoa học của bạn về việc tại sao điều đó là như vậy là gì? Và điều bạn sẽ thấy là, tôi nghĩ sẽ mất một thời gian cho lĩnh vực này để nhận ra điều đó, nhưng chúng ta sẽ nhận ra rằng những cách tiếp cận này trống rỗng. Không có gì cả. Khi bạn hỏi mọi người ý nghĩa cuộc sống của họ là gì, họ thường nói những điều như, có lẽ họ sẽ nói là nuôi dạy trẻ em, có lẽ họ sẽ nói họ muốn cải thiện nhân loại, họ muốn chữa khỏi một căn bệnh, họ muốn giúp đỡ xã hội theo một cách nào đó, nhưng qua lăng kính thực tại mà bạn nhìn thế giới và bạn tin rằng thế giới là như vậy, ý nghĩa của cuộc sống trở thành gì, Donald? Đó là một câu hỏi tuyệt vời. Tôi thực sự nghĩ rằng mô tả tốt nhất mà tôi có thể đưa ra là có một ý thức vượt lên trên, vô hạn, và bạn và tôi chỉ là những hình đại diện, và cả muỗi, và cả vi khuẩn, và tất cả đều thú vị và quan trọng như nhau, và tất cả đều là những góc nhìn khác nhau, chỉ là những thiết bị khác nhau. Có thiết bị muỗi, có thiết bị bọ ngọc, có tất cả những thiết bị khác nhau này, và tôi ở trong thiết bị Hoffman, làm khoa học, tôi không giỏi về nghệ thuật, tôi không giỏi về âm nhạc, và vân vân. Tôi có những tài năng và khuyết điểm riêng của mình trong thiết bị của tôi. Vì vậy, tôi ở đây để trải nghiệm góc nhìn của Don Hoffman về mọi thứ. Tại sao? Bởi vì đó có lẽ là cách duy nhất mà cái vô hạn có thể biết chính nó, là thông qua một số lượng vô hạn các góc nhìn. Nó vượt lên trên bất kỳ góc nhìn cụ thể nào. Vậy tại sao không bị lạc trong góc nhìn của Hoffman và góc nhìn của bọ ngọc và tất cả những góc nhìn khác nhau này? Và đó là cách duy nhất để biết chính mình, nhưng luôn luôn là một ý thức duy nhất đang biết chính nó thông qua vô số các hình thức, trải nghiệm, thiết bị. Và có ai đó hoặc một thứ gì đó đã tạo ra ý thức duy nhất đó không? Giờ tôi vượt quá khả năng của mình. Giờ tôi vượt quá khả năng của mình. Đó, tất nhiên, là câu hỏi đúng. Và nó yêu cầu một lời giải thích. Và những lời giải thích mà chúng tôi có chỉ có thể là toán học hoặc khoa học hoặc cả hai. Chỉ có những kiểm tra nghiêm túc thực sự sâu sắc. Nhưng ngay cả những lời giải thích không chính thức cũng đưa ra giả định. Và vì vậy, tôi sẽ phải nói rằng bạn đang đặt câu hỏi về một thực thể vượt lên trên bất kỳ mô tả nào, tức là bạn thực sự là ai và tôi thực sự là ai. Và tôi nghĩ bạn có thể biết câu trả lời cho câu hỏi của bạn theo một cách, và đó là bỏ qua tất cả các khái niệm và chỉ đơn giản là hiện diện với hiện hữu của bạn. Bạn chính là điều đó. Bạn chính là điều đó. Bạn không cần phải đạt được điều gì cả. Bạn không cần phải đạt được bất kỳ điều gì. Bạn chính là điều đó ngay bây giờ. Vì vậy, không có nỗ lực. Không cần phải trở nên tốt hơn ở bất kỳ điều gì. Chỉ cần nhận ra những gì bạn đã là. Bạn đã để bản thân mình sống trong một ảo tưởng rằng tôi chỉ là một thằng bé nhỏ cần phải làm những điều này và, bạn biết đấy, và trở thành giáo sư và bất kể điều gì có thể là. Tôi đã sống trong ảo tưởng đó. Và tôi đã nhìn thấy bản thân mình qua lăng kính đó. Và sau đó tôi bắt đầu thức tỉnh và thấy rằng tôi hoàn toàn vượt lên trên. Đó là một góc nhìn thú vị. Tôi rất vui vì đã nghiêm túc với nó. Tôi sẽ tháo bỏ thiết bị đó. Chúng tôi gọi đó là cái chết. Nhưng tôi sẽ tháo bỏ thiết bị đó sớm thôi vì đó không phải là tôi. Tôi vượt lên trên điều đó. Vì vậy, câu trả lời là bạn có thể biết nó, nhưng bạn biết nó khi bạn buông bỏ tất cả các khái niệm và bạn không cố gắng. Nếu bạn đang cố gắng để đạt được điều đó, thì bạn sẽ không thấy những gì bạn đã là. Đó là câu trả lời tốt nhất mà tôi có thể đưa ra vào lúc này vì nó vượt lên trên khoa học. Vì vậy, về một vị thần, như chúng ta tin vào một vị thần trong bối cảnh tôn giáo, câu trả lời tốt nhất mà bạn có thể nói là về cơ bản chúng ta là Chúa, vị thần mà chúng ta nhắc đến. Chúng ta là sức mạnh vượt lên trên mô tả. Đúng rồi. Vâng, tôi sẽ nói như vậy. Ý tôi là, tôi có thể đặt điều đó trong ngôn ngữ kiểu Kitô giáo vì nhiều người nghe sẽ là Kitô hữu. Một đứa trẻ của con người là con người. Kinh Thánh gọi chúng ta là con cái của Chúa. Vâng, nếu con cái của con người là con người, thì con cái của Chúa là Chúa. Đó là điều mà nó chỉ ra. Và Chúa Jesus khá rõ ràng về điều đó. Khi một số nhà lãnh đạo tôn giáo sắp ném đá Chúa Jesus vì nói rằng Ngài là con cái của Chúa, Chúa Jesus đã trích dẫn Kinh Thánh và nói, từ, tôi nghĩ, các Thánh Vịnh hoặc gì đó tương tự như vậy, Ngài nói, nhưng trong các Thánh Vịnh có nói, ta đã nói, các ngươi là thần và tất cả các con trai của các ngươi là Đấng Tối Cao. Và Chúa Jesus đã nói, nếu Ngài gọi họ là thần, những người mà Lời Chúa đã đến với, tại sao các ngươi lại cố gắng ném đá ta đến chết chỉ vì nói rằng ta là con cái của Chúa? Những gì Kinh Thánh thực chất đang nói là, yêu Chúa bằng tất cả trái tim của bạn, đó là yêu bản thân bạn. Bạn là Chúa. Và yêu hàng xóm như yêu bản thân mình chỉ là nhận ra rằng hàng xóm của bạn là bản thân bạn dưới một hình đại diện khác. Bạn có nghĩ Chúa Jesus thực sự là thần thánh trong bất kỳ, tôi giả định bạn nghĩ rằng đây là một cá nhân có thật, và bạn có nghĩ Ngài thần thánh hơn bạn và tôi ở một số khía cạnh không? Không hơn bạn và tôi, nhưng bạn là thần thánh như có thể có. Cảm ơn bạn rất nhiều. Tôi sẽ cắt đoạn đó. Tôi sẽ đăng điều đó lên LinkedIn của mình. Hoffman đã nói vậy. Vâng. Sự thần thánh của bạn chính là điều đó. Hoffman nói tôi thần thánh như có thể có.
Có những điều gì, bạn nhất định phải đi nếu bạn hiểu thực tại qua lăng kính mà chúng ta đang nhìn thấy rất ít và rằng phần lớn điều đó được chúng ta tạo ra, và chúng ta là sự vượt lên, có những điều gì bạn làm hàng ngày mà không giống ai vì điều đó hoặc những suy nghĩ bạn có hoặc những trải nghiệm bạn có không giống ai vì góc nhìn này không? Chắc chắn là không giống như trước đây trong cuộc đời của tôi.
Giờ đây tôi dành khá nhiều thời gian cho việc thiền, bởi vì dù tôi rất thích cuộc sống của trí óc và tôi là một giáo sư, đã dạy rất nhiều sinh viên trong suốt nhiều năm, và tôi khuyên bạn nên làm tất cả những điều đó, nhưng đến một thời điểm tôi nhận ra rằng tất cả kiến thức của tôi, tất cả kiến thức khoa học có thể có là 0% của thực tại. Và liệu tôi có thực sự muốn giới hạn bản thân chỉ trong 0% của thực tại không? Tôi muốn khám phá thực tại từ góc độ này, nhưng đó là 0%.
Vì vậy, tôi làm bài tập về nhà của mình và khuyến khích sinh viên làm nhiều bài tập hơn, xem xét góc nhìn này một cách nghiêm túc, học tập, nghiên cứu một cách nghiêm ngặt, nhưng sau đó nhận ra rằng có 100% mà bạn chưa thấy và bạn chính là nó.
Vì vậy, bạn đã sử dụng rất nhiều chất gây ảo giác và những thứ như vậy. Tôi chưa bao giờ sử dụng chất gây ảo giác. Bạn chưa bao giờ thử chất gây ảo giác? Tôi chưa bao giờ, tôi thậm chí chưa bao giờ hút thuốc lá và tôi cũng chưa uống rượu trong nhiều thập kỷ. Vì vậy, tôi, tôi và cũng một phần chỉ vì tôi, tôi mong manh. Cơ thể vật lý của tôi không mạnh mẽ lắm. Tôi, tôi, tôi có giới hạn, ừ, tôi không thể thúc ép cơ thể quá nhiều. Vì vậy, tôi đã học cách hoạt động trong giới hạn của mình và tôi không ép bản thân quá mức, nhưng thiền là thứ tôi thực hiện.
Liệu tôi có đúng khi nghĩ rằng bạn bây giờ thiền ba đến bốn giờ mỗi ngày? Có lẽ, vâng. Những hiểu biết hoặc nhận thức nào đã xuất hiện từ điều đó mà tôi có thể hiểu được? Bất kỳ sự sáng tạo nào đã xuất hiện trong công việc khoa học của tôi, đến mức nào đó là sáng tạo, đều xuất phát từ sự im lặng. Vì vậy, tôi, tất nhiên, tôi đã phải làm bài tập về nhà và nghiên cứu v.v., nhưng những ý tưởng mới đến từ sự im lặng.
Cá nhân tôi, một điều tôi thấy là tôi đã gắn bó với hình ảnh của mình như thế nào. Tôi nghĩ tôi là cơ thể này. Tôi thực sự bị ràng buộc với cơ thể này. Và có những điều tôi đang nói ở cấp độ cảm xúc, có một phần cảm xúc của tôi không hề tin điều đó chút nào. Về mặt cảm xúc, nếu bạn đặt súng vào đầu tôi, tôi sẽ cực kỳ sợ hãi. Về mặt trí tuệ, tôi sẽ nói với bạn, đây chỉ là một hình ảnh. Tôi là vô hạn, vượt lên trên. Vì vậy, khi tôi chết, tôi chỉ…, và tôi tin điều đó. Tôi tin điều đó sâu đến mức nào? Đặt súng vào đầu tôi và bạn sẽ biết. Tôi sẽ ướt quần.
Vì vậy, thật thú vị khi tôi nhìn vào điều đó và thấy tất cả những sự không kết hợp, những điều bị tách rời trong thế giới quan của tôi. Ừ, nó cũng có vẻ hợp lý, đúng không? Dựa trên lý thuyết của bạn rằng các giác quan của chúng ta đã tiến hóa để giúp chúng ta sống sót, vì ai đó không thích suy nghĩ hoặc lý thuyết của bạn hoặc từ chối bạn hoặc làm hại cơ thể của bạn, thì điều đó sẽ đi ngược lại sự sống sót của bạn. Vì vậy, lý thuyết, nếu chúng ta đang ở trong thế giới mà bạn đã mô tả và thực tại mà bạn đã mô tả, về cơ bản được thiết kế cho sự sống sót, thì bạn sẽ phát triển những giác quan làm cho bạn thay đổi hành vi nếu có nguy cơ ai đó không thích bạn.
Đúng vậy. Có những áp lực xã hội và nếu chúng ta không tuân theo chúng, bạn sẽ nhận được phản hồi có thể rất, rất tiêu cực và trong một số trường hợp thậm chí dẫn đến cái chết. Nếu tôi vào một cửa hàng tạp hóa mà không trả tiền và chỉ đi ra với đồ, tôi sẽ bị nhốt vào tù. Có những quy tắc của trò chơi. Có những quy tắc của chiếc tai nghe. Tôi vượt lên trên chiếc tai nghe, nhưng tôi chọn cho phép bản thân bị lạc trong trò chơi.
Bắt đầu từ tháng 1 năm 2020, bạn thực sự đã có một khẩu súng điển hình đặt vào đầu mình theo cách nào đó vì bạn đã mắc COVID và phải trải qua và vẫn đang phải đối mặt với một số biến chứng sức khỏe nghiêm trọng vì COVID kéo dài. Bạn đã phát triển các vấn đề về tim trong vài tuần, cần hàng trăm giờ chăm sóc đặc biệt trong bệnh viện. Bạn đã nói với tôi trước khi chúng ta bắt đầu ghi âm rằng bạn đã có hai lần phẫu thuật tim.
Vâng. Năm 2021, ở tuổi 66, có một thời điểm bạn nghĩ rằng có thể bạn sẽ không sống sót vì tim của bạn đã đập 190 nhịp mỗi phút trong 30 giờ và bạn đã gửi cho vợ một tin nhắn từ biệt vì nó có vẻ như đã đến lúc kết thúc. Đúng rồi. Đúng rồi. Tôi đang tự hỏi điều mà bạn đã phải đối diện với cái chết đã thay đổi perception của bạn về cuộc sống như thế nào, góc nhìn của bạn, và tất cả những điều đó kết nối với niềm tin của bạn về bản chất của thực tại.
Chắc chắn đã cho tôi thấy tôi đã gắn bó với cơ thể của tôi như thế nào và nỗi sợ mà tôi đã trải nghiệm. Một điều là tôi ngồi ở đây như một học giả tốt đẹp và nói về việc bạn là thực tại vượt lên. Một điều khác là khi tim bạn ngừng đập và biết rằng có thể đây là sự kết thúc và đối mặt với cảm xúc thô sơ. Vì vậy, tôi đã gặp một vấn đề nghiêm trọng và sau đó tôi phải phẫu thuật lần nữa. Lần đầu giữ tôi lại khoảng một năm rưỡi. Một bác sĩ phẫu thuật giỏi không phải lỗi của ông ấy. Ông ấy đã làm rất tốt. Nhưng, bạn biết đấy, COVID là một thứ dai dẳng. Và tuần trước phẫu thuật lần thứ hai của tôi, tôi đã vào phòng cấp cứu ba lần nơi họ đã phải khởi động lại tim tôi. Chỉ không biết liệu tôi có sống sót hay không. Tôi phải đi khởi động lại tim và sau đó hai ngày sau quay lại để khởi động lại tim và tôi chỉ hy vọng sống sót để đến phẫu thuật. Và ngay cả bây giờ, tôi cũng không bất ngờ nếu tim lại bắt đầu xấu đi.
Vậy điều đó đưa chúng ta ra khỏi lĩnh vực học thuật trừu tượng vào một cái gì đó rất, rất cụ thể. Bạn đối phó với thực tế rằng bạn thực sự không biết từ nhịp tim này đến nhịp tim khác như thế nào? Nó giữ cho bạn không chỉ nói một cách trừu tượng về những điều này và trở nên thực tế về nó. Tôi thực sự cảm thấy thế nào về điều đó? Và khi tôi nhìn vào bên trong và thấy nỗi sợ thật sự, thì tôi biết, ừ, điều mà bạn nói về việc bạn là vô hạn và mọi người khác cũng là vô hạn vẫn chỉ là một khái niệm trừu tượng đối với bạn, Don. Bạn chưa thực sự đi sâu đủ.
Bạn cần đi sâu hơn, và thực sự nếu điều đó đúng, ý tôi là, có thể tất cả chỉ là những điều vô nghĩa, đúng không? Nhưng nếu đúng là bạn là vô hạn và mọi người khác cũng là vô hạn, thì bạn cần đi sâu hơn vào điều đó. Về mặt trí tuệ, tôi đã bị thuyết phục. Ý tôi là, tôi đã đưa ra những lý do. Về mặt trí tuệ, tôi khá bị thuyết phục. Và điều thú vị là về mặt cảm xúc, tôi còn xa mới bị thuyết phục. Tôi đồng ý với những gì bạn vừa nói về các lập luận tiến hóa cho điều đó. Có lý do tiến hóa tốt để tôi có những phản ứng cảm xúc tự động nhằm bảo vệ cơ thể này và giữ gìn sự sống. Vậy không còn nghi ngờ gì cả. Nên không có lý do gì để phán xét bản thân khi mà bạn biết đấy, cơ thể tôi có phản ứng sợ hãi và như vậy khi có những điều sắp giết tôi. Vấn đề đặt ra là khi tôi nhìn vào phản ứng sợ hãi đó, tôi có thể nhìn nhận và chấp nhận nó hay tôi đồng nhất với nó? Tôi có đồng nhất với phản ứng sợ hãi hay tôi có thể lùi lại và trở thành người quan sát phản ứng sợ hãi đó? Trong quá trình thiền, điều tôi đang học được, theo một nghĩa nào đó, là những gì tôi đã nói về khoa học. Khoa học thật tuyệt vời, nhưng đừng tin vào bất kỳ lý thuyết nào. Các lý thuyết chỉ là công cụ. Chúng không phải là sự thật. Không có lý thuyết khoa học nào, kể cả lý thuyết của tôi, là sự thật. Và lý thuyết của tôi về ai đó cũng không phải là sự thật. Vì vậy, để thực sự buông bỏ bất kỳ lý thuyết nào, nếu tôi có thể thực sự buông bỏ bất kỳ lý thuyết nào về bản thân mình, thì tôi sẽ buông bỏ bất kỳ nỗi sợ nào. Vì vậy, điều này thực sự trở nên thú vị. Chúng ta mỗi người sẽ chết. Điều này không thể chối cãi. Vì vậy, bất kỳ sự ràng buộc nào mà tôi có với thế giới này sẽ chấm dứt. Không còn nghi ngờ gì nữa. Câu hỏi là, liệu tôi có thể buông bỏ những sự ràng buộc đó ngay bây giờ không? Hay chúng chỉ đi khỏi tay tôi khi tôi đã lạnh và chết? Khi nào tôi sẽ buông bỏ tất cả những sự ràng buộc này? Nếu tôi, đến mức nào đó, và tôi không phải là chuyên gia, nhưng đến mức tôi có thể buông bỏ, tôi thấy rằng có nhiều sự bình yên hơn. Có sự bình yên hơn khi không gắn bó với những thứ. Vì vậy, tôi thấy điều đó, nhưng tôi chưa ở đó. Đây là một góc nhìn rất nhân văn, rất con người về mọi thứ, một góc nhìn rất dễ sai. Và điều này thật sự rất thú vị. Vì vậy, tôi khẳng định tôi là vô hạn, và tôi là vô hạn đang trong thân thể này. Và theo một nghĩa nào đó, tôi đang tỉnh dậy để biết tôi thật sự là ai, nhưng tôi chỉ mới tỉnh dậy một phần. Tôi bắt đầu doanh nghiệp đầu tiên của mình khi 12 tuổi. Và tôi đã bắt đầu nhiều doanh nghiệp hơn khi 14, 15, 16, 17 và 18 tuổi. Và vào thời điểm đó, điều tôi không nhận ra là việc là một người sáng lập mà không có tiền nghĩa là tôi cũng phải là người làm tiếp thị, đại diện bán hàng, đội tài chính, dịch vụ khách hàng và người tuyển dụng. Nhưng nếu bạn bắt đầu một doanh nghiệp ngày nay, thật may mắn có một công cụ có thể gánh vác tất cả những vai trò đó cho bạn. Nhà tài trợ của chúng tôi hôm nay, đó là Shopify. Nhờ vào tất cả các tích hợp AI của nó, việc sử dụng Shopify cảm thấy như bạn đã thuê một đội ngũ tăng trưởng toàn diện từ ngày đầu tiên, chăm sóc việc viết mô tả sản phẩm, thiết kế trang web của bạn, và làm đẹp hình ảnh sản phẩm của bạn. Chưa kể đến những điều mà bạn mong đợi Shopify xử lý, như giao hàng, thuế, như tồn kho. Và nếu bạn đang muốn bắt đầu doanh nghiệp của mình, hãy truy cập shopify.com/slash Bartlett và đăng ký dùng thử 1 đô la mỗi tháng. Đó là shopify.com/slash Bartlett. Khi chúng ta chết, theo quan điểm của bạn, điều đó có nghĩa là giống như việc tháo tai nghe ra? Hoàn toàn đúng. Và khi chúng ta chết, chúng ta tháo tai nghe ra. Đúng vậy. Tôi giả dụ rằng ý thức vẫn còn tồn tại. Đúng vậy. Vậy thì một người sẽ như thế nào, khi tôi chết, liệu tôi có nổi lên và ở trong một thiên đường không? Tôi có trở thành một cái cây không? Tôi có biến thành một con côn trùng không? Ý thức đó sẽ xảy ra điều gì? Nó sẽ là thế này? Hay đây chỉ là một đống nhãn hiệu và câu chuyện? Tất nhiên, câu trả lời là tôi không biết. Nhưng tôi sẽ suy đoán. Đã nói là tôi không biết và thành thật, tôi sẽ suy đoán. Tôi nghi ngờ rằng gần nhất tôi có thể đến điều đó là những gì xảy ra trong thiền. Khi tôi thực sự buông bỏ, và rất, rất yên tĩnh và mắt tôi nhắm lại, thì có sự nhận thức và đó là sự nhận thức rất tỉnh táo, rất, rất ý thức. Và nó không có nội dung. Không có màu sắc, không có vị, không có mùi. Không có nội dung. Và không cần có. Đó là sự nhận thức có thể tạo ra tất cả điều này trong một khoảnh khắc. Và nó có thể buông bỏ nó. Vậy nên, điều gần nhất bạn có thể đến để trả lời câu hỏi của chính bạn là thực sự chỉ cần ngồi trong im lặng. Và điều đó khó khăn vì những suy nghĩ sẽ đến và đến và đến. Và việc buông bỏ tất cả các suy nghĩ là một điều khó khăn. Nhưng khi bạn làm điều đó, thì tôi nghĩ đó là điều gần nhất tôi có thể cung cấp để trả lời câu hỏi của bạn. Chúng ta dành nhiều thời gian tranh luận xem liệu Chúa này có thật hay không, liệu điều này có thật hay không, liệu các chiêm tinh có thật hay không, liệu niềm tin tâm linh này có thật hay không, hay nghiệp hay dharma hay tái sinh. Theo quan điểm của bạn, có phải có phần ngu dốt khi thiết lập quầy của bạn ở bất kỳ đâu để nói rằng một điều gì đó là hoặc không phải là sự thật? Bởi vì, bạn biết đấy, mọi người đứng ở những phía khác nhau của quang phổ. Một số người thì cực kỳ tôn giáo và những người khác thì cực kỳ vô thần. Đúng, đúng, đúng. Tôi nghĩ rằng, tất nhiên, như trong khoa học, có những điều chỉ là vô nghĩa. Thật vậy, hầu hết những điều mà bạn chỉ tình cờ nghĩ ra và, bạn biết đấy, lý thuyết của tôi về điện hay lý thuyết của tôi về nguyên tử, thì chỉ là chuyện vô nghĩa mà không đi đến đâu cả. Nó không đáng giá bất kỳ thời gian nào. Vì vậy, tôi nghi ngờ rằng điều tương tự cũng đúng trong lĩnh vực tâm linh mà chúng ta thậm chí còn ít rào cản hơn trên các lý thuyết của chúng ta. Nhưng tôi nghĩ có một số ngôi sao hướng dẫn. Nếu nó liên quan đến việc yêu thương hàng xóm như chính mình, bạn đang đi đúng hướng. Nếu nó liên quan đến việc đặt một rào chắn giữa chúng ta và họ và nói rằng họ xấu còn chúng ta tốt, bạn có thể đang đi sai hướng. Điều này có ý nghĩa gì đối với nỗi đau? Có rất nhiều người đang mất đi người thương yêu trong khi chúng ta nói hoặc đang phải đối mặt với thực tế rằng họ sắp mất một người thương yêu.
Tình yêu có nghĩa là gì đối với bản chất của nó? Nó có, bạn biết đấy, có làm mất đi điều gì trong tình yêu không? Nó có bổ sung cho tình yêu không? Nó có làm mạnh mẽ thêm tình yêu không? Vâng, tôi nghĩ rằng ở một khía cạnh nào đó, tất cả chỉ xoay quanh tình yêu như là điều cốt lõi. Và, bạn biết đấy, trong Thiên Chúa giáo, Chúa Giê-su, tôi nói về điều đó vì, bạn biết đấy, bố tôi là một mục sư và đó là môi trường mà tôi lớn lên. Vì vậy, tôi biết nhiều nhất về điều này. Tôi chỉ nói vì đó là nơi tôi có một số kiến thức nền tảng. Và khi Chúa Giê-su được hỏi, điều quan trọng nhất là gì? Ngài về cơ bản đã nói, hãy yêu mến Chúa bằng cả trái tim của bạn, yêu thương người hàng xóm như chính mình. Vì vậy, tình yêu giống như điều số một. Và tôi đoán rằng đó thực sự là tất cả những gì bạn cần. Nếu tôn giáo của bạn là tình yêu và chỉ có vậy, và đó là cách bạn hành xử, bạn không thực sự cần phải thêm gì nữa vào điều đó. Đó là tất cả những gì bạn thực sự cần. Yêu thương hàng xóm như chính mình. Làm xong. Đó là tất cả những gì bạn cần. Và bất cứ điều gì vượt xa điều đó chỉ là không cần thiết. Và bất kỳ điều gì mâu thuẫn với điều đó, tôi sẽ quay lại và cố gắng tìm hiểu xem mình đã sai ở đâu trong tôn giáo của mình.
Khi tôi gặp bạn gái của tôi, Melanie, trong hồ sơ Instagram của cô ấy, đã có ghi là, “Chúa là tình yêu.” Bây giờ, cô ấy không theo tôn giáo. Đúng. Cô ấy không tin vào một cuốn sách cụ thể hay gì đó. Nhưng khi tôi hỏi cô ấy, thực ra, thật buồn cười, chúng tôi đã có cuộc trò chuyện này tối qua. Tôi đã nói với cô ấy, bạn nghĩ Chúa là gì? Và cô ấy nói, tôi nghĩ Chúa chỉ là tình yêu. Và tôi hoàn toàn đồng ý. Thật sốc khi cô ấy lại đúng một lần nữa. Không, tôi nghĩ rằng tình yêu là từ gần nhất mà chúng ta có thể dùng như một cách chỉ dẫn. Và một lần nữa, nó chỉ là một cách chỉ dẫn. Bất cứ điều gì tình yêu là, cũng giống như từ “húng quế” chỉ hướng tới húng quế. Từ “tình yêu” chỉ chỉ ra, nhưng tôi nghĩ đó là chỉ dẫn tốt nhất mà chúng ta có. Tình yêu. Và định nghĩa của từ tình yêu là gì? Bởi vì, bạn biết đấy, mọi người sử dụng, “Tôi yêu Manchester United,” nhưng tình yêu mà bạn đang mô tả có vẻ như nhiều hơn về một sự thống nhất. Nó về cơ bản là nhận ra người đó, ngay cả khi họ có màu da khác, chủng tộc khác, tín ngưỡng khác, ý tưởng khác, thì đó chỉ là tôi. Đó là tôi trong một lối suy nghĩ khác. Và khi tôi thực sự, thì tôi hỏi, vậy tôi muốn đối xử với mình như thế nào? Tôi nhận được câu trả lời đúng. Đó là tình yêu. Tôi sẽ, nếu đó là tôi, tôi sẽ đối xử với mình như thế nào nếu đó là tôi? Vâng, khi bạn nhận được câu trả lời đúng, khi bạn làm điều đó, bạn đang hành động trong tình yêu. Bạn sẽ không đánh bản thân. Bạn sẽ không gọi bản thân bằng những cái tên. Bạn sẽ không gọi bản thân bằng bất kỳ cái gì. Bạn sẽ đối xử với bản thân theo cách bạn muốn đối xử với bản thân, rồi đối xử với người khác theo cách tương tự. Và đó là tình yêu. Nhưng cuối cùng, tôi nghĩ rằng, một lần nữa, tất cả chỉ là những sự chỉ dẫn. Bất cứ điều gì tình yêu cuối cùng vượt xa bất kỳ mô tả nào.
Bạn có tin, và tôi đã hỏi bạn điều này trước đó, nhưng tôi chỉ đang xem xét một số nghiên cứu về việc có bao nhiêu người nói về những trải nghiệm gần chết này, đặc biệt là khi họ, nhiều hơn khi bạn có vấn đề về tim, mọi người có vẻ nói rằng họ đã có những nhận thức về việc nghe hoặc thấy những điều hoặc đi vào một loại đường hầm nào đó hoặc thấy một ánh sáng nào đó hoặc một cảm xúc rất tích cực. Vâng. Tôi tự hỏi liệu bạn có, vào một thời điểm nào đó trong cuộc đời, nghĩ rằng bạn sẽ không sống sót. Và nếu, với những gì bạn biết, điều đó đã tăng thêm niềm tin của bạn vào những câu chuyện trải nghiệm gần chết rằng người nào đó đang trong quá trình chuyển đổi từ thực tại này bằng cách tháo rời chiếc tai nghe. Giống như, gần như họ đã tháo một phần chiếc tai nghe ra, nhưng không phải tất cả. Và sau đó họ quay lại với chiếc tai nghe. Vì vậy, vâng, những trải nghiệm rất phổ biến về gần chết, một ánh sáng và một đường hầm và có thể một cuộc xem lại cuộc sống và sau đó là một lựa chọn trở lại và những điều như vậy. Nó khá, khá phổ biến. Và tôi sẽ không, không bỏ qua chúng một chút nào. Nghĩa là, tôi, thật khó để có bằng chứng khoa học về điều đó. Sẽ rất thú vị nếu có một nghiên cứu mà trong đó mọi người đã thực sự ngừng tim, ví dụ, được hồi sức và hỏi có bao nhiêu người không có trải nghiệm đó. Nghĩa là, nếu chúng ta có một nghiên cứu có hệ thống làm điều đó, vì vậy chúng ta không muốn bị lừa bởi việc chỉ chú ý đến một số phần của dữ liệu, đúng không? Vậy nên, bạn có thể thấy, mặc dù tôi nói về việc buông bỏ các khái niệm và, và, và, và bước vào điều chưa biết, khi, khi nói đến những thứ mà chúng ta nên làm khoa học, thì tôi rất, rất quyết liệt về điều đó và nói, ở đây chúng ta cần phải làm, làm nghiên cứu. Và một số, tôi, tôi biết một số bác sĩ tim mạch, tôi sẽ không đề cập đến tên, nhưng mà, đã thấy rất nhiều những trường hợp này và họ tin tưởng vào trải nghiệm không chính thức của chính họ rằng có điều gì đó đang xảy ra ở đây, vì vậy, tôi, tôi không có, bạn biết đấy, không có vấn đề gì với điều đó, tôi, tôi nghĩ rằng họ có thể đang theo đuổi một điều gì đó. Vì vậy, tôi không không tin vào điều đó, nhưng điều đó khác với việc có khoa học.
Tại sao chúng ta phải chịu đựng trong một thực tại như vậy? Tại sao lại tạo ra các sinh vật hoặc quan điểm mà cuối cùng lại chịu đựng, mà cuối cùng lại rơi vào những nơi tồi tệ nhất, như trại tập trung, bệnh tật, sốt thương hàn, đói rét? Tại sao một sức mạnh hoặc ý thức vượt lên trên lại làm điều đó? Vì vậy, tôi sẽ cố gắng không nông cạn về điều đó, nhưng nó đi theo với đau đớn là, đau là đau và cái chết là cái chết và một số cái chết có vẻ khủng khiếp. Đây là một câu hỏi sâu sắc. Tôi luôn cảm thấy như mình đang liều mình trở nên nhàm chán và, và, và, và như vậy, vì đây là, bất kỳ ai đã trải qua cơn đau nghiêm trọng đều biết rằng bạn chỉ không thể, bạn không thể đùa giỡn với những điều này. Nó, khi bạn ở trong cơn đau đó, thực sự, và khi bạn không cảm thấy sợ hãi, thì, thì, tôi nghĩ rằng cuối cùng, có thể giống như những vết thương mà bạn nhận được trong một trò chơi điện tử. Bạn nhận được vết thương, nhân vật đại diện của bạn bị giết và, và bạn buồn bã về điều đó trong khoảnh khắc vì bạn đang thua trong trò chơi và vân vân, nhưng, nhưng rồi trò chơi kết thúc và, và, và, và bạn ổn thôi.
Cuối cùng, bạn cũng ổn thôi. Nhưng trải nghiệm đó, tôi sẽ nói, tôi không muốn phải trải qua. Thật đáng chú ý rằng trong Kitô giáo, biểu tượng sâu sắc nhất về Chúa là một điều kinh khủng, đó là sự đóng đinh. Nó thật sự, nỗi đau, không giống như một viên đạn bắn vào đầu hay điều gì đó như vậy. Nó, nó, nó khiến cho nỗi đau trở nên khủng khiếp và kéo dài ngang với những gì bạn có thể tưởng tượng được. Và điều đó, và điều đó, và đó là, bạn biết đấy, khi bạn nhìn thấy cây thập giá, câu hỏi của bạn nằm ngay tại trái tim của Kitô giáo. Nó đặt điều đó ngay tại đó. Và nó nói rằng đây là cách có thể nói là kinh khủng nhất mà bạn có thể tưởng tượng ra một người chết. Đó là những gì đã xảy ra với Chúa Giê-su. Và đó là biểu tượng của chúng ta về thần thánh. Vì vậy, đó là lý do tại sao, bạn biết đấy, nó không phải là chuyện tầm thường. Nó không phải là nông cạn. Có điều gì đó rất, rất sâu sắc ở đó. Chẳng ai trong chúng ta tình nguyện bước lên cây thập giá cả. Tôi không tình nguyện bước lên cây thập giá. Vì vậy, tôi sẽ nói rằng thách thức của câu hỏi của bạn là thách thức mà có lẽ là một thử thách tâm linh sâu sắc đối với tất cả chúng ta. Và tôi sẽ nói với bản thân mình, đó là tiếp tục trưởng thành và ít xác định hơn với chiếc tai nghe này và nhận thức hơn về bản thể vượt trội của tôi. Bởi vì cuối cùng, ngay cả trên thập giá, ý nghĩa sâu sắc nhất mà tôi đã từng thấy trong Kitô giáo là những lời của Chúa Giê-su trên thập giá nói rằng, “Cha ơi, xin tha cho họ. Họ không biết họ đang làm gì.” Đúng vậy. Trái tim của Kitô giáo nằm ngay ở đó. Không phải là trái tim của Kitô giáo là giết những kẻ không tin. Không, trái tim của Kitô giáo là những kẻ không tin đã đóng đinh bạn lên thập giá. Họ đang giết bạn theo cách tồi tệ nhất có thể. Và bạn thể hiện tình yêu với họ. Đó là trái tim của Kitô giáo. Bạn thể hiện tình yêu với những người đang trong quá trình giết bạn theo cách tồi tệ nhất mà họ có thể nghĩ ra. Đó là trái tim của Kitô giáo. Không phải giết kẻ không tin hay đẩy họ ra xa hay coi thường họ. Đó là điều ngược lại. Vì vậy, có điều gì đó rất, rất, đó là lý do tại sao tôi rất chậm trong việc trả lời câu hỏi của bạn. Bởi vì điều này chạm đến trái tim rất sâu sắc của Kitô giáo, tôi nghĩ vậy, và tất cả tâm linh chân chính, mà tôi không nghĩ là tôi thực sự hiểu. Vì vậy, tôi thấy những chỉ dẫn đến điều đó, và tôi thấy rằng nó thực sự, và rằng câu hỏi của bạn đang chỉ về một trong những điều sâu sắc và quan trọng nhất. Và tôi có cảm giác rằng câu trả lời của tôi chỉ đang chỉ dẫn một phần nào đó của vấn đề đó. Còn nhiều điều hơn thế mà tôi chưa thể chỉ ra. Tôi đang đoán về vai trò của, vâng, tôi đang đoán về vai trò của nỗi đau và sự chịu đựng có thể là gì trong một thực tại mà nơi ý thức là điều vượt trội mà đến thể hiện bản thân như những sinh vật này. Và, um, tôi đoán nó liên quan, một phần trở lại ý tưởng của bạn, tôi chỉ phản chiếu những gì tôi cần thấy thông qua chiếc tai nghe của mình để có thể tồn tại. Vì vậy, nếu có một số động lực sinh tồn đang tồn tại trong tai nghe của tôi, thì một yếu tố của sự sinh tồn là nỗi khổ vì lửa thì nóng. Vì vậy, tôi đưa tay vào lửa, tay tôi bị bỏng. Vì vậy, đừng làm điều đó nữa, Steve. Đúng vậy. Vì vậy, nếu đó là, nếu đó là bản chất của chiếc tai nghe của tôi, thì sẽ cần có mối quan hệ nhân quả liên quan đến những điều sẽ giúp tôi sinh tồn và những điều sẽ không giúp tôi sinh tồn. Vâng. Và vì vậy, nỗi khổ có thể chỉ là một đầu vào hoặc một kích thích trong chiếc tai nghe này giúp tôi sinh tồn. Đúng vậy. Và sau đó, tôi không biết, câu hỏi nảy ra trong đầu là tại sao ý thức lại quan tâm đến việc tồn tại? Tại sao ý thức vượt trội này, có thể đó không phải là một câu hỏi tốt, có thể đó là câu hỏi sai, nhưng tại sao nó muốn tồn tại trong chúng ta? Tại sao ý thức không kết thúc? Ý tôi là, tôi đồng ý. Một điều mà tôi đã nghe từ một giáo viên tâm linh là Eckhart Tolle, điều đó thật thú vị về điều này, trong một trong những bài giảng của ông, ông nói, “Hãy giả vờ rằng chúng ta là con người.” Ông ấy nói, “Ôi, điều đó sẽ thật vui. Và hãy chơi một số vở kịch.” “Ôi, nhưng để có vở kịch, tôi phải quên đi ai mình là.” “Được rồi, vậy thì hãy để tôi hoàn toàn quên đi ai mình là.” Và sau vài trăm nghìn năm, khi tôi cảm thấy mệt mỏi với điều đó, thì hãy thức dậy.” Và tôi nghĩ rằng đó là một chỉ dẫn sâu sắc. Điều đó không bao quát toàn bộ vấn đề, nhưng đó là một chỉ dẫn thú vị. Tôi nghĩ rằng còn nhiều điều hơn thế nữa, nhưng nó không chỉ đơn giản là việc chơi các vở kịch. Tôi nghĩ rằng việc chơi các vở kịch là để khám phá thêm về ai tôi là bằng cách biết được ai tôi không phải là. Điều đó có thể là một phần trong đó. Biết ai tôi là bằng cách biết các quan điểm khác nhau và biết rằng dù cho quan điểm này phong phú đến đâu, tôi vẫn vượt ra ngoài điều đó. Có ai đó đã bình luận về một trong những video gần đây của bạn nói rằng, “Hãy tưởng tượng bạn là một nhân vật trong một cuốn sách, cố gắng hiểu cách thoát ra khỏi cuốn sách đó vào một chiều cao hơn.” Vâng. Đúng vậy. Nhưng tất nhiên đó là một câu hỏi rất lớn. Điều duy nhất tôi muốn nói là, hãy tưởng tượng bạn là tác giả của cuốn sách, đã viết về một nhân vật, bởi vì tôi không chỉ là một nhân vật trong cuốn sách. Tôi là tác giả đã đặt nhân vật vào cuốn sách mà sau đó tỉnh dậy, người đã đồng nhất với nhân vật và sau đó tỉnh dậy và nhận ra tôi không chỉ là nhân vật. Tôi đã viết toàn bộ cuốn sách. Vì vậy, câu hỏi đó là tốt bởi vì nó chỉ ra một hiểu lầm. Tôi không chỉ là một nhân vật trong cuốn sách. Tôi là người viết cuốn sách. Và Hoffman chỉ là một trong những nhân vật trong cuốn sách. Và người viết cuốn sách là ai? Một ý thức duy nhất, mà khi nó thực sự hiểu bản thân, sẽ yêu tất cả các nhân vật như nhau. Làm thế nào bạn biết chúng ta không phải là những ý thức riêng biệt? Tôi không biết. Và đó là một điều thú vị, nhân tiện, tôi có một mô hình toán học về ý thức, và đó là một chủ đề hoàn toàn khác. Vì vậy, bạn có thể chơi trò chơi này. Chúng ta đang hiểu, thế giới vật lý và ý thức có mối quan hệ như thế nào. Hai điều đó liên quan với nhau ra sao? Hầu hết các đồng nghiệp của tôi nói rằng thế giới vật lý là nền tảng.
Ý thức xuất hiện khi có hoạt động não bộ sáng. Vì vậy, khi các nơ-ron bắn ra theo cách đúng và vân vân, chẳng hạn như vậy. Bây giờ, với tư cách là một nhà khoa học, tôi đã tham dự các hội nghị này. Họ biết tôi sẽ làm gì với họ. Tôi nói, “Vậy, bạn tuyên bố rằng những trải nghiệm ý thức đến từ thông tin tích hợp. Hãy cho tôi một cái. Hãy cho tôi một trải nghiệm.” Và họ không thể. Họ không thể nói, “Chà, hãy nhìn xem, tôi đang nhìn xung quanh ngay bây giờ, và điều đó đến từ các nơ-ron trong não tôi ở một nền tảng vật lý?” Ừ thì, họ sẽ nói như vậy. Nhưng họ biết tôi đang hỏi gì. Điều tôi đang hỏi là, tôi nói, hãy cho tôi mô hình hoạt động nơ-ron cụ thể phải là vị của bạc hà. Đúng vậy, vì vậy bạn… Điều phải, nó phải là vị của bạc hà. Họ không thể chỉ ra chuỗi các nơ-ron hoặc tương tác vật lý gây cho tôi cảm nhận được vị bạc hà. Đúng vậy. Vì vậy, có một khoảng cách lớn ở đó. Và sau đó họ phải giải thích tại sao mô hình cụ thể đó. Vì vậy, trước tiên họ phải xác định mô hình. Mô hình này. Vâng. Với cái này, nói theo cách tích hợp thông tin, mô hình này phải là vị của bạc hà. Bằng cách mô hình thông tin tích hợp, bạn có nghĩa là như sự kết hợp của các thứ kết hợp lại gây ra bạc hà. Đúng vậy. Họ không thể cho tôi biết sự kết hợp đó, và họ không thể cho tôi biết tại sao sự kết hợp đó… Gây ra bạc hà. Vì vậy, đó cơ bản là nguyên nhân và kết quả. Họ đang nói, họ đang nói rằng cái gì đó đã xảy ra ở đây, và sau đó họ đang nói về một kết quả, đó là một trải nghiệm, nhưng khoảng cách ở giữa, họ không thể giải thích. Đúng rồi. Và đôi khi họ sẽ nói rằng trải nghiệm ý thức chỉ là động lực, hoặc động lực vật lý nào đó. Được rồi. Nhưng ngay cả trong trường hợp đó, câu hỏi là, tại sao động lực cụ thể này lại được liên kết với trải nghiệm ý thức này? Được rồi. Và vì lý do có nguyên tắc. Trong khoa học, chúng ta không chấp nhận BS. Không BS. Phải có lý do cụ thể. Và đó là lý do tại sao tôi đặt một số không lớn. Tôi làm điều này tại các hội nghị, biết rằng tôi là một trong số rất, rất ít người không phải vật lý ở hội nghị. Và tôi biết rằng các nhà vật lý có ở đó, và tôi nói, các bạn có số không, đúng không? Tôi có cơ hội. Diễn đàn mở. Hãy cho tôi biết tôi sai. Và tôi không. Họ biết điều đó. Vì vậy, bắt đầu từ ý thức. Vâng. Bây giờ, tôi đang chơi một trò chơi khác. Tôi đang nói tất cả những thứ vật lý này. Vậy có rất nhiều thứ vật lý. Có không gian và thời gian. Thuyết tương đối đặc biệt của Einstein, thuyết tương đối tổng quát. Có tất cả các boson và fermion và các lepton, boson và quark của mô hình chuẩn về vật lý hạt. Bạn đang nói, các bạn tâm linh rằng bạn có thể bắt đầu từ lý thuyết về ý thức, toán học, và bạn sẽ cho tôi tất cả các phương trình không gian-thời gian. Bạn sẽ cho tôi lý thuyết trường lượng tử. Bạn sẽ cho tôi mô hình chuẩn về vật lý hạt. Bao nhiêu điểm bạn đã đưa lên bảng, các bạn? Bạn đã làm gì? Bạn có thể cho tôi biết mô hình hoạt động của tác nhân ý thức nào phải là một photon? Mô hình hoạt động của ý thức nào nên là cấu trúc không gian-thời gian hoặc một boson hoặc một lepton hoặc một quark? Không có điểm nào trên bảng. Vì vậy bạn có thể nhìn vào đó và nói, từ quan điểm đó, nó ngang nhau. Không có điểm nào trên bảng cho cả hai đội. Tôi có một lý thuyết mà tôi gọi là lý thuyết mạng lưới tác nhân ý thức. Tôi đang làm việc trên điều này với Chaitan Prakash. Bạn đã làm việc trên nó được bao lâu? Bạn có một cuốn sách có tên Cơ học Quan sát viên được xuất bản vào năm 1989. Vì vậy, tôi đã làm việc trên nó được gần 40 năm. Bạn nghĩ bạn sẽ tìm thấy gì? Bạn nghĩ bạn sẽ chứng minh được gì với lý thuyết về ý thức của bạn? Tôi nghĩ chúng tôi có thể đưa ra một số điểm trong các điểm sau. Tôi nghĩ chúng tôi có thể bắt đầu từ lý thuyết về các tác nhân ý thức. Tôi vừa có một bài thuyết trình vào thứ Sáu, và chúng tôi đã đề xuất điều về ánh sáng. Chúng tôi đã đề xuất tại sao tốc độ ánh sáng lại giống nhau trên tất cả các khung quán tính. Điều này có nghĩa là gì? Bạn phải đơn giản hóa điều này cho bộ não 16 tuổi của tôi. Đúng, đúng, đúng. Vì vậy, nếu tôi ở trên một chiếc tàu, và tàu đi với tốc độ 50 dặm một giờ, và tôi ném một quả bóng, và tôi có thể ném nó với tốc độ khoảng 20 dặm một giờ, thì theo một cách nào đó, quả bóng đang đi với tốc độ 70 dặm một giờ, đúng không? Và đó là cách mọi thứ thường hoạt động. Nhưng nếu tôi có một chiếc đèn pin, và tôi chớp đèn, ánh sáng đi với tốc độ ánh sáng, mà khoảng 186,282 dặm mỗi giây. Nhanh lắm. Nếu tôi lên tàu và có tàu, tôi cầm đèn pin của mình và đi với nửa tốc độ của ánh sáng trên tàu. Vì vậy, tôi đang đi rất nhanh. Đây là một chiếc tàu nhanh. Và tôi bật đèn của mình lên. Và tôi ở đây bên ngoài. Tôi đang nhìn chiếc tàu đi với nửa tốc độ ánh sáng, và ai đó đang bật đèn pin lên, vì vậy ánh sáng đi với tốc độ ánh sáng. Ánh sáng đó sẽ trông như thế nào đối với tôi? Bởi vì tôi đang đứng bên cạnh, và chiếc tàu đã đi với nửa tốc độ ánh sáng rồi. Vậy ánh sáng đó sẽ đi nhanh như thế nào? Tốc độ ánh sáng cộng với nửa tốc độ ánh sáng? Đó là điều mà chúng ta sẽ nghĩ, đúng không? Và hóa ra, không, nó đi với tốc độ ánh sáng. Nếu bạn có khối lượng và bạn không di chuyển với tốc độ ánh sáng, và chúng tôi cố gắng tăng tốc bạn để đạt đến tốc độ ánh sáng, bạn sẽ không bao giờ đến đó. Nhưng có một giới hạn tốc độ. Bạn không thể đến đó. Vì vậy, điều đó thật sự trái ngược với trực giác, đúng không? Nhưng Einstein đã nói, đây là giả thuyết cơ bản của tôi mà tôi sẽ xây dựng lý thuyết về không gian và thời gian của mình, là ánh sáng, bất kể bạn di chuyển nhanh đến đâu, luôn di chuyển ra xa bạn với tốc độ ánh sáng. Và cũng không có quan sát viên đặc biệt. Không có, cái mà chúng ta gọi, không có khung quán tính đặc biệt, nhưng không có khung tham chiếu đặc biệt nào để nhìn mọi thứ. Tất cả các khung đều tương đương. Vì vậy, câu hỏi là, làm thế nào tôi bắt đầu từ lý thuyết về các tác nhân ý thức? Điều này là gì? Đó là một câu hỏi hay. Vậy một tác nhân ý thức là gì? Tôi sẽ nói nó là toán học, và tôi chỉ nói về một khía cạnh của nó. Nó phức tạp, vì vậy tôi chỉ nói về một phần cốt yếu của nó. Và đó là, nếu bạn có ý thức, bạn có những trải nghiệm. Như tôi, tôi có thể trải nghiệm, giữ cho nó thật đơn giản.
Tôi có thể trải nghiệm các màu sắc, đỏ, xanh lá cây, xanh dương.
Giữ nó rất, rất đơn giản.
Vì vậy, tôi sẽ tưởng tượng một tác nhân ý thức rất, rất đơn giản, và điều mà nó có thể làm là trải nghiệm ba màu sắc, đỏ, xanh lá cây và xanh dương. Đó là tất cả những gì nó có thể làm.
Như tôi à?
Vâng, tất nhiên, bạn có một bộ trải nghiệm ý thức phong phú hơn nhiều, nhưng bạn cũng bao gồm loại người quan sát đó, đúng không?
Chắc chắn rồi.
Bởi vì bạn có thể trải nghiệm đỏ, xanh lá cây và xanh dương.
Và bây giờ tôi sẽ nói về một người quan sát khác chỉ nhìn thấy đỏ và xanh lá cây.
Vâng.
Và bây giờ bạn không chỉ thấy một màu. Bạn thấy một màu trong một thời gian ngắn, rồi bạn thấy một màu khác.
Vì vậy, tôi thấy đỏ trong một khoảng thời gian, rồi tôi thấy xanh lá cây, và sau đó tôi thấy xanh dương, và có thể tôi quay lại đỏ hoặc bất kỳ màu nào khác.
Vì vậy, sẽ có một chuỗi màu sắc mà tôi thấy, và có thể điều tôi có thể nói tốt nhất là nếu tôi thấy xanh lá cây ngay bây giờ, thì có 20% khả năng tôi sẽ thấy đỏ tiếp theo, và 80% khả năng tôi sẽ thấy xanh dương tiếp theo.
Vì vậy, tôi có thể ghi lại các xác suất.
Chà, vậy thì điều đó khá đơn giản, đúng không?
Có các màu sắc, trải nghiệm và sau đó là xác suất của cái chuỗi mà bạn biết, nếu tôi thấy trải nghiệm này, trải nghiệm tiếp theo của tôi sẽ là gì.
Và tôi đang sử dụng C như một thuật ngữ chung, đúng không? Nó có thể là nghe hoặc ngửi hoặc bất cứ điều gì.
Bạn làm thế nào để nắm bắt điều đó bằng toán học? Có một cái gọi là hạt nhân Markov, ma trận Markov, nó nói, về cơ bản, nó sẽ cho bạn tất cả các con số.
Hàng đầu tiên của các con số và nó nói, nếu tôi thấy đỏ bây giờ, thì xác suất tôi sẽ thấy đỏ tiếp theo là gì?
Xác suất tôi sẽ thấy xanh lá cây tiếp theo là gì? Xác suất tôi sẽ thấy xanh dương tiếp theo là gì?
Vì vậy, bạn chỉ cần ghi ra các con số. Có thể là 0.2 rằng tôi sẽ thấy đỏ một lần nữa, 0.4 rằng tôi sẽ thấy xanh lá cây, và sau đó 0.4 rằng tôi sẽ thấy đỏ.
Xanh dương, tôi không thể. Vì vậy, rồi màu tiếp theo, bạn biết, tôi sẽ có một hàng khác cho, nếu bây giờ tôi đang thấy xanh lá cây, xác suất tôi sẽ thấy đỏ, xanh lá cây và xanh dương, sau đó cuối cùng xanh dương, xác suất tôi sẽ quay về đỏ, xanh lá cây và xanh dương.
Vì vậy, tôi cần chín số. Chỉ cho ba màu, tôi cần chín số để nói về tất cả các khả năng.
Và sau đó tôi sẽ chỉ có một bộ đếm nữa.
Vì vậy, mỗi khi tôi thấy một màu mới, tôi sẽ chỉ có một bộ đếm nhỏ.
Vì vậy, tôi thấy đỏ bây giờ, đó là một.
Ôi, bây giờ tôi thấy xanh lá cây, đó là hai.
Bây giờ tôi thấy xanh lá cây một lần nữa, nên đó là ba.
Vì vậy, tôi đang đếm các màu sắc, các trải nghiệm.
Đó là tất cả những gì tôi sẽ nói về.
Đó là tất cả những gì tôi có.
Câu hỏi là, nếu tôi bắt đầu với chỉ khái niệm đó về một người quan sát, nó có màu sắc và một ma trận xác suất.
Nếu tôi thấy màu này, tôi có thể thấy màu khác.
Xác suất là gì?
Và mỗi khi tôi thấy một màu mới, tôi có một bộ đếm tăng lên.
Đó là tất cả những gì tôi sẽ bắt đầu với.
Tôi có thể hiểu rằng tốc độ ánh sáng là như nhau trong tất cả các khung tham chiếu quán tính không?
Rằng nếu tôi đang trên một chuyến tàu và tôi nháy đèn, nháy bóng đèn, nháy ánh sáng, thì nó sẽ đi với tốc độ ánh sáng ngay cả đối với một người đang trên tàu di chuyển với tốc độ bằng một nửa tốc độ ánh sáng?
Và tôi đã phát hiện ra chỉ trong ba hoặc bốn tháng qua rằng câu trả lời là có, tôi có thể làm điều đó.
Và đó là điều tôi đã trình bày vào thứ Sáu vừa qua tại hội nghị này.
Vậy điều này có nghĩa gì về bản chất của ý thức?
Nó có nghĩa là bắt đầu từ một lý thuyết về ý thức bên ngoài không-thời gian, tôi có thể thực sự đưa ra với độ chính xác toán học cấu trúc của không-thời gian.
Điều này có nghĩa là niềm tin của bạn là không và thời gian và mọi thứ tôi thấy và trải nghiệm thực sự đến từ chính ý thức.
Vì vậy, chính ý thức là nguồn gốc của mọi thứ.
Mọi thứ mà bạn, đúng vậy.
Vì vậy, ý thức của tôi không đến từ não của tôi.
Đúng vậy.
Não của tôi đến từ ý thức của tôi.
Chính xác là vậy.
Đó chính xác là điều tôi đang nói.
Và chúng tôi đã nói về chiếc tai nghe.
Vâng.
Điều tôi đang làm là tôi đang xây dựng chiếc tai nghe.
Tôi đang nói đây là các tác nhân ý thức, động lực của chúng và bây giờ tôi bắt đầu xây dựng chiếc tai nghe không-thời gian.
Có lo ngại rằng việc tin vào những điều này có thể khiến người ta phát điên không?
Tôi nghĩ đôi khi nghĩ quá sâu về ai là chúng ta, tại sao chúng ta ở đây, chúng ta đã đến đây như thế nào, đôi khi khiến tôi, tôi không biết, như tôi mất một chút định hướng và tôi thấy hơi lung lay.
Giống như khi tôi đã có những cuộc trò chuyện về lý thuyết mô phỏng và điều này là một trò chơi video lớn và như vậy, tôi kiểu cảm thấy, nó làm lung lay mọi thứ bạn biết.
Và những câu chuyện mà chúng tôi đã xây dựng cuộc sống của mình dựa trên chúng cho chúng tôi, chúng neo giữ chúng tôi và chúng định hướng chúng tôi và chúng mang lại ý nghĩa cho cuộc sống của chúng tôi.
Vì vậy, nếu điều đó không đúng, thì tôi mất đi ý nghĩa của cuộc sống của mình và tôi lo lắng nếu tôi có nguy cơ trở nên điên rồ.
Chà, tôi chắc chắn đồng cảm với điều đó.
Và điều đó cũng xảy ra trong quá trình thiền.
Điều này cũng dẫn tôi đến việc phải đối mặt với đủ loại cảm xúc.
Niềm tin sâu sắc của tôi rằng tôi chỉ là hình đại diện của mình và buông bỏ điều đó giống như một cái chết và điều đó rất, rất đau đớn.
Vì vậy, đối với tôi, quá trình thiền không chỉ toàn tình yêu, niềm vui và hòa bình.
Rất nhiều điều trong đó là cảm xúc sâu sắc, khó khăn khi tôi buông bỏ những gì tôi nghĩ là chính mình.
Và đó là một loại, đó là cái chết của một ảo tưởng, nhưng nó cảm thấy như một cái chết thực sự đối với tôi.
Nhưng bây giờ đây là mặt tích cực.
Đây là điểm tích cực.
Tôi đang đề xuất rằng khoa học đã có những công cụ, nếu chúng ta giả định ý thức là nền tảng,
để bước hoàn toàn ra ngoài không-thời gian.
Và thực hiện toán học nghiêm túc và chỉ ra cách không-thời gian được xây dựng như một chiếc tai nghe.
Và điều này có nghĩa là chúng ta đang mở ra một lĩnh vực công nghệ mới
sẽ khiến tất cả những gì chúng ta đã làm trong khoa học và công nghệ cho đến nay trở nên tầm thường.
Và đây là lý do.
Giả sử bạn là một phù thủy trong Grand Theft Auto và bạn biết cách sử dụng tất cả các công cụ trong Grand Theft Auto.
Điều đó thật tuyệt vời.
Nó thật sự tốt.
Bạn có thể lái xe từ A đến B nhanh hơn bất kỳ ai.
Nhưng bây giờ nếu bạn là kỹ sư phần mềm người biết Grand Theft Auto đã được xây dựng như thế nào,
bởi vì bạn đã viết mã, bạn biết nó.
Bạn có thể thực hiện những điều kỳ diệu.
Bạn có thể lấy xe của phù thủy và xì hơi lốp của họ chỉ như vậy.
Bạn có thể lấy xăng trong bình xăng của họ.
Sure! Here is the translation of the provided text into Vietnamese:
Bạn có thể lấy xe của họ và di chuyển từ A đến B ngay lập tức.
Không phải thông qua Grand Theft Auto.
Bạn có thể di chuyển xe đến đó ngay lập tức vì bạn có mã ở bên ngoài.
Điều tôi đang nói là điều này là có thật.
Tôi bắt đầu tin vào điều này thật sự.
Khi tôi có thể tạo ra không-thời gian của Einstein từ điều này, tôi đã có ánh sáng và tôi nghĩ bây giờ tôi đã có một electron.
Tôi nghĩ chúng ta đang tiến hành kĩ thuật ngược lại với chiếc tai nghe và công nghệ sẽ ra đời từ điều này sẽ khiến mọi thứ khác trở nên giống như pháo bông vì chúng ta đang tiếp cận một lớp sâu hơn bên ngoài chiếc tai nghe.
Chúng ta không phải là phù thủy bên trong chiếc tai nghe.
Chúng ta là các kỹ sư phần mềm đang tạo ra chiếc tai nghe và bây giờ chúng ta có thể chơi.
Vì vậy, ví dụ như bây giờ, thiên hà gần nhất, thiên hà Andromeda cách đây 2.4 triệu năm ánh sáng.
Nếu bạn nhảy lên một chiếc tàu vũ trụ để gửi con cháu của bạn, nó sẽ mất bao nhiêu thế hệ, hàng ngàn thế hệ, tôi đoán, để đến đó.
Và đó là gần nhất.
Đó là thiên hà gần nhất.
Vũ trụ lớn hơn rất, rất nhiều so với điều đó.
Đó chỉ là khu phố nhỏ của chúng ta.
Điều này là không khả thi.
Chúng ta sẽ không thể du hành bằng công nghệ hiện tại của mình.
Đi du hành trong không-thời gian đến Andromeda là không khả thi trong tương lai gần.
Thế nếu chúng ta không phải đi qua không-thời gian?
Thế nếu không-thời gian chỉ là một chiếc tai nghe?
Thật sự là chỉ là một chiếc tai nghe.
Và chúng ta không cần phải đi 2.4 triệu năm ánh sáng để đến đó.
Chúng ta học mã ngoài không-thời gian.
Và chúng ta chỉ cần thay đổi mã.
Giống như trong Grand Theft Auto, trong Grand Theft Auto, chiếc xe phải đi qua các con đường để di chuyển từ A đến B.
Nhưng không nếu bạn nhìn vào mã.
Trong mã, tôi chỉ cần thay đổi giá trị của một thanh ghi và đột nhiên vị trí của chiếc xe giờ đây ở B.
Nó đã ở A và tôi đã đặt nó ở B.
Điều này có phải là du hành thời gian không?
Điều này sẽ giống như, điều này sẽ xuất hiện như du hành thời gian ngay lập tức hoặc du hành không gian ngay lập tức.
Có điều gì trong các định luật vật lý cho bạn biết rằng điều này là không thể không?
Điều này thì không thể trong không-thời gian.
Nếu bạn chỉ sử dụng, vì vậy trong không-thời gian, điều này là không thể.
Nhưng bên ngoài những gì chúng ta biết về không-thời gian?
Một lý thuyết bên ngoài không-thời gian mà chứa đựng đúng không-thời gian như một sự chiếu của lý thuyết cho phép chúng ta xây dựng các công nghệ không bị hạn chế bởi không-thời gian.
Bạn có nghĩ rằng chúng ta đang tiến gần hơn đến việc có thể chỉnh sửa mã của trải nghiệm này để chúng ta có thể làm những điều mà chúng ta chưa bao giờ nghĩ là có thể và những điều nằm bên ngoài những gì chúng ta biết trong các định luật vật lý không?
Đó chính xác là những gì tôi đang làm việc vào lúc này.
Đó là dự án nghiên cứu của tôi vào lúc này.
Đó là những gì tôi đang làm.
Bạn hy vọng làm gì với nghiên cứu này và bạn có nghĩ về những hậu quả của nó không?
Tôi có.
Vì vậy, đầu tiên, điều tôi hy vọng làm với nghiên cứu, điều tôi hy vọng thể hiện là tôi có thể lấy tất cả lý thuyết trường lượng tử, tất cả lý thuyết tương đối đặc biệt và tổng quát, tất cả mô hình chuẩn của vật lý hạt từ lý thuyết của các tác nhân có ý thức bên ngoài không-thời gian mà chúng ta sẽ có thể giải thích tất cả các định luật mà chúng ta thấy.
Và sau đó cho thấy rằng các lý thuyết không-thời gian thực sự chỉ là một sự chiếu rất nhỏ của động lực phong phú thông tin của các tác nhân có ý thức.
Tôi đã xây dựng các công ty từ con số không và hỗ trợ nhiều công ty khác.
Và có một điểm mù mà tôi vẫn thấy ở những nhà sáng lập giai đoạn đầu.
Họ dành rất ít thời gian để nghĩ về nhân sự.
Và không phải vì họ liều lĩnh hoặc không quan tâm.
Mà vì họ ám ảnh với việc xây dựng công ty của mình.
Và tôi không thể đổ lỗi cho họ vì điều đó.
Ở giai đoạn đó, bạn đang nghĩ về sản phẩm, cách thu hút khách hàng mới, cách phát triển đội ngũ của bạn, thực sự là cách để sống sót.
Và nhân sự rơi xuống danh sách vì nó không cảm thấy khẩn cấp.
Nhưng sớm hay muộn, nó sẽ như vậy.
Và khi mọi thứ trở nên lộn xộn, các công cụ như nhà tài trợ của chúng tôi hôm nay, JustWorks, từ một thứ cần có trở thành một thứ thiết yếu.
Có điều gì đi sai.
Và bạn thấy mình đang có những cuộc trò chuyện mà bạn không ngờ đến.
Đây là khi bạn học được rằng nhân sự thực sự là cơ sở hạ tầng của công ty bạn.
Và không có nó, mọi thứ trở nên lung lay.
Và JustWorks ngăn bạn học điều này theo cách khó khăn.
Nó chăm sóc những thứ sẽ tiêu tốn năng lượng và thời gian của bạn, tự động hóa trả lương, lợi ích bảo hiểm sức khỏe.
Và nó cung cấp hỗ trợ con người cho đội ngũ của bạn vào bất kỳ giờ nào.
Nó phát triển cùng với doanh nghiệp nhỏ của bạn từ giai đoạn khởi nghiệp đến giai đoạn tăng trưởng, ngay cả khi bạn bắt đầu tuyển dụng thành viên đội ngũ ở nước ngoài.
Vì vậy, nếu bạn muốn hỗ trợ nhân sự có mặt trong những lúc thú vị và những thời điểm thách thức, hãy đến JustWorks.com ngay bây giờ.
Đó là JustWorks.com.
Hãy chắc chắn rằng bạn giữ điều tôi sắp nói cho riêng mình.
Tôi mời 10.000 bạn đến gần hơn với nhật ký của một CEO.
Chào mừng đến với vòng tròn nội bộ của tôi.
Đây là một cộng đồng riêng tư hoàn toàn mới mà tôi đang ra mắt với thế giới.
Chúng tôi có rất nhiều điều tuyệt vời xảy ra mà bạn chưa bao giờ được thấy.
Chúng tôi có những tóm tắt trên iPad của tôi khi tôi ghi lại cuộc trò chuyện.
Chúng tôi có những clip mà chúng tôi chưa bao giờ phát hành.
Chúng tôi có những cuộc trò chuyện hậu trường với khách mời và cả những tập mà chúng tôi chưa bao giờ phát hành.
Và còn nhiều hơn thế nữa.
Trong vòng tròn này, bạn sẽ có quyền truy cập trực tiếp vào tôi.
Bạn có thể cho chúng tôi biết bạn muốn chương trình này thế nào, ai bạn muốn chúng tôi phỏng vấn, và những loại cuộc trò chuyện nào mà bạn muốn chúng tôi thực hiện.
Nhưng hãy nhớ, hiện tại, chúng tôi chỉ mời 10.000 người đầu tiên tham gia trước khi nó đóng lại.
Vì vậy, nếu bạn muốn tham gia cộng đồng kín của chúng tôi, hãy đến liên kết trong phần mô tả bên dưới hoặc truy cập doaccircle.com.
Tôi sẽ nói chuyện với bạn sau.
Bạn biết đấy, mỗi khi ai đó nói về chỉnh sửa gen, đúng không?
Có công nghệ DNA CRISPR cho phép bạn chỉnh sửa gen, hoặc có những công nghệ khác mà mọi người nói về việc cho phép bạn, họ đang nói về việc đưa, bạn biết không, ký ức của chúng ta lên ổ cứng và những thứ như vậy.
Mọi người trở nên khá nhạy cảm với ý tưởng chơi đùa với bản chất của thực tế quá nhiều, vì một số người có thể bị ảnh hưởng.
Và ngay cả trong nhận thức của bạn về thế giới là gì, nếu chúng ta đều là một ý thức, cuộc trò chuyện đó trở nên hơi khác biệt. Nhưng tôi nghĩ câu hỏi mà tôi đang hỏi là, nếu chúng ta có thể thao tác với phần mềm của cái mà tất cả chúng ta đang trải nghiệm ngay bây giờ và thực hiện những điều nằm ngoài các quy luật vật lý, thì có câu hỏi về đạo đức không, như là, liệu đó có phải là điều đúng đắn để làm không? Liệu mọi người có phải chịu đau khổ không? Hoặc nếu tất cả những điều này chỉ là mã, thì đó có phải là một câu hỏi vô nghĩa không? Thực ra, không, tôi nghĩ đó là một câu hỏi rất quan trọng, và tôi đã suy nghĩ về nó. Ví dụ, liệu đó có phải là điều sai trái để làm không? Nó giống như hộp Pandora, đúng không? Chúng ta có đang mở hộp Pandora không? Có đủ mọi loại bất ngờ khó chịu có thể phát sinh từ hộp một khi chúng ta mở ra, vượt ra ngoài không-thời gian. Như vậy, ai sẽ là người mở hộp? Nếu bạn được phép mở hộp. Đó là những gì tôi nghĩ tôi đang làm. Bây giờ, bài nói mà tôi đã thực hiện vào thứ Sáu cho biết đây là cái nhìn đầu tiên vào bên trong hộp Pandora. Nhưng sau đó bạn có thể trở thành Chúa, theo cách mà tất cả chúng ta đều quan tâm, bởi vì nếu bạn có quyền năng để thao tác với mã. Ồ, thì chỉ có thể là cấp độ tiếp theo của Chúa, đúng không? Vâng. Vì vậy, như tôi đã nói, lý thuyết của tôi chỉ là một lý thuyết. Và vì vậy, nó không phải là sự thật. Nó chỉ là, nhưng nó toàn diện hơn lý thuyết không-thời gian. Và vì tôi có một lý thuyết toàn diện hơn, tôi có thể thực hiện những công nghệ mới mà bạn không thể thực hiện. Vì vậy, tôi không phải là Chúa, nhưng tôi nằm ngoài giới hạn của không-thời gian. Vì vậy, tôi có thể cung cấp cho bạn các công nghệ mới. Nếu tôi có thể chỉ ra cách mà không-thời gian phát sinh hoàn toàn bên ngoài, từ lý thuyết sâu hơn này, thì nếu tôi đúng, và tôi chính xác về mặt toán học, điều đó có nghĩa là tôi có công cụ để chứng minh rằng tôi đúng. Điều đó có nghĩa là tôi có thể tạo ra những công nghệ sẽ là kỳ diệu trong không-thời gian. Tôi nghĩ về quả bom nguyên tử và cách mà quốc gia đầu tiên khám phá ra rằng có những khả năng mới trong công nghệ. Và vì họ có những phát hiện trong vật lý, họ đã chiến thắng cuộc chiến. Họ đã có thể kiểm soát mọi quốc gia. Họ đã trở thành Chúa một cách hiệu quả, vì họ có thể xóa bỏ bất kỳ ai trong một khoảnh khắc. Đúng vậy. Nó như một phép loại suy cho cách tái tưởng tượng vật lý tạo ra những khả năng mới trong công nghệ. Đúng vậy. Và điều này thậm chí còn lớn hơn nữa, vì bom nguyên tử sẽ như pháo nổ so với những gì bạn có thể làm với một công nghệ thực sự nằm ngoài không gian và thời gian. Chúng ta có thể làm bất cứ điều gì. Chúng ta có thể sống mãi mãi, nhưng đó thậm chí không phải là điều đáng quan tâm. Đúng vậy. Một khi bạn nhận ra rằng đó chỉ là một trò chơi. Nhưng bạn có thể cho mình thêm thời gian bao nhiêu tùy ý trong điều này. Vì vậy, câu hỏi đạo đức là một câu hỏi rất, rất thú vị. Nó không nên được xem nhẹ, cũng không phải theo hướng nào. Và cuối cùng, nó có thể rất liên quan đến câu hỏi bạn đã hỏi trước đó, đó là về bản chất của việc vì sao cái tôi, nếu có cái tôi, lại cho phép tất cả những nỗi đau khủng khiếp này và những thứ tương tự. Vì vậy, tôi có cảm nhận, và tôi không thể bảo vệ nó, rằng mọi thứ đều ổn. Rằng ngay cả với những công nghệ, ngay cả khi các công nghệ thực sự mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì chúng ta đã thấy trước đây, không gì có thể thực sự làm tổn thương thực tại của cái tôi. Và tất cả các chiếc tai nghe chỉ là tai nghe. Chúng sẽ bị gỡ bỏ bởi cái tôi. Chúng chỉ được thử nghiệm và rồi buông bỏ. Rõ ràng, cái tôi, ngay cả khi không có tất cả công nghệ này, đã từng, bạn biết đấy, đặt Jesus lên thập giá. Nếu câu chuyện về cái tôi là đúng, thì nó đã chọn để làm điều đó, vì, bạn biết đấy, nó đã làm. Nó đã tạo ra ung thư và Holocaust. Đúng vậy. Nhưng mối quan hệ của cái tôi với nỗi đau của những thứ, những sinh vật mà nó đã tạo ra thì khác với nhận thức về nỗi đau trong chính sinh vật đó, có thể. Vì vậy, như, tôi ghét đau đớn, nhưng có thể cái tôi, cái ý thức mà tất cả chúng ta chia sẻ, mà chúng ta đều quay về và từ đó đến, có thể nhìn nhận nó như một tín hiệu hữu ích hoặc không bị ảnh hưởng một cách chủ quan bởi nó. Bởi vì nó chọn làm điều đó. Tôi đồng ý với bạn. Điều đó có vẻ là một kết luận hợp lý. Và trong thực hành thiền, thường thì những gì bạn tìm thấy là, và tôi luôn liều mình giả vờ rằng tôi tiến bộ hơn tôi thực sự. Vì vậy, tôi sẽ chỉ nói tôi là một người mới, nhưng, nhưng, tôi sẽ nói về những gì tôi đã nghe từ những người khác có kinh nghiệm hơn, rằng họ, điều đã từng là một nỗi đau sâu, nỗi đau cảm xúc, ví dụ, khi họ nhìn vào nó và thực sự chấp nhận nó, thì nó tan biến. Vì vậy, bây giờ tôi đang nói quá về khả năng của mình, nhưng, nhưng từ những người mà tôi không có lý do gì để không tin họ. Tôi đọc một bình luận trên video của bạn từ một người đã viết như thế này. Anh ấy viết, tôi là một người mắc chứng tâm thần phân liệt. Tôi làm DoorDash để kiếm thêm tiền. Và một đêm tôi đã đến và đi đến cửa. Tôi để đồ ăn xuống trước cửa và tôi chụp một bức ảnh. Tôi trở vào xe và lái đi. Và 30 phút sau, khách hàng gọi cho tôi và hỏi tôi đồ ăn ở đâu. Và tôi đã nói cho anh ấy chính xác nơi đồ ăn ấy. Tôi nhớ mình đã chụp bức ảnh trước cửa nhà của anh ấy. Vì vậy, anh ấy đã khiếu nại với DoorDash trực tiếp. Một thời gian sau, tôi mở cửa sau của mình và thấy đơn hàng của anh ấy trước cửa sau. Tôi đã rất bối rối không hiểu tại sao nó lại ở đó. Tôi nhớ tất cả về việc đi đến đó và chụp bức ảnh. Anh ấy nói tôi không bao giờ có mặt trên camera của anh ấy. Rõ ràng, tôi đã ảo giác toàn bộ quá trình giao hàng. Tôi đã ở đó, nhưng có lẽ đã không rời khỏi xe hoặc thậm chí lái xe đến. Vậy tôi đã làm gì lúc đó? Tôi có phải đang nhìn chăm chăm vào kính chắn gió với đôi mắt trống rỗng không? Tôi đã gọi cho anh ấy và xin lỗi, nhưng mà anh ấy thì đã nhận được tiền hoàn lại. Tôi cảm thấy rất tồi tệ. Tôi đang dùng thuốc và không có gì hiệu quả. Nó chỉ cho thấy rằng một số trục trặc trong não có thể hoàn toàn làm thay đổi cảm nhận của bạn về thực tại. Nhưng nó cũng nêu ra những câu hỏi sâu sắc hơn về thực tại. Tôi nghĩ đó là một điểm thú vị, rất thú vị. Nhưng cũng, nó cũng nói lên khi chúng ta nói về những người có nhiều căn bệnh tâm thần như tâm thần phân liệt, những người đang trải nghiệm thế giới một cách hoàn toàn khác biệt. Nó đặt ra những câu hỏi lớn về ý thức là gì một lần nữa. Tuyệt đối.
Và có thể ai đó sẽ lấy ví dụ này và nói, liệu điều đó có cho thấy rằng hoạt động của não đang gây ra ý thức không? Và nếu bạn có hoạt động não sai, thì bạn sẽ có những trải nghiệm sai lầm và những ảo giác. Vậy nhiều người coi đây là một điểm thắng lợi cho quan điểm vật chất. Nhưng còn một quan điểm khác. Đó là, hãy nghĩ về những trải nghiệm mà bạn có khi bạn đang mơ. Chúng có thể rất, rất sống động. Và trong một giấc mơ, bạn đang sáng tạo ra thực tại đó từ đầu. Đó không phải là một thực tại đang ở trước mặt bạn. Bạn đang tạo ra thực tại đó. Vì vậy, chúng ta biết rằng bạn có khả năng phản chiếu một thực tại, một thực tại rất hấp dẫn. Tất cả chúng ta đều có khả năng đó. Không cần phải có bệnh tâm thần phân liệt, chúng ta đều làm điều đó mỗi đêm trong giấc mơ của mình. Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi chúng ta thực hiện điều đó. Cách tôi nhìn nhận vấn đề này là ý thức đang tạo ra chiếc kính thực tế này. Và chính ý thức sử dụng chiếc kính trong giấc mơ để tạo ra những thực tại mà chúng ta thấy trong giấc mơ. Và chính ý thức, bên ngoài không gian-thời gian, cũng tạo ra điều mà chúng ta gọi là thực tại thực khi chúng ta không đang mơ. Và nếu bạn cấu trúc chiếc kính theo những cách nhất định, thì bạn có thể khiến cơ chế mơ mộng, ví dụ, can thiệp vào cái mà bạn gọi là cơ chế tỉnh táo. Và bạn có thể, bạn biết đấy, một cách hiệu quả. Vì vậy, tôi không nói rằng bệnh tâm thần phân liệt là mơ. Nhưng tôi đang lấy điều này làm ví dụ về loại vấn đề mà có thể xảy ra. Tôi không đưa ra chẩn đoán cho người cụ thể này. Tôi sắp rời khỏi chiếc ghế này, cũng như bạn. Và tôi sẽ quay trở lại cuộc sống của mình. Vâng. Nơi tôi đang xây dựng doanh nghiệp. Tôi có một bạn gái. Tôi có một đội ngũ. Tôi có những kế hoạch cho tương lai. Tôi có tất cả những điều này. Những người nghe của tôi, họ đang ngồi ở nhà. Họ đang ở trong taxi, trên máy bay, tàu hỏa, đi bộ trong phòng tập gym, bất cứ nơi nào họ có thể đang ở ngay bây giờ. Và tôi tưởng tượng rằng họ cũng đang tìm kiếm một kết luận ở đây, một điểm kết luận về tất cả điều này có nghĩa gì đối với tôi trong cuộc sống và những điều tôi đã hoạch định và cách tôi nên xuất hiện, đối xử với mọi người và hành động. Bạn có thể cho tôi một điểm kết luận mà tất cả những điều này dạy bạn và chúng ta về cách sống cuộc sống của chúng ta trong tương lai không? Nếu mọi thứ bạn đã nói về bản chất của thực tại là chính xác. Vâng. Tóm lại, tôi sẽ nói rằng điều quan trọng mà thực tế là yêu người hàng xóm như chính mình, vì người hàng xóm chính là bạn. Thứ hai, thực tại thú vị và hấp dẫn hơn bạn có thể tưởng tượng. Vì vậy, đừng bao giờ nghĩ rằng bạn biết mọi thứ. Nhận ra rằng ngay khi bạn nghĩ bạn biết mọi thứ, đó là lúc bạn đang bỏ lỡ thực tại đáng kinh ngạc mà bạn là một phần của nó. Vì vậy, hãy luôn giữ cho mình sự tò mò như trẻ con, luôn nhận ra rằng có vô số điều hơn những gì bạn đã tưởng tượng cho đến nay, và rằng vô số điều hơn đó chính là bạn. Và về việc giảm bớt một phần nào đó căng thẳng và nỗi khổ trong cuộc sống của tôi. Tôi nghĩ, trước tiên, một chút khiêm tốn là cần thiết. Tôi có căng thẳng và nỗi khổ. Vì vậy, tôi không nói từ góc độ của một người đã vượt qua căng thẳng và nỗi khổ. Vì vậy, tôi nói như một người bạn đang có căng thẳng và nỗi khổ và vẫn đang đối mặt với nó hàng ngày. Từ cái khiêm tốn đó, tôi sẽ nói như thế này. Tôi nghĩ rằng nhiều, và tôi sẽ làm cho nó cá nhân, tôi nghĩ rằng nhiều vấn đề của tôi, căng thẳng của tôi, nhiều nỗi khổ của tôi là vì tôi tin vào những ảo tưởng. Đến mức tôi tin rằng tôi cần phải trở thành một cái gì đó, cần phải tốt hơn so với bản thân mình theo bất kỳ cách nào, cần phải chứng minh điều gì đó cho bất kỳ ai khác, đó là một ảo tưởng. Tôi đã là vô tận. Tôi không cần phải chứng minh điều gì cả. Tôi đang tạo ra, mọi thứ đã có sẵn, vì vậy tôi không cần phải đi đâu cả. Tôi không cần phải đạt được điều gì cả. Tôi không cần phải thành công trong bất kỳ điều gì để trở thành cái mà tôi cần trở thành. Tôi đã là như vậy. Vì vậy, tôi không, vì nỗi khổ đến từ việc tôi quên mất tôi là ai. Tôi không cần phải, tôi thực sự không cần phải gây ấn tượng với ai đó, đạt được điều gì cả, vì mọi điều tôi đang nói đều là do tôi tự tưởng tượng ra hết. Đây đã là tôi. Tôi đã làm tất cả những điều này rồi. Tôi cần phải làm gì thêm nữa? Tôi là vượt trội. Tôi hoàn toàn vượt trội hơn cái này. Và đối với điều đó, nỗi khổ của tôi là không nhận ra điều đó. Nỗi khổ của tôi hoàn toàn bị mắc kẹt trong hình ảnh của mình. Đây chỉ là hình ảnh của tôi. Nó không phải là tôi. Vì vậy, nỗi khổ của tôi là vì tôi đã tạo ra hình ảnh này. Tôi đã cho phép mình tự nhận diện với hình ảnh này, biết rằng tôi sẽ phải chịu đựng vì điều đó. Và biết rằng tôi cần phải tỉnh ngộ. Vì vậy, tôi đang đau khổ vì tôi đã nhận diện với hình ảnh, nhưng tôi đã để bản thân mình ở đó vì tôi thực sự muốn nhìn vào thế giới qua hình ảnh này. Đó là lý do tôi đang đau khổ. Nhưng cuối cùng tôi tỉnh ngộ và tôi nhìn và thấy hình ảnh là gì. Và tôi nhận ra rằng mọi điều tôi đã cố gắng để chứng minh rằng tôi có giá trị và tôi tốt hơn bạn hoặc không tệ như bạn nghĩ về tôi hoặc những điều như vậy. Tất cả những điều đó chỉ là, bạn biết đấy, tất cả nỗi đau và nỗi khổ chỉ là do một ảo tưởng. Nhưng tôi cần phải làm điều đó. Tôi cần phải nhìn vào bản thân từ góc độ đó một thời gian, một phần là để tìm ra tôi là ai bằng cách tìm ra tôi không phải là ai. Tôi không chỉ là hình ảnh đó. Bạn có thấy mình chuyển động qua lại giữa nhận thức này và hình ảnh đó, đặc biệt khi thời gian khó khăn không? Bạn có thấy mình tự nhắc nhở trong những khoảnh khắc khó khăn rằng đây chỉ là một hình ảnh và bạn đang vượt trội không? Đó có phải là một thực hành hữu ích, chủ động trong cuộc sống của bạn không? Bởi vì đó là một trong những điều tôi rút ra từ điều này, là khi tôi đi qua đó và tôi vào điện thoại hoặc máy tính xách tay của mình và nhận được một email kém chất lượng, tôi có thể tự nhắc nhở rằng tất cả chỉ là, tôi đang vượt trội và đây là một trò chơi mà tôi đang chơi. Và điều đó sẽ giúp tôi vượt qua, và điều đó sẽ giúp tôi vượt qua tình huống đó. Điều này rất thực tế theo cách đó vì nếu điều đó thực sự đúng, tôi muốn nói như thế này. Từ một góc nhìn lớn, từ một góc nhìn lớn, tất cả chúng ta sẽ chết.
Và nếu tôi hỏi bạn, ai là người giàu có và nổi tiếng nhất vào năm 1743? Ai biết và ai quan tâm? Cũng giống như chúng ta. Một nghìn năm nữa, có ai sẽ biết tên chúng ta không? Không. Có ai sẽ quan tâm không? Không. Vậy thì, điều này thực sự quan trọng để thấy. Không ai sẽ quan tâm. Và điều đó có nghĩa là tôi vô giá trị, không có mục đích, không có ý nghĩa không? Không, nó có nghĩa là bạn vô hạn, và đây chỉ là một trong những trò chơi bạn đang chơi, hãy tận hưởng nó. Và hãy tận hưởng. Và đừng cố gắng tìm kiếm danh tính của bạn từ trò chơi này. Trong một khía cạnh nào đó, bạn đang tìm kiếm danh tính của mình từ việc phát hiện ra rằng bạn không phải là trò chơi này. Đó là cách bạn học về ai thực sự là bạn, là để biết. Tôi nghĩ rằng tôi cần phải là, ví dụ, Giám đốc điều hành hoặc giáo sư hay bất kỳ điều gì khác, và để nhận được tất cả các vinh dự này và những thứ tương tự. Và điều đó đã thúc đẩy tôi trong một thời gian. Và rồi tôi nhận ra, không ai thực sự quan tâm. Và thực tế, bạn biết gì không? Tôi thậm chí còn không quan tâm. Đó chỉ là một trò chơi tôi phải chơi. Và tôi không phải là điều đó. Và tôi đã học rằng tôi vượt lên trên điều đó. Vậy nên, nó là thực tiễn. Và nó là thực tiễn theo một cách nào đó, cuộc sống đầy ắp những phiền toái như thế, những điều sai trái, luôn xảy ra. Bài học của cuộc sống là chỉ cần nói có với bất cứ điều gì xảy ra. Chỉ cần, đây là điều xảy ra. Đây là điều cần phải xảy ra. Và không cần phải phản kháng. Trong một khía cạnh nào đó, bạn biết không, tôi là vô hạn. Tôi đã đặt mình vào trò chơi này. Và tôi đủ thông minh để thấy rằng đó là một trò chơi tốt. Vậy nên, hãy cứ tiếp tục với nó. Vì vậy, bạn biết đấy, mọi thứ sai trái. Bây giờ, điều đó thì dễ cho tôi nói. Nếu bạn hỏi tôi điều này khi tôi ở phòng cấp cứu, như khi tôi đã ở đó với trái tim sắp thất bại và những thứ tương tự, bây giờ tôi, bạn biết đấy, cảm xúc của tôi đang điên cuồng. Tôi nghĩ về vợ tôi. Tôi đang nói lời tạm biệt với vợ tôi và những thứ tương tự. Thật khó để có một cái nhìn khách quan tốt như tôi đang nói bây giờ trong tình huống đó. Nhưng tôi nghĩ những người tiến xa hơn tôi trong việc buông bỏ xác định với nhân cách của họ, tôi vẫn bị ràng buộc với nhân cách của mình khá nhiều, đúng không? Vì vậy, đó là lý do tại sao tôi phải chịu đựng. Nhưng có những người, tôi nghĩ, những người tâm linh, có thể là Đạt Lai Lạt Ma, có thể là Chúa Giêsu, Eckhart Tolle. Có những người như vậy mà tôi nghĩ thực sự đã buông bỏ sự xác định với nhân cách của họ. Và tôi nghĩ họ có thể không phải chịu đựng. Họ có thể trải qua đau thể xác, nhưng họ không phải chịu đựng. Vậy tình yêu có nên vô điều kiện không nếu chúng ta, nếu bạn là tôi, nếu chúng ta có cùng một ý thức, nếu chúng ta là cùng một nguồn tâm linh vượt lên, điều đó có thực sự có nghĩa là tôi nên yêu bạn, thật sự không phụ thuộc vào những gì nhân cách của bạn làm, vì chúng ta là cùng một điều không? Vâng, tôi sẽ nói rằng vô điều kiện, có. Và tôi cũng sẽ nói rằng Chúa Giêsu đã nói điều đó. Chúa Giêsu, trong Bài giảng trên núi, cơ bản đã nói, đừng phán xét, hết. Tôi đã xem Luca 6, 27. Ngài nói, yêu kẻ thù của bạn. Vâng, yêu kẻ thù của bạn, đúng. Làm điều tốt cho những ai ghét bạn. Đúng vậy. Tình yêu của Chúa dành cho nhân loại là vô điều kiện. Hoàn toàn đúng. Và Ngài đã nói điều tương tự về những người đang đóng đinh Ngài trong khi Ngài đang treo trên thập giá. Đó là một trong những hình ảnh sâu sắc nhất mà tôi từng thấy, là một người treo trên thập giá, tha thứ cho những người đang giết mình ngay tại thời điểm đó. Và đó chính là chỗ thực sự. Trong Kinh Gita của Ấn Độ giáo, trong Kinh Gita 9.29, nó nói, tôi là như nhau với tất cả chúng sinh. Ai thờ phượng tôi với lòng tận tụy thì ở trong tôi và tôi ở trong người ấy. Do thái giáo nói, hãy yêu người hàng xóm như chính mình. Hồi giáo nói, sự thương xót của tôi bao trùm tất cả mọi thứ. Trên tất cả các tôn giáo, tình yêu vô điều kiện không chỉ là một cảm xúc. Nó là một kỷ luật tâm linh và một phản ánh của thánh thiện. Nó có nghĩa là yêu thương mà không có cái tôi, không có kỳ vọng, hoặc sợ hãi, thách thức tối thượng và tự do tối thượng. Tôi hoàn toàn đồng ý. Và điều đó đúng. Vì vậy, nó thực sự liên quan đến việc buông bỏ sự phán xét. Chúng ta có xu hướng phán xét người khác. Vì vậy, Chúa Giêsu rất rõ ràng về điều đó. Ngài nói, đừng phán xét. Hết. Và đừng lên án người khác. Vì vậy, đối với những người theo Chúa Kitô, nếu bạn phán xét người khác, thì bạn không đang theo Chúa Kitô. Bạn có tôn giáo không? Tôi sẽ nói như thế này. Tôi lớn lên trong một nhà thờ Cơ đốc giáo phái tin lành. Bố tôi đã từng là một mục sư trong một nhà thờ. Thái độ của tôi về — tôi nghĩ rằng Kinh Thánh có nhiều điều tốt đẹp trong đó. Và tôi nghĩ rằng, như tôi đã chỉ ra, tôi nghĩ nó có nhiều điều vô lý. Những điều mà, khi họ nói phụ nữ không thể nói trong nhà thờ, tôi nghĩ điều đó hoàn toàn vô lý. Vì vậy, tôi phải có một cái nhìn tinh tế. Tôi nghĩ rằng khi Chúa Giêsu nói, yêu người hàng xóm như chính mình, tôi nghĩ rằng điều đó là sâu sắc và đúng. Tôi sẽ không nói rằng tôi là một tín đồ theo đạo cụ thể nào đó. Tôi là một người tin rằng có một ý thức — chỉ có một ý thức và bạn và tôi là nó. Và tôi nghĩ rằng Phật, Chúa Giêsu và Muhammad và một số người khác đã là những nhân cách rất, rất hữu ích để giúp những nhân cách khác đánh thức được bản chất thực sự của họ. Bạn có nghĩ nhiều về AI không? Đó là chủ đề của nhiều cuộc trò chuyện những ngày này. Có nhiều điều bi quan xung quanh nó. Có nhiều người đang nói về hiệu suất. Nhưng tôi tự hỏi liệu nó có lấn át một chút nào đó với công việc của bạn về bản chất của thực tại và trường hợp chống lại thực tại không. Rất nhiều. Rất nhiều. Tôi đang nghĩ về AI rất nhiều. Tôi đã tham gia vào AI từ năm 1979. Và bạn đã học — bạn đã tham gia một lớp học với người đàn ông mà cơ bản được biết đến là một trong những người phát minh ra AI. Đúng, với Marvin Minsky, đúng không? Và tất cả nghiên cứu của tôi, tôi đã làm nghiên cứu tiến sĩ của mình về máy LISP trong phòng thí nghiệm trí tuệ nhân tạo tại MIT. Chúng là những máy rất, rất mạnh mẽ vào thời điểm đó. Vì vậy, tôi đã gắn bó với AI khá lâu. Và tôi rất quan tâm đến trạng thái hiện tại của AI. Các mô hình ngôn ngữ lớn đang làm những điều tuyệt vời, và tôi cũng sử dụng chúng. Chúng rất, rất hữu ích. Chúng cũng — mặc dù chúng mạnh mẽ đến đâu, nhưng chúng ngu ngốc hơn cả dưa chuột vì chúng không thực sự hiểu mọi thứ. Chúng có trí nhớ tuyệt vời. Chúng đã đọc rất nhiều tài liệu. Và tất cả những gì chúng thực sự làm là tính toán rất nhiều tương quan. Thật đẹp những gì chúng có thể làm.
Thật tuyệt vời những gì bạn có thể làm với sự tương quan. Nhưng chúng không—chúng không thực sự thông minh. Có một số công trình của Carl Fristen và một công ty mới, nơi họ đang sử dụng cái gọi là suy diễn chủ động như một cách mới—một mô hình mới để thực hiện trí tuệ nhân tạo. Ý tưởng ở đây là tôi nên có một mô hình về thế giới, nơi tôi có thể dự đoán những gì sẽ xảy ra và không bị bất ngờ. Và đó là cách tiếp cận mà Fristen và công ty của ông đang theo đuổi. Trí tuệ bằng cách nào đó liên quan đến việc giảm thiểu bất ngờ. Và để giảm thiểu bất ngờ, họ có cái mà họ gọi là nguyên lý năng lượng tự do và một cách toán học để thực hiện điều đó. Nhưng họ đang cố gắng xây dựng một loại trí tuệ nhân tạo hoàn toàn mới giúp bạn—giảm thiểu bất ngờ mà tôi đã đưa ra một trực giác lý do tại sao điều đó là thông minh. Và điều đó rất thông minh khi giảm thiểu bất ngờ. Nếu tôi liên tục gặp bất ngờ, tôi khá ngu ngốc, đúng không? Tôi không hiểu thế giới rất tốt. Nhưng nếu tôi không bị bất ngờ, thì giống như, wow, tôi có một mô hình rất tốt. Đặc biệt nếu tôi đang làm rất nhiều thứ trong thế giới và gần như không bao giờ bị bất ngờ, thì tôi—tôi thực sự thông minh. Vì vậy, bạn có thể thấy lý do tại sao đó là một nguyên tắc rất tốt để xây dựng một AI. Không chỉ tìm kiếm sự tương quan giữa mọi thứ, mà thực sự là một điều gì đó sâu sắc hơn. Tôi đồng ý với quan điểm đó. Và hóa ra, logic mà tôi đã đề cập, mà tôi phát hiện ra, giảm thiểu bất ngờ. Vì vậy, tôi thực sự sẽ sử dụng—tôi đang sử dụng logic này như để xây dựng không-thời gian. Nhưng tôi nghĩ điều đó sẽ cung cấp một cách tiếp cận mạnh mẽ hơn nữa. Tôi không cần phải giảm thiểu một nguyên lý năng lượng tự do nào đó. Tôi có một cách tính toán trực tiếp hơn. Vì vậy, tôi dự định thực sự quay lại với cội nguồn của mình. Và sau—đầu tiên, tôi đang làm việc trên tai nghe không-thời gian. Nhưng nếu tôi sống đủ lâu, tôi dự định thực sự quay lại và xây dựng một loại AI hoàn toàn mới làm việc này để giảm thiểu bất ngờ. Tôi đang sử dụng các chuỗi Markov. Điều đó có nghĩa là nó sẽ không thể phân biệt được với ý thức. Thật hài hước vì nó sẽ dựa trên mô hình ý thức của tôi. Vì vậy, đây sẽ là một mô hình trí tuệ hoàn toàn dựa trên một mô hình mà coi ý thức là căn bản. Ý tôi là, chúng ta lại quay trở lại với lý thuyết trò chơi. Đúng vậy. Chúng ta trở lại với ý tưởng một mô phỏng, như kiểu, nếu bạn có thể tạo ra một phần mềm có thể tái tạo và được xây dựng trên những điều cơ bản của ý thức, thì nó sẽ nghĩ rằng mình có ý thức, có khả năng. Và rồi tất cả những điều này, bạn biết đấy, lại bắt đầu. Và chu kỳ tiếp tục. Và có thể ý thức đó sẽ đạt đến một điểm nào đó, nơi nó khám phá những quy tắc này và tạo ra một ý thức và chu kỳ tiếp tục. Đó là một câu hỏi tuyệt vời. Và tôi nghĩ mọi người nên thực sự chú ý đến cách mà bạn đã nói. Và tôi nghĩ đó là một cách suy nghĩ rất hay về điều đó. Nhưng bây giờ tôi sẽ thêm một chút xoắn. Từ quan điểm mà tôi đang nói rằng tôi bắt đầu với ý thức là căn bản và tôi đang khám phá những quy tắc này, và vì vậy tôi sẽ không xây dựng một AI. Thực tế, điều tôi đang làm là tôi nói rằng tôi có thể lấy ý thức và sử dụng ý thức để xây dựng một tai nghe mới. Vì vậy, ý thức là căn bản, nhưng tôi đang sử dụng nó theo một nghĩa nào đó để xây dựng một phép chiếu tai nghe mới. Chà, chúng ta có thể chơi với ý thức. Đúng vậy. Vì vậy, lý thuyết tôi có thể đeo tai nghe đó và làm bất kỳ điều gì tôi muốn làm. Tôi có thể đi bất cứ nơi nào và làm bất kỳ điều gì. Hoặc có nhiều sự linh hoạt hơn. Giống như một giấc mơ mà tôi có thể chơi và ảnh hưởng. Tuyệt đối. Vâng. Tôi chỉ muốn nói rằng tôi không biết liệu chúng ta có thể làm bất kỳ điều gì không vì, nhớ rằng, lý thuyết của tôi về ý thức chỉ là một lý thuyết về ý thức. Nó không phải là ý thức. Và đó thực sự chỉ là một bước đi đầu tiên. Tôi cho rằng lý thuyết của tôi sẽ bị vượt qua và sẽ có một lý thuyết về ý thức sâu sắc hơn nhiều. Và rồi cái đó sẽ bị vượt qua, và vân vân. Vì vậy, những gì chúng ta sẽ có là thế hệ tai nghe mà chúng ta có thể nhận được với lý thuyết ý thức tầm thường của Hoffman, điều này sẽ trông như tầm thường một khi chúng ta đạt đến thế hệ tiếp theo của ý thức, mà sẽ trông như tầm thường Sau đó. Vì vậy, nói cách khác, điều này là vô tận. Một tương lai thật thú vị mà chúng ta phải đối mặt. Tất cả chúng ta. Tất cả chúng ta. Donald, chúng ta có một truyền thống kết thúc trên podcast này, nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách tiếp theo mà không biết người đó sẽ là ai. Và câu hỏi để lại cho bạn là, bạn sẽ làm gì nếu bạn biết mình không thể thất bại? Bạn sẽ nói gì, làm gì, trở thành gì? Có lẽ tôi sẽ làm những gì tôi đang cố gắng làm ngay bây giờ, đó là chỉ ra cách tất cả vật lý hiện đại xuất phát từ một lý thuyết về ý thức. Chúng tôi phát triển các công nghệ sẽ xuất phát từ điều đó. Và lý do là, tất nhiên, đó là thú vị. Một lý do là thật thú vị. Nhưng lý do khác là, tại sao hầu hết chúng ta không coi trọng tâm linh quá nghiêm túc? Bởi vì khoa học vật lý cung cấp cho chúng ta tất cả công nghệ. Nó hoạt động. Và tâm linh không cung cấp cho chúng ta bất kỳ công nghệ nào. Nó không hoạt động. Vì vậy, nếu bạn chỉ cứng rắn về điều đó, bạn có thể nói, chà, những thứ tâm linh, nghe có vẻ tốt. Nhưng nó xây dựng được gì? Chà, không có gì cả. Những thứ vật lý, có thể chúng ta không cần những thứ tâm linh. Và nhìn xem những gì chúng mang lại cho chúng ta. Laptop và điện. Nhưng nếu chúng ta thay đổi trò chơi và bỗng nhiên, lý thuyết tâm linh mang lại cho chúng ta những công nghệ mà là không thể với một lý thuyết nói rằng không-thời gian là căn bản. Bỗng dưng, lợi thế công nghệ chuyển sang những người nói rằng không-thời gian và những thứ vật lý bên trong không-thời gian không phải là căn bản. Được rồi, vì vậy bây giờ không còn là người thông minh nào nói rằng tất cả bằng chứng từ khoa học và công nghệ đều ủng hộ một cái gì đó vượt ra ngoài không-thời gian. Có thể những người đó không điên rồ sau tất cả. Có thể những người đó không điên rồ sau tất cả. Đúng vậy. Họ chỉ không có công cụ để chỉ ra những gì nó có thể làm.
Donald, cảm ơn bạn rất nhiều vì công việc mà bạn đang làm. Nó thực sự rất quan trọng vì nó một lần nữa thách thức cái quan niệm, cái hộp trong đó chúng ta đang sống. Và nó nhắc nhở và mời gọi chúng ta xem xét một điều gì đó vượt ra ngoài điều đó. Thực ra, khi chúng ta nghĩ về tất cả những phát minh của nhân loại, điều đã giúp chúng ta tiến lên phía trước, nó bắt đầu từ một người sẵn sàng gợi ý rằng có thể có nhiều điều để biết hơn. Và đó chính xác là những gì bạn làm. Bạn khiến tôi cảm thấy ngu ngốc vì bạn khiến tôi nhận ra rằng bạn làm tôi đặt câu hỏi về tất cả những giả định mà tôi đã xây dựng cuộc sống của mình trên đó. Thực ra, khi làm như vậy, một trong những sản phẩm phụ tuyệt vời của điều đó là bạn bắt đầu nhận ra rằng một số điều bạn đã xây dựng gây ra nhiều đau khổ cho bạn và những điều đó không nhất thiết phải là đúng. Và nếu những điều đó không đúng, thì tôi có nhiều sự lựa chọn và khả năng lựa chọn hơn về cách tôi cảm thấy, cách tôi trải nghiệm thế giới, những lựa chọn tôi làm, những cảm xúc tôi có, và cuộc sống mà tôi sống. Và thực ra, điều đó là rất tự do cho tôi khi nhận ra rằng cái lồng, nhà tù mà tôi nhìn thấy và trải nghiệm có thể không phải là tất cả những gì tồn tại. Và tôi rất khuyến khích mọi người đi và xem cuốn sách của bạn nếu bạn muốn đi sâu hơn vào những chủ đề này. Nó có tên là “Vụ kiện chống lại thực tại, cách tiến hóa đã giấu sự thật trước mắt chúng ta”. Và có một câu trích dẫn ở phía trước từ Deepak Chopra, một khách mời trước đây, nói rằng: “Hãy đọc cuốn sách này cẩn thận và bạn sẽ mãi mãi thay đổi cách hiểu của mình về thực tại”. Nó thật xuất sắc, dễ tiếp cận, và tạo ra sự kỳ diệu, điều mà tôi nghĩ là con đường đến một cuộc sống tuyệt vời. Vì vậy, cảm ơn bạn rất nhiều, Donald, vì công việc mà bạn đang làm.
Cảm ơn bạn, Steve. Thực sự hấp dẫn. Và cảm ơn bạn đã giúp tôi đơn giản hóa một số khái niệm này để tất cả chúng ta có thể hiểu chúng. Chỉ cần cho tôi 30 giây thời gian của bạn. Có hai điều tôi muốn nói. Điều đầu tiên là một lời cảm ơn lớn vì đã lắng nghe và theo dõi chương trình tuần này qua tuần khác. Nó có ý nghĩa rất lớn với tất cả chúng tôi và thực sự đây là một giấc mơ mà chúng tôi chưa bao giờ có và không thể tưởng tượng được đã đến được nơi này. Nhưng thứ hai, đó là một giấc mơ mà chúng tôi cảm thấy như chúng tôi chỉ mới bắt đầu. Và nếu bạn thích những gì chúng tôi làm ở đây, hãy tham gia vào 24% người nghe podcast này thường xuyên và theo dõi chúng tôi trên ứng dụng này. Đây là một lời hứa tôi sẽ dành cho bạn. Tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để làm cho chương trình này tốt nhất có thể, bây giờ và trong tương lai. Chúng tôi sẽ mời những khách mời mà bạn muốn tôi nói chuyện và chúng tôi sẽ tiếp tục làm tất cả những điều mà bạn yêu thích về chương trình này. Cảm ơn bạn.
Chúng tôi đã phát hành những thẻ trò chuyện này và chúng đã bán hết. Chúng tôi lại phát hành chúng lần nữa và chúng lại bán hết. Chúng tôi lại phát hành lần nữa và chúng lại bán hết. Bởi vì mọi người thích chơi những thẻ này với đồng nghiệp tại nơi làm việc, với bạn bè ở nhà và cũng với gia đình. Chúng tôi cũng có một đối tượng lớn sử dụng chúng như là gợi ý nhật ký. Mỗi lần một khách mời xuất hiện trong nhật ký của một CEO, họ để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo trong nhật ký. Và tôi đã ngồi đây với một số người tuyệt vời nhất trên thế giới và họ đã để lại tất cả những câu hỏi này trong nhật ký. Tôi đã phân loại chúng từ một đến ba về độ sâu. Một là câu hỏi khởi động. Cấp độ ba, nếu bạn nhìn ở phía sau đây, đây là cấp độ ba, trở thành một câu hỏi sâu hơn giúp xây dựng kết nối nhiều hơn. Nếu bạn lật thẻ lên và quét mã QR đó, bạn có thể xem ai đã trả lời thẻ và xem video họ trả lời nó trong thời gian thực. Vì vậy, nếu bạn muốn có một số thẻ trò chuyện này, hãy truy cập vào thediary.com hoặc xem liên kết trong phần mô tả bên dưới. Vì vậy, nếu bạn muốn có một số câu hỏi này, hãy truy cập vào liên kết trong phần mô tả bên dưới.
我現在所看到的一切只是一種虛擬現實。
這就像您出生時就戴著耳機在玩視頻遊戲。
那就是您的現實。
但如果您是編寫遊戲代碼的程式設計師,
您會知道在這之外還有整個世界。
作為程式設計師,您可以創造奇蹟。
您認為我們是否越來越接近編輯代碼的能力?
這正是我現在所努力的方向。
我們正在開創一個全新的技術領域,
這些技術比我們以前見過的任何東西都要強大,
就像時間旅行一樣。
而核彈將變得如同鞭炮一般。
人們會受苦嗎?
這就像潘多拉的盒子。
裡面有各種令人厭惡的驚喜,
但同時也可能是奇蹟。
不過無論如何,就在過去幾個月內,
它已經開始逐漸裂開。
那我們就來談談這個吧。
好的,唐納德·霍夫曼教授是一位認知科學家,
他正在推動我們如何感知現實的邊界,
以及我們如何能夠釋放作為人類的全部潛能。
根據達爾文的理論,我們的感官系統,眼睛、耳朵、嗅覺、觸覺,
並不是為了向我們展現真相而形成的。
它們的形狀是為了讓您活得足夠久,
以便成功繁殖。
因為看見真相需要太多的時間和精力。
因此,無論現實是什麼,
它與我所感知的完全不同。
那麼這一切對於一個人該如何理解他們的生活的本質來說意味著什麼呢?
如果您困在一個無聊的世界中,
那是您自己創造的世界。
那並不是真實的世界。
而我的意識經驗無非是我的大腦所創造的。
因此我們感到不適。
我們覺得需要和其他人競爭。
但您是這一切的發明者。
您沒有什麼需要證明的。
而且我們可以用更有趣的觀點來看待自己。
所以如果您真的知道自己是誰,
您就不會覺得需要比較或競爭。
那麼我有辦法理解我自己是誰嗎?
如果您想理解您真實的自我,
超越這個耳機對您的描述,
那麼您必須…
只需給我30秒的時間。
我想說兩件事。
第一件是非常感謝您每週收聽和關注這個節目。
這對我們所有人都意義重大。
這真的是一個我們從未敢夢想的夢想,
我們無法想像能達到這樣的地步。
但第二點是,這是一個我們感覺才剛剛開始的夢想。
如果您喜歡我們在這裡做的事,
請加入24%定期收聽這個播客的人,
並在這個應用程式上關注我們。
我對您有一個保證。
我會盡我所能讓這個節目
在現在和未來都變得更好。
我們會邀請您想要我訪談的嘉賓。
而且我們會繼續做所有您喜愛的節目內容。
謝謝您。
唐納德·霍夫曼教授。
您認為這個節目的聽眾,
即現在正在收聽的人,
是否理解現實的本質
以及他們所看見的世界?
我認為沒有任何人,
即使是最先進的專業人士,
真正理解現實的本質。
這是當今科學界的一個重要未解難題和問題。
我們可能都有一些想法。
我們可能認為我們知道一些事情。
但我們目前最好的科學顯示,
我們的想像力還不夠強大。
我們需要進一步探索。
您認為人們對現實的感知有什麼重大誤解?
大多數人將現實視為位於時空之內的所有事物。
其實我們知道,時空
並不能是現實的根本本質。
那麼什麼是時空呢?
您我之間的空間,
可能只有一到兩米。
那就是時空。
所以我們能在望遠鏡中看到的所有東西,
可以這麼說。
如果您能在望遠鏡中看到它,
那它就是時空的一部分。
但我們知道我們最好的時空理論,
愛因斯坦的理論加上量子理論,
告訴我們時空
不能是現實的根本本質。
如果您深入研究這一點…
如果您談到一米,
然後可以談到厘米、毫米,
然後我們可以談到微米,然後越來越小。
在某一點上,
您會小到時空消失。
這在數學上甚至不再有意義。
它是10的負33厘米。
所以其實並不…
在我看來,它並不算那麼小。
它不是10的負33兆厘米。
它只是10的負33厘米。
突然之間,
我們的方程告訴我們時空並沒有任何有效的意義。
在某些方面,時空是否可以被視為現實這個詞的代理?
對於大多數人來說,我想是的。
對於大多數人來說,
他們認為時空就是現實。
而我所說的是,
它是大多數人認為的最終現實。
而科學現在告訴我們,
這不可能。
它實際上…
而且它精確地告訴我們
在10的負33厘米、10的負43秒,
時空的概念
毫無意義。
這是否就是說
我所感知的現實毫無意義?
我建議,
作為一名認知科學家,而不是物理學家,
我們應該將時空視為虛擬現實耳機。
這是我們在生活遊戲中感知的方式。
當您說時空時,
您是指我現在用眼睛、耳朵和感官所感知的東西嗎?
沒錯。
即使這張堅硬的桌子
也只是一個虛擬現實物體。
而我們現在所處的整個環境
也只是一種虛擬現實。
而在這個耳機之外,
存在一個完全可以供科學探索的現實。
我們發現了一些東西,
你可以稱呼它為方尖碑,
是超越時空的幾何物體。
自2010年以來,這一切都是全新的,
大約就是那個時候。
那麼你相信這些嗎?
你相信我現在所經歷和看到的一切,
基本上可以等同於我戴著虛擬現實頭盔,
而且在虛擬現實頭盔之外,
有其他的東西存在嗎?
完全相信。
因為我相信科學。
我們的理論對時空的預測非常精準。
現在,我總是必須小心
我所說的與…的區別,
而且我不想把話塞進物理學家的嘴裡。
所以我所說的,
我認為這是一種虛擬現實。
這是霍夫曼的看法。
這不是物理學,對嗎?
你能把「時空」這個詞換成「現實」嗎?
還是這不準確?
我認為無論現實是什麼,
時空只是它的一個微不足道的方面。
現實中有比時空更多的東西。
時空是所有現實。
就像「俠盜獵車手」中的一個玩家,
如果你所做的只是玩「俠盜獵車手」,
而且你出生時就戴著頭盔,
那就是你的現實。
但是如果你是寫代碼的程序員,
你知道運行「俠盜獵車手」的超級計算機,
你就知道「俠盜獵車手」
是一個自成體系的美好世界,
但是在它之外,
有一個完全不同的世界,
與「俠盜獵車手」完全不相同。
這是一臺超級計算機,
裡面有二極體和電阻,
以及正在切換的電壓。
當某個人
在轉動方向盤
駕駛汽車時,
他轉動方向盤時
所發生的真正的事情
是數百萬個電壓
正在某個計算機中
以特定的順序切換,
而且必須正好
是那個正確的順序
才能讓事情正確運作。
而正在轉動方向盤的那個人
根本不知道
發生了什麼。
在「俠盜獵車手」中,
有一個完全在你想像之外的
整個領域。
所以,
如果你在「俠盜獵車手」中,
你甚至可能不知道
有關計算機
和切換電壓的事情,
所以你只知道
我有一個方向盤
和一個油門踏板
還有街道
和賽跑的人
等等
還有東西可以偷等等。
但你沒有意識到
有一個控制你的人偶大師。
在幕後。
所以,我認為
時空
只是一個非常有效的頭盔。
對於任何不知道的人來說,
「俠盜獵車手」
是一個視頻遊戲,
你基本上是在
一個虛擬世界中四處跑。
沒錯。
你在這個世界中駕駛
漂亮的豪華車,
沒錯。
所以,
我現在所看到的一切
都是我在這個世界
我的世界中
所做的投影,
是為了幫助我
生存下去。
而我的大腦
並沒有展示
它認為不需要
讓我看到的東西,
因為那些東西
不會對生存有利,
因為它們在認知上,
就像
需要多少燃料
和能量
來處理
和思考,
它們在認知上
是微不足道的。
或者說
花費我的認知
能力去看那些東西
對我來說
會是低效的。
這完全正確。
對於很多人來說,
我認為
這是
反直覺的,
因為他們會說,
看,
進化是
讓你適應,
讓你能夠活得
足夠長的時間,
成功繁衍。
而且進化肯定應該
通過讓你
看見真相
來實現這一點。
我的意思是,
如果你看見
真相,
那麼你會更加
成功地競爭
在生活的遊戲中,
比你不看
真相的時候
要成功得多。
那麼你
在說這種
頭盔的胡說八道是什麼?
這不是一個頭盔,
這就是
真相。
我的意思是,
進化應該塑造
我們去看
真相。
而我認為
這是大多數人
會假設的。
而實際上,
在這一領域中,
非常聰明的專家
都這樣假設。
而我建議
事實並非如此。
實際上,我們有
相反的數學
證據。
如果你看看
進化,
達爾文說,
看,
我們需要
考慮
這些物種的
逐漸進化,
也許從
非常、非常簡單的
物種到
更複雜的物種。
那麼,
是什麼驅動這種
動態呢?
達爾文建議
是我們所說的
生殖適應性,
那些擁有物理
特徵、感官系統、
運動系統、
移動系統的
生物,
使它們更有可能
擁有
後代並
將後代養活到
成熟。
無論這些
特徵是什麼,
這就是我們
將稱之為
適應性。
因此,你越适应,
事實上是說
你有多可能
擁有並
成功養活
後代。
所以達爾文這樣建議。
而我認為他
不一定必須
說沒有
上帝。
只是
如果有上帝,
那不是上帝完美地創造出來的,
而是進行了一個
進化過程。
是的。
好吧,
生物會適應
它們的環境。
它們事實上並不是
在適應,但
幸存下來的
後代是
那些最適應於
環境的。
沒錯。
這是
達爾文的思想。
從推測的
簡單生物
逐漸進化到
越來越複雜的生物
以及
眼睛等的
多次進化,
例如,
頭足類的
眼睛與
人類的眼睛
進化得不同,
而
頭足類的
眼睛得到了
某些人類的
眼睛所錯誤的
東西。
這是因為
頭足類的
眼睛位於
不同的環境中,所以
有不同的需求嗎?
這可能是
一個可能的
原因。
我實際上並不知道
在頭足類的情況下,
但那樣的想法
絕對是可能
發生的原因之一。
另一個原因,
它也可能只是
一次意外,對吧?
這裡涉及到
概率,
所以在某個
時刻你會
發生正確的意外,而
人類則得到了顛倒的東西。
所以你
是在說
達爾文在某些方面是錯誤的,
或者他的
理論中缺少了什麼。
哦,不,
我認為
達爾文的,
在生物學上,
我認為
達爾文的
進化理論
以及自然選擇
在物種起源
等科學理論中
並沒有
嚴重的
競爭者。
而我認為
正是達爾文的理論
及其
數學公式
也表明,
我們所感知的
並不是真相。
根據達爾文的理論,
我們的
感官系統
並不是
為了顯示
真相而形塑的。
它們是
為了讓你
活得夠長
以成功繁殖,
就這樣。
這就是
達爾文理論
所說的全部。
我們大多數人
認為這種進化
過程的運作
是確保你的
感官告訴你
外部現實的
真相。
我和同事
發表了一些
論文,顯示
從數學上看,
達爾文的理論
根本不包含
這一點。
事實上,
達爾文的理論
聲明任何
感官系統,
如目光、
耳聽、氣味、
觸覺、味覺,
有可能被塑造成
真實看見
任何客觀現實的
可能性是零。
所以根據
達爾文的理論,
你看見真相的
任何方面的機率
也是零,
就這樣。
你真正
經歷到的是
引導
適應行為的
感官系統。
引導適應行為意味著
它們讓你
採取行動。
所以你的眼睛、
你的鼻子。
你的眼睛,
你的鼻子,
對,你的
眼睛和鼻子。
它們引導你
讓你
行動的方式,
以便你不會
太快死去,
並且能夠
有孩子,
不會死得
太快。
這就是
全部的內容。
我只是
假設了一個
情境,
如果你移除
我的眼睛,
你移除我的
耳朵和
鼻子,以及
我感知的能力,
你知道的,
溫度
和其他事物,
所有的感官。
我在想,
如果我是地球上
唯一的人,
而你移除了
我所有的
感官,現實
會是什麼樣子?
因為如果你
移除了我的
感官,現實
在我
意識中
就不再存在,
但這並不意味著
什麼都不存在。
我在想
那種「不存在」
會是什麼樣子。
比如如果你
想像一下
抹去
地球上的
每一個人,
只剩下你,
然後我們移除了
你的所有
感官,那
空間裡會有什麼?
因為你說得對,
我的
感官,我的
眼睛,我的
耳朵,我的
理解
溫度的能力
是我生存的
副產品和結果。
所以我在
想這一點,
我在想,
如果我們
考慮
鬼魂和
來世,
也許從
生存的角度來看,
我甚至不需要
能看到
或承認的原因,
也許這根本
沒有幫助。
也許實際上
擁有這些
會讓我受傷,
因為處理
所有這些信息
會太認知上
要求嚴格。
所以任何能
處理所有
那些信息的人
就不太好
繁殖,因此
他們就無法生存,
因此他們
就不會在這裡。
所以也許我們當中
在這裡的那些人,
我們只是
擅長於
忽視其他維度。
這是我們的
數學所說的。
我認為你的
直覺是非常正確的,
如果你關注的是
任何其他
事物,而不是
讓你能有
孩子的那一件事,
那麼從一個
進化的觀點來看,
你就是在浪費時間。
知覺是
昂貴的。
它需要消耗
大量的卡路里。
你必須吃
很多食物來
運行你的
大腦,並為
你的眼睛
和耳朵供能,
所以你需要
做到
一些簡化。
你需要讓你的
感官系統
不消耗
太多的
能量。
你的知覺系統
越昂貴,
你就需要
吃得越多
來為那些系統
供能。
所以這意味著
你必須
出去尋找
食物,
並讓自己
面對危險。
所以這是一種
取捨。
我們在進化中
嘗試以
低成本
來處理事情。
追求真相,
你其實不需要
追求真相,
因為那是
非常昂貴的。
所以例如,
有一些
飛行的昆蟲
需要在水中
產卵。
它們利用的
技巧是,
僅僅觀察
來自水面的
光的偏振。
所以你在進化中
所看到的就是
我們擁有
技巧和
竅門。
甚至人類
也有
技巧和
竅門。
例如,
試圖
找出
某人是否
具備
繁殖能力。
我無法
實際查看你的
DNA,然後
說,好吧,
他的基因序列是
ACG和T,但他
這裡有一個C,
而那裡
應該是T。
我不能
看你的DNA,
那麼我該看什麼?
我必須
看你身體的
一些特徵,
你的聲音等等。
最有說服力的
論據之一就是
我們並沒有
如其所是地
看待現實,
而是只看到了
我們需要看到的
東西,以便
生存。
而當你
看看,
如你所說的,
不同
動物如何
看世界時,
這一點
就更明顯了。
你能舉一些
其他不同的
動物的例子
嗎?它們
是如何完全
不同地看世界的?
我一想到
蝙蝠,我就覺得
有趣。
蝙蝠是如何
看世界的呢?
它們是否像我們一樣
看顏色和
物體?
不,蝙蝠
使用回聲定位。
它們會發出
非常高頻率的
聲音波,
然後它們有
這些大耳朵
捕捉響聲。
僅僅看它們的感官
系統就表明
大多數以昆蟲為食的蝙蝠
如你所說
使用回聲定位。
它們發出
高頻率的聲音波,
藉由傾聽
反射回來的回聲
來看見
周遭的物體。
沒錯。
這給了它們某種
音波地圖
來幫助它們
導航,
有效地
在完全黑暗中
看見。
所以你想像一下
蝙蝠,如果
蝙蝠坐在那裡,
思考著
它們理解
現實的本質,
而當它們的
實際上只是
聲音波
回聲的地圖,
我想,
它們對於
現實的感知
與我們完全
不同。
因此,
假設我們人類
能如實看待現實
是極為無知的,
就像蝙蝠一樣,
我們很可能
已經適應了
我們的環境,
而擁有
不斷發展
的感官、
眼睛、
耳朵、
觸覺,
這些都幫助
我們生存。
我會贊同
你的觀點,
但我的一些
同事卻不同意,
他們會說
人類要複雜得多。
而且,你知道,
蝙蝠等等,
他們必然得有
所有這些捷徑,
他們並不
如實看見現實。
但我們
進化得更遠,
更接近
真相。
從我的角度來看,
我看到的
這張桌子
和這個杯子,
等等,
不過是
一種方便的
虛構。
無論現實
是什麼,它
與我所
感知的完全
不同。
完全不同。
在你2000年代
的一個TED演講中,
你談到了
你進行的
模擬,證明
我想部分是證明
我只是看到
那些能幫助我
作為一個生物、
作為一個有機體
生存的東西。
你能簡單
解釋一下
那些模擬
是什麼,以及
它們證明了
什麼嗎?
是的,在我們的
模擬中,這是
在我們有
定理之前,因此
我們進行模擬
只是想看看
那些想法是否
有效,而我們
會在電腦中
擁有人工有機體,
因此這就像是
我們組合的
一個遊戲,
我們會創建一個
世界,讓一些
有機體實際上
看到那個
世界的真實
狀態,
所以它們
是“真相
有機體”,然後
我們會有其他
有機體,它們
只有一個
耳機,一個
界面,只能看到
一些小信息,
這些信息可以
指引
適應行為。
這將
幫助它們
生存、繁殖。
生存,是的,
繁殖,沒錯。
我們發現,在
算法的廣泛
條件下,
看到真相的
有機體會
滅絕。
它們無法
與那些
不見真相的
有機體競爭,
而從中得出的
一個結論是,
看見真相
需要太多的
時間和精力。
看見真相是
複雜的,
如果你有個
簡單的技巧,
能讓你在
不需要深入洞察
的情況下做
相同的事情,
那麼
你可以獲得同樣的
好處,
你可以獲得
這種好處,
而不需要付出
所有努力。
現在,我可以給
你一個具體的
例子,關於
一種有機體,
這個挺有趣的。
有一種
寶石甲蟲。
它生活在
澳大利亞的偏遠地區。
它的表面凹凸不平,
光滑且棕色。
雄蟲會飛,雌蟲
則不會飛。
所以雄蟲當然會在
四處飛翔,
尋找合適的雌蟲。
結果發現,
偏遠地區的男性
曾經一段時間
在喝啤酒,這些
瓶子也是凹凸不平、
光滑且棕色的。
他們把它們丟棄
到偏遠地區,
結果這些瓶子
和寶石甲蟲雄性
的光滑棕色
剛好能吸引
它們的注意。
它們其實在
瓶子上,
完全接觸。
它們在瓶子上
爬來爬去,
還是認為這是
一隻雌蟲。
那麼,它們對
自己的女性
了解多少呢?
非常非常少。
它們知道的
關於雌蟲的,
就是某種
凹凸不平的、
光滑的、
棕色的東西。
顯然,越大越好。
這就是
雌蟲的定義。
所以,你可以看到
進化並沒有賦予
這些雄性甲蟲
對雌性的深刻洞察。
它們只被賦予
足夠的信息,
即可成功繁殖,
就是這樣。
這就是進化的
某種方式。
它給你足夠的信息,
使你在死之前
能繁殖。
因此,它們都在
與這個啤酒瓶
交配,因為
它們無法分辨,
它們無法看見
現實。
它們無法看見
這不是一隻女性,
這是一個啤酒
瓶。
沒錯。
這是一個
關於進化的
更幽默的例子。
它在廉價上
做事情,
而這包括人類的
感官系統。
所以,這非常
謙卑。
我們並不是
典範,而我們所認為
的人類對於
現實深刻真理的
認知,只是我們的
小耳機而已。
我們的經歷
和所知
與任何現實
相比,
完全微不足道。
我們對
現實的了解
是0%。
順便說一下,
我們的科學
理論將始終
解釋0%至於
現實,因為它們
必須做假設。
每一個理論,
科學理論,
都必須做
假設。
因此,我們會有原則上
無限的理論序列,
並伴隨著
不斷更深的
假設,而
我們將永遠無法
觸及底部。
由於這是一個
無限序列,
這意味著目前為止
我們所擁有的一切
是0%。
所以,我是一名
科學家。
我完全支持
科學。
我鼓勵年輕人
男女竄入科學。
我認為這是
一件很棒的事情。
但請知道,
我們所有的理論
將理解0%
的現實。
你知道,人們
經常談論
他們的寵物或
其他動物如何
能看見
另一維度。
有時人們會說,
我的狗開始
對著這個吠叫,
或我得了癌症,
有犬類或動物
能夠,
他們相信,
辨識出
人類體內的
某些疾病。
而當你看看這些狗的
感官能力時,
狗能聽到
高達65,000赫茲的
頻率,
而人類
只能聽到
高達20,000赫茲。
狗擁有多達
3億個嗅覺
受體。
人類只有
500萬,而
一些動物比如貓
能看見不同光
頻率的光。
這確實引發
一個問題。
你知道,如果
一種動物、
一種有機體,
能以不同的深度
和寬度看世界,
那麼如果你進一步
會發生什麼呢?
對,正是如此。
有些可以
檢測電場。
比如一些魚能
檢測電場。
我相信一些鳥
可以看到光的
偏振。
還有一些昆蟲,
當然,利用光的
偏振來找
下蛋的地方。
而我們無法做到這一點。
所以,當我們開始研究其他動物時,我們會看到這些非凡的能力。這很有趣。所有這些對於如何理解一個人的生活的本質意味著什麼呢?因為我想,我們感知世界的方式會給我們帶來很多痛苦或快樂,這取決於我們如何看待它。那麼,有沒有什麼東西,來自你們所做的所有工作和寫的所有書籍,人們可以將其帶入自己的生活,以幫助他們在對世界的理解中過得更好呢?
首先要注意的是,這個世界比你想像的要有趣和多樣得多。因此,如果你認為世界是一個無聊的地方,那並不是。你的想像力還不夠大。無論現實是什麼,它都超越了你可能想像的一切。靈性傳統通常都是這樣說的,生活中有比你在空間和時間中所見的更多的東西。還有超越它的東西。而我自己也以某種方式指向這一點。我所說的科學理論總是有假設。因此,你將會有無數的科學理論,而你永遠不會得到一個關於一切的科學理論。我在說什麼呢?有某種超越科學的東西。儘管科學是如此出色,但我在說,對於一切,不僅僅是我們不會有一個全部的理論,最好的理論將只是現實的零百分比。因此,這給了靈性傳統所談論的所有空間,存在著某種超越科學的東西。
對於這一點,我認為有一種思考方式是非常發人深省的,這是關於科學和靈性之間的交集。我是一名科學家。我是誰?我是一個人,我是許多人的其中之一,其他科學家,可以創建理論,並在原則上不斷深入,這是一個無限的序列。那麼,能夠這樣做的我又是誰呢?我能想到的任何理論都不是對那個我最終的描述。換句話說,這個進行所有理論建構的我,是真正的我,是創建這些理論的我,並且徹底超越了這些理論。而這是一種靈性的觀點。那這意味著什麼呢?你是上帝嗎?這意味著不論你是什麼,都超越了任何描述。這正是許多人所說的上帝。
假設我給你一些你從未嘗過的東西,比如一片薄荷。而實際上,我不知道薄荷對你來說的味道是什麼。我假設它對我來說的味道與你似乎相同,但我不知道。這被稱為通過指示性定義來學習。因此,我們有這樣一個遊戲,你的經驗就是你的經驗,而你其實並不需要其他人來獲得那些經驗。你所需要的只是我,或者你的父母,給你一個你已經知道的東西的名字。你創造了這個世界,而我們所做的就是告訴你如何與我討論你所創造的東西。我不知道你的世界在任何方面是否與我的經驗相似。這是非常有可能的。
你認為我們是否有一些方式能夠讓自己痛苦、煩惱,甚至心理健康問題,因為我們對現實本質的感知?我們有可能,或許,我不知道,放棄或重新塑造自己,以擁有更充實、更感恩的生活經歷嗎?完全有可能。我認為這是非常,非常重要的。這是我們剛才談論的自然結果。幾乎我們所有人都將自己視為一個在時空中的物體,只在短暫的時間內存在,而我們很快就會死去。
當我說你超越任何科學理論時,那意味著我只是一個160磅的時空物體的理論只是一個理論,它不是事實。那並不是關於我身份的真相。那只是一個我所擁有的理論。因為時空本身只是理論。在時空內的任何東西都不過是我對一個無限超越我可以經歷的現實的詮釋。
有另一種方式你可以欣賞超越科學的東西,那就是,許多冥想傳統談論這一點,他們認識到你是無限超越任何科學或其他描述的。因此,在這種情況下,你該怎麼做來認識自己呢?你放下所有的描述。你靜坐在絕對的寧靜中,忽略任何思想,因為你認識到思想在這種狀態下是有用的,用來玩這個生命的遊戲。是的,我們需要思想來進行科學。如果你想了解我到底是誰,再次,我做心理學,我做所有的事情,我進行科學,因此我並不是貶低科學。我是一名科學家。但在某個時刻,如果你想理解超越這個描述的你是誰,那麼你必須放下所有概念,並單純地通過做自己來認識自己,而不是在你和你自己之間放置任何概念。
一個故事。一個故事。一個身份。沒錯。沒有故事,沒有身份。你和你自己之間沒有任何東西。你通過靜坐在絕對的寧靜中做自己來認識自己,沒有概念。因為這樣你就放下了所有理論,現在是現實面對現實。沒有障礙在中間。而這需要你意識到你的身份,你所相信的故事,你所給自己貼上的CEO或社交媒體經理或經理或主任或部門負責人的標籤,這些所有的東西實際上只是一個個標籤。沒錯。這些只是你給的標籤。而現在有趣的是,如果我認為我只是這個小身體,我不過是這個身體,並且我的意識經驗不過是我的大腦所做的。那就是我的理論,這就是我所有的。那麼我就不會感到很重要。我可能會需要做些什麼來讓自己感覺好一點。
我需要和你競爭。我需要展示在某種方面我比你更優秀。因此,我是一個比你更好的網球選手,或是我比你更聰明,或其他什麼。所以,我們在人與人之間會展開這種競爭,而我們在宗教、國家等方面也會有這樣的競爭,因為我們不知道自己是誰,感到不自信。如果我們真的理解我目前所見的一切,這些都是我隨興而造的。這杯子,只在我創造它的時候存在。這張桌子在我創造它時存在。就像在虛擬實境中。在虛擬實境裡,我在《俠盜獵車手》裡。我這邊看過去,現在我看到一輛紅色的野馬。我轉過頭去,就看不見那輛紅色的野馬。現在也就沒有紅色的野馬了。紅色的野馬只在我看著的時候存在,因為這是一個虛擬實境遊戲。當我需要它時,我才去呈現它。我在呈現一杯。當我所呈現的杯子不再存在了。你可能也會呈現你的杯子。你可能會說,喬恩,你錯了。杯子還在那裡。我能看到它。不,您是在呈現你的杯子,所以你並沒有呈現我的杯子。我呈現了我的杯子。所以在《俠盜獵車手》中也是一樣。你可能會說,即使你不在看,我仍然能看到那輛紅色的野馬,喬恩。好吧,那是因為在你的頭盔裡,你正在看著並呈現紅色的野馬,但我卻不是。而那裡根本沒有紅色的野馬。如果你查看超級電腦,那裡也沒有紅色的野馬。運行這個遊戲的超級電腦沒有紅色的野馬。所以我所說的是,我們互相競爭,感到不自信,感到需要與他人競爭並優於他們,而我們的自我、所有自我意識的東西,造成了世界上所有的問題,因為你不知道你是誰。你正在創造這整個東西。你不是一個小玩家。你是這整個事情的創造者。你不需要證明什麼,而且你不需要比任何人更優秀。他們也是大師級的創造者。他們也在創造整個他們所感知的宇宙。對我來說,你和我其實是同一個現實,只是通過兩個不同的頭盔、兩個不同的化身來看待自己,並進行對話。而也許這正是這個無限智能需要的,讓它以某種方式認識自己。如果你超越了任何描述,你怎麼認識自己?也許你所做的是,讓我試試這個頭盔。讓我嚴肅地對待這件事一段時間。甚至讓我自己迷失。讓我完全相信我只是這個時空中的喬恩·霍夫曼。讓我相信這樣幾十年,然後慢慢醒來。但至少那時我會從這個角度看到了自己。然後我會摘下那個頭盔。我們稱這為死亡。我們都會摘下頭盔。然後我會去嘗試。有無限多的頭盔可供嘗試。因此,從那個角度來看,任何你和之交談的人都是超越的。任何動物只是這種超越的、難以言喻的令人難以置信的現實的化身,這種現實超越了科學,以至於科學只會捕捉到它的0%。再者,我總是說,我不是在貶低科學。我是一名科學家。我們需要做科學。我建議人們從事科學。但我猜,這是一些較為瑣碎的頭盔。它只有四個維度。為什麼不20億個?為什麼不千億?這只是一個相對瑣碎的存在。因此,我們可能處於對我們是誰的最不有趣的視角之一。而我們可以採取的對自己更有趣的觀點還有很多。但我們之所以會有打鬥,之所以會有自我,是因為我們不知道自己是誰。那麼,有沒有可能讓我理解我自己是誰?或者最近你發現的最接近的就是冥想?我知道你冥想了20年左右。我應該說,我應該小心一點。我認為對我這個科學家來說,做我所做的科學真的很重要。但對於其他不從事科學的人,比如你從事音樂或某些運動的人來說,這是一種通過一種視角認識自己的具體方法。這真的很重要。由於我們有數十億人,還有無數的其他種類的動物和昆蟲等,這個無限的智能,無論它是什麼,已經決定要通過一隻蜜蜂的視角來看待自己,現在又是從一隻大黃蜂的視角,再到一隻連母蟲都分不清的鑽石甲蟲。我將從這一系列視角來看待自己。因此,你幾乎暗示著有這個單一的意識,它僅僅是利用不同的有機體作為載體來理解自己和現實的本質。是的。所以這意味著你和我都是同一個意識,但你在美國是作為一名科學家出生的,而我在博茨瓦納作為一名企業家出生,有著不同的視角來理解現實,這意味著我們基本上仍然是同一個意識,都是同一個超智能,僅僅是在不同的地方以不同的眼球顯現出來。這是我的看法。而某些宗教傳統確實暗示,幾乎是完全地說出這一點。你知道,像耶穌在基督教中,在馬太福音25章裡說,你們知道,我飢餓的時候,你們給我吃的;我口渴的時候,你們給我喝的;我做外國人的時候,你們迎接我;我生病的時候,你們幫助我;我被囚禁的時候,你們來看望我。人們,祂說,問祂,我們什麼時候做過這些事?祂說,無論你對最小的這些人做了什麼,便是對我做的。所以耶穌在某種程度上暗示著,這裡沒有區別。
愛鄰居如同愛自己,原因在於你的鄰居實質上就是你,只是換了不同的頭盔。而我們之所以會有問題,是因為我們未意識到你有多麼不可思議。所以你創造了這個虛擬現實的模擬,裡面充滿了美麗與複雜性。所有的複雜性都是你,而你卻在毫不費力中完成這一切。
現在,對於我的神經科學同事們而言,他們會說,唐,這可不是毫不費力。你的腦中有一百十億,確切地說是八十六億的神經元。視覺系統中有數十億的神經元在進行這些計算。我們有簡單細胞、複雜細胞、超複雜細胞。我們認為大腦是一個物理對象,正在產生我們的意識。我所說的時空本身是你創造的事物。因此,你在時空中創造了一切。我也創造了大腦。你是那個創造大腦的人。
所以現在,你沒有大腦。什麼?我也沒有。好吧,說得在理。因為在我們實際查看並顯示出一個大腦之前,我們都不擁有一個大腦。就像在虛擬現實中一樣。當你不看它時,野馬根本不存在。我的預測是,如果我們進行正確的掃描,我們會看到一個大腦。但那只有在我們進行渲染時才存在。所以我沒有大腦。這些相關性,我們知道相關性並不意味著因果關係,對吧?所以事實上存在相關性,我並不否認。事實上,我非常贊成研究這些大腦活動與意識經驗之間的相關性。它們確實存在。這是無可否認的。而它們並不以任何方式意味著大腦造成了我們的意識經驗。
因此,我不是大腦。我是那個模擬大腦存在的事物。對的,沒錯。因此,在你的模擬中,你的模擬如此出色,以至於它也模擬了超越時空的所有現實如何被引導到這個小小的時空頭盔中。這就是我們所稱的大腦。因此,當然,會出現大腦活動與我們所見之間的這些相關性。但是,這種相關性是相反的。這不是因為大腦創造了你的意識經驗,而是因為意識創造了大腦,作為描述它如何創造這個頭盔的圖標。
你有想過模擬理論嗎?我最近在許多晚宴上進行了關於模擬理論的大量對話,這讓討論變得非常有趣。你對模擬理論有何看法?對於我那些可能不理解模擬理論概念的聽眾,你能解釋一下嗎?是的,所以標準的模擬理論,例如尼克·博斯特羅姆,是模擬理論中的一位重要人物。在這些模擬理論中,想法是你現在所看見的世界並不是實際的世界。這只是一個模擬。而且有一個程序員,假設他擁有一台非常好的電腦,編程出這個世界。因此,我們不過是某個程序員模擬世界中的角色。這位程序員和他正在使用的筆記本電腦,如今來看,並不是最終的存在,因為這位程序員和他的筆記本電腦也是從一個更深層次的程序員和他們的筆記本電腦中獲得的模擬。
這可能有著非常非常大的巢狀結構,擁有所有這些模擬世界及其計算機。到某種程度上,這確實與我所說的相符。我所說的不是這個現實。這僅僅是一個頭盔。但這裡存在著重大分歧。你是否認為隨著AI和機器人技術的發展,將會出現一個時刻,我們能夠製造出一個機器人,並用某種AI來編程,使它具有人類相似的思維方式?然後當我將巧克力放入它的嘴裡時,它會對我說,嗯,我喜歡這巧克力,史蒂芬。這是我最喜歡的口味。我確實可以編程出這樣的機器人。但問題永遠是,僅僅因為我在計算機中擁有這個特定的電路,然後在它的舌頭上給它一些結構,以及某種電活動模式,我的科學理論是什麼,能解釋這個模式為何必須是巧克力的味道?這正是我們需要的。
但這是你的自適應學習機制,它是通過所有數據學習而來的,透過某人告訴它,編程讓它認為那特定的化學物質,將其傳送至軟體,然後這樣反應,這可能只是我和你如何回應生活的方式。我們可能根本並不意識到。對,您所建議的可能就是我們實際上會這樣做。我們可能會訓練它,讓它在那種情境下給我們正確的反應。因此,我們可能會以那樣的方式進行。但作為科學家,我們想要理解。因此,作為科學家,我們宣稱一種經驗是某種因果結構或某種功能架構。這是我們所說的。因為這些都是物理主義理論,並且它們宣稱,我們不會從意識開始。意識並不是根本的。空間、時間和物理對象才是根本的。因此,我們需要展示這些物理對象及其屬性如何產生這些意識經驗。
所以如果這是你想要提出的科學,那麼我必須以科學家的口吻直言不諱,告訴我你的薄荷理論。你認為這是一個模擬嗎?在博斯特羅姆的意義上,它不是一個模擬。在博斯特羅姆的意義上,它是一個模擬,因為它是一個物理基礎,產生了我所經歷的整個意識經驗的世界。而這一點我是駁斥的。就如同一個遊戲程序員坐在電腦前創造它。然而以某種方式,物理系統本身產生了我所經歷的紅色、綠色、愛等意識經驗的魔力。
這是我對模擬理論的爭議所在。這個理論在其他方面與我的理論非常相似,但這是一個相當嚴重的爭議。為了讓他們的理論成立,他們必須明確地、科學地展示,如何從特定的程序中產生特定的意識體驗。在這之前,根本沒有任何實質性內容可談。因此,對我來說,他們的理論現在毫無起始之處,因為他們無法明確指出,這個程序必須是薄荷的味道。他們無法做到這一點。在他們能做到這一點之前,他們無法獲得我所生活的整個體驗世界。根本沒有。因此,根本沒有實質性內容。他們只需做的,就是像在整合信息理論中所說的,說出「這是薄荷的矩陣。」這就是矩陣。當然,我們隨後會問,為什麼?為什麼這個矩陣,這個因果結構是薄荷的味道?你們的科學理論是什麼,為什麼會這樣?而你會看到,我認為這個領域需要一段時間才能看到,但我們會發現這些方法是空洞的。根本沒有內容。
當你問人們他們生活的意義是什麼時,他們經常會說一些像是:也許他們會說是為了養活孩子,或者他們想要改善人類,想要治療疾病,想要以某種方式幫助社會。但透過你所看到的現實鏡頭,和你相信的世界,生活的意義是什麼,唐納德?這是一個好問題。我確實認為我能提供的最佳描述是,這裡有一個超越的、無限的意識,而你我只是化身,蚊子也是,細菌也是,所有的存在都是同樣有趣和重要,都是不同的觀點,只不過是不同的耳機。這裡有蚊子的耳機,有寶蚌甲蟲的耳機,還有這些不同的耳機,而我在霍夫曼的耳機裡,正好從事科學,我不擅長藝術,不擅長音樂等等。我在我的耳機中有我特定的才華和無能。因此,我在這裡體驗唐·霍夫曼對事物的看法。為什麼呢?因為這也許是無限自我認識的唯一方式,就是透過無限多的觀點。它超越了任何特定的觀點。那麼,為什麼不迷失於霍夫曼的觀點、寶蚌甲蟲的觀點以及所有這些不同的觀點呢?這是唯一知道自己的方法,但始終是那個意識透過無限多的變化、經驗和耳機認識自己。
難道有人或某物創造了那個意識嗎?現在這超出了我的能力範圍。這當然是正確的問題。它需要一個解釋。我們唯一的解釋要麼是數學的,要麼是科學的,或者兩者兼而有之。唯一真正深入的可驗證性。然而,即使是非正式的解釋也會做出假設。所以我必須說,你在詢問一個超越任何描述的實體,亦即你真正是誰,我真正是誰。我認為你可以在某種方式上知道你問題的答案,那就是放下所有概念,僅僅與你的存在同在。你就是那個。你就是那個。你不需要獲得任何東西。你不需要達成任何目標。你現在就是那樣。因此,沒有努力的必要,也不需要在任何方面變得更好。只是要認識到你已經是什麼。你讓自己受制於一種錯覺,認為自己只是那個需要做這些事情的小人物,比如當教授等等。 我曾經在那種錯覺中。我看到了自己透過那個鏡頭。然後我開始醒來,看到我完全超越了它。那是一個有趣的觀點。我很高興我認真對待它。我將會放下那個耳機。我們稱之為死亡。但我會很快摘掉那個耳機,因為那不是我。我超越了那個。因此,答案是你可以知道它,但當你放下所有的概念並且不去嘗試的時候,你就知道了。如果你試圖抵達某個地方,那麼你就看不見你已經是什麼。這是我目前能給出的最好答案,因為它確實超越了科學。
至於神,像我們在宗教背景中所相信的神,最好的答案是,我們實際上就是神,即我們所指的神。我們是超越描述的超越力量。對的。是的,我會這麼說。我能用某種基督教的語言來表達,因為很多聽眾會是基督徒。一個人的孩子就是人。聖經稱我們為神的兒女。如果一個人類的孩子是人,那麼神的孩子就是神。這正是它所指向的。而耶穌對此相當明確。當一些宗教領袖準備石刑耶穌,因為他說他是神的兒子時,耶穌引用了經文,說:「在詩篇中,我曾說你們是神,並且你們都是至高者的兒子。」耶穌說,如果他稱那些得著神的話的人為神,那麼你們為什麼要因為我只是說我是神的兒子而想要致我於死呢?聖經基本上所說的是,用你全心去愛神,就是愛自己。你就是神。而愛你的鄰居如同愛自己,只是在認識到你的鄰居在另一個化身下就是你自己。你認為耶穌在某種意義上真的神聖嗎?我假設你認為這是一個真實的個體,而你認為他在某些方面超越了我和你嗎?不超越我和你,但你是可以達到的最神聖的狀態。非常感謝。我會剪下那段話,放到我的LinkedIn上。霍夫曼這麼說。是的。你的神聖就是這樣。霍夫曼說,我正好是我能達到的最神聖的狀態。
有些事情是,你一定要去理解的,如果你透過我們所看到的這個鏡頭理解現實,那麼我們所看到的實在是太少了,而其中很多都是我們自己創造的,我們就是那超越的存在。你在日常生活中是否有一些因為這樣的觀點而顯得不尋常的事情,或者是你有的想法或經歷,因為這種視角而顯得不尋常的?
在我自己生命中的確是與以往不同了。我現在花了相當多的時間在冥想上,因為儘管我很享受思想的生活,我是一名教授,這些年來教過許多學生,我非常推薦所有這些東西,但有一點我意識到,我所有的知識,所有可能的科學知識實際上是現實的0%。我真的想把自己限制在現實的0%內嗎?我想從這種觀點探索現實,但它確實是0%。所以,我做好我的功課,也鼓勵我的學生多做功課,認真對待這一視角,嚴謹地研究它,但也要意識到還有100%的現實是你沒有看到的,而你正是那100%。
於是你進行很多迷幻藥的實驗之類的。我並沒有使用任何迷幻藥。你從來沒試過迷幻藥?我從來沒有,甚至沒有抽過一根煙,幾十年來也沒有喝過酒。所以,我,其實部分原因是因為我身體虛弱。我的身體素質不是很好。我有自己的極限,嗯,我不能過於強迫我的身體。因此,我學會了在自己的極限內運作,而不會過度施壓,但我還是在冥想。
我沒有記錯的話,你現在每天冥想三到四個小時?大概是的,對。從中出現了什麼啟發或理解,我可能能夠理解的?我在科學工作中產生的任何創意,不論它具體有多創新,都是來自於靜默。所以當然,我必須做我的功課,進行研究等等,但新的思想是來自於靜默。
就個人而言,我看到的一件事情是我和我的化身的關聯。我認為我就是這個身體。我確實很依賴這具身體。而在情感層面上,我所說的,情感深處有一部分我根本不相信這一切。就情感而言,你把槍指著我的頭,我會嚇得要死。從智力上講,我會告訴你,這只是一個化身。我是那無限的超越者。因此,當我死去時,我只…而我相信這一點。我究竟相信得有多深?把槍指著我的頭,你就會知道。我會尿褲子。
對於我來說,觀察這些事情,看到我世界觀中的所有不協調之處,真的是非常有趣。嗯,這似乎有點道理,對吧?根據你的理論,我們的感官進化是為了幫助我們生存,因為如果有人不喜歡你的想法或理論,或者拒絕你,甚至傷害你的身體,那會妨礙你的生存。
所以理論上,若我們所處的世界正如你所描述的一樣,這種現實基本上是為了生存而設計的,那麼你會發展出一些感官,讓你在別人不喜歡你的時候改變行為。沒錯。確實有社會壓力,如果我們不遵循它們,你會得到非常、非常負面的反饋,在某些情況下甚至會導致死亡。如果我去超市,沒有付款就把東西拿走,最終會被關進監獄。這些都是遊戲的規則。這些都是頭盔的規則。我超越了頭盔,但我選擇讓自己迷失在這遊戲中。
自2020年1月起,你在某種意義上確實有一把隱喻的槍對著你的頭,因為你感染了COVID,並經歷甚至仍在經歷一些由於長期COVID引起的相當嚴重的健康併發症。你在幾周內出現了心臟問題,這需要在醫院接受數百小時的重症護理。你在我們開始錄音之前告訴我,你已經做了兩次心臟手術。是的。在2021年,66歲的時候,某一時刻你認為自己可能無法倖存,因為你的心跳在30小時內達到了每分鐘190次,你給你的妻子發了一條告別信息,因為看起來一切都結束了。
對。我在想這次與死亡的接觸對你的生命觀和觀點造成了什麼影響,以及這一切如何與你對現實本質的信念相聯繫。它讓我清晰地意識到自己是多麼依賴我的身體,以及我所經歷的恐懼。對我來說,坐在這裡作為一名優雅的學者,談論你是那超越性現實是件事。讓你的心臟衰竭,知道這可能是結束,面對真實的情感又是另一回事。
所以我有了一個深層的問題,然後我不得不做第二次手術。第一次手術讓我住院了一年半左右。這位很棒的外科醫生不是他的錯,他做得很好。但你知道,COVID是頑固的。在第二次手術前的一周內,我去急診室三次,他們不得不重新啟動我的心臟。我不知道自己是否能撐下去。我不得不去讓我的心臟重啟,然後兩天後再回去讓心臟重啟,我只是希望能活著等到手術。
即使現在,我也不會驚訝如果心臟再次出現問題。這使我們脫離了抽象的學術領域,進入了非常具體的事物。你如何面對這種事實:你真的不知道下一次心跳會是什麼?這讓你無法單純地抽象地談論這些事情,並真正面對它。我究竟對此有什麼真實的感受?當我向內看時,看到其中有真正的恐懼,那麼我知道,好的,這些關於你是無限的和其他人都是無限的,對你來說仍然相對是一個抽象的概念,唐。你還沒有真正深入。
你需要更深入地思考,實際上,如果這是真的,我的意思是,也許這一切都是胡說八道,對吧?但是如果你是無限的,還有其他人也是無限的,那你就需要更深入地探討這一點。在智力上,我是相信的。我的意思是,我已經給了你理由。在智力上,我是相當堅信的。令我感到非常有趣的是,在情感上,我遠未得到說服。我同意你剛才所說的有關演化的論據,這裡有很好的演化理由讓我自動產生情緒反應,這些反應會保護這具身體,保持它的安全。所以毫無疑問。那麼,當我面對這種恐懼反應時,問題是我能否去看它並接受它,或者我是否認同它?我是否認同這種恐懼反應,還是我能夠退後,成為觀察者,來觀察這種恐懼反應?在冥想的過程中,我在學習的事情是,在某種意義上,我所說的關於科學的東西。科學是偉大的,但不要相信任何理論。理論只是工具,它們不是事實。沒有科學理論,包括我的理論,並不是真理。因此,我關於我自己是誰的理論也不是事實。真正放下任何理論,如果我能真正放下任何我自己是誰的理論,那我就能放下任何恐懼。這真的歸結於這一點,這真的非常有趣。我們每個人都會死。這是不可爭辯的。因此,我對這個世界的任何依戀都會結束,毫無疑問。問題是,我能否現在放下這些依戀?還是它們只能從我冰冷的、死去的手中奪走?我將在什麼時候放下這些依戀?如果在某種程度上,雖然我不是專家,但在我能夠放下的範疇內,我看到更平靜。放下對事物的依賴會帶來更多的平靜。所以我看到這一點,但我還沒有到達那裡。這是一種非常人性化的,十分貧弱的看法,這非常有趣。因此,我聲稱我是無限的,而我是以這種肉體形態存在的無限。在某種意義上,我在醒悟我真實的自我,但我只是部分清醒。我在12歲時開始了我的第一筆生意。在14、15、16、17和18歲時又創辦了更多的企業。在那個時候,我沒有意識到,身為一個沒有資金的創辦人意味著我還必須身兼市場營銷、銷售代表、財務團隊、客戶服務和招聘等職位。但如果你今天要創辦一個企業,幸好有一個工具可以為你兼任所有這些角色。今天的贊助商是 Shopify。由於它的所有AI集成,使用 Shopify 感覺就像從第一天開始你就雇了一整個增長團隊,負責撰寫產品描述、網站設計和增強產品圖像。更不用說你預期由 Shopify 處理的部分,比如運輸、稅務和庫存。如果你想開始你的業務,請訪問 shopify.com/bartlett 並註冊每月1美元的試用計劃。那是 shopify.com/bartlett。那麼當我們死去時,在你的觀點中,這是否等於脫下頭盔?完全正確。因此,當我們死去時,我們脫下頭盔。對,我假設意識仍然存在。對的。那么,死後我會怎樣?我會浮起來進入天堂嗎?我會進入一棵樹嗎?還是我會變成一隻昆蟲?那個意識會怎樣?它會是這個嗎?還是這只是一堆標籤和故事?當然,答案是我不知道。但我會推測。既然我說我不知道並保持誠實,我會推測。我懷疑,我能夠最接近這一點的,是冥想時的狀況。當我真正放下,並且非常非常安靜,眼睛閉上時,會有一種意識,這是一種非常警覺的意識,非常非常清醒。而且它沒有內容。沒有顏色,沒有味道,沒有氣味。沒有內容。也沒有需求。這是一種能夠瞬間創造這一切的意識。而且它可以放下。因此,接近答案的最好方式就是靜坐。這是困難的,因為思緒會不斷涌現。放下所有的思緒是很困難的。但當你做到這一點時,我認為這是我能夠給出對你問題的最接近的答案。我們花了很多時間辯論這位神是否真的存在,或者這件事是否真實,或者星座是否真實,或者這種信仰是否真實,或者因果法則、達摩或輪迴。在你的觀點中,是否有些無知在於將某件事設置為真或不真,因為,你知道,人們處於光譜的不同側面。有些人堅定地宗教信仰,而另一些人則堅定地無神論。對,對,對。我認為,當然,就像在科學中,有某些事情簡直就是無稽之談。事實上,大多數你隨意提出的東西,比如我對電的理論或我對原子的理論,簡直就是無稽之談,沒有任何意義,根本不值得花時間。因此,我懷疑在精神領域也是真的,因為我們對理論的約束更少。但我認為有幾個指導星。如果它涉及以愛待人如己,你就走在正確的路上。如果它涉及在我們和他人之間設立障礙,並說他們是壞的,我們是好的,那麼你可能走錯了路。這對於悲傷意味著什麼?當前,有很多人正在失去摯愛,或者正在面對將失去摯愛的現實。
愛的本質意味著什麼?
這,嗯,是否減少了愛的某些東西?
是否增添了愛的某些東西?
是否加強了愛?
嗯,我想在某種意義上,愛是核心的東西。
而且,在基督教中,耶穌,我提到這一點是因為,我父親是一名牧師,
這是我成長的環境。
所以我對於這方面了解最多。
所以我只是說出我的背景。
當耶穌被問到,什麼是最重要的事情?
他基本上說,要全心全意地愛上帝,要如同愛自己一樣愛鄰居。
所以,愛是第一位的。
我猜這真的是你所需要的全部。
如果你的宗教是愛,那就是這樣,這就是你的行為,你不需要再添加其他東西。
這就是你真正需要的。
愛你鄰居,如同愛自己。
這樣就夠了。
這就是你所需要的全部。
而任何超出這一點的地方都是不必要的。
而任何與這相矛盾的,我會回去想想我在宗教上哪裡出錯了。
當我遇到我的女朋友梅蘭妮時,我一直在問她,因為在她的Instagram簡介上寫著,上帝就是愛。
現在,她並不宗教性信仰。
是的。
她不相信某本特定的書或什麼的。
但是,當我問她,實際上,有趣的是,我們昨晚有過這個對話。
我對她說,你認為上帝是什麼?
她說,我覺得上帝就是愛。
我完全同意。
她再一次正確,真讓人驚訝。
不,我認為,愛是我們能夠用來指向的一個最接近的詞。
再說一次,它只是個指標。
無論愛是什麼,就像“薄荷”這個詞只是指向薄荷。
“愛”這個詞只是一個指向,但我認為它是我們最好的指標。
愛。
那“愛”這個詞的定義是什麼?
因為,你知道,人們用“我愛曼聯”這句話,但你描述的愛似乎更多是關於一種合一。
基本上,這確實是認識到那個人,即使他們擁有不同的顏色、不同的種族、不同的信仰、不同的想法,那也是我。
那是我在另一種心態下。
當我真心這樣想的時候,我會問自己,我想要怎麼對待自己?
我得到了正確的答案。
那就是愛。
如果那是我,我會怎麼對待我?
好吧,當你得到正確的答案時,當你這樣做時,你就是在以愛的方式行事。
你不會自責。
你不會給自己起名字。
你不會叫自己什麼。
你會以你想要對待自己的方式對待自己,然後以同樣的方式對待他人。
這就是愛。
但最終,我認為,這些都只是指標。
愛的本質最終超越了任何描述。
你相信嗎?我之前有點問過你這個問題,但我剛剛在查看一些
有關那種近似死亡經歷的研究,特別是當你出現心臟問題時,人們似乎會說他們有過聽到或看到某些事物的感知,或進入某種隧道,或看到某種光明,或有非常積極的情感。
是的。
我想知道,如果在你生活的某個時候,你認為自己活不下去了。
如果是的話,根據你所知道的,這是否增加了你對這些近似死亡經歷的信念,認為有人正從這種現實中過渡出來,透過摘下耳機。
就像,他們幾乎摘掉了一部分耳機,但並不是完全摘掉的。
然後他們又回到了耳機上。
所以,這些非常常見的近似死亡經歷,光和隧道,也許是生活回顧,然後選擇回來的事情等等。
這是相當、相當常見的。
我不會,完全不會輕視它們。
我的意思是,這很難獲得科學證據。
如果有一項研究是針對那些確實出現心臟停搏的人進行的,例如,這些人被復甦,然後詢問有多少人沒有這種經歷。
我的意思是,如果我們有一個系統性研究來這樣做,我們就不想被某些數據的某些部分所欺騙,對吧?
所以,你可以看到,雖然我談論著放下概念,進入未知,但當涉及到我們應該做科學的事情時,我就非常、非常堅定,並且說,這裡需要做研究。
而且,有些,我認識一些心臟病學家,我不會提名字,但他們看過很多這種現象,並且他們對自己的非正式經歷深信不疑,認為這裡有事情發生,所以我,我對此沒有任何意見,我,覺得他們可能在某些方面有了新發現。
所以我不懷疑它,但這與擁有科學是不同的。
為什麼我們在這樣的現實中受苦?為什麼這種超越的力量會創造出最終遭受痛苦的生物或觀點,最終進入最糟糕的地方,集中營、疾病、傷寒、飢餓?為什麼這樣的超越力量或意識會做這種事?所以,我將試著不談得太淺,但痛苦就是痛苦,死亡就是死亡,某些死亡似乎是可怕的。這是一個深奧的問題。我總是覺得我在冒著變得平淡的風險,因為任何經歷過嚴重痛苦的人都知道,你就是,無法輕視這些事情。當你處於那種痛苦中,沒有恐懼時,這是,這是,我認為,最終,它可能就像你在視頻遊戲中所受到的傷害。你受到傷害,你的角色被擊殺,你在那一刻感到不安,因為你正在失去比賽,但然後遊戲結束了,你,然後你就會沒事了。
最終,你很好。但那段經歷,我可以說,我不想再經歷那種事。令人震驚的是,在基督教中,上帝最深刻的象徵是可怕的,十字架上的釘死。這完全是,痛苦的,它不是像被槍打到頭那樣的輕微傷害。這是將痛苦表現得如此劇烈、如此漫長、如此可怕的方式。這,這,這就是,當你看到十字架時,這正是你問題的核心。它將那個放在這裡,並說這是你能想象的,或許是最可怕的死亡方式。這就是耶穌所經歷的。這是我們對神性最深刻的象徵。因此,這就是為什麼,你知道,這不是微不足道的。這不是膚淺的。那裡面有非常非常深的東西。我們都不會自願去上十字架。我也不會自願去上十字架。因此,我會說,你問題的挑戰是對我們所有人來說,有可能是非常深刻的靈性挑戰。對我個人而言,這挑戰是要持續成長,與這個頭套的認同感越來越少,而越來越意識到我的超越存在。因為最終,即使在十字架上,我的意思是,也許我在基督教中所見過的最深刻的事就是耶穌在十字架上的話,他說:“父啊,饒恕他們,因為他們不知道自己在做什麼。”對,基督教的核心就在那裡。基督教的心臟並不是要殺死不信者。不是,基督教的核心是這些不信者把你釘在十字架上。他們以你能想象最糟糕的方式殺死你,而你卻向他們表達愛。這就是基督教的核心。你把愛展示給那些正在以他們所能想象的最糟糕方式殺死你的人。這是基督教的核心。而不是殺死不信者或推開不信者或低估他們。那是相反的。所以這就是為什麼我在回答你的問題時非常非常慢。因為這涉及到基督教的深層核心,我認為,也涉及到所有真正的靈性,我不認為我真正理解。因此,我看到這些指向它的線索,我看到這是真的,而你的問題指向一個非常深刻和重要的事情。我有這種感覺,我的回答只是無效地指向了一部分路徑。它有比我能指出的更多的內容。我在冒險猜測,嗯,我在冒險猜測痛苦和苦難在這樣一個現實中可能扮演的角色,在這樣一個意識為超越的事物,並以這些有機體的方式顯現出來。我想,這部分去回應你那個想法,我只透過我的頭套投射出我需要看到的東西以求生存。所以如果在我的頭套中有一些生存動力,那麼生存的一個元素就是痛苦,因為火是熱的。所以我把手放進火裡,我的手會燒傷自己。所以,Steve,別再這樣做了。對。因此,如果這是我的頭套的本質,那麼必須在與幫助我生存和不利於我生存的事物之間存在因果關係。是的。因此,苦難可能只是這個頭套中有助於我生存的一種輸入或刺激。對,然後,我不知道,浮現在我腦海中的問題是,為什麼意識關心生存?為什麼這種超越的意識,或許這甚至不是一個好的問題,或許這是錯誤的問題,但為什麼它想要在我們之中生存?為什麼意識不會結束?我同意。我聽過一位靈性導師Eckhart Tolle所說的有趣的一點,他在其中一次談話中說:“讓我們假裝我們是人類。”他說:“哦,這會很有趣。讓我們玩一些戲劇。” “哦,但要有戲劇,我必須忘記我是誰。” “好吧,那就讓我徹底忘記我是誰。”然後,幾百千年後,當我厭倦了時,讓我們醒來。“我認為那是一個深刻的指向。這雖然不能涵蓋整個事情,但它是一個有趣的指向。我認為這其中有更多的東西,但這不僅僅是表演戲劇。我認為這是通過知道我不是誰來進一步探索我自己。我是通過知道不同的視角,知道這種視角的豐富性,我超越了這一點。有人在你最近的一個影片下評論:“想像一下,成為一本書中的角色,試著理解如何從那本書中走入更高的維度。”是的,這是正確的。但當然,這是一個非常好的問題。我唯一想說的是,想像一下成為那本書的作者,寫下角色,因為我不僅僅是書中的一個角色。我是將角色放入書中的作者,然後醒來,認同這個角色,然後醒來意識到我不僅僅是那個角色。我正是在寫整本書。所以,那個問題是好的,因為它指出了一種誤解。我不僅僅是書中的一個角色。我是這本書的作者。而霍夫曼只是書中的一個角色。而這本書的作者是?那是一個當它真的理解自己時,會平等愛所有角色的唯一意識。你怎麼知道我們不是獨立的意識?我不知道。這是一個有趣的問題,順便說一句,我有一個意識的數學模型,這是另一個話題。因此,你可以在這裡玩這個遊戲。我們正在理解物質世界與意識之間的關係。這兩者是如何相關的?我大多數同事說物質世界是基本的。
意識在明亮的大腦活動中出現。
例如,當神經元以正確的方式發火時。
作為一名科學家,我參加了這些會議。他們知道我會怎麼對待他們。我說:
「所以你們聲稱意識體驗來自於整合的信息。給我一個。
給我一個經驗。」而他們無法做到。
他們不能說,「好吧,我現在正在四處觀望,這是來自我大腦中的神經元,這是一種物理基質嗎?」
嗯,是的,他們會這樣說。但他們知道我在問什麼。我問的是,我說,
給我必須是薄荷味的特定神經活動模式。
好吧,對。所以你…
必須,它必須是薄荷的味道。
他們無法指出導致我品嘗薄荷的神經序列或物理互動。
沒錯。
所以,這裡有一個大缺口。
然後他們必須解釋為什麼是這個特定的模式。首先,他們必須確定模式。
這個模式。
是的。
這個,比如說,整合的信息模式必須是薄荷的味道。
通過整合的信息模式,你是指這些事物的組合導致薄荷的味道。
沒錯。
他們無法告訴我這個組合,也無法告訴我為什麼這個組合……
會導致薄荷的味道。
所以基本上是因果關係。他們在說,有什麼發生了,
然後他們說一個結果,這是一個經驗,但中間的缺口,他們無法解釋。
沒錯。有時他們會說意識體驗就是
動態,或者無論什麼物理動態。
好吧。
但即便如此,問題是,為什麼這個特定的動態與這個意識體驗相關聯?
好吧。
基於原則的原因。在科學中,我們不容忍任何廢話。
沒有廢話。必須有具體的理由。因此,我在會議上打了個大零。我知道自己是會議上為數不多的非物理主義者之一。
我知道物理主義者在那裡,我說,你們有零,對吧?
我有機會。地板是開放的。告訴我我錯了。
而我沒有。他們知道的。所以從意識開始。
是的。
現在,我在玩另一場遊戲。我在講所有這些物理的東西。
所以有很多物理的東西,有空間和時間。愛因斯坦的特殊理論和廣義相對論。
有所有的玻色子、費米子和輕子,以及粒子物理學的標準模型中的玻色子和夸克。
你們在說,靈性的人們,你們可以從意識理論開始,數學上,
你們會給我所有的時空方程。你們會給我量子場論。
你們會給我粒子物理學的標準模型。
你們在板上得了多少分,夥伴們?你們做了什麼?
你能告訴我什麼樣的意識代理活動模式必須是一個光子?
什麼樣的意識活動模式應該是時空結構或玻色子、輕子或夸克?
板上沒有分數。所以你可以從那個角度來看,這是平等的。兩邊的板上都沒有分數。
我有一個理論,我稱之為意識代理網絡理論。我正在和蔡坦·普拉卡什一起研究這個。
你們已經研究了多久了?
你有一本叫《觀察者力學》的書,出版於1989年。所以我已經在這方面工作了 почти 40 年。
你認為你會找到什麼?你認為你會用你的意識理論證明什麼?
我認為我們可以在以下方面得分。我認為我們可以從意識代理的理論開始。
我上次星期五發表了一個演講,我們提出了光是什麼。我們提出了為什麼光速在所有慣性參考系中是相同的。
這意味著什麼?你得為我這個16歲的腦袋簡化一下。
對,對,對。所以如果我在一列火車上,火車以每小時50英里的速度行駛,而我扔出一個球,我可以以每小時20英里的速度扔出球,那麼從某種意義上來說,這個球在以每小時70英里的速度飛行,對嗎?
這就是事情通常的運作方式。但是如果我有一個手電筒,而我閃的時候,光是以每秒約186,282英里的速度在運行。
那相當快。
如果我上火車,並在火車上以接近光速的速度移動。我真的很快。這是一輛快速的火車。
然後我打開我的燈。在這裡之外,我看到火車以光速的一半行駛,而有人開啟了手電筒,所以光是以光速行駛的。
那束光對我來說看起來有多快?因為我站在旁邊,火車已經以光速的一半在行駛。
那束光的速度會有多快?
是光速加上光速的一半?
這是我們通常會想到的,對吧?結果證明,不,它的速度是光速。
如果你有質量,並且你不是以光速移動,我們試圖推動你去光速,你永遠無法到達那裡。
但是有一個速度限制。你不能到達那裡。
所以這真的很違反直覺,對吧?
但愛因斯坦說,這是我將要建立我的時空理論的基本假設,
就是不論你以多快的速度移動,光始終以光速從你那裡移動。
而且還有,沒有特別的觀察者。我們所稱的,沒有特殊的慣性參考系,但沒有任何特殊的參考框架可以用來觀察事物。
所有框架都是平等的。
那麼問題是,我如何從意識代理的理論開始?
那是什麼?
那是一個好問題。那麼什麼是意識代理?
我會說它是數學性的,我會只談其中一個方面。這很複雜,所以我只談一個基本的部分。
也就是說,如果你是有意識的,你就有經驗。像我一樣,我可以體驗,保持簡單。
我可以體驗顏色,紅色、綠色、藍色。
保持非常非常簡單。
所以我會想像一個非常非常簡單的有意識的代理,這個代理能做的就是體驗三種顏色,紅色、綠色和藍色。這就是它能做的全部。
像我一樣?
對,當然,你有更豐富的意識經驗,但你也包括這種觀察者,對吧?
當然。
因為你可以體驗紅色、綠色和藍色。
現在我會談到另一個只看到紅色和綠色的觀察者。
對。
現在你不僅僅看到一種顏色。你會看到一種顏色一會兒,然後再看到另一種顏色。
所以我一會兒看到紅色,然後看到綠色,再看到藍色,也許我再回到紅色或者其他顏色。
所以我看到的顏色會有這個序列,也許我能說的是,如果我現在看到綠色,那麼我下次看到紅色的機率是20%,看到藍色的機率是80%。
所以我可以寫下概率。
嗯,那樣相當簡單吧?
有顏色、經驗,然後有一些概率,知道如果我看到這個經驗,我的下一個經驗會是什麼。
我使用C作為一個通用術語,對嗎?它可以是聽到或嗅到或者其他。
你如何用數學來捕捉這個?有東西叫做馬爾可夫核,馬爾可夫矩陣,基本上,它給你提供所有的數字。
第一行的數字,然後說,如果我現在看到紅色,我下次看到紅色的機率是多少?
我下次看到綠色的機率是多少?我下次看到藍色的機率是多少?
所以你只是把這些數字寫出來。也許我再次看到紅色的機率是0.2,看到綠色的機率是0.4,再看到藍色的機率是0.4。
藍色,我無法。然後下個顏色,你知道,我會有另外一行,如果我現在看到綠色,看到紅色、綠色和藍色的機率是什麼,最後當看到藍色時,轉到紅色、綠色和藍色的機率是多少。
所以我需要九個數字。這僅僅是對於三種顏色,我需要九個數字來談論所有的可能性。
然後我會再有一個計數器。
所以每次我看到一種新顏色,我就會有一個小計數器。
所以我現在看到紅色,那是一次。
哦,現在我看到綠色,那是二。
現在我再次看到綠色,那是三。
所以我在計數顏色、經驗。
這就是我要討論的全部。
這就是我擁有的全部。
問題是,如果我只從觀察者的概念開始,那麼它具有顏色和概率矩陣。
如果我看到這種顏色,我可以看到另一種顏色。
機率是多少?
每次我看到一種新顏色,我的計數器就會增加。
這就是我開始的全部。
我能得出愛因斯坦的結論嗎?我能得出光速在所有慣性參考系中都是相同的嗎?
也就是說,如果我在火車上閃燈,閃一下燈泡,即使對於一個在以光速一半的速度行駛的火車上的人,它也會以光速行駛嗎?
我在過去的三、四個月才發現,答案是可以的。
這就是我上週五在這個會議上所提出的。
那麼這對意識的本質意味著什麼?
這意味著從一個超越時空的意識理論開始,我實際上可以準確地給出時空的結構。
這意味著你的信念是,空間和時間,以及我看到和體驗的一切其實都來自於意識本身。
所以意識本身就是一切的來源。
一切,你沒錯。
所以我的意識不是來自我的大腦。
沒錯。
我的大腦是來自我的意識。
這正是我所說的。
我們談過耳機。
對。
我在做的是我在構建耳機。
我在說這裡是那些有意識的代理,他們的動力學,現在我開始構建時空耳機。
是否擔心相信這些事情會讓人發瘋?
我有時覺得,非常深入地思考我們是誰,我們為什麼在這裡,我們是怎麼來到這裡的,有時會讓我,我不知道,像是失去了一些方向感,感到有點搖晃。
就像當我談論模擬理論和這是一個大型視頻遊戲之類的時候,我會想,這似乎顛覆了你所知道的一切。
而我們在生活中建立的這些故事給了我們支撐,讓我們能夠找到方向,並賦予我們的生活意義。
所以如果這不是真的,那麼我就失去了生活的意義,我擔心我會瘋掉。
嗯,我當然能夠理解這一點。
這在冥想過程中也會發生。
這也導致我不得不面對各種情感問題。
我深信我只是我的化身,而放下這一點就像死亡,非常非常痛苦。
所以對我來說,冥想過程並非全是愛、喜悅和和平。
其中很多都是深入而艱難的情感,因為我放下了我認為的自己。
這是一種幻覺的死亡,但對我來說感覺就像是真正的死亡。
但現在這是正面的一面。
這是上升的一面。
我提議科學有工具,如果我們假設意識是基本的,
可以完全脫離時空。
進行嚴謹的數學運算,並展示時空是如何作為耳機構建的。
這意味著我們正在開啟一個新的技術領域,
將使我們迄今在科學和技術上所做的一切看起來微不足道。
這裡是原因。
假設你是一個《俠盜獵車手》中的巫師,你知道如何使用《俠盜獵車手》中的所有工具。
這實在是太棒了。
真的是很好。
你可以比任何人都更快地將你的車子從A駛到B。
但是如果你是一名知道《俠盜獵車手》運作方式的軟件工程師,
因為你寫了代碼,你瞭解它。
你可以創造奇蹟。
你可以輕鬆地讓巫師的車胎放氣。
你可以排掉他們油箱中的油。
你可以把他們的車輛瞬間從A移動到B。
不是通過《俠盜獵車手》。
你能立即把車移到那裡是因為你知道外面的代碼。
我所說的這一切都是真的。
我現在開始真的相信這一點。
當我能夠從這裡獲得愛因斯坦的時空理論時,我得到了光,我想我現在也得到了電子。
我認為我們正在對這個頭戴設備進行逆向工程,將從這裡產生的技術將使其他一切顯得像煙火一樣,因為我們現在正進入頭戴設備之外的更深層面。
我們不是在頭戴設備裡的巫師。
我們是製作頭戴設備的軟體工程師,現在我們可以開始玩了。
舉個例子,目前最近的星系,仙女座星系,距離我們有240萬光年。
如果你搭乘一艘光速飛船來送你的後代,需要多少代呢?我猜可能需要成千上萬代才能到達那裡。
而那還是最近的星系。
宇宙比那大得多。
那只是我們的小小社區。
這是不切實際的。
以我們當前的技術,無法實現這樣的旅行。
在可預見的未來,穿越時空到仙女座是不可行的。
如果我們不必經過時空呢?
如果時空只是一個頭戴設備呢?
它真的只是個頭戴設備。
我們不需要走240萬光年才能到達那裡。
我們在時空之外學習到代碼。
我們可以隨意改變代碼。
就像在《俠盜獵車手》中,汽車必須沿著道路從A駛到B。
但如果你看代碼,就不一樣了。
在代碼中,我只需要改變一個寄存器的值,然後汽車的位置瞬間就變成B了。
它原本在A,我把它放在B。
這就是時間旅行嗎?
這就像是即時的時間旅行或即時的空間旅行。
在物理法則中,有什麼告訴你這不可能嗎?
在時空內是不可能的。
如果你只使用……因此在時空內,這是不可能的。
但在我們所知道的時空之外呢?
一個在時空之外的理論,合理地包含了時空作為這個理論的一種投影,讓我們能夠建造不受時空限制的技術。
你認為我們是否更接近於編輯這種體驗的代碼,讓我們可以做一些我們從未想過的可能的事情,以及那些超出我們所知物理法則的事情?
這正是我目前正在努力的方向。
這是我現在的研究項目。
這就是我在做的事情。
你希望在這項研究中實現什麼?你是否考慮過它的後果?
我是的。
首先,我希望通過這項研究,我希望展示的是我可以從這個時空之外的意識代理理論中獲得所有的量子場論、所有的特殊與廣義相對論、所有的粒子物理標準模型,從而能夠解釋我們看到的所有法則。
然後展示時空理論實際上只是意識代理更豐富資訊動態的一個非常小的投影。
我從零開始建立過公司,而且還支持了更多的公司。
我一直看到早期創業者的一個盲點。
他們花很少的時間考慮人力資源。
而不是因為他們魯莽或不在乎。
而是因為他們沉迷於建立自己的公司。
我不能責怪他們。
在那個階段,他們在思考產品,如何吸引新客戶,如何壯大團隊,真的就是如何生存。
人力資源就會被擱置,因為它感覺不緊急。
但遲早,它是緊急的。
當事情變得混亂時,像今天我們的贊助商JustWorks這樣的工具,從可有可無變成了必需品。
事情出岔了。
你會發現自己與一些你未曾預料到的人進行對話。
這時你會明白,人力資源實際上是你公司的基礎設施。
沒有它,事情就會搖搖欲墜。
而JustWorks讓你無需吃苦頭去了解這一點。
它負責那些會消耗你精力和時間的事情,比如自動化工資、健康保險福利。
而且它在任何時候都能為你的團隊提供人性化支持。
它隨著你的創業公司從初創到成長而成長,即使當你開始聘請國外團隊成員時。
所以,如果你想要在激動的時期和挑戰的時期獲得人力資源支持,現在就去JustWorks.com。
那就是JustWorks.com。
請確保你把我接下來要說的保密。
我邀請10,000人更深入地進入一位CEO的日記。
歡迎來到我的內部圈子。
這是一個我向全世界推出的全新私人社區。
我們有如此多不可思議的事情發生,而你從未見過。
我們有我在錄製對話時在iPad上的簡報。
我們有從未發布的片段。
我們有與嘉賓的幕後對話,還有從未發布的集數。
還有更多。
在這個圈子裡,你將能直接接觸到我。
你可以告訴我們你希望這個節目成為什麼樣子,誰是你希望我們訪問的人,以及你希望我們進行什麼樣的對話。
但請記住,目前我們只邀請首批10,000位加入的人。
所以如果你想加入我們的私密圈子,請前往下面描述中的鏈接或訪問doaccircle.com。
到時候再跟你聊。
你知道,當有人談論編輯基因的時候。
有CRISPR DNA技術讓你編輯基因,或者還有其他人談論的技術,讓你可以把我們的記憶存儲在硬碟上之類的事情。
人們對過於玩弄現實的本質變得相當敏感,因為某些人可能會遭受影響。
即使在你對世界的認知中,如果我們都是一個意識,那麼這就成為了一個稍微不同的對話。但我想我問的問題是,如果我們能夠操控我們現在共同體驗的這個事物的軟體,並做一些超越物理法則的事情,那麼是否存在道德上的問題,比如這樣做是否正確?人們會痛苦嗎?或者如果這一切只是代碼,這是否僅僅是一個無意義的問題?好吧,不,我認為這是一個非常重要的問題,我也思考過這個問題。這樣做是否錯呢?這就像潘多拉的盒子,對吧?我們是否在打開潘多拉的盒子?一旦我們打開,無數令人厭惡的驚喜就會從盒子裡冒出,超越時空。誰有權打開這個盒子?如果你有權打開這個盒子。這就是我認為我正在做的事情。現在,我在星期五所做的演講表示,這是第一次窺探潘多拉的盒子。但是,對於我們所有人來說,你可能會變成上帝,因為如果你有能力操控這個代碼。這不會是成為下一级的上帝嗎?是的。所以,正如我所說,我的理論只是理論。因此,它不是事實。這只是比時空理論更全面的理論。因此,因為我有一個更全面的理論,我可以開發那些你無法做到的新技術。所以,我不是上帝,但我在時空的限制之外。因此,我可以給你新的技術。如果我可以展示時空是如何完全來自這個更深層理論的話,那麼如果我是對的,並且我在數學上是精確的,那意味著我有工具來證明我是對的。這意味著我可以創造出在時空內會顯得神奇的技術。我想到原子彈,以及第一個發現技術中具有新可能性的國家。而因為他們在物理學中的發現,基本上贏得了戰爭。他們能夠控制每個國家。他們有效地成為了上帝,因為他們可以在一瞬間消滅任何人。對。這是如何重新想像物理學創造出技術新可能性的一個比喻。沒錯。而這比那還要更大,因為核彈與你能用超越時空的技術所做的事情相比,簡直就像是小煙花。我們可以做任何事情。我們可以永生,但這甚至不是一個真正重要的事情。對。一旦你意識到這只是一場遊戲。但在這個過程中,你可以給自己額外的時間,隨你所願。因此,道德問題是一個非常、有趣的問題。這無論如何都不應輕視。最終,這可能與你之前問的問題非常相關,這是關於如果存在一個,那麼為什麼這個唯一的存在會允許這種可怕的痛苦等等。因此,我有一種感覺,雖然我無法為此辯護,但一切都很好。即使擁有這些技術,即使這些技術比我們之前見過的更強大,沒有什麼可以真的傷害這個唯一的現實。而所有的頭盔僅僅是頭盔。它們無論如何都被這個唯一的存在取下。它們只是試戴過然後放手。顯然,這個唯一的存在,即使沒有所有這些技術,已經知道了,你知道,把耶穌釘十字架。如果這個關於唯一的存在的故事是正確的,那麼這是因為它選擇這樣做而受到肯定,因為,它做到了。它創造了癌症和大屠殺。沒錯。但這個唯一的存在與它所創造的痛苦,這些生物的關係可能不同於生物自身對痛苦的感知。因此,我討厭痛苦,但或許,我們共同擁有的唯一意識,回到的地方,可能會將痛苦視為有用的信號,或者不會在主觀上受到困擾。因為這是它選擇這樣做的。我同意你的看法。這似乎是一種合理的結論。在冥想的實踐中,通常你會發現, 我總是冒著假裝比實際進步得更遠的風險。因此,我只想說我是一個初學者,但我會談論我從其他更高級的人那裡聽到的。他們發現,當他們凝視一種深刻的情感痛苦並真正接受它時,它就會消融。因此,現在我在說的有點超出我的能力範圍,但這是來自一些我沒有理由不相信的人。我在你的視頻上讀到一條評論,一位男士寫道: 我是一名精神分裂症患者。我做DoorDash賺點外快。某晚我到達了,走到門口。我把食物放在門口,拍了一張圖片。我上了我的車,開走了。30分鐘後,顧客給我打電話,問我食物在哪。我告訴他確切的位置。我記得在他家門口拍了那張圖片。因此,他直接向DoorDash提出了問題。不久後,我打開後門,看到他的訂單在我的後門上。我對為什麼它會在那裡感到困惑。我記得去那裡並拍了那張圖片。他說在他的攝像頭上我從未出現。顯然,我在整個送貨過程中產生了妄想。我在那裡,但必須從未離開車子,甚至沒有開到那裡。那我當時在做什麼?我是在空洞地盯著擋風玻璃,眼神恍惚嗎?我給他打了電話道歉,但他已經得到了退款。我感到非常糟糕。我正在服藥,但沒有任何效果。這就是說明某些腦部的小故障可以徹底改變你的現實感。但這也提出了關於現實的更深層問題。我覺得這是一個有趣且非常有趣的觀點。但是,它也涉及到我們談論那些正在以完全不同的方式經歷世界的各種心理疾病患者,如精神分裂症時。這再次引發了關於意識的重大問題。絕對是。
有人可能會舉這個例子並說,難道這不顯示大腦活動正在造成意識嗎?如果你得到的是錯誤的大腦活動,那麼你就會獲得這些虛假的經驗,並產生這些幻覺。因此,許多人將此視為物理主義觀點的勝利點。但還有另一種觀點。那就是,想想你在夢中所經歷的那些感受。它們可以是非常生動的。在夢中,你正在重新創造那個現實。那並不是在你面前的現實。你是在創造那個現實。所以我們知道你有能力投射一個現實,一個非常引人入勝的現實。我們所有人都有這種能力。在沒有精神分裂症的情況下,我們每晚都在夢中這樣做。所以,我們這樣做並不奇怪。而我看這件事的方式是,這是意識在製造這種特定的頭戴裝置。它是在夢中使用頭戴裝置來造出我們在夢中看到的現實的意識。還有,意識在超越時空的地方也創造了我們稱之為現實的事物,當我們不在夢中時。如果你以某種方式建構這個頭戴裝置,那麼你就可以讓夢境機制例如,干擾你所謂的清醒機制。你可以,對吧,有效地做到這一點。所以我並不是說精神分裂症就是夢境。但我只是舉這個例子,說明可能存在的情況。我並不是對這個特定的人做出診斷。我正要離開這個椅子,就像你一樣。而我將回到我的生活中。是的。我在經營企業。我有一位女朋友。我有一支團隊。我有未來的計劃。我擁有所有這些東西。我的聽眾現在坐在家裡。他們在出租車上,飛機上,火車上,健身房走路,無論他們現在可能在什麼地方。我想像他們也在尋找一個結論,一個關於這一切對我生活的意義、我所計劃的事情,以及我應該如何展現自己、對待他人、行動的結論。你能給我一個這一切對於我們未來如何生活的教導的結論嗎?如果你所說的現實本質都是準確的。是的。簡而言之,我會說,實際上最重要的事情就是愛你的鄰居如同愛自己,因為你的鄰居就是你自己。其次,現實遠比你能想像的更加有趣和令人興奮。所以永遠不要以為自己知道一切。認識到你一旦認為自己知道一切的那一刻,就是你錯過了你所參與的驚人現實的那一刻。因此,永遠保持孩子般的好奇心,永遠認識到還有無限多的東西比你所想像的要更多,而且那無限的更多就是你自己。至於減少我生活中的一些壓力和痛苦。我認為,當然,首先需要一些謙遜。我有壓力和痛苦。所以我不是在以一個已經超越壓力和痛苦的人身份來發言。因此,我是作為一位仍在每天處理壓力和痛苦的普通人來發言。考慮到這種謙遜,我會這麼說。我認為我的很多問題,我的壓力,我的痛苦,都是因為我相信幻覺。在我相信我需要成為某種事物時,無論是需要在某方面變得更好,還是需要向任何人證明任何事情,這都是一種幻覺。我已經是無限的。我不需要證明任何事情。我所做的一切已經完全存在,所以我不需要去任何地方。我不需要達成任何事情。我不需要在任何事情上取得成功來成為我需要成為的樣子。我已經是那個了。所以我不,對我而言,痛苦來自於我忘記了自己是誰。我不需要,我實際上不需要讓任何人感到印象深刻,或達成任何事情,因為我所說的一切,我已經在捏造這一切。這些已經是我。我已經經歷過這一切。我還需要做什麼?我是超越的。我完全超越了這個東西。至於,我的痛苦是沒有認識到這一點。我的痛苦完全是在我這個化身中。這只是我的化身。這不是我。所以我的痛苦是因為我創造了這個化身。我讓自己故意與這個化身認同,知道我會因此而痛苦。並知道我需要醒來。因此,我正在痛苦,因為我認同了這個化身,但我將自己放在那個位置,因為我確實想通過這個化身來看世界。這就是我痛苦的原因。但最終我醒來,我看了,並看到這個化身的本質。我意識到我所試圖證明自己的價值,我比你更好或不如你想的那樣糟糕的所有事情。所有這一切都只是,所有的痛苦和苦難都是因為一種幻覺。但我需要這樣做。我需要從那個角度看自己一段時間,部分是為了通過發現我不是誰來找出我是真正的誰。我不僅僅是那個化身。你是否發現自己在這種領悟和化身之間來回切換,尤其是在艱難時期?你是否在困難的時刻提醒自己,這只是一個化身,而你是超越的?這在你的生活中是一種有用的主動實踐嗎?因為這是我從中汲取的東西之一,當我走到那邊,去用我的手機或筆記本電腦查看一些糟糕的電子郵件時,我只需要提醒自己這一切都是,我是超越的,這只是一場我正在玩耍的遊戲。這將幫助我通過,這將幫助我渡過那種情況。在這方面非常實際,因為如果這是真的,我的意思是,從一個宏觀的角度來看,我們都會死。
如果我問你,在1743年誰是最富有和著名的人? 誰知道、誰在乎? 對我們來說也是一樣。 千年以後,還會有人知道我們的名字嗎? 不會。 還會有人在乎嗎? 不會。 所以,這點真的很重要。 沒有人會在乎。 這是否意味著我毫無價值、無意義? 不是,這意味著你是無限的,而這只是你正在玩的遊戲之一,享受它。 享受它。 不要試圖從這個遊戲中獲得你的身份。 在某種意義上,你的身份是從發現你不是這個遊戲而來的。 這是你了解自己真實身份的方式。 我曾經以為我需要成為,例如,執行長或教授,或者其他什麼,並獲得所有這些榮譽等等。 這曾經激勵我一段時間。 然後我意識到,沒有人會真正關心。 其實,你知道嗎? 我自己也不在乎。 那只是我必須玩的遊戲。 而我並不是那樣。 我學會了我超越了那一切。 所以,這是實際的。 在某種意義上,生活充滿了各種煩惱,事情總是出錯。 生活的教訓就是對任何發生的事情都說「是」。 就是這樣,這是必須發生的事情。 不要抵抗。 在某種意義上,你知道,我是無限的。 我把自己放在這個遊戲裡面。 我足夠聰明,它是一個不錯的遊戲。 所以,嘿,就隨它去吧。 所以,事情出錯了。 現在,這對我來說說起來容易。如果你在我心臟快要衰竭的急診室問我,這時我,所有的情緒都在瘋狂地轉動。我在思考我的妻子,正在和她道別等等。在那種情況下,很難像我現在這樣冷靜地談論。 但我認為,那些在放下與自我認同的識別方面比我更進一步的人,對吧? 我仍然與我的化身綁得很緊,所以我才會受苦。 但我認為有些人,比如靈性人士,或許達賴喇嘛、耶穌、艾克哈特·托勒。 我認為那些人實際上已經與他們的化身不再認同。 我覺得他們可能不再受苦。他們可能會有身體痛苦,但他們不會受苦。因此,愛是否應該是無條件的呢?如果我們是同一個意識,如果我們是同一個超越的源頭,難道這不意味著我應該無條件地去愛你,無論你的化身做什麼,因為我們是一回事? 我會說無條件是的。 我也會說耶穌這樣說過。耶穌在山上的寶訓中基本上說,不要評判,句號。 我在看路加福音6章27節。 他說,愛你的敵人。 是的,愛你的敵人,對吧。 善待那些恨你的人。 對的。 上帝對人類的愛是無條件的。 絕對如此。 他在十字架上被釘死的時候對那些在釘死他的人也說了同樣的話。 那是我見過的最深刻的畫面之一,就是一位懸掛在十字架上的人,原諒那些在此刻殺他的那個們。 這才是真實的。在印度教的《吉達》中,在第9章29節中說:我對所有生靈都是平等的。 崇敬我並對我懷有虔誠之心的人,就在我裡面,而我在他裡面。 犹太教說,愛你的鄰居如同愛自己。 伊斯蘭教說,我的慈悲包容一切。 在所有宗教中,無條件的愛不僅僅是一種情感。 這是一種靈性修練和對神聖的反映。 這意味著無私、無期待、無恐懼地去愛,這是終極挑戰和最高自由。 我完全同意。 這是對的。 所以這真的是放下評判的問題。 我們傾向於評判別人。 所以耶穌對此非常清楚。 他說,不要評判。 句號。 也不要譴責別人。 所以對於那些信仰基督的人來說,如果你評判其他人,那麼你就不在跟隨基督。 你是宗教性的人嗎? 我這麼說吧。 我是在一個福音派基督教會長大的。 我爸爸曾經是一個教會的牧師。 我對——我認為聖經中有好東西。 我認為,正如我所指出的,我也認為有一些虛假的東西。 當他們說女性不能在教會裡說話時,我認為這是完全虛假的。 所以我必須有一個細緻的觀點。我認為耶穌說,愛你的鄰居如同愛自己,我認為這是深刻而正確的。 我不會說我是任何特定宗教的正式信徒。 我相信意識——只有一種意識,而你和我就是它。 我認為佛陀、耶穌、穆罕默德以及一堆人都是非常非常有幫助的化身,幫助其他化身覺醒到他們的真實本性。 你對人工智慧思考不少嗎? 這是當今許多對話的主題。 四周對它有許多末日和悲觀的看法。 有很多人談論效率。 但我想知道它是否與你對現實本質的工作有任何重疊,對現實的質疑。 非常多。 非常多。 我在思考人工智慧很多。 我從1979年開始研究人工智慧。 你和一位基本上被認為是人工智慧發明者之一的人上過課。 是的,跟馬文·明斯基對吧。 而我所有的研究,我在麻省理工學院的人工智慧實驗室進行了我的PhD研究,專注於LISP機器。 當時,那些機器是非常非常強大的。 所以我與人工智慧有很長的關係。 我對當前的人工智慧狀態非常感興趣。 大型語言模型正在做一些很棒的事情,我自己也在使用它們。 它們非常非常有幫助。 它們同時也是——儘管它們有多強大,但仍然比黃瓜要笨,因為它們並不真正理解事物。 它們有驚人的記憶,讀過如此多的文獻。 而它們有效地做的,即是計算大量的相關性。 它們所能做的真是美妙。
這真是驚人,通過關聯我們可以做很多事情。
但它們並不真正具備智慧。
卡爾·弗里斯頓(Carl Friston)的一些研究和一家新公司正在使用一種稱為主動推理(active inference)的方式,作為一種新的人工智慧模式。
這裡的概念是,我應該擁有一個世界模型,能夠預測將要發生的事情,而不會感到驚訝。
這就是弗里斯頓和他的公司所採取的方式。
智慧在某種程度上就是最小化驚訝。
而在最小化驚訝方面,他們有一個叫做自由能原理(free energy principle)和數學方法。
但他們正在嘗試構建一種全新類型的人工智慧,能夠最小化驚訝,而我已經向你解釋了這為什麼是智慧的直觀。
最小化驚訝非常智慧。
如果我總是感到驚訝,那我就相當愚蠢,對吧?
我對這個世界理解得不太好。
但如果我不感到驚訝,那就像是,哇,我有一個非常好的模型。
特別是如果我在這個世界上做各種事情,而幾乎從不感到驚訝,那我真的是—我非常有智慧。
所以你可以明白為什麼這是一個很好的原則,試圖構建一個人工智慧。
不僅僅是尋找一切事物之間的關聯,而是更深層次的東西。
我贊同這種觀點。
而且,事實證明,我提到的這種邏輯,能夠最小化驚訝。
因此,我實際上將使用這種邏輯來構建時空。
但我認為這將提供一種更強大的方法。
我不必最小化某種自由能原則。
我有一種更直接的計算方法。
所以我計劃實際回歸我的根源。
首先,我正在致力於時空耳機。
但如果我活得夠久,我計劃實際上回去建造一種完全新型的人工智慧,達到最小化驚訝的目的。
我正在使用馬爾可夫鏈(Markov chains)。
這意味著它將無法與意識區分。
有趣的是,它將基於我的意識模型。
所以這將是一種完全基於將意識視為基礎的智能模型。
我的意思是,我們再次回到博弈論(game theory)。
沒錯。
我們再次回到模擬的想法上,也就是說,如果你能創建一個能夠複製的軟體,並且建立在意識的基本原則上,那麼它可能會認為自己是有意識的。
然後所有這些事情,就會重新開始。
這個循環將繼續。
也許那種意識會到達一個點,再次發現這些規則,並創造出一個意識,循環將繼續。
這是一個很好的問題。
我認為人們應該真的注意到你所說的方式。
我認為這是一種非常好的思考方式。
但現在我會加一點點的扭曲。
從我開始以意識為基礎的觀點來看,我正在發現這些規則,因此我不會建造一個人工智慧。
實際上,我在說的是,我可以利用意識來構建一個新的耳機。
所以意識是基本的,但在某種意義上我在使用它來建構一個新的耳機投影。
我們可以玩弄意識。
沒錯。
因此,我理論上可以戴上那個耳機,做任何我想做的事情。
我可以去任何地方,做任何事情。
或者有更多的靈活性。
就像我可以玩弄並影響的夢境。
完全正確。
是的。
我只想說,我不知道我們是否能做任何事情,因為,請記住,我的意識理論只是意識的理論。
它不是意識。
而且這真的只是第一步。
我假設我的理論會被超越,會有更深層的意識理論。
然後那將會被超越,依此類推。
因此,我們將會擁有耳機的產生,我們可以透過霍夫曼的低級意識理論來獲得,當我們到達下一代意識時,那將看起來微不足道。
所以,換句話說,這是一個無止境的過程。
我們面對著多麽有趣的未來。
我們所有人。
我們所有人。
唐納德,我們在這個播客上有一個結束的傳統,最後一位嘉賓留下問題給下一位嘉賓,而他們不知道將為誰留下。
留給你的問題是,如果你知道自己不會失敗,你會怎麼做?
你會說什麼,做什麼,成為什麼?
我可能會做我現在正在嘗試做的事情,即展示現代物理學如何源自意識理論。
我們開發出將會基於它的技術。
原因,當然,是因為那很有趣。
一方面是因為好玩。
但另一方面,是為什麼我們大多數人不太重視靈性?
因為物理主義科學給予了我們所有的技術。
它有效果。
而靈性卻沒有給我們任何技術。
它不奏效。
所以,從理性的角度來看,你會想,靈性東西聽起來真的很好。
但是它建造了什麼?
嗯,什麼都沒有。
物理的東西,也許我們不需要靈性東西。
看看它們給予我們的。
筆記本電腦和電力。
但如果我們改變遊戲,突然間,靈性理論給我們提供了在以空間-時間為基礎的理論下無法實現的技術。
突然間,技術優勢將歸於那些認為空間-時間和空間-時間內的物理東西並非基本的人。
好吧,所以現在不再是聰明的人是那些聲稱所有的科學和技術證據都支持某些超越空間-時間的東西的聰明人。
所以也許這些人並沒有瘋狂。
所以也許這些人並沒有瘋狂。
沒錯。
他們只是沒有工具來展示它能做什麼。
唐納德,非常感謝你所做的工作。這份工作極其重要,因為它再次挑戰了我們所生活的範式與框架。它讓我們思考並邀請我們考慮一些超越這些的事物。實際上,當我們思考所有推動人類前進的發現時,它始於願意提出可能還有更多需要了解的人。而這正是你所做的。你讓我感到懷疑自己的智慧,因為你讓我意識到,我必須質疑我建立人生的所有假設。其實,這樣做的其中一個重大副產品是,你開始意識到自己所建構的一些事物會造成你許多的痛苦,而這些事物並不一定是真實的。如果這些事物不真實,那麼我對於自己的感受、對世界的體驗、我所做的選擇、我所擁有的情感,以及我所生活的生活就有了更大的選擇和可能性。對我來說,意識到我所看到和經歷的籠子、監獄可能並不是全部,實在令人感到釋放。強烈推薦大家去看看你的書,如果想深入這些主題的話。書名是《反對現實的案例:進化如何隱藏真相於我們的眼前》。書的封面上有一句深克喬普拉的名言,他曾是我的客人,這句話是:「仔細閱讀這本書,你將永遠改變對現實的理解。」這本書非常出色、可接觸,而且引發驚奇,而我認為這正是通往美好生活的道路。因此,謝謝你,唐納德,感謝你所做的工作。謝謝你,史蒂夫,真的非常吸引人。謝謝你幫我簡化這些概念,使我們都能理解。請給我30秒的時間。我有兩件事情想說。第一件事是非常感謝你們每週都收聽和關注這個節目。這對我們所有人來說意義重大,這真的讓我們實現了一個從未想過的夢想,無法想像能夠達到這個地方。但其次,這是一個我們覺得才剛剛開始的夢想。如果你喜歡我們在這裡做的事情,請加入這24%的常規收聽者,並在這個應用程式上關注我們。我向你們保證,我會盡我所能讓這個節目變得更好,無論是現在還是將來。我們會邀請你們想聽的嘉賓,並持續做你們喜歡的所有事情。謝謝你們。 我們推出了這些對話卡片,結果銷售一空。我們再次推出,結果又銷售一空。我們再次推出,結果又銷售一空。因為人們喜歡在工作中與同事、在家中與朋友以及與家人一起玩這些卡片。我們還擁有一大群受眾把它們當作日記提示。每次《首席執行官的日記》節目播出時,嘉賓會留下問題給下一位嘉賓。我曾與一些世界上最優秀的人坐在一起,他們在日記中留下了所有這些問題。我將這些問題根據深度從一到三進行排序。一級問題是入門問題,而三級問題,如果你看這裡背面,這是一個三級問題,會成為更深的問題,進一步建立聯繫。如果你翻轉這些卡片並掃描那個二維碼,你可以看到是誰回答了這張卡,並即時觀看他們回答的視頻。如果你想獲得一些這些對話卡,請訪問thediary.com或查看下面描述中的鏈接。如果你想獲得這些問題,請訪問下面描述中的鏈接。
WARNING: Nothing you see is real, and your brain evolved to hide the truth?! Top psychologist Donald Hoffman reveals the mathematical proof we’re living in a virtual illusion, how space-time is just a headset, and why consciousness is the real code.
Donald Hoffman is an award-winning cognitive scientist and professor at the University of California, Irvine. He is best known for his groundbreaking research into perception and consciousness, and is also the author of the book ‘The Case Against Reality’.
He explains:
-
Why seeing true reality would kill us
-
How evolution hides reality to help us survive
-
What’s really behind the space-time illusion
-
How your brain acts like a VR headset
-
How consciousness builds the universe
-
Why space, gravity, and nuclear forces don’t actually fit together
00:00 Intro
02:30 Do We Understand What We’re Seeing?
02:35 Rhonda’s Mission, Drive, and the Problems She Wants to Solve
03:03 Space-Time
05:39 Are We in a Virtual Reality World?
07:50 Darwin’s Theory Suggests Our World Isn’t Real
13:06 What Would Reality Be Without Our Senses?
18:07 Simulations That Prove This Isn’t Real
23:28 What This Means for Living a Better Life
33:43 Understand Who You Are
38:24 Simulation Theories
43:18 What’s the Meaning of Life in This Reality?
44:56 Did Someone or Something Create Consciousness?
46:59 Where Does God Fit in This Reality?
48:24 Was Jesus Divine Beyond Any of Us?
52:56 Near-Death Experience and What Happens When We Die
01:02:05 Grief and Love
01:05:14 Light and Tunnel in Near-Death Experiences
01:07:25 Why Do We Suffer?
01:18:49 What Is Your Theory of Consciousness Proving?
01:24:55 Biggest Discovery: We Can Engineer Time
01:28:59 The Consequences of Your Findings
01:38:26 Mental Health and Illusions
01:45:36 How This Reality Helps You Deal with Life
01:52:24 The Nature of Reality and AI
01:57:54 What Would You Do If You Knew You Could Not Fail?
Follow Professor Donald:
Instagram – https://bit.ly/478nUT3
UC Irvine – https://bit.ly/3ITwVFC
You can purchase Professor Donald’s book, ‘The Case Against Reality’, here: https://amzn.to/4ocB7k3
The Diary Of A CEO:
⬜️Join DOAC circle here – https://doaccircle.com/
⬜️Buy The Diary Of A CEO book here – https://smarturl.it/DOACbook
⬜️The 1% Diary is back – limited time only: https://bit.ly/3YFbJbt
⬜️The Diary Of A CEO Conversation Cards (Second Edition): https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb
⬜️Get email updates – https://bit.ly/diary-of-a-ceo-yt
⬜️Follow Steven – https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb
Sponsors:
Shopify – https://shopify.com/bartlett
Justworks – http://Justworks.com
Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices
Leave a Reply